Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 285: Chương 285



“Có phải anh cố ý để em tự học sớm không hả?”

Lâm Tiếu đột nhiên cảm thấy chuyện cô tự học trước kiến thức lớp trên và kiến thức trung học cơ sở rất có thể do mắc phải bẫy của anh trai!

Đương nhiên Lâm Dược Phi sẽ không thừa nhận, anh mang gương mặt vô tội nói với cô: “Sao có thể thế được, đến tận hôm nay anh cũng mới biết đến chuyện trường trung học số một có lớp học năm năm.”

“Hơn nữa em được đi học trung học sớm là bởi vì em đã tham gia cuộc thi Hoa Cup giành được giải thưởng, anh nào đâu đoán trước được chuyện em sẽ đoạt giải chứ.”

Lâm Dược Phi nói thật, nhưng anh cũng chỉ nói thật một phần. Anh quả thật không ngờ Lâm Tiếu có thể học thẳng lên trung học cơ sở. Lúc trước anh có ý định để Lâm Tiếu nhảy lớp thật, dù sao lo lắng trước khỏi sợ tai họa về sau, kiến thức đã nắm chắc trong tay, điều kiện nhảy lớp cũng đạt tới thì cho dù con bé không tranh được giải thưởng Hoa Cup cũng có thể nhảy lớp được. Đương nhiên, quyết định cuối cùng có nhảy lớp hay không vẫn phải phụ thuộc vào chính Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe anh trai nói, cảm thấy lời anh cũng có lý...

Lâm Dược Phi tiếp tục: “Ở lại trường tiểu học tiếp tục học những tri thức em đã nắm được, bài giảng trên lớp, bài tập về nhà và bài kiểm tra mỗi ngày đều không có tính khiêu chiến với em, em sẽ không thấy nhàm chán chứ?”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, không nói lời nào.

Bị anh trai đoán trúng rồi.

Vừa rồi hai giáo viên đã nói rất nhiều lời lẽ, thứ khiến cho Lâm Tiếu động lòng nhất ngoại trừ nhà ăn lớn sáu tầng thì chính là chuyện kiến thức của lớp học năm năm càng sâu càng nhiều hơn lớp học bình thường và học sinh còn có thể tham gia thi đấu!

Bài tập ở trường tiểu học quá dễ dàng nên nó thật sự khiến cô cảm thấy hơi nhàm chán...

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu, trong lòng đã gần như chắc chắn cô bé sẽ nhận lời. Tuy rằng Lâm Tiếu không nói câu nào nhưng cô không nói chứng tỏ lòng cô đã có ý định. Lúc trước Lâm Tiếu kiên quyết không chịu nhảy lớp, bây giờ cô lại do dự không biết có nên đi học lớp học năm năm của trường trung học số một hay không chứng tỏ lớp học năm năm này đã hấp dẫn cô.

Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu là người luôn có khát khao tìm hiểu những tri thức mình chưa biết. Cô không kịp chờ đợi muốn đọc những cuốn sách giáo khoa anh khóa trong ngăn tủ, thế thì không thể nào có chuyện cô không động lòng với lớp học năm năm của trường trung học số một.

Lâm Tiếu đã động lòng thật, cán cân cân bằng trong lòng cô lay động mạnh mẽ.

“Mẹ ơi, con có thể mời Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đến nhà mình chơi không ạ?” Lâm Tiếu thấp thỏm hỏi.

Lữ Tú Anh lo lắng nhìn về phía Lâm Dược Phi, họ đều biết rằng Lâm Tiếu không chịu nhảy lớp là do cô không nỡ xa các bạn học nhỏ của mình, bây giờ để cô gặp được đám bạn nhỏ ấy, có lẽ nào cô sẽ không chịu đi học trung học nữa hay không?

Lâm Dược Phi sảng khoái đồng ý: “Được chứ, tự em gọi điện thoại mời các bạn đi!”

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu mời ba người bạn tốt nhất của mình tới, lần này cô chỉ mời ba người họ thôi.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Tiếu nói với mẹ và bà ngoại: “Mẹ ơi, bà ngoại ơi, chúng con muốn ra ngoài sân chơi ạ!”

Lữ Tú Anh thoáng liếc qua ngoài cửa sổ: “Ngoài sân nắng cả ngày nên còn nóng lắm, tối tăm lại còn nhiều muỗi nữa, các con chơi ở trong nhà đi.”

“Bốn người các con chơi trong phòng lớn, đóng cửa lại, mẹ và bà sẽ không quấy rầy các con đâu.”

Lâm Tiếu vốn muốn tìm một nơi không bị ai quấy rầy, cô dẫn theo các bạn nhỏ vào trong phòng lớn, đóng chặt cánh cửa lại.

Lâm Tiếu bàn “âm mưu bí mật” với ba người bạn thân nhỏ của mình trong phòng lớn rất lâu.

Mãi cho đến khi thời gian hẹn các bạn đến chơi nhà kết thúc, phụ huynh của ba nhà tới đón con cái, đám trẻ mới mở cửa phòng ra.

Ba bạn nhỏ lần lượt được phụ huynh đón về, trong sân nhỏ trước nhà, Lâm Tiếu ôm chặt Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.

Đôi mắt và chóp mũi của Trần Đông Thanh hơi ửng hồng, người lớn ai cũng trông thấy nhưng đều giả bộ không biết.

Tiễn đám bạn thân rời đi, Lâm Tiếu trịnh trọng tuyên bố với gia đình: “Con sẽ tới trung học số một học ạ!”

Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu tới trường trung học số một điền đơn đăng ký.

Lâm Tiếu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng!

Sau khi trở về từ Trường Xuân, cô đã một mực chăm chỉ bổ sung bài tập về nhà, mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời gian đuổi cho kịp, nhưng bây giờ...

“Mẹ ơi! Con lại mất công làm bài tập về nhà thêm lần nữa rồi!”

"Chị Tiểu Vân, cuối c*̀ng chị cũng được nghỉ hè." Khi Tiểu Hoàng chạy về phía cửa chính thì Lâm Tiếu biết là chị Tiểu Vân tới, lập tức chạy theo sau Tiểu Hoàng.

Thẩm Vân đi theo Lâm Dược Phi chậm rãi vào cửa, nhìn thấy Tiểu Hoàng và Tiếu Tiếu một trước một sau vòng qua Lâm Dược Phi chạy về phía cô ấy, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô ấy, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười.

"Tiếu Tiếu lại cao lên rồi." Thẩm Vân nói.

Chị Tiểu Vân đưa cho Lâm Tiếu một cái túi: "Tặng em món quà."

Tiểu Hoàng ngẩng đầu thấy cảnh này, không còn cảm thấy hứng thú với Thẩm Vân, quay đầu chạy đi.

Lâm Tiếu lập tức vui vẻ mở túi ra xem chị Tiểu Vân mang quà gì đến cho mình.

Lữ Tú Anh dặn dò: "Chị Tiểu Vân thì không sao, người khác tặng quà không được mở ra ngay, biết chưa?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Túi bút mới, văn phòng phẩm mới, còn có một quyển sổ bìa cứng tinh xảo: "Sổ tay học sinh."

Lâm Tiếu đọc chữ trên bìa quyển sổ, có chút nghi ngờ mở ra, vẻ mặt sợ hãi thán phục: "Oa, còn có thứ như này sao?"

Sổ tay học sinh mà chị Tiểu Vân đưa cho cô là một quyển sổ trang rời, bên trái quyển sổ có vòng thép có thể lật sang, bên trong mỗi một trang đều có thể lấy ra.

"Tên, sở thích, điện thoại, tính cách, lời nhắn." Lâm Tiếu cảm giác quyển sổ này thiết kế quá đẹp.

