Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 10



Sau một hồi do dự, nàng lại không kiềm được mà khuyên nhủ: “Hung Nô quốc xảo nguyệt, hôm nay cống nạp đồ cho nước ta, nhìn có vẻ như đang cầu hòa, biết đâu đang âm thầm án binh bất động, chờ đợi thời cơ, đợi ngày quay đầu, phụ hoàng đừng dễ đặt lòng tin vào bọn chúng, lúc này vẫn nên cảnh giác thì hơn.”

Nếu như có thể kịp thời khiến phụ hoàng tỉnh táo hơn, nói không chừng bi kịch diệt quốc sẽ sớm ngày xoay chuyển.

Nhưng những lời nói này, ngược lại càng khiến hoàng đế vô cùng tức giận.

“Hỗn xược! Hung Nô bây giờ đã bị triều ta đánh bại, lấy đâu ra cái gan lớn thế?”

Hoàng đế đưa tay đánh vỡ bình rượu đầu hươu đó, tức giận trách mắng: “Những lời này của con, suy cho cùng là muốn giành lại quân quyền cho Lâm Thụy Hiên thôi! Nghệ Hề, con gả cho Lâm Thụy Hiên chưa được bao lâu, bây giờ đã muốn ăn cây táo rào cây sung rồi phải không?!”

“Nhi thần không dám!”

Tống Nghệ Hề lập tức quỳ xuống tạ tội, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng thê lương.

Đành thế mà rời khỏi cung điện.

Tống Nghệ Hề đem lệnh ân xá đến Thê Âm Lâu chuộc thân cho Giang Lạc Nguyệt trước.

Về đến phủ công chúa, Tống Nghệ Hề mới sai người sắp xếp cho Giang lạc Nguyệt, Lâm Thụy Hiên cũng vừa về tới.

Tin công chúa cầu xin cho phò mã khiến bệ hạ tức giận đã truyền khắp Thịnh Kinh, cũng đã truyền đến tai y.

Lâm Thụy Hiên cau mày, lạnh lùng nhắc nhở: “Chuyện về Hung Nô, sau này công chúa đừng nói nhiều trước mặt bệ hạ, nói cho cùng cũng chỉ là dư thừa thôi.”

Nàng đã có lòng tốt nhắc nhở, nhưng phụ hoàng không nghe, bây giờ đến Lâm Thụy Hiên cũng nghĩ nàng lắm lời.

Trong lòng Tống Nghệ Hề cảm thấy vừa tủi thân vừa chua xót.

Thấy nàng im lặng, Lâm Thụy Hiên cũng không nói gì thêm, xoay người bước ra khỏi phòng.

Lâm Thụy Hiên đi luôn một mạch.

Đi mãi cho đến giờ Hợi cũng chưa thấy quay lại phòng.

Tống Nghệ Hề thấy lòng bất an, khoác áo choàng lên người đi tìm y.

Màn đêm tối như mực.

Trong khuôn viên của Giang Lạc Nguyệt vẫn còn ánh nến đang sáng, cửa sân mở một nửa, Giang Lạc Nguyệt đang cầm đèn lồng trong tay đưa Lâm Thụy Hiên ra cửa.

Tống Nghệ Hề vừa đi đến, định mở miệng gọi y.

Lại thấy Giang Lạc Nguyệt bỗng nhiên thả rơi chiếc lồng đèn trong tay.

Ngọn nến lắc lư rơi xuống.

Tống Nghệ Hề nhìn thấy ả ta kiễng chân, bấu lấy vai Lâm Thụy Hiên rồi hôn lên má y.

– “Mối quan hệ giữa thần và Lạc Nguyệt là trong sáng, minh bạch.” –

Lời bảo đảm rành rành của y vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, khoảnh khắc này giống như có một tia sét đánh tan những lời nói đó thành từng mảnh vụn.

Tống Nghệ Hề đứng cứng người, từng mạch m.á.u trên cơ thể dừng như đông cứng lại.

Lúc này, Giang Lạc Nguyệt đã nhìn thấy nàng, sắc mặt ả trắng bệch, hoảng sợ quỳ xuống nhận tội.

“Công chúa nguôi giận!”

Lâm Thụy Hiên lập tức quay người, đối diện với ánh mắt của Tống Nghệ Hề, không hiểu sao có chút hoảng loạn.

Giang Lạc Nguyệt vẫn vừa khóc vừa giải thích: “Công chúa! vừa rồi là do nô gia kiềm lòng được, công chúa đừng trách tội tướng quân! Nếu công chúa cảm thấy không hài lòng, nô gia nguyện dùng tính mạng mình để chuộc tội!”

Tống Nghệ Hề còn chưa nói gì, Giang Lạc Nguyệt đã tự mình nói muốn tìm đến cái ch*t.
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 11



Tống Nghệ Hề siết chặt hai bàn tay: “Ta còn chưa nói lấy một câu nào, ngươi đều đã nói trước cả rồi, vậy nên nếu ta không trách tội ngươi thì cũng không phải phép.”

Sắc mặt Giang Lạc Nguyệt liền trắng bệch ra.

Ánh mắt lâm Thụy Hiên trở nên phức tạp nhìn Giang Lạc Nguyệt, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, chặn người bảo vệ ả ở phía sau.

Chắp tay cung kính trước mặt Tống Nghệ Hề: “Công chúa muốn trách tội, thần nguyện chịu toàn bộ hình phạt.”

Trái tim Tống Nghệ Hề như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, nàng nhìn chằm chằm Lâm Thụy Hiên một hồi lâu, khàn giọng nói: “Ta muốn chàng cho ta một lời giải thích.”

