Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C

Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 9


"Sư ca ca!" Thấy Sư Thanh Dương từ mã xa ra, Trác Văn Thiến hưng phấn thét lên, tiếp đến liền muốn tới kéo cánh tay nàng.

Không dấu vết né khỏi cánh tay Trác Văn Thiến vươn tới, Sư Thanh Dương giương lên ý cười, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ý cười không tồn tại nơi đáy mắt Sư Thanh Dương. Tiếp đến giễu giễu nói: "Trên phố lớn cứ ôm ấp như vậy thì không hay đâu?"

"Sư ca ca, ngươi khi phụ ta!" Đang chuẩn bị tiếp tục ôm tới, Trác Văn Thiến nghe thế hờn dỗi.

A...... Quả nhiên là vậy a....... Tát kiều, hiện chút tính khí, còn không phải chính là cách Uyển Uyển đã từng sao? Nhưng là giống nữa cũng không phải nàng, sao mình lại từng không thấy rõ chứ?

"Trác tiểu thư, ngươi gọi ta Sư Thanh Dương hoặc trực tiếp gọi Tứ thiếu gia đều được, chứ ta đây thật không nhận nổi một tiếng ca ca kia của Trác tiểu thư đâu." Biết đối phương dùng tâm tư thế nào, Sư Thanh Dương càng phát ra sự thiếu nhẫn nại, từng tiếng 'ca ca' nghe sao cũng chói tai vậy, còn có Uyển Uyển trên mã xa nghe được không biết lại loạn tưởng ra sao rồi. Liền nói tiếp: "Hiện tại ta còn có việc, Trác tiểu thư lần sau có cơ hội chúng chúng ta lại nói tiếp." Nói xong cũng không có ý chờ Trác Văn Thiến đáp lại đã chuẩn bị về lại mã xa.

"Sư ca ca, ngươi là sinh khí rồi sao?" Sư Thanh Dương vừa mới xoay người, liền phát hiện y tụ của mình bị Trác Văn Thiến kéo lại, tiếp theo liền nghe một câu nói không đầu không não.

"Sao ta phải sinh khí? Có điều Trác tiểu thư cưu triền (dây dưa) như vậy thì không hay đâu?" Sư Thanh Dương cũng không xoay người lại, đối lưng với Trác Văn Thiến, trên mặt không chút che giấu sự chán ghét.

"Tứ chủ tử......" Sư Thanh Uyển từ trong xa lén liêm lên, vừa nhìn vào mắt thì phát hiện Sư Thanh Dương là một mặt biểu tình ghét bỏ, ngốc nhìn một lúc, hoàn toàn quên ban đầu mình ra là muốn nói gì.

"Uyển Uyển sao lại đi ra? Bên ngoài lạnh, vào trước đi, nha?" Vừa nhìn thấy Sư Thanh Uyển, trên mặt Sư Thanh Dương biểu tình trong nháy mắt nhu hòa lại, mang theo nụ cười ấm áp, ngữ khí ôn hòa nói.

"Sư ca ca!" Phát hiện Sư Thanh Uyển vừa ra, lực chú ý của Sư Thanh Dương hoàn toàn chuyển đi, giọng nói vốn luôn thanh lãnh tựa hồ cũng mang theo ôn độ, Trác Văn Thiến có chút cáu. Rõ ràng là yêu thích mình, sao hiện tại lại không để ý tới mình chứ? Trái lại đối đãi như vậy với nữ nhân kia. Trong mắt một mạc âm ngoan chợt lóe qua, nữ nhân kia sớm muộn phải khử!

Sư Thất đứng ở một bên vừa vặn nhìn thấy một ánh mắt âm ngoan nọ của Trác Văn Thiến, âm thầm tâm kinh, Trác tiểu thư này nhìn thiên chân vô tà, lại có tâm cơ như vậy? Mà âm ngoan nọ lại là hướng về ai? Đợi chốc nữa tới nói với Tứ chủ tử, người này cần có điểm đề phòng!

Kéo y tụ của mình từ trong tay Trác Văn Thiến ra, tiếp đến hống Sư Thanh Uyển vào xa, Sư Thanh Dương mới chậm rãi xoay người lại. Biểu tình ôn nhu khi đối diện với Sư Thanh Uyển vừa rồi đã rút sạch sành sanh trong quá trình xoay người, trên mặt mang biểu tình một dạng tựa như cười mà không cười, mở miệng chế nhạo: "Trác tiểu thư đây làm vậy không tốt đâu? Quá mức cưu triền khiến người ta rất chán ghét đó?"

"Sư ca ca......" Trác Văn Thiến hô lên hơi mang theo ủy khuất.

Lại nghe Trác Văn Thiến gọi mình Sư ca ca, Sư Thanh Dương ngay cả một điểm ý cười hư giả trên mặt cũng cất luôn, lãnh đạm nói: "Trác tiểu thư, thỉnh gọi ta Tứ thiếu gia." Giương mắt nhàn nhạt nhìn rõ người thanh thuần khả ái trước mặt, vẫn thật là một điểm sơ hở cũng chẳng có nữa, nhưng vì đã thấy rõ diện mạo thật sự, hiện tại như vậy thật khiến người ta cảm thấy mắt nhìn khó ưa, cả ngữ khí càng thêm lãnh liệt nói: "Nơi này không có Sư ca ca của ngươi."

"Sư......" Bị ánh mắt kia của Sư Thanh Dương liên tục nhìn chằm chằm, lời Trác Văn Thiến nói ra bị cứng rắn chặn lại, ánh mắt rất là ủy khuất nhìn Sư Thanh Dương, lại phát hiện Sư Thanh Dương cũng không chút động sắc mặt, không tình nguyện mà sửa miệng: "Tứ thiếu gia, ngày mai ta có thể tới tìm ngươi chứ?" Sư Thanh Dương nghe xong cũng không có biểu hiện gì, vẫn là nhàn nhạt nhìn nàng như vậy, mặt không biểu tình. Tựa như với người xa lạ vậy, để nàng như tiểu sửu xướng độc giác hí (vai hề diễn một mình).

Trác Văn Thiến bị Sư Thanh Dương nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi sinh ra một cỗ chột dạ, lại cảm thấy một trận hàn ý, theo bản năng mà dời tầm mắt. Sao lại cảm giác mình trong mắt người này tựa hồ không chỗ che thân? Nhưng mình vẫn chỉ là vừa mới tiếp cận nàng, cái gì cũng chưa có làm, không có khả năng bị bại lộ, xem ra là nghĩ nhiều rồi. Nghĩ tới đó, liền lại cảm giác có khí thế. Lúc ánh mắt lại nhìn về phía Sư Thanh Dương vậy mà mang theo tơ tơ hơi nước, thật đáng thương.

"Ngày đó không phải do ta cố ý, ta không nên không nghe lời Sư ca...... Tứ thiếu gia, quyết muốn tới bờ sông xem náo nhiệt...... Nếu như không do chuyện đó......"

"Đủ rồi!" Thấy Trác Văn Thiến như vậy Sư Thanh Dương một chút thương hại cũng sinh không nổi, thiếu nhẫn nại đánh gãy lời nàng: "Trác tiểu thư muốn đến Sư gia, truyền bái thiếp là được, lúc rảnh chúng ta lại nói tiếp." Nói xong liền xoay người lên mã xa, cũng chẳng quản người kia phản ứng thế nào, nàng ta sao lại có quan hệ gì với mình chứ?

Sau khi Sư Thanh Dương lên xa, Sư Thất liền giá mã xa tiếp tục lên đường.

"Tứ chủ tử!" Sư Thanh Dương mới vừa ngồi xuống, Sư Thanh Uyển liền tới gần, tiếp đó cao hứng gọi ra.

"Uyển Uyển, cao hứng vậy vì ta không để ý tới nàng ta?" Sư Thanh Dương buồn cười nói. Ui... Hóa ra Uyển Uyển giấm chua dữ vậy a!

"Mới không có......" Thấy biểu tình trêu tức kia của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển hất mặt qua một bên, ánh mắt tự do nhìn xung quanh, gò má cũng nhiễm phải phấn sắc nhàn nhạt.

"Nga...... Thì ra Uyển Uyển thích ta cùng một chỗ với nàng ta a! Vậy lần tới ta phải bồi bồi nàng ấy thật tốt mới được, thế nào cũng phải nể mặt Uyển Uyển chứ." Sư Thanh Dương cố ý hiểu sai ý nói.

Vừa nghe Sư Thanh Dương nói vậy, Sư Thanh Uyển cuống lên, nhưng nếu như nói không thích, rồi chủ tử hỏi tại sao thì làm sao giờ? Có cảm thấy mình không phóng khoáng hay không? Nhưng mà thực sự không thích, liền nhăn nhó nói: "Không là....... Không thích." Lời vừa ra khỏi miệng tựa hồ lại cảm thấy có dũng khí, liền nói tiếp: "Ta không muốn người bồi nàng ta, Thanh Dương không cần thích nàng ta có được không?"

"A...... Sao ta lại thích nàng ta, ta chỉ thích Uyển Uyển, chỉ thích ngươi, không còn ai khác, sẽ không còn ai khác." Ôm Sư Thanh Uyển vào lồng ngực, Sư Thanh Dương nhỏ nhẹ nói ra lời như thệ ngôn kia ở bên tai nàng.

Mặt Sư Thanh Uyển thiếp lên ngực Sư Thanh Dương, nghe nhịp tim trầm ổn của nàng, còn có lời như cam kết kia, trong nháy mắt cảm thấy nghi ngại lúc trước trong tâm được an định xuống, nhẹ giọng "Ân" một tiếng, đưa tay vòng lấy eo ngươi kia, lẳng lặng tựa vào ngực nàng.

"Tứ chủ tử, đến rồi!" Sư Thất dừng mã xa lại, nói với trong xa.

"Uyển Uyển, đi thôi, nhìn sản nghiệp thu lợi nhất của Sư gia chúng ta nào." Sư Thanh Dương nắm tay Sư Thanh Uyển xuống xa.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 10


Đoàn người của Sư Thanh Dương mới vừa bước vào cửa lớn của Hồng Tụ chiêu, một tú bà ăn mặc trang điểm chiêu triển (lộng lẫy) lắc eo tiến tới nghênh đón.

"Hôm nay công tử đến thật đúng lúc, hôm nay thế mà là ngày tứ mỹ theo lệ cùng lên đài mỗi tháng, bỏ lỡ ngày này thì phải chờ tới tháng sau lận!" Tú bà vẫy tay lụa thiếp tới gần Sư Thanh Dương: "Công tử cần tìm một vị trí tốt? Còn là nói tìm cô nương bồi tiếp?"

Sư Thanh Dương lúc tú bà nhìn tới thì bất động thanh sắc lui về sau nửa bước, tránh được nàng ta thiếp lên người, mở miệng nói: "Cho ta vị trí tốt là được, cô nương tạm thời không cần."

Sư Thanh Dương lẳng lặng nhìn người tựa như tú bà bình thường, trong lòng âm thầm gật đầu. Quả nhiên là người Nhị tỷ mang ra ngoài, thấy mình mang theo nữ quyến đi vào cư nhiên biểu hiện ra không chút kinh ngạc hay hiếu kỳ nào.

"Được nha ~" Trong miệng đáp lời, nhưng tú bà không chút ý tứ dẫn đường nào.

Sư Thanh Dương nháy mắt với Sư Thất đứng một bên, Sư Thất hiểu ý, từ trong ngực móc ra mấy tờ ngân phiếu đưa tới. Vừa bắt được ngân phiếu, tú bà cười đến mắt híp không thấy được.

"Thanh Thu, mãu dẫn vị công tử này tới gian phòng đối diện vũ đài ở lầu hai." Tú bà xoay người kêu to, tiếp đến lại xoay người nói: "Công tử hôm nay vận khí thật đúng là không tệ, đối diện vũ đài chỉ có hai gian phòng, hôm nay ngài tới sớm, nếu như chậm thì không có đâu!"

"Vậy thì tạ tạ rồi." Sư Thanh Dương biết nghe lời phải. Tiếp theo liền dẫn Sư Thanh Uyển cùng Sư Thất lên lầu hai.