Cô thấy hứng thú nhất với cột lời nhắn kia, không biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sẽ viết lời nhắn gì cho mình.

"Cảm ơn chị Tiểu Vân, em rất thích cái này, tốt hơn nhiều so với quyển sổ danh bạ điện thoại em mua."

Lâm Tiếu vừa mua một quyển sổ danh bạ, muốn trước khi chia tay các bạn học thì ghi nhớ số điện thoại của các bạn học. Hiện tại có thứ ghi chép tốt như sổ tay này, số điện thoại vốn không cần dùng.

"Ôi biết trước thế này em đã không mua quyển sổ danh bạ điện thoại rồi." Lâm Tiếu tỏ vẻ hối hận.

Lâm Dược Phi nói: "Cho anh dùng đi, vừa hay quyển sổ danh bạ điện thoại của anh dùng sắp hết."

Lâm Dược Phi phải nhớ rất nhiều số điện thoại, ban đầu ghi chép dựa theo thứ tự trước sau, tìm số điện thoại thường phải lật rất lâu. Về sau nhờ trợ lý Tiểu Hứa chép lại dựa theo chữ cái đầu của họ một lần nữa giúp anh, cũng giống danh bạ số điện thoại sau này.

"Băng ghi hình của Tiếu Tiếu đâu?" Thẩm Vân nóng lòng hỏi, cô ấy còn chưa có cơ hội nhìn.

Lâm Dược Phi lấy ra một loạt băng ghi hình được xếp ngăn nắp trong ngăn tủ, rút một đĩa có đánh số một kia ra.

Trên TV suốt ngày phát lại vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup, Lâm Dược Phi mua mười đĩa băng ghi hình rỗng về nhà, dạy Lữ Tú Anh cách dùng đầu thu hình, để Lữ Tú Anh thấy phát lại thì sao chép một đĩa.

Bởi vì băng ghi hình không giống video sau này, băng ghi hình bảo quản không đúng cách, phát quá nhiều lần đều sẽ hư hỏng.

Bất cứ ai đã đến phòng ghi hình đều biết, sau khi băng ghi hình phát quá nhiều lần thì chất lượng hình ảnh sẽ trở nên kém hơn, thậm chí thiếu mất một đoạn nào đó.

Một lúc sao chép mười đĩa, có thể dùng để xem, có thể dùng để lưu lại, vài năm nữa chờ sau khi VCD, DVD thịnh hành khắc thành đĩa, chuyển thành video lưu lại trong máy vi tính một lần nữa, cũng không cần sợ hư hỏng.

"Ôi, tại sao lại muốn xem?" Lâm Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài.

Từ khi vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup được phát sóng trên TV, cô đã "bị ép" xem vô số lần, đã chán xem từ lâu.

"Chị Tiểu Vân, chị tự xem đi." Lâm Tiếu chạy từ phòng khách vào phòng ngủ, nhưng mà chưa được vài phút, lại ngồi trở lại trên ghế sô pha trong phòng khách.

Bởi vì bà ngoại đi vào phòng bếp cắt rất nhiều hoa quả, đặt ở trên bàn trà trước mặt chị Tiểu Vân.

Quả đào gọt vỏ cắt thành miếng, dưa hấu cũng gọt vỏ cắt thành miếng, nho rửa sạch sẽ, lấy ra cái nĩa nhỏ bằng nhựa mà trước kia ăn bánh sinh nhật không dùng hết cắm trên hoa quả cắt thành miếng.

Ăn hoa quả như vậy rất tiện, Lâm Tiếu ngồi cạnh chị Tiểu Vân, cầm cái nĩa nhỏ ăn một miếng là không dừng lại được.

"Ăn ít thôi, buổi tối không ăn được cơm." Lữ Tú Anh đẩy đĩa trước mặt Lâm Tiếu về trước, đẩy sang bên của chị Tiểu Vân.

"Tiểu Vân, cháu ăn trái cây đi." Lữ Tú Anh mời Thẩm Vân.

"Cháu ăn rồi, cô đừng làm nữa, cô c*̃ng ngồi xuống ăn đi." Thẩm Vân xiên một miếng dưa hấu đưa vào trong miệng, ánh mắt quay trở lại màn hình TV.

Mẹ, bà ngoại và anh trai cũng đều ngồi ở trên ghế sô pha cùng nhau xem băng ghi hình, Lâm Tiếu tham gia ghi hình vòng chung kết lại chỉ có một mình Lâm Tiếu là người chán xem.

Lần đầu Thẩm Vân xem rất kích động, mỗi khi Lâm Tiếu đứng lên trả lời câu hỏi, cơ thể Thẩm Vân đều nghiêng về phía trước, cố gắng lại gần màn hình TV một chút, gần hơn một chút.

Khi Lâm Tiếu lấy được một câu hỏi cuối cùng, khi Lâm Tiếu xoay khối rubik với tốc độ chóng mặt, Thẩm Vân không kiềm chế được mà vỗ tay cho Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, em quá tuyệt vời."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 286: Chương 286



Khuôn mặt Lâm Tiếu đỏ lên, lặng lẽ ngồi cách xa chị Tiểu Vân một chút.

"Tháng chín, Tiếu Tiếu sẽ vào trung học." Thẩm Vân trên đường tới đây đã nghe Lâm Dược Phi nói qua, trung học số một đặc biệt tuyển Lâm Tiếu vào lớp học năm năm, mỗi năm còn cấp cho Lâm Tiếu học bổng một nghìn đồng.

"Tiếu Tiếu còn nhỏ như vậy đã kiếm tiền cho nhà." Thẩm Vân cảm khái nói, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy đứa nhỏ nào thông minh giống Lâm Tiếu, lần đầu biết thì ra học sinh ưu tú nhất, giáo viên tuyển sinh phải tới cửa đoạt lấy, còn chủ động trao cho học bổng.

Lâm Tiếu nhìn anh trai: "Anh, là trung học em nhận nhiều học bổng, hay là tiểu học em tiêu hết nhiều phí tài trợ hơn."

Lâm Tiếu biết mình học trường tiểu học Đường Giải Phóng hàng năm đều phải nộp một khoản phí tài trợ không nhỏ, nhưng anh trai không chịu nói cho cô cụ thể là nhiều hay ít.

Lâm Dược Phi không nghĩ tới em gái vẫn luôn ghi nhớ phí tài trợ ở trong lòng: "Nhóc con quan tâm tới tiền bạc."

"Trung học em nhận nhiều học bổng hơn."

Lâm Dược Phi nói thật, ở tiểu học thì Lâm Tiếu đóng ba năm phí tài trợ, trung học phổ thông có thể nhận học bổng năm năm, học bổng cộng lại nhiều hơn không ít so với phí tài trợ.

Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói như vậy lập tức cười vui vẻ: "Vậy thật sự em kiếm tiền cho nhà rồi, học bổng trừ đi phí tài trợ chính là số tiền em kiếm được cho nhà."

Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: "Em tính không đúng rồi, còn phải trừ tiền tiêu vặt của em, tiền ăn cơm mỗi ngày của bé heo như em."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Những cái này không tính." Lại vội vàng bổ sung: "Anh mới là bé heo, anh là heo lớn."

Thẩm Vân ở bên cạnh nhìn Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu đấu võ mồm, cười đến gập cả người.

"Tiếu Tiếu sắp lên trung học rồi, xem ra hoàn toàn vẫn là dáng vẻ của đứa nhỏ." Thẩm Vân vừa cười vừa nói.

Lâm Tiếu không giống học sinh trung học chút nào, vừa nhìn là biết học sinh tiểu học.

