Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 20: Chương 20



Khương Nặc còn cố ý đi lên tầng cao nhất, cũng giống như trên ảnh chụp, không có đồ lặt vặt hay rác rưởi, nhìn trống trải sạch sẽ, không gian phòng kính cũng rất lớn.

Không có gì không hài lòng, Khương Nặc tỏ ý có thể thuê cả hai căn hộ, có thể ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Sở dĩ cô muốn thuê hai tầng là vì hai tầng này đều để trống. Trong thời mạt thế, những căn nhà không có người ở cơ bản đều bị đập phá vơ vét, trộn lẫn với một số người không rõ ràng vào ở, thậm chí còn ném đầy rác rưởi và vật bài tiết bên trong.

Nếu chỉ thuê tầng 35, vậy đến mạt thế chắc chắn sẽ có người muốn xông vào tầng 36. Nếu chỉ thuê tầng 36, cũng sẽ có người muốn xông vào tầng 35. Dù sao tiền thuê cũng không nhiều, dứt khoát thuê hết, hơn nữa, như vậy có thể trang bị thêm một tấm bình phong, tăng tính an toàn.

Cộng thêm chi phí cho người môi giới nhiều gấp đôi, thoáng cái đã từ trong thẻ trừ đi 48.000. Mặc dù đã cố gắng tiết kiệm, nhưng tiền vẫn tiêu như nước chảy.

Sau đó có thể chuyển nhà bất cứ lúc nào, nhưng Khương Nặc lại không vội.

Điều hòa trong tàu điện ngầm đã tắt, hành khách trên tàu điện ngầm chỉ lác đác không nhiều như trước. Khương Nặc tùy tiện tìm một chỗ ngồi, nhìn chằm chằm bản đồ tuyến đường nhà ga trên tàu, ánh mắt dừng lại ở “Vật liệu xây dựng nội thất nhà ở.”

Sau mấy trạm, Khương Nặc xuống tàu.

Nơi này có các loại vật liệu xây dựng, đồ gia dụng, đồ dùng gia đình, đèn đóm, cửa sổ, thứ cô muốn tìm là cửa hàng bán cửa sổ chống trộm.

Khi mạt thế thật sự đến, thứ còn đáng sợ hơn thiên tai chính là lòng người. Kiếp trước Khương Nặc và mẹ khóa chặt cửa cũng vô dụng, nửa đêm có người cạy cửa, người to gan hơn một chút trực tiếp đứng ngoài đạp cửa.

Ban đầu đều dựa vào Vu Nhược Hoa bưu hãn cầm d.a.o phay dọa người chạy mất, sau đó Uông Tiệm Ly dẫn người tới, nhà của Khương Nặc cơ bản đã thành nơi không khóa cửa.

Cho nên lần này cô không chỉ lắp đặt cửa chống trộm chắc chắn cho cửa thang máy, cửa vào căn hộ, cửa chính mà trên hành lang thoát hiểm cũng phải lắp đặt một cái.

Ba tầng bảo vệ chắc chắn mới có thể bảo đảm an toàn cho mẹ mình.

Từ tàu điện ngầm đi ra, Khương Nặc chịu đựng luồng khí nóng rực mở dù che nắng ra, đi về phía thị trường đối diện đường cái.

Buổi chiều mặt trời gay gắt, nhiệt độ không khí đã cao tới 46 độ, nhiệt độ mặt đường càng vượt qua 50 độ. Bình thường loại thị trường trang trí nội thất này cũng không quá náo nhiệt, hiện tại có vẻ càng thêm lạnh lẽo.

Khi Khương Nặc đi ngang qua, thấy ông chủ các cửa hàng hai bên đường đều mệt mỏi, chỉ thỉnh thoảng có chiếc xe kéo vật liệu xây dựng đi ngang qua bên cạnh Khương Nặc.

Cô đi rất nhanh, mấy ngày này nếu không phải cô chạy đi mua sắm thì là luyện minh tưởng khống chế không gian lưu trữ, lại rèn luyện thể năng, nếu không vội thì không đi thang máy, so với lúc vừa mới sống lại thì đi đứng nhanh nhẹn hơn hẳn.

Rất nhanh cô đã tìm được một cửa hàng bán cửa chống trộm.

Ông chủ vốn đang chơi điện thoại bên trong, thấy cô vội vàng đi ra chào hỏi: “Người đẹp, muốn mua cửa chống trộm sao?”

Khương Nặc gật đầu.

Ông chủ lập tức bắt đầu chào hàng: “Chỗ chúng tôi có hàng có sẵn, hàng làm theo yêu cầu cũng có, có đủ loại kiểu dáng, cô chờ chút, tôi tìm sách giới thiệu đến cho cô xem.”

Nói xong ông ta xoay người đi về phía trong cửa hàng, không bao lâu sau đã lấy ra một cuốn sách đưa cho Khương Nặc, bên trên đều là các loại cửa chống trộm cùng với mấy dòng giới thiệu sơ lược.

Khương Nặc nhanh chóng mở ra xem rồi hỏi: “Đều là khóa điện tử phải không?”

Ông chủ đáp: “Hiện tại khóa điện tử an toàn, mật mã và vân tay là hai lớp bảo vệ.”

“Thứ tôi muốn không phải loại hàng bình thường này mà là tấm thép dày, dùng khóa cơ, cửa sổ cũng cần kính chống đạn hai lớp.”

Mạt thế không có điện sử dụng, khóa điện tử cơ bản chỉ là phế vật, cho dù có pin dự trữ cũng không đáng tin.

“Chỗ các ông có thể làm được không?”

Ông chủ lộ ra vẻ mặt khó xử, vừa nói chờ một lát vừa lui về gọi điện thoại, một hơi tiếng địa phương Khương Nặc nghe cũng không hiểu, chẳng qua sau đó nhìn vẻ mặt của ông chủ, đoán chừng là có hy vọng.

“Cô muốn loại cửa này thì cũng có thể làm theo yêu cầu được, nhưng mà cần thời gian.”

“Bao lâu?”

“Nếu hôm nay đặt hàng, mười ngày sau hẳn là có thể bắt đầu lắp đặt, thời hạn công trình thì phải xem cô lắp bao nhiêu bộ.”

“Cải tạo hết cả hai căn hộ.” Khương Nặc suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Cửa sổ đều cần kết cấu bằng thép, kính chống đạn hai lớp, ông dự toán xem thử cần bao nhiêu tiền?”

“Chuyện này hiện tại khó mà nói được, nhất định phải đo đạc kích thước cụ thể xong mới có thể tính ra.” Ông chủ nói: “Cũng không biết khi nào cô mới có thời gian?”

“Ngay bây giờ là được rồi, chờ tôi tìm người làm vật liệu cách âm đi cùng nữa.”

Trên mặt ông chủ vui vẻ: “Vậy thì vừa khéo, tôi có một người bạn chuyên thi công vật liệu cách âm, hay là để tôi gọi ông ta tới đây nói chuyện với cô luôn nhé?”

Làm nghề này kéo mối làm ăn với nhau là chuyện bình thường, Khương Nặc gật đầu: “Được.”

Tiết kiệm thời gian còn không cần ra ngoài phơi nắng, cho dù ông ta không chủ động nói thì cô cũng muốn nhờ ông ta giới thiệu.

TBC

*

Rất nhanh ông chủ cửa hàng bán cửa chống trộm đã gọi điện thoại gọi người tới, sau khi hỏi thăm chất lượng vật liệu cách âm và giá cả, Khương Nặc dẫn bọn họ đi tới hiện trường đo kích thước.

Có tổng cộng bảy cửa chống trộm.

Cầu thang bộ thoát hiểm của cả hai tầng đều phải lắp đặt một cái, cửa thang máy, cửa vào căn hộ cũng phải có.

Tất cả cửa sổ đều phải đổi thành kính chống đạn hai lớp, ban công thì cần phải bao lại toàn bộ bằng khung thép.

Tài liệu cách âm thì chỉ cần dùng ở tầng 36.

Chờ hai người đo xong tất cả kích thước, tính toán chi phí, tổng cộng hết tất cả hơn 160.000.

Thi công trong thời tiết nóng nực như vậy, khả năng trúng nắng sinh bệnh rất lớn, tuy Khương Nặc thiếu tiền nhưng cũng không muốn mặc cả với người kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt, hiếm khi sảng khoái trực tiếp đưa tiền đặt cọc.

Ông chủ thấy cô hào phóng như vậy, tâm tình vô cùng tốt, chủ động tỏ ý có thể giúp cô làm cửa thu nước mưa miễn phí ở phòng kính trên sân thượng, lắp đặt bốn cái bể nước loại năm tấn, cũng phụ trách nối ống dẫn đến tầng 36.

Mặt khác còn phụ trách hỗ trợ thi công chống nước trên mái nhà, vận chuyển bùn đất lên để phòng kính trở thành ruộng rau đủ tiêu chuẩn.

Khương Nặc tỏ ý khen ngợi.

“Tôi thấy cô cải tạo nhà cửa nghiêm ngặt như vậy, vậy cô có cần két sắt không?” Ông chủ thật biết cách làm ăn, có thể tranh thủ mọi lúc để chào hàng.

Nhưng Khương Nặc không cần két sắt, không gian của cô còn bảo hiểm hơn bất cứ két sắt nào.

“Bình chữa cháy, thiết bị phòng cháy chữa cháy thì sao?”

Khương Nặc suy nghĩ một chút, những thứ này có thể chuẩn bị một chút.

Dưới sự đề cử của ông ta, Khương Nặc lại bỏ ra hơn mấy ngàn mua đồ dùng phòng cháy chữa cháy, bao gồm bình chữa cháy, dây thừng chạy trốn, mặt nạ phòng độc, búa thoát hiểm vân vân.

Hiện tại cảm thấy không dùng được, nhưng lo trước khỏi hoạ chung quy vẫn đúng.

Cứ như vậy, tổng chi phí cải tạo hai căn hộ đã biến thành 172.000.

Số lẻ thật sự không thể bỏ bớt được, Khương Nặc cũng không cưỡng cầu, chỉ yêu cầu nhất định phải làm với chất lượng thật tốt, nếu không sẽ không bao giờ trả nốt số tiền còn lại.

Hợp đồng ký xong, sau khi thanh toán tiền đặt cọc, ông chủ cửa hàng bán cửa chống trộm lập tức gọi điện thoại cho nhà máy, cũng gửi bản vẽ qua để gia công. Đối phương nói rằng chậm nhất năm ngày là có thể giao hàng.

Khương Nặc trực tiếp đưa hai chiếc chìa khóa, chờ sau khi lắp đặt xong toàn bộ, cô lại đến nghiệm thu là được.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 21: Chương 21



Sau khi trừ đi tiền cải tạo căn hộ, hiện tại trên thẻ của Khương Nặc còn có 2.178.000.

Nhưng những thứ cần mua vẫn còn rất nhiều, ví dụ như một vật tư thiết yếu cần có ở thời kỳ trước mạt thế - nhiên liệu.

Nhiên liệu chia làm hai loại, một là dùng trong sinh hoạt như nấu cơm, tắm rửa, sưởi ấm là dùng khí hóa lỏng, than đá các loại, một loại khác là dùng để phát điện, dùng dầu diesel, xăng.

Khí hóa lỏng cũng không dễ lưu trữ, chủ yếu là quá chiếm chỗ, Khương Nặc cũng không có ý định mua nhiều.

Thật ra sau khi lũ lụt rút đi, nhiên liệu cần thiết cho cuộc sống không thiếu. Một lượng lớn cây cối c.h.ế.t đi, chỉ cần phơi khô là có thể đốt.

Khí hóa lỏng cũng không dễ mua, giá cũng đắt, cô liên hệ mấy nhà cung cấp khí hóa lỏng, sau khi so sánh giá mới đặt hàng.

Gọi điện thoại không bao lâu, một ông chú trung niên dáng vẻ phong trần mệt mỏi cưỡi xe ba bánh đi tới kho hàng của cô. Vừa nghe cô muốn 1.000 bình khí hóa lỏng loại 50kg, ông chú kia liền hiểu ngay.

“Xưởng các cô muốn dùng khí hóa lỏng thay cho axetilen à? Hiện nay rất nhiều nhà xưởng đều làm như vậy, dùng để cắt thép tấm bình thường vẫn được, tiết kiệm không ít tiền. Vậy cô có cần khí oxy không? Tôi cũng có thể cung cấp.”

TBC

Khương Nặc biểu thị đồng ý.

Giá khí oxy rất rẻ, một bình cũng chỉ hơn 30 tệ, tích trữ một ít sau này sẽ phát huy công dụng.

1.000 bình khí hóa lỏng, 500 bình khí oxy, cộng thêm tiền đặt cọc vỏ bình thép cũng chỉ 150.000 tệ.

Đưa tiền đặt cọc, sau khi nhận hàng trả số còn lại. Đều là người vất vả kiếm ăn cả, cô sẽ không quá chi li số tiền này.

Trong tay người bình thường có chút tiền, đến thời kỳ đầu mạt thế vẫn có thể đổi một chút vật tư.

Sau khi làm xong những việc này, Khương Nặc mệt đến không chịu nổi.

Trong thời tiết cực nóng này, sau khi đổ một lượng lớn mồ hôi thân thể sẽ bị suy nhược, chỉ có thể uống nước liên tục, nhưng nước khoáng uống như thế nào vẫn cảm thấy cổ họng khô khát.