Lâm Thụy Hiên sững sờ, nhìn Tống Nghệ Hề không biết từ khi nào hai mắt đã đỏ hoe, y chỉ biết thở dài: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, đáng lẽ nên gả cho người trong mộng của mình, là thần không xứng với công chúa.”

“Nếu không phải bệ hạ ban hôn, thần và công chúa có lẽ cả đời này sẽ không gặp nhau, mối hôn sự này, thật sự không hợp…”

Từng câu từng chữ y thốt ra đều khiến trái tim Tống Nghệ Hề đau điếng.

Lâm Thụy Hiên, cuối cùng là chàng cảm thấy đôi ta không hợp, hay là vì trong lòng chàng đã có người khác…

“Được rồi! Không cần nói thêm nữa!”

Không muốn nghe Lâm Thụy Hiên nói thêm một chữ nào.

Nàng gần như hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi đó.

Đêm khuya.

Lâm Thụy Hiên lại quay về phòng ngủ.

Chỉ là y không ngủ trên giường, mà lại trải chăn nằm dưới đất.

Căn phòng im lặng không một tiếng động.

Tống Nghệ Hề xoay người, nhìn Lâm Thụy Hiên dưới ánh trăng sáng cách đó không xa.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của nàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

“Lâm Thụy Hiên, ta thật sự muốn cùng chàng sống thật tốt từng ngày, cũng thật sự muốn giúp chàng quay lại chiến trường một lần nữa.”

“Chàng có thể nào tin ta một lần, một lần thôi cũng được…”

Nói đến cuối câu, giọng nàng cũng mang vài phần bi ai, mặc dù vậy Lâm Thụy Hiên là kẻ vô cùng cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào vẫn nằm thở đều trên mặt đất, bây giờ lại chẳng có phản ứng gì.

Tống Nghệ Hề cũng không nói gì thêm, khóe mắt lại đỏ lên một lần nữa.

Một lúc lâu sau.

Lâm Thụy Hiên cũng không quay lại giường.

Mối quan hệ giữa hai người, quanh đi quẩn lại, lại quay về xuất phát điểm.

Hôm đó, đại lộ Chu Tước, chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở lầu hai trong một quán trà.

Sương Nguyệt quận chúa vô cùng khó hiểu: “Nghệ Hề! Có phải đầu tỷ bị úng nước rồi không, sao lại vì cái tên võ phu nhàm chán đó mà buồn lòng vậy!”

Ánh mắt Tống Nghệ Hề u ám, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười.

Sương Nguyệt nhìn thấy điều này, mới hiểu ra nàng thật sự đã đ*ng t*nh rồi, trong khoảnh khắc đó chẳng nói gì thêm.
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 12



Một hồi sau, Sương Nguyệt tự rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng nói: “Chuyện tình cảm là thứ không thể lường trước được, trái tim nam nhân đã thuộc về người khác, tỷ có cố gắn thế nào cũng là phí công vô ích thôi.”

“Huống hồ, chuyện lần trước tỷ vì hắn mà bị bệ hạ quở trách, hắn còn đối xử với tỷ như vậy, có thể thấy hắn cực kỳ vô tình với tỷ!”

Nghe đến đây…

Tống Nghệ Hề vẫn không chịu được mà biện hộ: “Lúc đó, ta không phải vì Lâm Thụy Hiên, mà là vì ta thành tâm khuyên nhủ phụ hoàng, nếu tiếp tục dung túng cho Hung Nô, sơn hà sẽ khó giữ.”

Nghe vậy, Sương Nguyệt lại im lặng một lần nữa.

Một lúc sau, cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặc dù trong lòng tỷ có vạn dân, nhưng trên cái thế giới này, nữ tử như chúng ta thì có thể thay đổi được gì chứ?”

Tống Nghệ Hề hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên nàng thấy được, hóa ra Sương Nguyệt vô âu vô lo của ngày thường cũng đã nhìn thế sự một cách rõ ràng như vậy.

Sương Nguyệt lại cười nói: “Cho nên là, công chúa, sao tỷ không giống muội này, mặc chuyện tương lai đi, cứ tận hưởng hiện tại đã!”

Tống Nghệ Hề nghe xong những lời này chỉ biết cười khổ.

Nàng đã sớm biết ba năm sau sẽ nước mất nhà tan, sao nàng có thể không nói đến chuyện tương lai được.

Ngay thời điểm này.

Bên ngoài quán trà có một tiếng mã binh cấp báo truyền tới…

“Báo!”

“Báo! U Châu thất thủ! Hung Nô phát động tổng tiến công! Biên giới mất sáu thành liên tục!”

“Bốp” một tiếng!

Chén trà trong tay rơi xuống đất, sắc mặt Tống Nghệ Hề trắng bệch.

Chẳng màng gì nữa, Tống Nghệ Hề lập tức đi tìm Lâm Thụy Hiên.

Nhưng vừa bước khỏi quán trà, một giọng nói kinh hãi đã chặn nàng lại!

“Công chúa! Không xong rồi!”

Tên quản sự trong nội phủ vừa lớn tiếng hét vừa thở hổn hển chạy tới, lo lắng đến toát cả mồ hôi: “Phò mã bị bệ hạ bắt giam vào ngục rồi!”

“Chuyện gì?” Tống Nghệ Hề liền hoảng sợ.

Quản sự đáp: “Tướng quân thủ thành ở biên quan vốn là thuộc hạ của phò mã, hôm nay biên quan thất thủ, bệ hạ muốn trừng phạt phò mã!”

