Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 29: (H)


Sư Thanh Mị không nhịn được tới gần nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi mình tha thiết mong ước, lúc lại ngẩng đầu, nóng rực trong mắt còn chưa tiêu tan, lại nghiễm nhiên có thêm chút ý ướt.

Vươn tay xoa gương mặt quang hoạt bạch tích kia, trong tâm Sư Thanh Y lẳng lặng thở dài một cái, hiểu rõ tại sao nàng lại như vậy, mở miệng, thanh âm trầm thấp, "Mị nhi......" Nhưng sau khi gọi danh của người kia lại không có lời sau......

Mình nên nói gì đây? Sư Thanh Y tự hỏi.

Hạ thấp mi mắt, nhíu lông mày tự hỏi. Xin lỗi? Cam đoan? Hay là cái gì...... Sư Thanh Y chỉ lo tự hỏi, hoàn toàn quên tình cảnh cùng tư thế hiện tại của hai người.

"Phì!" Sư Thanh Mị khẽ cười thành tiếng, vì vừa nãy bản thân có điểm lo lắng kia mà cảm thấy buồn cười, hoặc vì biểu tình hiện tại của Sư Thanh Y khả ái nên phát cười.

"Ân...... Làm sao vậy?" Sư Thanh Y phản xạ có điều kiện ra câu hỏi.

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, Sư Thanh Y liền tự phản ứng lại, nhất thời mặt tu hồng, vừa rồi hỏi mặt nâng lên, giờ lại hạ thấp xuống.

Đôi tay Sư Thanh Mị vòng lấy cổ nàng, tiếp đến cố ý dựa thân thể mình qua, thân thể xích lõa của cả hai toàn bộ kề sát trong nháy mắt. Đôi chân dán tới Sư Thanh Y còn ái muội cọ sát, kề sát môi bên tai nàng, kiều mị lên tiếng, "Đại tỷ ~ làm sao, lại thẹn thùng vậy......" Nhiệt khí thở ra hầm hồng tai của Sư Thanh Y.

"Không cần gọi Đại tỷ." Vốn vẫn cúi đầu không lên tiếng, Sư Thanh Y đột nhiên lên tiếng, lại là một câu nói như vậy.

Sư Thanh Mị nghe vậy, hơi hơi dựng người dậy, muốn nhìn rõ biểu tình của Sư Thanh Y vì sao?

Đợi nhìn rõ rồi, hiểu rõ cũng không phải nàng phản cảm thân phận quan hệ giữa hai người, mà vẻn vẹn bởi vì khốn quẫn, ngượng ngùng với cách xưng hô như vậy ở trên giường......

Phản ứng khả ái như vậy, thật khiến người ta muốn trêu chọc một phen a......

Một tia cười xảo trá lóe qua mặt Sư Thanh Mị.

Vừa lúc nụ cười này bị Sư Thanh Y ngẩng đầu lên thu vào đáy mắt. Trong lòng thầm than một tiếng, Sư Thanh Y rất muốn đỡ trán, cho dù là mình dung túng nàng như vậy, vào lúc này, cũng thật hết cách có thể dửng dưng xử lý, không biết nàng sẽ mở miệng câu nói thế nào khiến người ta thẹn muốn chui xuống đất, bởi vậy......

Sư Thanh Y đột nhiên lật người, để áp Sư Thanh Mị ở trên người mình lướt xuống trên giường, liền thành tư thế hai người mặt đối mặt, lại nhân lúc người kia chưa kịp phản ứng lại đã mở miệng nói: "Ngủ đi thôi......" Hai tay vòng lấy thân thể Sư Thanh Mị, sợ nàng lại động lên, tiếp tục nói: "Ta mệt rồi......" Thanh âm luôn thanh lãnh thậm chí mang theo chút cấp thiết.

Bị động bị áp ở ngực Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị ngốc lăng một lúc, sau khi phản ứng lại vì sao nàng làm vậy, nhếch miệng lên, dùng mặt ác ý cọ mấy cái lên nơi nhu nhuyễn của Sư Thanh Y, sau đó nói: "Dĩ nhiên Đại tỷ mệt rồi, vậy thì ngủ đi......" Nói xong còn làm bộ ngoan ngoan nhắm mắt lại.

"Ân......" Sư Thanh Y r3n rỉ một tiếng, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Sư Thanh Mị, nhịn rung động xuống, cũng nhắm mắt lại.

Thật không rõ là nàng cố ý hai không, cố ý đụng đến nơi còn mẫn cảm của mình ---- chỗ đỉnh!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Hai chương này cứ như H hụt ấy nhờ, nhưng H hụt thì cũng là H chứ =))]
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 30


"Sư Thất." Trong thư phòng Sư Thanh Dương đang xem trướng bản lên tiếng gọi.

"Tứ chủ tử?" Sư Thất ứng tiếng, mang theo một tia nghi hoặc.

"Đại tỷ Nhị tỷ bên kia có tin tức về đây chứ?" Sư Thanh Dương hỏi. Đã sắp giờ thân (15h -17h) rồi, còn chưa trở về? Sẽ không có chuyện gì chứ?

"Vừa nãy có người của Hồng Tụ chiêu tới truyền lời, nói hôm nay không về." Sư Thất đáp lại.

"Ân, ngươi lui xuống đi." Sau khi khua khua tay để Sư Thất lui xuống, Sư Thanh Dương lâm vào thâm tư.

