Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoaP478PLf8HBlcHavRaAs73u6lp7z3vdX-YijznM5WFmgjWjzv7a6hWIEGfQZ6dojQPxAkx7BdwcDW0DWCz15q2fRjfOBD1l1NlitaAO-1TTs0LJL9LFBAJ-52liCmJmS_pCDguKO8jlPwUzlpwFo=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.

Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.

Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.

Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.

Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.

Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.

Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.​
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 1: Chương 1



Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.

Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.

Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức h**p.

Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.

Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.

Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.

Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn c.h.é.m đầu người khác rồi.

1.

Ta vốn là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, sắp nghỉ hưu thì đầu óc nóng lên, nhảy xuống sông cứu hai đứa nhóc bị rơi xuống nước, rồi tèo luôn.

Do việc cứu người tích được công đức, Diêm Vương quyết định cho ta thêm 20 năm dương thọ.

Ta hí hửng chuẩn bị quay lại dương gian tận hưởng cuộc sống hưu trí tuyệt vời, thì lúc ấy—

Một nam nhân mặc cổ phục tên là Thịnh Cảnh Thái đang khóc lóc kể lể trước mặt Diêm Vương, nói rằng không muốn làm hoàng đế nữa.

Đế vương thời cổ, chỉ cần không phải vua mất nước, thì chính là người thật sự có quyền sinh sát trong tay!

Thấy tên kia làm bộ làm tịch như vậy, không thèm thì thôi, để ta làm vậy!

Ta ngồi chễm chệ trên long ỷ, ép bản thân nghe hết báo cáo của đám đại thần, rồi đưa ra một loạt biện pháp ứng phó.

Long ỷ thì rộng lớn và lộng lẫy, nhưng không thể nằm, không thể dựa, lại còn phải ngồi đúng tư thế uy nghiêm của đế vương trong thời gian dài.

Ngồi lâu thật sự rất mệt.

Thật nhớ cái ghế văn phòng triệu đô trong phòng làm việc của ta quá!

"Hoàng thượng, thần muốn luận tội Tề Quốc Công. Gia giáo bất nghiêm, không biết dạy con. Ngày thành hôn, hắn bỏ rơi tiểu thư nhà Bá tước An Dương, lại bỏ trốn cùng một cô gái bán trà, cuối cùng còn định tự sát vì tình. Thật sự là trái với đạo lý, không thể dung thứ!"

Ta lập tức như được hồi m.á.u đầy bình.

Có ba cách để tỉnh táo đầu óc: buôn chuyện, buôn chuyện, và vẫn là buôn chuyện.

Ta ngồi thẳng dậy, liếc mắt nhìn Tề Quốc Công đang nổi giận đùng đùng, lập tức nói:

“Cứ nói cho trẫm nghe!”

Bọn ngôn quan như được tiêm thuốc k1ch thích, thi nhau kể lại tội trạng hỗn láo của con trai thứ của Tề Quốc Công.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhìn bọn họ tranh luận hăng say, viện dẫn kinh điển, ai nấy đều đầy chính khí, lòng đầy nghĩa khí.

Tề Quốc Công cùng ngôn quan khẩu chiến, một mình chống lại hàng chục người.

Kết quả ư? Tất nhiên là không địch lại rồi.

Tề Quốc Công bị chửi đến mức không còn chỗ nào lành lặn.

Có vị quan phát hiện ta – vị hoàng đế này – vẫn đang ngồi trên kia xem náo nhiệt rất vui vẻ, lập tức chĩa mũi dùi sang ta:

"Hoàng thượng, Tề Quốc Công tu thân chưa đủ, trị gia không nghiêm, dung túng con trai phá bỏ hôn ước, sau lại hãm hại con gái Bá tước An Dương. Con gái nhà lành không thể giữ được lòng vị hôn phu, đạo lý ở đâu? Quốc Công phu nhân còn đến phủ Bá tước An Dương ép hôn, không được thì liền đánh đập cha con người ta. Hành vi vô lý, phẩm đức kém cỏi, thật không xứng với vị trí hiện có. Thần khẩn cầu Hoàng thượng nghiêm trị Tề Quốc Công!"

Ngôn quan chia thành hai phe, một phe đòi nghiêm trị để giữ quốc pháp và lễ pháp.

Một phe cho rằng chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.

Dù gì Tề Quốc Công cũng là ngoại thích của Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, nể mặt Phật chứ không nể mặt tăng.

Hai phe tranh luận đến mức đầu rơi m.á.u chảy, nước bọt bay tứ tung.

Nhìn trăm quan cãi nhau như nồi lẩu thập cẩm, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại không muốn làm hoàng đế nữa.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt thế này thôi mà đã cãi đến trời long đất lở, người không biết còn tưởng quốc gia sắp diệt vong.

Đúng là trò hề thiên hạ.

Nhưng đã ầm ĩ đến mức này, không xử lý cũng không được.

Ta liền hắng giọng, hỏi:

“Thằng con thứ của Tề gia và cô gái bán trà kia, rốt cuộc có c.h.ế.t vì tình không?”

Triều đình náo nhiệt như cái chợ bỗng rơi vào yên lặng.

Chốc lát sau, một ngôn quan trả lời:

“Tâu Hoàng thượng, may mắn thay chưa chết, đã được người cứu sống rồi ạ.”

“Vậy à...” Ta suy nghĩ một chút, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, ta vỗ bàn quyết định.

“Chuyện tình của họ cảm động trời đất, truyền lệnh cho họ thành thân ngay trong ngày.”

Tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt. Ta cho rằng bá quan văn võ đang kinh ngạc vì quyết định anh minh thần võ của ta, cảm thấy rất thoải mái, bèn nói tiếp:

“Hủy bỏ hôn ước giữa Nhị công tử họ Tề và tiểu thư phủ An Dương Bá.”
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 2: Chương 2



2.

Nghĩ đến tiểu thư An Dương Bá vô tội mà xui xẻo, ta lại nói: “Nàng ấy thật bất hạnh, trước thì gặp phải tên vô lại Tề nhị, sau lại bị Tề phu nhân ép hôn rồi còn đánh đập, thật khiến người thương xót. Nay ra lệnh cho phủ Tề Quốc công bồi thường cho tiểu thư An Dương Bá một trăm lượng hoàng kim để đền tổn thất.”

“Bệ hạ…” Tề Quốc công c.h.ế.t sững.

Ta không cho hắn cơ hội lên tiếng, nói nhanh: “Tề nhị công tử bội ước, tư thông bỏ trốn với người khác, là hành vi bất nghĩa. Phu nhân Tề lại cưỡng ép hôn sự, còn ra tay đánh người, cư xử thô lỗ, không biết chừng mực, tước bỏ phong hiệu cáo mệnh của bà ta. Tề Quốc công quản gia không nghiêm, phạt bổng lộc ba năm, đóng cửa tự kiểm điểm một tháng.”

Hừ, ta tốt nghiệp đại học 985 ngành xã hội, không chỉ viết lách giỏi mà còn rất thành thạo kiểu ngôn ngữ quan trường.

“Hoàng thượng…”

Ta nhìn chằm chằm Tề Quốc công, nói: “Tề phu nhân tuy ngông cuồng vô lễ, nhưng Tề nhị công tử cũng là hoàng thân quý tộc, trẫm sẽ vì thể diện của hắn mà thay mặt đến phủ An Dương Bá xin lỗi tiểu thư, vậy là đủ rồi.”

