Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 39


An Cầm mang theo hai người Sư Thanh Dương đi tới trước một cánh cửa, dừng lại, "Chính là chỗ này." Nói rồi dùng tay không đẩy cửa ra, nói với Sư Thanh Nhu ở trong phòng: "Tiểu thư, dùng bữa thôi."

"Ta không đói, để đó đi." Sư Thanh Nhu đưa lưng về phía cửa, vẫn bảo trì tư thế nhìn rừng mai ngoài cửa sổ, người cũng không xoay lại, nói.

"Tiểu thư, sao người lại mở cửa rồi?" An Cầm nhìn tới, vội vàng thả đồ trong tay xuống, chạy tới đóng cửa, cũng ngăn cách không khí hàn lạnh ngoài phòng.

"Tam tỷ......" Sư Thanh Dương lên tiếng.

Nghe được thanh âm của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Nhu xoay người lại, kinh ngạc nói: "Tiểu Tứ? Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta cùng Uyển Uyển sắp thành thân rồi, đến nói tin tức tốt này cho ngươi biết." Sư Thanh Dương cười đến một mặt nhu tình, tiếp đến kéo Sư Thanh Uyển đứng sau mình lên trước, cười nói: "Uyển Uyển, gọi Tam tỷ."

"Tam, Tam tỷ." Vốn chỉ là một cái xưng hô mà thôi, đã ít ngày Sư Thanh Uyên gần như cũng đã quen, nhưng đột nhiên gọi ra miệng vẫn là có chút ngượng ngùng.

"Ân? Có chuyện gì? Các ngươi......" Sư Thanh Nhu nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi.

Còn chưa ra khỏi miệng đã bị Sư Thanh Dương ra lời đánh gãy, "Tam tỷ, ăn bữa trưa trước đi, vừa lúc ngay giữa trưa, ta đều đói rồi." Ngữ khí mang theo tát kiều.

Sư Thanh Nhu ngẩn ra, rất nhau sáng tỏ, là mình sơ suất rồi. Phân phó với An Cầm ở một bên, "An Cầm, đi lấy thêm hai bộ chén đũa đi, ta muốn cùng ăn với tiểu Tứ các nàng."

Đợi sau khi An Cầm nghe lệnh lui ra, Sư Thanh Nhi mới nói tiếp lời vừa nãy chưa nói xong, "Các ngươi đều là nữ nhân......" Còn muốn nói thêm gì đó rồi lại không biết nói từ đâu.

"Tam tỷ, ngươi sẽ không vì ta cùng Uyển Uyển yêu nhau, mà ghét bỏ chúng ta chứ? Thậm chí, là căm ghét......" Thanh âm của Sư Thanh Dương chậm lại chậm, phảng phất như từng câu từng chữ đều là trải ra suy ngẫm tinh tế sau đó mới nói ra miệng.

Hai nữ nhân yêu nhau Sư Thanh Dương không cảm thấy có gì sai, chỉ là trùng hợp người mình yêu là một nữ nhân mà thôi...... Nếu là như vậy, Tư Không Ngọc càng là chấp nhất, trái lại tỷ sẽ càng thêm căm ghét, nên làm sao mới tốt?

"Tiểu Tứ, ngươi hiểu lầm rồi." Sư Thanh Nhu lên tiếng, cắt đứt không đâu suy tư của Sư Thanh Dương: "Ta chỉ là có chút lo lắng". dừng dừng lại, vươn tay, bàn tay dán lên bên mặt của Sư Thanh Dương, cảm giác nhiệt độ trong tay, nhu khóe miệng, "Như vậy, ngươi quá mệt mỏi."

"Tam tỷ, có thể quang minh chính đại bên nhau, ta rất vui vẻ." Sư Thanh Dương một tay nắm chặt tay Sư Thanh Nhu đặt trên mặt mình, một tay lôi kéo tay Sư Thanh Uyển, "Ta rất hạnh phúc." Trong mắt tràn đầy hạnh phúc là thuần túy nhất.

Sư Thanh Nhu cũng nhàn nhạt cười lên.

"Tiểu thư, chén đũa đưa tới rồi." An Cầm đột nhiên xuất hiện phát vỡ một khắc ấm cúng này.

Sư Thanh Nhu phảng phất như bị kinh tỉnh vậy, thu tay về, có chút không tự nhiên ngồi thẳng, khóe môi nhếch lên cười nhàn nhạt cũng chưa kịp thu lại, bộ dạng có chút gây cười.

