Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 250: Chương 250



Theo những gì họ nói thì cuộc thi Hoa Cup gần đây nhất là vào năm 88, thật ra cũng chỉ mới được tổ chức vào ba năm trước nhưng Lữ Tú Anh lại cảm thấy thật xa lạ.

Vào năm 88, trên tivi phát sóng cuộc thi Hoa Cup lúc đó bà đang làm cái gì vậy?

Bà chuyển xuống làm giờ hành chính trong xưởng dệt bông, dành hết tám tiếng một ngày để làm việc trong xưởng, sau khi về nhà liền có vô số việc nhà đang chờ bà tới xử lý. Lúc đó trong nhà vẫn chưa có máy giặt quần áo, tất cả quần áo, drap trải giường đều phải giặt bằng tay, quần áo dơ và tất hôi của Lâm Dược Phi ném trên ghế sô pha đều được Lữ Tú Anh gom lại đem đi giặt sạch sẽ. Khi đó quần áo của một nhà ba người bọn họ cũng rất ít khi phải ra bên ngoài mua, đều là do chính tay Lữ Tú Anh khâu vá.

Tất cả thời gian ở nhà, không phải ngồi giặt quần áo thì chính là ngồi trên máy may.

Lữ Tú Anh hiếm khi bật tivi nhỏ màu đen trắng ở trong nhà lên xem.

Khi đó bà vừa rầu rĩ Tiểu Phi suốt ngày đi ra ngoài uống rượu, đánh bài với bạn bè xấu, vừa an ủi mình sẽ sớm vượt qua được, bà chờ đợi vị trí định sẵn suốt hai năm trời, cuối cùng cũng đến lượt của Tiểu Phi, Tiểu Phi lập tức có thể đến làm việc ở nhà máy.

Khi đó bà chỉ lo chăm chăm để ý tới chuyện của Tiểu Phi, còn Tiếu Tiếu thì lại im lặng và vô cùng hiểu chuyện nên Lữ Tú Anh lơ là Tiếu Tiếu.

Thời điểm đó Tiếu Tiếu vẫn chưa được học Olympic, cô cùng với những đứa trẻ khác ở trong khu tập thể học ở một trường tiểu học trực thuộc, bọn nhỏ trong khu tập thể nghiễm nhiên sẽ chọn vào học ở trường tiểu học trực thuộc, Lữ Tú Anh không hề nghĩ tới bất kỳ lựa chọn nào khác nên bà cũng không để ý đến việc giảng dạy hay môi trường học tập của trường tiểu học trực thuộc sẽ như thế nào và cả giáo viên chủ nhiệm của Tiếu Tiếu trông ra sao.

Khi đó thậm chí bà còn không phát hiện ra Tiếu Tiếu ở trường học bị giáo viên chủ nhiệm đối xử bất công và bị bạo lực ngôn từ làm cho tổn thương.

Bây giờ Lữ Tú Anh nghĩ lại vừa thấy may mắn nhưng cũng vừa thấy sợ hãi.

May mắn là chuyện này được Lâm Dược Phi phát hiện ra sớm, lập tức chuyển trường cho Tiếu Tiếu, còn sợ hãi là vì nếu người lớn không phát hiện ra thì không biết Tiếu Tiếu sẽ ra sao khi ở trong một ngôi trường như vậy.

Nói tóm lại, cho dù trên tivi liên tục chiếu báo cáo đặc biệt của cuộc thi Hoa Cup lần trước vào giờ vàng đi chăng nữa thì Lữ Tú Anh cũng chưa từng xem qua, nếu bà có coi thì bản thân bà cũng sẽ nghĩ cuộc thi Hoa Cup không liên quan gì tới nhà mình.

Nhìn những phụ huynh xung quanh đã sớm lên kế hoạch chuẩn bị cho con họ thật tốt, Lữ Tú Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, bà thậm chí còn chẳng biết Tiếu Tiếu đăng ký tham gia cuộc thi năm nay.

Cũng may Tiếu Tiếu tích góp đủ tiền tiêu vặt để trả lệ phí thi, Lữ Tú Anh lo rằng nếu Tiếu Tiếu không đủ tiền tiêu vặt thì liệu có phải con bé sẽ từ bỏ việc đăng ký luôn hay không?

Nếu là như vậy thì giáo viên chắc chắn sẽ liên lạc với bà.

Lữ Tú Anh ở trước cửa phòng giảng dạy hỏi vài người về cuộc thi Hoa Cup, có mấy phụ huynh nhiệt tình nói cho bà một số chuyện về cuộc thi, cũng có mấy phụ huynh khác chỉ lạnh nhạt nhìn bà một cái sau đó quay đầu sang chỗ khác.

Đương nhiên Lữ Tú Anh không có hy vọng xa vời rằng mọi người sẽ đối xử nhiệt tình với mình, có người giúp bà giải đáp thắc mắc là bà đã rất cảm kích rồi. Nhưng mà những ánh mắt lạnh nhạt của các bậc phụ huynh khác không khỏi khiến hai gò má của Lữ Tú Anh nóng lên, bà cảm giác về phương diện thi Olympic, những người khác đều đạt đến trình độ sinh viên đại học còn mình thì vẫn chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi.

Bà ở đây lắng nghe ý kiến của những bậc phụ huynh khác tựa như là việc sinh viên muốn truyền đạt kiến thức đại học cho một học sinh tiểu học nhưng không biết phải nói như thế nào.

Có quá nhiều rào cản khiến người ta cảm thấy mình không thể nói nào rõ ra được.

Lữ Tú Anh phát hiện những nhà có con học Olympic đơn giản chỉ vì thích giống như đứa trẻ nhà mình không nhiều, đại đa số gia đình đều có kế hoạch cho con học Olympic để đoạt giải trong cuộc thi, tương lai xán lạn.

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong phòng giảng dạy thu dọn sách vở, cửa phòng giảng dạy vừa mở ra, tụi nhỏ lập tức chạy tới chỗ cha mẹ của mình.

Lâm Tiếu chạy tới trước mặt mẹ của mình, cô quay đầu chào tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn.

Lữ Tú Anh hỏi Chu Tuệ Mẫn: "Tuệ Mẫn à, cha mẹ con có biết chuyện cháu đăng ký tham gia cuộc thi Hoa Cup hay không?"

Chu Tuệ Mẫn không hiểu vì sao dì Lữ lại đột nhiên hỏi về chuyện này, cô gật đầu: "Dạ biết ạ, con còn đi xin mẹ tiền để đăng ký nữa." Làm sao cha mẹ cô bé lại không biết được?

Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Tiếu: "Con nhìn đi, bạn Tuệ Mẫn còn biết thông báo cho người nhà biết."

Trình độ học vấn của Lữ Tú Anh không cao, ít nhất so với các bậc phụ huynh khác ở trong lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy thì chính là như vậy, có rất nhiều phụ huynh có trình độ học vấn cao. Còn Lữ Tú Anh quả thật không thể giúp được gì cho Lâm Tiếu về chuyện học tập nhưng bà vẫn hy vọng Lâm Tiếu có thể chia sẻ chuyện học hành với bà.

Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn cũng không có học hành gì nhưng Chu Tuệ Mẫn vẫn nói về chuyện mình đăng ký thi Hoa Cup cho cha mẹ của con bé nghe, Lữ Tú Anh thấy vậy không khỏi so bì một chút.

Lâm Tiếu không biết bà suy nghĩ nhiều như vậy, cô lại chào tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn, Lâm Tiếu nói nhỏ với mẹ: "Bình thường Chu Tuệ Mẫn không được cho tiền tiêu vặt nên cậu ấy đành phải đi xin tiền cha mẹ để đóng lệ phí thi."

