Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn

Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 10: Chương 10



Trông nó xanh xao vàng vọt, mặt mày hốc hác.

Không có tôi quán xuyến trong ngoài, những việc trước đây đều đổ lên đầu nó.

Chăn bò, cho heo, cho gà vịt ăn, còn phải chăm sóc bà nội bị liệt.

Mắt nó hõm sâu, nhìn tôi đầy oán độc:

"Đều tại mẹ cả, bạn bè mới cười nhạo con, thảo nào bố cứ ghét mẹ mãi."

"Con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ, sau này đừng hòng con nuôi mẹ lúc già hay lo ma chay cho mẹ!"

Tiểu Phượng như một cơn lốc lao ra: "Chuyện phụng dưỡng mẹ có tôi rồi, cần anh lo chắc!"

"Cùng một mẹ sinh ra, sao ở trường không ai dám cười em? Chỉ có anh lắm chuyện!"

Con gái rời khỏi cái nhà họ Chu luôn dè bỉu chèn ép nó, tính tình ngày càng hoạt bát.

Con bé lanh mồm lanh miệng, nói Chu Mãn cứng họng, mặt đỏ tía tai.

16

Sau vụ ầm ĩ của Chu Mãn, tôi thấy tin đồn này phải được dập tắt ngay.

Tôi thì chẳng sợ gì, nhưng ảnh hưởng đến Tiểu Phượng thì không hay.

Chu Hoành sau khi ly hôn thì mọi chuyện đều không thuận lợi, nên thường xuyên qua lại với Lý Quỳnh Hoa.

Tôi theo dõi mấy đêm, nắm được quy luật rồi thì nhắn tin cho chồng cô ta là Vương Quý đang ở mỏ quặng:

Có kẻ đang bắt nạt vợ anh ta.

Vương Quý ngay trong đêm dẫn mấy anh em xông vào, vừa đẩy cửa ra đã thấy hai kẻ đang quấn lấy nhau nồng nhiệt trên giường.

Chu Hoành và Lý Quỳnh Hoa trần như nhộng quấn lấy nhau, mặt Vương Quý từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, rồi từ xanh mét lại hóa đỏ rực.

Tiếng la hét thảm thiết của đôi nam nữ vang lên nửa đêm, cả trấn đều thức dậy ghé cửa sổ hóng chuyện.

Lúc Chu Hoành thoi thóp rời đi, anh ta đã bị đánh gãy một chân.

Chuyện này như đổ nước vào chảo dầu nóng, cả trấn lập tức xôn xao bàn tán, truyền tai nhau.

"Ối giời ơi các bác ơi, cái cảnh tượng đó, chà, tôi ngại chẳng dám kể!"

"Lúc Vương Quý đến hai người họ còn chưa tách ra đâu, vợ lão ấy căng thẳng quá... mấy người phải vừa kéo vừa giằng mãi mới tách họ ra được."

"Trời ơi, đời này loạn cả rồi, cứ trắng ởn quấn lấy nhau không biết xấu hổ, tội nghiệp Vương Quý!"

Tiếng bàn tán ngày càng khó nghe, tôi nhíu mày bỏ đi.

Danh tiếng của Chu Hoành hoàn toàn tiêu tan, trước kia mọi người kính trọng anh ta bao nhiêu, giờ lại coi thường bấy nhiêu.

Mọi người đều quay sang thông cảm cho tôi.

Ai cũng nói là do Chu Hoành ngoại tình nên tôi mới ly hôn.

Sở dĩ qua lại với một người có tiền án, là vì đã hoàn toàn thất vọng về Chu Hoành.

Lại còn nói tôi và Vương Quý đều là người đáng thương, có người tốt bụng còn định làm mai cho hai chúng tôi.

Ngược lại làm Triệu Dương tức điên lên, chửi ầm lên đám người rảnh rỗi trong trấn chuyên đi ghép đôi lung tung.

Tôi trêu anh ta: "Có gì mà tức, thật ra Vương Quý cũng không tệ, lại có tiền."

Anh ta đột nhiên nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dưới bóng cây lúc tỏ lúc mờ:

"Sau này tôi cũng sẽ rất giàu, giàu hơn cả Vương Quý."

"Với lại, chuyện gì cũng phải có trước có sau chứ, anh ta dựa vào đâu mà chen ngang?"

Tôi cười cười, cố tình lờ đi sự dịu dàng dâng tràn trong mắt anh ta: "Ừm, tôi tin anh."

Có những chuyện tôi không dám nghĩ tới, bây giờ tôi đã rất hạnh phúc rồi.

Tôi sợ chỉ một bước sai lầm sẽ hủy hoại hạnh phúc khó khăn lắm mới có được này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cuộc sống ngày càng thuận lợi, ở quán ăn tôi dần có thể một mình đảm đương công việc.

Lão Triệu rất hài lòng với trình độ hiện tại của tôi, lúc đang xào rau ông ấy đột nhiên thở dài:

"Vốn định để thằng con phá gia chi tử nhà tôi kế thừa gia nghiệp, nhưng nó lại cứ thích đi đường tà đạo, hết thuốc chữa rồi."

"Hai đứa cũng tiếp xúc một thời gian rồi, cháu thấy thằng phá gia chi tử đó thế nào?"

Tôi kinh ngạc mở to mắt, thì ra Lão Triệu lại là bố của Triệu Dương.

17

Vương Quý kiếm được một khoản tiền lớn ở mỏ quặng, vốn định đưa Lý Quỳnh Hoa lên thành phố lập nghiệp, rời khỏi trấn Tứ Thủy.

