Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 30



Phòng của Cận Thận Chi, sao anh lại không có chìa khóa?

Lưng Hà Uyển Ngâm chợt lạnh toát, cô từ từ buông tay, lùi lại vài bước.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng bên ngoài vẫn không có tiếng động nào.

Hà Uyển Ngâm cũng không lên tiếng, chờ người bên ngoài nghĩ rằng không có ai trong phòng rồi tự bỏ đi.

“Hình như không có ai.” Một giọng đàn ông lạ lẫm bên ngoài lẩm bẩm.

Tim Hà Uyển Ngâm đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiếp theo là một giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Phòng tiếp theo.”

Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ gần đến xa.

Hà Uyển Ngâm vừa thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Cận Thận Chi: “Ai đó? Đứng lại!”

Không kịp suy nghĩ, Hà Uyển Ngâm vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Chỉ thấy Cận Thận Chi chống tay trái vào lan can cầu thang, một cước đá văng một tên đang bỏ chạy.

Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát.

Tên đó ôm bụng nằm lăn lộn trên đất kêu la, không sao đứng dậy nổi.

Anh là tiểu đoàn trưởng được tôi luyện trên chiến trường và sân tập.

Những năm qua, anh vẫn luôn duy trì tập luyện.

Anh nhìn thấy Hà Uyển Ngâm đi ra: “Mau quay vào!”

Nói xong, anh không chút do dự đuổi theo tên còn lại.

Hà Uyển Ngâm vịn lan can, lo lắng nhìn theo bóng dáng Cận Thận Chi.

Rồi cô vội vàng chạy tới điện thoại công cộng của khách sạn, gọi báo công an.

Sau khi báo địa chỉ xong, cô cúp máy.

Vừa quay người định về phòng thì đụng phải Hà Nhạn Minh đang đi ra ngoài vì nghe thấy tiếng động.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Suy nghĩ đầu tiên của Hà Uyển Ngâm là mau chóng rời đi.

Cô giả vờ như không nhìn thấy anh ta, xoay người bước nhanh đi.

Hà Nhạn Minh đuổi theo, nắm chặt cổ tay cô: “Em định trốn anh đến bao giờ?”

Hà Uyển Ngâm buộc phải dừng bước, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt u ám của Hà Nhạn Minh.

Cô thật sự muốn trốn, nhưng không thể trốn cả đời.

Hà Uyển Ngâm thở dài, đứng yên tại chỗ nhìn anh ta: “Đến khi anh không còn quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

Lời nói của cô thẳng thắn, không còn chút tình cảm nào, cũng không che giấu cảm xúc của mình.

Hà Nhạn Minh ngẩn người, sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói khàn đi: “Em gái, đừng nói chuyện với anh như vậy.”

Hà Uyển Ngâm cười mỉa mai: “Anh? Anh thật sự coi mình là anh trai tôi sao?”

“Làm anh trai và làm chồng, có gì khác nhau?” Hà Nhạn Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cũng chỉ là thay đổi thân phận để chăm sóc em.”

“Em gái, không ai quan tâm em hơn anh, cũng không ai hiểu em hơn anh, chúng ta mới là trời sinh một cặp.”

“Về với anh, được không?”

“Buông tay!” Hà Uyển Ngâm nhíu mày, giãy giụa muốn rút tay ra.

Hà Uyển Ngâm càng giãy giụa, Hà Nhạn Minh càng nắm chặt: “Trong lòng em vẫn còn cậu ta sao?”

“Cận Thận Chi rốt cuộc có gì tốt?” Trong mắt Hà Nhạn Minh đầy vẻ khó hiểu: “Cậu ta đã phụ em, cậu ta không xứng v

ới em!”

Cổ tay Hà Uyển Ngâm bị siết đến đỏ ửng: “Dù tôi có ở bên ai, tôi cũng sẽ không ở bên anh!”

Lửa ghen thiêu đốt, tình cảm bị kìm nén bao năm như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tất cả những tình cảm khó nói nên lời giờ đây tuôn trào.

Tại sao?

Tại sao người đó không thể là anh?

Hà Nhạn Minh cau mày, dường như đã hết kiên nhẫn: “Anh nói lần cuối, về với anh.”

Hà Uyển Ngâm vẫn không hề lay chuyển, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay!”

Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: “Em gái, đừng ép anh nhốt em lại, không cho em đi đâu hết.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 31



Hà Uyển Ngâm đột ngột ngẩng đầu, nhìn Hà Nhạn Minh với vẻ khó tin.

Dáng người cao lớn của anh ta ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú lúc này trông th

ật âm u đáng sợ.

Anh ta nắm tay Hà Uyển Ngâm, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự điên cuồng, gằn từng chữ: “Em là do anh mang về Hà gia nuôi lớn, em là của một mình anh.”

“Cận Thận Chi sao xứng được đứng cùng em

?”

Đèn hành lang khách sạn đột nhiên chớp tắt.

Sự điên cuồng và cố chấp trong mắt Hà Nhạn Minh không hề che giấu.

Mặt Hà Uyển Ngâm trắng bệch, cô liều mạng lắc đầu, cố gắng rút tay ra khỏi tay Hà Nhạn Minh.

Tay chợt trống không, Hà Nhạn Minh nhíu mày, có chút khó chịu.

Anh ta từng bước ép sát Hà Uyển Ngâm, gằn từng chữ: “Anh vất vả lắm mới khiến hai người hủy hôn, để bên cạnh em chỉ có mình anh, vậy mà em còn muốn rời xa anh?”

Đuôi mắt Hà Uyển Ngâm đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

“Tôi muốn rời xa không chỉ có anh, mà còn cả Hà gia, kể cả Cận Thận Chi!”

“Tôi không phải vật sở hữu của anh, cũng không thuộc về bất kỳ ai trong số các người!”

“Ân tình của các người những năm qua tôi đã trả hết rồi, tại sao còn ép tôi?”

Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe: “Ân tình của chúng ta, cả đời em cũng không trả hết!”

Hà Uyển Ngâm bị dồn vào góc tường, không còn đường lui.

Bóng dáng cao lớn của Hà Nhạn Minh bao trùm lấy cô.

Anh ta nhìn khuôn mặt mà mình ngày đêm thương nhớ, giờ đây ở ngay trước mắt.

Sợi dây lý trí bỗng chốc đứt đoạn!

Anh ta nắm lấy hai tay Hà Uyển Ngâm, giữ chặt cô ở góc tường, cúi xuống hôn.

Trong khoảnh khắc đó, Hà Uyển Ngâm nhắm mắt quay mặt đi.

Nụ hôn lạnh lẽo lướt qua má cô, khiến cô rùng mình.

Cô đột nhiên vùng vẫy dữ dội, thoát ra được một tay, tát mạnh vào mặt Hà Nhạn Minh!

Tiếng bạt tai vang vọng khắp hành lang.

Mọi thứ xung quanh dường như đều im bặt.

Hà Uyển Ngâm nghiến răng: “Đừng ép tôi hận anh!”

Hà Nhạn Minh bị tát lệch mặt, trên gò má trắng nõn hiện lên dấu tay đỏ ửng.

Anh ta sững sờ hồi lâu, không nói gì.

Nắm lấy cơ hội này, Hà Uyển Ngâm đẩy mạnh anh ta ra, chạy thẳng xuống lầu.

Tiếng còi cảnh sát inh ỏi bên dưới, Hà Uyển Ngâm hoảng loạn chạy ra cửa.

Vài công an mặc cảnh phục đang áp giải hai nghi phạm lên xe.

Một bàn tay mạnh mẽ ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào một vòng tay vững chãi.

Hà Uyển Ngâm giật mình vì hành động bất ngờ này, cô vùng vẫy một chút.

“Đừng động, là tôi.”

Giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên bên tai, nước mắt Hà Uyển Ngâm chực trào bỗng tuôn rơi.

Cảm nhận được sự ẩm ướt trên n.g.ự.c mình, Cận Thận Chi siết chặt vòng tay, như thể đang vô cùng dịu dàng: “Sao vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh nhẹ nhàng vỗ về Hà Uyển Ngâm, giọng nói bỗng trở nên lo lắng.

Hà Uyển Ngâm quá xúc động đến nỗi không nói nên lời, chỉ là sự bất an và hoảng loạn trong lòng lúc này đã được thay thế bằng cảm giác an toàn vững chắc, tâm trạng căng thẳng dần ổn định lại.

Hà Nhạn Minh không đuổi theo, Hà Uyển Ngâm chậm rãi rời khỏi vòng tay Cận Thận Chi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh.