Xem ra vấn đề giữa Đại tỷ và Nhị tỷ đã giải được rồi, với cá tính của Đại tỷ, một khi bước ra một bước này, sau này gian nan hơn nữa, nhiều vấn đề hơn nữa, đại tỷ cũng sẽ kiên trì thôi. Mà Nhị tỷ chờ đợi nhiều năm vậy rồi, làm sao từ bỏ nửa đường vậy được?

Mà hôn sự giữa mình và Uyển Uyển đã chuẩn bị rồi. Vậy, hiện tại còn lại Tam tỷ thôi......

Nhiếp Chính vương Tư Không Ngọc, đệ đệ ruột duy nhất của tiên đế, hai người cách nhau ba mươi tuổi, mà cùng từ hoàng hậu ra, vừa sinh ra liền được tứ danh 'Ngọc', có thể nói tập hợp vạn ngàn sủng ái. Mà quan hệ với tiên đế thập phần hòa hợp, huynh đệ kết thân, hoàn toàn không có kiểu câu tâm đấu giác (lục đục nội bộ) của hoàng gia kia. Sau khi tiên đế bệnh nặng, còn ủy thác cho hắn, không để ý quần thần phản đối, phong là Nhiếp Chính vương, phụ tá tiểu hoàng đế nay được năm tuổi.

Có thể quan hệ thân mật cùng ca ca cách mình ba mươi tuổi, để mà cuối cùng xem như phó thác toàn bộ giang sơn cho, lại không sợ có hai lòng......

Nhưng một người như vậy, lại kéo lên quan hệ với Tam tỷ của mình...... Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sư Thanh Dương trầm tư.

"Thanh Dương, nên ăn bữa tối rồi."

"Ân? Uyển Uyển?" Sư Thanh Dương rơi vào trầm tư có chút không kịp phản ứng lại, người vừa về phủ mình đã bảo đi nghỉ ngơi sao lại chạy tới gọi mình ăn bữa tối rồi? Cần mình đi hôn tỉnh mới đúng chứ......

"Giờ Dậu (17h-19h) rồi......" Sư Thanh Uyển cũng kỳ quái sao đã muộn vậy rồi Sư Thanh Dương lại chưa tới đánh thức mình. Nếu là bình thường, khẳng định nàng sẽ dùng phương pháp đặc biệt đánh thức mình, nghĩ tới đó, hồng vựng nhiễm nơi gò má.

"Thì ra đã trễ vậy rồi, đi thôi, dùng bữa nào." Không để ý tới biến hóa của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương đứng dậy, liền lôi kéo Sư Thanh Uyển đi ra ngoài.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 31


Sáng sớm hôm sau, ở cửa Sư phủ.

"Đại tỷ?" Sư Thanh Dương nghi hoặc lên tiếng.

Mới vừa ra cửa định đi Nhiếp Chính vương phủ, đoàn người Sư Thanh Dương vừa lúc gặp phải Sư Thanh Y mới từ trên mã xa xuống. Sư Thanh Dương có chút kỳ quái sao chỉ có mình Sư Thanh Y? Chẳng lẽ còn chưa hòa hảo?

Đạng định mở miệng dò hỏi, liền thấy Sư Thanh Mị tiếp theo xuống mã xa, cười cười, ra miệng liền thành, "Ân, Đại tỷ Nhị tỷ cực khổ rồi, nghỉ ngơi trước đi." Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'khổ cực', cười cũng có chút đè ép.

Sư Thanh Y nghe vậy ngây ra, nghĩ tới hai đêm cuồng phong đó, nhất thời không có lời.

Cũng còn may không dễ hồng mặt như khi đối mặt với Sư Thanh Mị, bởi vậy mọi người chỉ cảm thấy nàng ngẩn người, lại vẫn là một mặt không có biểu tình. Cũng không hiểu rốt cuộc Sư Thanh Dương là đang nói chuyện chi.......

"Tiểu Tứ đây là ăn không được nho, nên chê nho chua?" Sư Thanh Mị vẫn luôn kiều mị tảng âm khinh khinh nhu nhu từ phía sau Sư Thanh Y truyền tới, ngữ khí không vui không nộ, khinh đạm vân phong, tựa như đang hỏi: ngươi muốn uống Phổ nhị hay Thiết quan âm vậy (hai loại trà).

"Vậy ra ý của Nhị tỷ là ăn được nho rồi liền bảo nho ngọt chăng!" Sư Thanh Dương hơi híp mắt nhìn cái cổ của Đại tỷ mình lộ ra một điểm hồng ấn, nhưng là nói với Nhị tỷ, chậc, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Nghe đến lời này, Sư Thanh Mị theo tầm mắt của Sư Thanh Dương nhìn sang, cho dù là lão bản ở sau thanh lâu, Sư Thanh Mị cũng không nhịn được mà lúng túng.

Chuyện này biết là một chuyện, nhưng bị người ta tóm được chứng cứ trêu đùa tại trận lại là chuyện khác, huống hồ người trêu đùa kia còn là muội muội ruột của mình!

"Nhị... Nhị tỷ, ngươi sinh bệnh sao? Sao mặt hồng vậy, có cần thỉnh đại phu tới khám không??" Sư Thanh Uyển lo lắng nhìn Sư Thanh Mị, nghi hoặc nói.

Nhất thời tình cảnh vì câu hỏi của Sư Thanh Uyển, mà ngưng kết lại trong nháy mắt......

Lúc này mặt của Sư Thanh Mị vốn có điểm hơi hồng, đã càng thêm phi hồng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nhìn ánh mắt Sư Thanh Uyển đơn thuần vô tội mà lại quan tâm, Sư Thanh Mị lần đầu cảm thấy đau đầu vì chuyện ngoài chuyện của Sư Thanh Y.