Hoang đường!

Tống Nghệ Hề không thể ngờ rằng phụ thân nàng lại hồ đồ đến thế!

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Vào cung!”

Tiến vào cung.

Hoàng đế đương nhiên cũng biết nàng đến vì lý do gì, trực tiếp đóng cửa không gặp.

Bầu trời phủ đầy mây bao phủ, giông bão đang kéo đến.

Tống Nghệ Hề nhìn cánh cửa thư phòng đã khép lại, trực tiếp quỳ xuống trước cửa.

“Phụ hoàng! Nhi thần cầu xin người thả phò mã ra!”

Mưa lớn đã bắt đầu đổ xuống, Tống Nghề Hề run rẩy cả người vì lạnh.

Mưa xối xả cả đêm.

Tống Nghệ Hề cũng đã quỳ như vậy suốt cả đêm.
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 13



Gương mặt nàng trắng bệch, dường như sắp ngất đi, nhưng không biết dựa vào động lực gì mà nàng lại kiên trì đến vậy.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mưa gió đã ngừng hẳn.

Cửa lớn thư phòng từ từ mở ra.

Hoàng đế bước ra với vẻ mặt bình tĩnh, đi đến trước mặt nàng hỏi: “Nghệ Hề, từ lúc nào con đã trở thành đứa không hiểu chuyện như vậy?”

“Phụ hoàng…” Tống Nghệ Hề bi thương vô cùng, liên tục dập đầu lạy, “Hôm nay Hung Nô xâm lược, khắp triều này ngoài phò mã ra làm gì còn ai có thể cứu nước thoát khỏi nguy nan? Thay vì phụ hoàng trừng phạt, không bằng để chàng đánh đuổi Hung Nô trước, rồi hãy định tội!”

Hoàng Đế đã thay đổi sắc mặt đôi chút, sau một lúc suy nghĩ, ông đã lạnh lùng phẩy tay áo.

“Cho người truyền lệnh! Lệnh cho phò mã Lâm Thụy Hiên từ nay dẫn quân đánh lại Hung nô! Tội mất thành lần này, ngày sau lại đinh!”

Cổ họng Tống Nghệ Hề như nghẹn lại, đôi mắt nhắm nghiền, lại tiếp tục dập đầu: “Phụ hoàng anh minh…”

Lời nói vừa dứt, cả người nàng cũng ngã xuống, dần mất đi ý thức.

….

Tống Nghệ Hề tỉnh lại lần nữa thì đã về phủ công chúa.

Vừa tỉnh lại nàng liền lo lắng hỏi: “Phò mã đâu?”

“Công chúa đừng quá lo, phò mã ra khỏi ngục giam rồi, đang trên đường hồi phủ.” Tỳ nữ vội vàng đi tới.

Tống Nghệ Hề mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ đến chuyến xuất binh nguy hiểm sắp tới của Lâm Thụy Hiên, Tống Nghệ Hề lại suy nghĩ một lúc, gọi quản sự lại dặn dò: “Ngươi đến nhà kho lấy hết của hồi môn của ta đổi thành ngân phiếu đi.”

Quản sự cảm thấy khó hiểu như vẫn gật đầu: “Vâng.”

Quản sự vừa rời đi, Tống Nghệ Hề không thể nằm im trên giường, sau khi uống thuốc xong liền khoác áo choàng đi đến tiền sảnh, muốn thấy Lâm Thụy Hiên quay về càng sớm càng tốt.

Nhưng nàng cố gắng kìm nén sự khó chịu của bản thân, cuối cùng chỉ đợi được thuộc hạ nơm nớp lo sợ chạy đến bẩm cáo: “Công chúa, phò mã sau khi ra khỏi ngục đã đi thẳng về biệt viện ở ngoại thành phía nam rồi.”

Y nóng lòng muốn gặp Giang Lạc Nguyệt đến thế sao?

Hệt như có một lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào lòng ngực, khiến trái tim cô nhỏ m.á.u không ngừng.

Tống Nghệ Hề chợt ho khan không ngừng.

“Công chúa!” Tỳ nữ thấy vậy, cũng cảm thấy xót xa.

“Ta không sao…” Tống Nghệ Hề lại cười khổ, tiếp tục đợi ở tiền sảnh.

Vậy mà đợi một lần, Tống Nghệ Hề đã ngồi từ lúc trời sập tối đến khi bình minh lên.

Lâm Thụy Hiên vừa bước vào tiền sảnh, nhìn thấy Tống Nghệ Hề, không khỏi cau mày: “Sao hôm nay công chúa dậy sớm thế?”

Tỳ nữ đỏ cả mắt: “Phò mã, công chúa đã đợi người cả đêm!”

“Người lui xuống trước đi.” Tống Nghệ Hề khàn khàn giọng ngắt lời tỳ nữ.
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 14



Đến khi tiền sảnh chỉ còn hai người, thì bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng hơn.

Vẫn là Tống Nghệ Hề lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Dùng bữa sáng chưa? Ta bảo phòng bếp nấu cho chàng chút đồ ăn.”

“Không cần đâu.” Lâm Thụy Hiên nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không hiểu sao trong lòng lại thấy bực bội.

Lời giải thích đã đến đầu lưỡi nhưng lại nhanh chóng bị nuốt xuống, y cung kính hỏi: “Không biết công chúa đợi ta cả đêm là có chuyện gì?”

Thái độ xa lánh của y khiến cho Tống Nghệ Hề cay cay ngay chóp mũi.

