Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,381
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPo2TZZVUsLDyMc4r7ILCkXRP6gMWyhAERiuCUDtLhhdJADeiY8cnbbkU7ISJncOEMae44f6-Rr6SkqPxZb9p6zImj6_kZgRJBbPixqXQzbQVFr-_VBaHiq2nwpoSTeImDHJOH6QEVtL3FsqVE2Hw3M=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Tác giả: Mộng Phiến Bối
Thể loại: Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, khi gã buôn người đến, tỷ tỷ giả vờ phong hàn, “khóc lóc” nhìn ta bị mang đi.

Về sau, tỷ tỷ gả cho một tên thư sinh, hắn ta không chỉ uống rượu chơi gái, còn đánh đập nàng.

Còn ta, lại trở thành đương gia phu nhân của Hầu phủ, người đời đều biết Hầu gia sủng ái, yêu thương, kính trọng ta.

Tỷ tỷ ôm hận, ở cửa Hầu phủ rình rập mấy ngày, tìm đúng cơ hội giết ta.

Không ngờ, chúng ta lại được trùng sinh.

Lần này, nàng chủ động nói với gã buôn người: “Muội muội ta bệnh rồi, ta đi với ngươi.”

Ta cười, Hầu phủ, chẳng qua chỉ là một vực sâu khác mà thôi.​
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 1



Kiếp trước, khi gã buôn người đến, tỷ tỷ giả vờ phong hàn, “khóc lóc” nhìn ta bị mang đi.

Về sau, tỷ tỷ gả cho một tên thư sinh, hắn ta không chỉ uống rượu chơi gái, còn đánh đập nàng.

Còn ta, lại trở thành đương gia phu nhân của Hầu phủ, người đời đều biết Hầu gia sủng ái, yêu thương, kính trọng ta.

Tỷ tỷ ôm hận, ở cửa Hầu phủ rình rập mấy ngày, tìm đúng cơ hội g.i.ế.c ta.

Không ngờ, chúng ta lại được trùng sinh.

Lần này, nàng chủ động nói với gã buôn người: “Muội muội ta bệnh rồi, ta đi với ngươi.”

Ta cười, Hầu phủ, chẳng qua chỉ là một vực sâu khác mà thôi.

1.

SMK

Mở mắt ra, ta thấy mình đang ở thời điểm nhà nghèo nhất.

Gã buôn người sắp đến nhà rồi.

Tỷ tỷ dặn dò nương: “Đợi lát nữa hẵng mở cửa.”

Nói xong, nàng chạy vội ra giếng, múc một gáo nước, rửa sạch lớp phấn trắng trên mặt.

Ta cười thầm, quả nhiên, Mạnh Như Lan cũng giống như ta, trọng sinh rồi.

Lớp phấn này là do nàng ta dùng hết chỗ bột mì cuối cùng của nhà, cố ý dậy sớm, tỉ mỉ bôi lên mặt.

Kiếp trước, nàng ta chính là dựa vào lớp phấn này khiến mình trông xanh xao, rồi cố tình ho khan trước mặt gã buôn người.

Gã buôn người vốn đã nói với nương ta sẽ rút thăm để quyết định vận mệnh của hai chị em ta.

Thấy vậy, hắn vội vàng nói với nương, không cần rút thăm nữa, hắn không cần một đứa bệnh tật.

Vì vậy, ta đành phải đi theo hắn.

Sau đó, ta bị bán vào Hầu phủ làm nha hoàn.

Rồi sau đó nữa, ta trở thành Hầu phủ phu nhân.

Nhìn ta vàng bạc châu báu đầy người, nhìn phu nhân Tri phủ mà nàng ta có cầu xin cũng không được gặp lại khúm núm nịnh nọt ta…

Lại nghĩ đến tất cả những điều này là do chính nàng ta giả bệnh mà ra, nàng ta sao có thể không phát điên chứ?

Ngày nàng ta g.i.ế.c ta, miệng cứ lẩm bẩm: “Đều là của ta, đều là của ta…”

Thật tốt, tỷ tỷ, trọng sinh một đời, tất cả những thứ này ta đều trả lại cho ngươi, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.

2.

Gã buôn người bước vào, thấy hai chị em ta, rất hài lòng.

Hắn lấy thẻ tre ra, chuẩn bị cho chúng ta rút thăm.

Ta cố tình đưa tay ra định lấy.

Quả nhiên, Mạnh Như Lan vội vàng nắm lấy tay ta.

Rồi nói với gã buôn người: “Muội muội ta ốm rồi, ta đi với ngươi.”

Gã buôn người rất cảm động, quyết định thành toàn cho nàng ta.

Mẫu thân vừa khóc vừa nắm tay tỷ tỷ: “Là nương có lỗi với con.”

“Không sao đâu nương, đây là điều con nên làm với tư cách là tỷ tỷ.” Mạnh Như Lan ra vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Tỷ tỷ của ta, quả nhiên vẫn giỏi diễn kịch như vậy.

Kiếp trước, nàng ta nói với ta, hy vọng ta được ở lại, bởi vì thế giới bên ngoài quá tàn khốc, không thích hợp với người đơn thuần như ta, nàng ta lo lắng ta sống không tốt.

Rồi sau đó, nàng ta tự mình dạy cho ta một bài học.

Hôm đó, nàng ta cứ trốn trong phòng, che che giấu giấu không dám ra ngoài, chính là sợ ta nhìn thấy lớp phấn trên mặt nàng ta, nhìn thấu tâm cơ của nàng ta.

Đợi đến khi gã buôn người đến, nàng ta mới bắt đầu diễn trò.

Kiếp trước, diễn xuất của nàng ta còn chưa tốt như bây giờ.

Lớp phấn trên mặt nàng ta trông không được tự nhiên lắm, dù sao cũng chỉ là bột mì thôi.

Tiếng ho khan cũng quá lớn, không giống người bị bệnh chút nào.

Chỉ có nương ta, vì thêu thùa nhiều mà mắt kém, lại quá lo lắng cho nàng ta nên mới tưởng nàng ta thật sự bị bệnh.

