Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,646
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMTPmarIfh1dsA-dNm06Hby8tL9zfqguQEgMwsuC9srWupunEwVpexVqfzw1REh-nGBGdFIde64JHtUprHABrWPrEF1Pqj24YbYvSFczLjsVFzv4iYUO3IvrsCHgRJcfONwfClh6X5sP7MCLrnuggzW=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng quân đội khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.



Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường.



Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng nói chuyện.



Vì vậy, tôi đã sống 40 năm hôn nhân không tình dục với Mạnh Sĩ An.



Tôi chưa bao giờ chê bai hay oán hận, cam chịu sống như một quả phụ trong khi vẫn còn chồng, bên cạnh một người đàn ông câm suốt nửa cuộc đời.



Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi vô tình tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong phòng làm việc của anh ta.



Tất cả đều là những cuộc gọi dành cho bông hoa quân đội - người phụ nữ mà anh ta yêu nhưng không thể có được.



Hóa ra, anh ta không hề mất giọng, chỉ là không muốn nói chuyện với tôi.



Anh ta không phải không thể làm một người đàn ông, mà là không muốn làm người đàn ông của tôi.



Cú sốc quá lớn khiến tôi chết trong oán hận.



Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm 1984.



Đời này, tôi sẽ không bao giờ chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.



Những năm 80 là mảnh đất màu mỡ cho sự nghiệp.



Đón cơn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành để gây dựng sự nghiệp.



Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng khiến người người ngưỡng mộ.



Kiếp này, tôi muốn trở thành người phụ nữ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ!​
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 1: Chương 1



Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng quân đội khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, đã bị thương ở thanh quản và bụng trong chiến trường.

Anh ta mất đi chức năng nam giới và khả năng nói chuyện.

Vì vậy, tôi đã sống 40 năm hôn nhân không t.ì.n.h d.ụ.c với Mạnh Sĩ An.

Tôi chưa bao giờ chê bai hay oán hận, cam chịu sống như một quả phụ trong khi vẫn còn chồng, bên cạnh một người đàn ông câm suốt nửa cuộc đời.

Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi vô tình tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong phòng làm việc của anh ta.

Tất cả đều là những cuộc gọi dành cho bông hoa quân đội - người phụ nữ mà anh ta yêu nhưng không thể có được.

Hóa ra, anh ta không hề mất giọng, chỉ là không muốn nói chuyện với tôi.

Anh ta không phải không thể làm một người đàn ông, mà là không muốn làm người đàn ông của tôi.

Cú sốc quá lớn khiến tôi c.h.ế.t trong oán hận.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm 1984.

Đời này, tôi sẽ không bao giờ chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Những năm 80 là mảnh đất màu mỡ cho sự nghiệp.

Đón cơn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành để gây dựng sự nghiệp.

Kiếp trước, tôi từng là người vợ của một thủ trưởng khiến người người ngưỡng mộ.

Kiếp này, tôi muốn trở thành người phụ nữ khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ!

01

Đặc khu kinh tế Thâm Thành được thành lập vào tháng 8 năm 1980, đến nay mới chỉ phát triển được bốn năm.

Từ quê nhà đến đó, giao thông vẫn còn rất lạc hậu.

Thời buổi này tất nhiên chưa có máy bay hay tàu cao tốc, chỉ có thể ngồi trên những chuyến tàu hỏa xanh cũ kỹ.

Không chỉ phải chuyển tàu ba lần, mà chuyến gần nhất cũng phải đợi đến Chủ nhật.

Tôi dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn trên tờ lịch.

Chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ heo hút, lạc hậu này.

Mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn, tôi đạp suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đến được ga tàu trước lúc hoàng hôn.

Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy Mạnh Sĩ An vừa xuống tàu ở cửa ra.

Tôi đã trọng sinh, còn anh ta thì trẻ lại bốn mươi tuổi.

Cao lớn, thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, khí chất anh tuấn, là vị đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội.

Tiền đồ vô hạn.

Cũng là người đàn ông mà tôi đã yêu suốt mấy chục năm kiếp trước.

Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai người cùng đứng tên trên một tờ giấy hôn thú thì đã là một gia đình.

Dù anh ta không thể nói, không thể gần gũi, không thể cho tôi một đứa con, tôi cũng chưa từng oán trách.

Tôi đã dốc cả đời để yêu thương, chăm sóc, sưởi ấm cho anh ta.

Nhưng kết quả lại biến cuộc đời tôi thành một trò cười lớn.

Khi nhìn thấy tôi, Mạnh Sĩ An nhíu đôi mày thanh tú lại.

Anh ta hơi khó chịu mở miệng nói:

“Diệp Tần, chẳng phải tôi đã bảo em đừng ra đón rồi sao?”

Lúc ấy tôi mới nhớ ra, thì ra hôm nay chính là ngày Mạnh Sĩ An về phép thăm nhà.

Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, tôi đã gửi cho anh ta một bức điện tín.

Tôi nói rằng, chúng tôi đã đính hôn ba năm rồi, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi đã bị coi là gái già.

Tôi nói với anh ta rằng tôi muốn kết hôn, muốn theo chồng về đơn vị.

Trong quân đội, khi sĩ quan đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ được phép đưa vợ con đi cùng.

Như vậy, gia đình quân nhân không còn cảnh vợ chồng xa cách, con cái cũng được giải quyết vấn đề học hành và công việc.

Mạnh Sĩ An đã được thăng làm đoàn trưởng từ năm ngoái, và đủ điều kiện để cho vợ con đi theo.

Tôi luôn mong mỏi anh ta sẽ đến đón tôi đi.

Nhưng anh ta mãi không chịu đồng ý.

Tôi sốt ruột, gửi điện tín nói rằng nếu anh ta còn không đến đón tôi, tôi sẽ xách hành lý đến thẳng đơn vị tìm anh ta.

Mạnh Sĩ An đành phải miễn cưỡng trở về, còn dặn tôi đừng ra ga đón.

Tôi biết anh ta đang cố tình lạnh nhạt, xa cách tôi.

Kiếp trước tôi rất đau lòng.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đính hôn, dù chưa có giấy đăng ký hay động phòng, nhưng ở quê, như vậy đã là vợ chồng.

Tôi muốn được ở bên cạnh Mạnh Sĩ An, mong sớm lấy được giấy kết hôn, để tôi có thể đến đơn vị chăm lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ.

Tôi còn muốn sinh con cho anh.

Nhưng kiếp này, tôi đã dập tắt hoàn toàn ý nghĩ làm vợ lính.

Tôi chỉ muốn đến Thâm Thành để lập nghiệp, nên thậm chí đã quên mất hôm nay anh ta về phép.

Tôi đến đây để mua vé tàu đi Thâm Thành, chứ không phải ra đón anh ta.

Mạnh Sĩ An hiểu nhầm, trên khuôn mặt thanh tú của anh ta hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Gấp gáp đến thế sao?”

“Chúng ta còn trẻ, đâu cần phải vội vã kết hôn như vậy!”

“Đơn vị rất gian khổ, theo quân không phải để hưởng phúc!”

“Em đến đó chỉ khiến tôi phân tâm!”

“Tôi còn muốn tiếp tục thăng tiến nữa!”