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, suy nghĩ của con gái và mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Sau này con mà có tiền thì cũng phải nói với mẹ một tiếng có được không? Mẹ thích lắng nghe chuyện của con." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ."

Cho dù bà không nói thì Lâm Tiếu cũng chuẩn bị làm như vậy, anh hai đã trả lại tiền đăng ký thi Olympic lần này cho cô. Lâm Tiếu định sau khi mình trả tiền sẽ nói với mẹ và anh trai, có lẽ khi đó anh sẽ có được một bất ngờ nho nhỏ khi được trả lại tiền.

"Tiếu Tiếu, con có biết cuộc thi Hoa Cup năm nay đã là năm thứ ba, còn đề thi của năm thứ nhất và năm thứ hai đều được chiếu ở trên tivi không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Dạ không ạ."

"Vậy thầy của con có cho tụi con giải đề của hai năm đó chưa?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."

Mặc dù thật sự là đã làm rồi nhưng thầy Triệu đã đưa những câu hỏi của hai năm đó vào trong mỗi đề thi, ông ấy còn cố ý không nói cho học sinh biết trong đề thi có câu của hai cuộc thi Hoa Cup vì vậy Lâm Tiếu cũng không biết về chuyện này.

Lữ Tú Anh cau mày, có chút lo lắng: "Các bạn khác đều xem đề thi trên tivi còn con thì vẫn chưa từng xem qua."

Vậy không phải Lâm Tiếu sẽ bị thiệt thòi lớn hay sao?

Không thể để mình bất lợi trong một cuộc thi được.

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh lập tức nói chuyện này với Lâm Dược Phi. Bà nói hết những tin tức liên quan mà mình nghe ngóng được từ các phụ huynh khác về cuộc thi Hoa Cup cho Lâm Dược Phi nghe: "Cuộc thi này rất quan trọng, mẹ thấy mấy phụ huynh khác đều rất coi trọng chuyện này."

"Con nghĩ thử xem có cách nào tìm được đề thi của hai kỳ thi trước được hay không?"

Lâm Dược Phi nói: "Mẹ không cần bận tâm đến chuyện này, nhất định phòng giảng dạy có đề của năm trước."

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ đã hỏi Tiếu Tiếu rồi, con bé nói thầy chưa từng cho làm."

Lâm Dược Phi nửa tin nửa ngờ: "Phương thức giảng dạy của lớp Olympic Toán học trong phòng giảng dạy vô cùng bài bản, họ cũng muốn có được thành tích."

Cũng giống như Lữ Tú Anh nói vậy, mỗi tỉnh tổ chức cuộc thi Hoa Cup chỉ có thể tuyển chọn ra năm sáu học sinh đi tham gia trận chung kết toàn quốc, nghĩa là năm sáu học sinh này ở các thành phố khác nhau, nếu học sinh của thành phố của họ giành được càng nhiều suất tham gia thi đấu thì đó chính là thành tích của phòng giảng dạy và nếu như những học sinh này đạt thứ hạng cao trong trận chung kết toàn quốc thì đó cũng là thành tích của phòng giảng dạy.

Mặc dù bình thường thầy Triệu rất chú trọng bồi dưỡng cho học sinh có hứng thú với môn học và rèn luyện khả năng tư duy của học sinh nhưng Lâm Dược Phi không tin rằng trước khi diễn ra kỳ thi ông ấy cũng không cho học sinh giải đề thử.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 251: Chương 251



Lâm Dược Phi ngoắc tay gọi Lâm Tiếu lại: "Tiếu Tiếu, thầy Triệu vẫn chưa cho tụi em giải đề của hai cuộc thi Hoa Cup trước đó à."

Lâm Tiếu trả lời như đúng rồi: "Không có ạ."

Lâm Dược Phi xoa xoa đầu của Lâm Tiếu: "Không sao, vậy thì để anh tìm đề về cho em làm một lần."

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: "Dạ."

Bây giờ việc tìm đề thi đấu có chút khó khăn, không giống như sau này chỉ cần gõ trên mạng "Đề thi của cuộc thi Hoa Cup" lập tức hiện ra thứ mình muốn tìm,có khi tải về chỉ cần trả thêm mấy đồng là được.

Lâm Dược Phi chạy tới mấy tiệm sách, tất cả đều không có, dù cuộc thi Hoa Cup có hot đến mấy thì cũng chỉ mới được tổ chức có hai lần, số lượng câu hỏi của hai lần này hiển nhiên vẫn chưa đủ để đóng thành sách và mang đi xuất bản.

Bây giờ sách Olympic ở trong tiệm cũng rất ít, chỉ có le que mấy quyển, không giống như sau này có đủ loại sách Olympic và sách bài tập được để đầy hai kệ sách lớn.

Lâm Dược Phi không tìm được đề liền nghĩ theo cách khác, nếu được phát sóng trên tivi vậy thì anh sẽ đi tìm băng ghi hình.

Mấy ngày sau, Lâm Dược Phi cầm bốn cuốn băng ghi hình về nhà: "Haha, câu hỏi của năm thứ nhất và năm thứ hai có rồi đây."

Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì không còn sợ Lâm Tiếu sẽ bị thua thiệt vì chưa từng xem đề nữa.

Lâm Tiếu cầm cuộn băng ghi hình lên: "Cái này xem sao vậy?"

Lữ Tú Anh: "Cái này phải dùng máy quay phim thì mới xem được, nhà ta lại không có máy quay phim, để mẹ nghĩ coi có thể đến nhà ai mượn được."

Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi: "Nhà dì Đỗ của con không có, nhà dì Tề cũng không có, ở quanh đây không có ai có hết."

Lữ Tú Anh không nghĩ ra mình nên tìm ai để mượn, bà hỏi Lâm Dược Phi: "Con có mượn được không?"

Lâm Dược Phi: "Khỏi cần mượn, để con đi mua một cái là được."

Lữ Tú Anh liền vội vàng nói: "Mua cái gì mà mua, mẹ không cho phép con bỏ tiền mua ra mua máy quay phim chỉ vì nhìn bốn cuộn băng ghi hình, con không muốn cho mượn thì thôi, để mẹ đi mượn."

"Dạ rồi, không mua." Lâm Dược Phi nghĩ đến vài năm nữa băng ghi hình sẽ hoàn toàn rời khỏi giai đoạn lịch sử thay vào đó sẽ là VCD.

"Vậy thì cũng đơn giản thôi, Tiếu Tiếu lấy vở và bút đi, anh sẽ dẫn em đến phòng ghi hình xem." Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh nghe đến phòng ghi hình liền cau mày như một phản xạ có điều kiện, trước kia Lâm Dược Phi rất thích đến phòng ghi hình, cùng một đám thiếu niên tầm mười mấy tuổi cắm rễ ở trong phòng ghi hình hơn nửa ngày mới ra.

Trong khu tập thể chỉ có một phòng ghi hình, nhưng có rất nhiều phụ huynh cảnh cáo đứa trẻ nhà mình không được đi đến đó vì sợ bọn nhỏ sẽ học những cái xấu ở trong phòng ghi hình.

Những đứa trẻ ngoan ở trong khu tập thể đều không đi nhưng Lâm Dược Phi của trước kia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng dạy dỗ được như những đứa trẻ khác, Lữ Tú Anh dần sinh ra ác cảm đối với phòng ghi hình.

