Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 70: Chương 70



Lý Mộng nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc nóng đến 40 độ, tất cả mọi người nói không lâu nữa sẽ hạ nhiệt, sau đó thì nóng đến 45, 50 độ. Lúc mưa to ba ngày, tất cả mọi người nói không lâu nữa mưa sẽ ngừng, sau đó lại mưa đến 10 ngày, 20 ngày...”

Cô ấy ngừng lại một chút: “Chúng ta là tiểu khu cao cấp, địa thế cũng tương đối cao, trong tay các hộ gia đình cũng không thiếu tiền, trước khi mưa to thật ra tất cả mọi người đã tích trữ đồ từ siêu thị, mua thức ăn mua thịt, nhưng cho dù là như thế, hiện tại đã loạn thành như này, những nơi có hoàn cảnh kém hơn chút, chỉ sợ càng là lò luyện ngục nhân gian. Tôi cho rằng cho dù thiên tai có chuyển biến tốt đẹp, trật tự xã hội cũng rất khó khôi phục. Vì để sống sót, tôi cần phải nâng cao thực lực của mình.”

Lý Mộng nhìn về phía Khương Nặc: “Lần này nếu như không phải là cô, tôi sẽ không sống nổi, tôi cho rằng mình là vận động viên, đã được huấn luyện trong thời gian dài, tố chất thân thể, tố chất tâm lý đều mạnh hơn so với người bình thường một chút, nhưng sự thật đã chứng minh, tôi còn quá kém.”

“Có suy nghĩ nào cụ thể chưa?” Khương Nặc hỏi.

“Có.” Lý Mộng gật đầu: “Tôi b.ắ.n ná cao su rất chuẩn, đây coi như là một loại thiên phú của tôi đi, khi còn bé tôi có thể dùng ná cao su b.ắ.n trúng chính xác cửa kính ở tầng 4, chính là bởi vì ná cao su lợi hại, nên cha mẹ mới quyết tâm đưa tôi đi học b.ắ.n súng.”

Lý Mộng nhìn hai tay mình, ánh mắt lại càng trở nên kiên định hơn một chút.

“Dùng s.ú.n.g rất tốt, nhưng dù sao đạn cũng có hạn, cây cung của cô cũng vậy, dùng một lần thì sẽ ít đi một mũi tên, dưới tình huống bình thường có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng ná cao su lại khác, nhặt cục đá ở ven đường cũng có thể đánh, đương nhiên, tốt nhất là chế tạo được một số viên sắt, bi thép, còn có thể chế thành gai nhọn, móc câu, gia tăng lực sát thương. Hơn nữa ná cao su mang theo tiện lợi, không khiến cho người khác chú ý, sẽ có hiệu quả bất ngờ.”

Lý Mộng nói xong, lại lấy ra mấy tờ giấy cho Khương Nặc xem, bên trên vẽ một vài sơ đồ phác thảo.

“Tôi đã vẽ ra bản thiết kế ná cao su và đạn, chuẩn bị tìm Ngô Đại Giang giúp tôi làm, tôi dùng tất cả đồ ăn còn lại của tầng 6 cho anh ta làm thù lao. Tôi cũng có thể dạy cô, cho dù là súng, hay là ná cao su, chỉ cần cô có hứng thú, tôi đều sẽ không giữ lại chút nào mà dạy cô, cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ cô.”

Lý Mộng một hơi nói ra tất cả những điều kiện mà mình có thể trao đổi, nghiêm túc nhìn Khương Nặc.

“Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cô, cũng sẽ không trở thành người làm cô liên luỵ, bản thân tôi có đồ ăn, chỉ cần cô nhận tôi là được.”

Những gì có thể nói đều đã nói xong, tiếp theo thì giao cho vận mệnh đi.

Cô ấy hít sâu một hơi, lo lắng nắm chặt tay.

“Được.” Khương Nặc nói.

Thật ra cô cũng có suy nghĩ tương tự.

Có song song hai tầng 35 và 36, dĩ nhiên tính an toàn sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng đồng thời, muốn quan sát động tĩnh bên ngoài cũng trở nên càng thêm phiền phức.

Đặc biệt là hiện tại, cô và mẹ cơ bản đều sinh hoạt ở tầng 36, ăn cơm trồng rau ngủ, ở tầng 36 cũng dễ hơn.

Lúc đó vì để gia tăng tính bí mật, đã chi một số tiền lớn làm cách âm cho tầng 36, hiện tại tính bí mật thì có, nhưng cũng rất khó nghe thấy những tiếng động ở bên ngoài.

“Tầng 35 có thể cho cô ở, nhưng cô phải chịu trách nhiệm lưu ý động tĩnh ở cửa, có vấn đề gì thì tới tìm tôi, đồng thời, không cho phép bất cứ hành động tự tiện nào.”

“Được!” Lý Mộng có sự kích động trên mặt, lộ ra sự vui vẻ, cuối cùng cô ấy đã nhẹ nhàng thở ra, bảo đảm nói: “Tôi sẽ nghe lời.”

“Nhưng giữa tầng 35 và tầng 36 có hai cánh cửa, cô gõ cửa có khả năng tôi không quá nghe thấy, cô có cách gì giải quyết không?” Khương Nặc cố ý hỏi.

“Chuyện này không khó, tôi có một ít lục lạc, có thể dùng dây thừng xuyên qua, thắt ở tầng 36, lúc tôi muốn tìm cô, thì kéo dây thừng lắc lục lạc để thông báo cho cô, thế nào?”

“Được.” Khương Nặc gật đầu.

“Vậy thì tốt, quyết định như thế đi, tôi cũng cam đoan, không có sự đồng ý của cô, tuyệt đối không đi đến hành lang, cũng tuyệt không đụng vào cửa thông đến tầng 36.” Lý Mộng lại nghĩ: “Cô có thể bôi độc của cây thầu dầu lên cửa, dùng để kiểm tra tôi.”

Cô ấy đối với mình ác như vậy, khiến Khương Nặc cảm thấy hơi buồn cười.

“Không cần.”

Nhận được sự đồng ý của Khương Nặc, Lý Mộng lập tức xuống tầng dưới khuân đồ lên.

Cô ấy ở đây đã mấy năm, đồ đạc dĩ nhiên không ít, đồ ăn quần áo đồ dùng, các loại đồ sinh hoạt,... xếp đầy vào mấy túi lớn.

Bởi vì cách đây không lâu vừa xảy ra huyết án, vết m.á.u từ tầng 6 đến tầng 16 vẫn còn trải dài ở đó, không ai muốn đi dọn dẹp.

Trong toà nhà cũng có người cảm thấy bất an, đều đóng cửa không ra, Lý Mộng đi đi lại lại mấy chuyến cũng không thấy có một người, thuận lợi di chuyển đồ lên tầng 35.

Đương nhiên, đây chỉ là khuân đồ, còn có rất nhiều đồ dùng trong nhà, Lý Mộng cũng muốn mang đi hết, cô ấy có một thanh cưa, chuẩn bị cưa toàn bộ đồ gỗ ra làm củi.

Khương Nặc cho cô ấy 4 chiếc chìa khoá, theo thứ tự là hai cánh cửa ở hành lang tầng 35, hai cánh ở cửa nhà tầng 35.

Cô ấy dùng dây da cẩn thận buộc lại, đeo trên cổ, giấu vào trong quần áo.

Vì để chú ý cẩn thận hơn động tĩnh ở bên ngoài, cô ấy không vào phòng ngủ, mà kéo ghế sô pha ở phòng khách ra, biến thành một cái giường.

Khương Nặc nói chuyện này cho Vu Nhược Hoa, trái lại bà có hơi lo lắng: “Tiểu Nặc, lòng người thay đổi, chúng ta nên dùng người thì nhất định phải dùng, rất nhiều chuyện đơn đả độc đấu không làm được, nhưng nên đề phòng cũng phải đề phòng, ở bên trên chúng ta trồng rau, bao nhiêu người sẽ đỏ mắt chứ, bây giờ mỗi lần con xuống dưới, cửa ở giữa hành lang, cần phải đóng kỹ.”

“Yên tâm đi, mẹ, trong lòng con nắm chắc.”

Chuyện tiện tay đóng cửa này, sao cô có thể quên được.

Kỳ thật trước khi tận thế, Khương Nặc đã lắp ngay trên cửa chống trộm ở tầng 36 một thiết bị điện giật công suất lớn.

Chỉ là trước đó không mở, dù sao cũng cần lắp bình ắc-quy.

Khi cửa nhận áp lực nhất định, thì sẽ phóng ra dòng điện mạnh, cũng kéo còi báo động.

Lý Mộng đã nói liên hệ thông qua cách kéo lục lạc, tuyệt đối không tự tiện đụng vào chỗ khác, chỉ cần cô ấy tuân thủ quy tắc, thì sẽ không bị điện giật.

Căn cứ vào những việc trước mắt, Lý Mộng là thật sự muốn gia nhập, nhưng lòng người là không đáng…để khảo nghiệm nhất.

Khương Nặc dặn Vu Nhược Hoa: “Cửa ở giữa hành lang có dòng điện, mẹ, mẹ cứ ở ngay tầng 36, không có con ở đây, thì tuyệt đối đừng ra ngoài, mẹ không mở cửa, A Muội cũng không ra được.”

Mẹ nghe vậy, nhất thời yên lòng, gật đầu nói: “Vẫn là con thận trọng!”

Buổi trưa Khương Nặc muốn ăn bún ốc, Vu Nhược Hoa lại không chịu nổi mùi vị đó, Khương Nặc đã gợi ý với bà vô số lần cũng vô dụng.

Cô xắn tay áo lên, tự mình nấu.

“Rau xà lách chúng ta tự trồng cũng đã mọc ra rồi, mặc dù còn quá non, hơi có chút lãng phí, nhưng con có thể hái một chút thử hương vị?” Mẹ đề nghị: “Vừa vặn lấy ra giảm bớt mùi thối cái món này của con.”

Khương Nặc phản bác: “Không phải thối, là linh hồn.”

Cô đi đến chỗ đất trồng rau, rau xà lách và củ cải đỏ trồng trước đó đều đã mọc không tệ, ba ngày cô dùng nước suối trong không gian tưới một lần, đảm bảo cho đám rau này sống, hơn nữa vốn dĩ 30 ngày mới thu hoạch được, căn cứ vào tốc độ mọc này, 20 ngày là có thể thu được rồi.

Hiện tại trồng được 15 ngày, rau xà lách còn rất non, không đủ xanh, nhưng Khương Nặc ngứa ngáy muốn nếm thử hương vị, nên đã chọn hai cây mọc nhanh nhất.

Cô đã quen với các kiến thức liên quan tới trồng trọt và thu hoạch các loại rau xanh ở ban công, nhưng động thủ vẫn là lần đầu, có hơi chờ mong.

Hái rau xà lách có hai cách.

TBC

Một loại là cắt bỏ toàn bộ cây, giữ lại rễ trên mặt đất để nó tiếp tục phát triển, rau xà lách ngoài chợ bán thức ăn đều là như này.

Một loại khác là hái những lá xung quanh, giữ lại những lá ở giữa tiếp tục phát triển.

Khương Nặc chỉ vì một bữa bún ốc, đương nhiên dùng cách thứ hai.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 71: Chương 71



Hái rau xuống, Khương Nặc cầm trong tay nhìn kỹ, rau xà lách này ăn từ nhỏ đến lớn, theo lý thuyết không có gì hiếm lạ, nhưng cô cảm thấy cây mình trồng vô cùng có sức sống, xanh mơn mởn, lộng lẫy như phỉ thúy.

Cô trực tiếp ăn một miếng nhỏ, ăn vào miệng ngọt, khá giòn mềm, có cảm giác linh khí của nước suối trong không gian, lại có cảm giác mùi vị rau xanh tự nhiên.

Không hổ là dùng nước suối trong không gian để tưới, không giống với bên ngoài.

So sánh với rau mình trồng, những thứ tích trữ trong không gian nhất thời không còn ngon nữa.

Những rau quả này đều dùng nước suối mát lành để tưới, vô cùng sạch sẽ, tùy tiện rửa một cái là có thể dùng, Khương Nặc rán một quả trứng, nấu xong bún ốc, bỏ rau vào trước khi ăn.

Cô mua hai gói măng đã thêm gia vị, khiến cho linh hồn món ăn tăng gấp đôi.

Cô vừa mới bưng ra Vu Nhược Hoa đã chạy, Khương Nặc cười ha ha một tiếng, thoả mãn sự hưởng thụ của chính mình.

Buổi chiều, Khương Nặc dùng điều khiển từ xa đóng dòng điện lại, xuống dưới tầng 35 xem một chút.

Lý Mộng đã làm xong lục lạc, đưa cho Khương Nặc nói: “Cô cầm lấy treo ở ban công tầng 36, để dây thừng rủ xuống là được.”

Khương Nặc đi qua nhìn, thấy cô ấy còn để ở ban công mấy bồn nước lớn, cũng chuyển cả 2 chiếc máy lọc nước tinh khiết ở tầng 6 lên.

“Khương Nặc, tôi có hai chiếc máy lọc nước tinh khiết, hiện tại không có điện, cũng vô dụng, cô thu đi.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc nhìn một chút, loại máy lọc nước tinh khiết thẩm thấu ngược này có thể chiết xuất ra được phân tử nước, trực tiếp biến nước máy thành nước lọc.