Vừa mở miệng, anh ta đã liệt kê hàng loạt lý do để ngăn tôi theo quân.

“Tôi không đến đây để đón anh.”

“Tôi cũng thấy kết hôn bây giờ còn quá sớm, quân đội tôi không theo nữa.”

Lời tôi khiến khuôn mặt Mạnh Sĩ An đầy vẻ sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, anh ta bật cười khinh miệt.

“Diệp Tần, khi nào em học được trò lấy lùi làm tiến vậy?”

Anh ta nghĩ tôi yêu anh đến điên cuồng, chẳng hề tin tôi thật sự muốn từ bỏ ý định theo quân.

Tôi cũng không buồn giải thích.

Dù sao chỉ còn năm ngày nữa, tôi sẽ đi Thâm Thành.

Từ đó, trời cao biển rộng, chẳng còn gì vướng bận.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 2: Chương 2



02

Từ thị trấn về làng có hơn bốn mươi dặm đường.

Tôi đã mượn chiếc xe đạp của chị phụ nữ trưởng thôn để đi.

Lúc về, Mạnh Sĩ An chở tôi bằng xe đạp.

Anh ta đạp xe nhanh hơn tôi nhiều, nhưng cũng mất hơn hai tiếng mới về đến làng.

Suốt cả quãng đường, anh ta không nói với tôi một lời nào.

Bầu không khí im lặng đầy ngượng ngập.

Nó khiến tôi nhớ lại bốn mươi năm hôn nhân kiếp trước, tĩnh lặng như bên một người câm, cô đơn đến tê dại.

Khi về đến làng, đã hơn tám giờ tối.

Người trong làng vốn tiết kiệm, buổi tối ít khi bật đèn, cả ngôi làng tối om như mực.

Tiếng xe đạp đi vào làng làm bầy chó sủa vang.

Mẹ tôi đã mất từ lâu, cha tôi thì đã c.h.ế.t khi cố gắng cứu Mạnh Sĩ An mười năm trước.

Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn sống ở nhà họ Mạnh.

Chú thím Mạnh rất tốt, luôn coi tôi như con dâu trong nhà mà yêu thương.

Thấy chúng tôi về, thím Mạnh vừa hâm lại đồ ăn trên bếp vừa vui vẻ nói:

“Con ơi, con đồng ý đưa vợ theo quân là đúng rồi đấy!”

“Ngày nào cũng ở cạnh nhau, bố mẹ mới sớm được bế cháu nội mập mạp!”

Mạnh Sĩ An mím chặt môi, không nói lời nào.

Anh ta vốn là người rất cứng đầu.

Kiếp trước, chỉ vì không cưới được người phụ nữ mình yêu, anh ta chấp nhận suốt đời không có con nối dõi, khiến nhà họ Mạnh tuyệt tự.

Chú thím Mạnh sau này đều qua đời trong nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

“Con phải đối xử tốt với con bé Diệp Tần, nhà họ Diệp đã có ơn với con đấy!”

“Nếu không nhờ chú Diệp cứu con năm đó, thì làm gì có ngày hôm nay mà làm đoàn trưởng?”

Chú Mạnh nhìn thấy nét mặt bực bội của con trai, vội lên tiếng nhắc nhở.

“Được rồi! Con đã nói là con sẽ cưới cô ấy!”

“Đừng ép con nữa được không? Con biết chú Diệp đã cứu con! Nhưng đó chỉ là một tai nạn thôi!”

“Con thà c.h.ế.t còn hơn phải mang ơn lớn như thế!”

“Bắt con trả ơn bằng cả cuộc đời mình ư?”

Mười năm trước, cha tôi là liên đội trưởng dân quân của làng.

Năm ấy xảy ra một trận lũ lớn, Mạnh Sĩ An bị nước lũ cuốn vào khe núi.

Cha tôi đã nhảy xuống dòng nước xiết để kéo anh ta lên, nhưng vì kiệt sức mà không thể qua khỏi.

Tôi mất cha, trở thành một đứa trẻ mồ côi, và từ đó sống trong nhà họ Mạnh.

“Con gái à, từ nay con chính là con dâu của nhà họ Mạnh chúng ta, là vợ của thằng Sĩ An!”

Câu nói ấy đã ám ảnh và hủy hoại cuộc đời tôi.

Mạnh Sĩ An vì câu hứa đó mà cưới tôi, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy bản thân bị ràng buộc bởi đạo đức.

Anh ta hận tôi đã chiếm lấy cuộc đời mình, cản trở tình yêu mà anh ta mong muốn.

Vì vậy, dù đã sống cùng tôi bốn mươi năm trong hôn nhân, anh ta cũng chưa bao giờ chạm vào tôi, thậm chí chẳng buồn mở miệng nói một lời.

“Cái thái độ gì vậy? Con nói thế mà nghe được à?”

“Con tưởng con làm đoàn trưởng rồi thì bố không dám dạy dỗ con hả?”

“Thằng ranh con! Dù con có làm tư lệnh thì bố vẫn là bố con đấy!”

Chú Mạnh giận đến mức râu mép run lên, mắt trợn trừng.

Ông sợ tôi buồn, nên vớ lấy cây cán bột định đánh Mạnh Sĩ An.

“Chú à, anh ấy mệt rồi, để anh ấy ăn cơm trước đi.”

Tôi vội mở miệng can ngăn.

Dù sao thì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tôi rời đi.

Tôi chỉ muốn yên tĩnh, không muốn nghe cãi vã.

Tôi cũng hiểu rõ, chú Mạnh càng giận dữ, Mạnh Sĩ An càng thêm ghét bỏ tôi.

Với kiểu người cứng đầu như anh ta, càng áp lực thì càng phản kháng.

“Con gái à!”

Thím Mạnh kéo tay tôi, thì thầm dặn dò.

“Đàn ông cần phải quản lí chặt!”

“Không thể cứ chiều theo nó mãi được!”

Bà thực sự là một người mẹ chồng tốt biết bao.

Nhưng tôi và bà, kiếp này, định sẵn không thể có duyên phận làm con dâu - mẹ chồng.

Vừa mới ngồi xuống bàn cơm, còn chưa kịp động đũa, thì tiếng loa phát thanh của làng vang lên.

Giọng ông bí thư vang to qua chiếc loa cũ kỹ:

“Mạnh Sĩ An, đơn vị gọi điện, nói có việc gấp!”

“Nhắc lại lần nữa… Mạnh Sĩ An, đơn vị gọi có việc gấp!”

Nghe thấy vậy, Mạnh Sĩ An lập tức bật dậy.

“Con phải về đơn vị!”

Anh ta vơ lấy ba lô, xoay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.

Cảnh tượng này, giống hệt như kiếp trước.

Anh ta về nhà chưa kịp ấm chỗ đã bị Tri Dung Dung gọi đi.

Tri Dung Dung là nữ văn công của đoàn văn nghệ quân đội.

Cô ta xinh đẹp, giọng hát hay, biết múa, lại còn hay đọc thơ.

Chính là mối tình khắc cốt ghi tâm của Mạnh Sĩ An.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 3: Chương 3



Dù kiếp trước khi ấy chưa thịnh hành cụm từ “bạch nguyệt quang”.

Nhưng chỉ cần Tri Dung Dung lên tiếng, Mạnh Sĩ An sẽ bất chấp tất cả, dù lên rừng hay xuống biển.

