Tọa Vân Đài – Bắc Linh SơnGió lạnh từ đỉnh núi thổi qua, sương mù mờ ảo như làn khói lượn quanh đá tảng.Thân ảnh nữ tử lặng lẽ tiến đến, bước chân chậm rãi, y phục lay động theo gió như cánh tơ.Nàng không nói một lời, chỉ cúi đầu áp má lên ngực người kia, hai tay khẽ ôm lấy hông hắn, vòng ôm vừa dịu dàng, vừa run rẩy.> “Cửu U Thiên...”
“Là ta có lỗi...”
“Lỗi ở ta... là tâm ngôn chẳng rõ, lời nói như đao, ngữ khí như độc, sắc bén đến độ một kẻ sống giữa vạn trùng kịch độc như ngươi… cũng phải tổn thương.”> “Kẻ khác chỉ bị thương ngoài da thịt… còn ngươi… lại bị chính ta tổn thương trong tâm.”
Nàng khẽ hít một hơi, giọng nhẹ như gió chiều, nhưng từng chữ như đè nặng cõi lòng:> “Cửu U Thiên... mọi sự, đều là ta sai... là ta khiến lòng ngươi rối loạn, khiến ánh mắt ngươi trở nên u tối như vực sâu không đáy.”> “Hôm nay... ta đến, không vì cãi lẽ, không vì tranh đoạt, chỉ muốn... một lần nữa đứng trước ngươi, đối mặt mà thừa nhận tất cả.”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt vẫn mang nét kiêu ngạo cố hữu, nhưng trong đó là sự hối hận chân thành chưa từng có.> “Nếu trong lòng ngươi... oán ta, hận ta… thì xin cứ thẳng tay.
Một chưởng đánh xuống, một kiếm chém tới, ta tuyệt không tránh né.”
“Chỉ cần… trước khi giáng đòn, ngươi có thể nhìn ta một lần cuối… như ngày đầu gặp mặt.”> “Chuyện khác… ta đều không cầu.”
Gió bấc thổi qua Tọa Vân Đài, màn sương dày như khói phủ mờ thân ảnh hai người.
Thảo Nguyệt vẫn đứng đó, vành mắt ửng hồng, lời nói khẽ khàng vang lên giữa trời đất tịch mịch:> “Ta vốn kiêu tâm cố chấp, lời cay như châm, dạ sắt như đá... xưa nay không biết mềm lòng.”
“Nhưng khi ngoảnh lại... mới hay kẻ bị ta đẩy vào cô tịch, chính là người từng đứng chắn gió sương cho ta.”
Nàng run nhẹ, hơi thở như rối loạn giữa mạch linh khí, ánh lệ lặng lẽ trượt khỏi mi, đọng lại nơi cằm, rơi xuống như giọt băng tan:> “Ngươi tu độc, ta tu tâm.
Nhưng tâm ta... lại độc hơn vạn trùng cổ độc ngươi từng nuốt.”
“Ngươi có thể kháng thiên độc, có thể luyện xác thành kim… nhưng sao lại không chống nổi một lời ta?”> “Chỉ trách...
ánh mắt ta chưa từng dừng lại đủ lâu để nhìn thấy tổn thương trong mắt ngươi.”
Giọng nàng nghẹn lại, tiếng nói vỡ vụn như cánh hoa mục giữa gió lạnh:> “Cửu U Thiên... nếu có thể, ta nguyện đem một thân tu vi này đổi lấy một khắc yên bình trong lòng ngươi.”
“Nếu không thể làm bằng hữu, không thể làm tri kỷ... vậy thì... hãy để ta làm kẻ chuộc lỗi.”
Nàng khuỵu xuống, quỳ nơi đá lạnh, đầu cúi thật sâu, vai run nhè nhẹ như cỏ non chịu tuyết, lệ không ngừng rơi:> “Chỉ xin ngươi... một lần tha thứ.
