Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
553,281
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOoVun2dx7sNkJ41AaopFkReZf2JiWFeuNOcBed4V4AFp0xmoyl6DXYPQUmtrSziWwKloQ2zhuKyUILteft4mmEidpuw5kUGkAnQ0vwwybAJ9M0m2TpB1HA39zwOZdQz-9V7MW6Cb2Oe5Xah6V9SBZ-=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi thị tẩm xong, ta lén bưng tới một chén thuốc tránh thai.

Đột nhiên trước mắt ta chợt xuất hiện một loạt các bình luận.

[Nữ chính đúng là ngu ngốc! Hoàng Thượng khó có con nối dõi nhưng nàng ta được sinh ra đã có cơ thể khỏe mạnh, chỉ cần sinh được hoàng tử, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, thế mà nàng ta lại uống thuốc tránh thai!]

[Đúng rồi đó, sau khi nàng ta sinh được hoàng tử, Hoàng thượng chỉ độc sủng một mình nàng ta, đừng nói là có biết bao nhiêu nở mày nở mặt.]

Nhưng ta lại cười lạnh trong lòng.

Ở kiếp trước, ta cũng chính là nghe theo những lời bình luận chec tiệt này.

Mà chỉ trong vòng năm năm,ta đã sinh cho Hoàng thượng ba nhi tử, hai nữ nhi.

Thế nhưng những đứa con của ta đều bị hắn giao cho Hoàng hậu, cũng chính là thanh mai trúc mã với hắn nuôi dưỡng.

Phu thê bọn họ hạnh phúc, con cái đông đúc, yêu thương nhau và vững vàng trên ngôi hoàng đế.​
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 1



Sau khi thị tẩm xong, ta lén bưng tới một chéc thuốc tránh thai.

Đột nhiên trước mắt ta chợt xuất hiện một loạt các bình luận.

[Nữ chính đúng là ngu ngốc! Hoàng Thượng khó có con nối dõi nhưng nàng ta được sinh ra đã có cơ thể khỏe mạnh, chỉ cần sinh được hoàng tử, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, thế mà nàng ta lại uống thuốc tránh thai!]

[Đúng rồi đó, sau khi nàng ta sinh được hoàng tử, Hoàng thượng chỉ độc sủng một mình nàng ta, đừng nói là có biết bao nhiêu nở mày nở mặt.]

Nhưng ta lại cười lạnh trong lòng.

Ở kiếp trước, ta cũng chính là nghe theo những lời bình luận chec tiệt này.

Mà chỉ trong vòng năm năm,ta đã sinh cho Hoàng thượng ba nhi tử, hai nữ nhi.

Thế nhưng những đứa con của ta đều bị hắn giao cho Hoàng hậu, cũng chính là thanh mai trúc mã với hắn nuôi dưỡng.

Phu thê bọn họ hạnh phúc, con cái đông đúc, yêu thương nhau và vững vàng trên ngôi hoàng đế.

Còn ta cũng vì thế mà bị bệnh nặng rồi chec thảm.

Sống lại một đời, tangược lại muốn nhìn xem.

Một vị hoàng đế mà không có con nối dõi thì làm sao giữ vững được ngôi vị này?

(...)

1

Thị tẩm xong, ta lén bưng tới một bát canh tránh thai.

Trước mắt bỗng hiện lên một loạt bình luận:

[Nữ chính hồ đồ! Hoàng thượng khó có con nối dõi, nàng lại có thiên phú dễ thụ thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, uống canh tránh thai làm gì!]

[Phải đó, sau khi nữ chính sinh con, hoàng thượng còn độc sủng nàng một mình, biết bao nhiêu là oai phong.]

Ta cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước, ta đã nghe theo cái đám bình luận vớ vẩn này.

Chỉ vỏn vẹn năm năm, ta sinh cho hoàng thượng ba trai hai gái.

Nhưng tất cả đều bị hắn đem cho hoàng hậu, người thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng.

Vợ chồng bọn họ con cái đầy đàn, ân ái mặn nồng, vững vàng nắm giữ giang sơn.

Còn ta thì vì thế mà suy nhược thân thể, c.h.ế.t thảm.

Kiếp này, ta muốn xem thử.

Một hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững trên ngai vàng này?

1.

Sau màn ân ái, ta lười biếng nằm gọn trong lòng Triệu Diễn, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c chàng.

Chàng bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của ta, giọng khàn khàn vì thỏa mãn:

"Đừng náo nữa, trẫm ngày mai còn phải lâm triều..."

Ta vòng tay qua cổ chàng, cố ý hạ giọng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai chàng:

"Bệ hạ, thiếp vẫn còn muốn..."

Lời còn chưa dứt, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Giọng tiểu thái giám vọng vào từ ngoài cửa:

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đột nhiên phát bệnh, thỉnh bệ hạ..."

Triệu Diễn cau mày, vẻ mặt khó chịu ra mặt vì bị phá đám:

"Bệnh thì tìm thái y, nói với trẫm làm gì!"

Chàng lật người đè ta xuống dưới thân, nhưng ánh mắt lại để lộ sự phân tâm.

Chẳng mấy chốc, chàng vén chăn, ngồi dậy khỏi giường, lặng lẽ mặc áo ngoài vào.

"Trẫm đi xem sao."

Ta vòng tay ôm eo chàng từ phía sau, bĩu môi: "Không đi được sao?"

Chàng khẽ cười, gỡ tay ta ra: "Hoàng hậu dù sao cũng là quốc mẫu, trẫm không đi không được, nàng ngoan ngoãn nằm đó, trẫm sẽ quay lại."

Ta gật đầu, buông lỏng người nằm trên giường, ánh mắt long lanh:

"Thiếp đợi chàng."

Chàng thậm chí còn không kịp liếc nhìn ta, vội vàng rời đi.

Những dòng bình luận đáng ghét lại hiện ra trước mắt.

Sau màn ân ái, ta lười biếng nằm gọn trong lòng Triệu Diễn, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c chàng.

[Mỗi lần nữ chính và Hoàng thượng ở cùng nhau, Hoàng hậu lại đến phá đám.]

[Lại chiêu trò cũ rích này, ta xem phát ngán rồi, Hoàng thượng vậy mà lại tin.]

[Không còn cách nào khác, gia tộc đứng sau Hoàng hậu quá hùng mạnh, Hoàng thượng hiện tại chưa đủ sức đối đầu, chỉ đành ủy khuất nữ chính thôi.]

Ta bỏ đi nụ cười trên mặt.

Kiếp trước, ta chính là bị những lời này trên màn hình bình luận lừa gạt.

Lầm tưởng Triệu Diễn thật lòng yêu thương ta, chỉ là bất đắc dĩ, mới phải hết lần này đến lần khác bỏ rơi ta, lựa chọn Hoàng hậu.

Vì vậy, ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Nào ngờ, tất cả chỉ là một màn kịch do hắn tỉ mỉ dàn dựng.

Không chỉ lừa ta, mà còn lừa cả những người xem trên màn hình bình luận.

Ta gọi nha hoàn Hồng Diệp.

"Tắt đèn đi."

Nàng nhất thời chưa kịp phản ứng, "Nhưng Hoàng thượng..."

Ta kéo chăn trùm kín

đầu, thản nhiên nói:

"Yên tâm, chàng sẽ không đến đâu."

Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng trưng.

Ta vươn vai một cái.

Để mặc Hồng Diệp khoác lên người ta bộ ngoại bào lộng lẫy.

Khóe mắt nàng ánh lên ý cười, giọng nói cũng không giấu nổi niềm vui:

"Nương nương, Phúc công công đã chờ ở ngoại điện từ sáng sớm rồi ạ."

"Tây Vực vừa tiến cống mấy rương kỳ trân dị bảo, Bệ hạ cho người đưa hết đến đây, để người chọn trước ạ."

