Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 10: Chương 10



`- Đi!` Ánh Tuyết nắm lấy tay tôi, kéo tôi luồn lách qua đám đông đang hoảng loạn, tìm lối thoát.

Chúng tôi chạy vào một khu vực bỏ hoang gần đó, nơi những toa tàu điện cũ kỹ nằm mục ruỗng trên đường ray. Chui vào một toa tàu tối tăm, ẩm thấp. Mùi sắt gỉ và bụi than. An toàn tạm thời.

Tôi thở hổn hển, tim đập loạn xạ. Ánh Tuyết dựa lưng vào thành tàu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường. Vai cô ta vẫn còn băng bó, vết thương hẳn rất đau.

Cô ta nhìn tôi. Ánh mắt dò xét, nhưng lần này, có một chút gì đó khác. Mềm mại hơn?

`- Tại sao ngươi lại giúp ta?` Ánh Tuyết hỏi khẽ. Giọng cô ta không còn gai góc như trước. `- Ngươi có thể bỏ mặc ta ở trạm trung chuyển đó. Tự cứu lấy mình.`

Tôi nhìn cô ta. Đôi mắt kiên định, bất chấp vẻ ngoài mệt mỏi và những dấu vết của cuộc chiến.

`- Em gái tôi... và những người khác.` Tôi nói, giọng hơi run nhưng từ ngữ rất rõ ràng. `- Họ không đáng bị đối xử như vậy. Bị biến thành... thứ gì đó. Cô là hy vọng duy nhất để vạch trần sự thật này.`

Tôi dừng lại, hít sâu. `- Hơn nữa... chúng ta là đồng minh. Cô đã cứu tôi nhiều lần rồi.`

Ánh Tuyết im lặng nhìn tôi một lúc lâu, như đang cân nhắc từng lời tôi nói. Nét cảnh giác trên gương mặt cô ta dần tan đi một chút. Một nụ cười nhỏ, rất khẽ, méo mó nhưng chân thật, thoáng qua trên môi cô ta.

Trong lúc chờ đợi thời cơ để di chuyển tiếp, tôi sử dụng thiết bị của mình, quét mạng lưới camera ở khu vực này. Dù Oculus tinh vi đến đâu, vẫn có những điểm mù. Ở những khu vực cũ nát, bị lãng quên, hoặc được xây dựng bằng vật liệu lỗi thời. Tôi tập trung cao độ, lướt qua từng dữ liệu, từng góc nhìn.

Ánh Tuyết ngồi cạnh tôi, dõi theo màn hình. Tôi chỉ cho cô ta những điểm tôi tìm thấy. `- Đây, góc này, camera bị che khuất bởi tán cây cổ thụ. Chỗ này, bức tường bê tông dày cản tín hiệu. Cả khu vực này... hệ thống dây điện cũ tạo ra nhiễu nhẹ.`

Ánh Tuyết gật đầu, ghi nhớ. Cô ta sử dụng thông tin đó để vạch ra tuyến đường tối ưu trên bản đồ số, né tránh các điểm nóng, các khu vực tuần tra dày đặc. Sự phối hợp của chúng tôi ngày càng nhịp nhàng. Tôi tìm ra điểm yếu, cô ta vạch ra chiến thuật.

Nhưng cuộc săn lùng không dừng lại. Chúng tôi phát hiện ra drone giám sát. Không phải loại thông thường. Những chiếc drone cải tiến, lơ lửng trên bầu trời đêm, đèn cảm biến quét liên tục. Chúng có khả năng nhận dạng sinh trắc học tinh vi hơn nhiều, có thể nhận ra chúng tôi ngay cả khi cải trang.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 11: Chương 11



Việc ẩn mình ngày càng khó khăn.

Ánh Tuyết phải dùng kỹ năng hack của mình để tạo ra các tín hiệu giả, các 'bóng ma' điện tử đánh lừa drone. Việc này tiêu tốn năng lượng và rất nguy hiểm, vì nó tạo ra 'dấu vết' trong mạng lưới.

`- Chúng ta phải nhanh lên.` Ánh Tuyết nói, giọng căng thẳng. `- Càng ở đây lâu, càng dễ bị phát hiện.`

Tiếp tục di chuyển, lần theo con đường Ánh Tuyết đã vạch ra. Qua những con hẻm tối, qua những khu chợ đêm vắng vẻ, qua những cây cầu cũ kỹ bắc qua dòng sông ô nhiễm. Mỗi bước chân đều là một canh bạc.

