Bách Hợp Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 39


An Cầm mang theo hai người Sư Thanh Dương đi tới trước một cánh cửa, dừng lại, "Chính là chỗ này." Nói rồi dùng tay không đẩy cửa ra, nói với Sư Thanh Nhu ở trong phòng: "Tiểu thư, dùng bữa thôi."

"Ta không đói, để đó đi." Sư Thanh Nhu đưa lưng về phía cửa, vẫn bảo trì tư thế nhìn rừng mai ngoài cửa sổ, người cũng không xoay lại, nói.

"Tiểu thư, sao người lại mở cửa rồi?" An Cầm nhìn tới, vội vàng thả đồ trong tay xuống, chạy tới đóng cửa, cũng ngăn cách không khí hàn lạnh ngoài phòng.

"Tam tỷ......" Sư Thanh Dương lên tiếng.

Nghe được thanh âm của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Nhu xoay người lại, kinh ngạc nói: "Tiểu Tứ? Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta cùng Uyển Uyển sắp thành thân rồi, đến nói tin tức tốt này cho ngươi biết." Sư Thanh Dương cười đến một mặt nhu tình, tiếp đến kéo Sư Thanh Uyển đứng sau mình lên trước, cười nói: "Uyển Uyển, gọi Tam tỷ."

"Tam, Tam tỷ." Vốn chỉ là một cái xưng hô mà thôi, đã ít ngày Sư Thanh Uyên gần như cũng đã quen, nhưng đột nhiên gọi ra miệng vẫn là có chút ngượng ngùng.

"Ân? Có chuyện gì? Các ngươi......" Sư Thanh Nhu nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi.

Còn chưa ra khỏi miệng đã bị Sư Thanh Dương ra lời đánh gãy, "Tam tỷ, ăn bữa trưa trước đi, vừa lúc ngay giữa trưa, ta đều đói rồi." Ngữ khí mang theo tát kiều.

Sư Thanh Nhu ngẩn ra, rất nhau sáng tỏ, là mình sơ suất rồi. Phân phó với An Cầm ở một bên, "An Cầm, đi lấy thêm hai bộ chén đũa đi, ta muốn cùng ăn với tiểu Tứ các nàng."

Đợi sau khi An Cầm nghe lệnh lui ra, Sư Thanh Nhi mới nói tiếp lời vừa nãy chưa nói xong, "Các ngươi đều là nữ nhân......" Còn muốn nói thêm gì đó rồi lại không biết nói từ đâu.

"Tam tỷ, ngươi sẽ không vì ta cùng Uyển Uyển yêu nhau, mà ghét bỏ chúng ta chứ? Thậm chí, là căm ghét......" Thanh âm của Sư Thanh Dương chậm lại chậm, phảng phất như từng câu từng chữ đều là trải ra suy ngẫm tinh tế sau đó mới nói ra miệng.

Hai nữ nhân yêu nhau Sư Thanh Dương không cảm thấy có gì sai, chỉ là trùng hợp người mình yêu là một nữ nhân mà thôi...... Nếu là như vậy, Tư Không Ngọc càng là chấp nhất, trái lại tỷ sẽ càng thêm căm ghét, nên làm sao mới tốt?

"Tiểu Tứ, ngươi hiểu lầm rồi." Sư Thanh Nhu lên tiếng, cắt đứt không đâu suy tư của Sư Thanh Dương: "Ta chỉ là có chút lo lắng". dừng dừng lại, vươn tay, bàn tay dán lên bên mặt của Sư Thanh Dương, cảm giác nhiệt độ trong tay, nhu khóe miệng, "Như vậy, ngươi quá mệt mỏi."

"Tam tỷ, có thể quang minh chính đại bên nhau, ta rất vui vẻ." Sư Thanh Dương một tay nắm chặt tay Sư Thanh Nhu đặt trên mặt mình, một tay lôi kéo tay Sư Thanh Uyển, "Ta rất hạnh phúc." Trong mắt tràn đầy hạnh phúc là thuần túy nhất.

Sư Thanh Nhu cũng nhàn nhạt cười lên.

"Tiểu thư, chén đũa đưa tới rồi." An Cầm đột nhiên xuất hiện phát vỡ một khắc ấm cúng này.

Sư Thanh Nhu phảng phất như bị kinh tỉnh vậy, thu tay về, có chút không tự nhiên ngồi thẳng, khóe môi nhếch lên cười nhàn nhạt cũng chưa kịp thu lại, bộ dạng có chút gây cười.

:Tiểu thư người nên cười lên nhiều chút, thật......" Ban đầu vẫn cúi đầu bố trí, An Cầm cũng không phát hiện biến hóa của Sư Thanh Nhu, giờ vừa ngẩng đầu, lại phát hiện nụ cười nhàn nhạt trên mặt Sư Thanh Nhu vừa nãy đã sớm biến mất. "Mỹ......" Nhưng vẫn buộc ra từ cuối cùng trượt nơi miệng.

Tình cảnh này, nói lời này bất giác có chút trào phúng.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 40


"An Cầm thật sao?" Sư Thanh Dương đột nhiên lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong nháy mắt này.

"Vâng." An Cầm còn có chút không biết nên phản ứng thế nào, đáp đến có chút ngốc lăng.

Sư Thanh Dương mang theo vẻ cười lễ mạo, nói với An Cầm, "Ân, An Cầm ngươi đây đi xuống trước đi, nơi này không cần hầu hạ đâu."

"Nô tỳ đây lui xuống." Nói xong liền lui ra.

Nhìn An Cầm chậm rãi đi xa, Sư Thanh Dương đóng cửa phòng, "Tam tỷ chúng ta vừa ăn vừa nói đi......"

"Ân." Sư Thanh Nhu đáp nhẹ, xoay người đi tới bên bàn ngồi xong, thấy Sư Thanh Uyển còn đứng, liền nói: "Uyển Uyển, lại đây ngồi."

"Nàng chừng nào hết ngại ngùng mới tốt." Sư Thanh Dướng đóng kín cửa, nhìn Sư Thanh Uyển đứng ngốc trêu ghẹo nói.

"Không có......" Đã thiêu hồng mặt, Sư Thanh Uyển khí lên phản bác.

"Được rồi, tiểu Tứ không cho phép khi phụ Uyển Uyển." Buồn cười nhìn Sư Thanh Uyển hồng mặt, Sư Thanh Nhu mở miệng giải vây.

Sư Thanh Dương lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng ngồi xuống sau đó đánh giá đồ ăn đầy bàn, chậc chậc mấy tiếng, "Tam tỷ a...... Tư Không Ngọc này thật không tệ!" Cả bàn này phần lớn đều là đồ Tam tỷ thích ăn, còn có một ít là đồ ôn bổ cho mùa đông, Tư Không Ngọc này đối với Tam tỷ cũng thật là có tâm.

"Ân." Sư Thanh Nhu không lãnh không nhiệt ứng một tiếng, sau đó, không có đoạn sau.

Nhìn phản ứng của Sư Thanh Nhu, Sư Thanh Dương sáng tỏ. Quả nhiên như mình nghĩ, cách làm của Tư Không Ngọc khiến Tam tỷ phản cảm rồi. Kim ti điểu lung <i>(Tơ vàng lồng chim)</i> dù mỹ, cũng không ngăn nổi khát vọng tự do!

"Tam tỷ, vừa nãy ta đã gặp Tư Không Ngọc rồi." Sư Thanh Dương vừa ăn vừa nói, "Hắn nói muốn đi hay ở, coi ý của ngươi." Nói xong liếc nhìn người dừng đũa lại. Tam tỷ quả nhiên không phải không động lòng với Tư Không Ngọc.

"Ngươi thành hôn chuyện lớn như vậy, ta làm tỷ tỷ nhất định phải về." Có chút trào phúng câu câu khóe miệng, thanh âm của Sư Thanh Nhu thanh lãnh, nhưng lộ ra có chút như oán không dễ phát hiện, mở miệng: "Rốt cuộc nàng cũng chán rồi."

Sau đó ba người tĩnh lặng, không nói nữa.

Chuyện cảm tình vốn là người ngoài không cách nào can thiệp được, Sư Thanh Dương nhìn trên mặt Sư Thanh Nhu mang theo chút giải thoát, mang theo chút mất hứng, còn mang theo chút âm u, há há miệng, lại không có tiếng.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 41


Dùng bữa xong, ba người Sư Thanh Dương liền định cáo biệt Nhiếp Chính vương phủ.

