Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả

Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 10



Anh ấy đúng là hiểu tôi.

Biết tôi tuyệt đối không phải chỉ đứng ở ngoài xem kịch.

Tôi hất cằm, cố tình ra vẻ kiêu ngạo:

“Anh không giận em nữa đi, em sẽ kể.”

Chu Tú bật cười khẽ:

“Em đối xử tốt với anh như vậy, anh còn chẳng kịp cảm ơn nữa sao dám giận em?”

“Chu Tú! Em xin lỗi rồi đó!” – Tôi bực mình hét lên.

“Anh còn muốn thế nào nữa? Hay muốn em quỳ xuống xin tha hả?!”

“Anh… có hơi giận thật.” – Anh nói khẽ, gần như thì thầm/

“Hay là… em dỗ anh một chút?”

“…”

Tên này, càng ngày càng… kiểu cách.

Mà tôi thì đã xin lỗi rồi, bắt tôi hạ mình dỗ dành đúng là không làm được.

Tôi khẽ hắng giọng:

“Vậy rốt cuộc anh có muốn nghe không?”

“Nghe.” – Chu Tú đáp, ngắn gọn.

Thế thì xong rồi.

Làm bộ làm tịch gì không biết?

Tôi bắt đầu kể cho Chu Tú nghe kế hoạch tiếp theo của mình.

Càng nghe, mặt anh càng tối sầm lại.

Đến cuối cùng thì thẳng thừng cắt ngang:

“Không được. Nguy hiểm quá. Anh không cho phép em làm vậy.”

“Anh đừng lên mặt dạy đời nữa! Mọi chuyện em đều tính kỹ rồi, không hề nguy hiểm.”

“Chu Tú, anh trước kia không như vậy, em làm gì anh cũng ủng hộ sao bây giờ lại biến thành ‘ông bố khó tính’ vậy?!”

Chu Tú nheo mắt, giọng trầm xuống:

“Lo sợ em bị thương… cũng là ‘bố khó tính’ à?”

“Dù sao đi nữa, em tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai kể cả anh phá rối kế hoạch của em.”

Tôi không muốn tranh cãi nữa.

Càng nói nữa, thế nào cũng cãi nhau to.

Tôi xoay người, quay bước về.

Chu Tú im lặng một lúc rồi theo sau.

“Dạo này… anh sẽ ở nhà em.”

Dường như sợ tôi từ chối, anh bổ sung thêm một câu:

“Yên tâm, anh sẽ không làm vướng chân em.”

Giọng điệu… lại lạnh lùng như cũ.

Bố mẹ tôi cũng hết cách, đành tạm thời để Tần Tư Tư ở lại.

Trên bàn ăn, tôi chẳng có cảm giác ngon miệng gì, chỉ gắp hai đũa rau rồi đặt đũa xuống.

“Sao vậy?” – Chu Tú nghiêng đầu hỏi khẽ

“Nay ăn ít vậy à?”

Tôi vừa định mở miệng trả lời, thì giọng Tần Tư Tư đã vang lên:

“Chu Tú à, không ngờ lại gặp anh ở đây đấy. Anh còn nhớ em không?”

Chu Tú chỉ liếc cô ta một cái, nhạt như nước lã:

“Không nhớ.”

Tần Tư Tư vẫn tỏ ra không hề gì, tiếp tục cười:

“Chúng ta học cùng khóa mà, anh quên rồi sao?”

“Quên rồi.” – Chu Tú đáp gọn lỏn.

Tôi cúi đầu, cố nhịn cười.

Tần Tư Tư đúng là tham vọng lớn thật.

Bố mẹ tôi còn ngồi ở đây, đứa con trong bụng cô ta là của Kỷ Ti Diễn cũng chưa ai chối bỏ, vậy mà cô ta đã không kìm nổi muốn quyến rũ Chu Tú.

Đúng là bụng dạ rộng lớn như biển Thái Bình.

Mẹ tôi khẽ ho một tiếng, nhắc khéo:

“Cô Tần, ăn cơm đi thôi.”

