Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,082
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN6e9EbpGb0sqJb1X2MDpXAlaxOq1xrrJ67whNXZ-zDNCjJt21xgMx67WMFFbHMxCbiKrJ9d4HoEI7ZvLDQ_xNns5hS_PPhnvVJDsNLTPyQYHVWL9ZGRIXTbWo47adP524xvawB1vQcTRU_7iDHDTr0=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Tác giả: Bão Bão Ngận Khai Tâm
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày thứ hai sau khi kết hôn, chồng Ninh Ngọc không nói một lời liền quay về đơn vị.

Trong lúc cô đang hoang mang, lại bị tên thanh niên trí thức trong thôn dụ dỗ mà lén lút bỏ nhà ra đi. Hậu quả sau một đêm cha mẹ Ninh Ngọc đau khổ đến bạc đầu, còn em trai cả đời cô độc, không lấy vợ.

Trước khi nhắm mắt xuôi tay, cô nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục kia tay trong tay với người bạn thân nhất của mình.

Trùng sinh trở lại thời điểm trước khi bị tên cặn bã kia lừa gạt, Ninh Ngọc bàng hoàng phát hiện tất cả chỉ là âm mưu do “bạn thân” giăng sẵn.

Lần này, cô quyết vạch trần bộ mặt thật của hai kẻ khốn nạn đó, sống một cuộc đời an yên, bình dị.

Nào ngờ, người chồng tưởng chừng lạnh nhạt vô tâm kia lại dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Anh đã thầm yêu em từ rất lâu rồi…”​
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 1


1.Ninh Ngọc dốc hết sức lực, đẩy cô bé đang qua đường sang một bên.Ngay một giây trước khi chiếc xe từ xa lao tới, Ninh Ngọc thấy người đàn ông đó mắt đỏ hoe, chạy về phía cô.Nhìn gương mặt hiếm hoi mới lộ ra biểu cảm ấy, những ký ức xưa cũ cô đã chôn vùi bất ngờ ùa về.Ninh Ngọc là cô gái xinh đẹp nhất làng, chưa đầy mười tám tuổi, thanh niên muốn cưới cô đã xếp hàng từ nhà ra đến cổng làng.Nhưng người cứng nhắc như cha Ninh Ngọc, vì muốn trả ơn cứu mạng nên ép cô gả cho người đàn ông ấy.Tần Húc Đông lớn hơn Ninh Ngọc năm tuổi, học xong cấp ba thì nhập ngũ.Ninh Ngọc hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy, chỉ vài lần từng thấy từ xa, lần nào cũng là gương mặt lạnh lùng, trông rất hung dữ đáng sợ.Ninh Ngọc từng khóc lóc, từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị cha gả về nhà họ Tần.Đêm tân hôn, người đàn ông đó đúng như cô tưởng tượng, người cứng đờ như khúc gỗ.Đêm đó, Ninh Ngọc từ một cô gái trở thành phụ nữ, đau đến mức tưởng như ch.ết đi sống lại, vậy mà Tần Húc Đông chỉ lạnh lùng ném lại một câu “Đừng khóc”, rồi hôm sau biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.Mẹ chồng bảo chồng cô đã trở về đơn vị. Ninh Ngọc cảm thấy tủi thân vô cùng.Ngôi nhà này với cô xa lạ đến vậy, người đàn ông đó lại bỏ mặc cô một mình, thậm chí chẳng có lấy một lời dặn dò.Những ngày sau đó ở nhà họ Tần, Ninh Ngọc không sống nổi một ngày vui vẻ.Mẹ chồng biết con trai mình có lỗi với cô, nên cũng đối xử với cô không tệ.Nhưng cô em chồng chẳng hiểu mãi cứ nhìn Ninh Ngọc bằng ánh mắt khó chịu, mặt cau mày có, Ninh Ngọc không hiểu mình đã làm gì sai.Hôm đó, cô đi giặt quần áo ở bờ sông, không đứng vững nên rơi xuống nước, đúng lúc lại bị chuột rút.Em chồng cô cùng một nam thanh niên trí thức đi ngang qua, thấy cô chới với dưới sông cũng không cứu, còn châm chọc nói cô giả vờ không biết bơi.May mà nam thanh niên đó cảm thấy không ổn, nhảy xuống cứu Ninh Ngọc.Buổi chiều hôm đó, Ninh Ngọc sốt cao, một mình nằm trong phòng, mơ màng chẳng còn chút sức lực nào.Cô cố hết sức gọi vài tiếng cầu cứu, nhưng không ai vào xem cả.Ninh Ngọc nghĩ, có lẽ mình cứ thế mà ch.ết đi, cũng chẳng ai biết.Khi tỉnh lại, Ninh Ngọc nghe tiếng bạn thân Tôn Lệ Lệ đang nói chuyện với mẹ chồng, hai người đang bàn chuyện đưa cô đi bệnh viện.Lúc được đưa lên xe, vì Ninh Ngọc không còn tin tưởng người nhà họ Tần nữa, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Tôn Lệ Lệ, nhất quyết đòi cô ấy đi cùng,.Thế là, Tôn Lệ Lệ thay mẹ chồng đưa cô đến bệnh viện.Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Ninh Ngọc sốt quá cao, có khả năng sẽ chuyển thành viêm phổi, lúc đó cô sợ đến mức hoảng loạn, sợ mình sẽ ch.ết thậtCô lập tức nhờ Tôn Lệ Lệ gửi điện báo cho Tần Húc Đông, bảo anh ấy gửi tiền chữa bệnh cho mình.Nhưng đến khi xuất viện, Ninh Ngọc vẫn không nhận được bất kỳ thư từ hay tin tức gì từ Tần Húc Đông cả, chứ đừng nói đến gặp mặt.Ngược lại, Tống Tri Huy, nam thanh niên trí thức đã cứu cô dưới sông lại hoàn toàn khác.Sau khi biết Ninh Ngọc bệnh nặng, anh ta xin nghỉ phép lên huyện thăm cô, trò chuyện, an ủi, còn vay tiền người khác để giúp cô trả viện phí.Ninh Ngọc dần dần sa vào sự dịu dàng quan tâm của Tống Tri Huy.Ra viện rồi, mẹ chồng có điều muốn nói lại thôi, em chồng thì ngày càng nhìn cô với ánh mắt căm ghét. Ở dưới mái nhà ấy, Ninh Ngọc cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.Vì thế, khi Tống Tri Huy nói muốn đưa cô đi, cô đã bất chấp tất cả mà bỏ trốn cùng hắn.Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người tiêu hết số tiền mang theo. Tống Tri Huy đành dẫn cô lén về nhà mình trong thành phố, nhưng bị người nhà mắng chửi thậm tệ.Ninh Ngọc vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt khinh bỉ của mẹ và em gái anh ta, như thể đang nhìn một vũng bùn nhơ.Sau đó, Tống Tri Huy bám được con gái của giám đốc xưởng, thuận lợi ở lại thành phố.Còn cô bị anh ta nhốt trong một căn phòng nhỏ, hàng xóm xung quanh đều là những người đàn bà ăn nói lẳng lơ, không ra gì.Từ mỗi tuần đến thăm hai lần, Tống Tri Huy dần thành mỗi hai tháng mới tới một lần, và lần cuối cùng, hắn xuất hiện cùng một người đàn ông lạ mặt, trông vô cùng đạo mạo.Ninh Ngọc cảm thấy bầu trời như sụp xuống, và rồi cô lại làm một việc liều lĩnh , cô dùng chai đập vào người đàn ông lạ đó sau đó bỏ trốn một lần nữa.2.Trong mười năm sau đó, Ninh Ngọc lang bạt từ thành phố này sang thành phố khác, sống như chuột trong cống rãnh, chui lủi khắp nơi.Ninh Ngọc từng lén tìm hiểu tin tức về mẹ và em trai, biết được vì chuyện của cô mà cả nhà không ngẩng đầu nổi ở trong làng.Mẹ cô bạc trắng đầu chỉ sau một đêm, còn em trai thì mãi không cưới được vợ. Sau khi chính sách mở cửa bắt đầu, cả nhà Ninh Ngọc đã chuyển khỏi làng.Từ đó trở đi, Ninh Ngọc hoàn toàn trở thành một hồn ma lang thang nơi thành phố.Cho đến khi cô lại gặp Tần Húc Đông.Anh mặc bộ quân phục, trên vai đeo ba ngôi sao vàng. Người phụ nữ đứng cạnh anh có mái tóc dài đen nhánh uốn xoăn bồng bềnh, mặc chiếc váy nhung đen ôm sát, chân đi đôi giày da sáng bóng không dính chút bụi nào.Người phụ nữ đó, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lại chính là người bạn thân Tôn Lệ Lệ năm xưa của cô.Hai người họ cùng nhau nhìn về phía cô bé đang vui đùa gần đó, mặt đầy ý cười.Ninh Ngọc nghe nói năm xưa sau khi cô bỏ trốn, mẹ Tần vì tức giận mà phát bệnh tim, chính Tôn Lệ Lệ là người đã kịp thời cứu bà.Hai người này đứng cạnh nhau, thật đúng là xứng đôi vừa lứa, chói mắt vô cùng.Ninh Ngọc từng nghĩ mình đã lãng phí nửa đời người, trái tim cũng sớm trở nên tê dại, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai người kia, tim cô lại đau nhói như bị ngàn mũi kim đ.â.m nhức nhối.Cô ngẩn ngơ nhìn họ, chợt người đàn ông vốn đang nhìn đứa bé bỗng quay đầu nhìn về phía cô.Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Húc Đông, Ninh Ngọc theo phản xạ muốn né tránh.Nhưng rồi cô chợt nhớ ra dáng vẻ hiện tại của mình, mới hơn ba mươi tuổi tóc đã điểm bạc, gương mặt già nua, nói cô ngoài năm mươi cũng chẳng ai nghi ngờ.Ai còn nhận ra cô từng là hoa khôi làng được người người theo đuổi ngày nào nữa?Dựa vào dáng vẻ tiều tụy ấy, Ninh Ngọc chắc rằng không ai nhận ra mình, bình tĩnh lẩn tránh ánh mắt của anh rồi đảo mắt nhìn quanh.Không ngờ, trong khoảnh khắc đó, Ninh Ngọc lại nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh về phía cô bé kia.Trong giây lát, đầu óc cô trống rỗng, lập tức lao tới.Ngay khoảnh khắc đẩy đứa trẻ ra, cô quay đầu nhìn người đàn ông kia một lần cuối.“Yên tâm đi, con gái anh không sao.”“Coi như đây là lần cuối cùng tôi bù đắp cho anh, Tần Húc Đông…”Ninh Ngọc mỉm cười khép mắt lại, một cơn đau dữ dội ập đến.Cô không biết rằng, sau khi bị xe tông văng đi, người đàn ông kia như phát điê.n lao đến ôm lấy cơ thể đầy m.á.u của cô.Còn cô bé được cứu đang sợ hãi đứng đơ người, chỉ biết gọi “cậu ơi”.Lần nữa mở mắt ra, Ninh Ngọc thấy một màu trắng xóa, hơi nghiêng đầu thì thấy tay mình đang truyền dịch, kim tiêm còn cắm nguyên.Cô được cứu rồi sao?Chưa kịp tỉnh táo hẳn, cánh cửa đã bị đẩy ra, Tôn Lệ Lệ bước vào, đồng tử của Ninh Ngọc lập tức co rút.“Ninh Ngọc, cậu tỉnh rồi à? Vậy cậu nghỉ ngơi nhé, có việc thì bấm chuông gọi y tá. Tớ đi điện báo cho Tần Húc Đông đây. Cậu yên tâm, anh ấy chắc chắn sẽ gửi tiền về nhanh thôi, biết đâu lo quá còn xin nghỉ phép về ngay ấy chứ.” vừa nói, Tôn Lệ Lệ vừa nháy mắt với cô.Nghe xong câu đó, Ninh Ngọc mới nhận ra, Tôn Lệ Lệ đã không còn dáng vẻ quý phái, tao nhã như vừa rồi.Tôn Lệ Lệ tết hai b.í.m tóc, mặc bộ quần áo quê mùa, gương mặt cũng trẻ ra cả chục tuổi.Vậy là… Ninh Ngọc đã quay lại? Trở về trước khi bỏ trốn với Tống Tri Huy sao?!Tôn Lệ Lệ thấy cô ngẩn người lại tưởng cô vừa tỉnh nên phản ứng chậm.Không đợi Ninh Ngọc trả lời, cô ta vẫy tay rồi đi ra ngoài.Tiếng cửa đóng lại kéo Ninh Ngọc trở về thực tại, cô cúi đầu nhìn đôi tay mình.Dù vừa truyền nước nên có hơi tái nhợt, nhưng hoàn toàn không còn thô ráp, chai sạn như mười mấy năm sau.Ninh Ngọc lại lần nữa xác nhận, đúng vậy, cô thật sự đã quay về, trở lại thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra.
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 2


