Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 120: Chương 120



Chờ đến khi Hà Trí đi theo Lâm Dược Phi làm được mấy ngày thì nói với Trương Sủng: “Cũng không phải không thể cố gắng thi đại học.”

Đi theo Lâm Dược Phi kiếm tiền quá khổ rồi.

Một năm lớp chín kia mặc dù c*̃ng khổ, nhưng không phải khổ kiểu làm việc ở công trường giữa trời trưa nắng nóng như vậy.

“Tam ca, anh c*̃ng không dễ dàng gì.” Hà Trí ôm vai Trương Sủng.

Từ sau khi Trương Sủng đi theo Lâm Dược Phi làm việc, quả thực đã từng sinh ra vô số lần suy nghĩ muốn rời đi, nhưng ngoại trừ công việc này thì anh ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy đây.

Trương Sủng từng suy nghĩ bây giờ nếu như không đi theo con đường học hành mà còn có thể kiếm nhiều như vậy, cũng chỉ có làm ngành xây dựng hoặc là làm buôn bán nhỏ. Làm xây dựng kiếm tiền vất vả, nhưng buôn bán nhỏ cũng phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, chưa chắc đã được nhẹ nhõm.

Anh ta hết lần này đến lần khác muốn bỏ chạy, cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì đến cùng.

“Mùi vị kiếm được tiền, sau khi cậu thử thì sẽ biết.” Trương Sủng đã nếm trải, thái độ của những người chung quanh đối với anh ta đều trở nên không giống như trước, anh ta nói với Hà Trí: “Nếu như cậu không muốn kiếm tiền cực khổ như vậy thì ba năm cấp ba lo mà học hành đàng hoàng.”

Mỗi lần Trương Sủng cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa thì liền nhìn sang Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi mặc dù là ông chủ nhưng còn mệt mỏi hơn mình gấp nhiều lần, đúng thật là còn dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Trương Sủng nghĩ thầm, đại ca cũng có thể kiên trì được thì tại sao anh ta lại không thể, chẳng lẽ anh ta lại không thể chịu khổ bằng đại ca được sao.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Trương Sủng đã đi theo Lâm Dược Phi làm được hơn mấy tháng, công việc trong tay càng ngày càng thuận lợi.

Năng lực và thái độ làm việc của Trương Sủng đều mang đến cho Lâm Dược Phi niềm vui không nhỏ. Anh để Trương Sủng theo chân mình làm việc c*̃ng không trông cậy anh ta sẽ cống hiến được gì, chỉ là không muốn để cho anh ta đi theo con đường như đời trước, đời này dẫn anh ta đi theo con đường đúng đắn là được.

Về phần Trương Sủng có thể đi theo anh làm được bao lâu, cuối cùng hai người có khi nào không còn làm bạn được hay không, Lâm Dược Phi cũng đã từng suy nghĩ đến những vấn đề này, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên.

Chỉ cần Trương Sủng đời này không bị ngồi tù thì anh cũng đã thành công rồi.

Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi giải thích xong thì khó nén kinh ngạc: “Con cũng có năng lực đấy.”

Lữ Tú Anh thật không nghĩ tới, Lâm Dược Phi vậy mà có thể khiến cho ông chủ Lương thoải mái thả người, tập hợp được đám người lao động nhập cư đi theo, còn kéo thêm hai người anh em, Trương Sủng đi theo anh làm việc lâu dài, Hà Trí làm việc tạm thời lúc nghỉ hè.

“Mấy đứa giấu kỹ quá đấy.” Nếu như không phải hôm nay Trương Sủng tinh thần hoảng hốt nói lỡ lời thì Lữ Tú Anh cũng không biết mình sẽ bị giấu đến khi nào.

“Con làm riêng được mấy tháng rồi, vậy lời hay lỗ?” Lữ Tú Anh hỏi.

“Kiếm lời được chút.” Lâm Dược Phi nói: “Có một công trình nhỏ vừa lấy được tiền dự án mấy ngày trước.”

Cầm được tiền dự án thì Lâm Dược Phi lại lập tức dùng số tiền kia để làm công trình mới, điều này không cần nói với Lữ Tú Anh.

Làm công trình chắc chắn không thể tránh khỏi tam giác nợ nần, anh thiếu tôi, tôi thiếu anh.

Lữ Tú Anh im lặng thật lâu rồi mở tủ áo quần ra, từ trong ngăn tủ ở giữa lấy ra một cái hộp làm bằng tôn, mở nắp lấy ra hai cuốn sổ tiết kiệm.

“Đây là tiền lương con đưa cho mẹ, đều cất ở trong này, đưa cho con đấy.”

Lâm Dược Phi giật nảy mình: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Lữ Tú Anh nhét vào trong tay Lâm Dược Phi: “Bây giờ đang là lúc con cần dùng tiền.”

Lữ Tú Anh chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, những bước đầu khi vừa ra làm riêng chắc chắn sẽ thiếu tiền. Lâm Dược Phi còn giấu giếm cả nhà, mỗi tháng còn đưa tiền về nhà dựa theo tiền lương trước kia.

Lữ Tú Anh nói: “Tiền tiết kiệm của mẹ không thể cho con.” Mặc dù chỉ có mấy trăm đồng, nhưng là số tiền dằn túi cho cả nhà.

“Tiền tiết kiệm của con đều là của con, cầm đi dùng đi.” Lữ Tú Anh nhìn rõ Lâm Dược Phi muốn nhân lúc tuổi còn trẻ mà xông lên một lần, bà không cản được, cũng không thể cản.

Nếu thật sự bị bà ngăn cản thì bà cũng sợ Lâm Dược Phi sẽ oán trách bà cả đời.

“Nếu không phải lúc trước mẹ cản con thì con chắc chắn đã không giống như bây giờ.”

Kết quả như vậy, Lữ Tú Anh không thể chịu đựng nổi.

“Dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu tiền thôi, nếu như con kiếm được thì mua miếng thịt cho mẹ và Tiếu Tiếu.”

“Nếu như con lỗ hết, mẹ luôn có thể cho con ăn miếng cháo.”

Trái tim Lâm Dược Phi đột nhiên giống như bị người ta nắm lấy, vừa chua lại vừa trướng.

Lâm Dược Phi cố gắng thả lỏng giọng nói: “Dù có bị thua lỗ hết thì con lại đi tìm việc là được rồi, con có tay có chân, đường đường là đàn ông con trai, sao có thể về nhà để mẹ nuôi chứ.”

Lữ Tú Anh ừ một tiếng: “Hai đứa con, mẹ đều có thể cho hai đứa ăn no.”

Gần đây mẹ và anh trai đều khiến Lâm Tiếu không hiểu nổi.

Từ ngày mẹ nổi giận đùng đùng quay về nhà thì mẹ và anh trai ở trong phòng trò chuyện cực kỳ lâu. Sau khi hai người ra ngoài thì dường như đã làm lành rồi, lại dường như vẫn chưa hết giận.

Dường như chưa ổn, lại dường như đã ổn rồi.

Lâm Tiếu từ trước đến nay chưa từng thấy giữa mẹ và anh trai kỳ quặc như vậy.

Mỗi ngày anh trai phải đi làm công, không đúng, mỗi ngày anh trai phải đi làm ông chủ, còn phải đến nhà Trương Sủng hỗ trợ đám tang, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, chỉ có sáng sớm Lâm Tiếu mới có thể nhìn thấy anh trai một chút.

Mẹ và anh trai c*̃ng không có thời gian nói chuyện, Lâm Tiếu thông qua vài câu giao lưu giữa hai người mỗi ngày mà suy đoán mẹ và anh trai chỉ mới làm lành một nửa, nửa còn lại phải dựa vào cô.