Nhưng Tần Tư Tư hoàn toàn không hiểu ý bà, vẫn cười duyên nói:

“Cô ơi, cô cứ gọi cháu là Tư Tư là được rồi, mình đều là người một nhà cả mà.”

Mẹ tôi: “…”

Tối đó, Chu Tú ở lại.

Nhà tôi từ lâu đã chuẩn bị sẵn một phòng riêng cho anh.

Còn Tần Tư Tư thì bị Kỷ Ti Diễn kéo về phòng.

Cô ta rõ ràng không cam tâm, nhưng không thể từ chối.

Trước khi đi, vẫn cố lén liếc Chu Tú đầy lưu luyến.

Tôi thì về thẳng phòng mình.

Vừa mới nằm chưa bao lâu, thì nhận được cuộc gọi video từ Chu Tú.

…Anh lại làm gì vậy trời?

Tôi ấn nút nhận cuộc gọi.

Bên kia… không ai lên tiếng.

Nhưng tôi nghe thấy:

“Cứ để Tần Tư Tư sinh đứa con ra trước đã. Nếu là con trai, thì giao công ty cho cháu nội chúng ta.”

“Dù sao thì… công ty tuyệt đối không thể giao cho Kỷ Ti Diễn. Nó bây giờ ra cái thể thống gì nữa đâu đã phế rồi.”

Là giọng của bố tôi.

Toàn thân tôi bỗng thấy lạnh buốt.

Ngay sau đó là giọng của mẹ:

“Tốt nhất là con trai… vậy nhà họ Kỷ cũng coi như có người nối dõi.

“Phải nói thật, Ninh Ninh tuy giỏi… Nhưng nếu giao công ty cho con bé, sau này chúng ta c.h.ế.t rồi… chẳng phải tất cả đều bị Chu Tú nó nuốt trọn sao?”

“Chu Tú tuy là người tốt, nhưng nếu là con ruột thì vẫn hơn. Chúng ta đâu có cái phúc đó.”

“Tần Tư Tư này mang thai đúng lúc lắm. Đợi cô ta sinh xong, đuổi đi là được.

Con thì để lại, tự mình nuôi.”

“Haizz… bây giờ tôi đến nhìn Kỷ Ti Diễn còn chẳng buồn nhìn…”



Đến đó thì đoạn ghi âm dừng lại.

Chu Tú dường như lúc này mới chỉnh lại âm lượng mic, rồi lạnh lùng mở miệng:

“Bây giờ, anh đã hiểu em rồi.”

Ngoài cơn lạnh buốt đầu tiên, thì lúc này… trong tôi hoàn toàn không còn chút d.a.o động nào.

“Vậy nên, Chu Tú… đừng ngăn cản em.”

Chu Tú im lặng một lúc lâu, rất lâu.

Rồi anh khẽ nói:

“Được. Anh sẽ làm cùng em.”

Vì muốn Tần Tư Tư sinh ra một đứa cháu trắng trẻo mập mạp, bố mẹ tôi hiện tại đã thật sự xem cô ta như con dâu chính thức rồi.

Tần Tư Tư bây giờ ở trong nhà tôi địa vị không khác gì kiếp trước, thậm chí còn cao hơn cả Kỷ Ti Diễn.

Chỉ vài ngày sau, cô ta bắt đầu ảo tưởng, lại tiếp tục nhắm vào Chu Tú.

Hôm đó đang trong giờ học, tôi nhận được một tin nhắn từ Chu Tú.

Là một ảnh chụp màn hình.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 11



Tần Tư Tư nhắn tin rủ anh tối gặp riêng bên ngoài.

Thế là tan học tôi lập tức về nhà, không hé nửa lời.

Chờ đến khi trời tối, Chu Tú đến trước.

Thấy tôi, anh nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu cho tôi núp kỹ vào.

Một lúc sau, Tần Tư Tư xuất hiện.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.

Tần Tư Tư tự cho mình thông minh, dáng vẻ tự tin như nữ chủ nhân, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề:

“Chu Tú, chúng ta hợp tác đi.”

Chu Tú hỏi lại bằng giọng điềm tĩnh:

“Cô định hợp tác kiểu gì?”

