Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 155: Chương 155



Lâm Dược Phi nghe động tĩnh vào nhà của dì Đỗ cũng đã dậy, ăn mặc tươm tất ở trong phòng xong thì ra ngoài, đứng ở cửa nhà lớn chào dì Đỗ: “Dì Đỗ, lại làm phiền dì rồi. Trời lạnh thế này còn để dì chạy một chuyến.”

Dì Đỗ thầm nghĩ, Lâm Dược Phi giờ khác thật, lễ phép hơn ngày xưa nhiều.

Lúc trước dì ấy đến nhà khám bệnh cho Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi gặp dì ấy còn không biết nói một chữ. Lúc khám bệnh cho Lâm Dược Phi, cũng là Lữ Tú Anh dạy anh nói một câu thì anh nói theo một câu.

Giờ thái độ Lâm Dược Phi vừa nhiệt tình vừa chân thành: “Dì Đỗ, dì ăn sáng chưa ạ? Tiếu Tiếu ăn sáng, đúng lúc dì cũng ăn chút nhé.”

Dì Đỗ vội nói: “Khỏi khỏi, dì đã ăn rồi.”

Lữ Tú Anh đến nhà bếp nấu mì sợi cho Lâm Tiếu, nấu mì sợi là nhanh nhất, cả nước súp cũng cũng hợp ăn lúc bị sốt.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói, từ nhà bếp thò đầu ra gọi: “Văn Quyên, nấu cho bà một bát nhé, một nồi có ngay đây.”

Đỗ Văn Quyên nói to: “Thật sự không cần nấu cho tôi đâu, nấu cho Tiếu Tiếu được rồi.”

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng chưa ăn sáng, nhưng giờ hiển nhiên không thể một nhà ba người ăn chung rồi để mình dì Đỗ ngồi nhìn được.

Lâm Dược Phi tắm xong thì đã đến giờ phải ra ngoài, lại hàn huyên với dì Đỗ một lát mới đi.

Lâm Dược Phi đi xong, Đỗ Văn Quyên nói: “Con trai bà giờ cũng quá khách sáo rồi.”

Lữ Tú Anh: “Khách sáo với bà còn không phải chuyện nên làm à, từ nhỏ bà đã chích thuốc cho thằng bé bao lần, trị qua bao nhiêu là bệnh.”

Lữ Tú Anh đang bỏ một quả trứng, một cây xúc xích giăm bông cắt thành miếng mỏng để vào nấu chung với mì sợi, cho thêm cọng cải thìa nhỏ, trước khi ra lò còn nhỏ vào hai giọt dầu mè.

Một bát mì sợi thơm phức bưng lên, Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thì ngồi dậy.

Lâm Tiếu muốn đánh răng trước khi ăn, Lữ Tú Anh nói: “Sốt rồi đừng đánh răng, mẹ rót nước cho con súc miệng nhé.”

Lữ Tú Anh bưng một ly nước lại cho Lâm Tiếu, lại bưng một cái chậu, để Lâm Tiếu súc miệng ngay tại giường.

Ăn cơm cũng ăn trên giường. Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu xuống giường, sợ cô lên xuống mặc đồ thay đồ lại bị lạnh, trực tiếp để cô ngồi trên giường ăn, trên người mặc áo bông, chân vẫn đắp chăn.

Lữ Tú Anh tìm một tờ lịch trải lên tấm chăn, bên trên lại đệm thêm một hộp giày sạch, độ cao thế này cũng vừa tầm rồi.

Lâm Tiếu chọn ăn vài miếng xúc xích giăm bông trước rồi mới bắt đầu ăn mì sợi, cuối cùng là ăn sạch trứng, cải thìa và xúc xích trong bát, chỉ còn lại một nhúm mì.

“Mẹ ơi, con không muốn ăn nữa ạ.” Lâm Tiếu nói.

Lâm Tiếu biết lúc bị bệnh có đặc quyền bỏ mứa, quả nhiên Lữ Tú Anh không nói gì đã đồng ý rồi: “Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, con đói thì mẹ có thể nấu bất kỳ lúc nào.”

Lữ Tú Anh giơ tay bưng bát, Lâm Tiếu ôm bát không buông: “Mẹ ơi, con muốn uống hết nước.”

Lữ Tú Anh vội nói: “Được, bị sốt nên uống nhiều nước, uống nhiều canh.”

Lâm Tiếu một hơi uống cạn, Lữ Tú Anh dọn bát, cũng rút hộp giày và tờ lịch trên giường đi, lại bảo Lâm Tiếu súc miệng, lau miệng lau tay cho cô.

Đỗ Văn Quyên an ủi Lữ Tú Anh: “Không sao đâu, truyền dịch xong là khỏe thôi, trẻ nhỏ bị cảm sốt là chuyện rất bình thường.”

Lúc dì Đỗ chích kim cho Lâm Tiếu, Tiểu Hoàng rất căng thẳng, sủa gâu gâu với mũi kim. Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng lại: “Đây là chữa bệnh đấy, dì Đỗ đang chữa bệnh cho Tiếu Tiếu.”

Lữ Tú Anh vuốt lông Tiểu Hoàng, nói với nó hết lần này đến lần khác, Tiểu Hoàng mới không sủa nữa.

Lữ Tú Anh cảm thấy Tiểu Hoàng không hiểu lời mình nói, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, biết dì Đỗ không phải đang hại Lâm Tiếu.

Lúc kim đ.â.m vào, Lâm Tiếu luôn nhắm mắt. Dì Đỗ uốn tay cô thành nắm đấm, mu bàn tay chợt lạnh ngắt, Lâm Tiếu biết là đang bôi cồn I-ốt và cồn Ethanol để khử trùng, garô quấn chặt cổ tay cô, sau đó mu bàn tay đau nhói.

“Xong rồi.” Dì Đỗ nói.

Lâm Tiếu mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy m.á.u đang chảy ngược ở đầu kim, cô sợ đến mức vội vã nhắm tịt mắt lại.

Dì Đỗ cười nói: “Máu chảy ngược là chuyện tốt đó cháu, m.á.u chảy ngược chứng tỏ đ.â.m vào mạch m.á.u rồi, nếu không có m.á.u chảy ngược thì phải đ.â.m lại.”

Lâm Tiếu cũng biết nguyên lý này, nhưng thấy m.á.u thì vẫn sợ. Cô nhắm mắt hỏi dì Đỗ: “Dì Đỗ ơi, m.á.u chảy xong chưa ạ?”

Dì Đỗ nói: “Xong rồi.”

Lâm Tiếu lại mở mắt ra, quả nhiên m.á.u đỏ tươi đã hết rồi, trong ống truyền đang ch** n**c thuốc trong suốt, Lâm Tiếu thở phào.

Lữ Tú Anh tiễn dì Đỗ đến cửa: “Tôi không tiễn bà nữa nhé.”

Đỗ Văn Quyên: “Con gái còn đang truyền dịch đấy, bà mau về đi.”

Lữ Tú Anh không khách sáo nữa, vội vã chạy về bên giường Lâm Tiếu, đỡ Lâm Tiếu nằm xuống: “Có thể ngủ không, ngủ được thì ngủ thêm một giấc.”

Lý luận của Lữ Tú Anh là, bị bệnh trừ uống thuốc chích thuốc truyền dịch ra, chắc chắn phải uống nhiều nước, ăn nhiều cơm, ngủ nhiều vào.

Lâm Tiếu lắc đầu, hiện tại cô không hề buồn ngủ: “Mẹ ơi, mẹ xin nghỉ cho con chưa?”

Lữ Tú Anh vỗ trán, bà cũng quên luôn chuyện xin nghỉ.

Lữ Tú Anh vội gọi đến văn phòng cô giáo Từ, hỏi thời khóa biểu hôm nay của Lâm Tiếu: “Hôm nay tiết đầu của lớp con là tiết ngữ văn sao?”

Lâm Tiếu: “Là tiết toán ạ.”

“Vậy chắc cô giáo Từ đang ở văn phòng.” Lữ Tú Anh nhỏ giọng lẩm bẩm. Đúng vào lúc này, điện thoại kết nối, người bắt máy là một giáo viên khác trong văn phòng.

Giáo viên ấy nói với Lữ Tú Anh: “Hôm nay cô giáo Từ cũng bị bệnh xin nghỉ rồi, thầy Lưu dạy toán làm chủ nhiệm tạm thời.”

“Lâm Tiếu xin nghỉ đúng chứ? Tôi ghi lại rồi, chờ thầy Lưu tan tiết tôi sẽ chuyển lời lại.”

