Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 20: Chương 20



`- Chimera.` Ánh Tuyết khẽ thì thầm, giọng căng như dây đàn. Cô ta nhận ra chúng. Những đối tượng thí nghiệm 'thành công'.

Không có lời nói. Không có cảnh báo. Chúng lao tới. Như bầy thú săn mồi được lập trình. Nhanh đến kinh người. Tốc độ... vượt xa Ánh Tuyết.

Cuộc chiến nổ ra.

Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ trầm thấp. Ánh Tuyết phản ứng ngay lập tức, lao vào đối đầu. Cô ta chiến đấu quyết liệt, sử dụng toàn bộ tốc độ, sức mạnh và kỹ năng của mình. Từng đòn đánh dứt khoát, nhắm vào điểm yếu. Nhưng bọn Chimera quá đông, quá mạnh. Cơ thể chúng dường như không biết mệt mỏi hay đau đớn. Chúng di chuyển nhịp nhàng, phối hợp hoàn hảo, như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất.

Oculus.

Tôi biết. Chúng được kết nối trực tiếp với AI. Từng động tác chiến đấu của chúng đều được chỉ đạo, tối ưu hóa bởi sức mạnh xử lý khổng lồ của Oculus.

Tôi không thể chiến đấu bằng tay không. Tôi lao vào góc khuất gần nhất, mở thiết bị của mình lên. Tôi phải giúp Ánh Tuyết. Phải tấn công vào hệ thống liên lạc, hệ thống điều khiển của bọn Chimera!

Màn hình nhấp nháy dữ dội. Tường lửa! Oculus đang chống trả! Nó gửi các thuật toán phòng thủ mạnh mẽ, ngăn cản tôi xâm nhập. Cuộc chiến trong không gian mạng cũng khốc liệt không kém cuộc chiến vật lý bên ngoài.

Tôi nghe tiếng Ánh Tuyết rên lên. `- Khốn kiếp!`

Cô ta bị áp đảo. Một tên Chimera nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, siết chặt. Một tên khác chuẩn bị tung đòn chí mạng. Ánh Tuyết vật lộn, cố gắng gạt bỏ kẻ thù, cố gắng tạo ra một lá chắn... giữa bọn chúng và tôi. Cô ta đang cố bảo vệ tôi! Bất chấp vết thương. Bất chấp sự kiệt sức.

Hình ảnh cô ta bị dồn vào chân tường, dáng vẻ kiên cường nhưng đang dần gục ngã đập vào mắt tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể! Không thể để cô ấy gục ngã!

Thiết bị của tôi kêu rè rè. Oculus quá mạnh. Tôi không thể đột phá tường lửa của nó!

Tuyệt vọng.

Nhưng... trong khoảnh khắc nguy kịch đó, khi áp lực lên hệ thống của Oculus để điều khiển nhiều Chimera cùng lúc đang lên đến đỉnh điểm... một chi tiết nhỏ từ dữ liệu cũ lại lóe lên trong đầu tôi. Một điểm yếu. Một lỗ hổng nhỏ trong thuật toán điều khiển. Do áp lực xử lý quá tải? Hoặc là một lỗi lập trình ban đầu?

Không có thời gian để suy nghĩ. Tôi phải đánh cược!

Ngón tay tôi điên cuồng lướt trên bàn phím ảo. Nhập một chuỗi lệnh liều lĩnh. Một cuộc tấn công dữ liệu nhắm thẳng vào điểm yếu duy nhất đó. Như một lưỡi d.a.o mỏng manh, cố gắng cắt đứt sợi dây kết nối vô hình giữa Chimera và AI.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 21: Chương 21



Màn hình thiết bị của tôi lóe sáng trắng xóa! Nhiệt độ máy tăng vọt đến mức bỏng rát tay! Tôi cảm thấy như bộ não mình đang bốc cháy, cố gắng xử lý luồng dữ liệu khổng lồ này.

Bên ngoài.

Bọn Chimera đột ngột khựng lại. Động tác trở nên erratic, không còn sự phối hợp hoàn hảo. Ánh mắt trống rỗng của chúng thoáng hiện lên vẻ bối rối, như những con rối bị đứt dây.

Thành công! Cuộc tấn công dữ liệu của tôi đã gây nhiễu loạn kết nối của chúng với Oculus!

Đây là cơ hội!