Nương vội vàng nắm tay nàng ta, ân cần hỏi han.

Sau này ta có hỏi gã buôn người, hắn đã nhìn ra rồi, tại sao không vạch trần nàng ta?

“ Tại sao ta phải vạch trần nàng ta? Nàng ta tâm địa xấu xa, thích đùa nghịch tiểu thông minh , loại người này nếu ta giới thiệu đi làm nha hoàn, không chừng sẽ gây ra chuyện, làm hỏng danh tiếng của ta! ”

Nhưng mà, kiếp này, diễn xuất của nàng ta đã có thể lừa được gã buôn người rồi.

Thật xuất sắc, Mạnh Như Lan, vậy ngươi cứ mang theo diễn xuất của mình đến Hầu phủ mà tung hoành đi.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 2



3.

Sau khi Mạnh Như Lan đi, ta cầm số bạc mà gã buôn người đưa đi mua gạo, đậu phụ và rau.

Số tiền còn lại ta đưa hết cho nương cất giữ.

Ta bắt đầu thêu thùa.

Thêu thùa rất hại mắt, thường chỉ có những nữ tử nghèo khó mới phải làm việc này để kiếm sống.

Học đường chỉ nhận nam tử, cho dù không đủ tiền đóng học, nam tử cũng biết được vài chữ.

Huống chi là nữ tử.

Vì vậy, tranh thêu trên thị trường chủ yếu là hoa lá chim muông.

Còn ta thêu thêm cả thơ ca bên cạnh, tuy tốn thời gian hơn nhưng giá cũng cao hơn, đủ để ta và nương sống qua ngày.

Nếu có điều gì cần cảm tạ kiếp trước, đó chính là được làm đại nha hoàn cho lão phu nhân Hầu phủ, nhờ vậy mà ta có cơ hội học chữ.

Ta đã phải trải qua rất nhiều thử thách mới được đến bên cạnh lão phu nhân.

Lúc đầu ta cứ tưởng lão phu nhân thật lòng tốt với ta, dạy ta học chữ, dạy ta quản gia.

Nhưng ta quá ngốc, học chữ thì thôi đi, kỹ năng quản gia đối với một nha hoàn thì có tác dụng gì chứ?

Ngay từ đầu bà ta đã có kế hoạch, tìm một nha hoàn ngoan ngoãn, thông minh nhất, bồi dưỡng tốt rồi đưa cho đại thiếu gia Cố Hoài.

Cố Hoài, hắn ta đúng là một tên ác ma.

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, ta không khỏi rùng mình.

Không biết tỷ tỷ thân yêu của ta có được như ý nguyện không?

SMK

Mùa đông sắp đến rồi.

Ta nhớ kiếp trước, nương mất vào lúc này.

A Đức đến báo tin, nói tỷ tỷ bảo nương thân thể yếu ớt, nhiễm phong hàn, bệnh nặng không qua khỏi.

Nàng ta đã tiêu hết số tiền hàng tháng ta gửi về, nhưng vẫn không đủ tiền mua thuốc.

Vì vậy, ta đành cắn răng, gửi chiếc vòng tay mà lão phu nhân tặng ta cho A Đức mang ra ngoài bán.

Luật pháp triều đình cấm mua bán đồ của chủ nhân.

Tuy chiếc vòng này lão phu nhân đã tặng cho ta, nhưng trên đó có ấn ký của Hầu phủ, ta vẫn không có quyền định đoạt.

Ta đã dùng đá mài rất lâu, nhưng vẫn còn dấu vết.

Ta dặn A Đức nhất định phải bảo tỷ tỷ tìm thợ rèn quen biết xử lý ấn ký rồi mới được đem bán.

Nhưng nàng ta đã không làm vậy.

Sau khi sự việc bại lộ, ta bị đánh hai mươi trượng, suýt nữa thì chết.

Tuy sống sót nhưng ta vẫn mang bệnh trong người, không thể ngồi lâu, mỗi khi trời mưa lại đau nhức vô cùng.

Điều khiến ta không cam lòng nhất chính là, ta đã phải trả giá lớn như vậy, mà nương vẫn không qua khỏi.

Vì vậy, kiếp này, ta đã chuẩn bị từ sớm, dùng số tiền tiết kiệm được mua chăn bông dày, áo ấm cho nương.

Mùa đông đến.

Ta nghĩ mình đã chuẩn bị đủ ấm áp rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng, nương vẫn bị bệnh.

Nghe tiếng nương ho, ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Lẽ nào số phận cho ta trọng sinh một lần nữa chỉ để chứng kiến cảnh nương qua đời sao?

Ta không tin, ta lấy hết số tiền còn lại ra, chỉ còn chưa đến một lượng bạc.

Suốt thời gian qua, Mạnh Như Lan chưa từng gửi về nhà một đồng nào.

Không còn cách nào khác, ta đành phải tìm chủ hiệu mua tranh thêu của ta, hứa tháng sau sẽ giao thêm tranh, xin khất nợ thêm một lượng bạc.

Rồi ta mang số bạc đó đi mời đại phu, bốc thuốc cho nương.

Dưới sự chăm sóc của ta, bệnh tình của nương dần dần chuyển biến tốt đẹp , hơn một tháng sau thì khỏi hẳn.

Tảng đá đè nặng trong lòng ta cuối cùng cũng được buông xuống, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tâm trạng ra ngoài đi dạo.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 3



4.

Không ngờ, vừa ra khỏi cửa ta đã gặp một người không ngờ tới.

SMK

Mạnh Như Lan.

Thật sự là mặt trời mọc đằng tây, sao nàng ta lại đột nhiên về nhà?

Vừa gặp ta, nàng ta đã nắm lấy tay ta: “Mạnh Như Trúc, có phải muội cũng trọng sinh rồi không?”

Ta nhướn mày, không trả lời.

“Nếu không phải nhìn thấy chữ muội thêu,” nàng ta giơ tấm thêu trong tay lên, đắc ý vì sự thông minh của mình, “ta thật sự đã bị muội lừa rồi.”