Cũng may tuổi tác các học sinh được đặc biệt tuyển vào lớp học năm năm trường trung học số một vốn không đều, có người tốt nghiệp năm lớp sáu, c*̃ng có người tốt nghiệp năm lớp năm, như Lâm Tiếu này đúng là tuổi tác nhỏ nhất trong lớp, nhưng dù sao cũng có Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu cùng tuổi.

Lúc tham gia vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup, sáu học sinh ở chung rất tốt, sau đó đều trở thành bạn học, Lâm Tiếu và bạn học ở chung hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Thẩm Vân đột nhiên nhận ra được một vấn đề: "Tiếu Tiếu qua năm năm nữa sẽ tốt nghiệp trung học phổ thông, tốt nghiệp trung học phổ thông cũng đã mười lăm tuổi."

Mà Thẩm Vân: "Chị còn những hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp trung học phổ thông đấy."

Khi mà Thẩm Vân tốt nghiệp trung học phổ thông đã hai mươi mốt tuổi.

Đương nhiên đối với chuyện này Thẩm Vân đã sớm chuẩn bị, cô ấy đã quyết định trở lại trường học tức là đã chấp nhận sự thật rằng lúc tốt nghiệp thì tuổi của bản thân lớn hơn so với những bạn học khác. Chỉ có điều hiện tại so sánh với thiên tài nhỏ Tiếu Tiếu, khác biệt thật sự là quá lớn: "Hai chúng ta tốt nghiệp cấp ba cách nhau sáu năm."

Lâm Tiếu chững chạc an ủi chị Tiểu Vân: "Không sao, chị Tiểu Vân, chị sống lâu thêm sáu năm là được rồi."

Phụt một tiếng, mẹ, anh trai và bà ngoại đều cười, mẹ vỗ Lâm Tiếu một cái: "Không được nói lung tung."

Vẻ mặt Lâm Tiếu vô tội nhìn mẹ, không hiểu vì sao mẹ bảo cô nói lung tung. Cô đã từng chứng kiến vài tang lễ trong khu tập thể xưởng dệt bông, có người bảy mươi tuổi qua đời, có người tám mươi tuổi qua đời, có người chín mươi tuổi qua đời, chứ đừng nói chênh lệch sáu năm, mười hai năm hay mười tám năm đều có thể xảy ra.

Tốt nghiệp trung học phổ thông muộn sáu năm không tính là gì, sống được lâu hơn một chút là hồi vốn rồi.

Nghe Lâm Tiếu giải thích xong, Lữ Tú Anh càng cười đến không thở nổi: "Đúng, chúng ta sống lâu thêm mấy năm, cả nhà chúng ta đều sống lâu trăm tuổi."

Xem hết băng ghi hình tranh tài của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi tuyên bố một việc ngay trước mặt cả nhà: "Tiếu Tiếu vào lớp học năm năm trường trung học số một, chuyện vui như vậy, nhà chúng ta phải đặt hai bàn, mời người thân bạn bè ăn bữa cơm."

"Thẩm Vân được nghỉ hè một tuần lễ, không bằng chốt tuần sau đi, con đến quán cơm đặt bàn trước."

"Đến lúc đó gọi cả nhà cậu tới."

Lữ Tú Anh sững sờ một lúc: "Còn gọi nhà cậu của con từ quê xa đến sao. Gọi Văn Lệ đến là được rồi."

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Phải gọi, cả nhà cậu là họ hàng thân nhất, không gọi có chút không ra sao cả."

Lữ Tú Anh mặc kệ: "Vậy cũng được."

Lâm Dược Phi còn nói thêm: "Mẹ, mẹ cũng gọi cả nhà dì Đỗ và nhà dì Tề đến đi."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng, dì Đỗ và dì Tề con trước kia giúp nhà chúng ta rất nhiều."

Lâm Dược Phi nói tiếp: "Còn có nhà Trần Đông Thanh, mẹ, mẹ không phải rất hay nói chuyện cùng bà nội Trần Đông Thanh sao, hai người là bạn vong niên, bà nội Trần Đông Thanh nhất định phải gọi đến."

"Còn có cả nhà Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Dược Phi quay đầu nói với Lâm Tiếu: "Mở một bàn cho đám bạn thân của em, đến lúc đó để bạn thân và phụ huynh cùng đi. Tự em có thể thông báo được hay không?"

Đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, kích động liên tục gật đầu: "Em làm được."

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Một bàn có thể ngồi mười người, nhiều nhất mười hai người, em gọi bạn thân nào đến, tự tính toán."

Lâm Tiếu lập tức quyết định, đương nhiên là Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn rồi, lại thêm người lớn của bọn họ, vừa khéo ngồi đủ một bàn.

Đến lúc này Lữ Tú Anh còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ cho rằng Lâm Dược Phi nói "đặt hai bàn" ở trong quán cơm, lại thật sự đặt “hai bàn”.

Lữ Tú Anh nói: "Vậy hai bàn ngồi không đủ, phải ba bàn." Bà bấm ngón tay tính toán: "Chúng ta cộng thêm nhà cậu con là một bàn, bạn học Tiếu Tiếu một bàn, nhà dì Tề và nhà dì Đỗ một bàn."

Lâm Dược Phi xua tay, anh còn chưa nói xong đâu.

"Các giáo viên của Tiếu Tiếu cũng phải mời, nhân cơ hội này cẩn thận cảm ơn các giáo viên của Tiếu Tiếu một chút."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Nên thế, nên thế." Có Lâm Tiếu so sánh trường tiểu học trực thuộc và tiểu học Đường Giải Phóng, Lữ Tú Anh cảm nhận được sâu sắc tầm ảnh hưởng của giáo viên đến học sinh lớn thế nào.

"Cô Từ, thầy Đào và cô Lưu đều mời đến." Lữ Tú Anh nói. Ba người giáo viên này đều dành rất nhiều quan tâm cho Lâm Tiếu.

Lâm Dược Phi bổ sung: "Thầy Hà và thầy Triệu trong phòng giảng dạy cũng phải mời. Để các giáo viên ngồi riêng một bàn, đến lúc đó chúng ta đi qua tiếp đãi."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng đúng đúng, thầy Triệu dạy Tiếu Tiếu Olympic Toán, chắc chắn không thể thiếu."

Thầy Hà đương nhiên cũng không thể bỏ qua, lúc trước Lâm Dược Phi nhờ quan hệ của thầy Hà mới làm cho Lâm Tiếu được đến phòng giảng dạy học Olympic Toán trước một năm, sau đó mới có một loạt chuyện tranh tài lấy giải thưởng, đặc biệt được tuyển vào trung học số một.

Lữ Tú Anh nhíu mày một cái: "Vậy thì phải bốn bàn, có phải là nhiều quá không?"

Lâm Dược Phi: "Không nhiều."

"Chuyện vui lớn như thế này, đặt mấy bàn rượu đã tính là gì, nhất định phải cẩn thận chúc mừng một chút."

"Tiếu Tiếu giành huy chương vàng trong vòng chung kết toàn quốc, thi viết cá nhân đạt điểm tuyệt đối, thi đoàn đội đứng đầu, ở trong quá khứ đây chính là Trạng Nguyên, à đó là sao Văn Khúc hạ phàm."

"Chuyện vui lớn như vậy, bày mấy bàn rượu không phải chuyện nên làm sao."

"Tiếu Tiếu học trung học và trung học phổ thông cùng một chỗ, không tham gia thi trung học phổ thông. Lần tổ chức tiệc rượu tới, sẽ là thời điểm kết thúc kỳ thi đại học vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh."

Nghe Lâm Dược Phi càng nói càng thái quá, Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, bốn bàn thì bốn bàn."

