Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOj47QEIuq6c-XrhO9kw4I2Lwsg3jMCmsTfeHtcLXpg7rP6-9UHzIn3G5mhDHcxn8_G66fsCtx1_Vm4rfrSJ50Wl3c34XRZa4HG-AhXkzBxT7Naq56WylL56WOWHGhTwUoGnxuOsv6GlXB0j2AxECYT=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm tôi mười tuổi, anh trai dẫn tôi xuống sông bắt cá.



Anh chỉ vào đoạn nước chảy xiết rồi bảo:



“Chỗ này cá to lắm, em qua trước đi, anh đi lấy giỏ.”



Tôi tin lời anh, bước xuống và ngay lập tức bị dòng nước cuốn đi.



Tôi giơ tay lên, gào cứu mạng.



Còn anh... lại vui vẻ chạy mất.



Sau đó, tôi còn bị bọn buôn người bị bán đi nơi khác.



Lang bạt, trôi dạt suốt tám năm, cuối cùng mới tìm được đường về nhà.



Lúc ấy, anh tôi đang nắm tay một cô gái lạ, cùng ngồi trên chiếc xe sang của bố mẹ.



Cô ta che miệng cười khúc khích, nhìn tôi đầy khinh bỉ:



“Vừa xấu vừa bẩn, chẳng khác gì con ăn mày.”



Cuối cùng, cả nhà chẳng ai nhận tôi.



Họ để mặc cho cô gái đó từng bước hãm hại tôi đến chec.



Lúc ấy tôi mới hiểu:



Năm xưa anh cố ý hại tôi chỉ để nhường chỗ cho con bé giả danh đó.



Nhưng khi mở mắt ra lần nữa…



Tôi đã quay về cái ngày đi bắt cá năm ấy.



Tôi nhìn xoáy nước cuộn tròn dưới sông, gọi anh:



“Lại đây đi! Em phát hiện ra thứ này hay lắm!”



Thấy anh hí hửng chạy tới, tôi nở nụ cười mãn nguyện.



Lần này…



Đến lượt anh phải chếc rồi.



…​
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 1



“Ở đây cá to lắm, em qua trước đi, anh lấy giỏ đã.”

Kỷ Ti Diễn chỉ vào dòng nước xiết, nói ra đúng y những lời của kiếp trước.

Kiếp trước, đột nhiên Kỷ Ti Diễn đòi bố mẹ cho về quê chơi.

Bố mẹ tôi bận, nên ban đầu không đồng ý.

Cậu ta làm ầm ĩ mấy ngày liền, bố mẹ tôi hết cách, cuối cùng đành bảo cô bảo mẫu đưa cả hai chúng tôi về quê.

Năm đó tôi mới mười tuổi, hoàn toàn chưa hiểu thế nào là lòng dạ con người hiểm độc.

Khi bị Kỷ Ti Diễn dắt ra bờ sông, nghe cậu ta nói xong, tôi còn ngây thơ nhảy chân sáo qua bờ bên kia.

Kết quả tôi bị dòng nước xiết cuốn đi.

Trong lúc hấp hối, tôi bị một bọn buôn người phát hiện. Chúng nhanh chóng bán tôi đi như một món hàng.

Tám năm sau, tôi sống như dưới địa ngục.

Dựa vào chút ký ức mơ hồ còn sót lại, tôi mới lần mò được đường về nhà.

Nhưng lúc đó, trong ngôi nhà ấy... đã chẳng còn chỗ nào cho tôi nữa.

Do từng bị c.h.ế.t đuối, đầu óc tôi không còn minh mẫn, phản ứng lúc nào cũng chậm chạp.

Ban đầu bố mẹ vẫn tỏ ra mừng vì tôi trở về. Nhưng theo thời gian, họ bắt đầu thấy chán nản.

Huống hồ, cô “giả thiên kim” kia lại hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ.

Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng hiểu: bố mẹ tôi thích cô ta nhiều hơn tôi rất nhiều.

Cả anh tôi... cũng không thích tôi.

Họ thậm chí xem tôi như gánh nặng.

Đến cuối cùng, khi tôi bị giả thiên kim hại chết, họ chẳng hề phản ứng dữ dội.

Ngược lại, họ còn giúp cô ta giấu nhẹm mọi chuyện.

Cả nhà bốn người bọn họ, vẫn sống hòa thuận, yêu thương nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có tôi, sau khi chết, mới biết được sự thật..

Thì ra, con nhỏ giả danh thiên kim đó và Kỷ Ti Diễn đã quen nhau từ trước.

Chính ả đã xúi giục Kỷ Ti Diễn loại bỏ tôi, để ả có thể đường đường chính chính bước vào nhà tôi.

Mà Kỷ Ti Diễn... cũng thật sự nghe lời.

Dẫn tôi ra bờ sông hôm đó, vốn dĩ không phải để chơi, mà là để g.i.ế.c tôi.

Từng bước tính toán, từng chiêu đều thâm hiểm đến ghê người.

Tôi không c.h.ế.t đuối, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng.

May thay, ông trời còn xót thương tôi một lần, cho tôi cơ hội sống lại.

Kỷ Ti Diễn đã quay đầu chạy về, thấy tôi vẫn đứng im, liền trở lại, muốn đẩy tôi xuống.

“Em mau đi đi, không thấy chỗ đó có nhiều cá lắm à?”

Tôi lách người tránh sang một bên, liếc nhìn đoạn sông phía trên nơi nước chảy còn siết hơn rồi chạy đến đó.

“Anh ơi, bên này chắc chắn còn nhiều cá hơn nữa!”

Kỷ Ti Diễn thấy vậy liền vui vẻ chạy theo:

“Vậy em xuống đi nhé, anh đi lấy—”

“Anh ơi, mau nhìn kìa! Giữa sông đó, cái gì to thế không biết!”

Tôi chỉ tay về giữa dòng nước.

Kỷ Ti Diễn nhìn theo tay tôi, người hơi nghiêng về phía trước:

“Đâu cơ? Ở đâu?”

Ngay lúc ấy — đất dưới chân cậu ta bất ngờ sụp xuống.

Tôi vội vàng lùi lại.

Còn Kỷ Ti Diễn, vì mải nhìn về phía tôi chỉ, nên chẳng kịp phản ứng gì.

Cậu ta trượt chân, ngã thẳng xuống sông, bị dòng nước dữ dội nuốt chửng.

Chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi đứng trên bờ, lặng lẽ nhìn tất cả.

Tạm biệt anh... người “anh trai” tốt của tôi.

Chỉ không biết lần này…

Anh có may mắn sống sót như tôi kiếp trước không.

Bố mẹ tôi vừa biết Kỷ Ti Diễn gặp chuyện, lập tức bỏ hết công việc công ty, lái xe đi như bay về đây, chỉ mất hơn hai tiếng.

Cô bảo mẫu đứng bên cạnh khóc nức nở:

“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra… Chỉ là tranh thủ đi vệ sinh một lát, cậu chủ đã không thấy đâu nữa rồi…”

Mẹ tôi loạng choạng, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Tôi nghĩ..

Kiếp trước lúc tôi gặp chuyện, chắc mẹ cũng đã từng khóc một trận như vậy.

Nhưng nước mắt của bà... chẳng có giá trị gì cả.

Tôi không cần.

Bố tôi cúi xuống, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, mắt đỏ hoe:

“Ninh Ninh, nói cho bố biết… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh con đâu rồi?”

Tôi chỉ về chỗ lúc nãy Kỷ Ti Diễn từng chỉ cho tôi:

“Con cũng không biết… Anh nói chỗ kia cá to lắm, bảo con qua bắt cá, còn anh về xe lấy giỏ cho con.”

“Con đi tới đó nhìn cá, nhưng mãi chẳng thấy anh quay lại…”

Mẹ tôi bỗng hét to:

“Lão Kỷ! Mau lại đây mà xem!!”

Bố tôi lập tức chạy qua, tôi cũng đi theo.

Mẹ tôi chỉ vào đoạn đất bị sạt lở, khóc nấc:

“Tư Diễn chắc chắn là rơi xuống từ chỗ này… Nó rơi xuống sông rồi!”