Tim cô thắt lại, vội vàng hỏi: “Anh có bị thương không?”

Cận Thận Chi nhìn cô một cái, rồi mới nói: “Không.”

“Cảnh Sát đến rất nhanh, anh đã khống chế được bọn chúng, không có đánh nhau.”

Hà Uyển Ngâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi Cận Thận Chi dẫn cô lên lầu về phòng, Hà Nhạn Minh đã không còn ở đó nữa.

Hà Uyển Ngâm do dự một chút, rồi mới nói: “Vừa rồi, tôi gặp anh trai.”

Cận Thận Chi cứng người, đột nhiên dừng bước.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 32



Cận Thận Chi lập tức căng thẳng nhìn cô: “Anh ta có làm gì em không?”

Nhưng nghĩ lại, vừa rồi anh không ở bên cạnh Hà Uyển Ngâm, nếu cô thật sự gặp nguy hiểm, anh hối hận cũng không kịp.

Chưa đợi Hà Uyển Ngâm trả lời, trong mắt Cận Thận Chi đã hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, lúc đó nếu anh không rời khỏi em…”

“Tôi không trách anh” Hà Uyển Ngâm lên tiếng cắt ngang lời anh, cảm xúc hỗn loạn dần bình tĩnh lại: “Đấu tranh với tội ác là trách nhiệm của anh, một quân nhân, tôi không có lý do gì để trách anh cả.”

“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi không thể trốn tránh ánh ta cả đời, nhưng tôi cũng sẽ không để anh ta làm gì mình.”

Cận Thận Chi nghe ra ý trong lờ

i nói của cô, khẽ hỏi: “Em lại muốn rời đi sao?”

Đáy mắt anh phức tạp, sâu thẳm như vực nước.

Vừa có sự phẫn nộ, bất mãn, lại vừa có sự xót xa vì Hà Uyển Ngâm bị ép đến bước đường này…

“Ừ.”

Hốc mắt Hà Uyển Ngâm vẫn còn đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Nhưng không hoàn toàn là vì trốn tránh ánh ta.”

“Trước khi về Bắc Kinh, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này tôi vẫn sẽ trở lại bộ đội biên phòng, làm phiên dịch cho các hoạt động đối ngoại.”

“Quyết định của tôi không liên quan đến Hà Nhạn Minh.”

Ánh mắt Cận Thận Chi khẽ run, nhìn Hà Uyển Ngâm trước mặt, trong lòng có một cảm xúc khó tả.

Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là sự kiêu hãnh và vui mừng trong mắt cô.

Trong lòng anh, Hà Uyển Ngâm luôn r

ất kiên cường.

Dù trước đây cô từng được Hà gia nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, nhưng một khi đã quyết tâm làm gì, cô nhất định sẽ làm được.

Như vậy cũng rất tốt.

Hà Uyển Ngâm bây giờ đã thật sự có thể một mình bước đi rất xa.

Cận Thận Chi khẽ nhếch môi, nhưng lại có một nỗi chua xót khó nói thành lời.

Chỉ là Hà Uyển Ngâm đang cúi đầu, không hề để ý.

Một tháng sau.

Hà Uyển Ngâm nộp đơn xin điều đến bộ đội biên phòng.

Vẫn cần một ngày nữa để chờ phê duyệt, Hà Uyển Ngâm đang chuẩn bị về nhà thì thấy cha mẹ Hà ở trước cổng cơ quan.

Hà Uyển Ngâm khựng lại.

Chỉ mới ba năm không gặp, trên đầu họ đã có thêm nhiều sợi tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn rất nhiều.

Gặp lại họ, Hà Uyển Ngâm có chút bối rối.

Cô mấp máy môi, nhất thời không biết nên xưng hô với họ như thế nào.

Ngược lại, mẹ Hà lên tiếng trước: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi, chúng ta đến tìm con, còn có chút chuyện muốn bàn.”

Hà Uyển Ngâm cúi đầu, đi theo sau họ với một khoảng cách không gần không xa.

Sau khi ngồi vào một nhà hàng quốc doanh.

Cha mẹ Hà gọi vài món tượng trưng, vẫn không có món nào là món Hà Uyển Ngâm thích ăn.