Trước khi vào cửa liếc mắt phòng cách vách, ngoài cửa cư nhiên đứng hai người, như môn thần, thân thể thẳng tắp, mặt không biểu tình, tuy mặc là y vật phổ thông*, nhưng vừa nhìn cũng biết là người được huấn luyện. Làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua bên hông họ, nếu như nhìn không lầm, những người này đều là đại nội thị vệ, người ở trong kia không phải hoàng thân thì cũng là quốc thích. Cước bộ không dừng, Sư Thanh Dương cũng không nhìn nữa, liền tiến vào gian phòng. Ở chỗ này gặp phải hoàng thân quốc thích cũng không kỳ quái, chỉ là sẽ là ai đây? Phân phó Sư Thất ở ngoại đường xong, tiếp đến liền dẫn Sư Thanh Uyển vào nội thất. Tiểu tư (gã sai vặt) đưa nước trà cùng ít đồ nhắm lên, nhanh chóng lại lui xuống.

[thứ mà người thường hay dùng, ai cũng biết gọi là phổ thông. Thường có tính phố biến và không đắt đỏ]

"Cũng thật là chỉ túy kim mê (xa hoa trụy lạc)......." Đứng trong nội thất chuyên biệt quan thưởng cửa sổ, Sư Thanh Dương nhìn tràng cảnh dâm loạn thối nát dưới lầu, nhếch miệng lên một độ cong, nhạo báng đến, "Cũng là sinh ý tốt ngày ngày của nơi này."

Cái cửa quan thưởng chuyên biệt này rất có đặc điểm, đóng cửa liền có thể ngăn cách thanh âm bên ngoài, hình thành một không gian tư mật. Mà cho dù mở cửa ra cũng còn có một màn liêm, liêm chế tác rất xảo diệu, từ bên trong có thể nhìn cảnh tượng bên ngoài rất rõ, mà từ ngoài nhìn không được chút gì bên trong. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn, cũng có thể thu liêm đi, bên cạnh có một sợi dây thừng, kéo cái là được thôi.

"Tứ chú tử, người yêu thích nơi này?" Từ khi đi vào vẫn luôn không lên tiếng, Sư Thanh Uyển nhỏ giọng hỏi. Từ khi tiến vào nơi này, mình liền cảm giác rất không tự tại, lầu một những nam nhân say rượu kia làm đủ loại sửu thái (trò hề), thực khiến người ta rất ghê tởm. Nhưng sao Tứ chủ tử lại giương lên khóe miệng?

"Ân? Cái gì?" Nhìn ngoài cửa sổ Sư Thanh Dương nhất thời không nghe rõ Sư Thanh Uyển nói gì, quay đầu lại hỏi.

"Không có gì." Lời vừa ra khỏi miệng Sư Thanh Uyển liền hối hận rồi, lời này khiến người ta cảm giác mình bụng dạ hẹp hòi, Tứ chủ tử là tới nhìn sản nghiệm trong tay mình sau này mà thôi, mình không nên như thế.

"Ân." Sư Thanh Dương cũng không tiếp tục truy vấn, bởi vì tiết mục đêm nay bắt đầu rồi, lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng đi đến bên cửa sổ, ở đó còn có một nhuyễn tháp bày đối diện vũ đài, tự mình lên trước, tiếp đến liền cũng kéo Sư Thanh Uyển lên ôm vào lòng đồng thời dựa tới, đợi tiết mục bắt đầu.

Sư Thanh Uyển đối với tư thế này có chút xấu hổ, giãy giụa chút, thấy Sư Thanh Dương không chịu thả người, vậy cũng đành hồng mặt ngoan ngoãn ngồi.

Chỉ một lúc liền có mấy người lên tứ phương trên đài dùng bạch sa (lụa) bao lấy tứ phía, ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được có hai người ở trong.

Lúc này phóng thanh dâm ngữ khi nãy đột nhiên đều đã an tĩnh lại, người ở lầu một không có tư cách nhìn tới lầu hai, tuy nhiên từng người từng người rướn cái cổ lên hy vọng có thể nhòm ngó một cái. Đây chính là một tháng mới có một lần a! Hơn nữa mỗi tháng vẫn luôn khác nhau. Chỉ hận ngân tử trong túi mình không đủ, trên lầuu hai kia phải cả ngàn lượng luôn a...... Kỳ thực lúc nãy Sư Thanh Dương kêu Sư Thất đưa vài tờ ngân phiếu cho tú bà kia cũng đều là mức ngàn lượng, nếu không sao lại có thể có vị trí quan thưởng tuyệt hảo như vậy? Đây cũng là tiêu kim quật*, lực hấp dẫn của Hồng Tụ chiêu. Đáng tiếc hoa khôi kia ----- Sư Thanh Mị còn nằm ở Sư gia, nếu không không biết lại là cảnh tượng thế nào nữa.

[đại khái là cách thu được nhiều lợi nhất]

Vừa rồi ở lầu hai cũng đã ngồi đầy sảnh đường, đặc biệt mấy gian phòng quý tân cũng đều đã có người. Những người ở ngoài kia chỉ đủ tư cách có cái ghế cùng bôi trà mà rôm rôm rả rả, đã có người không chờ được nữa muốn coi biểu diễn. Đợi sau khi mai cùng nhạc khí trúc cầm ở phương đài hai bên ngồi xuống xong, tiểu tư vui ha hả chạy xuống đi gửi thư tín, lão gia đã chờ tới không nhịn được.

Sau đó, đăng lung (đèn lồng) trong viện đồng loạt bị tắt, trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn đài bị bạch sa vây ở trong. Nương theo tiếng nhạc, bên trong sáng lên hỏa quang, hỏa quang kia từ tinh hỏa nhỏ nhoi, sau đó chậm rãi phóng lớn.

Quang phát ra, bóng hình cũng theo đi ra.

Đó là bóng hình hai nữ nhân, tóc dài phi tán, một nữ nhân trong đó dùng tay gảy tóc người kia, động tác này dường như gảy huyền (dây đàn) trong tâm người vậy.

Cằm tiêm tế, cổ thon dài, bờ vai viên nhuận, còn có b* ng*c đầy đặn, eo thủy xà (rắn nước) như nhu nhuyển vô cốt, mông vểnh, chân dài...... Tiếng nhạc vừa đúng hạ chậm xuống.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm trên đài, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, tựa hồ chớp mắt nhiều một cái đều là lãng phí.

Tiếp theo tiếng nhạc đột nhiên kịch liệt, mà hai nữ nhân bắt đầu vũ lộng như thủy xà vậy, eo mảnh mai như sóng nước, mông vểnh lắc lư xoay vòng chậm rãi ngồi xuống, lúc áp đến thấp nhất mọi người hít vào một hơi.

Bóng hình chầm chậm hợp lại cùng nhau, hai nữ nhân thiếp một chỗ. Xác nàng từ hai con thủy xà đã biến thành triền miên một chỗ, thân thể quấn chặt cùng một nơi, tựa hồ thành một sợi dây thừng, làm thế nào cũng không mở ra được.

Một nữ nhân nhẹ vuốt nữ nhân kia, đôi tay ngó sen như xà bò lên thân thể của người kia, dọc theo cột sống của nàng, từng chút bò xuống, qua qua lưng bằng phẳng, bò tới nơi lõm vào của eo, bò đến mông sung mãn phong nhiêu. Mà tay của người kia dùng sức xoa nơi đầy đặn của nàng, từ trong bóng hình có thể nhìn thấy đoàn nhu nhuyển kia bị niết thành cách loại hình trạng thế nào, thiên biến vạn hóa, đó là rõ ràng xác thực nhuyễn, tay nữ tử ấn xuống, hoặc là gảy lên, nắm lấy hoặc thả ra, nó đều biến hóa theo. Trên bóng hình nhìn thấy rõ nét đỉnh tiểu thù du* nhuyễn thả ra, mà chúng đã thành thục, là lúc để hái.

[một loại quả, ai yêu thích thực vật muốn tìm hiểu xin thỉnh GG đại nhân]

Một nữ tử khác dùng môi ép nó xuống. Nàng quỳ dưới người, hơi mở môi mỏng, duỗi đầu lưỡi ra, vòng quanh thù du một vòng, lướt qua vị đạo của nó, sau đó há mồm cắn xuống.

Một sát kia (một thời gian rất ngắn), nghe thấy bên trong thán tức như r*n r*. Nhạc ngừng, lúc này đã không cần nhạc khí tham dự.

Cô gái kia ngửa đầu, từ trong họng phát sinh thanh âm du duyệt (sung sướng) thứ nhất. Thanh âm này là khói báo chiến tranh bắt đầu, là kèn lệnh trời cao xông tới. Sau đó, nàng liền không áp ức du duyệt của nàng nữa. Nàng r*n r*, không ngừng r*n r*. Nàng ngửa đầu, ôm chặt lấy cái đầu tham lam kia vào ngực. Nàng kia hóa thành trĩ tử (con nít), tham lam m*t lấy trấp của nàng.

Đang nhìn miệng khô lưỡi nóng, từng người mãnh liệt uống rượu.

Sư Thanh Uyển trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn một màn kia, kịch này là Thanh Xà gặp Bạch Xà, sóng nước lưu chuyển, loạn vũ một mạch.

Có không ít người nhìn đến huyết khí dâng lên, tị huyết (máu mũi) b*n r*, chảy lên người huyết hồng một mảng. Tiếp theo liền bị hạ nhân mang xuống.

Trên vũ đài vẫn còn tiếp tục, nhưng Sư Thanh Uyển đã không thể tiếp tục xem, nàng phi hồng đầy mặt xoay đầu, trong mắt bất giác lộ ra tia mị ý, nhưng lại có chút thuần chân mộng mê. Không hiểu được a? Sao thân thể lại cảm thấy khô nóng như vậy?

Sư Thanh Dương cúi đầu nhìn Sư Thanh Uyển sắc mặt phi hồng ánh mắt hàm mị, bất giác nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt lấy cánh tay nàng. Tự mình chọn đi Hồng Tụ chiêu hôm nay, cũng không nghĩ tới sẽ thấy như thế vừa ra, Uyển Uyển không hiểu hiện tại là cảm giác gì, nhưng mình thì biết.

Trên vũ đài vẫn còn tiếp tục, nhưng hai người lại không quan tâm nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[May là hai mẻ ngưng nhìn kịp chứ không là mình phải bỏ truyện nhập viện gồi (TT^TT)

Chưa đủ gọi là H á hả? Thì coi như H xé nháp đi, để trẻ em bất kể dậy thì hay chưa đi nữa biết đường né, trẻ em nhớ lấy nhá =]]]
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 11: (H)


Tựa hồ không khí trở nên dinh dính, ôn độ tựa hồ cũng khiến người cảm thấy có chút khô nóng.

Hai người tầm mắt cháy bỏng, bầu không khí ái muội mê loạn quẩn quanh, Sư Thanh Dương chậm rãi hôn môi tới, ôn nhu m*t vào. Sư Thanh Uyển bất giác càng dựa thân thể về phía đối phương, tay vòng ở nơi cổ Sư Thanh Dương, Sư Thanh Dương được sự cổ vũ, động tác liền càng ngày càng thâm nhập. Một tay hạ xuống, duỗi đến bên eo nàng, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc cái lưỡi của nàng, triển khai trò truy đuổi.

Đột nhiên, Sư Thanh Dương lật người áp Sư Thanh Uyển trên nhuyễn tháp, hôn từ từ trượt về hướng cái cổ thon dài tiêm tế của nàng, dùng sức m*t vào, một đường hướng xuống, lưu lại một cái ấn ký.

Sư Thanh Uyển không kìm lòng được ngâm ra thành tiếng, âm thanh không như dĩ vãng, tràn đầy sự kiều mị của nữ nhân.

Nghe tiếng r*n r* mình không nhịn được tràn ra miệng, Sư Thanh Uyển đưa tay bịt miệng lại, ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng lại không tránh né động tác của Sư Thanh Dương.

Nghe được tiếng Sư Thanh Uyển không kìm lòng được phát ra r*n r*, tay Sư Thanh Dương đặt bên eo nàng mở thắt lưng ra, tiếp đến liền thuận thế tiến vào nội y của nàng, v**t v* da thịt quang khiết trơn mịn của đối phương, tay còn lại ở nơi cao phong (đỉnh núi) cực nhẵn, cách cái yếm triển chuyển nhu niết, cái hôn hỏa nhiệt dời tới xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng g*m c*n.