Kiếp trước, sau khi anh ta rời đi, chú thím Mạnh đã đưa tôi lên đơn vị, còn nhờ sư trưởng làm người chứng hôn.

Mạnh Sĩ An không chịu nổi áp lực, cuối cùng cũng đồng ý đi đăng ký kết hôn với tôi, để tôi theo anh ta về đơn vị.

Nhưng ngay trong đêm tân hôn, anh ta lại bị một cuộc điện thoại của Tri Dung Dung kéo đi.

Sau đó, anh ta nói là phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Khi trở về, thanh quản và vùng bụng của anh ta đều đã bị thương.

Khiến tôi cả đời sống trong cảnh trinh nguyên.

Khiến tôi suốt bốn mươi năm trời, với chính người chồng của mình, chỉ có thể giao tiếp bằng giấy bút và cử chỉ tay.

Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, toàn tâm toàn ý chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh ta.

Chăm lo phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Tôi thật ngu ngốc!

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, nếu anh ta thật sự bị câm, thì sao có thể từ đoàn trưởng leo lên vị trí thủ trưởng?

Lẽ ra đã phải giải ngũ vì lý do sức khỏe từ lâu rồi!

Ở đơn vị, anh ta giao tiếp và ra lệnh cho mọi người hoàn toàn bình thường.

Chỉ là khi về nhà, anh ta lười không muốn nói chuyện với tôi mà thôi.

Dù sao tôi cũng là một người phụ nữ an phận, chưa bao giờ dò hỏi chuyện công việc hay các mối quan hệ của anh ta trong đơn vị.

Chính sự tin tưởng mù quáng đó đã khiến tôi bị lừa suốt mấy chục năm.

Cho đến ngày sinh nhật sáu mươi tuổi, khi tôi dọn dẹp phòng làm việc của anh ta, phát hiện trong một chiếc hộp có hơn năm trăm chiếc thẻ điện thoại.

Đó đều là những chiếc thẻ IC chuyên dùng để gọi điện thoại quốc tế.

Vì sau này Tri Dung Dung kết hôn với một người đàn ông ngoại quốc, chuyển ra nước ngoài sinh sống.

Cô ta đã ly hôn hai lần, cuộc sống không được suôn sẻ.

Mạnh Sĩ An cảm thấy anh ta đã phụ bạc mối tình đầu trong sáng ấy, nên quyết định dùng bốn mươi năm cuộc đời mình để bù đắp.

Ngôi nhà của Tri Dung Dung ở nước ngoài, xe cộ cô ta đi lại, đều là anh ta bỏ tiền mua.

Anh ta không chịu sinh con với tôi, nhưng lại coi ba đứa con của Tri Dung Dung với hai người chồng trước như con ruột.

Anh ta chịu trách nhiệm chi trả học phí, sinh hoạt phí cho ba đứa trẻ đó.

Thậm chí khi những đứa con đó kết hôn, chính Mạnh Sĩ An đã đứng trên lễ đường, trong vai trò đại diện cho gia đình nhà gái.

Tất cả những điều này, tôi hoàn toàn không hay biết.

Tôi chưa từng hỏi anh ta tiêu tiền vào đâu.

Tôi dành cho anh ta sự tin tưởng tuyệt đối, đổi lại là sự phản bội lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Khi biết được sự thật, tâm trí tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi bước ra ban công và lao mình xuống trong tuyệt vọng...

Vậy nên khi được sống lại lần nữa.

Người đàn ông trái tim băng giá ấy, tôi không cần nữa!

03

Còn bốn ngày nữa là đến ngày tôi lên đường đi Thâm Thành, tôi bắt đầu sắp xếp hành lý.

Trẻ mồ côi tuy cô đơn, nhưng cũng có cái lợi là không vướng bận, muốn đi là đi.

Vài bộ quần áo thay đổi được xếp gọn trong túi hành lý.

Tôi dùng kim chỉ khâu một túi nhỏ bên trong lớp áo lót, nhét vào đó chứng minh thư và 300 đồng.

Đó là toàn bộ số tiền tôi có.

Năm 1984, công nhân thành phố một tháng chỉ kiếm được hơn 30 đồng.

Ba trăm đồng lúc này là một khoản tiền không nhỏ.

Đây là khoản trợ cấp mà tôi nhận được sau khi cha hy sinh.

Tôi đã tiết kiệm suốt mười năm mà chưa từng động tới.

Kiếp trước, khi cưới Mạnh Sĩ An, tôi đã dùng số tiền này mua cho anh ta một chiếc đồng hồ Thượng Hải.

Cũng mua một chiếc máy khâu và một chiếc xe đạp mới tinh hiệu Vĩnh Cửu, mang theo đến đơn vị sau khi kết hôn.

Nhưng chiếc đồng hồ đó, tôi chưa từng thấy anh ta đeo một lần.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không lặp lại sai lầm, không đem nhiệt tình của mình đi hâm nóng một tảng băng lạnh lẽo.

Ba trăm đồng này chính là số vốn để tôi đến Thâm Thành lập nghiệp.

Thấy tôi thu dọn hành lý, chú thím Mạnh tưởng tôi chuẩn bị theo quân, ai nấy đều vui mừng.

Họ muốn tiễn tôi ra ga nhưng tôi đã từ chối.

Thím Mạnh còn đưa cho tôi năm trăm đồng, nói rằng đó là sính lễ của nhà họ Mạnh.

Tôi nhất quyết không nhận, nhưng thím Mạnh không chịu.

Bà kiên quyết dúi vào tay tôi.

Tôi đành nhận lấy.

Cha tôi đã hy sinh để cứu con trai họ, tôi nhận số tiền ấy cũng không hề áy náy.

Ba ngày trước khi rời đi, tôi đến nghĩa trang để thăm mộ cha mẹ lần cuối.

“Cha mẹ ơi, con sắp đi Thâm Thành rồi, sẽ hòa mình vào công cuộc cải cách mở cửa của đất nước.”

“Cha mẹ yên tâm, không có Mạnh Sĩ An, con cũng sẽ sống thật hạnh phúc.”

Chủ nhật đến.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 4: Chương 4



Tôi chào tạm biệt chú thím Mạnh, rời khỏi ngôi làng nhỏ bé nơi tôi đã sống hơn hai mươi năm.

Tiếng bánh sắt rầm rập vang lên, chuyến tàu màu xanh cũ kỹ bắt đầu lăn bánh, đưa tôi đến Thâm Thành.

Khoảng cách từ đây đến Thâm Thành hơn một nghìn cây số.

Chuyến đi cần ba lần đổi tàu, kéo dài ba ngày hai đêm.

Không biết là trùng hợp hay là ý trời.

Thành phố nơi tôi phải đổi tàu lần đầu tiên chính là nơi đơn vị của Mạnh Sĩ An đang đóng quân.

Thời gian chờ đổi tàu là ba tiếng.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ nhân cơ hội này để chào tạm biệt anh ta.

Không cần thiết, anh ta cũng chẳng hề trân trọng.

Tôi chỉ ngồi ăn một bát mì trong quán ăn của nhà khách quốc doanh bên ngoài ga tàu, thì bất ngờ lại gặp được Mạnh Sĩ An, hơn nữa còn nhìn thấy cả Tri Dung Dung.