Dẫu trời không dung, đạo không nhận, ta... cũng nguyện vì một chữ tình mà phản cả thiên địa.”
“Ngươi muốn ta sống, ta sống.
Muốn ta chết, ta chết.
Muốn ta hối, ta hối.
Nhưng xin đừng... lặng thinh như thế.”
Tọa Vân Đài lặng gió, mây mờ như che mắt nguyệt quang.
Cửu U Thiên im lặng hồi lâu, ánh mắt hắn sâu thẳm như vực, tay nhẹ nâng gương mặt nàng, chạm vào làn da đã thấm lạnh sương khuya.> “Nếu bản toạ nói…
điều bản toạ muốn… là nhục thân của ngươi thì sao?”
Thảo Nguyệt thoáng giật mình, đôi mắt ánh lên một tia ngỡ ngàng chưa kịp tan.> “Cửu…
Cửu U Thiên… ngươi… ngươi vừa nói gì…”
Hắn không đáp.
Ngón tay hắn lướt qua đường cong má nàng, dừng lại nơi cằm, nâng khẽ.> “Bản toạ muốn ngươi… toàn bộ thân thể này… thuộc về ta.”
Tâm thần Thảo Nguyệt chấn động, ánh linh quang nơi mắt như chao đảo, nàng toan lui bước, nhưng thân thể đã như bị giam hãm trong mị cảnh vô hình.> “Mị…
Mị Dục Linh Cảnh…
Cửu U Thiên… dừng lại…!”
Lời chưa dứt, môi đã bị cưỡng đoạt.
Hắn áp sát, nụ hôn như một đạo linh chú thiêu đốt cả linh hồn nàng, tay đặt nơi gò má, nhưng lại khiến toàn thân nàng nóng bừng.> “Ư…
ưm… a…”
Thảo Nguyệt thở dốc, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay hắn, linh lực như bị hút cạn, ý chí tan vào hư vô.> “Tiêu rồi… bản thân mình cũng… cũng rơi vào ảo cảnh… rồi…ư…”
Tàn nguyệt soi rọi hai thân ảnh quấn chặt giữa linh quang và hắc vụ, hư thực khó phân, dục vọng giao hòa.Lưỡi hắn xâm phạm khoang miệng nàng ,hành động của một gã đồi bại khốn nạn,cơ thể nàng bị hắn chiếm đoạt khống chế,còn cả cái Mị Dục Linh Cảnh này,rốt cuộc nó là thứ gì...tại sao bản thân nàng không nhận ra, Cửu U Thiên không phải kẻ sử dụng linh cảnh này,hắn dường như cũng không quan tâm đến. >"Cửu....Cửu U Thiên...ngươi...ư...ư...ưm....dừng lại"Hắn cười khẩy tách ra, hắc kiếm xuất hiện trên tay hắn,hắn chống xuống cạnh má nàng,giơ lên.Mắt nàng mở to, trong lòng,vốn dĩ một kẻ lạnh lùng cực đoan như nàng,nỗi sợ là thứ gì đó khó có thể khiến nàng run rẩy, nhưng khoảnh khắc hiện tại,nàng đang sợ chăng, hắn không lẽ định lấy mạng nàng.Xoẹt!!!Mắt nàng mở to,cài tóc nàng bị chém đôi,tóc nàng bung ra,xù xuống mặt,hắn đẩy ngã ngửa nàng xuống nền, ngồi lên người nàng,tay hắn luồng vào tóc nàng, nghiền chặt,bấu mạnh,tóc giật da đầu,nàng rít lên khó chịu nhưng hắn dường như không còn quan tâm.Hắn vật ngược cổ nàng ra sau, miệng nàng thở hỗn hển khi hắn cắm mạnh hàm răng xuống cổ họng nàng,điểm nhạy cảm nhất,cặp nanh của hắn cắm sâu,thưởng thức hương vị huyết mạch của nàng ấm nóng đang chảy ra từng giọt.Hắn cười lên thích thú,khẽ đứng dậy, nhìn xuống thân hình thảm hại của nàng,kẻ kiêu ngạo lạnh lùng giờ đây nằm run rẩy như một con cún bị chủ đánh.> "Cửu...Cửu U Thiên...ngươi...ngươi muốn làm gì ta?"