Lâm Tiếu nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, Lữ Tú Anh cúp máy xong, Lâm Tiếu lập tức mở to mắt nói: “Cô giáo Từ cũng bị bệnh rồi, cô giáo Từ cũng sẽ bị bệnh sao ạ?”

Lữ Tú Anh cười: “Con nói ngốc nghếch gì vậy, cô giáo Từ là con người, miễn là con người thì sẽ bị bệnh.”

Lâm Tiếu vẫn rất ngạc nhiên: “Nhưng trước giờ cô giáo Từ chưa từng xin nghỉ bệnh.”

“Con và cô giáo Từ cùng bị bệnh rồi.” Ánh mắt Lâm Tiếu lấp lánh, trông còn có sự hưng phấn.

Lữ Tú Anh trừng Lâm Tiếu một cái: “Bị bệnh là chuyện tốt à?”

“Mau khỏe đi, con và cô giáo Từ đều nhanh khỏe lại.”

Sau khi Lữ Tú Anh gọi điện xin nghỉ cho Lâm Tiếu thì gọi điện xin nghỉ cho mình.

Làm việc ở phòng văn thư xin nghỉ phép dễ hơn nhiều so với hồi còn làm ở phân xưởng nhiều. Trước kia khi làm ở phân xưởng, muốn nghỉ phép phải tìm người làm thay, bây giờ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xin nghỉ được rồi.

“Tôi xin nghỉ buổi sáng trước, chiều xem tình hình thế nào, nếu chiều Tiếu Tiếu hết sốt thì tôi sẽ đi làm ngay.”

Đầu dây bên kia lập tức ngắt lời Lữ Tú Anh: “Không cần đâu, phòng văn thư cũng chẳng có việc gì gấp, buổi chiều cô cũng ở nhà đi. Con bị sốt rồi, nấu món gì ngon cho nó ăn.”

Lúc Lữ Tú Anh gọi điện thoại, Tiểu Hoàng cứ lấy chân cào cào vào chân bà.

Lữ Tú Anh tắt điện thoại cúi đầu xuống nhìn, thấy Tiểu Hoàng gặm xích của nó đến.

“Sáng nay còn chưa dắt Tiểu Hoàng đi dạo được nữa.” Lữ Tú Anh vội vàng đưa Tiểu Hoàng ra ngoài dạo ở trước cửa nhà một lát, hai phút sau là dắt Tiểu Hoàng về luôn.

Tiểu Hoàng chưa bao giờ phải trải qua một cuộc dạo chơi ngắn như vậy.

Nó ngồi lì dưới đất không chịu đi, nhìn Lữ Tú Anh với ánh mắt ngơ ngác, Lữ Tú Anh nhất quyết kéo nó về nhà, Tiểu Hoàng về đến nhà thấy ấm ức vô cùng, nó nằm bên cạnh Lâm Tiếu ư ử rên la không dừng.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con không ngủ à?”

Lâm Tiếu mở to đôi mắt: “Con không buồn ngủ.”

Lữ Tú Anh bật tivi lên: “Vậy thì xem TV đi.”

Ăn sáng xong lại được xem TV, Lâm Tiếu rất ít khi được đãi ngộ thế này, nhất là vào kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, thường thì cũng phải đợi đến buổi chiều mẹ mới cho phép cô xem TV. Lúc bị ốm được đãi ngộ thật là tốt.

Lữ Tú Anh đứng bên cạnh TV, giúp Lâm Tiếu ấn nút chuyển kênh, tất cả có mười mấy kênh, rất nhanh đã chuyển hết một lượt.

“Con muốn xem kênh nào?” Sau khi lướt hết một lượt, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu chọn.

Kênh điện ảnh đang chiếu bộ phim nước ngoài The Sound of Music, Lâm Tiếu không chút do dự lựa chọn kênh này.

“Phim à?” Lữ Tú Anh cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiếu xem.

Tiểu Hoàng cũng bị TV thu hút sự chú ý, ngừng rên ư ử phản đối, nằm xuống trước TV chăm chú xem.

Khi trong lọ truyền dịch chỉ còn lại một ít dưới đáy, Lữ Tú Anh liền rút kim ra cho Lâm Tiếu, bà lo mình thao tác không đủ nhanh nhẹn, rút sớm một chút cho chắc. Lữ Tú Anh dùng bông gòn ấn vào vị trí kim tiêm của Lâm Tiếu, ấn vài phút mới thả lỏng tay ra.

“Được rồi.”

Sau khi truyền dịch, nhiệt độ cơ thể của Lâm Tiếu đã giảm từ 38,5 độ xuống 37,5 độ.

Nhiệt độ đã giảm xuống một độ, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều: “Mẹ ơi, con khỏe rồi.”

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Được, chúng ta ổn rồi.”

Lữ Tú Anh thấy tinh thần Lâm Tiếu quả thực khá ổn, thân nhiệt cũng giảm khá nhiều, mặc dù bà biết thuốc chưa thể phát huy tác dụng nhanh như vậy được, hạ sốt là do hiệu quả vật lý vì được truyền cả một bình dung dịch mát lạnh vào trong cơ thể, nhưng chỉ cần hạ sốt được là việc tốt rồi.

Lữ Tú Anh: “Con ở nhà xem TV một mình nhé, mẹ ra ngoài mua gì đó cho con ăn, con muốn ăn gì?”

Lâm Tiếu: “Mứt vỏ hồng với ô mai mận ạ.”

Lữ Tú Anh vừa nghe là biết ngay Lâm Tiếu nhạt mồm nhạt miệng, muốn ăn gì đó chua chua, liền hỏi: “Còn gì nữa không? Muốn ăn thịt không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Con không muốn ăn thịt.”

Tiều Hoàng nghe nhắc tới thịt thì lập tức ngẩng đầu lên, vểnh tai nhìn Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh cầm xích lên: “Vừa nãy chưa dắt mày đi được nhiều, đi, chúng ta đi mua đồ.”

Tự nhiên được ra ngoài chơi, Tiểu Hoàng ngoáy đuôi tít mù. Lữ Tú Anh dắt Tiểu Hoàng đi ra tiệm tạp hóa mua mứt vỏ hồng, ô mai mận, còn có sơn trà đóng hộp, đào đóng hộp.

Nhìn thấy mì ăn liền, Lữ Tú Anh lại mua năm gói.

Lâm Tiếu nói không muốn ăn thịt, nhưng Lữ Tú Anh lại thấy sốt không nên chỉ ăn chay, không ăn mặn làm sao đủ chất được.

Bà đi chợ mua cá hố đông lạnh cho Lâm Tiếu, về nhà chiên lên, lớp da quá béo, bà lột lớp da đi rồi cho Lâm Tiếu ăn phần thịt cá trắng bên trong.

Thấy trong chợ có bán cà chua, Lữ Tú Anh nhớ ra Lâm Tiếu nhạt mồm nhạt miệng, lại chọn ba quả cà chua.

Người bán rau nhận lấy cà chua đặt lên cân, động tác chỉnh quả cân rất dứt khoát, cho Lữ Tú Anh xem: “Này, cán cân cao chưa, một đồng mốt.”

Lữ Tú Anh: “Đắt thế?”

Người bán rau nói: “Bây giờ cái gì cũng đắt, giá lên liên tục.”

“Hơn nữa, tuyết rơi mấy tháng nay, rau nhà kính thì lấy đâu ra mà rẻ, cà chua của tôi không đắt đâu.”

Hai năm nay giá tăng cao một cách vô lý, đến bây giờ Lữ Tú Anh vẫn chưa thích ứng được, không biết sau này có thể hạ được không.

Lần đi chợ này, Lữ Tú Anh mua khá nhiều đồ, lại dắt theo Tiểu Hoàng đi dạo một quãng đường dài.

Lữ Tú Anh rút chìa khóa mở cửa, vừa vào phòng thì nhìn thấy Lâm Tiếu đã nằm trên giường ngủ rồi. TV vẫn bật, tiếng cũng khá to, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến giấc ngủ của Lâm Tiếu, cô ngủ khò khò trên giường rất ngon lành.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 156: Chương 156



Xem ra cơn sốt đúng là tiêu hao năng lượng, vì vậy Lữ Tú Anh đi đến tắt TV, rút phích cắm và đóng cửa để Lâm Tiếu ngủ cho ngon.

Bỗng nhiên Lữ Tú Anh không có việc gì để làm, nghĩ một lúc, bà dắt Tiểu Hoàng vào nhà vệ sinh: “Tiểu Hoàng, để tao tắm cho mày.”