Giờ thì toi công rồi, có lẽ chính vì không nỡ từ bỏ giàu sang, nên kiếp trước Lý Quỳnh Hoa mới chỉ duy trì quan hệ ngoài luồng lâu dài với Chu Hoành.

Kiếp trước mãi đến già tôi mới biết, thì ra Lý Quỳnh Hoa và Chu Hoành thời trẻ từng có tình cảm.

Nhưng mẹ Chu Hoành chê cô ta không biết làm ruộng, trông yếu đuối, nên không cho Chu Hoành cưới.

Bà ấy chọn tôi, vì tôi khỏe mạnh, việc nhà việc cửa đều giỏi giang, đúng là mẫu người chịu thương chịu khó.

Nhưng trâu bò cũng không chịu nổi cả nhà hút m.á.u chứ.

Tôi luôn cảm thấy, kiếp trước mình c.h.ế.t vì lao lực mà ra.

Sau khi Lý Quỳnh Hoa ly hôn Vương Quý, Chu Hoành như con đỉa bám chặt lấy cô ta.

Một kẻ vừa gãy chân vừa mất hết danh dự, sao lại chịu buông tha cọng rơm cứu mạng chứ.

Cuối cùng Lý Quỳnh Hoa dọn đến ở chung nhà họ Chu.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 11: Chương 11



Ban đầu hai người họ cũng ngọt ngào một thời gian, còn cố tình thể hiện tình cảm thắm thiết ở quán ăn.

Chu Hoành thấy tôi bưng món lên, liền gắp cho Lý Quỳnh Hoa một miếng sườn:

"Có người không có phúc, đợi tôi thi đỗ rồi hối hận cũng muộn."

"Sinh viên đại học được nhà nước phân công việc đấy, cả nhà đều có thể chuyển lên thành phố."

Lý Quỳnh Hoa ngọt ngào ăn sườn, nhìn Chu Hoành đầy tình tứ:

"Em chỉ chờ anh cho em cuộc sống tốt đẹp thôi đó."

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Yên tâm đi, cô sắp phải sống khổ rồi đấy.

Triệu Dương nhíu mày: "Phỉ phui, bảo sao hôm nay tai cứ ù ù, hóa ra có hai con ruồi xanh."

"Hạnh Vân, vệ sinh quán ăn của các cô vẫn phải chú ý hơn đấy."

Chu Hoành vừa thấy anh ta, nhớ lại nỗi nhục bị đánh lần trước, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng cũng chẳng làm gì được.

Những ngày ngọt ngào chưa được bao lâu thì họ đã cãi nhau to.

Chu Hoành mắng Lý Quỳnh Hoa không đảm đang, đến mẹ già anh ta cũng chăm không xong, nấu bữa cơm mà suýt đốt nhà.

Lý Quỳnh Hoa khóc lóc mắng lại: "Đó là mẹ anh, chứ có phải mẹ tôi đâu."

"Anh không biết tôi ưa sạch sẽ nhất à? Dựa vào đâu bắt tôi hầu hạ bà ấy?"

Chu Hoành tát một cái: "Đồ đ* th**, cô ưa sạch sẽ sao hồi trước còn lằng nhằng với tôi?"

Lý Quỳnh Hoa không thể tin nổi, trợn mắt nhìn, nước mắt tuôn như mưa.

Cô ta kinh ngạc không hiểu sao Chu Hoành nho nhã lại biến thành con người như vậy.

Tôi đứng xem màn kịch này, chỉ thấy thật đáng thương.

Chu Hoành bị gãy một chân đã lộ rõ bản chất ích kỷ, đen tối của mình.

Kỳ thi đại học nhanh chóng đến, Chu Hoành tự tin bước vào phòng thi.

18

Ngày có kết quả thi, Chu Hoành mặc bộ đồ mới, hớn hở dắt Chu Mãn đi xem.

Hai người thấy tôi thì hếch mặt lên trời, ra vẻ kiêu ngạo.

Tôi chẳng hề quan tâm kết quả, vẫn như thường lệ đến quán ăn nấu nướng.

Hôm đó quán ăn đông người, ồn ào bàn tán xem ai thi tốt, đổi đời rồi.

Tôi nghe có người nhắc đến tên Chu Hoành, giọng đầy khinh bỉ:

"Cái ông Văn Khúc Tinh của trấn mình ấy à, tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra chẳng đỗ cái gì cả!"

Tôi vô cùng ngạc nhiên, kiếp này Chu Hoành lại không thi đỗ trung cấp.

Ảo tưởng được phân công việc, đổi đời hoàn toàn tan vỡ.

Nghe nói Lý Quỳnh Hoa khóc trời khóc đất, cảm thấy mình đặt cược sai chỗ rồi.

Chu Hoành như chiếc lá khô trong gió, cả người mất hết tinh thần.

Người trong trấn vốn e dè anh ta thật sự đỗ đại học, nên đã kìm nén bấy lâu không dám làm mất mặt anh ta.

Giờ thì mọi người cuối cùng cũng không còn lo lắng, dám thoải mái nói móc ngay trước mặt anh ta rồi.

"Xí! Ra vẻ Văn Khúc Tinh tái thế, đến cái bằng trung cấp cũng không đỗ nổi, không biết làm màu cho ai xem!"

"Đã bảo Vương Hạnh Vân ly hôn là đúng rồi, xem bây giờ người ta sống tốt đẹp thế nào kìa."

