Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Trọng Sinh Chi Nha Nội Full

Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 10


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 451: Tôi đến huyện Ninh BắcMệnh lệnh này của ông cụ Hà nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người, ngay cả Liễu Tuấn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ông đã có lệnh như vậy rồi thì đương nhiên không thể cãi lời, ông đi trước Liễu Tuấn theo sau cùng đi vào thư phòng của tứ hợp viện, Hà Trường Chinh cùng những người khác cũng không dám tùy tiện đi theo cùng.Khi hai người nói chuyện thì cũng chỉ cần có thư kí của ông đi theo pha trà là đủ.Thư kí này không cho rằng Liễu Tuấn nhỏ tuổi vậy thì nên tự mình đi pha trà, anh ta hiểu rõ vị trí của anh ta ở đâu, vào trong thư phòng như là đã tạo ra một luồng khí âm mới rồi, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không thể như khi còn trai tráng.“Ngồi đi!ông cụ ngồi lên chiếc ghê thái sư của mình, chỉ vào chỗ bên cạnh để Liễu Tuấn ngồi, còn thư kí thì sau khi pha trà xong thì liền lùi ra ngoài, đóng cửa lại.“Liễu Tuấn à, cháu cũng đã đến chỗ của ta vài lần rồi, nhưng chưa có lần nào được cùng nói chuyện với cháu như thế này, hôm nay nói chuyện với ta đi!”

ông Hà nòi với Liễu Tuấn với giọng nói ấm áp và ánh mắt thân thiện.“Vâng thưa ông”Liễu Tuấn kính cẩn trả lời.Nói chuyện trực diện với ông Hà thế này.

Chỉ gọi ông ta là “Ông” bỏ đi chữ “Hà”.“Ừ, nói chuyện trong nhà cháu cho ta nghe đi”Ông Hà nhấc tách trà lên uống một ngụm, trong lòng Liễu Tuấn cũng đã bắt đầu hơi hồi hộp, tứ hợp viên của nhà họ Hà anh ta cũng đã đến nhiều lần, cùng ông Hà nói chuyện cũng không phải chỉ 1 lần, quan hệ giữa hai người cũng có thể coi là thân thiết, trong mắt của rất nhiều người thì đây được coi là “Đại cơ mật”, ông cụ không hề che dấu sự khâm phục với người trẻ tuổi này, nhưng “Ông Hà lại chủ động nối quan hệ với anh ta đặc biệt là muốn nghe chuyện của nhà họ Liễu, chính điều này làm cho Liễu Tuấn cảm thấy kinh ngạc nhất, có lẽ người tướng quân như ông Hà đây cũng không thật thích thú nói chuyện bàn tán về chuyện của những gia đình khác?Nhưng ông Hà đã gợi ra “Đề mục” này rồi, thì cứ thế mà theo thôi.“Sao vậy, chẳng nhẽ ngay cả việc trong nhà mà cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao?

Đây không phải là chuyện cháu rõ nhất sao”“Dạ, kì thực, xuất thân của cháu rất khổ…”

Quỷ thần ơi, Liễu Tuấn lại nói ra câu như thế này, cho nên chưa kịp nói hết thì mồ hôi đã đầm đìa chảy ra, định nói câu gì đây?Dù sao liễu nha nội cũng có một cuộc đời hạnh phúc khi được “Sinh ra trong xã hộ mới, lớn lên dưới ngọn hồng kì”Ông Hà vui vẻ cười nói: “Hả? sau lại là khổ?

Ăn không no hay là mặc không ấm”Liễu Tuấn gãi đầu, sau những giây phút sợ sệt đó, thì con đường tư tưởng cũng đã rõ ràng hơn một chút, có thể bắt đầu nói chuyện với ông Hà về tình hình gia đình mình rồi, đương nhiên, chủ yêu là giới thiệu về lịch trình của phụ thân Liễu Tấn Tài, những chiến tích chính trị khi ở tại thành phố Bảo Châu và thành phố Đại Ninh.

Tình hình của Nghiêm Ngọc Thành và Chu tiên sinh cũng kể sơ sơ, có lẽ cần nói về chuyện trong nhà anh ta, nhưng những chuyện trong hai gia đình này cũng cần đả qua một chút, ông cụ Hà rất nhẫn nại, thi thoảng gật đầu, thi thoảng lại hỏi thêm một vài câu.Dường như ông cụ rất có hứng thú với những chính sách kiến thiết kinh tế, nhà người ta rất thân từ quân nhân, với những chính sách của địa phương cũng có chút quen thuộc rồi, nhưng dù sao không phải là biết tuốt, có những chỗ không hiểu rõ, cũng có những chỗ không để ý đến, mở lời ra hỏi, thái độ này làm cho Liễu Tuấn rất cảm động.Xem ra muốn lên được chức vụ như cụ ông hiện nay, thì nhất định là có nguyên nhân chứ không chỉ là vì có mấy cái chiến công kia.Cuộc nói chuyện thật sự rất hấp dẫn đã hơn 1 tiếng đi qua vậy mà cả hai người dường như không hề cảm nhận được, ông cụ Hà ngoài thi thoảng nhấp trà, lắng nghe những câu chuyện của Liễu Tuấn ra thì đã chứng tỠnhững hứng thú của ông cụ với những vấn đề mà Liễu Tuấn đề cập đến.“Ừ, cải cách mở cửa, chính là vì những ngày tháng no đủ của quần chúng nhân dân, điều này đương nhiên cần làm …”

Ông cụ gật đầu đồng ý.Liễu Tuấn cười, không nói, cái mà mình đang nói đến đây kà chuyện trong nhà, chỉ cần gật đầu phụ thêm vào là đủ.“Thời gian trước, ta nghe nói cháu và người khác đánh lộn à…”

Ông cụ uống trà, từ từ nói.Trong lòng Liễu Tuấn hơi run lên, nói: “Thật sự là có chuyện này”“Ừm, Trường Chinh đã nói rõ chuyện này cho ta nghe rồi, lão mặt đen cũng hỏi hai đứa con nhà lão, tình hình căn bản chúng ta đều hiểu, việc này cháu không hề làm sai, ta cũng không phản đối gì…”

Ông cụ Hà cười nói.Liễu Tuấn vôi vàng đứng dậy, cung kính nói: “Cảm ơn ông”Ông cụ khua khua tay: “Bản thân cháu làm việc rất đúng, cảm ơn ta làm cái gì?

Liễu Tuấn à, cháu thật không tồi đâu, rất hợp với ta, có ý trí, có kiến thức, không hồ đồ, biết nắm lấy thời cơ, rất khá!”

Nghe thấy những câu nói khen ngợi của ông Hà, Liễu Tuấn vừa vui vừa lo,.“Ngồi xuống đi, ta hy vọng cháu có thể tiếp túc kiên định như vậy…cháu phải biết, người trẻ tuổi thông minh cũng chưa thể đủ được, quan trọng chính là cần có nguyên tắc.

Biết mình nên làm gì, không nên làm gì,!

Cứ kiên trì như vậy thì sau này nhất định cháu có thể làm được việc lớn!”

ông cụ từ từ nói.“Đa tạ ông chỉ dạy, Liễu Tuấn xin ghi lòng tạc dạ, quyết không quên”Liễu Tuấn vừa ngồi xuống một lát, lại vội vàng đứng dậy lại lần nữa cung kính nói.“Ừ, như vậy thì tốt, cháu yên tâm làm tốt việc của mình, những chuyện khác không cần lo lắng, những chuyện gì ta có thể giúp được ta sẽ giúp”“Vâng, cháu cảm ơn ông”Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà Liễu Tuấn không biết đã có bao nhiêu lần phải lo lắng hồi hộp, ông nói ra câu này thật sự đã rất coi trọng anh ta rồi.Khi Liễu Tuấn tới chúc thọ ông Hà thì Nghiêm Ngọc Thành cũng đã đến kinh thành, nhưng là tham gia hội nghị phó bí thư ủy ban đảng để bàn bạc về vấn đề nhân sự tổ chức quản lý những khu chính trị trực thuộc thành phố trong cả nước, hội nghị chủ trương là tham khỏa về công tác tổ chức với hình thức mới và tổ chức cán bộ, phó bộ trưởng Bạch Kiến Minh chủ trì hội nghị, đã đưa ra những chỉ thị có liên quan tới văn kiện số hai của trung ương, tập trung sức lực bồi dưỡng đức tài nghiệp vụ cho những cán bộ trẻ, nắm vững tổ chức cán bộ đảng, hội nghị lần này được kéo dài trong ba ngày, sau khi hội nghị kết thúc đương nhiên Nghiêm Ngọc Thành phải đến chào hỏi Chu tiên sinh rồi, khi đến thấy Liễu Tuấn sớm đã ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng tiên sinh rồi.“Tiểu tử, đến đây còn tích cực hơn cả ta đó!”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói.“Hi hi, bí thư tỉnh ủy mở họp, cháu lại không đủ tư cách đâu dám đến hội trường tìm bác, cho nên đành đến đây chờ bác”Liễu Tuấn cười đứng lên nhường chỗ cho Nghiêm Ngọc Thành.

Kì thực đây chỉ là một thái độ lịch sự thôi vì nhà Chu tiên sinh làm sao chỉ có một chiếc ghế được.“Chào thầy, chào sư mẫu”Nghiêm Ngọc Thành chào hỏi Chu tiên sinh và sư mẫu, Chu tiên sinh cười đứng dậy bắt tay với bác ta.Sư mẫu cười: “Ngọc Thành à, cậu cũng đã mấy tháng chưa đến đây chơi rồi nhỉ?”

“Hi hi.

Sư mẫu trách trò đó ạ, thực sự là trò không đúng, nhưng bây giờ đã đến rồi đó thôi”Ngọc Thành liền nhận sai với thái độ cũng khá thành khẩn.Chu tiên sinh cười nói: “Người ta bây giờ là lãnh đạo ủy ban tỉnh rồi, công việc rất bận, đâu có thời gian rảnh rỗi nhiều chứ?”

Câu nói này như đã giải vây giúp cho Nghiêm Ngọc Thành, tuy vậy nhưng bác ta vấn cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt liền ửng đỏ, hi hi nói: “Thầy đang phê bình trò đó, thật xấu hổ”“Nào lại đây Ngọc Thành, uống nước đi”“Cảm ơn sư mẫu”Ngọc Thành đứng dậy nhận lấy cốc nước.“Ngọc Thành à, sao ta lại nghe nói cậu không cho phép tiểu Tuấn và Nghiêm Phi kết hôn thế?”

Không đợi Nghiêm Ngọc Thành ngồi yên vị thì sư mẫu đã nhắc ngay tới chuyện “Khó” này.

Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Câu nói này của sư mẫu thật sự chỉ cần 1 mà nhằm tới cả hai bác cháu “Sư mẫu sao có thể nói ra câu này cơ chứ?”

Nghiêm Ngọc Thành nói, ánh mắt liếc về phía Liễu Tuấn.“Ừm, ta biết, nhất định là tiểu tử này đã nói gì đó sau lưng trò”Liễu Tuấn lập tức thấy rất ngại ngần, nếu biện bạch thì “Đắc tội” với sư mẫu, nếu ngầm thừa nhận “Đắc tội” lớn với Nghiêm Ngọc Thành.

Câu nói nàySư mẫu thật sự rất lợi hại, làm cho anh ta tiến thoái lưỡng nan.“Hi Hi, bác Nghiêm, cháu không hề làm vậy, cháu nói là nếu cháu và Phi Phi kết hôn thì phải viết 1 bài báo cáo, và phải được sự thông qua của bác”Đến khi đó, Liễu nha nội cũng chỉ biết biện bạch cho mình mà thôi.“Tiểu tử, lúc nào viết bài báo cáo này chứ?”

Nghiêm Ngọc Thành hơi giận nói.Từ lúc làm chức phó bí thư tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành vẫn chưa thể thay đổi được tính cách này của mình, cần thiết phải có sự bình tĩnh, bây giờ tuổi tác cũng đã lớn rồi, biết mọi chuyện trong cuộc sống này cũng đã mấy năm trời rồi, nhưng bản tính của Nghiêm Ngọc Thành hoạt bát thoải mái, khi nói chuyện một mình với Liễu Tuấn, thì có thể thể hiện ra một chút bản tính này, nhưng bây giờ đang đứng trước mặt thầy và sư mẫu, đương nhiên cũng không cần giả vờ mà làm thế này thế kia, có thể “Diễn kịch” một chút cảm giác cũng khá tốt rồi.“Ừ.

Đây không phải là sợ cháu không đồng ý sao, vẫn chưa viết à”Liễu Tuấn chỉ đành cúi đầu nhận sai.“Ha ha, sư mẫu xem, đây không thể trách trò được, tiểu tử này ngay cả báo cáo cũng chưa viết “Nghiêm Ngọc Thành “Ra vẻ đắc ý” nói với sư mẫu.“Nói như vậy, chỉ cần tiểu Tuấn viết bài báo cáo này, cậu sẽ phê chuẩn sao”Sư mẫu liền nhắc nhở.“Có thể phê chuẩn, có thể, tại sao lại không phê chuẩn? dù sao nếu trò không gả Phi Phi cho tiểu tử này, không biết anh ta sẽ như thế nào”Liễu Tuấn cười nói: “Bác Nghiêm, câu nói này bác nói rồi đó, tiểu sinh Liễu Tuấn nhất định sẽ thực hiện cho bằng được”“Được đó tiểu tử”Nghiêm Ngọc Thành lườm anh ta.Mọi người liền vui vẻ cười lớn.“Ngọc Thành à, hội nghị diễn ra thuận lợi chứ?”

Chu tiên sinh hỏi.Nghiêm Ngọc Thành cười; “Không mang miệng, chỉ đem tai theo, hội nghị này có thể diễn ra thuận lợi?”

Mọi người lại cười.“À, tiểu tử, nghe nói cháu đi chúc thọ ông cụ Hà à?”

Nghiêm Ngọc Thành liền quay sang hỏi Liễu Tuấn.“Dạ, diễn ra rất náo nhiệt…”

Chỉ cần 3 thầy tròngồi với nhau, Liễu Tuấn chẳng có gì phải dấu diếm, liền kể lại tình hình khi đó, Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành không hẹn mà cùng nhìn nhau, từ bữa tiệc chúc thọ này có thể thấy, tình hình trong quân sự căn bản đã định rõ ràng rồi, nhưng chỗ còn lại là do địa phương sự sắp xếp.“Bác, với việc sắp xếp của tỉnh N, trung ương đã có thông tin gì chưa ạ?”

Liễu Tuấn hỏi.Chu tiên sinh cười, nói: “Có lẽ bí thư Liêu lần này sẽ về hưu, bên đại biểu nhân dân và chính quyền cũng sẽ thay đổi người, những thường ủy khác tạm thời vẫn chưa rõ”Với hai học trò này, tiên sinh có thể nói như vậy, Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều xem ra đại cục vẫn chưa rõ ràng, vẫn cần có sự canh tranh rồi.“Bác Nghiêm.

Nghe nói Hồ Vi Dân thời gian gần đây thường chạy đến nhiều nơi?”

Nghiêm Ngọc Thành không cười nói: “Người ta chân cẳng dài, muốn chạy đi đâu thì quản sao nổi”Liễu Tuấn cười gật đầu.Ba thầy trò ngồi uống nước, ăn đồ điểm tâm, Chu tiên sinh thi thoảng lại đưa tay lên xem giờ.“Thầy, còn có khách đến sao?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.Chu tiên sinh cười mỉm: “Cũng có”Vừa nói xong thì có tiếng xe o tô ngoài cửa, vài phút sau có một người với dáng người cao, bước vào trong, chính là phó bộ trưởng Bạch Kiến Minh, ba thầy trò liền vội vàng đứng dậy chào đón.Bạch Kiến Minh và Chu tiên sinh là huynh đệ đồng môn, tuy hiện nay đã đảm nhiệm những chức vụ cao nhưng vẫn thường xuyên qua lại hỏi thăm nhau, nhưng lần này, tuy không phải là đến nói chuyện thông thường, Nghiêm Ngọc Thành đến kinh thành tham dự hội nghị, Bạch Kiến Minh có thể không biết bác ta nhất định sẽ đến chào hỏi tiên sinh hay sao?Xem ra những câu nói này cũng muốn để cả Nghiêm Ngọc Thành nghe.Bạch Kiến Minh trông thấy Liễu Tuấn, cảm thấy rất ngạc nhiên; “Tiểu Tuấn cũng ở đây à?”

“Vâng, đến thăm Chu tiên sinh ạ”Liễu Tuấn cười đáp lại, việc chúc thọ ông Hà, không nhất thiết phải nhắc với Bạch Kiến Minh.“Người trẻ tuổi, tôn sư trọng đạo rất tốt”Bạch Kiến Minh liền gật đầu.Bốn người cùng ngồi xuống.“Đồng chí Ngọc Thành, biết đồng chí sẽ đến đây chào hỏi, tôi liền đến đây tìm anh”Vừa ngồi xuống, Bạch Kiến Minh liền đi vào vấn đề chính.Nghiêm Ngọc Thành hơi ngạc nhiên, khách khí nói: “Bộ trưởng Bạch có chỉ thị gì?”

Bạch Kiến Minh là cấp trên của bác ta lại là bạn tốt của Chu tiên sinh, trước mặt ông ta,Nghiêm Ngọc Thành vẫn là hậu sinh.Bạch Kiến Minh cười nói: “Chỉ thị thì không dám.

Chỉ là chuyện của Dương Dương,hiện nay nó làm tại huyện Ninh Bắc, có lẽ gặp phải chút trở ngại”Thì ra là chuyện này.“Đồng chí Bạch Dương đảm nhiệm chức bí thư ủy ban huyện Ninh Bắc cũng đã mấy tháng rồi, nghe nói năng lực công tác rất tốt, đặc biệt là sắp nhận được khen thưởng nữa mà”Nghiêm Ngọc Thành lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận để nói.Bạch kiến minh cười lớn nói: “Ngọc Thành à, không phải tôi tự khen con mình giỏi đâu, điền này tôi rất tự tin nhưng đồng chí ấy là phụ nữ, vẫn thiếu kinh nghiệm công tác tai địa phương, về việc bố trí phòng ban của huyện Ninh Bắc ủy ban thành phố Đại Ninh và tỉnh ủy có thể suy nghĩ lại được không?’Đương nhiên, buổi tụ họp tối nay cũng là mang tính cá nhân rất rõ ràng rồi.“ý của bộ trưởng Bạch là bố trí cho Bạch Dương một phó trợ thủ có năng lực ư, trợ giúp bạch dương trong công tác?”

Bạch Kiến Minh gật đầu, nhìn sang Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cười, nói: “Bác Bạch, bác Nghiêm cháu đi cho!

Cháu đi huyện Ninh Bắc”“Cháu đi?’Nghiêm Ngọc Thành hỏi lại.“Vâng, với tình hình huyện Ninh Bắc, cháu cũng hiểu ít nhiều, với những đồng chí cán bộ tại đó cũng khá rõ, cháu đên đó có thể giúp đỡ được!”

Chương 452: Đọ sứcSau khi nhậm chức tại huyện Ninh Bắc 4 tháng, thì cơ cấu nhân viên của huyện này lại lần nữa được thay đổi.Cuối tháng 9, ủy ban thành phố quyết định cử đồng chí phótrưởng phòng phòng quản lý các trường tại tỉnh ủy về đảm nhiệm chức phó bí thư huyện kiêm trưởng phòng phòng tổ chức ủy ban huyện Ninh Bắc, phân quản lý công tác tổ chức đảng bộ, được xếp vào vị trí thư ba trong bộ máy chính quyền thường ủy huyện, lại lần nữa làm cho ba người bí thư Bạch Dương, huyện trưởng Bành Thiếu Hùng và vị phó bí thư huyện chưa ngồi lại với nhau đã bị điều đi rồi, hay thật, bộ quản lý các trưởng tỉnh ủy này không hiểu sao lại lần lượt ưu đãi cho huyện Ninh Bắc những cán bộ lãnh đạo quản lý trẻ tuổi đến đây thế này, chẳng nhẽ huyện Ninh Bắc chúng tôi dễ làm thế sao?Nghe nói tân phó bí thư Liễu Tuấn là con trai ủa bí thư thành ủy Tấn Tài vừa tròn 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học được năm rưỡi, đảm nhiệm chức sở phó được 1 năm, tuy quốc túy (Tinh hoa văn hóa của đất nước) là “Trong triều có chỗ dựa thì dễ làm quan” nhưng dù sao y cũng quá trẻ tuổi, mặc dù vậy cũng chẳng có cách nào khác làm sao vượt mặt được mặt cha y.Còn Nghe nói phó bí thư Liễu trong tháng 6 năm nay cũng vì một nữ sinh mà cùng cháu trai của phó tỉnh trưởng Quang đánh nhau với người ta, làm cho con cháu người ta gãy mất mấy cái răng nữa, đây vẫn chưa hết, cháu ngoại của ông ta còn chịu tử hình, ngay cả thân tín của phó tỉnh trưởng Quang và phó hiệu trưởng của trường Thủy Lợi cũng bị tống giam, có lẽ sẽ phải chịu án trung thân mất, hơn nữa bây giờ lại cử y đến đây không phải con gái huyện Ninh Bắc gặp tai ương lớn hay sao?Trong thời gian ngắn, những lời nói này đã được lan truyền đi khắp nơi, Liễu Tuấn chưa đến nhậm chức mà những tin liên quan tới y đã được lan ra khắp mọi nẻo đường lại còn được tam sao thất bản nữa, căn bản chẳng thể nào xác định được đâu là bản gốc của những lời đồn này, cả huyện Ninh Bắc này từ quan đến dân ai ai cũng mang sự hiếu kì với vị phó bí thư mới này, trong lòng vừa sợ vừa hận y, đương nhiên điều này với những cán bộ tầng trung là chuyện rât vui!Cấp trên lại cử đến cho chúng ta 1 vị “Bí thư phương Hướng Dương”Chỉ cần vị bí thư này có căn bệnh háo sắc thì chúng ta càng dễ tìm được con đường tồn tại của mình.

Anh tốt, tôi tốt tất cả cùng tốt, lãnh đạo như vậy mới là lãnh đạo tốt, mới nhận được lòng tin yêu của mọi người.Có lẽ cách mỹ nhân kế không thể dùng được với một nữ bí thư, nhưng với những lãnh đạo khác như huyện trưởng Bành hay bí thư Phương cũng được trải qua cách này, đem gái đến tặng cho họ nhưng lại bị họ đấu lại, cũng thật khó khăn.Bí thư Liễu như thế này mới dễ hầu hạ, hơn nữa hẫu thuẫn của người ta còn vững chắc hơn cả bí thư Phương nữa, cùng với y nhất định không tồi.Trước khi Phương Chiều Dương xảy ra chuyện, đã nhận được vô số quà cáp của cán bộ, chấp nhận việc điều chỉnh công tác của mọi người.

Vậy mà chuyện lại xảy ra thì thật sự trong lòng cảm thấy rất đau lòng khi số tiền cống miễn phí kia bay đi hết như vậy, nhưng cũng đâu dám làm gì!Cho dù chào đón cũng được, ghét cũng được, đây tạm thời không phải chuyện mà Liễu nha nội quan tâm.

Chuyến đi Ninh Bắc lần này với y không phải mang tính chất tạm thời cũng không phải là đơn thuần đến giúp Bạch Dương mà tình hình huyện Ninh Bắc thật sự đã đi quá giới hạn rồi, cần có một lãnh đạo vững đến đây, nói thật, Liễu Tuấn không cho rằng Bành Thiếu Hùng là ứng cử viên thích hợp.

Nhưng Bạch Dương vẫn còn thiếu kinh nghiệm quản lý.Ngày 29 tháng 9, phó bí thư huyện Ninh Bắc, trưởng tổ chức thành ủy lưu trước đích thân tiễn Liễu Tuấn đến nhậm chức tại huyện này, đây không còn thuộc nguyên tắc cao thấp nữa mà hoàn toàn là ngoại lệ, coi như là một cán bộ thuộc tỉnh về nhậm chức tại một địa phương cũng không nhất thiết phải có một lãnh đạo cấp cao của thành ủy đích thân đến tiến thế này, mà có thể thấy ngoại lệ này chính là do yêu cầu của Liễu Tấn Tài.Vào trung tuần tháng 9 tại nhà của Chu tiên sinh, Liễu Tuấn chủ động xin đi đánh giặc, Nghiêm Ngọc Thành chưa suy nghĩ kỹ việc này đến khi về đến tỉnh mới vội vàng tìm Liễu Tấn Tài bàn chuyện.Nghe nói sẽ điều Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc, Liễu Tấn Tài cũng đã suy nghĩ rất lâu, điều này ông ta xưa nay chưa từng nghĩ tới.Để con trai làm cấp dưới trực tiếp thế này, thật sự là không thật thỏa đáng, hơn nữa tình hình của huyện Ninh Bắc cũng rất đặc biệt, đấy chính là lý do Liễu Tấn Tài do dự.Nguyên nhân làm ông ta do dự nữa chính là tuổi tác của Liễu Tuấn.

Một sở trưởng 23 tuổi, làm tại tỉnh đoàn đã đủ làm cho những kẻ khác nghi kị rồi, bây giờ lại về làm phó bí thư hay phó huyện trưởng cũng thật sự quá gây chú ý.Cho dù trung ương yêu cầu cần có cán bộ trẻ, kinh nghiệm mới, nhưng dù sao cũng cần có một quá trình, không cần nói là những chức lãnh đạo thực quyền trong huyện mà trong thôn xã cũng là những người tầm ngoài 50 tuổi, để họ ngày ngày đối diện với một lãnh đạo “Nhỏ tuổi” thế này, liệu có thể sao?”

Nguyên nhân thứ ba chính là xuất thân của Liễu Tuấn, là bộ quản lý trường học đoàn tỉnh!Thạch Trung là phó bộ trưởng của bộ quản lý trường học, Bạch Dương là bộ trưởng, hai cán bộ đoàn trong 1 huyện, hơn nữa lại toàn xuất thân từ cán bộ đoàn, “Mật độ” đã quá cao rồi, bây giờ lại để thêm Liễu Tuấn vào đó nữa, huyện Ninh Bắc có phải đã trở thành một “Hậu hoa quốc” của tỉnh đoàn hay sao?Những ban ngành của thành phố Đại Ninh sẽ nghĩ như thế nào chứ, đây không phải là cổ vũ trắng trợn việc “Kết bè kết phái” hay sao!

Làm sao có thể không xem xét được cơ chứ?Một điều mà Liễu Tấn Tài lo lắng nữa chính là bệnh tim của Nghiêm Ngọc Thành, ngay cả Nghiêm Ngọc Thành cũng có chút do dự không thể quyết định được“Nếu không, chọn một người khác đi?”

Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tấn Tài, rồi lại nhìn sang Liễu Tuấn, nói với giọng không chắc chắn.Liễu Tấn Tài gật đầu.“Đổi ai đi cũng không thể bằng cháu được”Chưa nói câu nào trong suốt quá trình, Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng.

Nghiêm Liễu nhìn chăm chú y.“Người này đi, bảo đảm cùng suy nghĩ với Bạch Dương sao? có thể hiểu tình hình huyện Ninh Bắc như cháu sao”Liễu Tuấn lại nói tiếp.Nghiêm Ngọc Thành không ngừng được “Hêng” lên một tiếng.

đây là lý do gì?Thành phố Đại Ninh có nhiều cán bộ như vậy, tìm ra một người phù hợp khó vậy ư?Người ta là người của Đại Ninh sinh ra và lớn lên ở đây, chẳng nhẽ lại không hiểu hơn cháu sao? nhưng câu nói tiếp theo của Liễu Tuấn làm cho hai vị bí thư này vô cùng ngạc nhiên,“Thành phố Đại Ninh, đâu có một cán bộ cấp phó nào mạnh hơn cháu”Có lẽ câu nói này không hề nói quá.Khi người này 17 tuổi thì đã giúp Nghiêm Liễu giải quyết những việc tại huyện Hướng Dương rồi, huyện Hướng Dương có thể có nền tảng vững chắc nhữ hiện nay cũng có một nửa công lao của y.Huyện Ninh Bắc cần nhanh chóng thay đổi cục diện, thật sự là cần một người mạnh như thế này!với năng lực của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài xưa nay chưa từng nghi ngờ, sự việc đã được quyết định như vậy. còn về việc sắp xếp cũng không nảy sinh những chuyện gì quá lớn, dù sao phó huyện trưởng hiện nay cũng chẳng giúp đỡ được gì cho Bạch Dương, ngay cả những chính sách quan trọng cũng không giúp gì được!“Đã muốn đi, thì đi”Liễu Tấn Tài đột nhiên nói.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu chấp nhận quan điểm này.Liễu Tuấn nếu không đi, đi rồi nhất định phải làm được thành tích gì đó, nếu không thì không có lợi cho con đường công danh của y sau này, nếu có được thành tích thì nhất định sẽ có chân trong thực quyền, Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng không có cách gì trị người ta thì cần có một người khác đi làm thay vậy.

Cho nên chức phó bí thư kiêm bộ trưởng bộ tổ chức càng cần có người kiêm nhiệm.Một người kiêm cả hai chức vụ, Liễu Tuấn cũng đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng rồi, trưởng tổ chức nhất định cần vào được trong thường ủy, chức vụ này tạm thời mình sẽ kiêm, sau này sẽ tìm người phù hợp hơn, dù sao cũng cần tìm một người phù hợp, để có thể có thêm 1 phiếu nữa trong hội nghị thường ủy/Vì phòng ban của huyện Ninh Bắc mới được thiết lập, những công tác của phó bí thư cũ giao lại toàn bộ cho tân bí thư, âu cũng là thuận bất thành văn, cũng chẳng thể bàn ra tán vào gì, Liễu Tấn Tài lại còn yêu cầu đích thân Lưu Nham tiễn con trai mình đi nhậm chức, cũng coi là có tình có lý, do đó những thành viên trong ủy ban huyện Ninh Bắc hầu hết đều cảm thấy căm ghét Liễu Tuấn!Liễu Tuấn với thân phận là “ Nha nội đầu tiên của thành phố Đại Ninh’ dù sao cũng không thể đưa lên bàn tiệc nữa.Lưu Nham và Liễu Tuấn cùng ngồi trên xe đến huyện Ninh Bắc, bí thư ủy ban tỉnh đoàn rất khách khí, nói muốn cử xe tiến Liễu Tuấn đi huyện Ninh Bắc nhậm chức, nhưng đã bị Liễu Tuấn từ chối.Lưu Nham tuy vừa là vị quan chức chính khoa, vừa đảm nhiệm công tác tổ chức, nhưng cũng là người chẳng ít lời chút nào, trên đường đi nói chuyện vui vẻ cười nói với Liễu Tuấn, hơn một tiếng đồng hồ, cũng không thấy chút tẻ nhạt, nghe nói bí thư Lưu đích thân tiễn bí thư Liễu đi nhậm chức, huyện Ninh Bắc rất coi trọng chuyện này dưới sự dẫn đầu của bí thư Bạch, mọi người đã đến chỗ giao giới của hai huyện Ninh Bắc và Đại Ninh nghênh đón.Bạch Dương trang điểm trẻ trung cùng bộ trang phục đơn giản mà thanh lịch nhìn cô thật xinh đẹp, Bành Thiếu Hùng tuy không hợp với chị ấy nhưng bây giờ cũng phải liếc trộm ngắm nhìn, trên thực tế, ánh mắt của những nhân viên phòng ban đều đang tập trung vào Bạch Dương.Vẫn chưa đến chín giờ, Lưu Nhan đã xuất hiện tại trước mặt mọi người thấy ủy ban huyện Ninh Bắc đến đón tiếp như vậy trong lòng Lưu Nhan cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng khi xuống xe cùng Bạch Dương và mọi người bắt tay lại nghiêm mặt nói; “Đồng chí Bạch Dương, mọi người đều là vì dân phục vụ, không cần đón tiếp long trọng quá như thế này đâu, lần sau nhất định phải chú ý đó”Bạch Dương cười nói: “Bí thư Lưu phê bình rất đúng, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý”Liễu Tuấn đi theo sau Lưu Nhan, cũng tiến lên trước bắt tay cùng với những cán bộ tại đây, người đầu tiên đương nhiên là Bạch Dương rồi, trước mặt mọi người hai người bọn họ không được thể hiện niềm vui mừng ra mặt được rồi, ngay cả ánh mắt cũng rất bình thường nhũng khi bắt tay thì lại rất chặt.Bạch Dương thiếu chút nữa là không giữ được nụ cười, Bành Thiếu Hùng thấy Liễu Tuấn hai mắt tít lại, cười nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh bí thư tiểu Liễu đến công tác tại huyện Ninh Bắc”Một tiếng “Bí thư tiểu liễu” thật sự là một sự công kích quá lớn đối với Liễu Tuấn.Bề ngoài thì đương nhiên khác với bí thư thành ủy Liễu Tấn Tài, cho nên gọi như vậy để tránh nhầm lẫn, hơn nữa Liễu Tuấn thực sự cũng rất trẻ, cho dù y có mặc cả bộ đồ tây màu đen, đi với đôi giày da đen đi chăng nữa cũng không thể che dấu hết được sự trẻ trung, do đó bành thiếu hung gọi là “Tiểu bí thư” cũng không thể bắt bẻ gì được.Liễu Tuấn liền cười, Bành Thiếu Hùng quả nhiên có những tính toán rất kỹ càng.Đây chỉ là gặp mặt vẫn chưa chính thức nhậm chức thì đã tạo cho chính mình chướng ngại vật rồi, “Tiểu bí thư Liễu” có ý là quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, đương nhiên không có uy tín, những lời của những đứa trẻ thế này nói mọi người trước tiên phải suy nghĩ đã, đừng bị lừa gạt, trẻ tuổi chẳng có chủ kiến đến lúc lại lật mặt thì khi đó cũng chỉ biết khóc mà thôi.Nếu không phản kích lại thì e rằng cách gọi này sẽ cứ mãi bán riết lấy mình từ này về sau mất.“

Sau này còn cần đồng chí chỉ bảo thêm, lão huyện trưởng Bành!”

Liễu Tuấn mỉm cười, sắc mặt không chút thay đổi nào miệng xưng hô “Lão huyện trưởng”Vốn là giả vờ mỉm cười thôi nhưng hiện nay trên khuôn mặt của Bành Thiếu Hùng vừa lộ ra chút gì đó ngại ngần lại vừa căm ghét, đứng bên cạnh Bạch Dương cũng chỉ mỉm cười thôi, thực tế là không ngờ được lại bị tên tiểu tử này phản công lại như vậy.Nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể không khâm phục trí thông minh và tài ứng biến của y!Nếu như cách xưng hô “Tiểu bí thư Liễu” theo ta suốt thì thật sự xin lỗi, cách xư hô “Lão huyện trưởng” cũng theo anh suốt thôi!

Bành Thiếu Hùng chưa đến 34-35 tuổi, vẫn còn đang ở độ tuổi son trẻ vậy mà ngày nào Liễu Tuấn cũng gọi là “Lão huyện trưởng” thì thật sự y sớm cũng sẽ già đi.Hơn nữa cách xưng hô “Ông huyện trưởng” lại có hàm ý coi thường nữa, thật sự không thể để nó tồn tại được.“Bí thư Liễu khách khi quá rồi, cần học tập lẫn nhau!”

Bành Thiếu Hùng cũng rất nhanh nhạy, ý thức được rằng lần này mình đã bị một vố gậy ông đập lưng ông rồi, cho nên nhanh chóng thay đổi cách xưng hô.Liễu Tuấn cười gật gật đầu cùng với Lưu Nhan đến bắt tay phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỉ luật huyện Lý Giang,sắc mặt của Lý Giang vẫn luôn u ám như vậy, mang một thần sắc nghi ngờ tất cả.Nghi thức chào đón trên đường thế này kéo dài cũng không lâu, Lưu Nhan và Liễu Tuấn liền lên xe đi, Bạch Dương đợi xe lãnh đạo đi khuất liền vội vàng lái xe vào ủy ban huyện, phòng hội nghị của ủy ban huyện Ninh Bắc cũng đã chuẩn bi xong tiệc chào đón lãnh đạo rồi.Bạch Dương dẫn lưu nhan vào trong phòng hội nghị, vị trí chính là của lưu nhan, Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng ngồi đối diện hai bên, và phía bên trái của Bạch Dương đương nhiên là phó bí thư Liễu Tuấn rồi.“Các đồng chí, bây giờ tôi thay mặt cho ủy ban thành phố Đại Ninh, công bố thay đổi nhân sự của huyện ta”Lưu nhan đưa ra tờ công văn, hắng lại giọng, tuyên bố chức vụ của Liễu Tuấn, sau đó giới thiệu sơ qua về tình hình hiện nay của y, cho dù mọi người sớm đã rõ tình hình của y, nhưng trật tự nghi thức này vẫn phải có.Sau đó, theo lệ Bạch Dương đại diện cho toàn thể cán bộ của huyện lên phát biểu chào đón đồng chí phó bi thư, những hành động và nụ cười bên ngoài của bí thư Bạch thì rất nguyên tắc nhưng bên trong đầu đang nghĩ gì thì không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, chỉ có một việc duy nhất: cùng với việc nhậm chức này, tình hình của huyện Ninh Bắc vốn đã phức tạp nay còn phức tạp hơn, một trang mới sẽ được mở ra cho huyện này.

Chương 453: Phòng số ba nhà khách Thiên NgaTheo lệ sau khi nhậm chức thì phó bí thư mới sẽ được sắp xếp chỗ ở tại đây, hiện nay khi mà phó bí thư cũ rời đi thì phòng ở của thường ủy còn 1 gian 3 phòng, phó bí thư LIễu còn rất trẻ, chưa kết hôn, một mình ở tại căn nhà lớn thế này không biết có cảm thấy cô đơn hay không.Trước khi Liễu Tuấn đến thì chủ nhiệm huyện ủy Trần đã hỏi qua ý kiến của bí thư Bạch.Chủ nhiệm Trần chính là cha của lái xe tiểu Bạch, năm nay khoảng 50 tuổi, trước đây là phó chủ nhiệm của văn phòng ủy ban huyện, cũng đã lớn tuổi rồi cũng chẳng trông mong có thể thăng tiến thêm nữa, nhưng sau vụ án của Phương Chiều Hướng, Trần Lỗi mới có thể thăng tiến lên chức vụ hiện nay, một bước đã thành chủ nhiệm của ủy ban thường vụ, vị trí này Bành Thiếu Hùng vốn định chọn 1 người trong số những thư ký của phòng ban chính trị tỉnh.Cử một thân tín đến, nhưng Bạch Dương nói chủ nhiệm của ủy ban huyện làm chủ nhiệm chính là “Đại quản gia” của huyện ủy, cũng cần có sự hiểu biết sâu sắc đối với tình hình của huyện, cho nên cần chọn một người có kinh nghiệm, cứ theo quyết định như vậy Trần Lỗi một người chân thật cứ vậy mà ăn được miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, trở thành cán bộ cấp phó huyện.Bạch Dương đương nhiên trở thành ân nhân của ông ta, trở thành “Tổ chức” của mình, công tử của bí thư Liễu thường đến tìm bí thư Bạch nói chuyện, những thông tin này là do con gái của ông ta ngấm ngầm thông báo cho ông ta, khi đó Trần Lỗi chỉ cảm thấy Bạch Dương trẻ tuổi như vậy mà đã được làm chức vụ bí thư của một huyện thì ra là có Liễu Tuấn làm chỗ dựa vững chắc như vậy, trong lòng càng hạ quyết tâm rằng, theo Bạch Dương, mình dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, lên được đến chức vụ như hiện nay cũng có thể coi là “Tổ tông phù hộ” cho, tiến thêm một bước nữa thì cũng khó, nhưng con gái của mình còn rất trẻ, đi theo bí thư Bạch thì con đường sau này nhất định sẽ mở rộng.Thật không ngݬ đên nay, công tử của bí thư LIễu cũng đến làm lãnh đạo tại huyện Ninh Bắc này.Theo cách nhìn của Trần Lỗi, bí thư tiểu Liễu chính là trợ thủ của bí thư Bạch, thế thì cũng chính là “Tổ chức” của ông ta rồi, với tư cách là chủ nhiệm của ủy ban huyện, chăm sóc cuộc sống của lãnh đạo cũng là việc nên làm.

Nếu như việc này làm không tốt thì làm sao có thể để cho lãnh đạo tin tưởng mình được cơ chứ?“Phòng lớn như thế này, một mình bí thư LIễu ở không cần thiết, cứ sắp xếp 1 phòng tại khách sạn Thiên Nga là được”Bạch Dương dặn dò.Trần Lỗi theo lệnh đi làm.

Trần Lỗi sắp xếp cho Liễu Tuấn một phòng cho Liễu Tuấn không cùng tầng với Bạch Dương, Bạch Dương ở tại phòng 1 tầng 3, còn Liễu Tuấn ở tại phòng 3 tầng 2.

Sắp xếp như thế này cũng có thể thấy được “Công lực” của Trần Lỗi.Cho dù như thế nào, bí thư Bạch và Liễu Tuấn cũng còn độc thân, cô nam quả nữ ở cùng tầng với nhau trong thời gian dài, cùng ra cùng vào, hơn nữa tân phó bí thư lại có bản tính “Háo sắc” như vậy còn bí thư Bạch thì lại trẻ trung xinh đẹp như vậy.Trần Lỗi nghĩ,phó bí thư ủy ban huyện trẻ trung như vậy, đáng nhẽ ra phải là người nóng vội mới đúng?

Vậy mà trong hội nghị chào đón lần này lại bình tĩnh lạ thường, lời nói cũng rất đơn giản, hoàn toàn đúng qui tắc của chốn quan trường, không hề có nửa câu nào “Cao giọng” cả.Xem ra người ta trẻ tuổi thì trẻ tuổi, “Đạo hạnh” không hề nông, có Lưu Nham đích thân đến dự tiệc chào đón dường như càng thêm phần hòa khí, Liễu Tuấn cũng có thể tận mắt chứng kiến tình hình của ủy ban huyện, kì thực y chưa đến thì Bạch Dương cũng đã thông báo 70 -80% thông tin cho rồi.Hiện nay huyện Ninh Bắc có tất cả 11 cán bộ trong ủy ban thường ủy, bí thư Bạch Dương, phó bí thư kiêm huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, phó bí thư kiêm trưởng tổ chức Liễu Tuấn, phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Lý Giang, phó bí thư kiêm chủ nhiệm hội đồng nhân dân Chu Quốc Trung, phó huyện trưởng thường vụ kiêm ủy ban thường ủy huyện Thạch Trùng, bí thư thường ủy kiêm ủy ban pháp luât chính trị ủy ban Khâu Viện Triều,trưởng tuyên truyền kiêm thường ủy ủy ban huyện thư Kính Hán, bộ trưởng mặt trận thống nhất kiêm ủy ban thường vụ Trường Vương Hướng, bí thư ủy ban đảng kiêm thường ủy ủy ban huyện Lữ Xuân Lai, chủ nhiệm văn phòng ủy ban Trần Lỗi.

Trong số này, Bạch Dương, Liễu Tuấn, Thạch Trùng là phái đoàn được mọi người công nhận.

Thêm cả Trần Lỗi, Bành Thiếu Hùng, Lý Giang, Lữ Xuân lại đều có qua lại rất gần gũi, ngoài ra Chu Quốc Trung là “Người cũ” của thời đại Phương Chiều Hướng, bí thư trước kiêm trưởng thường vụ, bị Phương Chiều Hướng gạt ra khỏi những người trong hội đồng nhân dân nhưng Phương Chiều Hướng gạt bỏ lại rất “Hòa khí”, cho người ta tăng thêm một ấp nữa, cũng chính vì việc gạt bỏ này mà Chu Quốc Trung không bị ảnh hướng của vụ án mà Phương Chiều Hướng gây ra,.Hội nghị chào đón sau khi kết thúc, Bạch Dương mời Lưu Nham ở lại huyện Ninh Bắc dùng bữa, nhưng ông ta mỉm cười từ chối, sau đó định đưa Liễu Tuấn đến tận nhà khách Thiên Nga, nhưng Liễu Tuấn từ chối, y mới hai mấy tuổi, còn Trần Lỗi đã 50 mấy rồi, để ông ta trở hành lý đến cho mình quả thật không hợp lẽ thường, thấy bí thư LIễu đích thân mang đồ đến phong ở, Trần Lỗi trong lòng thật sự thấy không an tâm, muốn giúp đỡ nhưng Liễu Tuấn cười: “Chỉ có mấy bộ quần áo, rất nhẹ, không cần phải bận tâm”Văn phòng làm việc huyện với nhà nghỉ Thiên Nga cũng rất gần nhau, nhưng đấy chỉ là khoảng cách thôi chứ nêu đi bộ đến thì cũng chẳng gần chút nào.

Liễu nha nội bắt đầu đi từ văn phòng ủy ban huyện, đi qua một vườn hoa, rồi đến cửa lớn của ủy ban huyện, rồi lại tiếp túc đi qua con đường dân chủ phồn hoa nhất huyện thành, sau đó lại rẽ tiếp mới đến được nhà nghỉ Thiên Nga,.Đi bộ thế này cũng phải mất 15 đến 20 phút.“Tôi gọi lái xe đến”Trần Lỗi nói.“Đi đi thôi, dù sao cũng không xa, tôi đã ngồi xe lâu quá rồi”Liễu Tuấn vẫn giữ thái độ hòa khí nói.Sáng sớm đi xe cũng Trần Lỗi đến huyện Ninh Bắc lại tham gia hội nghị chào mừng luôn, hơn 2 tiếng đồng hồ, Liễu nha nội thật sự chỉ có ngồi chân tay cũng đã thấy te tê rồi, thây bí thư LIễu kiên quyết như vậy.

Trần Lỗi cũng đành nghe theo, đi bộ cùng y.Nhưng vẫn đi sau một chút, theo quy định của chốn quan trường là rất coi trọng điều này, càng là cơ sở thì càng là tiểu nha nội, càng phải chú ý hơn.Vì là thuộc tầng lớp quan nhỏ, muốn qua một chút thủ đoạn này để có thể nâng cao một chút địa vị của mình, đến một ngày đã lên được cao rồi thì đương nhiên mọi người cũng phải tăng thêm phần coi trọng mình hơn.Chiếc valy mới của Liễu Tuấn rất mới, là loại có hai ngăn lớn, đây là loại va ly du lịch rất phổ biến vào những năm sau này, nhưng vào những năm 92 thì đây được xem là “Trang bị mới”, bí thư Liễu kéo chiếc valy này dạo trên con phố phồn hoa nhất của huyện thị vừa đi vừa ngắm cảnh hai bên đường.“Chủ nhiệm Trần, điều kiện y tế của huyện thành chẳng ra sao cả!”

Liễu Tuấn nói chuyện với Trần Lỗi, Trần Lỗi cười nói: “Đúng vậy, huyện Ninh Bắc chúng ta nhiều than đá, nhiều người, và nhiều bụi nữa…”

Liễu Tuấn bật cười.Lì thực những lời của Trần Lỗi này Liễu Tuấn cũng đã nghe qua những việc này từ phía của Bạch Dương rồi.Theo tổng kết huyện Ninh Bắc chúng ta, thì đặc sắc của huyện chúng ta sẽ là “4 nhiều 1 thiếu”, đó là người nhiều, bụi nhiều, quan nghèo nhiều, nhưng tiền bạc của quần chúng thì lại ít.Hai cái thiếu và thừa cuối cùng Trần Lỗi đương nhiên không dám nhắc với bí thư LIễu, “Vè thuận miệng” lưu truyền trong nhân gian đương nhiên không dám nói với lãnh đạo, hơn nữa còn có chút không dễ nghe nữa, “Trên phương diện chính trị chưa thành thục, Trần Thạch đã hơn 50 tuổi, làm sao có thể phạm phải sai lầm này?”

“Nhiều than đá, nhiều người, nhiều bụi, là tình hình khách quan, nhưng vệ sinh cũng cần phải nắm cho thật vững. công tác và cuộc sống trong môi trường như thế này, tinh thần làm sao có thể thoái mái được cơ chứ”Liễu Tuấn nói.Trần Lỗi cảm thấy bí thư LIễu không phải chì là nói tùy tiện, mà dường như vị bí thư LIễu này cũng đã nắm vững được tình hình môi trường cũng như trị an tại đây rồi.

Tiểu bí thư LIễu và bí thư thành ủy Liễu dù sao cũng là cha con, không học được cái này cũng phải học được cái kia, như vậy mới có thể đến đây mà làm chứ?“À, công tác vệ sinh này thật sự là nên bỏ sức lực ra, vấn đề này là do bên cục y tế quản lý”Trần Lỗi gật đầu nói, Liễu Tuấn cười không nói về vấn đề này nữa.Bí thư Lữ Xuân Lai và huyện trưởng Bành Thiếu Hùng có quan hệ rất gần gũi, không nên để cho người khác hiểu nhầm rằng mình mới đến đã làm khó cho Bành Thiếu Hùng, hiện nay ngay cả công tác căn bản cũng chưa thực sự thành thạo, cho dù có muốn tạo nên sóng gió cũng không cần quá vội vàng.Đoạn đường từ ủy ban huyện đến nhà khách Thiên Nga cũng không quá dài, nhưng đã học hỏi được từ Trần Lỗi – “Thổ công huyện Ninh Bắc” không ít kiến thức, huống hồ hiện nay còn làm trong ủy ban thường vụ huyện nữa, những khu từ nhỏ nhất của huyện nay cũng hiểu rõ, trên đường đi thi thoảng cũng có vài người đứng lại chào hỏi, “Chủ nhiệm trần”, cách gọi “chủ nhiệm trần” thực sự rất thân thiết.Trần Lỗi là nhân vật có kinh nghiệm công tác, cho dù là loại người nào chào hỏi thì cũng chẳng cần quan tâm xem người đó có ấn tượng gì trong đầu ông ta hay không, chỉ cần mỉm cười gật đầu là đủ.Nhưng khi có người muốn dừng lại nói chuyện vài câu với ông ta liền bị từ chối ngay, làm sao có thể để lãnh đạo đợi mình chứ?Thấy Trần Lỗi đi bên cạnh Liễu Tuấn, mấy người đó thấy rất kì lạ, nhìn y bằng ánh mắt kì quái.

Không biết vị thanh niên trẻ tuổi này đến từ đâu.Liễu Tuấn kéo chiếc valy da đi vào nhà khách Thiên Nga, giám đốc lưu của nhà khách này biết tân bí thư mới đến, cho nên sớm đã đứng trước cửa chào đón rồi, thấy Liễu Tuấn lập tức gật đầu chào hỏi.“Chào bí thư LIễu”Đưa tay cầm chiếc va ly cho Liễu Tuấn, lần này Liễu Tuấn không từ chối, giám đốc lưu dù sao cũng không phải là Trần Lỗi, tuổi nhỏ, cấp bậc thấp, hơn nữa công việc hiện làm cũng là phục vụ người khác.“Giám đốc Lưu, phòng số 3 đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Trần Lỗi hỏi.“Đã thu xếp xong từ lâu rồi, bí thư LIễu, chủ nhiệm Trần, mời theo tôi!”

Giám đốc Lưu hơi cúi gập người, kéo theo chiếc va ly của Liễu Tuấn đi dẫn đường, căn phòng số 3 này cũng có bố cục giống như phòng số một nhưng tông màu chủ đạo của cả phòng là mầu trầm, thể hiện rõ được sự trầm tĩnh của người sử dụng.Giám đốc Lưu trong lòng có hơi cảm thấy bất an, tuy nói là nam nữ có sự khác biệt, nhưng người lãnh đạo là nam thường thích những tông màu trầm, chỉ là không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi Liễu Tuấn này với những lãnh đạo trung niên khác có sở thích khác nhau hay không?“Ừm, không tồi đâu”Liễu Tuấn gật đầu hé nở một nụ cười.Giám đốc Lưu đến lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Nghe nói bí thư LIễu thích hoa cỏ, cho nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị một chút ở phía ban công”Cai nghe nói này là nhờ có người phụ nữ tại phòng số 1, không ngờ chị ấy vẫn còn nhớ.Liễu Tuấn đưa mắt nhìn ra phía ban công, quả nhiên là rất đẹp, liền mỉm cười.“Bí thư LIễu, phục vụ của phòng số ba này tên là Giai Giai, sau này cần gì xin cứ dặn dò cô ta”Người con gái mà giám đốc Lưu giới thiệu tầm 20 tuổi, khá xinh đẹp, mặt trái xoan, mặc đồng phục của nhà khách, với bộ trang phục này quả thật trông cô ta rất duyên dáng.“Xin chào, bí thư LIễu, tôi là Tống Giai”Cái gây ấn tượng tốt với Liễu Tuấn chính là, khi đứng trước mặt Liễu Tuấn không hề tỏ ra gò bó, mà nở một nụ cười, thậm chí còn đưa tay ra bắt tay với y nữa.“Xin chào, Tống Giai!”

Liễu Tuấn đưa tay bắt tay với cô ta.“Bí thư LIễu, nhà nghỉ của chúng tôi phục vụ từ a – z cho mọi khách hàng, từ giặt quần áo, đặt món, đưa cơm, còn có cả phòng tập thể dục nữa, bí thư LIễu nếu như cần bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đưa bí thư đi…”

Không ngờ đến nhà khách của chính phủ lại được đối đãi như thế này.Những điều này, Bạch Dương cũng đã nhắc nhở y, nhưng không ngờ trong mắt của Bạch Dương thì những căn phòng tập thể dục này chẳng hề tồn tại.“Được rồi, sau này đành làm phiền anh vậy”Liễu Tuấn cười nói.“Không khổ, phục vụ lãnh đạo là chức trách của chúng tôi…”

Tống giai cười nói.“Bí thư LIễu, nếu như có yêu cầu gì xin cứ nói”Giám đốc Lưu nhắc nhở Liễu Tuấn, người con gái này kì thực là “Giúp việc” của đồng chí, cho nên không cần phải khách khí.

Liễu Tuấn vẫn chưa đến huyện Ninh Bắc, giám đốc Lưu đương nhiên đã sớm “Điều tra tìm hiểu” vị “Nha nội thứ nhất của thành phố Đại Ninh” này rồi, “Kiểu công tử này, đều là “Tứ chi mền yếu, thức ăn chọn lọc” chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho y là được, nêu không thì giám đốc lưu này cũng mất chức thôi.“Cảm ơn”Lần này Liễu Tuấn rất chân thành nói lời cảm ơn với giám đốc Lưu.Từ xưa đến nay, Liễu Tuấn chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, may mà giám đốc Lưu đã thu xếp ổn thỏa nếu không Liễu Tuấn lo thêm cả chuyện giặt quần áo nữa thì thật rắc rối.“Bí thư liễu đừng khách khi..”

Một câu nói của Liễu Tuấn vậy mà giám đốc lưu cảm thấy rất ngạc nhiên, lại còn liên tục gật đầu khom lưng nữa.“Bí thư LIễu, bí thư Bạch dặn, bữa trưa nay sẽ tổ chức bữa tiệc chào mừng đồng chí đến, tất cả các nhân viên mọi phòng ban đều đến, bí thư xem thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta đi thôi ““Còn chuyện về lái xe và thư kí của bí thư thì buổi chiều tôi sẽ xin báo cáo?”

Trần Lỗi xem đồng hồ, khách khí nói.Tuy nói y là thành viên của phòng ủy ban thường vụ, cấp bậc lại ngang hành với Liễu Tuấn, nhưng tỏ thái độ ngang hàng với Liễu Tuấn, trước nay luôn rất nghiêm chỉnh Chương 454: Khởi đầu“Tiểu Tuấn, chị không ngờ cậu sẽ đến”Bạch Dương nói với giọng rất phấn khởi, còn tôi thì lại cảm thấy hơi buồn, có lẽ khi Nghiêm Ngọc Thành đồng ý với yêu cầu của Bạch Kiến Minh khi ở tại nhà của Chu tiên sinh vào trung tuần tháng 9, đến bây giờ đã cuối tháng 9, mười mầy ngày trôi qua không đủ để để cho cha con Bạch Kiến Minh nói chuyện với nhau hay sao?Thấy người ta chăm chú nhìn mình với thái độ “Không tin tưởng”.

Bạch Dương cười nói:“Đừng nhìn chị như thế chứ, cha chị nói chú Nghiêm đồng ý điều 1 người qua đây, nhưng không nói đó là cậu…”

Thì ra là như vậy.Điều này cũng khó trách, tuy nói mÌnh là chủ động đến đây, Nghiêm Ngọc Thành khi đó cũng đã đồng ý rồi, nhưng Bạch Kiến Minh cũng lo lắng Nghiêm Ngọc Thành sẽ thay đổi cho nên không vội vàng nói chuyện này trước cho Bạch Dương.“Chỉ có thể là em, người khác đến có thể làm nổi việc sao”Liễu Tuấn cười nói.“Cậu đừng bốc phép nữa! như là trên thế giới này chỉ có một mình cậu chỉ có mình cậu có năng lực vậy”Bạch Dương cười nói, đi đi lại lại trong phòng, trông chị ấy lúc đó thật giống một đưa trẻ, may mà đây là trong phòng số 1, cửa đã đóng kín, nếu như để người khác trông thấy một bí thư Bạch vốn trầm tĩnh bỗng nhiên trở thành một cô gái như thế này, e rằng là sẽ vô cùng kinh ngạc, còn việc hai người này vội vàng ăn xong bữa, rồi lại vội vàng chạy vào phòng đóng kín cửa, có làm cho người khác để ý hay không thì Bạch Dương cũng chẳng quan tâm, với tư cách là một bí thư xinh đẹp, cho nên vội vàng cùng đồng nghiệp bàn bạc là truyện khó tránh khỏi, cho nên với những việc cơ mật lại mở cửa rộng ra hay sao?Nhưng nói chuyện bàn bạc với những người khác thì không sao, nhưng cứ chọn Liễu Tuấn để làm việc đó thì thật sự lại có những suy nghĩ khác!Liễu nha nội dựa lưng vào ghế sofa, cười nói: “Luận đến năng lực chính trị hay năng lực sử dụng những thủ đoạn trên chốn quan trường thì có nhiều người hơn em, nhưng em có một ưu thế mà người khác không thể có được!”

Bạch Dương đứng yên, hai tay khoang trước ngực, cười nhìn y nói: “Cậu có ưu thế gì, nói đi?”

Liễu Tuấn đứng nghiêm nghị nói: “Đó chính là lòng trung thành với bí thư Bạch, máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng tấm lòng này quyết không thay đổi”Bạch Dương cảm thấy vô cùng cảm động, nói: “Tiểu tử, cậu đến khi nào mới chính chắn thêm một chút chứ?

Đừng quên, cậu hiện nay là phó bí thư ủy ban huyện, quyền lực đang nằm trong tay đó”“Ai quy định phó bí thư ủy ban huyện thì nhất định phải nghiêm túc, chính chắn, em cứ nói lăng lung tung ai quản được chứ?”

Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, rút một điếu thuốc ra hút.Bạch Dương cầm lấy bao thuốc rút ra một điếu đưa cho y, nói: “Cậu là người duy nhất được hút thuốc trong phòng của tôi đó”“Không coi đó là niềm vinh hạnh”Liễu nha nội cười nói, để cả đôi giày đen lên trên ghế nằm xuống rất thoải mái.“Người này thật là..”

Bạch Dương vừa tức vừa buồn cười, chẳng có cách nào với y.“Tình hình thí điểm tại huyện Mã Đầu thế nào rồi?”

Liễu Tuấn nói tới vấn đề công việc.Lần trước khi huyện này gặp vấn đề về than đá và những mỏ than thì Liễu Tuấn đã gợi ý cho Bạch Dương một thí điểm, Bạch Dương cư theo đó mà làm, lấy khi Mã Đầu làm thí điểm.“Ừm, vẫn ổn, cục an ninh đang tiến hành điều tra tình hình an toàn sản xuất tại đây”Liễu Tuấn cau mày nói: “Không được, cục an toàn lao động đó có Điền Hồng Quân, em thật sự không ưa y, người này có quan hệ thân thiết với Tổng Vương,căn bản không thể thi hành lệnh một cách triệt để được, y cũng rất có thể có quan hệ mật thiết với những ông chủ than đá khác nữa!”

“Thạch Trọng nói, người này cũng biết nặng nhẹ”Bạch Dương nói.“Thế thì tốt, chiều này em tìm Thạch Trọng nói chuyện, hai ngày sau đến Thạch Mã xem xét.’Liễu Tuấn bắt đầu đi vào công tác.Bạch Dương ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy?”

Liễu Tuấn cười: “Chị là thủ lĩnh, khi người mới lên nhậm chức cầm tìm những cách khác nhau để nói chuyện với các chư hầu, làm yên lòng họ,còn những vùng khác cần có tiên phong, sẵn sang xả thân vì bí thư Bạch ““Lắm điều”Bạch Dương trách mắng.“À, lái xe và thư kí của em, sắp xếp thế nào rồi?”

“Việc này giao cho Trần Lỗi làm là được rồi, người này trung thực, làm việc sẽ không xảy ra sơ xuất gì đâu”Liễu Tuấn không thật sự để ý đến chuyện này, dù sao y cũng chẳng muốn quản quá nhiều chuyện, cứ thử việc trước không được thì lại đổi, chiều đi làm Liễu Tuấn đến văn phòng của ủy ban huyện, khu này có tất cả 5 tầng, màu sắc tuy đơn giản những đã thể hiện được sự uy nghiêm của khu vực này.Trần Lỗi đứng đợi Liễu Tuấn tại đại sảnh của nhà khách Thiên Nga, ngay cả xe và lái xe cũng đi theo cùng.Thấy chiếc xe ô tô màu đen bóng nhoáng đến nữa, Liễu Tuấn hơi nheo mày, chiếc xe này hoàn toàn giống với chiếc xe của cha tại thành phố Đại Ninh, khoảng hai mươi mấy vạn.“Bí thư Liễu, mời”Trần Lỗi đưa tay hướng về phía chiếc xe, Liễu Tuấn đứng yên tại đại sảnh không đi, nói:“Chủ nhiệm Trần, chiếc xe này là thế nào?”

Trần Lỗi cười giải thích: “Đây là xe cấp cho phó bí thư”“Thế xe của huyện trưởng Bành là gì?”

“Toyota”Trần Lỗi nói.Nghĩ kỹ lại những chiếc xe mà các lãnh đạo ở đây dùng đều là thuộc hàng những loại xe mấy chục vạn, từ xe của Bạch Dương đến chiếc Toyota của Bành Thiếu Hùng đều như vậy, xe cấp ở đây tốt hơn nhiều so với ở thành phố Đại Ninh, ngay cả y mới tham gia công tác một thời gian ngắn mà đã được cấp cho chiếc xe y hệt với chiếc của cha đang dùng-cán bộ cấp phó của tỉnh.Tuy nói hiện nay chính phủ vẫn chưa có quy định nào về loại xe của các lãnh đạo sử dụng, nhưng theo tình hình hiện nay của huyện Ninh Bắc thì thực sự có chút xa hoa, huyện này vẫn thuộc 1 huyện nghèo, khó khăn, vậy mà các cán bộ sử dụng toàn những hang xe nổi tiếng, nhưng mình dù sao cũng mới đến không thể nói này nói nọ được, cho nên Liễu Tuấn đành gật đầu, lên chiếc xe đó.Một thanh niên trẻ tuổi tầm khoảng 21-22 tuổi mở cửa x echo Liễu Tuấn, kính cẩn nói:“Bí thư Liễu, mời!”

Trong ánh mắt y lộ ra sự kinh ngạc xen lẫn cả sự ngưỡng mộ, đương nhiên là nhiều phần kính trọng.Liễu Tuấn có phần không hiểu nhìn về phía Trần Lỗi.“À, đây là lái xe của phòng lái xe ủy ban huyện, tên là Vương Á, y tạm thời là lái xe cho bí thư Liễu”Liễu Tuấn gật đầu, nới với vương á; “Vất vả rồi”Vương Á liền cảm thấy rất cảm động, đỏ mặt, đợi Liễu Tuấn ngồi lên xe, mới từ từ đóng cửa xe.Trần Lỗi với tư cách là một chủ nhiệm kiêm thành viên ủy ban thường vụ cho nên cũng có xe riêng một chiếc xe màu đen,Sau khi ngồi lên xe.

Vương Á cũng không vội cho xe chạy mà quay lại hỏi Liễu Tuấn: “Bí thư Liễu, cho xe chạy được chưa ạ”Liễu Tuấn cười nói: “Ừ, đến văn phòng ủy ban!”

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, từ từ chạy ra khỏi cửa của nhà khách, đi từ đó đến ủy ban mất khoảng 3-5 phút.“Chủ nhiệm Trần, phòng làm việc của tôi ở đâu?”

“Phòng của bí thư tiền nhiệm còn trống, ngoài ra còn có 2 phòng khác cũng đang trống, đồng chí có thể chọn 1 cái?”

Trần Lỗi rất thận trọng nói.có một và lãnh đạo do kiêng kị này kiêng kị nọ cho nên không chọn phòng của cán bộ tiền nhiệm, đặc biệt là khi mà đồng chí tiền nhiệm đó không được may mắn trong quan trường, nhưng Bạch Dương lại chẳng quan tâm để ý, chọn luôn phòng của Phương Triêu Dương, chỉ không biết bí thư Liễu có để ý đến chuyện như thế này hay không.“Không cần đâu, dùng phòng cũ của bí thư phó đi”Liễu Tuấn nói.Nói thật, Liễu Tuấn cũng có chút để ý đến vấn đề này, dù sao y hiện nay cũng chỉ hai mấy tuổi thôi, bí thư tiền nhiệm không phải là bị giáng chức mà lại bị điều đi, cho nên cũng chẳng phải chuyện gì to tác, không cần để ý nhiều.“À, được, văn phòng của bí thư Phó ở lầu ba, mời bí thư theo tôi”Tầng lầu này có tất cả 5 tầng, ngoài văn phòng của huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, và đại biểu nhân dân Chu Quốc Trung ra thì còn văn phòng của 3 phó bí thư khác nữa đều ở tầng 3, dù sao căn phòng này cũng không phải nằm tại tầng cao nhất của ủy ban, có lẽ là do Phương Triêu Dương quá béo không muốn đi lên tầng cao, dù sao vào những năm 92, tòa nhà 5 tầng chưa lắp đặt cầu thang máy.Có lẽ có một điều nằm ngoài dự tính của Liễu Tuấn, văn phòng ở tầng 3 đều là những phòng xét, mỗi phòng hai gian, bao gồm cả nhà vệ sinh khép kín, có thể thấy Phương Triêu Dương rất coi trọng vấn đề vệ sinh.Phòng làm việc của bí thư rất rộng, có lẽ cũng tầm 30-40 mét vuông, bàn làm việc bằng gỗ đỏ, chiếc ghế ngồi nhìn là biết da thật, ngay cả bô sofa cũng bằng da thật, bên dưới còn được trải thảm đỏ, Liễu Tuấn trông thấy vậy lắc đầu, nhìn văn phòng thế này ai có thể nghĩ đây là một khu vực nghèo nàn cơ chứ?Liễu Tuấn cũng không khách khí, đến ngồi xuống chiếc ghế da thật đó, rất thoải mái.Trần Lỗi đứng trước bàn làm việc, với dáng vẻ rất giống một cấp dưới nói: “Bí thư Liễu, thế còn thư kí của đồng chí”Câu này có ý, liệu y có người thân tín nào không.“Đồng chí cứ chọn lấy 1 người đi, cần hiểu rõ tình hình của cơ quan”Liễu Tuấn trực tiếp dùng quyền hành của mình hạ lệnh, phương châm của y là không cần thư kí tham gia ý kiến vào công việc, nhưng mỗi vùng lại có những phong tục khác nhau, quan hệ của những người trong cơ quan dù sao cũng cần có người thư kí nhắc nhở.Thấy Liễu Tuấn đã tín nhiệm như vậy, Trần Lỗi rất cảm động, ông ta đã làm tại huyện này 20-30 năm rồi những chưa từng gặt những cán bộ nào như hai vị Bạch Dương và Liễu Tuấn.“Thế, tôi sẽ đưa hồ sơ của vài người đến để đồng chí lựa chọn?”

“Được”Liễu Tuấn cũng chẳng nói thêm.

Để ông ta đi làm, có chút quyền lực trong tay thì nên nắm lấy, có quyền trong tay cũng cần hạ lệnh đúng lúc, nhưng hạ đến một “Độ” nào đó thôi vẫn cần coi trọng quy địnhVí dụ như chọn thư kí, mỗi một lãnh đạo đều rất coi trọng.

Liễu Tuấn cũng không nằm ngoài số đó, người có thể do ông tuyển, tôi không chỉ định, nhưng quyền chọn cuối cùng vẫn phải nằm trong tay tôi.Điều này kì thực cũng là tôn trọng Trần Lỗi mà thôi.

Nếu Liễu Tuấn nói; “ Đông chí cứ làm đi”, có lẽ ông ta sẽ không biết nên làm như thế nào, làm sao biết lãnh đạo thích dùng người như thế nào?”

Sự kết hợp của bí thư và thư kí, cũng cần có “Duyên”, vừa dùng được người A lại phải thay sang người B thì thật là phiền phức.Trần Lỗi vừa đi, thì căn phòng liền trở lên yên lặng, Liễu Tuấn đứng dậy đi ra mở cánh cửa sổ ra, đây là thói quen của y.Cũng giống như văn phòng của huyện Hướng Dương, văn phòng của huyện Ninh Bắc cũng nằm trên một địa thế khá cao, tập trung hầu hết các phòng ban tại khu vực này.Do đó cho dù văn phòng của Liễu Tuấn nằm ở tầng 3, cũng chưa phải là nơi cao nhất của ủy ban những cũng có thể phóng tầm mắt quan sát hết được tất cả những quang cảnh của người dân.Tại quảng trường của ủy ban đỗ rất nhiều xe oto, tuy vị trí đứng nhìn khá xa nhưng nhờ có thị lực tốt nên Liễu Tuấn vẫn có thể thấy được đó hầu hết là những chiếc xe nhập khẩu, còn xe trong nước chỉ có;cadilac, giá cũng tầm hơn 10 mấy vạn, rõ ràng đây không phải là xe của cán bộ huyện, mà xe của họ phải là xe nhập khẩu mới đúng, thật không ngờ ở huyện Ninh Bắc này không chỉ có những cán bộ cấp cao có xe đắt mà ngay cả những cán bộ trực thuộc huyện cũng dùng những chiếc xe xa xỉ vậy,chẳng bù cho cán bộ đoàn tỉnh cấp chính phòng cũng không hề có xe chuyên chở, thật là nghịch lý.Chẳng trách lần đầu ngồi trên chiếc xe cao cấp Bạch Dương lại nói “Không quen”Đây còn là một tiểu thư xuất thân “Danh giá” kiến thức rộng lớn, không biết nếu là những người khác sẽ thế nào liệu có say xe không?Xem ra đều là “Đức chính” mà Phương Triêu Dương để lại!Trong lòng Liễu Tuấn hiểu rõ rằng: y nhất định phải đứng vững tại huyện Ninh Bắc này, nhất định phải có thành tích!không chỉ đáp lại sự tin tưởng của Nghiêm Ngọc Thành và cha mà trước hết là tốt cho bản thân!Đang trầm ngâm suy nghĩ, Trần Lỗi liền bước vào, tay cầm một sấp tài liệu“Chủ nhiệm Trần, mời vào!Liễu Tuấn từ từ ngồi vào bàn làm việc.“Bí thư Liễu, đây là hồ sơ của những thư kí để cho đồng chí lựa chọn. tất cả là 5 người”Trần Lỗi quả nhiên hiểu rõ quy định của quan trường, không mang đến nhiều quá cũng không quá ít, số 5 là quá đủ rồi.“Thật vất vả quá, chủ nhiệm Trần, hồ sơ cứ để đây, tôi sẽ xem, đến lúc đó tôi sẽ thông báo!”

Liễu Tuấn không vội xem, nói với Trần Lỗi.“Vâng, vậy tôi không làm phiền đồng chí nữa?”

Trần Lỗi nói, Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Nói xong ông ta liền cáo từ ra về, đến khi chỉ còn 1 mình trong phòng Liễu Tuấn cũng không vội xem hồ sơ, mà tìm trong danh bạ điện thoại số của Thạch Trọng, và gọi điện cho người này.Nhận điện thoại của Thạch Trùng, Liễu Tuấn liền cảm thấy ngạc nhiên vì giọng nói “Quan uy” của ông ta, trong trí nhớ của y thì đây là một người rất khiêm tốn, chưa từng nói những lời như thế này, đương nhiên, sau những phút ngạc nhiên Liễu Tuấn cũng nhanh chóng lấy lại được trạng thái bình tĩnh của mình.Có lẽ là do ông ta không biết mình gọi điện đến.“Xin chào, huyện trưởng Thạch, tôi là Liễu Tuấn..”

“Á….bí thư Liễu, xin chào, xin chào”Quả nhiên, khi biết người gọi đến là Liễu Tuấn thái độ, ngữ khí của ông ta cũng nhanh chóng thay đổi khiêm tốn và khách khí hơn.“Xin hỏi bí thư Liễu có chỉ thị gì chăng?”

Liễu Tuấn mỉm cười: “Chỉ thị thì không dám, huyện trưởng bây giờ có thời gian không?”

“Có…”

Chỉ cần trời không đổ sụp xuống, bây giờ huyện trưởng sẽ có thời gian.“Thế, vất vả cho huyện trưởng đến chỗ tôi 1 chuyến được không?

Chúng ta nói chuyện một chút, tại phòng làm việc cũ của bí thư Phó”Liễu Tuấn nói với giọng khách khí.“Được, được, tôi sẽ đến ngay, bí thư Liễu đợi một lát” Chương 455: Tâm hồn Thạch Trọng để đâuKì thực lúc này, đang có người đến báo cáo công tác với Thạch Trọng nhưng ông ta cũng chẳng do dự mà bảo người đó ra về, không chút chậm trễ vội vàng đến văn phòng làm việc tại ủy ban huyện, khi chuẩn bị bước vào văn phòng của Liễu Tuấn, ông ta phải lấy lại hơi, chỉnh đốn lại tác phong.“Huyện trưởng Thạch đến rồi à”Khi Thạch Trọng bước vào văn phòng, Liễu Tuấn liền đứng dậy bắt tay với ông ta, mời ông ta ngồi xuống, đích thân pha trà mời ông ta uống.Thạch Trọng vội vàng nhận lấy nói: “Thư kí của bí thư vẫn chưa có sao?”

Liễu Tuấn nhìn về phía bàn làm việc mỉm cười nói: “Chưa, mấy tập hồ sơ vẫn còn đang ở kia, chưa xem.

Muốn nói chuyện với đồng chí trước”Thạch Trọng liền cảm thấy vô cùng cảm động.Người ta vừa mới đến nhậm chức, ngay cả thư kí cũng chưa chọn mà đã gọi mình đến nói chuyện, đây không phải là sự tín nhiệm dành cho mình hay sao.

Xem ra bí thư Liễu cũng giống như bí thư Bạch, đều đối đãi tốt với người của mình.Nếu như nói phó bí thư ủy ban huyện, cho dù danh tiếng vẫn chưa thật nổi bật, nhưng cũng đáng cho Thạch Trọng này đi theo, hơn nữa chính ngươi Thạch Trọng này cũng đã xem Bạch Dương và Liễu Tuấn là người đứng đầu chỉ đạo của mình, hai gia đình họ Bạch và Liễu, đặc biệt là khi Liễu Tuấn đã tham gia vào giới chính trị rồi, dựa vào thân phận của mình có hậu thuẫn là bộ trưởng Bạch, bí thư Nghiêm, bí thư Liễu, thì hai vị tiểu bí thư Bạch – Liễu nãy đương nhiên sẽ càng đứng vững hơn, đi theo họ là lựa chọn chính xác, cũng coi như đã bước chân lên được con thuyền hệ Nghiêm Liễu rồi.Hơn nữa, ông ta hiện nay có muốn đi theo Bành Thiếu Hùng đi chăng nữa, thì chưa chắc người ta đã tiếp nhận, Bành Thiếu Hùng sớm đã bước chân vào con đường của Bạch Dương rồi, nếu mình không dựa vào điểm tựa này không khéo còn bị coi là “Nội gián” nữa.“Huyện trưởng Thạch, đột ngột gọi đồng chí đến đây có ảnh hưởng đến công việc của đồng chí không?”

Liễu Tuấn khách khí nói.Thạch Trọng vội vàng nói “Bí thư Liễu, đồng chí nói như vậy là không nể mặt tôi rồi, anh và bí thư Bạch coi trọng tôi như vậy, vất vả vì hai người Thạch Trọng tôi cũng can tâm tình nguyện!”

Liễu Tuấn cười.Câu nói này của Thạch Trọng cũng coi như là có thái độ tốt.“Thế thì tốt, tôi cũng không cần khách khi với anh nữa, mời anh đến đây, là muốn tìm hiểu tình hình than đá của trấn Mã Đầu, tình hình như thế nào rồi?”

Liễu Tuấn rút điếu thuốc lá ra đưa cho Thạch Trọng một điếu.Trong lòng của Thạch Trọng cảm thấy hơi ngạc nhiên, khuôn mặt không chút biểu hiện nào, đáp: “Tất cả những khu mỏ này đều đã đăng kí, đang tiến hành công tác an toàn trong sản xuất”Câu trả lời này hoàn toàn giống với lời của Bạch Dương, Liễu Tuấn cau mày nói: “Thế, đến khi nào có thể hoàn thành?”

Thạch Trọng nói: “Theo báo cáo của đồng chí cục an toàn lao động Điền Hồng Quân, trước cuối năm nay có thể hoàn thành…”

Trong lòng Liễu Tuấn có chút không vui, ngữ khí của Thạch Trọng có chút “Quan khí”, căn bản thì đây không phải là phán đoán của ông ta mà là “Theo báo cáo của Điền Hồng Quân”, thứ hai, việc này không xác định rõ ràng, vẫn là “Trước cuối năm có thể hoàn thành”Nói như vậy rõ ràng Thạch Trọng không hề coi trọng chuyện này, thái độ trung dung, còn nguyên nhân như thế nào thì tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận.“Trấn Mã Đầu quản lý bao nhiêu thôn?”

Liễu Tuấn hỏi.“Ừm….hơn 20”Thạch Trọng không lường trước được Liễu Tuấn sẽ hỏi câu này cho nên cũng trả lời với con số đại khái.“Thế, có bao nhiêu mỏ than đã đăng kí?”

“Khoảng 17”Điều này ông ta nắm được.Liễu Tuấn gật đầu nói: “Hơn 20 thôn, 17 mỏ than, hầu hết các thôn đều có”“Vâng, cho nên nói tình hình trấn Mã Đầu rất nghiêm trọng, do vậy trong huyện và bí thư Bạch mới chọn nơi này làm thí điểm”“Huyện trưởng, có thể giao cho tôi danh sách những mỏ than đã đăng kí được không, tôi muốn xem chút”“Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo người mang đến ngay”Ông ta hơi lo lắng, thật không ngờ việc đầu tiên sau khi Liễu Tuấn làm lại liên quan tới những mỏ than này.

Nghĩ đến chuyện khi gặp Bạch Dương tại nhà khách Thiên Nga, cô ta liền để anh ta lên chức phó huyện thường vụ này, để đảm nhiệm 1 công việc rất quan trọng chính là quản lý các mỏ than này, đến hôm nay khi Liễu Tuấn được cử tới đây, ông ta mới có thể thấy được sức ảnh hưởng của mình với việc này vẫn chưa nhiều, có lẽ đã phạm phải một sai lầm lớn.“Được”Liễu Tuấn gật đầu, dựa lưng vào ghế sofa, Thạch Trọng vội vàng đứng dậy đi gọi điện thoại, dặn dò thư kí ngay lập tức mang những hồ sơ có liên quan tới những vùng mỏ đó đên văn phòng bí thư Liễu, gọi điện xong, ông ta quay lai ghế ngồi, muốn hỏi thăm Liễu Tuấn về những vấn đề khác, nhưng Liễu Tuấn đang dựa lưng vào ghế, nhấc tách trà uống, không có ý nói chuyện.Thạch Trọng cười, cũng ngồi thưởng thức trà.Thư kí của ông ta cũng là người nhanh nhẹn, có lẽ cũng rát vội vàng đến đây mang báo cáo mà trông người anh ta mệt thở không ra hơi.Tân bí thư của ủy ban huyện là công tử của bí thư Liễu ủy ban thành phố, cơ quan chính quyền của huyện ninh bắc này có ai là không biết? cho nên chẳng ai muốn làm cho anh ta tức giận cả.“Huyện trưởng,tài…tài liệu của đồng chí…”

Thư kí vẫn rất nghiêm chỉnh, hai tay đưa tài liễu cho Thạch Trọng, biết Thạch Trọng mới là “Ông chủ” của mình.

Thạch Trọng nhận lấy, rồi lại vội vàng đưa cho Liễu Tuấn.“Bí thư Liễu, mời xem!”

Liễu Tuấn gật đầu, nhận lấy danh sách, nói với thư kí của Thạch Trọng; “Vất vả rồi!”

Người thư kí đó rất ngạc nhiên vội nói: “Bí thư quá khen, không vật vả, không vất vả…”

Liễu Tuấn mở tài liệu trước mặt Thạch Trọng xem từ từ từng trang một, rất kĩ càng, không khí của văn phòng vô cùng yên lặng.Thư kí đứng toát mồ hôi, Thạch Trọng liền khua tay bảo anh ta đi, người thư kí này mới thở phào nhẹ nhõm,nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Đến cửa lưng dựa vào tường thở hổn hển, sau một lúc mới có thể trở về nhịp thở ban đầu.

Nếu như nói những thư kí của các cơ quan chính trị huyện, đặc biệt là những thư kí của những cán bộ chủ chốt, thì đều đã từng trải qua nhiều sự việc trên đời này, không chỉ là những phó bí thư của đảng, bí thư huyện cũng từng gặp qua, nhưng chưa từng vội vàng cấp thiết như thế này.

Không biết vị bí thư Liễu này sao lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, nhưng dù sao báo cáo, danh sách đó cũng vô cùng đơn giản, Liễu Tuấn cũng chỉ mất một lúc là xem xong.“Huyện trưởng Thạch, danh sách này, để chỗ tôi được không?”

Liễu Tuấn bình tĩnh nói, không thể nhìn ra được anh ta đang nghĩ cái gì, Thạch Trọng vội vàng gật đầu; “Được, được..”

“Cảm ơn huyện trưởng”Liễu Tuấn đứng dậy, đưa tay về phía Thạch Trọng, có ý cuộc gặp mặt đến đây là kết thúc.Thạch Trọng cũng vội đứng dậy bắt tay cáo từ Liễu Tuấn.Thạch Trọng vừa đi, Liễu Tuấn lại dựa lưng vào ghế sofa, gõ gõ tay trên ghế, trầm ngâm suy nghĩ bất ngờ có tiếng chuông điện thoại, anh ta vội vàng đi nhận điện thoại.“Xin chào, ai đó?”

“Chúc mừng, Liễu bí thư”Trong điện thoại vọng ra tiếng cười của Hà Mộng Doanh.Trạng thái nặng nề của Liễu Tuấn đã có những thay đổi tốt, cười nói: “Chị đã biết rồi?”

“Phí lời! chỉ cần đó là việc của cậu làm sao lại không biết?”

Hà Mộng Doanh không vui nói.Liễu Tuấn cười nói: “Vất vả cho chị quᔓHi hi, tôi biết rồi, cậu không yên tâm chị Bạch Dương của cậu chứ gì?

Người ta vừa đến huyện Ninh Bắc mấy tháng cậu đã vội chạy đến, Liễu Tuấn, cậu thật háo sắc”Những lời này Hà Mộng Doanh chỉ nói qua điện thoại mà thôi, nếu đã gặp rồi thì là ngoan ngoãn giống như thỏ con vậy.“Được, đủ lông cánh rồi, gan cũng lớn rồi, dám nói với tôi như vậy? hãy nhớ lấy?”

Liễu Tuấn cười đùa.“À, tôi thật không hiểu, tại sao bí thư Nghiêm và bí thư Liễu lại có thể đồng ý cho cậu đến đó làm cơ chứ?”

Hà Mộng Doanh thở dài lắc đầu nói.Liễu Tuấn hơi ngại ngần, lại có chút buồn, người này từ sau khi cởi bỏ quân phục tính tình có chút kì lạ, nhưng tình hình trong cuộc vấn có thể thăm dò được, thật không biết là từ đâu mà ra.“Được, đừng nói lung tung nữa!

đang là giờ làm việc, lát nữa thư kí sẽ đến…”

Liễu Tuấn nghiêm mặt nói, cho dù Hà Mộng Doanh không thấy được, nhưng óc thể tưởng tượng ra được thái độ của anh ta.“Hi hi, tôi không nói nữa, mấy hôm nữa sẽ đến thăm cậu…”

Hà Mộng Doanh gửi 1 nụ hôn gió cho anh ta, rồi giập máy.Liễu Tuấn cười lắc đầu, từ từ hạ máy xuống, ngồi lên ghế, xem hồ sơ của mấy thư kí.Y dặn Trần Lỗi tìm một thư kí thông thuộc tình hình ở đây, nhất định phải có kinh nghiệm nhất định trong công tác, ông ta làm việc rất cẩn thận, những người được chọn đều nằm trong khoảng 25-30 tuổi, nếu như chọn những người tuổi tác đã lớn rồi thì có lẽ làm việc sẽ khó khăn, không những lãnh đạo trẻ tuổi thấy ngại mà thư kí cũng không tự nhiên,Sau khi cẩn thận xem xong, Liễu Tuấn đã chú ý đến một người tên là Phan Tri Nhân, theo hồ sơ người này năm nay 28 tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, trước đây làm giáo viên tại trường cấp 3 của huyện, vì khả năng viết luận tốt, hai năm trước được điều đến ủy ban huyện công tác, nhìn ảnh hồ sơ thì đây là người nho nhã, không cận, Liễu Tuấn nhắm anh ta vì có vài lý do: thứ nhất Phan Tri Nhân có trình độ văn hóa cao, có thể học hết đại học trong thời gian đó đã là rất hiếm, kiến thức đương nhiên không ít, thứ hai, anh ta không có chỗ dựa nào, cho nên có thể trở thành nhân viên của cơ quan chỉ đơn thuần là do có năng lực văn chương, người như thế này cũng sẽ không thật rõ ràng chuyện của các hệ phái, cho nên anh ta cũng chẳng có cách nào để tiến vào bất kì hệ phái nào, cho nên tạm thời cứ để anh ta bên mình, thứ ba, Phan Tri Nhân đã tốt nghiệp chính quy, sau này những việc liên quan tới viết lách, cũng có cách nhìn riêng, cũng đã công tác tại huyện hai năm thường xuyên ra ngoài công tác cho nên có những kiến thức thực tế, hơn hẳn những cán bộ khác.Hàng ngày lại thường xuyên gặp mặt các cán bộ nhân viên cơ quan cho nên cũng khá quen với họ, người như thế này để bên cạnh mình cũng chẳng có vấn đề lớn gì, dùng được, sẽ là một trợ thủ không tồi, Liễu Tuấn nghĩ rồi lại cần hồ sơ lên xem lần nữa, sau đó mới gọi điện cho Trần Lỗi.“Chủ nhiệm trần, xin thông báo cho đồng chí tôi sẽ chọn đồng chí Phan Tri Nhân, anh mời đồng chí ấy đến chỗ tôi 1 chuyến”“Vâng, xin bí thư đợi chút”Khoảng 10 phút sau, Trần Lỗi dẫn Phan Tri Nhân đến văn phòng của Liễu Tuấn.“Bí thư Liễu, đây là đồng chí Phan Tri Nhân”Trần Lỗi chỉ vào người đứng bên cạnh mình, một người trẻ tuổi với bộ đồ màu xanh.“Chào bí thư Liễu”Phan Tri Nhân cúi người cung kính nói.“Xin chào, đồng chí Phan Tri Nhân, mời ngồi”“Cảm ơn bí thư”Anh ta đợi Trần Lỗi ngồi xuống trước rồi mời ngồi xuống trước bàn làm việc của Liễu Tuấn, động tác của anh ta làm cho Liễu Tuấn rất hài lòng, quả nhiên là người cẩn thận.Đến khi đó Liễu Tuấn lại tìm hiểu được thêm một chút tình hình của thư kí này, anh ta đối nhân xử thế tốt, rất cẩn thận,“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy Phan Tri Nhân rất được, đồng chí làm thủ tục đưa đồng chí đó đến đây đi”Theo quy tắc của huyện, cần làm một vài thủ tục thì anh ta mới trở thành thư kí của Liễu Tuấn được.“Được, được…”

Trần Lỗi đương nhiên đồng ý, Phan Tri Nhân đứng dậy khom lưng chào Liễu Tuấn, nói;“Cảm ơn bí thư Liễu”Anh ta thật không thể tin tưởng được cuộc đời mình đã sang trang khác, chỉ qua hôm nay đã trở thành thư kí của vị bí thư đứng thứ 3 của ủy ban huyện, cho dù vị bí thư này khá trẻ nhưng “Tuổi trẻ tài cao”“Cổ nhân có câu, người là có chỗ dựa vững chắc, những năm tháng sau này nhất đinh bay cao, mình theo một cán bộ trẻ thế này, con đường trước mắt nhất định sẽ rất rộng mở hơn hẳn việc chỉ ngoan ngoãn đọc sách” Chương 456: Thế lực gia tộcTrước khi tan ca, Lý Giang bí thư ủy ban đến văn phòng chính quyền huyện, xuất hiện tại văn phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, Bành Thiếu Hùng và Lý Giang rất thân thiết với nhau, chỉ cần trong phòng Bành Thiếu Hùng không có ai, thì không cần thông báo mà Lý Giang có thể đi thẳng vào trong phòng.Bành Thiếu Hùng đang nghe điện thoại, thấy Lý Giang vào, chỉ cần cười gật đầu rồi quay lại nghe điện tiếp,tự nhiên ngồi xuống ghế mà không cần mời chào, bí thư của Bành Thiếu Hùng vội vàng chạy vào pha trà cho bí thư Lý, thấy ông ta đang rút thuốc ra hút liền vội vàng châm thuốc cho ông ta rồi mới lùi ra ngoài.Bành Thiếu Hùng nói vài câu, rồi đặt điện thoại xuống nhấc tách trà cười ngồi xuống ghế, Lý Giang đưa cho ông ta một điếu thuốc.

Hành động này của bí thư ủy ban kỉ luật có chút không nghiêm túc, nhưng dù sao thì trong căn phòng này cũng chẳng có người ngoài, cho nên cũng chẳng sao.“Anh biết không, Thanh niên đó hôm nay vừa đầu giờ chiều thì đã gọi Thạch Trọng đến nói chuyện rồi”Lý Giang nói.

Cái gọi là “Thanh niên” cũng chẳng cần khách khí gì, người đang nói đến chính tân phó bí thư Liễu Tuấn.“Y thích tìm ai nói chuyện thì cũng chỉ là hoàn khố nha nội mà thôi”Bành Thiếu Hùng chẳng để ý chút nào.“Anh thật sự nghĩ như vậy?”

Lý Giang nhìn Bành Thiếu Hùng, hỏi.Bành Thiếu Hùng khua khua tay, nói: “Tôi còn có câu này, tên đó chính là đến để lấy cái danh, làm ở tỉnh đoàn năm rưỡi, từ phó khoa đến khó sở, rồi sau này lại đến chỗ chúng ta,kiếm chút danh tiếng có kinh nghiệm tại cơ sở, hai –ba năm lại được chuyền về cơ quan tại tỉnh, thay đổi được ngay chức vụ của mình….con đường nha nội không phải đi như thế sao?”

“Đúng là chỉ cậy cha giỏi!”

Lý Giang hùng hổ nói.“Cái gì mà là việc chính đáng không làm, chỉ giỏi chạy khắp nơi, trêu hoa nghẹo nguyệt, nhưng lại thăng quan tiến chức nhanh như gió!”

Câu nói này, lại được chính Lý Giang thể hiện ra, chẳng cần che dấu gì bản chất của mình trước mặt của Bành Thiếu Hùng, còn nếu mà trước mặt người khác đương nhiên phải chú ý đến “Hình tượng”.Bành Thiếu Hùng cũng cảm thấy rất ức chế, mình làm thư kí bao nhiêu năm tại văn phòng của ủy ban huyện, va chạm bao nhiêu sóng gió, khó khăn lắm mới có thể lấy được sự sủng ái của quang minh kiệt cho nên mới lên được chức huyện trưởng như hiện nay, thật sự đáng tức giận.Nhưng cũng may rằng, sau nhiều năm vật lộn tại trốn quan trường, ông ta cũng có nhiều kinh nghiệm, lúc này chỉ mỉm cười nói: “Lão lý, nói cẩn thận chút đi”Lý Giang thật sự thấy không vui, nói một cách nghiêm túc, Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc làm phó bí thư đảng người cảm thấy khó chụi nhất trong văn phòng ủy ban huyện chính là Lý Giang, nguyên phó bí thư đảng là lão phó, lớn tuổi hơn ông ta, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn, được xếp trên ông ta, nói thật sự là Lý Giang cũng chẳng chẳng có gì là không phục cả. kết quả thì vừa chớp mắt một cái thì người ta đã điều lão Phó đi mất.Điều đi thì điều đi, dù sao cán bộ điều đi điều lại cũng là chuyện bình thường, không ngờ thành ủy lại bất ngờ điều tên tiểu tử Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc này, lại còn để hắn ta đứng trên Lý Giang nữa, dù sao cũng ức hiếp người ta quá, ít nhất cũng phải để cho tên đó đứng sau mình chứ!Những tưởng Liễu Tấn Tài là người liêm khiết, thì ra cũng là người lấp liếm!“Theo tôi thấy, tiểu tử đó không phải đến để lấy danh, mà là đến đấu tranh!”

Lý Giang nói.“Hắn ta gọi Thạch Trọng đến nói chuyện về vùng mỏ than của huyện Mã Đầu, chẳng nhẽ muốn lấy chuyện này để viết văn hay sao”Bành Thiếu Hùng vẫn bình tĩnh nói: “Hắn ta muốn lấy việc này để viết văn, thì để hắn ta đi làm, hắn ta cho rằng những ông chủ mỏ than này dễ chơi sao?”

Lý Giang cười.Nếu như nói cần phải nỗ lực, thì huyện Ninh Bắc này có hai thế lực mạnh nhất.Thế lực thứ nhất đương nhiên chính là bên quan lại, thế lực thư hai chính là những ông chủ của những vùng mỏ nhỏ, đương nhiên, theo cách nhìn của thế hệ sau, ông chủ của vùng mỏ hiện nay, bất luận xét về tài chính hay thế lực thì đều đứng đầu, không gì so sánh được, chẳng qua hiện nay thế lực của những ngành nghề khác, đều đang ở trạng thái manh nha mà thôi.Khi Phương Chiều Hướng lên chức, hai thể lực này rất dễ “Hợp lại” với nhau, “Cùng giàu có” nhưng cũng vẫn hòa hợp.Hiện nay khi Phương Chiều Hướng đến nơi khác thì thế lực thứ nhất lại bắt đầu bước vào giai đoạn thay đổi, thế lực thứ hai vẫn chẳng có chút tổn thất nào, dù sao lợi ích vẫn lớn, hiện nay Liễu Tấn Tài trực tiếp để con trai lên “Tuyến trên”, ý đồ tiếp cận Bạch Dương là quá rỗ ràng, Bành Thiếu Hùng cũng chẳng muốn đối đầu với “Liên minh Bạch Liễu”, cứ nhường họ tuổi trẻ chiên đấu là được rồi.Liễu Tuấn về đến nhà khách Thiên Nga, thì căn phòng của y cũng đã được thu dọn gọn gàng rồi, (Dù sao phòng cũng không quá bẩn), Giai GiaI đứng ở cửa phòng đợi y, thấy Liễu Tuấn trở về liền cười tươi nói: “Bí thư Liễu, đã về!”

Dáng vẻ này giống như là vợ chào đón chồng về vậy Liễu Tuấn thực sự thất rất ngạc nhiên, phục vụ của nhà khách Thiên Nga này thật “Thân thiết” với lãnh đạo thì phải.“Bí thư Liễu, đã ăn cơm tối chưa?”

Giai GiaI cùng Liễu Tuấn đi vào phòng, pha trà rồi hỏi thăm vài câu, Liễu Tuấn liền lắc đầu.“Thế bảo nhà bếp chuẩn bị cho bí thư vài món nhé?”

Liễu Tuấn lại lắc đầu.“Bí thư Liễu thích ăn món gì?”

“Tùy, hơi cay, là được”Liễu Tuấn trả lời đơn giản, anh mắt không nhìn về phía Giai GiaI.Người phục vụ Giai GiaI này cũng khá xinh đẹp, dáng người thon thả, Liễu Tuấn cũng chẳng muốn làm cho cô ta hiểu nhầm điều gì.

Nhân viên phục vụ của nhà khách Thiên Nga này, đặc biệt là những “Nhân viên thân thiết” giành cho lãnh đạo, đều có những cách phục vụ riêng của mình, nhưng nếu mà dây dưa vào thì không thể ngồi yên tại huyện Ninh Bắc này được.“Được”Giai GiaI nói rồi bước đi, hơi thất vọng.Người con gái này dung mạo xinh đẹp, hằng ngày có không biết bao nhiêu đấng mày râu theo gót, nhưng cô ta lại chẳng quan tâm đến ai.

Lại muốn để ý đến vị phó bí thư trẻ tuổi Liễu Tuấn, nhưng đáng tiếc người ta lại chẳng để ý đến cô, cho nên trong lòng có chút “Thấy tổn thương lòng tự tôn”Nhưng trong lòng của Giai GiaI cũng đã có những đánh giá cao đối với con người vị phó bí thư này, điều này không giống với những lời đồn đại “Háo sắc” về y.Không lâu sau, thức ăn được mang đến, 3 món 1 canh, còn nóng hôi hổi, thật sự rất hấp dân, Liễu Tuấn nói 1 câu “Cảm ơn” rồi rút ví tiền ra trả.Giai GiaI liền nói: “Bí thư Liễu, đây đều đã được triết khấu trong tiền lương của cán bộ cho nên không cần trả tiền”“À, ra là vậy…”

Liễu Tuấn gật đầu, cất số tiền lại vào ví.Chiếc ví này là món quà kỉ niệm mà Lương Xảo mua tặng cho y, nghe nói tầm 3-4 ngàn, thật sự cũng rất được.Nhìn thấy chiếc ví đẹp như vậy, Giai GiaI cũng biết được rằng bí thư Liễu dùng chiếc ví đắt như vậy xem ra cũng chẳng phải là “Quan thanh liêm” gì, ăn xong bữa, Liễu Tuấn mở tivi xem chương trình thời sự của tỉnh N, rồi đến chương trình thời sự khác trên tivi, với người tham gia chốn quan trường thì những thông tin căn bản thế này cần phải xem mỗi ngày.Khi đang xem thời sự, Phan Tri Nhân đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng, Liễu Tuấn gật đầu chào y, nói: “Anh cứ ngồi tự nhiên, tôi xem thời sự đã” Phan Tri Nhân liền nghiêm chỉnh ngồi xuống.Thư kí vào buổi tối cũng không cần ở bên lãnh đạo, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Phan Tri Nhân làm thư kí cho Liễu Tuấn, đương nhiên cần chủ động tích cực một chút, Liễu Tuấn đã chọn y, nhưng vị trí này chưa chắc chắn vần cần xem thái độ biểu hiện của y, nếu như không ổn thì bí thư Liễu có thể thay y bất cứ lúc nào, tiền đồ cũng có thể bị ảnh hưởng không ít.Xem xong thời sự, Liễu Tuấn quay lại thấy Phan Tri Nhân ngồi rất nghiêm chỉnh với dáng vẻ rất căng thẳng cười nói: “Tri Nhân, tan ca rồi, không cần câu lệ quᔓVâng…”

Phan Tri Nhân nói, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể thoải mái được,Liễu Tuấn hiểu rõ thái độ cẩn trọng của những cán bộ trong cơ quan cho nên cũng chẳng trách y, chỉ mỉm cười nói: “Với con trai của bí thư thành ủy như tôi, làm một phó bí thư của cả một huyện lại trẻ như thế này, chắc rất kì lạ?”

Phân Tri Nhân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Liễu Tuấn, thật thà gật đầu cười nói: “Có chút kì lạ..”

Liễu Tuấn cười đưa cho y 1 điếu thuốc, Phan Tri Nhân nhận lấy, lại vội vàng châm lửa cho Liễu Tuấn.“Kì thực cũng chẳng có gì, chẳng qua có chút may măn mà thôi”Liễu Tuấn cười nói.“Bí thư Liễu, anh nói như vậy thì khiêm tốn rồi, bài văn năm ngoái của anh tôi đã đọc rất kĩ rồi, cách viết rất sâu sắc, kết cấu chặt chẽ, giọng văn hùng hồn, thật sự không một bài văn nào sánh được, hơn nữa trong thời gian đó mà dám viết lên một bài văn như vậy thực sự là người có dũng khí, những người bình thường khác thật sự không bao giờ dám cả…..”

Phan Tri Nhân nói.Liễu Tuấn cũng cười nói: “Không ngờ anh cũng đọc bài văn của tôi, Tri Nhân, tôi đã đề nghị chủ nhiệm Trần điều anh đến làm việc cho tôi, thì cũng chẳng có ý định là coi anh là người ngoài nữa, từ nay về sau những ngày tháng chúng ta qua lại còn nhiều, anh cũng không cần thận trọng như thế, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại..”

Phan Tri Nhân rất cảm động.Tuy bí thư Liễu Tuấn trẻ, những những lời y nói ra thì lại rất có sức thuyết phục người khác.Câu “Đề nghị với chủ nhiệm Trần điều anh đến làm việc cho tôi” ít nhất cũng đã thể hiện được sự thật trọng vô cùng, thể hiện được sự tôn trọng với Trần Lỗi và chính bản thân mình, chẳng hề có chút tạm niệm “Ngông ngênh” nào?“Cảm ơn bí thư đã tín nhiệm tôi…”

Liễu Tuấn khua khua tay, cười nói: “Đấy đấy, lại như thế rồi..”

Phan Tri Nhân ngãi ngãi đầu nói: “Bí thư Liễu, nghe nói anh rất quan tâm đến những vấn đề liên quan tới những khu mỏ của huyện Mã Đầu..”

Liễu Tuấn cau mày,không tỏ thái độ gì nói: “Thì cần tìm hiểu một chút, viện này bí thư Bạch rất coi trọng..”

“Vâng, bí thư Bạch nhậm chức không lâu.

Thì đã ra ta xem trọng vấn đề này rồi, vấn đề của huyện này rất phức tạp..”

Phan Tri Nhân vừa nói vừa quan sát thái độ của Liễu Tuấn.Hả nói không chút đề phòng nào: “Tôi vừa đến, không hiểu rõ tình hình tại huyện”Liễu Tuấn có lẽ rất cảm động với thái độ đó của Phan Tri Nhân.

Dù sao đây cũng là “Thư kí tốt”.Phan Tri Nhân dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục nói tiếp theo dòng suy nghĩ đó: “Tài nguyên than đá của huyện Thạch Đầu này rất phong phú, sản phẩm tốt, tầng than đá lại rất nông, cho nên rất dễ khai thác….vốn là do một cồng ty chịu trách nhiệm khai thác, nhưng mấy năm trước, sau khi có một số cá nhân bao thầu việc khai thác thì vấn đề này mới nảy sinh, có lẽ thôn nào cũng có những khu mỏ nhỏ, hơn nữa lại còn được tập trung vào trong tay của một vài cán bộ có thế lực..”

“Thế lực gì?”

Liễu Tuấn hỏi.“Vâng, chủ yếu là thế lực của các dòng họ, huyện Mã Đầu có hai họ lớn, một là họ Lữ, hai là họ Trần, thế lực của những dòng họ này rất lớn. bí thư và huyện trưởng của huyện Mã Đầu, chính là người của hai dòng họ này, bí thư là Lữ Vượng Hưng, huyện trưởng là Trần Bảo Quý, nói thẳng thắn thì chính là “Phần hồn lãnh đạo” của hai họ Lữ -Trần..”

Nghe bốn chữ “Phần hồn lãnh đạo” mà Phan Tri Nhân nói, Liễu Tuấn mỉm cười.“Bí thư Lữ và huyện trưởng trần, là người như thế nào?

Có lẽ là rất tốt?”

“Rất tốt, cấp trên cấp dưới đều rất hài lòng với họ”Phan Tri Nhân cũng cười đáp, lại là ánh mắt khâm phục nhìn Liễu Tuấn, phó bí thư trẻ tuổi này, thật không đơn giản.Đánh giá hai người Lữ- Trần khẳng định rất được, hồn lãnh đạo của hai dòng họ này mà, cho dù họ là những người phát ngôn thì cũng đâu có cái luật mà nói những câu không hay về gia đình mình chứ?

Còn về đánh giá của cấp trên đối với họ, càng không cần nói nữa, nắm trong tay những nguồn tài nguyên phòng phú, Phương Hướng Dương đương nhiên sẽ có những điều tốt, không nói những lời nói hay cho họ, thì cũng không hề có ý chống đối..”

Dù sao đối với truyện gì đi chăng nữa, cũng phải làm cho rõ ràng, Liễu Tuấn gật đầu, điều tra cho rõ ràng rồi nói chuyện tiếp.Lúc này, tiếng điện thoại lại vang lên, Phan Tri Nhân đứng dậy theo phản ứng, nếu đi nhận điện thoại, Liễu Tuấn khua khua tay, tự mình đi nhận điện thoại.“Xin chào, bí thư Liễu, tôi là lưu học dương của nhà khách Thiên Nga…Lưu Học Dương chính là giám đốc của nhà khách Thiên Nga.“Giám đốc Lưu, có chuyện gì sao?”

“Ừm, bí thư Liễu, là thế này, bộ trưởng của bộ tổ chức ủy ban huyện, muốn báo cáo công tác với anh, tại phòng lớn của nhà khách, anh thấy sao…”

Liễu Tuấn cười người mà được gọi là bộ trưởng bộ tổ chức này, phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức ủy ban huyện Đôn Chí Quang, chính là ban ngành mà y phải trực tiếp quản lý, chiều hôm nay mình còn có việc cần bàn với Thạch Trọng, chọn thư kí, không kịp để gặp y, có lẽ Đôn Chí Quang này không chịu được nữa mà phải vội vàng chạy đến đây!điều này cũng là điều nên làm, cấp dưới chẳng lẽ lại đợi lãnh đạo đến triệu kiến? phải chủ động đến gặp lãnh đạo chứ!“Được, anh mời y đến đi, ngoài ra, giám đốc Lưu nhờ anh nói với nhân viên phục vụ rằng, với những việc thông thường ngoài những nhân viên của tôi thì tối nay tôi sẽ không tiếp ai cả..”

Những nhân viên làm việc bên cạnh từ trước đến nay chỉ có: thư kí Phan Tri Nhân, lái xe Vương Á, thêm cả Tống Giai nữa.“Vâng vâng, tôi biết rồi”Lưu Học Dương nói, đặt điện thoại xuống.“Thí điểm tại huyện Mã Đầu này là do ai lựa chọn?”

Cuộc nói chuyện của Liễu Tuấn và đôn trí quang kéo dài khoảng vài tiếng, lời nói cũng rất khách khí, trước khi bước đi thì y còn tỏ thái độ vừa khâm phục vừa kính trọng với Liễu Tuấn, còn trong lòng y nghĩ như thế nào thì chẳng cần nghĩ cũng biết.

Sau đó liền đi tới gõ cửa văn phòng của Bạch Dương, Bạch Dương đã thay bộ đồ công sở bằng một bộ đồ ngủ màu trắng, chân đi đôi giày vải tất cả dường như đã toát lên được vẻ yêu kiều của cô.

Liễu Tuấn vừa bước vào cửa Bạch Dương liền đem trà lên cho y, miệng hỏi: có chuyện gì sao?Bây giờ đừng quan tâm xem có chuyện gì, chị cứ nói xem, thí điểm này là do ai lựa chọn?Liễu Tuấn vừa ngồi xuống liền nhìn Bạch Dương nói.“Bành Thiếu Hùng, nói vấn đề hỗn loạn của huyện Mã Đầu rất nghiêm trọng, cho nên cần nhanh chóng bắt tay ngay từ Mã Đầu!

“ Chương 457: Thị sát Mã ĐầuLiễu Tuấn cười nhạt nói một hơi.“Quan Minh Kiệt thật đúng là tên bịp bợm”“Hả, phó tỉnh trưởng quan lại chọc tức gì chị chăng?”

“Không”Bạch Dương ngồi bên cạnh y cười nói, chẳng có chút gì tức giận cả.Liễu Tuấn nói; “Thế chị có biết tình hình của Mã Đầu không?”

“Biết chứ, hai dòng họ lớn có hai thế lực mạnh trong tay một là bí thưu một là huyện trưởng”Giọng nói của cô vấn rất nhẹ nhàng.Xem ra chị không hồ đồ, chỗ nào có thí điểm gì, căn bản chính là khu Mã Đầu này, Bành Thiếu Hùng nói chị không có cách nào để tiến hành giải quyết vấn đề chỉnh đốn sự an toàn trong sản xuất!Bạch Dương cũng nhìn y, khóe miệng hơi mỉm cười, đưa tay gối đầu dựa vào ghế sofa, cô như đã học được thói quen dựa lưng vào ghế của Liễu Tuấn vậy, chẳng thèm quan tâm xem y nghĩ gì, nói: “Không phải cậu đã đến rồi đó sao?” câu nói này thực sự là một lời đánh giá cao của Bạch Dương giành cho Liễu Tuấn, một sự tin tưởng tuyệt đối.