“Hai người tìm con có chuyện gì sao?” Hà Uyển Ngâm lên tiếng hỏi, trong lòng đã có chút dự đoán.

Cha Hà nhìn cô một cái, đưa cho cô một tấm thẻ và một tập tài liệu: “Trong thẻ có 30.000 tệ, không có mật khẩu, còn về tập tài liệu này, sau khi con ký vào sẽ nhận được 5% cổ phần của công ty Hà gia.”

Mẹ Hà lúc này mới nói thẳng vào vấn đề: “Chúng ta chỉ có một yêu cầu, hy vọng sau khi con nhận số tiền này có thể hoàn toàn tránh xa Nhạn Minh, để nó có thể yên tâm kế thừa sản nghiệp của Hà gia.”

Đối với bất kỳ ai, món quà này cũng đủ nặng, đủ hấp dẫn.

Họ tin chắc rằng Hà Uyển Ngâm sẽ đồng ý.

Nhưng từ đầu đến cuối, Hà Uyển Ngâm chỉ cúi đầu, sau đó chậm rãi nhìn cha mẹ Hà: “Con không cần.”

“Chê ít sao?” Mẹ Hà nhíu mày: “Con phải biết rằng chỉ riêng số tiền trong thẻ này cũng đủ cho con sống sung túc cả đời rồi.”

Hà Uyển Ngâm nhìn hai người mà cô đã gọi là cha mẹ suốt mười sáu năm, trái tim vốn đã tê dại của cô lúc này dường như lại nhói lên.

Cô không trả lời, chỉ nhìn họ, nói câu cuối cùng: “Cha, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy.”

“Từ ngày con rời khỏi Hà gia, con đã không còn liên quan gì đến hai người nữa rồi, còn về những thứ này, xin hai người hãy cầm về.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 33



“Nợ ân tình khó trả, tôi không muốn nợ ai nữa” Hà Uyển Ngâm thản nhiên nói.

Thực ra, cô rất muốn hỏi họ, đã xem cô như con gái ruột mà nuôi nấng suốt mười sáu năm.

Lẽ nào, họ không hề có chút tình cảm nào sao?

Câu hỏi này từng làm cô trăn trở một thời gian dài.

Nhưng sau này nghĩ lại, nếu một ngày nào đó, cô được người khác cho biết, con gái mà cô nuôi nấng, nâng niu trong lòng không phải con ruột, mà con gái ruột của cô lại đang phải chịu sự giày vò, đau khổ ở bên ngoài.

Cô chắc chắn cũng sẽ nhất thời khó chấp nhận mà trút giận.

Cô hiểu, nên luôn im lặng chịu đựng.

Nhưng càng nhẫn nhịn, kết quả lại càng không được coi trọng, dần dần mọi người hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của cô.

Vậy nên, Hà Uyển Ngâm bỗng thấy câu hỏi này không cần thiết phải mở lời nữa.

“Hai người hãy chăm sóc sức khỏe cho tốt, tôi nghĩ sau này chúng ta cũng không cần liên lạc nữa.”

Ba mẹ Hà lập tức ngỡ ngàng nhìn cô, dường như muốn tìm kiếm chút gì đó giả tạo trong mắt cô.

Nhưng không có.

Hà Uyển Ngâm đứng dậy rời đi, không chút do dự hay luyến tiếc.

“Uyển Ngâm, chờ một chút!” Mẹ Hà vươn tay, muốn níu cô lại.

Nhưng Hà Uyển Ngâm đi quá nhanh, căn bản không nghe thấy.

Mẹ Hà nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của cô, như thể lại thấy hình ảnh cô bé ngày nhỏ dang tay ra, gọi mẹ ôm.

“Lão Hà, có phải... có phải chúng ta đã sai rồi không...” Giọng mẹ Hà bỗng nghẹn ngào.

Tuy Hà Uyển Ngâm không phải con gái ruột của họ, nhưng cũng đã gọi họ là ba mẹ suốt mười sáu năm.

Mười sáu năm.

Dù không phải con ruột, cũng có thể xem là nửa con gái.

Nhưng bây giờ, con gái ruột thì không thân thiết với họ, lại rời đi đến vùng núi xa xôi, ít khi hồi âm.

Còn Hà Uyển Ngâm, người mà họ nuôi lớn một cách tình cờ, cũng bị chính tay họ ép đi, đoạn tuyệt quan hệ.