Tề Quốc công há miệng, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi. Ta tự thấy hình phạt này hợp lý, hợp tình, hợp pháp, chẳng ai có thể bắt bẻ được.

Cũng sợ đám ngôn quan tiếp tục lằng nhằng, ta lập tức hạ chiếu tan triều, chuồn lẹ cho rồi.

Về đến Dưỡng Tâm điện, ta tự đánh giá lại màn trình diễn lúc lên triều vừa rồi, chấm cho mình chín điểm.

Ăn vài món điểm tâm, xử lý một ít chính vụ, phê duyệt mấy tấu chương do địa phương gửi lên.

Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, ta phát hiện dưới đống tấu chương có một quyển thoại bản – “Tokyo Mộng Hoa Lục”, vừa mở ra xem thì không dứt ra được.

Tuy ta là tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước, nhưng sở thích thường ngày ngoài bơi lội thì chính là đọc tiểu thuyết.

“Đấu Phá Thương Khung”, “Nhật Ký Trộm Mộ”, “Chuyện Xưa Minh Triều”… những cuốn này ta đọc muốn rách cả trang.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tiểu thuyết cổ đại tuy không kỳ ảo như hiện đại, nhưng các yếu tố về quyền mưu, tình cảm, đời sống dân gian… vẫn khiến ta không thể dừng lại.

Thái giám Tiểu Tuyền Tử bước vào bẩm báo:

“Khải bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương đến.”

“Không gặp.”

Chỗ thoại bản này thật sự quá cuốn, đang đến đoạn gay cấn, tất nhiên không muốn bị làm phiền.

Làm hoàng đế, có quyền tùy hứng.

Nhưng Hiền phi bất chấp tiểu thái giám cản trở, kiên quyết xông vào.

“Hoàng thượng, vì sao tước bỏ phong hiệu của tẩu tử thiếp? Lại vì sao bắt Tề Nhi cưới một ả hạ tiện bán trà? Hoàng thượng làm loạn nhân duyên như vậy, phủ Tề Quốc công chúng thần còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ? Thiếp thật sự không thể chấp nhận ả bán trà làm điệt tức của thiếp. Cầu mong hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, xoa dịu lòng thần thiếp.”

Hiền phi lao đến trước mặt ta là một trận công kích không ngớt.

Ta rất giận.

Ai mà hiểu được cảm giác đang đọc đến đoạn hay thì bị người ngoài không liên quan cắt ngang?

Huống chi giờ ta là hoàng đế đấy! Hoàng đế không nên tùy tâm sở dục sao?

Nhưng nghĩ đến thân phận đến từ đâu, ta cố kìm nén cơn bạo tính trong xương tủy.

Ta đặt thoại bản xuống, nhìn thẳng vào Hiền phi, chậm rãi nói:

“Ái phi bớt giận, trẫm cảm thấy, một người phụ nữ bán trà có thể khiến Tề nhị không màng hôn ước cũng quyết lấy nàng, chắc chắn là người có điểm đặc biệt, chi bằng thành toàn cho đôi uyên ương khổ mệnh ấy.”

Ta nghịch con kỳ lân chặn giấy trên ngự án, thờ ơ nói: “Tẩu tử nàng làm quá rồi, dạy con không nên, lại đổ lỗi cho tiểu thư An Dương Bá là không giữ được lòng vị hôn phu. Không những ép gả còn kéo đến nhà đánh người, bà ta xem pháp luật Đại Thịnh là trò đùa chắc?”

Câu cuối cùng, ta nói đầy khí thế. Đến chính ta cũng thấy nể mình.

Hiền phi cuối cùng cũng kiềm chế lửa giận, làm nũng nói: “Hoàng thượng, tẩu tử tuy có lỗi, nhưng ngài xử lý kín đáo là được rồi, cớ sao lại tước phong hiệu, còn phạt phủ Tề Quốc công ba năm bổng lộc? Việc này e khiến thần tử đau lòng. Hơn nữa, phủ Tề Quốc công là nhà mẹ đẻ của thần thiếp, cũng là ngoại tộc của Tứ hoàng tử, là hoàng thân quốc thích. Bệ hạ dù không nể mặt sư, cũng nên giữ chút tình Phật?”
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 3: Chương 3



3

Hừ, nguyên chủ không muốn làm hoàng đế là còn nhiều lý do lắm — chẳng hạn như ngân khố quốc gia cạn kiệt...

Quốc công phủ họ Tề đúng lúc đ.â.m đầu vào họng súng, không phạt ông ta thì phạt ai?

Tuy ta có lý do rất đầy đủ, nhưng lại không tiện nói ra miệng.

Vì thế, ta nói: "Chính là vì nể mặt ái phi cùng hoàng tử, trẫm mới xử nhẹ. Nếu không thì chỉ riêng tội xông vào nhà dân và đánh người, hai tội này cũng đủ để xử tù rồi."

Hiền phi trừng lớn mắt, giận dữ chất vấn: "Pháp bất trách đại phu, tẩu tử thần là quốc công phu nhân đường đường chính chính, sao có thể so với thường dân..."

"Ái phi nói vậy rất có lý." Ta vẫn nói chậm rãi, nhưng giọng đã bắt đầu ẩn chứa sóng gió: "Nhưng tiếc rằng đám ngự sử đang vô cùng phẫn nộ, ta muốn gọi họ đến chất vấn cùng ái phi, ái phi thấy sao?"

Hiền phi sững người tại chỗ. Ta lười tranh cãi với nàng ta nữa, thản nhiên nói: "Trẫm còn phải xử lý quốc sự, nếu không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi."

"Hoàng thượng..." Có lẽ Hiền phi biết mình đã chọc giận ta, lập tức đổi giọng mềm mỏng.

Đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời ngọt ngào, ánh mắt trang điểm kỹ lưỡng phát ra điện áp 12w.

Tiếc rằng chủ nhân thân thể này đã là một ông già bốn mươi bảy tuổi.

Mà tuổi thật của ta là sáu mươi lăm, những năm trước cũng từng phóng túng. Nhưng sau khi chịu một bài học đắt giá, ta đã sớm tu thân dưỡng tính rồi.

Ta vẫn bình thản nói: "Toàn Phúc."

Tổng quản thái giám lập tức cúi người: "Nô tài có mặt."

"Tiểu Tuyền Tử bị đánh ba mươi trượng, đuổi ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Những nô tài gác cổng bên ngoài, mỗi người cũng bị phạt ba mươi trượng."

Toàn Phúc khẽ run người, nhưng rất nhanh liền cúi đầu: "Nô tài tuân chỉ."

Nhân lúc Toàn Phúc chấp hành mệnh lệnh, ta lại bổ sung: "Lần sau nếu còn có người dám tùy tiện xông vào trước mặt trẫm, nô tài giữ cửa sẽ bị đánh c.h.ế.t tại chỗ."

Ta thật sự không muốn g.i.ế.c người.

Nhưng để lấy lại uy nghiêm của đế vương, chấm dứt việc phi tần cậy sủng làm càn như Hiền Phi, chỉ có thể dùng biện pháp này.

Hiền phi xuất thân từ phủ Quốc công họ Tề, lại sinh hai hoàng tử, là phi tần có địa vị cao nhất chỉ sau hoàng hậu, động vào một người là kéo theo cả hệ thống. Muốn chấn chỉnh hậu cung, cần phải làm từ từ.

