Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 180: Chương 180



Nghĩ tới đây, cô ra tay nhanh chóng, dời bước đi đến bên cạnh Vân Diệu, dự đoán khoảng cách anh ta tiến về phía trước một bước, đ.â.m mũi d.a.o về khoảng không ở chỗ kia.

Vân Diệu trong phút chốc đã dời bước chân, hai mắt nhìn về phía cô, dáng vẻ hình như rất hoang mang.

Dao găm trong tay Khương Nặc đ.â.m vào không khí, nhịp tim cô đập rất nhanh, nhưng đầu óc lại vô cùng bình tĩnh.

Giờ phút này, giác quan của cô vô cùng rõ ràng.

Theo động tác vừa rồi, luồng không khí đi tới có lợi với cô, Khương Nặc lần nữa lấy d.a.o ra, mũi d.a.o cọ xát vào không khí, nhanh như tốc độ ánh sáng.

Cô cảm thấy hưng phấn, đây là lần xuất d.a.o nhanh nhất từ khi luyện đao đến nay.

Đối mặt với kẻ địch mạnh, thần kinh căng thẳng, adrenalin bài tiết sẽ khiến người ta bộc phát ra sức mạnh lớn hơn, đây cũng là lí do vì sao luyện tập bất kể như thế nào cũng không sánh nổi với thực chiến.

Vân Diệu lần nữa tránh ra.

Khương Nặc không ngừng xuất đao, Vân Diệu lui về sau, mãi cho đến khi con border chạy tới, thân mật tựa vào chân Khương Nặc.

Nó chắn trước người Vân Diệu, đồng thời lại lấy lòng Khương Nặc, dáng vẻ trầm ổn như một tiểu thân sĩ.

Khương Nặc thu đao, cố gắng hết sức khôi phục lại hơi thở, nhưng cô vẫn rất hưng phấn.

Cô nhìn thấy rồi.

Vân Diệu vẫn luôn không nhìn rõ chuyển động như thế nào, làm thế nào đột nhiên đi đến trước mặt của cô mà cô không hề ý thức được, vẫn luôn không hiểu rõ anh ta làm sao lại làm được.

Hiện tại cô nhìn thấy rồi.

“Thật ngại quá.” Khương Nặc thu đao, xin lỗi Vân Diệu: “Vô ý mạo phạm, tôi chỉ là... Cơ hội hiếm có, nên muốn luyện đao, chủ yếu một người luyện cũng quá không có ý nghĩa gì.”

“Không sao.” Vân Diệu giờ mới hiểu vì sao cô ra tay, khẽ lắc đầu nói: “Cô trưởng thành rất nhanh.”

Khương Nặc được khen tâm tình không tệ, quay lại xoa đầu con border, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* đám lông mềm mại của con chó.

Ánh mắt của con border ôn nhuận nhìn cô, mặc cho cô nắm lấy xoa một trận.

“Có phải mày nhớ tao hay không?” Cô hỏi con border: “Làm sao mày biết tao ở đây?”

“Ô gâu ~” Con border đáp lại.

Đáng tiếc Khương Nặc nghe không hiểu ngôn ngữ của nó.

“Lúc chúng tôi đi ngang qua, nó ngửi thấy mùi của cô.” Vân Diệu nói nhỏ.

Khương Nặc hỏi: “Vậy tại sao lại đứng xa như vậy, không trực tiếp tới? Là muốn thăm dò xem tôi có thể phát giác ra được mấy người hay không à?”

“Tôi biết cô có thể.” Anh ta trả lời.

Khương Nặc mím môi một cái, cô nhớ tới ban đầu ở bến tàu, Vân Diệu cũng trực tiếp phát hiện ra cô.

Lúc đó rất khiếp sợ, tiếng hít thở của cô, tiếng tim đập thật ra đã sớm bại lộ.

Có thể trực tiếp thông qua ánh mắt định vị chuẩn đến vị trí của cô, nói rõ cảm giác của anh ta vô cùng mạnh.

Có điều cuối cùng không còn là loại cảm giác căn bản nhìn không thấu khiến cho cô không hiểu ra sao, cũng không phải là không thể vượt qua.

So với lần đầu gặp hình thể của một bên mục đã lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ luận kích cỡ thì vẫn không sánh kịp A Muội.

Cũng không biết lực chiến đấu của chúng nó thì thế nào?

Nó rất ngoan, ngồi im để cho cô sờ, trên cổ treo một cái túi nhỏ, bên trong trĩu nặng không biết chứa thứ gì.

Giờ khắc này, Khương Nặc thật vô cùng muốn bắt cóc nó, không biết nó có thể đi theo chính mình hay không?

Nhìn tính khí của nó thật sự quá tốt.

Đang sờ hăng say, đột nhiên, Khương Nặc nghe thấy một tiếng rống điên cuồng.

“Ngao ô ngao ngao ngao ——! ! Ngao! ! —— “

Là A Muội thở hổn hển, khí thế hùng hổ xông ra.

Xa xa, đã thấy một con ch.ó sói lớn đáng chạy tới nhanh như gió, vừa chạy vừa phát ra tiếng rống đe dọa.

“Ngao! ! —— ngao gâu! !”

Chỉ chớp mắt, A Muội đã chạy đến trong rừng, hung mãnh trừng mắt với con border, điên cuồng nhào tới chỗ nó.

Nhưng con border phản ứng cực nhanh, nhảy sang bên cạnh, A Muội vồ hụt.

Tốc độ của con border, Khương Nặc đã từng thấy, nó có thể chính diện đè c.h.ế.t con chuột biến dị, mà chuột biến dị cũng có tốc độ nhanh khiến người ta buồn nôn.

A Muội hiển nhiên không chiếm ưu thế ở phương diện này.

Sau khi vồ hụt, A Muội giận điên lên, khua móng vuốt, nhe răng đuổi cắn con border.

Khương Nặc ở bên cạnh che mặt, cảm thấy mất mặt thay nó.

Hoàn toàn không đụng được tới người ta, bị con border vòng tới vòng lui như chó đuổi.

Không... Chúng nó vốn chính là chó.

A Muội đuổi theo con border nửa ngày cũng không đuổi kịp, đuổi nó đến mệt cũng không đụng tới được một chút, đột nhiên bắt đầu bày trò đểu, ngã trên mặt đất, kêu to lên án với Khương Nặc.

“Ngao ô...”

Tiểu tam này thật là phách lối a ô ô ô, tức c.h.ế.t chó rồi.

Khoé miệng Khương Nặc giật một cái.

Đang nghĩ có nên đi lên an ủi một chút hay không, con border lại thận trọng đi đến bên cạnh nó, đổ cái túi nhỏ trên cổ mình xuống mặt đất, từ trong đó lăn ra một miếng thịt.

TBC

A Muội ngửi được mùi vị, lỗ tai lập tức dựng đứng lên, ngồi không yên, nhìn chằm chằm miếng thịt kia.

Con border đẩy miếng thịt đến trước mặt nó.

A Muội trợn tròn mắt, muốn ăn vô cùng, nước miếng cũng sắp chảy ra, nhưng lại không muốn ăn thịt mà tiểu tam cho, chuyện này khiến nó xoắn xuýt thảm, suy tính trọn vẹn 5 giây, mới cúi xuống bắt đầu ăn.

Khương Nặc: ...

Cô có thể cảm giác được trên khối thịt kia có linh khí nhàn nhạt, chắc là thịt của sinh vật biến dị.

Trên người sinh vật biến dị phần lớn có độc, mùi vị khác thường ngửi thấy rất nặng, nhưng có một số động vật, có một phần cơ thể của chúng nó là có thể ăn, lúc tận thế có rất nhiều người đều đã nếm qua.

Ví dụ như chim sẻ biến dị, một chút thịt khoảng chừng đầu ngón tay ở trên lưng, có màu nhạt, có người sau khi nếm thử không chết, về sau mọi người có cơ hội thì sẽ chộp tới ăn.

Khương Nặc đương nhiên cũng đã nếm qua.

Từ nước suối, rau được trồng ra từ nước suối, chỉ cần con người ăn vào tố chất thân thể đều sẽ tăng cường, như vậy những thứ thịt này chắc là cũng có thể, chỉ là một chút xíu thịt như vậy, linh khí thực sự quá nhạt, thỉnh thoảng ăn mấy miếng như vậy, đương nhiên không có hiệu quả.

Mà những người đó tố chất rõ ràng mạnh lên rất nhiều, chắc là vận khí tốt, có kỳ ngộ gì đó, tìm được một số lượng lớn sinh vật biến dị có thể ăn.

Đương nhiên, đến đây thì ngưng, vẫn là suy đoán của Khương Nặc.

Miếng thịt kia mặc dù không nhỏ, nhưng A Muội rất nhanh đã ăn xong, ăn của người miệng ngắn, mặc dù nó vẫn rất chán ghét tiểu tam, nhưng cũng không đuổi theo người ta đánh nữa... Chủ yếu là cũng không đuổi kịp.

Lúc này con border quay đầu nhìn về phía Khương Nặc, hơi gật đầu với cô, tựa hồ như muốn nói với cô, không cần khó xử, nó sẽ giải quyết.

Khương Nặc cũng cười với nó

Cười xong mới giật mình nhận ra bản thân đang giao lưu với chó, ai, đều là chó, làm sao của người ta lại thông minh như vậy chứ?

Nhìn A Muội ăn xong còn l.i.ế.m miệng, còn trông mong nhìn sang người ta, giống như muốn thêm một miếng nữa, Khương Nặc lần nữa che mặt, nhìn cái tiền đồ này kìa.

Vân Diệu bỗng nhiên nói: “Qua đợt này, cô có muốn đến một nơi hay không?”

Khương Nặc khẽ nhíu mày: “Đi đâu?”

“Việt Sơn.” Anh ta nói nhỏ.

Khương Nặc không nói gì.

Việt Sơn, là một ngọn núi nổi tiếng, có khu danh lam thắng cảnh rất lớn, cũng có khu cấm không cho du khách vào.

Muốn đến Việt Sơn, vậy thì phải rời khỏi đây.

Mười năm tận thế, Khương Nặc cũng chưa từng đi xa như vậy, đối với hoàn cảnh, sự vật bên ngoài, cô có quá nhiều điều không biết, đồng thời cũng mang ý nghĩa nguy hiểm, tại sao cô phải đi?

“Đi làm cái gì?” Cô vẫn hỏi một tiếng.

Vân Diệu trả lời: “Lấy linh nguyên.”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 181: Chương 181



Trong nháy mắt Khương Nặc đã động tâm.

Linh nguyên cho dù là đối với không gian hay là đối với bản thân cô, thăng cấp cũng quá lớn, không có khả năng không tham lam.

“Việt Sơn có rất nhiều thứ, có thể cho cô luyện đao.” Anh ta lại bổ sung.

“Được, tôi đi.” Khương Nặc hạ quyết định.

Nếu như Vân Diệu muốn g.i.ế.c cô, chắc hẳn cô không sống được đến bây giờ. Cô còn lấy được không ít chỗ tốt từ anh ta, bắt người tay ngắn, nhận đồ chắc chắn không phải nhận không, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy.

Thật ra ngẫm lại, cho dù không có Lý Mộng và Ngô Đại Giang, cô cũng vẫn có thể sống sót như vậy, nhưng một số thời khắc, tóm lại là thêm một người thêm một cánh tay là thêm một phần thuận tiện.

Vân Diệu mạnh hơn, cũng cần đồng đội, cho nên anh ta mới hợp tác với người khác, có đoàn đội.

Huống chi có một vài bí mật, trước mắt chỉ có anh ta và mình mới có thể lý giải, trở thành bạn bè, dù sao cũng mạnh hơn so với trở thành kẻ địch.

Nghĩ thông suốt những thứ này, ánh mắt Khương Nặc cũng trở nên kiên định.

“Tôi phải đi rồi.” Vân Diệu nói nhỏ.

Sau đó, anh ta đeo cái túi lớn sau lưng, nhìn Khương Nặc một cái, quay người rời đi.

Con border thấy vậy, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đi được vài bước, con border quay đầu lại, “Ô gâu” một tiếng với Khương Nặc, như thể đang tạm biệt cô.

Khương Nặc cũng vẫy tay với nó.

Sau khi con border rời đi, A Muội vẫn không vui, hai móng vuốt cào lên mặt đất, vểnh m.ô.n.g lên với Khương Nặc.

Nhưng chờ Khương Nặc lấy ra chút nước suối cho uống, lập tức lại tốt hơn, nhảy lên đi tuần tra khắp nơi, đến giữa trưa lại tha một con gà rừng về.

Có thể là con border này khiến nó xuất hiện cảm giác nguy hiểm.

Buổi chiều không biết đi đâu lại tha được một con rắn trở về, doạ cho Ngô Đại Giang sững sờ.

Nó còn tha con rắn đến trước mặt Vu Nhược Hoa nịnh nọt, Vu Nhược Hoa bình tĩnh hơn so với Ngô Đại Giang, nhưng đột nhiên có một con rắn đen lớn như vậy, vẫn khiến bà ấy rất không được tự nhiên.

