Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 280: Chương 280



Thầy Triệu an ủi bản thân: “Ngày mai lên tàu hỏa rồi uống, uống trên tàu không sao.” Tối nay ghé vào cửa hàng bán thực phẩm phụ mua hai túi chân gà, ngày mai lên tàu hỏa có thể từ từ uống.

Chuyến xe về yên tĩnh hơn chuyến xe đi nhiều, ai nấy cũng đều mệt rã rời, sự mệt mỏi và mất ngủ tích lũy vài ngày đã được bộc phát trên chuyến tàu hỏa lắc lư này, vừa lên xe không bao lâu thì mọi người đã lần lượt nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Tối ngủ, sáng cũng ngủ, không có ai nhắc đến chuyện đánh bài, không đủ người, trừ lúc ăn cơm ra thì ai nấy cũng đều ngủ, lúc tỉnh dậy thì cũng nằm trên giường đọc sách.

Họ cứ ngủ cả đoạn đường như thế, ngược lại lại cảm thấy chuyến đi về nhà nhanh hơn nhiều.

Tàu hỏa đến trạm, Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng bên dưới kệ hành lý, đợi thầy Triệu giúp cô lấy vali trên đó xuống, đột nhiên đầu Lâm Tiếu bị một đôi tay lớn ấn xuống.

“Ai thế?” Lâm Tiếu tức giận quay đầu lại: “Anh hai.”

“Anh hai, sao anh lại lên đây thế? Sao anh lại biết em ở toa xe này?”

Lâm Dược Phi vội vàng nhận lấy chiếc vali từ tay thầy Triệu, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài. Lâm Tiếu chỉ còn lại một cái cặp sách, đeo nó phía sau lưng rồi đi theo anh hai: “Mẹ đâu anh?”

“Mẹ ở nhà nấu đồ ngon cho em đấy.” Lâm Dược Phi nói.

“Wow!” Lâm Tiếu vui mừng nhảy lên: “Có món gì ngon thế anh?”

Lâm Dược Phi: “Không biết, em về nhà không phải sẽ biết ngay sao?”

Đường đi giống hệt đường về, người nhà bọn nhóc đứng ở trạm xe đón. Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn sắp được về nhà rồi, bốn cậu nhóc đều ở thành phố khác, phải ngồi một chuyến xe đường dài nữa, có người còn phải ở lại khách sạn một đêm rồi mới về.

Hai thầy cô giáo lần lượt giao học sinh cho người lớn trong nhà, mọi người đều tạm biệt nhau ở ga tàu.

Mặc dù họ chỉ là những người bạn mới quen chưa được bao lâu nhưng mấy ngày này mọi người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy như họ đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.

Lúc mọi người tạm biệt nhau đều cảm thấy luyến tiếc. Các học sinh nam khoác vai nhau, Lâm Tiếu cũng nắm lấy tay Chu Tuệ Mẫn không nỡ tạm biệt, khai giảng năm nay Chu Tuệ Mẫn phải lên cấp hai nên cuối tuần sẽ không đến lớp Toán Olympic nữa.

Người lớn đứng bên cạnh cười nói đợi đám nhóc nhỏ này tạm biệt nhau.

Thời khắc chia tay, Triệu Hiểu Long tỏ vẻ bí ẩn nói với mọi người: “Nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau đấy.”

Lâm Tiếu không hiểu gì cả, không biết tại sao Triệu Hiểu Long lại nói như vậy, trừ cô và Chu Tuệ Mẫn ra thì những người còn lại đều không ở chung một thành phố, vậy làm sao có thể sớm gặp lại được.

“Anh hai, tại sao Triệu Hiểu Long lại nói bọn em sẽ sớm gặp lại nhau vậy?” Lâm Tiếu thấy khó hiểu hỏi anh hai.

Lâm Dược Phi: “Nói không chừng sau này các em sẽ cùng tham gia cuộc thi thì sao?” Thật ra cuộc thi Toán Olympic cũng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi, rất có thể những học sinh đứng đầu có thể gặp nhau lần nữa.

Lâm Tiếu nhớ lại dáng vẻ bí ẩn của Triệu Hiểu Long: “Em thấy hình như không phải cậu ý có ý này.”

Dáng vẻ đắc ý của cậu ấy như đang giấu một chuyện gì đó rất lớn.

Lâm Tiếu nghĩ không ra.

Sau khi các gia đình khác đều đưa con mình rời khỏi thì Lâm Dược Phi nhiệt tình nói với hai thầy cô giáo: “Thầy Triệu, cô Thường, hai người về đâu để em đưa hai người về, cũng tiện đường tiễn hai người một chuyến, mấy hôm nay làm phiền hai thầy cô chăm sóc cho Tiếu Tiếu rồi.”

Hai thầy cô giáo từ chối nhưng cuối cùng Lâm Dược Phi vẫn mang hàng lý của họ bỏ vào cốp xe, hỏi địa chỉ nhà của hai người họ.

Địa chỉ hai người họ nói không hề thuận đường, tại sao anh hai lại nói tiện đường thế. Lòng Lâm Tiếu không hiểu nhưng cô lại thông minh ngậm miệng lại.

Lâm Dược Phi đưa cô Thường về nhà trước rồi đưa thầy Triệu về, cuối cùng đưa Lâm Tiếu về nhà mình.

“Gâu gâu gâu gâu.” Lâm Tiếu vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng đang sủa inh ỏi.

“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu nhanh chóng chạy đến cửa nhà, cô rất nhớ Tiểu Hoàng.

Cửa chống trộm mở ra, Tiểu Hoàng cũng nhớ Lâm Tiếu muốn chết, cửa vừa mở đã nhào về phía Lâm Tiếu, kích động bám lấy đùi Lâm Tiếu, quấn lấy cô không ngừng.

Lâm Tiếu cúi người bế Tiểu Hoàng lên: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng.”

“Bà ngoại!” Tiểu Hoàng quá nhiệt tình, hai giây sau Lâm Tiếu mới phát hiện bà ngoại mình đang đứng phía sau, cô ngạc nhiên: “Bà ngoại, bà ngoại, bà đến hồi nào thế?”

Lý Vân Châu cười ha ha đáp: “Hôm qua, hôm qua anh con lái xe về quê đưa bà lên đây.”

Lý Vân Châu cảm nhận được sự tiện lợi khi có xe riêng, Lâm Dược Phi lái xe về đón bà ngoại đến, tổng cộng chỉ tốn mất nửa ngày.

Lý Vân Châu nói: “TV màu xem rõ lắm, bà ngoại phải xem cháu lên TV như thế nào.”

Lần này Lâm Tiếu trở về nhà, Tiểu Hoàng vô cùng dính cô, một mực đi theo bên chân cô, Lâm Tiếu đi tới đâu Tiểu Hoàng cũng lập tức theo chân tới đó.

Khu vực hoạt động của Lâm Tiếu sau khi về nhà chỉ giới hạn ở trong phòng khách và nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh chăm chú quan sát cô rửa tay rửa mặt, bê một cốc nước tới cho cô uống hết rồi đuổi cô vào trong nhà vệ sinh: “Mau tắm rửa đi.”

Lữ Tú Anh lấy hai cái chậu nhựa ra: "Quần áo bên ngoài cởi ra cho vào trong cái chậu này, quần áo bên trong cởi ra cho vào trong cái chậu này.”

Quần áo Lâm Tiếu đã lăn lộn trên tàu hỏa, Lữ Tú Anh không thể chịu đựng được chuyện nó sẽ tiếp xúc với bất cứ nơi nào trong căn nhà.

“Tiếu Tiếu, anh mở vali và cặp sách của em ra nhé? Em đã để huy chương vàng và cúp vàng ở đâu rồi?” Lâm Dược Phi lên tiếng gọi về phía nhà vệ sinh, anh không thể chờ đợi hơn, muốn nhanh chóng nhìn thấy huy chương vàng và cup vàng của Lâm Tiếu.

“Ở trong vali ——" Lâm Tiếu trả lời lại trong tiếng nước ào ào.