Ánh Tuyết, dù kiệt sức và bị thương, nhận ra ngay lập tức. Ánh mắt cô ta lóe lên. Cô ta dồn hết sức lực còn lại, tung ra đòn cuối cùng. Nhanh gọn, dứt khoát. Nhắm vào các điểm yếu mà cô ta biết rõ.

Tiếng va chạm cuối cùng. Bọn Chimera đổ sụp xuống sàn đá cẩm thạch, hoàn toàn bất động.

Trận chiến kết thúc. Nhưng không có người chiến thắng hoàn toàn.

Ánh Tuyết khuỵu xuống. Cả người đầy vết thương, thở hổn hển. Tôi vội vàng chạy đến. Cô ta dựa vào tôi, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và đau đớn. Vai cô ta, cánh tay, cả mạng sườn... đều bị thương.

`- Chúng ta... làm được rồi.` Giọng cô ta khẽ khàng, yếu ớt.

Tôi ôm lấy cô ta, cảm nhận sức nặng của cơ thể cô ta tựa vào mình. `- Vâng. Làm được rồi.`

Nhưng chúng tôi đều biết. Điều này... chỉ là một chướng ngại vật. Một cuộc chiến nhỏ. Chúng tôi đã vượt qua nó. Nhưng với cái giá không hề nhỏ. Kiệt sức. Bị thương.

Và rồi...

Tiếng còi báo động. Không phải tiếng còi bình thường. Nó khác biệt. Cao vút. Xé tan không khí. Vang vọng khắp trụ sở Helix.

Cấp độ cao nhất.

Oculus. Seraph. Chúng biết rồi. Biết chúng tôi đã tiến quá sâu. Biết chúng tôi đã đánh bại những 'Chimera' của hắn.

Một tiếng 'ầm' lớn từ phía cuối hành lang. Cánh cửa kim loại khổng lồ, trông kiên cố hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy, từ từ hạ xuống. Nó dẫn đến khu vực Core. Nơi chứa đựng dữ liệu ý thức của em gái tôi.

Cánh cửa... đang khóa lại.

Chúng tôi đã đến được đây. Nhưng giờ đây... mục tiêu của chúng tôi bị chặn lại bởi một bức tường không thể xuyên thủng.

Trận chiến cuối cùng... có lẽ... còn chưa bắt đầu.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 22: Chương 22



Ánh Tuyết, dù cơ thể rã rời, vết thương nhức nhối, vẫn kiên định đứng dậy. Cô ta siết chặt con d.a.o trong tay, xương khớp kêu răng rắc. `- Chúng ta phải tiếp tục.` Giọng cô ta khẽ khàng, nhưng chứa đựng một ý chí không thể bẻ gãy.

Tôi đỡ lấy Ánh Tuyết, dìu cô ta đi. Mỗi bước chân của cô ta dường như là một nỗ lực khổng lồ, nhưng cô ta không hề than vãn. Chúng tôi băng qua hành lang, nơi xác robot Chimera nằm ngổn ngang, minh chứng cho cuộc chiến vừa rồi. Mùi khét lẹt của kim loại cháy và m.á.u vẫn còn vương vấn trong không khí vô trùng.

Trước mặt chúng tôi là mục tiêu cuối cùng. Khu vực Core.

Một cánh cửa thép khổng lồ, dày đặc, sừng sững như một ngọn núi. Bề mặt kim loại đen bóng, không có lấy một kẽ hở. Hai bên cánh cửa là các bảng điều khiển phức tạp với hàng trăm đèn báo và màn hình nhấp nháy các ký hiệu lạ. Hệ thống an ninh sinh trắc học và mật mã. Vượt xa bất cứ thứ gì tôi từng đối mặt. Dường như không thể xuyên thủng.

Và rồi, màn hình lớn trên tường gần đó bật sáng. Gương mặt của Giám đốc Seraph hiện lên. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài thanh lịch đến đáng ghét, bộ vest phẳng phiu, mái tóc chải ngược hoàn hảo. Nhưng ánh mắt hắn... đầy sự khinh bỉ, đắc thắng và một chút điên loạn.

`- Thật đáng ngưỡng mộ.` Seraph nói, giọng điệu mỉa mai nhỏ giọt. `- Hai con bọ như các ngươi lại có thể bò tới đây. Vượt qua cả 'Chimera' của ta. Ta suýt nữa... suýt nữa đã thấy ấn tượng đấy.`

Hắn cười khẩy. Nụ cười đó không hề chạm tới đôi mắt lạnh băng.