“Còn phải dựa vào mình ra tay.” Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng nói: “Tiểu Hoàng, niềm hạnh phúc vui vẻ của cái nhà này, tất cả đều dựa vào hai đứa mình rồi.”

Lâm Tiếu viết một phong thư đặt ở trên gối đầu anh trai.

“Lâm Dược Phi

Thân thiện nhắc nhở anh, ngày kia là một ngày quan trọng.

Trân trọng

Cúi chào

Lâm Tiếu

Ngày 13 tháng 8 năm 1989.”

Ban đêm Lâm Dược Phi nằm lên giường thì dưới gối vang lên tiếng sột soạt. Anh duỗi tay lần mò thì mò được một tờ giấy xếp vuông vức.

Sau khi Lâm Dược Phi mở ra, nhìn thấy từng dòng chữ “thư” tay của Lâm Tiếu thì phụt cười ra tiếng.

“Còn chào kết thư cơ đấy.” Lâm Dược Phi cười lắc đầu.

“Ngày kia sao?” Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua lịch mới nhớ ra ngày kia là sinh nhật mẹ.

Nếu không phải Lâm Tiếu nhắc nhở thì anh thật sự bận rộn mà quên mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa dắt Tiểu Hoàng đi dạo về, ngồi ở bàn ăn để ăn sáng thì anh trai đột nhiên đạp cô một cái dưới đáy bàn.

Lâm Tiếu vừa định hét to thì lòng bàn tay bỗng bị nhét một tờ giấy.

Là anh trai trả lời cô sao.

Lâm Tiếu hồi hộp, trái tim đập thình thịch, nhìn lén mẹ một chút, lén lút nhét tờ giấy vào trong túi.

Sau khi anh trai đi khỏi, Lâm Tiếu nhân lúc mẹ đang làm việc nhà mà ngồi trước bàn học nhỏ lén lút mở tờ giấy thư ra.

“Tiếu Tiếu, giao cho em một nhiệm vụ, em nghĩ cách để mẹ đi ra ngoài hai tiếng trước giờ cơm tối vào ngày kia. Gợi ý là có thể đi tìm mẹ của chị Tiểu Mai hoặc chị Linh Linh để xin giúp đỡ.”

“Á.” Lâm Tiếu hít sâu một hơi, vội vàng dùng tay che miệng.

Anh trai giao cho cô một nhiệm vụ thật là khó khăn.

Nhiệm vụ thật là khó quá đi, Lâm Tiếu vừa hồi hộp lại vừa kích động.

“Mẹ, con đi tìm chị Tiểu Mai chơi nhé.” Buổi chiều, Lâm Tiếu tìm một cái cớ để chuồn ra khỏi nhà, đi tìm chị Tiểu Mai.

“Chị Tiểu Mai, chị có thể nhờ mẹ chị giúp em chuyện này được không?” Lâm Tiếu hỏi.

Chị Tiểu Mai rất kinh ngạc: “Giúp chuyện gì vậy?”

Mẹ của Tiểu Mai nghe thấy lời Lâm Tiếu nói thì lập tức nhìn qua: “Tiếu Tiếu, sao thế?”

Lâm Tiếu: “Cô ơi, sau buổi trưa ngày mai có thể phiền cô gọi mẹ cháu đi ra khỏi nhà được hay không, bọn cháu cần hai tiếng.”

Mẹ Tiểu Mai tò mò nói: “Hai tiếng sao, mấy đứa muốn làm gì ở nhà vậy?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Cháu không biết, đây là nhiệm vụ anh trai giao cho cháu, cháu đang hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Tiếu nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ài, để cô hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất cũng đúng thôi, ai bảo cô thông minh hơn anh trai nhiều như vậy chứ.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 121: Chương 121



Mẹ Tiểu Mai hỏi tận nửa ngày, cuối cùng cũng biết được ngày mốt là sinh nhật của Lữ Tú Anh.

Đầu tiên là Lâm Tiếu nhắc anh trai mình đã sắp đến sinh nhật của mẹ, sau đó anh trai đã giao nhiệm vụ cho Lâm Tiếu, bảo Lâm Tiếu nhờ mẹ Tiểu Mai giúp gọi mẹ đi ra khỏi nhà trong hai tiếng.

“Hai đứa nhỏ này.” Mẹ Tiểu Mai cười phá lên, bà ấy không ngờ hai anh em nhà này lại thú vị như vậy.

Thấy hai đứa nhỏ này nhớ ngày sinh nhật của Lữ Tú Anh, lại còn chuẩn bị một buổi sinh nhật bất ngờ cho bà, mẹ Tiểu Mai liếc nhìn Tiểu Mai suốt ngày chỉ biết chơi nhảy dây rồi xem TV, trong lòng vô cùng ghen tị.

Cuộc đời của Lữ Tú Anh có thể nói là khổ tận cam lai rồi, hạnh phúc đã cận kề trước mắt rồi.

“Gọi mẹ các cháu ra ngoài hai tiếng đồng hồ đúng không? Chuyện nhỏ thôi.” Mẹ Tiểu Mai đồng ý ngay lập tức.

“Để cô nghĩ xem nên dùng lý do gì đây.” Mẹ Tiểu Mai trầm ngâm hồi lâu: “Nhờ mẹ các cháu chỉ cách đan hoa văn áo len, như thế nào?”

Lữ Tú Anh rất khéo tay, mọi người trong khu tập thể đều thích nhờ bà chỉ cách đan áo len, đây là lý do đầu tiên mà mẹ Tiểu Mai nghĩ đến.

"Đến lúc đó cô sẽ chọn một hình hoa văn phức tạp, giả bộ không biết thêu rồi kéo mẹ cháu dạy cho cô một lát, rồi tán gẫu với bà ấy, như thế cũng tầm hai tiếng đồng hồ đấy. Cháu thấy như thế nào?" Mẹ Tiểu Mai nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: "Cô ơi, cô thật thông minh, cảm ơn cô."

Vào ngày sinh nhật của Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu không tài nào ngủ trưa được, cô lén lút mở mắt ra, nhìn chiếc đồng hồ trên tường đang quay từng vòng từng vòng.

Tiểu Hoàng thấy Lâm Tiếu không ngủ, nó chạy đến bên giường định chơi với cô, nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi đi: "Đi, đi, Tiếu Tiếu đang ngủ."

Lâm Tiếu vội vàng nhắm mắt lại, người không nhúc nhích giả vờ ngủ.

“Gâu.” Tiểu Hoàng oan ức kêu một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Tiếu một cái, đi hai bước lại quay đầu nhìn Lâm Tiếu một cái, chạy tới bên dưới điều hòa nằm xuống.

Lâm Tiếu cảm thấy có chút áy náy, cô thầm nghĩ mình cố giả vờ ngủ thêm một lát nữa thì sẽ đến giờ cô tỉnh giấc như mọi ngày, sau đó cô sẽ ngoan ngoãn chơi với Tiểu Hoàng.

Lúc mở mắt ra, Lâm Tiếu thấy đồng hồ trên tường chỉ ba giờ rưỡi.

Tại sao lại đột ngột trôi qua một giờ rồi?

Cô chỉ giả bộ ngủ thôi, sao lại ngủ thật chứ?

Lâm Tiếu trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy, thời gian cô và mẹ Tiểu Mai hẹn nhau là ba giờ rưỡi.

Căng thẳng quá đi, mẹ Tiểu Mai sắp đến rồi.

“Cốc cốc cốc.” Quả nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai đó?” Lữ Tú Anh hỏi.

"Là tôi đây, chị Tú Anh, bây giờ chị có rảnh không? Cái hoa văn áo len này tôi không biết thêu, muốn đến hỏi chị một chút." Mẹ Tiểu Mai đứng ở ngoài cửa nói.

Lữ Tú Anh mở cửa, mời mẹ Tiểu Mai vào nhà ngồi, thấy đối phương hai bàn tay trắng, bà thắc mắc: "Hoa văn gì vậy?"