Đến lúc này, Lữ Tú Anh vẫn không thấy có gì sai sai, ngây thơ cho rằng Lâm Dược Phi chẳng qua là từ hai bàn biến thành bốn bàn.

Lữ Tú Anh nói: "Con bận rộn công việc, mẹ đi đặt tiệc rượu."

Lâm Dược Phi: “Những chuyện này cứ giao cho con làm, đến lúc đó mọi người chỉ cần tới ăn cơm là được.”

“Được.”

"Mẹ, có nhiệm vụ này giao cho mẹ."

Lữ Tú Anh dỏng tai lắng nghe.

"Mẹ, mẹ dẫn bà ngoại và Tiếu Tiếu, còn có mẹ, mua hai bộ quần áo mới. Đến lúc đó mặc thật đẹp đến quán cơm, những thứ khác mẹ không cần quan tâm."

Lữ Tú Anh cười: "Được rồi"

Cho dù Lâm Dược Phi không nói, Lữ Tú Anh cũng muốn dẫn Lâm Tiếu đi trung tâm mua sắm mua quần áo, Lâm Tiếu sẽ học trung học vào tháng chín, Lữ Tú Anh muốn dẫn cô mua ít quần áo đơn giản thanh lịch, không thể ăn mặc trẻ con giống học sinh tiểu học được.

Lữ Tú Anh cũng kéo Thẩm Vân lên: "Kỳ nghỉ hè của cháu được nghỉ vài ngày như vậy, nhất định phải tận dụng mấy ngày này mua quần áo, thiếu cái gì đều mua đi."

Ba lớn một nhỏ bốn người đi trung tâm mua sắm mới mở năm nay, vừa khai trương được hai tháng, Lữ Tú Anh còn chưa từng đến. Vừa vào cửa trung tâm mua sắm, tất cả đều giật mình, đó gọi là một biển người đông nghìn nghịt.

Trung tâm mua sắm mới mở là trung tâm mua sắm đầu tiên trong thành phố có thang cuốn.

Có rất nhiều người đứng trên các chỗ trống của thang cuốn, mọi người tranh nhau chen lấn để trải nghiệm cái đồ vật mới lạ này.

Lâm Tiếu kéo tay mẹ, có chút lo lắng nhìn chằm chằm thang cuốn dưới chân, nhìn thấy thang cuốn từng bậc từng bậc lộ ra, trước tiên chậm rãi đi lên, biến thành hình cầu thang.

Lâm Tiếu đứng tại chỗ, chần chờ không dám bước chân. Người phía sau chen lên phía trước, Lữ Tú Anh đưa tay bảo vệ lưng của Lâm Tiếu, nói với Lâm Tiếu: "Bước vào giữa là được."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 287: Chương 287



"Chúng ta cùng nhau đi về phía trước, một, hai, ba."

Lữ Tú Anh nắm một tay Lâm Tiếu, kéo cô cùng đi lên thang cuốn.

Lâm Tiếu vịn tay vịn bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy mình chậm rãi rời khỏi tầng một, lập tức sắp đến tầng hai.

Cảm giác đi thang cuốn thật thần kỳ.

Khi xuống thang cuốn, Lữ Tú Anh tiếp tục hô: "Một, hai, ba."

Mẹ con hai người cùng nhau cất bước, vững vàng đi xuống thang cuốn.

Lâm Tiếu nhỏ giọng giải thích với mẹ: "Mẹ, con không sợ đi thang cuốn." Vừa rồi cô chỉ sững sờ ở trước thang cuốn, hình như mẹ hiểu lầm cô không dám lên thang cuốn.

"Mẹ, con còn muốn đi một lần nữa." Lâm Tiếu quay đầu nhìn.

Lữ Tú Anh nói: "Quần áo ở tầng ba bốn năm, tiếp theo còn phải đi rất nhiều lần."

Lâm Tiếu cười vui vẻ. Sau đó đi dạo trung tâm mua sắm, tâm tư của cô hoàn toàn không ở trên quần áo, mẹ bảo cô thử bộ nào là cô thử bộ đó.

Đi dạo đã rất lâu, mỗi người đều thắng lợi trở về, Lữ Tú Anh mệt mỏi ngồi ở trên ghế sô pha, sắp xếp lại từng bộ quần áo vừa mua về: "Tiếu Tiếu bốn bộ, Tiểu Vân ba bộ, bà ngoại hai bộ, mẹ hai bộ."

"Đứa nhỏ Tiểu Vân này c*̃ng thật là, sống c.h.ế.t cũng muốn tự mình trả tiền."

Lâm Tiếu c*̃ng đếm ở trong lòng, cô đếm bao nhiêu lần đi thang cuốn, lên tầng đi bốn lần, xuống tầng đi bốn lần.

Thang cuốn thật là tốt, không mỏi chân chút nào.

"Mẹ, lần sau con còn muốn đi trung tâm mua sắm này." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý, bà cũng nghĩ như vậy. Mặc dù trung tâm mua sắm mới mở bán quần áo đắt tiền một tí, nhưng quần áo phổ biến, cao cấp hơn so với những trung tâm mua sắm khác.

Quang cảnh của trung tâm mua sắm c*̃ng đẹp, khắp nơi đều sạch sẽ, rộng rãi sáng sủa, đi ngang qua cửa nhà vệ sinh một chút mùi hôi c*̃ng không ngửi thấy.

"Sau này đều đi trung tâm mua sắm này." Lữ Tú Anh nói.

Một tuần sau, Lâm Dược Phi lái xe đưa mẹ, em gái và bà ngoại, lượn quanh đường đi đến trường trung học phổ thông của Thẩm Vân một chút, đón Thẩm Vân một chuyến rồi đến trước cửa quán cơm.

Lữ Tú Anh vừa xuống xe, trùng hợp gặp cả nhà dì Tề.

Dì Tề thân thiết kéo cánh tay Lữ Tú Anh: "Ôi chao, hai năm này Tiểu Phi nhà bà thật đúng là ngồi tên lửa phóng về phía trước, đầu tiên là lập nghiệp sau đó lại lập gia đình, vù vù đã mở công ty làm ông chủ, chớp mắt một cái lại muốn kết hôn."

Vẻ mặt Lữ Tú Anh kinh ngạc: "Ai nói Tiểu Phi muốn kết hôn?"

Dì Tề: "Ơ hôm nay không phải ngày Tiểu Phi kết hôn sao?"

"Không phải khách sạn Tiền Châu, phòng tiệc Grand Hyatt sao." Dì Tề kinh ngạc nói, đây là khách sạn tốt nhất toàn thành phố, phòng tiệc xa hoa nhất, vẫn luôn dùng để tổ chức tiệc cưới, dì Tề nghe thấy địa điểm này đã ngầm hiểu hôm nay là ngày kết hôn của Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh: "Không phải không phải không phải."

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, là Tiếu Tiếu đạt giải trong cuộc thi Olympic Toán, lại vào trung học số một, nên muốn mời mọi người ăn bữa cơm, cùng nhau vui vẻ một chút."

Khi Lữ Tú Anh gọi điện thoại thông báo cho dì Tề và dì Đỗ, muốn khiêm tốn một chút nên không nói lý do mời khách ăn cơm.

Lữ Tú Anh không biết phòng tiệc Grand Hyatt là phòng tiệc thường xuyên tổ chức tiệc cưới.

"Bà nói phòng tiệc Grand Hyatt là xa hoa nhất bên trong có thể bày bao nhiêu bàn." Trong lòng Lữ Tú Anh đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Dì Tề nói: "Hai mươi bàn cũng không thành vấn đề."

Đột nhiên bước chân Lữ Tú Anh tăng tốc, vội vàng kéo Lâm Tiếu đi vào trong.