“Bỏ con rắn xuống, loại này có độc.” Vu Nhược Hoa nói.

A Muội nới lỏng miệng, con rắn rơi trên mặt đất, uốn éo người muốn chạy, A Muội dùng sức một chân đập lên đầu nó, trực tiếp khiến cho nó choáng váng.

Khương Nặc nhìn sang, đúng là rắn độc, nhưng đoán chừng A Muội đập choáng nó rồi mới tha đi, vẫn luôn cắn lấy cổ họng nó, con rắn căn bản không giãy dụa được, cũng không cắn được đến nó.

Lúc còn bé Vu Nhược Hoa đã từng g.i.ế.c rắn, nhưng nhiều năm như vậy, đột nhiên nhìn thấy một con rắn lớn như vậy vẫn có chút sợ hãi, bà biết độc tố của rắn đều ở đầu, nên đã trực tiếp giơ tay c.h.é.m xuống, đầu tiên dùng sức chặt đứt đầu, còn lại cái thân rắn ở đó.

“Một con rắn hổ mang lớn lại mập, cái đầu này phải hơn tám cân.” Khương Nặc nói xong, nhặt con rắn lên bắt đầu mổ.

Kiếp trước đương nhiên cô đã nếm qua thịt rắn, còn là phải có vận khí tốt mới đủ tiền trả, không phải muốn có là có.

Đầu đã bị mẹ chặt, Khương Nặc nắm trong tay, sau khi toàn bộ m.á.u rắn chảy ra hết, lột từ phần cổ, dùng sức xé bỏ cả tấm da rắn, còn lại phần thịt màu đỏ hồng.

Thông thường, rắn càng tươi càng dễ lột, lúc này vừa chặt rơi đầu, cô trực tiếp một tay l*t s*ch, Ngô Tiểu Giang thấy vậy hai mắt trợn tròn hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sau khi lột ra, bỏ nội tạng, chỉ giữ lại mật rắn, những thứ khác vứt bỏ.

Thịt rắn vô cùng tươi non, chỉ là có mùi tanh, cần dùng hương liệu để khử tanh, Vu Nhược Hoa nhận thịt, nhanh nhẹn cắt thành đoạn ngắn, sau khi rửa sạch sử dụng rượu gia vị ướp gia vị, sau đó bỏ vào trong chảo dầu, cho gừng vào cùng làm cho dậy mùi thơm.

Gà rừng buổi trưa còn chưa thịt, buổi tối lại thịt.

Lý Mộng, Ngô Đại Giang cũng chưa từng ăn thịt rắn, mặc dù nhìn thấy một con rắn hổ mang vặn vẹo theo bản năng vẫn có hơi sợ, nhưng nếu ở trên mâm thơm ngào ngạt thì không giống nhau, cũng ăn no bụng.

Vu Nhược Hoa cũng làm riêng cho A Muội một chút, sau khi A Muội ăn xong lại đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, A Muội không tìm được đồ ăn gì trở về, lại lay xe đẩy đến trước mặt Lý Mộng, dùng móng vuốt chỉ vào đống củi trên mặt đất.

Lý Mộng: “Mày giục tao đi đốn củi?”

A Muội kêu lên, tiếp tục lay xe đẩy.

Ánh mắt của Lý Mộng nhìn về phía Khương Nặc, xác nhận với cô, Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Hình như là vậy.”

Khoé miệng Lý Mộng giật một cái, sáng sớm cô ấy thức dậy, ngoại trừ rèn luyện, vốn dĩ đang dự định đi xa chút để múc nước tích trữ nước.

Dù sao chuyện mà đài phát thanh đặc biệt thông báo, cô ấy vẫn rất để ý.

Nhưng tích trữ nhiều củi lửa cũng không sai, Lý Mộng cầm d.a.o và cưa lên, dẫn theo A Muội đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với nó: “Tao đi đốn củi trước rồi lại đi múc nước, mày giúp tao kéo xe, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Ngao!”

“Mày thật lợi hại, nếu như không có mày kéo xe, chúng tao sẽ không có củi đốt cũng không có nước uống rồi.”

TBC

“Ngao ngao ngao!”

A Muội càng đắc ý, trước khi đi còn cho Khương Nặc một ánh mắt để cho cô tự lĩnh hội.

Một người một chó tâng bốc lên xa tít tắp.

Khương Nặc cũng cầm theo d.a.o găm ra ngoài, đi đến rừng cây trong công viên, lưu giữ lượng lớn đất đai.

Rừng rậm trong công viên thực sự quá lớn, nhìn từ trên bản đồ, tổng diện tích 600 hécta, có các khu du lịch khác nhau, có công viên giải trí, du thuyền, cũng có nhà đá, tiệm gốm.

Nhưng tất cả đều bị chìm trong nước mất rồi.

Càng nhiều hơn, vẫn là từng mảng lớn rừng rậm.

Cây cối bị nước ngâm lâu như vậy, phần lớn đều đã chết, nhìn không có chút sinh cơ, rễ cây cũng hư thối.

Khương Nặc chọn nơi khác, xúc bùn nhão ở trên mặt đất ra, sau đó chuyển đất đai vào trong không gian.

Công viên rừng rậm thực sự quá lớn, đào chút đất không thấm vào đâu.

Cô không vội trở về, ban ngày chỉ luyện đao và đào đất, buổi tối tìm một nơi bí mật, lấy container ra nghỉ ngơi.

Container này dùng rất lâu, cô dành thời gian tiến hành trang trí.

Dù sao trong không gian có một đống lớn vật liệu trang trí, cô chọn giấy dán tường ưa thích để dán toàn bộ bên trong một lần, lại trải thảm ưa thích, đặt một bàn trà, một cái ghế, còn có ghế sô pha lười.

Giường vẫn còn đang trong lều, ném một túi thơm nhỏ vào.

Toàn bộ kiểu cách đều thành kiểu mà cô ưa thích.

Củi lửa trong lò đang cháy, Khương Nặc lại lấy bếp trà ra, bỏ vào chút than đen, nấu một bình trà, vừa uống, vừa từ từ đọc sách.

Đọc hết sách, nghĩ đến rất nhiều ngày chưa tắm rửa, hôm nay lại vẫn luôn xúc đất, khiến cho cả người đầy bụi đất, cô lấy thùng tắm ra, đổ nước suối vào.

Thỉnh thoảng xa xỉ một chút, tâm trạng vui vẻ.

Hiện tại nước suối trong không gian vô cùng sâu, Khương Nặc từng có ý đồ đi vào trong suối, muốn dò xét đáy một chút, cuối cùng cho ra kết luận là hơn 10 mét.

Nhiều nước suối như vậy, uống cũng không hết, lấy ra trồng trọt, lại căn bản không trồng được nhiều đồ như vậy.

Nhưng cô tin những suối nước này chắc chắn có ích.

Chỉ là không biết theo không gian thăng cấp, chính mình lại sẽ nhìn thế giới như thế nào.

Khương Nặc ở công viên rừng rậm 6 ngày mới trở về.

Mấy ngày nay cô ngoại trừ luyện đao và nghỉ ngơi, cũng vẫn là xúc đất không ngừng, tích trữ lại đất.

Tích trữ đến mức cô cũng thấy chán, mới quyết định trở về trước một chuyến.

Cứ luôn xúc đất cũng rất nhạt nhẽo.

Ở trong không gian thật ra cô có máy xúc cỡ lớn, nhưng lượng dầu tiêu hao quá lớn, hơn nữa chất lượng đất đai trong rừng tốt nhất, máy xúc lớn cũng không vào được.

Mọi người đều đã quen với việc thỉnh thoảng cô rời đi, thấy cô trở về, Vu Nhược Hoa vẫn như thường ngày chuẩn bị cho cô đồ ăn ngon.

“Tối hôm qua A Muội tha về một con bồ câu, mẹ vẫn còn giữ, nhìn xem có thể đẻ trứng hay không.” Vu Nhược Hoa nói: “Nếu như không đẻ trứng, qua mấy ngày nữa sẽ nấu nó.”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 182: Chương 182



Khương Nặc đi qua, bên cạnh chuồng vịt quả nhiên lại dùng mảnh gỗ làm một cái chuồng bồ câu đơn giản.

Mỗi ngày đều có động đất, cửa sổ và cửa biệt thự, đều có các mức độ biến dạng khác nhau, vách tường cũng bị hao tổn một chút.

Nhưng sau khi Ngô Đại Giang kiểm tra, nói trước mắt cũng không đả thương được đến nền móng, vấn đề không lớn.

Anh ta còn làm một cái công cụ hút nước thủ công, rút sạch nước ở tầng hầm của 3 cái biệt thự, nhưng bây giờ không dám đi dọn dẹp.

Anh ta còn sửa mấy cái radio, gần đây mỗi lúc trời tối đều mở.

Thấy cuộc sống của bọn họ ngay ngắn rõ ràng, tâm trạng của cô không tệ, hiện tại có Lý Mộng dẫn đội, hậu cần có mẹ, kỹ thuật giao cho Ngô Đại Giang, cơ bản không có vấn đề gì lớn.

Chính mình cũng có thể đi xa một chút, giao nơi này cho bọn họ.

Lý Mộng cũng đi tới nói: “A Muội quá lợi hại, trước đó còn mang về một con rùa, chúng tôi không chờ cô, trực tiếp làm thịt kho tàu, ăn cực kỳ ngon.”

“Không cần chờ tôi.” Khương Nặc khẽ cười, lại nói: “Nhưng những con vật nhỏ, có thể nuôi thì cố gắng hết sức để nuôi, giữ lại về sau ăn.”

Lý Mộng nhẹ gật đầu: “Cô nói đúng lắm, tôi thấy sắc trời rất âm trầm, cứ luôn cảm thấy trong lòng bất an.”

Khương Nặc hé miệng không nói.

Lý Mộng nói không sai, động đất vẫn thường xuyên như cũ, bầu trời lại càng ngày càng âm trầm.

Có nhiều động đất như thế, là bởi vì núi lửa siêu cấp liên tục phun trào dẫn đến.

Kiếp trước ở thời điểm này, có quốc gia đã vì vậy mà không còn tồn tại nữa.

Nếu thật sự so sánh, bọn họ coi như là may mắn rồi.

Bây giờ còn chưa đến thời điểm kinh khủng nhất, qua không lâu nữa, tro núi lửa sẽ bao phủ trong không khí, che đi ánh nắng, để mặt trời không cách nào chiếu sáng xuống mặt đất nữa.

Nhiệt độ không khí hạ xuống kịch liệt, mỗi ngày đều là âm trầm và hắc ám.

Đồng thời, số lượng lớn tro núi lửa còn tràn ngập trong không khí, dẫn đến mưa axit có tính ăn mòn.

Khu vực nghiêm trọng nhất, tro núi lửa còn gây tổn thương đến hệ hô hấp của con người, khiến cho rất nhiều người chết.

Ngay cả xây dựng căn cứ cũng bởi vậy mà ngừng, mọi người không dám đi ra ngoài, bầu trời lại âm trầm ảm đạm, nhất thời lộ ra không phân ngày đêm, người người đều hốt hoảng.

Cũng may quốc gia chưa từng từ bỏ, có những căn cứ này tồn tại, tóm lại là giữ được một số người.

*

Những ngày tiếp theo, Khương Nặc vẫn như cũ không ngừng luyện đao, thỉnh thoảng đến công viên rừng rậm ở mấy ngày rồi quay lại.

Trong không gian, cô dùng các loại tấm ván ghép lại thành nhà ống, đã được phân chia xếp thành 3 hàng.

Cô lấy toàn bộ những đất đai này ra, đủ để hình thành một mảnh ruộng lớn tốt.

Sau đó, Khương Nặc cưa một ít trúc ở trong không gian, dùng xe đẩy trượt kéo về, bắt đầu dùng d.a.o vót linh trúc, toàn bộ chẻ thành những mảnh trúc lớn nhỏ khác nhau, tiến hành tăng cường bẫy rập và phòng ngự cho mạng lưới.

Lý Mộng ngoại trừ rèn luyện chính mình, chính là đốn củi và tích trữ nước, sau khi cô ấy đổ đầy hết tất cả những thứ có thể chứa nước, nghe thấy trong sóng phát thanh vẫn còn đang thông báo với mọi người tích trữ nước, không khỏi có cảm giác lo lắng sâu sắc.

Thế là, Ngô Đại Giang đề nghị mình đắp một cái bồn nước.

Trước mắt Lý Mộng tích trữ nước, làm đồ uống là đủ rồi, nhưng nước dùng sinh hoạt không đủ.

Chỉ cần có bể nước, là có thể sử dụng được vòi nước, ống thoát nước là Ngô Đại Giang nối sau khi đến đây, thoát nước ra bên ngoài, nhắm mắt làm ngơ, trên lý thuyết nước tắm rửa nấu cơm xả bồn cầu cũng không có vấn đề gì, nhưng điều kiện tiên quyết là lượng nước phải đủ.

Đầu tiên Ngô Đại Giang vẽ ra một bản vẽ đơn giản.

