Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 19


Sáng sớm hôm sau, Sư Thanh Dương liền mang theo Sư Thanh Uyển cùng Sư Thất đi tìm Sư Thanh Mị.

Vòng quanh kinh mấy vòng, ba người đều rất mệt.

Sư Thanh Dương ghì mã lại, nhìn sắc trời đã trễ, cho dù sốt ruột, hiện tại cũng phải nghỉ ngơi đã. Nhìn nhìn phụ cận phát hiện vừa lúc ở nơi gần Hồng Tụ chiêu nhà mình, liền nói: "Hiện tại sắc trời cũng đã trễ, chúng ta đây đi Hồng Tụ chiêu ăn cơm đi."

Người qua đường gần đó nghe được Sư Thanh Dương nói, đều đồng loạt liếc mắt. Thật là kẻ có tiền a...... Ăn cơm cũng đi Hồng Tụ chiêu nơi đó chứ. Có ít người mắt sắc nhận ra là Tứ thiếu gia của Sư gia, liền nói với người bên cạnh: "Người nhà Sư gia thật có tiền!" Trong ngữ khí tràn đầy vị chua.

Ba người đến gần mới phát hiện hôm nay người ở Hồng Tụ chiêu đặc biệt nhiều, phí một phen hơi sức mới chen vào được, phát hiện trong đại sảnh cũng là người đông như gặp nạn. Sư Thanh Dương bảo hộ Sư Thanh Uyển theo dẫn đường lên lầu hai, phát hiện cư nhiên ngay cả một loại bao gian* cũng đã không còn nữa, ba người chỉ có thể ở một bàn trong góc ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn đề lấp bụng.

[loại phòng có thể dùng tiền mua một không gian riêng]

"Tứ chủ tử, ở đây người thật là nhiều." Sư Thất cũng là lần đầu tới thanh lâu*, trước mắt rầm rộ đều là chép miệng thấy lạ.

[Xạo, lần trước cũng tới rồi đó thôi, chỉ là tới mấy lần cũng chẳng có cửa làm gì nên chắc quên]

"Hôm nay quả thật người có chút nhiều." Sư Thanh Dương vẫn nhìn tứ phía, phát hiện cư thiên tạm thời có thêm mấy cái bàn.

Đợi lên món, tiểu tư bố trí đồ ăn xong, Sư Thanh Dương gọi hắn lại, hỏi: "Sao hôm nay đông người vậy?"

Tiểu tư kia cười đáp: "Công tử không biết? Hôm nay thế mà Hồng Mị lại đăng đài, mà còn muốn tìm lương nhân*!" Nói xong còn nháy nháy mắt với Sư Thanh Dương, nói tiếp: "Chút nữa cũng không nên bị mê đi, hậu viện bốc hỏa nga......" Nói xong còn cười một mặt ái muội nhìn nhìn Sư Thanh Uyển ở một bên.

[chàng – cách vợ gọi chồng]

"Ngươi nói hôm nay Hồng Mị làm sao?" Sư Thanh Dương nghĩ mình nghe lầm, hỏi.

"Bán đêm đầu, Hồng Mị cô nương nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn luôn bán nghệ không bán thân, hiện giờ......" Tiểu tư còn nói gì Sư Thanh Dương đã không để tâm nữa, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ tới là ---- Hồng Mị là hoa khôi của Hồng Tụ chiêu, nhưng mà Hồng Mị lại là Nhị tỷ của mình, Hồng Mị còn là muốn bán đêm đầu, đây không phải là Nhị tỷ của mình muốn bán đêm đầu sao! Phiền toái rồi phiền toái rồi...... Quả nhiên áp ức quá lâu bạo phát thật kh*ng b* a!

"Sư Thất, ngươi mau đi thông tri Đại tỷ tới đây, nhớ mang theo đủ ngân phiếu." Sư Thanh Dương vội vàng phân phó Sư Thất: "Cầm ít đồ đi trên đường mà ăn." Nhìn thấy Sư Thất còn đang lang thôn hổ yết (ăn như hùm như sói), Sư Thanh Dương nói, đợi chuyện này qua rồi, lúc đó để Sư Thất nghỉ ngơi vài hôm vậy.

"Tứ chủ tử, kêu Đại chủ tử tới làm gì?" Sư Thanh Uyển từ vừa nãy vẫn luôn không lên tiếng, mình không thích tới loại địa phương này, hơn nữa lần trước tới đây còn thiếu chút nữa...... Nghĩ tới đây mặt bất giác có điểm thiêu đốt.

"Uyển Uyển, nàng biết Hồng Mị là ai chứ?" Sư Thanh Dương hỏi.

Thấy Sư Thanh Uyển lắc đầu, Sư Thanh Dương tới gần bên tai Sư Thanh Uyển thấp giọng nói: "Là Nhị tỷ."

"Cái gì?!" Vốn bởi vì động tác của Sư Thanh Dương mà đang ngại ngùng, Sư Thanh Uyể nghe thấy đáp lại, không cẩn thận kinh sợ ra tiếng, có điều lúc này phát ra tiếng người huyên náo, trái lại không có ai chú ý bên này.

"Xuỵt......" Sư Thanh Dương đưa tay bịt miệng Sư Thanh Uyển, sau khi thấy nàng lãnh tĩnh lại thì nói tiếp: "Xem ra lần này Nhị tỷ thật sinh khí a!" Nói xong gắp một món ăn bỏ vào miệng, ân...... Vị đạo không tệ! Nên liền gắp một miếng đút cho Sư Thanh Uyển.

Vẫn còn có chút ngốc trệ, Sư Thanh Uyển phản ứng theo bản năng hé miệng nhận lấy, chậm rãi nhai, nuốt xuống.

"Vị đạo thế nào?" Sư Thanh Dương cười hỏi.

"Ân? Cái gì?" Sư Thanh Uyển không phản ứng lại được Sư Thanh Dương đang hỏi cái gì.

"Vậy ăn thêm miếng nữa là được, a......" Sư Thanh Dương lại gắp một miếng đặt bên mép Sư Thanh Uyển, còn phát ra thanh âm hống tiểu hài tử há miệng ăn cơm.

"Không muốn......" Này một cái Sư Thanh Uyển đã phản ứng lại vừa nãy mình đã làm gì, giương mặt rất nhanh lại thiêu cháy rồi.

"Vậy ta ăn đây, nàng cũng mau ăn đi, cả ngày còn chưa ăn được gì." Sư Thanh Dương cũng không tiếp tục trêu nàng.

Sau khi hai người ăn xong chưa được bao lâu, biểu diễn đã bắt đầu.

Không phải biểu diễn hỏa nhiệt như lần trước, chỉ là một ít ca vũ rất phổ thông, chưa tới một lúc người trong sảnh liền bắt đầu ồn ào, để Hồng Mị đi ra, mau chóng đấu giá! Nhìn tình cảnh có chút không ngừng được, tú bà lắc eo lên đài tử. Nâng thanh âm nói: "Các vị lão gia, công tử, sao lại nóng lòng vậy a......" Nói xong phất phất cái khăn trên tay, ánh mắt ái muội.