Loại nội địa có giá cả ngàn tệ một chiếc, nhập khẩu thì đắt hơn một chút, lúc Khương Nặc mua từ siêu thị với giá 0 đồng, tổng cộng đã thu hơn 30 chiếc, đều nhét vào trong không gian.

Cô uống nước suối trong không gian, những thứ này cũng vô dụng.

“Không sao, cứ để ở tầng 35 đi, về sau nói không chừng có thể lấy linh kiện ra, những thứ này đừng vứt.”

“Đó là đương nhiên.” Lý Mộng gật đầu.

Máy lọc nước tinh khiết không thể dùng, Lý Mộng dùng than hoạt tính để khử nước mưa.

Giữa tủ quần áo và tường của cô ấy có một bức tường kép, bên trong đều là than hoạt tính, nhưng thật ra không giấu cũng không sao, đám Vương Cường lục soát lục lọi, ngoại trừ đồ ăn, những thứ khác đều không có hứng thú.

Bổ một số đồ dùng trong nhà ở tầng 6 làm củi, đun sôi nước đã được khử trùng thì có thể uống.

Nước sôi rồi thì đổ vào cốc giữ ấm tích trữ ở đó, cốc to cốc nhỏ cô ấy có đến 20 cái, đun một lần là đủ để uống rất lâu.

Sau đó bổ tất cả đồ dùng trong nhà và cửa của tầng 6, rồi hoàn toàn để trống.

Sau này, nếu như mưa không ngừng, nhiên liệu sẽ vô cùng khan hiếm, hiện tại cô ấy không bổ, cũng là lợi cho người khác.

Ngày đầu tiên dọn nhà, Lý Mộng làm cho mình một phần gà Cung Bảo, kết hợp với một phần tư miếng lương khô, cũng rất ngon.

“Khương Nặc, cô có thể vật tay với tôi một chút không?” Lý Mộng đột nhiên nói: “Tôi chuẩn bị bảo Ngô Đại Giang cũng làm cho cô một cái ná cao su, nhìn xem bắp thịt của cô như thế nào, dễ làm cho cô một cái ná thích hợp.”

“Được.” Khương Nặc ngồi xuống, so tay với Lý Mộng.

Khương Nặc có nước suối trong không gian, thể chất mạnh hơn người bình thường rất nhiều, lại luôn kiên trì rèn luyện, so với Lý Mộng chính là trực tiếp hạ gục đối thủ, nhẹ nhàng giống như chỉ là đè một mảnh giấy.

Lý Mộng có hơi hoảng hốt: “Cô thật sự, có chút quá mạnh rồi.”

Nói xong, trong mắt lại dấy lên ánh sáng: “Tôi cũng phải cố lên.”

Không đợi Lý Mộng đi tìm Ngô Đại Hà làm ná cao su, Ngô Đại Hà đã tự mình tìm tới cửa.

Anh ta viết một tờ giấy, nằm rạp xuống trước cửa hành lang tầng 35, muốn lặng lẽ nhét tờ giấy vào. Nhưng trong quá trình đó anh ta đụng phải cửa, phát ra một tiếng động nhỏ.

Lý Mộng vốn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, phát hiện có người đang đụng vào cửa, lập tức cầm d.a.o đi ra ngoài xem xét. Ngô Đại Hà vừa nhét tờ giấy xong định đi, cửa chống trộm đã mở ra. Thấy Lý Mộng cầm d.a.o đứng bên trong cánh cửa sắt, suýt chút nữa bị dọa chết.

Lý Mộng nhìn anh ta, sắc mặt bất thiện.

Ngô Đại Hà lập tức dừng lại, không dám chạy cũng không dám nhúc nhích. Anh ta lắp bắp giải thích, nói mình đã có giao dịch với Khương Nặc, không phải cố ý tới đập cửa.

Lý Mộng nhặt tờ giấy ở bên trong lên, thấy anh ta viết chi chít từng trang giống như viết tiểu thuyết, không khỏi sững sờ.

“Anh chờ một chút.”

Lý Mộng quay trở lại trong nhà, kéo sợi dây thừng rủ xuống từ ban công, nhẹ nhàng lắc chuông.

Cô ấy không hề lên tiếng mà cứ 10 giây lại lắc nhẹ một cách đều đặn. Chẳng mấy chốc, cô ấy nghe thấy tiếng mở cửa ở cầu thang phía trên, quả nhiên là Khương Nặc bước xuống.

Khương Nặc nghe xong toàn bộ câu chuyện, thấy bộ dạng kinh hồn bạt vía của Ngô Đại Hà, không khỏi buồn cười: “Đúng là tôi có làm giao dịch với anh ta. Anh ta nói cho tôi biết những chuyện xảy ra trong tòa nhà này, nếu có tác dụng thì tôi sẽ trả cho anh ta một chút thù lao.”

Lý Mộng ho một tiếng: “Tôi biết rồi, lần sau nếu ở ngoài cửa có động tĩnh gì thì trước tiên tôi sẽ xem có tờ giấy nào nhét vào không đã.”

Khương Nặc nói: “Lý Mộng, cô cho anh ta vào đi, không phải là cô đang có chuyện cần tìm anh ta sao? Có lẽ không thể nói rõ được hết trong thời gian ngắn đâu.”

Được Khương Nặc cho phép, Lý Mộng mới mở cửa, ra hiệu cho Ngô Đại Hà đi vào.

Trong mắt mọi người trong tòa nhà này, cánh cửa này rất thần bí, dù sao đám Vương Cường tốn nhiều công sức như vậy cũng không có cách nào mở cửa xông vào, cũng vì cánh cửa này mà còn c.h.ế.t ba người nữa.

Vết m.á.u kia hiện tại vẫn còn ở trên cầu thang, tuy đã khô lại nhưng vẫn khiến người ta nhìn mà choáng váng.

Cũng bởi vậy khi Ngô Đại Hà bước vào cửa, anh ta cảm thấy căng thẳng khó hiểu, hai chân như nhũn ra, nhưng lại cảm thấy hưng phấn lạ thường.

“Ngồi đi.” Lý Mộng nói.

Ngô Đại Hà nhìn thoáng qua, trong phòng khách chỉ có một chiếc ghế sô pha, nhưng sô pha trải ra thành một cái giường, rõ ràng là có người ngủ ở trên đó. Đương nhiên anh ta không thể ngồi lên trên đó được, đảo mắt một vòng rồi thận trọng ngồi xếp bằng dưới đất.

Lý Mộng không so đo những chi tiết này, cầm bản thiết kế mà cô ấy đã vẽ ra.

Lúc này Khương Nặc cũng đi lấy bốn quả trứng gà đưa cho Ngô Đại Hà nói: “Anh vào đây rồi nên tôi sẽ trực tiếp đưa cho anh luôn. Còn lần sau vẫn như thỏa thuận trước đó, thấy trên cửa có dán giấy màu đỏ thì đêm đó anh tới lấy đồ, anh tự lưu ý mà làm.”

Ngô Đại Hà nhận lấy trứng gà, tâm tình kích động: “Cảm ơn.”

Anh ta cẩn thận cất kỹ trứng gà, sợ không để ý làm vỡ trứng. Đây đều là để dành cho con gái, cô bé còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cần rất nhiều protein.

Cũng may anh ta có chút tay nghề, có thể hợp tác với tầng 35, đổi chút thức ăn bổ sung dinh dưỡng cho con gái.

Thật ra từ sau khi Khương Nặc bảo Lý Mộng ném ba t.h.i t.h.ể trước cửa nhà Vương Cường, trong tòa nhà này đã không có động tĩnh gì lớn, ngay cả Vương Cường cũng trở nên thành thật, nghe nói hai ngày nay cũng không ra ngoài.

Không có việc gì phát sinh, cũng có nghĩa là anh ta cũng không có gì để báo tin cả, càng không lấy được thù lao.

Anh ta chỉ có thể viết lại tất cả những gì mình nghe được, sợ Khương Nặc cảm thấy tin tức của anh ta vô dụng nên cố gắng viết nhiều nhất có thể, viết rõ tình hình mỗi nhà mỗi hộ, nghĩ rằng nếu viết nhiều thì biết đâu sẽ có một vài thứ cô ấy chú ý.

Không ngờ sách lược này lại có hiệu quả.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 72: Chương 72



Khương Nặc cất tờ giấy đi, tạm thời không xem lúc này.

Thật ra cô đoán được mấy ngày nay sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chẳng qua Ngô Đại Hà là gián điệp của cô, sau này còn có chỗ cần dùng đến.

“Anh có thể làm ná cao su này không?” Lý Mộng trở lại vấn đề chính.

Ngô Đại Hà chăm chú nhìn bản thiết kế, sau đó “A ——” một tiếng.

“Sao vậy?” Khương Nặc hơi nhướng mày.

“Không sao, vừa lúc tôi biết loại ná cao su này.” Trong lĩnh vực mà mình am hiểu, Ngô Đại Hà tự tin hơn nhiều, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Có rất nhiều người thích dùng loại ná cao su này, bí mật dùng để b.ắ.n chim, đạn dùng cho loại ná này đều là bi thép.”

“Anh còn biết cái gì nữa?” Khương Nặc hỏi.

Tuy khi còn bé Lý Mộng b.ắ.n ná cao su rất chuẩn, nhưng chắc chắn không phải là loại ná cao su chuyên nghiệp.

Hiểu rõ thêm một chút cũng tốt.

Ngô Đại Hà hưng phấn ngồi thẳng người nói: “Cũng thật trùng hợp, một người bạn của tôi chơi ná cao su, tôi còn giúp anh ấy cải tạo qua một lần. Có điều anh ấy cảm thấy không thích lắm, thích mua trực tiếp từ những thương hiệu lớn của Đức hơn.”

Nói xong, anh ta dừng một chút rồi tiếp tục.

“Theo tôi được biết, loại đạn của ná cao su này đều được dùng bằng bi thép. Bởi vì bề mặt của bi thép trơn nhẵn, lại có hình tròn, lực phân bổ đều nên khi b.ắ.n ra mới không bị lệch. Đây là lần đầu tiên tôi thấy loại đạn có hình dạng góc cạnh giống như cô vẽ, có lẽ sẽ không b.ắ.n trúng đâu.”

Lý Mộng cũng rất tự tin: “Chuyện này anh không cần quan tâm.”

“Được rồi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết. Viên bi thép có đường kính nhỏ nhất là 8mm, bình thường người ta hay gọi là đạn 8 ly. Đường kính lớn nhất là 18mm, gọi là đạn 18 ly. Cứ thế mà suy ra. Đạn càng lớn lực sát thương càng mạnh, nhưng không phải người bình thường ai cũng có thể kéo được. Tôi đã từng thấy bạn bè của mình chơi, đạn từ 9 ly trở lên có thể đánh xuyên qua tấm ván gỗ mỏng, các loại lon nước cũng b.ắ.n xuyên thẳng qua được. Bạn tôi còn thử b.ắ.n qua tấm sắt dày, dùng đạn 12 ly b.ắ.n vào cùng một điểm, b.ắ.n liên tục 10 lần cuối cùng cũng xuyên thủng tấm sắt.”

Khương Nặc càng nghe càng động lòng. Ở Hoa Quốc, s.ú.n.g rất khó kiếm, hơn nữa s.ú.n.g là vật phẩm tiêu hao, cho dù có thể tìm được đạn thì cũng chỉ b.ắ.n một phát ít đi một viên đạn.

Có đôi khi cô cũng rất ghen tỵ với mấy nữ chính trong tiểu thuyết, tùy tiện chạy đến biên giới là có thể vơ vét một đống vũ khí về, nhưng thực tế lại không cho phép.

Cung tên cũng giống như vậy, tuy mũi tên có thể thu về nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề tiêu hao, hơn nữa mũi tên sau khi b.ắ.n thường bị biến dạng ở các mức độ khác nhau.

Lực cổ tay của cô không thành vấn đề, học được cách b.ắ.n ná cao su rồi, ít nhất thì cô có thể sử dụng nó thay cho s.ú.n.g và cung tên.

“Chẳng qua lợi hại thì có lợi hại đấy, nhưng cũng thật sự không tốt cho tay. Người bình thường khi dùng tới đạn 12 ly thì tay sẽ rất đau, dễ bị thương, thế cho nên có một vài người mua bi vonfram để dùng. Bi vonfram cứng hơn, đặc hơn, lực xuyên thấu mạnh hơn bi thép, nhưng cũng rất đắt.”

Ngô Đại Hà nói ra toàn bộ những gì mình biết về ná cao su.

“Nếu không có trận mưa to này thì tôi có thể đi mua đạn. Mua 1.000 viên đạn loại 8 ly, trên mạng chỉ bán giá 20 tệ, bây giờ thì có hơi khó.”

“Trước khoan nói tới đạn, anh có thể làm được loại ná cao su này không?” Khương Nặc hỏi.

Ngô Đại Hà gật đầu: “Có thể làm được. Cái này không khó, chỉ cần một cái khung thép hình chữ Y, mài nhẵn một chút, lại thêm dây đai cao su nữa là được. Những thứ này tôi đều có.”

“Không có điện mà vẫn có thể mài nhẵn được sao?”