"Đến phòng ghi hình là được một công đôi chuyện luôn rồi, chỉ với một ít tiền lẻ liền có thể giải quyết được chuyện này, cũng không cần phải đi mượn máy quay phim của người khác để mắc nợ thêm." Lâm Dược Phi nói: "Con với mẹ cũng nên lấy giấy và bút theo, chúng ta sẽ giúp Tiếu Tiếu chép đề thi lại."

Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi, cảm thấy Lâm Dược Phi nói cũng rất có lý: "Được rồi, vậy thì đến phòng ghi hình rồi chép lại những cái đề thi này."

Lâm Tiếu đi theo sau mẹ và anh trai, lần đầu tiên được bước vào phòng ghi hình. Cô nhìn trái nhìn phải một hồi, cảm giác phòng ghi hình bị mẹ coi là tai họa ghê gớm cũng không có gì đặc biệt, nhìn giống như một lớp học nhỏ, phía trước là một màn hình lớn, phía sau là mấy hàng ghế ngồi.

Lâm Dược Phi cầm băng ghi hình đi kiếm ông chủ để nói chuyện.

Ông chủ rất lâu không thấy Lâm Dược Phi, sau khi thấy anh liền giật mình ném t.h.u.ố.c lá trong tay đi chỗ khác: "Tiểu Phi, lâu rồi không thấy cậu tới đây, hôm nay có ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?"

"Nghe nói bây giờ cậu đã thành ông chủ lớn rồi."

"Ông chủ lớn cái gì chứ!" Lâm Dược Phi hàn huyên mấy câu sau đó nói ra ý muốn của mình: "Chỗ ông còn phòng trống không? Tôi có mang theo băng ghi hình nên chỉ cần đặt một phòng trống thôi."

Ông chủ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Trường hợp tự mang theo băng ghi hình thì theo lẽ thường sau mười hai giờ khuya mới đặt phòng được, nhưng hôm nay tôi sẽ đặc cách và canh cửa cho cậu."

Lâm Dược Phi sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng ông chủ của phòng ghi hình đang hiểu lầm: "Ông chủ, ông nghĩ cái gì vậy, đó không phải là loại băng ghi hình dùng để coi vào nửa đêm. Tôi mới tìm giúp em gái mình băng ghi hình cuộc thi Olympic, mẹ và em gái của tôi cũng tới xem nên tôi mới muốn đặt một phòng nhỏ để chép câu hỏi lại."

"À." Vẻ mặt ông chủ tràn đầy khiếp sợ, ông ta đã mở phòng ghi hình được mười năm, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy.

"Được được được, chỗ của tôi có phòng trống, để tôi mở máy lên."

Lâm Dược Phi hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Ông chủ: "Đưa tôi mười đồng đi." Dù sao cũng xem như là bao hết rồi.

Lâm Dược Phi nói chuyện với ông chủ xong liền đi ra ngoài tìm mẹ và em gái, anh thấy hai người đang đứng ở ngoài cửa phòng ghi hình ở bên cạnh, không chớp mắt xem một bộ phim đang được chiếu trên màn hình. Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua là Châu Nhuận Phát và Lưu Đức Hoa đang đánh bài, đây là bộ phim của năm trước, băng ghi hình được dùng quá nhiều lần nên chất lượng hình ảnh cũng bị kém đi.

Mấy ngày nay, bên phía Hồng Kông không có bộ phim điện ảnh mới ra nào đặc sắc, phòng ghi hình vắng tanh chỉ mở cửa mỗi một phòng này, có lác đác vài người ngồi dưới đất.

"Đi thôi." Lâm Dược Phi đi tới kêu mẹ và em gái.

"A." Lâm Tiếu luyến tiếc vì không được xem nữa, cô chưa từng được xem một bộ phim điện ảnh nào về thần bài cả, vì là lần đầu tiên được xem nên cô cảm thấy rất mới mẻ.

Lâm Tiếu đi theo anh đến phòng ghi hình nhỏ vừa được mở cửa, cô ngồi ở hàng ghế đầu, bắt đầu xem cuộc thi Hoa Cup được ghi lại.

Đề bài lần lượt xuất hiện trên màn hình, Lâm Tiếu viết lia lịa vào trong vở.

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cũng chép lại giúp Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi nói cô có thể ngưng viết được rồi nhưng Lâm Tiếu lại lắc đầu tỏ ý mình không cần.

Bản thân cô không có nhiều thời gian để viết lại toàn bộ câu hỏi nhưng Lâm Tiếu biết cách viết ngắn gọn, chỉ với vài chữ ít ỏi cô đã có thể hiểu được cả đề bài.

Lữ Tú Anh nhìn dáng vẻ viết bài không ngừng nghỉ của Lâm Tiếu khiến bà có cảm giác không hợp với không khí của phòng ghi hình, từ trước tới nay bà không nghĩ phòng ghi hình cũng có thể trở thành chỗ để học tập.

Lâm Dược Phi cũng có cảm giác giống vậy, giống như kiểu mọi người xung quanh tiệm net đều đang ngồi chơi game, bỗng nhiên ở giữa có một người đang ngồi nghiêm túc chép bài học ở trên mạng.

Lâm Tiếu không cần mẹ và anh trai giúp mình chép đề, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi không có việc gì để làm, cả hai người họ đều không hiểu những câu hỏi Olympic được chiếu trên màn hình, sau khi phát xong hai cuốn băng ghi hình, hai người đều đã bắt đầu mệt rã rời.

Cho đến khi thay đến cuộn băng ghi hình thứ ba mới nhắc đến vòng thi vấn đáp của cuộc thi Toán học dành cho thiếu niên Hoa La Canh Cup.

Từng thí sinh xuất hiện trên màn hình, trước n.g.ự.c thắt khăn quàng đỏ, trên khuôn mặt ngây thơ mang theo dũng khí của nghé con không sợ hổ.

"Mời các thí sinh lắng nghe câu hỏi, từ tất cả các phân số thực có mẫu số ít hơn 10, hãy tìm ra một phân số có giá trị gần với 0.618 nhất."

"Có 49 đứa trẻ, mỗi người có dán một con số trên n.g.ự.c trải dài từ 1 đến 49, mỗi người có một con số khác nhau, hãy chọn ra một số đứa trẻ và xếp thành một vòng tròn sao cho tổng số của hai đứa trẻ đứng cạnh nhau nhỏ hơn 100, bạn có thể lựa chọn tối đa bao nhiêu đứa trẻ?"

Các thí sinh nhỏ tuổi lần lượt phát biểu, nói rõ quá trình suy nghĩ và đáp án của mình, mỗi gương mặt đều tràn đầy tự tin và phấn chấn.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi lập tức lấy lại tinh thần, hai người đồng thanh hỏi: "Tiếu Tiếu, con có làm được những bài này không?"

"Nếu được vào vòng chung kết thì em có đưa ra đáp án giống bọn họ không?"
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 252: Chương 252



Lâm Tiếu bị phong thái của các thí sinh trẻ tuổi trong băng video thu hút, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình thức thi vấn đáp như này, hóa ra còn có một số cuộc thi không cần phải trả lời bằng giấy bút mà là đứng trên sân khấu nghe đề rồi trực tiếp trả lời các câu hỏi.

Rất thú vị.

Lâm Tiếu nhìn thấy logo Đài Truyền hình Trung ương trên góc của băng video, cuộc thi này được phát trực tiếp trên Đài Truyền hình Trung ương, nghe mẹ nói nó còn được phát đi phát lại trong khung giờ vàng.

