Tiểu Thuyết Trọng sinh được ghép đôi với bệ hạ Đế quốc

Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Chương 159: Kỳ lạ


Trên Lam Tinh, ngày tháng lặng lẽ trôi đi, yên bình và vững vàng.Thời Tinh vài lần leo tường trốn ra ngoài mà chưa lần nào bị phát hiện, nên ngày càng táo bạo.Quả như Nhĩ Nhã đã đoán, tình trạng mất kiểm soát tinh thần lực của Trì Diệu vẫn tiếp tục, biển tinh thần cũng thay đổi rõ rệt.

Có lẽ chỉ sau khi hoàn toàn phân cấp anh mới có thể ổn định lại.

Nhốt mãi trong phòng rõ ràng không phải cách giải quyết.Khoảng một tháng sau, Thời Tinh đề nghị với Tư tế và Chủ Não rằng cậu có thể dẫn Trì Diệu ra ngoài dạo chơi.

Tinh thần lực của cậu vốn ở mức cao, hơn nữa sau khi liên tiếp khám phá và phá hủy ba khu tàn tích trên Lam Tinh, năng lực khống chế thiên phú của cậu đã tiến bộ rõ rệt.Tư tế và Chủ Não rất thận trọng, lo rằng lòng tốt có thể gây rắc rối.

Tư tế thậm chí bước vào dòng thời gian để kiểm tra, xác nhận rằng quyết định này không gây hệ quả ngoại giao.

Sau khi cân nhắc, Lam Tinh đồng ý và liên hệ với Đế quốc, bày tỏ thiện chí để Thời Tinh được dẫn Trì Diệu ra ngoài.Thời Tinh vốn hay lén trèo tường gặp Trì Diệu, qua mắt được mọi người nhưng không qua mắt Hứa Kim.

Trì Diệu và Hứa Kim không trao đổi nhiều về việc này, nhưng Hứa Kim thăm dò vài câu rồi được biết rằng Thời Tinh không bị ảnh hưởng bởi tình trạng mất kiểm soát của Trì Diệu, nên ông cũng yên lòng.

Lần này Lam Tinh chủ động đề xuất, Hứa Kim đương nhiên đồng ý, ông không nỡ để Điện hạ bị giam mãi trong phòng.Trì Diệu vốn không ưa ồn ào, nhưng mới chỉ mười chín tuổi, còn rất trẻ; Hứa Kim lo rằng việc bị nhốt lâu sẽ gây ra vấn đề tâm lý.

Sau khi hai bên thương thảo xong, Thời Tinh không cần trèo tường nữa, có thể chính thức đến thăm Trì Diệu.Cậu dẫn Trì Diệu đi khắp những khu sinh thái hoang sơ trên Lam Tinh, nơi các loài thực vật mang tinh thần lực hiện lên kỳ lạ và huyền ảo.

Có một thung lũng khiến Trì Diệu nhớ mãi: về đêm, toàn bộ động thực vật ở đó phát sáng.

Thời Tinh kiên quyết đợi đến tối mới rời đi; đêm ấy họ nằm trên thảm cỏ rộng, dưới không gian lung linh, Thời Tinh nằm sát bên, khiến Trì Diệu thấy lòng mình mơ hồ khó tả.Những ngày ở Lam Tinh khiến Trì Diệu nhận ra nơi này đẹp hơn anh tưởng.

Hứa Kim cũng dần hiểu được tâm tư của anh.

Họ từng có một cuộc đối thoại ngắn nhưng mấu chốt: khi Trì Diệu hỏi, Hứa Kim đã chắc chắn trong lòng.Trì Diệu hỏi: "Người bảo hộ Lam Tinh có giống tư tế, cũng không dễ rời khỏi Lam Tinh sao?"

Hứa Kim giật mình, đáp cẩn trọng: "Thực ra đều có thể rời Lam Tinh.

Chỉ là tư tế khi bước vào dòng thời gian phải chịu mật độ năng lượng rất cao, nên ở ngoài tinh cầu sẽ thấy khó chịu, vì thế họ ít khi rời đi.

Còn người bảo hộ... chưa từng nghe nói họ bị ràng buộc phải ở lại Lam Tinh."

Trì Diệu ngẫm nghĩ một chút, rồi cẩn thận bổ sung thêm: "Nếu điện hạ thật sự có băn khoăn này, vậy sao không hỏi thẳng Tinh Tinh?"

"Những năm gần đây dân số Lam Tinh mới dần hồi phục.

Mà cậu ấy, với tư cách là người bảo hộ đầu tiên sinh ra sau giai đoạn đứt gãy, ý nghĩa hẳn sẽ đặc biệt hơn nhiều."

Hứa Kim nói vậy là theo lẽ thường, Trì Diệu hiểu rõ.Còn sự tồn tại của Thời Tinh đối với Lam Tinh có ý nghĩa khác biệt ra sao, anh lại càng hiểu rõ hơn ai hết.Anh hỏi Hứa Kim chỉ là thuận miệng, chứ không phải để tìm một đáp án chính xác.Bởi anh cũng biết, câu trả lời thật sự chỉ có người Lam Tinh mới đưa ra được.

Người khác, đều không thể.Nhưng câu hỏi ấy lại vô tình để lộ tâm tư trong lòng Trì Diệu.Hứa Kim thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng thấy hợp lẽ.Từ nhỏ đến lớn, Trì Diệu luôn giữ khoảng cách, dè dặt với tất cả mọi người, hiếm khi có ai được anh đối xử khác biệt.

Nhưng Thời Tinh lại là ngoại lệ.

Từ lần đầu tiếp xúc, có thể nói chỉ là muốn kết bạn, song khi ở cạnh nhau lâu ngày, những chi tiết bộc lộ ra lại cho thấy sự ưu ái rõ rệt.

Nếu nói đó là tình bạn thì gượng ép, mà coi là một thứ tình cảm mến mộ thì hợp lý hơn nhiều.Bởi Hứa Kim chẳng hề tin rằng Trì Diệu sẽ dễ dàng để bất kỳ người bạn nào khác qua đêm tại chỗ mình, lại còn chu đáo đắp chăn cho khi họ ngủ trưa.Nhưng nếu là người mình thích, thì tất cả những điều ấy đều tự nhiên, chẳng chút gượng gạo.Aizz, cậu chủ nhỏ mà ông nhìn lớn lên cũng đã có người mình thích rồi đấy!Trong mắt Hứa Kim, đó không phải chuyện xấu.Trái lại, tình cảm ấy khiến Trì Diệu thêm phần sống động, đúng với tuổi mười chín của mình, không còn quá chín chắn, nghiêm cẩn như trước.Còn về phía Thời Tinh, dạo này mỗi ngày cậu vẫn sống rất vui vẻ.Thế nhưng, giữa những ngày hạnh phúc ấy, cậu cũng bắt đầu nhận ra trong mình đang xuất hiện vài thay đổi kỳ lạ.Mà những thay đổi ấy... tất cả đều liên quan đến Trì Diệu.Trước tiên là tình bạn giữa hai người.

Thời Tinh chưa từng kết giao với một người ngoài tinh hệ nào hợp ý đến thế, cậu rất hài lòng.

