Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 255: Chương 255



"Đùng" Tấm ván gỗ trên bục giảng bị đá vào, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Lâm Tiếu vội vàng thu chân lại, đứng lên rời khỏi phòng học đi tìm nhà vệ sinh. Ngoài cùng bên trái của lầu ba là nhà vệ sinh nam, ngoài cùng bên phải là nhà vệ sinh nữ, Lâm Tiếu quẹo vào trong nhà vệ sinh nữ nhìn một cái, nhà vệ sinh nữ của trung học số một mỗi phòng đều có cửa.

Trung học số một tốt thật, nhà vệ sinh của trường tiểu học Đường Giải Phóng chỉ có vách ngăn không có cửa, lúc mọi người còn học lớp dưới thì không quan tâm lắm, lên tới lớp lớn liền cảm thấy ngượng ngùng.

Bây giờ con gái trong lớp đều kết bạn đi vệ sinh, lúc một người đi vệ sinh thì người còn lại đứng ở bên cạnh làm cửa, cản tầm mắt của những người khác.

Lâm Tiếu điều nghiên địa hình xong xuôi, mang theo tâm trạng hâm mộ bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa nhà vệ sinh.

"Lâm Tiếu."

"Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Tuệ Mẫn đang muốn đi vào nhà vệ sinh, hai người gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh. Lúc xem trường thi vừa khéo gặp được đồng bọn nhỏ, Lâm Tiếu rất vui mừng: "Cậu tìm thấy chỗ ngồi của mình ở đâu chưa, tớ đi tìm cùng cậu."

Chu Tuệ Mẫn: "Tìm được rồi."

Chu Tuệ Mẫn cũng giống như Lâm Tiếu, đều là xem trường thi xong sau đó đến xem nhà vệ sinh một cái. Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: "Lúc nãy tớ còn gặp được Lưu Chí Hưng và Lý Thư Minh, hình như hai người bọn họ một người ở tầng một, một người ở tầng hai."

Xem trường thi chỉ có thời gian nửa ngày này, các bạn học lớp Olympic toán học đều đến rồi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mới vừa đi ra khỏi lầu dạy học, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lâm Tiếu vẫy tay chào hỏi: "Hạng Đan!"

"Đan Đan, đây là bạn học của con hả?" Người phụ nữ bên cạnh Hạng Đan hỏi.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Hạng Đan còn có một dì, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ nghi hoặc. Ngoài của trường trung học số một không cho phụ huynh vào, sao mẹ của Hạng Đan lại vào đây được.

Hạng Đan đỏ mặt, nói với mẹ: "Vâng ạ, là bạn học trong lớp Olympic toán học của con."

Lại vội vàng giải thích với Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn: "Mẹ tớ là giáo viên của trường trung học số một." Cho nên có thể vào trường được, c*̃ng không tính là trái với quy định.

Hạng Đan sợ sẽ khiến bạn học cảm thấy mẹ mình vi phạm quy định vào trường thi, càng không muốn để bạn học cảm thấy bản thân mình ngay cả chuyện nhỏ như xem trường thi cũng không làm được.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều có hơi ngạc nhiên, hóa ra mẹ của Hạng Đan là giáo viên của trung học số một sao.

Sau khi bọn họ nói tạm biệt với Hạng Đan và mẹ của Hạng Đan, Lâm Tiếu chỉ vào khu rừng nhỏ của trung học số một cho Chu Tuệ Mẫn xem: "Cậu nhìn kìa, trong trường trung học số một lại có khu rừng nhỏ."

"Trung học số một lớn quá, đẹp quá đi, sau này tớ muốn học ở trung học số một." Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn: "Tớ cũng muốn học ở trung học số một." Có điều cô bé muốn học ở trung học số một không phải vì khuôn viên trường vừa lớn vừa đẹp, mà là trung học số một là trường trung học tốt nhất của toàn thành phố, trung học cơ sở là tốt nhất, trung học phổ thông cũng là tốt nhất.

Lúc học lớp ba, Chu Tuệ Mẫn đã đặt trung học số một làm mục tiêu của mình rồi.

Cô bé quay đầu nhìn về hướng Hạng Đan rời đi một cái, giọng điệu có chút ngưỡng mộ: "Vậy mà mẹ của Hạng Đan lại là giáo viên của trung học số một."

Lâm Tiếu nảy ra một suy nghĩ khác với Chu Tuệ Mẫn: "Vậy nếu như sau này Hạng Đan đậu vào trung học số một rồi, chẳng phải chuyện lớn chuyện nhỏ trong trường cậu ấy đều không giấu được mẹ sao."

Đầu Lâm Tiếu lắc cứ như cái trống lắc, như vậy cũng thảm quá rồi.

Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn: "Lúc nhỏ tớ cực kỳ muốn anh tớ mở căn tin ở trong trường tiểu học của tớ." Người nhà mở căn tin ở trong trường thì rất vui, làm giáo viên thì không vui rồi.

Cái Chu Tuệ Mẫn nghĩ tới là phương diện khác: "Mẹ của Hạng Đan làm giáo viên ở trung học số một, chính sách tuyển sinh gì đó đều biết rất rõ, Hạng Đan vào trung học số một chắc chắn sẽ dễ dàng hơn."

Lâm Tiếu quay đầu nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: "Trung học số một rất khó vào sao?"

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Không khó vào." Đối với học sinh lớp giảng dạy Olympic Toán học thì không khó vào.

Chu Tuệ Mẫn có chút kinh ngạc vì ngay cả những cái này Lâm Tiếu cũng không biết, hai người chậm rãi đi về phía cửa trường trung học số một, Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: "Vào lớp giảng dạy Olympic Toán học chẳng khác nào đã vào trung học số một, mỗi năm trung học số một đều bị chiếm trọn."

Khu phòng giảng dạy đã giúp trung học số một rút mũi nhọn rồi, một khu có khoảng năm mươi người, cả thành phố có bốn khu, gộp lại cũng khoảng chừng hai trăm người.

Đương nhiên nói là chiếm trọn, cũng không phải một người không lọt mà vào trung học số một hết.

Học lệch nghiêm trọng, sau khi vào phòng giảng dạy Olympic thì tụt lại phía sau vào lớp năm, sáu, nhưng học sinh này thì không có duyên với trung học số một rồi. Đương nhiên cũng có người có thể vào trung học số một, bản thân lại chọn trường khác: "Như trung học số hai, trung học số năm cũng rất không tồi, mỗi năm đều sẽ đến lớp Olympic đào học sinh, đưa ra đãi ngộ tốt hơn trung học số một, sẽ có một vài học sinh và phụ huynh động lòng."

Còn có một vài học sinh và phụ huynh sẽ vì lý do đơn giản hơn mà chọn trường trung học khác, ví dụ như nói gần nhà hơn.

Lâm Tiếu không hiểu "đãi ngộ" mà Chu Tuệ Mẫn nói là có ý gì, cô nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn, học trung học có thể có đãi ngộ gì chứ.

Chu Tuệ Mẫn đếm trên đầu ngón tay rồi giải thích cho Lâm Tiếu: "Ví dụ như cam đoan sẽ phân đến lớp chọn tốt nhất, bảo đảm trong lớp là giáo viên giỏi nhất, miễn giảm học phí, phí chọn trường."

"Phí chọn trường." Lâm Tiếu biết phí trọn trường là cái gì, cô học trường tiểu học Đường Giải Phóng đã đóng một khoản phí chọn trường, mỗi một học kỳ đều phải đóng một khoản tiền hơn tiền học phí mấy lần.