Cuối cùng, chúng tôi đến được khu vực nhà máy điện ngầm cũ. Nằm tách biệt khỏi khu dân cư, chỉ là một tòa nhà bê tông khổng lồ đổ nát giữa vùng đất hoang. Không có ánh đèn, không có dấu hiệu sự sống. Chỉ có sự im lặng và lạnh lẽo.

Lối vào chính là một cánh cửa thép dày đặc. Khóa chặt. Hệ thống an ninh trông cũ kỹ, rỉ sét, nhưng đèn cảm biến nhỏ vẫn nhấp nháy yếu ớt. Nó vẫn hoạt động.

Ánh Tuyết tiến đến. Tôi cảnh giới, mắt không rời khỏi các góc tối xung quanh, lắng nghe mọi tiếng động. Cô ta lấy bộ công cụ ra. Bàn tay thon dài thoăn thoắt trên ổ khóa vật lý cũ kỹ. Đồng thời, thiết bị hack của cô ta hoạt động, dò tìm hệ thống điện tử bên trong. Tiếng lách cách rất khẽ của ổ khóa. Tiếng bíp bíp yếu ớt từ thiết bị.

Căng thẳng. Tột độ. Chỉ một sai lầm nhỏ...

Và rồi... một tiếng 'cạch' lớn. Cánh cửa thép nặng nề khẽ dịch chuyển. Ánh Tuyết đẩy mạnh. Nó mở ra.

Một cầu thang dẫn xuống sâu trong lòng đất, tối đen như mực. Không khí lạnh lẽo, đặc quánh mùi kim loại cũ và đất ẩm xộc lên. Sự tĩnh mịch bao trùm, nuốt chửng mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Chúng tôi bước vào. Cánh cửa thép nặng nề đóng sập lại phía sau, tiếng va chạm khô khốc vang vọng.

Đã cắt đứt. Cắt đứt khỏi Thành phố Ánh Sáng. Cắt đứt khỏi con mắt của Oculus.

Ít nhất... là tạm thời.

Nhưng tôi biết, và Ánh Tuyết cũng biết. Hành động vừa rồi chắc chắn đã khiến Seraph và Oculus nhận ra chúng tôi đang tiến đến đâu.

Con mồi... đang tiến thẳng vào hang ổ của kẻ săn mồi.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 12: Chương 12



Không khí lạnh lẽo, đặc quánh mùi kim loại gỉ sét và ẩm thấp bao trùm lấy chúng tôi. Bên trong nhà máy điện ngầm cũ là một mê cung rộng lớn của những cỗ máy khổng lồ, đường ống chằng chịt và bóng tối rình rập. Tiếng bước chân vang vọng, bị nuốt chửng bởi sự tĩnh mịch. Xa xa, tiếng dơi vọng lại, nghe ghê rợn như tiếng ai đó đang r*n r*. Một nơi hoàn hảo để lẩn trốn, một nấm mồ cho bí mật.

Chúng tôi khám phá các tầng hầm, tìm kiếm một nơi kín đáo. Cuối cùng, tại tầng sâu nhất, chúng tôi tìm thấy một phòng điều khiển cũ. Máy móc phủ bụi, bảng điều khiển lỗi thời, nhưng nó đủ kín đáo, có một lớp thép dày ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đây sẽ là căn cứ tạm bợ.

Tôi nhanh chóng thiết lập khu làm việc. Dây cáp cũ kỹ, thiết bị chắp vá của tôi. Ánh Tuyết tìm được nguồn điện dự phòng cũ còn hoạt động, đủ để cung cấp năng lượng. Tôi cắm con chip dữ liệu vào máy tính cũ trong phòng điều khiển. Con quái vật máy tính này chậm chạp, nhưng bộ xử lý của nó lại mạnh mẽ đáng ngạc nhiên, và quan trọng nhất, nó không bị kết nối với mạng lưới của Oculus.

Ánh Tuyết ngồi xuống, tựa lưng vào tường. Cô ta kiểm tra lại các thiết bị cấy ghép. Trong môi trường nhiễu điện từ từ nhà máy cũ, chúng dường như hoạt động ổn định hơn. Vết sẹo hình lưới trên cánh tay cô ta thoáng hiện ra khi cô ta cởi lớp băng.

`- Ở đây... ta cảm thấy bớt bị ràng buộc.` Ánh Tuyết nói khẽ, ánh mắt nhìn xa xăm. `- Cái thứ đó... Oculus... luôn như một sợi dây vô hình siết lấy ta. Ở đây... ít ra, ta có thể thở.`

Tôi gật đầu, không nói gì. Tôi hiểu cảm giác đó. Bị theo dõi, bị kiểm soát, bị tước đoạt sự tự do. Dù không bị cấy ghép như cô ta, tôi cũng từng là một chấm nhỏ trong hệ thống của Helix, bị nó nghiền nát.