Nhưng không biết có phải vì quá hợp nhau, hay là vì Trì Diệu luôn khiến cậu cảm thấy vừa vặn, mà chỉ cần cách hai ba ngày không gặp, những lúc rảnh rỗi, Thời Tinh liền bắt đầu thấy nhớ.Ban đầu cậu còn chẳng hiểu rõ, chỉ cảm thấy khi nhìn thấy cảnh đẹp hay ăn được món ngon mà không có ai để chia sẻ, trong lòng lại có chút trống vắng.Vì sao lại thấy vậy, cậu cũng chẳng nói ra được.Không biết bắt đầu từ ngày nào, suy nghĩ trong đầu như bỗng bắt nhịp, Thời Tinh nảy ra một ý nghĩ: "Nếu Trì Diệu cũng ở đây thì tốt biết bao..."

Và từ đó, suy nghĩ ấy chẳng thể ngăn lại.Mãi sau cậu mới chợt nhận ra, cái khiến mình buồn bã chính là việc không thể chia sẻ cùng Trì Diệu.Đó là ngày đầu tiên.Ngày thứ hai, sau khi gặp Trì Diệu, đến lúc chia tay, cậu lại thấy rằng cho dù không có món ngon hay trò vui gì, chỉ cần được gặp mặt, nói vài câu thôi cũng đã vui lắm rồi.Cứ như vậy, những suy nghĩ ấy nối tiếp nhau, dần dà Thời Tinh cũng hiểu ra, chỉ cần xa cách lâu ngày, cậu sẽ nhớ Trì Diệu.Mà nỗi nhớ ấy lại vô cùng kỳ lạ.

Ngay cả khi đã biết rõ mình sẽ nhớ đối phương, Thời Tinh vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao.Cậu thích Trì Diệu, nhưng cũng thích Cây Mẹ, tư tế, Chủ Não, Thời Nhiễm và cả nước ép tinh quả.Thế nhưng, xa Cây Mẹ, tư tế, Chủ Não, Thời Nhiễm hay nước ép tinh quả hai ba ngày, cậu chẳng hề thấy hụt hẫng.Chỉ có Trì Diệu mới mang lại cảm giác trống trải vi diệu ấy.Thời Tinh chưa từng trải qua điều này, thấy vừa mới mẻ vừa khó lý giải, chẳng thể phân biệt rạch ròi được sự khác biệt trong đó.Đó là những thay đổi kỳ lạ khi xa Trì Diệu.Còn lúc lại gần thì khác.Thứ nhất, ở quá gần, nhịp tim cậu sẽ đập nhanh hơn mà chẳng rõ vì sao.Thứ hai, phần lớn lúc tim đập nhanh, là sau khi tách ra cậu mới cảm nhận được.

Lúc đối phương đến gần mình, hoặc khi cậu chủ động tiến sát, điều đầu tiên Thời Tinh cảm nhận chính là niềm vui.

Tâm trạng sẽ phấn khởi hẳn lên, đến mức không kìm được mà muốn lại gần thêm chút nữa.Nói cách khác, Thời Tinh nhận ra bản thân dường như có chút... thích quấn lấy Trì Diệu rồi.Ở bên Trì Diệu, Thời Tinh luôn thấy rất vui vẻ, một cảm giác mà khi ở cạnh người khác, cậu chưa bao giờ có được.Nhưng bản thân cậu lại chẳng hiểu rõ."

Có phải tôi hơi phiền không?"

Một hôm, Thời Tinh bỗng hỏi Trì Diệu như vậy.Đôi mắt màu tro của Trì Diệu khẽ chớp, giọng nói dịu dàng: "Sao tự dưng lại hỏi thế?"

Thời Tinh gãi đầu, thẳng thắn nói: "Không biết có phải vì trước giờ tôi chưa từng có bạn ngoài tinh hệ này hay không, mà mỗi lần ở với anh, tôi luôn có rất nhiều chuyện để nói.

Tôi cứ cảm giác... mình đã làm tốn quá nhiều thời gian của anh rồi.

Như thế có phải rất dễ khiến người ta thấy phiền không?"

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại bổ sung: "Ví dụ như với bạn khác, nếu tìm tôi quá nhiều lần, tôi sẽ thấy khó chịu, giống như Lục Luật vậy."

Như thể nhớ ra cảm giác khó chịu đó, cậu nhíu mày, nghiêm túc nói rành rọt: "Nhưng tôi không muốn trước mặt anh lại trở nên đáng ghét như thế.

Nếu tôi quá thường xuyên, hoặc làm lỡ việc của anh, anh phải nói ra đấy nhé."

Lời này được nói trong bối cảnh Trì Diệu lấy máy chơi game mang từ Đế quốc ra, Thời Tinh say mê chơi thử, đặc biệt thích chế độ hai người.

Buổi tối, cậu cứ nài nỉ Trì Diệu chơi thêm vài ván nữa.

Lúc đang chơi thì nghĩ "chỉ thêm một ván thôi", nhưng sau một ván lại tham lam, tiếp tục xin thêm.

Đến khi thật sự đặt máy xuống, cậu mới phát hiện đã khuya mất rồi.Thời Tinh không phải kẻ không biết chừng mực.

Vui thì vui thật, nhưng trong lòng cũng lắm phần áy náy.Thế nên cậu đem thẳng nỗi băn khoăn của mình nói ra.Dù sao đã nghĩ mãi mà không thông, cũng chẳng biết cách giữ chừng mực ra sao, chi bằng hỏi trực tiếp Trì Diệu cảm thấy thế nào.Cậu nghĩ: đã là bạn tốt, bản thân còn nhiều lần trèo tường sang gặp anh, thì giữa hai người cũng chẳng có gì phải giấu giếm.Thời Tinh đâu hay, những lời bối rối ấy rơi vào tai Trì Diệu, lại hóa thành một kiểu ngọt ngào.Đến cuối cùng, lòng Trì Diệu xao động, thậm chí gần như không dám nhìn thẳng vào mắt cậu."

Sao em lại khiến ta thấy phiền được chứ?!"

Anh còn hận không được ở bên Thời Tinh nhiều hơn nữa.

Dù vừa rồi là cậu đề nghị chơi thêm vài ván, nhưng nếu anh không muốn, tuyệt đối sẽ chẳng gật đầu.Như Phí Sở chẳng hạn, bao lần muốn nài nỉ mà đều bị anh từ chối thẳng.Trì Diệu khẽ cười, ánh mắt cũng rạng rỡ, mang theo chút ngượng ngùng khó nhận ra: "Em không biết mình rất được yêu thích sao?"

Thời Tinh chẳng để ý đến biểu cảm của anh, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Cái này tôi biết chứ..."

Từ nhỏ, cậu đã là bảo vật của Lam Tinh, là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu nhất trong mắt tư tế, Chủ Não, các thầy cô, cũng như mọi bậc trưởng bối từng gặp.

Chuyện ấy Thời Tinh vẫn biết rõ, và trong lòng còn thầm mang một chút tự hào."

Vậy thì em cứ chạy về phía ta đi, ta còn mừng không kịp, sao lại thấy phiền được chứ?"

Trì Diệu bật cười, "Bao nhiêu người đều thích tìm em, ta còn có gì để chê bai?

Chẳng lẽ là chê em dành cho ta quá nhiều thời gian sao?"

Bị khen ngợi như thế, Thời Tinh hơi ngượng, lí nhí: "Cũng đâu có được nhiều người thích thế đâu~"Giọng cậu nhỏ dần, bởi trong đầu vừa thoáng hiện ra đủ người tìm đến mình gần đây, từ tư tế cho đến bạn bè Lam Tinh.