Đầu những năm 80, quần áo của người dân chỉ có hai màu phổ biến.

Màu xanh quân đội và màu xám nhạt.

Tri Dung Dung lại mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, nổi bật giữa đám đông.

Hai người họ cũng đang ăn ở đây.

Bên cạnh Tri Dung Dung đặt một chiếc túi lớn.

Bên trong là phục trang biểu diễn, xem ra đoàn văn công chuẩn bị đi lưu diễn.

Mạnh Sĩ An rõ ràng đến để tiễn cô ta.

Ánh mắt tôi và anh ta giao nhau giữa không trung.

Tôi không muốn mở miệng, định giả vờ như không quen biết.

Nhưng sau khi khuôn mặt anh ta thoáng đỏ lên vì bối rối, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin đầy ngạo nghễ.

Anh ta sải bước đến trước mặt tôi.

“Diệp Tần! Em càng ngày càng tự ý làm theo ý mình rồi!”

“Anh không đi đón em, ai cho phép em tự đến đơn vị?”

“Em tưởng theo quân là trò đùa con trẻ à? Cần rất nhiều thủ tục đấy!”

“Em không phải đang gây thêm phiền phức cho anh sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Sĩ An luôn là một người xuất sắc.

Trong quân đội, anh ta cũng là nhân tài được bồi dưỡng trọng điểm, tôi từng coi anh ta là hình mẫu hoàn hảo.

Chính vì thế mà sự tự tin của anh ta dần biến thành tự luyến.

“Mạnh Sĩ An, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không phải đến tìm anh.”

“Ha ha ha!”

Mạnh Sĩ An cười phá lên với vẻ mỉa mai.

“Diệp Tần! Em cũng biết nói dối từ khi nào vậy? Trong miệng em có câu nào là thật không?”

“Chẳng phải mấy hôm trước em còn nói không muốn kết hôn với tôi nữa sao? Vậy mà giờ lại đuổi theo đến tận đây?”

“Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Tôi đang tập trung phát triển sự nghiệp, không cần em cản trở!”

Anh ta còn định tiếp tục nói thì Tri Dung Dung dịu dàng cất giọng, khẽ khàng lên tiếng.

“Đoàn trưởng Mạnh, anh ra ngoài hít thở chút không khí đi. Để em nói chuyện với chị Diệp.”

“Chị ấy vượt cả chặng đường xa xôi đến đây, đừng để chị ấy cảm thấy lạnh lòng.”

Nghe vậy, Mạnh Sĩ An hừ một tiếng, xoay người bước ra khỏi nhà khách.

Tri Dung Dung tiến sát lại gần tôi, nụ cười dịu dàng ban nãy biến mất.

Cô ta ghé sát tai tôi, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ cho tôi nghe thấy:

“Chị Diệp, chị đừng cố chấp nữa. Có những thứ... không thuộc về chị đâu.”

“Một con nhà quê như chị, đoàn trưởng dựa vào đâu mà cưới chị?”

“Mặt dày mày dạn chạy đến đơn vị đòi theo quân, chị đúng là không biết xấu hổ!”

“Chẳng phải chị dùng mạng sống của cha mình để ép Sĩ An cưới chị sao? Ha ha, cái mạng rẻ rúng của một con quê mùa! Chết rồi cũng đáng!”

Cô ta còn định nói thêm.

“Chát!”

Tôi đã giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Tri Dung Dung.

Cái tát này, tôi đã chờ suốt hai kiếp mới có thể ra tay, nên đã dồn hết sức lực.

Trên gương mặt trắng nõn của cô ta lập tức hằn rõ năm dấu tay.

Kiếp trước, khi tôi đến đơn vị, Tri Dung Dung cũng đã nói những lời cay nghiệt gần như y hệt.

Khi ấy tôi tức giận nhưng sợ bị Mạnh Sĩ An xem là người đàn bà đanh đá, nên nhẫn nhịn không dám phản kháng.

Kết quả, Tri Dung Dung lại tự ngã xuống rồi vu khống tôi đánh cô ta.

Vậy nên, đời này tôi quyết định tát thẳng mặt cô ta.

Đỡ cho cô ta phải diễn trò giả tạo nữa.

Gương mặt Tri Dung Dung thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Rõ ràng, cô ta không ngờ tôi dám ra tay thật.

Nhưng chỉ chớp mắt, ánh mắt cô ta đã lóe lên vẻ thích thú. Cô ta ôm má, òa khóc thật to.

“Đoàn trưởng ơi, chị ta đánh em!”

Nghe thấy tiếng khóc, Mạnh Sĩ An lập tức lao vào.

“Diệp Tần! Em càng ngày càng quá đáng!”

“Xin lỗi cô ấy ngay!”

Tri Dung Dung ôm má, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 5: Chương 5



Kiếp trước, tôi đã phải cúi đầu xin lỗi.

Tôi đã khóc, đã giải thích rằng chính Tri Dung Dung khiêu khích tôi trước, rằng tôi không hề ra tay.

Nhưng Mạnh Sĩ An không hề nghe.

Anh ta không tin rằng một người thích đọc thơ như Tri Dung Dung lại có thể thốt ra những lời cay nghiệt như thế.

“Tri Dung Dung là người đọc thơ! Shelley, Goethe, Pushkin! Anh không tin cô ấy có thể nói ra những lời cay độc như vậy!”

Kiếp này, tôi chẳng còn lý do gì phải giải thích nữa.

Cơm đã không còn nuốt nổi, tôi đứng dậy rời đi.

Đây là lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, tôi dám cãi lời Mạnh Sĩ An.

Anh ta tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.

“Nếu không chịu xin lỗi thì cút về nhà đi! Tôi sẽ không cưới loại phụ nữ như em!”

Tôi dừng bước, quay đầu lại.

“Mạnh Sĩ An, yên tâm đi. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ phải thấy tôi nữa.”

Anh ta bỗng chốc trở nên bối rối.

“Em... em nói vậy là sao?”

04

“Chính là ý anh mong muốn đấy.”

“May mà chúng ta chỉ mới đính hôn, chưa đăng ký kết hôn, nên hôn ước này coi như hủy bỏ.”

“Từ giờ, giữa tôi và anh không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”

“Đừng mang gánh nặng tâm lý. Cha tôi đã dùng mạng sống của mình để cứu anh, nhưng anh không có nghĩa vụ phải cưới tôi.”

“Như anh đã nói, đó chỉ là một tai nạn.”

“Cha tôi là một người tốt. Dù ai bị rơi xuống sông, ông ấy cũng sẽ nhảy xuống cứu, chứ không phải cố ý lấy mạng mình ra để ép anh cưới tôi.”

“Con gái của ông ấy không hèn kém đến mức phải dùng cách này để gả đi.”

Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt Mạnh Sĩ An hiện rõ vẻ xấu hổ và lúng túng.

“Anh... anh không có ý đó... Anh thật sự rất biết ơn chú Diệp...”

“Không cần biết ơn nữa. Ông ấy đã mất rồi. Những lời này, giờ chẳng còn ý nghĩa gì.”

Tôi quay đầu, bước thẳng về phía nhà ga.

Mạnh Sĩ An tưởng tôi đã bị anh ta thuyết phục, đồng ý quay về làng.