Lâm Dược Phi mở vali ra, nhìn thấy huy chương vàng và cúp vàng nằm lẳng lặng ở bên trong, ánh vàng phản chiếu rực rỡ làm cho anh gần như không thể mở nổi mắt.

Anh cẩn thận từng li từng tí nâng huy chương vàng và cúp vàng ra, đọc kỹ hàng chữ được viết trên đó.

Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu cũng lập tức tiến lại gần xem cùng, trân trọng nâng niu v**t v* huy chương và cúp.

“Cẩn thận một chút! Cúp vàng sẽ phải chuyển lại cho người chiến thắng vào năm sau đấy ạ!” Lâm Tiếu hô to ở trong nhà vệ sinh.

“Biết rồi, mọi người cẩn thận mà.” Tầm mắt của Lữ Tú Anh bị chỗ quần áo bẩn trong vali của Lâm Tiếu hấp dẫn, bà lập tức mang số quần áo nào phân loại bỏ vào trong máy giặt, lại vào trong nhà vệ sinh lấy quần áo Lâm Tiếu mới cởi ra.

Đầu Lâm Tiếu toàn bong bóng màu trắng, cô nhắm mắt nói với mẹ: “Quần áo trong cặp sách của con toàn là quần áo sạch.”

Lữ Tú Anh: “Bỏ ra ngoài đi, mẹ giặt lại cho con một lần!”

Còn cả số dụng cụ ăn uống Lâm Tiếu mang ra ngoài, Lữ Tú Anh không chỉ cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch một lần mà còn muốn đun nước sôi nhúng qua một lần nữa.

Lúc Lâm Tiếu đang tắm rửa, Tiểu Hoàng vẫn nằm sấp ở cửa nhà vệ sinh, chờ khi Lâm Tiếu đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Hoàng lại lập tức đuổi theo sau Lâm Tiếu.

“Mẹ, con thấy bây giờ Tiểu Hoàng thích con nhất.” Lâm Tiếu vui mừng nói.

Sau đó Lữ Tú Anh bê nửa bát nước luộc thịt bò ra, hôm nay gia đình nhà họ mở tiệc nên cũng cho Tiểu Hoàng ăn ngon hơn một chút. Đây đã trở thành thói quen trong gia đình họ, nếu còn đủ thời gian nhất định sẽ nấu cho Tiểu Hoàng một phần không thêm muối trước.

Tiểu Hoàng lập tức bỏ Lâm Tiếu, nó dùng cái đuôi điên cuồng lắc lư cùng tiếng sủa nịnh nọt của mình tuyên bố cho Lâm Tiếu biết người nó thích nhất trong nhà là ai.

“Con chó lớn tham ăn!” Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng vùi đầu vào bát, phê phán.

“Con mèo nhỏ tham ăn!” Lúc Lâm Tiếu ngồi bên bàn ăn, gắp thức ăn không ngừng, anh trai cô cũng chê cô như vậy.

Lâm Tiếu: “Em nhớ thức ăn của mẹ và bà ngoại nấu mà!” Ở bên ngoài tuy được ăn nhiều đồ ăn ngon, được ăn mấy bữa mì ăn liền ít khi mẹ cho cô ăn, còn được giáo viên đưa đi ăn ở quán cơm nhưng Lâm Tiếu vẫn cảm thấy ăn đồ ăn trong nhà thoải mái nhất.

Mẹ và bà ngoại nghe thấy lời của Lâm Tiếu, cười thấy răng không thấy mắt.

Lâm Dược Phi lườm em gái mình một cái, cái con nhỏ giỏi nịnh bợ.

Lữ Tú Anh dùng chiếc muôi chung múc đồ ăn cho Lâm Tiếu, chọn nơi có nhiều hạt thông trên đĩa bắp xào hạt thông múc mấy muôi, món trứng khuấy cũng chỉ xúc toàn trứng cho cô.

“Con ra ngoài mấy hôm trông lại béo hơn đôi chút.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu đang vùi đầu ăn cơm không khác gì con sóc con ngẩng đầu lên: “Dạ? Con béo lên ấy ạ?”

Bà ngoại ngồi bên cạnh vui tươi hớn hở gật đầu: "Béo." Tư tưởng của bà ngoại vẫn là tư tưởng của thế hệ cũ, cảm thấy béo là tốt, gầy mới là chuyện xấu.

Lâm Tiếu không ăn nổi nữa, cô nâng hai cánh tay xoa xoa khuôn mặt của mình: “Sao con có thể béo được chứ?”

Lữ Tú Anh hỏi: “Những đồ ăn mẹ đưa con mang đi, con đã ăn hết rồi?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Con cho bạn học một ít, nhưng các bạn ấy cũng đều chia đồ ăn cho con ăn cùng.”

Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu mang không ít mì ăn liền, xúc xích, còn có trứng luộc và hoa quả. Bà căn dặn cô phải nhanh chóng ăn trứng luộc và hoa quả, thế nên ngày thứ hai khi còn ở trên tàu hỏa cô đã ăn hết hai món này.

Lữ Tú Anh lại nghe kể trong lúc thi đấu Lâm Tiếu luôn ăn cơm trong nhà ăn, sau khi thi đấu xong giáo viên còn mời các học sinh đi ăn bữa khuya, tối hôm qua còn dẫn họ tới quán cơm ăn một bữa.

“Vậy thì đúng là con đã ăn không ít.” Lữ Tú Anh tính toán lại, Lâm Tiếu ra ngoài một chuyến quả thật đã ăn nhiều hơn hẳn khi còn ở nhà.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 281: Chương 281



Lâm Tiếu chậm rãi buông đũa xuống, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nhìn một bàn đồ ăn lớn đầy món mình thích ăn.

Lâm Dược Phi ngạc nhiên nhìn em gái: "Em sợ béo lên?”

Tiếu Tiếu bắt đầu để ý vóc dáng từ khi nào? Trong mắt anh, Tiếu Tiếu ngày hôm qua vẫn là một cô nhóc con tham ăn tham uống.

Lý Vân Châu vội vàng nói: "Béo một chút mới tốt, béo một chút mới tốt!”

“Mẹ, bây giờ đám trẻ đều thích dáng người thon thả.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Con không béo chút nào, từ nhỏ con đã hơi gầy, béo hơn chút vừa đẹp.”

“Con cũng không cần cố gắng ăn ít đi, trước kia con ở nhà ăn uống như bình thường không béo, chỉ vì ra ngoài một chuyến đột nhiên thay đổi hoàn cảnh nên không quen, tăng cân một tẹo thôi, sau khi về nhà ăn uống bình thường thì sẽ gầy trở lại.”

Lâm Tiếu: "Thật ạ?”

Ba người anh trai, mẹ và bà ngoại đều nhìn về phía cô, gật đầu. Lâm Tiếu lập tức cầm đũa lên, gắp một cái cánh gà kho coca yêu thích của cô!

“Giáo viên mời các em ăn những gì vậy?” Lâm Dược Phi hỏi, anh muốn ước tính giá cả của bữa cơm.

Lâm Tiếu báo ra tên các món ăn: “Chân giò to, Địa Tam Tiên, miến trộn, còn có... hịt heo giòn chua ngọt!”

Lâm Dược Phi phì cười: “Phải gọi là thịt heo giòn chua ngọt.”

Lâm Tiếu sửa chữa cho anh trai: “Gọi là hịt heo giòn.” Lúc nhân viên phục vụ bưng lên, cả đám học sinh đều cho rằng đấy là món sườn xào chua ngọt, nhân viên phục vụ nghe thấy mấy họ bảo đó là sườn xào chua ngọt đã chữa lại ngay: “Đây không phải sườn xào chua ngọt, đây là hịt heo giòn chua ngọt.”

Lâm Dược Phi cười ha ha: “Cái đó gọi là thịt heo giòn!”

Lâm Tiếu bừng tỉnh hiểu ra: “Làm em cứ thấy kỳ lạ không hiểu tại sao món ăn đó lại được gọi là hịt heo giòn chua ngọt!”

