Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 30: Chương 30



30

“Nếu Khổng Tử còn sống, hẳn cũng sẽ vì ngươi mà thấy hổ thẹn bỏ đi. Thiên hạ nhân dân, văn võ bá quan trong triều, phàm là người còn có chút nhận thức thiện ác, cũng đều hổ thẹn khi đứng chung hàng ngũ với hạng ngụy quân tử như ngươi.”

Lời của Lão Thất như d.a.o bén, từng chữ như kim đâm, mắng đến mức vị nho sinh đạo mạo kia râu tóc dựng ngược, mặt đỏ tai tím.

Ta hận không thể vỗ tay thật lớn cho Lão Thất, tiểu tử này hoàn toàn chính là cái miệng thay lời ta một cách xuất sắc.

Nhìn sang quan ghi chép đang viết lia lịa, chờ đến khi bãi triều, nhất định phải đến xem bản chép ấy cho thật kỹ.

Lão già kia cãi không lại Lão Thất, lại còn bị mắng đến nỗi không nói nên lời, đành hậm hực tìm đến ta để cầu viện.

Nhưng ta có thể nói gì đây?

Tự biết bản thân tuy bị lợi ích che mờ mắt, làm đủ mọi chuyện để loại trừ dị kỷ, song ít nhất vẫn còn giữ lại được một chút giới hạn đạo đức và nhận thức đúng sai cơ bản.

Ta hắng giọng, dưới ánh mắt mong đợi của quần thần, chậm rãi lên tiếng:

“Lời Lão Thất nói, hợp ý trẫm. Hành vi ‘ăn tuyệt hộ’ kia, thực sự không bằng súc sinh, đạo đức băng hoại, trời đất không dung. Theo ý Lão Thất, nhất định phải dùng hình pháp nghiêm khắc, đòi lại công đạo cho những linh hồn oan khuất.”

Một lời định càn khôn.

Đối mặt với vị Hàn lâm lão lệ đang rưng rưng nhìn ta, ta dùng giọng điệu đặc biệt, chậm rãi nói:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ái khanh nhân hậu từ tâm, đến cả kẻ gian nịnh cũng có thể khoan dung, lòng nhân ấy có thể nói là chí thiện. Thế nhưng, lòng nhân không thể dùng để chấp binh, nhân hậu không thể giữ tài sản. Làm quan, không thể chỉ dựa vào thiện tâm, mà cần phải rõ ràng đúng sai, mới có thể mang lại phúc cho dân.”

Sắc mặt của lão già kia dần dần trở nên cứng ngắc.

“Khanh tài hoa hơn người, nhưng trẫm quan sát việc làm của khanh, tuy thiện thì có đấy, song giữa thiện và ác, dường như thiếu quyết đoán. Là người trị nước, phải lấy dân làm gốc, phân biệt trung gian, mới có thể giữ yên cõi bờ. Nhân hậu là mỹ đức, nhưng trong việc trị quốc an bang, e rằng chưa đủ toàn tài.”

Mắt vị lão thần đã dần tròn xoe vì khiếp sợ.

“Trẫm suy nghĩ mãi, thấy đức tài của khanh, có lẽ trẫm không thể dùng. Vậy nên trẫm có ý, khanh hãy cởi bỏ quan phục, về quê an dưỡng. Lòng thiện của khanh, nhất định có thể ban phúc cho quê nhà, lưu lại tiếng thơm cho hậu thế. Trẫm tuy mất đi một vị lương thần, nhưng dân chúng có được một người thầy hiền, cũng là phúc phận của quốc gia.”

Ta thật sự rất muốn một đao xử lý loại “thánh mẫu giả” như thế này, nhưng chính trị không phải là đánh g.i.ế.c đơn thuần, mà là sự thoả hiệp và cân bằng.

“Hy vọng khanh mau chóng chuẩn bị, chọn ngày khởi hành. Mong rằng sau khi hồi hương, khanh vẫn giữ vững lòng thiện, giáo hoá một phương, để trẫm được an lòng.”

Để diệt trừ tập tục “ăn tuyệt hộ” trong dân gian, ta và một nhóm đại thần cùng chí hướng đã soạn ra một loạt chính sách.