"Tại sao trường trung học còn phải nộp phí chọn trường vậy?" Lâm Tiếu mờ mịt nói.

Chu Tuệ Mẫn nói: "Bởi vì trung học số một tuyển học sinh phần lớn đều không phải tuyển sinh theo khu vực, cho nên đều phải thu phí chọn trường."

Vẻ mặt Lâm Tiếu vẫn mù tịt, Chu Tuệ Mẫn giơ tay giữ lấy vai cô, dùng sức lay động: "Sao cậu không biết cái gì hết vậy?" Nói lại từ đầu như vậy cô bé thật sự rất mệt.

"Aa tớ cảm giác như bản thân đang giảng bài toán khó của Olympic Toán học cho người chưa từng học Olympic Toán học." Chu Tuệ Mẫn trừng mắt với Lâm Tiếu một cái, nhưng vẫn nói lại chi tiết từ đầu tới cuối.

Mấy năm trước, tiểu học lên trung học cơ sở đều là dựa theo kỳ thi tuyển sinh vào trung học cơ sở, thi được thành tích tốt sẽ có thể học tại trường trung học cơ sở tốt, mấy năm nay quốc gia yêu cầu tất cả các nơi hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh ở trường trung học cơ sở, dựa theo học tịch là có thể vào học trung học cơ sở.

Toàn thành phố thống nhất cuộc thi tuyển sinh trung học cơ sở đã hủy bỏ rồi, bây giờ sau khi tốt nghiệp sáu năm tiểu học, chỉ cần tham gia cuộc thi tốt nghiệp tiểu học, lấy bằng tốt nghiệp tiểu học, không liên quan đến việc lên trung học.

Bởi vì đề thi tốt nghiệp tiểu học đơn giản, không có tác dụng tuyển chọn, mấy ngôi trường trung học cơ sở đều không nhìn vào thành tích của kỳ thi tốt nghiệp tiểu học, trường trung học chuyên sẽ tự tổ chức của thi tuyển chọn học sinh vào trường.

"Học sinh phân theo khu vực là bắt buộc phải nhận, đây là quốc gia quy định của quốc gia, hết cách. Nhưng trung học số một không muốn học sinh phân theo khu vực." Chu Tuệ Mẫn nói.

"Tại sao lại không muốn học sinh phân theo khu vực?" Lâm Tiếu hỏi ra câu hỏi này, không đợi Chu Tuệ Mẫn trả lời liền hiểu ra rồi: "À, học sinh phân theo khu vực không thể chọn, trung học số một muốn lựa chọn học sinh hàng đầu."

Chu Tuệ Mẫn gật đầu: "Đúng, trước đây có cuộc thi tuyển sinh trung học cơ sở do toàn thành phố thống nhất, học sinh có thành tích tốt nhất đều được trung học số một chọn đi rồi."

Bây giờ đổi thành khu vực lân cận với trường nào thì nhập học vào trường đó, trung học số một đương nhiên không vui.

"Nhưng mà trung học số một vẫn có cách rất hay, trung học số một không muốn học sinh phân theo khu vực, khu vực phân chia cực kỳ nhỏ."

Khu vực phân chia của trung học số một chỉ bằng một nửa khu tập thể, đúng, ngay cả khu chung cư của khu tập thể cũng không có. Lấy một con đường nhỏ làm ranh giới, trung học số một chỉ nhận học sinh phân theo khu vực của nửa cái khu tập thể. Mỗi năm vừa khéo có thể tuyển nhận đủ một lớp.

"Học sinh phân theo khu vực chỉ chiếm một phần mười, chín phần mười còn lại đều là học sinh chọn trường."

Thực ra những học sinh chọn trường này, chẳng phải chính là những học sinh dựa vào số điểm mấy năm trước lúc thi tuyển sinh trung học cơ sở rồi được tuyển vào sao.

Nhưng bây giờ có quy định của quốc gia về học sinh phân theo khu vực, chín phần mười số học sinh chọn trường này phải nộp phí chọn trường.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 256: Chương 256



Phí chọn trường mắc hơn học phí rất nhiều, mặc dù cha mẹ Chu Tuệ Mẫn vẫn luôn nói với cô bé rằng số tiền này hoàn toàn không phải vấn đề, trong nhà có thể lấy ra được, thế nhưng Chu Tuệ Mẫn nhìn cha mẹ đi sớm về tối kiếm tiền khổ cực như vậy, cô bé quyết định: "Tớ sẽ không để cha mẹ tớ lấy ra số tiền này."

Chu Tuệ Mẫn cảm thấy bản thân không đuổi kịp thời điểm tốt, mấy năm trước lúc có thi tuyển sinh trung học do toàn thành phố thống nhất, cô bé chỉ cần tham gia một cuộc thi là có thể vào trung học số một rồi, căn bản không cần nộp phí chọn trường.

Cũng may bây giờ cũng có cách miễn giảm phí chọn trường.

"Thi đợt hai của cuộc thi Hoa Cup giành được giải nhất, giải nhì thì không cần nộp phí chọn trường nữa."

Nếu như chỉ dành được giải ba, vậy thì không được rồi.

Cho nên mục tiêu của Chu Tuệ Mẫn rất rõ ràng: "Tớ nhất định phải vượt qua vòng sơ khảo của cuộc thi Hoa Cup, giành được giải nhất hoặc nhì ở vòng thi đợt hai."

Nghe nói trung học số hai và trung học số năm cũng sẽ miễn giảm phí chọn trường cho học sinh dành được hạng ba của cuộc thi Hoa Cup, du sao điều kiện của trung học số hai và trung học số năm sẽ thoải mái hơn trung học số một, có một vài học sinh với trung học số một chỉ có thể vào lớp bình thường, trung học số hai và trung học số năm lại cam đoan có thể vào lớp chọn, rất nhiều học sinh và phụ huynh cũng sẽ chọn làm đầu gà.

Chu Tuệ Mẫn nói mục tiêu của bản thân mình xong, Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng: "Cậu đừng cười tớ."

Chu Tuệ Mẫn bảo đảm không cười cô, Lâm Tiếu mới nhỏ giọng nói: "Tớ muốn tham gia trận chung kết."

Chu Tuệ Mẫn hít một hơi lạnh: "Trận chung kết toàn tỉnh chỉ có năm, sáu người tham gia."

Lâm Tiếu đỏ mặt: "Tớ biết mục tiêu rất khó mà."

Nguyên nhân Lâm Tiếu muốn đi tham gia trận chung kết rất đơn giản.

"Tham gia trận chung kết là có thể đến thành phố khác rồi, từ trước đến nay tớ vẫn chưa từng sang thành phố khác kìa." Nơi xa nhất Lâm Tiếu đi qua chính là về quê, ngoài nhà mình và dưới quê thì cô chưa từng đi qua nơi nào cả.

Trận chung kết lần thứ nhất diễn ra ở Bắc Kinh, trận chung kết lần thứ hai diễn ra ở Thâm Quyến, đều là hai nơi Lâm Tiếu muốn đến vô cùng.

Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Diệp Văn Nhân đều sẽ ra ngoài du lịch, mỗi lần đến một nơi đều có thể đem về rất nhiều kiến thức và sự mới mẻ. Những nơi Vương Hồng Đậu đi qua mặc dù không nhiều như Diệp Văn Nhân, nhưng cũng là đi ra ngoài chơi mấy lần rồi.

Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của Lâm Tiếu bị lớp Olympic Toán học trói chặt rồi.