Lâm Tiếu hỏi mẹ xem nhà mình có thể làm món thịt heo giòn đó hay không, mẹ nói bà không giỏi làm món này cho lắm, Lâm Tiếu hơi thất vọng nhưng mẹ cô nói bà có thể thử làm ruốc thịt!

“Làm ruốc chắc hẳn không quá khó, nếu như mẹ làm không ngon thì có thể mua ở bên ngoài về.”

Hóa ra ruốc còn có thể mua từ bên ngoài về! Lâm Tiếu hơi mừng rỡ, Triệu Hiểu Long đã nói với cô ruốc là do mẹ cậu bé tự làm, cô còn tưởng không thể mua nó ở bên ngoài cơ đấy.

“Cuộc thi của các em sẽ chiếu trên TV vào ngày nào?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu: “Tám giờ tối thứ bảy ạ!” Giáo viên đã nhắc nhở họ nhớ về xem nhưng nếu bỏ lỡ cũng không sao, bởi vì sau đó nó sẽ được chiếu lại rất nhiều lần.

Gia đình Lâm Tiếu đương nhiên phải xem ngay buổi phát sóng đầu tiên, đến thứ bảy, mẹ cô bật TV từ lúc bảy giờ tối. Anh trai về lúc bảy giờ ba mươi, mẹ còn hỏi: “Sao con về trễ vậy?”

Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa mà mẹ.”

Thế nhưng khi anh rửa tay thay quần áo xong, anh cũng lập tức ngồi xuống ghế sô pha. Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu tới: “Tiếu Tiếu, đừng làm bài tập về nhà nữa, ra sô pha xem TV nào.”

Lâm Tiếu lại tiếp tục làm thêm hai bài tập mới buông bút chạy ra, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại một nửa mà cô còn chưa làm một chữ nào!

Trước khi tham gia cuộc thi cô chưa hề làm một bài tập nào, lúc đi thi đấu cũng không mang theo bài tập về nhà, sau khi về nhà lại ăn uống ngủ nghỉ hai hôm... Sau đó nữa, cô buồn bã phát hiện ra nhiệm vụ làm bài tập về nhà của mình đã trở nên vô cùng nặng nề.

Đương nhiên không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện xem TV trong buổi tối ngày hôm nay, Lâm Tiếu vô cùng tò mò hình dáng của mình trên TV sẽ trông như thế nào, vì vậy mười lăm phút trước khi chương trình bắt đầu, cô đã ngồi nghiêm chỉnh ở trước TV.

Một nhà bốn người đều ngồi trước TV, Tiểu Hoàng vốn đang ở trong phòng điều hòa, ra phòng khách nằm một lát thấy nóng, lại chạy vào trong phòng ngủ vẫn còn bật điều hòa.

“Tới rồi, tới rồi!” Sau khi tiết mục quảng cáo trên TV chấm dứt, con số “1991” nhấp nhô xuất hiện, sau đó khi “1991” biến mất, hàng chữ “Hoa La Canh Cup”, “Cuộc thi toán học dành cho thiếu niên”, “Chung kết” cũng lần lượt xuất hiện.

Sau khi hai chữ “Chung kết” biến mất, hình ảnh ông Hoa La Canh cũng xuất hiện.

“Đây chính là tấm ảnh chụp chúng con đã nhìn thấy ở trên màn hình tại nơi tổ chức thi đấu!” Lâm Tiếu sợ hãi than.

Hình ảnh vừa thay đổi, người dẫn chương trình lên sân khấu, đồng thời, các tuyển thủ nhí cùng các khách mời ở bên phải cũng xuất hiện. Cảnh tượng mới được chiếu lên, ba người mẹ, bà ngoại và anh trai lập tức đứng dậy, đôi mắt chỉ hận không thể dán lên màn hình TV.

"Tiếu Tiếu đâu?"

"Tiếu Tiếu ở đây!"

“Chỗ này chỗ này!” Lữ Tú Anh giơ ngón tay chỉ thẳng vào màn hình TV, ngón tay bị tĩnh điện trên đó giật nhẹ nhưng bà hoàn toàn chẳng quan tâm.

Lâm Dược Phi nhíu mày, TV nhà họ bây giờ vẫn còn quá nhỏ, nếu là chiếc TV 100 inch sau này, chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lâm Tiếu cũng chạy đến trước TV nhìn hình ảnh của mình, gương mặt cô ở trong TV tròn trịa hơn hẳn, nhưng cái mặt hiển thị trên màn hình quá nhỏ nên không thể nào nhìn rõ mặt mũi của cô.

Nếu như không phải cô biết rõ mình đang ngồi ở nơi đó thì chỉ sợ chính cô cũng không thể tìm được mình, kỳ lạ quá, tại sao mẹ, bà ngoại và anh trai lại đều có thể nhận ra cô được nhỉ?

“Vị trí Tiếu Tiếu ngồi rất đẹp, ngồi gần ở hàng đầu, nếu như con bé ngồi phía sau thì khó mà nhìn thấy được.”

Lâm Tiếu nói với mẹ: “Trong lúc diễn tập, nhân viên công tác đã chuyển con tới ngồi ở chỗ này, con cũng không biết tại sao nữa.”

Mẹ và bà ngoại cô đồng thanh trả lời: “Bởi vì con xinh nhất!” “Tiếu Tiếu nhà chúng ta xinh đẹp ghê!”

Lâm Tiếu ngượng ngùng, cô nhìn hình ảnh nho nhỏ của bản thân mình trên TV, cảm thấy khuôn mặt mình y như một cục bột mì... đẹp thật hả?

Người dẫn chương trình giới thiệu các giáo viên thành phần của ban giám khảo cùng các đội thi đấu đến từ nhiều tỉnh thành, sau đó bắt đầu bước vào phần thi trả lời những câu hỏi bắt buộc. Lâm Tiếu ngạc nhiên phát hiện ra tất cả đề bài đều được hiển thị trực tiếp trên màn hình TV chứ không phải quay lại những đề bài đang được trình chiếu trên màn hình lớn của khu vực ghi hình.

“Thần kỳ quá...” Lâm Tiếu kích động than.

Lâm Dược Phi: “Chỉ cần biên tập thêm một chút thôi, có gì mà thần kỳ.”

Dáng vẻ trả lời câu hỏi của Lâm Tiếu mới thật sự khiến cho Lâm Dược Phi cảm thấy thần kỳ, ba người lớn trong nhà đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng vì dáng vẻ cẩn thận lại bình tĩnh của cô bé.

“Sau này Tiếu Tiếu nhà ta ắt sẽ làm nên chuyện lớn.” Bà ngoại nói.

"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng..." Lữ Tú Anh kích động gọi Tiểu Hoàng ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào TV để nó xem: “Nhìn kia, Tiếu Tiếu đang ở bên trong đó! Người kia chính là Tiếu Tiếu!”

Rõ ràng Tiểu Hoàng không thể nhận ra cái người be bé trong TV là Lâm Tiếu được, nó khó hiểu ngó Lữ Tú Anh một hồi, sau khi Lữ Tú Anh buông tay, nó lại lập tức quay về phòng ngủ nằm điều hòa mát rượi.

“Reng reng reng ——" Điện thoại trong nhà đột ngột kêu vang.

Lữ Tú Anh nhận điện thoại: “Alo?”

“Tú Anh à, có phải Tiếu Tiếu nhà bà đang ở trên TV đấy không? Đó có phải là Tiếu Tiếu không hả?” Bên đầu dây đối diện truyền tới âm thanh vang dội: “Ở trong chương trình gì đó đang chiếu trên kênh thiếu nhi ấy nhỉ... Chung kết cuộc thi toán học Hoa La Canh Cup!”

Người gọi điện thoại tới là dì Tề.

Lữ Tú Anh cười nói: “Là Tiếu Tiếu đấy, nhà tôi cũng đang xem TV đây.”

Lữ Tú Anh cố gắng khiêm tốn một chút nhưng bà vừa mở miệng, sự kiêu ngạo và tự hào trong giọng nói đã không thể giấu được.