Tôi nhìn bố mẹ quỳ bên bờ sông, ôm nhau khóc đến tan nát cõi lòng mà trong lòng chỉ thấy bình thản.

Khóc đi.

Vì những ngày đáng khóc… vẫn còn dài.

Bố tôi lập tức gọi người đến vớt xác.

Hai ngày liền tìm kiếm dưới sông vẫn không thấy ai.

Mọi người bắt đầu lắc đầu:

“E lành ít dữ nhiều rồi…”

Thật ra trong lòng bố mẹ tôi cũng biết rõ.

Dòng nước đó xiết đến vậy, người lớn mà rơi xuống còn khó sống sót, huống gì là Kỷ Ti Diễn.

Về đến nhà, mẹ tôi ngày nào cũng khóc sưng mắt, ân hận tự trách:

“Đáng lẽ hôm đó em phải đi cùng bọn trẻ, em không nên cứ bận việc công ty mãi như vậy…”
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 2



Bố tôi ngồi bên cạnh, im lặng hút thuốc từng điếu một.

Ông chỉ an ủi một câu:

“Người c.h.ế.t thì không sống lại được… Có lẽ… đây là ý trời.”

Tôi đưa bàn tay nhỏ chạm nhẹ lên mặt mẹ, dịu dàng nói:

“Mẹ đừng khóc nữa… Con không muốn mẹ buồn.”

Mẹ tôi rưng rưng nước mắt nhìn tôi, rồi như vỡ òa, ôm chặt tôi vào lòng bật khóc nức nở:

“Ninh Ninh… Ninh Ninh… con nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu…

Mẹ bây giờ… chỉ còn lại mình con thôi…”

Tôi đưa tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng mẹ, dịu giọng:

“Mẹ ơi, con sẽ luôn ở bên mẹ.”

Bố tôi dập điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, rồi gọi tôi lại gần:

“Ninh Ninh, anh con mất rồi… Từ giờ, nhà mình chỉ còn mỗi mình con là con cái thôi.”

Mẹ tôi vừa khóc vừa trách ông:

“Anh nói với con bé mấy lời đó làm gì? Anh nó mất, chẳng lẽ nó không buồn sao?”

Thật ra, tôi chẳng buồn chút nào.

Nếu Kỷ Ti Diễn c.h.ế.t như thế thật… thì cũng coi như kết cục dễ dàng cho cậu ta.

Nhưng tôi lại hy vọng cậu ta đừng chết.

Cứ sống, rồi chịu hết những gì tôi từng trải qua ở kiếp trước đau đớn, dằn vặt, rồi mới chết.

Bố tôi lắc đầu:

“Ninh Ninh cũng lớn rồi… Có vài chuyện, nên nói cho con bé biết.”

Ông nhìn tôi, nghẹn ngào hỏi:

“Ninh Ninh… con biết 'chết' nghĩa là gì không?”

Tôi gật đầu:

“Biết ạ. Là không còn nữa, là không thể gặp lại được nữa.”

“Bố mẹ ơi, từ giờ… con sẽ không còn anh trai nữa rồi.”

Bố mẹ tôi lại bật khóc, nhưng vẫn cố ôm tôi, vỗ về an ủi.

Thật ra, tôi đang rất vui.

Hoàn toàn không cần ai phải dỗ dành.

Bố mẹ tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm kiếm Kỷ Ti Diễn thêm mấy ngày nữa.

Nhưng lần này…

Cậu ta thực sự không thể quay về được nữa rồi.

Có thể là đã chết.

Cũng có thể giống như tôi kiếp trước bị nước cuốn đi, tổn thương não bộ,trí nhớ có vấn đề… nên không tìm được đường về nhà.

Hôm đó, bố mẹ tôi lại đi từ sáng sớm, đến tận tối mịt mới quay về.

Tôi cầm xấp tài liệu mà trợ lý của bố đưa tới, đưa cho ông:

“Bố ơi, đây là chú Trần nhờ con chuyển cho bố.”

“À mà, bố xem chỗ này nè. Con nhớ từng xem một bản tin trên TV, số liệu trong đó hình như không giống với số trong tài liệu này.”

Bố tôi nghe vậy, cầm lấy tài liệu xem kỹ, sau đó tra lại trên mạng rồi bật cười:

“Đúng thật là khác. Mấy người này ngớ ngẩn quá, dấu phẩy mà cũng đặt sai.”

Ông xoa đầu tôi, nét mặt dường như nhẹ nhõm hơn phần nào:

“Ninh Ninh giỏi thật đấy, phát hiện được cả lỗi sai lớn như vậy.”

Tất nhiên rồi.

Trọng sinh quay về, ít nhiều cũng phải có chút ‘kim thủ chỉ’ (ngón tay vàng) chứ.

Mẹ tôi cũng gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn tôi càng thêm dịu dàng, trìu mến.

Nhìn là biết.

Bà đã dần từ bỏ hy vọng tìm lại Kỷ Ti Diễn, bắt đầu đặt tất cả kỳ vọng vào tôi.

Bà thở dài một tiếng:

“Lão Kỷ à, công ty bên kia cũng không thể bỏ bê mãi thế này… Hay là mai mình quay lại làm việc đi?”

Bố tôi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:

“Ừ, cũng đúng…”

“Dù có đi theo tìm mỗi ngày cũng chẳng giúp được gì mấy, cứ để người ta tiếp tục tìm.”

Thế là, bố mẹ tôi chính thức buông tay chuyện tìm kiếm Kỷ Ti Diễn.

Hôm sau liền quay lại công ty.

Tôi thì thật lòng… thấy khá khâm phục họ.

Mất con trai mà vượt qua nhanh như vậy, tinh thần cũng thật mạnh mẽ.

Còn tôi — Tôi cũng quay lại trường học.

Kiếp trước vì tai nạn đuối nước, đầu óc tôi phản ứng chậm chạp.

Dù có đi học vài hôm, cũng chẳng học được gì.

Lần này, tôi tiếp tục học từ lớp hai tiểu học.

Thật bất ngờ là những kiến thức trước kia… tôi vẫn còn nhớ!

Trước khi gặp chuyện, thành tích học tập của tôi luôn rất tốt.

Nên tôi vẫn khá tự tin vào đầu óc của mình.

Huống hồ, linh hồn tôi bây giờ là của một người trưởng thành, cuối đời kiếp trước cũng dần khôi phục ký ức, trí lực cũng cải thiện lên nhiều.

Vậy nên, đầu óc tôi hiện tại chắc chắn lanh lẹ hơn mấy đứa nhóc cùng tuổi.

Vừa ngồi xuống ghế trong lớp, bạn cùng bàn của tôi đã quay sang hỏi:

“Ninh Ninh, tớ còn tưởng cậu không đi học nữa chứ. Mấy hôm nay chẳng ai chơi cùng, tớ chán muốn c.h.ế.t luôn đó.”

Cô bé này là…

Vương Man Man.

Tôi nhớ ra rồi.

Bạn thân nhất của tôi hồi tiểu học.

Cô ấy liếc nhìn về phía cửa lớp, đột nhiên thì thầm:

“Ơ… sao cô ta lại đến nữa vậy?”

Tôi quay đầu lại và lập tức nhìn thấy bóng dáng đứng lặng ở cửa.

Tần Tư Tư.

Là cô ta.

Tôi không thể tin được.

Vừa nhìn thấy tôi, Tần Tư Tư liền hít sâu một hơi vẻ mặt hoảng hốt.

Dù còn nhỏ, nhưng rõ ràng cô ta không giấu nổi sự bối rối, vội vã bước vào lớp hỏi:

“Cậu… anh cậu đâu rồi?”

Hiện tại, Tần Tư Tư vẫn chưa được gia đình tôi nhận nuôi.

Trên người cô ta không hề có khí chất sang chảnh hay kiêu kỳ như kiếp trước.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên.

Kiếp trước, lần đầu tiên khi tôi trở về nhà, cô ta đứng trước mặt tôi và lạnh lùng nói:

“Vừa bẩn vừa xấu, rõ ràng là con ăn mày còn gì.”
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 3



Rõ ràng chính cô ta đã chiếm lấy vị trí của tôi, dùng những thứ vốn thuộc về tôi để xây dựng nên cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó.

