Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 100: Chương 100



Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ đã giúp Tiếu Tiếu chống lại phiền não. Dưới sự cấm đoán của mẹ, Lâm Tiếu không nghe thấy anh trai mình nói gì về yêu cầu thi đạt 100 điểm nữa, nhưng có những phiền não mẹ cũng không thể giúp được.

Bài kiểm tra thể chất vào cuối học kỳ này sẽ kiểm tra các động tác gập bụng.

Thực hiện 16 lần gập bụng trong một phút mới đạt yêu cầu, nhưng Lâm Tiếu chỉ có thể thực hiện 3 lần.

Lâm Tiếu hàng ngày đi học về đều tập gập bụng, nhờ mẹ giữ mắt cá chân của mình, nhưng có cố gắng thế nào thì thân trên của Lâm Tiếu cũng không thể ngồi dậy được

Cơ thể Lâm Tiếu không thể ngồi dậy, vặn sang trái, vặn sang phải, gương mặt nhỏ bé đỏ tía tai, cuối cùng mới nhọc nhằn ngồi dậy được một lần.

Lữ Tú Anh không thể hiểu được, gập bụng có gì mà khó, bà nằm trên giường thị phạm cho Lâm Tiếu: “Đừng vặn người, đừng ngoáy ngó, ngồi thẳng lên. Dùng sức ở lưng và bụng chẳng phải là ngồi lên được hay sao?”

Năm nay Lữ Tú Anh đã 40 tuổi, làm động tác gập bụng vẫn rất dễ dàng, bà bảo Lâm Tiếu giúp bà nhìn đồng hồ treo trên tường, đếm trong một phút, Lữ Tú Anh gập được 46 lần trong một phút.

Lâm Tiếu mắt chữ a mồm chữ o, cổ vũ cho mẹ: “Mẹ thật đỉnh, mẹ thật giỏi.”

Giá như cô có thể giỏi như mẹ mình, bốn mươi sáu lần trong một phút là được điểm tuyệt đối rồi.

Lữ Tú Anh làm xong ngồi dậy, nằm trên giường thở hổn hển, cảm thấy bụng có chút run lên: “Ôi, đúng là có tuổi rồi.”

“Hồi nhỏ mẹ trèo tường trèo cây, cả làng không ai khéo léo bằng mẹ.”

Lâm Dược Phi cũng được di truyền năng khiếu vận động của Lữ Tú Anh, chạy bộ, đánh bóng đều giỏi, thời còn đi học tham gia hội thao năm nào cũng có giải.

Lâm Tiếu giống bố, chơi thể thao không giỏi.

Sau khi Lữ Tú Anh thị phạm xong, Lâm Tiếu vẫn không biết gập bụng, người xoay sang trái, vặn sang phải.

Lữ Tú Anh vươn tay đỡ lấy cô: “Mẹ nói với con rồi, không được vặn người, ngồi thẳng lên.”

Lâm Tiếu mặt mày lo lắng: “Con không dậy được.”

Lữ Tứ Anh bắt đầu tìm kiếm các nguyên nhân ngoại cảnh: “Có phải là do giường quá mềm nên không thể dùng sức?”

Lữ Tú Anh trải chiếu trên mặt đất: “Nào, thử nằm trên chiếu đi.”

Lâm Tú Anh nằm trên chiếu, vẫn không ngồi dậy được.

“Mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ giữ c.h.ặ.t c.h.â.n con đi.”

Lữ Tú Anh: “Giữ chắc lắm rồi, còn chắc hơn thế nào nữa.”

Tiều Hoàng lịch bịch chạy tới, nằm bên cạnh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đang gập bụng, Tiểu Hoàng tưởng là Lâm Tiếu đang chơi với nó.

Lâm Khiếu hai tay ôm lấy đầu, khó khăn nhấc người lên, Tiểu Hoàng bên cạnh cũng giơ hai chân trước lên.

Lâm Dược Phi vừa về tới nhà, nhìn thấy cảnh này, anh dừng chân lại: “Đang làm cái gì đây?”

Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu đang tập gập bụng.”

“Vẫn chưa biết làm à?” Lâm Dược Phi không thể hiểu nổi gập bụng thì có gì mà khó: “Em dùng sức ở lưng là dậy được ngay thôi mà.”

“Qua bên kia đi.” Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu nhường cho mình một nửa chiếu, tự nằm xuống và ngồi dậy.

“Các em có kiểm tra bài chống đẩy không?” Lâm Dược Phi úp người xuống và bắt đầu chống đẩy.

Đầu tiên là chống đẩy bằng hai tay, sau đó là chống đẩy bằng một tay. Lên một cái bằng tay trái và một cái bằng tay phải.

Lâm Tiếu chưa từng chống đẩy bao giờ, không biết chống đẩy khó như thế nào, cho nên khen lấy lệ: “Anh trai siêu thật.”

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Được rồi, được rồi, đứng dậy nhanh lên, đừng có mà thể hiện nữa.”

Người duy nhất trong cả gia đình cổ vũ là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nằm bên cạnh Lâm Dược Phi, kề vai sát cánh với anh. Lâm Dược Phi đứng dậy, Tiểu Hoàng cũng đứng lên, Lâm Dược Phi nằm sấp, Tiểu Hoàng cũng nằm xuống.

Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn Lâm Dược Phi, vui vẻ lè lưỡi.

Lâm Tiếu nhìn thấy Tiểu Hoàng và anh trai của mình đang chống đẩy cùng nhau, đứng bên cạnh cười lớn.

“Tiểu Hoàng giỏi hơn anh nhiều.” Lâm Tiếu thấy trên trán anh trai lấm tấm mồ hôi, Tiểu Hoàng ở bên cạnh đứng lên nằm xuống chẳng tốn tí sức nào.

Lâm Dược Phi bật lên từ dưới đất, trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy khăn ướt lau cổ.

“Trời càng ngày càng nóng rồi.”

Giường và ghế sofa ở nhà đều được trải chiếu, trên giường cũng được mắc màn chống muỗi. Lữ Tú Anh lấy chiếc quạt hương bồ của bà ra, chiếc quạt điện kêu cót két và quay tít cả ngày.

Cảm giác của mùa hè ập tới.

Lữ Tú Anh dùng kẹp giấy xâu lịch treo tường lên làm rèm cửa rất lâu, một lúc sau cuối cùng cũng xong. Gần đây rất thịnh hành cái này, hàng xóm trong khu tập thể đều xâu, trên mỗi kẹp giấy đều được cuốn vài vòng lịch treo tường đủ màu, rồi nối các “hạt” đã quấn thành một sợi dây dài. Treo trên cửa bằng một sợi dây, đó là một tấm rèm cửa đầy màu sắc.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi treo, Lữ Tú Anh lại gỡ nó xuống.

Mặc dù chuỗi hạt như này nên dùng vào mùa hè, nhưng không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, Lữ Tú Anh luôn cảm thấy sau khi treo rèm chắn gió, trong phòng sẽ ngột ngạt hơn, màu sắc sặc sỡ mùa hè trông không được mát mẻ.

Cứ đợi đến mùa thu thì dùng sau đi.

Tiểu Hoàng chạy quanh dưới tấm rèm, sau khi chơi được vài ngày thì phát hiện ra rằng “đồ chơi mới” của mình đã biến mất, nó nằm dưới chân Lữ Tú Anh rên ư ử để phản đối.

Lữ Tú Anh đâu biết rằng Tiểu Hoàng coi tấm rèm là đồ chơi của mình, cứ tưởng là Tiểu Hoàng làm nũng để cho mình v**t v* nó, bà cầm lược chải lông cho Tiểu Hoàng.

Trời nóng rồi, đến kỳ Tiểu Hoàng thay lông, Tiểu Hoàng ngày nào cũng rụng lông lả tả, Lữ Tú Anh dùng lược chải cho nó một lượt, chải ra toàn lông.

“Ối trời” Lữ Tú Anh thở dài, bàn với Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi: “Trời nóng thế này, hay là mình cạo lông cho Tiểu Hoàng đi.”

Lâm Tiếu lập tức phản đối: “Không cần, tự Tiểu Hoàng sẽ đổi thành bộ lông không nóng.”

Sau khi nuôi Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu mới biết chó nhỏ sẽ thay lông. Mùa đông sẽ thay sang bộ lông dày ấm áp, mùa hè sẽ thay sang bộ lông lưa thưa, thoáng mát, Tiểu Hoàng sẽ tự thay áo cho mình.

Nghe thấy Lữ Tú Anh nói vậy, Tiểu Hoàng xì xì một lát rồi rời khỏi bà, chạy vào trong phòng ngủ.

Lâm Tiếu lập tức nói: “Mẹ xem, Tiểu Hoàng cũng không muốn cạo lông.”

Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Đúng là thành tinh rồi, nói gì nó cũng hiểu.”

Lâm Tiếu: “Mẹ, đừng cạo lông Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng không nóng.”