Mẹ của Tiểu Mai kéo Lữ Tú Anh đi về phía cửa: "Sách áo len ở nhà tôi, chị Tú Anh chị đến nhà tôi đi, giúp tôi xem xem."

Lữ Tú Anh quay đầu gọi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, mau thức dậy đi, cùng mẹ đến nhà chị Tiểu Mai, tìm chị Tiểu Mai chơi.”

Thôi rồi, mẹ kêu cô đi cùng, làm sao đây?

Lâm Tiếu lo lắng nhìn về phía mẹ Tiểu Mai, cô không thể đi được.

Mẹ Tiểu Mai nháy mắt với Lâm Tiếu, nhưng Lâm Tiếu căn bản không thể đoán ra được ý của mẹ Tiểu Mai, thời khắc quan trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lâm Tiếu nảy ra một ý nghĩ, cô ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh: “Mẹ, mẹ tự đi đi, con phải đi vệ sinh.”

Lữ Tú Anh do dự một chút: "Được, vậy mẹ khóa cửa cho con, con ngoan ngoãn ở trong nhà nha."

"Cho dù ai gõ cửa cũng không được mở. Nếu như có người gõ cửa thì con đừng quan tâm, cũng đừng lên tiếng, cứ coi như nhà không có người."

Lâm Tiếu ngồi xổm trong nhà vệ sinh, nhanh chóng đồng ý: “Con biết rồi.”

Rầm một tiếng, cửa chống trộm đóng lại, Lâm Tiếu rón ra rón rén từ nhà vệ sinh đi ra, thấy ở nhà chỉ còn lại mình và Tiểu Hoàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bước đầu tiên đã thành công.

Anh ơi, anh ơi, sao anh còn chưa về nữa?

Tại sao kim giây tích tắc tích tắc lại quay chậm như vậy?

Cuối cùng, vào lúc 3 giờ 45 phút, Tiểu Hoàng vểnh tai lên.

Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, cô vội bịt miệng Tiểu Hoàng lại: "Xuỵt, đừng kêu!"

Lâm Tiếu rón ra rón rén chạy về phía cửa, mở cửa cho anh trai.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ghét bỏ: "Sao nhìn em giống như đi ăn trộm vậy?"

Lâm Tiếu buột miệng nói: “Chúng ta vốn dĩ đang ăn trộm mà.”

Lâm Dược Phi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của em gái, cười nói: "Em sợ cái gì, nhà của Tiểu Mai không ở cùng một tòa với nhà chúng ta, cách nhau rất xa."

"Vào việc đi, rửa tay trước đã."

“Anh nhào bột, em lặt rau.”

Kế hoạch hôm nay của Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu là làm một bát mì trường thọ cho mẹ mình.

Lâm Dược Phi biết rõ kỹ năng nấu nướng của mình nên anh không thách thức những món ăn phức tạp, trên đường về nhà, anh đã mua gà quay, cá rán và thịt thủ heo.

Anh chỉ tự tay làm mì trường thọ, hơn nữa đó còn là món mì đơn giản nhất, chỉ có cải thìa với trứng ốp la, Lâm Dược Phi tin chắc rằng mình sẽ thành công.

Lâm Tiếu xắn tay áo lặt rau, việc này từ nhỏ cô đã biết làm, mấy cọng rau già vứt đi, mấy cọng rau úa vàng vứt đi, rau có lỗ sâu đục cũng vứt đi.

Bởi vì làm mì trường thọ cho mẹ nên Lâm Tiếu lặt rau rất cẩn thận, đợi đến khi cô lặt xong, Lâm Dược Phi quay lại nhìn thì thấy hơn một nửa số rau đã bị vứt đi, chỉ còn lại một nửa nhỏ.

“Được rồi, nhiêu đó cũng đủ rồi.”

Bản thân Lâm Dược Phi cũng gặp một chút khó khăn, anh nhào mì trong cái thau tráng men. Lúc đầu bột hơi cứng nên anh thêm nước, thêm xong thấy nó quá nhão anh lại thêm bột, thêm xong bột lại cứng, anh lại thêm nước.

Từ một cục bột nhỏ đã biến thành một thau bột to, bây giờ không thể nhào được nữa.

Lâm Dược Phi chia nó ra làm đôi, bỏ nó vào một cái thau khác, rồi lại cho thêm một ít bột mì vào thau.

Nhào, nhào và nhào thành một khối bột bóng loáng, sau đó cán thành một chiếc bánh lớn.

Chiếc bánh bị anh cán càng lúc càng to, to đến mức không thể đặt trên thớt, hơn nữa nó vẫn còn dày như cũ.

Lâm Dược Phi: "Hôm nay chỉ có thể ăn mì sợi to thôi."

Lâm Dược Phi gấp chiếc bánh lại vài lần, gấp nó lại thành dải rồi bắt đầu lấy d.a.o cắt mì, sau đó anh phát hiện ra một vấn đề.

Những sợi mì mà anh cắt đã bị dính vào nhau.

“Chuyện gì đây, sao mì lại nhão như vậy?” Lâm Dược Phi cau mày.

Lâm Tiếu: “Anh à, anh quên rắc bột mì khô rồi.” Khi mẹ cô gấp chiếc bánh lại, bà sẽ rắc bột mì khô vào giữa các lớp bánh.

Lâm Dược Phi: “Sao em không nói sớm.”

Sợi mì đã dính vào nhau hết rồi, Lâm Dược Phi lại ném nó vào thau, nhào bột lại từ đầu, lần này khi cán bột anh rắc rất nhiều bột mì khô rồi lại bắt đầu cắt sợi mì.

Một nhát dày, một nhát mỏng, một nhát dày, một nhát mỏng.

Lâm Tiếu nhón chân nhìn anh trai cắt mì: "Anh, anh muốn làm hai loại mì cho mẹ à?"

Lâm Dược Phi: “Cái gì mà hai loại?”

Lâm Tiếu chỉ vào cái thớt: "Một loại dày, một loại mỏng."

Lâm Dược Phi: "Chỉ có một loại."

Lâm Tiếu sửng sốt: "Anh, anh muốn trộn mì sợi dày với mì sợi mỏng nấu cùng nhau sao?"

Lâm Dược Phi: "Cái gì mà sợi dày sợi mỏng, không phải chúng đều như nhau sao?"

Lâm Tiếu: "Anh ơi, mắt anh mù rồi sao?"

Lâm Dược Phi phớt lờ em gái mình, lấy một nồi nước bắt đầu đun nước. Nước sôi, vừa mới cho mì vào thì ngoài cửa vang lên tiếng móc chìa khóa mở cửa.

Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt: “Mẹ về rồi.”

“Sao mẹ lại về sớm như vậy?”

Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà bếp.

Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu từ trong bếp chạy ra, giật mình: "Con làm gì trong bếp vậy, không phải mẹ đã nói không cho con vào nhà bếp rồi sao?"

Lâm Tiếu từ nhà bếp chạy ra, trong phòng bếp vẫn còn động tĩnh, Lữ Tú Anh lập tức quay đầu nhìn đôi giày ở cạnh cửa: "Anh con về rồi sao?"

“Anh con ở trong bếp làm gì vậy?” Lữ Tú Anh đi về phía nhà bếp.

Lâm Tiếu vội vàng dang hai tay ra ngăn mẹ lại: "Mẹ, mẹ không thể vào."

Lữ Tú Anh càng lo lắng hơn: "Anh con chắc là gây họa trong bếp rồi, chắc là làm rơi thứ gì đó."

Giọng nói bất lực của Lâm Dược Phi từ trong phòng bếp truyền ra: "Tiếu Tiếu, để mẹ vào đi."