Nàng phải giải thích với hài tử đơn thuần này thế nào, nàng chỉ là bị Sư Thanh Dương đánh vỡ chuyện tốt*, lúng túng mới thôi.

[Ý chỉ 'làm lộ chuyện ra' chứ không phải 'phá hư chuyện' đâu]

Thấy Sư Thanh Mị ăn quả đắng, Sư Thanh Y đã điều chỉnh xong, tuy cảm thấy khó đối mặt, nhưng không nguyện để người này bị khi phụ, cho dù chỉ 'khi phụ' như vậy.

Vì vậy liền lên tiếng phá bỏ không khí lúng túng. Chỉ là thanh âm luôn thanh lãnh lại lộ ra có chút cấp thiết: "Hụ... Tiểu Tứ, thảo luận chuyện của Tam tỷ ngươi đi, chúng ta đi vào nói, chuyện có chút phức tạp! Mị nhi cũng mau vào đi, trời lạnh!"

Nói xong, mặc kệ hai người phía sau, lôi kéo Sư Thanh Mị liền đi vào phòng. Nhìn ngón tay thon dài bạch tích trong tay, cảm giác lòng bàn tay ôn nhuận nhu nhuyễn, lại liên tưởng đến đêm hai người phong cuồng, Sư Thanh Y đi càng nhanh thêm.

Người vẫn luôn lúng túng lúc này đã hồi thần lại, nghi hoặc đánh giá hồng vựng trên mặt Sư Thanh Y, lại nhớ tới vừa rồi người nào đó chuyên chú nhìn tay phải của mình, trong nháy mắt nghĩ ra được nguyên do. Lại ngẩng đầu nhìn biểu tình một bộ thanh lãnh của Sư Thanh Y, ai có thể tưởng tượng người này ở dưới thân mình hầu hạ phong cuồng nhiệt tình.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 32


Thân thể dựa vào lồng ngực Sư Thanh Y, thanh âm mị mà không yêu: "Đại tỷ, đây là xấu hổ sao? Tối qua Đại tỷ lại rất nhiệt tình phong cuồng đó......"

Không dám nhìn biểu tình của người trong lòng ngực, Sư Thanh Y ánh mắt tự do, ngữ khí hoảng loạn: "Mị nhi nói... nói gì vậy, đi mau đi!"

"Ô ô ô... Ta liền biết, Đại tỷ đây là ghét bỏ Mị nhi mà?"

Biết rõ người trong lồng ngực là giả khóc, nhưng tâm vẫn sẽ khó chịu dường như có người nhu niết lấy, thế là liền cam tâm tình nguyện mà sủng nịch, chân thật nhìn người trong lòng, mười ngón tương khấu: "Ta không có ghét bỏ Mị nhi, bất luận con đường phía trước khó khăn đến mức nào ta đều sẽ bên nàng, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay cả đời, bên nhau tới già)!"

"Nguyện nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly (Nguyện luôn một lòng, tới già không chia xa)!" Sư Thanh Mị đáp lại, khẽ mỉm cười, phong hoa tuyệt đại.

Bên này, Sư Thanh Dương thành thật giải thích với bảo bảo hiếu kỳ, có chút đau đầu nói: "Uyển Uyển, Nhị tỷ không có sinh bệnh, chỉ là tâm tình có điểm kích động!"

"Nhưng mà, sao Nhị tỷ lại tâm tình kích động chứ?"

"Bởi vì... Bởi vì... Nhị tỷ... Mỗi nữ nhân mỗi mùa trăng đều có mấy ngày mà..."

"Vì... ngô... ân... Thanh Dương... Ngô..."

Sư Thanh Dương cúi đầu, nhấn chìm tất cả vì sao của Sư Thanh Uyển ở giữa môi, tiếp đến kề sát môi bên tai người kia, giễu cợt nói: "Uyển Uyển không chuyên tâm nga!"

Khuôn mặt nhỏ của Sư Thanh Uyển thông hồng, lắp bắp nói: "Thanh... Thanh Dương ở cửa có người......"

Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn Sư Thất cùng hộ vệ đám người ở của, ánh mắt quét qua, không khí tựa như đông kết, ngữ khí thanh lãnh bằng phẳng: "Các ngươi có thấy gì không?" Tựa hồ đang hỏi, hôm nay khí trời thế nào vậy.

"Cái gì cũng không thấy!" Tất cả đều rất thức thời*.

[nhận thức thời cuộc, biết coi tình hình mà ra phản ứng phù hợp]

Gật đầu coi như mãn ý, nhìn khuôn mặt nhỏ trong ngực phấn nộn phấn nộn như hoa đào, thật thập phần dụ người đó...... Mở miệng nói: "Lần này, Uyển Uyển đã mãn ý!"

[Ý là lần trước Uyển bất mãn vì có người nhìn thì lần này mãn ý đi]

Không đợi hồi đáp, lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ vươn răng môi gắn bó ...

Ánh nắng sáng sớm rơi trên người cả hai đội lên một tầng kim y, hình ảnh duy mỹ..........

Tứ chủ tử, Đại chủ tử các nàng còn chờ đó, sao người cùng Uyển Uyển ở đây dính lên chứ......