Hiền phi ngoan ngoãn lui ra.

Vị phi tử mà nguyên chủ từng gọi là "người hay làm loạn nhất", đã hiểu rõ ý ta muốn răn đe, không dám làm càn, ngoan ngoãn quỳ xuống cáo lui như một con mèo nhỏ.

Chèn ép bọn ngự sử một vố, dằn mặt phủ Quốc công họ Tề, lại còn khiến Hiền phi phải thu liễm, tâm trạng ta vô cùng tốt.

Buổi tối, ta giá lâm cung của hoàng hậu.

Hoàng hậu là kế hậu, sinh được một công chúa, vì xuất thân thường dân, tính cách trầm lặng, sau khi nguyên hậu qua đời, từ vị trí phi tần bình thường được tấn phong làm hoàng hậu.

Nguyên chủ và hoàng hậu không có tình cảm sâu sắc, may thay kế hậu xử sự công bằng, quản lý hậu cung đâu ra đấy, nên cũng được nguyên chủ vài phần kính trọng.

Như nguyên chủ từng nói, hoàng hậu tuy dung mạo bình thường, ít nói, nhưng lại mẫn tiệp cương nghị, làm việc công minh, là người duy nhất trong hậu cung có thể tạm thời đối kháng được với thái hậu.

Thế nhưng, vị hoàng hậu từng được nguyên chủ nói là người duy nhất có thể đối đầu với thái hậu kia, lúc này đang rơi vào nguy cơ nghiêm trọng nhất trong lịch sử.

Còn chưa tới cung Khôn Ninh của hoàng hậu, nửa đường đã bị cung nữ của nàng chặn lại.

"Xin hoàng thượng đến Từ Ninh cung, vì hoàng hậu nương nương mà chủ trì công đạo." Cung nữ dập đầu đến nỗi phát ra tiếng "bộp bộp".

Khi ta đến Từ Ninh cung, hoàng hậu đang ngay ngắn quỳ dưới ánh nắng, trên gương mặt là sự nghiêm nghị và phẫn uất không cam chịu.

Thập ngũ Công chúa đang quỳ bên cạnh hoàng hậu, được nàng ôm vào lòng, liên tục nức nở.

Dù thấy ta, đôi mắt nàng đầu tiên ánh lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi, quay mặt sang hướng khác.

Ta biết nàng đang nghĩ gì, bởi trong lời tự thuật của nguyên chủ, Thập ngũ công chúa thường xuyên bị Hứa Kiều Dung ức h**p, nhưng nguyên chủ thân là phụ hoàng, chưa bao giờ đứng ra bảo vệ nàng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Khó trách Thập ngũ công chúa lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy.

Thập ngũ Công chúa năm nay mười ba tuổi, là con gái do hoàng hậu sinh ra, cũng là công chúa đích thân duy nhất, thân phận tự nhiên cao quý hơn các công chúa khác.

Thế mà một vị công chúa đích thân đường đường, lại phải quỳ giữa nắng gắt trước cửa điện Từ Ninh, chịu phạt, bị phơi nắng.

Trong khi kẻ bắt nạt công chúa lại ỷ thế tựa vào bên cạnh thái hậu, vừa nũng nịu vừa mách lẻo.

Ngay cả khi thấy trẫm giá lâm, cũng chẳng buồn để tâm, hành lễ thì qua loa lấy lệ.

Ta đã sớm biết rõ đầu đuôi sự việc qua lời kể của cung nữ — là do Hứa Kiều Dung cố ý gây sự, ức h.i.ế.p đại cung nữ bên cạnh công chúa, công chúa tức giận không chịu nổi, nàng ấy đã tát một bạt tai vào mặt Hứa Kiều Dung.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 4: Chương 4



4.

Thái hậu lại thiên vị rõ rệt, cho rằng Thập Ngũ công chúa không có phong thái của công chúa, phải trừng phạt Thập Ngũ, còn muốn đánh c.h.ế.t đại cung nữ bên cạnh nàng.

Thập Ngũ không chịu, Hoàng hậu cũng cảm thấy hành động này của Thái hậu không thỏa đáng, liền lý luận với Thái hậu suốt nửa ngày.

Nhưng Thái hậu lại gán tội bất kính cho Hoàng hậu.

Từ xưa chữ hiếu luôn đứng đầu.

Dù Hoàng hậu có lý đến đâu, nhưng một khi Thái hậu nói nàng bất hiếu, thì dù có là mẫu nghi thiên hạ, nàng cũng không thể mang nổi danh tiếng bất hiếu ấy, lập tức quỳ xuống không đứng dậy nổi.

Thập Ngũ thấy vậy, cũng chỉ đành quỳ theo, tự nhận hết mọi lỗi về mình, cầu xin Thái hậu trừng phạt mình, đừng trách tội mẫu hậu.

Mà Thái hậu vốn đang chờ lời này của nàng, đã biết sai rồi thì phải chịu phạt.

Khi ta đến kịp, Thập Ngũ đã bị đánh rồi — đúng hai mươi trượng.

Hai lòng bàn tay sưng vù lên, m.á.u thịt be bét.

Hiển nhiên, kẻ hành hình đã hạ tay rất nặng.

Thập Ngũ được Hoàng hậu ôm vào lòng, khóc đến nỗi không thở nổi.

Ta giận đến mức không thể kiềm chế, gầm lên:

"Thái hậu tín Phật nhiều năm, luôn lấy lòng từ bi làm gốc, vậy mà lại để đám nô tài khốn nạn các ngươi làm bẩn thanh danh của lão nhân gia! Nhìn xem, các ngươi đánh công chúa thành ra cái dạng gì rồi?! Thái hậu có thể tha cho các ngươi, nhưng trẫm thì không!"

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, khí thế vương giả tự nhiên mà hiện.

"Người đâu, đem đám nô tài làm bẩn danh tiếng của Thái hậu, trái với ý chỉ của Thái hậu, toàn bộ kéo ra ngoài đánh chết!"

Thái hậu ngồi không yên, gần như bật khỏi phượng tọa, trừng ta đầy kinh hoàng lẫn giận dữ:

"Hoàng đế, ngươi đang làm cái gì vậy?!"

Ta trước tiên hành lễ với Thái hậu, rồi mới chậm rãi đứng thẳng dậy, từ tốn nói:

"Mẫu hậu chớ vội tức giận. Đám nô tài này không để t@m đến thanh danh của người, cố tình bôi nhọ người. Mẫu hậu có thể nhẫn, nhưng trẫm thì không thể."

Ta nói với giọng lạnh như băng, từng chữ như rít ra từ kẽ răng:

"Trung cung chính thất sinh ra, thân phận tôn quý, chỉ vì con gái của một thần tử khiêu khích mà bị Thái hậu trách phạt. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đám ngự sử tất nhiên sẽ làm ầm ĩ, dâng tấu chỉ trích Thái hậu độc đoán, không phân rõ đúng sai. Cuối cùng còn sẽ truy cứu trách nhiệm, cho rằng kẻ khơi mào đã phạm tội khi quân, vô lễ với công chúa."

Nói đến đây, sắc mặt Thái hậu đã không còn giận nữa, thay vào đó là sự trầm mặc khó tả.

Giọng ta vẫn điềm đạm như nước băng mùa đông:

"Toàn Phúc, ngươi điếc rồi à? Hay là già đến mức đầu óc không minh mẫn nữa, lệnh của trẫm còn cần do dự lâu đến vậy?"