Khi nghe xong câu nói này, Liễu Tuấn chỉ muốn ôm lấy Bạch Dương, tặng cho cô một nụ hôn mà thôi!Thấy ánh mắt của tên tiểu tử này vừa có chút ngạc nhiên lại có chút vui mừng, trong lòng Bạch Dương cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng chẳng nói câu gì quay đầu đi không nhìn y, bây giờ chỉ cần có một hành vi nhỏ thôi cũng có thể là một sự công kích vào tên tiểu tử này, không khéo hậu quả của nó cũng khó mà lường được, Bạch Dương thậm chí đang nghĩ nếu như tên tiểu tử đó “Làm như vậy” thì “Bạch Dương nên làm thế nào!khó khăn lắm mới áp chế được tính cách của Liễu nha nội, y vội vàng ngồi dậy không nhìn sang bên của Bạch Dương nữa, còn Bạch Dương thì cũng ngồi thẳng dậy, nhìn lại trang phục của mình, cố gắng không để hở một chút nào ra ngoài cả, nhưng trong lòng của Bạch Dương hơi thất thần, chẳng nhẽ bao nhiêu năm qua lòng của mình lại bị người con trai này uy hiếp về tinh thần hay sao?Có lẽ tình cảm của mình của y chỉ là tình chị em!ừ, cũng có thể.Mình thậm chí cũng đã rất nhấn nại với y rồi.Vấn đề tại huyện Mã Đầu này vốn rất đau đầu nhưng Liễu Tuấn đã đến thì vấn đề này cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dường như tất cả những vấn đề mà có tên tiểu tử Liễu Tuấn tham gia thì nhất định sẽ có cách giải quyết, Bạch Dương vừa mới nói câu này, thực sự là có tình cảm chứ không phải ăn nói hồ đồ.“Được nếu như Bành Thiếu Hùng đã đưa ra sách lược này thì cứ nhận thôi!

Liễu Tuấn đi đi lại lại trong phòng vào vòng, nhìn Bạch Dương lạnh lùng nói.“Ngày mai, em sẽ đi thị sát khu vực này”Liễu Tuấn nói.Bạch Dương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.Công tác quản lý của Liễu Tuấn là bên tổ chức đảng, vừa lên nhậm chức đã chạy đến huyện mã đầy xem xét những mỏ than thì thật có chút không hợp lý, bị người ta cho là vượt chức trách, nhưng trước khi y đi Bạch Dương đã cử thêm một cán bộ nữa đi cùng thì điều Liễu Tuấn đến thị sát lại trở thành danh chính ngôn thuận, công tác sản xuất an toàn trong các hầm mỏ, nên do những người quản lý của chính phủ tham ra, không phải nên mời Bành Thiếu Hùng đi cùng xem hay sao?

Liễu Tuấn đã từng nhắc nhở mình cũng nên làm vậy.Sáng ngày hôm sau đoàn xe công tác của các cán bộ huyện đã lên đường, từng chiếc xe nhập khẩu cứ thế nối đuôi nhau đi, bí thư Bạch muốn đi thị sát thực địa về vấn đề của những vùng mỏ, cho nên mời cả huyện trưởng và phó huyện trưởng thường vụ chịu trách nhiệm quản lý cùng đi cũng là hợp tình hợp lý, Bành Thiếu Hùng cũng chẳng có cách nào mà từ chối cả, hơn nữa tân phó bí thư và bí thư Bạch mời y cùng đi xem xét tình hình của huyện cũng là điều đương nhiên.Con đường từ cơ quan đến huyện Mã Đầu cũng khoảng 20 km. con đường này đều là bùn đất nhưng mấy chiếc xe của huyện vẫn có thể vượt qua được.

Sớm biết thông tin này bí thư Lữ Vương Hưng và huyện trưởng Trần Bảo Quý cùng với những cán bộ của chính quyền Mã Đầu đã đứng đón đoàn cán bộ tại cửa của cơ quan, khi xe tiến vào trong sân của huyện, cán bộ huyện liền vội vàng đến bắt tay cùng đoàn cán bộ vừa bước chân xuống xe, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Thạch Trùng đều quen những cán bộ này, người đứng đằng sau của Bành Thiếu Hùng, mặc bộ đồ âu đen, đi giày đen, trẻ tuổi có lẽ đây chính là tân phó bí thư Liễu Tuấn, nếu không biết thông tin này thì chẳng ai cho rằng đó là người thân của mấy lãnh đạo, nhưng cho dù quen hay không quen, cũng chẳng có ai xem y là thư kí của lãnh đạo cả, vì khí chất chẳng giống chức vị đó chút nào!người này trẻ tuổi thì trẻ tuổi thật nhưng không thể che dấu được khí chất của y, một người là thư kí thì không thể nào có được khí chất này.“Bí thư Liễu rất hoan nghênh đồng chí đến đây thị sát và cho chỉ đạo công tác”Lữ vương hưng bắt tay Liễu Tuấn, miệng cười tươi, thể hiện sự nhiệt tình chào mời y đến đây, còn Trần Bảo Quý vẫn giữ thái độ bình thường cũng không biết anh ông ta có nhiệt tình hoàn nghênh hay không.Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đều đã hơn 40 tuổi, Lữ Vượng Hưng hơi cao nhưng gầy, còn Trần Bảo Quý thì lại hơi thấp nhưng béo, hai người này tuy bề ngoài khác nhau nhưng có cùng đôi mắt rất sáng, có lẽ đây là những người rất khôn ngoan, Liễu Tuấn hôm nay đến dù sao cũng chỉ với danh nghiã đi cùng để rèn luyện thêm kinh nghiệm, cho nên cũng cần bắt tay cười nói với những người khác.Mấy vị cán bộ huyện này vốn định mời huyện trưởng Bành, bí thư Liễu vào trong phòng hội nghị ngồi, nhưng Bạch Dương lại lên tiếng “Không cần đâu, hôm nay cúng tôi đến đây là xem xét tình hình khai thác và vấn đề an toàn trong khai thác của các mỏ than tại đây thôi, cho nên có vấn đề gì chúng ta cứ phải ra hiện trường xem xét đã rồi tìm cách giải quyết”Chính điều này làm cho Lữ Vượng Hưng liếc nhìn sang Bành Thiếu Hùng.Khuôn mặt của người này cũng chẳng chút biểu hiện nào cả.“Được vậy tôi và trưởng xã Trần sẽ đưa các vị lãnh đạo đi”Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Lữ Vượng Hưng cũng nhanh chóng được thay bằng nụ cười rạng rỡ.

Trần Bảo Quý lên chiếc xe Cadilac của lãnh đạo dẫn đường, xem ra vấn đề tài chính của huyện này cũng không tồi ngay cả cán bộ cấp phó khoa cũng có xe Cadilac để đi thế này, nếu như sau này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả, nhưng khi đó thì thật sự rất khác lạ, Lữ Vương HưnG dẫn các cán bộ đến hầm mỏ đầu tiên là mỏ của tập thể nhưng hiện nay đã là cá nhân bao thầu, mỏ than này cách chính quyền xã rất gần, thiết bị cũng khá tốt, đương nhiên đây cũng chỉ là cách nói tương đối mà thôi, thấy có cán bộ đến đây kiểm tra, những người công nhân và người dân xung quanh đều tiến lại xem, vì là công tác thị sát, Bạch Dương và Liễu Tuấn đều mặc cả một bộ đồ màu đen, giày đen chứ không đi dép cao gót.

Vấn đề mà bí thư Bạch cùng với những lãnh đạo quan tâm chính là vấn đề về an toàn trong sản xuất, trang thiết bị, và vấn đề về quản lý nhân công trong sản xuất tại các vùng mỏ.

Bạch Dương liền nói với,cục trưởng giám sát Điền Hồng Quân nói: “Cục trưởng Điền công tác giám sát an toàn do các anh phụ trách, anh nói xem”Điền Hồng Quân ngay sau khi nhận được điện thoại của huyện ủy, nói là bí thư Bạch và tân phó bí thư Liễu sẽ đến xã Mã Đầu thị sát công tác an toàn sản xuất của huyện.

Bây giờ Bạch Dương hỏi liền vội trả lời:“Bí thư Bạch, than đá của Mã Đầu dùng những thiết bị khá cũ kĩ, nhưng giống như lời nói của bí thư Lữ vấn đề an toàn trong công tác sản xuất vẫn được bảo đảm, cũng có những cán bộ quản lý các trang thiết bị, an toan bên trong các giếng mỏ cũng có đảm bảo” Nghe những câu nói này Bạch Dương liền cau mày hỏi: “Anh đã từng xuống hầm mỏ chưa?

Xuống khi nào?Bạch Dương nói tiếp: “Thế những văn kiện về vấn đề an toàn trong công tác khai thác trước đây là thế nào?

Đồng chí còn khẳng định các khu hầm mỏ còn an toàn hay sao?”

“Bí thư những điều nay là tôi xác định” Điền Hồng Quân nói không chút “Vấp váp” trả lời, ánh mắt của Bạch Dương rõ ràng là trong lòng không cam tâm, còn Liễu Tuấn thì lo lắng cô một khi đã tức giận thì sẽ nói “Bây giờ sẽ xuống tận nơi thị sát, nhưng vấn đề là những khu mỏ này không chút an toàn làm sao một người kiều diễm như chị ấy có thể xuống được”.“Bí thư Bạch cục trực điền đã dám khẳng định như vậy, cũng khá đáng tin, chúng ta cũng nên tin tưởng cục an toàn lao động chứ”Liễu Tuấn cười nói chêm vào: “Bí thư Lữ, xã trưởng Trần phiền hai người đưa chúng tôi đến những khu mỏ tiếp theo để xem xét, ừm, theo tôi được biết thì xã Mã Đầu có tất cả 17 vùng mỏ, còn lại bao nhiêu thì cùng đi xem, tìm hiểu tình hình một chút”Câu nói này của Liễu Tuấn không những trực tiếp làm chủ cho Bạch Dương, còn về ý kiến của Bành Thiếu Hùng thì không cần hỏi trong lòng của Bành Thiếu Hùng tự nhiên cảm thấy không vui, nhưng thấy Bạch Dương gật đầu đồng ý với ý kiến của Liễu Tuấn cho nên cũng chẳng nói thêm câu nào nữa, cái gọi là liên kết của người cao nhất và cao thứ hai mình làm sao có thể phá vỡ được, tốt nhất vẫn nên giữ đoàn kết lại có thể giữ được nguyên tắc chốn quan trường này nữa, giả sử mâu thuẫn này lộ ra ngoài thì thực sự không biết có những hệ quả gì sẽ xảy ra nữa.Cho nên ý của Liễu Tuấn cũng chính là của Bạch Dương, không phải là của Bành Thiếu Hùng anh, nếu xét trong chức vụ trong nội bộ đảng Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng là giống nhau đều là phó bí thư, Bạch Dương đều không có ý kiến gì, Bành Thiếu Hùng càng không thể có thêm ý kiến nào, hiện nay Lữ Vượng Hưng, Trần Bảo Quý lại tiếp tục dẫn đường tiếp tục đưa họ đến những vùng mỏ khác.Tình hình của những vùng mỏ nhỏ thì không thể tốt như khu khai thác than Mã Đầu được, trước đây những khu mỏ này đều đã nhận được giấy phép sản xuất an toàn cũng những văn bản mang tính hình thức, những giấy tờ này đều công nhận đây đều là những nơi không có vấn đề gì trong sản xuất, những mỏ than đá nhỏ căn bẳn chính là những văn phòng làm việc nhỏ, gần những khu vực khai thác có xây hai ba gian phòng coi như đó là văn phòng làm việc, còn những nguyên tắc trong quá trình sản xuất cũng chỉ là chép lại rồi dán lên tường nhưng cũng chẳng có ai buồn đọc kỹ càng cả, với tư cách của một người đã từng trải qua nhiều truyện, Liễu Tuấn ít nhiều cũng có hiểu biết về tình hình sản xuất tại các vùng mỏ này chính là hình thức thời vụ, tại các công trường khai thác này ngoài những ông chủ và một vài quản lý chính thức, cố định ra thì những người xuống hẳn hầm mỏ cũng chỉ là những người ở tại các thôn gần đó đến làm tạm thời, họ đến đây làm việc theo thời vụ, làm được bao nhiêu thì tính ra giá bây nhiêu, cách tình tiền cũng có sự thay đổi, lúc mới bắt đầu thì trả tiền theo tháng, nhưng có lần còn nợ đến tận cuối năm, sau này sự cố xảy ra tại các hầm mỏ ngày càng nhiều, số vụ tử nạn cũng gia tăng, cho nên hiện nay là cứ lấy tiền trước rồi mới xuống hầm làm việc, có lẽ hiện vẫn dừng vào giai đoạn trả theo tháng.Người trong các khu mỏ này ngay cả một đội ngũ làm việc cũng không có thì đừng nói là vấn đề phổ cập về giữ an toàn cho mình trong quá trình khai thác.Cục an toàn lao động lại cấp giấy phép về an toàn sản xuất cho họ, còn cũng chẳng biết họ dùng nó như thế nào, có chấp hành theo hay không.

Đến trưa đoàn kiểm tra đã đi qua 7 vùng mỏ như thế, chỉ có cái mác bên ngoài mà thôi, sác mặt của Bạch Dương thực sự rất căng thẳng chẳng có lời nào để nói, có lẽ đang rất tức giận.Sắc mặt của bí thư không tốt như vậy mọi người đương nhiên cũng không thể yên tâm, thi thoảng cũng chỉ dám nói vài câu, cũng chỉ là những câu rất đơn giản, đến trưa Lữ Vượng Hưng mời bí thư Bạch cùng cán lãnh đạo đến xã dùng bữa, nhưng Bạch Dương lắc đầu từ chối còn không muốn ngồi xe.

Lên xe của mình đi về, sau khi những vị cán bộ này đã đi khá xa chỉ còn lại Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, hai người này liền nhìn nhau với sắc mặt rất căng thẳng.

Chương 458: Tôm nhỏ nhưng không hề nhỏCông việc dạo này bận rộn vô cùng.mỗi ngày đều triệu kiến nhân viên phụ trách của phòng tổ chức, phòng tổ chức nhân sự, ủy ban đoàn huyện, trường đảng, và những phòng ban khác do mình quản lý đến nói chuyện.Sau hai ngày họp phòng ban bí thư, Bạch Dương lại đề xuất việc để phó bí thư Liễu quản lý phòng tuyên truyền và ủy ban huyện, Liễu Tuấn là “Nhà lý luận trẻ tuổi nổi tiếng, học vấn cao, lập luận chặt chẽ, rõ ràng, kiêm thêm việc quản lý phòng tuyên truyền cũng danh chính ngôn thuận, huống hồ hai công việc này trước đây đều là do bí thư Bạch Dương nắm quyền, bây giờ cô ta chuyển giao nó cho Liễu Tuấn chẳng ai có thể nói gì, việc này cũng là kết quả sau khi cô ta và Liễu Tuấn bàn bạc đưa ra, trưởng phòng tuyên truyền ủy ban huyện Thư Kính Hàn là cán bộ được chuyển xuống từ phòng tuyên truyền của tỉnh, có lẽ người của trưởng phòng tuyên truyền ủy ban tỉnh Khổng Trạch Nguyên hay cũng chính là người của Hồ Vi Dân, kì thực nếu như sau khi Dung Bách Xuyên điều nhiệm đến làm phó bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh có thể đích thân đến chào hỏi Thư Kính Hàn, nhưng với vai trò của Liễu Tuấn hiện nay- quản lý phòng tuyên truyền- thì ông ta có thể quang minh chính đại đến để tạo nền móng cho quan hệ của hai người sau này.

Dù sao quan hệ của Liễu Tuấn với Chu tiên sinh cũng sâu sắc thân thiết hơn so với Bạch Dương.

Dù sao cũng mới đảm nhiệm chức vụ mới cho nên càng cần phải bỏ ra chút thời gian để làm quen với những cán bộ cấp dưới.Công việc này nếu được tiến hành thì mọi người sẽ có cách nhìn khác đối với bí thư Liễu, cảm thấy vị phó bí thư trẻ tuổi này không hề giống như những lời đồn đại, rất nho nhã, lịch sự, hiểu rõ những quy tắc của chốn quan trường, đối xử với đồng nghiệp đặc biệt là đối với cấp dưới rất ôn hòa, không hề có chút khinh khỉnh.

Một vài cán bộ còn nói đây là con ngoan của gia đình gia giáo bí thư thành ủy Liễu.Bí thư thành ủy từ trước tới nay đều đối xử rất thân thiện với mọi người, chưa từng nói những câu quan trên với nhân viên cấp dưới.Hơn nữa với thông tin truyền miệng về sự “Háo sắc” về bí thư Liễu, thì mọi người cho rằng, bí thư Liễu xưa nay chưa từng có bất kỳ hành vi không đúng nào với nhân viên nữ cả, ngay cả với nhân viên xinh đẹp cũng chỉ gật đầu, bắt tay, hay đơn giản chỉ nói vài câu.Trên thực tế, Liễu Tuấn một mình trở về thành phố Đại Ninh, tìm đến sư phụ của ylà Lương Quốc Cường.“Sư phụ, có việc làm phiền thầy”Trong căn phòng của Lương Quốc Cường, Liễu Tuấn mở cửa sổ ra rồi nói.“Nói đi!”

Lương Quốc Cường đích thân pha trà mời cho Liễu Tuấn.Thấy đệ tử có bước tiến nhanh như vậy, trẻ tuổi đã làm lên được chứ phó bí thư, Lương Quốc Cường vô cùng vui mừng.

Hai thầy trò cũng thường xuyên cùng uống rượu nói chuyện, tình cảm ngày càng gắn bó.Liễu Tuấn nhận lấy tách trà, mời sư phụ thuốc lá, mới nói tiếp:“Con muốn điều tra án của Phương Triêu Dương”Theo quy tắc, huyện Ninh Bắc “Sự sa đọa” có sức ảnh hướng rất lớn, hơn nữa vụ việc này còn liên đới tới rất nhiều người trong thành ủy thành phố nữa, để bảo đảm sự công bằng pháp lý, bảo đảm công tác điều tra không chịu tác động của các thế lực bên ngoài, cho nên vụ việc này không để cho thành phố Đại Ninh giải quyết.thông thường sẽ do tòa án nhân dân tối cao chỉ định mộ cơ quan tòa án nào đó đảm nhiệm công việc này.Bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hồ Vi Dân có ý định này nhưng Liễu Tấn Tài không đồng ý.Ông ta kiên quyết cho rằng, trung viện của thành phố Đại Ninh có đủ sự công bằng- công chính để điều tra vụ án này, không cần ảnh hưởng đến những cơ quan khác gây tốn sức người sức của.Cuối cùng bí thư tỉnh ủy đã đồng ý với kiến nghị của Liễu Tấn Tài, sự sa đọa của huyện Ninh Bắc giao cho tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh xử lý.

Do đó hiện nay tất cả những nhân chứng, chứng cứ đều đã được tập trung tại thành phố Đại Ninh.“Làm cái gì?”

Lương Quốc Cường không hiểu.Án này đã đi vào giai đoạn cuối, nhanh chóng sẽ được đưa ra thẩm tra xử lý rồi.“Hi hi, với án này, phương châm giải quyết của ủy ban kỷ luật là “Thả cá lớn bắt tôm nhỏ”, con muốn xem còn có con tôm nào còn ở lại huyện Ninh Bắc.

Cho dù tại thành phố Đại Ninh họ chỉ là những con tôm nhỏ bé nhưng tại huyện Ninh Bắc không biết chừng lại là cá lớn”Lương Quốc Cường rất ngạc nhiên.Đứa đệ tử này, bây giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc kiêm của trưởng phòng tổ chức, trong việc sử dụng cán bộ có thế lực rất lớn.

Nó muốn tìm hiểu tình hình cán bộ bậc trung của huyện Ninh Bắc thì nhất định sẽ làm có lý có tình.Phương Triêu Dương là nhận hối lộ, trong lời khai của những cán bộ cấp dưới đều nói đến vấn đề này.“Được, ta sẽ giao cho con tài liệu để con đi điều tra!”

Lương Quốc Cường nói.Thầy ấy là bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố, những án do tòa án thành phố và tòa án trung cấp đều do sư phụ quản lý.“Dạ, sư phụ con không muốn để người khác biết con điều tra vụ án này”Liễu Tuấn muốn giữ bí mật chuyện này.Lương Quốc Cường cười nói: “Ta nói là ta muốn xem, được chưa?

Con thật cẩn thận”Có lẽ bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng an ninh muốn điều tra vụ việc này cũng rất tự nhiên, sư phụ vốn có chức trách trong những vụ việc thế này.Cả ngày Chủ nhật, Liễu Tuấn “Vùi đầu” vào trong tập hồ sơ đó.

Đương nhiên, không chỉ có mình yđọc mà còn huy động thêm mấy người trợ thủ nữa---Trình Tân Kiến, Vương Bá Triệu cùng tham gia.Tất cả những cán bộ, ông chủ kinh doanh có liên quan tới Phương Triêu Dương đều được ghi lại kỹ càng, cẩn thận.

Liễu Tuấn chủ yếu đọc những ghi chép có liên quan tới việc thẩm vấn Phương Triêu Dương.

Dù sao nhân vật này mới là nhân vật quan trọng của vụ án, còn những người hối lộ ông ta thì rất nhiều.

Lữ Vượng Hưng, Trần Bảo Quý là hai cái tên lớn được viết trong danh sách.Phương Triêu Dương khai, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai người này, đã hối lộ cho ông ta tất cả là 7 mươi nghìn nhân dân tệ, trong đó Lữ Vượng Hưng là 4 mươi nghìn, Trần Bảo Quý 20 ngàn, còn lại là những lễ vật đi kèm.

Phương Triêu Dương “Báo đáp” họ cũng rất hậu hĩnh, một người lên làm bí thư một thì làm xã trưởng, những chức quan cao đều vào tay họ cả.Ngoài việc này ra, còn hai việc gây được sự chú ý của Liễu Tuấn là:Thứ nhất, đầu năm nay khi huyện Ninh Bắc điều nhiệm cán bộ, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lại tặng cho Phương Triêu Dương 10 vạn nữa, nhưng không phải là đề bạt, mà là tiếp tục giữ lại hai chức vụ hiện nay của họ.Chốn quan trường có câu nói: “Muốn làm giàu, phải động đến cán bộ”, chính là tình hình hiện nay của Phương Triêu Dương.

Phương Triêu Dương làm chức bí thư huyện Ninh Bắc có lẽ mỗi năm điều chỉnh một lần cán bộ, quy mô không hề nhỏ.

Còn về những thay đổi khác, thì cũng tùy ý thay đổi, một vài cán bộ vì muốn đề bạt lên làm những vị trí cao hay giữ vị trí hiện có mà không ít lần hối lộ cho ông ta.Mấy ngày nay, Liễu Tuấn có lẽ cũng đã nắm khá rõ tình hình này.Những việc thay đổi cán bộ với tần suất lớn như thế này, thật sự làm cho một tân phó bí thư như ycảm thấy vô cùng đau đầu.Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý thuộc những người muốn bảo vệ cho chiếc ghế của mình.

Có thể nói, sau khi Phương Triêu Dương đề bạt hai người này lên vị trí hiện nay, thì hai vị này không hề muốn thay đối vị trí của mình.Ngoài ra, Phương Chiều Hướng còn khai hai người Lữ-Trần không những tặng tiền và quà cho ông ta mà còn có cả phụ nữ nữa!Phương Triêu Dương nuôi bồ có lẽ là người của xã Mã Đầu.

Xem xong lời khai của ông ta, Liễu Tuấn không nín được cười nhạt.Ngày hôm nay đã đọc xong hồ sơ này, những “Con tôm nhỏ” cũng đã biết khá rõ ràng rồi.

Đây là sự việc nhận hối lộ của Phương Triêu Dương, hơn nữa đã được xác minh, thực sự rất khó nghi ngờ.“Liễu thiếu gia, huyện Ninh Bắc có thật sự là có vấn đề tham ô thế này ư!”

Vất vả cả một ngày, Trình Tân Kiến cũng hoa mắt chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn nữa, dịu mắt cười gượng.

Dù sao ycũng đã ngoài 40 rồi, nếu không phải là vì Liễu thiếu gia, thì cũng làm vì bí thư Lương, cho nên cần tận tụy.Mỗi người họ, đều đã chép không biết bao nhiêu thông tin quan trọng, một tập dày những tài liệu này tất cả đều được thu thập lại cho Liễu Tuấn.“Vất vả cho các vị rồi, không cần nói gì nữa, ngay bây giờ chúng ta đến khách sạn Thu Thủy làm một bữa nhé!”

Liễu thiếu gia cười nói, mọi người vui mừng vô cùng.Lần này, ngay cả Lương Quốc Cường cũng được mời đi cùng.Sau bữa tiệc ăn uống đó tại khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn vẫn kiên quyết về huyện Ninh Bắc, ngày mai là thứ hai đầu tuần theo lệ phải triệu tập hội nghị bí thư, Liễu Tuấn không muốn vừa mới lên đã “Trốn họp” rồi.Dù sao công tác tại địa phương không nặng nề như trong cơ quan đoàn tỉnh, nhưng dù sao bẳng chấm công này vẫn cần coi trọngThứ hai, việc cần làm vẫn là việc tư, Liễu Tuấn không gọi cho Vương Á lái xe đưa đi mà tự mình đi.

Mà chiếc xe lái đi cũng chẳng phải xe của cơ quan mà là xe của chính mình.

Dù sao công tư cũng phải phân minh.

Đây là quy tắc riêng của một mình Liễu Tuấn.Ycó điều kiện này dù sao cũng không thiếu tiền, ít nhất cái thuộc về “Kinh tế” thì càng chẳng cần suy nghĩ.Biết ysẽ đến huyện Ninh Bắc, mọi người cũng không khuyên yuống rượu, nhưng vừa được nửa bình rượu vẫn cho xuống bụng.

Cho dù nói như thế nào, bạn bè cũng cùng ngồi với nhau cũng không thể làm cụt hứng được.Cũng may, nửa bình rượu vẫn thuộc khả năng của y.

Về đến huyện Ninh Bắc, đã gần 12 giờ rồi.Tống Giai sau khi thu dọn xong phòng ốc, vẫn đang đợi yvề, nhưng lại nằm ngủ tại gian dành cho nhân viên phục vụ.

Cô ta là nhân viên chuyên trách của phòng số 3, thi thoảng cũng có thể giúp đỡ những đồng sự của y.

Dù sao bí thư cũng là đàn ông độc thân, hằng ngày cũng thường ở lại cơ quan, nhà tại nhà khách cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi, cũng không có quá nhiều việc cần Tống Giai làm, cho nên mỗi ngày của cô ta cũng rất nhẹ nhàng.Những nhân viên phục vụ của nhà khách thì thường đem cô ta và Mỹ Mỹ ra làm trò cười, nói hai người họ là “Có đặc quyền”, làm việc ít, lương lại nhiều.

Chuyên trách phục vụ của lãnh đạo lương cao hơn cho những người khác.

Đặc biết là Tống Giai, càng trở thành đối tượng được mọi người “Ngưỡng mộ”Không phải ai cũng có thể ngày ngày được một thanh niên ưu tú như bí thư Liễu Tuấn trò chuyện.

Cũng có chị em hỏi xem bí thư Liễu có hay không “Đòi hỏi” cô ta không.Nghe nói bí thư Liễu “Rất háo sắc.”.Tâm kế Tống Giai rất sâu sắc, ai hỏi câu này cũng chỉ cười không nói, cố ý không trả lời thêm gì, tạo cho mọi người không gian “Tưởng tượng”Còn về nhân viên phục vụ tại nhà khách, thì dần dần cũng có một vài tin đồn, nói Tống Giai và bí thư Liễu là”Tình nhân”.Nếu nhu bị đổi thành người khác thì được xem là miệt thị.

Nhưng nếu đặt vào vị trí của phó bí thư Liễu thì lại hoàn toàn là một “Hướng về”.Dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi mà, vẫn chưa kết hôn.

Nói là tình nhân cũng được, dù sao bạn gái cũng chưa kết hôn nữa? không khéo bí thư Liễu có thể lấy Tống Giai thì đây không phải là một bước lên tiên hay sao, từ quạ đen thàng phượng hoàng sao?Từ sau khi có những tin đồn này, Tống Giai phát hiện những đồng nghiệp trong nhà khách có những các nhìn khác với cô ta, đặc biệt là những nam thanh niên trẻ tuổi, trước đây nhìn thấy cô ấy thì đều “Mê mẩn”, vậy mà bây giờ chẳng dám có ý gì cả, hơn nữa lại có phần cẩn thận trong quan hệ hơn.“Người của Liễu Tuấn” thì ai dám động đến cơ chứ?Liễu Tuấn đỗ xe xong, leo lên tầng hai, trông thấy Tống Giai đang ngủ trong phòng của nhân viên thì mỉm cười, bước nhẹ nhàng bước vào phòng số 3.“Á, bí thư Liễu, anh về rồi..”

Không ngờ Tống Giai lại tỉnh giấc, ngồi dậy nói.“Ừ…”

Liễu Tuấn đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu nhỏ tiếng một chút.

Tống Giai cười, khống nói nưa,x dáng về rất đáng yêu.Nha đầu này 20, dáng đẹp. Thật sự là sự cuốn hút với đấng mày râu.

Huống hồ Liễu nha nội cũng có khi thấy nhịp tim cũng loạn nhịp.Tống Giai lấy chìa khóa, cùng đi lên tầng cùng, chiếc mũi xinh xinh hít hít hai cái nói: “Bí thư Liễu, anh uống rượu à?”

“Ừm, mấy người bạn tụ tập, uống một chút..”

“Vậy để tôi đỡ anh..”

Tống Giai nói xong liền dìu lấy Liễu Tuấn.“Chưa đến mức đó đâu, tôi vừa lái xe từ thành phố Đại Ninh về, không sao”Liễu Tuấn cười, khua khua tay, rồi đứng cách xa Tống Giai.Đêm hôm thế này, cô nam quả nữ mình lại uống rượu nữa, vạn nhất có ai trông thấy mình và cô ta ôm nhauthì thật phiền phức, nói bí thư Liễu “Bản tính” khó đổi, sau khi uống rượu lại đòi hỏi nhân viên phục vụ.Tống Giai thấy Liễu Tuấn thậ như vậy, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, mím môi, chạy lên trước mở cửa cho y.“Bí thư Liễu, anh nghỉ chút đi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho”Đồ dùng hằng ngày của Liễu Tuấn đều do Tống Giai chịu trách nhiệm cả.“Không cần đâu, tự tôi làm được…muộn rồi, cô về nghỉ sớm đi!”

Liễu Tuấn đứng bên cửa, không có ý định để cho Tống Giai vào trong.Liễu giai cười nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi”Đọc văn bản cả ngày cũng mệt mỏi, tắm giặt xong nằm lên giường là có thể ngủ ngay được.Có lẽ khoảng 2 giờ đêm.

Một bóng đem nhẹ nhàng mở cửa phòng số 3 bước vàng bên trong.

Chương 459: Phục vụ chu đáoLiễu nha nội đang chìm sâu trong giấc ngủ, thì cảm thấy có sự mềm mại của một cơ thể áp sát vào người mình.

Liễu Tuấn vốn là người rèn luyện võ nghệ từ lâu, cho dù có uống chút rượu, lại không có chút đề phòng nào, nhưng bị người khác tấn công tận nơi thế này, vẫn có thể tỉnh ngay lập tức, bản năng vẫn rất tốt.Người con gái đó “Hơ” lên một tiếng, rồi cười ngại ngùng, Liễu Tuấn lập tức tỉnh hẳn, quay người lại, bật đèn ngủ.Người đang nằm gần bên cạnh y không phải nhân viên phục vụ phòng số ba Tống Giai sao?“Cô làm gì thế?”

Liễu Tuấn cau mày hỏi.“Ư, đến lúc này đâu cần hỏi như vậy?”

Tống Giai tiến lại gần, đưa tay ôm lấy y, dưới anh đèn mờ của chiếc đèn ngủ, cơ thể mềm mại của cô ta tiến lại gần, vô cùng quyến rũ, Liễu Tuấn không nói thêm lời nào, đứng dậy mặc quần sao, đi ra phòng ngoài, ngồi lên ghế sofa hút thuố, lúc này mới nói với người bên trong phòng ngủ: “Mặc xong quần sao thì ra ngoài!”

Tống Giai không ngờ người này lại làm như vậy, không nói thêm câu nào với y, mặc quần áo chỉnh tề, cảm thời hơi kinh ngạc, trong lúc này thực sự không biết làm gì.Liễu Tuấn hút đến điếu thuốc thứ hai, thấy cô ta không có động tĩnh gì, cũng không thúc giục, đến trước bàn làm việc, nhấc điện thọi gọi cho Bạch Dương phòng số một.“Alo, ai đó?”

Tiếng chuông vang lên một hồi, Bạch Dương mới nhấc điện thoại, hơi khó chịu hỏi.“Là em, chị, bây giờ Tống Giai đang ở phòng em, không mặc quần áo, chị lập tức đến chỗ em một lát đi”Liễu Tuấn không đợi Bạch Dương nói thêm câu nào, liền cúp máy.Bạch Dương đang mơ màng, bị cú điện thoại của Liễu Tuấn làm cho sực tỉnh, vội vàng khoác áo ngoài, chạy lên tầng hai.

Đợi đến khi cô đến trước phòng số ba, Tống Giai đã mặc xong quần áo, đứng trước mặt Liễu Tuấn, nước mắt rơi như mưa.“Chuyện gì thế này?”

Bạch Dương nhìn Tống Giai, nghiêm khắc hỏi.“Tôi…”

Tống Giai ngẩng đầu nước mắt lã trã rơi, nhìn Bạch Dương, rồi lại vội vàng cúi đầu, không nói thêm câu nào nữa.Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn gật đầu nói: “Tống Giai, việc này hiện nay chỉ có 3 người chúng ta biết, tôi hi vọng cô nói thật, không được giả dối….ngồi đi, ngồi xuống rồi từ từ nói…”

“Vâng…”

Tống Giai trả lời như một cái máy, ngồi xuống ghế.“Bí thư Bạch, chị cũng ngồi đi!”

Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Bạch Dương, trước mặt Tống Giai cũng nên tuân thủ nguyên tắc một chút.Bạch Dương gật đầu, ngồi xuống trước mặt Tống Giai, Liễu Tuấn đi pha trà, rồi đặt xuống trước mặt Bạch Dương, một cốc đưa cho Tống Giai, làm cho cô ta giật mình, ngước nhìn Liễu Tuấn, với thái độ ngạc nhiên.“Tôi tin cô chỉ là một phút hồ đồ, trước mặt của bí thư Bạch, cô hãy nói ra tất cả mọi chuyện đi, cô nói rõ ràng thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết”Liễu Tuấn nói rất ôn hòa, có Bạch Dương ở đây Liễu Tuấn rất yên tâm.Mọi việc đã nằm trong tay, thì cho dù Tống Giai có hét lớn “Phi lễ” cũng chẳng cần lo lắng gì, người ta chủ động “Mang quà đến tặng”, cùng lắm bảo nhà khách đổi cho nhân viên khác là xong, cũng chẳng cần làm gì cho to chuyện cả, làm mình thêm cái tội “Háo sắc” vốn đã có cũng chẳng vấn đề gì, nhưng điều mà Liễu Tuấn lo ngại là đằng sau còn có những động cơ khác nữa.“Xin lỗi, bí thư Liễu, tôi….tôi không nên nhận tiền của họ.”

Tống Giai đón lấy tách trà, run rẩy nói, Liễu Tuấn và bach dương nhìn nhau, sắc mặt rất nghiêm túc, quả nhiên là có kẻ đứng đằng sau, Bạch Dương vội hỏi:“Bọn họ, ai?

Ai cho cô tiền, bảo cô đến ngầm hại bí thư Liễu?”

Vừa nghe thấy hai từ “Ngầm hại”, Tống Giai sợ hãi toát mồ hôi, vội vàng khua khua tay:“Không có, không có, bí thư Bạch, thật sự không phải hại bí thư Liễu, mà là…muốn cho bí thư Liễu được hưởng sự phục vụ chu đáo”Nếu như không đang trong hoàn cảnh này, thì có lẽ Liễu Tuấn đã cười lớn rồi, Bạch Dương lườm y, bây giờ không phải lúc cười?“Nói đi, ai bảo cô đến đây?”

Câu hỏi của Bạch Dương không hề hồ đồ, nhưng cũng có chút áp chế với cô ta.“Tôi…tôi không dám nói..”

Tống Giai tỏ ra rất sợ hãi, nhìn Bạch Dương, rồi lại nhìn Liễu Tuấn, dáng vẻ rất đáng thương.Cuối cùng Liễu Tuấn không nín nổi cười nữa, nhưng lại là cười nhạt:“Người ta bảo cô đến phục vụ chu đáo cho tôi, tóm lại muốn tôi biết cái gì?

Nếu không sao bọn họ lại tốt với tôi như thế?”

Cho dù tặng tiền hay gái, thì bí thư Liễu cũng chẳng thèm quan tâm,.Tống Giai lại nhìn y, cũng hơi có chút trách cứ.Dù sao việc này cũng chưa làm được mà?

Chưa làm xong mà đã nói tên của “Người thuê” thật chẳng có chút đạo lý nào.“Nói đi!Bạch Dương nói lại câu đó lần nữa, cau mày nhìn cô ta.Tống Giai rất coi trọng Bạch Dương, dù sao cô cũng là một đại mỹ nhân, trưởng thành hơn cô ta, “Khả năng” của mình chẳng đáng gì so với Bạch Dương cả.“Vâng, là bí thư Lữ và xã trưởng Trần của xã Mã Đầu..”

Cuối cùng cô ta cũng đã khai nhận, Liễu Tuấn cảm thấy rất ngạc nhiên.Hai người này, ban sáng mình vừa đọc hồ sơ liên quan tới họ trong vụ án của Phương Chiều Hướng, bây giờ lại bắt đầu giở trò “Háo sắc” này trên chính nha nội này ư.“Khốn nạn”Bạch Dương cuối cùng không nhân nhịn được nữa, bàn tay nắm chặt vào ghế.“Hai người này, lại có thể dùng cách hạ lưu như vậy. dù sao lại có thể như vậy, còn có thể giống cán bộ đảng hay sao?”

Liễu Tuấn có chút kinh ngạc.Thấy danh tiếng “Háo sắc”của mình đã lan truyền rộng như vậy.

Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai người này dường như chẳng có việc gì ngoài việc nghĩ cách đem phụ nữ đi tặng ca.“Giai Giai, việc này, tôi không trách cô, cũng có thể không truy cứu thêm, không nói với giám đốc lưu….dù sao cô vẫn còn trẻ, dễ bị người khác lợi dụng.

Nhưng cô nhất định phải viết lại toàn bộ vụ việc này lại, hiểu không?”

Liễu Tuấn khua khua tay, nén lại sự tức giận của Bạch Dương, nói thân thiện với Tống Giai.“Anh thực sự không trách tôi sao?”

Tống Giai lại thấy ngạc nhiên.Từ sau khi “Hành động” thất bại, Tống Giai bị đưa hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không biết sẽ phải ứng phó thế nào.

Mình đắc tội với người lãnh đạo thứ ba của huyện, cả cái huyện Ninh Bắc này, ngoài bí thư huyện trưởng ra, thì y là người lớn nhất, càng không cần nhắc đến những người đứng đằng sau họ nữa.

Nếu mà muốn xử lý mình thì họ muốn sao thì làm vậy, chẳng biết làm thế nào.“Nếu tôi nói ra, thì ông ta có thể để tôi ngồi yên không?”

Hiện nay tuy Liễu Tuấn nói không trách cứ, nhưng Tống Giai lại không dám tin.

Liễu Tuấn gật đầu, nói: “Tôi nói không trách thì sẽ không trách”Tống Giai lại nhìn Bạch Dương, cô cũng gật đầu.Tống Giai bỏ lại tất cả những lo lắng của mình đi.

Không biết làm sao, cô ta không thật tin Liễu Tuấn nhưng lại rất tin tưởng Bạch Dương.

Bạch Dương gật đầu như vậy thì cô ta yên tâm rồi.“Cô hãy viết mọi chuyện vào đây, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đã bảo cô làm những gì, cho cô bao nhiêu tiêng, tất cả đều phải viết hết ra, không được giấu giếm điều gì.

Nếu không, tôi sẽ thông báo cho đồng chí cục công an giải quyết việc này”Bạch Dương đã hạ lệnh xuống rồi.“Vâng, tôi viết, tôi viết…”

Tống Giai toát mồ hôi, vội vàng trả lời.Liễu Tuấn đã đi bật đèn, chuẩn bị giấy bút cho cô ta.Tống Giai từ từ đi đến trước bàn làm việc, cầm bút viết, nhưng môi lại mím chặt không biết viết thế nào.“Những cái khác không cần nghĩ nhiều, cứ nói sự thực đi, họ bảo cô làm gì, thì nói hết ra, cho cô bao nhiêu tiền….viết rõ ràng là được.”

Liễu Tuấn dặn dò.Tống Giai gật đầu, cuối cùng cũng cầm bút viết.Liễu Tuấn trở về ghế sofa ngồi bên cạnh Bạch Dương, thấy Bạch Dương đang mặc đồ ngủ liền đứng lên đi vào phòng ngủ lấy một chiếc ghế ra cho cô.Bạch Dương cũng không từ chối, từ từ nhận lấy.Liễu Tuấn châm điều thuốc hút từng hơi.Tống Giai vừa viết vừa nhìn về phía họ.Đến bây giờ cô ta mới thực sự yên tâm, nghĩ tới chuyện Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý nói y là người “Háo sắc” thật sự là buồn cười, hoàn toàn không có một chứng cứ nào, chỉ là ăn nói hồ đồ.

Đến bây giờ, bản thân mình mới hiểu một người trong hoàn cảnh như y vẫn tỉnh táo đứng dậy, chẳng cho cô ta chút cơ hội nào cả.Một người đàn ông háo sắc đâu có như vậy?Phó bí thư ủy ban huyện rất trẻ tuổi, không hề giống với lãnh đạo huyện trước đây.Tống Giai thật sự rất coi trọng y.Cô ta chỉ là một chưa có kinh nghiệm sống, cho nên cũng chẳng thể nào có thể đánh giá được ai là quan tốt quan xấu nếu chỉ xét từ một góc độ nào đó.

Chẳng qua cô ta thấy được rằng từ những hành động của Liễu Tuấn đã chứng tỏ y là quan tốt.Tống Giai viết rồi lại sửa, sửa lại viết, tẩy tẩy xóa xóa, phải mất khoảng 2 tiếng mới coi như đã viết xong đại ý, tất cả hết 2 trang giấy, chỗ sửa chữa còn nhiều hơn chỗ viết sạch sẽ.Việc này làm cho Tống Giai toát mồ hôi.Nhưng khi cô ta đưa tờ khai cho Bạch Dương, thì thấy rất xấu hổ vì chữ viết của mình quá xấu.“Xin…xin lỗi, bí thư Bạch, trình độ văn hóa của tôi không cao…chữ viết hơi khó đoc..”

Bạch Dương cúi đầu xem, không nói gì, liếc mắt về phía Liễu Tuấn, Tống Giai đứng mím môi trước mặt hai người, thật sự tay chân với cô ta lúc này hơi thừa.Chữ của Tống Giai viết thực sự rất khó đọc, văn chương cũng lủng củng, may mà nội dung chính viết cũng khá rõ.Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai ngày trước đã đến tìm Tống Giai, mời cô ta ăn cơm, tặng cho co ta một sợi dây chuyền và 2ngàn, muốn cô ta “PHục vụ đặc biệt” cho bí thư Liễu.“Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, trước đây quen cô không?”

Bạch Dương hỏi.Trong “Bản khai” không nói ai là người đứng giữa.“À…họ….họ trước đây đã từng đến quán dùng bữa, còn massa…tôi có quen họ..”

Tống Giai đáp.“Họ bảo cô làm việc này, cô đã đồng ý?

Cũng không suy nghĩ?’Bạch Dương hỏi.“Tôi…họ nói, là…là bí thư Liễu dặn họ làm vậy….còn nói sau này hàng tháng sẽ đưa cho tôi 2 ngàn…cũng… cũng là do bí thư Liễu căn dặn họ…”

Tống Giai vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn, cô ta ngạc nhiên thấy rằng bí thư Liễu cười mà còn cười rất vui nữa.“Hai vị này, thật là hết việc để làm”Liễu Tuấn cười nói.Nếu nói Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, muốn chăm sóc chu đáo cho lãnh đạo.

Không nói câu nào, đem người đẹp lên giường của lãnh đạo làm cho y kinh ngạc.Thấy sắc mặt bình tĩnh của Liễu Tuấn, sau đó phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, theo lời dặn dò của Liễu Tuấn làm cho sự việc thỏa đáng hơn.Liễu Tuấn đọc lại bản viết này một lượt cười mãn nguyện.“Giai Giai, không sao rồi, cô đi nghỉ đi.

Đừng lo lắng gì cả, cô cũng chỉ là một phút hồ đồ mà thôi, coi như tối này không xảy ra chuyện gì cả, hiểu không?”

Cô ta cũng không đem chuyện này kể cho ai cả, dù sao cũng là con gái chưa kết hôn, cần đến danh tiết chứ.“Vâng..”

Tống Giai vội vàng đi ra, đến cửa thì quay đầu lại hỏi một câu: “Nếu như bí thư Lữ và xã trưởng Trần hỏi, tôi nói sao?”

“Cô cứ nói với họ, việc đã làm xong”Liễu Tuấn nói.“Hả?”

Tống Giai và Bạch Dương vô cùng kinh ngạc.“Cứ làm như vậy, đi đi!”

Liễu Tuấn lại khua tay lần nữa.Tống Giai hơi ngạc nhiên bước đi, Bạch Dương nhìn y, hy vọng có một lời giải thích.“Hai tên khốn nạn này, cậu còn muốn hắn hả dạ sao?”

“Chỉ cần có thể làm được việc lớn, làm cho thỏa nam cũng có sao?”

Liễu Tuấn hỏi lại.“Chuyện lớn gì?”

Bạch Dương tức giận nói.“Vấn đề về vùng mỏ mã đầu”Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.“Đây là quyết sách quan trọng nhất từ sau khi em tới đây, nhất định làm tốt, quyết không được hồ đồ.

Em vốn định dùng thủ đoạn mạnh hơn nhưng đã có lựa chọn khác cũng nên thử”Bạch Dương nói: “Tôi đồng ý dùng biện pháp mạnh!”

“KHi thời cơ chín muồi, có thể dùng biện pháp mạnh sao? chị muốn khuấy động dân?”

Thế lực gia tộc nhiều khi cũng làm cho con người ta phải đau đầu.Nghe y nói vậy, Bạch Dương không nói gì nữa.Hiện nay đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 14 đang được long trọng tổ chức, Liêu Khánh Khai, Trương Quang Minh, Nghiêm Ngọc Thành, Diệp Xuân Lâm, Hồ Vi Dân, Liễu Tấn Tài cùng các lãnh đạo khác đều đã vào thủ đô.Thời gian nhạy cảm như thế này, thực sự không dễ hành động!

Chương 460: Trúng cử ủy viên trung ươngTrung tuần tháng 10, đại hội Đảng lần thứ 14 kết thúc tốt đẹp tại thủ đô, lần này đại hội diễn ra trong vòng sáu ngày, tổng kết những thành tựu đã đạt được từ đại hội lần thứ 11, đại hội đưa ra ba chính sách có ý nghĩa quan trọng.Một là xây dựng chủ nghĩa xã hội mang màu sắc nước ta ; hai là xác định mục tiêu cải cách là xây dựng thể chế kinh tế xã hội chủ nghĩa; ba là yêu cầu toàn bộ Đảng nắm lấy cơ hội, đẩy nhanh phát triển, tại hội nghị lần này, có Bạch Kiến Minh, Chu Dật Phi, Trương Quang minh, Liễu Tấn Tài Tài, Hà Trường Chinh được chọn làm ủy viên trung ương, Liêu Khánh Khai cũng một lần nữa trúng cử làm uỷ viên, có thể thấy kết quả,Hà Trường Chinh là tư lệnh quân khu Nam Phương, Trương Quang Minh hiện là tỉnh trưởng tỉnh N nên được chọn là ủy viên là điều đương nhiên, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cùng đắc cử, đặc biệt Liễu Tấn Tài khiến người ta bất ngờ.

Trương Quang Minh cùng Nghiêm Ngọc Thành được chọn làm uỷ viên là điều dễ hiểu, khả năng là Trương Quang Minh đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành là tỉnh trưởng, Liêu Khánh Khai sẽ làm về bên chính trị, Nghiêm Ngọc Thành là tỉnh trưởng là điều bình thường, nhưng Liễu Tấn Tài trúng tuyển ủy viên trung ương thì không biết sắp xếp thế nào?Nhìn chung lịch sử của tỉnh N, ngoại trừ bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng phải là ủy viên trung ương ra thì những cấp phó khác chỉ là ủy viên bổ sung, huống chi Liễu Tấn Tài giờ là Tỉnh ủy thường ủy kiêm bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh, cho dù tiến thêm một bước để Nghiêm Ngọc Thành lên chức phó bí thư Đảng, không phải là ủy viên Đảng sao?Chẳng lẽ ba người này phải có một người rời tỉnh N nhận chức vụ khác?Như vậy ai sẽ ra đi?

Trong khoảng thời gian ngắn, tỉnh N vẫn đang bàn bạc chưa quyết định được, đối với việc một trong ba vị uỷ viên trung ương đi hay ở thì có một tin đồn được nói đến nhiều nhất đó là, Trương Quang Minh nhậm chức bí thư, Nghiêm Ngọc Thành nhậm chức tỉnh trưởng, Liễu Tấn Tài làm tỉnh trưởng.Ý kiến này là của đa số “Người ngoài biên chế tổ chức bộ trưởng”.

Luồng ý kiến thứ hai là Trương Quang Minh nhậm chức bí thư, Liễu Tấn Tài làm tỉnh trưởng, Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh, ý kiến này cũng có không ít người tán đồng.Nguyên nhân là Liễu Tấn Tài am hiểu về xây dựng kinh tế, đã làm bí thư tỉnh hơn một năm, kinh tế của Đại Ninh chưa phát triển nhanh chóng nhưng tối thiểu đã xây dựng được nền móng. khắp nơi khí thế ngất trời.

Nghiêm Ngọc Thành gần ba năm nay làm công tác Đảng, khả năng hắn lên làm bí thư tỉnh là rất cao,Luồng ý kiến thứ ba là Nghiêm Ngọc Thành bỏ chức bí thư, làm việc dưới tay Liêu Khánh Khai, Liễu Tấn Tài đảm nhiệm chức tỉnh trưởng, Trương Quang Minh nhậm chức bí thư tỉnh, nhưng mà luồng ý kiến này bị những người “ 'Tinh thông quy tắc quan trường “ phản đối, Nghiêm Ngọc Thành cùng Liễu Tấn Tài có quan hệ mật thiết, “Quan hệ Nghiêm Liễu “ ai trong tỉnh này không biết?

Để hai người bọn họ làm bí thư và tỉnh trưởng, đúng là nực cười, lẽ nào không biết đến điều tối kị nhất trên quan trường?Trong ba luồng ý kiến này, vị trí của Trương Quang Minh đều là bí thư tỉnh ủy, Liễu Tấn Tài là tỉnh trưởng, duy chỉ có Nghiêm Ngọc Thành, có thể là bí thư cũng có thể là tỉnh trưởng.Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, đối với lãnh đạo cấp cao tỉnh N mà nói, họ không quan tâm.

Mọi người vẫn đi làm bình thường nên làm gì thì làm, Liễu Tấn Tài sau khi trở về từ thủ đô vẫn đi làm đều đặn, trên mặt không chút sợ hãi, trái lại các cán bộ thấy ánh mắt của Liễu bí thư thì càng thêm kính sợ cùng ngưỡng mộ, cũng có một số mừng thầm, vô luận thế nào, thời gian Liễu Tấn Tài ở Đại Ninh cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

Trong lịch sử thành phố, chưa từng xuất hiện một bó thư đảm nhận chức vụ ủy viên trung ương, những người này đương nhiên đều là không thể sống sót với Liễu Tấn Tài nên mới muốn đổi bí thư.Hy vọng sau khi có bí thư mới thì có thể thu hoạch được gì đó.Đương nhiên, cũng không thể nói thị ủy Đại Ninh sẽ không có chút thay đổi, chí ít khi người ta nhìn thấy Liễu Tấn Tài người ta không gọi Liễu bí thư mà gọi “Liễu trung ủy”, lúc đầu có rất ít người gọi nhưng về sau có nhiều người gọi hơn, thậm chí ngay cả tại hội nghị thường ủy cũng có người gọi hắn như thế.Mãi đến khi Liễu Tấn Tài nói muốn mọi người gọi là “Liễu bí thư” thì mọi chuyện mới kết thúc.Thân là người trong cuộc Liễu Tuấn lại làm như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục làm việc đương nhiên Bạch Kiến Minh, Hà Trường Chinh, Chu tiên sinh muốn gọi điện thoại chúc mừng, vì không có thời gian đến thủ đô chúc mừng, làm ở huyện ủy không thể nhàn nhã như đoàn Tỉnh ủy, động một chút là có thể xin nghỉ, Bạch Kiến Minh trong điện thoại nói với Liễu Tuấn vài câu, bảo hắn giúp Bạch Dương.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp ứng.Hắn nghe điện thoại trong phòng của Bạch Dương, Bạch bí thư đứng ở cạnh nghe thấy, cười mỉm.

Hắn để điện thoại xuống nói”Chị lớn hơn tôi đáng lẽ phải chăm sóc tôi chứ!

Tại sao chú Bạch lại nói như thể tôi là bí thư huyện ủy còn chị là thư kí thế nhỉ?”

Bạch Dương nói, “Chẳng lẽ không đúng sao?

Thực tế chính là như vậy, cậu đang là bí thư còn tôi là trợ lý!”

Bạch Dương “ 'Hừ” một tiếng, nói Liễu Nha Nội cười giảo hoạt: “Lãnh đạo đang phê bình tôi chuyên quyền đây!”

Bạch Dương liền nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.

Liễu Tuấn sau khi đến nhậm chức cũng làm một vài thay đổi, phần lớn là trong phạm vi công việc của hắn, Bạch Dương nói hắn “Chuyên quyền, “Tất nhiên không phải chỉ cái này.

Mà là nói, bất luận quyết sách gì, đều là do Liễu Tuấn quyết định, trên danh nghĩa là Bạch Dương nhưng sau lưng thì Liễu Tuấn mới là người quyết định.

Trước khi Bạch Dương đến đây làm việc, Bạch Kiến Minh cũng đã dặn dò, nên học tập nhiều, nên học tập tên nhóc này cũng được mà.Buổi tối, Liễu Tuấn ngồi kiểm tra lại báo cáo được đưa lên từ bộ tuyên truyền, sắp tới, gần đây hắn khá nghiêm khắc với công tác tuyên truyền, tin tức dư luận phải nắm rõ, nhưng mà đọc báo cáo cũng không thấy hay ho gì.Nhất là nhìn thấy một số bài viết rất lủng củng muốn sửa cũng không biết bắt đầu từ đâu, thà mình tự viết lại còn hơn, đang lúc Liễu bí thư đau đầu vì bản thảo thì điện thoại reo lên: “Alo” Liễu Tuấn cầm điện thoại.“Liễu bí thư...”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh nhè nhẹ, lành lạnh khiến hắn rùng mình, hành động “Phục vụ đặc biệt, giao hàng tận cửa “ của Tống Giai thất bại, mặc dù Liễu Tuấn nói không trách tội nhưng hắn vẫn không yên tâm.Nếu như chuyện làm to lên có thể coi như là hắn hãm hại Liễu bí thư nhưng mà Liễu bí thư giữ lời không nói với cấp trên, và cũng không có yêu cầu Lưu Kinh Lý thay đổi nhân viên phục vụ cứ như không có việc gì xảy ra, hằng ngày vẫn tươi cười chào hỏi.Dần dần, Tống Giai cũng có tình cảm, càng ngày càng cảm thấy Liễu bí thư đáng yêu vô cùng, mỗi lần cùng Liễu bí thư nói chuyện, đều cảm thấy rất thú vị.

Liễu Tuấn cũng đành nhịn, phụ nữ ai chẳng vậy?“Chuyện gì?”

“Ân “Lữ bí thư và Trần xã trưởng của xã Mã Đầu muốn gặp anh “Giai Giai ngọt ngào, nhưng mà lần này Liễu bí thư lại không thấy rùng mình, ngược lại cảm thấy Tống Giai làm rất khá: “Mời bọn họ vào đi “Cô cũng tới tiếp khách!”

Phút chốc, Tống Giai dẫn khách đến “Xin chào, xin chào, bí thư Liễu.

“ Hai người đều đưa tay, khom người chào hỏi, Liễu Tuấn rụt rè vươn tay cùng bọn họ nắm một lát, rồi xoay người, ngồi xuống ghế sô pha, rất tùy ý gật đầu nói: “Lão Lữ, lão Trần, ngồi đi!”

Liễu bí thư khiến Tống Giai kinh ngạc.Chẳng giống tác phong làm việc của Liễu bí thư gì cả, xem ra gặp họ hắn rất vui mừng, vậy là lãnh đạo không coi họ là người , ai cũng nói Liễu bí thư là tên ăn chơi, ngang ngược, hôm nay thì thấy rồi đây.“Giai Giai, rót nước mời khách”, Liễu Tuấn vắt chân sai Tống Giai, ngữ khí cực kỳ tùy ý, hai người khách liếc nhau, ánh mắt mừng rỡ, xem ra “Đại lễ” thứ nhất của bọn họ Liễu Tuấn đã nhận rồi, nam nữ trẻ tuổi,**, Giai Giai như vậy** chủ động đến tận cửa, sao lại không nhận chứ?

Trần Bảo Quý liếc nhìn cặp chân dài của Giai Giai, khẽ nuốt nước bọt, như thể già không nhai nổi thịt bò.Hàng đẹp như vậy xã trưởng cũng rất thích.Tống Giai mời trà, hoa quả xong,Liễu Tuấn liền phất phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài, Tống Giai cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

“ Hì hì, Liễu bí thư, Giai Giai rất nghe lời... thấy Liễu Tuấn rõ ràng không coi hai người là người ngoài Trần Bảo Quý cũng không chút câu nệ, liền thử thăm dò một câu như vậy, Liễu Tuấn “ 'Hừ” một tiếng, nói; “Phụ nữ mà, nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thì nuôi làm gì?”

“Ha ha, Liễu bí thư nói quá đúng.”

“Trần Bảo Quý cười ha hả, Lữ Vượng Hưng cũng tươi cười, Liễu Tuấn nói đúng như “Suy đoán, “ của họ “Con người tôi làm việc rất thoải mái.

Hai người hôm nay tới, có chuyện gì, nói đi,...”

Liễu Tuấn ra vẻ tay chơi, móc ra một bao thuốc,cho mỗi người một cây, hai người nhận lấy thuốc châm rồi nhìn nhau: “Được, Liễu bí thư quả là rộng lượng, chúng tôi ở nông thôn nên cũng không biết nói lời khách khí, Liễu bí thư coi chúng tôi như người một nhà vậy thì chúng tôi cũng sẽ dốc lòng vì Liễu bí thư.”

Chỉ có Trần Bảo Quý nói chuyện, xem ra nhóm “Lữ trần” quả nhiên Lữ Vượng Hưng đứng sau làm ông chủ còn Trần Bảo Quý xông lên kêu chém: “Đừng nói những thứ vô nghĩa đó nữa”Liễu Tuấn khinh thường khoát khoát tay, “Liễu bí thư, lần này, Nghiêm bí thư của tỉnh ủy cùng Liễu bí thư thị ủy đều được tuyển làm uỷ viên trung ương, nên chúng tôi muốn đến chúc mừng!”

Trần Bảo Quý nói, rồi lấy từ trong túi ra một cái túi đen, bên trong có một sấp tiền lớn, đặt trên bàn trà, nhẹ nhàng nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn khẽ nheo mắt thản nhiên nói: “Hai người có ý gì?”

Hắn nhìn Lữ Vượng Hưng, từ lúc vào chỉ có Trần Bảo Quý nói chuyện, Lữ Vượng Hưng hiểu rằng nếu không nói thì Liễu bí thư sẽ mất hứng, vội vàng cười nói: “Liễu bí thư đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe tin chúng tôi thấy rất vui nên cố ý đến chúc mừng.

Hơn nữa anh lại một mình làm ở huyện Ninh Bắc chúng tôi, đương nhiên cần phải có tiền tiêu?

Một chút lòng thành, xin anh nhận cho.”, “Liễu bí thư yên tâm, Giai Giai bên kia, chúng tôi phụ trách!”

Trần Bảo Quý vội vàng nói thêm: “

Sau này chúng tôi sẽ theo sát Liễu bí thư, anh chỉ đâu chúng tôi sẽ đánh đó, không dám hàm hồ.”

Lữ Vượng Hưng đứng dậy, Liễu Tuấn cười cười cầm lấy sấp tiền, đập đập vào tay “Được, tôi thích nghe những lời này..

Tôi cũng không có yêu cầu khác, tôi chỉ muốn các anh chỉnh đốn mỏ than thôi”Hai người không ngờ Liễu Tuấn lại nhắc tới chuyện này.đều là khẽ giật mình, tiếp đó nhìn nhau.“Liễu bí thư, ý của anh là...”

Trần Bảo Quý hỏi dò.“Tại sao, chẳng lẽ ý của tôi anh vẫn chưa hiểu sao?”

Chương 461: Kinh ngườiHai người không nói được câu nào, nếu như cái mỏ than đó mà chỉnh đốn được thì bọn họ cần gì phải đến đây nịnh nọt thế này?Liễu Tuấn thấy hai người ngẩn người, thì cười cười nói; “Tại sao, văn kiện trong huyện không cần thi hành sao?Uy tín của Bạch bí thư không cần bảo vệ sao?

Đạo lý các anh không rõ?”

Lữ Vượng Hưng giật mình, cảm giác hiểu được ý của Liễu Tuấn bèn gật nhẹ đầu, nói; “Liễu bí thư nói rất có lý, uy tín của huyện ủy và Bạch bí thư nhất định phải giữ gìn...”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Thế mới đúng, huyện Ninh Bắc chúng ta, vẫn nằm sưới sự chỉ đạo của thư kí Bạch, giữ gìn uy tín của cấp trên là nghĩa vụ của mỗi một đảng viên cán bộ.”

“ Đúng thế, Liễu bí thư nói quá chính xác, “Lữ Vượng Hưng liên tục gật đầu.“Nhưng mà Liễu bí thư, quả thật chúng tôi cũng bất đắc dĩ mới như vậy.

“, “Có gì thì các anh phải nói ra, các anh không nói lãnh đạo làm sao biết?”

Liễu Tuấn nói, chỉ chỉ lên bàn nói: “Uống trà, uống trà đi, ăn hoa quả đi, đừng vừa ăn vừa nói, lúc tan việc, không cần phải câu nệ!”

Hai người liếc nhau, đều là âm thầm thở phào một cái!Còn tưởng rằng hắn muốn trở mặt...”

Liễu bí thư, thật ra chúng tôi cũng biết chỗ hại của mỏ than, nguồn than đá quý giá của quốc gia bị xói mòn, biện pháp bảo vệ an toàn chưa đảm bảo dễ dàng phát sinh sự cố, nhưng Mã Đầu còn nghèo, dân chúng không có cách nào khác để kiếm tiền, chỉ có thể vụng trộm đào than đá lấy tiền...

Anh xem, mỏ than rộng vậy, chúng tôi muốn chỉnh đốn cũng rất khó ra tay...

Quê nhà người thân...”

Lần này Lữ Vượng Hưng lên tiếng, người này ăn nói cũng không kém gì Trần Bảo Quý, chỉ là lão luyện thành thục quá nên không chịu mở miệng thôi, chứ đã nói thì bài bản đủ cả.“Không chỉ là chuyện này?

Rất nhiều cán bộ nông thôn đều có cổ phànmỏ than!”

Liễu Tuấn nâng chén trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói với Lữ Vượng Hưng.Lữ Vượng Hưng thần sắc tái mét, lắp bắp nói: “Liễu bí thư, chuyện này...”, cũng chỉ là tình huống cá biệt đa số các cán bộ đều rất liêm khiết, chiếm cổ phần thì cũng là tài sản của gia đình...”

Liễu tuấn bật cười, “Lão Lữ! anh và vợ anh có gì khác nhau?”

Lữ Vượng Hưng xấu hổ, Liễu Tuấn tiếp đó sắc mặt nghiêm nghị, đẩy sấp tiền trước mặt nói;, “ Nếu như hai vị đến đây để nói những lời vô nghĩa này thì mời về cho tôi không có thời gian.”, Lữ Vượng Hưng nhìn Trần Bảo Quý, hắn gật gật đầu, “Liễu bí thư, chúng tôi cũng không dám lừa gạt anh, tôi nói thật, quả thật là có như anh nói thật.

Đây cũng không phải là hiện tượng của riêng xã tôi mà là toàn bộ huyện nơi nào có mỏ than đều như vậy...”

Liễu Tuấn khoát khoát tay: “Nơi khác thế nào các anh không cần quan tâm, các anh là nơi thí điểm, trước tiên hãy nói tình huống của các anh, con người tôi, các anh cũng biết, không thích quanh co lòng vòng, nếu các anh muốn nói thì nói, còn không tôi cũng không miễn cưỡng, đến lúc đó tất nhiên sẽ có người đến nói chuyện với các anh.”

Hai người lo lắng, Liễu bí thư thật là lợi hại, ép bọn họ phải đứng hẳn về một bên.Nếu đã như vậy thì phải thành thật có gì nói đấy, nếu không tin lãnh đạo thì lãnh đạo sao tin mình?Lữ Vượng Hưng quan sát Liễu Tuấn rồi nhìn đống tiền trên bàn, hít một hơi thật sâu, gật nhẹ đầu, nói; “Liễu bí thư, chúng tôi sẽ đứng về phía anh.

“Liễu Tuấn mỉm cười, lập tức Lữ Vượng Hưng cũng không giấu diếm nữa, nói hết mọi vấn đề, tình trạng nghiêm trọng hơn so với dự tính của Liễu Tuấn17 mỏ than đều có cán bộ nắm giữ, thậm chí là trăm phần trăm cổ phần, cán bộ chính là chủ, chỉ có điều treo đầu dê bán thịt chó mà thôi, Chuyện này chỉ cần nộp ít tiền cho huyện là được, chỉ cần trích ra khoảng 10 đồng từ thuế qua cửa của mỗi tấn than là đủ, còn lại tất cả đều rơi vào hầu bao của họ” Liễu Tuấn nghe xong vô cùng tức giận nhưng vẫn nén giận nói.:“Đã xảy ra sự cố bao giờ chưa?”

Lữ Vượng Hưng gật đầu: “Đã từng”“Bình quân hàng năm chết bao nhiêu người?”

Liễu Tuấn không e dè, đi thẳng vào vấn đề,Lữ Vượng Hưng miễn cưỡng cười nói: “Liễu bí thư hay nói giỡn, sao có thể bình quân chết bao nhiêu người một năm.

Cũng chỉ là sự cố nhỉ thôi, không đến nỗi chết người...”

Liễu Tuấn cười lạnh một tiếng, nói; “Mỏ than gặp sự cố là chuyện nhỏ?

Anh nói đến chuyện ngã trong mỏ than?Các biện pháp an toàn của các anh lẽ nào sẽ không thể có sự cố?

Gas nổ mạnh, sập lún, ngập nước, lúc nào cũng có thể có chuyện xảy ra, có thể đảm bảo mạng sống của người khác không?

Nói thật đi!”

“Ách, Liễu bí thư...”

Lữ Vượng Hưng cười nói, “Không cần anh phải nói!

Lão Trần, anh nói đi!

Rốt cuộc hàng năm chết bao nhiêu người?”

Liễu Tuấn quả quyết cắt đứt lời của Lữ Vượng Hưng trừng mắt nhìn Trần Bảo Quý nói.Trần Bảo Quý vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ tới mức nhảy dựng lên, mắt dò xét Liễu Tuấn, lắp bắp nói:“Cũng không nhiều chỉ có vài ba người thôi.

““Nói hưu nói vượn!

Mỗi lần xảy ra sự cố sao có thể chỉ chết bằng đó được!”

Liễu Tuấn quát.“Ách, năm nay xác thực chỉ chết có ba người, năm rồi, thì nhiều hơn chút nhưng Liễu bí thư, những chuyện này chúng tôi đều xử lý tốt.

Gia đình bọn họ đều được bồi thường tiền, ít cũng là mấy nghìn đồng, nhiều thì hơn vạn..”

“Đủ rồi.”

Liễu Tuấn tức giận đứng lên, đi tới đi lui, hắn thật sự không cách nào đem một mạng đánh đồng với mấy ngàn đồng, trước khi hắn xuyên việt, quốc gia từng có văn bản quy định, nếu như trong mỏ có người thiệt mạng thì đền bù không được thấp hơn hai mươi vạn, như thế hắn vẫn không thể chấp nhận được.

Thấy Liễu Tuấn tức giận,hai người vội đứng lên, nhìn theo động tác của Liễu Tuấn, trong đầu thật sự có phần không chắc, hắn là người thế nào, rốt cuộc muốn làm gì.Liễu Tuấn bèn nói;”Các anh nghe kĩ đây, các anh phải đóng tất cả các mỏ than nhỏ lại cho tôi, ngoại trừ mỏ than Mã Đầu ra không chỗ nào được khai thác nữa!

Mỏ ở Mã Đầu cũng phải dừng khai thác để chỉnh đốn.Sau đó hắn đứng dậy lanhaj lùng nhìn hai người nói: “Liễu bí thư,Chuyện này rất khó...”

Lữ Vượng Hưng cứng đầu nói.“Làm không được hả?

Đã làm không được,thì các anh không cần phải khổ sở nữa, tôi sẽ phái người có thể làm được đến.”

“Liễu bí thư, không phải là hai chúng tôi nói láo, trong xã ngoài tôi và Lữ bí thư ra, vô luận là ai, cũng chưa chắc làm tốt được.”

Trần Bảo Quý nói.“Tôi biết rồi! họ Lữ và họ Trần là hai họ lớn trong xã, hai vị, lại là đứng đầu họ, nếu thay người khác thì họ sẽ gây chuyện đúng không?”

Hai người gật đầu.

Hai người kia, lúc trước hối lộ Phương Triêu Dương mục đích cũng không phải muốn thăng quan, mà là muốn giữ cái chức trưởng xã và bí thư.

Thấy châu báu nên không chịu chuyển chỗ đây mà.

Dân chúng áp chế chính phủ!

Các anh làm đảng viên làm cán bộ thế sao?”

Liễu Tuấn nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng hỏi, “Liễu bí thư, cũng không phải chúng ta muốn làm như vậy, thật sự là...

Thật sự là yêu cầu của anh quá cao, chúng tôi không làm được...”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, các anh không làm được, thì tôi sẽ phái người làm được đến, các anh mời ra ngoài cho, ngay lập tức!”

Hai người liếc nhau, Trần Bảo Quý muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Lữ Vượng Hưng chặn lại, Lữ Vượng Hưng cầm lấy sấp tiền trên bàn rồi “Hừ” một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Tống Giai đứng đó, Trần Bảo Quý nhìn cô một lượt, kỳ quái nói: “Giai Giai, cô phải cẩn thận một chút, không được để người khác ức hiếp!”

Tống Giai ù ù cạc cạc gật gật đầu.

Đợi đến khi hai người đi khuất Tống Giai mới cẩn cẩn dực dực nói: “Liễu bí thư..., Liễu Tuấn khoát tay, nói; “Không phải chuyện của cô, cô có thể về nghỉ rồi.”

“Hai người này sao lại vô liêm sỉ vậy chứ?”

Bạch Dương nghe xong chuyện cũng giận tím mặt, vỗ mạnh lên bàn.“Ngang nhiên hối lộ thượng cấp lãnh đạo không thành, còn muốn uy hiếp lãnh đạo, muốn kích động dòng họ phản kháng lại, thật đúng là nực cười!

Làm như vậy bộ, căn bản là quá đểu!

Cậu còn muốn dùng bọn họ để chỉnh đốn mỏ than!”

Liễu Tuấn nhíu mày, nói; “Trước kia tôi cũng không ngờ tình huống lại nghiêm trọng vậy, vượt ra khỏi dự liệu của tôi, lúc trước tôi chỉ muốn cho hai người đó cơ hội chuộc tội, đồng thời chỉnh đốn những mỏ than nhỏ...

Xem ra tôi nghĩ quá đơn giản..”

Khó thấy tên nhóc này tự phê bình mình.

Bạch Dương nhịn cười, hai tay ôm ngực, nói; “Vậy bây giờ thế nào?”

Liễu Tuấn thở dài nói: “Còn làm gì nữa, dùng cách của chị!”

Trong cuộc họp văn phòng bí thư, Bạch Dương nói muốn lập tức tra rõ vấn đề của Trần Bảo Quý và Lữ Vượng Hưng, tiến hành song quy đối với bọn họ, “Song quy Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý?”

Lý Giang nhíu lông mày, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì vấn đề của họ rất nghiêm trọng, “Liễu tuấn nói xen vào “Thứ nhất, bọn họ đã từng hối lộ Phương Triêu Dương bảy vạn, giới thiệu bồ cho Phương Triêu Dương, tiếp theo, bọn họ còn muốn hối lộ tôi hai vạn, thứ ba, bọn họ âm mưu người phục vụ trong nhà khách vu hãm tôi!

Tôi giờ đây chính thức báo cáo với Ban Kỷ Luật Thanh Tra huyện!”

Nói xong, Liễu Tuấn nói với Trương Hiểu Mạn; “Trương thư ký, xin cô hãy ghi chép lại,tôi chính thức báo cáo với Ban Kỷ Luật Thanh Tra huyện vấn đề của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.“Trương Hiểu Mạn dĩ nhiên trợn mắt há hốc mồm, nghe vậy vội vàng gật đầu cuống quít, vội tại ghi chép lại, các bí thư tham dự hội nghị sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng, một phó bí thư huyện ủy lại trực tiếp tố cáo cấp dưới của mình chắc chắn là có gì “Quái dị”.”

“Xin hỏi liễu bí thư, có bằng chứng gì không?”

Lý Giang cẩn thận nói.Cũng không thể nói anh là phó bí thư huyện ủy tố cáo cấp dưới mà không cần chứng cứ?

Anh đã theo trình tự mà làm thì tôi cũng theo trình tự mà làm “Có, thứ nhất, bọn họ hối lộ Phương Triêu Dương bảy vạn, cái này không cần tôi cung cấp chứng cớ, Phương Triêu Dương đã cung khai, Ban Kỷ Luật Thanh Tra tỉnh cũng đã xác nhận với Trần Bảo Quý và Lữ Vượng Hưng, chứng cớ vô cùng xác thực.

Thứ hai bọn họ tối hôm qua ngang nhiên hối lộ tôi trong văn phòng, đương nhiên, không có nhân chứng khác, cần Ban Kỷ Luật Thanh Tra xác minh.Thứ ba tôi có bằng chứng, liễu tuấn nói, móc ra “Bản cung” của Tống Giao giao cho Lý Giang, Lý Giang xem xong, yên lặng gấp lại, kẹp bút đặt cẩn thận, chứng tỏ Lý Giang là người cẩn thận, sẽ không để người khác nắm thóp, nếu như chứng cớ, thì huyện trưởng cũng không thể chỉ xem qua.

“Thật ra, đây cũng chỉ là vấn đề bên ngoài mà thôi, vấn đề của xã Mã Đầu còn nghiêm trọng hơn...”

Liễu Tuấn nói, bắt đầu chậm rãi thuật lại mọi vấn đề, Bành Thiểu Hùng vào làm việc ở huyện này đã hơn một năm cùng thời đại với Phương Triêu Dương lẽ nào chưa từng nghe đến?

Vừa nghe là biết Liễu Tuấn nói đúng sự thật”Các đồng chí, nhìn thấy mà giật mình, quả thực đúng là giật mình!

Mỗi mỏ than của xã hàng năm đều chết rất nhiều người, vậy thì cả huyện có bao nhiêu người khai thác bất hợp pháp?Lại thêm bao nhiêu người chết?

Chuyện như vậy, huyện ủy chúng ta nếu mặc kệ, thì đúng là vô trách nhiệm, không là không làm tròn trách nhiệm!

Cho nên, chuyện này cần phải giải quyết dứt điểm.”

Bạch Dương phẫn nộ nói, “Tôi đồng ý, “Chu Quốc Trung người thứ nhất tỏ thái độ, chậm rãi nói; “Tôi đồng ý, “Lý Giang cũng không chút do dự, gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý.”

Chương 462: Hạ thủ không lưu tìnhLữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đương nhiên cũng biết đắc tội Liễu bí thư hậu quả nghiêm trọng thế nào cho nên về nhà cả đêm bàn bạc, quyết định hôm sau đến tìm huyện trưởng Bành Thiểu Hùng.Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đều không rõ thái độ của Bạch Dương và Bành Thiểu Hùng.

Bành Thiểu Hùng vừa lên nhậm chức đã âm thầm cạnh tranh với bí thư cũ Phương Triều Dương như nước với lửa, bọn họ là người của Phương Triều Dương đương nhiên có phần nghiêng về hắn.

Khi hai người âm thầm đối đầu, Lữ Trần Minh đã giúp Phương Triều Dương nhiều, kết quả Phương Triều Dương không đấu lại được người ta có chỗ dựa, cuối cùng vẫn bị lật đổ.

Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cũng sợ hãi một phen, Bành Thiểu Hùng nhậm chức bí thư huyện ủy thì bọn họ còn dễ sống nữa sao?Nhưng mà không ngờ Bành Thiểu Hùng không được làm bí thư huyện ủy như mong muốn, mà là Bạch Dương.Lữ Trần hai người đương nhiên là phải thuận chiều gió, nhưng mà thời thế hỗn loạn, Bạch Dương lại là một đồng chí nữ trẻ, không có kinh nghiệm ai biết được cô ta có đấu lại được Bành Thiểu Hùng.Thấy Liễu Tuấn đến thì hai vị mới quyết định, xem ra bí thư thị ủy đã để ý đến tỉnh Ninh Bắc, thấy Bạch Dương chưa thể kiểm soát nổi tình hình nên đã phái con ruột xuống giúp.Bành Thiểu Hùng cũng có cơ nhưng mà làm so bì được với bí thư thị ủy?

Có thể thấy Liễu bí thư vẫn là người cầm chuôi, hai vị Trần Lữ mới đi bước đầu tiên để thăm dò, kết quả rất tốt, Liễu Tuấn đã nhận món lễ thứ nhất của bọn họ, khiến cho hai người đều rất vui mừng.Ai ngờ, gặp mặt xong hắn lại trở mặt.

Như vậy đành phải dựa vào Bành Thiểu Hùng, ai ngờ bọn họ chưa kịp hành động thì Ban kỷ luật thanh tra huyện của tổ chuyên án đã đến nơi, khiến họ không kịp trở tay.Nhưng mà mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.

Một tên nhóc khống chế bí thư trưởng xã, phải lập tức cách chức.Hội nghị các bí thư, Bạch Dương bất ngờ đề nghị Bành Thiểu Hùng đề cử một người làm bí thư đảng ủy xã.“Về việc bầu chọn bí thư mới của xã Mã Đầu, Liễu bí thư vừa nhậm chức còn chưa rõ tình hình đề nghị Bành huyện trưởng đề cử.”

Bạch Dương mỉm cười nói.“ Chuyện cán bộ thì xin mời đồng chí Liễu và tổ chức đưa ra ý kiến.”

Bành Thiểu Hùng rõ ràng giật mình sửng sốt một chút, không rõ ý của Bạch Dương là thế nào, nhưng cũng cười gượng, liếc nhìn Lý Giang.Liễu Tuấn khẽ cười nói: “Trong số các vị đang ngồi đây, đương nhiên Bành huyện trường và Chu chủ nhiệm hiểu rõ mọi người hơn cả, nhưng tôi cho rằng việc chọn bí thư phải chọn người có năng lực, tốt nhất là cán bộ chấp pháp như vậy mới có thể khống chế được tình hình, theo tôi thì nên để chọn ra cán bộ của xã Mã Đầu, như vậy cũng dễ quản lý và triển khai.”

Chu chủ nhiệm nói; “Tôi đồng ý, nên xuất phát từ góc độ triển khai công việc thuận lợi để chọn lựa “Liễu Tuấn mắt nhìn Lý Giang, mỉm cười nói; “Lý bí thư, Ban Kỷ Luật Thanh tra bên kia, có đề cử không?”

Lý Giang bất ngờ nói; “Theo như tiêu chuẩn Liễu bí thư vừa nói thì có một người phù hợp.

“Bạch Dương mỉm cười nói: , “Lý bí thư có người phù hợp thì cứ đề cử để mọi người cùng xem xét.”

“Ân, “Tôi thấy chủ nhiệm phòng giám sát Ban Kỷ Luật Thanh tra tiểu Đặng phù hợp, Đặng Chiêu Tường!

Anh ta là người có nguyên tắc và kinh nghiệm nên tôi thấu phù hợp.

“Lý Giang nói,“Tôi đồng ý!”

Liễu Tuấn lập tức đồng ý.“Tôi cũng đã xem qua lý lịch của đồng chí ấy và thấy đồng chí đó có năng lực.

“Tuy nói là xem qua nhưng mà thông qua lý lịch thì chẳng nói lên điều gì cả nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần là người do Bành Thiểu Hùng hoặc là Lý Giang đề cử hắn đều đồng ý, “Tôi cũng đồng ý.”

Bành huyện trường cùng Chu chủ nhiệm thì sao?”

Bạch Dương mỉm cười gật đầu, “Đồng ý, “ Chu chủ nhiệm cũng gật đầu.

Bành Thiểu Hùng suy nghĩ lát rồi nói; “Mọi người đều đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến.”.Mọi người cũng nhất trí với ý kiến của Liễu Tuấn đó là quyết định điều phso bí thư đảnh ủy xã cũTrần Phách Thanh làm trợ lý trưởng xã, hắn cũng là người thuộc dòng họ Trần có quan hệ dòng dõi với Trần Bảo Quý.

“ Lão Lý, bị tên nhóc đó vùi dập một trận.”

Hội nghị tan, Bành bí thư cũng không vội về văn phòng huyện mà vào phòng Lý Giang, khó chịu nói.Lý Giang có phần kinh ngạc hỏi: “Thế là ý gì?”

Phải nói khi nãy Lý Giang có phần trách cứ Bành Thiểu Hùng do dự, hiếm khi có cơ hội Bạch Dương và Liễu Tuấn cho mình cơ hội đề cử đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, không ngờ người này lúc mấu chốt lại chần chờ, cũng không thể trách Lý Giang trong nội tâm không vui, “Ai, anh cho rằng cái chức bí thư Mã Đầu này dễ làm lắm sao?”

Bành Thiểu Hùng móc thuốc ra ném cho hắn một điếu “Tên nhóc đó ra tay độc thật, xử lý gọn Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.

Cái lũ họ Trần Lữ đó có cam tâm tình nguyện không, chắc chắn là sẽ làm loạn, mà nếu không gây chuyện thì phải chỉnh đốn thế nào?”

Bành Thiểu Hùng vừa nói vừa lắc đầu, Lý Giang cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý của hắn; “ Hắn muốn ép chúng ta buộc phải đứng về phe hắn?”

“Đúng thế!”

Lý Giang trầm mặc xuống, liền hít vài hơi, nói; “Bỏ đi, bảo tiểu Đặng không nhận nữa?”

Bành Thiểu Hùng cười khổ nói: “Chuyện do văn phòng bí thư quyết sao có thể dễ dàng từ chối?

Hơn nữa từ chối không là chúng ta không có khả năng sao?

Mọi chuyện trong tỉnh giờ phức tạp, tốt nhất không nên quá g箠gũi với người phụ nữ và tên nhóc đó.

Hiện tại Bạch Kiến Minh đã làm trưởng bộ nhóm, không cần biết ai làm bí thư tỉnh ủy đều phải nể mặt hắn.”

Sắc mặt của Lý Giang càng ngày càng khó coi, tỉnh có ba người được chọn làm ủy viên trung ương, một là cha của Liễu Tuấn, một là cha vợ tương lai của hắn.

Quả thật là đáng lo “Ai, lão Bành, anh nói xem lần này liệu trung ương có quyết định điều Trương tỉnh trưởng đi không?”

Lý Giang đột nhiên lo lắng hỏi: “Trương tỉnh trưởng đương nhiên sẽ ở lại, Nghiêm Liễu nhất định sẽ có một người đi, chỉ là tạm thời chưa biết đi đâu, ai đi, cho nên trong khoảng thời gian này, chúng ta phải phối hợp bọn họ, không được làm mọi chuyện rối lên.

“Bành Thiểu Hùng chắc chắc nói: “thế không phải là hết rồi sao?”

Lý Giang cũng đã hiểu tại sao Bành Thiểu Hùng thấy rõ con át chủ bài của Liễu Tuấn nhưng mà vẫn phải tình nguyện hợp tác.“Dù sao vấn đề bên Mã Đầu cũng không có liên quan nhiều đến chúng ta!”

Bành Thiểu Hùng cười, hội nghị kết thúc Bạch Dương và Liễu Tuấn cũng không nhàn rỗi.Bạch Dương về văn phòng nói với Trương Hiểu Mạn nói; “Hiểu Mạn, lập tức mời những người này đến đây cho tôi…

“ “Ai...”

Vài phút sau, Khâu Viên Triêu đã đến, viện kiểm sát hơi xa một chút, nên Trương Kim Bình phải mấy phút sau mới đến, Trương Hiểu Mạn trực tiếp dẫn hắn vào phòng: “Khâu bí thư, Trương kiểm, tôi muốn thông báo với hai vị một chuyện.

“Bạch Dương trực tiếp nói thẳng vào vấn đề của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.Hai người đều kinh ngạc, chuyện chỉnh đốn mỏ than đã kêu gọi từ vài ba tháng trước, xem ra quả thật là làm lớn rồi.“Là như thế này, hai vị tình hình của Mã Đầu rất là nghiêm trọng, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cũng chỉ là bề mặt vấn đề, bởi vậy tôi hi vọng các cán bộ có năng lực sớm tham gia điều tra, cùng Ban Kỷ Luật Thanh tra huyện tạo thành tổ điều tra liên hợp, điều tra tận gốc vấn đề.”

Bạch Dương ngữ khí vững vàng, không chút xao động.“Vâng.”

Hai người đồng thanh đáo.Bạch Dương mỉm cười gật nhẹ đầu.“ Bạch bí thư, hai họ Lữ Trần đều có thế lực, liệu có dẫn đến hành động kháng cự không?”

Khâu Viên Triêu rất thông thạo tình hình hỏi.Bạch Dương liếc hắn, nhàn nhạt nói; “Đây chính là nguyên nhân tôi mời hai vị đến đây, công an và cảnh sát đều phải chuẩn bị, bất kể là ai, quấy nhiễu người chấp pháp đều phải xử lý”Khâu Viên Triêu kiêm cục trưởng cục công an “Tôi biết rồi”hắn gật gật đầu.“Tốt lắm, lập tức triển khai hành động đi!”

Thái Minh là phó cục cảnh sát, lần trước khi Bạch Dương và Liễu Tuấn ăn cơm ở một quán ăn cũ hắn đã cùng mấy cảnh sát ngăn cản mấy tên côn đồ.Thái Minh lần thứ hai ra tay chính là có mấy tên côn đồ gây sự với bí thư huyện ủy.

Sau khi chuyện kết thúc, huyện đã quyết định quét gọn lưu manh, côn đồ trên phạm vi rộng, khiến cho trị an được đảm bảo nhưng không ai nhắc đến Thái phó cục trưởng, Thái Minh cũng vẫn đi làm như bình thường và mọi người cũng dần quên đi mọi chuyện.Ăn cơm trên phố mà có thể giúp đỡ bí thư huyện ủy cũng có thể coi là duyên kỳ ngộ, không ngờ đột nhiên trong lúc đó, Liễu bí thư gọi điện đến cục: “Đồng chí Thái Minh phải không?

Tôi là thư kí của đồng chí bí thư huyện ủy Liễu Tuấn, Phan Tri Nhân, Liễu bí thư mời cậu đến văn phòng anh ấy một chuyến.”

Thái Minh nghe xong như thấy tiếng sấm bên tai.

Thái Minh khi nghe thấy Phân Tri Nhân bảo hắn đến văn phòng bí thư ngay thì hắn thấy căng thẳng, thấy suy nghĩ không ra gì của mình về Liễu Tuấn trước kia thật là nực cười.

Người ta còn trẻ, lại là công tử, một câu là có thể quyết định tương lai của mình.Hắn vội vàng đến văn phòng, thở không ra hơi: “Phan...

Phan Khoa Cửu ““ Hắn chào Phan Tri Nhân.

Phan Tri Nhân thấy thế mỉm cười.“Đồng chí Thái Minh phải không?

Xin chờ một chút “Liễu bí thư, đồng chí Thái Minh đến đây rồi.”

Phan Tri Nhân khẽ đẩy cửa: “Mời anh ta vào!”

Thái Minh bước vào nhìn thấy Liễu Nha Nội nổi tiếng.“Xin chào Liễu bí thư...”

Hắn chào hỏi rồi có gì nói sau, Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay nói: “Chào anh, Thái phó sở trưởng, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.!”

Thái Minh khẽ vỗ đầu nhận ra hắn là thanh niên ngồi cùng Bạch Dương ăn cơm hôm đó: “Hóa ra là ngày hôm đó, anh, ngại quá, đầu óc tôi chán quá.

“Thái Minh lại bắt tay Liễu Tuấn lần nữa.

Chương 463: Liễu Tấn Tài rời điLiễu Tuấn cũng không vội vàng đưa tay ra mời hắn ngồi; “Đồng chí Thái Minh, ngồi đi!”

“Cảm ơn Liễu bí thư...”

Thái Minh ngồi hờ bên mép ghế cạnh bàn làm việc, căng thẳng chờ đợi Liễu bí thư nói gì đó.“Đồng chí Thái Minh hôm nay tôi mời đồng chí đến là có chuyện.”

“Vâng, Liễu bí thư.”

“, Thái Minh có hơi bất ngờ hắn không biết là đường đường một bí thư lại muốn một nhân viên nhỏ như hắn làm việc gì.Liễu Tuấn cười, từ khi hắn đến Ninh Bắc, số cán bộ mà hắn nói chuyện cùng cũng không phải là ít.“Thái Minh, tôi đã xem qua hồ sơ của anh, trước kia anh làm ở đồn cảnh sát khu Bình An phải không?

Và có thời gian ngắn làm đặc phát viên ở Mã Đầu!”

Thấy bộ dạng của Thái Minh Liễu Tuấn chủ động nói, giọng điệu nghiêm túcThái Minh vội vàng gật đầu.“Vậy anh thấy tình hình trị an của Mã Đầu ra sao?”

Mã Đầu lúc đó nằm dưới sự kiểm soát của đồn công an Bình An, Liễu Tuấn tính cũng nhanh, có lẽ cũng đã là chuyện của hai ba năm trước.Thái Minh không biết vì sao Liễu bí thư lại hứng thú với tình hình trị an của Mã Đầu nhưng hắn cũng ngồi ngay ngắn, giõng dạc nói: “Vâng, khi tôi làm đặc phái viên ở đó, tình hình khá là tốt không có chuyện gì lớn xảy ra.

Những vụ chủ yếu cũng chỉ là đánh bài bạc.”

Liễu Tuấn hứng thú hỏi một câu: “Ở Mã Đầu cờ bạc rất thịnh hành?”

Thái Minh cười nói: “Liễu bí thư, bây giờ ở đâu không đánh bạc?

Chỉ có điều Mã Đầu nhiều than, nhiều ông chủ, đánh bạc lớn hơn chút thôi, có một số người thường xuyên đến Mã Đầu gây chuyện, lừa tiền bọn họ...

Liễu Tuấn gật đầu, có nhiều tiền mà không biết tiêu thì cũng là vấn đề.”

Tiếp đó, Thái Minh báo cáo cụ thể về tình hình của Mã Đầu, không chỉ vấn đề trị an mà còn nhiều vấn đề khác nữa.

Liễu Tuấn khích lệ: “Thái Minh xem ra anh làm việc rất có trách nhiệm.”

Thái Minh vui vẻ nói: “Cảm ơn Liễu bí thư.”

Trên thực tế, khi mới vào cửa Thái Minh đã tự nhắc mình Liễu Tuấn không phải là một cậu học sinh cấp dưới mới tốt nghiệp.“Hiện tại tình hình của Mã Đầu rất phức tạp, tôi cần một cán bộ cảnh sát đi chỉnh đốn...”

Liễu Tuấn nhìn Thái Minh chậm rãi nói.Thái Minh trong lòng khẽ giật mình tự hỏi: không phải là bảo mình về đó làm đặc phái viên chứ?Mình vất vả lắm mới quay về nội thành.“ Tình hình là thế này, hai vị bí thư, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đã bị huyện ủy quyết định điều tra……”

Liễu Tuấn cũng không giấu diếm nói hết mọi chuyện Mã Đầu cho hắn nghe.

Thái Minh nghe xong thần sắc nghiêm túc, trong lòng hiểu Liễu Tuấn muốn hắn làm tâm phúc, không phải nói gì nữa, lãnh đạo chỉ đâu thì đánh đó.“Liễu bí thư, tôi sẽ làm theo sắp xếp của anh.

Anh nói gì tôi sẽ làm thế!”

Liễu Tuấn cười: “Tốt lắm, tôi sẽ báo cáo với huyện ủy để anh làm trưởng đồn công an Bình An!

Anh nhất định phải đảm bảo tình hình trị an của Mã Đầu trong thời gian chỉnh đốn”,Thái Minh đứng dậy hướng Liễu Tuấn kính lễ.Tối thứ 7 Liễu Tuấn trở về tầng 9 về thường ủy tỉnh ủy.

Bình thường, hắn vẫn thường về nhà nghỉ cuối tuần, Nghiêm Phỉ thinh thoảng cũng đến Ninh Bắc.Liễu Tuấn vừa vào cửa thì nhìn thấy khuôn mặt vừa vui vừa buồn của Nguyễn Bích Tú.“Mẹ, làm sao vậy?”

Liễu Tuấn thấy làm lạ hỏi.“Con hỏi cha con ấy.”

Nguyễn Bích Tú hướng về phía Liễu Tấn Tài nói.

Liễu Tuấn lúc này mới nhận ra cha hắn rất hiếm khi về nhà trước bữa cơm tối, vậy mà bây giờ đang thưởng thức trà ngon, mà chính là loại mà Liễu Tuấn lấy từ chỗ Hà Mộng Oánh, số lượng có ít.

Liễu Tấn Tài thường ngày cũng rất ít khi uống.“Cha, hôm nay sao cha về sớm thế.”

Liễu Tấn Tài gật đầu nói; “Về rồi đấy à, ăn xong rồi nói.”

Sau khi cơm nước xong, Liễu Tuấn cùng xem tin tức với cha, sau đó hai người cùng nhau vào thư phòng.“ Có lẽ ta sắp phải đi rồi.”

Sau khi ngồi xuống, Liễu Tấn Tài cầm lấy điếu thuốc từ tay con, châm lửa rồi hít một hơi.“Tỉnh nào vậy?”

Liễu Tuấn gật nhẹ đầu, không mấy kinh ngạc hỏi, mặc dù không ai cho hắn biết tin chính xác nhưng mà hắn thấy khả năng cha hắn rời khỏi đây là lớn nhất.“Tỉnh J?”

“Ân!”

“Tỉnh trưởng?”

“Ân”, Liễu Tấn Tài gật đầu, bình tĩnh nói.Liễu Tuấn hít một hơi thật sâu, hai lông mày nhíu lại.Lão Liễu cuối cùng cũng làm tỉnh trưởng rồi.“Tin này cha biết từ lúc nào thế?”

Liễu Tuấn hỏi.“Buổi sáng Bạch bộ trưởng đích thân gọi điện, hai hôm nữa tổ chức trung ương sẽ đến bàn bạc.

“Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Đó cũng là theo trình tự mà.“Vậy ai là bí thư tỉnh ủy?”

Tỉnh J và tỉnh N giống nhau đều là làm nông nghiệp, công nghiệp yếu kém, kinh tế không phát triển, so với tỉnh N còn lạc hậu hơn nhiều.

Liễu Tuấn lần này nhậm chức có thể nói là trọng trách không nhỏ.“ Bạch bộ trưởng không nói rõ, chắc là Tiền Kiến Quân.”

Liễu Tấn Tài cười nói.

Liễu Tuấn cũng thở dài nhẹ nhõm.

Tiền Kiến Quân luôn giữ quan hệ tốt với Liễu gia, quan hệ hai bên cũng không tồi.Không cần biết quan hệ hai bên thế nào, hai người lại có chung lý tưởng, bọn họ đều lấy thực tế làm chiến tích.

Về mặt xây dựng kinh tế Liễu Tấn Tài rất có kinh nghiệm và tài năng nên Tiền Kiến Quân rất coi trọng.

Ba năm trước hắn còn từng kiến nghị điều Liễu Tấn Tài làm tỉnh trưởng tỉnh hắn, không biết chừng lần này cũng vậy.“ Chuyện này Chu tiên sinh nói, lão Hà đã ra mặt rồi.”

Liễu Tấn Tài đột nhiên nói, Liễu Tuấn khẽ ngây ra nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra.

Liễu Tấn Tài nhớ lại ngày cùng lão Hà ngồi trong thư phòng nói chuyện.Lão Hà nói: “Nếu như có thể giúp thì ta sẽ giúp.”

Xem ra lão Hà không nuốt lời.

“ Vậy các cấp của Đại Ninh sẽ thế nào?”

Liễu Tuấn trở về với hiện tại.

“Có lẽ mấy ngày nữa là ta đi, phải qua đó tìm hiểu tình hình xem sao, đó cũng là điều đương nhiên.

““Các cấp của Đại Ninh vẫn chưa quyết định, có thể là Đào Nghĩa Âu làm bí thư, thị trưởng thì ý của chú Nghiêm là muốn điều chú Đường đến.”

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói.Liễu Tuấn khẽ cau mày: “Đào Nghĩa Âu làm bí thư?”

“Nếu chú Đường tới thì sẽ cử hai người bọn họ, những người khác khả năng phó thị trưởng Bình Ninh sẽ xin thôi, Lý Dũng Đính sẽ lên thay, còn đâu không có gì thay đổi nhiều.”

Liễu Tuấn im lặng suy nghĩ, nếu như thế thì cũng không có gì là bất lợi.Đường Hải Thiên làm thị trưởng, phó bí thư thị ủy Lương Quốc Cường và phó thị trưởng Lý Dũng, đều là “ phe Bảo Châu”, đương nhiên Đường Hải Thiên, phiếu của Đỗ tư lệnh, Liễu Tuấn có thể giúp hắn giành được. vậy là có 5 phiếu, ngay cả khi phó bí thư Lưu Thạch không đứng về phe Đường Hải Thiên thì khả năng lại nghiêng về Đào Nghĩa Âu cũng rất nhỏ, đội ngũ quan trường nói cho cùng cũng không phải là nhân viên thu tiền siêu thị, muốn đi đâu là có thể đi đó.

Nếu mà như vậy, Đường hệ thế lực không nhỏ, Đào Nghĩa Âu cũng khó mà tranh giành được những ủy viên khác, nhưng mà đó cũng chỉ là một khả năng.

Điều gì cũng có thể xảy ra.“ Vậy những thay đổi trong tỉnh thì sao?

Chú Nghiêm tính thế nào?”

Liễu Tuấn nhắc đến một chủ đề mẫn cảm khác.Liễu Tấn Tài nâng chung trà lên, uống một ngụm, chậm rãi lắc đầu.“Chuyện này giờ vẫn chưa có quyết định, cấp cao đang xem xét, Châu tiên sinh cũng chưa đưa quyết định.”

Nghe vậy, Liễu Tuấn hiểu rằng đại cục chưa quyết định.

Nghiêm Ngọc Thành có thể sẽ trực tiếp làm bí thư tỉnh ủy tỉnh N.“Xem ra đầu năm sau tỉnh sẽ có nhiều thay đổi.”, Liễu Tuấn nói.Liễu Tuấn nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy thành phố Bảo Châu phải làm sao?”

“Không cần phải lo chuyện này, thị trưởng Vinh Hiên vẫn còn có hi vọng, Hải Thiên đi rồi cũng không có thay đổi gì lớn đâu, trước mắt Bảo Châu đã bước vào giai đoạn phát triển, chỉ cần nhà cầm quyền không làm loạn, từng bước đi lên thì Bảo Châu sẽ phát triển nhanh chóng thôi.”

Liễu Tuấn vừa nói vừa lắc đầu như thể có gì đó không vừa ý.

Bởi vì thời gian hắn làm bí thư tỉnh ủy Đại Ninh quá ngắn nên nhiều dự án vẫn chưa hoàn thành, hắn có chút không cam tâm, không yên lòng.Liễu Tuấn cười an ủi: “Cha, đây cũng không phải chuyện của cha, huống hồ so với hai năm trước, Đại Ninh tốt hơn nhiều rồi, nếu như chú Đường làm thị trưởng chỉ cần Đào Nghĩa Âu không cố ý phá hoại, có cơ sở rồi thì Đại Ninh sẽ phát triển nhanh như gió.”

Liễu Tấn Tài gật đầu nói: “Nghe nói mấy hôm trước bí thư và xã trưởng của Mã Đầu đều bị bắt?”

Liễu Tấn Tài hỏi.Liễu Tuấn kể qua về mọi chuyện cho cha nghe: “Những mỏ than nhỏ hàng năm chết bằng đó người liệu có chính xác không?”

Liễu Tuấn gật nhẹ đầu: “Chính xác, là xã trưởng và bí thư của Mã Đầu tự mình nói ra”“ Một lũ vô liêm sỉ.”

Liễu Tấn Tài giận tím mặt hét lên.“Trong mắt chúng, người dân là gì chứ?

Là một đống những con số sao?

Vô sỉ, vô sỉ!”

Liễu Tấn Tài đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng: “Trước kia bọn chúng giấu nhẹm chuyện này, nếu mà biết sớm thì ta đã lột da chúng.”

Liễu Tuấn không nhịn được ác miệng nói.“Cha, chuyện này cha không cần phải lo, cứ yên tâm đi tỉnh, ở đây có con rồi, con không tha cho chúng đâu.”

Liễu Tuấn an ủi cha.Liễu Tấn Tài nhìn con nói; “Làm tốt lắm, nhất định phải làm tới cùng, liên quan đến mạng người không thể coi nhẹ được.”

“Cha yên tâm đi!”

Liễu Tuấn gật gật đầu, Liễu Tấn Tài vỗ vai con, bình tĩnh nói: “Ta không ở đây, có việc gì cũng phải nghĩ kĩ, không được nóng vội.”

“Vâng con biết rồi.”

Liễu Tuấn xúc động nói.

Ngay cả khi ở trong tỉnh N cha con cũng cách xa nhau chứ không thể gần như bây giờ, lúc nào cũng có thể cùng nhau nói chuyện Chương 464: Nhậm chứcHôm sau là chủ nhật, Liễu Tấn Tài vốn không có khái niệm ngày nghỉ, ngày nghỉ cũng bận rộn.Thứ 7, Liễu Tuấn gọi điện cho Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh bảo bọn họ đưa con đến cùng nhau tụ tập.Liễu Tấn Tài phải đi có một số chuyện trong nhà cũng phải thương lượng.

Bạch Kiến Minh gọi điện đến, đồng chí kiểm sát của tổ chức trung ương thứ hai mới đến, tin tức tạm thời không lộ ra ngoài, Liễu Tuấn gọi Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh nhưng cũng không để lộ, chỉ nói là ông bà nhớ cháu nội, cháu ngoại thôi.Đây cũng chỉ là vì muốn gia đình quây quần bên nhau.

Nếu biết tin thì sẽ có bao người đến chúc, sao có thể vui vẻ được.Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh đã đến từ sớm, khoảng 10h sáng.

Giang Minh Nguyệt cũng đã hơn 3 tuổi, Tiểu Bảo Bảo Nghiêm Hạo cũng đã sắp hai tuổi, giống như hai con trâu con vậy không bao giờ chịu ngồi im.Cửa biệt thự chỉ có thể mở nếu không bọn chúng sẽ gõ cho hỏng cửa, nhưng khiến cho mọi người rất vui.

Vũ Chính Hiên xuất quân đến.

Tình cảm của hắn và Liễu Yên ngày càng tiến triển, nếu không có gì thay đổi thì năm sau là sẽ cưới, trước khi đó thì đã gặp nhau mấy lần nhưng chưa nói chuyện nhiều.Liễu Tuấn đề nghị đi nhà hàng nhưng bị mẹ hắn phản đối kịch liệt.

Bà có cảm tình với ngôi biệt thự này nên muốn ở nhà nấu cơm.

Hai nhà cùng nhau ăn một bữa ấm cúng, Liễu Tuấn cũng vui vẻ gật đầu.

Liễu Tuấn chịu trách nhiệm làm phu xe đưa mẹ và mấy người phụ nữ trong nhà đi chợ, thật ra không cần phải đi chợ chỉ cần nói với phòng hành chính là xong.Chỉ là Nguyễn Bích Tú muốn tự mình đi mua cho ông chồng sắp phải đi xa, mặc dù biết đồ ngoài chợ không bằng được đồ cơ quan mua.Chơi là một loại cảm giác, dù sao họ cũng không cần phải bỏ tiền ra mua, không phải khuân vác, chỉ cần giao cho đồng chí Liễu Tuấn giải quyết là xong.

Trong chuyến mua sắm này nhẹ nhàng nhất là Liễu Tuấn và Nghiêm Phỉ họ không phải chọn đồ, mặc cả hay xách đeo gì chỉ thỉnh thoảng đưa ra vài chủ ý cho hai bà mẹ.

Nhưng mà lần nào cũng bị chê, Giải Anh rất muốn dạy Nghiêm Phỉ mua sắm nhưng mà khi dạy cô ấy mặc cả thì cô ấy bèn mở to mắt ra vẻ không hiểu.“ Mẹ, chỉ thêm có mấy đồng thôi mà, mấy đồng có là gì chứ?”

Giải Anh cáu giận trở về.

Nghĩ cũng đúng cả nhà họ Nghiêm trên dưới chỉ có Nghiêm Phỉ là nổi tiếng nhất, sau khi thắng giải vàng thiết kế thời trang xong cô ấy còn nhận thêm vài giải khác nữa, cô ấy đã trở thành nhà thiết kế thần bí nổi tiếng.

Tiền lương mà tập đoàn quảng cáo Phượng Hoành thành phố Nam Phương trả cho cô ấy cũng không nhỏ, một tháng lương bằng mấy năm lương của nhân viên thường.

Bất kể là tiểu thư nhà họ Nghiêm hay là con dâu nhà họ Liễu thì cũng không đến lượt cô ấy đi chợ mua đồ ăn, đây cũng là cơ hội hiếm có, Tiểu Tuấn yêu chiều cô ấy vậy, lẽ nào lại để cô ấy làm vậy?Liễu Yên cũng chẳng khác gì nhưng cũng không phải lo Liễu Tuấn đã sắp đặt một phần cổ phiếu dưới danh nghĩa chị mình, nên cũng không cần lo lắng cuộc sống thường ngày.

Đến ngay cả mẹ đẻ của hắn cũng rất ít khi đi chợ nên mới đi một tí đã mua đầy, nếu như hai gia đình ăn hai tấn, thì đây phải đến bốn tám tấn.

Mấy ông anh ngồi nói chuyện với Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành còn hai mẹ xuống bếp, Nghiêm Phỉ và Liễu Yên thì chơi với hai đứa trẻ.

Ai cũng có nhiệm vụ rõ ràng.Mọi người nói về chuyện phân công người ở Bảo Châu.

Đã có người của phòng tổ chức đén tìm Giang Hữu Tín nói chuyện, dự đoán năm sau hai người sẽ thay đổi công tác.

Trần Lập Thái năm sau có thể sẽ đến Bảo Châu làm phó chủ nhiệm, nâng một cấp chuẩn bị về dưỡng lão.

Giang Hữu Tín khả sẽ trở thành bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương còn Nghiêm Minh thì có thể là phó khu trưởng quản lý công nghiệp khu Tú Thành hoặc là điều đến cục công nghiệp làm phó cục trưởng “Nghiêm Minh, ta thấy hai nơi này con đều không nên đi.”

Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên nói.“Vì sao?”

Nghiêm Minh có phần khó hiểu, cho rằng cha mình muốn hắn tiếp tục rèn luyện ở cấp cơ sở.“ Sau khi chuyển nghề từ bộ đội, con luôn làm trong công nghiệp, nhà xưởng con có thể đổi nghề được rồi, thương nghiệp, nông nghiệp hoặc là cơ quan Đảng đều được, rèn luyện mình về mọi mặt.”

Nghiêm Ngọc Thành nói, hắn nhìn thấy rõ suy nghĩ của con mình.“Tôi thấy theo nông nghiệp đi.”

Liễu Tấn Tài ôn hòa nói: “Nước ta là nước nông nghiệp nên sẽ có nhiều thuận lợi.

“ “Tôi thấy được đây, đến lúc đó ra sẽ bảo bọn họ sắp xếp cho con một vị trí trong ngành nông nghiệp.”