"Tôi đã nói là anh ta thi không đỗ mà, vừa không biết làm việc lại chẳng biết quan tâm, Hạnh Vân ở cữ còn phải xuống bếp nấu cơm cho ăn, đàn ông ai lại làm thế?"

"Cóc ghẻ đòi làm cóc vàng, tưởng mình là linh vật chắc. Bình thường coi thường mọi người ít học, bản thân thì giỏi giang lắm chắc?"

Lời nói câu nào câu nấy chói tai, đè nặng đến mức lưng Chu Hoành như còng xuống.

Lúc này tôi mới hiểu ra, bản thân không hề vô dụng như lời Chu Hoành nói.

Không có tôi chăm sóc mẹ chồng con cái, quán xuyến trong ngoài, làm sao anh ta có thể yên tâm ôn thi?

Vậy mà khi anh ta phất lên, lại hạ thấp mọi nỗ lực của tôi chẳng đáng một xu.

Tôi chợt hiểu ra rằng tâm sức của mình phải dành cho chính mình.

Làm ngọn nến soi sáng cho người khác, cuối cùng người ta lại chê mình không đủ sáng.

Vợ hiền mẹ tốt cái quái gì chứ, chẳng có lợi lộc gì cho bản thân cả.

Tối quán ăn vắng khách, tôi và Tiểu Phượng đang ăn cháo kê với bánh hành lá, Chu Mãn đột nhiên xông vào.

"Mẹ! Con hối hận vì lúc đó đã không đi theo mẹ, mẹ có thể nhận nuôi con không?"

"Em gái sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, mẹ giờ là bếp chính rồi, không có con thì sau này ai kế nghiệp mẹ?"

Tính toán cho bản thân cũng rõ ràng thật đấy.

Mặt nó bầm tím, gầy như que tăm.

Lòng tôi nhói lên một chút, nhưng nhìn thấy sự tính toán lóe lên trong mắt nó, rõ ràng là một Chu Hoành thứ hai.

Hai cha con này giống hệt nhau, đáng sợ như loài đỉa hút máu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đời này tôi tuyệt đối không phạm lại sai lầm tương tự.

Tôi nhẫn tâm đuổi nó đi.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 12: Chương 12



19

Triệu Dương ngứa ngáy chân tay muốn kinh doanh, tôi bảo anh ta thời cơ chưa đến, đợi thêm chút nữa.

Quan hệ giữa Lão Triệu và anh ta đã tốt hơn nhiều, cả hai đều nóng tính, mỗi lần sắp cãi nhau tôi lại đứng ra khuyên vài câu.

Trước đây Lão Triệu không thừa nhận mình có đứa con trai như vậy.

Ông ấy cả đời thanh cao chính trực, sống bằng nghề nấu nướng, vậy mà đứa con duy nhất lại vào tù, để người ta đ.â.m sau lưng.

Mấy năm Triệu Dương đi tù, nghe người trong quán kể, ông ấy chưa từng vào thăm một lần.

Thỉnh thoảng lấy cớ nhóm lửa, lại trốn sau bếp lò lén lau nước mắt.

Ai hỏi thì ông ấy lại bảo do khói bếp cay mắt.

Một hôm, nghe tin Triệu Dương không lo làm nông, lại chạy lên thành phố xem hàng, mang về một đống quần ống loe kỳ quái, Lão Triệu tức đến nỗi cầm điếu cày đuổi đánh anh ta.

Tôi vội chạy ra xoa dịu ông ấy, hỏi ông cách tỉa củ cải hoa.

"Hạnh Vân mà là con gái ta thì tốt biết mấy, tiếc là lại sinh ra cái đồ báo ứng nhà mày!"

Vì tay nghề nấu nướng của tôi tiến bộ nhanh chóng, Lão Triệu ngày càng vui vẻ hòa nhã với tôi, cảm thấy tay nghề của mình đã có người kế thừa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Được được được, cứ để cô ấy làm con của bố đi." Triệu Dương đột nhiên nói.

Nghe vậy, tôi im lặng.

Lão Triệu thấy tình hình không ổn, liền chửi xối xả vào mặt anh ta:

"Đồ không biết xấu hổ, mày tưởng mày là cục vàng chắc!"

"Cũng không hỏi xem người ta có thèm để mắt đến mày không, suốt ngày như thằng du côn lêu lổng, ăn không ngồi rồi!"

Tôi bỗng thấy những lời này thật chói tai.

Triệu Dương mà tôi biết, là người hào phóng thẳng thắn, trước kia hợp tác bán đồ rang chưa bao giờ trả thiếu tôi một xu.

Tôi đòi giá thấp, anh ta còn chủ động thêm tiền cho tôi.

Anh ta có tầm nhìn kinh doanh, nhìn ra ngay cơ hội thị trường.

Anh ta bênh vực người mình, có chuyện gì cũng luôn đứng ra che chở cho tôi.

"Bác Triệu, bác đừng nói vậy, Triệu Dương không phải người như thế."

"Anh ấy... rất tốt, rất tốt."

Lão Triệu sững người, ngừng thao thao bất tuyệt kể tội, gõ gõ tẩu thuốc:

"Ôi, chuyện của người trẻ tôi không hiểu, hai đứa tự nói đi."

Lão Triệu đi rồi, bóng lưng vội vã mang theo chút nhẹ nhõm.

Mấy ngày qua tiếp xúc, tôi đã biết rõ tình cảm của Triệu Dương.

Nhưng thất bại ở kiếp trước khiến tôi không dám tiến thêm bước nữa, đành phải giả câm giả điếc.