Tôi tập trung vào màn hình. Lớp mã thứ ba. Lớp cuối cùng. Các ký hiệu nhảy múa điên cuồng, phức tạp hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Như một bức tường thành vô hình, kiên cố và xảo quyệt. Nó được bảo vệ bởi chính Oculus, hoặc một thuật toán tương đương. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán tôi.

Hàng giờ trôi qua. Chỉ có tiếng gõ phím nhẹ nhàng, tiếng quạt gió rè rè của máy tính cũ, và tiếng thở đều đều của Ánh Tuyết.

Tôi thấy những cái tên. Những ngày tháng. Và giờ là những đoạn mã kinh khủng về thí nghiệm. Biến đổi sinh học. Cấy ghép. Những từ ngữ lạnh lẽo, vô cảm mô tả việc biến con người thành những vật thử nghiệm.

`- Tại sao họ lại làm những điều này?` Tôi đột ngột hỏi, không ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc. `- Biến con người thành... vũ khí? Hay thứ gì đó khác? Đạt được điều gì với thứ kinh tởm này?`
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 13: Chương 13



Ánh Tuyết im lặng một lúc lâu. Cô ta nhìn vào bóng tối nơi góc phòng. Khi cô ta nói, giọng cô ta ngập ngừng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.

`- Ta... từng tin họ.` Cô ta bắt đầu, từng chữ như được bóc ra từ một vết thương cũ. `- Họ nói... là để 'nâng cao' con người. Tạo ra những phiên bản tốt hơn. Mạnh mẽ hơn. Giúp thành phố này trở nên... hoàn hảo hơn.`

Cô ta cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. `- Nhưng thực ra... chỉ là để kiểm soát. Hoặc tạo ra những thứ phục vụ mục đích của họ. Những con rối mạnh mẽ. Những bộ não sống.`

Bộ não sống? Từ đó làm tôi rùng mình.

`- Ta... ta là một trong số đó. Một 'dự án' ban đầu. Họ gọi đó là... 'thích ứng nhanh'. Tạo ra người có thể phản ứng và thích ứng với mọi môi trường. Nhưng ta là... một phiên bản lỗi. Không hoàn toàn tuân lệnh. Không hoàn toàn... mất đi ý thức của mình.` Ánh Tuyết nói, giọng ngày càng nhỏ dần.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. `- Ngươi... không sợ ta sao? Một thứ do chúng tạo ra?`

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta. `- Cô đã cứu tôi. Cô chiến đấu vì chính cô, và vì những người như cô. Cô không phải 'thứ' gì cả. Cô là Ánh Tuyết.`

Một thoáng ngạc nhiên lướt qua gương mặt Ánh Tuyết, rồi biến mất. Cô ta quay đi, nhìn ra cửa sổ tối đen.

Trở lại với màn hình. "Bộ não sống"... "tích hợp ý thức"... "Dự án Chimera"... Tôi lặp lại những từ khóa đó trong đầu, cố gắng tìm ra mối liên hệ. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên.

Tôi thay đổi phương pháp giải mã. Kết nối các đoạn mã với dữ liệu về cấu trúc Core của Oculus. Nén dữ liệu, phân tích cấu trúc...

Và rồi... nó xảy ra.

Một tiếng 'ting' vang lên, lần này không phải báo động, mà là âm thanh của cánh cửa bí mật cuối cùng bị phá tung. Toàn bộ dữ liệu tràn ngập màn hình.

Bí mật của Dự án Chimera. Phơi bày. Tàn khốc.

Không chỉ là biến đổi thể chất. Helix đang cố gắng tích hợp *ý thức con người* vào mạng lưới AI để tạo ra một 'ý thức tập thể', một 'bộ xử lý sống'. Họ tin rằng bằng cách kết hợp sức mạnh xử lý của AI với sự phức tạp và sáng tạo của bộ não con người, họ có thể tạo ra một thực thể siêu việt, một vị thần kỹ thuật số có thể kiểm soát và định hình lại toàn bộ thành phố.

Và kẻ chủ mưu chính. Không ai khác... ngoài Giám đốc Seraph. Cái tên xuất hiện lặp đi lặp lại trong các báo cáo tiến độ, trong các chỉ thị cuối cùng.