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu đồng ý, Nghiêm Minh không cam tâm, hắn không biết gì về nông nghiệp.“Con lại thấy rằng làm việc công tác Đảng vẫn hơn.”

“Con cũng đồng ý.”

Liễu Tuấn nói.

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn hắn, hắn không thèm để ý nói: “Bất luận là ngành nào của nông nghiệp đều là công tác hành chính, Nghiêm Minh chẳng mấy chốc mà đến tuổi trung niên nên như vậy.”

Bất ngờ ở chỗ Giang Hữu Tín cũng đồng ý với ý của Liễu Tuấn.

“ Các con làm phản đấy hả….”

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt.Mấy người bọn họ bất đồng ý kiến với hai đại nhân đúng là việc chưa từng thấy.Liễu Tấn Tài cười nói: “Bọn chúng đều lớn cả rồi, có suy nghĩ của chúng là chuyện tốt, chúng ta không cần phải che chở cho chúng nữa...”

“Đây là vấn đề thái độ.”

“, Nghiêm Ngọc Thành cáu giận nói.

Ở nhà hắn đâu thế này mà tác phong như quân đội.Xem ra cùng là cán bộ cao cấp nhưng mỗi gia đình mỗi khác.“Chính Hiên, nhìn xem rất mới lạ phải không?”

Liễu Tấn Tài hỏi thăm Chính Hiên, hắn vẫn thế, theo thói quen nghiêm chỉnh nói: “Vâng, chú Liễu, đúng là rất mới lạ.

“Liễu Tuấn cười nói: “Anh Chính Hiên, anh ngồi cùng chú Vũ nếu như không nói chuyện quân đội thì anh im như khúc gỗ à?”

Vũ Chính Hiên cười: “Không nói chuyện bộ đội thì chúng tôi không ngồi với nhau.”

Lời này khiến tất cả mọi người mỉm cười.“Chính Hiên có chuyện này cần nói với cậu.”

Liễu Tấn Tài ôn hòa nói: “Bác Liễu cứ nói ạ.”

Vũ Chính Hiên có phần buồn bực, không biết là có chuyện gì, hình như mình và bác Liễu đúng là hai thế giới khác nhau.“Công việc của ta trong thời gian tới có chút thay đổi, Liễu Yên có thể sẽ phải đi cùng ta, hai đứa tạm xa một thời gian.”

Dù cũng đoán định nhưng mà nghe Liễu Tuấn đích thân nói ra mọi người vẫn có chút kinh ngạc: “Cha à, đi ngay sao?”

Giang Hữu Tín hỏi, “Chắc là vài ngày nữa, đồng chí của tổ chức trung ương mai sẽ đến đây.”

Liễu Tấn Tài gật nhẹ đầu, nói; “ 'Có thể là đi tỉnh J.”

Mọi người im lặng, đến tỉnh J nếu không phải bí thư tỉnh ủy thì cũng tỉnh trưởng nói tóm lại là lên chức nhưng cụ thể thì họ không dám hỏi.“Đương nhiên công tác làm trọng, hai vị tiền bối đi tỉnh N có con gái đi theo cũng là điều cần thiết.

“Vũ Chính Hiên lập tức đáp.Liễu Tấn Tài mới khẽ thở dài một cái, nói; “Chính Hiên, nếu như cậu cùng Liễu Yên quyết định năm sau kết hôn thì Liễu Yên sẽ ở lại Đại Ninh, đưa đi đưa lại cũng không tiện.

“Vũ Chính Hiên đứng lên, rất kính cẩn nói: “Cảm ơn Liễu bá bá...

Liễu Yên vẫn nên đi theo hai bác, có phải trở lại đây thì cũng đợi chúng cháu có kết hôn không hay nói, nếu không, cháu cũng sẽ đến tỉnh J công tác.

“Liễu Tấn Tài mới khoát tay nói; “Ngồi đi ngồi đi, đây là nhà chứ không phải bộ đội.

“Lệnh tôn cũng chỉ có cậu là con trai nên tôi cũng không thể đoạt cậu đi được.

“Trong miệng tuy nói như vậy, thần sắc có chút hơi buồn.Nghiêm Ngọc Thành nói; “Liễu Yên cứ đi theo hai người, mọi chuyện năm sau hãy tính.

“Nói xong hắn liếc nhìn Giang Hữu Tín, cha của Giang Hữu Tín đã qua đời, chỉ có mẹ, đúng là rất hợp để cùng Liễu Tuấn đến tỉnh làm việc, đón mẹ rồi cùng đi, người khi đã già rồi thì không quan tâm chức vị cao thấp, mà chỉ hi vọng cạnh mình có người thân, Liễu Tấn Tài là kẻ ham công tiếc việc, hoặc cũng có thể sẽ tốt hơn Nguyễn Bích Tú không có việc gì, nhàm chán nếu có cháu bên cạnh thì cũng vui hơn nhiều, Liễu Tấn Tài gật đầu, cười nói:“ Cũng không phải là chuyện gì cả, không cần phải lo lắng gì đâu, mọi người cứ yên tâm làm việc.”

Mấy người đồng thời gật đầu, thứ hai, phó bộ trưởng tổ chức trung ương đến, tìm Liễu Tấn Tài nói chuyện.

Đây cũng là theo trình tự, chuyện sớm đã được định sẵn, sau khi nói chuyện xong, phó bộ trưởng đến gặp Liêu Khánh Khai, Trương Quang Minh và Nghiêm Ngọc Thành.Liễu Khánh Khai hiện là bí thư tỉnh ủy, Trương Quang Minh cùng Nghiêm Ngọc Thành là ủy viên trung ương mới trúng cử, cấp bậc nhất định phải chú ý, ngày tiếp theo, phó bộ trưởng thay mặt tuyên bố chức vụ mới của Liễu Tấn Tài, bổ nhiệm hắn làm phó bí thư tỉnh J, phó tỉnh trưởng, đại tỉnh trưởng, không đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Đại Ninh nữa, cùng ngày, tỉnh N cũng quyết định,: đồng chí Đào Nghĩa Âu tạm thời duy trì công tác của thị ủy, kế tiếp, tỉnh N sẽ tổ chức buổi chúc mừng và đưa tiễn Liễu tỉnh trưởng, Liêu Khánh Khai sẽ đại diện cho tỉnh ủy phát biểu, biểu dương lập trường của đồng chí Liễu Tấn Tài và chúc đồng chí sẽ làm tốt công việc của mình và gặt hái được nhiều thành công.Trước khi đi, Liễu Tấn Tài Tài đến chào Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh, và cảm ơn hai vị lãnh đạo, thứ 5, Liễu Tấn Tài mới bắt đầu đến tỉnh J làm việc.Liễu Tuấn muốn cùng cha đến tỉnh J vài ngày nhưng Liễu Tấn Tài không đồng ý bảo hắn ở lại, tập trung làm việc.“Ta đã nói với con rồi, việc gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, không thể bất cẩn nhưng cũng không thể quá cẩn thận mà mất đi tác phong của người trẻ tuổi.”

Trước khi đi Liễu Tấn Tài dặn dò con.

Chương 465: Xảo Nhi muốn có conMột người phụ nữ tóc ngang vai, diễm lệ đứng trước cửa sổ khách sạn Thu Thủy sang nhất Đại Ninh, ngắm cảnh hoa lệ của thành phố công nghiệp Đại Ninh.Khách sạn này đương nhiên là khách sạn cao cấp.

Bày biện rất đẹp và sang trọng, ngoài ra còn có lối đi riêng, những người khách bình thường và nhân viên không được sử dụng.Chuông cửa vang lên.Tuyệt mỹ giai nhân nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng chạy ra mở cửa.Ngoài cửa là đồng chí Liễu Tuấn, tay cầm một đóa hoa hồng đỏ tươi.

Không biết đồng chí Liễu Tuấn lấy đâu ra hoa hồng vào mùa này, không phải là công nghệ trồng cây trong nhà kính đã đến Đại Ninh rồi chứ?Tuyệt mỹ giai nhân thở nhẹ một tiếng ôm chặt lấy Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ha hả cười, há mồm cắn hoa hồng, hai tay ôm lấy người phụ nữ đi vào phòng.Đương nhiên là Xảo nhi.Liễu Tuấn lao thẳng đến đẩy Xảo nhi xuống ghế sô pha, vẫn không chịu buông tay, Xảo nhi cũng ôm cổ hắn, không bỏ ra, hai người cứ mặt đối mặt như thế.

Yên lặng hưởng thụ sự ấm áp của đối phương.“Tiểu Tuấn.

Nhớ em không?”

Xảo nhi nỉ non nói.“Nhớ, ngày nào cũng nhớ...”

Xảo nhi vui vẻ cười, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

Nếu nói lúc nào cũng nhớ thì đúng là giả dối quá, đường đường là phó bí thư huyện ủy, lúc nào cũng nhớ vợ mình thì còn làm được gì?Liễu Tuấn có phần chịu không nổi, cắn môi Xảo nhi một cái, một tay lần theo vạt áo nhẹ nhàng khiêu khích.Xảo nhi trong miệng rên rỉ, ôm hôn hắn rồi đột nhiên cười, giãy ra.“Chờ một lát...

Em gọi bọn họ mang đồ ăn tới...”

“Liễu Tuấn ôm chặt Xảo nhi.

Xảo nhi trong miệng mặc dù nói chờ một lát nhưng cũng không chịu buông hắn.

Đúng lúc đó thì chuông cửa reo lên.“Lúc nào ăn chẳng được, tí nữa không được sao?”

Liễu Nha Nội khó chịu, hắn cũng không thả Xảo nhi ra mở cửa.

Nhưng Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm tự mình đẩy đồ ăn vào.

Hai người này, một là tổng giám đốc khách sạn, một là giám sát tài vụ, lại đích thân làm việc này, đúng là khiến cho các nhân viên khách sạn kinh hãi.

Cơ bản, lần nào Lương Xảo đến cũng khiến cho nhân viên khách sạn đoán này đoán nọ.Từ sau khi xây dựng, Lương Xảo đã tới đây ba bốn lần.

Mỗi lần đều vào phòng tổng thống.

Giá của nó là ba nghìn tám trăm tám mươi tám đồng một đêm.

Đối với nhân viên bình thường của Đại Ninh thì đây đúng là cái giá trên trời, ngoài ra còn có các khoản tiền khác nữa.

Nói cách khác, cán bộ bình thường phải mất một năm tiền lương để ở phòng tổng thống một đêm.Trên thực tế, phòng tổng thống, ngoại trừ Lương Xảo, cũng chưa có ai từng ở đó.Cô gái xinh đẹp này cũng thật là khiến người ta kinh sợ, lần nào đến đây cũng kè kè hai vệ sĩ nữ, không cho ai đến gần căn phòng, đến ngay cả mang cơm vào cũng phải được kiểm tra kĩ càng.

Quy tắc rất nghiêm ngặt, khiến cho các nhân viên trong khách sạn phục vụ đều thấy sợ vì nhỡ đâu nói sai điều gì thì đúng là gây họa.Thế là mọi người đều suy đoán.

Nói Xảo nhi là con gái của quan lớn, cũng có người nói là thiên kim tiểu thư nhà giàu, hoặc là thê tử của một đại gia nào đó.

Tất nhiên, cũng có người nói cô là người tình của đại gia.

Không ai ngờ rằng cô chính là chủ tịch công ty kiêm khách sạn Thu Thủy.Cũng khó trách, Xảo nhi trông không giống người làm ăn kinh doanh.

Hoàn toàn không có sự uy nghiêm và gian xảo của người làm kinh doanh.

Khiến cho tất cả mọi người đều không đoán cô là doanh nhân.Một mỹ nhân như thế thì phải là “ vật báu” của một đại gia nào đó mới đúng.Vũ Quân Huy mang đồ ăn đến đương nhiên không phải chỉ là nịnh nọt, mà cũng muốn nói chuyện với Liễu Tuấn, bởi vì gia đình họ đến nay đã có nhiều biến đổi, thân gia Vũ Quân HuyEm của Hạ Hiểu Lâm, Hạ Minh Lễ là cậu kiếp trước của Liễu Tuấn.

Đến bây giờ cũng đã là phó tổng trong tập đoàn công nghiệp Hoa Hưng, lương cũng mấy ngàn tệ.

Tăng thêm trợ cấp tiền thưởng các loại,một năm cũng hơn mười vạn, có thể nói “đại gia” rồi, vợ kiếp trước của Hạ Hiểu Lâm không thấy, đây là điều mà sau khi Liễu Tuấn xuyên việt cảm thấy buồn nhất.

Cũng chỉ có thông qua cách này mới có thể giúp đỡ được Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm.

Hai người bọn họ đều rất cảm kích.Mỗi lần Liễu Tuấn đến đây dùng cơm.

Vũ Quân Huy chỉ cần biết tin là sẽ mời cơm rượu.“Liễu Tuấn...

đã lâu không gặp.”

Thấy Liễu Tuấn, Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm vô cùng vui mừng.“Ha ha, phiền hai vị đích thân đến đây rồi, tôi đâu dám.”

Liễu Tuấn khẽ cười nói.“Để cậu chê cười rồi.

Đối với cậu và chủ tịch chúng tôi không phải là nhân viên phục vụ sao?”

Người vừa nói là Hạ Hiểu Lâm.Liễu Tuấn nhớ kiếp trước, Hạ Hiểu Lâm đúng là rất khôn khéo.Lương Xảo cũng cười.Trước mặt vị “nguyên lão” của khách sạn, Xảo nhi cũng không câu nệ gì.Vợ chồng Vũ Quân Huy vừa nói chuyện với Liễu Tuấn và Xảo nhi vừa bày thức ăn ra bàn.Thức ăn không nhiều lắm, nhưng đều rất tinh tế và nóng hổi.“Đây là...”

Liễu Tuấn chỉ vào món ăn hỏi.“Củ cải xào thịt khô.

Lần trước tôi nghe nói cậu thích ăn thịt khô ở quê nên tôi bảo mẹ tôi mang đến một ít.

Tôi cũng không biết có hợp khẩu vị của cậu không?”

Đúng là không thể tưởng tượng được, hắn lại có cơ hội được ăn món ăn mà kiếp trước hắn yêu thích.“Quá tuyệt vời, cảm ơn...”

Thấy Liễu Tuấn vui vẻ, Hạ Hiểu Lâm cũng thấy rất vui.“Cùng ăn đi.”

Liễu Tuấn mời hai người.“Không được không được, chúng tôi đã ăn rồi...”

Mời cậu cùng chủ tịch thưởng thức.”

Vũ Quân Huy vốn định đứng đó thêm lát nữa thì Hạ Hiểu Lâm vội kéo hắn ra ngoài....

Người ta đang ngồi với nhau sao mình có thể xen ngang vào?“Xảo nhi, ăn đi!”

Liễu Tuấn cười mỉm nói.“Tất nhiên rồi...”

Xảo nhi ngồi xuống, theo thói quen gắp rau cho hắn.Hai người cũng không thích rượu, ăn cơm thì chỉ ăn cơm thôi.

Để giỡ dáng, Xảo nhi đã lập thói quen uống sinh tố trước khi ăn Nhưng cùng Liễu Tuấn ăn cơm, thì cô lại muốn ăn nhiều hơn.“Anh thích ăn món này thì ăn nhiều một chút!”

Xảo nhi gắp cho hắn nói.“Em cũng ăn thử xem, thức ăn ở quê không dễ mà được ăn đâu.”

Liễu Tuấn trìu mến nói.“Được, em cũng ăn.”

Xảo nhi mỉm cười, gắp cho mình mấy miếng.Buông đũa xuống, xảo nhi nói: “Tiểu Tuấn.

Khẩu vị của anh tốt vậy, em cũng thấy vui.”

Liễu Tuấn khẽ giật mình, điếu thuốc cầm ở tay bỗng khựng lại: “Sao thế?”

Thấy Liễu Tuấn có phần không vui, Xảo nhi ngạc nhiên.“Ân...

Không sao...”

Liễu Tuấn châm thuốc.Thật ra những lời này của Xảo nhi làm hắn muốn tâm sự.

Mấy ngày này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Hắn và Xảo nhi dường như có khảng cách gì đó?Những lời này rõ ràng là lâu ngày gặp lại.“Ân...

Có chuyện gì thì nói đi, không được phép gạt em.”

Xảo nhi nũng nịu nói.“Được, không giấu gì em cả, có lúc nào anh giấu em điều gì không…Em cứ ăn cơm đi, ăn xong rồi nói.”

Liễu Tuấn nhẹ nhàng nói.“Được”...”

Xảo nhi cũng tươi cười, tiếp tục ăn cơm.Xảo nhi là cô gái mà cả đời chỉ yêu một người đàn ông.Liễu Tuấn rất may mắn, đã trở thành người nam nhân này.Bất cứ lúc nào nhớ tới điều này Liễu Tuấn đều thấy vừa vui vừa đau lòng.Quả thực hắn thấy rất có lỗi với Xảo nhi mặc dù Xảo nhi thì không chấp chuyện đó.Cơm nước xong, Xảo nhi đích thân dọn bát đũa.

Cô có thể gọi điện cho nhân viên lên dọn nhưng mà chính vì không muốn có người làm phiền nên thấy vậy Liễu Tuấn cũng đến giúp một tay.“Anh cứ đi ngồi...”

Xảo nhi cười cười nói nói.Liễu tuấn biết mình nếu là không làm cái này “Vung tay chưởng quầy” chỉ sợ Xảo nhi ngược lại không khai tâm, cũng không sao tay, cười tủm tỉm của ở một bên xem ra Xảo nhi bận rộn.Nhớ lại kiếp trước Hạ Hiểu Minh nói, việc của phụ nữ đàn ông không nên giúp.Chỉ cần ngồi bên cạnh là họ đã thỏa mãn rồi.Xem ra đúng là rất có lý.Xảo nhi vui vẻ cười.Dọn bát đũa xong, Xảo nhi đi rửa tay.

Liễu Tuấn tiến đến ôm hôn cô từ phía sau.Liễu Tuấn thích con gái tóc dài, hắn thấy con giá tóc dài trông hiền dịu hơn.Xảo nhi, tiểu Thanh và Nghiêm Phỉ đều là tóc dài đen tuyền, chỉ có Hà Mộng Oánh làm trong quân đội nên để tóc ngắn.Xảo nhi cũng dựa vào vai hắn.Liễu Tuấn liền hôn môi cô.

Nhanh chóng hai người hơi thở dồn dập, Xảo nhi khẽ rên rỉ.Liễu Tuấn thở hổn hển, bế Xảo nhi về phía phòng ngủ...

Liễu Tuấn có thói quen không dùng bao cao su, mà là Xảo nhi uống thuốc.Xảo nhi đột nhiên ôm hắn, thấp giọng nói; “Tiểu Tuấn, em muốn có con...”

Liễu Tuấn lập tức khẽ giật mình.“Muốn có con ““Ân...”

Xảo nhi gật nhẹ đầu.“Em đã hai mươi tám tuổi, nếu không sinh sớm nhất định sẽ nguy hiểm “Với Xảo nhi, cô coi mình là vợ của Liễu Tuấn, mặc dù không phải là người vợ suy nhất nhưng Liễu Tuấn là người đàn ông duy nhất của cô, vợ chồng đương nhiên cần phải có một đứa con.“Được!”

Liễu Tuấn không chút do dự.Đối với hắn, Xảo nhi cũng là vợ của hắn, giữa bọn họ đương nhiên cần phải có một đứa con, Xảo nhi đã muốn vậy thì hắn còn do dự gì?Không thể cho Xảo nhi danh phận, đã khiến Liễu Tuấn rất đau khổ rồi.“Tiểu Tuấn.

Anh thật tốt...”

Xảo nhi ôm chặt lấy Liễu Tuấn, hai người hòa vào làm một.

Chương 466: Bức ảnh người đàn ông trong túi xách của Xảo Nhi“Tiểu Tuấn, bố anh đã đến tỉnh J làm tỉnh trưởng rồi hả?”

Xảo nhi ôn nhu hỏi.Lúc này “Đại chiến” đã kết thúc, hai người cùng ngồi trong phòng tắm hơi của phòng tổng thống.

Hai người mồ hôi nhỏ từng giọt.Bên ngoài tiết trời cuối mùa thu, nhưng trong phòng xông hơi mồ hôi của hai cơ thể trẻ tuổi không ngừng chảy ra.Xảo nhi sửa lại mái tóc ướt sũng, nghiêng đầu nhìn Liễu Tuấn.“Ân.

Bố anh không được ở lại tỉnh.

Đảng luôn suy nghĩ nhân tố này khi trọng dụng quan chức cấp cao.”

“ Vậy có ảnh hưởng gì đến anh không?

Anh có muốn đến tỉnh J làm việc không?”

Xảo nhi lo lắng hỏi.

Cô tuy không hiểu chính trị nhưng mà cũng biết bố chồng chức cao vọng trọng chắc cũng đã đắc tội vào người, bây giờ lại không còn ở tỉnh, e rằng chồng yêu sẽ gặp phiền toái.“Không đâu.”

Liễu Tuấn cười an ủi cô.Thật ra Liễu Tuấn muốn làm cho cô yên tâm mà thôi.

Liễu Tấn đến tỉnh J nhậm chức, tình hình càng phức tạp.

Tất cả mọi người đều đang chờ Liễu Khánh Khai thoái vị.

Trương Quang Minh cùng Nghiêm Ngọc Thành đều tiến thêm một bước.Cơ bản, không có gì bất ngờ, Trương Quang Minh nhậm chức bí thư.

Nghiêm Ngọc Thành nhậm chức tỉnh trưởng.

Chỉ là không biết Liêu Khánh Khai có phải là sang năm mới thoái vị không.

Liêu Khánh Khai thoái vị luôn hay là điều đến nhậm chức “ Phát huy sức nóng” của trung ương cũng là một vấn đề quan tâm của mọi người.Trương Quang Minh nhận chức bí thư xong, Liêu Khánh Khai không còn ở tỉnh, ảnh hưởng quả thật quá lớn.

Ít nhất trong vòng một hai năm tới, bởi vì Liêu Khánh Khai vẫn còn tại vị nên thiên hạ này vẫn là của hắn.

Có cái chỗ dựa này, chức tỉnh trưởng của Nghiêm Ngọc Thành có thể nói mạnh hơn nhiều so với Trương Quang Minh.Mặt khác, Hồ Vi Dân trong hội nghị đại biểu nhân dân các cấp lần này cũng được chọn làm ủy viên dự bị.

Số phiếu cũng tương đối cao, trong top hai mươi.

Ttheo lý thuyết, trong năm năm tới, nếu như ủy viên trung ương mà thiếu thì sẽ dựa theo số phiếu bầu mà bổ sung.

Hồ Vi Dân nếu như may mắn thì có thể trở thành ủy viên trung ương.Chuyện hắn đi hay ở cũng là một chủ đề mẫn cảm.

Nếu như hắn ở lại thì có thể sẽ còn thăng tiến, thậm chí có hi vọng tiếp nhận vị trí cũ còn trống của Nghiêm Ngọc Thành, trở thành nhân vật số 3 của tỉnh ủy.

Nếu vậy thì cục diện sẽ càng phức tạp.Ba nhân vật cầm đầu đều có những phe phái riêng của mình.Thay đổi này đương nhiên có lợi cho Liễu Tuấn.

Có vẻ hắn đã đắc tội Quan Minh Kiệt và Hồ Vi Dân Đương nhiên, Hồ Vi Dân nể mặt cha hắn nên không so đo, nhưng mà Liễu Tấn đã đi tỉnh J nhậm chức, người ta sao có thể bỏ qua.Tuy Nghiêm Ngọc Thành còn ở lại tỉnh nhưng đối với Liễu Tuấn thì sức mạnh cũng đã giảm đi nhiều.

Dù sao nhạc phụ cũng không thể bằng cha vợ được, huống hồ hắn và Nghiêm Phỉ vẫn chưa chính thức kết hôn.

Người ngoài vẫn nghĩ đây là chuyện xấu.Quan trọng là Đào Nghĩa Âu đã bắt đầu chỉ đạo công việc của tỉnh ủy,càng khiến người ta nghĩ này nghĩ nọ.Huyện Ninh Bắc lại thuộc quyền trực tiếp của Đại Ninh.Mọi người đều biết, Đào Nghĩa Âu và cha của Liễu Tuấn có khúc mắc.Liễu Tấn vừa mới đi, huyện Ninh Bắc có phần khác lạ.

Đến ngay cả Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cũng bắt đầu phản kháng, không chịu nhận tội.Mà theo báo cáo của Thái Minh, hai họ lớn của Mã Đầu đã rục rịch chuẩn bị lên tỉnh đòi lại công bằng, cho hai vị bí thư đầu não biết thế nào là lợi hại.Cha người khác thăng quan thì càng thêm oai, cha mình thăng quan, mình lại bị nguy hiểm vây tứ phía, thật đúng là hết cách.

Chuyện quan trường quả đúng là kì lạ.Những chuyện này Liễu Tuấn không muốn nói với Xảo nhi.“Huyện Ninh Bắc có cần đầu tư không?

Giờ em có khoảng 0,5 tỷ không dùng đến.”

Xảo nhi rất muốn giúp Liễu Tuấn.“Chuyện xây bệnh viện em đã tìm chuyên gia tính toán, mọi người đều tán thành.

Đợi lát nữa em cho anh xem qua kế hoạch......

Nếu không bệnh viện này xây ở Ninh Bắc cũng tốt rồi.”

Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói; “Huyện Ninh Bắc cục diện giờ rất phức tạp, tạm thời chưa thể khống chế, xây bệnh viện phải hoãn lại đã.

Hơn nữa, bệnh viện này phải xây ở Nam Phương hoặc là Giang Khẩu, đưa vào hoạt động một thời gian, tích lũy kinh nghiệm quản lý rồi mới mở rộng ra các tỉnh khác.”

Lương Xảo gật nhẹ đầu, cầm khăn lau mồ hôi cho mình và cho Liễu Tuấn.Xảo nhi kinh doanh cũng đã lâu.

Tuy bằng cấp không cao nhưng tư chất thông minh, nhanh chóng trở thành một chủ tịch.

Cô cũng hiểu ý của Liễu Tuấn..Vô luận doanh nghiệp Hoa Hưng hay là công ty khách sạn Thu Thủy đều không phải là cơ quan từ thiện, không thể không có lý do mà xây dựng bệnh viện ở Ninh Bắc được.

Rất dễ khiến người khác nghi ngờ.“Em thấy hay là đưa dự án bệnh viện này vào quỹ từ thiện của Hà Mộng Oánh đi, như vậy không phải là danh chính ngôn thuận sao?”

Đương nhiên Xảo nhi cũng lo lắng đến vấn đề lí do.“Ân.

Chủ ý này không tồi.”

Mắt Liễu Tuấn sáng lên.Xảo nhi đưa ra đề nghị này, Liễu Nha Nội tìm thấy cảm hứng, “ đúng, quyết định vậy đi.”

Làm việc thiện phải “có tâm” chứ không phải là “ kết quả”.Thấy Liễu Tuấn quyết định, Xảo nhi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề.“ Sau khi trở về, em sẽ bàn với Hà Mộng Oánh.”

Lương Xảo nói, sắc mặt lại thường.“Làm sao vậy?”

Liễu Tuấn liền vội vàng hỏi.“Khó chịu ở đâu sao?”

“Không sao”Xảo nhi né tránh.Liễu Tuấn cười, vươn tay cọ vào mũi cô.“Xảo nhi.

Cũng học được cách gạt anh rồi đấy?”

“Không thèm lừa anh...”

Liễu Tuấn liền giả bộ không vui nói: “Xảo nhi, nếu không muốn anh giận thì...”

“Đấy là anh muốn em nói nhé!...”

Xảo nhi vênh mặt, dí dỏm nhìn hắn “Quái dị “Liễu Nha Nội trong nội tâm cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này lẽ nào lại lùi bước?

Hắn khẽ gật đầu “Ân” một tiếng.“Anh và Hà Mộng Oánh có phải là...”

Lương Xảo ướm hỏi, không dám nhìn Liễu Tuấn.Liễu Nha Nội kinh hãi.

Thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh vã ra như suối.Mặc dù trong phòng xông hơi nhưng mà mồ hôi lạnh đang toát ra khắp người hắn.“Xảo nhi.Em...”

Liễu Nha Nội cứng họng nhưng lại không biết tìm từ nào, giật mình sững sờ lâu sau mới toát ra một câu, nói; “Em nói bậy bạ gì đó?”

Lương Xảo hé miệng cười: “Mỗi lần em nhắc đến anh, hai mắt chị ấy sáng ngời, thần thái tươi vui...Ai cũng nhận ra.”

Đấy là tại Hà tiểu thư không biết che giấu.Nhưng mà Liễu Nha Nội nói vậy cũng có thể chống chế một phen.“Xảo nhi.

Không cho phép em nói lung tung...

Em cũng không phải là thầy bói, không phải là nhà tâm lý, em là phụ nữ!”

Xảo nhi chặn họng Liễu Tuấn.“Thần sắc của chị ấy, rõ ràng là giống hệt em...”

Liễu Tuấn sợ hãi, đành “Uy hiếp” Xảo nhi nói: “Tóm lại không cho phép nói rõ...

Chuyện này cũng không thể đoán bừa...”

Trong đầu hắn chỉ muốn nhanh chóng “ thông báo” cho Hà Mộng Oánh, không được thể hiện trước mặt người ta không thì đúng là vấn đề lớn.Xảo nhi liền “Khanh khách” cười không ngừng.

Cười đến nỗi Liễu Nha Nội dựng tóc gáy.“Em còn cười à,..”

Liễu nha nội hổn hển, sử dụng chiêu thức đối phó với Nghiêm Phỉ, cù Xảo nhi.

Không ngờ hai người đều mồ hôi chảy khắp người, trơn trượt, tay vừa đưa ra, chẳng kịp cù mà tự nhiên trượt xuống ngực Xảo nhi, nắm chặt không chịu buông tay.Xảo nhi không nhớ gì đến Hà Mộng Oánh nữa, ôm chặt lấy Liễu Tuấn.“Không...

Không thể trong này, quá nóng.

Chịu không nổi...”

Xảo nhi nói, giãy dụa.

Mở cửa phòng xông hơi, đến bên bồn tắm, xả đầy nước ấm.Cái bồn tắm lớn này vốn để mát xa.Xảo nhi khiêu gợi bước vào, ngâm mình xuống nước, nhìn Liễu Tuấn tươi cười, quả nhiên là hấp dẫn vô cùng.Tuy hai người đã coi như “ vợ chồng già” nhưng giờ khắc này Liễu Tuấn huyết mạch sôi sùng sục.

Hoàn toàn khống chế không nổi, nhanh chóng bước chân vào bồn tắm.“Tiểu Tuấn.

Em muốn anh mãi mãi tốt với em “Xảo nhi thở hổn hển bói bên tai Liễu Tuấn, cắn khẽ vào tai hắn.“Ân...”

Xảo nhi rên rỉ.Hai người quấn lấy nhau trong làn nước ấm.Ăn cơm tối xong sau, hai người nhiều lần “Tác chiến” đến tận sáng, hai người mới ôm nhau nằm trên chiếc giường lớn.

Liễu Tuấn châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu.“Tiểu Tuấn.

Cho anh xem một tấm hình “...”

Xảo nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, với tay lên đầu giường, kéo ngăn kéo lấy ra một cái túi.“Ảnh?

ảnh gì thế?

Em chụp ảnh ở đâu thế?”

Liễu Tuấn có chút buồn cười.Con gái toàn vậy, hai người rõ ràng quấn lấy nhau rồi mà vẫn còn đòi lấy ảnh ra xem.“Hì hì, anh xem xong sẽ biết...”

Xảo nhi cười khẽ, quả nhiên cầm một tấm hình rồi lại ôm chặt lấy Liễu Tuấn, rồi đưa cho hắn tấm ảnh.Liễu Tuấn cười nhận lấy, liếc mắt, nụ cười tắt ngấm.

Trên tấm ảnh, rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, đẹp trai.

Hai mắt sáng ngời có thần, tuy chỉ là ảnh chụp, nhưng khiến cho người ta có cảm giác bất phàm.“Hắn là ai?”

Liễu nha nội lập tức ghen tuông, khó chịu hỏi!Ảnh của một thằng khác đẹp trai nằm trong túi của Xảo nhi, đã thế Xảo nhi lại còn tươi cười lấy cho hắn xem, sự việc đương nhiên có gì đó kì lạ.

Chương 467: Bà mối Lương Xảo“Hắn tên Dư Quốc Huân ba mươi lăm tuổi, tiến sĩ y học, đại học y Hoa Nam.”

Phó giáo sư trẻ nhất đồng thời cũng là chủ nhiệm đầu tiên khoa ngoại viện y học trường đại học Hoa Nam.Xảo nhi thấy Liễu Tuấn khó chịu, bèn cười nói, Liễu Tuấn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

Nếu như hắn đang ở trước mặt Liễu Tuấn thì chắc chắn đã ăn đòn nhừ tử rồi.“Chuyện xây dựng bệnh viện lần này, anh ta rất hứng thú và tán thành.

Em định để anh ta làm viện trưởng bệnh viện.”

Không phải anh nói là cần có người xử lý công việc sao?

Hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Bằng cấp cao,có kinh nghiệm, lại giàu có, cũng rất nhiệt huyết, có thể đảm nhận chức viện trưởng.”

Lời của Xảo nhi khiến cho Liễu Tuấn có chút dễ chịu hơn.

Hóa ra là Xảo nhi vì công chuyện chứ không có ý gì.

Liễu Tuấn cũng học cùng trường với hắn nhưng mà khoa tiếng Trung không thể so sánh được với khoa y.“Nhà của Dư giáo sư trước kia có chuyện không hay xảy ra, vợ hắn bị tai nạn mà qua đời, chỉ còn lại một đứa con năm tuổi...”

Nói đến đây, Xảo nhi buồn bã khẽ lắc đầu, Liễu Nha Nội lo lắng nói: “Nói vậy, bây giờ hắn là quý tộc độc thân?”

“Đúng vậy.

Em thấy điều kiện của anh ta rất xứng!”

Xảo nhi nói.Liễu nha nội mặt tái nhợt, cả giận nói: “Đúng là rất xứng”Xảo nhi nghe giọng hắn, kinh ngạc ngẩng đầu.

Hỏi:“Anh làm sao vậy?”

Ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu.

Phải giữ phong độ!

Liễu nha nội trong lòng không nhắc nhở mình, cười mỉa nói: “Không sao...”

“Mai anh có rảnh không?”

Xảo nhi hỏi.“Làm sao vậy?”

“Lần này Dư giáo sư cùng em đến Đại Ninh nếu như anh có thời gian thì mai chúng ta gặp mặt..”

“Cái gì?”

Liễu Tuấn nhảy dựng lên, không cần giữ phong độ gì nữa.Quả thực là buồn cười!“Anh sẽ cho thằng này hết răng mà ăn cháo.”

Liễu nha nội nghiến răng nghiến lợi, hung dữ hét lên.“Sao lại thế?

Anh định đánh anh ta?”

Xảo nhi thắc mắc hỏi.“Anh ta rất giỏi mà!”

“Hắn càng tốt thì anh càng phải đánh hắn...

Không được, em nói cho anh biết hắn ta ở đâu, anh sẽ đến tìm hắn cho hắn một trận mới được...”

Liễu Tuấn cáu giận, còn gọi điện cho Võ Quân Huy hỏi số phòng của hắn.Tên này được lắm, cưỡi lên đầu Liễu Tuấn này rồi.Xảo nhi cũng không hiểu vì dao Liễu Tuấn lại nổi giận như thế.“Thiệt là.Anh làm sao vậy?

Anh đánh hắn làm gì?

Đánh anh ta thì em làm sao giới thiệu cho chị gái em được nữa!?”

“ Giới thiệu cho chị em...”

Liễu nha nội nhất thời thẫn thờ, lắp bắp.“Đúng vậy, anh xem người ta điều kiện tốt như vậy, lại đẹp trai.

Em cũng điều tra rồi hắn đối với vợ cũ của mình cũng rất tốt, nếu chị em mà lấy hắn thì sẽ hạnh phúc...”

Xảo nhi nói, đầy vui mừng.Hóa ra là vậy.

Liễu nha nội xấu hổ tai đỏ lừ lên.“Hóa ra em định giới thiệu cho chị Lan à, thế mà anh tưởng là..”

“Anh tưởng gì?”

Xảo nhi hồn nhiên nói.“Ha ha, không sao không sao...”

Liễu Tuấn xấu hổ liên tục khoát tay.“Anh, không phải là anh nghĩ em…Anh thật đúng là xấu xa, em không thèm để ý đến anh nữa.”

Cuối cùng cô cũng hiểu ra ý của hắn, không khỏi tức giận.Người này cũng thiệt là!Mình với anh ta đã chung chăn chung gối, đã nói là mình chỉ có mình anh ấy, vậy mà vẫn nghĩ này nghĩ nọ.

Sao có thể chịu đựng được chứ?Liễu Nha Nội vội vàng ôm lấy Xảo nhi nói: “Anh xin lỗi.

Không phải anh cố ý, anh chỉ muốn trêu em thôi mà, em tưởng thật à?”

Xảo nhi không để ý tới, giãy dụa đẩy hắn ra.“Em xem, anh thật không có ý mà cũng chỉ tại vì anh quá yêu em nên...

Tóm lại là anh sai, tha cho anh lần này nhé, xin em đấy.”

Liễu nha nội không ngừng van xin.“Không để ý tới anh!

Anh nghi ngờ em.”

“Xảo nhi cong môi nũng nịu nói.“Là anh không đúng, phải bị đánh.”

Liễu nha nội cũng dày mặt xin lỗi.“Em không thèm để ý đến anh.”

Xảo nhi kiên quyết nhưng ánh mắt lại đầy niềm vui.

Liễu Tuấn đột nhiên đẩy nàng nằm xuống, mặt đối mặt.

Xảo nhi không kịp trở tay mỉm cười.“Được lắm, là em cố ý phải không?”

Liễu Tuấn kêu lên rồi cắn môi cô.“Không, vừa rồi em giận thật mà...”

Xảo nhi vội vàng trốn tránh Liễu Tuấn.“Để xem sau này em còn dám ương bướng nữa không!”

Liễu nha nội “Cưỡng chế” đè lên người Xảo nhi.“Làm gì vậy, vẫn còn chưa uống thuốc....”

Xảo nhi lườm một cái, cắn môi hắn.

Nếu như không phải Lương Xảo mời thì Dư Quốc Huân sẽ chẳng bỏ lại công việc mà đến tận Đại Ninh này.Chủ tịch Lương nói muốn giới thiệu cho hắn một đối tượng, điều kiện rất tốt.Từ khi vợ mất, có nhiều người giới thiệu nhưng hắn thấy rất phản cảm, hơn nữa tình cảm với vợ cũng rất sâu đậm thì làm sao có thể thích người khác được chứ?

Hắn là người tri thức nên đối tượng có không ra gì hắn cũng không kêu ca.Nếu nói về điều kiện của hắn thì quả thật là quá tốt.Vô luận là về mặt nào đều khiến nhiều cô gái mơ ước, một cô gái bình thường thì quan trọng gì chuyện đã kết hôn và có con?Nhưng những cô gái bình thường khiến phó giáo sư chướng mắt.Vợ của hắn vốn là một mỹ nữ nhất nhì khoa y.Từ khi vợ qua đời hắn đau khổ, quyết định sống cô độc cả đời.

Đương nhiên đó cũng là lúc nhất thời xúc động.

Con người ta vẫn phải sống, hắn thì quá bận rộn, con cái thì phải thuê người giúp việc chăm nhưng khi rảnh rỗi hắn cũng thấy rất cô đơn.Với tuổi của hắn, không thể cả đời sống mà không có vợ.Nên giáo sư cũng đi gặp mặt nhưng mà những cuộc hẹn của hắn chỉ kéo dài có vài tuần là kết thúc.

Hắn cảm giác, những người phụ nữ này còn quá ngây thơ, không tương xứng.Người vợ trước của hắn đẹp người, đẹp nết đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng hắn.Mãi đến khi hắn gặp được Lương Xảo.Dư Quốc Huân nhận được lời mời của Lương Xảo, nghe bạn nói có một người chủ lớn muốn xây dựng một bệnh viện từ thiện cần mời một chuyên gia nên muốn mời hắn qua nói chuyện.Hắn cũng rất thích công tác từ thiện nên đồng ý tham gia.Khi nhìn thấy Lương Xảo hắn ngẩn người nhưng đây cũng là chuyện bình thường.Dư giáo sư vẫn cho là vợ mình là đệ nhất mỹ nữ, không ngờ Lương Xảo còn đẹp hơn.

Lương Xảo quả thật rất hấp dẫn với một người đàn ông thành đạt như hắn.Dư giáo sư cho rằng Xảo nhi chính là thư kí hay người đại diện cho người chủ kia.Bởi vì bạn vốn là một doanh nhân khá thành đạt nhưng lại ca ngợi hết lời người này, chắc hẳn phải là một người đàn ông trung niên phi phàm.Không ngờ khi giới thiệu hắn mới biết người đó chính là Lương Xảo.Hắn cũng đã từng nghe danh về khách sạn Thu Thủy nhưng không ngờ bà chủ lại là mỹ nhân xinh đẹp vậy.Hắn rất cảm kích khi nghe kế hoạch xây dựng của Lương Xảo.

Còn trẻ vậy mà đã thành công và có tấm lòng như vậy đúng là hiếm thấy.Sau khi Liễu Yên hôn Lương Thiếu Lan cũng đã gặp nhiều đối tượng, nhưng đều không hợp.

Với điều kiện của Lương Thiếu Lan thì có thể nói là còn hơn cả Dư Quốc Huân.Tổng giám đốc của khách sạn Thu Thủy, xinh đẹp vô cùng, đàn ông theo chân cô có thể dùng từ “ như trẩy hội” để tả.Nhưng cũng chính vì thành công, địa vị cao nên cô không để mắt tới những người đàn ông tầm thường?

Những năm gần đây chuyện của chị luôn làm Xảo nhi phải suy nghĩ.Vị giáo sư này không phảo là rất phù hợp sao?Tuy Lương Thiếu Lan trình độ học vấn không cao nhưng mà làm tổng giám đốc khách sạn Thu Thủy nhiều năm như vậy thì kinh nghiệm cũng không thiếu, không phải người phụ nữ nào cũng có thể so sánh được.

Rất xứng đôi.Tất nhiên, Lương Xảo cũng nhìn ra được Dư Quốc Huân có ý với mình nhưng mà đâu phải cứ ai có ý với mình cô đều động lòng?Trái tim của sớm đã giành trọn cho người khác rồi.Thế nên Lương Xảo cũng nói thẳng với hắn rằng cô và hắn không có khả năng nhưng cô muốn giới thiệu cho hắn một người rất thích hợp.Lương Xảo cũng không nói là giới thiệu chính chị của mình, Dư Quốc Huân vui vẻ nhận lời cùng cô đi gặp mặt.Hắn thấy buồn cười.Chuyện này là sao chứ?Mọi lần người khác giới thiệu đều là dẫn người đó đến gặp hắn.Với thân phận của Lương Xảo làm mối chắc cũng không quá kém chứ?

Chương 468: Du ngoạn Bảo ChâuSáng hôm sau, Lương chủ tịch cùng Liễu Tuấn ăn sáng xong thì đến phòng của Dư Quốc Huân chào hỏi.Sắp xếp như vậy cũng thấy Xảo nhi rất thận trọng.Khách sạn Thu Thủy hiện nay trở thành nơi chiêu đãi nhiều khách quý.

Cái gọi là khách quý đôi khi chỉ là danh nghĩa, ai là khách quý không phải là do lãnh đạo nói sao?

Họ nói con mèo là khách quý thì con mèo là khách quý, con chó là khách quý thì chó là khách quý.Liễu Tuấn cùng Xảo nhi ngang nhiên ra ra vào vào khách sạn.

Xảo nhi cũng không muốn gặp phải người quen gây rắc rối cho chồng.

Nếu như thuận lợi thì lần này cô sẽ mang thai bảo bối của tiểu Tuấn, chẳng mấy chốc mà có “ Tuấn con” hắn sẽ trở thành “ bố trẻ con”.

Bọn họ sẽ là người một nhà.Dư Quốc Huân mặc dù không ở phòng tổng thống nhưng mà cũng là phòng hạng nhất, 280 tệ một đêm, đương nhiên hắn không cần bỏ tiền ra.“Buổi sáng tốt lành, Dư giáo sư!”

Lương Xảo mặc bộ quần áo thể thao, màu trắng, tóc xõa ngang vai, quý phái lạ thường, quả khiến người ta rung động.Liễu Tuấn vừa nhìn thấy Xảo nhi mặc bộ quần áo này, mắt hắn khẽ híp lại.Trang phục đơn giản, thoải mái, thêm vài đồ trang sức, đúng là phong cách của Nghiêm Phỉ.

Nghiêm Phỉ giờ đây có thể coi là là có chút danh.

Đây cũng là do hắn sắp xếp, hắn không hy vọng tất cả đường phố đều là quần áo kiểu Nghiêm Phỉ.

Những người được mặc quần áo của cô phải có địa vị nhất định.“Nhận ra rồi hả?”

Xảo nhi xinh đẹp cười, quay một vòng.“Nghiêm Phỉ quả là rất có tài năng.”

Xảo nhi tán thưởng nói.

Đối với Nghiêm Phỉ, Xảo nhi cùng tiểu Thanh đều phải cam chịu.

Nhưng mà tiểu Thanh rất ít khi nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói: “Em mặc đẹp lắm.”

Xảo nhi cười khẽ.Nếu như không phải vì tuổi tác thì cô đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Liễu Tuấn rồi.Xảo nhi khiến Dư Quốc Huân cũng phải khen ngợi:“Chủ tịch Lương, trông cứ như sinh viên.”

Xảo nhi mỉm cười nói cảm ơn.“Dư giáo sư, đây là Liễu Tuấn.”

Dư giáo sư lúc này mới để ý đến người đàn ông đứng cạnh.Hắn cũng đã quen bị phớt lờ khi đứng cùng Xảo nhi và Nghiêm Phỉ.

Xảo nhi giới thiệu tên còn chức vụ thì không.“Xin chào, tôi là bạn trai của Xảo nhi.”

Liễu Tuấn bắt tay hắn rồi tự hào nhận là bạn trai của Xảo nhi.“Hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc.”

Dư Quốc Huân mỉm cười nói.

Câu nói đó khiến Liễu Tuấn có ấn tượng tốt.Người này quả nhiên là đúng là tri thức, biết Xảo nhi không có ý với hắn thì hắn cũng không bám lấy.

Đây cũng là một trong những lý do Xảo nhi muốn hắn thành người nhà.“ Dư giáo sư, tôi là học sinh của thầy.”

Liễu Tuấn khẽ cười nói.“Thật vậy sao?”

Dư Quốc Huân kinh ngạc.Hắn thấy Liễu Tuấn đứng cạnh Lương Xảo rất bình tĩnh, nam tính cũng đoán được lai lịch của hắn không tầm thường.

Trái lại Lương Xảo là một doanh nhân thành công lại khép nép đứng bên cạnh hắn.“Tôi cũng từng là sinh viên khoa tiếng Trung của trường Hoa Nam.”

“Có thể gặp được bạn học ở đây đúng là tốt quá.”

Dư Quốc Huân lại bắt tay Liễu Tuấn.“Dư giáo sư tối qua ngủ có ngon không?”

Xảo nhi hỏi.“Rất ngon.

Cảm ơn.

Khách sạn tốt như vậy sao có thể ngủ không ngon chứ.”

Dư Quốc Huân cười nói.“Vậy chúng ta đến Bảo Châu thôi!”

Xảo nhi nói.“Được.”

Dư Quốc Huân cũng không hỏi nhiều, nhất nhất theo sắp đặt của cô.Xảo nhi trưng cầu nhìn sang Liễu Tuấn.Liễu tuấn gật nhẹ đầu.Xảo nhi cười vui vẻ.Trong lúc khẩn cấp, Liễu Tuấn không nên rời khỏi vị trí, tình hình Ninh Bắc rất phức tạp và căng thẳng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Xảo nhi hắn lại đồng ý đi Bảo Châu.Chuyện khác.

Mặc kệ!Một hàng xe dừng ở bãi đỗ xe.

Một chiếc xe audi sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng trong bãi đỗ xe.Mercedes là xe của Xảo nhi ở Đại Ninh.

Ngày thường do Đại Cương phụ trách bảo dưỡng, còn Force là xe của hai vệ sĩ và thư kí.Người lái xe là Tô Kiến Trung, thấy Liễu Tuấn hắn mỉm cười.“Ông chủ!”

Tô Kiến Trung tươi cười.“Tô Kiến Trung anh làm cha rồi hả?”

Liễu Tuấn vỗ vai Tô Kiến Trung cười nói.Tô Kiến Trung cũng tươi cười.Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, Tô Kiến Trung quả thật chưa bao giờ tươi cười vậy.Xảo nhi mỉm cười thay mặt đáp: “Thục Dĩnh rất khỏe sinh được một câu con trai bụ bẫm, sắp một tuổi rồi.

Tô Kiến Trung hàng ngày đều cười không khép được miệng, bảo bối cũng lớn nhanh như thổi...”

Dư Quốc Huân kinh ngạc.Lương Xảo là một cô gái bên ngoài như một sinh viên và lời nói cũng chẳng khác gì.“Con trai anh ở Nam Thành phải không?”

Liễu Tuấn hứng thú hỏi.“Mẹ của Thục Dĩnh sắp qua giúp chúng tôi trông con, Thục Dĩnh bây giờ là trợ lý giám đốc cho Thanh Linh.

“Xảo nhi sớm bàn giao mọi công việc, chỉ giữ lại chức danh chủ tịch, tổng giám đốc do Thanh Linh đảm nhiệm.

Những thay đổi lớn cô đều báo cho Liễu Tuấn.“Ông chủ, mời!”

Tô Kiến Trung mở cửa, mời Liễu Tuấn lên xe.Từ khi Liễu Tuấn mới 12 tuổi, Tô Kiến Trung đã là lái xe riêng của hắn.Hắn hiểu rõ quan hệ giữa Xảo nhi và Liễu Tuấn.

Trên thực tế trong suy nghĩ của hắn, Liễu Tuấn mới là ông chủ.Liễu Tuấn cũng không khiêm nhường ngang nhiên lên xe.Dư Quốc Huân lại một hồi kinh ngạc.Chẳng lẽ Liễu Tuấn mới là ông chủ?

Vậy tại sao lại để Lương Xảo lộ diện?

Giờ khắc này, Dư Quốc Huân càng thêm khẳng định lai lịch của hắn không bình thường.“Dư giáo sư.Tội cho anh quá!”

Xảo nhi mời Dư Quốc Huân ngồi cạnh tài xế.Hắn cười nói: “Đúng là nhờ phúc của cô tôi mới được ngồi xe sang thế này.”

Xảo nhi tươi cười.

Quốc lộ đã được tu sửa nên xe chạy rất nhanh chưa đến ba giờ đã đến khách sạn Thu Thủy Bảo Châu.“Oa, Đúng là một khách sạn lớn, công ty của cô rốt cuộc có bao nhiêu khách sạn vậy hả?”

Dư Quốc Huân xuống xe, không khỏi ngẩng đầu nhìn ngắm khách sạn Thu Thủy.Lương Xảo nói qua về tình hình cho hắn nghe.Dư Quốc Huân một hồi choáng váng.

Người thường phải mất một năm không ăn uống mới có thể ngủ ở đây một năm.

Cô còn nói công ty có 9 khách sạn lớn như vậy trong cả nước.

Dư Quốc Huân quả thật không tin vào tai mình, chỉ trong có ba năm mà đã xây dựng một hệ thống các thành phố.Lương Thiếu Lan từ lễ đường của khách sạn đi ra, ôm chặt em gái một cái, sau đó mới nhìn em một lượt.“Càng ngày xinh ra đấy nhỉ.”

Lương Thiếu Lan tán thưởng nói.“Chị, chị mới ngày càng xinh ý.”

Xảo nhi tinh nghịch vừa cười vừa nói.“Thôi đi, chị làm sao so được với em, chị già rồi.”

Nếu như nói Xảo nhi ăn mặc như một sinh viên thì chị cô trông như một quý bà giàu có, bộ váy màu tím đơn giản nhưng quý phải, điểm thêm chiếc vòng vàng thanh thoát.

Một đôi dầy cao gót tôn thêm dáng ngà, Dư Quốc Huân vừa nhìn thấy đã ngây ra.Hắn từng nghe Lương Xảo nhắc tới mình có một người chị rất xinh đẹp, chắc chắn không phải bình thương nhưng mà gặp rồi mới biết quả thật là khiến người khác xao động.Ông trời đúng là ưu ái hai chị em nhà này quá.“Tiểu Tuấn, đến đây.”

Lương Thiếu Lan thấy Liễu Tuấn có phần kinh ngạc.Liễu Tuấn cũng đã lâu không tới đây.“Chị Lan, không ngờ bao lâu nay chị vẫn xinh như vậy.”

Liễu Tuấn cười nói liếc nhìn Dư Quốc Huân.Nếu như chuyện thành thì tên giáo sư này đúng là đào hoa may mắn.“Cậu lúc nào cũng đùa tôi, có em tôi bên cạnh xem ai còn mê cậu nữa không?”

Anh cả đã chấp nhận mối quan hệ giữa Xảo nhi và Liễu Tuấn thì Lương Thiếu Lan cũng không có gì để phản đối.“Chị, giới thiệu với chị một người bạn.

Đây là giáo sư Dư từ Nam Thành tới đây gặp chị.”

Xảo nhi cười hì hì nói.Lương Thiếu Lan khẽ giật mình.Sao lại từ Nam Thành đến gặp mìn?

Lẽ nào quen nhau sao?Cái con bé kia nói chuyện cũng không để ý chút, chẳng ra dáng bà chủ gì cả.Ăn nói lung tung!

Nhưng mà Lương Thiếu Lan cũng là người hiểu biết không muốn mất lịch sự, đưa tay nói: “Dư giáo sư.

Xin chào!”

“Chào cô, chào cô, Lương tổng!”

Dư giáo sư cuống quít bắt tay.

Không biết chức vụ thế nào nhưng mà là chị của Lương Xảo gọi là Lương tổng chắc cũng không sao.

Nhìn tư thế của Lương Thiếu Lan cũng biết là nhân vật có thế lực.

Xảo nhi nháy mắt với Liễu Tuấn một cách trẻ con.Liễu Tuấn cười lắc đầu.Nhìn bà mối này xem.Dư Quốc Huân mặc dù đến để xem mặt nhưng cũng không ngờ là cô lại giới thiệu chị gái xinh đẹp của mình?Đối tượng của Xảo nhi là tiểu Tuấn một người bí ẩn, chồng của Lương Thiếu Lan không biết phải là nhân vật lợi hại đến nhường nào.“Chị chúng ta đi đường xa đến chị nên mời bọn em vào khách sạn thay vì đứng đây mới đúng?”

Xảo nhi nghịch ngợm nói.Thấy cô rất vui vẻ, Liễu Tuấn âm thầm cầu nguyện: chỉ mong hắn và Xảo nhi có thể vui vẻ mãi như vậy.

Chương 469: Trí thức cũng háo sắcThậm chí cô cũng không biết nên nói với chị mình thế nào thì Lương Thiếu Lan đã hỏi trước.Chủ tịch đại giá quang lâm, đến kiểm tra khách sạn Thu Thủy, đối với nhân viên mà nói đây đúng là chuyện lớn, Lương Thiếu Lan nhận được điện thoại của Xảo nhi hôm qua đã chuẩn bị rất kĩ càng.Tuy nói là chị em ruột nhưng công việc là công việc.Lương Thiếu Lan muốn chứng minh rằng mình có thể tự lập được.

Khách sạn Thu Thủy Bảo Châu, Xảo nhi không cho Lương Thiếu Lan cổ phần mà cho chị hoa hồng, trong đó một phần phải đưa cho bố mẹ cô.Hôm nay hướng dương huyện phong lâm hương của thủ phủ, đúng vậy Lương quốc Thành lão hai sơn buổi sáng theo đại ninh thị khởi hành, đạt được bảo châu không sai biệt lắm vừa vặn vượt qua giờ cơm.“Tiểu Tuấn, Xảo nhi, Dư giáo sư, chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện được chứ?”

Lương Thiếu Lan cười hỏi.“Em không đói nhưng có người chắc đói lắm rồi.

“Xảo nhi ranh mãnh nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn làm bộ định gõ cô một cái vào đầu thì Xảo nhi tránh được.Lương Thiếu Lan thấy hai người vui vẻ vậy cũng cảm thấy có chút tủi thân.

Liễu Tuấn ngoài việc không thể cho Xảo nhi danh phận ra thì không kém bất kì một người đàn ông nào.“Chị Lan ăn cơm trước đi, Dư giáo sư đường xa đến đây cũng đã mệt rồi.”

Dư Quốc Huân mỉm cười: “Liễu Tuấn, cậu khách khí quá.”

Đã là bạn học cùng trường Dư Quốc Huân cũng không khách khí mà gọi thẳng tên của Liễu Tuấn như vậy có vẻ thân thiện hơn.“Được rồi, ăn cơm trước.”

Lương Thiếu Lan dẫn khách đến phòng sang nhất của khách sạn, sớm đã được bày tiệc hội.

Biết chủ tịch sẽ cùng khách quý đến nên đầu bếp đã chuẩn bị những món ăn ngon nhất.“A!,thịnh soạn quá”Dư Quốc Huân không khỏi kinh ngạc kêu lên.“Dư giáo sư là khách quý, đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt rồi”Lương Thiếu Lan vừa cười vừa nói.Thấy Liễu Tuấn cùng em gái đối xử rất lịch sự với người khách này Lương Thiếu Lan cũng đoán rằng hắn không phải là người tầm thường.

Hơn nữa người này phong thần tuấn tú, nho nhã, tuổi cũng không phải là quá lớn.“ Lương tổng khách khí quá.”.Dư Quốc Huân khiêm tốn ngồi vào vị trí, những người khác bao gồm cả lái xe và vệ sĩ cũng cùng ngồi vào bàn.Trong phòng hạng sang của khách sạn Thu Thủy có người phục vụ riêng nhưng mà riêng phần Liễu Tuấn Xảo nhi đảm nhiệm.Mặc kệ bao nhiêu người đang ngồi, Xảo nhi vẫn trước sau như một.Xảo nhi cẩn thận gỡ xương cá rồi gắp cho Liễu Tuấn, Dư Quốc Huân quả thật là kinh ngạc.Không ngờ bọn họ lại thắm thiết đến vậy.“Dư giáo sư, mời...”

Xảo nhi bớt thời giờ gắp cho Dư Quốc Huân.“Chị, em đã nói với chị.

Dư giáo sư rất lợi hại, anh ấy là phó giáo sư trẻ nhất của khoa y trường đại học Hoa Nam.”

Liễu Tuấn liền âm thầm buồn cười.Xảo nhi đang ra dáng làm mối.Lương Thiếu Lan bèn cầm chén hướng Dư Quốc Huân mỉm cười nói: “Dư giáo sư, mời!”

Dư Quốc Huân đỏ mặt, vội vàng nói; “Lương tổng không dám.

“Hắn ngày thường nghe nịnh nọt quen rồi nên cũng như gió thổi qua tai.Nếu như nói nịnh nọt thì hắn còn hơn cả Xảo nhi nhưng mà câu nói này của Xảo nhi vẫn khiến hắn vinh hạnh.Hai người cụm chén, Lương Thiếu Lan nhấp môi còn Dư Quốc Huân uống cạn.Dư giáo sư không phải là người uống được rượu nhưng mà người đẹp đã mời sao có thể từ chối.Dư giáo sư vô luận thế nào cũng phải cố gắng nuốt cho trôi.Hắn ngồi cạnh Xảo nhi, Xảo nhi nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.Liễu Tuấn thì không sao cả, khiến cho Lương Thiếu Lan nhíu mày, thật là khổ cho Dư Quốc Huân.

Hắn xấu hổ liên tục cười giải thích.

Lương Xảo thì liên tục khen hắn giỏi giang.Thấy Xảo nhi ra sức “Đẩy mạnh mục tiêu” Dư Quốc Huân, Liễu Tuấn cười không ra tiếng.Xem ra “Bà mối” này cũng chưa phải là chuyên nghiệp, không biết là có đi đến đâu không.Về phần “Người trong cuộc” Dư giáo sư, quả thực bị mê hoặc.

Hắn cũng hiểu ít nhiều rằng Xảo nhi muốn giới thiệu chị mình cho hắn nếu không thì ra sức như vậy làm gì?Nghĩ đến đây ánh mắt hắn không rời khỏi bàn tay bé nhỏ của Lương Thiếu Lan.“Thực xin lỗi các vị.

Tôi thất lễ quá!”

Lương Thiếu Lan đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, nhìn Xảo nhi.

Không đề phòng chị xuất chiêu này, Xảo nhi có hơi chút giật mình sững sờ, cười với Liễu Tuấn và Dư Quốc Huân đi ra ngoài.“Xảo nhi.

Em làm trò gì thế hả?”

Ra ngoài hành lang, Lương Thiếu Lan hỏi“Chị cảm thấy Dư giáo sư này thế nào?”

Xảo nhi cười hì hì nói.“Xảo nhi.

Em điên rồi sao?

Trước mặt tiểu Tuấn mà em khen hắn như vậy có phải là muốn chia tay với tiểu Tuấn rồi không?”

Xảo nhi không khỏi ngạc nhiên.“Chị nói gì thế hả? em muốn chia tay với Liễu Tuấn không thể nào, chị hâm à?”

“Chị hâm?

Em nhìn em xem, khen hắn như vậy.., Chị nói cho em biết, Liễu Tuấn ngoài chuyện không thể cho em một danh phận ra thì cái gì cũng tốt, em phải biết trân trọng.”

Xảo nhi lúc này mới biết chị hiểu làm, ôm bụng cười ngặt nghẽo.“Chị.em định giới thiệu vị giáo sư đó cho chị...”

“ Giới thiệu cho chị?”

Lúc này Lương Thiếu Lan cũng bị dọa cho nhảy dựng.“Đúng vậy.

Điều kiện của anh ta không tồi, hơn nữa anh ta đối với người yêu rất tốt.

Em đã hao tâm tổn sức chọn thì chị đừng có mà bỏ qua cơ hội này...”

Xảo nhi mãi mới nhịn cười được, lau nước mắt nói.“Em đưa người ta từ Nam Phương đến đây, đúng là vạn dặm...”

Lương Thiếu Lan không dám tin.Xảo nhi chép miệng, nói; “Vậy thì sao?

Ai mà lấy được chị là phúc cả đời có đi ngàn dặm cũng đáng...”

“Cái con bé này!”

Lương Thiếu Lan kêu lên.“Chị, em thấy anh ấy không tồi, xem ra anh ta cũng có cảm tình với chị.

Giữ lấy cơ hội này nhé!”

Xảo nhi nói.“Thả nào hắn cứ nhìn chị chằm chằm, hóa ra là vậy.

“Lương Thiếu Lan cũng vui vẻ nói.Trình độ làm mối này đúng là nghiệp dư.“Đừng có mà nói linh tinh, người ta là giáo sư, trí thưc sao có thể là kẻ háo sắc chứ?”

Xảo nhi không vui nói.“Tại sao?

Trí thức thì không háo sắc à?”

Lương Thiếu Lan vừa cười vừa nói.“Cũng không thể trách người ta, có trách thì trách chị ai bảo xinh đẹp vậy...”

Xảo nhi cầm tay chị trêu chọc.“Không nói chuyện với em nữa.!”

Lương Thiếu Lan đánh khẽ Xảo nhi một cái.“Chị nếu thấy được thì làm cho dứt khoát đi.”

Xảo nhi nắm chặt lấy tay chị, vừa cười vừa nói: “Chiều nay dẫn anh ta về cho bố mẹ xem mặt.

“Lương Thiếu Lan đỏ mặt: “Sao vội thế được?”

Thấy thần thái của chị, Xảo nhi biết chị mình cũng ưng hắn, không thể để mất cơ hội được.“Tất cả đều bận, trước hết cứ làm rõ mọi việc, rồi từ từ tìm hiểu, vun đắp tình cảm.”

“Em nói dễ nghe nhỉ!”

Lương Thiếu Lan trừng mắt nói.“Anh ta ở Nam Phương, chị ở Bảo Châu thì làm sao mà vun đắp được chứ?”

“Chuyện này đơn giản, chỉ cần hai người gật đầu, em cho chị đến Nam Phương.”

Xảo nhi vui mừng nói.“Chúng ta đều không ở đây, thì bố mẹ thế nào?”

Lương Thiếu Lan hỏi.“Cùng đi chứ sao, cho ông bà đến thành phố sống một thời gian...”

“ Còn ông bà thì sao?

Hơn tám mươi tuổi rồi lẽ nào cũng vào thành phố ở?

“Lương Thiếu Lan hỏi vặn.Ông nội nhà họ Lương sau khi trúng gió sức khỏe cũng kém đi nhiều, có lẽ cũng không còn sống được bao lâu nữa.Xảo nhi khẽ nhíu mày.Đúng là vấn đề khó.“Nếu không để em bàn với anh ta, dù sao em cũng đang định xây một bệnh viện, chi bằng xây ở Bảo Châu?”

Xảo nhi vui vẻ nói.“Ân, hay đấy, thử xem sao!”

“Nói như vậy.

Chị đồng ý?”

Xảo nhi cười hỏi.“Cái gì chứ?

Mới gặp có một lần đã đồng ý?

Em muốn gả chị đi nhanh thế cơ à?”

Lương Thiếu Lan đỏ mặt.“gặp người phù hợp thì cưới đi thôi, chị cũng không còn trẻ nữa.

Hai người còn phải sinh con, đấy mới là điều quan trọng nhất, nếu không thì cuộc sống vợ chồng chẳng có ý nghĩa gì...”

Xảo nhi nói cũng có lý.Lương Thiếu Lan kinh ngạc nhìn em, nói; “Xảo nhi, em thay đổi rồi, mở miệng là lập gia đình sinh con...”

Xảo nhi vui vẻ nói: “Chị, tối qua em đã nói muốn có con với Liễu Tuấn.”

Lương Thiếu Lan nghe thấy vậy mừng rỡ hỏi: “Thật á?”

“Ân!”

Xảo nhi đỏ mặt, liên tục gật đầu.“Thật tốt quá!”

Lương Thiếu Lan còn vui hơn cả Xảo nhi.“Chị luôn lo cho em, thế là tốt rồi!”

Lương Thiếu Lan luôn lo lắng, Xảo nhi không danh phận thì sẽ chịu thiệt nhưng Liễu Tuấn đã đồng ý có con thì coi như chuyện đã định rồi.

Lương Thiếu Lan cũng biết Liễu Tuấn là người có trước có sau chứ không phải người không biết suy nghĩ.“, Vậy thì có nói chuyện này cho bố mẹ không?”

Lương Thiếu Lan hỏi.Thật ra Xảo nhi không muốn nói chuyện hôn nhân nguyên nhân vì sao hai ông bà già cũng đoán được chỉ là không nói ra mà thôi.Đối với liễu tuấn, hai người cũng có cảm tình và cũng hiểu chỗ khó của hắn.Con gái đã muốn đi theo hắn thì họ cũng không có ý kiến gì, cho con tự quyết định.“Ân, em nghĩ cứ để từ từ...”

Nhắc tới cha mẹ, Xảo nhi thấy có chút ngại ngùng.“Bố mẹ cũng đoán được nhưng mà Dư giáo sư vẫn chưa biết đừng có để lại ấn tượng xấu gì...”

Xảo nhi một lòng muốn xe duyên cho chị.“Con bé ngốc này, lo lắng gì chứ?

Làm gì có chuyện em lo chuyện cho chị thế này chứ?”

Lương Thiếu Lan cười hạnh phúc.

Chương 470: Gặp Đường Hải ThiênHai chị em đang thì thầm to nhỏ tại chỗ rẽ, không ngờ lại có người từ trong phòng đi ra gọi: “Xảo nhi “Xảo nhi ngẩng đầu nhìn.“Tôn Bí thư, là anh à!!”

Xảo nhi cũng rất kinh ngạc.Đúng là bạn cũ, Tôn Hữu Đạo đã từng mấy lần lái xe đưa Xảo nhi về nhà.“Xảo nhi, không phải là Lương tổng mới đúng chứ, khi nào về nhà?”

Tôn Hữu Đạo cười hỏi.“Vừa đến.”

“ Liễu Tuấn đâu?”

Tôn Hữu Đạo biết rõ chuyện của Liễu Tuấn, biết Xảo nhi là người của hắn.“Ở đây.

Trong phòng ăn cơm.”

“Trùng hợp vậy, hôm nay tôi cũng mời bọn lão Uông ăn cơm.

Liễu Tuấn cũng đến vậy mà không đến chào hỏi chúng ta.

Lương tổng, thất lễ rồi, tôi phải đi kính rượu Liễu Tuấn.”

Tôn Hữu Đạo vừa nói vừa chạy vào phòng, chẳng mấy chốc căn phòng náo nhiệt hẳn lên.

Một nhóm người quen cũ, cầm rượu Mao Đài lần lượt đi vào phòng.“Liễu bí thư, anh lén lút vào thôn nên phải xử bắn chết!...”

Tôn Hữu Đạo trông thấy Liễu Tuấn cười híp mắt nói.Liễu Tuấn nhận chức ở Ninh Bắc mấy người này cũng đã chúc mừng.

Liễu Tuấn nhìn thấy kẻ địch cũng vui mừng đứng dậy nói; “Biệt ca, Uông ca, Liêu ca, các anh đều ở đây cả đúng là trùng hợp quá.

“Liễu bí thư cậu về mà cũng không nói với chúng tôi một câu, đúng là chẳng ra sao cả..”

Uông Văn Khải vui tươi hớn hở nói.Nếu như theo luật thì câu chẳng ra sao cả này có nghĩa là phạt ba chén rượu, chỉ là Uông Văn Khải không có gan phạt rượu Liễu Tuấn.“Có chút việc riêng ý mà, làm xong mai tôi sẽ trở về luôn nên không muốn kinh động mọi người!”

Liễu Tuấn cười nói.“Thế sao được, dù thế nào cũng phải mời cậu một lần, nếu không Trình Tân Kiến mà biết thì mắng chết chúng tôi?”

Tôn Hữu Đạo nói.“lúc này tôi không có thời gian, nào tôi mời mọi người một chén coi như tạ tội.”

Liễu Tuấn nói, cầm chén uống cạn một hơi.Dư Quốc Huân càng kinh ngạc, trước kia hắn nghĩ Liễu Tuấn là con cháu nhà quan, không ngờ hắn là bí thư, sau này tương lai chắc chắn sẽ rất ó triển vọng.Nhưng mà Dư Quốc Huân dù thế nào cũng không nghĩ rằng hắn là phó bí thư huyện ủy.Vì hắn quá trẻ.Tôn Hữu Đạo thấy Liễu Tuấn đã quyết vậy thì cũng không ép, mà cáo lui.Biệt thự nhà Lương Quốc Thành giống như một biệt thự toàn cây, kiểu kiến trúc cổ.

Con cái thành đạt xây nhà cho bố mẹ cũng là đêìu đương nhiên.Thật ra việc xây biệt thự ở nông thôn ba anh em Lương Kinh Vĩ đều đồng ý đặc biệt là Lương Thiếu Lan.

Hai vợ chồng Lương Quốc Thành cũng không quen ở thành phố cứ đòi về quê.

Không lay chuyển được thì họ quyết định xây một biệt thự nhiều cây cối cho các cụ cảm thấy sống ở nông thôn.Non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, đúng là cảnh đẹp như mơ của thế kỉ 21.Bởi vì Lương Quốc Thành và mấy người già không thích sống trong thành nên thôn Phong Thụ được hưởng lợi.

Đó chính là sửa đường miễn phí, Xảo nhi bỏ tiền tu sửa đường đến tận từng nhà từng hộ.Giao thông tiện lợi, thôn Phong Thụ chẳng mấy chốc mà trở nên giàu có.Vợ chồng Lương Quốc Thành đương nhiên được mọi người trong thôn yêu quý, thậm chí có chuyện gì bí thư chi bộ cùng thôn trưởng đều đến gặp ông bàn bạc.Lương Kinh Vĩ làm đoàn trưởng cũng rất có tương lai, sau này nhất định sẽ làm quan to.

Được biết cha vợ của hắn cũng là tư lệnh viên Nam Thành, xem ra hắn sắp làm tướng quân rồi.Về phần hai con gái thì đều là bà chủ.Đặc biệt Lương Xảo, lần nào về nhà cũng lì xì cho các cụ già trong thôn những 200.

Không ai là không có.Chỉ cần vào đại học thì học phí đều do Lương Xảo bao hết.Như vậy Lương Quốc Thành không được kính trọng mới lạ.Biết được Xảo nhi sắp về nhà và còn sắp xếp cho Lương Thiếu Lan gặp mặt, hai cụ rất vui, cười như hoa.

Trước khi về Lương Thiếu Lan đã gọi điện cho Lương Quốc Thành.“Cha, tiểu Tuấn cũng tới và sẽ ở nhà ta một đêm, ngày mai mới đi!

Cha mẹ sắp xếp cho cẩn thận đừng để Xảo nhi khó xử.”

Nghe xong câu này Lương Quốc Thành kinh ngạc không biết là vui hay buồn.Bà thím Lương gia lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Ân, tiểu Tuấn đến đây “Lương Quốc Thành nói ý của Lương Thiếu Lan với vợ.

Bà nói; “Chuyện bọn nhỏ chúng nó tự biết giải quyết, tiểu Tuấn là người tốt, đối với chúng ta và Xảo nhi cũng tốt, tôi thấy chúng nó rất hợp.

Xảo nhi nhiều tuổi hơn Liễu Tuấn, cũng khó mà trách nó, ông đừng có nói gì làm khó Xảo nhi...”

Lương Quốc nói; “Tôi nói gì?Hai đứa nó về tôi vui còn chẳng kịp nữa là.”

Bà Lưng vui vẻ đi chuẩn bị.Tình hình giao thông ở Bảo Châu có thể nói là tốt nhất trong các tỉnh.

Ăn cơm xong chưa đến một tiếng sau, xe đã nhanh chóng đi vào thôn Phong Thụ, lần này, Dư Quốc Huân không ngồi xe cùng Liễu Tuấn và Xảo nhi nữa mà ngồi cùng Lương Thiếu Lan.Lương Thiếu Lan và Xảo nhi nói chuyện xong cũng nhanh chóng trở lại ohongf, Xảo nhi làm như vô ý tiết lộ thân phận cô đơn của chị mình, Dư Quốc Huân thừa hiểu, lập tức hỏi Lương Thiếu Lan vài câu hỏi khác.Nhưng mà vào thôn Phong Thụ gặp trưởng bối thì đúng là Dư Quốc Huân không kịp trở tay.“Ai nha, Đúng là không có gì làm quà ngại quá...”

Liễu Tuấn cười nói: “Không việc gì, cậu đến là quà rồi.

“Lương Thiếu Lan cười nói.Hai vợ chồng họ Lương nhìn Dư Quốc Huân rất hài lòng, ít nhất người này bề ngoài cũng tuấn tú, lễ phép.

Hai vị vui vẻ mời mọi người vào trong và mời Dư Quốc Huân một điếu thuốc.Dư Quốc Huân từ chối: “Bá phụ, cháu không hút thuốc lá.”

“Ha ha, không hút thuốc lá tốt đấy!”

Lương Quốc Thành bèn đưa cho Liễu Tuấn, thần sắc có chút mất tự nhiên.Liễu Tuấn ngược lại thoải mái nhận lấy khẽ cười nói: “Cảm ơn ba.”

Một tiếng “ ba” khiến mọi người kinh ngạc.Xảo nhi nghiêng đầu sang chỗ khác nước mắt chảy xuống.“ Được, được.

“Lương Quốc Thành sững sờ một hồi mới gật đầu.Sau đó mọi người giải tán.“Xảo nhi, em trách anh không?”

Liễu Tuấn hỏi.Đây là rừng trúc mà họ đã từng đào măng ở đây, hai người ôm nhau ngồi cùng một chỗ, Xảo nhi tựa đầu trên bờ vai Liễu Tuấn.Hai vợ chồng Lương Quốc Thành hỏi Dư Quốc Huân khiến hắn vã mồ hôi.

Lương Thiếu Lan thấy vậy đứng cạnh cười.

Liễu Tuấn bèn kéo Xảo nhi đến thăm chốn cũ.“Không trách.”

Xảo nhi nhẹ nhàng nói.Liễu Tuấn liền nắm thật chặt tay nàng khẽ thở dài.“Tiểu Tuấn, anh cũng không cần tự trách mình.

Em đã quyết định từ khi em yêu anh rồi.

Sau này, chờ con của chúng ta sinh ra, thì em sẽ cho nó biết cha nó là người cha tốt nhất trên đời này...”

Xảo nhi nỉ non nói.“Xảo nhi...”

Liễu Tuấn nghẹn ứ cổ họng.Lần này về thôn Thụ Phong có thể giải quyết được một lúc hai vấn đề, Dư Quốc Huân và Lương Thiếu Lan được hai cụ rất tán thành, quyết định hẹn hò.Chuyện xây bệnh viện cũng được Dư Quốc Huân ủng hộ chỉ có điều là phải tìm nguồn.

Lúc đó trong nước, tiền giành cho từ thiện vẫn mới chỉ ở giai đoạn khởi đầu nên việc làm của Xảo nhi rất được ca ngợi.Liễu Tuấn ở lại đây một đem hôm sau trở về Ninh Bắc.

Trước khi về hắn vào thành phố chào Đường Hải Thiên.

Trước mắt Đại Ninh vẫn do Đào Nghĩa Âu tạm thời phụ trách, mọi người vẫn đang đoán xem ai sẽ làm thị trưởng.Liễu Tuấn đã đến Bảo Châu đương nhiên cũng không muốn thất lễ.Liễu Tuấn được biết rất có thể Đường Hải Thiên sẽ làm thị trưởng Đại Ninh.Tới vội vàng, không hẹn trước, Liễu Tuấn cũng không biết hắn co ở văn phòng hay không.

Hắn cũng may đến văn phòng làm việc ban thư kí thì gặp thư kí của Đường Hải Thiên đang xem văn kiện.Thư kí ở đây chắc là lãnh đạo cũng ở đây.“ Trưởng phòng...”

Liễu Tuấn chào hỏi thư kí của Đường Hải Thiên.Thư kí này là người cũ của Đường Hải Thiên, khi còn giữ chức phó thị trưởng thường ủy hắn luôn đi theo Hải Thiên, đương nhiên biết rõ Liễu Tuấn.“Ai nha, là Liễu công tử...

A!

Không.

Liễu bí thư chứ!”

Liễu Tấn vừa mới đi nhậm chức, nhưng mà mọi người vẫn đang rất quan tâm đến chuyện nhà hắn.

Ai cũng biết Liễu bí thư nhất định sẽ còn tiến xa, bí thư Đại Ninh không phải là điểm cuối cùng.Đặng thư kí mở miệng gọi tên chức vụ của hắn cũng không phải là không lý do gì.Phó bí thứ huyện ủy trẻ nhất tỉnh, Đặng bí thư làm sao có thể không biết?“ Trưởng phòng.

Bác Đường có khách không?”

Liễu Tuấn cười hì hì.“A!.

Đường bí thư sẽ có cuộc hẹn lúc 10h...”

Đặng bí thư nhìn đồng hồ nói.“Liễu bí thư chờ chút.

Còn có mười phút.

Tôi sẽ đi thông báo.”

“làm phiền anh rồi.”

“Sao lại khách khí thế “...”

Đặng bí thư cười gõ cửa phòng.“Đường bí thư, Liễu bí thư muốn gặp ngài!”

“ Ai cơ, Liễu bí thư?”

“A!,Là con của Liễu tỉnh trưởng.

Bí thư Liễu Tuấn “Đặng bí thư nhanh chóng nói rõ.Đường Hải Thiên tựu nở nụ cười: “Tiểu Tuấn đến đây?

Nhanh mời hắn vào.”

Đối với Liễu Tuấn Đường Hải Thiên có ấn tượng rất tốt.

Năng lực của hắn không bình thường.“Chào bác Đường.”

Liễu Tuấn đi chào Đường Hải Thiên.“Tiểu Tuấn hôm nay sao lại đến Bảo Châu?

Việc công hay việc tư?”

Đường Hải Thiên cười ha hả từ bàn làm việc tiến về sô pha mời hắn ngồi xuống, thư kí Đặng rót nước rồi lui ra ngoài.“Đến đây có chút việc riêng, gặp vài người bạn, cháu nhớ bác nên đến thăm.”

Liễu Tuấn cũng không nịnh nọt cười đáp.“Tốt, còn nhớ tới tôi, không tồi.”

Đường Hải Thiên mỉm cười nói.“Cha của cậu có khỏe không?”

“Khá tốt” nhưng mà ông ấy đi tỉnh J rồi ạ, nghe mẹ cháu nói còn bận hơn ở Bảo Châu..”

Đường Hải Thiên than thở nói: “Cha cậu đúng là thế mà.Chuyện của cả tỉnh lo sao hết được?

Cứ thế mãi sao được.”

Liễu Tuấn cười nói: “Bác Đường, chú cũng là anh cả không được nói anh hai.

Bác cũng giống cha cháu mà!”

Đường Hải Thiên nhịn không được cười nói; “Nói cũng phải.Nhưng mà tôi không bằng cha cậu.

Hắn một giờ có thể làm nhiều việc, tôi chỉ có thể giải quyết những chuyện nhỏ thôi..”

Liễu Tuấn mời Đường Hải Thiên một điếu thuốc.

Đường Hải Thiên tiếp nhận rồi Liễu Tuấn mới cười nói: “Gác Đường, thấy cháu lớn rồi nên khiêm tốn hả?”

“Cái cậu này thật biết nói chuyện!

Tôi nghe tin về cậu thấy cũng không tồi, một bí thư chỉnh đốn xã trưởng, rất thú vị đấy.”

Đường Hải Thiên chủ động nhắc đến chuyện Ninh Bắc.Liễu Tuấn gật đầu nói: “Lò than nhỏ không an toàn, hàng năm chết rất nhiều người không bắt không được.!”

Đường Hải Thiên gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đúng là phải bắt, an toàn là trên hết.”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Nhưng mà có người không nghĩ vậy, trong huyện có người gây sự chống lại lãnh đạo.”

Đường Hải Thiên vung tay lên, quả quyết nói: “Không cần phải lo lắng nhiều như vậy.

Chỉ cần là chính xác thì cứ kiên trì!

Hiểu chưa?

Lãnh đạo trong thành phố đều ủng hộ mà!”

Đường Hải Thiên nói, ý vị thâm trường liếc Liễu Tuấn.Xem ra đường Hải Thiên đến nhận chức tỉnh trưởng Đại Ninh đã định.

Chương 471: Bạn của Liễu Nha NộiLiễu Tuấn trở lại Ninh Bắc đã là buổi chiều.

Hắn vẫn vậy không về phòng làm việc của mình mà đến thẳng phòng Bạch Dương.Trương Hiểu Mạn trông thấy hắn, vội vàng cười nói: “Liễu bí thư!”

Sau khi ra nhập chốn quan trường, đặc biệt là nhận chức thư kí cho Bạch Dương, Trương Hiểu Mạn, đã dần dần hiểu rằng nước ở đây nông sâu thế nào, rất nhiều lãnh đạo gần kề phải cẩn thận.

Nếu mất lòng sẽ khó sống.Một vừa đồng chí trẻ làm việc chưa lâu chính vì bị lãnh đạo nhớ mặt mà bị mất đề bạt.Nếu Trương Hiểu Mạn mà không cẩn thận để người khác thấy khó chịu thì sẽ ảnh hưởng đến đại cục.“Hiểu Mạn, Bạch bí thư có đây không?”

“Có...”

Trương Hiểu Mạn hạ giọng nói; “Nhưng mà hình như đang giận thì phải.

“ Liễu Tuấn cười đến gõ cửa.“Mời vào!”

Bạch Dương nói.Liễu Tuấn bước vào phòng.Bạch Dương thấy hắn khuôn mặt bỗng trầm xuống.

Trương Hiểu Mạn rót nước cho Liễu Tuấn rồi quay lưng lại phía Bạch Dương, lè lưỡi với Liễu Tuấn.“Cậu làm gì thế hả?

Cậu chạy đi đâu vậy?”

Đợi đến khi Trương Hiểu Mạn đi ra ngoài, Bạch Dương đùng đùng nổi giận hỏi.Đi bàn bạc chuyện sinh con với người khác.Cũng không biết tại sao, Liễu Nha Nội suýt chút nữa lại nói thật như vậy.“Đến Bảo Châu tìm chú Đường nói chuyện!”

Liễu Tuấn cười hì hì đáp, đến trước bàn làm việc của Bạch Dương để tách trà sang một bên, cầm lấy chén của Bạch Dương uống.“Đi tìm Đường bí thư nói chuyện phiếm?”

Bạch Dương giống như không tin sắc mặt cũng đã hòa hoãn.“Đừng nói là cậu không biết, chú Bạch rõ hơn ai hết là Liễu Tuấn vui ra mặt.

Nếu không phải bàn làm việc của Bạch bí thư rộng thì Liễu Nha Nội đã đưa tay vuốt mái tóc của Bạch Dương, khuôn mặt của Bạch Dương khẽ đỏ lên.”

Cái tên này càng ngày càng thích làm càn mình muốn giận nhưng lại không thể giận hắn, mới mấy phút đã bị hắn lật tẩy rồi.Loại cảm giác này đúng là chỉ có hắn mới có.Bạch Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.“Thế cục lúc này rất phức tạp.

Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lại bắt đầu giở trò rồi...”

Bạch Dương buồn bực nói.Trước kia làm ở đoàn tỉnh ủy cô cũng đã chán ghét cái cảnh đấu đá, cho rằng quan trường tranh đấu vốn là như vậy. bây giờ đến huyện làm mới nhận ra đấu đá trong tỉnh ủy chẳng là gì so với địa phương.Quả thực như trò trẻ con vậy.Cô nghĩ, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý tội tầy đình, có gì mà phải phản kháng chứ?

Cứ vui vẻ thừa nhận có phải là đã tốt rồi không!

Không ngờ hai người này lại muốn phản lại, nói Liễu Tuấn vu hãm.Liễu Tuấn cười nhẹ một tiếng, nói; “Lý Giang xuất công không xuất lực thì thôi đi, Khâu Viên Triêu không nên như thê.

Được tôi sẽ nói với hắn, nếu không phối hợp tốt thì tôi nghĩ phải thay trưởng cục công an, cho hắn rảnh rỗi một thời gian”Bạch Dương cả kinh.Hắn lại bắt đầu “Sát khí” bừng bừng.Xem ra, cơ bản vẫn cần biện pháp mạnh.Ngươi cho rằng Nghiêm Ngọc Thành để Liễu Tuấn đến đây là ngồi chơi sao?Ngày tháng của Khâu Viên Triêu không dễ chịu gì.Khâu Viên Triêu cũng có chút chỗ dựa nhưng mà không chắc, trước kia hắn làm trưởng phòng công an khu Tiếp Hồ Đại Ninh, về sau bị bài giáng chức.

Vềcơ bản mỗi ngày hắn chỉ uống trà xem báo, tan tầm tìm bằng hữu đánh đánh bài, tiêu khiển mà thôi.Theo cách nói của thế kỉ 21 thì đó là ăn chơi chờ chết.Không ngờ lần này một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu hắn. lúc đầu hắn cũng không ngờ vận may đến với mình.

Sau khi Bạch Dương cùng Liễu Tuấn đến thế cục Ninh Bắc trở nên phức tạp.Nhất là Lữ Vượng Hưng cùng Trần Bảo Quý, áp lực từ mọi phía.Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đừng tưởng chỉ là chức nhỏ trong xã, họ có mạng lưới không nhỏ.Hắn cũng biết.

Chính mình chỗ dựa chưa ổn, nên không thể phạm sai lầm.Nhưng mà trong huyện rất phức tạp.

Hắn được chỉ thị của Bạch Dương và Liễu Tuấn là nắm bắt tình hình Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý nhưng chỗ dựa của hắn nhỏ nên cũng chỉ có thể giữ vị trí trung lập.

Hai bên đều không đắc tội.Thật ra hắn cũng đã nghĩ qua Bạch Dương là con của Bạch Kiến Minh, Liễu Tuấn là con của Liễu bí thư.

Đều là chính tông nha nội, so với Bành Thiểu Hùng còn mạnh hơn nhiều, nên hắn cũng định dựa vào hai người này, nhưng mà thay đổi bất ngờ.

Liễu bí thư đột nhiên dời Đại Ninh, khiến Khâu Viên Triêu “Sợ hãi”.

Quan huyện không bằng người hiện trông nom!

Ai biết hai người bọn họ có thể ở lại huyện này bảo lâu?

Đặc biệt là Liễu Tuấn.Trong tỉnh cũng phức tạp.Nếu như Trương tỉnh trưởng có thể thuận lợi tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy thì phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt đúng là lại phát run lần nữa.

Bành Thiểu Hùng hiển nhiên đắc thế.Xem xét lại thôi.Nhưng mà Liễu bí thư không cho hắn nhiều thời gian.“Khâu bí thư, xin chào, tôi là Liễu Tuấn!”

Lúc sắp tan việc, Liễu Nha Nội bất ngờ gọi điện đến văn phòng Khâu Viên Triêu.Khâu Viên Triêu lắp bắp, thiếu chút nữa là thất lễ.

Trên danh nghĩa, Liễu Tuấn là lãnh đạo của hắn.“Khâu bí thư buổi tối có thì giờ không?

Tôi có một người bạn từ Đại Ninh đến cùng ăn cơm được không?”

Liễu Tuấn cười ha hả.Khâu Viên Triêu cả kinh, vừa cười vừa nói: “Bạn của Liễu bí thư tôi không quen mà.”

“Trước lạ sau quen.

Tôi đã đặt chỗ ở quán Môi Đô rồi. phòng z nhé!”

Liễu Tuấn không đợi hắn trả lời bèn cúp máy.Khâu Viên Triêu cười khổ.Xem ra nha nội đúng là nha nội, tính cách vẫn vậy có ai mời khách vậy không?Nhưng Khâu Viên Triêu cũng biết hắn không thể không đi.

Đây không phải là để khẳng định hắn đứng về phía Liễu Tuấn sao?Đi thì đi dù sao cũng là một bữa cơm thôi mà không phải chuyện gì lớn.Tất cả mọi người đều là người cùng huyện, ăn cơm mà để người khác biết cũng không phải chuyện lớn.Tan việc Khâu Viên Triêu đoán chắc cũng đã qua giờ tan tầm vài phút rồi hắn mới ra khỏi phòng, gọi lái xe đến khách sạn.

Khâu Viên Triêu cẩn thận vậy bởi vì hắn không muốn gặp Bành Thiểu Hùng hoặc Lý Giang.Huyện Ninh Bắc tài nguyên than phong phú, nhưng mà vẫn chưa xứng vớ cái tên “ đô thị than”.

Thật ra cũng chỉ là trong thành phố Đại Ninh có nhiều than hơn một chút mà thôi.Một khách sạn có tên là “ Môi Đôi” ( Đô thị than) cũng không biết chủ khách sạn nghĩ gì khi đặt tên này.Nhưng mà khi mới bắt đầu khách sạn này đều là do nhân viên cục than huyện Ninh Bắc điều hành.

Về sau mới chuyển cho tư nhân.

Khách sạn đã có danh tiếng rồi nên ông chủ cũng không muốn thay đổi, huống hồ khách sạn mang tên cổ quái nhưng lại là khách sạn đẳng cấp của huyện.Đầu bếp tay nghề cũng cao, hàng ngày đều có rất nhiều người đến ăn, muộn một chút là hết chỗ.Khâu Viên Triêu vừa xuống xe đã thấy chiếc xe mang biển số 3 đỗ ở đó.

Bên cạnh là một chiếc xe mang biển cảnh sát.

Khâu Viên Triêu khẽ nheo mắt.Chẳng lẽ Liễu Nha Nội mời khách từ thành phố?Nghe nói Liễu bí thư có quan hệ thân thiết với phó cục trưởng họ Trình.

Chẳng lẽ là Trình Tân Kiến đến đây?Khâu Viên Triêu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi vào.

Trình Tân Kiến dù thế nào cũng là cấp trên của hắn.

Khi hắn làm việc tạo khu Cách Hồ cũng đã từng gặp Trình Tân Kiên, là người nghĩa khí, làm bằng hữu quả thật quá tốt.Cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến tiếng của Liễu Tuấn và mấy cô gái.Khâu Viên Triêu đẩy cửa bước vào tươi cười “Liễu bí thư ““Ha ha.

Khâu bí thư mời ngồi.”

Liễu Tuấn thấy Khâu Viên Triêu vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi.Khâu Viên Triêu đâu dám ngồi bời vì vụ khách đang ngồi kia trông rất khôi ngô.Khuôn mặt sắc lạnh, sát khí bốn phía.

Đó chính là bí thư thị ủy chính pháp Lương Quốc Cường.“Lương bí thư?”

Khâu Viên Triêu lắp bắp, khom lưng nói.Trong thành phố Đại Ninh, chỉ cần nhắc tới đại danh Lương Quốc Cường, ai mà không run rẩy?

Người ta không cần phải mở miệng chửi, mắng mà chỉ cần liếc thôi đã khiến ngươi cứng cả người.Lương Quốc Cường gật nhẹ đầu, nói; “Chào đồng chí Viện.”

Khâu Viên Triêu vội vàng tiến lên trước, đưa tay ra: “Lương bí thư, xin chào, thật không ngờ ngài lại đến đây...”

Lương Quốc Cường cũng đưa tay bắt tay hắn.“Lương bí thư.

Anh đến huyện thị sát vậy mà chúng tôi lại không biết...”

Khâu Viên Triêu lo lắng không biết lần này hắn đến là có chuyện gì.Tóm lại không phải là chuyện tốt!“Ha ha, đồng chí Viện, bây giờ không phải là thời gian làm việc?

Tôi chỉ đến đây thôi.Không cần phải câu nệ, ngồi đi.”

Lương Quốc Cường ngữ khí bình thản chỉ là sát khí khiến người ta sợ hãi.“Dạ, được được...”

Khâu Viên Triêu kéo ghế lại ngồi.Ăn một bữa cơm mà hắn cảm thấy quá căng thẳng, đúng là không dễ dàng mà nuốt trôi.“Bí thư Viên đây là Trình cục trưởng, chắc hai người đã quen quá rồi.”

Liễu Tuấn giới thiệu Trình Tân Kiến.Đúng là Lương Quốc Cường uy thế kinh người khiến Khâu Viên Triêu không nhận ra sự có mặt của Trình Tân Kiến, hắn vội vàng chào hỏi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn cô gái bên cạnh.Cô bé này, mắt to, mày rậm, trông quen quen, Khâu Viên Triêu nhất thời không nhớ là gặp ở đâu.“Xin chào, Viên bí thư, tôi là Vũ Viện Viện, cha tôi là Vũ Thu Hàn!”

Vũ Viện Viện tự giới thiệu rồi mỉm cười với hắn.Khâu Viên Triêu cố gắng khống chế mình, sao con gái của Vũ Thu Hàn lại cùng phe với Liễu Tuấn?

Cái này, có chút bất thường.

Nhưng Vũ Viện Viện không gạt hắn khó trách hắn thấy cô quen mặt bởi vì cô rất giống cha cô.“Liễu Tuấn là bạn tốt của tôi, ta nghe Lương thúc thúc nói muốn tới huyện Ninh Bắc xem Liễu Tuấn thế nào nên đến cùng.

Lát nữa mọi người bàn chuyện tôi sẽ coi như không tham gia vào.”

Khâu Viên Triêu trong lòng cười khổ không thôi.Cô không phải là lừa người quá sao?

Ai có thể coi như cô không có mặt ở đây chứ?“Vũ tiểu thư...”

Khâu Viên Triêu vừa mở miệng đã bị Vũ Viện Viện ngắt lời.“Ai, Khâu bí thư đừng gọi tôi Vũ tiểu thư, cứ gọi tôi là Viện Viện là được rồi, tiểu thư nghe không tự nhiên lắm.

“Vũ đại tiểu thư khiến mọi người đều được một tràng cười vui vẻ.“Được, được, tôi gọi cô là Viện Viện.”

Thấy Vũ Viện Viện còn trẻ nhưng mà rất thoải mái,hắn cũng không khách khí.

Bởi vì Vũ Viện Viện thoải mái vậy nên không khí đỡ căng thẳng.“Cô phục vụ, khách đều đến đủ rồi mang đồ ăn lên đi.”

Liễu Tuấn liền nói với nhân viên phục vụ.

Chương 472: Có người muốn đập bể đầu Liễu Nha NộiCả bữa cơm, Khâu Viên Triêu thấp thỏm không yên.

Hôm nay không chỉ có Lương Quốc Cường đến mà còn có cả Trình Tân Kiến và Vũ Viện Viện.Lúc ăn cơm, mấy người bao gồm cả Liễu Tuấn đều không gọi Lương Quốc Cường là bí thư, mà gọi là “Sư phụ” Lương Quốc Cường cũng không phản đối.Vũ Viện Viện lần đầu ngồi ăn cùng Lương Quốc Cường nên rất ngạc nhiên.

Khi Liễu Tuấn gọi cho cô cũng không nói nguyên nhân nhưng Vũ Viện Viện hoàn toàn không lo lắng.Đồng ý ngay.Mặc kệ hai nhà đại nhân quan hệ như thế nào, cô coi Liễu Tuấn đúng là bạn bè.Nghĩ tới ngày đó Trương gia và Vũ gia quan hệ thế nào chứ, bảo hắn giúp tìm đường kinh doanh.

Liễu Tuấn quả thực nghĩa khí, không kêu một tiếng, xây dựng một cửa hàng, cô từ đầu cũng chỉ đầu tư có chưa đến 300 nhân dân tệ, bây giờ lợi nhuận hàng tháng cũng trên vạn, lại cùng những người khác hợp tác, đương nhiên là thành triệu phú rồi.Liễu Tuấn đã tốt với cô như vậy, sao cô có thể ngồi đó mà hưởng thụ không được, đương nhiên là phải báo đáp.Huống hồ cô ngày càng bội phục Liễu Tuấn.

Người này tuổi còn trẻ, thủ đoạn thật đúng là rất cao.

Lần trước đối đầu với Quan Minh Kiệt giành chiến thắng.

Vũ Viện Viện không nói ra nhưng Vũ Viện Viện lại nhìn ra Vũ Viện Viện rất thích Liễu Tuấn.“Này, Liễu Tuấn các anh sao đều gọi chú Lương là sư phụ?Có ẩn tình gì đây?”

Vũ Viện Viện nói.Liễu Tuấn ngạc nhiên: “Sư phụ chính là sư phụ, có ẩn tình gì đâu chứ?”

“Xì, tôi không thấy thế.

Cậu chẳng có điểm nào giống sư phụ cả!”

Vũ Viện Viện ấm ức nói.Vương Bác Siêu cười nói: “Quyền cước sư phụ.

Đừng nhìn Liễu Tuấn bây giờ là bí thư huyện ủy, luận đến động thủ, dăm ba người không phải là đối thủ của hắn!”

Võ Viện Viện hai mắt sáng lên kinh hỉ: “Liễu Tuấn hóa ra anh còn biết võ công, lợi hại thật.”

Khâu Viên Triêu cũng kinh ngạc; “Liễu bí thư, đúng là không thể tưởng tượng được, hóa ra anh văn võ song toàn vậy.

“Liễu Tuấn cười nói: “Khâu bí thư quá khen, đây đều là sư phụ dạy bảo...

Sư phụ,, đệ tử kính ngài một ly.”

Nói xong hắn giơ chén rượu Mao Đài lên.Lương Quốc Cường mỉm cười uống cạn.Khâu Viên Triêu được một phen mở rộng tầm mắt.

Lương Quốc Cường là bí thư thị ủy chức cao vọng trọng, trước mặt Khâu Viên Triêu lại thể hiện quan hệ thân thiết với Liễu Tuấn là điều kiêng kị nhưng mà cũng cho thấy một điều rằng không giấu hắn quan hệ giữa hai người.

Khâu bí thư anh tự suy nghĩ xem sao.Là bạn hay là địch.

“Đồng chí Khâu công tác ở huyện vẫn tốt chứ?

Có gặp phải vấn đề gì không?”

Uống vài chén rượu, Lương Quốc Cường hỏi“Lương bí thư, khá tốt khá tốt, công tác ở huyện đồng chí Bạch Dương và Liễu Tuấn đều điều hành tốt.”

Khâu Viên Triêu cẩn thận đáp.Liễu Tuấn mỉm cười: “Tất cả mọi người đều là bạn cùng thuyền, phải giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.”

Khâu Viên Triêu trong nội tâm lại nhảy dựng.Lời của Liễu Tuấn có hai lý giải!.

Có thể nói là cùng là đồng chí trong cùng một ban, cũng có thể hiểu là cùng một chiến tuyến.“Đúng vậy đúng vậy, đúng là phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Khâu bí thư, sao tôi nghe nói, khẩu cung Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý xuất hiện nhiều lần?”

Liễu Tuấn cũng không mịt mờ đi thẳng vào vấn đề hỏi.Khâu Viên Triêu bèn đáp: “Đúng là có vài lần... kẻ phạm tội hiềm nghi cũng là điều bình thường...”

Trình Tân Kiến “Hừ” một tiếng không vui nói: “Vậy là do công tác của huyện các cậu có vấn đề...

Đối với những phần tử giảo hoạt thì cần phải dùng biện pháp mạnh, tuyệt đối không nương tay.

Khâu bí thư, có phải là huyện không đủ sức không?

Nếu không thì tôi sẽ sai vài người đến giúp xử lý?”

Lương Quốc Cường nhìn hắn nói.“Nếu như vẫn chưa đủ thì để tôi nhờ ba tôi điều người đến!”

Vũ Viện Viện cũng thêm một câu.Cô cũng là đã nhìn ra Liễu Tuấn muốn kéo hắn về phe mình nhưng tên này còn do dự.Cô cùng Lương Quốc Cường đúng là viện binh của Liễu Tuấn hôm nay.Khâu Viên Triêu vã mồ hôi hột, ý của Trình Tân Kiến quá rõ ràng.

Nếu anh không giả quyết được thì để chúng tôi ra tay.

Xem ra vấn đề Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý Liễu Tuấn đã tự mình báo cáo lên trên.

Đối với Liễu Tuấn mà nói, việc này không thể không giải quyết.

Chẳng lẽ đường đường phó bí thư huyện ủy lại có thể “ hãm hại” cấp dưới?Khâu Viên Triêu nếu không trở thành đồng minh của Liễu Tuấn thì hắn cũng coi như xong.Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ hắn nói: “Lương bí thư và Liễu bí thư yên tâm, chúng tôi có lòng tin và khả năng nhanh chóng khống chế hai kẻ bị tình nghi này.”

Hắn đã quyết định từ giờ trở đi sẽ thao Bạch Dương và Liễu Tuấn.Giờ đã có thêm chủ nhiệm huyện ủy Trần Lỗi và trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán.Phe Bạch Dương đã chiếm 5 chỗ trong tổng số 11 chỗ trong huyện ủy.

Khâu Viên Triêu cũng coi như là nước chảy theo dòng.Liễu Tuấn cười rộ lên nói: “Viên bí thư, anh đã quyết tâm vậy tôi rất vui, Tình hình của Mã Đầu nhất định phải giải quyết cho xong, tôi mời anh một ly!”.Khâu Viên Triêu tươi cười cầm chén lên.“Phó bí thư huyện ủy sao vậy?

Đến cả bí thư huyện ủy cũng không quản được chuyện của Mã Đầu!”

Gian phòng bên cạnh vang lên tiếng nói.“Lữ lão bản. cẩn thận lời nói...”

Một giọng nam khác khuyên can.“Sợ cái gì?Cha của hắn đã không còn là bí thư tỉnh ủy Đại Ninh nữa rồi, sợ cóc gì chứ..”

Lữ lão bản hiển nhiên là uống say rồi nên mới to mồm thế.Tiếu Vũ thần sắc tái mét, định đứng dậy thì Liễu Tuấn khoát tay áo, thản nhiên nói: “Để nghe xem nào.”

“Hừ hừ.

Hắn cho rằng bắt bí thư và trưởng làng Mã Đầu thì vấn đề mỏ than sẽ được giải quyết?

Hắn còn non và xanh lắm.

Lông cánh còn chưa đủ đòi đến quản chuyện chúng ta?

Hắn cho hắn là ai?

Chỉ là một tên công tử háo sắc mà thôi, muốn cùng với tình nhân Bạch Dương của hắn đập vỡ bát cơm của ông mày?Ông đập bể đầu mày...”

Liễu Tuấn lập tức tái mặt.Khâu Viên Triêu mặt đỏ dần.“ Viên bí thư, đây có thể coi là sỉ nhục lãnh đạo không?”

Liễu Tuấn trầm giọng hỏi, hắn cũng không để trong lòng.

Là nha nội ai có danh tiếng tốt nhưng hắn lại dám sỉ nhục Bạch Dương nên tuyệt đối không thể bỏ qua.“Đúng thế, có thể bắt trị tội.”

Khâu Viên Triêu vỗ bàn, tức giận nói.

“Bắt lại!”

Liễu Tuấn lạnh lùng nói.Tiếu Kiếm Tiếu Vũ Vương Bác Siêu nhảy dựng lên, đi thẳng đến chỗ phòng đó.

Sau đó “Phanh” một tiếng, cửa của phòng đó bị đá tung ra, ba người như hổ nhảy vào, khiến mấy người bên trong phát hoảng.“Vừa rồi ai nói.

“Tiếu Kiếm quát hỏi.Trong đó có tổng cộng 6 người.

Bốn nam hai nữ, bị tấn công bất ngờ giật mình.“Các ngươi là ai?”

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi mở miệng hỏi.Chính là hắn!Mấy người Tiếu Kiếm liếc nhau, móc giấy tờ ra nói; “Cục công an Đại Ninh, anh bị tình nghi phỉ báng lãnh đạo.

Theo chúng tôi về điều tra!”

“Nói hưu nói vượn, tôi…?”

Bọn họ lao tới tóm lấy tay hắn.“Này, các ngươi làm gì?”

Mấy người khác kêu lên.Vương Bác Siêu không nói hai lời, móc còng tay khóa hắn lại rồi kéo ra ngoài.“Cục công an chấp hành công vụ, không được cản trở!”

Tiếu Kiếm lạnh lùng quát.Hắn thân hình thập phần cao lớn khôi ngô, mặc dù không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng cũng khiến người khác kinh sợ.Tên họ Lữ còn đang giãy dụa, trong miệng không khỏi chửi bậy.

Mặt mũi hắn đỏ bừng chắc là uống rất nhiều, say cũng phải tới tám chín phần.Liễu Tuấn đi ra lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Anh tên là gì?....“Tôi tên Lữ Vượng Hậu, anh là ai?”

“Tôi chính là Liễu Tuấn.

Anh không phải muốn đập bể đầu của tôi sao?

Đầu của tôi ở chỗ này, anh tới đập đi!”

“Ta tựu đập bể đầu của ngươi, sao hả?

Ngươi dám bắt ta.

Ngày mai Lữ gia sẽ vây lấy huyện ủy...”

Lữ Vượng Hậu kêu gào.“Tốt, tôi chờ đó, đến bao nhiêu tôi bắt bấy nhiêu!

Mỏ than của Mã Đầu các anh cướp đi bao sinh mạng lẽ nào không quản, vậy còn trời đất nữa sao?

Ai dám gây chuyện bắt hết cho tôi.”

Liễu Tuấn quát.“Mã Đầu có hơn 10 nghìn người người có thể bắt hết không?”

Lữ Vượng Hậu kêu la nói.“Hơn 10 nghìn người đó sẽ nghe anh?

Mang đi!”

“Liễu Tuấn, ngươi sẽ hối hận...”

Sau khi kêu la chỉ nghe thấy hai tiếng”Răng rắc”.

Hai cánh tay đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.Tiếu Vũ cùng Vương Bác Siêu đều là cao thủ, cho hắn cảm nhận cơn đau trong chốc lát nhưng khi bỏ ra thì không có một vết sẹo nào.Lương Quốc Cường cười nhẹ một tiếng: “Xem ra đêm nay phải ở lại Ninh Bắc một đêm.”

Liễu Tuấn cười cảm kích.Chuyện một lò than nhỏ Lương Quốc Cường không quan tâm, nhưng Mã Đầu có khả năng sẽ làm loạn nên hắn rất chú trọng.

Đây có thể sẽ là một sự kiện lớn.Có thể tránh thì cố gắng tránh.Thị ủy thường ủy, chính pháp bí thư Lương Quốc Cường, phó cục trưởng Trình Tân Kiến cùng chính pháp bí thư huyện ủy Khâu Viên Triêu cùng nhau đến cục công an huyện.

Công an huyện bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Mấy vị phó cục nhanh chóng đến nơi làm việc.Lương Quốc Cường triệu tập một cuộc hội nghị ngắn bố trí thẩm vấn khẩn cấp Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.“Tôi sẽ ở huyện chờ kết quả thẩm vấn của các cậu.”

Lương Quốc Cường nhàn nhạt nói.Mọi người nhảy dựng lên, chia nhau hành động.Hai mươi phút sau, Bạch Dương cùng Bành Thiểu Hùng vội vã chạy tới cục công an huyện gặp Lương Quốc Cường.Là do Khâu Viên Triêu thông báo.

Lương Quốc Cường lần này đến đây chính là để làm chỗ dựa cho Liễu Tuấn, để kéo Khâu Viên Triêu về phía hắn không ngờ chuyện lại có thay đổi, việc tư biến thành công sự.Đương nhiên lvt phải thông báo cho cấp trên.Tuyệt đối không được sơ sẩy.“Chào, Lương bí thư!”