Đồng loạt đám người Sư Thất phỉ nhổ tập thể. Đương nhiên, là ở trong lòng......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 33


"Ý của Đại tỷ đây là, dĩ nhiên Tam tỷ có thể bảo người đưa tín về, thì thuyết minh là nàng được tự do, nhưng mà......" Nghe Sư Thanh Y phân tích xong, Sư Thanh Dương nói ra cái nhìn của mình.

Sau khi 'nhưng mà' lại không nói, Sư Thanh Y Sư Thanh Mị trong tâm đều hiểu, cũng đều nghi hoặc.

Nhưng mà, tại sao không trở về?

Nhưng mà, tại sao ở chỗ Tư Không Ngọc kia?

Nhưng mà, tại sao kéo lên quan hệ với cái người quyền khuynh triều chính đó?

Những vấn đề này hiện tại người trong cuộc không ở (không có mặt), cũng không có ai có thể đưa ra đáp án.

Sư Thanh Y nói với Sư Thanh Dương: "Trước tiên gọi người tới Nhiếp Chính vương phủ, nói rằng ngươi sắp thành thân rồi, thỉnh Tam tỷ ngươi về......Xem xem được không......" Nói rồi mình cũng có chút không nắm chắc, dù sao cũng là đối mặt với một người như vậy, từ xưa tới nay, dân không đấu được quan, huống hồ là một 'quan' tương đương với có thể nắm lấy Đông Dương.

"Chủ ý này có thể thử xem a......" Vẫn luôn dựa lên người Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị biểu thị tán thành, tuy vẫn luôn là ngữ điệu kiều mị, nhưng Sư Thanh Dương biết Nhị tỷ đây cũng là lo lắng cho Tam tỷ.

Sư Thanh Dương nghe vậy gật gật đầu, "Ân, này được, ta trực tiếp tự mình đi." Thấy Đại tỷ cùng Nhị tỷ của mình có ý phản đối, giơ tay ngăn lại lời các nàng sắp nói ra, nói tiếp: "Ta đi khả năng còn có thể tự mình thấy Tam tỷ."

Gia bộc thì có thể không cần tự thân gặp, nhưng thân muội muội lại không giống.

"Ân...... Nhưng sẽ không có nguy hiểm chứ?" Sư Thanh Mị cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi. Đây mặc dù là phương pháp tốt, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định.

"Ta đi cùng." Vẫn luôn ở một bên không chen miệng, Sư Thanh Uyển mở miệng, ngữ điệu ôn hòa, không giống hành động theo cảm tính, "Ta bảo hộ Thanh Dương." Tuy biết rõ khả năng có nguy hiểm, nhưng đó là tỷ tỷ của người mình yêu, mình không thể ngăn cản, vậy thì dùng hết sức mình bảo hộ nàng!

"A...... Được a!" Sư Thanh Dương kéo tay Sư Thanh Uyển qua, mặt mang mỉm cười, con mắt nửa híp, trong mắt không giữ được hân hoan.

Sư Thanh Y Sư Thanh Mị liếc mắt với nhau, trong mắt cũng không kìm được ý cười, lại dựa người vào lòng ngực Sư Thanh Y, điều chỉnh một tư thế thoải mái, Sư Thanh Mị mở miệng giễu cợt nói: "Được rồi được rồi, cứ như đi đồng sinh cộng tử vậy."

Sư Thanh Y vừa giúp người trong lòng chải tóc tán ra, vừa mở miệng nói: "Hẳn là không có chuyện gì, tiểu Tứ tự các ngươi cẩn thận là được, có thể thấy Tam tỷ của ngươi quá tốt, không được cũng đừng cưỡng cầu, từ từ đi."

"Ân, ta biết." Sư Thanh Dương ứng tiếng, "Vậy hai ta đi trước, Đại tỷ Nhị tỷ đợi tin tức của chúng ta đi......" Nói xong liền lôi kéo Sư Thanh Uyển đi ra ngoài.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 34


"Người của Sư gia tới?" Tư Không Ngọc hỏi, ngữ khí đạm đạm, nghe không ra tâm tình.

"Phải, Vương gia." An Kình lau cái trán không có mồ hôi, trạng thái này của Vương gia luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ có áp lực.

"Nga, người tới là ai?" Tư Không Ngọc tiếp tục hỏi, hạ thấp đầu nhấp ngụm ôn trà, cảm giác ôn nhiệt từ trong miệng vẫn lan tràn, nhưng ấm này, ấm tay, ấm thân, lại không ấm được tâm.

"Lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương." An Kình đáp lại, nhìn được bộ dạng ánh mắt Tư Không Ngọc lóe qua quan tâm kia.

"Hắn a......"

Thấy sau khi Tư Không Ngọc nói lại không dặn dò tiếp, An Kình dù muốn cứ vậy lui xuống, nhưng lại không thể không mở miệng xin chỉ thị, "Vương gia này, muốn để hắn gặp Sư Tam tiểu thư không?" Người nhà người ta tới cửa rồi, thế nào cũng phải cho cái giải thích đi......

"Gặp a, tại sao không cho...... Để hắn gặp." Lúc nói ra câu này, Tư Không Ngọc trào phúng nhếch mép, người kia chỉ khi nói về người nhà mới có thể đối với mình hơi chút hòa nhan duyệt sắc (vẻ mặt hài hòa xinh đẹp), cùng khóe mắt đầu mi không giấu được ôn tình, quyến luyến kia.

"Ân, đợi chút, ta đi gặp hắn trước." Người kia tâm tâm niệm niệm người nhà như vậy, rốt cuộc là bộ dạng thế nào?

Lúc này, ở tiền thính Vương phủ.