Sau đó, chúng ta lấy ý kiến của Lão Thất, đối với dân làng, tộc nhân từng tham gia ‘ăn tuyệt hộ’, đều xử phạt nghiêm khắc.

Đồng thời khuyến khích các gia đình không con cái lập di chúc trước, hoặc thiết lập hộ khẩu độc lập cho con gái.

Thế nhưng “ăn tuyệt hộ” cũng giống như việc “con dâu hiếu thuận với mẹ chồng là lẽ hiếu đạo”, đều không dễ thực hiện.

Những người làm quan đều là tầng lớp được lợi, làm sao có thể đồng cảm với những nữ nhân yếu thế?

Muốn họ thay đổi nhận thức, quả thật là nhiệm vụ dài lâu và nặng nề.

Nhưng Lão Thất nói đúng, là người thuộc tầng lớp có đặc quyền, làm sao có thể lên tiếng cho kẻ yếu, trừ khi lợi ích của họ được gắn liền với kẻ yếu.

Trong lòng ta cho rằng Lão Thất hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách lớn, nên hỏi hắn làm sao để các quan địa phương xử lý công bằng?

Lão Thất không chút do dự nói: “Nhi thần cho rằng, nên thi hành chế độ truy cứu trách nhiệm. Nếu lại có thảm kịch tuyệt hộ, thì quan lại địa phương, lý chính đều phải bãi chức để làm gương. Tộc trưởng thì phải truy cứu trách nhiệm, như vậy mới có thể chấm dứt hoàn toàn thảm kịch này.”

Lời lẽ hùng hồn, giọng vang như chuông lớn, thể hiện rõ phong thái anh minh quả quyết.

Ta âm thầm gật đầu, cứ theo lời Lão Thất, lệnh cho quan chức của Hình Bộ thảo chỉ dụ, ban hành luật lệ mới.



Lão Thất gây dựng danh tiếng “Thanh Thiên” trong Hình Bộ, căm ghét cái ác như thù, xử án công minh nghiêm ngặt.

Đến mức người đến tìm hắn kiện cáo, đông như trẩy hội.

Khổ chủ đến từ khắp nơi trong thiên hạ, không quản đường xa vạn dặm mà dâng đơn lên kinh thành.

Oan khuất của họ sâu như biển, huyết hận của họ cao như núi.

Tất cả vụ án mà Lão Thất đích thân xử lý, đều là trọng án, đại án.

Ta cũng hiểu rõ, pháp trị mới là nền tảng cho sự phát triển lâu dài của một triều đại.

Chỉ khi vận hành chính trị, kinh tế, cùng các lĩnh vực khác tuân theo pháp luật, thì mới tránh khỏi bị chi phối, cản trở hoặc phá hoại bởi ý chí cá nhân.

Suy nghĩ của Lão Thất, hoàn toàn trùng hợp với ta, nên ta toàn lực ủng hộ hắn.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 31: Chương 31



31

Lấy pháp luật làm gốc, lấy Bách Tính làm chủ, dùng hình pháp để ràng buộc tầng lớp thống trị có quyền lực quá lớn.

Điều quý giá nhất là, trong quá trình xử án, lão Thất phát hiện ra vô số tệ nạn tồn tại dưới nền thống trị của vương triều, không chỉ đưa ra đề xuất cải cách, mà còn tiếp tục hoàn thiện pháp luật.

Có ý hay vô tình thử thách lão Thất suốt nhiều năm, ta nhận ra đứa nhỏ này quả thực có bản lĩnh trị quốc.

Làm hoàng đế quả thực là oai phong.

Khi ngồi cao trên long tọa, một đám đại thần nắm giữ quyền lực lớn cúi đầu quỳ lạy, đồng thanh tung hô vạn tuế.

Đi đến đâu, người người đều cúi đầu cung kính, cảm giác đế vương bức nhân ấy khiến m.á.u nóng sôi trào, tự hào dâng trào.

Nhưng đối với người có tinh thần trách nhiệm cao và đạo đức mạnh mẽ, làm hoàng đế thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Oai phong thì chẳng hưởng được bao nhiêu, suốt ngày toàn phải lo những chuyện vặt không bao giờ hết.