Lữ Tú Anh phản bác: “Sao mà không nóng chứ, Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất thè lưỡi cả ngày, chó con thè lưỡi là bị nóng.”

Lâm Tiếu: “Không được cạo lông cho Tiểu Hoàng.”

Trước đây mẹ ép anh cắt đầu đinh, anh đã không vui rồi, cạo lông cho Tiểu Hoàng, chắc chắn Tiểu Hoàng cũng không vui.

Tội nghiệp cho Tiểu Hoàng quá.

Lữ Tú Anh: “Nếu thật sự không cạo lông thì đến mùa hè có rận thì làm thế nào?”

Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng không bị chấy đâu.”

Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người một ý, một người muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, một người không muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, hai người nói mãi không dừng. Lâm Dược Phi nhìn về phía mẹ và em gái một cái, lắc đầu trở về phòng.

Nửa đêm, Lữ Tú Anh phát hiện Lâm Tiếu trở mình liên tục, hai tay gãi người suốt không thôi, tưởng là có muỗi chui vào màn, vội bật đèn ngủ lên thì thấy trên người Lâm Tiếu đầy vết đỏ.

“Sh...” Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rót một chậu nước ấm, dùng khăn ướt lau người cho Lâm Tiếu.

Một chiếc khăn mát lạnh được xoa trên người Lâm Tiếu, Lâm Tiếu mơ màng tỉnh dậy: "Mẹ, sao vậy?"

Lữ Tú Anh: “Con bị rôm sảy rồi. Con ngủ tiếp đi, mẹ lau cho con.”

Lâm Tiếu buồn ngủ không mở nổi mắt, nhắm bắt lẩm bẩm: “Sao con lại bị rôm thế?”

Người Tiểu Hoàng đầy lông còn không có rôm, sao mình không có lông mà lại bị rôm nhỉ.

“Năm ngoái không bị rôm, sao năm nay lại mọc thế nhỉ.” Lâm Tiếu nói giọng oan ức, mọc rôm ngứa lắm, khó chịu lắm.

Trước đây năm nào cô bé cũng bị rôm, năm ngoái không bị, cả mùa hè Lâm Tiếu rất vui.

Cô bé vui sướng hỏi mẹ sao mình không bị nổi rôm, mẹ nói với cô bé vì con lớn rồi. Lâm Tiếu biết cái rôm sảy này em bé dễ bị nhất, người lớn không dễ bị.

Hè năm nay sao cô lại nổi rôm rồi.

“Chẳng lẽ con lại bé lại à.” Tiếng Lâm Tiếu cằn nhằn, Lữ Tú Anh nghe không rõ.

Lữ Tú Anh lau chỗ mẩn đỏ vì nổi rôm và chỗ dễ ra mồ hôi trên người Lâm Tiếu một lượt, lật người Lâm Tiếu lại, để cô bé nằm xuống, Lâm Tiếu lập tức ngủ thiếp đi.

Lữ Tú Anh bê chậu ra ngoài, đột nhiên Lâm Dược Phi từ trong phòng đi ra: “Mẹ, sao thế?”

“Ây da, con làm mẹ hết hồn.” Lữ Tú Anh thở dài: “Không có gì, Tiếu Tiếu bị nổi rôm, mẹ lau người cho em, làm con tỉnh à?”

Lữ Tú Anh nhìn vào mặt Lâm Dược Phi, thấy dáng vẻ rất tỉnh táo, không giống người nửa đêm bị tỉnh giấc, ngạc nhiên hỏi: “Con vẫn chưa ngủ sao?”

Lữ Tú Anh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã một rưỡi đêm rồi.

Lâm Dược Phi nói: “Con ngủ rồi.”

Lữ Tú Anh nửa tin nửa ngờ, giục Lâm Dược Phi mau đi ngủ: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, mẹ cũng đi ngủ đây.”

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu vừa tỉnh dậy đã vạch áo lên xem da bụng mình, tối qua cô bé mơ thấy ác mộng, thấy mình bị nổi rôm, quả nhiên không phải là nằm mơ, trên người cô bé thật sự có một đám rôm sảy.

Lâm Tiếu thừ mặt ra nhìn những nốt rôm sảy trên người mình: “Mẹ ơi!”

Lữ Tú Anh: “Phấn rôm ở nhà hết hạn rồi, để hôm nay mẹ đi mua hộp mới cho con, đợi con đi học về thoa phấn rôm cho con.”

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Con không muốn thoa phấn rôm.”

Trẻ con mới thoa phấn rôm, cô mà thoa phấn rôm đến trường, các bạn chắc chắn sẽ cười mình.

Lữ Tú Anh không hiểu thoa phấn rôm thì có gì mà buồn cười, nhưng Lâm Tiếu đã nói vậy thì Lữ Tú Anh đành phải bảo: “Mỗi tối thoa cho con, sáng con dậy mẹ lau đi cho con, thế được chưa?”

Lâm Tiếu thở phào một tiếng, như vậy thì các bạn sẽ không biết cô thoa phấn rôm nữa rồi.

“Mẹ, sao hôm nay con lại bị nổi rôm ạ?” Lâm Tiếu ăn sáng, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Vấn đề này tối qua Lữ Tú Anh cũng nghĩ qua: “Vì ngày nào con cũng tập gập bụng chăng.”

Ngày nào cũng ở nhà gập bụng, mồ hôi ra đầy người, không phải là rất dễ bị nổi rôm sao?
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 101: Chương 101



Lâm Tiếu ngẫm nghĩ, gật đầu, cô bé cảm thấy rất có thể là như vậy.

Cô bé đã vì môn gập bụng mà đánh đổi nhiều như vậy, hai ngày nữa kiểm tra môn thể dục nhất định phải đạt yêu cầu.

Buổi chiều, khi Lâm Tiếu tan học về nhà: "Lữ Tú Anh đã mua được phấn rôm.

Chiều muộn sau khi đến nhà tắm công cộng tắm xong, Lữ Tú Anh lau khô người cho Lâm Tiếu, đổ phấn rôm ra lòng bàn tay, vỗ vỗ vỗ lên người cô bé.

Trước tủ đựng đồ trong nhà tắm, cũng có những bà mẹ khác đang bôi phấn rôm cho con gái của họ, nhưng Lâm Tiếu liếc nhìn xung quanh và thấy đó đều là trẻ sơ sinh.

Lâm Tiếu xấu hổ núp dưới tay mẹ: “Mẹ ơi, để con tự thoa, con tự thoa.”

“Tự thoa cái gì mà tự thoa, rất nhiều chỗ con không nhìn thấy được.” Lữ Tú Anh thoa phấn rôm cho Lâm Tiếu một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, cuối cùng phát một cái vào m.ô.n.g Lâm Tiếu: "Xong rồi!”

Lữ Tú Anh mặc cho Lâm Tiếu một chiếc váy bông nhân tạo rộng rãi, thoáng khí, cẩn thận tránh những vết rôm.

Trên đường từ nhà tắm công cộng về nhà, Lữ Tú Anh cầm tay Lâm Tiếu, mỗi khi Lâm Tiếu đi nhanh là bà liền kéo lại: “Đi từ từ, đi nhanh lại ra mồ hôi đấy,”

Lâm Tiếu bị ép đi chầm chậm về nhà, cảm giác mình đi còn chậm hơn cả con rùa nhỏ của nhà Lý Viễn Phương, như thế này vẫn nóng, hơn nữa thời gian nóng còn dài hơn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh lại dùng nước ấm lau người cho Lâm Tiếu một lượt, rồi lại thoa một lần phấn rôm nữa.

Đến đêm, Lữ Tú Anh ngủ không ngon, lúc nào bà cũng để tâm đến Lâm Tiếu. Lâm Tiếu vừa đưa tay ra để gãi chỗ rôm, Lữ Tú Anh liền giữ tay Lâm Tiếu bỏ xuống. Rôm sảy không thể gãi, càng gãi càng nghiêm trọng, gãi xước ra nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.

Sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên Lâm Tiếu làm khi ngủ dậy là dùng nước ấm lau hết phấn rôm trên người. Lữ Tú Anh pha cho cô bé một chậu nước, ném cái khăn tay vào cho cô bé tự lau.

“Con ngủ qua một đêm rồi, làm gì còn phấn nữa mà lau, bôi hết ra giường từ lâu rồi.”

Lâm Tiếu khăng khăng đáp: “Còn.”

Cô cẩn thận dùng khăn ướt lau một lượt, lại soi gương kiểm tra lại một lượt.

“Hôm nay mặc cái váy mẹ may cho con đến trường có được không?” Lữ Tú Anh cầm lấy chiếc váy mỏng làm bằng sợi bông nhân tạo hỏi.