Nàng chớp chớp mắt, đè nén cơn đau trong lòng, lấy chiếc hộp đựng ngân phiếu mà hôm qua nàng đã dặn quản sự chuẩn bị đưa cho Lâm Thụy hiên: “Đây là ngân lượng chuẩn bị cho chàng ngày mai xuất binh mang theo trên đường, phòng khi cần dùng đến.”

“Ý công chúa là sao?” Lâm Thụy Hiên cau chặt mày, không nhận lấy.

Tống Nghệ Hề ho nhẹ: “Nếu trên đường xuất binh lương thảo không đủ, số ngân phiếu này ít ra có thể sống thêm vài ngày…”

Nàng còn chưa nói hết, đã nghe Lâm Thụy Hiên dùng lời không nặng không nhẹ cười nói: “Công chúa cũng thật là ngây thơ quá rồi, dẫn binh đánh trận, triều đình tự cấp kho lương thảo, với số ngân phiếu này của người, hãy giữ lại để mua son phấn, má hồng cho người đi.”

Tống Nghệ Hề đương nhiên hiểu rõ, lương thảo của ngàn quân vạn mã, với số tiền hồi môn của nàng chẳng đắp được là bao, nhưng nàng luôn nghĩ rằng, có được ít nào thì hay ít đấy.

“Nhưng…”

Nàng vẫn còn muốn nói thêm gì đó, Lâm Thụy Hiên đã đẩy chiếc hộp ra xa: “Được rồi, nếu công chúa không còn chuyện gì nữa, thần đi thu dọn hành trang chuẩn bị xuất binh, thân thể công chúa đau ốm, ngày mai không cần đến tiễn.”

Tống Nghệ Hề nhìn bóng lưng y rời đi chẳng hề do dự, nụ cười vốn trên môi đã trở nên cay đắng.

Ngày hôm sau, toàn quân tập hợp xuất binh.

Mặc kệ Lâm Thụy Hiên kêu nàng không cần ra tiễn, Tống Nghệ Hề vẫn chịu cơn sốt sao đi đến.

Chỉ là vì ở kiếp trước, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy y.

Nhìn Lâm Thụy Hiên mặc áo giáp sắt, anh dũng đanh thép, khiến Tống Nghệ Hề nhớ đến phụ hoàng vào ngày gả nàng đi, cũng là ngày đầu tiên nàng gặp y, hệt như hôm nay.

Lâm Thụy Hiên là một võ tướng nổi danh, cho dù phụ hoàng có dùng mưu hèn chèn ép y dưới vị trí phò mã, thì nàng làm sao có thể che đậy tài năng của y?

Tống Nghệ Hề nghĩ đến đây, lại ho khan, thân hình yếu nhớt của nàng cơ hồ đang đung đưa theo gió.

Thấy vậy trong lòng Lâm Thụy Hiên càng trở nên khó chịu, y không thích cái dáng vẻ như sắp vỡ nát của Tống Nghệ Hề, lạnh lùng nói: “Không phải thần đã nói rồi sao, công chúa không khỏe trong người thì không cần đến tiễn thần ra trận?”

Trong lòng Tống Nghệ Hề cũng vô cùng xót xa, tay cầm túi vải siết lại: “Ta chỉ muốn tặng chàng giáp hộ tâm.”

Lâm Thụy Hiên sửng sốt.

Cuối cùng thấp giọng cảm ơn: “Đa tạ công chúa.”

Ngay tức khắc, y đã đưa giáp hộ tâm vào tay thuộc hạ, bảo hắn cất vào hành trang.

Nhìn túi vải được đặt vào hành trang, Tống Nghệ Hề mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa đợi cô nói lời cáo biệt, một giọng nữ nhân đã vang lên.

“Thụy Hiên!”

Với cái bụng bầu to tướng, Giang Lạc Nguyệt vừa đi vừa thở hổn hển, mắt ngân ngấn nước, đưa đồ trong tay đến: “Thụy Hiên, đây là khăn tay ta thêu cho chàng, mong chàng đại thắng trở về!”

“Vất vả rồi.” Lâm Thụy Hiên đưa tay ra nhận.

Tống Nghệ Hề cứ nghĩ y cũng sẽ tiện tay nhét chiếc khăn tay đó vào hành trang.

Nhưng trong khoảnh khắc sau đó, nàng đã thấy Lâm Thụy Hiên giấu chiếc khăn vào trong lòng n.g.ự.c như một vật quý báu.

Hai người lưu luyến nói lời từ biệt.

Tống Nghệ Hề đứng một bên, hệt như một kẻ qua đường.

Người nào không biết nhìn cảnh này, e là sẽ nghĩ Giang Lạc Nguyệt mới là thê tử của Lâm Thụy Hiên.

Tim nàng như bị bóp chặt lại, nỗi thống khổ chua xót dâng trào gần như chiếm trọn lấy Tống Nghệ Hề.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, không thể nhìn thấy được gì nữa.

Nàng xoay người định rời đi, nhưng Lâm Thụy Hiên lại cất lời: “Công chúa.”

Tống Nghệ Hề dừng chân.

Lại nghe y bình thản nói: “.... Lần này xuất trận, nếu ta tử trận nơi sa trường, người không cần vì ta mà làm góa phụ, có thể tùy ý gả cho người mà công chúa tâm đầu ý hợp.”

Ánh mắt của Lâm Thụy Hiên nặng trĩu, nhìn Tống Nghệ Hề đang đứng bất động, lại chầm chậm nói thêm một câu: “Nếu thần có thể bình an trở về… Khi đó, thần sẽ tự mình viết thư hòa ly với công chúa.”