Nếu cô có thể tham gia vòng chung kết thì chẳng phải mẹ, anh trai, thầy cô và các bạn học đều có thể nhìn thấy cô trên TV sao?

Lên TV là một việc rất khó, sở dĩ Lâm Tiếu biết nó khó là do Đường Kiều, Đường Kiều luôn nghĩ nếu mình đi theo con đường người mẫu thì sẽ được lên TV, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không đợi được cái ngày lên TV, cuối cùng khi biết mình không thể nào xuất hiện trên TV, tức tối đến mức gào khóc một trận.

Nhưng vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup chắc chắn sẽ được chiếu trên TV.

Lâm Tiếu người thì ở trong phòng ghi hình nhưng tâm trí cô thì đã bay đến trên sân khấu của trận chung kết cuộc thi Hoa Cup, cô tưởng tượng mình đang đứng trên đó cất cao giọng trả lời.

Khăn quàng đỏ của một thí sinh nhỏ bị lệch, Lâm Tiếu nghĩ trước khi lên TV mình nhất định phải kiểm tra thật kỹ khăn quàng đỏ của mình.

Đột nhiên, Lâm Tiếu nghe thấy mẹ và anh trai hỏi cô liệu cô có thể trả lời trực tiếp ngay tại chỗ được không.

"Chắc là được ạ." Lâm Tiếu thoát ra khỏi sự tưởng tượng của mình, chậm rãi trả lời.

Ánh mắt của mẹ và anh trai sáng ngời, giống như con sói hoang nhìn thấy con mồi trong thế giới động vật, vốn dĩ Lâm Tiếu muốn nói được, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy cô lại không dám nói ra.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn thấy Lâm Tiếu rụt cổ lại, trong giọng nói cũng rất do dự, nghĩ rằng Lâm Tiếu không hề nắm chắn.

Lữ Tú Anh vội nói: "Con biết trả lời câu hỏi ở vòng loại và vòng bán kết là giỏi rồi."

Tất cả phụ huynh học sinh trong lớp Olympic Toán học ở trong phòng giảng dạy đều đặt mục tiêu là đạt được giải trong vòng bán kết, đương nhiên Lữ Tú Anh cũng nghĩ như vậy. Trận chung kết vấn đáp toàn quốc chỉ có vài học sinh có thể tham gia, Lữ Tú Anh cũng không đặt kỳ vọng cao như vậy với Lâm Tiếu.

Lâm Dược Phi cũng nói: "Lúc anh mượn băng video, sẵn tiện mượn hết chúng, em chỉ cần xem vui là được, đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân."

Mặc dù Lâm Dược Phi tin rằng Lâm Tiếu là một thiên tài, nhưng khi nghe thấy câu trả lời không mấy tự tin của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi cảm thấy em gái mình có thể không giỏi trả lời những câu hỏi ở vòng chung kết. Điều này cũng bình thường, em gái dù sao vẫn còn rất nhỏ mà.

Lâm Tiếu không biết rằng vừa rồi mình chỉ trả lời hơi chậm một chút mà mẹ và anh trai lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô tiếp tục xem các câu hỏi ở vòng chung kết trong băng video, câu hỏi ở vòng chung kết là thú vị nhất.

Các câu hỏi trong vòng loại chỉ khó hơn các đề thi toán thông thường một chút, còn các câu hỏi trong vòng bán kết cũng gần giống như các câu hỏi mà cô thường giải trong lớp Olympic Toán học, chỉ có điều các câu hỏi trong vòng chung kết mới là mới lạ nhất.

Mặc dù nó không gọi là quá khó, nhưng đối với Lâm Tiếu thì nó cũng không phải là những câu hỏi quen thuộc như bò ăn cỏ, gà thỏ chung chuồng nữa, mỗi câu hỏi đều có một chút mới mẻ trong đó.

Lâm Tiếu vừa ghi sơ lại các câu hỏi vào sổ ghi chép vừa nhìn chằm chằm vào các thí sinh trẻ tuổi trong băng video, cô cũng muốn tham gia vòng chung kết.

Tại sao các câu hỏi vòng loại và vòng bán kết lại không thú vị như vòng chung kết kia chứ, chắc là do giáo viên ra đề quá lười rồi.

Sau khi xem xong bốn đoạn băng video, Lâm Tiếu cùng mẹ và anh trai bước ra khỏi phòng ghi hình, dưới ánh nắng mặt trời cô nheo nheo đôi mắt.

Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: "Có phải là vừa rồi bên trong tối quá, mỏi mắt rồi đúng không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ạ."

Vừa rồi phòng ghi hình không đóng cửa, rèm cửa chỉ kéo một nửa nên không tính là tối. Bên ngoài tấm rèm đang mở rộng là những người qua đường thỉnh thoảng sẽ thò đầu vào trong phòng ngó một cái, tưởng rằng sẽ được xem ké phim gì đó, nhưng khi thấy cuộc thi Olympic Toán tiểu học đang phát, tất cả đều rời đi với vẻ mặt phức tạp.

"Về nhà rửa sạch tay rồi làm một bài mát xa mắt đi." Lữ Tú Anh nói.

"Mắt con không mỏi." Lâm Tiếu phản bác.

Lữ Tú Anh: "Con có muốn đeo kính như Trần Đông Thanh không?"

"Vâng ạ." Lâm Tiếu đồng ý về nhà làm bài mát xa mắt, khi đến mùa đông Trần Đông Thanh đeo kính vào lớp, trên kính đột nhiên có một lớp sương mù, thực sự rất bất tiện.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, Lâm Tiếu đến trường ghi danh, cô thấy Trần Đông Thanh đã thay một cặp kính mới, từ gọng kính nhựa màu đỏ đổi thành gọng kính nhựa màu xanh.

"Trần Đông Thanh, sao cậu lại thay kính vậy?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Trần Đông Thanh mặt mày ủ rũ: “Độ cận của tớ tăng rồi.”

Vốn dĩ cậu bé vừa bị cận thị thật vừa bị cận thị giả, ông nội cậu bé nhất quyết châm cứu cho cậu bé, muốn trị khỏi tật cận thị giả của cậu bé, nhưng hiệu quả lại không tốt, kết quả cuối cùng là kỳ nghỉ đông này cậu bé đi đo lại độ cận, độ cận thị của cậu bé lại tăng lên một chút.

Còn tăng thêm loạn thị.

Lâm Tiếu tò mò hỏi: "Loạn thị là gì?"

Trần Đông Thanh giải thích: "Bây giờ độ loạn thị của tớ chỉ có một ít thôi, nếu loạn thị nghiêm trọng thì khi cậu nhìn mặt trăng trên bầu trời, đèn đường ban đêm, cậu sẽ thấy chúng đều là một tia sáng tròn tròn, tớ sẽ nhìn thấy một vòng tròn lớn hơn, thậm chí sẽ nhìn thấy hai cái vòng tròn chồng lên nhau."

Lâm Tiếu cau mày, cô cảm thấy rằng vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng, Trần Đông Thanh có thể sẽ nhìn thấy tận hai mặt trăng trên bầu trời.

"Vậy cậu phải làm sao đây?" Lâm Tiếu hỏi.

Trần Đông Thanh nói: "Bác sĩ khuyên tớ nên chơi bóng bàn, tớ đang bắt đầu học chơi bóng bàn."

Cha cậu bé đã mua cho cậu bé một cây vợt bóng bàn và đăng ký học lớp học bóng bàn trong kỳ nghỉ đông này. Tuy nhiên, gia đình cậu bé đều rất bận, nguyên cả kỳ nghỉ đông ngoại trừ giờ học trên lớp thì không có ai chơi bóng bàn với Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh chỉ có thể tự mình tung hứng bóng hoặc đánh bóng vào tường.