“Vậy thì sao?” Ta không muốn nói nhiều với nàng ta, hất tay nàng ta ra định bỏ đi.

Thấy ta không sợ nàng ta biết bí mật của mình, Mạnh Như Lan vội vàng thay đổi sắc mặt.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nàng ta quỳ xuống trước mặt ta.

“Xin muội, cứu tỷ với.”

Diễn xuất của Mạnh Như Lan quả nhiên rất tốt, nói khóc là khóc ngay được.

Nàng ta vừa khóc vừa ôm lấy chân ta, không cho ta đi.

“Lão phu nhân nói muốn chọn một nha hoàn bên cạnh để bồi dưỡng, kiếp trước là chọn muội, đúng không?”

“Chắc chắn là vậy, nếu không sao muội lại biết chữ, lại có thể trở thành Hầu phủ phu nhân chứ?”

“Như Trúc, nể tình tỷ muội chúng ta, xin muội hãy giúp tỷ.”

Thật nực cười, ta thật sự muốn xem thử mặt nàng ta dày đến cỡ nào, vậy mà cũng nói ra được những lời này.

Ta gỡ từng ngón tay của nàng ta ra.

“Như Lan, bây giờ tỷ nói với ta về tình nghĩa tỷ muội, đúng là chúng ta là tỷ muội nhiều năm, nhưng chúng ta có thứ gọi là tình nghĩa sao?”

“Người g.i.ế.c ta kiếp trước là tỷ, đúng không?”

“Được rồi, ân oán của chúng ta tạm gác sang một bên.”

“Tỷ biết rõ nương sẽ bị bệnh mùa đông này, tại sao tỷ không mang chút bạc về?”

Mạnh Như Lan bị ta hỏi cứng họng, mặt đỏ bừng, lắp bắp biện minh:

“Bệnh của nương, chút bạc của tỷ… căn bản không đủ. Hơn nữa… không phải còn có muội sao.”

Ta thật sự sắp bị bộ dạng hùng hổ của nàng ta chọc cười.

Ta giơ tay lên, cho nàng ta một cái tát.

“Cái tát này, ta thay nương đánh tỷ, nuôi tỷ bao nhiêu năm như vậy.”

Nàng ta ôm mặt, ta lại cho nàng ta thêm một cái tát nữa.

“Cái tát này, ta tự đánh cho mình, kiếp trước tỷ giả bệnh, hại ta bị bán đi.”

“Không phải muội đã… sống… rất tốt sao.” Nàng ta cãi lại.

“Vậy tỷ hại mạng ta thì sao?”

Nàng ta im lặng.

“Vậy nên, Mạnh Như Lan, tỷ dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ giúp tỷ?”

Ta xoay người bỏ đi.

Mạnh Như Lan, ta sống tốt, không phải vì “may mắn”, càng không phải vì bị bán vào Hầu phủ làm nha hoàn.

Ta sống tốt là vì chính ta.

Còn tỷ, cứ ở Hầu phủ mà vùng vẫy đi.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 4



5.

Mấy ngày sau khi Mạnh Như Lan rời đi.

Ta lại thấy một gương mặt quen thuộc khiến người ta buồn nôn, tên thư sinh.

Nghe Tiểu Thúy hàng xóm nói, tên thư sinh chuyển đến đây hai tháng trước.

Ta chợt nhớ ra, kiếp trước tiền công ta gửi về nhà nhiều hơn bây giờ rất nhiều, hơn nữa còn bán cả vòng tay.

Chiếc vòng tay đó dù có bán rẻ thế nào cũng được mười lượng bạc, vậy tại sao nương vẫn…?

Mạnh Như Lan đúng là lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét, không thể thấy ai tốt hơn mình.

Nhưng nói nàng ta cố ý không quan tâm đến mạng sống của nương thì cũng không đến mức.

Vậy nên, tên thư sinh chắc chắn cũng là hung thủ.

Ta nhớ lại kiếp trước, sau khi biết tin nương mất, lại bị đánh vì chuyện vòng tay, ta nằm thoi thóp trên giường bệnh.

Cơn đau trên người thật khó chịu đựng, nhất là khi quần áo dính máu, dính vào m.ô.n.g và chân, mỗi lần thay thuốc đều đau đớn vô cùng.

Nhưng đau đớn hơn cả là tin nương mất.

Nếu không phải A Đức báo tin, nói tỷ tỷ sắp xuất giá.

Trong lòng ta lo lắng, không yên tâm khi tỷ tỷ một mình trên đời không nơi nương tựa, nhờ niềm tin đó mà ta mới sống sót, nếu không có lẽ đã đi theo nương rồi.

Ta còn chưa khỏi hẳn, liền mặt dày xin lão phu nhân nghỉ phép vài ngày để về nhà, nghĩ hôn lễ là chuyện trọng đại, Mạnh Như Lan chắc bận rộn lắm, ta về sớm giúp nàng ta một tay.

Nhưng, ta không ngờ, mình còn chưa vào được cửa nhà.

Sáng hôm đó, ta đến cửa, vừa định đẩy cửa vào.

Thì tên thư sinh từ trong nhà bước ra.

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”

Nhìn bộ dạng tên thư sinh, rõ ràng là hắn ta đã ngủ lại nhà ta đêm qua.

Ta rất ngạc nhiên, tuy biết hai ngày nữa hắn ta sẽ là tỷ phu của ta, nhưng dù sao cũng chưa thành thân mà.

“Ồ, đây chẳng phải là cô em vợ bị bán vào Hầu phủ sao? Nghe nói, ngươi ở Hầu phủ ăn cắp, bị đánh à?”

Tên thư sinh cười cợt, thật đáng ghê tởm.

“Ta không có!” Ta rất tức giận, nhưng không muốn cãi nhau với hắn, “Tại sao ngươi lại đến nhà ta trước khi cưới, ngươi làm vậy, danh dự của tỷ tỷ ta biết đi đâu?”