Thời gian trôi qua, các hoàng tử công chúa cũng dần lớn.

Hoàng tử trưởng thành cần phải ra khỏi cung tự lập phủ, đây quả là một con số thiên văn kinh hoàng.

Dù tiền đó đều lấy từ quốc khố, nhưng mỗi lần có hoàng tử mở phủ sống riêng, ta đều đau lòng mấy ngày trời.

Người có năng lực thì ta còn có thể phái ra các nha môn giúp ta làm việc, còn kẻ tầm thường thì chỉ có thể trở thành những vương gia ăn chơi hưởng lạc, tất cả đều do quốc khố chu cấp.

Công chúa xuất giá, vì thể diện hoàng thất, cũng phải chuẩn bị một khoản hồi môn dày dặn.

Mỗi công chúa gả đi, Nội Vụ Phủ đều chuẩn bị sẵn 20.000 lượng bạc làm hồi môn.

Con gái vốn đã khó khăn, ta còn phải móc tiền riêng ra, cho mỗi công chúa thêm một khoản tiền riêng làm của hồi môn.

Thập Ngũ Công Chúa là công chúa duy nhất do hoàng hậu sinh, hồi môn còn phải gấp đôi.

Tổng cộng có 11 công chúa, số tiền riêng mà ta khổ cực dành dụm cũng gần như tiêu sạch.

Có lúc ta cũng không nhịn được mà oán trách nguyên chủ, không có việc gì lại sinh nhiều con như vậy làm chi?

Quả thật câu nói "muốn giàu thì đừng đẻ nhiều, hãy trồng thêm cây" là có lý.

Nếu như mọi chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì cũng không đến nỗi tệ.

Đáng sợ nhất là, có những vấn đề, bắt buộc phải rút đao đồ tể, thi triển cơn thịnh nộ như sấm sét.

Lão Tứ bị đuổi đến hoàng lăng trông mộ vẫn không chịu c.h.ế.t tâm, liên kết với các võ tướng, cùng với lão Lục, lão Cửu, lão Thập và lão Thập Tứ, vào đúng ngày mừng đại thọ 59 tuổi của ta, mưu đồ tạo phản.

May thay, vương triều dưới sự trị lý của ta, nhân tài đông đảo, ai nấy đều có sở trường riêng.

Văn thần võ tướng, ai nấy đều một lòng thần phục, quân thần đồng tâm. Các phi tần hậu cung cũng nhờ hoàng hậu dẫn dắt mà yên phận.

Thế nhưng ngai vàng thực sự quá mức hấp dẫn, khiến vẫn có người muốn dùng chiêu bài ép cung để đảo loạn triều cục, mưu cầu vinh hoa phú quý.

Lão Tứ muốn nhân cơ hội tạo phản mà lật mình.

Một đám thế gia võ tướng từng bị ta đè ép và giáng chức, cùng với nhạc phụ của lão Tứ, cũng không cam lòng rời khỏi trung tâm quyền lực, thế là hợp tác cùng nhau.

Cuộc biến loạn này m.á.u chảy thành sông, xác chất thành núi.

Ta cũng bị quân phản loạn ép đến mức phải bỏ chạy chật vật, suýt nữa thì c.h.ế.t không toàn thây.

May mắn thay, thống lĩnh Cấm Vệ Quân liều c.h.ế.t bảo vệ, lão Bát cũng lấy thân mình đỡ đao cho ta, ta mới vớt được một mạng.

Nhưng cuộc đảo chính này khiến ta mất đi rất nhiều cung nhân trung thành tận tụy và có năng lực mà ta đã quen dùng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Văn thần tuy không bị tổn thất nhiều, nhưng điều khiến ta đau lòng nhất là: lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất – Cấm Vệ Quân – đã tổn thất quá nửa.

Nhìn t.h.i t.h.ể đầy đất, có người thậm chí bị c.h.é.m đến m.á.u thịt mơ hồ, sống hơn nửa đời người, ta nào từng chứng kiến thảm cảnh như thế?

Ta khóc như mưa.

Một phần là vì sợ hãi, một phần là vì cảm động.