Tôi sợ lòng người dễ đổi thay, tình cảm dù đẹp đến mấy cuối cùng cũng sẽ tan hoang.

"Em... thật sự thấy anh rất tốt sao?"

Triệu Dương nhìn thẳng vào sâu trong mắt tôi, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu tôi.

Tôi theo phản xạ muốn bỏ chạy, anh ấy đưa tay chặn tôi lại.

Tiến thoái lưỡng nan.

Anh ấy lấy từ trong lòng ra một hộp kem ngọc trai, một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải, rồi nhanh chóng đeo vào tay tôi một chiếc vòng bạc sáng lấp lánh.

"Gia tài của anh chỉ đủ mua những thứ này, em – có bằng lòng sống cùng anh cả đời không?"

Chóp mũi anh ấy lấm tấm mồ hôi, trong mắt tràn đầy chân thành.

Thì ra thích là như thế này.

Lúc tôi cưới Chu Hoành, chuyện gì cũng đến tay tôi lo liệu.

Khi cưới anh ta chẳng tặng tôi gì, mấy chục năm sau hôn nhân vẫn luôn như vậy.

Lòng tôi chua xót vô cùng: "Nhưng em từng ly hôn."

"Có sao đâu, em không ly hôn sao anh có cơ hội? Ly hôn thế là tốt rồi."

"Em còn có con."

"Em có con thì có sao, anh còn từng ngồi tù."

"Em yên tâm, sau này Tiểu Phượng chính là con gái ruột của anh."

"Em còn không có học thức."

"Mù chữ vẫn tốt hơn lưu manh, cả trấn này đều nói anh là lưu manh."

"Muốn học chữ có gì khó đâu, sau này anh dạy em."

Lúc anh ấy nhìn tôi, mắt sáng như sao, tôi trong mắt anh dường như đẹp vô ngần.

Ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu thích chính mình.

Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của Triệu Dương, cuối cùng cũng mềm lòng:

"Đợi thêm hai năm nữa, nếu lúc đó anh vẫn không đổi ý, chúng ta sẽ về chung một nhà."

"Đợi em hai mươi năm nữa cũng được."

Hai năm sau chính là ngày Triệu Dương phất lên như diều gặp gió.

Lòng người lúc sa cơ dễ dàng hứa hẹn, đến khi phát đạt lại khó lòng chung thủy.

Đến lúc đó, nếu Triệu Dương đổi ý, tôi cũng không oán không hối.

Tôi đã không còn là người con gái xem tình yêu lớn hơn trời nữa rồi.

Tối đến thoa kem ngọc trai, kiếp này không bị nhà họ Chu hành hạ, trông tôi vẫn còn khá trẻ.

Chất kem trắng muốt thơm ngát tan ra trên đầu ngón tay, người trong gương hai má hồng hào, đôi mắt vẫn long lanh sáng như hạt nhãn.

Tôi ngủ một giấc thật ngon.

Dần dần tôi có thời gian chăm chút bản thân, tôi đeo ống tay áo mới tinh, buộc sợi dây đỏ trên mái tóc đuôi ngựa đen nhánh.

Ai cũng nói tôi xinh đẹp hơn xưa rất nhiều.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 13: Chương 13



Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, đội văn hóa của trấn tổ chức lớp xóa mù chữ.

Nhỏ thì bảy tám tuổi, lớn thì ba bốn mươi tuổi đều có thể tham gia.

Kiếp trước tôi thấy mình đã hai mươi mấy tuổi, còn trà trộn vào đám trẻ con thì mất mặt quá, nên có chút do dự.

Bàn với Chu Hoành, anh ta mắng tôi không phải loại biết chữ nghĩa gì, sớm đừng có đi làm mất mặt.

Lần này tôi hạ quyết tâm tham gia.

Tôi nổi bật một cách lạc lõng giữa đám đông, nhưng giáo viên không hề ghét bỏ, ngược lại còn khen tôi có dũng khí bắt đầu lại từ đầu.

Một phẩy một mác là chữ Nhân (人), bốn ô vuông nhỏ là chữ Điền (田), người trong căn nhà bốn phía là chữ Tù (囚).

Vạn vật thế gian như sống động hẳn lên trước mắt tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi học được cách viết tên mình, Hạnh trong hạnh hoa, Vân trong vân đậu.

Cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi căn bếp bốn góc vuông đã giam cầm tôi cả đời.

Tôi học rất chăm chỉ, cộng thêm Triệu Dương thỉnh thoảng dạy kèm cho tôi, chẳng mấy chốc tôi đã nắm được một số chữ Hán cơ bản.

Năm 1979 nhanh chóng đến, Triệu Dương chuẩn bị ra vùng ven biển làm ăn.

Tôi biết cơ hội thay đổi vận mệnh đã đến.

"Băng giá đã vỡ, hải trình đã mở, đường lối đã vạch..."

Triệu Dương đọc bài xã luận, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy sức sống, quốc gia đang ở đêm trước của thời kỳ kinh tế cất cánh.

Anh ấy hào hứng nói với tôi: "Anh cảm thấy có gì đó đang thay đổi, đợi anh về nhé."

"Không, em muốn đi cùng anh."

Tình cảm giữa tôi và Triệu Dương tuy tốt đẹp, nhưng tôi không muốn đánh cược vào tấm chân tình của một người đàn ông nữa.

Lần này, tôi muốn tự tay mình tạo dựng một bầu trời riêng.

