Ngôn Tình Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 480


“Ông ta có còn lương tâm không? Cả cha mẹ cháu nữa, bọn nó không bảo vệ cháu sao? Còn cắt đứt quan hệ với cháu?” Tề Thế Trung cảm thấy ông ấy nên mang theo thuốc bên người, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị con gái và con rể chọc cho tức chết. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lại kém Hạ Hữu Đức?

“Cháu à, đừng buồn, ông ngoại làm chủ cho cháu. Ông bảo bọn họ xin lỗi cháu, nhất định phải giáp mặt xin lỗi!” Tề Thế Trung vừa dứt lời đã muốn đi tìm đám người kia tính sổ.

“Không cần, tôi cũng không định tha thứ cho bọn họ, cũng không cần phải tha thứ bọn họ. Tôi cũng chẳng cùng họ với nhà đó, cũng chưa từng gọi hai người đó là cha mẹ. Ngài tới đây tôi cũng cảm thấy rất vui, nhưng nếu là có liên quan tới bọn họ... vậy sau này cũng không cần tới nữa.”

Sau vài lần lựa chọn của Hạ Chí Phi, Vương Thanh Hòa đã không muốn tha thứ cho cả nhà đó nữa. Anh có gia đình của mình, ở đó có người mà có nằm mơ anh cũng muốn bảo vệ, anh đã đủ hạnh phúc rồi, không cần người ngoài xen vào.

Tề Thế Trung sửng sốt, ông ấy yên lặng nhìn cháu ngoại. Ông ấy rất có mắt nhìn người, những lời đứa nhỏ này nói không có một câu nào bắt nguồn từ sự đau lòng, chỉ đơn giản là nói ra lời thật lòng mà thôi, chứng tỏ là đã quá mức buồn lòng rồi. Vả lại thằng bé đã có vợ có con, cũng chẳng phải người cô độc. Là đứa con gái không ra gì của ông ấy không có may mắn. Tề Thế Trung là một người sáng suốt, thấy cháu ngoại có thái độ như vậy thì cũng mỉm cười ôn hòa: “Được, ông ngoại nghe cháu. Chúng ta là chúng ta, sau này cháu là cháu ngoại của ông, không phải con trai của bọn nó. Hôm nay ông và bà ngoại cháu tới đây là để thăm cháu, vẫn là câu nói kia, rảnh rỗi thì về thăm ông bà, nhà ông cũng sẽ thường đến thăm cháu. Xuân Hoa, đưa đồ cho bọn nhỏ đi.” Tề Thế Trung thúc giục vợ bỏ đống đồ trên tay xuống, bên trong đều là thịt và trứng gà, còn có một ít táo, rõ ràng là lo nhà Vương Thanh Hòa ăn không được tốt.

“Thấy cháu vẫn ổn là ông ngoại yên tâm rồi.” Tề Thế Trung chuẩn bị cùng vợ về nhà.

Vương Thanh Hòa nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”

“Cháu ngoan, giữa chúng ta mà cảm ơn gì chứ? Có thời gian thì cứ tới thăm ông. Lúc cháu tới chắc chắn sẽ không gặp những người mà cháu không thích, ông ngoại bảo đảm.” Tề Thế Trung hứa hẹn với Vương Thanh Hòa.

“Cháu tiễn ngài.” Vương Thanh Hòa chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tú Tú nhanh chóng đi tìm bốn lon đồ hộp.

Chờ đưa hai ông bà cụ ra cổng, Vương Thanh Hòa cũng chất quà lên cho bọn họ: “Hay là để cháu đưa hai người về.”

“Không cần, cháu vừa từ chỗ thầy cháu về đúng không, đã mệt lắm rồi.” Tề Thế Trung cố gắng đè nén không đồng ý, đùa gì chứ? Ông ấy còn phải đi mắng con gái và con rể, sao có thể để cháu ngoại thấy chứ?

Vương Thanh Hòa thấy hai người một mực không chịu thì tiễn bọn họ tới chỗ có ánh đèn rồi mới trở về.

Tề Thế Trung rời khỏi nhà Vương Thanh Hòa thì lập tức tới thẳng nhà họ Hạ.

Quách Xuân Hoa thấy ông cụ đang muốn đi giáo huấn con gái và con rể, cũng vội vàng ngăn lại: “Ông à, lúc này ông không thể đến đó mắng con gái được. Dù nó làm sai thì nó cũng có nỗi khổ mà, ông thông cảm cho nó một chút.”

“Bà bớt chiều nó đi, cũng do bà chiều mà ra đấy!” Tề Thế Trung căn bản không nghe, nỗi khổ gì? Con gái có khổ bằng đứa nhỏ kia sao?

“Ông à, chuyện cũng đã như vậy rồi, chúng ta mạnh ai nấy lo, bây giờ ông mắng Nghênh Nghênh cũng vô dụng.” Quách Xuân Hoa vẫn luôn cảm thấy mấy năm nay con gái quá vất vả. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao có thể đối xử ôn nhu với người khác chứ?

“Đã như vậy thì cũng phải mắng!” Tề Thế Trung không màng sự ngăn cản của vợ, tức tốc chạy tới nhà họ Hạ, lúc đến nơi thì Hạ Chí Phi còn chưa về.

Tề Nghênh Nghênh đang ở trong nhà vui vẻ, thấy cha mẹ đến thì cười không nổi nữa, chột dạ mời hai ông bà cụ vào nhà.

“Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây? Con...”

“Tôi không tới thì có phải cô sẽ không lo chuyện bị bại lộ đúng không? Tề Nghênh Nghênh, cô đúng là giỏi mà? Lần trước tôi đã nói thế nào? Tôi bảo cô bù đắp cho đứa nhỏ, rốt cuộc cô đã làm gì? Mới được bao nhiêu ngày chứ? Cả nhà mấy người đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Hòa?” Tề Thế Trung cảm thấy đứa con gái này thật sự quá đáng!

Tề Nghênh Nghênh bị mắng mặt xám mày tro, cũng uất ức nói: “Cha, chuyện này không thể trách con, là đứa con trai kia rõ ràng biết cha nó sĩ diện, lúc ấy mọi người đều lựa chọn bỏ qua chuyện của Hạ Hữu Đức, nó lại đột nhiên bới lên, lại là lúc Hạ Hữu Đức bị bắt vào tù. Trong mắt ông Hạ đó không phải là lật lọng bỏ đá xuống giếng sao? Cho nên mới tức giận như vậy, con cũng muốn khuyên...”

Tề Thế Trung bị chọc tức đến bật cười: “Phải không? Nếu là Hạ Thành hoặc Hạ Minh thì cô có che chở không?”

Tề Nghênh Nghênh lập tức nghẹn họng, bà ta vô cùng chột dạ.

“Tôi nói cho cô biết, phần gia sản chia cho những đứa cháu khác tôi sẽ để lại cho Thanh Hòa, sau này dù nó có muốn hay không thì vẫn là của nó, nó không cần thì tôi sẽ quyên góp cho xã hội! Cô là con gái tôi, tôi sẽ giữ cho cô một phần. Hạ Thành, Hạ Vi, hai cô cậu muốn trách thì trách người mẹ bất công của cô cậu! Nó thiên vị, tôi phải bù đắp cho cháu ngoại của tôi.”

Tề Thế Trung nói xong thì cũng mặc kệ những người khác nghĩ gì, lập tức xoay người rời đi khiến Tề Nghênh Nghênh sợ ngây người.

“Mẹ! Dựa vào đâu chứ? Mẹ thiên vị tụi con thì thôi, sao lại để ông ngoại phát hiện?” Gần đây Hạ Thành vốn đã thiếu tiền, còn phải đưa cho nhà mẹ của Hứa Niệm Đệ. Bây giờ đột nhiên biết được phần tài sản vốn thuộc về mình lại được chuyển cho người khác thì không nhịn được nữa.

Hạ Vi ở bên cạnh cũng không vui, của cải nhà ông ngoại căn bản là không phải như nhà bọn họ. Tuy bình thường ông ngoại không phô trương nhưng dù ông có quyên góp ra ngoài bao nhiêu thì tài sản trong nhà vẫn còn rất nhiều! Thật sự là tổn thất quá lớn!

“Mẹ, bây giờ phải làm sao?”

Tề Nghênh Nghênh bị hỏi có ngớ ngẩn, bà ta không ngờ đứa con trai bà ta thương yêu nhất lại nói ra những lời này, bà ta muốn như vậy sao?

“Mẹ, mẹ phải bồi thường cho con, bằng không con không sống nữa.” Hạ Thành nói xong thì kéo vợ đi về phòng. Tề Nghênh Nghênh xấu hổ nhìn về phía con gái.

“Mẹ, mẹ đi cầu xin ông ngoại đi, sau này con cũng phải có một chút tiền chứ, nếu không phải sống thế nào đây? Mẹ vẫn luôn nói muốn tốt cho bọn con nhưng bây giờ mẹ chính là người hại bọn con nhiều nhất.” Hạ Vi nói xong cũng đứng dậy về phòng.

Tề Nghênh Nghênh không thể cười nổi nữa, bà ta có thể làm gì chứ? Với tính tình của cha, hẳn là ngày mai sẽ mang phần tài sản của bà ta đến đây, đến năm nào mới chịu gặp lại bà ta còn chưa biết đâu, hơn nữa lúc gặp thì tài sản đã không còn. Sớm biết thế... còn không bằng giả vờ giả vịt cho xong.

Bên kia, Hạ Chí Phi đi gặp bạn trở về, sắc mặt của ông ta cũng không tốt, gần như là giống Tề Nghênh Nghênh như đúc.

Hạ Chí Phi cau mày: “Bà làm sao vậy? Mấy đứa nhỏ đâu? Sao không ra ăn cơm? Hạ Minh đi trả đồ về chưa?”

Tề Nghênh Nghênh bị hỏi đến phiền lòng, đột nhiên đẩy ông ta: “Đều là ông làm hại!”
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 481


Hạ Chí Phi bị bà ta đẩy cho ngơ ngác, ông ta làm hại cái gì?

“Tôi đã làm gì?” Hạ Chí Phi không rõ nguyên do.

Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy vô cùng uất ức: “Nếu không phải ông vì Hạ Hữu Đức mà trở mặt với con trai cả thì nó đã không chặt đứt quan hệ với chúng ta. Cha tôi cũng đã biết chuyện này rồi, giờ thì hay rồi đó, ông ấy mới đến đây giáo huấn tôi một trận cũng thôi đi, thậm chí còn chuẩn bị mang phần tài sản của mấy đứa nhỏ chia hết cho con trai cả, sau này tôi cũng chỉ có thể nhận được một phần năm. Nhà ta thiệt thòi bao nhiêu rồi? Hạ Thành và Vi Vi đều tức giận, đều là ông làm hại!” Tề Nghênh Nghênh nghĩ thái độ lạnh nhạt của hai đứa nhỏ khi nãy là lại cảm thấy khó chịu.

Mấy năm nay bà ta dốc toàn lực để đổi lấy hạnh phúc cho mấy đứa nó, chẳng lẽ bà ta chưa đủ tốt sao? Bọn nó vì chuyện này mà tỏ thái độ với bà ta.

Hạ Chí Phi nghe vợ vừa khóc vừa nói, ít nhiều cũng hiểu ra, ông ta cũng rất hối hận, nếu không có một nhà Hạ Hữu Đức thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Cả nhà bọn họ vẫn sẽ hòa thuận vui vẻ.

“Bây giờ chúng ta đối xử tốt với nó, sau này sẽ hòa hảo thôi.” Hạ Chí Phi khuyên bà ta.