3.Nghĩ lại những lời Tôn Lệ Lệ vừa nói, Ninh Ngọc lập tức ấn chuông gọi y tá tới.“Đồng chí, có chuyện gì cần giúp sao?” Y tá bước vào hỏi.Ninh Ngọc đáp: “Chị y tá ơi, chị vừa nãy có thấy bạn em ra ngoài không? Có thể giúp em gọi cô ấy quay lại được không?”Y tá lắc đầu: “Không thấy, xin lỗi em nhé.”Ninh Ngọc nhìn bình truyền dịch, thấy sắp cạn rồi, bèn nói tiếp: “Vậy chị giúp em rút kim truyền được không? Em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”Thấy cô vội vàng, y tá liền giúp cô rút kim rồi dặn dò: “Em đi cẩn thận nhé, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn đâu.”Ninh Ngọc gật đầu cảm ơn: “Chị yên tâm, em sẽ quay lại mà.”Nói xong, cô liền bước xuống giường bệnh.Kiếp trước, Tần Húc Đông không hề hồi âm, còn Tống Tri Huy lại có đưa tiền đến cho Ninh Ngọc, nhưng cuối cùng số tiền đó cũng không đến tay cô.Bởi vì Ninh Ngọc chỉ nằm viện vài hôm là khỏe, bệnh không nặng lắm.Cho nên lần này Ninh Ngọc muốn ngăn Tôn Lệ Lệ gửi điện báo, vì một bức điện báo lúc này rất đắt, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Huống hồ, Tần Húc Đông có nhận được điện báo cũng sẽ không quan tâm đến cô.Nghĩ tới đây, tim Ninh Ngọc lại quặn đau, nhưng cô nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, vì còn chuyện khác quan trọng hơn phải làm.Vì chưa khỏe hẳn, Ninh Ngọc không dám đi quá nhanh, nhưng để đuổi kịp Tôn Lệ Lệ, cô cố tình đi theo hành lang khác thường ít người qua lại, từ đó đi xuống sẽ gần bưu điện hơn.Đi đến cuối hành lang, chuẩn bị rẽ xuống cầu thang thì nghe thấy một giọng đàn ông vang lên: “Cô chắc chắn cách này có hiệu quả không?”Ninh Ngọc khựng lại, lập tức dừng bước.Dù đã mười năm trôi qua, Ninh Ngọc vẫn ngay lập tức nhận ra giọng nói khiến người ta nghiến răng nghiến lợi ấy.Còn chưa kịp hành động gì, lại nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên:“Yên tâm đi, anh cứ làm theo là được. Ninh Ngọc vốn dĩ đã không thích Tần Húc Đông, giờ lại đang bệnh, bên cạnh chẳng có ai, đúng là lúc yếu đuối nhất. Anh chỉ cần quan tâm cô ta một chút, dịu dàng một chút, chẳng mấy chốc người ta sẽ thích anh thôi.”Giọng nói đầy chắc chắn, thậm chí còn mang theo vài phần dụ dỗ.Người đàn ông quả nhiên d.a.o động, nhưng vẫn do dự hỏi:“Nhưng cô chẳng phải nói sẽ gửi điện báo cho Tần Húc Đông sao? Nhỡ anh ta từ đơn vị trở về thì sao?”Người phụ nữ cười nhẹ:“Ai nói tôi thực sự đi gửi điện báo? Anh không nói, tôi không nói, thì ai biết được điện báo không gửi đi? Đến lúc đó, Ninh Ngọc thấy Tần Húc Đông chẳng quan tâm gì đến cô ta, nhất định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, vậy chẳng phải cơ hội của anh càng lớn hay sao?”“Dân làng đều khen cô giỏi giang rộng lượng, không ngờ vì một người đàn ông mà có thể đối xử với bạn thân mình tàn nhẫn đến mức này.” Hắn ta có chút e ngại với người phụ nữ trước mặt, dù hiện tại hợp tác với nhau, nhưng khi thấy cô ta tâm cơ sâu như vậy vẫn không tránh khỏi bất an.“Hừ, cô ta mà xứng làm bạn tôi sao? Làng bao nhiêu đàn ông để cô ta chọn, cô ta lại cứ phải cưới người tôi thích. Tôi thích Tần Húc Đông bao nhiêu năm, chẳng lẽ cô ta không hề hay biết?” Người phụ nữ rõ ràng hận Ninh Ngọc thấu xương, giọng cũng vô thức cao lên.Có vẻ nhận ra cảm xúc bản thân đang quá lộ liễu, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, thấp giọng nói:“Tôi đi xuống bưu điện làm bộ làm dáng một chút, rồi tìm cớ quay về làng. Anh cứ ở lại đây chăm sóc Ninh Ngọc. Tôi hiểu Ninh Ngọc, cô ta thích kiểu đàn ông như anh, nhìn văn nhã, miệng lại toàn lời ngon tiếng ngọt.”Người đàn ông thầm khinh trong bụng, hắn cũng chẳng ưa loại phụ nữ trước mặt một đằng, sau lưng một kiểu thế này. Hắn nghĩ bụng, đợi khi chiếm được Ninh Ngọc rồi, sẽ cắt đứt mọi liên hệ với ả ta.“Được rồi, Ninh Ngọc vừa tỉnh, đang ở một mình trong phòng bệnh, anh mau lên đi.”Nghe xong câu đó, tim Ninh Ngọc chợt thắt lại, sợ hắn ta quay lên bắt gặp mình.Đang định quay lại thì lại chợt nghe thấy người phụ nữ nói thêm:“Khoan đã, anh đi với tôi xuống trước đã, mua ít đồ rồi hãy đến gặp Ninh Ngọc, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”Nói xong, vang lên tiếng bước chân hai người cùng rời đi.Tôn Lệ Lệ! Tống Tri Huy!Thì ra là vậy! Hóa ra là như vậy!Ninh Ngọc thực sự rất hối hận.Một kẻ là tên đàn ông mà cô từng vứt bỏ tất cả để đi theo, một kẻ lại là chị em tốt mà cô đến tận lúc c.hết vẫn coi là bạn thân, vậy mà hai người này lại cùng nhau giăng ra một cái bẫy lớn như vậy để lừa cô vào tròng.Ninh Ngọc không phủ nhận bi kịch kiếp trước phần lớn là do bản thân mắt mù không biết nhìn người, tính tình ích kỷ, nhưng hai kẻ này mới thực sự là đầu sỏ gây ra tất cả.Ninh Ngọc thề, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ!Ninh Ngọc nhắm mắt lại, một lúc sau mở ra, ánh mắt trở nên trong trẻo kiên định, sau đó lặng lẽ quay trở lại phòng bệnh.Muốn diễn trò à?Được thôi, cô sẵn sàng chơi tới cùng!Để xem sau khi bị Ninh Ngọc nhìn thấu toàn bộ âm mưu, hai kẻ đó còn có thể nói ra những lời dối trá nào, làm ra chuyện vô sỉ tới mức nào nữa đây.4.Chưa bao lâu sau khi Ninh Ngọc quay lại phòng bệnh, Tống Tri Huy đã xuất hiện.Hắn ta xách theo vài quả táo, quần áo sạch sẽ tươm tất, mỉm cười dịu dàng.“Ninh Ngọc.”Giọng nói ôn hòa, trong trẻo của Tống Tri Huy cũng giống hệt vẻ ngoài mà hắn ta cố tình dựng lên vậy. Ninh Ngọc đã lâu rồi không thấy bộ dạng Tống Tri Huy thế này.Kiếp trước, khi mới đưa nhau đi trốn, Tống Tri Huy còn quan tâm cô, nhưng chẳng bao lâu sau liền dần lộ ra bản chất thật.Sau này, khi hắn ta giấu Ninh Ngọc trong căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng mới đến, mà đến cũng chỉ để làm chuyện ấy, chẳng buồn quan tâm chăm sóc gì cô nữa.“Ninh Ngọc, em không nhớ anh nữa à? Anh là Tống Tri Huy, trí thức trẻ ở thôn Hồng Nhật. Sáng nay anh cứu em xong phải đi làm, nhưng suốt buổi chiều không yên tâm, vừa hỏi thăm đã biết em bị sốt được đưa vào bệnh viện. Em ổn chứ?”Tống Tri Huy tưởng Ninh Ngọc thất thần vì không nhớ ra hắn, nên liền tự giới thiệu một hồi, còn cố nhấn mạnh chuyện sáng nay hắn đã cứu cô.Ninh Ngọc chỉ thấy buồn cười, sau khi biết được bộ mặt thật của Tống Tri Huy, nghe lại mấy lời này mới thấy vụng về lố bịch.Dù trong lòng cực kỳ chán ghét tên đàn ông này, nhưng Ninh Ngọc vẫn cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo để ứng phó.“Thì ra là anh Tống đã cứu em, lúc sáng em hoảng loạn quá, chỉ biết có người cứu mà không kịp nhìn rõ mặt, thật ngại quá. Cảm ơn anh đã cứu em, chiều còn đến thăm.”Tống Tri Huy mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi mà, ai thấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, không có gì to tát cả.”“Đây là ít táo anh mua cho em, em bị bệnh nên phải bồi bổ. Giờ em có muốn ăn không? Anh rửa cho em một quả nhé?” vừa nói, hắn ta vừa giơ túi táo lên, tỏ vẻ quan tâm.Ninh Ngọc vội xua tay: “Thôi không cần đâu anh Tống, anh làm việc vất vả mới kiếm được ít điểm công, táo anh nên giữ lại mà ăn.”Câu này làm Tống Tri Huy nghẹn lời, không nghĩ cô ấy lại nói vậy.Hắn ta làm ruộng không giỏi bằng người trong làng, bản thân vốn quen cầm bút, ít khi cầm đến cây cuốc, làm một ngày công điểm còn chẳng bằng phụ nữ tháo vát trong thôn.Tống Tri Huy không rõ Ninh Ngọc nói vậy là thật lòng quan tâm hay có ý chê bai mình.Nhưng thấy nét mặt cô tự nhiên, không giống cố ý, nên hắn lại nghĩ cô ấy đang lo lắng cho mình. Tống Tri Huy liền ho nhẹ rồi nói: “Chút tiền này anh vẫn có, em cứ ăn đi.”Ninh Ngọc nhìn túi táo có ba bốn quả, dịu giọng nói: “Vậy em cảm ơn anh, anh cứ để trên bàn là được, giờ em đang truyền nước, chưa tiện ăn.”Tống Tri Huy đặt túi táo xuống, đang định ngồi vào ghế cạnh giường thì Tôn Lệ Lệ quay lại.“Ninh Ngọc, điện báo gửi rồi, cậu yên tâm đi, Tần Húc Đông nhất định sẽ sớm gửi tiền cho cậu.”Nhìn bộ dạng đầy quan tâm của Tôn Lệ Lệ, trong lòng Ninh Ngọc cảm thấy tức nghẹn.Cô thực sự rất muốn vạch trần bộ mặt giả dối của hai người kia, nhưng lại chẳng có bằng chứng.Tình hình hiện tại, Tống Tri Huy là người từ dưới sông cứu cô lên, Tôn Lệ Lệ lại đưa cô vào viện chăm sóc. Cả hai lại là những người giỏi đóng kịch, bình thường trong làng cũng có tiếng tốt.Nếu Ninh Ngọc mà nói với người khác hai người kia cấu kết lừa mình, e rằng mọi người sẽ nghĩ cô lòng dạ đen tối, quay lại cắn ngược “ân nhân” cứu mạng.Bây giờ Ninh Ngọc vẫn chưa thể trở mặt với hai người đó được.
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 3