“Được chứ.” Ngô Đại Hà biết các cô không hiểu rõ phương diện này, kiên nhẫn giải thích, còn khoa tay múa chân: “Máy mài của tôi có thể vận hành giống như máy khâu, hai người đã từng nhìn thấy máy may kiểu cũ rồi đúng không, không có điện vẫn có thể hoạt động được, chẳng qua không thể dùng để cắt được nhưng dùng để mài giũa thì không thành vấn đề.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay anh bắt đầu làm đi.”

Ngô Đại Hà lại nhìn kỹ bản vẽ này, nhíu mày:

“Bức tranh cô vẽ không giống với mấy cái ná cao su tôi từng thấy, nó dài hơn nhỏ hơn một chút, cô có chắc là làm như thế này không? Còn có những viên đạn kiểu này nữa, nhìn như gia tăng lực sát thương, nhưng viên đạn phải tròn trịa trơn nhẵn, lực phân bổ đều mới b.ắ.n chính xác được. Những thứ này hình thù kỳ quái như vậy, cô định b.ắ.n như thế nào?”

Nói xong, anh ta vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ sợ đến lúc đó cô không dùng được lại mất công thôi.”

Lý Mộng cũng không giải thích: “Anh chỉ cần làm, thù lao của anh sẽ không thiếu đâu.”

Ngô Đại Hà suy nghĩ một chút: “Em gái, làm ná cao su thì dễ, nhưng loại đạn của cô thì lại không dễ làm cho lắm. Nhìn thì nó không to, nhưng mấy mũi nhọn này, móc ngược này đều cần phải cắt hoặc hàn mới được. Tôi sẽ làm ná cao su cho cô trước, còn về đạn thì trong nhà tôi có ổ bi, tôi tháo mấy viên bi thép trong ổ bi ra cho cô dùng tạm. Về phần những viên đạn mà cô thiết kế thì tôi phải tìm cách đã.”

“Được.” Khương Nặc trả lời: “Anh cứ làm vậy trước đi.”

Nói xong, cô lại lấy hai quả trứng gà từ trong túi ra: “Đây là tiền đặt cọc.”

Lý Mộng nhìn thấy, cũng lấy một bao lạp xưởng hun khói ra đưa cho Ngô Đại Hà.

Làm hai cái ná, các cô mỗi người một cái, vậy thì tự bỏ tiền túi ra đóng góp, hợp tình hợp lý.

Đây là đề nghị của Lý Mộng, Ngô Đại Hà cũng là người mà cô ấy tìm tới, nhưng Khương Nặc không ngăn cản cô ấy đưa đồ cho anh ta, cũng sẽ không vì mình có nhiều đồ mà gánh vác hết tất cả.

Mọi thứ rõ ràng sòng phẳng mới có thể hợp tác lâu dài, hai bên đều có sự ăn ý này.

*

Khương Nặc trở về tầng 36, thấy mẹ không ở đây, cô biết mẹ mình đang đi lên sân thượng nên cũng đi theo, vừa lúc muốn nếm thử củ cải anh đào của cô.

“Tiểu Nặc, con mau qua đây xem này.” Vu Nhược Hoa ở trong nhà kính vẫy tay với cô.

Nếu không đi ra ngoài, dần dần sẽ quên mất tiếng mưa rơi to khủng khiếp như vậy. Đúng ở khoảng cách gần nhưng Khương Nặc cũng khó có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi.

Mực nước trong thành phố vẫn đang tiếp tục dâng cao, cả bầu trời và mặt đất được nối với nhau bằng một bức màn mưa trắng xóa. Bầu trời u ám đến cực độ, các tòa nhà xung quanh cũng bị bao phủ bằng một bức màn xám xịt, toàn bộ không khí xung quanh trầm lặng như không có sự sống.

Đi tới vườn rau, Khương Nặc mới cảm nhận được chút sinh cơ.

Vu Nhược Hoa nhổ một cây củ cải anh đào ra, đưa cho Khương Nặc xem: “Mau xem này, nó trông đẹp quá.”

Khương Nặc nhìn kỹ, chẳng trách tên là anh đào, thật đúng là rất giống với quả anh đào. Củ trong tay Vu Nhược Hoa màu đỏ thẫm, tròn trịa, đường kính khoảng 3cm, nhìn giống như trái cây hơn là rau củ.

Cô ném củ cải anh đào này vào trong không gian để rửa sạch, sau đó lấy ra cắn thử.

Cảm giác giòn tan, đẫm nước, còn có vị ngọt.

Một củ cải nhỏ thế này cắn hai miếng đã hết, Khương Nặc vẫn chưa thỏa mãn. Ăn sống mà đã ngon như vậy, chắc hẳn trộn lên sẽ càng ngon hơn.

Không hổ là dùng nước suối không gian trồng ra được, củ nào củ nấy vừa nhìn đã thấy có linh khí động lòng người.

“Mẹ thấy gần như đều có thể thu hoạch được rồi. Loại củ này vốn cũng không lớn lắm, thu hoạch sớm một chút thì có thể trồng thêm lứa khác nữa, còn cải trắng thì còn có thể để thêm mấy ngày.”

Vu Nhược Hoa nói xong liền đưa tay túm lá cây củ cải, nhổ thêm ba bốn củ nữa, củ nào củ nấy đỏ rực nhìn rất ngon miệng, bà ấy vui vẻ nói: “Đêm nay chúng ta ăn cái này, củ cải có thể ăn sống hoặc có thể trộn, lá củ cải có thể xào, rất giàu vitamin!”

Khương Nặc lại đi kiểm tra rau xà lách. Chỉ mới trồng hai ngày mà rau xà lách đã mọc rất tốt, những chiếc lá xanh mướt mơn mởn, lấp lánh ánh nước.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 73: Chương 73



Không giống như củ cải phải nhổ tận gốc, rau xà lách chỉ cần cắt phần lá ở phía trên, gốc rau phía dưới còn có thể tiếp tục mọc thêm những lá khác. Khương Nặc đoán chừng số hạt giống rau xà lách mà mình tích trữ kia cả đời cũng trồng không hết.

Hai mẹ con nhanh chóng thu hoạch hết cả một mảnh ruộng củ cải anh đào, ban đầu Khương Nặc còn lo lắng cho cái lưng của Vu Nhược Hoa, kết quả nhìn dáng vẻ kia của bà ấy như thể có thể một hơi đi hết cả mười tầng lầu, sức khỏe rất tốt.

Khương Nặc lại lấy ra một ít nước suối không gian, cùng mẹ uống rồi nghỉ ngơi một lát.

“Uống nước này rồi, nước tinh khiết ở trong nhà cũng trở nên khó uống.” Vu Nhược Hoa cảm thán: “Cái này gọi là từ xa xỉ tới tiết kiệm rất khó.”

TBC

Khương Nặc mỉm cười: “Nhưng nếu nước này để ở bên ngoài quá lâu thì linh khí của nó sẽ tiêu tan, muốn uống chỉ có thể uống ngay. Đợi lát nữa con lấy thêm một ít để mẹ cho A Muội uống.”

Gần đây không biết A Muội có chuyện gì xảy ra mà nó cứ ngủ suốt.

Ngoại trừ lúc ăn cơm nó có thể tỉnh dậy, túm bát nhào tới, còn phần lớn thời gian còn lại đều đang ngủ. Bởi vậy thân thể dường như dài hơn một chút, bộ lông cũng trở nên mềm mại và dày hơn.

Thấy nó vẫn khỏe mạnh, Khương Nặc cũng cho nó ngủ. Dù sao ngủ cũng tốt, còn hơn là để mặc nó suốt ngày nhảy nhót phá nhà vì không thể ra ngoài.

Thu hoạch củ cải anh đào xong, Khương Nặc lại lấy hạt giống ra.

Lần này có thể trồng những loại có thời gian phát triển dài hơn, Khương Nặc chọn cà chua và khoai tây.

Chôn hạt giống vào trong đất, tưới nước suối không gian lên, sau đó chờ nó nảy mầm.

Nhìn mảnh ruộng của mình, Khương Nặc cảm thấy rất hài lòng, đồng thời nghĩ đến mảnh ruộng trong không gian.

Không gian cũng đã thăng cấp mấy lần rồi nhưng mảnh ruộng kia vẫn luôn dầu muối không vào, cứ luôn khô cạn.

Khương Nặc cũng thử tưới nước suối không gian lên, nhưng cho dù cô tưới bao nhiêu nước cũng không thấy có phản ứng gì. Cô tiếc nước suối nên đành bỏ cuộc.

Nhưng lúc này, cô bỗng có một ý tưởng.

Lúc này không thể dùng hạt giống ở bên ngoài đưa vào trồng trong không gian, vậy ngược lại thì sao?

Có thể lấy cây ở trong không gian trồng bên ngoài, được không?

Tâm động không bằng hành động, ý thức của Khương Nặc lập tức tiến vào trong không gian.

Loài thực vật duy nhất trong không gian của cô hiện nay là cây đại thụ che trời, Khương Nặc chưa từng thấy loại này, lại lật tìm tư liệu trên ổ cứng cả mấy lần vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào về nó.

Chứng minh rằng nó không phải sinh mệnh của thế giới này.

Chỉ cần vừa tới gần cái cây này, Khương Nặc đã cảm thấy thả lỏng, sức sống không thể nói rõ được đang lan tràn mạnh mẽ, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Thời gian lâu dài, trong đầu không còn một chút tạp niệm nào cả.

Có hai lần, Khương Nặc cầm quyển sách từ không gian, dùng ý thức lật trang. Khi đến gần cây đại thụ này, cô đọc sách càng thêm nhanh hiểu.

Khiến cô vô cùng mong đợi ngày mình có thể thực sự đi vào không gian.

Ý thức của cô đi vòng quanh cây đại thụ vài vòng, tìm được rất nhiều quả màu bạc giữa các cành lá. Cô nhẹ nhàng kéo một cái, một quả đã bị giật xuống. Khương Nặc mang nó ra khỏi không gian, đặt ở trong lòng bàn tay quan sát thật kỹ.

Quả này hình tròn, màu bạc, chỉ to bằng viên bi thủy tinh nhỏ, mặt ngoài trơn nhẵn, có một mùi thơm thoang thoảng.

Khương Nặc tìm một chậu hoa lớn, trồng nó vào đó, tưới đầy nước suối không gian rồi đặt trong phòng ngủ của mình.

Làm xong những thứ này, cô mới nhớ tới việc xem tờ giấy của Ngô Đại Hà.

Anh ta viết cũng khá nhiều, viết lưu loát rõ ràng, về cơ bản đều viết hết về tình hình mỗi hộ gia đình mà anh ta biết.

Thú vị nhất là tầng 34.

Kể từ khi xảy ra án mạng, hộ gia đình ở tầng 34 phải chịu áp lực rất lớn.

Trên lầu là tội phạm g.i.ế.c người, thủ đoạn còn rất tàn nhẫn.

Mỗi khi nhớ tới ba cái xác m.á.u chảy đầm đìa, bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt kinh khủng kia, bọn họ ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Cuối cùng chạy đi tìm Vương Cường nói với anh ta rằng bọn họ không dám ở lại tầng 34 nữa, hy vọng anh ta có thể hòa giải một chút, cho bọn họ chuyển sang tầng khác.

Với tư cách là trưởng ban quản lý tòa nhà, Vương Cường đã lục soát hết mọi thứ trong tòa nhà, những thứ nên lấy cũng đều đã lấy, đã không còn chất béo gì để vơ vét nữa, lại có thêm tên ác ma Khương Nặc này nên anh ta cũng không còn quan tâm gì đến mấy chuyện của ban quản lý.

Vương Cường nói với bọn họ, hiện tại chỉ có tầng 6 là trống không, nếu muốn thì bọn họ cứ tới tầng sáu mà ở.

Người một nhà tầng 34 nghe anh ta nói vậy, chỉ có thể tuyệt vọng chạy đi.

Trên tầng 35 là tội phạm g.i.ế.c người, nhưng tầng 6 là hiện trường g.i.ế.c người, trên tường trên sàn đều là máu, ai dám vào ở?

Khương Nặc xem xong hết liền hủy tờ giấy đi.

Tuy không có tin tức gì quan trọng nhưng cũng có thể giúp cô hiểu rõ tình huống cụ thể của những người trong tòa nhà này, không đến mức đóng cửa với thế giới bên ngoài.

Chuyến này Ngô Đại Hà thu hoạch không ít. Lúc này anh ta đang chịu đói, với mấy quả trứng gà, một bao lạp xưởng hun khói có thể đủ cho anh ta chống đỡ thêm vài ngày, mà đây mới chỉ là tiền đặt cọc.

Thêm một phần lương thực là có thêm một phần hy vọng sống sót.

Chịu đựng đến ngày mưa tạnh là tốt rồi.

Ngô Đại Hà về đến nhà, ngựa không ngừng vó bắt đầu làm ná cao su, còn dụng tâm gấp mười lần so với bình thường làm đồ của mình, nước còn chưa uống một ngụm, đến tối đã làm xong hai cái ná cao su.

Anh ta cầm ná cao su leo lên tầng 35, đứng trước cửa hành lang, đang chuẩn bị gõ cửa.

Tay vừa giơ lên, cửa đột nhiên mở ra.

Ngô Đại Hà lại giật mình, hốt hoảng nói: “Tôi... Tôi không đụng tới cửa, sao…sao cô lại biết?”