Khi Lữ Tú Anh bước vào, Lâm Dược Phi đang múc mì vào bát. Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Con nấu mì sao? Trong nhà không phải có đồ ăn vặt sao? Con đói bụng sao không ăn chút đồ ăn vặt lót bụng trước."

Lâm Dược Phi cẩn thận từng li từng tí bưng bát mì đến bàn ăn, rồi xếp gà quay, cá rán và thịt thủ heo mà anh mua về vào đĩa, xếp từng đĩa từng đĩa lên bàn.

Lúc này, Lữ Tú Anh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.

"Sao lại mua nhiều đồ ăn đến thế? Hôm nay là ngày gì sao?"

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, vô phòng..."

“A." Lâm Tiếu cắt ngang lời anh mình, cô nhanh chóng chạy tới lấy chiếc bánh kem được giấu trong phòng ra.

“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ.”

Lữ Tú Anh sửng sốt, cho đến lúc này bà mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Bà định thần lại vỗ vào trán: "Aizza, mẹ biết ngay là có chuyện gì mà, mẹ Tiểu Mai cứ bảo mẹ chỉ bà ấy cách đan áo len trong những ngày nắng nóng như này. Mẹ ôm cái áo len đến mức suýt c.h.ế.t vì nóng, còn sợ mồ hôi của mẹ làm bẩn áo len của bà ấy."

“Mẹ nói đến lúc về nhà nấu cơm rồi, bà ấy còn không cho mẹ về, thì ra là để cho hai đứa con ở đây giờ mấy trò này.”

"Còn mua bánh kem cho mẹ nữa, sau này không được phép mua bánh cho mẹ nữa."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 122: Chương 122



“Còn nấu mì cho mẹ, tổ chức sinh nhật chỉ cần mì là đủ rồi, mẹ thấy mì ngon hơn bánh kem nhiều.” Lữ Tú Anh cầm đũa lên.

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Mẹ, con và anh cùng làm đó.” Chính cô là người nhặt rau mà.

Lữ Tú Anh ăn một miếng mì, im lặng hai giây: "Không tệ, chỉ là hơi nhạt một chút. Lâm Tiếu, mang hũ muối đến đây."

Lữ Tú Anh thêm muối vào mì, nhưng sau đó bà cũng chỉ ăn hai miếng: "Nhiều đồ ăn như vậy, ăn đồ ăn trước đi."

Sau khi ăn xong, Lữ Tú Anh lại nhấn mạnh một lần nữa: "Sau này không được mua bánh kem cho mẹ nữa, các con nấu cho mẹ một bát mì, mẹ đã vui lắm rồi, vui hơn nhiều so với mua bánh kem."

Lâm Tiếu nhìn vào bàn ăn.

Chiếc bánh kem mà "sau này không được phép mua nữa" đã bị ba người ăn sạch, còn bát mì mà mẹ nói "mì ngon hơn bánh kem" trông có vẻ như chưa hề động qua.

Sau sinh nhật Lữ Tú Anh, ít hôm sau Lâm Tiếu cũng bắt đầu vào học.

Cô từ lớp hai lên lớp ba, nên phòng học cũng được chuyển lên một tầng.

Học kỳ mới vẫn giống như trước, nhưng có một chút khác biệt.

Cô giáo Từ nói với mọi người, sau khi lên lớp ba sẽ có "khu vực chịu trách nhiệm”.

Khu vực chịu trách nhiệm trong lớp của Lâm Tiếu là một khu vực rộng lớn phía sau bồn hoa trước tòa nhà giảng đường.

Tổ trực nhật được chia lại, học sinh trực nhật được chia thành hai nhóm, một nhóm quét dọn lớp học, nhóm còn lại quét dọn khu vực chịu trách nhiệm bên ngoài.

Ngoài tin tức quan trọng này, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết còn nói với mọi người một tin chấn động

“Cô giáo Từ kết hôn rồi!”

“Lúc nãy khi tớ đi đến văn phòng làm việc của cô giáo Từ, nhìn thấy cô giáo Từ đang phát kẹo cưới cho các thầy cô khác ở trong văn phòng.”

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong lớp, Lâm Tiếu nghe xong dường như không tin vào mắt mình, vội vàng tìm Trần Đông Thanh chứng thực, Trần Đông Thanh là lớp phó học tập, lúc nãy cậu bé cũng đi đến văn phòng của cô giáo Từ nộp bài tập về nhà: "Cậu có nhìn thấy cô giáo Từ phát kẹo cưới không?"

Trần Đông Thanh lắc đầu: “Tớ không nhìn thấy, nhưng mà trên bàn của các thầy cô đều đặt một viên kẹo cưới nho nhỏ, không biết từ đâu tới nữa.”

Lâm Tiếu nằm dài trên bàn: “Vậy chắc là kẹo cưới của cô giáo Từ rồi.” Không biết người đó là ai mà có thể kết hôn với một tiên nữ như cô giáo Từ, người đó thật sự rất may mắn.

Lâm Tiếu cõng trên lưng một cặp sách toàn sách mới về nhà, cô đổi dép lê xong việc đầu tiên mà cô làm chính là ném cặp sách đó lên ghế, hai vai mỏi nhừ.

"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ơi, ở nhà có lịch treo tường không ạ? Con muốn bao bìa sách."

“Có.” Lữ Tú Anh nhấc đệm lên lấy ra một xấp giấy lịch: "Mẹ đã ép sẵn cho con lâu rồi."

Lịch treo tường mà Lữ Tú Anh lấy từ gầm giường ra vừa trắng tinh vừa bằng phẳng.

Bàn học quá nhỏ, Lâm Tiếu và mẹ cô ngồi trên bàn ăn để bao bìa sách, mẹ cắt giấy, Lâm Tiếu gấp giấy, hai người phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất cạnh bàn ăn, nằm nằm rồi thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy.

Bên trái bàn ăn chất đầy những cuốn sách không có bìa sách, bên phải chất đầy những cuốn sách đã bao bìa sách, nhìn thấy chồng sách bên trái càng ngày càng ít, chồng sách bên phải càng ngày càng cao, trong lòng Lâm Tiếu vô cùng hài lòng.

"Tiếu Tiếu, con tự viết chữ lên trên bìa sách được không?" Lữ Tú Anh chỉ vào những cuốn sách mới vừa được bao trong các bìa trắng tinh như tuyết.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Con tự viết sao ạ?" Trước đây đều là mẹ cô viết cho cô.

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, chữ viết của con bây giờ cũng không thua kém gì mẹ, sách của con nên con phải tự mình viết.”

Chữ viết của Lữ Tú Anh cũng chỉ ở trình độ học sinh tiểu học, giúp Lâm Tiếu viết bìa sách chỉ có thể nắn nót từng nét từng nét một, giờ đây Lâm Tiếu đã có thể tự mình viết một cách ngay ngắn rồi.

Đột nhiên mẹ cô giao cho cô một nhiệm vụ khó khăn như vậy, Lâm Tiếu nhận lấy cây bút màu nước màu đen từ tay mẹ cô, hối hận vì kỳ nghỉ hè này bản thân đã không nghiêm túc luyện chữ, thường cố viết rất nhanh rồi vội báo cáo kết quả, nếu như mẹ cô nói sớm với cô muốn cô tự mình viết bìa sách, cô nhất định sẽ chăm chỉ luyện chữ.

"Mẹ, mẹ ơi, con có thể viết bằng bút chì trước, rồi sau đó dùng bút màu nước vẽ lại được không ạ?" Lâm Tiếu nghĩ ra một ý tưởng hay.

Lữ Tú Anh: “Con muốn viết như thế nào thì viết như thế đó thôi con gái.”

Lâm Tiếu cầm bút chì lên, nhẹ nhàng viết những nét chữ to lên trên chiếc bìa sách trắng tinh như tuyết, ngữ văn, toán học, chữ “toán” trong từ toán học rất khó viết, Lâm Tiếu dùng cục tẩy xóa đi rồi viết lại mấy lần, cuối cùng cũng viết được một cái coi như khá hài lòng.