Từng câu từng chữ hệt như một con d.a.o cùn, đang cứa từng nhát từng nhát vào trái tim Tống Nghệ Hề.

Xem ra, y thật sự vô cùng chán ghét nàng…

Nụ cười thống khổ bất lực hiện trên gương mặt nàng một cách yếu ớt, trong mắt cũng hiện một mảng mơ hồ. Tống Nghệ Hề không quay đầu lại, một lúc sau, từ cổ họng phát ra một giọng khàn khàn.

“Chàng phải thắng trận, phải bình an mà quay lại.”

“Chỉ cần chàng bình an quay lại, muốn gì ta cũng đáp ứng chàng.”

Ánh mắt Lâm Thụy Hiên hơi sáng lên, y nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, cuối cùng vẫn lặng thinh.

Giờ xuất binh đã đến.

Mười vạn đại quân xuất phát rời khỏi kinh thành.

Bảy ngày sau, đã đến Bách Dụ Quan.

Lúc này, Hung Nô đã tấn công thành Tang Hải, cách Bách Dụ Quan chưa đầy trăm dặm. Nếu Lâm Thụy Hiên đến muộn một ngày, Bách Dụ Quan e là không giữ được.

Bách tính trong thành nhìn thấy Lâm Thụy Hiên bước vào cứ điểm, người người nước mắt lưng tròng, nhanh chóng lan truyền tin tức.

“Lâm đại tướng quân đến rồi! Bách Dụ Quan được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

Lâm Thụy Hiên là một chiến thần hiển hách nổi tiếng, có y ở đây, sẽ giúp bách dân trong thành cảm thấy yên lòng, cũng nâng cao tinh thần thủ thành của binh lính.

Khi chấn chỉnh tam quân, Lâm Thụy Hiên nghiêm khắc nói lớn: “Toàn quân nghe lệnh! Theo ta trấn thủ Bách Dụ Quan, đoạt lại thành trì!”

“Rõ!!”
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 15



Một hô vạn ứng, âm thanh rung chuyển đất trời.

Lâm Thụy Hiên vốn đã thay áo giáp, nhưng không hiểu sao y lại nhớ đến giáp hộ tâm mà Tống Nghệ Hề đã đưa cho y, tâm y hơi lung lay, xoay người đến mở hành trang, lấy giáp hộ tâm lên, đôi mắt y liền sửng sốt.

Chỉ thấy phía dưới giáp hộ tâm, chứa ngập những tờ ngân phiếu.

Sắc mặt Lâm Thụy Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, u ám.

Vị công chúa này trước sau như một, tìm mọi cách để người khác không làm trái ý mình dù chỉ một chút.

Trong lòng y vô cùng khó chịu, y xếp giáp hộ tâm phủ lên những tấm ngân phiếu đó một lần nữa, đóng hành trang lại sải bước ra ngoài.

“Xuất thành! Nghênh chiến!”

Trong ba tháng ngắn ngủi.

Lâm Thụy Hiên đã giành lại ba thành, thêm ba thành nữa, là có thể giành lấy U Châu.

Thế mà chiến sự tiền tuyến vẫn chưa ổn định, phía hậu cần trong quân lại xuất hiện vấn đề.

Viên quan canh giữ kho lương thực chạy đến với vẻ mặt lo lắng bẩm báo: “Tướng quân, triều đình lẽ ra phải tiếp tế kho lương thực mới cho quân binh từ mười ngày trước, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy tin của quan vận chuyển, lương thực còn lại trong kho, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được năm ngày!”

Trong lòng Lâm Thụy Hiện có chút bồn chồn, không hiểu sao có dự cảm không lành quanh quẩn trong tâm trí, nhưng trước tiên vẫn phải an ủi viên quan quản kho lương thực, sau đó liền viết thư xin hoàng đế mở kho lương để vận chuyển số lương thực mới.

Tuy nhiên dự cảm không lành đã thành sự thật, thư trả lời chỉ có một câu: “Không phê chuẩn, ngừng cấp lương thực đến khi giành lại được U Châu!”

Thời khắc đó, Lâm Thụy Hiên như sắp phát điên!

Phó tướng phẫn nộ đập tay xuống bàn, như đang nghiến răng nghiến lợi: “Thật h.i.ế.p người quá đáng!”

Lâm Thụy Hiên trầm mặc im lặng.

Y đương nhiên tức giận, nhưng trước mắt việc quan trọng là phải tập trung lương thực…

Bỗng nhiên, y nhớ đến hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề!

Một hộp ngân phiếu, nhanh nhất có thể, y đã đổi nó thành hàng nghìn tấn lương thực từ trong tay bách tính ở thành trì lân cận, cuối cùng cũng có thể giữ được lương thảo cho quân binh trong mười ngày tới.

Lâm Thụy Hiên nhìn chiếc giáp hộ tâm còn sót lại trên tay, trong lòng lại len lỏi vài phần phức tạp.

Đến cuối cùng, thật may mắn là vẫn có hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề…

Nhưng thời gian mười ngày, dù Lâm Thụy Hiên có lợi hại đến đâu đi nữa thì việc công hạ U Châu kỳ thực là điều rất viển vong.
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 16



Trong kinh thành.

Tống Nghệ Hề biết được tình hình ngoài chiến trận, đã đến cầu cứu hoàng đế.

Nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì, hoàng đế vẫn hồ đồ vô đạo hệt như kiếp trước, vẫn không chịu thỏa hiệp.