"Mau để Hồng Mị đi ra đi, xuân tiêu là nhất khắc đáng giá thiên kim a!" Một tên nam tử lên tiếng.

"Phải đó, phải đó......" Người ở trong sảnh nghe nói thể đều nhốn nháo lên.

"Rồi rồi rồi!" Tú bà liên tục 'rồi' ba cái sau đó cũng không nói nhiều thêm, nháy mắt với sau lưng, không lâu liền có một người từ sau đài tử đi ra ---- chính là Hồng Mị!
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 20


Nhìn tới người một thân hồng y kia, ngay cả bước đi đều yêu nhiêu như vậy, tuy chỉ là một lúc liền lại về sau đài, nhưng là Sư Thanh Dương có thể xác định, đó chính là Nhị tỷ của mình. Sư Thanh Dương hiện tại rất muốn nắm lấy Nhị tỷ của mình lay tỉnh nàng! Đang sinh khí cũng không thể xung động vậy a, nếu hôm nay mình không trùng hợp đi vào, này phải kết cục thế nào? Cũng khó trách không tìm được người, đợi ở chỗ này, ai có thể ngờ tới?

"Đây chính là Hồng Mị thứ thiệt a, vừa nãy mọi người cũng nhìn rõ rồi, hồng sa trên khuôn mặt đó, ngày hôm nay ai đấu thắng, thì có thể bỏ xuống nga......" Tú bà kia tìm người tới làm chủ trì cũng rất biết điều động không khí, hắn vừa nói xong, bản thân cũng vì nhìn thấy thân ảnh của Hồng Mị mà người kích động càng thêm kích động, không ngừng thúc giục bắt đầu.

"Giá mở đầu là một ngàn lượng, sau khi đấu thắng phải cấp rõ tại chỗ, chúng ta nơi này cũng không thể ký số (mua nợ) nga. Hiện tại bắt đầu." Chủ trì nói. Vừa dứt lời, đã có người kêu lên.

"Một ngàn năm trăm lượng." Một nam tử mặt cẩm phục nói.

"Hai ngàn lượng!" Một tên mặc tơ lụa mùa đông còn không quên vung vẫy chiết phiến giả phong nhã.

"Hai ngàn năm trăm lượng." Nam tử cẩm phục nói tiếp.

"Ba ngàn lượng." Tay vẫy phiến không ngừng.

"Bốn ngàn lượng!" Nam tử cẩm phục nghiến răng.

"Năm ngàn lượng." Vẫy phiến tiếp tục.

"Hừ!" Nam tử cẩm phục không tiếp tục thêm nữa, hừ một tiếng ngồi xuống.

Này vừa mở trận chính là khó thuốc súng tràn ngập, Sư Thanh Dương cực kỳ bội phục mị lực của Nhị tỷ nhà mình. Nhìn về cửa thang lầu, Đại tỷ nhà mình còn chưa tới, không khỏi có chút sốt ruột, cứ vậy một lúc, đã đến chín ngàn lượng rồi.

"Chín ngàn lượng còn có ai thêm không? Không ai thêm Chương lão gia đây phải đoạt được hoa khôi rồi......" Chủ trì cười đáp, nhìn người ngồi phía dưới đều là một mặt không cam lòng, nhưng là thiếu ngân lượng có thể làm sao đây!

"Chín ngàn lượng lần một."

Chương Khâu còn là nhìn xung quanh, đó đều là ánh mắt tiện mộ đố kỵ, cười đến con mắt đều híp.

"Chín ngàn lượng lần hai."

"Chín ngàn năm trăm lượng." Sư Thanh Dương lên tiếng. Trên người không có ngân tử cũng phải kéo a!

"Nha...... Vị thiếu gia này ra chín ngàn năm trăm lượng, Chương lão gia còn muốn thêm nữa chứ?" Chủ trì hỏi người một mặt đắc ý lúc này đã có điểm vặn vẹo.

"Thêm, chín ngàn bảy trăm lượng!" Chương Khâu nghiến răng!

"Sao lần này chỉ thêm hai trăm lượng, chậc, cũng chỉ có vậy thôi!" Bên cạnh có người nhân hạnh tai nhạc họa*, nói, Chương Khâu khí tới mặt đều tái.

[Cười trên sự đau khổ của người khác]

"Một vạn lượng." Sư Thanh Dương nhàn nhạt nói tiếp. Người khác không biết Sư Thanh Dương khẩn trương, Sư Thanh Uyển hoàn toàn cảm nhận được, người này cầm tay mình lại không ngừng nắm chặt.

Vừa nãy ban đầu người chủ trì kia đã nói qua, đấu thắng phải đưa rõ ngay, mình lần này trên người còn chẳng lấy đâu ra được một ngàn lượng ngân phiếu? Sư Thanh Dương lẳng lặng cầu khẩn Đại tỷ của mình mau tới.

"Hoàng kim, một vạn lượng hoàng kim!" Đột nhiên nơi cửa thang lầu ra một thanh âm.

Nhìn thấy người chậm rãi đi tới, Sư Thanh Dương thở hắc ra một hơi. Đại tỷ này, rốt cuộc đã tới.

Kỳ thực Sư Thanh Y đã đuổi tới rất nhanh, nhưng là từ chỗ Sư Thất nghe được tình huống khiến nàng sốt ruột nhưng không thể không vội vàng mang đủ ngân phiếu, tính tình này của Nhị muội mình nổi lên, lúc sau không có bạc sẽ là phiền toái!

"Ân? Vị công tử này ra một vạn lượng!" Chủ trì có chút ngây ngốc.

"Đây không phải là Đại tiểu thư Sư gia sao?" Có người nhận thức đã thiết thiết tư ngữ (xì xào bàn tán): "Sao cũng tới chứ?"

"Ta thay đệ đệ của ta ra một vạn lượng hoàng kim." Sư Thanh Y hoàn toàn không nhìn tới những tiếng nghị luận kia, vừa đi về phía Sư Thanh Dương vừa thanh lãnh nói.

"Được rồi! Vị công tử đây một vạn lượng hoàng kim, còn có ai thêm không?" Lúc này chủ trì cũng chỉ thuận miệng hỏi xem, đây cơ hồ là giá trên trời rồi còn có người thêm nổi?

Rất nhanh lặp lại ba lần, tuyên bố Sư Thanh Dương đấu thắng, được mời đến khuê phòng của Hồng Mị ở lầu ba.

Trong ánh mắt tiện mộ đố kỵ của mọi người, ba người Sư Thanh Dương cùng nhau hướng lên lầu ba.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 21


"Đại tỷ, ta cùng Uyển Uyển sẽ không vào đâu, người nói chuyện với Nhị tỷ đi." Lúc sắp tới cửa, Sư Thanh Dương mở miệng nói với Sư Thanh Y.