Ta ngáp một cái, tỏ vẻ không mấy hứ

ng thú.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 2



Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thể diện, qua loa chọn vài món đồ nhỏ, tiện tay ném lên bàn.

Hồng Diệp nhìn mà xót xa:

“Thưởng của Bệ hạ, sao nương nương lại vứt bừa bãi như vậy?”

“Chỉ là mấy thứ đồ chơi vụn vặt người ta chọn thừa, bổn cung không thèm.”

Nàng nghi hoặc: “Nhưng chẳng phải nương nương là người chọn đầu tiên sao?”

Ta cười lạnh một tiếng.

Người khác không biết, nhưng ta thì rõ.

2.

Triệu Diễn phô trương đưa tới những thứ ban thưởng này, đều đã qua tay Hoàng hậu Tạ Uyển Nguyệt trước.

Kiếp trước thật đáng thương, ta lại bị loại trò hề này lừa gạt.

Ta vẫy tay, gọi Hồng Diệp lại gần, thì thầm vài câu bên tai nàng.

Sắc mặt nàng ta đại biến, còn muốn nói gì đó.

Ta nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén:

“Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói, cứ làm theo lời bổn cung.”

Nàng ta quỳ xuống đất, run giọng đáp:

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Chẳng bao lâu, Hồng Diệp đã làm theo lời ta dặn, bưng tới một bát canh tránh thai.

Nàng ta còn muốn khuyên:

“Nương nương…”

Ta phẩy tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống.

Bát canh tránh thai bốc hơi nóng, tỏa ra mùi khó ngửi.

Bình luận lại sôi nổi.

[Nữ chính hồ đồ rồi! Hoàng thượng khó có con nối dõi, nàng ta lại có thiên phú dễ thụ thai, chỉ cần sinh được hoàng tử, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, uống canh tránh thai làm gì!]

[Đúng vậy, sau khi nữ chính sinh con, Hoàng thượng còn độc sủng nàng ta một mình, biết bao nhiêu là oai phong.]

Tôi cười nhạt.

Bưng bát canh tránh thai lên uống cạn một hơi.

Cái thứ "mang thai tốt lành" này, tôi nào dám nhận.

3

Giờ ngọ, Triệu Diễn lại đến tìm ta.

Vì trời nóng nực, ta chẳng có chút khẩu vị nào.

Ủ rũ nằm bò ra bàn, thấy hắn đến cũng chỉ lười biếng nhướng mắt:

"Bệ hạ vạn phúc."

Hắn chẳng để tâm, vòng tay từ phía sau ôm lấy ta, cằm đặt lên vai ta:

"Ái phi làm sao vậy?"

Ta bĩu môi, giả vờ rầu rĩ:

"Thiếp đêm qua đợi bệ hạ cả đêm."

Sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, trong mắt thoáng chút áy náy:

"Là trẫm thất hứa."

Ta quay đầu ôm lấy cổ hắn, môi đỏ vô tình lướt qua khóe miệng hắn:

"Vậy bệ hạ phải bồi thường cho thiếp."

Hơi thở hắn chợt dồn dập, ánh mắt nhìn ta cũng mang theo vài phần khác lạ:

"Được, ái phi muốn gì?"

Ta đặt tay lên cằm, giả vờ suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc, bỗng kêu lên:

"Thiếp muốn đi bắt cá!"

"Bắt... bắt cá?"

Ta gật đầu, nũng nịu với hắn:

"Bệ hạ, trời nóng thế này, phải xuống nước bắt cá mới được, thiếp còn biết nấu canh cá..."

Hắn điểm nhẹ lên mũi ta, chiều chuộng nói:

"Được, chiều nàng."

Bắt cá là giả, câu dẫn hắn mới là thật.

Kiếp trước, Triệu Diễn tỉnh táo nhìn ta chìm đắm trong lời nói dối do hắn dựng nên, tùy ý chà đạp tình yêu của ta.

Ta là kẻ thù dai.

Nhất định phải trả thù.

Kiếp này, đến lượt ta đùa bỡn hắn cho đã.

Hiện giờ hắn đang rất hứng thú với ta, ta phải nắm chắc cơ hội.

Đàn ông mà, ai chẳng háo sắc.

Còn Hoàng thượng, đã quen nhìn những tiểu thư khuê các, những quý nữ đài các giữ kẽ.

Chỉ có tiểu yêu tinh thanh tân thoát tục mới có thể khiến hắn mê mẩn không thôi.

Quan trọng hơn là, ta biết hôm nay Hoàng hậu cũng sẽ ở Ngự Hoa Viên.

Không gây chút sóng gió cho hai người bọn họ, sao có thể bù đắp được những khổ sở ta phải chịu kiếp trước.

Ta bảo Hồng Diệp gỡ bỏ những món trang sức rườm rà trên đầu, chỉ tết hờ hững một b.í.m tóc buông hỏng bên vai.

Bộ cung phục lộng lẫy cũng được

thay bằng chiếc váy màu xanh nước biển nhạt, mỏng manh mát mẻ.

Không hề trang điểm, dung mạo thanh tân như hoa sen mới nở.

Vừa bước ra khỏi phòng, Triệu Diễn đã nhìn ta đến ngây người.

"A... A Ngư."

Ta e lệ cười:

"Không đẹp sao?"

"Rất đẹp."

Hắn bước tới, đầu ngón tay ấm áp khẽ lướt trên má ta, đôi mắt chan chứa hoài niệm.

"Lần đầu gặp nàng, nàng cũng như thế này, lòng ta bỗng rối loạn."

Ta thẹn thùng ôm lấy eo hắn.

"Lần đầu A Ngư gặp Triệu lang, cũng vậy."

Nửa năm trước, Triệu Diễn vi hành.

Trên đường gặp thích khách, lưu lạc đến làng chài nhỏ của ta.

Ta đã cứu hắn.

Hắn dung mạo tuấn tú, cử chỉ nho nhã.

Chúng ta nhanh chóng nảy sinh tình cảm.

Ở làng chài nhỏ đó, chúng ta đã trải qua một quãng thời gian tươi đẹp, yên bình.

Giống như một cặp vợ chồng bình thường vậy.

Cho đến khi ám vệ của hắn tìm đến.

Ta mới biết được thân phận của hắn.

Hắn đưa ta về hoàng cung, bất chấp sự phản đối của mọi người mà lập ta làm phi.

Rồi ta trọng sinh.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện của kiếp trước.

Tất cả yêu thương đều hóa thành thù hận.

Triệu Diễn nhìn ta với ánh mắt chan chứa nhu tình, chàng thở dài, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Không ai biết chàng đang nghĩ gì.

Nh

ưng ta biết, chàng đã mềm lòng.

Vậy là đủ rồi.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 3



4

Cá chép gấm trong Ngự Hoa Viên đều do Tạ Uyển Nguyệt nuôi.

Nàng ta hình như rất thích động vật nhỏ.

Trong cung nuôi không ít chó mèo, thỏ, cá chép gấm.

Ta lại không thích cá chép gấm lắm.

Vừa tanh vừa khó ăn.

Cũng chỉ có những tiểu thư khuê các không nhiễm bụi trần như thế này mới xem là thú vui.

Không biết từ lúc nào Triệu Diễn đã sai người chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ.

Hắn cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo, tay cầm mái chèo.

Mất hết vẻ uy nghiêm của Hoàng thượng.

Ta cầm một cây xiên cá làm bằng cành cây, đứng ở mũi thuyền.

"Bên trái một chút."

"Bên phải bên phải."

"A, lại chạy mất rồi!"

Lăn lộn hồi lâu, một con cá cũng không bắt được.

Ta ném xiên cá xuống, tức giận ngồi phịch xuống mũi thuyền.

