Tâm Linh Trót phải lòng người âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
308917128-256-k948175.jpg

Trót Phải Lòng Người Âm
Tác giả: HashimotoKurenai
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ảnh chỉ mang tích chất để cho có LƯU Ý:
KHÔNG NHẬN GẠCH ĐÁ VUI LÒNG KHÔNG ĐEM TÁC PHẨM CỦA TÔI ĐI ĐÂU.

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD.

NẾU MUỐN CHUYỂN VER THÌ HÃY NÓI VỚI TÔI VÀ PHẢI CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÔI
MỌI NGƯỜI ĐỌC VÀ CÓ THỂ GÓP Ý NHƯNG VUI LÒNG GÓP Ý MỘT CÁCH VĂN MINH.

VÀ ĐÂY LÀ Ý TƯỞNG CỦA TÔI NÊN TÔI KHÔNG THÍCH AI ĐEM ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÔI!!​
 
Trót Phải Lòng Người Âm
Chap 1


Người âm và người dương một khoảng cách lớn...

Năm tôi học đại học, lần đầu lên Hà Nội tôi tìm phòng trọ.

Tìm suốt từ sáng đến chiều mới tìm được phòng vừa ý.

Bước vào tôi đánh một giấc.

Lúc dậy trời đã sập tối, tôi đứng dậy đi kiếm cái lót bụng.

Haizz còn mỗi gói mì tôm.

Đi vào gian bếp tôi cảm thấy giống như có ai nhìn chằm chằm mình vậy, lạnh hết sống lưng.

Úp nhanh rồi chạy ra ngoài.

Nói thật tôi tuy nặng bóng vía nhưng ma thì vẫn sợ.

Hương thơm của mì khiến bụng tôi cứ đánh trống.

Sinh viên nghèo nên được gói mì Hảo Hảo lót dạ là ngon lắm rồi.

Cứ ngồi đấy mà ăn sạch hết bát mì tôm.

Tính đứng dậy để rửa bát tôi chợt nhớ lúc mới vào.

“Thôi sáng rồi rửa”

Ờm tôi sợ ma mà để sáng đi.

Tôi không lười đâu chỉ là ma nó đáng sợ lắm.

Soạn nốt bài thuyết trình.

Tôi cặm cụi làm nó.

Thứ duy nhất giúp nhà tôi lúc này chính là tiền và tôi chỉ có thể cố gắng học để thoát kiếp nghèo này.

12 giờ sáng, đèn tắt bóng tôi bao trùm căn phòng.

Mệt lắm rồi tôi chẳng để ý gì nữa.

Cứ thể tôi nhắp mắt ngủ.

Đêm tôi cảm thấy như có người quàng tay ra ôm tôi từ đằng sau.

Mắt, tay, chân không thể cử động.

Đáng sợ hơn nữa tôi cảm giác có giọng một người đàn ông thì thầm vào tai tôi.

“Ngủ ngon”

Đêm đấy tôi không tài nào ngủ được.

Có ai mà ngủ được khi vào hoàn cảnh của tôi chứ.

Đã sợ mà còn bị như này tôi chưa sợ mà tăng xông là may rồi đấy.

Sáng 5h tôi mới cử động được.

Sợ quá nên tôi thu dọn đồ đạc xin rời luôn.

Bà chủ trọ cũng trả tôi tiền cọc.

Đi trên đường mà hãi, nhớ lại tối quá tôi đã phát khiếp.

Mắt thì thâm, mặt mày tái xanh."

Tạm thời sang phòng cái Nhi ở nhờ đã”

Gõ cánh của bằng gỗ quý.

Nhi ra rồi cười vui vẻ ra đón tôi vào phòng.

Hai đứa là bạn thân nên tôi cũng không ngại lắm mà cởi giày ra đi vào.

Bố mẹ Nhi đi công tác nên tạm tá túc ở đây 1 tuần rồi từ từ kiếm trọ để ở.

Tôi hỏi Nhi nó cũng cho tôi ở lại với điền kiện phải dẫn nó đi cùng để kiếm trọ cùng tôi.

Nó biết tôi mới từ quê lên nên lo tôi kiếm phải phòng bị ma ám và vân vân những điền khác.

Nó là thế lúc nào cũng tốt với tôi dù tôi chỉ là cô gái quê, nó thì là cô gái thành phố.

Tôi nhiều lần cũng sợ đi cùng tôi Nhi sẽ mất mặt.

Nhưng nó biết và chửi tôi một trận.

Ờm nó còn văng tục luôn, gân xanh nổi đầy mặt.

Tôi thì ngồi nghe mà cũng rén.

Nó trông như sắp đấm tôi tới nơi ý.

Đạt đai đen taekwondo, 5 lần đạt giải nhất.

Bảo làm sao tôi không sợ.

Nó yêu quý tôi là thế nhưng tôi để nó điên thì....Tuy đấm nhẹ không gây thương tích nhưng tôi vẫn sợ lắm...

------------------END CHAP 1---------------------

Có vẻ ngắn nên chap sau tôi sẽ cố gắng làm dài hơn

Lịch đăng truyện tôi chưa chắc chắn lắm tôi sẽ thường đăng vào những ngày Thứ 5,6,7, Chủ nhật và

1 tuần 1 chap
 
Trót Phải Lòng Người Âm
Chap 2


Tôi mệt quá rồi, chắc sau này anh người yêu tương lai của nó cũng nản lắm đấy.