Nàng chỉ đành trở về phủ công chúa.

Tống Nghệ Hề gọi quản sự đến: “Vào phòng kho kiểm ngân lượng còn lại, đuổi tất cả người trong phủ ra ngoài.”

“Công chúa…” Quản sự kinh ngạc.

Ánh mắt Tống Nghệ Hề kiên định: “Ta nói gì cứ làm theo như vậy.”

“Vâng.”

Phủ công chúa lớn đến thế, vậy mà trong phút chốc đã trở nên trống không.

Tống Nghệ Hề đích thân tiễn quản sự ra ngoài, một mình đánh ngựa trực tiếp đến kho thóc lớn nhất nước Tống.

Đến kho lương, nàng xuống ngựa, lấy ra một thánh chỉ kim hoàng cao giọng tuyên bố…

“Bệ hạ có lệnh, mở kho lương viện trợ tiền tuyến!!.”

Viên quan canh kho lương không quỳ xuống tiếp chỉ, hắn nhìn thánh chỉ trong tay nàng với vẻ mặt phức tạp vô cùng.

“Công chúa có điều không biết, hôm nay bệ hạ mới hạ lệnh bảo hạ quan canh gác kho lương nghiêm ngặt, tuyệt đối không được mở kho.”

Mồ hôi lạnh đã lan khắp người.

Tống Nghệ Hề sững sờ tại chỗ, như rơi vào hố băng.

Phụ hoàng phòng bị đến mức này, quả nhiên là muốn ép Lâm Thụy Hiên không ch*t không được sao?!

Lẽ nào lần trùng sinh này của nàng, cũng không cách nào thay đổi được kết cục của kiếp trước? Nhưng vào đúng lúc này…

Lại nghe thấy giọng của viên quan canh giữ kho lương: “Người đâu! Mở kho lương!”

Cánh cửa kho lương bật mở trước mắt Tống Nghệ Hề, hạt thóc chất cao như núi hiện lên một màu vàng óng.

Tống Nghệ Hề ngơ ngác nhìn viên quan quản kho lương.

Nàng thấy viên quan kho lương đã chắp tay hành lễ với nàng, trên khuôn mặt tầm thường của hắn hiện lên một nụ cười mà Tống Nghệ Hề mãi mãi không thể quên được.

“Mặc dù hạ quan chỉ là một viên quan canh kho lương bé nhỏ, nhưng cũng biết hành động này của công chúa là để cứu nước! Lâm tướng quân ở tiền tuyến gi*t giặc bảo vệ nước nhà, hạ quan sao có thể tham sống sợ ch*t?”

Giọng nói của Tống Nghệ Hề khàn khàn: “Tự ý mở kho lương là tội nặng…”

Giọng nói của quan viên canh kho lương bình tĩnh đến đáng sợ: “Nếu có thể cứu nước Tống thoát khỏi nguy nan, hạ quan mất đi cái đầu này thì có làm sao?”

Cánh mũi Tống Nghệ Hề chua xót lạ thường.

Tống thị hồ đồ, vậy mà vẫn có hiền thần.

Đột nhiên, nàng trịnh trọng cúi hành lễ chân thành với viên quan canh kho lương: “Tống thị - Nghệ Hề, đa tạ đại nhân!”
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 17



Đây là điều duy nhất nàng có thể làm với tư cách là công chúa nước Tống.

Các đội lính bắt đầu di chuyển lần lượt lương thực trong kho đi.

Tống Nghệ Hề nhìn thủ kho lương hộ tống đội quân chuyển lương thảo ra tiền tuyến, đến khi không thấy bóng dáng ai nữa, nàng mới không còn do dự quay ngựa, tiến về kinh thành!

Ngoại thành U Châu.

Lâm Thụy Hiên đang đóng quân tại doanh trại, y thấy được nhuệ khí của quân lính đang tụt dốc, đôi mày thanh nhíu lại.

Trong giai đoạn này, tất cả tướng sĩ chỉ có thể dựa vào vỏ cây trên núi miễn cưỡng vượt qua cơn đói.

Nếu không cách nào công phá U Châu, bọn họ thật sự sẽ ch*t đói ở tiền tuyến này trước!

“Tướng quân! Công thành đi! Ngay lúc chúng ta còn chút sức lực cuối cùng! Chúng ta hãy chiến đấu đến cùng!”

“Tướng quân! Hạ lệnh đi! Chúng thần nguyện chiến đến hơi thở cuối cùng! Cũng không muốn ch*t đói ở ngoại thành U Châu rơm rạ vô danh như vầy!”

Ngoài lều quân, tất cả binh lính đều hô hét.

Lâm Thụy Hiên cuộn c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, suy nghĩ một lúc cuối cùng hạ ý định.

Khi chuẩn bị hạ lệnh…

Lại thấy quan canh kho lương trong quân chạy đến, sắc mặt trắng bệch lộ vẻ mặt vui mừng: “Tướng quân! Mở kho lương rồi! Người vận chuyển lương thảo tiếp tế đã đến! Chúng ta không còn phải gặm vỏ cây nữa!”

Lâm Thụy Hiên lao ra khỏi lều của doanh trại, chỉ nhìn thấy một đội quân vận chuyển lương thảo rần rộ ở phía xa đang tiến về quân doanh.

Cuối cùng thì lương thảo cũng đã thật sự được chuyển tới!

Sau khi vui mừng khôn xiết, đáy mắt Lâm Thụy Hiên lại hiện lên sự nghi hoặc, y rõ ràng mới nhận được tin của hoàng đế đã từ chối mở kho lương vào hôm qua, tại sao hôm nay lương thảo lại đến?!