Tề Nghênh Nghênh nghe vậy chỉ cười trào phúng: “Hòa hảo? Cha tôi là người khôn khéo thế nào? Nếu ông ấy cảm thấy có thể hòa hảo thì đã không làm ra chuyện này. Ông ấy đại khái đã nhìn ra con trai cả không thể nào hòa hảo với nhà ta cho nên mới tìm tôi trút giận, mới xảy ra chuyện này. Tôi nói ông biết, ông phải đuổi cả nhà Hạ Hữu Đức đi thật xa cho tôi!” Sự tình đã như vậy, tốt xấu gì thì chuyện nhà Hạ Hữu Đức cũng không được xảy ra sai lầm. Hạ Chí Phi cũng nghĩ giống Tề Nghênh Nghênh.

“Yên tâm đi Nghênh Nghênh, tôi cũng không muốn thấy bọn họ nữa. Ông Thẩm đã đồng ý rồi, vừa vặn bọn họ muốn mở phân xưởng, tôi sẽ điều Hạ Thiên đến đỏ. Bây giờ ông ấy còn không muốn thấy Hạ Thiên hơn cả tôi.” Hạ Chí Phi nói vậy cũng khiến tâm tình của Tề Nghênh Nghênh tốt lên một chút.

“Cha, mẹ, con về rồi.” Bên ngoài, Hạ Minh đi trả đồ về đẩy cửa vào nhà, vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Thiên và ông nội lúc nãy, trong lòng cậu ta vô cùng thoải mái.

“Sao bây giờ con mới về?”

Hạ Chí Phi nhíu mày, cơn tức giận đè nén từ nãy giờ đều đổ lên đầu con trai.

Hạ Minh vui tươi hớn hở trở về lại bị làm cho ngơ ngác: “Con? Đầu cha bị gì sao? Nhà chú ba cách nhà ta rất xa, cha không biết hả? Con đi đi về về một chuyến rất mất thời gian!”

“Được rồi, đi gọi anh trai và em gái con ra ăn cơm.” Hạ Chí Phi có chút xấu hổ đánh trống lảng.

Hạ Minh không rõ nội tình đi gọi người, trên bàn cơm, Hạ Minh nhìn sắc mặt khó coi của mẹ, còn có bộ dáng chẳng khá hơn là bao của cha, cùng với gương mặt lạnh lùng của Hạ Vi và Hạ Thành, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ.

“Lúc con ra ngoài trong nhà lại xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Minh cảm thấy quá kỳ quái, sao trông mấy người này cứ như có thâm thù đại hận vậy.

“Đúng là xảy ra chuyện, ông ngoại tới, nói bởi vì mẹ quá bất công cho nên ông sẽ thay mẹ bồi thường cho anh cả. Tài sản mẹ được chia sau này chỉ còn một phần năm, còn lại đều cho anh cả, phần của mẹ mẹ muốn chia cho chúng ta thì chia.” Hạ Thành âm dương quái khí nói.

Tề Nghênh Nghênh cúi đầu không muốn nhìn con trai, sợ thái độ của nó khiến bà ta đau lòng.

Hạ Minh nghe xong, thật sự muốn vỗ tay cho ông ngoại. Đây đúng là chuyện ông ngoại có thể làm ra, cũng chỉ khi ông ngoại làm như vậy thì mẹ mới có thể thành thật. Dù sao mẹ căn bản không muốn bồi thường cho anh cả, cũng không xem anh cả là con trai, nếu đã như vậy thì anh cả nên được chia phần nhiều hơn!

Bọn họ chỉ nhìn thấy bây giờ trong nhà anh cả có cái gì nhưng cũng không nghĩ, lỡ đâu... lỡ đâu năm đó sau khi bị bắt cóc, anh cả không phải là thiên tài, không có năng lực rời khỏi cái thôn kia thì bây giờ anh cả phải sống thế nào? Anh cả chỉ là dựa vào chính bản lĩnh của mình bò ra khỏi vũng bùn, tất cả những chuyện đó đều không liên quan tới bọn họ.

“Hạ Minh, đừng giả làm người câm, bình thường quan hệ của chú mày và Vương Thanh Hòa rất tốt mà, bây giờ chú mày nghĩ thế nào?” Hạ Thành bất mãn hỏi em trai.

“Nghĩ gì hả? Không phải là tốt lắm sao?” Hạ Minh xới cho mình một chén cơm lớn, bắt đầu dùng bữa khiến Hạ Thành nghẹn họng.

“Tốt cái gì mà tốt?”

“Gia sản của ông ngoại, ông ngoại muốn cho ai thì cho, đó là do ông quyết định. Đâu ai quy định phải cho anh? Mặt mũi anh lớn như vậy sao?” Hạ Minh hỏi lại anh ta.

“Mày!” Hạ Thành quăng đũa muốn đánh em trai.

“Đủ rồi! Cảm thấy cái nhà này còn chưa đủ ầm ĩ sao? Chuyện này chúng ta cũng không có biện pháp, Hạ Minh nói rất đúng, đó là chuyện của ông ngoại các con. Còn cha và mẹ các con, sau này dù thằng bé có nhận cha mẹ hay không thì gia sản vẫn sẽ có phần của nó.”

Hạ Chí Phi lạnh nhạt cả đứa con thứ hai, chuyện hôm này khiến ông ta gặp đả kích quá lớn, đến bây giờ còn chưa thể bình tĩnh nổi!

Tề Nghênh Nghênh thật sự rất muốn khóc, nếu biết sớm... nếu có thể chọn lại một lần, bà ta tuyệt đối không mang con trai cả về, đứa con trai này còn có sức uy h.i.ế.p hơn cả nhà Hạ Hữu Đức nhiều.

Hạ Minh ăn xong thì chạy về phòng nghỉ ngơi, cả buổi tối trong lòng đều nghĩ ngợi chuyện vừa xảy ra!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Minh chạy tới nhà Vương Thanh Hòa.

“Tiểu Minh tới sao? Sao quầng thâm mắt lại đậm thế kia?” Bà Ngụy đang đứng ngoài sân thu dọn đồ đạc thì bị bộ dáng của Hạ Minh dọa cho hoảng sợ.

“Thím, anh trai và chị dâu cháu có ở nhà không?” Hạ Minh cảm thấy không hỏi rõ thì đêm nay cậu ta lại không ngủ được!

“Ở nhà đó, hôm nay trong nhà làm hoành thánh, cháu ăn một chút đi.” Bà Ngụy nói xong cũng không ra tiếp đón.

Hạ Minh lúc này đã chẳng phải là khách nữa, đứa nhỏ này giống như người nhà của bà ấy vậy.

Hạ Minh vào nhà, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đang nói chuyện, thấy cậu ta tới thì cũng không bất ngờ. Ngày hôm qua Vương Thanh Hòa nói những lời đó, hẳn là cậu ta rất tò mò.

Hạ Minh vừa vào trong đã hỏi ngay: “Anh cả, sao hôm qua anh lại bảo em tới nhà Hạ Hữu Đức, còn phải dắt cha theo? Anh đã biết chuyện gì sao?”

“Ngày hôm qua nhà bọn họ náo nhiệt lắm à?” Vương Thanh Hòa hỏi lại Hạ Minh.

Gần đây Dư Thành thường giúp đỡ anh, Dư Thành lại có nhiều bạn bè, muốn giao thiệp với Hạ Thiên mà không để Hạ Thiên phát hiện ra mối quan hệ giữa họ cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Lúc người ta cùng đường sẽ hay tìm bạn bè chí cốt tâm sự, nhờ người khác nói mấy câu đôi khi lại có tác dụng không ngờ, vô cùng hiệu quả, chỉ là anh đang đánh cược mà thôi. Đánh cược trực giác của anh, đêm qua dự cảm của anh vô cùng mãnh liệt nên mới cố ý nhắc tới điểm không bình thường của Hạ Thiên, khiến Hạ Minh lo lắng cho người nhà. Chỉ cần dự cảm của anh chính xác là anh có thể ngồi yên xem tuồng, nếu không có gì thì Hạ Thiên cũng sẽ mau chóng gây chuyện lớn mà thôi, cũng chỉ là chờ thêm mấy ngày. Nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Minh hiện tại, hẳn là anh đã đoán đúng rồi.

Nhắc tới Hạ Thiên, Hạ Minh cứ như máy hát được bật công tắc: “Anh cả không biết đâu, ngày hôm qua Hạ Thiên ở nhà anh ta la hét nói muốn hại mẹ em, còn cầu xin ông nội. Ông nội không đồng ý nên hai người lập tức xé rách mặt nhau. Sau đó Hạ Thiên lại nói nếu ông nội không đồng ý thì anh ta sẽ nói cho cha em biết nguyên nhân vì sao ông nội không thương cha em, cha em tức giận chạy vọt vào trong. Có lẽ là Hạ Thiên cảm thấy mình không còn đất diễn nữa nên lập tức trở thành tên điên, khui hết bí mật của ông nội!”
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 482


“Anh dám tin không? Mẹ của Hạ Hữu Đức lại không phải là mẹ của cha đó! Cha là do vợ trước của ông nội sinh, sau đó ông nội vì vợ sau mà hại c.h.ế.t vợ trước. Sau đó mới có Hạ Hữu Đức. Chuyện này là Hạ Hữu Đức nói cho Hạ Thiên biết, suýt chút nữa cha đã bị tức c.h.ế.t rồi. Cha còn nói thẳng suốt đời này cũng không muốn gặp lại bọn họ. Còn đi xin xưởng trưởng của nhà máy dược phẩm điều Hạ Thiên đi nơi khác, lại còn muốn đuổi ông nội đi. Sau này trong nhà sẽ không còn quan hệ gì với nhà Hạ Hữu Đức nữa.”

Hạ Minh nói xong cũng cảm thấy vô cùng kích động.

Ánh mắt của cậu ta khi nhìn về phía Vương Thanh Hòa tràn ngập sùng bái: “Anh cả, mấy chuyện này đều là do anh đã tính toán trước rồi sao?”

“Làm gì có chuyện đó chứ? Anh chỉ là sợ Hạ Thiên sẽ lợi dụng em, cho nên cảm thấy em kêu anh ấy đi cùng sẽ càng tốt hơn.” Vương Thanh Hòa cảm thấy lần này Dư Thành đã giúp anh một chuyện rất lớn.

Anh biết Hạ Thiên không thông minh, nhưng lại không ngờ rằng hiệu quả lại đến nhanh như thế.

Anh mới đến tỉnh thành mới được bao lâu chứ?

Người mà Dư Thành tìm đến giúp anh cũng đã làm cho Hạ Thiên nghe theo răm rắp rồi?

“Là em may mắn đó,” Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn thoáng qua cậu ta.

Hạ Minh nghe thế, đột nhiên phản ứng lại.

Đúng vậy. Nếu bọn họ đi không nghe được mấy chuyện này, vậy sau đó bọn họ chắc chắn sẽ muốn hại mẹ!

Còn nữa, nói không chừng bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì khác.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Hạ Minh lập tức run lập cập.

“May quá! May mà trong nhà đều có có việc gì! Anh cả ngày hôm qua ông ngoại...” Hạ Minh nói cho Vương Thanh Hòa biết quyết định của ông ngoại.

Vương Thanh Hòa nghe thế cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Anh còn tưởng rằng ông cụ này sẽ thương yêu con gái của ông ấy hơn chứ.

“Anh cả, sau này trong nhà sẽ không còn những người đó nữa, cha cũng đã biết lỗi của mình rồi. Em biết anh cả không muốn tha thứ cho bọn họ, nhưng mà em còn muốn hỏi anh một chuyện, anh có muốn về nhà không?” Hạ Minh chờ mong nhìn anh cả.