Chư thần đồng loạt đến an ủi, khuyên ta giữ gìn long thể.

「Bảo vệ hoàng thành, bảo vệ bệ hạ, vốn là bổn phận. Nay vì hộ giá mà chết, c.h.ế.t cũng xứng đáng, hoàng thượng không cần thương tâm.」

Nhưng ta vẫn vô cùng đau xót.

Năm vạn quân cấm vệ, vậy mà c.h.ế.t mất quá nửa, biết bao sinh mạng!

「Có người mới hai mươi, vẫn còn là đứa trẻ. Có người còn chưa lấy vợ, có người còn cha mẹ già, vợ con nhỏ...」

Ta đau lòng đến mức nói không nên lời.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 32: Chương 32



32.

Các đại thần đồng loạt khuyên giải ta:

"Hoàng thượng thánh minh, ắt hiểu hành động anh dũng này là điềm lành của quốc gia, là phúc khí của xã tắc. Những người ấy dùng xương m.á.u tạo thành bức tường đồng vách sắt, bảo vệ giang sơn vững bền, bách tính yên ổn. Công lao của họ là vì xã tắc, đức hạnh của họ ghi khắc trong lòng người."

"Hoàng thượng nhân từ, tưởng nhớ linh hồn trung nghĩa, khó tránh khỏi đau buồn. Nhưng thần cho rằng, Hoàng thượng nên hóa bi thương thành sức mạnh, lấy tinh thần cần cù chăm lo triều chính, an ủi lê dân, khiến sinh linh thiên hạ đều được tắm trong ơn đức mênh m.ô.n.g của Hoàng thượng, mới không phụ sự hy sinh của những người trung dũng ấy."

Ta được các quan khuyên nhủ, mới thôi không khóc nữa, lại hỏi vị thống lĩnh cấm vệ quân đầy máu:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Trẫm nhớ, ái tử của khanh cũng làm việc trong cấm vệ quân, có còn bình an không?"

Thống lĩnh cấm vệ quân, mắt hổ đẫm lệ:

"Được Hoàng thượng quan tâm, hạ thần có ba con trai, trưởng tử và thứ tử đều đã bỏ mình."

Thân thể ta lảo đảo, nước mắt tuôn như suối.

Y nửa quỳ trước mặt ta, chính khí lẫm liệt, giọng nói dõng dạc:

"Chết vì Hoàng thượng, không phải nhẹ như lông hồng, mà là nặng như núi Thái, c.h.ế.t mà không hối tiếc, con thần dưới suối vàng không có gì ân hận. Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể, đừng vì đứa nhỏ mà canh cánh. Khẩn cầu Hoàng thượng long thể an khang, lòng rồng khoan khoái, lấy bốn biển làm nhà, lấy muôn dân làm con, khai mở thái bình thịnh thế, để lại tấm gương muôn đời. Thần hèn mọn đứng trong hàng ngũ triều thần, nguyện dốc sức như chó ngựa, đền đáp hoàng ân muôn một."

Lão Thất cùng các hoàng tử cũng quỳ xuống theo, đồng thanh hô lớn:

"Khẩn cầu phụ hoàng long thể an khang, lòng rồng khoan khoái, lấy bốn biển làm nhà, lấy muôn dân làm con, khai mở thái bình thịnh thế, để lại tấm gương muôn đời. Nhi thần nguyện dốc sức như chó ngựa."

Văn thần võ tướng đồng loạt quỳ xuống. Nhìn đám đông hoàng tử và thần tử quỳ rạp đầy đất, mắt ta lại đỏ hoe.

Hôm nay văn thần võ tướng, ai nấy đều rơi lệ, lời khuyên can phát từ tâm can.

Ngay cả lão già phản nghịch hay chỉ trích ta là Trương Trọng Cảnh lúc này cũng nước mắt giàn giụa, lời lẽ tha thiết.

Cũng chính lúc này, ta mới chợt hiểu ra, địa vị tôn quý của ta không phải để tung hoành bá đạo, phô trương quyền uy, mưu cầu vinh quang cá nhân.

Kẻ ở ngôi cao, phải gánh vác trọng trách của xã tắc, rèn luyện bản thân mà tiến bước, chuyên tâm không lười, chứ không phải mặc sức lạm dụng quyền đế vương.