“Anh đừng sợ.” Lý Mộng giải thích: “Đến giờ tôi tuần tra, vừa lúc mở cửa ra nhìn thấy anh.”

Lý Mộng không mở cửa sắt, mà trước tiên rung chuông gọi Khương Nặc. Chờ Khương Nặc đi xuống, cô ấy mới cho Ngô Đại Hà bước vào, nghiệm thu ná cao su và 8 viên đạn.

“Tôi làm theo yêu cầu của cô, một cái có lực kéo tối đa là 35 kg, một cái khác là 60 kg.”

Ngô Đại Hà đặt ná cao su lên bàn trà, Lý Mộng cầm lên thử, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Khương Nặc cũng thử một chút, lực kéo 60 kg không tạo ra áp lực gì với cô cả.

Chỉ có tổng cộng 8 viên bi thép, số lượng ít, chẳng qua cũng có thể dùng để luyện tập trước.

“Tôi có thể làm loại đạn đặc biệt, trong nhà tôi có không ít vật liệu sắt thép, nhưng cần phải cắt, phải phát điện mới được... Nhưng số dầu diesel tôi để dành đã dùng hết rồi...” Ngô Đại Hà cúi đầu nói.

Khương Nặc nhíu mày.

Lấy ra một chút dầu diesel cũng không phải không được, nhưng hiện tại cô cũng không quá tín nhiệm Ngô Đại Hà.

“Tôi biết nơi nào có dầu diesel.” Lý Mộng đột nhiên nói: “Trong nhà Vương Cường, khi Trương Thành nói bọn họ tìm kiếm vật tư thì đã tìm được chút dầu diesel trong căn hộ tầng 25, nhưng không nhiều, đại khái chỉ có hơn 8 lít.”

“Đủ rồi đủ rồi, dùng không hết đâu. Tôi chỉ cần để cắt thôi, còn lại thì mài là được, khoảng chừng 2 – 3 lít là đủ rồi.” Ngô Đại Hà vội vàng nói.

“Được rồi.” Khương Nặc bình tĩnh nói: “Tôi đi tìm anh ta mượn một ít.”

“Tôi đi chung với cô.” Lý Mộng theo bản năng cầm d.a.o lên.

Khương Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ trở về nhanh thôi.”

Cuộc trò chuyện bình thường của hai người lại khiến Ngô Đại Hà nghe được lại hãi hùng khiếp vía.

Đây... không phải là “mượn” phải không?

*

Vương Cường đang ở trong nhà kiểm kê đồ đạc.

Tuy rằng đồ lấy được trong tòa nhà này không nhiều lắm, nhưng mấy chục hộ cộng lại vẫn tương đối khả quan, béo nhất vẫn là tầng 6, về cơ bản đồ đạc đều chuyển đến nhà anh ta.

Cả một căn phòng đầy ắp.

Nếu như những thứ này đều là của một mình anh ta thì tốt rồi, nhưng Vương Cường cũng không dám làm như vậy, mỗi ngày vẫn phải phát một vài thứ gì đó để tránh cho người ta lập tức c.h.ế.t đói, nếu không nhất định sẽ xảy ra náo loạn, đến lức đó cái được không bù nổi cái mất.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 74: Chương 74



Rầm rầm rầm.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Vương Cường lập tức mất kiên nhẫn.

Ngày nào cũng vậy, mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi gì đó đều chạy tới tìm anh ta. Anh ta là trưởng ban quản lý tòa nhà chứ không phải là hội trưởng hội phụ nữ khu phố như mẹ anh ta.

Vốn những chuyện vặt vãnh này đều là do Lưu Thục Cầm chịu trách nhiệm ứng phó, nhưng lần trước bà ta vạch trần chuyện của Uông Tiệm Ly, bị Uông Tiệm Ly đến gây sự, đánh cả bà ta và chồng bà ta. Tuổi đã lớn, hiện tại vẫn đang dưỡng thương.

Sau đó ba tên phế vật kia cũng trực tiếp c.h.ế.t đi, t.h.i t.h.ể còn bày ở cửa nhà anh ta giống như bày trận, lúc này ngẫm lại cả người vẫn còn sợ hãi, thật xui xẻo.

Tâm tình Vương Cường rất kém, sắc mặt đương nhiên cũng đen lại, vừa mở cửa ra đã hùng hùng hổ hổ: “Ai vậy? Đập cửa cái rắm ——”

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Khương Nặc, những lời còn lại của Vương Cường bị kẹt cứng trong cổ họng, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ai da, là cô Khương à, mau vào đi!”

Khương Nặc lười nói nhảm với anh ta, hỏi ngay vào vấn đề: “Nhà anh có dầu diesel không?”

Trái tim Vương Cường đập thình thịch.

Hỏi vậy là có ý gì?

Anh ta thiếu chút nữa toát cả mồ hôi hột: “Hình như... có một chút?”

Khương Nặc không nói nữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.

TBC

Yết hầu Vương Cường nhấp nhô. Đột nhiên anh ta nghĩ, trên tay người phụ nữ này không có vũ khí, lại đang đối mặt với anh ta, có phải nói rõ... anh ta có cơ hội không?

Tuy không biết một mình cô g.i.ế.c ba người đàn ông trưởng thành như thế nào.

Nhưng nếu như mình chịu liều mạng, chung quy không đến mức một người phụ nữ mà cũng đánh không lại nhỉ?

Ảo tưởng thì ảo tưởng, trong ảo tưởng, Vương Cường đại sát tứ phương với Khương Nặc, nhưng thân thể lại thành thật đi vào trong nhà, miệng vừa nói: “Cô Khương, cô đợi chút, tôi lập tức đi lấy cho cô.”

Xách một thùng dầu diesel đi ra, Vương Cường vội vàng đưa cho Khương Nặc.

Khương Nặc thậm chí không nhìn anh ta, cầm lấy thùng dầu diesel rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Vương Cường mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta biết bản thân mình rất nhát gan, rất buồn cười.

Nhưng đã từng có hai lần, anh ta cảm nhận được sát ý sắc bén trên người Khương Nặc, đến nay vẫn còn hơi sợ hãi.

Đã là lúc nào rồi, sống không tốt sao? Sống sót mới là mục tiêu hàng đầu, không cần thiết phải trêu chọc một sát tinh.

Một chút dầu diesel mà thôi, không thể ăn không thể uống, anh ta có giữ lại cũng vô dụng.

Khương Nặc trở lại tầng 35, giao dầu diesel cho Ngô Đại Hà.

Cả đi đi về về một chuyến hết chưa tới mười phút, nhanh đến mức khiến Ngô Đại Hà hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.

Anh ta cẩn thận hỏi: “Vương Cường... c.h.ế.t rồi à?”

“Chưa chết.”

“Vậy... anh ta trực tiếp cho cô sao?”

“Nếu không thì sao?” Khương Nặc hỏi ngược lại.

Ngô Đại Hà trầm mặc, không ngờ bá chủ tòa nhà này nhìn có vẻ hung ác mạnh mẽ như vậy, nhưng ở trước mặt Khương Nặc lại nhát như cáy, xem ra chuyện lần trước thật sự đã dọa anh ta sợ vỡ mật.

Một thùng 8 lít dầu diesel thật ra rất nhỏ, chỉ bằng một thùng bột giặt quần áo, Ngô Đại Hà giấu vào trong quần áo, sau đó chào tạm biệt rồi rời đi.

Chờ khi anh ta đi rồi, Lý Mộng mới kích động muốn thử b.ắ.n ná cao su.

Cô ấy vẽ một tấm bia đơn giản trên giấy, dán trên tường phòng khách. Phòng khách này rất lớn, đồ đạc trong nhà đều đã bị Lý Mộng cất đi, chờ chẻ làm củi đốt, bởi vậy không gian hoạt động lúc này ít nhất cũng phải dài 6 mét.

Lý Mộng dùng bi thép b.ắ.n thử mấy phát, phát thứ nhất thứ hai bị trượt, nhưng cô ấy cũng không vội vàng, dừng lại điều chỉnh tư thế và sức lực, tìm một góc độ thoải mái rồi kéo dây cao su.

Phát thứ ba, “rầm” một tiếng, bi thép b.ắ.n thẳng ra, đánh trúng vào hồng tâm.

Trên mặt Lý Mộng lộ ra vẻ vui sướng.

“Khương Nặc, cô tới thử xem.”

Khương Nặc gật đầu, học theo động tác của Lý Mộng, kéo dây cao su. Lý Mộng giúp cô điều chỉnh tư thế tay, đồng thời nói rõ những điểm quan trọng cần phải chú ý khi ngắm bắn.

Không hổ là vận động viên b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp, không nói kỹ thuật, ít nhất kiến thức cơ bản cũng vững chắc, Khương Nặc cũng lĩnh hội rất nhanh.

Sau khi cảm thấy đã nhắm chuẩn, cô nhanh chóng buông tay.

Rầm ——

Không trúng.

Bi thép b.ắ.n vào bên ngoài tấm bia, lướt sát qua, trực tiếp đánh bay tấm giấy.

“Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa đã b.ắ.n trúng rồi, có lẽ là do tay cô chưa được ổn định lắm, luyện nhiều hơn là được.”

Nhưng bi thép chỉ có 8 viên, b.ắ.n mấy lần lại phải đi khắp nơi để nhặt.

“Nếu có thứ khác có thể thay thế thì tốt rồi.” Khương Nặc nghĩ, ánh mắt rơi vào bể cá trong góc phòng khách.

Cái bể cá này là của chủ nhà, nhưng sau khi Khương Nặc thuê, bên trong không có con cá nào cả, chỉ có bể cá trống rỗng chứa đầy nước, bên dưới có rất nhiều hòn đá nhỏ.

Hiện tại bể cá bị Lý Mộng dời đến một góc cùng một đống đồ gia dụng khác.

“Cái này dùng để b.ắ.n được không?” Khương Nặc chỉ về phía bể cá.

Lý Mộng cũng nhìn thấy mấy hòn đá bên trong, sắc mặt vui mừng: “Tôi nghĩ là được đấy!”

Cô dời bể cá ra, đổ hết đá bên trong ra ngoài, cố gắng chọn ra những viên trơn nhẵn, cuối cùng có hơn 50 viên có thể dùng được.

Mỗi người một nửa, dùng hòn đá để luyện tập.

Lý Mộng luyện một lúc, cảm thấy xúc cảm không tồi nên không luyện nữa mà chuyên tâm dạy Khương Nặc.

Tuy Khương Nặc biết dùng s.ú.n.g nhưng chưa từng luyện bắn, chẳng khác nào học từ đầu.

Bắn được một lúc, b.ắ.n trúng là không thành vấn đề nên Lý Mộng tăng độ khó lên cho cô, yêu cầu cô đứng cách 5.5m, b.ắ.n thẳng hòn đá vào trong miệng chai nhựa.

Đến lúc này thì mới b.ắ.n không trúng.

Bắn trượt liên tục 50 phát, Khương Nặc có chút nản lòng.

Lý Mộng vừa nhặt mấy hòn đá trên sàn nhà giúp cô vừa nói: “Đừng lo lắng, độ khó này đối với người mới vốn đã rất cao rồi, nhưng tôi hy vọng cô có một mục tiêu để tập luyện, chỉ cần có thể b.ắ.n mười trúng ba thì chúng ta sẽ trực tiếp đổi qua loại bia ngắm di động.

Khương Nặc gật đầu, hỏi Lý Mộng: “Cô luyện ra độ chính xác của mình thế nào? Hay là toàn bộ đều nhờ vào thiên phú?”

“Không hoàn toàn như thế.” Lý Mộng lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Khi nhắm mục tiêu thì sẽ có một trạng thái rất lý tưởng, đó là hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, tập trung hoàn toàn vào một mục tiêu. Chỉ cần tiến vào trạng thái này thì tôi có lòng tin bách phát bách trúng, không bị bất kỳ thứ gì bên ngoài quấy rầy.”

Lý Mộng thở dài: “Nhưng trạng thái này rất khó đạt được, chỉ thỉnh thoảng mới có thể đi vào. Tôi cũng không rõ bí quyết này ở đâu, cũng từng thảo luận với một số tiền bối luyện b.ắ.n súng. Nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng trong thể thao thi đấu, tất cả các kỹ thuật đều có thể luyện, mà thể chất của mọi người gần như giống nhau, nhưng những người có tinh thần lực mạnh mẽ, khả năng tập trung cao độ thường mới là quán quân.”

Khương Nặc nghe lý luận của cô ấy, rơi vào trầm tư.

Cô nhớ tới lúc học tiểu học, có một cậu bé đánh bóng bàn rất giỏi, sau đó nghe nói cậu ấy đã đội huấn luyện của tỉnh, lúc ấy các huấn luyện viên đã đánh giá cậu ấy có sức tập trung rất mạnh, rất có tiền đồ.

Sức tập trung cao sao?

Trong lòng Khương Nặc nảy ra một ý tưởng.

Cô hít sâu một hơi, cầm lấy ná cao su, bày xong tư thế, sau đó hai mắt chăm chú nhìn vào miệng chai nhựa ở phía xa, đạt đến sự tập trung tối đa mà bản thân mình có thể.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trong mơ hồ, dường như cô hơi hiểu được cảm giác mà Lý Mộng nói đến.

