Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 10



Châu Thiện nở nụ cười đắc ý, nốt chu sa trên trán cô bé lại bắt đầu nóng lên.

Cô bé nghiên cứu hơn nửa năm, rốt cuộc cũng đã nghiên cứu ra chút thành quả về nốt chu sa trên trán.

Lúc cô bé xuống hạ giới, Ngọc Hoàng tùy tiện vứt cho cô bé một cuốn [Đạo đức kinh], trong nốt chu sa chắc có cuốn [Đạo đức kinh].

Chỉ cần cô bé làm chuyện tốt sẽ có công đức nhập vào trong nốt chu sa, tác dụng của [Đạo đức kinh] hơi giống pháp khí dự trữ, chuyên dự trữ công đức, mà công đức đối với Châu Thiện không khác gì pháp lực cả.

Châu Thiện hơi phấn khích, linh khí của thế giới này gần như bằng không, nếu cô bé muốn tu luyện thì chỉ có thể mượn chút khí tím thuở hồng hoang lúc chưa trời sáng, tiến độ vô cùng chậm. Nhưng nếu như cuốn [Đạo đức kinh] này có thể dự trữ công đức, cũng có nghĩa là chỉ cần cô bé làm chuyện tốt thì sẽ có pháp lực mãi không hết để sử dụng.

Điều này đối với Châu Thiện đang phải tranh thủ từng tý một không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trận pháp bị phá giải, hoa văn loang lổ dưới khóe mắt Phan Mỹ Phượng bắt đầu giảm bớt, khí đen xoay chuyển xung quanh ấn đường Châu Gia Bình cũng dần nhạt đi.

Bọn họ bị người khác đổi mệnh cách, mặc dù bây giờ còn chưa đổi lại, nhưng không còn khảm trận, cộng thêm thuộc tính huyệt nhãn của ‘tiểu long huyệt’, Châu Thiện chỉ cần hơi bố trí lại, cô bé có thể khiến nhà họ Châu trở thành nơi có phong thủy tuyệt vời, đương nhiên có thể làm bớt đi sự ảnh hưởng của mệnh cách.

[Táng thư] có viết: “Phong thủy chi pháp, đắc thủy vi thượng, tàng phong thứ chi.”

Châu Thiện vẫn luôn tự tin vào bản thân, đương nhiên cô bé không chịu được cái gọi là tàm tạm, hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm tốt nhất.

Ký túc xá bọn họ ở vừa hay ở hướng bắc nhìn về phía nam, nhưng dù sao cũng trong thành thị, thành thị quy hoạch cẩn thận, cô bé lại không thể đột nhiên dẫn nước vào nhà.

Vừa hay Châu Thiện phát hiện được một bức tranh sơn thủy đầy bụi trong nhà, Châu Thiện dùng đôi chân ngắn của mình mất sức chín trâu hai hổ mới treo được bức tranh lên chỗ bàn thờ giữa phòng chính vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy.

Phan Mỹ Phượng nhìn thấy chướng mắt nên tiến lên cầm xuống, sau đó Châu Thiện lại thở hổn hển dùng đôi chân ngắn của mình treo bức tranh lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cứ lặp lại như vậy mấy lần, Châu Thiện rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cô bé liền sử dụng vũ khí uy lực của mình là òa khóc sướt mướt.

Cô bé cũng đã nhận ra, ngoài cách khóc thì cô bé không thể trị nổi đôi vợ chồng này.

Không những vậy, cô bé còn trộm lấy mấy lọ sứ bát nhỏ để đầy nước, dùng thuật bấm tay dùng bát nước bố trí ở các nơi như cửa nhà, góc nhà, mái, cũng coi như là dẫn nước về nhà.

Sau khi Châu Thiện học đi thì càng lặng lẽ thay đổi sắp xếp trong phòng, bày trí trong phòng hơi thay đổi, chưa được mấy tháng, phong thủy trong nhà tốt hơn nhiều.

Làm một vài việc so với đánh nhau còn mệt hơn gấp trăm nghìn lần.

Châu Thiện hiểu rất sâu sắc rằng, cô bé quả nhiên vẫn thích hợp cách làm đơn giản trực tiếp, có thể làm thì cố gắng không giấu diếm.

Tác dụng của tiểu long huyệt rốt cuộc bắt đầu hiển hiện, không chỉ nhà họ Châu vượng hơn mà đến cả ba nhà còn lại trong viện gần đây cũng cảm nhận rõ ràng vận may của mình tốt hơn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 11



Châu Gia Bình cảm thấy hình như đám nhóc con trong lớp mình gần đây nghe lời hơn nhiều, mà ông chủ nhà máy sản xuất quần áo cũng không làm khó Phan Mỹ Phượng giống như bình thường nữa, lương nên trả thì không hề trừ lung tung hoặc chậm.

Thực sự quá thần kỳ.

Châu Thiện càng ngày càng lớn lên, bây giờ cô bé đã tự bê bát nhựa ăn cơm.

Chỉ là cánh tay hình như không nghe theo lệnh của cô bé, một bát cơm cô bé chưa ăn nổi được một nửa nhỏ, nửa lớn đều bị đổ lên người hoặc xuống đất.

Phan Mỹ Phượng không nhìn nổi dáng vẻ ăn đến nhếch nhác của cô bé, liền thuận tay cầm khăn lau mặt cho cô bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện buồn bực chọc canh trứng trong bát mình.

Nhà họ Châu không hề giàu có mà còn bởi vì Châu Gia Bình lương thiện thích giúp đỡ người khác nên hơi khó khăn, một nhà ba bữa chỉ có một quả trứng gà đều cho Châu Thiện ăn.

Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình một ngày hai bữa cháo một bữa cơm, cho dù chỉ có dưa muối ăn với cơm trắng, bọn họ vẫn ăn như kiểu ăn sơn hào hải vị.

Phan Mỹ Phượng cho Châu Thiện ăn xong cơm mới bắt đầu nói về chuyện thường ngày với Châu Gia Bình.

“Căn nhà này của chúng ta gần đây hình như ấm hơn trước.”

Châu Thiện nghe xong lập tức lanh trí, cô bé ngoan ngoãn ngồi trong xe tập đi dựng hai tai nghe vợ chồng nói chuyện.

“Đúng là như vậy.”

Châu Thiện hơi đắc ý, cô bé thay đổi bày trí trong nhà, khiến dương khí lấp đầy trong phòng, không chỉ thay đổi phong thủy còn hút dương khí nên đương nhiên là ấm áp hơn.

Phan Mỹ Phượng quay đầu nói đến chuyện lớn khác: “Chồng à, anh vẫn còn nhớ anh trai bên nhà em không?”

Châu Gia Bình cau mày, rõ ràng hơi bất mãn với bác cả bên nhà vợ: “Không phải bọn họ đã phát tài đến tỉnh thành rồi sao?”

Anh trai ruột của Phan Mỹ Phượng thời còn trẻ ăn chơi đua đòi, lấy một người vợ ghê gớm mới bắt đầu thay đổi vận mệnh. Nếu như bác cả bên đó chỉ bình thường, Châu Gia Bình đương nhiên không nói gì.

Nhưng bác cả bên đó bắt nạt người quá đáng, đầu tiên là bởi vì một tên thọt ế trong thôn năm đó chịu bỏ ra tiền sính lễ ba nghìn tệ, ba nghìn tệ ở nông thôn thời đó có thể coi là một số tiền lớn, bác cả bên ấy vì số tiền này định gả em gái ruột của mình cho tên ế đó.

Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng yêu đương tự do đương nhiên có c.h.ế.t cũng không chịu, nhưng bởi vì Châu Gia Bình không bỏ ra được ba nghìn tệ tiền sính lễ, anh trai ruột của Phan Mỹ Phượng cứ trong sáng ngoài tối nhằm vào anh ấy, tìm người đánh anh ấy rất nhiều lần, lần nào gặp mặt cũng dùng lời nói độc ác châm chọc.

Sau khi Châu Gia Bình tốt nghiệp sư phạm được điều làm giáo viên, nhà họ Phan mới thôi, anh ấy mới được ôm mỹ nhân về nhà như ý nguyện.

Năm đầu tiên kết hôn, bác cả bên nhà mượn hết tất cả tích lũy của anh ấy, đến tận bây giờ vẫn chưa trả một đồng nào.

Đâu chỉ là tiền thì thôi, cái người vợ của anh ta còn ngang ngược, Phan Mỹ Phượng cứ về nhà mẹ đẻ là cố ý bới móc, không đánh thì mắng cô ấy. Phan Mỹ Phượng cũng không phải người dễ chọc, nhưng chỉ cần cô ấy đáp lại, anh trai ruột của Phan Mỹ Phương không biết sẽ nhảy từ chỗ nào ra bảo vệ vợ mình.

Mà nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phượng cũng chỉ biết khuyên cô ấy nhẫn nhịn, lâu dần Phan Mỹ Phượng ý thức được nhà mẹ đẻ của mình không dựa vào được, sau đó Phan Mỹ Phượng dứt khoát cắt đứt quan hệ với anh trai ruột.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 12



Lần cuối cùng tiếp xúc là mấy năm trước chị dâu của cô ấy mãi mới có thai, sinh ra được một thằng nhóc mập mạp, Phan Mỹ Phượng nghe lời khuyên bảo của Châu Gia Bình xách trứng gà thịt vịt sữa bột đến bệnh viện.

Nhưng đến cửa phòng bệnh cũng không được vào.

Chị dâu cô ấy nói cô ấy là con gà không biết đẻ trứng, sau khi vào sẽ xung đột với vận may của chị ta, vì vậy nhận lấy đồ xong liền ra lệnh cho cô ấy lập tức quay về.

Vẫn là mẹ ruột của Phan Mỹ Phượng cảm thấy cô ấy đáng thương nên trộm bế cháu trai ra cho cô ấy ôm.

Trên trấn bọn họ có một tập tục, nếu như chị dâu nhà mẹ đẻ sinh con, người làm cô không được ôm cũng có nghĩa nhà mẹ đẻ muốn đuổi người con gái đã lấy chồng này ra khỏi cửa.

Phan Mỹ Phượng khóc lóc quay về, sau đó hai nhà hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Phan Mỹ Phượng không còn nhắc đến anh ruột lần nào nữa.

Bây giờ cô ấy lại chủ động nhắc đến anh ruột của mình, Châu Gia Bình vừa và cơm vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Phan Mỹ Phượng gật đầu: “Anh em lúc ở nhà máy bị giá sắt đổ gãy chân, nhà máy vốn đang yên lành, ông chủ lại chạy mất khiến anh ấy phải đền tiền, cả gia sản đổ mất hết. Bây giờ bọn họ đã bán nhà trong tỉnh thành về quê, mẹ em bảo em về nhà thăm.”

Cô ấy nói rất đơn giản nhưng có thể tưởng được mấy tháng nay, cái gia đình tự cho là giàu có của anh trai cô ấy đã xảy ra chuyện lớn đến nhường nào.

Nói về thăm thực ra là có ý muốn Phan Mỹ Phượng đưa tiền cho anh ta lúc anh ruột cô ấy khó khăn, nhưng lúc Phan Mỹ Phượng khó khăn sao không thấy nhà mẹ đẻ nhớ đến người con gái ruột như cô ấy nhỉ?