Dì Tề kinh ngạc thán phục nói: "Đúng là Tiếu Tiếu thật sao! Cũng nhờ Nguyệt Nguyệt nhận ra đấy, ban đầu tôi còn không tin cơ, Nguyệt Nguyệt khẳng định là đúng...”

Sau đó dì Tề càng nhìn càng thấy giống, bấm số điện thoại gọi sang.

“Tú Anh, chuyện tốt như thế này sao bà không nói tiếng nào vậy chứ?”

“Bà khiêm tốn quá rồi đấy! Tiếu Tiếu đang ở bên Trường Xuân đấy à?”

Lữ Tú Anh nói: “Không, đây là ghi hình trước, không phải tường thuật trực tiếp, hai hôm trước Tiếu Tiếu đã về nhà rồi.”

Dì Tề ở điện thoại bên kia liên tục khen: “Tú Anh à, sao bà lại có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ ưu tú như thế? Bình thường Tiếu Tiếu học hành như thế nào vậy? Không được, ngày mai tôi phải đến nhà bà học hỏi một chút...”

Lữ Tú Anh vừa xem TV, vừa nghe điện thoại, thấy mình không thể một tay làm cả hai chuyện, bà cắt ngang lời dì Tề: “Không nói chuyện với bà nữa, tôi xem TV trước đã.”

“Được được được.” Dì Tề vội vàng cúp điện thoại.

Cho dù đã biết kết quả của cuộc thi thì khi mẹ, bà ngoại và anh trai xem đến phần thi câu hỏi tốc độ, họ vẫn căng thẳng hết cả người.

"Ôi, Tiếu Tiếu giỏi quá!"

"Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi."

"Quá mạo hiểm..."

“Cú đập tay lên nút nhấn dành quyền trả lời cuối cùng của em, có phải tay đã bị đập đau lắm đúng không?”

Lâm Tiếu gật đầu liên tục, đau lắm đó!

Quá trình thi đấu không có gì mới mẻ đối với Lâm Tiếu, thứ khiến cô quan tâm lại là phần ghi hình ở bên ngoài cuộc thi. Thì ra trong khi cô đang thi viết thì bên ngoài lại tổ chức lễ hội văn hóa của cuộc thi Toán học Hoa Cup!

Trong lúc cô đang ở trong phòng học làm bài, có rất nhiều bạn học đã ở bên ngoài vui vẻ chơi những trò chơi Toán học nho nhỏ! Đoán câu đố Toán học!

Đáng ghét!

Sau lần phát sóng đầu tiên tối thứ bảy, những ngày tiếp theo ngày nào chương trình cũng được phát lại.

Ngày hôm sau anh trai cô đã kết nối TV với đầu thu hình —— nhà họ cuối cùng vẫn mua một cái đầu thu hình —— ghi lại toàn bộ quá trình Lâm Tiếu tham gia thi đấu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 282: Chương 282



Trong quá trình thu hình, thỉnh thoảng màn hình TV sẽ xuất hiện một trận mưa tuyết, Lữ Tú Anh lo lắng hỏi: “Sao lại biến thành tuyết rồi thế này?”

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Chuyện bình thường thôi mẹ, hình như do nguyên nhân chiếm giữ và sử dụng tín hiệu hay nguyên nhân đặc biệt nào đó, dù sao thì hình ảnh thu được cũng bình thường, không biến thành bông tuyết đâu ạ.”

Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: “Thu được ảnh là được.”

Bởi vì dì Tề tuyên truyền khắp nơi mà chương trình liên tục phát sóng trong khung thời gian vàng nên có rất nhiều người đã xem qua, chuyện Lâm Tiếu lên TV nhanh chóng lan truyền khắp khu tập thể!

“Reng reng reng ——"

“Reng reng reng ——"

Điện thoại trong nhà Lâm Tiếu reo vang không ngừng, người người đều gọi đến hỏi thăm chuyện Lâm Tiếu lên TV.

Một số người chỉ trò chuyện với mẹ, còn có một số người sau khi nói chuyện với mẹ xong còn đòi mẹ gọi Lâm Tiếu tới, trò chuyện với cô vài câu.

Nhưng mà Lâm Tiếu hoàn toàn không quen biết mấy cô mấy chú đó!

Lâm Tiếu đang sốt ruột làm bài tập hè cho kịp!

“Mẹ, sau này mẹ cứ nói con không ở nhà, đừng gọi con nghe điện thoại nữa!”

Lâm Tiếu phiền c.h.ế.t mất thôi, cô từ chối hợp tác tiếp.

Mẹ cô đồng ý với cô, chặn toàn bộ cuộc gọi hộ cô: “Tiếu Tiếu ra ngoài chơi rồi.”

Lâm Tiếu ngồi bên bàn học nghe được lời mẹ nói ra, yên tâm tiếp tục làm bài tập về nhà.

Nhưng mà cuộc điện thoại tiếp theo, mẹ lại không ngăn cản hộ cô nữa: “Lâm Tiếu, con mau tới đây!”

Lữ Tú Anh vội vàng gọi Lâm Tiếu sang.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao đi tới, còn đang suy nghĩ xem cuộc điện thoại này do ai gọi đến nhà, vì sao lại có được sự đối xử đặc biệt như thế.

Lữ Tú Anh ấn mở loa ngoài, để Lâm Tiếu cùng nghe điện thoại.

“Chiều nay em Lâm Tiếu ở nhà đúng không ạ? Vậy thì buổi chiều chúng tôi sẽ đến giới thiệu cho gia đình mình về lớp học năm năm của trường trung học số một.” Một giọng nói phát ra từ trong điện thoại.

“Ở nhà ở nhà.” Lữ Tú Anh liên tục khẳng định.

Sau khi bà cúp máy, Lâm Tiếu khó hiểu hỏi: “Mẹ ơi, ai sẽ đến nhà chúng ta vậy?”

Lữ Tú Anh cố kìm nén cảm xúc kích động trong giọng nói: “Giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một!”

“Chiều nay giáo viên bên trường sẽ tới nhà chúng ta, giới thiệu sơ qua về lớp học năm năm của trường trung học số một, đây chính là trường trung học cơ sở tốt nhất, học xong trung học cơ sở có thể lên thẳng trường trung học phổ thông, học hết hai trường trung học chỉ tốn năm năm học!”

“Dạ? Nhưng còn hai năm nữa con mới tốt nghiệp tiểu học mà?” Lâm Tiếu khó hiểu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Không cần chờ con tốt nghiệp tiểu học! Giáo viên bên trường trung học số một nói rằng tháng chín tới con có thể tới bên đó nhập học luôn!”

“Giáo viên trường trung học số một sẽ gọi điện cho tất cả sáu bạn học tham gia vòng chung kết, tất cả các con đều có thể vào học lớp học năm năm của trường trung học số một!”

"Giáo viên trường trung học số một gọi điện thoại cho cả sáu người chúng con ấy ạ?" Gương mặt Lâm Tiếu lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Chẳng trách ngày đó ở ga tàu hỏa Triệu Hiểu Long lại nói với con, chúng con sẽ nhanh chóng gặp lại."

“Không đúng!” Lâm Tiếu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn: "Nhóm Triệu Hiểu Long đâu có ở cùng một thành phố với chúng ta, sao có thể đến học trường trung học số một ở trong thành phố của chúng ta được?"

Lữ Tú Anh suy đoán: "Có lẽ do trường trung học số một là trường học có chất lượng tốt hơn cả trường trung học tốt nhất ở thành phố họ."

"Hơn nữa học ở trường trung học số một chỉ mất năm năm đã hoàn thành chương trình học trung học cơ sở và trung học phổ thông, những trường học còn lại thì không thể chỉ mất năm năm như thế."

Còn về vấn đề học ở trong thành phố khác, Lữ Tú Anh nói: "Trường trung học số một có ký túc xá, các con có thể ở lại trong trường.”

Lâm Tiếu khiếp sợ trợn to đôi mắt: “Ở lại trong trường?”

Hồi Lâm Tiếu tới trường trung học số một tham gia vòng sơ tuyển đã từng trông thấy ký túc xá của trung học số một, khu ký túc xá bên đó có đến mấy tòa nhà, cao lớn lại xinh đẹp.