Sư Thanh Uyển giãy động vòng eo, ôm chặt lấy người không ngừng phóng hỏa trên người, cảm thụ lấy từng đợt run rẩy trong cơ thể truyền tới.

"Tứ chủ tử...... Tứ chủ tử......" Môi tiên diễm hơi mở, hô danh tự đối phương.

"A...... Gọi Thanh Dương, thích như vậy chứ?" Sư Thanh Dương vùi đầu trước song phong của Sư Thanh Uyển, cách cái yếm mỏng manh ngửi thanh hương nọ, tiếp đến vươn lưỡi l**m liến một điểm nhỏ trước ngực này.

"Thanh Dương, đừng......" Cảm thụ động tác của Sư Thanh Dương, trong cơ thể Sư Thanh Uyển có điện lưu từng đợt tuôn ra tứ chi, cảm giác tê liệt từng trận cường liệt, uốn éo trái phải thân thể, hy vọng tránh thoát cảm giác giày vò người kia.

"A......." Sư Thanh Dương khẽ cười một tiếng, không để ý tới Sư Thanh Uyển khẩu thị tâm phi cự tuyệt.

k*ch t*nh như thủy triều dâng lên, sóng nước không ngừng đánh vào bờ biển, từng trận ngày càng nóng rực đến đợt tình giày vò Sư Thanh Uyển kiều thanh hơi suyễn, bàn tay của Sư Thanh Dương hướng tới sau cổ Sư Thanh Uyển, muốn cởi dây của nàng ra, một động tác này rốt cuộc làm thức tỉnh Sư Thanh Uyển đang trầm mê.

"Thanh Dương, đừng......" Sư Thanh Uyển mở mắt ra, đè lại cái tay của Sư Thanh Dương, thở hổn hển.

Sư Thanh Dương rút tay về, ngẩng đầu lên, nhìn Sư Thanh Uyển bị tình triều khuấy động, tâm ngứa ngáy đến lợi hại, nhưng vẫn là nhẫn nhịn xuống. Uyển Uyển còn quá nhỏ, mình gấp gáp rồi. Hơn nữa, vừa rồi mình thật giống như nghe thấy thanh âm của Tam tỷ.

"Tư Không...... Ngọc, ngươi dừng tay, ân......" Thanh âm kia đang nói tới đó.

Tuy có chút gián gián đoạn đoạn, khí tức bất ổn, nhưng hẳn là thanh âm của Tam tỷ không sai được. Nhưng thanh âm ái muội này...... Hơn nữa gian cách vách lại là người hoàng gia.

Ôm đầu Sư Thanh Uyển tựa vào nơi cổ ngọc, hồi phục khí tức, đợi rốt cuộc đè xuống cổ xao động nọ, Sư Thanh Dương từ trên người Sư Thanh Uyển nghiêng người xuống, tiếp đến kéo Sư Thanh Uyển lên, dựa ngồi cùng một chỗ.

Sư Thanh Dương vừa định nói chuyện, liền nghe thấy thanh âm yếu nhược từ cách vách xuyên qua.

"A! Tư Không...... Ngọc... A ân......"

"Ta biết, nàng thích......"

"Ân...... Ngươi... nói...... ân...... nói bậy...... cái gì đó ~ a! Đừng ở......"

"Hắc hắc..."

Đó rốt cuộc phải Tam tỷ không? Thanh âm quá giống đi.

Sư Thanh Dương còn đang trầm tư, càng là bất giác ở trong thanh âm ái muội như vậy nên có chút đáng thẹn. Sư Thanh Uyển kéo kéo y giác của nàng, Sư Thanh Dương hoàn hồn, cúi đầu lại phát hiện kiều diễm ướt át trên mặt Sư Thanh Uyển.

"Phì......" Thấy Sư Thanh Uyển tựa hồ muốn thẹn quá thành nộ, Sư Thanh Dương vội vàng thu lại biểu tình cười cợt, nghiêm chỉnh nói: "Uyển Uyển, ngươi có cảm thấy thanh âm kia rất giống của Tam tỷ không?"

"Tam chủ tử? Không phải Tam chủ tử đi phân phô (cửa hàng chi nhánh) tuần tra sao?" Thấy Sư Thanh Dương không cười, Sư Thanh Uyển thả lỏng một chút.

"Nhưng thanh âm kia quá giống đi, hụ......" Sư Thanh Dương dừng lại ho nhẹ một tiếng, dù là ai nghe thấy tỷ tỷ mình ở dưới thân người trần hoan cũng sẽ ngại ngùng thôi, nói tiếp: "Tuy bình thường không có ...... kiều mị như vậy."

"Ân......" Sư Thanh Uyển cũng cản thấy đáng thẹn, thanh âm ở sát vách kia vẫn còn đang truyền đến a!

"Đi, hồi phủ hỏi các tỷ, những năm trước Tam tỷ đều về trước sinh thần của ta, năm nay đã trễ rất nhiều ngày rồi." Sư Thanh Dương vừa nói vừa đứng dậy chỉnh y vật, quay đầu lại thấy Sư Thanh Uyển còn ngồi ngốc ở đó, khẽ cười một tiếng, liền động tay giúp nàng chỉnh lại. Sư Thanh Uyển bị kinh sợ đến soạt cái đứng dậy, lui về sau một bước. Vốn vừa nãy dây buộc có chút lỏng, thời khắc này dĩ nhiên bung ra, cái yếm phiêu nhiên hạ xuống, hai con thỏ tuyết nhảy ra.

"A!" Sư Thanh Uyển hét to một tiếng, vội vang vươn tay kéo về, lại buộc chặt, ngẩng đầu phát hiện Sư Thanh Dương dĩ nhiên vẫn luôn nhìn động tác của mình, gò má lại hồng muốn sung huyết, " Ngươi xoay qua đi!" Thẹn quá thành nộ nói.

Sư Thanh Dương nghe lời xoay người, kỳ thực cũng không phải nói nàng từ bỏ cơ hội tốt như vậy, mà là vừa nãy trong nháy mắt đó mỹ cảnh hoàn toàn làm nàng kinh ngốc rồi, nghe lời xoay người cũng chỉ là động tác theo bản năng.

Qua một lúc, hoàn hồn lại Sư Thanh Dương cũng không có xoay người, nàng cũng không muốn vì lại nhìn thấy gì đó mà không kiềm chế nổi, hiện tại về hỏi thăm chuyện của Tam tỷ mới là chủ yếu.

Đợi Sư Thanh Uyển chỉnh y vật xong, Sư Thanh Dương liền đi ra ngoại sảnh phân phó Sư Thất đi dắt mã xa. Tiếp đến dắt Sư Thanh Uyển đi ra cửa, như có suy tư liếc nhìn gian cách vách, xem ra cần phải gọi tú bà tới hỏi xem cái người này là ai.

Sư Thanh Dương xuống tìm được tú bà, lấy bạch ngọc Nhị tỷ cho mình ra biểu lộ thân phận, liền hỏi: "Gian phòng kia là ai?" Đưa tay chỉ cửa gian phòng vừa nãy ở sát vách phòng mình kia.

Vừa thấy Sư Thanh Dương chỉ cư nhiên là nơi đó, tú bà vội vàng kéo nàng vào một phòng nhỏ, sau đó mới thấp giọng nói: "Đó là Nhiếp Chính vương, Tư Không Ngọc."

Dĩ nhiên là Nhiếp Chính vương, Tư Không Ngọc, cái người quyền khuynh triều đình nắm chắc binh quyền kia. Cái kẻ thống trị chân chính trên ý nghĩa của Đông Dương quốc. Hiện tại coi như mình xác định đó là Tam tỷ cũng không thể trực tiếp đi tới, huống chi hai người đó còn đang...... Sư Thanh Dương suy tư một lúc, liền vẫn quyết định về trước hỏi qua các tỷ.

Đã đi rồi Sư Thanh Dương đương nhiên không biết, Tam tỷ của nàng xác thực ở ngay cách vách của nàng, mà tình cảnh bất tiện.

Sư Thanh Nhu cắn môi, nhìn cái người ôm mình vào ngực, làm xằng làm bậy. Nhẹ nhàng hất đầu đi không nhìn tới hắn, nhưng hắn không theo nguyện ý của người, theo động tác của hắn, làm thanh âm khiến người thẹn thùng vẫn từ trong miệng tràn ra.

"Ngươi...... Cái tên...... bại hoại...... Ân, a! Ngươi đừng...... tiếp tục...... tiếp tục......" Cảm nhận cái tay tác quái kia, đã lặng yên nắm lấy nơi đầy đặn của mình, nhu niết. Trong nháy mắt cảm thấy thân thể than nhuyễn như nước, thanh âm không kiềm được run rẩy.

Cảm giác người trong lồng ngực biến hóa, Tư Không Ngọc mừng rỡ từ tâm ra, càng thêm không kiêng dè v**t v* thân thể yêu kiều của người yêu: "Hắc hắc, ta liền biết nàng muốn tiếp tục, ta sẽ thỏa mãn nàng. Còn có, tạ tạ nàng khích lệ, bại hoại, ân... Ta thích."

"Ngươi...... Ngươi...... Không biết xấu hổ." Huyết từ lâu tràn ngập gò má bạch tích của Sư Thanh Nhu, lộ ra như mân côi (loài hoa) dập dờn giữa thần lộ, kiều mà mỹ hảo, khiến người muốn tới hái. Sư Thanh Nhu nổ lực giãy dụa, nhưng lực lượng này đối với Tư Không Ngọc mà nói không đủ mạnh.

Sư Thanh Nhu giãy dụa ngày càng yếu, cuối cùng dưới thế công của Tư Không Ngọc hóa thành nước.

Ý thức cuối cùng, khắc sâu vào mắt chính là ánh mắt ái ý tràn đầy của Tư Không Ngọc, hoặc là cũng khắc sâu vào tâm, mà không tự biết.

Sư Thanh Nhu cảm giác thân ở tỏng một vùng nước mênh mông, vô thức ôm lấy nơi dựa vào duy nhất.

Nhìn thấy Sư Thanh Nhu ở dưới thế công của mình, rốt cuộc từ phản kháng biến thành tiếp nhận, Tư Không Ngọc ôm lấy nàng đặt trên nhuyễn tháp, động tay cởi bỏ y sam của mình, da thịt hai người rốt cuộc không còn cách trở mà tiếp xúc với nhau, đồng thời dẫn lên sự thư thán của hai người.

Nâng tay vuốt từng tất da thịt của Sư Thanh Nhu, Tư Không Ngọc tới tới lui lui hôn môi, cảm giác liền muốn chìm đắm trong da thịt trơn mềm này.

Một đường hôn xuống, lưu lại một cái ấn ký hồng sắc, đến cánh rừng nóng ướt từ lâu, từng cái hôn ôn nhiệt như mưa xuân rơi vào nơi thần bí kia, cái lưỡi không ngừng trêu chọc hoa mật từ trong, đưa tới một trận run rẩy.

"Ngô, ân... Ngọc, ân...... Cho ta...... A!" Bị Tư Không Ngọc khiêu khích không lên không xuống, khiến Sư Thanh Nhu không ngừng bị d*c v*ng bùng lên không chiếm được phát tán, khô nóng chồng chất khó có thể chịu đựng.

Tư Không Ngọc nghe được người yêu kêu gọi, dừng động tác lại, nghiêng thân thể về phía trước, nhìn ý trung nhân bị mình quấy phá, nhẹ xoa da thịt yêu phất từ lâu trở nên phấn nộn: "Nhu nhi, ta có thể không?"

"Ân...... Ngọc, ta...... thật khó chịu......"

Được sự cho phép, Tư Không Ngọc khẽ hôn xuống môi tiên diễm một cái, liền một đường hướng xuống dưới, không hề chầm chậm xoa nhẹ như trước, mà là mang theo t*nh d*c nồng đậm, rất nhanh lưu lại một chuỗi ấn ký thanh tử (xanh tím).