"Thanh Dương, sao còn chưa hồi đáp chứ?" Sư Thanh Uyển không rõ, sao nói đi xin chỉ thị, liền để đợi thời gian dài như vậy chưa thấy quay lại.

"Ân, không sao, nào, ăn thêm khối cao điểm (bánh ngọt), cái này vị đạo không tệ." Sư Thanh Dương vươn tay cầm một khối cao điểm đặt bên mép Sư Thanh Uyển, "A......"

"Không cần đâu, ăn no rồi." Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên, có chút không biết làm sao, có chút ủy khuất, sao cứ để mình ăn chứ......

"Vậy thì không ăn nữa." Thả cao điểm trong tay xuống, lau lau tay, "Vương gia đến rồi sao lại không lên tiếng chứ?" Sư Thanh Dương duy trì tư thế cúi đầu lau tay, mở miệng trêu nói. Tư Không Ngọc này đến rồi lại vẫn không lên tiếng nhìn mình hỗ động với Uyển Uyển, đây lại là vừa ra cái gì?

"Sư thiếu gia tâm tình tốt, tại đây cũng không quên phong lưu." Nói rồi nhíu nhíu mày, phẩy phẩy Sư Thanh Uyển ở một bên, ý tứ không cần nói cũng biết.

"A...... Cùng tức phụ chưa qua cửa* của mình như vậy đó là tình thú." Khi Sư Thanh Dương đã lau tay xong, đứng lên làm cái ấp tay với Tư Không Ngọc, "Thảo dân tham kiến Vương gia."

[vợ chưa cưới, hay nói chuẩn hơn là vợ chưa thú vào nhà]

"A, Sư thiếu gia không cần khách khí như vậy." Tư Không Ngọc cười khẽ, vươn tay nâng Sư Thanh Dương cúi người hành lễ dậy.

"Tạ Vương gia." Nói xong câu này, Sư Thanh Dương mới chân chính ngẩng đầu lên, thế nhưng khi nàng cùng Tư Không Ngọc đối mặt lại sửng sốt một hồi, mới khôi phục như thường.

Mà đồng thời trong mắt Tư Không Ngọc cũng lóe qua một ít tâm tình không rõ, lộ ra hôi ám khó lường.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 35


Hắn cư nhiên là nàng.

Sư Thanh Dương ban đầu ngớ ra là phản ứng chấn kinh theo bản năng. Đây là một loại cảm giác rất đặc biệt, nhìn tới người kia cơ hồ trang phẫn như mình, người kia cũng có bí mật che giấu như mình.

Y lĩnh (cổ áo) cao không để lộ cổ họng, trường bào có chút rộng lỏng, còn có gương mặt so với nam tử muốn âm nhu hơn còn so với nữ tử lại hơn phần anh khí, chỉ một ánh mắt nàng liền nhìn ra nội tình.

Sư Thanh Dương có chút nghi hoặc, nhưng nỗ lực áp chế hiếu kỳ trong lòng, cưỡng chế phần không bình tĩnh kia trong lòng.

Có lúc biết nhiều quá cũng không phải một chuyện tốt, nhưng là bí mật của người này, người cũng chí thân với mình hẳn là biết.

Đêm hôm ở thanh lâu đó, nếu như đoán không sai ---- đó là g*** h**n. Sư Thanh Dương nghĩ đến đây, quấy nhiễu nhàn nhạt hiện ra.

Dường như giống với Sư Thanh Dương vậy, nội tâm của Tư Không Ngọc cũng có chấn kinh cường liệt. Nhưng nhiều năm triều đình đã sớm luyện thành một dạng vạn sự cũng bất động thanh sắc, cũng chỉ có ánh mắt hơi chút bán đứng vẻ bình tĩnh thấy được trên mặt nàng.

Hai người đều là trang phẫn nam tử từ nhỏ, bởi vậy từ hành vi cử chỉ đều là hoàn toàn không có sơ hở, bằng không qua nhiều năm vậy rồi cũng không tới độ hoàn toàn không có bị người phát hiện.

Nhưng đồng loại luôn là có thể rất nhanh phân biệt được người có thuộc tính tương đồng với mình, tựa như Sư Thanh Dương và Tư Không Ngọc.

Bí mật nhiều năm như vậy, nếu như bị truyền rộng ra ngoài, hậu quả đó không thể tưởng được. Những kẻ trên triều đình kia đã sớm muốn đẩy mình vào chỗ chết nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Nghĩ tới đây trong con ngươi Tư Không Ngọc nửa che một tia sát ý lóe qua.

"Vương gia, ân, khả năng nên gọi tỷ phu, sẽ càng thích hợp đi......" Đang lúc Tư Không Ngọc ngưng thần tư tĩnh trống rỗng, Sư Thanh Dương châm chước vấn đề xưng hô.

Đột nhiên lên tiếng phá vỡ, từ bầu không khí vừa nãy vẫn duy trì có chút lãnh ngưng, cuối cùng còn có chút xơ xác. Rõ ràng cảm giác vì một tiếng xưng hô 'tỷ phu' này, Tư Không Ngọc vừa nãy tỏa ra sát ý rút đi, hơn nữa khóe mắt còn mang theo chút ôn nhu?

Trên lwung Sư Thanh Dương mảng mồ hôi lạnh, tay cũng chầm chậm buông ra tay Sư Thanh Uyển vừa nãy bị mình bất giác nắm chặt. Thấy tay nhỏ bị mình nắm đến có chút phiếm hồng, trong lòng có chút áy náy.