“Ở quê tôi thật ra đã có người tự xây bồn nước giống như ở nông thôn, dùng cây trúc để nhận nước từ trên núi chảy xuống, bình thường dùng để tưới ruộng, tưới cây, lượng tích được không phải rất lớn, cũng chỉ hơn 70 tấn, nhưng chúng ta có thể xây lớn hơn một chút.”

Lý Mộng suy nghĩ một chút nói: “Kỳ hạn công trình dự đoán cần bao lâu?”

“Chúng ta ít người, cũng không phải người có kinh nghiệm, đại khái cần hơn nửa tháng.”

Lý Mộng khẽ cắn môi: “Vậy thì làm.”

Hiện tại mỗi ngày đều có động đất, sẽ tạo nên hoàn cảnh khó khăn rất lớn cho việc xây dựng bồn chứa nước.

Cũng may bọn họ không thiếu vật liệu, lại có A Muội kéo xe, rất nhiều việc dựa vào cần cẩu và máy móc dùng tay khởi động, đều có thể để A Muội tới kéo, quả thực phát huy tác dụng.

Khương Nặc cũng nhìn bản vẽ, nói với Ngô Đại Giang: “Chỉ là chứa nước thì không được, anh nhất định phải chống ô nhiễm, ngẫm lại vì sao ở sóng phát thanh cứ luôn nhắc nhở phải tiết kiệm nước, hiện tại gần như ngày nào cũng nói, có vẻ rất căng. Phải biết là vừa mới mưa to lâu như vậy, nước lũ ở khắp nơi còn chưa rút hết, thiếu nhất chắc chắn không phải là nguồn tài nguyên nước, nhưng tại sao lại phải nhắc nhở nhiều lần chứ?”

Ngô Đại Giang nghe vậy ngẩn người, anh ta ngẩng đầu quan sát bầu trời, đột nhiên cảm thấy một trận kinh hãi.

“Cô nói đúng, chúng ta phải chống ô nhiễm.... Vậy thì bể nước này nhất định phải được đậy lại...” Anh ta lẩm bẩm, lại bổ sung rất nhiều chi tiết thi công vào.

Cần gạch cũng không khó, gần đây nhiều biệt thự trống như vậy, phần lớn đều là kết cấu bê tông, vì để cho đẹp, cũng có một chút là gạch xây, rất nhiều vật liệu có thể lấy từ trong phòng ra.

Chuyện vật liệu này, Khương Nặc nhận làm.

Muốn phá nhà không phải đơn giản như vậy, hiện tại thể lực của Lý Mộng đã mạnh hơn so với trước kia, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, để cho cô ấy làm, đập đến ngày hôm sau chắc chắn toàn thân đau buốt nhức, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái.

Khương Nặc cầm búa, tìm một cái tường vây bắt đầu đập, gạch cô đập ra được bao phủ bởi một lớp xi măng, cô cầm lấy từng viên một, giơ tay c.h.é.m xuống, viên gạch sạch sẽ xuất hiện.

Sau khi xong xuôi, A Muội không kịp chờ đợi kéo xe chạy.

Lại đập tiếp đến nhà, đã có sẵn kết cấu cốt thép có thể dùng.

Vật liệu được kéo qua liên tục không ngừng.

Thỉnh thoảng còn có thể lấy mấy món ban đầu tích trữ ở chợ vật liệu xây dựng trong không gian ra, chất đống cùng một chỗ.

Thể lực của Khương Nặc dồi dào, làm xong việc cũng không mệt, ngày thứ ba thấy tiến độ mấy người Ngô Đại Giang đào hố đáng lo, cũng giúp đỡ đào một ngày, gần đây cô vẫn luôn xúc đất, dùng xẻng rất thuần thục, nửa ngày đã đào ra tiến độ hai ngày của bọn họ.

Ngô Đại Giang thấy vậy, trên mặt có chút căng thẳng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ta không muốn cái gì cũng dựa vào Khương Nặc, vội vàng nói: “Cô Khương, hiện tại số lần động đất quá nhiều, đào xong cũng chưa thể khởi công ngay, cô cũng không cần hỗ trợ, để chúng tôi làm từ từ.”

“Được.”

Ngô Đại Giang và Lý Mộng mất hơn một tuần, đào ra được một cái hố dài khoảng 7 mét, rộng 6 mét, sâu 5 mét, khoảng chừng 200 mét khối.

Bởi vì là bể chứa nước đóng kín, không chỉ là dưới lòng đất, cũng sẽ có không gian ở trên mặt đất, dự đoán lại cao thêm 2 mét, cuối cùng có không gian khoảng chừng 300 mét khối.

Nói cách khác có thể tích trữ 300 tấn nước.

Nhưng bây giờ thật sự không dám thi công, chỉ có thể dựng kết cấu trước, làm từng chút một, để bê tông có đủ thời gian khô từ từ.

Vì để phòng ô nhiễm, ngoại trừ kết cấu xi măng cốt thép, bên trong còn cần sợi thuỷ tinh.

Mỗi ngày Ngô Đại Giang đều vây quanh bể nước, toàn bộ tâm tư đều dồn vào trong đó, mỗi ngày còn phải theo thông lệ kiểm tra nhà cửa và hệ thống thoát nước xem có xảy ra vấn đề gì hay không, Ngô Tiểu Giang rất hiểu chuyện, biết cha vất vả, vẫn luôn giúp đỡ làm việc.

Con bé sửa máy móc dùng hàn điện hoàn toàn là người có kinh nghiệm, làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ là sức lực quá nhỏ.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 183: Chương 183



Lý Mộng ngoại trừ giúp đỡ làm việc, còn phải ra ngoài đốn củi, tích trữ nhiên liệu.

Nhưng vẫn luôn ăn rau xanh mà Vu Nhược Hoa trồng, thể chất của bọn họ đang chầm chậm tăng cường từng ngày, chỉ là trước mắt không quá rõ ràng.

Mỗi sáng sớm A Muội đi ra ngoài, chạy đến giữa trưa trở về ngủ, thỉnh thoảng có thể tha chút gà rừng thỏ rừng rắn độc về, ngay cả chim sẻ cũng không buông tha, đoán chừng vật sống trong phạm vi mấy dặm xung quanh đây đều đã để nó hoàn toàn tìm không ra nữa rồi.

Ngoại trừ rắn độc sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì trực tiếp làm thịt nấu canh, những động vật khác đều được Vu Nhược Hoa ném vào trong lồng nuôi làm lương thực dự trữ.

Hiện tại dê mẹ đã mang thai, sau đó không lâu sẽ có dê con rồi.

Vịt không ấp ra được vịt con, nhưng thỉnh thoảng sẽ có mẻ trứng vịt mới.

Bồ câu là cái, Vu Nhược Hoa cũng giữ nó lại, cũng trông cậy vào A Muội một ngày nào đó lại bắt được con đực về.

Còn có mấy con gà rừng thỏ rừng, đều tách ra để nuôi.

Mỗi ngày đều là Vu Nhược Hoa quản lý đám động vật này, bà còn phụ trách nấu cơm, vốn dĩ Khương Nặc sợ bà mệt mỏi, kết quả thể lực của Vu Nhược Hoa kinh hãi, sức lực tối thiểu có thể bằng được hai lần Ngô Đại Giang, nên cũng không có gì đáng lo ngại.

Buổi tối, Vu Nhược Hoa đóng cửa kỹ càng, nói với Khương Nặc: “Mỗi người đều đang cố gắng, khí thế ngất trời, tâm hướng về một chỗ, nên cũng muốn làm nhiều một chút, vất vả thì vất vả, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.”

Bà hạ giọng, tiến đến bên tai Khương Nặc: “Chỉ với những thứ mà con tích trữ, đủ cho chúng ta nằm ngửa ăn uống, nhưng cứ luôn như thế, cuộc sống cũng không có ý nghĩa.”

Khương Nặc biết bà đã quen lao động cả đời, nên không quen rảnh rỗi.

Mấy tháng trước khi tận thế, thấy chợ đêm bị chấn chỉnh lại, Vu Nhược Hoa cũng không thể đi ra ngoài bày quầy bán hàng, nên mỗi ngày ở nhà nấu cơm, buổi tối đi nhảy múa ở quảng trường, cả người bà không thoải mái, muốn tìm một chút chuyện để làm.”

Khương Nặc khẽ cười: “Mẹ, mẹ nói chuyện không cần nhỏ giọng như vậy, bây giờ bên cạnh không có ai.”

Cô nghe thấy động tĩnh, hơn nữa gần đây mỗi khi đến buổi tối, mấy người Lý Mộng đều mệt mỏi, quay trở về quầy bán hàng của mình rất nhanh đã ngủ mất.

Với thính lực của Khương Nặc, nắm chắc động tĩnh trong phạm vi ba căn biệt thự này là không có vấn đề gì.

Cho đến trước mắt, cô tin tưởng Lý Mộng và Ngô Đại Giang.

Nhưng nếu có người phản bội, cũng không chạy thoát được khỏi tai mắt của cô.

Bởi vậy, Khương Nặc đã bỏ suy nghĩ đi đến căn cứ lớn, dù sao chuyện sinh vật biến dị tàn phá bừa bãi cũng là chuyện rất lâu về sau, bọn họ có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.

Có thể có pháo đài của chính mình, cần gì đến nơi phức tạp như căn cứ.

Kiếp trước, cô sống ở căn cứ rất lâu, đã biết đường lối bên trong, không phải đơn giản như vậy.

...

Cuộc sống trôi qua từng ngày.

Tất cả mọi người rất tích cực làm chuẩn bị, mặc dù không biết tiếp theo phải nghênh đón chuyện gì, nhưng từ trong tin tức của sóng phát thanh, thiên tai nhất định chưa kết thúc.

Bể nước được xây dựng xong như mong muốn, tiếp theo chính là múc nước, vận chuyển nước, đổ đầy.

Cuối cùng Lý Mộng cũng rảnh rỗi, có thể nghiên cứu các loại nấm có thể ăn được.

Chuyện trồng nấm có thể ăn được cô ấy ôm lấy, dù sao cũng chưa có ai từng trồng, gặp phải rất nhiều vấn đề, cần “mò đá để qua sông”.

Mà Khương Nặc cân nhắc đến tiếp theo sẽ có hai lần đi xa, thời gian không ở biệt thự tương đối nhiều, giao cho Lý Mộng cũng là lựa chọn tốt nhất.

Trồng nấm, đầu tiên cần một nơi khô ráo, thông gió, không bị ánh nắng chiếu thẳng vào.

Chuyện này lại cần phải dựng lán rồi.

Trước lạ sau quen, lần này Ngô Đại Giang dựng lán ngủ tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Dựng xong, làm trừ độc triệt để một lần, coi như bước đầu của nhà nấm.

Hiện tại nhiệt độ không khí thực sự quá thấp, ban đêm gần như là từ 0 đến dưới 3 độ, ban ngày cao nhất cũng chưa đến 10 độ, kỳ thật không đạt được điều kiện trồng trọt, dùng củi lửa làm ấm lên, lại ảnh hưởng đến độ ẩm.

Lý Mộng chỉ có thể không ngừng tiến hành chạy thử, dùng hết suy nghĩ vào đó.

Khương Nặc đến nhà nấm nhìn xem, cảm giác nấm nảy mầm coi như thuận lợi, Lý Mộng dụng tâm như vậy, nên vấn đề không lớn, cho dù có thất bại một hai lần, cuối cùng vẫn có thể trồng ra được.

Hơn nữa gần đây, số lần động đất rõ ràng đã ít đi.

Thậm chí ba bốn ngày cũng không có động đất, mãi cho đến ngày thứ năm mới có hai trận động đất nhỏ, cảm giác chấn động cũng không rõ ràng.

Nhưng không có ai giảm căng thẳng trong lòng.

Thiên tai liên tục, khiến cho mọi người đều sợ hãi, càng là gió êm sóng lặng, thì càng không khỏi kinh hãi.

Tối hôm đó, Vu Nhược Hoa ngồi bên cạnh đống lửa lớn, cầm một trang giấy cứng dạy Khương Nặc may quần áo, đang vẽ hình dáng cho cô, Lý Mộng cũng muốn học, tới ngồi cùng với bọn họ.

Sóng phát thanh ở bên cạnh bắt đầu, ban đầu không có ai chú ý, mãi cho đến khi trên sóng phát thanh nói một câu: “Thông báo khẩn cấp.”

TBC

Mọi người nhất thời dừng lại mọi hành động, ngay cả Khương Nặc cũng khẽ nhíu mày.

Cô tin chắc rằng kiếp trước cũng chưa từng nghe thấy thông báo khẩn cấp gì.