"Hay là, không muốn làm thái giám tổng quản nữa?" Ta lạnh lùng nói.

Toàn Phúc sợ đến mức quỳ rạp xuống:

"Nô tài đáng chết! Nô tài biết tội, nô tài lập tức đi làm!"

Lão run rẩy đứng dậy, giọng the thé hô lớn:

"Hoàng thượng có chỉ — tất cả cung nữ thái giám từ nhị đẳng trở xuống ở Từ Ninh cung, toàn bộ bắt lại, xử trượng tại chỗ!"

Ban đầu ta còn giận vì Toàn Phúc chỉ bắt người từ nhị đẳng trở xuống, nhưng khi nhìn thấy đầy cung nô đông như kiến bị kéo ra đánh roi, nghe tiếng la hét thảm thiết vang dội, tiếng cầu xin, tiếng gậy đập vào da thịt vang lên u uất, thì ta mới thật sự cảm nhận được thế nào là:

Một khi hoàng đế nổi giận, xác người chất thành núi.

Từ Ninh cung vốn chỉ có mấy chục thị vệ, giờ gọi thêm cả thị vệ trung cung, đông tây lục cung cũng đều được điều đến. Đám thái giám chạy khắp nơi tìm gậy, không có thì chạy đến Ty Thận Hình mượn.

Không đủ ghế để trói người thì ấn người xuống đất mà đánh.

Trước Từ Ninh cung, tất cả đều đang bận rộn.

Chỉ để thi hành một câu lệnh của ta.

Đám cung nữ thái giám bị xử trượng mặt mày xám ngoét, không dám phản kháng quá đáng, chỉ biết khóc lóc kêu gào:

"Hoàng thượng tha mạng, nô tài biết sai rồi!"

Vì ta là hoàng đế.

Người chủ cũ tuy có phần yếu đuối, thường bị ngự sử mắng cho m.á.u chó đầy đầu, bị Thái hậu lấy đạo hiếu trói buộc, nhưng cũng không phải người vô năng.

Ít nhất ông ấy rất được lòng dân, lại còn được võ tướng ủng hộ.

Không phải bù nhìn, cũng chẳng phải ngốc.

Khi long nhan nổi giận, Từ Ninh cung — tòa cung điện cao lớn như cây đại thụ che trời — cũng phải đẫm máu.

Một pháp trường xử trượng với hơn trăm người.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 5: Chương 5



5.

Trong mắt ta – một người đến từ hiện đại – cảnh tượng ấy thực sự quá chấn động.

Hoàng hậu và Thập Ngũ công chúa cũng vô cùng kinh ngạc, dìu nhau đứng dậy, không thể tin nổi mà nhìn ta.

Thái hậu thì càng khiếp đảm hơn, liên tục lùi lại phía sau, cuối cùng đứng không vững nữa, ngã ngồi phịch xuống phượng tọa, sắc mặt tái nhợt.

Ta cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Thái hậu, nắm tay bà, dịu giọng an ủi:

“Mẫu hậu xưa nay tín Phật, không chịu nổi cảnh m.á.u tanh.

“Mẫu hậu vẫn luôn tôn sùng Phật đạo, ghét nhìn cảnh huyết tinh, trẫm biết điều đó. Nhưng lũ nô tài ngang ngược này càng ngày càng quá quắt, hết lần này đến lần khác bôi nhọ đức danh của mẫu hậu. Mẫu hậu vốn là một lão nhân hiền lành thương cháu, thế mà vì tay bọn chúng, lại bị người ta xem là một lão bà độc ác không hiểu chuyện, trẫm thật sự nhịn không nổi nữa! Nhưng mẫu hậu cứ yên tâm, trẫm không phải kẻ bừa bãi g.i.ế.c người, lũ nô tài này chỉ cần trừng phạt nhẹ một chút là đủ.”

Ta quay sang Toàn Phúc, nói:

“Kẻ từng lôi kéo công chúa, đưa vào Ty Tân Nhân làm khổ sai; ả nô phụ đã đánh công chúa thì xử trượng đến chết; còn những nô tài khác, nể mặt Thái hậu, trẫm tha cho một mạng, toàn bộ đuổi về nguyên quán, trục xuất khỏi hoàng cung.”

Toàn Phúc cúi rạp người đi thi hành mệnh lệnh.

Kẻ ra tay đánh công chúa là một bà v.ú trung niên, mặt đầy thịt mỡ, chỉ nhìn thôi đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.

Lúc ả bị xử trượng đến c.h.ế.t vẫn còn gào lên: “Thái hậu cứu mạng!” Tiếc rằng, người mà ả xem là cứu tinh, lúc này đang cùng ta diễn màn mẹ hiền con hiếu.

Thái hậu nắm tay ta, rưng rưng nói:

“Hoàng Nhi à, may mà con đến kịp! Nếu không, thật sự để truyền ra ngoài, người ngoài không biết sẽ đàm tiếu ta thế nào đâu.”

“Không trách mẫu hậu, là đám nô tài này dối trên lừa dưới.”

Ta nắm lấy tay Thập Ngũ công chúa, nhìn lòng bàn tay nàng m.á.u thịt lẫn lộn, đau lòng đến suýt rơi nước mắt.

“Công chúa đích nữ của trẫm, trẫm còn chẳng nỡ động đến một cọng tóc, vậy mà lại bị đám nô tài làm nhục thế này, trẫm hận không thể tru di cửu tộc chúng!”

Thái hậu giật mình run lên, vội vàng sai người truyền Thái y, còn kéo tay Thập Ngũ công chúa nhận lỗi, rưng rưng nói:

“Đều là lỗi của Hoàng tổ mẫu, nhìn người không rõ. Con tiện nô kia, ta vốn chỉ bảo trừng phạt nhẹ thôi, đâu ngờ lại ra tay ác độc đến thế. Hoàng đế xử trượng nó, cũng không oan cho nó.”

Thập Ngũ công chúa vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn Thái hậu rồi lại nhìn ta, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Hoàng hậu nhìn ta chăm chú, ánh mắt thâm sâu, hiển nhiên là người có tâm cơ. Dù khi nãy bị Thái hậu bắt quỳ, mất hết thể diện, giờ đây vẫn giữ được vẻ đoan trang điềm tĩnh, cung kính nhã nhặn. Nàng mỉm cười nói:

“Không liên quan đến mẫu hậu, người là tổ mẫu, là bề trên, giáo huấn hậu bối là chuyện hợp tình hợp lý. Chỉ là đám nô tài kia cậy quyền làm càn, không chỉ bôi nhọ lòng từ bi của mẫu hậu, mà còn khiến tình cảm tổ tôn giữa mẫu hậu và Thập Ngũ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. May mà Hoàng thượng xử trí kịp thời, xử trượng đám nô tài, nếu không truyền ra ngoài, chẳng biết còn bị đồn đại những lời hoang đường thế nào.”

Thái hậu nghe vậy, sắc mặt dịu lại, gật đầu tỏ vẻ an ủi:

“Hoàng hậu nói phải. Hôm nay Hoàng hậu bị ủy khuất rồi, Thập Ngũ cũng bị ủy khuất rồi.”

Sau đó, Thái hậu ban thưởng cho Hoàng hậu và Thập Ngũ công chúa không ít châu báu quý hiếm.