Nhưng trước nay Lâm Tiếu không bao giờ nghĩ tới có người sẽ ở lại trong trường từ khi bắt đầu học trung học cơ sở: “Triệu Hiểu Long mới học lớp năm, Phương Kính Phàm lớn nhất cũng chỉ mới học lớp sáu, cứ coi như sau khi tốt nghiệp lớp sáu rồi lên học trên trường trung học cơ sở đi thì chẳng phải mới mười ba tuổi đã bắt đầu phải trọ ở trong trường rồi ạ!”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Nếu là con, con nhất định sẽ không đồng ý!”

Cô chắc chắn sẽ lựa chọn học trường trung học cơ sở ở trong thành phố này, mỗi ngày tan học có thể trở về nhà ngủ, cô muốn ngày nào mình cũng có thể gặp được mẹ, anh trai và Tiểu Hoàng!

Nhưng khi Lâm Tiếu nhớ tới lời nói của Triệu Hiểu Long ở ga tàu hỏa, nếu như cậu đã nói như vậy thì chứng tỏ cậu đã biết chuyện này từ trước, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng tới trường trung học số một để học!

Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu nhăn hàng lông mày nhỏ, nét mặt khó hiểu, bà lên tiếng hỏi: “Vậy con sẽ đồng ý chứ? Con không cần phải trọ ở trường, ngày nào con cũng có thể trở về nhà.”

Lâm Tiếu do dự: “Con...”

Tin tức này tới quá sức đột ngột với cô.

Cô vẫn cho rằng mình còn phải tiếp tục học tiểu học thêm hai năm nữa, tiếp tục làm bạn học với Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh thêm hai năm.

Sau khi lên lớp năm, cô có thể thay phiên trực ở cổng trường.

Lâm Tiếu nhớ tới hồi lớp hai cô đã vô cùng mong ước được đứng trực ở cổng trường, cô cảm thấy nhiệm vụ đó cực kỳ oai phong! Đương nhiên sau khi lên lớp bốn, cô đã không còn ngây thơ không như hồi còn học lớp hai nữa, cô cảm thấy nhiệm vụ trực cổng trường phải chịu nỗi cực khổ của mùa đông lạnh lẽo và mùa hè nắng nóng, nhưng cho đến tận bây giờ Lâm Tiếu vẫn còn nhớ rõ tâm trạng chờ mong của mình khi cô đang học lớp hai.

Sau khi lên lớp năm, cô cũng có thể làm học sinh chịu trách nhiệm kiểm tra trực tuần, kiểm tra vệ sinh và kỷ luật của những lớp học khác. Ngoài ra còn có những nhiệm vụ như phát thanh viên của đài phát thanh trường, người đi đầu cầm cờ diễu hành... Đây đều là những nhiệm vụ phải lựa chọn học sinh của khối năm và khối sáu, mà học sinh khối năm luôn là lực lượng chính!

Còn cả tàu hỏa trong công viên trẻ em... đội viên đội Thiếu niên Tiền Phong của khối năm có thể đăng ký đi tàu hỏa nhỏ ở công viên trẻ em, tuy rằng tỉ lệ được chọn không lớn mà Lâm Tiếu cũng chưa chắc đã có thời gian nhưng trong lòng của cô vẫn luôn tồn tại ý nghĩ này.

Nếu như cô học thẳng lên trường trung học cơ sở thì tất cả những chuyện này cô đều không thể thực hiện được, nó đã hoàn toàn làm đảo lộn mọi kế hoạch của cô!

Đương nhiên, lên thẳng trường trung học cơ sở cũng không phải không có chỗ tốt, như vậy thì cô không cần phải chia cách với Chu Tuệ Mẫn nữa! Cho tới tận bây giờ Lâm Tiếu vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện cô lại có thể tiếp tục trở thành bạn học với Chu Tuệ Mẫn, bởi vì hai người họ không học cùng khối với nhau!

Còn cả Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm, Lưu Xuân Khánh và Lý Thiếu Huy, Lâm Tiếu cũng rất vui khi trở thành bạn học với họ. Mặc dù nhóm họ luôn ồn ào như những bạn trai học cùng lớp với cô, nhưng họ lại thông minh hơn các bạn cùng lớp của cô rất nhiều!

Rất hiếm khi Lâm Tiếu tìm được những người bạn học có thể vui sướng thảo luận đề Toán cùng cô như vậy.

Nhưng họ sẽ thật sự đồng ý chứ? Vượt qua khoảng cách giữa các thành phố để tới nơi này học trung học cơ sở, chỉ có thể sống trong ký túc xá trường học...

Lữ Tú Anh đề nghị: “Con có thể gọi điện thoại hỏi thăm nhóm bạn học nhỏ của con thử xem.”

Lâm Tiếu nhảy xuống khỏi ghế sô pha: “Đúng thế! Con có số điện thoại của họ mà!” Lúc chia tay ở ga tàu hỏa, họ đã trao đổi số điện thoại với nhau.

Chu Tuệ Mẫn chắc chắn sẽ học lớp học năm năm trong trường trung học số một nên đương nhiên cô bé sẽ học trung học cơ sở ở đó, thế nhưng người đầu tiên mà Lâm Tiếu gọi điện thoại vẫn là Chu Tuệ Mẫn: “Chu Tuệ Mẫn, giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một đã gọi điện thoại cho cậu chưa?”

Chu Tuệ Mẫn: “Gọi rồi, họ nói ngày mai sẽ tới nhà tớ.” Mẹ của Chu Tuệ Mẫn để cha Chu ở lại trông quầy hàng một mình, vội vã trở về nhà dọn dẹp tổng vệ sinh.

Sau đó Lâm Tiếu gọi điện thoại đến cho Triệu Hiểu Long: “Triệu Hiểu Long, có phải cậu đã biết giáo viên trường trung học số một sẽ tới tìm chúng ta từ trước đó rồi không? Cậu muốn tới học ở trung học số một hả?”

Triệu Hiểu Long ở đầu kia điện thoại cười ha ha: “Đương nhiên sẽ đến!”

Phương Kính Phàm cũng nói qua điện thoại rằng mình sẽ tới học trường trung học số một, chuyện trọ ở trường hoàn toàn không phải là vấn đề.

Lý Thiếu Huy nói rằng cậu bé vẫn còn đang suy nghĩ, sau đó cậu bé hỏi Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cha mẹ cậu có ở nhà không? Mẹ tớ muốn nói chuyện với cha mẹ cậu.”

Lâm Tiếu khó hiểu đưa điện thoại cho mẹ, mẹ của Lý Thiếu Huy có quen biết mẹ của cô đâu, họ có chuyện gì để nói với nhau cơ chứ?

Lữ Tú Anh nhận điện thoại, nghe thấy mẹ Lý Thiếu Huy kể chuyện với mình: “Hai năm gần đây trường trung học số một rất sẵn lòng chi tiền cho các học sinh có học lực xuất sắc, mời chào tất cả các học sinh có học lực xuất sắc trong toàn tỉnh chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không thể bỏ qua học sinh xuất sắc trong phạm vi thành phố. Bài kiểm tra viết trong vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup của Lâm Tiếu nhà chị đạt điểm tuyệt đối, đây là một ưu thế rất lớn.”

“Đối với những học sinh xuất sắc, trường trung học số một luôn có những chính sách ưu đãi, ví dụ như miễn giảm học phí và sách vở, còn trao cả học bổng...”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 283: Chương 283



Lữ Tú Anh đã nghe hiểu, mẹ của Lý Thiếu Huy đang dạy bà cách nêu điều kiện với giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một!

Lâm Tiếu là học sinh ưu tú nhất trong số sáu học sinh, tuy Lý Thiếu Huy cũng tham gia trận chung kết nhưng lại không giành được huy chương, đương nhiên cậu bé cũng vô cùng ưu tú nhưng chẳng qua những điều kiện mà gia đình Lý Thiếu Huy đòi hỏi được từ trường trung học số một chắc chắn không thể nào bằng Lâm Tiếu.