Vương Thanh Hòa mỉm cười hỏi lại cậu ta: “Hiện tại tôi đang ở nhà mình đó thôi. Hạ Minh, anh và gia đình em không phải là người một nhà.”

Hạ Minh có chút mất mát: “Anh cả, có khi nào một ngày nào đó anh sẽ không nhận em luôn không?”

“Không có chuyện đó.” Ngoại trừ vợ của mình ra, Vương Thanh Hòa không quá biết cách an ủi những người khác, cho nên anh chỉ có thể đáp lại bằng hai chữ lạnh nhạt.

“Vậy là tốt rồi, bọn họ là bọn họ, em là em. Anh cả, sau này em sẽ đi theo anh lăn lộn.”

Hạ Minh lại cười tươi rói, che giấu kỹ chút mất mát lúc nãy.

“Ngày mai nhà máy sẽ được nghỉ, anh cả, chờ anh nghỉ rồi, anh và chị dâu có tính toán gì không?” Hạ Minh vô cùng chờ mong, cậu ta cũng muốn đi theo.

“Anh sẽ về huyện, nếu em muốn đi theo thì ba ngày sau anh sẽ dẫn em theo.” Vương Thanh Hòa cũng biết cậu ta suy nghĩ cái gì, chủ động mời.

Vừa nghe đến chuyện này, Hạ Minh càng vui vẻ hơn: “Dạ được! Vậy em đến nhà máy đi làm trước.”

“Tú Tú, anh cũng phải đi làm rồi.” Vương Thanh Hòa ăn cơm xong báo với vợ một tiếng.

“Anh mau đi đi, lát nữa em sẽ xem kế hoạch thăng cấp không gian của chúng ta có hiệu quả không, còn thiếu bao nhiêu nữa mới thể thăng cấp.” Ngày hôm qua Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa thương lượng rất lâu, làm thế nào mới có thể làm không gian nhanh chóng thăng cấp.

Vì chuyện này, ngày hôm qua Vương Thanh Hòa còn cầm một ít dược liệu quý báu về.

Đều là do anh lấy từ nhà thầy.

Nếu đều có tác dụng thì bọn họ sẽ nhanh chóng làm không gian thăng cấp, xem xem chờ thăng cấp rồi nó có thay đổi mới gì không.

Đây chính là nền tảng cho mọi kế hoạch sau này của bọn họ.

“Được rồi.” Vương Thanh Hòa liếc nhìn vợ thêm vài lần mới đi ra ngoài. Bình thường đều là anh và Bạch Tú Tú cùng nhau đi ra ngoài, anh còn có thể đưa vợ đến chỗ làm việc, trên đường đi còn có thể ở chung với nhau thêm một lúc.

Hiện tại bởi vì Bạch Tú Tú đã được nghỉ cho nên khoảng thời gian này ngắn đi rất nhiều.

Vương Thanh Hòa đi ra ngoài hẻm, quẹo một hướng đi chưa được bao xa thì đã gặp được Dư Thành đang đứng đợi anh từ lâu.

Dư Thành đạp xe đạp nhanh chóng đuổi theo nói: “Sao rồi? Chuyện ngày hôm qua có thành công không?”

Chờ đến khi chạy đến nơi không người, Dư Thành mới hỏi.

Dù sao thì đến nơi đông người, Vương Thanh Hòa cũng sẽ không thèm để ý đến anh ấy!

“Thành công rồi, hơn nữa còn thành công vượt sự mong đợi.” Nghĩ đến mấy chuyện chấn động mà Hạ Minh nói với anh, Vương Thanh Hòa cũng tóm tắt ngắn gọn lại cho Dư Thành.

Dư Thành nghe xong chuyện riêng của nhà họ Hạ, suýt chút nữa đã lái xe đạp cắm đầu xuống mương.

“Gì chứ? Nhà bọn họ điên đến mức này à? May mà ngay từ đầu cậu đã không trông chờ gì vào bọn họ, nếu không thì còn sẽ nhộn nhịp hơn nữa. Đúng rồi, chuyện công việc cũng có rồi.” Dư Thành đến đây chủ yếu là vì chuyện này.

“Đối phương có điều kiện gì?” Vương Thanh Hòa hỏi lại Dư Thành.

“Một nghìn đồng, nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ đi liên lạc giúp. Là công việc ở nhà máy đồ nội thất, đến đó làm việc còn có thể học thêm một chút tay nghề.”

“Chờ tôi hỏi anh ấy đã.” Vương Thanh Hòa chỉ là hỏi thăm công việc giúp Đại Trương, Tiểu Trương đã được giáo viên sắp xếp đến nhà máy dược phẩm rồi, tuy rằng là công việc tay chân, nhưng mà lại làm việc cùng một nhà máy với anh, sau này làm cái gì cũng sẽ tiện hơn.

Chỉ còn lại chuyện của Đại Trương mà thôi.

Hai anh em bọn họ đều không thiếu tiền, chỉ là không tìm thấy cách để xin việc lên tỉnh thành.

“Được rồi, tôi chờ tin tức của cậu.”

Dư Thành đạp xe đạp, chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện chấn động mà Vương Thanh Hòa vừa mới kể cho anh ấy, anh ấy lập tức nhịn không được muốn bật cười.

Người nhà họ Hạ thật sự quá nực cười!

Đường đến chỗ làm của Dư Thành và Vương Thanh Hòa không giống nhau, bọn họ nhanh chóng tách ra ở riêng.

Chờ đến khi Vương Thanh Hòa đạp xe đạp đến nhà máy, Tiểu Trương cũng trùng hợp đến.

Vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, Tiểu Trương chạy chậm đến: “Anh Vương!”

“Đúng lúc lắm, tôi đang có chuyện nhờ cậu hỏi thăm anh cậu nè. Đã có công việc cho anh cậu rồi, là công việc ở nhà máy đồ nội thất, đối phương đòi một nghìn đồng thì sẽ cho anh của cậu thay ca ngay.” Vương Thanh Hòa nói thẳng.

Tiểu Trương vừa nghe thế, lập tức mừng rỡ như điên: “Tốt quá rồi, em còn đang lo không biết đến bao giờ mới tìm được công việc cho anh ấy đây. Trưa nay về nhà em lập tức hỏi anh ấy ngay!”

“Được rồi.” Vương Thanh Hòa rất để ý đến hai anh em Đại Trương và Tiểu Trương, nhất là Tiểu Trương.

Bên kia.

Bạch Tú Tú ăn sáng xong, thấy mẹ vẫn còn ngồi trong sân, lập tức lên tiếng chào hỏi: “Mẹ, con vào phòng nghỉ ngơi một chút, hai đứa nhỏ dậy mẹ đừng dẫn vào phòng con nha, chờ con dậy lại tính.”

Bà Ngụy không thèm quay đầu lại chỉ lên tiếng: “Con mau đi đi, khó khăn lắm mới được nghỉ, mấy ngày nữa chúng ta còn phải về huyện nữa, cũng nên nghỉ ngơi cho lấy lại sức.”

Bạch Tú Tú vào phòng, lập tức mở không gian ra.

Từ sau khi dọn ra nhà họ Vương rồi, cô không mở không gian ra quá nhiều lần.

Chủ yếu là mấy dược liệu bình thường cô trồng khi thu hoạch cũng sẽ không làm không gian kiếm được bao nhiêu kinh nghiệm.

Không ảnh hưởng gì đến chuyện thăng cấp.

Mà mấy cây nhân sâm kia còn phải chờ đến năm sau mới có thể dần dần thu hoạch, hiện tại nó còn chưa đủ tuổi.

Ít nhất cũng phải đủ mười năm mới được.

Bạch Tú Tú thu hoạch cây cát cánh đã trưởng thành, lập tức gieo giống các loại dược liệu mà Vương Thanh Hòa vừa mới xin được từ nhà thầy.

Cần hai ngày nữa các dược đó mới đến kỳ thu hoạch, Bạch Tú Tú gieo giống xong lập tức đóng không gian lại.

Kinh nghiệm trên màn hình nước của không gian cũng có thay đổi, chờ đến khi thu hoạch mấy thứ cô vừa mới gieo giống xong thì có lẽ có thể kiếm được một phần ba kinh nghiệm để thăng cấp.

Nhưng mà chờ đến khi gieo giống lần nữa thì có lẽ sẽ lại ít đi một chút kinh nghiệm.

Nhưng mà ít nhất cũng đã chứng minh phương pháp cày kinh nghiệm này là có thể thực hiện được.

Ra khỏi không gian, Bạch Tú Tú đã lại kiểm kê tài sản của cô và Vương Thanh Hòa, lúc này mới yên tâm nghỉ ngơi.

Chiều tối lúc Vương Thanh Hòa tan ca về nhà gặp được Đại Trương đang đứng đợi trước cửa.

Trưa nay anh ấy nghe em trai nói xong, lập tức quyết định tối nay sẽ đích thân đến.

Anh ấy đến để chính miệng nói lời cảm ơn.

“Anh Vương, tôi đã nghe em trai tôi nói chuyện kia rồi. Hai anh em chúng tôi coi như là đi theo đúng người, sau này anh bảo hai anh em chúng tôi làm gì, hai anh em chúng tôi sẽ không hỏi thêm một chữ!” Đại Trương vô cùng cảm động.

Còn chuyện tiền bạc, anh ấy cũng đã chuẩn bị luôn rồi.

Bắt đầu từ giây phút Vương Thanh Hòa gửi tin tức về quê, nói là anh đã chuẩn bị công việc cho em trai, hơn nữa còn không đòi lấy một xu thì anh ấy đã quyết định mình nhất định phải cắm rễ ở tỉnh thành, đi theo Vương Thanh Hòa lăn lộn.

Cho nên anh ấy đã mang theo hết toàn bộ đồ đạc có giá trị trong nhà đến đây.
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 483


“Yên tâm đi, tôi sẽ không bảo hai người đi làm chuyện gì quá nguy hiểm, anh chắc chắn cũng sẽ không bao giờ hối hận với quyết định hiện tại.” Vương Thanh Hòa bảo đảm với anh ấy.

Trong lòng Đại Trương càng yên tâm hơn, anh ấy cũng không biết mình đào đâu ra tự tin, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy sau này Vương Thanh Hòa chắc chắn sẽ trở thành người cực kỳ ghê gớm.

“Tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi tìm người của nhà máy đồ nội thất, sẽ đến cửa nhà anh chờ anh.” Vương Thanh Hòa nói xong, đạp xe đạp chuẩn bị rời đi.”

“Vương Thanh Hòa...” Hạ Thiên đột nhiên từ một góc xông ra, anh ta rất tiều tụy, ánh mắt cũng rất điên cuồng.

Anh ta vừa mới đến gần, còn chưa kịp làm cái gì thì Đại Trương đã ngăn cản anh ta lại: “Anh là ai? Kêu anh Vương tôi làm cái gì?”

“Buông tao ra! Mày buông tao ra! Vương Thanh Hòa, đều là tại mày! Đều là mày hại tao ra nông nỗi này, mày đắc ý lắm đúng không? Mày hại cha tao vào tù, mày còn hại tao sau này không thể quay về tỉnh thành. Mày... Tại sao mày không c.h.ế.t đi!”

Hạ Thiên hét ầm lên.

Vương Thanh Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua anh ta: “Loại người thuê người ăn trộm con của người khác, lại còn thuê người đi g.i.ế.c người như cha anh còn chưa c.h.ế.t đâu. Loại người đầy mưu mô toan tính, đến cả bác cả và bác gái chăm sóc mình bao nhiêu năm qua mà còn hại như anh cũng còn sống yên lành. Tại sao tôi lại phải c.h.ế.t chứ? Hạ Thiên, anh cho rằng anh mất đi cái gì hả?”