“Mấy ngày trước đây, bầu trời khu vực phía Đông bị tro núi lửa cha phủ một phần diện tích lớn, ô nhiễm nghiêm trọng, tro núi lửa gây ra nguy hại với đường hô hấp... Khu vực trung tâm có hiện tượng mưa axit, tính ăn mòn cực mạnh, mong mọi người làm tốt công tác phòng hộ, tích cực tích trữ nước, chờ đợi lương thực cứu trợ... Trước mắt là tối tăm, tương lai là gian khổ, nhưng mỗi người chúng ta đều không nên từ bỏ, chỉ cần kiên trì không ngừng, đoàn kết hỗ trợ, tin rằng con người nhất định sẽ nghênh đón được ánh bình minh.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nữ vẫn luôn vững vàng lại có một tia nghẹn ngào khó mà phát giác.

Tất cả mọi người đều nghiêm mặt.

Một lúc lâu sau, Lý Mộng mới ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời âm trầm dày đặc, run giọng nhẹ nói: “Quả nhiên chưa kết thúc, quả nhiên...”

Tin tức tới đột ngột này, dường như cũng tạo thành đả kích lớn với Lý Mộng và Ngô Đại Giang.

Sau khi sóng phát thanh kết thúc, hai người đều không nói gì, Ngô Đại Giang yên lặng ngồi một lát, rồi dẫn con gái đi ngủ, Lý Mộng cũng mệt mỏi, vẻ mặt sa sút.

Khương Nặc rất ít khi thấy cô ấy như này, an ủi nói: “May mà chúng ta đã tích trữ xong nước rồi, đồ ăn cũng có, nếu như có mưa axit nghiêm trọng, đoán chừng mọi người cũng không dám ra khỏi cửa, vấn đề an toàn của biệt thự tạm thời cũng không cần lo lắng, cô có thể yên tâm luyện súng, tìm lại được cảm xúc rồi.”

“Ừm.” Lý Mộng nhẹ gật đầu, nhưng dáng vẻ vẫn khó chịu.

Cũng không lâu lắm, cô ấy cũng quay về phòng nhỏ, đi ngủ thật sớm.

Thiên tai liên tiếp không ngừng, quả thực sẽ khiến cho con người mất lòng tin.

Khương Nặc đã không còn nhớ ra kiếp trước mình như thế nào, hình như từ lúc bắt đầu mưa to, cô cũng chỉ muốn sống, không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Dẫn đến hiện tại, cũng không biết làm sao để cho Lý Mộng dễ chịu hơn một chút.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, giúp mẹ thu dọn đồ bên ngoài, về lại quầy bán hàng.

Vu Nhược Hoa vừa nghe được tin tức, đã dùng nước tiết kiệm hơn, múc nước rửa mặt đều đến biệt thự số 3 để lấy, không dám dùng nước mà biệt thự số 1 và số 2 tích trữ, cũng không dám đụng vào bể nước.

“Mẹ, mẹ sợ không?” Khương Nặc hỏi bà.

“Làm sao lại không sợ chứ?” Vu Nhược Hoa thở dài, bà đóng chặt cửa và cửa sổ, kéo rèm, đè thấp giọng nói bên tai cô: “Nặc Nặc, trước đó con nhắc đến, cái không gian quái dị kia của con, có thể để cho con biết một vài chuyện sau này, vậy con nói cho mẹ biết, mưa axit kia rất nghiêm trọng sao?”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 184: Chương 184



Khương Nặc lắc đầu, có hơi lâm vào trầm mặc.

Không muốn nói cho mẹ biết bản thân mình đã từng chết, thế là, sau khi nói thẳng, cô đã dùng cách nói này để giải thích, giải thích tại sao phải tích trữ vật tư sớm.

Dù sao vì sao có thể trọng sinh, bản thân cô cũng không biết, thì giải thích như thế nào.

Chỉ biết là trong nháy mắt dường như sợi dây chuyền vỡ vụn, sau đó, một luồng sức mạnh đi vào cơ thể cô, tất cả đau đớn trong nhất thời đều biến mất.

Nghĩ tới đây, cô sờ lên vết sẹo chỗ xương quai xanh kia.

Sợi dây chuyền kia hiện tại đang được treo ở cửa hàng đồ trang sức, đã nhiều lần cô thử mưu tính đi lấy nó, nhưng thất bại.

Thời gian dài như vậy, cũng coi như cô đã thăm dò được quy tắc của không gian.

Những sản phẩm thuộc về bản thân không gian, ví dụ như đại thụ, cây trúc, ruộng đất, cô có thể dùng ý thức để tiếp cận, có thể mở cửa, hái ngắt cây, cưa trúc. Chúng nó có sinh mệnh của mình, có thể nhận được sự biến hoá, Khương Nặc có thể chạm vào nó.

Nhưng chúng nó lại không giống những thứ đồ mà cô bỏ vào trong không gian, có thể khống chế thích làm gì thì làm.

Phàm là những thứ mà cô bỏ vào trong không gian, thời gian cũng đứng im, Khương Nặc có thể tùy tiện đặt ở bất kỳ vị trí nào, cũng có thể vặn vẹo thành bất kỳ hình dáng nào.

Cô phỏng đoán như thế, không nhất định chính xác.

Không gian thuộc về một sản phẩm có cấp độ tương đối cao, mà hiện tại thân thể cô quá yếu đuối, không cách nào thích ứng được với quy tắc bên trong, cho nên bị một tầng cơ chế bảo vệ ngăn cản, chỉ có thể dùng ý thức để đi vào.

Ý thức của cô và không gian có quy tắc bình đẳng, cho nên có thể tới gần, có thể cầm lấy, có thể thay đổi, nhưng không thể khống chế thích làm gì thì làm.

Nhưng đồ mà cô để vào trong không gian, lại thấp hơn quy tắc này, cho nên hoàn toàn chịu sự nắm giữ của cô.

Cho dù nói như thế nào, Khương Nặc còn có quá nhiều chỗ chưa biết về không gian.

Thoát khỏi suy nghĩ, cô nhẹ giọng nói với mẹ:

TBC

“Đáng sợ không phải mưa axit, là sau khi nguồn nước bị ô nhiễm lớn, mọi người sẽ càng kịch liệt tranh đoạt tài nguyên. Nhưng chúng ta rời xa thành thị, cũng không ở trên đường đi đến căn cứ, không cần quá lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta cứ tuỳ tiện đi.” Thỉnh thoảng mẹ lại thốt ra vài từ mới.

Vu Nhược Hoa thêm than vào trong bếp củi, lại đi ra ngoài một chuyến, thu quần áo ban ngày tắm giặt vào.

Mặc dù máy giặt vẫn còn dùng được, nhưng áo ngủ, áo mỏng, bà thuận tay múc nước giặt.

Trong doanh trại bình thường đều đốt củi, treo ở bên cạnh hong một chút, rất nhanh đã khô.

Khương Nặc tích trữ đủ nhiều quần áo, nếu như quá bẩn, có thể trực tiếp vứt đi thay mới, nhưng quần áo mặc hàng ngày, Vu Nhược Hoa vẫn chủ trương có thể giặt thì giặt, mặc cũ rồi thì xử lý.

Trong không gian Khương Nặc tích trữ 2400 tấn nước dùng sinh hoạt, đủ dùng rất nhiều năm, nước cũng không phải nguồn tài nguyên không thể tái sinh, mà quần áo cho dù nhất thời không dùng được, giữ lại tương lai cũng có tác dụng khác, trực tiếp ném đi thì lãng phí, mẹ không làm được chuyện đó.

Xếp quần áo cất kỹ, Vu Nhược Hoa thấy những người khác nghỉ ngơi, bản thân cũng không đi luyện đao như ngày thường, mà chính là đi ngủ sớm.

Rạng sáng, tiếp tục động đất thật lâu đánh thức Khương Nặc.

Trong phòng vẫn luôn mở một cái đèn ngủ nhỏ, cô quay đầu nhìn mẹ, mẹ cũng đã tỉnh.

Trận động đất này mặc dù không phải vô cùng mạnh, nhưng dư chấn cứ lặp đi lặp lại không ngừng, Vu Nhược Hoa bị rung lắc toàn thân có hơi không ổn, nghe thấy biệt thự truyền đến tiếng vỡ thanh thuý của cửa kính còn sót lại, thực sự khó mà ngủ được.

“Cũng may, rung chấn tương đối yếu.” Khương Nặc nói.

Vu Nhược Hoa ngồi xuống: “Hai ngày không có động đất, thật sự là có chút không quen.”

Khương Nặc nhìn đồng hồ, hiện tại là 5 giờ 10.

Sau khi động đất kết thúc, trong nơi trú ẩn hoàn toàn yên tĩnh, dường như lại có một tiếng khóc nhỏ bé.

Hình như là tiếng của Ngô Tiểu Giang.

Khương Nặc nhíu mày, thay quần áo rời giường, còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếp theo, cửa bị gõ.

“Mau cứu cha cháu, mau cứu cha cháu...”

Đứa nhỏ ngây thơ tiếng khóc tràn ngập sự run rẩy, trong kinh hoảng mang theo sự cầu xin.

Khương Nặc vội vàng mở cửa ra, nhìn thấy Ngô Tiểu Giang mặc áo mỏng đứng trong gió lạnh, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

“Cha cháu bệnh rồi... cô Khương, xin cô cứu cha cháu...”

Vu Nhược Hoa cầm một chiếc chăn lông đến, trùm lên người đứa nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì, cháu từ từ nói.”

Ngô Tiểu Giang lau nước mắt, khóc nói: “Cha cháu bệnh rồi, sốt cao vô cùng, cháu... cháu múc nước lau mặt cho ông ấy, nhưng chẳng có tác dụng gì... Bây giờ ông ấy đang run lẩy bẩy, xin mọi người cứu ông ấy!”

“Đừng nóng vội, cô đi qua nhìn một chút.”

Khương Nặc nói xong, trực tiếp đi tới phòng của Ngô Đại Giang, Vu Nhược Hoa kéo Ngô Tiểu Giang cũng đi theo phía sau.

Ngô Đại Giang ở quầy bán hàng này, căn bản chính là hình ảnh một người đàn ông dẫn theo một đứa bé.

Trong phòng chỉ có hai cái chiếu đệm và chậu than, quần áo gì đó đều dùng vải chống bụi chất đống trên mặt đất, trong hai cái chậu rửa mặt có vài đồ dùng hàng ngày, bình ắc-quy nối với đèn bàn, bên cạnh còn để một vài linh kiện còn chưa sửa xong.

Ngô Đại Giang khép chặt áo ngủ, toàn thân là mồ hôi, trên người nóng hổi, đồng thời xuất hiện hiện tượng co giật khi sốt cao, ý thức mơ hồ, gọi không có phản ứng, đồng thời cơ bắp hơi co giật.

Gần đây Khương Nặc đọc sách, biết cách xử lý đại khái khi gặp phải tình huống này.

Cô đẩy cho Ngô Đại Giang nằm thẳng ra, đồng thời để đầu anh ta nghiêng qua một bên, duy trì hơi thở được thông suốt, sau đó lấy chậu than ra.

Ngô Tiểu Giang đứng ở bên ngoài, vừa khóc vừa nói: “Cha cháu nằm ngủ không bao lâu đã sốt, lần trước lúc cháu bị sốt, cũng không uống thuốc, cha vẫn dùng nước nóng lau mặt, xoa tay cho cháu, sau đó cháu đã tự khỏi... Cho nên cháu muốn học cách hạ sốt kia, nhưng làm thế nào ông ấy cũng vẫn sốt cao vô cùng... Về sau đột nhiên bắt đầu động đất, cha cháu cũng đột nhiên co giật...”

Khương Nặc nghe vậy, trong lòng có hơi chắc chắn.

Ngô Tiểu Giang khóc thì khóc, nhưng đã nói rõ tình huống, sau khi động đất mới bắt đầu, vậy hiện tượng co giật này vẫn còn khá ngắn.

“Cháu đừng sợ, không sao đâu.” Vu Nhược Hoa ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng an ủi: “Không phải vấn đề gì lớn, ban ngày cha cháu còn rất tốt mà.”

Khương Nặc thuận tay cầm lấy ly nước ở trên chiếu, bên trong có một ít nước đun sôi, cô một tay nhẹ nhàng đỡ Ngô Đại Giang dậy, tay cầm cái ly ở sau lưng anh ta lắc một cái, đã hắt nước vào trong không gian, rồi lại lấy ít nước suối ra.

Ngô Đại Giang bị sốt ý thức mơ hồ, Khương Nặc bỏ một viên thuốc hạ sốt vào miệng anh ta, sau đó rót nước suối vào.

Cảm giác lạnh buốt theo khoang miệng chảy vào cổ họng, Ngô Đại Giang khát vô cùng, da môi đều đã rách ra, lúc này nước suối ở bên miệng giống như trời hạn gặp cơn mưa, anh ta nuốt xuống toàn bộ trong vô thức.

Cho uống nước suối và thuốc xong, Khương Nặc đặt anh ta nằm xuống.

Lúc này Lý Mộng cũng đi lên, đoán chừng lúc cô ấy mặc quần áo nghe thấy tiếng của Ngô Tiểu Giang, nên đã chạy về biệt thự số 2, trong tay nắm chặt thuốc hạ sốt tới.

“Sao rồi? Tôi có thuốc hạ sốt đây.” Cô ấy vội vàng nói.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 185: Chương 185



Khương Nặc nói: “Đã uống thuốc rồi, quan sát thêm một chút nữa xem sao đã.”