Hắn cười lên thích thú,tay nhấc cằm nàng lên, nhìn đăm đăm vào mắt nàng> "Kể từ lúc này...ngươi không còn đường thoát nữa đâu,Thảo Nguyệt à...."> "Hazz...một kẻ hơn 65 năm trước,thẳng tay chém đứt một tay ta,chỉ vì tin tưởng một con ả bằng hữu mưu đồ bất chính,kẻ đột nhiên biến mất không tung tích khi Hắc Ngọc Tông bị diệt, rồi đột nhiên trở lại một cách thần kỳ, ngươi không những không nghi ngờ,mà lại dắt ả ta đến Tước Linh Phái.
"> "Vào ngày sinh thần của ngươi,ta cứ tưởng, ngươi sẽ vui khi thấy ta, nhưng hoá ra, từ lúc lập phái, đến lúc ngươi xuất quan sau thời 60 năm toạ định,ta chờ ngày ngươi xuất quan để tặng ngươi trâm ngọc mà ta gìn giữ."> "Nhưng cuối cùng,lại bị ngươi tạc một gáo nước lạnh vào mặt,ta bị ngươi chém đứt một tay trọng thương,bản thân ta cũng từng hi sinh lấy cho ngươi Hắc Ngọc Phiên mà dẫn đến trúng kịch độc từ cấm chế,mà ngươi chẳng hay biết, ngươi đuổi ta đi,ta mất rất nhiều năm mới có thể giải được kịch độc.
"> "Sau thời gian rất dài,Cổ Độc Yêu Tông được ta gây dựng, ngươi đột nhiên trở lại, không nói không rằng, trước mặt đám đệ tử mà hôn ta, ngươi đang mưu đồ gì...hửm,nói đi...Thảo Nguyệt??"
Mắt nàng vẫn trơ trơ nhìn hắn,nàng không kịp nói lời nào để biện minh... những lời nói của hắn, không sai... rốt cuộc,nàng đang suy nghĩ điều gì chứ.> "Hazz...không nói nhiều với ngươi nữa, đến lúc ta trừng phạt con ả như ngươi rồi...Thảo Nguyệt...ta sẽ cho ngươi trả giá gấp bội lần, ngươi đã gây ra cho Cửu U Thiên này."
Hắn nói xong, tiền đến đè lên ngực nàng,ánh mắt của hắn dần trở nên dâm đãng, không lẽ...hắn biết được có kẻ sử dụng Mị Dục linh cảnh,nhưng vẫn để yên> "Không...Cửu U Thiên...ngươi....ngươi định làm gì...đừng...đừng mà."
Hắn nắm lấy cổ áo cô,xé toạc y phục cô ra,yếm mỏng lộ ra trước ánh mắt thèm khát của hắn,hắn xé toạc chiếc yếm cuối cùng ra khỏi cơ thể cô,cặp ngực nở nang ửng hồng của cô nẩy ra trước mặt hắn.> "Haha...Thảo Nguyệt... ngươi đẹp lắm...ta đã chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi."
Mắt nàng trợn trừng,hai tay ôm ngực che lại,sự sợ hãi cuộn tròn khắp mặt nàng.> "Không...Cửu U Thiên...ngươi không được làm thế với ta...ta...ta là chủ nhân của ngươi!"
Hắn cười khẩy,tay bắt ấn quyết,hai chiếc còn có hình dạng càng bọ cạp xuất hiện còng hai tay cô sang hai bên, bộ ngực của cô đập thẳng trước mặt hắn.> "Chủ nhân sao...Thảo Nguyệt...ngươi nên xem lại tình trạng của mình hiện giờ,dễ bị tổn thương dưới ta,ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, đừng nói đến chuyện quá khứ,chẳng phải ngươi từng đoạn tuyệt chủ cả với ta sao."