Phan Mỹ Phượng hơi buồn bực, bướng bỉnh không chịu đi.

Châu Thiện nghe xong liền để ý.

Từ khi nương của cô bé…không đúng, là mẹ, bây giờ cũng thật kỳ lạ, từ nương đang yên đang lành không cho bọn họ gọi, cứ phải gọi mẹ, cô bé vẫn chưa quen được cái cách gọi kỳ lạ này.

Những cái khác không nhắc đến, từ lời nói của Phan Mỹ Phượng, Châu Thiện có thể nghe ra bác cả bên nhà mẹ kia vốn dĩ đang thuận buồm xuôi gió mấy tháng gần đây mới xảy ra chuyện, hơn nữa vừa xảy ra chuyện đã lụi bại.

Cô bé lại nhớ đến khảm trận bày bố ở cửa nhà mình và mệnh cách bị người khác đổi của cha mẹ.

Có thể bày trí khảm trận ở nhà họ Châu đương nhiên sẽ không phải người xa lạ, ít nhất có thể khẳng định từng đến nhà chơi.

Khảm trận vừa bị phá, người được lợi bây giờ bị phản phệ nguyền rủa, mà cái người bác cả không ra sao của cô bé không phải vừa hay xảy ra chuyện sau khi khảm trận bị phá sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trưa hôm sau, Châu Gia Bình đi xe đạp từ trường trở về, vừa vào nhà nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Châu Thiện liền vui mừng.

Châu Thiện kéo túi đồ lúc ra tảo mộ còn thừa ra, đang cầm một chiếc bút lông không biết tìm từ đâu, đang chấm vào nước có chu sa và lưu huỳnh, nghiêm túc vẽ gì đó trên giấy vàng. Cô bé vẽ đến nhập thần, Châu Gia Bình vào nhà cũng không nghe thấy tiếng, trán cô bé đầy mồ hôi, trên mặt đầy chu sa đỏ rực trông giống như một con mèo hoa.

Châu Gia Bình đi qua nhìn chiếc bút múa như thật của cô bé, lại nhìn đồ án cô bé vẽ trên giấy: “Quỷ họa phù hả con?”

Châu Thiện không hoảng loạn mà bình tĩnh vẽ nốt nét bút cuối cùng trên giấy vàng.

Cô bé quả thực đang vẽ bùa.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 13



Thực ra bùa có yêu cầu rất cao về đồ dùng để vẽ, cần chu sa thượng đẳng, lưu huỳnh, dùng loại nước nào cũng vô cùng nghiêm khắc, có loại bùa còn phải cho thêm m.á.u động vật khác nhau, càng không cần nói là giấy vẽ bùa, bắt buộc phải dùng giấy vẽ bùa được làm từ bột gỗ đào chuyên dụng mới có thể đạt đến công hiệu tốt nhất là ‘cầu may trừ tà’.

Nhưng trước mắt không có điều kiện, cho nên cô bé cũng không thể yêu cầu cha mẹ đi mua giấy vàng làm từ bột gỗ đào, chỉ có thể dùng giấy vàng tạm thời thay thế.

Giấy vàng giòn lại mỏng, hơn nữa không giữ được chu sa, bùa dùng giấy thường tạo ra có thể nói là tương đối thô, nhưng mà chỉ dùng một hai lần chắc vẫn được.

Châu Gia Bình nhìn đồ án chu sa vô cùng kỳ lạ trên đó, bắt đầu thấy hơi khó hiểu: “Con học được cái này ở đâu vậy?”

Anh ấy tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là con trẻ nghịch ngợm vẽ lung tung, ai mà ngờ được anh ấy dường như có thể cảm nhận được ý vị trên đó, hơn nữa cách dùng bút của cô bé rất thuần thục, không giống người mới cầm bút lông vẽ ra được.

Châu Thiện lúc nói dối không hề chớp mắt lấy một cái: “Phim truyền hình con xem ở nhà chú Lý diễn như vậy đấy ạ.”

Bốn hộ gia đình trong viện chỉ có nhà Lý Thủy Sinh có một chiếc tivi trắng đen, quan hệ giữa Phan Mỹ Phượng và vợ Lý Thủy Sinh không tệ vì vậy thi thoảng đưa con đến nhà bên ấy xem tivi.

Châu Gia Bình tin lời của con, anh ấy ôm cô bé lên dùng râu cọ lên mặt cô bé: “Tốc độ con học tập cũng nhanh thật.”

Châu Thiện cười nhếch mép, cô bé im lặng nhét mấy lá bùa vào trong túi, một lúc cô bé vẽ mười mấy hai mươi tấm bùa, tất cả đều là các loại bùa khác nhau.

Anh ấy lại hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Mẹ đi chợ rồi ạ.”

Hôm nay là ngày chợ phiên, rất nhiều nông dân đến chợ, đồ ăn hôm nay sẽ rẻ hơn bình thường, nhà họ Châu nghèo, việc gì cũng phải tiết kiệm. Phan Mỹ Phượng chỉ đi chợ phiên lớn, đồ ăn mua về phải ăn nửa tháng, ngoài hai ngày đầu có thể được ăn chút rau tươi mới, những lúc khác hai vợ chồng chỉ có thể ăn rau dưa muối.

Phan Mỹ Phượng mua đồ ăn về xong mặt mày đầy tâm sự, sau khi cắt nhiều lần đậu phụ trực tiếp cắt thành đậu phụ nát. Châu Thiện đang chơi ở phòng bếp có ý tốt nhắc nhở: “Mẹ, hỏng rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này Phan Mỹ Phượng mới tỉnh táo lại, nhưng đậu phụ đã bị cắt thành những miếng nhỏ nát, chỉ có thể tùy ý làm thành canh đậu phụ, rồi xào thêm rau cải coi như bữa trưa.