Lại tới nơi hoa nhụy, Tư Không Ngọc duỗi cái lưỡi linh hoạt ra, l**m cắn, hấp lấy mật trấp: "Ân ân......" Thanh âm như chiến ca cho Tư Không Ngọc thêm nhiều động lực hơn, càng thêm ra sức hút lấy. Bụi hoa thấm ướt vệt nước, Tư Không Ngọc cũng lại không nhịn được, đầu lưỡi ưỡn một cái, tiến vào hang ngầm thăm thẳm.

"A!" Thanh âm của Sư Thanh Nhu đột nhiên đề cao, mị hoặc, thở gấp.

Tư Không ngọc cấp tốc chiếm lĩnh mật đạo, từ từ vòng vo cùng đột nhập. kh*** c*m như truyền toàn thân Sư Thanh Nhu, không kìm được công lưng lên vặn vẹo vòng eo, muốn có được càng nhiều, tốc độ ra vào đang tăng lên, ngay lúc Tư Không Ngọc chạm vào tiểu hạch nhô ra, "A!" Sư Thanh Nhu lên đạt đến cao triều. Mật trấp như mở nắp tràn vào miệng Tư Không Ngọc. Tư Không Ngọc thuận thế ngồi dậy chuyền mật trấp cho Sư Thanh Nhu, nhìn ý trung nhân đã vô lực than nhuyễn, cười đến: "Nhu nhi, đây chính là vị đạo của nàng nga."
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 12: (H)


Vừa về tới Sư phủ, Sư Thanh Dương liền định đi tìm Sư Thanh Y các tỷ hỏi xem. Mới vừa bước chân, thì phát hiện y tụ của mình bị kéo lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện Sư Thanh Uyển ánh mắt có chút trốn tránh, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, một bộ nhăn nhó.

"Làm sao vậy?"

Bởi vì trong tâm nghĩ tới chuyện Tam tỷ, vừa nãy ở trên mã xa mình thành thật không hề làm gì a, Uyển Uyển đây là làm sao? Sư Thanh Dương nghi hoặc.

"Tứ chủ tử, ta muốn về trước để tắm rửa......" Sư Thanh Uyển mặt ban đầu còn hơi hơi phiếm hồng kia lúc nói xong cơ hồ đều mau sung huyết.

"Ân?"

Ban đầu còn có chút nghi hoặc, lúc Sư Thanh Dương thấy Sư Thanh Uyển theo sự đánh giá của mình mặt ngày càng hồng, đột nhiên tỉnh ngộ.

"A! Khi đó......"

"Tứ chủ tử!" Sư Thanh Uyển đánh gãy lời Sư Thanh Dương sắp nói ra miệng, thẹn đến muốn chui xuống đất, Tứ chủ tử thật đáng ghét a!

Sư Thất lẳng lặng đứng một bên, nổ lực tiêu trừ cảm giác tồn tại của bản thân.Trong lòng thầm phỉ nhổ, Tứ chủ tử, khi đó ta ở ngoại sảnh a....... Ta cũng không hiểu sao người lại còn hỏi...... Cũng chỉ có Thanh Uyển có thể bị người ăn gắt gao vậy a.

"Hụ hụ,", Sư Thanh Dương tính che giấu ho khan ra, là mình sơ sót rồi. "Vậy ngươi đi về trước, tắm xong ở trong phòng ta chờ ta, ân?" Hồi thần lại, kề sát bên tai Sư Thanh Uyển nói.

"Không muốn!" Sư Thanh Uyển bật thốt lên.

Chạy trối chết......

Nhìn thân ảnh chạy trối chết của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương mỉm cười, tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa quen? Nhìn nhân ảnh đã hoàn toàn không thấy được nữa, Sư Thanh Dương phân phó với Sư Thất ở một bên nổ lực tiêu trừ cảm giác tồn tại: "Đi kêu Sư Cửu chuẩn bị nước nóng." Nói xong, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Sư Thất thấy được quá trình trở mặt thần tốc của Sư Thanh Dương như vậy, có chút hơi ngây ra, sao hắn cảm thấy Tứ chủ tử thâm trầm hơn rất nhiều đó? Tựa hồ chỉ có lúc ở bên Uyển Uyển mới có thể cảm giác vẫn là Tứ chủ tử trước kia, hiện giờ như vậy, luôn khiến người ta cảm giác có chút kính sợ.

"Còn có việc?"

Nghe được Sư Thanh Dương nhàn nhạt dò hỏi, Sư Thất vội vàng thu hồi tầm mắt vừa đặt trên người Sư Thanh Dương, vội vàng cúi đầu đáp: "Không."

"Vậy thì đi đi." Không tiếp tục để ý Sư Thất, ấn theo kế hoạch lúc nãy đi tới sân viện của Sư Thanh Y.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Sư Thanh Dương một lúc, Sư Thất lắc lắc đầu, mình không cần nghĩ nhiều, hầu hạ tốt Tứ chủ tử là được rồi. Thu tầm mắt lại, mình vẫn nên mau mau kêu Sư Cửu chuẩn bị nước nóng thôi!

Sư Thanh Dương mới vừa bước vào sân viện Sư Thanh Y liền cảm giác có chút kỳ quái, này cũng quá an tĩnh đi. Cũng chính vì an tĩnh như vậy, từng chút thanh âm thật nhỏ dị dạng cũng đều có thể bị phát giác.

Lại đi mấy bước tới hướng gian phòng của Sư Thanh Y liền nghe một ít thanh âm ái muội.

"Ân...... Không muốn......"

Thanh âm này Sư Thanh Dương một chút cũng không xa lạ. Ngày hôm nay số lần nghe được tựa hồ hơi nhiều. Ở dưới thân mình Uyển Uyển có phát ra, người nghi là Tam tỷ nàng có phát ra, hiện tại thanh âm này ---- là Đại tỷ?

Sư Thanh Dương ngốc tại chỗ.

Sư Thanh Y đã là phi thường nổ lực áp thấp thanh âm, không cho những nỉ non khó kham kia từ trong miệng nàng tràn ra. Sư Thanh Mị quỳ gối trước người nàng, cái lưỡi hỏa nhiệt nhu nhuyễn còn đang liên tục thâm nhập trêu chọc, Sư Thanh Y than nhuyễn trên thái phi ỷ*, đưa tay lên, dùng lưng tay che khuất mắt mình, nàng không muốn để Sư Thanh Mị nhìn thấy dáng vẻ của mình sắp bị nàng ấy hòa tan.

[cái loại ghế dài dài như sofa mà có cốt cách hoàng tộc, ai muốn rõ hơn thì tra GG coi hình - 太妃椅 ]

Thời gian kéo dài quá lâu, hai chân Sư Thanh Y không chịu được mà run, Sư Thanh Mị lại hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tha cho nàng, đỡ eo của nàng, khiến nàng không có chỗ nào để trốn, lại gần thêm chút nữa, lại gần chút nữa.

"Tỷ tỷ, bộ dạng của ngươi rất hứng thú." Đầu lưỡi Sư Thanh Mị lui ra một chút, mang theo dinh dính thuộc về Sư Thanh Y, "Không cần che mặt, để muội muội nhìn xem biểu tình của ngươi."

"Không......" Có thể nổ lực khống chế thanh âm của chính mình đã là một chuyện phi thường khó khăn, còn biểu tình, Sư Thanh Y biết rõ đó khẳng định sẽ là làm nàng phi thường khó kham.

Sư Thanh Mị lại tới vòng lấy eo Sư Thanh Y, trên người Sư Thanh Y mãnh trầm, vội vàng dùng hai tay chống đỡ mặt ỷ. Sư Thanh Mị nhìn thấy Sư Thanh Y thông hồng cả mặt một bộ xấu hổ không chỗ che thân, nàng mãn ý cười lên.

"Ngươi thực sự......" Sư Thanh Y không tìm được từ hình dung, cũng không dám nói nhiều thêm, sợ vừa nói nữa, r*n r* tràn ra là điều không chi phối được.

Sư Thanh Mị tiếp tục dùng ôn nhiệt vây quanh địa phương yếu nhược nhất của Sư Thanh Y: "Này rất hứng thú, tỷ tỷ. Ngươi xem, không nên gấp không nên gấp...... Đêm vẫn còn dài."

Sư Thanh Dương có chút kinh ngạc, nhiều hơn là lúng túng, này biết Đại tỷ cùng Nhị tỷ mình cùng một chỗ còn chưa tính, nhưng lại cứ đánh vỡ như vậy. (ý chỉ phát hiện ra theo kiểu này)

Kỳ thực chuyện này cũng thật rất trùng hợp, nhiều năm qua như vậy, bởi vẫn không quá xác định cụ thể tâm tư của Sư Thanh Y, Sư Thanh Mị thủy chung không dám bước quá một bước, sợ cuối cùng liền ngay cả thân phận muội muội để ở bên người nàng đều mất luôn tư cách. Nhưng hôm nay mình xác định được, nàng cũng có tâm tư giống mình. Lúc thấy hoàn khố tử đệ kia nhìn trúng mỹ mạo của mình trêu đùa mình, nói muốn thú mình về, nàng thủy chung vòng tay lấy chính mình hữu lực như vậy, lời nói của nàng khí phẫn như vậy. Sau khi trở về không ngừng an ủi mình, thần thái kia trong lời nói là không giấu được tình ý. Nhìn nàng cuống cuồng, mình hài lòng, nhưng lệ đong đầy viền mắt. A...... Kỳ thực mình ở Hồng Tụ chiêu đã sớm thấy rất nhiều sắc mặt như vậy, chỉ là khi đó mình vẫn lụa mỏng che mặt, không mấy ai biết, hoa khôi của Hồng Tụ chiêu ---- Hồng Mị, chính là Nhị tiểu thư Sư gia.

Nhìn thấy Sư Thanh Mị khóc, mặc dù cũng không có phát ra thanh âm, nhưng lệ chảy mãi không ngừng kia khiến Sư Thanh Y rất là đau lòng. Liền bất giác hôn lên, hôn lên mắt nàng, mang theo một tia thương tiếc cùng ái ý bất tận.

Sư Thanh Y nghĩ, nếu sớm biết cuối cùng mình sẽ bởi vì một cái hôn này mà bị áp trên thái phi ỷ muốn làm gì thì làm như vậy, mình sẽ còn hôn xuống sao? Sẽ chứ. Khi đó nàng như vậy khiến người đau lòng, như vậy muốn khiến người thương tiếc thật nhiều.

Răng rắc......

Một tiếng cành khô gãy vỡ vang lên, quấy rầy một vườn tĩnh tịch.

"Ai!?"
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 13


"Ai?!"

Sư Thanh Dương nhìn cành cây gãy thành hai đoạn dưới chân mình có chút khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng người đã bị mình đuổi đi hết, hiện tại là ai ở ngoài cửa? Sư Thanh Mị chỉnh lại y vật, kỳ thực nàng cũng cơ hồ không có cởi, không như Sư Thanh Y nọ, cơ hồ bị c** s*ch, hoàn hảo là trong phòng than hỏa đủ thịnh, nội thất rất là ấm áp.

"Là ai?" Sư Thanh Mị thay Sư Thanh Y cơ hồ than nhuyễn kéo lại y phục, liền mở cửa ra.

"Nhị tỷ...... Là ta."

Sư Thanh Dương vốn định chạy trước rồi, nhưng biết mình như vậy mà nói chỉ càng thêm khó xử, Nhị tỷ thế mà khinh công giỏi nhất trong nhóm tỷ muội, mà Đại tỷ bởi vì quá bận nên là người duy nhất không tập võ trong nhóm tỷ muội.

"Tiểu Tứ? Sao ngươi tới đây." Khẩu khí của Sư Thanh Mị mang theo chút cáu.

Nhị tỷ a! Nếu ta biết trước ta đã không đến rồi a! Sư Thanh Dương rất muốn kêu lớn như vậy, đương nhiên cũng chỉ là nghĩ nghĩ. "Hụ hụ" lúng túng ho khan một tiếng, "Vốn là nghĩ tới hỏi Đại tỷ Nhị tỷ các ngươi có biết tại sao Tam tỷ còn chưa trở về không, hồi trước vào lúc này cũng đã về rồi. Không nghĩ tới......" Nói tới chỗ này Sư Thanh Dương khó xử sờ sờ mũi, không nói tiếp.