Điều duy nhất không yên tâm là con gái, nhưng tôi không có tiền, không thể đưa con bé đi cùng.

Tiểu Phượng nhận ra sự do dự của tôi, nép vào lòng tôi:

"Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ học hành chăm chỉ, đợi mẹ về đón con đi sống cuộc sống tốt đẹp hơn."

Cuối cùng tôi đành nuốt nước mắt, nhẫn tâm.

Lão Triệu biết chuyện này xong không nói gì, cứ dúi tiền dưỡng già của mình cho tôi.

"Cầm lấy đi, đưa cho thằng phá gia chi tử kia tôi còn không yên tâm."

Biết tôi muốn ra vùng ven biển mở quán ăn, Lão Triệu lại bỏ ra hẳn hai ngày trời, đem hết tuyệt kỹ gia truyền dạy cho tôi.

Ông ấy lấy ra một cuốn "Đặc sản địa phương" do chính mình tổng hợp, bảo tôi nghiên cứu kỹ hết các công thức trong đó.

Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vừa áy náy vừa xót xa, Lão Triệu sắp nghỉ hưu rồi, lúc nấu nướng không còn nhanh nhẹn như mấy năm trước.

Ông vốn định bồi dưỡng tôi kế nghiệp, nay tôi muốn đi, ông lại chẳng hề trách móc.

Ông chỉ quay lưng đi, tấm thân hơi còng nhìn ngọn núi xanh phía xa, dặn dò tôi:

"Thằng phá gia chi tử đó bốc đồng lắm, ngày nào cũng ruột gan cồn cào muốn phát tài.

"Nói cho cùng, thằng nhóc Triệu Dương này cũng kéo con đi chệch đường rồi.

"Hạnh Vân, con... con để ý nó một chút, đừng để nó lại gây chuyện đấy, không thì bố thật không còn mặt mũi nào xuống gặp mẹ nó."

Người già rồi, không hiểu rõ thế giới bên ngoài.

Cứ cố chấp tin vào kinh nghiệm của mình, muốn đường đời con cái bớt đi gập ghềnh.

Nhưng tình thương của ông là thật.

Tôi chợt hiểu ra vì sao Triệu Dương hồi trẻ gặp bao nhiêu trắc trở mà vẫn gây dựng được sự nghiệp.

Sự chính trực, nguyên tắc của Lão Triệu, chẳng phải cũng đã trở thành một phần tính cách của Triệu Dương đó sao?

Tôi gửi gắm Tiểu Phượng cho Lão Triệu và bố mẹ, nhẫn tâm đi về phương Nam.

Kiếp trước tôi tầm thường vô vị, là một người đàn bà nội trợ ngày ngày chỉ biết đến củi gạo dầu muối.

Tình hình kinh tế, triển vọng ngành nghề gì tôi đều mù tịt.

Vì vậy sống lại một đời tôi cũng chẳng hề nhìn xa trông rộng gì, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lão Triệu thời trẻ từng bôn ba khắp nơi, món ăn địa phương nào cũng biết làm, đặc biệt là nấu món Tứ Xuyên cực ngon.

Vùng Quảng Đông ăn uống thanh đạm, những người từ Tứ Xuyên, Hồ Nam xuống phía Nam làm thuê, buôn bán không ít.

Ăn không quen canh ngon trà sáng, cả ngày kêu la miệng nhạt thếch như chim rồi.

Tôi tìm một nhà máy để làm công, thấy tôi mang mấy hũ tương ớt từ quê lên, mọi người đều xem tôi như cứu tinh.

Ngày nào cũng mặt dày đến xin xúc một muỗng ăn.

Tương ớt đỏ lên men kỹ, chua chua cay cay, một muỗng có thể ăn với cả bát cơm trắng lớn.

Tôi quyết định bắt đầu từ việc bán tương ớt, đồng thời vừa làm công tích góp vốn.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 14: Chương 14



Mẻ tương đầu tiên làm ra nhanh chóng bán hết sạch.

Không lâu sau, bên Triệu Dương cũng có tin tốt, anh ấy đã tham gia vào một nhà máy sản xuất dây nhiệt ở Bảo An.

Triệu Dương thông qua một người làm kinh doanh ở cửa hàng cung tiêu lấy tin tức, đứng ra kết nối cho một ông chủ Hồng Kông xây nhà máy ở Bảo An.

Tận dụng số lượng lớn đồ điện tử thải loại tuồn về từ Hồng Kông, sản xuất dây mayso trong máy sấy tóc.

Nhờ công lao "chiêu thương dẫn vốn", sự nghiệp của Triệu Dương ngày càng phát đạt, trở thành nhân vật quan trọng trong nhà máy.

Tôi tích đủ tiền, dựng một quán nhỏ bán đồ ăn Tứ Xuyên ngay cạnh nhà máy mình làm việc.

Ban đầu là các công nhân quê Tứ Xuyên, Hồ Nam trong nhà máy đến mua, sau đó người của mấy nhà máy gần đó cũng kéo tới.

Bò luộc Tứ Xuyên là món tủ của tôi, thịt thăn bò dùng d.a.o thái lát mỏng, tẩm bột năng rồi chần nhanh cho chín tới, cho vào bát tô.

Sau đó rắc thêm ít bột tiêu Tứ Xuyên và ớt bột, rưới dầu nóng vừa sôi lên trên, "xèo" một tiếng, khói trắng bốc lên nghi ngút, mùi thơm của thịt bò và dầu ớt lan tỏa khắp nơi.

Mùi thơm đó bay xa cả con phố, thu hút từng nhóm thực khách nhớ quê hương tìm đến.