Đi vào sảnh khách sạn, Lâm Tiếu nhìn thấy trên màn hình điện tử hiện lên dòng chữ màu đỏ "Chúc mừng bạn học nhỏ Lâm Tiếu đã giành giải nhất vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup toàn quốc, mười tuổi đã đặc biệt được tuyển vào trường trung học số một trong thành phố."

Lâm Tiếu lại đi vào trong, ở cửa chính phòng trưng bày một tấm áp phích lớn, cao cỡ một đầu người, trên áp phích in hình Lâm Tiếu giơ cao cúp.

Lâm Tiếu đẩy cửa đi vào phòng tiệc, tiếng người ồn ào, trên hơn mười bàn lớn bày hạt đậu phộng và rượu, những người trong công ty của anh trai tất cả đều tới, còn có một số gương mặt xa lạ Lâm Tiếu chưa từng gặp, nhìn cách ăn mặc và khí chất giống ông chủ lớn.

Lâm Tiếu vừa vào, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người: "Tiếu Tiếu tới rồi", "Nhân vật chính của hôm nay đến rồi."

Lâm Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng tiệc còn chưa đóng lại.

Bây giờ cô chạy còn kịp không?

Phòng tiệc Grand Hyatt được trang trí bằng hoa và bóng bay.

Những chiếc khăn trải bàn màu đỏ thẫm rủ xuống bàn, bộ đồ ăn bằng sứ màu trắng được khảm viền vàng, những người phục vụ lui tới trong sảnh đều mặc đồng phục.

Người phục vụ dẫn Lâm Tiếu, mẹ, bà ngoại và chị Tiểu Vân đến chiếc bàn chính giữa phía trước.

“Tiếu Tiếu, con ngồi ở đây trước đi, mẹ đi tìm anh hai con.” Lữ Tú Anh nói. Lâm Dược Phi vừa bước vào phòng tiệc, anh đã đi chào hỏi mọi người.

Lâm Tiếu nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của mẹ, lần này anh hai nên tự cầu phúc. Dù sao, cô cũng đang cầu thay cho anh.

“Lâm Dược Phi, lại đây.” Trước mặt nhiều người như vậy, Lữ Tú Anh cố gắng hết sức kiềm chế giọng điệu và biểu cảm, bình tĩnh gọi anh trai ra khỏi sảnh tiệc.

Nhưng khi anh trai cô vừa bước đến cửa sảnh tiệc, Lữ Tú Anh đã đưa tay kéo anh ra ngoài, điều này vẫn để lộ tâm trạng của bà.

“Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”

“Vừa rồi ở cửa khách sạn, con biết dì Tề nói gì với mẹ không, dì Tề còn tưởng hôm nay con kết hôn.”

“Lâm Dược Phi, con đang ăn mừng Tiếu Tiếu giành được giải thưởng chứ không phải tổ chức đám cưới cho Tiếu Tiếu.”

Phong cách và khung cảnh như thế này đến đám cưới cũng không so bằng.

Lâm Dược Phi lập tức nói: “Đám cưới sao có thể giản dị như vậy? Ít nhất cũng phải dùng hoa thật.”

Trong mắt Lữ Tú Anh, khung cảnh vốn đã rất hoành tráng và đẹp đẽ, nhưng trong mắt Lâm Dược Phi vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Vốn dĩ anh muốn làm cả một bức tường ảnh của Tiếu Tiếu nhưng nhân viên khách sạn không sắp xếp được nên anh đành phải từ bỏ. Sảnh tiệc đều dùng hoa giả để trang trí. Vì hiện tại người ta cũng dùng hoa giả cho đám cưới nên khi Lâm Dược Phi đề xuất dùng hoa thật, khách sạn không có kinh nghiệm, không biết cách bảo quản hoa, sau khi sắp xếp xong, trước khi tổ chức bữa tiệc đã bị khô héo cả rồi. Cuối cùng, Lâm Dược Phi phải thỏa hiệp và sử dụng hoa giả.

May mắn xem phản ứng của các khách mời hôm nay thì trông sảnh tiệc cũng khá hoành tráng.

Vừa rồi Tiểu Hứa nói với Lâm Dược Phi là những người trong công ty khi bước vào đều bị sốc.

Bây giờ trong lòng Lâm Dược Phi cảm thấy rất vui, anh phất tay với mẹ: “Không nhiều tiền lắm, trong lòng con tự biết.” Tất nhiên cụ thể bỏ ra bao nhiêu chắc chắn anh sẽ không nói.

Lữ Tú Anh: “Cuối c*̀ng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Lâm Dược Phi thản nhiên: “Mẹ, chúng ta đã nói rồi đó nhé, bên kia mời bạn bè của Tiếu Tiếu, bạn bè của mẹ, còn bên này mời bạn bè của con cùng nhau ăn một bữa ăn mừng.”

“Bạn của Tiếu Tiếu là Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn.”

“Bạn của mẹ là dì Tề và dì Đỗ.”

“Bên này của con thì có nhiều bạn bè hơn một chút. Do việc làm ăn nên cũng quen biết nhiều người hơn.”

Lữ Tú Anh: “Con có nhiều hơn một chút sao?”

Bây giờ không phải lúc cãi nhau, phòng tiệc đã sắp xếp xong, người đã được mời, Lữ Tú Anh hít sâu vài hơi mới trấn tĩnh lại: “Đi thôi, vào trong chào hỏi mọi người.”

Bây giờ người cũng đã được mời tới, nhất định phải chiêu đãi tốt.

“Mẹ thấy các nhân viên trong công ty của con có chuẩn bị bao lì xì. Không thể nhận phong bao lì xì có biết không?”

“Con là ông chủ, mời nhân viên ăn cơm thì được nhưng nhận phong bao lì xì thì không được.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Dược Phi gật đầu: “Con không nhận, con biết điều đó.”

Lữ Tú Anh trở lại sảnh tiệc chào hỏi người nhà của dì Đỗ và dì Tề. Dì Tề nắm cánh tay của Lữ Tú Anh không buông: “Tú Anh, bà truyền thụ cho chúng tôi chút kinh nghiệm làm thế nào nuôi dạy Tiếu Tiếu ưu tú như vậy đi?”

“Bảo Nguyệt, Tiếu Tiếu ở bàn kia, con đi tìm Tiếu Tiếu chơi đi, hỏi Tiếu Tiếu xem bình thường bạn học tập như thế nào.”

Phùng Bảo Nguyệt nhanh chóng nhìn lên rồi lại cúi đầu xuống, không đứng dậy khỏi ghế.

Dì Tề đưa tay đẩy con gái: “Đi đi, không phải hồi nhỏ con hay chơi với Tiếu Tiếu sao? Hồi lớp một con còn học cùng lớp với Tiếu Tiếu.”

Phùng Bảo Nguyệt thì thầm: “Con sẽ không đi.”

Bởi vì mẹ cô ấy có mối quan hệ tốt với dì Tú Anh nên khi còn nhỏ Phùng Bảo Nguyệt đã tiếp xúc với Lâm Tiếu rất nhiều. Nhưng thực sự mối quan hệ giữa Phùng Bảo Nguyệt và Lâm Tiếu không tốt.

Phùng Bảo Nguyệt nhớ rõ trước khi học tiểu học, khi cô ấy và Lâm Tiếu chơi cùng nhau, Lâm Tiếu luôn trong tình trạng ngẩn người. Khi cô ấy đang nói chuyện với Lâm Tiếu, chủ đề của Lâm Tiếu cũng nhảy rất nhanh, một câu trời nam, một câu biển bắc, Phùng Bảo Nguyệt hoàn toàn không biết Lâm Tiếu đang nghĩ gì. Lâm Tiếu đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, nơi mà người ngoài không thể bước vào.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 288: Chương 288



Mỗi khi Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo mới đẹp đẽ, có được món đồ chơi mới, những người bạn khác sẽ ngay lập tức phát hiện ra.