Đi tham gia trận chung kết chính là một cơ hội vô cùng tốt.

Hai mắt Lâm Tiếu sáng long lanh: "Tớ vào trận chung kết là có thể đến thành phố ở rất xa rồi."

Chu Tuệ Mẫn nghĩ thật ra chỉ cần Lâm Tiếu mở miệng bảo mẹ và anh trai dẫn cô đến thành phố xa chơi là được rồi, cho dù phải xin nghỉ tiết học Olympic Toán học, mẹ và anh trai của Lâm Tiếu cũng sẽ đồng ý.

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ một chút, không có nói ra lời trong lòng, Lâm Tiếu muốn vào trận chung kết, đây là một chuyện tốt, cô bé không thể làm cho bạn thân của mình nản lòng.

Lâm Tiếu nắm lấy cánh tay của Chu Tuệ Mẫn, nói: "Cậu và tớ cùng vào trận chung kết nhé, như vậy chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi rồi."

Trước đây từ trước đến nay Chu Tuệ Mẫn chưa từng dâng lên ý nghĩ được vào trận chung kết, thế nhưng lúc này đây, trong lòng Chu Tuệ Mẫn dâng lên một lý tưởng hào hùng.

Nếu Lâm Tiếu dám nghĩ, vậy cô bé cũng dám nghĩ.

Cô bé cũng đâu có tệ hơn Lâm Tiếu.

Cho dù Lâm Tiếu thông minh hơn cô bé một chút chút, cô bé dựa vào sự cố gắng của mình cũng có thể đuổi theo được.

"Cậu có thể vào vòng chung kết, tớ cũng có thể vào vòng chung kết."

Trước khi tham gia thi vòng loại, Chu Tuệ Mẫn điều chỉnh lại mục tiêu của bản thân lần nữa.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đi ra khỏi cửa trung học số một, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn liền mỉm cười: "Ơ, hai đứa gặp nhau ở trong trường thi rồi à."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn ở cách đó không xa, Lữ Tú Anh thuận theo tầm mắt của Chu Tuệ Mẫn mà nhìn thấy được mẹ cô bé: "Chao ôi, gần nhau như vậy, lúc nãy sao lại không nhìn thấy chứ?"

Mẹ Chu Tuệ Mẫn cười nói: "Tôi cũng không nhìn thấy hai người, phụ huynh ở trường cổng trường nhiều quá rồi."

Phụ huynh hai bên chào hỏi nhau vài câu, Lâm Dược Phi hỏi: "Ngày mai thi rồi, hay là để bọn cháu thuận đường đưa đón Tuệ Mẫn một chút."

Từ đến trung học số một, ở giữa vừa khéo đi qua nhà Chu Tuệ Mẫn, không cần đi đường vòng.

Mẹ Chu Tuệ Mẫn xua tay: "Không cần, phiền quá rồi."

Lâm Dược Phi nói: "Thuận đường mà."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn trông có chút động lòng, đầu xuân thời tiết còn có hơi lạnh, mẹ Chu Tuệ Mẫn lo lắng Chu Tuệ Mẫn trên đường đi sẽ bị lạnh tay, lúc thi ngón tay cứng ngắc viết không nhanh, ngồi xe đương nhiên là ấm áp hơn nhiều.

Bà ấy hỏi: "Tuệ Mẫn, con muốn ngồi xe đi thi không?"

Chu Tuệ Mẫn không chút do dự nói: "Không muốn, con say xe."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn vỗ trán một cái: "Đúng rồi, con bé này bị say xe."

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh liền vội vàng nói, nếu say xe thì đừng ngồi xe đi thi nữa, nếu không bị ảnh hưởng sẽ phát huy không tốt.

Hai nhà tách nhau ra ở cổng trường trung học số một, Lâm Tiếu mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Sau khi cô bé đều ngồi ở hàng trước và hàng sau mới phát hiện bản thân vẫn thích ngồi hàng trước hơn, nhìn thấy phong cảnh phía trước rất rõ ràng.

"Mẹ, con và Tuệ Mẫn đã nói với nhau rồi, sau này bọn con phải cùng học trung học số một." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Được đó."

"Con và Chu Tuệ Mẫn còn nói với nhau, cuộc thi Hoa Cup tụi con phải cùng vào trận chung kết."

Khóe miệng Lữ Tú Anh sắp vểnh lên tận trời rồi: "Được được được."

Lâm Dược Phi haha cười lớn, lúc em gái và bạn học nhỏ của mình xem trường thi gặp nhau một chút, vậy mà đã bàn bạc xong chuyện lớn như vậy: "Hai em đã nói xong hết rồi, hai em nói xem có hiệu nghiệm hay không?"

Lâm Tiếu trừng mắt với anh trai một cái: "Mục tiêu, đây là mục tiêu của bọn em."

"Được, vậy các em cố gắng hướng về mục tiêu của mình nha." Lâm Dược Phi nói.

"Mẹ, mẹ mua cho con trứng cút và xúc xích dăm bông chưa?" Lâm Tiếu đột nhiên nhớ tới một chuyện nghiêm trọng.

"Mua rồi, đã mua cho con rồi." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu thở phào một hơi, vẫn là mẹ đáng tin, cô quên từ lâu rồi mà mẹ vẫn còn nhớ.

Lâm Dược Phi ui ya một tiếng: "Cuộc thi Olympic Toán học em cũng phải thi được điểm tối đa."

Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên phải thi điểm tối đa, đề thi vòng loại không khó hơn đề thi toán bao nhiêu cả." Độ khó của thi vòng loại đan xen giữa thi toán và thi Olympic Toán học quốc tế.

"Chỉ cần em không mắc lỗi sơ ý thì em sẽ có thể thi được điểm tối đa." Lâm Tiếu vẫn khá có lòng tin về thực lực của chính mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu ăn hai quả trứng cút, một xúc xích dăm bông cộng thêm một bát cơm.

Sáng sớm Lữ Tú Anh đã thức dậy làm đồ ăn sáng cho Lâm Tiếu rồi, bữa sáng của Lâm Tiếu bây giờ nhất định phải ăn thật chắc bụng, nếu không sẽ bị đói rất nhanh. Lúc đi học có ăn thêm giữa các tiết học, đi thi thì không có ăn thêm rồi.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một chút, dứt khoát nấu cơm, xào rau cho Lâm Tiếu, cơm kết hợp với cà chua vào trứng, trộn lẫn vào với nhau có vị chua chua ngọt ngọt, bữa sáng của Lâm Tiếu đã có thể ăn một bát.

Lâm Tiếu vừa ăn vừa lo lắng nói: "Mẹ, trứng gà xào nát thì không tính rồi đúng không?"

Hai quả trứng cút và một xúc xích dăm bông hợp lại thành 100 điểm, nếu như trứng gà xen vào thêm một chân, vậy thì không phải 100 điểm rồi.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Không ảnh hưởng đâu."

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Tiếu kiểm tra lại một lần đi thi cần dùng đến những món nào và cả giấy dự thi, đeo đồng hồ điện tử vào, anh trai lái xe đưa cô đi thi.

Lữ Tú Anh c*̃ng đi cùng mà ngồi ở dãy ghế sau của xe hơi, dù sao bà ở nhà cũng không có gì làm, ngồi đợi sốt ruột chi bằng cùng đưa Lâm Tiếu đi thi.

Một nhà ba người ra ngoài, Tiểu Hoàng kêu ẳng ẳng về phía ba người.