Đã như vậy, mẹ của Lý Thiếu Huy mong gia đình Lâm Tiếu đòi được càng nhiều điều kiện càng tốt, thế thì gia đình họ cũng sẽ có những khoảng trống lớn hơn để đặt điều kiện.

Lữ Tú Anh cảm ơn lời nhắc nhở của mẹ Lý Thiếu Huy, bà thật sự không ngờ chuyện chiêu sinh lại có nhiều đường ngoặt lối rẽ như vậy. Nếu như không được nghe mẹ Lý Thiếu Huy nói thì Lữ Tú Anh không bao giờ nghĩ tới chuyện được miễn giảm học phí và sách vở chứ đừng nói chi tới chuyện nhận học bổng!

Bà thấy chỉ cần Lâm Tiếu có thể tới học lớp học năm năm của trường trung học số một đã là chuyện rất tốt rồi!

Lời nói của mẹ Lý Thiếu Huy đã đột ngột thay đổi mạch suy nghĩ của Lữ Tú Anh, hóa ra bây giờ không phải Tiếu Tiếu nhà họ đang mong mỏi được vào học trường trung học số một, mà là trường trung học số một đang mong mỏi Lâm Tiếu tới học ở trường mình.

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh hôn lên trán Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, sao con lại giỏi giang đến thế này!”

“Mau gọi điện cho anh trai con đi.” Lữ Tú Anh nói. Bà vốn không định gọi Lâm Dược Phi về, giáo viên trường trung học số một tới nhà, trong nhà có bà và bà ngoại Lâm Tiếu là được.

Nhưng bây giờ khi biết cần phải bàn điều kiện, Lữ Tú Anh lại lập tức quyết định gọi điện bảo Lâm Dược Phi về nhà! Cả gia đình này chỉ có anh giỏi đàm phán điều kiện nhất!

“Mẹ ơi, con còn chưa gọi điện thoại cho Lưu Xuân Khánh.” Lâm Tiếu ôm ống nghe điện thoại không nỡ buông tay.

“Vậy con nhanh chóng gọi điện thoại đi, sau khi gọi xong thì gọi cho anh trai con nhé.”

Nhưng điện thoại trong nhà Lưu Xuân Khánh không thể liên lạc được, Lâm Tiếu chỉ có thể nhường điện thoại cho mẹ.

Lữ Tú Anh gọi điện thoại tới văn phòng của Lâm Dược Phi: “Giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một muốn tới nhà mình, nếu chiều nay con rảnh rỗi thì về nhà một chuyến nhé!”

Lâm Dược Phi không hề do dự đáp lời ngay: “Con rảnh ạ, con sẽ về ngay!”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dược Phi nhanh chóng mở cửa văn phòng, lớn tiếng gọi ra ngoài: “Tiểu Lưu, cậu thông báo với mọi người một tiếng, chiều nay tôi có việc phải trở về nhà, giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một muốn tới nhà tôi...”

Lâm Dược Phi sải bước rời đi.

Tiểu Lưu khó hiểu hỏi: “Không phải mọi khi ông chủ đều bỏ về nhà luôn hả? Sao hôm nay còn nhờ em thông báo với mọi người một tiếng?”

Lâm Dược Phi là ông chủ của công ty nên đương nhiên không ai dám quản lý anh, hơn nữa những lúc bình thường thời gian anh ở lại trong văn phòng cũng không nhiều, phần lớn thời gian anh đều đang chạy việc ở bên ngoài. Tiểu Lưu không hiểu lời phân công công việc lúc nãy của ông chủ có ý nghĩa gì, “mọi người” đang ám chỉ những ai? Ông chủ về nhà thì cứ về nhà, còn bắt cậu ấy thông báo với ai nữa?

Đồng nghiệp bất đắc dĩ liếc mắt lườm Tiểu Lưu một cái: “Sao cậu không nghe rõ trọng điểm trong lời của ông chủ vậy? Trọng điểm ở đây là chuyện giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một sẽ tới nhà ông chủ đấy!”

“Hả? Em gái của ông chủ chuẩn bị nhập học trường trung học số một á? Không phải em gái của ông chủ mới học tới lớp bốn của trường tiểu học hay sao, hai hôm trước còn mới lên TV tham gia cuộc thi Olympic Toán học dành cho học sinh tiểu học đấy thôi?”

Sự kiện này đã lan truyền khắp trên dưới công ty, đài truyền hình ngày nào cũng phát đi phát lại, sau khi về nhà mọi người đều tò mò mở xem. Ai ai cũng ghen tị với gia đình ông chủ, anh trai đã giỏi kiếm tiền mà nhà lại còn có cả một cô em gái thông minh đến vậy.

“Nhất định là chiêu sinh đặc biệt rồi! Giáo viên trường trung học số một tới tận nhà để mời em gái của ông chủ nhập học, cậu nói xem ông chủ có muốn nhờ cậu thông báo tin tức này đến tất cả mọi người hay không?”

Đồng nghiệp liếc nhìn Tiểu Lưu, dùng ánh mắt ra hiệu, lần này cậu đã biết “mọi người” là đang ám chỉ ai rồi chứ?

Tất nhiên là tất cả mọi người trong công ty này rồi!

Tiểu Lưu ngạc nhiên, sau đó vừa cười vừa lắc đầu: “Em không ngờ ông chủ của chúng ta...”

Ông chủ trẻ tuổi lại có năng lực như vậy, quan trọng là bình thường anh vô cùng khiêm tốn, kiếm tiền làm giàu trong im lặng. Tiểu Lưu không hề nghĩ tới chỉ vừa nhắc tới chuyện của em gái mình, ông chủ đã lớn giọng đến như vậy!

Lữ Tú Anh đã nghe hiểu, mẹ của Lý Thiếu Huy đang dạy bà cách nêu điều kiện với giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một!

Lâm Tiếu là học sinh ưu tú nhất trong số sáu học sinh, tuy Lý Thiếu Huy cũng tham gia trận chung kết nhưng lại không giành được huy chương, đương nhiên cậu bé cũng vô cùng ưu tú nhưng chẳng qua những điều kiện mà gia đình Lý Thiếu Huy đòi hỏi được từ trường trung học số một chắc chắn không thể nào bằng Lâm Tiếu.

Đã như vậy, mẹ của Lý Thiếu Huy mong gia đình Lâm Tiếu đòi được càng nhiều điều kiện càng tốt, thế thì gia đình họ cũng sẽ có những khoảng trống lớn hơn để đặt điều kiện.

Lữ Tú Anh cảm ơn lời nhắc nhở của mẹ Lý Thiếu Huy, bà thật sự không ngờ chuyện chiêu sinh lại có nhiều đường ngoặt lối rẽ như vậy. Nếu như không được nghe mẹ Lý Thiếu Huy nói thì Lữ Tú Anh không bao giờ nghĩ tới chuyện được miễn giảm học phí và sách vở chứ đừng nói chi tới chuyện nhận học bổng!

Bà thấy chỉ cần Lâm Tiếu có thể tới học lớp học năm năm của trường trung học số một đã là chuyện rất tốt rồi!

Lời nói của mẹ Lý Thiếu Huy đã đột ngột thay đổi mạch suy nghĩ của Lữ Tú Anh, hóa ra bây giờ không phải Tiếu Tiếu nhà họ đang mong mỏi được vào học trường trung học số một, mà là trường trung học số một đang mong mỏi Lâm Tiếu tới học ở trường mình.

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh hôn lên trán Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, sao con lại giỏi giang đến thế này!”

“Mau gọi điện cho anh trai con đi.” Lữ Tú Anh nói. Bà vốn không định gọi Lâm Dược Phi về, giáo viên trường trung học số một tới nhà, trong nhà có bà và bà ngoại Lâm Tiếu là được.

Nhưng bây giờ khi biết cần phải bàn điều kiện, Lữ Tú Anh lại lập tức quyết định gọi điện bảo Lâm Dược Phi về nhà! Cả gia đình này chỉ có anh giỏi đàm phán điều kiện nhất!

“Mẹ ơi, con còn chưa gọi điện thoại cho Lưu Xuân Khánh.” Lâm Tiếu ôm ống nghe điện thoại không nỡ buông tay.