Bạch Dương cùng Lương Quốc Cường nắm tay, hai đầu lông mày có chút kinh ngạc.

Liễu Tuấn chưa thông báo chuyện hắn mời cơm Lương Quốc Cường.Lương Quốc Cường và Bạch Dương là người quen cũ.“Bạch bí thư, đã lâu không gặp.”

Bạch Dương tựu mỉm cười nói; “Lương bí thư cứ gọi tôi là tiểu Bạch, gọi Bạch bí thư tôi không dám.”

“Bí thư là bí thư, có cái gì mà dám với lại chả không?”

Lương Quốc Cường cười nói.Bạch Dương cười giới thiệu với hắn Bành Thiểu Hùng.“Lương bí thư nửa đêm đến không biết có chỉ thị gì?”

Bành Thiểu Hùng dò hỏi.Lương Quốc Cường cười lớn nói: “Nghe nói huyện có hai cán bộ rất khó đối phó, tôi qua xem, rốt cuộc là lợi hại thế nào.”

Bành Thiểu Hùng tái mặt.

Lương Quốc Cường đến đây rõ ràng là chỗ dựa của Liễu Tuấn, e rằng lá phiếu của Khâu Viên Triêu khó mà giữ được.

Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.“Lương bí thư quan tâm đến huyện chúng tôi như vật chúng tôi quả thật là rất cảm kích!”

Bành Thiểu Hùng nói.Bạch Dương nhìn quanh đương nhiên là kiếm Liễu Tuấn.

Lẽ ra lúc nào Liễu Tuấn không nên chạy đến chỗ khác mới đúng.Lương Quốc Cường hiểu ý bèn nói; “Tiểu Tuấn về thành phố Đại Ninh rồi.”

Bạch Dương không khỏi ngạc nhiên.Lúc này, tiểu Tuấn trở lại Đại Ninh làm cái gì?

Chương 473: Đánh địch phải đánh kẻ cầm đầu“Tiểu Tuấn, đã trễ thế sao còn trở về?”

Khoảng 9h thấy Liễu Tuấn Nghiêm Phikhông khỏi vui mừng kéo tay hỏi.“hì hì.

Nhớ em!”

Liễu Tuấn thấy Nghiêm Phi và Giải Anh đều không ở trong phòng khách, bèn vòng tay qua eo hôn lên má nàng một cái.Nghiêm Phinhẹ nhàng đánh hắn một cái rồi hôn lại, khanh khách cười không ngừng.“Cha đâu?”

Nghiêm Phi phụng phịu nói: “Biết ngay là anh lừa em mà, lại bàn chuyện công sự...”

Liễu Tuấn cười đùa nói: “Nhớ em là chủ yếu.

Tìm cha nói chuyện công sự là thứ yếu.”

“Vậy thì thôi, cậu cứ ở đó nói chuyện với Nghiêm Phi đừng đến tìm tôi.”

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đang đứng ở hành lang hút thuốc.Nghiêm Phi mắc cỡ tai đỏ bừng, dậm chân, hờn dỗi, đưa lưng về phía Nghiêm Ngọc Thành hét lên: “Cha, cha là người lớn không được nghe lén con.

“Đúng là quá trẻ con.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười.“Nghiêm Phỉ, đợi tí nữa lại cùng em nói chuyện!”

Liễu Tuấn bỏ bàn tay bé nhỏ của Nghiêm Phi chạy lên lầu.Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành hắn không dám “bất kính” với Nghiêm Phỉ.“Tiểu tử.

Xảy ra đại sự rồi hả?”

Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở sô pha, chân bắt chéo, rất tùy ý mà hỏi.“Nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.”

Liễu Tuấn vẫn rất thoải mái nói.So với cha hắn còn có phần thoải mái hơn.“Người của Mã Đầu muốn gây chuyện?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.Liễu Tuấn đang uống trà kinh ngạc nhìn hắn.“Được rồi được rồi,những lời nịnh nọt không cần nói nữa.”

Nghiêm Ngọc Thành khoát tay áo, trêu chọc nói: “Ba của con trước khi đi, đã nói chuyện này với ta.“Cha quả thật là có con mắt nhìn xa, con quả thật bái phục!”

Liễu Tuấn tự đáy lòng “ nịnh nọt”Mặc dù Liễu Tấn Tài đã nói về chuyện này, nhưng mà một cậu đã đoán trúng quả là không phải thường.“Nói đi!”

Nghiêm Ngọc Thành vào thẳng vấn đề nói.Liễu Tuấn cầm chén trà nhấp một ngụm rồi chậm chậm kể lại.Nghiêm Ngọc Thành nhíu mày, hút từng hơi thuốc không nói một tiếng nào.“Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.”

Thật lâu, Nghiêm Ngọc Thành trầm giọng nói.“Đúng vậy.

Mỏ than một là không an toàn, hai là lãnh phí tài nguyên.

Nhà nước không quản lý tốt, an toàn không đảm bảo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Thật ra tình hình hiện tại đã khiến người ta giật mình.

Hàng năm số người tử vong cũng không phải nhỏ, chỉ là Phương Triêu Dương không chịu công khai.

Nếu bị lộ thì đúng là tin trấn động.

Nhưng tài chính của huyện Ninh Bắc rất nguy, phải tăng thu nhập mới đẩy lùi được đói nghèo.”

Liễu Tuấn trình bày kế hoạch với Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu, nói; “Tư tưởng được lắm thử nghiệm xem sao.

Tổng kết kinh nghiệm rồi mở rộng là một cách.

Nhưng mà, nơi thí điểm chọn thế là không đúng!, tại sao vừa mới bắt đầu mà đã chọn khúc xương khó nhằn nhất?

Việc gì cũng nên dễ trước khó sau như vậy mới theo trình tự.

“Liễu Tuấn cười khổ một tiếng: “Đúng thế.

Đáng tiếc lại bị Bành Thiểu Hùng nói rằng nơi thí điểm đã định rồi thì cứ tiếp tục làm đi.”

Nghiêm Ngọc thành trầm mặt” hừ” một tiếng: “Biết thừa là giở trò, vậy mà không làm gì đó thực tế đi.Xây dựng kinh tế vốn là công việc của huyện trưởng như hắn!”

Liễu Tuấn cười cười.“Có phải cậu lo Mã Đầu không khống chế được sẽ dẫn đến **?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.Liễu Tuấn gật gật đầu.Nghiêm Ngọc Thành hút một hơi thuốc rồi suy nghĩ.“Chuyện này, phải chuẩn bị kĩ lưỡng.”

Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi nói.Liễu Tuấn liền đứng thẳng người nhìn Nghiêm Ngọc Thành.“Thứ nhất, tăng cường đề phòng, cậu cùng Lương Quốc Cường lấy danh nghĩa làm việc, bảo hắn điều người đến Ninh Bắc chuẩn bị cho kĩ.

Thứ hai.

Bắt giặc phải bắt vua trước!”

“Bắt giặc phải bắt vua trước?”

Liễu Tuấn hỏi lại.Nghiêm Ngọc Thành nhìn sang hắn đầy ẩn ý.Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, ánh mắt cũng sáng lên.Liễu Tuấn không ở lại Đại Ninh mà nhanh chóng trở lại Ninh Bắc.Liễu Tuấn phải nịnh Nghiêm Phimột hồi mới có thể chạy xe đến Ninh Bắc được.Trở lại Ninh Bắc, đã hơn một giờ, đèn trong phòng thẩm vấn vẫn sáng trưng, chắc là các cảnh sát điều tra đã chuẩn bị kĩ.Lương bí thư vẫn đang ngồi chờ kết quả.Lữ Vượng Hậu sau khi tỉnh rượu hối hận vô cùng.Đúng là đáng chết, uống vài chén nói linh tinh để Liễu Tuấn nghe thấy.

May mắn của hắn đúng là bị chó tha mất rồi!

Thẩm vấn hắn, Trình Tân Kiến đích thân chủ trì, Tiếu Vũ cùng Vương Bác Siêu cũng tham gia, ngoài ra còn có cả cảnh sát huyện.

Không biết người này phạm tội gì mà Trình Tân Kiến đích thân thẩm vấn.Lữ Vượng Hưng nói muốn đập vỡ đầu Liễu Tuấn, Trình phó cục trưởng đương nhiên giận sôi người.Khi mới bắt đầu cảnh sát huyện đều cẩn thận, hết thảy đều y theo trình tự làm việc, sợ bị Trình phó cục trưởng nắm thóp, không ngờ hỏi chưa được vài câu Trình Tân Kiến đã đập bàn.“Hắn không thật thà.”

Tiếu Kiếm không nói hai lời, tiến lên bạt tai hắn một cái.Khi Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc thì Lữ Vượng Hậu cũng đã nói nhiều chuyện.Những thông tin này nhanh chóng được giao cho Lương Quốc Cường.Lúc này, Bạch Dương cùng Bành Thiểu Hùng đều đã được cho về.Liễu Tuấn xem xong nói với với Trình Tân Kiến; “Trình ca, vất vả cho anh rồi, anh hỏi hắn xem mỏ than của hắn đã xảy ra sự cố gì, đã chết bao nhiêu người, bị thương bao nhiêu người.Chết thế nào, càng chi tiết càng tốt.

““Được!”

Trình Tân Kiến không chút do dự trở lại thẩm vấn.Hơn ba giờ sáng, Trình Tân Kiến lại một lần nữa giao tài liệu.Liễu Tuấn sắc mặt tái nhợt.Hai mỏ than do hắn quản lý đã xảy ra nổ và sụt lún một lần, tám người chết và ba người bị thương tàn phế.

Người chết đa phần đều là dân nghèo.Mặt khác, hắn còn cho biết các lò than khác phát sinh sự cố không chết không ít.

Gia đình người chết được bồi thường khoảng 30, 40 nghìn nhân dân tệ.

Cái giá này quá là rẻ mạt.Khai thác than là công việc mệt mỏi, bẩn thỉu, nếu như không phải là gia đình nghèo thì sẽ không chọn công việc này.

Chính là bởi vì vậy nên khi xảy ra sự cố họ không được bồi thường xứng đáng.Liễu Tuấn sớm đã dự liệu điều này nhưng mà tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi lửa giận đùng đùng.“Lũ khốn đáng bị bắn chết!”

Liễu Tuấn căm hận quát.Lương Quốc Cường mặt cũng đanh lại, nhắc nhở liễu tuấn nói: “Tiểu Tuấn, chuyện này không phải chỉ liên quan đến mình hắn, nếu đập chết hắn cũng không giải quyết được vấn đề.Muốn giải quyết được thì phải tìm căn nguyên vấn đề” Nghiêm bí thư nói đúng, bắt giặc phải bắt vua trước!”

Liễu Tuấn tỉnh táo lại, khẽ gật đầu.“Sư phụ, con muốn đi gặp hắn một chút”“Được, ta cùng ngươi đi!”

Trong phòng thẩm vấn, Lữ Vượng Hậu cúi đầu, sức cùng lực kiệt.

Liễu Tuấn hiểu rằng Trình Tân Kiến đã dùng thủ đoạn nếu không thì không thể lấy được lời khai có giá trị như vậy.

Nhưng mà nhìn bề ngoài chỉ thấy hắn mệt mỏi chứ không thấy vết thương nào.Thủ đoạn của cảnh sát quả nhiên rất cao.Thấy Lương Quốc Cường cùng Liễu Tuấn đi vào mấy tên cảnh sát huyện đứng dậy.

Bọn họ đều chưa từng gặp Lương Quốc Cường và Liễu Tuấn nhưng mà sát khí của Lương Quốc Cường cũng đủ để họ đoán ra được.

Nhưng Liễu Tuấn thoạt đầu bọn họ còn tưởng là nhân viên đi theo Lương Quốc Cường mãi đến khi Võ Kiếm gọi “Liễu bí thư “ bọn họ mới ngớ ra.Sớm đã biết phó bí thư là người trẻ tuổi nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.

Mọi người đều cẩn trọng.“Lữ Vượng Hậu ngẩng đầu lên.”

Liễu Tuấn vỗ bàn kêu lên.Hắn gắng sức ngẩng đầu mơ mơ màng màng nói: “Cảnh quan.Những gì phải nói tôi đã nói hết rồi...

Không…nữa...”

Không có gì giấu diếm...

Các anh có thể thả tôi ra được không?”

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày, nhìn hắn có vẻ không tỉnh táo.Vậy mà vẫn muốn về nhà ngày.“Lữ Vượng Hậu, tôi là Liễu Tuấn!”

“Liễu Tuấn..”

Lữ Vượng Hậu thì thào nhắc lại, tiếp đó toàn thân giật mình, cứ như chợt bừng tỉnh.“Liễu bí thư, thực sự xin lỗi!, tôi...tôi uống say nói hưu nói vượn, tôi không phải người, tôi là cứt chó...

Đại nhân không chấp tiểu nhân.

Tha cho tôi lần này...lần sau tôi không dám thế nữa...”

Liễu Tuấn hèn mọn nhìn hắn.Loại người này, ỷ thế ra oai tại quê nhà.

Vì kiếm tiền, mà hắn coi mạng người không ra gì,đã thế lại còn dám ngang nhiên chửi Liễu bí thư, muốn đập vỡ đầu hắn giờ thì nếm mùi rồi.Liễu Tuấn cáu giận muốn đạp chết hắn.“Lữ Vượng Hậu, anh biết tội rồi sao?”

Liễu Tuấn kiềm nén lửa giận hỏi.“Liễu bí thư, tôi biết tội rồi...

Tôi không nên nói hưu nói vượn “Hắn nghĩ tội lớn nhất của hắn là không nên đắc tội Liễu Tuấn.“Vô liêm sỉ!

Ngươi phạm tội gì?

Ngươi vi phạm pháp luật.Ngươi đắc tội với thiên lý!Theo tội của ngươi thì có thể bắn chết!”

Hắn sợ tới mức mặt không còn chút máu, tụt dài theo chân ghế.Một cảnh sát đứng cạnh vội tóm lấy hắn.“Nếu không muốn chết, thậm chí là bảo vệ một phần tài sản của mình thì tôi sẽ cho anh một con đường sống.!”

Lữ Vượng Hậu vội vàng nói: “Liễu bí thư, anh nói gì tôi cũng làm theo!”

Ngày hôm sau, Bạch Dương triệu tập hội nghị thường ủy khẩn cấp.Tám giờ tất cả đã có mặt trừ Khâu Viên Triêu và Bành Thiểu Hùng.

Lý Giang mơ hồ đoán được một chút.

Tối hôm qua Lương Quốc Cường đột nhiên đến đây,Bành Thiểu Hùng đã thông báo với hắn.Bạch Dương thường là người đến cuối cùng.

Điều đó cũng là bình thường, lãnh đạo cao nhất mà.Nhưng mà lúc này, Bạch Dương đã ngồi ở phòng họp chờ, Trương Hiểu Mạn cũng đã có mặt.

Liễu Tuấn là người thứ hai đến.Suốt đêm không ngủ, ánh mắt có chút mệt mỏi.Trương Hiểu Mạn không biết đại sự gì đã xảy ra quay sang nhìn Liễu Tuấn dò hỏi, Liễu Tuấn cũng chỉ khẽ gật gật đầu.

Hắn bước vào phòng ngồi xuống cạnh Bạch Dương.Bành Thiểu Hùng bước vào, cười cùng Bạch Dương gật nhẹ đầu.Thấy Liễu Tuấn đã ngồi đó, mặt hắn lập tức lạnh lại, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt không ngừng cùng người khác trao đổi.“Được rồi, các đồng chí đều đã đến đông đủ.

Chúng ta bắt đầu họp.”

Bạch Dương chậm rãi nói.“Mời chính pháp huyện ủy Khâu bí thư thông báo qua về tình hình.”

Các ủy viên thường vụ đều giật mình.

Tại sao chính pháp lại có hành động như vậy?

Định nghiêm trị lần nữa?Trước đó đâu có nghe thông tin gì.“Bạch bí thư, Bành huyện trưởng, Liễu thư ký, các vị….”

Khâu Viên Triêu hắng giọng lên tiếng.Lý Giang mặt đanh lại.Khâu Viên Triêu tách Bạch bí thư, Bành huyện trưởng ra là rất hợp quy củ vì họ là đầu não nhưng mà lại thêm Liễu thư ký vào, sau đó là đến các đồng chí khiến Lý Giang khó chịu.Luận chức vụ hắn và Chu Quốc Trung đều là phó thư kí, ngang hàng với Liễu Tuấn.

Chu Quốc Trung là chủ nhiệm hồi đồng nhân dân huyện, cán bộ cấp chính xử, xét ra còn đứng trước Liễu Tuấn, nhưng nói về quyền lực thì ai cũng biết Liễu Tuấn đứng thứ ba trong huyện.Bành Thiểu Hùng thâm ý nhìn Lý Giang.Không hề nghi ngờ, Khâu Viên Triêu đã đứng về phe nào.Sau khi Khâu Viên Triêu thông báo tình hình của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý xong, mặt các đồng chí ai cũng khó coi.“Các đồng chí, nghe mà giật mình!”

Bạch Dương vỗ nhè nhẹ lên bàn, nghiêm túc nói.“Ngay tại Mã Đầu xảy ra tình trạng như vậy đúng là khiến mọi người sửng sốt!

Về Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý có lẽ vẫn còn nhiều vấn đề ẩn giấu.

Bọn họ không biết tình trạng của xã như thế, vậy các xã khác thế nào?

Có phải là cũng tồn tại những vấn đề tương tự.Không thể ngồi nhìn bọn họ phạm tội, làm khổ dân chúng được nữa.”

Bạch Dương kích động, bất mãn nói.“Tất cả mọi người nói xem nên làm thế nào.

Bành huyện trưởng anh là lãnh đạo cao nhất, anh nói trước đi!”

Sau khi nghe Khâu Viên Triêu báo cáo, Bành Thiểu Hùng đã biết được tính nghiêm trọng của tình hình.

Thật ra năm ngoái khi hắn đến nhận chức chưa lâu hắn đã phát hiện ra vấn đề chỉ có điều lúc đó quyền lực đều nằm trong tay Phương Triêu Dương, hắn không đưa vấn đề này lên hàng đầu.

Hắn luôn đối đầu với Phương Triêu Dương, giờ hắn bị lật đổ rồi thì vấn đề mỏ than ngày càng nghiêm trọng.

Muốn tiếp tục thế này cũng không được, phải hợp tác với Bạch Dương.Mặc dù hắn không thể đạt được nguyện vọng làm bí thư huyện ủy nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa con đường thăng quan của hắn có nguy hiểm gì lớn.

Hắn là huyện trưởng chỉ cần có cơ hội là có thể thăng tiến.Nhưng mà nhìn thái độ của Bạch Dương là biết muốn làm rõ chuyện này.Bành Thiểu Hùng có phần oán hận.Cô là phụ nữ muốn ra vẻ anh hùng gì chứ?Cô không hiểu tầm quan trọng của đoàn kết sao?

Dựa vào cha của một ủy viên chính trị, yên ổn làm bí thư huyện ủy vài năm sao đó thăng quan không tốt sao?Còn Liễu Tuấn cái tên tiểu tử còn hôi sữa này đến Ninh Bắc mới vài ngày mà đã đào bới thông tin lộn cả lên?Đối với Bành Thiểu Hùng đây đúng là không có việc nên bới việc ra làm.Nhưng mà oán hận cũng chỉ là oán hận mà thôi, cũng không thể tiếp tục thế này được.Chuyện này nhất định là không thể ngăn cản.Ninh Bắc thiếu tiền!!Làm người nghèo khó.Nếu như có tài chính thì cái chức huyện trưởng của hắn cũng dễ làm, hắn cũng có thành tích tốt.“Tôi hoàn toàn đồng ý, chuyện đã nghiêm trọng vậy thì không thể để như thế được.

Phải thực hiện nghiêm chỉnh việc chỉnh đốn lại những mỏ than đó.

Những mỏ than không xảy ra sự cố nghiêm trọng có thể tiếp tục hoạt động, nếu phải đóng thì cho đóng cửa.

Nhưng tình hình của Mã Đầu khá phức tạp, thế lực của hai họ, Lữ Trần rất lớn có thể khuấy động dân chúng náo loạn, bôi nhọ chúng ta...

Vấn đề này phải suy nghĩ kĩ...”

Bạch Dương liền khẽ gật đầu.Thấy Bành Thiểu Hùng có khả năng, nếu như hắn có thể dùng toàn lực để phát triển kinh tế huyện thì tốt.“Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của hai đồng chí.”

Liễu Tuấn mỉm cười nói.“Về cơ bản, ý kiến của Bành huyện trưởng rất đầy đủ, phương pháp cũng đúng.

Tôi cũng chỉ muốn bổ sung một chút thôi Đầu tiên, tôi đồng ý với đồng chí với Bành Thiểu Hùng là phải tìm ra dự án trù bị bảo vệ nguồn tài nguyên.

Huyện chúng ta tài chính không có, cơ sở vật chất yếu kém nên chỉ có thể đặt ra kế hoạch mà không thể làm, muốn phát triển kinh tế, mà không có tài chính thì cũng không thể làm được.

Tìm nguồn hỗ trợ tài chính cũng không phải là kế hoạch lâu dài bởi vậy phải tự khai thác tiềm năng của chính mình.

Việc chỉnh đốn các mỏ than ở Mã Đầu chỉ là sự mở đầu, thử điểm, nếu làm tốt thì chúng ta sẽ tổng kết kinh nghiệm để giải quyết trên quy mô rộng toàn huyện.”

Liễu Tuấn chậm rãi nói, các đồng chí chăm chú lắng nghe.Liễu Nha Nội trước khi đến nhận chức, không ai coi trọng hắn.

Cho là hắn chỉ là công tử ăn chơi, nhưng sau khi hắn nhận chức, mọi hành động đều rất quy củ, kinh nghiệm quan trường lão luyện khiến mọi người mở mắt.Chỉ có Lý Giang trong lòng cười lạnh một tiếng.

Không mặn không nhạt mà hỏi: “Ý của cậu rất hay nhưng mà nên xử lý thế nào để không dẫn đến chuyện người dân nổi loạn mới là mấu chốt.

Không biết Liễu thư ký đã có biện pháp nào chưa?”

“Biện pháp hoàn hảo?”

Liễu Tuấn nở nụ cười, mắt sáng lên.“Lý Giang bí thư đưa cho tôi một câu hỏi khó, trên thế giới này chuyện gì cũng có nguy hiểm.

Ăn cơm cũng có thể bị nghẹn, đi đường có thể bị ngã, nếu bảo tôi tìm một biện pháp hoàn hảo thì không thể!”

Lý Giang khó chịu.Liễu Tuấn còn chưa nói xong hắn đã không ngại ngùng mà chen vào vậy thì Liễu Tuấn cũng không cần phải nể mặt hắn, cho hắn nếm mùi đau khổ!“Tôi thấy, việc hai họ Lữ Trần khuấy động dân chúng gây chuyện chỉ là chúng ta đang tự dọa mình mà thôi.”

Liễu Tuấn nói ra những lời này khiến tất cả đều kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn lại có thể nói ra những lời ngạo mạn như thế.“Liễu thư ký có biện pháp gì hay thì nói ra cho mọi người cùng nghe.”

Bạch Dương bình thản nói.Liễu Tuấn gật gật đầu.“Tôi thấy dù là họ tộc có thế lực hay là một thế lực nào đó mạnh mà muốn gây chuyện cũng phải có tổ chức, muốn tổ chức thì phải có người cầm đầu,người này nhất định cũng phải là người có khả năng kêu gọi được mọi người.

Chắc các vị đều đồng ý với tôi về điều này?”

Liễu Tuấn nhìn Bành Thiểu Hùng nói.Mặc dù thần sắc ôn hòa.

Nhưng mà mọi người đều cảm thấy có áp lực vô hình, bất giác khẽ gật đầu đồng ý.“Vậy thì những người có khả năng kêu gọi đó chính là những ông chủ của mỏ than, chúng ta chỉ cần mời những ông chủ này đến huyện, nói chuyện với họ, làm tốt công tác tư tưởng chắc chắn sẽ có hiệu quả.”

“Công tác tư tưởng không dễ vậy đâu.”

Chu Quốc Trung hơi nhíu mày lại.Liễu Tuấn nhàn nhạt nói; “Nếu nói chuyện tử tế không được thì chúng ta đổi qua cách khác, cầu viện Viên bí thư và cảnh sát...”

Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, sắc mặt quái dị.Thư Kính Hán, Trần Lỗi và Bạch Dương khẽ mỉm vười, Bành Thiểu Hùng không nói một câu nào.

Lý Giang thần sắc nham hiểm, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Những người khác thì vừa kinh ngạc vừa thấy hứng thú.Lời của Liễu Tuấn đúng là đã động đến chỗ quan trọng nhất.Lúc này, Khâu Viên Triêu mới lên tiếng nói; “Tôi hoàn toàn đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn, trước tiên chúng ta hãy đưa ra một phương án, sau đó cùng bọn họ nói chuyện.

Không gây chuyện, phối hợp với chúng ta thì chúng ta có thể cho họ những đền bù xứng đáng, nếu không thì chúng ta cũng không phải khách khí.

Tự ý khai thác, chống lại cán bộ, họ phạm điều gì chúng ta xử lý.”

Trường Thư Kính cũng nói: “Tôi đồng ý phải mạnh tay với mấy tên chủ mỏ than này..”

“Chu Quốc Trung nói; “Trên nguyên tắc tôi đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn nhưng mà vấn đề còn liên quan đến việc góp cổ phần, nên suy nghĩ kĩ.”

Liễu Tuấn nói; “Chu chủ nhiệm nói vậy là rất đúng.

Những cán bộ này đều phải trả lại cổ phần.

Đã là cán bộ thì nên tuân theo quyết định của huyện ủy, hợp tác chỉnh đốn.Tôi đề nghị tiếp theo sẽ thảo luận phương án chỉnh đốn.

Chúng ta phải ra thời hạn để bọn họ trả lại cổ phần, nếu không sẽ bị cách chức!”

Câu này khiến mọi người trong phòng im lặng.Không phải Liễu Tuấn nói một câu là được, đây là văn kiện của trung ương có ghi rõ.

Nếu không trả lại cổ phần trong thời gian quy định có thể cách chức.“Nói hay lắm!”

Bạch dưDương nhẹ nhẹ vỗ bàn.“Không trả lại cổ phần cách chức.

Phải làm đến cùng”Bành Thiểu Hùng nâng chén trà lên uống.Chuyện trong kế hoạch của Liễu Tuấn, trước hết không chế những ông chủ mỏ than Mã Đầu, những ông chủ này ít nhiều đều có những hành vi phạm pháp như khuấy động dân chúng làm loạn.

Một khi đã bị huyện ủy nắm thóp xem bọn họ còn dám làm loạn không hay là ngoan ngoãn hợp tác.Thế lực của dòng họ cũng không thể đấy với lực lượng dân chủ chính quyền.

Mục đích của việc khuấy động dân chúng làm loạn là gì?

Chính là bảo vệ quyền lợi của mình.

Phối hợp với huyện còn có thể bảo vệ tài sản của mình bằng không e rằng đến vốn cũng chẳng còn.

Cho bọn họ làm loạn họ cũng không dám.Trị được những người cầm đầu, những người khác thì cũng chẳng khác nào nước chảy theo dòng.Bành Thiểu Hùng càng nghĩ càng là bội phục, nhìn Liễu Tuấn có chút khác biệt.

Chương 474: Sự việc làm tốt lắmSự thay đổi về mặt nhân sự của tỉnh vẫn chưa hoàn thành, thành phố Đại Ninh và thành phố Bảo Châu đã mở cuộc họp rồi.

Trung tuần tháng 11, Đào Nghĩa Âu chính thức trở thành bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh.

Nếu nhìn nhận từ góc độ tuổi tác của ông ta, sau khi làm xong nhiệm kì bí thư này, nếu như thành thích rực rỡ, có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành lãnh đạo cấp tỉnh bộ chính.Bí thư thị ủy Bảo Châu Đường Hải Thiên đảm nhiệm thị trưởng thành phố Đại Ninh, cấp phó bộ, cũng đã được coi là có phần thăng cấp.Đường Hải Thiên vừa được thay đổi, Thạch Vinh Hiên đã được thực hiện ước mơ của mình, trở thành bí thư nhiệm kì mới của thành phố Bảo Châu.

Phó bí thư thị ủy bộ trưởng tổ chức Đổng Kiến Huy cũng đã trở thành thị trưởng.Về nhân lực cho cấp thị trưởng thành phố Bảo Châu, Liêu Khánh Khai cũng đã phải lao tâm khổ tứ.

Nếu như xét về mặt tình cảm, ông ấy hơi nghiêng về phía để phó bí thư đảng quần Điền Văn Minh trở thành thị trưởng Bảo Châu.

Sự việc lần trước không để cho Điền Văn Minh làm phó bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh kiêm bí thư kỉ ủy đã xảy ra.

Mặc dù Liêu Khánh Khai ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại rất áy náy.

Vậy thì lần này đã danh chính ngôn thuận, để cho Điền Văn Minh lên làm bị trưởng Bảo Châu, cũng được coi là đã ăn nói được với cả mình và Điền Văn Minh.Nhưng Nghiêm Ngọc Thành lại tỏ ra ý kiến phản đối rõ rệt.Nguyên nhân chủ yếu là Thạch Vinh Hiên không hợp với Điền Văn Minh, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Bảo Châu.

Nghiêm Ngọc Thành không bao giờ muốn nhìn thấy cục diện tốt đẹp của thành phố Bảo Châu do mình và Liễu Tấn Tài khó khăn lắm mới gầy dựng được lên giờ lại sụp đổ do sự bất hòa nội bộ của lãnh đạo.

Mặc dù xét về mặt nguyên tắc, Thạch Vinh Hiên và Điền Văn Minh đều là những cán bộ cốt cán của hệ Nghiêm Liễu, chỉ cần có Nghiêm Ngọc Thành ở tỉnh N, vể mặt thể diện, Thạch và Điền đều có thể giữ được mối quan hệ, không lộ rõ ra mặt.

Nhưng Nghiêm Ngọc Thành vẫn không muốn mạo hiểm như vậy.Liêu Khánh Khai đã tiếp nhận ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành, đồng ý để cho Đổng Kiến Huy làm thị trưởng.Đổng Kiến Huy trước giờ đều là cốt cán của Long Thiết Quân.

Long Thiết Quân rời khỏi Bảo Châu, Đổng Kiến Huy đã tự động rời đến dưới cờ của Nghiêm Liễu, cũng là một cán bộ cả kinh nghiệm và năng lực đều rất dày dặn.

Đổng Kiến Huy và Thạch Vinh Hiên không có mâu thuẫn gì quá lớn, có thể đồng tâm hiệp lực, làm tốt công việc của thành phố Bảo Châu.Còn Điền Văn Minh lại thay vào vị trí đã sắp xếp cho Dung Bách Xuyên trước đó, trở thành phó bộ trưởng thường ủy bộ tuyên truyền, cấp bậc cũng được điều chỉnh thành chính thính.

Còn về thực quyền nắm trong tay, so sánh với vị trí trường trưởng của Bảo Châu này, không khác nhau là mấy.Vì thế Điền Văn Minh cũng vui vẻ đến tỉnh thành để nhậm chức.Thành phố Đại Ninh chỉ động đến người đứng đầu của đảng chính.

Những đảng ủy còn lại tạm thời vẫn ở nguyên chức cũ.

Cần phải đợi đến cuối năm mở cuộc họp đại hội Đảng và cuộc họp đại biểu nhân dân mới có sự biến đổi nữa.

Phạm vi thay đổi của thành phố Bảo Châu đến lúc đó mới lớn hơn một chút.Vị trí phó bí thư thị ủy, bộ trưởng tổ chức đang trống của Đổng Kiến Huy, theo đề nghị của Thạch Vinh Hiên, sẽ do bí thư khu ủy khu Tú Thnahf, thường ủy thị ủy Tô Chí Tân trước đó đảm nhận.

Tô Chí Tân và Thạch Vinh Hiên giống nhau, cùng thuộc vào hàng cán bộ do Chu Bồi Minh đề bạt lên, quan hệ rất thân thiết.

Bí thư tân nhiệm Thạch Vinh Hiên, đã mời thiết Cán đích thân làm ở bộ tổ chức, rất hợp tình hợp lí.Hơn nữa thành phố Bảo Châu giờ đây, dấu vết để lại của Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh đã rất nhạt rồi, nói ở phương hướng lớn, cán bộ chủ yếu của Bảo Châu đều là những người thuộc hệ Nghiêm Liễu.

Chỉ cần Nghiêm Ngọc Thành vẫn còn ngồi ở tỉnh không thay đổi chức vụ thì phương hướng này sẽ không thay đổi.Lấy làm điều kiện hoán đổi, bí thư huyện ủy Hướng Dương Trần Lập Hữu bất ngờ lên làm bí thư khu ủy Tú Thành tân nhiệm, cũng chen chân vào được thường ủy thị ủy, vốn tưởng rằng người ta sẽ đưa anh ta đến nhân đại hoặc chính hiệp, không ngờ lại có được ấp phó thính thực quyền.

Đúng là niềm vui ngoài dự liệu.Trần Lập Hữu có được cái chức thường ủy thị ủy này, cần phải nói rằng điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Địa vị của thành phố Bảo Châu ở huyện Hướng Dương, giống như địa vị của thành phố Bảo Châu ở tỉnh vậy, rất đặc trưng, tổng lượng kinh tế luôn theo sát khu Ngọc Thành, còn xếp hạng cũng không kém phần, thỉnh thoảng lại vượt qua khu Ngọc Thành để đứng lên đầu bảng.

Mọi người cũng không còn cảm thấy kì lạ như năm đó nữa.

Huyện Hướng Dương và khu Ngọc Thành đều là những cái đế chắc chắn của Nghiêm Liễu tạo nên, hai anh em ai đứng nhất ai đứng nhì chẳng phải là điều rất bình thường hay sao?Nhưng ở phương diện đãi ngộ chính trị, khu Ngọc Thành vì là khu của thị phủ thị ủy, lớn hơn huyện Hướng Dương, những người đứng đầu ở đó cũng đều là cấp thính cả.

Huyện Hướng Dương chỉ có thể đứng sau thôi.

Đương nhiên đây chỉ là một phương diện về sự vật, nếu như nhìn từ một góc độ khác, thì khu Tú Thành chẳng thể nào so sánh được với huyện Hướng Dương.Bắt đầu từ Nghiêm Ngọc thành, những bí thư huyện ủy Hướng Dương trước đó, ngoài một ông “ngoại địa” là Mạnh Vũ Hàn giữa đường đứt gánh, thì chẳng có ai làm ở cái chức bí thư huyện ủy đến hết đời cả.

Nghiêm Liễu thì chẳng phải nói rồi.

Giờ đây hai người đó đều đã là ủy viên của trung ương.

Đường Hải Thiên cũng đã trở thành một thành viên của cấp phó bộ, còn Lưu Hòa Khiêm sau đó, sắp trở thành phó thị trưởng thường ủy thành phố Bảo Châu rồi, Trần Lập Hữu giờ lại ở trong thường ủy thị ủy.

Thay cho Trần Lập Hữu thì có Giang Hữu tín đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy, là con rể của Liễu Tấn Tài, vừa trẻ vừa có văn bằng, là một cán bộ toàn tài.

Tiền đồ của anh ta rất rộng mở.Vì thế mọi người đều nói đùa rằng, thành phố Bảo Châu là một nơi các cán bộ cấp tỉnh cất cánh, huyện Hướng Dương là nơi trù bị của các cán bộ cấp thành phố.

Ai đã làm đến bí thư của huyện Hướng Dương thì đến tám chín phần sẽ trở thành cán bộ cấp cao.Nghiêm Minh đã thực hiện được ước mơ, trở thành phó bí thư huyện ủy huyện Thanh An, phân quản nhân sự đảng quần, cũng được coi là đã cùng một cấp với chú nhỏ và em rể tương lai Liễu Tuấn.Bố cục nhân sự của thành phố Bảo Châu, về cơ bản đều là những người của Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Khánh Khai điều động.Về vấn đề này, Trương Quang Minh, Duẫn Bảo Thanh, Hồ Vi Dân và những người cấp cao khác chưa từng phát biểu ý kiến không đồng tình.

Dường như mọi người đều thừa nhận quyền chủ đạo của Nghiêm Ngọc Thành trong việc này.Theo sự hiểu biết của mọi người, thành phố Bảo Châu là hậu hoa viên của hệ Nghiêm Liễu, là vùng đất ươm mầm cán bộ.Trong cuộc điều động nhân sự lần này, có một người khá thất vọng, đó chính là Tôn Hữu Đạo.Vốn dĩ con khỉ ấy muốn leo lên cái chức huyện trưởng.

Kết quả lại không như ý muốn, nên anh ta rất buồn ta, cả một bồ “đau khổ” không trút được vào đâu, chỉ đành chạy đến tìm Tuấn thiếu để “kể khổ kể sở”.“Đừng có xị cái mặt ra nữa.

Uống rượu đi!”

Cách an ủi bạn của Trình Tân Kiến cũng vô cùng “Trình hóa”, đó là từng li rượu Mao Đài liên tiếp.“Chẳng phải chỉ là cái huyện trưởng rách thôi sao?

Không làm thì không làm, có đáng phải thế này không?”

Tôn Hữu Đạo vốn muốn tìm chút “an ủi”, nên nghe được câu này rất bất mãn.

Lại được thêm men rượu đã mê mê, liền nói với Trình Tân Kiến: “Anh thì dễ dàng rồi, cấp chính sở đã vào tay anh từ lâu, mà giờ anh lại còn nói cái kiểu đó!”

Trình Tân Kiến ngớ người, tức giận nói: “Vậy thì anh đến mà làm cái chức chính sở này đi!

Cái khu phát triển kĩ thuật cao đó của anh, dưới tay có biết bao nhiêu là công xưởng giàu có?

Có bao nhiêu cái cấp chính sở đọ lại với anh được?”

Tôn Hữu Đạo liền liếc mắt sang Liễu Tuấn.Tuấn Thiếu giờ đây ngày càng có uy quan rồi.

Bạn bè tụ họp với nhau, lời lẽ cũng không nhiều như trước kia nữa, ngồi ở đó vừa uống rượu vừa gắp thức ăn, thở đều đều.Tôn Hữu Đạo trước kia khi còn làm chủ nhiệm khu Tú Thành, anh ta đã vì một cái đồng hồ Rolex giả mà tối tăm mặt mũi, suýt nữa thì bị đuổi việc.

May mà có Tuấn thiếu đã đỡ cho một tay, mới qua được cửa hiểm nghèo đó.

Lúc đó Tuấn thiếu đã từng hỏi, có cần phải từ chức quan đi để kinh doanh không.

Tuấn thiếu lo lắng mình không vượt được sự mê hoặc của đồng tiền.

Thật lòng mà nói, nếu như Tôn Hữu Đạo làm cái chức bí thư khu kĩ thuật cao đúng là có nhiều lợi ích hơn.Anh ta đã nhớ lời dặn của Tuấn thiếu, không dám làm quá đáng nữa.Khi Tôn Hữu Đạo nhìn sang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tuấn thiếu rất bình thản, chẳng có chút ngạc nhiên nào hết.Tôn hầu tử không chịu nổi run bắt toàn thân, cười nói: “Tuấn thiếu....Nghe nói cậu phát triển rất nhanh ở hyện Ninh Bắc, đã thu thập được một đám ông chủ than rồi?”

Liễu Tuấn cười, lạnh lùng nói: “Tôi là phó bí thư của Đảng quần, chỉnh đốn mấy cái mỏ than đó không phải là công việc của tôi.”

Tôn Hữu Đạo nghĩ rất nhanh, mặc dù không biết được tại sao Tuấn thiếu lại nói câu này, nhưng chắc chắn rằng phải có nguyên nhân, nên cũng cười hì hì, không nhắc đến chuyện này nữa.Sự thuận lợi của việc chỉnh đốn công tác của mỏ than huyện Ninh Bắc nằm ngoài dự liệu của mọi người.Trên hội nghĩ thường ủy huyện ủy ngày hôm sau, Lữ Vượng Hậu đã đưa ra quyết định này, về cơ bản đều dựa vào con đường suy nghĩ của Liễu Tuấn cả.

Đầu tiên là sắp xếp cơ quan thành công, ngay lập tức gọi mấy ông chủ than đang có vấn đề trong tay đám tài liệu mà ba người Lữu Vượng Hậu ra, tổng cộng có hơn chín người.

Mấy ông chủ than này phần lớn đều là những người có thế lực hai họ Lữ Trần.

Khống chế được họ, cũng bằng với việc thống chế với cả cái đầu rồng của gia tộc Lữ Trần.Hội nghị vừa kết thúc, Khâu Viên Triều ngay lập tức đã điều đông người, còn lấy ra hai mươi mấy chiến sĩ cứng cỏi về tố chất chính trị và tố chất chính trị cùng hoạt động, nhanh chóng tập hợp được bốn vị chủ mỏ than này.Trong đó có một phần công lao của Lữ Vượng Hậu, theo những gì Liễu Tuấn nói với anh ta, anh ta đã gọi điện cho những ông chủ này, nói rằng muốn mời họ đến tụ họp một chút, cùng bàn bạc đối sách.Giao du của Lữ Vượng Hậu rất rộng, lại là em họ của Lữu Vượng Hưng, ở hương Mã Đầu, những ông chủ than này không nghi ngờ anh ta, nên đại bộ phận đều nhận lời đến, mời họ đến cục ông an một cách rất nhẹ nhàng.Còn mấy người chủ khác, thì lại bị triệu đến huyện mở cuộc họp, huyện trưởng Bành Thiếu Hùng và phó huyện trưởng thường ủy Trường Thạch Trọng đích thân mở cuộc tọa đàm với những ông chủ than ở hương Mã Đầu.

Trong cuộc họp, Thạch Trọng đã long trọng đọc quyết định của huyện ủy Ninh Bắc đối với những người chủ này.Quyết định yêu cầu những mỏ than của hương Mã Đầu ngay lập tức phải dừng sản xuất, từ ngày quyết định được ban bố.Tất cả các mỏ than phải dừng lại toàn bộ hoạt động sản xuất.

Ngoài những hợp đồng đã kí, than trong kho cũng không được bán ra thêm nữa.Tất cả những người chống đối lại nó sẽ phải chịu hình phạt nặng.Lúc đó như nước vỡ bờ, tát cả những người chủ không thèm để ý xem ông có phải là huyện trưởng hay không nữa, đồng loạt đứng lên ồn ào biểu lộ sự không phục.Bành Thiếu Hùng lúc này tỏ ra rất cứng rắn, lạnh lùng nói: “Đây là quyết định tập thể của huyện ủy, nếu như ai không làm theo nó, vậy thì cứ theo pháp luật mà trị, coi như phạm phải tội ăn cắp tài nguyên nhà nước!

Tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay, không ai có thể chạy thoát được!”

Hầu hết những mỏ than ở hương Mã Đầu đều là khai thác bất hợp pháp.

Sau khi nghe lời nói đanh thép đó, các ông chủ đều cảm thấy hơi sợ trong lòng.

Có điều muốn họ nhận thua như vậy, cũng là điều khó.Lúc này, Lữ Vượng Hậu lại đứng ra.

Người đầu tiên phục tùng theo quyết định của huyện ủy, đã đóng cửa hai mỏ than của mình, ngay lập tức trả lại cổ phần cho cổ đông.Thấy vẻ mệt mỏi tiều tụy của Lữ Vượng Hậu, một vài ông chủ đầu óc nhanh nhẹn đã ngay lập tức ý thức được rằng có lẽ tên này đã chịu sức ép gì lớn lắm, một buổi tối không biết đã bị người ta làm gì trong cục công an.Bành Thiếu Hùng sau khi tát cho một cái rõ đau, rồi lại đưa cho môt quả táo rõ ngọt, nói rõ rằng chỉ cần làm theo quyết định của huyện ủy, thì sự việc sẽ không truy ra tung tích cuối cùng.

Tất cả những lỗi lầm đã phạm phải trong quá khứ sẽ không suy xét đến nữa.Ý của câu này rất rõ ràng, những gì các ông kiếm được trước đó, đều có thể yên tâm để vào túi mình, không cần móc ra thêm nữa.

Nếu như không phối hợp với tôi, hì hì, vậy tôi cũng chẳng khách khí nữa, chính phủ có thể trị các ông dễ như trở bàn tay, làm cho các ông khuynh gia bại sản, chẳng còn một xu.

Còn để cho các ông được thử hương vị ngồi tù nữa!Thế là một đám chủ mỏ than đều ngoan ngoãn kí tên, đảm bảo rằng sẽ làm việc theo văn kiện của huyện ủy, đóng cửa mỏ than.Cần phải nói rằng đám người này có rất nhiều người trong số đó không tâm phục khẩu phục, nên quyết định phải “thoát khỏi lao tù” trước, sau khi trở về tổ chức người làm loạn lên lần nữa.

Đảng ủy và chính phủ, chẳng phải sợ mỗi sự kiện quần chúng hay sao?Điều này đã nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn từ lâu.Tổ chức quần chúng gây chuyện, cần phải có sự đồng tâm hiệp lực.

Lữ Vượng Hậu và mấy người chủ mỏ than tầm cỡ, đều đã bị cục công an trói một cái chân rồi, giờ chỉ muốn bình an vô sự.

Làm sao còn dám làm loạn với họ nữa?

Dù là có trở về làm công tác khuyên giải, thì thế lực của hai họ Lữ Trần đã bị phân giải hóa rồi, không ai có thể làm loạn lên được nữa.

Hơn nữa đã kí tên giấy trắng mực đen ở huyện rồi.

Nếu như các ông thật sự làm loạn lên, mặc dù chính phủ có đau đầu thật đấy.

Nhưng đến khi sự việc đã qua đi, các ông còn muốn ở lại huyện Ninh Bắc nữa hay không?Những người chủ này đã qua lại với “quan phủ” nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của “quan phủ”.Dù tiền của ông có nhiều đến mấy, mạng lưới quan hệ có rộng đến đâu, cũng không có đường thoát.Nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay kiếm cũng không ít rồi, nên cứ dừng lại là hơn.Giải quyết xong đám chủ mỏ, vấn đề cổ phần trở nên đơn giản rồi, chẳng còn mỏ than nào được khai thác nữa, anh còn chiếm cổ phần gì nữa?

Mau chóng tìm mấy ông chủ đó đòi lại tiền đi thôi!Những mỏ than nhỏ trong hương Mã Đầu, chỉ trong một đêm, toàn bộ đều ngừng sản xuất.Theo quyết định của thường ủy huyện ủy, phó huyện trưởng thường ủy Thạch Trọng dẫn đầu, đen theo công an đại đội và trang bị vũ trang, trong một tuần, đốt tất cả mười lăm mỏ than nhỏ khai thác trái phép ở hương Mã Đầu, chỉ để lại hai giếng khoang, để huyện tiếp tay.Cứ như vậy, một vấn đề dường như rất khó khăn phức tạp, Liễu Tuấn nhậm chức chưa đến một tháng đã giải quyết một cách đẹp đẽ.Có điều với người ngoài thì Liễu Tuấn không hề có một công lao nào hết.

Nhưng cứ có người nhắc đến chuyện này, câu trả lời của anh ta lại giống hệt như với Tôn Hữu Đạo vừa nãy.Trên quan trường, vĩnh viễn phải nhớ không được vượt qua lãnh đạo, hơn nữa Bạch Kiến Minh và Nghiêm Ngọc Thành đưa anh ta đến huyện Ninh Bắc là để giúp Bạch Dương.Thiếu gia Liễu làm sao có thể cướp công của Bạch Dương được?

Chỉ thông qua một lần này thôi, mọi người đều đã lĩnh giáo được thủ đoạn của vị phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.Vấn đề đã được giải quyết nhanh gọn, công lao đều thuộc về lãnh đạo.Việc này làm đẹp lắm!Tất nhiên, thiếu gia Liễu cũng không phải hoàn toàn vì người khác.

Việc này làm cho uy vọng của anh ta đã được thiết lập lên.“Anh Tôn, tôi thấy lần này anh không làm đến huyện trưởng cũng tốt.

Anh ở khu cao tân, thậm chí là ở huyện Hướng Dương cũng chẳng phải là một sớm một chiều nữa rồi, khi cần rời ổ, thì cũng phải rời một chút đi!”

Liễu Tuấn đột nhiên nói.Tôn Hữu Đạo cứ ở trên vị trí ở khu cao tân như vậy, một là dễ xảy ra vấn đề, hai là dễ làm cho người ta ghét.“Vậy, tôi phải rời đến đâu đây?”

Tôn Hữu Đạo đã hiểu ra vấn đề này.“Điều này anh nên đi hỏi lãnh đạo thành phố Bảo Châu.

Tôi làm sao biết được?”

Liễu Tuấn cười đáp.“Ngoài ra, anh đừng có vội về huyện Hướng Dương làm gì.

Ngày mai ngày kia tôi đưa anh đi gặp một người.”

“Ai vậy?”

Tôn Hữu Đạo vội vàng hỏi.“Đến lúc đó anh sẽ biết thôi!”

Chương 475: Hộp đêm Thiên Bách ĐộTrong khách sạn Phù Dung của thành phố Đại Ninh, có một hộp đêm tên là “Thiên Bách Độ”, đó là một nơi vui chơi mới xây dựng.

Điều này là do chịu ảnh hưởng của khách sạn lớn Thu Thủy.

Khách sạn Thu Thủy là khách sạn có đẳng cấp cao nhất ở thành phố Đại Ninh, là khách sạn năm sao duy nhất, về mọi mặt đều nhận được rất nhiều sự chú trọng của người trong ngành và thường được mô phỏng theo.

Theo đề nghị của Liễu Tuấn, bắt đầu từ khách sạn Thu Thủy ở thành phố Giang Khẩu, mỗi khách sạn Thu Thủy, đều có một phòng biểu diễn rất hào nhoáng.

Khách sạn Thu Thủy ở thành phố Đại Ninh đương nhiên cũng không nằm ngoài quy định đó.Đi đến khách sạn Thu Thủy để xem biểu diễn, đã trở thành một danh từ thay thế cho mức độ tiêu dùng cấp cao của thành phố Đại Ninh.

Cũng có một đám ca sĩ nghiệp dư và những diễn viên không nổi tiếng khác trưởng thành và nổi tiếng ở thành phố Đại Ninh này, đây đều là những điều do khách sạn Thu Thủy đem lại.Ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung, đã học tập được điều đó, cải tạo lại khách sạn của mình, xây một phòng biểu diễn trong lòng khách sạn, và còn gây chú ý hơn nữa là, đặt tên phòng biểu diễn đó là nơi vui chơi về đêm “Thiên Bách Độ”.Nơi vui chơi này Liễu Tuấn cũng đã đến mấy lần, anh ta đi cùng con trai của Đường Hải Thiên Đường Thắng Châu.Đường Thắng Châu giờ đây là phó chủ nhiệm phòng làm việc của thành phố Bảo Châu đóng tại thành phố Đại Ninh, đã là cán bộ cấp phó sở rồi.

Tốc độ thăng tiến của Nghiêm Minh cũng còn phải đứng sau anh ta.

Đương nhiên, nếu luận về quyền lực thực tế, thì vẫn lớn hơn cái chức phó bí thư huyện ủy của Nghiêm Minh bây giờ.Đường Thắng Châu làm việc ở thành phố Đại Ninh đã lâu, gần như thành người của Đại Ninh rồi.

Giữa anh ta và Liễu Tuấn, cũng có qua lại với nhau từ trước đó.

Tất nhiên, mức độ thân mật thì không thể bằng với đám Trình Tân Kiến, nhưng cũng được coi là những người bạn tốt của nhau.Đường Hải Thiên là một đại tướng quan trọng trong hệ Nghiêm Liễu, trước kia khi Liễu Tuấn còn ở ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, cũng từng qua lại với Đường Thắng Châu, nhưng có điều lúc đó Liễu Tuấn còn nhỏ tuổi, nên quan hệ giữa họ cũng chẳng mật thiết là mấy.Đường Thắng Châu làm việc trong sở công tác, công việc chính của anh ta là đón đón tiếp tiếp, nói trắng ra là một giám đốc cấp cao, thật ra chỉ là một vai vế nhỏ.

Trước mặt là một thiếu gia tiền đồ rộng mở như Liễu Tuấn, chẳng lẽ lại không chủ động qua lại với anh ta sao?

Dựa vào giao tình của hai ông bố, người làm con thân nhau cũng l chuyện hết sức bình thường, mỗi lần Nghiêm Minh đến tỉnh thành, đều nhất định phải đến tìm Đường Thắng Châu uống rượu.Dường như hai vị đó từng là “chiến hữu”, lại còn cùng tán gái với nhau nữa kìa!Đường Thắng Châu từ trước đến giờ mời Liễu Tuấn hay là Nghiêm Minh đều chọn đến khách sạn Phù Dung.

Về sau khách sạn Thu Thủy được xây lên, Đường Thắng Châu lại khiêng bàn tiệc đến khách sạn Thu Thủy.

Có điều sau khi khu vui chơi Thiên Bách Độ được mở, Đường công tử lại rời bàn rượu về đó.Chẳng có nguyên nhân nào khác, mà chính là do mặc dù biểu diễn của khách sạn Thu Thủy rất thượng hạng, nhưng biểu diễn của khu vui chơi Thiên Bách Độ lại rất nóng bỏng.

Những diễn viên của khách sạn Thu Thủy, có thể nhìn không thể ăn, còn khách sạn Phù Dung thì không phải vậy, người ta làm thật đó!Đường công tử đúng là đã trên quan trường từ lâu, nên biết cách bắt được đúng mạch người khác.Tiếp đón lãnh đạo quan trọng, phải để ý đến vấn đề thể diện, còn phải quy tắc nữa.

Không còn gì để nói, nhất định phải lựa chọn khách sạn Thu Thủy!

Cả tỉnh N, anh không thể tìm được một chỗ nào hào nhoáng hơn thế nữa.

Còn nếu như tiếp đón cán bộ trẻ, lại là những loại hình thiếu gia công tử ham chơi, thì hà hà, chọn khách sạn Phù Dung vẫn thích hợp hơn.

Có cả nho nhã và dung tục!Nếu như anh giả vờ làm thánh nhân, chỉ nhìn thôi, được, chẳng vấn đề gì, nếu như anh muốn chơi một chập, hà hà, càng chẳng thành vấn đề.Lần nào Liễu Tuấn cũng chỉ nhìn mà không chơi.Không phải anh ta giả vờ thanh cao, mà thật sự anh ta không hứng thú gì với sự dung tục ở đây.

Với điểm này, Đường Thắng Châu cũng hiểu.

Anh ta cũng được coi là người chứng kiến bước trưởng thành của Nghiêm Phi, ai đã vớ được cô bạn gái như vậy rồi, mà còn có thể để ý đến người phụ nữ khác được nữa sao?

Đặc biệt lại là loại “làm việc” thế này.Đường Thắng Châu cảm thấy Liễu Tuấn tốt cũng là ở điểm này!Liễu tuấn chỉ nhìn mà không chơi, nhưng cũng không ngăn cản người khác đi chơi, anh ta rất cho Đường Thắng Châu thể diện.Vì thế khi Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Đường Thắng Châu, nói muốn mời anh ta đến khách sạn Phù Dung tụ tập chút, Đường Thắng Châu mừng húm.

Vị này trước giờ chưa bao giờ chủ động mời mình cả.

Mỗi lần đều là mình đi mời anh ta!Liễu Tuấn gọi cả Tôn Hữu Đạo, Trình Tân Kiến và cả Tiêu Kiếm Vũ Vương Bác Siêu Trần Hoài Nghĩa đi cùng nữa.Đường Thắng Châu chạy vào phòng nhìn, toàn là những người quen mặt cả, liền mừng rơn, hì hì hà hà vỗ vai mọi người, nhộn nhịp một hồi.

Tôn Hữu Đạo mới biết rằng “đi gặp một người” mà Liễu Tuấn nói chính là Đường Thắng Châu.Giữa anh ta và Đường Thắng Châu, cũng có qua lại với nhau.

Dù thế nào, người ta cũng là con trai của bí thư thị ủy Bảo Châu, là “thiếu gia đứng đầu của thành phố Bảo Châu” mới, là cán bộ của Bảo Châu, gây dựng một mối quan hệ tốt với thiếu gia Đường hoàn toàn là việc nên làm.Nhưng Tôn Hữu Đạo cũng biết rằng, quan hệ của mình với Đường Thắng Châu là một việc, Tuấn thiếu dẫn anh ta đến gặp Đường Thắng Châu lại là một việc khác.

Anh ta mở miệng nhờ Đường Thắng Châu nói tốt vài câu với bí thư Đường hoàn toàn khác với việc Tuấn thiếu bảo Đường Thắng Châu đưa vài lời đến ông ấy.Với sự liêm khiết của Đường Hải Thiên, Đường Thắng Châu chưa chắc đã dám nói chuyện cán bộ quan trường của Bảo Châu với cha, rất cả khả năng dù đã gan góc nói ra rồi nhưng vẫn chẳng được tác dụng gì, không chừng còn bị mắng cho một trận.

Có điều nếu như Đường Thắng Châu nói rằng đây là ý của Liễu Tuấn, Đường Hải Thiên nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc đó.Với “dị năng” của LIễu Tuấn, ngoài Nghiêm Liễu, Đường Hải Thiên cũng được coi là người đã được chứng kiến nhiều, từ trước đến giờ ông chưa từng xem Liễu Tuấn là trẻ con, biết rằng những lời anh ta nói rất nhiều lúc có thể coi là đại diện của ý kiến Nghiêm Liễu.Trước kia LIễu Tuấn cũng thường làm cái trò “đưa lời” này.Rất nhiều chuyện, Nghiêm Liễu không tiện nói ra, Liễu Tuấn lại có thể nói chẳng nghi kị gì.

Tất nhiên, trong đó không thể tránh khỏi có chút tư lợi riêng.

Có điều Liễu Tuấn làm việc rất biết chừng mực, không “buôn lậu” linh tinh, mỗi thứ hàng lậu anh ta mang đến đều có lợi hơn của hàng chính hiệu, lâu dần, Nghiêm Liễu Đường cũng chẳng thèm phân biệt đâu là hàng thật đâu là hàng giả nữa, về cơ bản mỗi lần làm theo những điều đó đều không xảy ra vấn đề gì lớn.Bàn rượu đã được đặt từ lâu, mọi người nhập tiệc rất vui vẻ, bắt đầu ăn rất ngon lành.“Tiểu Tuấn, giỏi lắm!

Nào, làm một chén!”

Đường Thắng Châu đưa cốc rượu đến trước mặt Liễu Tuấn nói.Liễu Tuấn cười, nâng chén cụng li với anh ta.“Đường thiếu, có gì là giỏi?”

Tôn Hữu Đạo chen vào, hỏi.“Hì hì, cách làm của Tiểu Tuấn ở huyện Ninh Bắc giỏi chứ còn gì nữa!

Ông già nhà tôi lúc ở nhà còn đập bàn khen giỏi, nói rằng làm như vậy đã tạo thành một tiền lệ tốt cho việc xử lí những mỏ than nhỏ của huyện, có thể làm thành mô phạm!”

Đường Thắng Châu cười nói.“Thật lòng mà nói, tôi rất ít khi nghe thấy cha tôi khen ai ở nhà.

Nhưng cái tên Liễu Tuấn thì đã nghe đến mấy lần rồi!

Mỗi lần cha tôi nhắc đến Liễu Tuấn, đều vỗ bàn đánh đét khen giỏi, còn bảo tôi phải học tập cậu nữa.....Này, tôi nói với cậu điều này, cậu có thể đừng giỏi vậy được không?

Để cho anh em tôi chút đường sống chứ?”

Đường Thắng Châu là người quản lí chuyên nghiệp, nên những lời khen này anh ta nói như nước rót, làm cho người ta nghe thật là thoải mái!Liễu Tuấn cười nói: “Anh cứ bốc phét đi, người ta bốc phét ra trâu, tôi thấy anh bốc phét cả ra voi rồi đấy!”

Mọi người bèn cười ha ha lên.Đường Thắng Châu hỏi: “Tiểu Tuấn, mát-xa trước rồi xem biểu diễn hay là xem xong biểu diễn rồi mới mát-xa?”

Liễu Tuấn liền trừng mắt.Đường Thắng Châu cười ha ha, hiểu rằng vẫn theo lề lối cũ.

Xem xong biểu diễn, Liễu Tuấn liền rời đi, những người muốn mát-xa thì tự xử lí với nhau.

Còn về việc sau khi các anh mát-xa xong làm gì nữa, có phải quay lại mát-xa cho người ta hay không, thì tôi chẳng thèm để tâm.Liễu Tuấn cũng mát-xa, nhưng hầu như là ở trong khách sạn Thu Thủy.Vũ Quan Huy sẽ tìm cho anh hta những nhân viên mát-xa tay nghề tốt nhất, là những người rất chính cống.Đường Thắng Châu là khách quen của khách sạn Phù Dung, là khách sở hữu thẻ VIP, có thể có được sự phục vụ tốt nhất ở khách sạn Phù dung.

Nhân viên phục vụ của “khu vui chơi Thiên Bách Độ” rất nhiều người đều quen mặt ông chủ Đường, nên rất cung kính khách khí với anh ta.

Thấy anh ta dẫn khách đến, vội vàng cười hì hì chạy ra mời họ vào vị trí.Đường Thắng Châu khiêm nhường để Liễu Tuấn ngồi vào vị trí trung tâm.Họ đến khá sớm, nên biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, họ gọi trước một chút đồ điểm tâm, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.

Khi Trình Tân Kiến ăn cơm, vẫn chưa no rượu, lần này anh ta vẫn gọi một chai Mao Đài nữa, rồi chén tạc chén thù với Tiêu Vũ và mấy người nưaã.Người này đúng là chỉ thích rượu mà thôi!“Thắng Châu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Liễu Tuấn đưa cốc nước ngọt lên miệng uống một hơi, rồi lại móc thuốc ra ra, lấy một điếu.Đường Thắng Châu rất tinh ý, mặc dù thấy Liễu Tuấn nói giọng rất bình thường, nhưng cũng biết được rằng anh ta sẽ nói chính sự, nên ngay lập tức dỏng tai nghe.“Việc này có liên quan đến anh Tôn, tôi cảm thấy, anh ấy đã ở khu công nghiệp cao lâu rồi, đã đến lúc phải rời đi chỗ khác.

Hay là anh về nói với bác Đường một tiếng!”

Trình Tân Kiến và mấy người nữa đều cảm thấy lạ lùng, Trần Hoài Nghĩa lần đầu tiên thấy Liễu Tuấn nói đến chuyện điều động một cán bộ cấp phó sở ở trước mặt mọi người, lại nói một giọng bình thường thế, như đang trò chuyện vậy, làm cho mọi người đều tròn mắt.“Này, có phải là cậu quên rồi không, cha tôi giờ không còn ở thành phố Bảo Châu nữa!”

Đường Thắng Châu gãi gãi đầu.Đương nhiên đây chỉ là một cái cớ mà thôi, Đường Hải Thiên rời thành phố Bảo Châu mới được mấy ngày?

Dựa vào uy vọng của ông ấy ở thành phố Bảo Châu, cất nhắc cho Tôn Hữu Đạo một vị trí mới, chẳng lẽ ông ấy mở miệng lại không có ích sao?

Đường Thắng châu không dám nói với cha mình điều này mà thôi.Thực ra dù là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn tài, chỉ cần lộ ít đường cho Thạch Vinh Hiên hoặc là Đổng Kiến Huy, Tôn Hữu Đạo muốn vào đâu là vào được đấy ngay, tuyệt đối không có vấn đề gì.Chỉ là Liễu Tuấn cảm thấy, những việc như thế này vẫn nên để Đường Hải Thiên xử lí thì tốt hơn.

Cấp bậc của Tôn Hữu Đạo, dường như vẫn không thể đến được tai Nghiêm Liễu.

Đường Hải Thiên dù sao thì mới rời vị trí bí thư thị ủy Bảo Châu không lâu.Liễu Tuấn quay sang liếc anh ta, cười rồi nói: “Không sao, anh cứ nói là tôi tiến cử.

Anh Tôn rất giỏi trong việc tìm đầu tư thương nghiệp, nên thích hợp đến cục chiêu thương của Bảo Châu.

Làm cái chức phó sở đã lâu năm rồi, tiến thêm một bước cũng là một điều nên làm mà.

Đây gọi là tận dụng nhân tài!”

Đường Thắng Châu không giả vờ được nữa, bán tín bán nghi, hỏi: “Thật vậy sao?”

Liễu Tuấn hút thuốc, nói: “Thử xem thế nào mà.”

Tôn Hữu Đạo đã rất xúc động rồi, mặt nóng bừng bừng.

Mặc dù anh ta không biết giữa Tuấn thiếu và bí thư Đường có quan hệ gì với nhau, nhưng từ khi anh ta đi theo Tuấn thiếu, những vấn đề trọng đại như thế này, Tuấn thiếu chưa từng bỏ bom.

Đã nói là làm được.

Xem ra anh ta chỉ cần về ngồi đợi thăng chức thôi.Đường Thắng Châu gật đầu, trong lòng hơi hiếu kì.

Thấy Liễu Tuấn như vậy, rất chắc chắn, cứ như là chỉ cần anh ta mở miệng, việc này nhất định thành vậy, nên cũng muốn thử xem thế nào.

Rốt cuộc tên này, có thần kì như vậy thật hay không.Một lúc sau người trong phòng biểu diễn bắt đầu đông dần lên.Một cô gái người gợi cảm mặc chiếc váy màu đen, từ con đường ở giữa đi ra.

Đó chính là giám đốc của khách sạn Phù Dung Trịnh Hinh Liên.

Có điều sau khi “khu vui chơi Thiên Bách Độ” mở ra, Trịnh Hinh Liên đã được điều lên làm giám đốc khu vui chơi.

Trịnh Hinh Liên thông minh nhanh nhẹn, lại xinh đẹp, vì thế ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung để cô ấy quản lí khu vui chơi đêm, cũng là chuyện hợp lí.Có điều cô ấy là một cô gái chưa chồng xinh đẹp trẻ trung, làm công việc giám đốc ở đây, luôn luôn rơi vào tầm mắt của những tên háo sắc, có lúc thậm chí có người còn nhầm cô ấy là má mì nữa.Đúng là chẳng biết thế nào.Trong hồng trần, rất nhiều lúc phải gánh chịu những việc như thế này.Trịnh Hinh Liên rất yêu nghề và chăm chỉ, bình thường, trước khi biểu diễn, cô ấy đều kiểm tra một lược tình hình của phòng biểu diễn, rồi chào những khách quen.Trịnh Hinh Liên đã nhìn thấy Liễu Tuấn từ lâu.Từ lầu trước ở khách sạn Phù Dung, Liễu Tuấn trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, cứu cô ấy ra khỏi vòng nguy hiểm, Trịnh Hinh Liên đã có cảm tình với anh ta.

Đương nhiên, không phải là tình cảm trai gái.

Trịnh Hinh Liên đi làm ở khách sạn, cô đã từng thấy nhiều loại người, Liễu Tuấn mặc dù còn trẻ, khí độ phi phàm, Trịnh Hinh Liên cũng đoán được rằng thế lực của anh ta không phải bình thường, họ là hai người ở hai thế giới, vì thế có thể thỉnh thoảng gặp Liễu Tuấn, nói chuyện vài câu với anh ta, nghe âm thanh bình dị của anh ta, là cô cũng rất hài lòng rồi.Điều này cũng giống với suy nghĩ của con gái đời sau với thần tượng của mình.Nếu như nhất định phải quy nó vào một phạm trù nào đấy, thì cũng được coi như là yêu thầm, mặc dù đây là tình yêu thầm kín không hề có kết quả.Vẫn cách mấy dãy, trên mặt Trịnh Hinh Liên đã nở nụ cười sáng lạn, gật đầu với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng gật đầu, gọi là đáp lễ.Dần dần đi gần đến dãy của Liễu Tuấn, Trịnh Hinh Liên muốn mở miệng chào canh, nhưng một chiếc bàn bên cạnh đã gọi cô.“Này, tiểu thư, qua đây chút...”

Trịnh Hinh Liên như không gnhe thấy, đi thẳng đến trước mặt Liễu Tuấn, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói: “Liễu tiên sinh, lại gặp rồi!

A, chủ nhiệm Đường cũng ở đây à, lại cùng đến xem biểu diễn sao....”

Đường Thắng Châu là khách quen ở đây, Trịnh Hinh Liên cũng quen anh ta.Chỉ có điều Đường Thắng Châu hơi chán nản.

Doừng như người ta không nhìn thấy mình vậy!

Chẳng lẽ Đường Thắng Châu tôi lại có “gương mặt quần chúng” như vậy sao?Liễu Tuấn gật đầu, rồi mỉm cười nói: “Lại đến làm phiền giám đốc Trịnh rồi.”

“Liễu tiên sinh thật là khách sáo quá....Mấy vị này đều là bạn của Liễu tiên sinh cả phải không?

Đều là lãnh đạo của đơn vị nào vậy?”

Trịnh Hinh Liên rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là những người làm ăn buôn bán, trên người họ tỏa ra khí chất của quan viên.Liễu Tuấn định nói, khách bên đó đã đập bàn “rầm rầm”.“Này, cô em thối kia, ông đây gọi cô, con mẹ cô không nghe ra hay sao?

Tai cô điếc rồi à!”

Trịnh Hinh Liên mặt hơi biến sắc.Mặc dù cô ấy làm việc ở khu vui chơi đêm, nhưng rất sạch sẽ, và cũng là giám đốc, không phải nhân viên phục vụ bình thường.

Mặc dù người làm ở khách sạn là nghề “làm dâu trăm họ”, nhưng bị người ta lăng nhục như vậy, bị nói như vậy trước mặt mọi người, dù là người có lòng nhân từ đến mấy cũng không thể chịu được.Liễu Tuấn nhíu đôi lông mày lại.Tại sao người của thế giới này, không biết nói chuyện tử tế rồi hay sao?

Chương 476: Lừa“Thái độ của anh kiểu gì vậy?

Ăn nói cho tử tế vào!”

Người nói câu này không ngờ lại là Trần Hoài Nghĩa.Trịnh Hinh Liên bị mắng là “cô em thối”, Liễu Tuấn hơi nhíu mày một chút, Đường Thắng Châu thì chẳng hề động đậy chút nào.

Anh ta là người trong thể chế, giờ là khách quen của khách sạn Phù Dung, chẳng có mấy tư giao với Trịnh Hinh Liên, chẳng cần phải nói hộ cô ta làm gì.

Thường thì những người đến khách sạn Phù Dung này, đều là người giàu có cả, Đường Thắng Châu làm sao có thể thấy chuyện bất bình chẳng tha cho được?Hơn nữa nếu như nói thật ra, thì Đường Thắng Châu còn hi vọng Trịnh Hinh Liên bị ê mặt như vậy.Nguyên nhân là, Đường Hải Thiên cũng rất rung rinh trước sắc đẹp của Trịnh Hinh Liên.

Nhưng cô gái này mặc dù làm việc trong khách sạn, lại giữ thân mình rất trong sáng, nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện với Đường Thắng Châu mà thôi, nếu như muốn có động tác thực gì, thì không bao giờ xảy ra được.Giờ đây Đường Thắng Châu đã là cán bộ cấp phó sở rồi, dù có tức đến đâu cũng không thể ra mặt được.

Nhưng giờ đây có người đã ra mặc “dạy dỗ” cho cô ta một phen, Đường Thắng Châu rất “vui vẻ vì điều đó”.Mẹ kiếp, cô đã làm ở khách sạn rồi, thì còn giả vờ làm trinh nữ chi nữa?Còn về đám Tôn Hữu Đạo và Trình Tân Kiến, đây là lần đầu tiên gặp Trịnh Hinh Liên, càng không có lí do gì để ra tay nghĩa hiệp.

Hơn nữa mấy người họ đều là tùy tùng của Tuấn thiếu, Tuấn thiếu còn chưa tỏ thái độ gì, chẳng ai dám xông pha hết.Chỉ có Trần Hoài Nghĩa, còn trẻ tuổi, thấy Trịnh Hinh Liên nói chuyện với Tuấn thiếu, mà bên đó lại vô lễ như vậy, không chỉ là coi thường Trịnh Hinh Liên, mà còn coi thường cả “chú Liễu” nữa, không chịu nổi liền nói một câu.“Tôi thái độ làm sao?

Anh muốn thái độ thế nào?”

Người bên đó ngay lập tức bật lại, đập bàn “rầm” một cái rồi đứng bật dậy.Bàn bên đó cũng có bốn năm người đàn ông, tuổi tác vào tầm hai mươi mấy tuổi đến ba mươi tuổi, nhìn vẻ bề ngoài cũng rất sáng lạn, có lẽ cũng là người có địa vị.

Ngoài ra còn có hai cô gái nữa, rất trẻ, trang điểm yêu kiều, không biết đó là bạn gái của họ hay là những cô gái “hành nghề” trong khách sạn.Người đang nói, là một người trẻ tuổi vào tầm hai mươi mấy tuổi, dáng người cao, mặt đầy trứng cá.Liễu Tuấn hơi lắc đầu.Thường thì tính khí người trẻ tuổi vẫn nông cạn như vậy.Trần Hoài Nghĩa dù gì cũng là một thiếu gia, mặc dù không ở địa bàn của cha tại huyện Hướng Dương, nhưng cũng chẳng phải là tay vừa, ngay lập tức nói lại: “Anh có biết thế nào là lịch sự không hả?

Không thấy cô ấy đang nói chuyện với chúng tôi hay sao?

Anh có việc gì gấp mà không đợi một chút được?”

“Ô, tiểu tử, cứng họng đấy chứ nhỉ?

Có biết đây là đâu không?

Thành phố Đại Ninh!

Trung tâm của tỉnh N đó!

Mày là người ngoài đến mà dám to miệng ở đây à?

Mày có tin ông mày không cho mày lết nổi ra khỏi cửa không?”

“Mụn trứng cá” nói với Trần Hoài Nghĩa chẳng chút khách khí.Trần Hoài Nghĩa đến thành phố Đại Ninh làm việc chưa lâu, chưa nói sõi được tiếng địa phương ở đó, nên vẫn còn chất giọng của Bảo Châu.Mụn trứng cá nghĩ tất cả họ đều là người tỉnh ngoài, nên rất hách dịch.Đây cũng là nét đặc trưng của vùng miền thôi.

Như người thủ đô lúc nào cũng nghĩ những người khác là nhà quê, người thành phố Đại Ninh nhìn thấy những người của thành phố khác cũng nghĩ họ là nhà quê vậy, trong lòng họ lúc nào cũng nghĩ mình hơn người khác.Trần Hoài Nghĩa máu tức bốc lên đầu, nắm chặt vào cái chai bia.

Có điều mặc dù đang lửa giận đùng đùng, anh ta vẫn không quên quay sang nhìn nét mặt của Liễu Tuấn.Phép tắc trên quan trường, dù ở đâu cũng phải tuân theo.ó phải đánh nhau với người ta hay không, tất cả đều do “đại ca” nói.Đôi lông mày của Liễu Tuấn giờ đã dãn ra.

Thật lòng mà nói, giờ đây anh ta không hứng thú đánh nhau với người ta ở khách sạn Phù Dung.Chẳng ra làm sao cả!Tuổi thật của mình đã là bốn năm mươi tuổi rồi, không muốn làm mình biến thành mấy thiếu gia vắt mũi chưa sạch.Có điều thái độ của Trần Hoài Nghĩa vẫn làm anh ta hài lòng.Người trẻ tuổi, nên có chút nhiệt huyết.Vì thế trong ánh mắt của anh ta nhìn Trần Hoài Nghĩa, ngoài sự ôn hòa còn có cả chút tán dương.Trần Hoài Nghĩa thấy chắc dạ, muốn thử xem sao, nếu như đối phương còn nói gì thêm nữa, anh ta sẽ ném cả cái chai bia qua đấy.

Giờ đây có mấy người trong cục công an, nếu đánh nhau nhất định không bị thiệt.Trịnh Hinh Liên thấy hai bên sắp sửa rút gươm rồi, nếu có gì không hài lòng sẽ ra tay, ngay lập tức ý thức được vai vế của mình.

Là người phụ trách của khu vui chơi này, đương nhiên cô ấy không thể trừng mắt nhìn hai vị khách của mình đánh nhau tại đây được.Dường như cả hai bên đều có thế lực, nếu như đánh nhau thật, dù là ai thắng ai thua, đen đủi đều rơi vào đầu khách sạn.“Xin lỗi xin lỗi, là tôi sai rồi, mong quý khách bớt giận!”

Trịnh Hinh Liên dụi mắt, lộ ra nụ cười, xin lỗi mụn trứng cả.Liễu Tuấn mỉm cười, ánh mắt của anh nhìn Trịnh Hinh Liên đã có chút khen ngợi.Cô gái này, thật không đơn giản.“Hừ, cô mở to mắt ra mà nhìn, chúng tôi là ai?

Gọi cô mà cô không đáp lại à!

Gọi giám đốc của các cô ra đây!”

Mụn trứng cá hầm hừ nói, liếc qua mấy người bên bàn Liễu Tuấn với ánh mắt rất không thiện cảm.“Xin hỏi quý danh của anh là gì?

Tôi là giám đốc ở đây, tôi họ Trịnh....Vừa nãy thật là xin lỗi anh, tôi không nghe thấy anh gọi!”

Trịnh Hinh Liên cười đáp.“Cô là giám đốc?

Con mẹ nó chứ, khách sạn Phù Dung này có phải hết người hay không mà gọi một nha đầu mặt búng ra sữa làm giám đốc, khỉ thật!”

Mụn trứng cá khạc một tiếng, một cục đờm long ra, may mà đầu nghiêng sang một bên nên nhổ xuống đất.Trịnh Hinh Liên cố gắng trấn áp nỗi bất bình trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi, vội xin lỗi: “Thật là xin lỗi, tiên sinh, xin hỏi các anh cần gì?”

“Ông mày muốn xem sex, ở đây có không?

Nếu không có thì cô ra nhảy cho các ông xem!”

Trịnh Hinh Liên càng nhẫn nhịn, thì tên mặt mụn càng lấn tới, đôi mắt của hắn đảo qua trên hai gò núi của Trịnh Hinh Liên, chẳng có ý tốt gì hết.“Tiểu Kim, thôi đi!”

Lúc này một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bên bàn mặt mụn liền nói.“Mọi người đến đây cốt để tìm cái vui thôi, đừng đôi co với loại đàn bà này làm gì!”

Người đàn ông mặc đồ Âu đó mặc dù làm người giảng hòa, nhưng giọng nói của anh ta lại hách dịch, hơn cả mặt mụn.“Con mẹ nó chứ, không biết trời cao đất dày, bực cả mình!”

Tiểu Kim vẫn hậm hực.“Thôi thôi....Này, cô giám đốc gì gì đó, mang cho chúng tôi mấy bình rượu vang qua đây, tôi muốn Lafite năm 82!”

Người đàn ông mặc đồ Âu chỉ chỉ vào Trịnh Hinh Liên, chậm rãi nói, ánh mắt anh ta liếc qua bên Liễu Tuấn, rất thần bí.Liễu Tuấn lại mỉm cười.Xem ra lại là một đám thiếu gia đâu đó rồi, vừa mở miệng ra gọi đã là bốn chai Lafite năm 82. cũng chẳng biết cả khách sạn Phù Dung này có đào được ra Lafite năm 82 nữa không kìa.Trong kho rượu của Tiểu Thanh có rất nhiều Lafite của năm 66, còn năm 82 thì càng nhiều hơn.

Mấy năm trước Liễu Tuấn đã nói với Tiểu Thanh ở Hồng Kông bảo cô ấy phải mua nhiều rượu vang về.

Tiểu Thanh cũng thật là giỏi, một mình thu thập cả một kho rượu!Liễu Tuấn không thích thứ này, như Hà đại tiểu thư thì lại quá say mê nó.Thiếu gia Liễu thỉnh thoảng lại mang vài chai đến cho Hà đại tiểu thư, làm cho cô ấy cười vui vẻ.Hà đại tiểu thư khi tụ tập với mấy bạn gái của các quan, thường xuyên lấy chút bảo bối ra, rất có thể diễn.

Mỗi lần nhắc đến sự dịu dàng gần gũi của “tiểu nam nhân”, trong lòng Hà Mộng Doanh lại rất ấm áp.Ai mà biết Trịnh Hinh Liên chẳng nhíu mày lấy một cái, ngay lập tức bèn đồng ý, rồi đi vội ra ngoài cửa, khi đi qua mặt Liễu Tuấn cô nở một nụ cười.Thiếu gia Liễu ngớ người ra, rồi ngay sau đó đã hiểu được vấn đề.Thưởng thức rượu vang là một nghệ thuật rất chuyên nghiệp.

Nhất định rằng những người như mặt mụn và người đàn ông đồ Âu này, cũng chẳng phân biệt được đâu là rượu của năm 82 và rượu của năm 90.Vào những năm 92, người đã được uống rượu năm 82 chính cống ở thành phố Đại Ninh được mấy?

Dù là thỉnh thoảng uống được, thì làm sao biết được tuyệt kĩ thưởng rượu cơ chứ?Khách sạn Phù Dung nhất định là “lấy giả làm thật”, lấy rượu vang của mấy năm gần đây ra giả làm rượu của năm 82, xem khách hàng như “lừa” hết.

Giá cả của hai loại rượu này có khi phải hơn kém nhau đến mười lần!Thấy đám người của mặt mụn và người đàn ông mặc đồ âu sắp sửa thành “lừa” hết, Liễu Tuấn ngầm thấy buồn cười.Mấy tên này ngang ngược, bị người ta lừa cũng là phải.Một lúc sau, người phục vụ đã mang bốn chai rượu vang lên, Trịnh Hinh Liên không ra mặt nữa.Mặt mụn mở nắp chai, nói to: “Nào, uống thôi, Lafite của năm 82, bốn nghìn tệ một chai cơ đấy....Xì, giờ này, người có tiền đều uống thứ này cả rồi, nhà quê mới uống rượu trắng!”

Người này quá kiêu ngạo, bên Liễu Tuấn đã không nói gì nữa rồi mà hắn ta cứ được nước làm tới.“Mẹ kiếp, nhãi con!”

Trình Tân Kiến không vui, mắng một câu, nhưng anh ta dùng từ địa phương Hướng Dương.

Anh ta thấy Liễu Tuấn không có ý làm gì, nên cũng không muốn làm sự việc lớn hơn.

Hôm nay cũng là vì Tuấn thiếu có ở đây, nếu không thì với tính cách của phó cục trưởng Trình, nhất định phải dạy dỗ cho bọn chúng một bài học.“Chú Liễu, rượu Lafite năm 82 gì gì đó, thật sự là đắt vậy sao?”

Trần Hoài Nghĩa vẫn là một người trẻ tuổi, hiếu kì hỏi một câu.“Nếu là thật thì nhất định đắt như vậy!”

Liễu Tuấn cười nói.“A, là giả à?”

Trần Hoài Nghĩa ngạc nhiên.“Lafite năm 82 ngày càng quý hiếm.

Rượu của những năm đặc biệt đều là không sản xuất tiếp nữa, uống một chai là bớt đi một chai.

Cả khách sạn Phù Dung này, cũng chẳng biết có được một chai hay không....Sao, anh muốn uống thử à?”

Trình Tân Kiến và những người khác đều cười, hiểu rõ chiêu thức của khách sạn Phù Dung.“Hì hì, nếm thử cũng được, xem ra vị của nó cũng ngon lắm....”

Trần Hoài Nghĩa biết rằng Liễu Tuấn rất rộng bụng, nên mượn cơ hội này “xin xỏ”.

Dù sao thì chú Liễu cũng sẽ không tức giận việc thế này.Liễu Tuấn liền vẫy tay với người phục vụ đứng ở đằng xa.“Tiên sinh, anh cần gì?”

“Ừm, cho một chai Lafite năm 82.

Nói với giám đốc Trịnh rằng lấy cho bàn của tôi!”

Liễu Tuấn dặn thêm một câu.“Nếu như không có của năm 82 thì lấy của năm 84 hay 85 cũng được.”

Đã muốn mời Trần Hoài Nghĩa uống thử, thì nhất định phải lấy hàng thật rồi.Vừa nãy giám đốc Trịnh nói chuyện với Liễu Tuấn, nhân viên phục vụ cũng đã nhìn thấy, có lẽ họ là người quen của giám đốc Trịnh, bèn mỉm cười đồng ý.

Có điều với địa vị của cô ấy ở khách sạn này, không nên tiếp xúc đến “cơ mật” cao như vậy.Với một khách sạn tầm cỡ như Phù Dung, chuyện “lấy giả làm thật” đương nhiên không phải là chuyện gì đáng tuyên truyền, người biết càng ít càng tốt.Khi diễn xuất sắp sửa bắt đầu, nhân viên phục vụ bê một chai Lafite đến, hạ thấp giọng, xin lỗi: “Xin lỗi tiên sinh, giám đốc Trịnh nói rằng Lafite năm 82 quá đắt, cô ấy đề nghị mọi người thử nếm chai Lafite 84 này.”

Liễu Tuấn cười.Quả nhiên ở đây không có một chai Lafite 82 nào cả, chai 84 này, có lẽ là vật quý giá nhất ở khách sạn Phù Dung rồi.

Nếu nhìn vào giá cả, Lafite của năm 84 không bằng 1/4 của năm 82.

Có lẽ chai mà đám mặt mụn kia uống, là rượu mới sản xuất gần đây nhất.Vì một câu “cô em thối” mà bị chém đến mấy nghìn tệ, không biết rằng sau khi tên mặt mụn biết được chân tướng sự việc, sẽ chán nản đến độ nào.Người phục vụ cung kính mở nắp cho họ, rồi mỉm cười nói: “Xin mời mọi người!”

“Hoài Nghĩa, mấy người uống thử xem đi, tôi không thích thứ này.”

Liễu Tuấn đưa chai rượu cho Trần Hoài Nghĩa, mình cầm một cốc nước giải khát.

Đừng nói là rượu vang, rượu gì đi nữa anh ta cũng không thích!”

Trần Hoài Nghĩa rót đầy rượu cho những người khác.“Hoài Nghĩa, rượu vang không uống như vậy đâu, anh nghĩ đó là nước giải khát à?

Uống rượu vang phải uống từ từ và cảm nhận, đó mới là nho nhã!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói, tự nhiên nhớ đến tư thái nho nhã của Hà đại tiểu thư khi uống rượu, trong lòng thấy thật ấm áp.

Lúc đầu khi anh ta quyết định “chiếm hữu” Hà Mộng Doanh, ít nhiều là do “rượu vào làm loạn”.

Quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, anh ta cũng hoàn toàn nhận định địa vị của Hà Mộng Doanh trong lòng mình.Hà đại tiểu thư trong mắt của người khác, có lẽ là một cô gái không giữ ý, nhưng trong lòng Liễu Tuấn, cô ấy đã dần trở thành “bảo bối tâm can” rồi.

Có lẽ Hà Mộng Doanh sẽ không giống như Xảo Nhi, muốn sinh con cho anh ta.

Có điều cũng chẳng hề gì, Liễu Tuấn vẫn sẽ yêu chiều cô ấy, đến mãi về sau.

Vì Hà Mộng Doanh thật sự rất tốt với anh ta, toàn tâm toàn ý vì anh ta.Trần Hoài Nghĩa ngại ngùng cười, nhấc chén rượu, uống một hớp lớn, sau đó ôm chặt lấy miệng, hai mắt trừng trừng, đờ người ra, rồi mới cố gắng nuốt xuống, dường như đã vận dụng hết sức mạnh của toàn thân, nước mắt suýt thì trào ra.“Mẹ ơi....cái này.....cái này thật là khó uống.....Thứ gì đây chứ, đây chỉ là rượu nho đỏ thôi mà....”

Trần Hoài Nghĩa há hốc miệng, nói lắp bắp.Mọi người đều cảm thấy nực cười.Đường Thắng Châu cười nói: “Vốn nó chỉ là rượu nho đỏ thôi mà, anh nghĩ đó là thứ gì cap quý lắm à?”

“Chỉ có thế này thôi mà bán đến mấy nghìn tệ một chai?

Họ nghĩ rằng tiền của chúng ta cướp được đấy à?”

Trần Hoài Nghĩa rất không vui, trong lòng đầy sự hằn học với thứ này.“Chai này thì có lẽ chỉ mấy trăm tệ thôi, bên bọn họ.....”

Liễu Tuấn đảo mắt qua đối phương, rồi cười nói: “Bên kia mới cần đến mấy nghìn tệ một chai.

Vị thì còn không chính tông bằng chai này kìa, có lẽ còn có rượu sản xuất trong nước ở đó nữa.”

Khi Liễu Tuấn nhìn về đằng đó, tên mặt mụn cũng nhìn lại đằng này, hai ánh mắt bắt gặp nhau, rồi hắn lại nhìn sang chai rượu Lafite 84 trên bàn, bĩu bĩu môi, nói một câu: “Mấy tên nghèo kiết xác!”

Chỉ là thứ mấy trăm tệ thôi mà cũng chỉ dám gọi một chai!Liễu Tuấn tất nhiên cũng chẳng thèm đôi co làm gì.Rất nhanh, diễn xuất đã bắt đầu, phong cách đương nhiên không giống với bên khách sạn Thu Thủy, mạnh dạn hơn một chút.

Dường như cũng hơi khác với những lần trước Liễu Tuấn đến.Chẳng còn cách nào, cạnh tranh ngày càng gay gắt mà.Xem biểu diễn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, sau khi xem xong, Liễu Tuấn phá lệ đồng ý ở lại mát-xa cùng mọi người.

Không ngờ giờ lại xảy ra việc.

Chương 477: Công tử ThiệuMát-xa của khách sạn Phù Dung, giống như hầu hết mát-xa ở khách sạn khác, thịt hay là chay đều do khách hàng lựa chọn.

Mọi người đều đã biết tính Tuấn thiếu, nên cũng không đề nghị chọn thịt.Đến phòng mát-xa, lại gặp phải đám của tên mặt mụn.Cũng chẳng hiểu tại sao, tên mặt mụn rất phản cảm với đám của Liễu Tuấn, có lẽ là do cảm thấy quá tự hào về bản thân mình, đám tiểu tử mạt hạng ở ngoài đến này đáng lẽ phải nhường đường cho những công tử của thành phố Đại Ninh mới đúng.

Vốn dĩ là đám của Liễu Tuấn đến trước, nhân viên phục vụ đã sắp xếp cho họ một phòng lớn.

Tất cả có tám người, không làm thế nào nhét vào trong một phòng được, người phục vụ phải xếp cho họ vào một phòng đôi đã nối thông hai phòng với nhau.Phòng lớn như vậy chỉ có một mà thôi.Vừa vặn đám người của tên mặt mụn cũng từng bảy tám người, và cũng đòi căn phòng này.“Này, tiểu thư, sắp xếp cho chúng tôi vào một gian lớn đi.”

Tên mặt mụn nói với người phục vụ.Nhân viên phục vụ là một cô gái mặt tròn tầm mười tám mười chín tuổi, cười rất ngọt, vội nói: “Xin lỗi tiên sinh, ở đây chúng tôi chỉ có một gian lớn, những quý khách này đã đến trước rồi, hay là....Hay là chúng tôi sắp xếp cho mọi người ở hai phòng sát nhau có được không?”

“Mẹ kiếp, cô ít lời thôi, tiền của chúng nó là tiền, tiền của ông mày thì không phải là tiền à?”

Tên mặt mụn vẫn nói chuyện xấc xược như vậy, hơn nữa vừa rồi nốc bốn chai Lafite vào, làm cho “sức sống” của hắn càng tràn trề hơn!

Trong lời nói của hắn không chỉ nhằm ám chỉ khách sạn, mà còn ám chỉ cả nhóm Liễu Tuấn nữa.Liễu Tuấn lại hơi chau mà, cảm thấy người này thật quá đáng, dường như cố tình làm khó họ.

Giống như trước kia có thù gì với nhau vậy, làm cho anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên.Gặp phải người khách thế này, cô gái mặt tròn không biết nên xử lí thế nào.“Con mẹ mày, mày nhanh nhanh lên một chút, để cho các ông mày đợi lâu như vậy....”

Tên mặt mụn đập bàn rầm rầm, nói không kiêng nể gì.“Này, phục vụ, sao vẫn chưa gọi người mát-xa đến?”

Trần Hoài Nghĩa ở trong phòng cũng cảm thấy đợi lâu, thúc giục.“Vâng vâng, tiên sinh đợi một chút, chúng tôi sẽ cho người đến ngay...”

Cô gái mặt tròn lại vội vàng cười nói với Trần Hoài Nghĩa.“Làm gì thế, xếp chỗ cho chúng tao đi đã!”

Tên mặt mụn hét lên vào mặt cô gái.“Tiên sinh, thật tình xin lỗi, việc này chúng tôi không thể quyết định được....Hay là, mời anh đợi một lát, tôi...Tôi sẽ đi gọi giám đốc của chúng tôi đến....”

Cô gái mặt tròn lắp bắp.“Giám đốc mà cô nói là con bé ngực to mông to họ Trịnh mà cô bảo chứ gì....Được, cô gọi cô ta đến mát-xa cho ông đây, tất cả mọi thứ đều thương lượng được hết!”

Tên mặt mụn cười to dâm đãng, những người đàn ông khác cũng cười lớn lên.

Xem ra trong đám người này, người đứng đầu là tên mặt mụn, chỉ là không biết hắn là thiếu gia ở đâu đến.“Không không, tôi đi mời ông chủ của chúng tôi đến...”

Cô gái mặt tròn vừa nói, vừa hốt hoảng chạy ra ngoài.Trịnh Hinh Liên bình thường đều đối xử tốt với những nhân viên phục vụ của cô ấy, cô gái mặt tròn thấy tên mặt mụn nói vậy, sợ rằng giám đốc Trịnh sẽ chịu thiệt, không dám đi gọi cô ấy, mà đi gọi ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung.“Tiểu Kim, hay là thôi đi vậy?

Hai phòng gần nhau cũng là được rồi, chẳng sao...”

Lúc này, một cô gái bên cạnh tên mặt mụn nói.Cô gái này chừng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi trông cũng xinh xắn, chỉ là đánh son phấn đậm quá, mắt xanh lè, làm mất đi sự đẹp đẽ vốn có của cô ta.Thanh niên thường không biết sử dụng những cái vốn có của mình, cũng chẳng trách được họ.Chỉ có điều cô ấy đang khuyên giải, nhưng lời nói lại đầy vẻ khiêu khích, nên hiệu quả ngược lại với những gì mong muốn.“Sao, em khinh anh à?”

Tên mặt mụn nổi đóa lên, đi thẳng vào trong phòng, nói với Liễu Tuấn: “Này, thương lượng chút, đổi phòng có được không?”

Người này dù có huênh hoang đến mấy thì cũng có thể nhận ra được người đứng đầu của đối phương là Liễu Tuấn, khí độ của anh ta không giống với những người còn lại, vì thế nhất định địa vị của anh ta phải cao hơn những người khác.Liễu Tuấn liếc nhìn hắn ta, cảm thấy hơi buồn cười.Anh ta nghĩ như vậy, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, trong sự ngơ ngác còn có cả ngạc nhiên nữa.

Trình Tân Kiến và mấy người khác cười và lắc đầu.Tên mặt mụn là loại không ra gì, nhưng có lẽ đã ỷ thế nhà giàu quen rồi, nên tung hoành ngang ngược, không biết trời cao đất dày ra sao.

May mà Liễu Tuấn cũng nhân nhượng, nếu là người khác, có lẽ đã đánh nhau từ lâu rồi.Nụ cười trên gương mặt Liễu Tuấn trong mắt tên mặt mụn lại là “tà ác”, nụ cười đó làm cho máu nóng trong người tên mặt mụn bốc lên hừng hực.“Mẹ kiếp, ông mày bỏ tiền ra không được hay sao?

Nói đi, phải bao nhiêu tiền thì mày mới đổi?”

Tên mặt mụn nói, móc từ trong túi áo ra một xấp tiền, chừng hai ba nghìn, vỗ vỗ trong tay, nghiêng mắt nhìn Liễu Tuấn,“Này, nói giá đi chứ!

Một nghìn có đủ không?

Tao không tin trên đời này có việc không dùng tiền giải quyết được!”

Điều làm cho hắn tức không phải vì không có được căn phòng này, mà là vấn đề thể diện.

Từ lớn đến bé chưa từng bị ai bắt nạt, đột nhiên giờ lại bị một đám “người tỉnh lẻ” coi khinh như vậy, thật không thể chịu nổi!Việc này sắp sửa biến thành một cuộc so giàu sang rồi.

Liễu Tuấn không hề muốn mình cũng móc trong túi ra một đám tiền, sau đó hai người đốt cho vui.Liễu Tuấn xua xua tay, quay đầu đi.Vương Bác Siêu đứng dậy, đi đến trước mặt tên mặt mụn, nói: “Đi ra ngoài!”

“Cái gì cơ?”

Tên mặt mụn ngỡ mình nghe nhầm, trừng mắt.“Cút!”

Lời của Vương Bác Siêu như sấm dậy bên tai!Trong đám người của Liễu Tuấn, Vương Bác Siêu cục cằn nhất.

Khi trong phòng biểu diễn, Vương Bác Siêu đã rất tức giận rồi, chi đội Vương làm sao có thể bao dung thêm với hắn ta được nữa?“Mày....Mày, con mẹ mày muốn chết à?

Mày biết ông đây là ai không.....ối.....”

Tên mặt mụn giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Vương Bác Siêu mắng, không ngờ bị anh ta giơ tay lên bóp cổ, liền không nói gì được nữa.“Tiểu tử, dù mày là thằng khốn ở đâu đến, đừng có làm loạn ở chỗ này....Nếu không thì ông đánh cho mày chết....”

Vương Bác Siêu nhìn thẳng vào mắt tên mặt mụn, lạnh lùng nói.Tên mặt mụn cũng được coi là cao lớn, cao hơn Vương Bác Siêu một ít, bị Vương Bác Siêu bóp chặt cổ, mặt đỏ bừng lên, miệng mặc dù đang há hốc cố gắng thở, nhưng không nói ra được một chữ nào.“Này, các người làm gì thế?

Mau buông tay ra!

Đúng là chẳng có vương pháp gì nữa....”

Người đàn ông mặc đồ Âu hét lên.Mấy tên bạn của tên mặt mụn cũng chạy ầm vào trong phòng mát-xa, khí thế hừng hực.

Nhưng đáng tiếc trong phòng mát-xa chẳng có vũ khí gì hết.Vương Bác Siêu đẩy tay ra đằng trước, tên mặt mụn loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, đâm vào người đàn ông mặc đồ Âu, may mà mấy tên đồng bọn giơ tay ra đỡ kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ ngã dúi dụi.Tiêu Kiếm Tiêu Vũ cùng đứng dậy, thành một hàng với Vương Bác Siêu.“Cút hết ra ngoài đi, đừng có ở đây tự chuốc họa vào thân!”

Vương Bác Siêu nói, nhưng không định ra tay thêm nữa.Liễu Tuấn nhìn sang Đường Thắng Châu, Đường Thắng Châu lắc đầu, cười khổ hạnh nói: “Thế giới giờ đây đúng là đầy bọn chẳng biết trời cao đất dày, thật là mất hứng quá!”

“Đừng chấp với bọn trai trẻ làm gì!

Thôi đi!”

Liễu Tuấn cười đáp.Đường Thắng Châu phát buồn bực.Người đó cũng chẳng qua hơn hai mươi tuổi mà thôi, vậy mà cứ mở miệng ra là “không chấp với bọn trai trẻ”, thật là già đời.“Được đấy, bọn mày dám đánh tao, đánh được lắm!”

Tên mặt mụn thấy thế trận của ba người Vương Bác Siêu, biết rằng nếu mình tiếp tục động thủ, thì nói không chừng sẽ bị đánh chết thật, chỉ đành cắn răng chửi thề, vừa chửi vừa lùi ra.“Mấy tên khốn nhà quê các ngươi, không biết sự lợi hại của ông mày, nếu có gan thì đừng có chạy!”

Mấy người đàn ông còn lại không ai nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cảm thông nhìn vào mấy người “ngoại địa” không biết tự lượng sức mình.

Ánh mắt của hai người con gái đi cùng đầy sự thích thú khi nhìn thấy cảnh này.Mấy tên ngốc này, thật không biết là đã động vào ai rồi sao?Người đàn ông đồ Âu quay ra nhìn một người đi cùng, người đó biết ý, lấy ra một “cục gạch đen sì”, đứng nép vào một bên gọi điện thoại.Loại điện thoại di động đời đầu này, năm nay đã có mặt ở thành phố Đại Ninh, đám người giàu có tất nhiên phải đi đầu trong công cuộc sắm sửa.Vừa đúng lúc đó, ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung đã đích thân đi đến, vừa thấy tên mặt mụn, sắc mặt biến đổi hẳn, sợ đến độ chạy nhanh tới, hai tay giơ rõ dài ra, nụ cười cố rặn ra trên khuôn mặt đầy những thịt.“Kim thiếu, chào anh chào anh...”

Ai biết được rằng ông chủ Trịnh không đến thì còn đỡ, vừa đến, tên mặt mụn vốn còn chút kinh sợ, giờ như cá gặp nước.

Hắn không làm gì được Liễu Tuấn, nhưng biện pháp với ông chủ Trịnh thì không thiếu.Cái khách sạn này của ông không thể rời đi đâu được phải không?“Ông chủ trịnh!

Ông giỏi lắm!

Thiệu Kim Hoa tôi chưa từng ê chề thế này trong khác sạn đâu......Chỉ có cái khách sạn Phù Dung này của ông là giỏi thôi, ông mày đây muốn một căn phòng mát-xa cũng không được!”

Thiệu Kim Hoa hầm hầm mặt nói với ông chủ Trịnh.Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu đưa mắt nhìn nhau, và cùng lắc đầu.Tiếng nói của tên Thiệu Kim Hoa này vốn là hơi chói tai, giờ đây hắn cố tình gằn giọng xuống, nghe thật lùng bùng trong lỗ tai.Liễu Tuấn cười, lông mày hơi nhíu vào một chút.“Con trai của Thiệu Anh?”

“Có khả năng là vậy, có điều trông không giống lắm.”

Đường Thắng Châu ngay lập tức đã nhớ ra.Thiệu Anh là bí thư khu ủy khu Thiên Mã thành phố Đại ninh, nghe nói lần này bầu cử có khả năng được bầu làm phó thị trưởng, chủ quản công tác của thành phố Đại Ninh.

Đường Thắng Châu đã ở thành phố Đại Ninh từ lâu, nên về cơ bản cũng đã biết về những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của thành phố Đại Ninh.“Mặt công tử Thiệu đầy những trứng cá, đương nhiên không giống với cha của anh ta rồi.

Thiệu Anh cũng là người đẹp trai lắm đấy!”

Liễu Tuấn cười.Đáng tiếc rằng tiếng của họ cố giằn xuống rất thấp, ở bên ngoài lại ồn ào, vì thế không ai nghe thấy.

Nếu không thì Thiệu Kim Hoa nghe thấy hai người họ nói một cách thoải mái lại trào phúng thế này về cha anh ta, thì có là người ngốc đến thế nào chăng nữa cũng có thể đoán ra hai người này không phải là người bình thường.Công tử Thiệu rất thích nói câu “mày có biết ông già tao là ai không?” với người khác, và từ trước đến giờ chẳng xảy ra chuyện gì cả, trong khu Thiên Mã, đương nhiên cái biển bí thư khu ủy không phải là trò đùa.

Lâu dần cũng thành quen.

Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng nếu như có một ngày, người nào đó cũng nói với anh ta một câu y hệt “mày có biết ông già tao là ai không?” thì anh ta sẽ phải phản ứng thế nào.

Vì thế anh ta cứ dương dương tự đắc vênh mặt với ông chủ Trịnh.Đương nhiên, lí do đám người của công tử Thiệu đã bị một vố bẽ mặt rồi mà vẫn không đi, đứng đầy ở cửa, chủ yếu là do phải “giám sát” mấy tên không biết trời cao đất dày trong căn phòng này, không để chúng chạy thoát.“Kim thiếu bớt giận, Kim thiếu bớt giận.....Mong Kim thiếu nể mặt Lão Trịnh tôi đây, đừng chấp nhặt nữa được không?”

Ông chủ Trịnh không ngừng xin lỗi Thiệu Kim Hoa, rồi lại thò dài cổ nhòm vào trong phòng, muốn xem xem ai là người khách có mắt mà không tròng, dám động đến thiếu gia này.Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn ngồi ở trong, người của ông chủ Trịnh béo, cổ lại không đủ dài, kém hơn cổ của hươu cao cổ, nên không nhìn rõ lắm.“Hì hì, Lão Trịnh à, ông nói thì hay lắm....ông có biết người ta đối xử thế nào với Kim thiếu không?

Bóp chặt vào cổ của Kim thiếu, rồi nói rằng đánh cho chết....”

Người đàn ông mặc đồ Âu cười lạnh lùng liên tiếp.Nét mặt của ông chủ Trịnh tái mét thật rồi.Khi ông ta đến, vẫn còn tưởng chỉ là cãi vã chút thôi, vậy thì mình xuất hiện, rồi xin lỗi Thiệu công tử, có lẽ có cơ hội hòa giảng, không ngờ công tử Thiệu lại chị nhiều “ấm ức” đến vậy, đúng thật là họa lớn rồi.Vị công tử Thiệu này, là người vốn được chiều chuộng, làm sao chịu nhục như thế này?

Có lẽ lúc này anh ta đã đi gọi người rồi, mấy người khách trong phòng gặp đen đủi thì không nói, đến cả khách sạn của ông ta cũng chịu vạ lây.“Kim thiếu, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi, những người khách bên trong có lẽ là không biết uy danh của Kim thiếu, nhất định là hiểu lầm thôi....Kim thiếu, thế này đi, chúng ta vào trong đó xem sao, bảo họ xin lỗi anh, được không?”

Ông chủ Trịnh vừa nói, cũng không đợi Thiệu Kim Hoa nói đồng ý hay không, đã lắc lư tấm thân béo của mình, lách vào trong phòng.“Ôi chà, là chủ nhiệm Đường....”

Đường Thắng Châu là khách quen của khách sạn Phù Dung, Trịnh Trạch Dương nhất định biết anh ta, cũng biết rằng quan chức của anh ta là chủ nhiệm, nhưng ở đơn vị nào thì không rõ lắm.

Liễu Tuấn đứng dựa lưng vào cửa, Trịnh Trạch dương chưa nhận ra anh ta.“Chủ nhiệm Đường, sao lại nảy sinh hiểu lầm với Kim thiếu...Ôi chà, tôi nói với ông cái này, oan gia dễ giải không dễ kết đâu, Kim thiếu không phải là nhân vật bình thường, anh ta là....”

“Là con trai của bí thư Thiệu!”

Liễu Tuấn nói lạnh lùng.“Vị này là....Ôi chà, là Liễu tiên sinh à.....Thật vinh hạnh quá....sao, Liễu tiên sinh biết lai lịch của Kim thiếu ư?”

Trịnh Trạch Dương giờ mới nhận ra Liễu Tuấn, lần trước Liễu Tuấn ra tay trượng nghĩa ở khách sạn Phù Dung, đánh đuổi cháu của Trang Hoa Dương Trương Dũng Thịnh, quen Trịnh Trạch Dương, về sau cũng thỉnh thoảng đến khách sạn Phù Dung làm khách, hai người đã quen nhau.“Tôi đoán thôi.”

Trịnh Trạch dương nhìn về ngoài cửa, rồi thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Đường, Liễu tiên sinh, tính của công tử Thiệu không được tốt, hai là, hai vị cố gắng nể mặt tôi, hòa giải việc này đi?”

Liễu Tuấn cười, nhìn sang Đường Thắng Châu, không nói gì.Đường Thắng Châu cũng cười nói: “Được thôi, ông là ông chủ của khách sạn Phù Dung, ông đã bảo hòa giải thì hòa giải thôi, ông đi nói với họ, bảo họ đi xa một chút, đừng có làm ầm ỹ phiền người ta ở đây nữa, thế là xong!”

Trịnh Trạch Dương ngay lập tức ngớ người, không nói được gì nữa.

Chương 478: Tháp tùng xịn“Kim thiếu, việc gì thế?”

Trịnh Trạch Dương vẫn ngớ người ở trong phòng, bên ngoài viện binh của Thiệu Kim Hoa đã đến rồi.Ba vị cảnh sát vũ trang đầy đủ đem theo gần mười anh lính liên phòng, cầm dùi cui điện, rầm rầm tiến vào phòng mát-xa.Cuộc cãi vã vừa nãy đã làm náo động đến người của những phòng bên cạnh, tất cả mọi người đều ló đầu ra xem, nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, giật thót tim, vội vàng nấp vào phòng của mình, để tránh hỏi thăm rắc rối.“Đội trưởng Trương, anh đến thật là tốt quá rồi, nhanh, bắt mấy tên nhà quê này lại cho tôi, mẹ kiếp, dám đánh Thiệu Kim Hoa tôi à?

Tối nay cho chúng mày biết mùi!”

Thiệu Kim Hoa thấy Trương đội, vừa như đứa trẻ lạc đường nhìn thấy mẹ, người chiến sĩ lạc đội gặp được tổ chức, vô cùng kích động.“Vậy sao?

Có người dám đánh cả Kim thiếu, thật là to gan lớn mật....Để tôi xem xem là nhân vật lợi hại nào nào...”