Vì Lâm Tiếu ăn mặc giản dị, Uông Xuân Thúy liền nói là Lâm Tiếu mặc váy ngủ đi học, nói Lâm Tiếu luộm thuộm, Lữ Tú Anh không biết về điều đó, nhưng bà mơ hồ cảm thấy rằng Lâm Tiếu không thích mặc chiếc váy liền thân bà may đến trường.

Bình thường Lữ Tú Anh không quan tâm Lâm Tiếu mặc gì, nhưng hôm nay trên người Lâm Tiếu nổi rôm, Lữ Tú Anh muốn cô mặc mát mẻ một chút. Quần áo mua bên ngoài hình thức đẹp, nhưng không thể mát mẻ, thoải mái như quần áo tự mình may bằng sợi bông nhân tạo được.

“Mẹ, hôm nay không mặc váy được, con phải thi môn thể dục.” Lâm Tiếu nói to.

“Hôm nay t.h.i t.h.ể dục à.” Lữ Tú Anh vội vàng bỏ chiếc váy liền thân trong tay xuống, đổi sang một bộ quần áo ngắn tay cho Lâm Tiếu: "Vậy thì mặc bộ này.”

Lâm Tiếu cầm lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc lên.

“Có thể coi như là đã thi xong môn thể dục, thi xong không bao giờ phải luyện gập bụng nữa.” Lữ Tú Anh than thở.

Hôm nay tiết học thể dục buổi sáng là tiết ba, Lâm Tiếu không dám ăn bữa sáng quá nhiều, cô sợ bụng sẽ chướng lên, lại càng không thể gập bụng được.

Tại cửa tòa giảng đường, Lâm Tiếu gặp Diệp Văn Nhân, hai người người đi trước người đi sau vào trong phòng học, Diệp Văn Nhân bỗng nhiên hỏi Lâm Tiếu: “Cậu xịt nước hoa à?”

Lâm Tiếu thấy lạ đáp: “Tớ không.”

Diệp Văn Nhân đến gần Lâm Tiếu, hít một hơi thật sâu: “Rõ ràng là trên người cậu có một mùi hương rất là quen, mẹ tớ cũng từng dùng loại nước hoa này.”

Lâm Tiếu đột nhiên biết đây là mùi hương gì rồi, gay go rồi là mùi phấn rôm.

Lâm Tiếu không muốn bạn bè biết việc cô thoa phấn rôm, kể cả đó là Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cô cũng không muốn kể, cô vội vàng nói: “Xà phòng thơm, chắc là mùi xà phòng thơm.”

Diệp Văn Nhân đã tin, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.

Tiết 3, môn thể dục.

Cô giáo thể dục sai học sinh kéo những tấm thảm từ phòng thiết bị và trải chúng trên sàn bê tông dưới bóng cây.

“Hai người một nhóm, hỗ trợ nhau giữ chân và đếm.”

Thi gập bụng đúng là cần hai người một nhóm.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đều không biết phải làm thế nào.

Một nhóm chỉ có hai người, một trong số họ sẽ phải ở lại một mình.

Lâm Tiếu: “Chi bằng tớ.”

Diệp Văn Nhân ngắt lời Lâm Tiếu: “Hai cậu một nhóm đi, tớ đi tìm người khác ghép nhóm.”

Vương Hồng Đậu đưa tay ra giữ lấy Diệp Văn Nhân, Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt nhìn Vương Hồng Đậu, đưa tay chỉ sang Lâm Tiếu.

Vương Hồng Đậu sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu ra vấn đề.

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn hai người bạn bên cạnh, không hiểu hai người đó đang làm trò gì bí hiểm.

Diệp Văn Ngân chạy đi hỏi bạn khác, ánh mắt của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu luôn dõi theo Diệp Văn Nhân, cho đến khi nhìn thấy cô bé và Chung Hiểu Khiết thành một nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Hồng Đậu hỏi Lâm Tiếu: “Cậu muốn thi trước hay thi sau?”

Lâm Tiếu nắm chặt tay: “Thi trước, c.h.ế.t sớm đầu thai sớm.”

Vương Hồng Đậu gật đầu: “Vậy cậu thi trước, tớ giữ chân cho cậu, tớ sẽ giữ thật chặt.”

Lâm Tiếu nằm trên thảm, ngửi thấy mùi bụi bặm, tay của Vương Hồng Đậu đã ấn mạnh hết sức giữ lấy chân của cô.

Giáo viên thể dục cầm còi lên thổi, hô to: “Chuẩn bị.”

Tuýt một tiếng, giáo viên thể dục thổi còi, Lâm Tiếu lấy hết sức gập bụng được một cái.

Luyện tập lâu như vậy, Lâm Tiếu có tiến bộ rõ ràng trong môn gập bụng.

“Một, hai, ba.” Lâm Tiếu đếm thầm trong lòng.

“Một, hai, ba.” Vương Hồng Đậu báo số thật to.

Giáo viên thể dục đi lại giữa các thảm, đi đi về về xem xét quanh sân.

Ánh mắt Vương Hồng Đậu một nửa nhìn Lâm Tiếu, nửa còn lại nhìn theo bóng dáng giáo viên thể dục, khi nhìn thấy giáo viên thể dục đang quay lưng đi về phía bên kia thì lập tức tăng tốc độ đếm.

“Chín mươi, Mười một, mười hai.”

Lâm Tiếu đột nhiên nhìn Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu đếm sai rồi.

Nhưng cô còn đang tranh thủ từng giây một để gập bụng, không làm cách nào mở miệng nói được, chỉ cần mở miệng là mất sức ngay.

Lâm Tiếu chỉ có thể dùng ánh mắt cố gắng ra ám hiệu cho Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu hiểu ánh mắt của Lâm Tiếu, trừng mắt lên với Lâm Tiếu: “Nhanh lên.”

“Hai mươi mốt, hai mươi hai.”

Giáo viên thể dục vừa quay người bước trở lại, tần suất đếm của Vương Hồng Đậu đột nhiên khớp với tần suất thực hiện động tác gập người của Lâm Tiếu.

Trong chớp mắt, Lâm Tiếu đã hiểu.

Thì ra Vương Hồng Đậu đang cố ý giúp cô qua ải.

Chẳng trách vừa rồi Diệp Văn Nhân không để Lâm Tiếu đi tìm người khác lập nhóm mà tự mình chạy đi lập nhóm với người khác, vì vậy ánh mắt trao đổi giữa Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu vừa rồi có ý nghĩa này.

“Tuýt” Giáo viên thể dục thổi còi: "Dừng.”

Giáo viên thể dục cầm sổ lên, đi qua trước mặt từng học sinh, ghi lại số lần.

“Lâm Tiếu, bao nhiêu cái?” Giáo viên thể dục nhìn Vương Hồng Đậu.

Vương Hồng Đậu: “Ba mươi sáu.”

Lâm Tiếu cố gắng dùng khẩu hình miệng ám hiệu với Vương Hồng Đậu: “Ba mươi.”

Vương Hồng Đậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Tiếu sửa thành: “Ba chục, ba mươi.”

Giáo viên thể dục ghi lại trên sổ đăng ký: “30” rồi đi hỏi học sinh tiếp theo.

Vương Hồng Đậu trừng mắt nhìn về phía Lâm Tiếu với vẻ mặt: “Sao cậu lại ngốc thế?”. Rõ ràng khi cô đang tính số lần đã giúp Lâm Tiếu đếm dư ra mấy lần không ai biết cả, giáo viên thể dục không phát hiện ra, tại sao không báo khống lên mấy lần.

Lâm Tiếu nói thầm vào tai Vương Hồng Đậu: “”30 và 36 như nhau mà, đều loại giỏi.

“38 mới được xuất sắc.”

Lâm Tiếu nháy mắt với Vương Hồng Đậu, cho nên không cần thiết phải nói dối.

Vương Hồng Đậu c.h.ế.t lặng, biết thế cô chỉ cần đếm nhanh hơn chút nữa, cho Lâm Tiếu thành 38 điểm.

Tiếp theo, đổi lại là Lâm Tiếu giúp Vương Hồng Đậu giữ chân, đếm số. Vương Hồng Đậu làm 38 cái một cách thoải mái, giáo viên thể dục vẫn chưa thổi còi, Vương Hồng Đậu lại chầm chậm làm thêm mấy cái, tổng cộng là 42 cái.

Cuộc thi kết thúc, thời gian còn lại là vận động tự do, Diệp Văn Nhân chạy lại: “Các cậu làm được bao nhiêu cái.”

Vương Hồng Đậu: “Bốn mươi hai.”

Diệp Văn Nhân: “Cũng xấp xỉ, tớ bốn mươi ba cái.”

Lâm Tiếu: “Ba mươi.”

Diệp Văn Nhân cau mày, nhìn về phía Vương Hồng Đậu. Vương Hồng Đậu vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, thì thầm vào tai Diệp Văn Nhân kể một tràng.

Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu, an ủi cô: “Một đứa giỏi, không sao cả.”

Trong mắt Diệp Văn Nhân, trong sổ học bạ của một học sinh tiểu học xuất hiện một chữ “giỏi”, đó là một việc lớn.