“Tỷ tỷ ngươi đã bị ta chơi chán rồi. Ha ha ha ha, còn danh dự gì nữa?”

Ta không nhịn được nữa, giơ tay lên định đánh hắn.

Ai ngờ bị hắn nắm lấy tay. “Quả nhiên là nha hoàn của Hầu phủ, da dẻ thật non mịn như đậu hũ.”

Vừa nói, hắn ta vừa ghé sát lại, định hôn ta!

Ta vừa chửi vừa vùng vẫy.

May sao, lúc đó Mạnh Như Lan đi ra.

Ta nhìn nàng ta cầu cứu, nhưng nàng ta không để ý đến ta, mặt mày tái mét nhìn tên thư sinh:

SMK

“Có phải ngươi đói rồi không? Người nàng ta toàn mùi m.á.u tanh, ngươi cũng không thấy ghê sao?”

Ta sững sờ, không thể tin được nàng ta lại nói ra những lời như vậy.

Tên thư sinh buông tay ta ra, cười nói với nàng ta: “Sao ta lại để ý đến nàng ta chứ? Người ta thích nhất đương nhiên là ngươi rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt nàng ta dịu đi đôi chút, quay sang nhìn ta: “Sao muội lại đến đây?”

Ta không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của nàng ta, giải thích: “Tỷ tỷ, vừa rồi là hắn ta nắm lấy muội, muội không hề muốn…”

Nàng ta cắt ngang lời ta: “Ta nói cho muội biết, hôn sự này là ta vất vả lắm mới có được, muội đừng hòng cướp đi.”

Ta không thể tin nổi, chỉ là hắn ta thôi sao? Ai thèm chứ? Không phải ai cũng mù mắt đến mức đó.

“Tỷ tỷ, hắn ta không phải người tốt, tỷ đừng…” bị hắn ta lừa gạt.

“Ta hiểu rõ con người hắn ta hơn ai hết, hôm nay là ngày vui, muội đừng gây chuyện. Muội đi đi, ta không hoan nghênh muội.”

Thật là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, ta hảo tâm nhắc nhở, vậy mà lại nói ta gây chuyện?

Từ đó về sau, ta coi như không còn tỷ tỷ này nữa.

Ta cũng không tham gia hôn lễ, quay về hầu phủ an tâm hầu hạ lão phu nhân.

Không ngờ, thứ đang chờ đợi ta ở Hầu phủ lại là vực sâu địa ngục.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 5



6.

Nghe nói tên thư sinh thuê một căn nhà nhỏ ở cuối ngõ, chiều nào cũng ra sân đọc sách viết chữ.

Ta đi đến cửa nhà tên thư sinh, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh.

Vì chinh chiến quanh năm, nam đinh trong phố xá không nhiều, người biết đọc biết viết lại càng ít ỏi.

Đột nhiên xuất hiện một nam nhân có tướng mạo đoan chính, các cô nương làm sao không động lòng?

Phải biết rằng, nếu thư sinh này đỗ đạt, các nàng có thể trở thành phu nhân quan, thoát khỏi chốn nghèo khó này.

SMK

Ta thấy tiểu thư đồng của thư sinh lén đưa cho cô nương ăn mặc sang trọng nhất một mảnh giấy.

Xem ra, thư sinh này chính là dựa vào vẻ ngoài nho nhã để thu hút nữ nhân, sau đó chọn ra người nguyện ý chu cấp tiền bạc cho hắn.

Kiếp trước là Mạnh Như Lan, kiếp này bất quá chỉ đổi thành người khác mà thôi.

Nhưng thư sinh này lấy số tiền đó làm gì?

Ta đi theo đám đông, nhưng lại lén lút ẩn nấp ở góc khuất gần đó quan sát.

Không lâu sau, ta thấy cô nương ăn mặc sang trọng nhất quay lại tiểu viện của thư sinh.

Tiểu thư đồng mở cửa cho nàng, nàng mang theo một túi tiền nhỏ đi vào.

Một lát sau, nàng ta từ nhà thư sinh đi ra, mặt mày ửng hồng, e lệ.

Chỉ là, túi tiền kia đã không thấy tăm hơi.

Ta không lên tiếng, tiếp tục theo dõi.

Màn đêm buông xuống.

Ta kiên nhẫn chờ đợi.

Đang lúc ta nghĩ hôm nay e là không còn thu hoạch gì nữa thì cửa nhà thư sinh mở ra.

Thư sinh bước ra.

Ta lặng lẽ bám theo hắn.

Hắn đi qua mấy con hẻm nhỏ một cách thành thục, thẳng tiến đến Di Hồng Viện.

Cũng đúng thôi, loại người như hắn, trong đầu còn có thể chứa thứ gì khác ngoài d*m d*c?

Tiền của ta kiếp trước chắc cũng đã chảy vào cái động tiêu tiền này.

7.

Tuy nhiên, trước mắt, việc quan trọng nhất là không để người khác bị thư sinh kia lừa gạt.

Ta chạy về, tìm Vương thẩm trong phố.

"Vương thẩm, thuốc của mẫu thân ta đã hết rồi, ta vừa đến hiệu thuốc thường mua thì thấy đóng cửa, người có thể cùng ta đến hiệu thuốc xa hơn một chút được không?"

Vương thẩm là người nhiệt tình nổi tiếng trong phố, hơn nữa, bà ấy còn là người cực kỳ thích buôn chuyện.

Quả nhiên, bà ấy lập tức đồng ý.

Ta dẫn Vương thẩm đi nhanh về phía mục tiêu.

Đột nhiên, bà ấy kéo ta lại. "Nha đầu, chúng ta đi đường khác thôi, phía trước loạn lắm."

Ta biết bà ấy đang nói đến Di Hồng Viện, nhưng làm sao ta có thể dừng lại ở đây?

"Vương thẩm, sao vậy ạ? Phía trước chẳng phải là tửu lâu sao? Có vấn đề gì ạ?" Ta giả vờ ngây thơ hỏi.