Người chủ cũ vốn rất hiếu thuận với Thái hậu, mỗi khi có cống phẩm từ các địa phương dâng lên, đều dâng hết cho Thái hậu trước tiên.

Trong tay Thái hậu có không ít bảo vật quý giá.

Tùy tiện lấy ra một hai món cũng đủ khiến người bên ngoài tranh giành vỡ đầu.

Huống chi để bù đắp cho sự ủy khuất của mẹ con Hoàng hậu, bà một lần lấy ra đến tám món trân phẩm, món nào món nấy đều vô giá, nếu đem ra bán ở thời hiện đại, giá trị ít nhất cũng phải tính bằng hàng tỷ.

Được ban thưởng hậu hĩnh như vậy, dù có ủy khuất đến đâu cũng chẳng còn là vấn đề.

Nhưng lại có người không vui.

Hứa Kiều Dung lại dám làm nũng với Thái hậu:

“Cô cô, món mũ phượng bằng vàng dát bảo thạch này, chẳng phải người nói sẽ ban cho ta sao?”

Sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, nghiêm giọng quát: “Câm miệng!”

“Mũ phượng vàng đính bảo thạch, tất nhiên phải ban cho cháu gái ruột của ai gia.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Không cho Hứa Kiều Dung kịp nói thêm, Thái hậu liền nói tiếp:

“Con vào cung cũng mấy hôm rồi, tổ mẫu của con chắc cũng nhớ con lắm. Mau chóng rời cung, về thăm tổ mẫu đi.”

Có lẽ do từ nhỏ đã được nuông chiều, Hứa Kiều Dung lại dám nói:

“Cô cô là muốn đuổi ta ra khỏi cung sao?”

Sắc mặt Thái hậu lúc này đã đen kịt, nghĩ đến việc có một đứa cháu gái họ như cái chày gỗ, một chân bước vào Quỷ Môn Quan mà còn không biết thân biết phận, cứ nhảy nhót loạn xạ thế kia, thật sự khiến người ta mệt tim.

Ta tất nhiên biết rõ, Thái hậu đang mượn cớ đuổi Hứa Kiều Dung ra khỏi cung, để tránh nàng ta gặp phải độc thủ của ta.

Nhưng ta đâu dễ dàng để bà toại nguyện như vậy.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 6: Chương 6



6.

Ta lạnh mặt, quay sang chất vấn Hứa Kiều Dung—

“Suýt nữa thì quên mất ngươi rồi. Trẫm nghe nói, ngươi còn dám đánh đại cung nữ bên cạnh công chúa?”

Hứa Kiều Dung vẫn không coi là chuyện lớn, nhưng Thái hậu lập tức nắm lấy tay ta, nói:

“Hoàng đế, ai gia lại đau chân rồi.”

Nguyên chủ có thể lên ngôi làm hoàng đế, công lao của Thái hậu rất lớn.

Năm đó nguyên chủ còn là Thái tử, bị tiên đế nghi kỵ, suýt chút nữa bị phế truất. Thái hậu và hắn tuy không phải m.á.u mủ ruột thịt, lại quỳ suốt một ngày một đêm trước ngự tiền, mới khiến nguyên chủ từ chỗ nguy chuyển thành an, từ đó mà mắc bệnh đau chân.

Sau khi đăng cơ, nguyên chủ hết mực hiếu thuận với Thái hậu, mọi việc đều đích thân chăm sóc.

Thái hậu lại cho rằng sự hiếu thuận của nguyên chủ là chuyện đương nhiên, liên tục yêu cầu trợ giúp cho nhà mẹ đẻ.

Chỉ cần nguyên chủ hơi không thuận theo, Thái hậu lại vin vào cớ “bệnh đau chân”, nhiều lần dùng đạo đức để trói buộc nguyên chủ.

Nguyên chủ mềm lòng, liên tiếp bị khuất phục.

Ta giận dữ mắng:

“Các ngươi hầu hạ Thái hậu kiểu gì vậy? Trẫm thấy, cứ hễ dính đến nữ nhân họ Hứa, chân Thái hậu liền đau hơn.”

Thái hậu giật mình, hóa giận làm bi ai:

“Hoàng đế vinh hiển, nhiều việc nên quên, chẳng lẽ ngay cả lý do ai gia bị đau chân cũng quên rồi sao?”

Ta nói: “Trẫm nhớ, mỗi khi âm u mưa gió, chân mẫu hậu mới đau. Tối nay có mưa không?”

Rồi ta chuyển chủ đề, “Trẫm xem thiên tượng, không thấy dấu hiệu gì của mưa. Vậy đau chân của mẫu hậu, ắt là vì lý do khác.”

Lồ ng n.g.ự.c Thái hậu khẽ phập phồng, đáp:

“Có lẽ là do ngồi lâu quá, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.”

Ta cùng hoàng hậu dìu Thái hậu vào nội điện nghỉ ngơi.

Thái hậu lại lần nữa ra lệnh đuổi Hứa Kiều Dung ra khỏi cung.

Nàng ta có vẻ vô cùng uất ức.

Ta lạnh giọng nói:

“Không muốn rời cung? Trẫm như ngươi mong muốn. Người đâu—”

“Hoàng đế…” Thái hậu đột nhiên nắm lấy tay ta, sắc mặt nghiêm nghị, chưa từng có trước đây.

Nguyên chủ sợ nhất chính là sự ràng buộc đạo đức của Thái hậu, đã ăn sâu vào xương tủy.

Ta không để bà kịp mở miệng, lập tức nói:

“Mẫu hậu là Thái hậu, tôn quý nhất thiên hạ. Trẫm dù là quân vương, cũng phải nghe lệnh. Nữ nhân này dám mạo phạm công chúa, chia rẽ tình cảm tổ tôn giữa mẫu hậu và trưởng công chúa, khiến trưởng công chúa chịu ủy khuất. Mẫu hậu nhân từ, không nỡ trách phạt, trẫm thay mẫu hậu xử trí.”

Thái hậu sững sờ, chỉ tay vào ta, toàn thân run rẩy.

Ta đời này ghét nhất là bị người ta chỉ tay vào mũi, đặc biệt là ngón tay khô gầy như móng gà, lại còn sơn đỏ đậm, trông chẳng khác gì yêu quái trong phim.

Ta lớn tiếng: “Trẫm không sợ báo ứng nhân quả. Vì mẫu hậu, trẫm nguyện làm kẻ ác.”

Lệnh gọi Toàn Phúc đến, giao việc xử tội họ Hứa.

Thái hậu trợn trắng mắt, ngất đi.

Ta lập tức đỡ lấy bà, truyền thái y, nói:

“Họ Hứa làm Thái hậu tức đến ngất, tội càng thêm nặng. Tước bỏ phong hàm huyện chủ, giáng làm thứ dân. Hứa gia dạy con không nghiêm, giáng tước bá, phạt ba vạn lượng bạc…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thái hậu lập tức tỉnh lại, nắm chặt cánh tay ta, mắt trợn đỏ rực, run giọng nói:

“Hoàng đế, ai gia cũng có lỗi, nên bị phạt trước.”

Ta an ủi:

“Mẫu hậu sao lại nói vậy? Trẫm tuy là thiên tử, nhưng không phải hôn quân. Mẫu hậu và Hứa gia , khác biệt rõ ràng. Tội của Hứa kiều Dung, trẫm sẽ không liên lụy đến mẫu hậu. Có trẫm ở đây, mẫu hậu vẫn là Thái hậu tôn quý nhất Đại Thịnh. Trẫm vẫn sẽ hiếu kính mẫu hậu.”