Hắn cười lên thích thú,tay nắm lấy hai bầu ngực của cô,ngón tay thô ráp,hắn bóp mạnh,mắt cô mở to, thở hỗn hển,khẽ rên rỉ, nhưng lại muốn phản kháng Tay hắn véo đầu ti của cô,liên tục xoắn véo khiến cô rít lên,hông liên tục uốn éo muốn thoát ra.> "Hừm...đừng chống cự vô ích nữa...Thảo Nguyệt...ngươi thua rồi."
Hắn cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực của cô vào miệng,cắn mút liên tục,cô uốn éo muốn thoát ra nhưng rõ là điều không thể,cảm giác đau rác nhưng lại kích thích ở bầu ngực cô, khiến gương mặt cô ửng hồng, không rõ là do hắn hay là do bản thân vô tình bị nhiễm Mị Dục linh cảnh.Tay hắn nhào nặn một bên ngực kia của cô,xoắn véo liên tục,cô rít lên,cơ thể co giật liên tục. > "Ah....ahhh...ahh...haa....haa...ah...ư..
ưm...mm....Cửu...đồ khốn...ngươi...ưm.."
Có lẽ Sau khi hấp thu quá nhiều mị khí trong linh cảnh, thân thể nàng bắt đầu có phản ứng kỳ lạ – ngực trở nên căng tức, như thể…
đang chuẩn bị nuôi dưỡng sinh linh nào đó.> "Ahhhh....ahh....ah...haa...Cửu U Thiên...đừng mà...dừng lại đi...không...haa....."
Ngực nàng nhói lên,mắt trợn trừng,Mị Dục linh cảnh...thứ gì khiến cơ thể nàng như thế, một dòng sữa xuất hiện từ đầu ti của nàng bắn lên không trung,mắt nàng mở to. > "không..... không mà....ưm...ư...."
Hắn cười lên thích thú,cắn mạnh vào đầu ti nàng,bóp mạnh, sữa từ ngực nàng chảy vào miệng hắn liên tục,cơ thể nàng co giật,muốn thoát cũng không thể thoát.Hắn cuối xuống,rời khỏi bộ ngực của nàng,nhắm vào hông,bụng của nàng,cắn vào hôn...hơi thở ấm nóng của hắn phả vào bụng nàng.Cơ thể nàng mệt mỏi,lấm lem sữa, nóng hổi,hơi thở dồn dập. > "Hừm...Thảo Nguyệt...ta nghĩ ta nên đến tiết mục chính rồi... ngươi có nghĩ thế không?"> "Gì....gì chứ....ngươi...ngươi muốn làm gì ta....
Cửu U Thiên...đủ rồi mà"Hắn cười lớn,tay nắm vào thắc hông của nàng mà giật mạnh, lột sạch phần dưới của nàng ra,mắt nàng mở to,vùng vẫy bất lực.
Hắn luồng tay vào tóc nàng, giật mạnh lên,hôn vào môi nàng,khẽ thầm.> "Để bản toạ...xem Thảo Nguyệt xinh đẹp của trước kia, cao cao tại thượng... giờ thì còn đắc ý được mấy phần,ta thật sự muốn xem thử...bản mặt của ngươi, gương mặt lạnh lùng từng trục xuất ta,nằm cầu xin rên rỉ dưới chân ta như một thị nữ lầu xanh trong tửu lầu,hay là trong lữ quán"Nói xong, tay hắn luồng xuống,chạm vào lối vào của cô,viền trinh nguyên của âm đạo,hắn liên tục sờ mó vuốt ve,ngón tay điêu luyện,chậm rãi chạm vào viền ngoài,nàng thở hỗn hển,rên rỉ không ngừng,ngoài mặt muốn thoát ra, nhưng trong lòng đã dùng sức mấy phần.> "Ah....ah....ahhh....ưm...hmm....haa...Cửu U Thiên...làm ơn...đừng làm thế nữa...ta...ta không thể chịu được nữa...ta sẽ...điên mất...dừng lại."