Đứa con trai duy nhất, giờ cũng đang đứng trên bờ vực đối đầu với họ.

Rốt cuộc, vì sao lại thành ra như thế này?

Nếu như lúc trước họ không tùy tiện trút giận lên Hà Uyển Ngâm, liệu có thể giữ được một gia đình Hà bề ngoài ấm êm, hòa thuận hay không?

Họ không biết.

Và cũng không thể nào biết được nữa.



Trước ngày lên đường ra tiền tuyến làm nhiệm vụ, Cận Thận Chi đã hẹn Hà Uyển Ngâm cùng đi ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh.

Trên đường đưa cô về nhà, trong im lặng, cả hai đã đi đến trước cửa nhà Hà Uyển Ngâm, Cận Thận Chi bỗng

dừng bước hỏi: “Hồ sơ xin làm phiên dịch viên ở biên phòng của em đã được duyệt chưa?”

Rồi, tuần sau lên đường.”

Cận Thận Chi khẽ gật đầu: “...Điều kiện ở đó khó khăn, em nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Vô vàn lời muốn nói nghẹn ứ trong lòng, nặng nề khó chịu.

“Ngày đó, anh có cần tôi đến tiễn không?” Hà Uyển Ngâm ngẩng đầu, hiếm khi chủ động nhẹ giọng hỏi anh.

Cận Thận Chi khựng lại, im lặng hồi lâu, anh mới khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”

Anh sợ rằng, chỉ cần gặp cô, anh sẽ không có dũng khí để chia ly.

Câu nói này cuối cùng bị Cận Thận Chi nuốt ngược vào trong.

Hà Uyển Ngâm khẽ “ừ” một tiếng: “Được, anh cũng phải bình an trở về.”

Nói xong, cô xoay người định bước vào nhà, nhưng bỗng nhiên bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Hà Uyển Ngâm khẽ động đậy.

Cận Thận Chi ôm cô từ phía sau, nửa mặt tựa vào hõm vai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Đừng động, để anh ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi.”

Hà Uyển Ngâm không giãy giụa nữa, nhưng cũng chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, không đưa tay đáp lại.

Giọng Cận Thận Chi trầm thấp vang lên, nhẹ giọng hỏi cô: “Nhiều năm sau, em còn nhớ đến anh không?”

Một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Giọng Hà Uyển Ngâm nhẹ như tiếng thở dài: “...Có lẽ sẽ nhớ.”

Bên tai, Cận Thận Chi khẽ cười một tiếng, thì thầm một câu.

“Vậy là đủ rồi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 34: Hết



Ngày hôm sau.

Cận Thận Chi đứng ở cổng quân khu, lặng lẽ nhìn về một hướng nào đó.

Đợi khi bộ đội tập kết xong, người liên lạc báo cáo: “Báo cáo Cận doanh trưởng, đã tập kết xong, có thể xuất phát!”

Lúc này Cận Thận Chi mới thu hồi ánh mắt, kiên quyết lên đường ra tiền tuyến bảo vệ Tổ quốc.

Hà Uyển Ngâm đứng ở một nơi rất xa, dõi theo bóng lưng thẳng tắp rời đi của anh, một lúc lâu sau mới quay người rời đi.

Ba ngày sau, Hà Uyển Ngâm cũng thu dọn hành lý, lên tàu hỏa đến đơn vị cảnh sát vũ trang biên phòng, đảm nhận vị trí phiên dịch viên.

Tháng đầu tiên đến nơi, Hà Uyển Ngâm nhận được một lá thư.

Là của Cận Thận Chi gửi đến.

Chữ viết trên đó mạnh mẽ, phóng khoáng, mang một phong thái riêng.

[Uyển Ngâm, em đã đến nơi an toàn chưa? Đồ ăn ở đó có hợp khẩu vị không? Nhớ đừng làm việc quá sức, phải ăn uống đúng giờ...]

Lời lẽ của anh ngắn gọn, giản dị.

Nhưng trong từng câu chữ lại tràn đầy sự quan tâm dành cho cô.

Sau đó, mỗi tháng, dù Hà Uyển Ngâm có hồi âm hay không, Cận Thận Chi vẫn luôn gửi đến một lá thư.

Thời gian có thể dài hoặc muộn, nội dung thư cũng có thể dài hoặc ngắn.