5.Tôn Lệ Lệ vừa bước vào liền thông báo tin tức cho Ninh Ngọc, sau đó mới chợt nhận ra Tống Tri Huy cũng đang có mặt, liền giả vờ không thân quen, lên tiếng chào hỏi:“Đây là trí thức trẻ Tống của làng chúng ta đúng không? Anh đến đây thăm Ninh Ngọc à?”Tống Tri Huy làm như không để ý đến Tôn Lệ Lệ cố tình nhấn mạnh chữ “đặc biệt”, liếc nhìn Ninh Ngọc một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu.Tôn Lệ Lệ như phát hiện ra điều gì đó thú vị, kinh ngạc cảm thán:“Ninh Ngọc, cậu thật lợi hại, lấy chồng rồi mà vẫn được người ta yêu thích như vậy, quả không hổ danh là hoa khôi của làng Hồng Nhật tụi mình!”Ninh Ngọc nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, diễn còn giống thật hơn cả trong kịch, đang định xem trò vui thì bất ngờ bị Tôn Lệ Lệ đào một cái hố.Ninh Ngọc cười khẩy, đáp:“Lệ Lệ, cậu cũng là con gái lớn rồi, sắp phải bàn chuyện cưới gả, sao vẫn ăn nói không suy nghĩ vậy? Trí thức trẻ Tống đây là người có lòng trượng nghĩa, tâm địa lương thiện, cậu đừng làm tổn hại danh tiếng người ta. Nếu không, các cô gái khác hiểu lầm, thì cậu chỉ còn cách… lấy chính mình đền vào thôi đó.”Tôn Lệ Lệ lần đầu tiên bị người ta nói đầu óc không lanh lợi, tim nhói lên, một lúc lâu cũng không nói được gì.Bên cạnh, Tống Tri Huy cũng vậy, rõ ràng là được Ninh Ngọc khen, nhưng không hiểu sao lại thấy kỳ kỳ.Ninh Ngọc mỉm cười liếc nhìn hai người, sau đó quay sang nói với Tống Tri Huy:“Trí thức trẻ Tống, phiền anh giúp tôi rửa hai quả táo nhé?”Tống Tri Huy vốn đang cảm thấy tình hình có chút ngượng ngùng, không biết nên thể hiện gì, nghe thấy Ninh Ngọc nhờ vả liền vui vẻ đồng ý, xách túi táo đi ra ngoài.Ninh Ngọc nhìn Tôn Lệ Lệ đang định mở miệng, liền ấn chuông gọi y tá, nhờ treo bình truyền dịch mới lên.Y tá chưa kịp ra ngoài, Tống Tri Huy đã rửa sạch hai quả táo quay lại.Trước khi hắn ta kịp đưa táo ra, Ninh Ngọc liền nói:“Trí thức trẻ Tống, tôi giờ còn chưa ăn được, anh và Lệ Lệ ăn đi. Hai người từ làng lên đây không ít đường, Lệ Lệ vừa nãy còn ra ngoài giúp tôi gửi điện báo, chắc khát rồi.”Tống Tri Huy ngẩn ra, thấy Ninh Ngọc vẫn đang nhìn mình, đành phải đưa một quả táo cho Tôn Lệ Lệ.Tôn Lệ Lệ cứ tưởng Ninh Ngọc vì áy náy chuyện vừa nãy nên mới để Tống Tri Huy rửa táo cho mình ăn, cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhận lấy rồi ăn luôn.Tôn Lệ Lệ quả thật đang khát.Ở nhà, mỗi khi có đồ gì ngon đều dành hết cho hai đứa em trai, bản thân chưa mấy khi được ăn táo thế này.Tôn Lệ Lệ tập trung ăn táo, Tống Tri Huy không hiểu tình hình hiện tại ra sao, len lén liếc nhìn Tôn Lệ Lệ, thấy cô ta không có ý định rời đi như kế hoạch, đành phải chủ động mở lời:“Tôn đồng chí, hôm nay cô vất vả chăm sóc Ninh Ngọc rồi, hay là về nghỉ một chút đi? Tôi ở lại chăm sóc cô ấy cũng được, tôi là đàn ông, về muộn chút cũng không sao.”Nghe nhắc đến chuyện chính, Tôn Lệ Lệ vội vàng ăn nốt quả táo, gật đầu:“Được thôi, tôi chiều nay còn chưa xin nghỉ. Vậy làm phiền trí thức trẻ Tống ở lại chăm sóc Ninh Ngọc nhé.”Nói xong, Tôn Lệ Lệ quay sang Ninh Ngọc:“Ninh Ngọc, vậy tớ về trước nhé, mai lại đến thăm cậu.”Cô ta vừa định quay đi thì bị Ninh Ngọc gọi lại.“Khoan đã, Lệ Lệ, để trí thức trẻ Tống đưa cậu về đi. Trời cũng không còn sớm, cậu là con gái lớn rồi, đi một mình tớ không yên tâm. Giờ tớ cũng đã khỏe hơn, không cần ai trông, mà còn có bác sĩ, y tá ở đây mà.”Không đợi Tôn Lệ Lệ từ chối, Ninh Ngọc lại nói tiếp:“Trí thức trẻ Tống, Lệ Lệ giao cho anh đó. Anh vốn là người nhiệt tình giúp đỡ, nhất định sẽ đưa Lệ Lệ về nhà an toàn, đúng không?”Người ta đã nói thế rồi, Tống Tri Huy chỉ có thể nén tức gật đầu.Hắn ta vừa tan làm liền vội mượn xe đạp chạy tới, kết quả chẳng nói được mấy câu với Ninh Ngọc đã bị đẩy đi đưa Tôn Lệ Lệ về, thật sự quá thiệt!Sau khi tiễn hai người ra về, nụ cười trên mặt Ninh Ngọc lập tức tắt hẳn.Cô đã đi bước đầu tiên để phá vỡ cục diện kiếp trước. Tiếp theo, hai người kia sẽ phản ứng ra sao Ninh Ngọc không rõ, có thể sẽ khác hẳn kiếp trước, nhưng cô đã biết rõ bộ mặt thật của bọn họ. Chỉ cần giữ vững lòng mình, không bị mê hoặc, cô chắc chắn sẽ không rơi vào vực sâu thêm lần nữa!Buổi tối, sau khi truyền xong, Ninh Ngọc nhờ y tá đến căng tin lấy giúp một bát cháo.Uống xong cháo, đầu vẫn còn hơi choáng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh dậy không bao lâu, Tống Tri Huy lại xuất hiện trong phòng bệnh.“Ninh Ngọc, hôm nay em thấy sao rồi?”Ninh Ngọc giả vờ không nhìn thấy vẻ quan tâm trên mặt hắn ta, đáp:“Tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi sốt. Trí thức trẻ Tống, sao anh lại đến? Hôm nay không phải đi làm à?”Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Tống Tri Huy vô cùng đặc sắc, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng móc ra một cuộn tiền từ túi áo:“Em không có người nhà ở bên, anh sợ em vội vàng tới đây không mang đủ tiền, nên đi vay ít đưa cho em.”Ninh Ngọc cười lạnh trong lòng, cảnh này, đúng là kiếp trước cũng xảy ra.Lúc đó cô được người ta vội vàng đưa vào bệnh viện, trên người chẳng mang theo gì. Vì đang giận cha mẹ ép gả cho nhà họ Tần nên cũng không dám xin tiền nhà mẹ đẻ, còn nhà chồng thì khỏi hy vọng, hôm qua Ninh Ngọc sốt gọi khản cả tiếng mà chẳng ai thèm ngó, Tần Húc Đông lại bặt vô âm tín.Thế nên kiếp trước, khi Tống Tri Huy cầm tiền đến, Ninh Ngọc lập tức cảm động.Người bệnh vốn yếu đuối, trong lúc cô đơn tuyệt vọng, người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ cô lại chính là hắn ta, từ đó Tống Tri Huy đã trở thành “vị cứu tinh” trong lòng Ninh Ngọc.Nhưng thể chất Ninh Ngọc rất tốt, cảm cúm không phát triển thành viêm phổi, nên chẳng mấy chốc đã xuất viện. Số tiền Tống Tri Huy đưa vẫn chưa dùng hết, sau này cũng được tiêu nốt trong lúc hai người bỏ trốn.Nghĩ đến đây, Ninh Ngọc nuốt lời định từ chối xuống, giả vờ cảm động mà nhận lấy số tiền.“Trí thức trẻ Tống, cảm ơn anh nhiều lắm. Vậy tôi xin nhận. Anh mau về đi, đừng vì tôi mà trễ giờ làm.”Tống Tri Huy sững sờ, chuyện này không giống kế hoạch chút nào!Lẽ ra tiếp theo, chẳng phải Ninh Ngọc sẽ chủ động xin hắn ta ở lại chăm sóc sao? Rồi chỉ cần thể hiện chút tình cảm, là có thể chinh phục trái tim cô ấy rồi mà?Tống Tri Huy đang định mở miệng vớt vát bỗng y tá bước vào đưa thuốc cho Ninh Ngọc.Ninh Ngọc nhân cơ hội tiễn khách:“Trí thức trẻ Tống, anh về đi. À đúng rồi, giúp tôi cảm ơn những đồng chí đã sẵn lòng cho tôi vay tiền chữa bệnh nhé.”“Không phải…” Tống Tri Huy định giải thích số tiền này không phải dân làng cho vay mà là công của hắn ta, nhưng nghĩ lại thực ra tiền này là mẹ chồng của Ninh Ngọc nhờ Tôn Lệ Lệ đem đến, hắn ta đành ngậm miệng.Y tá đứng ngay bên cạnh, Tống Tri Huy có muốn nói thêm cũng không dám, đành bực bội quay về.Trong lòng hắn ta bắt đầu lo lắng, mọi chuyện không hề diễn ra như bọn họ tính. Ninh Ngọc chẳng hề rung động chút nào.Nếu trước khi Ninh Ngọc xuất viện mà hắn không thể khiến cô ấy xiêu lòng, thì những lời dối trá do hắn và Tôn Lệ Lệ bịa ra sẽ bị bóc trần từng chút.Nghĩ đến đó, Tống Tri Huy lập tức quay về làng Hồng Nhật tìm Tôn Lệ Lệ bàn cách ứng phó, hoàn toàn không chú ý đến người đang vẫy tay với mình.Ngày hôm đó, Tôn Lệ Lệ không đến bệnh viện, người nhà chồng với nhà mẹ đẻ của Ninh Ngọc cũng không ai xuất hiện.Dù biết trước họ sẽ không đến, nhưng khi xung quanh thật sự vắng vẻ không một bóng người, cô vẫn có chút chạnh lòng.Buổi chiều, bác sĩ đến khám, nhìn qua tình hình của Ninh Ngọc rồi nói:“Đồng chí Ninh, cơn sốt đã lui, may mà đến viện kịp thời nên không thành viêm phổi. Tuy nhiên, tốt nhất cô nên ở lại theo dõi thêm một ngày.”“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”Ninh Ngọc không vội xuất viện, cô báo với y tá một tiếng rồi rời bệnh viện một lúc, sau đó quay lại.Ninh Ngọc khẽ bóp túi áo, cảm nhận được vật bên trong, trên mặt liền nở một nụ cười.Ngày mai, cô có thể về nhà rồi.
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 4