Trong ánh mắt Vương Thanh Hòa không hề có khinh thường, chỉ có lạnh nhạt: “Không, anh chỉ là quay về vị trí mà anh nên ở mà thôi. Không phải anh nên trả lại cuộc sống sung sướng mà anh đã trộm đi sao?”

Vương Thanh Hòa nói xong, lập tức đạp xe đạp rời đi.

Hạ Thiên điên cuồng muốn đuổi theo, lại bị Đại Trương và Tiểu Trương cản lại kịp lúc: “Thằng ranh này, mày mà còn dám chọc anh Vương, tao sẽ kéo mày xuống địa ngục.”

Tiểu Trương phiền mấy người nhà họ Hạ muốn chết, cả gia đình này ngoại trừ thằng em trai tên Hạ Minh của anh Vương ra thì chẳng còn có ai tốt lành cả!

Hạ Thiên dám la lối chửi bới Vương Thanh Hòa, nhưng mà gặp phải mấy người không quen biết kia, anh ta lại thật sự không dám làm như thế.

Anh ta mặt xám mày tro bị đuổi đi, khác hoàn toàn với dáng vẻ tự tin đắc ý ngày xưa.

Hạ Thiên vừa đi vừa khóc to.

Anh ta không hiểu nỗi, tại sao cuộc sống tốt đẹp an ổn của anh ta lại biến thành như thế chứ?

Anh ta vốn dĩ có công việc ổn định, tương lai xán lạn, có bạn gái là con gái cửa xưởng trưởng.

Còn có cả nhà bác cả dốc hết toàn lực cung phụng cho anh ta, sao trong khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta đã mất sạch sẽ rồi?

Đều là lỗi của cha, nếu cha chưa mang đến những chỗ tốt kia cho anh ta thì anh ta sẽ không biết rằng khi mất đi những thứ này đau khổ đến cỡ nào!

Lúc Vương Thanh Hòa đạp xe về đến nhà thì bên ngoài vừa lúc có tuyết rơi.

Trong phòng, Bạch Tú Tú đang đọc sách tâm lý học, cô muốn càng hiểu biết về lòng người hơn, như vậy thì sau này khi đi làm cũng sẽ tiện hơn.

Vương Thanh Hòa lại yêu cô đến cỡ nào thì cô vẫn sẽ muốn phát triển bản thân mình.

Nếu không thì quá uổng công cô sống lại một đời rồi.

“Con rể về rồi, Tú Tú, chúng ta ăn cơm thôi.” Bà Ngụy đã nấu cơm xong rồi, chỉ chờ Vương Thanh Hòa về nhà thôi.

Vương Thanh Hòa bưng đồ ăn lên bàn giúp bà, lại dẫn theo hai đứa nhỏ đi rửa tay, lúc này mới ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Nhìn vợ đang ngồi ở bên cạnh mình, cô không cần thiết phải nói cái gì, chỉ cần nhìn thoáng qua cô, anh cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.

“Anh nhìn em mãi làm cái gì? Em có phải đồ ăn đâu, anh mau ăn cơm đi.” Bạch Tú Tú bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực như thế có chút khó hiểu, tại sao đến bây giờ người này còn chưa chữa được tật thích nhìn chằm chằm vào cô chứ?

Vương Thanh Hòa ngoan ngoãn ăn cơm.

Ăn cơm xong, anh lại cứ đến nhà thầy như mọi hôm.

Dư Thành cũng đã đến rồi, anh ấy đứng chờ đầu hẻm nhà họ Chu.

“Sao rồi? Người bạn kia của cậu có đồng ý không?” Dư Thành hỏi anh.

“Đồng ý rồi, ngày mai anh đến địa chỉ này tìm anh ấy, anh ấy vừa mới đến tỉnh thành nên cái gì cũng không hiểu. Nhưng mà sau này anh ấy và Tiểu Trương đều sẽ làm việc chung với chúng ta, bọn họ là người đáng tin. Một mình anh bận rộn xử lý chuyện dược liệu thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy thôi.”

Vương Thanh Hòa giải thích tầm quan trọng của hai người này.

Dư Thành nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Thanh Hòa làm như thế, anh ấy mới cảm thấy Vương Thanh Hòa không phải chỉ là đang vẽ ra tương lai tốt đẹp mơ mộng cho anh ấy.

Dư Thành cất địa chỉ đi: “Được rồi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”

Hai người vẫn cứ một trước một sau đi vào nhà như mọi hôm.

Chu Giải Thư thấy học trò đến, đẩy ly trà nóng của anh về phía trước nói: “Con uống miếng trà cho ấm người đi, bên ngoài đổ tuyết rất to.”

“Cảm ơn thầy.” Vương Thanh Hòa cũng nghe lời bắt đầu uống trà.

Chu Giải Thư quan sát học trò, phát hiện anh lại càng kiệm lời hơn trước kia, giống như cái kiểu yên lặng vì đã giải quyết được rất nhiều chuyện.

Xem ra những việc nhỏ mà ông ấy làm giúp học trò, vẫn tạo được một chút hiệu quả chính diện đối với học trò.

Như vậy là tốt rồi... Chỉ cần học trò phát triển theo chiều hướng tốt, vậy tất cả mọi thứ đều ổn.

“Thầy đã liên hệ với trường cấp hai, thương lượng với bọn họ xong rồi, bọn họ đồng ý tổ chức một cuộc thi riêng cho con. Nếu con có thể thi đậu thì bọn họ sẽ đề cử một trường cấp ba cho con. Đến lúc đó, còn trực tiếp chuyển vào lớp tốt nghiệp học tập. Không bao lâu sau, mấy chuyện này sẽ không còn là điểm yếu của con nữa. Còn chuyện con học đông y thì thầy cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho con.”

Mấy ngày nay Chu Giải Thư vẫn luôn bận rộn chuyện này, ở trong mắt ông ấy, đây mới là chuyện quan trọng.

Vương Thanh Hòa cũng rất kinh ngạc, anh vốn dĩ còn cho rằng sau này anh còn phải tự nghĩ cách, không ngờ thầy đều đã nghĩ cho anh hết rồi. Thậm chí ông ấy còn sẵn lòng giúp anh đến mức đó, anh đã lớn thế này, còn có tình huống hiện tại, chắc là thầy mất rất nhiều công sức đúng không?

“Đừng đứng ngơ ra đó, cái dáng vẻ thông minh lanh lợi bình thường của con đâu rồi? Được rồi, chúng ta tiếp tục chương trình học thôi.” Chu Giải Thư trêu ghẹo học trò một câu, sau đó lại bắt đầu dạy học.

Dư Thành ngồi ở bên cạnh nghe có hơi ê rằng, ông cụ này cứ chiều tiếp đi, đây rõ ràng là đang cưng chiều học trò quá đà mà!

Thật không biết Vương Thanh Hòa làm thế nào mà có thể làm ông cụ xem anh như con ruột thế này.

Hôm nay Vương Thanh Hòa học tập xong thì Dư Thành đã về nhà từ trước rồi.

Tuyết ở bên ngoài đã ngừng, anh chào hỏi với thầy rồi lập tức về nhà.

Vừa về đến nhà, anh lại phát hiện trong nhà lại có thêm hai người.

Tề Thế Trung và cậu cả nhà họ Tề cùng nhau đến, còn xách theo mấy cái rương.

Vương Thanh Hòa nghĩ đến những lời Hạ Minh vừa mới nói với anh ấy ngày hôm nay, cũng đã biết được ý đồ của bọn họ.

Anh suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh vợ mình ngồi xuống.

Anh vô cùng thản nhiên chào hỏi bọn họ: “Sao hai người lại đến đây?”

“Thanh Hòa, ngày hôm qua ông ngoại rời khỏi nhà cháu thì lập tức đi tìm mẹ cháu ngay. Ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với mẹ cháu rồi. Hôm nay ông đến đây chính là muốn giao hết những thứ vốn dĩ ông định chia cho mẹ của cháu và mấy đứa con khác cho cháu. Không phải lấy danh nghĩa của mẹ con. Nó không có tình mẹ con với cháu, nhưng mà ông ngoại nhận cháu là cháu ngoại của ông. Ông không thể khống chế được tình cảm của nó, nhưng ông lại có thể khống chế được tài sản của ông. Mấy thứ này, nếu cháu không cần thì cứ quyên tặng ra ngoài. Nhưng mà ông ngoại biết cháu không phải một đứa muốn bản thân bình thường mãi. Cháu có thể chờ đến sau này cháu không cần mấy thứ này nữa lại quyên tặng nó đi. Trước lúc đó, cứ để chúng nó ở trong tay cháu, phát huy ra một chút tác dụng đi.”

Tề Thế Trung vô cùng chân thành nhìn anh, chờ mong anh có thể nhận lấy.

Lần này Vương Thanh Hòa cũng không từ chối, anh nhỏ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”

“Bé ngoan, ông ngoại không quấy rầy cháu nữa, ông đã bảo cậu của cháu để mấy thứ đó trong góc rồi, ông và cậu đi về đây.” Tề Thế Trung biết cháu ngoại không phải người nhiệt tình, cho nên yêu cầu dần dần mới có thể chạm đến trái tim của anh.

Cậu cả Tề thấy cha mình như thế này, trong lòng vô cùng kinh ngạc cảm thán, mấy năm nay cha của ông ấy cũng chưa bao giờ yêu thương cháu nội như thế bao giờ.

Nhưng mà đứa cháu này đúng là làm người ta rất đau lòng.

Với lại ông ấy cũng đã nhìn thấy mấy đứa con khác của em gái, đúng là không phải cùng một loại người.
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 484


Vương Thanh Hòa… anh trông không giống như loại người tầm thường.

“Tú Tú, em cất mấy thứ này đi được không? Sau này chúng ta sẽ cần dùng đến.” Vương Thanh Hòa nắm tay vợ, anh khiêng mấy cái rương này vào trong phòng.

Mấy thứ trong cái rương này đều rất quý giá, ngoại trừ một ít đồ cổ ra thì còn có một chút vàng và châu báu.

Thứ này phải bỏ vào trong không gian mới là an toàn nhất.

Bạch Tú Tú cất mấy thứ này đi, thấy chồng đồng ý nhận lấy mấy thứ này, cô cũng rất vui vẻ.

Cũng không phải cô tham mấy thứ này, dù sao thì sau này Vương Thanh Hòa có thể kiếm được càng nhiều hơn. Lúc cô làm hồn ma thì cũng đã có được không ít kiến thức.

Chỉ là anh nhận lấy có nghĩa là anh thật lòng đồng ý nhận những người trong nhà họ Tề, ngoại trừ Tề Nghênh Nghênh ra.

Đúng là anh đã có cô làm bạn, có hai đứa nhỏ ở bên người.

Nhưng mà cô cũng hi vọng anh có thể có được một chút tình thân, dù sao thì từ nhà họ Vương đến nhà họ Hạ, ngoại trừ mẹ cô và Hạ Minh ra, cũng chỉ có ông cụ nhà họ Tề này mới thật sự mang đến tình thân cho anh.

Vương Thanh Hòa là một người tiếp thu các sự việc mới rất nhanh, chi nên đối với các công việc ở nhà máy dược phẩm, anh cũng nhanh chóng thành thạo quen thuộc.

Đến cả Tiểu Phương dẫn anh đến đây đều cực kỳ kinh ngạc.

Trong nhà máy của bọn họ không phải người nào cũng có thể hoàn thành tốt công việc, Vương Thanh Hòa là người học nhanh nhất.

Chỉ trong chớp mắt, nhà máy dược phẩm cũng được nghỉ.