:Tiểu thư người nên cười lên nhiều chút, thật......" Ban đầu vẫn cúi đầu bố trí, An Cầm cũng không phát hiện biến hóa của Sư Thanh Nhu, giờ vừa ngẩng đầu, lại phát hiện nụ cười nhàn nhạt trên mặt Sư Thanh Nhu vừa nãy đã sớm biến mất. "Mỹ......" Nhưng vẫn buộc ra từ cuối cùng trượt nơi miệng.

Tình cảnh này, nói lời này bất giác có chút trào phúng.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 40


"An Cầm thật sao?" Sư Thanh Dương đột nhiên lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong nháy mắt này.

"Vâng." An Cầm còn có chút không biết nên phản ứng thế nào, đáp đến có chút ngốc lăng.

Sư Thanh Dương mang theo vẻ cười lễ mạo, nói với An Cầm, "Ân, An Cầm ngươi đây đi xuống trước đi, nơi này không cần hầu hạ đâu."

"Nô tỳ đây lui xuống." Nói xong liền lui ra.

Nhìn An Cầm chậm rãi đi xa, Sư Thanh Dương đóng cửa phòng, "Tam tỷ chúng ta vừa ăn vừa nói đi......"

"Ân." Sư Thanh Nhu đáp nhẹ, xoay người đi tới bên bàn ngồi xong, thấy Sư Thanh Uyển còn đứng, liền nói: "Uyển Uyển, lại đây ngồi."

"Nàng chừng nào hết ngại ngùng mới tốt." Sư Thanh Dướng đóng kín cửa, nhìn Sư Thanh Uyển đứng ngốc trêu ghẹo nói.

"Không có......" Đã thiêu hồng mặt, Sư Thanh Uyển khí lên phản bác.

"Được rồi, tiểu Tứ không cho phép khi phụ Uyển Uyển." Buồn cười nhìn Sư Thanh Uyển hồng mặt, Sư Thanh Nhu mở miệng giải vây.

Sư Thanh Dương lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng ngồi xuống sau đó đánh giá đồ ăn đầy bàn, chậc chậc mấy tiếng, "Tam tỷ a...... Tư Không Ngọc này thật không tệ!" Cả bàn này phần lớn đều là đồ Tam tỷ thích ăn, còn có một ít là đồ ôn bổ cho mùa đông, Tư Không Ngọc này đối với Tam tỷ cũng thật là có tâm.

"Ân." Sư Thanh Nhu không lãnh không nhiệt ứng một tiếng, sau đó, không có đoạn sau.

Nhìn phản ứng của Sư Thanh Nhu, Sư Thanh Dương sáng tỏ. Quả nhiên như mình nghĩ, cách làm của Tư Không Ngọc khiến Tam tỷ phản cảm rồi. Kim ti điểu lung (Tơ vàng lồng chim) dù mỹ, cũng không ngăn nổi khát vọng tự do!

"Tam tỷ, vừa nãy ta đã gặp Tư Không Ngọc rồi." Sư Thanh Dương vừa ăn vừa nói, "Hắn nói muốn đi hay ở, coi ý của ngươi." Nói xong liếc nhìn người dừng đũa lại. Tam tỷ quả nhiên không phải không động lòng với Tư Không Ngọc.

"Ngươi thành hôn chuyện lớn như vậy, ta làm tỷ tỷ nhất định phải về." Có chút trào phúng câu câu khóe miệng, thanh âm của Sư Thanh Nhu thanh lãnh, nhưng lộ ra có chút như oán không dễ phát hiện, mở miệng: "Rốt cuộc nàng cũng chán rồi."

Sau đó ba người tĩnh lặng, không nói nữa.

Chuyện cảm tình vốn là người ngoài không cách nào can thiệp được, Sư Thanh Dương nhìn trên mặt Sư Thanh Nhu mang theo chút giải thoát, mang theo chút mất hứng, còn mang theo chút âm u, há há miệng, lại không có tiếng.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 41


Dùng bữa xong, ba người Sư Thanh Dương liền định cáo biệt Nhiếp Chính vương phủ.

Theo An Cầm một đường đi tới tiền thính, lại không thấy Tư Không Ngọc, chỉ có An Kình chờ ở đó.