7.Sáng sớm hôm sau, sau khi bác sĩ tái khám, Ninh Ngọc cầm thuốc bệnh viện cấp rồi đón một chiếc xe bò tiện đường quay trở lại làng Hồng Nhật.Tới đầu làng, Ninh Ngọc vừa trả người đánh xe một hào, đang định về nhà lại thấy Tống Tri Huy vội vàng chạy về phía cô.“Ninh Ngọc, sao em lại về rồi?”“Bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt, chỉ cần về nhà uống thuốc vài ngày là khỏi. Sao vậy? Trông anh có vẻ lo lắng?” Ninh Ngọc cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ngơ ngác.Tống Tri Huy lập tức cười cười: “Không có gì, chỉ là sợ em bệnh chưa khỏi đã về. Bác sĩ đã nói không sao thì anh yên tâm rồi.”“Trí thức trẻ Tống, anh thật tốt bụng, quan tâm người dân làng Hồng Nhật như vậy. Tôi nhất định sẽ báo cáo với đội trưởng, nói anh là một trí thức trẻ có tinh thần giác ngộ cao. Mọi người phải học tập anh mới đúng.”Giờ này đầu làng thường có người qua lại, Ninh Ngọc cố tình lớn tiếng khen Tống Tri Huy vài câu, không đợi hắn phản ứng đã vẫy tay chào tạm biệt:“Được rồi, tôi không làm lỡ việc anh nữa. Tôi về nhà trước đây, xa nhà mấy ngày rồi, chắc người nhà cũng đang lo lắng.”Tống Tri Huy nhìn bóng dáng cô rời đi, sững sờ một lát rồi vội vàng quay đầu chạy đi tìm Tôn Lệ Lệ.Hắn ta vốn định hôm sau mới đến bệnh viện để thể hiện sự quan tâm, không ngờ Ninh Ngọc lại về sớm thế này, xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.Khi Ninh Ngọc về đến Tần gia, trong nhà chỉ có em chồng Tần Nguyệt. Ba mẹ chồng đã ra đồng làm việc từ sớm.Tần Nguyệt từ lúc Ninh Ngọc gả vào nhà này đã không ưa gì cô, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.Giờ thấy cô quay về, liền giễu cợt:“Ồ, mỹ nhân ốm yếu cuối cùng cũng chịu về rồi. Mới ngâm mình dưới sông một chút đã làm lớn chuyện đến nỗi phải nhập viện, còn khiến bao người phải xin nghỉ để chăm cô.”Tần Nguyệt xưa nay thân với Tôn Lệ Lệ. Trước đây Ninh Ngọc không biết Tôn Lệ Lệ thích Tần Húc Đông thì thôi, giờ nếu vẫn không nhận ra Tần Nguyệt đang bênh vực thay Lệ Lệ thì đúng là uổng sống một kiếp rồi.Nhưng câu nói của Tần Nguyệt, phải chăng còn có hàm ý khác?Cô ở bệnh viện ba ngày, ngoài Tôn Lệ Lệ thì chỉ có Tống Tri Huy đến thăm cô. Vậy “bao nhiêu người” mà Tần Nguyệt nói đến là chỉ ai? Tôn Lệ Lệ? Hay là Tống Tri Huy?Chuyện cô bị rơi xuống nước, trong ký ức của Ninh Ngọc đã là chuyện từ hơn mười năm trước.Người cứu cô là Tống Tri Huy, còn Tần Nguyệt bên cạnh dường như có châm chọc cô vài câu.Vậy lúc đó, phải chăng Tần Nguyệt đang ở cùng Tống Tri Huy?Nhận ra điều này, khi nhìn lại Tần Nguyệt, cô liền thấy ngoài vẻ khinh thường trên mặt, còn có một tia ghen tị.Không ngờ mới vừa về tới nhà mà Ninh Ngọc đã phát hiện được nhiều chuyện kiếp trước đến ch.ết cô cũng không biết. Đúng là kiếp trước cô quá ngu ngốc, nên mới bị lừa thê thảm đến thế.Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, còn Tần Nguyệt lại thấy Ninh Ngọc im lặng nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao lại cảm thấy như bị nhìn thấu, khí thế lập tức yếu đi vài phần, cáu kỉnh trừng mắt nói:“Sao hả? Tôi nói sai à?”Ninh Ngọc không giận mà còn cười, thản nhiên đáp:“Đúng thế, ai bảo lúc tôi bệnh thì chồng không có bên cạnh, em chồng lại ghét bỏ, đành phải nhờ người khác chăm sóc thôi. May mà có Lệ Lệ giúp đỡ, cô ấy thật tốt bụng, chẳng trách trí thức trẻ Tống xót xa cho cô ấy, không đành lòng để cô ấy vất vả nên phải tự mình chạy qua chạy lại nhiều lần.”Tần Nguyệt nghe xong, mắt trợn tròn:“Cái gì cơ? Trí thức trẻ Tống thích Lệ Lệ á? Không thể nào!”8.Ninh Ngọc như thể không nhận ra sự thất thố của Tần Nguyệt, điềm tĩnh nói:“Là trí thức trẻ Tống nói ra đấy. Anh ấy lo lắng Tôn Lệ Lệ về buổi tối không an toàn, nên sau khi tan làm đã vội chạy đến trông chừng tôi thay cô ấy. Nhưng thấy anh ấy quan tâm đến Lệ Lệ như vậy, tôi bèn bảo hai người họ cùng về. Tối hôm đó, chắc là trí thức trẻ Tống đã lấy xe đạp chở Lệ Lệ về . Anh ấy còn nói sẽ đưa Lệ Lệ đến tận cửa nhà mà.”Ninh Ngọc càng nói, Tần Nguyệt càng d.a.o động.Tối hôm trước, mẹ chồng bảo Tần Nguyệt mang tiền đến cho Tôn Lệ Lệ để ngày hôm sau đưa cho Ninh Ngọc.Lúc đến nhà họ Tôn, Tôn Lệ Lệ vẫn chưa về, Tần Nguyệt phải đợi một lúc ở sân. Khi Tôn Lệ Lệ về đến, cô quả thực có nghe thấy tiếng xe đạp rời đi.Khi đó Tần Nguyệt không nghĩ gì nhiều, hơn nữa Tôn Lệ Lệ còn tỏ vẻ lo lắng nói rằng cô ta nghi ngờ trí thức trẻ Tống thích Ninh Ngọc. Chính Tôn Lệ Lệ là người nói cho Tần Nguyệt biết việc Tống Tri Huy đến bệnh viện thăm Ninh Ngọc, cũng là người biết rõ cô ta thích Tống Tri Huy.Giờ đây Tần Nguyệt hoàn toàn rối loạn, rốt cuộc Tống Tri Huy thích ai, là Ninh Ngọc hay là Tôn Lệ Lệ?Nếu những lời của Ninh Ngọc là thật, chẳng phải Tôn Lệ Lệ đang lừa cô ta sao?Nhưng… chẳng phải Tôn Lệ Lệ thích anh trai mình sao? Vậy vì sao lại phải lừa cô chứ?Ninh Ngọc nhìn bộ dạng mơ hồ hoang mang của em chồng, không buồn quan tâm nữa, quay người trở về phòng.Dù Tần Nguyệt có thể cũng chỉ bị Tôn Lệ Lệ tác động nên mới không ưa cô, nhưng cô chẳng việc gì phải chịu đựng mấy chuyện như thế.Kiếp trước Ninh Ngọc làm nhiều điều sai trái, phụ lòng Tần Húc Đông, có lỗi với cha mẹ chồng từng rất tốt với cô. Chỉ riêng Tần Nguyệt, là người cô chưa từng mắc nợ.Trong khi Tần Nguyệt vẫn còn đang do dự, trong làng đã bắt đầu rộ lên những tin đồn.“Này, bà nghe gì chưa? Có một cậu trí thức ở trạm, biết chữ, thích con bé nhà họ Ninh đấy.”“Nhà họ Ninh? Không phải con bé đó đã gả vào Tần gia rồi sao? Tôi còn nhớ đám cưới rình rang lắm cơ mà, nghe đâu cậu Tần đi lính, tích góp được nhiều tiền lắm ấy.”“Đúng thế, nên mới có chuyện để nói đó. Cưới xong ngày hôm sau cậu Tần quay lại đơn vị rồi, để con bé Ninh xinh như hoa ở nhà một mình, dễ khiến người ta dòm ngó lắm.”Bà Hồng thân thiết với mẹ Tần, nghe được cuộc nói chuyện, không nhịn được lên tiếng:“Cái gì mà một mình? Nhà họ Tần còn cha mẹ chồng, còn em chồng nữa mà. Mấy người ăn nói bậy bạ, không biết giữ miệng, không việc gì làm à!”Người kia không phục, nói lớn:“Tôi nói sai chỗ nào? Con bé Ninh bị sốt phải nhập viện, trí thức trẻ Tống hôm kia vừa tan làm là chạy lên trấn thăm nó. Hôm qua thì xin nghỉ hẳn. Sáng nay còn có ông Lưu Hai tận mắt thấy hai người họ nói chuyện ở đầu làng nữa kìa.”Bà Hồng nghe vậy cũng hơi hoảng, nhưng vẫn cố cứng miệng:“Người ta tốt bụng thăm người bệnh thôi, đến miệng bà lại biến thành chuyện yêu đương vụng trộm!”Người kia cười khẩy:“Cả nhà họ đều đang làm đồng áng, chỉ có mỗi một gã trí thức trẻ lại lảng vảng ở bệnh viện. Bảo không có gì, bà tin nổi không?”Bà Hồng bắt đầu mất kiểm soát, cãi lại:“Thì coi như vậy, thì cũng chỉ là trí thức trẻ Tống thích con bé Ninh, chứ đâu phải gì to tát.”“Thế thì tôi có nói sai đâu! Tôi đã bảo là cậu ta thích con bé Ninh mà. Nhưng con bé Ninh ấy, đã gả làm dâu nhà họ Tần rồi, mà vẫn cứ ong bướm như thế, chẳng ra thể thống gì cả!”Người kia thấy mình thắng thế, đắc ý gật gù, không quên chê bai Ninh Ngọc thêm một trận.Bà Hồng cãi không lại, tức giận quay đi, chạy đến nhà kho tìm mẹ Tần, kể lại mọi chuyện.Mẹ Tần nghe xong chuyện con dâu cùng một trí thức trẻ bị đồn thổi lung tung, mặt tái bệch vì giận, đến tim cũng thấy khó chịu.Bà Hồng nhìn sắc mặt mẹ Tần, dè dặt hỏi:“Chị nói xem… chuyện đó có phải thật không?”“Bọn họ bảo con bé Ninh về rồi đúng không? Tôi phải về hỏi cho ra lẽ. Dù Húc Đông cưới xong phải về đơn vị liền, là hơi thiệt thòi cho nó, nhưng Húc Đông vì nước vì dân mà! Nếu nó không hiểu chuyện, mà làm ra chuyện gì có lỗi với Húc Đông, nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận một đứa con dâu như thế!”
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 5