Nhà máy vừa cho nghỉ, mấy người Bạch Tú Tú chuẩn bị khởi hành về quê.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Minh đến đúng giờ đã hẹn, mấy người Vương Thanh Hòa đã sửa soạn đồ đạc xong hết rồi, dù sao thì bà Ngụy đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng từ mấy ngày trước.

“Em đến đúng giờ chưa nè!” Hạ Minh vui vẻ chạy vào phòng.

“Chúng ta xuất phát thôi.” Bà Ngụy xác định không mang thiếu thứ gì, lập tức thúc giục mọi người khởi hành.

Vương Thanh Hòa xách theo mấy cái túi, ôm Nguyệt Nguyệt. Bạch Tú Tú thì ôm Minh Minh, cả gia đình cùng nhau đến ga xe lửa.

Lần này đi ra ngoài, Hạ Minh không còn bực bội giống như lần đến huyện trước đó, hiện tại cậu ta chỉ cảm thấy vui vẻ và chờ mong.

Dọc theo đường đi cậu ta là người hăng hái nhất.

Chờ bọn họ đi đến nơi, trời đã sắp tối.

Trong huyện cũng không có thay đổi gì so với lần trước, cả gia đình cùng nhau quay về căn nhà trong huyện.

Bởi vì đã không còn ai sống ở nơi này cho nên căn nhà có vẻ vô cùng quạnh quẽ, hơn nữa đại đa số đồ đạc trong nhà đều đã bị dọn đi hết rồi, hiện tại tuy rằng có thể ở lại, nhưng vẫn cần phải dọn dẹp sạch sẽ.

“Tiểu Minh, cháu lại đây dọn dẹp chung với thím.” Bà Ngụy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lập tức gọi Hạ Minh đến giúp đỡ.

“Được rồi.”

Hạ Minh nhanh chóng giúp đỡ.

Bạch Tú Tú thì lại cầm vài thứ, chuẩn bị tranh thủ thời gian này đi thăm bà chủ nhiệm Uông, giờ này chắc bà chủ nhiệm Uông còn chưa tan ca.

“Anh đi với em.” Vương Thanh Hòa thấy cô cầm quà tặng là biết ngay cô đang muốn đi làm gì.

Cho nên anh đi theo cô ra ngoài, trước khi đi, Vương Thanh Hòa còn không quên bảo Hạ Minh giúp đỡ: “Hạ Minh, lát nữa em cầm cái túi trên giường đất đưa đến địa chỉ này cho anh, người ở trong căn nhà đó là một ông cụ và một đứa bé. Lúc trước anh đã hứa hẹn là sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”

“Dạ được.” Hạ Minh có chút kinh ngạc, còn có chuyện này nữa à?

Vương Thanh Hòa cùng vợ đi đến tổ dân phố của phố Ngô Đồng trong huyện.

Bà chủ nhiệm Uông nhìn qua cửa sổ thấy bọn họ đến cũng vô cùng kinh ngạc, bà ấy vội vàng dặn dò mấy câu rồi lập tức chạy ra ngoài.

“Tú Tú?” Bà chủ nhiệm Uông cẩn thận quan sát cô, nụ cười trên mặt cũng càng tươi hơn.

“Tốt, tốt lắm, ở tỉnh thành cũng không gầy đi, công việc bên kia của cháu có thuận lợi không?” Bà chủ nhiệm Uông vẫn quan tâm công việc của cô nhất, ở trong mắt bà ấy, Bạch Tú Tú là một nhân tài có tư tưởng rất tốt.

“Mọi chuyện đều ổn cả, chủ nhiệm, đây là quà năm mới cháu chuẩn bị cho chủ nhiệm, chủ nhiệm nhất định phải nhận lấy đó.” Bạch Tú Tú cầm mấy thứ Vương Thanh Hòa đang cầm cho bà chủ nhiệm Uông.

Bà chủ nhiệm Uông kinh ngạc xách cái túi này, nặng thật đó.

Nhưng mà bà ấy cũng không từ chối, đây là tấm lòng của Bạch Tú Tú.

Từ chối thì có vẻ quá khách sáo, hiện tại Bạch Tú Tú đã không còn làm việc ở chỗ bà ấy nữa, bà ấy nhận quà của cô cũng không có gì lo lắng.

“Được rồi, vậy tôi nhận lấy. Sau này cháu cũng đừng gọi chủ nhiệm nữa, gọi tôi là dì Uông.”

“Dì Uông.” Bạch Tú Tú nghe lời chào hỏi.

“Ngoan lắm, bên ngoài lạnh lắm, hai đứa cháu theo tôi vào trong ngồi nghỉ một chút đi?” Bà chủ nhiệm Uông định mời bọn họ vào nhà.

“Chúng cháu không vào đâu ạ, dì Uông, nhà cháu còn phải dọn dẹp lại nữa, chúng cháu về trước. Chờ năm sau cháu về, cháu chắc chắn sẽ lại đến thăm dì. Nếu dì có thời gian rảnh cũng có thể đến tỉnh thành tìm cháu.” Bạch Tú Tú nói xong, đưa địa chỉ nhà mình cho bà ấy.

“Được rồi.” Bà chủ nhiệm Uông có chút lưu luyến, từ sau khi Bạch Tú Tú rời đi, những người đưa đến chỗ bà ấy đều không có ai tốt bằng Bạch Tú Tú.

Hiện tại bà ấy bảo mấy người này làm cái gì cũng đều phải mất công hơn!

Nếu không phải làm sai thì cũng là làm được rất chậm.

Chờ đến khi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về đến nhà thì trong nhà đã được dọn dẹp đơn giản xong rồi.

Vương Thanh Hòa đốt lửa lên, trong nhà cũng ấm lên.

Không bao lâu sau Hạ Minh cũng đã quay về, còn mang đến một ít khoai tây và cải trắng.

“Anh Vương, ông cụ kia cứ nhất quyết bảo em phải mang về.” Hạ Minh xấu hổ giải thích.

“Cũng đúng lúc, chúng ta khỏi phải đi mua đồ ăn.” Bà Ngụy cầm lấy mấy thứ này.

Vương Thanh Hòa cũng gật đầu nói: “Đây là tấm lòng của bọn họ, đúng là nên nhận lấy.”

Cả gia đình ở trong huyện bận rộn một chút thời gian, trời đã hoàn toàn tối đen.

Sáng sớm hôm sau, cả gia đình lập tức ngồi xe quay về thôn. Chuyến xe này chỉ chạy đến công xã, đoạn đường còn lại thì cần phải đi bộ.

Hạ Minh còn chưa từng đến thôn mà anh cả đã lớn lên, sau khi đi vào thôn rồi, gặp cái gì cũng rất tò mò.

Chờ sau khi xem xong hoàn cảnh trong thôn rồi, lập tức hơi sợ ngây người.

Anh cả... lúc trước sống ở nơi này sao?

Lúc người trong thôn nhìn thấy anh cả hình như cũng đều cảm thấy anh cả rất đáng thương.

Có lẽ là tất cả mọi người đều đã biết được chuyện của nhà họ Vương rồi nhỉ?

Hạ Minh nghĩ như thế, theo sát bước chân của anh cả chị cả.

Lúc cả gia đình Bạch Tú Tú đến nhà thím Kim Hoa thì thím Kim Hoa còn đang quét dọn tuyết trong sân.

Tối hôm qua gió to quá, thổi không ít tuyết vào lại trong nhà.

Nhìn thấy mấy người Bạch Tú Tú đến, bà ấy kích động đến mức quăng chổi xuống đất, nhanh chóng chạy đến mở cửa cho bọn họ.

“Bà chị, Tú Tú, Thanh Hòa! Ui cha, đây là con cái nhà ai đây?”

Trần Kim Hoa bảo bọn họ mau đi vào nhà, Vương Thanh Hòa cũng giới thiếu Hạ Minh đứng bên cạnh mình: “Đây là Hạ Minh, là em trai của cháu.”

Vừa nghe nói là em trai, Trần Kim Hoa lập tức hiểu ra, chắc đây là em ruột của anh.

“Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói chuyện. Ông già, ông coi ai đến nè?” Trần Kim Hoa kêu to với trong nhà.

Trần Tráng Thực khó hiểu đi ra, lập tức nhìn thấy cả gia đình Bạch Tú Tú đi vào nhà.

“Là Thanh Hòa và Tú Tú về đó à! Cũng lâu lắm rồi không gặp được mấy đứa.” Trần Tráng Thực nhìn thấy bọn họ cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ này đã giúp đỡ ông ấy rất nhiều việc. Chuyện thôn bán dược liệu lần trước đã làm cho người dân trong thôn được không ít lợi ích thực tế.

Hơn nữa cũng làm cho công xã có suy nghĩ mới, sau này mấy thứ này cũng có thể hình thành một ít quy mô.

Vì chuyện này, bên phía công xã cũng đã tiết lộ tin tức cho ông ấy, ông ấy còn có thể thăng chức.

Tuy rằng ông ấy đã một đống tuổi, nhưng có thể thăng chức thì ông ấy vẫn rất vui!

“Bọn cháu vừa được nghỉ.” Vương Thanh Hòa giải thích một chút.

Bạch Tú Tú thì đã bị Trần Kim Hoa nắm lấy tay liên tục hỏi han.
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 485


“Dạo gần đây công việc của cháu có thuận lợi không? Nhìn hai đứa nhỏ này mà xem, đứa nào cũng xinh đẹp trắng trẻo. Có người nào ăn h.i.ế.p cháu nữa không? Thím nói cho cháu biết, mấy người nhà họ Vương kia coi như xui xẻo rồi.” Trần Kim Hoa kể lại mấy chuyện bà ấy nhiều chuyện biết được cho Bạch Tú Tú.

Bạch Tú Tú ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà ấy: “Thím à, công việc của cháu vô cùng thuận lợi, cũng không có ai ăn h.i.ế.p cháu cả. Hai đứa nhỏ đều ngoan lắm, còn chuyện người nhà họ Vương thì... Cháu cũng không biết.”

“Vậy là tốt rồi, lần này mấy đứa về đây thì cứ ở lại nhà thím đi!” Trần Kim Hoa vô cùng nhiệt tình.

“Dạ được, chúng cháu cũng đang muốn ở lại đây quấy rầy thím mấy ngày, thím à, chú thím có hứng thú cùng nhau đi vào núi thêm lần nữa không?” Bạch Tú Tú hỏi nhỏ bà ấy.

Trần Kim Hoa vừa nghe thế, hai mắt sáng rực lên, từ sau khi người nhà họ Vương bắt hươu bị phát hiện xong, có không ít người trong thôn đều thích đi vào trong núi.

Nhưng mà có rất hiếm người bắt được con mồi, cho nên không bao lâu sau cũng đều bỏ cuộc.

Nhưng mà nếu đi theo Vương Thanh Hòa thì lại khác. Nhà bọn họ cũng có thể kiếm ít thịt về, sắp sửa ăn tết đến nơi, bà ấy và lão Trần còn muốn kiếm ít thịt về, chia cho mấy ông bà cụ già neo đơn.

Đây cũng là chuyện bọn họ cần làm.

Hiện tại mấy người Vương Thanh Hòa về đây, còn chủ động nhắc đến chuyện này, vậy thì mọi người đều vô cùng vui vẻ.

“Có chứ, mấy đứa tính toán chừng nào thì bắt đầu đi? Hay là ở lại chỗ này ăn tết luôn đi!” tkh ước gì từ giờ đến tết mỗi ngày đều chạy vào trong núi.

“Chúng cháu phải quay về ăn tết, nhưng mà mấy ngày nay cũng tính toán là sẽ ở lại bên này.” Bạch Tú Tú cũng có chút tiếc hận, cô vốn dĩ cũng muốn ở lại nơi này ăn tết. Nhưng mà sau đó cô và Vương Thanh Hòa lại tính toán lại, nếu ở bên này ăn tết thì không thể nào quay về chúc tết cho thầy sớm được.