Trương Đội nói to, rồi lại đi vào trong phòng.“Này, mấy người tên là gì, làm gì?”

Trương Đội vừa bước vào phòng, mắt chưa kịp thích ứng, không nhìn rõ đám người ở trong, chiếc dùi cui điện cầm trong tay, rướn cổ lên hỏi.“Trương Đào, anh to gan lớn mật nhỉ?”

Vương Bác Siêu lạnh lùng nói.“Anh là....Ôi ôi, là chi đội Vương....Sao lại là anh, lại còn chi đội Tiêu nữa....Hai anh đều ở đây cả à...”

Trương Đào khép mắt, lúc này mới nhận ra Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm.

Anh ta là một trung đội trưởng của một đại đội trị an phân cục khu Thiên Mã, khi bộ phận thị cục hành động, đã từng chụp ảnh chung với hai vị chi đội phó chi đội trưởng của chi đội trị an, quen Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm, còn Tiêu Vũ là cảnh sát cảnh vụ, nên không quen mặt.

Còn về Trình Tân Tiến, anh ta chưa từng có cơ hội tiếp xúc.Vừa nãy nhận được điện thoại của đồng bọn Thiệu Kim Hoa, nói rằng bị ăn hiếp ở khách sạn Phù Dung, bị mấy tên tỉnh lẻ đánh, bảo anh ta phải đến ngay lập tức.Công tử bảo bối của bí thư khu ủy bị ức hiệp, Trương đội làm sao có thể bình chân như vại được?

Bình thường toàn đi theo Kim thiếu kiếm chác, đã kiếm được không tí lợi lộc, lầm này “ông chủ” gặp nạn, Trương đội tất nhiên là phải đưa lưng ra ứng phó rồi, nên đến đây với tốc độ rất nhanh chóng.Không ngờ vừa vào cửa, đã gặp phải hai nhân vật lớn của thị cục.Trương Đào ngay lập tức đờ người ra ở đó, tiến thoái lưỡng nan.“Vương chi đội, Tiêu chi đội, sao hai vị lại nảy sinh hiểu lầm với Kim thiếu thế này?

Kim thiếu là công tử của bí thư Thiệu khu Thiên Mã đó...:Đầu của Trương Đào quay rất nhanh, ngay lập tức đã biết được rằng tình thế của mình giờ đây rất “nguy hiểm”, nếu như tối nay không giải quyết cho ra lẽ sự việc này, ít nhất sẽ đắc tội với một bên, còn nếu làm không ra gì thì đắc tội với cả hai bên.

Vấn đề là ở chỗ, cả hai bên anh ta đều không thể đắc tội được.Loại trung đội trưởng khu cục như anh ta, đối với những người dân bình thương, ít nhiều cũng là một vị “quan”, mà còn hơi có quyền lực nữa.

Trong mắt của những nhân vật lớn như người ta, thì anh ta chẳng là gì hết.

Bất cứ ai chỉ cần giơ ngón tay ra là đủ làm cho anh ta dẹp lép rồi.Trương Đào ngay lập tức liền nghĩ ra cách ứng phó, đó chính là nói rõ “thân phận” của hai bên.Các người là “ông”, có vấn đề hiểu lầm các người tự đi mà giải quyết, đừng kéo loại người nhỏ bé như tôi vào có được không?

Xin các người đấy!“Thảo nào ngạo ngược như vậy!”

Vương Bác Siêu cười lạnh lùng.Vừa nghe khẩu khí này của Vương chi đội, đầu óc Trương Đào đã quay mòng mòng.

Không ngờ vị này, chẳng thèm để tâm đến bí thư khu ủy.

Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm đều đã lên cấp phó sở, đương nhiên, dù là đến được cấp chính sở, thì quyền lực thực sự cũng không thể tranh chấp được với bí thư khu ủy khu Thiên mã.

Chỉ là người ta ở thị cục, bí thư Thiệu khu Thiên Mã không thể nào quản người ta được.“Vương chi đội....”

Trương Đào vẫn đang cầu cứu, Thiệu Kim Hoa đã nói oang oang ở ngoài.“Trương đội, sao thế?

Chính là mấy tên này đánh tôi, anh còn không mau còng chúng lại à?”

Trương Đào cười đau khổ, khom lưng với Vương Bác Siêu, nói: “Vương chi đội, đợi một chút, tôi nói với Kim thiếu chút.”

“Hừ!”

Vương Bác Siêu lại cười lạnh lùng một tiếng.“Kim thiếu, đại hồng thủy ập đến nơi rồi, hai vị ở trong đó, là Vương chi đội và Tiêu chi đội của chi đội trị an thị cục đó....”

Trương Đào vội vàng quay người, chạy đến trước mặt Thiệu Kim Hoa thấp giọng giải thích.Thiệu Kim Hoa ngớ người, ngay lập tức mắt long lên, nói: “Chi đội trị an thị cục thì đã làm sao?

Thế là có thể đánh người tùy tiện à?

Các người cùng một ruột với nhau, tôi chơi đến cùng với các người!”

Trương Đào ngay lập tức đổ rũ mồ hôi ra.Vị công tử này đúng thật chẳng biết tiến lùi gì cả!Cha anh có là bí thư khu ủy đi chăng nữa, chẳng lẽ tôi dám còng tay hai vị chi đội trưởng chi đội phó lại hay sao?

Dù gan tôi có lớn đến đâu chăng nữa, cũng cần phải có cái khả năng đó đã!Trịnh Trạch Dương lúc này đã hoàn toàn đờ người ra.Ông ta già dặn hơn rất nhiều so với Thiệu Kim Hoa, hai vị chi đội trưởng chi đội phó của chi đội trị an thị cục, với một ông chủ khách sạn như ông ta, là không thể đắc tội được.

Một là như vậy, quan trọng là hai vị chi đội trưởng này, hình như chỉ là đi theo mà thôi!Vậy thì vị Liễu tiên sinh và chủ nhiệm Đường ở trước mặt mình còn là loại nhân vật đẳng cấp nào đi nữa?Dùng chi đội trưởng chi đội phó của thị cục làm tháp tùng!“Liễu tiên sinh...”

Trịnh Trạch Dương đã phát hiện ra, ngay đến cả chủ nhiệm Đường cũng phải hành xử theo ý của Liễu tiên sinh.Liễu tiên sinh xua xua tay, nói với Trình Tân Kiến: “Anh Trình, anh đi hỏi xem, vị Kim thiếu này làm ở đâu?

Mở miệng là gọi chai Lafite năm 82, hơn 10000 tệ cơ đấy!”

“Ừm.”

Trình Tân Kiến gật đầu, rồi đi ra ngoài.“Anh là Thiệu Kim Hoa phải không, tôi là Trình Tân Kiến phó cục trưởng cục công an thành phố, xin hỏi anh làm ở đơn vị nào?”

Ngữ điệu của phó cục trưởng Trình rất bình thường, chỉ là cấp bậc của anh ta vừa được công bố, ngay lập tức đã làm người ta cảm thấy ớn lạnh.

Trịnh Trạch Dương chỉ cảm thấy trước mặt là một màn đen kịt.Phó cục trưởng thị cục, ở thành phố Đại Ninh cũng là nhân vật có tiếng rồi, mà chỉ là tháp tùng theo thôi ư?“Cục trưởng Trình?”

Thiệu Kim Hoa cuối cùng đã cảm thấy có điều gì đó bất thường, nét phô trương và tức giận trên mặt ngay lập tức đã biến mất.“Ừm, là tôi!

Đây là thẻ làm việc của tôi!”

Trình Tân Kiến như thường lệ rút ra tấm thẻ cảnh sát đưa cho Thiệu Kim Hoa.Thiệu Kim Hoa mở ra nhìn, thật là không sai, hoảng đến độ dùng hai tay đưa trả tấm thẻ về, trên gương mặt đầy những mụn trứng cá cố nở ra một nụ cười.

Cần phải nói rằng phó chi đội trưởng chi đội trị an của thị cục cũng chẳng gây hề hấn gì được cho Thiệu Kim Hoa, nhưng phó cục trưởng của cục công an thành phố, nhất định là nhân vật có thể ngồi cùng hàng với cha anh ta.Loại con cái này, bình thường chỉ dựa vào quyền lực của cha, làm mưa làm gió, nhưng trong mắt hắn sợ nhất cũng là quyền lực và người có quyền lực.

Nếu không phải là gặp ở trong tình huống khó xử thế này, anh ta nhất định phải gọi Trình Tân Kiến một tiếng “chú Trình”.“Hì, chú Trình, hiểu lầm hiểu lầm rồi...”

Thiệu Kim Hoa không phải là thằng ngốc không hiểu gì, ngay lập tức đã thay đổi vẻ mặt và khẩu khí.

Người đàn ông mặc đồ Âu và mấy người đồng bọn nữa càng khép nép hơn, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Trình Tân Kiến.“Không sao, anh đang làm việc ở đâu?”

Trình Tân Kiến vẫn nhớ lời dặn của Tuấn thiếu, không rời khỏi chủ đề vừa hỏi.“Ừm, kiến ủy khu Thiên Mã...”

Thiệu Kim Hoa ngay lập tức đáp.“Còn mấy vị này thì sao?

Là bạn của anh hết à?”

“Vâng vâng, đều là bạn của cháu cả, cha của họ là đồng nghiệp với cha cháu...”

Thiệu Kim Hoa gật đầu.Thấy mình đã không cẩn thận đắc tội với cục trưởng Trình của thị cục, Thiệu Kim Hoa bắt đầu run sợ, sợ rằng nếu như ông già ở nhà mà biết sẽ mắng mình một trận ra trò, nên vội vàng mang cả lũ đồng bọn ra, mong rằng có thể dựa vào “sức mạnh quần chúng” để chống đỡ lại.Nghe ra thì, đúng thật toàn là thiếu gia con quan mà thôi, cha chẳng làm lãnh đạo ở trong khu thì cũng là lãnh đạo ở đơn vị trực thuộc thành phố.

Ngay cả hai người con gái trang điểm đậm đó cũng là “đại tiểu thư”.Còn người đàn ông mặc đồ âu có họ Chu, cha là phó chủ nhiệm kiến ủy thành phố Đại Ninh.Đầu những năm chín mươi, kiến ủy phải là bộ phận lớn mạnh nhất, quyền lực rất lớn, những bí thư khu huyện bình thường, nếu như điều động làm chủ nhiệm kiến ủy, dù không phải là thăng cấp cũng được coi là trọng dụng.Trình Tân Kiến đã nắm bắt được, liền mỉm cười gật đầu.“Chú Trình, chỉ là hiểu lầm mà thôi, chú xem này, chúng cháu cũng không biết đó là bạn của chú, hay là hôm nay cháu đãi, gọi là tạ tội với chú Trình được không?”

Chu công tử thấy nét mặt của Trình cục trưởng không nghiêm nghị lắm, liền đò đưa theo.

Không ngờ câu trả lời của Trình Tân Kiến làm cho bọn họ kinh ngạc đến độ rớt cả mắt kính.“Việc này tôi không quyết định được.

Tôi đi hỏi dùm các anh, còn phải xem may mắn của các anh thế nào đã!”

Trình Tân Kiến nói xong, cũng chẳng đợi họ trả lời câu nào, quay người đi thẳng.Thiệu Kim Hoa, Chu công tử và những người đi cùng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ cục trưởng Trình thật sự chỉ là người đi tháp tùng theo thôi hay sao?“Tuấn thiếu!”

Trình Tân Kiến quay về nói một vài tình hình với Liễu Tuấn, mời anh ta ra lệnh.“Thắng Châu, anh thấy thế nào?”

Liễu Tuấn rất khách khí quay ra hỏi ý kiến của Đường Thắng Châu.

Dù sao thì tối ngày hôm nay, mình là người làm chủ còn Đường Thắng Châu là khách.Đường Thắng Châu là người rất nhanh nhẹn, chẳng lẽ lại dám quyết định sao?

Ngay lập tức cười nói: “Mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện làm ầm lên, chi đội Vương cũng đã dạy dỗ chúng rồi....Có điều, anh quyết định đi.”

Câu này nói rất khéo léo, vừa thể hiện được khí phách của công tử thị trưởng, vừa khiêm nhường trước Liễu Tuấn.“Vậy thì thôi!”

Liễu Tuấn xua xua tay.Trình Tân Kiến cười nói: “Được.

Buổi tối ngày hôm nay chúng ta ra đây cốt tìm vui vẻ, chứ không phải trút bực vào người!”

“Tiểu Thiệu, Tiểu Chu, mấy tiểu tử các anh còn may mắn lắm, thôi không sao nữa, các anh đi đi!”

Trình Tân Kiến về đến cửa, vẫy vẫy tay với mấy thiếu gia đang nơm nớp lo ở đó, nói lớn.Thiệu Kim Hoa và mấy người khác như tước được hòn đá trong bụng, thở hắt ra một hơi, vội vàng cúi đầu khom lưng với Trình Tân Kiến: “Cảm ơn chú Trình, cảm ơn chú Trình, tất cả lệ phí của buổi tối hôm nay cứ tính vào phần của cháu...”

Là con em nhà quan, bản lĩnh tát nước theo mưa rất tốt, ngay lập tức đã làm thân, tự xưng mình là “cháu” ngay được rồi.Trình Tân Kiến cười mắng: “Mau cút đi, có tiền thì giỏi lắm à...”

Thiếu Kim Hoa lặng người, dò hỏi: “Chú Trình, người đó....Người đó là ai thế?”

Vừa nói vừa nhìn vào trong phòng, muốn thăm dò tình hình.Trình Tân Kiến ngay lập tức sầm mặt lại, mắng: “Cha anh không dạy anh à?

Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi!

Mau đi đi....còn người kia, Trương Đào, anh ở lại một chút....”

Thiếu Kim Hoa và mấy người khác giống như con thỏ bị dọa, làm sao còn tâm trạng để mát-xa nữa, vội vàng quay người chạy ra.

Chỉ khổ thân Trương Đào, nghe Trình Tân Kiến bảo mình ở lại, sợ đến độ tim đập thình thịch, hai chân như đóng chặt vào đất vậy, dường như không thể bước đi được nữa.“Trình.....Trình cục.....”

Trương Đào lắp bắp nói, cúi đầu, ngày rất lạnh, nhưng mồ hôi không ngừng đổ xuống, cũng không dám thò tay ra để lau.“Mẹ kiếp, đừng có khép nép như chó vậy, đứng thẳng người lên cho tôi!”

Trình Tân Kiến mắng.Phong cách của phó cục trưởng Trình, thường vẫn vậy.Thấy Trương Đào khép nép sợ sệt Trình Tân Kiến liền tức giận.“Vâng!”

Trương Đào ngay lập tức thông minh ra, vội vàng thẳng lưng, đầu cũng ngẩng hẳn lên, nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm nghị của cục trưởng Trình.“Thế này mới phải chứ.

Tôi quản vấn đề trị an, anh là cán bộ của đại đội trị an phân cục Thiên Mã, chính là binh dưới tay Lão Trình ta, mau lấy lại tinh thần!”

“Vâng, cục trưởng!”

Trương Đào không lắp bắp nữa, nói năng rất nhanh gọn dứt khoát.“Về sau thì đừng có ở cùng với bọn khốn Thiệu Kim Hoa nữa, hiểu chưa?

Yên tâm đi, chỉ cần anh làm việc cho cẩn thận, Lão Trình ta bảo đảm với anh không ai dám làm khó anh!”

Trương Đào rất cảm kích, nước mắt suýt nữa thì rơi ra.Đã nghe nói từ lâu cục trưởng Trình thích “bảo vệ người dưới”, hôm nay được gặp, quả thật danh bất hư truyền.

Dường như mình đã vốn định đến đây để “bắt” anh ta, chỉ vì cái biển “cảnh sát trị an”, cục trưởng Trình đã nhìn mình với con mắt khác, không những không trách, lại còn nói mấy câu khích lệ mình nữa.

Làm việc với một lãnh đạo như thế này, thật là phúc quá!“Này, mẹ kiếp đừng có khóc chứ, chẳng ra làm sao cả!

Cút đi!”

Trình Tân Kiến cười mắng.“Vâng, cục trưởng!”

Trương Đào chào Trình Tân Kiếm Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm, vui vẻ bước đi.Sự việc cuối cùng đã kết thúc như vậy, người kinh ngạc nhất tất nhiên là ông chủ của khách sạn Phù Dung Trịnh Trạch Dương, thấy đường đường cục trưởng cục phó thành phố, lại hỏi ý kiến của Liễu Tuấn như một học sinh tiểu học, thần thái lại vô cùng tôn kính, Trịnh Trạch Dương phát hiện rằng người thanh niên trẻ này thật là không phải người bình thường.

Cần phải nói rằng, với độ tuổi như anh ta, chức vụ không thể ở trên cục phó cục trưởng công an thành phố được, vậy anh ta nhất định là thiếu gia có thế lực hơn cả Thiệu Kim Hoa rồi!Trịnh Trạch Dương mở quán rượu, gặp phải một người thiếu gia như “Tuấn thiếu”, làm sao không nịnh nọt được?“Tuấn thiếu, chủ nhiệm Đường, khó khăn lắm mới được mọi người chú ý đến khách sạn nhỏ này của tôi, là vinh dự của Trịnh Trạch Dương tôi, về sau khi mấy vị đến khách sạn Phù dung này, tất cả đều được miễn phí!”

“Tất cả đều được miễn phí à?”

Liễu Tuấn cười nói.“Giám đốc Trịnh à, câu này không nói đùa được đâu.

Tôi thì không sao, nhưng chủ nhiệm Đường nhất định sẽ ăn đến hết đồ của khách sạn này đó.

Một tháng anh ấy không mời khách đến ba mươi ngày, cũng phải đến hai mươi chín!”

“Hì hì, chủ nhiệm Đường đồng ý đến đây ăn, đó đã là rất coi trọng Trịnh Trạch Dương tôi rồi...”

“Được rồi được rồi, giám đốc Trịnh, chúng tôi đến để mát-xa, là muốn thoải mái một phút, gặp phải chuyện này, cũng nên đi mát-xa chút chứ nhỉ?”

Đường Thắng Châu không muốn lằng nhằng với ông ta, xua xua tay.“Vâng vâng, các vị đợi một phút, tôi sẽ gọi mấy người mát-xa đến ngay.”

Trịnh Trạch Dương gật đầu lia lịa.

Vốn ông ta định thăm dò cách liên lạc với Tuấn thiếu và chủ nhiệm Đường, nhưng giờ thấy người ta chẳng muốn lằng nhằng thêm với mình, ngay lập tức cũng không muốn làm cho người ta ghét nữa, vội vàng đi ra ngoài gọi người vào.“Ý, Đường Châu, tôi cược với anh!”

Liễu Tuấn đột nhiên nói với Đường Thắng Châu.“Đánh cược?”

Đường Thắng Châu hơi ngạc nhiên.“Cược cái gì?”

Chương 479: Lời sắc bénKhi bí thư khu ủy khu Thiên mã xuất hiện ở phòng mát-xa của khách sạn Phù Dung, Đường Thắng Châu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nở một nụ cười khâm phục với Liễu Tuấn.Đặt cược một tiếng trước của Liễu Tuấn, đó chính là cược Thiệu Anh đến.Liễu Tuấn nói rằng tối nay nhất định Thiệu Anh sẽ đích thân đến khách sạn Phù Dung xin lỗi.Đường Thắng Châu thực ra cũng biết Thiệu Anh biết được chuyện này nhất định sẽ đến.

Một người có thể ra lệnh cho phó cục trưởng cục công an thành phố, mà con trai mình lại đắc tội như vậy, tối ngày hôm nay Thiệu Anh làm sao có thể ngủ ngon được.Đường Thắng Châu chỉ là không tin tưởng Thiệu Kim Hoa sẽ nói chuyện này với cha anh ta, như vậy chẳng phải là tự chịu mắng hay sao?Nếu như mình gặp phải chuyện này, cũng chưa chắc sẽ nói với cha mình.Thiệu Kim Hoa đương nhiên không dám.Điều này Liễu Tuấn biết, nhưng Chu Hâm Viên là một người rất thông minh, nhất định sẽ nhắc nhở Thiệu Kim Hoa.

Nếu không thì, đám này thật sự là quá ngu rồi.Con quan như vậy, dù là cha anh ta làm đến chức vụ lớn thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Nói không chừng sẽ còn liên lụy đến người nhà nữa.Sự thực cũng là vậy.Đám Thiệu Kim Hoa vội vàng như con chó mất nhà, ba chân bốn cẳng “chạy thoát” khỏi khách sạn Phù Dung, đến nửa đường, khi đã dần bình tĩnh lại, Chu Hâm Viên mới nói với Thiệu Kim Hoa: “Tiểu Kim, tình hình có gì đó không ổn...”

Thiệu Kim Hoa đang lái xe, nghe thấy vậy đờ người ra, hỏi: “Có gì không ổn?

Anh nói đi.

Mấy tên đó là giả à?

Không phải chứ, tôi đã nhìn thấy cả thẻ công tấc, hơn nữa Trương Đào cũng không nhận nhầm người đâu.”

“Cái gì thế hả?”

Chu Hâm Viên dở khóc dở cười, khinh thường Thiệu Kim Hoa.

Óc tên này có phải toàn nước không vậy, mà lại dám nghi ngờ cả lai lịch của người ta.“Tôi nói là, hai tên ở trong đó, đặc biệt là tên trẻ tuổi cao to đó, có khả năng rất có thế lực, anh không nhìn thấy cái dáng vẻ chó thấy chủ của Trình Tân Kiến với hắn à?”

“Đúng thật nhỉ!”

Thiệu Kim Hoa gật đầu tán thành.“Tên này, cứ như mình giỏi lắm, không coi ai ra gì!”

“Người ta có tư cách làm như vậy mà....Anh nghĩ mà xem, lấy phó cục trưởng thị cục làm tiểu đệ mình, là nhân vật thế nào?”

Chu Hâm Viên trầm ngâm nói.“Mẹ kiếp, nếu nhìn qua thì nó còn nhỏ hơn tôi, làm sao là nhân vật gì được chứ?

Chẳng lẽ lại là cục trưởng thị cục hay sao?”

Thiệu Kim Hoa lại gầm gừ.Từ lúc tốt nghiệp gia nhập vào xã hội, làm việc ở khu Thiên mã, thật sự chưa bao giờ hắn mất mặt thế này, bị người ta kẹp cổ, giống như đối xử với con chó vậy!“Ôi...anh ấy à, chẳng biết động não gì hết!

Anh là cục trưởng phân cục công an khu Thiên Mã à?

Sao mà Trương Đào nhìn thấy anh, mà lại như mèo cụp đuôi vậy?”

“Két” một tiếng, chiếc xe đang lao nhanh trên đường phanh gấp lại.“Anh định nói là...Cha hắn là nhân vật lớn sao?”

Thiệu Kim Hoa đỏ bừng mắt, bắt đầu lắp bắp.“Ngoài điều đó ra còn có cách giải thích nào khác nữa sao?”

Chu Hâm Viên lườm anh ta, cảm thấy cái đầu này thật là chẳng ra sao, lâu thế mới phản ứng kịp, suýt nữa thì mình đã phải nói trực tiếp cho anh ta rồi.“Vậy thì nguy to rồi!”

Thiệu Kim Hoa hốt hoảng nói.Trên mặt của Chu Hâm Viên cũng đã bắt đầu lã chã mồ hôi.Bọn họ là thiếu gia con quan, và quá hiểu tác phong làm việc của những người giống như họ.

Nếu như con em của lãnh đạo dưới đắc tội với mình, nhất định sẽ nhớ dai lắm, và nhất định sẽ phải gây ra sự việc gì đó mới thỏa.“Làm thế nào bây giờ?”

Thiệu Kim Hoa thở dốc nói.“Còn làm thế nào được nữa?

Mau về nhà đầu thú đi thôi, bảo cha anh đi xin lỗi.

Nếu không về sau ông biết rồi, thì chúng ta no đòn!”

Chu Hâm Viên thở dài nói.Người này có vẻ già dặn, thực ra tuổi thật thì cũng chỉ lớn hơn Thiệu Kim Hoa mấy tuổi.“Anh nghĩ mà xem, tự nhiên hắn ta bảo Trình Tân Kiến hỏi chúng ta đơn vị công tác để làm gì?

Chẳng phải là để làm khó dễ chúng ta hay sao?

Chúng ta vừa vào đã gọi liền một lúc bốn chai Lafite, hơn một vạn tệ cơ đấy, nếu như bị moi móc ra, thì chúng ta không thể nào chống chọi được đâu!”

Chu Hâm Viên lo lắng nói.Thiệu Kim Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, chịu một trận mắng của cha, nhưng về sau có thể xử lí được vấn đề.Thiệu Anh nghe con trai nói mình gặp họa, lúc đó cũng chẳng để ý lắm.Tiểu tử nhà mày gặp họa còn ít sao?Có lần nào không phải ta đi chùi mông cho mày?Nhưng khi Thiệu Kim Hoa nói rõ tình hình, Thiệu Anh đã đứng bật dậy từ sô-pha, đi đi lại trong phòng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Kim Hoa, chỉ muốn cho anh ta mấy cái bạt tai.Ngày nào cũng gây chuyện thị phi, lần này lại dẵm vào đinh rồi.Chuông điện thoại vang lên.Thiệu Anh không muốn nghe chút nào.Thiệu Kim Hoa do dự một hồi lâu, rồi đi nghe điện thoại, sau đó ngay lập tức đưa máy nghe cho cha.“Cha, là bác Chu...”

Thiệu Anh lúc đó mới nghe điện thoại, “alô” một tiếng.Đầu bên kia của điện thoại là âm thanh của bí thư đảng tổ kiêm phó chủ nhiệm kiến ủy thành phố Chu Chân.Thiệu Anh và Chu Chân được coi là bạn lâu năm của nhau rồi.“Nói đi!”

Thiệu Anh buồn bã nói.“Anh thử đoán xem là ai?”

Chu Chân hỏi.“Không đoán được....Đừng đoán nữa, mau sang đây đi, gặp nhau ở cổng khách sạn Phù Dung, cùng đi xin lỗi.”

“Được.”

Rồi một lúc sau là đến cảnh Đường Thắng Châu nhìn đồng hồ.Dường như cách lúc Thiệu Kim Hoa chạy khỏi đó chưa đầy một tiếng.Đường Thắng Châu lại thở dài, tiểu tử này thật là có bản lĩnh, đoán chuẩn về tâm lí người ta như vậy, hèn chi cha mình ngày nào cũng bảo mình học tập anh ta, đúng là có lí.“Ôi chà, Trình cục, chào anh!”

Thiệu Anh không đoán ra được Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, nhưng Trình Tân Kiến thì ông ta đã biết từ lâu, vội vàng lên trước hàn huyên với Trình Tân kiến.

Chu Chân cũng chen lên, nắm tay Trình Tân Kiến lắc qua lắc lại.“Bí thư Thiệu và chủ nhiệm Chu giá lâm, đúng là rồng ghé nhà tôm!”

Trình Tân Kiến cười hà hà nói với hai người đó.“Bạn cũ, hai vị này là....”

Thiệu Anh biết được tính cách của Trình Tân Kiến, nên đã thay đổi cách xưng hô, quay mặt về hai người trẻ tuổi đang nằm hưởng thụ mát-xa.“Chủ nhiệm Đường và bí thư Liễu...”

Thiệu Anh hơi ngớ người.Có lẽ hai vị này thật sự là người trong thể chế quan trường, chứ không phải là dạng con quan như con trai ông ta!“Phó chủ nhiệm Đường Thắng Châu sở làm việc thành phố Bảo Châu đóng tại Đại Ninh, còn vị kia là bí thư Liễu Liễu Tuấn phó bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc...”

Thiệu Anh và Chu Chân ngay lập tức cùng hít vào một hơi!Không ngờ là hai vị này!Một vị là công tử thị trưởng mới, một vị là thiếu gia của bí thư cũ, thảo nào lại ra vẻ như vậy!Bản thân hai vị này cũng đều có thực quyền là cán bộ cấp phó sở, đặc biệt là Liễu Tuấn, cùng trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo thành phố Đại Ninh giống mình, địa vị thân phận hơn cả mình nữa.Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, ông không thể trẻ bằng người ta được.Việc “đặt cược” của Tuấn Thiếu và Đường Thắng Thiên, cục trưởng Trình là “người làm chứng”.

Biết rõ rằng Thiệu Anh sẽ đến, Tuấn thiếu không tránh mặt, điều đó chứng minh rằng Tuấn thiếu không định “gây thù kết oán”.

Vì thế Trình Tân Kiến cũng cười hà hà nói rõ thân phận thật của họ.Một phó bí thư huyện ủy hai mươi ba tuổi!Khi mình hai mươi ba tuổi, vừa bước vào xã hội là chức văn thư thôi.“Ôi chà, chủ nhiệm Đường, bí thư Liễu, thật là vinh hạnh!”

Thiệu Anh cười hà hà, giơ tay ra với Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn.Hai vị này đang nằm sấp, trên sống lưng là mấy cô em xinh đẹp.

Liễu Tuấn còn đỡ, chứ Đường Thắng Châu bị dẵm đến độ rên hừ hừ.Thiệu Anh không hề để ý đến điều này, khom lưng bắt tay Liễu Tuấn, lắc qua lắc lại.“Bí thư Thiệu, xin lỗi bắt tay với ông thế này thật là không phải phép!”

Liễu tuấn để mặc Thiệu Anh bắt tay mình, mỉm cười nói.

Đến khi Thiệu Anh nói xong một hồi mấy câu khách sáo, lúc này mới bảo hai cô gái mát-xa dừng lại, chầm chậm ngồi dậy.Thiệu Anh ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong bụng thì cũng rất ngạc nhiên khâm phục.Tiểu tử này, hèn chi ít tuổi thế mà đã làm đến chức phó bí thư huyện ủy, không phải hoàn toàn dựa vào bóng của cha mình.

Chỉ dựa vào cái cách hắn là cho một cán bộ lão luyện như mình phải cúi mình mà không nói được gì đã là một bản lãnh rồi!Trên quan trường, lắm lúc phải để ý đến khí chất.Khi có khí chất, thì rất nhiều vấn đề sẽ được gỡ bỏ.“Chủ nhiệm Đường, bí thư Liễu, thật là xấu hổ, tên khốn nhà tôi đó, ôi......Thật là không biết trời cao đất dày gì, đắc tội với hai vị......chỉ trách tôi dạy con không nghiêm, ha ha, để hai vị chê cười rồi.”

Thiệu Anh cười ha ha, xin lỗi rất thành khẩn.Chu Chân cũng đứng ở bên cạnh nói mấy câu xin lỗi, trên mặt thể hiện ra vẻ rất chân thành.“Ha ha, bí thư Thiệu và chủ nhiệm Chu khách khí quá rồi, đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, người trẻ tuổi mà, sốt sắng một chút cũng là lẽ bình thường, hai vị không khiển trách hai người đó đấy chứ?”

Liễu Tuấn cũng cười hì hì đáp.Thiệu Anh và Chu Chân gật đầu lia lịa, nhìn về Đường Thắng Châu.Đường Thắng Châu cười nói: “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ, hai vị làm sao phải để ý đến vậy chứ?”

Hai người Thiệu Anh liền thở phào nhẹ nhõm.Vốn sự việc cũng không lớn, Thiệu Anh và Chu Chân vội vàng đến đây chỉ để tỏ rõ thái độ thôi, mọi người cười nói vài câu là “thù” được giải rồi.

Vì con gái làm loạn, tự nhiên lại gây thù chuốc oán là một điều cấm kị trên quan trường.

Nhất là Thiệu Anh đang đối mặt với lúc quan trọng nhất, càng phải cẩn thận từng bước một, không được để con mồi đến miệng rồi còn rơi mất.“Bí thư Thiệu, chủ nhiệm Chu, hai vị đã đến đây rồi thì cùng thả lỏng chút đi!”

Liễu Tuấn mời.Thiệu Anh hơi lặng người.

Ngữ khí của Liễu Tuấn không chỉ là “thương lượng”, mà còn hơi có sắc thái “mệnh lệnh”, điều này làm cho Thiệu Anh hơi khó chịu.Dù thế nào, thì tuổi của ta đây cũng lớn hơn của anh mấy lần, chức vụ cũng cao hơn anh, tiểu tử nhà anh làm sao được lên mặt như vậy chứ?Đã nghe nói từ lâu thiếu gia Liễu rất bá quyền, đúng là danh bất hư truyền.“Được được, ôi chà....Đi họp cả một ngày, xem tư liệu cả đêm, thật sự là mệt rồi.”

Thiệu Anh đã có thâm niên, ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt để tiếp cận hai vị thiếu gia này, ngay lập tức áp chế sự không vui lại, mặt cười tươi như hoa nói.“Hai vị, hai người nằm lên đây đi, chúng tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Cô gái mát-xa hơi sợ sệt, đối mặt với Thiệu Anh, không dám “ra tay”.

Lúc bắt đầu, biết được Trình Tân Kiến là phó cục trưởng thị cục, mấy cô gái này đã căng thẳng lắm rồi.

May mà tính của Trình cục rất hòa đồng, không ra vẻ.

Khi mấy người Thiệu Anh đến, nghe được họ là “Bí thư”, thế lực rất lớn, cục trưởng Trình thị cục đều khách khí với họ, có thể thấy đây không phải là nhân vật bình thường.“Tiểu thư, đừng căng thẳng thế, bí thư cũng là người thường thôi mà.”

Thiệu Anh nhìn thấy được sự sợ hãi của cô gái đó, mỉm cười nói.“Vâng vâng...”

Cô gái mát-xa gật đầu, bắt đầu mátxa.Bốn người trong phòng mát-xa, nói chuyện phiếm, Thiệu Anh lại nói về “công lao” của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn đương nhiên là khiêm tốn nói vài câu.Cô gái mát-xa cho Liễu Tuấn, lúc này mới biết rằng người bị mình “dẵm dưới chân” là phó bí thư huyện ủy, đột nhiên cảm thấy vừa căng thẳng vừa hiếu kì.Đột nhiên, nhận thức của cô ấy về cái chức này đã bắt đầu mơ hồ.Trẻ thế này mà đã làm được đến bí thư huyện ủy, có thể thấy rằng đó cũng chẳng phải chức gì lớn lắm.“Bí thư Thiệu, lệnh lang làm việc ở kiến ủy khu Thiên Mã à?”

Liễu Tuấn quay mặt lên trời nằm trên ghế mát-xa, để cho nhân viên mát xa tự nắn bóp những bắp thịt rắn chắc trên cơ thể mình, châm một điếu thuốc, rồi tiện miệng hỏi.“Đúng vậy....Tiểu tử đó à, chỉ ham chơi thôi....”

Thiệu Anh đáp.“Bí thư Thiệu, ông cũng biết điều chút thôi, thế này là tốt lắm rồi, không phải người thanh niên nào cũng làm được đến bí thư huyện ủy đâu...”

Đường Thắng Châu cười hà hà tiếp lời, nhẹ nhàng “nịnh” Liễu Tuấn một câu.

Anh ta làm nhiệm vụ đàm phán đã lâu, nịnh nọt người khác đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống anh ta!“Đúng vậy đúng vậy.....Bí thư Liễu thiếu niên xuất anh hùng, toàn tỉnh N cũng chẳng tìm được ngừoi thứ hai...”

Thiệu Anh thuận tay cũng nói thêm một câu.Liễu Tuấn cười, cũng không khiêm tốn, mà nói: “Bí thư Thiệu, đãi ngộ của kiến ủy rất tốt phải không......”

Thiệu Anh không biết Liễu Tuấn định nói gì, cẩn thận đáp: “Bình thường thôi, giống như các bộ phận khác thôi mà.”

“Có lẽ tốt hơn rất nhiều.

Lệnh lang và công tử của chủ nhiệm Chu tối hôm nay đã gọi liền một lúc bốn chai Lafite năm 82 kìa, đến một vạn năm sáu nghìn tệ đấy chứ....”

Liễu Tuấn đột nhiên thở ra một làn khói, và vẫn nói một cách rất bình thường.Thiệu Anh và Chu Chân suýt nữa thì ngã từ trên giường xuống đất.“Ừm, có lẽ là bạn bè làm ăn mời thôi....”

Đầu óc Thiệu Anh phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức đã nghĩ ra một lí do.

Thực ra ông ấy cũng biết rằng lí do này chẳng đáng tin cậy gì, bạn bè làm ăn gì mà mời nhau đến bốn chai rượu hơn vạn tệ cơ chứ?

Mặc dù là vậy, cũng phải có gì mới “Hối lộ” được thế.Điều quan trọng nhất là không biết rằng Liễu Tuấn nói câu này có ý gì!Muốn viết văn về cái này sao?Chúng ta trước đến giờ chưa có thù hằn gì với nhau, chỉ vì chút chuyện ngày hôm nay, không đến nỗi phải mạnh tay đến thế chứ?

Hình như khi cha anh còn đương nhiện, Thiệu mỗ tôi còn rất nghe lời nữa kìa!”

“Hóa ra là vậy, tôi tưởng rằng đãi ngộ của kiến ủy rất tốt kìa!”

Liễu Tuấn cười ha ha, quay đầu sang cười với Đường Thắng Châu nằm bên cạnh.Thiệu Anh cũng cười theo mấy tiếng, rồi hỏi dò: “Bí thư Liễu....”

Liễu Tuấn cười nói: “Không sao không sao, chỉ là tôi tiện miệng hỏi thế thôi, hiếu kì ấy mà....Nếu như muốn quản của việc kiến ủy thì cũng phải để bác Đường quản mới phải...”

Thiệu Anh ngầm lau mồ hôi, trong lòng đã hiểu ra rằng, có lẽ người này đang thầm nhắc nhở mình, đừng có đứng nhầm hàng.

Chương 480: Bí thư tỉnh ủyTrước kia cuộc họp đại biểu diễn ra ở tỉnh N, bố cục nhân sự của tỉnh N cuối cùng cũng đã có kết quả.

Cuộc họp nhiệm kì thứ hai sắp sửa diễn ra rồi, nếu không có một kết quả rõ ràng, thì thật là chẳng ra sao.Nhưng kết quả này, thật sự lại một lần nữa làm mọi người bất ngờ.

Thậm chí bản thân người đương sự cũng không ngờ tới.Đầu tiên chính là vị trí hai vị ủy viên trung ương tỉnh N đã quyết định xong.Đây là điều mọi người quan tâm nhất.Hai ủy viên trung ương là Nghiêm Ngọc Thành và Trương Quang Minh, nếu như không rời khỏi tỉnh N, thì nhất định một người là bí thư một người là tỉnh trưởng, nhưng điều làm người ta thắc mắc nhất đó là ai sẽ làm đến bí thư ai làm tỉnh trưởng.“Bác Nghiêm, chúc mừng bác!”

Trong căn phòng sách nhỏ của Nghiêm gia, Liễu Tuấn pha trà kính thuốc cho bố vợ, rất vui mừng.

Trước kia khi Nghiêm Ngọc Thành còn là chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, Liễu Tuấn đã rất hay nịnh nọt rồi, giờ đây nhạc phụ đại nhân sắp sửa thay cho Liêu Khánh Khai, trở thành đối tượng lựa chọn cho bí thư tỉnh ủyN, thiếu gia Liễu làm sao không “nịnh nọt” cho được?“Ha ha, điều này thật sự làm ta bất ngờ.”

Trong phòng chỉ có hai cha con rể đó thôi, Nghiêm Ngọc Thành cũng không giấu tình cảm của mình, cười hà hà nói.Ai cũng chẳng ngờ được.Vốn tưởng rằng Trương Quang Minh sẽ là bí thư, Nghiêm Ngọc Thành trở thành tỉnh trưởng là việc chắc như đinh đóng cột, không ngờ lại có bước ngoặt như vậy, Nghiêm Ngọc Thành một bước lên bí thư.Việc này, Liễu Tuấn đã thông qua một vài quan hệ cũng hiểu được đại khái vấn đề trong đó.Nghiêm Ngọc Thành trở thành bí thư tỉnh ủy, đầu tiên là do sự ủng hộ nỗ lực của toàn hệ của ông.

Hai ngôi sao chính trị mới Nghiêm Liễu, đã giành được sự khẳng định của lãnh đạo các cấp.

Nghiêm Ngọc Thành lần trước đi đến thủ đô tham gia đại hội Đảng toàn quốc, được trở thành ủy viên trung ương, đã nhận được sự xem trọng của lãnh tụ tối cao.

Đây là một tín hiệu rõ ràng, hệ thống muốn ông trở thành nhân vật cầm quân đời thứ hai.

Không còn nghi ngờ gì, làm bí thư tỉnh ủy càng có sức thuyết phục hơn.Toàn lực ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành trở thành bí thư tỉnh ủy tỉnh N, ngoài nhu cầu về trọng trách của lãnh tụ đời thứ hai, cũng là do tuổi tác của Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành năm nay năm mươi bốn tuổi, nếu như làm tỉnh trưởng, năm năm sau mới có thể làm đến bí thư tỉnh ủy, sau khi làm xong một nhiệm kì bí thư là đã đến sáu mươi tư tuổi rồi, và lúc đó đã hơi lớn tuổi.

Càng về sau thì càng không lên được chức.Đưa Nghiêm Ngọc Thành lên, tổ chức vốn đã chuẩn bị rằng, để cho Liễu Tấn Tài chịu thiệt một chút, đè nén ông ấy chút đã.

Cái gọi là “Thép tốt phải dùng ở lưỡi dao”, nguồn tài nguyên có hạn thì phải sử dụng tập trung.

Nếu không thì Nghiêm Liễu cùng tiến bước, sợ rằng sẽ làm cho người khác bất mãn.

Chưa nói đến ý kiến của hệ thống thế nào, dường như những hệ khác trong hệ thống cũng sẽ có những ý kiến không giống nhau.

Ai mà không muốn giành được miếng ga-tô lớn hơn trong bữa tiệc cơ chứ?Nghiêm Liễu dù sao thì cũng xuất thân từ “cỏ dại”, nên không thể đọ chính thống với người khác được.

Tổ chức muốn đưa Nghiêm Ngọc Thành lên, thực ra cũng xuất phát từ yêu cầu chính trị.

Thân phận cỏ dại của Nghiêm Ngọc Thành, có thể làm cho ông ấy dễ dàng đối mặt với những hiềm nghi của các loại thế lực hơn,Sự thật là Liễu Tấn Tài đã bước một bước lớn trước Nghiêm Ngọc Thành, trở thành tỉnh trưởng.Việc này là do ông Hà đã xuất mã vì Liễu Tấn Tài.

Hà gia giờ đây có thể lực rất lớn trong hệ thống cao tầng.

Đích thân ông ra tay, khó có ai không nể mặt ông được.Còn về hệ của Nghiêm Liễu, tất nhiên là rất hoan nghênh.Để ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành lên chức thuận lợi, tạm thời “hi sinh” Liễu Tấn Tài, chỉ là một lựa chọn vạn bất đắc dĩ, ông Hà đã chịu ra tay như vậy, thật sự là quá tốt.Thế lực của Hà gia chủ yếu là ở quân đội, thỉnh thoảng chen sang cả chính vụ nữa, nhưng cũng không đến nỗi để mọi người hiểu nhần, tưởng rằng hệ Hà có ý định “liên hiệp” với hệ Nghiêm Liễu.Ông Hà xuất mã, nói đi nói lại cũng vì một việc, phải trả cái nợ tình người cho người ta.Còn về Hà gia nợ Liễu gia món nợ gì, thì ai cũng có thể đoán được.Ai có thể ngò được rằng Liễu Tuấn mới hai mưoi ba tuổi mà đã làm đến can bộ cấp phó sở?Nghiêm Ngọc Thành thượng vị, sự ủng hộ của quàn hệ thống là một nguyên nhân đầu tiên.Ngoài ra, tỉnh N mặc dù không phải là “phạm vi thế lực” truyền thống của hệ, nhưng từ khi Liêu Khánh Khai làm chức bí thư tỉnh ủy, năng lực của người này rất xuất chúng, và rất biết khống chế, làm cho tỉnh N phát triển rất vững chãi, đưa tỉnh N vào hàng ngũ những tỉnh được để ý của hệ thống, mọi người coi đó như một “Hậu hoa viên” vậy.

Miếng thịt ngon đã tới miệng không thể nhổ ra dễ dàng chứ!Đây là một vấn đề chính trị cơ bản.Nghiêm Ngọc Thành thuận lợi lên nhậm chức, đã có một sự bảo đảm chắc chắn.Tiếp sau đó, thái độ của chính Liêu Khánh Khai cũng là một việc hết sức quan trọng.Liêu Khánh Khai đã làm công tác chính trị đến hơn bốn mươi năm, tích lũy được nhiều huyết mạch chính trị, đó chính là lựa chọn hàng đầu của người lãnh đạo.

Mặc dù sắp đến lúc lui về rồi, nhưng ai cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của ông ấy.Liêu Khánh Khai lùi về cũng rất cẩn thận.Loại thứ nhất là nửa lùi, đi đến nhân đại toàn quốc làm phó lãnh đạo, cấp bậc cao hơn một bậc.

Điều này với bản thân Liêu Khánh Khai, đương nhiên là việc lí tưởng nhất.Lãnh đạo đất nước và đại sứ phong cương, về phần danh tiếng thì cũng có sự khác biệt nhất định, còn đãi ngộ thực tế thì cũng không khác nhau mấy.Loại thứ hai là lùi về hoàn toàn.

Có điều Liêu Khánh Khai vẫn ở lại tỉnh N dưỡng lão, hoặc là đi đến thủ đô tìm một viện dưỡng lão nào đó.

Bình thường thì, bất cứ bí thư tỉnh ủy mới nhậm chức nào cũng hi vọng rằng có một vị lãnh đạo kì cựu như thế ở đằng sau mình để chỉ đạo.

Mặc dù là cán bộ do chính tay mình đề cử lên như Nghiêm Ngọc Thành, cũng có tâm lí này.Lần này nhân sự bí thư tỉnh ủy đã được quyết định, Liêu Khánh Khai cũng đã kết luận sẽ đến đâu.Về nhân đại toàn quốc làm ủy viên thường vụ, về cơ bản đã hoàn toàn tách ra khỏi thế giới chính trị, về dưỡng lão.Liêu Khánh Khai đã vất bỏ “lí tưởng” của mình, để đổi lấy sự thành công thượng vị của Nghiêm Ngọc Thành.Nhưng sự thành công đó của Nghiêm Ngọc Thành, không chỉ dựa vào những sự “nhượng bộ” này.“Bác Nghiêm à, cháu dội gáo nước lạnh cho bác nhé........”

Liễu Tuấn liếc qua vể mặt của Nghiêm Ngọc Thành, rồi nói “Cái chức bí thư tỉnh ủy này của bác vô cùng khó làm.”

Nghiêm Ngọc Thành không hề tức giận.Bởi lẽ Liễu Tuấn nói điều này là thật.Trương Quang minh vẫn là tỉnh trưởng.

Luận về lai lịch xuất thân, quan hệ với những người cao cấp, ông ta không ở trên Nghiêm Ngọc Thành, làm hơn ba mươi năm cái chức cán bộ cấp chính bộ, đến lúc cuối lại bị tên “vãn bối” Nghiêm Ngọc Thành đè đầu cưỡi cổ.

Sự ức chế trong lòng là vô cùng rõ ràng.Còn kết quả cuối cùng của hệ thống với chức vụ bí thư tỉnh ủy tỉnh N, là Nghiêm Ngọc Thành giành chiến thắng.

Điểm này nằm ngoài dự liệu của Trương hệ, không kịp làm gì.

Vốn tưởng rằng tỉ lệ thành công của Trương Quang Minh rất lớn, nên cũng chẳng chuẩn bị gì về nhân lực đằng sau hết.

Nếu không thì ở tỉnh N cũng chỉ có Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Khánh Khai, dựa vào thực lực của Trương Quang Minh, cũng hoàn có thể điều động ông ta vào chức bí thư, một cán bộ khác của Trương hệ làm tỉnh trưởng tỉnh N.

Ai mà biết cuối cùng cấp cao lại quyết định để cho Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh ủy, muốn điều Trương Quang Minh đến một nơi nào khác đã làm điều không kịp trở tay.Có chỗ nào không phải là “sương khói mù mịt”, cạnh tranh ác liệt?Không hề có một vị trí bí thư đang chờ đợi ai.Để an ủi Trương Quang Minh, hệ của Nghiêm Ngọc Thành cũng đã có chút nhượng bộ.Đầu tiên, Vũ Thu Hàn thuận lợi nhậm chức, trở thành sự lựa chọn của chức thưởng ủy tỉnh ủy, có lẽ sẽ thay vào chức bí thư chính pháp ủy tỉnh của Hồ Vi Dân.Vũ Thu Hàn là một đại tướng trong Trương hệ, được vào thường ủy tỉnh ủy, thực lực của Trương hệ ở hội thường ủy sẽ tăng lên không ít.Thực ra, phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt cũng đã vào thường ủy tỉnh ủy, chuẩn bị tiếp nhận chức phó tỉnh trưởng thường vụ của Diệp Xuân lâm.

Tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng thường vụ cùng là người một hệ, sự khống chế của Trương Quang Minh với chính phủ tỉnh đã hoàn thiện.Trước kia có một đại tướng của Liêu hệ là Diệp Xuân Lâm làm mưa làm gió, Trương Quang Minh không thể đẩy người của mình vào trong chính phủ thành phố được.Người dựa rất gần với Trương Quang Minh là Duẫn Bảo Thanh đã đi đúng một bước cờ.

Lần này đổi nhiệm kì mặc dù không làm bí thư kỉ ủy tỉnh nữa, nhưng vẫn còn phải tiến thêm bước nữa, trở thành đại viên cấp chính bộ, đảm nhận chủ nhiệm thường ủy nhân đại tỉnh N.

Để khống chế quyền lực của Nghiêm Ngọc Thành, Duẫn Bảo Thanh vẫn giữ nguyên chức phó bí thư tỉnh ủy.Ngoài ra, từ khi trên bộ trung ương đã đưa đến một vị thư kí, vào thường ủy tỉnh ủy tỉnh N.

Người này mặc dù không là người của Trương hệ, nhưng cũng có quan hệ rất gần với Trương Quang Minh.

Hệ của Trương Quang Minh, chiếm được năm phần trong thường ủy tỉnh ủy, đã trở thành một nguồn lực lượng lớn.Lần đổi nhiệm kì này, Quan Minh Kiệt làm thường ủy tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng thường ủy cũng là điều làm người ta ngạc nhiên.

Vì phán đoán sai lầm trong sự việc “Trường học Thủy Lợi”, Quan Minh Kiệt đã quá chiêu với hệ Nghiêm Liễu, thất bại nặng nề, mấy tháng sau đều không ngóc mặt lên được.

Không ngờ lần “phân bánh ga tô” này cũng có phần của anh ta.Thật là làm người ta rớt cả kính.Nguyên nhân của việc đó, Quan Minh Kiệt là một cán tướng của Trương hệ chỉ là một vấn đề, một vấn đề chủ yếu hơn nữa làm Trương Quang Minh muốn thông qua động tác này tuyên bố với những người khác: Tất cả những người đi theo Lão Trương ta đều không có kết quả tốt!Lão Quan này cũng được coi là vì họa mà được phúc.Sự miễn cưỡng nhậm chức của Trương Quang Minh đã được biểu hiện rõ ràng.Nguyên phó tỉnh trưởng thường ủy Diệp Xuân Lâm, đã nhậm chức của Duẫn Bảo Thanh, làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư kỉ ủy tỉnh.Cứ vậy, bố cục của cuộc họp làm việc bí thư tỉnh N đã trở thành một hệ Nghiêm Diệp, Trương Duẫn, Hồ Vi Dân “đơn độc”, chẳng ai lớn mạnh được.Nguyên nhân mã Liêu hệ, thường ủy tỉnh ủy, bộ trưởng tổ chức Dương Y An vẫn như vậy, tiếp tục nắm quyền quản nhân sự của tổ chức, có điều trên đầu phải chống chọi với phó bí thư tổ chức đảng quần Hồ Vi Dân, khi làm việc thì cần phải cẩn thận hơn rồi.Vốn thư kí tỉnh ủy Trường Châu Ba, làm bộ trưởng ** tỉnh ủy kiên chủ tịch tổng công hội tỉnh, tiến một bước trong xếp danh thường ủy, nhưng quyền lực thực tế thì vẫn không bằng thư kí trưởng của tỉnh.Chức vụ b٠trưởng tuyên truyền tỉnh ủy vẫn do Hồ Vi Dân đảm nhận.Bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh Đào Nghĩa Âu theo thường lệ vẫn ở trong thường ủy tỉnh ủy, cũng được coi là người của hệ thống Hồ Vi Dân.Sau khi đã sắp xếp xong, cái chức bí thư tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành này, số phiếu thường ủy của ông, chỉ có bốn phiếu, còn không bằng Trương Quang Minh.

Dù là có thêm Liễu Tuấn chũng chỉ được thêm một phiếu, và tổng cộng là năm phiếu, không thể có ưu thế trong cuộc họp.

Hơn nữa trước kia Liêu Khánh Khai còn có thể có được một vài tấm phiếu trước đó, giờ đây lại phân bạch thế này rồi thì không còn nữa.Vì vậy Liễu Tuấn chằng ngại ngần gì “hất nước lạnh”.Có điều xem chừng Nghiêm Ngọc Thành không để tâm đến vấn đề này lắm.“Cậu nghĩ rằng thượng cấp để tôi làm đến bí thư tỉnh ủy là để tôi chơi sao?”

Nghiêm Ngọc Thành châm một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi điềm đạm nói.Câu này rất có lí.“Người có tài nhất định phải có khổ tâm...”

Liễu Tuấn ngay lập tức nói vuốt đuôi nhạc phụ đại nhân, ngay lập tức Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt.“Tiểu tử, làm cái chức quan liêu mấy ngày mà đã học được cái thói mồm dẻo quẹo thế à?”

Phó bí thư Liễu không phục, ngay lập tức lên tiếng phản bác: “Bí thư Nghiêm, tại hạ chỉ là một phó bí thư huyện ủy, đương nhiên trong mắt ngài không là gì cả, nhưng trong mắt người khác, thì là một nhân vật lớn đó, sao lại gọi là tiểu quan liêu được chứ?”

“Ối chà, bí thư đại nhân, nói như vậy, thì lão phu không đúng rồi, đã xem thường đường đường một quan bát phẩm như anh?”

Nghiêm Ngọc Thành cười trêu chọc.Thiếu gia Liễu cười hì hì, đắc ý nói: “Thế này còn được.

Thật lòng mà nói, bác Nghiêm à, cháu không phải là quan liêu, cứ rỗi rãi là cháu lại đi xem cuộc sống của người dân, hiểu được tình hình cũng là một vị quan tốt rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành đang vui, cũng chẳng để ý đến sự “tự phụ” của Liễu Tuấn, cười nói “chạy đi chạy lại hạ tầng là điều tốt, đây cũng là tác phong làm việc từ lâu của cha cậu, thừa kế người cha, là một việc tốt.

Khi còn ở cấp dưới, tác phong làm việc đã phải chắn.

Việc chỉnh đốn mỏ than cậu làm đó, lí suy nghĩ của câu về việc tập trung tài lực không tồi.”

“Ừm, sau này, cháu còn muốn làm cho thành viên của huyện ủy đi xuống thấp hơn, liên hệ với hương trấn, năm sau kinh tế của huyện Ninh Bắc bắt buộc phải khởi động toàn diện, không thể cứ kéo ra thế này nữa, thời gian không đợi người.”

Liễu Tuấn đã nhận được sự khẳng định của bí thư tỉnh ủy, tình thần rất hăng hái, bèn nói với ông về kế hoạch của mình.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, biểu thị đồng ý.Lúc này, Nghiêm Phi đẩy cửa bước vào, bê một đĩa lê đã gọt vỏ, cười hì hì.Tiểu nha đầu mặc dù không quan tâm đến việc trên quan trường, nhưng cha được thăng chức lên bí thư tỉnh ủy, là “anh cả” của tỉnh N, cũng là một việc rất vui mừng, trên gương mặt xinh xắn lộ ra niềm vui khôn xiết..“Cha, Tiểu Tuấn, ăn lê thôi.”

Nghiêm Phi đi đến gần hơn, đưa cho Nghiêm Ngọc Thành một miếng lê, rồi lại đưa cho Liễu Tuấn một miếng.Nghiêm Ngọc Thành nhận miếng lê cắn một miếng, nhìn gương mặt cười vui vẻ của con gái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.“Tiểu tử hết năm cậu định thế nào?”

Liễu Tuấn cũng quay ra liếc Nghiêm Phi rồi cười nói: “anh Nghiêm Minh và chị hai sẽ đến tỉnh để ở cùng với bác và dì Giải Anh, vậy thì lệnh ái thiên kim đành phải để tiểu tử đưa về tỉnh J rồi.”

Chương 481: Đẩy nhanh phát triển“Các đồng chí, cuộc họp thường ủy ngày hôm nay, chủ yếu là để nghiên cứu về việc kế hoạch phát triển kinh tế của huyện chúng ta năm sau.

Đầu tiên mời huyện trưởng Bành nói cho mọi người một chút về kế hoạch tổng thể.”

Năm chín hai vừa đi qua, cuộc họp đầu tiên của năm mới, Bạch Dương liền bắt đầu quan tâm đến vấn đề phát triển kinh tế.Bạch Dương tháng sáu năm ngoái đã đảm nhận chức bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc, nhưng gặp rất nhiều trắc trở.

Nghiêm Ngọc Thành và thị ủy Đại Ninh đã phá tan thành kiến, dùng các cán bộ trẻ tuổi, để đồng chí Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc, nhất cử đã làm được nhiều việc, đồng thời cũng chiếm được nhiều ưu thế ở hội thường ủy huyện ủy, không những đứng vững được trong đó, mà còn tạo được quyền uy của bí thư huyện ủy.Đại tiểu thư Bạch Dương giờ đây, tâm trạng rất vui vẻ, trên người mặc một bộ áo vest màu đen, để một mái tóc xoăn, gương mặt trằng hồng tinh tú, thần sắc rất hứng khởi, vô cùng hào hứng, đầy sự mê hoặc của một người phụ nữ có kiến thức, lại thêm vào đó một vài nét uy nghiêm, thật là hấp dẫn người khác.Mỗi lần họp thường ủy, đừng nói cái khác, chỉ đơn thuần sắc đẹp mĩ miều của bí thư đại nhân đã làm cho quần chúng hứng khởi hẳn lên.

Những cuộc họp khô khốc chán ngắt trước đó giờ trở nên đầy nhuệ khí.Trong đó, tất nhiên ánh mắt của phó bí thư Liễu nhìn vào bí thư Bạch Dương rất thoải mái, vị trí của anh ta cách gần nhất, nhìn vào chỗ vui vẻ, dường như muốn thò hai tay ra để sờ vào khuôn mặt mịn màng của bí thư Bạch.Ánh mắt “dê già” của tiểu ngoan đồng, mỗi lần đều làm cho chị Bạch Dương căng thẳng.“Này, cậu phải chú ý một chút chứ....Đừng có quả thế thế!”

Khi chỉ còn hai ngừi, Bạch Dương đã cảnh cáo phó bí thư Liễu không chỉ một lần, thậm chí còn rất “nghiêm khắc”.“Chú ý gì cơ?

Từng phút từng giây quan sát lãnh đạo, đó là một việc nên làm của cấp dưới!”

Khi bí thư Liễu “nghiêm nghị” đưa ra lời cảnh cáo, phó bí thư Liễu đã giơ hai tay, rất “vô tội” vậy.

Hơn nữa sau khi nói xong câu này, lại thêm vào một câu nữa.“Nếu muốn trách thì cũng chỉ nên trách bản thân chị thôi, ai bảo chị xinh đẹp đến vậy.

Lại còn không cho người ta nhìn, làm gì có đạo lí nào như vậy chứ?”

Câu đó làm cho Bạch Dương tức đến độ gõ vào đầu anh ta.Giờ đây trong hội nghị vô cùng quan trọng này, bệnh của phó bí thư Liễu Tuấn lại “tái phát”, một tay cầm tách trà, một tay gõ nhẹ lên chiếc laptop, mắt nhìn huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, dường như rất chăm chú, nhưng những ánh mắt thừa khác thì lại chằm chằm vào trên mặt, trên người Bạch Dương, thỉnh thoảng lại lên lên xuống xuống.

Khi ánh mắt của Bạch Dương và của anh ta vô tình chạm vào nhanh, miệng của tiểu ngoan đồng lại nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười “đen tối”.Bạch Dương chỉ đành quay mặt đi chỗ khác, cũng nhìn Bành Thiếu Hùng, không “để ý” đến phó bí thư Liễu nữa.Nhưng Bạch Dương cũng biết rằng, điều này chẳng có tác dụng gì cả, tiểu ngoan đồng nhất định vẫn lem lem vào chiếc cổ trắng của cô ấy.Tên đáng ghét này đã từng nói: “Nhìn thẳng thì có cái đẹp của nhìn thẳng, nhìn từ đằng sau có cái đẹp của đằng sau, nếu như nhìn nghiêng, wa, vậy thì càng không thể tả nổi.

Dường như đây là một bức trang cực kì tinh tế vậy, đẹp không để đâu cho hết!”

Bạch Dương mỗi lần nghe được những câu điên rồ này, tên mặt đều tỏ ra “ghét cay ghét đằng”, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.“Trọng điểm của công tác kinh tế năm nay của chúng ta, đó là tiếp tục chỉnh đốn công việc mỏ than ở toàn huyện, nói thẳng ra, năm nay đầu tiên phải diễn cho tốt vở kịch ‘than đá’.

Ngoài mấy mỏ than lớn ở tỉnh, những lò than nhỏ khác cũng phải ngừng sản xuất, để cho huyện quản lí kinh doanh.

Vì thế, trong huyện cần phải thành lập một vài công ti quản lí kinh doanh than đá....”

Bành Thiếu Hùng nói rõ ràng.Nên nói rằng, tư tưởng này là rất đúng đắn.

Nguồn tự nhiên phong phú nhất của huyện Ninh Bắc là than đá, thống chất tổ chức, thống nhất quản lí, thống nhất thuế, tài chính của huyện sẽ có một nguồn thu rất khả quan, có tác dụng lớn với việc phát triển kinh tế của huyện.Ngoài chỉnh đốn tài nguyên than, Bành Thiếu Hùng cũng nói đến xây dựng một thành phố thương mại của huyện thành, đẩy nhanh tốc độ quay vòng vật tư.Với việc quy hoạch tổng thể kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng đã tốn không ít công lao, mấy người ở phòng làm việc chính phủ tổ chức đã làm hơn một tuần, viết ra một bài văn, Bành Thiếu Hùng cũng phải đọc đến nửa tiếng đồng hồ.

May mà trong bài văn có rất nhiều số liệu, cũng có một vài thứ mới mẻ, không quá chán ngán, vì thế các thường ủy đều nhẫn nại đọc hết.“.....Về cơ bản, đây chính là quy hoạch tổng thể về đường hướng phát triển kinh tế của huyện chúng ta năm nay, mời bí thư Bạch và cách đồng chí phát biểu ý kiến!”

Bành Thiếu Hùng đọc hết bản tài liệu, cầm tách trà lên uống một ngụm, mắt nheo nheo nhìn các thường ủy, thần thái rất tự đắc.Rất rõ ràng, anh ta vô cùng hài lòng với “Phương lược chấp chính” này.Bạch Dương mỉm cười nói: “Các đồng chí đều nói đi, các dồng chí nhận định thế nào về bản quy hoạch phát triển kinh tế của huyện ta vào năm nay, đều có thể nói công khai.

Những ý kiến mang tính xây dựng đều có thể đưa ra đây, chỉ cần có ích với công cuộc thúc đẩy kinh tế của huyện, là rất tốt, huyện trưởng Bành và chính phủ huyện nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận.

Đúng không, huyện trưởng Bành..........”

Bành Thiếu Hùng cũng mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi, bản quy hoạch tổng thế này mang đến đây cốt là để nghe ý kiến của mọi người mà, có sức mạnh quần chúng mới có thể làm tốt mọi việc được...”

Bạch Dương gật đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong cuộc họp, các thường ủy bắt gặp ánh mắt của bí thư Bạch đều gật đầu mỉm cười.

Với biện pháp khống chế hội trường này, Bạch Dương giờ đây đã rất thành thạo rồi.Cuối cùng, ánh mắt của Bạch Dương dùng lại trên mặt của phó bí thư Liễu Tuấn, nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Đồng chí Liễu Tuấn, anh nói trước đi.”

Trong cuộc họp thường ủy, ngoài xưng hô Bành Thiếu Hùng là huyện trưởng Bành, cô đều dùng chữ đồng chí với tất cả các thành viên khác, thủ pháp nhỏ này, là mượn của Chu Bồi Minh ở Bảo Châu năm xưa.

Có thể thể hiện địa vị của mình một cách rất khéo léo.Tất nhiên, đây cũng là do tiểu ngoan đồng dạy cho.Mỗi lần Liễu Tuấn biểu thị “kĩ xảo nhỏ” này với Bạch Dương, Bạch Dương lại vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, thật là không hiểu nổi tại sao trong đầu cậu ta lại chứa được nhiều thứ đến thế.Liễu Tuấn là thường ủy đứng thứ ba, sau Bành Thiếu Hùng là đến lượt anh ta phát biểu.Thiếu gia Liễu gật đầu với Bành Thiếu Hùng và Bạch Dương, mỉm cười nói: “Huyện trưởng Bành vừa rồi đã tuyên bố quy hoạch phát triển kinh tế của huyện chúng ta vào năm nay, tôi cảm thấy rất tốt, rất phù hợp với tình hình thực tế của huyện ta....”

Bành Thiếu Hùng bèn gật đầu cười đáp lễ, cảm thấy tên này cũng hiểu chuyện lắm.Sau khi Liễu Tuấn về đây làm việc, “ra tay rất hiểm”, phá vỡ dễ dàng nhiều pháo đài của hương Mã Đầu, “lên lớp” cho Bành Thiếu Hùng và các cán bộ của huyện Ninh Bắc, cũng được coi là đã chứng kiến được thủ đoạn của thiếu gia Liễu.

Những cán bộ trước kia luôn xem anh ta là con quan giờ đây không ngờ người ta nhỏ tuổi vậy là đã làm được những việc ghê gớm thế.Quả nhiên là gia giáo thâm nho, con hổ của bí thư Liễu đào tạo ra đúng là phi phàm.Trong cuộc tranh đấu của quan trường, Bành Thiếu Hùng không dám coi thường Liễu Tuấn.

Có điều nói đến vấn đề kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng vẫn là người “đứng đầu Ninh Bắc”.

Cần phải biết rằng anh ta là thư kí tiền nhiệm của phó tỉnh trưởng Quan, đi theo Quan Minh Kiệt nhiều năm như vậy, chưa ăn được thịt heo thì cũng nhìn thấy đường heo chạy, dưới trướng của Quan Minh Kiệt, học được không ít thứ có ích.“Tên nhỏ đó” lớn bao nhiêu chứ, làm sao hiểu được kiến thiết kinh tế?

Đứng một bên nhìn đi thôi!“Tôi cũng có một vài ý kiến nhỏ, nói ra để huyện trưởng Bành và các vị cùng tham khảo!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói, mọi người cũng mỉm cười gật đầu.Trong cuộc họp thường ủy thảo luận về vấn đề kiến thiết kinh tế, tất nhiên rất quan trọng, nhưng nếu nói tương đối, thì không khí cũng thoải mái.

Nói là thảo luận thật sự thì lại chẳng đề cập đến hạng mục kiến thiết, càng chẳng đề cập đến điều động cán bộ, không tồn tại vấn đề “cái lợi thuộc về ai”.

Những kiến nghị tốt thì tiếp nhận, những kiến nghị không tốt thì có thể mỉm cười gạt qua.

Hoàn toàn không cần phải giơ gươm rút kiếm ra ở đây.Hơn nữa các thường ủy thậm chí cả Bạch Dương đều không cho rằng Liễu Tuấn có được “ý kiến cao minh” gì ở vấn đề kiến thiết kinh tế.

“Tranh đấu chính trị” thì anh ta có thể có “năng khiếu”, người thông minh lại h đề ý.

Nhưng nếu nói về vấn đề kiến thiết kinh tế, thì chắc chắn phải có sự tích lũy kinh nghiệm.Cứ đợi xem anh ta nói ra điều gì nào!“Ý kiến của tôi, nếu quy nạp ra, thì cũng chỉ có một điều thôi, đó chính là kiến thiết kinh tế thì cần phải đi con đường của chuyên gia...”

Liễu Tuấn chầm chậm nói.Những thường ủy khác đều không nói gì cả, Bành Thiếu Hùng hơi nheo mắt lại.“Trải nghiệm và kinh nghiệm của mỗi người đều có một hạn chế nhất định, chuyên ngành học cũng không giống nhau.

Ví du như các vị đồng chí ngồi đây, không có ai học chuyên ngành kinh tế ra cả.

Vì thế trên quy hoạch tổng thể, cần phải khảo sát chuyên gia thật sự, theo tình hình thực tiễn của huyện để đề ra những quy hoạch phát triển thật sự hợp lí.”

Mặt của Bành Thiếu Hùng sầm lại, mọi người cũng rất ngạc nhiên.Câu này đã đánh đổ bản “quy hoạch tổng thể” của Bành Thiếu Hùng rồi, ít nhất là không tán thành với nó.Vị đồng chí Tiểu Liễu này, hơi quá đáng rồi đấy.Anh là một phó bí thư, bổ sung chút ý kiến cho bản quy hoạch kinh tế là được rồi, lại còn làm ra vẻ “đại thần” như vậy à?“Cụ thể mà nói, tôi rất tán htành cách làm việc tống nhất quản lí than đá của huyện trưởng Bành.

Việc này mà làm cho tốt, thì thu nhập tài chính của huyện sẽ tăng gấp mấy lần, tài lực có thể sử dụng cũng tăng lên.

Nhưng đây là một động tác lớn, cần phải khởi động trên phạm vi toàn huyện, vốn nó đã cần một nguồn đầu tư hậu hĩnh, hơn nữa cũng cần phải một thời gian lớn để đi vận hành.

Cũng có nghĩa là, lấy sức toàn huyện để kinh doanh than đá, một năm nay rất khó để thấy được lợi ích ngay, cần phải nhắm vào những khoản tiền ở các phương hướng khác nữa.

Đến năm sau, đương nhiên tình hình sẽ chuyển đổi tốt hơn, nhưng tôi dự kiến rằng, muốn có hiệu ích sản xuất quy mô, ít nhất cũng phải là chuyện của năm sau nữa.

Vậy thì trong hai năm này, số tiền vào kiến thiết các phương hướng khác khá là chật vật, còn về mặt thời gian thì sẽ không ngừng bị lỡ dở.......”

Liễu Tuấn không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói về lí do của mình.“Vậy theo ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn, việc này nên làm thế nào?”

Bành Thiếu Hùng cố gắng áp chế cơn giận, bình tĩnh phản bác.“Hợp tác!”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy!

Đi tìm bên hợp tác có nguồn vốn hậu hĩnh.

Đây gọi là mượn gà để đẻ trứng.

Hạng mục chúng ta đầu tư là tài nguyên than, ưu đãi chính sách và bảo đảm công ti hoạt động bình thường, đối phương đầu tư một khối lượng lớn tiền của, dựa vào tốc độ nhanh nhất khởi động thị trường than toàn huyện.

Từ năm ngoái toàn quốc đã rộ lên trào lưu kiến thiết kinh tế.

Dầu mỏ, than và các loại tài nguyên khác ngày càng eo hẹp, đầu tư vào ngành than đá, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều nhà đầu tư.

Những người cùng hợp tác này không khó kiếm.

Cứ như vậy, trong huyện không cần phải đầu tư quá nhiều tiền vào hạng mục này, và cũng thấy được hiệu quả rất nhanh.”

Liễu Tuấn nói, mắt sáng rực lên, cả người toát ra nhuệ khí.“Ngoài ra, tiêu thụ than đá còn đề cập đến vấn đề giao thông vận chuyển.

Trước kia các lò than tự mình vận động, nên tiêu thụ cùng là đơn lẻ, hầu hết đều dựa vào công vi vận chuyển, vốn rất cao.

Giờ đây tiêu thụ mới có bảo đảm.

Thành phố Đại Ninh có xưởng phát điện hỏa lực, thành phố Bảo Châu cũng có xưởng hỏa điện và xưởng sắt thép, đây đều là những khách hàng lớn của than đá.

Cự li xa, tốt nhất là sử dụng vận chuyển đường sắt.

Vì vậy, ga tàu hỏa và trạm vận chuyển huyện Ninh Bắc chúng ta đều cần được mở rộng.

Đây lại là một hạng mục lớn khác, cần phải có một số tiền lớn....”

Bành Thiếu Hùng lạnh lùng nói: “Vậy thì tiền ở đâu ra?”

Rất rõ ràng, hạng mục này cực kì khó kiếm được bạn làm ăn.“Vay vốn!

Thế chấp vay vốn!”

Liễu Tuấn nói chẳng ngại ngùng.“Chúng ta đảm bảo bằng hiệu ích của công ty than, vay vốn ngân hàng, không những có thể phát triển được ga tàu và trạm vận chuyển, còn có thể đầu tư vào những hạng mục khác nữa.”

Mắt Bạch Dương sáng lên, trong ánh mắt nhìn vào Liễu Tuấn, không phải là tán dương, mà là kinh ngạc.Người này thật sự là cái gì cũng biết à!”

“Ý của đồng chí Liễu Tuấn, là dùng trước tính sau?”

Lí Giang vẫn đang trầm ngâm đột nhiên lên tiếng.Liễu Tuấn cười, nhẹ nhàng vỗ bàn, nói: “Đồng chí Lí Giang nói đúng lắm, đó chính là dùng trước tính sau.

Mục đích mở công ty than của chúng ta là gì?

Đó chính là tăng thêm thu nhập tài chính, đầu tư vào kiến thiết kinh tế.

Nhưng tiền của công ty than này nếu kiếm về từng đồng một thì quá chậm.

Chúng ta cần phải làm ra thành thích cho nhanh, cần phải đẩy nhanh tốc độ, lấy ngắn nuôi dài là một biện pháp tốt.

Lấy thu nhập ba năm sau thậm chí năm năm sau của than, vay ngân hàng trước, rồi đẩy nhanh tốc độ khởi động các hạng mục kinh tế....kiến thiết thành phố của huyện thành chúng ta, ví dụ như thành phố thương mại huyện trưởng Bành vừa nói, còn có công viên, còn hệ thống giao thông giữa các thành phố với nhau nữa, đặc biệt là đường đến thành phố Đại ninh, cần phải mở rộng ngay lập tức.

Đường đã thông, thì vận chuyện mới lưu thông được, kinh tế mới phát triển được.

Tiền của công ty than, chúng ta chủ yếu dùng vào những kiến thiết hạ tầng, những hạng mục kinh tế cụ thể khác vẫn còn cần dựa vào nguồn vốn ngoài, vì thế năm nay chính phủ nên đẩy mạnh thu hút nhà đầu tư, thu hút vốn ngoài, chúng ta cung cấp các chính sách ưu đãi.

Ngoài ra, còn phải thành lập một quỹ phù trợ nữa...”

“Quỹ phù trợ?

Dùng để làm gì?”

Bạch Dương hứng thú nói.Liễu Tuấn cười với chị Bạch Dương, nói: “Phù trợ những doanh nghiệp của hương trấn.

Thực ra trong nhân dân rất nhiều người có đầu óc, chỉ là thiếu vốn đầu tư mà thôi.

Đây thực chất là mô hình thành công của huyện Hướng Dương, cách doanh nghiệp hương trấn và kinh doanh tư nhân nở rộ khắp nơi, sức sống của kinh tế thành phố cũng từ đó phát triển!”

Chương 482: Cùng có lợiBạch Dương nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Tuấn, có lẽ được một phút rồi.Đây là phòng làm việc của thư kí huyện ủy.

Cuộc họp thường ủy hôm nay vừa kết thúc, thiếu gia Liễu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của Bành Thiếu Hùng và sự kinh ngạc của những thường ủy khác, lẳng lặng dọn dẹp laptop và bút chì, sau đó ung dung đi ra khỏi phòng hội nghị.Bạch Dương làm một động tác tay với anh ta, rất không rõ ràng, nhưng Liễu Tuấn hiểu rất rõ.Chị BẠch Dương muốn nói: “Đến đây tôi nói chuyện!”

Thế là phó bí thư Liễu liền đi theo bóng của bí thư Bạch chầm chậm vào phòng làm việc.Trương Hiểu Mạn cũng không vào pha trà, trực tiếp đóng cánh cửa phòng làm việc lại.Hai vị này, thường xuyên một mình ở trong phòng làm việc rất lâu.

Lắm lúc Trương Hiểu Mạn cũng tò mò nghĩ, liệu có phải Liễu Tuấn và bí thư Bạch thật sự có gì đó không?Đương nhiên, mỗi lần chỉ cần nghĩ như vậy, Trương Hiểu Mạn ngay lập tức khống chế bản thân mình, không ngừng tự mắng mình “thấp hèn vô sỉ”, tạm thời không nói đến sự giúp đỡ của Liễu Tuấn với hai vợ chồng cô ấy, ngay cả Bạch Dương, cũng đối xử rất tốt với mình.

Có thư kí của một lãnh đạo nào được làm việc nhẹ nhàng như Trương Hiểu Mạn?

Người làm thư kí, ai mà chẳng biết phải cẩn thận hết mực, lo hết cái này đến cái kia?Mình làm sao có thể nghĩ về hai vị đó như vậy được?Người ta trẻ thế mà đã làm được đến chức vụ này, là những người bàn việc lớn kìa!Cần phải nói rằng sự đoán định này của Trương Hiểu Mạn ít nhiều cũng có lí, không hoàn toàn là đoán mò.Ít nhất thì không khí trong phòng làm việc giờ đây có phần “ám muội không minh bạch”.Liễu Tuấn ngồi lên trước mặt Bạch Dương, cầm cốc trà của Bạch Dương uống từng ngụm một, để mặc cho Bạch Dương nhìn, vô cùng ung dung tự tại.

Cốc trà của anh ta rõ ràng là để bên cạnh, mà cứ nhất định phải uống cốc của Bạch Dương, có lẽ rằng trên cốc trà đó có mùi thơm của Bạch Dương chăng?“Nhìn đủ chưa vậy?

Có phải cảm thấy bỉ nhân ngày càng đẹp trai ra rồi?”

Liễu Tuấn cười nói.“Tôi thấy cậu ngày càng thần khí rồi đấy!

Dám ngang nhiên làm cho Bành Thiếu Hùng không còn nước nào chui trên cuộc họp trường ủy!”

Bạch Dương bĩu môi, nói.Liễu Tuấn cười.Trong cuộc họp, anh ta đã gần như đạp đổ tất cả cái gọi là “quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế”, làm cho người ta có một cảm giác như anh ta là huyện trưởng vậy, Bành Thiếu Hùng chỉ là người đóng góp vài phần nhỏ cho bản quy hoạch của anh ta mà thôi.Các thường ủy đều cảm thấy rất rõ rằng Bành Thiếu Hùng đang cố gắng chế ngự ngọn lửa giận trong lòng mình.Kết quả cuộc họp thường ủy lần này, ngoài Liễu Tuấn, tất cả các thường ủy khác đều lựa chọn yên lặng, ngay cả những ý kiến mang tính tượng trưng cũng không đề ra.Hai bên phát sinh sung đột đều quá mạnh.Quan Minh Kiệt làm phó tỉnh trưởng thường ủy, Bành Thiếu Hùng ngay lập tức run rẩy hẳn lên, vốn tưởng rằng Lão Quan sẽ chìm nghỉm như vậy!

Nhưng Liễu Tuấn còn “kinh khủng” hơn nữa, cha mình đã đi đến tỉnh J rồi, mà nhạc phụ đại nhân lại ngồi được lên cái ghế vàng bí thư tỉnh ủy.Dù là bí thư thường ủy hay là phó tỉnh trưởng thường ủy, đều không phải là những nhân vật có thể đắc tội.Thôi cứ nên ngầm kiếm tiền vậy!Chỉ có Bạch Dương không để tâm đến những việc này, đằng sau người ta có cả ủy viên cục chính trị kìa!

Hơn nữa mình cũng là một bí thư huyện ủy, người đứng đầu, tất nhiên không cần thiết phải để ý đến thái độ của ai.“Anh ấy không làm cho vẹn toàn thì em chỉ ra cho anh ấy.

Đây không phải là một chuyện nói chơi.

Chúng ta đến huyện Ninh Bắc để làm gì?

Không phải là để kiếm tiền, cần phải chăm chỉ làm chút gì đó cho quần chúng.

Nếu như dựa vào cách làm việc của Bành Thiếu Hùng, đương nhiên không có sai lầm gì cả, kinh tế của huyện Ninh Bắc vẫn chìm nghỉm như vậy....Vậy chẳng phải đã lãng phí cái bản lãnh của bổn thiếu gia đây rồi sao!”

Liễu Tuấn cười nói.Bạch Dương vốn gật đầu lia lịa, rất “cảm động”, không ngờ tiểu ngoan đồng này bản tính khó dời, câu cuối cùng làm cho Bạch Dương dở khóc dở cười.“Này, tôi đang nói chuyện tử tế với cậu, cậu đừng có nói linh tinh được không?”

Bạch Dương vừa bực vừa cảm thấy buồn cười, trừng mắt với Liễu Tuấn, môi nhạnh lên.Liễu Tuấn choáng.Bạch Dương xinh đẹp mĩ miều thỉnh thoảng lại lộ ra cái thái độ như trẻ con này, “lực sát thương” cực kì lớn.

Liễu Tuấn cảm thấy mình chịu đựng sắp đến giới hạn rồi, có thể trở thành “cầm thú” bất cứ lúc nào!Phó bí thư Liễu khô cả cổ họng, vội vàng cầm chén trà lên uống lia lịa mấy ngụm liền, cố gắng đưa sức chú ý của mình vào chỗ khác, thở một hơi, rồi nói với Bạch Dương: “Em cũng đang nói chuyện thật đấy chứ.

Bành Thiếu Hùng chẳng có tài cán gì, không xử lí được tốt kinh tế của huyện Ninh Bắc, chúng ta không thể hùa theo anh ta, nếu như không làm được, thì có lẽ bổn thiếu gia sẽ già sớm mất...cái chức phó bí thư này của em không phải là nhẹ nhàng, không những cần phải giáo dục bí thư mà còn phải giáo dục cho cả huyện trưởng nữa.....”

Liễu Tuấn than thở.Không ngờ cơn thịnh nộ của Bạch Dương đã đến.Liễu Tuấn phản ứng rất nhanh, quay đầu, bàn tay ngọc ngà của Bạch Dương đang để trên vai, Liễu Tuấn thò tay ra nắm lấy nó đưa sượt qua miệng, rồi lại nhanh chóng rời tay, nhìn Bạch Dương, cười “hề hề”.Mặt Bạch Dương hơi đỏ.Gần đây những động tác nhỏ như thế này của tiểu ngoan đồng ngày càng nhiều, Bạch Dương “khủng khiếp” nhận ra rằng, mình cũng dần dần quen với nó, xem ra sự chiều chuộng với tên này cũng quá nhiều rồi.Bạch Dương vẫn kiên quyết cho rằng đó là sự “chiều chuộng”!Dù thế nào, cái phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình nhất định phải thủ cho vững!Chỉ có điều liệu có thủ được hay không hoặc là có thể thủ trong vòng bao lâu, trong chính tâm can Bạch Dương cũng không hề chắc chắn!“Này, những thứ liên quan đến kinh tế này cậu học từ ai thế?”

Bạch Dương không nhịn được hiếu kì hỏi.Dường như từ trước không biết rằng tiểu ngoan đồng còn có bản lĩnh này nữa.“Này, đại tiểu thư, chị đừng có quên, anh họ em là giám đốc tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi đó, cha em là một cán bộ lãnh đạo nổi tiếng vì kinh tế đó, chẳng phải những điều đó được rót vào tai em hau sao?”

Liễu Tuấn chỉ đành lấy ra hai tấm bia đỡ đạn.Việc đế quốc tiền tệ vẫn không nên để Bạch Dương biết thì hơn.“Những điều cậu nói hôm nay, hình như cũng có lí đấy...”

Bạch Dương trầm ngâm.Thiếu gia Liễu được một quả buồn.“Cái gì mà là hình như có lí cơ chứ?

Vốn là rất có lí mà!

Kinh tế của huyện Ninh Bắc muốn phát triển nhanh chóng, đây là một biện pháp duy nhất!

Hừ, cái chức huyện trưởng này nên để cho em làm mới đúng!”

Trước mặt Bạch Dương, thiếu gia Liễu không hề khiêm nhường, mà rất huênh hoang.Bạch Dương cười nói: “Đáng tiếc rằng tôi không phải là bí thư thị ủy, nếu không thì, tôi đã để cho cậu làm cái chức huyện trưởng!”

Liễu Tuấn “Hừ” một tiếng, nói: “Nếu như chị là bí thư thị ủy, thì chúng ta cũng phải làm đến cái chức thị trưởng chứ, ai mà thèm để mắt đến cái huyện trưởng rách này?”

Tay Bạch Dương hơi ngứa ngáy, nhưng không dám gõ vào vai Liễu Tuấn nữa, sợ rằng tiểu ngoan đồng lại “được thể”, con “ác quỷ” trong lòng cô lại lớn lên thêm một chút..“Bí thư Liễu, vừa này huyện trưởng Bành gọi điện đến, hỏi rằng anh có nhà không!”

Liễu Tuấn vừa về đến phòng làm việc của mình, thư kí Phan Tri Nhân đã nói với anh ta.“Huyện trưởng Bành?”

Liễu Tuấn hơi ngớ người.“Là huyện trưởng Bành!”

Phan Tri Nhân gật đầu.“Tôi biết rồi!”

Liễu Tuấn ngồi xuống nghĩ một lúc, không biết rằng Bành Thiếu Hùng tìm anh ta có việc gì?

Chẳng lẽ không phục muốn đánh nhau với anh ta sao?

Liễu Tuấn nhìn sang Phan Tri Nhân.Phan Tri Nhân lắc đầu nói: “Anh ta nghe nói rằng anh không ở đây liền cúp máy rồi!”

Vừa đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.“Alô xin chào ai thế ạ?”

Liễu Tuấn nhấc máy điện thoại.“Bí thư Liễu, là tôi, Bành Thiếu Hùng........”

“A, chào anh, huyện trưởng Bành!”

Liễu Tuấn hỏi rất lịch sự.“Bí thư Liễu giờ anh có thời gian không?”

Bành Thiếu Hùng hỏi.“Có.

Huyện trưởng Bành có chỉ thị gì thế?”

Bành Thiếu Hùng cười, rồi nói: “Bí thư LIễu quá khách khí rồi, tôi làm gì có chị thị gì chứ?

Thế này đi, nếu giờ anh có thời gian rảnh, thì tôi muốn đến thăm một chút, nói rõ về suy nghĩ về tổng thể phát triển kinh tế của huyện...”

Liễu Tuấn lại ngớ người ra lần nữa.Thái độ khiêm nhường của Bành Thiếu Hùng thật sự là không ngờ đến.“Ha ha, huyện trưởng Bành khách khí quá rồi, tôi làm sao để anh đến đây được?

Để tôi qua đó........Đương nhiên là tôi phải qua đó rồi, huyện trưởng Bành đợi một chút, tôi sẽ đến ngay!”

Liễu Tuấn chỉ hơi ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng đúng với quy tắc quan trường.Dù thế nào thì Bành Thiếu Hùng cũng là người đứng thứ hai, không có lí do gì mà bắt người ta đến để “thảo giáo”.

Những kiến nghị đưa ra trên hội nghị dù có kịch liệt một chút, nhưng cũng nằm trong khuôn khổ quy phép của tổ chức.

Nhưng hết công việc, thì mình làm sao có thể bành trướng được?

Ngồi đợi Bành Thiếu Hùng đến, nếu việc này mà đồn ra ngoài, thì trong mắt cán bộ cấp dưới, dù cho bí thư Liễu có giỏi giang đến đâu đi chằng nữa, nếu đồn đến tai mấy lão thành cũng chẳng ra sao cả.Mấy lão thành đó nhất định sẽ cho rằng Liễu Tuấn dương dương tự đắc, không biết trời cao đất dày, lấn sân của huyện trưởng.

Nếu như cán bộ của huyện Ninh Bắc không đoàn kết với nhau thì đó là tội của Liễu Tuấn!Nghe lời đó của Liễu Tuấn, trong lòng Bành Thiếu Hùng dễ chịu hơn một chút.Dù thế nào, tên này cũng rất biết nguyên tắc.Liễu Tuấn rất nhanh đã đến căn nhà của chính phủ huyện, Bành Thiếu Hùng đích thân đứng ở cổng phòng làm việc chờ, đó đã là cái lễ cao nhất để đáp lại Liễu Tuấn rồi.“Bí thư Liễu, hoan nghênh hoan nghênh....”

Bành Thiếu Hùng nắm chặt tay của Liễu Tuấn, nụ cười trên khuôn mặt cũng rất sáng lạn, chẳng thể nhìn ra dáng vẻ trên cuộc họp.Liễu Tuấn hàn huyên với anh ta vài cau, rồi cùng ngồi lên sô pha, thư kí đưa lên nước trà rồi lui ra ngoài.“Bí thư Liễu, những lời của anh hôm nay trên cuộc họp, làm tôi thu được rất nhiều gợi mở.....nói với anh được một lần vậy mà còn hơn mười năm đọc sách!”

Bành Thiếu Hùng cảm động nói.Liễu Tuấn khiêm nhường cười đáp: “Huyện trưởng Bành à, hôm nay tôi thật sự là không cố ý chống lại anh đâu, anh đừng để ý nhé!”

Bành Thiếu Hùng lắc tay Liễu Tuấn, nói: “Bí thư Liễu nói đi đâu thế, đã là cuộc họp rồi thì mọi người đều phải trình bày ra ý kiến của mình, ai nói đúng thì nghe người ấy, đều là vì phát triển kinh tế huyện chúng ta mà thôi, tôi làm sao để ý được?”

Liễu Tuấn gật đầu, nói: “Huyện trưởng Bành khoan dung rộng lượng thật đáng để tôi học tập.”

“Bí thư Liễu, mọi người đều là đồng nghiệp lâu năm của nhau rồi, những lời khách sáo thì đừng nói nữa, ha ha.....Tôi mời bí thư Liễu đến đây là muốn nói chuyện với anh một chút.

Cơ sở của huyện Ninh Bắc rất mỏng, tôi không thể nào lấy được tiền.

Đề nghị hôm nay của bí thư Liễu làm cho tôi có được sự gởi mở rất lớn.”

Bành Thiếu Hùng nói.Lúc này, Liễu Tuấn đã có thiện cảm với anh ta hơn một chút.Dù thế nào, người này vẫn muốn làm việc tử tế.

Anh ta đang trẻ tuổi, cũng cần phải nghĩ cho thành tích chính trị của mình.

Đây là điểm tương đồng của anh ta với Liễu Tuấn.Chỉ cần đồng ý làm một việc gì đó cho quần chúng, Liễu Tuấn sẽ khẳng định anh ta!“Điều mà huyện trưởng Bành lo ngại là, kinh tế của huyện Ninh Bắc chúng ta năm nào cũng xếp cuối, quan trọng nhất có hai vấn đề cần giải quyết.

Một là thay đổi tư tưởng, không thể đợi chờ được, phải chủ động tiến lên, tìm cơ hội phát triển cho mình.

Thứ hai là phải có một nguồn lực tài chính hùng hậu!

Chỉ cần giải quyết được vấn đề này, tôi thấy phát triển kinh tế cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

Thấy Bành Thiếu Húng nói ra suy nghĩ thật sự, LIễu Tuấn cũng không nói đùa với anh ta nữa mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.Bành Thiếu Hùng gật đầu liên tiếp.“Bí thư Liễu nói thật đúng quá.

Thay đổi quan niệm thật sự là một việc lớn, nguồn lực kinh tế cũng là một việc quan trọng.

Huyện Ninh Bắc lớn như vậy, chỉ cần có mấy tỉ mười mấy tỉ đập xuống, không sợ rằng không phát triển được!

Có điều là, hai việc này đều là việc nói dễ làm khó...”

Liễu Tuấn cười, nói: “Đúng là hơi khó, nhưng cũng phải thử một chút chứ.

Huyện trưởng Bành, tôi có một đề nghị, để cho anh tham khảo.

Tôi thấy, cần phải phân nhiệm vụ cho từng cán bộ lãnh đạo cấp huyện!”

“Phân nhiệm vụ cho từng cán bộ cấp huyện?”

“Đúng vậy!

Nhiệm vụ thu hút nguồn vốn và nhiệm vụ làm từng mảng.

Bên chính phủ huyện, phải đề ra những hạng mục quan trọng cho năm nay......điều này tôi kiến nghị vẫn nên để chuyên gia cùng thương thảo....sau đó cần phải lấy những nhiệm vụ này phổ biết đến từng cán bộ lãnh đạo.

Muốn thay đổi quan niệm, thì lãnh đạo huyện phải làm gương trước.

Ví dụ như nói đến Liễu Tuấn tôi, tôi có thể phụ trách dẫn bên hợp tác với công ty than.

Tôi nghĩ chỉ cần có hai ba ức thì cái công ty than này nhất định sẽ vận hành được ngay!”

Liễu Tuấn cũng không “nói mà không làm”, vừa lên đã nhận nhiệm vụ khó nhất về mình.Bành Thiếu Hùng nheo nheo mắt theo thói quen rồi mắt lại sáng lên.“Bí thư Liễu nói thật ư?”

Liễu Tuấn cười nói: “Quân tử nhất ngôn!”

“Vậy thì tốt rồi!”

Bành Thiếu Hùng rất vui vẻ vỗ bàn một cái.“Chỉ cần bí thư Liễu đồng ý làm việc này, thì làm sao không thành sự được?”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Huyện trưởng Bành, tôi cũng không phải huênh hoang tự đắc ở đây.

Thật sự là chúng ta không thể kéo được đâu, kinh tế của huyện Ninh Bắc, nhất định phải trong một hai năm mới có thể nhìn thấy được sự thay đổi!

Điều này yêu cầu chúng ta phải đoàn kết với nhau đồng tâm hiệp lực!

Với cả tốp lãnh đạo của huyện ủy, và đối với cả huyện Ninh Bắc ta, đều có lợi!”

Bành Thiếu Hùng nhìn sang Liễu Tuấn, thấy thần thái anh ta hết sức thành khẩn, trong lòng vô cùng cảm động.

Xem ra trước đó mình rất hiểu sai về anh ta, hoàn toàn xem anh ta là một “con em nhà quan” đáng ghét.

Không ngờ người này mặc dù trẻ tuổi, mà đã có cách làm việc như vậy, lại còn rất có trách nhiệm nữa!Thực sự là thế, nếu như kinh tế của huyện Ninh Bắc trong một hai năm có sự thay đổi lớn, đối với Cổ Thiếu Hùng, đối với huyện Ninh Bắc, tất cả đều có lợi ích lớn.Cái gọi là tranh đấu trong quan trường, không phải là những điều không thể điều hỏa được, quan trọng nhất là phải tìm được phương hướng và mục tiêu phát triển giống nhau.

Chương 483: Khuyên tai nhựa rất đẹpTrong một quán cà phê yên tĩnh của khu Giang Đông thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn đang ngồi dính lấy nhau.Tiểu Thanh trang điểm rất bình thường, chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, mặt một chiếc váy đen và chiếc quần tất đen.

Năm nay, trên thành phố đang mốt loại quần này, có thể làm cho những đường cong trên cơ thể phái nữ hiện ra rất rõ.Khi Liễu Tuấn nhìn thấy cách trang điểm này của Tiểu Thanh, trong lòng thở dài.Tiểu Thanh và Xảo Nhi, đều ngẫu nhiên chọn một cách trang điểm để đến gặp anh ta.

Mặc dù Tiểu Thanh vẫn gợi cảm như vậy, trên khuôn mặt không có chút nếp hằn của tuổi tác nào, khi ở bên cạnh Liễu Tuấn, chẳng ai có thể nhận ra tuổi của cô lớn hơn Liễu Tuấn.

Nhưng trong lòng thì ngày càng để ý rồi.Khi Tiểu Thanh xuất hiện ở những bữa tiệc và những khu long trọng, mái tóc đẹp của cô sẽ được cẩn thận búi lên, vô cùng cao quý.

Giờ đây lại giống như một cô gái bình thường vậy, để xõa ngang vai, che đi đôi khuyên tai bằng đá đỏ.Tất nhiên, chẳng ai nghĩ đến rằng, đó là viên đá của sa hoàng Nga.Con gái thích đẹp, không mua được hàng thật thì lấy hai cái hột nhựa để đeo lên tai cũng là một chuyện rất bình thường mà.Tiểu Thanh giống như Xảo Nhi, nấu ăn rất ngon, hơn hẳn đại tiểu thư hà, thậm chí ngay cả bí thư Bạch, đến bát mì cũng chẳng biết nấu, không thể nào đọ được.Đầu những năm chín mươi, quán cà phê ở những nơi như thành phố Đại Ninh này là một nơi tiêu pha cao cấp.

Một cốc “nước đen” đắng chát cũng phải đến năm tệ, có khác gì với cướp giật không?Liễu Tuấn không thể nào chịu cái tội nước ngoài này được, anh ta đã nghiện thuốc, giờ đây không muốn nghiện thêm cà phê nữa.

Vẫn như thường lệ, uống một cốc lục trà trong quán cà phê, ăn một lúc hai cái humberger, rồi lại gọi thêm một đĩa thịt nướng nữa, ăn đến độ mỡ đầy trong miệng.Tiểu Thanh cũng ăn trưa cùng với anh ta, để giữ dáng, chỉ ăn một nửa cái humberger là đã no, nhấc cốc cà phê lên uống từng ngụm nhỏ, thoải mái dựa vào lòng ấm áp của Liễu Tuấn, thỉnh thoảng Liễu Tuấn đưa miếng thịt nướng vào miệng cô ấy, cô ấy lại mở miệng nhẹ nhàng cắn lấy.Sự trang trí của quán cà phê cũng rất được, yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm du dương bay trong không gian, mặc dù là tiếng của máy phát, chất lượng âm thanh kém một chút, nhưng vẫn không tồi, rát thích hợp với những người thanh niên nói chuyện tình yêu.Tiểu Thanh rất hưởng thụ không khí thế này.“Tiểu Tuấn, anh cảm thấy làm đầu tư quặng sắt có dễ không?”

Tiểu Thanh đổi tư thế mới, để cho mình nằm nghiêng vào lòng Liễu Tuấn, hỏi rất tự nhiên.“Sao, em có hứng thú với VALE hay là hứng thú với Billiton?”

Liễu Tuấn cười hỏi.Công ty Vale của Pari và công ty Billiton của Ý là hai công ty quặng sắt hàng đầu thế giới.

Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, cùng với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế toàn cầu, nhu cầu với sắt thép cũng ngày càng lớn hơn, giá cả của quặng sắt ngày một tăng, không chỉ là việc có dễ làm hay không, mà như một đại gia siêu cấp vậy, sắt thép toàn cầu đã hết lần này đến lần khác khép nép trước những công ty này, mời họ đừng có tăng giá quặng nữa.Hơn nữa có lúc, dù là anh có bỏ được số tiền như vậy, thì người ta chưa chắc đã muốn bán cho anh.Người làm ăn mà bên bán có thể làm cao như vậy thật sự là không nhiều.“Đều có hứng cả.

Giờ đây em gặp phải vấn đề khó rồi!”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười nói.Bàn tay của Liễu Tuấn vẫn giấu dưới áo của Tiểu Thanh, cách một tấm lông cừu có thể cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của chiếc eo cô, thật là vui.Nghe xong câu này, Liễu Tuấn ngừng lại, kinh ngạc nói: “Có việc nhưu vậy sao?

Ai có thể làm cho cô gái truyền kì của ngành tài tệ Hồng Kông gặp khó khăn chứ?”

Liễu Tuấn không phải cố tình khoác lác.Quỹ Thịnh Nghiệp mấy năm nay tiếp tục phát triển, nắm trong tay đến mấy trăm ức USD, đây là một con số làm chấn động lòng người.

Còn những số tiền đầu tư của Thịnh Nghiệp, cũng đã vượt qua ba mươi ức USD, đây còn chưa tính số tiền của Tiểu Thanh ở Thụy Sĩ, đều ở trong tài khoản của Liễu Tuấn.Mặc dù nói rằng xuyên thời gian không khó kiếm tiền, nhưng kinh nghiệm cuộc sống nói với Liễu Tuấn rằng, “Có lúc làm nhiều không đủ nghĩ”, để lại một ít đề phòng là tốt hơn.Giờ đây địa vị của Tiểu Thanh ở ngành tài chính Hồng Kông và cả Đông Nam Á, có thể hình dung là “một lời đáng ngàn vàng”, nhưng mỗi lần hành động đều trở thành tiêu điểm chú ý của nhiều phía.Nghe Tiểu Thanh nói cô ấy gặp phải vấn đề khó, Liễu Tuấn thật không tin lắm.“Ừm, thật đó....”

Tiểu Thanh đổi một tư thế khác làm cho mình dễ chịu hôn rồi điệu đà nói.Liễu Tuấn hơi buồn cười.Tiểu Thanh đi đến Hồng Kông sống vài năm, nói chuyện với anh ta, ngay cả tiếng địa phương của Liễu Gia Sơn cũng mang chút hơi hướm của tiếng Hồng Kông rồi.Liễu Tuấn cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt của Tiểu Thanh, mỉm cười nói: “Ai dám làm cho tiểu bảo bối của anh buồn?

Nói cho anh biết, anh sẽ đánh tét mông nó ra!”

Đây không phải là Liễu Tuấn cố tình rườm rà, anh biết rằng Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều rất để ý đến vấn đề tuổi tác, nên cố tình để cho mình ở vị trí của người anh.Tiểu Thanh cười khanh khách, cắn môi nói: “Vừa nãy anh đánh em....Còn chưa đánh đủ à?”

Ba người con gái có quan hệ thân thể với anh ta trong kiếp này, cơ thể của Tiểu Thanh nhỏ nhất, nhưng cô ấy nhỏ xương, chứ người lại rất đầy đặn, rất xinh đẹp.

Liễu Tuấn rất thích chỗ nhiều thịt nhất trên người cô ấy.

Vì thế số lần Tiểu Thanh bị “tét mông” nhiều hơn Hà đại tiểu thư.Nghĩ lại thời khắc đẹp đẽ trong phòng ngủ không lâu trước, Liễu Tuấn lại cảm thấy rất xôn xao, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô.Trong lòng Tiểu Thanh rất vui, cô quay hẳn người, nằm lên lòng anh, ngước đầu cười rạng rỡ.“Ừm, vấn đề khó khăn em gặp phải là......Tiền của chúng ta nhiều quá, không biết tiều vào đâu...”

Vừa nói, Tiểu Thanh vừa cười khanh khách, rồi lại quay sang anh ta chớp mắt.Lúc này Liễu Tuấn mới biết, mình đã bị Tiểu Thanh lừa rồi.

Ngay lập tức cười đánh nhẹ lên má Tiểu Thanh.“Giỏi lắm, dám lừa anh....”

Tiểu Thanh núp đi, dúi đầu vào lòng Liễu Tuấn, cười khanh khách mãi không thôi.Làm “tỉ phú tài tệ nữ” thật sự là rất mệt, Tiểu Thanh cũng chỉ có thể thoải mái trong lòng Liễu Tuấn thế này thôi.

Có điều tinh thần hiếu thắng của Tiểu Thanh lớn hơn của Xảo Nhi nhiều, và cũng có sự yêu thích về tiền hơn.

Nếu như Liễu Tuấn muốn Xảo Nhi từ bỏ tất cả tiền tài để về sống cuộc sống nhỏ bé bên cạnh Liễu Tuấn, Xảo Nhi nhất định sẽ đồng ý chẳng chút do dự.

Nhưng nếu như đưa ra yêu cầu như vậy với Tiểu Thanh, nhất định sẽ bị từ chối.Tất nhiên, Liễu Tuấn không lắm chuyện đến độ làm “trắc nghiệm” này.Lúc này, một đôi nam nữ đi vào, thấy hai người này “dính” lấy nhau công khai trong quán cà phê, chẳng chú ý đến ảnh hưởng, càng hiếu kì nhìn họ kĩ hơn chút nữa, trong mắt ít nhiều có chút “bất thiện”.Học sinh giờ đây thật sự là “to gan” quá.Lâu lắm mới gặp Tiểu Thanh, Liễu Tuấn rất vui, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, mà quay về người ta cười khách khí.

Cô gái trẻ cũng cười lại, còn bạn trai của cô ta thì lại cảnh giác trừng mắt với Liễu Tuấn.Mặc dù tên học sinh này hành động không ra gì, nhưung cũng rất đẹp trai.“Em vì không còn chỗ nào cất tiền nữa nên mới nghĩ đến việc đi đến công ty Vale và Biliton?”

Đợi đôi nam nữ đó đã đi xa, Liễu Tuấn mới hỏi.“Ừm....Không biết làm ăn quặng thế nào....”

Tiểu Thanh hơi do dự.Liễu Tuấn cười nói: “Sao em lại nghĩ đến việc làm quặng chứ?”

“Đây là ý kiến của tập đoàn cố vấn.

Họ cho rằng về sau toàn thế giới sẽ tiếp tục có nhu cầu lớn với sắt thép, giá của quặng sát cũng sẽ tăng cao...”

Liễu Tuấn gật đầu.Về chuyện “đường chuyên gia”, tất cả mọi người cùng hợp sức đề ra phương án kinh doanh là điều Liễu Tuấn thường nhấn mạnh.

Dù là quản thúc địa phương hay là kinh doanh doanh nghiệp, dựa vào trí tuệ của một người là không hề đủ.

Dù Liễu Tuấn có là một người xuyên thời gian, thì cũng không phải việc gì cũng phán đoán chuẩn xác.

Kiếp trước anh ta lại không phải là chuyên gia về mảng này, cũng chỉ có thể nhớ một ít phương hướng cơ bản mà thôi, còn những vấn đề cụ thể, thì rất khó nhớ kĩ.Với tư tưởng của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh luôn tiến hành triệt để.

Đầu tư Thịnh Nghiệp có một đoàn cố vấn lớn, thành viên bao gồm cả nhân viên của công ty Thịnh Nghiệp và các cổ đông, ví như những người của Kim Phú Xương, còn có cả mấy chuyên gia học giả của Hồng Kông nữa.

Phần lớn đều là kiêm chức, Tiểu Thanh mở cuộc họp định kì, bàn luận về phương hướng phát triển của kinh tế toàn cầu.Không còn nghi ngờ gì nữa, vận hành của đoàn cố vấn này rất thành công.

Ít nhất là dự đoán về quặng sắt rất chuẩn xác.“Có cơ hội không?”

Liễu Tuấn hỏi.Tiểu Thanh cười.

Xem ra Tiểu Tuấn nhận định rất tốt về quy hoạch phát triển của cô ấy, nên đã đi thẳng vào vấn đề kĩ thuật.“Trước mắt thì chưa có cơ hội gì lớn, chỉ có thể mua ít cổ phiếu vòng ngoài thôi.

Có điều, chỉ cần chuyên tâm đi tìm, thì nhất định có cơ hội...”

Liễu Tuấn mỉm cười, cù vào eo Tiểu Thanh.Điều anh ta thích nhất là tinh thần phấn đấu của Tiểu Thanh.

Dù là vấn đề khó đến đâu, trong mắt người khác có khó tin đến thế nào đi nữa, cô ấy đã quyết định là sẽ cố gắng hết sức để làm, đi tìm cơ hội.

Vì dụ như trước đó, Tiểu Thanh tỏ rõ thiện cảm với anh ta, lúc đó Liễu Tuấn cảm thấy rằng không thể được, luôn luôn “cự tuyệt” việc này, nhưng cuối cùng Tiểu Thanh thắng.Tiểu Thanh đã nói như vậy, Vale và Billiton đều “khó khăn” hoặc là nói, một vài cổ đông nào đó của họ gặp rắc rối rồi.

Chỉ cần lộ ra chút “đường hướng”, là nhất định bị Tiểu Thanh nắm bắt, sau đó bắt họ phải kí “liên minh”, lấy cổ phần nhượng lại cho đầu tư Thịnh Nghiệp.Nơi làm việc của đầu tư Thịnh Nghiệp, là các thành phố lớn trên toàn cầu, và luôn tìm những điểm yếu của người khác.Khả năng tung hoành trên thương trường của Tiểu Thanh đã vượt qua Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng không thể múa rừu qua mắt thợ nữa, chỉ mỉm cười nói: “quặng sắt đáng để làm thu hồi cũng rất nhiều.”

Đầu Tiểu Thanh cọ vào trong lòng anh ta, nói: “Vấn đề khó của em vẫn chưa được giải quyết đấy....”

Liễu Tuấn hơi buồn cười.Xem ra thật sự giờ đây Tiểu Thanh có quá nhiều tiền rồi.

Đứng trên lập trường của một nhà tư bản, tiền cứ ở trong tay mà không đầu tư ra ngoài, là một việc làm cực kì lãng phí.

Vì thế tiền ở trong ngân hàng Thụy Sĩ của Liễu Tuấn đều là vàng cả.“Thế này đi, có một hạng mục ở huyện Ninh Bắc, xem em có hứng thú không!”

Liễu Tuấn đột nhiên nghĩ về “lời hứa” không lâu trước với Bành Thiếu Hùng, khởi động kinh tế than ở huyện Ninh Bắc, nếu hoàn toàn dựa vào đầu tư ngoài, thì ít nhất cũng phải mấy ức.