"Bệ hạ, đều tại người quá chậm, một con cá cũng chẳng bắt được!"

Hắn ném mái chèo lên thuyền, bỏ việc không làm nữa.

"Tiểu nha đầu vô lương tâm..."

Ta cười hì hì, ôm lấy cánh tay hắn, "Thần thiếp sai rồi."

Ở góc khuất cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp đứng dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào ta và Triệu Diễn.

Ta cong khóe môi, nhào tới, ngồi lên người hắn.

"Bệ hạ..."

Hơi thở của hắn ngưng lại, "Thành hà thể thống..."

Ta ghé vào n.g.ự.c hắn, hơi thở như hoa lan:

"Thần thiếp lại thấy Bệ hạ thích lắm."

Nói xong, xoay người nhảy một cái, cả người rơi xuống hồ.

Sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng đứng dậy nhìn xuống nước.

“A Ngư!”

Ta từ dưới nước ngoi lên, một tay vịn thuyền, tay kia nắm lấy cổ tay chàng.

Chàng thở phào nhẹ nhõm, “Nàng hù chết...”

Chưa đợi chàng nói xong, “Ùm” một tiếng, ta kéo chàng xuống nước, ôm lấy cổ chàng rồi chìm xuống:

“Bệ hạ, chúng ta tắm uyên ương nhé.”

Tạ Uyển Nguyệt ở cách đó không xa không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Nàng xách váy vội vàng chạy tới.

“Có thích khách! Hoàng thượng rơi xuống nước!”

Gió mát nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, khiến lá sen khẽ lay động.

Dưới nước, thân nhiệt Triệu Diễn dần dần tăng cao.

Chàng mạnh mẽ ôm ta vào lòng, cuồng nhiệt hôn xuống.

Không biết qua bao lâu, hơi thở trong lồng n.g.ự.c dần dần mỏng manh, ta mềm nhũn dựa vào lòng chàng, đầu áp vào cổ chàng, mặc cho chàng đưa ta lên khỏi mặt nước.

Cả người như bị phỏng, tê dại râm ran: “Bệ hạ...”

Vừa dứt lời, đột nhiên mấy người xông tới.

Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị tách khỏi Triệu Diễn, bị đưa đến trước mặt Tạ Uyển Nguyệt.

Nàng nhìn chằm chằm thân thể ướt sũng của ta, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa giận:

“Tiện nhân!”

“Hoàng thượng không biết bơi! Ngươi, tiện nhân này muốn hại c.h.ế.t Hoàng thượng!”

Đồng tử ta co rút, suýt nữa hét lên thất thanh, vội vàng quỳ xuống đất:

“Hoàng hậu nương nương thứ tội.”

“Thần thiếp chỉ là đang nô đùa với Bệ hạ.”

Nàng ta bước nhanh đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên.

Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng xuống mặt ta.

Cùng lúc đó, màn hình bình luận cũng hiện ra trước mắt ta.

[Dám đánh nữ chính trước mặt Hoàng thượng, nữ phụ chán sống rồi sao!]

[Trong cốt truyện gốc không có đoạn này? Ta xem sót à?]

[Phần thưởng ẩn? Dám đánh người Hoàng thượng yêu thương nhất, mau đánh trả lại đi, ta muốn xem ngược nữ phụ!]

Mặt ta nóng rát.

Tạ Uyển Nguyệt đáng chết!

Ta cố nén lửa giận trong lòng, theo bản năng nhìn về phía Triệu Diễn.

Chàng từ bờ bên kia bước lên, thái giám cầm trường bào sạch sẽ ấm áp, muốn khoác lên người chàng.

Thế nhưng chàng lại ngăn cản thái giám, sải bước đến trước mặt ta, khoác trường bào lên người ta, ánh mắt đầy xót xa:

"Đau không?"

Ta thấy mũi cay cay, nước mắt cố kìm nén liền tuôn rơi.

"Thần thiếp tưởng..."

Giọng nói sắc bén của Tạ Uyển Nguyệt vang lên:

"Ngươi tưởng cái gì! Tưởng Bệ hạ không biết bơi sao?"

"Nếu không phải bổn cung phát

hiện kịp thời, ả tiện nhân nhà ngươi đã hại c.h.ế.t Bệ hạ rồi!"

Triệu Diễn đỡ ta đứng dậy, nhìn nàng ta với vẻ mặt không kiên nhẫn:
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 4



"Đủ rồi!"

"Trẫm đã sớm biết bơi, còn ngươi, thân là Hoàng hậu, mở miệng ra là tiện nhân, còn ra thể thống gì nữa!"

Sắc mặt Tạ Uyển Nguyệt tái mét.

Ta rúc vào lòng Triệu Diễn, kéo ngón tay út chàng, c*n m** d*** tỏ vẻ đáng thương:

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cũng là vì quan tâm người, là thiếp suy nghĩ không chu toàn."

Chàng thở dài, ôm lấy vai tôi:

"Không liên quan gì đến nàng."

Ánh mắt chàng dừng trên mặt Tạ Uyển Nguyệt, "Nàng xin lỗi A Ngư, việc này coi như xong."

Mắt Tạ Uyển Nguyệt đỏ ngầu, ánh mắt sắc như dao, hận không thể khoét ta ra:

"Bản cung không sai, gì phải xin lỗi!"

Nàng nhìn Triệu Diễn, vành mắt đỏ hoe, xách váy xoay người bỏ đi.

Triệu Diễn nhíu mày, theo bản năng muốn đuổi theo.

Ta bịt mũi: "Hắt xì!"

Bước chân chàng khựng lại, lo lắng nhìn tôi.

"Làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh không?"

Ta áy náy nói:

"Thiếp không sao, Hoàng hậu nương nương đang giận, Bệ hạ vẫn nên đi dỗ dành nàng ấy đi."

Sắc mặt chàng trầm xuống, bàn tay rộng lớn bao bọc lấy tay tôi:

"Không sao, vốn dĩ là nàng ta sai."

"Trẫm cùng nàng về."

Ta e lệ cười:

"Bệ hạ đối xử với thiếp thật tốt."

Chàng khẽ giật mình, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy:

"Đây mà là tốt sao?"

Ta gật đầu, mắt cong cong, tràn đầy thỏa mãn:

"Bệ hạ là người tốt nhất với A Ngư trên thế gian này!"

[Ngọt quá đi mất, đúng là song phương cùng vun đắp tình cảm rồi còn gì!]

[Không phải chứ, nữ chính đáng yêu của chúng ta bị đánh oan uổng à? Không phải là ngược nữ phụ sao? Nữ phụ đánh nữ chính xong, lại bình an vô sự? Chẳng có hình phạt nào cả!]

[ Đây là ngược nữ chính Văn Tung Thao, rất hợp lý được chưa, đến cuối truyện, Hoàng thượng nhất định sẽ thay nữ chính chúng ta đòi lại công đạo ]

Ta thầm đảo mắt.

Đúng là khán giả não tàn.

5

Có lẽ vì áy náy, Triệu Diễn ở bên cạnh ta cả ngày.

Lo ta nhiễm bệnh, chàng còn dùng chăn quấn ta thành cái kén.

Ta bĩu môi, bất mãn nói:

“Bệ hạ muốn nóng c.h.ế.t thần thiếp rồi đi tìm Hoàng hậu nương nương sao?”

Chàng khẽ cười thành tiếng: “Trẫm chỉ cần A Ngư.”

Bất giác, đêm đã khuya.

Gió đêm thoảng qua, ánh nến lay động, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.

d*c v*ng trong mắt Triệu Diễn ngày càng nồng đậm.

Nhưng chưa kịp hành động thì tiếng tiểu thái giám lại vang lên ngoài cửa.

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không được khỏe...”