Hôm qua đi xem trường thi, một nhà ba người cũng không dẫn theo Tiếu Hoàng, hôm nay ra ngoài lại không dẫn theo nó, hai ngày liên tiếp ra ngoài để nó ở nhà, Tiểu Hoàng có chút không vui rồi.

Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng đang đuổi theo, hỏi: "Mẹ, hay là dẫn Tiếu Hoàng đi cùng đi." Lâm Tiếu cảm thấy đúng lúc có thể dẫn theo Tiểu Hoàng đi một vòng hóng gió.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 257: Chương 257



Lữ Tú Anh trừng mắt với Lâm Tiếu một cái: "Không dẫn theo." Làm gì có ai di thi mà mang chó theo.

Lâm Tiếu nói tạm biệt với Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, hôm nay không thể dẫn em theo rồi, đợi chị trở về sẽ chơi cùng em."

Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu ra ngoài: "Đi mau đi mau."

Đến cổng trường trung học số một, hôm nay đường chắn kéo dài ra hơn rồi, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi dừng ở nơi cách cổng trường mười mấy mét, nhìn Lâm Tiếu tự đeo balo bước vào trường thi.

Lâm Dược Phi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng căng thẳng của Lữ Tú Anh, an ủi nói: "Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ làm bài được mà, mục tiêu của em ấy đều là thi được điểm tối đa."

Qua được vòng sơ khảo là điều chắc chắn.

Lâm Tiếu quen cửa quen nẻo mà đi vào trường thi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đặt bút viết ở phía trước nhất của bàn, hai chân không dám tùy tiện lắc lư, lắc nhẹ một cái đã đá phải bục giảng phía trước.

"Đặt hết cặp sách lên trên mặt đất trước bục giảng." Giám thị coi thi bước vào phòng thi, nói với các bạn học.

Lâm Tiếu có chút đau lòng đặt cặp sách của mình xuống đất, cặp sách của cô sạch sẽ lắm, đất xi măng trong phòng học cũng không biết có sạch không nữa.

Trước khi thi mấy phút, có một giám thị coi thi bước vào, ánh mắt của các bạn học trong phòng thi đều đổ dồn về tay cô ấy, trong tay cô giáo cầm một bì thư lớn, bên trong chứa bài thi.

Lâm Tiếu nhìn thấy cô giáo giơ bì thư lớn lên quơ quơ trước mắt cô ấy, sau đó mới đặt bài thi lên bục giảng rồi xé ra, từng dãy lần lướt truyền xuống phía sau: "Trước khi tiếng chuông reo thì không được làm bài."

Sau khi Lâm Tiếu cầm được bài thi, nhìn chằm chằm vào đề bài trên tờ giấy, nhanh chóng tính toán đáp án ở trong lòng.

"Keng keng keng" Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên rồi, Lâm Tiếu cầm bút lên, nhanh như bay mà viết ra hết mấy câu mình đã tính trước trong lòng lúc nãy, sau đó mới tiếp tục viết những câu sau.

Hì hục viết hết tất cả câu hỏi mà không bị ngắt quãng, Lâm Tiếu cầm bài thi lật qua lật lại để kiểm tra.

Kiểm tra xong lần một, lại kiểm tra lần thứ hai.

Giám thị coi thi ngồi trên bục giảng, ánh mắt nhiều lần rơi trên bài thi của Lâm Tiếu, tốc độ làm bài thi của Lâm Tiếu quá nhanh rồi, là người đầu tiên lật giấy trong cả phòng, mỗi lần Lâm Tiếu lật giấy xong phải qua một lúc thật lâu thì trong phòng thi mới có bạn học thứ hai lật giấy.

Giám thị coi thi rất tò mò, Lâm Tiếu là cực kỳ giỏi hay là không biết làm bài nên viết vớ vẩn.

Sau khi Lâm Tiếu kiểm tra bài thi hai lần xong, chán chường mà ngồi vẽ người que trên giấy nháp, sau khi vẽ một người que mới đột ngột hoàn hồn rồi, cô đang thi kia mà, rồi lại kiểm tra thêm lần thứ ba.

"Reng reng reng" Tiếng chuông thu bài thi cuối cùng cũng vang lên, Lâm Tiếu lập tức cầm đưa thi bằng hai tay cho giám thị coi thi.

Nộp bài thi xong Lâm Tiếu thu dọn cặp sách chuẩn bị đi ra bên ngoài, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, lập tức vòng trở lại hỏi: "Cô ơi, em có viết tên chưa ạ?"

Lâm Tiếu sốt ruột mà trán đổ đầy mồ hôi, vậy mà cô lại không nhớ là mình có viết tên hay chưa.

Cô kiểm tra bài thi ba lần, nhưng mỗi một lần đều không có kiểm tra tên của mình, lúc ban đầu cô có viết tên không?

Giám thị coi thi nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lâm Tiếu, đặt bài thi trong tay xuống, giúp Lâm Tiếu lật xem một lần: "Em tên gì?"

"Lâm Tiếu ạ, Lâm trong rừng cây, Tiếu trong nụ cười."

Giám thị coi thi lật tìm được một nửa, dừng lại nói: "Tờ này của em này, đây, Lâm Tiếu, em có viết tên ở đó kìa."

Ngón tay của giám thị coi thi chỉ trên họ tên và số báo danh của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đến gần nhìn, lại nhanh chóng đối chiếu với số báo danh mình sớm đã học thuộc từ trước một lần, không có gì sai sót.

Cô nở một nụ cười: "Cảm ơn cô ạ."

Hơ, đúng thật là nguy hiểm quá đi, sao cô có thể quên chuyện mình có viết tên hay không cơ chứ.

Bước ra khỏi trường thi, Lâm Tiếu nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn đang chờ cô ở ngoài cửa.

Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy Lâm Tiếu đi ra, thở phào nhẹ nhõm: "Tớ còn tưởng cậu đi rồi chứ."

Chu Tuệ Mẫn vừa nộp bài thi liền chạy ra khỏi trường thi của mình, vẫn luôn đứng ở cửa trường thi của Lâm Tiếu để đợi cô, thế mà các bạn học trong trường thi của Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn chỉ không nhìn thấy mỗi bóng dáng của Lâm Tiếu. Lúc nãy đã gần nửa ngày không có học sinh bước ra rồi, Chu Tuệ Mẫn đã chuẩn bị rời đi.

Lâm Tiếu: "Tớ quên mình có viết tên hay không nên đã kêu giám thị coi thi lật tìm bài thi giúp tớ một chút."

Sau khi Chu Tuệ Mẫn nghe xong liền vỗ ngực: "May mà cậu viết rồi."

"Lâm Tiếu, cậu chắc chắn đã nhớ hết đáp án rồi đúng không, chúng ta đối chiếu đáp án đi." Chu Tuệ Mẫn kéo cánh tay Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe thấy lời của Chu Tuệ Mẫn liền lập tức rút cánh tay ra: "Tớ không nhớ, tớ không đối chiếu đáp án đâu."

Chu Tuệ Mẫn không tin: "Chắc chắn cậu đã nhớ rồi."

Chu Tuệ Mẫn là phái kiên định bước ra khỏi trường thi sẽ đối chiếu đáp án, Lâm Tiếu là phái kiên định chưa bao giờ đối chiếu đáp án.

"Cậu đi tìm người khác đối chiếu đáp án đi, người trong lớp Olympic Toán học của chúng ta đến trung học số một thi nhiều như vậy, tớ bắt một người giúp cậu." Lâm Tiếu nhìn chung quanh, chuẩn bị bắt người rồi.