Ngay cả bản thân cũng thấy lời chối khéo này có chút giả.Cậu lắc đầu, nhanh chóng bỏ qua câu nói thiếu thành thật ấy, nắm chặt trọng tâm: "Chỉ cần anh không thấy phiền thì tốt rồi."

"Anh cũng bận mà, nếu có việc thì đừng lo cho tôi.

Chúng ta là bạn tốt, không cần phải khách sáo vậy đâu."

Trì Diệu khẽ rũ mắt: "Ta chưa từng khách sáo với em."

Biết được mình không hề khiến anh thấy phiền, nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng Thời Tinh lập tức tan biến.

Cậu chẳng để ý đến ánh mắt của Trì Diệu, chỉ cười tươi đến cong cả mắt: "Biết rồi, biết rồi."

"Để tôi giúp anh dọn dẹp, muộn thế này rồi, thu dọn xong thì ngủ thôi..."

Nói làm là làm, Thời Tinh hăng hái thu xếp máy chơi game.

Ngay bên cạnh, Trì Diệu khẽ nói một câu bảo cậu ở lại, và cậu lập tức gật đầu đồng ý.Bởi ngày mai chẳng có việc gì bận.Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu Trì Diệu mời Thời Tinh ở lại qua đêm.

Từ lúc đầu còn lo là thất lễ, đến nay đã dần quen, thành thạo như thường.Trước khi tách ra, Thời Tinh ôm Trì Diệu một cái, cười híp mắt: "Chúc ngủ ngon, điện hạ."

Chuyện này vốn do Trì Diệu bắt đầu.Không biết từ khi nào, trước câu chúc ngủ ngon, anh từng ôm Thời Tinh một lần.

Cậu lại tưởng đó là lễ nghi, nên chẳng hề phản cảm.

Từ đó, mỗi tối trước khi ngủ, chỉ cần không quên, cậu đều chủ động ôm anh một cái.Đương nhiên, nếu Thời Tinh có quên... thì Trì Diệu sẽ không bao giờ quên.Sợ nhịp tim mình ồn quá khiến cậu nghe thấy, mỗi lần ôm xong anh lại lập tức buông ra, cứ như đang tiến hành một bí mật nhỏ.Chạy về phòng, khép chặt cửa, Thời Tinh liền dựa cả người vào cánh cửa.Tim đập thình thịch, cơ thể dường như vẫn còn vương lại hơi ấm quá nóng từ Trì Diệu, cùng hương vị độc đáo không giống bất kỳ thành viên nào khác trong hoàng thất Đế quốc."

Chúc ngủ ngon, chạy chậm thôi."

Chỉ thoáng sau, từ ngoài cửa vọng vào giọng Trì Diệu, đầy bất lực.Thời Tinh không nói gì, chỉ một mình tựa lưng vào cửa mà cười, chẳng rõ có gì đáng cười, nhưng niềm vui ấy lại xuất phát từ tận đáy lòng.Rửa mặt xong trèo lên giường, cậu còn lên tinh võng chia sẻ trò chơi hai người vừa chơi chung, kèm dòng chữ: "Siêu vui~"!Trong những ngày gắn bó như thế, tinh thần lực của Trì Diệu dần dần - nhưng không thể cưỡng lại - hoàn thành quá trình phân cấp.Khoảng thời gian cuối cùng khi mất kiểm soát diễn ra rất thường xuyên, năng lực của Thời Tinh vừa hay có thể bảo vệ người xung quanh.

Sau khi bàn bạc, Lam Tinh điều Thời Tinh và Nhĩ Nhã đến bên cạnh Trì Diệu: một người phụ trách an toàn, một người phụ trách trị liệu.Lúc này, nhờ vào môi trường đặc thù của Lam Tinh, thiên phú của Thời Tinh đã được vận dụng vô cùng thuần thục.Có lần Trì Diệu mất kiểm soát, tinh thần lực làm sụp đổ cả một bức tường, phía bên kia là nơi các thị quan đang nghỉ ngơi.Có lẽ do đã quen với việc "giải tỏa công trình", phản ứng đầu tiên của Thời Tinh không phải dùng tinh thần lực để chống đỡ tường, mà là trực tiếp vận dụng thiên phú, khiến bức tường biến mất.

Nhờ vậy, cậu được Nhĩ Nhã và tầng lớp lãnh đạo Lam Tinh hết lời khen ngợi.Thời Tinh lúc ấy mới chợt hiểu: e rằng việc Chủ Não cử cậu đi phá hủy những tàn tích, vốn đã tính toán trước đến ngày này, ngày mà năng lực của cậu có thể thực sự phát huy tác dụng.Cũng có lần mất kiểm soát tuy không gây tổn hại gì, nhưng lại khiến Trì Diệu khó chịu vô cùng.Biển tinh thần liên tục dao động, tinh thần lực như chảy tràn không dứt, khiến cả người anh túa mồ hôi, nóng rực.Thấy bạn mình như thế, Thời Tinh lo lắng lắm.

Cậu vốn định thức trắng canh chừng, nào ngờ trong lúc nói chuyện, Trì Diệu khuyên cậu chợp mắt một lát, và chỉ vừa nhắm mắt, mở ra đã là sáng hôm sau.

Thời Tinh hơi ngượng, Trì Diệu cũng thấy áy náy vì đã làm phiền cậu.

Thế là hôm sau, hai người cứ liên tục nhường nhau, xin lỗi qua lại.

Nói tới nói lui, cuối cùng lại nhìn nhau, bỗng cùng nhận ra tình huống buồn cười, rồi chẳng hẹn mà cùng bật cười.Chẳng rõ là cười vì điều gì, chỉ thấy cả hai đều thật ngốc nghếch.Dưới sự quan sát đồng thời của cả Đế quốc lẫn Lam Tinh, tinh thần lực của Trì Diệu rốt cuộc đã bình ổn, thuận lợi vượt qua giai đoạn phân cấp.Nhưng những ngày yên ổn chẳng kéo dài được bao lâu.

Trì Diệu bất ngờ nhận lệnh phải quay về Đế quốc.Thật ra, theo kế hoạch ban đầu, đây cũng không hẳn là đột xuất, mà đã được sắp đặt từ trước.Chỉ là chẳng ai ngờ, quá trình phân cấp của anh lại kéo dài đến thế.

Thành thử hoạt động vốn dự định diễn ra sau khi Trì Diệu trở về Đế quốc, nay phải dời lên ngay lúc này, khi tinh thần lực của anh vẫn chưa thật sự ổn định.Không phải chuyện xấu gì, chỉ là phải về tham dự sinh nhật của cháu trai Tất Chu.Hoàng thất Đế quốc vốn ít người thân trực hệ, sau khi anh chị họ của Trì Diệu gặp chuyện, Tất Chu được đưa vào cung điện ở.

Đây đã là năm thứ hai cậu bé sống trong cung, xét tình cảm hay lý lẽ, Trì Diệu đều khó lòng vắng mặt."

Vậy chẳng phải em ấy sẽ rất nhớ cha mẹ sao?"

Thời Tinh chớp mắt, hơi luyến tiếc mà nói.Nói xong lại bắt gặp ánh nhìn của Trì Diệu, cậu gãi gãi mặt, chột dạ né tránh ánh mắt ấy: "Tôi chỉ lỡ miệng thôi.