"Vương gia tạm thời bị gọi vào cung rồi, không thể tới tiễn tiểu thư." An Kình nhìn thấy Sư Thanh Nhu liền giải thích, nguyên nhân tại sao chỉ có mình mình ở đây, nói tiếp, "Có điều mã xa Vương gia đã an bài xong rồi." Thấy Sư Thanh Nhu từ đầu tới cuối không có bất kỳ biểu thị gì, An Kình mặt già khổ, bổ sung thêm một câu, "Đều là Vương gia tự thân phân phó chuẩn bị."

"Ta đại biểu Tam tỷ của ta cảm tạ Vương gia nhà ngươi." Thấy Sư Thanh Nhu cũng không định đáp lại An Kình, Sư Thanh Dương lên tiếng đánh cái giảng hòa. "Vậy chúng ta đi đây, An tổng quản không cần tiễn đâu."

Anh Kình nhìn Sư Thanh Nhu lãnh đạm, há há miệng, cuối cùng vẫn là không có lên tiếng, gật gật đầu với Sư Thanh Dương, vẫn là không để các nàng ra ngoài, mà là tự thân dẫn đi ra cửa phủ.

Bên này ba người Sư Thanh Dương mới lên mã xa, mà cùng lúc đó, trong thư phòng Vương phủ, Tư Không Ngọc tay chấp bút, đang họa một bức mỹ nhân đồ.

Đột nhiên, trong phòng xuất hiện một người toàn thân hắc y. Không nghe thấy tiếng cửa mở, đã xuất hiện trong phòng.

"Đi rồi?" Tư Không Ngọc nhàn nhạt hỏi, bút dưới tay cũng không có ngừng. Tựa hồ tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Vâng." Người hắc y đáp.

"Các ngươi an bài vài người đi thủ ở Sư phủ, lần này dễ thấy* như thế, những người kia nhìn chằm chằm ta khả năng sẽ gây bất lợi với họ." Hoàn thành một bút cuối cùng trên tay, Tư Không Ngọc thả bút lông trong tay mình xuống, "Tư Thanh, ngươi đi đi."

[Ý là từ cửa trước ra đàng hoàng khiến người ta nghĩ hai nhà có quan hệ, sẽ gây chú ý, dẫn theo họa]

"Vương gia!" Người hắc y, cũng chính là Tư Thanh kinh hô.

"Ân?" Tư Không Ngọc nhìn chằm chằm mỹ nhân đồ đã hoàn thành, nghe thấy người hắc y kinh hô, nhấc mi mắt lên, ánh mắt thanh lãnh, không nộ mà uy.

Nhìn một cái người hắc y nhất thời cảm thấy như ở giữa hàn phong ngoài phòng, băng lương triệt cốt.

Nhưng là...... Nghĩ nghĩ, Tư Thanh giật giật bờ môi, nhẫn nhịn chấn kinh Tư Không Ngọc gây cho, mở miệng nói: "Vương gia, người nơi này càng nguy hiểm! Hiện tại triều đình......" Chưa nói ra miệng, trong ánh mắt nhìn thẳng ngưng động của Tư Không Ngọc mà mất tiếng.

Không cần Tư Không Ngọc mở miệng nói gì, Tư Thanh liền hiểu, nàng không có cách nào thuyết phục hắn để mình lưu lại. Liền ứng chịu một tiếng, lại lặng yên không tiếng động lui ra.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 42


Sau khi Tư Thanh lui ra, Tư Không Ngọc an tĩnh nhìn chằm chằm họa diện (bức vẽ), họa trên đó chính là Sư Thanh Nhu.

Họa trong kiều, da mặt bạc phấn, mày ngài quét nhạt, mắt trong linh động, tố xỉ chu thần (răng trắng môi màu son), họa nhập như vậy. Nhưng rõ ràng là trong dung nhan nhu nhược mang chút thanh lãnh, Tư Không Ngọc lại thủy chung nhớ tới lần đầu hai ngươi gặp nhau, nụ cười kinh diễm đó ---- một đường triều hơi vựng hồng, phất hướng má hồng đào, đôi gò má cười qua hào quang phơi phới.

Rõ ràng thân ở chiến hỏa phân phi, nhưng nàng vẫn có thể cười đơn giản như vậy, chỉ vì ngưng hài đồng khóc lóc do chưa kịp thoát ra. Mà nụ cười đều chỉ vì an ủi hài tử có thể an tâm xuống.