Đương nhiên, đó là tiền trong nước chứ không phải là đô la.Việc này, Liễu Tuấn ngay từ đầu chưa có dự định động vào tiền của Tiểu Thanh hoặc Xảo Nhi.

Dù sao thì mình cũng làm phó bí thư của huyện Ninh Bắc, ít nhiều cũng cần phải tránh một số vấn đề.Giờ đây tiền trong tay Tiểu Thanh đã tiêu không hết, thì ủng hộ chút cho kinh tế huyện Ninh Bắc cũng không tồi, chỉ là cần phải nghiên cứu về danh nghĩa của nó rồi.Cống hiến cho kinh tế địa phương, cũng không thể nói là việc xấu.“Không có ảnh hưởng gì đến anh chứ?”

Tiểu Thanh không hỏi hạng mục gì, mà hỏi vấn đề ảnh hưởng trước.Dù là Tiểu Thanh có nổi tiếng ở Hồng Kông đến mấy, nhưng trong lòng cô vẫn là người con gái của Liễu Gia Sơn, “Nam là trời nữ là đất”, quan niệm này rất sâu sắc, Tiểu Tuấn chính là trời của cô!“Làm cẩn thận một chút vấn đề không lớn.”

Liễu Tuán cười, nói ra dự định của huyện Ninh Bắc.“Khoảng bao nhiêu tiền thì đủ?”

Tiểu Thanh hỏi.“Khoảng năm ức gì đó, kì đầutiên sau khi khởi động tiền đến, rất nhanh sẽ có hiệu quả.

Thu hồi vốn không phải là vấn đề.

Con số cụ thế thì anh chưa đoán, đây là việc của chính phủ huyện.”

Liễu Tuấn nói.Tiểu Thanh bèn cười.Ái lang đã nói vậy, trong quá trình phát triển của đầu tư Thịnh Nghiệp, Tiểu Tuấn đích thân đưa vào động tác cụ thể, cũng chỉ là ba lần mà thôi, đều là những lúc quan trọng cả, mỗi lần tham dự vào, Thịnh Nghiệp đều phát triển như vũ bão.

Bình thường không hề có sự vụ cụ thể gì.“Số tiền đó không vấn đê gì.

Danh nghĩa của lần đầu tư này thay đổi một chút đi.

Em sẽ đăng kí một công ty khác ở Hồng Kông, rồi đi mấy vòng, không để cho người ta đoán được ra em là được rồi.”

Tiểu Thanh nói rất nhanh.“Được.”

Về những thao tác cụ thể này, Liễu Tuấn rất tin Tiểu Thanh.Hai người nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ trong quán cà phê, lúc này mới ung dung đứng dậy, chuẩn bị về tổ ấm, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc.

Cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh họ gọi Tiểu Thanh lại.“Em gái, khuyên tai của em mua ở đâu thế?

Rất đẹp....Bao nhiêu tiền vậy....”

Hóa ra cô ta đã nhìn thấy chiếc khuyên tai của Tiểu Thanh.Bạn trai của cô ta tỏ thái độ, nói: “Làm bằng nhựa đấy, đừng hỏi nữa.”

Nghĩ rằng hai đứa học sinh thì làm gì có tiền mua đồ thật?“Đẹp mà, nhìn như đồ thật!”

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đều cười, đặc biệt là Tiểu Thanh, cười rất vui.

Một câu “em gái” thật là nhức tai!“Ừm, một người bạn của tôi mua cho tôi ở Zuri.”

Zuri nổi tiếng toàn thế giới, tất cả đồ ở đó đều là quý hiếm.“Zuri à?

Wa, nước ngoài à, hèn gì đẹp như vậy...”

Chương 484: Chấn hưng kinh tế huyện Ninh BắcCho dù Bành Thiếu Hùng hắn ghét Liễu Tuấn như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể không thừa nhận, phương án chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc mà Liễu Tuấn đưa ra đúng là trên hắn.Trước kia hắn theo phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt làm thư ký, tiếp xúc với một số thứ ở phương diện kiến thiết kinh tế, nhưng đại đa số là các văn kiện, thêm vào một số suy đoán của bản thân.Dù sao hắn chỉ là bí thư không phải là đệ tử của Quan Minh Kiệt, không thế cứ chuyện gì cũng “thỉnh giáo”, đưa tới huyện Ninh Bắc hơn một năm, đại đa số tinh lực tiêu hao hết ở mặc đầu tranh rồi, đối với việc phát triển kinh tế của huyện Ninh Bắc hắn chỉ làm một “hội trưởng duy trì”, hiện giờ chân chính gánh vác kiến thiết kinh tế một huyện, bản chất “thư sinh” liền lộ ra hoàn toàn.Dựa theo cách nói của Nghiêm Ngọc Thành là “cách cục” không đủ, gan không đủ lớn, chỉ dám bước từng bước một, chuyện “năm dần tiêu lương năm mão” đừng nói là làm, dù nghĩ cũng chẳng dám.Ý kiến của Liễu Tuấn là chỉ cần lấy thu nhập than trong ba năm năm sau làm thế chấp, vay hơn trăm triệu vốn tài chính dùng để phát triển kinh tế, là một suy nghĩ quá lớn gan.Làm Bành Thiếu Hùng sợ là, thu nhập than dùng làm thế chấp này còn chưa đâu vào đâu, mà trong suy nghĩ của Liễu Tuấn lại như chuyện ván đã đóng thuyền, dám lấy ra để làm thế chấp.Thật không biết người này làm sao khẳng định kinh doanh than nhất định sẽ thành công chứ!Nhưng Bành Thiếu Hùng lại không thể không bội phục tư duy khác người của Liễu Tuấn, muốn kinh tế huyện Ninh Bắc trong một hai năm ngắn ngủi được nhảy vọt, thì thiếu đi cái vốn ban đầu khổng lồ này thì khỏi cần phải nhắc tới nữa.Chuyện vất vả đặt nền móng cơ hở cho huyện Ninh Bắc, sau đó đem toàn bộ cục diện tốt đẹp để lại cho người kế nhiệm, Bành Thiếu Hùng không cam tâm.Ở phương diện này, ít nhất Bành Thiếu Hùng hắn và bí thư huyện ủy Bạch Dương nhất trí với nhau, xét tuổi tác của hai người họ, có thành tích là tiền đồ vô lượng, không có nổi thành tích, thì ở lại huyện thêm một nhiệm kỳ nữa, lúc ấy món ngon đã nguội lạnh hết rồi.Tranh thủ trước tết Nguyên Đán, trung tuần tháng một Bành Thiếu Hùng đưa ra một bản quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế toàn huyện, nhưng lần này hắn học khôn rồi, không trực tiếp đưa ra thường ủy thảo luận nữa, thậm chí cũng không trực tiếp thảo luận hội nghị phòng bí thư, mà sau khi tan sở, tới phòng số 1 của nhà khách Thiên Nga, thương lượng riêng với Bạch Dương.Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Bạch Dương không khỏi thầm lắc đầu.Bành Thiếu Hùng muốn giữ thể diện, lúc nào cũng muốn chơi “thủ đoạn nhỏ”, đáng ra cái quy hoạch chỉnh thể này trước khi thảo luận ở thường ủy, tìm Liễu phó bí thư thương lượng một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Bành Thiếu Hùng không phải đã “không ngại học hỏi kẻ dưới” một lần rồi sao?

Thế nào là lần này lại không bỏ thể diện xuống được.Tìm Bạch Dương danh chính ngôn thuận mà báo cáo cũng đâu mất mặt gì.Người ta là người đứng đầu mà!Bành Thiếu Hùng cũng đoán chắc Bạch Dương sẽ cho gọi Liễu Tuấn, ở phương diện kiến thiến kinh tế, Bạch bí thư cũng chẳng cao minh hơn Bành huyện trưởng là bao, như vậy vừa được “lời vàng ý ngọc” của Liễu phó bí thư, lại không mất mặt huyện trưởng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.Có điều Liễu Tuấn chẳng bận tâm.Bành huyện trưởng thỉnh giáo y về vấn đề kinh tế, đã là một thái độ không tệ rồi.Chỉ cần có lợi cho việc phát triển kinh tế của huyện Ninh Bắc thì chút thủ đoạn nho nhỏ không cần phải để trong lòng.Nghiêm Ngọc Thành có dạy, là phải có cái nhìn toàn cục.Liễu phó bí thư nhận được điện thoại, liền không chút do dự tới phòng số một ở lầu ba.- Liễu bí thư tới rồi, mời ngồi.Bạch Dương ngồi trên ghế sô pha nhoẻn miệng cười với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng ngồi ở bên kia, hơi cúi người xuống, coi như biểu thị sự xin lỗi với “thủ đoạn” nhỏ của mình.Nhưng hắn lại không hi vọng Liễu Tuấn nhìn không ra.Khi Liễu Tuấn vừa nhậm chức, ai cũng coi y là một tên hoàn khố, hiện giờ trừ những cán bộ còn chưa qua lại với Liễu Tuấn ra, thì không còn ai có suy nghĩ nực cười như vậy nữa.-Liễu bí thư, đây là quy hoạch tổng thể kế hoạch phát triển kinh tế mà bên chính quyền huyện đưa ra, tôi nghĩ ba chúng ta nghiên cứu trước một chút, sau khi thống nhất ý kiến rồi hãy đưa lên thường ủy thảo luận.Bạch Dương mỉm cười nói, từ ngữ rất cẩn thận, tránh làm cho Bành Thiếu Hùng bị khó xử.Từ khi cô tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy, Bành Thiếu Hùng trong lòng luôn không phục, muốn nghĩ cách gây khó dễ với cô, bất đắc dĩ cô mới cầu viện tới cha già, song bất ngờ là cô lại một lần nữa được cộng tác với Liễu Tuấn.Kỳ thực trong lòng Bạch Dương đã cán ghét tranh đấu quan trường lắm rồi, chỉ một lòng muốn làm chút việc thực sự cho quần chúng huyện Ninh Bắc.Lần này Bành Thiếu Hùng chủ động tỏ ý hợp tác, Bạch Dương lập tức vứt bỏ mọi trở ngại trước kia, một lòng một ý làm tốt công tác đoàn kết.Thấy tiểu ngoan đồng tới không chút do dự, trong lòng Bạch Dương thấy rất vui mừng, biết Liễu Tuấn có cùng suy nghĩ với cô, đem chuyện làm việc vì dân đặt ở vị trí hàng đầu.- Được, vậy tôi đọc phương án bên phía huyện chính phủ trước.Liễu Tuấn cũng mỉm cười nói, ngôn từ vô cùng khách khí, còn gật đầu với Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.Hắn cũng là đánh liều tới chỗ Bạch Dương, sợ rằng phương án này có chỗ còn chưa toàn vẹn, ở trên hội nghị thường ủy lại bị Liễu Tuấntrích một phen thì không biết để mặt mũi vào đâu.Thái độ hiện giờ của Liễu Tuấn và Bạch Dương làm hắn thở phào.Xem ra lòng dạ và khí độ của con cháu thế gia chẳng phải giống người thường.Liễu Tuấn xem rất nhanh, chủ liêu là lướt qua những tiêu đề, dù sao thì nhân vật số một số hai đều ngồi cả đây, đang đợi y lên tiếng, bản thân không tiện làm ra vẻ, mà y cũng chẳng thèm để ý vấn đề chi tiết.- Bành huyện trưởng, về cơ bản thì phương án này bên huyện chính phủ tôi cho rằng vô cùng hoàn thiện rồi.Bành Thiếu Hùng trước tiên là thở phào, bất quá không dám xem nhẹ, tên chết tiệt này mấy ngày trước trên hội nghị thường ủy cũng mở đầu như thế, về sau mới “nói nhăng nói cuội”.-Chỉ có một ý kiến nho nhỏ, mời hai vì lãnh đạo tham khảo...Trong lòng Bành Thi Hùng lại khẩn trương.Nghe đó, nghe đó, y lại chơi trò ấy rồi!- Liễu bí thư quá khách khí rồi, tối nay cùng tham khảo với nhau mà.Bành Thiếu Hùng cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh tự nhiên.Liêu Tuấn cười nói:- Ở phía tôi có một tin tức tốt, việc hợp tác công ty than trong huyện, tôi đã tìm được khách hàng quan tâm đổi rồi, là thương nhân Hồng Kông, bọn họ rất hứng thú với kế hoạch của chúng ta, sẵn lòng đầu tư năm trăm triệu hợp tác với huyện chúng ta.- Quá tốt rồi.Bạch Dương cao hứng vỗ bàn trước tiên, vẻ hưng phấn bộc lộ hết trong lời nói.- Hả?

Thần tốc như vậy sao?Bành Thiếu Hùng trong sự hưng phấn ít nhiều có chút không tin tưởng.Năm trăm triệu hẳn hoi nhé, thu nhập tài chính cả năm của huyện Ninh Bắc còn chưa được một trăm triệu!

Tên tiểu tử này là người như thế nào?

Món tài chính lớn như vậy, nói có là có ngay được.Dù sao hắn không phải là Bạch Dương, thiếu hiểu biết với Liễu Tuấn, cho rằng Liễu Tuấn quá trẻ, có chút không đáng tin.Bạch Dương thì lại biết tiểu ngoan đồng nếu đã nói như thế thì chuyện này không nắm chắc trăm phần trăm, thì cũng tới 99 rồi, nếu không Liễu Tuấn chẳng nói trước, tựa hồ từ trước tới giờ, Liễu Tuấn còn chưa bao giờ nói xuông với với cô.- Tôi lập quân lệnh trạng trước mặt Bành huyện trưởng, nào dám chễ nải.Liễu Tuấn cười nói:- Đương nhiên tài chính thực sự thì phải tới sau tết Nguyên Đán mới có, tới khi đó Bành huyện trưởng hãy tiến hành đám phán cụ thể với họ.Bành Thiếu Hùng lúc này mới tin tám phần là không phải là trò đùa nữa, không khỏi hưng phấn, học theo Bạch Dương, khẽ vỗ bàn nói:- Được, chỉ cần thương nhân Hồng Kông có ý định ấy, tôi liều mạng cũng phải đám phán xong chuyện này.Có khoản tài chính này, chẳng những sách lược kinh doanh than có thể lập tức thi hành thực sự, cái gọi là “đi vay thế chấp” cũng có thao tác mang tính thực chất khả thi rồi, kinh tế của huyện Ninh Bắc sau tết Nguyên Đán là có thể khởi động toàn diện.

Thành quả chói mắt đã nằm trong tầm tay.Liễu Tuấn nhắc nhở:- Bành huyện trưởng, tuy nói đại bộ phận tài chính do bên kia đầu tư, nhưng bên phía chúng ta cũng phải bỏ vào một chút, tài chính của huyện không được dồi dào, có thể phải tranh thủ sự ủng hộ của thành phố thậm chí là của tỉnh.- Được, tôi đi cầu ông van bà là được!Bành Thiếu Hùng đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ, nói chuyện cũng rất sảng khoái.Bạch Dương nói:- Đây không phải là chuyện của riêng Bành huyện trưởng và huyện chính phủ, dù sao tới lúc cần thiết, chuyện đi cầu khẩn van xin để tôi làm...Những lời này làm cả ba người cùng cười lớn, không khí lập tức liền trở nên vô cùng hòa hợp.Liễu Tuấn nhắc:- Bành huyện trưởng, cho dù đối phương đầu tư bao nhiêu, huyện chúng ta phải nắm quyền khống chế cổ phần, đây là nguyên tắc.- Đương nhiên, đương nhiên!Bành Thiếu Hùng gật đầu liên tục.Đây là vấn đề chính trị, không có chỗ để thương lượng.Liễu Tuấn cho một đòn mai phục ở đây, tránh cho tới lúc có người liên hệ y với “thương nhân Hồng Kông” kia.Bạch Dương nói:- Tiểu Liễu bí thư, vừa rồi không phải nói có một ý kiến nho nhỏ sao?

Hiện giờ mời nói đi.Bành Thiếu Hùng nhìn Bạch Dương với chút ngạc nhiên, sao vị này cũng gọi là “Tiểu Liễu bí thư “ rồi?

Kỳ thực thì Bạch Dương thói quen gọi là “Tiểu Tuấn”, nửa đường mới đối giọng.Liếu Tuấn liền cười nói:- Chủ yếu là ý kiến về phương hướng sử dụng tài chính, tôi cho rằng tài chính mà huyện kiếm được, mặc kệ là vay ngân hàng hay là cấp trên phát cho, phương hướng sử dụng chủ yếu phải là kiến thiết cơ sở của huyện, mà không phải kiến thiết hạng mục kinh tế, trừ khi có hạng mục trọng yếu, nếu không huyện sẽ không cấp tiền.Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng cùng ngẩn ra, ý kiến này rất mới mẻ.- Vì sao vậy?Người hỏi là Bạch Dương.- Tôi nghĩ thế này, khoản tài chính khổng lồ như vậy đưa vào trong hạng mục kinh tế cụ thể, tất nhiên là có thể sinh ra chút hiệu quả kinh tế, tăng thêm thu nhập tài chính của huyện, nhưng quần chung có lợi trực tiếp không nhiều.

Điều này liên quan tới vấn đề tuần hoàn, trước tiên là đầu tư vào hạng mục cụ thể, tạo ra mấy con bò sữa có lợi, đợi huyện giàu có lên rồi, mới đầu tư vào kiến thiết cơ sở, phương án này không phải là không được, nhưng hiệu quả chậm, tài chính có hạn, bò sữa tạo ra hạn chế, khả năng phải đợi tới hết nhiệm kỳ mới có thể tích lũy đủ tài lực.

Nói thực, ban bệ nhiệm kỳ sau phóng chừng vẫn đem tài lực dùng trên số bò sữa này, như vậy dễ làm ra thành tích, số liệu cũng đẹp đẽ...Nói tới đây, Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn sắc mặt Bành Thiếu Hùng và Bạch Dương.Hai người đều lộ ra vẻ trầm tư, bất quá nhận ra Bạch Dương suy nghĩ thực sự đề nghị của hắn, còn Bành Thiếu Hùng thì ít nhiều làm cho có lệ.Nói khắm lắm!Ai mà chẳng muốn có thành tích?Liễu Tuấn mỉm cười, móc thuốc lá ra đựa cho Bành Thiếu Hùng một điếu, Bành Thiếu Hùng nhận lấy cho vào bên miệng mới nhớ tới bí thư huyện ủy là một nữ đồng chí, mình đang ngồi trong khuê phòng, liền có chút ngại ngùng bỏ thuốc lá xuống.Không ngờ Liễu Tuấn đã châm thuốc, thản nhiên đầy bật lửa qua cho hắn.Bạch Dương mỉm cười:- Không sao đâu, Bành huyện trưởng không cần câu nệ, cái đồng chí này sớm đã coi chỗ tôi là khu hút thuốc rồi.Bành Thiếu Hùng liền cười lớn châm thuốc.Xem ra hai người này tư giao không đơn giản, chẳng phải chỉ vẻn vẹn là minh hữu chính trị thôi đâu.- Kỳ thực cơ sở trang bị hoàn thiện, mới là nền móng cho kinh tế nhảy vọt.

Cho nên tôi đề nghị sau khi có được tài chính, cái phải xây dựng đầu tiên là trung tâm thương mại mà Bành huyện trưởng nhắc tới, hơn nữa quy mô còn phải mở rộng, ít nhất phải có tác dụng như khu mua sắm Thiên Mã và khu mua sớm Thập Nhất của huyện Ninh Bắc, hình thành một khu trung tâm thương mại lớn, mới có thể thúc đầy phát triển kinh tế huyện và vùng phụ cận.

Tiếp đó là làm đường, trong vòng một hai năm, đường cái chủ yếu trong huyện đều phải sửa lại, mở rộng thêm, tăng cường lưu thông vật tư.

Thứ ba, tăng thêm đầu tư tài chính và kiến thiết điện nước, đặc biệt là cao tân khu của huyện ta, nơi đó cơ bản chì có danh hão, chỉ là một thứ đồ bán thành phẩm, điện nước đường xá còn không làm xong, bảo người ta đầu tư như thế nào chứ?

Thứ tư là tranh thủ kiến thiết thành phố, nói thực huyện của chúng ta quá bẩn, chỉ cần xong bữa cơm tản bộ đi về là mặt mũi đầy bụi bặm, tâm tình bực bội rồi.

Hoàn cảnh như vậy, đừng nói là ông chủ của những địa phương lớn, mà dù là người bản địa cũng chẳng có lòng tin.

Bởi thế thành thị phải làm đẹp, phải xây dựng công viên, trước tiên là cấp cho cán bộ quần chúng một diện mạo hoàn toàn mới.

Đó gọi là có trồng ngô xuống, mới thu hút được phượng hoàng tới.

Có hoàn cảnh xúc tiến đầu tư tốt, thì mới có cơ hội thu hút được nhiều tài chính.

Nếu không chỉ dựa vào sức lực mỗi mình huyện chúng ta thôi, rất khó chấn hưng kinh tế toàn diện được.*** Cao tân khu: giống như khu công nghiệp nước ta, nhưng nơi đây tập trung ngành nghề kỹ thuật công nghệ cao.Không đợi Bành Thiếu Hùng nói gì, Bạch Dương đã liên tục gật đầu:- Tôi đồng ý với ý kiến của Liễu bí thư, phương tiện cơ sở của huyện đúng là phải ưu tiên kiến thiết trước, đây mới là nền móng chấn hưng kinh tế.Cho dù là có làm nền cho người khác, chỉ cần có lợi cho quảng đại quần chúng, thì cũng đáng làm.Bành Thiếu Hùng trầm ngâm không tiếp lời.Bề ngoài thì lời của Bạch Dương không thể cãi lại được, nhưng người ở trong quan trường, có mấy ai chịu làm nền cho kẻ khác?Liễu Tuấn hiểu suy nghĩ của Bành Thiếu Hùng, mỉm cười bổ xung:- Kỳ thực đây cũng là thành tích, cũng có thể làm ra số liệu.

Cứ duy trì như vậy, mấy năm sau, diện mạo của huyện Ninh Bắc chúng ta sẽ đổi mới hoàn toàn, chỉ tiêu các hạng mục kinh tế nhất định đủ đi lên.Bành Thiếu Hùng suy nghĩ qua một lát, cối cùng cũng gật đầu.Ba nhân vật hàng đầu của huyện đã thống nhất ý kiến rồi, phương án tổng thể quy hoạch kinh tế của huyện thông qua với 100% số phiếu, đã chính thức hình thành văn bản gửi tới các hương trấn cùng cơ quan đơn vị, thổi lên tiếng kèn chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc.Nhưng phương án tổng thể này còn chưa được thực thi, thì thường vụ phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt đã bắt đầu gây bão tố cho bọn họ.

Chương 485: Tỉnh thành khẩn cấpQuan Minh Kiệt được trúng cử làm thường ủy tỉnh ủy trong đại hội đảng mở vào thượng tuần tháng một, đồng thời trên đại hội tiếp tục được tuyển cử làm phó tỉnh trưởng, tỉnh chính phủ phân công Quan Minh Kiệt đảm nhận chức vụ thường ủy phó tỉnh trưởng, thành nhân vật thực quyền đứng thứ bảy trong tỉnh.Hắn gây giông bão cho huyện Ninh Bắc, chẳng phải là nhắm vào Tiểu Liễu.Cho dù trong lòng hắn hận cha con nhà họ Liễu tới bầm gan tím ruột, nhưng mới được nhận trọng trách, không thể tùy tiện kiếm cớ gây chuyện “báo thù riêng” với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn là cán bộ đảng, cũng không thuộc quyền quản lý trực tiếp của hắn.Quan Minh Kiệt nổi giận, nguyên do từ cấp báo của nhà máy điện Đại Ninh.Đây là tỉnh mà nguồn thủy điện không phong phú lắm, cung ứng điện lực trong tỉnh có bộ phận lớn là dựa vào nhà máy nhiệt điện, may mà tài nguyên than ở nơi này tương đối phong phú, có thể chống đỡ cho nhà máy nhiệt điện với số lượng quy mô và số lượng nhất định.Năm qua cũng rất ít xảy ra tình huống báo cáo khẩn cấp của nhà máy điện.Nhưng tình huống năm nay thì khác, sau khi thủ trưởng nam tuần, toàn quốc khơi lên làn sóng phát triển kinh tế, đủ các loại hạng mục tranh nhau xây dựng, thoáng cái làm cho nhu cầu điện lực tăng vọt.

Tình hình của tỉnh cũng như thế, kinh tế kiến thiết nóng bỏng, nhất là ở thành phố Đại Ninh, sau khi Lý Dũng tiếp nhận bí thư cao tân khu, ban bệ nơi đó liền vận chuyển tốc độ cao, chính phủ thành phố Đại Ninh cũng ra sức phát triển, cao tân khu trong một năm đã tăng thêm sáu xí nghiệp, nhất là công trình của công ty Đằng Phi được hoàn tất đưa vào sử dụng, nhu cầu với điện tăng mạnh.

Nhà máy nhiệt điện phải hoạt động hết công suất, kết quả làm cho lượng than dự trữ không đủ dùng.Ví dụ như nhà máy nhiệt điện cỡ lớn của thành phố Bảo Châu, ở tình huống bình thường, lượng dự trữ than có thể cung ứng ít nhất cho mười ngày, đây là một số lượng dự trữ tương đối an toàn, nếu không xảy ra sự cố lớn, điện sẽ không bị gián đoạn.

Nhưng khi hoạt động hết công suất, lượng than liền giảm mạnh, điện thiếu hụt liền mấy tiếng rồi, nhà máy nhiệt điện Đại Ninh còn khá một chút, bất quá cũng chỉ có lượng than còn cho ba ngày, các nhà máy nhiệt điện khác trong tỉnh cũng đồng loạt báo cáo, lượng than dự trữ nhiều nhất chỉ đủ dùng cho năm ngày.Quan Minh Kiệt bị điện thoại đánh thức vào lúc nửa đêm, giám đốc của công ty điện lực tỉnh lắp bắp báo cáo tình hình khẩn cấp cho Quan Minh Kiệt, lập tức làm cho hắn cả người đổ mồ hôi lạnh.Hiện giờ chỉ còn cách tết Nguyên Đán có bảy ngày nữa thôi.Nếu trong ngày tết mà thành phố Đại Ninh lại mất điện thì thành trò cười lớn.Công ty điện lực vốn thuộc quyền quản lý của Quan Minh Kiệt, sau khi thành phó tỉnh trưởng, phần này cũng không tách ra.

Trong ngày tết, tỉnh thành mất điện, Quan Minh Kiệt tuyệt đối không gánh vác được, làm cho Quan Minh Kiệt tức giận nhất là, trước đó mấy tiếng, một chuyến xe lửa chở đầy than vừa mới rời khỏi tỉnh!Quả thực là trò hề!Tỉnh N đúng là có tài nguyên than phong phú, nhưng vào lúc quan trọng như thế này còn vận chuyển ra ngoài tỉnh, chỉ có thể nói là các quan viên liên quan đều kê gối ngủ ngon hết rồi, hoàn toàn không để chuyện dự trữ than cho nhà máy nhiệt điện trong lòng.

Phản ứng đầu tiên của Quan Minh Kiệt là quát tháo giám đốc công ty điện lực tỉnh, bảo ông ta mau chóng chặn chuyến xe kia lại, chỉ cần trong địa phận tỉnh, là nhất định phải chặn nó lại.- Tỉnh trưởng, nó được vận chuyển tới Thượng Hải đó.Giám đốc công ty điện lực hít một hơi khí lạnh trong điện thoại.- Hồ đồ!

Ông để ý nói nó chuyển đi đâu làm gì?

Lập tức chặn nó lại!

Bản thân bụng lép kẹp, còn để ý tới người khác à?

Ông muốn tỉnh thành ăn năm mới trong bóng tối sao?

Đi mau.Tiếng quát của Quan Minh Kiệt đánh thức vợ hắn ở bên cạnh.Vợ hắn dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng nhìn hắn hỏi:- Xảy ra chuyện gì rồi?- Không sao cả, em cứ ngủ đi.Quan Minh Kiệt cúp điện thoại, khoác áo ngủ đứng dây, châm điếu thuốc là rồi đi đi lại trong phòng, sốt ruột hết sức, hiện giờ chỉ hi vọng chặn được đoàn xe kia lại kịp thời thôi.Nhưng chuyện chẳng được như mong muốn, mười mấy phút sau, giám đốc công ty điện lực gọi điện tới, nơm nóp lo sợ báo cáo, đoàn xe đó đã rời tỉnh một tiếng rồi, đã vào tỉnh J không thể ngăn lại được nữa.Nói tới những lời này, giọng của giám đốc công ty điện lực run lên.- Các ngươi đợi chết hết cả đi!Hi vọng tan biến, Quan Minh Kiệt tức không có chỗ phát tiết.Giám đốc công ty điện lực sợ vỡ mật.Ý tứ “tính sổ” trong lời nói của Quan phó tình trưởng đã bảy ra quá rõ ràng rồi, hơn nữa nếu như tỉnh thành mất điện trong ngày năm mới thật, đừng nói Quan phó tỉnh trưởng chẳng tha cho ông ta, sợ rằng Nghiêm bí thư và Trương tỉnh trưởng cũng lấy ông ta ra khai đao.- Tỉnh trưởng, chuyện này kỳ thực không trách chúng tôi được.Giám đốc công ty điện lực lắp bắp giải thích, vì tiền đồ của bản thân, chỉ đành liều mình biện hộ vài câu cho bản thân trong lúc lãnh đạo nổi cơn thịnh nộ thôi.Quan Minh Kiệt nghiến răng rít lên:- Không trách ông, chẳng lẽ trách tôi à?Giám đốc công ty điện lực toán mồ hôi, gượng cười nói:- Tỉnh trưởng, tại vì huyện Ninh Bắc đóng cửa các hầm than nhỏ rồi, không có than nữa, trước kia vào thời điểm này, đều phải dựa vào than của huyện Ninh Bắc hết.Quan Minh Kiệt lập tức tỉnh ra.Đúng rồi, bên cạnh mình chẳng phải có một cái “mỏ than lớn” sao?

Chuyện khẩn cấp, chỉ chửi công ty điện lực cũng vô dụng, phải nghĩ cách giải quyết thôi.Quan Minh Kiệt cúp điện thoại đánh rầm, vội vàng đi vào thư phòng bên phòng ngủ, lập tìm danh bạ điện thoại trong ngăn kéo, đánh điện cho Bành Thiêu sHùng.Bành Thiếu Hùng cũng đang trong giấc mộng đẹp, bị tiếng điện thoại đánh thức, trong lòng tức giận vô cùng, chộp lấy điện thoại quát luôn:- Ai thế?

Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi...Quan Minh Kiệt rống lên:- Tôi đây.Đáng thương cho Bành huyện trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống.Giọng nói của lãnh đạo cũ hắn nghe một cái là nhận ra ngay, vấn đề là ngữ khí của lãnh đạo rất bất thiện!

Nửa đêm canh ba gọi điện tới, nhất định phải xảy ra chuyện lớn tày trời rồi.- Bành huyện trưởng, tôi hỏi cậu, vì sao huyện Ninh Bắc đóng hầm than?

Vì sao không cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh.Không đợi Bành Thiếu Hùng kịp nói gì, Quan Minh Kiệt đã sổ ra một tràng như pháo liên thanh.Bành Thiếu Hùng cho dù kinh hoàng, nhưng chưa luốn cuống, đầu óc vận chuyển rất nhanh, lập tức ý thức được nhà máy điện Đại Ninh xảy ra vấn đề cung cấp than rồi, liên tưởng tới năm mới sắp tới nay, là biết ngay nguyên nhân lãnh đạo nửa đêm nổi trận lôi đình rồi.- Tỉnh trưởng, chuyện là thế này, hầm than nhỏ không được an toàn, huyện ủy chúng tôi tập thể quyết định đóng cửa toàn bộ, năm sau tiến hành khai thác và kinh doanh.Kỳ thực chuyện này Bành Thiếu Hùng đã báo cáo cho Quan Minh Kiệt rồi, lại còn được Quan Minh Kiệt cho phép nữa, nhưng vào lúc này Bành huyện trưởng có gan to hơn trời, cũng tuyệt đối chẳng dám nói ra.Sao nào?

Chẳng lẽ còn là lỗi của lãnh đạo hả?Nên chỉ đành mang tấm là chắn “quyết định của tập thể huyện ủy” ra đỡ một chút thôi.- Đừng nói lời vô nghĩa!

Giờ tôi ra lệnh cho cậu, phải mở cửa hầm mỏ, khởi động sản xuất than của toàn huyện, trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ phải cung cấp than cho nhà máy phát điện.Quan Minh Kiệt lại cúp điện thoại đánh sầm một tiếng.Đêm hôm nay, đối với rất nhiều người mà nói, định sẵn là một đêm không ngủ.Quan Minh Kiệt cho dù đã hạ mệnh lệnh cho Bành Thiếu Hùng, nhưng trong lòng chẳng nhẹ nhõm nổi, mỏ than của toàn huyện đã đóng cửa rồi, muốn lập tức khai thác, trong bốn mươi tám tiếng cung cấp đầy đủ than cho nhà máy điện, chẳng phải là chuyện đơn giản.Quan Minh Kiệt nghĩ một lúc, cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Quang Minh.Chuyện này liên quan trọng đại, không thể không báo cáo.Nhưng cuối cùng Quan Minh Kiệt không gọi điện tới, cho dù là thế nào, hiện giờ là rạng sáng, khu vực mình phụ trách xảy ra vấn đề lớn như thế, đi quấy rấy giấc mộng của tỉnh trưởng, về lý là thua thiệt rồi.Cứ đợi sáng mai vậy.Bành Thiếu Hùng cầm điện thoại ngây ra một lúc, mới vội vàng gọi cho Bạch Dương.Bạch Dương nghe xong Bành Thiếu Hùng trình bảy tình hình, cũng biết vấn đề nghiêm trọng, lập tức mặc y phục, gọi điện cho phòng số ba, gọi Liễu Tuấn lập tức tới chỗ ở của cô.Liễu Nha nội mơ mơ màng màng bị chị Bạch Dương đánh thức cực kỳ khó chịu, nhưng chị Bạch Dương gọi không thể không đi, lập tức mặc áo chỉnh tề rồi đi tới phòng số một.Bạch bí thư xinh đẹp mặc áo ngủ màu phấn hồng, đương nhiên dưới áo ngủ mặc áo lông và quần bó màu đen, nổi bật vóc dáng đáng kiêu ngạo, cùng mái tóc như giợn sóng, trong vẻ lo lắng mang theo ba phần uể oải, trong ánh đèn trắng, cực kỳ quyến rũ.Trong chớp mắt, Liễu bí thư vứt sạch tình hình quẫn bách của nhà máy điện Đại Ninh tít tận đâu rồi, chỉ biết thất thần đi vào.Bạch Dương tức thì nổi giận bừng bừng, mặt hành trợn tròn, gắt giọng quát:- Này, cậu đang nghĩ cái gì đó?Cái tên tiểu ngoan đồng đáng ghét, bệnh xấu “háo sắc” mãi chẳng thấy đỡ, còn có xu thế ngày càng trầm trọng, cũng không nhìn xem lúc này là khi nào rồi.- Không có gì, đây là vấn đề của Quan phó tỉnh trưởng mà, cớ gì muốn chúng ta phải gánh vác trách nhiệm?Liễu Tuấn thờ ơ nói, ngồi thẳng xuống ghế sô pha, châm một điều thuốc rồi vắt chân lên, bộ dạng nhàn tản thong dong.Bạch Dương cau mày nói:- Lời này của cậu quá mất nguyên tắc tổ chức rồi!

Mệnh lệnh của phó tỉnh trưởng cũng coi như không quan trọng hả?Liễu Tuấn xì một tiếng, chẳng nói gì.Cũng giống như Quan phó tỉnh trưởng hận Liễu nha nội tới tận xương tủy, Liễu nha đội cũng chẳng nể nang gì Quan phó tỉnh trưởng.

Người này làm tới chức phó tỉnh trưởng rồi, vẫn cái tính “ngày thưừong chẳng chịu thắp hương có chuyện mới cuống lên ôm chân phật”, chẳng tiến bộ chút nào cả.- Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?Bạch Dương biết mình trong thời gian ngắn khó mà thuyết phục được tên tiểu ngoan đồng này.Tên này mà bướng lên, còn ngang hơn cả cua!Liêu Tuấn vẫn thong dong:- Cứ đợi đi.- Đợi gì nữa?- Bành Thiếu Hùng.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện lớn như thế này, hắn còn chẳng cuống cuồng chạy tới thương lượng với chị sao?Chính đang lúc nói chuyện, hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hành lang của khách sạn Thiên Nga trải thảm rất dày, mà tiếng bước chân của Bành huyện trưởng vẫn dồn dập như thế, có thể thấy Bành huyện trưởng sốt ruột lắm rồi.- Bạch bí thư!

A, Liễu bí thư cũng tới.

Bành Thiếu Hùng lau mồ hôi trán, xông thẳng vào cửa.- Hiện giờ tỉnh thành tình huống khẩn cấp, chúng ta phải chăng nên lập tức nghiên cứu qua xem có động viên được lực lượng toàn huyện đảo bảo cung cấp than hay không.- Tôi đồng ý, tất cả mỏ than chính quy của toàn huyện toàn lực sản xuất, đảm bảo cung cấp điện, nhưng tôi không đồng ý mở những mỏ than nhỏ.Không đợi cho Bạch Dương tỏ thái độ, Liễu Tuấn đã tỏ rã ý kiến của mình trước.Bành Thiếu Hùng liếc y một cái, ánh mắt hơi lành lạnh.Rất hiển nhiên là hắn cho rằng Liễu Tuấn cố ý đối nghịch với Quan phó tỉnh trưởng, đồng thời cũng làm khó hắn.- Bạch bí thư thấy thế nào?Bành Thiếu Hùng không để ý tới Liễu Tuấn.Mặc kệ thế nào, ở tình huống khẩn cấp thế này vẫn là do người đứng đầu đảng chính phủ một tay định đoạt, tiểu tử nhà ngươi, chỗ nào mát ra đó mà đứng đi.- Bành huyện trưởng, đình chỉ khác thác những mỏ than nhỏ, là do huyện hạ văn bản chính thức, chuyện này không dễ làm.Bạch Dương cũng thấy khó giải quyết.Huyện vừa mới phát văn kiện cấm không lâu, lập tức lật ngược lại, chẳng phải tự vả vào miệng mình sao?- Ôi Bạch bí thư, tình huống đặc thù phải đối đãi đặc thù mà, chẳng lẽ cứ nhìn tỉnh thành năm mới không có điện sao?

Nếu như thế thật, tôi thấy chẳng ai gánh vác được trách nhiệm.Bành Thiếu Hùng gấp lắm rồi.Là một huyện trưởng, hắn cũng biết uy quyền của văn kiện đóng dấu đỏ là phải bảo vệ, huyện ủy nói lời nuốt lời, sau này muốn phát ra lệnh cấm sợ rằng khó thông được.

Nhưng hiện giờ Quan phó tỉnh trưởng trong đêm đánh điện tới, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói tới “lệnh cấm” gì nữa, Bành Thiếu Hùng hắn còn có thể “phát lệnh” hay không cũng là vấn đề.Hai cú đấm phải chọn lấy cái nhẹ hơn!Liếu Tuấn nói:- Bành huyện trưởng, tôi thấy chuyện cũng chẳng khẩn cấp tới mứ đấy.

Nhà máy điện Đại Ninh chẳng phải còn có bảy hai tiếng dự trữ nữa sao?

Chúng ta nhắm vào thời gian trì hoãn này, phát động lực lượng, do mỏ than chính quy sản xuất, cũng không nhất định là không cung cấp đủ.- Lỡ chẳng may không cung cấp đủ thì sao?Không đợi cho Liễu Tuấn nói xong, Bành Thiếu Hùng đã không khách khí cắt ngang.- Lỡ không cung cấp đủ ư?

Trong tỉnh đâu phải chỉ có mỗi huyện ta sản xuất than?

Có mấy cục quản lý mỏ kìa, chỉ toàn ăn không ngồi rồi sao?Thấy Bành Thiếu Hùng nóng nảy, ngữ khí của Liễu Tuấn càng thêm nghiêm khắc.- Sau khi rất nhiều mỏ than nhỏ ngừng sản xuất, cột chống đều bị người dân xung quanh gỡ mất rồi, ngay cả biện pháp an toàn cơ bản cũng không có, còn khai thác thế nào?

Vì nhà máy điện Đại Ninh không bị ngừng hoạt động, là đáng để cho chúng ta lấy sinh mạng quân chúng ra mạo hiểm sao?

Nếu xảy ra sự cố trọng đại thì ai phụ trách.Bành Thiếu Hùng vốn cảm thấy lời nói của mình chính nghĩa lắm rồi, không ngờ bị Liếu Tuấn hất cho ngay một chậu nước lạnh, làm cho tâm tình phẫn nộ của hắn dịu đi.Phải, cung ứng điện của thành phố Đại Ninh là chuyện lớn, nhưng an toàn tính mạng của quần chúng càng lớn hơn.“Lấy mạng quần chúng ra đổi lấy than”, bất kể là ai cũng không dám nói ra một câu như vậy.- Bành huyện trưởng, tôi thấy ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn hết sức quan trọng, an toàn tính mạng của quần chúng thế nào cũng phải đặt ở vị trí hàng đầu!

Cứ làm thế này đi, lập tức tổ chức nhân lực, mọi người tăng cường khai thác mỏ than chính quy, tranh thủ lấy thêm than cung cấp cho nhà máy điện, đồng thời đem khó khăn mà chúng ta đối mặt báo cáo cho tỉnh chính phủ, bất kể như thế nào chũng ta cũng không thể lấy tính mạng của quần chúng rra mà mạo hiểm.Câu nói của Liễu Tuấn hoàn toàn thuyết phục được Bạch Dương, cô không chút do dự ủng hộ ý kiến của y.Hơn nữa còn nói rất khéo léo, tránh né Quan phó tỉnh trưởng, thay vào đó là tỉnh ủy chính phủ.- Vậy được rồi!Bành Thiếu Hùng nuốt nước bọt, tiếp thụ quyết định của Bạch Dương.Nhưng trong lòng hắn đã có thể dự kiến được cơn giận lôi đình của Quan phó tỉnh trưởng lúc đi làm.

Chương 486: Đùn đẩy trách nhiệmBành Thiếu Hùng phỏng đoán có chút sai lệch, cơn thịnh nộ của Quan Minh Kiệt không tới lúc hắn tới chỗ làm, nguyên nhân Quan phó tình trưởng trong thời gian ngắn không kịp tìm hắn, người ta còn bận đi báo cáo với tỉnh trưởng rồi.Trương Quang Minh vừa nghe chuyện khẩn cấp, vẻ bình tĩnh lập tức trở thành nghiêm túc.- Lão Quan, chuyện này là sao?

Thế nào mà để tới tận bây giờ mới báo cáo?Trương Quan Minh rất không vui.Quan Minh Kiệt trán toán mồ hôi lạnh, khoảng thời gian này hắn thực sự chẳng làm nở mày nở mặt cho Trương tình trưởng, uổng cho người ta còn quan tâm chiếu cố hắn như vậy.- Tỉnh trưởng, tôi đã yêu cầu huyện Ninh Bắc lập tức đưa ra phương án ứng phó khẩn cấp, mỏ than toàn huyện đi vào hoạt động, toàn lực sản xuất, đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện.Trương Quan Minh cau mày:- Vậy những điện lực của các khu khác trong toàn tỉnh thế nào?

Nhà máy điện Đại Bình chỉ có lượng than dự trữ cho bốn tám tiếng thôi đấy!- Phía bên Bảo Châu thì không cần lo lắng lắm, bọn họ nhiều mỏ than, lãnh đạo cục khai thác mỏ Bảo Châu hẳn là có thể nghĩ ra cách.Rạng sáng Quan Minh Kiệt đã đánh điện thoại cho bí thư thành ủy Thạch Vĩnh Hiên và thị trưởng Đồng Kiến Huy của Bảo Châu, hai vị đó đã đưa ra phương án hữu hiệu, đảm bảo hai nhà máy điện không có vấn đề gì về cung cấp than.Trương Quang Minh nghĩ cũng phải, cục khai thác mỏ của Bảo Châu là lớn nhất trong tỉnh, hầm mỏ dưới quyền nhiều nhất, sảm lượng lớn, tự bảo vệ là không có vấn đề gì, còn có thể tiếp tế cho các khu vực khác.- Không thể sơ xuất được.Trương Quang Minh căn dặn.- Vẫn phải liên hệ với bên Bảo Châu một chút, bảo bọn họ tăng cường sản lượng, cần phải đảm bảo cung cấp than bình thường cho toàn tình trong những ngày tết, bên phía huyện Ninh Bắc nếu như nắm chắc được, thì nhà máy điện Đại Ninh để bọn họ phụ trách là được.Quan Minh Kiệt gật đầu đồng ý, trở về phòng làm việc đánh điện thoại cho Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng một mặt khẩn cấp an bài chuyện sản xuất ở huyện, một mặt chờ điện thoại của lãnh đạo cũ.Bất quá sau khi hắn đánh liều báo cáo kết quả thương lượng với Bạch Dương và Liễu Tuấn vào lúc rạng sáng, Quan Minh Kiệt lập tức nổi điên.- Cậu lập tức tới phòng làm việc của tôi ngay!

Gọi cả Bạch Dương cùng tới!

Đúng là làm loạn mà!

Mệnh lệnh của tỉnh truyền tới huyện Ninh Bắc các cậu không chấp hành nổi nữa rồi.Không đợi cho Bành Thiếu Hùng giải thích, Quan Minh Kiệt đã đùng đùng nổi giận cúp điện thoại.Quan phó tỉnh trưởng không cho gọi Liễu Tuấn đến cùng.Một phó bí thư huyện ủy nhỏ nhoi, chưa đáng để phó tỉnh trưởng nhắc tới, hơn nữa tên tiểu tử này quản chuyện phía đảng, có chửi cũng chẳng tới đầu y.

Nếu Quan phó tỉnh trưởng muốn “lấy việc công báo thù riêng” chửi y mấy câu, vạn nhất tên nha nội ngang ngược này lại đốp chát lại mấy câu không nóng không lạnh như với Lục Hải Sơn, há chẳng phải là chuốc nhục vào thân hay sao?Quan Minh Kiệt tin chắc chuyện như thế Liễu Tuấn có thể làm ra được.Lần này Liễu Tuấn làm phó bí thư, Hà lão đích thân ra mặt đánh tiếng, nhân vật cấp bậc đó Quan Minh Kiệt ít nhiều có nghe được, đúng là không hiểu được nhà họ Liễu lại quan hệ với nhà họ Hà được?Hơn nữa lại còn mật thiết như thế!Muốn được Hà lão đích thân ra mặt, dứt khoát không phải là chuyện dễ.Bành Thiếu Hùng không dám chần chừ, lập tức bỏ dở bố trí nhiệm vụ sản xuất, vội vã đánh điện thoại cho Bạch Dương, truyền đạt chỉ thị của Quan phó tỉnh trưởng.

Bạch Dương thì vẻ mặt bình tĩnh, đánh điện thoại cho Liễu Tuấn, nói rõ tình hình rồi mới gọi Trương Hiểu Mạn và tài xế Trần Ngân Hoa cùng Bành Thiếu Hùng lên tỉnh.Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống khẽ lắc đầu, lập tức thông báo cho Phan Tri Nhân, bảo hắn lập tức thông báo cho các thưởng ủy khác, mở cuộc họp thưởng ủy khẩn cấp, đồng thời yêu cầu huyện chính phủ phó huyện trưởng cũng mởi hội nghị.Phải nói hành động này của Liễu phó bí thư là khá vượt quyền, tuy nói bí thư và huyện trưởng đều là lên tỉnh, nhưng một phó bí thư cũng không thể tùy tiện mở cuộc họp thường ủy, đây chẳng phải là vô tổ chức vô kỷ luật sao?Song Liễu Nha nội chẳng nghĩ nhiều như vậy.Khi cần ngang ngược thì phải ngang ngược.Phân Tri Nhân nghe thấy Liễu Tuấn tự ý mở cuộc họp thường ủy, đầu tiên là giật nảy mình, muốn nhắc nhở Liễu Tuấn một câu, nhưng thấy không tiện mở miệng, nhắc nhở vào chuyện này, nói thế nào cũng có hiềm nghi “dạy lãnh đạo làm việc”.Đây là điều tối kỵ cua rngười làm thư ý.Phan Tri Nhân cũng chỉ do dự một chút rồi lập tức làm theo.Hắn đi theo Liễu phó bí thư tuy không được lâu, nhưng hiểu rõ Liễu Tuấn không phải là hạng hoàn khố không có đầu óc, Liễu bí thư căn dặn như vậy, thế nào cũng có lý do.Các thường ủy nhận được thông báo của Phan Tri Nhân đều có chút bồn chồn, sao lại do Liễu bí thư thông báo mở hội nghị thưởng ủy chứ?

Chẳng lẽ chính cục trong huyện lại có biến hóa lớn rồi chứ?Có một số vị thường ủy thậm chí còn suy đoán rất hoang đường, chẳng lẽ Tiểu Liễu sẽ làm bí thư sao?Thế này quá choáng rồi!Sao một chút tin tức trước đó cũng chẳng có.Không hiểu thì không hiểu, nhưng các vị thường ủy vẫn tới hết phòng hội nghị, vừa mới vào cửa bất ngờ phát hiện ra Tiểu Liễu lại ngồi ở vị trí chủ tịch, Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng đều không có mặt, mọi người đưa mắt trao đổi cho nhau một chút, rồi lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình.Thấy mọi người đã tới đủ, Liễu Tuấn thong thả lên tiếng:- Các đồng chí, tôi được Bạch bí thư ủy thác, lâm thời mở đại hội thường ủy mở rộng này.Mọi người đều thầm thở phào.Thì ra là như thế.Chỉ có điều không biết xảy ra chuyện lớn cỡ nào mà Bạch bí thư phải ủy thác Liễu bí thư mở hội nghị thường ủy.Bạch bí thư và Bành huyện trưởng mới sáng sớm tinh mơ đã đi đâu rồi.Liễu Tuấn cũng không rườm lời, đem tình trạng khẩn cấp nhà máy điện Đại Ninh gặp phải thông báo cho mọi người.Các thường ủy và phó huyện trưởng nghe xong, sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị.Đây đúng là chuyện lớn.- Hiện giờ Bạch bí thư và Bành huyện trưởng đã lên tỉnh báo báo với Quan phó tỉnh trưởng, việc đóng cửa hầm mỏ, là do huyện ủy nhất trí thông qua, hạ văn kiện chính thức, là một tổ chức cấp đảng, chúng ta không thể nay thế này mai thế khác, hơn nữa các phương án an toàn của các hầm mỏ nhỏ rất thiếu tiêu chuẩn, cưỡng ép sản xuất, làm không tốt sẽ xảy ra sự cố.

Nhưng nguồn điện cần phải đảm bảo cung cấp đầy đủ, hiện giờ tình huống khẩn cấp, không còn kịp thảo luận nữa, mỗi đồng chí chúng ta ngồi đây, đều lập tức xuống các hương trấn, trực tiếp chỉ huy, tổ chức nhân lực tập trung sản xuất...

Nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn, đây là điều phải xếp hàng đầu, không thể đảm bảo an toàn 100% thì không thể để công nhân vào mỏ!Liễu Tuấn dáng vẻ nghiêm túc, chỉ huy bình tĩnh, phân phát nhiệm vụ cho từng thường ủy và phó huyện trưởng một.Chủ nhiệm Trần Lỗi nhắc:- Liễu bí thư, xe vận chuyển than có thể không đủ!- Chuyện này vấn đề gì, Trần chủ nhiệm cứ phụ trách phát động tất cả các xe hàng của huyện, đi tới các mỏ chuẩn bị vận chuyển.

Tôi sẽ liên hệ với công ti vận chuyện Thông Đạt ở Đại Ninh, bảo bọn họ lập tức điều xe tới, bất kể là như thế nào, nhất định phải đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện!

Các vị, thời gian eo hẹp, chúng ta chia nhau hành động đi!An bài của Liễu tuấn, mọi người đều không có gì để nói, một vì đây đúng là một chuyện lớn, những ngày năm mới, tỉnh thành mất điện, sẽ trở thành tiêu điểm cả nước chú ý, tới khi đó truy cứu xuống không ai gánh vác nổi.

Hai là Liễu Tuấn an bài cho bản thân tới xã Thất Lĩnh Trùng xa xôi nhất “đốc chiến”.Tất cả chỉ để lại mỗi mình Trần Lỗi để chủ trì phân phối điều hòa công việc, còn những người khác đều phái đi hết.Trần Lỗi tuổi cao, lại là chủ nhiệm huyện ủy, quản lý việc điều hòa, bất kỳ ai ở lại huyện thành cũng không quen thuộc tình huống như ông ta.Các lãnh đạo huyện lập tức chạy tới các nơi “đốc chiến”.Nghe nói huyện Ninh Bắc không ngờ dám “kháng lệnh”, Quan phó tỉnh trưởng quả thức tức muốn phát điên, hầm mỏ nhỏ không an toàn chẳng lẽ tới hôm nay các ngươi mới biết sao?

Chẳng phải trước kia làm ầm lên vui lắm sao, hiện giờ lão Quan ta muốn than, lại lấy an toàn ra nói với ta hả?Gan đúng là không nhỏ.Bí thư của Quan Minh Kiệt thông báo:- Tỉnh trưởng, huyện ủy bí thư Bạch Dương và huyện trưởng Bành Thiếu Hùng tới rồi...- Bảo bọn họ vào!Quan Minh Kiệt ngữ khí lạnh băng, xen lẫn với sự tức giận bị áp chế.- Chào lãnh...

Quan tỉnh trưởng!Bành Thiếu Hùng vừa vào cửa đã mặt mày tươi cười, muốn chào một tiếng “lãnh đạo” nhưng thấy Quan Minh Kiệt mặt sầm xuống, liền nuốt hai chữ “lãnh đạo” lại, rất quy củ gọi một tiếng “Quan tỉnh trưởng”, không ngờ trước sau thành câu chào không ra gì cả.Bành Thiếu Hùng vừa nói khỏi miệng, liền ý thức ngay được phạm vào “sai lầm lớn”, tức thì mặc đỏ bừng, hết sức xấu hổ, cúi đầu xuống không dám nhìn Quan Minh Kiệt sau bàn làm việc.- Chào Quan tỉnh trưởng!Bạch Dương chừng mực chào hỏi Quan Minh Kiệt.Quan Minh Kiệt cuối cùng cũng khẽ gật đầu.Đối với Bạch Dương, hắn ít nhiều phải nể mặt vài phần.Quan Minh Kiệt cũng không mời ngồi, cứ thế nghiêm mặc hỏi:- Nghe nói huyện Ninh Bắc các vị không định cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, có phải thế không?Bạch Dương nhướng đôi mày tuyệt trần lên, nói với chút ngạc nhiên:- Đâu có, chúng tôi hôm nay vừa tới sở làm, Bành huyện trưởng đã khẩn cấp tiến hành bố trí, yêu cầu các mỏ than chính quy tăng cường sản lượng, khẩn cấp cung cấo than cho nhà máy điện Đại Ninh.Tuy nói Bành Thiếu Hùng là cấp dưới của Quan Minh Kiệt, nhưng bây giờ triệu kiến việc công, tất nhiên do bí thư huyện ủy trả lời câu hỏi các lãnh đạo.- Vậy thì các đồng chí có thể đảm bảo cung cấp than đầy đủ cho nhà máy điện trong ngày tết không?Quan Minh Kiệt hỏi dồn ngay tới một câu, hai mắt quắc lên nhìn thẳng vào Bạch Dương.Dù nghe danh bộ trưởng Bạch Kiến Minh đã lâu, nhưng hôm nay Quan Minh Kiệt mới lần đầu tiên gặp được Bạch Dương.

Khí độ đại gia đoan trang nhã nhặn của Bạch Dương đã ứng chễ lửa giận của Quan Minh Kiệt bùng phát rất tốt.Bạch Dương trầm ngâm nói:- Quan tỉnh trưởng, tôi không biết nhu cầu than của nhà máy điện Đại Ninh rốt cuộc lớn thế nào, hiện giờ cũng chưa rõ một ngày mỏ than huyện Ninh Bắc có thể sản xuất bao nhiêu than, câu hỏi của ngài, tôi không thể trả lời khẳng định được.Hai hàng lông mày của Quan Minh Kiệt giần giật, cảm thấy lửa giận trong lòng có chút khó khống chế nổi nữa.Câu trả lời này của Bạch Dương kỳ thực vô cùng thực tế, đây chẳng phải là thời kỳ chiến tranh, thượng cấp bố trí nhiệm vụ, hạ cấp không chút do dự trả lời “ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”, sau đó liều mạng đi làm được.Nhưng đây không phải là đáp án mà Quan Minh Kiệt muốn.Quan Minh Kiệt trầm giọng nói:- Đồng chí Bạch Dương, tôi thấy đồng chí còn chưa làm rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề!

Một khi nhà máy điện Đại Ninh thiếu than, là cả thành phố Đại Ninh sẽ chìm trong bóng tối, người dân sẽ đón năm mới trong bóng tối đó.- Quan tỉnh trưởng, tôi hiển rất rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề, chính vì như thế tôi mới không dám tùy tiện trả lời, vạn nhất tôi lỗ mãng đồng ý, kết quả lại không thể đảm bảo kịp thời cung cấp than, như vậy trách nhiệm này cả tôi và huyện ủy Ninh Bắc đều không thể gánh vác được.Bạch Dương cân nhắc từ ngữ rồi trả lời rất cẩn thận.Quan Minh Kiệt lại nghẹn lời, Bạch Dương trả lời, có lý có lẽ, hắn thực sự không bắt bẻ được.Nhưng Quan Minh Kiệt không có đường lui!

Cần phải đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, đó là giới hạn!- Bành Thiếu Hùng, cậu tới huyện Ninh Bắc hai năm rồi, năm ngoái có thể cung cấp đủ than, vì sao năm nay lại không thể?Quan Minh Kiệt lơ Bạch Dương đi, trút giận trực tiếp lên Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng lau mồ hôi lạnh trên trán, ngập ngừng đáp:- Tỉnh trưởng, năm ngoài nhu cầu than của Đại Ninh không lớn như vậy, hơn nữa hầm than nhỏ của huyện khi đó chưa chỉnh đốn, sản lượng tương đối...- Nực cười!Quan Minh Kiệt không chút khách khí cắt ngang lời giải thích của Quan Minh Kiệt.- Năm ngoái không chỉnh đốn, cung cấp than không có vấn đề gì!

Năm nay chỉnh đốn rồi, thành ra cung cấp lại không đủ, thế này là sao?

Chẳng lẽ chỉnh đốn lại còn tệ hại hơn chưa chỉnh đốn?

Vậy các đồng chí chỉnh đốn cái gì?Bạch Dương khẽ cau mày lại.Quan Minh Kiệt nói thể là bất chấp đạo lý.Chỉnh đốn hầm than nhỏ, chủ yếu căn cứ vào an toàn và góc độ tài nguyên quốc gia không bị thất thoát để suy tính, không phải đơn giản là để nâng cao sản lượng.- Tỉnh trưởng, tôi sẽ lập tức trở về bố trí, đảm bảo cung cấp bình thường cho nhà máy điện Đại Ninh.Bành Thiếu Hùng thấy lãnh đạo nổi giận, chỉ đành đánh liều lập “quân lệnh trạng”!Quan Minh Kiệt lúc này mới nở nụ cười.Bạch Dương nhẹ nhàng nói:- Bành huyện trưởng, chúng ta đương nhiên phải tận lực đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện, nhưng không thể bỏ lệnh cấm cho những hầm than đó!

Chuyện liên quan tới tính mạng của quần chúng, không thể sơ xuất.Cô lo lắng Bành Thiếu Hùng lấy “quân lệnh trạng” làm cái cớ, tự tiện đưa mỏ than nhỏ vào sản xuất, huyện ủy tự vả miệng, mất hết uy tín không nói, vấn đề an toàn cũng hết sức đáng lo.Hiện giờ không nói rõ ràng trước mặt Quan Minh Kiệt, tới khi đó khó tránh khỏi xuất hiện sự cố.- Đồng chí Bạch Dương có ý gì?

Chẳng lẽ Quan Minh Kiệt tôi không lo lắng cho an toàn tính mạng của quần chúng sao?

Đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện, và an toàn tính mạng của quần chúng không mâu thuẫn gì chứ!Quan Minh Kiệt cuối cùng không kiềm nén được lửa giận nữa.Từ khi Quan Minh Kiệt làm lãnh đạo, có thuộc hạ nào trước mặt hắn không hết sức cung kính, run rẩy lo sợ, nào có loại “ngang ngạnh” như Bạch Dương.Hai chuyện trên với Quan Minh Kiệt đương nhiên là không mâu thuẫn gì, hắn chỉ cần có than là được rồi, còn về mỏ than nhỏ đó có an toàn hay không, hắn hoàn toàn không để trong lòng, dù sao nếu thực sự xảy ra vấn đề.

Ngờ rằng Quan phó tỉnh trưởng cũng tuyệt đối chẳng chịu chủ động đứng ra nói là muốn huyện Ninh Bắc mở mỏ than, roi thì cứ đánh lên mông huyện Ninh Bắc.Bạch Dương cười khẽ:- Quan phó tỉnh trưởng, tôi không có ý đó, chúng tôi đảm bảo dưới tình huống an toàn của mỏ than, cố gắp cung cấp cho nhà máy điện Đại Ninh.

Nhưng cả tỉnh cũng đâu chỉ mỗi huyện Ninh Bắc chúng tôi sản xuất than, tỉnh hẳn phải có một sự chuẩn bị điều độ thống nhất.Lời này Bạch Dương đã nói rõ ràng lắm rồi, than thiếu thốn, là do tỉnh các vị chuẩn bị không chu đáo, liên hệ không thông suốt mới xảy ra vấn đề, hiện giờ muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu huyện Ninh Bắc, không ngon lành vậy đâu.Quan Minh Kiệt quai hành bành ra, cố kiềm nén lửa giận, lạnh lùng nói:- Đồng chỉ Bạch Dương tôi không cần biết các đồng chí có biện pháp gì, tôi chỉ cần than!Quan Minh Kiệt tỏ thái độ ngang ngược như thế thì nói nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Bạch Dương chỉ gật đầu không nói.

Chương 487: Em muốn ôm chịĐại Ninh không phải ăn năm mới trong bóng đêm, nhưng Bạch bí thư, Bành huyện trưởng, Liễu bí thư thì phải đón năm mới trong hầm hỏ.Bạch Dương đầy một bụng tức, Bành Thiếu Hùng lòng nơm nớp lo sợ, rời khỏi phòng làm việc của Quan phó tỉnh trưởng cả đường không nói gì, trở về huyện Ninh Bắc, thì phát hiện ra huyện ủy đã “không còn một bóng người”.Cả hai nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.May mà Trần Lỗi cởi bỏ nghi hoặc cho bọn họ, ông ta nói tất cả được Liễu bí thư an bài xong rồi, tất cả lãnh đạo cấp phó huyện đã bị điều đi tới các hương trấn “đốc chiến” cả rồi.Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng vừa ngạc nhiên lại vui mừng, nhất thời chẳng ai để ý tới Liễu Tuấn “vượt quyền” nữa.- Liễu bí thư đâu?

Đồng chí ấy cũng đi rồi?Bạch Dương quan tâm nhất là Liễu Tuấn đi đâu.Trần Lỗi báo cáo:- Liễu bí thư đi tới Thất Lĩnh Trùng.Bạch Dương gật đầu, rất là cảm khái.Bành Thiếu Hùng càng cảm khái, thời khắc mấu chốt, tên tiểu tử kia không hề hàm hồ, một phó bí thư mà dám mở cuộc thường ủy, phải cả một đám thường ủy, phó huyện trưởng cùng cấp bậc đi làm việc, mà không ai có nửa phần dị nghị gì.Đúng là thủ đoạn rất cao.Chuyện này chủ yếu là làm Bành huyện trưởng hắn vượt qua cửa ải khó khăn, Bành Thiếu Hùng phải ghi nhận ân tình này.Vì thế Bạch bí thư và Bành huyện trưởng bất giác cũng suy tính vấn đề theo đường lối của Liễu bí thư, căn dặn Trần Lỗi mấy câu, chia nhau lên xe, ai nấy tự tới “tiền tuyến” đốc chiến.Một phen động viên khẩn cấp, tất cả mỏ than quốc doanh và tập thể của huyện Ninh Bắc toàn lực vận hành, tăng thêm công nhân xuống mỏ, ra sức sản xuất.

Tới gần bữa trưa, công ti vận chuyển Thông Đạt điều gấp ba mươi cỗ xe tải tầm trung tới huyện Ninh Bắc, do chủ tịch hội đồng quản trị công ti là Triệu Thành Cương đích thân dẫn đội, báo cáo với Trần Lỗi.

Tới bốn giờ chiều, đợt xe tải đầu tiên chở đầy than rầm rầm rộ rộ tiến vào cổng nhà máy điện Đại Ninh, quản đốc nhà máy khẩn trương báo cáo cho giám đốc, giám đốc lập tức cúp đện thoại vội vàng đánh cho Quan Minh Kiệt, báo cao tin tức tốt lành.Khuôn mặt đanh lại của Quan Minh Kiệt lúc này mới thoáng lộ ra nụ cười.- Tỉnh trưởng, hai mươi chiếc xe than đầu tiên đã vận chuyển tới nhà máy điện Đại Ninh.Quan Minh Kiệt ngay lập tức báo cáo cho Trương Quan Minh.Trương Quang Minh khen ngợi.- Làm tốt lắm, đồng chí Minh Kiệt, các đồng chí huyện Ninh Bắc làm việc rất đắc lực.Quan Minh Kiệt lập tức phụ họa:- Đúng thế, đúng thế, buổi sáng tôi còn gọi Bành huyện trưởng tới mắng cho một trận, hiện giờ xem ra trách oan đồng chí này rồi, tới lúc quan trọng vẫn không hàm hồ chút nào.Trương Quan Minh cười:- Là thư ký tiền nhiệm của anh mà, là do anh dạy dỗ có phương pháp.Quan Minh Kiệt lại kiếm tốn mấy câu.Mặc kệ thế nào, Bành Thiếu Hùng là cán bộ do hắn bồi dưỡng lên, khi cần chiếu cố thì phải chiếu cố.

Còn về phần Bạch Dương, Quan Minh Kiệt cứ nghĩ tới là nổi giận, nào chịu nói tốt cho cô trước mặt tỉnh trưởng?Nhưng chẳng làm gì được, người ta có cha tốt như vậy, khó chịu cũng chỉ nín nhịn thôi, đổi lại bất kỳ một bí thư huyện ủy nào khác, Quan Minh Kiệt tuyệt đối không có thái độ này.Tuy tạm thời làm dịu tình trạng căng thẳng ở nhà máy điện Đại Ninh, nhưng tình hình tiếp đó vẫn rất không lạc quan, bởi thế toàn bộ lãnh đạo huyện Ninh Bắc trước năm mới phải đốc chiến.

Cho tới tận tối ba mươi, vẫn còn thợ mỏ hăng hái chiến đấu, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thảo luận với nhau, đưa ra quyết định, cùng ăn cơm tất niên với thợ mỏ ở ngay trong hầm than.Đối với lãnh đạo huyện úy thân mang trọng trách mà nói, khái niệm năm mới sớm đã không còn giống với người dân bình thường rồi.Trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán kịp thời thông báo tin tức này cho đài truyền hình Đại Ninh, đài truyền hình nghe xong biết ngay chuyện này ý nghĩa không tầm thường, lập tức phái nhân viên công tác chạy tới huyện Ninh Bắc, tháp tùng Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng cùng xuống mỏ, chụp cảnh lãnh đạo cùng công nhân vui vẻ đón năm mới ở dưới mỏ than.Những lãnh đạo cấp phó như Liễu phó bí thư thì không có loại đãi ngộ này.Đương nhiên, tiếp sau đó Thư Kính Hán tổ chức một loạt bài báo, Liễu phó bí thư cũng chiếm số trang nhất định, chưa nói Thư Kính Hàn là đại tướng của Bạch Liễu hệ, chỉ riêng việc Liễu phó bí thư quản lý việc tuyên truyền, không cho cho người ta một phần là quyết không thể được.Huống hồ Liễu phó bí thư cũng thực sự ăn năm mới trong hầm mỏ.Bạch Dương và Liễu Tuấn không cùng ăn cơm tất niên trong cùng một hầm mỏ với công nhân, Bạch Dương và Liễu bí thư vã trở về nhà khách Thiên Nga, vì giám đốc khách sạn Lưu Học Dương chưa về nhà đoàn tụ với người thân, mà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn đợi hai vị lãnh đạo trở về.

Vì thế hai vị bí thư sau khí rửa ráy thay y phục xong, liền ra phòng ăn nhỏ cùng ăn tất niên với mọi người.Cùng ăn cơm với bọn họ, trừ Lưu Học Dương, còn có vợ chồng Dịch Hàn và Phan Tri Nhân, cùng với lái xe Ngân Hoa và Vương Á.Nhà của Dịch Hàn trong nội thành Đại Ninh, theo lý phải về mừng năm mới với cha mẹ, Bạch Dương cũng sớm bảo Trương Hiểu Mạn về nhà không cần theo cô tới mỏ than nữa.Nhưng Trương Hiểu Mạn sao chịu làm theo?Bạch bí thư độc có một mình, vì việc đào than này mà không thể về thủ đô đoàn tụ với cha mẹ, Trương Hiểu Mạn tuyệt đối không thể để cô một thân một mình ở lại khách sạn, nên nói gì cũng không chịu về trước, cứ theo Bạch Dương xuống mỏ, rồi lại về nhà khách.Còn Phan Tri Nhân chưa kết hôn, lúc quan trọng tất nhiên không thể vứt bỏ lãnh đạo về nhà một mình được.Vựa vặn một bàn tám người, mọi người quây quần nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.Trong bữa tiệc, Lưu Học Dương đứng dậy, nâng chén rượu kích động nói:- Bạch thứ ký, Liễu bí thư, nói thực, Lưu Học Dương tôi đã công tác ở huyện Ninh Bắc hai mươi năm rồi, gặp không ít lãnh đạo huyện ủy, nhưng ba mươi tết xuống mỏ ăn tất niên cùng công nhân đúng là lần đầu mới thấy.

Thật cảm động...

Riêng điểm này, hai lãnh đạo đã là quan tốt rồi, tôi kính phục tận đáy lòng, xin kính hai vị bí thư một chén.Bạch Dương cũng mỉm cười đứng dậy nói:- Giám đốc Lưu, nửa năm quá làm ông vất cả rồi, phải là tôi kính ông mới đúng.Lưu Học Dương cuống quít nói:- Bạch bí thư nói như thế tôi nào dạm nhận chứ?

Tôi xin cạn trước, xin hai vị bí thư tùy ý.Nói rồi Lưu Hoạc Dương ngửa cổ đổ cả chén Mao Đài xuống bụng.Bạch Dương chỉ nhấm một ngụm nhỏ, còn Liễu bí thư cũng uống cạn chén.Tiếp theo đám Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cũng cùng chúc rượu Bạch Dương và Liễu Tuấn, khung cảnh rộn rã tiếng cười.Ăn xong, Bạch Dương nói với Liễu Tuấn:- Tiểu Tuấn, cậu mau về thành phố đi, Nghiêm bí thư và mọi người hẳn là đợi tới sốt ruột rồi.Liễu Tuấn vốn định đưa Nghiêm Phi tới tỉnh J cùng cha mẹ đón năm mới, nhưng tình hình thay đổi, đành hủy bỏ dự tính này, ở lại Đại Ninh, sau đó mới tới Hồng Châu thăm cha mẹ.Không tới Hồng Châu, năm mới tất nhiên phải ở nhà họ Nghiêm.Liễu Tuấn nhìn Bạch Dương, mỉm cười nói:- Em ở lại một chút rồi mới đi, họ đều biết em xuống mỏ mà.Bạch Dương nói:- Vậy, bọn Hiểu Mạn còn đợi đi cùng xe với cậu đó...Lái xe Trần Ngân Hoa nói ngay:- Không sao đâu, Bạch bí thư, tôi đưa chị Hiểu Mạn về vậy.Trần Ngân Hoa không nói nhiều, Trương Hiểu Mạn tính tình sảng khoái, hai người sớm chiều ở chung, thành bạn bè thân thiết rồi.- Vậy được, làm phiền cô rồi, chú ý an toàn nhé.Bạch Dương cũng không do dự mấy, đêm cuối năm rồi, chuyện gì cũng dễ nói.Tiếp theo Phan Tri Nhân và Vương Á cũng bị Liễu Tuấn đuổi về, Lưu Học Dương nói vài câu chúc may mắn rồi thức thời cáo từ.

Tuy là cuối năm, nhưng nói không chừng các lãnh đạo còn có chuyện công phải thương lượng.An bài trực ban của huyện, mùng một tế là Bạch Dương, giống như Liễu Tuấn, cô cũng không thể về thủ đô đoàn tụ cha mẹ, nên để mấy ngày sau mới về.Liễu Tuấn nói với Bạch Dương:- Chị, tới phòng chị ngồi đi.Bạch Dương nhoẻn miệng cười, gò mà trắng nõn ửng hồng, làm dung nhan mỹ lệ của cô càng thêm phần kiều diễm.Phục vụ của phóng số một và số ba đều đã về nhà đón năm mới rồi, nói mùng hai tế mới đi làm, phục vụ cho lãnh đạo.

Sau khi Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cho tay vào còng, Tống Giai không còn thích hợp làm phục vụ chuyên chức cho Liễu Tuấn nữa, phục vụ của phòng số ba đổi thành một phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn, nhan sắc bình thường, hẳn không phát sinh sự kiện “nửa đêm mò vào phòng” nữa.Bất quá hiện giờ phàm là cán bộ biết Liễu Tuấn, không còn ai cho rằng y là một tên công tử phong lưu háo sắc nữa, trong chưa đầy ba tháng ngắn ngủi, uy vọng của Liễu bí thư đã được lập nên, vượt quá bất kỳ một vị tiền nhiệm nào.

Rất nhiều cán bộ đang cẩn thận nghiên cứu đạo dùng người của Liễu bí thư, bởi vì mọi người mơ hồi nhận ra một sự thực, huyện Ninh Bắc thực tế có hai bí thư huyện ủy.Suy đoán này căn cứ vào một lý do: Trên cuộc họp thường ủy, phàm là ý kiến Liễu bí thư đề xuất ra, Bạch bí thư chưa bao giờ phủ quyết.Liễu bí thư quản tổ chức cán bộ đảng, dùng ai không dùng ai, hoàn toàn nắm trong tay y, thêm vào sự ủng hộ của Bạch Dương, có thể nói về mặt sự dụng cán bộ, Liễu bí thư có uy quyền nhất ngôn cửu đỉnh.Người như vậy, còn mang cái nhìn phiến diện với y, đó là tự chuốc lấy phiền toái.Đương nhiên lúc này Bạch bí thư lẫn Liễu bí thư đều không để tâm tư lên việc điều chỉnh cán bộ, Liễu Tuấn ở lại là muốn bầu bạn với Bạch Dương.Mỗi khi tới mọi người tết đều nhớ nhà!Trong ngày cả nước vui mừng này, Bạch Dương là người cô độc nhất.Liễu Tuấn chỉ nghĩ tới thôi là trong lòng lại thấy đau xót.Liễu Tuấn biết, ở phương diện đối đãi với cô gái trong lòng, bản thân không đủ quyết đoán, không đủ mạnh mẽ, là loại tính cách “cầm lên được không buông xuống được” loại điển hình.Mỗi một cô gái thân cận bên cạnh, Nghiêm Phi, Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Hà Mộng Doanh.

Liễu đều đầu rất mực thương yêu, không muốn các cô phải chịu chút đau khổ nào.

Đương nhiên thực tế là y không làm được, chỉ là Liễu Tuấn mang nguyện vọng tốt đẹp như vậy mà thôi.Chết người là hắn phát hiện ra mình với Bạch Dương, cũng có cảm giác “yêu thương” này.Loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào, không thể nghĩ ra được nữa, cùng với thời gian trôi đi, nó đã dần dần thấm sâu vào trong lòng, giống như hiện giờ, Liễu Tuấn thực tế chẳng làm gì được cho Bạch Dương, chỉ muốn ở bên cạnh cô thêm một chút, dù là một phút thôi cũng được.Phòng của Bạch Dương vẫn sạch sẽ như thế, chẳng dính chút bụi nào.Liễu Tuấn vừa vào cửa đã ngó nghiêng lung tung, lộ vẻ ngạc nhiên.Bạch Dương cười hỏi:- Làm sao thế?- Ừm, áo lao động của chị đâu rồi?

Sao trên mặt đất chẳng có chút bụi than nào?Liễu Tuấn nói rồi nhớ lại lúc chạm mặt Bạch Dương ở cửa nhà khách, lúc đó trên mặt cô còn cho chút bụi than, cho dù sạch sẽ như Bạch Dương, vừa ở dưới mỏ lên, cũng không tránh khỏi bị đen nhẻm.Còn về phòng số ba của Liễu nha nội, sớm đã thành một đống hỗn độn, chỉ đành đợi tới mùng hai tết, phục vụ tới thu thập cho.- Cậu cho rằng chị là con lợn bần giống cậu hả!Bạch Dương mỉm cười, rực rỡ như đóa hoa xuân.Liễu Tuấn tức thì lại ngây ngất.Phải nói ánh mắt “háo sắc” của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương đã chẳng còn lạ gì nữa, nhưng hiện giờ bốn về vắng lặng không có người, dường như cả nhà khách chỉ còn lại hai bọn họ, yên tĩnh khác thường, trong lòng Bạch Dương đột nhiên rất hốt hoảng, khẽ cắn môi quay đầu đi, bối rối rót trà, quên cả bật TV xem lễ liên hoan năm mới.Vào lúc này, nội tâm nữ nhân yếu đuối của Bạch Dương đã bộc lộ hoàn toàn.Dù chức vị cô cao bao nhiêu, bối cảnh lớn nhường nào, về bản chất, cô vẫn là một phụ nữ, khi làm việc, bị cả một đám cấp dưới vây quanh, không cảm thấy cô đơn, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi.

Song trong trường hợp hai người ở riêng một chỗ, nhất là thời khắc xung quanh vắng lặng thế này, đột nhiên lại trở nên vô cùng sợ hãi.Còn về phần sợ cái gì, e rằng bản thân Bạch Dương cũng không rõ lắm.- Tiểu Tuấn, uống nước đi...Bạch Dương đưa chén trà cho Liễu tuấn, giọng nói hơi gượng gạo, mắt vẫn huớng xuống không dám nhìn y.Liễu Tuấn nhận lấy chén trà, hít sâu một hơi, thong thả đi tới ghế sô phá ngồi xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương, xem ra loại hoàn cảnh cực kỳ “mờ ám” này, Liễu nha nội cũng không giữ được bình tĩnh.Bạch Dương nồi ở một bên ghế sô pha, tình hình trở nên cực kỳ vi diệu, còn mang theo mội chút bối rối.- Chị...Sau khi trầm mặc một lúc, Liễu Tuấn mở miệng, âm thanh đó làm chính y phải giật mình, không ngờ lại khàn đặc như vậy, giống như cổ họng đột nhiên có bệnh.- Ừ...Bạch Dương phát ra một chút âm thanh từ mũi.Liễu Tuân giống như một đứa trẻ nhỏ, khản giọng nói:- Chị... ngồi lại đây được không...Bạch Dương do dự một chút, rồi chầm chậm đứng dậy, ngồi ở bên cạnh y, những giữ một chút khoảng cách, thân thể không có chỗ nào tiếp xúc với Liễu Tuấn.Đột nhiên, cả ngươi Bạch Dương run lên.Thì ra tiểu ngoan đồng đã đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.Bạch Dương theo tiềm thức vùng ra một cái, Liễu Tuấn lập tức nắm chặt, Bạch Dương cũng không rút tay về nữa, chỉ cúi đầu nhìn chén trà trước mắt, toàn thân từ trên xuống dưới cứng đờ, không dám có chút cử động nhỏ nào.Liễu Tuấn lại khẽ gọi:- Chị...Bạch Dương không lên tiếng.- Em...em muốn..

Muốn ôm chỉ một chút, được không..Lúc nói lời này, Liễu Tuấn cảm giác trái tim mình vọt khỏi lồng ngực rồi, kiếp trước kiếp này, sau mươi năm kinh nghiệm sống, Liễu Tuấn chưa từng khẩn trương như vậy!Bạch Dương rõ ràng run lên một cái, vẫn không nói gì, nhưng mím chặt môi, gò mà hồng đã trở nên tái nhợt.Liếu Tuấn lại trở nên yên lặng, không nói gì nữa.

Chương 488: Chuyến đi Hồng ChâuLiễu Tuấn mùng chín tết mới tới Hồng Châu, lúc này cơ quan chính phủ cũng rực rỡ màu sắc, Bạch Dương thì đã trở về thủ đô, cô mùng bốn mới về, ở nhà hai ngày, mùng bảy đã về huyện Ninh Bắc rồi.Liễu Tuấn xin nghỉ phép vài ngày, dẫn Nghiêm Phi tới Hồng Châu chúc tết cha mẹ.Tỉnh J cũng là một tỉnh nông nghiệp, bất quá thành phố Hồng Châu lại là một toàn thành cổ, lịch sử chẳng ít hơn Đại Ninh, có chút du tích cổ để Liễu nha nội du lãm.Liễu Tuấn kiếp trước học nghề, sở thích nghiệp dư là vô tuyến điện tử với văn học, kiếp này học văn, đối với việc thăm thú di tích cổ rất là hứng thú, theo kế hoạch ở Hồng Châu chừng ba ngày, không lo không có chỗ để đi.Liễu Tấn Tài đã chính thức trúng truyển làm tỉnh trưởng ở đại hội nhân dân tỉnh J mở vào tháng một, tác phong làm việc vẫn như trước kia, bận tới dù đầu.Quản lý một tỉnh và một thành phố dù sao có khác biệt rất lớn, huồng hồ vừa mới tới tỉnh J, nhân sinh còn chưa quen, căn bản không có sẵn ban bệ để dùng, chỉ có thể vừa triển khai công việc, vừa làm quen với nhân viên, cường độ công tác lớn, việc cần phải làm thực sự quá nhiều.Liễu Tấn Tài do với trước kia càng thêm gầy gò, ngay cả Nguyễn Bích Tú xưa nay luôn thảnh thơi an nhàn, cũng gầy đi rất nhiều, hiện giờ Nguyễn Bích Tú nhậm chức ở cục hồ sơ, chức vụ là phó chủ tịch công đoàn, cấp chính xử, cơ bản cũng là một chức nhàn tản.Công việc chủ yếu của bà là chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho Liễu tỉnh trưởng.Liễu Tuấn sớm đã để nghị mời một giúp việc cho gia đình, nhưng Liễu Tấn Tài cho rằng không cần thiết, Nguyễn Bích Tú và Liễu Tấn Tài bằng tuổi, năm nay mới trong năm mươi hai, sức khỏe rất tốt, trong nhà không có người giúp việc cũng được.Thấy con trai và con dâu lâu này mới gặp cùng tới, Liễu Tấn Tài trong lòng cao hứng, phá lệ bỏ công việc qua một bên, trở về nhà ăn bữa tối, ăn cơm xong cũng không vội xử lý công việc, cả nhà năm người ở trong phòng khách nói tàn gẫu.Liễu Tuấn không nắm rõ tình hình ở tỉnh J, cũng không có chuyện công gì nói với cha, huống hồ mẹ và chị ba cũng đã lâu không gặp, vừa vặn cùng nhau nói chuyện, không cần phải nấp vào trong thư phòng nữa.Nghiêm Phi và Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng, quan hệ mật thiết, gặp nhau là nói không hết chuyện.- Ba, mẹ, hai người đều gầy đi đấy.Liễu Tuấn chăm chú nhìn cha mẹ, có chút thương cảm.Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:- Ừ thì công việc chưa nắm được hết mà...- Công việc phải làm từng cái từng cái một, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, một tỉnh có bao nhiêu việc phải làm, dựa một mình ông mà được à?

Ông dù cả người bằng sắt, cũng làm được bao nhiêu việc chứ?Liễu Tấn Tài còn chưa nói xong, Nguyễn Bích Tú đã bùng nổ rồi.Liễu Tấn Tài ngày đêm bộn bề công việc, Nguyễn Bích Tú nhìn chồng mỗi ngày một gầy đi, trong lòng sốt ruột hết sức, nói với ông liền mấy lần không có chút tác dụng nào.

Hiện giờ con trai về rồi, Nguyễn Bích Tú nắm lấy cơ hội "nhắc lại đề tài cũ", ngữ khí rất bực bội.Liễu Tuấn Tài chỉ cười không lên tiếng.Đối với người vợ cùng nhau chia xẻ hoạn nạn mấy chục năm trời, ông chưa từng bao giờ nặng lời, trừ khi đụng chạm tới vấn đề nguyên tắc.Nhưng Nguyễn Bích Tù đúng là một người vợ hiền, ở chuyện lớn, như vấn đề mang tính nguyên tắc phu nhân can dự chính sự, thu lợi từ cán bộ cấp dưới, không hề có chút sai sót nào để người ta lên án.

Cho nên hai vợ chồng gần như chưa bao giờ cãi nhau.- Ba, mẹ nói có lý đấy, hiện giờ ba cũng không còn trẻ nữa rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Công việc vĩnh viễn làm chẳng hết được.Ở vấn đề này, Liễu Tuấn là người ủng hộ kiên địch của mẹ, lập tức ở bên khua chiêng hỗ trợ.- Đúng thế, chú Liễu, chuyện này ba con ở nhà cũng nói đó.Nghiêm Phi trước nay không xen vào chuyện cha con họ nửa lời, lần đầu tiên nói một câu, bất quá lời tiếp theo cô không nói nữa, khả năng ý thức được lời phía sau không nên nói ra.- Phi Phi, ba cháu nói cái gì?Liễu Tấn Tài hứng thú hỏi, ông và Nghiêm Ngọc Thành tương giao mấy chục năm, tình cảm hai bên sớm đã vượt qua phạm trù bạn bè, thuộc về minh hữu chính trị lẫn tri kỷ, giữa hai người không có gì phải giấu nhau.

Vì thế ông càng muốn biết ở nơi riêng tư Nghiêm Ngọc Thành bình luận về mình thế nào.- Ừm...ba cháu nói, chú chỉ biết công tác, không biết nghỉ ngơi, sớm muộn cũng có ngày ngã gục trên bàn làm việc ...Nghiêm Phi thành thực, nên cũng chẳng do dự gì nói "lời bình" của Ngọc Thành ra.Kỳ thực lời này Nghiêm Phi đã cắt bớt đi rồi, nguyên văn của Nghiêm Ngọc Thành còn có ba chữ trong đó nữa là "thiếu khôn ngoan"!

Nghiêm Phi cho dù rất thành thật, cũng biết lời bình phẩm này không thể nói ra từ miệng cô được.Nếu như Nghiêm Liễu đối diện với nhau, Nghiêm Ngọc Thành có nói thế nào cũng không sao cả.- Đúng đấy!Nguyễn Bích Tú vỗ tay, rất là tán đồng.- Ông xem, ngay Nghiêm bí thư cũng nói ông, ông thực sự phải chú ý một chút, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, nếu như để mệt tới sụp đổ, cũng là thiếu trách nhiệm với công việc đó.Liễu Tuấn mỉm cười giơ ngón tay cái với mẹ.Nguyễn Bích Tú năm xưa làm cán bộ cơ sở nhiều năm, "trình độ lý luận" vẫn còn.- Được được, tôi sẽ chú ý...

Ài, mỗi người mỗi tính mà, tôi cũng muốn học theo Ngọc Thành, chỉ sợ vẽ hổ không được lại thành chó!Liễu Tấn Tài không muốn tiếp tục "đi sâu" vào vấn đề này nữa, liền qua loa cho xong.Liễu Tuấn không khỏi thở dài.Hắn cũng biết, nếu muốn cha mình thay đổi cái tật xấu "tham công tiếc việc" này, sợ là khó rồi.- Tiểu Tuấn này, ba mươi tết xuống mỏ cảm giác như thế nào?Liễu Tấn Tài thay đổi đề tài, hỏi tới "sự nghiệp huy hoàng" của con trai.Liễu Tuấn cười đáp:- Cũng được, chỉ có điều đen xì xì, thiếu chút nữa đem than đá thành xủi cảo ăn vào bụng!Mấy người khác liền cười ầm lên.- Ừm, được đấy, ban bệ huyện Ninh Bắc của các con có thể đoàn kết ứng phó với thách thức, điểm này làm cha hài lòng nhất.

Bác Nghiêm của con cũng rất hài lòng, trong điện thoại khen con làm việc không tệ, nói trước kia cho con tới huyện Ninh Bắc là nước cờ hay.Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại đánh giá về mình như vậy, Liễu Tuấn có chút cảm giác vừa mừng vừa sợ, bất quá miệng lại nói ra những lời đắc ý:- Đương nhiên!

Nhân tài kiệt xuất như con, đưa tới đâu chẳng phải là một nước cờ hay.Những lời này lại làm mọi người cười rộ lên.Nghiêm Phi trừng mắt nhìn y, giẩu miệng nói:- Chỉ toàn tự khoe khoang khoác lác, không biết xấu hổ.Dáng vẻ cô nàng trông đáng yêu hết sức.Liễu Tấn Tài biết tính khí con trai của mình, biết hắn chỉ nói đùa mua vui cho mọi người thôi, nên cũng không nghiêm mặt lại dạy hắn phải "khiêm tốn cẩn thận" ," tránh tự kiêu ngạo" ..v..v.Huống hồ trong lòng ông thực sự cũng coi con trai mình là một nhân tài, xét từ biểu hiện lúc còn nhỏ của Liễu Tuấn, thậm chí gọi là "thiên tài" cũng chẳng có gì là quá đáng.- Ban bệ mới cọ xát cũng phải qua rồi, sức lực chủ yếu phải đặt trên việc kiến thiết công tác.

Huyện các con, năm nay mặt phát triển kinh tế có hành động gì?Vừa mới nói tới công việc, Liễu Tấn Tài tự nhiên hỏi tới chuyện kiến thiết kinh tế, phảng phất bản thân vẫn là bí thư thành phố Đại Ninh vậy, hiện giờ toàn quốc khơi lên làn sóng phát triển kinh tế, Liễu Tấn Tài quả thực cũng muốn nghe qua phương pháp của huyện Ninh Bắc.Luận tới kiến thiết kinh tế, con trai ông luôn đưa ra những cách làm thần kỳ, nói không chừng có thể đem thành kiểu mẫu cho phát triển kinh tế cấp huyện.Phát triển kinh tế của một tình, thậm chí là một quốc gia, trước tiên là nền móng phát triển ở một khu một huyện, giả thiết một tỉnh, trên bảy mươi phần trăm huyện đều hết sức phát đạt, thì kinh tế tỉnh đó muốn không đi lên cũng chẳng được.Liễu Tuấn biết tâm tư của cha mình, lập tức liền nói chi tiết quy hoạch tổng thể kiến thiết kinh tế huyện Ninh Bắc:- Ừm làm tốt nền móng kiến thiết, cải thiện hoàn cảnh đầu tư và phát triển kinh tế, lối suy nghĩ này chưa được tốt lắm ...năm dần ăn lương năm mão, hì hì, rất nhiều cán bộ địa phương còn thiếu chút can đảm và khí phách.Liễu Tuấn Tài liên tục gật đật, cảm thấy rất mới mẻ.Điều hiếm có là Liễu Tuấn nói lời sâu sắc mà giải thích dễ hiểu, dù Nguyễn Bích Tú, Liễu Yên, Nghiêm Phi vốn không quan tâm tới "chính sự" cũng bị thu hút, lên tiếng phụ họa.Nguyễn Bích Tú đột nhiên nảy ra ký tưởng, hưng phấn nói:- Hay là Tấn Tài này, tôi thấy điều Tiểu Tuấn tới tỉnh J cho xong, làm phó bí thư ở khu nào đó của thành phố Hồng Châu, thi thoảng còn có thể trò chuyện đưa ra chủ ý, làm tham mưu cho ông.Nếu như con trai tới thành phố Hồng Châu, Nguyễn Bích Tú cũng không phải cô đơn nữa!Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn chỉ nhìn nhau cười.Liễu Tấn Tài lắc đầu nói:- Bà không hiểu mấy chuyện này đâu!- Tôi không hiểu chỗ nào, giống như những điều vừa rồi Tiểu Tuấn nói đó, tôi hiểu rất rõ.Nguyễn Bích Tú rất không phục, môi cũng cong lên.Liễu Tuấn chỉ cảm thấy mẹ mình vẫn đáng yêu như trước kia.Liễu Tuấn Tài tâm tình rất tốt, cũng không kiêng kỵ gì nói:- Nói như thế này nhé, hiện giờ con trai bà là phó bí thư huyện ủy trẻ nhất toàn tỉnh, có thể là toàn quốc nữa, nếu như bà muốn nói tiến bộ, trở thành bí thư thành ủy trẻ nhất, thậm chí trở thành bí thư tỉnh ủy trẻ nhất, thì đừng điều nó tới thành phố Hồng Châu sẽ tốt hơn.Nguyễn Bích Tú bĩu môi:- Thế thì sao nào?

Cho dù hiện giờ nó làm tỉnh trưởng giống như ông, mà bận tới bù đầu tối mắt, thì báu lắm à?

Tôi thà để nó sống an nhàn cả đời, còn tốt hơn ngày ngày vất vả như thế.Cha con Liễu Tuấn Tài cười khổ, đều bị nghẹn họng không biết phải nói gì.Lời của Nguyễn Bích Tú đúng là có đạo lý!Liễu Tấn Tài quay sang hỏi Nghiêm Phi:- Phi Phi, cha mẹ cháu sức khỏe còn tốt chứ?Kỳ thực mỗi hai ba ngày ông đều cùng Nghiêm Ngọc Thành gọi điện thoại một lần, đối với tình hình sức khỏe của Nghiêm Ngọc Thành vẫn hiểu khá rõ, hỏi như thế chủ yếu xuất phát từ lế số.Con dâu từ xa tới, thăm hỏi thông gia là điều nên có.- Khỏe ạ, cha cháu ngày nào cũng cười rất vui vẻ.Liễu Tấn Tài cảm khái thở dài:- Lệnh tôn cách cục to lớn, chú chẳng bì được!Thế cục chính trị của tỉnh hiện nay, Trương Quang Minh thế mạnh, Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh ủy rất "quy củ", rất là tương phản với phong cách mạnh mẽ của ông, không ngờ lại còn lạc quan vui vẻ như vậy, Nghiêm Ngọc Thành quả nhiên là người thường không thể bì kịp.- Ba và bác Tiễn hợp tác vẫn tốt chứ?Nhắc tới Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn liền nhớ tới Tiễn Kiến Quân bí thư tỉnh ủy tỉnh J, Liễu Tuấn nghe danh Tiễn Kiến Quân đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt.Liễu Tấn Tài gật đầu mỉm cười:- Cũng không tệ lắm.- Tiễn bí thư giống như Nghiêm bá bá của con vậy, là một lãnh đạo có năng lực không chế vĩ mô rất mạnh, chuyện cụ không nhúng tay vào.Thấy cha thái độ vui vẻ như vậy, Liễu Tuấn không khỏi sinh lòng cảm kích với vị bí thư tỉnh ủy chưa từng gặp mặt này, không vì gì khác, chỉ vì không ta tạo ra hoàn cảnh làm việc thoải mái cho cha mình, đó là điều quan trọng nhất với người "tham công tiếc việc" như Liễu Tấn Tài.

Giả sử Liễu Tấn Tài vừa bận rộn công tác kiến thiết kinh tế toàn tỉnh, lại vừa thận trọng với "đòn bẩn" từ sau lưng, sẽ có ảnh hưởng không tốt với sức khỏe của ông.Liễu Tuấn nói:- Hay là con đi chào hỏi bác ấy...con cũng ngưỡng mộ đại danh bác ấy cũng lâu rồi.Liễu Tấn Tài rất tán đồng suy nghĩ của con trai:- Đúng là nên tới chào hỏi, con là bề dưới mà.Nếu như con trai mình đã tiến vào giới chính trị, thì gặp mặt nhân vật lãnh quân thế hệ mới này, cũng chẳng phải là chuyện xấu.Liễu Tuấn hỏi:- Vậy ba thấy khi nào tới thì thích hợp hơn?

Ngày mai hay ngày kia?Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:- Theo lễ tiết, hôm nay con nên đi chào hỏi ông ấy.Liễu Tuấn cũng cười.Liễu Tấn Tài liền cầm lấy điện thoại, gọi cho Tiễn Kiến Quân.- Xin chào, Tiễn bí thư hả?

Đúng đúng, tôi là Liễu Tấn Tài đây..

Là thế này Tiễn bí thư , đứa nhỏ nhà tôi với bạn gái của nó từ tỉnh N qua, muốn sang chúc năm mới anh, không biết khi nào anh có thời gian rảnh.Hai người đứng đầu đảng và chính phủ rất hòa thuận, Liễu Tấn Tài hỏi thế đương nhiên chỉ là khách khí mà thôi, con của tỉnh trưởng muốn tới chúc tết ông ta, về tình về lý, Tiễn Kiến Quân đều không thể nói không rảnh được.- À, được được, vậy tôi dẫn bọn chúng qua.Tỉnh ủy bí thư và tỉnh trưởng kỳ trước của tỉnh J đều điều đi, không ở lại tỉnh J dưỡng lão, vì thế biệt thự của Liễu Tấn Tài và Tiễn Kiến Quân, lầu số một và số hai, ở sát vách với nhau.Đồng thời đem cả tỉnh ủy bí thư và tỉnh trưởng cũ điều đi, có thể thấy trung ương rất ủng hộ Tiễn Kiến Quân và Liễu Tuấn Tài.Từ căn lầu số hai đi ra, cách không tới ba bốn chục mét là lầu số một rồi, vợ Tiễn Kiến Quân đã đích thân mở cửa, tươi cười chào hỏi Liễu Tấn Tài.Liễu Tấn Tài giới thiệu:- Đây là dì Trác!- Chào dì Trác!Liễu Tuấn và Nghiêm Phi cùng khom lưng chào gì Trác.Gì Trác tuổi chừng năm mươi, người cao ráo, dưỡng nhan không tệ, khí chất điềm tĩnh tao nhã, hết sức tương sức với thanh danh lão đạo kiểu học giả như Tiễn Kiến Quân.Gì Trác gật đầu liên tục, cười tủm tỉm, còn xoa đầu Nghiêm Phi, tấm tắc khen:-Cô bé này trông thật xinh đẹp quá.Nghiêm Phi đỏ mặt lên, lại chào một tiếng nữa:- Chào gì Trác.Tiễn Kiến Quân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, thấy đoàn người Liễu Tấn Tài vào cửa, chậm rãi đứng dậy cười nói:- Ha ha ha, sớm đã nghe nói Tấn Tài có con trai giỏi, bí thư Ngọc Thành sinh được khuê nữ hay, hôm nay được gặp đúng là lời đồn không sai, quả nhiên là một đôi trai tài gái sắc.Từ khi ở Bảo Châu có duyên gặp mặt Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài một lần, hai bên luôn giữ liên hệ, khi Nghiêm Liễu tới thủ đô dự họp, còn gặp nhau vài lần, đối vời tình hình con cái hai nhà cũng hiểu ít nhiều.Huống chi Nghiêm Liễu hệ kết thông gia, cũng là một trong vấn đề lo lắng khi đại lão đương triều dùng bọn họ đảm nhận cán bộ cấp tỉnh, vì thế Tiễn Kiến Quân mới biết con dâu tương lai của Liễu Tấn Tài và thiên kim của Nghiêm Ngọc Thành.Liễu Tuấn quan sát vị tỉnh ủy bí thư nghe danh đã lâu này, thấy ông chừng năm mươi tuổi, vóc dáng tầm trung, khuôn mặt vuông vức, đeo một cái kính gọng đen, mặc y phục kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh thẫm, vẻ mặt nho nhã, khác biệt với vẻ ngoài khí thế mạnh mẽ của Nghiêm Ngọc Thành, có vài phần giống với Chu tiên sinh.Liễu Tấn Tài bắt tay Tiễn Kiến Quân, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đi tới cúi đầu chào Tiễn Kiến Quân.Hai bên chào hỏi xong, liền chia chủ khách ngồi xuống, Trác a di tự mình đưa trả nước lên, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vội đứng dậy đón lấy, luôn miệng cám ơn.- Phi Phi, cha cháu vẫn khỏe chứ?Chuyện đầu tiên là Tiễn Kiễn Quân hỏi thăm tình hình của Nghiêm Ngọc Thành, hai người đều là tỉnh ủy bí thư , lễ số này tất nhiên phải chú ý.Nghiêm Phi ngoan ngoãn trả lời:- Khỏe lắm ạ, cám ơn bác Tiễn.Gì Trác ngồi kề bên Tiễn Kiễn Quân, không ngừng đánh giá Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, rất thích đôi trẻ anh tuấn xinh đẹp này.Tiễn Kiến Quân hứng thú hỏi:- Liễu Tuấn, nghe nói hiện giờ cháu đã là phó bí thư huyện ủy rồi hả?Gì Trác giật mình, một lần nữa nghiêm túc đánh giá lại Liễu Tuấn, là phu nhân của bí thư tỉnh ủy, một phó bí thư huyện ủy tất nhiên không đáng để vào mắt bà, nhưng Liễu Tuấn thực sự quá trẻ.Cho dù Liễu Tuấn khí độ trầm ổn, dù sao tướng mạo trẻ tuổi, có nói là sinh viên đại học thì gì Trác cũng chẳng hoài nghi.Không ngờ lại là phó bí thư huyện ủy rồi.Liễu Tuấn lễ phép đáp.- Vâng thưa bác Tiễn, cháu đang công tác ở huyện Ninh Bắc.Vào năm 1978, bời vì Tiễn Kiến Quân đại biểu cho trung tổ tới Bảo Châu tìm hiểu tình hình của Nghiêm Liễu, cho nên mới có xoay chuyển lớn, Nghiêm Liễu từ đó về sau đường mây luôn rộng bước, vì nguyên nhân đó mà Li Tuấn luôn có thiện cảm với Tiễn Kiến Quân.***Trung tổ : bộ tổ chức trung ương TQ.Gì Trác đột nhiên hỏi xen vào.- Liễu Tuấn này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?- Gì Trác, năm nay cháu tròn hai mươi ba rồi.- Hai mươi ba tuổi ?Gì Trác ngây ra một chút, rồi mỉm cười nói:- Huyện ủy phó bí thư hai mươi ba tuổi, sợ rằng là trẻ nhất toàn quốc rồi hả?Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Câu hỏi này đúng là không tiện trả lời.Dù sao cũng không có tư liệu nào chứng minh hai mươi ba tuổi có phải là huyện ủy phó bí thư trẻ nhất toàn quốc hay không.- Hà hà, chuyện này bà không biết rồi, đồng chí Tiểu Liễu bí thư này cũng giống cha mình, đều là đại lý luận gia, văn chương đưa vào cuộc họp nội bộ cấp cao, ngay cả thủ trưởng tối cao cũng đã xem qua.Tiễn Kiến Quân thấy thê tử ngạc nhiên, liền cười giải thích, ông xuất thân từ bộ tuyên truyền, nên đặc biệt lưu ý tới can bộ xuất thân từ làm lý luận.- Thì ra là như thế!

Quả nhiên từ cổ anh hùng xuất thiếu niên...Gì Trác vỡ lẽ.Liễu Tuấn vội cám ơn, ở trước mặt bí thư tỉnh ủy và phu nhân, không thể ra vẻ được.Tiễn Kiến Quân hứng thú hỏi han:- Thế nào Liễu Tuấn, ở huyện Ninh Bắc làm việc không tệ chứ?- Tháng chín năm ngoái cháu mới tới huyện Ninh Bắc, trước kia lại không có bao nhiêu kinh nghiệm công tác ở cơ sở, nên giờ vẫn ở giai đoạn làm quen công việc.Liễu Tuấn cẩn thận đáp.Tiễn Kiến Quân gật đầu, mang theo vẻ tán thưởng nói:- Trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng vội, đúng là hiếm có, Tần Tài gia giáo căn bản, rất giỏi.Lần này tới cha con Liễu Tấn Tài cùng cám ơn.Hai bên làn đầu tiên gặp mặt, chủ yếu là thăm hỏi mang tính lễ số, Tiễn Kiến Quân hỏi gì, Liễu Tuấn trả lời cái đó, hoàn toàn nằm trong quy củ, đây là biểu hiện của trầm ổn, rất được lòng Tiễn Kiến Quân.

Khi chào tạm biện, Tiễn Kiến Quân mỉm cười nói với Liễu Tuấn:-

Sau này tới Hồng Châu thăm cha mẹ, nhớ phải tới gặp bác Tiễn đó!

Chương 489: Ánh mắt dâm tiệnNghiêm Phi làm về mỹ thuật, nên cùng Liễu Tuấn thăm thú danh lam thắng cảnh của Hồng Châu cũng không khổ sở gì, nhưng nếu như chỉ đi thăm cảnh cổ thuần túy, thì Liễu Tuẫn lại thành không thật lòng rồi.Có cô gái nào lại không thích đi dạo phố chứ.Bởi thế buổi sáng đi thăm cảnh cổ, buổi chiều phải tháp tùng Nghiêm Phi đi dạo các cửa hàng rồi.Công ty vận chuyển Thông Đạt cũng có văn phòng ở Hồng Châu, Triệu Thành Cương đánh điện một cái, liền lập tức chuẩn bị một cỗ xe cho Liễu tiên sinh, cũng là một chiếc Audi, vào thời đó là một chiếc xe riêng không tệ rồi.

Triệu Thành Cương trong điện thoại căn dặn, tuyệt đối không được thiếu chu đáo với Liễu tiên sinh, ý tứ cứ như dù Liễu tiên sinh muốn làm văn phòng công ty lật tung lên cũng được vậy.Giám đốc văn phòng không biết Liễu tiên sinh là nhân vật cỡ nào mà ông chủ phải cẩn thận như vậy.Sau khi gặp mặt, hóa ra là một thanh niên trẻ, mặc dù vóc dáng cao lớn, khí độ bất phàm, song cũng chẳng thấy có vẻ gì là nhân vật lớn, chẳng biết vì sao chủ tịch hội đồng quản trị lại thận trọng như thế, hẳn là ông chủ có lý do của ông chủ rồi.Bởi vì còn là năm mới, nên Từ Văn và Ngụy Xuân Sơn đều bị Liễu Tuấn đuổi về nhà ăn tết rồi, kỳ thực Liễu Tuấn hiện giờ là người trong thể chế rồi, còn là nhân vật thứ ba một huyện, thường ngày phạm vi hoạt động cũng không lớn, cơ bản không cần vệ sĩ.

Liễu Tuấn cũng đã nói với Hắc Tử đưa hai người Từ Ngụy tới chỗ khác, thế nhưng Hắc Tử kiên quyết không chịu.Lý do của Hắc Tử rất đơn giản: Kiếm bao nhiêu tiến như vậy để làm gì?