Nhìn thấy bên đường có một quán trà sữa đang mở, hai mắt Khương Nặc tỏa sáng, đi tới, vừa bước vào đã gọi ba ly trà sữa đá.

Mãi đến khi trà sữa lạnh lẽo ngọt ngào tràn vào khoang miệng, Khương Nặc mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong ấn tượng của cô, tiệm trà sữa này là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, quảng cáo trên mạng trải rộng khắp nơi, bình thường khách hàng luôn xếp cả hàng dài nhưng lúc này lại không có một người khách nào cả.

Khương Nặc dứt khoát gọi hết mấy loại đang bán chạy, nóng lạnh đều có, xách đến chỗ không người bỏ vào không gian.

Cà phê và trà sữa còn có thể trữ nhiều hơn chút nữa, nhưng cái này không vội, hiện tại mỗi ngày cô đều phải chạy khắp nơi, mỗi lần thuận tay mua mấy chục ly, đủ để uống cả nửa đời sau.

Nghỉ ngơi một chút, Khương Nặc ngựa không dừng vó, lại đến chỗ bán than tổ ong.

Hiện tại còn rất ít người dùng than tổ ong, hơn nữa than tổ ong lúc này không chỉ đơn giản là loại hình tròn kia nữa mà hình vuông cũng có thể làm, chỉ cần đổi khuôn đúc là được.

Than tổ ong hình vuông dễ xếp chồng lên nhau, có thể tận dụng tối đa không gian.

Khương Nặc lấy 40 tấn than tổ ong hình vuông, số lượng này gần như là hai xe than đá.

So với khí hóa lỏng, giá than đá càng thấp hơn, cộng thêm phí gia công, tiền khuôn đúc, 40 tấn cũng chỉ 40.000 đồng. Trong một khoảng thời gian rất dài sau ngày tận thế, khai thác khoáng sản hoàn toàn gián đoạn, tích trữ thêm một ít than tổ ong là rất cần thiết.

Khương Nặc tự xưng là nhân viên mua sắm của công ty, trực tiếp đặt một đơn hàng lớn: “Tôi muốn đặt 40 tấn than hình vuông, bỏ vào thùng xếp gọn cho tôi.”

Toàn thân ông chủ cửa hàng đen sì, vui mừng không thôi vì đơn đặt hàng lớn này.

“Cửa hàng của tôi diện tích nhỏ, chỉ có thể làm xong tấn nào đưa đến cho cô tấn đó, cô xem có được không?”

“Được.”

Khương Nặc để lại địa chỉ nhà kho và thông tin liên hệ của Lưu Mân, chuyện than đá cũng đã giải quyết xong.

Có khí hóa lỏng, có than đá, nhiên liệu cơ bản cần thiết cho sinh hoạt đã giải quyết xong, nhưng dầu diesel, xăng vẫn cần phải chuẩn bị.

Dầu diesel còn dễ nói, nhưng muốn mua một lượng lớn xăng, cái này rất khó.

Dù sao xăng thuộc về loại hàng nguy hiểm, quản lý khống chế rất nghiêm khắc.

Cần phải nghĩ cách để lấy cho được.

Sáng sớm ra ngoài bận rộn đến bây giờ, Khương Nặc đã đói bụng, nhìn thời gian đã quá giờ ăn.

Tìm tiệm ăn nhanh nổi tiếng trên mạng, gọi gà rán, cánh gà nướng, khoai tây chiên, bánh trứng, coca lạnh, thỏa thích hưởng thụ một bữa ăn uống nhiệt lượng cao, lại tiện thể gọi một số lượng lớn mang về.

Cơm nước xong, trời đã tối đen, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống vài độ, người đi đường cũng dần nhiều hơn.

Khương Nặc vốn định về nhà, nhưng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Trong túi xách của cô có hai cái điện thoại, cái cô thường dùng lấy ra, thấy cũng không có cuộc gọi đến, tiếng chuông lại liên tục vang lên, đoán được đó là một cái điện thoại khác, là Lý Đa Quảng gọi tới.

“Đúng là chúng tôi có chút hứng thú với những thứ mà cô nói ngày hôm qua.” Giọng nói của ông ta có vẻ rất cẩn thận: “Nhưng sao tôi có thể tin những gì cô nói đều là sự thật?”

Nói xong, ông ta lại bổ sung một câu: “Dù sao cả tôi và cô đều phải gánh chịu nguy hiểm cực lớn trong chuyện này.”

Khương Nặc cũng biết việc này không phải chuyện đùa, Lý Đa Quảng chỉ là một giám đốc không thể làm chủ, hôm nay hẳn là ông ta ta vẫn đang họp bàn thương lượng với ông chủ và lãnh đạo cấp cao của công ty.

Bí mật thương nghiệp lớn như vậy đưa tới cửa, không khác gì bánh lớn rơi từ trên trời xuống, có dám nhận hay không cũng là một vấn đề.

Khương Nặc nói: “Có thể gặp mặt nói chuyện.”

Người bên kia gần như không có bất cứ sự do dự nào: “Được.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút, mở app bản đồ ra, tìm một trung tâm thương mại gần đó rồi gửi định vị cho ông ta.

Chọn nơi này là vì trong trung tâm thương mại có siêu thị, cũng có một số cửa hàng mỹ phẩm.

Kể từ hôm trước, siêu thị toàn thành phố gần như phải mở cửa vào lúc bảy giờ tối, lúc này người đã rất đông. Khương Nặc đi vào đó mua một đống vật tư sinh hoạt, chất đầy cả một chiếc xe đẩy.

Đương nhiên chút hàng này còn lâu mới đủ, nhưng nếu đã đi ngang qua siêu thị, vừa lúc có thể vừa đi vừa nhìn xem có thứ gì cô ấy bỏ sót không.

Ngồi trước máy tính viết danh sách, cô vẫn luôn hoài nghi mình viết chưa đầy đủ, đi dạo vài vòng trong siêu thị, xem mỗi loại một lượt, quả nhiên lại nghĩ tới mấy thứ phải tích trữ số lượng lớn.

Từ siêu thị đi ra, Khương Nặc đi tới góc không người thu đồ vào không gian, lại đi tới một cửa hàng bán lẻ mỹ phẩm cỡ lớn.

Sữa dưỡng da, xịt khoáng, kem dưỡng da mặt, kem dưỡng da tay, kem dưỡng môi, sữa tắm, dầu gội, dầu xả, mặt nạ...

Mạt thế có thời kỳ băng hàn, nhiệt độ trong ngày âm mấy chục độ, làn da rất dễ bị đông lạnh làm nứt.

Những thứ này cô không dùng nhiều, cũng không chạy theo những nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ chọn một số nhãn hiệu trong nước có giá rẻ - hiệu quả cao, cơ bản đủ dùng đời này.

Vừa lúc trong cửa hàng có hoạt động lớn, ngoại trừ giảm giá toàn bộ còn có chiết khấu, Khương Nặc mua hàng hết hơn 40.000, sau khi chiết khấu, không ngờ còn tiết kiệm được hơn 6.000. Nhân viên cửa hàng nghĩ rằng cô góp đơn mua hộ, còn nói với cô có thể dùng điểm tích lũy đổi một số loại hàng giá trung bình khác.

Khương Nặc cầm toàn bộ đi đổi, lại là một đống bình to lọ nhỏ.

Hàng mua được thật sự quá nhiều, nhân viên cửa hàng mượn xe đẩy nhỏ giúp cô. Khương Nặc tìm cơ hội để đồ vật vào không gian, lại trả xe đẩy lại, xem thời gian, so với giờ hẹn 8:00 với Lý Đa Quảng thì hiện tại đã là 8:30.

Địa điểm là một cửa hàng đồ ngọt trong trung tâm thương mại.

Bởi vì nóng, trong cửa hàng không có người nào, xa xa đã thấy một người trung niên dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước cửa sổ sát đất. Khương Nặc gọi mấy chục phần đồ ngọt mang đi rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt ông ta ngồi xuống.

Lý Đa Quảng sững sờ.

Ông ta chần chờ nhìn Khương Nặc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Khương...”

Nói xong, ông ta lại nhìn bốn phía, sau đó ho khan một tiếng: “Thật trùng hợp, cô cũng tới đây mua đồ sao?”

“Không cần thăm dò, người gọi điện thoại cho ông chính là tôi.” Khương Nặc bình tĩnh nói.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 22: Chương 22



Lần này Lý Đa Quảng thật sự giật mình, hôm nay bọn họ thảo luận nửa ngày, xây dựng được mấy loại khả năng, ví dụ như, đây là một âm mưu, chính là người của Dương Thành Quân đang cố ý lừa bịp. Hoặc là, có thể là Giang Cầm vợ của Dương Thành Quân làm vì để kiếm chuyện với ông ta, dù sao đã loan truyền rằng bọn họ đang ầm ĩ ly hôn gần một năm nay, người phụ nữ kia cũng không phải người dễ chọc vào.

Nhưng làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, là một cô gái trong công ty của Dương Thành Quân...

“Tôi thật sự không nghĩ tới là cô.” Lý Đa Quảng thậm chí cười khổ một cái.

Cô gái ngồi trước mặt ông ta sắc mặt tự nhiên, có thể nói là bình tĩnh, trái lại thể hiện ra là bọn họ cả ngày thảo luận phỏng đoán như gặp đại địch có hơi buồn cười.

TBC

Chỉ ngắn ngủi mấy năm, Lý Đa Quảng từ một lập trình viên nhỏ bé thăng chức trở thành tổng giám đốc, trong công việc lên như gió như nước là dựa vào một bản lĩnh: biết nhìn người.

Lúc hợp tác cùng một hạng mục với Dương Duệ, ông ta đã gặp cô ở hội nghị, cảm thấy chỉ là một cô gái bình thường, mặc đồng phục chuyên ngành, tóc buộc lên trông già dặn, dáng vẻ có mấy phần thanh tú đáng yêu, nhưng cũng không để lại quá nhiều ấn tượng.

Chỉ là trí nhớ của ông ta có tiếng là tốt, lúc này có thể miễn cưỡng nhớ ra được cô họ Khương, nhưng là Khương gì đó thì ông ta hoàn toàn không nhớ nổi.

Cũng không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, lần này gặp cô, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ánh mắt bình thản, thậm chí dường như đang nhìn xuống.

Lý Đa Quảng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy cô gái này nhất định là đứng ở góc nhìn cao hơn so với bọn họ.

Khương Nặc không quan tâm trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì, lấy điện thoại di động ra, đưa cho ông ta xem một phần văn kiện đã chụp lại.

Đều là người trong nghề, Lý Đa Quảng xem kỹ là biết, tất cả những văn kiện này đều là thật.

Vốn dĩ bọn họ cho là, cho dù trên trời thật sự có một chiếc bánh khổng lồ rơi xuống, vậy chắc chắn cũng chỉ có một phần số liệu, dù sao bốn năm hạng mục mới, nhiều văn kiện như vậy, không thể là toàn bộ.

Nhưng bây giờ nhìn ý tứ của Khương Nặc, vậy mà thật sự mở ra bán?

Là ông ta điên rồi hay là thế giới này điên rồi?

Không quan tâm trong đầu ông ta hiện tại đang suy nghĩ những gì, Khương Nặc lấy lại điện thoại, trực tiếp hỏi: “Muốn mua không?”

“Đương nhiên muốn.”

Cho dù trong lòng còn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng Lý Đa Quảng đáp lại nhanh chóng.

“Tất cả mọi thứ đều ở đây.” Khương Nặc quơ một chiếc ổ cứng màu đen trong tay: “Ông cũng có thể kiểm tra thực nghiệm một chút, nhưng không được quá lâu, lát nữa tôi còn có việc.”

Nói xong, nhướng mày với Lý Đa Quảng: “Không phải là Lý tổng không mang theo máy tính đến đấy chứ?”

Lý Đa Quảng ho một tiếng: “Đương nhiên có mang theo.”

Ông ta lấy một chiếc laptop từ trong túi xách ra, Khương Nặc đưa ổ cứng cho ông ta kết nối, để tự ông ta xem.

Lý Đa Quảng càng xem càng kích động, mặt mơ hồ đỏ lên.

Đây đâu chỉ là một chiếc bánh khổng lồ!

Đây là mẹ kiếp một mặt trăng vừa rơi xuống.

Mấy hạng mục này có thể nói là không có chuyện của Dương Duệ, Thành Tín sẽ lấy toàn bộ định mức, chuyện này ý nghĩa là tương lai ba năm, Dương Duệ sẽ bị ép gắt gao.

Mà ba năm này, cũng chính là ba năm ông ta thăng chức rất nhanh.

Ông ta còn có thể giấu đi một phần văn kiện, chỉ giao một nửa hoặc càng ít cho công ty, giữ lại, để tranh thủ cho bản thân lợi ích lớn hơn.

Thậm chí, ông ta có thể thành lập công ty của chính mình, lợi dụng tài nguyên mà ông ta có được ở Thành Tín tiến hành đầu tư bỏ vốn, dùng những hạng mục này để kéo đầu tư, kiếm được tiền từ Thành Tín và Dương Duệ.

Làm xong khoản này, sẽ nhanh chóng ly hôn, cưới một bạch phú mỹ, di dân đến Châu Âu, tài phú tự do.