Theo An Cầm một đường đi tới tiền thính, lại không thấy Tư Không Ngọc, chỉ có An Kình chờ ở đó.

"Vương gia tạm thời bị gọi vào cung rồi, không thể tới tiễn tiểu thư." An Kình nhìn thấy Sư Thanh Nhu liền giải thích, nguyên nhân tại sao chỉ có mình mình ở đây, nói tiếp, "Có điều mã xa Vương gia đã an bài xong rồi." Thấy Sư Thanh Nhu từ đầu tới cuối không có bất kỳ biểu thị gì, An Kình mặt già khổ, bổ sung thêm một câu, "Đều là Vương gia tự thân phân phó chuẩn bị."

"Ta đại biểu Tam tỷ của ta cảm tạ Vương gia nhà ngươi." Thấy Sư Thanh Nhu cũng không định đáp lại An Kình, Sư Thanh Dương lên tiếng đánh cái giảng hòa. "Vậy chúng ta đi đây, An tổng quản không cần tiễn đâu."

Anh Kình nhìn Sư Thanh Nhu lãnh đạm, há há miệng, cuối cùng vẫn là không có lên tiếng, gật gật đầu với Sư Thanh Dương, vẫn là không để các nàng ra ngoài, mà là tự thân dẫn đi ra cửa phủ.

Bên này ba người Sư Thanh Dương mới lên mã xa, mà cùng lúc đó, trong thư phòng Vương phủ, Tư Không Ngọc tay chấp bút, đang họa một bức mỹ nhân đồ.

Đột nhiên, trong phòng xuất hiện một người toàn thân hắc y. Không nghe thấy tiếng cửa mở, đã xuất hiện trong phòng.

"Đi rồi?" Tư Không Ngọc nhàn nhạt hỏi, bút dưới tay cũng không có ngừng. Tựa hồ tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Vâng." Người hắc y đáp.

"Các ngươi an bài vài người đi thủ ở Sư phủ, lần này dễ thấy* như thế, những người kia nhìn chằm chằm ta khả năng sẽ gây bất lợi với họ." Hoàn thành một bút cuối cùng trên tay, Tư Không Ngọc thả bút lông trong tay mình xuống, "Tư Thanh, ngươi đi đi."

<i>[Ý là từ cửa trước ra đàng hoàng khiến người ta nghĩ hai nhà có quan hệ, sẽ gây chú ý, dẫn theo họa]</i>

"Vương gia!" Người hắc y, cũng chính là Tư Thanh kinh hô.

"Ân?" Tư Không Ngọc nhìn chằm chằm mỹ nhân đồ đã hoàn thành, nghe thấy người hắc y kinh hô, nhấc mi mắt lên, ánh mắt thanh lãnh, không nộ mà uy.

Nhìn một cái người hắc y nhất thời cảm thấy như ở giữa hàn phong ngoài phòng, băng lương triệt cốt.

Nhưng là...... Nghĩ nghĩ, Tư Thanh giật giật bờ môi, nhẫn nhịn chấn kinh Tư Không Ngọc gây cho, mở miệng nói: "Vương gia, người nơi này càng nguy hiểm! Hiện tại triều đình......" Chưa nói ra miệng, trong ánh mắt nhìn thẳng ngưng động của Tư Không Ngọc mà mất tiếng.

Không cần Tư Không Ngọc mở miệng nói gì, Tư Thanh liền hiểu, nàng không có cách nào thuyết phục hắn để mình lưu lại. Liền ứng chịu một tiếng, lại lặng yên không tiếng động lui ra.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 42


Sau khi Tư Thanh lui ra, Tư Không Ngọc an tĩnh nhìn chằm chằm họa diện <i>(bức vẽ)</i>, họa trên đó chính là Sư Thanh Nhu.

Họa trong kiều, da mặt bạc phấn, mày ngài quét nhạt, mắt trong linh động, tố xỉ chu thần <i>(răng trắng môi màu son)</i>, họa nhập như vậy. Nhưng rõ ràng là trong dung nhan nhu nhược mang chút thanh lãnh, Tư Không Ngọc lại thủy chung nhớ tới lần đầu hai ngươi gặp nhau, nụ cười kinh diễm đó ---- một đường triều hơi vựng hồng, phất hướng má hồng đào, đôi gò má cười qua hào quang phơi phới.

Rõ ràng thân ở chiến hỏa phân phi, nhưng nàng vẫn có thể cười đơn giản như vậy, chỉ vì ngưng hài đồng khóc lóc do chưa kịp thoát ra. Mà nụ cười đều chỉ vì an ủi hài tử có thể an tâm xuống.

Cũng vì một mặt cười nháy mắt đã qua như thế, thế là liền viện ra một chuyện, thân nữ nhi, tâm nam nhi, tâm ưu quốc gia, đành phải nữ phẫn nam trang tòng quân, vì đề phòng thân phận bại lộ cầu xin nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng hiểu chút y thuật trợ giúp mình.

A...... Lúc đó nàng mới đủ mười sáu, bỏ qua khuyên nhủ của gia bộc bên người, chỉ vì đồng tình, liền cứ vậy ngây ngốc tiến vào tròng do mình tinh tâm thiết trí.

Từng bước một cẩn thận tiến hành, rốt cuộc lấy được người nàng, tâm nàng.

Yêu nhau, là hạnh phúc. Không cấm kỵ đoạn này sẽ bị thế nhân thóa mạ yêu không hợp luân thường, nàng là dũng cảm.

Nhưng nói dối, thủy chung là nói dối, vĩnh viễn sẽ có một ngày bị vạch trần đó.

"Nhu nhi......" Tư Không Ngọc lẩm nhẩm, lại lập lại, tựa hồ không nỡ phun ra hai chữ vậy, thống khổ nhắm mắt lại.

Đã từng quá hạnh phúc, bởi vậy hiện tại mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy sao?

"Vương gia, Tây Cương cấp báo!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến gia bộc khẩn trương bẩm báo.

Tư Không Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lập lại, "Tây Cương cấp báo......" Đến rất đúng lúc! Câu lên một nụ cười thị huyết <i>(khát máu)</i>, trầm giọng nói: "An bài xuống, bản vương thân chinh!"

Tạm thời rời đi, có lẽ là tốt cho cả hai đi...... Bằng không, thật sợ mình lại bắt nàng về a!

Nâng bút, múa bút trên họa mới hoàn thành.

"Kỷ đa vũ văn lộng mặc đích tiêm chỉ,

Kỷ đa miêu thi tú từ đích nhu di,

Ác khởi khanh thương thích thanh phong,

Khước ác bất trú tự thủy đích lưu niên."

Mặc niệm một lần, nhìn nét mặc khô, Tư Không Ngọc cẩn thận từng chút cất họa quyển xong, xoay người rời khỏi thư phòng.

<i>[Ngón tay thon phóng tác bao chữ nghĩa,</i>

<i>Bao thi thơ từ tuyệt tác nhu hòa,</i>

<i>Thanh phong nổi lên thanh âm vang,</i>

<i>Lại không giữ được thời gian như nước.</i>

<i>Thantaiaimo dịch, Pepa chỉnh ~ thứ lỗi cho khả năng văn chương có hạn (="=)]</i>
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 43


Ở cửa Sư gia, hai chiếc mã xa từ từ dừng lại.

Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển từ mã xa phía trước đi xuống, nói với Sư Thanh Nhu trong mã xa phía sau: "Tam tỷ, tới rồi."

......

Không nghe đáp lại, Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đối mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Sư Thanh Dương đi tới, vén liêm lên, nhẹ giọng gọi, "Tam tỷ?"

Đây là đang ---- phát ngốc?

Nghe được tiếng kêu to kề cận, Sư Thanh Nhu ngây ngẩn, theo bản năng chuyển mắt về phía Sư Thanh Dương kia.

Thấy Sư Thanh Nhu như vậy, trong lòng Sư Thanh Dương thở dài một hơi.

Cư nhiên không muốn, cần chi phải rời đi chứ? Lời này cũng không hỏi ra miệng, cũng không định hỏi ra miệng. Đáp án e rằng Tam tỷ của mình cũng không qua rõ đi? Có điều, rốt cuộc giữa Tư Không Ngọc cùng Tam tỷ mình có cưu cát <i>(gút mắc)</i> gì, vẫn là chờ sau khi về phủ, cùng Đại tỷ Nhị tỷ đồng thời lại nói đi......