Chúng ta vốn đâu có cha mẹ, cũng khó mà thật sự hiểu được cảm giác đó."

"Nếu tôi lỡ lời thì cứ xem như chưa nghe thấy nhé.

Ha... ha ha."

Cậu cười gượng gạo, nói ra rồi mới nhận ra sự không ổn trong lời mình.Thời Tinh lại đưa tay gãi mũi, trong chốc lát chẳng dám nhìn thẳng vào Trì Diệu."

Có lẽ sẽ có, nhưng em ấy đã sống trong cung một năm rồi, cảm giác đau buồn ấy hẳn cũng không còn quấn lấy mọi lúc nữa.

Cậu có muốn xem không?

Trong tay ta có đoạn video người nhà gửi đến, bây giờ Tất Chu vẫn rất hoạt bát."

Hai cái đầu ghé sát vào nhau xem video, Thời Tinh không chỉ thấy Tất Chu mà còn thấy cả hai vị quân chủ của Đế quốc.Cậu chưa từng gặp song vương, chỉ quen với tư tế và Chủ Não.Nghe nói cả hai đều là người tốt.Trong đoạn video, bệ hạ và vương hậu không hề nghiêm nghị.

Trì Diệu giống vương hậu, nhưng những đường nét sắc sảo khi đặt trên gương mặt thiếu niên lại tăng thêm vài phần đoan chính, hẳn là do khí chất khác biệt mang lại.Nếu không để ý thì không thấy, nhưng một khi chú ý rồi, so với vương hậu, Thời Tinh càng nhận ra Trì Diệu thực sự rất đẹp trai."

Nếu cậu chịu cười nhiều hơn, mọi người sẽ nhìn thấy gương mặt cậu đầu tiên, chứ không phải khí thế kia."

Người thừa kế Đế quốc quả thật khí thế kinh người.

Thời Tinh vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, trong ký ức, dung mạo Trì Diệu mờ nhạt, chỉ còn đọng lại khí thế bức người của một kẻ sinh ra để đứng trên cao.Trì Diệu khẽ cười hỏi: "Ta cười với cậu không nhiều sao?"

"Ờ... ha ha, giờ thì cũng nhiều rồi."

Nói xong, Thời Tinh cũng bật cười theo.

Sau này nhớ lại, cậu cũng chẳng hiểu mình cười vì cái gì.

Có lẽ chỉ vì Trì Diệu cười, nên cậu cũng muốn cười theo, thật kỳ lạ.Để đi dự tiệc sinh nhật, cả đi lẫn về ít nhất cũng mất nửa tháng.Xét đến việc tinh thần lực của Trì Diệu vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nên sau khi dự tiệc gia đình xong, anh sẽ lập tức trở về Lam Tinh, chờ đến khi ảnh hưởng của việc phân cấp hoàn toàn hoàn thành, biển tinh thần thật sự lắng lại.Biết rõ Trì Diệu sẽ quay về, nhưng Thời Tinh vẫn thấy có chút không nỡ."

Tôi có thể gửi tin cho ngài không?"

"Một ngày một tin?

Thấy ít quá.

Một ngày ba, bốn tin?

Nhưng vậy có làm phiền ngài không?"

"Ừm... dù sao ngài về đó cũng là để lo chuyện chính sự mà."

"Tôi hỏi vậy có hơi đường đột không?

Nếu ngài thấy phiền thì đừng trả lời cũng được.

Chỉ là dạo này tôi cứ thích làm phiền ngài thôi."

Đêm trước khi chia tay, Thời Tinh nhắn cho Trì Diệu qua thiết bị liên lạc.Cậu gửi mấy tin liền mà mãi không thấy trả lời, đành nằm uể oải trên giường, chán nản, mà bản thân cũng chẳng rõ mình đang chán nản cái gì.Trong thời gian Trì Diệu phân cấp tinh thần lực, Lục Luật cũng phân cấp xong.

Có lẽ vì cấp bậc thấp hơn nên tinh thần lực của Lục Luật giờ đã rất ổn định, chỉ cần trải qua thêm một tháng quan sát là có thể trở về Đế quốc.Nghĩ đến việc Lục Luật sắp rời đi, Thời Tinh chỉ thấy nhẹ nhõm, còn vui vì lại hoàn thành một nhiệm vụ ngoại giao.

Hoàn toàn không có cái cảm giác luyến tiếc như khi đối diện với việc Trì Diệu rời đi.Cứ thế đầu óc miên man nghĩ ngợi, thì thiết bị liên lạc cuối cùng cũng vang lên.[Vừa mới rửa mặt xong, nên giờ mới thấy tin]Dòng mở đầu đã là một lời giải thích.

Thời Tinh lập tức thấy bầu ngực đang nghẹn tức bỗng nhẹ hẳn đi.[Gửi đi nhé, cứ như trên Lam Tinh là được.][Không phiền đâu, phần lớn thời gian ta ở trên soái hạm, cũng chả có gì làm, vừa hay có người để nói chuyện.][Buổi tối chúng ta còn có thể kết nối chơi game, ta để sẵn cho cậu một bộ thiết bị tinh võng của Đế quốc, mình có thể gặp nhau qua mạng nội bộ; ta đã đăng ký tài khoản cho cậu rồi...]Thời Tinh nằm úp trên giường, đọc những tin trả lời nghiêm túc của Trì Diệu, lòng thấy vui.Bạn bè mình dù tạm thời rời Lam Tinh, vẫn giữ liên lạc hàng ngày, cũng ổn.Ngày hôm sau tiễn Trì Diệu đi, Thời Tinh vẫn thấy hụt hẫng.Cảm xúc của cậu lộ rõ đến nỗi tư tế và chủ não cũng nhận ra nét chán nản trên mặt cậu."

Ta nhớ lúc trước con không ưa hắn lắm mà, sao giờ lại như thế?" tư tế hỏi.Thời Tinh sững: "Khi nào con không thích anh ấy cơ chứ?"

Chủ não bật cười.Lúc ấy Thời Tinh mới nhận ra họ đang nhắc tới những ấn tượng ban đầu.Cậu dụi mũi, biết ngay là không thể giấu được gì trước tư tế và chủ não."

Lúc đầu có chút hiểu nhầm, con cũng không nghĩ tinh thần lực của anh ấy mất kiểm soát mạnh đến vậy.

Mà các ngài biết đấy, con không thích phải chờ."

Thời Tinh giải thích vội."

Nhưng rồi con thay đổi nhanh thôi" cậu vội thêm, nói nhanh đến mức chẳng rõ là biện hộ hay bào chữa.Tư tế và chủ não cười rộ lên.Chủ não xoa đầu Thời Tinh, nói: "Con đã lớn rồi."

Thời Tinh hơi bối rối, không hoàn toàn hiểu ý câu nói đó.Tư tế gật gù như đã hiểu ra điều gì, rồi háo hức thêm một câu hơi lạc đề: "May mà năm nay sẽ có người bảo hộ thứ hai, sau này sẽ có người chia bớt gánh nặng cho con."

Thời Tinh nói: "Con chẳng thấy làm người bảo hộ có gì áp lực cả."

Một câu ngây ngô khiến tư tế và chủ não lại cười ầm lên.Chủ não bật cười: "Nói thế hơi sớm rồi, xem ra vẫn chưa thật sự trưởng thành đâu."