Vương thẩm vừa định dạy bảo ta thì ta thấy có người bị ném ra khỏi Di Hồng Viện.

Ồ, đó chẳng phải là thư sinh kia sao?

Ta mừng rỡ, chỉ vào thư sinh nói lớn: "Vương thẩm, người kia trông quen mắt quá, người có biết hắn không?"

Vương thẩm nhìn thấy, cũng ngây người, dù sao thư sinh kia vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ trước mặt mọi người trong phố.

Giây tiếp theo, ta chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua bên cạnh.

Quả nhiên, bát quái khiến người ta nhanh nhẹn, Vương thẩm đã xông vào giữa đám đông.

Ta vội vàng đuổi theo.

"Viên tú tài, sao ngươi lại ở đây?" Vương thẩm hỏi.

Thư sinh vừa thấy người quen, vội vàng lấy tay áo che mặt.

Tên hộ vệ bên cạnh cười nhạo: "Tên này không đủ tiền, còn không chịu đi, cũng không xem Di Hồng Viện chúng ta là nơi nào. Anh em, lên đánh cho ta!"

Mấy tên đại hán xông lên, đ.ấ.m đá túi bụi, thư sinh không còn hơi sức đâu mà che mặt nữa, bộ dạng chật vật khiến ta bật cười.

Hắn biết chuyện đã bại lộ, hình tượng sụp đổ hoàn toàn, liền mặt dày mày dạn bò đến ôm chân Vương thẩm cầu cứu:

"Thẩm ơi, xin người, cứu ta..."

Nhưng Vương thẩm nào có dễ bị hắn qua mặt, bà ấy hất hắn ra, còn khạc nhổ: "Ta khinh, ngươi còn mặt mũi làm chuyện này, còn muốn người khác cứu ngươi sao?"

Nói xong, bà ấy kéo ta rời đi.

Ta mỉm cười hài lòng.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 6



8.

Quả nhiên, ngày hôm sau, chuyện này đã lan truyền khắp phố.

Chờ ta làm xong việc, đến tiểu viện của thư sinh thì trước cửa đã náo loạn cả lên.

Một nhóm người xách giỏ, vây quanh tiểu viện của thư sinh, cầm rau quả thối định ném vào trong.

Một nhóm người khác lại ngăn cản họ.

"Sao vậy? Hắn đã thối nát thế này rồi, các ngươi còn muốn gả cho hắn sao?" Một cô nương nói.

Người cầm đầu nhóm kia mặt đỏ bừng: "Ta... ta mới không có."

"Vậy vì sao ngăn cản chúng ta?"

"Ta lo lắng, lo lắng hắn vạn nhất thi đỗ, làm quan to, quay lại trị tội chúng ta thì phải làm sao?"

Lời này vừa nói ra, những người ném rau quả đều dừng lại.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng.

Ta cười thầm, trông chờ hắn thi đỗ còn không bằng trông chờ heo biết trèo cây.

Nhưng thư sinh nghe thấy lời này, lại hăng hái hẳn lên.

"Các ngươi cứ đợi đấy, đợi ta làm... làm quan rồi, ta sẽ dẫn người đến trị tội các ngươi!"

Lời nói của thư sinh lắp bắp, e là chính hắn cũng không dám tin.

Nhưng chính những lời nói chẳng có chút sức thuyết phục này lại khiến mọi người sợ hãi bỏ chạy.

Tuy nhiên, may mắn là mọi người cũng không còn vây quanh thư sinh nữa.

9.

Cuối cùng mọi chuyện cũng yên ổn, ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch của mình.

Ta tìm cho mình một công việc mới.

Nữ đóng vai nam trang, làm tiểu nhị chạy việc ở Linh Lung Đường.

Linh Lung Đường là tửu lâu nổi tiếng ở phố Đông, khách đến đây đều là quý nhân.

Nếu không biết chữ, ta cũng chẳng có cơ hội vào Linh Lung Đường làm tiểu nhị.

Hàng ngày ta đều cần mẫn bưng bê, quét dọn, lau bàn, tranh thủ nghe ngóng những cuộc trò chuyện trên bàn.

Hơn mười ngày sau, cuối cùng ta cũng đợi được nhị tiểu thư phủ Thượng thư, Chương Lan.

Ta nhớ kiếp trước, nàng từng nói món Linh Lung Mẫu Đơn Tạc của Linh Lung Đường là món nàng thích nhất, mỗi tháng đều đến đây vài lần.

Ta không hành động hấp tấp, dù sao hiện tại thân phận của ta không đủ tư cách để bắt chuyện với nàng.

Đến lần thứ ba nàng đến, cuối cùng ta cũng thu hút được sự chú ý của nàng.

"Sao ngươi biết ta thích mấy món này?"

"Bẩm tiểu thư, hai lần trước khi dọn dẹp, tiểu nhân để ý thấy dấu vết gắp thức ăn ở vị trí chủ vị của mấy món này rõ ràng nhất, nên đoán rằng người thích nhất là mấy món này, là tiểu nhân tự ý quyết định, mong tiểu thư trách phạt." Ta vội vàng tạ lỗi.

"Ngươi cũng lanh lợi đấy, lui xuống đi."

"Vâng." Ta không bất ngờ, nếu dễ dàng trở thành khách quý của tiểu thư phủ Thượng thư như vậy thì phủ Thượng thư e là khách khứa đã chật kín cả đường rồi.

SMK

Lần này chỉ là để nàng nhớ mặt ta mà thôi.

Ta kiên nhẫn chờ đợi, hai tháng sau, khi đang bưng thức ăn, ta nghe thấy giọng nói của Chương Lan:

"Trưởng công chúa đúng là làm khó chúng ta mà, muốn tìm một nữ ngỗ tác, biết tìm đâu ra?"

"Chưa kể đến việc chẳng ai có kỹ năng của ngỗ tác, Trưởng công chúa còn yêu cầu phải là lương dân, lại còn phải biết chữ!"