Anh ta thở phào một hơi, rồi vội bước lên đuổi theo.

“Anh... anh đưa em về làng nhé... Chuyện theo quân, cho anh thêm vài ngày nữa...”

Đến lúc này, anh ta vẫn không tin tôi thật sự muốn chia tay.

Tôi cũng không còn tâm trạng giải thích.

“A!”

“Choang!”

Tri Dung Dung bất ngờ hất đổ chiếc bàn.

Tô mì tôi chỉ mới ăn được một chút đã đổ ụp xuống người cô ta.

Mạnh Sĩ An lập tức dừng bước, hốt hoảng quay lại chăm sóc “bạch nguyệt quang” của mình.

“Em về đến nhà thì gọi điện cho anh nhé!”

Anh ta luống cuống rút trong túi ra một tờ tiền 100 đồng, nhét vào tay tôi, rồi xoay người chạy về phía Tri Dung Dung.

Tôi sải bước về phía nhà ga.

Dặn lòng không được khóc.

Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào.

Tạm biệt, Mạnh Sĩ An.

Kể từ giây phút này, anh đã hoàn toàn bị xóa khỏi cuộc đời tôi.

Từ nay, trời cao đất rộng, vui buồn sướng khổ của tôi đều không còn liên quan đến anh nữa.

05

Chuyến tàu lắc lư suốt ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng đến được Thâm Thành.

Kiếp trước, tôi đã từng vài lần đặt chân đến thành phố này.

Nhưng khi đó, Thâm Thành đã là một đô thị siêu cấp ngang hàng với Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, nổi tiếng không chỉ trong nước mà còn vang danh thế giới.

Còn giờ đây, hơn hai mươi năm trước, Thâm Thành vẫn chỉ là một thành phố vừa phát triển từ một làng chài nhỏ.

Năm 1984, chính là thời điểm Thâm Thành đang tràn đầy sức sống, chuẩn bị bước lên con đường phát triển thần tốc.

Lựa chọn đến Thâm Thành lập nghiệp sau khi trọng sinh, là bởi nơi đây chính là mảnh đất lý tưởng để biến ước mơ thành hiện thực.

Tôi bước đi trên những con đường của Thâm Thành.

Khung cảnh lúc này còn rất đơn sơ, nghèo nàn, chẳng thấy bóng dáng những tòa nhà cao tầng hay những chiếc xe sang chảnh.

Nhưng khắp nơi đều là dòng người tấp nập.

Giữa tiếng xe cộ và tiếng bước chân rộn ràng, tôi có thể nghe được vô số giọng nói, khẩu âm khác nhau từ khắp các tỉnh thành trên cả nước.

Họ đều là những người trẻ đến đây để theo đuổi ước mơ.

Hàng chục năm sau, rất nhiều trong số họ sẽ trở thành những doanh nhân lừng lẫy, những tỷ phú mà ai ai cũng biết đến.

Và tôi cũng sẽ trở thành một trong số họ.

Tôi tin rằng, với lợi thế trọng sinh, tôi nhất định sẽ thành công!

Tôi không thể phụ lòng ông trời đã cho tôi một cơ hội sống lại.

Tôi đã lên kế hoạch cho công việc của mình ở Thâm Thành.

Hiện tại, thành phố này đã có rất nhiều nhà máy.

Có nhà máy quốc doanh, có liên doanh và cả những nhà máy có vốn đầu tư nước ngoài.

Nhưng tôi không định xin vào làm công nhân.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 6: Chương 6



Bởi tôi chỉ học hết cấp hai, dù có trọng sinh cũng không thể biến tôi thành một thiên tài nghiên cứu.

Tôi không thể phát minh ra máy tính, điện thoại di động hay chip điện tử gì cả.

Hơn nữa, vốn của tôi rất ít, chỉ có vỏn vẹn một nghìn đồng.

Tôi chỉ có thể làm những việc có rào cản thấp, vốn ít nhưng lại có khả năng sinh lời cao.

Chính là ngành dịch vụ.

Cụ thể hơn: tôi sẽ mở một quán ăn.

Dù chính sách hiện nay đã nới lỏng, cho phép người dân tự kinh doanh buôn bán.

Những người như tôi được gọi là “cá thể hộ”.

Thế nhưng, do tư tưởng còn hạn chế, phần đông xã hội vẫn xem việc làm hộ kinh doanh cá thể là thứ nghề không đứng đắn, thậm chí là đáng xấu hổ.

Trong suy nghĩ của nhiều người, tương lai tốt nhất vẫn là đi bộ đội hoặc vào làm công nhân trong các nhà máy quốc doanh.

Những công việc này được gọi là “bát cơm sắt” – nghĩa là công việc ổn định, không lo bị mất việc.

Chính vì thế, kinh tế tư nhân vẫn còn rất thưa thớt.

Nhưng tôi tin, đây chính là cơ hội của tôi.

Khi bước đi trên đường phố, ngoài những quán ăn quốc doanh, bưu điện, cửa hàng cung tiêu và cửa hàng thực phẩm phụ, gần như không thể tìm thấy cửa hàng tư nhân nào khác.

Chỉ nói riêng về các quán ăn quốc doanh, nhân viên ở đó đều là công nhân biên chế chính thức.

Vì vậy, không hề tồn tại những khái niệm như “khách hàng là thượng đế” hay “phục vụ bằng nụ cười”.

Nhân viên phục vụ ở đây ai nấy đều tỏ ra hách dịch, khó chịu.

Đúng kiểu “cửa khó vào, mặt khó coi, lời khó nghe”.

Rất nhiều người dù trong túi có tiền cũng không muốn bước chân vào những quán ăn này.

Chỉ tổ “cơm chưa kịp ngon, đã tức đầy bụng”.

Vì vậy, tôi quyết định bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc mở một quán ăn nhỏ.

Địa điểm tôi chọn là khu công nghiệp Xà Khẩu của Thâm Thành.

Tôi đã đếm kỹ, ở đây hiện đã có hơn một trăm nhà máy.

Công nhân làm việc tại đây cộng lại cũng phải hơn năm, sáu vạn người.

Phần lớn là dân từ nơi khác đến, đa phần còn độc thân, không có điều kiện tự nấu nướng.

So với công nhân ở các tỉnh nội địa, công nhân ở đây có thu nhập cao hơn hẳn.

Thậm chí, có người kiếm được đến hai trăm đồng một tháng.

Dù các nhà máy đều có căng tin, nhưng khi đã có tiền, ai mà chẳng muốn thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn?

Muốn ăn ngon hơn, ăn mới lạ hơn.

Cho nên, tôi tin tưởng rằng, ngành dịch vụ ăn uống ở đây chính là một nhu cầu thiết yếu.

Hơn nữa, tôi còn có một lợi thế lớn mà không phải ai cũng có.

Kiếp trước, sau khi kết hôn và theo quân, tôi đã làm việc trong bộ phận hậu cần của đơn vị.

Công việc chính là quản lý bếp ăn.

Binh lính trong đơn vị đến từ mọi miền đất nước, mỗi người một sở thích ẩm thực khác nhau.

Vì không có sự ấm áp trong gia đình, chẳng có ai để trò chuyện.

Nên tôi đã biến nấu ăn thành niềm đam mê duy nhất của mình.