An toàn của ông chủ không được đảm bảo, có chút sơ xuất gì thì có nhiều tiền hơn cũng bằng con số 0.Dù sao công ty lắm tiền dùng chẳng hết, Liễu Tuấn cũng tùy ý Hắc Tử.Ở nhà ăn cơm với cha mẹ xong, mọi người đều đi làm cả, Liễu Tuấn dắt Nghiêm Phi đi dạo phố.Hồng Châu và Đại Ninh giống nhau, đều xây một nơi mua sắm lứn, làm trung tâm thương nghiệp của thành phố, gọi là khu mua sắm Hồng Đô, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới khu mua sắm Hồng Đô đi dạo.Tháp tùng Nghiêm Phi dạo phố, Liễu nha nội một là hưởng thụ vui thú đi chơi với bạn gái, hai là xem xét tình hình phồn vinh của thành thị, để suy nghĩ vấn đề từ góc độ kinh tế, còn về mua đồ, thì chỉ tùy vào hứng thú.Nghiêm Phi vẫn theo thói quen cũ, chủ yếu chú ý tới phục trang.Có một quãng thời gian Nghiêm Phi thích mặc trang phục tự mình thiết kế, bất quá mấy tháng gần đây, cô thay đổi thói quen rồi, không thích mặc đồ mình thiết kế nữa, có lẽ là chán rồi muốn thay đổi một chút.Về việc này Liễu nha nội tuyệt đối không có ý kiến gì, cười nói với Nghiêm Phi:- Em thích thay trang phục thế nào thì thay, chỉ cần đứng thay bạn trai là được rồi.Nghiêm Phi bĩu cái môi xinh nói:- Người bạn trai này không thành thực, sớm muộn gì cũng phải thay thôi.Liễu nha nội rất là “tức giận” làm bộ muốn cù cô, Nghiêm Phi liền cười bỏ chạy.Khu mua sắm Hồng Đô cực lớn, phòng chừng cũng không kém khu mua sắm Thiên Mã bao nhiêu, đương nhiên cái nào lớn hơn thì Liễu Tuấn chẳng tốn công đi tìm hiểu làm gì.Khu A theo lệ là phu tập trung trang phục, kiếp trước khi cùng bạn gái đi dạo phố, y đã rất là ngạc nhiên khi thấy cửa hàng trang phục đầy đường, mà việc làm ăn còn tốt vô cùng, cứ như là mọi người ngày nào cũng phải chỉ mặc y phục đổi y phục, mà chẳng làm việc gì nghiêm chỉnh vậy.Đang là đầu tháng giêng, khách hàng không ít, hẳn là thương gia trước năm mới nhập vào lượng lớn trang phục, vào tháng chạp còn chưa tiêu thụ được hết, hết năm liền bắt đầu giảm giá, mùa đông sắp qua rồi, thương gia sắp đối mặt với mùa đổi trang phục, phải thanh lý hàng tồn kho lấy tiền mặt, chuẩn bị nhập hàng mới.Đi tới khu A, bước chân của Nghiêm Phi liền chậm lại, xem xét cẩn thận, cho dù Liễu Tuấn chẳng hiểu trang phục lắm, cũng nhìn ra được trang phục khu vực này giá khá cao.Bất quá vào lúc đó, trang phục trong nước còn chưa hình thành những nhãn hiệu lớn, không thấy hình thực cửa hàng chuyên doanh, bên trong cửa hàng chỉ trang trí lộng lẫy một chút, còn y phục nhãn mác rất loạn.Nghiêm Phi đứng trước một người mẫu, làm dáng hỏi:- Tiểu Tuấn, anh thấy bộ trang phục này thế nào?Liễu Tuấn nhìn qua, đó là một cái áo khoác màu vàng, đối với trang phục phụ nữ thì y mít đặc, cũng không biết là thuộc phong cách gì, chỉ biết giống áo khoác thôi.Liễu Tuấn đi tới gần làm ra vẻ sờ qua chất liệu của chiếc áo, cảm giác không tệ, liền mỉm cười nói:- Đẹp lắm.Kỳ thực vẫn là câu nói cũ, bất kể thứ y phục gì mặc trên người Nghiêm Phi đều nhất định sẽ rất đẹp.- Bà chủ, tôi có thể thử bộ y phục này một chút không?Nghiêm Phi nói với một cô gái trẻ tuổi chừng hơn ba mươi đứng ở phía sau bàn thu ngân.Cô gái kia do dự.Liễu Tuấn cảm thấy kỳ lạ, theo lý khách hàng trước khi mua y phục thử qua là hết sức hợp ý, có gì mà phải do dự?- Sao thế, không được mặc thử sao?Nghiêm Phi cũng lấy làm lạ.- À, thử thì được, có điều bộ y phục này rất đắt, nếu như không nhìn trúng thì đừng thử...Cô gái đó thấy hai người khẩu âm bên ngoài, lại hết sức trẻ, giống như học sinh mới tham gia công tác không lâu, không giống như người có tiền, vì thế mới do dự.Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được, y phục quá đắt nếu như không mua mà cứ thử đi thử lại, không tránh khỏi bị biến dạng, không dễ bán nữa.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Bao nhiêu tiền thế?- Ừm, hơn hai nghìn hai đó!Một số người khách khác đang xem ở trong cửa hàng nghe thế liền ồ lên nhìn qua.Khi đó nhân viên quốc gia bình thường lương tháng chừng ba trăm tệ, một bộ y phục hơn hai nghìn hai trăm tệ, là bảy tám tháng lương rồi.

Theo tiền lương mà tính, ở hậu thế là có giá một hai vạn tệ rồi.Có điều Liễu Tuấn tất nhiên chẳng đề ý chút tiền đó.Cái vòng phỉ thúy ở trên tay Nghiêm Phi kia là một vật quý chỗ bán đấu giá của Kim Phú Xương ở Hồng Kông, giá trăm vạn đô la Hồng Kông, công ty bán đấu giá chuyên môn vì cái vòng tay này làm ra một quyển sách giới thiệu, ghi rõ nó là báu vật của vương triều Mogul, có tên gọi là “Bích Lục”, do phỉ thủy thượng đặng làm thành, không có chút tì vết nào, chiếu cho cổ tay như ngọc của Nghiêm Phi xanh biếc, trong rất mê người.Đương nhiên trong mắt người khác chẳng qua chỉ là cái vòng nhựa tinh xảo mà thôi.Vào đầu những năm 90, ngay cả trang sức bằng vàng còn mới xuất hiện không lâu, về châu báu thì trong nước cơ bản chẳng có khái niệm gì, nếu như Liễu Tuấn nói chiếc vòng trên cổ tay Nghiêm Phi giá một trăm vạn đô la Hồng Kông, người ta nhất định còn báo cho bệnh viện tâm thần mau chóng bắt y đi.Giá của cái vòng này Nghiêm Phi có biết, nhưng cô chẳng ngạc nhiên chút nào.Trong mắt cô, Liễu Tuấn chắc chắn là người tài giỏi nhất thế giới, đứng nói là tặng cô một cái vòng trăm vạn, mà cho dù có là trăm triệu cũng là chuyện bình thường.Liễu Tuấn gật đầu, nói rất tùy ý:- Được, thử quá nếu vừa người thì mua.Mắt bà chủ liền híp lại.Khẩu khí đúng là không nhỏ!Nghiêm Phi mặc áo khoác nỉ màu đen, lập tức lấy bộ y phục kia xuống, rồi cởi áo khoác nỉ ra, chuẩn bị thử chiếc áo khoác màu vàng.

Nghiêm Phi tướng mạo lẫn vóc dáng đều cực đẹp, cởi áo khoác ra càng làm nổi bật vóc dáng tới hoàn mỹ, tức thì làm cho khách trong cửa hiệu, bất kể là nam hay nữ đều hướng ánh mắt qua, hơn nữa dù nam hay nữ đều hâm mộ không thôi.Nhưng Liễu Tuấn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.Nguyên nhân là vì y cảm giác có hai luồn ánh mắt không bình thường, lập tức theo nơi phát ra ánh mắt đó nhìn tới, thì ra là một đôi nam nữ vừa mới vào cửa, nam chừng hơn ba mươi, tướng mạo còn tạm được, mặc đồ tây màu đen, đầu bóng loáng, có thể thấy bôi không ít keo vuốt tóc, hai mắt cứ đảo loạn lên, trông qua là biết hạn người rất dư dả.Hắn cứ nhìn hau háu vào người Nghiêm Phi, còn chuyện môn đảo qua đảo lại trên ngực cô, ánh mắt rất là dâm tiện, mà dáng vẻ của hắn chính là loại bị tửu sắc quá độ khoét rỗng người rồi.Khách trong cửa hàng vốn không chỉ có hắn là nam, nhưng những nam khách khác nhìn Nghiêm Phi chỉ ngạc nhiên và tán thưởng, còn kẻ này chẳng hề che dấu “thú tính” của mình.

Cô gái bên cạnh hắn chỉ chừng hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang, y phục đắt tiền, cho dù trên mặt dù trang điệm rất đậm, cũng không che lấp hết vẻ đẹp của cô ta, vóc người cũng không tệ, nhưng so với Nghiêm Phi thì chẳng khác gì một thôn nữ, ánh mắt cô ta nhìn Nghiêm Phi vừa kinh ngạc vừa ghen ghét.Hẳn là cô ta rất tự tin vào dung mạo lẫn dáng người của mình, mà Nghiêm Phi lại hoàn toàn phá hủy sự tự tin của cô ta.Chỉ có điều trong chớp mắt, Liễu Tuấn đã nhận định quan hệ hai người này không phải là nam nữ bình thường, tuổi tác cách nhau tương đối xa chỉ là một phương diện, quan trọng là không nhìn thấy vẻ quyến luyến của những người yêu nhau.Nếu không dù Nghiêm Phi có đẹp hơn đi chăng nữa, tên nam nhân kia cũng không lộ ra vẻ “tham lam” khó coi như vậy trước mặt bạn gái.Nghiêm Phi thì hoàn toàn chẳng để ý ánh mắt của người khác, hâm mộ cũng được, tham lam cũng xong, với cô chẳng dính dáng chút nào.- Có đẹp không?Nghiêm Phi mặc áo xong, xoay một vòng tại chỗ, nhìn Liễu Tuấn cười tươi như hoa.- Đẹp lắm!Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.Những người khách trong hiệu gần như đồng loạt gật đầu, cảm thấy câu “đẹp lắm” của Liễu Tuân rất hợp với ý mình.- Vậy thì mua nhé?- Ừ!Liễu Tuấn liền cho tay vào túi lấy tiền.Vào thời đó chưa lưu hành thẻ tín dụng, ra ngoài mua đồ toàn là tiền mặt, một bộ đồ hơn hai nghìn, nhét vào trong túi dày cộm, có điều Liễu nha nội đã chuẩn bị sẵn rồi, khi tháp tùng bạn gái đi dạo phố, chẳng những trong ví có tiền, mà túi áo, túi quân, tờ xanh trăm tệ chỗ nào cũng có, rốt cuộc bao nhiêu tiền thì chính cả hắn cũng chẳng biết chắc.- Chủ hiệu, cho tôi một bộ như vậy đi!Cô gái trẻ vừa mới vào cửa nói với lão bản, giọng nói êm ái khá là hấp dẫn.Lúc đố mắt cô ta thì đảo loạn khắp người Nghiêm Phi, đầy vẻ ghen ghét, tư duy của cô gái này cũng thật là buồn cười.Nghiêm Phi kỳ thực chẳng chút dính dáng gì tới cô ta, chì vì trông xinh đẹp cô ta thôi mà cô ta đã ghen ghét thành cái bộ dạng đó.- Xin lỗi, bộ y phục này quá đắt, nên trong hiệu chỉ có một bộ thôi.Chủ hiệu nói với vẻ rất tiếc nuối.Hôm nay là ngày gì đây?

Bộ y phục này nhập vào lâu lắm rồi, người hỏi giá không ít, nhưng nghe thấy hơn hai nghìn đều liên tục lắc đầu.

Tuy là thành phố cấp tỉnh, nhưng người chịu bỏ ra hơn nửa năm lương mua một bộ y phục vẫn không nhiều, chủ hiệu rất là buồn nản, không ngờ hôm nay tới một lúc hai người khách sộp, sớm biết như thế thì đã nhập thêm một bộ nữa.- Anh Hào, em cũng muộn bộ y phục kia...Cô gái đó chẳng để ý tới chủ hiệu, quay sang làm nũng với nam nhân mặt đồ tây, mắt thì vẫn cứ liếc sang bên Nghiêm Phi, nghĩ thầm nếu có thể giành được bộ y phục kia, xem cô còn kiêu ngạo được hay không.Ngay từ đầu, cô ta ghen ghét sự mỹ lệ của Nghiêm Phi, hiện giờ Nghiêm Phi lại chẳng nhìn cô ta lấy một cái, lại càng thêm căm hận rồi.Kiêu ngạo cái gì chứ?Nam nhân mặc đồ tây kia mắt nheo lại, hỏi:- Chủ hiệu, bộ y phục này bao nhiêu tiền?Kỳ quái là hai người này lại đều nói tiếng phổ thông.*** tiếng phổ thông còn gọi quan thoại.Chủ hiệu đáp:- Hai nghìn hai.- Vậy tôi trả hai nghìn tư, cô bán cho tôi đi.Hắn vừa nói vừa móc một nắm tờ xanh ra, rút phắt một cái ra luôn một vạn tệ, phe phẩy trước mặt chủ hiệu, nhưng mắt lại liếc qua bên Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, đầy vẻ gây sự.Liễu Tuấn bất giác vừa bực mình vừa nuồn cười.Xem ra bạn gái quá đẹp cũng chẳng phải hoàn toàn là chuyện hay, đi đến đâu cũng gặp mấy tên kỳ quái, hôm nay là mùng mười tháng một, còn là năm mới, nói thực hiện giờ y chẳng hề có hứng gây chuyện.Con người khi đã ngồi lên một vị trí nhất định, phương thức suy nghĩ vấn đề cũng khác biệt, dù tên nam nhân kia tùy ý móc ra được một vạn tệ, có thể thấy là kẻ có tiền, nhưng Liễu Tuấn chẳng coi loại người đó thành đối tượng đáng để mình ra tay.Liễu Tuấn chẳng lý đến hắn, rút ra từ trong ví hai nghìn hai trăm đồng, đặt lên bàn thu ngân, nói với chủ hiệu:- Phiền cô viết hóa đơn đi.Mua đồ là phải lấy hóa đơn, đó là thói quen tốt của thế kỷ hai mươi mốt.- Hóa đơn?Chủ hiệu mặt liền xầm xuống.- Xin lỗi, chúng tôi chỉ có biên lai, không có hóa đơn?- Hả?Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Sao thế?

Trong cửa hàng không có hóa đơn sao?Chủ hiệu nói.- Hóa đơn thì có, nhưng tôi phải báo giá, đây là giá không hóa đơn, muốn có hóa đơn thì hai nghìn tư.Liễu Tuấn bật cười.Hóa ra người nơi này làm ăn thiếu đạo đức như thế, tên nam nhân kia chẳng phải vừa trả hai nghìn tư sao?

Nhưng vì Liễu Tuấn tới trước, chủ hiệu không tiện nâng giá, nên liền lấy cớ như vậy.Liễu Tuấn hỏi vặn lại:- Làm ăn như vậy không đúng lắm thì phải?- Có gì mà không đúng?

Chúng tôi đều làm ăn như vậy đấy!Chủ hiệu sắc mặt càng khó coi, ngữ khí chẳng khách khí chút nào nữa.- Nhóc con, không trả nổi tiền thì đứng có ra vẻ nữa.

Chủ hiệu, tôi muốn bộ y phục này, hai nghìn tư thì hai nghìn tư, tôi không cần hóa đơn.Tên nam nhân mặc đồ tay cười mỉa mai.Lại một tên Hác Xuân Quang nữa sao?Liễu Tuấn không khỏi có chút bực mình, hắn không hứng chơi trò này.- Anh câm miệng đi!

Không liên quan gì tới anh!Liễu Tuấn nhìn sang tên nam nhân đó nói với giọng rất không vui, sau đó lại nói với chủ hiệu:- Cô đã nói rõ là hai nghìn hai là hai nghìn hai, tôi không trả giá, cô làm ăn phải có đạo đức!

Bộ y phục này tôi muốn, hai nghìn hai, cô phải viết hóa đơn!

Nếu không, chúng ta tới cục thuế nói chuyện.- Á à, cậu là người bên ngoài, dám tới Hồng Châu này làm càn hả?Tên Hào và chủ hiệu cùng bùng nổ.

Chương 490: Bắt nạtNghe Liễu Tuấn nói thế, tên Hào coi thường y là người ngoài cũng thôi đi, loại người này nhìn một cái cũng biết chẳng có tố chất cao lắm rồi, có chút tiền mà thôi, tưởng mình số một trên đời rồi, lúc nào cũng muốn ra vẻ, loại giầu xổi điển hình.

Bất quá ngay cả người người buôn bán chú trong “hóa khí phát tài” cũng có cái tính này, lại đúng là nằm ngoài dự nhiệu của Liễu Tuấn.Nghe Liễu Tuấn nói thế, tên Hào coi thường hắn là người ngoài cũng thôi đi, loại người này nhìn một cái cũng biết chẳng có tố chất cao lắm rồi, có chút tiền mà thôi, tưởng mình số một trên đời rồi, lúc nào cũng muốn ra vẻ, loại giầu xổi điển hình.

Bất quá ngay cả người người buôn bán chú trong “hóa khí phát tài” cũng có cái tính này, lại đúng là nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn khoanh tay hỏi:- Người vùng ngoài thì sao?Lần đầu tới Hồng Châu, còn là mùng mười tết đi dạo phố với bạn gái, lại gặp phải chuyện này, Liễu Tuấn đúng là hơi tức rồi, muốn xem xem bọn chúng bắt nạt người khác tới mức nào.- Bộ y phục này không bán nữa, cậu trả bao nhiêu cũng không bán!Chủ hiệu rất tức giận, giọng nói oang oang.Liễu Tuấn liền trầm mặt lại, lạnh lùng nói:- Tiền tôi để ở đây!

Hóa đơn cô có thể không viết, nhưng cô đừng có hối hận!- Tôi hối hận á?

Cho mình là ai vậy?

Cha cậu là cục trưởng cục thuế hay là trưởng phòng thuế vậy?Chủ hiệu đúng đùng nổi giận, nhìn bộ dạng của cô ta, dường như Liễu Tuấn chẳng phải là khách hàng mà là kẻ thù vậy.Nghiêm Phi thấy rất kỳ quái, đôi mắt to đen nháy cứ chớp chớp, không hiểu vì sao mua một bộ y phục cũng phải cãi nhau, nghe chủ hiệu “chất vấn” như thế liền thành thực nói:- Cha anh ấy không phải là cục trưởng, cũng chẳng phải là trưởng phòng, mà là tỉnh trưởng.Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.Tất nhiên là hắn biết Nghiêm Phi chẳng phải muốn “ỷ thế khinh người”, cô nàng ngây thơ này chỉ có sao nói vậy, hơn nữa cha y đúng là tỉnh trưởng tỉnh J thật, chẳng phải chuyện mất mặt gì, nói thì cũng đã nói rồi.Chủ hiệu đầu tiên là giật nảy mình, lập tức lại lộ vẻ không tin, cô ta làm ăn ở nơi này, nhìn thấy quan lớn nhất là phó cực trưởng cục công thương, bất quá nhìn khí độ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, cũng hiểu hai người v ngoài này sợ rằng có lai lịch thật.Người có thể tùy tiện móc ra hơn hai nghìn tệ, không thể coi thường, vừa rồi cô ta chỉ tham hơn hai trăm đồng của tên Hào, vừa khéo Liễu Tuấn muốn hóa đơn, liền kiếm cớ để đuổi Liễu Tuấn đi, đẩy giá lên bán cho tên Hào, cho dù không tin lời Nghiêm Phi nhưng cũng phải bình tĩnh lại.Lỡ chẳng may là thật thì sao?Chủ hiệu không khỏi khẽ run lên một cái.Đối với cô ta mà nói, tình trưởng là nhân vật trong truyền thuyết, thực sự quá xa xôi, không sao tưởng tượng ra được.- Ha ha ha!Tên Hào lại cười phá lên, như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.- Cô em đúng là biết nói đùa đấy...cha nó mà là tỉnh trưởng ư?

Công tử của tỉnh trưởng thèm đến nơi này mua y phục à?

Người ta sớm tới Mỹ tới Hồng Kông mua y phục rồi!Liễu Tuấn không khỏi bật cười, rồi khẽ lắc đầu.Riêng bằng câu này đã biết tên Hào này là hạng chẳng ra gì, chỉ một tên giàu xổi mà thôi.

Loại người này, thật không đáng so đo, nhưng hôm nay vốn tháp tùng Nghiêm Phi dạo phố, tâm tình rất tốt, lại gặp loại người này, đúng là mất hứng.- Được rồi chủ hiệu, nếu cô kiên trì không viết hóa đơn, thì cô viết biên lai trước đi!Liễu Tuấn chẳng muốn dây dưa ở đây, chuyện này thật vô nghĩa, liền nhường một bước nói với chủ hiệu.Chủ hiệu còn chưa cam tâm, vào năm 93, kiếm được 200 tệ đối với người bán hàng như cô ta mà nói đã là một món của cái nho nhỏ rồi, tiền ai chẳng muốn kiếm chứ!Nhưng làm ăn cũng có quy tắc của làm ăn, nếu khẩu âm của Liễu Tuấn chẳng phải của người ngoài, cô ta cũng không có thái độ này, lại còn phải giải thích cho tên Hào kia, đem y phục bán cho Liễu Tuấn.Nếu không, người ta có lẽ không trêu vào được tên Hào kia, chỉ sợ chẳng gì chẳng chọc vào nổi một chủ hiệu bán y phục.- Mẹ kiếp, bố mày trả ba nghìn tệ.Thấy chủ hiệu do dự, tên Hào bốc lên, đưa tay đập xịch một vạn tệ xuống.Liễu Tuấn hơi cau mày lại.Đối với tâm tính loại giàu xổi như tên Hào, bởi vì thiếu kinh nghiệm, nên Liễu Tuấn đúng là nhận thức không sâu, bọn chúng thường thì vì thứ gọi là “thể diện” mà làm ra những việc không tin được.Vì như bộ y phục này, chủ hiệu hô giá hai nghìn hai, dưới tình huống bình thường, là nhất định có thể mặc cả, giá cả thực sự sẽ không quá một nghìn rưỡi, thậm chí còn ít hơn.

Không phải tên Hào này vô cớ xen vào, Liễu Tuấn đúng là sẽ mặc cả với chủ hiệu, dựa theo giá hợp lý để mua, hắn có tiền thì có tiền, cũng không không thể tiêu bừa khắp nơi.Tiêu tiền cũng phải có ý nghĩa.Đó chính là suy nghĩ của Liễu Tuấn.Nhưng tên Hào thì lại không cho là như vậy, vì muốn thể hiện với hắn, nên hô một phát lên ba nghìn tệ.- Chúng ta cũng trả ba nghìn tệ là được!Nghiêm Phi cũng hơi tức giận rồi, cô không hiểu chuyện đối nhân xử thế lắm, nhưng cũng hiểu được tên Hào không chịu nói lý lẽ, hơn nữa bản thân đúng là thích bộ y phục này.

Người làm thiết kết thời trang, đôi khi cũng phải tìm linh cảm từ thiết kế của người khác, câu “văn chương thiên hạ mỗi người một vẻ” chính là thế.Hiện giờ có người “cạnh tranh giá” với cô, vậy thì “ứng chiến” là được.Dù sao thì cô cũng có tiền.- Không như vậy được!Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu với Nghiêm Phi, xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập yêu thương.Nghiêm Phi đáp lại bằng nụ cười hiểu ý.- Tôi không phải là không cần phiếu thu, mà là không bán nữa.Chủ hiệu đã hoàn toàn vứt “tình trưởng” sau đầu rồi, trong mắt chỉ còn có những đồng tiền xanh kia thôi, chênh lệch tám trăm tệ, đủ cho cô ta quên đi quy tắc của việc buôn bán.

Hôm nay chỉ làm vụ mua bán này, đủ cho cho ta kiếm đẫy rồi, quan trọng nhất là cô ta giống tên Hào, không tin có thể gặp được công tử của tỉnh trưởng ở đây, cho nên hạ quyết tâm không bán nữa.- Được rồi, vậy chúng tôi cũng trả ba nghìn.Liễu Tuấn không muốn dây dưa thêm nữa, càng không thể lý luận y có phải là công tử tỉnh trưởng ở đây, lập tức rút tiền ra, đưa cho chủ hiệu xấp tờ xanh một trăm.- Viết phiếu thu đi!Chủ hiệu tức thì cười tươi như hoa, hớn hở đếm tiền, sau đó viết phiếu thu.Tên Hào thì tức tới méo mặt, hắn thực sự không ngờ rằng đối phương cũng là một tay “lắm tiền”, mấy trăm hay mấy ngàn đều không để vào trong mắt.- Anh Hào, em muốn bộ y phục đó...Cô gái bên cạnh lại đổ thêm giàu vào lửa, ánh mắt cứ liếc qua phía Nghiêm Phi, cô ta cảm thấy rõ ràng vừa mới vào cửa, “anh Hào” đã nhìn háu háu trên người Nghiêm Phi, “thói ghen tuông” kỳ quái của nữ nhân lập tức bùng lên.Những cô gái làm loại nghề nghiệp này, tư tưởng rỗng tuếch, còn tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn.Tên Hào như trâu chọi, rống lên:- Mẹ nó, bố mày trả một vạn.“Phịch “ một tiếng, tên Hào ném một xấp tiền trước mặt chủ hiệu.Lúc này, chẳng những khách chọn y phục trong hiệu đều mở to hai mắt ra nhìn, mà ngay cả những ngưởi rảnh rỗi kéo tới vây quanh xem cùng ồ lên, ánh mắt nhìn tên Hào đầy hâm mộ và kính sợ.Đây đúng là hạng người có tiền.Vì một bộ y phục tiêu luôn một vạn tệ.Liễu Tuấn cầm lấy phiếu thu, chẳng ngó ngàng gì tới hắn, nắm tay Nghiêm Phi đi thẳng ra bên ngoài.Giờ thì chủ hiệu cũng không cản trở bọn họ nữa, cô ta hiểu rất rõ, tên Hào đang ở trong trạng thái “kích động”, hành vi đã vượt ra khỏi phạm trù “lý trí” rồi, cho dù Liễu Tuấn có chịu nhường bộ y phục đó lại, thì cô ta cũng chắc gì cầm được một vạn tệ này.Nhìn cái dáng vẻ ngang ngược của tên Hào, là biết không dễ nói chuyện, cô ta thu của hắn một vạn tệ, thế nào cũng có hậu họa.Tên Hào chỉ kiêu ngạo khoe khoang mà thôi, chẳng phải là thằng đần!Ai mà thực sự bỏ một vạn tệ mua bộ y phục giá thực sự không quá mấy trăm tệ chứ?- Anh Hào, thôi vậy, nếu anh thích bộ y phục đó như thế, lần sau tôi nhập cho anh một bộ được không.Chủ hiệu ngược lại còn phải làm công tác tư tưởng cho tên Hào.Tên Hào vô duyên vô cớ làm cho cô ta lời được 800 tệ, coi như phúc của cô ta rồi.- Xéo mẹ mày đi!Tên Hào chỉ “ hiếu thắng” thôi, đâu phải vì một bộ y phục tiêu một vạn thật?

Thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi sắp bỏ đi, lập tức trở giọng hung dữ với chủ hiệu.Chủ hiệu sợ rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.Tên Hào quát Liễu Tuấn:- Này thằng nhãi, đứng lại cho tao!Liễu Tuấn sao thèm để ý?

Chỉ coi như không nghe thấy.Không ngờ tên Hào chẳng biết sống chết, xông tới kéo y lại.Tiếp đó “rắc” một cái, tiếp đó là tiếng rống như giết heo của tên Hào, thì ra cổ tay của hắn đã bị Liễu Tuấn vặn cho một cái, cổ tay phải trật khớp...- Anh, anh, sao lại đánh người ta...Cô gái đi theo kia hô lên, nhưng chẳng dám tiến lên một bước.Liễu Tuấn lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô ta sợ hãi ngậm ngay miệng lại.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói với tên Hào:- Tay của anh chỉ bị trật khớp thôi, kiếm người nắn lại cho là không có vấn đề gì nữa.

Bất quá tôi cho anh một lời khuyên, có tiền cũng đừng quá kiêu ngạo, nếu không sẽ rất tồi tệ đấy.- Người này thật đáng ghét, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.Nghiêm Phi cau mày lại rất là bất mãn, từ nhỏ cô được nuôi dạy cực tốt, chưa từng tranh chấp nổi giận với ai, cô nói “thật đáng ghét”, đã là bất mãn với người này tới cực điểm rồi.Tên Hào tức thì thộn ra.Hắn cố tình tranh đấu với Liễu Tuấn, ra sức thể hiện mình giàu có, chẳng phải vì cô gái đầy son phấn bên cạnh, mà là vì muốn được Nghiêm Phi chú ý.

Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, chỉ cần hắn đập một xấp tiền ra, dù là cô gái có lạnh lùng hơn nữa cũng lập tức thay đổi thái độ, không ngờ lại bị Nghiêm Phi cho một câu đánh giá “thật đáng ghét”.Thế cũng đành thôi đi.Nghiêm Phi nhìn hắn, ánh mắt chẳng những đầy ghét bỏ, còn đầy khinh miệt, nhất thời làm cho hắn quên đi cơn đau ở tay, cảm thấy xấu hổ không sao chịu nổi, đợi cho tên Hào tỉnh lại thì Liễu Tuấn đã dắt Nghiêm Phi đi xa rồi.Cô gái kia sợ hãi gọi liên:- Anh Hào, anh Hào..

Anh không sao chứ?- Mẹ nó chứ, tại mày lắm chuyện...Tên Hào vung tay tát cho cô ta một cái, đương nhiên tay phải hắn không tiện, nên dùng tay trái, nhưng tên Hào sức khỏe hư nhược, lại là tay trái, nên cái tát này cũng không đau lắm.- Đi, theo tao đến đồn công an, mẹ kiếp, bố mày không tin không trị được hạng thằng ngoại tỉnh như nó.

Chương 491: Tên Hào biểu diễn kỹ thuật phi thânLiễu Tuấn không ngờ tên Hào lại “bền gan vững chí” như thế, chẳng những kiếm được người giúp, lại còn là đồng chí cảnh sát.

Cho nên khi đồng chí cảnh sát này chặn y và Nghiêm Phi lại ở một cửa hàng trang phục khác, Liễu Tuấn thực sự hơi giật mình.Viên cảnh sát đi đầu cừng hai hai hai mươi ba tuổi, rất mất lịch sự dùng tay chỉ vào mặt Liễu Tuấn, hỏi:- Đúng cậu ta không?- Đúng, đúng là nó đấy.Cánh tay của tên Hào đã được nắn lại rồi, đắc ý nhìn Liễu Tuấn, như con sói xám nhìn thấy con cừu vậy.Viên cảnh sát trẻ hùng hổ hỏi Liễu Tuấn:- Cậu tên là gì?- Liễu Tuấn, liễu là cây liễu, tuấn trong anh tuấn.Phó bí thư Liễu Tuấn rất là phối hợp với đồng chí cảnh sát, không hề ỷ thế ngông cuồng.Viên cảnh sát trẻ lạnh lùng nói:- Liễu Tuấn phải không?

Cậu có hiềm nghi cố ý làm bị thương người khác, theo chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến.Liễu Tuấn bình thản nói:- Xin mời đưa giấy chứng nhận của anh ra.- Cậu không nhìn thấy đồng phục của tôi sao?

Đưa giấy chứng nhận gì nữa.Viên cảnh sát trẻ tức thì cực kỳ khó chịu.Liễu Tuấn lắc đầu, xem ra lại là một kẻ không biết trời cao đất dày nữa, bình thường mà nói, thành phố cấp tỉnh, nếu như có thể làm cảnh sát nhân dân chính thức trong nội thành, thì trong nhà cũng có chút quan hệ, tính cách ngang ngang ngược một chút cũng hết sức bình thường.

Đội ngũ cảnh sát vào đầu những năm 90, tốt xấu lẫn lộn, cảnh sát trong biên chết chính thức còn khá một chút, chứ dân phòng thì tốt chất lại càng không thể đảm bảo được.Vì quan hệ với nhóm người Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến, nên Liễu Tuấn không phản cảm với cảnh sát, hơn nữa y là phó bí thư huyện Ử cũng chẳng có lý do gì phản cảm với cảnh sát.

Chỉ có điều lần đầu tiên tới Hồng Châu, lại được “tiếp đãi” như thế này, trong lòng không thoải mái cũng phải có.- Xin hỏi đồng chí cảnh sát, anh nói tôi cố ý làm người khác bị thương có chứng cứ gì không?Liễu Tuấn vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh.- Cậu bẻ trật khớp tay Thi tiên sinh ra, còn không phải là cố ý làm người khác bị thương sao?Viên cảnh sát trừng mắt lên.Liễu Tuấn chẳng để ý viên cảnh sát nhìn trừng trừng, cười đáp:- Ha ha, đó là anh ta ra tay kéo tôi trước, không cẩn thận tự mình làm trận khớp.

Hơn nữa trật khớp cũng chẳng phải thương tích gì, anh ta không phải hiện giờ đã khỏe rồi sao?

Không thể tính là cố ý làm bị thương chứ?- Được, cậu ngang ngược lắm!

Có biết đây là đâu không?

Là thành phố Hồng Châu, là tỉnh J, đây là chỗ cho cậu làm càn hả?Viên cảnh sát nổi giật rồi, lớn tiếng quát:- Đừng lắm mồm nữa, lập tức theo cúng tôi về đồn.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:- Nếu như anh cho rằng cần phải làm như vậy, thì tôi theo anh về đồn làm báo cáo.

Nhưng tôi phải gọi điện thoại trước.Viên cảnh sát rất bực mình quát:- Gọi điện thoại cái gì, muốn nhân cơ hội bỏ chạy hả?

Muốn gọi điện thoại thì về đồn gọi.Nghiêm Phi thấy không vừa mắt, liền ra mặt nói:- Này anh hung dữ thế làm gì?

Chúng tôi đâu có làm chuyện gì xấu.Liễu Tuấn cười nói:- Phi Phi à, trên thế giới này, chúng ta có làm chuyện xấu không, đôi khi không phải do chúng ta định đoạt, mà do bọn họ định đoạt!- Hắc, coi như tên nhãi cậu còn khá biết mình đấy.Viên cảnh sát trẻ không ngờ Liễu Tuấn lại nói như vậy, liền “khen ngợi”.- Phi Phi, đi nào, vừa lúc đi dạo cũng mệt rồi, tới đồn cảnh sát uống chén trà cũng tốt.Liễu Tuấn nói rất thoải mái.Viên cảnh sát và tên Hào tức thì buồn bực, tên tiểu tử này đúng là ung dung.Đồn cảnh sát nằm ở khu vực C, quy mô có vẻ so ra còn lớn hơn cả quảng trường Thập Nhất của Đại Ninh, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tay trong tay, vừa đi vừa nói cười, tiến vào đồn cảnh sát.Tên Hào thi thoảng lại liếc bọn họ một cái cười lạnh.Tới một gian phòng làm việc của đồn cảnh sát, viên cảnh sát trẻ đĩnh đạc ngồi xuống, lấy giấy bút ra, chỉ vào một cái ghết đối diện, nói với Liễu Tuấn:- Ngồi xuống đó!Liễu Tuấn liền ngồi xuống, Nghiêm Phi ngồi kề sát bên cạnh, đưa tay ra nghịch vành tai của y, miệng tươi cười, xinh đẹp vạn phần, làm tên Hào ngồi ở bên kia bàn nhìn tới ngây dại, thiếu chút nữa dãi nhỏ ra đất.- Tên là gì?Viên cảnh sát nghiêm mặt hỏi, bày ra vẻ thẩm vấn tội phạm.Liễu Tuấn cau mày:- Đồng chí cảnh sát, vừa rồi tôi đã nói tên, hơn nữa cho dù tôi và Thi tiên sinh có tranh cãi, tới đồn cảnh sát hòa giải, cùng không phải xử lý như vậy, thái độ của đồng chí, giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy.Viên cảnh sát nổi giận, vỗ bàn quát:-Này cậu dạy tôi đấy à?

Lúc tôi đây làm cảnh sát thì cậu còn đang đọc sách đấy, thành thực chút đi.Liễu Tuấn lắc đầu:- Đồng chí gọi lãnh đạo lại đây đi, chứ cứ theo điệu bộ này, chắc chắn sẽ gây họa.- Mẹ kiếp!

Mày là cái thá gì mà dám chỉ chỏ ở đây, còn không ngoan ngoãn, tao nhốt mày vào.- Đúng đấy, Tiểu Chung nhốt nó vào đi, thằng này quá láo toét, dạy dỗ nó cẩn thận, hôm nay tôi mới khách, phục vụ từ A tới Z ở nhà hàng Hồng Đô.Tên Hào ở bên cạnh đổ giầu vào lửa.Liêu Tuấn càng nhíu chặt mày, xem ra tên Hào này quả nhiên có quan hệ rất sâu xa với đồng cảnh sát, ngay trước mặt hắn trắng trợn “hối lộ” cảnh sát.- Được rồi, tôi phối hợp, anh muốn hỏi gì thì hỏi di.- Tên gì?- Liễu Tuấn.- Tuổi.- 23.- Nghề nghiệp?- Cán bộ nhà nước.Viên cảnh sát trẻ hơi ngẩn ra, nếu như là cán bộ, vậy thì nói giọng phổ thông cũng không nhất định là người ngoài, nói không chừng là sinh viên đại học mới phân phối tới Hồng Châu.- Đơn vị công tác?- Ủy viên huyện ủy huyện Ninh Bắc thành phố Đại Ninh.Tiểu Chung lại sﮧ ra một chút, không ngờ là cán bộ huyện ủy, may mà cách tình J khá xa, không cần lo lắng nữa, vẫn là hàng bên ngoài thôi.- Chức vụ.- Huyện ủy phó bí thư.- Cái gì?Tiểu Chung và tên Hào tức thì trố mắt ra.- Ha ha ha.Tên Hào và Tiểu Chung phát lên cười lớn, vừa cười vừa chỉ mặt Liễu Tuấn, nói không ra lời.Nghiêm Phi cau mày hỏi Liễu Tuấn:- Bọn họ cười gì thế?

Không tin à?- Chắc là vậy rồi!Liễu Tuấn có chút bất lực, đừng nói là người khác, đôi khi chính bản thân y cũng cảm thấy rất khó tin vào một phó bí thư huyện ủy chỉ hai mươi ba tuổi.Nghiêm Phi không thích không khí ở đồn cảnh sát này, muốn rời đi ngay lập tức, liền nói với Tiểu Chung và tên Hào:- Này, các người cười cái gì?

Anh ấy đúng là phó bí thư huyện ủy!- Ha ha ha, cô em, em vui tính thật, em bị lừa rồi, thằng này là một tên lừa gạt!

Lúc thì nói mình là con trai của tỉnh trưởng, lúc thì lại nói là phó bí thư huyện ủy!

Phó bí thư huyện ủy hai mươi ba tuổi à, tao xin đấy, mày lừa người cũng phải kiếm cái cớ khá hơn chứ...Tên Hào vừa cười vừa đi tới, không ngờ dám đưa tay ra sờ lên má Nghiêm Phi.Ban đầu hắn còn có chút ít nghi ngờ thân phận của Liễu Tuấn, dù sao bỏ ra ba nghìn tệ mua một bộ y phục thế nào cũng phải có chút lai lịch, hiện giờ thì yên tâm hoàn toàn rồi.Hóa ra chỉ là một tên lừa đảo!Hạng lừa đảo và đồn cảnh sát thì còn gì để nói nữa?

Cứ đợi bị bắt đi.Hắn là hạng háo sắc, ngay cái nhìn đầu tiên, đã thèm muốn Nghiêm Phi rồi, lúc này sao còn kiềm chế được nữa?

Nhưng tên Hào trong lúc hưng phấn lại quên mất một việc, Liễu Tuấn tuy là tên “lừa đảo”, nhưng công phu lại có thật.Kết quả lại một tiếng rú vang lên, tên Hào người bay lên đâm thẳng vào bức tường, kêu đánh “sầm” một cái, rồi mới ngã xuống đất, hai chân dạng ra, miệng há hốc, không còn phát ra tiếng gì nữa, sắc mặt lúc đầu là đỏ bừng, sau đó lại trắng bệch, mồ hôi chớp mắt ra đầy mặt.Tiếu Chung há hốc mồm ra.Hắn hoàn toàn không nhìn rõ Liễu Tuấn ra tay như thế nào, cứ như chỉ chỉ nhấc chân một cái, trước mắt liền hoa lên, tên Hạo liền thành bộ dạng này rồi, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có nữa.Liễu Tuấn đứng lên, thong dong đi tới trước bàn làm việc.- Cậu...cậu muốn làm cái gì...Tiểu Chung sợ tới nhảy dựng lên, luống cuống mò gậy cảnh sát.Cảnh sát nếu không có nhiệm vụ, bình thường không được mang súng.Liễu Tuấn trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:- Này, các người cười cái gì?

Anh ấy đúng là phó bí thư huyện ủy!Tiểu Chung sừng sờ, chỉ cảm thấy có một luồng áp lực vô hình ập tới, máy móc gật đầu, quả nhiên không dám hành động gì nữa.

Thời khắc đó, người thanh niên trẻ lịch sự trước mắt giống như hoàn toàn biến đổi, khí thế phát ra khiến người ta ngạt thở.Liễu Tuấn nhấc điện thoại gọi cho thư ký của Liễu Tấn Tài.Thư ký của Liễu Tấn Tài vẫn vẫn là Tạ Ý Tường, người này làm việc cẩn thận chắc chắn, rất hợp với tính cách của Liễu Tấn Tài, Liễn Tấn Tài đến tỉnh J chỉ đưa duy nhất hắn theo.Điều này chẳng phải bởi vì Liễu Tấn Tài không tin vào bí thư của tỉnh J, mà chủ yếu là vì ông suy nghĩ từ góc độ thuận lợi cho công việc, Liễu Tấn Tài không quen thuộc tình hình tỉnh J, lại muốn mau chóng hòa vào công việc, không muốn trễ nải quá nhiều thời gian ở việc quen thuộc với thư ký mới.

Hơn nữa Tạ Ý Tường rất có tài hoa, ông muốn bồi dưỡng thêm cho hắn, đợi tới thời cơ thích hợp mới đưa ra ngoài.Tạ Ý Tường ở Đại Ninh đã được giải quyết đãi ngộ cấp chính xử, đoán chừng không quá hai ba năm nữa, sẽ được giải quyết đãi ngộ cấp phó sở rồi.Liễu Tuấn có quan hệ vô cùng tốt với các thư ký của cha mình, lần này tới Hồng Châu chúc tết cha mẹ, cũng mang cho Tạ Ý Tường chút đặc sản từ quê, vốn định tối nay sẽ mời hắn cùng ăn cơm, không ngờ gặp nhau từ chuyền này.- Anh Tạ, là em, Liễu Tuấn đây, hiện giờ em đang ở sở cảnh sát khu mua sắm Hồng Đô, bị người ta coi là lừa đảo bắt mất rồi....Liễu Tuấn kết đơn giản tình hình qua điện thoại cho Tạ Ý Tường nghe, cuối cùng lại nhấn mạnh thêm một câu:- Phi Phi cũng ở cùng em.Tạ Ý Tường còn chưa nghe xong, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.Chỉ riêng một mình Liễu Tuấn ở đồn cảnh sát đã đành, người ta cũng chẳng thể làm gì nổi y được.Giả thì không thể là thật được, thật thì không thể giả được.Có điều Nghiêm Phi cũng ở đó thì tình hình hoàn toàn khác rồi, hắn biết vị tkim của Nghiêm bí thư xinh đẹp tới trình độ nào, vạn nhất chịu thút ủy khuất gì ở đồn cảnh sát, sợ rằng cả cơ quan công an của thành phố Hồng Châu sẽ ăn đủ.Liễu tỉnh trưởng không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận là có kẻ xui xẻo lớn.- Được, anh tới ngay đây!- Ừ, được rồi.Liễu Tuấn mỉm cười cúp điện thoại.Liễu Tuấn vừa mới bỏ điện thoại xuống, ở cửa phòng làm việc đã xuất hiện một cảnh sát trung niên, lớn tiếng quát:- Này, cậu là ai, đang làm cái gì đây?

Chương 492: Muốn một câu trả lờiTiểu Chung vừa thấy người này, lập tức khôi phục lại sức sống, kêu lên:- Đồn trưởng Hầu, anh tới thật tốt quá, tên này hành hung thương nhân, còn muốn đánh cảnh sát.- Đúng thế không?

Kẻ nào mà lớn mật như thế?Đồn trưởng Hầu nổi giận, sải bước đi vào, nhìn thấy Tên Hào ngồi ở dưới đất.Một cước vừa nãy của Liễu Tuấn, thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng của tên Hào, Liễu Tuấn gọi điện thoại xong, tên Hào mới rên rỉ ra tiếng.Tên Hào rên lên gọi:- Đồn...

Đồn trưởng.Đồn trưởng Hầu không hỏi rõ ràng sự việc, đã vỗ bàn quát:- To gan lắm, dám đánh người ở đồn cảnh sát!

Có biết Thi tiên sinh là ai không?

Ông ấy là thương nhân Hồng Kông, Tiểu Chung, bắt nó lại.- Vâng!Có câu nói này của đồn trưởng đại nhân, Tiêu Chung lớn gan lên không ít, sở vào cái còng ở đằng sau mông.Liễu Tuấn cũng nổi giận, vỗ rầm một cái lên bàn, cốc chén, bút thước rơi xuống ầm âm.- Các người rốt cuộc là cảnh sát hay là phường trộm cướp?

Chỉ nghe lời của một bên là đã chạy tới quảng trường bắt người, kẻ này là Thi tiên sinh cái gì, thương nhân Hồng Kông cái gì?

Tôi thấy chỉ là một tên lưu manh!

Hiện giờ ông thân là đồn trưởng, không hỏi cho rõ trắng đen ngọn ngành, đã bắt người rồi, ai cho ông cái quyền lực đó?

Giờ tôi nói cho ông biết, ta tên là Liễu Tuấn, là phó bí thư huyện Ninh Bắc, cha của tôi là Liễu Tấn Tài, tỉnh trưởng tỉnh J.Những lời này của Liễu Tuấn tức thì làm cho đồn trưởng Hầu cứng đờ cả lưỡi, toàn thân chết đứng!- Đồn trưởng Hầu, anh đứng nghe nó khoắc lác!

Nó năm nay mới có hai mươi ba tuổi!

Có huyện ủy phó bí thư nào trẻ như vậy không?Tiểu Chung vẫn không tin, móc còn tay ra lắc lư trong tay.Lúc này tròng mắt của đồn trưởng Hầu lần nữa chuyển độn lại, chưa hết kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, hỏi:- Cậu đúng là công tử của tình trưởng sao?- Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi!

Ông xem đi!Liễu Tuấn rút giấy chứng nhận ra giao cho đồn trưởng Hầu, rồi nói bổ xung:- Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thư ký Tạ Ý Tường của cha tôi, anh ấy sẽ đến ngay bây giờ, là thật hay là giả sẽ mau chóng có kết quả thôi.Liễu Tuấn nói xong, rồi ngồi xuống ghế.Đồn trưởng Hầu nửa tin nửa ngờ mở giấy chứng nhận công tác ra xem, bên trên chẳng phải ghi rõ ràng tên tuổi và chức vụ của Liễu Tuấn sao?

Con dấu đỏ của huyện ủy Ninh Bắc sờ sờ ngay trước mắt.Đồn trưởng Hầu hít một hơi khí lạnh, hết nhìn giấy chứng nhận, rồi lại nhìn Liễu Tuấn mặt tái dại, trong lòng lạnh giá.Nếu đây là thật, thì đồn cảnh sát này gặp phiền toái lớn rồi!Người này trấn tĩnh như không, chẳng hề giống “kẻ lừa đảo”, huống hồ vừa rồi Liễu Tuấn đã nói, thư ký của tỉnh trưởng sẽ tới đây ngay lập tức.- À, Liễu bí thư..thật xin lỗi.Đồn trưởng Hầu vội đi tới hai bước, đến trước mặt Liễu Tuấn, hai tay run rẩy đem giấy chứng nhận trả lại cho Liễu Tuấn, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng cũng không dám đưa tay lau đi.Liễu Tuấn thu lại giấy chứng nhận, không nói một lời.- Liễu bí thư, đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, mong đồng chí tha thứ, ừm, chung tôi làm việc không tới nơi tới chốn..Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:-Không phải là không tới nơi tới chốn, mà là quá tồi tệ.

Vị Thi tiên sinh này là thương nhân gì?

Tới đây đầu tư hạng mục nào?Hắn vốn cho rằng tên Hào là một loại hoàn khố, không ngờ rằng lại là thương nhân Hồng Kông, ít nhiều có chút bất ngờ, biểu hiện của kẻ này nhìn như thế nào cũng không giống được giáo dục bậc cao.Đương nhiên cũng không phải nói rằng thương nhân Hồng Kông ai ai cũng được giáo dục bậc cao, nhưng người từ nơi văn minh tương đối cao tới, hơn nữa lại là thương nhân, ít nhiều phải có khí chất và phong độ, còn tên Hào này thực sự chẳng khác gì một thằng lưu manh.- À, ừm...

Thi tiên sinh là cháu của chủ tịch khu thương mại Tư Phương, hiện giờ thường trú ở thành phố Hồng Châu, nhà của chủ tịch Thi vốn ở Hồng Châu..Đồn trưởng Hầu lau mồ hôi giải thích.Liễu Tuấn gật đầu, ít nhiều hiểu ra rồi, hóa ra tên này là thương nhân Hồng Kông giả.Chính đang lúc nói chuyện, có một nữ cảnh sát hớt ha hớt hải chạy vào gọi:- Đồn trưởng Hầu, có điện thoại của Viên cục trưởng.Đồn trưởng Hầu lòng giật đánh thót một cái, lúc này Viên cục trưởng gọi điện tới, tám phần là vì chuyện của vị công tử này rồi, xem ra không giả được nữa.- Liễu bí thư, đồng chí xem...Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Ông đi nhận điện thoại đi.- Ai dà..

Hay là, trước tiên mời Liễu bí thư tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút?Đồn trưởng Hầu sắp ra khỏi cửa, lại nhớ ra không nên để Liễu Tuấn ở đây, một là lễ số cần thiết, hai là cũng tránh cho Liễu công tử nhìn thấy Thi tiên sinh và Tiểu Chung lại nổi giận.Hôm nay cho dù đắc tội với Liễu tỉnh trưởng, còn tốt hơn là đắc tội với Liễu công tử.Liễu tỉnh trưởng là nhân vật lớn, sẽ không thèm chấp nhặn những cán bộ cơ sở bọn họ, nhưng Liễu công tử tuổi còn trẻ thì không dễ nói, người ta chẳng cần phải nói xấu gì, chỉ cần không chịu bỏ qua, thì những vị đầu não của cục và chi cục lại chẳng thu thập bọn chúng một trận nhớ đời.Đem so với cái mũ ô sa ở trên đầu, thì lão Hầu hắn chẳng là cái gì cả.- Cũng được.Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Nghiêm Phi:- Phi Phi, đi nào.Nghiêm Phi nhìn thấy Liễu Tuấn thu thập đám này không dám ho he chút nào, cũng chẳng ngạc nhiên, cô dù chẳng hiểu chuyện quanh co lắt léo trốn quan trường, cũng biết công tử của tỉnh tưởng và đồn trưởng cảnh sát, không ở cùng một đẳng cấp.- Đồn trưởng Hầu, anh mau đi nhận điện.Nữ cảnh sát thấy đồn trưởng Hầu còn lằng nhằng với hai người trẻ tuổi, sốt ruột dậm chậm, cô ta tất nhiên không biết Viên cục trưởng nổi giận nguyên nhân từ hai người trẻ tuổi này mà ra, thấy đồn trưởng Hầu luôn mồn gọi người thanh niên trẻ kia là “ Liễu bí thư “, trong lòng càng kỳ quái, ngươi này là bí thư gì?

Bí thư chi bộ ở trường học sao?Đồn trưởng Hầu trừng mắt nhìn cô ta một cái, hạ tháo giọng nói:- Biết rồi!

Đừng nói năng lung tung.Hắn sợ nữ cảnh sát này nói năng không biết kiềm chế, lại nói ra những lời gì đắc tội tới Liễu nha nội.Khi Liễu Tuấn sắp ra khỏi cửa, lại liếc nhìn tên Hào một cái, tên Hào vẫn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt vừa khôi phục được ít chút khí sắc lại trở nên trắng nhợt trắng nhạt, toàn thân không kìm chế được run lên.Hắn cũng là người lăn lộn cuộc sống, biết hôm nay chuốc lấy phiền toái lớn rồi.Đồng trường Hầu cũng là nhân vật cơ trí, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn, vội vàng nói:- Liễu bí thư yên tâm, hắn không chạy nổi đâu.Sắc mặt tên Hào tức thì còn trắng hơn cả giấy.Liễu Tuấn liền gật đầu.Đi tới phòng làm việc của đồn trưởng, đồn trưởng Hầu trước tiên là mời Liễu Tuấn và Nghiêm Phi ngồi xuống, được Liễu Tuấn cho phép, mới cầm lấy điện thoài trên bàn.- Hầu Văn Học, cậu làm ăn kiểu gì thế?

Còn bắt cả công tử của Liễu tỉnh trưởng!Viên cục trưởng gần như rống lên, giọng nói lớn tới mức thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của đồn trưởng Hẩu, đồn trưởng Hầu không thể không đem ông nghe cách ra một chút, cười bồi rồi liên tục gật đầu cứ như Viên cục trưởng đang ở ngay trước mắt.- Cục trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hiện giờ Liễu bí thư đang ở trong phòng làm việc của tôi, tôi đang làm kiểm điểm.Viên cục trưởng hỏi:- Hừm!

Nữ đồng chí đi cùng với Liễu bí thư không việc gì chứ?Đồn trưởng Hầu liếc nhìn Nghiêm Phi một cái, có chút lạ lùng, làm sao Viên cục trưởng lại lập tức hỏi tới cô gái kia rồi?

Bất quá lúc này đồn trưởng Hầu cũng không có thời gian phân tích tỉ mỉ, vội vàng gật đầu đáp:- Không sao, không sao cả, rất là tốt...Viên cục trưởng lúc này mới rõ ràng thở phào một tiếng, nói:- Phải kiểm điểm tử tế với Liễu bí thư, còn nữa ngàn vạn lần đừng thất lễ với đồng chí Nghiêm Phi, đó là bạn gái của Liễu bí thư, Lê cục trưởng bên thành phố sẽ lập tức sẽ tới ngay.Đồn trưởng Hầu ra sức gật đầu vâng dạ.Viên cục trưởng “cạch” một tiếng cúp điện thoại, sau đó sau đó dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao ra khỏi phòng làm việc, lái xe tới thẳng đồn cảnh sát ở khu mua sắm Hồng Đô.- Liễu bí thư không sao chứ?Chừng hai mươi phút sau, Tạ Ý Tường cuối cùng cũng tới đồn cảnh sát, cùng một cảnh sát trung niên chừng bốn mấy tuổi chạy thẳng lên phòng làm việc của đồn trưởng ở lầu hai, thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đều ngồi đó bình yên, mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.Tạ Ý Tường khi nói chuyện riêng tư với Liễu Tuấn thì gọi hắn là “Tiểu Tuấn”, nhưng ở trước mặt mọi người, tất nhiên là phải xưng hô quan hàm rồi.- Tạ xử trưởng, thật xin lỗi, làm phiền tới anh rồi!Liễu Tuấn thong thả đứng dậy, bắt tay Tạ Ý Tường, cũng dùng cách xưng hô rất quy củ.- Làm phiền gì chứ, Liễu bí thư lần đầu tới Hồng Châu, đã gặp phải chuyện không vui này, thật xin lỗi.

Phi Phi không sao chứ?Tạ Ý Tường quan tâm nhất là điều này.Hắn tuy là thư ký của Liễu Tấn Tài, song cũng thường gặp mặt Nghiêm Phi, hai bên cũng quá quen thuộc.Nghiêm Phi cười nói:- Em không sao, nhưng người nơi này chẳng hề nói lý lẽ gì cả.Người cảnh sát trung niên bên cạnh Tạ Ý Tường tỏ ra rất xấu hổ.- Nào Liễu bí thư, Phi Phi, giới thiệu mọi người một chút, đây là Lê cục trưởng của cục công an thành phố Hồng Châu, Lê cục trưởng, đây là Liễu bí thư công tử của Liễu tỉnh trưởng, còn đây là Nghiêm Phi thiên kim của Nghiêm bí thư tỉnh N, là vị hôn thê của Liễu bí thư.Lê cục trưởng liền nắm chặt lấy tay Liễu Tuấn liên tục xin lỗi, rồi lại muốn bắt tay Nghiêm Phi, nhưng Nghiêm Phi chỉ mỉm cười gật đầu, không hề có ý bắt tay.Đồn trưởng Hầu và nữ cảnh sát kia lại một lần nữa há hốc mồm.Hóa ra hai vị này, lai lịch lớn quá thể đáng.Đồn cảnh sát này đúng là trúng số lớn, bắt được luôn cả thiên kim bí thư tỉnh ủy và công tử tỉnh trưởng.Liễu Tuấn bình thản nói:- Lê cục trưởng, chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là một sự hiểu lầm thôi, đồng chí Tiểu Chung của đồn cảnh sát ở phương diện kinh nghiệm có chút thiếu sót, thái độ cũng không được tốt, phải tăng cường giáo dục thêm.

Vấn đề quan trọng ở Thi tiên sinh, kẻ này rất vô sỉ.Lê cục trưởng tức thì thầm thở phảo một hơi, lòng đầy cảm kích.Công tử của Liễu tỉnh trưởng quả nhiên tinh thông dạo làm quan, rõ ràng là không muốn làm lớn chuyện, làn ầm lên chẳng có lợi cho ai cả.Liễu công tử không làm việc ở đây, không cần phải lập uy ở Hồng Châu, chuốc lấy cái tiếng xấu hoàn khố.

Thị cục Hồng Châu và đồn cảnh sát quảng trường coi như tránh khỏi kiếp nạn này, còn về cảnh sát Tiểu Chung đen đủi và “thương nhân Hồng Kông” Thi tiên sinh, Lê cục trưởng đương nhiên phải cho Liễu nha nội một câu trả lời thỏa đáng.- Xin liễu bí thư yên tâm, đối với con ngựa hại đàn trong đội ngũ công an, là phần tử phá hỏng xã hội, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, cho quân chúng nhân dân một câu trả lời.Lê cục trưởng vội tỏ quyết tâm, ngôn ngữ cũng nói rất kỹ xảo, rất đường hoàng.Người ta “trả lời” cho quân chúng nhân dân, chứ không phải là cho Liễu nha nội đâu nhé!

Chương 493: Liếu bí thư hào phóngNăm mới trôi qua, kế hoạch phát triển kinh tế huyện Ninh Bắc bắt đầu khởi động toàn diện, đối với phương án tổng thế này, huyện ủy Ninh Bắc đều nhất trí thông qua, hơn nữa đều hết sức chăm chú nhiệt tình.Cho dù nói như thế nào, nếu như phương án này thực thi thuận lợi, kinh tế của huyện Ninh Bắc thực sự là có hi vọng nhảy vọt trong thời gian ngắn, lợi ích với mỗi một thành viên đều chẳng cần nói cũng biết.Vào lúc này chẳng còn ai đi chú ý Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn trước đây “không hợp nhau” ở cuộc họp thường ủy, càng không so đo tới sự “ngang ngược độc đoán” của Liễu Tuấn nữa, Bành huyện trưởng còn không có ý kiến thì lúc nào tới lượt nhà anh lắm chuyện?Đừng có ăn khoai lang lo chuyện quốc tế nữa.Kỳ thực “kết cục” như vậy ảnh hưởng chính diện xa hơn ảnh hưởng mặt trái nhiều, chỗ riêng tư, Liễu tuấn được toàn thể lãnh đạo đánh giá “người trẻ tuổi này không đơn giản”, vừa có thủ đoạn quan trường, lại tinh thông kiến thiết, đúng là phiên bản của Liếu Tấn Tài, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.Còn Bành Thiếu Hùng lại được các cán bộ xưng là “rất khiêm tốn”, huyện trưởng đúng là huyện trưởng, tầm mắt và lòng dạ đều cao hơn người một bậc, chỉ cần là ý kiến chính xác là đều có thể tiếp nhận, cũng đã làm phai nhạt đi hình tượng “thích tranh đấu” của Bành Thiếu Hùng lưu lại trong lòng các cán bộ khi mới tới huyện Ninh Bắc.Một lãnh đạo thích “tranh đấu” luôn làm cho người ta mang lòng sợ hãi, không dám tiếp cận quá mức.Tiêu điểm nổi bật của kinh tế huyện Ninh Bắc là công ti than đá kiểu mới, thống nhất chỉ hợp tài nguyên than của toàn huyện, công ty than này, dựa theo đề nghị của Bành Thiếu Hùng, lấy tên là “công ty than đá Hưng Thịnh”, trực thuộc quản lý của huyện chính phủ, đứng độc lập ngoài cục than đá.Vốn ý tứ của Bành Thiếu Hùng là làm nó thành cấp phó xử, dù sao công ty than này quá quan trọng, kinh tế toàn huyện nhảy vọng, đều gửi gắm hết hi vọng lên công ty than này, quy cách cao một chút về tình cũng có thể chấp nhận được.Hơn nữa lời nói có sức nặng, cũng giảm được rất nhiều trở ngại trong công tác thực tế.Nếu không chuyện gì nhỏ như cái móng tay cũng phải đích thân huyện trưởng ra mặt điều đình thì cũng không phải là kế lâu dài.Bất quá đề nghị này không được Bạch Dương thông qua.Bạch Dương nói:- Cứ để xem trước đã, vận hành một khoảng thời gian, nếu như hiệu quả tốt đẹp hay thăng cấp, khi đó cũng dễ nói hơn.Bành Thiếu Hùng liền không kiên trì nữa.Nguyên nhân này hắn cũng thấy ý kiến của Bách Dương có đạo lý, còn chưa đâu vào mới đâu, đã đem quy cách làm cao như vậy cũng không phải là tốt lắm, hơn nữa lắp vào cái khung phó ban, quyền thẩm duyệt và quyền dị động đều nằng trong thành phố, đề bạt người lên không dễ, lỡ dùng người không thỏa đáng, muốn điều chỉnh nữa thỉ phải phí một phen trắc trở.***Quyền dị động: Bổ nhiệm và điều động trong tình huống đặc biệt.Trước tiên cứ ổn định rồi hay nói là chính xác.Dù sao cái khung tổng thể của công ty than cũng được đề ra rồi, lãnh tụ đã nói; Sau khi quyết định chương châm lớn, vấn đề quan trọng chính là điều mấu chốt. *** Một khi nhắc tới danh từ chung chung như lãnh đạo, vĩ nhân...v..v..v..

Gì đó thì thường là nói tới Mao chủ tịch.Nhân tuyển điều hành công ty than này lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của các phe.Ai cũng nhìn ra được tầm quan trọng của công ty than sắp thành lập đối với kiến thiết kinh tế của huyện sau này, làm giám đốc công ty than, là bằng với làm tâm phúc của Bành huyện trưởng, nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế của toàn huyện, chỉ cần làm ra được thành tích, thì lên phó xử cũng chỉ là chuyện bình thường.Ở phương diện tuyển chọn nhân tuyển này, lời nói của Bành Thiếu Hùng có sức nặng rất lớn.Chung quy kiến thiết kinh tế là do Bành huyện trưởng nắm, dùng ai nhậm chứ giám đốc đầu tiên của công ty, do hắn đi tuyện chọn là rất hợp lý.Hiện giờ thái độ của Bành Thiếu Hùng đối với Bạch Dương và Liễu Tuấn cơ bản ở xu thế hợp tác toàn diện, hắn là người thông minh, hiểu rõ Bạch Dương và Liễu Tuấn chẳng phải là vật ở trong ao, huyện Ninh Bắc đối với hai vị nha nội này mà nói, chỉ là một cái bàn đạp, tuyệt đối sẽ không ở lại tới già.Nếu như Bành Thiếu Hùng còn dùng thái độ “kiên quyết đấu tranh” thì cực kỳ thiếu khôn ngoan, nhưng Bành Thiếu Hùng hắn cũng chẳng định cả đời chết dí ở huyện Ninh Bắc.Mọi người đều muốn đi lên, đó chính là cơ sở và thành ý của cuộc hợp tác này.Vì thế nhân tuyển giám đốc cho công ty than, Bành Thiếu Hùng chủ động tới tìm Liễu Tuấn thương lượng.Mở hội nghĩ thường ủy theo lệ xong, Bành Thiếu Hùng không vội trờ về phòng làm việc, mà đi cùng với Liễu Tuấn, những thường ủy khác biết hắn có chuyện muốn thương lượng với Liễu Tuấn nên giữ một khoảng cách nhất định.Bành Thiếu Hùng cười hỏi:- Liễu bí thư có rảnh không?Đối với Liễu Tuấn, hắn vẫn không có nhiều thiện cảm lắm, bất quá so với khi Liễu Tuấn mới nhậm chức, sự phản cảm và ghét bỏ đã tiêu tan đi không ít.

Về cơ bản quan hệ của hai người được tính như đồng nghiệp bình thường rồi, ít nhất không có những chuyện đối địch vô cớ với nhau.- Bành huyện trưởng có lệnh, tại hạ sao dám không có thời gian.Liễu Tuấn nói đùa.Bành Thiếu Hùng chỉ cười, không có lời khách khí gì cả, hai người đi vào văn phòng làm việc của Liễu Tuấn.Phan Tri Nhân thấy Bành huyện trưởng đích thân tới cửa, thoáng có chút ngạc nhiên, bất quá che dấu rất tốt, lễ độ rót trà cho hai vị lãnh đạo, sau đó lui ra.Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn móc ra thuốc lá Đại Trung Hoa, đưa cho Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng nhận lấy, cười nói:- Sớm đã nghe nói Liễu bí thư rất hào phóng, quả nhiên danh bất hư truyền.Bành Thiếu Hùng thân là huyện trưởng, chưởng quản tài chính của toàn huyện, nhưng ở phương diện kinh tế tương đối chặt chẽ, không hề có tin đồn thu nhận quả cáp gì.Đương nhiên, ngày lễ ngày tế thì vẫn nhận chút quà, bất quá chỉ là qua lại theo nghi lễ truyền thống mà thôi, bình thường hút thuốc cũng chỉ vài đồng một bao, Bành Thiếu Hùng phẩm hạnh không tệ, đó cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn đánh giá cao hắn.Là một người xuyên việt, đối với cuộc sống xa hoa của quan viên đời sau, Liễu Tuấn có nhận thức rất sâu sắc, cũng rất có cảm xúc.

Bành Thiếu Hùng chỉ cần là quan thanh liêm, không tham phú quý, có chỗ rất đáng để học hòi.Liễu Tuấn cũng không cho rằng lời có Bành Thiếu Hùng mang ý tứ gì khác, mà thuần túy là câu nói đùa càn thiết làm nóng không khí thôi, bất quá vẫn giải thích một câu:- Trước kia tôi có mua một chút cổ phiếu Giang Khẩu và Thưởng Hải, không ngờ hiện giờ tăng giá, vận khí không tệ, chuyện này khi tôi ở đoàn tỉnh ủy, tốt chức còn chuyên môn điều tra qua nữa cơ.Bành Thiếu Hùng nói:- Chẳng trách Liễu bí thư am hiểu kiến thiết kinh tế như thế, hóa ra từ nhỏ đã hứng thú với chuyện ở phương diện kinh tế rồi.

Liễu tỉnh trưởng gia giáo sâu xa, quả nhiên dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn.Liễu Tuấn cũng chỉ cười.Bành Thiếu Hùng đúng là một người thông minh, không tiếp tục điều tra ở về đề Liếu Tuân “lắm của” mà thuận tiện tang bốc một phen, nhẹ nhàng chuyển dời đi, rất có trình độ.- Liễu bí thư, kinh tế huyện Ninh Bắc có thể cất cánh bay lên hay không, thì phải xem tình hình tài chính rồi.Bành Thiếu Hùng chủ động khơi mào, vẻ mặt có chút hưng phấn cũng có chút thấp thỏm, thực tế trước khi hắn được đưa tới huyện Ninh Bắc, một mực công tác trong phòng bí thư tỉnh, không có nhiều kinh nghiệm làm việc lắm.

Chấp chính một huyện là lần đàu tiên của hắn, làm ra một kế hoạch lớn như thế, vừa hưng phấn lại xen chút bất an cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Nếu nói tới với thành lập ban bệ của huyện Ninh Bắc, thành ủy Đại Ninh bị chỉ trích không ít.Vì ba người đứng đầu đều trẻ tuổi, nhiều tuổi nhất là Bành Thiếu Hùng cũng chỉ mới ba mươi lăm, Liễu Tuấn thì càng trẻ tới quá thể đáng, thế cũng đành đi, lại còn không có kinh nghiệm công tác địa phương.An bài ban lãnh đạo chủ yếu cho một huyện kinh tế lạc hậu như vậy, bị người ta chỉ trích là “suy nghĩ thiếu chu toàn” là chuyện hiển nhiên, nhưng Liễu Tấn Tài kiên trì làm như thế, Nghiêm Ngọc Thành cũng rõ ràng tỏ thái độ ủng hộ, mọi người cũng không tiên nói thêm cái gì.Dù sao công tác ở huyện Ninh Bắc không làm tốt, Liễu Tấn Tài khi đó là còn ở tỉnh N, nên phải gánh vác một phần trách nhiệm, hơn nữa dù sao xưa nay huyện Ninh Bắc đều ở dưới cùng, cứ mặc cho họ tới “phá phách” là được, cùng lắm thì vẫn nằm dưới đáy như cũ.Nhưng Đường Hải Thiên lại không cho rằng như vậy.- Nếu như Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, thì nơi đó tuyệt đối sẽ không đứng vị trí cuối cùng nữa.Đây là nguyên văn lời nói của Đường Hải Thiên lúc tán gẫu với cấp dưới thân tín.Thị trưởng mới nhậm chức rất tin tưởng vào Liễu Tuấn.Quả nhiên, cuối năm ngoài huyện chính phủ Ninh Bắc đã dưa lên một phương án chấn hưng kinh tế tổng thế, Đường Hải Thiên sau khi xem qua xem lại nhiều lần, liền vỗ bàn khen hay, đích thân triệu kiến Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng nghe bọn họ báo cáo trực tiếp, rồi tán thành hoàn toàn, đồng thời còn tỏ thái độ, tài chính thành phố sẽ ủng hộ, phương diện chính sách cũng thiên về phía bọn họ.Được tân thị trưởng thừa nhận, Bành Thiếu Hừng trong lòng hớn hở.Liễu Tuấn cười nói:- Tài chính khởi động công ty than không cần phải lo, phía bên Hồng Kông cơ bản đã liên hệ xong rồi, chỉ còn đợi bên phía chúng ta cho một thời gian chuẩn xác.Bành Thiếu Hùng nói:- Nói vậy thì bên phía chúng ta phải nắm chặt lấy rồi?- Đúng, nhân tuyển giám đốc công ty than Bành huyện trưởng đã có ai thích hợp chưa?Bành Thiếu Hùng cười nói:- Hôm nay tôi chính là muốn thương lượng với Liễu bí thư chuyện này, công ty than Hưng Thịnh có thể nói là mấu chốt của việc chấn hưng kinh tế huyện, chức giám đốc này trách nhiệm lớn lắm, không dễ tìm.Liễu Tuấn cười nói:- Thế nào cũng có một hai người chứ?- Ừm, Chung Trường Sinh của cục than đá tạm được, Long Pháp Bằng của cục vật tư cũng không tệ.Bành Thiếu Hùng đưa ra hai nhân tuyển.Liễu Tuấn bật cười:- Chung Trưởng Sinh có phải là cái người cả ngày từ sáng tới tối cứ như chưa tỉnh ngủ không?Chung Trường Sinh là phó cục trưởng cục than đá, Liễu Tuấn có “may mắn” được gặp qua hắn hai lần, ấn tượng sâu sắc.Người này cao chưa tới mét bảy, phòng chứng là 1 mét 65, dáng vẻ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, nhìn thấy người quen, con mắt nhỏ chớp chớp, giống như cố gắng lắm mới mở ra được, hình tượng thực sự có chút hèn mọn.- Ha ha, đó chỉ là vẻ ngoài của đồng chí ấy thôi, đồng chí này tính tình tương đối lười biếng, cũng không thích tranh quyền đoạt lợi lắm, thuộc phái Tiêu Dao.

Nhưng năng lực thì cũng có, Chuyện chỉnh đốn hầm than nhỏ kia, cục than đá không có ai am hiểu tình huống phía dưới hơn đồng chí ý, nghiệp vụ rất quen thuộc.Không ngờ một người như thế mà để lại ấn tượng tốt cho Bành Thiếu Hùng.- Nói như vậy đồng chí này là chân nhân bật lộ tướng rồi?Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Bành Thiếu Hùng tâm khí rất cao, có thể được hắn thừa nhận như vậy Chung Trường Sinh dúng là có chỗ hơn người.- Nếu như Bành huyện trưởng thấy hai người bọn họ không tệ thì khẳng định không tệ rồi, tôi sẽ yêu cầu bộ tổ chức lập tức phái cán bộ tới khảo sát.Liễu Tuấn cũng rất sảng khoái.Muốn hợp tác thì thế nào cũng phải đưa ra thành ý mới được.Bành Thiếu Hùng không ngờ Liễu Tuấn lại đồng ý sảng khoái như vậy, ngoài bất ngờ cũng có chút vui mừng.- Tốt rồi, vậy phiền Liễu bí thư và các đồng chí bộ tổ chức vậy, mau chóng xác định chuyện này, thời gian không đợi người.

Chương 494: Khảo sát cán bộMấy nhân vật lớn của huyện vì an bài ban bệ cho công ty than mà nhọc công, phía dưới cũng chẳng an nhàn, mọi người đều nghĩ trăm phương ngàn kế để chen chân vào cái công ty than tiền đồ vô lượng này.Những cán bộ trung tầng cảm thấy mình có năng lực, đều trổ tài thần thông, tới khắp nơi tìm đường, còn một số người khác thì nghe ngóng sát sao xem rốt cuộc ai có khả năng làm giám đốc công ty than nhất, những người này không phải là lãnh đạo, nhưng cũng muốn vào công ty than làm việc.Tình huống này Liễu Tuấn tất nhiên là cũng biết một chút, nhưng y chẳng để ý, Bành Thiếu Hùng vừa đi, hắn lập tức gọi điện cho phó phòng tổ chức Truân Chí Quang, bảo lập tức đưa hồ sơ của Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng lên bàn làm việc của mình.Truân Chí Quang hơn buốn mươi, cũng được coi là “lão thành” rồi, vốn lần này huyện Ninh Bắc xảy ra án lớn, thường ủy cũ gần như bị tận diệt, Truân Chí Quang tự nhận mình rất có cơ hội làm trưởng phòng tổ chức, không ngờ thượng cấp phái phó bí thư tới, gánh luôn chức trưởng phòng tổ chức.Truân Chí Quang rất ấm ức, phóng chừng là vì liên quan tới vụ án lớn kia, thượng cấp không tin tưởng vào cán bộ bản địa của huyện Ninh Bắc lắm.Về sau phó bí thư đột nhiên điều đi, thị ủy phái Liễu bí thư tới, Truân Chí Quang lại nhìn thấy một tia hi vọng.Vị Liễu nha nội này tuổi trẻ, huyện Ninh Băng hiển nhiên chỉ là một cái bàn đạp, bí thư tiểu Liễu sẽ không ở đây quá lâu, chỉ cần mình cùng vị thủ trưởng trẻ tuổi này làm tốt quan hệ, tới lúc Liễu bí thư lên chức, cái cấp phó xử thế nào chẳng rơi lên đầu mình chứ?Vì vậy Truân Chí Quang khoảng thời gian này làm việc rất chăm chỉ, phàm là chuyện là Liễu bí thư căn dặn là làm vừa nhanh vừa tốt, rất được Liễu bí thư tán thưởng.Điện thoại của Liễu Tuấn vừa gọi đi chưa tới năm phút, vị phó phòng béo mập này đã chạy tới phòng làm việc của Liễu bí thư rồi.- Liễu bí thư đây là tài liệu bí thư cần.Truân Chí Quang cố sức lắm mới khom cái lưng to lớn xuống, đặt hai bản hồ sơ tới trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhận lấy, cười nói:- Vất vả rồi cho Truân trưởng phòng rồi, mời ngồi.- Cám ơn Liễu bí thư.Truân Chí Quang liền ngồi đối diện với bàn làm việc.Liễu Tuấn trước tiên mở hồ sơ của Chung Trường Sinh chậm rãi lật xem, vừa xem vừa nói với Truân Chí Quang:- Truân trưởng phòng này, vừa rồi Bành huyện trưởng có ở chỗ tôi thương lương qua vấn đề ban bệ của công ty than.

Bành huyện trưởng tiến cử Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng, đồng chí ở huyện Ninh Bắc lâu rồi, đối với hai vị đồng chí này có cách nhìn thế nào?Liễu Tuấn không hề che giấu.Đối với Truân Chí Quang, ấn tượng của y không tệ, dù không phải là tâm phúc có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng thông qua mấy tháng quan sát và tiếp xúc, Liễu Tuấn cho cằng Truân Chí Quang hoàn toàn coi là một cấp dưới tận chức tận trách.Truân Chí Quang được Liễu bí thư tôn trọng thành ra bối rối.Xem ra ấn tượng của Liễu bí thư với mình càng lúc càng tốt rồi, chuyện trọng đại như vậy tìm mình thương lượng đầu tiên.Truân Chí Quang thử thăm dò:- Liễu bí thư, hai đồng chí này thì đều có đặc điểm riêng..Nghe nói là huyện trưởng Bành tiến cử Truân Chí Quang liền thận trọng chú ý, theo hắn thấy, Liễu bí thư và Bành huyện trưởng rất không hòa hợp, người Bành huyện trưởng tiến cử, không biết Liễu bí thư có chịu dùng không.Bình thường mà nói, phó bí thư chuyên tổ chức đảng vụ nhưu Liễu Tuấn, còn kiếm trưởng phòng tổ chức, lại có quan hệ mật thiết với người đứng đầu như vậy, cơ bản có thể làm “nhất ngôn đường” rồi.*** Nhất ngôn đường: Thời xưa, các cửa hàng có ghi nhất ngôn đường, tức là có ý không bán hai giá, không mặc cả.

Một ý nghĩa khác nói về lãnh đạo chuyên quyền độc đoán, không tiếp thu ý kiến của người khác.Truân Chí Quang không nắm rõ được suy nghĩ của Liễu Tuấn cho nên mới dùng từ ngữ “ai nấy có đặc điểm riêng” để tiến có thể công, lùi có thể thủ.Liễu Tuấn đưa mắt lên nhìn hắn một cái, bình đạm hỏi:- Họ có những đặc điểm gì?Nếu như đã quyết định hợp tác với Bành Thiếu Hùng, trên việc bố trí ban bệ cho công ty than, Liễu Tuấn không định vượt mặt Bành Thiếu Hùng, nhưng thái độ này thì phải làm ra, dù sao thì y quản vấn đề cán bộ, lần này tôi bật đèn xanh cho anh, không phải đại biểu cho lần sau tôi cũng bật đèn xanh.Vì vậy Truân Chí Quang bắt đầu giới thiệu đặc điểm của hai người kia, nói rất khách quan, dùng từ cũng tương đối cẩn thận, không xen quá nhiều ý kiến bìn luận cá nhân.Cách nhìn của Truân Chí Quan về Chung Trường Sinh thì hợp với Bành Thiếu Hùng, có chút vẻ “Lữ Đoan đại sự không hồ đồ”, còn Long Pháp Bằng, Truân Chí Quang bình luận về hắn chính diện hơn, nói người này quan hệ xã hội và thị trường rất có thủ đoạn, công ty mới thành lập nếu như dùng hắn phụ trách phòng tiêu thụ là khá thích hợp.***Gia Cát cả đời đều cẩn thận, Lữ Đoan đại sự không hồ đồ, Lữ Đoan là tể tướng thời Tống, ông trông thì ngốc nghếch, nhưng chẳng hề ngốc, đó chỉ là tu dưỡng của ông ta, gặp phải chuyện đại sự tuyệt đối không đại khái qua loa.Liễu Tuấn mỉm cười:- Nói như vậy, hai người huyện trưởng Bành tiến cử đều có thể dùng được rồi, vậy tôi bỏ thời gian ra nói chuyện với họ vậy.Truân Chí Quang liên tục gật đầu.Liễu Tuấn làm việc nhanh gọn, chiếu ngày hôm đó lần lượt triệu kiến Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng, bàn bạc xong, cảm thấy bình luận của Bành Thiếu Hùng với hai người bọn họ khá là đúng.Ngày kế, phòng tổ chức huyện ủy phái cán bộ khảo sát, tiến hành nói chuyện với mấy vị phó khoa phụ trách công ty than, làm một số người không ngờ rằng, phó chủ nhiệm giáo ủy Dịch Hàn cũng nằm trong danh sách khảo sát.*** Giáo ủy; ủy ban giáo dục, sau này khi thủ tướng Chu Dung Cơ lên nắm quyền đã đổi nó thành bộ giáo dục.Thế là có lời đồn Liễu bí thư muốn để Dịch Hàn đảm nhận phó giảm đốc chủ quản tài vụ của công ty than, Dịch Hàn là bạn đại học của Liễu bí thư, vợ lại là thư ký của Bạch bí thư, cũng có thể coi là “người một nhà” của hai vị bí thư rồi.Nghe nói tổng đầu tư công ty than Hưng Tịnh hơn năm trăm triệu, sau này giao dịch than, lại càng liên quan tới giao dịch tài chính cực lớn, hai vị bí thư muốn để người mình tin cậy được quản lý túi tiền, mà hơn nữa càng làm cho người ta bất ngờ là, Dịch Hàn không ngờ lại xảy ra vấn đề.Truân Chí Quang rất tức giận.Khảo sát với Dịch Hàn là do hắn tự dẫn đội, vì biểu thị sự trung thành với Liễu bí thư.Công ty than mới thành lập, kế hoạch tạm thời là bố trí ba đồng chí phụ trách một chính hai phó.Thao suy nghĩ lãnh đạo trong huyện, Chung Trường Sinh làm giám đốc nằm toàn cục, người này hiện đang làm phó cục trưởng cục than đá, hết sức quen thuộc tình hình mỏ quặng trong huyện, làm người đứng đầu là đương nhiên.Long Pháp Bằng là phó cục trưởng cục vật tư kiêm cục trưởng nghiệp vụ, tiêu thụ là ngón nghề sở trường, đảm nhận phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ.Dịch Hàn là nhân vật điền hình “yêu thích cống hiến” mà đoàn tỉnh ủy dựng lrrn, làm phó chủ nhiệm giáo ủy huyện, bản thân còn mặc chiếc áo véc cũ từ khi học đại học, để người như vậy đi quản lý tài vụ, có thể nói lãnh đạo huyện có tầm nhìn.Lý do bên ngoài này, Truân Chí Quang chẳng bận tâm.Đối với chuyện an bài này, Truân Chí Quang có sự lý giải của riêng mình, Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng đều là người Bành Thiếu Hùng tiến cử, Liễu Tuấn và Bạch Dương sao có thể để người của Bành Thiếu Hùng nhất thống sơn hà?

Xen vào trong là chuyện đương nhiên, Dịch Hàn chính là người Liễu bí thư chuẩn bị cho xen vào.Đối với Truân Chí Quan mà nói, hai người đầu có thể thuận lợi làm giám đốc, phó giám đốc công ty than hay không không phải là vấn đề lớn, Bành Thiếu Hùng không phải là “tổ chức” của Truân Chí Quang hắn.

Nhưng Dịch Hàn phải đảm bảo không có vấn đề gì, ít nhất là phải không có vấn đề gì ở cửa ải khảo sát cán bộ này.Còn về phần cuối cùng có được huyện ủy thông qua không, thì không phải là chuyện Truân Chí Quang bận tâm lắm.Hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.Không ngờ kết quả vẫn xảy ra vấn đề.Xã Thất Lĩnh Trùng không ngờ có người viết thư nặc danh tố cáo Dịch Hàn có quan hệ nam nữ không chính đáng với nữ giáo viên Long Diễm Lệ của trường tiểu học Mi Sơn.Truân Chí Quang tức giận thì tức giận, nhưng không thể không đèm tình huống này báo cáo chi tiết cho Liễu bí thư biết.Liễu Tuấn nghe xong hết sức ngạc nhiên, mày nhướng lên nói:- Không ngờ lại có chuyện này.- Liễu bí thư, tôi cho rằng thư tố cáo nặc danh không thể tin được, theo điều tra tìm hiểu của chúng tôi, đồng chí Dịch Hàn và cô giáo Long Diễm Lệ có chút qua lại, nhưng đều là quan hệ công tác bình thường.Dịch Hàn là hiệu trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng, có tiếp xúc nhiều một chút với giáo viên trong khu vực mình quản lý là chuyện rất bình thường.

Thư tố cáo nặc danh chỉ theo lời đồn thổi, không đủ làm bằng chứng.Truân Chí Quang lời lẽ chính nghĩa, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Liễu bí thư.Liễu bí thư thì chỉ lặng lẽ uống trà, không tỏ vẻ gì cả.Trong lòng Truân Chí Quang lại có chút không yên, nói thực, hắn làm việc cùng với Liễu Tuấn bốn năm tháng rồi, nhiều khi không nhìn thấu vị cấp trên trẻ tuổi này đang nghĩ gì.- Liễu bí thư, tôi cho rằng ở trong thời khắc mẫn cảm này, có kẻ viết thư nặc danh ắt có chút lòng dạ bất trắc.Truân Chí Quang thầm nghĩ, dù sao thì cũng đã nói ra rồi, cứ biểu hiện nhiệt tình thêm một chút, Liễu bí thư rất muốn nâng đỡ Dịch Hàn, điều này khẳng địch sẽ không nhầm được.Liễu bí thư trẻ tuổi như vậy mà đã là phó xử thực quyền rồi, lưng dựa vào cha vợ tỉnh ủy bí thư và cha ruột làm tỉnh trưởng, Liễu bí thư đương nhiên phải tạo dựng thành viên nòng cốt cho mình.Dịch Hàn tuổi trẻ, có bằng cấp, lại là bạn học của Liễu bí thư, chính là nhân tuyển tốt nhất.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Chuyện không có chứng cứ không nên tùy tiện suy đoán.- Vâng, Liễu bí thư nói rất đúng.Truân Chí Quang liên tục gật đầu, nhưng lòng thầm suy đoán xem lời nói của Liễu bí thư có ý gì, rốt cuộc nói không tùy tiện suy đoán, là nói kẻ “lòng dạ bất trắc” kia, hay là không nên tùy tiện suy đoán vấn đề tác phong của Dịch Hàn?Liễu Tuấn nói:- Truân trưởng phòng vất vả rồi.- Không vất vả không vất vả gì, vậy Liễu bí thư làm việc, tôi về trước.Truân Chí Quang đứng dậy cáo từ, Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay lại lần nữa nói “vất vả rồi”, tâm tình bồn chồn của Truân Chí Quang tức thì thư thái hẳn.

Đối với cấp dưới kinh nghiệm và tuổi tác đều hơn hẳn mình này, Liễu Tuấn luôn rất khách khí, chưa từng giờ lên mặt bừa bã.Truân Chí Quang đi rồi, Liễu Tuấn ngồi xuống nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Bạch Dương.- Chị à, có thời gian không?- Có!Bạch Dương trả lời rất ngắn gọn.Đêm 30, Liễu Tuấn không kìm chế được tình cảm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đề xuất yêu cầu vượt giới hạn muốn “ôm” chị Bạch Dương, tuy cuối cùng không thành sự thực, nhưng quan hệ hai người lại càng thêm vi diệu.Mấy ngày đầu, trong lòng Liễu Tuấn cứ là lạ, rất bối rối, mà Bạch Dương cũng như vậy, nhưng sau này dần dần thay đổi, ánh mắt Bạch Dương nhìn y ngày càng thêm nhu hòa, khi hai người ở cùng nhau trong gian phòng số một, thậm chí có một lần Bạch Dương chủ động đặt tay vào trong tay của y, hết sức tự nhiên.Liễu Tuấn liền rời phòng làm việc, đi tới phòng làm việc của Bạch Dương ở sát vách.

Chương 495: Đồn đại đặt điềuLiễu Tuấn tiến vào gian ngoài phòng làm việc của Bạch Dương, Trương Hiểu Mạn đang ngồi ngây ra tại chỗ, trên mặt còn lưu lại chút dấu nước mắt, ngay cả Liễu bí thư đi vào cũng như không thấy, tới khi Liễu Tuấn gọi cô một tiếng mới choàng tỉnh, luống cuống đứng dậy.- Liễu...Liễu bí thư.Liễu Tuấn tất nhiên là biết vì sao Trương Hiểu Mạn lại thất thần như vậy, bất kỳ ai gặp phải chuyện này đều không vui được.- Chuyện không giống như trong suy nghĩ của cô đâu, phải tin Dịch Hàn chứ.Liễu bí thư trầm ổn dặn dò một câu.- Tôi..tôi tin anh ấy.

Trương Hiểu Mạn thuận miệng tuân theo, hẳn chỉ là thói quen trước mặt lãnh đạo mà thôi, thực sự muốn bỏ đi khác mắc trong lòng chẳng phải dễ.Liễu Tuấn cũng không nói nhiều với cô, gật đầu đi thẳng vào gian trong, rồi đóng cửa lại.Loại chuyện này người ngoài khó mà giúp được, quan trọng tự ngộ ra.Thấy Liễu Tuấn đi vào, Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn y một cái không nói, Liễu Tuân chẳng để ý, đi thẳng tới bên ghế của cô, dựa người vào ghế, ngửi mùi hương thơm do tóc của Bạch Dương tỏa ra, hít sâu một hơi, ra chiếu rất khoan khoái.Thấy tiểu ngoan đồng luôn “vô lại” như vậy, Bạch Dương trong lòng vừa tức giận lại ấm áp.- Này, nghiêm túc một chút.Dù sao cũng ở trong phòng làm việc, Bạch Dương liền nghiêm mặt kháng nghị.Liễu Tuấn mặc kệ, ngược lại còn vén tóc Bạch Dương, cười nói:- Thả lỏng thôi mà, vốn tâm tình em rất tốt lại bị chuyện này phá hỏng.Bạch Dương bĩu môi, lạnh nhạt nói:- Phá hỏng cái gì?

Chuyện này căn bản không cần cậu nhọc lòng!Liễu Tuấn cười:- Bạch bí thư tinh thông đạo làm quan, lời này rất hợp với lòng mỗ.Buổi chiều Dịch Hàn chạy tới huyện ủy, do Liễu bí thư triệu kiến, Dịch Hàn biết Liễu Tuấn tìm mình có việc gì, trong lòng cũng chứa đầy một bụng tức, bản thân bất quá vì công việc, có qua lại vài lần cùng Long Diễm Lệ mà gây ra phiền phức thế này!Long Diễm Lệ bởi vì xinh đẹp gợi cảm, vừa tới Thất Lĩnh Trùng không lâu đã trở thành “danh nhân”, ai ai cũng biết trường tiểu học Mi Sơn có một cô giáo xinh đẹp vô ngần, một số chàng trai trẻ không có chuyện gì là cứ luôn chạy tới trường tiểu học Mi Sơn, muốn gặp được cô giáo Long xinh đẹp.Tất nhiên mọi người chỉ cách xa xa, không dám tới gần.Với vùng núi xa xôi hẻo lánh như Thất Lĩnh Trùng, sinh viên đại học tới từ thành thị như Long Diễm Lệ đúng là có thể xưng là vưu vật tuyệt đỉnh rồi, nhất là những chàng trai trẻ sau khi nhìn thấy cô liền “nổ” văng miểng với bàn bè, nói Long Diễm Lệ xinh đẹp ra sao, tất nhiên không thiếu được chút từ hình dung thô tục, kết quả càng khiến cho nhiều người tới “tham quan học tập” tức thì làm trường tiểu học Mi Sơn trước kia vắn vẻ liền trở nên nào nhiệt vô cùng.Như thế Dịch Hàn thường tới gặp và nói chuyện tán gấu với Long Diễm Lệ liền trở thành đối trượng “ngưỡng mộ” và “ ghen ghét” của mọi người, lời đồn đại nói xấu cũng nhiều lên.Dịch Hàn chẳng để ý.Hắn thuộc dạng “con mọt sách” điển hình, tôn thờ “cây ngay không sợ chết đứng”, người ta muốn nói sao thì nói, dù sao thì cũng không thể bịt miệng được tất cả bọn họ.Không ngờ tổ khảo sát của huyện vừa xuống, lại có người lấy chuyện này ra để tố cáo nặc danh.Thế cũng đành thôi đi, Dịch Hàn chỉ muốn dạy học, làm một thầy giáo tốt, người ta muốn nói xấu hắn cũng chẳng sao, dù sao thì chức phó chủ nhiệm giáo ủy chỉ trên danh nghĩa, chủ yếu vẫn là hiệu trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ giữa Trương Hiểu Mạn và hắn thì Dịch Hàn không thể chấp nhận.Trương Hiểu Mạn khi xưa kiên quyết theo hắn tới vùng nghèo đói lạc hậu này, trong lòng Dịch Hàn đầy cảm kích, đối với vợ đại nhân quả thực là vừa yêu vừa sợ, e rằng chuyện này lưu lại ám ảnh trong lòng Trương Hiểu Mạn.- Liễu Tuấn!Dịch Hàn đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn mở miệng ra gọi ngay.Phan Tri Nhân đi đằng sau giật mình.Trừ khi hắn làm bí thư cho Liễu Tuấn, trừ Bạch Dương ra hắn chưa nghe thấy ai gọi thẳng họ tên Liễu bí thư, cho dù là Bạch Dương, lúc ở riêng cũng chỉ gọi là “Tiểu Tuấn”.- Dịch Hàn đến rồi à?

Ngồi đi!Liễu Tuấn đứng dạy chào hỏi Dịch Hàn, không hề có chút vẻ bất mãn nào.Dịch Hàn theo lời ngồi xuống ghế sô pha.- Tri Nhân, cậu đi gọi Hiểu Mạn tới đây một chút, tôi muốn trò chuyện với hai vợ chồng bọn họ.Liễu Tuấn phân phó Phan Tri Nhân.- Vâng.Phan Tri Nhân vội sang phòng bên gọi Trương Hiểu Mạn.Trương Hiểu Mạn vừa vào cửa, nhìn thấy Dịch Hàn đã “hừm” một tiếng, mặt sưng lên xoay đi không nhìn hắn.- Liễu bí thư gọi tôi đến có chỉ thị gì?Trương Hiểu Mạn bày ra cái vẻ làm chuyện công, xin chỉ thị Liễu Tuần.- À, có chuyện cần báo với hai người, cô ngồi xuống đi.Liễu Tuấn thu nụ cười lại, trở nên nghiêm túc.Trương Hiểu Mạn giật mình, vốn cho rằng Liễu Tuấn muốn làm hòa giải cho bọn họ, nên mới bày ra cái tính trẻ con, không ngờ Liễu Tuấn tỏ vẻ rất nhiêm túc, như có chuyện công muốn bàn, lập tức thu lại vẻ hờn dỗi, có chút bất an ngồi xuống bên cạnh Dịch Hàn, nhưng đầu vẫn quay sang bên, không nhìn thẳng Dịch Hàn lấy một cái.Liễu tuấn cười thầm.Cô gái này ấy mà, nếu như ngươi muốn lấy lý lẽ làm công tác tư tưởng với cô, cô ta chẳng thèm để ý, chỉ có bầy ra vẻ nghiêm túc mới trấn áp được, dù là bạn học cũ, Liễu Tuấn cũng không thể tốn thời gian làm người hòa giải cho vợ chồng họ trong phòng làm việc được.Hơn nữa thanh quan khó quản việc nhà, chuyện hòa giải này không dễ làm.- Dịch Hàn, hôm nay mời anh tới, là muốn nói chuyện điều động công tác của anh.Liễu Tuấn nói với Dịch Hàn, ngữ điệu vững vàng, mơ hồ phát ra sự uy nghiêm.Dịch Hàn cũng giật mình.Hắn và Trương Hiểu Mạn giống nhau, cho rằng Liễu Tuấn mời mình đến, là muốn tìm hiểu chuyện “vấn đề tác phong”, chuẩn bị sẵn sàng xả ấm ức một trận, không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, trực tiếp nói tới việc điều động công tác, Dịch Hàn bất giác ưỡn thẳng người lên.Người đối diện với hắn hiện giờ không phải là bạn học cũ nữa, mà là lãnh đạo huyện ủy.Liễu Tuấn hỏi:- Huyện đinh thành lập công ty than Hưng Thịnh, anh nghe nói rồi chứ?- Vâng, đã nghe Hiểu Mạn nhắc tới rồi.Dịch Hàn nói rồi quay đầu sang liếc nhìn vợ.Trương Hiểu Mạn quay đi, ít nhiều lộ ra chút tính khí trẻ con.Liễu Tuấn nhịn cười, tiếp tục dùng ngữ khí nghiêm túc nói:- Vậy anh nói xem, anh có cái nhìn thế nào về công ty than này?Dịch Hàn không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi mình vấn đề này, nên buột miệng đáp:- Rất tốt!Liễu Tuần chỉ cười, cầm chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói:- Nói cụ thể hơn một chút.Sau khi tổ khảo sát tới Thất Lĩnh Trùng tìm Dịch Hàn nói chuyện, Dịch Hàn cũng biết huyện có ý điều hắn tới công ty than, tuy hắn là con mọt sách nhưng chẳng ngốc, biết Liễu Tuấn có ý nâng đỡ mình, nhưng trước kia hắn một lòng để tâm tư lên việc dạy học, không nghĩ tới chuyện công ty than, nên nhất thời không dễ trả lời được câu hỏi của Liễu Tuấn.Trương Hiểu Mạn bất giác quay đầu lại, nhìn Dịch Hàn có chút lo lắng.Không nghi ngờ gì là cô hi vọng Dịch Hàn có thể điều tới huyện làm việc, vợ chồng cứ ở hai nơi thế này, tuy nói cách không xa nhưng cũng không tiện.

Còn về phần “quan hệ không chính đáng” với Long Diễm Lệ thì Trương Hiểu Mạn không tin, cô chỉ tức cái tính “mọt sách” của Dịch Hàn, rõ ràng biết có lời đồn đại, còn không tránh đi.Các cô gái đối với các cô gái khác xinh đẹp hơn mình, luôn có chút “ghen tị” một cách kỳ lại.Bản tính như thế, chẳng ai làm gì được.Dịch Hàn thấy Liễu Tuấb hỏi trịnh trọng, không dám chậm trễ, liền cúi đầu suy nghĩ nói:- Liễu bí thư, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, trước đây tôi không hiểu chuyện này lắm.- Không sao, có gì thì nói đấy.Liễu Tuấn nói, đưa mắt nhìn hắn khuyến khích.- Tôi thấy thế này, phương án của huyện rất tốt, huyện Ninh Bắc chúng ta có tài nguyên phong phú nhất là than, nhiều năm qua không phát huy được hiệu quả, chỉ làm béo cho một số cán bộ và chủ tư nhân, đây là điều bất công đối với người dân toàn huyện, huyện nếu muốn chỉnh hợp tài nguyên than, để chấn hưng kinh tế, tôi xin giơ hai tay tán thành, sớm đã phải làm như vậy rồi.

Tôi cho rằng công ty than này phải làm thật tốt, không thể làm hỏng, lại nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt.Dịch Hàn quả nhiên là thẳng tính, nói không che đậy gì.Trương Hiểu Mạn gấp rồi, len lén dẫm chân Dịch Hàn dưới bàn trà.Anh nói chuyện với ai vậy chứ?Huyện ủy phó bí thư đấy!Cái gì mà “nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt” chứ?

Thật đúng là!

Những lời như vậy mà cũng nói bừa ra được.Lúc này Trương Hiểu Mạn tất nhiên đem chuyện của Long Diễm Lệ vứt lên chín tầng mây rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Hiểu Mạn cô dẫm chân Dịch Hàn làm gì?

Dịch Hàn nói đúng đấy.

Đúng là không thể nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt được!

Công ty than này dự kiên đầu tư năm trăm triệu, nếu như có sâu mọt thì thành sâu mọt lớn, chẳng phải là chuyện đùa đâu.Trương Hiểu Mạn rất xấu hổ cúi đầu xuống.- Dịch Hàn, tôi định điều anh tới công ty than, phụ trách quản lý tài vụ, ý anh thế nào?Liễu Tuấn hỏi thẳng.Dịch Hàn trầm ngâm nói:- Liễu bí thư, trước kia tôi không tiếp xúc với phương diện tài vụ, năm trăm triệu.

Hầy, nghĩ tới thôi tôi đã tim đập chân run rồi, tôi vẫn thích dạy học hơn.Liễu Tuấn phất tay dứt khoát, nói:- Chưa quản tài vụ cũng không lo, có thể học mà.

Quan trọng nhất là năm trăm triệu này tôi phải giao vào trong tay người hoàn toàn tin cậy được, anh chính là người đó!

Anh nhất định phải quản lý tiền cho tốt, đảm bảo một một đồng đều dùng ở chỗ đúng đắn.Dịch Hàn tức thì trở nên kích động nói:- Tôi phục tùng an bài của tổ chức.Liễu Tuấn gật đầu, cười nói:- Này Dịch Hàn, Long Diễm Lệ khỏe chứ?Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cùng giật mình, sao lại đột nhiên quay tới vấn đề này rồi?- Vâng, rất khỏe, cô ấy rất vui vẻ...Hắn vừa nói vừa nhìn Trương Hiểu Mạn, Trương Hiểu Mạn lại trừng mắt một cái, miệng giảu lên cao.Liễu Tuấn cười nói:- Cây ngay không sợ chết đúng, lời đồn đại bậy bạ không cần để ý.

Tôi rất yên tâm về anh, thế này nhé, anh gọi điện thoại về mời Long Diễm Lệ ngày mai lên tỉnh một chuyến, tôi cũng rất lâu rồi không gặp cô ấy, nên rất là nhớ.Dịch Hàn liên tục gật đầu, còn Trương Hiểu Mạn mồm cứ há hốc ra.

Chương 496: Cá nhân tiên tiến của hoạt động chi giáoNghe nói Liễu Tuấn mời mình tới huyện gặp mặt, Long Diễm Lệ hưng phấn cả đêm không ngủ ngon, cô tới Thất Lĩnh Trùng hơn nửa năm, sớm đã vô số lần hối hận, không nên tham lam cái “biên chế sự nghiệp” như hoa trong kính kia chạy tới cùng núi nghèo khó này chịu tội.Ôi xem ra tham cầu hư vinh thực sự là không nên.Khiến cho Long Diễm Lệ kiên trì được chính là vì Liễu Tuấn, dù thế nào, chỉ cần vượt qua được một năm này, Liễu Tuấn hẳn là sẽ giải quyết cái “biên chế sự nghiệp” đáng chết kia.Triệu chủ tịch công ty vận chuyển Thông Đạt nói, Liễu Tuấn là người rất niệm tình cũ.Trong thời gian đó, Liễu Tuấn cũng tới Thất Lĩnh Trùng hai lần, giữ đúng lời hứa, lần nào cũng tới Mi Sơn thăm cô, đồng thời đều mang theo chút đồ vật, ví dụ như đồ dùng sinh hoạt, và đồ ăn vặt các cô gái thích..v..v..v..Nhưng thời gian nói chuyện với cô đều không lâu, một lần nửa tiếng, lần khác chưa được bao lâu đã đứng dậy đi rồi.Long Diễm Lệ đôi khi thực sự không kìm chế được cũng chạy tới huyện tìm Liễu Tuấn, đa số là không gặp được.Liễu Tuấn rất bận, thường xuyên xuống các hương điều tra nghiên cứu.Thời đó thông tin chưa phát triển, tiểu học Mi Sơn không có điện thoại, mỗi lần lên huyện, Long Diễm Lệ đều ôm hi vọng may mắn, bình thường chỉ đều dạo quanh phố huyện một vòng, rồi cô đơn lủi thủi trở về.Không ngờ Liễu Tuấn lại chủ động mời cô tới huyện, bảo Long Diểm Lệ sao không vui cho được?Từ sau lần gặp Nghiêm Phi, Long Diễm Lệ sớm đã bỏ qua suy nghĩ “gả vào hào môn” rồi, bất quá, không được làm vợ, kết chút tình duyên mong manh cũng không tệ mà, có thể làm tình nhân của công tử tình trưởng, cũng rất đáng mừng rồi.Long Diễm Lệ chẳng phải là cô gái giữ thân như ngọc, chưa từng có tư tưởng bảo thù thủy chung một dạ.Lời mời này của Liễu Tuấn, phải chẳng là biểu lộ một loại ý tứ gì?Đương nhiên Long Diễm Lệ cũng biết tám phần không phải là cái ý tứ mà mình hi vọng, Liễu Tuấn muốn có cô, sẽ không nhờ người chuyển lời, nhưng bất kể thế nào, Liễu Tuấn chủ động mời đều là một tin tức tốt.Long diễm lệ đầu óc dào dạt đầy các loại suy nghĩ kỳ quái, làm cho sáng hôm sau khi tỉnh lại, quầng mắt hơi thâm đen, phải đánh phấn rất dầy.Long Diễm Lệ từ sớm tinh mơ đã xuất phát, khi tới huyện mới chmười giờ, người chuyển lời không nói rõ, không biết Liễu bí thư hẹn cô gặp mặt lúc nào, cũng không nói địa điểm gặp nhau.May mà cô đã tới huyện ủy rất nhiều lầu rồi, cô cũng biết rõ phòng làm việc của Liếu Tuấn, liền đi thẳng vào sân huyện ủy, tìm tới phòng làm việc của Liễu Tuấn.Không ngờ cửa phòng làm việc lại khóa, Liễu Tuấn không có mặt.Trong lòng Long Diễm Lệ không khỏi buồn bực.Người này cũng thật là, gọi điện thoại bảo mình “đem hàng tới cửa”, mình liền hớn hở chạy tới, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.Công tử tỉnh trưởng đúng là rất cao giá.Long Diễm Lệ chính đang đi lại ngoài phòng làm việc của Liễu Tuấn, không ngờ Trương Hiểu Mạn nhìn thấy, lập tức từ trong phòng làm việc đi ra hổi:- Xin hỏi cô tìm ai?Khi đó an ninh của huyện ủy không được nghiêm ngặt lắm, quần chúng bình thường có thể tùy tiện tới phòng làm việc của huyện trưởng và bí thư, nhưng không có chuyện gì thì ai mà tới huyện ủy đi lung tung chứ.- À, xin chào, tôi tới tìm Liễu bí thư.Hai cô nàng mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt.- Xin hỏi cô tên là gì?

Tới tìm Liễu bí thư có chuyện gì?Trương Hiểu Mạn hỏi, mặt hiện ra vẻ cảnh giác, nguyên nhân vì Liễu Tuấn là người chưa kết hôn, Long Diễm Lệ lại rất xinh đẹp quyến rũ, Trương Hiểu Mạn không muốn thấy Liễu Tuấn xảy ra lời đồn đại gì.- Tôi tên là Long Diễm Lệ, là bạn học của Liễu bí thư, ừm, là do Liễu bí thư mời tôi tới.Long Diễm Lệ tự nhiên phong khoáng, không vì đối phương là người làm việc ở huyện ủy mà rụt rè.Trương Hiểu Mạn giật mình, không khỏi nhìn kỹ Long Diễm Lệ lại một lần nữa, thầm nghĩ: Quả nhiên là một vưu vật, chẳng trách mà có người “tố cáo” Dịch Hàn.

Bất quá Trương Hiểu Mạn làm thư ký cho bí thư huyện ủy hơn nửa năm, sớm đã rèn luyện được bản lĩnh không để vẻ kinh ngạc lộ ra trên mặt.- Ồ chào cô, thì ra là cô giáo Long, là thế này, Liễu bí thư có thể đang họp, hay là cô tới phòng tiếp đãi ngồi trước đã, đợi Liễu bí thư họp xong, tôi sẽ thông báo cho cô biết.Long Diễm Lệ ngạc nhiên:- Cô biết tôi à?Trương Hiểu Mạn gật đầu nói:- Tôi là vợ của Dịch Hàn.- Ôi thì ra chị chính là vợ của của Dịch hiệu trưởng, rất vui được gặp chị, Trương khoa trưởng.Long Diễm Lệ cười rạng rỡ bắt tay Trương Hiểu Mạn.Cô gái trước mặt này, cho dù dung mạo không xinh đẹp bằng mình, nhưng đường đường là thư của bí thư huyện ủy, ở huyện Ninh Bắc cũng được coi là nhân vật có mặt mũi rồi, Long Diễm Lợi ham danh lợi quyền thế, nên nảy ra vài phần hâm mộ với Trương Hiểu Mạn.Cho dù tin Dịch Hàn và Long Diễm Lệ không có quan hệ gì, nhưng bảo Trương Hiểu Mạn sinh lòng thân cận với Long Diễm Lệ thì khó mà được.Trương Hiểu Mạn chỉ khẽ bắt tay Long Diễm Lệ một cái, rồi nhắc lại chuyện cũ, muốn Long Diễm Lệ tới phòng tiếp đãi chờ.Long Diễm Lệ đành nghe theo, cảm thấy rất ủy khuất đi tới phòng làm việc, ngồi đó buồn chán xem báo giết thời gian, đợi liền một lèo tới hơn một tiếng, khi sắp nghỉ làm rồi Trương Hiểu Mạn mới gọi điện thoại tới, nói Liễu bí thư có lời mời.Long Diễm Lệ mang theo vẻ mặt “oán hận” vứt báo sang một bên, lắc vòng eo mềm mại và cặp mông đầy đặn khêu gợi, đong đưa đi tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của nam nhân.- Xin chào Liễu bí thư!Tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, Long Diễm Lệ thỏ thẻ chào một tiếng, trong đó xen lẫn vẻ “oán giận”.- A Diễm Lệ tới rồi.Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy chào hỏi.- Mình tới hơn một tiếng rồi, người ta nói Liễu bí thư đang họp.Long Diễm Lệ làm ra vẻ bất mãn, môi chu lên.Liễu Tuấn rất khách khí:- Đúng là họp thật mà, xin lỗi nhé, để bạn đợi lâu quá.- Mời ngồi, uống trà đi.Liễu Tuấn đích thân rót trà cho cô.Long Diễm lệ cười duyên:- Làm phiền Liễu bí thư tự rót trà tôi sao đảm đương nổi, hiện giờ anh đã là lãnh đạo huyện ủy rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Bạn vất vả ở Thất Lĩnh Trùng dạy học, về lý tôi phải biểu thị kính trọng với bạn.Long Diễm Lệ thấy y nói trịnh trọng như thế, trong lòng có chút luống cuống, Liễu Tuấn khách khí thì khách khí, nhưng khí thế của người chức quyền rõ ràng, Long Diễm Lệ bất giác nảy ra sự kính trọng, không dám giảu môi bĩu miệng bừa nữa, ngồi cũng nghiêm chỉnh hơn một chút.- Khoảng thời gian này tôi quá bận, không có thời gian tới Thất Lĩnh Trùng thăm bạn, bạn vẫn khỏe chứ.Trên mặt Liễu Tuấn luôn mang theo nụ cười.- Ừ vẫn khỏe.Long Diễm Lệ vốn muốn nói “còn chẳng phải vẫn như thế sao”, nhưng lời ra tới bên miệng lại nuốt trở vào, trước mặt Liễu Tuấn, cô ngày càng thấy áp lực rồi.Liễu Tuấn nói rất tùy ý:- Điều kiện của Thất Lĩnh Trùng khá gian khổ, tình huống của bạn ở trường tiểu học Mi Sơn, Dịch Hàn đã nói với tôi rồi, phản ánh rất đúng.