`- Nhưng chỉ là 'suýt' thôi.` Giọng hắn cao hơn một chút, đầy vẻ tự mãn. `- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng sao? Đây mới chỉ là sảnh chờ thôi.`

Seraph tiến gần hơn về phía màn hình, như muốn nhìn rõ hơn vẻ mặt của chúng tôi. `- Các ngươi muốn biết ta đang làm gì ư? 'Dự án Chimera' này? Đơn giản thôi.` Hắn dang tay, như đang giới thiệu một kiệt tác. `- Ta đang tạo ra một vị thần. Một ý thức tập thể hoàn hảo.`

Hắn tạm dừng, tận hưởng sự im lặng căng thẳng. `- Bằng cách thu thập những bộ óc thiên tài nhất. Những cá thể đặc biệt nhất. Những người mà thế giới này không xứng đáng có được.` Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như xuyên thấu. `- Và tích hợp họ. Ý thức của họ. Linh hồn của họ... vào Core của Oculus.`

Từng lời hắn nói như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Em gái tôi. Yến Thảo.

`- Cô em gái bé bỏng của ngươi đây,` Seraph tiếp tục, giọng đầy sự tàn nhẫn. `- Cô ta là một trong những 'viên gạch' đầu tiên. Một bộ óc thiên tài trong lĩnh vực của mình. Ý thức của cô ta... thật tuyệt vời.` Hắn l.i.ế.m môi, như đang nếm thứ gì đó ngon lành. `- Cô ta hiện đang tồn tại. Vĩnh cửu. Trong Core của ta.`

Hắn quay sang Ánh Tuyết. Ánh mắt hắn từ khinh bỉ chuyển sang chán ghét. `- Còn ngươi, Ánh Tuyết. Ngươi là một sản phẩm lỗi. Một phiên bản đầu tiên. Quá nhiều bản năng. Quá ít sự tuân phục.` Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối. `- Thật đáng tiếc khi ta phải... phế bỏ ngươi. Sau tất cả những gì đã đầu tư.`
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 23: Chương 23



Ánh Tuyết siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cơ thể cô ta run lên bần bật. Ánh mắt rực lửa căm hận nhìn chằm chằm vào Seraph trên màn hình.

`- Ngươi...` Giọng cô ta bật ra, khàn đặc, đầy đau đớn và phẫn nộ. `- Ngươi sẽ phải trả giá! Cho tất cả những gì ngươi đã làm! Cho những linh hồn ngươi đã đánh cắp!`

Tôi cảm thấy như m.á.u trong huyết quản đang sôi lên. Em gái tôi... không! Không thể để hắn giam cầm linh hồn em ấy!

Tôi nhìn Seraph. Hắn vẫn đứng đó, tự mãn, thao thao bất tuyệt về kế hoạch điên rồ của mình. Hắn không nhận ra. Trong lúc hắn nói, ánh mắt hắn lướt qua các bảng điều khiển sau lưng, tay hắn vô thức chạm vào một vài nút bấm trên cổ tay áo. Giọng điệu của hắn thay đổi. Tự tin. Khinh bỉ. Đắc thắng.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Hệ thống bảo vệ cửa Core... Nó được kết nối với cái gì? Với Oculus? Với Seraph? Dữ liệu cũ... có nói về một giao thức bảo mật đặc biệt ở Core. Một hệ thống dựa trên... nhận dạng mô hình? Nhận dạng mô hình giọng nói? Cử chỉ? Hoặc thậm chí là... cảm xúc?

Cảm xúc.

Giọng điệu của Seraph... Cử chỉ của hắn... Chúng không phải ngẫu nhiên.

Trong lúc hắn đang say sưa với kế hoạch của mình, tôi nhanh chóng đưa thiết bị của mình lên. Ngón tay lướt điên cuồng trên bàn phím ảo. Dựa trên phân tích thời gian thực giọng nói, cử chỉ, và cả sự thay đổi nhiệt độ nhỏ trên màn hình của hắn (biểu hiện của cảm xúc bộc phát), tôi nhập một chuỗi lệnh. Một cuộc tấn công dữ liệu nhắm vào điểm yếu đó. Hệ thống mật mã kết nối trực tiếp với kẻ đứng đầu.