"Không được, các ngươi cùng vào đi, nếu không vậy mai truyền ra nói không hay về Nhị tỷ ngươi." Sư Thanh Y lắc đầu.

Nghe Sư Thanh Y nói vậy, Sư Thanh Dương phản ứng lại. Nếu như lúc này mình đi rồi, dưới lầu cũng đều thấy, vậy không phải ngày mai toàn thành đều biết hoa khôi của Hồng Tụ chiêu – Hồng Mị cuối cùng bị cho ngủ cùng với một nữ nhân sao? Nhưng là ấn ở trên đầu mình...... Sư Thanh Dương đành chịu, cũng chỉ đành cùng đi vào.

Nha hoàn dẫn tới cửa liền nói: "Ba vị tự vào đi thôi, Hồng Mị cô nương đang ở bên trong." Nói xong giúp các nàng mở cửa ra, sau khi đợi các nàng đóng cửa lại, thì lui ra.

"Mị nhi......" Vừa nhìn thấy Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y gọi.

Nhưng đáp lại chỉ là Sư Thanh Mị trực tiếp xoay người đi vào nội thất.

Sư Thanh Y vội vàng đuổi theo.

Sư Thanh Dương nhìn nhìn hai người trước sau đi vào, khẩu khí than thở, lôi kéo Sư Thanh Uyển nằm xuống nhuyển tháp.

"Uyển Uyển a...... Hôm nay khả năng chúng ta phải ngủ ở đây." Sư Thanh Dương chơi đùa tay của Sư Thanh Uyển trong tay mình, nói.

"Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử cãi nhau sao?" Sư Thanh Uyển có chút không rõ tình huống hiện tại.

"A......Cãi nhau đã hết rồi." Sư Thanh Dương nói xong có chút mệt mỏi muốn ngủ, "Uyển Uyển, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi đi, đã chạy ngoài đường cả ngày rồi, ân?"

"Được." Nói xong liền kéo chăn mỏng trên tháp đắp cho cả hai.

Nội thất.

Sư Thanh Y nhìn người đi thẳng tới cạnh bàn, vẫn biếng nhác ngồi dựa như ngày thường vậy - Sư Thanh Mị, vẫn là một thân hồng y quen thuộc đó. Đôi mắt nhìn không chớp, tựa hồ vì bù đắp tư niệm lúc không thấy.

"Sao Đại tỷ cũng tới?" Không giống như bình thường gọi mình là Đại tỷ lúc hờn dỗi kia, nhu mị tảng âm mang theo tính kế. Lần này là một loại cảm giác rất bình tĩnh, tựa hồ các nàng chỉ là quan hệ tỷ muội, đơn giản vậy thôi. Nhưng sao lại khiến mình có chút cảm giác thất lạc vậy. Thất lạc? Sư Thanh Y cười cười tự giễu, này còn không phải do mình tự tìm tới?

Sư Thanh Y không đáp lại ngay, vừa nãy cất tiếng ở đại sảnh, cùng nói nhỏ với tiểu Tứ các nàng đều là mình vẫn luôn khống chế hô hấp dồn dập của mình, mới không khiến người ta phát hiện ra dị dạng, cũng là sợ tiểu Tứ các nàng lo lắng. Hiện tại chân chính thấy được người mình tâm tâm niệm niệm, liền nhẹ lòng xuống, trái lại vì lúc trước vội vàng chạy tới, mà khí tức tự loạn kia lại có điểm áp ức không kìm được.

Hít sâu mấy hơi, muốn nhanh chóng điều tiết lại hô hấp của mình. Nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, muốn hóa giải cảm giác nóng rực nơi cổ họng. Đợi cảm thấy gần như có thể mở miệng, Sư Thanh Y đáp lại: "Làm sao......" Mới mở đầu, Sư Thanh Y liền phát hiện thanh âm của mình cư nhiên thô khàn, vội vàng dừng lại, lại nuốt mấy ngụm nước bọt.

"Uống bôi nước đi......" Thanh âm lộ ra chút quan tâm không dễ phát giác được, Sư Thanh Mị cũng cảm thấy mình tựa hồ có chút vô dụng, sao chỉ mới như vậy mình đã đau lòng nàng rồi?

Rơi vào mắt chính là một tay nhỏ bạch ngọc, trên tay bưng một bôi trà, đưa tới phía bàn bên mình, tầm mắt của Sư Thanh Y theo ngón tay, cánh tay, vai, mãi cho tới trên mặt người kia, thấy lo lắng ẩn ẩn che giấu không được. Người này, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể thật sự khí lên với mình, mà mình cũng như vậy không phải sao?

Sư Thanh Y ngồi xuống băng ghế, nâng bôi trà lên, uống sạch một hơi, tiếp đến đặt bôi tử trước mặt người đối diện, sau đó lẳng lặng nhìn nàng.

Ân......? Đây là ý gì? Còn muốn một bôi nữa? Sư Thanh Mị có chút nghi hoặc, ngẩng đầu, đập vào mắt lại là ánh mắt ngậm cười của người kia, bên trong là tình cảm không chút che giấu. Thế mà lúc này mới một ngày không thấy, thế nào lại nghĩ thông suốt rồi?

Kỳ thực hôm nay bán đấu giá đêm đầu này chính là Sư Thanh Mị ra một chiêu ngoan kỳ (con cờ tàn nhẫn) muốn bức bách Sư Thanh Y. Nàng đã sớm an bài người vào lúc thích hợp thông tri tin tức này cho Sư Thanh Y, không nghĩ tới vừa lúc lại bị Sư Thanh Dương các nàng trùng hợp biết được. Mới đầu còn có chút bực tiểu Tứ làm loạn kế hoạch của mình, không nghĩ tới kết quả cuối cùng vẫn khiến mình mãn ý.

Nhìn nhau một hồi, phát hiện người kia cũng không có ý định lên tiếng, Sư Thanh Mị bỏ ánh mắt đối diện qua một bên, lỗ tai lại bắt đầu hơi hơi phiếm hồng. Cũng không nói gì, cầm lấy ấm trà giúp nàng rót một bôi trà.

Nhìn bôi trà lại đầy, Sư Thanh Y đưa tay bưng lại, lại uống sạch một hơi, sau đó lại đặt về lại. Trong lúc đó ánh mắt cũng không dời đi dù là nửa khắc, tất nhiên cũng chú ý thấy người đối diện vì bị mình nhìn chăm chú mà có chút mất tự nhiên.

Nhìn bôi không lại đặt trước mặt mình, Sư Thanh Mị trợn to đôi mắt mỹ, trong mắt đã có chút ý bực. Động tác lớn lại đổ đầy bôi tử, nặng nề thả ấm trà xuống. Nếu còn dám nữa...... Cau cau mũi, hừ nhẹ một tiếng.

Lại uống sạch trà trong một hớp, Sư Thanh Y không tiếp tục để bôi tử trước mặt người đối diện nữa, tính khí người này mình rõ mà, có lần nữa thì sợ là thẹn quá thành nộ đi?