Lúc ăn cơm cô ấy cũng ăn với dáng vẻ thất thần, Châu Gia Bình nhìn cô ấy một lúc lâu cuối cùng không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Phan Mỹ Phượng bỏ bát xuống: “Hôm nay em gặp mẹ em, bà ấy đang bán rau.”

Mẹ cô ấy chiều con trai, may mà anh trai cô ấy đối với mẹ cô ấy không tệ, sau khi giàu có mặc dù không đón mẹ đến thành phố ở nhưng đến ngày lễ tết vẫn cho chút tiền. Đã rất lâu Phan Mỹ Phượng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mẹ mình, tóc bạc toàn bộ, răng sắp rụng hết nhưng vẫn gánh rau lên phố bán.

Châu Gia Bình và nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng rồi đặt bát đũa xuống: “Ngày mai em về nhà một chuyến đi.”

“Tiền đều ở chỗ em, em cứ xem rồi đưa, chỉ là em phải nhớ rằng chúng ta còn Thiện Thiện.”

Anh ấy nói rõ ràng mọi chuyện, Phan Mỹ Phượng ngược lại bắt đầu ngại: “Tiền nhà chúng ta dành dụm để trang trải mà, em không đưa đâu.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 14



Mặc dù nói nhưng vậy nhưng ngày hôm sau Phan Mỹ Phượng vẫn ăn mặc đàng hoàng, một tay ôm con một tay xách một con gà mái đi nhờ máy cày của người đồng hương về phía quê.

Châu Thiện không được ra ngoài nhiều, cho nên lúc này cô bé nhìn gì cũng thấy mới lạ, đặc biệt là máy cày mà khi khởi động động cơ là bắt đầu xóc nảy dưới m.ô.n.g càng thu hút sự chú ý của cô bé.

Người phàm khéo tay, thần tiên có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.

Cuộc sống ở nhân gian đối với cô bé mà nói rất mới mẻ.

Tivi, máy cày, điện thoại, đèn…tất cả đều rất mới lạ với cô bé.

Lúc cô bé còn ở Tiên giới cũng ít khi ra ngoài, ngoài ngủ thì chính là ngủ, thi thoảng được nhờ vả ra ngoài làm chút việc.

Cuộc sống nhân gian phồn hoa đối với cô bé mà nói là quá thần bí và xa xăm.

Nhìn qua nhìn lại, Châu Thiện nhìn trúng kẹo chỉ ở sạp bên đường, cô bé bắt đầu ch** n**c miếng, bởi vì trông chúng rất thơm ngọt.

Phan Mỹ Phượng cũng chú ý đến ánh mắt hâm mộ của cô bé, trong viện cũng có đứa trẻ nhà khác nhưng Châu Thiện là nghe lời nhất, không ồn ào, cùng ăn cơm còn trộn lẫn hạt cám với bọn họ cũng không oán trách nửa lời, khiến người ta vô cùng đau lòng.

Phan Mỹ Phượng cắn răng dùng hai hào mua một miếng kẹo chỉ cho cô bé.

Châu Thiện cầm miếng kẹo chỉ bảo Phan Mỹ Phượng ăn một miếng trước sau đó mới ăn, cả quãng đường ngọt ngào đi đến nhà họ Phan.

Nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phượng ở một thôn nhỏ hẻo lánh phía nam, cách huyện thành khoảng mười kilomet, đã từ biệt mấy năm rồi cô ấy mới đưa con lại một lần nữa bước vào nhà mẹ đẻ.

Bà Phan mở cửa nhà nhìn thấy con gái mình thì rất vui mừng, sau đó nhìn thấy cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng con gái thì mặt xị ra.

“Sao con đưa cả nó đến?”

Bà ta không thích Châu Thiện.

Vốn dĩ bà Phan thấy con gái vẫn chưa có con nên hơi vội, sau đó lâu dần bà ta lại không vội nữa.

Không phải không sinh được sao? Vậy thì càng tốt.

Dù sao quan hệ giữa con gái và nhà chồng cũng không tốt, hơn nữa con rể lại là người mềm lòng nghe lời vợ, sau này bọn chúng sẽ cần người chăm sóc lúc tuổi già, việc này cứ giao cho cháu trai ruột của bà ta, cũng chính là nhóc béo cháu trai của Phan Mỹ Phượng không phải vừa hay sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến lúc đó đồ của con rể không phải sẽ thành đồ của nhóc béo, cũng chính là đồ của nhà họ Phan à?

Con rể dù sao cũng là người trong đơn vị, tiền tích lũy chắc chắn không hề ít.

Bây giờ trù tính tốt như vậy lại trôi theo dòng nước vì Châu Thiện đột nhiên xuất hiện, như vậy thì bà ta sao có thể cho Châu Thiện sắc mặt tốt được?

Bà Phan buồn bực trong lòng, sự nhiệt tình ban đầu đã nhạt đi rất nhiều.

Cánh tay ôm Châu Thiện của Phan Mỹ Phượng hơi xiết chặt, cô ấy cố gắng gượng cười nói: “Con chỉ tới thăm một chút thôi, con không vào ngồi đâu.”

Tay Châu Thiện vẫn còn vuốt nhẹ mấy tấm bùa trong túi, ngẩng đầu mượn ánh sáng mờ tối trên đầu giường lướt nhìn Phan Mỹ Long một cái.

Đường vân trán chằng chịt, vận thế trở ngại, xương gò má cao không thịt hơn nữa xương hàm ngang bạnh, ấn đường màu đen đỏ, rõ ràng người này vừa ngang ngược lại dễ dính vào thị phi.

Nhưng mạng người này cũng rất cứng, là tướng sống lâu.