Tư tế gật gù: "Cứ để nó tự nhận ra đi."

Thời Tinh ngơ ngác: "Hai người lại úp mở gì vậy?"

Chủ não đáp: "Bọn ta nói con và vị điện hạ kia quan hệ cũng thân nhỉ.

Hiếm lắm mới thấy ai rời đi mà cậu không mừng rỡ như trút được gánh nặng."

Thời Tinh nghiêm túc: "Đương nhiên rồi, bọn con là bạn tốt mà."

Nói xong, cả tư tế lẫn chủ não đều phá lên cười to hơn.*Theo kế hoạch, Trì Diệu chỉ rời đi nửa tháng.Mỗi ngày, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau khá thường xuyên.Tinh thần lực của Thời Tinh đã ổn định, Lục Luật lại đến rủ cậu đi chơi, nhưng không có Trì Diệu, cậu luôn thấy thiếu vắng điều gì đó, chẳng buồn hứng khởi.Khi soái hạm của Trì Diệu hạ cánh xuống Đế quốc, cảm giác hụt hẫng ấy càng rõ rệt hơn.Thời Tinh biết bên kia là nơi Trì Diệu đã lớn lên, là môi trường quen thuộc với hắn, sẽ có rất nhiều người chờ đón.Nhưng nhìn những tin nhắn trả lời ngày càng chậm, cậu không thể diễn tả rõ ràng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị bỏ rơi, khó chịu khôn tả.Cậu hiểu rõ Trì Diệu chưa thể quay về ngay, điều đó mới hợp lý.Thế nhưng cảm xúc lại vô cùng trẻ con, cứ mong đối phương ngày nào cũng nhắn lại ngay lập tức.Thời Tinh gửi tin: [Xin lỗi nhé, hôm nay không phải cố ý không trả lời ngài, tôi để quên bộ đàm ở nhà, không muốn làm ngài lo.]Hôm Trì Diệu tổ chức sinh nhật cho Tất Chu, Thời Tinh ra ngoài mà chẳng mang theo bộ đàm.Đến tận tối, cậu mới xem được video chúc mừng sinh nhật và tin nhắn Trì Diệu gửi.Xem xong, Thời Tinh lập tức thấy áy náy.Cậu nhận ra mình đã đặt điều với Trì Diệu, trong lòng nhỏ nhen nghĩ rằng anh ấy bận đến nỗi không có nổi một tin để trả lời.Bên kia Trì Diệu hỏi vài câu, và đúng lúc buổi tiệc cũng vừa tan, Thời Tinh không nén được nữa nên nói hết mọi thứ ra.[Trì Diệu, tôi thấy mình kỳ quặc lắm][Không kiểm soát được, thứ gì tôi cũng muốn chia sẻ với ngài][Tôi biết bạn bè phải có khoảng cách, nhưng tôi cứ mãi nghĩ về ngài][Mọi người hay chiều tôi, nhưng tôi không phải người vô lý, hành động này như tôi đang chiếm hữu ngài ấy]Sau đó cậu tự sửa: [Đúng hơn là không phải "như", có lẽ tôi thật sự muốn chiếm hữu ngài.][Ngài tốt quá, tôi thật sự rất thích ngài]Rồi Thời Tinh nhắn tiếp, giọng vừa bẽn lẽn vừa chân thành: [Nói đến nói lại lại thấy nhớ ngài quá][Tim tôi cũng đập kỳ quặc lắm][Hay là tôi bị ốm rồi?][Tôi biết có nhiều loại rối loạn tâm lý, nhưng người Lam Tinh ít khi bị loại này.

Những ý nghĩ vô lý như mình có phải là bệnh không?][Tóm lại là tôi không muốn làm phiền ngài, xin lỗi nhé.]Gửi xong, Thời Tinh bỗng ngại ngùng không dám xem trả lời, thấy người nóng ran liền vào rửa mặt.

Trông mình trong gương, hai gò má đỏ bừng.Ra ngoài thì thấy đã có tin nhắn trả lời.Trì Diệu: [Không phải bệnh, không cần xin lỗi.][Khi ta về sẽ nói với em.][Nhưng thấy em nói vậy, ta rất vui.][Ta... khi ở cạnh em tim ta cũng thường đập nhanh lắm, như bây giờ.]Tin cuối cùng đến sau khoảng hai phút: [Tinh Tinh, ta cũng nhớ em.]Cậu chẳng rõ là đọc tới tin nào thì khóe miệng tự nở nụ cười.

Đọc xong, tim lại đập mạnh hơn, Thời Tinh đưa tay chạm vào má, nóng ấm rực rỡ.---------------
 
Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Chương 160: THÍCH


Trì Diệu ở lại Đế quốc mấy ngày.Cậu làm một việc khiến song vương vừa tức vừa buồn cười, rồi lại chạy sang Lam Tinh.Không phải chuyện xấu, mà là nộp cho Viện trưởng lão một bản báo cáo, cho rằng song vương quấn quýt bên nhau quá nhiều, hoàng thất Đế quốc lại ít con cháu trực hệ, nên mạnh mẽ đề nghị họ sinh thêm một đứa nhỏ.Ở cuối báo cáo, Trì Diệ còn chu đáo ghi rõ mong muốn: nếu có thể cân nhắc, cậu hy vọng có một em gái.Lý do cũng rất đơn giản.

Từ sự kết hợp gen của song vương, nếu sinh con gái, quang não dự đoán tinh thần lực sẽ cao hơn con trai.Đế quốc trước nay cũng từng có nữ vương, không phải không có tiền lệ.Viện trưởng lão xem xong, ai nấy đều khen Trì Diệu - với tư cách người thừa kế thứ nhất - thật rộng lượng, có khí phách.Song vương thì khi thấy báo cáo lại chỉ biết im lặng.Hoàng đế nghĩ: nuôi một mình Trì Diệu đã đủ mệt rồi.

Khó khăn lắm hai năm nay con trai lớn đến hơn mười tuổi, đã có thể tự lập, bản thân ông và hoàng hậu cũng mới có thêm chút thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng được tận hưởng thế giới của hai người.

Thế mà một bản báo cáo đưa tới, nếu thật sự sinh thêm con, thì mười mấy năm dưỡng dục dài dằng dặc lại tiếp tục chiếm dụng thời gian của hoàng hậu.

Bao nhiêu kế hoạch lẽ ra thuộc về ông, giờ đều sẽ bị phá vỡ hết!Đúng vậy, hoàng đế chỉ muốn độc chiếm hoàng hậu, đến mức không muốn san sẻ bà cho chính con của mình.Trì Diệu, dù với người thân hay bạn bè, luôn mang một sự lễ phép có chừng mực, giữ khoảng cách.

Mà sự xa cách đó, chính là được hình thành trong hoàn cảnh gia đình như thế.Nếu từ nhỏ cha mẹ đã yêu cầu đứa trẻ phải độc lập tự chủ (trong đó có cả tính toán về việc nuôi dạy người thừa kế), thì e rằng khó có đứa trẻ nào lớn lên mà còn giữ tính cách bám người.Thời Tinh thì khác.

Người quanh cậu quá mực cưng chiều, mà người Lam Tinh vốn cũng chẳng có khái niệm cha mẹ.