"A......" Nghe thấy thanh âm, Sư Thanh Y mới phát hiện mình cư nhiên đã khẽ cười thành tiếng rồi. Mà người đối diện kia một đôi mắt mỹ đã mơ hồ có hỏa hoa nhảy lên.

Nhịn cười, Sư Thanh Y mở miệng nói: "Mị nhi, ta đã hai ngày không ngủ rồi...... Chúng ta...... trước tiên ngủ một lúc, có được không?" Ba bôi trà qua đi, rốt cuộc cổ họng dễ chịu, cuối cùng mở miệng không thanh cạn như trước nhưng thanh âm có chút trầm thấp, mà ngữ khí nói về sau cư nhiên mang theo ủy khuất.

Lúc này Sư Thanh Mị cũng phát hiện mệt mỏi nơi mi gian người kia che giấu không được, bực nộ trong lòng vừa nãy đã không để tâm tới nữa, lúc này nhìn kỹ lại, phát hiện vành mắt này sao mà hắc vậy chứ?

"Ngươi mấy ngày không ngủ rồi?" Sư Thanh Mị không phát hiện ngữ khí của mình đã hoàn toàn nhuyễn, người cũng đứng dậy đi về phía người kia.

"Hôm nay không ngủ nữa, là đã ba ngày rồi." Thấy Sư Thanh Mị tới gần mình, Sư Thanh Y thấy cơ hội chuẩn trực tiếp áp đảo người kia ngồi lên đùi mình, tay ôm chặt lấy eo nàng, đầu còn tự phát gối lên vai người kia.

Nhìn người luôn luôn ổn trọng, có lúc còn có chút ngốc lăng, Đại tỷ của mình, hiện tại lại như một hài đồng tát kiều với mình, Sư Thanh Mị không biết trong lòng tuôn ra một cổ tư vị đường mật. Đưa tay v**t v* đầu người kia, thấp giọng mở miệng: "Được, ngủ thôi."
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 22


Sáng sớm hôm sau, Sư Thanh Mị mở mắt ra, phát hiện cả người mình đều ở trong lồng ngực Sư Thanh Y, mặt hồng hồng, có chút thẹn thùng. Nhiều năm vậy rồi hai người tuy luôn là đồng sàng cộng chẩm, nhưng trước đây đều là mình quấn lấy nàng nói muốn ôm ngủ, nhưng nàng vô luận thế nào cũng không nhận lời, có lúc tối đa cho mình ôm một cánh tay, nhưng đêm qua, người này trong ôn nhu còn mang theo chút bá đạo, ôm mình sát vào lồng ngực, sau đó lúc mình còn có chút ngượng ngùng, nàng đã ngủ thiếp đi.

Là phải bao lâu chưa nghỉ ngơi, mới có thể mệt mỏi như vậy? Có phải là đêm đó, nói đi thư phòng cũng đã như vậy? Mình cư nhiên lại giày vò cái người từ nhỏ sủng mình như vậy...... Vươn tay thương tiếc v**t v* mặt ngủ của nàng, cho dù ngủ vẫn là nhíu mi, duỗi một ngón tay ra, chậm rãi xoa, ánh mắt bắt đầu phóng ra, như có suy tư.

Từ từ, trải qua ngón tay xoa nhẹ, mi nhíu chặt đã chậm rãi buông ra, mà con mắt dưới mi cũng đã mở. Chủ nhân của ngón tay lại vì thất thần mà không thấy người đã tỉnh lại.

"A!" Sư Thanh Mị đột nhiên kinh hô một tiếng.

Vốn bởi vì thất thần, ngón tay Sư Thanh Mị đã lướt xuống bên môi Sư Thanh Y vốn nên ngủ, sau đó bị Sư Thanh Y xuất kỳ bất ý* kẹp chặt lấy, kinh sợ nàng kêu lên một tiếng.

[Làm chuyện không có dự định trước]

Vươn lưỡi l**m xuống ngón tay của Sư Thanh Mị, nhìn mặt kiều diễm của nàng từng chút biến hồng, sau đó sung huyết, Sư Thanh Y mở miệng giễu giễu nói: "Mị nhi, đây là thẹn thùng sao?"

Nghe ra ý trêu chọc của Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị bực nộ rút ngón tay của mình ra, trừng nàng một cái. Tiếp đến rất nhanh điều chỉnh tâm tình trừ trong kinh ngạc cùng thẹn thùng, a...... Đại tỷ của mình đã quên mình là ai rồi? Cư nhiên đùa bỡn mình chứ...... Vậy mình...... Suy nghĩ vừa chuyển, đã có chủ ý.

Mây hồng trên mặt chưa tiêu, vì nó càng tăng thêm một tia yêu nhiêu, Sư Thanh Mị nở nụ cười phong tình vạn chủng với Sư Thanh Y, duỗi ngón tay thon dài tú khí của mình ra, tiếp đến bỏ ngón tay vào miệng mình liếp láp mấy cái, sau đó đưa ngón tay tới bên môi Sư Thanh Y. Sư Thanh Y mặt hồng lên. Chuyện này, chuyện này quả thực, quả thực quá s*c t*nh đi, sao mình liền đã quên muội muội này của mình đều không ăn chay chứ...... Đùa bỡn vầy mình sao chống đỡ được...... Quả nhiên là tự tạo nghiệt, không thể sống a!

"Tỷ tỷ, thẹn thùng sao?" Nghe hai chữ tỷ tỷ của Sư Thanh Mị vào tai Sư Thanh Y quả thực là tà ác tới cực điểm mà, Sư Thanh Y có chút hối hận việc làm vừa nãy.

Đột nhiên, Sư Thanh Y lật người lên trên người của Sư Thanh Mị, ánh mắt nóng rực. Bởi vì động tác của Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị thất thần rồi. Nhìn mặt người ở dưới thân mình lần đầu xuất hiện biểu tình ngốc lăng, Sư Thanh Y mỉm cười.

Bởi vì động tác lật người vừa nãy, đan y của Sư Thanh Mị cũng có kéo ra, hồng y như hỏa, da bạch hơn tuyết, khuôn mặt kiều diễm. Lần trước người này chặn mình ở trên ỷ tử làm hành vi kia...... Nghĩ tới đây, Sư Thanh Y không chịu áp ức, thuận theo lòng mình, cúi đầu, môi dán lên giữa cổ Sư Thanh Mị, ôn nhu l**m cắn lên, tay trái ôm eo Sư Thanh Mị, tay phải đã từ từ trượt xuống.