"Sao đợi ở cửa vậy?" Nghe được gia bộc truyền tin tức tới, Sư Thanh Y vẫn luôn đợi cùng Sư Thanh Mị, đã đợi một hồi lâu sau, không thấy người tới, liền đi ra nhìn, thì thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Sư Thanh Dương đứng trước mã xa, tay phải hơi hơi vén liêm lên, đầu hơi nghiêng nhìn vào trong mã xa. Đây là đang làm gì?

"Tiểu Tứ, ngươi đang làm gì?" Sư Thanh Y nghi hoặc hỏi.

"Ân? Đại tỷ?" Vừa rồi còn chìm trong suy tư của mình, Sư Thanh Dương phản ứng chậm nửa nhịp, hồi thần lại giải thích. "Đại tỷ sao ngươi lại ra đây, chúng ta đang định tiến vào." Tiếp điến xoay người lại nói với Sư Thanh Nhu ở trong xa, "Tam tỷ, tới nhà rồi."

"Phải a, tới nhà rồi." Sư Thanh Nhu xuống mã xa, lầu bầu, mang theo cảm khái, mang theo chút rầu rĩ...... Nhìn Sư Thanh Y các nàng, trên khóe miệng cong lên, ánh mắt trời đông như nhiễm lên nàng kim phấn vậy, cả người đều mang theo tia ấm áp.

Trở về rồi, cuối cùng lại tốt rồi......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 44


Trong sảnh.

Vừa ngồi xuống, Sư Thanh Mị không chút kiêng dè nghiêng dựa vào người Sư Thanh Y, biếng nhác vũ mị.

Thấy vì động tác của Sư Thanh Mị nên ba đôi mắt đồng thời nhìn sang, Sư Thanh Y cười cười mất tự nhiên, nhưng không có đẩy người trên người ra, mà là điểu chỉnh tư thế để nàng dựa vào càng thoải mái.

Sư Thanh Dương thấy tình cảnh như vậy, hơi hơi cười cái, không có trêu chọc, mà là lôi kéo Sư Thanh Uyển cũng đi tới một bên ngồi xuống, tay lại vẫn không thả ra.

Sư Thanh Nhu nhìn nhìn Đại tỷ của mình bên này, lại nhìn nhìn muội muội mình bên kia, ngẩn ra, sau đó cũng hơi hơi cười cái, đi tới bên còn lại ngồi xuống.

"Tam muội không định giải thích một chút?" Sư Thanh Mị đột nhiên lên tiếng.

Sư Thanh Nhu nghe vậy, con ngươi âm u, "Thứ lỗi, ta không muốn nói."

Sư Thanh Mị nghe vậy, mở to mắt mỹ, liền muốn ngồi dậy từ trên người Sư Thanh Y......

"Mị nhi." Sư Thanh Y gọi khẽ một tiếng, cũng không nói gì thêm đã trấn an người kích động.

Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đối mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ý cười cùng hân hoan.

Sư Thanh Dương quay đầu qua, nói với Sư Thanh Nhu cách đó không xa: "Tam tỷ không muốn nói thì đừng nói, nghỉ ngơi mấy ngày, nên chuẩn bị cho hôn lễ của ta với Uyển Uyển đi." Dừng lại một lúc, nói tiếp: "Mà chuyện giữa ngươi cùng Tư Không Ngọc, ta theo Tam tỷ."

Nghe vậy, Sư Thanh Nhu ngẩng đầu nhìn muội muội của mình, trong mắt nhiễm ý ướt, âm thanh cũng mang theo nghẹn ngào, "Tiểu Tứ lớn rồi đó......"
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 45


"Phì......" Sư Thanh Uyển đột nhiên phì một tiếng, cười lên. Bình thường vốn luôn là một mặt ngây thơ rực rỡ cũng nên có ở tuổi nàng.

Vốn là bầu không khí có chút thương cảm cùng u sầu, bởi vì cái cười này trái lại quét hết sạch......

Sư Thanh Y câu câu khóe miệng, ngữ khí ngậm cười, "Uyển Uyển là nghĩ tới chuyện thú vị gì à?"

Sư Thanh Uyển thật không dễ gì mới ngưng cười được, muốn khôi phục bộ dạng nghiêm túc bình thường, điều này khiến cả bộ mặt trái lại có chút gây cười.

"Uyển Uyển......" Sư Thanh Dương bất đắc dĩ khẽ gọi, sao mình lại không biết nàng nghĩ tới chuyện gì? Sao lúc này lại nghĩ tới chuyện đó? Nghĩ tới mình cũng không nhịn được cười khẽ mấy tiếng.

Ngày đó, Sư Thanh Dương vẫn như trước đang đùa giỡn Uyển Uyển. Bởi vì liên quan tới đùa giỡn, động tay một hồi không được, liền dán lên ngực Uyển Uyển. Lúc đó cả hai đều ngốc ra, có điều Sư Thanh Dương rất nhanh đã hồi thần lại trêu chọc nói, Uyển Uyển lớn rồi đó..... 'Lớn' trong lời nói đó, ứng với tình huống lúc đó, Sư Thanh Uyển cúi đầu nhìn nhìn bàn tay chộp trên ngực mình hoàn toàn không có ý buông ra, lúc đó mặt hồng đến không cách nào tăng thêm. Lần này vì trong lúc vô tình Sư Thanh Nhu nói, "Tiểu Tứ lớn rồi đó......" Một câu như vậy, Sư Thanh Uyển mới không thể nhịn cười như vậy.

Thật vất vả mới giữ vững thanh âm, Sư Thanh Uyển lại cảm thấy có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói, "Không, không có gì."

"Ai, Uyển Uyển đây là xem thường gia chủ của chúng ta rồi...... Còn không nói......" Sư Thanh Mị cực kỳ rầu rĩ mở miệng, giả bộ rất là ủy khuất.

"Uyển Uyển là muốn chút nữa âm thầm nói với tiểu Tứ à!" Mới vừa rồi còn có chút ý lệ, Sư Thanh Nhi lần này cũng triển khai miệng cười, theo Sư Thanh Mị cùng trêu chọc Sư Thanh Uyển.

...... Sư Thanh Uyển một mặt kinh ngạc không thể tăng hơn. Sao bị nói thành...... như vậy...... Cầu cứu nhìn về phía Sư Thanh Dương, còn lắc lắc tay hai người nắm nhau.

Sư Thanh Dương ý cười đầy mặt nhìn Sư Thanh Uyển, lúc này giả bộ đáng thương a? Mới vừa rồi còn cười mình chứ! Có điều, cười vậy cũng đúng..... Quay đầu nhìn nhìn Nhị tỷ hiện tại một mặt cười phát từ nội tâm, nhu nhu ánh mắt.

Nhưng mà, người yêu của mình bị vây công như vậy cũng không thể ngồi yên không để ý a...... Cho dù là cười mình, nhưng là không thể bị khi phụ.

"Đại tỷ, ngươi cứ vậy nhìn Nhị tỷ Tam tỷ khi phụ bọn ta......" Nói xong còn chớp mắt.

Ba người bị điểm danh đều run lên. Sao đột nhiên cảm giác trong thất cũng vù vù hàn phong?

"Được rồi, đều đừng làm rộn nữa." Sư Thanh Y thấy tình thuống ngày càng lạc đề thì lắc lắc đầu. Chỉnh chỉnh thần sắc, nói với Sư Thanh Nhu: "Tam muội ngươi nghĩ ngơi vài ngày trước đi." Xoay đầu nói với Sư Thanh Dương: "Tiểu Tứ, hôn lễ cũng có thể bắt đầu chuẩn bị đi, một ít đồ nên tự mình chuẩn bị thì ngươi tự mình nhìn xem đi, những thứ khác ta sẽ bảo Sư tổng quản chuẩn bị cho."

Sư Thanh Nhu cùng Sư Thanh Dương gật gật đầu.

"Uyển Uyển, chút nữa tới chỗ ta một lúc." Sư Thanh Mị đột nhiên nói một câu như vậy với Sư Thanh Uyển.