Ngay cả gia đình cũng chỉ hình thành từ những người anh chị em.Còn hoàng hậu thì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Nghe Trì Diệu đề xuất, bà liền sững sờ.Trước khi rời đi, Trì Diệu còn làm một chuyện khá "ác", là dụ dỗ Tất Chu ký tên vào bản kiến nghị.Hiện tại, hoàng thất Đế quốc chỉ có bốn người, song vương và hai đứa trẻ bọn họ, tổng cộng bốn phiếu.

Cộng thêm Viện trưởng lão, hoàng đế lập tức có cảm giác mình đang bị dồn ép tứ phía.Khi Trì Diệu lên mẫu hạm rời đi, Nhậm Ngạn Vĩnh cũng ăn ý phối hợp, chọn ngay thời điểm ấy để đưa kiến nghị ra.Ngày đầu tiên, tin nhắn của hoàng đế đã làm đầy bộ liên lạc của cậu, đến mức chen lấn khiến mấy tin Thời Tinh gửi tới bị bỏ qua mất.Trì Diệu không trả lời lấy một cái - tuyệt tình đến thế.Mãi đến hai, ba ngày sau, khi đoán chắc cha đã bớt giận, cậu mới gọi lại.Dĩ nhiên, hoàng đế nổi giận mắng con trai cả một trận.Trì Diệu kiên nhẫn nghe, tuyệt đối không dao động, còn lôi cả trách nhiệm của hoàng thất ra làm lý do, nhấn mạnh rằng nuôi dưỡng thêm một người thừa kế xuất sắc cũng là nghĩa vụ của song vương.Cậu chân thành nói: "Nhân lúc phụ hoàng và mẫu hậu mới hơn 160 tuổi, mau sinh thêm đi.

Nếu để muộn quá, sau này chắc chắn sẽ có khoảng cách thế hệ với em gái của con đó!"

Hoàng đế hừ mạnh: "Xì, ta với mẹ con còn chưa đồng ý, em gái ở đâu ra."

Rồi chợt nghĩ tới điều gì, ông nghi hoặc nói tiếp: "Khoan đã... tại sao nhất định là em gái?

Tinh thần lực quá cao con không sợ sao?...

Hay là con vốn chẳng thèm muốn ngôi vị thừa kế?!"

Ý nghĩ này khiến hoàng đế sững sờ.Trì Diệu thẳng thắn: "Không phải con không muốn kế vị.

Nhưng cả đời làm người trực hệ hoàng thất, cống hiến cho Đế quốc cũng được, với con thì chẳng khác gì nhau."

Cậu hắng giọng, rồi nói tiếp: "Nuôi dưỡng một người thừa kế ưu tú là trách nhiệm của phụ hoàng và hoàng hậu.

Hơn nữa, bây giờ quan hệ với Lam Tinh đang rất tốt, tại sao mình không chọn những biểu hiện gien vượt trội hơn chứ?"

Khi sinh thành Trì Diệu, song vương vốn chẳng can thiệp chuyện giới tính, để bào thai tự nhiên phát triển, hoàn toàn giao phó cho xác suất.

Thế là, trong khoang nuôi dưỡng của trung tâm sinh sản, Trì Diệu ra đời.Đã có một bé trai, thì đứa tiếp theo hoàn toàn có thể chọn giới tính khác.Nhưng...Hoàng đế bừng tỉnh, nghiêm giọng hỏi: "Đừng lạc đề.

Con nói 'cả đời làm người trực hệ phục vụ Đế quốc'?

Nghĩa là con thật sự không hứng thú với ngôi vị thừa kế sao?"

Trong lòng, Trì Diệu khẽ thở dài.

Rốt cuộc vẫn chẳng né được."

Con chỉ nghĩ, so với việc làm người thừa kế, biết đâu con có thể mang lại giá trị khác."

"Ví dụ?"

Trì Diệu đáp rất nghiêm túc: "Ví dụ như đưa vào Đế quốc nguồn gien ưu tú hơn từ ngoài tinh cầu."

"???"

"!!!"

Hoàng đế nghẹn lời, lập tức gọi cho Hứa Kim, chuyện này Trì Diệu không cần xen vào nữa.Thoát khỏi sự quấy rầy ngày đêm của vị phụ hoàng "cuồng vợ yêu", bộ liên lạc của Trì Diệu cuối cùng lại toàn là tin nhắn từ Thời Tinh.Nghĩ đến việc sắp được gặp lại người bảo hộ của mình, tâm trạng cậu trở nên cực kỳ tốt.Cha mẹ gì đó, cậu chẳng qua chỉ nhắc họ phải làm tròn nghĩa vụ với Đế quốc.

Thêm một người hay bớt một người thừa kế, tương lai ảnh hưởng đến cậu rất lớn.

Nhỡ đâu sau này Lam Tinh không chịu để Thời Tinh rời đi thì sao?

Trứng không thể để hết vào một giỏ.

Là một người thừa kế ưu tú, Trì Diệu từ nhỏ đã học cách chừa sẵn cho mình một con đường lui.Tối đó, cậu đăng nhập vào tinh võng ảo của Đế quốc, cùng Thời Tinh dạo chợ mạng.

Tháo thiết bị cảm ứng thần kinh xuống, liếc nhìn thời gian.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi, là lại được quay về Lam Tinh.Chỉ còn hai ngày nữa, là lại được gặp đôi mắt xanh nhạt sáng rực ấy.Trước khi ngủ, gương mặt Trì Diệu vẫn vương nụ cười, tâm trạng vô cùng tốt.Ôm Thời Tinh trong lòng mềm mại như vậy, hắn lại bất giác nghĩ, không biết hôn lên thì sẽ ra sao nhỉ?

Cậu ấy có chịu cho mình hôn một cái lên má không?

Chỉ một cái thôi, hắn thề.*Mẫu hạm của Đế quốc trở về Lam Tinh đúng hẹn.Ngay từ trước khi cập cảng, Thời Tinh đã biết tin.Cậu đếm từng ngày một, mong đến hôm nay.Dù trong nửa tháng Trì Diệu rời đi, họ đã liên lạc với nhau nhiều hơn, còn gặp nhau trong chợ ảo của tinh võng Đế quốc, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể gặp lại người thật ngoài đời, lòng cậu vẫn dâng lên sự háo hức khó tả.Như thể nửa tháng qua, hai người chẳng hề nói chuyện, hôm nay mới thật sự gặp lại.Lục Luật chỉ còn nửa tháng nữa sẽ rời đi, vậy mà Thời Tinh chẳng thấy buồn, hoàn toàn không giống tâm trạng lúc chia tay Trì Diệu.Cậu xoa mũi, đúng lúc ấy, tư tế lên tiếng gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.Thời Tinh đi cùng đoàn đến cảng Lam Tinh.

Ngẩng nhìn bầu trời, thấy mẫu hạm Đế quốc từ từ hạ xuống, cậu cảm thấy vừa chân thật vừa mơ hồ, tim đập dồn dập, chẳng biết đó là hồi hộp hay mong chờ.Cửa khoang mở ra.