Đợi sau khi Sư Thanh Mị ý thức được Sư Thanh Y muốn làm gì, bản năng kẹp chặt đùi, không cho Sư Thanh Y đạt được, đáng tiếc chậm một bước, kẹp ngón tay của Sư Thanh Y trong đó, dị vật nơi đùi kia, khiến Sư Thanh Mị kẹp cũng không được, mở cũng không xong, nàng không ngờ tới Sư Thanh Y lại đột nhiên như vậy với mình. Là khẩn trương? Kinh hỉ*? Hay là gì khác Sư Thanh Mị cũng nói không rõ được. Sư Thanh Mị khắc chế thân thể, hy vọng không cần có phản ứng, loại cảm giác khó xử này khiến nàng có chút không biết phải làm sao. Thế nhưng dị vật nơi đùi vẫn không ngừng trêu chọc nàng, động tác ôn nhu dần dần khiến Sư Thanh Mị có chút khắc chế không nổi mà nổi lên phản ứng, điều này khiến nàng cảm thấy cả người khô nóng.

[ngạc nhiên mừng rỡ]

"Thanh Y, không...... không được." Sư Thanh Mị nổ lực khống chế thanh âm của mình, không để thanh âm của mình quá mức vỡ vụn, từ đó tiết lộ mình đã đ*ng t*nh. Nhịn xuống r*n r* sắp tràn ra miệng, Sư Thanh Mị còn chút lý trí đề tỉnh nàng, tiểu Tứ cùng Uyển Uyển còn đang ở ngoài, hiện tại như vậy...... Sao có thể để họ nghe được!
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 23: (H)


Khi tránh thoát một hồi, lại phát hiện mình nhuyễn miên miên không còn khí lực. Sư Thanh Mị có chút không biết làm sao, sao người bình thường đầu gỗ đột nhiên tập kích lại khiến mình như vậy, vô lực phản kháng như vậy?

"Thanh...... Thanh Y...... Không được...... Tiểu Tứ bọn họ còn.......ở." Nổ lực duy trì lý trí, Sư Thanh Mị đứt quãng nói.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, bọn ta đi trước đây." Tỉnh lại được một lúc Sư Thanh Dương mở miệng nói với nội thất, tiếp đến liền lôi Sư Thanh Uyển chạy ra ngoài. Vẫn là đi mau thôi, Đại tỷ này quả nhiên là như chân nhân bất lộ* a! Vẫn nên không cần quấy nhiễu bọn họ đi......

[ người có tài không lộ, ý chỉ giấu tài giấu tính tình hay giấu gì đó]

Nghe được thanh âm của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Y dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn người bị mình đặt dưới thân. Bình đạm nói: "Họ đi rồi..."

Lúc Sư Thanh Mị còn chưa hồi thần lại, đã bị Sư Thanh Y một lần nữa áp dưới thân, hôn lên.

Sư Thanh Mị hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao, bị Sư Thanh Y hôn lấy từng chút một như vậy, Sư Thanh Mị không biết lúc nào bị hôn qua như vậy, ôn noãn như vậy, cảm giác được người trong lòng yêu thương, con mắt không khỏi lệ chua xót cũng nhanh chảy ra.

Chuyên chú với ngọt ngào Sư Thanh Y cảm thấy thanh lương xẹt qua khóe mắt, chống thân thể lên, nhìn Sư Thanh Mị lệ chảy không ngừng, trong mắt lóe qua một tia đau lòng, Sư Thanh Y nhẹ lau nước mắt cho Sư Thanh Mị.

Đối diện với đôi mắt của Sư Thanh Mị, thấy rõ mặt mình trong con ngươi, nhẹ giọng nói với người dưới thân: "Xin lỗi."

Sư Thanh Mị nghe vậy, mắt đột nhiên trợn to, nhìn Sư Thanh Y một lúc, liền nghiêng đầu đi không nhìn nàng nữa.

Sư Thanh Y thấy Sư Thanh Mị không nhìn mình nữa, liền ép người xuống, môi cọ lỗ tai bạch tích tinh xảo, dùng ôn nhu chưa từng có nói: "Mị nhi, ta càng muốn nói, ta yêu nàng."

Sư Thanh Mị nghe vậy hồng từ đầu đến chân, bỗng nhiên xoay đầu trừng mắt đã có chút mê ly nhìn Sư Thanh Y: "...... Thanh Y, ngươi......"

Sư Thanh Y đọc hiểu khát cầu cùng kích động trong mắt nàng, cúi người ôm lấy nàng, áp nàng dưới thân mình, hôn lên, môi cọ môi, thấp giọng nỉ non: "Mị nhi, nàng là của ta."

Sư Thanh Mị hân hoan vươn tay ôm lấy cổ Sư Thanh Y, hơi hơi mở răng môi ra, vươn đầu lưỡi ra ngoài.

Thấy Sư Thanh Mị chủ động, trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy vui vẻ, cùng hạnh phúc. Có điều hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những chuyện này.

Ngậm lấy đầu lưỡi của Sư Thanh Mị, hai tay Sư Thanh Y cũng không nhàn rỗi, hai ba cái liền cởi ra y phục của mình cùng Sư Thanh Mị, để da thịt xích lỏa cứ vậy giao điệp với nhau.

Chóp mũi Sư Thanh Mị phát ra thanh ngâm nhẹ nhợt nhạt, lại như có một cọng lông rơi vào lòng, Sư Thanh Y cảm giác cả người trong nháy mắt liền cháy lên một đám hỏa.

Câu lấy đầu lưỡi Sư Thanh Mị cùng múa lên, dò vào miệng đối phương, không chút kiêng dè cướp đọat hô hấp, nước bọt của nàng, khiến nàng toàn bộ ngâm nhẹ đều nuốt vào bụng, để dục hỏa đốt toàn thân.

Lúc Sư Thanh Y buông bờ môi ra, Sư Thanh Mị hơi hơi đóng mắt, ánh mắt mê man, bên miệng còn có một tia chất lỏng ngân sắc (màu bạc).

Khẽ cười hôn l**m chất lỏng bên miệng Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y lại áp lên.

Môi lưỡi của Sư Thanh Y dọc theo môi Sư Thanh Mị trượt đến cổ, lưu lại một cái thảo môi (ô mai), hoặc phấn hoặc tử (hồng phấn/ tím), hai tay Sư Thanh Y cũng không nhàn rỗi, nhu niết tiểu trân châu trước ngực nhu nhuyễn, nghe thanh ngâm nhẹ Sư Thanh Mị áp ức không được, Sư Thanh Y khẽ cười một tiếng, thân thể chầm chậm trượt xuống, ngậm lấy một tiểu đậu đậu.

"Ân......" Hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hai tay Sư Thanh Mị vô thức nắm lấy tú đoạn (gấm thêu) trên giường, ngón chân đều căng ra, thân thể cũng nhiễm sắc phấn hồng phiêu lượng.

Đôi mắt mê mang có thể ngâm ra nước, đôi môi yên hồng khẽ mở, khó có thể ức chế nỉ non cùng thanh ngâm nhẹ truyền tới: "Thanh Y... Y, ân ~ !"

"Ta ở đây, ở đây." Sư Thanh Y ngậm lấy tiểu đậu tử đã cứng ngắc từ lâu nói hàm hồ không rõ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tiểu đậu đậu, mang đến kh*** c*m không nói rõ được, tay kia cũng không ngừng nhu niết viên bên kia.