Kẹp chặt viên đá qua lớp cao su, nhắm ngay miệng chai, thở chậm lại, tập trung nhìn về phía mục tiêu duy nhất kia.

Dần dần, mọi thứ xung quanh mờ dần khỏi tầm nhìn của cô, chỉ có mục tiêu là trở nên càng rõ ràng hơn.

Trong chớp nhoáng, trong đầu cô lóe lên ý nghĩ.

Cô ý thức được chính là ngay lúc này!

Khương Nặc dùng sức kéo mạnh cổ tay, đồng thời buông ngón tay ra, viên đá “vèo” một tiếng xé toạc không khí, b.ắ.n thẳng vào trong miệng chai.

“Quá đẹp!” Lý Mộng hét lên.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 75: Chương 75



Khương Nặc không ngừng lại, nhanh chóng cầm viên đá thứ hai lên và b.ắ.n ra, lại trúng mục tiêu lần nữa!

Vèo, vèo, vèo.

Tổng cộng b.ắ.n ra năm viên đá, mỗi viên đều bay chính xác vào trong miệng chai, viên cuối cùng có lực đạo lớn nhất, xuyên thẳng qua miệng chai rồi đập vỡ cái chai.

Lúc này Khương Nặc mới thu tay lại.

Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ dữ dội, lắc đầu, thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt.

Đã rất lâu rồi cô không có loại cảm giác như thế này, chính là cảm giác mệt mỏi khi khống chế không gian.

Cảm giác này giống như lần đầu tiên cô thử nghiệm cầm đồ vật vào không gian, chỉ một lúc sau đầu óc đã choáng váng.

Nhưng từ khi uống nước suối không gian, lại tập luyện mỗi ngày nên tinh thần lực trở nên cường đại, không còn cảm thấy như vậy nữa.

Loại cảm giác huyền diệu như quên đi tất cả vừa rồi có lẽ chính là rút tinh thần lực ra đến cực hạn, tập trung cao độ mới có thể đạt được tới cảnh giới đó. Mỗi ngày cô điều khiển không gian, khả năng khống chế tinh thần lực mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều, bởi vậy cô cũng có thể năm bắt được điểm mấu chốt trong này một cách nhanh chóng.

Nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Xem ra trước khi không gian thăng cấp lần nữa, không thể b.ắ.n liên tục, sợ rằng b.ắ.n một phát sẽ phải tạm dừng.

“Hôm nay không luyện nữa, lần sau đi.” Khương Nặc cố gắng chống đỡ, không để lộ ra điều gì khác thường, gật đầu chào tạm biệt Lý Mộng, cầm ná cao su rồi rời đi.

Mà Lý Mộng lúc này đã kinh ngạc một lúc lâu không nói nên lời, mãi đến khi Khương Nặc đi rồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lý Mộng đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung nữa.

Thời gian luyện tập kéo dài không đến một giờ, vậy mà có thể ở trong cự ly 6 mét b.ắ.n trúng 5 lần! Những viên đá sử dụng có nhiều hình dạng, có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được!

Sao lại làm được?

Lý Mộng nhất thời nghẹn lời, cô ấy... cô ấy đang ôm đùi sao?

*

Thời gian kế tiếp, ngoài việc luyện tập b.ắ.n ná cao su thì Khương Nặc đều ở trong không gian sắp xếp lại đồ đạc.

Những vật tư mua trước khi mưa lớn đều được cô kiên trì kiểm kê từng món một, sắp xếp chỉnh tề trên kệ.

Nhưng kể từ khi bắt đầu mua hàng không đồng thì cô thật sự không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa, một lèo nhét hết mọi thứ vào không gian.

Chỉ riêng hơn 10.000 container thôi đã đủ cho cô chỉnh lý, mà hàng hóa lấy từ chợ bán sỉ và siêu thị lại càng loạn thành một nùi.

Thời gian này phải tranh thủ sắp xếp kiểm kê một chút, đồng thời còn có thể rèn luyện tinh thần lực.

Cô suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ luyện b.ắ.n ná cao su thì không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần cô sử dụng lực khống chế tinh thần của mình thì trên cơ bản có thể mười phát trúng chín, thứ cần nâng cao chính là tốc độ.

Lý Mộng đang luyện tập b.ắ.n hai phát cùng một lúc, hoặc là trong tay có ba viên đạn, nhanh chóng b.ắ.n liền ba phát.

Nhanh, chuẩn, nhẹ nhàng, b.ắ.n nhiều phát cùng một lúc, đây là mục tiêu của Lý Mộng.

Nó đòi hỏi tốc độ tay và độ nhuần nhuyễn, muốn đạt thành phải chậm rãi rèn luyện.

Nhưng Khương Nặc không định đi theo con đường này.

Ưu thế của cô là sức lực mạnh hơn người bình thường, hơn nữa có độ chính xác ở khoảng cách xa, có thể dùng viên bi thép lớn hơn để b.ắ.n được xa hơn, một chiêu là g.i.ế.c chết.

Vì vậy, việc cấp bách trước mắt là tăng cường tinh thần lực.

Ở trong không gian dịch chuyển vật tư có thể giúp cô nâng cao tinh thần lực, đồng thời có thể thu dọn những đồ vật lung tung, cũng coi như một công đôi việc.

Cô tạm thời không động vào đồ vật trong container, tất cả đều có dán danh sách, muốn tìm cũng dễ dàng, hơn nữa giá hàng bên trong đã được sắp xếp gọn gàng, mỗi thứ đều có nhãn ghi chú, bây giờ động vào ngược lại sẽ khiến cho mọi thứ trở nên rối loạn.

Sau khi kiểm kê một chút thì thấy chủng loại đồ vật rất phong phú, các vật tư phục vụ nhu cầu ăn mặc ở đi lại đều không thiếu, hơn nữa còn là hàng xuất khẩu, chất lượng đều rất tốt.

Điều đáng mừng là có đến hai container chứa đầy than, còn không phải là than bình thường, trên nhãn phụ có viết “than ôliu đen”, Khương Nặc chưa từng thấy loại than này bao giờ.

Cô tò mò lấy danh sách tư liệu của Lưu Mân ra xem, từ trong thư mục đời sống – chất đốt – than tìm thấy ổ cứng tương ứng, sau đó kết nối với máy tính để tìm kiếm.

Tìm được rồi, than ôliu đen, than được đốt cháy từ hạt ôliu. Loại than này sau khi đốt chẳng những không có khói mà còn tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, là vật phẩm thiết yếu của một số quán trà cao cấp, sinh ra là dùng để nấu trà.

Trái ôliu vốn đã đắt, giá tại vườn khoảng mười tệ một cân, than được đốt từ quả ôliu còn tốn thêm phí gia công, giá thị trường một cân than ôliu phải bảy tám chục tệ.

Chẳng trách Khương Nặc chưa từng nghe nhắc tới, dù sao một người dân bình thường như cô cũng không rảnh rỗi để thưởng thức trà, càng không hiểu những điều cần chú ý trong đó.

Hai container chứa tổng cộng 20 tấn than ôliu đen.

Khương Nặc chợt nảy ra một ý, lấy ra một ít than, lại lấy thêm một túi trà từ trong đống hàng không đồng lấy ở siêu thị. Cô không biết trà này có ngon hay không, chỉ thấy nó được đóng gói rất đẹp, sau đó lại tìm thêm một bộ ấm trà.

Hôm nay cô chuẩn bị uống trà với mẹ.

Bận rộn cả buổi sáng, Khương Nặc xếp chồng hơn 13.000 container thành 300 hàng, mỗi hàng khoảng 40-50 chiếc, cao gần 100 mét, lại xoay nhãn phụ dán trên container về cùng một hướng.

Tuy độ cao này nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng cũng tiết kiệm được một lượng lớn không gian, để cô càng có thêm không gian để sắp xếp những thứ khác.

Hơn nữa không lâu sau đó, mưa to sẽ dần dần nhỏ lại, bước vào một giai đoạn mưa nhỏ ngắn ngủi.

Rồi khoảng một tuần sau đó, mưa sẽ lại to lên, lặp đi lặp lại hai lần như vậy, trận mưa to kéo dài này coi như kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, nước sẽ rút đi một ít, dòng chảy cũng không còn siết như vậy nữa, một số người sẽ nhân cơ hội này ra ngoài tìm kiếm vật tư để sinh tồn. Tất nhiên là Khương Nặc cũng muốn ra ngoài, cho nên cô phải chuẩn bị chỗ trống trong không gian trước.

Nhưng mục tiêu chủ yếu của cô là những vật phẩm trang sức bằng ngọc.

Ở bên cạnh cây đại thụ chờ tinh thần khôi phục rồi Khương Nặc mới rời khỏi không gian, giày vò cả nửa ngày mới làm được chút chuyện này, muốn sắp xếp lại toàn bộ không gian nghe có vẻ xa vời quá.

Ngồi uống trà với mẹ một lúc, trà được ngâm bằng nước suối không gian, uống vào hương thơm tỏa ra bốn phía, tâm trạng vui vẻ tinh thần thoải mái.

Vu Nhược Hoa cũng rất tò mò về loại than ôliu đen này, loay hoay với nó hết cả nửa ngày.

TBC

Đến giờ cơm, Khương Nặc thấy Vu Nhược Hoa muốn đi nấu cơm thì nói: “Hôm nay mẹ đừng nấu cơm nữa, chúng ta ăn đồ ăn có sẵn đi.”

Trong không gian nhiều thực phẩm đã nấu chín như vậy, về cơ bản đều chưa ăn được bao nhiêu, có chút nhớ tới tiệm ăn rồi.

Vu Nhược Hoa lại không đồng ý: “Những thứ con trữ đều là đồ ăn ngoài, không đủ dinh dưỡng.”

Tất cả các bà mẹ trên thế giới này đều có thành kiến với đồ ăn mua ngoài, Khương Nặc mỉm cười nói: “Vậy thì ăn những món mẹ làm.”

Vu Nhược Hoa vẫn lắc đầu: “Con mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, không tự mình nấu thì để đó làm gì? Cả ngày ngoài việc chăm sóc vườn rau ra thì mẹ cũng không có việc gì làm, A Muội cũng chỉ lo ngủ không chơi với mẹ, nếu không nấu cơm thì cả người đều rỉ sét mất.”

Quy tắc cũ, Vu Nhược Hoa đọc tên món ăn, Khương Nặc lấy nguyên liệu.

Vì đảm bảo sự tươi mới, ngoài một số loại như khoai tây, gừng tỏi dễ bảo quản có thể lấy nhiều hơn còn các loại khác thì về cơ bản Vu Nhược Hoa đều tìm cô để lấy.

Hiện tại mỗi ngày Khương Nặc đều bận rộn tập luyện hoặc là đưa ý thức vào trong không gian nên không có thời gian nói chuyện nhiều với mẹ, vì thế lấy đồ vật trở thành một khâu quan trọng trong việc giao lưu giữa hai mẹ con.

“Mẹ muốn một ít ớt cay, thịt bò để xào thịt bò cho con ăn, hành thì không cần con lấy, mẹ tự mình đi nhổ... Ừm, tương dầu sắp hết rồi, lại thêm một bình tương dầu đi.”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 76: Chương 76



Khương Nặc lần lượt đưa cho bà ấy: “Mẹ à, không cần nấu cơm nữa nhé? Con có rất nhiều cơm.”

“Không nấu thì con mua gạo làm gì?” Vu Nhược Hoa lại phản đối: “Để đó đi, sau này không tiện nấu thì ăn, bây giờ có thể nấu thì tự nấu, có biết sinh hoạt không vậy?”

Vu Nhược Hoa nói xong bèn đóng cửa bếp lại. Mỗi lần nấu cơm, bà ấy đều đóng chặt cửa sổ, bởi vì cách âm quá tốt, Khương Nặc ở trong phòng khách gần như không nghe thấy tiếng động gì trong bếp.

Nhưng hiện tại không mở máy hút khói, lại xào nấu trong môi trường kín mít, Khương Nặc luôn lo lắng điều đó không tốt cho sức khỏe nên mới khuyên bà ấy ăn thức ăn có sẵn.

Nhưng bà ấy không muốn nên cô cũng không cưỡng cầu, chỉ để cho bà ấy uống nước suối không gian mỗi ngày hai lần. Hiện tại xem ra sức khỏe không thành vấn đề, làn da càng ngày càng sáng bóng.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc cũng lấy gương ra nhìn kỹ chính mình.

Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không nghiêm túc soi gương. Trong mười năm tận thế, cô đã từng quen với mùi lạ trên cơ thể mình, từ đó việc soi gương trowrr thành một loại giày vò.

Từ sau khi có được không gian, mẹ đã nói cô trở nên trắng hơn. Khi đó cô còn suốt ngày bôn ba dưới ánh mặt trời chói chang bên ngoài, sau này bắt đầu uống nước suối trong không gian, cả người cũng từ từ có sức sống hơn, đúng là thực sự thay đổi.

Là rất trắng, đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Nặc khi nhìn thấy mình trong gương. Nói như vậy thật sự có hơi không biết xấu hổ, nhưng thật sự là cô vừa trắng trẻo vừa mềm mại lại vừa có linh khí, thậm chí nó còn khiến cô liên tưởng đến cảm giác mà cây đại thụ trong không gian mang đến cho người ta, cao lớn, không thể với tới, lại rất thoải mái, hơn nữa sức sống bừng bừng.