Chu Tuệ Mẫn: "Người khác không nhớ rõ bằng cậu, xác suất đúng của người khác không cao bằng cậu."

"Câu đầu tiên là..."

Lâm Tiếu lấy hai tay bịt lỗ tai lại, đeo balo chạy ra ngoài cổng trường: "Tớ không nghe, tớ không nghe."

Lâm Tiếu chạy ở phía trước, Chu Tuệ Mẫn đuổi theo phía sau, hai người chạy một mạch ra khỏi cổng trường trung học số một, nhìn thấy mẹ và anh trai của Lâm Tiếu còn có mẹ của Chu Tuệ Mẫn đang đứng chung một chỗ chờ bọn họ kìa.

"Chạy cái gì đó?"

"Sao lại chạy đến thở hồng hộc thế này?"

Phụ huynh hai người cùng hỏi.

Lâm Tiếu: "Đại ma đầu Chu Tuệ Mẫn muốn bắt con đối chiếu đáp án."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn nhíu mày: "Tiểu Mẫn, sao con lại..."

Lâm Tiếu liền vội vàng nói: "Dì à, hai bọn cháu đùa giỡn với nhau thôi." Người lớn đừng nghiêm túc như vậy mà.

Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn và người lớn hai bên nói tạm biệt với nhau, Lâm Tiếu theo sau anh trai đi tới bên cạnh ô tô, ngồi trên tay lái phụ lập tức chia sẻ trải nghiệm giật gân mà hôm nay mình trải qua.

"Sau khi con nộp bài thi xong, làm thế nào cũng không nhớ ra mình đã viết tên hay chưa."

Tim của Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi ngay lập tức như bị đẩy lên.

"May mà giám thị coi thi chưa đem bài thi đi, con đi tìm giám thị coi thi, cô ấy giúp con tìm bài thi một lần, lật đến bài thi của con rồi, hóa ra con có viết tên."

Nghe Lâm Tiếu nói như vậy, tim của Lữ Tú Anh mới rơi trở lại trong bụng, bà giơ tay vỗ lên cánh tay Lâm Tiếu một cái: "Con bé này, nói chuyện sao lại thở hổn hển như vậy. Dọa c.h.ế.t mẹ rồi."

Lâm Tiếu cười haha, cô là cố ý đó, chỉ có như vậy mẹ và anh trai mới có thể hiểu được rằng giật gân bao nhiêu chứ.

"Giám thị coi thi lật tìm bài thi giúp con, cô ấy là một người tốt." Lâm Tiếu chúc giám thị coi thi khỏe mạnh, xinh đẹp ở trong lòng.

"Thi thế nào rồi?" Lâm Dược Phi nhìn dáng vẻ hào hứng của Lâm Tiếu, cảm thấy cô không thể không thi tốt được.

Lâm Tiếu: "Đề thi em đều biết làm, em còn kiểm tra lại ba lần." Chỉ là quên kiểm tra tên mình rồi, Lâm Tiếu ghi nhớ thật kỹ trong lòng, sau này lúc kiểm tra nhất định sẽ kiểm tra tên trước.

Có một hai câu sai không quan trọng, quên viết tên thì xong đời đó.

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Xem ra không uổng công ăn trứng cút và xúc xích dăm bông rồi."

Lâm Dược Phi nghe Lâm Tiếu nói như vậy, lập tức yên tâm: "Vào vòng thi đợt hai chắc chắn không thành vấn đề." Vòng sơ khảo điểm cao hay thấp không quan trọng, có thể vào vòng hai là được.

"Em muốn ăn gì bây giờ đi mua cho em. Hay là muốn ăn ở bên ngoài?" Lâm Dược Phi hỏi.

Bụng của Lâm Tiếu đúng lúc kêu lên ùng ục: "Em muốn ăn mì lạnh, bánh bao nhân thịt, còn có đùi gà rán."

Lâm Tiếu bô bô nói một đống đồ ăn, không có món nào mắc, Lâm Dược Phi mỉm cười: "Được, trên đường về nhà sẽ mua cho em. Mua cho em một con gà rán luôn."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Không cần cả một con gà rán, chỉ cần đùi gà rán."

Phần n.g.ự.c nhô ra bên trong con gà rán khô cằn ăn không ngon, đùi gà rán mỗi một miếng đều ngon miệng.

Lâm Dược Phi: "Vầy thì mua thêm mấy cái đùi gà rán."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 258: Chương 258



Lâm Tiếu có sự theo đuổi của bản thân đối với thức ăn ngon, cửa hàng bán bánh bao nhân thịt ở gần chợ không chỉ có một cái, Lâm Tiếu nhìn thấy có một cửa hàng bánh nướng vừa ra lò, lập tức chọn cửa hàng này, thịt kẹp bên trong ba phần thịt mỡ bảy phần thịt nạc: "Chú, cháu muốn miếng có da này."

Sau khi da được cắt nhỏ ra gắp vào trong miệng có cảm giác giòn giòn, còn có hơi dính răng, chỉ thêm một chút, bánh bao nhân thịt sẽ trở nên thơm hơn.

"Chú ơi, rưới cho cháu thêm một chút canh đi ạ." Rưới một ít canh trong thịt kẹp của bánh nướng sẽ có mùi vị hơn, ăn vào không thấy khô cứng.

“Con nít rất biết ăn đó." Ông chủ bán bánh bao nhân thịt cười nói, nhìn thấy Lâm Tiếu đáng yêu như thế, gắp thịt cho cô cũng nhiều hơn một chút.

Lâm Tiếu xách ba cái bánh bao kẹp thịt đầy ụ bước ra, Lữ Tú Anh nói: "Cứ đứng ở cửa ăn nhân lúc còn nóng đi."

Ba người đứng ở trước cửa tiệm, nhân lúc còn nóng ăn hết bánh bao nhân thịt rồi. Lâm Dược Phi cao lớn chân dài, Lâm Tiếu xinh đẹp đáng yêu đã thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường, hơn nữa dáng vẻ Lâm Tiếu cắn từng miếng từng miếng bánh bao nhân thịt nhìn vào thực sự quá ngon rồi.

Đúng lúc sắp đến giờ cơm chiều, bụng của mọi người đều có hơi đói. Lâm Tiếu đứng ở cửa ăn một lúc thế này đã kéo theo mấy vị khách quẹo vào mua bánh bao nhân thịt.

Ba người về đến nhà, Tiểu Hoàng lập tức chạy đến. Lâm Tiếu dựa vào sofa, hai chân sau của Tiểu Hoàng để thẳng tắp không ngừng ngửi ngửi.

Lâm Tiếu ở bên ngoài lén ăn bánh bao nhân thịt bây giờ có chút chột dạ: “Mẹ, hôm nay Tiểu Hoàng có đồ ăn ngon không ạ?”

“Tối đi, tối mẹ sẽ nấu chút thịt cho Tiểu Hoàng.” Lữ Tú Anh lắc đầu, Lâm Tiếu từ nhỏ đã không ăn một mình, bây giờ không chỉ muốn chia sẻ với người trong nhà, ngay cả Tiểu Hoàng cũng không bỏ lại lần nào.

Thứ hai đi học, Lâm Tiếu vừa bước vào lớp học, Trần Đông Thanh đã chạy đến hỏi cô: “Hôm qua thi vòng sơ khảo có khó không?”