Thái hậu từng trải mưa gió, sao lại không hiểu lời ta ẩn chứa hàm ý gì?

Trong hậu cung, những kẻ không biết tiến thoái, dám chống đối hoàng đế, bất kể là Thái hậu hay Hoàng hậu, đều không tránh khỏi cái chết.

Thái hậu thông minh, lập tức thu lại khí thế, biến thành một bà lão yếu đuối, cảm động nói:

“Hoàng đế hiếu thuận, ai gia rất vui lòng.”

Ta tiếp tục đóng vai đứa con hiếu thảo. Thái y hiểu ý, nói Thái hậu can hỏa vượng, cần sơ can tiết hỏa, kiêng giận, kiêng nóng nảy.

Ta đích thân hầu Thái hậu uống thuốc, giành lấy danh “hiếu tử”, lại lấy cớ Thái hậu cần tĩnh dưỡng, miễn cho phi tần đến thỉnh an, ngoại mệnh phụ cũng không được phép quấy rầy.

Sau đó, lại lấy lý do “phục vụ không chu đáo”, thay thế tổng quản thái giám và mama chưởng sự ở từ đường Từ Ninh cung.

Hai người đó chính là tay chân thân cận của Thái hậu, thế lực hậu cung phức tạp, khó mà loại bỏ tận gốc.

Nhưng ta là hoàng đế, cần gì phải tìm chứng cứ tội lỗi?

Trực tiếp rút củi đáy nồi là được. Việc này giao cho hoàng hậu xử lý.

Lại nhân danh tích đức, ta bảo hoàng hậu cho những cung nhân già rút khỏi cung, để làm loãng ảnh hưởng của Thái hậu, suy yếu thế lực phía sau, cũng để tiết kiệm ngân khố quốc gia.

Hoàng hậu tuy bị kinh ngạc trước thủ đoạn của ta, nhưng là người hưởng lợi, đương nhiên phải dốc toàn lực mà thực hiện.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 7: Chương 7



7.

Ta lại đến cung Khôn Ninh, an ủi Thập Ngũ.

Cô bé như nụ hoa vừa chớm nở, vì uất ức mà đôi mắt sưng đỏ.

Thấy ta đã nổi giận vì nàng, nàng vừa mừng vừa kích động, nắm lấy tay áo ta, kể hết bao tủi nhục trước kia.

“Phụ hoàng vì sao đến giờ mới nhớ ra phải làm chủ cho nhi thần?” Thập Ngũ ba phần đáng thương, năm phần uất ức, hai phần giận dữ mà chất vấn ta.

Sau này ta mới hiểu, công chúa đích nữ của nguyên chủ lại phải chịu nhiều oan ức như vậy.

Ngoài Hứa Kiều Dung, ngay cả con gái ruột của Thái hậu, muội ruột của nguyên chủ – Trưởng công chúa Vinh Thành, và cả con gái nàng ta, cũng thường xuyên bắt nạt Thập Ngũ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nguyên chủ tuy đau lòng vì con gái chịu oan, nhưng do e ngại Thái hậu nên đành mắt nhắm mắt mở.

Ta lại mắng nguyên chủ không tiếc lời: “Đồ hèn! Kẻ nhu nhược! Không xứng làm nam nhân.”

Tất nhiên, ta cũng hiểu cho nguyên chủ.

Nguyên chủ từ một hoàng tử không được sủng ái, vượt qua bao hoàng tử có thế lực, được lập làm thái tử rồi lên ngôi hoàng đế, không thể không kể đến công lao to lớn của Thái hậu.

Nguyên chủ đối với Thái hậu, một lòng trung thành.

Chỉ tiếc, một đế vương đạo đức mạnh mẽ lại gặp phải Thái hậu biết lấy ân để ép trả.

Không chỉ dùng đạo đức để trói buộc nguyên chủ nhiều lần, còn can thiệp triều chính, một lòng mưu lợi cho gia tộc Hứa.

Con gái Thái hậu – Trưởng công chúa Vinh Thành, kiêu căng ngạo mạn, xa hoa phóng túng. Nuôi tình lang, cướp chồng người, coi mạng người như cỏ rác, tác oai tác quái, khiến trăm quan oán hận.

Nhưng vì có Thái hậu che chở, tất cả chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cháu gái Thái hậu – Hứa Mạn, cũng chẳng khác gì Vinh Thành công chúa, ích kỷ độc ác, việc gì vô đức là có nàng ta.

Chỉ vì có Thái hậu làm bùa hộ mệnh, trước triều sau cung, ngang ngược vô pháp.

Cháu gái họ của Thái hậu – Hứa Kiều Dung, chẳng phải hoàng thân quốc thích, cũng không có công trạng gì với triều đình hay xã tắc, vậy mà cũng nhờ sự ép buộc của Thái hậu mà được phong làm huyện chủ.

Những chuyện đó còn có thể bỏ qua, nhưng điều khiến nguyên chủ khó lòng tha thứ nhất chính là—

Bạch nguyệt quang trong lòng nguyên chủ, nguyên hoàng hậu mất sớm, cũng có bàn tay của Thái hậu chen vào.

Thế mà nguyên chủ không dám hó hé, thậm chí còn chẳng dám truy hỏi Thái hậu.

Vì Thái hậu giỏi dùng đạo lý ép người, quan ngôn lại thích dùng đạo hiếu để chèn ép hắn. Hai ngọn núi lớn đè lên khiến hắn không sao thở nổi.

Còn ta lại thấy, nguyên chủ có một nửa là tự chuốc lấy.

Toàn Phúc cung kính trình cho ta một bản thánh chỉ màu vàng sáng chói.

“Đây là bản chiếu thư giáng tước do Ty Giám Tư Lễ thảo ra, cùng nội dung khiển trách, xin Hoàng thượng xem qua.”

Nội dung thánh chỉ viết vô cùng nghiêm khắc, khiển trách có lý có tình, từng câu chữ đều là tội trạng bất kính với Thái hậu, bất kính với hoàng thất của Hứa Kiều Dung, thậm chí liệt kê ra ba mươi điều tội danh của nàng.

Quả nhiên trên có sở thích, dưới tất khắc theo sát.

Ta lấy ngọc tỷ ra, đóng dấu ấn lớn.

Toàn Phúc truyền chỉ xong trở về, kể cho ta nghe đủ loại phản ứng của Hứa Gia.

Ban đầu là không thể tin nổi, sau đó giận dữ chất vấn. Cuối cùng, khi nhận ra ta làm thật, lại la lối đòi vào cung gặp Thái hậu.

Đã hạ quyết tâm xử lý Hứa gia, sao có thể để họ gặp Thái hậu? Ta từ lâu đã cắt đứt liên lạc giữa Thái hậu và bên ngoài.

Giờ đây Từ Ninh Cung, không có sự cho phép của ta, người ngoài đến một chữ cũng không thể truyền vào.



Hậu quả của việc xử lý gia tộc tộc họ Hứa, đến ngày thứ ba thì bùng nổ.

Một nhóm ngôn quan nhất tề phẫn nộ công kích ta.

“ Hứa gia là ngoại tộc của Thái hậu, Hoàng thượng xử trí họ, Thái hậu tất sẽ thương tâm, vậy làm sao có thể an hưởng tuổi già?”