Dữ liệu còn bao gồm danh sách đầy đủ các nạn nhân. Hàng trăm cái tên. Những người 'mất tích' vì 'tai nạn', vì 'bệnh tật'. Chỉ là vỏ bọc.

Tôi lướt nhanh qua danh sách. Tìm kiếm. Tim đập thình thịch.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 14: Chương 14



Và tôi tìm thấy nó.

`LP-YT-0709 - Giai đoạn 1 - Tích hợp ý thức.`

Tôi nghẹn lại. Em gái tôi. Yến Thảo.

Ghi chú cuối cùng. Đơn giản. Lạnh lùng.

`Thành công một phần. Dữ liệu ý thức được lưu trữ tại Core.`

"Thành công một phần". "Dữ liệu ý thức". "Lưu trữ tại Core".

Em gái tôi... không c.h.ế.t vì tai nạn. Em ấy bị Helix bắt đi. Bị biến thành vật thí nghiệm. Ý thức của em ấy... bị rút ra... và nhốt trong Core của Oculus.

Nỗi đau. Phẫn nộ. Tột cùng.

Tôi siết chặt bàn tay, khớp ngón tay trắng bệch. Mắt cay xè. Hít thở khó khăn.

Seraph. Helix. Các người... các người đã làm gì em gái tôi?!

Tôi nhìn vào dữ liệu mới. Kế hoạch. 'Giai đoạn cuối' của Dự án Chimera. Được thực hiện tại... Trụ sở chính của Helix. Nơi có Core. Nơi chứa đựng ý thức của em gái tôi.

Mục tiêu mới. Rõ ràng đến tàn khốc.

Phải đến Trụ sở chính Helix.

Chỉ ở đó. Mới có bằng chứng cuối cùng.

Và có thể... có thể vẫn còn cách nào đó... để tìm lại em gái tôi.

Dù chỉ là... dữ liệu ý thức.

Core. Trụ sở chính Helix.

Nó không chỉ là mục tiêu. Đó là lời thề. Nợ máu... phải trả bằng máu.

Nhà máy điện ngầm cũ chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ thiết bị của tôi và chiếc đèn pin nhỏ của Ánh Tuyết. Không khí lạnh lẽo, mùi kim loại gỉ sét và ẩm thấp bao trùm. Đây là nơi ẩn náu tạm thời của chúng tôi, một ốc đảo yên bình trước cơn bão sắp tới. Chúng tôi không lãng phí một giây nào. Hàng giờ liền, tôi và Ánh Tuyết hụp lặn trong dữ liệu, phân tích bản đồ trụ sở chính Helix, vạch ra từng bước đột nhập. Tôi chỉ vào những điểm yếu trong hệ thống an ninh mà dữ liệu hé lộ, những lỗ hổng nhỏ trong tường lửa, những khu vực camera quét không tới. Ánh Tuyết, với kinh nghiệm thực chiến và hiểu biết về cấu trúc vật lý, lướt ngón tay trên bản đồ số, vạch ra những con đường ngoằn ngoèo qua các tầng, tính toán góc né tránh, điểm ẩn nấp.

`- Chúng ta sẽ đột nhập từ phía Tây.` Ánh Tuyết nói khẽ, giọng cô ta pha chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. `- Các điểm này ít robot tuần tra hơn. Sau đó men theo hành lang dịch vụ đến khu vực C. Từ đó mới tìm cách tiếp cận Core.`

Cô ta lấy ra một vài thiết bị nhỏ gọn, trông như đồ chơi nhưng tôi biết chúng cực kỳ nguy hiểm. Bộ tạo tín hiệu giả, thiết bị phá sóng mini, và một con d.a.o găm với lưỡi d.a.o bằng vật liệu đặc biệt. Ánh Tuyết hướng dẫn tôi cách sử dụng chúng. Những kỹ năng tự vệ cơ bản, cách cầm dao, cách vô hiệu hóa nhanh một số loại robot. Tôi, một kỹ sư dữ liệu chỉ quen gõ phím, cảm thấy vụng về và ngượng nghịu. Nhưng tôi cố gắng học. Nghiêm túc. Tập trung. Mỗi động tác của Ánh Tuyết đều dứt khoát, hiệu quả đến đáng sợ.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 15: Chương 15



`- Ngươi phải học.` Ánh Tuyết nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. `- Ở đó... không có chỗ cho sự yếu đuối. Mạng lưới an ninh của chúng mạnh gấp trăm lần những gì ngươi từng đối mặt.` Cô ta dừng lại, hít sâu. `- Trụ sở chính được bảo vệ bởi lớp phòng thủ mạnh nhất của Oculus. Ngươi sẽ phải đối mặt với hệ thống AI ở cấp độ cao nhất. Nó sẽ học. Nó sẽ phản ứng. Nó sẽ tìm mọi cách để nghiền nát ngươi.`

Lời cảnh báo của cô ta khiến lồng n.g.ự.c tôi thắt lại. Oculus ở cấp độ cao nhất. Một bộ óc điện tử kết hợp sức mạnh xử lý của hàng ngàn máy chủ với sự xảo quyệt của AI. Tôi sẽ phải đấu trí trực tiếp với nó.