Mười hai năm làm đế vương, mãi đến giờ khắc này, ta mới hoàn toàn ngộ ra: đạo đế vương, cốt ở nhân đức, chứ không phải quyền lực có thể làm nên.

Sau khi trấn tĩnh lại, ta lập tức ban bố một loạt công việc hậu sự.

Lão Bát vì bảo vệ ta, bị một nhát c.h.é.m sau lưng. Ngự y nói, dù giữ được mạng cũng sẽ để lại di chứng.

"Toàn lực cứu chữa, nhất định phải giữ được mạng của lão Bát."

Với những binh sĩ, tướng lĩnh bị thương còn lại, ta bảo Hộ bộ cấp tốc soạn chiếu thư, triệu tập toàn bộ danh y trong kinh thành.

"Binh sĩ bị thương, tiếng khóc ai oán khắp nơi, trẫm lòng đau như cắt. Nhân lực Thái y viện tuy tinh nhuệ nhưng có hạn, khó lòng cáng đáng đại cục. Vậy nên trẫm quyết định, hạ chiếu triệu tập toàn bộ danh y chuyên trị xương cốt trong kinh thành, gác lại việc riêng, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, toàn lực cứu chữa các tướng sĩ anh dũng của trẫm."

"Những tướng sĩ ấy, dũng cảm g.i.ế.c địch, dâng thân vì nước, nay bị trọng thương, chính là nỗi đau của quốc gia. Trẫm mong các y sĩ, lấy lòng nhân ái và y thuật cao minh, tận tâm khám chữa, mong vết thương lành lặn không sẹo, đừng để anh hùng mang tật. Trẫm biết nhiệm vụ này gian khó, nhưng y giả phụ mẫu tâm, cứu người là bổn phận, xin chớ từ nan."

"Về chi phí thuốc men, mọi khoản chi đều do Hộ bộ chi trả. Trẫm thề lấy quốc khố làm hậu thuẫn, bảo đảm đầy đủ cho các tướng sĩ, không để ai vì thương tích mà khốn cùng, không để nhà nào vì thuốc men mà bần hàn."

"Mong các y sĩ nghe chiếu mà hành động nhanh chóng, cùng góp sức lớn. Trẫm tin rằng, với nỗ lực của chư vị, các tướng sĩ anh dũng nhất định sẽ sớm hồi phục, khôi phục uy phong, cùng nhau chống địch ngoại xâm, bảo vệ sơn hà vững bền. Chiếu này lập tức ban ra, mong chư vị tận tâm thực hiện!"

Lão Thất và lão Thập Nhị phụ trách thu dọn cục diện, Cấm vệ quân, Cẩm y vệ, các nha môn, các cơ quan nội vụ đều bận rộn thu dọn hậu quả.

Còn ta thì mở một trận đồ sát lớn trong Dưỡng Tâm điện.

Nỗi đau đớn của ta lúc này bao nhiêu, nỗi căm hận với kẻ tạo phản bấy nhiêu.

Ta thậm chí không buồn cãi vã với kẻ chủ mưu, trực tiếp đem lão Tứ cùng nhạc phụ của hắn lăng trì xử tử.

Người đứng sau móc nối là Triệu tần, Tứ vương phi, cùng bốn nhi nữ của họ, đều bị chôn theo.

Kẻ tham dự mưu phản là lão Lục, lão Cửu và lão Thập, lão Thập Tứ cũng bị xử tử, còn lại những kẻ theo phe phản loạn, tất cả đều bị thắt cổ chết.

Các võ tướng, thế gia đại tộc tham gia phản loạn, toàn bộ bị tịch biên gia sản, c.h.é.m đầu xử lý.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 33: Chương 33 (Hoàn)



33

Lần này số người c.h.ế.t bao gồm các tướng sĩ hộ giá lên đến mười lăm nghìn người, cung nhân bị vạ lây cũng hơn ba nghìn người.

Quả nhiên, lão Tứ tâm địa độc ác, ra tay g.i.ế.c hại huynh đệ ruột thịt.