Cũng vì một mặt cười nháy mắt đã qua như thế, thế là liền viện ra một chuyện, thân nữ nhi, tâm nam nhi, tâm ưu quốc gia, đành phải nữ phẫn nam trang tòng quân, vì đề phòng thân phận bại lộ cầu xin nàng ở lại bên cạnh mình, để nàng hiểu chút y thuật trợ giúp mình.

A...... Lúc đó nàng mới đủ mười sáu, bỏ qua khuyên nhủ của gia bộc bên người, chỉ vì đồng tình, liền cứ vậy ngây ngốc tiến vào tròng do mình tinh tâm thiết trí.

Từng bước một cẩn thận tiến hành, rốt cuộc lấy được người nàng, tâm nàng.

Yêu nhau, là hạnh phúc. Không cấm kỵ đoạn này sẽ bị thế nhân thóa mạ yêu không hợp luân thường, nàng là dũng cảm.

Nhưng nói dối, thủy chung là nói dối, vĩnh viễn sẽ có một ngày bị vạch trần đó.

"Nhu nhi......" Tư Không Ngọc lẩm nhẩm, lại lập lại, tựa hồ không nỡ phun ra hai chữ vậy, thống khổ nhắm mắt lại.

Đã từng quá hạnh phúc, bởi vậy hiện tại mới có thể cảm thấy thống khổ như vậy sao?

"Vương gia, Tây Cương cấp báo!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến gia bộc khẩn trương bẩm báo.

Tư Không Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lập lại, "Tây Cương cấp báo......" Đến rất đúng lúc! Câu lên một nụ cười thị huyết (khát máu), trầm giọng nói: "An bài xuống, bản vương thân chinh!"

Tạm thời rời đi, có lẽ là tốt cho cả hai đi...... Bằng không, thật sợ mình lại bắt nàng về a!

Nâng bút, múa bút trên họa mới hoàn thành.

"Kỷ đa vũ văn lộng mặc đích tiêm chỉ,

Kỷ đa miêu thi tú từ đích nhu di,

Ác khởi khanh thương thích thanh phong,

Khước ác bất trú tự thủy đích lưu niên."

Mặc niệm một lần, nhìn nét mặc khô, Tư Không Ngọc cẩn thận từng chút cất họa quyển xong, xoay người rời khỏi thư phòng.

[Ngón tay thon phóng tác bao chữ nghĩa,

Bao thi thơ từ tuyệt tác nhu hòa,

Thanh phong nổi lên thanh âm vang,

Lại không giữ được thời gian như nước.

Thantaiaimo dịch, Pepa chỉnh ~ thứ lỗi cho khả năng văn chương có hạn (="=)]
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 43


Ở cửa Sư gia, hai chiếc mã xa từ từ dừng lại.

Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển từ mã xa phía trước đi xuống, nói với Sư Thanh Nhu trong mã xa phía sau: "Tam tỷ, tới rồi."

......

Không nghe đáp lại, Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đối mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Sư Thanh Dương đi tới, vén liêm lên, nhẹ giọng gọi, "Tam tỷ?"

Đây là đang ---- phát ngốc?

Nghe được tiếng kêu to kề cận, Sư Thanh Nhu ngây ngẩn, theo bản năng chuyển mắt về phía Sư Thanh Dương kia.

Thấy Sư Thanh Nhu như vậy, trong lòng Sư Thanh Dương thở dài một hơi.

Cư nhiên không muốn, cần chi phải rời đi chứ? Lời này cũng không hỏi ra miệng, cũng không định hỏi ra miệng. Đáp án e rằng Tam tỷ của mình cũng không qua rõ đi? Có điều, rốt cuộc giữa Tư Không Ngọc cùng Tam tỷ mình có cưu cát (gút mắc) gì, vẫn là chờ sau khi về phủ, cùng Đại tỷ Nhị tỷ đồng thời lại nói đi......

"Sao đợi ở cửa vậy?" Nghe được gia bộc truyền tin tức tới, Sư Thanh Y vẫn luôn đợi cùng Sư Thanh Mị, đã đợi một hồi lâu sau, không thấy người tới, liền đi ra nhìn, thì thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Sư Thanh Dương đứng trước mã xa, tay phải hơi hơi vén liêm lên, đầu hơi nghiêng nhìn vào trong mã xa. Đây là đang làm gì?

"Tiểu Tứ, ngươi đang làm gì?" Sư Thanh Y nghi hoặc hỏi.