Giống như lần trước, trước tiên là thị vệ bước xuống, rồi đến trị liệu sư Nhĩ Nhã.Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Dù chưa thấy rõ mặt, Thời Tinh đã không kìm được mà bật cười.Chỉ cần nhìn thấy hắn, cậu đã thấy vui sướng trong lòng.Khi Trì Diệu đến gần, từ xa Thời Tinh đã vẫy tay chào, một hành động sôi nổi hiếm hoi trong bầu không khí ngoại giao.Trì Diệu cũng vẫy tay đáp lại, tuy động tác có phần kiềm chế, nhưng rõ ràng là điều hắn hiếm khi làm.Hai người vừa đối diện nhau, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ.Tư tế và Chủ Não liếc nhau một cái, cùng nở nụ cười như đã ngầm hiểu.

Chủ Não khẽ cảm thán:

"Trẻ thật là tốt."

Tư tế gật gù: "Đúng vậy~"Dáng vẻ tràn đầy sức sống ấy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sinh lòng yêu thích.Mọi thủ tục chào hỏi đều phải làm đầy đủ, dù đây không phải lần đầu Đế quốc đến Lam Tinh.

Khi bắt tay, vành tai Thời Tinh đỏ ửng.

Buông tay Trì Diệu xong, cậu lén đưa tay xoa tai, tuy chẳng ai chú ý nhưng bản thân vẫn thấy ngượng ngùng, nhất là...Cậu lắc đầu, tự nhắc mình phải bình tĩnh trở lại.Nhĩ Nhã báo cáo tình hình của Trì Diệu ở Đế quốc: tinh thần lực vẫn có dao động, hẳn là vì cấp bậc quá cao.

Nhưng khi đến Lam Tinh, chỉ cần bước vào bầu khí quyển, cho dù không cần trị liệu, biển tinh thần cũng tự khắc an ổn hơn.Tư tế hỏi: "Ở Đế quốc, có từng mất khống chế không?"

Nhĩ Nhã đáp: "Có một hai lần, nhưng phạm vi nhỏ, đều nằm trong tầm kiểm soát."

Chủ Não lại một lần nữa kiểm tra cẩn thận tình trạng của Trì Diệu.Rồi tiến hành thêm một lần kiểm tra biển tinh thần, sau đó cùng ăn uống theo đúng nghi thức ngoại giao.

Cuối cùng, Tư tế và Thời Tinh tiễn đoàn Đế quốc về nơi nghỉ.Chưa lần nào Thời Tinh cảm thấy một buổi tiếp đón ngoại giao lại dài dằng dặc như hôm nay.Hơn nữa, Tư tế và Chủ Não toàn nói chuyện chính sự, cậu chẳng có cơ hội nào để chen vào.Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc tiễn đoàn Đế quốc đến tận cửa, Thời Tinh lại bắt đầu nghĩ cách kiếm cớ để có thể ở lại.Đúng lúc ấy, Trì Diệu và Tư tế gần như đồng thời mở miệng.Trì Diệu nói: "Để Tinh Tinh ở lại đi, ta đã lâu rồi chưa gặp cậu ấy, mang cho cậu ấy khá nhiều đồ."

Tư tế cũng nói: "Tinh Tinh, con ở lại đi.

Điện hạ đã xa cách lâu ngày, con xem trong phòng có cần bổ sung gì không, thay mặt Lam Tinh tiếp đón cho chu đáo."

Lời vừa thốt ra, cả hai người đều sững lại.Chỉ có Thời Tinh phản ứng kịp: "Con cũng lâu rồi chưa gặp Điện hạ!"

"Vâng ạ, Tư tế, con sẽ để ý thật kỹ!"

Cậu lập tức chạy sang đứng cạnh Trì Diệu, cứ như sợ Tư tế sẽ gọi đi theo.Tư tế và Trì Diệu đều bật cười, Thời Tinh tuy hơi xấu hổ nhưng không lùi bước.Sau khi Tư tế rời đi, Hứa Kim cũng chẳng muốn làm kẻ xấu, bèn mượn cớ dọn phòng để đẩy Trì Diệu và Thời Tinh lên lầu, tạo cơ hội cho hai người được ở riêng.Ngoài mặt thì vui mừng, nhưng khi thật sự lên tầng hai, xung quanh không còn ai, Thời Tinh lại chẳng biết nên mở lời thế nào.Trì Diệu cũng có chút căng thẳng.

Cả hai im lặng đi vào phòng.Căn phòng hầu như không khác trước, robot vẫn quét dọn mỗi ngày, sạch sẽ như thể chưa từng có ai rời đi nửa tháng.Trì Diệu quay đầu lại.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thời Tinh bất giác khựng lại.Không khí thoáng trở nên vi diệu.Bị nhìn đến choáng váng, Thời Tinh nghẹn mấy giây mới lắp bắp: "Ờm... có cần đóng cửa không?"

Trì Diệu đã bước vào trong, Thời Tinh đứng ngay cửa.

Nhận được cái gật đầu, cậu liền khép cửa lại, cả người dựa hẳn vào cánh cửa.Lúc cửa mở thì còn thấy bình thường, mà một khi khép lại, đầu óc cậu càng rối loạn hơn.Thời Tinh chớp mắt, đôi con ngươi lam nhạt sáng long lanh, lặng lẽ nhìn Trì Diệu.Trì Diệu cũng nhìn cậu, trong mắt dâng lên những cảm xúc hiếm thấy."

Chuyện ta nói sẽ kể với em..."

"Còn tôi thì..."

Hai người đồng thời mở miệng."

Em nói trước đi."

"Ngài nói đi."

Lại trùng hợp.

Bầu không khí càng thêm ngượng ngập.Thời Tinh khép mắt, thú thật: "Tôi hơi căng thẳng."

Trì Diệu khẽ đáp: "Ta cũng vậy."

"Ngài vừa định nói gì?"

"Muốn nói về chuyện hôm đó trong thông tin, ta bảo để về rồi kể."

"À à."

Trì Diệu tiến một bước, hỏi ngược lại: "Còn em vừa định nói gì?"

Thời Tinh cúi mắt, lí nhí: "Tôi... tôi muốn nói, tôi đã đi bệnh viện trí năng.

Hình như... không phải bệnh."

Với tính cách nóng nảy, cậu chẳng thể chờ Trì Diệu quay lại mới nói.Trì Diệu thoáng ngẩn người, rồi bật cười, lại tiến gần hơn."

Vậy em đã rõ rồi chứ?"

Thời Tinh im lặng giây lát, rồi gật đầu.Cậu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc: "Tôi..."

"Ta thích em, Thời Tinh."

Trì Diệu nói nhanh hơn cậu.Khoảnh khắc nghe thấy, Thời Tinh ngẩn người ra, cả đầu óc lẫn cơ thể đều bồng bềnh, nhẹ như đang trôi.Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ mơ hồ, chỉ có vành tai đỏ ửng là tố cáo tâm tư."

Ta thích em, Thời Tinh.

Đến Lam Tinh chưa bao lâu thì ta đã biết rồi."

"Không phải kiểu thích của bạn bè, mà là của người yêu."

Cổ Trì Diệu cũng đỏ bừng, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt Thời Tinh, lặp lại từng chữ.Đôi mắt kia từ ngơ ngác dần trở nên long lanh, cuối cùng như phát sáng, ngập tràn ý cười."

Em cũng thích ngài, Điện hạ."

Nói xong, Thời Tinh bật cười, cười ngốc nghếch mà không thể kìm được.

Chủ Não nói đúng, đây chính là hương vị của thích.Cậu cười, Trì Diệu cũng cười theo.Hai người cách nhau hai ba bước, nhìn nhau không biết bao lâu, Trì Diệu hỏi: "Ta có thể ôm em không?"