“Vậy con nhanh chóng gọi điện thoại đi, sau khi gọi xong thì gọi cho anh trai con nhé.”

Nhưng điện thoại trong nhà Lưu Xuân Khánh không thể liên lạc được, Lâm Tiếu chỉ có thể nhường điện thoại cho mẹ.

Lữ Tú Anh gọi điện thoại tới văn phòng của Lâm Dược Phi: “Giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một muốn tới nhà mình, nếu chiều nay con rảnh rỗi thì về nhà một chuyến nhé!”

Lâm Dược Phi không hề do dự đáp lời ngay: “Con rảnh ạ, con sẽ về ngay!”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dược Phi nhanh chóng mở cửa văn phòng, lớn tiếng gọi ra ngoài: “Tiểu Lưu, cậu thông báo với mọi người một tiếng, chiều nay tôi có việc phải trở về nhà, giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một muốn tới nhà tôi...”

Lâm Dược Phi sải bước rời đi.

Tiểu Lưu khó hiểu hỏi: “Không phải mọi khi ông chủ đều bỏ về nhà luôn hả? Sao hôm nay còn nhờ em thông báo với mọi người một tiếng?”

Lâm Dược Phi là ông chủ của công ty nên đương nhiên không ai dám quản lý anh, hơn nữa những lúc bình thường thời gian anh ở lại trong văn phòng cũng không nhiều, phần lớn thời gian anh đều đang chạy việc ở bên ngoài. Tiểu Lưu không hiểu lời phân công công việc lúc nãy của ông chủ có ý nghĩa gì, “mọi người” đang ám chỉ những ai? Ông chủ về nhà thì cứ về nhà, còn bắt cậu ấy thông báo với ai nữa?

Đồng nghiệp bất đắc dĩ liếc mắt lườm Tiểu Lưu một cái: “Sao cậu không nghe rõ trọng điểm trong lời của ông chủ vậy? Trọng điểm ở đây là chuyện giáo viên chiêu sinh của trường trung học số một sẽ tới nhà ông chủ đấy!”

“Hả? Em gái của ông chủ chuẩn bị nhập học trường trung học số một á? Không phải em gái của ông chủ mới học tới lớp bốn của trường tiểu học hay sao, hai hôm trước còn mới lên TV tham gia cuộc thi Olympic Toán học dành cho học sinh tiểu học đấy thôi?”

Sự kiện này đã lan truyền khắp trên dưới công ty, đài truyền hình ngày nào cũng phát đi phát lại, sau khi về nhà mọi người đều tò mò mở xem. Ai ai cũng ghen tị với gia đình ông chủ, anh trai đã giỏi kiếm tiền mà nhà lại còn có cả một cô em gái thông minh đến vậy.

“Nhất định là chiêu sinh đặc biệt rồi! Giáo viên trường trung học số một tới tận nhà để mời em gái của ông chủ nhập học, cậu nói xem ông chủ có muốn nhờ cậu thông báo tin tức này đến tất cả mọi người hay không?”

Đồng nghiệp liếc nhìn Tiểu Lưu, dùng ánh mắt ra hiệu, lần này cậu đã biết “mọi người” là đang ám chỉ ai rồi chứ?

Tất nhiên là tất cả mọi người trong công ty này rồi!

Tiểu Lưu ngạc nhiên, sau đó vừa cười vừa lắc đầu: “Em không ngờ ông chủ của chúng ta...”

Ông chủ trẻ tuổi lại có năng lực như vậy, quan trọng là bình thường anh vô cùng khiêm tốn, kiếm tiền làm giàu trong im lặng. Tiểu Lưu không hề nghĩ tới chỉ vừa nhắc tới chuyện của em gái mình, ông chủ đã lớn giọng đến như vậy!
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 284: Chương 284



Trước khi hai thầy cô đến nhà, Lý Vân Châu đã thay toàn bộ trang phục từ đầu tới chân mà mình cảm thấy đẹp đẽ nhất. Bà cụ nghĩ may mà lúc Lữ Tú Anh mua sắm quần áo đẹp cho bà, bà đã không kiên quyết từ chối để bây giờ mặc cả bộ đồ như thế này mới không khiến Tiếu Tiếu mất mặt.

Lý Vân Châu cười nói: "Bà ngoại.”

"Bà ngoại bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

Lý Vân Châu quen miệng nói tuổi mụ: “Sáu mươi ba.”

“Nhìn bà trông chỉ như mới hơn năm mươi, tóc bạc không nhiều, sống lưng cũng thẳng tắp.”

Giáo viên mới tới khen ngợi bà ngoại Lâm Tiếu đến mức làm cho mặt mày bà cụ tươi cười hớn hở.

Ghế sô pha nhà họ không thể chứa quá nhiều người, Lữ Tú Anh chuyển hai cái ghế tới, Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi ngồi trên ghế, mặt đối mặt với giáo viên tới chiêu sinh.

Lâm Tiếu nhanh chóng phát hiện ra cô không cần phải tiếp chuyện, cô chỉ cần ngồi im là được.

Sau khi hàn huyên một hồi, hai vị giáo viên tới chiêu sinh bắt đầu đi vào vấn đề chính, lên tiếng giới thiệu về trường trung học số một với Lâm Tiếu và phụ huynh. Lúc này, cuối cùng đề tài cũng ném tới đầu của Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu đã từng tới trường trung học số một của chúng tôi rồi nhỉ?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đã từng tới ạ.”

Giáo viên lập tức tiếp lời: “Khuôn viên trường trung học số một của chúng tôi rất lớn rất đẹp, là trường trung học lớn nhất của thành phố chúng ta.”

“Trường học bên chúng tôi mới xây dựng sân vận động trong nhà, trong đó có cả sân bóng rổ bóng chuyền, cầu lông... vô cùng đẹp đẽ, không sợ gió không sợ mưa.” Giáo viên tự hào giới thiệu, sân vận động trong nhà trường trung học số một bọn họ chắc chắn là sân vận động trong nhà có một không hai ở trong thành phố này không cần phải nghi ngờ.

Khi thầy cô khen ngợi trường trung học số một, biểu cảm trên gương mặt của Lâm Tiếu vẫn hết sức bình tĩnh, cho tới tận khi họ lên tiếng khen ngợi nhà ăn của trường: “Món ăn trong nhà ăn của trường trung học số một rất ngon, trường chúng tôi có hai nhà ăn lớn, mỗi nhà ăn đều có ba tầng, mỗi một khu lại bán những món ăn khác biệt. Các học sinh sau khi tốt nghiệp khỏi trường trung học số một vẫn luôn nhung nhớ tới nhà ăn của trường đấy ạ.”

Hai mắt Lâm Tiếu lập tức sáng lên!

Nhà ăn trong trường có tổng cộng sáu tầng! Mỗi một khu lại bán đồ ăn khác nhau! Thế thì có bao nhiêu món ăn ngon cơ chứ?

“Đương nhiên, chất lượng phần mềm của trung học số một còn tốt hơn cả chất lượng phần cứng, các giáo viên giảng dạy trong trường chúng tôi đều là những giáo viên xuất sắc nhất, ai ai cũng rất tận tụy nghiêm túc chịu trách nhiệm với công việc.”

“Giáo viên của lớp học năm năm chắc chắn là những giáo viên hàng đầu.” Hai thầy cô chiêu sinh bắt đầu giới thiệu về lớp học năm năm của trường trung học số một.

“Giáo viên của từng bộ môn đều là giáo viên dạy đội tuyển.”

“Tiến độ học tập của lớp học năm năm nhanh hơn các lớp khác rất nhiều. Bởi vì học sinh bình thường phải học sáu năm, còn các em chỉ học có năm năm. Hơn nữa, trong năm năm này, lượng kiến thức các em phải học sẽ nhiều hơn, nghiên cứu chuyên sâu hơn.”

Hai lứa học sinh đầu tiên của lớp học năm năm, lúc tốt nghiệp có khoảng một phần ba được tuyển thẳng vào đại học, hai phần ba còn lại tham gia cuộc thi tuyển sinh đại học, đều đỗ đạt những trường có danh tiếng.