Sau đó, cô dùng bút màu nước màu đen tô lại một lượt, các nét vẽ to đậm của bút màu nước sẽ che đi các nét nhỏ mảnh của bút chì.

Tên môn học viết bằng chữ lớn, tên lớp, họ và tên viết bằng chữ nhỏ. Lâm Tiếu viết xong một cuốn, cô hét lên một tiếng: "Viết sai rồi."

Lâm Tiếu thêm một đường ngang phía trên số "2" trong từ lớp 2/4, đổi thành lớp 3[1].

[1]Trong tiếng Trung “hai” viết là 二, “ba” viết là 三 nên chỉ cần viết thêm một đường ngang ở trên số 2 là thành số 3.

Lữ Tú Anh lấy chiếc quạt hương bồ ra, quạt nhẹ lên chiếc bìa sách mà Lâm Tiếu vừa viết xong, đợi các nét bút khô rồi xếp chồng chúng lên.

Ngày hôm sau khi đến trường, Lâm Tiếu mang theo bìa sách mà mình tự tay viết cho đám bạn mình xem: "Mọi người xem, đây là do tớ tự viết đó."

Bìa sách của Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều do người lớn trong nhà viết cho.

Vương Hồng Đậu là mẹ viết, Diệp Văn Nhân là cha viết, còn Trần Đông Thanh là bà nội viết, sau khi so sánh một lượt, mọi người thống nhất chữ viết của bà Trần Đông Thanh là đẹp nhất.

Trần Đông Thanh tự hào nói: “Bà tớ còn biết viết thư pháp nữa. Hàng năm trước khi đến Tết, nhiều người còn đến gặp bà tớ nhờ bà viết câu chúc, viết câu đối nữa đó.”

Lâm Tiếu kinh ngạc, hóa ra bà Vương viết chữ đẹp như vậy. Cô rất thân với bà Vương nhưng cô lại không biết bà Vương lại viết chữ đẹp đến như vậy.

Trần Đông Thanh còn nói: "Bà tớ không thích bút màu nước, bà cảm thấy viết bằng bút màu nước không thể hiện được trình độ của bà."

Khi Trần Đông Thanh học lớp một, bà Vương nhất quyết dùng bút lông để viết tên bìa sách, kết quả là tờ lịch không hề thấm mực, thậm chí phơi cả nửa ngày cũng không khô, khi xếp chúng chồng lên nhau, tất cả đều bị dính vào nhau, chỉ có thể gỡ chúng ra bao lại.

Sau đó, Vương Nguyệt Nga đành bất lực, chỉ có thể dùng bút màu nước viết chữ trên bìa sách.

Diệp Văn Nhân nói: "Học kỳ tới tớ sẽ tự mình viết." Chữ viết tay của cô bé đẹp hơn của Lâm Tiếu, nếu Lâm Tiếu có thể tự viết, thì cô bé cũng có thể.

"Lâm Tiếu, cậu biết tin cô giáo Từ kết hôn chưa?"

"Lâm Tiếu, tớ nói cho cậu nghe một bí mật, cậu tuyệt đối không được nói cho người khác nha, cô giáo Từ đã kết hôn rồi."

"Lâm Tiếu, cậu biết không, lớp chúng ta đã xảy ra một chuyện động trời."

Lâm Tiếu giành trả lời: "Tớ biết, cô giáo Từ kết hôn rồi."

Vào ngày đầu tiên đi học chính thức, đã có năm bạn học trong lớp lần lượt chạy đến nói cho Lâm Tiếu cái tin tức mà cô đã biết vào ngày hôm qua.

Tin tức kết hôn của cô giáo Từ giống như một hòn đá ném xuống hồ, các gợn sóng trên mặt hồ lăn tăn từng vòng từng vòng lan ra ngoài, lan ra càng lúc càng rộng.

Lúc đầu, chỉ có một mình lớp trưởng Chung Hiểu Khiết biết chuyện này.

Chung Hiểu Khiết lại nói với một số bạn học có quan hệ tốt với mình, hoặc là các học sinh làm cán sự trong lớp có thành tích học tập tốt, Diệp Văn Nhân là một trong số họ.

Sau đó, Diệp Văn Nhân nói với Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu.

Những người khác hiển nhiên cũng làm như vậy, hôm nay hầu như cả lớp đều biết tin cô giáo Từ đã kết hôn.

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết không ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế này, cô bé chỉ là phát hiện ra một bí mật lớn như vậy, không tài nào nén bí mật đó trong lòng, cô bé kiềm lòng không nổi nên mới chia sẻ nó với những người bạn thân thiết của mình.

Cô bé tưởng rằng bí mật này sẽ được lan truyền trong một phạm vi nhỏ, nhưng không ngờ nó lại lan truyền ra cả một lớp học một cách nhanh chóng như vậy.

Trong lòng Chung Hiểu Khiết vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô bé đã nói ra bí mật của cô giáo Từ mà chưa có sự cho phép của cô giáo Từ, liệu cô giáo Từ có tức giận không?

Trong phòng học, Chung Hiểu Khiết nghe thấy các bạn học đang thảo luận về chuyện này, lập tức chạy tới ngăn cản: "Xuỵt, đừng nói nữa, đừng nói cho người khác nghe nữa."

Tuy nhiên, sự ngăn cản của Chung Hiểu Khiết rõ ràng chẳng có tác dụng.

Ngay cả Viên Kim Lai cũng biết chuyện cô giáo Từ kết hôn.

Cô giáo Từ bước vào lớp trước khi chuông thông báo vào tiết reo lên, Viên Kim Lai nhìn về phía cô giáo Từ hét lên: "Cô giáo Từ, em nghe nói cô kết hôn rồi."

Bỗng chốc, trái tim của Chung Hiểu Khiết gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô bé tức giận nhìn chằm chằm vào Viên Kim Lai.

Cô giáo Từ đứng ở trên bục giảng, sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Làm sao em biết?"

Tim Chung Hiểu Khiết đập thình thịch, cô bé sợ các bạn học đồng thanh nói tên mình ra, tuy nhiên mỗi học sinh lại nói ra một cái tên khác nhau, mỗi người mỗi câu, lớp học loạn như cái chợ.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 123: Chương 123



Cô giáo Từ do dự một chút rồi gật đầu nói với các học sinh: "Đúng vậy, cô vừa mới kết hôn."

Vốn dĩ cô ấy không muốn đề cập đến chuyện riêng tư của mình với học sinh, chuyện cô ấy kết hôn không có liên quan gì đến việc cô ấy làm giáo viên. Nhưng mà hiện tại nếu như các học sinh đều biết chuyện, cô giáo Từ cũng không muốn giấu giếm nữa, cô ấy hào phóng thừa nhận: "Kỳ nghỉ hè vừa rồi cô mới kết hôn, lát nữa sẽ phát kẹo cưới cho các em."

"Bùm." Trong lớp đột nhiên nổ tung.

Giọng nói của các học sinh làm lỗ tai Lâm Tiếu đau nhói, cô lấy tay bịt tai lại, lo lắng nhìn lên mái nhà một cái.

Các thầy cô thường nói âm thanh quá lớn sẽ làm sập mái nhà, lần này âm thanh to hơn lần trước, không lẽ lần này mái nhà sẽ bị sập thật sao.

"Bộp, bộp, bộp." Cô giáo Từ vỗ tay vài cái, các học sinh dần dần im lặng.

Mọi người vẫn rất sợ cô giáo chủ nhiệm, lúc cô giáo Từ không tức giận thì rất dịu dàng, còn lúc tức giận thì lại rất hung dữ.

