Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 10: Chương 10



10.

Tên Lý Tiến phản ứng nhanh hơn Tôn Đạo Lương, lập tức giơ tay hô to:

"Bệ hạ, cổ nhân có ba điều bất hiếu: Một là a dua làm theo, khiến thân phạm điều bất nghĩa – ấy là một bất hiếu; Hai là nhà nghèo mẹ già, không ra làm quan cầu bổng lộc – ấy là hai bất hiếu; Ba là không cưới vợ, không có con nối dõi, khiến tổ tiên bị tuyệt tự – ấy là ba bất hiếu. Thần biết rõ cữu cữu mình ham mê cờ bạc, nếu còn để ông ta tiếp cận mẫu thân, khiến bà sa vào vũng lầy, đó mới chính là a dua làm theo, mới là chân chính bất hiếu. Hoàng thượng, thần cắt đứt đường lên cửa của cữu cữu, vậy có gì sai?"

Hừm, cũng có chút tài ứng biến đấy.

Đáng tiếc, lại là chó săn của Thái hậu.

Ta nói: "Ái khanh nói cũng có vài phần có lý. Nghe khanh phân tích như thế, trẫm lại cảm thấy, Hứa gia kia, chẳng khác gì cữu cữu của khanh vậy."

Lý Tiến đúng là người thông minh, nghe tiếng đàn biết ý nhạc, lập tức nghiêm trang nói:

"Hoàng thượng trừng phạt Hứa gia, cũng không oan uổng gì. Hứa thị dựa hơi Thái hậu, ngang ngược vô lối, lộng hành bá đạo, trên gạt dưới lừa, chưa thấy đủ, thậm chí còn nhúng tay vào triều chính, đòi phong tước, đòi ban quan – thật đúng là lòng tham không đáy. Khó trách hoàng thượng không thể nhẫn nhịn. Thần ngược lại cho rằng, hoàng thượng chỉ giáng tước, phạt bổng, thực là quá nhẹ."

Ta lập tức khoái chí, liền hỏi: "Vậy theo ý ái khanh thì sao?"

Lý Tiến bất chấp ánh mắt giận dữ b.ắ.n tới từ bốn phía, cắn răng nói:

"Tịch biên gia sản, đày ra biên ải!"

Ta lập tức hài lòng vô cùng, phất tay một cái:

"Vậy thì làm theo lời ái khanh. Hứa thị dựa hơi Thái hậu, lộng hành không kiêng dè, lòng tham vô độ, nay đã chọc giận lòng người, trẫm tuy nể mặt Thái hậu, không tiện trị nặng, nhưng vì lòng dân phẫn nộ, trẫm đành gánh lấy tiếng bất hiếu, cắn răng xử phạt Hứa Gia!"

Lúc ấy, không ít người xôn xao, ngoài những kẻ theo phe Hứa gia, còn có một số người từng hưởng chút bóng râm của nhà gia tộc Hứa, tất cả đều lên tiếng khuyên ta nên cân nhắc.

Lý do lớn nhất họ đưa ra chính là — cần giữ lòng hiếu với Thái hậu.

Ta đứng dậy, dáng vẻ trang nghiêm hùng dũng, cất giọng:

"Tự cổ trung hiếu khó vẹn toàn. Trẫm đứng ở triều đình, là quân vương một nước, xử lý Hứa Gia , là vì quốc gia đại sự. Còn phía Thái hậu, trẫm tự biết đến đó xin tội. Lui triều!"

Về tới điện Dưỡng Tâm, ta không màng gì đến hình tượng đế vương, tay múa chân nhảy, cười vang như điên, ăn mừng bản thân lại thắng thêm một trận.

Lũ ngôn quan vừa ngu vừa xấu, mơ tưởng dựa vào giẫm đạp lên ta để lưu danh sử sách, rốt cuộc bị ta đạp dưới chân, còn bị ta phản đòn một vố, đúng là không phục không được!

Giải quyết xong Hứa Gia, đám chó săn của Thái hậu trong triều gần như đều lộ diện.

Ta lập tức bảo Toàn Phúc ghi lại từng tên, rồi gọi Lưu Trung Nghĩa đến, bắt đầu moi móc những điểm yếu, quá khứ đen tối của từng người.

Đứng đầu Cẩm Y Vệ xưa nay đều là tâm phúc của hoàng đế, thân làm đầu lĩnh đặc vụ, chuyên làm mấy việc đắc tội người khác, nếu không dựa vào hoàng đế thì chẳng có chỗ dung thân.

Cho nên lòng trung thành của Lưu Trung Nghĩa đối với ta, hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ.

Người có thể ngồi đến chức tam phẩm đại thần, chẳng ai là kẻ ngu. Ta vừa mới nói một câu

"Điều tra kỹ đám người này cho trẫm", Lưu Trung Nghĩa lập tức hiểu ý, khom người nói: "Thần đã rõ nên làm thế nào, xin hoàng thượng cứ yên tâm."

Lưu Trung Nghĩa vừa đi, Toàn Phúc cũng quay về phục mệnh.

Hắn dâng lên một miếng thịt đẫm máu.

Ta nhìn mà da đầu tê dại, lập tức phất tay: "Mau đem đi! Đây thật là thịt của Hứa thị sao?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Toàn Phúc đáp:

"Không dám giấu hoàng thượng, chính xác là của Hứa thị. Nô tài đặc biệt mời bốn bà v.ú khỏe mạnh tới, bắt Hứa thị kéo vào trong phòng. Khi ấy tiếng Hứa thị gào thét, suýt nữa làm sập cả xà nhà. Nữ quyến nhà họ Tả đều tái mét cả mặt."

Toàn Phúc còn dâng lên vài thỏi vàng mà nhà họ Tả biếu hắn.

Ta khoái chí, rút lấy hai thỏi, phần còn lại đều để cho hắn.

Toàn Phúc vui vẻ nhận lấy vàng, còn hớn hở nói:

"Nô tài lập tức sai người đem thịt nấu chín, dâng lên cung Từ Ninh, mời Thái hậu dùng thử. Tin rằng Thái hậu vừa ăn, bệnh sẽ lập tức khỏi hẳn."

Không hổ là đại thái giám đứng đầu bên cạnh hoàng đế, lời vừa thốt ra liền trúng ngay tim ta.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 11: Chương 11



11

Bà già kia ỷ có ân với nguyên chủ, đã chẳng ít lần giày vò hậu cung của y.

Bạch nguyệt quang của nguyên chủ, cùng nhị hoàng tử và trưởng công chúa do nàng ấy sinh ra, rồi cả tam hoàng tử do hoàng hậu sinh, đều bị Thái hậu hãm hại c.h.ế.t cả.

Thù g.i.ế.c vợ hại con — không đội trời chung.

Chỉ một chữ hiếu đã đè ép nguyên chủ tới chết.

Nguyên chủ không dám báo thù, ta sẽ báo thay.

Sau này Toàn Phúc quay lại báo: Thái hậu uống xong thuốc mới biết đó là thịt đùi cháu gái Hứa Mạn, liền nôn đến trời đất quay cuồng.

Toàn Phúc còn làm ra vẻ tiếc nuối: “Tiếc thay cho một tấm lòng hiếu thuận của Hứa thị. Kế tiếp, e là phải cắt thịt của Trưởng công chúa Vinh Thành thôi.”

“Hoàng thượng… biết đó là thịt của Hứa thị, Thái hậu vui quá mà ngất xỉu rồi ạ.”

Toàn Phúc mặt mày hớn hở, cung kính nói.

Ta khoái chí trong lòng, lại ban thưởng cho y.

Sau đó, ta vẫn đích thân đến thỉnh an Thái hậu sáng tối, mà Thái hậu đối với ta lại càng thêm hiền từ nhân ái.

Thậm chí bà ta còn thường xuyên quan tâm sức khỏe của ta, dặn dò phải giữ gìn long thể.

Còn đem những món ngọc cổ mà mình cất giữ ban thưởng cho các hoàng tử, công chúa.

Ra dáng một người mẹ hiền yêu con, một người bà từ ái yêu cháu.