Hôm qua vừa mới bật máy sưởi, trước khi bật máy sưởi trong phòng rất lạnh, Lữ Tú Anh sợ Tiểu Hoàng ốm, nửa tháng nay không tắm cho nó rồi, gần như đã chạm tới giới hạn chịu đựng của Lữ Tú Anh.

Tiểu Hoàng nghe thấy hai từ đi tắm, gâu một tiếng chạy ra khỏi nhà tắm, chui xuống gầm bàn ăn không ra ngoài: “Gâu gâu.”

Đương nhiên Tiểu Hoàng không thể không tắm, Lữ Tú Anh đã pha nước ấm vào chậu tắm trước. Sau khi Tiểu Hoàng lớn lên, chậu rửa mặt bình thường không đủ để tắm cho nó, Lữ Tú Anh đã lấy chiếc chậu tắm mà Lâm Tiếu dùng trước kia ra làm thành chậu chuyên để tắm cho Tiểu Hoàng, vừa vặn Lâm Tiếu cũng đã lớn không dùng đến chậu tắm nữa rồi.

Lữ Tú Anh bế thẳng Tiểu Hoàng vào trong chậu tắm.

Mỗi lần tắm đều là một trận đấu tranh quyết liệt, Lữ Tú Anh mới tắm được cho Tiểu Hoàng một nửa thì đã phải hối hận vì không mặc áo mưa, lần sau lúc tắm cho Tiểu Hoàng nhất định phải mặc áo mưa.

“Lúc mày còn nhỏ tắm ngoan lắm mà.” Lữ Tú Anh nhớ lại hổi Tiểu Hoàng còn nhỏ.

Thật ra cũng chẳng phải ngoan, mà là lúc nhỏ Tiểu Hoàng nhát gan. Lúc được đưa về nhà nó vẫn là một chú chó con vừa dứt sữa, bộ lông trên người bị ai đó làm ướt, Tiểu Hoàng sợ đến nỗi không dám cử động, Lữ Tú Anh muốn tắm kiểu gì thì tắm.

Sau đó, ngày tháng tươi đẹp qua đi không trở lại.

Lữ Tú Anh mất bao công sức, cuối cùng cũng tắm xong cho Tiểu Hoàng, cuốn Tiểu Hoàng trong chiếc khăn tắm cũ mà Lâm Tiếu đã sử dụng rồi ôm nó đến gần máy sưởi.

“Phù.” Lữ Tú Anh thở dài một hơi, đ.ấ.m đấm lưng, rửa tay, rửa mặt, dọn dẹp nhà vệ sinh, thay quần áo.

Vừa dọn dẹp xong, Lữ Tú Anh liền nghe thấy tiếng Lâm Tiếu tỉnh giấc: “Mẹ, sao TV lại tắt rồi?”

Lữ Tú Anh đi ra, rót cho Lâm Tiếu một cốc nước: “Con ngủ quên, mẹ tắt TV đi đấy.”

Mặt mày Lâm Tiếu ngơ ngác, sao mà cô lại ngủ quên nhỉ?

“Mẹ đi nấu cơm đây, con vẫn muốn xem TV chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Xem ạ! Có TV không xem…”

Lâm Tiếu vội vàng im miệng, cô vừa xuýt chút nữa thì nói ra câu cửa miệng của Viên Kim Lai, có TV không xem là đồ ngốc.

Lữ Tú Anh bật TV lên lại cho Lâm Tiếu, đi vào bếp nấu cơm, đầu tiên bà dùng nồi cao tần nấu cơm, sau đó bật bếp cho dầu vào chiên cá.

Mùi cá chiên nhanh chóng bay ra khỏi bếp.

Lữ Tú Anh đang chiên cá hú, một cái đầu nhỏ từ cửa bếp thò ra: “Mẹ, mẹ đang chiên cá hú phải không?”

“Sao con đã dậy rồi, đã mặc xong quần áo chưa?” Lữ Tú Anh bước nhanh ra cửa bếp, nhìn Lâm Tiếu một lượt từ đầu đến chân. Trên người Lâm Tiếu mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên dưới mặc một chiếc quần mỏng, quần áo đều đã mặc gọn gàng, trong phòng có máy sưởi mặc thế này là đủ ấm rồi.

Đột nhiên, Lữ Tú Anh nhìn thấy chân trong dép bông của Lâm Tiếu chưa đi tất: “Mau đi tất vào đi.”

Lâm Tiếu ngoan ngoãn về phòng đi tất.

Rất nhanh Lữ Tú Anh đã nấu xong cơm trưa, một đĩa cá hú chiên, một đĩa trứng gà xào cà chua, món chính là cơm, còn làm một bát canh trứng rong biển.

Dù sao Lâm Tiếu cũng dậy rồi, vừa lúc có thể ngồi lên bàn ăn cơm.

Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu gỡ cá, gỡ từng miếng thịt cá trắng mềm không xương ra, đặt lên bên cạnh đĩa.

“Lúc nào ăn con nhớ cẩn thận nhé, nhỡ đâu có cái xương nào lẫn sâu bên trong chưa gỡ, bị sót.”

Lâm Tiếu dùng thìa của mình, múc từng thìa trứng gà xào cà chua dưới lên cơm. Trứng gà xào cà chua ăn với cơm là ngon nhất.

Lâm Tiếu cứ xúc một thìa đầy trứng gà, một thìa xúc đầy cà chua, một thìa xúc đầy nước canh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu đang làm việc này với vẻ mặt rất nghiêm túc, nếu cà chua bị dính vào thìa xúc trứng và trứng bị dính vào thìa xúc cà chua, Lâm Tiếu sẽ nghiêng thìa và đổ lại vào đĩa để xúc đầy lại.

Cứ từng thìa một xúc đầy như thế xong, Lâm Tiếu lại trộn đều tất cả cơm, trứng gà, cà chua vào với nhau.

Lữ Tú Anh: “...”

Bà thấy thật khó hiểu.

Lữ Tú Anh phải cố gắng kìm lại lời muốn nói, nhìn đi chỗ khác.

Ăn xong cơm trưa, Lữ Tú Anh hỏi: “Con muốn ăn đào đóng hộp hay sơn tra đóng hộp?”

Lâm Tiếu: “Sơn tra đóng hộp ạ.”

Lâm Tú Anh lấy bát, xúc mấy quả sơn tra, lại đổ thêm nửa bát nước trong hộp ra, bảo Lâm Tiếu dùng thìa múc ăn.

“Ăn đồ hộp là khỏi bệnh.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu gật đầu, rất tin tưởng câu nói này.

Nhưng sau khi ngủ trưa dậy, Lâm Tiếu thấy chóng mặt, chủ động nhờ mẹ đo nhiệt độ cho mình.

Lữ Tú Anh ra chỗ sáng xem nhiệt kế, cau mày: “38 độ.”

Thân nhiệt lại tăng tiếp rồi.

Điều này cũng nằm trong dự đoán của Lữ Tú Anh, buổi sáng sau khi truyền nước xong, chiều và nửa đêm rất dễ sốt lại.

Lữ Tú Anh gọi điện cho Đỗ Văn Quyên: “Giờ phải làm thế nào?”

Đỗ Văn Quyên nói: “Vậy cũng chả còn cách nào khác, buổi sáng vừa truyền dịch xong, không được uống thuốc nữa. Bà đo thân nhiệt thường xuyên và lau người cho con bé bằng nước ấm. Nếu nó không quá ba mươi tám độ năm và Tiếu Tiếu vẫn tỉnh táo thì không sao.”

Lữ Tú Anh làm theo lời của dì Đỗ, lạch bạch ngồi trên ghế sô pha. Tiểu Hoàng vừa tắm xong được phép lên ghế sofa, Lâm Tiếu chốc chốc lại vuốt đuôi Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng thu đuôi lại, ngửa bụng ra cho Lâm Tiếu sờ.

“Mẹ, bị ốm chán thật đấy.”

Lữ Tú Anh: “Vì mẹ không cho con xem TV à?”

Lâm Tiếu bị mẹ nói trúng, cười ngại ngùng.

Lữ Tú Anh: “Bị ốm nằm ở nhà cũng không thể chỉ xem mỗi TV, con có thể đọc sách một lúc mà.”

Lâm Tiếu sít đến bên mẹ: “Mẹ, con muốn đọc sách chị Tiểu Vân tặng mẹ, được không ạ?”

Lâm Tiếu tò mò với cuốn sách chị Tiểu Vân tặng mẹ lâu lắm rồi.

Mẹ đọc rất say mê, hơn nữa những loại đó là sách dành cho người lớn.