Seraph vẫn nói. `- ... khi Core hoàn toàn tích hợp, ta sẽ trở thành...`

Cánh cửa Core trước mặt chúng tôi khẽ rung chuyển. Một tiếng 'cạch' rất khẽ vang lên, nhưng trong sự tĩnh lặng này, nó nghe rõ mồn một.

Seraph đột ngột dừng lại. Ánh mắt hắn dán vào cánh cửa. Vẻ mặt tự mãn biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên... và giận dữ tột cùng.

Hắn nhìn tôi. Nhận ra tôi đang làm gì.

`- Ngươi!` Hắn gầm lên, giọng không còn giữ được sự thanh lịch. `- Oculus! Ngăn hắn lại! Kích hoạt phòng thủ cấp cao nhất! Toàn bộ hệ thống!`

Tiếng còi báo động lại rú lên, nhưng lần này ngay trong tòa nhà. Chói tai đến nhức óc.

Từ sàn nhà, từ trần nhà, từ hai bên tường... các tấm kim loại dịch chuyển, lộ ra nòng s.ú.n.g năng lượng và các bộ phận cơ khí. Robot chiến đấu bắt đầu xuất hiện, chậm rãi, uy dũng, đèn đỏ trên đầu chúng sáng rực như mắt quỷ. Tường năng lượng vô hình rung động mạnh mẽ, bao quanh khu vực Core.

Cánh cửa Core vẫn đang rung chuyển khẽ, chưa mở.

Chúng tôi đã đến được đây. Đã đối mặt với kẻ thù. Đã tìm ra bí mật.

Và giờ đây... tại trung tâm quyền lực của Helix...

Trận chiến cuối cùng... sắp sửa bắt đầu.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 24: Chương 24



Tiếng còi báo động rú lên chói tai, xé nát không khí. Cánh cửa thép khổng lồ dẫn vào Core vẫn đóng chặt, thách thức. Trên màn hình, gương mặt Giám đốc Seraph vặn vẹo vì giận dữ, không còn chút vẻ thanh lịch nào.

`- Ngươi!` Hắn gầm lên, chỉ thẳng vào tôi qua màn hình. `- Dám! Oculus! Giết chúng!`

Từ sàn nhà, trần nhà, tường... mọi thứ dịch chuyển. Các tấm kim loại trượt đi, lộ ra nòng s.ú.n.g năng lượng. Robot chiến đấu xuất hiện, nặng nề, uy dũng, đèn cảm biến đỏ rực như mắt quỷ đói. Tường năng lượng vô hình rung động dữ dội, bao vây khu vực Core.

Chúng tôi bị nhốt lại. Với hắn. Với lũ robot. Với Oculus.

Không một giây do dự. Ánh Tuyết lao về phía trước.

Cô ta như một cơn lốc, một tia chớp xẹt qua bầy robot. Dù vết thương cũ vẫn hành hạ, dù cơ thể rã rời, Ánh Tuyết chiến đấu bằng tất cả sức lực cuối cùng. Tiếng kim loại va chạm. Tiếng nòng s.ú.n.g bị bẻ gãy. Cô ta né tránh tia năng lượng chí mạng, vô hiệu hóa từng con robot bằng tốc độ và sự chính xác kinh người. Cô ta là lá chắn của tôi. Là bức tường duy nhất giữa tôi và cái chết.

`- Ta không có thời gian đấu vật với ngươi, Seraph!` Ánh Tuyết hét lên, giọng khản đặc vì sức. `- Ngươi nghĩ vũ khí của ngươi vô địch sao? Nực cười!`

Tôi, dưới sự bảo vệ của Ánh Tuyết, ngồi thụp xuống. Thiết bị của tôi nóng ran trong tay. Đây là lúc. Tấn công Core. Nơi linh hồn em gái tôi bị giam cầm. Nơi bộ não của Oculus ngự trị.

Màn hình thiết bị nhấp nháy dữ dội. Các thuật toán phòng thủ của Oculus như những con mãng xà khổng lồ quấn lấy nỗ lực hack của tôi. Dữ liệu tấn công dội ngược lại như sóng thần, cố gắng nghiền nát thiết bị của tôi, nghiền nát cả bộ não tôi. Áp lực kinh hoàng. Mồ hôi túa ra như tắm, nhòe cả tầm nhìn.