Lý Đa Quảng càng nghĩ càng tung bay, suy nghĩ không thu lại được.

Con người vì tiền mà chết, từ xưa đến nay đều là như thế.

Ông ta khống chế kích động liên tục di chuyển con chuột, mãi cho đến khi Khương Nặc cắt ngang, thu lại ổ cứng.

Hai mắt Lý Đa Quảng nhìn chằm chằm vào ổ cứng kia, cố gắng đè nén cảm xúc, lộ ra một nụ cười thân mật với Khương Nặc.

“Tiểu Khương, tôi lo lắng cho cô.” Ông ta nói: “Chuyện này không có khả năng giấu diếm được, rất nhanh cô sẽ bị Dương Thành Quân tìm ra...”

Khương Nặc không rảnh xem người đàn ông trung niên chán ngấy này diễn xuất, trực tiếp cắt ngang ông ta: “Ông muốn nói gì?”

“Tôi không hỏi cô lấy được đồ ở đâu, nhưng chuyện này, ngoại trừ tìm tôi, cô còn nói cho những người khác biết không?” Lý Đa Quảng hỏi.

“Không.”

“Vậy là tốt rồi.” Ông ta dường như nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Khương, chuyện này thật sự không giấu được, nói thật, cô bán đồ cho tôi, quả thực có ích lợi to lớn với công ty của chúng tôi, tôi cũng không đành lòng nhìn cô bị rơi vào vòng lao lý, tôi sẽ giấu diếm tất cả tin tức của cô với công ty, sẽ không nói ra tên và thân phận của cô, cô cũng cố gắng hết sức cầm tiền rồi xuất ngoại đi.”

Khương Nặc khẽ cười.

Nói như thể là có lòng tốt, nhưng thật ra là anh ta muốn nuốt một phần văn kiện và số liệu đi.

Nếu để Thành Tín biết cô, tất nhiên là có nguy hiểm với cô, với anh ta lại càng không có nửa điểm tốt.

“Yên tâm, tháng sau tôi sẽ xuất ngoại, không ai có thể tìm được tôi. Lý tổng, không sợ nói thật với ông, thật ra trong tay tôi còn một vài số liệu quan trọng chưa lấy ra, chờ tôi ra nước ngoài, những thứ ấy với tôi hoàn toàn vô dụng. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi toàn bộ vào hộp thư của ông, coi như là quà cảm ơn đến ông.” Khương Nặc ngừng lại, nói rõ ràng từng chữ: “Là cho ông, không phải cho Thành Tín.”

Chiếc bánh lớn vẽ linh tinh ai mà không biết chứ?

Thật ra trong tay Khương Nặc vẫn còn giữ một số văn kiện, nếu như Lý Đa Quảng tâm tư giảo hoạt khó đối phó, trong tay cô vẫn còn một con át chủ bài.

Trước mắt xem ra là không cần dùng.

Lý Đa Quảng hiện tại hoàn toàn bị lợi ích làm cho choáng váng đầu óc.

Còn là đã thanh toán xong, nhưng lần này, cũng không cần Khương Nặc thúc giục chuyển khoản, Lý Đa Quảng đã tích cực gọi điện thúc giục, còn chủ động giúp cô tìm một tài khoản trung gian, chuyển hai lần rồi mới chuyển sang cho cô.

Trừ đi chi phí, Khương Nặc nhận được 7 triệu 960 ngàn.

Trực tiếp khiến cho số dư tài khoản của cô đột phá lên ngàn lần, đạt được số tiền trước nay chưa từng có 14 triệu 150 ngàn, lần này có thể tích trữ thêm được càng nhiều loại hàng.

Trong lòng lại càng an tâm hơn.

Nếu như từ đầu trong thẻ của cô tuỳ tiện đã có vài tỷ thì tốt biết bao nhiêu, cũng không cần như bây giờ mỗi ngày đều không ngừng mua mua mua, bán bán bán.

Lý Đa Quảng cầm ổ cứng di động, lại hư tình giả ý dặn dò Khương Nặc một phen, bảo cô phải cẩn thận giữ bí mật, cũng bày tỏ rằng sẵn lòng giúp đỡ cô xuất ngoại, hận không thể lập tức đưa cô ra nước ngoài để cô đưa văn kiện cho mình.

Sau đó, ông ta đã cầm theo túi nhanh chóng rời đi.

Khương Nặc cũng cầm vỏ các loại đồ ngọt của mình đi.

Khỏi phải nói đồ ngọt của cửa hàng có rất nhiều chủng loại, kiểu Hồng Kông, kiểu Trung, kiểu Tây, kiểu Nhật loại nào cũng có đặc sắc một chút, quả thực như là rau trộn, hại cô phải chọn nhiều một chút.

Bánh phô mai, bánh quy, bánh sữa hai lớp, đậu đỏ đá bào, khoai môn viên, pudding xoài, dương chi cam lộ, bánh đúc, với trái cây... thấy cái gì bán chạy thì gọi cái đó, mỗi loại ba phần.

Gần đây căn bản không nhấc lên nổi, cũng may trong tiệm không có khách, nhân viên cửa hàng nhiệt tình giúp cô xách ra ngoài cửa hàng.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 23: Chương 23



Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên, Khương Nặc đã thức dậy.

Lại là một ngày tích trữ hàng hoá mới.

Cô đi hoạt động thân thể một chút, cảm giác kiên trì rèn luyện vẫn còn có chút hiệu quả.

Trước đó mỗi lần luyện công buổi sáng xong, đều đau nhức toàn thân khó chịu, hôm nay mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng sau khi đổ mồ hôi lại có một cảm giác thần thanh khí sảng, cô biết thể chất của mình đang dần dần mạnh lên.

Tắm rửa một cái, lấy bánh kem và sữa bò trong tủ lạnh làm bữa sáng, cảm thấy hương vị bánh kem bình thường, lại lấy từ trong không gian ra một cái trứng cuộn phô mai thơm ngào ngạt còn đang toả ra khói.

Cô lắc lư lắc lư.

Trước khi trọng sinh, cái gì cô cũng có thể ăn, trở về không bao lâu cũng thay đổi kén chọn.

Nhưng có không gian rất thuận tiện.

Lúc ăn sáng xem điện thoại một chút, Wechat không có tin gì mới, ngược lại nhận được một tin nhắn đẩy, hôm nay là ngày hội mua sắm 7.7, mấy nền tảng mua sắm lớn đều có khuyến mại khủng.

Vì để k*ch th*ch tiêu dùng, gần như mỗi tháng đều có thể cố gắng kéo ra một ngày lễ để thúc đẩy tiêu dùng, nhưng lần này các loại giảm giá chiết khấu thật sự không tệ, vừa vặn cô tích được ít hàng.

Hỏi: Ở nước ngoài vì sao vừa gặp chuyện là phải đi mua giấy vệ sinh với số lượng lớn?

Đáp: Bởi vì dùng lá cây, cành cây, hay đá... thật sự vô cùng không thoải mái.

Đừng hỏi vì sao cô biết.

Giấy rút là lựa chọn đầu tiên, các cửa hàng chính thức của những nhãn hiệu lớn, cửa hàng trực thuộc, siêu thị, tất cả đều lần lượt đặt hàng, mua 2000 hộp.

Giấy cuộn hộp lớn cũng mua 1000 hộp.

Còn có giấy cuộn không lõi có hơi thô ráp kia cũng mua 500 cuộn.

Băng vệ sinh, quần ngủ ngon lại càng quan trọng nhất, các nhãn hiệu lớn đều chọn, mỗi loại 1000 bao.

Sau đó là đồ dùng tắm rửa và làm sạch nhà cửa.

Nước tẩy rửa, 300 thùng loại thùng lớn 5kg.

Bột giặt, nước giặt phải chuẩn bị nhiều chút, điều kiện ở mạt thế không tốt như vậy, khoảng thời gian núi lửa phun trào kia, ra ngoài một chuyến như thể đi đào than nửa ngày vậy.

Nước giặt 500 thùng, bột giặt 1000 thùng loại 3.8kg.

Cộng lại cả xà phòng còn rẻ hơn so với chợ bán buôn lần trước cô hỏi, trực tiếp đặt 1000 bánh.

Chổi, đồ lau nhà, chậu nước, thùng nước, những thứ này mặc dù dùng ít, nhưng nhất định cũng phải mua một ít.

Máy hút bụi, máy giặt cũng phải chuẩn bị mười cái, lõi lọc thì lại càng phải mua nhiều hơn.

Còn có dây điện đồng bộ, ổ cắm, băng dính cách điện, và công cụ hàng kim khí nhỏ có khả năng dùng tới, nghĩ vậy lại tiện tay bỏ vào trong giỏ hàng.

Sữa tắm, dầu gội đầu, dầu xả, kem đánh răng, bàn chải đánh răng... Những thứ này mức độ tiêu hao không lớn, tích trữ đủ dùng 20 năm là được.

TBC

Ngoài ra còn cần khăn mặt, khăn tắm, mỗi loại chuẩn bị 200 cái.

Nội y, trước kia Khương Nặc đều mua trên mạng, kiểu của mẹ cô cũng biết, cũng đặt hàng cùng nhau.

Đơn 300 được giảm 50 tệ, còn có thể được các loại phiếu, cũng đi qua đi lại một lúc lâu.

Ngồi trong hơi lạnh điều hoà dễ chịu, Khương Nặc lại lấy từ trong không gian ra một phần bánh ngọt hôm qua mang về, ăn từ từ, ngón tay lướt trên điện thoại, màn hình chuyển sang giao diện đồ điện gia dụng.

Thời kỳ đầu mạt thế không cung cấp được điện lực, nhưng Khương Nặc đã chuẩn bị máy phát điện, đến giai đoạn giữa trong khu vực cũng sẽ có điện, đồ điện gia dụng tiện lợi chắc chắn phải mua.

Nồi cơm điện, lò vi sóng, lò nướng, nồi hấp, chảo điện, máy rửa bát, máy xay, máy ép, tủ lạnh, máy giặt, máy sấy, những đồ điện thường dùng đều mua mỗi loại mười cái.

Về phần tivi màn hình lớn, cũng cần thiết có hơn mấy cái.

Ở trong mạt thế nếu như không cần bôn ba kiếm kế sinh nhai, thì sẽ vô cùng nhàm chán, nhiều khi ngay cả người để nói chuyện phiếm cũng không tìm thấy, càng không có video ngắn nào để xem.

Mà theo tuổi tác ngày một cao của mẹ, thị lực sẽ càng ngày càng không tốt, để cho bà mỗi ngày đều nhìn chằm chằm điện thoại di động nhạt nhẽo chắc chắn không tốt.

Lại mua thêm mấy bộ phát, đến lúc đó có thể chiếu phim truyền hình từ trong điện thoại ra ngoài cho bà xem, hoặc là mở vũ điệu quảng trường, bài tập thể dục, để cho bà rèn luyện thân thể một chút cũng không tệ.

Có tivi màn hình lớn, vậy thì cũng có thể chuẩn bị mấy cái máy chơi game, lại chọn lựa một số đĩa CD game offline được đánh giá cao.

Lúc ăn cơm cô thích mở kịch hoặc là các chương trình tạp kỹ để xem, cần một lượng lớn thiết bị dự trữ.

Ổ cứng dung lượng 2TB, một cái đại khái có thể chứa được hơn 300 bộ phim điện ảnh HĐ, cái này lấy trước 100 cái.

Thật ra ngoại trừ điện ảnh, phim truyền hình, Khương Nặc còn có rất nhiều thứ muốn lưu giữ.

Ví dụ như các loại văn kiện dạy học, tư liệu học tập, tư liệu kỹ thuật, các loại phim phóng sự.

Rất nhiều thứ cũng sẽ bị huỷ diệt ở mạt thế, có thể bảo tồn thì cố gắng hết sức để bảo tồn, tương lai có lẽ sẽ có lúc dùng đến, cũng coi như là hy vọng có thể xây dựng lại một số nền văn minh nhân loại.

Sở dĩ không chọn ổ cứng cố định, là bởi vì kỹ thuật còn chưa hoàn thiện, không đáng tin bằng máy móc cơ giới.

Máy tính bảng 10 cái, điện thoại di động 10 cái, laptop kiểu mới nhất 5 cái.

Máy tính bàn cấu hình cao chắc chắn phải có, chọn loại khoảng 8 ngàn tệ trên trang web của hãng, lấy 5 cái.

Chờ sau khi những món hàng này tới, còn cần rất nhiều thời gian tìm tài nguyên để tải về.

Cô thật sự quá thiếu thời gian.

Nghĩ tới đây, Khương Nặc lại liên hệ với công ty viễn thông, tăng băng thông của căn phòng vừa thuê kia lên 500m.

Sau khi trả tiền tất cả mọi thứ, Khương Nặc lại tính sổ sách một chút.

Cộng cả phí tăng thêm băng thông rộng 2600 tệ, ngồi ở đây hai tiếng, cô đã tiêu hết tổng cộng 920.700 tệ.

Đây đều là những thứ mà cô và mẹ cần.

Nhưng trong nhà còn A Muội, chuyện này Khương Nặc chắc chắn không quên, trước đó chưa vội tích trữ đồ ăn cho chó, chính là đợi lần mua sắm được giảm giá này.

A Muội không kén chọn, chỉ cần là thức ăn cho chó nó đều ưa thích, rất tốt.