Trong lòng y dâng lên sự bất an không thể hiểu, nhưng hiện tại chiến sự đang căng thẳng, y cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hạ lệnh.

“Lệnh ngự trù chuẩn bị cơm, ba ngày sau, quân ta công thành!”

Trong tiếng hò reo của binh lính tại doanh trại, y đặt tay lên giáp hộ tâm của Tống Nghệ Hề, cảm thấy có chút vấn vương.

Cùng lúc đó.

Hoàng cung cách xa ngàn dặm.

Tống Nghệ Hề toàn thân đầy vết thương đang bị áp giải đến điện Kim Loan.

Trên cao đài là hoàng đế đang nổi cơn thịnh nộ, bên dưới là đám văn sĩ quần thần đang đưa ánh nhìn miệt thị.

Thừa tướng đứng ở trên cùng lạnh lùng quở trách: “Nghệ Hề công chúa, người đã làm giả thánh chỉ, tự y mở kho lương, có biết mình đã phạm trọng tội phản quốc không?!”

Phản quốc?

Tống Nghệ Hề nhìn một lượt Thái Cực điện vàng son lộng lẫy trước mắt, đột nhiên cười lớn.

Mọi người trong cung điện đều kinh ngạc.

Tống Nghệ Hề gần như cười ra nước mắt, không đợi các quan thần kịp bình tĩnh lại, nàng đã ngừng cười, không chút sợ hãi nhìn mọi người trong triều: “Nếu nói có tội, thì những kẻ tham sống sợ ch*t các ngươi, những kẻ chỉ biết rút mình trốn ở kinh thành này mới là kẻ có tội!”

“Các người luôn nói rằng sự hưng thịnh, suy vong của đất nước là trách nhiệm của mỗi người, viết văn luận thơ, nhưng đến khi đất nước thật sự lâm vào cảnh nguy nan, các người có ai đứng ra xả thân bảo vệ đất nước?!”
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 18



Mọi người trong triều đều im lặng.

Tống Nghệ Hề cười lạnh: “Các ngươi chính là một đám ngụy quân tử đội lốt đạo mạo tôn nghiêm, thật đúng là tiểu nhân!”

Dừng một chút, Tống Nghệ Hề dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về ngai vàng trước mặt.

“Đương nhiên! Nếu nói có tội! Người có tội lớn nhất nước Tống ta, chính là phụ hoàng mới phải!”

“Hỗn xược!!” Thừa tướng lập tức nghiêm khắc khiển trách.

Tống Nghệ Hề không chớ có ý nhận sai, những lời nàng muốn mắng ra ở kiếp trước, ngay lúc này đều cứ thế mà tuông ra hết thảy.

“Phụ hoàng! Người hồ đồ vô đạo! Đúng sai bất phân, thưởng phạt không rõ!”

“Bất chấp th*m nh*ng hoành hành, phớt lờ nỗi đau bá tánh, có một vị vua như người, nước Tống sao có thể không diệt vong?!”

Trong Kim Loan điện, giọng nói của nàng còn văng vẳng bên tai.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng đạp tay đứng dậy, nộ khí ngất trời.

“Nghệ Hề giả danh hoàng đế truyền thánh chỉ giả, đại nghịch bất đạo!”

“Giờ Ngọ ba khắc, dùng hình treo cổ!”

“Rõ!”

Giờ Ngọ ba khắc, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Lại nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài thành vọng về, là hồi báo từ tiền tuyến truyền đến.

“Báo!! Tạ tướng quân đánh bại Hung Nô! Lấy lại U Châu!”

Khoảnh khắc này…

Trái tim Tống Nghệ Hề đang lo âu, cuối cùng cũng đã được thở phào nhẹ nhàng.

Ít nhất lần này, nàng có thể bảo vệ được Lâm Thụy Hiên, nàng cũng tin Lâm Thụy Hiên nhất định sẽ bảo vệ được vạn dân của nước nhà!

Sợi dây đã quấn quanh cổ nàng.

Giống như mảnh lụa trắng nàng đã dùng treo cổ ở kiếp trước, nó đã từng chút một lấy đi hơi thở của Tống Nghệ Hề.

Đại quân đại thắng trở về.

Khi Lâm Thụy Hiên dẫn quân đến gần kinh thành, y lại càng cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Vẻ mặt phó tướng nghiêm túc khuyên nhủ: “Tướng quân, tuy rằng lần này chúng ta đại thắng, nhưng tên cẩu hoàng đế đó nhất định sẽ lại đoạt quân quyền của người, thiên tử bất tài, dân chúng lầm than, dưới tình thế này sao người không phản kháng lại, thống lĩnh chúng thần xây dựng nước Tống mới hòa bình ổn định hơn?”

Lâm Thụy Hiên tối sầm mày mặt, không nói lời nào.

Y nghĩ đến Tống Nghệ Hề.

Y nghĩ, nếu mình phản kháng, Tống Nghệ Hề sẽ nháo nhào trách mắng y chứ? Nàng sẽ hận y, ghét y, hoặc thẩm chí còn muốn gi*t y?

Nhưng có thể là ngược lại, nàng mong muốn được hòa ly không kể siết…

Tiếng chuông trong tường thành từ xa xa truyền tới.

Bong…bong…bong…

Lâm Thụy Hiên nghe xong thấy tai mình nặng trĩu, hệt như từng tiếng từng tiếng đang đập vào trái tim y.

Chưa kịp phản ứng, đội quân đã đến trước cổng kinh thành.

Trước đây, mỗi khi đại thắng trở về, bá tánh đều đứng ngoài thành từ sớm để chào đón họ.

Linh cảm bất an ngày càng nổi lên theo từng tiếng chuông.

Sắp tiến vào thành…

Một bóng người đột nhiên từ trong đống cỏ lao tới trước mặt, dùng hết sức lực hét to.

“Phò mã! Không thể vào thành! Bệ hạ đã bố trí mai phục trong thành, đợi khi người vào thành sẽ ra lệnh loạn tiễn b.ắ.n ch*t người!”

Cả đội quân giật mình, Lâm Thụy Hiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là quản sự của phủ công chúa.

Y không để ý đến từ mai phục, chỉ cau mày hỏi: “Công chúa đâu?”
 
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly
Chương 19



Vừa dứt lời…

Lại thấy người quản sự đó ngẩng đầu về phía chiếc chuông lớn ở tường thành, tím mặt quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.

“Công chúa vì mở kho lương chi viện cho phò mã, không tiếc làm giả thánh chỉ, bị bệ hạ ra lệnh treo cổ, t.h.i t.h.ể bây giờ vẫn treo trên tường thành, không được an táng…”

Lòng n.g.ự.c y như bị một chiếc búa nặng nề tàn nhẫn đập mạnh vào.

Máu huyết toàn thân Lâm Thụy Hiên dường như đông cứng lại, y ngước mắt lên nhìn lên bức tường thành từng chút một.

Chỉ thấy trên tháp chuông, một bộ y phục đỏ đang treo cao xa xăm phía trước.

Một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên, thổi bay cơ thể vốn đã cứng ngắc của Tống Nghệ Hề, va vào chiếc chuông. Bong!

Lại là một tiếng động lớn, đập vào tai Lâm Thụy Hiên.

Đó là... Âm thanh của Tống Nghệ Hề đón y quay lại.

“Công chúa!!!”

Đôi mắt Lâm Thụy Hiên tức khắc trở nên đỏ như máu.

Y muốn cưỡi ngựa vượt tường thành, lại bị phó tướng chặn lại: “Tướng quân! Bình tĩnh! Hoàng đế trong thành đã gài sẵn bẫy, người không thể cứ thế xông vào!”

Trên tường thành, bóng đỏ của bộ y phục đó trông rất chói mắt.

Lâm Thụy Hiên siết chặt dây cương, đôi mắt đỏ rực nhìn từ đầu tường thành xuống cổng thành đang trống rỗng.

Tâm ý vốn do dự lúc ban đầu của y vào lúc này đã trở nên vô cùng kiên định.

"Chúng quân có nguyện theo ta xông vào Kinh thành?!”

Phó tướng nghe vậy, lập tức hiểu ra: “Tướng quân, ý người là gì?” Lâm Thụy Hiên nhìn bóng đỏ trên tường thành, gật đầu.

Hiểu rõ tình thế phó tướng hét lớn: “Mạt tướng thề ch*t cũng sẽ theo chân tướng quân!”

“Sống ch*t theo tướng quân!”

Hàng vạn binh lính phía sau cũng hét lên.

Những binh lính đã quen sống với những ngày tháng an nhàn trong thành đó làm sao có thể sánh được với những binh lính đã trải qua chiến trường thật sự.

Chưa qua một khắc, quân lính của Lâm Thụy Hiên đã lật ngược tình thế công phá tường thành.

Lúc tất cả mọi người đều sắp xong vào hoàng cung hỗn chiến.

Lâm Thụy Hiên lại ngay lập tức phi thân lên tường thành.

“Nghệ Hề…”

Đây là lần đầu tiên y gọi tên nàng, nhưng lại gọi trong tình cảnh thế này.

Giọng nói của Lâm Thụy Hiên có chút run rẩy, y cẩn thận gỡ cơ thể nàng xuống, khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của nàng đã loang lổ những vết hoen của xác ch*t, trên cổ nàng còn chằng chịt dấu vết thắt cổ.

Đôi mắt y đỏ hoe: “Không phải nàng ghét ta sao? Không phải nàng hận ta không chịu tránh xa nàng sao? Sao lại vì ta mà làm thành thế này? Tống Nghệ Hề! Hãy trả lời ta đi! Hãy mắng nhiếc ta đi!”

Nhưng người trong vòng tay y, đã không thể cho y bất kỳ câu trả lời nào nữa.

Trong hoàng cung…

Các vũ nữ đang nhảy múa, hoàng đế nằm trên long ngai, xung quanh có ba mỹ nhân đang hầu hạ.

Chính lúc này, bên ngoài cung điện có một tên thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo —

“Bệ hạ! Không xong rồi!”

Sau khi đuổi vũ nữ ra, sắc mặt hoàng đế tức giận: “Chuyện gì?”

“Lâm, Lâm tướng quân tạo phản rồi!”

Thị vệ đang quỳ trên mặt đất tái mặt vì sợ hãi, “Bây giờ hắn đã đánh hạ cổng Tuyên Vũ, ngay lập tức sẽ công nhập vào Đại Hòa điện rồi!”

Lách tách một tiếng.

Ly rượu trong tay hoàng đế bỗng nhiên rơi xuống.

Ông ta đẩy mỹ nhân trên người ra, đôi mắt đần độn đột nhiên trở nên tỉnh táo, tràn đầy kinh hãi.

Không đợi hoàng đế phản ứng thêm, chỉ nghe từ ngoài điện truyền đến âm thanh của một trận chiến khốc liệt.
 
Back
Top Bottom