Đậu phụ Ma Bà ăn cực tốn cơm, Phổi bò sốt cay dầu đỏ tươi thơm, tay nghề của Lão Triệu được tôi phát huy rực rỡ.

Trong nhà máy người ta truyền tai nhau, còn có không ít người đi bộ sáu bảy cây số cũng phải đến ăn.

Ban đầu tôi tự mình xoay xở, Triệu Dương viết thư khuyên tôi thuê người, sợ tôi không đủ tiền, lại gửi thêm không ít tiền.

Anh ấy bận trăm công nghìn việc vẫn về giúp tôi chọn địa điểm, bỏ ra ba ngày đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Cuối cùng chúng tôi sang lại được một cửa hàng nhỏ với giá cực rẻ.

Cửa hàng đó trông có vẻ vắng vẻ, nhưng chúng tôi biết được ba nhà máy ở đó sắp tuyển công nhân.

Vải đỏ căng lên, pháo nổ vang trời, ba bếp lò lớn hơi nóng ngùn ngụt, đầu bếp múa chảo, nhân viên phục vụ đi lại như con thoi giữa đám đông.

Tôi đứng ở cửa đón khách qua lại, nhớ lại những khó khăn trên suốt chặng đường đã qua, nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Triệu Dương vỗ vai tôi: "Hôm nay là ngày trọng đại, phải cười nhiều lên."

Tôi lau nước mắt, nở nụ cười.

"Bố anh mà biết chắc sẽ vui lắm, ông già đó tự hào về tay nghề của mình lắm đấy. Hạnh Vân, thật sự cảm ơn em, nhờ có em mà bố anh mới bớt tiếc nuối."

Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai anh: "Đợi một thời gian nữa, em sẽ đón bố mẹ em, Tiểu Phượng và cả Lão Triệu qua đây, cả nhà mình đoàn tụ, cũng để các cụ hưởng phúc cùng."

Ánh sáng pháo hoa phản chiếu trong mắt Triệu Dương: "Hai năm rồi, lúc trước chúng ta đã nói... nếu em mà định giở quẻ, anh sẽ đi mách đấy."

Tôi gật đầu, hai tay đan vào nhau, mọi thứ đều không cần nói thành lời.

Khi mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, một tin sét đánh ngang tai ập đến.

Tiểu Phượng bị bán đi làm con dâu nuôi từ nhỏ!

Chu Hoành không biết dùng cách gì để điều bố mẹ tôi và Lão Triệu đi chỗ khác, bán Tiểu Phượng vào một vùng núi hẻo lánh để đổi lấy mấy trăm tệ.

Để tránh bị tìm thấy, hắn bán con bé đi rất xa.

Bố mẹ tôi tức đến phát ngất, Lão Triệu dùng xẻng nấu ăn đánh hắn đến đầu chảy máu.

Nhưng dù hỏi thế nào, ép buộc ra sao, hắn cũng không hé răng nửa lời.

Tôi lập tức hoang mang lo sợ, cố gắng trấn tĩnh sắp xếp chuyện quán xá, loạng choạng muốn quay về trấn Tứ Thủy.

Triệu Dương đỡ lấy tôi: "Đừng sợ, anh về cùng em."

Chúng tôi lòng như lửa đốt tức tốc quay về trấn Tứ Thủy, xông thẳng đến nhà Chu Hoành.

Trong nhà bừa bộn ngổn ngang, mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi.

Chu Hoành say khướt, thấy tôi, mắt sáng lên: "Ai cũng nói vùng ven biển kiếm được tiền, xem cô đeo vàng đeo bạc kia kìa, kiếm được bao nhiêu rồi?"

Tôi tát hắn một cái trời giáng, nghe thấy giọng mình cũng đang run rẩy:

"Tiểu Phượng đâu! Mày bán con bé đi đâu rồi?"

Hắn liệt trên đất, liếc mắt nhìn tôi:

"Tao muốn bán nó đi từ lâu rồi, nhìn thấy nó là tao lại tức, đứa lớn quản không được, đứa nhỏ tao còn không quản được sao?"

Triệu Dương không nghe nổi nữa, dùng giày da giẫm lên cẳng chân Chu Hoành:

"Còn lảm nhảm nữa tao phế nốt cái chân này của mày, tin không?"

Anh ấy tăng thêm lực: "Nói, Tiểu Phượng ở đâu?"

Chu Hoành đau đến mức gào khóc thảm thiết, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không chịu hé nửa lời.

"Muốn biết thật thì đưa tiền đây."
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 15: Chương 15



"Muốn biết thật thì đưa tiền đây."

Tôi ném cả vòng tay, dây chuyền vàng, nhẫn vào mặt hắn: "Đủ chưa! Giờ nói được chưa?"

Hắn tham lam vơ lấy đồ nhét vào túi, cười gằn:

"Không được. Dựa vào đâu mà chúng mày được sống sung sướng, còn tao thì què một chân.

"Vương Hạnh Vân, mày tưởng tao không biết năm đó là mày mật báo hả? Tao cứ muốn mày không bao giờ tìm thấy nó!

"Bán được giá tốt, không uổng công tao nuôi nó lớn từng này! Con ranh bất hiếu đó gả cho thằng ngốc là vừa đẹp, ha ha ha..."

Triệu Dương nắm chặt nắm đ.ấ.m muốn đánh người, tôi cố nén cơn giận trong lòng, ngăn anh lại:

"Báo cảnh sát đi, đừng vì loại người này mà làm bẩn tay mình."