Nhưng Lâm Tiếu không bao giờ chú ý tới.

Thậm chí không có một lời khen ngợi, Phùng Bảo Nguyệt càng không thích chơi với Lâm Tiếu.

Sau này lên tiểu học, Lâm Tiếu và Phùng Bảo Nguyệt học cùng lớp. Phùng Bảo Nguyệt đạt điểm cao trong lớp, Lâm Tiếu bị điểm kém trong lớp; Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo xinh đẹp, trong khi Lâm Tiếu thì lại mặc quần áo bình thường; cô Uông chủ nhiệm thích Phùng Bảo Nguyệt, nhưng không thích Lâm Tiếu.

Thậm chí Phùng Bảo Nguyệt và Lâm Tiếu còn trở nên xa cách hơn. Cô ấy chưa bao giờ ở trong lớp nhắc tới việc mẹ cô ấy và mẹ của Lâm Tiếu là bạn bè. Cô ấy vốn lo lắng Lâm Tiếu sẽ đề cập đến chuyện này, may mắn là Lâm Tiếu chưa từng nhắc đến.

Sau này khi học hết lớp một, Lâm Tiếu chuyển trường.

Thỉnh thoảng mẹ cô ấy sẽ dẫn cô ấy đi tìm dì Tú Anh, cô ấy có thể nhìn thấy Lâm Tiếu, hai người lại ở cùng một khu tập thể nên thỉnh thoảng có thể gặp nhau.

Nhưng khi Lâm Tiếu, dì Tú Anh, thậm chí cả mẹ ruột của cô ấy ở cùng với dì Tú Anh, Phùng Bảo Nguyệt đều cảm thấy họ ngày càng trở nên xa lạ.

Như bây giờ.

Mẹ khoác tay dì Tú Anh, khen dì Tú Anh từ đầu đến chân: “Bộ váy này của bà đẹp quá, Tiểu Phi mua cho bà đó.”

“Đôi giày này nhìn có vẻ rất đắt tiền, đều được làm bằng da thật.”

Sau khi khen ngợi dì Tú Anh lại khen ngợi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu thực sự rất thông minh. Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào thông minh như Tiếu Tiếu.”

“Nguyệt Nguyệt nhà tôi lại không làm được. Lúc học lớp một, lớp hai còn thường được điểm tối đa trong các kỳ thi. Bây giờ học lớp bốn, điểm thi mỗi lúc một thấp.”

Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, trước đây rõ ràng mẹ cô ấy không nói như vậy. Vào năm lớp một, mẹ cô ấy nói rằng Lâm Tiếu là đứa ngốc, bắt cô ấy chơi với các bạn học có thành tích tốt trong trường hơn, không được chơi với Lâm Tiếu.

Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, lúc mẹ cô ấy khen Lâm Tiếu đạt điểm cao, tại sao lại phải nói điểm của cô ấy không tốt? Lớp một, lớp hai có rất nhiều điểm đạt tối đa, lớp bốn điểm Ngữ văn không có ai đạt được điểm tối đa, Toán học được điểm tối đa cũng rất ít. Điểm của cô ấy dù bị giảm đi nhưng cô ấy vẫn nằm trong top năm của lớp.

Tại sao mẹ nói cô ấy không được.

Phùng Bảo Nguyệt cúi đầu cắn chặt môi.

Vẫn là dì Tú Anh nói một câu công bằng giúp cô ấy: “Khi càng lên lớp cao, chắc chắn sẽ không dễ dàng đạt điểm tối đa như lớp một, lớp hai.”

Mẹ quay đầu lại chú ý tới cô ấy: “Nguyệt Nguyệt, sao con còn ngồi ở đây, sao không đi chơi với Tiếu Tiếu đi?”

Phùng Bảo Nguyệt nhìn bàn của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vừa chạy đến bàn của các bạn cùng lớp, cô ấy không biết bất kỳ bạn học nào của Lâm Tiếu, hơn nữa cô ấy cũng không biết rõ về Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu bây giờ rất lạ lẫm

Lâm Tiếu được bao quanh bởi một nhóm bạn, mọi người đều chạy đến nói chuyện với Lâm Tiếu, mỉm cười với Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đang mặc một bộ quần áo đẹp mà Phùng Bảo Nguyệt chưa từng thấy trước đây, ngồi dưới ngọn đèn pha lê trong sảnh tiệc, cả người cô như đang tỏa sáng.

Dì Tề đưa tay đẩy Phùng Bảo Nguyệt, Phùng Bảo Nguyệt lắc đầu: “Con ngồi với mẹ.”

Lữ Tú Anh nói: “Cô bé không muốn đi cũng không sao, ở bên cạnh bà, thật là ngoan ngoãn.”

Dì Tề lắc đầu: “Con bé chỉ nhút nhát thôi, tính cách hoạt bát vui vẻ như Tiếu Tiếu thì tốt hơn.”

Lữ Tú Anh cau mày: “Tính cách của Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt.” Sao có thể ở trước mặt đứa trẻ nói nó không tốt chứ?

Nhưng căn bản dì Tề không nghe ra ý không đồng tình trong lời nói của Lữ Tú Anh.

Phùng Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, liếc qua mẹ cô ấy rồi nhìn Lâm Tiếu đang mỉm cười vui vẻ cách đó không xa, rồi lại cúi đầu xuống.

Lâm Tiếu đang nói về anh trai của mình với những người bạn.

Các bạn nhỏ của cô lần lượt đến, khi bước vào ai cũng vô cùng sửng sốt.

Vương Hồng Đậu đi cùng cha còn Diệp Văn Nhân đi cùng mẹ cô bé. Lữ Tú Anh đã mời gia đình của Trần Đông Thanh nhưng cha mẹ của Trần Đông Thanh đang trực nên ông bà của Trần Đông Thanh đã đưa cậu bé đến đây.

Lữ Tú Anh cũng mời gia đình Chu Tuệ Mẫn, cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn đã đưa cô bé đến đây.

Tại bàn tròn, cha mẹ ngồi ở một bên, Lâm Tiếu và bạn bè ngồi ở bên kia.

Vương Hồng Đậu: “Tớ không ngờ lại có nhiều người như vậy.”

Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng không ngờ.”

Trần Đông Thanh: “Tớ cũng không ngờ.”

Chu Tuệ Mẫn: “Tớ cũng không ngờ.”

Lâm Tiếu: “Tớ cũng không ngờ.”

Cái này ai mà ngờ được chứ.

Lâm Tiếu: “Có phải các cậu đang chê cười tớ không?”

“Tất nhiên là không.” Những người bạn nhỏ lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.

“Tớ thật hâm mộ cậu.” Vương Hồng Đậu nhìn sảnh tiệc xinh đẹp một vòng, vươn tay lắc lắc bả vai Lâm Tiếu: “Tớ hâm mộ cậu c.h.ế.t mất.”

Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh gật đầu, vẻ mặt cô bé hơi dè dặt hơn một chút, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt cô bé không thể giả vờ được, cô bé thực sự hâm mộ Lâm Tiếu.

“Anh trai của cậu đối xử với cậu thật tốt.”

Trần Đông Thanh nói: “Phải đợi tới khi tớ kết hôn thì tớ mới được đãi ngộ như vậy.” Dù cậu bé thi đỗ đại học Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, gia đình cậu bé cũng sẽ không mời nhiều người đến ăn cơm như vậy.

Nghe thấy bạn bè nói như vậy, Lâm Tiếu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cô vẫn dặn dò các bạn: “Các cậu không nên nói với các bạn học khác như vậy.”