Cho nên bọn họ phải quay về.

“Vậy cũng được rồi!” Trần Kim Hoa vui vẻ, Trần Tráng Thực ở bên cạnh cũng vui vẻ theo.

Hạ Minh đi theo ở bên cạnh, khá kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ nhiệt tình như thế, bởi vì lúc anh cả ở nhà bọn họ, anh chưa bao giờ được đến thái độ này.

Đến cả những người không có mối quan hệ huyết thống với anh cả chị cả mà còn có thể nhiệt tình như thế, vì sao khi quay về nhà rồi, cảm xúc của cha mẹ vĩnh viễn đều luôn có chút xa cách thế này?

Chẳng trách anh cả không muốn quay về, nếu đổi thành cậu ta, cậu ta cũng không muốn về!

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ở lại trong thôn chừng năm sáu ngày mới chuẩn bị rời đi.

Mấy ngày nay bọn họ tổng cộng săn được bốn con hươu, còn có hai mươi sáu con thỏ hoang, mười con gà rừng.

Bởi vì Trần Kim Hoa còn định chia một ít thịt cho mấy người già neo đơn trong thôn, cho nên gia đình Bạch Tú Tú chỉ lấy đi nửa con hươu và năm con gà rừng.

Cũng may hiện tại đã là mùa đông, bỏ ra ngoài đông lạnh, mấy thứ này cũng dễ mang đi hơn nhiều.

Mấy người Bạch Tú Tú cầm theo thu hoạch lại quay về trong huyện.

Cô cầm một con gà rừng ra, chuẩn bị đi đến nhà Vương lão tam hỏi thăm tin tức của Chu Kiều Kiều.

Đối với người kiếp trước đã hại cô và Vương Thanh Hòa, cô nhất định phải xác nhận hiện trạng của cô ta mới được.

Vương Thanh Hòa cũng không phản bác ý kiến của cô.

Lúc Triệu Thúy Hoa nhìn thấy Bạch Tú Tú cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lại mừng như điên.

“Chị cả... À không đúng, Tú Tú, hai anh chị về lúc nào thế? Anh chị, anh chí có biết chuyện nhà họ Vương chưa?” Triệu Thúy Hoa mời hai người bọn họ đi vào nhà, lúc này Vương lão tam đang ở trong phòng chăm con.

Nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, anh ta sợ đến mức lập tức đứng thẳng người.

Một lúc lâu sau anh ta mới lắp bắp nói: “Anh cả... Xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi này là anh ta thiếu Vương Thanh Hòa.

Nhà bọn họ bám trên người Vương Thanh Hòa hút m.á.u quá lâu rồi, sau người người nhà họ Vương đều vào tù, trong lòng anh ta cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Lo lắng không biết có phải đến lượt anh ta rồi không.

Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn anh ta: “Chúng tôi đến để hỏi thăm tin tức.”

Anh sẽ không tha thứ cho bất cứ người nào trong nhà họ Vương, nhưng tương tự, anh cũng không có thù hận gì quá lớn với Vương lão tam, anh cũng không có ý định tiếp tục làm thêm gì đó để lãng phí thời gian của mình.

“Là muốn hỏi thăm tin tức của Chu Kiều Kiều và cha đúng không? Tôi, tôi dẫn hai anh chị đi thăm bọn họ!” Vương lão tam chủ động nhắc nhở.

Anh ta có tư cách thăm hỏi.

Vương Thanh Hòa nhìn về phía vợ mình.

Bạch Tú Tú gật đầu.

Đúng là cô rất muốn tận mắt nhìn thấy Chu Kiều Kiều.

“Hiện tại cũng còn chưa muộn, nếu chờ thêm vài ngày nữa, ăn tết rồi thì rất khó thăm tù.” Vương lão tam vội vàng tiếp tục nói.

“Được rồi.” Vương Thanh Hòa nói, buông con gà rừng kia xuống.

Trong lòng Triệu Thúy Hoa vô cùng vui vẻ, năm nay ăn tết có thêm đồ ngon rồi, từ sau khi bọn họ dọn ra ở riêng rồi, tuy rằng cuộc sống cũng không quá kém, nhưng mà chắc chắn không thể nào mỗi ngày đều có thịt ăn được.

Con gà mà cô ta bắt còn chưa lớn lên nữa!

“Em đi với Tú Tú, anh dẫn anh cả đi thăm Vương lão đầu đi.” Triệu Thúy Hoa cực kỳ ghét ông cha chồng Vương Thủ Thành này.

Bởi vì bọn họ tự tìm đường chết, làm hại chồng cô ta ở nhà máy cũng vất vả hơn rất nhiều.

Nhưng mà Vương lão tứ còn khổ hơn chồng cô ta là được rồi.

Hai vợ chồng thương lượng xong, lập tức quyết định mỗi người dẫn một người đi.

Bạch Tú Tú đương nhiên là đồng ý, dù sao thì cô cũng không muốn đi gặp Vương Thủ Thành.

Vương Thanh Hòa đi theo Vương lão tam đi thăm tù, Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, giống như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh vậy.

“Vương Thanh Hòa! Mày là thằng súc sinh!”

“Cha à, cha tỉnh táo lại chút đi, là cha có lỗi với anh cả đó.” Vương lão tam đờ ra, cha có ý gì đây hả? Không muốn chừa đường sống cho anh ta đúng không?

Cha đắc tội anh cả, sau này anh cả chắc chắn sẽ đi kiếm chuyện với anh ta đó.

Vương Thanh Hòa cũng không tức giận như những gì Vương lão tam tức giận.

Anh yên lặng nhìn Vương Thủ Thành chật vật gầy ốm gần như đã không ra hình cười, cười nhạt nói: “Quả nhiên, đúng là nên tận mắt đến gặp ông. Biết ông sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, tôi cũng yên tâm rồi. Kiếp này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Vương Thủ Thành, ông nhất định phải sống cho tốt đó, dù sao thì mỗi một ngày ông sống sau này, ông đều sẽ vô cùng dày vò.

Vương Thanh Hòa nói xong, cũng không thèm để ý đến Vương Thủ Thành ở đằng sau nổi trận lôi đình như thế nào, lập tức rời đi.

Mà bên kia, Bạch Tú Tú cũng đang đi thăm hỏi Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú, hai mắt đỏ ngầu: “Là cô? Sao lại là cô? Cô cố ý đến đây xem trò hề của tôi đúng không? Là cô hại tôi ra nông nỗi như thế này, Bạch Tú Tú, vì sao cô lại muốn hại tôi hả? Tôi không thù không oán với cô, cô còn cướp đồ của tôi! Nếu không phải vì cô, tôi nhất định sẽ sống vô cùng sung sướng. Tôi rõ ràng là vô cùng may mắn... Đều là tại cô!"

Chu Kiều Kiều không cam lòng hô to.

Bạch Tú Tú thấy cô ta ở trong tù, cảm thấy vô cùng hả giận.

“Chắc là cô lầm rồi thì phải, không phải tôi hại cô, cũng không phải tôi cướp cái gì của cô. Là cô muốn đẩy tôi xuống nước hại c.h.ế.t tôi, cũng là vì cô quá tham lam nên mới sẽ ở nơi này. Còn chuyện cướp đồ của cô thì lại càng là lời nói vô căn cứ. Chu Kiều Kiều, cuộc sống của cô không liên quan gì đến tôi hết. nhưng mà cô thì cứ luôn chướng mắt ghét tôi, nhưng mà sau này cũng không có gì đáng lo, dù sao thì còn chưa biết năm nào cô mới có thể được đi ra ngoài. Với lại... Chờ lần sau cô gặp lại tôi, tôi sẽ làm cho cô biết những thời gian mà cô mất đi đã tạo ra chênh lệch lớn cỡ nào.”

Bạch Tú Tú biết Chu Kiều Kiều sống không tốt là cô vui vẻ rồi.

Cô cũng không phải là người thích tha thứ cho người khác, huống chi, Chu Kiều Kiều phá hủy cả đời của cô. Nếu không phải cô may mắn được sống lại...

“Cô không được đi! Cô nhất định phải cứu tôi ra!” Chu Kiều Kiều tuyệt vọng kêu to.

Bạch Tú Tú không thèm để ý đến cô ta.

Sau khi ra ngoài, cô đi tìm Vương Thanh Hòa tập hợp.
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 486


Nhìn thấy vợ đi ra ngoài, Vương Thanh Hòa nhanh chóng đi đến bên cạnh Bạch Tú Tú, nắm lấy tay cô.

“Hôm nay cảm ơn hai người.” Bạch Tú Tú cảm ơn hai người, sau đó cùng Vương Thanh Hòa quay về nhà.

Cả gia đình bọn họ mua vé xe đêm nay, trong nhà, bà Ngụy đã xử lý đống thịt kia và đóng gói lại, đến lúc đó mọi người xách theo túi cũng sẽ không thu hút ánh mắt của những người khác.

Chỉ cần đông lạnh cứng lại thì khi lên xe sẽ không tan.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú về nhà rồi cũng giúp đỡ sửa soạn cất gọn mấy món đồ đặc sản mà thím Kim Hoa tặng cho bọn họ.

Hạ Minh đi theo đến đây một chuyến cũng nhận được không ít đồ tốt, nhưng mà con mồi mà cậu ta được chia thì lại gửi ở chỗ Vương Thanh Hòa, đến lúc đó coi như là cậu ta góp đồ ăn để đến ăn cơm.

Mấy thứ tốt mà cậu ta có được khi đi theo anh cả nhất định không thể mang về nhà được!

Cả gia đình ngồi lên chuyến xe lửa quay về thành, mãi đến sáng hôm sau mới về đến tỉnh thành.

Hai đứa nhỏ vẫn còn chưa thức dậy, bà Ngụy mặc áo khoác cho hai đứa nhỏ kín kẽ rồi mới đưa cho Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ôm.

Còn mấy túi thịt kia thì mọi người lại chia nhau ra cầm, Vương Thanh Hòa là người cầm nhiều nhất, Bạch Tú Tú thì chỉ ôm con và một túi thịt nhỏ.

Quay về nhà, bà Ngụy đã cất kỹ thịt, mà Hạ Minh thì chào hỏi với bọn họ một tiếng rồi về nhà.

“Anh cả, chi cả, em về nhà báo bình an cho trong nhà trước nha!” Hạ Minh báo một tiếng rồi lập tức rời đi.

Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ vào phòng nằm ngay ngắn, đắp chăn xong rồi mới đi ra giúp đỡ.

Cũng may mà mấy thứ trong nhà đều được được cất giữ gọn gàng, cho nên không mất quá nhiều thời gian đã dọn dẹp xong rồi.

“Vậy là xong rồi, mẹ đi nấu cơm đây. Năm nay ăn tết, chúng ta sẽ có một cái tết sung túc ấm no rồi.” Bà Ngụy thích việc trong nhà có đầy đủ mọi thứ, nấu cơm cũng cực kỳ có nhiệt tình.

Lần này quay về quê một lần, nỗi bất an cuối cùng trong lòng Bạch Tú Tú cũng đã biến mất.

Ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy Chu Kiều Kiều bị nhốt lại và phán tội thì cơn tức giận và lo lắng sau khi sống lại cũng đã hoàn toàn biến mất.

Kiếp này, cô chỉ cần cùng người yêu sống với nhau cả đời, sau đó bảo vệ cho hai đứa nhỏ lớn lên. Cô và Vương Thanh Hòa sẽ cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.

Cuộc sống sau khi quay về tỉnh thành có thể nói là bình tĩnh quy luật.