Tôi và Triệu Dương lại chạy đôn chạy đáo hỏi thăm khắp nơi, nhưng chẳng có manh mối nào.

Cả một ngày trôi qua lòng tôi rối như tơ vò, chỉ hận không thể g.i.ế.c quách Chu Hoành đi cho xong, lại tự trách mình không về đón Tiểu Phượng sớm hơn.

"Tôi biết con gái chị ở đâu."

Trong màn lệ nhòa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc, là Lý Quỳnh Hoa.

Cô ta rụt rè nhìn tôi: "Nhưng chị phải cho tôi tiền, tôi đi theo Chu Hoành khổ quá rồi, cần tiền.

"Chu Hoành quá thất đức, tìm cho con bé nhà tử tế còn đỡ, đằng này lại tìm một thằng ngốc."

Hy vọng trong tôi lại nhen nhóm, tôi móc hết tiền trên người đưa cho cô ta, cuối cùng cũng biết được nơi ở của Tiểu Phượng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chu Hoành bán con bé vào một vùng núi nghèo hẻo lánh, đến đường đi còn chưa có.

Chúng tôi dẫn theo một nhóm người, đi xe lừa cả ngày, đến tối mịt mới tới nơi.

Vừa vào cửa đã thấy Tiểu Phượng đang bị một bà già mắng mỏ, dạy con bé cách làm một người vợ tốt.

Tay Tiểu Phượng sưng đỏ, đang lau nước dãi cho một cậu bé trai có ánh mắt đờ đẫn.

Tôi xông lên đẩy bà già kia ra, ôm chặt Tiểu Phượng vào lòng.

Tiểu Phượng tủi thân khóc lớn, sau đó lại an ủi tôi:

"Mẹ, đừng lo, con không sao hết, mấy ngày nay con vẫn luôn tìm cơ hội bỏ trốn!"

Triệu Dương đưa cho con bé một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ: "Tiểu Phượng, mẹ con muốn đón con ra ngoài đi học đấy, con có muốn đi không?"

Tiểu Phượng vui vẻ ăn kẹo: "Con muốn đi ạ."

Chúng tôi bồi thường cho bà già kia một khoản tiền, đưa Tiểu Phượng về lại trấn Tứ Thủy.

Cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, tôi gọi bố mẹ và Tiểu Phượng đến quán ăn của Lão Triệu, mọi người ngồi quây quần ăn bữa cơm vui vẻ.

Chúng tôi tay trong tay thông báo quyết định kết hôn, bố mẹ tôi vui mừng đến rơi nước mắt.

Họ chưa bao giờ nghĩ tôi có thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp, càng không ngờ tôi còn có thể tái hôn.

Vì chuyện tôi ly hôn, họ vẫn luôn bị người trong trấn coi thường.

Lão Triệu vẫn vẻ mặt nghiêm nghị ít nói đó.

Tóc ông đã điểm bạc, chỉ luôn miệng nói "Tốt", hết chén này đến chén khác uống rượu, mặt đỏ bừng.

Tôi biết, trong lòng ông cũng rất vui.

Chúng tôi ngồi trong phòng riêng kể về những trải nghiệm bên ngoài, Lão Triệu biết tôi mở quán ăn Tứ Xuyên, cứ khen tôi có tiền đồ, đã học được chân truyền của ông.

Ăn cơm xong, chúng tôi định đưa mấy người lớn tuổi đi hóng gió, Lão Triệu lại xua tay.

Ông cầm bao t.h.u.ố.c lá đắt tiền Triệu Dương tặng, gặp người quen trong trấn là lại mời một điếu.

"Hầy, thằng phá gia chi tử nhà tôi mua đấy, nó giờ làm lãnh đạo nhỏ ở nơi khác rồi, không biết gặp vận may chó ngáp phải ruồi gì nữa!

"Con dâu tôi là người giỏi giang, mở quán ăn Tứ Xuyên ở bên ngoài rồi, thực ra học được chân truyền của lão Triệu tôi, mấy món đơn giản cũng đủ dùng rồi."

Vì chuyện của Triệu Dương, ông bị người ta chỉ trỏ gần nửa đời người, bây giờ cuối cùng cũng có thể ưỡn thẳng lưng rồi.

Con của lão Triệu ông đây không phải côn đồ, lưu manh.

Chiếc ô tô hiệu Crown đậu trước cửa quán ăn, người trong trấn vô cùng ngưỡng mộ, sờ đông sờ tây, ngó nghiêng nhìn ngó.

"Ái chà, Hạnh Vân ly hôn đúng là sáng suốt, giờ tìm được người tốt thế này, chứ nếu còn ở với Chu Hoành thì khổ rồi."

"Tôi đã nói Hạnh Vân là người có phúc khí mà, cảm giác bây giờ còn trẻ hơn trước cả chục tuổi ấy chứ, cuộc sống ngày càng sung túc!"

Ngày hôm sau, Chu Hoành dắt theo Chu Mãn, tập tễnh xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Hắn cầm một xấp tiền đưa cho tôi, mặt dày nói:

"Hạnh Vân, tôi nghe cả rồi, cô mở quán ăn còn định đưa cả Tiểu Phượng đi đúng không?"

Tôi lườm hắn một cái: "Liên quan gì đến anh?"

Mắt hắn lóe lên vẻ tính toán: "Chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng, con bé Tiểu Phượng kia thì làm được gì.