Những con ch.ó săn của Hứa gia, không ai là không trách mắng ta bất hiếu với Thái hậu.

Triều đại phong kiến, trị nước bằng hiếu đạo. Hoàng đế dù là vì mục đích chính trị hay để lấy tiếng thơm, đều phải cực kỳ hiếu thuận với Thái hậu, để thể hiện đạo hiếu.

Ta động vào ngoại tộc của Thái hậu, chính là muốn ra oai với Thái hậu, trong lòng dân chúng thiên hạ, đó chính là biểu hiện của bất hiếu.

Ta không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ chịu đựng mọi lời chỉ trích từ đám ngôn quan, rồi quay sang hỏi Toàn Phúc:

“Đã ghi lại chưa?”

Toàn Phúc nhỏ giọng đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đều đã ghi lại rồi.”

Toàn Phúc là thái giám thân cận và đắc lực nhất của ta, làm việc cẩn trọng, tỉ mỉ, mọi việc ta giao đều hoàn thành không sai sót.

“Đám ngôn quan này, không thể dễ dàng buông tha, lát nữa ngươi thay ta soạn một đạo thánh chỉ, ban cho bọn họ mỗi người một hũ ‘Thanh Tâm Tửu’, để họ bình tĩnh lại.”

Toàn Phúc hơi khựng lại, dè dặt hỏi: “Hoàng thượng nói ‘Thanh Tâm Tửu’… là loại đó ạ?”

Ta nhướng mày, giọng thản nhiên: “Còn có thể là loại nào? Chính là hũ rượu ướp bằng nước giếng lạnh ba năm dưới lãnh cung ấy.”

Toàn Phúc cúi đầu cười, lui xuống.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 8: Chương 8



8.

Sau khi trở thành Thái tử, Thái hậu đích thân chỉ định hắn cho ta, những năm qua dùng cũng khá thuận tay.

Nhưng vì là người của Thái hậu, nguyên chủ không dám hoàn toàn tin tưởng, lại cũng không dám dễ dàng động vào, đến nỗi uất ức gần chết.

Ta thì khác, có thể leo lên đến vị trí Tổng quản đại thái giám, thì tuyệt đối không phải hạng ngu ngốc.

Một bà lão già nua sắp hết đời trong hậu cung, so với ta – kẻ đang độ tuổi sung mãn, đến cả kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai.

Ta chỉ cần thể hiện chút uy nghi và thủ đoạn bình thường của một đế vương là đã đủ khiến hắn ta run rẩy lo sợ, không dám có chút tâm tư nào vượt giới hạn.

Tối qua để hắn đến phủ Hứa gia tuyên chỉ và chấp hành mệnh lệnh, cũng là để thử lòng hắn.

May mà, lão già này không khiến ta thất vọng.

Sau khi trở về, còn mang đủ hai vạn lượng ngân phiếu mà Hứa gia đưa cho hắn dâng lên ta.

Ta cũng thèm khát số bạc đó lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ lấy một nửa cho vào kho riêng.

Lưu Bang dù mang tiếng là lưu manh hoàng đế, vẫn có một đám người trung thành không tiếc mạng sống vì hắn.

Còn Hạng Vũ – một Tây Sở Bá Vương lẫm liệt, dũng mãnh vô song, lại không có lấy một người dùng được bên cạnh.

Chẳng phải tất cả đều vì tiền bạc mà ra sao?

Kẻ đứng đầu, phải biết kết hợp ân uy, khen thưởng rõ ràng, lấy lợi ích dẫn dụ, hứa hẹn danh vọng.

Chỉ cần thế, ắt không lo không thu hút được nhân tài.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một kẻ chỉ biết vẽ bánh trên giấy mà giữ khư khư kho báu, dù miệng lưỡi có khéo đến đâu, cũng không giữ nổi lòng người.

Vì ta im lặng nên đám ngôn quan càng mắng hăng hơn.

Như thể ta đây – một Hoàng đế, không đến trước Thái hậu dập đầu nhận tội, không ban bố tội kỷ chiếu, thì Đại Thịnh phải diệt vong đến nơi.

Đợi bọn họ mắng đủ, ta khẽ hắng giọng, hỏi Toàn Phúc:

“Thái hậu tâm tình u uất, lâu ngày chữa không khỏi, từng có một bài thuốc dân gian, bảo rằng cắt ba lạng thịt đùi, sắc thuốc ba lần, sẽ khỏi bệnh. Trẫm cho rằng đó là lời hoang đường. Nay nghĩ lại, trẫm quả thật bất hiếu vô cùng.”

Toàn Phúc: “…”

Đám ngôn quan lập tức hớn hở ra mặt.

Ta nhìn về phía thủ lĩnh trong đám tay chân của Hứa gia đang kêu gào to nhất – Tả đô ngự sử Tôn Đạo Lương, nói:

“Tôn ái khanh nói rất đúng, làm con phải bằng mọi cách thỏa mãn tâm nguyện của mẹ để báo đáp ân dưỡng dục. Lấy thịt đùi làm thuốc, tuy nghe ghê rợn, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cũng phải thử.”

Ánh mắt ta chăm chú nhìn Toàn Phúc, mang theo cảnh cáo rõ rệt.

Làm Tổng quản đại thái giám nhiều năm, đến thời khắc then chốt mà ngươi làm hỏng chuyện, đừng trách lão tử tuyệt tình.

“Toàn Phúc, bài thuốc dân gian kia hình như còn ghi chú rằng, nếu là người có huyết thống với bệnh nhân thì hiệu quả càng cao, có phải không?”

Trán Toàn Phúc đổ mồ hôi, lưng khom thấp, lắp bắp đáp:

“Hồi… hồi bẩm Hoàng thượng… có ghi câu đó. Thái hậu long thể bất an, chữa mãi không khỏi, Hoàng thượng tự mình lật sách thuốc, tìm được một bài thuốc dân gian. Trong đó có nói đến việc dùng thịt đùi, nếu là người cùng huyết thống với bệnh nhân thì hiệu quả càng tốt.”

Ta lại hỏi:

“Thái hậu và trẫm tuy có tình mẫu tử, nhưng không phải m.á.u mủ ruột thịt. Theo các ái khanh thấy…”

Trên triều đình, người nhạy bén lập tức đứng ra, lớn tiếng nói:

“Trưởng công chúa Vinh Thành là do Thái hậu sinh ra, có huyết thống trực tiếp với Thái hậu, nên để trưởng công chúa Vinh Thành cắt thịt cứu mẹ mới là chuyện đẹp truyền đời!”

Ta quát lớn:

“Không được! Vinh Thành là cành vàng lá ngọc!”

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt ta lại chuyển sang nhìn Tả thượng thư kiêm các lão – Tả Hưng Kiến, đang đứng cạnh Tôn Đạo Lương.

Tên già này, trưởng tử của hắn cưới cháu gái ruột của Thái hậu – Hứa Mạn, cũng là một người trong phe Thái hậu. Ngày thường Thái hậu muốn làm trò gì mà ta không đồng ý, thì hắn nhất định đứng ra gây sóng gió, dẫn đám ngôn quan vừa ngu vừa xấu suốt ngày ồn ào, ép buộc nguyên chủ.

“Trẫm nhớ rõ, con dâu của Tả ái khanh – Hứa thị, chính là cháu gái ruột của Thái hậu, cũng là huyết thân đấy nhỉ!”