Lâm Tiếu tò mò nói: “Sao cậu biết hôm qua tớ đi thi vòng sơ khảo rồi?”

Đương nhiên Trần Đông Thanh biết học sinh lớp năm của lớp Olympic Toán học toàn bộ đều đi thi cuộc thi Hoa Cup rồi, chỉ còn lại lớp bốn bọn họ học ở phòng nghiên cứu và giảng dạy, bọn họ phải đợi đến khóa sau mới được báo danh.

Trần Đông Thanh cũng rất muốn đi tham gia cuộc thi Hoa Cup, rõ ràng cậu bé và Lâm Tiếu là bạn học cùng lớp, Lâm Tiếu có thể đi, cậu bé lại không thể đi. Trần Đông Thanh quá ngưỡng mộ Lâm Tiếu rồi.

Lâm Tiếu trả lời nói: “Không khó, còn dễ hơn đề ngày thường làm ở lớp Olympic toán học, chỉ khó hơn so với đề toán trong trường một chút.”

Trần Đông Thanh nghe Lâm Tiếu nói như vậy thì càng muốn tham gia cuộc thi Hoa Cup rồi.

Lâm Tiếu an ủi cậu bé: “Lần sau cậu có thể đi rồi.”

“Thành tích thi vòng loại khi nào mới có vậy?” Trần Đông Thanh hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết, nhưng một tháng sau, tuần thứ hai của tháng tư đã đến lúc thi vòng hai rồi: “Tháng này chắc chắn sẽ có thành tích.”

Trần Đông Thanh nom còn lo lắng hơn Lâm Tiếu, tính toán thời gian từ góc độ tổ chức cuộc thi: “Sắp xếp trường thi các thứ cho vòng hai đều cần thời gian, một tuần cảm giác không đủ lắm.”

“Để nửa tháng sắp xếp cho thi vòng hai, vậy nửa tháng sau sẽ có danh sách thi vòng hai rồi.”

Trần Đông Thanh đoán rất chuẩn. Tiết học Olympic Toán học tiếp theo của Lâm Tiếu, thầy Triệu cầm danh sách tới, đi thẳng vào vấn đề: "Thầy đọc tên học sinh vào vòng thi đợt hai một chút."

Trong nháy mắt, trong phòng học trở nên vô cùng yên tĩnh, đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng.

"Tạ Khởi, Kỷ Văn Thành."

"Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu nghe thấy tên Chu Tuệ Mẫn, lập tức quay đầu nhìn về phía cô bé, nở một nụ cười thật rạng rỡ. Khóa môi Chu Tuệ Mẫn khẽ nhếch lên, mặc dù cô bé vẫn luôn tin mình có thể vào vòng hai, thế nhưng khi nghe thấy tên của mình cả người cũng nhẹ hẳn.

"Lâm Tiếu."

Tiếp đó thầy Triệu đọc lên tên của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau cười.

"Danh sách thi vòng hai đã đọc xong, học sinh vào vòng hai chuẩn bị thật tốt, tuần sau đi tham gia thi đấu." Thầy Triệu nói.

Trong phòng học vang lên một giọng nói không thể tin được: "Thầy Triệu, không đọc đến tên em là không vào vòng hai ạ?"

Trong chốc lát, ánh mắt của các bạn học toàn bộ đều nhìn về phía người vừa lên tiếng - Đinh Quang Huy. Sắc mặt của Đinh Quang Huy trắng bệch, nhìn chằm chằm về phía thầy Triệu.

"Đúng, tên vào vòng hai thầy đọc hết rồi." Thầy Triệu Thầy Triệu nhíu mày, trong danh sách không có tên của Đinh Quang Huy, ông ấy cũng rất bất ngờ: "Thi vòng đầu em thi thế nào, em nghĩ bản thân có vào vòng hai không?"

Đinh Quang Huy lo lắng nói: "Em làm ra hết mà ạ."

Thầy Triệu nói: "Em khoan hãy lo lắng, thầy đi hỏi giúp em." Mặc dù xác suất không lớn, thế nhưng tình huống như tính sai số điểm, đưa nhầm số điểm cũng có thể xảy ra.

Thầy Triệu c*̃ng hiểu rõ trình độ của Đinh Quang Huy, theo lý mà nói trình độ của cậu bé trong lớp Olympic Toán học thông qua vòng thi sơ khảo là điều không thành vấn đề.

Đinh Quang Huy nghe thấy lời của thầy Triệu thì sắc mặt trắng bệch lại dâng lên một tia hy vọng, gật đầu liên tục.

Trong giờ học, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đi vệ sinh, Lâm Tiếu nghe Chu Tuệ Mẫn nói: "Thực ra ngoại trừ Đinh Quang Huy, lớp chúng ta còn có hai bạn không vào vòng loại."

Lúc thầy Triệu đọc danh sách, Chu Tuệ Mẫn theo bản năng đếm rồi, kết quả phát hiện danh sách thầy Triệu đọc thiếu mất ba tên của lớp Olympic Toán học. Không ít bạn học trong lớp đều phát hiện rồi, mọi người liền đối chiếu, lập tức biết là thiếu ai.

Lâm Tiếu không chú ý, cô kinh ngạc hỏi: "Ai vậy?"

Ngoại trừ Đinh Quang Huy, Chu Tuệ Mẫn lại nhỏ giọng nói ra hai cái tên.

Lâm Tiếu nghi hoặc nói: "Vậy sao hai người đó lại không tìm thầy Triệu hỏi?"

"Chắc bởi vì bản thân họ cũng cảm thấy mình không qua được vòng sơ khảo."

Cho dù đều cùng học ở trong lớp Olympic Toán học, đều là học sinh khá giỏi được lựa chọn từ tất cả các khu vực nhưng cũng không tránh khỏi có người bị tụt lại phía sau vì đủ loại nguyên nhân.

Chu Tuệ Mẫn đoán không sai, sau khi lớp Olympic Toán học tan học, thấy Triệu gọi hai học sinh vào trong văn phòng, hỏi hai câu đơn giản liền cho bọn họ rời đi rồi.

Người tương tự bị gọi vào văn phòng còn có Lâm Tiếu, sau khi Lâm Tiếu nghe thấy thầy Triệu gọi tên mình, bảo cô tan học đến văn phòng thì đầu óc mơ hồ, rõ ràng cô thông qua vòng sơ khảo rồi mà.

Thầy Triệu bưng cái vại tráng men lên uống một hớp trà đậm, cạch một tiếng bỏ xuống trên bàn văn phòng, cười híp mắt nói cho Lâm Tiếu một tin tốt: "Thành tích thi vòng loại em đạt điểm tối đa."

Mặt Lâm Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, cô vốn cho rằng thi vòng loại chỉ công bố có thông qua hay không, không công bố thành tích, còn đang tiếc nuối không thể biết được thành tích của mình nữa kìa.

Không ngờ thầy Triệu gọi cô đến văn phòng, nói cho cô một tin tức tốt thế này.

"Em là người duy nhất đạt điểm tối đa ở khu vực của chúng ta." Trên mặt thầy Triệu cũng mang vẻ tự hào, người duy nhất đạt điểm tối đa ở toàn khu vực là học sinh của ông ấy.

"Wow!" Lâm Tiếu vui mừng trừng lớn hai mắt.

Thầy Triệu tiện tay lấy giấy trên bàn làm việc cuộn thành ống, gõ một cái lên đầu Lâm Tiếu: "Chuẩn bị thi vòng hai cho thật tốt, giành thêm một cái hạng nhất toàn khu vực trở về."