Tần Tư Tư cười đầy tự mãn:

“Tôi đã nắm được Kỷ Ti Diễn rồi. Còn anh, chỉ cần kéo được Kỷ An Ninh về phía mình, thì sau này toàn bộ nhà họ Kỷ sẽ là của chúng ta.”

“Dù sao tôi cũng đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Kỷ. Tương lai tất cả sẽ thuộc về đứa bé này.”

“Anh theo tôi — tôi chia cho anh một nửa, thế nào?”

Chu Tú không trả lời ngay, chỉ hỏi lại:

“Vậy… còn Kỷ Ti Diễn thì sao?”

“Hắn ta á?” – Tần Tư Tư cười khinh miệt, giọng đầy chán ghét và khinh thường.

“Anh nhìn bộ dạng hắn xem? Tôi chỉ cần liếc một cái là thấy buồn nôn rồi. Chờ đến khi con tôi có được mọi thứ, tôi sẽ đá hắn ra khỏi nhà họ Kỷ ngay lập tức.”

Cô ta càng nói càng hả hê:

“Tới lúc tôi nắm trọn tài sản, muốn g.i.ế.c hắn cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.”

Dù biết mình đang để lộ bộ mặt thật trước mặt Chu Tú, Tần Tư Tư cũng chẳng hề lúng túng, ngược lại còn cười lạnh:

“Anh đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường ấy.”

“Anh suốt ngày bám theo Kỷ An Ninh chẳng phải cũng vì khối tài sản nhà họ Kỷ sao?”

“Chu Tú, chúng ta là cùng một loại người. Vậy nên… chúng ta sinh ra là để hợp tác với nhau.”

Chu Tú im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu:

“Được.”

Sau khi Tần Tư Tư rời đi, tôi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, giơ điện thoại lên lắc lắc với anh:

“Vất vả cho anh rồi.”

Chu Tú vẫn đứng nguyên một chỗ, chờ tôi đến gần:

“Vậy… em định thưởng cho anh cái gì?”

Dưới ánh đèn vàng và ánh trăng đan xen, trên gương mặt Chu Tú xuất hiện một biểu cảm mà trước giờ tôi chưa từng thấy kiểu "âm thầm lẳng lặng nhưng siêu gợi đòn".

Tôi hiểu rõ ý anh.

Mười năm qua, tôi vẫn luôn thản nhiên hưởng thụ sự dịu dàng và che chở của Chu Tú, chưa từng nghĩ xem mình đã cho đi được gì.

Nghĩ lại… tôi thật sự rất ích kỷ.

Vậy nên hôm nay, tôi muốn nói rõ lòng mình.

“Chu Tú… Em chỉ biết yêu chính mình.”

“Bởi vì chỉ khi em tự yêu mình, thì dù có ai phản bội, có ai rời bỏ, em vẫn sống sót được.”

Bằng không, em sẽ lại như kiếp trước c.h.ế.t không toàn thây.

“Chu Tú… Có lẽ… Em vĩnh viễn không thể đáp lại tình cảm của anh, một cách xứng đáng…”

Chu Tú bất ngờ ôm chặt lấy tôi.

Tôi nghẹn thở.

Mọi lời định nói, lập tức tan biến trong không khí.

Chỉ nghe giọng anh, rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định:

“Em không cần phải đáp lại anh bất cứ điều gì.”

Tôi bắt đầu chèn ép Kỷ Ti Diễn đủ kiểu, mỗi ngày đều khiến hắn tức đến mức như con khỉ ở núi Nga Mi, nhảy dựng lên điên cuồng.

Nhưng vì có Chu Tú ở bên, bố mẹ tôi mỗi lần đều ngả về phía tôi.

Dù bọn họ vẫn đang chờ xác định giới tính đứa bé trong bụng Tần Tư Tư, nếu là con trai thì sẽ trao công ty cho nó, nhưng hiện tại… thì họ không dám làm mất lòng Chu Tú.

Sự thù hận trong lòng Kỷ Ti Diễn, giống như một cái lò xo bị nén lâu ngày bật một phát vọt thẳng lên trời.