Sư Thanh Dương cưới cười áy náy với Sư Thanh Uyển, lại được một cái mỉm cười động viên của Sư Thanh Uyển. Cho dù không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng chí ít hiện tại các nàng cùng một chỗ, có thể cùng nhau gánh vác.

Sư Thanh Dương có thể khẳng định, vừa rồi tuyệt đối cảm giác được sát ý không cách nào che giấu được trên người Tư Không Ngọc, đó là thứ dù qua hai kiếp người mình cũng chưa từng gặp, đó là sát khí cùng khí thế phải trải qua tinh phong huyết vũ chân chính mới có thể luyện thành. Đã từng nghe đồn Nhiếp Chính vương Tư Không Ngọc mới mười sáu đã dẫn năm ngàn người diệt Đế quốc có tiếng quân đội hai vạn người, xem ra đó tuyệt đối không phải đồn đại gì......

"Ân......" Khẽ vuốt cằm, đi tới chỗ chủ vị ngồi xuống, sau khi cũng kêu hai người Sư Thanh Dương ngồi xuống, mở miệng hỏi: "Ngươi tới tìm Tam tỷ của ngươi?" Tư Không Ngọc cười nhạt mở miệng, tựa hồ hết thảy vừa rồi đều chưa từng phát sinh vậy, chỉ là bằng hữu phổ thông hỏi chuyện, vân đạm khinh phong......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 36


Nghe khẩu khí dò hỏi như vậy của Tư Không Ngọc, Sư Thanh Dương liền biết, người này có thể sẽ không để mình dễ dàng gặp được Tam tỷ của mình đâu.

Có điều nguyên do của mình còn chưa nói, vẫn có cơ hội. Liền mở miệng giải thích: "Thảo dân sắp thành thân, mà từ nhỏ quan hệ thân thiết với các tỷ tỷ, nay muốn báo tin tốt này với Tam tỷ." Nói tới đây dừng dừng lại, hơi hơi cúi đầu, mi mắt phủ xuống, chậm rãi nói: "Lúc sinh thần của Thanh Dương Tam tỷ cũng không hồi phủ......" Ngữ khí lại còn mang theo chút nghẹn ngào, tựa như có ngàn loại ủy khuất, lại không có chỗ nói ra.

Nghe vậy. Tư Không Ngọc nhíu nhíu mày, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cũng đang âm thầm tán thưởng, tuổi này đã tiến lùi thích nghi như vậy, thật là hiếm thấy. Hơn nữa, một 'hắn', muốn thành thân?

"Các ngươi đều lui đi." Tư Không Ngọc xua xua tay, kêu lui bộc nhân hầu hạ ở hai bên, "An Kình, ngươi tới coi cửa đi." Đợi người đều đi rồi, Tư Không Ngọc tiếp tục phân phó với An Kình vẫn đứng phía sau mình.

"Vâng." An Kình theo phân phó lui ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại.

"Ngươi thú ai?" Tư Không Ngọc mở miệng hỏi, ngay cả cười nhạt luôn treo bên mép vừa nãy cũng cất đi.

"Vương gia thật ra là muốn hỏi, ai nguyện ý gả cho ta đi?" Sư Thanh Dương nhìn một loạt động tác lúc trước của Tư Không Ngọc, cùng ngữ khí thần thái lúc này, liền biết người này sẽ không hại mình.

"A......" Tư Không Ngọc cười khẽ, lại mang theo trào phúng vô hạn, "Nguyện ý hay không cũng chưa nói tới, ngươi lại dám thú ai chứ?" Lời này không biết là đang hỏi Sư Thanh Dương, hay là đang tự hỏi.

"Kỳ thực, tìm người yêu mình cùng người mình yêu, tương thủ nhất sinh (một đời bên nhau), thật hạnh phúc." Sư Thanh Dương không có đáp lại, mà là cầm tay Sư Thanh Uyển ngồi cạnh mình lên, ánh mắt ôn nhu vô hạn, "Khi ta có thể cho nàng mười dặm hồng trang (đồ đỏ), tại sao lại không chứ?" Lời này tức là trần thuật, cũng là cam kết!

"Thanh Dương......" Sư Thanh Uyển khẽ gọi, trong mắt sóng ánh sáng lập lòe, tràn đầy hạnh phúc không ngăn được.

"Xem ra nàng chính là người ngươi muốn thú rồi." Ngữ khí không phải hỏi, chỉ là trần thuật một sự thực. Đến khi nào mình với người kia mới có thể nồng tình mật ý như vậy? Trường cảnh ôn ninh đường mật trước mắt tựa hồ có chút chói mắt, Tư Không Ngọc hất đầu qua một một bên, thần tình hiện lên có chút lạc mịch, "Ngươi đến, là vì gặp Tam tỷ của ngươi? Còn là muốn mang nàng về?"

Sư Thanh Dương nghe vậy sững sờ, sao nhanh như vậy đã nhả ra rồi? Có điều cư nhiên nàng đã mở miệng, sao mình lại ngu ngốc hỏi tại sao được? Nhưng mà.......

Châm trước ngôn từ một lúc, Sư Thanh Dương đáp lại: "Hôm nay ta tới là để gặp Tam tỷ, thông tri hôn tấn của ta cho nàng. Nhưng nếu Tam tỷ nguyện ý, ta muốn mang nàng về." Nói là cần ý nguyện của Sư Thanh Nhu, nhưng kỳ thực trong lòng đôi bên đều rõ, cái 'nguyện ý' này là của ai mới chuẩn.