Rõ ràng chỉ là một câu rất phổ thông, nhưng là không biết tại sao Sư Thanh Dương cảm thấy rất...... Ân...... nguy hiểm?

Có thể là mình nghĩ nhiều rồi đi?
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 46


Sau khi Sư Thanh Nhu về, hết thảy chuyện của Sư gia đã bắt đầu từng bước từng bước đi vào quỹ đạo.

Sau đó cả một tháng Tư Không Ngọc chưa từng xuất hiện ở Sư gia, hết thảy tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh.

Hôn kỳ của Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đã định, hết thảy đều không rối loạn mà tiến hành.

Rất nhanh, đã tới ngày đại hôn của Sư Thanh Dương.

Làm Sư gia thủ phú <i>(nhà giàu nhất)</i> của Đông Dương quốc, hôn lễ của Sư Thanh Dương – 'nam đinh' duy nhất của Sư gia, mặc dù Sư gia vô ý tuyên dương*, thì nhất định vẫn là nhộn nhịp chưa từng có......

<i>[ý chỉ thông báo với mọi người nhưng vốn không có ý rêu rao]</i>

Sư Thanh Dương không dễ gì mới thoát thân khỏi tiệc rượu, một đường được Sư Thất nắm đỡ xuống, lắc lắc lư lư chậm chạp đi tới tân phòng.

Vừa nghe đến tiếng bước chân chậm rãi tới, Sư Thanh Uyển tay để trên đầu gối nắm lại thật chặt. Mình thật gả cho Thanh Dương rồi......

"OÀNH!" Đột nhiên truyền tới tiếng va đập, nghe được đều cảm thấy đau.

"Ui......" Sư Thanh Dương hít vào một hơi, xoa xoa cái trán bị đụng trúng có chút phát hồng, xoay đầu trừng nộ với Sư Thất bên cạnh, "Sao ngươi không đẩy cửa!"

Sư Thất vươn tay lau lau trên đầu vốn không có mồ hôi, bất đắc dĩ liếc mắt chủ tử của mình. Ánh mắt thầm lặng lên án, rốt cuộc là ai đã không đợi người đẩy cửa cứ vậy vội vàng vàng đụng trúng a! Tốt xấu gì cũng cho người ta chút thời gian chứ a...... Đương nhiên lời này là không thể nào nói ra được, chỉ có thể vô tội kêu lên, "Tứ chủ tử......"

Cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra, Sư Thanh Uyển một thân giá y <i>(đồ cưới)</i> từ trong đi ra. Giá y như hỏa, nổi bật lên da thịt như tuyết, so với tuyết ở ngoài cửa ấm áp nhu tình hơn mấy phần. Thấy Sư Thanh Dương xoa trán, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?"

Ngay một khắc Sư Thanh Uyển xuất hiện đó, Sư Thất ngây ngẩn, sao Uyển Uyển mỹ vậy...... Mau chóng lắc lắc đầu, cúi thấp đầu, đáp lại, "Vừa rồi Tứ chủ tử đụng vào cửa......"

"Tân nương tử không thể tự mình nhấc khăn voan a...... Uyển Uyển ngươi mau về ngồi đi!" Bên này ba người Sư Thanh Uyển còn đang ở cửa, ma ma bên trong đã đuổi tới, ngay cả luôn nhắc nhở mình nên gọi 'Tứ phu nhân' đều nhất thời gấp đến gọi thành 'Uyển Uyển'.

Sau một trận tay chân luống cuống, cuối cùng tân phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân ở riêng một chổ......

Đột nhiên một trận gió thổi qua, phủ động mây, che đi ánh trăng sáng trong......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 47


Qua một đợt giày vò nọ, Sư Thanh Dương cũng gần tỉnh hết rượu, ngồi ở đầu giường ngoắc ngoắc tay với Sư Thanh Uyên đứng đối diện, gọi tới, "Uyển Uyển, lại đây."

Sư Thanh Uyển chậm rãi đi qua.

Mới vừa tới gần, lại bị Sư Thanh Dương kéo một cái vào lồng ngực.

Sư Thanh Uyển một thân giá y ngồi trên người Sư Thanh Dương, mi dài hơi rủ xuống, gò má vựng nhiễm như ráng nắng.

Sư Thanh Dương rủ mắt, nhìn người trong ngực, đột nhiên đứng dậy, dùng sức siết lấy eo nàng, ôm lên, sau đó nhẹ nhàng thả lên giường.

Giá y như hỏa, tóc đen như mặc, da thịt như ngọc.

Sư Thanh Uyển bất an nhìn Sư Thanh Dương, tay nàng chống hai bên đầu mình, đè lên chút tóc của mình, con ngươi thâm u, nhưng cũng không có động tác.

Sư Thanh Uyển dần dần không chịu được tầm mắt như vậy, không tự chủ nghiêng nghiêng đầu.

Một khắc sau liền bị môi lưỡi của Sư Thanh Dương mạnh mẽ chiếm lấy.

Nàng áp xuống, hôn thât sâu, so với bất kỳ lần nào trong quá khứ đều muốn sâu sắc, tùy ý hơn. Thật giống như rốt cuộc nhịn không được ném bỏ hết kiêng kỵ.

Sư Thanh Uyển bị nàng hôn không thở nổi, chỉ có thể hoàn toàn theo hô hấp của nàng nuốt lấy nhả ra.

Cảm giác được giá y trên người bị cởi bỏ, cảm giác được nàng cắn nơi cần cổ, cảm giác được mình bị nàng bóp tới sinh đau, cảm giác được nàng hôn ngày càng xuống dưới......

Không khí ngày càng nhiệt, Sư Thanh Uyển cảm giác mình sắc thần trí tự loạn, không nhịn được r*n r* thoát ra khỏi miệng.

Đột nhiên vừa cảm giác thấy thân thể lạnh, mới phát hiện tầng che chở cuối cùng trên người mình cũng bị cởi bỏ rồi......

Nhưng là sau lúc đó, hết thảy động tác của Sư Thanh Dương lại đột nhiên dừng lại.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 48


Sư Thanh Uyển nhìn nàng, ánh mắt mê ly......

Quan lễ phục tân lang trên người nàng cũng đã loạn thất bát tao <i>(~ loạn xì ngầu)</i>, y khâm mở rộng đã ngấm ngầm nói lên vừa rồi mình đ*ng t*nh.

Sư Thanh Dương hô hấp dồn dập, trong mắt tựa hồ ngậm hỏa quang, một cái chớp mắt cũng chẳng chớp nhìn người dưới thân. Sau đó động tác như chậm lại, nhẹ nhàng, nắm lấy tay nàng, chầm chậm, mang về hướng thắt lưng nơi đó......

Sư Thanh Uyển từ trong động tác của nàng hiểu được, đợi chuyện gì sẽ phát sinh ....... Lần này có thể sẽ không dừng ngay lúc như trước.

Tim đột nhiên đập mất khống chế, thân thể khẩn trương tựa hồ ngay cả đầu ngón tay đều đang run rẩy......

"Uyển Uyển, đừng sợ......" Sư Thanh Dương lại cúi đầu, lại che lên bên môi hồng kiều diễm ướt át, nụ hôn mang theo chút nhẫn nại, ôn nhu, hôn dần dần ra sau, ngậm vành tai nàng, thanh âm có chút không rõ như trước, ngâm nhẹ bên tai nàng, "Ta sẽ chờ nàng......" Ngữ điệu nhiễm phải t*nh d*c áp ách.

Chờ? Chờ cái gì? Trong đầu Sư Thanh Uyển hoàn toàn mông lung, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được.

Ngẩng đầu lên liền thấy Sư Thanh Uyển mê mang đầy mặt, vươn tay ôm ôm nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, dày vò cả ngày đã mệt rồi." Nói rồi tự mình thoát ngoại y, kéo chăn qua, đắp kín người cả hai.

Cứ vậy...... ngủ? t*nh d*c trên người Sư Thanh Uyển vẫn chưa hoàn toàn rút đi, lúc Sư Thanh Dương đưa tay ôm nàng thì còn run rẩy.

"Thanh Dương...... Tại sao?" Vùi đầu với lồng ngực Sư Thanh Dương, muộn thanh hỏi.

Sư Thanh Duowg cúi đầu nhẹ hôn nàng, cười nói, "Ta muốn đợi Uyển Uyển lớn lên a......" Trong thanh âm là sủng nịch vô hạn.