Ta quay mặt đi, để lộ nửa bên mặt bị thương, cụp mắt xuống, giọng nói có chút thất vọng:

“Bệ hạ đi mau đi.”

Giọng chàng vang lên trên đỉnh đầu:

“Vậy trẫm đi đây...”

Tiếp theo là tiếng sột soạt của y phục.

“A Ngư, trẫm đi đây.”

Mũi ta cay xè, nghẹn ngào nói:

“Thần thiếp không tiễn Bệ hạ.”

Triệu Diễn vẫn chưa rời đi.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Thấy chàng ngồi bên giường, nhìn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không:

“A Ngư thật sự muốn t

rẫm đi?”

Ta không nhịn được nữa, ôm lấy eo chàng từ phía sau, rầu rĩ nói:

“A Ngư không nỡ để Bệ hạ đi.”

Chàng nâng mặt ta lên, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua:

“Còn đau không?”

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Chàng ôm chặt ta:

“Nàng chịu thiệt thòi rồi.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Diễn ngủ lại chỗ ta mà không bị Tạ Uyển Nguyệ

t gọi đi.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 5



5

Ta nhìn người đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng v**t v* gò má hắn.

Cũng không uổng công ta sau khi trở về lại dùng son phấn tô đậm thêm vết thương trên mặt.

Thanh trò chuyện trực tiếp phát sóng cho ta cảnh tượng bên Tạ Uyển Nguyệt theo thời gian thực.

[Ha ha ha ha, nữ phụ tức đến mặt mày tái mét!]

[Nữ phụ không chỉ thức trắng đêm, còn đập hết bình hoa đồ sứ trong phòng, sảng khoái thật!]

[Hoàng thượng vẫn yêu nữ chính mà!]

[Nữ phụ gọi Kim ma ma, người chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn vào phòng rồi, bà ta là người nham hiểm lắm, nữ chính suýt mất mạng trong tay bà ta, không biết hai người này lại định giở trò gì nữa, Hoàng thượng nhất định phải bảo vệ nữ chính của ngài đó!]

Tạ Uyển Nguyệt không vui, ta lại vui.

Ta khẽ đẩy cánh tay Triệu Diễn ra, xoay lưng về phía hắn, dựa vào tường chìm vào giấc ngủ.

Còn chuyện của Tạ Uyển Nguyệt và Kim ma ma, cứ đợi tỉnh ngủ rồi tính.

Lúc tôi tỉnh dậy, Triệu Diễn đã rời đi.

Hắn còn đặc biệt dặn dò Hồng Diệp, để ta ngủ thêm một lát.

Ngủ đủ giấc, cả người sảng khoái, tinh thần phấn chấn.

Triệu Diễn vốn đã hứa sau khi tan triều sẽ đến tìm tôi, vậy mà chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cũng dễ hiểu thôi, hôm qua Tạ Uyển Nguyệt gây chuyện với hắn, hôm nay hắn chắc chắn đang bù đắp cho nàng ta.

Ta cũng chẳng vội.

Cư dân mạng còn sốt ruột hơn cả ta.

[Nữ chính của tôi ơi, nữ phụ đã câu dẫn Hoàng thượng đi rồi, cô còn ở đây mà rong chơi, đúng là không có chút tâm cơ nào cả.]

[Nữ phụ cao tay thật đấy, chủ động nhận lỗi với Hoàng thượng, tỏ ra ngoan ngoãn, thế là vợ chồng lại về với nhau.]

[ Nữ chính đáng thương, hôm qua bị hành hạ thể xác, hôm nay bị hành hạ tinh thần, nàng đau khổ đến mức ăn cơm còn nhiều hơn hôm qua mấy bát, chắc là muốn dùng đồ ăn để quên đi nỗi đau. ]

Khóe mắt ta giật giật.

Ta đây là đang vui vẻ, chẳng lẽ không nhìn ra sao?

Việc Triệu Diễn và Tạ Uyển Nguyệt làm lành nằm trong dự liệu của ta.

Ta vốn cũng không định chỉ bằng chuyện nhỏ cỏn con hôm qua mà có thể khiến hai người bọn họ hoàn toàn trở mặt.

Ta muốn làm, là khiến cho giữa hai người nảy sinh vết rạn, rồi dần dần khoét sâu vết nứt ấy, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng tan vỡ hoàn toàn.

Triệu Diễn và Tạ Uyển Nguyệt có tình cảm với nhau không?

Đương nhiên là có, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Nhưng tình cảm ấy, trong vòng xoáy quyền lực, d*c v*ng, đã sớm không còn thuần khiết như lúc ban đầu.

Kiếp trước là ta ngu ngốc, mới rơi vào kết cục như vậy, để Tạ Uyển Nguyệt trở thành kẻ chiến thắng.

Nhưng ta nghĩ, thắng lợi của ả có lẽ cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Ai mà biết được sau khi ta chết, ả có trở thành ta tiếp theo hay không.

Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của tên chó Triệu Diễn.

6

Sau khi Triệu Diễn và Tạ Uyển Nguyệt làm lành, đã một thời gian chàng không bước chân vào hậu cung.

Ta cũng không sốt ruột.

Thỉnh thoảng lại sai người mang canh hoặc bánh ngọt tự tay làm đến cho chàng.

Theo như ngôn ngữ của thời hiện đại, đây gọi là "cọ nhiệt".

Kiếp trước, tuy những bình luận trên mạng đã hại ta, nhưng cũng thật sự giúp ta học được không ít điều.

Giữa mùa hè oi ả, hôm nay trời lại nhiều mây, từng đám mây trắng vây quanh mặt trời chói chang, làm dịu đi cái nóng bức.

Ta vừa thức dậy, Hồng Diệp đã vội vàng chạy vào phòng, bẩm báo Kim ma ma đến.

Chưa kịp đợi ta cho phép, Kim ma ma đã tự tiện bước vào.

Bà ta vốn khinh thường xuất thân hèn kém của ta, liếc nhìn ta một cái rồi khẽ hành lễ:

"Hoàng hậu nương nương nghe nói hôm nay là sinh thần của người, đặc biệt mở tiệc trong cung, mời người đến dự."

Ta vội vàng đứng dậy:

"Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương."

Bà ta xoay người định rời đi.

Ta vội vàng chạy tới, chắn trước mặt bà ta, khẩn khoản hỏi:

"Kim ma ma, Bệ hạ..."

Bà ta hừ lạnh một tiếng: "Hành tung của Bệ hạ, há để người trong hậu cung tùy tiện dò hỏi!"

Ta sững người, cười gượng gạo, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng ngọc nhét vào tay bà ta.

"Kim ma

ma, một chút tâm ý nhỏ, mong người nhận cho."

Bà ta lạnh lùng rụt tay lại, nhìn ta với vẻ chế giễu:

"Có những kẻ quả thật là đồ nhà quê, lần này thì thôi, nếu còn có lần sau, lão nô sẽ bẩm báo Hoàng hậu và Hoàng thượng, có kẻ trong hậu cung mưu toan hối lộ."

Mặt ta nóng bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Tay ta buông thõng, chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, vỡ làm ba mảnh.

Ta ngẩng đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc, gượng cười:

"Đa tạ... ma ma chỉ dạy."

Bà ta không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, xoay người bỏ đi.

Ta nhìn theo bóng lưng bà ta, cúi đầu đứng im tại chỗ.

Hồng Diệp bước tới, dịu dàng an ủi ta:

"Nương nương..."

Ta lắc đầu, "Ta không sao, ngươi lui xuống trước đi."

Nàng đi đến cửa, đóng cửa lại cho ta.