Khương Nặc tự hỏi bản thân là một người sống lý trí. Trước tận thế, dáng vẻ của cô có thể nói là thanh tú, nếu trang điểm thêm một chút thì khi đi trên đường cũng sẽ có mấy người ngoái nhìn cô, nhưng tuyệt đối không được tính là kinh diễm. Lúc ấy so với hiện tại cứ như hai người khác nhau, phần thưởng khí chất mà không gian mang lại cho cô thực sự quá lớn.

Khụ, cứ tự đánh giá cao bản thân như vậy thì có chút b**n th**.

Khương Nặc cất gương, mong đợi món thịt bò xào của mẹ.

Đồng thời, d*c v*ng thăng cấp không gian cũng càng mãnh liệt, không gian này còn có quá nhiều bí ẩn chưa có lời giải đang chờ cô đi khai phá.

...

Trong mấy ngày Khương Nặc sống lặng lẽ, bên ngoài cũng rất yên tĩnh.

Hoặc nên nói là yên lặng.

Mưa to vẫn tiếp tục rơi.

Bởi vì thiếu thức ăn, đã có một số người không kiên trì nổi, và khi con người đang dần suy yếu, bệnh tật sẽ càng không chút kiêng kỵ tấn công.

Mấy ngày nay, cách cửa sổ có thể thấy được t.h.i t.h.ể trôi nổi trong dòng nước lũ.

Mà tiếng khóc bi ai, tiếng cầu khẩn trong tiểu khu lại càng ngày càng ít.

Mọi người bắt đầu quen với việc đối mặt với cái chết.

Khương Nặc cũng không có quá nhiều cảm tưởng về chuyện này. Tận thế chính là như vậy, hết đợt thiên tai này đến đợt thiên tai khác, từng nhóm người c.h.ế.t đi, cuối cùng chỉ còn lại rất ít người sống sót.

Cô không phải là thần, không cứu được thế giới này.

Trong thời gian này, Ngô Đại Hà đã từng tới một lần, đưa tới 80 viên đạn, sau đó hài lòng mang theo thù lao của mình rời đi.

Những viên đạn này mỗi viên đều có gai nhọn và móc ngược, rất khó lấy ra khỏi da thịt, trong hoàn cảnh không có điều kiện chữa bệnh và thuốc men, trúng một viên đạn như vậy đồng nghĩa với việc đau đớn chờ đợi tử vong.

Chỉ cần có dầu diesel, có kim loại thì có thể không ngừng chế tạo ra nó.

Mà Khương Nặc cũng không thiếu những thứ đó.

Đạn này là đạn chuyên dụng của Lý Mộng, Khương Nặc thật sự không dùng tới, mục tiêu của cô vẫn là bi thép loại 14 ly trở lên.

Lúc ấy khi đi mua hàng không đồng, cô đã càn quét không ít cửa hàng ngũ kim, gần đây trong lúc sắp xếp lại không gian đã tìm được khá nhiều vòng bi, nhưng đều là kích cỡ 8 ly 9 ly, Khương Nặc tháo cỡ 30 viên rồi không tháo nữa.

Lại qua mấy ngày nữa, Lý Mộng rung chuông tìm Khương Nặc.

“Có nhớ tôi đã nói với cô là tôi biết nơi nào có s.ú.n.g với đạn không?” Lý Mộng nói tiếp: “Hai ngày nay không có việc gì làm, tôi đã vẽ một bản đồ, cô cứ cầm trước, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, lỡ như tôi c.h.ế.t hoặc là gì đó mà chưa kịp nói cho cô biết thì đây là chuyện mà tôi đã đồng ý với cô.”

Khương Nặc nhận lấy bản đồ cô ấy vẽ.

Tốt lắm, nhìn chẳng hiểu gì cả.

“Nếu như cô c.h.ế.t rồi, để lại cho tôi tấm bản đồ này, có lẽ là cả đời này tôi cũng không tìm được.”

Lý Mộng khẽ ho hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này, môn địa lý của tôi hơi kém...”

“Không sao, của tôi cũng không tốt.”

Hai người nhìn nhau cười, Lý Mộng cầm bản đồ, khoa tay múa chân giải thích vị trí cho Khương Nặc, Khương Nặc lại đột nhiên nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi lấy.”

Lý Mộng hơi ngạc nhiên: “Ngày mai?”

“Nhìn chỗ cô viết này, đây là một trường bắn, chắc chắn có không ít người cũng biết. Chờ khi mưa nhỏ đi, nơi này sẽ bị vơ vét sạch sẽ. Đến lúc đó sẽ muộn mất. Cô sẽ không nghĩ là chỉ có Ngô Đại Hà biết làm thuyền nhỏ đấy chứ?”

Lý Mộng nhíu mày: “Nhưng chắc chắn lúc này chỗ đó ngập rất sâu, muốn xuống dưới quá khó.”

“Tôi từng học lặn.” Khương Nặc nghiêm túc nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì thường đến hồ bơi ở trung tâm thể dục thành phố học lặn, trong nhà vừa hay có một bộ thiết bị lặn, tôi có thể xuống nước.”

Lý Mộng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, vui sướng hét lên: “Vậy thì tốt quá!”

“Hơn nữa, cô không phát hiện mưa đã nhỏ đi một chút sao?” Khương Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý Mộng cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

Mưa nhỏ sao? Mỗi ngày mở mắt ra đều là mưa to mịt mùng, cô ấy đã nhìn đến c.h.ế.t lặng. Nhưng Khương Nặc vừa nhắc nhở như vậy, cô ấy lại lưu ý quan sát, hình như thật sự nhỏ đi một chút.

Lý Mộng cẩn thận nghĩ lại, mỗi ngày cô ấy đều ở ban công hứng nước mưa, hôm nay quả thực tốn nhiều thời gian hơn trước kia một chút...

Lý Mộng nhất thời không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, có chút mong chờ, nhưng càng nhiều hơn là căng thẳng, không biết sẽ gặp phải sự thay đổi gì.

“Mưa nhỏ rồi, người ra ngoài tìm vật tư sẽ nhiều lên.” Khương Nặc chậm rãi nói: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.”

*

Ngày hôm sau, không đợi Lý Mộng rung chuông, Khương Nặc đã mang theo thiết bị xuống tầng 35.

Vu Nhược Hoa vẫn ở nhà. Trước khi đi, Khương Nặc dặn bà ấy đóng chặt cửa sổ, đừng đi đâu hết, chỉ ở nhà xem phim nấu cơm.

Tuy bà ấy lo lắng nhưng cũng không nói gì, chỉ tự tay gài nút áo mưa cho Khương Nặc.

“Mang theo A Muội đi, suốt ngày bị nhốt trong nhà, nó sắp ngủ thành heo rồi.” Vu Nhược Hoa nói: “Nói không chừng nó còn có thể bảo vệ hai đứa.”

“Không cần đâu.” Khương Nặc lắc đầu: “Để nó ngủ đi.”

Trong mắt người khác, chó ở thời kỳ này chỉ là lương thực, cho dù là chó cưng nhà mình nuôi cũng bị g.i.ế.c ăn, dẫn A Muội ra ngoài sẽ bị người ta nhớ thương.

Huống chi nó nặng như vậy, còn mập như vậy, không gian trên thuyền chỉ có chừng đó, dẫn nó theo còn không bằng chừa lại chỗ để đựng đồ.

Khương Nặc sợ chậm trễ thời gian, cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lặng lẽ để lại chút vật tư ở nhà.

“A Muội, tao không ở nhà, mày phải bảo vệ mẹ đấy.” Khương Nặc xoa đầu chó còn buồn ngủ, cạy mí mắt nó ra: “Đã biết chưa? Nếu không sẽ cắt phần ăn của mày.”

“Ngao ngao ngao...” A Muội lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu biểu thị lòng thành với cô.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 77: Chương 77



Vu Nhược Hoa đưa Khương Nặc đến tận đầu cầu thang.

Khương Nặc mở chốt dòng điện mạnh ở cửa, dặn dò mẹ không nên đụng vào.

Lý Mộng có một chiếc xe đẩy nhỏ dạng gấp, cũng là chiếc xe dùng để chuyển t.h.i t.h.ể trước đó. Hai người đều không ngại những thứ này, đặt đồ lên xe đẩy nhỏ, từ từ đi xuống tầng bốn.

Nước đã dâng cao lên đến tận tầng 4, thỉnh thoảng có nước tràn vào, một mùi tanh tưởi lập tức ập vào mặt, nơi đây đã không còn người ở.

Khương Nặc còn đỡ, Lý Mộng đẩy đồ từ tầng 35 xuống, cả người đều mệt lả, chống hai tay lên chân thở hổn hển.

Khương Nặc để cô ấy nghỉ ngơi trước, còn mình thì làm các bước chuẩn bị còn lại.

Lúc trước thuê nhà, sau khi cân nhắc địa thế cao, điều kiện tiểu khu, điều kiện nhà ở các thứ mới chọn trúng nơi này, lại có thể thuê cùng lúc hai tầng, còn có nhà kính sân thượng có thể làm vườn rau, có thể nói là rất hoàn mỹ, thiếu sót duy nhất chính là tầng lầu quá cao.

Nếu không phải có nước suối không gian giúp tăng cường thể chất thì Khương Nặc tự mình khiêng đồ vật lên xuống cũng đủ thảm.

Để thuận tiện cho hành động, cô còn mang theo thuyền xung kích cao su dày, cần bơm hơi.

Sau khi bơm hơi cho thuyền, khởi động động cơ, tra dầu.

Loại động cơ dẫn động này không khởi động bằng điện, chỉ cần kéo một sợi dây thừng, động cơ lập tức khởi động.

Uỳnh uỳnh ——

Khương Nặc lên thuyền xung kích, Lý Mộng cũng lên theo.

Tiếng động cơ khởi động thu hút sự chú ý của một số người. Có người nằm sấp bên cửa sổ nhìn xuống, thấy thuyền xung kích, lại thấy Khương Nặc và Lý Mộng mặc áo mưa rời đi.

Ánh mắt kia lập tức trợn trừng.

“Chúng ta phải về sớm, hoặc là lần sau dẫn theo cả mẹ của cô, nếu không vẫn có chút không yên tâm.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Kiếp trước mẹ dám cầm d.a.o phay đuổi đám Uông Tiệm Ly đi, sau đó lại bảo vệ cô suốt dọc đường. Bà cũng không phải người yếu đuối sợ phiền phức, ngược lại còn rất dũng mãnh.

Hiện tại tầng 36 lại có tầng tầng phòng vệ nghiêm ngặt, hẳn là không có vấn đề gì.

Cô không thể mãi không ra ngoài, cũng không thể mang theo mẹ bên người. Lúc cô ra ngoài, mẹ lo lắng nhưng cũng không nói gì, hai người cần phải tin tưởng nhau nhiều hơn một chút.

Thành phố bị nước nhấn chìm nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi vang vọng khắp các tòa nhà cao ngất.

“Để tôi lái, cô tìm phương hướng đi, môn địa lý của tôi rất tệ.” Lý Mộng chủ động nhận lấy chức trách điều khiển thuyền.

Hai người nhanh chóng xuyên qua giữa các tòa nhà.

Trước đây luôn cảm thấy đường phố trong thành phố quá chật hẹp, nhà cao tầng quá dày đặc.

Nhưng hiện tại thành phố bị nước nhấn chìm, không gian giữa các tòa nhà dường như lớn hơn rất nhiều.

Toàn bộ thành phố đều bị nhấn chìm trong một đại dương mênh mông, phảng phất như từ trong biển rộng vô biên tự dưng mọc ra rất nhiều nhà cao tầng, giống như lạc tới một thành phố trên nước, loại cảm giác này vô cùng kỳ quái.

TBC

Nếu không phải khắp nơi đều có thể nhìn thấy t.h.i t.h.ể trôi nổi, chắc hẳn cảm giác sẽ tốt hơn một chút.

Thành phố này có hơn 10 triệu dân thường trú, đến bây giờ ít nhất cũng c.h.ế.t một phần năm. Cũng may nước lũ cuốn xác c.h.ế.t trôi đi, nếu không toàn bộ thành phố còn kinh khủng hơn địa ngục.

“Quả nhiên đã có người ra ngoài tìm vật tư.” Lý Mộng nhỏ giọng nói.

Trên đường đi, các cô nhìn thấy mấy đợt người chèo đủ loại thuyền nhỏ, xuyên qua các tòa nhà.

Nhưng đều không phải thuyền nghiêm chỉnh gì, có cái là nệm bơm hơi, có cái là bình nhựa ghép lại, một số người thậm chí còn cột bàn gỗ lên bọt biển làm thuyền.

Thấy bọn cô có thuyền xung kích tốc độ cực nhanh, rất nhiều người đều nhìn bọn cô với ánh mắt hâm mộ.

Nhưng Khương Nặc biết, người có thuyền xung kích với ca-nô không hề ít, chỉ cần dám ra ngoài thì sẽ có thêm một phần hy vọng sống sót. Đợi đến khi mưa nhỏ đi, các loại giao thông trên nước sẽ càng nhiều hơn.

Vì sống sót, mọi người luôn có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp.