Trong sổ học bạ của Diệp Văn Nhân mỗi học kỳ, mỗi một ô vuông đều là “xuất sắc”, ngoại ngữ và Toán học đại đa số đều được 100 điểm, có một lần thấp nhất là 98 điểm.

Sau khi Lâm Tiếu chuyển tới Tiểu học Đường Giải Phóng đã thay cuốn học bạ tiểu học mới.

Mặc dù đây là chữ “giỏi” đầu tiên trong sổ học bạ mới, trước đó đều là “giỏi”, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm.

Trong cuốn sổ học bạ tiểu học cũ ở trường tiểu học xưởng dệt bông, bên trên có mấy chữ “giỏi”, Lâm Tiếu không thấy đây là chuyện gì lớn.

Nhưng khi vừa chuyển trường, sau khi cô giáo Từ xem qua sổ học bạ cũ của cô bé, nói rằng muốn thống nhất hình thức nên đã đổi cho Lâm Tiếu một cuốn sổ mới.

Bây giờ sổ học bạ của cô bé thành tích lớp 1 trống trơn, từ lớp 2 bắt đầu có thành tích và lời nhận xét.

Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cùng an ủi Lâm Tiếu: “Một môn giỏi không sao, sau này cố gắng không bị giỏi nữa là được rồi.”

Lâm Tiếu nói với hai cô bạn thân: “Tớ không sao đâu thật đấy.”

Sao mà thấy hai cô bạn này còn buồn hơn cô bé nữa thế nhỉ.

Lâm Tiếu đã cố gắng giải thích, cuối cùng hai cô bạn cũng tin mình thực sự ổn.

Hy vọng duy nhất của cô bé là: “Sau này t.h.i t.h.ể dục đừng suốt ngày thi gập bụng nữa.”

Nhảy xa giống học kỳ trước có phải là Lâm Tiếu có thể đạt loại xuất sắc rồi không.

Sau khi tan học, Lâm Tiếu về nhà, không dám vào trong nhà, chủ động báo với mẹ: “Mẹ, hôm nay con thi môn thể dục nội dung gập bụng rồi.” Lữ Tú Anh quả nhiên nói: “Đứng yên ở cửa không được cử động.”

Lữ Tú Anh c** q**n áo của Lâm Tiếu ra, ngâm vào chậu, ra lệnh cho Lâm Tiếu: “Đầu và cổ con cũng chạm xuống thảm rồi, không được tựa vào ghế sofa, mẹ sẽ đưa con đến nhà tắm công cộng ngay.”

Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng ở cửa: “Con bây giờ là tiểu tiên trong tiệc đào, con không động đậy.”

Tiếng Lâm Dược Phi cười từ trong phòng vọng ra: “Ha ha ha ha bé tiên nữ.”

Lâm Tiếu phá hiện ra anh trai ở nhà nên rất ngạc nhiên: “Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?”

Lâm Dược Phi bước ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu, em xem trong nhà có chỗ nào khác không?”

Lâm Tiếu đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn quanh chẳng có gì khác lạ.

Lâm Dược Phi giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Vào phòng lớn xem xem.”

Lâm Tiếu nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ của mình và mẹ, chưa đến nơi đã cảm thấy một luồng gió phả vào mặt: “Mát quá!”

“Gió mát ở đâu đấy?”

Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, thoáng nhìn thấy một gã đại hán đang ở trong phòng ngủ, bên ngoài thổi một làn sương trắng lạnh lẽo.

“Điều hòa.”

“Trong nhà lắp điều hòa rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 102: Chương 102



Nhà của Lâm Tiếu là hộ đầu tiên của tòa nhà lắp điều hòa.

Không chỉ có tòa nhà của họ mả cả khu vực xưởng dệt bông cũng chưa có nhiều hộ lắp điều hòa.

Sáng nay, Lữ Tú Anh đến phòng lưu trữ, dọn dẹp vệ sinh trong phòng một lượt, pha ấm trà, lúc này chị Phùng - một người đồng nghiệp của bà mới lững thững đến.

Lữ Tú Anh từ lâu đã quen với việc chị Phùng lúc thì đến muộn, lúc thì không đến, bà cũng không so đo những điều này, dù sao công việc ở xưởng dệt bông cũng không nhiều, một mình bà làm cũng không mệt.

Bình thường ở văn phòng chị Phùng cũng không hay nói chuyện với Lữ Tú Anh, thường bà ta chỉ đọc sách báo, hôm nay vừa tới cửa đã đi đến bàn của Lữ Tú Anh nói: “Tú Anh, nhà cô được đấy, đã lắp được điều hòa rồi.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Điều hòa gì cơ? Nhà em có lắp điều hòa đâu.”

Chị Phùng ngây người một lúc: “Nhà cô đang lắp điều hòa đấy, cô không biết à?”

Lữ Tú Anh vội vàng gọi điện về nhà, điện thoại kêu mãi cuối cùng cũng gọi được, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Tiểu Phi con lắp điều hòa cho nhà đấy à?”

Lâm Dược Phi vâng một tiếng: “Đang lắp mẹ ạ!”

Lữ Tú Anh nói: “Việc lớn như vậy sao con không bàn bạc gì với mẹ thế?”

Lữ Tú Anh dập điện thoại, bà không thể ở văn phòng được nữa, bà chào chị Phùng một tiếng: “Em về nhà xem thế nào.”

Lữ Tú Anh tức giận rời đi, chị Phụng cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng Lữ Tú Anh. Lắp điều hòa, một việc lớn như vậy mà Lữ Tú Anh quả thật không biết chút nào, thế thì chả phải rõ ràng là Lữ Tú Anh không bỏ tiền ra mà là con trai cô ta bỏ tiền ra rồi.

Con trai cô ta cũng giỏi kiếm tiền thật đấy, chị Phùng không thể hiểu nổi, một thằng nhóc tuổi đời còn trẻ măng, vừa mới đi làm thì có khả năng gì mà kiếm được nhiều tiền như thế.

Lữ Tú Anh vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy thợ đang lắp cục nóng điều hòa bên ngoài tường nhà mình, xung quanh hàng xóm đang túm năm tụm ba hiếu kỳ đứng xem, trông thấy Lữ Tú Anh liền lần lượt hỏi thăm.

“Tú Anh, điều hòa nhà cô mua ở đâu đấy?”

“Điều hòa này bao nhiêu tiền?”

“Tôi thấy điều hòa của nhà quản đốc Chu được lắp thẳng trên cửa sổ, sao điều hòa nhà cô lại chia ra lắp cả trong lẫn ngoài thế này, có phải là rẻ hơn loại máy lắp trực tiếp lên cửa không?”

Một người hàng xóm bên cạnh lên tiếng: “Bà chưa nhìn thấy bao giờ đúng không?” “Loại này đắt hơn loại máy gắn cửa.”

Đã thế lại còn đắt hơn điều hòa của nhà quản đốc Chu nữa, rốt cuộc cái điều hòa này bao nhiêu tiền là thắc mắc chung của hàng xóm, Lữ Tú Anh cũng muốn hỏi Lâm Dược Phi điều này, bà tỏ ra rất bình tĩnh đi qua đám người, nhưng thực ra tim bà đang đập rất nhanh.

Lữ Tú Anh đi vòng qua những người hàng xóm bước vào cửa, lấy chìa khóa mở cửa. Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng cửa quay đầu lại nhìn, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lữ Tú Anh: “Mẹ, sao mẹ lại về thế?”

Lữ Tú Anh nghiến răng: “Con nói xem sao mẹ lại phải về?”

“Cái điều hòa này bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hạ giọng hỏi.

Lâm Dược Phi xòe bốn ngón tay ra đưa về phía Lữ Tú Anh đắc ý nói: “Một phần tư, giá ưu đãi, rẻ được một nghìn tệ, hời chưa mẹ.”

Lữ Tú Anh trái lại lại hít một hơi thật sâu, bốn nghìn tệ còn rẻ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Còn trả được nữa không?”

Lâm Dược Phi lắc đầu: “Đã lắp đặt rồi trả làm sao được nữa. Hơn nữa lúc mua giá ưu đãi cũng có điều kiện rõ ràng, ngoài vấn đề chất lượng ra, các lý do khác không được đổi.”

Người lắp điều hòa nhảy từ trên ghế xuống, phủi tay: “Ông chủ, lắp xong rồi, để tôi dậy anh cách bật.”

Lữ Tú Anh liền ngừng nói, chăm chú nhìn, nghe người thợ hướng dẫn: “Ấn vào cái nút tròn này trước.”.

“Hai cái nút lên xuống này là để điều chỉnh nhiệt độ.”

Lữ Tú Anh nghe mà rối tung đầu óc, Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ của Lữ Tú Anh liền nói: “Mẹ, con nhớ cả rồi.”