Nhưng ta biết rõ, một người đã lăn lộn trong hậu cung nhiều năm, lại từng là quán quân của cuộc chiến hậu cung đời trước, sao có thể cam tâm nhận thua?

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dù giờ hậu cung đều nằm trong tay hoàng hậu, một số người cũng đã bị thả ra ngoài, nhưng trong đám người còn lại, khó tránh khỏi có tâm phúc hay tử sĩ của Thái hậu.

Ta ra lệnh canh chừng sát sao Từ Ninh cung, bất kỳ ai bên cạnh Thái hậu ra ngoài, đều phải bí mật bám theo, gặp ai, làm gì — đều phải báo lại cho ta.

Hứa gia bị tịch biên, lưu đày — lợi lộc rất nhiều, ngay cả quốc khố cũng được vơi gánh phần nào.

Chắc chắn sẽ có kẻ ngồi không yên.

Quả nhiên, đúng vào ngày tịch thu tài sản họ Hứa, Trưởng công chúa Vinh Thành, con gái duy nhất của Thái hậu, lập tức vào cung, tìm ta hỏi tội.

Trước có tiền lệ của Hiền phi, dù là trưởng công chúa cao quý, cũng chẳng thể xông vào Dưỡng Tâm điện. Nàng ta chỉ có thể đứng ngoài, gào thét, mắng chửi đủ điều:

“Thịnh Cảnh Thái! Ngươi giam lỏng mẫu thân, đánh g.i.ế.c cữu cữu, làm chuyện trái luân thường, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, ngươi nhất định sẽ c.h.ế.t không yên thân!”

“ Ngươi có ngày hôm nay là nhờ mẫu hậu nâng đỡ! Giờ cánh cứng rồi, ngươi trở mặt vô tình, g.i.ế.c lừa lấy thịt! Ngươi không sợ thiên hạ cười chê sao? Không sợ bá quan chán ghét sao?”

“Triều ta dùng hiếu trị quốc, ngươi dám đi ngược lòng dân, độc ác với mẫu thân, ngươi không sợ giang sơn này không giữ nổi à?”

“ Trưởng công chúa xin cẩn ngôn! Trưởng công chúa nên nhớ: họa từ miệng mà ra…”

Ngoài Dưỡng Tâm điện, mấy thái giám từng bị đánh phạt, dù bị nàng ta túm đầu đánh đập, cũng không dám để nàng ta xông vào.

Ta bình tĩnh ngồi phê tấu chương, chờ đến khi nàng ta mắng mỏi miệng, mới sai Toàn Phúc:

“Ngươi đích thân đến phủ Tả Hưng Kiến, hỏi lão Tả các hạ, chuyện Trưởng công chúa Vinh Thành đứng trước cửa Dưỡng Tâm điện ầm ĩ, mắng chửi quân vương, phạm thượng vô lễ, nên xử tội gì? Bảo hắn lập tức vào cung gặp trẫm.”

“Nô tài tuân chỉ!”

Toàn Phúc trợn mắt nhìn ta một lúc, giọng lại đầy phấn khởi.

Tả Hưng Kiến, lão cáo già ấy, vì nhi tử cưới cháu gái của Thái hậu nên đương nhiên về phe Thái hậu, địa vị không nhỏ trong đám cánh bà ta.

Nay ta lấy danh hiếu đạo, cắt thịt đùi của nàng ta, hai kẻ cầm đầu đám ngôn quan là Tôn Lương Đạo và Lý Tiến, một kẻ bị đuổi khỏi triều, một kẻ bị ép phản chủ quay đầu, thêm vào Hứa gia bị diệt tộc, tin rằng giờ đây lão cáo ấy như kiến bò trên chảo nóng.

Ta muốn xem, đối mặt với dã tâm trắng trợn, gần như dương mưu của ta, hắn sẽ chọn thế nào.

Vinh Thành bên ngoài đã mắng đến mệt, giọng không còn vang như trước, nhưng vẫn còn đang lảm nhảm chửi tục.

Tả Hưng Kiến vừa đến liền viện đủ điển tích, chỉ trích nàng ta một trận.

Nói rằng dù là công chúa, cũng phải giữ lễ quân thần, mắng vua là tội chết.

Trước kia dựa vào Thái hậu, Vinh Thành nào coi một đại thần ra gì, giờ đang tức giận, lập tức chuyển hỏa lực sang ông ta.

Không chỉ bóc trần tội cũ của ông, còn lôi cả chuyện không mấy vẻ vang của ông ta khi ngồi lên ghế các lão ra nói tuốt.

Tả Hưng Kiến vừa giận vừa sợ, vì tính mạng và gia tộc, đành phải quỳ xuống tố cáo nàng ta
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 12: Chương 12



12.

"Trưởng công chúa Vinh Thành coi trời bằng vung, ngang ngược hống hách, ức h.i.ế.p dân chúng, chiếm đoạt m.á.u thịt của dân, cướp chồng người, làm nhục con người, tàn sát vợ người, nuôi dưỡng tình nhân, xâm chiếm tài sản dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, làm điều ác tột cùng. Thần hôm nay với thân phận các lão, xin dâng sớ hạch tội Trưởng công chúa Vinh Thành. Cầu xin Thánh thượng nghiêm trị!"

Đồng thời, ông ta còn trình lên mấy bằng chứng xác thực về những tội trạng của công chúa Vinh Thành.

Ta liền ra lệnh cho Cẩm y vệ và Kinh Triệu phủ đến phủ trưởng công chúa lục soát.

Quả nhiên tìm được mấy chục tên tình nhân, bạc vàng hàng triệu lượng, cùng vô số giấy tờ bất động sản, điền sản.

Trong giếng cạn sau vườn, còn đào được từng lớp từng lớp xương trắng.

Kinh Triệu phủ doãn dẫn theo toàn bộ pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi, rồi báo cáo lại vụ án.

"Tổng cộng có 31 bộ hài cốt, tất cả đều c.h.ế.t bất thường. Trong đó, mười một bộ c.h.ế.t do bị siết cổ ngạt thở, mười ba bộ c.h.ế.t vì trúng độc, còn mấy bộ khác thì trước khi c.h.ế.t bị tra tấn dã man. Có hai mươi mốt t.h.i t.h.ể nữ, chín t.h.i t.h.ể nam. Người lớn tuổi nhất khoảng 35, nhỏ nhất chỉ mới 12. Căn cứ vào quần áo và đồ trang sức lúc sinh thời, xác định những người này không phải là hạ nhân hay thị vệ của phủ công chúa, mà đều là dân thường lương thiện, lại có xuất thân không tầm thường."

Tin tức vừa lan ra, thiên hạ chấn động.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Chẳng bao lâu sau đã có không ít người bị hại đến Thuận Thiên phủ đánh trống kêu oan, cáo buộc công chúa Vinh Thành.

Phủ doãn Thuận Thiên tiếp nhận vụ án, lập tức vui vẻ chạy vào cung hỏi ý ta.

Ta còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?

Tất nhiên là làm đúng theo pháp luật thôi.

Thế là công chúa Vinh Thành – người được xem là tôn quý nhất Đại Thịnh triều – với màn nhảy nhót "dũng cảm" của nàng ta, đã "vinh quang" trở thành nữ tù nhân đầu tiên trong lịch sử bị tống vào Thiên Lao.

Ta cứ tưởng sau khi động đến Vinh Thành, phe Thái hậu nhất định sẽ không chịu để yên.

Nhưng không ngờ, sáng hôm sau thượng triều, quan viên đứng đầu là Tả Hưng Kiến lại liên thủ với các ngôn quan, đồng loạt dâng sớ hạch tội công chúa Vinh Thành, liệt kê ra ba mươi tám tội danh.

Mỗi tội đều đáng xử tử!

Lý Tiến – đại diện nổi bật trong đám ngôn quan – là người la hét hăng nhất, giẫm đạp ác nhất.

Hễ có người phản đối, hắn lập tức nhảy ra mắng chửi, chỉ trích đối phương là chó săn của Vinh Thành, là tàn dư của họ Hứa.

Văn võ bá quan đều nhất trí muốn đẩy Vinh Thành vào chỗ chết. Ta là minh quân, đương nhiên phải thuận theo lòng dân.