Đối với Lâm Tiếu hấp dẫn hơn sách dành cho trẻ em rất nhiều.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, sau đó chọn một cuốn Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn đưa cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu mở sách ra, dở hai trang, đã mê mẩn rồi.

“Reng reng.” Điện thoại trong nhà kêu lên, Lâm Tiếu cũng không thèm chạy ra bên cạnh điện thoại ngay. Lữ Tú Anh nhận điện thoại: “Alo, là Đông Đông à?”

“Tiếu Tiếu, Đông Đông tìm con này.” Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu ra.

Trong tay Lâm Tiếu cầm sách, ánh mắt vẫn dính vào sách, bước từng bước đến bên điện thoại: “Alo.”

Tiếng của Trần Đông Thanh trong điện thoại vọng ra nghe càng non nớt: “Lâm Tiếu, tớ nghe thầy Lưu nói cậu bị ốm, cậu đã khỏe chưa?”

Ánh mắt của Lâm Tiếu vẫn không rời khỏi sách: “Ờ, tớ khỏe hơn rồi.”

Trần Đông Thanh: “Lâm Tiếu, cậu có biết hôm nay thầy giao bài tập gì không? Tớ đọc bài tập cho cậu nghe nhé, cậu có thể tự làm bài ở nhà.”

Đổi lại nếu là Trần Đông Thanh, nếu cậu bé bị ốm không thể đi học, chắc chắn sẽ không muốn bỏ lại bài tập về nhà.

Những lời của Trần Đông Thanh cuối cùng cũng chuyển hướng sự chú ý của Lâm Tiếu từ Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn sang, Lâm Tiếu hét vào điện thoại: “Tớ không muốn biết.” Cô đang nghỉ ốm ở nhà, tại sao cô còn cần phải biết về bài tập về nhà?

Tiếng của Trần Đông Thanh có chút ngạc nhiên: “Hả, cậu không muốn biết sao? Thôi được rồi.”

Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu, trong lớp ngoài cô ra thì còn ba bạn nữa cũng bị ốm. Hai bạn giống Lâm Tiếu không đến lớp ngay từ đầu, còn một bạn thì đến buổi trưa thầy Lưu phát hiện ra bị sốt, bảo phụ huynh đến đón về.

Lâm Tiếu vội vàng hỏi: “Có Viên Kim Lai không? Viên Kim Lai có ốm không?”

Trần Đông Thanh: “Không có, Viên Kim Lai vẫn khỏe.”

Lâm Tiếu bĩu môi, cô và Viên Kim Lai chơi ném tuyết, rõ ràng là cô thắng rồi.

Rõ ràng là cô ném thêm tuyết vào Viên Kim Lai, nhét thêm tuyết vào cổ Viên Kim Lai.

Sao cô bị sốt rồi, còn Viên Kim Lai lại không bị sao cả chứ?

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy Lâm Tiếu ủ rũ nằm trên giường: “Chẹp chẹp chẹp chẹp, không phải truyền dịch rồi sao, sao vẫn như gà mắc dịch vậy?”

Lâm Tiếu tức giận nhìn anh trai, cô ốm khó chịu như thế rồi mà anh còn gọi cô là gà mắc dịch.

“Bây giờ bao nhiêu độ?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh: “Truyền dịch xong thì hạ xuống 37,5 độ rồi, ngủ trưa dậy lại sốt lại, cứ 38 độ với 38,5 độ mãi không giảm.”

“Truyền dịch xong tinh thần vẫn ổn, buổi chiều bị sốt lại cho đọc sách, tinh thần cũng rất tốt.”

Lữ Tú Anh lo mắt của Lâm Tiểu sẽ mỏi, ăn cơm tối xong không cho Lâm Tiếu đọc nữa.

“Được đọc sách, xem TV là tỉnh táo ngay, không được đọc sách, xem TV là ủ rũ.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Dược Phi cười lớn: “Vậy thì cứ cho nó xem đi.”

Lữ Tú Anh: “Cả ngày nay em nó xem nhiều rồi, bị sốt vốn dĩ mắt sẽ khô, mẹ không thể mở cho con bé xem được.”

“Cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi, ốm phải đi ngủ sớm.”

Lâm Dược Phi cũng mua cho Lâm Tiếu đào đóng hộp, Lữ Tú Anh trông thấy thì nói: “Con mua làm cái gì, kiểu gì mà mẹ chẳng mua.”

Lâm Dược Phi đáp: “Không sao đâu mẹ, đồ hộp hạn sử dụng dài, cứ để đấy ăn dần.”

Lâm Tiếu nằm trên giường, ốm yếu khó chịu, lẩm bẩm nói: “Em đã ăn đồ hộp rồi, sao vẫn chưa khỏi nhỉ?”

Lâm Dược Phi nói bừa: “Phải ăn ba ngày liên tiếp.”

Lâm Tiếu ồ lên một tiếng: “Vậy thì em sẽ ăn tiếp hai ngày nữa.” Cô cũng nghĩ như thế, chắc chắn là vì cô ăn chưa đủ đồ hộp.

Lâm Dược Phi ngẩn người khi thấy em gái lại tin điều đó: “Mẹ, liệu có phải Tiếu Tiếu bị sốt đến ngu người rồi không?”

Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi một cái: “Có bị sốt ngu người đi nữa thì cũng vẫn thông minh hơn con.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 157: Chương 157



Ngày đầu tiên, Lữ Tú Anh và dì Đỗ đã bàn bạc, thay đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều.

Sáng sớm sau khi Lâm Tiếu thức dậy, trong ngày thân nhiệt thấp nhất chỉ có hơn 37 độ, buổi sáng thường thì cũng không sốt cao, ăn xong cơm trưa thân nhiệt lại tăng cao lên.

Sau khi đổi thời gian truyền dịch sang buổi chiều, vừa lúc truyền dịch để hạ sốt, như vậy buổi chiều Lâm Tiếu cũng không phải chịu cơn sốt hành hạ nữa.

Sau đó đến tối, nửa đêm Lâm Tiếu sốt một trận, đến nửa đêm về sáng thì hạ sốt.

Mấy ngày liên tiếp, cơn sốt của Lâm Tiếu cứ lặp đi lặp lại, hạ sốt rồi lại sốt, sốt rồi lại hạ. Sau khi đổi thời gian truyền dịch thành buổi chiều, thời gian sốt cao ngắn lại, chỉ có nửa đầu ban đêm sẽ sốt cao một lúc.

Ba ngày đầu chỉ sốt, sau đó có triệu chứng đau họng và ch** n**c mũi, ngày nào cũng phải dùng cả cuộn giấy vệ sinh to lau nước mũi.

Dưới mũi của Lâm Tiếu bị đỏ ửng hết lên, vừa chạm vào giấy vệ sinh là đau.

Lữ Tú Anh: “Con nhẹ nhàng thôi, đừng làm mạnh thế, có biết thế nào là nhẹ nhàng không?”

Trước tiên dì Đỗ kê cho Lâm Tiếu ba ngày truyền dịch, nhưng thấy cô chưa khỏi nên lại kê thêm hai ngày nữa. Nhìn thấy Lâm Tiếu ch** n**c mũi và đau họng, dì Đỗ nói: “Các triệu chứng xuất hiện là điều tốt, chứng tỏ sắp khỏi rồi.”

Lâm Tiếu ăn đồ hộp hàng ngày, hy vọng rằng bệnh của mình sẽ sớm khỏi.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng gọi điện đến nhà Lâm Tiếu, hỏi cô bao giờ đi học được, giọng Lâm Tiếu khàn đặc nói: “Tớ cũng không biết, phải đợi tớ khỏi ốm mới đi học được.”

Lâm Tiếu cũng rất muốn đi học, ngày nào cũng ở trong nhà chán chết.

Tiết Toán Olympic hôm chủ nhật vì bị ốm nên Lâm Tiếu cũng bỏ lỡ.

Lâm Tiếu xin mẹ đưa mình đi học Toán Olympic liền bị Lữ Tú Anh phũ phàng từ chối: “Con đang sốt đấy, đi thế nào được.”

Sáng sớm thân nhiệt của Lâm Tiếu là 36,5 độ, thân nhiệt hoàn toàn bình thường, cô lập tức nói: “Con không sốt.”

Lữ Tú Anh: “Sáng không sốt, chiều sẽ lại sốt lại thôi, không phải là ngày nào cũng thế đấy thôi.”

Lâm Tiếu: “Tiết Toán Olympic học vào buổi sáng mà mẹ.”