"Ân? Đại tỷ?" Vừa rồi còn chìm trong suy tư của mình, Sư Thanh Dương phản ứng chậm nửa nhịp, hồi thần lại giải thích. "Đại tỷ sao ngươi lại ra đây, chúng ta đang định tiến vào." Tiếp điến xoay người lại nói với Sư Thanh Nhu ở trong xa, "Tam tỷ, tới nhà rồi."

"Phải a, tới nhà rồi." Sư Thanh Nhu xuống mã xa, lầu bầu, mang theo cảm khái, mang theo chút rầu rĩ...... Nhìn Sư Thanh Y các nàng, trên khóe miệng cong lên, ánh mắt trời đông như nhiễm lên nàng kim phấn vậy, cả người đều mang theo tia ấm áp.

Trở về rồi, cuối cùng lại tốt rồi......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 44


Trong sảnh.

Vừa ngồi xuống, Sư Thanh Mị không chút kiêng dè nghiêng dựa vào người Sư Thanh Y, biếng nhác vũ mị.

Thấy vì động tác của Sư Thanh Mị nên ba đôi mắt đồng thời nhìn sang, Sư Thanh Y cười cười mất tự nhiên, nhưng không có đẩy người trên người ra, mà là điểu chỉnh tư thế để nàng dựa vào càng thoải mái.

Sư Thanh Dương thấy tình cảnh như vậy, hơi hơi cười cái, không có trêu chọc, mà là lôi kéo Sư Thanh Uyển cũng đi tới một bên ngồi xuống, tay lại vẫn không thả ra.

Sư Thanh Nhu nhìn nhìn Đại tỷ của mình bên này, lại nhìn nhìn muội muội mình bên kia, ngẩn ra, sau đó cũng hơi hơi cười cái, đi tới bên còn lại ngồi xuống.

"Tam muội không định giải thích một chút?" Sư Thanh Mị đột nhiên lên tiếng.

Sư Thanh Nhu nghe vậy, con ngươi âm u, "Thứ lỗi, ta không muốn nói."

Sư Thanh Mị nghe vậy, mở to mắt mỹ, liền muốn ngồi dậy từ trên người Sư Thanh Y......

"Mị nhi." Sư Thanh Y gọi khẽ một tiếng, cũng không nói gì thêm đã trấn an người kích động.

Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đối mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ý cười cùng hân hoan.

Sư Thanh Dương quay đầu qua, nói với Sư Thanh Nhu cách đó không xa: "Tam tỷ không muốn nói thì đừng nói, nghỉ ngơi mấy ngày, nên chuẩn bị cho hôn lễ của ta với Uyển Uyển đi." Dừng lại một lúc, nói tiếp: "Mà chuyện giữa ngươi cùng Tư Không Ngọc, ta theo Tam tỷ."

Nghe vậy, Sư Thanh Nhu ngẩng đầu nhìn muội muội của mình, trong mắt nhiễm ý ướt, âm thanh cũng mang theo nghẹn ngào, "Tiểu Tứ lớn rồi đó......"
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 45


"Phì......" Sư Thanh Uyển đột nhiên phì một tiếng, cười lên. Bình thường vốn luôn là một mặt ngây thơ rực rỡ cũng nên có ở tuổi nàng.

Vốn là bầu không khí có chút thương cảm cùng u sầu, bởi vì cái cười này trái lại quét hết sạch......

Sư Thanh Y câu câu khóe miệng, ngữ khí ngậm cười, "Uyển Uyển là nghĩ tới chuyện thú vị gì à?"

Sư Thanh Uyển thật không dễ gì mới ngưng cười được, muốn khôi phục bộ dạng nghiêm túc bình thường, điều này khiến cả bộ mặt trái lại có chút gây cười.

"Uyển Uyển......" Sư Thanh Dương bất đắc dĩ khẽ gọi, sao mình lại không biết nàng nghĩ tới chuyện gì? Sao lúc này lại nghĩ tới chuyện đó? Nghĩ tới mình cũng không nhịn được cười khẽ mấy tiếng.

Ngày đó, Sư Thanh Dương vẫn như trước đang đùa giỡn Uyển Uyển. Bởi vì liên quan tới đùa giỡn, động tay một hồi không được, liền dán lên ngực Uyển Uyển. Lúc đó cả hai đều ngốc ra, có điều Sư Thanh Dương rất nhanh đã hồi thần lại trêu chọc nói, Uyển Uyển lớn rồi đó..... 'Lớn' trong lời nói đó, ứng với tình huống lúc đó, Sư Thanh Uyển cúi đầu nhìn nhìn bàn tay chộp trên ngực mình hoàn toàn không có ý buông ra, lúc đó mặt hồng đến không cách nào tăng thêm. Lần này vì trong lúc vô tình Sư Thanh Nhu nói, "Tiểu Tứ lớn rồi đó......" Một câu như vậy, Sư Thanh Uyển mới không thể nhịn cười như vậy.