Lâu Tiếu nghe thấy một bạn nam sinh ở bàn bên thở dài một hơi: "Tớ không biết cô giáo Từ có hung dữ với chồng mình như thế không, nếu như cô ấy cũng hung dữ với chồng mình như vậy…"

Lâm Tiếu hung dữ nhìn cậu nam sinh ngồi bàn bên cạnh: "Tiên nữ hung dữ vẫn là tiên nữ.”

Ngày hôm sau, các học sinh trong lớp đều nhận được kẹo cưới từ cô giáo Từ. Mỗi người một viên Đại bạch thỏ, một viên tôm chiên giòn và một viên kẹo trái cây.

Cô giáo Từ cảnh cáo mọi người: "Các em không được phép ăn kẹo trong lớp, nếu có giáo viên nào nói với cô bạn nào ăn kẹo trong lớp cô sẽ phạt trực nhật ba ngày."

Mọi người ai cũng ngoan ngoãn bỏ kẹo vào trong hộc bàn, tan học mới dám ăn.

Khi chuông thông báo hết tiết vang lên, Lâm Tiếu lấy ba viên kẹo cưới từ dưới bàn ra, đặt vào lòng bàn tay xem.

Nên ăn cái nào trước đây? Lâm Tiếu vươn tay lấy viên Đại bạch thỏ mà mình thích nhất, nghĩ đến chuyện từng bị Đại bạch thỏ dính mất một chiếc răng, cô vươn tay phải ra lấy viên tôm chiên giòn.

Cô cẩn thận bóc lớp vỏ kẹo bên ngoài ra, dùng tay cầm lấy cái vỏ rồi cắn một miếng tôm chiên giòn.

Lâm Tiếu hạnh phúc đến híp cả mắt lại, kẹo cưới của cô giáo Từ thật sự rất ngọt.

Trong giờ giải lao này, hầu hết các học sinh trong lớp đều đang ăn kẹo cưới.

Viên Kim Lai bóc hết vỏ của ba viên kẹo, nhét cả ba viên kẹo vào miệng cùng một lúc, hai cái má phồng lên, nhìn các bạn học xung quanh khoe khoang mình ăn hết ba viên kẹo cùng một lúc.

“Lâm Tiếu nhìn này.” Viên Kim Lai chạy tới cho Lâm Tiếu nhìn một cái, sau đó lại chạy đi khoe khoang với các bạn học khác.

“Xì, như thế này ngon lắm sao?” Trên mặt Lâm Tiếu tỏ vẻ một lời khó nói hết, cô quay sang Vương Hồng Đậu nói: “Đại bạch thỏ là kẹo sữa, tôm chiên giòn là kẹo giòn, còn có kẹo trái cây là kẹo cứng, nhét ba viên này vào miệng cùng một lúc thì làm sao mà nhai.”

Vương Hồng Đậu với vẻ mặt ghét bỏ: "Chỉ có Viên Kim Lai mới có thể làm loại chuyện như thế."

"Lâm Tiếu, tại sao Viên Kim Lai lại chạy qua đây nói chuyện với cậu?" Vương Hồng Đậu nhạy cảm nhận ra điều này.

Lâm Tiếu ngơ ngác nói: "Hả?"

Vương Hồng Đậu nhìn Viên Kim Lai một cái, sau đó nhìn Lâm Tiếu: "Không đúng, có phải có việc gì mà tớ không biết?"

Vương Hồng Đậu và Viên Kim Lai luôn coi nhau như "kẻ thù", tất nhiên quan hệ giữa Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Viên Kim Lai cũng không tốt hơn mấy, trước đây khi ở trường họ thường không thèm ngó ngàng gì đến nhau, nhưng hôm nay Viên Kim Lai lại chạy đến nói chuyện với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là vì kỳ nghỉ hè vừa rồi tớ vô tình gặp Viên Kim Lai ở cung thiếu nhi, chúng tớ học cùng một lớp bàn tính."

Diệp Văn Nhân ngạc nhiên kêu lên: "Kỳ nghỉ hè cậu cũng đi cung thiếu nhi sao, kỳ nghỉ hè vừa rồi tớ cũng đi cung thiếu nhi."

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân vội đối chiếu thời gian học của họ ở cung thiếu nhi, họ tiếc nuối phát hiện ra rằng thời gian lên lớp của Lâm Tiếu là buổi sáng, còn thời gian lên lớp của Diệp Văn Nhân là vào buổi chiều.

"Khó trách chúng ta lại chưa từng gặp nhau." Diệp Văn Nhân tiếc nuối nói.

Kỳ nghỉ hè này Diệp Văn Nhân đã học vẽ tranh ở cung thiếu nhi: "Lớp vẽ tranh có cả lớp buổi sáng và lớp buổi chiều, buổi sáng tớ muốn ngủ nướng một chút nên đã nhờ mẹ tớ đăng ký cho tớ lớp học buổi chiều."

Diệp Văn Nhân hối hận: "Nếu như tớ biết cậu có lớp học vào buổi sáng, tớ cũng sẽ nhờ mẹ đăng ký cho tớ lớp học buổi sáng, như thế thì chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Lâm Tiếu nói: “Kỳ nghỉ hè năm sau, chúng ta thương lượng việc đăng ký lớp học một chút, đăng ký cùng một khung giờ.”

Vương Hồng Đậu nhanh chóng nói: "Kỳ nghỉ hè năm sau tớ cũng nhờ mẹ đăng ký cho tớ học ở cung thiếu nhi.”

Vương Hồng Đậu biết Lâm Tiếu và Viên Kim Lai vào kỳ nghỉ hè này học cùng một lớp bàn tính ở cung thiếu nhi, cô bé yêu cầu Lâm Tiếu cam đoan: “Cậu không được phép chơi với Viên Kim Lai đó.”

Lâm Tiếu gật đầu: "Ừm, tớ không chơi với cậu ta."

Vương Hồng Đậu là bạn thân nhất của cô, Vương Hồng Đậu ghét Viên Kim Lai, cô chắc chắn sẽ không chơi với Viên Kim Lai.

"Viên Kim Lai vậy mà lại đăng ký lớp bàn tính, môn Toán của cậu ta còn không đủ 90 điểm mà, tính toán bằng bàn tính, cậu ta học giỏi không?" Vương Hồng Đậu một bên nói xấu Viên Kim Lai một bên gặng hỏi Lâm Tiếu đủ loại tin tức về lớp bàn tính của Viên Kim Lai.

Lâm Tiếu: "Có lẽ là không giỏi lắm."

Lâm Tiếu chỉ biết rằng cậu ta lướt bàn tính rất trơn tru, nhưng không biết cậu ta tính toán như thế nào.

Đường Kiều cũng chạy tới hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, tại sao lớp đào tạo người mẫu nhí cậu học nửa chừng rồi lại không học nữa?"

Kể từ khi Lâm Tiếu không đến lớp, mỗi lần lên lớp Đường Kiều đều tìm hình bóng của Lâm Tiếu ở trong lớp, nhưng lần nào cũng không tìm thấy.

Lâm Tiếu duỗi chân ra cho Đường Kiều xem: "Tớ bị ngã, đầu gối bị thương, mấy ngày nay mới có thể đi lại bình thường được."

Đường Kiều tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc.” Cô bé nói với Lâm Tiếu, lễ Quốc Khánh ngày 1 tháng 10, cuộc thi người mẫu nhí sẽ tổ chức vòng bán kết.

"Nghe nói trong trận bán kết sẽ có người bên chương trình đến tuyển người, nếu biểu hiện tốt thì có thể trở thành người mẫu nhí chân chính."

"Nếu như đạt giải trong vòng chung kết sẽ có nhiều cơ hội hơn, chẳng hạn như người mẫu nhí, người dẫn chương trình nhí, quay quảng cáo, đóng phim." Hai mắt Đường Kiều sáng lấp lánh, cô bé nói với Lâm Tiếu những gì mà giáo viên của cuộc thi người mẫu nhí đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần với học sinh và các bậc phụ huynh.