Mặt của Phan Mỹ Long không giống người tụ tài, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm một đời ấm no. Anh ta không thể nào mở nhà máy, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 15



Mệnh cách của Phan Mỹ Long chưa từng được thay đổi, điểm chuyển ngoặt của vận mệnh anh ta chắc có liên quan đến người thân bên cạnh.

Chỉ có người vô cùng thân cận mới có thể làm vượng mệnh cách của anh ta.

Từ sắc mặt của Phan Mỹ Long, Châu Thiện có thể chắc chắn anh trai của Phan Mỹ Phượng là một trong những người được lợi của khảm trận, hơn nữa rất có khả năng mệnh cách của hai vợ chồng bị người bên cạnh Phan Mỹ Long đổi.

Bây giờ Châu Thiện lại rất muốn gặp được cái vị bác gái cả không ra gì kia, không chừng bác gái cả này chính là thầy phong thủy thay đổi vận thế của Phan Mỹ Long.

Nhưng thật không trùng hợp, mẹ vợ của Phan Mỹ Long cũng bị bệnh, cho nên vợ anh ta đã đưa con cùng về nhà thăm.

Cũng chưa chắc là trùng hợp, không chừng Phan Mỹ Phượng cố ý chọn lúc này đến.

Bà Phan nhận lấy con gà mái Phan Mỹ Phượng mang đến, buổi trưa vẫn ăn cơm khô với dưa muối, Châu Thiện thảm hơn bị dùng lý do con trẻ không thể ăn cơm khô nên nấu cho một nồi cháo cám gạo, Châu Thiện tức đến mức căn bản không muốn động đũa.

Phan Mỹ Phượng thấy vậy rất không vui đi vào phòng cầm hộp sữa mua cho anh trai cô ấy chọc ra cho Châu Thiện uống, bà Phan nhìn túi sữa bò, tim đau muốn chết.

Sau bữa cơm, bà Phan kéo Phan Mỹ Phượng vào phòng nói chuyện riêng.

Châu Thiện thì chơi một mình, cô bé chán nên chạy khắp nơi, lúc không có ai để ý đến cô bé nữa cô bé mới nhảy vào phòng ngủ của Phan Mỹ Long.

Châu Thiện từ trong túi đầy đồ linh tinh lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ, cùng với bùa hôm qua vẽ xong nhân lúc Phan Mỹ Long ngủ ngáy chui vào gầm giường.

Nghịch thiên cải mệnh không chỉ cần tu vi, còn cần vận may, nhưng bây giờ cô bé cảm thấy hai thứ này có lẽ vẫn thiếu chút gì đó, với lại cái người bác gái cả kia không có nhà, Châu Thiện cũng không dám mạo hiểm.

Thầy phong thủy đổi mệnh chắc là một kẻ xuất thân không chính thống nhưng gan lớn lại cẩn thận, vận may tốt mới có thể thành công. Bây giờ Châu Thiện vẫn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, cô bé không muốn tự nhiên uổng mạng.

Mặc dù tạm thời không thể đổi lại mệnh cách, nhưng khiến đám người nhà họ Phan sợ hãi vẫn được.

Đừng trách cô bé vô tình, mấy người Phan Mỹ Long bày khảm trận ở nhà họ Châu, cướp mất vận may của nhà họ Châu, sao lại không nghĩ đến Phan Mỹ Phượng là em gái ruột của bọn họ chứ?

Châu Thiện phát hiện mấy đồng tiền đồng cổ dưới gầm giường, cô bé chẳng hề khách sáo liền thu mớ tiền đồng vào trong túi.

Sau đó cô bé lợi dụng địa thế ấn mấy tấm bùa vào trong đất, dùng kiếm gỗ vẽ đường liên kết bùa lại, cuối cùng mới ấn tiền đồng vào chính giữa.

Cô bé đã quan sát, ngoài cửa sổ căn phòng Châu Mỹ Long đang ngủ là góc phòng nhà người khác, hình thành một cái đối góc sát nho nhỏ, phong thủy đề xướng tròn, nhuận, kỵ nhất là nhọn, góc. Nhưng mà đối góc sát này không quá rõ, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Châu Thiện bày trận là để dẫn âm khí vào phòng khiến nó không thoát ra được hình thành đại sát, thời gian dài âm thịnh dương suy, cũng giống như khảm trận ở nhà họ Châu lúc chưa được phá.

Cũng coi như là một cước trả một cước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện trước nay không phải người lương thiện mềm lòng, ngại quá, cô bé là người có thù tất báo.

Bố trí xong đối góc sát, Châu Thiện mới vỗ tay hài lòng bò ra khỏi gầm giường, ra ngoài cửa đi tìm mẹ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 16



Vừa nghe tiếng tìm đến phòng Phan Mỹ Phượng ở bên trong, Châu Thiện liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng.

Bà Phan tức giận: “Cái đồ con gái như mày đúng là nuôi uổng tiền mà.”

Phan Mỹ Phượng cố nhịn sự tức giận, nghiến chặt răng, gằn từng chữ một: “Thiện Thiện là con gái con.”

Ném xong câu này, cô ấy nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra, liếc mắt nhìn liền thấy Châu Thiện đang vin vào khe cửa, lập tức sững sờ, tiếp đó cơn giận càng sâu.

Cô ấy kéo tay Chu Thiện: “Thiện Thiện, chúng ta về nhà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện ngoan ngoãn gật đầu, lúc lần nữa quay đầu nhìn căn phòng của bà Phan, khóe miệng nhếch lên một cách khinh bỉ.

Hứ! Bà mới là đồ nuôi uổng tiền!

Phan Mỹ Phượng bởi vì câu nói nuôi uổng tiền này của bà Phan mà trong lòng bực dọc đối với bà ta, đi luôn không ngoảnh đầu lại.