Thế nên, Vinh Thành cũng bước lên con đường bị tịch thu gia sản, giáng làm thứ dân.

"Dù Vinh Thành có hành vi trái ngược đạo lý, phạm pháp quốc gia, nhưng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Thái hậu. Trẫm thực sự không nỡ để Thái hậu phải chứng kiến cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh."

Ta cố tình làm ra vẻ khó xử, suy nghĩ một lát rồi vẫn miễn cho Vinh Thành tội chết, giáng làm thứ dân, giam lỏng tại Tông nhân phủ.

Có bài học từ Tôn Đạo Lương trước đó, bá quan không ai dám làm khó thêm, ngược lại còn tán dương ta là "thánh minh nhân từ!"

Việc tịch thu tài sản họ Hứa, xử lý Vinh Thành, rốt cuộc cũng không giấu được Thái hậu.

Chưa đầy mấy ngày sau, Thái hậu đã biết chuyện.

Tức đến mức thổ huyết ngất xỉu tại chỗ.

Khi tiểu thái giám đến truyền lời, ta đang ở điện Dưỡng Tâm bàn việc quan trọng với các đại thần văn võ.

Ta lập tức bỏ họ lại, chạy thẳng đến Từ Ninh cung.

Thái hậu nằm trên giường phượng, hơi thở gấp gáp, sắc mặt đỏ rực bất thường. Vừa thấy ta, liền mắng chửi thậm tệ:

"Thịnh Cảnh Thái! Ngươi không được c.h.ế.t tử tế! Đồ lòng lang dạ sói! Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa, súc sinh bội bạc!"

Cung nhân hầu hạ lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.

Thái y thì hận không thể co mình thành chim cút.

Ta không nói một lời, thẳng thắn quỳ xuống.

"Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, lần đầu làm trái ý người, xin người trách phạt."

Ta dập đầu binh binh, giọng điệu lạnh lùng, nhưng ánh mắt đầy thách thức.

Ta vừa tỏ ra nhún nhường vừa cay độc: "Tuy trẫm không phải con ruột của mẫu hậu, nhưng ơn dưỡng dục như trời biển. Nay trẫm khiến mẫu hậu nổi giận, chỉ còn cách quỳ gối trước giường, mong người nguôi giận. Nếu mẫu hậu không nguôi giận, trẫm quyết không đứng dậy."

Toàn Phúc vội vàng quỳ xuống khuyên can:

"Hoàng thượng, người là thiên tử, không thể như thế được! Long thể của hoàng thượng..."
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 13: Chương 13



13.

Thái y cũng dập đầu nói:

“Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bệ hạ sao có thể tự tổn thương long thể? Hiếu Hiền Thái hậu nơi suối vàng biết được, không biết sẽ đau lòng thế nào.”

Hiếu Hiền Thái hậu là mẹ ruột của nguyên chủ, lúc mất chỉ được phong làm tần – là nữ nhi của một quan lục phẩm. Sau khi nguyên chủ đăng cơ mới được truy phong làm Thái hậu.

Thái hậu chửi ta thậm tệ, chẳng có gì ngoài việc đem ân tình xưa ra răn dạy.

Thấy ta không hề d.a.o động, lại bắt đầu rủa xả.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta vung tay tự tát mình:

“Mẫu hậu dạy đúng, trẫm không bằng súc sinh. Trẫm không xứng làm người.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, Toàn Phúc nhào tới, vừa khóc vừa la:

“Hoàng thượng long thể tôn quý, sao lại tự tổn thương thân thể như thế!”

Dù đau thật, nhưng thấy mắt Thái hậu trừng to, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, thì đáng lắm.

Ta vừa tự tát vừa trà xanh nói những lời cao thượng, câu nào cũng là xin tội, nhưng từng câu đều châm biếm Thái hậu.

Toàn Phúc ôm chặt lấy ta, khóc trời khóc đất.

Ta quỳ trước giường Thái hậu xin lỗi và tự tát, tin tức nhanh chóng truyền khắp hậu cung và tiền triều.

Hoàng hậu cùng các đại thần nội các, ngự sử cũng lũ lượt kéo đến.

Dưỡng Tâm điện cách Từ Ninh cung không xa, quan trẻ tuổi đến rất nhanh.

Ta lại càng diễn sâu, quỳ gối bò đến trước giường Thái hậu, nắm tay Thái hậu khóc lớn.

“Mẫu hậu, từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn. Trẫm là quân vương, thân là hoàng đế, lại để con dân bị hoàng thân ức h**p, mất nhà mất mạng. Trẫm nếu không làm chủ cho họ, thì còn mặt mũi gì làm quân?”

“Hứa gia tội ác tày trời, không xử phạt thì sao khiến dân tâm phục khẩu phục, sao trị quốc an bang? Nhưng xử rồi, lại khiến mẫu hậu đau lòng. Trẫm quả thật bất hiếu.”

Ta khóc đến khàn giọng, nước mắt nước mũi đều có, còn dùng tay áo Thái hậu lau sạch sụa.

“Xin mẫu hậu chỉ cho nhi thần một con đường sáng. Nhi thần nên làm gì mới có thể khiến bách quan hài lòng, khiến mẫu hậu vui lòng? Xin mẫu hậu chỉ điểm. Nếu có cách hay hơn, nhi thần nhất định làm theo.”

Thái hậu không biết vì tức giận, hay vì ghê tởm nước mũi của ta, giãy giụa rút tay lại, nhưng không thắng nổi lực tay ta, cuối cùng hận hận tát ta một cái.

Ta thuận thế ngã sang bên, còn cố ý đập đầu vào góc bàn, rên khẽ một tiếng, ngất xỉu.

Toàn Phúc hoảng sợ biến sắc, hét lớn: “Bệ hạ!”

Hoàng đế ngất xỉu vốn là chuyện lớn, lại còn là bị Thái hậu tát đến bất tỉnh, thì càng kinh thiên động địa.

Từ Ninh cung lập tức rối loạn.

May mà thái y ở ngay đó, vội vàng chẩn trị.

Bọn ngôn quan tức đến dựng cả râu, thi nhau chỉ trích Thái hậu.

“Từ xưa trung hiếu khó toàn. Hứa gia nhờ bóng Thái hậu mà làm càn, oán thán khắp nơi. Hoàng thượng trừng phạt, là lẽ tất nhiên, thuận theo lòng dân.”

“Hoàng thượng tuy làm tổn thương Thái hậu, nhưng Thái hậu luôn hiểu đại nghĩa, sao có thể oán trách hoàng thượng?”

“Nói câu mạo phạm, nếu Thái hậu thật sự thương yêu nhà mẹ đẻ, lúc thường nên kiềm chế họ, chứ không phải nuông chiều. Hứa gia hôm nay gặp họa, đều do Thái hậu dung túng mà ra!”

Thái hậu vốn đã bị những lời trà xanh của ta chọc đến muốn ngã ngửa.

Nay thêm đám ngôn quan mài d.a.o bổ sung, mắt trắng dã, suýt nữa thì ngất lịm.

Đúng lúc ấy, ta lờ mờ tỉnh lại, không để ai ngăn, mặt sưng vù nửa bên, lại quỳ gối trước giường Thái hậu, tiếp tục khóc lóc xin tội.

“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, lại vô dụng, vừa rồi nhất định khiến người sợ hãi. Là lỗi của nhi thần, không cần mẫu hậu ra tay, nhi thần tự xử.”

Ta lại vung tay, hai bên mặt thi nhau chịu đòn.

Quân nhục thì thần tử chết, bọn ngôn quan vội vàng quỳ xuống, ngăn ta tự hại bản thân.

“Hoàng thượng là quân vương, xử lý Hứa gia làm nhiều chuyện ác, giam giữ Vinh Thành, hợp tình hợp lý. Nếu Thái hậu muốn trách, hãy trách mình dung túng người nhà, mới dẫn đến tai họa hôm nay.”
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 14: Chương 14



14

"Nhưng trẫm chọc giận mẫu hậu, ấy là bất hiếu, trẫm còn mặt mũi nào đối diện với người?"

Các ngôn quan đồng loạt trở thành cái miệng thay ta.