Bởi vì đều được nghỉ rồi, cho nên trong nhà cũng hiếm khi trở nên rảnh rỗi một chút.

Cuộc sống vui vẻ như thế cũng trôi qua rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt cũng đã đến giao thừa.

Hôm nay các gia đình đều rất bận rộn.

Sáng sớm Vương Thanh Hòa đã vội vàng giúp mẹ vợ chuẩn bị chặt thịt.

Anh đang bận rộn, ngoài cửa đã xuất hiện một vị khách không mời.

Hạ Chí Phi lén lút đứng ở cửa, ra vẻ như muốn gõ cửa đi vào rồi lại rối rắm do dự.

Vương Thanh Hòa buông đao xuống, lạnh nhạt đi ra sân, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại, không có ý định muốn cho ông ta đi vào.

Hạ Chí Phi lập tức càng xấu hổ hơn: “Thanh Hòa...”

“Chúng ta cũng chẳng thân thiết gì với nhau, ngài đừng gọi tôi như thế.” Vương Thanh Hòa lạnh nhạt nhắc nhở một câu.

Trong lòng Hạ Chí Phi càng khổ sở hơn: “Cha đã đuổi cả gia đình chú ba con đi rồi, sau này sẽ không gặp được bọn họ ở trong tỉnh thành nữa. Con vẫn không chịu tha thứ cho cha sao?”

“Ha...” Vương Thanh Hòa nghe ông ta nói thế, cười khẽ.

Anh nhìn về phía Hạ Chí Phi nói: “Ông không phải muốn lấy lại công bằng cho tôi, mà chỉ là lấy lại công bằng cho chính ông thôi. Hạ Chí Phi, những người kia lén trộm tôi đi, sau khi ông tìm tôi về rồi, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm gì bọn họ, quyết định tha thứ cho bọn họ. Mấy người kia muốn g.i.ế.c tôi, ông vẫn cứ không muốn lấy lại công bằng cho tôi. Ngược lại khi tôi muốn tự lấy lại công bằng cho chính mình thì ông lại cảm thấy tôi đang bỏ đá xuống giếng. Sao bây giờ đến lượt ông bị thương tổn thì ông đã lập tức không chịu tha thứ cho bọn họ rồi?”

“Cha...” Hạ Chí Phi muốn giải thích.

“Bởi vì chuyện này đụng chạm đến ích lợi của ông, những lúc nào ông cảm thấy bọn họ làm việc quá đáng, cảm thấy đau lòng tôi? Không phải đều là cảm thấy tôi có thể làm ông nở mày nở mặt sao? Từ trước đến nay ông chưa bao giờ đặt tôi và mấy người Hạ Minh ở cùng một vị trí. Ông có rảnh đến đây làm tôi buồn nôn thì còn không bằng về nhà soi gương đi? Chúng ta không có duyên làm cha con, ông cứ giữ lại cái mặt mũi mà ông yêu nhất đi. Đời này cố gắng hạn chế đừng đến gặp tôi.”

Thái độ của Vương Thanh Hòa vô cùng lạnh nhạt.

Hạ Chí Phi nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng mà ông ta không thể không thừa nhận, những lời anh nói đều là sự thật.

Ông ta không yêu đứa con này, Tề Nghênh Nghênh cũng không yêu anh.

Ông ta và Tề Nghênh Nghênh đều có yêu cầu riêng đối với đứa con này.

Hạ Chí Phi không biết như thế nào mất hồn mất vía rời đi.

Vương Thanh Hòa xoay người quay về sân, đóng cửa lại, tiếp tục chặt thịt.

Tối hôm đó.

Tiếng pháo trúc ầm ĩ, tuy rằng thời buổi này vật tư không phong phú, nhưng mà trong mỗi gia đình đều đốt đèn.

Bà Ngụy nấu chừng mười hai món ăn.

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Bà kêu xong, cả gia đình quây quần ở bên cạnh bàn.

Bà Ngụy vô cùng vui vẻ: “Hôm nay là lần đầu tiên cả gia đình chúng ta cùng nhau ăn tết, hi vọng sau này mỗi năm đều có thể ăn tết cùng nhau, cuộc sống mỗi năm sẽ càng ngày càng tốt hơn!”

“Mẹ nói đúng lắm! Chúng ta phải sống càng ngày càng tốt hơn.” Bạch Tú Tú biết tương lai tốt đẹp kia, cho nên cô chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.

Vương Thanh Hòa cũng gật đầu nói: “Mẹ và vợ nói đúng lắm.”

Anh đã từng năm mơ, cũng nhìn thấy tương lai trong đó.

Đêm dài, qua mười hai giờ đêm.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú canh đúng giờ chúc mừng năm mới cho bà Ngụy: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”

Bà Ngụy cực kỳ kích động, tặng cho hai người mỗi người một bao lì xì: “Lẽ ra nên tặng cho hai đứa từ sớm rồi, mấy năm nay mẹ luôn ở cùng với chị, mãi vẫn không có cơ hội.”

“Cảm ơn mẹ.” Hai người bọn họ đều nhận lấy bao lì xì.

Sau đó Minh Minh và Nguyệt Nguyệt lại chúc tết cho ba người, chờ tặng bao lì xì cho hai đứa nhỏ xong rồi, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài.

Thầy của Vương Thanh Hòa có ân rất lớn với bọn họ, lần này lúc bọn họ quay về thôn cũng đã đến chúc tết ông cụ Trương trước.

Sau khi quay về, bọn họ còn phải canh đúng giờ đi chúc tết thầy.

Nhà họ Chu, Chu Giải Thư cô đơn nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng pháo trúc.

Vu Tú Quyên nhìn chồng mình, trong lòng cũng có chút ê ẩm.

Bà ấy đang suy nghĩ xem phải nói gì để trấn an ông ấy thì đã nhìn thấy vht và vợ anh cùng nhau xách theo quà tặng đến.

“Tú Quyên, mau mở cửa.” Chu Giải Thư cũng rất kinh ngạc.

Vu Tú Quyên mở cửa ra, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú lập tức chúc tên hai người trước: “Thầy cô, năm mới vui vẻ.”

Nói xong, Vương Thanh Hòa và vợ cùng nhau cúi lạy bọn họ.

“Mau đứng lên! Mau đứng lên! Hai đứa con, sao giờ này hai đứa con lại đến đây?” Chu Giải Thư vui vẻ không biết nên nói như thế nào, ông ấy còn đang suy nghĩ chờ sáng nay học trò đến đây lại bảo anh ở lại nơi này ăn một bữa cơm.

Không ngờ giờ này rồi mà bọn họ còn muốn đến đây.

“Năm nay là năm đầu tiên bọn con bái sư, giờ này đến đây là chuyện đương nhiên. Thầy cô đừng chê bọn con phiền là được rồi.” Vương Thanh Hòa hiền hòa nói.

“Con nói cái gì thế? Tú Quyên, chúng ta mau ăn cơm đi. Hai đứa ở nhà đã ăn cái gì chưa? Thôi, ăn rồi thì cũng lại đây ăn thêm lần nữa với thầy cô! Cô của con nấu sủi cảo ngon lắm!” Chu Giải Thư vui vẻ như một đứa trẻ.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cũng không từ chối ý tốt của thầy.

Ở nơi này ăn thêm một bữa, bọn họ được giữ lại nói chuyện đến khuya, chờ trời sáng rồi, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mới cùng nhau ra về.

Ra khỏi nhà, đi ra hẻm nhỏ, mặt trời đã bắt đầu lấp ló ở bầu trời bên ngoài.

Các gia đình vẫn chưa thổi tắt đèn dầu, Bạch Tú Tú nhìn bàn tay đang được nắm chặt của mình, nhiệt độ trên lòng bàn tay kia làm cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cô thoảng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt dịu dàng của chồng mình, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thanh Hòa, em có bao giờ nói với anh là em rất yêu anh chưa? Kiếp này, em muốn cùng anh sống đến khi bạc đầu. Nếu có kiếp sau, vậy kiếp sau vẫn muốn.”

Vương Thanh Hòa nghe được lời này cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng bắt đầu nhảy lên thình thích.

Cô...

Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua vợ mình, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cô cũng đã có thể tùy ý làm bậy trong lòng anh.

Lúc này cuối cùng thì đôi mắt linh động kia cũng đã có anh.

Cảm xúc trong đôi mắt kia là thứ anh có nằm mơ cũng muốn nhìn thấy, cô nói cô đồng ý sống bên anh cả đời!

Trong khoảng thời gian ngắn Vương Thanh Hòa cảm thấy cho dù là cảm xúc nào thì cũng không thể nào hình dung được sự vui sướng trong lòng anh lúc này.

Anh ôm lấy cô, dưới ánh nắng ban mai này, vừa kích động vừa vui vẻ nói: “Được chứ, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau. Tú Tú, hôm nay là ngày anh vui vẻ nhất đời, anh nghĩ sẽ không có ngày nào khiến anh vui vẻ hơn nữa.”
 
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Chương 487: Hoàn


Thời gian có thể mang đến cái gì cho một người.

Nếu biết trước cái bánh vẽ to năm xưa là vì càng nhiều bánh vẽ khác trong tương lai thì lúc trước anh ấy nên đập nát bét cái bánh nướng lớn kia!

Chỉ trong chớp mắt, hai mươi năm trôi qua.

Dư Thành ngồi ở tòa cao ốc công ty vừa mới xây dựng xong, nhìn một đống hồ sơ chất trên mặt bàn, còn có vô số hợp đồng cần ký tên, trong lòng anh ấy phát ra tiếng hò hét ầm ĩ.

Anh ấy chỉ vào mấy thứ này, không dám tin tưởng hỏi lại: “Đây là công việc của anh? Sếp đâu rồi? Cậu ấy đi đâu rồi? anh hỏi cậu, cậu ấy đi đâu rồi hả!”

Dư Thành chất vấn trợ lý của mình.

Trợ lý là một người đàn ông lạnh nhạt thích mặc vest đen, anh ấy đã nắm giữ kỹ năng làm lơ cơn tức giận của cấp trên.

Anh ấy lạnh nhạt trả lời câu hỏi của cấp trên: “Hôm nay là sinh nhật vợ sếp, sếp về nhà rồi. Sếp còn nói một tháng sau đó, mọi công việc trong công ty đều giao cho anh, anh nhớ cho thêm người canh gác quanh khu trồng nhân sâm. Còn nữa, nhà máy dược phẩm đã chính thức khởi công. Thuốc mới do chúng ta nghiên cứu chế tạo đã được phê duyệt rồi, có thể chính thức tiến hành chế tạo rồi. Sếp nói loại thuốc này là do sếp và thầy của sếp nghiên cứu suốt năm năm qua, làm thế nào để làm người ta thật sự tăng sức khỏe cơ thể, lượng dược liệu bên trong loại thuốc này chỉ có chúng ta nắm giữ công thức. Cho nên nhất định phải quản lý nghiên cẩn, không thể làm tâm huyết của thầy sếp đổ sông đổ biển được. Tháng sau sếp còn phải đi giảng bài, con gái cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tiếp theo đó nữa là sinh nhật của mẹ vợ, sinh nhật của ông ngoại. Tóm lại anh cứ lo làm việc tiếp đi.”

Dư Thành không dám tin, tên Vương Thanh Hòa khốn kiếp kia lại còn có thể tiếp tục đột phá giới hạn cuối cùng!

Lúc trước đã nói là mọi người cùng nhau thu hoạch cuộc sống tốt đẹp mà? Cho nên chỉ có hai vợ chồng Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hưởng dụng cuộc sống tốt đẹp, anh ấy thành con lừa bị buộc ở công ty làm việc đúng không?