Trước đó Lâm Dược Phi chỉ luôn im lặng lắng nghe, đến tận lúc này anh mới mở miệng hỏi: “Tất cả các học sinh học trong lớp học năm năm đều có thể đỗ vào trường đại học tốt?”

Vị giáo viên nam giới mỉm cười: “Vấn đề này thì không hẳn.”

“Chuyện là thế này, học sinh lớp học năm năm không cần tham gia kỳ thi đầu vào trung học phổ thông nhưng trường trung học số một sẽ tự tổ chức một cuộc thi sát hạch sau khi kết thúc hai năm học đầu tiên.”

“Học sinh vượt qua kỳ thi này sẽ được học thẳng lên trường trung học phổ thông, học sinh không vượt qua được kỳ thi này, hay nói cách khác những học sinh đã bị tụt lại phía sau trong khoảng thời gian hai năm học đầu tiên không còn đủ điều kiện tiếp tục học trong lớp học năm năm nữa. Những học sinh đó sẽ được chuyển về những lớp chọn hoặc lớp học bình thường phù hợp với năng lực của mình hơn. Sau đó, các em ấy sẽ tiếp tục học lớp chín và thi vào trường trung học phổ thông giống như các bạn học cùng độ tuổi với mình, hay còn có thể nói là quay trở về tuyến đường thông thường.”

“Những bạn học có thể ở lại lớp học năm năm hoàn thành chương trình học, cuối cùng đều thi đỗ những trường đại học không tệ.”

Lâm Dược Phi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hai giáo viên cảm thấy mình đã giới thiệu khá đầy đủ, nở nụ cười nhìn về phía Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, em có đồng ý tới trường trung học số một của chúng tôi học lớp học năm năm không?”

“Nếu như nói lời không khiêm tốn thì lớp học năm năm của trường trung học số một chúng tôi chắc chắn là lớp học tốt nhất thành phố thậm chí là nhất toàn tỉnh.”

Nhưng mà ngoài dự đoán của hai thầy cô, Lâm Tiếu vừa rồi rõ ràng đã bày tỏ nét mặt phấn khởi giờ phút này lại không đồng ý ngay tắp lự.

“Thầy cô ơi... Để em suy nghĩ thêm một chút được không ạ...” Lâm Tiếu do dự nói.

Sắc mặt vị thầy giáo hiện ra nét kinh ngạc, thầy hỏi: “Chúng tôi có thể hỏi thăm một chút, trước trường trung học số một chúng tôi, liệu rằng đã có trường trung học nào khác liên hệ với gia đình mình chưa ạ?”

Lữ Tú Anh vừa định trả lời, Lâm Dược Phi đã lên tiếng trước: “Thầy cô không cần phải lo lắng đến vấn đề này, học sinh giỏi sẽ được rất nhiều trường học đón chào, chúng tôi cân nhắc cũng chỉ vì muốn tìm một trường trung học thích hợp nhất với Lâm Tiếu.”

Lời của Lâm Dược Phi giống như đã nói mọi thứ, lại giống như chưa nói gì, tất cả đều phụ thuộc vào người nghe tự hiểu như thế nào.

Hai vị giáo viên liếc nhìn nhau, chủ động nói: “Những điều kiện ưu đãi các trường học khác có thể cung cấp, trường học chúng tôi cũng có thể cung cấp.”

“Như thế này, nếu như Lâm Tiếu có thể đến trường trung học số một học tập, thì học phí và tiền sách vở năm năm học của cô bé sẽ hoàn toàn được miễn phí. Chỉ cần thành tích của Lâm Tiếu luôn duy trì trong năm thứ hạng đứng đầu của lớp, thì mỗi năm cô bé có thể nhận được suất học bổng một ngàn đồng.”

Giáo viên chiêu sinh nói thẳng: “Đây là mức đãi ngộ cao nhất của trường trung học số một chúng tôi.”

Lâm Dược Phi mỉm cười gật đầu: "Vâng, chúng tôi đã có thể cảm nhận được sự chân thành của trường trung học số một, chỉ là Tiếu Tiếu có suy nghĩ riêng của bản thân mình. Chuyện này xảy ra quá đột ngột với con bé, mong thầy cô cho con bé thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ hơn.”

Hai giáo viên chiêu sinh liên tục nói không thành vấn đề: “Trước ngày hai mươi tháng tám gia đình cho chúng tôi một câu trả lời chắc chắn là được.”

Nhưng mà một học sinh sau khi được giáo viên đến tận nhà thăm hỏi mà vẫn chậm chạp không chịu đồng ý quả thật rất hiếm gặp, dù sao thì không có một trường học nào có thực lực ngang ngửa với trường trung học số một, mà lớp học năm năm của trường trung học số một càng là lớp học tốt nhất.

Hầu hết các bạn học cùng trang lứa sau khi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chiêu sinh đã vui vẻ đồng ý ngay, thậm chí một số học sinh mới còn đi trước một bước, tới nhà thăm hỏi giáo viên nữa.

Mà sau khi thầy cô tới cửa tự mình giải thích đầy đủ những ưu điểm của trường trung học số một... vẫn có một học sinh lo nghĩ mãi không thôi như Lâm Tiếu thì quả thật hiếm gặp.

“Lâm Tiếu, em còn có câu hỏi nào nữa không? Nếu em muốn biết chuyện gì thì cứ việc hỏi thầy cô ngay bây giờ nhé.” Giáo viên chiêu sinh dịu dàng hỏi han.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có gì ạ.” Giáo viên chiêu sinh không thể nào đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của cô bé được.

Cuối cùng, giáo viên chiêu sinh để lại hai số điện thoại: “Gia đình hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu như có điều gì muốn hỏi thì có thể gọi đến hai số điện thoại này bất cứ lúc nào.”

Cả nhà Lâm Tiếu tiễn hai giáo viên tới cửa, trước khi ra cửa còn vì chuyện nhận quà cáp mà khách sáo một phen, Tiểu Hoàng đi theo sau đến bên cửa, đôi mắt đen xoay tròn chăm chú theo dõi.

Cuối cùng, hai giáo viên đương nhiên không thể nhận lại đồ mình mang đến, Lữ Tú Anh mở hộp trái cây ra: “Để mẹ nhìn xem trong này có món gì? Ôi, quả đào này to quá ngon quá, để mẹ đi rửa hai trái.”

Lâm Tiếu và anh trai đồng thanh hỏi: “Đào giòn hay đào mềm ạ?”

Lữ Tú Anh: “Đào mềm.”

Lâm Dược Phi thất vọng: “Ôi, con không thích.”

Lâm Tiếu: “Oa!” Cô thích đào mềm nhất!

-

“Tiếu Tiếu, con suy nghĩ thế nào? Con có muốn tới trường trung học số một không?” Lữ Tú Anh đưa trái đào đã được rửa sạch tới cho Lâm Tiếu.

Bà nói ra suy nghĩ của mình: “Mẹ thấy bây giờ con tới lớp học năm năm học rất phù hợp.”

Lữ Tú Anh cảm thấy ưu thế lớn nhất ở đây chính là Lâm Tiếu có thể tiết kiệm ba năm!

“Ba năm đó! Nhân lúc tuổi trẻ có thể làm biết bao nhiêu chuyện!” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu thông minh như vậy, Lữ Tú Anh cảm thấy cô bé nhất định sẽ không học xong đại học rồi thôi: “Trên đại học còn có nghiên cứu sinh, còn có tiến sĩ, bây giờ con tiết kiệm được ba năm, chờ khi học xong hết con vẫn còn thừa lại ba năm tuổi trẻ.”

Bà ngoại cũng cảm thấy Lâm Tiếu nên học.

Lâm Dược Phi cũng vậy: “Em đã nắm được tất cả kiến thức của tiểu học rồi, kiến thức lớp bảy em cũng đã tự học trước, bây giờ nếu em muốn học thẳng lên trung học cơ sở thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt nhìn anh trai: “Có phải anh đã biết từ trước rồi không?”
 
Back
Top Bottom