Người thợ lắp đặt mở điều hòa lên, ban đầu điều hòa phả ra gió nóng, hai phút sau là thổi gió mát ra ngoài. Gió thổi ra càng lúc càng lạnh kèm theo từng đợt sương.

“Thế là được rồi.” Thợ lắp đặt thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, để lại số điện thoại dịch vụ sửa chữa bảo dưỡng: “Nếu có vấn đề gì thì gọi theo số này.”

Sau khi người thợ lắp đặt rời đi, hàng xóm bên ngoài cũng đã giải tán.

Điều hòa không trả được, Lữ Tú Anh chỉ đành chấp nhận. Bà ra nhà vệ sinh lấy cây lau, vừa rồi mấy người thợ lắp đặt đi cả giày vào, phải lau nền nhà cho thật kỹ.

Còn cả ghế, tủ xung quanh điều hòa đều phải lau một lượt, ai mà biết được là họ đã động vào những đâu.

Lâm Dược Phi muốn phụ bà, Lữ Tú Anh đuổi anh ra: “Để đấy cho mẹ, con lau không kỹ.”

Người khác làm thường không đúng ý của Lữ Tú Anh, kể cả là nhìn có vẻ sạch rồi thì trong lòng Lữ Tú Anh cũng thấy không yên tâm, tự mình làm vẫn là yên tâm nhất.

Lữ Tú Anh vừa lau sàn nhà vừa hỏi Lâm Dược Phi: “Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Lữ Tú Anh không quản lý tiền của Lâm Dược Phi, nhưng một số tiền lớn như vậy trong lòng bà cũng phải có sự tính toán, từ khi Lâm Dược Phi đi làm đã chi cho gia đình hết khoản nọ đến khoản kia. Tivi màu, máy giặt, điện thoại, vừa mới mua cho Tiếu Tiếu cái xe đạp lại lắp cho nhà cái điều hòa.

Số Lâm Dược Phi chi ra so với số tiền anh kiếm được hoàn toàn không khớp, tất cả số tiền này cộng lại thì số tiền anh chi ra vẫn nhiều hơn số tiền anh kiếm được.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con lại mới được tăng lương à?”

Lương tăng như thế có vẻ hơi cao.

Lâm Dược Phi nói mập mờ: “Không phải, lương không tăng. Là ông chủ Lương thưởng cho công trình mà con giành được lần trước.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Lại mới giành được công trình mới à, công trình lần này ở đâu thế?”

Câu trả lời của Lâm Dược Phi rất mập mờ: “Ở phía Đông thành phố mẹ ạ, có phải bên chân phải của mẹ lau chưa sạch không?”

Sự tập trung của Lữ Tú Anh quả nhiên bị đánh lạc hướng: “Ở đâu cơ? Có phải ở đây không?”

Buổi chiều, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu đi học về, không nói gì về việc nhà mới lắp điều hòa, Lâm Dược Phi muốn dành cho em gái một niềm vui bất ngờ.

Lâm Tiếu về tới nhà, Lâm Dược Phi liền gọi cô bé vào trong phòng lớn, nhìn thấy điều hòa đang thổi gió lạnh, cô bé sung sướng nhảy lên giường.

“Mẹ mắng bây giờ.”

“Con còn chưa tắm đâu.”

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng quát Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra nhà tắm công cộng để tắm, động tác của Lâm Tiếu chưa bao giờ nhanh như thế, tự mình tắm xong liền giục Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ xong chưa?”

“Xong rồi!” Lữ Tú Anh buộc phải tắm thật nhanh, trên đường về nhà, Lữ Tú Anh liên tục nhắc nhở Lâm Tiếu: “Không được chạy!”

Lâm Dược Phi cũng vừa đến nhà tắm công cộng để tắm, tắm xong không đợi mẹ và em gái ở ngoài cửa nhà tắm nữa mà về trước bật điều hòa.

Khi Lâm Tiếu về nhà, trong phòng lớn đã mát rượi.

Cô bé đi vào trong phòng, đứng ngay dưới hướng gió điều hòa thổi, tận hưởng cảm giác sảng khoái “Dễ chịu quá đi mất!”

Lữ Tú Anh vội vàng kéo Lâm Tiếu sang một bên, không cho cô bé đứng thẳng hướng gió điều hòa thổi: “Con sẽ ốm đấy!”

Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu đứng trực tiếp dưới gió điều hòa thổi nhưng không quan tâm gì đến Tiểu Hoàng. Từ khi trong nhà bật điều hòa, Tiểu Hoàng chưa lúc nào rời khỏi phòng lớn, nằm dưới hướng gió điều hòa không động đậy, thi thoảng mới quay người.

Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng bằng ánh mắt ghen tị: “Mẹ, sao Tiểu Hoàng lại nằm ngay dưới chỗ gió điều hòa thổi mà con lại không.”

Lữ Tú Anh liền hỏi: “Tiểu Hoàng có lông, con có lông không?”

Lâm Tiếu bứt bứt tóc trên đầu mình trả lời: “Con cũng có mà.”

Nhưng trong mắt mẹ cô, Lâm Tiếu chỉ mọc lông ở một khu vực không được tính, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn Tiểu Hoàng độc chiếm toàn bộ chỗ mát nhất trong phòng mà ngưỡng mộ.

Sau khi Lâm Dược Phi lắp điều hòa cho gia đình, nhiệt độ lại tăng cao hơn nữa.

Lữ Tú Anh nhìn mặt trời như quả cầu lửa ngoài cửa sổ: “Mùa hè năm nay nóng thật đấy.”

Lâm Tiếu tan học về nhà, điều hòa trong nhà đã được bật đến tận sáng sớm ngày hôm sau khi cả nhà ra ngoài.

Đêm cũng không mát, trong sân xưởng dệt bông lại có người chuyển ghế nằm, người chuyển chiếu ra ngoài phòng để ngủ, dù sao bên ngoài cũng mát hơn trong phòng một chút.

Lữ Tú Anh mặc dù tiếc tiền điều hòa và tiền điện, nhưng vui mừng nói: “Mùa hè năm nay nhà mình không phải khổ sở nữa rồi.”

Sau khi nhà bật điều hòa, nửa đêm Lâm Tiếu không còn gãi ngứa nữa. Nửa đêm Lữ Tú Anh không cần phải trông Lâm Tiếu nữa, bà cũng được ngủ một giấc ngon.

Những nốt mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu không ngứa nữa cũng không đỏ nữa, chẳng bao lâu là lặn hết.

Lâm Tiếu ngồi trên bàn học có điều hòa thổi mát ôn bài thật thoải mái, không như trước kia nóng đến bực bội, ngồi một lát là m.ô.n.g dính vào chiếu ngay.

Lữ Tú Anh trông thấy vết mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu rất nhanh đã hết rồi mới thấy là bật điều hòa thật xứng đáng, những năm trước Lâm Tiếu hay bị mẩn ngứa vào mùa hè, cả mùa hè cứ bị đi bị lại.

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn thấy tiếc tiền điện, nên bà trải cho Lâm Dược Phi một cái đệm nằm dưới đất trong phòng lớn.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 103: Chương 103



Lữ Tú Anh luôn lau sàn nhà sạch sẽ không một vết bẩn, đầu tiên bà trải một miếng vải lớn xuống sàn nhà, sau đó trải hai lớp đệm, rồi trải tiếp một lớp chiếu mùa hè lên trên đệm.

Gối và khăn tắm đều được đặt trên sàn, Lữ Tú Anh tự mình đi lên nằm xuống, rất mềm mại và thoải mái.

Buổi tối Lâm Dược Phi về nhà thì phát hiện ra giường của mình trống không.

Mẹ chỉ vào cái đệm trên sàn phòng lớn nói với Lâm Dược Phi: “Con muốn nằm đất thì nằm mà muốn nằm trên giường thì mẹ nằm dưới đất.”

“Mùa hè nóng nhất cũng chỉ hơn một tháng. Ba người chúng ta chịu khó chật chội một chút cùng ở trong phòng lớn, điều hòa chỉ cần trong phòng này là đủ.”

Chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu hai người được nằm điều hòa để Lâm Dược Phi chịu nóng một mình, trong lòng Lữ Tú Anh thực sự rất băn khoăn.

Nhưng nếu để phòng của Lâm Dược Phi cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ của điều hòa, thì điều hòa phải làm mát hết cả phòng lớn xong lại phải làm mát thêm phòng khách, rồi cuối cùng mới mát đến phòng của Lâm Dược Phi. Như vậy thì tốn điện lắm, hơn nữa công suất của điều hòa không đủ cũng không thể làm mát toàn bộ không gian lớn như vậy, Lâm Tú Anh đã thử làm như vậy khiến cho cả phòng lớn cũng không mát nổi.

Ba người cùng ngủ trong phòng lớn là cách tốt nhất.

Lữ Tú Anh đề xuất ngủ dưới đất một mình, Lâm Tiếu nghe thấy vậy liền muốn ngủ cùng mẹ dưới đất.