Mà đến lúc đó, quy tắc cá lớn nuốt cá bé cũng sẽ hiện càng rõ nét hơn.

Người may mắn có thể tìm được một ít vật tư mang về, người bất hạnh sau khi ra ngoài sẽ không còn tin tức.

Không có biển chỉ đường, cũng không có kiến trúc để tham khảo, muốn tìm được vị trí chính xác của sân huấn luyện không phải là một chuyện dễ dàng.

“Tòa nhà văn phòng của trường b.ắ.n có 5 tầng, xem mực nước hiện tại, hẳn có thể thấy được tầng 4 với tầng 5.” Lý Mộng nói: “Xung quanh không có kiến trúc cao tầng gì, còn có một sân tập, hẳn là không khó tìm.”

Nhưng dù nói vậy, hai người vẫn đi lòng vòng trên mặt nước cả nửa tiếng, cuối cùng mới thấy một mái nhà hai tầng nổi trên mặt nước.

“Là ở nơi đó sao?”

“Đúng đúng, cô nhìn trên tường còn có chữ, chính là tòa nhà văn phòng của trường b.ắ.n của chúng tôi.”

Lý Mộng nhanh chóng dừng lại bên cạnh tòa nhà văn phòng, hai người hợp lực cố định thuyền xung kích trước, sau đó mới trèo qua lan can đi đến ban công tầng 3, trực tiếp đi lên tầng 5.

Ở cuối hành lang ban công là một cánh cửa chống trộm rất nặng, nơi này là kho chứa s.ú.n.g ống.

Nhưng muốn mở cửa có chút khó khăn, hơn nữa cửa sổ xung quanh đều lắp đặt thanh chống trộm vô cùng chắc chắn.

“Nếu có chìa khóa thì tốt rồi.” Lý Mộng nói: “Bây giờ chỉ có thể cưỡng ép phá cửa, đoán chừng phải mất rất nhiều thời gian.”

Khương Nặc lắc đầu: “Cửa chống trộm chuyên nghiệp này đâu dễ dàng bị phá vỡ như vậy.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Lý Mộng hỏi: “Chẳng lẽ cô sẽ mở khóa?”

“Không.” Khương Nặc lấy chiếc búa tạ từ trong túi dụng cụ ra, chỉ vào văn phòng bên cạnh nhà kho: “Chúng ta trực tiếp phá tường từ căn phòng này.”

Lý Mộng giật mình: “Đây cũng là một cách...”

Hai người thay phiên nhau lên, đầu tiên là Lý Mộng.

Cô ấy chọn vị trí, hai tay vung búa lên.

Bịch ——

Một búa đập xuống, cô ấy cảm thấy cả bức tường đều run lên, đồng thời hai tay cũng trở nên tê dại.

Vì muốn đuổi kịp bước chân của Khương Nặc, mấy ngày nay cô ấy vẫn kiên trì rèn luyện, nhưng xuất phát điểm quá thấp, sức mạnh vẫn có hạn.

Liên tục đập mấy chục phát, cuối cùng tường cũng nứt ra, tóc Lý Mộng cũng ướt đẫm mồ hôi.

“Đến lượt tôi.”

Khương Nặc nhận lấy búa tạ từ trong tay Lý Mộng, hít sâu một hơi, dùng bảy phần sức đập về phía vách tường.

Môn vật lý ở trường cấp hai nói cho mọi người biết, lực là sự tác động giữa các vật thể, khi dùng sức quá lớn lên một đồ vật, lúc b.ắ.n ngược có thể sẽ chấn động lên hai tay, thậm chí khiến tay bị thương.

Cho nên mọi chuyện không thể dùng sức quá mạnh, dùng bảy tám phần là vừa vặn.

Một búa này đập xuống, vết nứt liền lớn hơn gấp mấy lần.

Khương Nặc cắn răng, tiếp tục đập ra một lỗ trên bức tường, sau đó lại tốn thêm vài phút để mở rộng lỗ thủng.

“Được rồi, được rồi.” Lý Mộng nói.

Lỗ thủng trên tường không lớn, đủ cho một cô gái chui vào.

Hai người nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, sau đó mới cùng nhau tiến vào nhà kho.

Nhà kho có một nửa là kệ hàng bày đủ các loại s.ú.n.g hơi và những thứ liên quan.

Súng hơi không mạnh lắm, còn không bằng cả ná cao su, chỉ dùng để huấn luyện bình thường.

Nhưng vẫn có thể dùng nó để giao dịch, Lý Mộng lấy ra một cái túi dệt lớn, nhét toàn bộ s.ú.n.g hơi vào.

Sau khi thu dọn đồ đạc trên kệ, Khương Nặc đi đến một góc còn lại của nhà kho. Nơi này là nơi đặt bia ngắm với những lá cờ đỏ nhỏ, ngoài mấy chồng vải chống thấm nước thì không còn thứ gì hữu dụng.

Điều này khiến Khương Nặc cảm thấy kỳ quái, s.ú.n.g thật đã nói đâu rồi?
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 78: Chương 78



Nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy trong góc nhà kho còn có một cánh cửa khác, bên ngoài cánh cửa bằng gỗ còn được gia cố bằng một hàng rào kim loại kiểu kéo đẩy, khóa bằng một ổ khóa lớn bằng nắm tay.

Khương Nặc lấy một chiếc búa tạ, cắn răng nện mười cái, phá ổ khóa lớn kia ra rồi bước vào phòng trong của nhà kho.

Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc, mà khẩu s.ú.n.g trường màu đen dựa vào trên giá tường càng khiến trong lòng cô vui hơn.

Trong nhà kho có tổng cộng bốn hàng kệ hàng, đặt các loại s.ú.n.g ống khác nhau.

Tầng trên cùng của kệ hàng thứ nhất có 5 khẩu s.ú.n.g lục, cũng không biết là loại gì, bên cạnh là hai loại đạn.

Một loại là đạn cao su dùng để huấn luyện, loại đạn này không có lực sát thương, nhưng thắng ở độ chính xác cao, số lượng đại khái 1.000 viên.

Một loại là đạn thật, số lượng khoảng 300 viên.

Ngoài ra ở tầng dưới của kệ hàng này còn có một ít dầu dùng để bảo dưỡng.

Trên kệ hàng thứ hai là s.ú.n.g trường, tổng cộng 3 khẩu.

Đạn của s.ú.n.g trường nằm ở phía dưới cùng của kệ hàng. Loại này không có đạn cao su, toàn bộ đều là đạn thật, có tổng cộng hơn 500 viên.

Cô lại chuyển hướng qua kệ hàng thứ ba, đồ vật trên kệ này càng khiến cô động lòng hơn.

Súng hoa cải!

TBC

Hai khẩu!

Còn có hơn 1.000 viên đạn, chất đầy cả kệ hàng.

Có lẽ nó được trường b.ắ.n sử dụng để luyện tập b.ắ.n đĩa bay.

Súng hoa cải là một loại s.ú.n.g săn có tầm b.ắ.n ngắn, nhưng uy lực rất lớn. Khi chiến đấu với kẻ địch ở khoảng cách ngắn đến trung bình, về cơ bản không cần nhắm chuẩn, trực tiếp nổ s.ú.n.g là xong.

Nó rất thuận tiện khi sử dụng ở những nơi chật hẹp như làn đường đô thị, trong các tòa nhà.

Trên kệ hàng thứ tư không có s.ú.n.g nhưng có mấy ống ngắm cùng với một ít túi chống nước, công cụ nhỏ, trực tiếp thu hết lại là xong.

Tổng cộng có 10 khẩu súng, trong đó có 5 khẩu s.ú.n.g lục, 3 khẩu s.ú.n.g trường, 2 khẩu s.ú.n.g hoa cải. Có gần 3.000 viên đạn các loại, chuyến đi này quả thật rất có lời.

Cô lấy ra hai túi chống nước, bỏ vào một khẩu s.ú.n.g trường và một khẩu s.ú.n.g hoa cải ngắn. Lý Mộng cũng xách một hộp nặng chui ra khỏi cửa kho.

Hai người toàn thân ướt sũng mồ hôi nhưng chuyển đồ đến quên trời quên đất.

Cho vào túi chống nước, sau đó lại cho vào trong một túi dệt, quấn lại kín mít.

Lúc này Lý Mộng mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất, nói thật, tôi thật sự sợ đi một chuyến uổng công.”

“Cô sợ có người nhanh chân đến trước à?” Khương Nặc hỏi.

Lý Mộng khẽ lắc đầu, giải thích với cô: “Ở chỗ chúng tôi quản lý rất nghiêm ngặt. Theo quy định, nếu trường b.ắ.n không có người trực thì những thứ này sẽ được được đưa đến Cục Vũ trang để bảo quản. Có điều tôi hiểu lão đại của chúng tôi... chính là tổng huấn luyện viên của chúng tôi ấy, chắc chắn anh ta sẽ giữ lại thứ gì đó cho mình, xem ra anh ta không phụ sự kỳ vọng của tôi.”

Khương Nặc nghe hiểu: “Ý của cô là lão đại của mấy người cố ý giữ những thứ này trong tay?”

“Ừm, lúc ấy trên mạng vẫn luôn lan truyền tin đồn về tận thế, tôi cũng suốt ngày liều mạng tích trữ vật tư. Ngay từ đầu anh ta còn cảm thấy là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng đại khái là cũng bị tôi lây nhiễm, anh ta cũng đi mua vài thứ. Chẳng qua lúc ấy không còn mấy ngày, thời gian không còn kịp nữa, mà chắc chắn anh ta không tích trữ thuyền xung kích, nếu không thì nhất định anh ta sẽ đến lấy đi.”

Khương Nặc quan sát xung quanh: “Cô có quen thuộc tòa nhà này hoặc là khu vực lân cận không? Ngoại trừ số s.ú.n.g đạn này thì cô xem còn có thứ gì có thể lấy được không?”

Lý Mộng suy nghĩ: “Tôi nghĩ chắc chắn là có, trong văn phòng có khu nghỉ ngơi, phía dưới cùng còn có phòng bếp, kiểu gì cũng có thể tìm được thứ gì đó.”

“Vậy thì tốt, đến cũng đã đến rồi, cố gắng vét sạch không để lại một ngọn cỏ.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng cố gắng hết sức nhớ lại, mô tả thật rõ ràng bố cục của tầng ba phía dưới cho cô nghe.

“Không cần đi lầu một, đó chính là sân tập bắn, bắt đầu từ lầu hai đi...”

Khương Nặc vừa ghi nhớ vừa nhanh nhẹn mặc áo lặn vào, đeo thiết bị lặn rồi nhảy xuống nước.

Sau khi nước ngập đỉnh đầu, cô tập thích ứng một chút rồi theo cầu thang đi xuống.

Nước rất đục, Khương Nặc bật đèn chiếu sáng trên đầu lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ nơi cách đó một mét.

Nhưng bố cục của cả tòa nhà ở đó rất đơn giản, rất dễ tìm ra phương hướng.

Trên tầng ba, ngoại trừ hai văn phòng làm việc ra thì còn lại là khu nghỉ ngơi.

Bị ngập trong nước lâu như vậy, không còn thứ gì có thể lấy được. Cô nhìn thoáng qua một chút, trong ngăn tủ văn phòng có hai cái bánh ngọt, còn có một ít lá trà, nhưng bị ngâm nước nên đã biến dạng từ lâu.

Khương Nặc đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi.

Khu nghỉ ngơi có một quầy đồ ăn, Khương Nặc liếc mắt đã thấy không ít rượu vang đỏ, rượu ngoại, đồ uống.

Cô mở túi lưới, nhét những thứ này vào, lại cột vào dây thừng, sau đó giật mạnh mấy cái.

Lý Mộng ở phía trên lập tức dùng sức kéo đồ lên.

Khương Nặc cũng chậm rãi bơi lên khỏi mặt nước, gỡ mặt nạ lặn ra, Khương Nặc thỏa thích hít thở không khí, nghỉ ngơi một lát.

“Lầu ba thu hoạch không nhiều lắm, chỉ còn lại lầu hai.”

“Lầu hai có một nhà ăn, còn có một nhà kho nhỏ, tôi nhớ là có rất nhiều vật tư, chỉ là không biết còn có bao nhiêu thứ đáng để lấy.” Lý Mộng cũng có chút thấp thỏm.

Khương Nặc nhìn đồng hồ, quyết định lập tức xuống nước lần nữa, thẳng đến tầng hai.

Rất nhanh cô đã tìm được nhà ăn, trực tiếp xuyên qua cửa sổ bơi vào. Nơi đầu tiên cô đến là nhà kho nhỏ sát bên.

Trong nhà kho vốn có rất nhiều thực phẩm nhưng tất cả đều bị ngâm nát, đồ trong tủ đông cũng không thể sử dụng được nữa.

Cũng may cô tìm được nhiều chai dầu ăn chưa mở nắp, cơ bản đều là dầu ô liu, xem ra vận động viên ở đây ăn cơm lấy khỏe mạnh làm chủ.

Toàn bộ thu vào túi lưới.

Khương Nặc tìm một vòng, điều khiến cô bất ngờ là trên kệ hàng vẫn còn không ít gạo.