Vừa hỏi xong, liền nhận được một cái ôm chặt.

Thời Tinh siết anh thật chặt.Gần sát nhau, tinh thần lực của cả hai đều cao, không chỉ nghe được nhịp tim mình mà còn nghe rõ cả nhịp tim dồn dập của đối phương.Như một bản hòa tấu, hai trái tim đập cạnh tranh, chẳng ai chịu thua."

Dạo này em nhớ ngài nhiều lắm, rất nhớ."

Thời Tinh khẽ nói.

Một nỗi nhớ chưa từng trải qua."

Ta cũng nhớ em."

Trì Diệu đáp lại.Nói xong, nhìn trán Thời Tinh ngay trước mặt, anh không kìm được cúi xuống hôn nhẹ một cái.Bị hôn xong, Thời Tinh ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng trong tầm mắt của Trì Diệu."

Em... em phải hôn lại mới được!" cậu nói như đang thi, còn chưa biết bày tỏ thế nào."

Đến đây." khóe mắt Trì Diệu cong cong, cười khẽ.Nhưng Thời Tinh còn liều hơn anh tưởng, nhìn gương mặt kia một lúc, rồi thật lòng hôn thẳng lên môi anh.Cậu thấy mình như hơi lưu manh, nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bay biến vì Trì Diệu đã hôn đáp lại.Hai người hôn rất lâu.

Từ việc chạm môi không chịu thua, đến lúc chẳng biết ai mở miệng trước, môi lưỡi đã quấn quýt lấy nhau.Thời Tinh thấy mình như sắp bay lên.

Hôn người mình thích là cảm giác như thế này sao?

Thật thích quá.Cậu không hiểu mấy chuyện này, còn Trì Diệu thì không thể để mình chiếm lợi mãi.

Khi hai người tách ra, mặt cả hai đều đỏ bừng, không dám nhìn nhau, ngồi cạnh nhau trên tấm thảm trong phòng Trì Diệu."

Vậy từ giờ anh là bạn trai của em à?"

Thời Tinh nhỏ giọng hỏi, ngượng ngùng."

Ừ, em cũng là bạn trai của anh."

Trì Diệu đáp.Thời Tinh trộm cười, không biết vui điều gì mà kìm không được.

"Thế từ hôm nay chúng ta chính thức yêu nhau rồi?"

"Đúng, là người yêu.

Người bảo hộ không thể hôn xong rồi không chịu trách nhiệm."

Thời Tinh cười càng tươi: "Chịu trách nhiệm chứ, em đâu có nói là không!"

Ngồi thêm một lúc, Thời Tinh chợt thoáng buồn: "Nhưng chẳng phải anh sắp rời Lam Tinh nữa sao?"

Trì Diệu đã tính trước từ lâu: "Không đâu.

Đế quốc và Lam Tinh vốn hợp tác quanh năm.

Anh đã nộp đơn xin lập chương trình huấn luyện nhập đội cho trị liệu sư ngay tại đây, Viện trưởng lão và Thượng nghị viện đều đã duyệt rồi."

Chờ quy trình đến tay phụ hoàng, chắc chỉ một tuần nữa là có kết quả."

Vậy được thông qua rồi thì anh có thể ở lại sao?"

Thời Tinh ngẩng đầu hỏi."

Ừ, đây là đề án tốt, không có vấn đề gì."

Trì Diệu gật đầu.Trừ khi phụ hoàng cố tình làm khó, nhưng nhiều lắm cũng chỉ kéo dài thêm thời gian chứ không thể bác bỏ.

Với chuyện này, anh rất chắc chắn.Ít nhất anh sẽ ở lại một năm.

Nghe vậy, Thời Tinh mới thấy yên tâm.Nhưng rồi lại lo lắng: "Nhưng anh là người thừa kế, sau này vẫn phải về Đế quốc mà."

Bảo hộ tiếp theo của Lam Tinh mới chào đời, Thời Tinh trong vài năm tới chắc chắn không đi xa được.Trì Diệu lại nói: "Ừ, danh nghĩa thì anh là người thừa kế.

Nhưng sắp tới anh sẽ có em gái, nếu tinh thần lực của nó cao hơn anh, giỏi hơn anh, thì chưa chắc ngai vàng đã thuộc về anh đâu."

Nhậm Ngạn Vĩnh gần đây cứ nhắc chuyện bé gái trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu đã xiêu lòng.

Tỉ số 4 chống 1, phụ hoàng phản kháng vô ích.

Không bao lâu nữa, Đế quốc sẽ có thêm một tiểu công chúa.Có người kế thừa dự bị cả ở Lam Tinh lẫn Đế quốc, lòng Thời Tinh nhẹ nhõm hẳn.Cậu còn muốn hỏi nhiều, nhưng lại sợ hỏi nữa thì quá đáng.

Vừa mới xác định quan hệ, hỏi dồn quá sẽ khiến người ta khó chịu.Cậu đã thuộc làu những bài học tình yêu trên tinh võng.Thời Tinh kiềm chế nỗi lo lắng, tự tin rằng cho dù có thế nào, cả hai cũng sẽ vượt qua.

Cậu tin vào bản thân và tin vào Trì Diệu.Ngồi thêm một lát, ngón tay bên cạnh khẽ chạm."

Anh có thể nắm tay em không?"

Trì Diệu hỏi.

Vừa dứt lời, Thời Tinh đã chủ động nắm lấy tay anh.Một lúc sau, cậu cũng đưa ra một yêu cầu, táo bạo hơn hẳn: "Em có thể hôn anh thêm cái nữa không?"

Câu hỏi khiến Trì Diệu không nhịn được cười.Lại một nụ hôn sâu nữa.

Khi tách ra để lấy hơi, cả hai cùng ngả xuống tấm thảm, tay vẫn nắm chặt không rời.Điều chỉnh nhịp thở, Thời Tinh thì thầm, giọng rất nhỏ như sợ gió cuốn đi: "Em thích anh lắm."

Đáp lại là một tiếng thì thầm không kém phần quý giá: "Anh cũng thích em."

Sau đó, cả hai cùng bật cười.Thời Tinh thấy cả hai thật ngốc.

Nhưng lại thật sự hạnh phúc.Thì ra đây chính là "thích".

Cậu thích cảm giác này, càng thích người bên cạnh mình hơn.Muốn mãi ở bên anh ấy.

Mãi mãi.—— Ngoại truyện hết ——-------------lledungg: nhẹ nhàng quá. hụ hụ.
 
Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc
Cảm ơn mọi người


tks mọi người vì đã đọc đến đây.

Mọi người muốn đọc bộ nào mà chưa có ai edit hoặc dính bên tụi ăn cắp kiếm tiền thì quăng dưới cmt.

Mình thấy okie sẽ edit lại nha.

Ưu tiên ngược nhẹ, xuyên nhanh 1x1, tinh tế, bàn tay vàng, sản văn, ABO, sinh tử.

KẾT HE. tks mn đã đọc đến đây. hẹ hẹ.

Vì mình có dịch hỗ trợ bởi AI.

Nên tốc độ ra chương tùy thuộc vào thời gian rảnh của mình.

Mình sẽ dịch thuần Việt nhất có thể.

Nên nếu mọi người thấy lỗi ở đâu cứ cmt mình chỉnh lại nha.
 
Back
Top Bottom