"Các tiểu thư biết chữ chắc chắn sẽ không làm ngỗ tác, mà người nguyện ý làm ngỗ tác lại chẳng mấy ai biết chữ."

"Haiz!"

Ta bưng thức ăn lên bàn, quỳ xuống hành lễ.

"Tiểu thư, xin thứ lỗi, tiểu nhân vừa nghe được cuộc trò chuyện của tiểu thư, không biết tiểu nhân có thể thử sức không?"

Vừa nói, ta vừa tháo búi tóc, giải thích vì gia cảnh nghèo khó, mẫu thân bệnh tật, không còn cách nào khác nên mới phải giả nam trang để kiếm thêm chút tiền.

"Tuy tiểu nhân không có kỹ năng của ngỗ tác, nhưng tiểu nhân có thể học, hơn nữa tiểu nhân còn biết chữ."

Ta ra sức tự tiến cử bản thân, hơn nữa ta có chín phần chắc chắn.

Bởi vì kiếp trước, ta nghe nói Trưởng công chúa có ý định tuyển nữ ngỗ tác, nhưng nửa năm trôi qua vẫn không có kết quả, cuối cùng đành phải bỏ dở.

Quả nhiên, tuy Chương Lan có chút do dự, nhưng hai ngày sau vẫn tìm đến ta, dẫn ta đến gặp Trưởng công chúa.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 7



10.

Đến rồi, Trưởng công chúa.

Cuối cùng cũng được gặp người.

Người trẻ trung và tràn đầy khí chất hơn ta tưởng.

Vẻ mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm, nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết.

Trưởng công chúa, Chu Sơ Ngữ, mới là người thực sự lo cho thiên hạ.

Ta lặng lẽ tự véo mình một cái, nhắc nhở bản thân đừng nhầm lẫn, kiếp này Trưởng công chúa không hề quen biết ta.

Trưởng công chúa ra cho ta vài câu hỏi, thấy ta đều trả lời được, người hài lòng gật đầu.

Người dặn dò ta phải học tập kỹ năng ngỗ tác cho tốt, người còn trông cậy vào ta làm gương.

Ta biết, ta đương nhiên sẽ học cho tốt, nữ ngỗ tác là bước đầu tiên trong kế hoạch bồi dưỡng nữ quan của Chu Sơ Ngữ.

Từ nhỏ đến lớn, từ bên lề đến trung tâm, cuối cùng bước lên vũ đài chính trị.

Kiếp trước, kế hoạch này đã bị đình trệ ngay từ bước đầu tiên, vì không tìm được nữ ngỗ tác, còn bị Hoàng thượng chế nhạo.

Sau đó, mỗi khi Chu Sơ Ngữ đề xuất bổ sung chức quan cho nữ giới, đều bị Hoàng thượng lấy chuyện này ra làm ví dụ để bác bỏ.

"Nữ nhân ngay cả ngỗ tác cũng không làm được, còn làm được việc lớn gì!"

Vì vậy, Chu Sơ Ngữ bị suy giảm quyền lực, im hơi lặng tiếng một thời gian dài.

Lần này, ta muốn con đường của người bằng phẳng hơn một chút.

Hơn nữa, ta cũng muốn học hỏi thêm.

Đối với một người đã từng c.h.ế.t đi sống lại, việc xem xét t.h.i t.h.ể chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Chỉ là, trong quá trình học tập, ta phát hiện, ngỗ tác không chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản về cấu tạo cơ thể người, mà còn cần phải am hiểu y thuật.

Chu Sơ Ngữ cũng rất quan tâm đến tiến độ học tập của ta, ta liền đề xuất ý định vừa học ngỗ tác vừa học y thuật, người rất tán thành.

Người lại phái cho ta một vị sư phụ, còn cho ta rất nhiều sách.

Ta ngày ngày chăm chỉ học tập, đồng thời luôn chú ý đến tình hình triều chính.

Hoàng thượng con cái thưa thớt, chỉ có hai trai một gái.

Trong đó, Đại hoàng tử và Trưởng công chúa là song sinh, đều là con của Hoàng hậu, mà Hoàng hậu đã qua đời ba năm trước.

Nhưng khác với Trưởng công chúa thông minh lanh lợi, Đại hoàng tử lại yếu ớt, nhút nhát.

Mẫu thân của Nhị hoàng tử không chỉ xuất thân thấp hèn, mà còn mất sớm, nhưng bản thân Nhị hoàng tử lại rất được Hoàng thượng sủng ái.

Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử, triều đình tự nhiên chia thành hai phe.

Âm thầm sóng ngầm nổi lên.

11.

Mùa mưa.

Là mùa thường xảy ra tai nạn.

SMK

Cũng là mùa thích hợp để phơi bày bí mật.

Ta chính thức làm ngỗ tác đã được một thời gian, đã khám nghiệm vài thi thể, cũng phá được vài vụ án.

Ta chọn một buổi sáng nghỉ ngơi, đến phủ Trưởng công chúa từ sớm.

Sau khi chờ Chương Lan và những người khác lần lượt yết kiến xong, Trưởng công chúa gọi ta vào.

Trước tiên, ta báo cáo tình hình học tập và công việc gần đây, cũng chia sẻ một chút cảm ngộ mới về công việc của ngỗ tác.

Cuối cùng, ta do dự nói: "Có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên bẩm báo hay không."

"Ồ?" Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn ta, người biết ta không phải kẻ thích làm màu mè.

"Nói đi."

"Mời Trưởng công chúa xem." Ta xòe tay, trong tay là một viên ngọc trai nhỏ.

Trưởng công chúa nhìn thấy, không mấy hứng thú, tỏ vẻ không quan tâm.

Ta lại nói tiếp: "Nếu là vô số vàng bạc châu báu thì sao?"

Trưởng công chúa lập tức ngồi thẳng dậy: "Ngươi nói gì?"

"Khi điều tra một vụ án, thuộc hạ vô tình phát hiện một đầm sen, sen trong đầm là giống quý, rất khó trồng."