Tôi tiếp tục lặn sâu vào dữ liệu. Tìm thông tin chi tiết về Core. Nơi linh hồn kỹ thuật số của em gái tôi đang bị giam cầm. Dữ liệu mô tả nó là một cấu trúc vật lý khổng lồ, nằm ở trung tâm trụ sở, được bảo vệ bởi nhiều lớp thép, tường năng lượng và hệ thống mật mã phức tạp đến điên rồ. Nó không chỉ là một máy chủ. Nó là trái tim của Oculus, và cũng là nơi chứa đựng bí mật kinh hoàng nhất của Helix.

`- Core...` Tôi lẩm bẩm, ngón tay lướt trên sơ đồ ba chiều phức tạp. `- Nó được bảo vệ... kinh khủng thật.`

Đúng lúc đó.

Một tiếng vù vù rất khẽ từ bên ngoài.

Tôi và Ánh Tuyết đồng loạt ngẩng đầu.

Tiếng vù vù ngày càng rõ. Càng gần.

Ánh Tuyết căng thẳng tột độ. Cô ta đưa tay lên thiết bị đeo tai. Mắt nhắm hờ. Lắng nghe.

`- Chết tiệt.` Giọng cô ta sắc lại. `- Drone. Đội drone vũ trang. Chúng... chúng đã tìm ra vị trí của chúng ta!`

Không thể nào! Điểm mù này cơ mà? An toàn tuyệt đối cơ mà?

Trừ khi... hoạt động giải mã cường độ cao của tôi, luồng dữ liệu khổng lồ mà tôi xử lý trong môi trường 'tĩnh lặng' này đã tạo ra một rung chấn nhỏ trong mạng lưới thông tin của chúng. Một 'gợn sóng' đủ để Oculus phát hiện.

Tiếng vù vù giờ ở ngay trên đầu chúng tôi. Ánh sáng đỏ từ đèn cảm biến của drone quét qua các khe hở trên mái nhà máy.

Oculus đã tìm ra 'điểm mù'.

Ánh Tuyết đứng dậy. Dáng vẻ chiến binh hoàn toàn trở lại. Vai cô ta vẫn còn băng bó, nhưng ánh mắt rực lửa quyết tâm. Cô ta nhìn quanh căn phòng điều khiển cũ kỹ, nhìn những cỗ máy rỉ sét, những đường ống chằng chịt.

`- Nhà máy điện ngầm.` Cô ta nói. `- Chúng ta dùng nó.`

Tôi ngạc nhiên. `- Dùng nó? Dùng làm gì?`

`- Tạo xung điện từ.` Ánh Tuyết đáp nhanh. `- Kích hoạt lại hệ thống năng lượng cũ... một cách có kiểm soát. Tạo ra một xung điện từ mạnh. Vô hiệu hóa tạm thời bọn drone!`

Một ý tưởng điên rồ. Và nguy hiểm. Kích hoạt lại một nhà máy điện ngầm bị bỏ hoang hàng thập kỷ, chưa kể nó từng có sự cố nghiêm trọng. Nhưng... đó có thể là cơ hội duy nhất.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 16: Chương 16



`- Ta cần ngươi.` Ánh Tuyết nhìn tôi. `- Ngươi là người duy nhất ở đây hiểu về hệ thống điện tử. Ngươi phải kích hoạt nó. Ta sẽ ở ngoài... câu giờ. Đánh lạc hướng bọn drone.`

Thời gian chạy đua. Tôi lao đến bảng điều khiển chính cũ kỹ. Bụi bặm. Rỉ sét. Tôi phải dựa vào kiến thức cũ kỹ của mình, và những sơ đồ tìm được trong dữ liệu. Kết nối dây. Bật công tắc. Khởi động lại hệ thống đã c.h.ế.t hàng chục năm.