"Con trai mới là quan trọng nhất, đợi sau này cô trăm tuổi chẳng phải vẫn dựa vào con trai sao, cô cũng đưa nó đi đi."
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 16: Chương 16



Triệu Dương tức đến bật cười lạnh: "Hạnh Vân không còn liên quan gì đến các người nữa, tôi khuyên anh bớt tính toán đi."

Chu Hoành hai mắt đỏ ngầu: "Mày tưởng tao không biết mày nghĩ gì hả? Mày sợ sau này con trai tao chia tiền của mày, đúng không?"

Chu Mãn nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt âm u tính toán y hệt bố nó khiến tôi nổi da gà.

Nó khóc lóc om sòm, ăn vạ dai dẳng, cũng đòi ra ngoài đi học.

Ôm chân tôi gào khóc.

Dù sao nó cũng là con tôi, nói lúc này không hề d.a.o động chút nào là nói dối.

Triệu Dương thấy tôi im lặng, tưởng tôi do dự, bèn dịu giọng nói:

"Hạnh Vân, anh tôn trọng ý kiến của em."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Mãn, nói từng chữ một:

"Lúc đó là con tự chọn đi theo Chu Hoành, cũng là con chê mẹ làm mất mặt con.

"Chu Mãn, đường con tự chọn thì tự mình đi hết đi, đừng trách người khác."

Chu Hoành giả nhân giả nghĩa định đưa tiền sính lễ cho tôi, tôi "phì" một tiếng: "Tiền này anh giữ lại mà mua quan tài đi!"

Chu Hoành im lặng được mấy ngày.

Sau vụ của Tiểu Phượng, người trong trấn ai cũng chửi Chu Hoành té tát, nói anh ta đúng là muốn tiền đến phát điên rồi.

Cũng có mấy người thích tỏ vẻ hiểu chuyện phân tích: "Chu Hoành đúng là thiển cận, Tiểu Phượng ra ngoài ăn học thành tài, lúc đó gả đi chẳng phải được nhiều tiền thách cưới hơn sao? Gấp gáp làm gì cơ chứ."

Bên ngoài thay đổi từng ngày, nhưng dường như con người ở đây vẫn vậy.

Tiểu Phượng tuyệt đối không thể ở lại đây thêm nữa.

Ngay trước ngày cả nhà chúng tôi chuẩn bị lên đường, lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Chu Hoành tìm đến tòa soạn báo bóc phốt, nói tôi chê mẹ chồng bị liệt nên đã ngoại tình với Triệu Dương.

Rồi ham giàu sang mà bỏ chồng bỏ con, sau khi phất lên còn cấu kết với nhân tình đánh chồng cũ.

Trên báo đăng cả ảnh, miêu tả tôi một cách sinh động như một thứ cặn bã của thời đại.

Tin tức đàn ông bỏ vợ bỏ con thì đầy rẫy, nhưng phụ nữ bỏ chồng bỏ con lại là một tin cực kỳ giật gân.

Tờ báo vừa ra đã gây chấn động không nhỏ, những kẻ muốn viết mấy bài giật gân câu view ùn ùn kéo tới.

Lão Triệu nói với tôi, Chu Hoành dùng số tiền bất nghĩa kia mời một đám người đi ăn tiệm, xì xào bàn tán gì đó trong phòng riêng.

Tin đồn lan nhanh như nước sôi, người trong trấn biết rõ sự tình thì không sao, nhưng dần dần, cả đối tác làm ăn của Triệu Dương cũng hỏi đến chuyện này.

Trong phút chốc, chúng tôi chẳng khác nào chuột chạy qua đường, ai cũng ghét, làm liên lụy đến xưởng của Triệu Dương mất mấy đơn hàng lớn, quán ăn cũng vắng khách đi trông thấy.

Tôi không thể nuốt trôi cục tức này, liền tìm một tờ báo giải trí có lượng phát hành lớn, vung tiền lên trang nhất, tít đầu.

Tôi kể lại toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối.

Chuyện này hai bên mỗi người nói một kiểu, qua lại vài lần lại kinh động đến một chương trình phát thanh về đời sống người dân.

Gió xuân cải cách thổi vào trấn nhỏ, điều này rất phù hợp với giá trị mà chương trình muốn truyền tải.

Ngày hôm đó, người trong trấn bật đài lên liền nghe thấy giọng kể chậm rãi của tôi.

Tôi kể về những năm tháng hi sinh khi lấy Chu Hoành.

Kể về việc anh ta đã phản bội tôi ra sao, và sự tuyệt vọng, nản lòng của tôi đối với cái gia đình ban đầu đó.

Kể về lần đầu tiên tôi tập viết nguệch ngoạc tên mình.

Kể về những ngày tháng vào Nam, tôi đã cố gắng hết sức để dành tiền, thức khuya làm việc trong nhà máy như thế nào.

Kể về tôi và Triệu Dương đã dựa vào nhau, gửi gắm nỗi nhớ qua từng lá thư ra sao.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Kể về việc tôi đã đi sớm về khuya, từ một gánh hàng rong bán tương ớt đến mở một quán ăn nhỏ như thế nào.

Kể về việc tôi đã chứng kiến sự thay đổi vĩ đại như sử thi ở vùng ven biển, trên mảnh đất đầy biến động này, đã thấy vô số câu chuyện đổi đời ngoạn mục.

Những người trẻ chăm chỉ, ngồi trên phà, trên tàu hỏa, lặn lội đường xa đến vùng ven biển.

Chúng tôi hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có là quyết tâm thay đổi vận mệnh.
 
Back
Top Bottom