Nhị tỷ nói quả nhiên không sai a...... Cho dù Thanh Dương đặc thù cả ngày như vậy cũng sẽ không muốn mình, có lúc người này thật là nghĩ chết được*!

<i>[tử não cân ~ chỉ loại người cứ nghĩ nhiều quá, nghĩ sâu xa hành động quá cẩn thận làm hỏng hết việc]</i>

Trong não đột nhiên lóe qua một họa diện, đó là một bức họa trên sách nhỏ tinh trí do Nhị tỷ nhét cho, họa hai nữ tử đang ---- g*** h**n.

Uyển Uyển a, đêm tân hôn, xuân tiêu khổ đoản, lẽ nào ngươi muốn cứ vậy dùng để ngủ với tiểu Tứ? Khi đó ngữ khí của Nhị tỷ thả tới thật nhuyễn, có loại vị đạo dụ dỗ làm theo từng bước......

Lúc đó mình trả lời thế nào chứ?

Không muốn.

Đúng, là không muốn.

Nhưng là, phải làm sao?

Nghe vậy, Nhị tỷ bật cười tại chỗ.

Đương nhiên là làm......

Nhị tỷ nói rất nhiều, nhưng ký ức lại có chút hỗn loạn. Sau đó càng là lấy ra từng quyển từng quyển Xuân cung đồ đặc biệt tới giảng giải cho mình......

Từ ban đầu ngại ngùng, đến lúc sau, cơ hồ muốn nâng đùi bỏ chạy.

Bởi vậy hiện tại, lên làm sao? Sư Thanh Uyển tự hỏi.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 49


Sư Thanh Uyển đột nhiên lật người dựa lên Sư Thanh Dương, trong mắt có kiên trì rất hiếm thấy.

"Uyển Uyển, nàng......" Sư Thanh Dương rất là kinh ngạc với động tác đột ngột của nàng.

Uyển Uyển, động tác của ngươi phải nhanh, không thể để cho tiểu Tứ kịp phản ứng lại...... Nhị tỷ nói vậy.

Sư Thanh Uyển cúi đầu hôn môi Sư Thanh Dương còn đang nói chuyện, một tay thuận thế cũng thâm nhập vào trong lý y của nàng, trực tiếp vỗ về da thịt.

Uyển Uyển, khi đó không được thẹn thùng nga...... Nhị tỷ nói vậy.

Ban đầu động tác của Sư Thanh Uyển có chút trúc trắc, nhưng về sau một khi đã bắt đầu, lại cảm giác tựa như có chút thuận theo cảm giác......

Da thịt nhu nhuyễn hoạt nộn dưới tay, khiến Sư Thanh Uyển có chút quyến niệm <i>(nhớ nhung)</i>, lưu luyến không rời......

Uyển Uyển, ngươi phải tự mình thăm dò ra n** m*n c*m của tiểu Tứ a...... Nhị tỷ nói vậy.

Tay của Sư Thanh Uyển dọc theo bên đùi, chậm rãi xoa lên. Bụng dưới bằng phẳng, tiểu sơn khâu <i>(gò núi)</i> trước ngực vì quấn ngực quanh năm nên cũng không nổi quá rõ. Mà môi cũng chầm chậm di động hướng xuống, lại tới xương quai xanh. Một trên một dưới như giáp công vậy, khí tức của Sư Thanh Dương chầm chầm bất ổn lên.

"Uyển... Uyển Uyển...... Dừng tay......" Sư Thanh Dương thật không dễ mới tìm về thanh âm của mình, "Ai dạy nàng?" Sao đột nhiên khiến người ta không cách nào chống đỡ được như vậy......

Sư Thanh Uyển dừng động tác đang làm lại, ngẩng đầu lên, trên mặt một bộ thiên chân cùng tình d ục đan vào nhau, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Sư Thanh Dương.

"Không thể được sao?"

Tuy rằng thời điểm rất không thích hợp, thế nhưng Sư Thanh Dương thật rất muốn đỡ trán. Quả nhiên đều bị Nhị tỷ dạy hư rồi......

Bởi vậy, hôm nay mình phải nhận* rồi sao?

<i>[Chắc ý là nhận mệnh, Mị Mị sai đâu đánh đó]</i>
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 50: (H)


Động phòng hoa chúc, xuân tiêu khổ đoản.

Cứ ngủ như vậy, xác thực rất không tốt đó......

Sư Thanh Dương giương khóe miệng, mang theo cười sủng nịch, thanh âm nhu tình như nước, "Có thể, Uyển Uyển thế nào, cũng được cả."

Bởi vì là nàng, nên có thể dung túng vô hạn!

Sư Thanh Uyển nghe vậy, dâng lên mặt cười, nhưng là tiếp đến lại có vẻ có chút khổ não, "Nhưng mà...... Tiếp đến nên làm gì?"

Sư Thanh Dương nghe vậy đầu tiên là sửng sờ, tiếp đến là nộ thét trong tâm.

Nhị tỷ ngươi rốt cuộc đã để ta phát hiện ngươi có lương tri đi! Nhưng sao lại có thể không phụ trách như vậy a...... Dạy ra một học sinh bán điếu tử*, là bức mình đi......

<i>[Điếu tử: cao siêu ~ bán điếu tử: nửa cao siêu – hay dễ hiểu là học chẳng tới nơi tới chốn]</i>

"Thanh Dương cũng không biết sao?" Nhìn Sư Thanh Dương khổ não đầy mặt, Sư Thanh Uyển lên tiếng dò hỏi.

Những lời tiếp theo của nàng lại làm chấn kinh Sư Thanh Dương: "Nhị tỷ có nói giao xoa gì đó, có thể dùng ngón tay, còn có đầu lưỡi......" Nói về sau từ từ mất tiếng.

Sư Thanh Dương bất đắc dĩ.

Vậy ra, Nhị tỷ là định để mình cam tâm tình nguyện bị ăn, đồng thời còn phải tự mình chủ đạo quá trình tiến hành?

Sư Thanh Dương đột nhiên lật người lên phía trên Sư Thanh Uyển, ánh mắt chói lọi nhìn nàng.

"Uyển Uyển......" Một tiếng gọi khẽ này, tựa như trải qua suy xét thật lâu, mang theo một chút quyết định......

Trong mắt Sư Thanh Dương lóe lên hỏa diễm, "Uyển Uyển cái gì cũng không biết, hay là trước tiên làm học sinh tốt hơn......" Cố ý dừng dừng lại ở đó, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hệt như tĩnh lặng trước bão táp......

"Làm mẫu trước, Uyển Uyển cảm thấy được chứ?"

Không đợi Sư Thanh Uyển đáp lời, đã cúi đầu ngăn miệng.

Sư Thanh Uyển còn vì câu nói vừa nãy nên có chút ngẩn ra, mới vừa hồi thần, đã thấy Sư Thanh Dương cúi người, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt sáng ngời đang lóe qua quang hoa không rõ, dưới chúc quang làm nền mà rạng ngời rực rỡ.

"Bắt đầu rồi đó...... Uyển Uyển, học cho tốt." Lời của Sư Thanh Dương rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng cực kỳ.

Lỗ tai truyền tới cảm giác ngưa ngứa khiến Sư Thanh Uyển kinh run một cái, trái tim co rút kịch liệt.

"Đây là hôn môi." Sư Thanh Dương nói rồi, một cái hôn liền nhàn nhạt ấn giữa môi Sư Thanh Uyển, trêu đến Sư Thanh Uyển nhẹ run.

"Không giống với nàng làm vừa nãy đi?" Sư Thanh Dương nói rồi, hôn cũng ngày càng bá đạo.

Nàng ngậm bờ môi của Sư Thanh Uyển, tiếp đến nhân lúc nàng ấy kinh thở mở miệng hô hấp, trong nháy mắt đó đầu lưỡi thận thế xâm nhập vào trong môi Sư Thanh Uyển, quấn lấy lưỡi nàng, cùng nhau chơi đùa......

Sư Thanh Dương luôn là hôn có chút bá đạo, ngày trước nàng sẽ mang theo chút ôn nhu, lại cũng chỉ là thăm dò ban đầu. Mà hôm nay trái lại chiếm hữu như cuồng phong bạo vũ.