9.Mẹ Tần vừa dứt lời, còn chưa kịp xin phép đội trưởng đã vội chạy về nhà. Bà Hồng vội giữ bà lại:“Khoan đã, đừng vội thế. Chị sức khỏe yếu, dễ bị sốc. Huống hồ… giờ chỉ là lời đồn, lỡ đâu là chuyện bịa thì chị làm to chuyện lên, chẳng phải tự chuốc phiền toái sao?”Nghe lời khuyên, mẹ Tần dần bình tĩnh lại.Đúng vậy, nếu giờ bà nghi ngờ con dâu bằng thái độ như thế, nhỡ đâu chuyện không có thật, chẳng phải sẽ khiến con dâu tổn thương sao?Trước giờ gả vào nhà họ Tần đã thiệt thòi con bé, nếu lại làm con bé buồn mà bỏ về nhà mẹ đẻ, thì biết ăn nói sao với con trai đây?Nghĩ thông rồi, bà nhìn bà Hồng rồi nói:“Cảm ơn bà nhắc nhở. Tôi biết rồi, để tôi dò hỏi rõ ràng rồi mới quyết định.”Bà Hồng thấy bà Tần đã hiểu chuyện, mới yên tâm quay lại làm việc.Buổi trưa tan làm, cha mẹ Tần cùng nhau về nhà ăn cơm, trên đường đi mẹ Tần kể cho chồng nghe chuyện đồn đại trong làng.Sắc mặt ông Tần cũng rất khó coi. Hai vợ chồng mang đầy tâm sự quay trở về nhà.Vừa đến cổng, đã thấy cha Ninh Ngọc tức giận chạy tới, mẹ Ninh Ngọc vẻ mặt lo lắng theo sau.Mẹ Tần thầm đoán chắc thông gia cũng vừa nghe tin đồn. Nhìn vẻ mặt giận dữ của ông thông gia, chẳng lẽ con dâu thực sự làm chuyện có lỗi?Càng nghĩ, sắc mặt bà càng tệ hơn.Lúc này, Ninh Ngọc đang dọn cơm ra bàn, chờ mọi người về ăn.Vừa nãy từ phòng bước ra, cô tìm khắp sân vẫn không thấy Tần Nguyệt đâu, chẳng rõ em chồng chạy đi đâu mất, sắp đến giờ cơm vẫn chưa thấy mặt.Trước khi cô ngã bệnh, việc nấu ăn là do cô và Tần Nguyệt thay phiên, trưa Tần Nguyệt nấu, tối đến lượt cô.Giờ Tần Nguyệt không có ở nhà, cô đành nấu luôn, chẳng thể để cha mẹ chồng về mà không có cơm ăn.Kể từ khi cô gả vào, cha mẹ Tần vẫn thấy có lỗi với cô, lại thấy cô ốm yếu nên không bắt cô phải đi làm đồng.Tần Nguyệt được cưng chiều, cũng thường trốn việc, hễ có cơ hội là lười biếng. Mẹ chồng lại có bệnh tim, không làm việc nặng được, chỉ trông kho, cả nhà gần như chỉ có cha chồng là lao động chính. Nếu không nhờ tiền trợ cấp hàng tháng của Tần Húc Đông gửi về, nhà họ Tần cũng khó mà sống nổi.Vì thế dù Tần Húc Đông là bộ đội, nhưng chẳng mấy ai trong làng muốn gả con gái cho anh.Ninh Ngọc vừa dọn xong thức ăn lên bàn thì nghe tiếng động ngoài sân, đoán là bố mẹ chồng đã về, đang định gọi mọi người ăn cơm, thì thấy cha mình mặt mày nghiêm nghị bước vào, mẹ cô đi theo sau im lặng không nói một lời.Thấy cha mẹ, Ninh Ngọc xúc động nghẹn ngào.Kiếp trước, cô vì oán giận bị ép gả vào nhà họ Tần, nên từ ngày gả đi đến nay chỉ về nhà đúng một lần, sau đó chưa từng quay lại.Mười năm sau đó, Ninh Ngọc cũng chỉ dám đứng từ xa lén nhìn cha mẹ.Giờ phút này, Ninh Ngọc cố kìm nén những cảm xúc trào dâng, lập tức bước tới đón.Thế nhưng, điều chào đón cô lại là một cái bạt tai thật mạnh.10.“Bốp!” một tiếng vang lên dứt khoát, nụ cười trên môi Ninh Ngọc lập tức cứng đờ.Ba người xung quanh cũng bị hành động bất ngờ của cha Ninh Ngọc làm cho sửng sốt.Mẹ Ninh vội vàng chạy đến, nhẹ nhàng xoa mặt con gái. Nhìn thấy một bên má con gái đỏ ửng, sưng phồng lên, mẹ Ninh đau lòng không thôi, hiếm khi lớn tiếng quát chồng:“Ông đánh nó làm gì? Mặt con bé sưng cả lên rồi kìa!”Cha Ninh cũng có phần hoảng hốt vì cái tát của chính mình. Vừa đánh xong đã hối hận, nhưng vì bên cạnh còn có thông gia, cha Ninh đành cứng giọng giữ vẻ nghiêm khắc:“Con bé làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, tôi không dạy dỗ nó thì còn ai dạy nữa? Danh dự nhà họ Ninh đều bị nó phá hỏng rồi!”Nói xong, ông quay sang cha mẹ Tần:“Hai ông bà thông gia, nhà họ Ninh chúng tôi xin lỗi hai ông bà. Húc Đông vừa mới về đơn vị chưa bao lâu, trong làng đã rộ lên tin đồn thế này. Hai ông bà yên tâm, nếu con bé thật sự làm điều gì có lỗi với Húc Đông, tôi lập tức đưa nó về, sính lễ một đồng cũng không giữ!”Mẹ Tần nhìn thấy con dâu bị đánh đến ngẩn người, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi phần nào, liền ngập ngừng lên tiếng:“Cha của Ninh Ngọc à, ông cũng đừng vội nóng giận, Ninh Ngọc vẫn chưa lên tiếng mà.”Mẹ Ninh cũng vội vã phụ họa:“Đúng thế ông à, con gái còn chưa nói gì, sao ông lại vội vàng như thế.” Nói rồi, bà quay sang nhìn con gái, chờ lời giải thích.Nhưng lúc này, Ninh Ngọc lại cảm thấy vô cùng tủi thân.Kiếp trước dù cô có làm chuyện sai trái, nhưng kiếp này, cô còn chưa làm gì cả đã bị chính cha ruột tát một cái.Hơn mười tám năm trong nhà, Ninh Ngọc chưa từng bị cha mẹ đánh như thế.Tất cả nỗi nhớ thương và áy náy mà cô mang theo khi quay về, giờ phút này đều bị cái tát đó đánh tan thành mây khói.Mẹ Ninh thấy con gái cứ ngây người ra, tay ôm má, vội giục:“Con gái, con nói gì đi chứ. Con với cậu trí thức trẻ kia là thế nào?”Ninh Ngọc sờ vào má sưng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cha, hỏi:“Trí thức trẻ nào? Cha, con đã làm gì khiến cha tát con như vậy?”Cha Ninh nhìn ánh mắt ấm ức và đầy thắc mắc của con gái, trong lòng bỗng hoảng hốt. Chẳng lẽ ông đã trách nhầm con gái rồi sao?Lúc trưa, ông và vợ vừa tan làm, chuẩn bị về nhà nấu cơm thì nghe mấy người trên bờ ruộng kháo nhau rằng có một cậu trí thức trẻ trong làng cặp kè với con dâu nhà họ Tần.Còn nói con dâu nhà họ Tần là hạng đàn bà lẳng lơ, chưa gả đã khiến nửa làng trai trẻ thầm thương trộm nhớ, giờ gả rồi càng dễ buông thả.Cha Ninh tức giận đỏ mặt tại chỗ.Dù trong lòng có chút nghi ngờ đó là tin đồn vô căn cứ, nhưng nghĩ đến chuyện con gái bị ép gả cho nhà họ Tần, lòng ông bỗng chùn lại. Không kịp ăn cơm trưa, cha Ninh đã vội chạy đến nhà thông gia.Giờ đây, thấy có vẻ như mình đánh nhầm con, cha Ninh lại nghẹn họng, không nói được lời nào.Mẹ Ninh thấy con gái chẳng biết gì về chuyện này, càng tin con mình vô tội, vội giải thích:“Trong làng đang đồn là có một cậu trí thức trẻ thân thiết quá mức với con dâu nhà họ Tần. Con gái à, rốt cuộc là sao vậy?”Nghe xong, Ninh Ngọc nhíu mày một lúc rồi như vừa nhận ra điều gì, tức giận nói lớn:“Ai nói vậy? Kẻ nào ác mồm ác miệng dám bịa đặt? Hai ngày nay con nằm viện, ngoài Tôn Lệ Lệ và trí thức trẻ Tống đến thăm, thì có thấy ai trong làng đâu?”Mẹ Ninh thấy con gái phản ứng mạnh như vậy, vội an ủi:“Con đừng giận, cha con sẽ đứng ra làm rõ chuyện này, bắt kẻ tung tin đồn ra đối chất trước đội trưởng.”Ninh Ngọc không vội trả lời mẹ, mà nhìn khắp bốn người lớn trong nhà rồi hỏi ngược lại:“Vậy… cha mẹ, còn cả bố mẹ chồng nữa, mọi người thực sự tin là con đã làm chuyện có lỗi với Húc Đông sao?”
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 6