Lừa cửa đội sản xuất đã giải tán biết bao nhiêu năm rồi!

Vì sao anh ấy còn chưa được thả ra nữa?

Dư Thành nhìn về mớ công việc mà anh ấy cần phải làm, giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú gì đó.

Anh ấy lại cảm thấy không cam lòng: “Đúng rồi, Hạ Minh đâu rồi? Thằng ranh kia đi đâu rồi! Đừng có nói là cậu ấy cũng bỏ trốn rồi đó nha? Cậu ấy không có bạn gái, cậu ấy cũng đã trở mặt với cha mẹ rồi! Cũng trở mặt với anh em luôn rồi! Cậu ấy cũng không có chuyện gì cần phải chúc mừng cả.”

Dư Thành nhìn chằm chằm vào trợ lý của mình.

Trợ lý Tiểu Lâm vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Sếp đã sung quân đuổi cậu ấy đến nơi trồng nhân sâm rồi, nói là bên đó cần có người đáng tin cậy quản lý.”

“Vậy... Vậy Đại Trương và Tiểu Trương đâu?” Dư Thành rất muốn từ trên tòa nhà cao tầng này nhảy xuống.

Chẳng trách, chẳng trách lúc tòa nhà văn phòng này vừa mới xây dựng xong, Vương Thanh Hòa lại hiền hòa mà hỏi anh ấy xem anh ấy thích tầng nào nhất?

Thì ra là sợ anh ấy không muốn sống nữa!

“Anh Đại Trương đi chạy nghiệp vụ, anh Tiểu Trương cũng chẳng khá hơn anh là bao.” Tiểu lâm nhìn Dư Thành vẫn cứ không muốn chấp nhận số phận, thở dài nói.

“Anh rể, anh còn như thế nữa, em sẽ mách với chị họ đó. Anh mau làm việc đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người nữa!”

Dư Thành cố ý ôm n.g.ự.c giả vờ đau đớn, bắt đầu yên lặng mà làm việc, trong lòng cũng càng hối hận hơn, sao anh ấy lại leo lên chiếc thuyền giặc này chứ?

Ngay từ đầu anh ấy đi theo Vương Thanh Hòa lăn lộn đúng là không tệ lắm.

Đầu óc Vương Thanh Hòa cũng rất thông minh, trong những năm tình hình không đúng lắm kia, anh dẫn theo bọn họ lén lút buôn bán dược liệu, vẫn luôn làm việc ổn thỏa hơn nữa không bị ai phát hiện, mọi người đều dành dụm được một số tiền lớn.

Thậm chí trong khoảng thời gian này Vương Thanh Hòa còn có thể nghiên cứu chế tạo ra một ít toa thuốc giúp tăng cường sức khỏe.

Tất cả đều đã được trải qua thí nghiệm, thậm chí sau khi tình hình trở nên tốt hơn, anh còn tranh thủ thời gian đi học đại học, hơn nữa trải qua mấy năm cố gắng, trở thành bác sĩ đông y đức cao vọng trọng trong mắt người khác.

Mỗi tháng anh đều dựa theo lời hứa với ông cụ, đi tổ chức chữa bệnh từ thiện miễn phí.

Chờ đến khi tình hình hoàn toàn tốt hơn, anh lập tức kéo theo bọn họ chuẩn bị mở công ty.

Số tiền trong tay bọn họ cộng thêm một phần gia sản mà Vương Thanh Hòa kế thừa được từ nhà họ Tề và một ít bảo bối không biết anh lấy từ đâu ra.

Anh thật sự đã xây dựng lên một công ty.

Hơn nữa các loại thuốc do anh nghiên cứu và anh và ông cụ Chu Giải Thư cùng nhau nghiên cứu đều được thuận lợi phê duyệt đưa vào sản xuất.

Mấy năm qua không biết Vương Thanh Hòa tìm đâu ra nhân sâm vô cùng trân quý, ông cụ sống vô cùng khỏe mạnh! Đối xử với Vương Thanh Hòa giống như con trai ruột.

Cho dù anh đã mở công ty, không chịu đi mà bác sĩ thì ông cụ cũng đều cảm thấy Vương Thanh Hòa là có suy nghĩ riêng của mình.

Nhưng mà Vương Thanh Hòa đúng là không làm ông ấy thất vọng.

Anh thường xuyên quyên tặng tiền bạc, cổ vũ một ít trẻ nhỏ học tập đông y.

Nhưng mà mấy thứ này đều không quan trọng!

Quan trọng nhất là, Vương Thanh Hòa đối xử với mọi người đều rất tử tế, chỉ riêng đối với anh ấy! Anh ấy giống như con lừa bị Vương Thanh Hòa dùng cái bánh vẽ lớn kia nuôi lớn vậy.

Quả nhiên những ngày tháng sung sướng năm xưa đều chỉ là mồi nhử!

Hiện tại mới là chân thật.

Dư Thành yên lặng làm việc, mà lúc này, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự.

Vương Thanh Hòa bị Dư Thành lèm bèm nhắc mãi từ nãy đến giờ hiện tại đang nấu cơm.

Cho dù hiện tại anh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thời gian vẫn không để lại thứ gì trên mặt anh, mấy năm nay dường như đều không lão hóa, chỉ là trông có chút trưởng thành chững chạc hơn lúc trước.

Bạch Tú Tú dựa vào tường, nhìn anh nấu cơm.

Mấy năm nay cô cũng không có gì thay đổi, hai người mặc đồ bộ màu xanh lam có kiểu dáng tương tự nhau.

Trên lầu, bà Ngụy dẫn theo hai thanh niên thiếu nữ đi xuống.

Đây là Minh Minh và Nguyệt Nguyệt, Minh Minh giống Bạch Tú Tú hơn một chút, mắt to tròn, trắng trẻo sạch sẽ, khi cười tươi nhìn ai trông cũng tràn đầy tình cảm. Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, mặc một bộ quần áo thoải mái màu nhạt.

So với cậu của kiếp trước thì như hai người hoàn toàn khác.

Cậu nắm tay trai bà cụ, mà Nguyệt Nguyệt thì lại đỡ tay phải.

Nguyệt Nguyệt mặc váy màu xanh lam mà Bạch Tú Tú tìm thợ may đặt may riêng, gương mặt của cô thiên về lạnh nhạt một chút, nhưng mà bởi vì không gặp phải chuyện khổ đại cừu thâm gì đó, cho nên vẫn luôn thích mỉm cười ngọt ngào.

Nguyệt Nguyệt vừa đến đã lập tức ôm lấy Bạch Tú Tú làm nũng: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”

Minh Minh đi xuống lầu, cũng ngoan ngoãn chúc mừng sinh nhật Bạch Tú Tú.

Bạch Tú Tú nắm hai đứa nhỏ cùng nhau đi xem bánh kem mà Vương Thanh Hòa làm cho cô, đồ ăn trong nồi cũng sắp xong rồi.

Bà Ngụy nhìn con rể dù đã bao năm trôi qua cũng vẫn luôn thích bị con gái sai bảo, cười lắc đầu.

Ở bên ngoài con rể nói một không hai, nhưng về đến nhà thì sẽ lập tức ngoan ngoãn giống như một con dê con do Bạch Tú Tú nuôi dưỡng vậy.

Không bao lâu sau, Vương Thanh Hòa đã nấu cơm xong, anh dịu dàng đến gần vợ mình: “Tú Tú, anh đi tắm, trên người toàn là mùi đồ ăn rất khó ngửi.”

Bạch Tú Tú cũng không keo kiệt, hôn anh vài cái nói: “Mau đi đi, em chờ anh ra ăn cơm.”

Những người khác trong nhà cũng đã quen với cảnh hai người bọn họ dính lấy nhau.

Chờ Vương Thanh Hòa đi xuống lầu, cả gia đình mới bắt đầu ăn cơm.

Vương Thanh Hòa đã lấy quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị từ trước ra đeo lên cho Bạch Tú Tú: “Tú Tú, sinh nhật vui vẻ.”

Quà sinh nhật của Vương Thanh Hòa là một viên ngọc phù điêu hoa điêu do chính tay anh điêu khắc, mấy năm gần đây, Bạch Tú Tú đều rất thích hoa mai.

Mang món quà sinh nhật này lên người Bạch Tú Tú, cô có vẻ càng trắng hơn.

Mấy năm nay cô càng ngày càng trẻ, mà hiện tại vòng tay không gian của cô đã hoàn toàn có thể mang ra ngoài như một cái vòng tay bình thường, sẽ không làm người ta để ý đến.

Mấy năm nay không gian của cô đã thăng cấp đến cấp bậc cao nhất.

Các dược liệu quý báu muốn trưởng thành cũng chỉ cần một ngày, số lượng cũng không phải chỉ có một ít như năm xưa.

Đủ để chống đỡ một công ty dược liệu bình thường vận chuyển, vì cái này, cô và Vương Thanh Hòa cũng đã thương lượng với nhau, những loại thuốc bồi bổ cơ thể kia nhất định phải bán với giá thấp. Bọn họ phải bán thuốc được làm từ nhân sâm hoang dại với giá của dược liệu gieo trồng.

Chờ Vương Thanh Hòa đeo dây chuyền cho cô rồi, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt cũng lấy quà của mình ra tặng cho Bạch Tú Tú,

Bà Ngụy tự tay may và thêu cho con gái mình một bộ sườn xám, mấy năm nay những lúc bà rảnh rỗi không có chuyện gì đều sẽ đi học thêu thùa. Tuy rằng kém hơn những người học tập từ nhỏ, già rồi tay chân cũng không còn khéo tay như người trẻ tuổi.

Nhưng mà cũng không không ảnh hưởng việc thêu thùa của bà, dù sao thì người trong nhà cũng sẽ không chê.

“Cảm ơn cả nhà.” Bạch Tú Tú cực kỳ vui vẻ.

Cả gia đình ăn cơm xong, quây quần bên nhau trò chuyện một lúc lâu, hiện tại Minh Minh và Nguyệt Nguyệt còn đang đi học đại học, nếu không phải chúc mừng sinh nhật cho Bạch Tú Tú, bọn họ cũng sẽ không quay về.

Mãi đến trời tôi, hai đứa nhỏ quay về, bà Ngụy cũng đi ngủ.

Trong sân, Vương Thanh Hòa ôm lấy vợ mình ngồi trên bàn đu dây, cùng nhau ngắm sao.

Bạch Tú Tú đang nhìn sao trời, mà Vương Thanh Hòa thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú. Vương Thanh Hòa cũng không biết vì sao, anh và Bạch Tú Tú đã ở bên nhau nhiều năm như thế, Bạch Tú Tú cũng yêu anh giống như anh đang yêu cô.

Nhưng mà trong lòng anh vẫn cứ cảm thấy không đủ.

Trái tim anh giống như một cái động không đáy, tham lam muốn nuốt hết toàn bộ cảm xúc của người trước mặt mình.

Anh yêu cô, yêu tất cả mọi thứ của cô, yêu đến mức chính anh cũng không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cô rời khỏi anh, anh sẽ như thế nào.

Nhưng cùng lúc đó, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cô chỉ cần nhìn anh cười, anh sẽ lập tức cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không quan trọng.

Đương nhiên, Bạch Tú Tú vĩnh viễn cũng không cần biết đến những cảm xúc này.

Chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh anh là được rồi.

Bạch Tú Tú nắm lấy tay Vương Thanh Hòa, nhẹ nhàng nói với anh: “Thanh Hòa, năm nay em cũng yêu anh giống như hai mươi năm trước.”

Mặt Vương Thanh Hòa đỏ lên: “Anh còn yêu em nhiều hơn năm xưa nữa.”

[HOÀN]
 
Back
Top Bottom