"...... Ân đừng, Y... Y, a......" Sư Thanh Mị căn bản cũng không biết mình nói gì nữa, nỉ non loạn.

Sư Thanh Y cũng không đáp lời nàng, tiếp tục cắn cắn cái này, niết niết cái kia, tay còn lại theo bờ eo quang khiết nhu nhuyễn của Sư Thanh Mị trượt xuống, cuối cùng đứng dưới bụi cỏ thơm, từng chút xoay vòng, vuốt thuận bụi cỏ hắc sắc.

Dựng thân, lại thêm hai phiến yên hồng. Không còn ôn nhu như trước, mang theo bá đạo, mang theo cướp đoạt mỹ hảo trong miệng.

Tay cũng không nhàn rỗi, một tay nhu niết nơi đầy đặn trước ngực, một tay thâm nhập vào khóm hoa, duỗi một ngón tay từ từ thăm dò vào.

"Mị nhi, Mị......" Chậm rãi câu lên kìm giữ, Sư Thanh Y không ngừng ấn xuống từng cái hôn môi trên thân thể Sư Thanh Mị, "Ôm ta......"

"... Ô ân, A!" Cảm thấy đau đớn dị dạng, không tự kìm được hô lên.

"Rất đau sao?...... Nếu không chúng ta ngô......" Sư Thanh Y cảm thấy Sư Thanh Mị bị đau, đau lòng vốn định dừng lại.

Ngốc tử này rốt cuộc thông suốt, nếu như lại rụt về, mình không phải khí chết sao, Sư Thanh Mị nghĩ vậy, liền dùng môi ngăn chặn lời ngốc tử muốn nói.

Lại trong một lần hôn sâu, hô hấp của Sư Thanh Mị ngày càng dồn dập, tay như ngó sen nắm vai Sư Thanh Y.

Trên bả vai tròn trịa để lại một dấu răng nho nhỏ, thân thể lúc này không còn quá đau nữa. 'Hành lang' còn có nước tràn ra, "Ân ~" Thân thể khát cầu, khiến Sư Thanh Mị không tự chủ động vòng eo thủy xà.

Sư Thanh Y cảm nhận được biến hóa của người yêu, không do dự nữa, bắt đầu động chầm chậm. Theo động tác sâu thêm, thanh âm của Sư Thanh Mị cũng không ngừng xung kích cảm quan của Sư Thanh Y. Động tác không ngừng không dừng, hy vọng thanh âm mỹ diệu như vậy không cần biến mất.

Theo kh*** c*m đột kích, Sư Thanh Mị đã không còn ý thức từ lâu, chỉ cảm thấy mình sắp bị hồng thủy nhấn chìm, kh*** c*m như sóng lần lượt khiến mình hưng phấn phiêu lên đám mây.

Lúc này đã là ba ngón tay dò vào trong thân thể của Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y miễn cưỡng kéo ý thức chìm đắm trong sự mỹ hảo của Sư Thanh Mị, thanh âm bất giác khàn khàn, nói: "Mị nhi......"

Thân thể giao điệp ma sát, mang ra hỏa diễm từ thân thể vẫn luôn thiêu đốt đến linh hồn, thật lâu không tiêu tan.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 24


"Tứ chủ...... Thanh...... Thanh Dương." Sư Thanh Uyển sửa miệng dưới ánh mắt chằm chằm rất có thâm ý của Sư Thanh Dương, dừng lại, hỏi: "Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử sẽ không có chuyện chứ?"

"Là Đại tỷ cùng Nhị tỷ." Sư Thanh Dương sửa lời, tiếp theo đáp lại: "Không có chuyện gì, cùng lắm là rau khô gặp liệt hỏa thôi." Ai, tiếc là Uyển Uyển còn nhỏ...... Sư Thanh Dương cảm thán trong lòng.

"A?" Sư Thanh Uyển miệng nhỏ hơi mở, phát ra một tiếng kinh thán, bước chân cũng dừng lại.

Sư Thanh Dương nắm tay đi cạnh nàng, vì nàng đột nhiên dừng lại mà bị lôi lại một cái, cũng dừng lại, nghiêng đầu liền thấy biểu tình khả ái của Sư Thanh Uyển. Thật muốn hôn một cái a......

"A......" Sư Thanh Uyển rên lên một tiếng, đôi mắt mở thật to. Hiện tại là ở trên đường cái a...... Sao Thanh Dương làm...... vậy!

Thì ra, lúc Sư Thanh Dương tự cho là mình vẫn chỉ đang tưởng tượng, thân thể so với đại não phản ứng càng trực tiếp ----- nàng đã hôn lên rồi.

Trong không khí hàn lãnh, môi bên môi xúc cảm có điểm băng lương băng lương.

Sáng sớm trên đường phố cũng không có mấy người, chỉ có tiểu than phiến (~ hàng rong) bán điểm tâm sáng đang bận bịu, không có ai chút ý với xuân ý dạt dào bên này.

Lúc cảm giác được Sư Thanh Dương không định chú ý hoàn cảnh, Sư Thanh Uyển vùng vẫy một cái, tách ra khoảng cách lên tiếng nói: "Nơi này là trên phố......"

"A......" Sư Thanh Dương mỉm cười, cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói: "Vậy ở nhà thì được, đúng chứ?" Thấy mặt Sư Thanh Uyển từ từ trướng hồng, sung huyết, Sư Thanh Dương quyết định hôm nay trêu đến đây được rồi, nói: "Vậy về nhà đi......" Nói xong còn đá đá mắt với Sư Thanh Uyển.

Vốn đã từ từ khôi phục, Sư Thanh Uyển nhìn tới ánh mắt đá ngu kia, mặt lại trướng hồng, vùng khỏi tay Sư Thanh Dương, bước nhanh đi về phía trước.

Thấy Sư Thanh Uyển thẹn quá thành nộ rồi, Sư Thanh Dương bước nhanh đuổi theo, kéo tay nàng. Sư Thanh Uyển phất ra, Sư Thanh Dương tiếp tục kéo, sau hai lần liên hồi, Sư Thanh Dương kéo tay Sư Thanh Uyển, hai người đi về hướng Sư phủ.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 25: (H)


Sư Thanh Dương nói không sai, Đại tỷ Nhị tỷ của nàng, xác thực là một đám hỏa thiêu nhiệt liệt.

Hồng Tụ chiêu, trong phòng của Sư Thanh Mị.

"Xin lỗi......" Sư Thanh Y ôm lấy Sư Thanh Mị, nhẹ nhàng mở miệng, trong thanh âm có chút ảo não.

Hai người trên giường thân xích lỏa còn cưu triền lấy nhau, Sư Thanh Mị còn đang trong dư vị cao triều, nghe được thanh âm của Sư Thanh Y nhưng lại có chút không hiểu, phát ra một tiếng nghi hoặc, "Ân?" Ánh mắt mê man.