Ở tận thế một khi bị bệnh, nếu có thuốc thì còn tốt, không có thuốc chỉ có thể dựa vào chính mình liều c.h.ế.t chống đỡ, nếu như gặp phải chứng bệnh phiền phức càng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Nhưng mà ban ngày Ngô Đại Hà nhìn vẫn rất bình thường, trên người không có vết thương ngoài da nào, cũng không thấy mấy triệu chứng như tiêu chảy, nôn mửa.

Sau khi uống một cốc nước suối, cơn co giật trên cơ bắp của anh ta giảm đi rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hơi thở cũng dần dần ổn định hơn.

Nguyên nhân gây sốt cao ở người trưởng thành rất nhiều, cũng rất phức tạp, rất khó có thể phán đoán trực tiếp.

Nhưng nhìn bộ dạng này của anh ta, rõ ràng tình trạng đã thuyên giảm rồi.

Ngô Đại Hà khôi phục lại một chút ý thức, mở mí mắt ra nhìn Khương Nặc.

“Cô Khương...” Giọng nói của Ngô Đại Hà khàn khàn, nói cũng khó khăn: “Nếu như tôi chết... Cô giúp tôi giữ lại Tiểu Giang nhé, từ nhỏ con bé đã giúp tôi đưa công cụ, làm trợ thủ cho tôi, con bé biết sửa…rất nhiều thứ, cũng có tố chất nữa…con bé sẽ có tác dụng với cô.”

”Đừng nói nữa.” Khương Nặc nói: “Anh không c.h.ế.t được đâu.”

Chỉ là lúc này mặc dù Ngô Đại Hà đã hơi tỉnh táo nhưng không nhiều lắm, tựa như không nghe thấy những lời Khương Nặc đang nói với mình, chỉ mơ mơ màng màng lặp đi lặp lại: “Cầu xin cô, giữ lại Tiểu Giang... con bé rất có năng lực...”

Lý Mộng ở một bên nghe thấy mấy lời này cũng nhịn không được, yên lặng lau nước mắt.

Cô ấy nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ là anh ta bị cảm, làm việc quá sức, tối nay lại nghe được thông báo khẩn cấp nên mới bị sốc, lúc này mới phát sốt. Từ khi chuyển đến biệt thự, rất nhiều việc đều là Ngô Đại Hà làm một mình. Những chuyện mà tôi có thể giúp được có hạn, mấy ngày nay múc nước lấy nước, quần áo chúng tôi đều bị ướt, mỗi lần trở lại lều tôi đều lập tức thay quần áo nhưng anh ta không mấy để ý đến chuyện này, có lẽ là cứ mặc nguyên quần áo ướt như vậy chờ khô, hơn nữa thân thể anh ta lại không khỏe mạnh bằng tôi nên mới đổ bệnh.”

Khương Nặc gật đầu, đồng ý với nhận định của cô ấy.

”Không sao.” Cô kéo Lý Mộng, nghiêm túc nói: “Mọi người đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lý Mộng cắn môi, dường như có chút không nhịn được nữa. Cô ấy che mặt, muốn che giấu sự thất thố của mình nhưng lại không che giấu được, đủ loại cảm xúc đồng loạt tràn vào đáy lòng.

Khương Nặc vỗ nhẹ tay cô ấy, lại nhẹ nhàng lặp lại một lần: “Không sao đâu.”

Ngô Tiểu Giang vẫn đứng ở bên ngoài nghe ngóng, thẳng đến khi Vu Nhược Hoa bưng một chậu nước ấm tới mới kéo cô bé đi vào.

Vu Nhược Hoa nói sang sảng, đi vào nhìn Ngô Đại Hà một chút liền nói: “Này, đừng khóc, không sao cả, chỉ là bị cảm chưa nghỉ ngơi đủ nên phát sốt thôi, hạ sốt là tốt rồi, không có gì nghiêm trọng cả. Tiểu Giang, cháu tới đây.”

Bà ấy gọi Ngô Tiểu Giang, bảo cô bé ngồi bên cạnh cha mình, đồng thời dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, dạy cô bé cách lau mồ hôi.

Ki-ốt không lớn, lại đứng nhiều người như vậy thật sự quá chật chội, Khương Nặc liền nháy mắt với Lý Mộng rồi hai người lui ra ngoài.

Trước khi đi, Khương Nặc nói với Vu Nhược Hoa: “Mẹ, mẹ giúp con trông coi, có gì thì gọi cho con.”

“Yên tâm đi.” Vu Nhược Hoa phất tay: “Hai đứa đóng cửa lại đi.”

Lúc này trời vẫn chưa sáng, gần đây thời tiết âm u nên luôn phải thức dậy rất muộn.

Đống lửa bên ngoài đã sắp tắt, Khương Nặc đi thêm củi vào để nó cháy mạnh hơn, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lý Mộng, hai mắt cô ấy vẫn còn đỏ hoe.

“Cuộc sống thật khó.” Cô ấy thở dài: “Đột nhiên tâm tính sụp đổ, cô đừng cười tôi.”

“Không đâu.” Khương Nặc lặng lẽ nói.

Tính cách của Lý Mộng chính là sẽ theo thói quen nghĩ mọi việc theo hướng tồi tệ, từ đó chủ động lên kế hoạch để ứng phó.

Theo như tư duy thói quen của cô ấy, khi nghe được thông báo khẩn cấp, có lẽ trong đầu đã nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu sắp xảy ra, nhất thời không ổn định được cảm xúc.

“Khương Nặc, cô đã có bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ chưa? Cuộc sống thực sự quá mệt mỏi, có lẽ nếu c.h.ế.t đi thì có thể gặp lại người thân của mình.” Giọng nói của Lý Mộng run rẩy.

Khương Nặc lắc đầu.

Cô vẫn luôn nghĩ đến việc sống tiếp, kiếp trước khi mẹ cô vẫn còn sống, cô muốn sống cùng mẹ, sau đó mẹ vì bảo vệ cô mà chết, cô càng muốn giữ lại cái mạng này của mình.

Còn sống mới có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, mới có thể nhìn xem thế giới này đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì, c.h.ế.t rồi tất cả đều không còn nữa.

“Cô thật lợi hại.” Lý Mộng nói một cách chân thành.

“Tình huống của mỗi người không giống nhau.”

Khương Nặc vốn định nói tôi không lợi hại như vậy đâu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt một lần nữa lộ ra ánh sáng của Lý Mộng, cô lại nuốt lời định nói trở về.

Chính cô là người đã đưa bọn họ tới đây, nếu như cô biểu hiện không đủ kiên định, bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Không sợ không sợ, chúng ta nhất định có thể sống tốt, ừm, hay là chúng ta nướng một con thỏ ăn đi.”

Khương Nặc vỗ tay, đi tới trước chuồng thỏ.

Năng lực sinh sản của loài thỏ vô cùng mạnh mẽ, nhìn tên nhóc này mập thành như vậy, chắc hẳn phải có một tổ thỏ ở gần đó.

Trong sáu ngày Khương Nặc ở công viên rừng rậm, thật ra thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe thấy động tĩnh của một số loài động vật nhỏ, chỉ là cô không đi theo nhìn xem.

Lông của thỏ hoang có màu xám, nhưng dáng vẻ vẫn rất đáng yêu.

Mà thỏ đáng yêu như vậy nên đương nhiên phải ăn thỏ.

Khương Nặc nhanh nhẹn lột da thỏ hoang, Lý Mộng thu da lông lại, nói giữ lại sẽ có tác dụng.

Những thứ khác đều dùng để ăn, ăn thịt trước, nội tạng thì giữ lại xào với ớt.

Cho các loại gia vị vào để ướp, khử bớt mùi tanh, sau đó dùng que gỗ đã rửa sạch dàn đều ra, xiên lại rồi trực tiếp đặt lên trên đống củi bắt đầu nướng.

Vừa nướng vừa lật.

Từ từ rắc thêm muối, thì là, bột ngũ hương, bột ớt.

Không bao lâu sau mùi thơm liền bay ra.

“Ăn thỏ nướng thì phải ăn cay.” Khương Nặc nói, lại rắc thêm một lớp bột ớt đỏ bừng lên trên.

Lý Mộng thích ăn cay, cảm giác thèm ăn rất nhanh đã nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt thỏ.

Vu Nhược Hoa bưng chậu nước đi ra, đổ nước đã nguội vào trong một thùng sắt. Vừa quay đầu đã thấy hai cô nàng đã ăn đến miệng đỏ bừng, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười: “Mới sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng mà hai đứa đã ăn đồ nhiều gia vị như vậy, thế mà cũng ăn được.”

Khương Nặc gặm đùi thỏ thơm ngào ngạt: “Mẹ, mẹ và cô bé con đều không ăn được đồ cay thế này nên con mới không để dành lại cho mẹ.”

“Mẹ không ăn, hai đứa chỉ thích ăn mấy thứ cay nồng như vậy thôi.” Vu Nhược Hoa nói rồi bắc nồi nấu nước, bắt đầu vo gạo: “Ngô Đại Hà bị bệnh, phải ăn chút đồ gì đó thanh đạm thôi. Để mẹ nấu cơm, hai đứa đứng qua một bên đi, đừng có đứng đây làm mẹ vướng tay vướng chân nữa.”

Lý Mộng và Khương Nặc liếc nhau, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cảm giác sa sút, uể oải, tuyệt vọng, bất lực của tối hôm qua cũng dần dần phai nhạt.

Khương Nặc có thể làm cho lòng cô ấy cảm thấy yên ổn.

Con thỏ hoang lớn hơn sáu cân, g.i.ế.c xong lấy nội tạng ra cũng còn lại hơn ba cân thịt, hai người đều không thể ăn hết nên để dành lại một ít để buổi trưa hâm lại rồi nướng thêm.

Lúc Vu Nhược Hoa nấu cơm, Khương Nặc lại đi vào kiểm tra tình trạng Ngô Đại Hà một chút. Anh ta đã ngủ say, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi không ít.

Để đảm bảo an toàn, cô lại cho anh ta uống thêm nửa cốc nước suối.

TBC

Ngủ một giấc, lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi Khương Nặc đi ra, cô đi đến trước mặt Lý Mộng, nói với cô ấy: “Bây giờ chúng ta có thể thảo luận xem phải đối phó với thảm họa thiên nhiên xảy ra tiếp theo như thế nào.”

Lý Mộng lúc này đã khôi phục lại sự tự tin, gật đầu nói: “Được!”
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 186: Chương 186



Lý Mộng đưa Khương Nặc vào trong căn phòng nhỏ của cô ấy.

Không thể không nói, cùng là ki-ốt như nhau nhưng căn phòng của Lý Mộng so với phòng của Ngô Đại Hà, thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.

Phòng nhỏ của Lý Mộng được dọn dẹp gọn gàng, cô ấy cũng rất sạch sẽ, có thể thấy mỗi một món đồ nhỏ đều chứa đựng tâm tư của cô ấy, là một căn phòng nhỏ tươi mát thoải mái.

“Nào, uống nước nóng đi.” Lý Mộng đưa một cái cốc giữ nhiệt qua.

Khương Nặc nhận lấy, trong này là nước đường đỏ, uống nhiều là có thể làm ấm người.

Mấy ngày trước, Lý Mộng đến kỳ kinh nguyệt, Khương Nặc đã cho cô ấy không ít đường đỏ, cô ấy cũng không lười, mỗi ngày đều tự nấu cho mình.

Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều đạp xe đạp tập thể dục, lượng điện cô ấy tích trữ cũng đủ để dùng trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày cô ấy dùng một cái nồi điện nhỏ để đun nước, nấu nước đường, thậm chí còn có thể nấu canh nhiệt độ thấp.

Trước đó khi Ngô Đại Hà thấy xe thì dỡ linh kiện và bình điện của người ta, bây giờ bình điện đã xếp thành một hàng dài, có thể thoải mái dùng không cần lo lắng. Lý Mộng cũng đang suy nghĩ đi đến biệt thự có người từng sinh sống, chuyển tủ lạnh loại nhỏ về, như vậy chờ đến khi thời tiết nóng lên, một ít thịt chưa ăn hết cũng có thể bảo quản.

Lý Mộng bỏ thêm củi vào lò than, lại mở rèm cửa sổ trong phòng để không khí trong lành tràn vào.

Khương Nặc tự tìm một cái đệm mềm, ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp.

“Cô biết bao nhiêu về mưa axit?” Lý Mộng hỏi cô.

TBC

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cái này còn phải xem đó là loại mưa axit nào nữa.”

Lý Mộng khẽ thở dài: “Theo thông báo thì hẳn là rất nghiêm trọng. Mặc dù chúng ta đã lợp mái che trên mấy cái hồ để ngăn ngừa ô nhiễm nhưng vẫn có một số vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa còn có vấn đề về tro bụi núi lửa. Lúc này coi như chúng ta đang đối mặt với cả môi trường sống, phải đối kháng như thế nào đây?”