"Lâm Tiếu, cậu biết chơi bóng bàn không?" Trần Đông Thanh hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô chưa bao giờ chơi bóng bàn, cô chỉ xem người khác chơi.

"Không sao, tớ cũng không giỏi lắm, tớ chỉ học mới có mấy buổi thôi, chúng ta có thể chơi chung với nhau." Trần Đông Thanh nói.

Sân vận động của trường có một bàn bóng bàn, nhưng quanh năm đều bị các học sinh lớp lớn chiếm, học sinh lớp dưới rất khó giành được chỗ, nhưng bây giờ họ đã là học kỳ hai lớp bốn rồi, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp đều cảm thấy rằng họ có đủ tư cách để gia nhập cuộc chiến giành bàn bóng bàn.

Kỳ nghỉ đông này, Diệp Văn Nhân lại đi du lịch.

Cô bé và cha mẹ cô bé cùng nhau đi Giang Nam.

Giang Nam khói sương mù mịt, những cây cầu nhỏ, những dòng nước chảy, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vô cùng ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, trong miêu tả của Diệp Văn Nhân, Giang Nam lại không đẹp như vậy: "Khi đến đó, cha mẹ tớ đã cãi nhau. Mẹ tớ nói không nên đến Giang Nam vào kỳ nghỉ đông, nên để kỳ nghỉ hè đi, kỳ nghỉ đông thật sự rất lạnh."

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu ngạc nhiên mở to mắt hai mắt: "Sao miền Nam lại lạnh được? Miền Nam ấm áp hơn chỗ chúng ta mà."

Vào mùa đông, những con én nhỏ và chim nhạn đều bay về miền Nam.

Diệp Văn Nhân nói: "Nhiệt độ trong dự báo thời tiết quả thực cao hơn chỗ chúng ta vài độ, nhưng miền Nam rất ẩm ướt, tớ đi mấy ngày đều mưa mấy ngày. Bên ngoài đã lạnh, bên trong còn lạnh hơn, hơn nữa mọi thứ đều ướt át, ngay cả chăn bông trong khách sạn cũng ướt.”

Vào đêm đầu tiên mẹ Diệp Văn Nhân ở lại khách sạn, bà ấy giơ tay ra chạm vào chăn, phát hiện chăn bị ướt, bà ấy lập tức đến gặp nhân viên phục vụ của khách sạn để đổi chăn, nhưng nhân viên phục vụ không chịu đổi, họ nói rằng tất cả chăn bông đều như thế. Mẹ Diệp Văn Nhân không tin, nhất quyết bảo nhân viên phục vụ mang chăn mới đến, hóa ra nhân viên phục vụ không lừa bà ấy, họ còn mang thêm hai chiếc chăn đến, cả hai đều ướt như nhau.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu nghe kể đã run cầm cập, vào mùa đông giá rét, phải ngủ trong một căn phòng không có lò sưởi, phải đắp một chiếc chăn ướt át, vậy thì lạnh nhường nào.

“Vậy cậu bị cảm lạnh rồi sao?” Lâm Tiếu hỏi.

Diệp Văn Nhân lắc đầu: "Không bị." Cô bé cũng nghĩ mình sẽ bị cảm lạnh, kết quả lại không bị, cha của Diệp Văn Nhân nói đùa rằng chắc là virus cảm lạnh đã bị c.h.ế.t cóng hết rồi.

Mặc dù Diệp Văn Nhân miêu tả Giang Nam vừa ướt át vừa lạnh lẽo nhưng Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vẫn nghe một cách vô cùng ngưỡng mộ.

Đặc biệt là Lâm Tiếu, cô thở dài: "Kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ đông nào tớ cũng phải tham gia lớp Olympic Toán học, khi nào tớ mới có thể được đi du lịch đây?"

Diệp Văn Nhân suy nghĩ một chút: "Chiều thứ bảy cuối tuần đi ra ngoài chơi, tối chủ nhật về."

Lâm Tiếu: "Chủ nhật cũng phải học Olympic Toán học."

Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt đồng cảm: “Vậy cậu chỉ có nửa ngày thôi, nửa ngày cũng có thể miễn cưỡng ra ngoài chơi được một chuyến.”

Đương nhiên chỉ có thể đi những khu vực gần đó mà thôi, Diệp Văn Nhân suy nghĩ một chút: "Cậu đã đi chùa xem rừng đào trong chùa chưa? Ở đó có một rừng đào rất lớn, cậu ngồi xe đi đi về về tầm nửa ngày là đủ rồi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 253: Chương 253



Lâm Tiếu mở to hai mắt nhìn: "Chưa đi, đúng lúc anh tớ mới mua…"

Lâm Tiếu đột nhiên im lặng, Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu không cho phép cô kể việc anh trai cô mua xe ô tô ở trường.

Mặc dù Lâm Tiếu rất muốn nói với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, cô tin rằng sau khi cô nói với họ, họ sẽ giữ bí mật cho cô, nhưng cái cảm giác kìm nén bí mật trong lòng không thể nói ra thật sự rất khó chịu, Lâm Tiếu suy nghĩ một lát, vẫn là giữ riêng cái bí mật khó chịu này cho riêng mình.

“Đúng lúc mùa xuân tớ sẽ nhờ anh tớ dẫn tớ đi xem rừng đào.” Lâm Tiếu nói.

Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: "Bên cạnh rừng đào có mấy người bán mật hoa đào, họ nói đó là mật ong nhà họ nuôi, cậu tuyệt đối không được mua, đều là lừa đảo đó."

Lâm Tiếu gật đầu, tỏ ý cô nhớ rồi.

Cuối tuần đầu tiên sau khi năm học mới bắt đầu, Lâm Tiếu nhận được thẻ dự thi của cuộc thi Hoa Cup ở trong phòng giảng dạy lớp Olympic Toán học. Trên thẻ dự thi in họ tên của Lâm Tiếu và một dãy số báo danh dự thi thật dài.

Tay Lâm Tiếu cầm tờ giấy mỏng này, hai mắt cô dừng lại trên đó một lúc lâu.

Đây là thẻ dự thi đầu tiên trong đời cô.

Trước đây, cho dù là kỳ thi giữa kỳ hay kỳ thi cuối kỳ ở trường thì cũng không hề có thẻ dự thi. Cô lẳng lặng đọc số báo danh dự một lượt, học thuộc nó.

Thầy Triệu bảo mọi người cất kỹ thẻ dự thi: "Tuyệt đối không được làm mất thẻ dự thi, làm mất nó thì các em sẽ không được vào phòng thi, không thể tham gia cuộc thi. Phí đăng ký của các em coi như bỏ."

“Ha” một tiếng, tất cả các học sinh bật cười.

Lâm Tiếu cất thẻ dự thi vào trong túi đựng bút, lúc này cô đột nhiên cảm thấy hộp đựng bút ngon hơn túi đựng bút, hộp đựng bút thì cứng còn túi đựng bút thì mềm. Cô có chút lo lắng cất thẻ dự thi trong túi đựng bút sẽ bị nhăn nheo, Lâm Tiếu lại lấy thẻ dự thi ra, kẹp nó vào trong vở.

Thầy Triệu lấy một tờ bảng biểu ra, đọc nơi thi của từng người.

"Tạ Khởi, trung học số hai."

"Kỷ Văn Thành, trung học số năm."

"Chu Tuệ Mẫn, trung học số một."