Vẻ mất mát trong mắt tan biến, ta nhặt chiếc vòng ngọc lên, ngồi vào bàn

, thong thả ung dung.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 6



[ Kim ma ma thật đáng ghét, sao có thể nói nữ chính như vậy! ]

[ Kim ma ma xuất thân cũng thấp kém, chẳng qua là gặp may mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, lấy đâu ra tư cách mà mỉa mai nữ chính. ]

[ Kim ma ma cũng có con gái, tuy rằng con gái bà ta bị bọn buôn người bắt cóc từ khi còn nhỏ, nhưng bao nhiêu năm nay bà ta vẫn luôn tìm kiếm con gái mình, đặt mình vào hoàn cảnh của bà ta, tuổi con gái bà ta cũng xấp xỉ nữ chính, sao có thể nhẫn tâm đối xử với nữ chính như vậy. ]

Ý đồ của Tạ Uyển Nguyệt quả thật rất rõ ràng.

Không gì khác ngoài việc muốn tôi tận mắt chứng kiến nàng ta và Triệu Diễn ân ái ra sao, mượn chuyện này để đả kích ta.

Ta cũng chẳng bận tâm, chỉ là làm sao để tối đa hóa lợi ích từ chuyện này?

Khôn Ninh Cung, đình đài lầu các, mái cong ngói xanh, bước nào cũng thấy cảnh đẹp.

So với cung điện của ta, nơi này quả thực rộng lớn và xa hoa hơn nhiều, giá mà được ở đây thì tốt biết mấy.

Lúc ta đến, không có thái giám nào ra đón ở cửa.

Chắc chắn là do Tạ Uyển Nguyệt sắp đặt.

Bình luận lại hiện ra trước mắt.

[ Hu hu, nữ chính đừng vào! ]

[ Nữ phụ đáng ghét, nhất định là cố ý câu dẫn nam chính, cho nữ chính trông thấy! ]

Bước chân ta càng thêm nhẹ nhàng.

Cảnh tượng khiến ta phải chịu ấm ức thế này quả thật hiếm có, sao có thể bỏ lỡ cơ hội.

Men theo cửa cung đi vào, vừa nhìn đã thấy hai người đang ngồi trong đình.

Triệu Diễn quay lưng về phía cửa, tay cầm bút vẽ mày, vẻ mặt chăm chú.

Tạ Uyển Nguyệt hơi ngẩng mặt, ánh mắt chan chứa tình ý.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của đình đài, chiếu xuống hai người.

Đẹp như một bức tranh.

Đáng tiếc, ta không có thời gian thưởng thức.

Tạ Uyển Nguyệt đã dựng sẵn sân khấu cho ta, ta phải diễn cho thật tốt vở kịch này.

Hộp đựng thức ăn trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.

Triệu Diễn quay người lại, nhìn thấy ta đang đứng ở cửa.

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ bối rối.

“A… A Ngư.”

Ta vội vàng ngồi xuống nhặt bánh ngọt vương vãi trên đất, nước mắt lã chã rơi xuống, làm mờ đi tầm nhìn.

“Bệ hạ thứ tội, Hoàng hậu thứ tội, thần thiếp không cố ý.”

Ta nhấc hộp thức ăn lên, xoay người định bỏ đi.

Hắn nắm lấy cổ tay ta:

“Sao nàng lại đến đây?”

Tạ Uyển Nguyệt bước đến trước mặt ta, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

“Hôm nay là…”

Chưa kịp để nàng nói hết lời, ta ngẩng phắt đầu lên, vội vàng lên tiếng:

"Là thiếp, thiếp gần đây học được vài món điểm tâm nhỏ từ ngự trù của ngự thiện phòng, đặc biệt mang đến cho Hoàng hậu nương nương nếm thử."

Ánh mắt ta lướt qua Triệu Diễn, cầu khẩn nhìn nàng.

Nàng cuối cùng cũng không nói tiếp.

Triệu Diễn thở phào nhẹ nhõm, "Sao không mang cho trẫm thử?"

Ta cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn mịn màng, giọng nói có chút tủi thân:

"Bệ hạ không đến tìm thiếp, thiếp cũng không dám làm phiền ngài."

Ánh mắt chàng dừng trên mặt ta, thần sắc trở nên dịu dàng: "Là trẫm sơ suất."

"Đã đến rồi thì cùng dùng bữa trưa, đợi tối nay trẫm sẽ đến thăm nàng."

Ta mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng:

"Thật... thật vậy sao?"

Chàng gật đầu, xoa đầu ta.

7

Tạ Uyển Nguyệt đạt được mục đích, sắc mặt với ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Một bữa cơm trôi qua, ba người mỗi người một tâm sự.

Ta giả vờ như không biết, suốt cả buổi đều tươi cười rạng rỡ.

Khiến Triệu Diễn càng thêm yêu thương.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhớ hôm nay là sinh thần của ta.

Dùng xong bữa trưa, mặt trời lại ló dạng từ trong mây.

Ve sầu hè kêu râm ran không biết mệt, khiến người ta càng thêm bực bội.

Ta ngồi trên kiệu, bị lắc lư đến choáng váng.

Vừa về đến cung, ta liền nằm vật ra ngủ trên giường.

Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Mặt trời dần khuất bóng về tây, ánh sáng nhạt dần.

Ta chống cằm ngồi trong phòng đợi Triệu Diễn.

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, căn phòng chìm trong bóng tối, hắn vẫn chưa tới.

Đàn bình luận lại sôi nổi.

[Nữ phụ lại quấn lấy Hoàng thượng rồi, thật tội nghiệp cho nữ chính, đừng đợi nữa, hắn sẽ không đến đâu.]

[Tức c.h.ế.t mất, xé kịch bản! Ta muốn xem truyện nữ cường sảng văn!]

[Càng ngày càng thất vọng về Hoàng thượng, ngay cả sinh nhật của nữ chính mà cũng không nhớ, thế này mà gọi là yêu sao?]

Ta vui vẻ thắp đèn lồng, khoác áo choàng, đến con đường Triệu Diễn thường đi qua để đợi hắn.

Đêm se lạnh, ta ngồi trên bậc đá ven tường cung, ngắm nhìn vầng trăng một cách buồn chán, hết ngáp này đến ngáp khác.

Nửa người đã tê rần, Triệu Diễn mới chậm rãi xuất hiện.

Ta vội vàng đứng dậy, vô tình làm đổ đèn lồng, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Giọng nói sắc lạnh của thái giám vang lên trong màn đêm.

"Ai!"

Ta hít mũi, sự tủi thân trong lòng không kìm nén được nữa.

“Bệ hạ.”

“A Ngư?”

Triệu Diễn bước nhanh đến trước mặt tôi.

Vừa nhìn thấy ta, chàng liền đưa tay ôm tôi vào lòng.

“Sao nàng lại đến đây?”

Ta ngẩng đầu lên từ lòng chàng, vẻ mặt tan vỡ:

“Bệ hạ, hôm nay…”

“Là sinh thần của A Ngư.”

Một giọt nước mắt rơi xuống thật đúng lúc.

Chàng lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.

Ta vội vàng lấy ra một bát mì trường thọ từ hộp đựng thức ăn bên cạnh.

“Bệ hạ, chàng xem, A Ngư tự tay làm mì trường thọ, còn thêm cả trứng ốp la.”

Ánh mắt chàng nhìn bát mì trường thọ đã bị nở, mắt hơi đỏ lên, giọng khàn khàn:

“A Ngư, ta xin lỗi.”

Những ngày tháng ở làng chài rất nghèo khó.

Có một lần, Triệu Diễn bị sốt cao.

Tôi lo lắng như muốn c.h.ế.t đi được, nhưng lại không có tiền mời đại phu.

Chỉ có thể thức trắng đêm bên chàng, giúp chàng hạ sốt.

Chàng hôn mê ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ta vui mừng đến phát khóc, vội vàng hỏi chàng muốn ăn gì, uống gì.