Nếu không nhờ lão Thất võ nghệ cao cường, lại có hai cao thủ kề cận bảo vệ, e rằng cũng chẳng tránh khỏi kết cục như những hoàng tử khác.

Nguyên chủ có tất cả mười tám người con trai, lớn nhất là lão Ngũ – Lỗ vương, năm nay ba mươi tám tuổi. Nhỏ nhất mới mười ba, bị c.h.ế.t dưới đao kiếm. Tám người con trai đã bị giết.

Tuy rằng với các hoàng tử này chẳng có bao nhiêu tình phụ tử, nhưng tận mắt nhìn họ c.h.ế.t thảm dưới đao kiếm, lòng ta vẫn như d.a.o cắt, cảm thấy có lỗi với bao kỳ vọng tha thiết của nguyên chủ năm xưa.

Làm người đứng ở địa vị tối cao, trách nhiệm quá lớn, cũng không hẳn là điều tốt.

Nếu ta là kẻ vô tâm vô phế, tự nhiên có thể hưởng thụ tất cả quyền lực và vinh quang mà ngai vàng mang lại.

Đáng tiếc, trách nhiệm trong lòng ta không cho phép mình làm một đế vương chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, không màng dân sinh.

Dù dưới sự nỗ lực của ta, triều chính liêm minh, đời sống bách tính được cải thiện, nhưng quốc sự vẫn rối như mớ bòng bong.

Phía Tây Nam xảy ra động đất lớn, thương vong vô số.

Sông Hoàng Hà thỉnh thoảng lại lũ lụt.

Tuy ta không phải kẻ keo kiệt, nhưng thấy quốc khố ngày một cạn kiệt, thật sự đau lòng.

May mà dưới tay lão Bát có một nhóm thương nhân giỏi giang, nhờ vào hoạt động thương nghiệp mà kiếm được không ít ngân lượng cho quốc khố.

Nếu không có họ, ép đến bước đường cùng, ta cũng không chắc bản thân có giữ nổi đạo đức, mà không chạy đi cướp bóc các đại thần hoặc các dân tộc thiểu số xung quanh.

Sau tết, giặc Oa nổi dậy hoành hành trên biển.

Biên giới cũng chẳng yên ổn, các tộc du mục thường xuyên quấy rối.

Ta vốn không phải kẻ hiếu chiến, nhưng "ra tay trước để tránh bị tấn công", chỉ còn cách điều binh khiển tướng, Đông đánh giặc Oa, Bắc kháng Mông Cổ.

Mặc cho ngân khố cạn kiệt, nhưng quân thần một lòng, dân chúng đồng tâm hiệp lực, các binh sĩ tiếp tế đầy đủ, sĩ khí hừng hực, chỉ sau ba năm đã đánh cho giặc Oa tàn binh bại tướng, đuổi Mông Cổ ra khỏi biên giới.

Xét thấy giặc Oa vốn kính sợ cường quyền mà không biết đức, lúc mạnh thì cướp bóc, lúc yếu thì khom lưng quỳ gối, ta chủ trương g.i.ế.c sạch tại chỗ, không để lại một tên sống.

Mông Cổ thì có chút nền tảng, sau khi bị ta đánh cho tan tác, ta phái lão Bát đi đàm phán.

Thằng nhóc này giỏi bóc lột, nghe nói trên bàn đàm phán, nó ngạo mạn ngang ngược, tính toán từng li từng tí, đến cả tùy tùng cũng người nào người nấy cầm bàn tính, lách cách vang trời, tranh từng tấc lý, không nhường tấc đất nào, điều kiện khắt khe đến mức khiến đối phương tức đến muốn bùng nổ.

Sau nửa năm đàm phán, lão Bát mang về chiến lợi phẩm vô cùng phong phú.

Chỉ riêng cống phẩm hằng năm cũng đủ nuôi một đội quân mười vạn người.

Danh xưng “Diêm Vương bóc da” của lão Bát vang danh khắp triều đình.

So với sự chi ly tính toán trong tài chính của lão Bát, lão Thất lại có niềm đam mê khó nói thành lời đối với việc phá án xử án.

Đến mức khi ta định phong nó làm Thái tử, nó cũng dám từ chối.