Tôi say mê nghiên cứu các món ngon, đặc sản từ khắp các vùng miền của đất nước.

Từ món ăn truyền thống của tám trường phái ẩm thực lớn: Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Chiết Giang, Hồ Nam, An Huy…

Chẳng có món nào làm khó được tôi.

Từ lẩu, nướng, đến các món mì, tôi đều thành thạo.

Thậm chí, tôi còn biết làm cả món Tây và các loại bánh ngọt.

Thời buổi này, giá thuê mặt bằng còn rất rẻ.

Tôi bỏ ra một trăm năm mươi đồng để thuê một mặt bằng nhỏ nằm ngay mặt đường.

Số tiền còn lại, tôi mua nồi niêu, chảo chén và nguyên liệu nấu ăn.

Và thế là, “Nhà hàng Diệp Tần” chính thức khai trương!

06

Những năm 80 là thời kỳ mà cung luôn nhỏ hơn cầu.

Chỉ cần dám nghĩ dám làm, chỉ cần chịu khó chịu khổ, thì không thể nào không kiếm được tiền.

Quán ăn của tôi nhờ biết nấu các món đặc sản từ khắp các vùng miền trên cả nước nên ngay khi khai trương đã đông khách nườm nượp.

Rất nhiều người lao động từ khắp nơi đến Thâm Thành làm việc đều tìm đến quán của tôi.

Họ bảo rằng, khi ăn ở đây, họ cảm nhận được “hương vị quê nhà”.

Ban đầu tôi làm không xuể, nên phải thuê thêm hai nhân viên phục vụ.

Ba người tất bật như con quay suốt cả ngày.

Một tháng trôi qua, tôi ngồi xuống tính toán lại sổ sách.

Sau khi trừ chi phí thuê mặt bằng, tiền lương nhân viên và các khoản chi phí khác, tôi lãi ròng hai nghìn đồng!

Năm 1984, hai nghìn đồng có ý nghĩa như thế nào?

Đó là khoản thu nhập của một gia đình công nhân trong suốt hai năm.

Là số tiền mà một người nông dân phải vất vả năm năm mới tích cóp được.

Nhìn vào cuốn sổ ghi chép, tôi bật khóc.

Những giọt nước mắt hạnh phúc.

Phụ nữ không cần dựa vào đàn ông.

Vì đàn ông có thể phản bội, có thể làm tổn thương bạn.

Nhưng đồng tiền thì không bao giờ!
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 7: Chương 7



07

Chớp mắt, tôi đã ở Thâm Thành được nửa năm.

Việc kinh doanh của quán ăn ngày càng khởi sắc.

Số tiền tiết kiệm của tôi đã cán mốc mười nghìn đồng, trở thành một “hộ vạn nguyên” nổi danh.

Ở những năm 80, đây là một danh hiệu khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.

Còn có phần đáng tự hào hơn cả triệu phú thời sau này.

Quán ăn của tôi cũng ngày càng phát triển.

Ban đầu, tôi chỉ thuê một gian nhỏ, giờ đã mở rộng thành ba gian liền nhau.

Nhân viên dưới quyền cũng đã tăng lên sáu người.

Tôi không phải là một bà chủ keo kiệt.

Với nhân viên, tôi luôn rộng rãi và đối đãi chân thành.

Mức lương tôi trả cao hơn mặt bằng chung, ngoài ra còn thường xuyên thưởng thêm khi quán đông khách.

Vậy nên, ai nấy đều hăng hái làm việc, không nề hà khó nhọc.

Hôm đó, tôi đang bận rộn trong quán thì chợt nghe một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.

“Diệp Tần?”

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, bất ngờ nhận ra đó là người quen.

Là anh kế toán Lưu ở làng cũ.

Anh ta đến Thâm Thành công tác, trưa nay ghé vào quán tôi ăn cơm.

Gặp được đồng hương, tôi mừng rỡ tiếp đón.

Không chỉ gọi thêm mấy món ngon mà còn miễn phí bữa ăn hôm đó.

Thế nhưng, anh kế toán Lưu lại không động đũa.

Anh ta ngồi đó, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và sốt ruột.

“Diệp Tần! Sao em lại ở đây?”

“Em không biết đâu! Mấy tháng nay, nhà họ Mạnh vì tìm em mà náo loạn cả lên, gà bay chó sủa!”

“Đoàn trưởng Mạnh gần như phát điên rồi!”

08

Nửa năm trước, tôi bước lên chuyến tàu đến Thâm Thành.

Khi ấy, nhà họ Mạnh và người trong làng đều nghĩ tôi đi theo quân, đến đơn vị của Mạnh Sĩ An để đăng ký kết hôn.

Nhưng giữa hành trình, khi tôi đổi tàu, tôi đã gặp lại Mạnh Sĩ An và Tri Dung Dung.

Khi đó, Mạnh Sĩ An cũng cho rằng tôi đến đơn vị để theo anh ta.

Anh ta lại một lần nữa tìm cách đuổi tôi đi.

Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ quay về làng.

Mà không ai biết rằng tôi đã rẽ hướng đến Thâm Thành.

Chính sự hiểu lầm ấy đã tạo ra một khoảng cách thông tin khiến cả hai bên đều mù mờ.

Người trong làng tưởng tôi đang ở đơn vị.

Còn Mạnh Sĩ An thì lại nghĩ tôi đang ở quê nhà.

Ban đầu, mọi thứ vẫn bình yên.

Nhưng mấy ngày sau, khi không nhận được cuộc gọi báo bình an của tôi, Mạnh Sĩ An đã gọi điện về làng hỏi thăm.

Chỉ khi ấy, anh ta mới biết tôi chưa hề quay về.

Tôi cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Mọi người trong làng đều hoang mang, lo lắng.

Mạnh Sĩ An lập tức xin nghỉ phép để đi tìm tôi khắp nơi.

Nhưng tôi không có điện thoại di động.

Mà thời đó cũng chưa có hệ thống camera giám sát hay vé tàu ghi danh tính.

Tìm tôi trong biển người mênh m.ô.n.g thật chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Anh ta đã tìm suốt hai tháng ròng rã mà không có bất kỳ manh mối nào.

Ngay cả công an cũng không thể giúp gì.

Thế là mọi người bắt đầu nghĩ rằng tôi đã gặp chuyện chẳng lành.

Có lẽ tôi đã bị hại trên đường đi.

Thím Mạnh ở nhà ngày ngày khóc cạn nước mắt.

Chú Mạnh thì giận dữ đến nỗi cầm cán bột đập gãy tay của Mạnh Sĩ An.

Vừa đánh vừa mắng:

“Thằng bất hiếu! Mày hại c.h.ế.t con bé rồi! Mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”

Người trong làng ai cũng tiếc thương cho tôi.

Họ bảo tôi thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà số phận nghiệt ngã.

Vậy nên hôm nay, khi anh kế toán Lưu bất ngờ thấy tôi sống khỏe mạnh, thậm chí còn mở quán ăn buôn bán phát đạt ở Thâm Thành, anh ta mới sững sờ như vậy.

“Diệp Tần! Về quê đi!”

“Cả làng đang mong ngóng em lắm đấy!”

Tôi khẽ lắc đầu.

“Em không về đâu, ở Thâm Thành, em sống rất tốt.”