Liền bắt đầu thế công kịch liệt như vậy, đã khiến Sư Thanh Uyển hoàn toàn vô lực đáp lại, cũng đã không ra được nửa điểm khí lực.

Sư Thanh Dương chậm rãi rời khỏi môi Sư Thanh Uyển, hơi chuyển xuống, môi liền ấn lên gò má Sư Thanh Uyển, tiếp đến từng chút một hướng xuống.

Sư Thanh Uyển phảng phất như dấn thân vào mây mù, chìm chìm nổi nổi, nhưng không tìm được điểm tựa. Híp mắt lại thật không dễ gì tìm được tiêu điểm, lại bị họa diện trước mắt làm thẹn đến nhắm mắt lại.

Sư Thanh Uyển không dám mở mắt ra, không dám mở mắt ra đối diện với Sư Thanh Dương lúc này, đối diện xích lõa như vậy khiến nàng quẫn bách suýt nữa ngay cả hô hấp đều muốn quên mất.

"Uyển Uyển đây là thẹn thùng sao?" Sư Thanh Dương mang theo thanh âm trêu chọc đột nhiên xuất hiện bên tai Sư Thanh Uyển, bên môi thở ra nhiệt khí cơ hồ đả thương tới nàng.

"Tiếp đến ta muốn dạy nàng, v**t v* đó......" Lời này liền phảng phất như một hướng dẫn, nói cho Sư Thanh Uyển, sau đó mới là chân chính bắt đầu.

Sư Thanh Uyển không biết đột nhiên khí lực ở đâu ra, đột nhiên đẩy ra một chút cự ly với Sư Thanh Dương đã hoàn toàn dán trên người mình. Ánh mắt chân thật nhìn thẳng nàng, trịnh trọng mở miệng, "Thanh Dương, ta yêu ngươi."

Vốn tưởng rằng Sư Thanh Uyển sẽ tiếp tục thẹn thùng, Sư Thanh Dương lúc bị đẩy ra thì hơi hơi ngốc ra, tiếp đến nghe được nàng đột nhiên cáo bạch <i>(nói rõ)</i>, liền thật ngây ngẩn ra.

Cũng chính nhờ câu cáo bạch này, Sư Thanh Dương trái lại buông ra rất nhiều, như cởi xồng xiềng ra vậy.

"Uyển Uyển, ta yêu nàng."

Là ta yêu nàng, mà không phải ta cũng yêu nàng. Yêu nàng không phải vì nàng yêu ta, chỉ là ta yêu nàng, như vậy mà thôi.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 51: (H)


Không nhiều lời thêm, dạy dỗ cái gì lúc sau hẳn nói đi!

Sư Thanh Dương cúi người xuống, ngửi thanh hương phát tán ra từ người Sư Thanh Uyển, nhìn nàng đôi mắt nhắm chặt, lông mi ô hắc <i>(đen nhánh)</i> cong kiều vì đ*ng t*nh mà khẽ run.

Sư Thanh Dương cúi đầu xuống, ấn lên ngực Sư Thanh Uyển một nụ hôn thật sâu.

k*ch th*ch như vậy khiến Sư Thanh Uyển hơi hơi vẫy vẫy đầu, tóc ô phiêu tán, kiều mỹ dụ người nói không ra.

Với Sư Thanh Uyển mà nói, như vậy đã rất là k*ch th*ch, cũng không nghĩ tới Sư Thanh Dương hôn lũ lượt tới một cái so với một cái càng cực nhiệt, nóng bỏng.

Thân thể Sư Thanh Uyển run rẩy không ngừng, cảm quan không ngừng bị k*ch th*ch, thẳng khiến nàng cảm giác như mình sẽ mau bị nhiệt lãng <i>(hơi nóng)</i> này nuốt chửng......

"Thanh, Thanh Dương......" Táo nhiệt cả người khiến Sư Thanh Uyển có chút vô lực, nhưng lại không biết phát tiết thế nào, chỉ có thể không ngừng hô danh của Sư Thanh Dương, phảng phất như nàng là ký thác duy nhất.

"Uyển Uyển...... Chút nữa khả năng sẽ có chút đau." Sư Thanh Dương nói rồi, cúi người xuống, ngậm lấy bờ môi Sư Thanh Uyển, tay rất nhanh theo đường cong bắp đùi nàng trượt tới......

"Bởi vậy nếu như nàng đau, liền cắn ta hoặc là kêu ra."

Lúc này tâm tư của Sư Thanh Uyển đã có chút chìm nổi, nhưng da thịt non mềm nơi chân rõ ràng cảm giác được tay của Sư Thanh Dương cũng cực nhiệt như mình. Thì ra, nàng cũng là khẩn trương......

Hoặc là còn muốn khẩn trương hơn mình đi?

Nghĩ đến, Sư Thanh Uyển nhịn ẹ thẹn xuống, hơi hơi mở mở chân, để tay của Sư Thanh Duong có thể đi vào nơi sâu nhất. Chạm được đến n** m*n c*m, ẩm nhiệt nhu nhuyễn nhất đó, rồi lại bao hàm hết thảy nhiệt tình cùng xung động.

Cảm giác được thời khắc này Sư Thanh Uyển nhiệt tình nhịn xuống e thẹn, Sư Thanh Dương cúi đầu lại ngậm lấy môi Sư Thanh Uyển, đồng thời tay mang theo thăm dò cùng ôn nhu, chạm vào chỗ mẫn cảm ướt át mà cực nhiệt của Sư Thanh Uyển. Chạm nhẹ trong nháy mắt, hai người đều thán nhẹ một cái. Sư Thanh Uyển càng là run rẩy không ngừng, toàn bộ nhiệt khí trong cơ thể đều tụ đến bắp đùi, tim đập như mã thoát cương, hết thảy đều bị Sư Thanh Dương chủ đạo ở trên tay, tựa như muốn tùy theo bất kỳ động tác nào của Sư Thanh Dương mà kinh thiên động địa, thủy thâm hảo nhiệt <i>(nước sôi lửa bỏng)</i> lên.

Đầu ngón tay xoa hoa nhụy nhu nhuyễn nổi lên nơi bắp đùi của Sư Thanh Uyển, từng chút từng chút trêu chọc cắt lên, vốn đã là nơi ướt át như đầm lầy, trải qua một hồi trêu chọc như vậy, trở nên càng thêm hoạt nộn ẩm ướt lên.

Động tác của Sư Thanh Duong không có kỹ xảo, cũng không tồn tại cách thức, lúc đ ộng tình, hết thảy tiến hành như tự nhiên vậy.

"Động phòng hoa chút chính là làm như vậy đó......" Cùng lúc Sư Thanh Dương nói, ngón tay đã dẫn theo xu thể không thể ngăn được, tàn nhẫn mà đâm vào. Theo Sư Thanh Uyển một tiếng ẩn nhẫn không giữ thấp được, ngón tay của Sư Thanh Dương đã đâm vào nơi sâu nhất, mãi tới khi ngón tay hoàn toàn nhập vào mới dừng lại.

"Nhớ rõ rồi chứ......?" Thanh âm của Sư Thanh Dương đều mang theo tia tà mị. Ngậm lấy môi Sư Thanh Uyển mở ra không có tiếng kêu, hung hăng hôn lấy, khiến cho Sư Thanh Uyển cùng nhau triền miên chuyển động lên. Tay nàng chôn trong cơ thể Sư Thanh Uyển cũng thuận thế động lên, theo từng tiếng từng tiếng hô hấp nặng thêm của Sư Thanh Uyển, như nhảy vào dung nham vậy, quấy ý ướt nóng bỏng thiêu đốt, tựa như muốn ngay cả tay nàng đều dung hòa vào đó, lại khó mà tách ra.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 52: Hoàn chính văn


Hôm sau, Sư phủ.

Hôm qua cũng bận rộn cả ngày, Sư Thanh Mị nhuyễn miên miên dựa vào lòng Sư Thanh Y, hai người ở một chỗ nhàn nhã tắm nắng trời mùa đông. "Giờ mặt trời lên cao ba sào rồi, tiểu Tứ kia là xuân tiêu khổ đoản đi......" Tiếp đến có chút ý xấu mở miệng, "Không biết tiểu Tứ có mãn ý với kinh hỉ của ta hay không nữa......"