Thật vất vả mới giữ vững thanh âm, Sư Thanh Uyển lại cảm thấy có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói, "Không, không có gì."

"Ai, Uyển Uyển đây là xem thường gia chủ của chúng ta rồi...... Còn không nói......" Sư Thanh Mị cực kỳ rầu rĩ mở miệng, giả bộ rất là ủy khuất.

"Uyển Uyển là muốn chút nữa âm thầm nói với tiểu Tứ à!" Mới vừa rồi còn có chút ý lệ, Sư Thanh Nhi lần này cũng triển khai miệng cười, theo Sư Thanh Mị cùng trêu chọc Sư Thanh Uyển.

...... Sư Thanh Uyển một mặt kinh ngạc không thể tăng hơn. Sao bị nói thành...... như vậy...... Cầu cứu nhìn về phía Sư Thanh Dương, còn lắc lắc tay hai người nắm nhau.

Sư Thanh Dương ý cười đầy mặt nhìn Sư Thanh Uyển, lúc này giả bộ đáng thương a? Mới vừa rồi còn cười mình chứ! Có điều, cười vậy cũng đúng..... Quay đầu nhìn nhìn Nhị tỷ hiện tại một mặt cười phát từ nội tâm, nhu nhu ánh mắt.

Nhưng mà, người yêu của mình bị vây công như vậy cũng không thể ngồi yên không để ý a...... Cho dù là cười mình, nhưng là không thể bị khi phụ.

"Đại tỷ, ngươi cứ vậy nhìn Nhị tỷ Tam tỷ khi phụ bọn ta......" Nói xong còn chớp mắt.

Ba người bị điểm danh đều run lên. Sao đột nhiên cảm giác trong thất cũng vù vù hàn phong?

"Được rồi, đều đừng làm rộn nữa." Sư Thanh Y thấy tình thuống ngày càng lạc đề thì lắc lắc đầu. Chỉnh chỉnh thần sắc, nói với Sư Thanh Nhu: "Tam muội ngươi nghĩ ngơi vài ngày trước đi." Xoay đầu nói với Sư Thanh Dương: "Tiểu Tứ, hôn lễ cũng có thể bắt đầu chuẩn bị đi, một ít đồ nên tự mình chuẩn bị thì ngươi tự mình nhìn xem đi, những thứ khác ta sẽ bảo Sư tổng quản chuẩn bị cho."

Sư Thanh Nhu cùng Sư Thanh Dương gật gật đầu.

"Uyển Uyển, chút nữa tới chỗ ta một lúc." Sư Thanh Mị đột nhiên nói một câu như vậy với Sư Thanh Uyển.

Rõ ràng chỉ là một câu rất phổ thông, nhưng là không biết tại sao Sư Thanh Dương cảm thấy rất...... Ân...... nguy hiểm?

Có thể là mình nghĩ nhiều rồi đi?
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 46


Sau khi Sư Thanh Nhu về, hết thảy chuyện của Sư gia đã bắt đầu từng bước từng bước đi vào quỹ đạo.

Sau đó cả một tháng Tư Không Ngọc chưa từng xuất hiện ở Sư gia, hết thảy tựa hồ đã khôi phục yên tĩnh.

Hôn kỳ của Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển đã định, hết thảy đều không rối loạn mà tiến hành.

Rất nhanh, đã tới ngày đại hôn của Sư Thanh Dương.

Làm Sư gia thủ phú (nhà giàu nhất) của Đông Dương quốc, hôn lễ của Sư Thanh Dương – 'nam đinh' duy nhất của Sư gia, mặc dù Sư gia vô ý tuyên dương*, thì nhất định vẫn là nhộn nhịp chưa từng có......

[ý chỉ thông báo với mọi người nhưng vốn không có ý rêu rao]

Sư Thanh Dương không dễ gì mới thoát thân khỏi tiệc rượu, một đường được Sư Thất nắm đỡ xuống, lắc lắc lư lư chậm chạp đi tới tân phòng.