Nhưng bây giờ tiền bạc dư dả, cũng không cần thiết quá keo kiệt, mua cho nó mấy loại thường ăn và thêm ít thịt khô.

Giá cả bình quân, khoảng 20 tệ một cân, mua 300 tệ được giảm 50 tệ, còn chưa đến mức cao nhất, tính ra một cân chưa tới 17 tệ.

Khương Nặc chuẩn bị được 700.300 tệ, gom đủ 1 triệu tệ.

Một loạt thao tác, tổng cộng mua gần 4500 kg, cũng chính là 4.5 tấn thức ăn cho chó.

A Muội cho dù có tham ăn, ngày nào cũng ăn, những thứ này cũng có thể duy trì bốn đến năm năm rồi.

Nhưng thật ra A Muội không có khả năng mỗi ngày đều ăn thức ăn cho chó, bọn họ cho nó ăn đồ ăn bình thường tương đối nhiều, thức ăn cho chó cũng chỉ là để đổi khẩu vị.

Chờ đến giai đoạn sau của mạt thế, chuẩn bị cho nó một vài sinh vật biến dị gì đó để nó mài răng một chút.

Xác nhận trả tiền, 1 triệu đã được tiêu nhẹ nhàng như thế.

Mua trên mạng điên cuồng như thế, đời này cũng chỉ có một lần.

Nhưng tiền này, nên tiêu thì phải tiêu, về sau có tiền cũng không tiêu được, toàn bộ đều biến thành giấy lộn.

Cả ngày ngoại trừ cầm điện thoại di động mua đồ, chính là ý thức tiến vào không gian, sắp xếp lại vật tư ở trên đất trống.

Có thời gian rảnh thì phải thu dọn, nhiều vật tư như vậy, nếu như cứ ném vào lung tung, tương lai đi tìm rất phiền phức, muốn sắp xếp lại càng tốn thời gian nhiều hơn, cho nên nhất định phải kiên trì.

Thấm thoắt, sắc trời đã tối.

Trừ đi tất cả chi tiêu ngày hôm nay, trong thẻ của Khương Nặc còn 13.150.000 ngàn.

Cô yên lặng tính toán tiếp những chi tiêu chính.

Cô phải thuê một biệt thự có tầng hầm, tiến hành cải tạo phòng ẩm chống nước, vào thời kỳ động đất đến ở.

Còn có bình ắc-quy năng lượng mặt trời, dược phẩm, vũ khí, trang bị sinh tồn dã ngoại, xe hơi, máy phát điện, xăng dầu, quần áo, đồ dùng vân vân.

Cô còn chuẩn bị mua một máy xúc cỡ lớn.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 24: Chương 24



Ngoài ra còn có hai chuyện.

Đầu tiên là tiếp tục nâng cao chính mình.

TBC

Ỏ mạt thế nếu như không có sức khoẻ tốt, cho dù có thể may mắn sống sót, cũng sẽ vô cùng uất ức, điểm này cô đã được lĩnh ngộ sâu sắc.

Thời gian còn lại không nhiều, ngoại trừ rèn luyện thân thể, còn phải cố gắng hết sức học những kỹ năng thực dụng như đọ sức, lặn xuống nước.

Chuyện quan trọng thứ hai chính là dành thời gian dẫn Vu Nhược Hoa đi hưởng thụ một chút.

Đời này bà đã vất vả không ít, hiện tại cuộc sống tính toán quá chi li, quần áo đắt không nỡ mua, đồ ngon không nỡ ăn.

Tận thế sắp tới rồi, Khương Nặc quyết định thỉnh thoảng dẫn bà đi ăn ngon một chút.

Ví dụ như bữa cơm cao cấp, cơm Tây, hải sản.

Thật ra bản thân cô cũng thích chưng diện ăn uống, đời trước không có tiền, hiện tại không hưởng thụ, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Vậy thì quyết định như vậy, đêm nay sẽ đi ăn buffet hải sản cao cấp.

...

“Con nói xem không có việc gì đi ăn hải sản gì chứ, mẹ đã nấu xong cơm rồi!”

“Mẹ, chúng ta cũng hiếm khi tới ăn một lần: “Khương Nặc ấn Vu Nhược Hoa vào ghế: “Gần đây con kiếm được ít tiền, tiếp theo còn có cơ hội kiếm tiền tốt hơn, cho nên mẹ ngồi xuống yên tâm mà hưởng thụ đi.”

Vu Nhược Hoa vẫn không thể chấp nhận được: “Vậy cũng không cần tới nơi này ăn chứ, con muốn ăn hải sản mẹ mua về nhà làm cho con ăn, không phải tiết kiệm hơn so với ở đây à? Ở đây ăn một bữa một người thế nào cũng phải hai ba trăm?”

Gừng nặc khẽ cười.

Đây là buffet hải sản cao cấp đắt nhất toàn thành phố, 1399 tệ một khách.

Những nhà hàng có giá cả như này đối với bọn họ mà nói là muốn mà không thể được, cho dù Vu Nhược Hoa ăn buffet 100 tệ cũng cảm thấy ăn không hồi vốn.

Không hổ là nhà hàng cao cấp, điều kiện thật sự không tệ, cho dù bên ngoài nóng đến mức nào, trong nhà hàng vẫn có hơi lạnh, bàn ăn đều thiết kế ghế dài, lại có cây xanh và đồ trang trí che chắn, không gian rất thoải mái dễ chịu.

Nhìn trên mạng, nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng này có hơn 500 loại, hương vị và độ tươi mới đều được cho điểm đánh giá cao.

Tôm hùm Boston và cua hoàng đế có giới hạn số lượng, mỗi người một phần, trực tiếp đưa lên bàn.

Ít thì ít, nhưng chất lượng tương đối tốt, cua hoàng đế còn to hơn cả đầu cô.

Khương Nặc lần đầu tiên được đi ăn hải sản cao cấp như này, Vu Nhược Hoa cũng rất kinh ngạc, vừa ăn vừa cảm nhận hương vị: “Mùi vị rất tươi, thật sự là thơm ngon.”

“Mẹ ngồi đây một lát nhé, con đi lấy đồ ăn.” Khương Nặc nói xong thì đi đến khu nguyên liệu nấu ăn.

Lấy trước một ít tôm tít.

Tôm tít ở đây không tệ, vừa to vừa béo, đã bỏ vỏ đi, lộ ra thịt tôm trong suốt chắc nịch, còn có đầy trứng.

Hải sản có chất lượng thế này, trước đây cô chỉ nhìn thấy trong những video đồ ăn ngon.

Về phần cá hồi, tôm alaska, sò đỏ, sashimi, tất cả đều là cá nguyên con vừa cắt.

Kích thước của hàu cũng rất lớn, một anh chàng trẻ tuổi đang tách vỏ không ngừng, bên cạnh là hai người phụ trách nướng.

Còn có ghẹ, sò biển lớn, bong bóng cá, bào ngư, bò bít tết, dê nướng, lòng nướng...

Thấy trên mặt bàn chồng chất đồ ăn, Vu Nhược Hoa lo lắng ăn không hết: “Đừng lấy thêm nữa, ăn không hết sẽ bị phạt!”

Ăn thì chắc chắn có thể ăn hết.

Sau tận thế còn không biết tình hình như thế nào, đời này có khả năng chỉ có một lần như thế.

Hải sản thực sự quá đắt, không cần thiết phải tích trữ lượng lớn.

Vừa ăn, Khương Nặc cũng lặng lẽ bỏ một ít vào trong không gian.

Ăn xong lượt thứ nhất, Khương Nặc lại không khách khí chút nào lấy thêm ba lượt nữa, mỗi một lượt đều tràn đầy.

Vu Nhược Hoa cũng bị sức ăn của cô làm cho kinh hãi: “Hôm nay bữa buffet này hơn 200, cũng miễn cưỡng coi như hồi vốn rồi.”

Ngoài miệng sợ cô ăn quá nhiều, nhưng tay lại không ngừng giúp cô bóc vỏ tôm, khêu gạch cua, bóc chân cua...

Vừa ăn vừa nghỉ, ăn gần ba tiếng, Khương Nặc cảm thấy là thời điểm nên dừng lại, nếu không cũng quá không hợp với lẽ thường.

Đương nhiên hiện tại cũng không hợp với lẽ thường.

Khụ khụ.

...

Sau khi về đến nhà, A Muội ngửi thấy mùi thơm trên người hai người, cảm xúc xao động bắt đầu không khống chế nổi, trông mong nhìn hai người.

“Sẽ không quên mày đâu.”

Khương Nặc giống như làm ảo thuật, lấy từ trong không gian ra hai miếng thịt bò bít tết không có nước sốt, bỏ vào bát cơm của A Muội.

“Sao con cho nó đồ ăn ngon như vậy?” Mẹ nhìn thấy nói: “Giữ lại ngày mai ăn không ngon sao?”

A Muội: ...?

“Thỉnh thoảng cũng phải cho A Muội ăn ngon một chút.”

Vu Nhược Hoa vẫn không nỡ: “Trong tủ lạnh có đồ ăn mẹ làm buổi tối, con cho nó ăn đã rất tốt rồi.”

Khương Nặc mở tủ lạnh ra, phát hiện Vu Nhược Hoa thật ra đã làm xong cơm tối.

Mẹ nấu cơm rất ngon, dù là vừa mới ăn ở bên ngoài về xong, nhưng vĩnh viễn những đồ ăn mà mẹ nấu ngày thường là hợp khẩu vị nhất.

Thế giới có vô số đồ ăn ngon, nhưng rất nhiều cả đời đều khó mà quên được mùi vị của mẹ.

Trong lòng Khương Nặc bỗng nhiên khẽ động.

Gần đây Vu Nhược Hoa ngày ngày buồn bã ở nhà, luôn nói rằng nhàm chán, sắp buồn đến phát ốm rồi, có lẽ tìm chút việc gì đó cho bà làm cũng không tệ.

“Mẹ, thương lượng với mẹ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Mẹ biết gần đây con làm việc ở bên ngoài, tổ của chúng con có rất nhiều người, con ngoại trừ quản lý bọn họ làm việc, mỗi ngày còn phải gọi hai bữa cơm cho bọn họ, đều là gọi thức ăn ngoài rồi tìm công ty để quyết toán, mẹ, mẹ có muốn kiếm số tiền này không?”

Vu Nhược Hoa nghe thấy kiếm tiền, hai mắt nhất thời sáng lên.

“Kiếm tiền kiểu gì?”

“Mỗi ngày công ty định mức cho mỗi người 60 tệ tiền ăn, hai bữa cơm trưa và cơm tối, chỗ con có 20 người, một ngày sẽ thanh toán định mức 1200 tệ.” Khương Nặc thuận miệng nói vớ vẩn: “Nếu mẹ nhận việc nấu cơm này, nhìn xem có lợi nhuận hay không?”

Vu Nhược Hoa căn bản không cân nhắc, mỗi ngày bà mua thức ăn nấu cơm, đối với vật giá vô cùng có lòng tin: “Đương nhiên có thể, con biết 1200 tệ mua được bao nhiêu đồ ăn không? Tuyệt đối kiếm được.”

Cả người Vu Nhược Hoa tràn đầy ý chí chiến đấu, đang tính con số, càng tính càng mừng rỡ.

Tâm trạng của bà tốt, tâm trạng của Khương Nặc cũng tốt theo, khẽ cười nói: “Nhưng con không muốn mẹ quá mệt mỏi, lại tìm thêm hai người giúp việc bếp núc đi.”

Vu Nhược Hoa cũng sắp bị cô chọc cười rồi: “Làm cơm cho có vài người, còn muốn hai người giúp việc, con đang đùa à?”

Dưới sự kiên trì của Khương Nặc, Vu Nhược Hoa đồng ý tìm một người giúp việc, đồng thời làm bốn ngày nghỉ một ngày.

Gần đây mẹ thực sự rảnh rỗi vô cùng, có việc để làm, tinh thần cũng tốt hơn, cũng không xem tivi nữa, bắt đầu cầm máy tính ngồi xuống tính toán kế hoạch mua thức ăn ngày mai.

Khương Nặc cũng đặt mua một loạt hộp đồ ăn, đến lúc đó Vu Nhược Hoa làm xong đồ ăn, thì bỏ vào trong hộp, Khương Nặc xách đi.

Đương nhiên, cô chỉ là muốn lưu giữ lại một số hương vị đồ ăn ngày thường của mẹ.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 25: Chương 25



Trời còn chưa sáng, Khương Nặc đã kéo xe đẩy nhỏ đi ra ngoài.

Lên cấp 3, cô và mẹ cũng chưa từng cùng nhau đi dạo phố chớ nói chi là cùng đi chợ mua đồ ăn như vậy.

TBC

Mặt trời còn chưa mọc, lại trải qua một đêm giảm nhiệt, hiện tại là lúc nhiệt độ thấp nhất trong ngày, chỉ khoảng chừng 36 độ, trong chợ bán thức ăn còn càng náo nhiệt hơn.

Khương Nặc cũng hưởng thụ sự ồn ào và phồn vinh sắp biến mất này.

1200 tệ làm đồ ăn cho 20 người, tính ra khá phong phú, Vu Nhược Hoa mua một ít thịt ba chỉ trước, lại mua mấy con gà, sau đó bắt đầu chọn lựa các loại rau xanh, rất nhanh đã chất đầy chiếc xe kéo nhỏ.