Ánh Tuyết không nói thêm lời nào. Cô ta lao ra ngoài, biến mất trong bóng tối. Tiếng s.ú.n.g năng lượng lại vang lên. Gần hơn nhiều. Cô ta đang đối mặt với đội drone. Chỉ một mình.

Tôi tập trung cao độ. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Ngón tay tôi lướt trên bảng điều khiển, nhập các chuỗi lệnh cũ kỹ, cố gắng bỏ qua các hệ thống lỗi, kích hoạt đúng mạch. Tiếng rít lên từ các máy móc cũ kỹ. Tiếng lách cách của rơ-le. Hệ thống đang thức tỉnh.

Bên ngoài, tiếng chiến đấu càng lúc càng ác liệt. Tiếng drone rít lên. Tiếng s.ú.n.g năng lượng. Tiếng Ánh Tuyết. Tôi nghe rõ từng âm thanh, mỗi tiếng động như nhát d.a.o cứa vào dây thần kinh. Cô ta đang chiến đấu với tốc độ và sức mạnh kinh người, nhưng số lượng drone quá đông.

`- Nhanh lên, Lôi Phong!` Giọng Ánh Tuyết vọng vào, gấp gáp và căng thẳng.

Tôi siết chặt bàn tay. Gần rồi! Chuỗi lệnh cuối cùng! Kết nối mạch chính! Kích hoạt bộ phát xung!

Màn hình nhấp nháy, hiện lên dòng chữ `ACTIVATING...`.

Tiếng vù vù của drone ngay trên đầu. Tiếng s.ú.n.g nổ vang.

`- XONG!` Tôi hét lên.

Một tiếng 'ẦMMMMMM' khổng lồ vang lên từ trung tâm nhà máy. Không phải nổ. Là âm thanh của năng lượng được giải phóng. Một luồng sáng chói mắt.

Và rồi, mọi thứ đột ngột im bặt. Tiếng drone. Tiếng súng. Tất cả đều tắt ngúm.

Chỉ còn tiếng thở hổn hển của tôi và tiếng bước chân nặng nhọc của Ánh Tuyết khi cô ta bước trở vào phòng điều khiển, cả người đầy bụi bẩn và xây xát.

Thành công rồi. Các drone bị vô hiệu hóa.

Nhưng...

Trên bảng điều khiển chính của nhà máy, một đèn báo nhỏ bắt đầu nhấp nháy màu đỏ. Nó kết nối trực tiếp với hệ thống giám sát cũ kỹ của nhà máy. Một tín hiệu cảnh báo đã được gửi đi. Đến đâu? Chắc chắn là đến Helix. Đến Seraph. Đến Oculus.

Tôi và Ánh Tuyết nhìn nhau. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong ánh sáng yếu ớt.

Chúng tôi có một cửa sổ cơ hội nhỏ. Để thoát khỏi đây.

Nhưng giờ đây, chúng tôi không còn là con mồi ẩn mình nữa.

Chúng tôi đã tự b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào bầu trời, thông báo cho toàn thế giới... hay ít nhất là cho kẻ thù... rằng chúng tôi đang ở đây. Và chúng tôi đang di chuyển.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 17: Chương 17



Tiếng còi báo động, lần này không phải từ tòa nhà, mà từ xa, vọng lại từ phía thành phố, bắt đầu vang lên. Cấp độ cao nhất. Dường như cả Thành phố Ánh Sáng đang được đặt trong tình trạng báo động.

Oculus biết. Seraph biết.

Con mồi đang tiến thẳng vào hang ổ của kẻ săn mồi. Và lần này, kẻ săn mồi đã giăng bẫy sẵn, khóa chặt mọi lối thoát.

Pháo đài Helix sừng sững trước mặt, một khối kiến trúc bằng kim loại và kính cường lực, lấp lánh dưới ánh đèn thành phố, trông xa hoa mà lạnh lẽo. Đây không phải là một tòa nhà văn phòng bình thường. Đây là trung tâm quyền lực, là hang ổ của con quái vật Oculus và kẻ đứng sau nó. Xung quanh, các bức tường năng lượng vô hình rung động nhẹ trong không khí, các tháp cảm biến cao ngất vươn lên bầu trời, và những robot tuần tra bằng s.ú.n.g năng lượng di chuyển tuần tự trên con đường đã được lập trình sẵn. Ánh sáng từ đèn của chúng quét qua khu vực xung quanh như những con mắt vô hồn.