Quanh khu mua sắm, bao nhiêu túi đồ giống như sắp đè chết tôi rồi.

Nào là quần áo, túi,....Nó còn tính bảo mua cho tôi nữa.

"Thôi tao xin, tay tao sắp gãy rồi" Cũng chỉ là cái cớ tôi cũng không muốn nó bỏ quá nhiều tiền cho tôi.

Có Nhi làm bạn thân tôi đã hạnh phúc lắm rồi!

Nụ cười trên môi nó cũng chợt tắt, mặt có vẻ buồn.

"Dỗi, không thèm chơi với mày nữa" Nó quay mặt sang bên kia rồi dậm chân bỏ về.

Ờm này còn túi đồ thì sao.

"Nhi tao xin lỗi mà"- Tôi vội chạy theo dỗ nóCứ thế 1 ngày trôi qua

Lại lần nữa, tối đó tôi và Nhi ngủ cùng phòng.

Đang ngủ thì bỗng tôi cảm giác có bóng đen ở dưới chân giường.

Hé mắt ra thì có một bóng người đàn ông.

Đen- từ mà tôi nghĩ tới.

Tôi không tài nào nhìn thấy mặt người đàn ông, đen sì à."

Anh để ý em từ lâu rồi, từ hồi em lớp 8 cơ.

Cẩn thận có một người đang muốn kéo em theo đấy" Tiếng nói ồm ồm lại ấm áp khiến tôi cũng bớt sợ.

Kéo tôi theo là sao?

Bóng đen biến mất rồi...Không phải nó chưa đi tôi cảm nhận được có người đang cố chen vào giữa rồi...ôm tôi.

Cố gắng tự an ủi không sao nhưng người tôi mồ hôi chảy ròng ròng.

Cứ thế vừa sợ vừa buồn ngủ, đến 1 giờ sáng tôi mới ngủ luôn.

---------------------------------------

"An đêm qua mày không ngủ à"

"Tao có"

Mắt tôi như gấu trúc, vác cơ thể mệt mỏi lên trường.

Tôi sắp không trụ được nữa rồi.

Mắt tôi, nó tối quá...

Tôi cảm thấy như có một lực mạnh kéo tôi lại.

Rồi tôi chẳng cảm nhận được gì nữa.

Tai cứ ù ù, cứ thế mà tôi ngất lịm đi.

Trong mơ tôi thấy một chàng trai cao ráo, mặt mày sáng sủa, đẹp trai.

Anh ta đứng đấy và nhìn tôi..........

"Anh đã bảo em rồi, phải cẩn thận"

Anh ta là ai?

Giọng nói này quen quen, tim tôi cứ đập liên hồi.

Cảm giác gì thế này vui vẻ, hạnh phúc?

Tôi thích anh ta ngay lần đầu gặp mặt sao?

Thích?

"Lần sau chú ý đừng quá lơ là, nó sẽ kéo em theo lúc nào không hay đâu"

Tôi gật đầu, anh ta dẫn tôi đi chơi.

Ăn kem, mua sắm, cùng nhau chơi trò chơi.

Khoảng khắc đấy vui biết bao, tôi như cảm nhận được anh ta chính là nửa kia của mình.

Hài thật chỉ là một kẻ tôi gặp trong mơ.Chẳng thể hiểu nổi bản thân tôi, từ lúc tỉnh dậy tôi như một thế lực nào đó bắt tôi đi ra giữa đường,...Tôi không thể kiểm soát đôi chân của mình.

Cũng may tôi không bị quá nặng.

Vừa xuất viện nên Nhi bảo tôi ở lại thêm 4 ngày.

Tôi thấy ý kiến đó cũng được, giờ tôi cũng chưa thể đi ra ngoài được.

Nhi chăm sóc tôi như người mẹ chăm con.

Nói ra thì hơi buồn cười nhưng tôi lại nghĩ đến anh ta-người đàn ông bí ẩn đấy.

Nhớ một người tôi gặp trong mơ và dường như tôi đã thích anh ấy ngay lần đầu gặp mặt...Liệu Nhi nghĩ sao về việc này?

Tôi không thể dứt khỏi anh ta, chỉ mới lần đầu gặp mặt mà.

--------------------------------------

Bà nội gửi cho tôi một chiếc vòng cổ, nó quen quen tôi dường như nhớ đã thấy ở đâu thì phải.

Tôi gọi hỏi bà:

"Bà nè, chiếc vòng này là sao ạ"

"Cứ đeo đi ta thấy nó sẽ có ích đó"

"Vâng ạ"-Tôi đáp lại bà, đồ bà tôi gửi lúc nào cũng tốt mà.Tôi đi học ca 2, từ nhà Nhi đến trường tôi đi cũng chỉ mất 20 phút.

Hôm nay có vẻ suông sẻ nhỉ?

Đi được lúc thì cũng đến trường.

Tôi như mờ nhạt đối với các cô gái ở trường.

Gu ăn mặc giản dị, không son phấn, không váy vóc,..Thở dài đi đến lớp, ngồi vào vị trí của mình.

Buồn ngủ quá, môn Sử rất tốt nhưng cách dạy của giáo viên khiến tôi thấy nhàm chán, phải học thuộc hết bài lịch sử dài đằng đẵng.

Nó rất rất nhàm chán!

------------------End2---------------Chúc buổi tối tốt lành💞
 
Back
Top Bottom