Vậy mà còn quay sang chế giễu nỗi bất hạnh của tôi.

Cuối cùng là chính cô ta đã hại c.h.ế.t tôi.

Tôi siết chặt nắm tay theo bản năng, suýt chút nữa đã tát cho cô ta một cái.

Nhưng nghĩ lại một cái tát thôi, thì quá nhẹ nhàng rồi.

Kỷ Ti Diễn giờ sống c.h.ế.t chưa rõ.

Nhưng tôi chắc chắn kết cục của hai người họ… chỉ có một chữ: chết.

Tôi hít sâu một hơi, giữ vẻ bình tĩnh, đáp lạnh nhạt:

“Cậu không xem tin tức à? Anh tôi c.h.ế.t rồi.”

Sắc mặt Tần Tư Tư lập tức tái nhợt, không dám tin:

“Chết rồi? Anh ấy… thật sự c.h.ế.t rồi sao?”

Tôi gật đầu:

“Ừ đó. Anh ấy dẫn tớ đi bắt cá, rồi tự rơi xuống sông c.h.ế.t đuối luôn.”

Thấy vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Tần Tư Tư, tôi còn cố tình bồi thêm:

“Mà cũng chưa chắc đâu… Biết đâu anh tớ mạng lớn?”

“Nhưng mà mấy hôm rồi không thấy về nếu còn sống, sao anh ấy không quay lại?”

Tần Tư Tư cụp đầu xuống, miệng cứ lẩm bẩm hai chữ:

“Chết rồi… c.h.ế.t rồi…”

Tôi giả vờ vô tư hỏi:

“Chị ơi, chị với anh em thân lắm hả?”

Tần Tư Tư bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, trong đáy mắt dần hiện lên một tia oán độc lạnh lẽo.

Cô ta nghĩ tôi nhìn không ra sao?

Tôi lập tức hét toáng lên một tiếng:

“A! Mắt chị đáng sợ quá đi! Chị muốn hại em đúng không?!”

Tần Tư Tư sững người trong chốc lát, rồi cuống cuồng đưa tay bịt miệng tôi lại:

“Em đừng nói bậy!”

Đúng lúc này, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp.

Thấy Tần Tư Tư đang ở đó, cô liền bước nhanh tới hỏi:

“Em tìm ai vậy?”

Tần Tư Tư trừng mắt nhìn tôi cảnh cáo, sau đó thả tay ra, nở nụ cười ngọt ngào với giáo viên:

“Em đến tìm Cảnh An Ninh ạ, em là bạn học của anh cậu ấy…”

Tôi lập tức chỉ vào cô ta, mắt rưng rưng nước, ép ra hai giọt nước mắt:

“Cô ơi, chị ấy muốn hại em!”

Tần Tư Tư giật mình, bản năng gào lên:

“Em nói linh tinh cái gì thế?!”

Cô giáo mím môi, giọng nghiêm lại:

“Được rồi.”

“Em là học sinh bên cấp hai đúng không? Không có việc gì thì đừng chạy sang khu tiểu học nữa.”

“Mau về đi.”

Tần Tư Tư nghiến răng, dù không cam lòng cũng chỉ có thể quay người rời đi.

Cô giáo vỗ về tôi mấy câu rồi bắt đầu giảng bài.

Buổi chiều tan học, bố mẹ tôi đến đón.

Từ sau khi Kỷ Ti Diễn “biến mất”, vị trí của tôi trong lòng họ gần như trở thành duy nhất, lúc nào cũng nơm nớp sợ tôi gặp chuyện gì.

Tuy thái độ hiện tại của họ so với kiếp trước đúng là một trời một vực, nhưng…

sự quan tâm muộn màng này vẫn khiến tôi thấy ghê tởm.

Dù vậy, vở kịch này tôi vẫn có thể tiếp tục diễn.

“Bố mẹ, sao hôm nay hai người…”

“Chú Kỷ, cô Kỷ, chào hai người ạ.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng, trong trẻo bất ngờ vang lên, cắt ngang lời tôi.

Tôi quay đầu lại liền thấy Tần Tư Tư mặc đồng phục xanh dương, từ từ bước tới.

Tóc buộc đuôi ngựa cao vung vẩy, mang theo dáng vẻ thanh xuân rạng rỡ nhất.

Cô ta dừng lại trước mặt bố mẹ tôi, cúi chào rất lễ phép:

“Cháu là Tần Tư Tư, bạn cùng lớp và cũng là bạn thân của anh Tư Diễn ạ.”

Vẻ mặt bố mẹ tôi thoáng qua chút đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng mỉm cười:

“Chào cháu.”

Tần Tư Tư bước thêm một bước, giọng nói trở nên đầy đáng thương:

“Là thế này ạ… Vì cháu là trẻ mồ côi, nên trước đây anh Tư Diễn từng hứa sẽ giúp đỡ cháu.”

“Nhưng dạo này cháu không liên lạc được với anh ấy, nên…”

Tôi lạnh lùng cắt ngang, giọng vô tội hết mức:

“Chị ơi, em nói rồi mà anh em c.h.ế.t rồi.”

Dù sao tôi cũng là trẻ con, mà trẻ con thì có quyền "ăn nói bừa bãi" không phải sao?

“Chị có nói gì bây giờ… cũng không ai kiểm chứng được đâu.”

Bởi vì, người cần xác minh đã c.h.ế.t rồi

Tần Tư Tư hít sâu một hơi, cố nặn ra nụ cười, quay sang nhìn tôi:

“Ninh Ninh, trước đây anh em…”

Tôi bước đến cạnh mẹ, ngẩng đầu nói:

“Bố mẹ ơi… hôm nay chị ấy còn trừng mắt với con nữa, cứ như muốn g.i.ế.c con vậy. Con sợ lắm…”

“Em đừng nói bậy.” – Tần Tư Tư khẽ phản bác.

“Đừng vu oan cho người khác như thế chứ…”

Tôi ngẩng lên nhìn biểu cảm của bố mẹ mình.

Quả nhiên cả hai đều có chút d.a.o động.

Chắc là trong lòng vẫn muốn giúp Tư Diễn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Tôi vội tiếp lời:

“Với lại chị ấy học hành có giỏi đâu.”

“Con biết hết đấy, đừng tưởng con không biết nha!”

Tôi níu lấy cánh tay mẹ, lắc lắc làm nũng:

“Mẹ ơi, thay vì giúp chị ấy, chi bằng tài trợ cho anh trai học giỏi nhất khối cấp hai đi anh ấy tên là Chu Tú thì phải?”

“Lúc nào trường họp cũng được khen, mà ảnh cũng là trẻ mồ côi đó mẹ!”

Tần Tư Tư ở trước mặt bố mẹ tôi hoàn toàn không dám nổi khùng với tôi, chỉ có thể vừa tỏ ra đáng thương, vừa cố gắng tranh thủ:

“Nhưng mà… Tư Diễn từng hứa với chị mà…”
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 4



“Con chỉ muốn giúp anh Chu Tú thôi!” – tôi bướng bỉnh nói:

“Bố mẹ chỉ thích anh hai, không thương con đúng không?!”

“Nói bậy gì thế?” – mẹ tôi vỗ nhẹ lên đầu tôi, định răn dạy, nhưng thấy đang ở nơi đông người nên lại thôi.

“Được rồi được rồi, mẹ đồng ý. Mẹ sẽ tới gặp hiệu trưởng bàn chuyện này.”

Thế là, bố mẹ tôi dắt tôi đến gặp thầy hiệu trưởng.

Lúc đi ngang qua Tần Tư Tư, tôi cố tình liếc cô ta một cái đầy đắc ý, ánh mắt ngạo nghễ và khiêu khích trả lại nguyên vẹn cho cô ta ánh nhìn kiếp trước từng dùng để khinh thường tôi.

Tần Tư Tư nhìn tôi như muốn nhỏ thuốc độc vào mắt.

Tôi biết — cô ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi ngay tại chỗ.

Nhưng đời này, cô ta… không còn cơ hội đó nữa rồi.

Chu Tú được gọi lên văn phòng hiệu trưởng.

Cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã cao hơn mét tám, mặc dù chỉ là đồng phục học sinh, nhưng vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Hiệu trưởng nói với Chu Tú rằng nhà tôi muốn tài trợ học phí cho cậu ấy.

Cậu chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu với bố mẹ tôi, giọng lạnh nhạt mà rõ ràng:

“Cảm ơn.”

Đối với tôi, số tiền này tài trợ cho ai cũng được chỉ cần đừng đưa cho Tần Tư Tư là được.

Chu Tú học giỏi sẵn, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở.

Tôi cũng không mong cậu ấy báo đáp gì cứ xem như làm việc tốt tích đức.

Mong là kiếp này, con đường báo thù của tôi sẽ thuận lợi hơn một chút.

Chỉ là… vì việc đó, tôi hoàn toàn đắc tội với Tần Tư Tư.

Cô ta xinh đẹp, là “hoa khôi” của khối cấp hai, được rất nhiều người theo đuổi.

Nói một tiếng là cả đám người xúm vào.

Hôm đó, sau giờ học, tôi cùng Vương Man Man đi vệ sinh, liền bị một nhóm nam sinh mặc đồng phục cấp hai chặn lại.

Nhìn qua là biết đến để trả thù cho Tần Tư Tư.

Một trong số đó túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng:

“Mày là con nhóc dám bắt nạt Tư Tư đấy à?”

“Một con nhãi tiểu học mà cũng dám lên mặt với đàn anh cấp hai? Ai cho mày lá gan đấy hả?”

Vương Man Man sợ run, giọng lắp bắp nhưng vẫn dũng cảm chắn trước mặt tôi:

“Các anh không được bắt nạt Ninh Ninh! Em… em sẽ mách cô giáo đấy!”

Tôi quay sang cười trấn an Man Man, sau đó lại quay sang đám nam sinh, mỉm cười vô tội:

“Các anh trai biết bố mẹ em là ai không…”

Câu thoại “Gia phụ Trương Nhị Hà” còn chưa kịp buông ra.

Một quả bóng rổ bay thẳng vào đầu tên đang túm áo tôi!

Tên đó chửi ầm lên quay lại tôi cũng nhìn theo.

Chu Tú.

Cậu ấy bước tới, nét mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nói hờ hững:

“Mấy người rảnh quá, đi bắt nạt học sinh tiểu học à?”

Chu Tú có địa vị cao trong trường, ngay cả hiệu trưởng cũng rất coi trọng.

Đám nam sinh kia nghe vậy, lập tức cụp đuôi, lặng lẽ chuồn đi.

Chu Tú cúi xuống nhặt lại quả bóng, xoay người định rời đi.

“Anh ơi~” – Tôi kéo tay Vương Man Man chạy tới, cười ngọt ngào.

“Cảm ơn anh nha~”

Chu Tú nhìn tôi, ánh mắt chẳng có chút gợn sóng:

“Không cần cảm ơn.”

Lạnh thật.

“Anh ơi, sau này nếu rảnh… anh có thể dạy em với bạn em học không ạ?”

Tôi sợ bị từ chối, liền kéo theo Man Man nói thêm lần nữa:

“Có được không ạ?”

Chu Tú nhìn tôi vài giây, rồi gật đầu:

“Được.”

Với cậu ấy thì một học bá cấp thần dạy hai đứa tiểu học, đúng là dễ như trở bàn tay.

Mười năm sau.

Tôi và Vương Man Man tay trong tay bước đi trong khuôn viên đại học, người dẫn đường cho chúng tôi chính là Chu Tú.

Chỉ là, anh đã tốt nghiệp từ lâu, và cũng đã thành lập công ty riêng.

Hồi đó tôi chỉ vì không muốn để tiền rơi vào tay Tần Tư Tư, lại muốn chọc tức cô ta nên mới “chọn đại” Chu Tú để tài trợ.

Không ngờ lại thu được một món lời quá lớn.

Dù làm bất cứ việc gì, Chu Tú cũng đều là kiểu thiên tài nổi bật nhất trong những người xuất sắc nhất.

Vương Man Man vừa đi vừa cảm thán:

“Anh Chu Tú, nếu ngày xưa anh không dạy kèm cho em, thì làm gì có chuyện em được vào học cùng trường với học bá như anh chứ!”

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm luôn đó!”

Chu Tú đi bên cạnh tôi, tay kéo chiếc vali của tôi, nghe vậy chỉ cười nhẹ:

“Vậy thì em cũng phải cảm ơn Ninh Ninh rồi.”

Vương Man Man lập tức ôm chầm lấy tôi:

“Đúng đúng! Em phải cảm ơn cậu mới đúng!

“Nếu không phải cậu ngại không dám xin anh Chu Tú dạy một mình, sợ bị từ chối nên mới kéo cả tớ đi học chung, thì tớ làm sao mà đỗ được trường đại học tốt thế này chứ!”

Tôi liếc cô ấy một cái:

“Bớt giả vờ đi. Vừa được lợi vừa nói cho đã miệng!”

Chu Tú tiễn bọn tôi đến tận ký túc xá.

Anh vừa giúp tôi sắp xếp giường xong, điện thoại đã reo.

Nghe máy xong, anh quay sang nói:

“Ninh Ninh, anh phải về công ty họp gấp, anh đi trước nhé. Tối quay lại đón em.”

Tôi tiễn anh ra cửa, nói với theo:

“Tối anh đừng quay lại nữa, em ngủ ở ký túc xá luôn.”

Anh ấy có một căn hộ gần trường.

Kỳ nghỉ hè đã chuẩn bị sẵn mọi đồ dùng sinh hoạt cho tôi, chất đầy cả căn phòng.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 5



Bố mẹ tôi cũng nói, nếu tôi không quen ở ký túc xá thì có thể chuyển sang nhà Chu Tú ở bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi thật sự trân trọng khoảng thời gian đại học này.

Cuối cùng tôi cũng được sống là chính mình, được học hỏi mọi thứ, không còn phải ngưỡng mộ Kỷ Ti Diễn hay Tần Tư Tư như kiếp trước nữa.

Tiễn Chu Tú đi, tôi quay lại ký túc xá làm quen với mấy bạn cùng phòng.

Lúc ấy, chuông điện thoại tôi vang lên.

Đầu dây bên kia nói:

“Tiểu thư, hai người đó đã lên tàu, vé đi Kinh Đô.”

Tôi cong môi cười nhạt:

“Không cần làm gì cả. Cứ theo dõi là được.”

Cúp máy, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Kỷ Ti Diễn và Tần Tư Tư… đang trên đường quay về.

Suốt những năm qua, tôi chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Kỷ Ti Diễn.

Dù cậu ta có chết, tôi cũng phải xác nhận bằng được.

Tôi lần theo đúng con đường mà kiếp trước tôi từng lang bạt cuối cùng cũng tìm được.

Người của tôi tìm thấy Kỷ Ti Diễn khi cậu ta vừa tròn mười tám tuổi.

Thậm chí còn gửi cho tôi một đoạn video.

Trong video, Kỷ Ti Diễn hoàn toàn không còn chút dáng vẻ cao quý, ngạo nghễ như kiếp trước.

Cậu ta gầy đét, da sạm đen, chiều cao chỉ nhỉnh hơn 1m70 một chút nhìn chẳng khác nào một con khỉ đen chưa tiến hóa xong.

Lúc đó, cậu ta đang bị trói vào một cây cột.

Một tên buôn người cầm roi quất liên tiếp lên người cậu ta.

“Cho mày chạy! Mày còn dám chạy nữa không hả!”

Kỷ Ti Diễn vừa khóc vừa cầu xin tha mạng.

Cuối cùng còn bị đánh đến mức không kìm được mà tiểu tiện ra quần.

Tên buôn người lúc ấy mới dừng lại, dội nguyên một thùng nước lạnh lên người cậu ta rồi quát:

“Bán không được thì cút đi làm việc!”

“Không làm thì tao thả mày vô nồi nấu canh luôn bây giờ!”

Những năm đó, gần như tháng nào tôi cũng nhận được một video quay cảnh Kỷ Ti Diễn bị tra tấn.

Thật lòng mà nói cảm giác ấy, sướng vô cùng.