Lâm Tiếu là học sinh thông minh nhất lớp Olympic Toán học, không chỉ là lớp này, thầy Triệu đã dạy rất nhiều học sinh nhưng chưa từng thấy ai thông minh hơn Lâm Tiếu.

Thế nhưng Lâm Tiếu không đủ ổn định.

Dưới tình huống trong việc lấy giải thưởng, lên lớp,... đều dựa vào một lần thi để quyết định, học sinh không đủ ổn định như Lâm Tiếu thế này, không biết sẽ biểu hiện như thế nào vào lúc quan trọng nhất của cuộc thi.

Thầy Triệu nói với Lâm Tiếu: "Thời gian thi vòng hai với em chắc là đủ, sau khi lấy được bài thi không cần vội vã làm bài, chuyện đầu tiên cần làm là cái gì?"

Lâm Tiếu buột miệng nói ra: "Viết tên."

Thầy Triệu bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng, chuyện đầu tiên là viết tên, sau đó thì sao?"

Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra thầy Triệu từng nói trong lớp: "Xem qua tất cả đề bài trên bài thi trước, nhìn số lượng bài có nhiều hay không, đề bài có khó hay không."

Thầy Triệu: "Phải nhớ kỹ, trước tiên phải hiểu rõ trọn bộ bài thi trong lòng, sau đó phân chia thời gian."

"Nếu như số lượng đề và độ khó đều tương tự như hai cuộc thi trước, em không cần vội vã làm đề, nghiêm túc xem xét đề, nghiêm túc làm, đừng phạm phải tật cẩu thả nữa.”

Trong lòng Lâm Tiếu nghĩ rằng, dù sao cô đều sẽ kiểm tra.

Ngay sau đó liền nghe thầy Triệu nói: "Không cần trông mong vào việc kiểm tra, lần thứ nhất đọc sai đề, lần thứ nhất tìm sai phương pháp rồi, lúc kiểm tra có thể bởi vì xu hướng tư duy ổn định mà tiếp tục sai."

Trong lòng Lâm Tiếu trở nên căng thẳng, thầy Triệu có thuật độc tâm sao, sao lại biết bản thân cô đang nghĩ gì.

Thầy Triệu nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiếu liền biết mình nói đúng rồi, lại lấy ống giấy gõ lên đầu Lâm Tiếu một cái: "Nhớ kỹ lời thầy nói, thi vòng hai cho ổn định một chút."

Lâm Tiếu rời khỏi văn phòng của thầy Triệu, Chu Tuệ Mẫn đang đợi cô bé ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Tiếu bước ra lập tức nghênh đón.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 259: Chương 259



"Lâm Tiếu, thầy Triệu gọi cậu có chuyện gì vậy?" Chỉ có Lâm Tiếu và học sinh không thông qua vòng loại bị gọi đến văn phòng, Chu Tuệ Mẫn có chút lo lắng.

Lâm Tiếu vui mừng nói: "Thầy Triệu nói tớ thi vòng loại được điểm tuyệt đối rồi."

Chu Tuệ Mẫn vui mừng thay cho Lâm Tiếu: "Cậu ghê gớm thật, lớp Olympic Toán học chỉ có một mình cậu thi được điểm tối đa đúng không." Nếu thầy Triệu chỉ gọi một mình Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn rất dễ dàng đưa ra kết luận.

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, thấy Triệu nói khu vực của chúng ta chỉ có một mình tớ được điểm tuyệt đối.”

“Chu Tuệ Mẫn, em đang đợi Lâm Tiếu sao?” Thầu Triệu thu dọn xong đồ đạc cũng bước ra khỏi văn phòng, treo khóa sắt trên tay cửa, cạch một tiếng rồi khóa lại.

Thầy Triệu và hai học sinh cùng xuống lầu, cũng dặn dò Chu Tuệ Mẫn hai câu: “Lúc thi vòng hai đừng căng thẳng, em vẫn luôn rất ổn định, cứ phát huy như bình thường là không thành vấn đề.”

“Nếu như gặp câu không biết làm, đừng hoảng loạn, câu em không biết làm đa phần những bạn học khác cũng không biết.”

“To gan lên một chút, thật sự gặp câu không biết làm cũng viết lung tung vào, không chừng còn có thể lấy được mấy điểm. Dù sao khi đó bài thi cũng che tên đi, giáo viên chấm thi cũng không biết em, yên tâm to gan viết lung tung đi, chỉ cần viết rồi thì sẽ mạnh hơn là bỏ trống.”

Trong lòng thầy Triệu nghĩ, Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau, cô bé quá ổn định rồi, đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng có lúc cuộc thi Olympic Toán học cần có một chút can đảm.

Chu Tuệ Mẫn lần đầu nghe thấy lời như vậy, kinh ngạc nhìn thầy Triệu, có điều suy nghĩ kỹ lại, thầy Triệu nói đúng, viết lung tung quả thật không có hại, cô bé gật đầu: “Thưa thầy em biết rồi ạ.”

Sau khi Lâm Tiếu về nhà, lúc Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi biết cô thi vòng loại được điểm tối đa, hơn nữa sau khi biết còn người duy nhất trong khu vực mình được điểm tối đa, cười đến không ngậm mồm vào được.

"Con đi nói với Tiểu Vân một tiếng." Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh liếc mắt một cái: "Con đi nói với Tiểu Vân cái này làm gì?"

Người khác yêu đương, nói với nhau đều là lời hay ý đẹp, khung cảnh lãng mạn, Lâm Dược Phi yêu đương, hôm nay nói với Thẩm Vân em gái anh cao lên rồi, ngày mai nói em gái anh thi được điểm tối đa rồi.

"Tiểu Vân người ta có thích nghe không?" Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi học xem trên tivi người ta yêu đương thế nào.

Lâm Dược Phi xua tay: "Nếu như con học như trên phim Quỳnh Dao theo mẹ mới dọa cho Tiểu Vân chạy mất đó."

Hai người Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đều rất thực tế, không có nhiều lời thề non hẹn biển như vậy, nhưng rảnh rỗi sẽ chia sẻ với đối phương về những chuyện nhỏ nhặt bên cạnh mình.

"Thẩm Vân thích nghe nhất là Tiếu Tiếu thi được điểm tối đa đó." Lâm Dược Phi nói.

Thẩm Vân không có nói với bất kỳ ai rằng cô ấy âm thầm xem Lâm Tiếu là một người khích lệ người mình, Lâm Tiếu nhỏ tuổi như vậy đã không sợ khổ không sợ mệt trong việc học tập, vẫn luôn không ngừng tiến bộ. Một người trưởng thành như cô ấy nhất định phải cố gắng rất nhiều lần so với một học sinh tiểu học.

Lại một tuần trôi qua, Lâm Tiếu bước vào lớp Olympic Toán học, nghe thấy một câu chuyện khiến người ta kinh hoàng.

"Đinh Quang Huy làm thiếu cả một mặt bài thi." Giọng nói của người bạn học tràn đầy vẻ thương hại.

"Hả?" Lâm Tiếu nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

"Thầy Triệu đối chiếu điểm số giúp Đinh Quang Huy, tổ thi tìm thấy bài thi của Đinh Quang Huy rồi, có cả một mặt bài thi cậu ấy không làm, toàn bộ đều để trống.”

Nguyên một mặt bài thi không làm, đương nhiên không vào được vòng hai rồi, sau khi Đinh Quang Huy biết được tin tức này thì khóc bù lu bù loa.