Vừa nghe đến tiếng bước chân chậm rãi tới, Sư Thanh Uyển tay để trên đầu gối nắm lại thật chặt. Mình thật gả cho Thanh Dương rồi......

"OÀNH!" Đột nhiên truyền tới tiếng va đập, nghe được đều cảm thấy đau.

"Ui......" Sư Thanh Dương hít vào một hơi, xoa xoa cái trán bị đụng trúng có chút phát hồng, xoay đầu trừng nộ với Sư Thất bên cạnh, "Sao ngươi không đẩy cửa!"

Sư Thất vươn tay lau lau trên đầu vốn không có mồ hôi, bất đắc dĩ liếc mắt chủ tử của mình. Ánh mắt thầm lặng lên án, rốt cuộc là ai đã không đợi người đẩy cửa cứ vậy vội vàng vàng đụng trúng a! Tốt xấu gì cũng cho người ta chút thời gian chứ a...... Đương nhiên lời này là không thể nào nói ra được, chỉ có thể vô tội kêu lên, "Tứ chủ tử......"

Cửa đột nhiên bị người từ trong mở ra, Sư Thanh Uyển một thân giá y (đồ cưới) từ trong đi ra. Giá y như hỏa, nổi bật lên da thịt như tuyết, so với tuyết ở ngoài cửa ấm áp nhu tình hơn mấy phần. Thấy Sư Thanh Dương xoa trán, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì?"

Ngay một khắc Sư Thanh Uyển xuất hiện đó, Sư Thất ngây ngẩn, sao Uyển Uyển mỹ vậy...... Mau chóng lắc lắc đầu, cúi thấp đầu, đáp lại, "Vừa rồi Tứ chủ tử đụng vào cửa......"

"Tân nương tử không thể tự mình nhấc khăn voan a...... Uyển Uyển ngươi mau về ngồi đi!" Bên này ba người Sư Thanh Uyển còn đang ở cửa, ma ma bên trong đã đuổi tới, ngay cả luôn nhắc nhở mình nên gọi 'Tứ phu nhân' đều nhất thời gấp đến gọi thành 'Uyển Uyển'.

Sau một trận tay chân luống cuống, cuối cùng tân phòng chỉ còn lại một đôi tân nhân ở riêng một chổ......

Đột nhiên một trận gió thổi qua, phủ động mây, che đi ánh trăng sáng trong......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 47


Qua một đợt giày vò nọ, Sư Thanh Dương cũng gần tỉnh hết rượu, ngồi ở đầu giường ngoắc ngoắc tay với Sư Thanh Uyên đứng đối diện, gọi tới, "Uyển Uyển, lại đây."

Sư Thanh Uyển chậm rãi đi qua.

Mới vừa tới gần, lại bị Sư Thanh Dương kéo một cái vào lồng ngực.

Sư Thanh Uyển một thân giá y ngồi trên người Sư Thanh Dương, mi dài hơi rủ xuống, gò má vựng nhiễm như ráng nắng.

Sư Thanh Dương rủ mắt, nhìn người trong ngực, đột nhiên đứng dậy, dùng sức siết lấy eo nàng, ôm lên, sau đó nhẹ nhàng thả lên giường.

Giá y như hỏa, tóc đen như mặc, da thịt như ngọc.

Sư Thanh Uyển bất an nhìn Sư Thanh Dương, tay nàng chống hai bên đầu mình, đè lên chút tóc của mình, con ngươi thâm u, nhưng cũng không có động tác.

Sư Thanh Uyển dần dần không chịu được tầm mắt như vậy, không tự chủ nghiêng nghiêng đầu.

Một khắc sau liền bị môi lưỡi của Sư Thanh Dương mạnh mẽ chiếm lấy.

Nàng áp xuống, hôn thât sâu, so với bất kỳ lần nào trong quá khứ đều muốn sâu sắc, tùy ý hơn. Thật giống như rốt cuộc nhịn không được ném bỏ hết kiêng kỵ.

Sư Thanh Uyển bị nàng hôn không thở nổi, chỉ có thể hoàn toàn theo hô hấp của nàng nuốt lấy nhả ra.

Cảm giác được giá y trên người bị cởi bỏ, cảm giác được nàng cắn nơi cần cổ, cảm giác được mình bị nàng bóp tới sinh đau, cảm giác được nàng hôn ngày càng xuống dưới......