"A...... Ngươi cũng sẽ có lúc ngốc ngốc." Sư Thanh Y đưa tay vạch lên da thịt nơi bả vai lộ ra ngoài chăn của Sư Thanh Mị, trêu nói. Nào còn thấy được bộ dạng nghiêm túc ngày thường?

Hồi thần lại, Sư Thanh Mị duỗi cái tay nhu nhược như không xương ra quấn lấy cổ của Sư Thanh Y, thiếp đến bên tai nàng, nhiệt khí phủ lên lỗ tai tóc mai nàng, nâng thanh âm có chút nhuyễn miên như cũ gọi: "Đại tỷ......"

Động tác cùng một tiếng 'Đại tỷ' này của Sư Thanh Mị khiến Sư Thanh Y phảng phất như đột nhiên bị điểm vào huyệt đạo vậy, biểu tình cứng lại, động tác ngây ngốc. Sao mình liền đã quên, đấu với Mị nhi, xưa nay chính mình chịu thiệt chứ?

Sư Thanh Y thu tay còn trên vai Sư Thanh Mị về, muốn đẩy người thiếp trên người mình ra hoàn toàn, nhưng động tác này, tay lại đặt ở nơi khó xử nhất ---- trên nơi nhu miên cao vót của nàng.

Không khí hơi lạnh khiến thù du ở trên vẫn đứng thẳng. Cảm thụ xúc cảm hơi cứng hơi lòng bàn tay mình, Sư Thanh Y bất giác khép nắm năm ngón tay lại, nhu niết lấy nhu nhuyển trên tay. Hoàn hoàn quên mất dự định lúc đầu mình vươn tay vừa nãy......

"Đại tỷ, này thực không biết đủ đó......"

Thanh âm của Sư Thanh Mị nhu mị nhưng cũng không thiếu hờn dỗi khi kinh tỉnh hoàn toàn khỏi chìm đắm trong dư vị kh*** c*m mới vừa rồi Sư Thanh Y mang tới, lúc này, phấn sắc cơ hồ nhiễm khắp toàn thân nàng. Động tác cũng hoàn toàn ngốc trệ xuống.

Sư Thanh Mị câu lên một nụ cười vũ mị, làm mê mắt Sư Thanh Y, trong nháy mắt, Sư Thanh Mị đã lật người áp lên người nàng, ngón tay từ mi tâm của nàng dọc theo sống mũi tìm đến miệng môi, dừng ở đó ma sát, cảm thụ nhu nhuyển trong lòng bàn tay.

"Đại tỷ...... Hiện tại, giờ tới phiên ta đi." Sư Thanh Mị tuy là dò hỏi, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn như trần thuật một chuyện vậy.

Sư Thanh Y ngốc lăng hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 26: (H)


Sư Thanh Mị cười cười một cái, cúi người, môi ấm áp hôn một cái lên gò má Sư Thanh Y, nhẹ giọng thủ thỉ bên lỗ tai Sư Thanh Y: "Khẩn trương cái gì? Không phải mới vừa rồi hôn khắp người ta à?"

Cười nhìn người mặt lại trướng hồng, Sư Thanh Mị cười đến phong tình vạn chủng. Cúi đầu nhìn Sư Thanh Y th* d*c dưới thân mình, con ngươi của Sư Thanh Mị đột nhiên thâm thúy mấy phần.

Cản giác trên người không một sợi vải khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ, muốn lôi chăn bên cạnh qua che thân, lại bị hai chân tách ra quỳ gối hai bên người kia ngăn động tác của nàng.

"Mị nhi......" Tay bị nàng bắt được, thân thể khiết bạch cứ vậy mà bạo. Lộ ra trước mắt nàng, Sư Thanh Y nhẹ giọng gọi danh tự của Sư Thanh Mị, gò má một mảnh xích hồng.

Đôi mắt kiều mị ngay cả chớp cũng chẳng chớp một cái, chăm chú nhìn thân người đẹp đẽ dưới thân kia, tầm mắt của Sư Thanh Mị từ gương mặt có chút anh khí kia chậm rãi dời xuống, lướt qua ngực đầy đặn, lướt qua bụng dưới bằng phẳng, vượt qua vòng eo tinh xảo, cuối cùng dừng ở n** t* m*t nhất.

Nhìn nàng mặt một bộ dạng chăm chú nhìn chằm chằm thân thể mình, tâm Sư Thanh Y một trận run rẩy, thân thể một phiến hỏa nhiệt, phảng phất như tầm nhìn của nàng tới đâu, liền như điểm hỏa ở nơi đó.

Sư Thanh Mị cúi đầu xuống, ngậm điểm lồi nơi đỉnh núi tuyết phong cao vút, rất là mê mà nhẹ nhàng m*t hai cái, tay phải bắt lấy nơi nhu nhuyễn còn lại mà nhu lộng, ngón tay cái trêu chọc đỉnh điểm từ từ dựng thẳng, nghe tiếng ngâm thanh kiều do động tác của mình mà phát ra trong hơi thở của người nhịn xuống, đầu lưỡi vòng lấy thù du trêu đùa trong miệng.

Chẳng biết từ lúc nào, tay nắm giường đã ôm lấy đầu tùy ý làm bậy nơi ngực mình, Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Sư Thanh Mị thần tình chăm chú đầy mặt thậm chí mang theo chút điểm quỳ bái, ánh mắt càng là mê ly mấy phần, "Mị nhi...... Hôn ta......"

Thanh âm mang theo chút th* d*c khiến Sư Thanh Mị thoáng hồi thần, ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y mấy khắc, khóe miệng câu lên hôn một cái lên môi nàng, hai tay phủ trên ngực nàng nhu lộng hai đoàn nhu nhuyễn, ngón tay cái không ngừng ma sát thứ nho nhỏ dĩ nhiên đã dựng thẳng.

"Ân......" Trong mũi tràn ra một tiếng r*n r* nhuyễn miên, Sư Thanh Y nhắm mắt lại, lưỡi câu triền lẫn nhau, triền miên, phảng phất như muốn làm nhau ngạt thở.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 27: (H)


Buông môi của Sư Thanh Y, đầu lưỡi Sư Thanh Mị từng chút một từ khóe môi nàng l**m đi, một đường trượt đến bụng dưới bằng phẳng, Sư Thanh Mị quỳ người, liếc nhìn nữ nhân nhắm chặt đôi mắt cắn môi nổ lực ngăn cản tiếng r*n r*, rất thần tốc tách đôi chân thon dài ra, cúi người hôn lên địa phương bí ẩn nhất.

"Đừng......" Mãnh liệt mở mắt ra, kinh ngạc kêu lên, hai tay Sư Thanh Y chống giường định ngồi dậy trốn khỏi động tác của Sư Thanh Mị. Chỉ là Sư Thanh Mị nào chịu để nàng trốn, sau khi hôn lên phiến tư mật kia liền vươn lưỡi dò xét tiến vào, đầu lưỡi ở phiến nhu nhuyễn kia câu lộng trêu chọc.