Chàng nói, chàng nhớ mẫu thân, nhớ bát mì trường thọ mà bà tự tay làm.

Ta chạy khắp làng, mượn được một ít bột mì và một quả trứng, làm một bát mì trường thọ.

Đêm đó, mưa to tầm tã.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, hai chúng ta cùng nhau, cùng chia nhau một bát mì.

Ta nép trong lòng chàng, thề thốt:

“Những năm sau này, mỗi năm thiếp đều sẽ làm

mì trường thọ cho chàng!”

Hắn nói được, sau này mỗi năm sinh thần, hắn đều sẽ cùng ta đón.

Chỉ nửa năm ngắn ngủi, hắn đã bội ước.

Hắn cầm đũa, gắp sợi mì đã nguội cho vào miệng.

"Ngon."
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 7



Ta không kìm được, nước mắt tuôn rơi, đặt bát mì sang một bên, nhào vào lòng hắn, nước mắt như vỡ đê:

"Bệ hạ, A Ngư nhớ người lắm."

"A Ngư không gặp được Bệ hạ, cứ ngỡ người không cần thiếp nữa, A Ngư không muốn bị Bệ hạ bỏ rơi."

Hắn kiên nhẫn dỗ dành ta, thấy ta khóc không ngừng, liền bế thốc ta lên, từng bước một trở về cung điện.

Trong bóng tối, bước chân hắn vững vàng, như đã hạ quyết tâm điều gì.

"A Ngư, trẫm hứa, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng."

Ta ôm lấy cổ hắn.

"Kinh thành rộng lớn, hoàng cung cũng mênh mông, A Ngư chỉ có Triệu lang."

Bước chân hắn khựng lại, siết chặt ta hơn.

Thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối, sẽ thu được kết quả ngoài mong đợi.

Ít nhất sau đêm nay, tình cảm của Triệu Diễn dành cho ta sẽ càng sâu đậm hơn.

Suy cho cùng, chẳng ai có thể cự tuyệt một người phụ nữ đã cùng mình trải qua gian khổ, lại yêu mình hết lòng.

Ta nghĩ, đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được tình yêu thuần khiết như thế này.

Quả nhiên đúng như ta dự đoán.

Hơn nửa tháng sau đó, Triệu Diễn hoặc là không đến hậu cung, nếu có đến, thì sẽ luôn nghỉ lại cung của ta.

Ta bẻ ngón tay đếm xem bao lâu nữa thì Tạ Uyển Nguyệt sẽ không nhịn được.

Nàng ta còn sốt ruột hơn ta tưởng.

Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi đã vỡ trận.

8

Tạ Uyển Nguyệt vẫn luôn lấy cớ ốm đau để miễn thỉnh an.

Cho đến hôm nay.

Ta bị Hồng Diệp lôi ra khỏi chăn.

Nàng vừa mặc y phục cho ta, vừa lo lắng nói:

"Nương nương, người mau tỉnh lại, lát nữa sẽ muộn mất."

Ta chẳng hề vội vã, còn tranh thủ ngáp hai cái rồi mới đến Khôn Ninh cung.

Khi ta đến, những người khác đều đã có mặt.

Ta giả vờ hốt hoảng, quỳ xuống đất, cố ý để lộ dấu hôn trên cổ.

"Nương nương thứ tội, thần thiếp tối qua ngủ muộn nên sáng nay mới lỡ giờ."

Ánh mắt của tất cả phi tần đều như vô ý rơi trên người ta.

Tạ Uyển Nguyệt dường như không có ý định cho ta đứng dậy.

Nàng nghiến răng ken két, tức giận đến cực điểm.

"Bản cung thấy ngươi càng ngày càng không ra thể thống gì."

"Tỷ muội trong hậu cung, ai ai cũng vào trước ngươi, luận ra thì ngươi cũng nên gọi một tiếng tỷ tỷ, sao có đạo lý để tỷ tỷ phải chờ đợi."

[Hoàng thượng, chàng mau đến đây đi, nữ chính yêu dấu của chàng đang bị phạt quỳ!]

[Nữ chính cố lên!]

Ta nhìn bình luận trước mắt, trong lòng đã hiểu rõ.

Ngẩng đầu nhìn Tạ Uyển Nguyệt, uất ức nói:

"Thần thiếp biết sai rồi, thật sự là tối qua Hoàng thượng... hơi quá..."

Vẻ giận dữ trong mắt nàng càng thêm đậm.

"Cãi bướng!"

Các phi tần khác cũng nhao nhao lên án ta, dường như quyết tâm muốn dằn mặt ta.

Quỳ lâu, đầu gối có chút đau.

Ta không đợi nàng lên tiếng, tự mình đứng dậy.

“Nương nương, thần thiếp đau đầu gối, không quỳ được.”

Tạ Uyển Nguyệt tức đến run người:

“Kim ma ma, dạy cho ả ta quy củ!”

Ta còn đang nghĩ có nên kéo dài thời gian hay không thì thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ: Triệu Diễn đã đến cửa.

Ta lập tức thu lại vẻ sắc bén, cúi đầu đứng giữa điện.

Kim ma ma bước đến trước mặt ta, nhìn ta với vẻ hung dữ.

Bà ta giơ cao tay lên, còn chưa kịp hạ xuống thì ngoài cửa đã vang lên tiếng hô:

“Hoàng thượng giá lâm.”

Ta nhắm mắt lại, ngã xuống đất.

Sau lưng, Triệu Diễn lo lắng gọi to: “A Ngư!”

Ngủ muộn, dậy sớm.

Ta giả vờ ngất xỉu rồi thiếp đi lúc nào

không hay.

Lúc mở mắt ra, ta đã ở trong tẩm cung.

Triệu Diễn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta với vẻ mặt mừng rỡ.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 8



Thấy ta tỉnh lại, giọng chàng nghẹn ngào:

“A Ngư, chúng ta... có con rồi.”

Ta hơi sững người, đưa tay lên xoa bụng.

Quả nhiên trời sinh dễ thụ thai không phải hư danh.

Ta đã uống canh tránh thai rồi mà vẫn không ngăn được!

Chàng thấy động tác của ta, khẽ cười:

“Còn sớm lắm, giờ chưa sờ thấy gì đâu.”

Ta giả vờ vui vẻ: “Thật sao?”

Chàng gật đầu: “Thật đấy.”

Triệu Diễn còn vui hơn cả ta.

Dù sao chàng đã lên ngôi năm năm rồi mà hậu cung vẫn chưa có con nối dõi.

Một hoàng đế không có con, chắc chắn ngôi vị sẽ không vững vàng.

Nhưng giờ thì khác rồi, có con nối dõi rồi, chàng đã có chỗ dựa vững chắc.

“Thái y nói thai của nàng không ổn định, những ngày này, nàng hãy ở trong cung dưỡng thai cho tốt.”

Ta mỉm cười dịu dàng:

“Vâng, vậy Bệ hạ phải đến bầu bạn với thiếp.”

Chàng khẽ vuốt mũi ta.

“Trẫm nhất định sẽ không rời nàng nửa bước , canh giữ bên nàng.”

9

Miệng đàn ông, quỷ lừa gạt.

Sáng còn nói sẽ không rời nửa bước, chiều đã đi mất.

Trên bình luận lại thấy người ta thương hại hắn.

[Hoàng thượng thật đáng thương, vất vả lắm mới có con, nhà bên ngoại Hoàng hậu đã lập tức đến gây sức ép]

[Cha Hoàng hậu quá đáng quá, con gái mình không sinh được, lại uy h.i.ế.p Hoàng thượng sau khi nữ chính sinh con thì giao cho nàng ta, còn đâu công lý nữa]

[Thương Hoàng thượng quá, người ngồi trong thư phòng những một canh giờ, chắc hẳn trong lòng cũng rất khó chịu]

[Hoàng thượng không có thực quyền đúng là thảm, tôi càng lúc càng nóng lòng muốn xem cảnh Hoàng thượng lật kèo.]