Sư Thanh Mị đứng ở cửa phòng, có chút biếng nhác, mị nhãn như tơ, y thường hỏa hồng có chút lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra chút da thịt tuyết bạch, còn có xương quai xanh tinh trí. Vốn là người nên cảm thấy lúng túng lúc này lại phóng phóng khoáng khoáng đứng ở đó, không chút ý tứ che giấu nào.

"Tiểu Tứ, đi vào nói đi." Sư Thanh Y sau khi chỉnh trang xong, đứng phía sau Sư Thanh Mị, liếc nhìn Sư Thanh Dương khó xử ngoài cửa, nhàn nhạt lên tiếng.

Sư Thanh Mị quay đầu lại liếc nhìn người phía sau, đã khôi phục thanh đạm, lãnh mạc lúc bình thường. Ngoại trừ đôi môi bị mình hôn hơi chút hồng thũng bán đứng nàng, vẫn thật hoàn toàn không nhìn ra một tia bóng dáng người than nhuyễn hầu hạ dưới thân mình vừa nãy. Trong mắt một tia hôi ám chợt lóe qua. Người này, lại lần nữa đeo lên ngụy trang của nàng, mình lại nên làm gì?

Không nói, xoay người vào phòng.

Thấy Sư Thanh Mị tránh người ra, nghĩ một lúc, Sư Thanh Dương vẫn là cùng bọn họ tiến vào.

Than hỏa trong phòng đủ thịnh, rất là ấm áp. Ba người liền ngồi bên cạnh bàn.

"Tiểu Tứ, ngươi mới vừa nói Tam muội làm sao vậy?" Sư Thanh Y động tay rót bôi trà đưa cho Sư Thanh Dương, tiếp đến lại rót cho mình và Sư Thanh Mị.

Nhìn Đại tỷ thần thái bình tĩnh, lại nhìn Nhị tỷ từ khi đi vào vẫn chưa mở miệng, Sư Thanh Dương có chút nghi hoặc, làm sao mới vừa rồi còn hỏa nhiệt như vậy, hiện tại đã vầy rồi? Chuyện giữa Đại tỷ và Nhị tỷ tuy khiến nàng rất kinh ngạc nhưng không phải là không thể tiếp thụ. Kiếp trước mãi tới khi mình hai mươi, Đại tỷ Nhị tỷ cũng không xuất giá, Nhị tỷ thường xuyên kề cận Đại tỷ, ngay cả ngủ cũng cùng nhau. Thế nhưng từ nhỏ Nhị tỷ đã luôn rất dính Đại tỷ, mình cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại nhìn lại không chỉ là tình tỷ muội a...... Nhưng vậy thì làm sao, mình dĩ nhiên cũng quyết định về sau đứng trước người cả hai (ý là quyết bảo vệ), vậy chỉ cần họ thích là được, sau khi trải qua sinh tử, Sư Thanh Dương liền cảm thấy nhân sinh khổ đoản, tội chi cưu kết.

Sau khi nghĩ thông Sư Thanh Dương liền trực tiếp mở miệng nói: "Ngày hôm nay ở Hồng Tụ chiêu, ta thật giống như nghe thấy thanh âm của Tam tỷ." Nói tới đây dừng lại, lại liếc nhìn hai vị tỷ tỷ, một người cúi đầu suy tư gì đó, một người mặt không biểu tình. Nói tiếp: "Nhưng là cùng một chỗ với Tư Không Ngọc."

"Tư Không Ngọc?" Sư Thanh Y nghe vậy cau mày, "Sao lại cùng một chỗ với Tư Không Ngọc? Ngươi không nghe lầm đó chứ?"

"Ta cũng không quá chắc chắn." Sư Thanh Dương lắc lắc đầu, "Ta cũng cảm thấy không phải là Tam tỷ, nhưng là thanh âm rất giống, thế nhưng, Tam tỷ không nên, ân......" Nói tới đây Sư Thanh Dương lại ngừng lại, có chút do dự có nên nói tiếp hay không.

"Ân? Không nên cái gì?" Đang cúi đầu suy ngẫm lời Sư Thanh Dương nói, Sư Thanh Y phát hiện Sư Thanh Dương ngừng lại, có chút nghi hoặc.

"Không nên...... Không nên...... Không nên...... ân......"

"Tiểu Tứ, sao lại lắp ba lắp bắp?" Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, có thể khiến Sư Thanh Dương luôn lãnh tĩnh đạm nhiên có lời khó nói sẽ là chuyện gì?

"Nếu như là Tam tỷ, không nên cùng...... cùng......"

"Tiểu Tứ, có lời mau nói, cứ lề mề chậm trễ." Sư Thanh Mị ở một bên vẫn luôn không mở miệng, một tay tựa trên mép bàn, bàn tay chống cằm, kiều mị như cũ, bộ dạng biếng nhác nói.

Nghe được Sư Thanh Mị lên tiếng, Sư Thanh Y theo bản năng nhìn sang, nhìn đến nàng y quan không chỉnh tề mà bộ dạng không chút để ý, nhíu mi, nghiêng đầu qua nhìn Sư Thanh Dương, hỏi: "Cùng cái gì?"

"Không nên cùng Tư Không Ngọc cùng một chỗ vu sơn vân vũ (mây mưa)!" Sư Thanh Dương bật thốt ra.

"Cái gì?!" Sư Thanh Y kinh ngạc, cho rằng nghe lầm.

"Tiểu Tứ, làm sao ngươi biết?" Sư Thanh Mị cũng ngồi dậy, vẻ mặt chăm chú hỏi.

"Ta là ngoài ý muốn nghe được, lúc đó gian phòng của Tư Không Ngọc ở ngay sát vách bọn ta, bọn họ hẳn là không đóng cửa sổ, thanh âm truyền qua." Sư Thanh Dương thấp giọng giải thích, thật quá khó xử mà, mới vừa rồi còn trùng hợp bắt gặp Đại tỷ bọn họ, hiện tại nói đến chuyện này thật là...... Ai, hôm nay thật rất kinh tâm động phách a!

"Ân, nói vậy là, ngươi không nhìn thấy." Sư Thanh Y cũng nghĩ tới chuyện vừa rồi, trên mặt nhiễm mây hồng, nhưng thanh âm vẫn thanh lãnh nghe không ra tâm tình.

"Tiểu Tứ, ngươi nghe được thanh âm gì vậy?" Vẫn cúi đầu nên Sư Thanh Dương không nhìn thấy Sư Thanh Y hồng mặt, nhưng Sư Thanh Mị lại thấy được, "Có phải là, 'Ân...... A...... Ân......' vậy phải không?" Nói còn bắt chước thanh âm mị lên.

Sư Thanh Y đầu mi không chịu khống chế mà giật giật, hồng sắc trên mặt tựa hồ đang lan tràn, cả cái cổ kia đều hồng, trong mắt lóe qua một tia hoảng loạn.

Nhị tỷ của ta, ngài trêu đùa Đại tỷ là được rồi, buông tha ta được không? Sư Thanh Dương đành chịu, chỉ có thể nhắm mắt đáp: "Ân."

"Nga......" Sư Thanh Mị kéo dài thanh âm, biểu thị đã hiểu được, liền không nói gì thêm.

Sư Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Đại tỷ mặt hồng đã sung huyết, Nhị tỷ một mặt trêu chọc nhìn Đại tỷ, trong lòng cảm thấy có chút vô lực, quả nhiên là đến không đúng lúc.

"Chuyện này của Tam tỷ ngày mai ta kêu Sư tổng quản an bài người đi phân phô nghe ngóng, ta liền đi trước đây!" Nói xong còn không đợi Sư Thanh Y các nàng đáp lời liền xoay người, chạy! Thật không thể ở thêm nữa! Thật hai vị tỷ tỷ hiện tại chuyện tình cảm xem ra còn chưa làm rõ, chuyện Tam tỷ vẫn là tự mình đi.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 14


Sư Thanh Dương đi rồi, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Sư Thanh Y cùng Sư Thanh Mị.

Sư Thanh Mị lại khôi phục tư thế ngồi dựa biếng nhác, đôi mắt tựa cười mà không cười nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cúi đầu, tận lực bỏ qua tầm mắt có chút hỏa nhiệt bên cạnh, bưng bôi tử lên, nhấp ngụm trà, phổ nhị lâu năm cay đắng tràn đầy khoang miệng, bởi vì tư thế cúi đầu, nên người ta có chút không thấy rõ biểu tình của nàng.

"Ta đi thư phòng trước đây, hôm nay còn có chút chuyện chưa xử lý." Sư Thanh Y có chút không biết làm sao, người luôn luôn nói nhiều đột nhiên không mở miệng, so với định lực của mình luôn luôn giữ được bình tĩnh nhưng lần này lại có điểm như ngồi trên thảm châm.

"......"Sư Thanh Mị vẫn bảo trì động tác lúc đầu.

"Ngươi...... Vậy ta đi trước đây." Chần chờ một lúc, Sư Thanh Y đứng dậy, đi về phía cửa.

Sư Thanh Y từng bước một đi về phía cửa, bước chân chầm chậm, tựa hồ mỗi một bước đều trải qua suy ngẫm sau đó mới bước. Đến cửa, đẩy cửa ra, dừng lại, muốn quay đầu lại nhìn người nọ phản ứng thế nào, nhưng là, sợ vừa quay đầu lại chính mình sẽ không nhẫn tâm bỏ lại nàng cứ ở một mình như vậy, do dự chốc lát, lại nhấc chân, vượt qua ngưỡng cửa, bước nhanh rời đi.

Nàng không biết, ở sau lưng nàng Sư Thanh Mị vẫn luôn duy trì tư thế nửa dựa vào mép bàn cứ vậy nhìn động tác của nàng, không lên tiếng, không ngăn cản, cũng không giữ lại. Ánh sáng trong mắt lại từng chút tối sầm xuống, tiếp đến lại cười lên, cười đến thân thể đều run rẩy, cười đến chảy ra lệ, cuối cùng tiếng cười không nhịn được trở thành nghẹn ngào. Tê tâm liệt phế.

Một đêm đó, Sư Thanh Y ngồi ngốc ở thư phòng cả đêm.

Một đêm đó, Sư Thanh Y dọn về sân viện đơn độc mà bắt đầu từ lúc nhỏ đã không ở qua.

Một đêm đó, Sư Thanh Y còn chưa nghĩ thông suốt quyết định của mình có chính xác hay không, thì phát hiện đã không có cơ hội đổi ý.

Sau một đêm đó, Hồng Mị biến mất hồi lâu lại xuất hiện ở Hồng Tụ chiêu.

Ngày tiếp theo, sáng sớm Sư Thanh Dương đã phân phó Sư tổng quản phái người đi thăm dò tin tức của Sư Thanh Nhu, tiếp đến liền dẫn Sư Thanh Uyển cùng nhau đi tuần một lượt các thương phô.

Sau khi bận rộn cả buổi sáng, đoàn người Sư Thanh Dương lại về Sư phủ, định dùng bữa trưa với Sư Thanh Y các nàng, sau đó thuận tiện nói ra một chút suy nghĩ của hôm nay. Lúc nàng kéo theo Sư Thanh Uyển đến cơm nước đã tốt nhất*, nhưng trong sảnh ăn bầu không khí lại có chút kỳ quái.

[ý là lúc cơm canh mới ra, ăn là ngon nhất, được nhất]

Đại tỷ cùng Nhị tỷ đây là làm sao?

Sư Thanh Y một mặt không giấu được uể oải, mà Sư Thanh Mị có vẻ cũng như lúc hòa bình vậy, vẫn biếng nhác dựa vào mép bàn, thế nhưng ở đây có Đại tỷ mà Nhị tỷ lại không tới dựa vào, mà là ngồi đối diện, chỉ mỗi chuyện này đã là chuyện rất kỳ quái, Sư Thanh Dương nghi hoặc.