Thật ra Lâm Tiếu cảm thấy ngủ dưới đất rất vui, tại sao mẹ và anh của cô lại cảm thấy ngủ dưới đất không bằng ngủ trên giường nhỉ?

Giường thì ngày nào mà chả ngủ được, nhưng nằm đất không phải ngày nào cũng có cơ hội.

Lâm Tiếu và anh trai tranh nhau nằm đất, không ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Lâm Tiếu và mẹ nằm trên giường, anh trai nằm dưới đất.

Lâm Dược Phi nằm dưới đất, anh quấn khăn nằm dưới điều hòa, ngủ như vậy thật là dễ chịu.

“Khò khò khò khò.”

Lâm Tiếu nghe tiếng anh trai ngáy cả một đêm, sáng ngày hôm sau thức dậy dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

Đến Tiểu Hoàng cũng phải ngáp ngủ, trông rất bơ phờ.

Lâm Tiếu và Tiểu Hoàng cùng ngáp một lúc: “Anh, anh ngáy to quá.”

“Hôm nay nếu em thi không tốt thì lỗi là ở anh đấy.”

Lâm Dược Phi ngồi bật dậy: “Hôm nay em thi cuối kỳ à?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng rồi.”

Lâm Dược Phi gọi với vào trong bếp: “Mẹ, sao mẹ không để từ từ hãng trải đệm.”

Lữ Tú Anh trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bước từ phòng bếp ra, trên đĩa có hai quả trứng gà luộc và một cái xúc xích chiên giòn: “Mẹ cũng không ngờ là tối qua con ngáy to thế.”

Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài tham gia kiểm tra cuối kỳ.

Hai ngày sau khi đến trường lấy kết quả, thành tích lại còn cao hơn trước kia, Văn 97 điểm, Toán 98 điểm.

Lâm Dược Phi không quan tâm đến thành tích môn Văn của Lâm Tiếu, chỉ hỏi hai điểm bị mất của môn Toán là bị sai ở đâu?

Lâm Tiếu trả lời: “Hai câu ứng dụng em quên không viết đáp án.”

“Khả năng là vì buổi đêm trước hôm thi em ngủ không ngon.”

Lâm Dược Phi: “”

Hai điểm bị trừ môn Toán cứ như vậy in sâu vào tâm trí Lâm Dược Phi.

Ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu đã được anh trai của mình đi học thử buổi đầu tiên của khóa học tính bàn tính.

Buổi học thử đầu tiên được miễn phí, còn được chọn chỗ ngồi, Lâm Dược Phi chọn cho Lâm Tiếu chỗ ngồi ở mé bên cạnh hàng ghế thứ hai, chỗ ở giữa đã có người ngồi mất rồi.

Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của mẹ, bắt đầu chuỗi ngày học lớp tính bàn tính ở cung thiếu nhi.

Rõ ràng là được nghỉ hè rồi nhưng cô bé lại không có chút cảm giác được nghỉ hè nào cả.

Buổi học thứ hai không cho phụ huynh tham dự nữa, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu đến cửa cung thiếu nhi rồi về.

Lâm Tiếu bước vào tòa nhà nhỏ màu đỏ và nghe thấy tiếng “roạt roạt” trong hành lang.

Một bạn nam để bàn tính dưới chân làm ván trượt, đang trượt ở trong hành lang.

“Roạt roạt roạt”

Lâm Tiếu càng nhìn dáng người bạn nam đó lại càng thấy quen.

“Viên Kim Lai.”

Viên Kim Lai nghe thấy có người gọi tên mình liền quay phắt lại, nghiêng người.

Rắc, bàn tính dưới chân Viên Kim Lai rời tung ra.

Bàn tính của Viên Kim Lai rơi ra khỏi khung, hạt châu rơi ào xuống đất.

"Là ai vậy hả? Đền bàn tính lại cho tớ!" Viên Kim Lai nổi giận quay đầu, sau đó sững sờ: "Lâm… Lâm Tiếu."

"Lâm Tiếu, cậu đền bàn tính cho tớ." Giọng của Viên Kim Lai chợt nhỏ đi rất nhiều.

Lâm Tiếu cười to: "Sao lại muốn tớ đền bàn tính cho cậu?"

Viên Kim Lai: "Cậu không quát tớ thì tớ sẽ không bị ngã, bàn tính cũng sẽ không bị hư. Vậy nên cậu làm hư bàn tính của tớ rồi, cậu phải đền cho tớ."

Lâm Tiếu: "Nếu cậu không đạp bàn tính thì nó sẽ không bị hư. Rõ ràng là do cậu tự làm hư mà."

Viên Kim Lai: "Vậy thôi được rồi." Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu liền nhớ đến người anh trai đáng sợ của Lâm Tiếu. Nếu hôm nay là do người khác thì chắc chắc cậu bé sẽ quấn lấy không tha để bắt người ta đền lại bàn tính cho mình. Nhưng tình cờ sao người đó lại là Lâm Tiếu, Viên Kim Lai không dám đâu.

Cậu bé chổng m.ô.n.g lên, nhặt lấy từng hạt châu một trên hành lang.

"Lâm Tiếu, sao cậu lại ở đây?" Đột nhiên gặp phải bạn học cùng lớp ở cung thiếu nhi nên Viên Kim Lai rất bất ngờ.

Lâm Tiếu chỉ vào phòng học bên cạnh: "Tớ học lớp dùng bàn tính ở đây."

Viên Kim Lai trợn mắt thật to: "Cậu học ở đây, tớ cũng học ở đây."

"À." Lâm Tiếu bất ngờ nói: "Cậu cũng học ở lớp này, vậy sao lúc tớ học lại chẳng thấy cậu đâu vậy?"

Viên Kim Lai vò đầu: "Tớ cũng không thấy cậu, cậu ngồi ở đâu?"

"Cậu ngồi ở đâu?"

Hai người đồng thanh.

Viên Kim Lai chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sau phòng học: "Chỗ kia."

Lâm Tiếu giật mình, cô ngồi ở hàng thứ hai, Viên Kim Lai thì ngồi ở hàng áp chót, khoảng cách xa như vậy bảo sao lại chẳng thấy nhau.

"Cậu ngồi ở hàng cuối thì có nhìn thấy bảng không?" Lâm Tiếu hỏi.

Dáng người của Viên Kim Lai là chiều cao trung bình, trong lớp thì ngồi ở phía, bây giờ lại ngồi hàng cuối ở cung thiếu nhi, chắc chắn sẽ bị mấy bạn học chắn mất bảng.

"Có phải là do cậu nộp học phí muộn nên hết chỗ ngồi để chọn rồi phải không?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai cười hì hì, nói: "Không phải, tớ nộp học phí sớm lắm luôn, tớ chọn chỗ ở hàng cuối đấy."

"Tại sao vậy?" Lâm Tiếu lại bất ngờ thêm lần nữa.

Viên Kim Lai nói: "Dĩ nhiên là do được chơi đó."

"Lâm Tiếu, vừa nhìn là đã biết cậu chưa từng học lớp học hè." Viên Kim Lai nói rất chắc chắn.

"Sao cậu lại biết?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai nói: "Bởi vì cậu không biết cái gì cả. Để tớ nói cậu nghe nè, lớp học hè chẳng giống với lớp học trên trường chút nào."

Viên Kim Lâm truyền đạt kinh nghiệm tuyệt mật của mình lại cho Lâm Tiếu: "Lớp học hè á, chỉ cần cậu không ảnh hưởng đến bạn học khác thì dù cậu có làm cái gì thì giáo viên cũng chẳng quan tâm đâu."

"Đi học muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi." Viên Kim Lai nói vô cùng đắc ý.

Lâm Tiếu không nói nên lời: "Vậy... vậy thì chẳng phải uổng cho tiền học phí rồi sao?"

Khuôn mặt của Viên Kim Lai đột nhiên xuất hiện chút tội lỗi: "Dù sao bọn họ đưa tớ học phí cũng chẳng phải để cho tớ học hành gì cả, chỉ muốn ném tớ đến chỗ nào đó thôi."

Lâm Tiếu sửng sốt nhìn Viên Kim Lai, lần đầu tiên cô nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt bạn học. Lâm Tiếu không hiểu những lời mà cậu bé nói có nghĩa gì, vừa định hỏi nhưng chuông vào học lại reo lên.

Viên Kim Lai ôm lấy khung bàn tính bị nát và hai túi đầy hạt châu chạy về phía cửa sau.

Lâm Tiếu chạy ngược lại về phía cửa trước, nhờ bạn nữ cùng bàn đứng dậy để cô chen vào chỗ ngồi của mình.

Giáo viên bàn tính đứng ở bục giảng, treo một cái bàn tính thật to lên trên bảng: "Trước tiên chúng ta ôn tập một chút phép cộng hai chữ số ở bài trước."