"Trưởng công chúa Vinh Thành tuy là con gái Thái hậu, nhưng lại ỷ thế được sủng ái, tác oai tác quái, ức h.i.ế.p nam nữ, hoành hành ngang ngược, cướp chồng người, g.i.ế.c vợ người, sỉ nhục con cái người ta. Loại người tội ác tày trời thế này, không g.i.ế.c thì không đủ để làm dịu cơn phẫn nộ của dân chúng."

Ngôn quan đổ hết tội lỗi của Vinh Thành lên đầu Thái hậu, nói rằng "con không được dạy dỗ là lỗi của mẹ."

Lại có kẻ nói, Vinh Thành có kết cục hôm nay hoàn toàn là do Thái hậu dung túng, chẳng liên quan gì đến Hoàng thượng.

"Con vua phạm pháp, cũng như thứ dân chịu tội. Nếu không vì Hoàng thượng hiếu thuận, sợ Thái hậu đau lòng, thì mười cái mạng của Vinh Thành cũng không đủ chết."

Còn có người nặng lời hơn nữa, gọi Vinh Thành là sâu mọt của Đại Thịnh, đáng lẽ nên xử tử. Hoàng thượng chỉ phạt giam lỏng, đã là vì nể mặt Thái hậu, Thái hậu đừng nên được voi đòi tiên.

Lúc này, một nhóm trọng thần văn võ cũng chạy đến.

Thấy ta mặt sưng má đỏ, đang quỳ trước giường Thái hậu, vẻ mặt đau đớn như muốn c.h.ế.t đi, ai nấy đều xúc động, không nói một lời liền quỳ xuống bên cạnh ta.

Một nửa số người khuyên ta nên giữ gìn long thể.

"Hoàng thượng xin hãy bảo trọng long thể. Thái hậu không phải người không hiểu lý lẽ, dù Hứa gia tội không thể tha, nhưng Hoàng thượng cũng không triệt để tận diệt, chỉ là tịch biên gia sản, đày đi xa mà thôi. Trưởng công chúa Vinh Thành phạm pháp g.i.ế.c người, Hoàng thượng cũng xử nhẹ, chỉ giáng làm thứ dân, giam vào Tông Nhân phủ, đã là hết mức khoan dung rồi..."

Trước kia Thái hậu luôn dùng chiêu này để kiềm chế ta.

Nay thì sao, đạo đức giả đã thành boomerang bay ngược lại, nhắm thẳng vào bà ta—cảm giác ấy thật là khoái chí!

Lúc không ai nhìn thấy, ta còn cố ý nở một nụ cười lạnh đắc ý với Thái hậu.

Thái hậu vốn đã tức giận đến mức sắp chết, giờ lại bị khiêu khích, mắt trợn trừng, lửa giận bốc lên tận trời, không nhịn nổi nữa mà gào lên một tiếng:

"Thịnh Cảnh Thái, cái thứ súc sinh không c.h.ế.t tử tế!"

Bà ta mất hết lý trí, bất chấp thân thể già yếu, bật dậy khỏi giường, dốc hết sức lao tới đánh ta.

Nô tài vội vàng nhào tới cản, sợ đến toát mồ hôi, miệng liên tục kêu: "Thái hậu xin hãy bảo trọng long thể!"

Thái hậu không đánh trúng được ta, liều mạng vùng vẫy.

"Ngươi động vào Hứa gia thì thôi, lại còn dám động đến Vinh Thành của ta, ngươi đúng là đại nghịch bất đạo! Trời cao sao không đánh cho ngươi một đạo lôi c.h.ế.t tươi đi!"

Vua bị nhục thì bề tôi phải c.h.ế.t theo, ta đường đường là Thiên tử, lại bị Thái hậu mắng mỏ nhục mạ trước mặt bao người, bá quan văn võ sao còn ngồi yên được? Vừa khóc trời khóc đất "Hoàng thượng ngọc thể ngàn vàng, sao có thể bị sỉ nhục thế này", vừa mở miệng chửi mắng Thái hậu không chút lưu tình.

"Thái hậu dù là mẫu thân của Hoàng thượng, cũng phải tuân theo Tam cương Ngũ thường."

"Phu tử tòng tử, Thái hậu dù là một nước chi mẫu, cũng nên giữ đạo làm vợ."

"Thánh chỉ của Thái tổ, hậu cung không được can chính! Thái hậu đây là muốn trái lệnh tổ tông sao?"

"Xử lý Hứa gia là quốc sự, Thái hậu đây là muốn can thiệp triều chính sao?"

"Hoàng thượng dù là con Thái hậu, nhưng cũng là vua của một nước, long thể tôn quý, sao có thể bị một phụ nhân tát mặt? Thái hậu đây là tạo phản sao?"

Mồm miệng của văn nhân cổ đại, đúng là sắc bén như đao kiếm.

Nguyên chủ vốn là Hoàng đế, chỉ cần nói một câu không hợp ý, là bị đám quan lại này chửi cho không còn mảnh giáp, huống chi là một bà già như Thái hậu, càng không có sức chống đỡ.

Thái hậu—người từng là quán quân hậu cung bao năm—bị bảy vị các lão mắng cho tơi tả, dù lửa giận ngút trời, cũng bị chửi đến mức nghẹn lời, ôm n.g.ự.c thở d ốc, hơi thở yếu ớt.

Nhưng đúng là đẳng cấp vô địch của bà ta không phải hư danh, dù đã tức đến thở không ra hơi, vẫn còn sức để mắng ta.

Bà ta ôm ngực, ai oán gào lên:

"Ai gia già rồi, vô dụng rồi, không chỉ chướng mắt Hoàng đế, mà còn chướng mắt cả các ngươi!"

Bà ta đưa ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn quanh các lão thần, cuối cùng lại dừng ở ta:

"Hoàng đế, sớm biết ngươi muốn vắt chanh bỏ vỏ, ai gia nên sớm đập đầu mà chết, khỏi phải chướng mắt ngươi nữa."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Chỉ là, thân thể ai gia bây giờ đã sớm không chịu nổi, đến c.h.ế.t cũng chẳng được toại nguyện, thật sự là ông trời cũng giúp ngươi, cố tình để ai gia sống đến hôm nay, để tận mắt nhìn ngươi ra tay với nhà Hứa gia, ra tay với ai gia.”
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 15: Chương 15



15.

Bà ta vừa nói vừa nước mắt đầm đìa, nom chẳng khác gì một bà lão đáng thương bị con ruột chối bỏ, chịu đủ nỗi oan khiên.

Nhưng ta chẳng hề động lòng.

Trong lòng ta chỉ cười lạnh: Nếu không phải nguyên chủ yếu đuối, ngu dốt lại hiếu thuận quá mức, thì nhà Hứa gia làm sao có thể lộng hành đến mức này? Hôm nay kết cục như vậy, chẳng qua là gieo gió gặt bão mà thôi.

Lúc này, bên ngoài lại có mấy vị trọng thần trong nội các chạy tới, vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn trong điện, lập tức bước lên khuyên can Thái hậu.

“Thái hậu xin hãy bảo trọng long thể, quốc gia không thể một ngày không có vua. Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, Thái hậu phải làm sao?”

“Nếu Thái hậu thật sự thương con cháu Hứa gia, chi bằng đích thân ra mặt khuyên răn bọn họ hối cải, coi như là vì nhà họ Hứa mà chuộc tội, giữ lại cho họ một con đường sống.”

“Hiện nay trong cung lời đồn nổi lên bốn phía, nếu tiếp tục gây chuyện, e là sẽ tổn hại đến thanh danh tổ tông, Thái hậu cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.”

Những lời này ngoài mặt thì là khuyên can, nhưng câu nào câu nấy đều đ.â.m vào tim, gần như muốn viết rõ bốn chữ "tội lỗi tại ngươi" lên mặt bà ta.