Khương Nặc uống một hớp nước đường đỏ, bảo cô ấy đừng gấp.

“Trước tiên hãy nói về mưa axit, vấn đề khó giải quyết nhất của mưa axit là nó gây ô nhiễm nguồn nước, đây cũng là lý do tại sao trong radio luôn nhắc nhở mọi người tích trữ nước. Hiện tại chúng ta có 300 tấn nước tích trữ trong bể, các bể chứa nước ở biệt thự số 1 số 2 cũng là hơn 10 tấn. Thùng nước mà cô đổi ở hội chợ giao dịch cộng đồng hiện chứa 4 tấn nước, bể bơi bơm hơi có thể chứa 32 tấn, tuy rằng bởi vì động đất nên đã bị đổ ra ngoài hết hai phần ba, nhưng bây giờ rõ ràng động đất đã giảm bớt, có thể thử tích đầy lần nữa.

” Khương Nặc bẻ ngón tay tính cho cô ấy xem: “Đây là 346 tấn, biệt thự số 3 của tôi còn có mấy chục tấn nữa, cho dù là để uống hay là sinh hoạt hằng ngày cũng đã đủ rồi, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ làm sao để ngăn chặn ô nhiễm.”

Lý Mộng gật đầu: “Ở trong nhà thì không lo, chủ yếu là nước ở trong hồ và bể nước lộ thiên. Tôi chỉ lo là tấm PVC và vải nhựa căn bản không ngăn chặn được.”

“Có thể dùng thủy tinh và gốm sứ.” Khương Nặc nói: “Đợi Ngô Đại Hà khỏe lại rồi tôi sẽ thương lượng với anh ta. Thủy tinh và gốm sứ là vật liệu phân tử cao, có khả năng chống ăn mòn và kháng axit rất mạnh. Hồ nước có bạt che rồi, cái cần ngăn chặn bây giờ chính là thẩm thấu từ các chi tiết như ống nước, từ đó gây ô nhiễm nguồn nước. Nếu chúng ta làm tốt công tác phòng hộ đối với hồ nước và bể nước, bình thường khi sử dụng cũng cẩn thận hơn một chút, thực hiện bảo trì kiểm tra thường xuyên thì vấn đề này cũng không nghiêm trọng nữa.”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lý Mộng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Khu biệt thự lớn như vậy, lấy ra một ít vật liệu gốm sứ thì không phải là vấn đề.

Tóm lại là luôn có thể tìm ra cách.

“Thời gian quý giá, tôi đi tìm vật liệu đã, mọi người không cần phải lo lắng quá.

Ngô Đại Hà phụ trách sửa chữa nhà cửa, lúc này mấy cơn động đất nghiêm trọng nhất đã qua rồi, có thể chuẩn bị chuyển về biệt thự ở. Với mấy ki-ốt bây giờ, khi mưa axit và tro bụi núi lửa tập kích phạm vi lớn thì sẽ không chịu nổi đâu.” Khương Nặc nói: “Nhưng mấy ki-ốt hiện tại cũng phải giữ lại, ba ki-ốt thì có thể lấy hai cái để làm nhà kho, cất giữ vật tư, nhưng cũng phải để trống một cái, lỡ như lại có động đất thì mọi người cũng có chỗ tránh nạn.”

Có Khương Nặc phụ trách tìm vật liệu, Lý Mộng yên tâm hơn nhiều, cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy tro bụi núi lửa kia chúng ta phải ứng phó như thế nào? Chúng ta đóng kín cửa không ra, lại đóng chặt cửa sổ nữa thì có được không?”

“Có thể. Nhưng lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, tro bụi núi lửa bản chất là những hạt rất nhỏ, hít vào nhiều sẽ làm tổn thương đường hô hấp và phổi, nếu kèm theo mưa axit nữa thì sẽ rất nghiêm trọng, sẽ trực tiếp làm bỏng da và mắt.” Khương Nặc nói xong lại uống một ngụm nước: “Nhưng cô cũng đừng quá sợ, chỉ cần không trực tiếp tiếp xúc với tro bụi núi lửa và mưa axit nghiêm trọng thì không c.h.ế.t được, chỉ cần người còn sống thì có gì đáng sợ chứ?”

Khương Nặc nói hời hợt, nhưng đó cũng là suy nghĩ chân thật của cô.

Kiếp trước, cô đã bị mưa axit mang theo tro bụi núi lửa làm bị thương, phía sau lưng và cánh tay đều lưu lại vết sẹo, nhưng cô vẫn sống sót.

Chỉ cần người còn sống, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để vượt qua khó khăn.

Con người bất lực trước những thảm họa thiên nhiên, dù sao cũng không thể làm gì được, sợ cũng vô dụng, chẳng thà không sợ luôn. Đối với thiên nhiên nên nhìn nhận với sự tôn kính chứ không phải là sợ hãi.

Lý Mộng nghe xong, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y lại: “Tôi hiểu rồi, ngoại trừ bảo vệ nguồn nước ra, việc quan trọng nhất tiếp theo chính là nắm bắt thời gian, sửa chữa nhà cửa, mọi người đều dọn về biệt thự, chuẩn bị đầy đủ nước và thức ăn, chuẩn bị đóng chặt cửa lại cho đến khi cơn khủng hoảng qua đi…”

Nói tới đây, cô ấy cau mày: “Môn địa lý của tôi kém lắm, cô đừng có cười tôi… Cuối cùng thì tro bụi núi lửa phải dọn dẹp thế nào?”

“Không thể dọn dẹp được.” Khương Nặc nói: “Ít nhất là chúng ta không làm được, cuối cùng vẫn phải dựa vào môi trường tự nhiên để tự chữa lành, chẳng hạn như chuyển động của khí quyển, mưa…làm lắng động các hạt vật chất trong không khí, pha loãng các chất có hại đi. Tóm lại cứ chuẩn bị sẵn sàng, đóng cửa không ra ngoài là được.”

Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là do trước đó cô tưởng tượng theo chiều hướng quá tồi tệ hay là sự an ủi của Khương Nặc có tác dụng mà đột nhiên cô ấy cảm thấy hình như cũng không có gì quá lớn.

Ít nhất lần này có thông báo khẩn cấp, bọn họ cũng đã có chuẩn bị.

So với trận động đất không có dấu hiệu nào, bất kể là vật tư hay là tâm lý, đều có một bước đệm.

“Tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.” Lý Mộng nói.

Nỗi sợ hãi đã được loại bỏ, cảm giác nguy cơ bắt đầu dâng lên, cô ấy thật sự không thể ngồi yên được nữa.

Chủ yếu là không ai biết được rốt cuộc khi nào thì mưa axit sẽ đến, nếu ngày mai đến thì 300 tấn nước kia sẽ xong đời.

Bản thân Lý Mộng không thiếu khẩu trang nhưng Khương Nặc vẫn cầm cho cô ấy một ít, lại cầm cho Ngô Tiểu Giang một ít, thuận tiện đi kiểm tra tình trạng của Ngô Đại Hà.

Uống xong hai cốc nước suối, Ngô Đại Hà liền ngủ say, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại.

Nhưng cơn sốt cao đã hoàn toàn giảm bớt, hơi thở đã ổn định lại, anh ta ngủ rất sâu, nhìn trạng thái không tệ lắm.

Ngô Tiểu Giang vốn cũng lo lắng không thôi, vẫn luôn chăm sóc bên cạnh cha mình, sau đó thấy cha ngủ rất thoải mái liền vùi đầu vào việc tháo dỡ linh kiện.

Thấy Khương Nặc đến, cô bé lấy hết dũng khí đứng dậy nói cảm ơn: “Cô Khương, cảm ơn thuốc của cô, là cô đã cứu cha cháu.”

“Không sao đâu.”

Khương Nặc thật sự không biết nên ở chung với mấy bạn nhỏ thế nào, suy nghĩ một chút rồi thò tay vào trong túi áo, từ không gian lấy ra một thanh chocolate cho cô bé.

Ngô Tiểu Giang do dự không biết có nên nhận hay không, Khương Nặc mỉm cười với cô bé: “Cầm lấy ăn đi.”

Nói xong cô đặt thanh chocolate vào tay cô bé, nhìn vào mắt cô bé rồi nói: “Cha của cháu rất có năng lực, cháu cố gắng học tập chăm chỉ theo ông ấy, có thời gian cũng có thể rèn luyện thân thể với Lý Mộng.”

“Dạ!” Ngô Tiểu Giang gật đầu thật mạnh.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 187: Chương 187



Ngô Đại Hà ngủ một giấc, ngoại trừ đang ngủ bị con gái lay dậy ăn chút cháo một lần ra, lúc ăn mí mắt cũng không nâng lên nổi, ăn xong liền ngã xuống ngủ tiếp, ngủ một giấc mười ba tiếng đồng hồ đến buổi tối bảy giờ mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác khó chịu toàn thân giống như đều biến mất, ngoại trừ cơ thể có chút suy nhược ra thì không có vấn đề gì khác.

Anh ta ngồi dậy, Ngô Tiểu Giang vội vàng chạy đến tìm Vu Nhược Hoa, sau đó bưng một bát cháo trắng về cho cha mình.

Thấy con gái bận rộn vì mình, Ngô Đại Hà cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh ta nhanh chóng húp sạch bát cháo, rửa mặt, thay quần áo đi tìm Khương Nặc.

Nhưng lúc này Khương Nặc vẫn chưa quay lại.

Lý Mộng đang dọn đồ, thấy anh ta đã tỉnh dậy liền nói với anh ta: “Anh nên nghỉ ngơi trước đi, chạy ra ngoài hóng gió lạnh rồi ngày mai lại nằm thì khổ, thời gian của chúng ta bây giờ rất quý giá.”

Ngô Đại Hà gật đầu.

Lý Mộng hiểu được sự uể oải trong lòng anh ta, trước tiên khuyên anh ta trở về căn phòng nhỏ của mình, sau đó nói lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện cảu cô ấy với Khương Nặc cho anh ta nghe.

“Hôm qua tôi cũng cảm thấy trời sắp sập, bây giờ nghĩ lại, từ khi mưa to đến bây giờ, lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn còn sống thật tốt, có nước có vật tư, đã hơn người khác quá nhiều rồi, bởi vậy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu anh ngã xuống, con gái của anh phải làm sao bây giờ?”

Nhắc tới con gái, vẻ mặt Ngô Đại Hà liền trở nên nghiêm nghị.

“Cô Lý, cô nói không sai.”

Hiện tại, con gái chính là toàn bộ của anh ta.

Con bé còn nhỏ như vậy, nếu như mình ngã xuống, cô bé phải làm sao bây giờ? Là anh ta không có tiền đồ, không kiếm được nhiều tiền, lại không lên được mặt bàn mới khiến vợ mình ly hôn, lấy người đàn ông khác rồi ra nước ngoài, khiến cho con gái từ nhỏ đã không có mẹ.

Bây giờ là thời điểm sinh tử, nếu mình không chăm sóc tốt cho con bé, c.h.ế.t cũng sẽ không an lòng.

“Tôi có thể bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ.” Anh ta nói.

“Hôm nay anh cứ nghỉ ngơi đi đã.” Lý Mộng lắc đầu: “Khương Nặc ra ngoài tìm vật liệu gốm sứ và thủy tinh, bây giờ trời cũng đã tối, nếu anh cảm thấy trạng thái vẫn ổn thì nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, nghĩ cụ thể một chút.”

Ngô Đại Hà đành phải trở về nằm lại.

Thân thể không còn khó chịu nữa, nhưng vừa mới bị bệnh một trận, nằm thêm một lúc vẫn tốt hơn.

Cửa ki-ốt đang mở ra, anh ta thấy Lý Mộng tiếp tục chuyển đồ, nghĩ đến Vu Nhược Hoa cho vịt ăn cho dê ăn xong, còn có thể tinh thần sáng láng vung đao 2000 cái, lại nghĩ đến Khương Nặc mạnh hơn...

Tại sao một người đàn ông trưởng thành như mình lại là người yếu đuối nhất chứ?

Haizzz…

Ngô Đại Hà thở dài, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nếu là thông báo khẩn cấp, vậy thì thời gian để bọn họ chuẩn bị sẽ không quá dài, anh ta phải lên kế hoạch cẩn thận những việc cần làm tiếp theo.

...

Khương Nặc quả thật đã đi ra ngoài tìm vật tư.

Nhưng cô không chọn khu biệt thự, mà là đi tới công viên rừng rậm.

TBC

Khu biệt thự cách rất gần, sẽ còn nhiều cơ hội để từ từ tháo dỡ. Còn trong công viên rừng rậm có một số điểm nghỉ ngơi, nhà đá, đặc biệt có cả phòng gốm, có thể tháo ra không ít thứ trong đó.

Cô lái chiếc xe bán tải ra ngoài rồi đỗ xe ở gần đó, trước tiên cô tìm được nhà đá trên bản đồ.

Tên gọi là nhà đá, Khương Nặc còn tưởng rằng đó là một ngôi nhà được làm bằng đá, không ngờ rằng đó lại là một phòng triển lãm trưng bày các loại đá.