Giáo viên gảy mấy châu ở trên bàn tính để làm mẫu cho học sinh.

Lâm Tiếu một tay nâng má, một tay chán chường mà gảy hạt châu trên bàn tính.

Sao phép cộng hai chữ số lại cần dùng đến bàn tính vậy?

Chẳng phải trong đầu có luôn đáp án rồi à?

Nếu dùng bàn tính thì phải gảy mấy cái lận, phiền ghê.

Giáo viên làm mẫu một lần xong thì hỏi học sinh: "Ai có câu hỏi không?"

Lâm Tiếu giơ tay ngay lập tức.

Giáo viên gọi cô: "Bạn nữ áo trắng ngồi ở hàng thứ hai."

Lâm Tiếu bèn hỏi sự tò mò trong lòng mình: "Thầy ơi, sao lại phải dùng bàn tính ạ? Em thấy tính nhẩm còn đơn giản hơn, dùng bàn tính phiền phức lắm."

Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Ngồi xuống đi. Phép cộng hai chữ số có thể tính nhẩm, vậy còn phép cộng ba chữ số, phép cộng bốn chữ số thì sao?"

"Thầy có thể giải thích bằng phép cộng hai chữ số, sau này sẽ học thêm nhiều phép cộng nữa. Đến khi đó thì sẽ không tính nhẩm được nữa, các em mới nhận ra lợi ích của bàn tính, có thể xem là vừa nhanh mà vừa tốt."

Lâm Tiếu nghe cái hiểu cái không, phép cộng ba chữ số cũng tính nhẩm được mà, phép cộng bốn chữ số cũng được luôn.

Mặc kệ phép cộng bao nhiêu số thì tính nhẩm cũng giống vậy thôi mà. Cứ vẽ chuyện, chớp mắt thôi cũng tính ra được rồi, còn dễ hơn cả việc gảy hạt châu kìa.

Nhưng nếu giáo viên bàn tính đã nói sau này sẽ biết được tác dụng của bàn tính, thế thì Lâm Tiếu sẽ chờ vậy.

Vốn dĩ cô đã biết cách tính bàn tính ra sao rồi, ở trong trường dạy tính bằng hàng dọc rồi tính từ đằng sau ra đằng trước, còn ở cung thiếu nhi thì dùng bàn tính để tính từ trước ra sau.

Trước đây Lâm Tiếu cũng tính nhẩm từ sau ra trước, bây giờ cô phát hiện thật ra tính từ trước ra sau cũng được, chỉ cần nhớ kĩ con số thôi.

Sau một tiết học bàn tiết là nghỉ giữa giờ, Viên Kim Lai chạy đi tìm Lâm Tiếu.

"Lâm Tiếu, cậu có đem theo băng dán không? Tớ muốn dán bàn tính của tớ lại."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không có."

Viên Kim Lai: "Thôi được, tớ đi mua băng dán ở tiệm tạp hóa vậy."

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Cung thiếu nhi cũng có tiệm tạp hóa à?"

Viên Kim Lai gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, ở cổng cung thiếu nhi có một dãy dài mấy cửa hàng lận, cậu chưa đi bao giờ hả?"

Lâm Tiếu lắc đầu.

Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt thông cảm: "Mấy chỗ này mà cậu cũng chưa đi, ở đó toàn là đồ tốt không đấy."

"Vậy còn gian hàng nhỏ ở ngoài cung thiếu nhi, cậu đã đến đó chưa?"

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu.

Viên Kim Lai: "Bây giờ tớ đi nè, cậu cũng đi cùng đi."

Lâm Tiếu tò mò theo sau, Viên Kim Lai đi đến cửa sau của cung thiếu nhi. Viên Kim Lai không ra ngoài mà nhìn một dãy dài mấy chiếc xe đẩy nhỏ qua lan can.

"Thơm quá đi." Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu.

Viên Kim Lai nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ bèn nuốt nước miếng: "Lâm Tiếu, cậu mua cho tớ một que xiên nướng đi."

"Cậu phá hư bàn tính của tớ rồi, mua cho tớ một que xiên nướng cũng không quá đáng đâu ha."

Lâm Tiếu kiên trì nói: "Bàn tính của cậu không liên quan đến tớ."

Viên Kim Lai thở dài: "Vậy để tớ tự mua." Cậu bé chạy đến một quầy hàng nhỏ ở phía trước, hô ra từ bên trong lan can.

"Dì ơi, con muốn một que xúc xích nướng, một que trứng cút nướng."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 104: Chương 104



"Mẹ, mẹ biết cung thiếu nhi không?" Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh: "Biết."

"Anh, anh c*̃ng biết cung thiếu nhi sao?" Lâm Tiếu hỏi anh trai.

Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết, sao vậy?"

Lâm Tiếu thở dài, gọi Tiểu Hoàng đến ôm vào trong ngực. Thì ra mẹ và anh trai đều đã biết cung thiếu nhi từ lâu rồi, chỉ có cô và Tiểu Hoàng không biết.

Tại sao cô không biết cung thiếu nhi sớm một chút, thật sự là một nơi tốt.

Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dạng tiếc không gặp sớm của em gái, kinh ngạc nói: "Em thích lớp bàn tính như thế sao?"

Lâm Tiếu v**t v* lông của Tiểu Hoàng, không trả lời, cô không phải thích lớp bàn tính, cô thích tan học.

Bên ngoài cung thiếu nhi rất náo nhiệt, chơi thật vui, cách một hàng lan can, các loại quầy hàng nhỏ cần cái gì cũng có.

Có rất nhiều quầy hàng nhỏ bán văn phòng phẩm, chẳng qua Lâm Tiếu nhìn qua một lượt, cũng không đẹp như văn phòng phẩm mà chị Thẩm Vân bán.

Còn có bán nhãn dán, nhãn dán đầy màu sắc, có thể dán ở trên sách, trên vở, trên hộp bút chì, loại nhãn dán cứng nho nhỏ kia còn có thể dán ở trên móng tay, trên vành tai, thậm chí ở giữa hai đầu lông mày.

Những nhãn dán có màu sắc lấp lánh như quả đào trái tim, trăng lưỡi liềm, ngôi sao năm cánh rất được các bạn nữ trong cung thiếu nhi săn đón, Lâm Tiếu thấy xung quanh không ít bạn học đều mua để dán.

Dán lên giữa hai đầu lông mày một cái, giống như chị xinh đẹp trong Tây Du Ký.

Lâm Tiếu cũng có chút động lòng, nhưng cô nhìn quầy hàng đang bán nhãn dán kia rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không nỡ mua.

Tiền mua một nhãn dán có thể mua hai cây xiên nướng đấy.

Lâm Tiếu nghĩ tới nghĩ lui, xiên nướng vẫn là món ngon nhất.

Lâm Tiếu quyết định, chờ ngày nào đó khi anh trai đến cung thiếu nhi đón cô, cô sẽ bảo anh trai mua cho mình nhãn dán xinh đẹp.

Lâm Tiếu đã thăm dò mẹ một lần, mẹ nói dán nhãn dán dán lên người sẽ không tốt cho da, bộ dạng của mẹ hình như rất để ý với lớp nhựa cao su trên nhãn dán, Lâm Tiếu quyết định tranh thủ nói cho anh trai.

Chẳng qua gần đây anh trai quá bận rộn, mấy ngày Lâm Tiếu mới có thể nhìn thấy anh trai một lần, mỗi buổi sáng khi Lâm Tiếu tỉnh dậy thì anh trai đã ra ngoài, buổi tối lúc Lâm Tiếu ngủ anh trai còn chưa về nhà. Không biết lúc nào anh trai mới có thể đến cung thiếu nhi đón cô.

Loại nhãn dán này dù anh trai khó khăn thì vẫn sẽ mua cho cô, nhưng xiên nướng thì không chắc.

Trong mắt người lớn, quầy đồ ăn vặt giống như là con quái vật ăn thịt người.

Viên Kim Lai nói, ngay cả cha mẹ không quản cậu bé như thế cũng không cho cậu bé ăn xiên nướng.

Viên Kim Lai nói: "Quầy đồ ăn vặt ở cổng trường học tội lỗi hơn nhiều, xem ra quầy đồ ăn vặt ở chỗ khác nhất định phải ngon hơn so với cổng trường học." Cổng cung thiếu nhi đương nhiên cũng coi như cổng trường học.

"Quầy đồ ăn vặt mùa hè, càng tội lỗi hơn."

Lâm Tiếu nói thêm: "Trong quầy đồ ăn vặt bán đồ chiên, càng tội lỗi hơn."

Viên Kim Lai liên tục gật đầu: "Trên đồ ăn vặt rắc bột ớt cay thơm ngào ngạt, lại càng tội lỗi hơn."

Lâm Tiếu liên tục gật đầu, thì ra người lớn đều giống nhau.

Viên Kim Lai nói với Lâm Tiếu: "Không sao, chỉ cần cậu ăn không bị đau bụng, người lớn sẽ không biết."