Lữ Tú Anh: “Không được, đợi con khỏi hẳn mới đi được.”

Lâm Tiếu nói với giọng khàn đặc: “Con khỏi rồi mà.”

Lữ Tú Anh: “Lúc nào mà cả ngày không sốt thì mới tính là khỏi.”

Nhưng Lâm Tiếu quả thực đã khá lên nhiều, mấy hôm trước buổi sáng cũng phải sốt nhẹ, bây giờ buổi sáng thân nhiệt hoàn toàn bình thường, buổi tối có sốt lại cũng không cao nữa, đều dưới 38 độ.

Bước chuyển biến lớn nhất là vào ngày chủ nhật, buổi sáng Lâm Tiếu không đi học Toán Olympic, chiều không sốt lúc nào, tối cũng không sốt.

Sáng sớm ngày đầu tiên khi Lâm Tiếu khỏi ốm, mở mắt ra câu đầu tiên là hỏi: “Mẹ, đêm qua con có sốt không?”

Lữ Tú Anh vui mừng trả lời: “Không sốt.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Thế thì hôm qua chẳng phải là ngày mà cả ngày không sốt sao?”

Lữ Tú Anh: “Đúng rồi!” Đây không phải là một điều tốt sao? Tại sao Lâm Tiếu có vẻ không vui?

Lâm Tiếu cong môi: “Vậy thì đáng lẽ ra con có thể đến lớp Toán Olympic.”

Lữ Tú Anh vội vàng đáp: “Hôm qua con không sốt cũng không thể đi học Toán Olympic được, con còn chưa khỏi cảm mà, con đi học sẽ lây cho các bạn khác ở lớp Toán Olympic.”

“Hơn nữa con ốm mấy ngày trời, cơ thể rất yếu, lúc này cần chịu khó nghỉ ngơi, cơ thể hồi phục sức khỏe mới có thể đi học được.”

Lữ Tú Anh phải giảng giải một lúc lâu, mãi mới dỗ dành được Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh nói: “Tuần sau đi học, con có thể tìm thầy giáo hỏi về bài giảng và đề bài lần trước để tự học.”

Lâm Tiếu nghe mẹ nói vậy thì cũng đã vui lên, tuần sau cô đến lớp Toán Olympic sẽ nhận được số câu hỏi gấp đôi.

Nghĩ thấy như vậy cũng rất hay, tự dưng có hai đề bài của hai tuần một lúc.

Lữ Tú Anh lại ép Lâm Tiếu ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.

Thứ hai, Lâm Tiếu đến trường, cầm theo giấy xin nghỉ học mà Lữ Tú Anh viết để xin nghỉ học tiết thể dục và tập thể dục giữa giờ.

Lâm Tiếu vừa bước vào lớp đã được tất cả các bạn trong lớp quan tâm: “Lâm Tiếu, cậu đi học được rồi à?”

“Lâm Tiếu, cuối cùng thì cậu cũng đã tới.”

Trong lớp có bốn bạn ốm thì Lâm Tiếu bị ốm lâu nhất, là người cuối cùng đi học lại.

Diệp Văn Nhân trông thấy Lâm Tiếu vào phòng học thì lập tức chạy đến bên cạnh chỗ Lâm Tiếu ngồi, kể cho Lâm Tiếu nghe những việc xảy ra trong lớp mấy hôm cô nghỉ học: “Cô giáo Từ cũng ốm mấy ngày liền, hôm qua mới đến lớp.”

Vương Hồng Đậu lúc này từ cửa lớp đi vào, nhìn thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy về phía cô hét lên: “Lâm Tiếu, cậu đã trở lại!”

Trong giờ đọc sách buổi sáng, Lâm Tiếu trông thấy cô giáo Từ.

Đúng là cô giáo Từ vừa ốm dậy thật, cô giáo Từ trông phờ phạc quá.

Chỉ trong vài ngày, gương mặt của cô giáo Từ đã gầy đi nhiều, phần phờ phạc nhất chính là đôi môi của cô ấy: “Môi của cô giáo Từ tái quá.”

Giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu lo lắng nói.

Đường Kiều đứng bên cạnh đáp lời: “Vì cô giáo Từ không đánh son.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Ngày trước cô giáo Từ đánh son à?”

Trong khái niệm của Lâm Tiếu, chỉ có loại màu đỏ thẫm, đỏ chói mới gọi là son, cô chưa bao giờ thấy màu đó trên môi của cô Từ.

Giọng Đường Kiều khẳng định chắc nịch: “Đúng mà, trước đây cô giáo Từ đều kẻ lông mày, đánh son.”

Mặc dù là trang điểm nhẹ, nhưng Đường Kiều đã học khiêu vũ, tập luyện các bước làm người mẫu, cô bé nhìn thấy rất nhiều người xung quanh mình trang điểm, bản thân cô bé cũng đã trang điểm rất nhiều lần, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

“Thế à, vậy thì tại sao bây giờ cô giáo Từ không trang điểm chứ?” Lâm Tiếu gãi gãi đầu, là vì cô giáo Từ chưa khỏi hẳn sao, ốm thì không thể trang điểm?

Đường Kiều lắc đầu, cô bé cũng không biết.

“Cô giáo Từ trang điểm trông càng xinh.” Đường Kiều nói.

Lâm Tiếu phản bác: “Không, tớ thấy cô giáo Từ trang điểm hay không vẫn xinh như thế.”

Cô giáo Từ không trang điểm thì vẫn là cô giáo Từ mà, Lâm Tiếu không thấy có gì khác biệt.

Sau khi Lâm Tiếu khỏi ốm, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi xem cụ thể hôm nào rảnh thì về nhà sớm, thu xếp ăn với nhà một bữa lẩu.

Lữ Tú Anh hầm xương trước, ninh trên lửa nhỏ trong hơn một tiếng, sau đó lấy nước hầm xương làm nước lẩu, chuẩn bị thịt bò thái mỏng, cải thảo, củ cải trắng, khoai tây thái lát.

Khi Lữ Tú Anh chuẩn bị thức ăn cũng đã sắp xếp nhiệm vụ cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu ngồi cạnh bàn ăn, ôm lấy một chiếc bát tô, trong bát đựng một nửa bát dầu mè, Lữ Tú Anh thêm hai thìa muối, bảo Lâm Tiếu quấy cho tan.

Lâm Tiếu rất có kinh nghiệm trong việc hòa dầu mè, rót nước phải rót ít một và nhiều lần, cô bê một siêu nước lạnh rót nước vào bát từng chút một, dùng đũa khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.

Sau khi mè đã đủ đặc, Lâm Tiếu chia đều thành ba bát.

Cô bưng chiếc bát nhỏ của mình, xin mẹ: “Mẹ ơi, con muốn thêm rau mùi và một ít tỏi.”

Lữ Tú Anh cho thêm gia vị vào bát nhỏ của Lâm Tiếu. Đúng lúc này Lâm Dược Phi vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm: “Thơm quá!”

Lâm Dược Phi đã thêm rất nhiều gia vị như rau mùi, tỏi băm nhỏ, hành lá xắt nhỏ, hoa hẹ và đậu phụ lên men.

Lâm Tiếu nhìn bát của anh trai đầy chê bai, nhiều gia vị như thế trộn lẫn với nhau, chắc chắn sẽ lẫn lộn mùi.

Lâm Tiếu ôm lấy bát của mình, tin chắc nước chấm của mình là ngon nhất.

Sườn hầm từ từ nhỏ lửa nên rời cả xương, thịt bò thái miếng rất ngon, củ cải trắng nhiều nước, cải thảo đậm đà vị nước hầm xương.

Lâm Tiếu sợ bỏng, trước mặt cô đặt một cái đĩa, Lữ Tú Anh dùng muôi thủng vớt rau ra đĩa cho nguội, sau đó Lâm Tiếu chấm chúng vào dầu mè để ăn.

Lâm Tiếu vui vẻ ăn một lúc, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn: “Mẹ, tại sao không có thịt dê?”

Lâm Tiếu nhìn nồi lẩu nhỏ đang sôi sùng sục, bèn nghĩ chẳng phải là mình đang ăn Lẩu Mông Cổ đó sao? Sao lại không có thịt dê?

Lữ Tú Anh: “Con ăn thịt dê sẽ bị nhiệt.”

Lâm Tiếu ngẩn người: “Ăn một bữa sẽ không bị nhiệt đâu ạ.”

Năm ngoái cô ăn cả chục bữa mới bị nhiệt.

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn cương quyết: “Con vừa mới ốm dậy, cơ thể còn yếu, không thể ăn đồ ăn có tính nhiệt.”