Đột nhiên cảm giác tay mình được nắm chặt, Sư Thanh Dương quay đầu lại nhìn, phái hiện Sư Thanh Uyển ở phía sau có chút khẩn trương nhìn mình, xem ra người này suy nghĩ nhiều a, sao Đại tỷ Nhị tỷ có thể vì mình mang Sư Thanh Uyển cùng tới mà không bình thường. Mỉm cười động viên nàng: "Không có chuyện gì, đừng nghĩ nhiều." Tiếp đến hỏi hai vị tỷ tỷ của mình: "Đại tỷ Nhị tỷ, các người làm sao vậy? Cũng đừng dọa tới Uyển Uyển chứ."

"Nào, Uyển Uyển lại đây......" Không để ý tới câu hỏi của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Mị giơ tay kia lên vẫy vẫy tay với Sư Thanh Uyển.

"Nhị, Nhị chủ tử......" Hoàn toàn không hiểu Sư Thanh Mị muốn gì, Sư Thanh Uyển theo bản năng núp sau lưng Sư Thanh Dương.

"Nhị tỷ, chớ nên trêu Uyển Uyển." Sư Thanh Dương cau mi, ngữ khí bất giác mang theo chút nghiêm túc. Nhị tỷ mình từ nhỏ đã thích trêu chọc mình, hiện tại cũng vậy với Uyển Uyển.

"Tiểu Tứ, nàng là Nhị tỷ của ngươi." Sư Thanh Y lên tiếng, lời nói mang theo cảnh cáo.

"Đại tỷ, ngươi chính là quá sủng Nhị tỷ rồi." Sư Thanh Dương bĩu bĩu môi.

Sư Thanh Y nghe lời nói, trên mặt lóe qua một tia không tự nhiên. Không tự nhiên liếc nhìn Sư Thanh Mị, lại phát hiện người ta cũng không có biểu thị đặc biệt gì, tựa hồ mới vừa bị nói không phải mình vậy, hoàn hoàn một bộ không liên quan tới mình, lúng túng đổi mặt, nói: "Ngồi xuống dùng bữa đi." Tiếp đến phân phó hạ nhên lấy thêm một bộ bát đũa tới.

Trong lúc đó, Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Y thảo luận chút chuyện sinh ý, cũng chiếu cố Sư Thanh Uyển, sợ nàng quá câu nệ.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, ta muốn thú Uyển Uyển." Sau khi ăn xong, bốn người cùng phẩm thanh trà, tiêu hóa bụng đồ ăn vừa nãy, Sư Thanh Dương đột nhiên mở miệng nói, hoàn toàn không có chút dạo trước.

"Phụt......" Trong miệng Sư Thanh Y có một ngụm trà cứ vậy phun ra ngoài, "Hụ hụ hụ...... Tiểu Tứ, ngươi nói cái gì?"

"Ta muốn cưới Uyển Uyển." Sư Thanh Dương lại nhàn nhạt mở miệng.

Sư Thanh Mị buông trà trong tay mình xuống, liếc mình Sư Thanh Y còn đang ho khan, nhẫn nại tới giúp nàng vỗ vỗ xung động, nói với Sư Thanh Dương: "Tiểu Tứ, ngươi có biết, ngươi là......" Đoạn tiếp của câu nói không nói ra, nhưng tất cả đều hiểu.

"Hụ hụ...... Uyển Uyển, ngươi nói thế nào?" Sư Thanh Y thật vất vả thở ra hơi, hỏi một người trong cuộc khác, tiếp đến lại tiếp tục ho lên, tên tiểu Tứ này thật đúng là biết chọn lúc nói, một ngụm trà này khiến mình quá sức.

"Nàng hẳn là không phản đối đi." Sư Thanh Dương nói, tiếp đến hỏi Sư Thanh Uyển: "Uyển Uyển có muốn gả cho ta hay không?"

"......"

"Uyển Uyển?" Sư Thanh Dương gọi.

"Gả cho ngươi?" Sư Thanh Uyển tựa hồ có chút nghi hoặc.

"Đúng! Gả cho ta. Không nguyện ý?" Sư Thanh Dương đáp lại, một mặt cười xán lạn thu lại, lộ ra vẻ mặt có chút dè dặt.

Sao lại không nguyện chứ. Chính người mình tâm tâm niệm niệm nói muốn thú mình, ai lại có thể cự tuyệt được đây?

"Được."

Vừa nghe Sư Thanh Uyển đáp ứng, Sư Thanh Dương buông ra lo lắng trong lòng, tiếp đến đưa tay ôm người vào lồng ngực mình, người này cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Thấy Sư Thanh Y cùng Sư Thanh Mị còn đang ở, Sư Thanh Uyển giãy dụa ra, nhưng là cảm nhiểm sự khoái nhạc của Sư Thanh Dương, cuối cùng vẫn là đưa tay ôm lại ở eo người kia.

"Hụ Hụ!" Thấy Sư Thanh Dương hơi kéo ra cự ly với Sư Thanh Uyển, nhưng tiếp theo lại hôn xuống, Sư Thanh Y lên tiếng đề tỉnh, mình vẫn còn ở đây mà.

Nghe thấy thanh âm của Sư Thanh Y, Sư Thanh Uyển đẩy Sư Thanh Dương ra, trên mặt hồng như sung huyết. Sư Thanh Dương cười gượng mấy cái, cũng có chút ngại.

"Uyển Uyển, lại đây." Đổi vị trí nhưng vẫn biếng nhác dựa người, Sư Thanh Mị mở miệng kêu, đôi mắt luôn mang theo tia mị khí lúc này tràn ngập chăm chú cùng nghiêm túc.
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 15


Sư Thanh Dương nghe vậy, cau mày nhìn Nhị tỷ mình, có chút không rõ.

"Tiểu Tứ, sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn nàng, không phải ngươi ở đây sao." Sư Thanh Mị giễu cợt nói, cũng không cáu khi mình bị đối xử như vậy.

"Nhị tỷ......" Sư Thanh Dương đành chịu kêu lên tiếng, mình đây chẳng phải là sợ Nhị tỷ mình hù tới Uyển Uyển sao!

Nhì thấy ánh mắt gợi ý của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển chậm rãi đi về phía Sư Thanh Mị.

"Ngồi đi." Thấy sau khi qua Sư Thanh Uyển cứ đứng ngốc như vậy Sư Thanh Mị mở miệng nói.

"Uyển Uyển, biết Tiểu Tứ là nữ tử chứ?" Nhìn Sư Thanh Uyển ngồi rồi, Sư Thanh Mị mở miệng hỏi.

"Có biết." Sư Thanh Uyển đáp.

"Vậy ngươi vẫn nguyện thành thân với nàng?" Sư Thanh Mị tiếp tục hỏi.

"Nguyện ý."

"Tại sao?"

Sư Thanh Uyển nghi hoặc nhìn Sư Thanh Mị, tại sao cái gì? Tại sao nguyện ý? Hay là tại sao thành thân?

"Tiểu Tứ là nữ tử, tại sao ngươi nguyện ý thành thân với nàng?" Sư Thanh Mị nói bổ sung.

"Ta nguyện ý gả cho nàng, bất luận nàng là nam hay nữ." Sư Thanh Uyển đáp lại.

Nghe vậy Sư Thanh Mị thu lại tình tự trong mắt, thấp giọng nói một câu: "Ta hiểu được."

Sau câu đó, Sư Thanh Mị liền chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài cửa, một thân hồng y khinh sa, gió bắc vừa thổi một hơi qua, làn váy tung bay. Chỉ một lúc đã không thấy thân ảnh.

Hiểu được cái gì chứ?

Sư Thanh Y tựa như có hiểu, một mặt khó đoán.

Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển mặt hai người lộ vẻ nghi hoặc.

"Tiểu Tứ, chuyện này tìm thời gian đi một chuyến tới thư phòng của ta đi, hôn may ta có chút mệt rồi." Sư Thanh Y xoa giữa đôi mi.

"Đại tỷ, chuyện này tự ta xử lý là được rồi." Sư Thanh Dương nhìn Sư Thanh Y bộ dạng mệt mỏi nói, "Thế nhưng, Tam tỷ bên kia hiện tại vẫn chưa có tin tức." Nói tới đây nhíu mi lại, cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó. Kiếp trước Tam tỷ cũng ra ngoài như vậy? Sao mình không có ấn tượng.

"Thanh Nhu có tin tức lại đây nói cho ta biết một tiếng, chính ngươi cũng vừa tiếp nhận một phần sinh ý, có vấn đề đến tìm Đại tỷ, ân?" Sư Thanh Y đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Sư Thanh Dương, cái người đã từng chỉ biết tát kiều với mình đã lớn tới vậy rồi, thời gian thật nhanh a!

"Đại tỷ!" Sư Thanh Dương có chút không biết làm sao với động tác này của Đại tỷ mình, mình đã lớn nhiều rồi a, giờ phải thêm số tuổi kiếp trước đều phải lớn hơn Đại tỷ Nhị tỷ, còn bị đối đãi như với tiểu hài tử vậy!

"Được rồi, ta cũng đi trước đây." Sư Thanh Y khẽ cười thu tay lại.

"Cùng đi đi, ta cũng trở về chỗ của mình đây." Nói xong liền kéo Sư Thanh Uyển cùng đi với Sư Thanh Y.

Sau khi tách khỏi Sư Thanh Y, Sư Thanh Uyển tay nắm tay chầm chậm bước chân.

"Uyển Uyển, có cảm giác Đại tỷ Nhị tỷ có chút kỳ quái không?" Sư Thanh Dương hỏi.

"Ần, Nhị chủ tử có chút không vui." Sư Thanh Uyển đáp lại.

"A, còn gọi Nhị chủ tử?" Sư Thanh Dương dừng lại, hơi nghiêng người nhìn thẳng Sư Thanh Uyển.

"Nhị...... Nhị tỷ."

"Ân, vậy thì đúng rồi." Thẳng người nói tiếp: "Nhị tỷ thích Đại tỷ." Ngữ điệu bình tĩnh.

"A?" Sư Thanh Uyển kinh ngạc, "Bọn họ......" Sao lại?

"Ân? Uyển Uyển cảm thấy không đúng?" Sư Thanh Dương nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Uyển.

"Không phải, chỉ là không ngờ tới, vẫn cho rằng Nhị chủ...... Nhị tỷ là quá mức ỷ lại vào Đại...... Đại tỷ mà thôi." Về xưng hô, Sư Thanh Uyển vẫn còn có chút chưa quen.

"Ái tình a, xuất hiện đều sẽ thân bất do kỷ*." Sư Thanh Dương biểu lộ cảm xúc.

[không tự mình điều khiển được]

"Ân, Đại tỷ Nhị tỷ vui vẻ là được."

"Ngươi a!" Sư Thanh Dương nghe vậy bật cười, nhẹ nhéo nhéo chóp mũi Sư Thanh Uyển: "Nhưng mà tựa hồ tình huống có chút không ổn rồi......" Nghĩ tới không khí quái dị giữa Đại tỷ và Nhị tỷ lúc nãy, Sư Thanh Dương lắc lắc đầu, chuyện tình cảm vẫn đúng là không cách nào hỗ trợ được. Đại tỷ là người ngoan cố như vậy, sợ là thà rằng tổn thương mình cũng muốn bảo hộ Nhị tỷ đi? Dạng này mình càng là đặc thù a!Nếu như hai người thật cùng một chỗ, dư luận sau lưng......

"Sẽ tốt thôi." Sư Thanh Uyển kiên định nói. Từ nhỏ Đại chủ tử cùng Nhị chủ tử chính là một khối, nếu như không phải bởi vì biết Đại chủ tử là nữ tử, Đại chủ tử một thân nam trang cùng Nhị chủ tử kiều mị tuyệt đối là nam tài nữ mạo. Chuyện của mình với Tứ chủ tử các nàng đều không chút do dự tiếp nhận rồi, đến thân nhân mình quan tâm nhất, kết quả kia cũng là khẳng định.

Ở nơi khác, Sư Thanh Y lại ngồi trong thư phòng. Cầm trướng sách trên tay, nhưng tâm tư căn bản không ở trên đó, nghĩ tới đầy đầu đều là Sư Thanh Mị, Sư Thanh Mị...... Nàng, hiện tại đang làm gì? Đêm đó nàng đem mình...... Nghĩ tới đây, mặt oành cái hồng thấu triệt. Thì ra, chuyện giữa nam nữ, nữ nũ cũng có thể. Mình là tỷ tỷ, lúc muội muội hồ đồ, mình phải lý trí, như vậy là không tốt.