Ngay sau đó lại đi mua một số đồ gia vị, nguyên liệu và dầu mỡ.

Lúc này Khương Nặc đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, lần theo nhìn lại là gà lá sen mà rất lâu rồi chưa được ăn.

Cô lập tức nghĩ đến việc tích trữ thêm nhiều thực phẩm chín.

Cô bảo Vu Nhược Hoa về nhà trước, Khương Nặc đến trước quầy hàng bán gà lá sen.

Cửa hàng bán gà lá sen này đã mở ở đây chí ít vài chục năm, Khương Nặc nhớ vào thời trung học đã thường xuyên ăn của nhà bọn họ, căn cứ vào lời mà bà chủ hơi mập nói, những con gà này đều được nuôi thả ở nhà bà ấy ở nông thôn, chứ không phải gà ăn tăng trọng, mỗi ngày giới hạn số lượng 20 con, nhiều thêm một con cũng không có.

Cho nên gà lá sen của nhà bà ấy, chất thịt giòn mềm lại dai, hơn nữa công thức ướp đặc biệt, có một mùi thơm khó nói thành lời, nhưng giá cả cũng tương đối cao hơn so với những cửa hàng khác.

Tiền nào của nấy, đây là chuyện đương nhiên.

“Bà chị, mỗi ngày nhà chị có thể làm bao nhiêu con? Em muốn mua nhiều một chút.”

“Mỗi ngày nhiều nhất là 20 con, nhiều hơn nữa thì không có.”

“Có thể nghĩ cách một chút hay không? Em muốn lấy số lượng lớn.”

Bà chủ lắc đầu: “Thật sự không có cách nào cả, chúng tôi tuyệt đối không lấy gà nhà khác. Như thế mặc dù kiếm được tiền, nhưng lại chính là tự đập vỡ bảng hiệu của mình, chuyện này còn lâu tôi mới làm.”

Khương Nặc yên tâm về chuyện này, sau đó vui vẻ bao hết gà lá sen nhà bà ấy.

“Vậy thì mỗi ngày 20 con, giúp em đóng gói sắp xếp gọn gàng, mỗi hộp nửa con, liên tục ít nhất một tháng. Có thể giao hàng không, không xa.”

“Được.”

Bà chủ đương nhiên sẵn lòng, mấy ngày nay quá nóng, trông quầy thật sự vô cùng vất vả. Rất nhiều người đều là buổi tối mới ra quầy, nhưng bà ấy lớn tuổi rồi, ban ngày không ngủ được, buổi tối không thức khuya được, chuyện kinh doanh cũng khó.

Chờ bà chủ đóng gói xong gà lá sen hôm nay, Khương Nặc trả tiền và đặt cọc ngày mai, sau khi để lại số điện thoại và địa chỉ, lại đi đến những cửa hàng thực phẩm chín khác.

Nếu đã muốn tích trữ thực phẩm chín, dĩ nhiên không có khả năng chỉ mua gà lá sen, nếu không sẽ nhàm chán biết bao.

Gà nướng đất sét, gà lu, gà ngâm nước sốt, gà luộc, vịt muối, vịt om da ngọt, ngan om, tai heo om, ruột già om, còn có chân gà ngâm ớt, chân gà ngâm tỏi, chân gà ngâm chanh, mỗi một loại đều không thể bỏ qua.

Mỗi loại mỗi ngày 50 phần.

Sau khi kiếm đủ ở chợ bán thức ăn, Khương Nặc lại đón xe đến một cửa hàng bán tôm có tiếng ở gần đó, ông chủ đang buồn ngủ nghe thấy cô nói muốn đặt hàng thức ăn ngoài, hơn nữa số lượng lớn, lập tức tỉnh táo.

“Vậy mỗi ngày cô muốn bao nhiêu?”

“Tổng số 100, phần lớn, tê cay, tỏi thơm mỗi loại một nửa, trước bảy giờ tối nhất định phải đưa đến chỗ tôi chỉ định.”

Sau khi đặt tôm xong, Khương Nặc lại đi tìm mấy quán cơm nhỏ có khẩu vị không tệ.

Thịt hấp rau mơ, ruột già kho tàu, thịt bò kho tàu, thịt xào, rau xào thịt, thịt kho tàu... Tóm lại đều là một loạt những món sở trường thường ngày của quán cơm nhỏ này.

Về phần số lượng muốn bao nhiêu, nguyên tắc của Khương Nặc là: Chỉ cần đảm bảo chất lượng, làm được bao nhiêu cô lấy bấy nhiêu, chỉ xem dã tâm và thực lực của ông chủ.

Thời kỳ kinh doanh ảm đảm như vậy, đột nhiên có mối lớn đến, ông chủ của mỗi cửa tiệm đều bày tỏ sẽ làm nghiêm túc.

Khương Nặc cũng không sợ bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dùng hàng kém chất lượng, dù sao mỗi ngày đưa đồ đến Lưu Mân đều sẽ kiểm tra chặt chẽ, phát hiện lừa gạt một lần thì sẽ lập tức kết thúc hợp tác.

Đương nhiên xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ, cô lựa chọn mấy quán cơm nhỏ, đều là nơi mà trước kia cô thường xuyên tới, ông chủ không nói được là sẽ thành thật bao nhie, nhưng ít ra cũng là người biết giữ khuôn phép khi mở tiệm buôn bán.

Tính toán đơn giản một cái, những thực phẩm chín này mỗi ngày đều sẽ tốn mất hơn 60 ngàn.

Liên tục 30 ngày, gần 2 triệu tệ.

Làm xong những thứ này, thời gian cũng sắp đến 10 giờ sáng, trên đường đã không nhìn thấy có bao nhiêu người, Khương Nặc cũng không nán lại trong thời tiết nóng nực này, trực tiếp đến nhà kho.

Buổi sáng không cần nhận hàng, Lưu Mân cũng chưa đến, sau khi Khương Nặc đóng cửa lớn, bắt đầu nhanh chóng chuyển vật tư vào trong không gian để lưu trữ.

Thẳng cho đến trưa, đồ đạc chồng chất trong nhà kho đều đã được thu vào không gian, đồ ăn Vu Nhược Hoa làm cho 20 người cũng đúng lúc bảo anh trai chạy vặt đưa tới, Lưu Mân nhận được điện thoại cũng tới nhận hàng.

Hôm nay mẹ làm rất phong phú.

Một hộp thịt hâm xào, một hộp cá băm viên, một con gà kho, đồ ăn chay là rau xào, còn có một hộp canh cà chua trứng.

Bốn món mặn một món canh, suất ăn còn vô cùng đầy đủ, bữa ăn công như thế đã tính là phong phú không bình thường rồi, nhưng đây chỉ là đúng chuẩn 30 tệ.

Đến nhà hàng ăn, không có 70, 80 tệ chắc chắn không ăn được gì.

Quả nhiên muốn tiết kiệm tiền, vẫn phải tự nấu cơm.

Khương Nặc mở ra hai phần ở ngay tại chỗ, coi như là cơm trưa của mình và Lưu Mân.

Tính toán thời gian, Lưu Mân đã tới làm một tuần lễ, hôm nay nên phát tiền lương lần đầu tiên cho cô ấy.

Nhận được 1000 tệ chuyển khoản, trong mắt Lưu Mân nhịn không được lộ ra sự vui sướng, đây là công việc đầu tiên trong đời cô ấy, cũng là khoản tiền lương đầu tiên.

Tình hình như hiện tại, đều ở nhà làm việc, sinh viên tốt nghiệp căn bản không tìm được việc làm, kinh doanh cũng ảm đạm, cô ấy có thể gặp được bà chủ như Khương Nặc, cảm thấy mình rất may mắn.

Lúc ăn cơm, Khương Nặc trò chuyện với Lưu Mân, biết cô ấy cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, cách đây mấy năm cha sinh bệnh đã qua đời, bây giờ mẹ ở nhà một mình trồng trọt.

Nghe đến đó, Khương Nặc nhịn không được lo lắng cho cô ấy một chút.

Sau khi mạt thế đến, người xui xẻo nhất chính là người già và trẻ nhỏ, trong nhà Lưu Mân không có đàn ông, chẳng mấy chốc sẽ bị quy luật sinh tồn tàn khốc đào thải.

Mà trên thế giới này, người như cô nhiều vô số.

Muốn sống sót được dưới cơ chế đào thải khắc nghiệt của thiên nhiên, không chỉ có yêu cầu về tố chất thân thể, vật tư, vận khí, quyết tâm, ý chí... Cho dù thiếu một thứ, cũng sẽ trở thành kẻ yếu bị đào thải.

“Ở chỗ chị làm cho tốt nhé!” Cuối cùng Khương Nặc nói: “Cuối tháng xem biểu hiện của em, chị sẽ cân nhắc về tiền thưởng cho em.”

“Cảm ơn chị Nặc! Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt.”

“Buổi chiều về nhà nghỉ ngơi đi, chị ở đây xuất hàng là được, buổi tối em nhận được điện thoại thì tới nhận hàng.”

Sau khi Lưu Mân đi, Khương Nặc không có thời gian ngủ trưa.

Ý thức tiến vào không gian, tất cả vẫn là dáng vẻ của ngày hôm qua, Khương Nặc kiểm tra các loại thịt, cá trước, xác định vẫn tươi mới như lúc vừa mới bỏ vào, lúc này mới bắt đầu thu nhận những đồ còn lại trong kho.

Quá nhiều vật tư đều thu vào toàn bộ, trên kệ hàng lộn xộn, Khương Nặc nhìn thấy mà không thể yêu nổi, buổi tối trước khi ngủ phải dọn dẹp thật tốt một chút.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 26: Chương 26



Sắp xếp việc này, mỗi ngày đều phải làm, nếu không sẽ chỉ càng mệt mỏi nhiều hơn.

Thật ra cô cũng không có chứng cưỡng chế, nhưng thật vất vả kiếm tiền tích trữ nhiều hàng như vậy, khuân vác thêm mấy lần cũng có một loại cảm giác thành tựu.

Hơn nữa chỉ sắp xếp đồ đạc thôi cũng không được, lúc thu cũng phải có kế hoạch.

Ví dụ như trực tiếp đặt hàng hoá lên kệ theo như đã tính, không chỉ giảm bớt số lần thao tác, cũng là để nâng cao lực tinh thần của mình.

Mấy ngày nay cô phát hiện ra, ý thức làm ra càng nhiều động tác càng phức tạp ở trong không gian thì lại tiêu hao tinh thần càng lớn, nhưng sau khi lực tinh thần khôi phục thì sẽ được nâng cao một chút.

Cụ thể như hiện tại, cô đã có thể tiếp tục thao tác trong thời gian dài.

Trong danh sách vật tư của cô, còn có một số đồ cỡ lớn, có trọng lượng nặng, nếu như tinh lực không đủ, có khả năng không cách nào thu vào trong không gian.

Qua hơn hai tiếng sắp xếp, những vật tư còn lại trong nhà kho đều đã được thu sạch, cũng đến lúc nóng nhất trong ngày.

Nhìn ánh mặt trời nóng rát bên ngoài, Khương Nặc thật sự không muốn ra ngoài, nhưng còn có rất nhiều thứ chưa mua, cô chỉ có thể lấy ô che nắng, đeo khẩu trang chống nắng, đeo găng tay, cầm theo một bình nước, khẽ cắn môi lại ra ngoài lần nữa.

Mục tiêu của buổi chiều là dược phẩm.

Ở mạt thế, nhân tố dẫn đến cái c.h.ế.t cao nhất là nghèo đói, lạnh lẽo và bệnh tật, đau đớn.

Hai nhân tố đầu tiên, theo thời gian, số người giảm mạnh, tỉ lệ tử vong dần dần giảm xuống, nhưng bệnh tật và đau đớn lại cứ xuyên suốt toàn bộ mạt thế mà cô biết.

Đặc biệt là ở giai đoạn giữa, mấy viên con nhộng amoxicillin dùng để giảm viêm, gần như chẳng khác nào một mạng.

Cho dù sau này tạo dựng nên được nơi ẩn núp, khu vực dành cho đủ loại người sống, khôi phục một chút năng lực sản xuất dược phẩm, nhưng chi phí và giá cả cũng khá cao.

Có người vất vả giữ được ít đồ hơn nửa năm, cũng chỉ bởi vì một vết thương nhỏ bị lây nhiễm mà có thể trở lại trước giải phóng chỉ trong một đêm.

Khương Nặc không hiểu nhiều về thuốc thang, rất nhiều loại thuốc cũng đều chịu sự quản lý chặt chẽ, nguồn gốc có hạn, không có khả năng tích trữ lượng lớn như giấy vệ sinh, cô chỉ có thể dùng một cách ngốc nghếch, dựa theo hướng dẫn trên bản đồ đi đến tiệm thuốc, đi mua từng nhà một.

Trọng điểm là thuốc tiêu viêm, hạ sốt, giảm đau, cầm máu, cảm mạo, thuốc ngăn tả, có những thứ này, những bệnh nhẹ thường ngày có thể tự giải quyết.

Còn có mát gan, giảm huyết áp, tim cấp tính, bệnh bao tử viêm dạ dày, phụ khoa... chỉ cần là những thứ mà mua được ở tiệm thuốc thì đều mua.

Còn có băng gạc, băng vải, băng dính, dung dịch ô-xy già, cồn y tế, nước muối, băng dán cá nhân, bông tiêu độc, có bao nhiêu là mua bấy nhiêu.