Có đá gốm màu, đá mật, cây hóa ngọc, thạch nhũ, đá cẩm thạch.

Tất cả đều được hình thành một cách tự nhiên, được tạo hình thành nhiều hình dạng khác nhau bằng bàn tay sáng tạo kỳ lạ của thiên nhiên.

Những tảng đá này đều nặng đến lạ thường, đoán chừng căn bản cũng không kịp di chuyển, đều còn đặt ở trong phòng triển lãm, bị nước lụt ngâm lâu như vậy nên tất cả đều phủ đầy bùn, rêu xanh mọc đầy bên trên.

Một số phần của phòng triển lãm đã bị sập do trận động đất kéo dài, vách tường có những khe nứt, trông rất nguy hiểm.

Nhưng bởi vì đây là phòng triển lãm nên vẫn có mấy tấm kính, tuy rằng phần lớn đã bị vỡ vụn nhưng một số có thể mang đi.

Đặc biệt là trong phòng khách nhỏ có mấy cái tủ kính không bị vỡ, đều làm bằng kính cường lực, bị rung lắc lâu như vậy mà vẫn còn tốt, thực sự rất bền.

Ngoài ra, còn có không ít giá gỗ bằng gỗ nguyên khối.

Về phần mấy thứ trưng bày kia, Khương Nặc không có ý định mang đi, chỉ chọn hai miếng hơi dẹt mang về cho mẹ làm dưa muối, lại thu mấy miếng nhỏ, mang về nhà làm đá mài dao.

Rời khỏi nhà đá, Khương Nặc đi tới nhà gốm.

Nơi này chủ yếu nhằm vào khách du lịch, phần lớn các khu vực trong nhà gốm đều là kh vực tự trải nghiệm DIY dành cho phụ huynh và trẻ em, cho phép du khách tự làm đồ gốm.

Nhưng cũng có khu trưng bày thành phẩm.

Đều là những sản phẩm thủ công hiện đại, không đáng giá bao nhiêu, nước lại ngập nhanh nên không kịp di chuyển, hiện tại tất cả đều đã bị mắc kẹt trong bùn và gần như vỡ hết rồi.

Nhưng Khương Nặc không bỏ cuộc, tìm trong tìm ngoài, cuối cùng tìm được một rương gốm sứ.

Bên trong có hơn 200 cái đĩa lớn, hình dạng hơi vuông, hoa văn cũng lạ mắt, nhưng đều có thể dùng được.

Ngoài ra còn có một bảng trưng bày tranh vẽ bằng sứ màu rất lớn.

Trừ cái đó ra còn có một số tủ trưng bày và bàn gỗ nguyên khối.

Cô lại tháo xuống mấy tấm kính cường lực.

Đi tới đi lui, cảm thấy chất lượng của ống thoát nước không tệ nên cũng tháo cả ống thoát nước ra.

Kết thúc công việc.

Sau khi chất hết những gì có thể lấy được lên xe bán tải, Khương Nặc tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy phòng container ra nghỉ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô lại lấy một ít vật liệu từ trong không gian ra, đặt cùng một chỗ với đồ lấy được hôm qua.

Lúc lái xe trở về, cô nhìn thấy một chiếc xe ở bên đường. Cô có ấn tượng với chiếc xe này, là xe chạy bằng điện, trước tận thế còn bán rất chạy, hẳn là theo nước lũ trôi dạt tới đây, bây giờ lại mắc kẹt trong bùn.

Cân nhắc đến linh kiện và bình điện đều có tác dụng, cô liền lấy một sợi cáp thép buộc lại rồi dùng xe bán tải kéo đi.

Lúc này trời vừa sáng, lúc trở lại biệt thự, bọn Lý Mộng Ngô Đại Hà đã thức dậy bắt đầu làm việc rồi.

Khương Nặc dừng xe, Ngô Đại Hà vội vàng tới chuyển vật liệu.

“Mọi người cứ làm việc của mình trước đi, tôi lại ra ngoài một chuyến, nếu những chiếc xe này bị dính tro bụi núi lửa, lại bị dính mưa axit thì e rằng rất khó sửa chữa lại được. Tôi chuẩn bị đi xem xung quanh một vòng rồi kéo thêm mấy chiếc xe về nữa.”

Ngô Đại Hà đương nhiên rất vui vẻ: “Được.”

Khương Nặc lái xe đi ra ngoài vài vòng, lần lượt kéo tám chiếc xe trở về.

Trong đó có hai chiếc, là xe vận tải mà Khương Nặc từng thu trên đỉnh núi, cô để hàng hóa lại trong không gian, chờ ngày nào đó lại nhân cơ hội lấy ra, chỉ kéo hai chiếc xe vận tải trở về.

Trong khu biệt thự vốn đã có khoảng mười chiếc, có thể sửa thì đã sửa, có thể tháo dỡ thì đã tháo dỡ, hiện tại lại kéo những chiếc này trở về, không thể đậu được ở bên trong chỉ có thể cho dừng ở bên ngoài.

Ngô Đại Hà dùng các loại vật liệu mà cô mang về, bỏ ra hai ngày tiến hành gia cố cho hồ nước, bể nước, kiểm tra tất cả chi tiết, làm cho năng lực phòng ngừa ô nhiễm đạt tới tối đa.

Sau đó, nghĩ đến những con dê, vịt, thỏ, gà rừng này đều được Vu Nhược Hoa trông nom, mà trong thời gian xảy ra mưa axit lại phải đóng cửa không ra, anh ta liền dựng một cái chuồng ngay trước cửa biệt thự số 3, để Vu Nhược Hoa chỉ cần vừa xuống lầu liền có thể trông nom mấy động vật này.

Cân nhắc đến thiên tai, đây không phải đơn giản dựng chuồng là được mà phải dùng gạch xây, lại thêm xi măng cùng thép gia cố, phải có lối đi và cửa ra vào.

Thấy anh ta làm tỉ mỉ như vậy, Khương Nặc lại đi ra ngoài tìm vật liệu thêm hai lần nữa.

Cái nào có thể tháo thì tháo, cái nào có thể gõ thì gõ, cái nào có thể đập thì đập.

Nếu không được nữa thì bổ sung thêm bằng những vật liệu sẵn có trong không gian, cùng nhau kéo về.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 188: Chương 188



Cuối cùng, chuồng chăn nuôi được xây bên cạnh cửa biệt thự số 3, có thể ra vào từ cửa chính.

Mùi sẽ hơi nồng một chút, nhưng trong thời gian bế quan cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Cũng may mấy ngày nay đều không có trận động đất nào lớn, không ảnh hưởng đến tiến độ thi công công trình, mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Nhìn Ngô Đại Hà mỗi ngày đều vất vả làm việc, Khương Nặc sợ thân thể nhỏ bé của anh ta lại mệt mỏi, tìm cơ hội lặng lẽ cho anh ta thêm chút nước suối không gian vào trong cốc nước.

Vì công bằng, cũng cho Lý Mộng ăn nhiều rau dưa hơn.

Lý Mộng ăn rau quả tưới bằng nước suối không gian trong một thời gian khá dài, thể chất của cô ấy đã từng bước được cải thiện. Mà cô ấy lại thường xuyên rèn luyện, hiện tại luận thể lực cùng tinh lực, đều không phải người thường có thể so sánh.

Nhìn cô ấy và Vu Nhược Hoa đều có thể dễ dàng nâng vật nặng, mà mình lại mệt đến mức th* d*c, Ngô Đại Hà thường xuyên cảm thấy hoảng hốt.

Khi Ngô Đại Hà làm việc mệt mỏi, anh ta lại nhắc đến đàn anh của anh ta.

“Nếu như có đàn anh của tôi ở đây thì tốt rồi, loại nhà kho có kết cấu thế này dùng mộc là tiết kiệm thời gian và sức lực nhất, còn không tốn bất kỳ vật liệu nào. Chúng ta ở cách công viên rừng rậm gần như vậy, nguyên liệu gỗ là dễ tìm nhất, đáng tiếc tôi không biết làm, những bộ phận này, dùng mộc so với kim loại thuận tiện hơn nhiều.”

Khương Nặc thuận miệng hỏi: “Đàn anh của anh tên là gì thế?”

Những người có chút tay nghề như thế này vẫn rất dễ đi vào căn cứ, cho dù lấy thân phận lao công đi vào thì qua một thời gian cũng có thể được tăng lên.

Kiếp trước cô sống ở căn cứ rất lâu, cái gì cũng làm, nếu như có thợ mộc lợi hại thì chắc chắn cô đã từng gặp.

Ngô Đại Hà trả lời: “Tên là Lâm Ba, lớn hơn tôi 1 tuổi, anh ta bị tóc bạc di truyền nên vừa lên đại học tóc đã bạc trắng, rất dễ nhận ra.”

Khương Nặc không tiếp lời, bởi vì cô không có ấn tượng đối với cái tên này.

Điều này rất bình thường, có thể còn sống tiến vào căn cứ vốn đã không dễ dàng.

Hoặc là c.h.ế.t ở trong thiên tai, hoặc là sống sót qua thiên tai, c.h.ế.t ở trên đường.

Hoặc là đi đến một căn cứ lớn hơn là cũng có thể.

Thật ra kiếp trước cô cũng chưa từng thấy Lý Mộng và Ngô Đại Hà, đặc biệt là Lý Mộng. Người am hiểu b.ắ.n s.ú.n.g như cô ấy hơn phân nửa là phải ra tiền tuyến, các chủ lực ở tiền tuyến được hưởng ưu đãi tài nguyên, là đối tượng mà mọi người hâm mộ.

Cho dù là ở một căn cứ khác, cũng không thể là một người không có tên tuổi được.

Mà ở giai đoạn sau của tận thế, các sinh vật biến dị không ngừng xâm chiếm không gian sinh tồn của nhân loại, rất nhiều thế lực tách khỏi căn cứ cuối cùng cũng phải hợp tác với căn cứ, đơn đả độc đấu vô cùng gian nan.

Cho nên, khả năng Lý Mộng c.h.ế.t so với Ngô Đại Hà càng lớn hơn.

Mặc dù không có căn cứ nhưng Khương Nặc mơ hồ cảm thấy, kiếp trước Lý Mộng c.h.ế.t rất có thể có liên quan đến Đàm Linh kia.

Tận thế chính là như vậy, cho dù có năng lực, cẩn thận đến đâu nhưng cũng không thể làm gì được nếu thiếu may mắn.

Sau khi chuồng chăn nuôi hoàn thành, Ngô Đại Hà lại bắt đầu tu sửa biệt thự.

TBC

Kết cấu kiến trúc của tòa biệt thự vẫn còn nguyên vẹn, căn nhà cũng không bị nghiêng hẳn, chỉ có vài vết nứt trên tường, khung cửa bị biến dạng, kính cũng bị vỡ.

Lại tốn thêm hai ba ngày, toàn bộ đã tu sửa xong.

Cân nhắc đến vấn đề đốt củi để sưởi ấm, nếu đóng chặt cửa sổ sẽ có nguy cơ ngộ độc khí carbon, anh ta mở rộng đường ống dẫn điều hòa, bổ sung thêm hai lớp lọc để làm thành một ống thông khí có thể đóng mở được.

“Ngoại trừ trường hợp đặc biệt thì tốt nhất là không nên đóng ống thông khí này, nếu không thì sẽ có lúc quên mất, khi ngủ say sẽ bị trúng độc mà không hề hay biết.” Anh ta dặn dò Lý Mộng.

Đồng thời anh ta cũng gia cố tất cả đường thoát nước, cống thoát nước một lần, hy vọng có thể chống đỡ được lâu hơn.

Khương Nặc đặt rất nhiều vật tư ở tầng một và tầng hai, Lý Mộng đã từng thấy những thứ này.

Ngô Đại Hà ngay từ đầu đã biết cô có vật tư, trước kia chưa từng tham lam, hiện tại cùng lên chung một thuyền với cô, lại không đến mức nảy sinh lòng tham gì, chỉ là khi nhìn thấy những thứ đó, trong lòng lại cảm thấy yên tâm hẳn.

Anh ta cũng không nhìn nhiều, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Khương Nặc không cho anh ta vào tầng ba, anh ta cũng không hỏi, cửa sổ tầng ba cuối cùng đều là Khương Nặc tự mình sửa.

Ngô Đại Hà còn làm một sợi dây xích ở giữa biệt thự số 1 số 2 số 3, phía dưới móc một cái hòm gỗ nhỏ có thể tháo ra được.

Một khi bắt đầu đóng cửa không ra, nếu thực sự thiếu thứ gì đó thì có thể sử dụng phương pháp này, lắc tay cầm từ trong cửa sổ, thông qua dây xích vận chuyển hòm gỗ qua.

Việc liên lạc có thể dựa vào bộ đàm.

Lý Mộng phụ trách chuyển nấm ăn được, cô ấy tiến hành khử trùng phòng thay đồ ở tầng ba, dùng nó làm phòng trồng nấm tạm thời.