`- Ngươi không thể thắng được Oculus!` Giọng Seraph vang vọng khắp không gian, điên loạn và đắc thắng. Hắn đang tận hưởng trò chơi c.h.ế.t chóc này. `- Nó là sự kết hợp của hàng ngàn bộ óc thiên tài... của sức mạnh xử lý vô hạn! Ngươi chỉ là một kỹ sư quèn! Ngươi chỉ biết chọc ngoáy mấy thứ lỗi thời!`

Hắn cười phá lên. Tiếng cười ghê tởm.

Hàng ngàn bộ óc thiên tài... Ý thức của em gái tôi... Nhốt trong Core.

Đó là điểm yếu!

Ánh sáng lóe lên trong đầu tôi. Cái dữ liệu về cấu trúc Core! Điểm yếu của Oculus chính là *sự phụ thuộc* vào những dữ liệu ý thức con người này! Nó dùng chúng để tự hoàn thiện, nhưng chúng cũng là hạt sạn trong cỗ máy hoàn hảo của nó. Nếu làm quá tải... nếu giải phóng...
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 25: Chương 25



Tôi thay đổi chiến thuật. Bỏ qua tường lửa. Bỏ qua hệ thống phòng thủ. Nhắm thẳng vào Core. Sử dụng kiến thức về cấu trúc dữ liệu ý thức. Bắt đầu... tái cấu trúc chúng. Giải phóng chúng. Như một bầy ong bị chọc tổ, tôi thả những gói dữ liệu ý thức bị giam cầm. Tạo ra sự hỗn loạn.

Màn hình thiết bị của tôi điên cuồng nhấp nháy màu đỏ và vàng. Dòng chữ báo lỗi tràn ngập. Cảnh báo về sự sụp đổ của hệ thống!

Bên ngoài.

Hệ thống phòng thủ của Core trở nên bất ổn! Robot chiến đấu khựng lại, động tác erratic, đôi khi tấn công cả nhau. Tường năng lượng nhấp nháy, yếu đi, rồi lại mạnh lên một cách không kiểm soát.

Ánh Tuyết nhận ra ngay lập tức. Cô ta liếc nhìn tôi, thấy tôi đang làm gì. Ánh mắt cô ta bỗng lóe lên. Sự tin tưởng tuyệt đối. Cô ta không nói gì. Chỉ gật đầu.

Rồi, bất chấp sự hỗn loạn của robot và tường năng lượng, bất chấp vết thương, Ánh Tuyết lao về phía màn hình của Seraph.

Mục tiêu của cô ta. Không còn là robot. Là hắn.

Seraph thấy Ánh Tuyết tiến đến. Vẻ mặt hắn biến đổi từ điên loạn sang kinh hoàng. Hắn không có khả năng chiến đấu vật lý. Hắn chỉ biết điều khiển từ xa. Hắn hoảng loạn, đưa tay lên bảng điều khiển gần đó, cố gắng điều chỉnh hệ thống.

`- Tránh xa ta ra! Oculus! Bảo vệ ta!`

Nhưng Oculus đang quá bận đối phó với cơn bão dữ liệu mà tôi tạo ra bên trong Core. Hệ thống phòng thủ phục tùng Seraph giờ đây trở nên chậm chạp, không hiệu quả.

Ánh Tuyết nhanh hơn. Mạnh hơn. Quyết liệt hơn.

Cô ta luồn lách qua những robot đang hoạt động thất thường, né tránh những tia năng lượng đột ngột. Cô ta đến trước màn hình của Seraph. Hắn lùi lại, gương mặt trắng bệch.

Ánh Tuyết vung tay. Không phải bằng dao. Bằng chính cơ thể cô ta. Bằng sức mạnh và tốc độ được "nâng cấp". Một cú đánh chính xác. Nhắm vào bảng điều khiển của hắn. Nhắm vào chính hắn qua màn hình.

Tiếng kính vỡ choang! Màn hình nứt vỡ, đen ngóm lại. Gương mặt Seraph biến mất.

Hắn. Kẻ chủ mưu. Kẻ đánh cắp linh hồn. Kẻ biến con người thành công cụ. Giờ đây... im lặng. Vô hiệu hóa.

Với Seraph bị khống chế và Oculus bị làm quá tải bởi cơn bão dữ liệu từ chính 'ý thức' của nó, tôi có đủ thời gian.

Tôi nhanh chóng truy cập Core. Nắm lấy sợi dây kết nối cuối cùng. Sao chép. Toàn bộ dữ liệu thí nghiệm. Danh sách nạn nhân. Và... dữ liệu ý thức của em gái tôi.