Không khí ngày càng nhiệt, Sư Thanh Uyển cảm giác mình sắc thần trí tự loạn, không nhịn được r*n r* thoát ra khỏi miệng.

Đột nhiên vừa cảm giác thấy thân thể lạnh, mới phát hiện tầng che chở cuối cùng trên người mình cũng bị cởi bỏ rồi......

Nhưng là sau lúc đó, hết thảy động tác của Sư Thanh Dương lại đột nhiên dừng lại.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 48


Sư Thanh Uyển nhìn nàng, ánh mắt mê ly......

Quan lễ phục tân lang trên người nàng cũng đã loạn thất bát tao (~ loạn xì ngầu), y khâm mở rộng đã ngấm ngầm nói lên vừa rồi mình đ*ng t*nh.

Sư Thanh Dương hô hấp dồn dập, trong mắt tựa hồ ngậm hỏa quang, một cái chớp mắt cũng chẳng chớp nhìn người dưới thân. Sau đó động tác như chậm lại, nhẹ nhàng, nắm lấy tay nàng, chầm chậm, mang về hướng thắt lưng nơi đó......

Sư Thanh Uyển từ trong động tác của nàng hiểu được, đợi chuyện gì sẽ phát sinh ....... Lần này có thể sẽ không dừng ngay lúc như trước.

Tim đột nhiên đập mất khống chế, thân thể khẩn trương tựa hồ ngay cả đầu ngón tay đều đang run rẩy......

"Uyển Uyển, đừng sợ......" Sư Thanh Dương lại cúi đầu, lại che lên bên môi hồng kiều diễm ướt át, nụ hôn mang theo chút nhẫn nại, ôn nhu, hôn dần dần ra sau, ngậm vành tai nàng, thanh âm có chút không rõ như trước, ngâm nhẹ bên tai nàng, "Ta sẽ chờ nàng......" Ngữ điệu nhiễm phải t*nh d*c áp ách.

Chờ? Chờ cái gì? Trong đầu Sư Thanh Uyển hoàn toàn mông lung, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được.

Ngẩng đầu lên liền thấy Sư Thanh Uyển mê mang đầy mặt, vươn tay ôm ôm nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, dày vò cả ngày đã mệt rồi." Nói rồi tự mình thoát ngoại y, kéo chăn qua, đắp kín người cả hai.

Cứ vậy...... ngủ? t*nh d*c trên người Sư Thanh Uyển vẫn chưa hoàn toàn rút đi, lúc Sư Thanh Dương đưa tay ôm nàng thì còn run rẩy.

"Thanh Dương...... Tại sao?" Vùi đầu với lồng ngực Sư Thanh Dương, muộn thanh hỏi.

Sư Thanh Duowg cúi đầu nhẹ hôn nàng, cười nói, "Ta muốn đợi Uyển Uyển lớn lên a......" Trong thanh âm là sủng nịch vô hạn.

Nhị tỷ nói quả nhiên không sai a...... Cho dù Thanh Dương đặc thù cả ngày như vậy cũng sẽ không muốn mình, có lúc người này thật là nghĩ chết được*!

[tử não cân ~ chỉ loại người cứ nghĩ nhiều quá, nghĩ sâu xa hành động quá cẩn thận làm hỏng hết việc]

Trong não đột nhiên lóe qua một họa diện, đó là một bức họa trên sách nhỏ tinh trí do Nhị tỷ nhét cho, họa hai nữ tử đang ---- g*** h**n.

Uyển Uyển a, đêm tân hôn, xuân tiêu khổ đoản, lẽ nào ngươi muốn cứ vậy dùng để ngủ với tiểu Tứ? Khi đó ngữ khí của Nhị tỷ thả tới thật nhuyễn, có loại vị đạo dụ dỗ làm theo từng bước......

Lúc đó mình trả lời thế nào chứ?

Không muốn.

Đúng, là không muốn.

Nhưng là, phải làm sao?

Nghe vậy, Nhị tỷ bật cười tại chỗ.

Đương nhiên là làm......

Nhị tỷ nói rất nhiều, nhưng ký ức lại có chút hỗn loạn. Sau đó càng là lấy ra từng quyển từng quyển Xuân cung đồ đặc biệt tới giảng giải cho mình......

Từ ban đầu ngại ngùng, đến lúc sau, cơ hồ muốn nâng đùi bỏ chạy.

Bởi vậy hiện tại, lên làm sao? Sư Thanh Uyển tự hỏi.
 
Back
Top Bottom