Năm tôi tìm ra được Kỷ Ti Diễn, cũng là lúc Tần Tư Tư thi đại học được… hơn 90 điểm.

Đến cao đẳng cũng không đủ điểm đỗ.

Không có tiền học lại, cô ta chỉ còn cách đi làm công nhân.

Người tôi cử theo dõi cô ta, cứ cách vài hôm lại gửi cho tôi một đoạn video.

Tôi nhìn thấy cô ta từ một nữ công nhân bình thường, bám víu được ông chủ nhà máy…

Rồi bị vợ ông ta dẫn người ra giữa đường, l*t s*ch đồ, đánh cho sống dở c.h.ế.t dở.

Sau đó lại thấy cô ta… mặc váy ngắn nhảy uốn éo trong quán bar.

Tôi không vì cô ta là con gái mà thấy xót thương.

Vì kiếp trước chính cô ta đã hại c.h.ế.t tôi.

Vì tất cả những gì cô ta phải chịu… đều là lựa chọn của chính cô ta.

Tôi không phủ nhận, sự thù hận trong tôi đã khiến tôi trở nên độc ác.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Tư Tư sa sút đến mức đó, tôi thật sự cảm thấy rất hả hê.

Tháng trước, tôi cố tình dàn dựng một màn “vô tình” diễn ra trước mặt cô ta.

Một người giả vờ vô tình nói rằng đã nhìn thấy cậu con trai mất tích năm xưa của nhà họ Kỷ, ở một nơi rất xa.

Tần Tư Tư vừa nghe xong đã lập tức phản ứng, nhận ra đó có thể là Kỷ Ti Diễn.

Cô ta dành dụm ít tiền còn lại, một mình lên đường đi tìm Kỷ Ti Diễn.

Và… thật sự tìm được.

Tất nhiên rồi.

Tôi phải chắc chắn là cô ta tìm thấy.

Nhưng hai người họ không quay về nhà ngay.

Người của tôi báo lại: sau khi đưa Kỷ Ti Diễn trở về, Tần Tư Tư giấu cậu ta trong một căn phòng trọ nhỏ của mình.

Ngày ngày sống chung, ân ái không ngừng.

Cho đến khi tôi hoàn thành kỳ huấn luyện quân sự, Chu Tú đến đón tôi về nhà.

Vừa bước chân vào nhà, bố mẹ tôi đã ùa ra đón:

“Để mẹ xem nào, có bị cháy nắng không?”

Mẹ tôi nhìn kỹ từ đầu đến chân, gật đầu hài lòng:

“Ừm, may quá, con gái mẹ vẫn trắng trẻo xinh xắn.”

Bố tôi cười bước đến:

“Con gái bố, dù có bị cháy nắng đen thui thì sao chứ? Thực lực vẫn ở đó mà!”

Những năm qua, được theo sát bên Chu Tú một thiên tài thực thụ tôi đã học hỏi được không ít thứ.

Đặc biệt là hè này, tôi đi thực tập tại công ty, còn một mình ký được một hợp đồng lớn.

Tất nhiên, đứng sau tôi vẫn có Chu Tú âm thầm cố vấn, chỉ điểm từng bước.

Nhưng anh chưa từng nhận công lao.

Bố mẹ tôi cũng không biết gì, chỉ nghĩ tôi thực sự có năng lực.

Dù sao thì… tôi đúng là có năng lực thật.

Trọng sinh sống lại một đời, tôi điên cuồng học hỏi, khát khao thành công.

Từng giọt mồ hôi tôi bỏ ra, không một giây nào là uổng phí.

Bố mẹ tôi đã sớm quyết định giao công ty cho tôi tiếp quản…

Cũng đúng thôi.

Họ đâu còn lựa chọn nào khác?

Lúc này, một người giúp việc trong nhà vội vã chạy vào, sắc mặt khẩn trương:

“Thưa ông bà… bên ngoài có người nói, cậu Tư Diễn đã… trở về rồi!”

“Cái gì?!”

Bố mẹ tôi đồng thanh kinh hãi, ngay lập tức quay người chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hấp tấp ấy quả nhiên đúng như tôi dự đoán.

Màn kịch hay… sắp bắt đầu.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 6



Chu Tú vốn đã biết sơ qua chuyện gia đình tôi.

Thấy tôi vẫn đứng yên không động đậy, anh dừng bước, quay đầu hỏi:

“Hình như là anh trai em trở về, em không ra xem sao?”

“Tất nhiên là phải xem chứ.” – Tôi cười nhạt.

“Sao có thể bỏ lỡ một cảnh hay như vậy được.”

Tôi nhấc chân bước đi, nhưng vừa tới cửa ra vào lại phát hiện.

Lần này, chính Chu Tú lại đứng im.

Tôi quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm như biển, như đang quan sát tôi thật kỹ.

Tôi nhướng mày:

“Sao thế?”

Chu Tú không trả lời ngay.

Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, anh thu lại cảm xúc ẩn trong đáy mắt, bình tĩnh lên tiếng:

“Đi thôi.”

Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng khóc gào chấn động trời đất vọng ra từ cổng lớn.

“Bố mẹ ơi! Con là con trai của hai người mà!”

Tôi bước đến gần.

Giống như kiếp trước, lần đầu tiên họ nhìn thấy tôi bố mẹ tôi không hề tỏ ra xúc động, thậm chí đến một cái ôm cũng không có.

Lúc này, Kỷ Ti Diễn đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hoàn toàn biến dạng, chẳng còn chút bóng dáng nào của cậu thiếu niên sáng sủa năm nào.

Cuối cùng mẹ tôi mới là người phản ứng đầu tiên:

“Con đừng kích động, từ từ nói…”

Tần Tư Tư ở bên cạnh xen vào:

“Chú ơi, cô ơi, hay mình vào nhà rồi nói tiếp nhé. Tư Diễn vượt đường xa về đến đây, chắc cũng mệt lắm rồi…”

Nghe vậy, bố mẹ tôi liếc nhìn nhau, rồi gật đầu đưa Kỷ Ti Diễn vào trong.

Lúc đi ngang qua tôi, Tần Tư Tư còn liếc tôi một cái đầy khiêu khích, ánh mắt như đang nói:

"Tôi đã đưa anh cậu trở về rồi thời kỳ huy hoàng của cô đến đây là hết."

Còn Kỷ Ti Diễn thì… chẳng có biểu cảm gì khi thấy tôi.

Sau từng ấy năm bị hành hạ, lại thêm chuyện rơi xuống sông năm đó, não cậu ta đã tổn thương nặng nề, sợ là chẳng còn nhớ nổi tôi từng làm gì.

Tôi đứng yên tại chỗ, lạnh giọng cất lời:

“Bố, mẹ.”

Bố mẹ tôi lập tức quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi liếc qua Tần Tư Tư bằng khóe mắt, khẽ cau mày rồi nhàn nhạt nói:

“Người này vừa xấu vừa bẩn, nhìn chẳng khác gì con nhà ăn mày.”

“Hai người chắc chắn… đây là anh trai con sao?”

Vừa dứt lời, Kỷ Ti Diễn bỗng nhiên giận dữ gào lên:

“Đ*t mẹ mày! Chính mày mới là đồ con ăn mày!”

Bố tôi lập tức quát:

“Mày ăn nói kiểu gì đấy? Không có lấy một chút giáo dưỡng à?”

Não của Kỷ Ti Diễn thì hỏng, nhưng sự thù hận và ghen ghét trong lòng lại sinh sôi nảy nở rất nhanh.

“Ông có tư cách gì mà dạy tôi hả?” – Kỷ Ti Diễn giận dữ chỉ tay vào bố tôi.

“Mười năm qua tôi sống như thế nào ở ngoài kia, các người có biết không?”

“Còn ở đó mà giáo dưỡng? Tôi mà ngày nào được ăn no đã là may rồi, còn nói cái quái gì đến giáo dưỡng?!”

Bố tôi tức đến đỏ cả mặt, nhưng không thể đôi co tay đôi với cậu ta, cuối cùng chỉ đành im lặng, nắm chặt nắm đấm.

Mẹ tôi mím môi, dịu giọng khuyên:

“Thôi được rồi, vào nhà rồi hãy nói.”