Nói ra những chuyện như vậy rất dễ khiến người khác xấu hổ.

Cuối cùng, thức ăn được dọn lên, món nguội được dọn trước, món nóng được dọn lên sau, món này nối tiếp món khác, cuối cùng sự chú ý của mọi người cũng rời khỏi Lâm Tiếu.

Không còn có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, cũng không nghe thấy liên tiếp tên của mình nữa, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô cũng có thể tập trung vào việc ăn uống.

Phòng tiệc lớn do anh hai đặt khiến cô thấy xấu hổ nhưng các món ăn vẫn rất ngon.

Thịt kho tàu, cá hấp, chân giò heo, đĩa thịt kho. Đôi đũa của Lâm Tiếu đang rất bận rộn.

Tuy nhiên, giữa bữa ăn, TV ở phía trước và phía sau của sảnh tiệc đồng thời được bật lên, người phục vụ lần lượt đặt hai cuộn băng video vào máy ghi hình dưới TV.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Tiếu đột nhiên có một dự cảm không lành.

“Mẹ, băng ghi hình gì vậy?”

Không cần mẹ trả lời, màn hình TV đã đưa ra đáp án, Lâm Tiếu nhìn thấy dòng chữ “Cuộc thi Toán học dành cho thiếu niên Hoa La Canh Cup” xuất hiện trên màn hình.

Cô đã xem video này vô số lần ở nhà, dù cô có nhắm mắt lại cũng biết nó.

Khách trong sảnh tiệc ngồi phía trước thì nhìn về phía trước, ngồi phía sau thì ngoái lại sau, mọi người vừa ăn vừa xem TV một cách thích thú.

“Đây là TV ghi hình Tiếu Tiếu tham gia cuộc thi.”

“Tiểu Phi thật chu đáo, tôi còn chưa xem nữa.”

“Bên kia bên kia, đó là Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu đỏ mặt, cô phát hiện mọi người đều thực sự thấy hứng thú đối với video tham gia cuộc thi của cô.

Khoảnh khắc Lâm Tiếu nâng cao chiếc cúp, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều đồng loạt vỗ tay.

Lâm Tiếu vùi đầu vào trong ngực, không muốn ngẩng đầu lên.

Sau khi xem video thi đấu, Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, hít một hơi thật lớn, lúc này cuối cùng cũng kết thúc rồi phải không?

Sau đó, cô thấy người phục vụ lôi cuộn băng ra và chỉnh TV sang đài địa phương.

Trong phòng tiệc lại nổi lên một cuộc thảo luận khác.

Lâm Tiếu nhìn vào màn hình TV, đôi mắt cô đột nhiên mở to, một hàng chữ được hiển thị ở giữa màn hình TV.

“Chúc mừng bạn nhỏ Lâm Tiếu đoạt giải nhất toàn quốc trong trận chung kết cuộc thi Hoa La Canh Cup, được đặc cách tuyển vào trường trung học số một khi mới mười tuổi.”

Xung quanh hàng chữ là hoa và bướm, những chú bướm đang vẫy cánh bay lượn giữa những bông hoa.

Bên dưới là sự chuyển động của những ca từ, kèm theo tiếng nhạc vui tươi phát trên TV.

“Hãy đem trái tim của bạn và trái tim của tôi xâu thành một chuỗi

Xâu chuỗi cỏ ba lá, xâu vòng tròn đồng tâm

Cùng hướng về tiếng gọi tương lai

Hãy là người bạn đồng hành ở thời thanh xuân.”

Lâm Tiếu đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy cổ tay anh trai mình: “Đây không phải là đài VOD chứ?”

Đài VOD là một chương trình trên kênh truyền hình địa phương, mọi người có thể trả tiền để đặt các bài hát trên TV, còn có thể hiển thị những lời chúc phúc trên màn hình. Chương trình này rất nổi tiếng, Lữ Tú Anh ở nhà cũng thường xuyên xem nó.

Anh trai gật đầu: “Ừ.”

Giọng Lâm Tiếu run run: “Mọi người xem TV đều có thể nhìn thấy sao?”

Anh trai gật đầu: “Ừ!”

“Thế nào, vui chứ?”

Vui cái đầu anh ấy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 289: Chương 289



Các kênh địa phương, khung giờ vàng, anh đặt ba bài hát liên tiếp trên đài VOD.

Đây cũng là một cách đãi tiệc cưới, những lời chúc mừng phổ biến nhất trên đài VOD là “Chúc mừng đám cưới của XX”, tiếp theo là “Chúc mừng sinh nhật XX”.

Anh đặt bài hát còn chưa tính, anh còn viết những lời như vậy nữa.

Lâm Tiếu không thể tưởng tượng có bao nhiêu người đã xem VOD, các bạn cùng lớp của cô và giáo viên đều thấy nó?

Lâm Tiếu âm thầm quay sang nhìn các giáo viên ngồi ở bàn bên cạnh, thấy các giáo viên đều đang mỉm cười, cô Từ nhìn cô, lộ ra tám chiếc răng trắng.

Xong rồi, ngay cả cô Từ dịu dàng nhất cũng cười nhạo cô.

Lâm Tiếu lại vùi đầu vào trong lòng một lần nữa, cứ để cô nằm sấp trên bàn như thế này, cô không muốn ngẩng đầu lên nữa.

Lâm Dược Phi xoa đầu em gái mình: “Cô Từ đang vẫy tay gọi em kìa.”

Lâm Tiếu chậm rãi ngẩng đầu: “Hả?”

Cô giáo Từ thực sự đang gọi cô, Lâm Tiếu lề mà lề mề đi đến trước mặt cô Từ. Cô Từ cười hỏi: “Ngại à?”

Sau khi sinh em bé, cô Từ béo hơn trước một chút, trông càng dịu dàng hơn. Trước đây, sự dịu dàng của cô giáo Từ giấu ở trong lòng, bề ngoài nhìn rất gầy, gọn gàng. Nhưng hiện tại từ trong ra ngoài cô Từ đều rất dịu dàng.

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Anh hai quá lố lăng.”

“Chẳng qua anh trai của em rất vui vẻ, anh ấy rất tự hào về em. Cô thấy em nhận được giải thưởng cũng rất vui và tự hào về em.” Cô Từ nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe cô giáo Từ nói như vậy, khóe môi nhịn không được nhếch lên: “Thật sao ạ?”

Cô Từ xoa đầu Lâm Tiếu: “Đương nhiên, em đạt được thành tích rất cao, anh hai em long trọng tổ chức chúc mừng. Hai chuyện này chỉ làm cho tất cả mọi người ngưỡng mộ em, sẽ không có ai cười nhạo em cả.”

Mặc dù vừa rồi các bạn cũng nói như vậy với Lâm Tiếu nhưng những lời của cô Từ đối với Lâm Tiếu đặc biệt có sức thuyết phục. Khi nghe những lời của cô giáo Từ, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngay lập tức.

“Em xem, hôm nay có nhiều người tới chúc mừng em như vậy, em hẳn là rất vui vẻ.” Cô giáo Từ nói.

Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng thừa nhận: “Thật ra em cũng rất vui.”

Khoảnh khắc Lâm Tiếu mở cửa phòng tiệc, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng.

“Điều vui vẻ nhất là nhìn thấy cô Từ, em rất nhớ cô.” Lâm Tiếu nhảy xung quanh cô giáo Từ hai lần.

Sau khi cô giáo Từ trở lại trường sau thời gian nghỉ sinh, Lâm Tiếu tình cờ gặp cô Từ ở trường hai lần, nhưng cô Từ luôn bận rộn, không bao giờ có thời gian để nói chuyện đàng hoàng.

Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh cũng chạy đến khi nhìn thấy Lâm Tiếu đang nói chuyện với cô Từ: “Cô Từ, em cũng nhớ cô.”, “Cô Từ, tất cả chúng em đều rất nhớ cô.”

Thầy Đào và cô Từ ngồi cùng bàn, vươn tay gật đầu với học sinh, giả vờ thở dài: “Xem ra tôi không được chào đón bằng cô Từ rồi.”

“Ha ha ha ha.”

“Thầy Đào, nếu thầy không dạy chúng em nữa, chúng em cũng sẽ nhớ thầy.”

Nếu các thầy cô khác nói vậy thì có lẽ mọi người ai cũng lo lắng, nhưng là thầy Đào nên ai cũng biết thầy đang nói đùa. Thầy Đào rất thích đùa giỡn, thầy sẽ khoác vai các bạn nam trong lớp, thậm chí còn chơi bóng rổ với các bạn nam.

Lâm Tiếu ở lại bàn giáo viên một lúc, cùng các bạn trở lại bàn của bạn học, sau đó lại bị anh trai kéo đến bàn của bạn anh trai để chào hỏi.

Đêm nay Lâm Tiếu rất bận rộn, cô bay tới bay lui quanh phòng tiệc như một con ong nhỏ.

Cô hiểu thế nào là nhân vật chính, nhân vật chính là người bận rộn nhất trong toàn trường.

Nhưng Lâm Tiếu không phải bận rộn vô ích, cô đã nhận được rất nhiều quà.

Những người bạn mới của anh trai đều chuẩn bị quà cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đã nhận được một bản sao các bài giảng Olympic Toán học của Hoa La Canh, một bộ bách khoa toàn thư và một bộ đồ búp bê Barbie với 42 chiếc váy.

Ngoài ra còn có một hộp có in “Máy chơi game Tiểu Bá Vương”.

Anh trai nói với Lâm Tiếu: “Chắc chắn em sẽ thích nó.”

Lâm Tiếu rất tò mò về những thứ bên trong hộp. Máy chơi game có thể chơi được những trò chơi nào? Thật không may, những món quà nhận được hôm nay không thể được mở ngay tại chỗ. Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn nó rất nhiều lần, muốn biết loại máy chơi game có trong hộp như thế nào.

Sau khi chạy một vòng trong sảnh tiệc, cuối cùng Lâm Tiếu cũng trở lại bàn chính, dựa vào ghế và thở phào nhẹ nhõm.

Mợ thò đầu qua nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, ngày mai mợ dẫn cháu đi mua sắm, cháu tự chọn quà nhé. Mợ không biết cháu thích gì, sợ mua cháu không thích nên mợ không dám mua.”

Lâm Tiếu không thể che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, quay sang nhìn mẹ mình.

Mợ lại muốn bỏ tiền ra mua cho cô một món quà.

Lữ Tú Anh cười nói: “Chị dâu không cần mua cho con bé, người một nhà với nhau không cần khách sáo.”

Mợ: “Như vậy sao được chứ? Người ngoài đều đưa, anh chị làm cậu mợ cũng phải đưa.”

Vậy mà mợ cứ khăng khăng muốn mua quà cho cô. Hôm nay mợ rất kỳ quái khiến Lâm Tiếu thấy lạ, như kiểu mợ bị choáng váng.

Bữa tiệc tối nay, rượu trên bàn là Ngũ Lương Dịch.

Mợ vừa bước vào sảnh tiệc sang trọng, đã thầm nhẩm tính xem chi phí tổ chức một buổi tiệc như thế này là bao nhiêu. Một trăm hai mươi mốt chai rượu Ngũ Lương Dịch có giá hơn một nghìn đồng cho hơn mười bàn.

Tuy nhiên, ngoại trừ bàn của đồng nghiệp và bạn bè của Lâm Dược Phi, trên các bàn khác cũng không mở Ngũ Lương Dịch, sau bữa ăn có thể trả lại.

Nhưng cũng phải hơn một trăm đồng.

Mợ càng đếm, trong lòng càng cảm thấy nóng ruột. Bây giờ trong mắt bà ta Lâm Dược Phi giống như một ngọn núi vàng di động, Lâm Dược Phi giàu có như vậy, tất nhiên bà ta muốn có mối quan hệ tốt với nhà em chồng.

Ngoài ra còn có những người mà Lâm Dược Phi giao tiếp kia, vừa nhìn đã biết đều là những ông chủ lớn. Chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay vợ của ông chủ lớn đó rất dày, trong suốt màu xanh ngọc như vậy. Dù mợ không hiểu biết về ngọc cũng biết nó rất đắt.

Mợ lén nói với cậu: “Bây giờ Tiểu Phi phát đạt thật rồi.”

“Haizz, lẽ ra tôi nên đeo chiếc vòng vàng của mình vào.” Mợ hối hận muốn chết.

Cậu bảo: “Thôi đi, bà đeo vòng vàng cũng không trông giống bà chủ đâu. Nhà ga đường dài lộn xộn như vậy, dây chuyền bị người ta cướp mất thì bà lại khóc.”

Mợ: “Cho dù không đeo dây chuyền vàng thì trước khi đến tôi cũng nên uốn tóc.”

Sau khi mợ nói xong về việc đưa Lâm Tiếu đi mua quà vào ngày mai, bà ta lập tức cảm thấy mình có thể thẳng lưng, giọng nói cũng trở nên lớn hơn một chút.

“Giờ Tiểu Phi có bản lĩnh như vậy, sau này cháu nhất định được hưởng phúc.”

“Thành tích của Tiếu Tiếu tốt như vậy, căn bản không cần lo lắng.”

Mợ khen ngợi Lữ Tú Anh rất nhiều.

Lâm Tiếu vừa ăn dưa hấu trong đĩa, vừa nhìn mợ mình một cách kỳ lạ. Hôm nay mợ thực sự rất kỳ lạ, hoàn toàn khác hồi trước.

Lúc này Lâm Tiếu mới thấy mợ ghé miệng vào tai mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Tú Anh, công ty của Tiểu Phi kiếm được bao nhiêu tiền một năm?”

Giọng nói của mợ tuy nhỏ nhưng Lâm Tiếu ngồi bên cạnh mẹ, lỗ tai lại vô cùng nhạy bén, có thể nghe rõ ràng lời nói của mợ.

Lâm Tiếu đột nhiên có cảm giác quen thuộc, mợ vẫn là mợ.

Đương nhiên Lữ Tú Anh không trả lời: “Tôi cũng không biết. Việc làm ăn buôn bán bên ngoài thằng bé cũng không nói cho tôi biết. Chị dâu cũng không phải không biết tính cách của Tiểu Phi, nếu kiếm được một trăm đồng, nó dám tiêu hai trăm đồng sao?”

Mợ cười nói: “Cô xem cô nói kìa, nó tiêu hai trăm đồng, chứng tỏ nó có thể kiếm được hai trăm đồng, không kiếm được tiền thì sao có thể có tiền tiêu? Tiểu Phi nhất định có thể kiếm được.”

Lữ Tú Anh: “Đối với chúng tôi, những người làm việc trong đơn vị là như vậy. Hiện Tiểu Phi đang thành lập công ty, ngân hàng cho nó vay tiền nên đều đang nợ ngân hàng.”

Mợ sửng sốt, nửa tin nửa ngờ: “Tiểu Phi nợ ngân hàng?”

Lữ Tú Anh nói chuyện nửa thật nửa giả: “Không phải sao, mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện này thì cả đêm đều không ngủ được.”

Mợ hơi bị thuyết phục, trong lòng nghĩ mắc nợ là chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện xấu: “Lá gan của Tiểu Phi thật lớn.”
 
Back
Top Bottom