Dần dần, không biết từ tháng nào, Hà Uyển Ngâm cũng đã quen với việc đi nhận thư vào mỗi cuối tháng.

Sau đó, cô cất những lá thư đã đọc vào một hộp sắt đựng bánh quy.

Cứ như vậy, gần nửa năm trôi qua.

Những lá thư Cận Thận Chi gửi đến bỗng dưng dừng lại vào một tháng nào đó.

Trong lòng Hà Uyển Ngâm dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Cô liên tục gửi đi mấy lá thư, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển.

Mà trong lá thư cuối cùng Cận Thận Chi gửi đến, câu hỏi cuối cùng là: “Nếu chúng ta phải chia xa như vậy, em có quên anh không?”

Hà Uyển Ngâm không hồi âm, Cận Thận Chi từ đó cũng không gửi thư nữa.

Hà Uyển Ngâm vô thức không muốn nghĩ theo hướng xấu nhất.

Cô tự nhủ rằng, có lẽ Cận Thận Chi đã hoàn toàn buông bỏ cô rồi.



Ba năm sau, nghĩa trang liệt sĩ.

Hà Uyển Ngâm và bạn là Lý Trường Ngữ cùng nhau mang hoa đến viếng mộ.

Nơi đây yên nghỉ đều là những anh hùng của đất nước, vì vậy, Hà Uyển Ngâm đặt hoa xuống cũng vô cùng trang trọng.

Họ vừa đi vừa đặt từng bó hoa xuống, cũng sẽ lau đi những bụi bẩn bám trên bia mộ của các anh hùng.

Hà Uyển Ngâm chậm rãi đi vào sâu bên trong, nhưng trong lòng bỗng nhiên nhói lên một cách khó hiểu, mơ hồ đau đớn.

Khi đi ngang qua một ngôi mộ, Hà Uyển Ngâm thoáng thấy một họ tên quen thuộc.

Cô bỗng dừng bước.

Cô khẽ ngồi xuống, gương mặt nghiêng trắng ngần, khi chạm vào tấm bia mộ lạnh lẽo kia, ánh mắt cô run lên.

Hà Uyển Ngâm ngơ ngác nhìn, đầu óc đột nhiên nhói lên, như một tia sét xẹt qua trong lòng.

Giống như sau khi xé rách nỗi đau của linh hồn, để lại những vết cháy đen mang theo máu.

Hà Uyển Ngâm đưa tay lên, vịn vào bia mộ, hốc mắt bỗng đỏ hoe!

Trên đó khắc một cái tên mà giờ phút này Hà Uyển Ngâm vĩnh viễn không thể nào quên - Cận Thận Chi.

Ánh mắt Hà Uyển Ngâm rơi vào tấm bia mộ lạnh lẽo, đủ loại cảm xúc như thủy triều trong nháy mắt nhấn chìm cô.

Cô cố giữ vững thân mình, mới không đau đớn gục xuống.

Cô không ngờ rằng, sau bao năm tháng dài, từ nay về sau, cô lại khó quên anh đến vậy.

Nhưng lại là theo cách này…

Mùa đông năm thứ năm.

Hà Uyển Ngâm vẫn như mọi năm, đến nghĩa trang liệt sĩ.

Chỉ là lần này, cô mang theo nhiều hơn mấy bó hoa, và cả chiếc hộp sắt đựng tất cả thư của Cận Thận Chi.

Dù năm nào cô cũng đến đây, nhưng khi ánh mắt chạm vào tên trên bia mộ, trái tim cô vẫn không khỏi nhói lên một thoáng.

“Chắc đây là lần cuối cùng em đến thăm anh, em sắp quên mất giọng nói và dáng vẻ của anh rồi.”

Trên tấm bia mộ lạnh lẽo kia cũng chỉ khắc một cái tên, ngay cả một tấm ảnh cũng không có.

Hà Uyển Ngâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, đứng dậy, đón những bông tuyết nhỏ bay ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ.

Dấu chân cô để lại khi rời đi nhanh chóng bị tuyết phủ kín, gió tuyết cuốn theo giọng nói của cô, nhẹ như không có dấu vết.

“Cận Thận Chi, em sẽ quên anh.”

Cuộc đời còn dài, cô phải tiếp tục nhìn về phía trước.

— Hết —
 
Back
Top Bottom