Vật phẩm chăm sóc sức khỏe cũng mua một ít, a xít amin, Vitamin, các loại nước súc miệng...

Thuốc Đông y thì tạm thời chưa cần, một là có mua cô cũng không hiểu, hai là cuối kỳ mạt thế, thực vật hoang dại không ít, các khu vực lớn chủ yếu trị liệu bằng đông y.

Nhưng kiểu đi từ nhà này đến nhà khác thực sự hiệu suất không cao, một nhà chí ít cần nửa tiếng, lúc trời sắp tối cô còn chưa đi được 20 nhà.

Hơn nữa thuốc men là thật sự đắt, cảm giác còn chưa mua được gì, 100 ngàn tệ đã tiêu hết.

Cô không tiếc tiền, nhưng nếu cứ với tốc độ này, muốn trữ được lượng hàng với mức thấp nhất trong mắt cô, đoán chừng ít nhất cũng phải mười ngày.

Nếu như có thể liên hệ với những đơn vị cung cấp thuốc đến cửa hàng này thì tốt.

Nhưng người ở phương diện này cô không biết, cũng không có thời gian để đi tìm.

Kết thúc quá trình mua thuốc ngày hôm nay, Khương Nặc về nhà kho, Lưu Mân đang bận rộn kiểm kê đồ mà cửa hàng rau xanh, cửa hàng tôm và quán cơm nhỏ đưa tới, cùng với bữa tối mà mẹ đã làm và đưa cho anh chạy việc mang tới.

Nhìn Lưu Mân rất nghiêm túc, thật sự đã thực hiện đúng lời hứa hẹn buổi trưa, về điểm này Khương Nặc rất hài lòng.

Cuối cùng cô lấy một phần đồ ăn đưa cho Lưu Mân, bảo cô ấy cũng không cần về nhà ăn mì tôm nữa, dù sao sau này có đồ ăn đưa tới, có thể làm bữa ăn trong công việc của cô ấy.

Thu thập tất cả mọi thứ vào trong không gian xong, Khương Nặc mới về nhà.

Vừa mở cửa ra, Khương Nặc đã ngửi thấy một mùi thơm bay khắp phòng, thức ăn trên bàn cũng chưa động, mẹ và A Muội đều đang đợi cô.

“Con về rồi à! Nhanh tới ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi!” Giọng điệu của Vu Nhược Hoa có hơi trách móc.

“Mẹ, hôm nay cảm thấy thế nào? Có mệt hay không?” Khương Nặc hỏi.

“Không mệt chút nào cả!” Vu Nhược Hoa nói: “Thật ra nấu cơm cho 20 người, cũng không khác là mấy với nấu cho 5 người, còn có người giúp việc bếp núc. Hai tiếng buổi sáng, ba tiếng buổi chiều chúng ta đã làm xong, người ta làm xong là đi, mẹ còn xem truyền hình một lúc, mẹ nói chứ, cũng đừng làm cái gì mà làm mấy ngày nghỉ ngơi một ngày, chậm trễ mẹ kiếm tiền!”

Khương Nặc khẽ cười, kiểu hấp tấp này, quả thực là phong cách của bà.

“Không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi, con cũng rất đói bụng rồi.”

“Vậy con tranh thủ ăn nhiều một chút.”

Thức ăn trên bàn giống như buổi tối đưa đến nhà kho, càng khiến cho Khương Nặc bất ngờ, là mẹ đột nhiên vẻ mặt thần bí lấy từ trong túi ra hơn ba trăm tệ tiền lẻ.

“Mẹ làm gì thế?”

“Hôm nay mua thức ăn còn thừa.” Vu Nhược Hoa cười hì hì: “Không phải mẹ cố ý à, dựa theo tiêu chuẩn mà các con định ra thật sự là không xài hết. Ngày mai không cần mua dầu ăn và gia vị, sẽ còn dư càng nhiều hơn.”

Khương Nặc khẽ gật đầu: “Dư bao nhiêu mẹ cầm đi, mua ít đồ mà mẹ thích.”

“Mẹ có gì để mua chứ? Mẹ giúp con giữ lại.” Vu Nhược Hoa nói: “Nặc à, chúng ta làm người không thể quá tham lam, nhưng cũng không thể quá thành thật, con cũng không thể chỉ biết vùi đầu làm việc, cũng phải suy tính một chút về vấn đề báo đáp. Bây giờ xã hội này vòng vo vô cùng, chỉ bán đồ ăn mà mỗi ngày đều lục đục với nhau, haizz!”

Khương Nặc nghĩ chuyện này sẽ đến đâu chứ.

Nhưng cô cũng rất yên tâm, đến mạt thế, Vu Nhược Hoa tuyệt đối không phải kiểu mẹ thánh mẫu kia, trong lòng tựa như gương sáng.

“Đúng rồi, mẹ hỏi con chuyện này.” Vu Nhược Hoa đột nhiên hỏi.

TBC

“Chuyện gì?”

“Hôm nay dì Hồ của con đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói rằng nhìn thấy con ở tiệm thuốc, nói con còn mua rất nhiều thuốc...”

Có đôi khi một thành phố rất lớn, muốn tìm người giống như mò kim đáy biển.

Có đôi khi nó lại rất nhỏ, có trời mới biết ở đâu sẽ có thể gặp phải người quen.

Có điều Khương Nặc cũng có hơi mơ hồ: “Dì Hồ là ai?”

“Quả thực đã hai ba năm rồi con chưa gặp dì ấy, không nhớ rõ cũng là điều bình thường” Vu Nhược Hoa nói: “Mẹ chỉ muốn hỏi con một chút, con mua nhiều thuốc như vậy làm cái gì?”

“Là công ty mua.” Khương Nặc lập tức nghĩ ra lí do thoái thác: “Công ty của chúng con chuẩn bị quyên tặng cho một số trường học ở vùng núi xa xôi một ít dược phẩm, giúp bọn họ làm phòng y tế. Những người khác không rảnh, việc này lại rơi vào tay con.”

“Vậy con phải làm cho tốt.” Vu Nhược Hoa nghiêm túc nói: “Thật ra dì Hồ hỏi mẹ, mẹ cũng biết rõ bà ấy là có ý gì. Con rể của bà ấy cũng làm trong ngành dược phẩm, hơn phân nửa là muốn con đến chỗ cậu ta mua.

Cái gì?

Còn có loại chuyện tốt như này đưa tới cửa à?

Khương Nặc lập tức tỉnh táo tinh thần, cô đang lo mỗi ngày đến từng tiệm thuốc một quá phiền phức.

“Vậy mẹ nhanh liên lạc với dì Hồ một chút đi, nói là chỗ con cần 500 ngàn dược phẩm.”

Vu Nhược Hoa đang gắp thức ăn cho cô, không quá vui vẻ: “Ngày mai đi, bây giờ quá muộn rồi.”

“Ngay bây giờ đi, việc này không chắc chắn con ngủ không yên!”

Vu Nhược Hoa rất bất đắc dĩ, gửi mấy tin nhắn qua wechat, quả nhiên bà đoán trúng, dì Hồ hỏi chuyện này chính là giúp con rể liên hệ buôn bán.

Bên này vừa cúp điện thoại, Khương Nặc đã nhận được lời mời kết bạn wechat từ con rể bà ấy, không thể không nói hiệu suất này rất tiêu chuẩn.

Xem ra hiện tại các ngành nghề đều rất khó khăn.

Sau khi thêm bạn, đối phương tự giới thiệu trước.

Trâu Dũng, là đại lý cấp hai của một tập đoàn y dược nào đó ở trong thành phố này.

Hiện tại đúng lúc anh ta đang hẹn gặp khách hàng khác, nói nếu như không ngại, có thể đi cùng gặp mặt nói chuyện.

Khương Nặc đương nhiên không ngại.

Chắc chắn chuyện dược phẩm sớm một chút, cô có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 27: Chương 27



Trâu Dũng quyết định ở một nhà hàng Tây tương đối cao cấp, lúc Khương Nặc đến, vị khách hàng khác của anh ta còn chưa đến.

Tới trước được trước, Khương Nặc trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.

Trâu Dũng nghe xong nói: “Những loại thuốc mà cô muốn, ở chỗ tôi đều có, nói thật chỉ cần không phải một số dược phẩm chịu sự quản lý đặc biệt, thì cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy lúc nào thì giao dịch?”

“Không vội.” Trâu Dũng nói: “Hôm nay hẹn cô đến, còn muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện nhỏ.”

Thì ra trong tay Trâu Dũng đang tồn một đơn thuốc có giá trị hơn ba triệu, thời hạn sử dụng đã qua hơn một nửa, hiện tại anh ta đang nóng lòng muốn bán ra.

Thời hạn sử dụng chỉ còn một nửa quả thực không dễ bán, dược phẩm cũng không phải đồ ăn, lượng dùng rất nhỏ.

Hôm nay Trâu Dũng chờ một người khác đến, cũng là hướng tới nhóm hàng này.

Nhưng đối phương cũng khôn khéo, cứ kéo dài chưa chắc chắn, nói trắng ra là cũng muốn ép giá.

Cho nên Trâu Dũng muốn nhân cơ hội này, cho đối phương chút áp lực.

Sau khi nghe anh ta giải thích, Khương Nặc hiểu rồi.

Nói trắng ra là, muốn nhờ cô làm kẻ lừa đảo.

“Bởi vì quan hệ với mẹ vợ tôi, cho nên tôi cảm thấy có thể tin tưởng cô.” Trâu Dũng nói: “Cô yên tâm, nếu như chuyện này mà thành, dĩ nhiên tôi hiểu quy củ.”

Đây là có ý kiếm được tiền, Khương Nặc cũng không gây trở ngại: “Được, xem tình hình rồi nói chuyện.”

Lúc này, người bạn nào đó mà Trâu Dũng nói đã tới.

Vừa nhìn thấy người này, Khương Nặc hơi híp mắt lại.

Tưởng Chí Xuyên.

Khương Nặc có ký ức sâu sắc mãnh liệt với người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi có một đôi mắt hình tam giác này.

Ở thời kỳ đầu của mạt thế, người còn sống sót ngoại trừ phải đối mặt với sự thiếu thốn của đồ ăn, còn phải chịu đựng bệnh tật quấy nhiễu, rất nhiều người đều c.h.ế.t ở thời điểm này.

Tưởng Chí Xuyên chính là đợi đến lúc này, dựa vào trong tay nắm giữ một lượng dược phẩm để xuất hiện.

Anh ta tập hợp một nhóm lớn người, dùng dược phẩm đổi lấy lương thực và các loại vật tư, bọn họ chuyên chọn những người bệnh nặng để ra tay, một viên amoxicillin ít nhất cũng phải 5 cân, thậm chí là mười cân lương thực.

Có thuốc có đồ ăn, người theo anh ta càng ngày càng nhiều, cuối cùng phát triển thành một thế lực đoàn thể làm xằng làm bậy, ức h.i.ế.p bắt nạt người khác.

Buồn nôn nhất chính là người này cực kỳ háo sắc, rất nhiều người cũng không đủ vật tư để đổi lấy thuốc, anh ta đã yêu cầu người khác dùng thân thể, hoặc là vợ, bạn gái, con gái để đến đổi.

Trừ chuyện đó ra, vùng lân cận có rất nhiều nữ giới sống một mình, đi ra ngoài một mình, hoặc là không có năng lực tự bảo vệ mình cũng bị nhóm người bọn họ ra thủ đoạn hiểm độc.

Về sau quốc gia thành lập căn cứ, Tưởng Chí Xuyên đã tặng cho một ít dược phẩm, còn bởi vậy mà tiểu nhân đắc chí, trở thành kẻ có quyền lực trong căn cứ, sống đến mức vui vẻ sung sướng.

Trong đó có cô gái mà Khương Nặc quen biết bị rơi vào trong tay anh ta.

Bây giờ bị cô gặp được, đương nhiên sẽ không để cho Tưởng Chí Xuyên lấy được đồ, đồng thời, Khương Nặc muốn trừng trị anh ta sớm.

Đương nhiên cụ thể làm thế nào, còn cần lên kế hoạch một chút, dù sao hiện tại vẫn chưa phải mạt thế, trực tiếp làm thịt sẽ có phiền phức.

Phân tích từ tình hình trước mắt, sở dĩ Tưởng Chí Xuyên nắm được nhiều dược phẩm như vậy ở mạt thế, có khả năng liên quan đến lần giao dịch này.

Cũng nói rõ rằng số thuốc lần này tới tay anh ta, ở mạt thế là vô cùng có ích.

Khương Nặc khẽ mím môi, trong lòng đã có quyết định.

Người phải trừng trị, thuốc, cô cũng phải lấy đi.

Lúc này Tưởng Chí Xuyên đã ngồi xuống, nhưng lại dùng đôi mắt tam giác buồn nôn kia nhìn Khương Nặc.

“Ai da, em gái này ở đâu ra thế, dáng dấp rất xinh đẹp.”

Khương Nặc không để ý tới anh ta.

“Ông chủ Tưởng, để tôi giới thiệu với anh một chút.” Trâu Dũng cười giới thiệu: “Đây là một người bạn của tôi, gọi cô ấy Tiểu Khương là được, cô ấy cũng có chút hứng thú với nhóm hàng kia trong tay tôi.”