"Cậu ăn ít một chút, không được ngốc như Trần Đông Thanh, một lúc ăn nhiều như vậy."

Lâm Tiếu hung dữ trừng Viên Kim Lai một cái, nói chuyện thay đồng bọn nhỏ của mình: "Trần Đông Thanh không ngốc."

Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu, cười ha ha quái dị: "Có phải cậu thích Trần Đông Thanh không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, chúng tớ là bạn tốt."

Viên Kim Lai đứng hình, không nghĩ Lâm Tiếu sẽ trả lời như vậy, một đôi mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt, một lát sau cậu bé mới lấy lại tinh thần: "Tớ nói là loại thích kia kìa."

"Mắt cậu bị co giật à?" Lâm Tiếu kỳ quái nhìn Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai nháy mắt ra hiệu đột nhiên cứng đờ lại, cậu bé than thở lắc đầu: "Haiz, cậu còn chưa hiểu đâu."

Lâm Tiếu không hiểu "Hiểu cái gì?"

Viên Kim Lai nhất thời mất đi hứng thú thảo luận cái đề tài này cùng Lâm Tiếu: "Không có gì, dù sao cậu ăn đừng ăn xiên nướng đến mức tiêu chảy là được."

Lâm Tiếu gật đầu, cô c*̃ng không thể ăn đến mức bị tiêu chảy. Thời tiết mùa hè nóng nực, mẹ tăng thêm tiền tiêu vặt cho cô, bảo Lâm Tiếu mua kem que mà ăn, nhưng tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu vẫn không được coi là nhiều, vì muốn ăn xiên nướng mỗi ngày mà phải tính toán tiền tiêu vặt.

Mỗi lần cô chỉ có thể mua một que. Nếu hôm nay mua hai que, vậy ngay cả tiền mua kem que cũng không có.

Hai ngày trước Lâm Tiếu không nhịn được, mua hai que xiên nướng rồi còn mua kem que, ngày hôm sau cô cũng không mua gì cả, chỉ có thể nhìn Viên Kim Lai ăn.

Viên Kim Lai ăn xiên nướng như ăn cơm, mỗi lần ăn một nắm lớn.

Cậu bé nói mình đã ăn qua tất cả các loại xiên nướng trên quầy đồ ăn vặt.

Lâm Tiếu không tin: "Cậu đã ăn đậu phụ thối chưa?"

Viên Kim Lai: "Đương nhiên là tớ đã ăn đậu phụ có mùi thối rồi, ăn rất ngon, đến bây giờ mà cậu cũng chưa từng ăn, vậy lần sau cậu nhất định phải thử một xiên."

Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô không muốn ăn đậu phụ thối, nghe thấy đã buồn nôn.

Viên Kim Lai cật lực đề cử đậu phụ thối cho Lâm Tiếu, đánh c.h.ế.t Lâm Tiếu cũng không chịu ăn, thậm chí Viên Kim Lai còn tự mình mua một xiên đưa cho Lâm Tiếu: "Cậu cắn một miếng, tớ mời cậu ăn một miếng, không lấy tiền của cậu."

Trên một xiên xâu ba miếng đậu phụ thối, Viên Kim Lai "hào phóng" mời Lâm Tiếu cắn một miếng.

Lâm Tiếu sợ hãi nhìn Viên Kim Lai, không hiểu vì sao cậu bé lại nhấn mạnh "không lấy tiền của cô", chẳng lẽ cậu bé còn muốn bản thân cô cho cậu một phần ba tiền xiên nướng sao.

Lâm Tiếu không chịu ăn, Viên Kim Lai tự mình nghiêng cổ ăn hết ba miếng đậu phụ thối chiên, đậu phụ thối khá nóng, Viên Kim Lai vừa ăn vừa thở ra.

Lâm Tiếu trốn thật xa, cảm giác Viên Kim Lai là một con yêu quái đang phun mùi hôi thối.

Có điều Viên Kim Lai đề cử cho Lâm Tiếu những xiên nướng khác đều rất ngon, Lâm Tiếu thật sự có chút tin Viên Kim Lai nói bản thân đã ăn qua tất cả các vị là không phải đang khoác lác.

Viên Kim Lai: "Dĩ nhiên không phải khoác lác, tớ còn từng ăn tất cả quầy hàng xiên nướng ở đây, haiz, cái kia, cái kia, tất cả tớ đều ăn rồi, nhà này là ngon nhất."

Viên Kim Lai đắc ý nhìn Lâm Tiếu, trên mặt đều viết: "Tớ giới thiệu cho cậu xiên nướng ăn ngon như vậy đã đủ thành ý chưa?"

Miệng Lâm Tiếu có thể nhét vừa một quả trứng vịt: "Cậu đã ăn hết rồi sao?"

Lâm Tiếu cảm thấy không có khả năng, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu một tuần, cho dù Viên Kim Lai mỗi ngày đều ăn, cơ bản cũng không ăn được nhiều như vậy.

Viên Kim Lai hất cằm lên: "Ai nói với cậu chỉ có kỳ nghỉ đông vừa rồi, kỳ nghỉ hè vừa rồi." Mỗi ngày nghỉ cậu bé đều thường trú ở cung thiếu nhi, ăn nhiều nhất chính là xiên nướng.

Lâm Tiếu kinh ngạc biết được bắt đầu từ năm nhất tiểu học mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều sống ở cung thiếu nhi. Nghỉ đông và nghỉ hè dài bao lâu thì Viên Kim Lai học ở cung thiếu nhi bấy lâu.

Thư pháp, bàn tính, vẽ tranh, viết văn, bây giờ Viên Kim Lai đang học bốn môn học ở lớp thiếu nhi.

Buổi sáng trước khi học lớp bàn tính, Viên Kim Lai phải học một lớp thư pháp trước, buổi chiều còn phải học lớp vẽ tranh và lớp viết văn.

Lâm Tiếu sốc nặng, tuy Viên Kim Lai tham gia bốn lớp học thêm cùng một lúc nhưng Viên Kim Lai viết chữ rất xấu, toán học luôn luôn tính sai, bài tập về nhà môn mỹ thuật thì làm rối tinh rối mù, viết văn môn ngữ văn cho tới bây giờ cũng chưa từng đạt điểm cao.

Viên Kim Lai học lớp học thêm còn như vậy, nếu không học lớp học thêm, thì thành tích sẽ kém đến mức nào.

Viên Kim Lai nhìn ánh mắt của Lâm Tiếu, bực bội giật hai nắm tóc: "Làm sao, tớ lên lớp cơ bản không nghe hiểu."

Viên Kim Lai ở cung thiếu nhi không muốn nghe giảng dù chỉ một chút, dù sao cha mẹ cậu bé cơ bản không quan tâm cậu bé học thêm lớp nào, c*̃ng không quan tâm cậu bé có thể học được hay không. Lúc chọn lớp học cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn thời gian, thời gian học phù hợp là bỏ tiền đăng ký cho cậu bé, mục đích duy nhất chính là nhồi nhét đầy chương trình học vào kỳ nghỉ hè của cậu bé, để cậu bé có thể ở trong cung thiếu nhi cả ngày.

Buổi sáng Viên Kim Lai tự mình đi đến cung thiếu nhi, chạng vạng tối tự mình trở về nhà, ăn sáng trên đường đi học, cơm trưa c*̃ng tự ăn ở cung thiếu nhi, cha mẹ cho cậu bé tiền cơm.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều có thể để dành được một khoản tiền nhỏ, cha mẹ cho cậu bé tiền ăn cơm rất nhiều, mỗi ngày cậu bé ăn xiên nướng cũng tiêu không hết.

Khi cha mẹ của Viên Kim Lai thỉnh thoảng nhớ đến quan tâm con trai, cũng sẽ ra lệnh cho con trai không được ăn xiên nướng, nhưng Viên Kim Lai mặc kệ bọn họ.

Dù sao bọn họ cơ bản cũng không biết mình ăn cái gì, khi hỏi đến thì tùy tiện nói bừa một bát mì sợi, sủi cảo là được rồi.

Lâm Tiếu: "Nhà cậu ở gần cung thiếu nhi sao?"

Viên Kim Lai lắc đầu: "Đi bộ mất nửa tiếng."

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn Viên Kim Lai, tự mình đi bộ nửa tiếng đến cung thiếu nhi.

Xưa nay Lâm Tiếu không biết bên cạnh mình lại có bạn học như vậy, từ sau khi chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, đi học tan học không phải mẹ đưa đón thì cũng là anh trai đưa đón, trước kia lúc đi học ở trường tiểu học trực thuộc, Lâm Tiếu vẫn tự mình đi bộ đi học, mà trường chuyên tiểu học ở ngay trong khu tập thể, cơ bản không phải ra khỏi khu tập thể, đi bộ chỉ cần năm phút.
 
Back
Top Bottom