Kỷ Ti Diễn lại quay sang chỉ thẳng vào tôi:

“Quản cái mồm mày cho tử tế vào.”

Nói xong liền hùng hổ bước vào trong.

Vừa đi vừa nhìn quanh ánh mắt đầy kinh ngạc:

“Cái nơi c.h.ế.t tiệt này… đẹp như tiên cảnh vậy.”

Nhưng chưa kịp khen dứt câu, cậu ta lại nổi giận:

“Mẹ kiếp, tôi ở ngoài chịu khổ chịu đói, còn các người ở đây ăn sung mặc sướng, vui chơi cả ngày…”

Đột nhiên, cậu ta quay đầu lại, chỉ thẳng vào bố mẹ tôi và cả tôi:

“ Là các người… nợ tôi!”

Mọi người chưa kịp phản ứng thì ánh mắt Kỷ Ti Diễn đã rơi lên Chu Tú.

Cậu ta chỉ tay vào mặt anh:

“Thằng kia là ai?”

Không ai trả lời.

Tần Tư Tư thở dài, nhẹ nhàng an ủi:

“Tư Diễn, anh đừng giận… Chú Kỷ, Cô Kỷ năm xưa mất con, đau lòng quá nên nhận nuôi thêm một đứa cũng là chuyện dễ hiểu mà…”

“Cái gì cơ?” – Gương mặt đen sạm của Kỷ Ti Diễn lập tức vặn vẹo vì tức giận

“Các người dám tìm người thay thế tôi à? Tôi chịu đủ khổ sở ngoài kia, còn cái thằng khốn này được hưởng hết những gì lẽ ra thuộc về tôi sao?!”

“Mẹ nó!” – Cậu ta hét to rồi lao thẳng về phía Chu Tú như muốn đánh người.

Bố tôi kịp thời đẩy mạnh cậu ta ra.

Kỷ Ti Diễn mất đà ngã ngồi xuống đất, sau đó liền lăn ra khóc lóc như phát điên:

“Các người còn lương tâm không?! Tôi chịu khổ như vậy… các người… các người…”

“Đủ rồi!” – Bố tôi quát lớn, cắt ngang lời than vãn .

“Im ngay! Không thì cút khỏi đây cho tôi!”

Tần Tư Tư không cam lòng, lên tiếng:

“Chú Kỷ, dù sao anh ấy cũng là con ruột chú mà!”

Kỷ Ti Diễn cũng bật dậy, hét lớn:

“Đúng! Tôi mới là con ruột của các người!”

Nhưng bố tôi chẳng buồn để tâm, giọng lạnh như băng:

“Cái nhà này không phải chỗ để mày làm loạn.”

Thấy vậy, Kỷ Ti Diễn cuối cùng cũng thu mình lại, không dám làm loạn thêm.

Tần Tư Tư cũng im re, không dám lên tiếng nữa.

Trong phòng khách.

Bố mẹ tôi ngồi trên sofa.

Tần Tư Tư thì đứng bên cạnh Kỷ Ti Diễn, còn cậu ta thì hết nhìn đông lại ngó tây, tò mò như mới lần đầu thấy nhà giàu.

“Hóa ra nhà tôi giàu vậy à? Phát tài rồi! Tôi muốn ăn liền mười cái bánh bao nhân thịt!”
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 7



Đến cả Tần Tư Tư cũng suýt không nhịn được mà lật mắt trắng dã.

Cô ta lên tiếng nhắc nhở:

“Tư Diễn, nhà anh là gia tộc tài sản hàng chục tỷ đó, đừng nói bánh bao nhân thịt, anh muốn ăn bánh bao làm từ vàng cũng được.”

“Cao lương mỹ vị bao la, sau này anh muốn ăn gì cũng có mà.”

Kỷ Ti Diễn đưa tay quệt mũi:

“Tôi chỉ muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

“Trước đây toàn nhìn người ta ăn mà không được ăn, thèm c.h.ế.t đi được. Bây giờ tôi muốn ăn liền!”

Bố mẹ tôi: “…”

Bất đắc dĩ, mẹ tôi chỉ đành sai người giúp việc xuống bếp, dặn làm ít bánh bao thịt cho cậu ta ăn.

Vừa nghe nói lát nữa có bánh bao, Kỷ Ti Diễn mừng rỡ đến mức miệng cười ngoác tới mang tai, lộ ra nguyên hàm răng đen sì còn thiếu mất một chiếc răng hàm bên dưới.

Bố tôi nhắm mắt lại, gần như không dám nhìn.

Kỷ Ti Diễn hí hửng định ngồi xuống ghế sofa.

Vừa lúc bố tôi mở mắt ra, liền ngăn lại:

“Khoan đã!”

Kỷ Ti Diễn khựng lại:

“Gì nữa?”

“Còn gì nữa?” – Bố tôi chỉ vào người cậu ta .

“Cậu nhìn xem mình bẩn đến cỡ nào rồi? Trước tiên đi tắm sạch sẽ cái đã.”

Lập tức, Kỷ Ti Diễn lại nổi nóng:

“Tôi không thích tắm!”

“Trước kia bọn họ toàn dội nước lạnh vào người tôi! Tôi ghét nước!”

Bố tôi cũng không thèm tranh cãi, chỉ bình tĩnh nói tiếp:

“Nhổ một sợi tóc ra. Làm xét nghiệm ADN. Ngay bây giờ.”

Mặc dù đầu óc có vấn đề, nhưng lòng tự trọng của Kỷ Ti Diễn lại khá mạnh.

Cậu ta như bừng tỉnh, giận dữ gào lên:

“Tôi hiểu rồi! Các người nghi ngờ tôi là giả phải không?!”

Cậu ta nhảy cẫng lên mấy lần, gào như điên:

“Tôi không nói dối! Tôi chính là con trai ông bà!”

Bố tôi chỉ lạnh giọng nói đúng một câu:

“Không nhổ tóc thì cút khỏi đây.”

Tần Tư Tư nhỏ giọng thúc giục:

“Tư Diễn, mau đi.”

Cuối cùng Kỷ Ti Diễn miễn cưỡng nhổ một sợi tóc, đưa cho bố tôi:

“Đây này, lấy đi!”

Bố tôi lập tức đem mẫu tóc đi làm xét nghiệm.

Trong thời gian chờ kết quả, bố mẹ tôi tạm thời sắp xếp cho Kỷ Ti Diễn ở trong một căn nhà trống bên ngoài biệt thự.

Tần Tư Tư cũng đi theo anh ta sang đó.

Mọi người rời đi hết rồi, Chu Tú mới quay sang hỏi tôi:

“Em ghét anh trai mình đến vậy sao?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, trầm tĩnh mà sâu xa:

“An Ninh mà tôi quen… sẽ không nói ra những lời như vậy.”

Lời nào cơ?

“Anh ta vừa xấu vừa bẩn, chẳng khác gì con nhà ăn mày” — lời tôi đã nói lúc nãy ư?

Tôi bật cười lạnh:

“Biết đâu… em chính là kiểu người như vậy thì sao? Anh chắc chắn anh hiểu rõ em đến thế à?”

Chu Tú không trả lời.

Chỉ yên lặng nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự dò xét rất rõ ràng.

Ánh nhìn đó khiến tôi bỗng thấy khó thở.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi kể cho anh nghe chuyện năm tôi mười tuổi khi Kỷ Ti Diễn dẫn tôi ra sông, cố ý dàn dựng một vụ tai nạn để g.i.ế.c tôi.

Kể xong, tôi nhìn thấy khuôn mặt Chu Tú thoáng cứng đờ.

Tôi nói tiếp, giọng bình tĩnh:

“Tất cả những gì anh ta làm… là vì Tần Tư Tư.”

Chu Tú vẫn không nói gì.

Tôi lại bật cười, lần này là cười khinh, cười chính mình:

“Em nói với anh những điều này… để làm gì chứ?”

“Liệu anh có tin không?”

Tôi quay người, định bước lên lầu.

Nhưng cổ tay tôi bỗng bị ai đó giữ lại.

Là hơi ấm từ lòng bàn tay Chu Tú.

Tôi khựng lại, không quay đầu.

Chỉ nghe thấy tiếng anh, rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định:

“Anh sẽ giúp em.”

Đã mười năm trôi qua.

Kế hoạch báo thù của tôi sớm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, căn bản không cần ai nhúng tay.

Nhưng… khi anh nói câu đó, tôi vẫn thấy lòng mình ấm lên.

Nói ra thì buồn cười thật.

Tôi cứ tưởng đời này… mình sẽ không bao giờ còn cảm nhận được thứ gọi là "cảm động" nữa.

Tôi quay người lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Chu Tú:

“Em…”

Nhưng anh lại cắt lời tôi, giọng trầm khàn, như đang cố kìm nén điều gì đó:

“Kỷ An Ninh, anh muốn hỏi em một chuyện.”

Tôi hơi sững người, rồi gật đầu.

Giọng nói thấp và nhẹ của Chu Tú lại vang lên bên tai:

“Chú Kỷ từng nói với anh, năm xưa người chủ động đề nghị tài trợ cho anh… là em.”

“Tại sao?”

Đây là lần đầu tiên Chu Tú hỏi tôi chuyện này.

Nhưng tôi lại nhất thời… không biết phải trả lời thế nào.

Chính sự do dự của tôi khiến anh bật cười nụ cười chẳng hề vui vẻ:

“Không muốn trả lời? Hay là… không biết phải trả lời sao?”

Anh tiến lên một bước, tay vẫn giữ chặt cổ tay tôi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Vậy để anh nói thay em nhé.”

Vì em ghét Tần Tư Tư, không muốn đưa tiền cho cô ta. Nhưng chỉ từ chối thôi thì chưa đủ đã đời…Nên trước mặt cô ta, em tiện miệng gọi tên anh ra.”

Anh ngừng một nhịp, rồi bước gần thêm nữa, giọng dồn dập:

“Không phải vì đồng cảm, cũng chẳng vì thương hại, càng không có chút thích thú nào cả.”

“Em chỉ là tùy tiện chọn một cái tên nếu không phải anh, thì là bất kỳ ai khác cũng được. Anh nói đúng không, Kỷ An Ninh?”

Tôi cố vùng tay, cuối cùng cũng giật được ra khỏi tay anh.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 8



“Tôi cho anh tiền rồi, anh còn ấm ức cái gì?!”

Tôi thậm chí không nhận ra giọng mình đã đầy vẻ bối rối và giận dữ.

Chu Tú chỉ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp:

“Anh hiểu rồi.”

Nói rồi, anh quay lưng rời đi.

Tôi tự nhủ với bản thân đừng quan tâm đến anh ấy.

Tôi đâu có làm gì sai.

Là anh ấy đa cảm, nghĩ nhiều quá thôi.

Nhưng tối hôm đó, nằm trên giường, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Tất cả là tại Chu Tú.

Đang yên đang lành, tự dưng phát điên cái gì chứ?

Kết quả xét nghiệm đã có.

Người đàn ông đen nhẻm như khỉ chưa tiến hóa kia đúng là Kỷ Ti Diễn.

Nhưng điều đáng nói là… bố mẹ tôi hoàn toàn không tỏ ra vui mừng khi nhận lại được con trai thất lạc nhiều năm.

Họ đưa Kỷ Ti Diễn về, nhưng chỉ sắp xếp cho anh ta ở khu nhà dành cho người giúp việc.

“Đợi dọn dẹp xong phòng trên lầu, rồi con chuyển lên sau.”

Kỷ Ti Diễn hiện giờ chẳng có yêu cầu gì cao, thản nhiên ngồi phịch xuống sofa như ông chủ, vênh váo gọi người giúp việc hôm qua:

“Ê, vào bếp nói với tụi kia, làm thêm bánh bao nhân thịt cho tao!”

“Thịt càng nhiều càng tốt, rau thì đừng bỏ vô, tao ghét mấy cái đó.”

Người giúp việc quay sang nhìn bố mẹ tôi.

Dù cảm thấy mất mặt, nhưng cuối cùng… họ vẫn gật đầu đồng ý.

Bố tôi bước lên, nghiêm giọng:

“Đứng dậy, về phòng đi. Bắt đầu từ mai, con không cần làm gì khác chỉ cần học. Những gì con cần học… còn rất nhiều.”

Nhưng Kỷ Ti Diễn lập tức phất tay, cáu kỉnh:

“Tôi không học! Không học hành gì hết!”

“Không học thì cút khỏi đây!” – Bố tôi giận dữ quát.

“Đừng tưởng là con trai tôi thì tôi phải nuông chiều! Nhìn lại mình đi như tên lang thang đầu đường xó chợ, còn ra thể thống gì không?!”

Kỷ Ti Diễn đùng đùng đứng bật dậy:

“Tất cả là lỗi của các người! Chính các người đã làm tôi ra thế này!”

“Ai làm mày ra nông nỗi đó hả?!” – Bố tôi quát lại.

“Là mày nhất định đòi về quê chơi, đòi dẫn em gái mày đi bắt cá! Không cho đi thì mày làm ầm lên rồi mày tự nhảy xuống sông đấy chứ!”

Kỷ Ti Diễn căn bản không nhớ rõ chuyện năm xưa, ánh mắt đột nhiên chuyển sang tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi:

“Là mày đúng không?! Là mày dụ tao đi, rồi đẩy tao xuống sông!”

Bố tôi giận đến mức không kiềm chế nổi, tát cho anh ta một cái thật mạnh:

“Mày nói chuyện với em gái mày kiểu gì đấy hả?! Nó khi đó mới mười tuổi mà đã hiểu chuyện hơn mày nhiều!”

“Tao nói cho mày biết mày thảm hại như bây giờ, tất cả là tự chuốc lấy! Nếu mày còn không—”

Chưa kịp nói xong, một người giúp việc vội vã chạy vào, cắt ngang bầu không khí căng như dây đàn:

“Thưa ông… Có một cô gái tên là Tần Tư Tư chính là cô hôm qua đi cùng cậu chủ về nhà đang đứng ngoài cổng, nói muốn gặp cậu ấy.”

Không đợi bố tôi mở miệng, Kỷ Ti Diễn đã vội vàng nói lớn:

“Mau cho cô ấy vào đi!”

Sau đó cậu ta quay sang bố mẹ tôi, vui vẻ khoe khoang:

“Tần Tư Tư là vợ tôi đấy! Chính cô ấy đã tìm thấy tôi, còn nói cho tôi biết tôi là người nhà họ Kỷ!”

“Để tôi kể cho mà nghe con nhỏ này nóng bỏng lắm, đêm đầu tiên gặp lại là tụi tôi đã ‘lên giường’ luôn rồi—”

“Câm miệng!” – Bố tôi nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm, cố kiềm lại cơn giận đang trào lên .

“Em gái mày còn ở đây đấy! Nói năng cho cẩn thận!”

Mẹ tôi thì chỉ biết mím môi, không nói một lời, sau đó bước lại gần tôi:

“Ninh Ninh à, con lên phòng nghỉ trước đi.”

Nhưng đến lúc này… mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán của tôi.

Tần Tư Tư đến rồi.

Một màn hay đang sắp diễn ra.

Tôi sao có thể bỏ lỡ?

Tôi muốn xem trực tiếp.

Tần Tư Tư bước vào nhà.

“Cháu chào chú, chào cô ạ.” Cô ta cúi người chào bố mẹ tôi, cố gắng tỏ ra nhã nhặn, lễ phép.

Nhưng nhìn kỹ, vẫn toát lên vẻ "tiểu gia bế khí", không thể nào giấu được.

Bố mẹ tôi đã biết chuyện cô ta ngủ với Kỷ Ti Diễn ngay hôm về, ấn tượng với cô ta… rõ ràng không tốt.

Mẹ tôi vẫn mỉm cười xã giao:

“Cô Tần này… suýt nữa thì quên cảm ơn cô rồi. Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi tìm lại Tư Diễn.”

Nói xong, mẹ quay sang tôi:

“Ninh Ninh, con mau lên thư phòng của mẹ, ngăn kéo thứ hai, lấy chiếc thẻ ngân hàng ở trên cùng đem xuống giúp mẹ.”

Tôi liền đi lên, mang xuống cho mẹ một cái thẻ.