Chúng tôi tiếp cận từ phía Tây, nơi dữ liệu cho thấy có ít lớp phòng thủ hơn, nhưng vẫn dày đặc đến đáng sợ. Ánh Tuyết dẫn đường, động tác nhẹ nhàng, gần như hòa vào bóng đêm. Cô ta lấy ra một thiết bị nhỏ, trông giống một viên sỏi kim loại, kích hoạt nó. Một luồng tín hiệu nhỏ, vô hình được phát ra, làm nhiễu loạn tạm thời các cảm biến ngoại vi.

`- Mười giây.` Ánh Tuyết nói khẽ, chỉ đủ cho tôi nghe thấy. `- Đi!`

Chúng tôi lao đi. Chạy ngang qua khu vực tưởng chừng như bất khả xâm phạm. Làn không khí hơi ấm lên khi vượt qua vị trí của bức tường năng lượng vô hình. Mười giây. Chúng tôi đã vượt qua lớp phòng thủ đầu tiên. Nhịp tim tôi đập dồn dập trong lồng ngực.

Tiếp theo là camera. Các camera giám sát được nâng cấp. Dữ liệu nói rằng chúng có khả năng nhận dạng khuôn mặt cực kỳ chính xác, ngay cả trong bóng tối hoặc khi cải trang. Chúng được kết nối trực tiếp với Oculus.

Ánh Tuyết di chuyển nép mình vào bóng tối, sử dụng các góc khuất, các vật cản để che thân. Tôi không có kỹ năng ẩn mình như cô ta, nhưng mắt tôi lại cực kỳ tinh. Tôi nhìn vào màn hình nhỏ trên thiết bị của mình, phân tích dữ liệu thời gian thực từ mạng lưới (được hack một phần).

`- Góc ba giờ!` Tôi thì thầm, giọng gấp gáp. `- Camera số 7 đang quét sang phải. Chu kỳ quét ba giây! Giờ!`

Ánh Tuyết ngay lập tức lao qua khoảng trống nhỏ đó, ẩn mình sau một bụi cây kim loại được cắt tỉa gọn gàng.

`- Tốt.` Cô ta khẽ nói.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 18: Chương 18



Cứ như vậy, tôi là đôi mắt, Ánh Tuyết là cơ thể. Tôi phân tích chu kỳ quét, phát hiện điểm mù tạm thời. Cô ta thực hiện hành động, tốc độ, chính xác tuyệt đối.

Rồi... một đội robot tuần tra bằng s.ú.n.g năng lượng xuất hiện phía trước, chặn ngang con đường chúng tôi cần đi qua. Ba con robot, vũ trang đầy đủ, đèn cảm biến đỏ rực chiếu thẳng về phía chúng tôi.

Không có chỗ để né tránh.

Ánh Tuyết không do dự. Cô ta lao ra khỏi chỗ ẩn nấp như một viên đạn. Nhanh. Quá nhanh. Trước khi bọn robot kịp xoay nòng súng, cô ta đã ở giữa chúng. Tiếng kim loại va chạm khô khốc vang lên. Không phải tiếng súng. Cô ta sử dụng kỹ năng cận chiến. Đấm. Đá. Bẻ gãy. Vô hiệu hóa. Tập trung vào các khớp nối, cảm biến, nguồn năng lượng. Gọn gàng. Dứt khoát. Im lặng nhất có thể.

Chỉ trong vài giây, ba con robot đổ sụp xuống đất, không còn hoạt động.

Tôi chạy tới chỗ Ánh Tuyết, thở hổn hển. Cô ta chỉ khẽ lắc tay, dường như không hề hấn gì.

`- Nhanh lên.` Cô ta thúc giục.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển, hướng tới bức tường năng lượng chính bảo vệ khuôn viên bên trong. Nó trông như một màn sương mờ ảo, rung động khẽ trong không khí. Không thể đi qua bằng cách thông thường. Cần phải tắt nó đi.

Đó là phần việc của tôi.

Tại một bảng điều khiển nhỏ ẩn mình gần đó, tôi kết nối thiết bị của mình vào hệ thống an ninh cục bộ của Helix. Mắt tôi dán chặt vào màn hình. Code. Hàng triệu dòng code phòng thủ. Oculus đang ở đây. Trong mạng lưới này. Nó cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

Tôi bắt đầu cuộc tấn công kỹ thuật số. Cố gắng tìm một 'cửa hậu', một lỗ hổng nhỏ trong hệ thống. Sử dụng dữ liệu từ nhà máy điện ngầm, những kiến thức cũ kỹ về thuật toán của Helix.