"Nếu không có người làm vườn giàu kinh nghiệm chăm sóc nhiều năm, e rằng không thể sống được ở kinh thành."

"Nhưng điều đáng ngờ là, xung quanh đầm sen rất hoang vắng, chỉ có một đạo quán đổ nát.

"Kỳ lạ hơn là, xà nhà bên ngoài đạo quán đều bị mối mọt, bên trong cũng xiêu vẹo, nhưng mặt đất lại rất sạch sẽ."

"Thuộc hạ âm thầm quan sát nhiều lần, có người thường xuyên đến dọn dẹp đạo quán."

"Lúc không có ai, thuộc hạ lẻn vào trong, phát hiện một mật đạo, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu."

"Thuộc hạ không dám nán lại lâu, liền vội vàng ra ngoài."

Trưởng công chúa tỏ ra rất hứng thú.

Lập tức nói muốn tìm người đi cùng ta đến đó xem xét.

"Trưởng công chúa, nơi đó đã có người dọn dẹp, chắc chắn là có người cố tình cất giấu ở đó."

"Tuy việc cất giấu ở đó có vẻ kỳ lạ, nhưng chắc chắn có bí mật gì đó không thể lộ ra ngoài, nên vẫn cần cẩn thận thì hơn."

Trưởng công chúa gật đầu: "Ngươi nói đúng, bổn cung suýt nữa thì hành động thiếu suy nghĩ."

Trưởng công chúa phái người âm thầm theo dõi ở gần đó, dặn dò tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.

Và rồi, con rắn tự chui ra.

Là Quốc sư.

Trưởng công chúa vô cùng kinh hãi.

Triều ta coi trọng tôn giáo, đặc biệt là Đạo giáo.

Vì Hoàng thượng sùng bái Đạo giáo, một mặt là người muốn trường sinh bất lão.

Mặt khác là...

Quốc sư ngày thường tiên phong đạo cốt, ăn mặc giản dị.

Thần thái uy nghiêm, như không vướng bụi trần.

Ai ai cũng kính trọng hắn, kể cả Trưởng công chúa.

Vì vậy, khi thấy hắn chui vào đống "tục vật", Trưởng công chúa vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà, Trưởng công chúa không biết rằng, còn có chuyện kinh ngạc hơn đang chờ người ở phía sau.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 8



12.

Một thời gian sau.

Đột nhiên có người đến bẩm báo, nói Quốc sư đã lấy đi rất nhiều vàng bạc châu báu từ mật đạo.

Việc này cũng không có gì lạ, dù sao vốn dĩ là do hắn cất giấu.

Nhưng mấy ngày nay hắn hành động rất nhiều lần, gần như đã lấy đi hết, chỉ chừa lại một số thứ khó mang theo.

Hơn nữa, hành động của Quốc sư rất lén lút, khắp nơi đều toát lên vẻ kỳ quái.

Trưởng công chúa nghe ngóng được, hình như mấy hôm trước Quốc sư bị bệnh, Hoàng thượng đã đặc biệt cho phép hắn nghỉ ngơi.

Trưởng công chúa cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền phái người theo dõi Quốc sư, muốn xem hắn rốt cuộc đang làm gì.

Trên đường đi, Quốc sư đổi nhiều xe ngựa, thay nhiều bộ quần áo, nếu không phải ngay từ đầu đã theo dõi, căn bản không thể nhận ra.

Khi sắp đến biên giới Tây Vực, Trưởng công chúa hạ lệnh bắt giữ Quốc sư.

Mặc dù không biết tại sao Quốc sư lại làm như vậy, cũng không biết bí mật đằng sau Quốc sư là gì.

Nhưng Trưởng công chúa tuyệt đối không cho phép hắn mang một lượng tài sản lớn như vậy đến Tây Vực!

Trưởng công chúa cho giam giữ Quốc sư, nhưng chưa kịp hành động tiếp theo thì đã nhận được thánh chỉ từ trong cung.

"Quốc sư mất tích, khẩn trương truy tìm."

Trước khi làm rõ tình hình, Trưởng công chúa không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên người không giao Quốc sư ra.

Mà đi đến nhà giam, bắt đầu thẩm vấn.

Bí mật dần được hé lộ.

Quốc sư và Hoàng thượng có gian tình!

SMK

Trường công chúa nghe vậy, suýt nữa ngã quỵ, nàng lùi lại vài bước, không nhịn được hỏi:

"Trường công chúa, ngươi không tiếp nhận được sao?"

Trong ngục, quốc sư bị trói chặt, cả người hắn không còn khí chất thanh cao như trước, hắn như một vực sâu đen tối, muốn kéo tất cả mọi người cùng rơi xuống.

Quốc sư nhếch mép, nở nụ cười giễu cợt:

"Nếu ta nói với ngươi, là Hoàng thượng ép buộc ta thì sao?"

"Im miệng, im miệng!" Trường công chúa bịt tai, hoảng sợ bỏ chạy.

Ta biết cảm giác của nàng, bởi vì kiếp trước chúng ta thân thiết như vậy, ngoài việc tâm đầu ý hợp, còn có sự đồng cảm.

Chỉ là, người thích nam tử không phải phụ thân ta, mà là phu quân, Hầu phủ thế tử, cũng chính là Hầu gia sau này, Cố Hoài.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 9



13.

Nghĩ lại, kiếp trước ta còn đáng thương hơn Trường công chúa nhiều.

Hoàng thượng sẽ không vì sở thích của mình mà làm tổn thương công chúa, nhưng Cố Hoài thì có.

Kiếp trước, ban đầu ta không hiểu, vì sao lão phu nhân lại muốn đưa ta đến Hầu phủ làm thiếp trước khi thế tử thành thân.

Sau khi gặp Cố Hoài, ta mới hiểu.

Tình trạng của thế tử căn bản không thể cưới vợ một cách đường đường chính chính, nếu không sẽ chỉ kết oán.

Vì vậy, lão phu nhân đã sớm nghĩ kỹ, tìm một nha hoàn dễ sai bảo, làm tấm màn che.