Sau đó, cô ấy chặt về rất nhiều củi.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, cũng không biết cần phải đóng cửa bao lâu, ngoại trừ sưởi ấm còn phải nấu cơm nấu nước, tầm quan trọng của củi lửa không cần nói cũng biết, tuyệt đối không thể thiếu được.

Mỗi ngày đều là A Muội kéo xe chở củi về, còn Lý Mộng chặt củi giống như phát điên.

Vu Nhược Hoa thấy cô ấy vất vả nên mỗi ngày đều làm một ít bánh xèo rau củ để cô ấy mang theo, nếu đói bụng thì ăn một chút để lấy lại sức.

Ngoại trừ kéo xe, thời gian khác A Muội đều tuần tra khắp nơi, cứ cách mấy ngày lại ngậm đồ về, gà rừng thỏ hoang là chủ yếu, chuồng nuôi súc vật cũng càng ngày càng nhiều thêm.

Vu Nhược Hoa vốn đã trang bị một lớp kính lọc với chó nhà mình, bây giờ càng ghê gớm hơn, mỗi ngày đều khen: “Đi đâu tìm được một con ch.ó thông minh như A Muội đây, A Muội của chúng ta cũng có thể nuôi gia đình rồi.”

“Gâu!” A Muội cọ cọ Vu Nhược Hoa, đồng thời nhìn Khương Nặc với ánh mắt đắc ý.

Thấy không? Nhìn thấy ai mới là chó có năng lực nhất trên đời chưa?

Những thứ này, bé ba kia có biết không?

...

Hiện tại bầu trời càng ngày càng âm trầm.

Không khí dần dần trở nên kém đi, có khi còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Mưa axit còn chưa rơi xuống, tro bụi núi lửa đã bay tới.

Mọi người bắt đầu theo thói quen đeo khẩu trang.

Cân nhắc đến đồ ăn của Ngô Đại Hà căn bản chỉ là thịt dê khô và lương thực cứu trợ kia, số lượng còn lại không còn nhiều lắm, Khương Nặc liền phân cho anh ta một ít đồ ăn.

Bánh ngọt, gạo, mì sợi, thịt bò khô, thịt khô, đồ hộp, lẩu tự sôi, cơm tự nấu, muối và một số gia vị đơn giản.

Đủ để cha con bọn họ ăn thật lâu.

Ngoài đồ ăn, còn có hai cái cốc giữ nhiệt, bột giặt, dầu gội, xà phòng thơm, kem đánh răng, kem trẻ em, một chút than tổ ong, hai máy lọc nước tinh khiết.

Ngô Đại Hà biết tình huống của mình, trước khi chuyển nhà, lương thực của bọn họ đã không còn lại bao nhiêu nữa cả.

Anh ta vùi đầu làm việc, cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ là muốn làm tốt mọi chuyện và hài lòng với mọi thứ, đủ để chứng minh giá trị của mình, chờ đến khi thực sự hết đồ ăn thì sẽ tìm đến nói chuyện với Khương Nặc.

Không ngờ chính lại đưa một chiếc xe đẩy tới, ngoài đồ ăn ra, những thứ khác cũng suy nghĩ rất chu toàn.
 
Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Chương 189: Chương 189



Ngô Đại Hà khó tránh khỏi có chút kích động. Sau khi tiến vào tận thế, anh ta cũng khá may mắn, rất ít khi bị đói. Chỉ là trong tay có đồ ăn cũng không dám ăn thoải mái, cố gắng tiết kiệm nhất có thể, còn bởi vì sợ nấu nướng có mùi bay lên trên lầu nên càng không dám tùy tiện nổi lửa.

Sau khi chuyển đến biệt thự, mẹ Vu nấu cơm, mỗi ngày anh ta và con gái cũng được ăn đồ ăn nóng hổi.

Hiện tại lại có nhiều đồ ăn như vậy khiến cho anh ta lập tức kích động, lại sợ biểu hiện ra quá rõ ràng, nhất thời không biết làm sao cho phải, vô cùng ngượng ngùng.

Khương Nặc nhìn anh ta rồi lại cầm một cái túi nhỏ đưa tới.

“Trong này có một hộp thuốc hạ sốt của người lớn, một hộp thuốc hạ sốt trẻ em, còn có một ít thuốc trị đau bụng tiêu chảy, anh cứ cầm lấy đi, nếu không đủ thì cứ trực tiếp liên hệ với tôi.”

Ngô Đại Hà vội vàng nhận lấy, vừa mới bị bệnh một trận, anh ta biết lúc sinh bệnh sẽ bất lực đến cỡ nào.

Khương Nặc không cho nhiều hơn, thật ra cô có rất nhiều thuốc, nhưng thuốc đặt ở trong không gian sẽ không bị thời hạn sử dụng ảnh hưởng, lấy ra để lâu sẽ mất đi hiệu quả của thuốc, cho nên chỉ lấy ra ít một chút.

“Được... được rồi, cảm ơn cô Khương.” Ngô Đại Hà chân thành nói.

“Tôi cũng đưa cho anh 2 bộ áo mưa, 1 đôi ủng đi mưa, 3 cái mặt nạ chống bụi. Hồ chứa nước và ống thoát nước không thể xảy ra vấn đề, cần phải bảo trì thường xuyên, việc này chỉ có anh mới có thể làm tốt.” Khương Nặc lại nói.

Áo mưa rất dày, có khóa kéo có thể trực tiếp che lại toàn bộ đầu và khuôn mặt, dẫn đến tầm nhìn không tốt lắm, nhưng sửa chữa đơn giản thì đủ dùng rồi, an toàn vẫn quan trọng hơn.

“Thật ra cũng không cần đâu.” Ngô Đại Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Cho dù là mưa axit cũng không phải chỉ cần dính một chút là sẽ bị thương, chỉ cần bảo vệ mắt là được. Làm công việc tu sửa định kỳ này cũng chỉ mất 20 phút, mấy thứ này vẫn nên giữ lại đi.”

“Vậy anh cứ giữ lấy, lúc nào cần thì dùng.” Khương Nặc đặt xe đẩy ở cửa biệt thự số 1: “Ở đây còn có một ít quần áo, chăn bông, phần lớn là Lý Mộng đổi ở hội chợ giao dịch cộng đồng.”

TBC

Những thứ này bây giờ còn không quá đáng giá, Lý Mộng dùng bánh quy nén đổi được không ít, chọn đều là loại có giá trị cao, nhưng có cái cô cũng mặc không được.

Còn có một số quần áo Khương Nặc tìm được từ trong container, có thể giữ ấm, đều để chung một chỗ.

Sau khi Ngô Đại Hà đi vào khu nhà này vẫn luôn làm việc, làm cũng rất tốt, người cũng mệt mỏi bị ốm nên cô cũng phải thể hiện sự công nhận của mình.

Sau khi Khương Nặc rời đi, Lý Mộng cũng kéo mấy xe củi lớn cho anh ta, đều là dùng xe ván trượt để chở.

Tầng một của biệt thự số 1 vốn đã chất rất nhiều vật liệu, cộng thêm số củi này, tầng một căn bản không còn chỗ chứa, mà xem ra cũng sẽ không thiếu nhiên liệu.

“Thật sự cảm ơn.” Ngô Đại Hà chân thành nói lời cảm ơn.

Lý Mộng đi rồi, A Muội ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, lại lâm vào trầm tư.

Nó chạy ra ngoài nửa ngày, cũng ngậm một con thỏ hoang về, dùng động tác ngầu nhất của nó ném cho Ngô Đại Hà.

Ngô Đại Hà liên tiếp nhận được an ủi, trong lòng cảm động, đồng thời cũng thiếu chút nữa toát ra mồ hôi lạnh.

Nhìn về phía con thỏ hoang đang giãy dụa trong tay anh ta, anh ta cũng thấy rất mừng vì thứ A Muội ngậm đến cho anh ta không phải là một con rắn.

Đối với Khương Nặc mà nói, phảng phất như cô đã trở lại thời gian sống ở tầng 36.

Luyện đao, đọc sách, nghỉ ngơi, ăn cơm mẹ nấu.

Mẹ cũng không khác lúc đó là mấy, không đi đâu cả, chỉ ở nhà làm đồ ăn.

Khi sống trong một tòa nhà cao tầng, bạn rất dễ ngửi thấy mùi thơm mà người khác nấu nướng bởi vì ống xả khí giữa các tầng thường xuyên bị sự cố.

Nhưng ở biệt thự gần như không có vấn đề này.

Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ cho biệt thự số 1 và số 2 một ít thức ăn.

Có khi là thịt gà rừng nướng, có khi là bánh xèo rau củ làm từ các loại rau dưa tưới bằng nước suối không gian.

“Nhìn Lý Mộng là biết những loại rau quả này sẽ giúp con người ta cải thiện thẻ lực rất nhiều, cũng không quá dễ thấy, thỉnh thoảng mẹ sẽ mang tặng một ít, bọn họ trở nên mạnh hơn, cũng có trợ lực tốt hơn cho con.” Vu Nhược Hoa nói.

Bánh xèo rau củ có chứa carbohydrate, vitamin, có linh khí, ăn vừa ngon vừa thơm, cả Lý Mộng và cha con Ngô Đại Hà đều rất thích.

Bọn họ không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bánh này rất ngon, mẹ Vu rất biết cách nấu ăn, ăn liền không giống với những loại bánh khác.

Dê và thỏ hoang đều mang thai, tạm thời không động đến chúng nó, mỗi ngày Vu Nhược Hoa đi quét dọn chuồng nuôi súc vật, rác rưởi thì dùng túi đựng vào, tạm thời chất đống ở nơi đó.

Chuyện này cũng nhắc nhở Khương Nặc.

Lý Mộng trữ đủ túi rác, dù sao thứ này rẻ, bỏ ra 2000 tệ đi chợ bán sỉ là có thể mua đến dùng không hết rồi.

Nhưng Ngô Đại Hà chắc hẳn là không có.

Vì vậy, cô dùng bộ đàm liên lạc với biệt thự số 1, lắc lắc sợi xích đưa qua một ít.

Ngô Đại Hà tỏ vẻ cảm kích, chuyển lại mấy cái đèn pin. Khương Nặc không thiếu những thứ này, đồ vật từ căn biệt thự số 1 tới lại phải qua căn biệt thự số 2 để Lý Mộng chuyển giao.

Cô dứt khoát để Lý Mộng nhận lấy.

Duy nhất không quen chỉ có A Muội, nó chạy ở bên ngoài quen rồi, hiện tại chất lượng không khí quá kém, chỉ có thể nhốt ở nhà, tinh lực không chỗ phát tiết, chỉ có thể từ lầu một chạy đến lầu ba, ở trên cầu thang nhảy nhót qua lại.

Khương Nặc thấy nó thực sự không nhốt được nữa, tìm tới tìm lui trong không gian, cuối cùng tìm được ba máy chạy bộ phát điện trong kho hàng siêu thị.

Đây là máy chạy bộ miễn phí đặt ở khu giải trí của siêu thị, bình thường đều là thú cưng chạy thử, nguyên lý cũng tương tự như xe đạp phát điện của Lý Mộng, nhưng máy chạy bộ tiêu hao lớn hơn, khả năng trữ điện cũng nhỏ hơn bình điện một chút.

Nhưng ưu điểm của cái này chính là vật nuôi.

Chó con bình thường tùy tiện chạy, quả thật không có bao nhiêu điện, nhưng A Muội một ngày chạy lên chạy xuống, toàn bộ khu nhà này sắp tan luôn rồi.

Khương Nặc tự mình mò mẫm tháo pin ra, đổi thành bình điện, sau đó để cho A Muội chạy trên đó.

Loại máy chạy bộ này có bánh xích lõm xuống phía dưới, tiêu hao lớn hơn máy chạy bộ bình thường 30%, chạy nhanh thì bánh xích xoay nhanh, chạy chậm thì xoay chậm, khá mệt người.

Như vậy, dưới sự khen ngợi cổ vũ của Vu Nhược Hoa, A Muội rốt cuộc tìm được chỗ giải phóng năng lượng, mỗi ngày chạy trong vui tươi hớn hở, Khương Nặc còn tiết kiệm được dầu diesel để phát điện.

Hoàn hảo.

...

Nhiệt độ không khí giảm xuống, tro bụi núi lửa bắt đầu che khuất bầu trời mà đến.

Mỗi ngày gió thổi bay phất phới, cửa sổ không ngừng rung chuyển, cũng may miếng dán kính từ lần dán cửa sổ trước đó còn lại nên mọi người đều nhanh chóng dán lên, gia tăng lực cản cho cửa kính.

Ngày nào trời cũng âm trầm, vừa lạnh lẽo vừa tối tăm, buổi sáng phải chờ tới hơn 9 giờ mới có chút ánh sáng, buổi chiều 5 giờ đã bắt đầu tối.

Đã rất lâu rồi Khương Nặc không cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cô tìm mấy cái bếp lò từ trong không gian ra, dùng chúng để đốt than sưởi ấm, sợ mấy con vật nhỏ trong chuồng bị đông c.h.ế.t nên cũng đặt bếp lò ở bên trong.
 
Back
Top Bottom