“Nhờ anh về nói với chú thím Mạnh rằng em vẫn ổn, bảo họ đừng lo lắng nữa.”

Anh kế toán Lưu đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy sốt ruột.

“Con bé này sao mà cứng đầu thế chứ?”

“Vậy còn đoàn trưởng Mạnh? Không lấy nhau nữa à?”

“Không!”

Tôi dứt khoát lắc đầu.

“Giữa em và anh ta, từ lâu đã chẳng còn quan hệ gì.”

09

Sau khi anh kế toán Lưu rời đi, tôi lại tiếp tục bận rộn với công việc trong quán.

Thời đại này, điều bất tiện nhất, ngoài việc không có điện thoại hay mạng internet, chính là không thể thanh toán trực tuyến.

Mọi giao dịch đều phải dùng tiền mặt.

Mỗi tối sau khi đóng cửa, tôi đều cẩn thận kiểm đếm số tiền thu được.

Trưa hôm sau sẽ mang ra ngân hàng gửi.

Tôi không dám giữ quá nhiều tiền bên mình, sợ sẽ khiến người khác sinh lòng tham.

Nhưng việc quán ăn của tôi buôn bán tốt như vậy, nói không bị ai để ý thì quả là không thể.
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 8: Chương 8



Hôm đó, trời đổ mưa, bầu trời bên ngoài u ám lạ thường.

Tôi vừa khóa cửa định trở về căn phòng trọ ở con hẻm sau quán thì bất ngờ bị một lực đẩy mạnh mẽ xô ngược trở lại.

Cơ thể tôi bị xô ngã vào trong quán.

Ngay sau đó, một gã đàn ông trông bặm trợn, hùng hổ bước vào.

Ánh mắt hắn ta lóe lên sự hung dữ, miệng cười nham hiểm.

Rõ ràng là một tên cướp.

Thâm Thành là nơi đông đúc, ngoài những người chăm chỉ đến đây để lập nghiệp thì cũng không thiếu những kẻ tìm đến để làm chuyện bất chính.

Tên này không chỉ muốn cướp tiền, mà ánh mắt hắn nhìn tôi cũng đầy dã tâm.

“Con nhóc này trông ngon nghẻ đấy nhỉ.”

Nói xong, hắn lao tới, dùng lực ép tôi xuống bàn.

Tôi sợ hãi tột độ nhưng cắn chặt răng, dồn hết sức lực cắn mạnh vào tay hắn.

“Aaa! Con ranh này mày là chó à?”

Hắn nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó vì đau, tay còn lại ôm lấy vết thương rỉ máu.

Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc.

Hắn lại nhào tới định khống chế tôi lần nữa.

Tôi liền chạy thẳng vào bếp, tay quờ quạng tìm kiếm.

Tay tôi chạm vào cán một con d.a.o thái thịt.

Tôi quay người, siết chặt con d.a.o trong tay, mắt nhìn hắn đầy quyết liệt.

“Đừng bước tới! Nếu mày dám động vào tao, tao sẽ liều mạng với mày!”

Lời nói của tôi không hề khiến hắn sợ hãi.

Trái lại, hắn càng trở nên điên cuồng.

“Con ranh! Tao không tin là không xử được mày!”

Hắn gầm lên, lao tới.

Tôi nghiến răng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Thà c.h.ế.t chứ không để hắn chạm vào mình.

Nếu thực sự không thoát được, tôi sẽ tự kết liễu mình.

Đúng vào lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Đứng im! Không được động đậy!”

Giọng nói đầy uy nghi vang lên.

Một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện ở cửa.

Bộ quân phục ấy như mang theo khí thế áp đảo, khiến tên cướp sững lại, sau đó sợ hãi buông dao, ôm đầu bỏ chạy.

Người mặc quân phục nhanh chóng lao tới.

Dù một cánh tay của anh ta đang bị băng bó treo trước ngực, nhưng chỉ với một tay còn lại, anh ta dễ dàng khống chế tên cướp, bẻ quặt tay hắn ra sau.

Ngay sau đó, công an được gọi đến và giải tên tội phạm đi.

Hóa ra, đó là một kẻ cướp di động, từng gây án nhiều nơi.

Khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới hoàn hồn.

Người đàn ông mặc quân phục quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta phức tạp vô cùng.

“Diệp Tần... Em khiến tôi phải tìm khổ sở suốt bấy lâu nay!”

10

Mạnh Sĩ An đến đây là vì nghe tin từ anh kế toán Lưu.

“Về với tôi đi, cả nhà đang mong chờ em lắm.”

“Tôi... tôi sẽ cưới em.”

“Chuyện theo quân, tôi đã báo cáo lên sư trưởng rồi.”

“Đừng bướng bỉnh nữa. Em biến mất nửa năm qua, tôi đã chịu đủ những lời trách móc rồi.”

Trên gương mặt anh ta, nét mệt mỏi hiện rõ mồn một.

“May mà em không gặp chuyện gì. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”

Nghe anh ta nói rằng muốn cưới tôi, tôi chẳng hề cảm thấy vui mừng hay hạnh phúc.

Bởi với tôi, điều này giờ đây đã là chuyện cỏn con, không còn chút ý nghĩa nào.

“Đoàn trưởng Mạnh, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Nhưng anh hãy về đi. Tôi sẽ không cưới anh đâu. Tôi đã nói rõ ràng từ trước rồi.”

Khuôn mặt Mạnh Sĩ An thoáng đỏ lên vì giận dữ và xấu hổ.

“Diệp Tần! Đừng có được nước lấn tới!”

“Tôi đã nhượng bộ rồi. Em còn muốn gì nữa?”

“Tiếp tục như thế này chẳng có lợi gì cho em đâu!”

“Chẳng phải em chỉ vì ghen với Tri Dung Dung sao?”

“Chúng tôi trong sạch! Chỉ là tri kỷ về mặt tinh thần thôi!”

“Tôi không hề gây chuyện. Tôi chỉ đơn giản là không muốn lấy anh.”

“Anh muốn cưới Tri Dung Dung hay bất kỳ ai khác, đều không liên quan đến tôi.”

“Nếu anh lo sợ về làng sẽ khó ăn khó nói với chú thím Mạnh, tôi sẽ viết một bức thư, trong đó tôi sẽ nói rõ là tôi không muốn lấy anh. Như vậy, họ sẽ không còn ép anh nữa.”

Nghe tôi nói vậy, lần đầu tiên sau hai kiếp người, Mạnh Sĩ An mới thực sự tin rằng tôi đã hết yêu anh ta.

Rằng tôi thật sự không còn muốn trở thành vợ anh ta nữa.

Trên gương mặt anh ta hiện lên sự bàng hoàng, hoang mang, rồi dần dần là nét nhẹ nhõm.

Tôi hiểu được.

Anh ta cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng là tôi.

Nhưng... sự thất vọng và tiếc nuối trong mắt anh ta là sao?

“Em nói thật chứ?”

“Tôi nói thật.”

Tôi lấy ra tờ giấy, bắt đầu viết thư cho chú thím Mạnh.

“Diệp Tần... thật ra tôi không... không hoàn toàn không có tình cảm với em...”

“Chỉ là... chỉ là mọi người đều nói tôi mắc nợ em...”