Nha hoàn, thân phận thấp hèn, tự nhiên không thể làm nên sóng gió gì.

Nhưng đối với Cố Hoài, tấm màn che này giống như sự chế giễu hắn, vì vậy đã trở thành cái gai trong mắt hắn.

Từ khi được phái đến bên cạnh Cố Hoài, ta đã bị hắn ngày ngày gây khó dễ.

Hắn vui vẻ cũng hành hạ ta, không vui vẻ càng lấy ta ra trút giận.

Roi da quất xuống từng nhát, có khi hắn còn dùng d.a.o nhỏ rạch lên người ta từng chút một, mỹ danh rằng, "Vẽ tranh".

Nhưng nào có bức tranh nào được tạo thành từ vô số chữ "chết" và "xấu"?

Lúc đó, lưng và cánh tay ta toàn là vết thương, nhưng ta không dám để người khác nhìn thấy, không thể để người khác biết.

Có một lần, roi da quất lệch, cổ ta bị thương, ta dùng phấn che đi, nhưng không che được, vẫn bị lão phu nhân phát hiện.

Bà ấy đã dạy dỗ Cố Hoài một trận.

Sau đó, Cố Hoài lại đánh ta một trận tàn nhẫn hơn.

Hắn hung ác nói: "Ngươi còn dám mách lẻo! Ngươi có biết Hầu phủ họ gì không? Ta chính là chủ nhân tương lai của Hầu phủ! Tin hay không, bây giờ ta đánh c.h.ế.t ngươi? Dù sao nha hoàn như ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng, lòng bàn tay bị chính mình cào rách, nhưng không hề phát ra một tiếng nào.

Hắn nói đúng, người nhỏ lời nhẹ, nếu ta không muốn chết, thì chỉ có thể nhịn.

Nhưng có một câu, hắn nói sai, hắn không phải chủ nhân tương lai của Hầu phủ.

Ta mới là.

Tất cả những điều này cũng nhờ hắn, mới khiến ta có cơ hội tiếp cận Trường công chúa.

Ta trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn, khi hắn phạm lỗi thì giúp hắn thu dọn tàn cuộc, giúp hắn cầu xin lão phu nhân.

Dần dần, ta cuối cùng cũng có được một chút tín nhiệm của hắn.

Cũng bắt đầu có thể tạm thời lấy thân phận nữ chủ nhân hậu trạch Hầu phủ tham dự các hoạt động bên ngoài, mặc dù với thân phận của ta, khó tránh khỏi bị người ta chế giễu và khinh thường.

Ta cũng chính là trong yến tiệc gặp được Trường công chúa, nàng không hề coi thường ta, còn giúp ta giải vây.

Ta nghĩ, là bởi vì với thân phận của nàng, dù nhìn ai, cũng đều như nhau thôi.

Đương nhiên, chỉ dựa vào loại tiệc rượu này, ta chỉ có thể để Trường công chúa biết ta là ai, nhưng còn lâu mới có thể thân thiết.

Điều thực sự kéo gần khoảng cách, vẫn là vì ta giúp nàng có được tin tức của quốc sư.

Nhưng kiếp trước, ta không biết bí mật trong mật đạo, ta chỉ biết bí mật của quốc sư.

Cố Hoài lén lút chơi bời với đám tiểu quan, mắc bệnh.

Không dám mời thái y vào phủ xem bệnh, liền lén lút tìm đại phu ở bên ngoài.

Nếu không phải hắn bảo ta đi lấy thuốc cho hắn, ta thật sự không biết ở một quán trà nhỏ giữa kinh thành náo nhiệt lại có thể khám bệnh cho người ta.

Quán trà nhỏ này nhìn từ bên ngoài, không khác gì những tòa nhà khác.

Nhưng nếu ngươi nói đúng ám hiệu, chủ quán sẽ dẫn ngươi lên lầu gặp đại phu, đó là "chuyên trị đại phu" nổi tiếng trong giới của bọn họ.

Ta chính là ở đó gặp được quốc sư.

Ta cho người âm thầm theo dõi hắn, chú ý đến hành tung của hắn.

Ban đầu ta chỉ nghĩ, vạn nhất có một ngày, ta không còn đường nào khác, có lẽ có thể dùng điều này để uy h**p, để quốc sư ra mặt bảo vệ tính mạng ta.

Không ngờ, người theo dõi nói, ngoài việc vào cung, đến đây khám bệnh, hắn chỉ đến một đạo quán hoang vắng hẻo lánh khác.

Ta nghĩ, người có quan hệ bất chính với hắn không phải ở trong cung, thì chính là ở đạo quán.

Nhưng trong đạo quán cũng không có người khác đến khám bệnh, ngược lại Hoàng thượng đã cho quốc sư nghỉ phép nhiều ngày.

Từ khi quốc sư bái kiến Hoàng thượng, dường như đây là lần đầu tiên quốc sư nghỉ phép nhiều ngày như vậy.

Trong lòng ta mơ hồ có suy đoán, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho đến khi quốc sư rời khỏi kinh thành trong thời gian nghỉ phép.

Hơn nữa hành động vô cùng cẩn thận, trên đường còn nhiều lần thay đổi trang phục, thật sự khiến người ta nghi ngờ.

Ta do dự mãi, vẫn cải trang, bí mật đến phủ Trường công chúa, kể lại đầu đuôi câu chuyện và những điểm đáng ngờ.

Trường công chúa lập tức phái người âm thầm đuổi theo quốc sư.

Bên này vừa đuổi kịp, bên kia cung đã truyền lời muốn tìm quốc sư.

SMK

Kiếp trước, Trường công chúa trước khi điều tra đã biết chuyện của Hoàng thượng và quốc sư, trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng số lượng lớn vàng bạc châu báu tra được lại là niềm vui bất ngờ.

Kiếp này, thân phận ta thấp hèn, chỉ có thể bắt đầu từ manh mối tiền tài, để Trường công chúa cảnh giác.
 
Back
Top Bottom