Và mọi thứ chạm ngưỡng đỉnh điểm… khi Kỷ Ti Diễn khôi phục ký ức.

Chuyện xảy ra sau khi Tần Tư Tư đến cảng Thành để làm xét nghiệm giới tính thai nhi.

Kết quả: cô ta đang mang thai một bé trai.

Ngay lập tức, cô ta buông thả hoàn toàn, không hề che giấu nữa và còn sắp xếp một vụ tai nạn xe hơi để g.i.ế.c Kỷ Ti Diễn, y hệt cách mà kiếp trước cô ta đã hại c.h.ế.t tôi.

Lý do của cô ta đơn giản lắm:

“Tôi nhìn thấy hắn là buồn nôn, còn kinh hơn cả ốm nghén.”

Thế nhưng… Kỷ Ti Diễn mạng quá lớn.

Hắn không chết.

Và khi tỉnh lại trí nhớ cũng hoàn toàn trở về.

Hắn lập tức lao đến trước mặt bố mẹ tôi, gào lên:

“Là nó!””

Hắn chỉ thẳng vào tôi, giọng đầy căm phẫn:

“Chính nó đã lừa tôi ra vùng nước sâu, đẩy tôi xuống sông! Tôi suýt nữa c.h.ế.t đuối!”

Bố mẹ tôi kinh hoàng, ánh mắt đầy chấn động đổ dồn về phía tôi.

Kỷ Ti Diễn giận đến phát điên, ánh mắt như muốn xé xác tôi:

“Kỷ An Ninh! Mày có biết mười năm qua tao đã sống thế nào không?! Mày biết không hả?!”

Tất nhiên là tôi biết.

Tôi vẫn còn giữ nguyên những đoạn video ghi lại từng trận tra tấn hắn phải chịu.

Nhưng lúc này, tôi chỉ cúi đầu, giả vờ tủi thân, giọng run rẩy:

“Anh à… Rõ ràng là anh muốn g.i.ế.c em, giờ lại vu oan cho em là người hại anh…

“Khi đó em không nói cho bố mẹ biết, là vì… vì em muốn giữ thể diện cho anh mà… Sao anh có thể lật mặt trắng trợn như vậy được chứ?”

Dù đầu óc Kỷ Ti Diễn tuy đã dần hồi phục, nhưng vẫn không quá thông minh.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 12



Tôi vừa nói vậy, hắn lập tức tự vạch trần mình:

“Mày… mày làm sao biết được chuyện đó?!”

Tất nhiên là tôi biết.

Vì tôi đã từng c.h.ế.t qua một lần.

Tôi khóc lóc, nhào vào lòng mẹ, vừa nức nở vừa run rẩy.

Bên tai vang lên tiếng thở dài nặng nề của mẹ.

Tối hôm đó, tôi lại nghe thấy bố mẹ nói chuyện trong phòng ngủ...

“Thà để thằng Tư Diễn c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn còn hơn… Sao mình lại sinh ra cái loại con như thế cơ chứ?”

“Anh cho rằng An Ninh vô tội à?”

“Lúc đó cụ thể thế nào không ai biết, Nhưng giờ có thể chắc chắn một điều..”

“Là thằng Tư Diễn thật sự muốn hại con bé. Rồi đến cuối cùng lại bị An Ninh phản đòn.”

Bố tôi thở dài:

“Hai đứa nhỏ này… Giờ nhìn lại, cả hai đều thấy xa lạ.”

“Thà rằng năm đó… cả hai đều c.h.ế.t đi cho xong.”



Tôi lưu đoạn ghi âm, chỉ cắt lại câu đầu tiên của mẹ tôi:

“Thà để Tư Diễn c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn còn hơn…”

Đừng vội.

Những đoạn ghi âm, video… Chẳng mấy chốc sẽ đến lúc phát huy giá trị.

Hôm sau, sau khi tan học, tôi đến thẳng bệnh viện.

Tôi ngồi xuống trước giường bệnh của Kỷ Ti Diễn và bình thản nói:

“Anh biết không, bố mẹ đã quyết định từ bỏ anh rồi. Công ty sẽ được giao cho em quản lý.”