Thái hậu bị ép đến đường cùng, cuối cùng cũng mềm nhũn ngồi phịch xuống giường, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm:

“Cả đời ai gia vất vả trăm bề, đến cuối cùng lại bị chính đứa con mình nâng đỡ quy tội…”

Ta vẫn còn đang quỳ dưới đất, dáng vẻ như đau khổ không thôi, thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, nếu nhi tử thật sự có điều gì bất hiếu, xin người cứ trách phạt. Nhưng nhi tử dù sao cũng là thiên tử, nếu đến cả việc trị quốc cũng bị oán trách, thì giang sơn Đại Thịnh này, về sau ai sẽ gìn giữ đây?”

“Nhi tử không dám mong mẫu hậu tha thứ, chỉ mong mẫu hậu bảo trọng thân thể, đừng để lời gièm pha của kẻ tiểu nhân hủy hoại bản thân.”

Giọng ta đau đớn run run, thoạt nhìn như thể vì mẫu hậu mà khổ sở không nguôi, thực chất thì toàn bộ cục diện đã nằm trong tay ta rồi.

Văn võ bá quan đồng loạt phụ họa:

“Hoàng thượng vừa hiếu vừa nhân, lòng lo xã tắc, thực là phong thái của bậc minh quân!”

“Hoàng thượng vì nước vì dân, không tư lợi riêng tư, đúng là phúc phận của Đại Thịnh ta!”

“Nếu Thái hậu thật lòng thương hoàng thượng, thì nên cùng người chỉnh đốn triều cương, chứ không phải vì tình riêng mà dung túng thiên vị, để kẻ ngoài chỉ trích!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một nhóm ngự sử liên danh dâng sớ, thỉnh cầu Thái hậu tự xét lại bản thân, đồng thời không được tiếp tục can dự triều chính.

Trận bão trong hậu cung coi như tạm thời lắng xuống, nhưng ta biết rõ, chuyện này mới chỉ bắt đầu

Cuộc thanh trừng thật sự—giờ mới mở màn mà thôi.

"Họ của trẫm, gánh vác trên vai vạn dân lê thứ! Văn võ bá quan, đều đang dõi mắt nhìn trẫm! Lẽ nào mẫu hậu muốn để bá quan thiên hạ biết rằng, vị hoàng đế mà họ phụng sự, chỉ là một kẻ yếu đuối, nhu nhược, không có chủ kiến, chỉ biết khúm núm trước Thái hậu sao?"

Màn biểu diễn "xướng - niệm - tác - đả" của ta lần này, tự chấm cho mình 9,9 điểm.

Còn 0,1 điểm còn lại là để tự nhắc mình không được quá đắc ý.

Thái hậu mặt mày tái mét, chỉ tay vào ta, tức đến mức không thốt nên lời.

Các ngôn quan thì hoàn toàn nổi trận lôi đình.

"Trên sao dưới vậy, mẹ từ thì con hiếu. Nếu mẹ không từ, con sao có thể hiếu?"

"Hoàng thượng đối với Thái hậu chí hiếu, trời đất chứng giám, nhưng không thể lấy đó làm cớ để Thái hậu can thiệp triều chính."

"Thái hậu là mẫu thân của Hoàng thượng, đáng lý phải hiền hòa nhân ái. Nay lại trước mặt thần tử, xem Hoàng thượng như đứa trẻ ba tuổi mà mặc sức quát tháo, chửi mắng, trên là trái pháp luật, dưới là sai luân thường đạo lý."

Đại học sĩ Văn Hoa kiêm Lễ bộ Thượng thư – Trần các lão, còn quở trách nặng hơn, chỉ thẳng vào mũi Thái hậu, giận dữ nói:

"Thánh Tổ từng có lời răn: Hậu cung dùng hiếu đạo để ép vua, can thiệp triều chính, là tội chết. Trăm quan và Tông Nhân Phủ có quyền thay Thánh Tổ hành đạo, phế truất, đưa vào lãnh cung, giáng làm thứ dân."

Ba vị các lão khác cũng đồng loạt phẫn nộ.

"Dậy sớm quát tháo quản gà, làm trái luân thường đạo lý, đối với quân vương nước nhà thì nhiều phần mắng mỏ, ít phần yêu thương, chẳng có đức hạnh nữ nhi, càng không ra phong thái đích mẫu. Đức không xứng vị, trên làm ô nhục gốc rễ quốc gia, dưới trái lời tổ huấn. Thần xin đề nghị Hoàng thượng lập tức ban bố thiên hạ, cáo bạch Thái miếu, phế truất Thái hậu, đưa vào lãnh cung tự kiểm điểm."

Thái hậu vừa kinh hãi vừa tức giận, hai mắt trợn trắng, lần này thì ngất xỉu thật sự.

Ta tiếp tục nhào vào người Thái hậu mà khóc lóc thảm thiết, lần này không còn ai trong triều trách ta nửa lời, trái lại còn đồng loạt khuyên nhủ an ủi.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 16: Chương 16



16.

Ta bãi triều ba ngày.

Lý do công khai là Thái hậu trọng bệnh, tâm thần bất an, không thể chăm lo triều chính.

Mọi việc trong ngoài, giao hết cho các các lão xử lý.

Lần này, các lão không ai đến làm phiền ta.

Đám ngôn quan cũng không còn ba hoa chích chòe nữa.

Tận mắt chứng kiến sự ngang ngược vô lý của Thái hậu, đám người này cuối cùng cũng hiểu cho nỗi khổ của ta.

Không chỉ giúp ta trấn áp những tiếng nói phản đối khác, còn thay ta nói không ít lời hay ý đẹp.

"Thái hậu tuy là đích mẫu của Hoàng thượng, nhưng quả thật là đức không xứng vị."

"Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì!"

Thái y nói, Thái hậu nhiều lần tức giận quá độ, đã tổn thương đến căn nguyên, lại thêm tuổi già sức yếu, nếu còn bị k1ch thích thêm vài lần nữa thì thật sự không cứu vãn nổi.

Nhìn Thái hậu tỉnh lại mà miệng méo mắt lệch, nước dãi chảy dài, thân thể không thể động đậy, ta đau lòng đến rơi nước mắt.

Hoàng hậu và một đám phi tần đương nhiên đồng loạt an ủi.

Phi tần thẳng thắn là Ninh phi bỗng nhiên buột miệng nói:

"Đều do Hiền phi mà ra, nếu không phải nàng ấy lắm mồm nhắc đến Trưởng công chúa Vinh Thành trước mặt Thái hậu, thì Thái hậu đâu phải chịu đại nạn này."

Hiền phi mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quỳ xuống xin tội.

Tứ hoàng tử do Hiền phi sinh ra là người có khả năng cạnh tranh ngai vàng mạnh nhất sau Thái tử.

Lão Tứ còn có mỹ danh là "Hiền vương".

Hiền phi xuất thân cao quý, lại sinh hai hoàng tử, lấy lòng Thái hậu, còn thân thiết với Vinh Thành Trưởng công chúa – làm gì mà không có mưu tính?

Giờ đụng phải họng súng, cũng coi như giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức.

"Hiền phi can thiệp triều chính trước, bất kính nghịch thượng sau, đức không xứng vị, giáng làm tần, chuyển vào Vĩnh Hạng. Nếu không có thánh chỉ, không được bước ra khỏi Vĩnh Hạng nửa bước. Trái lệnh, nghiêm trị không tha."

Mấy ngọn núi lớn từng đè nặng lên nguyên chủ, bị ta dễ dàng gỡ bỏ, khiến ta đắc chí vô cùng, tự cảm thấy tài giỏi, lòng tin tăng vọt.

Nguyên chủ có chín hoàng tử, mười một công chúa, tính ra trong các đế vương thì cũng thuộc dạng "năng suất cao".

Không còn áp lực về con nối dõi, ta chẳng còn phải miễn cưỡng vào hậu cung hành sự nữa.

Chỉ có điều duy nhất không tốt – đó là không có tiền.

Tết Trung Thu đến gần, ta buộc phải viện cớ Thái hậu bệnh nặng, hủy bỏ mọi hoạt động giải trí, chỉ mở tiệc gia đình tại Khôn Ninh cung.

Gia yến thì vui thật, nhưng cũng xảy ra vài chuyện khiến ta chẳng vui vẻ gì.

Thái tử đánh Thái tử phi ở Đông cung, khiến nàng ấy bị sảy thai, không thể dự tiệc đêm nay.

Vợ lão Tứ mang thai sắp sinh, không tiện nhập cung, lão Tứ dắt theo một trắc phi vào cung.

Nhị công chúa xuất giá tám năm, đang chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, xin phép Hoàng hậu vắng mặt.

Thất công chúa xuất giá ba năm, thân thể không khỏe, không nhập cung.

Bát công chúa xuất giá hơn một năm, vừa được chẩn đoán có thai, cần an dưỡng tại nhà chồng.

Tam công chúa đã xuất giá năm năm, vậy mà lần này nhập cung lại dẫn theo một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Người phụ nữ kia trên đầu và trên tay đều đeo đồ trang sức chỉ hoàng tộc mới có tư cách dùng: trâm phượng thất vũ đông châu, vòng tay long phượng kim thụy.

Tam phò mã và người phụ nữ đó hành động thân mật, cứ như họ mới là phu thê thực sự.

Tam công chúa ngồi bên cạnh mà như người ngoài, hoàn toàn bị gạt ra.

Thập Ngũ là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường, liền hỏi Tam công chúa: “Tam hoàng tỷ, người phụ nữ này là ai?”

“Đây là bình thê của phò mã, tên Trân nương.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thập Ngũ “a” một tiếng, rồi lập tức hỏi Hoàng hậu: “Mẫu hậu, phò mã có thể nạp thiếp sao?”

“Triều ta có thể nạp thiếp, nhưng phải thỏa ba điều kiện: một là công chúa không có con hoặc đã qua đời; hai là được công chúa cho phép; ba là phò mã có công lớn với triều đình.”

Hiển nhiên, phò mã không thỏa điều kiện nào.

Ta giận dữ chất vấn Tam công chúa.

Phò mã lại ngang nhiên nói:

“Đây là bình thê của thần, từng cứu mạng thần. Công chúa hiền hậu, chủ động cho cưới nàng ta, còn phong làm bình thê.”

“Con gái trẫm là tự nguyện sao?”

Tam công chúa cúi đầu đáp nhỏ: “Là thật.”

Nhìn bộ mặt đắc ý của phò mã, ta tức đến mức thái dương giật giật, hận sắt không thành thép.

Hoàng hậu hỏi: “Người phụ nữ kia mang trang sức vượt quyền, là do công chúa ban hay nàng ta tự lấy?”
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 17: Chương 17



17.

Chưa đợi Tam công chúa trả lời, phò mã đã lớn tiếng:

“Tất nhiên là công chúa ban! Công chúa là chính thất, ban trang sức cho bình thê là lẽ thường.”

Chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy, Hoàng hậu sững người tại chỗ.

Hoàng hậu nhìn ta rồi hỏi Tam công chúa: “Lời phò mã nói, có thật không?”

Tam công chúa cúi đầu, ấp úng không dám trả lời.

Phò mã lại đẩy nàng ta một cái, cáu kỉnh nói:

“Hoàng hậu hỏi, sao không trả lời? Trước đây còn giả bộ hiền lành, giờ thì lộ hết bộ mặt!”

Ta chưa từng thấy kẻ nào vừa to gan vừa ngu ngốc như vậy, tức quá hóa cười.

Ta hỏi Thái tử: “Tam công chúa yếu đuối, phò mã vô sỉ, theo con, nên xử lý thế nào?”

Thái tử đang lơ ngơ, bị hỏi bất ngờ, lắp bắp mãi không nói ra lời.

Ta lại hỏi mấy hoàng tử trưởng thành khác.

Lão Tứ – người luôn được khen là Hiền vương – mở lời đầu tiên:

“Phụ hoàng, đây là việc nhà của Tam hoàng tỷ, chúng con là người ngoài, e không tiện xen vào.”

Ngừng một chút, lại thao thao bất tuyệt:

“Tam hoàng tỷ hiền lương, là mẫu mực trong các công chúa, nên được khen thưởng.”

Mấy hoàng tử khác cũng nói mấy lời gần giống.

Chỉ có lão Thất mở miệng nói: “Tam hoàng tỷ nhu nhược như vậy, khiến hoàng tộc mất hết thể diện. Theo nhi thần, nên để tỷ ấy hồi cung, học lại quy củ hoàng gia.”

Tam công chúa – vốn luôn im lặng – bỗng quay sang quát lão Thất:

“Thất hoàng đệ, ta dù sao cũng là hoàng tỷ của đệ, đệ thân là hoàng đệ, sao có thể bất kính như vậy với hoàng tỷ? Đó là phép tắc gì?”

Lão Thất bĩu môi:

“Hoàng tỷ có gan mắng đệ, lại không trị nổi phò mã, để tiện thiếp trèo đầu cưỡi cổ, mất hết mặt mũi hoàng tộc.”

Rồi quay sang ta chắp tay nói:

“Phụ hoàng, phò mã không kính công chúa, ngang nhiên nạp thiếp, còn để tiện thiếp đeo đồ vượt quyền, lại mang tiện thiếp vào cung, sánh vai cùng công chúa. Đây không chỉ là sỉ nhục công chúa, mà còn là sỉ nhục hoàng quyền. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng nghiêm trị Tam phò mã, để răn đe kẻ khác.”

Phò mã vẫn không biết sợ, lớn tiếng nói:

“Hoàng thượng, thần cưới bình thê là có sự đồng ý của công chúa! Không tin thì cứ hỏi công chúa!”

Rồi lại đẩy Tam công chúa:

“Người ta hỏi, sao không nói? Trước kia còn tưởng nàng rộng lượng, hóa ra chỉ biết giả vờ!”

"Đến đây."

Lửa giận cuồn cuộn trong ngực, ta hận công chúa mềm yếu vô dụng, càng hận lũ con rẻ mạt này, trừ Lão Thất ra, chẳng có đứa nào ra hồn.

Tam công chúa suýt bị phò mã đẩy ngã.

Ta nổi trận lôi đình: "Người đâu, lôi tên vô lại dám ăn bám, phạm thượng khi quân, ức h.i.ế.p công chúa này ra ngoài, đánh cho ba mươi trượng!"

Phò mã sợ ngây người, thấy thị vệ kéo đến liền vội vàng cầu xin tha thứ, còn quay sang cầu cứu Tam công chúa.

"Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn trượng phu của mình bị đánh sao?"

Tam công chúa lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cầu xin ta thu hồi mệnh lệnh.

Ta chẳng buồn nhìn kẻ "não toàn tình yêu" như nàng, liền dặn dò Hoàng hậu:

"Công chúa vô dụng, trên không quản được phò mã, dưới không xử lý nổi tiện thiếp, chẳng có chút phong thái hoàng thất nào. Hoàng hậu vất vả thêm chút, phái vài ma ma lợi hại đến, dạy dỗ nàng tử tế lại."

Còn mụ tiện thiếp kiêu căng kia, ta không đổi sắc mặt, hạ lệnh thẳng thừng: "Lôi ra ngoài, đánh c.h.ế.t bằng loạn côn!"

Sau đó, ta quay sang dặn Lão Thất: "Ngươi đi giám sát hành hình!"

Lão Thất hơi sững người, rồi rất nhanh ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng đáp: "Nhi thần lĩnh mệnh."

Chẳng bao lâu sau, Lão Thất quay lại, phía sau thị vệ lôi phò mã vào. Hắn bị đánh cho m.á.u me đầm đìa, cả tay lẫn chân đều bị gãy, mặt mũi và người ướt đẫm máu. Phát hiện Tam công chúa không còn trong điện, hắn sợ hãi đến mức lập tức cầu xin tha mạng.

Lão Thất nói:

"Nhi thần hồi mệnh. Vừa rồi phò mã dùng tay đẩy Tam hoàng tỷ đến ba lần, nhi thần bèn chặt đứt hai tay hắn. Phò mã lấy tiện thiếp sỉ nhục Tam hoàng tỷ, tức là sỉ nhục hoàng thất, nhi thần liền chặt luôn hai chân hắn, coi như xử phạt nhẹ."

Ta gật đầu hài lòng. Trong đám con trai rẻ rúng này, cuối cùng cũng có một đứa khiến ta vừa ý.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bài học từ Tam công chúa khiến ta bắt đầu có cái nhìn không hay với mấy đứa con gái còn chưa nhập cung.

Ta sai Lão Thất đích thân đến nhà chồng của Nhị công chúa, dò la rõ ràng.

Đường đường là một công chúa, vậy mà phải khom lưng hầu hạ mẹ chồng, ngay cả tiệc gia đình hoàng tộc cũng không dám tham gia, đúng là nực cười.

Lão Thất nhanh chóng trở về, mang đến một tin tức khiến ta chấn động.

"Nhị hoàng tỷ mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân Hầu phủ Ninh Dương, từ canh ba đến tận giờ Tuất mới trở về. Phò mã không hề chung giường với Nhị hoàng tỷ, mà ngủ với thiếp. Tiểu thiếp ấy đã sinh một con trai, năm nay ba tuổi, được ghi dưới danh nghĩa Nhị hoàng tỷ. Nay bụng lại to lên nữa. Hỏi ra mới biết, thiếp ấy là cháu gái ruột của phu nhân Hầu phủ Ninh Dương."

Sau chuyện Tam phò mã phản bội trắng trợn, việc của Nhị công chúa và phong cách hành xử của phủ Hầu Ninh Dương, ngược lại không làm ta quá phẫn nộ.

Chỉ là hận sắt không thành thép.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 18: Chương 18



18.

Ta nhìn kỹ Lão Thất, phát hiện từ dung mạo đến tính tình, đứa nhỏ này đều hoàn toàn khớp với gu thẩm mỹ của ta, liền cảm thấy hứng thú hơn nhiều với đứa con trai này.

Ta hỏi nó: "Công chúa bị nhà chồng ức h**p, là người nhà mẹ đẻ, có nên ra mặt đòi lại công bằng không? Nếu có thì phải làm thế nào?"

Lão Thất đáp: "Nhi thần đã bắt cả phò mã và tiểu thiếp về rồi."

Nó nhìn ta cười nhạt: "Phò mã tự ý nạp thiếp, coi thường thiên uy; mặc mẹ già bệnh nặng không lo, lại cùng thiếp vui chơi trụy lạc, đó là bất hiếu. Chỉ với hai tội đó thôi, đã đủ để hắn c.h.ế.t hai lần."

Ta không kiềm được gật đầu — quả nhiên rất hợp ý ta.

"Vậy còn phu nhân Hầu phủ Ninh Dương?"

"Lão thái bà này càng không phải người tốt. Nhưng dù gì cũng đang bệnh, con trai dù là vương gia cũng không tiện ra tay đánh mắng một bà già. Nên nhi thần chỉ cho Thái y đến tận nơi khám bệnh, kê thuốc. Cũng xin Hoàng hậu mỗi ngày phái một ma ma đến Hầu phủ, giám sát bà ta uống thuốc."

Ta càng cười rạng rỡ hơn: "Thái y kê thuốc gì?"

"Nửa sống nửa chín gạo lứt, thêm nửa cân hoàng liên, nấu thành cháo."

Ta cười ha hả không ngừng.

Đúng là đứa Lão Thất này, quả nhiên là nhân tài hiếm có!

Gia tộc của tam phò mã vì làm nhục công chúa mà bị liên lụy, toàn bộ bị tước tước vị, sung công tài sản, giáng làm thứ dân.

Nhị phò mã bị đánh đến nửa sống nửa chết, lưu đày ba ngàn dặm.

Tiểu thiếp cũng bị ban chết.

Tuy gia tộc không bị liên lụy, nhưng tước vị Hầu phủ Ninh Dương cũng đến đời này là kết thúc.

Con cháu Hầu phủ Ninh Dương, từ nay về sau ba đời, đừng mong chen chân vào trung tâm triều đình.

Phu nhân Hầu phủ Ninh Dương, liên tục ba ngày uống cháo gạo lứt hoàng liên, liền bệnh phát mà chết.

Lão thất khinh thường nói: “Cháo gạo lứt hoàng liên tuy khó nuốt, nhưng cũng chưa đến mức g.i.ế.c người. Theo nhi thần thấy, rõ ràng là bị Hầu gia Ninh Dương g.i.ế.c chết.”

Ta vô cùng đồng tình.

Nhưng ta không nói thêm gì nữa, trước thì dập tắt những tấu chương luận tội của các ngôn quan với Hầu phủ Ninh Dương, sau thì dùng lý do “phu nhân mới mất, không giữ tang mà lại hoan lạc với thiếp” để giáng chức, phạt bạc.

Từ xưa, vợ chết, chồng phải giữ tang một năm.

Trong thời gian giữ tang, dù có ăn chơi trác táng ra sao, chỉ cần không bị phát hiện thì cũng chẳng ai nói gì.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhưng hạng người như Hầu gia Ninh Dương, thê thiếp đầy nhà, làm sao nhịn được?

Cẩm y vệ ta phái đi theo dõi chỉ ba ngày, đã bắt được tại trận.

Ta liền danh chính ngôn thuận, lấy cớ “vô tình vô nghĩa, đức không xứng vị”, tước bỏ tước vị của Hầu phủ Ninh Dương.

Đám thế gia ăn bổng lộc triều đình mà chẳng làm nên trò trống gì, từ lâu đã hình thành thế lực chằng chịt, đuôi to khó vẫy, chiếm cứ tài nguyên triều đình, ăn mòn xương m.á.u dân đen, thậm chí còn có thực lực chống đối hoàng quyền — ta đang lo không có cớ để ra tay, thì nay vừa vặn.

Triều trong ngoài đều biết ta đang công tư bất phân mà báo thù riêng với Hầu phủ Ninh Dương.

Nhưng không ai dám đứng ra ngáng đường ta.

Thấy chưa? Chỉ cần ta hơi biểu hiện chút tùy hứng, bọn họ liền lập tức câm như hến.

Cái gọi là không sợ cường quyền, xương cốt cứng cỏi ấy mà — nói trắng ra, chỉ là hạng giả nhân giả nghĩa, muốn nhờ việc mắng hoàng đế mà nổi tiếng, thành danh là kẻ không sợ thiên uy, giả quân tử mà thôi.

Bệnh tình của Thái hậu ngày càng trầm trọng, đã đến mức không thể nói năng.

Ta lấy cớ cầu phúc cho Thái hậu, một lần nữa cắt giảm cung nhân.

Cả hoàng cung, bao gồm cả đế hậu, phi tần, chủ tử chỉ hơn sáu mươi người, mà người hầu hạ lại hơn vạn. Những nha môn phụ trách việc ăn ở đi lại của các chủ tử, cộng lại gần mười vạn người.

Số chi phí và tham ô phát sinh trong đó, vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

Dù có cắt giảm một nửa cung nhân cũng không ảnh hưởng gì đến việc vận hành hoàng cung.

Ta cải trang, ra dân gian một chuyến, rồi quay về, nhổ tận gốc Nội vụ phủ, Quang lộc tự cùng các nha môn chuyên phụ trách mua sắm khác.

Lý do là: tham ô nghiêm trọng.

Tông thất con cháu người nào cũng xa hoa lãng phí, dạo phố, chọc chó, say sưa tiệc tùng, suốt ngày chẳng làm gì.

Ta thấy ai ngứa mắt liền mượn cớ “Thái hậu bệnh nặng, các ngươi còn có tâm trí vui chơi” mà nổi giận, người thì tước tước vị, người thì phạt bổng lộc.

Ngân khố quốc gia tăng vùn vụt.

Tư khố của ta cũng ngày càng rủng rỉnh.

Tất nhiên, ta không chỉ biết làm kẻ lột da người.

Việc giao phó làm tốt, lại trung thành với ta, dù là thế gia vọng tộc, ta cũng trọng dụng và đề bạt.

Với các quan lại xuất thân hàn môn, ta chủ động nâng cao đãi ngộ, lệnh Công bộ xây quan xá cho họ, miễn cho họ phải thuê nhà.

Quan hàn môn không thiếu tài, chỉ thiếu cơ hội leo lên cao.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 19: Chương 19



19.

Ta là hoàng đế, chỉ cần trao cho họ quyền lực và bệ phóng mà họ luôn khao khát, thì chẳng lo họ không trung thành với ta.

Tổng binh Mạc Bắc – Lương Tiến – khải hoàn hồi triều.

Tuy Lương Tiến lần này lập đại công, gần như tiêu diệt sạch Hung Nô.

Nhưng lại bị các ngôn quan dâng tấu tố cáo binh lính dưới trướng hắn cướp bóc, đốt phá, phạm quân luật, yêu cầu nghiêm trị Lương Tiến.

Lần này không phải vu cáo, mà là chứng cứ rành rành, không thể chối cãi.

Trong đại điện kim bích huy hoàng, ta ngồi trên ngai cao, ánh mắt như đuốc, từ trên cao nhìn xuống Lương Tiến.

Lương Tiến khoảng hơn bốn mươi, khoác giáp trụ, vào triều khi ấy khí thế lẫm liệt, giờ đây lại lộ rõ vẻ hoang mang bất an, mồ hôi từ trán nhỏ xuống. Giọt mồ hôi rơi lên nền đá lạnh buốt, phát ra tiếng động khe khẽ.

Ta ném tập bằng chứng mà các ngôn quan vất vả thu thập xuống trước mặt hắn…

“Lương Tiến, khanh là cánh tay đắc lực của trẫm, sao lại phạm đại sai như thế?!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Giọng ta trầm thấp uy nghiêm, vang dội trong đại điện như sấm rền.

Lương Tiến toàn thân run rẩy, đầu cúi thấp đến mức gần chạm đất.

“Thân là tổng binh ba quân, lại không quản được quân sĩ, để mặc họ đốt phá cướp bóc, làm điều bậy bạ – lỗi này, há có thể tha nhẹ?”

Không khí trong điện lập tức đông cứng, như ngay cả không khí cũng run rẩy.

Lương Tiến mặt lộ vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phủ phục nhận tội:

“Thần đáng chết! Thân là chủ tướng, lại không siết chặt quân kỷ, khiến binh lính phạm điều cấm, thần xin nhận phạt!”

Ta nhìn về phía quần thần, hỏi ý họ.

Một nửa cho rằng nên nghiêm trị Lương Tiến vì “dùng binh bừa bãi, phạm quân lệnh, làm càn làm quấy.”

Một nửa khác lại cho rằng: Lương Tiến tuy có sai, nhưng công lớn hơn tội, có thể xem như công tội cân bằng.

Lại có vài người nói: Diệt Hung Nô là đại công, lơi lỏng quân kỷ là tiểu tội, sao có thể vì tiểu tội mà xóa đại công? Không thể làm lạnh lòng công thần.

Nhìn thần tử cãi nhau ầm ĩ, ta đã có chủ ý, chậm rãi nói:

“Đạo làm tướng, trước tiên là trị quân. Quân không kỷ luật, thì chẳng thể thành quân đội, chẳng thể dựng uy ba quân. Khanh từ ngày lĩnh binh, tuy cần mẫn ngày đêm, nhưng trong việc chỉnh đốn quân kỷ còn nhiều thiếu sót, khiến binh sĩ khinh thường lệnh cấm, tự tung tự tác – đây là lỗi của khanh.”

Ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lương Tiến.

Hắn vẫn quỳ, nhưng gương mặt rõ ràng lộ vẻ không cam.

Ta tiếp tục:

“Thưởng phạt nghiêm minh thì dân mới phục. Pháp không nể quý, dây mực không cong theo vật, nay quân dưới trướng khanh có người phạm tội, khanh tự nhiên phải chịu trách nhiệm đầu tiên, để làm gương cảnh tỉnh.”

Ta nâng cao giọng:

“Bách tính là gốc của quốc gia, là chủ của xã tắc. Tội của khanh, không thể nhẹ tha. Nhưng khanh công lao hiển hách, trung thành với trẫm, lại đại thắng Hung Nô, nêu cao quốc uy – trẫm sao có thể vì tội nhỏ mà xóa bỏ công lớn?”

Lương Tiến nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn ta, rồi lại cúi đầu đập mạnh trán xuống nền.

“Thần tạ ơn bệ hạ khoan dung.”

Ta tiếp:

“Tổng binh ba quân Lương Tiến, lơi lỏng quân kỷ, khiến quân sĩ dưới trướng h.i.ế.p đáp dân lành – tội này phải phạt. Phạt đánh ba mươi trượng, khấu trừ nửa năm bổng lộc, để răn binh luật.”

Sau khi trượng hình xong, ta lớn tiếng tuyên bố:

“Tổng binh Lương Tiến phá tan Hung Nô, lập công oanh liệt, xứng đáng được phong hiệu Long Vũ tướng quân, ban thưởng trăm lạng vàng để khen công. Quân sĩ dưới trướng hắn, ai có công thì thưởng, ai phạm lỗi thì phạt – đó mới là đạo trị quân. Ngày mai trình sớ tấu xin phong thưởng, mọi việc ban thưởng phạt tội, giao cho Hộ bộ xử lý, để chứng rõ công bằng.”

“Thần tạ ơn thánh ân.” Lương Tiến lại dập đầu, giọng đầy xúc động, mặt như muốn rơi lệ.

“Trẫm không phải kẻ vô tình,” ta chậm rãi nói, “biết khanh trong lòng có hổ thẹn, nên mới lấy phạt trước thưởng sau, để răn kẻ sau.”

Dứt lời, ta lấy một huân chương sáng lấp lánh từ bên cạnh rồng bảng, tự tay bước xuống, đeo lên n.g.ự.c cho Lương Tiến.

Gần sát quan sát, thấy hắn mặt đầy kích động, kìm nước mắt, cúi đầu tạ ơn.

Ta đỡ hắn dậy:

“Không cần đa lễ, về dưỡng thương đi, trẫm còn trọng trách khác muốn giao cho khanh.”

Sau đó, các tướng trấn thủ biên cương lần lượt về kinh dâng sớ.

Văn thần triều ta vốn khinh thường võ tướng.

Mỗi lần võ tướng hồi kinh, hoặc vào triều, văn thần lại bày trò – nội dung đàn hặc không ngoài: hiếu chiến, tranh công, tác chiến yếu kém.

Ta đại để đều dùng cách “phạt trước thưởng sau,” đồng thời cải thiện đãi ngộ của võ tướng và binh sĩ thường.

Đối với các thế gia tướng lĩnh nắm binh tự phụ, ta không thể lập tức tước quyền, đành lấy danh nghĩa điều nhiệm, từng bước làm yếu thế lực họ.

Đồng thời, ta ra lệnh cho Binh bộ tu sửa lạ “ Quân Kỷ Điều Lệ” lập thêm Giám Sát Ty” chuyên trách điều tra th@m nhũng, kỷ luật quân đội, trực tiếp nghe lệnh ta.

Chiếu lệnh vừa ban, toàn quân chấn động.

Trước đây, không ít tướng lĩnh ỷ có binh quyền, ngang ngược ở địa phương, ai cũng kiêng dè, ngay cả Binh bộ cũng tránh né.

Giờ Giám sát Ty nghe lệnh trực tiếp từ trẫm, không bị địa phương chi phối, chẳng khác gì chính ta cài tai mắt – chẳng còn ai dám khinh thường nữa.

Văn thần tuy có dị nghị, nhưng không thể phản đối, vì kỷ luật quân đội xưa nay là vấn đề nhức nhối, dân gian oán trách đầy trời. Nếu thật sự chỉnh đốn, cũng coi như một thành tích.

Ta hiểu rõ, nếu muốn thật sự nắm quyền trong tay, không thể chỉ dựa vào mấy đạo thánh chỉ hay vài lần thanh trừng.

Phải sửa từ chế độ, phá từ kết cấu.

Chỉ có như vậy, mới có thể tẩy sạch cũ kỹ, kiến lập một triều đại thái bình thực sự.

Con đường này, ắt phải m.á.u chảy mưa rơi, đầy gian khổ.

Nhưng ta không sợ.

Ta là hoàng đế – chủ của thiên hạ và vạn dân – nếu ngay cả dũng khí ấy cũng không có, thì còn tư cách gì để trị quốc an dân?
 
Back
Top Bottom