Nói xong câu này, Lữ Tú Anh chuyển chủ đề và tiếp tục trò chuyện với Lâm Dược Phi về việc thay đổi địa chỉ của công ty: “Con đã chạy xong thủ tục rồi à?”

Dạo gần đây Lâm Dược Phi bận việc này, công ty của anh đã thành lập trước đó, nhưng thực sự vẫn chưa có địa chỉ văn phòng. Nhận công trình nhỏ không cần địa chỉ văn phòng, công nhân xây dựng làm việc ở đâu cũng có thể dựng lán công trình để ngủ. Ngày nào Lâm Dược Phi và Trương Sủng cũng đến công trường và hoàn thành mọi công việc liên quan đến giấy tờ trong lều.

Khi Lâm Dược Phi đăng ký công ty, là anh dựa vào địa chỉ văn phòng của người khác.

Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, gần đây Lâm Dược Phi đã thuê một cửa hàng nhỏ và chuyển địa chỉ ra khỏi công ty người khác.

Anh cũng chỉ đơn giản là thu dọn cửa hàng, dù sao cũng đã thuê rồi, chắc chắn phải dùng để làm việc.

Trước đây, đã rất nhiều lần Lâm Tiếu hỏi công ty anh trai ở đâu, nhưng mãi mà vẫn không nhìn thấy, không được đến công ty anh trai, công trường cũng chỉ một thời gian là lại đổi sang chỗ khác.

Cuối cùng công ty của anh trai cũng đã chịu “bám rễ” rồi, Lâm Tiếu lập tức nói: “Anh, em muốn đi xem.”

Lâm Dược Phi nhíu mày: “Có cái gì hay mà xem.”

Lâm Tiếu nài nỉ: “Anh, anh đưa em đi xem đi mà.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Tan làm xem thì có ảnh hưởng gì đến công việc của các con không?” Lữ Tú Anh cũng muốn đi xem.

“Được, thế thì đi xem.” Lâm Dược Phi đồng ý.

Nhưng anh phải tiêm một mũi dự phòng cho Lâm Tiếu: “Chỉ là lấy chỗ cho công ty có địa chỉ, rất nhỏ, không có gì hay ho đâu.”

Mặc dù vậy, nhưng khi Lâm Tiếu thực sự nhìn thấy “công ty” của anh trai mình, cô vẫn thất thần.

“Còn nhỏ hơn cả nhà mình.”

Lâm Tiếu rất thất vọng, nó không giống như công ty mà cô tưởng tượng chút nào.

Một căn nhà nho nhỏ, trên một con phố hẻo lánh, căn phòng ngủ còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của mẹ con Lâm Tiếu, thậm chí không có cửa sổ, căn phòng tối om khi không bật đèn.

Bên trái công ty của anh là một tiệm mì nhỏ, bên phải là tiệm tạp hóa bán thuốc lá, rượu và nước giải khát.

Hóa ra công ty của anh là như thế này.

Lâm Tiếu kiễng chân vỗ vỗ vai anh trai: “Anh trai, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này kiếm tiền nuôi anh.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 158: Chương 158



Lữ Tú Anh cười lớn.

Lâm Dược Phi đưa tay ra vòng tay giữ đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu bị anh trai vây tròn xung quanh.

“Anh!” Lâm Tiếu ngồi xổm xuống muốn thoát khỏi móng vuốt của anh trai, nhưng cơ thể tụt xuống thì bàn tay to của Lâm Dược Phi cũng đè chặt xuống, thành ra Lâm Tiếu phải chuyển sang tư thế nửa ngồi xổm và xoay người.

“Mẹ mẹ mẹ mẹ!” Lâm Tiếu lớn tiếng gọi mẹ cầu cứu.

“Đến một cánh tay của anh còn chả đánh được, còn đòi nuôi anh?” Lâm Dược Phi thả lỏng tay, tiện tay gõ vào đầu Lâm Tiếu một cái.

Lâm Tiếu tức tối: “Đợi bao giờ em lớn em sẽ đánh được anh.”

Lâm Dược Phi phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Muốn xem thực lực của một công ty thì không chỉ nhìn vào phần cứng mà còn phải nhìn vào phần mềm.”

Lâm Tiếu không hiểu: “Cái gì gọi là phần cứng, cái gì gọi là phần mềm?”

Lâm Dược Phi: “Ví dụ như sự rộng rãi và trang trí cao cấp của một văn phòng, những thứ này đều là phần cứng. Phần mềm nói lên trình độ công nhân và khả năng nhận dự án.”

Lâm Dược Phi lấy trường học ra làm ví dụ cho Lâm Tiếu: “Ví dụ như phần cứng của một trường học chính là có tòa giảng đường đẹp không, phòng học có rộng rãi không, bàn ghế có mới tinh không, phần mềm chính là trình độ giảng dạy của đội ngũ giáo viên trong trường thế nào, các học sinh trong trường có tuân thủ kỷ luật không, có ham học không.”

“Phần mềm quan trọng hơn phần cứng nhiều.” Lâm Dược Phi tự nhận thấy phần mềm của công ty nhỏ của mình khá tốt, anh hiện có hàng chục công nhân xây dựng, mặc dù các dự án anh nhận mỗi lần không lớn, nhưng đơn hàng này nối tiếp đơn hàng khác, không bị gián đoạn ở giữa, sự phát triển của công ty cũng vô cùng tốt.

Anh trai nói như vậy, Lâm Tiếu đã hiểu ra. Trường tiểu học Đường Giải Phóng của cô hiện tại đang học so với trường tiểu học Xưởng dệt bông trước kia thì tòa giảng đường đẹp hơn, phòng học đẹp hơn, bàn ghế đều mới.

“Phần cứng của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi gật đầu.

“Phần mềm của Trường tiểu học Đường Giải Phóng cũng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu thấy giáo viên của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc, các bạn học cũng nỗ lực hơn các bạn trường tiểu học trực thuộc.

Lâm Tiếu đưa ra kết luận dựa vào hai trường tiểu học mà cô từng học, phần cứng tốt thì phần mềm cũng tốt, phần cứng không bằng thì phần mềm cũng không bằng.

Lâm Tiếu nhìn anh trai: “Anh, em hiểu rồi.” Nếu như phần cứng của công ty anh đã tồi như vậy thì chắc chắn phần mềm cũng chẳng lấy đâu ra mà tốt được.

Lâm Dược Phi gật đầu, có vẻ như Lâm Tiếu đã hiểu rằng phần mềm của công ty anh không tệ. Nhưng khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Tiếu, liền thấy trong mắt Lâm Tiếu tràn ngập sự đồng tình đối với mình.

Lâm Dược Phi: “...”

Mùa đông năm nay, Lữ Tú Anh dự trữ được một trăm cân cải thảo.

Trên mặt sân tầng một trải một lớp thảm rơm, cải thảo được xếp ngay ngắn, bên trên lại được phủ một lớp chăn cũ của nhà che toàn bộ cải thảo.

Mỗi lần Lữ Tú Anh nhấc chăn lên để lấy cải thảo, bà đều phải phải kiểm tra xem cải thảo có bị gió thổi khô không, có bị táp hỏng mất không.

“Ở quê bảo quản cải thảo vẫn tiện hơn, chỉ cần đào cái hầm, trong hầm đông ấm hè mát nên rất dễ bảo quản rau vào mùa đông.”

Lâm Tiếu thấy khó hiểu liền hỏi: “Mẹ, sao năm nay mẹ mua nhiều cải thảo thế?”

Trong ký ức của Lâm Tiếu, những năm trước trong nhà không dự trữ rau, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều cải thảo chất đống trong sân như vậy.

Lữ Tú Anh nói: “Để mùa đông ăn. Bây giờ mua cải thảo rẻ, để sau mua sẽ đắt hơn.”

Cải thảo của Lữ Tú Anh mua tầm này cũng đã là muộn rồi, nếu mua sớm hơn khoảng nửa tháng thì mỗi cân còn rẻ hơn được hai đồng. Sau khi bà mua xong, giá cải thảo lập tức tăng thêm hai đồng, Lữ Tú Anh mua bây giờ cũng coi như là kịp thời.

“Trước đây nhà mình không cần dự trữ cải thảo là vì mùa đông đều đến nhà ăn mua rau.” Lữ Tú Anh nói.

Mặc dù mùa đông nhà ăn ngày nào cũng là cải thảo khoai tây, khoai tây cải thảo, nhưng mùa đông vốn dĩ cũng không có rau gì khác, rau trồng trong nhà kính vừa ít vừa đắt đến vô lý, ở nhà mình tự nấu cơm cũng là cải thảo khoai tây, mua rau ở nhà ăn tiện hơn.

Trước đây việc dự trữ rau cải thảo này coi như nhà ăn làm giúp mọi người.

Nhà ăn sẽ bán buôn cải thảo số lượng lớn vào mùa đông, ở nhà không cần dự trữ nhiều như vậy.

Năm nay thì khác rồi, Lữ Tú Anh thở dài: “Bây giờ rau ở nhà ăn vừa đắt vừa khó ăn.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, gần đây cơm tập thể ở nhà ăn thực sự không ngon, món cánh gà kho tộ và chân giò heo tộ mà cô thích ăn nhất, bây giờ đồ ăn bán ở nhà ăn đều không có mùi vị như xưa nữa.

Cũng may là mẹ biết nấu, mấy ngày trước mẹ nấu cho cô một nồi chân giò kho tộ chính là mùi vị mà Lâm Tiếu thích ăn nhất từ khi còn nhỏ. Lâm Tiếu nói: “Mẹ nấu ngon hơn gấp trăm lần.”

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Bây giờ mẹ rảnh rỗi, mẹ nấu cơm cho con.”

Khi Lữ Tú Anh làm việc ở phân xưởng, bà thường mua cơm từ nhà ăn về ăn, hoặc là đưa thẳng Lâm Tiếu đến nhà ăn ăn, thời đó Lâm Dược Phi vắng nhà cả ngày nên chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ăn cơm.

Sau khi được điều đến phòng văn thư làm việc, số lần Lữ Tú Anh mua cơm ở nhà ăn giảm hẳn. Công việc ở phòng văn thư nhàn rỗi, thời gian bà ở nhà nhiều không có việc gì làm, nấu gì ngon cho Lâm Tiếu ăn là vừa đẹp.

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu mà tâm hồn treo ngược cành cây, tự hỏi không lẽ bị Lâm Dược Phi nói trúng rồi, hiệu quả và lợi ích ở xưởng không bằng ngày trước, để tiết kiệm chi phí thì tiết kiệm từ nhà ăn trước.

Nhưng cũng không đến nỗi cướp miếng ăn từ miệng nhân viên chứ.

Gia đình Lữ Tú Anh không phải là người duy nhất tích trữ cải thảo trong mùa đông này, Lữ Tú Anh thấy hàng xóm lần lượt tích trữ cải thảo nên vội vàng tích trữ cả trăm cân.

Nhà vốn ít người, cả nhà mới có ba miệng ăn, hơn nữa Lâm Dược Phi lại không thường xuyên ăn cơm nhà, đại đa số chỉ có bà và Lâm Tiếu ăn. Nhà người khác mua ba trăm cân, năm trăm cân cải thảo, Lữ Tú Anh ước lượng nhà mình ăn một trăm cân là được rồi.

Hàng năm vào đầu mùa đông, Lâm Tiếu đều vui vẻ ăn cải thảo. Lữ Tú Anh đã chế biến thành nhiều món khác nhau cho Lâm Tiếu ăn như cải thảo xào, cải thảo ngâm giấm, sủi cảo nhân cải thảo, bánh bao nhân cải thảo và bánh nhân nhân cải thảo, nhưng chưa qua nửa mùa đông, Lâm Tiếu đã ngán ăn rồi.

Trước kia nhà không có điều kiện, sau khi Lâm Tiếu đã ngán ăn, Lữ Tú Anh chỉ có thể dỗ cô ăn cải thảo.

Đến khi dỗ không được nữa thì mùa đông cũng đã qua được nửa.

Tiếp theo chỉ có thể mắng.

“Mùa đông con không ăn cải thảo thì còn muốn ăn gì?”

“Có ăn không? Không ăn thì nhịn đói.”

Cứ vừa dỗ vừa mắng như vậy trải qua hết mùa đông này lại sang mùa đông khác, đến mùa xuân mới có rau tươi khác để ăn.

Kể từ mùa đông năm ngoái, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đã không phải sống một cuộc sống như vậy nữa. Mùa đông vẫn ăn bắp cải là chủ yếu, nhưng cách mấy ngày cũng có thể mua thêm một số loại rau nhà kính để đổi món.

Mùa đông năm nay Lữ Tú Anh hào phóng hơn mùa đông năm ngoái, năm ngoái khi mua rau trồng ở nhà kính Lữ Tú Anh còn sót tiền, năm nay khi dự trữ cải thảo Lữ Tú Anh cũng nghĩ kỹ rồi, mùa đông cho Lâm Tiếu ăn một chút rau khác, dự trữ cải thảo cũng ít đi một chút.

Hàng xóm đều dự trữ cải thảo, chứng tỏ hàng xóm cũng không muốn ăn ở nhà ăn nữa rồi.

Trước đây, những chiếc xe tải lớn bán cải thảo rất ít chạy đến khu tập thể xưởng dệt bông, có vào thì cũng chẳng buôn bán được gì. Năm nay cả xóm trực tiếp ra ngoài đường tìm xe bán cải thảo, đưa xe vào tận trong khu tập thể.

Một người hàng xóm đạp xe phía trước để dẫn đường cho chiếc xe tải phía sau.

Cả một chiếc xe tải chở đầy cải thảo vừa vào trong khu tập thể đã bán hết rồi.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 159: Chương 159



Người bán cải thảo trước lạ sau quen, về sau ngày nào cũng đến khu tập thể. Những người bán rau cải thảo khác không biết thế nào mà nghe được tin cũng đều vào khu tập thể xưởng dệt bông. Đường trước và sau một số tòa nhà hẹp, xe tải lớn không vào được nên họ đỗ trước tòa nhà rồi dùng xe ba gác đẩy rau cải thảo đến trước cửa từng hộ bán.

Những năm trước khu tập thể chưa bao giờ có cảnh nhà nhà người người bán rau cải thảo như thế này, năm nay là năm đầu tiên Lữ Tú Anh chứng kiến cảnh này.

Mọi người trong khu tập thể đang chửi mắng nhà bếp, một số người nêu ý kiến với lãnh đạo xưởng, một số người yêu cầu nhà bếp phải chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa.

“Nhà ăn trong đơn vị của chị dâu tôi đã chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa. Trong quá trình đấu thầu, một số công ty đã cạnh tranh nhau, cuối cùng đã chọn được đầu bếp giỏi nhất, kết thúc đấu thầu cũng không dám làm ăn qua loa, hợp đồng ký một năm một lần, nếu như cơm và thức ăn năm nay không thể làm mọi người hài lòng, năm sau mọi người sẽ bỏ phiếu đổi sang một công ty khác. Bây giờ cơm và thức ăn trong nhà ăn ổn lắm rồi, vừa ngon vừa phải chăng.”

Hầu hết mọi người trong khu tập thể đều cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn không còn ngon như trước, bởi vì “dầu và nước” trong nhà ăn đều bị người ta vơ vét, không còn vào được bụng công nhân.

Nhưng Lữ Tú Anh thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời của Lâm Dược Phi.

“Nếu xưởng dệt bông thật sự không có lãi nữa thì chắc hẳn sẽ là trường tiểu học trực thuộc và bệnh viện trong xưởng nhỏ không thể chống đỡ tiếp được đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi không ngờ rằng người luôn tin tưởng chắc chắn rằng công việc trong xưởng dệt bông là công việc ổn định như mẹ lại thực sự đang suy nghĩ tới những lời anh nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ, không đâu. Bao nhiêu người phải đi học, khám bệnh, trường học và bệnh viện sau này sẽ do thành phố quản lý, kinh doanh độc lập.”

Lữ Tú Anh không lạc quan như Lâm Dược Phi, bà thường cảm thấy chắc chắn là xưởng phải ưu tiên đảm bảo sản xuất trong xưởng, còn trường tiểu học và bệnh viện trực thuộc đều là phụ.

“Haizz, lẽ ra không nên ham nhàn nhã mà chuyển từ phân xưởng mà xuống trưởng tiểu học trực thuộc.”

Lữ Tú Anh có chút hối hận.

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ đi là đúng rồi, sau này chắc chắn mẹ không phải hối hận đâu.”

“Hơn nữa không phải là có con sao? Còn có cả Tiếu Tiếu nữa.”

“Đợi Tiếu Tiếu lớn rồi, người anh trai không kiếm ra tiền này nó còn muốn nuôi thì sẽ không có chuyện không quan tâm gì đến người mẹ đẻ này được.” Lâm Dược Phi cười to.

Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Không được cười em gái con, lúc nhỏ con ngốc hơn em gái con nhiều.” Lữ Tú Anh nói được nửa câu cũng không nhịn nổi cười.

Lâm Tiếu chỉ mới xin nghỉ môn Toán Olympic lần đầu.

Cách nửa tháng mới lại tới lớp Toán Olympic, phát hiện lớp Toán Olympic đã thay đổi rất nhiều.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, các bạn không thảo luận câu khó hay chạy ra ngoài chơi như trước. Mấy bạn cùng lấy bộ cờ vây trong ngăn bàn ra.

Hu la la, tất cả các bạn xung quanh vây xung quanh mấy bạn cầm cờ vây ra.

Một bàn cờ giấy bày trên bàn, một hộp màu đen, một hộp màu trắng, hai bạn một người ngồi trước, một người ngồi sau ngồi trên bàn bắt đầu sát phạt.

Bạn bè vây xung quanh xem đánh cờ, thỉnh thoảng có bạn không nhịn được mở miệng nói, lập tức bị bạn khác ngăn lại: “Không được nói.”

“Ông nội tớ bảo, xem cờ không nói mới đúng là quân tử.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, cô bé mới chỉ không đến lớp một hôm, lớp Toán Olympic đã trở nên hoàn toàn xa lạ thế này.

“Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cậu có biết chơi cờ vây không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không biết.”

Chu Tuệ Mẫn: “Cờ vây đơn giản lắm, tớ dạy cậu.”

Chu Tuệ Mẫn kéo cánh tay của Lâm Tiếu, kéo cô đến trước mặt mình: “Lại đây, cậu đánh quân cờ đầu tiên trước đi.”

Lâm Tiếu bị Chu Tuệ Mẫn kéo ngồi xuống, trên mặt cô không giấu được sự ngạc nhiên.

Sao tự nhiên Chu Tuệ Mẫn lại kéo cô chơi cùng? Lâm Tiếu vẫn luôn nghĩ rằng Chu Tuệ Mẫn ghét mình.

Chu Tuệ Mẫn nhiệt tình dạy Lâm Tiếu chơi cờ caro: “Theo chiều ngang, chiều dọc hoặc chiều xiên, nếu năm quân cờ cùng màu được nối với nhau thành một đường thì được coi là thắng.”

“Năm quân cờ của ai nối vào với nhau trước thì người ấy thắng.”

Chu Tuệ Mẫn nhìn về phía Lâm Tiếu: “Đơn giản chứ?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ.” Nghe thì có vẻ không khó.

Lâm Tiếu cầm con cờ màu đen, Chu Tuệ Mẫn cầm cờ màu trắng, cờ đen cờ trắng lần lượt đặt trên bàn cờ, rất nhanh đã lấp đầy khu vực trung tâm.

Chu Tuệ Mẫn cau mày, hỏi Lâm Tiếu: “Trước đây cậu chưa từng chơi cờ caro thật sao?”

Ánh mắt Lâm Tiếu dán vào bàn cờ, thuận miệng đáp: “Ừ.”

Chu Tuệ Mẫn: “Đây là lần đầu cậu chơi cờ caro?”

Lâm Tiếu: “Đúng rồi.”

Chu Tuệ Mẫn hít một hơi thật sâu, hai má phình lên như hai cái bánh bao nhỏ. Cô liếc nhìn Lâm Tiếu một cái thật nhanh, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bàn cờ với đôi mắt sắc lẹm.

Trước đây Lâm Tiếu không biết chơi cờ caro, đây là lần đầu Lâm Tiếu chơi cờ caro, chắc chắn mình sẽ thắng.

Chu Tuệ Mẫn quan sát bàn cờ rất kỹ, mỗi một nước cờ hạ xuống đều phải trải qua quá trình suy nghĩ cặn kẽ.

Bạn nối, tớ chặn, các quân đen và trắng nhanh chóng lấp đầy bên trái của bàn cờ, cho đến tận mép bàn cờ.

Lâm Tiếu ngẩng đầu hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có cách nào để đánh cờ ra phía ngoài bàn cờ không?”

Chu Tuệ Mẫn: “Không được, phải đổi hướng.”

Lâm Tiếu ồ một tiếng, quân cờ trong tay rơi bên trên.

“Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu đánh khá nhiều nước cờ rồi mà vẫn mãi không phân thắng bại.” Lớp Toán Olympic càng ngày càng nhiều bạn hứng thú với ván cờ caro này của hai người, các bạn học vây xung quanh càng ngày càng nhiều.

Trán Chu Tuệ Mẫn đổ mồ hôi.

Ở lớp Toán Olympic cô bé chơi cờ caro với các bạn học khác thì chưa bao giờ thua. Hôm nay nếu mà thua người đánh cờ caro lần đầu như Lâm Tiếu thì xấu hổ lắm.

Tốc độ đi cờ của Chu Tuệ Mẫn càng lúc càng chậm, Lâm Tiếu thì ngược lại, tốc độ đi cờ của cô càng lúc càng nhanh.

Sau khi bên trái bàn cờ giấy được lấp đầy, bên trên cũng sắp đầy rồi, Lâm Tiếu nhướng mày: “Không có bàn cờ giấy nào to hơn sao?”

Cái bàn cờ giấy này nhỏ quá.

“Reng reng reng!” Tiếng chuông báo vào lớp, hai mươi phút nghỉ giải lao đã kết thúc.

Chu Tuệ Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Coi như chúng ta hòa.”

Lâm Tiếu nhướng mày: “Bàn cờ còn chưa đầy, giờ nghỉ giải lao sau chúng ta chơi tiếp.”

Chu Tuệ Mẫn: “Nhưng vào học rồi, phải thu cờ caro vào rồi.”

Lâm Tiếu: “Vậy chúng ta nhớ vị trí của những nước cờ đã đi, giờ ra chơi sau lại bày lại, sau đó là có thể chơi tiếp rồi.”

Chu Tuệ Mẫn đơ người, cô bé không dám tin vào tai mình: “Cậu nói cái gì cơ?”

Trên bàn cờ, quân cờ trắng đen hai màu đã chiếm hơn 4/5 vị trí, chỉ còn lại một khoảng trắng nhỏ.

“Cậu có thể ghi nhớ vị trí của những quân cờ này?” Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cảm thấy mình làm được, nhưng trước đây cô cũng chưa thử qua. Từ biểu cảm của Chu Tuệ Mẫn có thể thấy việc nhớ vị trí của các quân cờ caro hình như rất khó.

“Vậy chúng ta mỗi người nhớ một nửa đi.” Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn.

“Tớ nhớ vị trí quân đen, cậu nhớ vị trí quân trắng, mỗi người một nửa như vậy thì đến lúc chơi chúng ta gộp lại, sẽ không sai được.” Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn thấy thái độ thoải mái của Lâm Tiếu, bỗng dưng đã không biết được cái gì đó sai sai là Lâm Tiếu hay là mình, trước mắt là bàn cờ đi đầy quân đen và trắng, có thể nhớ được là bình thường hay là không nhớ được là bình thường.

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn bàn cờ, ngón tay liên tục lướt qua trên không trung, ra dấu vị trí các quân cờ.

Chu Tuệ Mẫn không muốn thừa nhận mình không nhớ được trước mặt Lâm Tiếu, cô bé đánh liều, cũng cố gắng nhớ vị trí các quân trắng.

“Ngang ba quân, chéo bốn quân.” Chu Tuệ Mẫn mở to mắt, nóng lòng muốn khắc ghi hình dạng của bàn cờ trong não mình.

Thầy Triệu bưng một chậu hoa mẫu đơn đỏ bằng men lên trên bục giảng, cho các học sinh trong lớp thời gian trở về chỗ ngồi. Các bạn vây xung quanh Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn như đàn chim sẻ tản ra, thầy Triệu nhìn thấy bàn cờ giữa hai người, chỉ tay về hướng bàn cờ: “Thu dọn tất cả những thứ không liên quan tới tiết học vào.”

Lâm Tiếu chưa thấy thầy Triệu nổi giận như vậy, những giáo viên nào nhờn được, giáo viên nào không nhờn được, học sinh đều có trực giác bẩm sinh. Thầy Triệu là kiểu giáo viên không nhờn được.

Lâm Tiếu vội vàng thu bàn cờ giấy lại, nhặt quân cờ trắng đen ở hai bên cho hết vào giữa bọc lại, nhanh chóng nhét chúng vào trong ngăn bàn của Chu Tuệ Mẫn, lòng bàn chân như được bôi dầu chạy rất nhanh về chỗ ngồi của mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back