Tôi mở đoạn ghi âm ra phát cho hắn nghe chính xác câu mẹ tôi nói:

“Thà để Tư Diễn c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn còn hơn…”

Rồi tôi còn nói thêm:

“Bố mẹ sẽ công bố việc này trong buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty.”

Tôi đã chờ, chờ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được đến ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty.

Thực ra, hôm đó bố mẹ tôi chẳng tuyên bố gì cả, chỉ dẫn tôi và Chu Tú đi chào hỏi, xã giao với các vị tai to mặt lớn trong giới kinh doanh.

Chính lúc đó, Tần Tư Tư đẩy xe lăn đưa Kỷ Ti Diễn vào sảnh tiệc.

Cô ta hẳn đã nghe Kỷ Ti Diễn kể chuyện bố mẹ tôi định giao công ty cho tôi nên hôm nay cố tình đến để "tuyên bố chủ quyền".

Dĩ nhiên, cô ta không ngu đến mức nói toẹt ra.

Mà là... từ từ nhập vai:

“Chú, cô… Tư Diễn là con ruột của hai người, Anh ấy đã quay về rồi… Tất cả những gì thuộc về nhà họ Kỷ phải nên thuộc về anh ấy mới đúng.”

Toàn hội trường sững sờ.

Chưa bao giờ bố mẹ tôi mất mặt đến mức này.

Cả hai lập tức bước tới, hạ giọng cảnh cáo:

“Cô đi ra ngoài trước đi…”

Tần Tư Tư ôm bụng bầu, kiên quyết đứng đó:

“Tôi đang mang thai con trai. Là huyết mạch nhà họ Kỷ. Cho dù không cho Tư Diễn, thì ít nhất… cũng phải để cho con trai tôi.”

“Im miệng!” – Bố tôi nghiến răng, sau đó lạnh giọng gọi người.

“Dẫn cậu chủ và cô Tần xuống trước.”

Lúc này, Kỷ Ti Diễn đột ngột đứng dậy khỏi xe lăn.

Hắn bước thẳng tới trước mặt bố tôi, rít lên:

“Muốn đuổi tôi à? Không đời nào!”

“Tôi nói cho ông biết tôi và Kỷ An Ninh đó không đội trời chung.”

“Chính nó đã hại tôi ra nông nỗi này. Vậy mà các người không báo thù cho tôi, còn thiên vị nó?!”

Bố tôi hít sâu một hơi:

“Kỷ Ti Diễn, Tôi ra lệnh cho cậu lập tức về nhà.”

Hai mắt Kỷ Ti Diễn đỏ ngầu, vung tay tát bố tôi một cái rõ kêu:

“Tưởng tôi không biết hả?”

“Mấy người mong tôi c.h.ế.t trong tai nạn xe đúng không? Tôi nói cho mà biết mấy người đừng hòng!”

Mẹ tôi giật mình thở gấp:

“Kỷ Ti Diễn… Cậu dám đánh cả ba cậu?!”

Chát!

Kỷ Ti Diễn không chút do dự tát thêm mẹ tôi một cái nữa:

“Bà không phải mẹ tôi!”

Khắp hội trường toàn là tiếng hít sâu kinh hãi.

Kỷ Ti Diễn đã hoàn toàn phát điên.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tư Tư, gào lên như phát cuồng:

“Tôi có con trai rồi! Tất cả những gì của nhà họ Kỷ đều là của con tôi.

“Mà con tôi là của tôi, vậy nên mọi thứ đều thuộc về tôi!!”

Nhân lúc hắn đang lên cơn cuồng ngôn loạn ngữ, tôi lấy ra những đoạn video mình từng thu thập về Tần Tư Tư chiếu lên màn hình lớn trong sảnh.

Bao gồm cả đoạn cô ta giao dịch ngầm với Chu Tú, đều đã được tôi cắt ghép tinh tế, giữ đúng nội dung đắt giá nhất.

Cả hội trường nín thở.

Kỷ Ti Diễn đứng c.h.ế.t lặng.

Tần Tư Tư hét lên thất thanh, nhào lên phía sân khấu:

“Tắt đi!! Tắt ngay cái video đó đi cho tôi!!”