"Nhi thần thấy phụ hoàng đang độ xuân thu tráng niên, anh tuấn oai phong, còn hơn xưa rất nhiều, quả là trời thương nước ta, là phúc của trăm họ, là may mắn của vạn dân. Vì thế nhi thần cả gan dâng lời, xin phụ hoàng hãy tạm gác chuyện lập Thái tử, để giữ trọn uy danh của người, kéo dài phúc lành cho Đại Thịnh ta."

Nghe xem, đây có phải lời người nói không?

Nhưng ta vẫn bao dung trước sự ngông cuồng của nó.

Có một Thái tử đầy trách nhiệm như vậy, quả là phúc của dân.

Hai mươi năm dương thọ mà Diêm Vương ban cho ta, thoạt nhìn thì dài, nhưng thực ra chớp mắt đã hết.

Sáng hôm ấy lên triều, ta bỗng nghẹn họng, rồi ngã lăn xuống.

Khi tỉnh lại, đã nằm trên long sàng, lão Thất và mọi người quỳ bên giường, mắt đầy lo lắng.

Ta lập tức hiểu ra — hai mươi năm dương thọ đã hết.

Biết đại hạn đã đến, ta không nhiều lời, lập tức phong lão Thất làm Thái tử.

Lão Bát Lão Thập Nhất cùng những người khác, hết lòng phò tá.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta còn để lại di chiếu:

"Sau khi trẫm băng hà, Hoàng hậu tôn làm Thái hậu, hưởng tuổi già. Các phi tần khác đều theo con rời cung, an hưởng tuổi xế chiều. Ai dưỡng công chúa, ban cho phủ công chúa riêng, nhưng quy chế không quá ba dãy nhà, tránh xa hoa lãng phí, tổn hại lợi ích bách tính. Hoàng tử được phong vương, nếu không đủ đức tài, đời sau phải giáng tước để răn dạy; nếu đủ tài đức, nên trọng dụng, tước lộc được kế thừa. Công chúa nếu có công với xã tắc, nên được lập phủ riêng, không lệ thuộc vào phò mã, để biểu dương công lao."

Lời vừa dứt, đã thấy Hắc Bạch Vô Thường đứng trước long sàng.

Ta thở ra một hơi, lại nói tiếp:

"Hậu sự của trẫm, mọi việc đều giản lược, không được xa xỉ phung phí."

Lão Thất quỳ bên giường, khóc không thành tiếng.

Ta vốn còn định nói vài lời tình cảm, để lại chút ân tình của phụ thân cho nó.

Nhưng đáng tiếc, đầu óc bỗng lộn xộn, chợt nhớ ra có một tâm nguyện chưa hoàn thành.

Tiểu thuyết là thú vui duy nhất của ta, tiếc là quốc sự rối ren, việc vặt quấn thân, cuốn tiểu thuyết kia ta đọc suốt hơn một tháng, đến khúc gay cấn thì đứt đoạn, ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, như có xương mắc cổ.

"Trên án thư của trẫm còn có cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong, nhớ đốt theo cho trẫm."

Lão Thất trợn tròn mắt, nước mắt còn đọng, vẫn gật đầu đồng ý, lại nhào vào người ta mà khóc.

Ta muốn an ủi đôi câu, nhưng tâm trí rối bời, không biết mở lời từ đâu.

Sau lưng lão Thất còn có vài trọng thần Nội các đang quỳ, ta cũng muốn căn dặn vài câu, xem như kết thúc trọn vẹn cho cuộc đời đế vương của mình, nâng mối quan hệ quân – thần lên một tầm cao mới.

Tay chạm phải miếng bánh gạo còn chưa ăn hết, ta mới nhớ ra — chính là vì trộm ăn miếng bánh này mà bị nghẹn.

"Nhắn với sử quan, chuyện trẫm ăn vụng bánh gạo trên triều, tuyệt đối không được ghi vào sử sách."

Các đại thần đang rưng rưng nước mắt bỗng im bặt, ta thầm kêu một tiếng “hỏng rồi” — danh tiếng trọn đời của trẫm, thế là tiêu tan.

Hết.
 
Back
Top Bottom