Được ta nhắc đến, phe trung lập cùng đám kẻ thù chính trị của Tả Hưng Kiến như mèo ngửi thấy mùi tanh, bắt đầu điên cuồng nhào vào cắn xé Tả Hưng Kiến.

Dù Tả Hưng Kiến là các lão, quyền lực to lớn, chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Nhưng triều đình ta có hệ thống nội các chặt chẽ, bảy vị các lão kiểm soát lẫn nhau, cũng không có ai một tay che trời.

Tả Hưng Kiến – lão cáo già này, nhanh chóng nếm được mùi vị bị cả triều vây công là thế nào.
 
Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 9: Chương 9



9.

Sau đó, nữ nhân ỷ vào thân phận cháu gái của Thái hậu – Hứa Mạn, kẻ xưa nay ngang ngược hoành hành ở kinh thành, ngay cả Hoàng hậu cũng không để vào mắt – đã bị ta chính danh hạ chỉ, cắt ba lạng thịt đùi để bày tỏ lòng hiếu thảo với Thái hậu.

Toàn Phúc đích thân dẫn người thi hành.

Phe cánh Thái hậu bị ta phản đòn một cách rành rẽ, tất nhiên tức đến vỡ phổi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thấy bọn chúng lại muốn công kích ta, ta tuy không giỏi mắng chửi, nhưng lại biết dùng chiêu hiểm!

Người đầu tiên bị ta ra tay chính là Tôn Đạo Lương.

" Tôn Ái Khanh à, ngươi miệng thì lúc nào cũng treo chữ hiếu, nhưng trẫm lại nghe nói, ngươi đối với mẫu thân mình cũng chẳng ra gì thì phải?"

Bị ta vu khống trắng trợn, Tôn Đạo Lương tất nhiên phải đứng ra biện hộ.

Hắn giọng đầy khí phách:

"Bẩm hoàng thượng, thần tất nhiên một lòng hiếu thuận với mẹ. Mẫu thân bệnh nặng trên giường, nội tử thần ngày đêm hầu hạ bên gối, thần sau khi hạ triều mỗi ngày đều lập tức về nhà chăm bệnh, không rời nửa bước. Gia nhân trong nhà, bằng hữu lân cận đều có thể làm chứng."

Đám ngôn quan thân thiết với hắn cũng nhao nhao lên làm chứng, nói hắn hiếu thuận mẫu thân ra sao, người người đều thấy rõ.

Triều đình ta lấy hiếu trị quốc, tiêu chuẩn đề bạt quan viên đa phần dựa vào phẩm hạnh hiếu đạo.

Rất nhiều quan lại để được thăng tiến hay để giữ tiếng thơm, đối với cha mẹ hầu hạ không thiếu điều gì.

Thậm chí còn sánh ngang với “hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo”, kiểu như "nằm trên băng cầu cá" hay "chôn con để nuôi mẹ".

Tôn Đạo Lương thực sự là nổi bật trong số đó.

Nhưng, nếu đã cố tình bới móc, thì có gì không moi ra được?

Ta liếc nhìn triều thần, chậm rãi nói:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Trẫm nhớ cách đây ít hôm, có người báo, ái khanh vừa nạp một thiếp mới thì phải?"

Tôn Đạo Lương sững người, vội đáp:

"Hoàng thượng minh giám, thần đúng là vừa nạp thiếp, nhưng là làm theo di mệnh của mẫu thân, cũng vì muốn kéo dài hương hỏa nhà họ Tôn. Trong ba điều bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất, thần đâu dám bất hiếu!"

Người khác cũng phụ họa, rằng vâng lời mẹ nạp thiếp, cũng là một loại hiếu đạo.

Ta mặt không biểu cảm nói:

"Thế ái khanh có ngủ với tiểu thiếp ấy không?"

Tôn Đạo Lương tuy hơi xấu hổ, nhưng vẫn thật thà đáp:

"Bẩm hoàng thượng, thần... thực sự có ngủ. Nhưng đàn ông ngủ với thiếp, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có liên quan gì đến hiếu đạo chứ?"

"Vô lý!" – ta đập bàn nổi giận.

Ta nghiêm giọng quát:

"Vâng lời mẫu thân nạp thiếp là hiếu, nhưng mẫu thân ngươi đang trọng bệnh nằm liệt, ngươi đường đường là con trai, lại còn tâm tư ngủ với tiểu thiếp, vậy mà gọi là hiếu hả?

Thái hậu lâm bệnh, trẫm vì lo lắng mà mấy đêm không yên giấc, hậu cung chẳng bước vào một bước, vậy mà còn bị mắng là bất hiếu. Ngươi thì hay rồi, mẫu thân sống dở c.h.ế.t dở, mà còn có lòng ngủ thiếp, rõ ràng là tham sắc háo dâm, đạo đức suy đồi, còn dám mở miệng nói mình hiếu thuận!"

Tôn Đạo Lương trợn mắt, giận đến run rẩy cả người. Ta không để hắn kịp phản ứng, lại nhìn quanh triều đình mà hỏi lớn:

"Mẹ ruột lâm bệnh, các khanh ai còn có lòng ôm ấp nữ nhân chăng?"

Đùa à, ta chụp cái mũ như thế, ai còn dám thừa nhận? Thế là tất cả đều dõng dạc hô vang: "Thần không dám!", ai ai cũng tỏ vẻ chính trực vẹn toàn.

Thế là, Tôn Đạo Lương bị ta danh chính ngôn thuận đội mũ "bất hiếu", lột mũ quan, đuổi khỏi triều.

Sau đó, ta lại dùng danh nghĩa hiếu đạo, nhắm tới một ngôn quan khác.

Khi ta gọi tên Lý Tiến, tên khốn ấy lập tức hô lớn:

"Xin hoàng thượng minh xét, thần năm nay ba mươi mốt tuổi, đến giờ vẫn chưa từng nạp thiếp!"

Hừ, giọng to thì đúng chắc?

Đừng tưởng ngẩng cao đầu là trẫm không tìm được điểm yếu của ngươi.

Ta lạnh mặt nói:

"Trẫm nghe nói, cữu cữu của ái khanh từng tới nhà, nhưng bị khanh đuổi thẳng ra ngoài?"

Lý Tiến sững người, ngơ ra một lúc mới lên tiếng:

"Hoàng thượng minh giám, cữu cữu thần ăn chơi trác táng, đánh bạc trai gái đủ cả, lần nào đến nhà cũng chỉ để xin tiền, không còn mục đích gì khác. Của hồi môn của mẫu thân thần gần như đã dốc sạch cho lão ta, nhưng vẫn không đủ, thường xuyên đến khóc lóc vòi vĩnh. Thần dù có chút tài sản nhỏ, cũng chịu không nổi cái hố không đáy ấy."

Ta giả vờ nghiêm mặt:

"Dẫu sao cũng là cữu cữu ruột của ái khanh, cùng tổ mẫu với lệnh đường. Khanh làm vậy, chẳng lẽ không sợ khiến mẫu thân đau lòng?"

Lý Tiến há miệng muốn cãi, nhưng ta đã không cho hắn cơ hội mà ấn mũ lên đầu.

"Đuổi cữu cữu, khiến mẫu thân buồn lòng, thế gọi là hiếu đạo sao? Ngươi cũng xứng làm quan? Người đâu, lột mũ của hắn, đuổi khỏi triều đình!"
 
Back
Top Bottom