11.Căn phòng lập tức trở nên im lặng.Cái tát của cha Ninh Ngọc đã thể hiện rõ ràng suy nghĩ ban đầu. Mặc dù cha mẹ chồng chưa nói lời nào, trong lòng họ cũng có phần nghi ngờ. Ngay cả mẹ Ninh cũng không thể nói là hoàn toàn tin tưởng con gái.Giờ phút này, Ninh Ngọc một mình phủ nhận tin đồn. Với thái độ quả quyết của cô, bốn người lớn bắt đầu tin cô đang nói thật, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hối hận, áy náy.Ninh Ngọc không phải cố ý khơi chuyện để khiến bố mẹ áy náy, mà vì chỉ mới trở về chưa đến nửa ngày, Tống Tri Huy và Tôn Lệ Lệ đã tung ra đòn như vậy với cô.Cô không biết sau này hai người đó còn chiêu trò gì nữa. Trước hết phải khiến mọi người cảnh giác, để sau này không dễ dàng bị lời đồn dẫn dắt nghi ngờ cô nữa.Giữa lúc căn nhà đang im lặng, giọng nói the thé của Tần Nguyệt vang lên:“Giỏi lắm, Ninh Ngọc, chị dám lừa tôi! Cả làng đều đồn chị có quan hệ với trí thức trẻ Tống, vậy mà chị còn bảo anh ấy thích Tôn Lệ Lệ.”Vừa nói, Tần Nguyệt vừa bước vào nhà, vừa hay bắt gặp cảnh cả nhà đang giằng co.Cô ta khựng lại một chút, rồi lập tức lấy lại tinh thần.“Cha mẹ, hai người cũng biết chuyện rồi à?” – Tần Nguyệt như tìm được đồng minh, nắm lấy tay mẹ mình định tố cáo.Nhưng mẹ Tần không để ý đến cô, chỉ nghi hoặc hỏi:“Chuyện này thì liên quan gì đến Lệ Lệ?”Không đợi Ninh Ngọc trả lời, Tần Nguyệt đã vội nói trước:“Ninh Ngọc không biết giữ mình, dụ dỗ trí thức trẻ Tống. Sáng nay còn đổ oan cho Lệ Lệ, nói người mà trí thức trẻ Tống thích là Lệ Lệ.”Ninh Ngọc hỏi ngược lại:“Vậy ai nói với cô là tôi quyến rũ trí thức trẻ Tống?”Tần Nguyệt lập tức định nói tên Tôn Lệ Lệ. Buổi sáng sau khi nghe lời Ninh Ngọc, cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ nên đã đi tìm Tôn Lệ Lệ.Sau một hồi giải thích khéo léo, Tôn Lệ Lệ không chỉ phủ nhận mà còn đảo ngược tình thế, khiến Tần Nguyệt tin rằng người không biết xấu hổ là Ninh Ngọc.Tuy nhiên, Tôn Lệ Lệ đã căn dặn kỹ càng không được nói với ai là cô ta kể chuyện này, nên Tần Nguyệt vội tìm cách đánh trống lảng:“Cả làng đều nói thế, chị còn chối à?”Ninh Ngọc cười khẩy, xoay người nhìn cha mẹ ruột cùng cha mẹ chồng, nói:“Cha mẹ, mọi người thật sự nghĩ việc gả con đến đây là đúng sao? Em chồng của con, từ lúc con bước chân vào nhà này chưa từng gọi một tiếng chị dâu. Bây giờ còn sẵn sàng tin lời đồn nhảm nhí thay vì tin lời con. Con không biết mình đã làm gì để bị em ấy ghét đến vậy.”Tần Nguyệt lập tức phản bác:“Tôi không có loại chị dâu lẳng lơ như chị!”“Đủ rồi, Tần Nguyệt!”11.Mẹ Tần quát khiến Tần Nguyệt sợ ngây người. Mẹ không trách Ninh Ngọc mà lại quay sang mắng mình?Sau khi mắng con gái, mẹ Tần lập tức quay sang xin lỗi vợ chồng nhà thông gia:“Hai ông bà thông gia, thật xin lỗi, do vợ chồng tôi nuông chiều Tiểu Nguyệt quá mức, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo lại con bé. Về phần con dâu Ninh Ngọc, vợ chồng tôi rất hài lòng, tuyệt đối không có gì chê trách. Chuyện hôm nay chắc chỉ là hiểu lầm thôi, dân làng thấy trí thức trẻ Tống đến bệnh viện thăm người, rồi bịa chuyện ra. Xin hai người đừng để tâm.”Vừa nãy cha Ninh Ngọc cũng không hài lòng với thái độ của Tần Nguyệt, nhưng nghĩ lại, con gái đã gả vào nhà họ Tần, em chồng có khó chịu thì cũng đành chịu đựng, dù sao rồi cũng đi lấy chồng. Nên khi nghe mẹ Tần lên tiếng, ông cũng nguôi giận.Mẹ Ninh thì vẫn còn tức giận thay con, lại hỏi tiếp:“Con gái, nói cho mẹ nghe, mấy ngày con ở bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ cũng là hôm đó tan làm mới nghe tin con sốt phải nhập viện. Nhưng cha con bảo con đã gả vào nhà họ Tần rồi, là người nhà họ Tần, không cho mẹ lên trấn thăm con. Vậy mà sao nãy con lại nói, chỉ có Tôn Lệ Lệ và trí thức trẻ kia đến thăm con thôi?”Nghe vậy, sắc mặt cha mẹ Tần đỏ bừng, vừa định giải thích thì Ninh Ngọc đã mở miệng kể lại toàn bộ sự việc.Ninh Ngọc kể rõ từ lúc rơi xuống sông, bị em chồng mỉa mai, đến khi chiều hôm đó sốt cao gọi mãi không ai để ý, cho đến khi xuất viện, mọi chuyện đều kể rõ ràng.Mẹ Tần không ngờ con gái lại ghét bỏ con dâu đến mức đó. Hôm ấy sau khi con dâu về phòng nghỉ, bà đã dặn Tần Nguyệt ở nhà trông chừng, rồi mới đi làm. Không ngờ Tần Nguyệt lại thấy con dâu ngất mà vẫn mặc kệ.Mẹ Tần đầy thất vọng nhìn con gái, rồi quay sang hỏi một chuyện bà rất quan tâm:“Tiểu Ngọc, con vừa nói tiền mà trí thức trẻ Tống đưa cho con là do anh ta tự vay đúng không? Lệ Lệ không đưa tiền cho con sao?”12.Ninh Ngọc lập tức lắc đầu:“Không có đâu ạ. Hôm đó sau khi Lệ Lệ giúp con gửi điện báo cho Húc Đông xong thì về luôn với trí thức trẻ Tống. Sáng hôm sau anh ta một mình đến bệnh viện, nói là bà con trong làng biết con bệnh nên góp tiền giúp. Con đã nhận, nhưng thực ra cũng không dùng tới, vì nhà mình đâu đến nỗi không có tiền, không cần đến mức để dân làng phải quyên góp.”Vừa nói, Ninh Ngọc vừa lấy tiền từ túi ra, từng đồng từng cắc đặt lên bàn, không thiếu một xu.Mẹ Tần cầm lấy đếm, rồi nhíu mày nói:“Không đúng… đây là số tiền mà mẹ đã đưa cho Tôn Lệ Lệ, bảo cô ấy mang đến cho con trả viện phí.”Ninh Ngọc từ nãy đã thấy phản ứng của mẹ chồng có phần lạ, giờ nghe đến câu này thì hoàn toàn hiểu ra.Thì ra ngay cả chuyện này, Tống Tri Huy cũng nói dối cô!Nghĩ lại kiếp trước, cô từng trách nhà chồng vô tâm, thấy cô ốm nằm viện mà chẳng ai quan tâm. Hóa ra là mẹ chồng đã đưa tiền cho Tôn Lệ Lệ từ sớm rồi!Hai người bọn họ, từng mắt xích một, từng bước một, trù tính kỹ lưỡng. Thật đúng là một cặp “cầ.m th.ú đội lốt người”!Khó trách khi Ninh Ngọc vừa về làng, tin đồn đã lan khắp nơi, thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng của Tống Tri Huy, mục đích là để Ninh Ngọc cãi vã với nhà chồng, rồi ép cô bỏ nhà theo gã ta bỏ trốn.Những chiêu trò đó, với người tỉnh táo thì nhìn vào biết ngay, nhưng kiếp trước cô ngu ngốc mới tin sái cổ. Tôn Lệ Lệ đúng là người “chị em tốt” thân thiết nhất đời cô hiểu cô rõ đến từng đường đi nước bước.Ninh Ngọc cười lạnh trong lòng.“Có khi nào là Lệ Lệ đưa tiền cho trí thức trẻ Tống, bảo anh ta mang đi, rồi giữa chừng hiểu lầm nhau chăng?” mẹ Tần lên tiếng biện hộ cho Tôn Lệ Lệ.Ninh Ngọc biết mẹ chồng rất quý Tôn Lệ Lệ. Trước đây cô từng nghe người trong làng nói, nhà họ Tần ban đầu xem Tôn Lệ Lệ là con dâu tương lai. Nhưng khi đó, cô vốn chẳng có tình cảm gì với nhà chồng, nên cũng chẳng bận tâm.Nhưng lần này thì khác, dù nhà họ Tần có thích cô hay không, cô cũng sẽ không để Tôn Lệ Lệ sống yên ổn!“Nghe mẹ nói con mới hiểu ra. Thì ra là do Lệ Lệ nhờ trí thức trẻ Tống mang tiền đến, hóa ra là vậy.” Ninh Ngọc làm bộ như vừa tỉnh ngộ, sau đó quay sang Tần Nguyệt, tiếp lời:“Thấy chưa, chị đâu có lừa em. Nếu không phải Tống Tri Huy thân thiết với Lệ Lệ, thì sao cô ấy lại nhờ anh ta mang tiền? Anh ta đến bệnh viện từ sáng sớm, chắc lúc đó làng mình còn chưa ai đi làm. Nghe lời Lệ Lệ răm rắp như vậy, chắc chắn là thích cô ấy thật rồi.”Từng câu từng chữ của Ninh Ngọc như d.a.o đ.â.m vào tim Tần Nguyệt.Thấy sắc mặt em chồng trắng bệch, Ninh Ngọc cũng không nói thêm, quay sang nói với cha mẹ chồng:“Thôi, chắc có người nhầm lẫn, trí thức trẻ Tống thích là Lệ Lệ, nhưng người trong làng đồn thổi thành ra là con. Chiều con sẽ giải thích rõ với mọi người là được. Cha mẹ cứ ăn cơm đi, làm cả buổi sáng rồi cũng mệt rồi.”Nói xong, Ninh Ngọc quay sang nhìn cha mẹ ruột.Chưa kịp lên tiếng, cha Ninh đã nói:“Nếu không liên quan đến con thì để cha đi giải thích. Nhà họ Ninh chúng ta là người đàng hoàng, làm người một đời phải giữ lấy danh tiếng. Hai ông bà thông gia, hai người cứ ăn cơm đi, tôi đi thanh minh với dân làng.”Nói xong, cha Ninh vội vã rời đi.Mẹ Ninh đi sau, trước khi đi còn khẽ dặn Ninh Ngọc:“Con gái, đừng giận cha con, ông ấy trước giờ vậy đó.”Thấy Ninh Ngọc gật đầu, bà mới yên tâm đi theo.Cha mẹ rời đi, bốn người còn lại yên lặng ăn cơm. Ăn xong, cha chồng ra sân hút thuốc lào, còn Tần Nguyệt vừa bỏ chén xuống đã định về phòng thì bị mẹ gọi lại:“Tần Nguyệt, xin lỗi chị dâu đi.”
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 7


13.Tần Nguyệt lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, không biết có nên tiếp tục tin Tôn Lệ Lệ hay không. Nhưng cô ta đã bị Tôn Lệ Lệ “tẩy não” quá lâu, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Ninh Ngọc, chỉ càng thấy bực mình hơn. Cô liền trừng mắt nhìn Ninh Ngọc, giận dữ nói:“Tôi không xin lỗi đâu!”Rồi quay người chạy vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.“Trời ơi, con bé này, thật làm mẹ tức chết!” mẹ Tần tức đến phát run, ôm n.g.ự.c th* d*c.Ninh Ngọc vội vàng chạy lại đỡ bà, dịu dàng nói:“Mẹ, đừng giận, mau ngồi nghỉ chút đã.”Mẹ Tần ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc mới dịu lại, vỗ tay Ninh Ngọc, áy náy nói:“Tiểu Ngọc, mẹ không ngờ trước giờ Nguyệt Nguyệt lại thành kiến với con sâu như vậy. Con bị bệnh mà nó còn bỏ đi. Tối nay mẹ nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó.”Ninh Ngọc lắc đầu tỏ ý không sao, rồi nhân cơ hội hỏi:“Mẹ, mẹ có biết tại sao Tần Nguyệt lại ghét con như vậy không?”Mẹ Tần do dự một chút rồi trả lời:“Nguyệt Nguyệt thân với Lệ Lệ, nó luôn hy vọng Lệ Lệ trở thành chị dâu mình. Nên thực ra nó cũng không cố ý nhằm vào con. Mẹ nghĩ chỉ cần nó chấp nhận sự thật này rồi thì thái độ sẽ dần thay đổi.”“Thật ạ? Vậy còn Lệ Lệ thì sao, cô ấy cũng thích Húc Đông ạ? Con và Lệ Lệ chơi thân với nhau bao năm, mà chưa bao giờ cô ấy nói với con chuyện đó. Nếu con biết sớm thì…” nói đến đây, Ninh Ngọc cố tình dừng lại, rồi lúng túng lén liếc mẹ chồng.Mẹ Tần thở dài:“Con đừng tự trách mình. Chuyện này đâu liên quan gì đến con. Dù Nguyệt Nguyệt có thích Lệ Lệ cỡ nào đi nữa, Húc Đông không muốn cưới thì cũng không cưới.”Nghe đến đây, Ninh Ngọc không khỏi kinh ngạc.Tần Húc Đông không muốn cưới Tôn Lệ Lệ, vậy tại sao lại cưới mình?Ninh Ngọc còn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng cười.Thấy mẹ chồng bật cười, Ninh Ngọc mới nhận ra mình đã buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.“Con ngốc, con nói xem, tại sao một người đàn ông lại nhất quyết muốn cưới một người phụ nữ?”Ninh Ngọc nghĩ bụng, chẳng lẽ là vì thích cô? Đang định trả lời thì Tôn Lệ Lệ bước vào.“Lệ Lệ, sao con đến đây?” mẹ Tần hỏi.Tôn Lệ Lệ thấy mẹ Tần thì tỏ ra rất đau lòng, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào chào bà, rồi mới chậm rãi nhìn sang Ninh Ngọc.Vừa nhìn dáng vẻ cô ta, Ninh Ngọc đã đoán được: Tôn Lệ Lệ đến đây để “giải oan” cho bản thân.“Tiểu Ngọc, tại sao cậu lại nói mấy lời đó để bôi nhọ tớ?” giọng Tôn Lệ Lệ tuy nhỏ, nhưng chất chứa tổn thương cùng uất ức.Ninh Ngọc yên lặng nhìn cô ta diễn trò, nghĩ bụng: Đóng kịch à? Ai mà không biết!Thế là cô làm ra vẻ bối rối, hỏi lại:“Tớ nói gì bôi nhọ cậu cơ?”Tôn Lệ Lệ bị nghẹn họng, cô ta không ngờ Ninh Ngọc lại phản ứng như vậy.Những lời như thế, bảo cô ta làm sao nói ra được?Nhưng mẹ Tần và Ninh Ngọc đều đang nhìn Tôn Lệ Lệ chằm chằm, khiến cô ta không thể thoái lui.Tôn Lệ Lệ đành lắp bắp nói:“Cậu nói… tớ và trí thức trẻ Tống là một đôi…”Nói ra được rồi, sau đó mọi thứ dễ dàng hơn.“Tớ và trí thức trẻ Tống chẳng thân thiết gì cả. Nếu không vì cả hai cùng quan tâm đến cậu, thì chắc tớ còn chẳng nói với anh ta được mấy câu. Anh ta lên bệnh viện là để thăm cậu, sao cậu có thể đảo lộn trắng đen như vậy chứ?”Vẻ mặt oan ức của Tôn Lệ Lệ khiến mẹ Tần cũng cảm thấy hoang mang.Nhưng Ninh Ngọc còn tội nghiệp hơn, vẻ mặt vô tội nói:“Nhưng tớ với trí thức trẻ Tống cũng đâu thân gì đâu, đến tên tớ còn không biết. Còn nữa, cậu nói anh ta đến bệnh viện là để thăm tớ, nhưng ngoại trừ nói là anh ta đã cứu tớ ra khỏi sông, thì anh ta cũng chỉ rửa giúp cậu quả táo rồi đưa cậu về mà thôi, có nói với tớ được mấy câu đâu.”Lời của Ninh Ngọc khiến Tôn Lệ Lệ tức điê.n, quả táo đó rõ ràng là Ninh Ngọc bảo Tống Tri Huy rửa, sao lại đổ lên đầu cô ta? Trong cơn tức giận, cô ta buột miệng nói:“Nếu trí thức trẻ Tống không thích cậu, thì anh ta việc gì phải vất vả xoay tiền cho cậu chữa bệnh?”Lời vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh.Mẹ Tần chợt hỏi:“Vậy… số tiền đó thật sự là do trí thức trẻ Tống vay sao?”Tôn Lệ Lệ vừa định gật đầu thì bỗng nhận ra không ổn, như thể một gáo nước lạnh dội lên đầu. Cô ta sao lại vô tình nhắc đến chuyện tiền trước mặt mẹ Tần? Giờ gật cũng dở, lắc cũng không xong.Nhưng mẹ Tần lúc này đã bắt đầu nghi ngờ, vội truy hỏi:“Lệ Lệ, cháu nói tiền đó là trí thức trẻ Tống đưa cho Tiểu Ngọc. Vậy còn số tiền mà cô nhờ Nguyệt Nguyệt đưa cho cháu thì sao? Tiền đó đi đâu rồi?”
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 8