“Ha ha.” Tưởng Chí Xuyên là người thông minh, trong lòng đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của Trâu Dũng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Người đẹp, tại hạ Tưởng Chí Xuyên, rất vui vì gặp gỡ.”

“Hai vị ngồi trước, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Sau khi Trâu Dũng cầm điện thoại di động rời đi, Tưởng Chí Xuyên lập tức nói chuyện phiếm với Khương Nặc.

TBC

“Cô Khương là người thành phố này sao? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?”

“Tất cả người của thành phố này anh đều quen biết à?” Thái độ Khương Nặc lạnh lùng.

“Ha ha, cũng không phải như vậy?” Tưởng Chí Xuyên nói: “Nhưng tất cả thương nhân buôn bán dược phẩm trong thành phố này, chắc chắn tôi đều biết.”

Khương Nặc không muốn lãng phí thời gian với anh ta, nên nói thẳng: “Có lời gì anh cứ nói thẳng đi.”

“Em gái, cô rất thẳng thắn, vậy tôi cũng nói thẳng luôn.” Tưởng Chí Xuyên nói: “Nhóm hàng trong tay Trâu Dũng tôi đã theo rất lâu rồi, chắc chắn phải lấy được. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không ăn một mình, sau đó chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho cô. Cũng không biết cô có chịu nể mặt tôi hay không, mọi người kết giao bằng hữu.”

“Chuyện làm ăn trên thương trường, tất cả mọi người đều dựa vào bản lĩnh.” Khương Nặc nói: “Cái gì cũng muốn người khác nhường, vậy tôi khuyên anh nên quay về nhà trẻ đi.”

Tưởng Chí Xuyên thấy cô nói chuyện không nể mặt chút nào, sắc mặt chợt biến đổi.

Nhưng làm một thương nhân thông minh, đương nhiên sẽ không bộc lộ tất cả mọi thứ trong lòng ra ngoài mặt, hơn nữa anh ta đối với thân phận của Khương Nặc cũng vô cùng nghi ngờ.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không tranh với người đẹp nữa.”

Không mắc câu sao?

Khương Nặc cảm thấy cũng không sao, không phải chỉ là hơn ba triệu tiền thuốc à, tự cô bỏ tiền ra mua lại cũng chưa chắc không thể.

“Cám ơn.”

Khương Nặc nâng chén nước trước mặt lên, bình tĩnh uống một hớp nước, khiến cho Tưởng Chí Xuyên càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu.

Chờ sau khi Trâu Dũng trở về, Khương Nặc chủ động nói ra: “Trâu tổng, vừa rồi tôi đã nói chuyện xong với anh Tưởng, nhóm hàng này anh ta từ bỏ, toàn bộ nhường cho ta, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi.”

Trâu Dũng hơi sững sờ, làm sao vừa mới rời đi có vài phút, sự việc lại biến thành như này?

Kẻ lừa gạt mời tới lại trở thành người mua chân chính của mình?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Nặc, Trâu Dũng lại lập tức ổn định: “Được thì được, có điều tôi cũng có giao tình nhiều năm với Tưởng tổng, nhóm hàng này cũng là anh ta nói trước với tôi, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của anh ta trước đã chứ.”

Sắc mặt Tưởng Chí Xuyên không tốt lắm.

Muốn đứng lên rời đi, lại tiếc nhóm hàng này.

Nhưng cô gái Khương Nặc này vẫn ngồi ở đây, anh ta lại không thể không nể mặt đổi giọng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

Trâu Dũng nhìn phản ứng của anh ta, đã biết sự việc thành công, trong lòng vui vẻ, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái cho Khương Nặc.

Người khác được nhờ, đều là làm mọi thứ có thể để khuyên người mua ra tay, cô thì hay rồi, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.

Thế là, Trâu Dũng cũng lộ ra biểu cảm lúng túng: “Như này, Tiểu Khương, chúng ta ký trước phần hợp đồng thứ nhất, phần thứ hai lại đàm phán.”

Khương Nặc gật đầu, nhìn danh sách dược phẩm một chút, không hề do dự ký 500 ngàn dược phẩm.

Sau đó cầm túi đứng lên: “Trâu tổng, thuốc của anh tôi mua, nhưng việc này anh phải nói rõ ràng với người khác trước.” Ánh mắt cô nhìn thoáng qua Trâu Dũng: “Tôi không hy vọng có phiền phức gì.”

“Đó là đương nhiên.” Trâu Dũng nói luôn mồm.

“Vậy tôi cũng đi trước, ngày mai hoá đơn nhận hàng có thể tới không?” Khương Nặc hỏi.

“Không có vấn đề, đến lúc đó tôi liên hệ với cô.”

Khương Nặc nói đi là đi, vẻ mặt âm trầm của Tưởng Chí Xuyên sau khi cô rời đi mới tốt hơn một chút.

“Cô ta là ai?” Tưởng Chí Xuyên âm thầm chứng nhận: “Trước kia chưa từng gặp ai như vậy, khẩu khí nói chuyện rất lớn.”

“Cô ấy không cùng ngành với chúng ta.” Trâu Dũng cười nói: “Nhưng bối cảnh công ty người ta lớn, gần tám triệu cũng không chớp mắt. Cô ấy mua thuốc, cũng là lấy đi để quyên góp.”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 28: Chương 28



“Thảo nào.” Tưởng Chí Xuyên a lên một tiếng, nhìn chằm chằm Trâu Dũng: “Xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng là người tình nhỏ của anh, tới làm kẻ lừa gạt cho anh nữa.”

Trâu Dũng vội vàng lắc đầu: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, người anh em, người ta có thể coi trọng tôi sao? Tôi nói thật với anh, nhóm thuốc này anh muốn thì lấy, không muốn thì thôi đi vậy, cô ấy cũng không cùng ngành với chúng ta, quyên tặng cũng không có khả năng mỗi tháng đều quyên, không mua bán lâu dài được, cho nên tôi mới xem ý của anh trước, chứ không phải kiếm lời được thêm 100 ngàn tệ, dù sao chúng ta mới là quan hệ hợp tác lâu dài.”

Sau một loạt các đòn kết hợp, cuối cùng Tưởng Chí Xuyên mới ký hợp đồng.

Bán ra được nhóm hàng này với giá mong muốn, Trâu Dũng đương nhiên sẽ không nuốt lời, lập tức chuyển khoản 20 ngàn tiền trà nước cho Khương Nặc.

Sau khi Khương Nặc nhận được thông báo chuyển khoản, đã đến cửa tiểu khu.

Đôi mắt cô tối sầm lại.

Tiền trà nước đã tới tay, nói rõ Tưởng Chí Xuyên đã mua nhóm thuốc kia, xem ra ngày mai cuối cùng cũng phải hoạt động gân cốt một chút.

Ngày hôm sau, ngày mùng 9 tháng 7.

Nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao, sáng sớm đã 40 độ.

Nhưng Khương Nặc không có thời gian nghỉ ngơi, cả ngày đều bôn ba ở bên ngoài tích trữ hàng, lại dẫn Vu Nhược Hoa đi ăn buffet thịt nướng đắt nhất, 1688 tệ một người.

Gọi điện thoại đến hỏi mới biết, gần đây kinh doanh ảm đạm, nhà hàng luôn luôn cao quý lạnh lùng cũng giảm giá, thành 1388 tệ một người.

Khương Nặc bớt đi số đuôi, nói cho Vu Nhược Hoa là 138 tệ một người, hai ngày nay bà tự giác nấu cơm kiếm lời được chút tiền nhỏ, cũng đắc ý.

Phong cách kiểu Nhật, phòng nhỏ độc lập.

Lên trước mấy đồ ăn, trong chén dĩa nho nhỏ là một thịt cá nhỏ củ cải sợi, đậu hũ phô mai, Vu Nhược Hoa còn chưa ăn ra được gì đã hết.

“Nhà này trang trí xinh đẹp, nhưng không có lợi ích thực tế như lần trước.” Bà đánh giá.

Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi ngắn kiểu Nhật tiếp tục mang thức ăn lên, vừa lên món vừa giới thiệu: “Đây là hàu Pháp, kết hợp với trứng cá hồi.”

“Đây là nhím biển tím, kết hợp với rượu mai lạnh. . .”

Lần lượt lên một số món ăn kèm, Vu Nhược Hoa cũng chưa ăn ra được vị gì, đã cảm thấy rất lợi hại, nhìn những món ăn đắt đỏ tinh xảo này, Khương Nặc cũng hơi cảm thán, cô đã trải qua mười năm tận thế, lúc đói bụng mọi người cái gì cũng có thể móc ra để ăn cho no bụng, thậm chí đồng loại tương tàn.

Con người có lẽ thật sự tác động đến tự nhiên quá nhiều.

Những lời phàn nàn của Vu Nhược Hoa hoàn toàn biến mất khi những đĩa thịt bò thượng hạng m12, m10, m6 được đưa lên bàn, bà chưa từng thấy thịt bò nào đẹp như hoa tuyết như thế, vẻ mặt hớn hở bắt đầu gắp lên trên vỉ nướng.

Những loại thịt chỉ có m6 là có thể gọi không giới hạn, Khương Nặc vừa ăn vừa thu một ít vào trong không gian.

Sau khi ăn uống no nê, cô nhận được điện thoại của Trâu Dũng, bảo cô đến lấy hoá đơn nhận hàng.

Khương Nặc bảo mẹ về nhà trước, bản thân mình gọi điện thoại cho Lưu Mân, rồi đi đến nơi mà Trâu Dũng đã gửi vị trí cho, là một nhà kho cỡ lớn.

Sau khi Khương Nặc vận động thì đi mua thức ăn cùng mẹ, lại nhận được điện thoại của Trâu Dũng, nói là có thể nhận hàng rồi.

Trâu Dũng đã chờ từ sớm, 500 ngàn thuốc, cũng chỉ xếp trong 30 thùng, một chiếc xe hàng nhỏ là đủ xài, Trâu Dũng lấy danh sách ra, bảo Khương Nặc nghiệm thu số lượng, Khương Nặc nhìn sơ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì.

“Chuyện ngày hôm qua còn phải cám ơn cô, cô vừa đi, Tưởng Chí Xuyên đã vội vã ký hợp đồng.” Trâu Dũng cười nói: “Hôm nay anh ta cũng tới nhận hàng.”

Nói xong, anh ta vội vàng bổ sung: “Cô yên tâm, tôi bảo anh ta hai tiếng nữa tới, tuyệt đối không trùng thời gian với cô, tránh cho hai người chạm mặt.”

Nghe anh ta nói như vậy, Khương Nặc không nhịn được nhìn Trâu Dũng thêm một cái, Trâu Dũng này kiếm tiền thì kiếm tiền, tâm địa cũng tạm được, trên đời này chung quy vẫn là người tốt hơn so với nhiều người xấu, đáng tiếc đến mạt thế, người tốt đều khó mà sống sót được, mới dẫn đến khắp nơi đều là ác ma.

Bảo xe hàng nhỏ trực tiếp đến chỗ Lưu Mân, Khương Nặc ở cửa hàng trà sữa đối diện mua một đống để uống, bên cạnh là thịt dê xiên nướng, trời nóng như này dĩ nhiên buôn bán ảm đạm, Khương Nặc đi lên nói muốn 300 xiên, sau đó ngồi ở trong tiệm trà sữa, uống nước ăn xiên nướng, chờ những thứ còn lại làm xong.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô ở xa xa nhìn thấy cửa nhà kho, một chiếc xe tải khác đã xếp xong thùng hàng.

Khương Nặc lượn ra ngoài gọi một chiếc xe, cho tài xế 100 tệ, bảo ông ấy dừng ở ven đường trước.

Cũng không lâu lắm, quả nhiên Tưởng Chí Xuyên đã đi tới, anh ta trực tiếp lên ghế phụ của xe hàng, sau khi lái xe đi, Khương Nặc lập tức bảo tài xế đuổi theo.

Không nghĩ tới, một lần lái xe đã trực tiếp ra khỏi nội thành.

Càng đi nơi có người ở càng thưa thớt, dáng vẻ của Khương Nặc cũng thả lỏng, dù sao khắp nơi đều là camera giám sát, không thuận tiện.

Tài xế chạy xe đen thấy cô là một cô gái, cũng không nghĩ nhiều như vậy, cả đường nói chuyện phiếm.

Ông ấy cũng không phải là chuyên chạy xe trái pháp luật, chỉ là gần đây khắp nơi đều đình công ngừng kinh doanh, ông ấy cảm thấy quá nhàn rỗi, không bằng ra ngoài chạy xe kiếm ít tiền, dù sao hiện tại cũng không ai quản.

“Con gái tôi năm ngoái thi được 985 điểm, chuyên ngành cũng rất tốt, chỉ là đi hơi xa nhà một chút, tôi đi ra ngoài kiếm thêm ít tiền, chờ khai giảng, tất cả đều cho nó để tiêu vặt, con gái ấy à, trong tay không có tiền, muốn ăn cái gì đó mình thích mà không được, khó chịu biết bao.”

Ông chú nói đến con gái, thần thái vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng.

Khương Nặc không nhịn được nghĩ đến Vu Nhược Hoa, lúc cô ở trường cấp 3, Vu Nhược Hoa cũng đi sớm về muộn buôn bán kiếm tiền như này.