Hai mẹ con vô cùng uất ức, khó khăn lắm mới trở về huyện thành, sắc trời đã tối đen. Thời buổi này hơi loạn lạc, Phan Mỹ Phượng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo Châu Thiện đến phố Lâu Cổ.

Vì để về nhà sớm một chút, Phan Mỹ Phượng cố tình vòng qua con đường gần.

Hai người rất nhanh đã đi tới một ngã tư, huyện La Hoa thời điểm này vẫn chưa có đèn giao thông, xe máy, máy kéo, xe tải lớn lẫn lộn với ô tô nhỏ lúc bấy giờ rất hiếm, đương nhiên người đi bộ và xe đạp vẫn nhiều hơn.

Ngã tư này là một mớ lộn xộn, kêu vang ầm ĩ.

Châu Thiện đột nhiên dừng bước, lặng im nhìn sang giữa hai hàng lông mày của Phan Mỹ Phượng.

Cánh mũi cô ấy tối om, trong ấn đường lúc này lờ mờ xuất hiện một đám khí đen, chiếm cứ giữa hai hàng lông mày như mực đậm. Cái này lúc đến vẫn chưa có.

Trong lòng Châu Thiện thấy nghi ngờ, đưa mắt lần nữa nhìn sang ngã tư đường.

Lần này, cô bé mở tuệ nhãn ra để xem thử.

Tuệ nhãn trời sinh này là thứ tốt duy nhất trong thân xác này hiện giờ.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Châu Thiện không khỏi hít ngược một hơi lạnh.

Thời điểm sắc trời vừa chuyển tối, chính là lúc âm dương giao thoa, địa sát ép đuổi dương khí đi, khoảng thời gian này, là thời khắc hung nhất trong ngày.

Mà vị trí địa lý của ngã tư này rõ ràng không tốt cho lắm, nơi này hai con đường gặp nhau, một cái còn là ngõ nhỏ, âm khí cực sâu, chính là “quá âm lộ”, là loại đường địa phủ mượn khi dẫn độ hồn phách. Giao lộ địa hình thấp bằng phẳng, âm khí tụ ở trong đó, có thể tưởng tượng âm khí ở đây nặng bao nhiêu.

Mà vẫn cứ là con đường này lưu lượng người đông đúc, nên dương khí thịnh. Cứ vậy âm dương va chạm, sát khí càng nặng.

Trong mắt Châu Thiện, chính là từng đám âm sát đang bay múa rít gào, vô số cánh tay trắng bệch từ dưới đất trồi lên, cố gắng tóm lấy người đi lại trên đường.

Những âm sát này đều là người c.h.ế.t đi ở ngã tư, đang tìm kiếm kẻ thay thế.

Phan Mỹ Phượng thấy cô bé không động đậy liền kéo áo cô bé: “Đi nhanh lên con, chúng ta về nhà.”

Châu Thiện định thần lại, dẫn đầu đi đến ngã tư đường trước, Phan Mỹ Phượng sững người một lúc rồi mới nhanh chóng bước tới nắm lấy tay cô bé.

Châu Thiện thấy ấm áp trong lòng, cánh tay để trống kia lại đang âm thầm lấy một lá bùa trong túi.

Phan Mỹ Phượng nắm tay cô bé một đường yên bình đi tới giữa, mắt thấy sắp qua đường, Phan Mỹ Phượng nôn nóng về nhà, bước chân cũng không tự chủ được mà trở nên nhanh hơn.

Cô ấy vội vàng đi về phía trước, đột nhiên bước chân dừng lại, cả người đều không thể nhúc nhích.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 17



Vẻ hoảng sợ trên mặt Phan Mỹ Phượng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô ấy cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể lại nặng nề hệt như không phải của mình.

Châu Thiện cũng chú ý tới sự bất ổn của cô ấy, cô bé vẫn đang mở tuệ nhãn, lập tức nheo mắt lại. Trong mắt của Châu Thiện, đôi tay do những âm sát ở chỗ giao lộ kia hóa thành đang kéo chặt gót chân Phan Mỹ Phượng, từng đám âm khí lượn lờ vòng quanh cơ thể Phan Mỹ Phượng, dày đặc đến mức gần như hóa thành thực thể.

Loại tà sát này có tên gọi là “quỷ bắt chân”, người có vận khí thấp sẽ dễ gặp phải.

Châu Thiện cười chế nhạo một tiếng, lại thật sự dám hại người trước mắt bà cô đây, đúng là không muốn sống nữa!

Sau khi Phan Mỹ Phượng bị đổi mệnh cách, bát tự cực kỳ nhẹ, cho nên dễ gặp vận rủi, trị ngọn không trị gốc kiểu này không phải là cách. Châu Thiện trong lòng suy tính, vẫn phải đổi mệnh cách về mới là thượng sách. Nhưng muốn đổi mệnh cách, thì cô bé phải biết được mệnh cách thuộc về vợ chồng họ rốt cuộc đã đổi cho ai.

Trong mắt cô bé lóe lên một tia hàn quang, không chần chờ nữa, lật bàn tay lộ ra tấm bùa phá sát vẫn luôn dán trong lòng bàn tay, vừa kích hoạt lá bùa, cô bé vừa thầm niệm một câu kim quang thần chú: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông”.

Nội tức mà cô bé đã điều dưỡng trong hai năm qua điên cuồng lao đến tay phải đang thúc giục lá bùa, tạo thành một luồng sáng nhanh chóng chìm vào lòng đất với tốc độ khó có thể phân biệt bằng mắt thường. Một làn khói trắng nhanh chóng bốc lên từ những linh thể ác sát ngoi đầu ra khỏi mặt đất, đốt cháy đến mức kêu xèo xèo.