Những người này thật nực cười.

Hoàng thượng ngự trên đỉnh cao quyền lực, vậy mà lại có nhiều người cho rằng hắn đáng thương?

Nhờ những tiết lộ trên bình luận, ta biết được toàn bộ hành động của Triệu Diễn.

Sau khi Tạ tướng quân, cha Hoàng hậu rời đi, hắn cứ ở lì trong thư phòng, vẻ mặt đau khổ.

Sau đó, hắn đến cung Hoàng hậu.

Hai người cãi nhau, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý, sau khi ta sinh con sẽ giao cho Hoàng hậu.

Ta không hề bất ngờ.

Trong lòng Triệu Diễn, dù là con ruột, cũng chỉ là công cụ trao đổi lợi ích.

Nhưng bọn họ muốn, cũng phải xem ta có cho hay không.

Đứa bé này được hoài thai trong lúc ta vẫn uống thuốc tránh thai, chắc chắn không thể sinh ra được.

Sau đó, Triệu Diễn cứ đi đi lại lại trong cung, thất thần lạc phách.

Mãi đến tận đêm khuya, hắn mới đến bên giường ta, lặng lẽ nhìn ta.

Ta giả vờ ngủ, không muốn để ý tới hắn.

Hắn từ phía sau ôm ta vào lòng.

Trong bóng tối, giọng nói của hắn nhỏ gần như không thể nghe thấy:

"A Ngư, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."

Ta suýt nữa trợn trắng mắt, thiếu chút nữa không nhịn được phản bác.

Sau đó, Triệu Diễn cũng thực hiện lời hứa, chỉ cần có thời gian là sẽ ở bên cạnh ta.

Ánh mắt hắn nhìn ta, càng thêm dịu dàng.

Tạ Uyển Nguyệt đến tìm hắn vài lần, đều bị hắn cự tuyệt.

Nàng ta dứt khoát cũng không đến tìm nữa.

Mùa hè dài đằng đẵng nóng bức cuối cùng cũng hạ màn.

Gió thổi qua, lá vàng chất đầy sân, sắc thu đậm đà.

Bụng ta dần dần lớn lên, các triệu chứng khác của thai kỳ cũng trở nên rõ ràng.

Ăn không ngon, ngủ không yên.

Triệu Diễn lo lắng đến mức tóc bạc đi vài sợi, tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho ta, mỗi tối trước khi ngủ còn kể cho ta đủ loại chuyện xưa.

Ta yên lặng nép trong lòng hắn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Bệ hạ, hài tử sinh ra rồi, đặt tên là gì đây?"

"Chúng ta hãy đặt tên cho con đi."

Dưới ánh nến, vẻ mặt hắn chuyên chú mà thành kính:

"Mộc Ngư, Triệu Mộc Ngư."

Ta ngẩn người, ôm bụng cười ha hả.

"Làm gì có đứa trẻ nào tên là Mộc, chẳng phải ngày nào cũng bị gõ sao."

Hắn kịp phản ứng, cũng cười theo.

"Đầu óc nhỏ bé của nàng đang nghĩ gì vậy?"

Ta ôm lấy cánh tay hắn, "Mộc Ngư cũng rất hay, rất đáng yêu mà."

T

a nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, "Có phải không, Tiểu Mộc Ngư, ta là mẹ con đây."

Dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác kỳ dị.
 
Trọng Sinh Đời Này Ta Không Nghệ Ai Cả
Chương 9



Ta trừng mắt nhìn Triệu Diễn.

Chàng tưởng ta có chỗ nào không thoải mái, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Ta cầm tay chàng đặt lên bụng, nhất thời quên cả xưng hô: "Nó... Nó đang đạp ta, chàng mau thử xem!"

Trong mắt Triệu Diễn tràn đầy kinh ngạc, chàng cẩn thận từng li từng tí, không dám động đậy.

"Ta cảm nhận được!"

Chàng như đứa trẻ được quà, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, cúi người áp tai vào bụng ta.

"Mộc Ngư, ta là cha con!"

Chàng lại nhẹ nhàng sờ vào bụng ta một cái.

Trong nháy mắt, tim ta mềm nhũn.

Ta muốn khóc.

Nhưng rất nhanh, ta đã lấy lại bình tĩnh.

Đứa bé này không thể giữ, càng để lâu càng đau khổ.

Ta bước nhanh hơn.

Ngày hôm sau, ta khóc lóc tỉnh dậy.

Triệu Diễn nắm tay ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

"A Ngư, sao vậy?"

Ta khóc lóc nhào vào lòng chàng.

"Triệu lang, thiếp mơ thấy..."

"Thiếp mơ thấy Hoàng hậu nương nương cướp mất Mộc Ngư nhỏ của thiếp."

Sắc mặt chàng cứng đờ, cả người trở nên mất tự nhiên.

"Chỉ là mơ thôi."

Ta lắc đầu, khóc to hơn:

"Nhưng giấc mơ đó chân thực quá, hu hu hu, thiếp sợ quá."

"Thiếp không muốn ở đây, thiếp muốn rời khỏi hoàng cung, như vậy sẽ không ai cướp mất hài tử của thiếp!"

Ta cuống quýt đứng dậy thu dọn đồ đạc:

"Phải, chỉ cần rời khỏi đây, sẽ không ai cướp mất Mộc Ngư của thiếp."

Triệu Diễn từ phía sau ôm lấy ta, giọng khàn khàn nói:

“A Ngư, trẫm bảo đảm, sẽ không ai cướp Mộc Ngư đi.”

Ta ngây người nhìn hắn:

“Thật… thật sao?”

Hắn gật đầu, “Trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh.”

Bên ngoài cửa, một bóng người lướt qua.

Ta ôm lại hắn.

Ta đã sớm biết Tạ Uyển Nguyệt sắp xếp người trong cung của ta.

Là ai không quan trọng.

Quan trọng là, chỉ cần có thể đem tất cả những chuyện xảy ra trong cung này nói cho nàng ta biết là được.

Chiều hôm đó, Kim ma ma thừa dịp Triệu Diễn không có mặt, bưng một bát thuốc đen sì đến.

So với lần trước, thái độ của bà ta đã thay đổi một trời một vực.

Không chỉ tươi cười đầy mặt, mà tư thái còn vô cùng cung kính.

[Nữ phụ biết Hoàng thượng sẽ không giao con cho nàng ta, nên định đi mẫu lưu tử!]

[Nữ chính đừng uống, bát thuốc này bề ngoài nhìn không ra vấn đề gì, nhưng thực chất sẽ khiến thai nhi phát triển rất nhanh, khiến sản phụ khó sinh.]

[Hoàng thượng, người mau quay lại đi, nữ chính của người lại bị hãm hại rồi!]

Tạ Uyển Nguyệt ra tay thật nhanh.

Ta thở dài trong lòng.

Kiếp trước thua nàng ta, thật sự quá thiệt thòi!

Kiếp này ta chỉ mới dùng chút mưu nhỏ, nàng ta đã hoảng sợ.

Đáng trách kiếp trước ta quá ngoan ngoãn, quá nghe lời.

“Nương nương, đây là bát thuốc Hoàng hậu nương nương đặc biệt sai lão nô đưa tới, dược liệu bên trong là do Tạ lão tướng quân đích thân mang về từ Tây Vực, đối với phụ nữ mang thai mà nói, là thuốc bổ rất tốt.”