“Tôi đã nghĩ, nhân lúc nghỉ hè, dẫn nó đi du lịch một chuyến, kết quả cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, nếu không phải vì cuộc sống, hiện tại ai lại đi ra khỏi nhà vào ban ngày chứ?”

Mặc dù Khương Nặc không nói gì, nhưng ông chú vẫn tiếp tục trò chuyện: “Mẹ già của tôi còn gọi điện tới, nói năm nay thời tiết thật quái dị, trước đó giữa mùa đông nóng tới 30 độ, mùa xuân lại có mưa đá, tháng tư lại có tuyết rơi, bây giờ thì càng ngày càng nóng, mẹ già cứ nói là trời sinh kỳ quái, là thế đạo sắp loạn rồi, nhất định muốn chúng ta nhanh chóng về nhà ở...



Khương Nặc nghe đến đó, trong lòng hơi động một chút: “Các cụ sống lâu, gặp nhiều, dĩ nhiên có sự sáng suốt của bọn họ, hiện tại trên Internet cũng có lời đồn thời tiết sẽ cứ xấu tiếp đi.”

Ông chú sửng sốt một chút, có khả năng không nghĩ tới một cô gái cũng nghe tin này.

Khương Nặc ngưng lại một chút: “Bây giờ trên đường cũng không có chuyện gì để làm ăn, cũng đã đình công rồi, còn không bằng nghe theo lời các cụ?”

Ông chú này cũng không biết có thực sự nghe lọt không, vẫn thuận miệng phụ hoạ với Khương Nặc, gật đầu nói: “Ha ha, nói đúng lắm, về nhà một chuyến cũng rất tốt, nông thôn so ra thì mát hơn so với thành phố.”

Hàn huyên cả đường, xe đen cũng đi theo xe hàng của Tưởng Chí Xuyên đến Vọng Tử Sơn ở ngoại ô thành phố.

Vọng Tử Sơn này là một cảnh khu, có thể đi cáp treo để lên, nhưng bây giờ một du khách cũng không có.

Khương Nặc trả tiền xuống xe, mượn sự yểm hộ của địa hình để quan sát từ xa, rất nhanh đã nhìn thấy Tưởng Chí Xuyên ở một toà nhà hai tầng nhỏ bên cạnh.

“Nhanh gọi mấy người đến, mang đồ vào.”

Lúc này, có một người khác mà Khương Nặc biết, xuất hiện trong tầm mắt của cô.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 29: Chương 29



Phó Minh.

Người này là tay sai hàng đầu của Tưởng Chí Xuyên ở mạt thế, làm xằng làm bậy giống như Tưởng Chí Xuyên, không chuyện ác nào không làm.

Thì ra trước khi mạt thế, hai người đã có giao tình.

“Anh Xuyên.” Bộ dạng của Phó Minh không phải rất tình nguyện: “Không phải đã nói sẽ ép giá thêm à, sao anh không gọi em một tiếng đã trực tiếp mua về rồi?”

“Hừ, tôi gọi điện cho cậu cậu tắt máy, còn trách tôi à?” Tưởng Chí Xuyên không nhịn được nói: “Hơn nữa tình huống ngày hôm qua, tôi mà không ra tay thì một viên thuốc cũng không mua được. Tên Trâu Dũng kia, không biết quen được cô gái nào, vậy mà muốn cướp số hàng này với tôi. Cũng may cô ta chạy nhanh, nếu không tôi đã xử lý cô ta ngay tại chỗ rồi.”

“Vậy thì cũng không thể cho giá cao như thế, thêm ra hơn 200 ngàn...”

“Cậu có thôi đi hay không?” Tưởng Chí Xuyên đen mặt: “Hàng cũng đã mua về rồi, nếu cậu cảm thấy không được, vậy tôi trả lại phần tiền này cho cậu được chưa?”

Phó Minh nghe vậy cũng không càu nhàu nữa, vẫy tay với mấy công nhân, một đoàn người đi đến phía sau toà nhà nhỏ.

Khương Nặc vòng qua bên cạnh toà nhà, chậm rãi theo sau.

Toà nhà nhỏ được xây dựa vào dốc đứng của sườn núi, ở trên sườn núi dựng một mái ngói tránh mưa đơn giản màu thép, bên dưới lại là một cánh cổng kim loại vừa dày vừa nặng.

TBC

Rất nhanh cửa lớn đã mở ra, lập tức sương mù màu trắng bên trong toả ra bên ngoài.

Mấy công nhân đều mặc áo bông dày, dưới sự chỉ huy của Phó Minh nhanh chóng vận chuyển thùng hàng vào trong.

“Động tác nhanh lên một chút.” Tưởng Chí Xuyên nói: “Trời nóng như vậy, cửa mở thêm một phút là tiêu hao thêm mấy chục số điện.”

Trong nháy mắt Khương Nặc đã hiểu ra, đó là kho đông lạnh.

Thì ra trong tay Tưởng Chí Xuyên có kho đông lạnh, chuyện này cũng có thể giải thích được vì sao dược phẩm và vật tư của anh ta không bị nước lũ huỷ hoại.

Địa thế của Vọng Tự Sơn cao, kho đông lạnh lại có thể niêm phong tích trữ rất nhiều thứ, thảo nào anh ta ở mạt thế sống rất tốt.

Chờ tất cả dược phẩm đều đã được mang vào, sau khi Phó Minh xác nhận tất cả mọi người đã đi, cẩn thận khóa kỹ cửa kho đông lạnh.

“Mấy ngày nay cậu cũng đừng chạy khắp nơi nữa, ở đây tự trông coi đồ đi.”

Cuối cùng Tưởng Chí Xuyên dặn dò nói: “Tôi đã liên hệ xong với người ta rồi, nhiều nhất một tuần, số hàng này sẽ có thể bán ra toàn bộ.”

“Biết rồi.”

“Biết rồi hả?” Tưởng Chí Xuyên lạnh giọng: “Cậu tốt nhất là biết đi, nếu để tôi phát hiện ra buổi tối cậu ra ngoài tìm phụ nữ để ăn chơi trác táng, lần sau đừng nghĩ đến việc tôi dẫn theo cậu nữa.”

Sau khi Tưởng Chí Xuyên đi, Phó Minh quay lại phía trước toà nhà nhỏ, xem ra bình thường anh ta là người phụ trách trông coi kho đông lạnh.

Suy nghĩ trong đầu Khương Nặc xoay chuyển, lại đánh giá xung quanh một vòng, lại nhìn dốc núi bao quanh kho đông lạnh một chút.

Thế núi khá dốc đứng, có một ít đá lớn, trên sườn núi không có cây cối gì, chỉ mọc đầy cỏ dại, có điều đã bị mặt trời thiêu đốt vàng trụi từ lâu.

Sắc mặt Khương Nặc hơi động một chút, miệng chậm rãi hiện lên ý cười.

Vốn dĩ định lấy Tưởng Chí Xuyên thử d.a.o một chút, nhưng hình như có kế hoạch tốt hơn rồi.

Cô đi đến trên đỉnh núi, thu năm sáu khối đá lớn vào trong không gian, sau đó tìm nơi ẩn núp để ngồi, ăn uống gì đó, thu xếp lại không gian, rất nhanh trời đã tối rồi.

...

Cảnh khu cũng giới hạn điện, buổi tối Vọng Tự Sơn vẫn rất tối, Khương Nặc lấy một chiếc đèn pin yên lặng đi đến gần kho đông lạnh.

Không ngoài dự liệu, toà nhà nhỏ trước kho đông lạnh chỉ có một căn phòng mở đèn, chắc là Phó Minh, mấy công nhân khác đều đã tan làm.

Khương Nặc đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, lần mò dưới lầu, lấy một khối đá từ trong không gian ra, ném vào cửa sổ ở tầng một.

Loảng xoảng.

Một tiếng vang lớn, tấm kính bị đập vỡ nát.

Phó Minh đang xem tivi, rất nhanh đã xỏ dép từ trong nhà chạy ra, thuận tay mở đèn đường, trong tay còn cầm một con dao.

Anh ta tức thở hổn hển: “Ai làm? Đi ra cho tao?”

Khương Nặc lặng lẽ tới gần, Phó Minh chỉ nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ lại cực nhanh tới gần, nhưng chưa kịp quay đầu, cây chuỳ sắt trong tay Khương Nặc đã đập một cái vào gáy anh ta.

Phó Minh không kịp thốt lên một tiếng, đã trực tiếp ngã xuống đất.

Nhìn thấy Phó Minh xụi lơ dưới mặt đất, Khương Nặc do dự một chút không đánh cú chí mạng, mà chỉ dùng dây thừng trói tay chân anh ta lại, lại dùng băng dính dán miệng anh ta lại.

Sau đó phá hỏng camera, cũng thu máy tính trong phòng Phó Minh vào trong không gian.

Lại tìm chìa khoá kho đông lạnh trên người anh ta mở cửa ra.

Một luồng hơi lạnh phả vào mặt, không khỏi khiến cho cô rùng mình một cái, nhanh chóng lấy áo lông ra mặc vào, lúc này mới nhanh chóng tiến vào trong kho đông lạnh.

Kho đông lạnh này của Tưởng Chí Xuyên không lớn, hơn 30 mét vuông, tất cả đều lưu giữ dược phẩm, đều đặt trên kệ hàng theo phân loại và nhãn hiệu.

Đương nhiên cô sẽ không khách khí, thu hết số thuốc này vào.

Vừa thu đồ xong đã nghe thấy tiếng Tưởng Chí Xuyên ở bên ngoài truyền vào.

“Phó Minh, mẹ kiếp cậu c.h.ế.t đâu rồi?”

Khương Nặc nhanh chóng chạy ra khỏi kho đông lạnh, trong bóng tối đã thấy bóng dáng Tưởng Chí Xuyên, đang từ toà nhà nhỏ bên cạnh đi tới.

Tưởng Chí Xuyên cũng nhìn thấy một cái bóng đen chạy ra khỏi kho đông lạnh, chạy lên trên núi, trong lòng thầm kêu không ổn.

Anh ta đi tới cửa kho đông lạnh, thấy cửa mở ra, bên trong vẫn sáng đèn, lập tức chửi ầm lên: “Phó Minh mẹ kiếp cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”

Nhưng anh ta không dám đi vào.

Kho đông lạnh này, nếu như bị giam vào trong, bên ngoài lại không mở cửa, chỉ có một con đường c.h.ế.t cóng.

Tưởng Chí Xuyên cắn răng một cái, đuổi theo bóng đen vừa rồi.

Anh ta muốn xem là ai không muốn sống nữa, dám động vào đồ của anh ta.

Trong đêm tối, Tưởng Chí Xuyên nhìn chằm chằm đỉnh núi, một bóng đen đội mũ, trong mắt sôi trào lệ khí.

Nhưng một giây sau, anh ta lại phát hiện không hợp lý.

Ầm ---- ầm.

Đây là tiếng gì?

Tưởng Chí Xuyên thậm chí còn chưa làm rõ tình hình đã bị mấy khối đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống đập trúng.

Tất cả đều xong.

Hòn đá nhẹ nhất cũng ba bốn trăm cân, tất cả đều đập vào người anh ta, Tưởng Chí Xuyên k** r*n lên vài tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Lúc này Khương Nặc mới quay trở lại phía dưới, chỉ thấy Tưởng Chí Xuyên ngã trên mặt đất, một cánh tay, một cái chân, đã bị đá lớn đè lên thành thịt nát.

Những chỗ khác trên người, thấy cũng chịu rất nhiều thương tổn không nhẹ.

Cho dù có thể may mắn sống sót, tên này cũng đã bị phế rồi.

Dù sao cũng không có cách nào hại người được nữa.

Cô kiểm tra hiện trường lần nữa, thu lại hết những thứ có khả năng để lại dấu vết của chính mình vào trong không gian, lại cởi dây trói trên người Phó Minh, cất chìa khoá kho đông lạnh vào túi của anh ta.

Làm xong tất cả, cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

...

Trong phòng ICU của bệnh viện, Tưởng Chí Xuyên tỉnh lại.

Người túc trực bên cạnh anh ta không phải người nhà mà chính là một công nhân của kho đông lạnh.

Công nhân nói cho anh ta biết, đá trên sườn núi không biết vì sao lại đột nhiên sạt xuống, vừa vặn đập trúng anh ta, khiến anh ta trọng thương, vừa được cứu trở về.

Trong đầu Tưởng Chí Xuyên trong nháy mắt trống rỗng.

Đá trên sườn núi, ở đó rất nhiều thập niên không sao, sao lại vừa vặn rơi trúng người anh ta?

Tưởng Chí Xuyên hỏi: “Con chó khốn kiếp Phó Minh kia đâu?”

“Không biết, chúng tôi không thấy anh ta.”

“Báo... báo cảnh sát, báo cảnh sát cho ông.” Tưởng Chí Xuyên gần như dùng tất cả khí lực, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu ta trộm đồ của tôi, còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ta cho tôi...”

“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Công nhân nói: “Ông chủ, anh đừng kích động, bác sĩ nói phải chờ người nhà anh đến ký tên, mới có thể mổ cho anh.”

“Tôi... tôi làm sao?”

“Tay trái và chân phải của anh đoán chừng sẽ... sẽ phải cắt bỏ...”

Cắt... cắt bỏ?

Hai mắt Tưởng Chí Xuyên tối sầm, lại rơi vào hôn mê.
 
Back
Top Bottom