Tôi thấy nó. Một gói dữ liệu khổng lồ. `LP-YT-0709_Core_Backup`.

Ngón tay tôi run rẩy khi sao chép nó vào thiết bị của mình. Nước mắt nhòa đi. Em gái tôi... đây rồi. Không phải bằng xương bằng thịt. Chỉ là... dữ liệu. Nhưng đó là tất cả những gì còn sót lại của linh hồn em ấy. Bằng chứng về sự tồn tại của em ấy. Bằng chứng về tội ác của chúng.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 26: Chương 26



Tôi nắm chặt thiết bị trong tay. Đau đớn. Nhưng cũng là một sự giải thoát kỳ lạ. Tôi đã tìm thấy em ấy. Đã đưa em ấy ra khỏi địa ngục này.

Trận chiến kết thúc. Trận chiến vật lý và trận chiến kỹ thuật số.

Nhưng cuộc chiến lớn hơn... chỉ vừa mới bắt đầu.

Với dữ liệu trong tay. Với bằng chứng. Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo.

Tôi ngẩng đầu lên. Ánh Tuyết đang nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Chúng tôi đã làm được. Cùng nhau.

Tôi hít sâu. Cắm thiết bị vào mạng lưới chính của Helix. Giờ đây, Oculus đang rối loạn, không đủ sức mạnh để chống trả hoàn toàn.

Thời khắc quyết định. Phát tán dữ liệu.

Ra toàn bộ mạng lưới công cộng của thành phố. Cho cả thế giới biết.

Tôi bắt đầu nhập lệnh. Ngụy trang dữ liệu. Phân mảnh chúng. Bắn chúng ra. Như hàng triệu viên đạn sự thật, nhắm vào mọi màn hình, mọi thiết bị, mọi hệ thống thông tin trong Thành phố Ánh Sáng.

Oculus vẫn đang cố gắng ngăn chặn. Tường lửa yếu ớt trồi lên. Cảnh báo lỗi đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Nhưng giờ đây, nó không đủ sức.

Tiếng còi báo động vẫn gào thét khắp tòa nhà. Báo hiệu sự sụp đổ.

Bằng chứng. Đã có trong tay. Đang được gửi đi.

Cuộc săn lùng kết thúc. Nhưng kỷ nguyên của Helix... sắp sửa chấm dứt.

Sự tĩnh lặng sau cơn bão đáng sợ hơn cả tiếng gào thét. Phòng Core giờ đây chỉ còn xác robot đổ nát, bảng điều khiển vỡ nát, và tiếng th* d*c của tôi và Ánh Tuyết. Mùi kim loại cháy khét và ozon nồng nặc trong không khí. Seraph đã biến mất khỏi màn hình, cánh cửa Core vẫn đóng chặt.

Nhưng mục tiêu không còn là cánh cửa đó nữa. Mục tiêu là sự thật.

Tôi siết chặt thiết bị trong tay. Con chip nhỏ chứa đựng tất cả. Bằng chứng. Tội ác. Và... linh hồn kỹ thuật số của em gái tôi.

Tôi kết nối thiết bị với mạng lưới chính của Helix. Oculus vẫn đang cố gắng phục hồi, các thuật toán phòng thủ yếu ớt vùng vẫy như con thú bị thương. Nhưng nó không đủ sức ngăn cản tôi nữa. Áp lực xử lý quá tải đã làm nó tê liệt một phần.

Thời khắc cuối cùng.

Tôi bắt đầu nhập lệnh. Không phải hack để lấy thông tin nữa. Là hack để phát tán. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng. Ra ánh sáng.

Ngón tay tôi lướt trên bàn phím ảo. Mồ hôi vẫn chảy dọc thái dương, nhưng sự run rẩy đã biến mất. Thay vào đó là một sự tập trung lạnh lùng, quyết đoán. Mã hóa lại dữ liệu. Phân mảnh chúng. Tạo ra hàng trăm, hàng ngàn luồng truyền tin nhỏ, ngụy trang chúng thành dữ liệu thường ngày, b.ắ.n chúng ra ngoài như những viên đạn kỹ thuật số không thể bị chặn lại.