"Nàng lại ra ý xấu gì đó?" Sư Thanh Y cười mở miệng trêu chọc. Thật là làm khó tiểu Tứ mà, có cái tỷ tỷ như vậy chứ ~

"Mới không có! Nói không chừng là kinh hỉ đó......" Sư Thanh Mị phủ nhận mình hoàn toàn vì thú ác mới đi dạy Uyển Uyển một ít tri thức, hơn nữa còn cố ý không dạy hết.

Hai người còn đang vừa nói vừa cười, đột nhiên thấy Sư lục trong viện Sư Thanh Nhu hoảng hoảng hốt hốt chạy tới.

"Hoảng hốt như vậy làm gì?" Sư Thanh Y nhíu nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc.

"Đại chủ tử, không hay rồi!" Sư Lục vì chạy gấp một đường, lúc này đã mồ hôi đầy mặt, nuốt nuốt ngụm nước bọt, nói tiếp, "Tam chủ tử để thư lại đi rồi!"

"Gì cơ?!" Sư Thanh Y kinh ngạc lên tiếng.

"A, Thanh Y chớ khẩn trương vậy...... Không ngoài dự liệu thì đi tìm Tư Không Ngọc rồi......" Sư Thanh Mị hoàn toàn không kinh ngạc như Sư Thanh Y, phảng phất như sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Chỉ là không ngờ tới, nhanh vậy a...... tiểu Tứ mới vừa thành thân xong đã đợi không được nữa?

Không đợi được này, đương nhiên nói tới không phải là Sư Thanh Nhu, mà là người hiện tại ở chiến tuyến Tây Cương nơi xa xa – Tư Không Ngọc. Tam muội a Tam muội, hy vọng ngươi cùng hắn tốt đẹp đi......

"Mị nhi, nàng biết?" Sư Thanh Y nghi hoặc.

"Không biết, chỉ là dự đoán." Sư Thanh Mị chếch chếch mặt đi, né tránh ánh nắng quá cường liệt.

Thấy thế, Sư Thanh Y vươn bàn tay ra, ở phía trên mặt nàng, tạo thành một bóng râm.

Cảm giác được bóng râm trên đầu, đôi tay Sư Thanh Mị đột nhiên ôm eo Sư Thanh Y, mặt cọ cọ ngực nàng, tựa như miêu mị tát kiều.

Thấy vậy Sư Thanh Y có chút buồn cười, nhưng cũng không ngăn lại.

"Đại, Đại chủ tử?" Lúc này Sư Lúc rốt cuộc hồi thần, nhưng lại có chút nhìn không rõ tình huống trước mắt...... Tam chủ tử đi rồi, Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử sao lại không lo lắng a!

"Tín ở đâu?" Không thèm để ý tới Sư Lục, Sư Thanh Y hỏi trọng điểm.

"Ở đây." Sư Lục đưa tín tới.

Trong tín kỳ thực cũng không có giao lại cái gì, chỉ có lác đác mấy chữ.

Tư Không Ngọc thụ thương, ta đi nhìn xem, rất nhanh sẽ về.

"Chậc chậc, lời ít mà ý nhiều a......" Sư Thanh Mị chậc chậc ra tiếng.

Coi tín xong, Sư Thanh Y không lên tiếng, chỉ là phất phất tay bảo Sư Lục lui.

"Thanh Y không định nhúng tay sao?" Sư Thanh Mị hỏi.

"Để tự nó quyết định đi......" Sư Thanh Y phát ra cảm xúc, "Muội muội cũng đều từng đứa lớn hết cả rồi!"

"Đúng vậy a......"

Hai người ôm nhau, lẳng lặng hưởng thụ lấy nắng ấm ngày đông.

Cứ vậy tháng năm tĩnh tốt......

<i>~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~</i>

<i>[Chính văn hoàn]</i>
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 53: Phiên ngoại 1


Vốn đang một mình trầm tư, Sư Thanh Nhu đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có một hắc ảnh vụt qua.

"Ai?!"

Hắc ảnh cũng không vì vậy mà bỏ chạy, trái lại quang minh chính đại đẩy cửa chính ra đi vào.

Đi vào là một nữ tử toàn thân hắc y, khuôn mặt rất là phổ thông, nhưng ánh mắt lại là một đôi mắt rất mỹ của mỹ nhân.

Dịch dung <i>(hóa trang)</i>.

Lúc Sư Thanh Nhu nhìn rõ bộ dạng của người đó, ý nghĩ này liền lóe qua đầu. Bởi vì từ nhỏ Sư gia có nếp tập võ, Sư Thanh Nhu nhìn ra được, người này là một cao thủ, hơn nữa là loại võ công cực cao.

"Ta theo ngươi nhiều ngày như vậy, hiện tại mới phát hiện sao?" Nữ tử hắc y ngữ khí rất là trào phúng.

Sư Thanh Nhu nghe vậy bất động thanh sắc, trong tâm trái lại qua trăm ngàn hồi chuyển. Vừa rồi nếu như không phải nàng ta cố ý làm động tác lớn để mình phát hiện, khả năng nàng ta cứ theo như vậy, mình cũng sẽ không phát hiện. Có điều nàng ta theo mình nhiều ngày vậy rồi lại vẫn không hiện thân, cũng chưa từng tổn thương mình hay bất kỳ người nào của Sư gia, người này là hữu phi địch <i>(là bạn chứ không phải địch)</i>.

Sau khi nghĩ rõ ràng những điều đó, Sư Thanh Nhi trái lại không khẩn trương, phảng phất như lão bằng hữu <i>(bạn cũ)</i> tán gẫu vậy, mở miệng hỏi, "Theo ta làm gì?"

Tư Thanh âm thầm kính bội, quả nhiên là người Vương gia tự thân coi trọng, nhanh như vậy đã làm rõ manh mối, còn có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình. Nhưng là, cũng chính vì nàng ta, Vương gia không mang ám vệ theo bên người, dẫn đến thụ thương! Nghĩ tới đó, Tư Thanh vốn sinh ra chút cảm tình liền biến mất gần như sạch bách.

Ngẩng đầu hung tợn trừng Sư Thanh Nhu một ánh mắt, Tư Thanh híp híp mắt, thần sắc trong mắt lóe qua một tia u tối mạc danh.

"Vương gia phái ám vệ bọn ta ngầm bảo vệ các ngươi, vừa nãy bọn ta thu được mật báo," Nói tới đây Tư Thanh dừng dừng lại, liên tục nhìn chằm chằm Sư Thanh Nhu, trong mắt thậm chí lóe hiện sát ý rất trực tiếp, "Mật báo nói, Vương gia vì bị kẻ địch đánh lén, trọng thương, sống chết chưa rõ!" Mấy chữ cuối đều có vị đạo cắn răng nghiến lợi.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 54: Phiên ngoại 2


Sống chết chưa rõ......

Sư Thanh Nhu tựa hồ có hơi bất ổn mà lung lay, lui một bước mới giữ vững thân thể, một mặt nhỏ kinh sát bạch.

Há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình bị chặn cư nhiên phát không ra thanh âm.

Đi tới cạnh bàn rót một bôi trà, hốt luân thôn táo <i>(như nuốt chửng)</i> mà uống xuống, trà lãnh thấu không chỉ có cay đắng, còn vụng hàn khí, một bôi này xuống, Sư Thanh Nhi cảm thấy thân thể tựa hồ càng lãnh hơn. Thế là, rốt cuộc cảm giác thanh tỉnh lại......

Thấy Sư Thanh Nhu nghe xong lời của mình chấn kinh như vậy, Tư Thanh hơi hơi thay Vương gia nhà mình hân hoan chút, nhưng cử động tiếp theo tới uống trà của Sư Thanh Nhu liền triệt để khiến nàng chấn nộ.

"Ngươi hiện tại còn có tâm tình uống trà?!" Trong ngữ khí là không giấu được nộ khí.

Không thèm để ý tới Tư Thanh, Sư Thanh Nhu tìm ra giấy bút, hạ bút viết mấy chữ, tiếp đến dùng đồ trấn áp lên. Xoay người nói với Tư Thanh: "Đi thôi."

Tư Thanh bị một chuỗi chuyển biến làm ngây ra rồi.

"Tư Không Ngọc hắn rốt cuộc phái bao nhiêu người ở Sư gia?" Sư Thanh Nhu lãnh tĩnh mở miệng.