"A...... Đã lâu vậy chưa về, nàng đương nhiên nguyện ý rồi." Tư Không Ngọc câu câu khóe miệng, vẫn là biểu tình cười nhạt lại mang chút trào phúng như trước.

"An Kình." Tư Không Ngọc cất giọng gọi.

"Có thuộc hạ." An Kình ứng tiếng mà vào.

"Dẫn họ đi Đông Ly uyển." Tư Không Ngọc phân phó.

Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn*. Trong phủ của Tư Không Ngọc này lại có sân viện mệnh danh 'Đông Ly'...... Sư Thanh Dương còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền lại bị cắt ngang.

[1 câu thơ trong bài thơ tả cảnh thiên nhiên yên ả vắng người, dụng ý mình cùng không rõ, mọi người có thể theo link sau để xem thử:
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.
]

"Tam tỷ của ngươi ở đó, các ngươi đi nơi đó tìm nàng đi......" Trong giọng nói có chút kiên quyết, cũng có chút chán chường như tự bạo tự khí (tự giận mình). Xua xua tay để các nàng đi, Tư Không Ngọc mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, ngoài hơi nhíu nơi giữa đôi mi, sắc mặt vẫn giữ bình tĩnh như trước.

Vừa ra đến trước cửa, Sư Thanh Dương liếc nhìn người nhắm mắt ngồi im trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta dò xét không ra rốt cuộc tâm tình của người đó thế nào, nhưng quanh thân lại có chút khí tức chán chường, chán chường, không nên xuất hiện trên thân một người có thể gọi là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử) chứ.

Nàng, có bí mật gì?

Nàng, rốt cuộc có quan hệ thế nào với Tam tỷ?
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 37


"Tiểu thư, khí trời lạnh, đóng cửa chứ?" An Cầm nhìn Sư Thanh Nhu luôn đứng trước cửa sổ động cái cũng không động, đề nghị. Cùng lúc còn khoác thêm phi phong (áo khoác ngoài) cầm trên tay cho Sư Thanh Nhu.

Khí trời lạnh như vậy tiểu thư cứ vậy cả nửa ngày, nếu Vương gia không tới, mà mình cũng không mở miệng, nàng có thể cứ vậy cả ngày đi. Có lúc An Cầm thật không rõ, vì sao tiểu thư cứ luôn đứng như có tâm tư đứng vậy chứ? Còn có một mặt khát vọng thoát khỏi. Rõ ràng Vương gia rất tốt với tiểu thư a......

Mà An Cầm sao có thể hiểu được sầu tư của Sư Thanh Nhu chứ......

Trước khi đi tới cổng vòm của Đông Ly uyển, An Kình dừng bước chân, quay lại nói với hai người: "Chính là nơi này, nô tài sẽ không tiến vào."

"Ân, đã phiền An tổng quản tự thân dẫn đường." Sư Thanh Dương chấp chấp tay với Sư Thanh Dương, biểu thị tạ ý. "Vậy bọn ta vào trước."

An Kình gật gật đầu, có chút muốn nói lại thôi.

"Sư thiếu gia, đợi chút!" Cuối cùng An Kình vẫn thốt lên gọi Sư Thanh Dương đang đi vào uyển lại.

Nghe tiếng gọi của An Kình, Sư Thanh Dương còn chưa đi xa dừng bước, nghi hoặc xoay người lại. Thì phát hiện An Kình tuy gọi các nàng lại, nhưng không có tiến vào uyển như trong dự đoán, suy nghĩ phút chốc, lôi kéo Sư Thanh Uyển lại ra tới cửa uyển.

"An tổng quản?" Sư Thanh Dương nghi hoặc.

"Sư thiếu gia, Đông Ly uyển này nô tài không thể tiến vào." Thấy Sư Thanh Dương nghi hoặc, An Kình giải thích. "Nô tài gọi ngài lại, là muốn nói với người, khuyên nhủ Tam tỷ của người lưu lại đây đi, Vương gia thật rất yêu thích nàng."

"An tổng quản, không thể bởi vì yêu thích của riêng Vương gia, liền mặc kệ ý nguyện của Tam tỷ ta chứ? Nếu như vậy, dù là thật yêu thích cũng dẫn tới Tam tỷ ta phản cảm." Sư Thanh Dương không hiểu tại sao An Kình đột nhiên nói ra lời này, nhưng là Tam tỷ của mình, ít nhiều vẫn là có chút hiểu biết. Tuy Tam tỷ nhìn qua nhu nhược, nhưng thực tế cường thấm vào xương tủy, hơn nữa hướng tới nhất chính là cuộc sống tự do tự tại. Cách làm lần nay của Tư Không Ngọc tương tự như giam lỏng, chỉ có thể được phản cảm cùng chán ghét của Tam tỷ.

An Kình nghe Sư Thanh Dương nói vậy, liền biết không có khả năng khiến hắn khuyên Sư Thanh Nhu rồi. Có chút khổ não nhíu nhíu mày, do dự một lúc, mở miệng nói: "Vốn ta không nên lắm miệng, chuyện của Vương gia ta cũng không nên can dự, nhưng mà Vương gia thật rất yêu thích Tam tiểu thư...... thật đó......"

"Ta nói rồi, không thể vì ý nguyện riêng của Vương gia mà không để ý tới suy nghĩ của Tam tỷ ta." Sư Thanh Dương có chút bất đắc dĩ, trung bộc (người làm trung thành) như vậy, Tư Không Ngọc đối đãi với người cùng là không tệ đi.