14.Tôn Lệ Lệ hoảng loạn thấy rõ, còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ thì Ninh Ngọc đã lên tiếng trước:“Cậu đừng nói là đã đưa tiền cho tớ rồi nhé. Ngày hôm sau cậu đâu có đến bệnh viện. Tớ bị sốt thật, nhưng đầu óc còn chưa hỏng.”Không còn cơ hội đổ thừa nữa, Tôn Lệ Lệ siết chặt tay, im lặng suốt hơn mười giây mới đỏ mắt ngẩng đầu nói với mẹ Tần:“Xin lỗi bác, cháu… cháu làm mất tiền rồi. Cháu định gom góp để bù lại, nhưng sau nghe nói trí thức trẻ Tống đã đưa tiền cho Tiểu Ngọc rồi, nên cháu không đến bệnh viện nữa.”Thấy mẹ Tần có vẻ không còn nghi ngờ mình, Tôn Lệ Lệ tiếp lời:“Cháu vốn định gom đủ tiền rồi đến xin lỗi bác rồi giải thích rõ ràng…”Mẹ Tần thấy cô ta sắp khóc, nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi, vội an ủi:“Thôi thôi, đừng khóc nữa, bác tin cháu.”Tôn Lệ Lệ lau nước mắt, gắng gượng nói:“Bác gái, cháu nhất định sẽ trả lại bác đầy đủ.”Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi. Nếu bảo Tôn Lệ Lệ trả tiền thì cũng không phải, dù gì là mẹ Tần nhờ cô ta giúp mới khiến tiền bị mất. Nhưng không bắt trả thì số tiền đó cũng không nhỏ, vốn là tiền mẹ Tần để dành phòng khi bệnh tật.Mẹ Tần do dự hồi lâu, đang định khó khăn mở miệng thì Ninh Ngọc bỗng hỏi:“Mẹ, sao mẹ chắc chắn rằng số tiền con nhận chính là số tiền mẹ đưa cho Lệ Lệ?”Mẹ Tần sững người, sau đó mới nhớ ra:“Đúng rồi nhỉ! Trí thức trẻ Tống đưa một trăm năm mươi đồng, cũng đúng bằng số tiền mà mẹ đưa Lệ Lệ. Hơn nữa mẹ còn nhớ rõ, trong đó có một tờ năm đồng bị viết chữ, y hệt tờ mà con đưa. Vậy là sao?”Tôn Lệ Lệ không ngờ Ninh Ngọc lại không tiêu số tiền đó, còn mang ra đưa cho mẹ chồng kiểm tra. Giờ thì không biết phải giải thích ra sao.Mẹ Tần bỗng đưa ra giả thuyết:“Có khi nào trí thức trẻ Tống nhặt được tiền Lệ Lệ đánh rơi, rồi nói dối là mình vay của người khác, sau đó mang đến cho Tiểu Ngọc?”Ninh Ngọc lập tức phụ họa:“Mẹ nói có lý lắm. Chứ anh ta nào có tốt đến mức đi vay tiền giúp người lạ làm gì? Có khi nhặt được tiền nhưng không muốn trả cho người mất, sợ bị trách nên đưa cho con gọi là ‘cho vay’, đợi con trả lại thì mới dám tiêu.”Mẹ Tần thấy con dâu phân tích rất có lý, gật đầu đồng tình. Vậy là trí thức trẻ Tống không thích con dâu bà, cũng chẳng thích Tôn Lệ Lệ, chẳng qua là người không tốt, nhặt được tiền mà không chịu trả.Tôn Lệ Lệ thấy tình hình đảo chiều quá nhanh, ngơ ngác đến mức không biết phải làm gì. Tuy cô ta đã thoát khỏi tội “hãm hại Ninh Ngọc”, nhưng lại kéo danh tiếng Tống Tri Huy xuống theo.Nếu Tống Tri Huy biết chuyện, chắc chắn sẽ đến tính sổ với cô.Nghĩ vậy, Tôn Lệ Lệ càng hoảng loạn, vội vã giải thích vài câu rồi rời khỏi nhà họ Tần.Ninh Ngọc nhìn theo bóng dáng cô ta vội vã rời đi, khẽ mỉm cười:Dù lần này chưa thể khiến Tôn Lệ Lệ lộ mặt thật, nhưng nhìn hai người kia “chó cắn chó” thế này cũng không tệ.Chiều hôm đó, cha mẹ chồng lại đi làm, Tần Nguyệt vẫn ru rú trong phòng không ra ngoài. Ninh Ngọc không biết cô ta có nghe thấy chuyện gì không. Sau khi uống thuốc xong, cô dọn dẹp rồi cũng về phòng mình.Lúc này đang là đầu thu năm 1976, còn hơn một năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học.Kiếp trước, Ninh Ngọc cùng Tống Tri Huy bỏ trốn khỏi làng Hồng Nhật, đương nhiên không thể tham gia thi đại học. Cô đã trải qua mười năm sau đó, biết rõ việc vào đại học quan trọng đến nhường nào, nên kiếp này nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.Dù hiện tại Ninh Ngọc chỉ mới tốt nghiệp cấp ba chưa lâu, nhưng linh hồn cô đã từng sống hơn mười năm, tri thức trong sách vở đã trở nên xa lạ, phải tranh thủ ôn lại ngay từ bây giờ.Ngoài việc học, còn phải nghĩ cách kiếm tiền.Đừng nhìn vào việc cha Ninh Ngọc không quan tâm đến ý nguyện của cô mà ép gả cô cho Tần Húc Đông, chứ thật ra ở nhà cô cũng được nuông chiều từ nhỏ, ăn no mặc ấm, chưa từng đụng vào việc đồng áng vất vả.Không thể ra đồng làm việc, Ninh Ngọc đành phải nghĩ cách khác để kiếm tiền, chẳng lẽ cứ ngồi không ở nhà để mẹ chồng nuôi mãi được sao?Huống hồ, không có tiền trong tay thì chẳng yên tâm, lỡ trong nhà có ai ốm đau mà không có tiền xoay xở, cái cảm giác bất lực kia Ninh Ngọc không muốn nếm trải lần nữa.Nhưng bây giờ tạm thời không thể buôn bán công khai, vậy cô nên làm gì đây?Nghĩ cả nửa ngày mà Ninh Ngọc vẫn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay, đang lúc bối rối, cô chợt nhìn thấy chiếc máy may đặt trong góc phòng.Chiếc máy may này là sính lễ mà nhà họ Tần tặng cho cô, lúc Ninh Ngọc gả đi, cha mẹ Ninh lại để nó vào của hồi môn mang theo. Nhưng trước kia Ninh Ngọc bận đi học, chưa từng học cách sử dụng máy may, sau khi gả qua đây, ngoài việc mẹ chồng dùng mấy lần thì máy may vẫn cứ phủ bụi nằm đấy.Nhưng giờ thì khác rồi, kiếp trước Ninh Ngọc từng làm công nhân may ở xưởng quần áo ở Binh Hải, mấy thứ này quá quen thuộc với cô.Nghĩ đến mấy năm sau ở Binh Hải, kiểu dáng quần áo đủ loại, Ninh Ngọc biết mình nên làm gì rồi.Cách kiếm tiền đã có, giờ chỉ thiếu nguyên liệu may vá, xem ra ngày mai phải đi lên trấn một chuyến rồi.Tối hôm đó, cha mẹ chồng đi làm về, Tần Nguyệt cũng tranh thủ về nhà trước, bữa tối vẫn là Ninh Ngọc nấu.Ninh Ngọc không biết Tần Nguyệt ra ngoài làm gì, nhưng nhìn ánh mắt giận dữ của cô ta thì đoán được là lại vừa từ chỗ Tôn Lệ Lệ về.Trước kia Ninh Ngọc từng ảo tưởng rằng nếu Tần Nguyệt ghét cô vì Tôn Lệ Lệ, thì sau này khi Tần Nguyệt nhận ra bộ mặt thật của Tôn Lệ Lệ, biết đâu hai người có thể hoà thuận.Nhưng nhìn thấy cô ta bị Tôn Lệ Lệ dụ dỗ hết lần này đến lần khác, Ninh Ngọc cũng không còn hy vọng nữa.Còn về phần cha mẹ chồng, trên đường về đã bàn bạc chuyện số tiền kia.Trưa nay, Ninh Ngọc đã đưa lại số tiền mà Tống Tri Huy đưa cô cho mẹ chồng giữ, hai vợ chồng già bàn với nhau, nếu Tống Tri Huy không tới đòi tiền thì xem như không có chuyện gì, còn nếu anh ta tới, cha mẹ chồng sẽ nói chuyện rõ ràng về nguồn gốc số tiền đó.Dù sao đối phương cũng là trí thức xuống nông thôn, gây chuyện lớn cũng chẳng có lợi gì cho họ.Ăn cơm xong, Ninh Ngọc nói với cha mẹ chồng:“Ba mẹ, ngày mai con phải lên trấn một chuyến, chắc trưa không kịp về nấu cơm.”Mẹ chồng hỏi:“Con đi bệnh viện à?”Ninh Ngọc lắc đầu:“Dạ không phải, bệnh con sắp khỏi rồi, không cần đến bệnh viện nữa. Con đi lên trấn tìm bạn học cũ để trả tiền. Hôm đó tuy tri thức Tống có mang tiền đến, nhưng con không quen thân anh ta, sau khi anh ta đi, con thấy không tiện dùng tiền đó nên đã mượn của một người bạn học ở trấn. Vì sợ bạn ấy không yên tâm, nên con tính để lại chút gì đó làm vật đảm bảo, lúc đó chỉ có cái nhẫn là đáng giá thôi.”“A, con đem cầm nhẫn à? Vậy phải tranh thủ đi trả tiền thôi, con có tiền không? Nếu không mẹ đưa.”Bà Tần nhìn bàn tay trống không của Ninh Ngọc, trong lòng có chút chua xót.Con dâu ốm nằm viện mà phải cầm nhẫn để chữa trị, nếu con trai mà biết, bà biết ăn nói sao đây, rõ ràng lúc tiễn nó đi, bà đã hứa sẽ chăm sóc vợ nó đàng hoàng.Nghĩ đến đây, bà Tần bắt đầu thấy bất mãn với Tôn Lệ Lệ, nếu không phải cô ta làm mất tiền, hoặc chịu khai thật sớm hơn để mọi người kịp xoay xở, thì cũng không đến nỗi khiến con dâu phải vay tiền người khác. Còn chẳng biết cô bạn học kia có đáng tin không nữa.Ninh Ngọc cười nói:“Không cần đâu mẹ, con còn ít tiền, hôm đó ra ngoài gấp nên không mang theo thôi.”Mẹ chồng gật đầu:“Vậy mai con đi sớm, trả tiền sớm cho người ta. Cơm trưa để Tần Nguyệt nấu là được, con đừng lo.”Tần Nguyệt nghe vậy thì khẽ bĩu môi, nhưng cũng không phản đối.Sáng hôm sau, Ninh Ngọc mượn chiếc xe đạp của nhà bà Triệu hàng xóm rồi đi lên trấn.Ninh Ngọc đi rất sớm, lúc đến nơi trời mới vừa sáng, bạn học cấp ba của cô vẫn chưa đi làm, nên cô tranh thủ trả lại tiền.Bạn học cấp ba của Ninh Ngọc tên là Tưởng Trân Châu, ba mẹ đều làm công nhân, cô ấy là con út trong nhà, mấy anh lớn đều rất cưng chiều cô ấy.Sau khi tốt nghiệp, cha mẹ giúp Trân Châu xin được một công việc ổn định, phúc lợi lại khá tốt.Ninh Ngọc và Trân Châu từng là bạn cùng bàn thời cấp ba, khá thân, nên lúc cần vay tiền, cô lập tức nghĩ đến Trân Châu.Hôm đó Trân Châu nghe cô nói vay tiền lập tức đồng ý ngay không do dự, còn chuyện nhẫn cưới là do Ninh Ngọc cố ý bịa ra để kể với mẹ chồng.Chiếc nhẫn này là của hồi môn, cô đương nhiên không thể vì một ít tiền mà mang đi cầm cố được.Còn vì sao phải nói dối như vậy, tất nhiên là để làm Tôn Lệ Lệ tức ch.ết.Tôn Lệ Lệ tâm cơ rất sâu, Ninh Ngọc không thể khiến mẹ chồng thay đổi cái nhìn về cô ta ngay lập tức được, nên đành phải từng bước mà tính.
 
Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Một Đời Hạnh Phúc
Chương 9


16.Sau khi trả tiền cho Trân Châu, Ninh Ngọc trò chuyện với cô ấy một lát rồi đi tới hợp tác xã mua vải.Lúc này muốn mua vải thì phải có phiếu vải, số phiếu mà Ninh Ngọc đang có là nằm trong sính lễ mà Tần Húc Đông đưa, dùng hết chắc cũng làm được khoảng năm, sáu bộ quần áo. Trong thời buổi phiếu vải khan hiếm, tích được từng đó là không dễ.Trước cửa hợp tác xã đã có không ít người xếp hàng, chủ yếu là để mua thịt lợn. Đến sớm thì được chọn phần có nhiều mỡ, đến trễ chỉ còn vài phần thịt vụn hoặc phần người khác chê không thèm.Ninh Ngọc không mua thịt, nên trực tiếp đi vào.Cô đến đúng lúc, nhân viên cửa hàng nói sáng nay vừa về một đợt vải mới, ngoài vải kaki terylene, còn có cả vải hoa màu xanh đỏ.Thật ngoài dự đoán của Ninh Ngọc, theo ấn tượng của cô, mấy năm nay ở thị trấn nhỏ này, mọi người vẫn mặc chủ yếu là đồ đen, xám, xanh.Nhưng có những loại vải sáng màu này, cơ hội kiếm tiền của Ninh Ngọc lại càng lớn hơn.Tuy giá của mấy loại vải màu nổi có hơi cao, nhưng Ninh Ngọc vẫn cắn răng mua.Cân nhắc kỹ lưỡng, cô chọn hai miếng vải kaki trắng, hai miếng vải hoa đỏ. Nhân viên thấy cô mua nhiều nên còn tặng một miếng vải vụn cotton.Trước khi rời đi, thấy quầy thịt không còn đông người, Ninh Ngọc mua thêm ba cân xương với một cân thịt ba chỉ. Xương không đắt, người bán cũng không cân kỹ, bớt luôn phần lẻ.Vừa lái xe đạp, tay lái nặng trĩu, Ninh Ngọc lắc lư trở về nhà.Lúc cô về đến nơi, ba mẹ chồng cũng vừa tan ca buổi sáng trở về ăn trưa.Vừa nhìn thấy đống vải, mẹ chồng cô không nhịn được hỏi:“Tiểu Ngọc, mấy tấm vải này là con mua đấy à?”Ninh Ngọc gật đầu, vừa bê đồ vào nhà vừa đáp:“Vâng ạ, hôm nay may mắn, hợp tác xã vừa về một đợt vải mới. Mấy màu này hiếm lắm, với cả kaki cũng hiếm nữa.”Mẹ chồng nhìn đống vải mà không khỏi xót ruột, tuy không phải tiền mình, nhưng thấy con dâu tiêu xài mạnh tay thế này thì trong lòng cũng không thoải mái.Ninh Ngọc vừa đặt đống vải xuống, vừa ngẩng đầu lên nhìn nét mặt bà, giải thích:“Mẹ à, mấy tấm vải này con mua có mục đích cả, là định…”“Woa, vải này đẹp quá, mẹ ơi, con muốn may đồ mới!”Lời còn chưa dứt thì đã bị Tần Nguyệt từ trong bếp đi ra cắt ngang.Tần Nguyệt vừa thấy tấm vải hoa đỏ trên bàn đã bước ngay tới, giành lấy.“Tiểu Nguyệt, con buông ra, đó là vải chị dâu con mua.”Không chờ Ninh Ngọc lên tiếng, mẹ chồng đã quát lên.Tần Nguyệt đâu có không biết vải đó là của Ninh Ngọc mua, vừa nãy nghe hết cuộc trò chuyện rồi, chỉ là không muốn trực tiếp mở miệng xin nên định để mẹ nói giúp, ai ngờ mẹ lại không hiểu ý mình.Tần Nguyệt đành miễn cưỡng đặt vải xuống, nhưng càng nhìn lại càng thích.“Có tận hai miếng vải giống nhau mà, một mình chị ấy mặc không hết đâu, cho con một miếng thì sao? Nếu không muốn cho thì con trả tiền mua cũng được.”Tuy nói với mẹ, nhưng rõ ràng là nói cho Ninh Ngọc nghe.Nhưng Ninh Ngọc không có ý nhượng bộ, cô ôm lấy đống vải, trả lời:“Mấy miếng vải này là để may váy cho bạn con, chính là người đã cho con mượn tiền ấy, không dư ra miếng nào cả. Nếu Tần Nguyệt thích, mấy hôm nữa con lên trấn sẽ mua giúp một miếng.”Nói xong, Ninh Ngọc đem vải vào phòng.Tần Nguyệt nhìn theo bóng cô vào phòng, mặt mày sa sầm lại, bực bội lẩm bẩm:“Mẹ xem kìa, không muốn cho thì cứ nói thẳng, còn bày đặt mượn cớ. Cưới về hai tháng rồi chưa thấy động đến máy may, trông chẳng giống người biết may đồ, đứa bạn nào mù mắt nhờ cô ta may hộ?”Mẹ chồng cũng thấy nghi ngờ, nhưng thấy con gái bày ra bộ dạng này cũng không vui.“Thôi, Tiểu Ngọc là chị dâu con, con phải tôn trọng con bé. Đừng suốt ngày ‘cô ta cô ta’. Còn nữa, mẹ biết con thân với Lệ Lệ, nhưng anh con cưới Tiểu Ngọc rồi, cuộc hôn nhân này là do anh con năn nỉ xin về, đừng trách chị dâu con nữa.”Tần Nguyệt thấy mẹ không bênh mình, mặt mày phụng phịu, lặng lẽ vào bếp dọn cơm.17.Ninh Ngọc sau khi cất vải, đi ra ngoài rồi mang chỗ thịt, xương vào bếp.Mẹ chồng thấy thịt ba chỉ thì không nói gì, con dâu mới ốm dậy đúng là cần tẩm bổ. Nhưng thấy cả bịch xương thì có hơi nghi ngờ, nghĩ có khi con dâu tiêu hết tiền vào mua vải rồi, chỉ còn tiền mua xương nấu tạm, liền nghĩ bụng phải tìm cớ nhét ít tiền cho cô.Chiều đó, sau khi ba mẹ chồng đi làm, Ninh Ngọc quay về phòng bắt đầu may đồ.Cô định làm một váy liền thân hoa đỏ, một váy liền kaki xanh, sau đó là hai áo sơ mi kaki cùng hai chân váy hoa.Kiểu váy cô đã nghĩ sẵn, đều là dáng eo ôm, tay dài. Váy hoa sẽ dùng vải kaki làm cổ áo và viền tay.Ninh Ngọc bắt đầu với vải kaki xanh.Cắt rập, cắt vải xong thì ngồi vào máy may.Váy liền thân không quá khó, nhưng Ninh Ngọc còn may thêm khóa kéo ẩn ở bên hông, xếp nếp ở gấu váy nên hơi tốn thời gian.Gần ba tiếng sau, chiếc váy kaki xanh đã hoàn thành, Ninh Ngọc không chờ nổi mà mặc thử luôn.Váy rất vừa vặn, nhưng không có gương lớn nên cô không biết trông tổng thể thế nào.Trong phòng cô và Tần Húc Đông chỉ có một chiếc gương nhỏ để soi mặt, nên chỉ nhìn được phần trên.Nhìn một lúc, Ninh Ngọc thấy màu kaki xanh trơn hơi nhạt nhẽo, liền cắt một miếng nhỏ từ vải hoa đỏ làm nơ cài cổ, vậy là nhìn nổi bật hẳn lên.Có điều, vải kaki này hơi mỏng, mặc vào sẽ thấy bí, có thể khi mặc trực tiếp lên người sẽ không thoải mái.Ninh Ngọc nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở miếng vải cotton vụn mà nhân viên hợp tác xã tặng. Mở ra xem thì thấy không dày lắm, dù có vài lỗ nhỏ, nhưng với Ninh Ngọc lại không thành vấn đề.Ninh Ngọc nhanh chóng khéo tay biến nó thành một chiếc váy hai dây mặc lót bên trong.May cái này còn đơn giản hơn, Ninh Ngọc làm rất nhanh.Mặc váy hai dây bên trong váy kaki, vừa không bị hở lại thoáng mát, thấm hút mồ hôi, không sợ bết dính vào người.Làm xong cả bộ trong phòng cũng bắt đầu tối dần, Ninh Ngọc vội vàng dừng tay đi nấu cơm.Cô trụng sơ xương heo, rồi cho vào nồi ninh. Sau đó ra vườn hái mấy củ cải trắng cùng vài quả ớt.Tuy đã sang đầu thu, nhưng mấy hôm nay thời tiết vẫn nóng, thịt để lâu dễ hỏng, Ninh Ngọc quyết định nấu luôn phần thịt ba chỉ tối nay.Một món là canh xương hầm củ cải, một món là thịt xào ớt, hai món thịt, đủ cho bốn người ăn.Cha chồng làm nặng nên ăn khỏe, mẹ chồng trông kho nhẹ nhàng, ăn ít, còn Ninh Ngọc và Tần Nguyệt thì khỏi phải nói.Khi cha mẹ chồng đi làm về, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt.Bà Triệu hàng xóm đi cùng, hít một hơi, chép miệng nói:“Nhà ai nấu thịt mà thơm thế không biết! Tuần trước nhà tôi thằng Bảo Tường cũng mua thịt, mà ăn không thấy thơm được như này.”Ông Tần, bà Tần nhìn nhau, không nói gì, nhưng bước chân về nhà nhanh hẳn.Tới cửa nhà, mùi thơm càng rõ, bà Triệu đi ngang qua đầy ngưỡng mộ mà nhìn:“Thì ra là nhà anh chị à!”Bà Tần cười nói:“Tôi cũng không chắc, nhưng ngửi thì đúng là mùi nhà tôi. Tối nay Tiểu Ngọc nấu ăn, nó vừa đi chợ về, chắc mua ít xương về bồi bổ.”Bà Triệu gật đầu:“Con dâu nhà chị đúng là gầy, cần phải bồi dưỡng thêm. Thôi, tôi cũng về đây, chắc con dâu tôi nấu xong rồi.”
 
Back
Top Bottom