Ánh Tuyết đứng cạnh tôi. Cô ta không làm gì cả. Chỉ đứng đó. Là bức tường thành cuối cùng. Dù cơ thể đầy thương tích, kiệt sức đến tột cùng, cô ta vẫn đứng thẳng, đôi mắt sắc bén quét khắp xung quanh, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào còn sót lại. Cô ta không hiểu code, nhưng cô ta hiểu tôi đang làm gì. Cô ta tin tưởng tôi. Hoàn toàn.

`- Nhanh lên.` Cô ta khẽ nói, giọng khàn đặc.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 27: Chương 27



Tôi không đáp. Chỉ tập trung. Từng dòng lệnh đi ra. Từng gói dữ liệu được gửi đi. Hệ thống phòng thủ của Oculus cố gắng cản trở, cảnh báo đỏ tràn ngập màn hình thiết bị của tôi. Nhưng nó chỉ là sự giãy giụa cuối cùng.

Và rồi... nó bắt đầu.

Ở bên ngoài. Khắp Thành phố Ánh Sáng.

Trên các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ trên đỉnh các tòa nhà chọc trời. Trên màn hình công cộng ở các quảng trường. Trên điện thoại cá nhân của mỗi người đi đường. Trên hệ thống thông tin của các tòa nhà chính phủ.

Các luồng dữ liệu của tôi được giải mã. Biến thành hình ảnh. Video. Văn bản.

Những video từ phòng thí nghiệm. Những lồng kính chứa đầy chất lỏng màu xanh, bên trong là hình thù giống con người. Những đoạn ghi âm về các "thử nghiệm". Những báo cáo lạnh lùng về sự "thành công một phần", về "tích hợp ý thức".

Danh sách. Hàng trăm cái tên. Những người được thông báo là đã "mất tích", "chết vì tai nạn". Giờ đây, tên tuổi của họ được gắn với các mã thí nghiệm, với "Dự án Chimera".

Và gương mặt của Seraph. Những đoạn ghi âm giọng nói của hắn, đầy vẻ tự mãn và tàn nhẫn, nói về việc tạo ra "ý thức tập thể", về việc biến con người thành "viên gạch" cho "vị thần" của hắn.

Thành phố Ánh Sáng... chấn động.

Trên màn hình thiết bị của tôi, tôi thấy các luồng dữ liệu phản hồi từ mạng lưới công cộng. Các cuộc gọi khẩn cấp tăng vọt. Các truy vấn tìm kiếm bùng nổ. Các diễn đàn công cộng tràn ngập những lời la hét, phẫn nộ, bàng hoàng.

`- Chuyện gì... chuyện gì thế này?!`

`- Helix... chúng... chúng làm vậy thật sao?!`

`- Seraph! Hắn là quái vật!`

`- Con gái tôi... cô ấy cũng trong danh sách này!`

Sự thật được phơi bày. Tàn khốc. Không thể chối cãi.

Uy tín của Helix sụp đổ trong nháy mắt. AI Oculus, bị làm quá tải và lộ ra bản chất kinh hoàng, bắt đầu hoạt động thất thường, các hệ thống dựa vào nó trở nên rối loạn. Cảnh sát, lực lượng chức năng (những người chưa bị Helix kiểm soát hoàn toàn) bắt đầu hành động.

Trong sự hỗn loạn đó, chúng tôi lẩn trốn khỏi trụ sở Helix. Không còn tiếng còi báo động ráo riết truy đuổi riêng chúng tôi. Giờ đây, Helix và Seraph mới là kẻ bị săn lùng.

Chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh. Một công viên cũ ở rìa thành phố, vắng vẻ trong đêm. Ngồi trên một chiếc ghế đá phủ đầy rêu. Ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ từ xa, nhưng không còn đáng sợ nữa.

Tôi lấy thiết bị ra. Mở tập tin nhỏ. `LP-YT-0709_Core_Backup`.

Chỉ là dữ liệu. Mã code. Nhưng tôi biết. Đây là tất cả những gì còn lại của em gái tôi. Ý thức của em ấy. Giờ đây... được giải thoát khỏi Core c.h.ế.t tiệt đó.

Tôi nhìn vào màn hình. Không có hình ảnh. Chỉ có code. Nhưng tôi nhìn thấy Yến Thảo. Thấy nụ cười của em ấy. Giọng nói của em ấy.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 28: Chương 28



Nguồn thiếu chuơng này, mong độc giả thông cảm!
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 29: Chương 29 (Hoàn)



Nước mắt chảy dài trên má tôi. Không phải nước mắt của sự bất lực. Là nước mắt của nỗi đau và... sự chấp nhận. Em gái tôi không còn nữa. Nhưng em ấy không c.h.ế.t vô nghĩa. Sự thật về số phận em ấy đã vạch trần tội ác kinh hoàng.