Là không tốt, mà không phải không đúng. Nhưng ngay chính Sư Thanh Y cũng không phát giác ra cách mình đối với chuyện này là như vậy.

Phát hiện mình thực sự nhìn không được, Sư Thanh Y phốc cái đứng dậy. Hay là đi tìm nàng nói chuyện đi!
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 16


Vốn tâm tình cấp thiết, nhưng khi đến cửa viện của mình, Sư Thanh Y trái lại thu bước chân lại, tay vịn viên thạch vòm cửa, bởi vì vừa rồi bước đi quá nhanh, hơi thở hổn hển, vị tanh ở nơi sâu trong cuống họng nổi lên.

Nói là tới tìm Mị nhi nói chuyện, nhưng là nên nói chuyện gì? Thái độ hôm qua của mình khẳng định làm tổn thương nàng, nhưng nếu không như vậy, mình lại nên làm thế nào?

Từ nhỏ, trong nhà không có nam tử, phụ thân đã là thân thể đau bệnh. Mình cảm thấy mình là Đại tỷ, nên bảo vệ các muội muội, thế là bắt đầu theo phụ thân kinh thương, lúc đó sinh ý còn chưa được như mặt trời giữa trưa như hiện tại vậy đâu. Nàng cảm thấy các muội muội còn nhỏ, liền bảo hộ các nàng, không nở để các nàng có nửa điểm ủy khuất cùng tổn thương. Nhưng là quên mất chính mình khi đó cũng chỉ là một hài đồng mười hai.

Tam muội, Tứ muội khi đó còn nhỏ, đều do nhũ mẫu chăm, mà Mị nhi cũng là khi đó bắt đầu kề cận mình, mãi tới về sau nói muốn chuyển đến ở cùng mình, nói nàng là một người nhút nhát, mà mình cũng không quan trọng, liền định xuống như vậy.

Khi đó mới vừa tiếp nhận chuyện thương phô, mỗi đêm cơ hồ đều phải xem trướng bản tới rất khuya, tự mình nghĩ mau chóng trưởng thành, thời gian phụ thân có thể cho mình không còn nhiều nữa. Cứ vậy tự nhiên coi thường thân thể mình, mà Mị nhi mỗi đêm vừa tới thời gian nhất định sẽ ôm gối đầu đáng thương hề hề nhìn mình, nói sợ hãi...... Sau đó lôi kéo mình cùng ngủ, hiện tại nghĩ lại là sợ mình chịu tới quá muộn đi...... Rõ ràng khi đó cũng mới mười tuổi.

Cũng là vì cùng Mị nhi khá thân cận, tuy mình cũng rất thương Tam muội Tứ muội, nhưng đối với nàng luôn là đặc biệt. Mọi chuyện vì nàng mà nghĩ, chuyện gì cũng ưu tiên nàng, chỉ cần là chuyện có liên quan tới nàng, mình đều phế tận tâm tư (nghĩ làm hết sức). Nhìn nàng ở dưới từng lần lại từng lần mình tinh tâm an bài, hài lòng lộ ra mặt cười, đó chính là chuyện thỏa mãn nhất. Bất tri bất giác, thế nào mới có thể cho nàng điều tốt nhất, thế nào mới khiến nàng khoái nhạc nhất, trở thành một loại phương thức ái hộ theo thói quen.

Nhưng là mãi tới khi mình bắt đầu mặc nam trang trở đi, tất cả thay đổi.

Lần đó vì theo phụ thân cùng đi bàn thảo một lần đại sinh ý, nhưng người kia thật nữ sắc (dê gái), một lần trước liền có chút động tay động chân với mình, nhưng cũng sẽ quá không chừng mực, phụ thân khí tới muốn phất y tụ bỏ đi, là mình áp nộ hỏa của phụ thân xuống, bởi vì hiểu được vô dụng, người kia sau lưng có Quan gia. Nhưng lần đó cũng khiến mình hiểu rõ, thế đạo đối với nữ nhân, mãi luôn không công bình. Kỳ thực đổi nam trang mình cũng không chút ý tứ che giấu tính biệt của mình, chỉ là một thân y phục này có lúc càng có thể khiến người loại bớt tâm tư, chỉ là vì thuận tiện.

Sau này không bao lâu, phụ thân đúng là vẫn bị chết bệnh, nếu không phải không yên lòng bốn nữ nhi, khả năng ngay cả bốn năm cũng gắng không nổi.

Sinh ý nọ cuối cùng rất thành công. Về sau mình dùng chút thủ đoạn khiến người kia khuynh gia bại sản, đó cũng là mình dùng thủ đoạn không quang minh gì để báo thù một người ---- mặc dù chỉ là thiên nộ (~ giận chó đánh mèo), vì mình Mị nhi nói muốn mở thanh lâu!

Muốn phản đối, những luôn kiều sủng khiến mình không quen, nhưng không quản đối trong lòng mình khó chịu, khẩu khí muộn* trong tâm đó là vì cái gì? Còn nữa, Mị nhi nói rất có lý, sự phản đối của mình có chút không có chỗ trú chân.

[chỉ cảm giác bực bội, khó chịu pha chút buồn phiền, thường là cảm giác khó tả thành lời]

Bề ngoài Sư gia phú dụ (giàu), nghĩ muốn chân chính dừng chân, là cần một chút lực lượng ngầm.

Từ cổ chí kim, thanh lâu luôn là nơi tin tức truyền thông nhanh nhất. Cô nương mỹ mạo thỉnh thoảng thổi gió bên tai, liền có thể có được một ít tin tức bí ẩn. Mà, thực sắc tính dã*. Mà triều đình quan viên có bao nhiêu người có thể cự tuyệt được mỹ tửu mỹ sắc? Trong ôn nhu hương có bao nhiêu người có thể kìm giữ được?

[thích ăn và sắc đẹp là cái tính ai cũng có, cái tính nguyên thủy rồi ~ Mình đoán vậy]

Sở dĩ vậy thanh lâu vẫn là mở ra, khi đó Sư gia đã không phải là Sư gia của bốn năm trước, tiền đã có thể thuận tiện các loại, hiện tại cần cũng chỉ là quyền, một ít quyền lực bảo hộ mình.

Khi đó Mị nhi làm vậy, cũng vì mình đi...... Muốn bảo hộ mình, mà không phải là người cứ trốn sau mình. Nàng, cần mình thương tiếc a!

Củ kết càng nặng, chỉ lo nàng chịu khổ bị thương, sợ kia chỉ có một đinh nửa điểm cũng không nỡ. Nàng hiện tại muốn đi đó là một bụi cây phủ kín gai, không cho phép có nửa phần sai lầm, nhìn không thấy bờ không đường về.

Nhưng là, nàng muốn đi, mình không nên bồi nàng sao? Thà rằng chọc nàng không cao hứng cũng muốn như vậy sao? Kỳ thực nếu mình không cùng một chỗ với nàng, lẽ nào sao này thật cam lòng gả nàng ra ngoài, để nàng thuộc về người khác, người kia sẽ như mình ái hộ nàng? Dù như vậy...... mình cũng không muốn buông tay!

Hít vào mấy hơi thật sâu, trái tim kia nhảy cực mạnh cực nhanh, ngày càng không chịu khống chế. Ngẩng đầu, nhìn tiểu viện xa xa nơi nàng không thể quen thuộc hơn, không biết thời khắc này nàng ấy đang làm gì.

Trong lòng có quyết định, lại ngẩng đầu, một bước bước vào tiểu viện kia, kiên định không do dự nữa.

Đi tới trước phòng, đẩy cửa mà vào, tỏng phòng không có một bóng người, không thể lập tức tìm thấy Sư Thanh Mị, khiến nàng thất vọng một trận, đi tới trước cửa sổ, trên bàn nhỏ bày ra bồn cây cảnh nhỏ có chút không có tinh thần, tựa hồ đã mấy ngày không được tước nước, bởi vậy có thể tưởng tượng ra tâm tình của vị chủ nhân vẫn luôn tinh tâm tu hộ (chăm sóc và bảo vệ) nó.

Nhíu nhíu mi, Sư Thanh Y ngồi xuống cạnh bàn.

Thời gian trôi qua từng chút, tiểu viện an tĩnh khiến người ta ngạt thở, người trốn tránh cũng nên thưởng thức chờ đợi cay đắng, thật thật tình tình lĩnh hội đau thương mà mình mang đến cho người trong lòng.

Tự trách, ảo não, tâm lại càng thêm kiên quyết.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa viện có động tĩnh, Sư Thanh Y vội vàng đứng dậy, xuyên qua cửa sổ nhỏ, phát hiện ban ngày mình ngồi ngốc cư nhiên đã tối, mà người đến cũng không phải người mình tâm tâm niệm niệm.

Người kia, rốt cuộc đi đâu rồi?
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 17


"Đại...... Đại chủ tử!" Sư Trân che ngực bị kinh sợ, hét to một tiếng. Sao Đại chủ tử ở đây?

Sư Thanh Y cau mày. Sao không phải Mị nhi?

"Mị nhi đâu?" Thiên nộ, khẩu khí của Sư Thanh Y bất giác mang theo hàn ý.

"Ta...... Nô tỳ cũng không biết, sau bữa trưa hôm nay Nhị chủ tử liền ra ngoài rồi." Sư Trân vỗ về trái tim vừa bị kinh sợ về lại. Đại chủ tử đây quá dọa người, trong phòng tối cũng không điểm đăng, còn có thanh âm kia cư nhiên lãnh mấy phần so với phong tuyết bên ngoài.

"Ngươi không biết?" Sư Thanh Y phát hiện mình cư nhiên thiên nộ lên, ngữ khí nhuyễn xuống. Từ lúc này minh ngay cả tính nhẫn nại cũng không còn nữa?

"Vâng, lúc đó Nhị chủ tử không cho theo." Sư Trân đáp lại.

"Hiện tại ngươi tới làm gì?" Sư Thanh Y hỏi.

"Thưa Đại chủ tử, Nhị chủ tử bảo nô tỳ thu dọn đồ, chuyển về sân viện mình." Sư Trân đáp.

"Cái gì!" Sư Thanh Y kinh ngạc.

Mị nhi muốn về sân viện của nàng? Làm sao? Làm sao có thể như vậy? Làm sao lại cứ như vậy...... buông tha mình?

"Mau đi tìm Nhị chủ tử của ngươi, nói ta tìm nàng!" Sư Thanh Y cuống lên.

Thấy Sư Thanh Y nôn nóng như vậy, Sư Trân đáp lời cuối, liền chạy ra ngoài, hôm nay sao lại xui xẻo vậy chứ, sớm biết không giúp Sư Tích đi chuyến này rồi! Vẫn nên mau tìm Sư tổng quản an bài người đi tìm Nhị chủ tử thôi! Đại chủ tử, đây là làm sao vậy?

Phong Thanh uyển, thư phòng.

"Ân..." Sư Thanh Dương duỗi eo, tiếp đến xoa xoa cái cổ vì thời gian dài cúi đầu nhìn trướng sách mà có chút cứng ngắc.

Sư Thanh Uyển thấy động tác của Sư Thanh Dương, tự nhiên đi tới sau nàng, tiếp tay giúp nàng xao.

"A...... Uyển Uyển thật tốt!" Sư Thanh Dương thả lỏng thân thể tựa lưng vào lưng ghế.

Một lúc sau, Sư Thanh Dương đột nhiên vươn tay kéo người sau lưng ngồi lên đôi chân mình.

"A......." Động tác đột ngột của Sư Thanh Dương dọa Sư Thanh Uyển giật nảy. Sau khi trấn định phát hiện tình cảnh hiện tại của mình, lại có chút thẹn thùng, trên mặt lẳng lặng nhiễm mây hồng, thân thể cũng không tự chủ cứng ngắc.

"Thả lỏng thả lỏng......" Sư Thanh Dương một tay hơi ôm người trên người, ép thân thể nàng về phía mình, sau đó gối đầu lên vai. Cái tay còn lại ch*m r** v**t v* sau lưng Sư Thanh Uyển, lại như vỗ về động vật nhỏ bị hoảng sợ.