Nơi thi của vòng loại đều ở trường trung học.

Lâm Tiếu nhanh chóng phát hiện, các học sinh trong lớp Olympic Toán học đều được phân vào ba nơi thi trung học số một, trung học số hai và trung học số năm, không có nơi thi thứ tư.

Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy nơi thi của Chu Tuệ Mẫn ở trung học số một, cô lo lắng lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, hy vọng mình và Chu Tuệ Mẫn có thể được xếp vào cùng một trường.

Cuối cùng, Lâm Tiếu cũng nghe thấy tên của mình: "Lâm Tiếu, trung học số một."

Lâm Tiếu nhỏ giọng “oa” lên một tiếng, cô quay đầu nhìn Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cũng quay đầu lại nhìn cô, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

Thầy Triệu viết các đồ dùng cần mang lên bảng đen, yêu cầu mọi người chép hết lại: "Bút mực, bút chì, tẩy, thước kẻ, ê-ke, compa."

"Còn một chuyện quan trọng nữa, lúc đi thi phải mang theo đồng hồ đeo tay của mình, sau khi nhờ cha mẹ các em chỉnh giờ đồng hồ đeo tay xong thì cho các em đeo trước nửa ngày, nhớ lên dây cót đầy đủ."

"Trong phòng thi có thể sẽ không có đồng hồ treo tường, tìm giám thị hỏi giờ sẽ ảnh hưởng đến việc làm bài, các em đều phải tự đeo đồng hồ, khi làm bài nhớ chú ý thời gian."

Lâm Tiếu viết thêm bốn từ lên vở của mình, đồng hồ đeo tay.

Thầy Triệu vừa đi quanh lớp vừa nói về các việc cần chú ý, xem thử các học sinh có ghi lại những đồ dùng mà ông ấy vừa nói vào vở hay không. Các học sinh trong lớp Olympic Toán học đều rất thông minh, nhưng cũng có một số học sinh khiến giáo viên đau đầu, họ ỷ bản thân mình thông minh có thể ghi nhớ mọi thứ trong đầu mà không chịu viết vào vở.

May thay, mọi người đều rất coi trọng cuộc thi lớn như cuộc thi Hoa Cup, thầy Triệu thấy mọi người ai cũng ghi vào vở, gật đầu hài lòng.

Đột nhiên, thầy Triệu hít một hơi thật lạnh, ông ấy cầm thẻ dự thi của Kỷ Văn Thành lên: "Kỷ Văn Thành, tại sao em lại viết chúng vào mặt sau của thẻ dự thi?"

Mặt sau thẻ dự thi của Kỷ Văn Thành có một chuỗi dài được viết bằng bút mực "Bút mực, bút chì, tẩy, thước kẻ, ê-ke, compa." Các đồ dùng mà thầy Triệu vừa nói, tất cả được cậu bé viết hết lên mặt sau thẻ dự thi.

Giấy của thẻ dự thi rất mỏng, chữ ở mặt sau chữ xuyên thấu qua mặt trước, mặt trước cũng có thể nhìn thấy vết mực ở mặt sau.

Kỷ Văn Thành không hề cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì: "Em viết nó lên thẻ dự thi, như thế chắc chắn sẽ không quên."

Thầy Triệu đau đầu: "Trên thẻ dự thi không được viết chữ lên, em viết chữ lên thẻ dự thi như thế này, có thể sẽ bị coi là gian lận."

Kỷ Văn Thành không hề tỏ ra lo lắng chút nào: "Không đâu thầy, những thứ em viết đều là các đồ dùng học tập, giám thị nhìn qua sẽ biết, nó lại không có đáp án của câu hỏi nào, chỉ là bút chì, tẩy…"

Thầy Triệu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thầy đi gọi điện thoại hỏi thử giúp em xem sao."

Gọi điện hỏi bên tổ chức cuộc thi nên làm thế nào trong tình huống như này, thầy Triệu thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này. Là một giáo viên, mỗi năm ông ấy lại mở mang thêm một ít kiến thức, học sinh luôn có thể tạo ra các loại thảm họa khác nhau mà ông không thể nào nghĩ tới.

Lâm Tiếu thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy Triệu, cô có chút sợ hãi, mặc dù cô không viết chữ lên thẻ dự thi nhưng cô cũng vừa mới biết là không được làm như vậy. Hóa ra viết chữ trên thẻ dự thi có thể bị coi là gian lận.

Sau giờ học, Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp của mẹ mình, cô nóng lòng kể những chuyện này với mẹ.

"Mẹ, nơi thi của con là ở trung học số một, thầy Triệu bảo chúng con vào buổi chiều trước ngày thi một hôm đến nơi thi."

Lữ Tú Anh “ồ” một tiếng: "Nơi thi của các con không phải ở tiểu học mà ở trung học cơ sở à, cũng rất thuận tiện, trung học số một cách nhà chúng ta không quá xa."

Lâm Tiếu không hiểu vì sao nhất định phải đến nơi thi xem xem, cô khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, nơi thi đẹp lắm phải không ạ? Có phải trung học số một rất đẹp không ạ?"

Lữ Tú Anh “hì hì” cười một tiếng: “Đến xem nơi thi không phải ý đó.”

“Là để các con làm quen đường đi, xem phòng thi ở đâu, chỗ ngồi ở đâu, nhà vệ sinh ở đâu, xem trước để ngày thi không xảy ra bất kỳ sự cố gì.”

Đột nhiên Lâm Tiếu hiểu ra, thì ra đến xem thử nơi thi là có ý như này.

"Mẹ, thầy Triệu cũng bảo chúng con khi đi thi phải đeo đồng hồ."

Lữ Tú Anh gật đầu: "Được, mẹ sẽ lên dây cót đồng hồ và điều chỉnh thời gian trước cho con." Lữ Tú Anh có một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai, mua hơn mười năm trước, dùng rất tốt.

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy thẻ dự thi của Lâm Tiếu, anh cầm nó trong tay xem một lúc lâu.

Lâm Dược Phi hỏi: "Tiếu Tiếu, hôm đi thi anh sẽ lái xe chở em đi, mà giáo viên của em đã nói về những việc cần chú ý chưa?"

Lâm Tiếu nói lại một lượt cho anh trai nghe về những việc mà thầy Triệu nói với mình.

Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết rồi."

Tối hôm sau, Lâm Dược Phi về nhà, anh vừa thay dép lê vừa gọi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, cho em cái này nè."

Lâm Tiếu vội vàng chạy tới, mỗi lần anh trai nói dùng giọng điệu này nói chuyện thì chắc chắn là có chuyện tốt.

Lâm Dược Phi đưa cho Lâm Tiếu một cái hộp: "Em tự mở ra xem đi."

Lâm Tiếu mở cái hộp ra, kinh ngạc kêu lên một tiếng, có một chiếc đồng hồ điện tử nằm trong cái hộp.

"Anh ơi, cái này là cho em sao?" Lâm Tiếu vui mừng hỏi.

Lâm Dược Phi mỉm cười: "Cho em đó, không phải em phải đeo đồng hồ đi thi sao?"

Lâm Tiếu: "Nhưng mẹ nói sẽ cho em mượn đồng hồ của mẹ."

Lâm Dược Phi: "Em không cần đeo đồng hồ của mẹ nữa, giờ em có đồng hồ của riêng mình rồi."

Lâm Tiếu đeo đồng hồ trên cổ tay mình, đồng hồ điện tử màu vàng, bên trên có con số trực tiếp hiển thị thời gian, vừa to vừa rõ ràng, dễ nhìn hơn nhiều so với chiếc kim nhỏ trên mặt đồng hồ của mẹ cô.