Hắn cười lớn, được đà lấn tới,ngón tay hắn liên tục đâm và móc trong cô,nàng rên rỉ liên tục,mắt trợn tròn,hông liên tục co giật,bản thân nàng muốn thoát ra, nhưng sao lại không thể.> "Cửu U Thiên...dừng lại đi mà...ta...ta khó chịu...ah...ahh....ư...ư...ưm...ưm ...ahh...ahh...."> "Thảo Nguyệt....ta sẽ khiến ngươi phát điên vì ta...ta muốn xem thử cái bản mặt của ngươi, trông thảm hại như thế nào....hahaha... hahaha."
Cơ thể nàng co giật,nàng rít lên, từ âm hộ nàng, một dòng nước ồ ạt chảy ra, chất dịch nhớt nhao, ướt đẫm ngón tay hắn.Hắn cười thích thú, đặt lên môi và liếm sạch,mắt nàng mở to thao ráo nhìn hắn đầy sợ hãi, rốt cuộc...tại sao hắn lại đẩy nàng đến con đường này.Hắn cười khẩy, ngồi lên hông nàng,tay siết lấy cổ nàng."
Cũng đến lúc...ngươi phải trả lễ cho ta rồi...Thảo Nguyệt...ta có thể biến ngươi thành lô đỉnh của ta...bất cứ lúc nào"Nàng cố lùi người lại, nhưng bất lực,hắn từ từ cởi thắc hông quần,nàng có thể nhìn thấy cục u to tướng giữa háng hắn.Chỉ muốn lòi ra khỏi tròng mắt, dương trụ của hắn với chiều dài không tưởng khiến nàng sợ hãi,nó co giật liên tục,đã rỉ nước ở đỉnh đầu, nàng cố lùi lại nhưng bất lực. > "Đến đây nào...cho ta xem ngươi làm được gì...hahaha...hahaha!!!"
Hắn nói xong,nắm chặt lấy đầu nàng kéo lại,tay bóp mạnh vòm miệng nàng mở ra,hắn đâm thẳng dương trụ vào miệng nàng mà không bao trước,dương trụ sâu hơn cổ họng,hắn liên tục thúc mạnh, nước mắt nàng rỉ ra khỏi mắt, một cơn buồn nôn sộc đến,mùi hôi đầy nam nhi trượng phu,mùi hăng hăng dâm dục.Hắn liên tục thúc mạnh bạo vào trong,hông hắn úp vào mũi nàng, những sợi lông kéo đến đây tận rốn,hai tinh hoàn của hắn đập vào cằm nàng liên tục,mắt nàng mở to như dĩa.Đầu nàng bị giữ chặt, nước dãi cứ thế chảy xuống khi nàng không thể chịu được khúc thịt dài như thế,bây giờ nàng cảm thấy bản thân thảm hại đến nhường nào,kẻ mà nàng làm cho đau khổ,đang sử dụng cơ thể nàng cho nhu cầu của hắn, miệng nàng cứ thế bị hắn đẩy ra vào liên tục.
Vị tanh nồng,cả mùi nam nhi trượng phu,nồng nặc, người như nàng cũng có lúc thảm hại như thế,nàng cô nuốt một cách bất lực, khúc thịt cứng dày khiến miệng nàng cứng đờ,cố gắng há to hơn, vì sợ nếu răng nàng cứa vào khiến hắn đau,hắn không chừng sẽ làm nhiều thứ đáng sợ hơn.> "Ư...ưm....tới đây...Thảo Nguyệt của ta...
đến rồi đây....nhận lấy tinh hoa cửu u."
Nhiều dòng tinh khí từ dương trụ hắn bắn vào trong miệng nàng, vị đặc sệt tanh nồng khiến nàng muốn nôn oẹ nhưng bất lực,hắn xả hết vào miệng nàng,thả nàng ra,cơ thể nàng ngã gục,tinh khí vẫn còn vương động trên môi.Mắt nàng đờ đẫn, nhìn vào khoảng không,chỉ thấy bầu trời vô tận, những tán mây trôi nổi bồng bềnh, chưa kịp định thần,hai chân nàng đã bị hắn nhấc lên, mắt nàng sắp rớt ra ngoài,hắn định làm gì đó tiếp theo khiến nàng không dám nghĩ đến. > "Đừng...đừng mà.... không....đừng....dừng lại....bọ thối tha.... ngươi không được...."
Hắn cười lớn,đâm mạnh vào trong.
PHẠCH!!!> "Không!!!!!!!...ahh...ahh...ưm...ưm...haa.....haa....haa....haaa...ah....ah.... ahhh."
Phạch....phạch... phạch....nhẹp...nhẹp...nhẹp, tiếng ra vào liên tục,dương trụ hắn xâm nhập bên trong nàng,hắn rên rỉ sung sướng... liên tục ra vào,cơ thể nàng vô thức nhấp nhô, nhưng bản chất nàng vẫn muốn thoát ra,dù vô ích. > "Ah...ah....ah....ahh....ahh...
Cửu....
Cửu U Thiên...dừng lại....đừng...đừng làm ta đau...đừng làm thế.... không được mà...ah...ah...ah....
Cửu....
Cửu U....ahhhhhh!!!"
Hắn tăng tốc,liên tục đâm mạnh bạo vào trong,hai tay hắn nắm chặt chân nàng mà ép mạnh,dương trụ hắn đâm sâu vào tận tử cung,dài đến mức bản thân nàng như sắp ngất, điều này... khiến nàng nhớ lại, thời gian làm phàm nhân, ở cùng A Hãn... nhưng lúc đó,đó là do cả hai tự nguyện,A Hãn luôn nhẹ nhàng, không để nàng đau... nhưng còn hắn ta thì khác...
điều này khiến nàng như sắp phát điên. > "Ưm...ưm.....hmm....Thảo Nguyệt.... ngươi là của ta...mãi mãi...và mãi mãi... ngươi thật sự rất tuyệt...cảm giác mà ta chờ đợi bấy lâu, phải chi lần đó, ngươi hiểu ta hơn,thì chẳng phải kết cục này sẽ không diễn ra hay sao."> "Ahhh....
đến đây... bản toạ tới rồi...
Nguyệt nhi của ta.... trở thành lô đỉnh của ta...ah....ahh....tới rồi."
Dương trụ hắn đâm sâu vào tận bên trong,tinh khí bắn vào trong nàng,mắt nàng trợn tròn,cảm giác như bị thứ gì đó ướt át xâm nhập bên trong...cảm giác bị lấy đi phẩm giá... cảm giác thất bại,mắt nàng đờ đẫn,chỉ thấy hắn từ từ rút ra,tinh khí tràn ra khỏi âm cư của nàng,cơ thể nàng mềm nhũn, không còn sức.Nàng vừa bị,kẻ mà nàng vức bỏ thẳng tay,đối xử không ra gì, giờ đây vừa chiếm đoạt nàng thành công,nàng có thể phản kháng, nhưng lại không dùng sức,ánh nhìn mờ mịt,hai mắt nàng khép lại,rơi vào khoảng không, cảm giác cơ thể bị nhấc lên, đầu tựa vào ngực ai đó,là hắn sao,sau khi hắn đối xử tàn bạo với nàng, bây giờ lại như thế sao.------------------------------------------------------------
https://tytnovel.com/truyen/67f967765f2df27e93d1de49/trung-sinh-ta-tro-thanh-than-quan link cốt truyện chính nha