"Được rồi, Tứ chủ tử...... Người đừng sờ nữa......" Sư Thanh Uyển vốn đã chậm rãi nhuyễn thân thể xuống lại trái phải uốn éo một phen, lên tiếng ngăn động tác của Sư Thanh Dương, mặt cũng từ hơi hơi hồng biến thành thông hồng.

Vốn bàn tay của Sư Thanh Dương từ mới ban đầu thuần túy vỗ về, đã biết thành đông sờ tây mò, từ sau lưng xoa xoa, chuyển tới cọ cọ bên eo, lúc này lại còn định đi xuống....... Chuyện này làm sao người ta chịu được?

"Ta không sờ a......" Sư Thanh Dương vờ vô tội, động tác trên tay cũng không ngừng lại, xoa xoa. Ân, nơi này của Uyển Uyển thật tròn căng, không biết không cách y phục còn rất trơn mịn hay không?

"Còn gọi ta Tứ chủ tử, nên phạt!" Thấy Sư Thanh Uyển muốn hả miệng biện bác, Sư Thanh Dương lại lên tiếng: "Nàng nói nên phạt thế nào?"

Tứ chủ tử sao lại như thế...... Vô sỉ như thế? Muốn đứng dậy, lại bị Sư Thanh Dương một tay đè lại, tay còn lại động tác cũng khiến mình có chút vô lực.

Vốn tay Sư Thanh Dương đã không vừa lòng chỉ như vậy gãi không đúng chỗ ngứa, dọc theo y bãi (vạt áo) của Sư Thanh Uyển chui vào.

A...... Cảm giác quả nhiên như tưởng tượng của mình. Sư Thanh Dương thán nhẹ.

"Thanh...... Thanh, Thanh Dương! Không muốn, ân?" Sư Thanh Uyển lần này đã hoàn toàn ngổn ngang, tay kia dĩ nhiên đặt lên nơi đầy đặn của mình!

"Không muốn, đó là đang nói không muốn trừng phạt a, ân?" Sư Thanh Dương cũng không có thâm nhập, chỉ là dùng ngón tay xẹt tới xẹt lui, cũng không đi chạm điểm vì k*ch th*ch mà hơi dựng thẳng.

Sư Thanh Uyển hoàn toàn không biết mình có gì cần trừng phạt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể lẩm nhẩm danh tự của nàng, "Thanh...... Thanh Dương......"

Biểu tình hơi vô tội, ánh mắt có chút tan rã, mặt đã là hồng thấu, thân thể cũng có chút hơi run rẩy.

"Ân...... Uyển Uyển thật ngoan." Sư Thanh Dương dù biết mình cứ như vậy có chút khi phụ Uyển Uyển, nhưng xúc cảm mỹ hảo trên tay như vậy khiến người ta lưu luyến quên rút về......

Tứ chủ tử, Tứ chủ tử......" Ngoài cửa truyền đến tiếng Sư Cửu kêu to.

Nghe thấy thanh âm của Sư Cửu, phỏng đoán nàng ta mau qua tới, Sư Thanh Dương giúp Sư Thanh Uyển chỉnh lại y thường, lại sờ sờ mặt nàng cười cười với nàng, nhưng thanh âm trái lại lãnh lãnh liệt, nâng giọng khiển trách Sư Cửu ở ngoài cửa: "Sao cuống cuống cuồng cuồng lên vậy?"

Vốn Sư Cửu cũng đã định trực tiếp đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe Sư Thanh Dương lạnh giọng khiển trách, vội vàng dừng bước, ngoan ngoãn đứng ngoài. Cách cửa nói: "Thưa Tứ chủ tử, Sư tổng quản phái người tới nói tin tức của Tam chủ tử."

Đợi sau khi mây hồng trên mặt Sư Thanh Uyển chậm rãi rút đi, Sư Thanh Dương mở cửa, hỏi Sư Cửu ở một bên: "Nói gì?"

"Vốn mấy hôm trước Tam chủ tử cũng đã từ phân phô bên kia xuất phát trở về, nhưng trên đường phong tuyết lớn, trở ngại vài ngày, nhưng sau đó gặp mấy người, mang Tam chủ tử đi mất." Sư Cửu đáp lại.

Sư Thanh Dương nghe vậy khẽ nhíu mày, một mặt ngưng trọng, hỏi tiếp: "Tra rõ là ai không?"

"Là Nhiếp Chính vương, Tư Không Ngọc." Sư Cửu đáp.

"Tư Không Ngọc......" Sư Thanh Dương lẩm nhẩm danh tự này, cái người hết sức trọng yếu của Đông Dương quốc, sao lại phải mang Tam tỷ đi? Còn có ngày đó ở Hồng Tụ chiêu, hắn cùng Tam tỷ...... Mội hồi tựa hồ vì vậy vấn đề đều phức tạp. Sao mình nhớ tới kiếp trước cũng không có chuyện Tam tỷ bị bắt chứ? Là mình nhớ lầm hay là......

"Còn có... Còn có Nhị chủ tử cũng không thấy đâu." Sư Cửu ngưng một hồi, nói ra.

"Ngươi nói cái gì?" Sư Thanh Dương vốn còn đang suy tư chuyện giữa Sư Thanh Nhu cùng Tư Không Ngọc, đột nhiên lại nghe Sư Cửu nói Nhị tỷ mình mất tích, trong nhất thời nghĩ mình nghe lầm rồi.

"Sau bữa trưa hôm nay, Nhị chủ tử không về phòng, sau đó Đại chủ tử đi tìm Nhị chủ tử mới phát hiện không thấy Nhị chủ tử, còn đang đại phát lôi đình." Sư Cửu đáp lại, đây là lần đầu mình thấy Đại chủ tử phát hỏa lớn như vậy, thật là đáng sợ, nhớ lại tình cảnh thấy vừa nãy, thân thể còn bất giác đánh cái rùng mình.

"Uyển Uyển, đi, tới chỗ Đại tỷ." Sư Thanh Dương nghe vậy cũng không tiếp tục đi hỏi Sư Cửu tại sao Nhị tỷ lại không thấy, hỏi nàng nàng cũng chẳng thể biết, vẫn là mau tới chỗ Đại tỷ đi! Kiếp trước Đại tỷ mình cũng chưa từng phát hỏa qua, huống hồ, vừa nãy Sư Cửu đánh cái rùng mình mình cũng thấy, vẫn là mau chóng qua nhìn xem tình huống. Liền lôi kéo Sư Thanh Uyển mau chóng đi tới chỗ Sư Thanh Y.

Hôm sau cũng thật là sóng trước chưa ổn, sóng sau đã lên a......
 
Trọng Sinh Yêu Nàng - Tiểu C
Chương 18


Đại sảnh.

Lúc Sư Thanh Dương cùng Sư Thanh Uyển tới, Sư Thanh Y đã lãnh tĩnh lại, đang ngồi uống trà, cúi đầu suy ngẫm gì đó......

Sư Thanh Dương đi tới nhìn, ngây ra một cái, đây chính là Sư Cửu nói ---- đại phát lôi đình?

"Đại tỷ, có tin tức chưa?" Sư Thanh Dương hỏi.

"Tiểu Tứ, sao ngươi lại tới đây?" Sư Thanh Y nghe được thanh âm mới phát hiện Sư Thanh Dương các nàng đã tới. Tiếp đến phản ứng lại vấn đề của nàng, đáp: "Vẫn chưa có tin tức." Nói xong còn thở dài một hơi.

Nhìn thấy Sư Thanh U thở dài, Sư Thanh Dương theo bản năng cảm thấy Đại tỷ là biết nguyên nhân, mà còn là đang ảo não. Chậc, Đại tỷ đầu gỗ của mình rốt cuộc cũng thông suốt rồi, Nhị tỷ nhiều năm như vậy cũng thực không dễ dàng......

"Nhị tỷ sẽ không có chuyện gì." Tuy không biết hiện tại Sư Thanh Mị ở đâu, Sư Thanh Dượng vẫn là quyết định trước tiên an ủi Đại tỷ biểu hiện bình tĩnh của mình.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì......" Sư Thanh Y lầu bầu, không biết là nói với người khác, hay là đang thuyết phục chính mình.

Sư Thanh Dương nhìn bộ dạng như vậy của Sư Thanh Y, không nói gì nữa, lôi kéo Sư Thanh Uyển cùng đến bên cạnh ngồi, chờ đợi tin tức.

"Đại chủ tử, có tin tức." Sư tổng quản một đường chạy chậm tới, tại trời đông lạnh này lại là một thân mồ hôi. Vừa nói vừa dùng tay lau mồ hôi.

"Mị nhi, ở nơi nào?" Sư Thanh Y thanh âm bình ổn lãnh tĩnh, cũng chỉ có bản thân nàng biết phí rất nhiều khí lực mới ức chế được tâm tình kích động của mình, sợ thanh âm truyền ra tâm tình của mình.

"Không phải Nhị chủ tử, là Tam chủ tử, trước đã tra được là Tư Không Ngọc mang Tam chủ tử đi, vừa nãy hạ nhân của Nhiếp Chính vương phủ đưa tới thư tín tự tay Tam chủ tử viết." Nói xong vội vàng lấy ra một phong tín từ trong lồng ngực.

Khi nghe được Sư tổng quản nói không phải tin tức của Sư Thanh Mị, tay cầm bôi tử của Sư Thanh Y bất giác run lên một cái, rất nhanh lại bình ổn xuống. Những người khác không thấy, nhưng Sư Thanh Dương luôn nhìn Đại tỷ mình thấy rất rõ.

Thấy Đại tỷ mình cư nhiên phát ngốc với tín đưa tới trước mặt, Sư Thanh Dương có chút bất đắc dĩ. Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế chứ? Mặc dù mình cũng không rõ giữa các nàng xảy ra chuyện gì, nhưng Nhị tỷ tự nhiên lại ra ngoài, đó cũng là sinh khí thật rồi. Mà có thể khiến Nhị tỷ sinh khí như vậy sợ cũng chỉ có thể là Đại tỷ thôi......

Thấy một hồi lâu Sư Thanh Y cũng không có ý tiếp nhận tín, Sư Thanh Dương mở miệng nói: "Đưa qua đây."

Sư tổng quản cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sao Đại chủ tử lại phát ngốc với tín chứ? Vội vàng đưa tín cho Sư Thanh Dương.

Sư Thanh Dương lấy được tín kêu hắn tiếp tục tra hành tung của Nhị tỷ mình, tiếp đến mở tín ra, trong tín Sư Thanh Nhu cũng không có nói rõ sao lại ở chỗ Tư Không Ngọc, chỉ là đơn giản nói mình vẫn khỏe, muốn Đại tỷ Nhị tỷ còn có mình không cần lo lắng, đợi chuyện của nàng giải quyết xong sẽ mau chóng trở về.

Coi tín xong, Sư Thanh Dương yên tâm. Còn có thể truyền tín về báo bình an, hơn nữa tả tín này còn như nổi lên kim quang, trong đó dĩ nhiên hàm kim ti (sợi vàng), xem ra an toàn là hoàn toàn không có vấn đề rồi. Vậy là Tam tỷ không có chuyện gì, vậy còn Nhị tỷ, Nhị tỷ rốt cuộc đi đâu rồi?

"Đại tỷ, trong tín Tam tỷ nói vẫn mạnh khỏe." Sư Thanh Dương nói tới đây dừng lại, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp giờ Sửu (1-3h sáng) rồi, nghĩ nghĩ, cũng không thể cứ ngồi vậy chờ, đó cũng không phải là cách, liền nói với Sư Thanh Y: "Đại tỷ, trước tiên ngươi về nghĩ ngơi chút đi, hiện tại không có biện pháp, sáng sớm mai ta liền đi ra ngoài tìm."

"Ngươi cùng Uyển Uyển về trước đi, ta ngồi đây một lúc." Sư Thanh Y cũng không ngẩng đầu, tùy ý phất phất tay, nói.

Thấy Đại tỷ của mình như vậy, Sư Thanh Dương cũng có chút khó chịu, nhưng lại không thể giúp được gì, thở dài, lôi kéo Sư Thanh Uyển đi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom