Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 150: Chương 150



Trước kia Thẩm Vân cũng hay cười, nhưng đa số đều là nụ cười xã giao lúc trò chuyện với khách hàng. Bây giờ số lần Thẩm Vân mỉm cười chân thành với Lâm Dược Phi rõ ràng đã tăng lên.

Kể từ khi gia đình của cha Thẩm Vân bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, Thẩm Vân nhận ra họ chỉ là những con cọp giấy, tảng đá trong lòng cô ấy như được tháo xuống, việc đi bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thẩm Vân nói với Lâm Dược Phi: "Nếu có lần sau thì không cần anh ra tay đâu, một mình em có thể giải quyết được."

Lâm Dược Phi gật đầu với Thẩm Vân: "Được." Anh tin bây giờ Thẩm Vân đã có đủ khả năng để làm điều đó.

Việc làm ăn nhỏ của Thẩm Vân ở tiệm sách Văn Lan không hề bị ảnh hưởng. Doanh số bán hàng ngày càng tăng, lần này cô ấy đến phương Nam là để tìm một nhà cung cấp mới.

Thẩm Vân vẫn lấy hàng ở nhà cung cấp trước đây nhưng cô không muốn chỉ hợp tác với một người.

Hộp bút màu ba mươi sáu màu và đất sét đưa cho Lâm Tiếu đều là của nhà cung cấp mới tìm được. Tuy rằng giá mua vào rất cao nhưng Thẩm Vân cảm thấy mình vẫn có thể bán được.

Cho tới bây giờ, Lâm Dược Phi chưa từng thấy một Thẩm Vân như vậy.

Kiếp trước, Thẩm Vân mười tám tuổi không phải như vậy, Thẩm Vân hai mươi tám và ba mươi tám tuổi cũng không giống như bây giờ.

Nụ cười của Thẩm Vân rất ngọt ngào, cặp mắt sáng ngời.

Kiếp trước sau khi nhà có tiền, Thẩm Vân được mặc quần áo và dùng mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền hơn một chút, được làm tóc, làm móng nhưng Lâm Dược Phi cảm thấy Thẩm Vân của bây giờ mặc những bộ đồ rẻ tiền, trên mặt chỉ thoa kem dưỡng ẩm, cột tóc đơn giản ở đằng sau vẫn đẹp hơn.

Nét đẹp không dựa vào tuổi tác mà nhờ vào khí chất.

Khiến cho Lâm Dược Phi không thể rời mắt khỏi cô.

Thẩm Vân xinh đẹp như vậy cộng thêm hai người lại đang ở rất gần nhau, nếu là bình thường anh nhất định sẽ rung động nhưng vấn đề mà Thẩm Vân vừa mới hỏi lúc nãy khiến cho Lâm Dược Phi hoàn toàn không nảy sinh ra được những tâm tư khác.

Thẩm Vân nhìn chằm chằm Lâm Dược Phi, đợi anh trả lời: "Những gì Tiếu Tiếu nói về anh khi còn bé có phải là thật hay không?"

Bây giờ Lâm Dược Phi chỉ có một mong muốn duy nhất đó chính là về nhà đánh vào cái m.ô.n.g của Lâm Tiếu.

Anh nghiến răng nói: "Lâm Tiếu, em c.h.ế.t chắc rồi."

Thẩm Vân cũng không nhịn được nữa, ở bên cạnh anh cười lớn: "Vậy là Tiếu Tiếu nói thật rồi."

Có Lữ Tú Anh ở đây, Lâm Dược Phi đương nhiên không thể đánh vào m.ô.n.g của Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn anh: "Con tự làm ra chuyện này mà lại không cho Tiếu Tiếu đi kể với người khác."

Lâm Dược Phi không chỉ không đánh vào m.ô.n.g của em gái được mà anh còn bị ép chơi đất sét với em gái.

Bởi vì "trải nghiệm thời thơ ấu" của Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu nghĩ anh đã có "một chút kỹ năng" nên cô vội vàng kêu anh đi rửa tay sau đó cầm đất sét đưa cho anh, muốn xem anh thể hiện một chút tài nghệ.

Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Tiếu và ánh mắt uy h.i.ế.p của Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi đành phải tham gia trò chơi gia đình này.

Anh vo đất sét thành từng cục nhỏ và đặt nó trong khuôn nhựa ở trong hộp đất sét để tạo hình.

Khuôn đất sét có rất nhiều kiểu dáng, còn có một cái máy "cắt mì sợi". Bỏ đất sét được ép dài vào, xoay vài cái là có ngay "sợi mì".

Lâm Dược Phi lấy tay gạt đi những phần đất sét thừa ở xung quanh khuôn, sau đó anh mở khuôn ra, bỏ miếng đất sét đã được tạo hình vào lòng bàn tay của mình.

Lâm Dược Phi đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn để chơi đất sét với Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu vẫn không hài lòng: "Anh, tại sao anh đều dùng khuôn để tạo ra hình dạng cho đất sét vậy?"

Sau khi Lâm Tiếu được tặng đất sét, cô đã thử dùng khuôn một lần nhưng sau lần đó liền không dùng đến nữa.

Cô không thích khuôn cho sẵn, cô thích tự nặn ra các hình dạng khác nhau với đầy màu sắc khác nhau. Những thứ được nặn không chỉ là những món đồ đã từng thấy qua mà còn có thể là những thứ tưởng tượng ví dụ như là một con gà sáu chân.

Đầu tiên là nặn ra một con gà sáu chân sau đó nặn ra một cái nồi lớn.

Lâm Tiếu vừa nặn đất sét vừa lẩm bẩm: "Một cái đùi gà dành cho mẹ, một cái dành cho mình."

"Cho anh một cái, cho mình một cái."

"Cho Tiểu Hoàng một cái đùi gà, cũng cho mình một cái."

Lâm Dược Phi búng một cái vào trán Lâm Tiếu: "Em biết cách không để mình chịu thiệt quá nhỉ."

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói vậy lập tức không nặn đất sét nữa, bà định đi ra ngoài mua đùi gà cho cô.

"Con muốn mua đùi gà kho trong nhà ăn hay là mua đùi gà sống đem về nhà làm?" Lữ Tú Anh trưng cầu ý kiến của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không chút do dự nói: "Mua đùi gà sống về để mẹ làm ạ."

"Được." Lữ Tú Anh đồng ý nhưng bà có chút khó hiểu: "Không phải trước kia con thích ăn đùi gà kho ở nhà ăn nhất sao?"

Lâm Tiếu: "Mùi vị của đùi gà ở nhà ăn thay đổi rồi nên bây giờ con ăn không còn thấy ngon nữa."

Lữ Tú Anh: "Cũng đúng, đùi gà ở nhà ăn lúc trước vừa lớn vừa nhiều thịt, bây giờ thì lại nhỏ xíu, hương vị hình như cũng thay đổi, có khi nào đã đổi đầu bếp rồi không nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Vì lợi nhuận của nhà máy càng ngày càng giảm nên họ bắt đầu cắt giảm chi phí từ nhà ăn trước."

Lữ Tú Anh không tin: "Lợi nhuận của nhà máy bị giảm ở chỗ nào?"

Lâm Dược Phi lười tranh luận với Lữ Tú Anh, anh nói: "Mẹ, mẹ cứ đợi đến sau này đi sẽ biết."

Kiếp trước, Lâm Dược Phi đã trải qua chuyện này một lần, nhà máy dệt quốc doanh bị các doanh nghiệp tư nhân ở phía Nam tranh giành thị trường, dây chuyền sản xuất và nhà xưởng lần lượt đóng cửa.

Bây giờ sẽ bắt đầu cắt giảm phúc lợi của nhân viên, hậu cần, nhà ăn dần dần sẽ tới lúc không còn khả năng trả tiền lương cho nhân viên được nữa.

Lâm Dược Phi nói: "Đùi gà kho ở nhà ăn không còn ngon như trước là bởi vì đùi gà nhỏ đi và nước kho thịt cũng bị thay đổi."

"Không dám dùng quá nhiều gia vị cũng không dám dùng quá nhiều gas nên thời gian kho thịt bị rút ngắn."

Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: "Con thì biết cái gì? Lâu lắm rồi con chưa dùng bữa ở nhà ăn đấy." Trừ bữa sáng ra, Lâm Dược Phi rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Lữ Tú Anh không rảnh tranh cãi đúng sai với Lâm Dược Phi, bà vội vã đi ra ngoài mua đùi gà cho Lâm Tiếu. Bà trả giá với ông chủ bán đồ ăn ở chợ: "Lấy cho tôi một miếng gan gà, chó con trong nhà tôi muốn ăn."

Buổi tối, Lâm Tiếu ăn đùi gà kho do mẹ mình làm.

Cô cẩn thận bỏ đất sét vào trong hộp tránh cho đất sét sẽ bị gió thổi khô.

Trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu ngồi ở trên giường lật hai trang tài liệu bài học mà thầy đã phát cho cô trong giờ học Olympic.

Lữ Tú Anh tựa vào đầu giường, đọc cuốn sách "Dòng sông ly biệt" của nhà văn Quỳnh Dao mà Thẩm Vân đã đưa cho bà.

Thẩm Vân không chỉ tặng quà cho Lâm Tiếu mà còn tặng cho Lữ Tú Anh. Lữ Tú Anh ban đầu không muốn nhận, việc giúp đỡ Thẩm Vân vốn là việc mà Lâm Dược Phi cần phải làm nhưng Thẩm Vân vẫn tặng sách cho bà.

"Cô ơi, cháu nghĩ cô có thói quen đọc sách nên đã chọn cho cô mấy quyển sách rồi ạ."

Thẩm Vân biết Lữ Tú Anh thường hay đọc sách của Lâm Tiếu, bà đã đọc tất cả các kỳ của tạp chí mà Lâm Tiếu mua về. Mỗi khi Lâm Tiếu đem sách về nhà, bà căn bản sẽ không lãng phí, sau khi Lâm Tiếu đọc xong thì Lữ Tú Anh sẽ đọc lại một lần nữa.

Đọc sách quả thật thú vị hơn so với việc ngồi đan áo len.

Thẩm Vân lựa cho bà nhiều sách như vậy, vừa nhìn đã biết là cô có lòng nên mặc dù Lữ Tú Anh không muốn Thẩm Vân phải tốn tiền nhưng bà cảm thấy mình cũng không nên phụ lòng của Thẩm Vân vì vậy đành phải nhận lấy.

Lữ Tú Anh về nhà, vừa mở ra cuốn sách đầu tiên liền đọc chăm chú.

Những cuốn sách này quả thực không giống như những cuốn sách dành cho thiếu nhi mà Lâm Tiếu đọc, đối với Lữ Tú Anh, những cuốn sách này hấp dẫn hơn nhiều.

Lữ Tú Anh đọc sách một hồi, bà ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ tối liền vội vàng kêu Lâm Tiếu đi ngủ: "Đừng đọc nữa con, mau đi ngủ đi."

Lâm Tiếu lắc đầu không chịu: "Mẹ, chờ con một chút, để con đọc nốt nửa trang cuối đã."

Lữ Tú Anh hỏi: "Đây là bài tập về nhà của lớp Olympic Toán học sao? Sao con không tranh thủ làm từ sớm?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải là bài tập, nhưng Chu Tuệ Mẫn nhất định sẽ đọc trước ở nhà, con cũng phải như vậy, ngày mai con không muốn làm bài chậm hơn cậu ấy."

Lữ Tú Anh lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chu Tuệ Mẫn này liền hỏi: "Đó là bạn mà con mới làm quen ở lớp Olympic Toán học à, con đã kết bạn ở lớp Olympic rồi sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải bạn, bọn con là đối thủ của nhau."

"Kẻ thù không đội trời chung."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 151: Chương 151



Mô hình lớp học Olympic rất khác với các lớp học toán khác ở trường.

Chỉ trong một thời gian ngắn, thầy Triệu đã giảng bài xong.

Thầy Triệu thường dành phần lớn thời gian để cho học sinh của mình ngồi làm bài tập.

Thầy Triệu ngồi ở trên bục giảng, thỉnh thoảng cầm cốc sứ hình hoa mẫu đơn màu đỏ lên uống một ngụm nước, cúi đầu viết đề bài, chuẩn bị bài học, còn học sinh thì ngồi ở dưới làm bài tập.

Học sinh nào làm xong bài không cần giơ tay, có thể trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bục giảng, đưa bài giải mình đã làm cho thầy Triệu xem.

Thầy Triệu sẽ đánh dấu tích hoặc là sẽ gạch chéo.

Ai làm xong trước có thể đi đến bên cạnh bục giảng nhờ thầy Triệu kiểm tra.

Nếu như làm sai, thầy Triệu sẽ để học sinh trở về tiếp tục suy nghĩ, còn nếu làm đúng, thầy Triệu sẽ thông báo với cả lớp: "Giỏi lắm, ai đó là người đầu tiên giải ra bài thứ nhất."

Sau khi Lâm Tiếu tới lớp Olympic Toán học, rất nhanh đã trở thành "ai đó" được thầy Triệu thường xuyên nhắc tới.

"Giỏi lắm, Lâm Tiếu là người đầu tiên giải ra bài thứ nhất."

"Giỏi lắm, Lâm Tiếu là người thứ hai giải ra bài thứ nhất."

Ngoại trừ học sinh đầu tiên làm đúng ra thì học sinh thứ hai và thứ ba làm đúng cũng sẽ được thầy Triệu tuyên dương trước lớp.

Những học sinh chậm hơn thì không được đãi ngộ như vậy, thầy Triệu chỉ im lặng chấm bài, không nói câu nào hết.

Cách làm này của thầy Triệu vô tình khiến học sinh trong lớp phải cạnh tranh với nhau.

Học sinh tham gia lớp Olympic Toán học đều là những người có thành tích tốt nhất, ít nhất là những học sinh có thành tích môn toán cao nhất ngoại trừ Lâm Tiếu.

Trước khi Lâm Tiếu tới lớp học Olympic Toán học, người làm bài nhanh nhất và lợi hại nhất là một cô bé tên là Chu Tuệ Mẫn.

Trong mười lần thì có tới bảy tám lần cô bé là người đầu tiên làm xong và đưa cho thầy Triệu xem.

Sau khi Chu Tuệ Mẫn chắc chắn về bài làm của mình thì cô bé mới đưa đáp án cho thầy Triệu chấm. Mỗi lần thầy Triệu kiểm tra đáp án của Chu Tuệ Mẫn thì đều thấy đúng hết.

Chu Tuệ Mẫn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong miệng của thầy Triệu.

Cô bé thích nhất là khi đi lên bục giảng và bước xuống bục giảng.

Các bạn học trong lớp Olympic Toán học lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô bé, khẽ nói: "Chu Tuệ Mẫn lại làm xong trước."

"Chu Tuệ Mẫn lại làm đúng."

"Chu Tuệ Mẫn nhanh quá."

Nhưng cũng có vài người không chịu thua cô bé, Chu Tuệ Mẫn đã sớm nhớ rõ mặt của họ, tuy rằng họ không chịu thua nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn thất bại dưới tay cô bé. Mấy bạn học đó vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một hồi, lập tức cúi đầu viết lia lịa, nhưng đây chỉ là khi họ có ý tưởng, còn khi đang bế tắc thì họ chỉ có thể khổ não gãi đầu và cắn móng tay.

Chu Tuệ Mẫn vô cùng hưởng thụ cái cảm giác này.

Cô bé học tại một trường tiểu học bình thường, giáo viên luôn có tiến độ giảng dạy rất chậm, các bài học, bài tập về nhà và những bài kiểm tra đều rất đơn giản.

Chu Tuệ Mẫn luôn đứng hạng nhất trong lớp, các thầy cô giáo đều rất thích cô bé nhưng Chu Tuệ Mẫn vẫn không có cảm giác thành tựu từ việc có được hạng nhất lớp. Cô bé cảm thấy nhàm chán vì quá dễ dàng.

Cho đến khi cô bé được chọn vào lớp Olympic Toán học, cánh cửa của một thế giới mới như mở ra ngay trước mặt cô bé.

Trở thành người đầu tiên trong lớp Olympic Toán học giải ra bài khó, nghe thầy Triệu đọc tên mình lên, các bạn học nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn cô bé đứng ở bên cạnh bục giảng, Chu Tuệ Mẫn không biểu lộ cảm xúc trên mặt nhưng dáng vẻ đi lại của cô bé đã bán đứng tất cả, cô bé ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c giống như một chú gà trống nhỏ đã thắng trận trở về chỗ ngồi của mình.

Vui quá đi!

Nhưng niềm vui của Chu Tuệ Mẫn đã tan biến sau khi Lâm Tiếu tiến vào lớp Olympic Toán học.

Lâm Tiếu bị mất mấy buổi học nên ngày đầu tiên cô đến lớp tựa như một con cừu non ngơ ngác.

Châu Tuệ Mẫn và các bạn cùng lớp khác lén lút bàn tán, họ không hiểu vì sao Lâm Tiếu mới có lớp ba lại có thể vào lớp của bọn họ.

Bởi vì Lâm Tiếu thấp hơn một lớp so với mọi người ở trong lớp nên dĩ nhiên sẽ bị để ý đến nhiều nhất. Chu Tuệ Mẫn cũng chú ý đến cô, sau đó liền phát hiện Lâm Tiếu không hề đi tới bên cạnh bục giảng nhờ thầy Triệu chấm bài nên Chu Tuệ Mẫn cũng không thèm để ý tới cô nữa.

Không nghĩ tới bắt đầu từ tiết thứ hai Lâm Tiếu tới lớp, cô như lột xác thành một con người khác.

Lâm Tiếu ngồi ở hàng đầu, thầy Triệu ngồi ở trên bục giảng là có thể nhìn thấy bài giải đã làm xong của Lâm Tiếu, ông ấy đi tới cầm quyển vở của Lâm Tiếu lên: "Làm xong rồi sao không đưa cho thầy chấm?"

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn thầy Triệu: "Làm xong thì phải đưa cho thầy kiểm tra ạ?"

Thầy Triệu cười: "Chẳng lẽ em không thấy là mấy bạn học khác sau khi làm xong đều đem lên cho thầy chấm sao?"

Lâm Tiếu lúc này mới biết phương thức học của lớp Olympic Toán học là như vậy.

Thầy Triệu đánh dấu tích lên quyển vở của Lâm Tiếu sau đó nói với cả lớp: "Lâm Tiếu là người đầu tiên giải ra bài này."

Trong lòng Chu Tuệ Mẫn lập tức trầm xuống, cô bé mới làm chưa được một nửa.

Thầy Triệu nói với Lâm Tiếu: "Lần sau làm xong thì cầm bài lên cho thầy."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu.

Bắt đầu từ tiết học này, mỗi một bài của thầy Triệu, Lâm Tiếu đều là người đầu tiên chạy lên bục giảng.

Mỗi lần Lâm Tiếu chạy lên bục giảng, trái tim Chu Tuệ Mẫn đều đập mạnh một cái, cô bé dựng thẳng lỗ tai lên nghe thầy Triệu nói Lâm Tiếu làm đúng hay sai.

Lâm Tiếu không giống như Chu Tuệ Mẫn, mỗi lần Chu Tuệ Mẫn đi lên bục giảng đưa đáp án cho thầy Triệu đều chắc chắn là mình làm đúng.

Sau khi Lâm Tiếu làm xong, cô mặc kệ là ba mươi bảy hay hai mươi mốt trực tiếp đưa cho thầy Triệu.

Lâm Tiếu thường hay mắc lỗi nhỏ.

Hết mười lần thì có tới sáu bảy lần Lâm Tiếu nộp đáp án sai cho thầy Triệu. Lỗi vặt thì nhiều vô số kể, thầy Triệu không nhịn được dùng đỏ bút nhẹ nhàng gõ vào đầu của Lâm Tiếu: "Chỗ này."

"Chỗ này."

Thầy Triệu quả thật không thể nào hiểu nổi sao Lâm Tiếu lại có thể mắc phải những lỗi này.

Sau khi Lâm Tiếu bị thầy Triệu chỉ ra chỗ sai liền than ôi một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình, lập tức sửa lại.

Lúc này Chu Tuệ Mẫn tranh thủ thời gian liều mạng giải đề, nhưng phần lớn thời gian đều bị Lâm Tiếu nhanh hơn một bước.

Chu Tuệ Mẫn đã dùng tốc độ nhanh nhất để viết ra đáp án nhưng trước khi cô bé làm xong, Lâm Tiếu lại cầm đáp án đã sửa xong chạy đến bên cạnh bục giảng.

Về cơ bản, lần này Lâm Tiếu sẽ làm đúng.

Thỉnh thoảng còn phải sửa tới lần thứ ba, thứ tư.

Trường hợp Lâm Tiếu phải sửa tới lần thứ ba, thứ tư thì Chu Tuệ Mẫn vẫn có thể nhanh hơn Lâm Tiếu, cướp được vị trí đầu tiên.

Thỉnh thoảng Lâm Tiếu chỉ sửa có một lần nhưng Chu Tuệ Mẫn vẫn cướp được.

Cuối cùng trong số mười bài, Lâm Tiếu giành được vị trí đầu tiên sáu lần, Chu Tuệ Mẫn khoảng ba lần, thỉnh thoảng còn có những bạn học khác cũng giành được vị trí đầu tiên.

Ở lớp Olympic Toán học, Chu Tuệ Mẫn không để bất kỳ bạn học nào vào trong mắt, lúc nào đến giờ học cô bé cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, Lâm Tiếu là đối thủ lớn nhất của cô bé.

"Địch ý" rõ ràng như vậy, dù Lâm Tiếu là người mù thì cũng có thể cảm nhận được.

Bài nào Chu Tuệ Mẫn cũng ganh đua với Lâm Tiếu, điều đó khiến Lâm Tiếu cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, mỗi lần làm bài cô đều nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn, nhưng chỉ vậy thôi thì vẫn chưa đủ, độ chính xác của cô vẫn không thay đổi gì.

Lúc thầy Triệu giảng bài, Lâm Tiếu hai lần lười biếng nên không tập trung lắm. Sau đó cô phát hiện Chu Tuệ Mẫn đang vô cùng nghiêm túc học tập, Lâm Tiếu liền tập trung nghe giảng.

Đến chín giờ rưỡi, Lâm Tiếu đọc bài xong. Lữ Tú Anh vừa tắt đèn, Lâm Tiếu lập tức chìm vào giấc ngủ.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 152: Chương 152



Lâm Tiếu nghe được tiếng mẹ kêu mình thức dậy, mê man mở mắt ra, cô mới vừa ngủ được có một chút thôi mà.

Lữ Tú Anh cười nói: "Cái gì mà mới vừa ngủ, sắp bảy giờ rồi, con mau dậy đi."

Lâm Tiếu bất ngờ, hai mắt mở to, nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nhưng cô thật sự cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt lại thôi mà.

Lâm Tiếu chui ra khỏi chăn, cả người liền run lên: "Lạnh quá!"

Mẹ đã đặt quần áo của cô ở bên cạnh giường, Lâm Tiếu luống cuống tay chân mặc đồ lót, q**n l*t, áo len, quần len.

Cổ áo len hơi chật, lúc Lâm Tiếu chui đầu vào liền xảy ra hiện tượng tĩnh điện, khi cô mặc áo len xong, tóc của cô đều bay lên.

Lữ Tú Anh thấy dáng vẻ này của Lâm Tiếu liền bật cười: "Con ra nhà vệ sinh lấy cây lược nhúng một ít nước rồi chải đầu đi."

Lâm Tiếu mở vòi nước, chải đầu, đánh răng, rửa mặt.

"Lạnh quá đi." Lâm Tiếu vừa cau mày vừa rửa mặt, nước lạnh quá đi mất.

Lữ Tú Anh: "Con ráng chịu đựng một chút, vài ngày nữa sẽ có lò sưởi, sau này trong nhà sẽ thoải mái hơn."

Rửa mặt xong xuôi liền đi ăn bữa sáng, món ăn sáng hôm nay không giống như mọi khi, có bánh màn thầu, có trứng gà, còn có đùi gà kho.

Lâm Tiếu húp một ngụm cháo kê làm ấm cổ họng, sau đó dùng tay cầm lên đùi gà kho lên cắn một miếng.

Lâm Dược Phi bước ra khỏi phòng, anh vẫn không quen khi nhìn em gái sáng sớm đã gặm đùi gà.

Lâm Tiếu đã sớm tạo thành thói quen, cô phải ăn bữa sáng cực kỳ đầy đủ và chắc bụng vào mỗi chủ nhật, nếu không đến giờ học Olympic sẽ bị đói rã rời.

Tại sao đến giờ học Olympic lại dễ đói bụng hơn bình thường?

Giờ học Olympic đặc biệt dễ bị đói.

Ăn sáng xong, Lữ Tú Anh lấy xe đạp chở Lâm Tiếu đến phòng học. Trên đường, những cơn gió lạnh và cực kỳ khô khi thổi vào mặt liền cảm giác tất cả lượng nước trên mặt đã bị lấy đi. Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu đang ngồi ở phía sau: "Con lấy khăn quàng cổ che mặt đi."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn dùng khăn quàng che mặt, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ.

Vào trong viện nhỏ của phòng giảng dạy, cây đã gần rụng hết lá.

Lâm Tiếu tung tăng đi qua viện nhỏ, giẫm lên những chiếc lá khô rụng dưới sân vang lên tiếng xào xạc.

Lâm Tiếu nhìn đống lá khô được quét lại một chỗ bên cạnh gốc cây một hồi cũng không động lòng. Bây giờ thân cây khô đến mức không thể nhổ ra tới rễ được.

Ở trước cửa phòng học, Lâm Tiếu đụng phải Chu Tuệ Mẫn ở phía đối diện.

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu một cái, không lên tiếng chào hỏi.

Miệng của Lâm Tiếu vừa mở ra liền lập tức khép lại, vậy thì cô cũng không chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Trong tiết học này, Lâm Tiếu lại là người giành được vị trí thứ nhất nhiều nhất, các bạn học trong lớp Olympic Toán học từ kinh ngạc đã chuyển sang dần quen với chuyện này.

Trong giờ học Olympic, mọi người có thói quen trao đổi về bài khó. Dần dần các bạn học trong lớp ngày càng thích nói chuyện với Lâm Tiếu.

Một người bạn học gọi Lâm Tiếu qua, Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn đang đứng ở kế bên thảo luận với mấy người khác. Ánh mắt của hai người va vào nhau sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Mọi người đang nói về bài tập, Lâm Tiếu biết làm bài này, cô vừa viết đáp án lên giấy vừa giảng giải.

Lâm Tiếu nói rất ngắn gọn.

Chu Tuệ Mẫn đột nhiên cắt ngang: "Tại sao bước này lại làm như vậy?"

Lâm Tiếu: "Tại vì nó chính là như vậy."

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu: "Cậu có thể giải thích một chút làm sao lại ra được bước này hay không?"

Lâm Tiếu gãi đầu: "Sao mà giải thích được đây? Vừa nhìn đã biết chính là như vậy rồi, cái này giống như là một cộng một bằng hai vậy, tớ không biết giải thích như nào hết!"

Lâm Tiếu không biết nên giải thích như thế nào, giống như cô không biết làm sao để giải thích vì sao một cộng một lại bằng hai vậy.

Chu Tuệ Mẫn giậm chân: "Lâm Tiếu, tớ ghét cậu."

Mặc dù Lâm Tiếu không rõ vì sao Châu Tuệ Mẫn lại đột nhiên nói như vậy nhưng cô lập tức đáp trả: "Cậu ghét tớ thì tớ cũng ghét cậu."

Hôm thứ hai Lâm Tiếu vừa vào lớp, Trần Đông Thanh đã chạy qua cười với cô: “Lâm Tiếu, lớp Olympic Toán học các cậu hôm qua phát giáo trình chưa? Cậu có mang theo giúp tớ không?”

Lâm Tiếu gật đầu, lấy giáo trình mới phát hôm qua từ trong cặp ra đưa cho Trần Đông Thanh.

Trần Đông Thanh vội vàng nhận lấy, nâng niu như thứ bảo bối gì, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh bé xíu: “Cảm ơn cậu, hôm nay tớ đem về nhà để cha tớ đi photo, ngày mai trả cậu.”

“Ừm.” Từ khi Lâm Tiếu vào lớp Olympic Toán học, cứ mỗi thứ hai hàng tuần là Trần Đông Thanh đều tìm cô mượn giáo trình, photo xong thì trả lại, Lâm Tiếu đã tập thành thói quen rồi.

Viên Kim Lai cười quái lạ chạy qua, nháy mắt với Trần Đông Thanh và Lâm Tiếu: “Tớ thấy rồi nhé, Lâm Tiếu cậu cho Trần Đông Thanh thứ gì?”

Lâm Tiếu kỳ lạ nhìn Viên Kim Lai, không hiểu tại sao cậu bé phải làm dáng vẻ lạ lùng như vậy.

Trần Đông Thanh đỏ mặt, lập tức đưa giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu ra trước mặt Viên Kim Lai: “Sao nào, cậu cũng muốn à?”

Viên Kim Lai nhìn thấy đề Olympic Toán học chi chít bên trên thì ngơ ngác, rồi ôm đầu chạy xa tựa như Tôn Ngộ Không bị niệm chú Khẩn cổ nhi.

Cứu mạng, ai mà cần thứ đó chứ.

Học sinh ngoan đều bị điên hả? Trần Đông Thanh vậy mà chủ động mượn bài thi Olympic Toán học của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cười ha ha nhìn Viên Kim Lai hoảng loạn bỏ chạy, Trần Đông Thanh cũng cười theo.

Thật ra không chỉ mỗi Viên Kim Lai nghĩ vậy đâu, trong mắt các bạn khác, hành động hàng tuần đều tìm Lâm Tiếu mượn giáo trình Olympic Toán học của Trần Đông Thanh cũng rất lạ lùng.

Vương Hồng Đậu cảm khái nói: “Lớp phó học tập thật yêu học hành.”

Diệp Văn Nhân gật đầu: “Trần Đông Thanh có thể xem hiểu cũng rất giỏi đó.” Diệp Văn Nhân cũng từng tò mò xem giáo trình Olympic Toán học của Lâm Tiếu một lần, nhưng cô bé không hiểu câu nào hết.

Sáng hôm sau, lúc Trần Đông Thanh trả giáo trình Olympic Toán học cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Trần Đông Thanh, cậu có thể hiểu đề trong này hả?”

Đột nhiên Trần Đông Thanh lắp bắp: “Có thể, có thể hiểu chút xíu.”

“Vậy cậu đến phòng giảng dạy tham gia thi đi, đến phòng giảng dạy làm một bài thi Olympic Toán học là được, lúc đầu tớ cũng làm một bài, sau đó thì vào học lớp Olympic Toán học luôn.”

Lâm Tiếu chia sẻ trải nghiệm của mình với Trần Đông Thanh: “Lúc đầu tớ thi được 94 điểm, chỉ cần thi trên 94 điểm thì có thể vào lớp Olympic Toán học rồi.”

Lâm Tiếu cảm thấy lớp Olympic Toán học rất thú vị, nếu Trần Đông Thanh cũng thích đề Olympic Toán học, mỗi tuần đều phải tìm cô mượn giáo trình đi photo thì tại sao không trực tiếp đến học luôn?

Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: “Thú vị lắm đó, còn thú vị hơn cậu tự làm đề Olympic Toán học ở nhà nữa.”

Trần Đông Thanh hoảng loạn trốn tránh: “Tớ đi nhà vệ sinh cái.”

Mùa đông năm nay tuyết đầu mùa rơi vô cùng sớm.

Hơi ấm còn chưa tan, tuyết đầu mùa đã rơi rồi.

Sáng sớm Lâm Tiếu thức dậy, cảm thấy đầu mũi của mình bị đông lạnh thành nước đá rồi, vội vùi đầu vào chăn, cố gắng đắp mình kín kẽ.

Bên ngoài gió thổi vù vù, rõ ràng đã đóng hết cửa sổ nhưng gió lạnh vẫn lẻn vào phòng qua khe cửa.

“Hắt xì.” Lâm Tiếu hắt hơi một cái.

Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu dậy: “Mau dậy thôi con, tỉnh rồi mà còn ở trong chăn thì càng nằm càng lạnh đấy.”

Lâm Tiếu quấn chăn, không có dũng cảm ngồi dậy.

Lữ Tú Anh: “Dậy nào, tuyết rơi rồi đường khó đi, phải ra ngoài sớm chút.”

“Tuyết rơi rồi ạ?” Lâm Tiếu vén chăn ra, mang dép bông chạy đến trước cửa sổ, thấy bên ngoài là một vùng trắng xóa, kinh ngạc há hốc: “Quao, tuyết lớn quá.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu chỉ mặc một bộ quần áo giữ nhiệt đứng trước cửa sổ, vội chạy qua túm cô lên giường, cuống cuồng mặc quần áo cho cô: “Con không lạnh à?”

Hôm nay trời lạnh như vậy, mặc quần áo lông thôi không đủ, cả quần áo bông mỏng cũng bỏ qua, Lữ Tú Anh trực tiếp lấy quần áo bông dày mặc cho Lâm Tiếu.

Lại thêm một chiếc áo và quần nhung tăm chắn gió bên ngoài nữa.

Lâm Tiếu mặc quần áo xong thì ấm hơn nhiều, bữa sáng uống một miếng cháo trắng nóng hổi, chợt ấm áp từ đầu đến chân.

Lữ Tú Anh cầm một quả trứng vịt muối chiếu dưới đèn, chọn một bên đầu quả trứng đập ra, quả nhiên là đầu gần lòng đỏ.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 153: Chương 153



Lâm Tiếu nhận trứng vịt muối, dùng đũa chọc nhẹ, lòng đỏ vị dầu ớt trong trứng vịt muối chảy ra. Cô vội bưng lên hút một cái, lòng đỏ trứng muối sền sệt ăn cùng cháo trắng nóng nghi ngút, quả thật là tuyệt vời.

Lâm Tiếu ăn hết từng miếng lòng đỏ trứng muối, lại nhíu mày nhìn lòng trắng. Lữ Tú Anh thấy thế thì nói: “Lòng trắng mặn quá thì đừng ăn nữa, để lại cho anh con ăn.”

Lâm Dược Phi từ trong phòng ngủ đi ra đúng lúc nghe thấy câu này: “Con không thèm ăn đồ thừa của em ấy đâu.”

Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Con thật lắm chuyện.”

Lâm Dược Phi cười khì khì: “Thì cũng là di truyền từ mẹ đó.”

Lữ Tú Anh nói không nên lời, chính bà cũng sẽ không ăn trứng muối thừa lại của Lâm Tiếu. Ngày xưa dù kinh tế gia đình eo hẹp, Lữ Tú Anh cũng kiên quyết không chịu ăn cơm thừa của Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu.

Lâm Dược Phi: “Không ăn được thì bỏ đi, trứng muối là để ăn lòng đỏ mà, bỏ lòng trắng có sao đâu.”

Lúc mẹ và anh nói chuyện, Lâm Tiếu đã dùng đũa móc sạch lòng trắng trứng ra, chọc nát rồi trộn vào cháo, trong một muỗng cháo có một miếng lòng trắng trứng nhỏ, thế này thì không mặn nữa, cháo trắng cũng ngon hơn.

“Mẹ ơi anh ơi, hai người đừng cãi nữa.” Lần nào cô cũng sẽ ăn sạch lòng trắng trứng muối.

Lâm Tiếu thở dài, vì để ăn được lòng đỏ trứng muối ngon tuyệt, cô có thể chấp nhận lòng trắng trứng muối mặn chát.

“Mẹ ơi, hôm nay tuyết rơi, con đưa Tiếu Tiếu đi học.” Lâm Dược Phi nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân xong, hai ba cái đã ăn xong bữa sáng, đi đẩy xe đạp.

Lúc Lâm Tiếu và anh trai ra khỏi nhà, Tiểu Hoàng cũng muốn chen ra. Nó và Lâm Tiếu đều thích tuyết rơi, trông thấy bãi tuyết trắng mênh m.ô.n.g bên ngoài thì hưng phấn vô cùng, muốn nhảy nhót trong đó.

Lữ Tú Anh túm Tiểu Hoàng về, bảo Lâm Dược Phi mau đóng cửa lại, tiếng quở mắng Tiểu Hoàng của Lữ Tú Anh từ sau cửa truyền đến: “Không phải sáng sớm đã dẫn mày ra ngoài rồi sao?”

“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng ấm ức hừ hừ, như đang nói ra ngoài có chút xíu vậy không đủ chút nào.

Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn một cái, thầm nghĩ Tiểu Hoàng thật đáng thương, ngày tuyết vui như vậy cũng không thể đi chơi.

Lát nữa cô tới trường thì có thể chơi thỏa thích rồi.

Hoa tuyết rơi lất phất, Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của anh trai, đeo bao tay đón hoa tuyết. Hoa tuyết rơi lên bao tay rất lâu rất lâu cũng chưa tan đi, Lâm Tiếu chăm chú quan sát từng mảnh hoa tuyết.

Cô thích nhất là hoa tuyết sáu cánh hoàn mỹ, nhưng lâu lắm mới có thể bắt được một cái. Đa số hoa tuyết đều có hai cánh, ba cánh, rất nhiều hoa dính chùm lại với nhau, không còn là hình sáu cánh nữa.

Cuối cùng đón được một hoa tuyết sáu cánh hoàn hảo, Lâm Tiếu một tay nâng hoa tuyết, tay còn lại cố gắng cởi bao tay bằng một tay, muốn dùng ngón tay trần chọt vào hoa tuyết xinh đẹp.

“Không được cởi bao tay.” Giọng của anh trai đột nhiên vang lên ở phía trước, Lâm Tiếu giật thót, anh trai mọc mắt sau lưng à? Sao biết cô cởi bao tay?

Lâm Dược Phi cả đường cẩn thận đạp xe đến cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, dặn dò Lâm Tiếu: “Đi đường cẩn thận.”

Lâm Tiếu gật đầu đáp lại, lúc mới vào cổng trường còn đi chậm, sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy bước nhỏ về tòa nhà giảng đường.

Lâm Dược Phi không nhìn nữa, đạp xe rời khỏi, lúc nhỏ có ai mà không ngã vài lần trong ngày tuyết rơi chứ? Dù sao Lâm Tiếu cũng mặc dày vậy, có ngã cũng không đau.

Lúc Lâm Tiếu băng qua khu vực lớp mình chịu trách nhiệm, ngạc nhiên trông thấy hầu như các bạn lớp mình đều có mặt.

Sao hôm nay nhiều người trực nhật vậy? Lâm Tiếu thấy lạ hỏi, sau đó phát hiện đa số bạn học đều ham vui đến để nghịch tuyết.

Học sinh trực nhật cầm xẻng xúc tuyết, cầm cây chổi to quét tuyết. Khu vực lớp Lâm Tiếu chịu trách nhiệm là con đường bắt buộc phải đi ngang khi từ cổng trường đến tòa nhà giảng đường, lúc nãy đã có giáo viên đến bảo các bạn trực nhật dọn ra một lối đi sạch tuyết.

Quét đến tuyết chất chồng hai bên, quá tiện cho các bạn vui đùa.

Lâm Tiếu tung tăng lên lầu, để cặp xong lập tức chạy xuống. Vài bạn đang đắp người tuyết nhỏ, Lâm Tiếu cũng tham gia vào.

Một lát sau Vương Hồng Đậu cũng đến, Lâm Tiếu gọi cô bé: “Cậu mau lên để cặp rồi nhanh xuống đây chơi.”

Thế nhưng Vương Hồng Đậu vừa vào lớp để cặp xong chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường thì gặp phải cô giáo Từ.

Cô giáo Từ xua tất cả học sinh ở khu vực chịu trách nhiệm lên: “Sắp vào học rồi, mau về lớp.”

Học sinh trực nhật cũng bị lùa theo: “Được rồi, quét ra một lối nhỏ thế này là được.”

Quét tuyết trong lúc tuyết đang rơi dĩ nhiên không thể quét sạch hoàn toàn, cô giáo Từ nhìn học sinh của lớp mình đang quét tới tấp trong màn tuyết, cảm thấy chúng quá đáng thương.

Học sinh trực nhật lại không thấy mình đáng thương chút nào cả, không tình không nguyện bị cô giáo Từ xua về lớp.

Cửa lớp, các học sinh giậm ra một trận bước chân bịch bịch.

Vương Hồng Đậu đứng sau lưng Lâm Tiếu vỗ đi tuyết trên quần áo giúp cô: “Xong rồi.”

Học xong hai tiết, tuyết rơi càng to hơn, trường học thông báo hủy bỏ thể dục giữa giờ, trong lớp hoan hô một trận.

Thể dục giữa giờ hủy rồi, các bạn không thể nào ngoan ngoãn ngồi trong lớp được, xông hết xuống như tổ ong để nghịch tuyết.

Trên sân tập, quảng trường, trên mọi bãi đất trống của trường học đều có các học sinh của các lớp chen chúc nhau.

“Chúng ta cùng đắp một người tuyết đi.”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bàn bạc xong, quyết định đắp một người tuyết ở gốc gần tòa nhà giảng đường, có thể hoàn thành trong giờ ra chơi lớn này.

Lâm Tiếu phụ trách nặn đầu của người tuyết, còn hai bạn nhỏ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đắp cơ thể người tuyết.

“Sáng hôm nay ở cổng trường tớ thấy một người đàn ông đạp xe đưa cô giáo Từ đến trường.” Vương Hồng Đậu nói.

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đồng loạt nhìn Vương Hồng Đậu.

Diệp Văn Nhân hỏi: “Là chồng của cô giáo Từ sao? Trông như thế nào?”

Vương Hồng Đậu nhớ lại: “Rất cao, rất gầy, đeo một cặp kính.” Còn miêu tả chi tiết hơn thì Vương Hồng Đậu không nói được. Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cũng hơi thất vọng, Vương Hồng Đậu miêu tả thế này thì họ hoàn toàn không tưởng tượng ra được người ta trông ra sao cả.

Vương Hồng Đậu: “Buổi sáng Đường Kiều cũng ở cổng trường, cậu ấy cũng thấy.”

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân lập tức tìm kiếm bóng dáng của Đường Kiều trên sân tập, tìm thấy cô bé trong nhóm bạn đang chơi đánh trận tuyết của lớp mình.

Đường Kiều nghe họ hỏi chồng của cô giáo Từ trông ra sao, lập tức khen không dứt lời: “Đẹp trai lắm.”

“Cao hơn cô giáo Từ một cái đầu, mặt dài, sống mũi cao, mắt một mí, đeo kính rất nho nhã, có vẻ tính tình rất tốt.”

Đường Kiều nghiêm túc cân nhắc một phen, nói: “Khá giống thầy Lưu lớp tự nhiên, nhưng cao và đẹp hơn.”

Miêu tả của Đường Kiều tỉ mỉ hơn Vương Hồng Đậu nhiều, trong đầu Lâm Tiếu thoáng loáng xuất hiện một hình tượng, Diệp Văn Nhân nói: “Còn cao và đẹp hơn thầy Lưu vậy cũng miễn cưỡng xứng với cô giáo Từ nhỉ.”

Bốn cô gái đứng một bên trò chuyện, Viên Kim Lai bỗng chạy qua. Sau cổ áo Lâm Tiếu đột nhiên bị kéo mạnh một cái, sau đó gáy cô cảm nhận được một cơn lạnh buốt.

Trong quần áo Lâm Tiếu bị Viên Kim Lai quăng vào một quả bóng tuyết nhỏ.

Quả bóng tuyết nhỏ theo gáy rơi xuống, Lâm Tiếu lạnh rùng mình: “Viên Kim Lai!”

Lâm Tiếu vội quăng kéo áo giữ nhiệt ra khỏi quần giữ nhiệt, kéo quần áo nhảy tưng tưng.

“Rơi ra rồi rơi ra rồi.” Vương Hồng Đậu báo tin vui cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu túm một nắm tuyết, không kịp vo thành quả bóng đã trực tiếp đuổi theo Viên Kim Lai nhét hết vào trong cổ áo của cậu bé.

Thế này còn lạnh hơn bóng tuyết, càng khó rơi ra hơn. Diệp Văn Nhân ở bên cạnh thấy xong vô thức hít ngược vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy lưng mình cũng lạnh theo.

Thế nhưng Viên Kim Lai hoàn toàn không hề giận, cậu bé cười hì hì, lại vò một quả bóng tuyết quăng lên người Lâm Tiếu.

Cuộc đánh trận tuyết cứ vậy bắt đầu, từ hai quân đối chiến rồi biến thành một trận hỗn chiến, mãi đến khi chuông vào học vang lên kết thúc buổi ra chơi, mọi người mới vội vàng chạy về lớp.

Trên cầu thang đầy học sinh chen lấn vội chạy về lớp, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nắm tay nhau cũng bị tách ra, ba người chạy vào lớp theo mọi người, Lâm Tiếu đứng ở chỗ ngồi kéo mạnh quần áo xuống.

Không kịp kéo áo giữ nhiệt nhét vào quần, cảm nhận được cơn lạnh run phảng phất như có gió lùa vào, chỉ có thể để giờ giải lao tiếp theo đến nhà vệ sinh bỏ vào.

Giờ giải lao tiếp theo, Lâm Tiếu đến nhà vệ sinh bỏ áo vào quần xong, lại như một bé chim sẻ bay ra khỏi dãy tòa nhà giảng đường đi tìm Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã ra ngoài nghịch tuyết.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 154: Chương 154



Người tuyết nhỏ của họ xong rồi, nhưng vẫn thiếu mắt và mũi.

Trong trường chỉ còn cây ô rô còn lại là có lá xanh thẫm, ba người hái lá cây xé thành hình mũi và mắt, dán lên đầu người tuyết nhỏ.

Mỗi giờ giải lao sau đó, hiển nhiên trong lớp đều trống hoác, các bạn đều xuống lầu nghịch tuyết. Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đắp người tuyết xong, Diệp Văn Nhân đề nghị họ cùng thu gom tuyết lên lá cây ô rô.

Tuy Lâm Tiếu không hiểu tại sao phải gom lên lá cây ô rô, nhưng bạn mình làm vậy nên cô cũng làm theo.

Buổi chiều tan học, Lâm Dược Phi đạp xe đến đón Lâm Tiếu, trông thấy mặt Lâm Tiếu đã bị lạnh đỏ lên rồi.

“Hôm nay lúc ở ngoài trời lạnh nghịch tuyết em vẫn luôn không đeo khăn choàng sao?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu lo lắng nói: “Chỉ chơi một lát thôi.”

“Lúc nghịch tuyết đã quên đeo khăn choàng.” Lúc nghịch tuyết đeo khăn choàng bất tiện biết bao. Lâm Tiếu thầm nói trong lòng, các bạn cũng không đeo.

Lâm Dược Phi vừa nhìn một cái đã nhìn ra em gái đang nói dối, nhưng anh cũng không nói gì.

Sau khi về nhà anh nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, tối nấu mấy món nóng như mì nước nhé.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu bị lạnh tới mức má đỏ bừng, giơ tay sờ thì thấy như sờ vào cục nước đá: “Ôi trời, sao lạnh thành thế này hả con?”

“Mẹ nấu bát canh gừng cho con trước.” Lữ Tú Anh lập tức đi vào nhà bếp.

Lâm Tiếu nhăn nhó mặt mày, canh gừng khó uống lắm, tuy cô thích ăn cay nhưng vô cùng ghét canh gừng cay.

Canh gừng là món khó uống thứ hai trên đời này, món thứ nhất là canh khổ qua.

Trong nhà rất ấm, buổi sáng lúc Lâm Tiếu đi học, trong nhà còn chưa có lò sưởi hơi nước, giờ thì đã có rồi. Lò sưởi hơi nước là của khu tập thể xưởng dệt bông tự đốt, hôm nay đột nhiên tuyết lớn nhiệt độ giảm, mọi người đều phản ánh với nhà xưởng, nhà xưởng bèn cho lò sưởi hơi nước trước thời hạn, tạm thời đốt lò sưởi lên.

Lâm Tiếu ngồi trong nhà ấm áp một lát, bỗng dưng cảm thấy má mình rất ngứa, tai cũng rất ngứa, không ngừng giơ tay lên gãi.

Lữ Tú Anh thấy thì vội chụp tay Lâm Tiếu lại, đến gần nhìn kỹ da cô, má và tai đều đỏ au, làn da trắng nõn toàn là tơ m.á.u đỏ.

“Thôi rồi, này là bị gió lạnh thổi rồi.”

Lữ Tú Anh pha nước ấm rửa mặt rửa tai cho Lâm Tiếu, lúc này không thể dùng nước nóng, sau đó bôi lớp kem hoa tuyết dày cộm lên.

“Để xem có đỡ không, nếu không đỡ thì mẹ nấu mỡ heo đắp cho con.”

Còn cổ, tay, da trần lộ ra ngoài của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh bôi hết.

Hai má và tai Lâm Tiếu vẫn rất ngứa, nhưng Lữ Tú Anh không cho cô gãi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh chuyển ổ của Tiểu Hoàng từ phòng khách vào nhà lớn. Có lò sưởi hơi nước rồi, phòng ngủ ấm hơn phòng khách.

Tiểu Hoàng đi mấy vòng trong nhà, phát hiện ổ của mình được dời vào phòng ngủ, nó vui vẻ vẫy đuôi, nằm sấp trong ổ ngủ.

Trước khi ngủ, Lâm Tiếu lại được mẹ bôi một lớp kem hoa tuyết, mẹ còn thay gối hoa mẫu đơn thành gối bông mềm mại cho cô, sợ áo gối thô ráp cạ vào da làm Lâm Tiếu ngứa hơn.

Nửa đêm, Lữ Tú Anh bị Tiểu Hoàng gọi tỉnh.

Đã có kinh nghiệm suýt không bắt được ăn trộm lần trước, bây giờ Lữ Tú Anh rất nhạy cảm với tiếng kêu nửa đêm của Tiểu Hoàng, trước tiên bà lắng nghe kỹ trong bóng tối, không nghe thấy động tĩnh gì mới cẩn thận bật đèn đầu giường lên.

Lạch cạch một tiếng, ánh đèn vàng ấm chiếu sáng phòng ngủ.

Tiểu Hoàng nằm sấp bên cạnh phần giường Lâm Tiếu ngủ, gác móng vuốt bên giường.

Lữ Tú Anh thấy hai má Lâm Tiếu đỏ au, cau chặt mày, dáng vẻ rất khó chịu.

Lữ Tú Anh giơ tay sờ trán cô, nóng bừng.

Lòng bà trầm xuống, mở tủ lấy nhiệt kế, sau khi vẩy xong thò tay đẩy nhẹ Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, dậy đi con, đo nhiệt kế cái nhé.”

Lâm Tiếu mơ màng mở mắt ra, phối hợp động tác của mẹ kẹp nhiệt kế dưới nách, mí mắt nhắm lại ngay.

Lữ Tú Anh giơ tay đỡ Lâm Tiếu nằm nghiêng, sợ cô đột ngột trở mình đè vỡ nhiệt kế.

Năm phút sau, Lữ Tú Anh một tay cầm nhiệt kế, một tay nhẹ nhàng nâng cánh tay Lâm Tiếu lên rút nhiệt kế ra.

Lữ Tú Anh giơ nhiệt kế trong tay xoay hai vòng dưới ánh đèn đầu giường, nhìn kỹ vị trí thủy ngân dừng lại.

38,5 độ.

Lâm Tiếu được đút cho hai viên thuốc trong mơ màng. Cô uống một ngụm nước nuốt thuốc xuống xong, mẹ vẫn không chịu đem ly nước đi: “Uống hết ly nước đi con.”

Lâm Tiếu uống một hơi hết sạch, Lữ Tú Anh thả tay đang đỡ lưng cô ra, Lâm Tiếu lập tức nằm xuống ngủ thiếp đi.

Tiểu Hoàng không nằm trong ổ của mình nữa mà luôn nằm cạnh giường Lâm Tiếu. Lữ Tú Anh không cho nó lên giường, Tiểu Hoàng cứ gác hai móng vuốt lên giường nhìn Lâm Tiếu mãi.

Lữ Tú Anh để ly và thuốc xuống rồi quay lại xoa đầu Tiểu Hoàng, khen nó: “Tiểu Hoàng của chúng ta lại lập được công lớn rồi. Tao sẽ trông chừng con bé, mày ngủ đi.”

Lữ Tú Anh chỉ vào ổ chó bảo Tiểu Hoàng về ngủ, nhưng Tiểu Hoàng không chịu đi.

Nửa đêm sau, Lữ Tú Anh thấy đèn đầu giường bật cũng không ảnh hưởng giấc ngủ của Lâm Tiếu nên không tắt, dùng một miếng áo gối đắp lên trên. Lữ Tú Anh không dám ngủ sâu, nằm bên giường nhắm mắt dưỡng thần, cứ cách một lúc lại sờ trán Lâm Tiếu.

Độ nóng trên trán Lâm Tiếu mãi không giảm.

Lữ Tú Anh cau chặt mày, mấu chốt là Lâm Tiếu không ra mồ hôi sau khi uống thuốc hạ sốt, không đổ mồ hôi chắc chắn sẽ không hạ sốt.

Đã uống thuốc hạ sốt cũng không thể uống thêm, Lữ Tú Anh đến nhà bếp đun nước. Tiểu Hoàng đã buồn ngủ rồi nhưng vẫn muốn lắc lư đi theo Lữ Tú Anh, bà luôn không cho Tiểu Hoàng vào nhà bếp, nên nó chỉ nằm sấp ở cửa chờ bà.

Bà đun nước nóng xong, cầm ấm nước đi ra khỏi nhà bếp, Tiểu Hoàng lại lập tức đi theo.

Lữ Tú Anh đi ngang qua cửa nhà nhỏ, nghe thấy tiếng ngáy chấn động của Lâm Dược Phi thì cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng theo sát mình: “Mày nhọc lòng c.h.ế.t được.”

Lữ Tú Anh pha một chậu nước ấm, dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau trán cho Lâm Tiếu, kéo cánh tay cô ra khỏi chăn, lau lòng bàn tay, cổ tay và khuỷu tay của cô.

Sau khi lau xong thì nhiệt độ giảm được chút, thế nhưng chưa được bao lâu thì Lữ Tú Anh sờ trán Lâm Tiếu lại nóng lên.

Thật ra Lữ Tú Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, sức khỏe Lâm Tiếu đã không tốt ngay từ khi còn nhỏ nên hay bị bệnh. Tuy hai năm nay đã đỡ hơn lúc nhỏ nhiều, ít bị bệnh hơn, nhưng Lâm Tiếu và anh trai y như nhau, hễ phát sốt thì rất khó thuyên giảm.

Trong mười lần thì có bảy tám lần chỉ dựa vào thuốc hạ sốt thì không có tác dụng.

Đổ nước sôi vào bình thủy, cách một lúc Lữ Tú Anh lại pha một chậu nước ấm, lau trán và lòng bàn tay cho Lâm Tiếu.

Cứ thế đến khi trời sáng, sắp đến thời gian làm ca sáng của bác sĩ ở bệnh viện xưởng dệt bông, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng gọi Lâm Tiếu dậy: “Mẹ đến bệnh viện tìm dì Đỗ, con ngủ tiếp nhé, mở mắt ra không thấy mẹ cũng đừng sợ.”

Lâm Tiếu buồn ngủ gật đầu, thầm nghĩ mẹ đi tìm dì Đỗ làm gì, tại sao còn muốn gọi cô dậy nói với cô.

Lữ Tú Anh lại bưng đến một ly nước ấm to đùng, bảo Lâm Tiếu uống hết.

“Muốn đi vệ sinh không con?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu nằm vào chăn lại, lắc đầu.

Lúc sốt cao thì sẽ như vậy, uống nhiều nước cũng không muốn đi vệ sinh. Lữ Tú Anh để bình thủy vào góc, ra khỏi nhà đi tìm dì Đỗ.

Vừa vào bệnh viện xưởng dệt bông, Lữ Tú Anh giật mình, mới sáng sớm mà bệnh viện đã đông vậy rồi à. Lúc Lữ Tú Anh tìm thấy dì Đỗ thì dì ấy đang bận: “Tú Anh, bà chờ chút nhé.”

Hôm nay đa số người đến bệnh viện đều là khám bệnh cảm sốt, hôm qua đột nhiên tuyết lớn, nhiệt độ giảm, không ít người bị bệnh. Trẻ nhỏ vì nghịch tuyết bị bệnh là nhiều nhất, người lớn cũng không ít.

Lữ Tú Anh chờ bên cạnh, chờ đến khi dì Đỗ bận xong một đợt buổi sáng, nhân lúc ít bệnh nhân, dì ấy hỏi thăm bệnh trạng của Lâm Tiếu xong thì nói: “Là bị cảm lạnh, sáng nay tôi đã khám tận mấy bé bị sốt rồi, đều do nghịch tuyết.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Vậy phải truyền dịch hay là chích thuốc?”

Dì Đỗ: “Trực tiếp truyền dịch đi. Thuốc hạ sốt hay lau người cũng không hạ nổi đâu, chích thuốc cũng chưa chắc có tác dụng, đỡ phải chịu khổ vô ích.”

Dì Đỗ kê đơn, sau đó về nhà với Lữ Tú Anh một chuyến. Lữ Tú Anh đạp xe đến, hai người mỗi người một chiếc về nhà Lâm Tiếu, xe của dì Đỗ có treo túi.

Dì Đỗ đến cửa nhà với Lữ Tú Anh, Tiểu Hoàng nghe ở cổng có người ngoài thì chạy ra sủa ngay. Chờ sau khi Lữ Tú Anh đi vào, nó thấy bà xách túi trong tay, lập tức im bặt.

“Tiểu Hoàng cũng lớn đến vậy rồi.” Dì Đỗ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Tiếu đang ngồi trên giường.

Dì Đỗ lại đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Tiếu lần nữa, vẫn là 38,5 độ.

“Hơi cao.”

“Nhưng trẻ nhỏ 38,5 thì không sao.” Dì Đỗ an ủi Lữ Tú Anh: “Nếu người lớn sốt 38,5 độ thì thật sự khó chịu muốn c.h.ế.t luôn ấy.”

“Đã ăn sáng chưa?” Dì Đỗ hỏi.

Lữ Tú Anh vỗ trán một cái: “Trời ơi, phải ăn mới có thể truyền dịch đúng chứ? Xem cái đầu óc này của tôi, tôi quên mất chuyện này.”

Dì Đỗ nói: “Không sao, bà đừng sốt ruột, giờ cho con ăn một miếng, tôi ở đây chờ được mà.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back