Liếc nhìn Sư Thanh Dương, An Kình chậm rãi mở miệng, "Nô tài từ khi bắt đầu theo Vương gia, liền chưa từng thấy Vương gia vui vẻ như vậy, đó đều do Tam tiểu thư mang tới sau khi tới. Ngay cả Đông Ly uyển này, Tam tiểu thư cũng là người đầu tiên được ở ngoài Vương gia. Bình thường ngoài người quét tước theo giờ, Vương gia không cho phép bất kỳ ai đi vào." Dừng dừng lại, nói tiếp: "Có thể ngươi sẽ cảm thấy ta đây đang nói thay chủ tử của mình, nhưng mà Vương gia thật sự rất không dễ chịu, bên ngoài nói tới lại uy phong, nhưng gian truân bên trong có bao người hiểu cho?"

Nghe đến mấy lời này, nói không kinh ngạc là không thể, tầm mắt Sư Thanh Dương quét qua hai chữ 'Đông Ly' trên cổng vòm, nhíu nhíu mày, có lúc biết càng nhiều, càng ảnh hưởng trực tiếp nhất tới phán đoán...... Tam tỷ với Tư Không Ngọc rốt cuộc là......

An Kình thấy Sư Thanh Dương tựa hồ có dao động, liền biết nàng tiếp thu lời của mình, không khỏi có chút hân hoan cười lên.

Ánh mắt Sư Thanh Dương đối với An Kình, gằn từng câu từng chữ: "Ta không biết Vương gia có nhiều cái không dễ chịu, cũng không biết Vương gia có yêu thích Tam tỷ ta nhiều, những điều này đối với ta đều không trọng yếu." Dừng dừng lại, ánh mắt mang theo áy náy, "Ta chỉ biết, ta tôn trọng ý nguyện của Tam tỷ." Nói rồi, lại không nhiều lời thêm, dắt Sư Thanh Uyển trực tiếp đi vào uyển.

An Kình ở phía sau không gọi các nàng lại nữa, mà là thở dài thật sâu.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 38


"Uyển Uyển, nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào đây?" Tuy vừa rồi cự tuyệt An Kình như vậy, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng chút ngôn ngữ, Sư Thanh Dương bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.

"Thanh Dương." Khẽ gọi nàng một tiếng, Sư Thanh Uyển dừng bước lại, cũng kéo Sư Thanh Dương cùng dừng lại, "Tin tưởng phán đoán của chính mình." Ánh mắt trong vắt, vô ba vô văn (không gợn sóng không nếp nhăn).

"A......" Sư Thanh Dương cười khẽ, mang theo chút trào phúng, ý cười lại không có nơi đáy mắt. Kiếp trước bởi vì phán đoán của chính mình, khiến gia tộc xuất hiện nguy cơ, cũng đã dùng tính mạng đánh đổi, hiện tại......

Sư Thanh Uyển nhìn mà nhíu nhíu mi.

Vươn một ngón tay xoa nơi nhíu lại giữa đôi mi của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương ngữ khí ôn hòa, mang theo chút ấm áp, "Đừng nhíu mi, ta chỉ nghĩ tới chút chuyện, đều qua rồi." Phải a...... Hết thảy đều qua rồi, hiện tại không như trước nữa, mình hà tất chi kỷ nhân ưu thiên (buồn lo vô cớ), còn khiến người lo lắng chứ?

Chúng ta xem ý của Tam tỷ là được. Uyển Uyển nàng nói phải đó." Sư Thanh Dương nhanh nhẹ nói, trong mắt tràn đầy ý cười chân chân thực thực.

Mặc dù không biết tại sao lúc nãy Sư Thanh Dương đột nhiên mang theo chút u ám, thế nhưng Sư Thanh Uyển biết, mình không thích nàng như vậy. Hiện tại người này lại lộ ra vẻ cười thật tâm...... Sư Thanh Uyển không phát giác trên mặt mình sớm đã treo nụ cười hài lòng, kiên định đáp một tiếng, "Ân!"

"Thật dễ hài lòng." Sư Thanh Dương nói xong, cúi đầu hôn chụt chụt lên khóe môi Sư Thanh Uyển, "Đi thôi."

"Các ngươi là ai? Không biết nơi này không được vào sao?"

Lúc hai người Sư Thanh Dương đang xuyên qua một toà lâu đình trên nước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kiều thanh quát lớn.

Chính là An Cầm từ trù phòng (nhà bếp) cầm bữa trưa về.

"Cô nương, quấy rầy rồi." Sư Thanh Dương dừng bước, cười cười lễ mạo với An Cầm: "Ta là lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương.", ánh mắt nhìn nhìn Sư Thanh Uyển bên cạnh, "Nàng là Sư Thanh Uyển – thê tử chưa qua cửa của ta, chúng ta tới tìm Tam tỷ của ta – Sư Thanh Nhu."

"Vương gia để các người tới sao?" An Cầm hỏi.

"Ân, An tổng quản dẫn đường." Sư Thanh Dương đáp lại.

"Đa a......" An Cầm nói thầm, xem ra là ý của Vương gia, liền nói: "Các người đi theo ta, tiểu thư ở chỗ này."

"Vậy thì cảm tạ cô nương." Sư Thanh Dương hơi hơi làm cái ấp tay, biểu thị tạ ý.

Gật gật đầu, An Cầm liền đi trước dẫn đường.
 
Back
Top Bottom