Mẹ tôi đưa chiếc thẻ cho Tần Tư Tư:

“Trong này có 500 nghìn. Cô coi như một chút lòng thành của chúng tôi, mong cô nhận cho.”

Tần Tư Tư hiểu rất rõ đây là "tiền tiễn khách".

Bị coi như người ngoài, đưa tiền để cắt đứt quan hệ.

Cô ta hoảng hốt, đưa tay ôm bụng, bật thốt:

“Cô ơi… cháu… cháu mang thai con của Tư Diễn rồi!”

Trước ánh mắt kinh ngạc của bố mẹ tôi, Tần Tư Tư rút từ trong túi xách ra một tờ giấy khám thai, cười tươi rói đưa cho mẹ tôi:

“Cô à, cô cũng là phụ nữ mà, chắc nhìn là hiểu ngay thôi nhỉ?”

Mẹ tôi cầm lấy tờ giấy.

Nhìn sắc mặt của bà… thì rõ ràng — Tần Tư Tư thật sự đã mang thai.
 
Trọng Sinh Tôi Phải Trả Thù Tất Cả
Chương 9



Từng hành động của Tần Tư Tư đều nằm trong sự giám sát của tôi.

Ngay từ lúc cô ta tìm được Kỷ Ti Diễn, nhưng không đưa anh ta về nhà ngay mà lại lôi về phòng trọ ân ái suốt ngày, tôi đã biết rõ mục đích của cô ta là gì.

Cô ta đi xét nghiệm thai, người của tôi bám theo từng bước.

Và như vậy… nhà tôi lại có thêm một "màn kịch lớn".

Tôi chỉ đứng một bên, nhàn nhã mỉm cười, nhìn trò hay đang dần lộ diện.

Kỷ Ti Diễn đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tần Tư Tư.

Nhưng ánh mắt đó không phải vì vui mừng có con, mà là..

“Cái đệt?! Tao lợi hại vậy hả?! Mới mấy ngày mà mày có bầu rồi á?!”

Bố mẹ tôi tức muốn xỉu.

Đến cả mẹ tôi một người luôn nhẹ nhàng điềm đạm thì nay gương mặt bà cũng sầm lại không giữ nổi nữa.

“Kỷ Ti Diễn, con câm miệng ngay!”

Tần Tư Tư vẫn cố giữ nụ cười nhu mì:

“Cô à, cháu với Tư Diễn thật lòng yêu nhau mà… Hơn nữa, chính cháu đã vất vả tìm được anh ấy… Cô không thể nào ngăn cản bọn cháu đến với nhau được… đúng không?”

Tất nhiên mẹ tôi là không đồng ý rồi.

Nhưng đứng trước mặt Tần Tư Tư, bà cũng không tiện nói thẳng.

Lúc này tôi tiến lên, giọng bình tĩnh:

“Mẹ à, mẹ cứ đồng ý đi.”

“Dù là vì tiền hay vì bất kỳ lý do gì, ít ra cô ấy vẫn chịu ở bên anh con… còn mang thai nữa.”

“Mẹ nhìn lại anh ấy xem… với cái bộ dạng hiện giờ, có người chịu lấy là may lắm rồi.”

Kỷ Ti Diễn trợn mắt, giận dữ bước nhanh về phía tôi, chỉ tay vào mặt tôi:

“Mẹ kiếp, mày vừa nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem?!”

“Chú Kỷ, cô Khúc…”

Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên.

Động tác giơ tay của Kỷ Ti Diễn khựng lại.

Khi thấy là Chu Tú, cơn tức giận của hắn lập tức đổi hướng, chuyển sang nhắm thẳng vào anh.

“Mày còn ở đây làm gì?”

Hắn ta chỉ tay về phía Chu Tú, chất vấn bố mẹ tôi:

“Sao tôi đã quay về mà hắn vẫn còn ở đây? Tôi biết rồi các người muốn hắn thay thế tôi đúng không?!”

“Con đang nói linh tinh gì đó hả?” – Bố tôi siết môi, giọng đầy cảnh cáo.

“Im miệng lại. Những lời không nên nói, tuyệt đối không được nói bậy.”

Sau đó, ông lập tức nở nụ cười, quay sang chào đón Chu Tú:

“Con đến rồi à.”

Tôi hiểu rõ nhiều năm nay, bố mẹ tôi luôn ngầm xem Chu Tú như con rể tương lai.

Với năng lực của anh, họ tuyệt đối không muốn để viên ngọc quý này rơi vào tay nhà khác.

Ngoài kia không thiếu người nhăm nhe lôi kéo Chu Tú.

Nếu không giữ chặt, kẻ được lợi sẽ là người khác.

Chu Tú nhẹ gật đầu với bố mẹ tôi, sau đó đi thẳng đến đứng bên cạnh tôi, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Kỷ Ti Diễn:

“Anh muốn ra tay đánh em ấy à?”

Giọng anh không cao, ngữ điệu rất nhẹ.

Nhưng vừa vang lên cả phòng khách như chùng xuống.

Một loại uy nghi vô hình lan tỏa, khiến ai cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.

Kỷ Ti Diễn lập tức cụp đuôi, thu tay lại:

“Tôi… tôi không có…”

Rồi hắn lại như sực tỉnh, nhớ ra mình mới là thiếu gia thật sự của nhà này, liền vênh mặt trở lại:

“Mày biết mày đang nói chuyện với ai không hả? Tao đã quay về rồi cái nhà này không còn chỗ cho mày nữa!”

Tôi nhíu mày, giọng đầy chán ghét:

“Anh ấy đến tìm tôi liên quan gì đến anh?”

Nói xong, tôi dứt khoát kéo tay Chu Tú, quay người bước đi.

Phần sân khấu còn lại, cứ để bốn người họ tự xử với nhau đi.

Tôi và Chu Tú lặng lẽ dạo bước trong khu dân cư, không ai nói một lời.

Tôi biết… anh vẫn còn giận tôi.

Tôi cũng biết, hôm nay anh đến là để bảo vệ tôi sợ tôi bị tổn thương.

Từ năm tôi mười tuổi, khi lần đầu gặp anh, anh đã bảo vệ tôi không biết bao nhiêu lần rồi.

Nên… lời tôi nói lúc đó, thật sự không nên.

Tôi dừng lại, nghiêm túc nhìn anh:

“Xin lỗi.”

Chu Tú cũng dừng chân, hơi ngạc nhiên:

“Tại sao lại xin lỗi?”

“…”

Tôi không tin một người tinh tường như anh, lại không biết tôi đang xin lỗi vì chuyện gì.

“Anh đừng giả vờ hồ đồ nữa.”

“Tôi không giả vờ.” Giọng anh lạnh lùng, không còn chút dịu dàng quen thuộc nào.

“Em đâu có sai. Vậy nên, tôi thật sự không hiểu… vì sao em lại xin lỗi.”

Tôi bắt đầu hơi cáu:

“Vậy anh đến đây làm gì?”

Chu Tú nhướng mày. Biểu cảm vẫn bình thản, nhưng cái kiểu “lạnh nhạt khiến người ta tức điên” lại càng rõ rệt:

“Nếu em không muốn gặp tôi, tôi có thể đi.”

“Anh…” – Tôi suýt nghẹn họng vì câu đó, tức đến mức giơ chân đá thẳng vào bắp chân anh một cái.

“Anh thôi cái kiểu nói chuyện châm chọc đó đi!”

Chu Tú bật cười khẽ, cuối cùng cũng không còn lạnh như băng nữa giọng nói và ánh mắt lại trở về dịu dàng như trước.

Cái người này… càng ngày càng đáng ghét.

Không biết nói đàng hoàng hả?

“Anh không thể nói thẳng là lo cho em, sợ em bị anh trai bắt nạt nên mới đến bảo vệ em sao?”

Chu Tú lại bắt đầu kiểu "giận dỗi kiểu trưởng thành":

“Em có cần sự bảo vệ của anh à?”

“…”

Thôi vậy.

Tôi rộng lượng. Không thèm chấp.

Chu Tú lại hỏi:

“Em có thể nói cho anh biết… kế hoạch tiếp theo là gì không?”
 
Back
Top Bottom