Cậu bé không hiểu nổi tại sao lại như vậy, cậu bé làm đề xong vẫn còn thời gian kiểm tra kìa, bởi vì làm ít một mặt đề cho nên thời gian kiểm tra của Đinh Quang Huy cực kỳ dư dả, thật sự không hiểu tại sao lúc làm đề cậu bé không phát hiện, lúc kiểm tra cũng không phát hiện.

Thầy Triệu biết được kết quả này, cũng không biết nên nói gì cho phải, vỗ vai Đinh Quang Huy an ủi cậu bé vài câu: "Đợt sau sẽ lại tham gia."

Hai học sinh còn lại của lớp Olympic Toán học không có gì mất ngờ, chính là do trình độ của mình không đủ cho nên không thông qua vòng loại, cuối tuần này lên lớp đã có một học sinh rời đi, sau này sẽ không đến học nữa. Một học sinh còn lại vẫn đang kiên trì.

Một tuần sau, Lâm Tiếu cầm lấy giấy dự thi mới đi tham gia thi đấu bán kết.

Quy trình thi bán kết giống như thi vòng loại, đi xem trường thi trước, Lâm Tiếu đã rất quen thuộc rồi.

Trường thi đấu bán kết toàn thành phố chỉ có một, ấy vậy mà lại ở trường đại học.

Đi vào khuôn viên trường đại học, Lâm Tiếu mới biết trung học số một không hề lớn, trường đại học mới thật sự lớn. Trường thi đấu bán kết còn cách trường học gần nhất là một tòa trong lầu dạy học, từ lúc bước vào cổng trường đến lầu dạy học còn phải đi một đoạn đường.

Lâm Tiếu không thể tiếp tục đi vào trong nữa, nhưng cô bé ngồi trong lớp học của trường thi, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nhân tạo của trường đại học.

Trong trường học lại có một cái hồ như vậy, so ra thì khu rừng nhỏ bên trung học số một cũng không là gì rồi.

Sau khi Lâm Tiếu xem trường thi xong, về nhà miêu tả cặn kẽ lại cho mẹ và anh trai về hồ nhân tạo trong trường đại học, chỗ ngồi lần này của Lâm Tiếu vừa khéo sát bên cửa sổ: "Trong hồ có con vịt đang bơi lội."

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi vô cùng lo lắng trong lúc thi Lâm Tiếu sẽ nhìn ra cửa sổ ra để ngắm vịt, cảm giác đây rất giống chuyện Lâm Tiếu có thể làm ra.

"Lúc thi tập trung xem bài thi, không được nhìn ra ngoài cửa sổ, có biết không?" Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi không ngừng dặn dò Lâm Tiếu.

Vì để cho Lâm Tiếu tập trung thi cử, Lâm Dược Phi hứa hẹn: "Em thi cho tốt vào, thi xong anh đưa em đi công viên chèo thuyền. Để em tự đạp thuyền vịt."

Lâm Tiếu có được lời hứa của anh trai, lập tức cam đoan trong lúc thi bản thân nhất định sẽ nghiêm túc làm bài, tuyệt đối không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thực ra cô vốn dĩ cũng sẽ không nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ trong lúc thi cô đã rất ít thất thần rồi, thỉnh thoảng thất thần cũng có thể rất nhanh phục hồi lại tinh thần.

Thế nhưng nếu anh trai đồng ý dẫn cô đạp con thuyền vịt, đương nhiên Lâm Tiếu phải đáp lại.

Ngày chủ nhật thứ hai của tháng tư, Lâm Tiếu ngồi trong trường thi đấu. Sau khi cầm được bài chuyện đầu tiên là viết họ tên mình và mã số dự thi lên trên trước, lại cẩn thận đối chiếu mã số dự thi lại một lần nữa.

Tiếng chuông của cuộc thi vẫn chưa vang lên, tạm thời không thể động bút, nhưng có thể xem lướt qua bài thi như lời thầy Triệu nói.

Tiếng chuông làm bài vang lên, Lâm Tiếu vừa khéo đã xem hết toàn bộ bài thi một lượt, hít sâu một hơi, đọc thầm câu không vội, phải nghiêm túc, bắt đầu làm bài từ câu đầu tiên.

Không biết vì sao, mỗi lần giám thị đi qua bên cạnh Lâm Tiếu đều sẽ đứng ở bên cạnh cô nhìn một lát.

Lâm Tiếu không biết bản thân mình có gì để nhìn, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên cổ tay mình, lẽ nào giáo viên c*̃ng đang nhìn đồng hồ điện tử của cô.

Lúc này đây, sau khi làm xong bài thi Lâm Tiếu chỉ có thời gian kiểm tra một lần, khi đã kiểm tra một lần xong liền vang lên tiếng chuông thu bài thi.

Mặc dù Lâm Tiếu chỉ kiểm tra một lần, nhưng cô vẫn rất có lòng tin.

Mỗi một câu cô đều làm rất nghiêm túc, hơn nữa cô kiểm tra họ tên và mã dự thi rồi, cái này kiểm tra tận hai lần đó.

Cả đoạn được đi từ lầu dạy học ra khỏi cổng trường đại học, Lâm Tiếu đều đang tìm bạn học của mình, kỳ lạ thật, rõ ràng chỉ có con đường này, lần này ngay cả một người bạn học cũng không gặp được.

Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đứng bên cạnh xe hơi nhỏ ở trước cửa trường học, sau khi nhìn thấy cô lập tức hỏi: "Thi thế nào rồi?"

Lữ Tú Anh không tán thành mà nhìn về phía Lâm Dược Phi: "Hỏi cái gì mà hỏi, dù sao cũng đã thi xong rồi, được hay không cũng đều làm xong."

Lâm Tiếu nói: "Con cảm thấy khá tốt."

"Được được được, tốt là được." Lữ Tú Anh cười nói.

"Thi xong rồi, em muốn phần thưởng gì?" Lâm Dược Phi hỏi.

"Đúng, cuối cùng cũng đã thi xong rồi, Tiếu Tiếu vất vả lâu như vậy, phải khen thưởng đàng hoàng một chút." Lữ Tú Anh nói.

Cho dù là Lâm Dược Phi hay là Lữ Tú Anh đều cảm thấy cuộc thi Hoa Cup hoàn toàn kết thúc rồi. Lâm Tiếu thông qua vòng sơ khảo, tham gia thi vòng hai, sau đó lại lấy một giải thưởng trở về.

"Không phải thưởng đi công viên đạp vịt sao?" Lâm Tiếu nhìn về phía anh trai, lẽ nào anh trai muốn chơi xấu.

Lâm Dược Phi giơ tay búng một cái vào đầu Lâm Tiếu: "Không có chơi xấu em đâu, cuối tuần sau sẽ dẫn em đi công viên chèo thuyền."

"Cái này không tính là thưởng, em suy nghĩ cho kỹ, còn muốn cái gì nữa."

Lâm Tiếu không chút do dự: "Mỗi ngày xem tivi một tiếng đồng hồ."

Lâm Dược Phi cười một tiếng, Lữ Tú Anh nói ngay: "Cái này không được."

“Vậy nhà chúng ta đi vào miếu xem rừng đào đi, Diệp Văn Nhân nói rừng đào rất đẹp." Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi nghe Lâm Tiếu nói như vậy, đột nhiên phát hiện em gái vẫn chưa từng ra ngoài chơi: "Mẹ, kỳ nghỉ hè năm nay hai người đi ra ngoài du lịch đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back