"Ân......" Lại là một tiếng kiều ngâm mang theo xấu hổ từ trong miệng chảy ra, thân thể vừa nhuyễn lại nằm lại giường, chỉ là chân thon dài vẫn kéo căng chặt, hai tay cũng nắm sàng đan thật chặt, không ngờ tới Sư Thanh Mị sẽ thân mật tiếp xúc chỗ đó trực tiếp như vậy, Sư Thanh Y liều mạng uốn éo thân, nhưng vẫn là không cách nào ngăn cản động tác của nàng.

Đầu lưỡi từ từ thâm nhập từng chút, môi mỏng mỗi lần m*t vào đều có thể thưởng thức thứ đường mật nhất, trăm ngàn bận còn không quên giương mắt nhìn phản ứng của Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị vì nữ nhân từ từ rơi vào mê loạn mà phản ứng mi mắt cong cong, đầu ngón tay tay phải nhẹ nhàng trêu chọc tiểu hạch trên chỗ tư mật, lúc tầm mắt lại rơi xuống nơi mật đã ươn ướt từ lâu kia, hỏa diễm thiêu đốt trong lòng càng là mãnh liệt.

"Mị nhi...... Ân......" Cố gắng không để mình phát ra từng tiếng khiến người nghe tâm thần nhộn nhạo kia, mà lúc như vầy sao có thể để lý trí khống chế, Sư Thanh Y từ sau khi bị Sư Thanh Mị kia gần như bắt đầu cướp đoạt 'xâm lược', liền vô lực nỉ non danh tự của Sư Thanh Mị, liệt diễm không chỉ thiêu đốt Sư Thanh Mị, còn thiêu đốt lý chí của nàng tới sạch.

Khí tức hỏa nhiệt tràn ngập trong phòng, rõ ràng có thể nghe được dày đặc tiếng thở d ốc cùng tiếng r3n rỉ đứt quãng.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 28: (H)


Tay vòng lấy cổ Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y kề cận với nàng, đôi môi lẳng lặng tương thiếp, không có thâm nhập, lại khiến người rung động mạc danh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt Sư Thanh Mị đột nhiên thêm mấy phần tà ác, đối với bộ dạng này của nàng Sư Thanh Y hiểu rõ trong lòng ý tứ là gì, nhưng lại trước một bước dò lưỡi vào miệng nàng, nhìn người mở to mắt vô cùng kinh ngạc kia, mi mắt hơi hơi cong cong, sau đó nhắm mắt lại chủ động hôn thật sâu với Sư Thanh Mị.

Ban đầu ngơ ngẩn ngạc nhiên, sau đó Sư Thanh Mị hồi thần lại, ôm Sư Thanh Y càng thêm chặt hơn, đáp lại cái hôn của nàng, đối với phản ứng như vậy của nàng ấy trong lòng dĩ nhiên rõ rồi, độ cong nơi khóe môi liền càng tăng nhiều.

Cảm giác được không cách nào thở nổi, Sư Thanh Mị buông môi nàng ra, nhìn nàng mở đôi mắt mang theo mê ly, cười lên khe khẽ, vươn lưỡi l**m nhẹ khiêu khích bờ môi của nàng, thanh âm nhu mị, mang theo dụ hống (dụ dỗ + lừa gạt), "Không cần về phủ có được không?"

Trên mặt còn lộ ra phi hồng, cũng không biết bởi vì vừa hôn sâu quá mức kịch liệt hay vì lời nói của Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y nhìn ánh mắt của Sư Thanh Mị thì càng có vẻ hơi hờn dỗi.

"Được rồi, ta mở đầu ......" Sư Thanh Mị thấy nàng như vậy, cũng nghĩ không được, cười cười đang định nói chuyện, Sư Thanh Y lại hôn lên môi nàng.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay được nàng chủ động hôn lên, trong lòng cực kỳ hân hoan, trong mắt mị của Sư Thanh Mị toàn là ý cười, hôn nhiệt liệt đáp lại nàng, tay cũng không tự chủ chạy khắp những nơi lồi lõm trên thân thể nàng.

"Kêu...... người về...... báo cho tiểu Tứ một tiếng......" Sau khi tách môi, Sư Thanh Y mang theo th* d*c, thanh âm rất yếu, lỗ tai cư nhiên hồng hết, "Bảo......ngày mai chúng ta sẽ về......"

Tay trái rất không thành thực mà xoa nhẹ thịt nhuyễn nơi ngực nữ nhân, Sư Thanh Mị đang định tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng, nghe được lời của nàng, lập tức mơ màng, động tác trên tay cũng ngừng lại, chấn kinh đầy mặt.

Đầu chống lên bả vai Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí thẳng tới bốc lên mặt, tuy nói có thể dễ dàng biết được sự kinh ngạc của Sư Thanh Mị, nhưng không có ngẩng đầu nhìn nàng, khe cắn lấy môi dưới, phảng phất như câu mới kia không phải do nàng nói.

Sư Thanh Mị nhắm mắt hít thở sâu mấy cái, sau đó cũng không tiếp tục động tác, mà là nghi hoặc nói: "Thanh Y...... nàng......"

Cho dù đến lúc này, nữ nhân ngay trước mặt này nàng đã từng tuyệt đối hết cách để có được, dùng thanh âm đầy thẹn người dung túng nàng làm chuyện xấu với nàng, Sư Thanh Mị vẫn là cảm thấy tất cả những điều này đều như ở trong mộng vậy, hoặc là tỉnh mộng rồi, tất cả đều biến mất hết.

Phảng phất như có thể cảm giác được do dự cùng chút khủng hoảng trong lòng nàng, Sư Thanh Y lại ngẩng đầu lên, lặng yên nhìn nàng phút chốc, hôn hôn khóe môi nàng, thanh âm nhu thấp, khiến lòng người rung động, "Nếu như ta không nguyện ý...... Đêm qua, ta không đến, cũng sẽ không......" Nói tới đây, Sư Thanh Y đã ngượng không cách nào thêm lời.

Mũi chua xót, rõ ràng thấy rõ chắc chắn trong mắt nàng, vừa rồi còn có chút hoảng hốt, thời khắc này rốt cuộc đã rõ mình được người trước mặt này đồng ý, môi Sư Thanh Mị rung động mấy cái, nhìn bộ dạng nàng thở ra lại hôn lên mình, dùng sức chớp mắt, bức lui nước mắt nơi hốc mắt lúc nào cũng có thể rơi kia, dẫn khóe môi lộ ra dáng cười, tận tâm tận lực đáp lại nàng, mãi tới khi nàng có chút không thể chịu được mà phát ra một tiếng ngâm khẽ.

Buông môi của nàng ra, cúi đầu nhìn nàng thở gấp nằm dưới thân mình, con ngươi của Sư Thanh Mị đột nhiên thâm thúy thêm mấy phần.
 
Back
Top Bottom