Kỷ Ti Diễn sải vài bước dài, lao thẳng đến túm tóc cô ta:

“Mẹ kiếp! Mày đâu còn là con mẹ gì trinh nữ nữa?! Con trong bụng mày là của ai hả?! Con đ* đê tiện này!”

Hắn giật mạnh, ném Tần Tư Tư ngã xuống đất, sau đó ngồi đè lên bụng cô ta, đ.ấ.m đá tới tấp hoàn toàn mất hết lý trí.

Bố mẹ tôi dù trong lòng vẫn mong hắn c.h.ế.t quách, nhưng không thể để hắn g.i.ế.c người ngay tại tiệc công ty, lập tức lao lên ngăn cản.

Nhưng lúc này, Kỷ Ti Diễn đã biến thành một con dã thú.

Hắn vùng khỏi tay người khác, chạy đến chỗ bánh kem, rút ngay con d.a.o trang trí trên đó, và..

Đâm thẳng vào bụng mẹ tôi.

Bố tôi vừa định chạy tới đỡ mẹ, thì bị một nhát nữa đ.â.m vào đốt sống lưng.

Ông gục xuống đất, không đứng dậy nổi.

Tần Tư Tư mới vừa lồm cồm bò dậy, đã bị đ.â.m một nhát vào bụng.

Máu… trào ra thành vũng.

Kỷ Ti Diễn đỏ cả mắt, phát điên g.i.ế.c người.

Sau khi đ.â.m c.h.ế.t Tần Tư Tư, hắn quay sang tôi, cầm d.a.o lảo đảo tiến đến:

“Tất cả là do mày! Là mày hại tao thành thế này!! Tao g.i.ế.c mày!!”

Ngay giây tiếp theo, con d.a.o trong tay hắn bị Chu Tú đá văng ra xa.

Bảo vệ lập tức lao vào, áp chế hắn xuống đất.

Tiệc kỷ niệm công ty, kết thúc bằng m.á.u me, tiếng gào thét và một cơn điên loạn kinh hoàng.

Mẹ tôi và Tần Tư Tư c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Bố tôi bị thương nặng ở xương sống, suốt quãng đời còn lại… chỉ có thể ngồi xe lăn.

Tôi sắp xếp cho ông vào một viện dưỡng lão, bảo ông… cố gắng tận hưởng chút thời gian còn lại.

Biết mình chẳng còn hy vọng gì, ông chuyển giao toàn bộ cổ phần cho tôi.

Và rồi, vào ngày tôi chính thức ngồi lên ghế Chủ tịch Tập đoàn Kỷ thị thì phiên tòa xử Kỷ Ti Diễn bắt đầu.

Tử hình.

Phúc thẩm, y án.

Tôi không biết liệu Kỷ Ti Diễn có tái sinh ở kiếp sau hay không.

Mà tôi cũng chẳng quan tâm.

Tôi chỉ muốn sống thật tốt kiếp này.

Sau khi rời khỏi tòa án, Chu Tú lái xe đưa tôi về trường.

Suốt chặng đường, anh không nói gì.

Đến khi xe dừng lại, tôi vừa mở cửa, thì anh lên tiếng:

“Tất cả đã qua rồi. Em hay quên hết đi.”

Tay tôi khựng lại trên tay nắm cửa, rồi từ từ rút về, mỉm cười gật đầu:

“Em quên rồi mà.”

Tôi nghiêng người lại gần, ánh mắt lấp lánh:

“Suốt đường đi, em vẫn cứ nghĩ mãi một chuyện. Anh đoán xem… em nghĩ gì?”

Chu Tú nghiêng đầu, nhìn thẳng vào tôi:

“Nghĩ gì?”

Tôi khẽ kéo dài giọng:

“Em đang nghĩ… nên thưởng gì cho anh.”

Ánh mắt Chu Tú không rời khỏi tôi:

“Vậy… em nghĩ ra chưa?”

Tôi gật đầu.

Rồi—

Đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi anh.

“Chu Tú… Đây là câu trả lời của em.”

[Toàn văn hoàn.]
 
Back
Top Bottom