Những ác sát được hình thành bởi tử khí ngưng tụ không có tu vi linh thức, sau khi bị đau cũng buông ngay đội tay đang nắm giữ Phan Mỹ Phượng ra.

Phan Mỹ Phượng vừa nhận ra mình có thể cử động liền nhanh chóng kéo tay Chu Thiện chạy thoát khỏi chỗ đó. Một vài phút sau, chỗ mà vừa nãy họ đứng liền có một chiếc xe tải lớn chở đầy gỗ chạy qua.

Người đi đường sắc mặt vội vã, cho dù nhìn thấy một màn nguy hiểm cũng chỉ liếc hai mẹ con một cái rồi rời đi. Phan Mỹ Phượng nghĩ lại vẫn thấy sợ, đến giờ vẫn không nghĩ ra, mình đi tới giữa đường sao đột nhiên lại không đi nổi nữa? Mà sau đó sao lại đột nhiên có thể cử động được chứ?

Những ác sát kia vẫn đang ngơ ngác hú dài, Châu Thiện nhìn thấy liền khẽ nhíu mày. Từ việc âm sát nặng nề hình thành ở đây cho thấy, giao lộ này hẳn đã c.h.ế.t không ít người. Cô bé phải tìm lúc nào đó xử lý ác sát bên này, nhân tiện siêu độ một chút linh thể c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ở nơi đây, cái này chắc được coi như công đức lớn, nếu chuyến này thành công, cô bé sẽ không lo việc không có pháp lực để dùng nữa.

Châu Thiện sờ vào nốt chu sa bởi vì cứu một mạng người lại bắt đầu nóng lên trên trán, như có điều suy nghĩ.

Trong lòng Phan Mỹ Phượng vẫn còn sợ hãi, lúc về liền nói chuyện này với Châu Gia Bình, Châu Gia Bình cũng bị sự miêu tả chấn động hồn phách của cô ấy mà giật mình thon thót. Là một giáo viên, anh ấy tin vào khoa học, là một người chồng, anh ấy thà tin rằng có còn hơn tin là không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Gia Bình dặn dò: “Hôm nào đó em lên miếu đốt nén hương, bái lạy Bồ Tát, nhân tiện xin một lá bùa hộ thân.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 18



Châu Thiện lắng nghe ở bên cạnh, không khỏi oán thầm: “Cha cầu Bồ Tát còn không bằng cầu con này, ít ra còn ứng nghiệm nhanh hơn.”

Hoa Hạ tuy rằng đã phá bỏ Tứ cựu, nhưng có một số quan niệm đã ăn sâu bén rễ, không thể tin một cách lộ liễu, vậy thì tin lén lút, đặc biệt là những thứ như phong thủy Huyền Học, không lo thiếu thị trường ở Trung Quốc.

Chỉ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ.

Châu Thiện cũng là dần dần mới ý thức được điểm này, hiện giờ cô bé chỉ có duy nhất một thân đạo thuật là có thể thể hiện ra ngoài, chỉ cần Trung Quốc vẫn còn tin những thứ này là được, cô bé sẽ không lo không có cơm ăn.

Không bao lâu sau Phan Mỹ Phượng liền lên sơn miếu bái lạy, bởi vì chuyện hôm đó Châu Thiện cũng có mặt, cho nên cô ấy cũng dẫn theo Châu Thiện đến miếu.

Thực ra Châu Thiện thích đạo quan hơn, nhưng lệnh mẹ không thể làm trái, cô bé vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.

Phan Mỹ Phượng để bái Bồ Tát còn đặc biệt thay cho cô bé một bộ quần áo mới, lại lấy hai đóa hoa đỏ búi thành hai búi tóc, nốt chu sa giữa lông mày Chu Thiện long lanh, càng khiến cô bé trắng trẻo đáng yêu như búp bê trong tranh năm mới. Phan Mỹ Phượng cuối cùng cũng không chê cô bé xấu nữa, Châu Thiện vui mừng trong lòng.

Phan Mỹ Phượng vừa đến miếu đã xin một thẻ xăm, sau đó nhờ hòa thượng già trong miếu giải xăm cho cô ấy. Châu Thiện thấy không có gì vui, nhân lúc không ai chú ý lén lút trèo ra ngoài.

Không thể ngờ một gian sơn miếu không lớn không nhỏ mà hương hỏa khá thịnh vượng, Châu Thiện rơi vào trầm tư khi nhìn dòng người kéo dài vô tận lên dâng hương.

Ngôi miếu này giữa sườn núi, huyện La Hoa thực ra không có núi cao, nói là núi, thực ra cũng chỉ là ngọn đồi nhỏ chưa đến một trăm mét, Sơn Từ nhìn quen núi cao sông lớn, đối với ngọn đồi nhỏ này rõ ràng không thèm để vào mắt, cô bé càng đi càng xa, bất giác đã tới một thôn xóm dưới chân miếu.

Trong thôn có người đang làm tang sự.

Người bình thường nhìn thấy loại chuyện này đều tránh đi thật xa, Châu Thiện ngược lại tò mò đến gần.

Huyện La Hoa có một phong tục, người nhà người c.h.ế.t trên đường đưa tang gặp người thì phải tán tài, coi như là tiền mua đường, xin một điềm tốt từ Diêm Vương. Một bé gái nhỏ như Chu Thiện chắn trên đường đưa tang, bọn họ cũng đối xử bình đẳng, cho Chu Thiện một đồng xu một tệ.

Bà lão đi đầu nhỏ nhẹ nói: “Cháu gái ngoan, cầm mua kẹo ăn đi.”

Châu Thiện mân mê đồng xu có chút không biết phải làm thế nào.