Thời buổi hiện nay, phần lớn gạo được đóng gói bảo quản theo kiểu gạch gạo này, không chỉ tiết kiệm không gian, thuận tiện cho việc vận chuyển mà việc đóng gói chân không cũng có thể chống ẩm, tăng thời hạn sử dụng.

Khương Nặc vừa lấy vừa đếm, tổng cộng hơn hai mươi bao gạo, tính ra là hơn hai trăm cân.

Ngoài ra còn một số loại nước tương, dấm, muối các loại chưa được bóc ra, số lượng không nhiều, nhưng cũng may là thứ gì cũng có.

Sau khi thu dọn xong nhà kho nhỏ, tiếp theo là nhà bếp.

Quên hết đồ ăn trong đó đi, tất cả đều ngâm nước hỏng hết rồi. Cũng có hai bình gas nhưng ngâm trong nước lâu như vậy, kéo lên cũng không dám dùng.

Những thứ như nồi, chậu, dao, Khương Nặc chỉ lấy một cái chậu và mấy con dao.

Còn lại chẳng vớt được gì.

Nhưng đã nói vét sạch không còn một ngọn cỏ, Khương Nặc vẫn cất cái bàn gỗ ghế gỗ trong nhà ăn vào trong không gian.

Kéo sợi dây, Lý Mộng nhanh chóng dùng sức kéo đồ lên trên.

Khương Nặc quay cũng trở lại mặt nước.

Cô cảm thấy mấy thứ mình kiếm được không nhiều lắm, nhưng Lý Mộng nhìn đống gạo kia lại có chút kích động, vội vàng lấy đồ ra khỏi túi lưới ra, vẩy cho sạch nước rồi cất đi.

”Không ngờ lại có gạo, chuyến đi này thực sự không uổng công.” Lý Mộng nói, cũng vội vàng đưa khăn mặt cho Khương Nặc lau đầu: “Cô nghỉ ngơi đi, lặn xuống nước rất mệt, nước bên dưới lại chảy xiết như vậy nữa, trước tiên ăn chút gì đó để bổ sung thể lực đã.”

Lý Mộng lấy từ trong ba lô của cô ấy ra hai gói thịt khô lạnh, một gói hoa quả cắt lát, một gói thịt bò.

Lại lấy bình giữ nhiệt ra, đổ trực tiếp nước nóng vào túi chân không rồi ngâm một lúc.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 79: Chương 79



Khương Nặc cũng mở ba lô ra, thò tay vào trong, lấy ra một gói chân gà chanh và một gói thịt hun khói cắt lát từ trong không gian.

Cô cũng không cởi bộ đồ lặn, chỉ tiện tay lau tóc, cứ như vậy ngồi trên mặt đất.

Hai người đặt đồ ăn chung một chỗ, cùng ăn no nê.

Lúc Khương Nặc xuống nước, Lý Mộng đã tìm kiếm một lượt khắp cả tầng bốn chưa bị ngập nhưng không có gì, chỉ có mấy lon trà, mấy gói cà phê, một chút đồ ăn vặt, mấy chiếc cốc giữ nhiệt.

Điều ngạc nhiên duy nhất là có hơn 30 dây cao su dùng để tập thể dục, có thể dùng làm vật liệu cho ná cao su.

Ngoài ra còn có mấy bộ quần áo thể thao, đại khái khoảng chừng 20 bộ với các loại kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, là đồng phục của đội của bọn họ, trên đó còn in logo của nhà tài trợ cho đội b.ắ.n súng. Trước đây Lý Mộng còn chê nó xấu, nhưng chất vải rất tốt, cũng đều là hàng mới hoàn toàn.

Lý Mộng đưa từng thứ cho Khương Nặc xem xong rồi nhanh nhẹn thu hết vào trong túi dệt kim của mình.

“Người có thuyền thì nhiều, nhưng người có thể lặn xuống nước cũng không có bao nhiêu, chúng ta vẫn phải nhân lúc nước còn chưa rút mà lặn xuống nước vớt thêm vài thứ.” Khương Nặc nói.

Khương Nặc cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ, bèn hỏi: “Ở xung quanh đây có những địa điểm nào?”

Lý Mộng nói: “Vừa rồi tôi cẩn thận nhớ lại, đã nhìn hết toàn bộ khu vực xung quanh một lượt rồi. Bên cạnh có một cửa hàng KFC, còn có một cửa hàng ô tô nội địa 4S nữa, nhưng bị ngập nước rồi, chắc là không có gì để lấy đâu.”

Khương Nặc nghe xong, cảm thấy vẫn có thể đi xem cửa hàng 4S.

“Còn gì nữa không?”

“Không có gì nữa, nhưng cách trường b.ắ.n hơn 300m là một nhà thi đấu thể thao, trong đó có câu lạc bộ b.ắ.n cung, còn có nhà thi đấu leo núi, đường đua xe Go-kart, phòng tập Taekwondo, cô có thể ghé qua xem.”

“Ừm, vậy cũng không tệ.”

Cơm nước xong, Lý Mộng chuẩn bị sẵn sàng làm việc tiếp. Cô ấy tháo dây buộc thuyền xung kích, chuyển đồ đạc lên thuyền, xả hết nước trong thuyền ra.

Nhân lúc này, Khương Nặc lại xuống nước.

Tầm nhìn trong nước quá thấp, cũng may nhà hàng thức ăn nhanh nổi tiếng này có biển hiệu rõ ràng nên rất dễ tìm. Khương Nặc từ từ lặn xuống, phát hiện cánh cửa của cửa hàng KFC đã sớm bị đập vỡ, có lẽ là lúc mới bắt đầu ngập nước đã bị cướp rồi.

Cánh cửa đã bị đập thành như vậy, mọi thứ trong đó chắc chắn không còn.

Khương Nặc lại nghĩ, đến thì cũng đến rồi, cũng không thể đến đây một chuyến uổng công được, mà những thiết bị trong bếp kia rất lớn, hẳn là cũng rất khó bị dọn đi.

Không giống với các thiết bị điện loại nhỏ dùng trong nhà, loại dùng trong nhà hàng thức ăn nhanh cần đáp ứng để phục vụ khách hàng lưu lượng lớn, bởi vậy thiết bị dùng trong này đương nhiên cũng rất lớn.

Quả nhiên.

Khương Nặc thuận lợi đi vào phòng bếp, máy Coca Cola, máy làm kem vẫn còn ở đó, cứ thu vào trước. Sau này tìm người sửa chữa thì vẫn có thể còn dùng được, cho dù không thể dùng nữa thì vẫn có thể tháo rời lấy linh kiện để dùng.

Lại bơi vào bên trong, nồi hấp, nồi chiên, tủ lạnh, lò vi sóng, tủ trưng bày đều ở đây.

TBC

Những thứ từng bị ngâm nước này đều được thu vào trong không gian.

Đối diện cửa hàng KFC là cửa hàng 4S, Khương Nặc dựa vào cảm giác bơi qua đó và dễ dàng tìm thấy nó.

Cửa hàng này ngược lại được khóa cẩn thận, nhưng cô đã quá thuần thục cách mở khóa bạo lực rồi nên chỉ cần ba nhát đã mở được cửa ra.

Khương Nặc không biết nhiều lắm về ô tô, thấy trong cửa hàng có 4 chiếc xe nhãn hiệu EXEED, hầu hết đều là mẫu SUV.

Lấy hết lấy hết.

Tìm một vòng không tìm được thùng xăng nhưng có rất nhiều phụ tùng và lốp xe, còn có 6 thùng dầu nhớt bảo dưỡng động cơ, tổng cộng hơn 200 chai, đương nhiên cô cũng lấy hết.

Quầy tiếp đón của cửa hàng này khá lớn, trong ngăn kéo có tầm mười cái chìa khóa xe, một đống giấy tờ ướt sũng và mấy tấm giấy chứng nhận công việc.

Khương Nặc lấy chìa khóa xe ném vào không gian.

Cuối cùng, cô kéo một tấm vải chống bụi màu đen khổng lồ vốn được đắp trên xe, trực tiếp quay trở lại mặt nước.

Lúc này Lý Mộng đã thu dọn xong đồ đạc, thấy cô ló đầu ra, vội vàng kéo cô lên thuyền xung kích, cũng kéo cả vải chống bụi lên.

“Cái này được này.” Lý Mộng vui sướng: “Chúng ta có nhiều thứ như vậy thật quá bắt mắt, có thứ này rồi tốt xấu gì cũng có thể che chắn, khiến người ta không thể thấy rõ được hư thực.”

Khương Nặc lau tóc, mặc áo mưa vào. Lý Mộng nhanh chóng dùng vải chống bụi che mấy chiếc túi dệt lại.

Lần này đi ra ngoài, các cô mang theo 5 cái túi dệt lớn, trước mắt họ mới chỉ nhét đầy 2 túi, còn có thể tiếp tục lấy đồ thêm.

Đáng tiếc nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, không thể đi vớt đồ ở trung tâm thương mại, chỉ có thể sáng ngày kia lại đi.

Trong danh sách của Khương Nặc, ngọc khí cũng được ưu tiên hàng đầu.

Lý Mộng kéo dây thừng, nổ máy, thuyền xung kích lao về phía trước.

“Hình như mưa không còn lớn như vậy nữa, đập vào mặt cũng không quá đau.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc gật đầu: “Hiện tại rất nhiều người còn chưa lấy lại tinh thần, mấy ngày nữa, người đi ra sẽ càng ngày càng nhiều.”

...

Thuyền xung kích đi thẳng hơn 200m, Lý Mộng bắt đầu tìm kiếm trên mặt nước, chẳng mấy chốc cô ấy chỉ vào một cột cờ inox lộ ra khỏi mặt nước rồi nói: “Là chỗ đó, những ngôi nhà ở chỗ này chỉ có một tầng, nhưng có một cột cờ rất cao ở cửa vào câu lạc bộ b.ắ.n súng.”

Sau khi buộc thuyền xung kích vào cột cờ, Khương Nặc nhanh chóng lặn xuống.

Bởi vì không có công trình kiến trúc hỗ trợ ngăn cản dòng nước nên việc lặn xuống nơi này khó khăn hơn không ít so với chỗ vừa rồi, cần phải dùng sức đạp chân mới có thể ổn định được.

Nhưng khi vào bên trong mấy ngôi nhà, tình huống đã có chuyển biến tốt.

Đầu tiên là đến câu lạc bộ b.ắ.n súng, nơi này được khóa lại bằng cửa sắt kiểu hàng rào, nhưng điều này không làm khó được Khương Nặc. Cô lấy một chiếc kìm cắt khóa cỡ lớn từ trong không gian ra, rắc một tiếng cắt đứt khóa lớn trên cửa.

Trong nhà thi đấu rất rộng rãi, lại là tối om, Khương Nặc bơi một vòng lớn mới tìm được nhà kho.

Những chiếc cung truyền thống bình thường, cung phản khúc cùng với những bó mũi tên lớn đều lặng lẽ nằm trong đó.

Khương Nặc trực tiếp thu vào không gian.

Nhưng có lẽ một câu lạc bộ b.ắ.n tên lớn như vậy không chỉ có một chút đồ thế này.

Ở trong cùng cô tìm được một văn phòng, nhưng lại trống rỗng, có một két sắt đang mở, điều này nói rõ đồ trong này đã bị chuyển đi.

Chẳng qua, cũng có niềm vui ngoài ý muốn.

Ở một kệ hàng trong góc, cô tìm được 9 cái ná cao su làm bằng inox.

Những cái ná cao su này được chế tác tinh xảo hơn so với cái do Ngô Đại Hà làm thủ công, nhưng dùng tốt hay không thì phải dùng thử mới biết được.

Khương Nặc cất những cái ná cao su này vào trong túi lưới.

Cô không vội vàng kéo dây thừng mà cầm lấy túi lưới tiếp tục tìm.

Trong mấy hộp nhựa trên kệ hàng, còn đựng bi thép.

Đúng là buồn ngủ có người đưa gối đầu, Khương Nặc vốn còn muốn tìm xem trong thành phố có kho trữ bi thép không, không ngờ nơi này lại có.

Bi thép được bọc trong túi nhựa, có năm loại đường kính nhưng số lượng không nhiều, tối đa cũng chỉ mấy trăm viên.

Dưới tình huống bình thường, sau khi b.ắ.n ra ngoài thì bi thép sẽ không thu về, hơn nữa giá cả rất rẻ, loại bi thép đường kính nhỏ thì 1.000 viên cũng chỉ 20 tệ.

Cho nên cô cảm thấy trong này chắc chắn không chỉ có chừng này, chỉ là cần tìm thêm một chút là được.

Vì thế cô điều chỉnh độ sáng của đèn pin đội đầu, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra năm cái rương gỗ trong nhà kho, phía trên phủ kín bùn, nếu không nhìn cẩn thận thì sẽ bỏ lỡ.

Năm cái rương, bên trên dùng bút dầu viết mã số.

Nhìn sơ qua, có tổng cộng 7 kích thước, từ 8mm đến 14mm, đường kính lớn nhất là 14mm.

Kích thước càng lớn thì số lượng càng ít, đại khái cũng là vì ít có người kéo được, cho dù kéo cũng không b.ắ.n được.

Cho nên loại có số lượng lớn nhất là đạn 8 ly 9 ly, mỗi thứ là một rương.

5 loại kích thước còn lại có tổng cộng 3 rương.
 
Back
Top Bottom