Cô mở tờ hướng dẫn sử dụng: "Đồng hồ điện tử Casio còn dạ quang."

Lâm Tiếu đã có chiếc đồng hồ đầu tiên của riêng mình.

Đeo đồng hồ vào, Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một người lớn.

Lâm Tiếu nhìn qua tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới một lượt, cho đến khi mẹ thúc giục cô: "Tiếu Tiếu, con vẫn ổn chứ? Đừng ngồi ở trong nhà vệ sinh lâu quá."

Lữ Tú Anh cảm thấy thật quái lạ, Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh đọc báo và tạp chí thì chẳng nói làm gì, nhưng sao đọc mỗi tờ hướng dẫn sử dụng thôi mà cũng ngồi lâu như thế.

Lâm Tiếu nghe mẹ thúc giục thì bình tĩnh lại, rửa tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã xem tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới từ đầu tới cuối rồi.

Chiếc đồng hồ mới không thấm nước, có thể đặt báo thức, còn có dạ quang.

Lâm Tiếu gấp gáp chờ trời tối, sao trời còn chưa tối nhỉ? Cô không tưởng tượng nổi làm sao mà mặt đồng hồ có thể sáng lên ở trong bóng tối.

Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của em gái, cười nói: "Không cần chờ trời tối, bây giờ em có thể chui vào trong chăn xem thử."

Lâm Tiếu vỗ trán, đúng vậy, sao cô không nghĩ ra ý kiến hay ho này chứ?

Lâm Tiếu lập tức xốc tấm chăn đã được xếp gọn lên, cầm đồng hồ dạ quang chui vào trong chăn: "Oa!" Cô ngạc nhiên mà mở to hai mắt, mặt đồng hồ quả thật phát ra ánh sáng lấp lánh màu xanh lá cây khi ở trong chiếc chăn tối om, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy thời gian một cách rõ ràng.

Chiếc đồng hồ mà anh trai tặng cho cô thật lợi hại.

Lâm Dược Phi thấy em gái chui vào trong chăn, thân thể nho nhỏ cuộn thành hình tròn thì cười ha ha: "Lâm Tiếu, em đã học lớp bốn rồi, sao còn non nớt như vậy hả?"
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 254: Chương 254



Lâm Tiếu đột ngột xốc chăn lên: "Em non nớt ở chỗ nào?"

"Anh hai, nếu lúc anh học lớp bốn mà có đồng hồ dạ quang, anh có thể nhịn được mà không chui vào trong chăn không?"

Lâm Dược Phi ngẫm nghĩ, ngậm miệng lại.

"Mẹ ơi, ngày mai con có thể mang chiếc đồng hồ mới này đến trường không?" Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh đồng ý: "Được, nhưng mà con không được tháo ra." Đồng hồ tháo ra rồi dễ bị mất, còn luôn đeo trên cổ tay thì sẽ không sao.

Lâm Tiếu gật đầu: "Con chắc chắn sẽ không tháo ra."

Sao cô có thể tháo chiếc đồng hồ mới này ra chứ, cô còn hận không thể đeo nó ngay cả lúc đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi tới lớp học, vội vã khoe chiếc đồng hồ mới với nhóm bạn: "Mặt đồng hồ dạ quang sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lá cây khi ở trong bóng tối."

Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều rất tò mò chiếc đồng hồ sẽ trông như thế nào khi phát sáng.

Lâm Tiếu nhíu mày: "Nhưng mà trong trường không có chăn."

Cũng may trong trường có ngăn bàn, Lâm Tiếu cho bàn tay đeo đồng hồ vào sâu bên trong ngăn bàn, Trần Đông Thanh đứng ở bên cạnh giúp đỡ, cầm hai quyển sách che trước ngăn bàn, chỉ chừa lại một khe hở nho nhỏ cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lần lượt dán mắt vào để quan sát.

"Tớ nhìn thấy rồi, đúng thật là có ánh sáng màu xanh lá cây."

Hai tay của Trần Đông Thanh cầm sách, nôn nóng nói: "Đến lượt tớ."

Diệp Văn Nhân đổi vị trí cho Trần Đông Thanh, nhận lấy sách ở trong tay cậu bé, chặn ánh sáng ở bên ngoài ngăn bàn, Trần Đông Thanh khom lưng dán mắt vào: "Là màu xanh lá cây."

Viên Kim Lai đi tới, khó hiểu mà nhìn bốn người bọn họ: "Mấy cậu đang làm gì vậy?"

Sau khi biết bọn họ đang nhìn đồng hồ dạ quang, Viên Kim Lai nói: "Tớ đã có đồng hồ dạ quang từ lâu rồi."

Vương Hồng Đậu quay lưng lại với Viên Kim Lai nói: "Có ai hỏi cậu ấy đâu."

Có đồng hồ dạ quang thì có gì hơn người chứ.

"Haiz." Vương Hồng Đậu thở dài, đúng là có đồng hồ dạ quang rất tuyệt, cô bé cũng muốn có một chiếc đồng hồ dạ quang.

Vương Hồng Đậu hỏi: "Lâm Tiếu, cậu làm thế nào mà cha mẹ đồng ý mua đồng hồ dạ quang cho cậu vậy?"

Lâm Tiếu nói thật: "Tớ có cuộc thi Olympic vào Chủ nhật, thầy Triệu bảo chúng tớ đeo đồng hồ để nhìn thời gian, vậy nên anh trai đã mua cho tớ."

Vương Hồng Đậu liên tục lắc đầu, nếu tham gia cuộc thi Olympic mới được mua đồng hồ thì e là cả đời này cô bé cũng sẽ không có đồng hồ.

Thứ bảy chỉ học mỗi buổi sáng, sau khi tan học, Lâm Tiếu đeo cặp sách đầy ụ ở trên lưng đi ra cổng trường, trông thấy mẹ đang đứng ở cổng trường, không có xe đạp ở bên cạnh.

"Mẹ ơi, mẹ đi bộ tới đón con hả?" Lâm Tiếu cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Lữ Tú Anh đỡ lấy cặp sách ở trên vai Lâm Tiếu: "Anh của con chạy xe tới đây, đang đứng ở ngã rẽ phía trước, chúng ta qua đó đi." Bây giờ ở cổng trường có rất ít người lái xe đến đón con, Lâm Dược Phi cố ý đứng cách xa một chút.

"Chúng ta tùy tiện ăn ở bên ngoài một chút, sau đó chở con đến xem trường thi." Lữ Tú Anh nói.

Sau khi Lâm Tiếu lên xe, Lâm Dược Phi lái xe đi được một đoạn thì hỏi: "Tiếu Tiếu, bây giờ em còn say xe không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Anh hai lái xe thì không bị say, nhưng đi xe buýt vẫn còn bị say."

Lâm Dược Phi cẩn thận hỏi lại: "Bây giờ em không bị say xe chút nào sao?"

Lâm Tiếu: "Không say."

Lâm Dược Phi yên tâm: "Được, vậy ngày mai có thể lái xe chở em đến cuộc thi." Nếu Lâm Tiếu say xe thì không nên để cho em ấy ngồi xe, đỡ phải tới giờ thi rồi mà vẫn còn bị say, ảnh hưởng tới việc giải đề.

Đi được nửa đoạn đường dẫn tới trung học số một, Lâm Dược Phi dừng xe ở trước cửa một quán mì mà anh đã từng ăn thử. Mỗi người gọi một chén mì, Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào tấm bảng nhỏ màu đen được treo trên tường, gọi một phần mì sốt cà chua trứng.