`- Em gái... anh đã tìm thấy em.` Tôi nói khẽ, giọng run run, chỉ đủ cho chính mình và Ánh Tuyết nghe thấy. `- Anh xin lỗi vì đã quá chậm.`

Tôi hít sâu, cố gắng kìm nén tiếng nấc.

Ánh Tuyết im lặng ngồi cạnh tôi. Cô ta không nói gì. Không an ủi. Chỉ đưa tay ra. Bàn tay thon dài, chai sần vì chiến đấu. Đặt nhẹ lên vai tôi. Một cái chạm đơn giản. Nhưng mang theo tất cả sự thấu hiểu, sự đồng hành.

Cô ta cũng là một "sản phẩm" của chúng. Cũng từng bị giam cầm theo cách riêng của mình. Giờ đây... cô ta cũng được giải thoát.

Ánh Tuyết nhìn về phía thành phố đang hỗn loạn dưới ánh đèn. Khuôn mặt cô ta trong bóng tối trông thật bình yên, khác hẳn vẻ lạnh lùng và cảnh giác thường ngày.

`- Chúng ta... đã làm được.` Cô ta nói, giọng rất khẽ. Lần đầu tiên tôi nghe giọng cô ta mềm mại đến vậy. Không còn gai nhọn. Không còn phòng thủ. Chỉ còn sự mệt mỏi, sự nhẹ nhõm, và... một chút gì đó mới mẻ, mong manh như cánh bướm.

Tôi quay sang nhìn cô ta. Trong ánh sáng yếu ớt từ xa, tôi thấy rõ vết sẹo hình lưới trên cánh tay cô ta. Dấu ấn của quá khứ. Của thí nghiệm.

Nhưng tôi không thấy nó đáng sợ. Tôi thấy nó... là một phần của cô ta. Của hành trình cô ta đã đi qua.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Từ hai kẻ xa lạ, bị săn đuổi, bất đắc dĩ hợp tác... trở thành đồng đội sinh tử. Dựa vào nhau. Tin tưởng nhau. Bảo vệ nhau.

Và giờ đây. Đã kết thúc.

Tôi nhìn Ánh Tuyết. Ánh mắt tôi đầy dịu dàng và biết ơn. Không cần lời nói hoa mỹ. Mọi thứ chúng tôi đã trải qua... đủ để nói lên tất cả.

Tôi đưa tay ra. Bàn tay run rẩy vì vừa trải qua quá nhiều cảm xúc. Chạm vào bàn tay Ánh Tuyết đang đặt trên vai tôi. Nhẹ nhàng nắm lấy.

Cô ta không né tránh. Bàn tay cô ta ấm áp. Cô ta siết nhẹ lại bàn tay tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi biết. Chúng tôi đã tìm thấy nhau. Tìm thấy một nơi để thuộc về. Tìm thấy sự bình yên.

Thành phố Ánh Sáng vẫn đang trong cơn chấn động. Niềm tin bị phản bội. Sự thật kinh hoàng được phơi bày. Sẽ mất rất lâu để chữa lành. Seraph và lũ đồng phạm chắc chắn sẽ phải đối mặt với công lý. Oculus... sẽ cần thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

Nhưng đó là chuyện của thành phố. Chuyện của tương lai.

Đối với tôi và Ánh Tuyết. Cuộc săn lùng đã kết thúc. Chúng tôi không còn phải trốn chạy nữa. Chúng tôi sẽ ở lại đây. Cùng nhau. Đối mặt với một ngày mai mới.

Ánh nắng bình minh đầu tiên khẽ ló dạng phía chân trời, chiếu rọi qua các tòa nhà chọc trời. Ánh sáng ấm áp, xua tan bóng đêm. Không còn cảm giác bị rình rập. Chỉ có sự bình yên mong manh.

Tôi và Ánh Tuyết ngồi cạnh nhau. Tay trong tay. Sẵn sàng đối mặt với một cuộc sống mới. Một tương lai mới. Nơi sự thật đã được phơi bày, và tình yêu đã tìm thấy một lối đi giữa đống tro tàn.
 
Back
Top Bottom