“Thật đáng tiếc, lúc này cậu lại bị thương ở chân.” Đường Kiều thở dài.

Lâm Tiếu ngược lại cũng không phải rất đau lòng, lớp đào tạo người mẫu nhí thật sự rất nhàm chán, nếu như phải đi đi về về nhàm chán như vậy, đi vài tháng tham gia vòng bán kết, rồi sau đó lại đi vài tháng để tham gia vòng chung kết, Lâm Tiếu thật sự không biết Đường Kiều làm thế nào có thể kiên trì được.

Sau khi Đường Kiều rời đi, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau nắm lấy cánh tay của Lâm Tiếu, bảo cô giải thích: "Kỳ nghỉ hè này cậu còn tham gia lớp học đào tạo người mẫu nhí nữa à, Đường Kiều cũng học lớp đó?"

“Kỳ nghỉ hè này tớ gặp rất nhiều bạn học ở cung thiếu nhi.” Nào là Viên Kim Lai, nào là Đường Kiêu. Diệp Văn Nhân khó hiểu nói: “Tại sao kỳ nghỉ hè này tớ chẳng gặp ai ở cung thiếu nhi hết vậy.”

Cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều rất hứng thú với lớp đào tạo người mẫu nhí của Lâm Tiếu, bảo Lâm Tiếu kể cặn kẽ cho họ, tuy nhiên những gì mà Lâm Tiếu kể lại rất nhàm chán.

Cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều không hài lòng: "Tại sao cậu lại kể nó nhạt nhẽo như vậy?"

Lâm Tiếu dùng sức gật đầu: "Nó đúng là nhạt nhẽo như vậy mà."

Lần này, ba cô bạn nhỏ thảo luận về kỳ nghỉ hè của mình, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều công nhận kỳ nghỉ hè của Lâm Tiếu là phong phú nhất. Mặc dù Lâm Tiếu luôn nhấn mạnh cuộc thi người mẫu nhí thật sự rất nhàm chán, nhưng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều nghi ngờ nguyên nhân mà cô rút lui quá sớm: "Biết đâu về sau nó sẽ thú vị thì sao?"

Lâm Tiếu: "Vậy sau này cậu có thể hỏi Đường Kiều."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu liên tục: “Ừm, Đường Kiều nhất định sẽ vượt qua được vòng bán kết, bước vào vòng chung kết.”

Đường Kiều là lớp phó văn thể mỹ của lớp, biết hát, biết nhảy, nghe nói cô bé đã học nhảy từ khi học mẫu giáo, luôn là cô gái cao nhất và xinh đẹp nhất trong lớp.

“Người mẫu trên TV đều rất cao, Đường Kiều cao như vậy, cậu ấy rất thích hợp làm người mẫu.” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân phân tích nói.

Kỳ nghỉ hè này, mặc dù Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân không có gặp bạn cùng lớp, nhưng họ vẫn có chuyện đáng để kể.

Vương Hồng Đậu nói với Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng đã đi sở thú Bắc Kinh rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 124: Chương 124



Sở thú Bắc Kinh thật sự giống như lời mà Diệp Văn Nhân nói, nó lớn hơn nhiều so với các sở thú trong thành phố.

Vương Hồng Đậu cũng nhìn thấy gấu trúc, nhưng cô bé không cảm thấy nó dễ thương như Diệp Văn Nhân miêu tả: "Hổ con là dễ thương nhất."

"Hổ con rất nhỏ luôn, giống như một con mèo lớn vậy."

Diệp Văn Nhân nhìn Vương Hồng Đậu với ánh mắt ngưỡng mộ, năm ngoái khi cô bé đến sở thú Bắc Kinh, trong sở thú không có một con hổ con nào cả.

Tuy nhiên, Diệp Văn Nhân cũng có một thứ khiến Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu ngưỡng mộ, cô bé đã đi biển vào kỳ nghỉ hè này.

“Woa!” Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh phát ra những tiếng ghen tị.

Lâm Tiếu là người ghen tị nhất, cô chưa bao giờ được bước chân ra khỏi thành phố.

Cô chỉ từng đọc qua ở trong sách, biển xanh mênh m.ô.n.g bát ngát, nối liền với bầu trời.

Biển xanh rốt cuộc trông như thế nào, trong đầu Lâm Tiếu không cách nào tưởng tượng ra được.

Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: "Tớ vẽ ra cho cậu xem."

"Lần tới trong tiết mỹ thuật, tớ sẽ vẽ một bức tranh về biển."

Lâm Tiếu vô cùng mong đợi gật gật đầu, cô thật sự rất muốn xem biển trông như thế nào.

Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi: "Cậu đi biển mà cậu không chụp ảnh sao?"

Diệp Văn Nhân: “Có chứ.” Cha cô bé cầm máy chụp ảnh chụp mà, chụp hết cả một cuộn phim.

Vương Hồng Đậu: "Vậy tại sao cậu còn muốn vẽ tranh, cậu lấy ảnh ra cho chúng tớ xem là được rồi."

Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt: "Đúng ha."

Ngày hôm sau, Diệp Văn Nhân lấy mấy tấm ảnh về biển kẹp vào trong cuốn sổ tay mang chúng đến trường.

Giờ giải lao, Diệp Văn Nhân gọi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vào nhà vệ sinh.

Cả Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều cảm thấy khó hiểu, tại sao xem ảnh còn phải xem trong nhà vệ sinh.

Bước vào cửa nhà vệ sinh nữ, cuối cùng Diệp Văn Nhân cũng mở cuốn sổ tay ra, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu chợt hiểu ra ngay.

Thì ra là vậy.

Trong bức ảnh Diệp Văn Nhân đang mặc đồ bơi.

Diệp Văn Nhân mặc áo tắm một mảnh, hai tay chống nạnh, nhìn vô cùng lạ mắt. Sau lưng cô bé là biển xanh, từng đợt sóng đang xô vào bờ, tung lên từng mảng bọt trắng xóa.

"Thì ra biển trông như thế này." Lâm Tiếu nhẹ nhàng v**t v* vùng biển xanh trong bức ảnh, khi nào cô mới có thể tận mắt nhìn thấy biển xanh đây?

Tin tức chấn động mà cô giáo Từ kết hôn vẫn còn chưa tan, thỉnh thoảng trong lớp có học sinh lại nhắc đến chuyện này, nhưng sau đó lại có một tin tức khác chấn động hơn.

Viên Kim Lai vừa chạy vào lớp vừa khóc rống lên: "Tiệm tạp hóa đóng cửa rồi."

Tiệm tạp hóa bên trong trường tiểu học Đường Giải Phóng đóng cửa rồi.

Đối với các học sinh tiểu học, tin tức này còn chấn động hơn nhiều so với tin cô giáo Từ kết hôn.

Mặc dù cô giáo Từ đã cấm mọi người đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, nhưng chỉ cần tiệm tạp hóa còn mở cửa thì họ sẽ còn có khả năng lén lút mua đồ ăn vặt.

Cho dù tạm thời không dám đi mua, nhưng vẫn còn một chút hy vọng, một chút kỳ vọng.

Không ngờ tiệm tạp hóa vậy mà đã đóng cửa rồi.

Viên Kim Lai nhịn không được, hỏi cô giáo Từ: "Cô giáo Từ, sau này tiệm tạp hóa sẽ không mở lại nữa sao ạ?"

Trong phòng học không một tiếng động, toàn bộ học sinh trong lớp đều vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của cô giáo Từ.

Cô giáo Từ hỏi ngược lại Viên Kim Lai: "Làm sao em biết tiệm tạp hóa đã đóng cửa?"