"Có muốn ăn chân gà không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu do dự một giây: "Dạ muốn."

Lữ Tú Anh gọi ông chủ: "Cho thêm một cái chân gà."

Mì sốt cà chua trứng ăn rất ngon, chân gà cũng như vậy, Lâm Tiếu hạnh phúc mà ăn xong mọi thứ, không thừa lại một tí nào: "Mẹ ơi, con cảm thấy bữa trưa ăn rất ngon, không hề tùy tiện." Vốn dĩ không phải ăn tùy tiện một chút như mẹ nói.

Lâm Dược Phi nhân cơ hội hỏi: "Thế mì trong quán ăn ngon, hay là mì mẹ nấu ngon?"

Lâm Tiếu không nhảy vào cái hố mà anh trai đào: "Mì trong quán ăn ngon, nhưng mà mì mẹ nấu ngon hơn."

Lâm Dược Phi: "Đứa nhóc lanh lợi này, lau miệng sạch sẽ đi rồi chúng ta đi xem trường thi."

Tới cổng trường trung học số một, Lâm Dược Phi vẫn đậu xe ở chỗ cách đó một khoảng, ba người cùng đi vào. Lâm Tiếu nhìn cánh cổng rộng lớn đầy khí thế của trung học số một và các tòa nhà giảng đường ở bên trong, nói to: "Mẹ ơi, trung học số một lớn quá."

Lữ Tú Anh: "Tất nhiên rồi, trung học số một là trường trung học tốt nhất ở thành phố của chúng ta."

Lâm Tiếu lập tức có lý tưởng mới: "Mẹ ơi, con muốn vào trung học số một."

Trước cửa trường trung học số một chặn một sợi dây chắn, bảo vệ đứng ở chỗ ra vào của dây chắn, giơ cái loa lên không ngừng lặp lại: “Học sinh có thẻ dự thi thì vào, người nhà không được vào.”

Lữ Tú Anh vốn muốn đi vào xem trường thi cùng Lâm Tiếu, xem cho rõ phòng học ở đâu, nhà vệ sinh ở đâu, không ngờ lại không cho người nhà vào, Lữ Tú Anh lo lắng nhìn về phía Lâm Tiếu: “Một mình con được không?”

“Được ạ.”

Lữ Tú Anh vẫn còn muốn dặn dò Lâm Tiếu vài câu, Lâm Tiếu đã lấy ra thẻ dự thi quơ quơ trước mặt bảo vệ, cứ như một con cá linh hoạt bơi qua dòng người, luôn vào trong cửa trường trung học số một.

“Này.” Lữ Tú Anh nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiếu, đuổi theo tiến lên phía trước hai bước.

Lâm Dược Phi giơ tay kéo Lữ Tú Anh lại: “Mẹ, tự Tiếu Tiếu có thể làm được mà, con bé quen đường con ghê gớm hơn chúng ta nhiều.”

Lữ Tú Anh nhớ lại lúc đón Tết lái xe về quê, Lâm Dược Phi bị lạc đường ở giữa đường, bà cũng hoàn toàn không biết xe đã lái đến đâu rồi, Lâm Tiếu lấy bản đồ ra nhìn một lúc, liền chỉ huy anh trai lái xe về đến quê. Tiếu Tiếu quen đường ở trong khuôn viên trường, chắc chắn không thành vấn đề.

Lữ Tú Anh theo Lâm Dược Phi đi lại bên cạnh xe hơi, ngồi vào trong xe chờ đợi.

Lâm Tiếu đeo cái balo nhỏ đi vào trong trường trung học số một, trên mặt đất dùng phấn vẽ mũi tên, cả chặng đường cứ đi theo mũi tên là có thể đến được tầng lầu của địa điểm thi.

Thật ra ngay cả mũi tên dưới chân cũng không cần nhìn, đi men theo người ta là được rồi, Lâm Tiếu nhìn xung quanh đều là học sinh đến xem trường thi.

Lâm Tú đi thẳng một mạch về phía trước, không ngừng nhìn ngó xung quanh, trung học số một có nhiều tầng lầu to quá đi.

Tòa nhà dạy học đã có mấy tòa, Lâm Tiếu nhìn một cái là có thể nhận ra đâu là tòa nhà dạy học, nhà ăn cũng rất dễ thấy, nhà ăn của trung học số một lại có đến ba tầng lầu.

Lâm Tiếu ngước cổ lên nhìn rồi lại nhìn, phải có rất nhiều người ăn, mới phải cần một nhà ăn to ba tầng lầu đến như vậy chứ.

Còn có rất nhiều tầng lầu, Lâm Tiếu ở bên ngoài thì không nhìn ra là lầu gì. Sân vận động của trường trung học số một cũng rất lớn, cửa giữa đường chạy là một cái sân bóng đá, cái này giống với trường tiểu học Đường Giải Phóng, chỉ là sân vận động lớn hơn một chút.

Nhưng trung học số một ngoài sân vận động ra, còn có một cái sân bóng rổ chuyên biệt, sân bóng rổ là sàn xi măng, dùng phấn vẽ đường chạy trên mặt đất.

Nhìn ra phía xa, cuối sân vận động nối liền với một khu rừng nhỏ, trong khu rừng nhỏ có một con hẻm nhỏ, bên ngoài bày một hàng ghế dài.

Trong trường học ấy vậy mà lại có một khu rừng nhỏ, trung học số một cũng lớn quá rồi đó.

Mùa xuân, cây trong rừng vừa mọc ra chồi non xanh tươi, đợi tới sang mua thu, trong khu rừng nhỏ nhất định sẽ có rất nhiều lá rơi, lúc đó có thể nhặt lá, nhổ rễ già.

Chỉ là không biết khu rừng nhỏ có được tính trong khu diện tích gộp không, đến phiên lớp nào quét dọn khu rừng nhỏ thì mùa thu của bọn họ thảm quá rồi.

Lâm Tiếu nhìn khu rừng nhỏ xa xôi, cho đến khi bước vào trong lầu dạy học thì không nhìn thấy nữa.

Trường thi của Lâm Tiếu ở lầu ba, trong hành lang dựa tường của lầu ba bày một hàng bàn ghế được dời từ trong lớp học ra, bàn móc ngược lại xếp chồng lên cái bàn khác, bên trên lại dựng thêm một hàng ghế.

Lâm Tiếu đi vào trường thi liền biết tại sao trong hành lang lại có nhiều bàn ghế đến như vậy rồi, bởi vì bàn ghế trong trường thi rất ít, khoảng cách giữa mỗi một chỗ ngồi đều cách nhau rất xa.

Toàn bộ bàn đều xoay qua, bụng bàn hướng về phía trước.

Lâm Tiếu lần đầu nhìn thấy trường thi chính quy như vậy, thi giữa kỳ và thi cuối kỳ trong trường còn không dời nhiều bàn ghế như vậy ra khỏi phòng học.

Trên mỗi một góc bàn còn dán mã số dự thi và họ tên thí sinh, Lâm Tiếu rướn cổ lên nhìn lần lượt từng cái một, sau xoay đến gần nửa cái phòng thi cuối cùng cũng tìm thấy tên mình. Hóa ra chỗ ngồi của cô ở ngay hàng thứ nhất, hàng thứ nhất của chính giữa, chỗ ngồi của Lâm Tiếu ở trước bục giảng, cô ngồi vào chỗ ngồi vừa nhấc chân là có thể đá được bục giảng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back