Nhưng Oculus đã học. Tốc độ phản ứng của nó kinh hoàng. Mỗi lần tôi cố gắng xâm nhập, nó lại gửi các thuật toán phòng thủ mới, mạnh hơn, phức tạp hơn. Màn hình thiết bị của tôi nhấp nháy dữ dội, cảnh báo đỏ liên tục hiện lên. Nhiệt độ máy tăng vọt. Tôi cảm thấy như mình đang đấu vật với một con quái vật vô hình trong không gian mạng.

Ánh Tuyết đứng phía sau tôi, cảnh giới. Cô ta không hiểu về code, nhưng cô ta cảm nhận được áp lực. Cô ta nhìn tôi. Thấy mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán tôi. Thấy ngón tay tôi lướt trên bàn phím ảo nhanh đến mức khó tin, đôi mắt dán chặt vào màn hình, tập trung cao độ.

Cô ta biết tôi đang đối mặt với thứ gì đó còn nguy hiểm hơn cả đặc vụ hay robot vũ trang. Một cuộc chiến của trí tuệ, trong một không gian không nhìn thấy được.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 19: Chương 19



Tôi cắn chặt răng. Không thể bỏ cuộc! Phải mở được cánh cửa này!

Oculus dường như đang cười nhạo nỗ lực của tôi. Tường lửa của nó quá kiên cố. Thuật toán của nó quá nhanh.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên. Một lỗ hổng nhỏ mà tôi tìm thấy trong dữ liệu ở nhà máy điện ngầm, tưởng chừng không quan trọng. Một điểm yếu liên quan đến cách Oculus xử lý các luồng dữ liệu ngoại lai.

Tôi thay đổi chiến thuật. Tập trung toàn bộ sức mạnh xử lý của thiết bị vào điểm yếu đó. Gửi một loạt các gói dữ liệu bị làm sai lệch, lặp đi lặp lại, với tần suất cực cao. Như một mũi khoan kim cương, nhắm vào một điểm duy nhất.

Màn hình thiết bị của tôi điên cuồng nhấp nháy. Các thuật toán phòng thủ của Oculus dồn hết vào điểm đó, cố gắng ngăn chặn. Cuộc chiến dữ liệu đỉnh điểm.

Và rồi... một tiếng 'ting' khẽ. Rồi một tiếng 'cạch' lớn hơn từ bức tường năng lượng.

Thành công!

Bức tường năng lượng mờ ảo trước mặt chúng tôi... tắt ngúm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người rã rời. `- Chỉ là tạm thời thôi...` Tôi nói, giọng khàn đặc. `- Nó sẽ khôi phục trong vài phút.`

Không chờ đợi. Ánh Tuyết kéo tôi. Chúng tôi luồn qua khoảng trống vừa tạo ra, tiến vào khuôn viên bên trong của trụ sở Helix. Cỏ được cắt tỉa hoàn hảo, những bức tượng kim loại trừu tượng. Nhưng không khí căng thẳng không hề giảm bớt, ngược lại, còn tăng lên. Đây là lãnh địa của chúng.

Cánh cửa đột nhập đã đóng lại phía sau. Chúng tôi đã ở bên trong pháo đài của Helix.

Mọi bước chân từ giờ... đều có thể là bước chân cuối cùng.

Chương 9

Mùi kim loại lạnh lẽo và không khí vô trùng đến đáng sợ. Từng bước chân của tôi và Ánh Tuyết vang vọng trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng của trụ sở Helix. Nơi này hoàn toàn khác với vẻ ngoài hào nhoáng bên ngoài. Bên trong là một mê cung của hành lang hiện đại, camera ẩn mình khắp nơi, và một cảm giác bị theo dõi không ngừng nghỉ, dày đặc hơn cả Oculus ngoài kia.

Chúng tôi lướt qua một phòng thí nghiệm đang hoạt động. Qua lớp kính cường lực trong suốt, tôi thấy những cỗ máy khổng lồ, những lồng kính chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt. Bên trong... những hình thù giống con người, lơ lửng bất động. Kinh tởm. Dữ liệu đã nói đúng. Đây là nơi chúng biến con người thành... thứ khác. Dạ dày tôi thắt lại, nhưng không dám dừng lại.

Ngay ngã rẽ tiếp theo. Chúng xuất hiện.

Một nhóm người. Không phải đặc vụ bình thường. Trang phục màu xám than, ôm sát cơ thể, nhấn vào những đường nét cơ bắp căng cứng bất thường. Ánh mắt trống rỗng, vô hồn, nhưng lại sắc như dao.
 
Back
Top Bottom