Viên Kim Lai: "Em, em đi ngang qua tiệm tạp hóa, tình cờ nhìn thấy."

Cô giáo Từ nhìn Viên Kim Lai một cái, không vạch trần cậu bé, từ lớp học đến sân vận động, đến khu vực chịu trách nhiệm, đến phòng mỹ thuật, phòng âm nhạc… đi đâu cũng sẽ không đi qua tiệm tạp hóa, trừ khi cố ý đến tiệm tạp hóa.

Vì vậy, mấy ngày đầu sau khi học kỳ mới bắt đầu, không có học sinh nào trong lớp phát hiện tiệm tạp hóa đã đóng cửa, về phần Viên Kim Lai hôm nay làm sao phát hiện ra chuyện đó, cô giáo Từ đương nhiên biết rất rõ.

Nhưng mà dù sao thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa, sau này không ai có thể đến tiệm tạp hóa nữa, cô ấy cũng không truy cứu chuyện này, nói với các học sinh: “Đúng vậy, tiệm tạp hóa đã đóng cửa rồi, sau này sẽ không mở lại nữa. "

"A."

"Aaaaaa."

“Đừng mà.”

Bỗng chốc trong phòng học đều là những tiếng gào thét thảm thiết.

Lâm Tiếu xoay nửa người lại, Vương Hồng Đậu ở bàn phía sau đưa tay về phía trước, hai cô gái nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cùng nhau chấp nhận tin xấu này.

Cô giáo Từ: "Sau này tiệm tạp hóa sẽ sửa thành phòng dụng cụ thể dục."

“Nhà trường đã thống nhất sau này vào các giờ ra chơi sẽ cho các em ăn thêm bữa ăn phụ, giờ giải lao buổi sáng một bữa, giờ giải lao buổi chiều một bữa.”

Vấn đề bữa ăn phụ đã được trường quyết định rồi, cô giáo Từ chỉ là truyền đạt lại cho các học sinh trong lớp thôi.

Ngay lập tức sự chú ý của mọi người đã bị bữa ăn phụ thu hút, mọi người đua nhau hỏi: "Bữa ăn phụ là gì ạ?"

"Bữa ăn phụ sẽ ăn những gì vậy cô?"

Cô giáo Từ: "Bánh mì, sữa và trái cây, sẽ có các món ăn khác nhau, sẽ luân phiên đổi món cho các em."

Tay của Lâm Tiếu lại bị Vương Hồng Đậu siết chặt, hy vọng mà họ vừa mới ấp ủ lại tan thành mây khói. Bánh mì, sữa, trái cây làm sao ngon như que cay, kẹo trái cây, sợi quả sung được.

“Tại sao tiệm tạp hóa lại đóng cửa vậy cô?” Các học sinh buồn bã hỏi.

Câu trả lời của cô giáo Từ không cách nào phản kháng được: “Bởi vì ăn đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các em.”

Không còn tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu như cảm thấy bầu trời trong trường không còn trong xanh nữa.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, ba người đứng ở cuối hành lang không có người qua lại, cả người yếu ớt dựa vào tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy sự buồn bã.

Vương Hồng Đậu: "Tớ muốn khóc quá."

Diệp Văn Nhân: "Tớ cũng rất buồn."

Lâm Tiếu: "Những học sinh mới vào trường năm nay làm sao hiểu được cái cảm giác có tiệm tạp hóa ở trong trường vui như thế nào, thật đáng thương."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dùng sức gật đầu, thật sự rất đáng thương.

Những học sinh lớp một các khóa về sau không thể nào trải nghiệm được cái cảm giác vui vẻ mà họ từng trải qua ở trong tiệm tạp hóa.

Chao ôi, các đàn em thảm quá đi.

Lâm Tiếu: "Tớ cũng thảm."

Khoảng thời gian vui vẻ mà cô trải qua trong tiệm tạp hóa ít hơn một năm rưỡi so với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.

Năm lớp 1, cô chưa chuyển vào trường này, sang học kỳ 1 năm lớp 2, cô không có tiền tiêu vặt.

Sau đó, khó khăn lắm mới có tiền tiêu vặt, mới qua một học kỳ thì tiệm tạp hóa đã đóng cửa.

“Tớ thấy mình còn thảm hơn so với các học sinh mới vào trường.” Lâm Tiếu thở dài, các học sinh mới vào trường chưa bao giờ trải hoa cái cảm giác vui vẻ đó thì sẽ không biết mình đã mất đi thứ gì, nhưng cô đã từng trải qua cái cảm giác đó thì sẽ nhớ mãi về nó.

Diệp Văn Nhân nắm lấy tay Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: "Mặc dù tiệm tạp hóa không còn nữa, nhưng khoảng thời gian vui vẻ mà chúng ta đã trải qua ở tiệm tạp hóa, những kỷ niệm, những niềm vui đó sẽ mãi ở đó."

Vương Hồng Đậu: "Nhưng những kỷ niệm đó không thể ăn được." Cô bé muốn ăn kẹo trái cây và quả sung.

Lâm Tiếu gật đầu hùa theo Vương Hồng Đậu, cô muốn ăn thịt Đường Tăng và mức vỏ hồng.

Mấy ngày tiếp theo, trong lớp học đều là khung cảnh buồn rầu ảm đạm.

Viên Kim Lai: "Tiệm tạp hóa không còn nữa, đi học còn có ý nghĩa gì nữa đây."

Mặc dù Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai nói như vậy là không đúng lắm, nhưng không còn tiệm hóa, đi học thật sự thiếu mất một ít hứng thú.

Vài ngày sau, đột nhiên trong lớp lan truyền một tin đồn nói rằng tiệm tạp hóa trong trường đóng cửa là vì có một số phụ huynh góp ý với nhà trường, mong nhà trường dẹp bỏ tiệm tạp hóa.

"Là ai?"

"Là phụ huynh của ai?"

Các học sinh vừa hỏi qua hỏi lại vừa về nhà hỏi phụ huynh của mình.

Lâm Tiếu cũng về nhà hỏi mẹ và anh trai mình, cả mẹ và anh trai đều đảm bảo với cô rằng họ không có làm việc đó. Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Con biết mẹ và anh hai chắc chắn sẽ không làm việc đó."

Đến trường, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân trao đổi tin tức cho nhau.

“Phụ huynh tớ không có.”

“Phụ huynh tớ cũng không có.”

“Tớ cũng không.”

Sau khi trao đổi tin tức cho nhau, cả ba thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc là phụ huynh của ai đã đưa ra đề xuất này với nhà trường kia chứ?"

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã thành lập một "tiểu đội trinh thám" điều tra "chân tướng tiệm tạp hóa đóng cửa".

Ba người nghiêm túc điều tra mấy ngày nhưng không phát hiện được gì, chỉ có thể từ bỏ. Vụ án điều tra đầu tiên của "tiểu đội trinh thám" đã thất bại.

“Ủa sao gần đây Trần Đông Thanh không tìm chúng ta chơi nữa?” Đột nhiên Vương Hồng Đậu hỏi.

"Đúng ha, sau khi tan học Trần Đông Thanh không tìm Lâm Tiếu nói chuyện nữa." Diệp Văn Nhân nói.

“Trần Đông Thanh cũng giống mấy nam sinh kia rồi sao, không chơi với con gái nữa?” Lâm Tiếu nhíu mày.

Sau khi vào lớp ba, đột nhiên trong lớp nổi lên một luồng gió, nam nữ không còn chơi chung với nhau như trước nữa, đa số đều là con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái.

Trần Đông Thanh vừa bước vào lớp học, nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người Lâm Tiếu, cậu bé vèo một cái chạy tít ra ngoài.

Cậu bé vẫn phải trốn một lúc.

Trốn cho đến khi ba người Lâm Tiếu hoàn toàn quên mất "tiểu đội trinh thám" của họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back