Ta nhìn chằm chằm bát thuốc tỏa ra mùi vị đắng nghét, trên mặt lộ vẻ khó xử:

“Nhưng mà…”

“Người yên tâm, Bệ hạ biết, ngự y cũng đã kiểm tra rồi.”

Ta thả lỏng cười cười, “Bản cung không có ý này.”

Nàng bước đến trước mặt ta, “Đứa bé trong bụng người là con đầu lòng của Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương dĩ nhiên cũng mong người và đứa bé bình an khỏe mạnh.”

Ta gật đầu, đưa tay ra.

Vì đang ở trong phòng nên ăn mặc mỏng manh, ống tay áo rộng trượt xuống khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.

Tay còn chưa chạm tới bát, Kim ma ma bỗng nhiên buông tay.

Bát thuốc nóng hổi lập tức đổ xuống đất.

Cả căn phòng tràn ngập mùi khó ngửi.

Ta nhấc váy lui về sau một bước.

“Ma ma…”

Lại thấy bà ta nhìn chằm chằm vào cánh tay ta, giọng nói khó hiểu:

“Trên cánh tay nương nương…”

Ta chợt hiểu ra, vén tay áo lên, để lộ vết bớt trên cánh tay.

“Là vết bớt, từ nhỏ đã có rồi.”

Bà ta thu lại vẻ mặt: “Trông giống như bị bỏng, chắc là mẹ ngươi bất cẩn làm ngươi bị bỏng, mới để lại vết bớt như vậy.”

Ta cười gượng gạo: “Có lẽ vậy.”

Bà ta lại dường như không có ý định rời đi.

“Nương nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

Ta mở miệng, “Mười tám.”

Sắc mặt bà ta tối sầm lại.

“Cũng có thể là mười chín.”

“Ta nhớ không rõ lắm.”

Bà ta cười cười, “Sao lại không nhớ rõ? Có phải mẹ ngươi nhớ nhầm ngày sinh của ngươi không?”

Ta cụp mắt xuống, "Ta... ta không có mẹ."

Bà ấy còn muốn hỏi gì đó nữa thì ta

đã hạ lệnh đuổi khách.

"Ma ma, trời đã không còn sớm nữa, bổn cung không tiễn người."

Bà ấy xoay người, "Lão nô ngày mai sẽ lại đến thăm người.”

10

[Ý gì vậy? Tôi xem không hiểu, nữ chính là con gái của Kim ma ma sao?]

[Không thể nào, con gái của Kim ma ma đã c.h.ế.t từ lâu, nữ chính chỉ là một cô nhi không có thân phận gì cả.]

[Vậy là nữ chính cố tình để Kim ma ma lầm tưởng nàng là con gái ruột của bà ấy? Não tôi không đủ dùng rồi, tại sao nữ chính lại làm vậy chứ! Một bộ ngược văn sao tự dưng lại biến thành cung đấu thế này, tôi theo không kịp nữa.]

[Liệu Kim ma ma có tin không?]

Tôi cong khóe môi với tâm trạng rất tốt.

Bà ta sẽ tin.

Tuổi tác, giới tính, vết bớt đều trùng khớp, quan trọng hơn là, năm xưa con gái của bà ta bị bắt cóc rồi bị bán đến chính quê hương của tôi.

Nhiều điểm trùng hợp như vậy, bà ta không tin cũng phải tin.

Phải cảm ơn kiếp trước, sau khi c.h.ế.t linh hồn tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nên mới biết được rất nhiều bí mật mà người khác không hay.

Ngày hôm sau, quả nhiên Kim ma ma không nhịn được, vội vàng tìm đến tôi.

Tôi đang ngủ say nên không gặp bà ta.

Đến giữa trưa, bà ta lại đến.

Tôi đang ngủ trưa, mơ màng thấy một giấc mơ.

Mơ thấy người mẹ chưa từng gặp mặt, khuôn mặt bà bị một màn sương che khuất, khiến tôi không nhìn rõ.

Tôi khóc lóc chạy về phía bà, ngã nhào xuống đất.

Nhưng bà lại bỏ mặc tôi, không hề quay đầu lại.

"Mẹ!"

Tôi giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Kim ma ma.

Mắt bà ta đỏ hoe.

Thấy tôi tỉnh dậy, bà ta vội vàng quay mặt đi.

"Nương nương, lão nô mang thuốc đến cho người."

[ Kim ma ma đã đổi thuốc, xem ra bà ấy thực sự tin ta là con gái của bà ấy. ]

[ Lần này thuốc đúng là thuốc an thai, vốn dĩ thấy bà ấy rất xấu xa, bây giờ lại thấy có chút đáng thương. ]

Ta nhận lấy thuốc, uống một hơi cạn sạch, đắng đến nỗi mặt nhăn thành một đoàn.

Bà ấy như biến ảo thuật mà lấy ra một viên mứt quả.

Mắt ta sáng lên, vội vàng nhét mứt quả vào miệng.

"Kim ma ma, sao người biết đây là... là mứt quả bổn cung thích ăn nhất?"

Bà ấy từ ái cười, mắt thoáng lệ quang:

"Nương nương thích, lão nô ngày mai sẽ mang đến cho người."

Ta ngượng ngùng cười.

"Vậy thì ngại quá."

Bà ấy đưa tay ra, dường như muốn sờ đầu ta, rồi lại rụt về.

"Nương nương, chiếc vòng ngọc lần trước người ban cho lão nô, có thể cho lão nô lại được không?"

Ta c*n m** d***: "Nhưng nó đã vỡ rồi, bổn cung còn những chiếc vòng khác, ma ma muốn cái nào thì cứ tùy ý chọn."

Ta kéo tay bà ấy đến trước bàn trang điểm.

Chiếc vòng ngọc vỡ làm ba khúc vẫn còn nằm trong hộp.

Bà ấy nhẹ nhàng cầm lên, đặt trong tay, như đang nâng niu bảo vật.

"Lão nô biết người có thể sửa vòng ngọc, ta lấy cái này vậy."

"Lão nô cáo lui trước, nương nương bảo trọng."

Bà ấy đi đến cửa, quay đầu nhìn ta:

"Nương nương, hãy cẩn thận."

Sau đó, Kim ma ma ngày nào cũng đến tìm ta.

Lúc đầu, Triệu Diễn còn ngày nào cũng cho ngự y đến bắt mạch cho ta.

Sau đó, thấy thuốc Kim ma ma đưa tới quả thật không có vấn đề gì, ta cũng thả lỏng.

Hoàng thượng không biết lời hứa của chàng với ta đã bị Tạ Uyển Nguyệt biết được.

Chàng còn tưởng Tạ Uyển Nguyệt cuối cùng cũng nghĩ thông, dù sao đứa bé này là quan trọng nhất, giao cho nàng ta, chăm sóc tốt thân thể ta, cũng đồng nghĩa với việc chăm sóc tốt hài tử.

Hậu cung yên bình, là điều mỗi Hoàng đế đều mong muốn.

Quan hệ của ta và Kim ma ma ngày càng thân thiết.

Hôm nay, ta uống thuốc xong như thường lệ, ở trên bàn nhìn bà:

“Ma ma, nếu người là mẹ của con thì tốt rồi.”

Bà sững người, vội vàng cúi đầu:

“Lão nô như ta, sao có thể xứng làm mẹ của nương nương.”

Ta nắm lấy tay bà:

“Không đâu, ma ma hiểu biết rộng, lại tốt với con, mẹ con chưa bao giờ đối xử với con như vậy.”

Ta cúi đầu, buồn bã nói:

“Con thậm chí còn chưa từng thấy mặt mẹ mình.”

“Là một bà cụ bán cá trong làng nhặt được con ở trên trấn,

bà ấy nói lúc nhặt được con, con mặc một chiếc áo bông hoa màu đỏ rách nát, người đầy vết thương, gầy như gà con.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back