“Cảm giác phải cưới em như một nghĩa vụ... khiến tôi cảm thấy bị áp lực...”

“Vì thế tôi mới phản kháng... mới không muốn...”

Anh ta lắp bắp giải thích, từng câu chữ rối loạn.

“Không cần phải nói nữa. Những điều này... giờ không còn quan trọng.”

Tôi đưa bức thư đã viết xong cho Mạnh Sĩ An.

“Đoàn trưởng Mạnh, từ nay, cả tôi và anh đều đã tự do.”
 
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Chương 9: Chương 9



11

Sau khi Mạnh Sĩ An rời đi, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục.

Chớp mắt đã đến cuối năm, tôi cũng nên về quê thắp hương cho cha mẹ.

Chín tháng nỗ lực ở Thâm Thành, tôi đã kiếm được ba mươi nghìn đồng.

Giờ quay lại làng, tôi thực sự đã có thể coi là “vinh quy bái tổ”.

Tôi khoác lên mình bộ đồ đẹp nhất.

Áo khoác phao đỏ rực, bên dưới là đôi bốt cao màu đen.

Bộ trang phục này, đừng nói là ở quê, ngay cả ở nhiều thành phố nội địa, cũng chưa ai từng thấy.

Bởi Thâm Thành gần với cảng quốc tế, quần áo thời trang phần lớn đều theo xu hướng từ nước ngoài.

Phong cách ở đây đi trước các thành phố trong nước vài năm.

Huống chi là ở nông thôn.

Khi tôi bước vào làng, cả làng như vỡ òa.

Hàng chục đứa trẻ chạy quanh tôi ríu rít.

Vì tôi mang theo rất nhiều quà Tết, đặc biệt là một túi kẹo sữa Bạch Thỏ lớn.

Mỗi đứa đều được chia phần.

Lũ trẻ vui mừng cười nói rộn ràng.

Cha mẹ tôi mất sớm, suốt những năm tháng sau đó, tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ bà con trong làng.

Tôi không thể quên ơn này.

Vì thế, tôi đến từng nhà để tặng quà mừng tuổi.

Mỗi phong bao lì xì đều là hai trăm đồng.

Ở thời điểm năm 1984, đây là một khoản tiền khổng lồ.

Làng tôi một lần nữa náo động.

Ai nấy đều bàn tán, khen tôi giỏi giang, ra ngoài làm ăn phát đạt.

Dĩ nhiên, tôi không quên chuẩn bị riêng phong bao cho chú thím Mạnh.

Họ đã nuôi tôi suốt mười năm trời.

Dù tôi không thể trở thành con dâu của họ, nhưng ân nghĩa ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng.

Chú Mạnh nhất quyết không nhận tiền.

Ông giằng co đến mức nổi nóng.

“Con bé này! Bố mẹ con không còn, nhưng chúng ta là người một nhà.”

“Cầm tiền của con, chú thấy hổ thẹn lắm!”

“Nhà họ Mạnh chúng ta... đã có lỗi với con.”

Thím Mạnh thì rơi nước mắt.

“Con ơi, thằng con ngốc nghếch của thím... không có phúc.”

Tôi chỉ biết an ủi hai người.

Hôm đó là ngày hai mươi chín Tết.

Chú thím Mạnh nhất quyết giữ tôi lại qua đêm.

Khi tôi còn chưa kịp trả lời, cánh cửa bỗng bật mở, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.

Hai người bước vào nhà.

Mạnh Sĩ An dẫn theo Tri Dung Dung về quê ăn Tết.

Vừa nhìn thấy tôi, Mạnh Sĩ An sững sờ.

Tri Dung Dung thì lập tức lườm tôi bằng ánh mắt căm ghét, đầy ghen tỵ.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên chiếc áo phao đỏ và đôi bốt đen của tôi, như thể muốn thiêu rụi chúng bằng ngọn lửa hằn học trong lòng.

12

Họ đã về, tôi đương nhiên không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Mạnh để tránh khiến mọi người khó xử.

Nhưng thím Mạnh nhất quyết không cho tôi rời đi.

Bà thậm chí coi Tri Dung Dung như không khí, không thèm liếc mắt lấy một lần.

Cuối cùng, tôi vẫn phải ngủ lại trong căn phòng cũ của mình.

Chỉ đến khi ấy, thím Mạnh mới chịu mở miệng nói chuyện với Tri Dung Dung.

“Không có danh phận thì không được ngủ chung phòng!”

“Đừng để đến lúc người ta cười cho thối mặt đấy!”

Tối hôm đó, thím Mạnh để Tri Dung Dung ngủ trong phòng của Mạnh Sĩ An.

Còn Mạnh Sĩ An thì bị đuổi ra nhà kho.

Nhà kho vốn không có lò sưởi, mùa đông rét buốt thấu xương.

Vậy mà thím Mạnh chẳng chút xót xa, chỉ lầm bầm một câu:

“Để nó c.h.ế.t rét luôn cho bõ tội! Đồ hạng bạc như vôi!”

Đêm ấy, tôi ngủ không yên.

Nửa đêm, Tri Dung Dung đòi đi vệ sinh.

Nhưng cô ta nhất quyết không chịu ra nhà xí, chê bẩn.

Cuối cùng, Mạnh Sĩ An phải cắn răng đi mượn một cái bô sứ mang vào cho cô ta.

Chứng kiến cảnh đó, thím Mạnh càng thêm bực bội.

“Nhà quê bọn tôi đều thế cả đấy! Chê dơ thì cút đi! Ai mời cô đến?”

Tri Dung Dung tức đến mức mắt rưng rưng nước.

Không nhịn nổi nữa, Mạnh Sĩ An lên tiếng:

“Mẹ! Mẹ bớt nói vài câu được không?”

“Gà con mà đã vểnh đuôi gáy to rồi! Cưới vợ mà quên mẹ à?”

Thím Mạnh chỉ thẳng vào mặt con trai, giọng đầy phẫn nộ.

“Con mà cưới con bé đó, thì coi như đừng nhận mẹ nữa!”

Cuộc cãi vã kéo dài đến tận gần sáng mới dần lắng xuống.

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị ra nghĩa trang để thắp hương cho cha mẹ.

Vừa bước đến gần giường, tôi sững người.

Chiếc áo phao đỏ yêu thích của tôi bị ai đó dùng kéo cắt thành mấy chục vết rách toang hoác.

13

Không cần hỏi, tôi cũng biết chắc chắn là do Tri Dung Dung làm.

Người đàn bà đó đã bị cơn ghen tuông làm cho phát điên.

Bị thím Mạnh mắng mỏ, lại không thể trút giận, nên cuối cùng dồn tất cả căm hận lên đầu tôi.

Tôi không thấy tức giận.

Nhưng chú thím Mạnh thì giận đến run người.

Ngay cả Mạnh Sĩ An cũng lần đầu tiên nổi nóng với Tri Dung Dung.

“Tri Dung Dung! Xin lỗi ngay!”

“Em làm như vậy là sao?”

Nói rồi, anh ta quay sang tôi, ánh mắt đầy vẻ áy náy.

“Diệp Tần... xin lỗi. Chiếc áo đó bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền.”

“Thôi, không đáng gì đâu.”

Tôi thờ ơ đáp.
 
Back
Top Bottom