Sơn Từ Thần Quân trước giờ không nợ người, nhận tiền rồi thì phải làm việc. Châu Thiện thầm thở dài một tiếng.

Cô bé trực tiếp giơ tay chặn đội ngũ đưa tang: “Từ từ đã, đại lang nhà bà vẫn còn một hơi thở.”

Cô bé nhỏ nói ra lời này, không khác gì sấm sét trong mưa, sắc mặt bà lão kia cứng đờ, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Cháu gái ngoan, không thể ăn nói bậy bạ được.”

Châu Thiện nói chắc chắn: “Anh ta giờ vẫn chưa chết, nếu các người chậm trễ thêm một giờ một khắc nào, đại lang nhà bà sẽ thật sự trở thành người chết.”

Tang sự kỵ nhất là va chạm, hành động này của Châu Thiện không khác gì va chạm. Trong nhất thời đội ngũ đưa tang đều dừng lại, chỉ trỏ đối với cô bé.

Châu Thiện v**t v* đồng xu đó, rũ mắt không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bát Tiên khiêng quan tài không dám hạ xuống, bọn họ phải đảm bảo đế quan tài không được chạm đất đưa thẳng đến mộ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 19



Châu Thiện chắn giữa đường chính, bọn họ liền không thể nào tiếp tục đưa tang được.

Bầu không khí rất bối rối.

Người mở đường phía trước là thầy phong thủy, ông ta thấy Châu Thiện không chịu đi, rõ ràng đã hơi tức giận, đang đợi phát tác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một trong Bát Tiên khiêng quan tài phía sau lại ngập ngừng mở miệng: “Sao tôi lại nghe thấy trong quan tài hình như có chút tiếng động?”

Anh ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, sợ hãi nhìn sang cỗ quan tài lớn đen sì. Bà lão đầu tiên sững sờ, sau đó mừng như điên, bà chỉ có một đứa cháu trai, ai biết được nỗi khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của bà ấy.

Bà ấy không quan tâm gì nữa: “Mở quan tài, tôi muốn mở quan tài.”

Quan tài đã được đóng hai hàng đinh khóa hồn một cách chắc chắn, ngoại trừ Bát Tiên, không ai dám mở.

Thầy phong thủy cũng không vui: “Bà lão, lời nói bậy bạ của trẻ con sao có thể tin? Nếu còn không đưa lệnh tôn đi nữa thì sẽ làm chậm trễ thời gian đầu thai đấy.”

Bà lão lại có chút chần chừ.

Sắc mặt Châu Thiện bình tĩnh, vẫn nói một cách thần bí: “Mí mắt dưới của bà trũng xuống, lệ đường có nốt ruồi, nơi này thuộc cung con cái, có thể thấy bà với con cái duyên mỏng. Trong số mệnh bà được định có một trai một gái, nhưng đều là tướng c.h.ế.t yểu. Con gái thiệt bởi thủy kiếp, con trai mất do hỏa kiếp. Mệnh cách bà xấu vốn nên tuyệt tự, nhưng bà thích làm việc thiện, giúp người khốn khó, cho nên ông trời lại ban cho bà một mụn cháu trai. Nếu chậm trễ thêm một giờ khắc nào, chút phúc báo này sẽ phải thu hồi mất.”

Người trong thôn nghe thấy mấy lời này của cô bé đều kinh ngạc. Đây chẳng phải thần sao? Bà lão có một trai một gái, con gái rơi xuống nước mất lúc năm tuổi, khó khăn lắm nuôi lớn được đứa con trai, con trai lại bị lửa thiêu c.h.ế.t lúc kết hôn ba tháng. Vợ anh ta lúc đó vừa hay có thai, sinh con xong thì bỏ đi mất, bà lão một mình nuôi lớn cháu trai, kết quả vừa bệnh một trận, người cũng mất rồi.

Bà lão vô cùng kinh ngạc nhìn bé gái trước mắt, cuối cùng nghiến răng nói: “Mở quan tài!”

Trên đỉnh đầu con người có ba ngọn đèn, ba ngọn đèn này treo ba cỗ dương khí, nếu ba ngọn đèn này đều tắt, người sẽ chết. Nhưng nếu như chỉ tắt một hoặc hai ngọn đèn, người này tuy vẫn chưa chết, nhưng bởi vì nguyên nhân dương khí không đủ, sẽ rơi vào trạng thái “chết giả”, tim dừng khí tuyệt, tai mắt đóng lại, không khác gì với c.h.ế.t thật, coi như đã bước một chân vào quỷ môn quan.

Cháu trai của bà lão chính là đã bị tắt hai ngọn đèn, khí vẫn chưa tuyệt đã bị đưa vào trong quan tài.

Nếu như không phải Châu Thiện, chuyện c.h.ế.t giả này rất có khả năng sẽ biến thành c.h.ế.t thật. Đương nhiên, chuyện này còn phải nhờ vào phong tục mai táng của huyện La Hoa.

Bên này người nhập quan sau khi c.h.ế.t cũng sẽ không đóng chắc đinh quan tài ngay lập tức, chỉ có đợi thầy phong thủy chọn được giờ tốt trước khi đưa quan, mới đóng đinh khóa hồn lên.

“Bát tiên” mở quan tài ra, người trẻ tuổi nằm trong quan tài thiếu chút nữa ngất đi, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, không ngừng th* d*c, móng tay chảy máu, từng vết m.á.u in trên ván quan tài, thoạt nhìn thấy mà phát hoảng.

Người trong thôn thấy anh ta quả nhiên đã sống lại, đều ngây người ra, ai nấy kinh ngạc quay đầu lại nhìn Châu Thiện. Châu Thiện dáng vẻ trang nghiêm, không buồn không vui nhìn lại bọn họ, dân làng lập tức cung kính nể phục.
 
Back
Top Bottom