"Hơn nửa số ám vệ đều ở." Tư Thanh vô thức đáp lại.

Nghe vậy, Sư Thanh Nhu nhíu nhíu đầu mi, sao chẳng yêu thương bản thân vậy? Chiến trường nguy hiểm như vậy, còn lưu người cho mình chỗ này làm gì? Nếu quả thật Sư gia dễ tiến vào như vậy, Sư gia này đã sớm không còn rồi. Lo lắng mù quáng!

"Tối nay, cùng đi."

"Đi đâu?" Tư Thanh hoàn toàn không hiểu.

Liếc mắt Tư Thanh một cái, Sư Thanh Nhu không tốt tính nói, "Ngươi nói với ta những điều đó không phải là hy vọng chạy tới bên người Vương gia của các ngươi sao? Chẳng lẽ ta lý giải sai rồi?"

Trên mặt Tư Thanh lóe qua một tia thiếp sắc <i>(vẻ khiếp sợ)</i>, có chút mất tự nhiên. Rất nhanh lại chuyển thành một mặt nghiêm túc, "Ngươi phải có chuẩn bị." Đây là một đường đi dài gian nan.

"A......" Khẽ cười một tiếng, Sư Thanh Nhu cũng không tính nói, nàng đã từng cùng Tư Không Ngọc bạt sơn thiệp thủy <i>(~ trèo đèo lội suối)</i>, so với hiện tại đây chỉ là kỵ mã chạy đường, hiện tại còn thật quá thoải mái đó!Phiên ngoại 2:

Sống chết chưa rõ......

Sư Thanh Nhu tựa hồ có hơi bất ổn mà lung lay, lui một bước mới giữ vững thân thể, một mặt nhỏ kinh sát bạch.

Há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình bị chặn cư nhiên phát không ra thanh âm.

Đi tới cạnh bàn rót một bôi trà, hốt luân thôn táo <i>(như nuốt chửng)</i> mà uống xuống, trà lãnh thấu không chỉ có cay đắng, còn vụng hàn khí, một bôi này xuống, Sư Thanh Nhi cảm thấy thân thể tựa hồ càng lãnh hơn. Thế là, rốt cuộc cảm giác thanh tỉnh lại......

Thấy Sư Thanh Nhu nghe xong lời của mình chấn kinh như vậy, Tư Thanh hơi hơi thay Vương gia nhà mình hân hoan chút, nhưng cử động tiếp theo tới uống trà của Sư Thanh Nhu liền triệt để khiến nàng chấn nộ.

"Ngươi hiện tại còn có tâm tình uống trà?!" Trong ngữ khí là không giấu được nộ khí.

Không thèm để ý tới Tư Thanh, Sư Thanh Nhu tìm ra giấy bút, hạ bút viết mấy chữ, tiếp đến dùng đồ trấn áp lên. Xoay người nói với Tư Thanh: "Đi thôi."

Tư Thanh bị một chuỗi chuyển biến làm ngây ra rồi.

"Tư Không Ngọc hắn rốt cuộc phái bao nhiêu người ở Sư gia?" Sư Thanh Nhu lãnh tĩnh mở miệng.

"Hơn nửa số ám vệ đều ở." Tư Thanh vô thức đáp lại.

Nghe vậy, Sư Thanh Nhu nhíu nhíu đầu mi, sao chẳng yêu thương bản thân vậy? Chiến trường nguy hiểm như vậy, còn lưu người cho mình chỗ này làm gì? Nếu quả thật Sư gia dễ tiến vào như vậy, Sư gia này đã sớm không còn rồi. Lo lắng mù quáng!

"Tối nay, cùng đi."

"Đi đâu?" Tư Thanh hoàn toàn không hiểu.

Liếc mắt Tư Thanh một cái, Sư Thanh Nhu không tốt tính nói, "Ngươi nói với ta những điều đó không phải là hy vọng chạy tới bên người Vương gia của các ngươi sao? Chẳng lẽ ta lý giải sai rồi?"

Trên mặt Tư Thanh lóe qua một tia thiếp sắc <i>(vẻ khiếp sợ)</i>, có chút mất tự nhiên. Rất nhanh lại chuyển thành một mặt nghiêm túc, "Ngươi phải có chuẩn bị." Đây là một đường đi dài gian nan.

"A......" Khẽ cười một tiếng, Sư Thanh Nhu cũng không tính nói, nàng đã từng cùng Tư Không Ngọc bạt sơn thiệp thủy <i>(~ trèo đèo lội suối)</i>, so với hiện tại đây chỉ là kỵ mã chạy đường, hiện tại còn thật quá thoải mái đó!
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 55: Phiên ngoại 3(hoàn)


"Vương gia, hết thảy thuận lợi."

Tư Không Ngọc nhẹ cởi giáp ra, đứng đối lưng với người nói chuyện.

"Thật sao?"

Nàng rốt cuộc sắp tới rồi......

"Sáng nay thu được phi cáp truyện thư <i>(bồ câu đưa tin)</i> của Tư Thanh, đại khái còn phải ba ngày nữa có thể tới." Người nói chuyện cũng là một thân khải giáp, rõ ràng cũng là người trong quân.

"Ân."

Phất tay một cái để người lui xuống, đợi trong trướng chỉ còn dư lại một mình mình, Tư Không Ngọc mới chậm rãi xoay người lại.

Trên mặt tuy có uể oải không che giấu được, nhưng là cách biệt rất xa với 'trọng thương, sống chết chưa rõ' mà Tư Thanh nói tới.

Nhu nhi a Nhu nhi, không như vậy, thì làm sao khiến nàng tới; không như vậy, thì sao biết nàng còn lo lắng cho ta như vậy; không như vậy, làm sao biết nàng còn yêu ta như ta yêu nàng......

Cùng ta đây – một kẻ coi người lừa ta gạt làm phương thức sống, âm mưu quỷ kế làm mặt nạ – yêu nhau rất mệt đi?

Nhưng là, ta không định thả nàng đâu......

<i>~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~</i>

<i>[Phiên ngoại hoàn]</i>

Lời cuối của Editor (PepaSky)

Chắc có người đọc xong sẽ tự hỏi như mình: ủa con Thiến đâu? chưa 'thiến' nó mà? Hình như đầu truyện với cuối truyện không ăn nhập à =))

Nhưng ngẫm lại hận thù đôi khi sẽ lấn áp luôn cả tình cảm, mà Dương sống lại để trân trọng bé Uyển chứ đâu phải để trả thù (mà có khi kiếp trước Sư gia báo trù thả thê rồi mà Dương không để tâm nên không biết đó chứ). Cộng thêm phát hiện có 'tỷ phu' cỡ kia thì cho tổ tông ba đời nhà nó cũng đừng mơ đụng mấy chụy, nhá.

Mình vốn không thích incest nhưng phải nói là thích cặp Mị Y nhất, hai mẻ khổ quá kìm nén lâu quá rồi mà không tác hợp nữa chắc chớt với hai mẻ. Tác giả cũng có vẻ hao tâm tổn trí để viết H cho hai mẻ lắm hay sao mà về sau đó chương nào cũng ngắn ngủn lại =]]]]]

Mà up hoàn truyện như đã hứa rồi nha, coi như quà đầu năm cho mọi người nên ráng up lẹ vậy đó.

Trên phương diện là người đọc thì mình thích những truyện up xong hết rồi mới dám đọc (sợ lọt hố chờ sấp mặt). Nhưng trên phương diện edit thì mình thích up đều đặn chương theo thời gian hơn, kiểu để mọi người có thời gian thấm từ từ, mà cũng rảnh rỗi hứng trí cho ý kiến từng chương. Thành ra khi up chương cũng tâm thần phân chia lắm, không biết chọn thế nào :'(

Mình không có nhiều thời gian rảnh, nhưng định mấy cái lễ nghỉ trong năm sẽ edit rồi up truyện làm niềm vui. 8/3 tới chắc là làm một truyện ngắn ngắn thôi nà. Còn lễ sau đó nên là lúc nào thì cho mọi người liệt kê đòi quà đó (Ngày thiếu nhi thì miễn nhá, thiếu nhi mà đòi đọc truyện chi không biết nữa =))))))

Mọi người hết tết zui zẻ, đi làm đi học lại, quên tết đi hơ hu hu! (TT^TT)
 
Back
Top Bottom