Lần này bình chọn giáo viên ưu tú của hoạt động chi giáo, Dịch Hàn và Dịch Hàn và huyện ủy tiến cử bạn.Long Diễm Lệ tim đập thình thịch, cô là là người cực thông minh, biết Liễu Tuấn nói như vậy là ý gì, chính là lần tiến cử này ở huyện Ninh Bắc khẳng định không có vấn đề gì cả.

Tổng cộng 506 sinh viên đại học tham gia hoạt động chi giáo, tranh giành 205 chỉ tiêu, tỉ lệ “trúng thưởng” đạt tới 40%, nếu như cạnh tranh công bằng, Long Diễm Lệ cơ hội thắng là rất lớn, chỉ sợ tới khi đó lại làm lợi cho những kẻ có hậu thuẫn mạnh, mà những giáo viên thành thực không quyền thế gì vùi đều vào dạy học thì lại thành công dã tràng.Nhưng bề ngoài, 205 chỉ tiêu này phải phân phối cho những cá nhân tiên tiến biểu hiện ưu tú, cũng chính là nói, mắt xích mà có thể giờ trò nhất trong đó chính là chuyện bình chọn cá nhân tiên tiến này.Hiện giờ Liễu Tuấn là phó bí thư huyện ủy Ninh Bắc, cửa cải này khẳng định có thể vượt qua, chỉ cần được bầu làm cá nhân tiên tiến, chỉ tiêu đại biểu sẽ có tên cô.Còn về phần phân phối tới đơn vị nào thì là chuyện sau này rồi, tới lúc đó hãy nghĩ cách.Quan trọng là nằm ở thái độ của Liễu Tuấn.Bất quá với sự “tinh minh” của Long Diễm Lệ cô cũng có thể nghĩ ra được, Liễu Tuấn hoặc không nhúng tay vào, hoặc sẽ quản tới cùng, chỉ tiêu trực thuộc đoàn trung ương thì không dám nói, cơ hội lưu lại Đại Ninh thì rất lớn.- Cám ơn bạn nhé Liễu Tuấn.Long Diễm Lệ bất giác ưỡn bầu ngực “hoành tráng” của mình lên.Đây gần như là động tác chuyên dụng của các cô gái xinh đẹp rồi, luôn như vô tình thể hiện ra mặt xuất sắc nhất của mình trước mọi người.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Cám ơn gì, chủ yếu là do bạn tự nỗ lực.Long Diễm Lệ nhoẻn miệng cười.Anh bạn học cũ trẻ tuổi hiện giờ ngay nói chuyện cũ ngày càng “lãnh đạo hóa” rồi.Liễu Tuấn nhìn đồng hồ nói:- Trưa rồi, đi nào, cùng ăn cơm trưa nhé.

Tôi hẹn vợ chồng Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn, à phải rồi, còn có Bạch bí thư nữa.Long Diễm Lễ giật bắn mình.- Cả Bạch bí thư nữa à?Đó chính là người đứng đầu huyện Ninh Bắc cơ đấy!Liễu Tuấn gật đầu.Lập tức cả một hàng người đi xe tới cửa hiệu đặt phòng bao, vì có Bạch Dương, nên mọi người đều tỏ ra có chút câu nệ, Bạch Dương dù có thân thiện, nhưng ánh hào quang trên người cô không khỏi có chút chói mắt.Liễu Tuấn cố ý mới Long Diễm Lệ tới huyện ăn cơm, mục đích vì giải trừ hoàn toàn vướng mắc trong lòng Trương Hiểu Mạn, tránh lưu lại ám ảnh tâm lý vì chuyện “tố cáo” mập mờ kia.- Cô giáo Long, nghe nói đồng chí dạy học ở Thất Lĩnh Trùng rất tốt, chẳng những lên lớp các học sinh, buổi tuổi còn tổ chức dạy kèm, giúp thanh niên trong thôn thoát mù chữ, giảng giải chi thức thủy lợi, đây là điều rất tốt.Bạch Dương nhìn ra mọi người câu nệ, liền mỉm cười nói rất tùy ý, muốn tạo ra một không khí nói chuyện thoải mái một chút.Long Diễm Lệ được chú ý thành hoảng hốt, vội đáp:- Cám ơn Bạch bí thư khen ngợi, kỳ thực đều là do Liễu bí thư dạy chúng tôi, trong khó bồi dương năm ngoái, Liễu bí thư nói chẳng những truyền bá tri thức, mà còn phải truyền bá tư tưởng.Liễu Tuấn mỉm cười, cảm thấy Long Diễm Lệ đúng là có tiềm chất tham gia chính trị, hiểu đạo lý “công lao thuộc về lãnh đạo” lời nịch hót há miệng ra là nói được, chẳng ngượng mồm chút nào.Muốn tâng bốc cũng phải cần trình độ.Mà trình độ của Long Diễm Lệ không tệ.Bạch Dương nói:- Ừ, suy nghĩ này rất đúng, hi vọng đồng có thể tiếp tục duy trì.- Vâng Bạch bí thư, tôi nhất định sẽ tiếp tục kiên trì, ít nhất kiên trì tới khi hoạt động chi giáo kết thúc.Long Diễm Lệ suy nghĩ một lúc mới thêm vào câu phía sau.Vẫn cứ nên nói rõ thì tốt hơn, vạn nhất Bạch bí thư muốn mình kiên trì thêm một năm nữa, đúng là cái mạng này đi mất.Liễu Tuấn căn dặn:- Diễm Lệ này, công tác của Dịch hiệu trưởng sắp tới có thể có thay đổi, về sau có khó khăn gì, cứ gọi điện thẳng cho tôi.

Chương 497: Tự có người thay thếBuổi chiều, Bạch Dương thông tri mở cuộc họp thường ủy huyện, chủ yếu là nghiên cứu việc an bài người phụ trách cho công ty than Hưng Thịnh.

Là phó trưởng phòng tổ chức, Truân Chí Quang cũng tham gia cuộc họp này, thông báo kết quả khảo sát nhóm người dịch Hàn, Phong Pháp Bằng và Chung Trường Sinh.Long Pháp Bằng và Chung Trường Sinh được khảo sát rất thuận lợi, không có sơ xuất gì, cục than đá và cục vật tư đều nhận xét không tệ, có thể thấy hai người này bình thường ở đơn vị đối nhân xử thế cũng được, không ai cố ý làm khó bọn họ.Tuy nói loại chuyện tổ chức khảo sát thế này có vẻ làm cho có rất rõ ràng, nhưng có thể làm mọi chuyện toàn mỹ dù sao cũng tốt hơn một chút, ít nhất đại biểu cho người được khảo sát năng lực quan hệ với các đồng nghiệp không tệ lắm.Có thể đoàn kết tốt các đồng chí hay không, cũng là một nhân tố tham khảo quan trọng để tuyển chọn cán bộ, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo.Thông báo xong tình huống hai người đó, liền tới Dịch Hàn rồi, cơ cấu công ty than Hưng Thịnh, tạm thời đặt một chính hai phụ.Truân Chí Quang cũng không che dấu, đèm chuyện tổ cáo nặc danh nói ra, đây cũng là điều Liễu Tuấn yêu cầu hắn làm.Truân Trí Quang tới giờ vẫn có chút khó hiểu, không biết ý của Liễu bí thư là gì, không phải muốn nâng đỡ bạn học sao?

Thế nào lại vạch trần ra trên cuộc họp thường ủy?

Cho dù nắm quyền lớn trong tay, có thể nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng không cần tự chuốc bực vào thân chứ?

Rõ ràng là vẻ mặt Lý bí thư chẳng vui vẻ gì.Vấn đề tác phong cán bộ, vốn chính là một nội dung kỳ ủy thị điều tra.- Các đồng trí nói cách nhìn của mình đi, mấy nhân tuyển này như thế nào?Truân Chí Quang giới thiệu xong tình hình khảo sát cán bộ, Bạch Dương theo thông lệ mời các thường ủy ý kiến.- Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng không có vấn đề gì, hai đồng chí này đều là cán bộ cốt cản biểu hiện trong tệ, tin rằng công ty than Hưng Thịnh sẽ làm ăn phát đạt, còn về đồng chí Dịch Hàn, tôi thấy nên thận trọng, dù sao có một số tình huống cần xác minh, hơn nữa đồng chí ấy cũng không có kinh nghiệm công tác tài vụ, tuổi cũng trẻ một chút, đây là chuyện liên quan tới khoản tài chính cả trăm triệu mà.Bạch Dương vừa dứt lại, Lý Giang đã tiếp lời, ánh mắt như vô tình liếc qua Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, mặt không chút gợn sóng, chẳng hề có ý phát ngôn, để ra ba người nà trên cuộc họp thường ủy, đã đủ nói rõ thái độ của y rồi.- Tôi thấy không có vấn đề gì, công tác cũng không hạn chế chỉ có thể làm một việc, đồng chí Dịch Hàn là sinh viên giỏi của đại học Hoa Nam, dù không học chuyên môn tài chính, có cơ sở này, tri thức tài vụ có thể học tập, hơn nữa ban tài vụ cũng đâu chỉ có một mình đồng chí Dịch Hàn.Ngoài dự liệu là người nói câu này lại là Bành Thiếu Hùng.Lý Giang có chút ngạc nhiên.Phản đối Dịch Hàn làm người phụ trách công ty than Hưng Thịnh, cũng chẳng phải là muốn đối nghịch với Liễu Tuấn, đứng ở lập trưởng kỳ ủy, trước khi vấn đề được làm rõ vội vàng bổ nhiệm một cán bộ về lý là không thích hợp.Nhưng Lý Giang không ngờ Bành Thiếu Hùng là người đều tiên lên tiếng bác bỏ ý kiến của hắn.- Còn về phần là thư tố cáo nặc danh, tôi thấy không cần để ý, một số đồng chí cơ sở của chúng ta không công tác cho tốt, cả ngày từ sáng tới tối cứ chú ý tới các chuyện nam nữ, ăn nói lung tung, thói quen này không tốt, cần phải chỉnh đốn.

Nếu như chúng ta vì thư nặc danh mà ảnh hướng tới việc sử dụng cán bộ, chỉ cổ vũ cho loại thói quen xấu này.

Sử dụng cán bộ chủ yếu nhìn về đại thể, không cần câu nệ tiểu tiết, đồng chí Dịch Hàn là nhân vật đoàn tỉnh ủy lập làm điển hình, yêu thích cống hiến, phẩm hạnh cá nhân là rất tốt, không cần phải hoài nghi.

Chính vì công ty than liên quan tới vấn đề giao dịch tài chính cực lớn, nên mới cần đồng chí ấy giữ nguyên tắc như Dịch Hàn để nắm giữ.

Tôi tin đồng chí Dịch Hàn có thể làm tốt công việc này.Bành Thiếu Hùng không để ý tới Lý Giang, thái độ rất rõ ràng.Bạch Dương và Liễu Tuấn trao đổi ánh mắt với nhau.Cái thái độ này sớm đã nằm trong dự liệu của bọn họ rồi, Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng do Bành Thiếu Hùng tiến cử, Liễu Tuấn chấp nhận rồi, vậy Liễu Tuấn đề xuất Dịch Hàn, Bành Thiếu Hùng sao có thể phản đối.Không những không thể phả đối, còn phải ra sức ủng hộ, nếu không còn bị người ta hiểu lầm là kẻ tố cáo Dịch Hàn là do Bành Thiếu Hùng hắn sai phái.Bành Thiếu Hùng chẳng dại phạm kỵ húy, làm chuyện “nhất ngôn đường” trong nơi mẫn cảm như công ty than Hưng Thịnh.Ba người đứng đầu huyện thái độ tương đồng, các thường ủy khác, kể cả Lý Giang, tất nhiên sẽ không tùy tiện đưa ý kiến phản đối nữa, vì thế ba người kia đều được bổ nhiệm, công ty than lập tức bắt đầu vận hành.

Giám đốc mới bổ nhiệm Chung Trường Sinh tức khắc tới từng hương trấn, bắt đầu tiến hành tra xét kỹ càng tất cả mỏ than quốc hữu, mỏ than tập thể và một số ít mỏ than tư nhân an toàn tốt chưa bị đóng cửa.Khi chỉnh đốn các hầm than nhỏ, Chung Trường Sinh là một trong số thành viên tổ lãnh đạo, có hiểu biết khá toàn diện về phân bố các mỏ than trên toàn hiện, hiện giờ chỉ làm làm tỉ mỉ thêm.Chung Trường Sinh biết Liễu bí thư ấn tượng với mình rất bình thường, đây là do Bành Thiếu Hùng đích thân nói với hắn.Bành Thiếu Hùng sau khi thảo luận với Liễu Tuấn, biết Liễu Tuấn nhất định sẽ triệu kiến hai người kia, ở vấn đề trình tự, Liễu Tuấn trước nay không hề hàm hồ, không muốn vì nhất thời lời biếng mà bị người ta nắm thóp.Trước khi Liễu Tuân triệu kiến Chung Trường Sinh, Bành Thiếu Hùng chuyển cáo nguyên xi cảm quan của Liễu Tuấn với hắn ra, nhắc hắn phải nỗ lực biểu hiện trước mặt Liễu bí thư, nếu không chức giám đốc này chỉ có thể ủy nhiệm cho người khác.Người thèm muốn vị trí này nhiều lắm.Tuy nói Bạch Dương và Liễu Tuấn đều ngầm đồng ý nhân tuyển công ty than do Bành Thiếu Hùng tiến cử, nhưng không phải nhất định sẽ đồng ý bất kỳ ai.Hẳn Bành Thiếu Hùng trên tay cũng không chỉ có một lá bài.Nếu như Liễu Tuấn phủ quyết Chung Trường Sinh thì ảnh hướng với Bành Thiếu Hùng không lớn, nhiều lắm là đổi người, còn đối với Chung Trường Sinh thì rất quan trọng, từ phó cục cục than đá tới giám đốc công ty than, không phải đơn giản chỉ là tiến một bước, mà là biến hóa về chất, đại biểu cho Chung Trường Sinh phát huy tác dụng quan trong trong cách cục kinh tế toàn huyện, sao có thể so với một phó cục trưởng có hay không đều được.Bởi thế trước khi tấn kiến Liễu Tuấn, Chung Trường Sinh đã chuẩn bị chu đáo, râu cạo sạch, đồ tây thẳng tắp, giày da bóng loáng, nổ lực làm bản thân trong thật có tinh thần.

Nhưng con mắt của Chung cục trưởng chẳng ra làm sao, nố lực chớp thế nào, vẫn cái vể mơ mơ hồ hồ.Quá trình đàm thoại không dài, hơn nữa cơ bản là Chung Trường Sinh nói, Liễu Tuấn nghe, khi hắn xong Liễu Tuấn chỉ bình đạm nói một câu “vất vả rồi” liền đuổi hắn đi.Chung cục trường đi ra khỏi phòng làm việc của Liễu Tuấn mới phát hiện sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Vị nha nội hoàn khố trong truyền thuyết này không ngờ có uy thế như vậy, không nói năng gì cũng đủ dọa cho người ta khốn đốn.Trong suy nghĩ của Chung Trường Sinh, chuyến tấn kiến này hỏng là cái chắc rồi, Liễu bí thư chỉ triệu kiến hắn theo lệ, cơ bản không có thiện cảm gì.Lãnh đạo còn chẳng muốn nhiều lời với ngươi mà.Chung Trường Sinh cho rằng hết rồi, kết quả lại được thường ủy toàn phiếu thông qua.Chung Trường Sinh lại hồ đồ, không biết cái trò chơi này biến đổi thế nào, lập tức quên định làm thật tốt cho bí thư nhóc con kia xem, lão Chung này đại sự không mơ hồ.Phân công nội bộ trong công ty than, Dịch Hàn chẳng những quản tài vụ, Chung Trường Sinh còn đem phòng làm việc, ban hậu càn đều quy hết cho Dịch Hàn quản lý, đồng thời trên hội nghị cán bộ trung tầng đầu tiên đưa ra quy định rõ ràng, vấn đề chi tiêu tài vụ, không có Dịch giám độc ký tên, bất kỳ ai cũng đừng mơ báo cáo rồi lấy tiền.Dù người đứng đầu như hắn ký cũng không tính.Đây cũng là thái độ Chung Trường Sinh biểu thị với Liễu bí thư, nếu anh không tin người khác chỉ tin bạn học bản hắn tới quản túi tiền, vậy được lão Chung này không nhúng tay vào.Kỳ thực Chung Trường Sinh không hiểu Liễu Tuấn mấy.Liễu Tuấn chẳng thèm đi quản những vấn đề nhỏ nhặt này, Liễu Tuấn là người sùng bái Nghiêm Ngọc Thành, tôn sùng “kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết”, nếu như công ty than đã dựng lên ban bệ rồi, thì vận hành thế nào là việc của bọn họ, chẳng lẽ còn cần y dạy hay sao?Công ty than nếu vận hành tốt, lập công thì người nên thăng chức thì thăng chức, nên thường thì thưởng, không hề hàm hồ.

Còn vận hành không tốt, thì chỗ nào mát lạnh ra đó mà ngồi, không cần giải thích gì hết, tôi chỉ cần đổi người biết làm!Liễu bí thư sau khi tới huyện Ninh Bắc, cách xử lý công vụ là như vậy đấy.Nguyên bí thư và xã trưởng của xã Mã Đầu là Lữ Vượng Hưng cùng Trần Bảo Quý không phối hợp với đại kế chỉnh đốn của Liễu bí thư, đã vào thẳng đại lao, bí thư xã trưởng mới nhậm chứ ở phương diện chấp hành văn kiện của huyện ủy còn nhanh hơn thỏ, không dám trì hoãn chút nào.Sau một tuần công ty than chính thức treo biển thành lập, tổng giám đốc công ty mậu dịch Chấn Trung của Hồng Kông đã tới huyện Ninh Bắc, bàn chuyện hợp tác.Cái “công ty mậu dịch Chấn Trung” này là do Tiểu Thanh mới thành lập nên ở Hồng Kông, để có một danh nghĩa thích hợp bỏ tiền cho huyện Ninh Bắc, bất quá vị tiên sinh Mike Trần này không tệ, hơn ba mươi tuổi, mặt tinh minh mẫn cán.Nhưng Liễu Tuấn nghe xong cái tên của hắn là lòng không vui rồi.Là người Trung Quốc đàng hoàng, mắt đen da vàng, từ trong tới ngoài đều thuần chũng, chẳng có tí ti máu lai nào, lại gọi là Mike Trần cái quái gì!Liễu Tuấn biết người trẻ tuổi ở Hồng Kông có thói quen lấy tên anh văn, nên Liễu bí thư ngán chỉ gặp Mike Trần có một lần, nói chuyện nửa tiếng là ném hắn cho đám Bành Thiều Hùng và Chung Trường Sinh.Vốn chuyện đàm phán hợp tác về vấn đề kinh tế cũng là phần huyện trưởng quản, nên Liễu Tuấn chỉ phụ trách dẫn tiến thôi, chi tiết hợp tác cụ thể, các người tự đi mà làm.Chỗ nào cũng nhúng tay vào, không phải là chuyện tốt.Liễu bí thư vỗ mông một cái chạy xe trốn tới khu Giang Đông.Trong căn phòng ấm áp ở nơi đó, Tiểu Thanh xinh đẹp đang chờ y kìa.

Chương 498: Đừng xen vào quá sâuHiện giờ Tiểu Thanh tiền nhiều thế mạnh, vẻn vẹn có năm trăm triệu nhân dân tệ chẳng để vào trong mắt, nếu như đã ủy phái người đại diện, vốn không cần phải tới làm gì, chẳng qua là kiếm cơ tới Đại Ninh gặp Liễu Tuấn mà thôi.Lần trước dùng cơm trong quán cà phê, bị người ta hiểu lầm hoa tai hồng bảo thạch là đồ giả bằng nhựa, Tiểu Thanh vừa tức tối vừa buồn cười, quyết định làm thức ăn ở nhà, đích thân xuống bếp làm cơm đãi ái lang.Tiểu Thanh quấn tạp dề, ngâm nga một bài hát, chính đang ở phòng bếp làm cơm, thì Liễu nha nội lén lút như ăn trộm mở cửa phòng đi vào, rón rén ôm lấy Tiểu Thanh từ sau lưng, làm Tiểu Thanh giật bắn mình, thiếu chút nữa làm rơi đồ ăn.- Đáng ghét, làm người ta sợ chết khiếp.Tiểu Thanh cong môi lên giơ tay đánh Liễu Tuấn, kết quả đôi môi lập tức tức bị y quấn lấy, hôn cho phát ra những tiếng chút chít.- Đừng...đứng phá quấy...thức ăn cháy rồi.Tiểu Thanh ra sức tách môi ra, tiếp tục đảo món thịt kho trong nồi.Kỳ thực cái món thịt kho béo ngấy này, Tiểu Thanh không dám ăn, nhưng Liễu Tuấn lại đặc biệt thích, người này vai rộng hông to, dạ dày cực lớn, đối với hết thảy những món ăn dầu mỡ chảy đầy miệng cực kỳ hứng thú, Tiều Thanh chiều theo sở thích của y.Nhưng Liễu nha nội chỉ lo phá quấy, ôm chặt lấy cô không chịu buông, hai bàn tay còn rất không ngoan ngoãn, cứ sờ loạn những chỗ mẫn cảm, chú nhóc áp sát cặp mông đầy đặn của cô tựa hồ cũng có chút kích động muốn xông lên rồi.Tiểu Thanh cười khúc kích, thỉnh thoảng lại đánh vào tay của y.Hai người ân ái cũng nhiều năm rồi, mỗi lần Liễu Tuấn vừa thấy cô, vẫn cứ cái bộ dạng nóng vội như vậy, chẳng chịu an phận một phút nào, bất quá Tiểu Thanh lại đặc biệt thích loại nóng vội này.Bởi nói chứng minh sức hút của mình vẫn không giảm so với năm xưa.- Đừng phá nữa, xin anh đấy...Tiểu Thanh hôn lên mặt Liễu Tuấn một cái, rồi thoăn thoắn sắp bát đũa, cười rúc rích, như con chim nhỏ hạnh phúc vậy.Liễu Tuấn vừa ăn cơm vừa nhìn Tiểu Thanh không chớp.Tiểu Thanh hơi hoang mang:- Sao thế?

Mặt người ta mọc hoa à?- So với hoa còn đẹp hơn, có đóa hoa nào đẹp được bằng em chứ.Liễu Tuấn lập tức nịnh không ngượng mồm.Tiểu Thanh lườm y một cái, vùi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa cười khúc khích, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên ráng hồng, trong lòng tràn đầy mật ngọt.Tiểu Thành chậm rãi ăn cơm, mỉm cười nói với Liễu Tuấn:- À Liễu Tuấn, nói cho anh một tin tức tốt, Zyuganov làm thống đốc ngân hàng trung ương Nga rồi.Zyuganov trước đây là một trong giám đốc ngân hàng thương nghiệp dự trữ lớn nhất của Nga, bất quá là một người không liên quan tới sự vụ cụ thể, nhưng thống đốc ngân hàng trung ương thì khác hẳn rồi, là ông chủ lớn quản lý vận mệnh kinh tế toàn quốc, là một thành viên cực kỳ quan trọng trong nội các, thân phận không tầm thường.

Zyuganov làm thống đốc ngân hàng trung ương, Tiểu Thành giao dịch tiền tệ ở Nga tất nhiên càng như cá gặp nước.Liễu Tuấn cười nói:- Ông ta là người kiên định đứng bên cạnh Yeltsin lúc chính biến năm 89, Yeltsin đương nhiên phải ưu đãi nguyên lão trọng thần rồi.- Em thấy thật kỳ quái, làm sao anh biết Yeltsin sẽ nổi lên?

Người này thật giỏi, làm cho cả liên bang Sô Viết sụp đổ rồi.Tiểu Thanh chớp đôi mắt to quyến rũ, nhìn Liễu Tuấn hỏi có chút tò mò.Liễu Tuấn cười nói:- Làm sụp đổ liên bang Sô Viết là Gorbachev, Yeltsin chỉ là thúc đẩy thêm một chút thôi, sau đó nhặt lấy lợi ích sẵn có, nói tới nhãn quang chính trị, thì người này rất độc đáo.Liễu Tuấn nói, không khỏi nổi lên sự khâm phục với Yeltsin, khi Gorbachev nắm đại quyền trong tay, dám chủ động từ chức ủy viên cục chính trị trung ương, thậm chí lui khỏi đảng cộng sản Liên Xô, không phải là người có can đảm và kiến thức tầm thường.Người này rất ghê gớm.Tiểu Thanh cũng cảm khái:- Ừ, hình như đúng là thế thật, Gorbachev đúng là biết phá hoạicả một gia sản to như vậy, mà chỉ mấy năm thôi đã chẳng còn nữa rồi.Liễu Tuấn trêu chọc:- Zyuganov là thống đốc ngân hàng, chẳng phải là em phát tài lớn rồi?Tiểu Thanh cười nói:- Phát tài lớn thì chưa nói, nhưng mỗi năm kiếm mấy trăm triệu USD không phải là vấn để, ngoài ra sản nghiệp năng lượng giàu mỏ của bọn họ, Zyuganov hỏi em có hứng thú hay không?Nói rồi trong ánh mắt lộ ra hỏi trưng cầu ý kiến.Đứng chân trong sản nghiệp tài nguyên quy mô lớn của Nga, là một hành động lớn, làm tốt tất nhiên là tiền tài cuồn cuộn, kéo xe tải tới chở cũng không đủ, lỡ chẳng may sơ xuất thì hậu quả khó dự liệu, Tiểu Thanh trong lòng không nắm chắc, muốn hỏi ý kiến của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn thu lại nụ cười, lắc đầu nói:- Nguồn năng lượng là tài sản cơ bản nhất của quốc gia, bình thường không cho phép người ngoài nhúng tay vào, anh nghĩ không nên xen vào, chẳng may có biến cố tới lúc đó không dể rứt ra được, sẽ khá phiền phức, cứ làm ăn thường thôi.Lúc này Liễu Tuấn nhớ tới kết cục bi thảm của tài nguyên năng lượng của Nga.Qua vài năm nữa, viên đặc công KGB ghê gớm nhất trong lịch sử sẽ thành sa hoàng mới của Nga, nổi danh cứng rắn, mạnh mẽ ra tay đả kích “thế gia hào môn” gồm các ông trùm tài chính và kinh tế.Những người đó là người Nga bản xứ, trong quan trường Nga có quan hệ bén rễ, thế lực kinh người, vậy mà đối diện với phương sách của “tân sa hoàng”, vẫn không tránh nổi họa tù ngục.Người bên ngoài như Tiểu Thanh, bất kể là kinh doanh như thế nào, cũng không thể sánh với các ông trùm bản địa, nói không chừng lại thành dê thế tội.Liễu Tuấn không muốn nhìn thấy Tiểu Thanh bị vấp ngã ở chuyện này.So kè với một cơ quan quốc gia lớn, hoàn toàn là không cần thiết.Liễu Tuấn căn dặn chắc chắn:- Đừng tham dự vào.Tiểu Thanh gật đầu theo thói quen, nhưng có chút không cam lòng, chép miệng nói:- Hiện giờ mà tiến vào, thực sự là làm ăn tốt lắm đó.Liễu Tuấn vẫn lắc đầu:- Không được, biện pháp kiếm tiền thì nhiệm lắm, xông pha nguy hiểm quá lớn là không đáng.

Chính cục của Nga không ổn định, cứ làm ăn như giờ là tốt nhất, dễ quay đầu, độ an toàn tin tưởng được.Tiểu Thanh không kiên trì nữa, cười nói:- Được rồi, em nghe anh, ừm, Zyuganov nói quân đội bọn họ có một ít quân hạm cũ muốn xử lý, giá tính theo giá sắt thép...Không đợi Tiểu Thanh nói xong, Liễu Tuấn đã cười:- Cái này thì được, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có điều mua vào là sắt rỉ, bán ra cũng là sắt rỉ, đừng xen vào những chuyện khác.Liễu Tuẫn không muốn mở rộng quá nhiều lĩnh vực, thị trường tài chính quốc tế cũng đủ cho bọn họ kiếm tiền, chỉ cần Zyuganov còn tại vị, kiếm lấy mấy trăm triệu không phải là vấn đề lớn.- Ờ...Tiểu Thanh rõ ràng là có chút mất hứng.- Thế này nhé, Lương Xảo không phải là đang làm ăn ở biên cảnh sao?

Cứ để hẳn cho cô ấy làm là được, chuyện này cô ấy am hiểu hơn em.Liễu Tuấn giật mình, nhìn Tiểu Thanh không nói.Tiểu Thanh cười nói:- Đừng nhìn em như thế, kỳ thực em và cô ấy vẫn giữ liên lạc, bọn em là bạn thân trong khuê phòng.Liễu nha nội choáng váng một trận.Thật sự không thể tưởng tưởng ra được cái gọi là “bạn thân khuê phòng” kiểu “kỳ quái” như thế.Thấy Liễu Tuấn cứ thộn mặt ra, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch gãi đầu, Tiểu Thanh liền mĩm môi cười.- Hai người...hai người còn có chuyện gì giấu anh không đấy?Liễu Nha nội cuối cùng không nhịn nổi đã “bùng nổ” rồi, phồng mang trợn mắt lên.- Làm gì có, chẳng có chuyện gì giấu anh hết, em và cô ấy gọi điện cho nhau, chủ yếu là tán gẫu chuyện làm ăn, ừ thì thoảng cũng nói tới chuyện của anh.Tiểu Thanh ra sức nhịn cười, nói hết sức nghiêm túc.- Không có mới lạ...

Anh không tin.Liễu Tuấn bỏ luôn đũa xuống, làm ra vẻ muốn bắt lấy cô.Tiểu Thanh giật mình co người lại trên ghế, cười khanh khách, rối rít cầu xin:- Thật sự là không có mà, anh nghĩ xem, Lương Xảo yêu anh như vậy, sao có thể nói xấu anh được.Còn chưa nói xong, Tiểu Thanh đã rơi vào trong “ma trảo” của Liễu Tuấn, bị hắn ôm lấy đè lên ghế, “hung dữ” nói:- Nói như thế là em không yêu anh rồi?Tiểu Thanh vẫn mạnh miệng:- Ai bảo anh ngoan cѠkhông chịu thay đổi.Liễu Tuấn “nghiến răng nghiến lợi căm hận” xé rách y phục của cô ngay trên ghế.- Đừng, đừng..

Vừa mới làm thức ăn xong, cả người toàn mùi dầu mỡ.Liễu Tuấn hai tay đã luồn vào bên trong y phục của Tiểu Thanh, khống chế cao điểm, gằn giọng nói:- Mặc kệ!

Anh phải trừng trị em!Tiểu Thanh từng chút từng chút một mễm nhũn đi.Đương nhiên, Liễu nha nội cuối cùng không đem Tiểu Thanh ra trừng trị, phòng ở Đại Ninh không có lắp thiết bị sưởi ấm, hiện giờ là đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi lạnh, Liễu nha nội tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng, nội công thành tựu, mà vẫn có chút rùng mình, Tiểu Thanh yểu điệu thế kia sao chịu nổi.Kết quả cơm mới ăn được một nửa, Liễu nha nội đã đưa Tiểu Thanh vào phòng, ném thân thể mềm mại của Tiểu Thanh lên trên chiếc giường lớn như một con búp bê, rồi nhào tới.“Kịch chiến” xong, hai người đều nằm yên tĩnh, Liễu Tuẫn đặt Tiểu Thanh trên người mình, hỏi:- Cái người tên Mike Trần kia làm việc có đáng tin cậy không?Trong ba hồng nhan của hắn là Xảo Nhi, Tiểu Thanh và Hà Mộng Doanh, Xảo Nhi thân hình tiêu chuẩn nhất, Hà Mộng Ánh vóc dáng cao ráo, xuất thân quân nhân, thân thể cũng đầy đặn khỏe mạnh nhất, còn Tiểu Thanh thì nhỏ nhắn nhất, Liễu Tuấn thỉnh thoảng coi cô như con búp bê chẳng dám dùng sức quá lớn, hay đặt Tiểu Thanh lên người mình.Mỗi lần như vậy, trong lòng Liễu Tuấn lại sinh yêu thương trìu mến với Tiểu Thanh.- Cũng không tệ lắm, là do Kim Phú Xương giới thiệu cho đấy, biểu hiện ở trong công ty cũng được, lần này để hắn rèn luyện một chút, người này năng lực không phải là xuất sắc lắm, nhưng lại rất nghe lời.Tiểu Thanh nằm úp sấp lên lồng ngực của Liễu Tuấn, đôi vui tràn căng ép lên ngực y.Liễu Tuấn bật cười.Đầu tư ở trong nội địa, nhất là ở trong khu vực mình quản lý, năng lực tốt xấu kỳ thực không quan trọng, Mike Trần chỉ là cái túi tiền tiêu chuẩn, nghe lời đúng là điều kiện tiên quyết, nếu là nhân vật thích sinh sự không đâu, có khả năng hỏng chuyện.Tiểu Thanh thực sự ngày càng hiểu quan trường nội địa rồi.Liễu Tuấn mỉm cười khen ngợi:- Tiểu Thanh, nếu em làm quan, nhất định sẽ có tiền đồ.

Chương 499: Liễu bí thư lại nảy ra ý tưởng xấuCông ty mậu dịch Chấn Trung đầu tư năm trăm triệu đô la Hồng Kông, chia làm ba đợt chuyển tiền, đợt thứ nhất là hai trăm triệu đã gửi tới công ty Hưng Thịnh không lâu sau khi ký hiệp nghị hợp tác.Chuyện tiến hành thuận lợi như thế, hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng, trong suy nghĩ của bọn họ, năm trăm triệu nhất định là một cuộc đám phán gian khổ.Không biết phía Hồng Kông có thể đưa ra điều kiện hà khắc gì.Đàm phán do Bành Thiếu Hùng đích thân chủ trì, đám người Chung Trường Sinh chỉ hỗ trợ cho hắn.Cuộc đàm phán quan trọng như vậy do người đứng đầu chính phủ chủ trì là rất hợp lý, không chỉ biểu thị sự coi trọng với đối tác, cũng là để giảm bớt thời gian, dù sao có rất nhiều vấn đề cuối cùng phải xin ý kiến hắn mới quyết định được.Thành phố Đại Ninh cũng rất coi trọng chuyện này, một lần đầu tư nước ngoài tới năm trăm triệu, đừng nói là lần đầu tiên ở huyện Ninh Bắc, dù là trên lịch sử của Đại Ninh cũng không nhiều, trừ dẫn tiến công ty kỹ nghệ Đằng Phi và “phố thương nghiệp hoàng kim” của công ty nhà đất Hoa Hưng, thì lần đàm phán này của huyện Ninh Bắc liên quan tới số tài chính lớn nhất.Thị trưởng mới nhậm chức Đường Hải Thiên đích thân gọi điện thoại tới hỏi thăm kỹ tình hình, thường ủy phó thị trưởng Lý Dũng chủ quản công nghiệp nhiều lần triệu kiến Bành Thiếu Hùng, ban quyền tùy cơ ứng biến, đồng thời nói nếu như cần thiết, Lý Dũng sẽ tới huyện Ninh Bắc chủ trì chuyện đàm phán này.Bành Thiếu Hùng là thư ký của Quan Minh Kiệt, lãnh đạo trên thành phố cũng rất khách khí với hắn, bất quá đó đều là nể mặt Quan phó tỉnh trưởng.

Là nhân vật chính, Bành Thiếu Hùng lần đầu tiên được lãnh đạo thành phố coi trọng như vậy, ngoài hưng phấn ra, hắn cũng thận trọng cẩn thận, chuẩn bị đẩy đủ cho làn đàm phán này.Giới hạn của huyện là phải có quyền khống chế cổ phần trong công ty than Hưng Thịnh, trừ điều này cần phải kiên trì ra, Bành Thiếu Hùng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhượng bộ, bất kể công ty Chấn Trung có đưa ra “yêu cầu thái quá” gì chỉ cần không vượt qua giới hạn kia, thì đều có thể thương lượng được.Đối với cuộc đàm phán này, huyện Ninh Bắc bắt buộc phải thành công.Làm mọi người không ngờ là, Mike Trần rất dễ nói chuyện, trên cuộc đàm phán không hề đưa ra yêu cầu gì quá đáng lắm, tất cả đều trong quy củ, rất có phong phạm của một thương nhân thành thực.Thái độ bên Hồng Kông hợp tác như thế, cuộc đàm phán này hoàn thành thuận lợi cũng là rất bình thường.Trong quá trình đàm phá, chỉ có một vấn đề hơi chia rẽ, đó là phương thức phân phối lợi nhuận.Công tay sinh lời, trước tiên trả vốn đầu tư, đó là công thức chung không có gì phải dị nghị, hai bên định ra, huyện khống chế 51% cổ phần, công ty Chấn Trung chiếm 49% cổ phần.

Ý tứ của huyện là sau khi sinh lợi, lưu lại một món tài chính nhất định để phát triển, lợi nhuộn chia 50-50, sau khi công ty Chấn Trung thu hồi tài chính đầu tư, lợi nhận sinh ra phải để lại ít nhất 50% làm tài chính phát triển, còn lại dựa theo phần trăm tỷ lệ chia hoa hồng.Ý của huyện cũng là muốn cho công ty Hưng Thịnh có thể có động lực phát triển về sau.Về điều này Mike Trần có dị nghị, hắn cho rằng tỉ lệ tài chính phát triển kế tiếp 50% là quá cao, chỉ đồng ý để lại 30%.Bành Thiếu Hùng lập tức nhượng bộ, hai bên trải qua thương thảo hòa hợp, đồng ý lưu lại 40% lợi nhuận để làm tài chính phát triển về sau.Sau khi đàm phán thành công, công ty Chấn Trung phái ba thành viên thường trú huyện Ninh Bắc, chức trách chủ yếu là giám sát tài vụ, trong dó một người mang chức danh phó giám đốc công ty Hưng Thịnh, bất quá trước chức vụ ghi rõ trong ngoặc là (phía Hồng Kông).Xét theo thực tế này, thao tác tài vụ của công ty Hưng Thịnh được Bành Thiếu Hùng sửa đổi chút ít, tài chính do một mình Dịch Hàn phê duyệt trở thành ba người phê duyệt, thêm vào “đặc phái viên” của công ty Chấn Trung và giám đốc Chung Trường Sinh.Món tài chính đầu tiên sau khi mau chóng tới nơi, công ty Hưng Thịnh lập tức vận hành, năm mỏ than tập thể có phương án an toàn tương đối tới nơi tới chốn, làm mỏ chủ lực của công ty Hưng Thịnh, bắt đầu sản xuất than.Tới tháng tư, khoản tài chính thư hai của công ty Chấn Trung cũng gửi tới, Chung Trường Sinh bề ngoài mơ màng, nhưng làm việc chẳng hàm hồ, lập tức mở rộng quy mô, chỉnh hợp mỏ than quốc hữu và tập thể tăng tới mười bảy cái, Long Pháp Bắc là phó giám đốc tiêu thụ làm việc rất tận tâm, than sản xuất ra cung không đủ cầu, thậm chí có khách hàng từ tận thủ đô xa xôi tới, xuất hiện tình thế một nhà sản xuất hai ngơi tiêu thụ, hết sức đáng mừng.- Bạch bí thư, các đồng chí, tình huống rất lạc quan.Trên hội nghị phòng bí thư, Bành Thiếu Hùng hưng phấn lộ ra trong trùng lời nói.Bạch Dương cũng mỉm cười, hưng phấn không thua kém gì Bành Thiếu Hùng.Tháng sáu năm ngoài cô mới điều tới làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, tới giờ mới gần một năm, hiện giờ thực sự là thở phào, cục diện trước mắt của huyện Ninh Bắc đã ổn định, các loại quan hệ cũng dần dần hòa hợp, cũng đạt thành ý hướng “hợp tác” với Bành Thiếu Hùng.

Tất cả ban nghành của huyện ủy đồng tâm hợp lực, mọi người lấy tinh thần phát triển kinh tế, chuẩn bị làm thật hoành tráng.Theo thông lệ, sau mùa xuân là sẽ điều động cán bộ, Bạch Dương cũng có ý tứ này, cùng Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng cùng thương lượng qua.Bành Thiếu Hùng không tỏ ý kiến, chuyện này do bí thư quản, hắn chỉ phát biểu rất chừng mực, đối với cục diện “hợp tác để kiến thiết” hiện nay, Bành Thiếu Hùng rất hài lòng, không muốn “chọc tay lung tung” và vấn đề cán bộ, lưu lại ấn tướng xấu với Bạch Dương.Nhưng Liễu Tuấn lại không tán thành, y cho rằng trải qua vụ án lớn năm ngoái, quan trường của huyện Ninh Bắc chấn động không nhỏ, đã triệt chức không ít đồng chí chủ trách chủ yếu của hương trấn, đội ngũ cán bộ nhân tâm hoảng loạn, hiện giờ khó khăn lắm mới thu lại được lòng người, cũng chỉ là ổn định bề ngoài, một số cán bộ có liên quan tới vụ án kia trong lòng vẫn thẩp thỏm không yên, sợ bí thư mới tính nợ cũ với bọn họ, mọi người đều đang nghe ngóng, lúc này mà điều động cán bộ, chỉ làm nhân tâm mới ngưng tụ lại một lần nữa tán loạn cả lên.Ý tứ của Liễu Tuấn rất rõ ràng, trước tiên ổn định, tập trung tinh lực phát triển kinh tế là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.Khi Phương Triêu Dương tại vị, liên tục điều động cán bộ là vì ăn hối lộ, bọn họ không thể làm việc theo “thói quen” mà hắn lưu lại.Bạch Dương rất biết tiếp thu ý kiến, lập tức đồng ý với kiến nghị của Liễu Tuấn.Hiện giờ xem ra, lời nói của tiểu ngoan đồng rất có đạo lý, đội ngũ cán bộ ổn định là một tiền đề để kinh tế phát triển cao tốc, đương nhiên, đối với các bộ cá biệt không xứng chức vụ, vẫn phải điều đi vài người, bất quá không ảnh hưởng tới đại cục.Mọi người thấy ban bệ mới của huyện ủy một lòng đặt ở công tác kiến thiết, khắc hẳn với Phương Triêu Dương cũng dần dần yên lòng, muốn làm ra chút thành tích cho các lãnh đạo xem.Liễu bí thư ở trên hội nghị ủy viên nói rất rõ ràng: Muốn tiến bộ, rất dễ!

Cứ mang thành tích thực tế ra.Bạch Dương nhìn Bành Thiếu Hùng, ôn hòa nói:- Bành huyện trưởng, xu thế phát triển của công ty than đã tốt rồi, như vậy chuyện hướng ngân hàng và xã hội tập trung tài chính, cũng có thể đưa lên lịch trình nghị sự được rồi.Bành Thiếu Hùng gật đầu:- Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với mọi người, khoảng thời gian trước tôi đã tiếp xúc sơ bộ với mấy ngân hàng huyện và thành phố, ngân hàng nông nghiệp và kiến thiết đều bày tỏ hứng thú nhất định.

Bất quá con số tài chính chúng ta muốn quá lớn, còn phải xem tình hình lợi nhuận của công ty than mới có thể quyết định.Liễu Tuấn hứng thú hỏi:- Bành huyện trưởng muốn gom bao nhiêu tiền?- Ừm, ít nhất phải ba trăm triệu, trung tâm thương nghiệp dự toán là 60 triệu, ngoài ra làm đường cũng phải tốn một món tiền lớn, hệ thống cung cấp nước và lưới điện cũng phải cải tạo, cũng cần một món tiền rất lớn.

Cho dù là 300 triệu cũng chưa chắc đủ dùng.Bành Thiếu Hùng cảm thấy có chút nhức đầu.Không làm quản lý không biết dầu mỡ củi lửa khó khăn.Nắm giữ tài chính một huyện, khác xa so với tưởng tượng khi làm bí thư ở tỉnh là chỉ cần biết đấu tranh là đủ rồi.Thực sự muốn làm kinh tế toàn huyện đi lên, không gầy đi mấy cân thịt là không được.Liễu Tuẫn nói:- Làm đường và cải tạo hệ thống điện nước còn có thể hoãn lại phía sau một chút, theo ý kiến cá nhân, trung tâm thương mại không thể trì hoãn, cần phải lập tức khởi công, hiện giờ bắt đầu xây dựng, có thể kịp hoàn thành một phần công trình trước khi hết năm, trước năm mới nhóm thương gia đầu tiền có thể tiến vào, dựa vào thời cơ năm mới mà kiếm một khoản, cửa hàng cũng có thể bán được với giá tốt, nếu như kéo dài, sẽ không ổn.Bành Thiếu Hùng cười khổ:- Liễu bí thư nói rất có lý, nhưng nếu như không có ngân hàng cho vay, chỉ dựa riêng vào đầu tư tài chính, huyện căn bản không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.Đối với tài chính của huyện, mấy vị chính phó bí thư ngồi đây trong lòng đều hiểu rõ, nghe thấy Bành Thiếu Hùng nói vậy, Lý Giang và Chu Quốc Trung đều nhìn nhau cười khổ.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.Bạch Dương mắt sáng lên, cô là tri kỷ của tiểu ngoan đồng, phàm là khi Liễu Tuấn lộ ra thần thái như vậy chính là có chủ ý rồi, bất quá Bạch Dương có chút hiếu kỳ, cố nghĩ không ra trừ vay ngân hoàng thì còn có cách nào kiếm được 60 triệu.Bạch Dương cười nói:- Liễu bí thư có cách gì hay ho nói ra cho mọi người nghe đi.Phải nói câu này Bạch Dương nói rất khéo léo, rất chiếu cố tới thể diện của Bành Thiếu Hùng.Nghe đi, Bạch bí thư nói là “ có cách gì hay ho” giống như là bạn bè tán gẫu vậy, nếu không chuyện ở phương diện kiến thiết kinh tế, cứ nghe bí thư đảng ủy truyền ra không phải là tốt lắm.Tất cả đều là người thông minh, lập tức phối hợp với Bạch Dương, mỉm cười thoải mái.Hội nghị phòng bí thư cũng không nhất định là phải thật nghiêm túc, quanh đi quẩn lại có mấy khuôn mặt, không thể nhàm hơn được nữa rồi, cả ngày cứ sưng mặt lên thì mất cả hứng.Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói:- Chủ ý này của tôi cũng có chút thiếu cơ sở, bất quá nếu như không có biện pháp có lẽ có thể thử xem...

Ừm, tôi đang nghĩ, chúng ta bán nhà đi, nếu như không đủ thì bán luôn cả xe.- Bán nhà?Mấy vị bí thư đều ngẩn ra.Vị bí thư Tiểu Liễu này lại nảy ra chủ ý xấu rồi Chương 500: Công ty than xảy ra chuyện lớnMọi người ngạc nhiên, Liễu Tuấn cười nói:- Năm ngoái, quốc gia mở hội nghị sửa đổi chế độ nhà ở lần thứ hai, bộ trưởng bộ kiến thiết, phó tổ trưởng lãnh đại chế độ cải cách là Cao bộ trưởng nói những lời rất quan trọng, mọi người hẳn là nhớ chứ?

Cao bộ trưởng nhắc tới, vì tập trung tài chính xây nhà, chính phủ và xí nghiệp có thể bán một phần nhà thuộc diện nhà nước, Bành huyện trưởng hẳn là nắm rõ nội dung của những lời này.Đối với lời phát biểu của Cao bộ trưởng, thân là người chủ quản kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là đọc qua, cũng có ấn tượng khá sâu.

Thực tế, tiền hành cải cách nhà ở như thế nào, cũng là đại sự các cấp chính phủ khá quan tâm, bất quá Bành Thiếu Hùng không ngờ Liễu Tuấn lại nắm rõ vấn đề kiến thiết như vậy, nghe thế mày hơi cau lại, hỏi:- Ý của Liễu bí thư là bán một số nhà thuộc diện nhà nước để gom tài chính xây trung tâm thương mại?

Điều này sợ là không ổn.Lý Giang là người phụ trách công tác kiểm tra kỷ luật, không hiểu về phương diện tài chính lắm, chỉ có ấn tượng sơ qua, nhưng nghĩ tới bán nhà làm tài chính xây dựng, liệu có thể thành dùng cho việc khác không, lập tức cũng cau mày lại, nhưng không nói gì.Chu Quốc Trung uống một ngụm trà rồi mới nói:- Số tiền này này phải là khoản chuyên dụng, trong đó chừng 10% dùng để duy tu những căn nhà cũ vốn có, số còn lại phải dùng ở việc xây dựng nhà ở.Chu Quốc Trung hiện giờ mặc dù là chủ tịch đại hội nhân dân cấp huyện, không can dự trực tiếp vào công việc của đảng và chính phủ, nhưng trước kia ông ta là phó huyện trưởng, đối với công tác kinh tế khá quen thuộc, liền nhắc nhở một câu.Chu Quốc Trung là người tương đối chính trực, chính bởi vì như thế mà trước kia bị Phương Triêu Dương gạt ra ngoài, nhưng Phương Triêu Dương cũng không dám làm thái quá, kiếm cho ông ta đãi ngộ chính xử, chỉ đầy ông ta ra khỏi quản lý sự vụ mà thôi.Năm ngoái ban bệ của huyện Ninh Bắc thay đổi lớn, Chu Quốc Trung luôn mang thái độ bàng quang, nói thực lúc mới đầu, Chu Quốc Trung chẳng coi Liễu Tuấn vào đâu, cho rằng Liễu Tuấn chỉ là tên hoàn khố dựa vào cha mình mà leo lên chức này.Thế nhưng sau khi Liễu Tuấn lên nhậm chức, những hành động việc làm nằm ngoại dự liệu tất cả mọi người, rất kiên trì nguyên tắc, đối với thói quen xấu trong đội ngũ cán bộ kiên quết đấu tranh không mềm lòng.Đặc biệt là trong việc chỉnh đốn những hầm than nhỏ trong toàn huyện, Chu Quốc Trung chuẩn bị ngồi xem trò cười, chẳng ngờ Liễu Tuấn hết sức thuần thục giải quyết mọi việc một cách đẹp đẽ gọn gàng.Mà trên hội nghị thường ủy năm ngoài, Liễu Tuấn đưa ra con đường chấn hưng kinh tế toàn bộ, làm cho Bành Thiếu Hùng tối tăm mặt mũi, cuối cùng không ngờ huyện lại làm theo phương án tổng thể đó thật, rồi dẫn tới năm trăm triệu đầu tư bên ngoài bằng tiền mặt, chính thức khởi động bộ máy kinh tế toàn hiện Ninh Bắcc, đủ các loại chuyện như vậy đều làm Chu Quốc Trung nhìn Liễu Tuấn bằng con mắt khác.Vì thế ông ta phá lệ nhắc nhở một câu, sợ Liễu Tuấn nhất thời kích động mà phạm sai lầm.Liễu Tuấn gật đầu với Chu Quốc Trung, tỏ ý cảm tạ.- Bạch bí thư, Bành huyện trưởng, Chu chủ nhiệm, Lý bí thư, chúng ta tính toán xem sao nhé.Liễu Tuấn vẫn mang nụ cười bình tĩnh, tựa hồ rất chắc chắn.Bạch Dương cười nói:- Được tính toán rõ ràng thì tốt hơn.- Tổng đầu tư theo kế hoạch của trung tâm thương mại là 60 triệu, công trình xây dựng theo giai đoạn, giai đoạn thứ nhất đầu từ chừng 30 triệu, tài chính khởi động hẳn là 15 triệu là đủ rồi, huyện dốc cả túi ra chắc là có thể tập trung được 6,7 triệu chứ?

Liễu Tuấn lấy bút ra, thuận tay viết mấy con số lên sổ ghi chép, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn qua Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng gật đầu, tỏ ý tán thành phỏng đoán tình huống tài chính của Liễu Tuấn, trong lòng thoáng chút khó chịu, hắn quản chuyện tài chính, Liễu Tuấn quản chuyện đảng, không ngờ cũng hiểu rõ như thế.Bất qá lúc này hắn hiển nhiên không tiện so đo với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn khẽ gõ tay lên bàn nói:- Tốt rồi, sau đó chính là bán nhà, nhiều không dám nói, tôi thấy 4,5 triệu là có thể kiếm được.

Như vậyđã rất gần con số tài chính khởi động rồi, khi đó lại thông qua ngân hàng vay 2,3 triệu sẽ không phải là vấn đề lớn.

Như vậy đủ tài chính khởi động, chúng ta cứ làm trước rồi hãy nói.Lý Giang hỏi:- Vậy tài chính tiếp sau đó thì sao?Thế nào cũng không thể làm thành đâu voi đuôi chuột được.Liễu Tuấn nói chắc chắn:- Tài chính kế tiếp cũng không phải là vấn đề, tới khi đó chuyện có thể lấy công ty Hưng Thịnh thế chấp ngân hàng để vay tiền cơ bản đàm phán ổn thỏa rồi.

Chẳng may chưa đàm phán xong, với lợi nhuận mà công ty Hưng Thịnh sinh ra, đủ để duy trì tài chính cho giai đoạn một công trình rồi.

Sau khi giai đoạn một của công trình hoàn công, tiền bán và cho thuê cửa hàng có thể thu hổi lại một phần tài chính, số tiền bán nhà có thể kiếm lại, dùng để xây dựng nhà cửa.

Tới khi đó lại nghĩ cách gom tài chính cho giai đoạn hai.

Nói ra chúng ta chỉ dùng tiền bán nhà cửa là tài chính kiến thiết, hơn nữa cũng là dùng để kiến thiết kinh tế huyện, cho dù có vấn đề cũng không thể nghiêm trọng được.Bạch Dương nhìn sáng phía Bành Thiếu Hùng.Kỳ thực Bạch Dương đã bị thuyết phục rồi, lúc này chưng cầu ý kiến của Bành Thiếu Hùng chỉ là chủ trọng lễ tiết, tôn trọng quyền uy ở lĩnh vực kiến thiết kinh tế của Bành Thiếu Hùng mà thôi.Bành Thiếu Hùng trầm tư chốc lát, tỏ vẻ cũng có chút động lòng, nghe ra thì biện pháp của Liễu Tuấn đúng là có thể làm được, làm trung tâm thương mại có thể mau chóng hoàn thành đi vào sử dụng, há chẳng đạt được mong muốn?

Có điều hắn không vội bày tỏ thái độ mà hỏi:- Liễu bí thư nói bán xe là có ý gì?- Kiếm thêm tiềnLiễu Tuấn cười:- Chúng ta không phải là nghèo không có tiền kiến thiết sao, vậy chúng ta đem xe con mà lãnh đạo chính phủ huyện ngồi bán cả đi.

Nói thực, xe mà huyện cấp cho, là vượt ngoài giới hạn, xe cấp cho lãnh đạo thành ủy cũng kém hơn xe của chúng ta mấy bậc.Liễu Tuấn vừa nói ra, mọi người lại không kìm được nhìn nhau.Không phải chứ, vị này thực sự tàn nhẫn như vậy sao?

Tốt xấu gì cũng là lãnh đạo huyện ủy, cái xe để đi cũng bán mất?Huyện Ninh Bắc tuy nghèo nhưng đâu tới mức như thế!Nhưng Bạch Dương Thì lại vỗ tay nói:- Tôi tán đồng, ít nhất điều này cũng đại biểu cho thái độ toàn huyện ủy ra sức ủng hộ kiến thiết kiết kinh tế, xe chủ yếu là để tiện cho công việc, không cần thiết phải dùng loại xe xa hoa đắt giá như vậy.Lý Giang thầm bĩu môi.Con bé Tiểu Bạch này chẳng ra sao, chỉ cần thằng nhãi kia nói, bất kể là xấu hay tốt gì đều nhất nhất tán đồng.Rốt cuộc bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc là ai chứ?Bành Thiếu Hùng vẫn mỉm cười, nói với ý tứ rất sâu xa:- Tôi cũng đồng ý, thực sự không đủ tiền dùng thì chúng ta đổi xe đi!Chu Quốc Trung cười nói:- Tán đồng tán đồng, đây đụng là đập cả nỏi bán sắt để kiến thiết rồi.Những lời này làm mọi người cười rộ lên.Lý Giang cho dù không vui cũng không tiện nói thêm cái gì.Nói gì chứ, chẳng lẽ là nói mình thân phận tôn quý, thế nào cũng phải ngồi xe tốt à?Lãnh đạo huyện ủy xoa tay múa chân, chuẩn bị đập nồi bán sắt lấy tiền kiến thiết, không ngờ ở vào thời khắc quan trọng này, công ty Hưng Thịnh mà huyện ủy gửi gắm hi vọng lớn lại xảy ra vấn đề, hơn nữa lại còn là vấn đề lớn.- Liễu bí thư, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.Điện thoại báo cáo xảy ra chuyện do Dịch Hàn gọi tới, giọng nói rõ ràng hơi run run.Lúc này Liễu phó bí thư chính đang thong dong đọc một bản báo giá, do một công ty xe gửi tới, đề nghị đổi xe Liễu Tuấn đưa ra đã được hai người đứng đầu huyện tán đồng, một đề nghị nhìn như trò đùa được đưa lên thảo luận ở hội nghị thường ủy.Phải nói là các thường ủy cũng không để ý chuyện này lắm.Huyện ủy có mấy cỗ xe tốt, như chiếc Nissan Gongjue Wang (Công tước vương) của Bạch bí thư, chiếc Toyota Crown của Bành huyện trưởng, ba chiếc Audi Fields của ba phó bí thư, giá mua đều không phải ít.

Các thường ủy khác đầu dùng xe Santana rất bình thường, không tính là đắt lắm, thế nào cũng chẳng thể đưa về ngồi xe Jeep chứ?Bởi thế mọi người cho rằng, muốn đổi xe cũng chỉ mấy vị chính phó bí thư thống nhất đổi thành xe Santana thôi, như vậy cũng không tệ, mọi người đều bằng nhau rồi.Mấy vị chính phó bí thư muốn mượn cái cớ này để giảm bớt xe công vụ trên diện rộng của các cơ quan và đơn vị trực thuộc cùng các khu trấn.Tính toán sơ bộ nếu nghiêm túc làm chuyện này, toàn huyện ít nhất có thể giảm được hai mươi cỗ xe công vụ, cho dù là xe second hand bán không được giá cao, cũng có thể gom được 1,2 triệu, cái này chưa tính, quan trọng là có thể để xướng phong trào đơn giản tiết kiệm.Nếu không một mặt hô hào phát triển kinh tế, một mặt ra sức tiêu pha cũng chẳng ra gì.Kinh tế địa phương muốn phát triển, mở rộng nguồn tài chính và giảm bớt chi tiêu quan trọng như nhau, quốc gia hao tổn công sức, siết chặt kế hoạch sinh đẻ, lấy làm “quốc sách cơ bản thời gian dài”, nguyên nhân sâu xa cũng là muốn”tiết kiệm” từ căn bản.Liễu Tuấn luôn cho rằng làm quan một kỳ, tạo phúc một phương, phát triển kinh tế tất nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng rèn lên một đội ngũ cán bộ mạnh mẽ, nuôi dưỡng lên một lề lối quan trưởng tốt đẹp càng quan trọng hơn.Đây mới là đản bảo căn bản có thể tiếp tục phát triển.Nếu không cho dủ huyện Ninh Bắc trong nhiệm kỳ của Liễu Tuấn và Bạch Dương, kinh tế tiến bộ một bước dài, mà đội ngũ cán bộ không được kiến thiết tốt, đợi bọn họ điều đi, cuối cùng cũng chỉ là cảnh đẹp thoáng qua mà thôi.Ví như Bảo Châu bây giờ có thể luôn giữ được xu thế phát triển tốt đẹp, gắn liền với “chính khí” mà Nghiêm Liễu bồi dưỡng ra trong khi tại nhiệm, hình thành không khí quan trường tốt, chỉ cần người kế nhiệm không quá tệ hại, thì không xảy ra vấn đề lớn, cả thành thị sẽ vận hành tiếp theo quán tính.Hạ thấp tiêu chuẩn xe phân phối, tước giảm xe công, hạn chế chi tiêu, đó là chuyện tốt, các thường ủy đều tán thành.

Chuyện này nếu như làm tốt, là một tin tức tư liệu thực tế không tệ, có thể tăng thêm một phần công lao cho ban lãnh đạo huyện Ninh Bắc.Thân ở trong thể chế, vui đầu vất vả làm việc tất nhiên là cần thiết, quảng bá thích đáng, mở rộng chút “danh tiếng”, để cái tên của mình thường xuyên xuất hiện trên phương tiện truyền thống, cũng là rất cần thiết.Cho nên Liễu tuân khi đang lật bảng báo giá thì tâm tình rất khá, sau đó nhận được tin tức của Dịch Hàn, trái tim Liễu Tuấn thắt lại:- Xảy ra chuyện gì?Nếu như công ty than xảy ra sự cố lớn, rất có khả năng là sự cố dưới mỏ, nếu như chết người, thì không khéo sẽ chết rất nhiều người, Liễu Tuấn không phái giáo đồ của Phật, nhưng hắn cũng quý trọng sinh mạng.
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 11


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 501: Kẻ lửa đảo tới từ kinh thànhDịch Hàn lắp ba lắp bắp nói:- Công ty chúng ta bị lừa rồi.Liễu Tuấn trước tiên là thở phào, thì ra không phải sự cố dưới mỏ, vậy thì còn may.- Lừa như thế nào?Dịch Hàn gập đén độ giọng nói cũng thay đổi.- Tên lừa đảo đó ở thủ đô, lừa…lừa chúng ta mấy triệu đồng tiền than, tình hình rất phức tạp.- Dịch Hàn, đừng khẩn trương, hiện giờ lập tức tới phòng làm việc của tôi.Liễu Tuấn hoàn toàn bình tĩnh lại, dặn dò Dịch Hàn.Không thể trách Liễu Tuấn vô tâm dửng dưng được, thực sự mấy triệu đồng với y mà nói, cơ bản chẳng là cái gì, đừng nói đế quốc thương nghiệp khổng lồ Xảo Nhi và Tiểu Thanh nắm giữ, cũng chẳng nói tới 8 triệu USD lấy danh nghĩa của y gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, riêng cổ phiếu đứng danh hắn cùng tiền cổ hắn có, giá thị trường đã là trên hai ba chục triệu rồi.Bời thế trong mắt người ta là chuyện lớn tày trời, trong mắt y lại “chẳng đáng nhắc tới”.Dịch Hàn tới rất nhanh, đặt điện thoại xuống chưa tới mười phút đã thở hổn hển xuất hiện ở trong phòng làm việc của Liễu Tuấn rồi.- Liễu bí thư.Dịch Hàn vừa nhỉn thấy Liễu Tuấn, đã lộ ra vẻ hốt hoảng.Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói:- Đừng hoảng, cứ ngồi xuống từ từ mà nói, nếu như xảy ra vấn đề, thì luôn có cách giải quyết.Phan Tri Nhân theo lệ pha trà cho Dịch Hàn, đang chuẩn bị lui ra thì Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Tri Nhân, cậu ở lại cùng nghe đi.- Vâng thưa Liễu bí thư.Phan Tri Nhân ngồi xuống bên cạnh Dịch Hàn.Hai người công tác cùng nhau nửa năm, Liễu Tuấn rất hài lòng với Phan Tri Nhân, chính đang tăng cường bồi dưỡng hắn.Khoảng thời gian gần đây, có một số chuyện quan trọng đều để Phan Tri Nhân tham dự lắng nghe, cho dù không phát biểu ý kiến cũng có thể học được nhiều thứ.Ở trên chính đàn có rất nhiều ví dụ như vậy, bí thư là quân cờ cuối cùng trong tay lãnh đạo, vào thời khắc quan trọng, sẽ được đưa tới những địa phương quan trọng nhất.Liếu Tuấn chậm rãi nói:- Dịch Hàn nói đi, đừng hoảng, cứ từ từ mà nói từ đầu tới cuối, nói rõ ràng vào.Dịch Hàn trước tiên uống hai ngụm nước, để trái tim đang đập thình thịch của mình bình ổn lại một chút, rồi mới kể lại chuyện đã xảy ra.Kẻ lừa đảo và Dịch Hàn nói, là một công ty mậu dịch tới từ thủ đô, tên là công ty mậu dịch Vạn Lợi.Nghe nói rất có bối cảnh, chủ của công ty họ Tạ, đại danh là “Tạ Vạn Lợi”, theo Dịch Hàn nói, người này hắn gặp qua hai lần, là một người trung niên tuổi hơn bốn mươi, bình thường luôn mặt đồ âu, rất là kiểu cách, ngồi xe Mercedes, nói toàn giọng quan cách, lúc nào cũng tỏ ra ưu việt hơn người.Công ty Hưng Thịnh vận hành không lâu, Tạ Vạn Lợi đã tìm đến tận nơi, muốn tiêu thụ than của công ty Hưng Thịnh, ra tay rất rộng rãi, đặt luôn mười vạn tiền đặt cọc.Khi đó công ty Hưng Thịnh mới thành lập, mọi người nhiệt tình công tác rất cao, thấy khách sộp như vậy, đương nhiên coi là “khách hàng lớn” ân cần tiếp đãi, mau chóng đàm phán xong chuyện cung ứng than.Dịch Hàn rất cận thận, nhắc nhở Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng tìm hiểu qua tình hình của đối phương, Long Pháp Bằng cũng tới thủ đô tìm hiểu một chuyến, sau khi trở về nói không có vấn đề gì, Vạn Lợi là một công ty quy mô lớn, tài chính đăng ký hơn 10 triệu, trong phạm vi thủ đô cũng có chút tên tuổi.Long Pháp Bằng là phó giám đốc phụ trách tiêu thụ, hắn khảo sát không có vấn đề, mọi người cũng yên tâm.Vì thế dựa theo quy định của hợp đồng chuyển hàng, mới đầu chỉ mấy mấy xe than, bên kia cũng thanh toán theo thời hạn, không có hiện tượng nợ tiền, mọi người càng thêm yên tâm.Tiếp đó Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc một chuyến, mời mấy người phụ trách công ty dùng cơm, yêu cầu tăng số lượng hàng, thấy hắn tài lực hùng hậu, đám người Chung Trường Sinh cũng sảng khoái đồng ý.Nhưng về sau gửi hàng đi, công ty Vạn Lợi không thanh toán đúng lúc nữa, tình huống này khiến Dịch Hàn cảnh giác lại một lần nữa nhắc nhở Long Pháp Bằng, Long Pháp Bằng lại nói vấn đề không lớn, công ty nào chẳng có lúc quay vòng vốn không tốt?Vì thế tiếp tục chuyển hàng, trước sau chuyển gần 3 triệu tiền than, hiện giờ thấy lại sắp tới thời gian thanh toán, Dịch Hàn liên hệ với công ty Vạn Lợi, không ngờ bên kia vấn nói tài chính xoay vòng khó khăn, trong thời gian ngắn không có cách nào trả tiền được, yêu cầu thanh toàn cùng đợt hàng tháng sau.Nghe tới đây Liễu Tuấn cau mày lại:- Tình hình không ổn rồi.- Đúng thế, tôi cũng thấy tình huống không ổn, liền báo cáo với giám đốc Chung.Liễu Tuấn hỏi:- Chung mơ hồ nói thế nào?Xem ra cảm quan của Liễu bí thư với Chung Trường Sinh chẳng tốt cho lắm, không ngờ cứ gọi người là là Chung mơ hồ trước mặt người khác.Đương nhiên cách gọi này chỉ nói với những người thân cận như Phan Tri Nhân và Dịch Hàn ở trường hợp công chúng vẫn theo quy củ gọi là giám đốc Chung hoặc là đồng chí Chung Trường Sinh.- Giám đốc Chung lúc ấy quết định không gửi hàng nữa, muốn giám đốc Long lập tức tới thủ đô, kết quả...Phan Tri Nhân không kìm được hỏi:- Người đi nhà trống rồi sao?Dịch Hàn đáp:- Không, người còn, nhà cũng còn, nhưng không chịu trả tiền, nói ít nhất phải tới cuối năm mới có thể trả tiền.Liễu Tuấn ngạc nhiên lắm.Điều này không giống với công ty lừa đảo trong ấn tượng của y, theo lý sau khi lừa gạt bị lộ thì kết quả phải như Phan Tri Nhân nói mới đúng.- Vậy sao mọi người nhận định hắn là kẻ lừa đảo?Liễu Tuấn hỏi, nếu như người còn nhà vẫn còn, thì tình huống không xấu đến thế chứ?- Ây dà, tên Tạ Vạn Lợi này đúng là đồ lửa đảo thật mà, chúng tôi tìm hiểu rồi, hắn không chỉ nợ mỗi tiền của công ty Hưng Thịnh, mà các vùng trên cả nước hắn đều nợ tiền hàng, tính toán ít nhất cũng phải tới 20 triệuLiễu Tuấn lại một lần nữa cau mày.Yắn hơi hiểu ra rồi.Tạ Vạn Lợi đúng là tên lừa đảo không còn gì phải nghi ngờ nữa, nhưng là loại lừa đảo có bối cảnh có chỗ dựa cực lớn, hoàn toàn không sợ kiện cáo.Chiếu theo lời nói của phía bọn chúng, không phải là hắn lừa tiền, cũng không phải là chây ì trả nợ, nhưng tài chính eo hẹp, tạm thời không có tiền trả.

Nếu như ngươi mà ép hắn quá, hắn sẽ đề xuất ra việc lấy hàng trả nợ, mà số hàng này đại đa số là những sản phẩm bán ế, hơn nữa giá tiền còn cao tới quá đáng.Ví dụ như một chiếc khăn lông, trên thị trường có giá hai đồng, hắn sẽ het giá mười đồng tính thành tiền trả ngươi.Công ty Hưng Thịnh vừa mới khai trương vận hành, đã gặp ngay phải loại chuyện này, đúng là làm người ta rất tức giận.Dựa theo hiệp nghị hợp tác giữa công ty Hưng Thịnh và công ty Chấn Trung, do vận hành công ty hoàn toàn do nhân viên bên công ty Hưng Thịnh tiến hành, loại tổn thất do con người tạo thành như thế này, công ty Chấn Trung sẽ không gánh chịu, mà hoàn toàn do công ty Hưng Thịnh gánh chịu.Ba triệu đồng, đối với huyện Ninh Bắc hiện giờ tài chính eo hẹp mà nói không phải là một con số nhỏ.Không thấy lãnh đạo huyện “nghèo” tới mức phải bán xe hả?Kế hoạch tổng thể phát triển kinh tế đã khởi động, khắp nơi đều đang thiếu tiền đây!Như thế cũng thôi đi, quan trọng là Bành Thiếu Hùng chính đang tiếp xúc với ngân hàng, thương lượng vấn đề vay tiền, lại xảy ra vụ lừa gạt thế này, bảo ngân hàng người ta nào dám tùy tiện cho vay nữa.Các ngươi làm ăn như vậy còn vay viếc cái gì?Có thể giữ cho không lỗ vốn đã là khá lắm rồi.Vay tiền ngân hàng một khi đổ vỡ, rất nhiều hàng mục tốt sẽ phải ngừng lại, hơn nữa trong khoảng thời gian dài, sẽ dừng lại trên văn bản, không thể nào thực thi được.Hùng tâm hừng hực của Bạch bí thư, Bành huyện trưởng và Liễu bí thư, mắt thấy sắp bị đả kích một cách không thương xót.Thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt, Dịch Hàn càng trở nên bất an, cảm thấy mình không làm việc tốt, phụ sự tín nhiệm của bạn học cũ, rất là hổ thẹn.- Xin lỗi Liễu bí thư, đều do tôi..Dịch Hàn ngập ngừng làm kiểm điểm.Liễu Tuấn khoát tay, trầm giọng nói:- Hiện giờ không phải lúc kiểm điểm, trước tiên phải thương lượng một biện pháp ứng phó.Dịch Hàn liên tục gật đầu:- Vâng!

Vâng!Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên:Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại:- A lô, vị nào đó?- Liễu bí thư, là tôi, Bành Thiếu Hùng đây.Trong điện thoại truyền gia giọng nói lo lắng của Bành Thiếu Hùng.- Chào Bành huyện trưởng.Giọng nói của Liễu Tuấn thì lại rất bình thản.- Liễu bí thư, công ty Hưng Thịnh xảy ra chút vấn đề.- Ừm tôi biết rồi, Dịch Hàn đang ở chỗ tôi.Liễu Tuấn phóng chừng Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng đều đang ở phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng nói:- Được, vậy tôi qua bàn bạc với Liễu bí thư.Khi hắn chủ động gọi điện cho Liễu Tuấn thương lượng đều có thái độ đó, chủ động đề xuất tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, để biểu thị tôn trọng, ít nhất cũng là sự tôn trọng bề ngoài.Liễu Tuấn nói:- Được rồi đợi, chúng ta cùng tới báo cáo với Bạch bí thư.Chuyện trọng đại như vậy lẽ đương nhiên phải báo cáo ngay cho Bạch Dương biết.Cho dù lúc nói chuyện riêng, Bạch Dương luôn nói mình là trợ thủ của Liễu Tuấn, nhưng không thể coi là thật được.Bành Thiếu Hùng mau chóng tới lầu ba của huyện ủy, Long Pháp Bằng và Chung Trường Sinh mặt mày hoảng sợ lo lắng theo sát phía sau.Chung Trường Sinh vẫn cái bộ dạng mơ hồ, con mắt lờ đờ, Long Pháp Bằng ngày thường lưng thẳng tắp, hiện giờ trông có chút lom khom.Liễu Tuấn tính chuẩn thời gian, tới cửa phòng làm việc đón Bành Thiếu Hùng.Đây là quy củ cần phải tuân thủ, Liễu Tuấn không muốn chiếm chút “ưu thế” nào ở chuyện này, nó chỉ làm người ta đánh giá “ấu trĩ”, “ngang ngược” không có ý nghĩa thực tế nào.Phó bí thư đảng ủy có uy thế cũng không thể “bắt nạt” huyện trưởng.Liễu Tuấn hiện giờ có uy vọng cực cao trong cán bộ huyện Ninh Bắc, nguyên nhân là vào lúc mấu chốt hắn không hàm hồ, tác phong mạnh mẽ về kinh tế, và nắm đại quyền điều động cán bộ.- Liễu bí thư.Bành Thiêu Hùng đi nhanh tới mấy bước, nắm tay Liễu Tuấn hơi bóp nhẹ, chắn chắn Bành Thiếu Hùng cảm động vào lúc này Liễu Tuấn còn có thể chú ý tới phương diện lễ tiết.Bí thư nhóc con này, phương diện đối nhân xử thế lão luyện như thế, đôi khi làm Bành Thiếu Hùng cũng có chút bội phục.- Chào Liễu bí thư.Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng theo phía sau, li nhí lên tiếng, mặt mày đầy hổ thẹn.Liễu Tuấn nói:- Đi tới phòng làm việc của Bạch bí thư thôi.- Được!Bành Thiếu Hùng gật đầu.Bạch Dương đã được Liễu Tuấn gọi điện thông báo trước, đoàn người vừa tới nơi Trương Hiểu Mạn đã đứng dậy mở cửa, lại lén nhìn Dịch Hàn một cái, mặt tỏ vẻ lo lắng.Chung Trường Sinh, Long Pháp Bằng và Dịch Hàn đứng ở cửa phòng làm việc của Bạch Dương, không biết nên vào không.Liễu Tuấn quay đầu lại nói:- Vào cả đi, cùng báo cáo với Bạch bí thư.Ba người nối đuôi nhau đi vào.Trong phòng làm việc, Bạch Dương ngồi sau chiếc bàn gỗ lim, khuôn mặt xinh đẹp xa sầm như trời sắp đổ ma.

Chương 502: Muốn bí thư huyện ủy mát xa choBạch Dương không hề có ý có ý đứng dậy mời mọi người, chỉ gật đầu với Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, với ba người Chung Trường Sinh hoàn toàn không ngó ngàng gì đến.Trương Hiểu Mạn nhanh trí, vội kéo ghế ra nói nhỏ:- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư, mời ngồi.Hai người gật đầu với Bạch Dương rồi phân ra trái phải ngồi đối diện với Bạch Dương, vừa nhìn sang ba con người xui xẻo kia.Bành Thiếu Hùng cùng nghiêm mặt lại chỉ có Liễu Tuấn sắc mặt vẫn bình thản.Trương Hiểu Mạn pha trà cho hai người rồi muốn lui ra ngoài.Bạch Dương lạnh lùng nói:- Hiểu Mạn ở lại ghi chép.- Vâng thưa bí thư.Trương Hiểu Mạn lập tức ngồi xuống ghế ở góc phòng lấy giấy bút chuẩn bị ghi chép, trong cả quá trình không dám nhìn thẳng Dịch Hàn một cái, xảy ra chuyện lớn như vậy, ba người đó đều là người đang đợi xử phạt.- Chuyện này là thế nào?Bạch Dương hỏi, ánh mắt quét qua mặt mọi người, ba người kia bị Bạch Dương nhìn, bất giác co người lại, giống như ánh mắt của Bạch Dương có thể đâm vào thịt của người ta vậy.Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đưa mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, Bành Thiếu Hùng nói với Chung Trường Sinh:- Giám đốc Chung, báo cáo tình hình với Bạch bí thư đi.Chung mơ hồ là giám đốc chính thức của công ty Hưng Thịnh, về hình thức vẫn phải do hắn ra mặt chống đỡ.Chung Trường Sinh lau mồ hôi, kể rõ ràng tình hình.Bạch Dương lại nhìn thẳng vào Long Pháp Bằng.Long Pháp Bằng hơn ba mươi, bề ngoài rất tinh minh tài cán, hiện giờ xảy ra sơ xuất lớn như vậy, bản thân cũng luống cuống chân tay, thấy Bạch Dương cứ nhìn mình chằm chằm, càng hốt hoảng, lắp ba lắp bắp, đến một câu nguyên vẹn cũng không nói ra được.- Hiểu Mạn, gọi điện thoại cho chính pháp ủy Khâu bí thư tới đây thương lượng đối sách.Bạch Dương hít một hơi cho ngữ khí hòa hoãn một chút, rồi nói:Trương Hiểu Mạn mau lẹ đáp lời, rồi chạy vội ra gian ngoài gọi điện thoại.Tức thì không ai nói gì, trong phòng làm việc không khí ngột ngạt, chỉ có ba người kia không ngừng lau mồ hôi.Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi đột nhiên hỏi:- Đồng chí Pháp Bằng tới thủ đô khảo sát tận nơi công ty Vạn Lợi kia rồi phải không?Long Pháp Bằng gật đầu đáp:- Vâng thưa Liễu bí thư.- Chây ì không trả nợ là do chính miệng Tạ Vạn Lợi nói với đồng chí?Long Pháp Bằng ngẩng đầu lên nhìn mấy vị lãnh đạo một cái rồi lại cúi đầu xuống, nói:- Vâng, kẻ đó rất ngang ngược, nói lấy một chút than của chúng ta có là cái thá gì.Ba vị lãnh đạo cùng cau mày lại.Liễu Tuấn hỏi:- Nói như thế, công ty Vạn Lợi đó vẫn đang làm việc, Tạ Vạn Lợi cũng không trốn đi.Long Pháp Bằng ấp úng nói:- Vâng, hắn ta căn bản không để chúng ta vào đâu.

Nói..nói nếu muốn kiện ra tòa hắn tiếp hết, còn nói...Bạch Dương lạnh lùng hỏi:- Còn nói cái gì?Long Pháp Bằng rất là sợ Bạch Dương, rụt cổ lại rồi mới đáp:- Hắn nói nếu chúng ta dám tới thủ đô tố cáo hắn, hắn sẽ cho chúng ta có đi mà không có về.Bạch Dương hùm một tiếng:- Khẩu khí không nhỏ đâu!- Chẳng lẽ thủ đô do hắn địch đoạt.Xem ra Bạch bí thư rất khó chịu rồi.Liễu Tuấn bình thản nói:- Đợi Khâu bí thư tới rồi, xem cơ quan chính pháp có biện pháp gì tốt rồi hãy nói vậy.Nói rồi nghiêm khắc trừng mắt nhìn Long Pháp Bằng, dám chơi trò “khích tướng” trước mặt lãnh đạo, tên Long Pháp Bằng này gan không nhỏ!

Phòng chúng là trong lúc luống cuống mới quên điều đại kỵ này.Không bao lâu, Khâu Viên Triêu tới nơi vừa mới tiến vào phòng đã phát hiện ra tình hình không ổn, biết xảy ra chuyện lớn rồi.Trương Hiểu Mạn lại vội kéo ghế ra mời Khâu Viên Triêu ngồi.- Tiểu Chung, kể qua tình huống cho Khâu bí thư đi, đơn giản một chút.Bành Thiếu Hùng cố gắng hòa hoãn ngữ khí.Có thể nhìn ra hắn khá hài lòng với Chung Trường Sinh, cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng vẫn muốn bảo vệ cho Chung Trường Sinh.Chung Trường Sinh lại kể tình huống cho Khâu Viên Triêu nghe.Sắc mặt Khâu Viên Triêu lập tức trở nên nặng nề, biết rằng đã đụng phải vấn đề khó giải quyết, trầm ngâm một chút rồi nói:- Chuyện này đúng là rắc rối, hiện giờ có hai biện pháp có thể thử qua, một là kiện ra tòa, tới thủ đô khởi tổ, bắt hắn phải lập tức trả tiền.Đây là con đường chính thức, bất quá phóng chừng cũng là con đường vô dụng nhất.Hơn nữa kiện cáo thì không biết tới ngày tháng năm nào, cho dù cuối cùng có thắng, sợ rằng tiền cũng chẳng lấy được về, người ta chỉ tuyên bố phá sản, là chẳng làm gì được nữa.Huống hồ Tạ Vạn Lợi ngông cuồng như vậy, chắc chắn là có hậu thuẫn rất chắc, có thể kiện ra tòa nổi hay không khó mà nói được, Tạ Vạn Lợi có thời gian chơi mèo đuổi chuột với huyện Ninh Bắc, nhưng bọn họ lại không thể trì hoãn được.Ba vị lãnh đạo cao nhất đều không nói gì.Ba tội đồ càng không tùy tiện phát biểu ý kiến lung tung, chuyện này nếu đã đưa tới trước huyện ủy bí thư, cơ bản không tới lượt bọn họ phát ngôn nữa rồi.- Biện pháp thứ hai đó là mời Tạ Vạn Lợi tới huyện, đảm phán từ tế với hắn.Khâu Viên Triêu nhìn ba vị lãnh đạo rồi nói:- Biện pháp này tuy không chính thống, nhưng là một biện pháp được lưu hành phổ biến.Vấn đề chuỗi mắt xích nợ tiền từ năm 80 đã luôn gây khó khăn cho các xí nghiệp toàn quốc, phong trào toàn dân buôn bán, toàn dân ra biển không tránh khỏi tình huống vàng thau lẫn lộn, một số công ty chỉ có cái vỏ rỗng nợ tiền khắp nơi, sau đó chây ì không chịu trả tiền, tạo thành tổn thất cực lớn cho thương gia chân chính, chính vì như thế rất nhiều thương gia vốn chính quy cũng không thể không đi theo con đường nợ tiền.Cứ như vậy người này nợ người kia, người kia nợ người khác làm rối cả lên, nhiễu loạn nghiêm trọng trật tự thị trường bình thường.Vì thế một số cơ quan chính pháp và chính phủ địa phương vì bảo vệ lợi ích của thương gia bản địa đã tham gia vào tranh chấp kinh tế, ý đồ thông qua loại thủ đoạn phi chính quy này vãn hồi tổn thất kinh tế.Nghe Long Pháp Bằng kể về tình huống của Tạ Vạn Lợi, kẻ này không sợ hãi gì, chỉ sợ đúng là ở kinh thành có lưới quan hệ nhất định, muốn đấu luật pháp với hắn ở thủ đô kết quả không lạc quan, nếu có thể đưa người về huyện ninh bắc thì còn có một hi tia vọng.Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn lại nhìn Bành Thiếu Hùng.Công ty than Hưng Thịnh thuộc về huyện chính phủ quản lý, chuyện này phải do Bành Thiếu Hùng quyết định, hắn không tiện vượt quyên.Bành Thiếu Hùng mặt âm trầm, chậm rãi nói:- Nếu như là kẻ lừa đảo, tôi hi vọng cơ quan chính pháp có thể đưa ra biện pháp hữu hiệu, loại người này không đả kích sẽ có hại cho kiến thiết kinh tế ở huyện ta.Không còn nghi ngờ gì, Bành Thiếu Hùng đồng ý loại biện pháp phi chính quy rồi.Khâu Viên Triêu liền nhìn sang Bạch Dương, Bạch Dương khẽ gật đầu.Khâu Viên Triêu lại dùng ánh mắt chưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn khoe miệng hiện lên nụ cười.Biện pháp giải quyết chuyện này đã được quyết định như thế.Hôm sau, Khâu Viên Triêu đích thân dẫn đội, suất lĩnh năm cán bộ cảnh sát, thêm vào Long Pháp Bằng, ngồi hai cỗ xe đi tới thẳng kinh sự, ý định mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc “nói chuyện cẩn thận”.Mấy ngày này Liễu Tuấn đều khá bận rộn, cho dù bản thân đề nghị với Bạch Dương tạm thời không điều động cán bộ, nhưng có một số công tác chuẩn bị tất yếu vẫn phải làm.Các ủy viên tổ chức đảng ủy các khu trấn đều theo thứ tự triệu tập tới nói chuyện, tìm hiểu tình hình cán bộ đội ngũ, lại tới thành phố một ngày tham gia hội nghị.Hội nghị này do thị ủy phó bí thư, trưởng phòng tổ chức Lưu Nham chủ trì, thái độ Lưu Nham với Liễu Tuấn vẫn rất ôn hòa như trước kia, buổi trưa còn mời Liễu Tuấn một bữa cơm công tác.Đường Hải Thiên điều làm thị trưởng Đại Ninh, theo thông lệ mang hàm tổ chức thành viên đảng chính phủ, Lý Dũng cũng trong lần tuyển cử này thuận lợi thay thế Bình Tư Ninh đảm nhận phó thị trưởng chủ quản công nghiệp, tiến vào danh sách thường ủy, vẫn kiêm nhiệm bí thư khu phát triển mới.Lưu Nham cũng không hề xuất hiện sự dao động rõ ràng hiện giờ cả hệ của Đường Hải Thiên, ở Đại Ninh chiếm năm ghế trong mười ba thường ủy rồi, thêm vào Đỗ tư lệnh đã nắm gần nửa số phiếu của thường ủy.Đường Hải Thiên làm thị trường so với Đào Nghĩa Âu thời Hồ Vi Dân còn uy thế mạnh hơn.Đường Hải Thiên lớn tuổi hơn Liễu Tấn Tài, thậm chí so với Nghiêm Ngọc Thành cũng hơi lớn hơn một chút, đã năm mươi tuổi rồi, trong kỳ thị trường này, nếu như có thành tích dồi dào, thì có hi vọng tiến thêm một bước nữa.Đương nhiên chuyện trên quan trường chưa tới lúc cuối cùng chẳng ai nói chắc hoàn toàn được.Cục diện trên thị, cơ bản là vẫn có lợi cho Liễu Tuấn, không hề vì Liễu Tấn Tài điều đi mà xuất hiện bước ngoạt quá lớn.Buổi chiều về tới huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn dùng bữa tối ở nhà khách Thiên Nga, xem hết tin tức thời sự, cảm thấy toàn thân nhức mỏi, muốn đi xông hơi, thuận tiện mát xa buông lòng một chút.Liễu phó bí thư rất là lễ phép, trước khi đi mát xa, còn gọi điện xin chỉ thị của Bạch bí thư.- Chị, giờ em đi xông hơi, làm mát xa thả lòng một chút.- Hi hì, Liễu bí thư công việc bận rộn, mệt rồi.Bạch Dương trêu chọc y trong điện thoại.Tiểu ngoan đồng ở trước mặt chị Bạch Dương luôn không chịu nghiêm túc, lâu dần chị Bạch Dương cũng không nghiêm túc với y, đợi cơ hội trêu lại.Liễu nha nội thất vọng một chút, dày mặt ra nói:- Hay là chị cùng em?Đây mới ý đồ chân thực của Liễu bí thư.- Câu quên đi, còn muốn huyện ủy bí thư mát xa cho nữa.Bạch Dương buột miệng, nói ra rồi lại cảm thấy không ổn, bất giác cười khúc khích.Liễu nha nội trong lòng xao động, cười nói:- Bí thư đại nhân nói lời này sai rồi!

Là bí thư đại nhân đi làm mát xa, kẻ hèn này xoa bóp.- Đi đi đi, chị chẳng thèm đi đâu!Bạch Dương trong điện thoại có chút hờn mát.Liễu Tuấn vốn cũng chỉ thử một chút thôi, Bạch Dương xưa nay không hứng thú với thứ này.- Cậu đi đi, chị còn phải xem lại văn kiện.Giọng nói của Bạch Dương trở nên nhu hòa, cho dù cô không thích tắm hơi và mát xa, nhưng không phản cảm việc Liễu Tuấn đi buông lỏng một chút, công tác ở huyện đúng ra rất mệt.Huống chi chuyện mà bí thư phải quản rất nhiều, đều tiểu ngoan đồng làm thay, một mình kiêm luôn mấy chức, rất là khổ cực.Liễu Tuấn không sờn lòng, lại thêm một câu:- Được rồi, nhưng lần sau nhất định chị phải đi cùng em đấy.- Để lần sau hay nói!Bạch Dương đáp cho có lệ rồi cúp điện thoại.

Chương 503: Xin ngài tha cho tôiSao mới có thể thành công là bí thư huyện ủy mát xa cho, Liễu phó bí thư cũng chẳng phải mới có ý đồ này, thay một bộ trang phục bình thường, thong thả tới trung tâm xông hơi.Trung tâm xông hơi của nhà khách Thiên Nga mang tính chất bao tiêu.Tinh chất bao tiêu tức là trên danh nghĩa cái trung tâm xông hơi này không mở cửa với người ngoài, chỉ tiếp đãi khách của nhà khách và cán bộ cơ quan chính phủ.Người phụ trách trung tâm xông hơi, cũng là do nhà khách bổ nhiệm, một phần phục vụ viên trong đó, là người làm chính thức của nhà khách, chỉ có thợ mát xa và một số phục vụ viên của phòng xông hơi là công nhân tạm thời.Thực tế trung tâm tắm hơi do giám đốc bao, dựa theo tháng trả phí cố định cho nhà khách, duy trì và bảo dưỡng trang thiết bị bên trong cũng do trung tâm tự quản lý phụ trách, không cần phải gánh chịu phí quản lý công thương gì với bên ngoài, thuế lợi tức của những chi phí này, toàn bộ do nhà khách chịu.So ra phục vụ ở trung tâm so với dịch vụ tương tự ở bên ngoài tốt hơn nhiều, chỗ dựa là tấm biển nhà khách chính phủ, không ai dám tới gây phiên phức.Giám đốc trung tâm cũng họ Lưu, là huynh đệ trong họ với tổng giám đốc Lưu Học Chương, trong điều này tất nhiên có mánh lới, bất quá đối với chuyện nhỏ nhặt này Liễu Tuấn không để ý.Nước quá trong không có cá, người quá hà khắc không có bạn.Đạo lý này Liễu Tuấn sao chẳng hiểu.Tới trung tâm xông hơi, phục vụ viên nhìn một cái nhận ra y ngay.Liễu Tấn cũng tới đây mấy lần rồi, phục vụ viên sao không nhận ra nhân vật số ba của huyện được?- Liễu bí thư, ngài tới rồi!Một phục vụ viên mặt tươi cười đi tới tiếp đón.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Ừ, làm ăn có tốt không.Phục vụ viên cuống quít gật đầu:- Tốt lắm, tốt lắm ạ.Cũng không phải do trung tâm này tốt hơn bên ngoài, nhưng vì là thuộc nhà khách chính phủ, một số tiết mục “đồi trụy” phải chú ý cấm kỵ, không giống như trung tâm tắm hơi bên ngoài phục vụ gì cũng có.Nếu như có khác muốn “chơi thật” thì đúng là ra bên ngoài tiện hơn.Nhưng nơi này làm ăn đúng là rất tốt.Một số người làm ăn đều muốn vào trong này, thứ nhất là có thể diện, nơi chuyên dụng cho các lãnh đạo mà, không phải hạng vớ vẩn có thể vào được, có thể vào đây bản thânó đã đại biểu cho một cấp độ, một thân phận rồi.Hai là muốn nhân cơ hội này làm quen với một số “VIP của đảng và chính phủ” để rải đường làm ăn cho mình.Thực tế chứng minh đây là con đường không tệ, thời kỳ Phương Triêu Dương, có rất nhiều người làm ăn đã móc nối được với lãnh đạo huyện ủy ở nơi này.Nghe phục vụ viên trả lời, Liễu Tuấn liền gật đầu không nói thêm gì.Phục vụ viên vội dẫn Liễu Tuấn tới gian phòng chuyên dụng, mặc dù không nói mỗi một lãnh đạo cấp huyện ở đây đều có phòng chuyên dụng, nhưng gian phòng và đồ dùng cho các lãnh đạo đều riêng biệt với những khách thông thường.Nghe nói trước kia Phương Triêu Dương có gian phòng riêng, một là người này “quan uy rất mạnh”, ở huyện Ninh Bắc nghiễm nhiên làm thổ hoàng đế, tất nhiên muốn khác biệt với người.Hai là Phương Triêu Dương không hứng thú với chính vụ, ăn chơi trác táng quen rồi, là khách thường xuyên của các chốn ăn chơi, có một gian phòng riêng cũng chẳng có gì lạ.Liễu Tuấn thay y phục, lựa chọn “xông ướt”.Xông hơi xong, toàn thân toát mồ hôi, quả nhiên người nhẹ nhõm, Liễu Tuấn lại thay y phục mát xa, đi vào trong một căn phòng nhỏ, bên trong phòng rất ấm áp.Liễu Tuấn ngồi xuống giường mát xa, thợ mát xa còn chưa đến nên thuận tay lấy thuốc lá châm một điếu.Thuốc lá và bật lửa của Liễu Tuấn đều được đặt trong y phục không mang vào đây, nhưng thứ này là do phục vụ nhà khách chuẩn bị sẵn cho y, thuốc lá là thuốc Trung Hoa.Liễu Tuấn trước kia tới đây vài lần nên các phục vụ viên đều biết y thích hút thuốc hiệu Trung Hoa, công tác chuẩn bị tất nhiên làm rất đầy đủ.Mọi người đều biết, Liễu bí thư là người không thể đắc tội được.- Chào Liễu bí thư.Một cô gái mặc trang phục thợ mát xa đi vào, lí nhí chào.Liễu Tuấn tức thì sửng sốt, giọng người này hết sức quen thuộc,Bởi vì “sự kiện mò vào phòng”, Liễu Tuấn tố cáo Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, đã đem lời Tống Giai viết giao cho Lý Giang làm chứng cứ để định tội, trở thành một trong mắt xích để hạ Lữ Vương Hưng và Trần Bảo Quý chỉnh đốn mỏ than.Hiện giờ hai kẻ đó đều bị sử lý, vào trong tù lao động cải tạo.Liễu bí thư vì thể mà cũng được chứng thực cho cái nhã hiệu “tiểu tiếu diện hồ”.Đương nhiên Tống Giai không thể làm phục vụ cho gian phòng số ba nữa, Lưu Học Dương đã đổi Tống Giai đi, Liễu Tuấn cũng không hỏi Tống Giai đổi sang việc gì, bất quá Tống Giai là nhân viên chính thức của nhà khách, sẽ không bị khai trừ.Liễu Tuấn cũng không dặn Lưu Học Dương “chiếu cố “ đặc biệt gì, chỉ có điều không ngờ Lưu Học Chương đưa cô ta tới trung tâm xông hơi làm thợ mát xa.Tống Giai hiện giờ tiều tụy hơn rất nhiều, người cũng gầy đi một vòng, chiếc cằm trọn trịa trước giờ đã nhọn hơn, tấm thân cũng không được đầy đặn như ngày xưa nữa, mặc loại trang phục thợ mát xa tương đối “thoáng”, cúi đầu đứng ở trước mặt y, trông hết sức tội nghiệp.Liễu Tuấn ý thức được chuyện không ổn, y biết thợ mát xa ở đây là người làm công tạm thời, không lý nào đưa Tống Giai một nhân viên chính thức tới đây, hơn nữa người trong nhà khách đều biết chuyện “không hay” giữa mình và cô ta, càng không có lý do gì phái cô ta tới mát xa cho mình.Liễu Tuấn trầm giọng hỏi:- Có chuyện gì?- Liễu bí thư, cầu xin ngài buông tha cho tôi.Tống Giai nước mắt tràn mi, phịch một cái quỳ xuống.Động tác bất ngờ này của Tống Giai làm Liễu phó bí thư chẳng hiểu ra làm sao, mình đâu phải là Nam Bá Thiên, cũng chẳng phải là Hoàng Thế Nhân!

Sao làm tiểu cô nương người ta sợ thành cái bộ dạng này.*** Nam Bá Thiên, Hoàng Thế Nhân, những nhân vật phản diện trong phim, nói chung cứ mặc định là “ác nhân” đi.Liễu Tuấn vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, không vội đỡ Tống Giai, chỉ lạnh lùng nói:- Đứng dậy!Tống Giai mặc một bộ đồ mát xa mỏng manh, thân thể lộ ra nhiều chỗ, hai người ở một chỗ lôi lôi kéo kéo, nếu bị người ta nhìn thấy, không biết lại xảy ra những lời đồn đại gì nữa.Tống Giai vẫn không ngừng cầu xin:- Liễu bí thư, tôi xin ngài.- Cô đứng lên trước đi, có gì từ từ nói.Liễu Tuấn dịu giọng nói:- Nếu cô còn không đứng lên, tôi đi ngay đấy.Thấy Tống Giai chần chừ, Liễu Tuấn liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.Tống Giai giật mình, vội vàng đứng lên, đứng ngây ra đó chân tay luống cuống.Cô ta biết Liễu Tuấn tới phòng ma xa, len lén đổi ca với một thợ mát xa để vào, nếu như Liễu Tuấn cứ thế mà đi, kế hoạch của cô ta không khỏi tan vỡ.Liễu Tuấn ngồi trên giường, chỉ một cái ghế nhỏ trước mặt nói:- Ngồi xuống đi.Tống Giai dè dặt ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn:- Giai Giai, có chuyện gì?

Ai đã bắt nạt cô?Liễu Tuấn hỏi, y thực sự là không hiểu lắmGiọng Tống Giai hơi run lên:- Không...không ai bắt nạt tôi cả.Liễu Tuấn liền cau mày lại, giọng không vui:- Cô bảo tôi buông tha cho cô, hiện giờ lại nói không ai bắt nạt mình, lung tung cả lên, có phải là có người lấy chuyện đêm hôm đó ra giờ trò, ức hiếp cô?Tống Giai lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên, hỏi:- Liễu bí thư, thực...thực không phải là ngài bảo bọn họ làm như vậy chứ?Liễu Tuấn vừa tức mình vừa buồn cười, đồng thời trong lòng cũng hiểu ra, nhất định có kẻ lấy danh nghĩa của y “ức hiếp” Tống Giai, hoặc là lĩnh hội nhầm ý tứ của hắn, cho rằng mình muốn thu thập Tống Giai.Liễu Tuấn hút một điếu thuốc, giọng nói càng hòa hoãn hơn:- Giai Giai, buông lỏng một chút đi, tôi không bảo bọn họ làm gì cả, nếu như bọn họ đã làm gì, là bọn họ không đúng.

Cô nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì.Kỳ thực Tống Giai cũng chỉ hai mươi mấy, trong mắt Liễu Tuấn, chẳng khác gì là cô bé con, cho dù không chịu nổi dụ dỗ, nhất thời làm “chuyện ngu xuẩn”, tạo thành hậu quả, nếu như không phải Liễu Tuấn vì chính đốn hầm than nhỏ mà đối phó với Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, thì khẳng định sẽ không truyền việc này ra ngoài.Khi đó bản thân một lòng suy nghĩ làm “đại sư” của huyện, muốn sớm ngày hoàn thành chỉnh đốn hầm than nhỏ để công tác trong huyện đi theo quỹ đạo bình thường, nhưng lại quên mất làm cho cô bé hiểu đời chưa sâu này bị tổn thương lớn như vậy, trong lòng Liễu Tuấn có chút day dứt.Việc này làm không có tình cho lắm.Tống Giai có chút ngờ vực, đối với Liễu Tuấn đúng là cô sợ chết khiếp, cái người này nhìn chẳng lớn hơn cô được mấy tuổi, mà tâm cơ thâm trầm, rất nhiều vị quan lõi đời đều hít khỏi theo không kịp.Liễu Giai ở trung tâm xông hơi cũng thường xuyên nghe một số cán bộ bàn tán về lãnh đạo trong huyện, khi nói tới Liễu Tuấn thì người nào người nấy hết sức khẩn trương, thường chỉ nhắc tới một cái là vội vàng đổi đề tài, tựa hồ sợ trong lời nói của mình có gì bất kính,truyền tới trong tai Liễu bí thư.Thấy Tống Giai do dự, Liễu Tuấn biết cô sợ hãi, không tin tưởng mình, Liễu Tuấn khẽ thờ dài nói:- Giai Giai, tôi biết cô không tin tôi, nhưng nếu như cô không nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì, thì làm sao tôi giúp được cô cơ chứ?- Liễu bí thư, ngài nói thật chứ?Tống Giai liếc nhìn Liễu Tuấn, mím vôi trầm ngâm, ít nhiều khôi phục lại bộ dạng đáng yêu ngày trước.Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.- Bọn họ..bọn họ nói tôi vu cáo lãnh đạo, xử phạt tôi, lại lại hạ một bậc tiền lương, còn bảo tôi tới đây làm thợ mát xa, người ta làm thợ mát xa đều được phần trăm, tôi..tôi thì không có.Tống Giai nói rồi giẩu cái miệng lên.Liễu Tuấn không khỏi phì cười.Trong mắt y, những điều mà Tống Giai nói, đều là chuyện nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, thậm chí ngay cả gọi là “nhỏ như con kiến” cũng chưa xứng, nhưng trong mắt Tống Giai mà nói thì to tát lắm rồi.Nghe đó vừa bị xử phát vừa bị giảm tiền lương, còn đuổi một nhân viên chính thức ra làm thợ mát xa, đả kích hết đợt này tới đợt khác, ngay cả phần trăm cũng chẳng chia cho người ta.Thấy Liễu Tuấn cười, trong lòng Tống Giai hận không để đâu cho hết.

Chương 504: Chọc vào tổ ong- Vậy vì sao cô không phản ánh cho cấp trên?Lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Tuấn trong lòng tự khinh bỉ chính bản thân.Cái quyết định này chắc chắn là do cấp trên của Tống Giai đưa ra, bảo cô ta phải phản ánh với ai?

Cô ta đắc tội với huyện ủy phó bí thư, trong mắt người bình thường, không đuổi việc đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi, còn dám gây chuyện nữa à?Tống Giai lại liếc y một cái, trong lòng cũng khinh bỉ nam nhân này.Già vở giả vịt.Trong lòng Tống Giai vốn muốn thêm một câu “háo sắc”, nhưng nghĩ lại mình lột sạch y phục bò lên giường người ta mà còn chẳng “dụ dỗ” được, thực sự không thể gọi y là kẻ háo sắc.- Giai Giai, chuyện này tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi xin lỗi cô, ừm, tôi hỏi cô, có phải cô không muốn làm việc ở nhà khách nữa?Liễu Tuấn quyết định giúp cô gái nhỏ này, làm chút đền bù.Không ngờ lời vừa nói ra Tống Giai lại hoảng hồn, sợ tới mứng đứng dậy run giọng nói:- Liễu bí thư, ngài, ngài muốn đuổi việc tôi à?Liêu Tuấn không khỏi thấy hết sức đau đầu, thái độ mình đã thành khẩn lắm rồi, mà trong mắt Tống Giai lại thành cái ý tử này!

Xem ra sự tin nhiệm của cô gái nhỏ này với mình đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.Chuyện này đúng là mình làm không đúng, người ta không tin cũng là trong tình lý.Phóng chừng trong lòng Tống Giai, Liễu bí thư còn tệ hơn Phương Triêu Dương nhiều lắm.- Ai nói muốn đuổi việc cô?

Tôi cho rằng xảy ra chuyện này, nhà khách khẳng định có nhiều người thầm cười nhạo cô, cô ở lại nhà khách làm việc cũng không tiện.

Có thể suy nghĩ đổi đơn vị khác, đương nhiên, nếu có muốn ở lại nhà khách làm việc cũng được, tôi có thể nói với giám đốc Lưu, bảo ông ta điều chỉnh công tác cho cô, cô vốn là phục vụ của phòng khách, cho cô trở lại việc cũ, tiền lương cũng bảo bọn họ điều chỉnh lại cấp bậc ban đầu cho cô, được không?Liễu Tuấn nói không dám quá nhu hóa nữa, mang theo một chút mệnh lệnh.Một thượng cấp lãnh đạo quá hòa nhã với người khác, ngược lại sẽ càng làm cho đối phương bất an.Quả nhiên, ngữ khí của Liễu Tuấn hơi nghiêm khắc một chút Tống Giai lại thở phào, cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau vặn vẹo, có chút bất an hỏi:- Nếu như tôi không làm ở nhà khách nữa, thì đi đâu đây?Liễu tuấn cười nói:- Không vấn đề gì, cho cô tự chọn, cô là công chức chính thức, có rất nhiều đơn vị có thể an bài.- Thật sao?Tống Giai vui sướng, lần đầu tiên nở nụ cười tươi.Liễu Tuấn trong lòng tham thầm, tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, rất dễ bị người ta thuyết phục, vào lúc này, Tống Giai chắc chắn vứt ngoại hiệu “tiểu tiếu diện hồ” của mình lên chín tầng mây rồi.- Đương nhiên là thật rồi.Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.- Vậy, vậy tôi tới cục công thương được không?Tống Giai thử đưa ra điều kiện thăm dò.Liễu Tuấn cười:- Được chứ, có điều vì sao cô lại muốn tới cục công thương.- Ừm vì tôi thấy đồng phục bọn họ mặc rất là oai phong.Liễu Tuấn bị Tông Giai chọc vui rồi lên, hỏi:- Vậy đồng phục của cục công an chẳng phải còn oai phong hơn nữa sao?Tống Giai lè lưỡi ra;- Tôi sao làm được cảnh sát chứ!Trong suy nghĩ của cô, người của cục công an phải có bản lĩnh ghê gớm lắm.Liễu Tuấn cười lớn nói:- Được rồi, tôi đồng ý với cô, cứ chọn cục công thương đi.

Ừm, chuyện này phải nói với Lưu Học Dương đã, bảo ông ta bỏ xử phạt cô, sau đó mới tiện điều đi.

Nếu không mang án phạt trên người, tới cục công thương, người ta chẳng an bài chỗ làm cho cô.Tông Giai mừng rỡ, đôi mắt mở lớn nhìn Liễu Tuấn, như có chút không dám tin.- Đi đi, Giai Giai, đi gọi Lưu Học Dương tới đây, tôi nói rõ ràng với ông ta.Liễu Tuấn khoát tay.- Vâng!Tống Giai cuối cùng hiểu là Liễu Tuấn nói thật rồi, hết sức phấn khởi thưa một tiếng rồi chạy ngay ra ngoài, vừa chạy được mấy bước lại cảm thấy không ổn, xoay người lại khom người chào Liễu Tuân, rồi mới lại chạy đi.Liễu Tuấn lắc đầu, lại châm một điếu thuốc.Sau khi tới huyện, y có khuynh hướng ngày càng nghiện thuốc hơn.Vừa mới hút xong một điều thuốc, Lưu Học Dương đã thở hồng hộc chạy tới, Tống Giai theo phía sau, nhưng mặt không đỏ cũng không thở dốc.Tuổi trẻ thật là tốt.- Chào Liễu bí thư!

Bí thư có chỉ thị gì?Lưu Học Dương vừa mới vào cửa đã cúi gập người xuống.Khi Tống Giai gọi Lưu Học Chương bảo Liễu bí thư tìm, Lưu Học Chương không tin lắm.Tống Giai chẳng phải do Liễu bí thư đổi sao?

Sao lại dính vào nhau rồi!

Tên khốn mù mắt nào an bài Tống Giai tới làm mát xa cho Liễu bí thư?

Đúng là làm bừa!- Giám đốc Lưu, ai bảo các vị xử phạt Tống Giai?Liễu Tuấn mặt nghiêm lại, giọng nói rất không vui.- Chuyện này...Giám đốc Lưu ấp a ấp úng, nói không ra lời.Nói gì chứ?

Tống Giai bị phạt là do Lưu Học Dương suy đoán ý tứ của Liễu Tuấn mà làm, nhưng Liễu bí thư đúng là không nói muốn xử phạt Tống Giai, hiện giờ có vẻ còn rất không tán đồng cách làm đó, Lưu Học Chương sao dám nói loạn được?- Người trẻ tuổi ai chẳng có lúc hồ đồ, phê bình giáo dục là được rồi, không nhưng xử phạt người ta lại còn giảm lương, điều tới đây làm công việc tạm bợ, đúng là làm bừa!Liễu Tuấn lên giọng vừa mở miệng đã nói “người trẻ tuổi” rất bề trên.- Vâng, vâng, Liễu bí thư phên bình rất đúng, đều do chúng tôi sai.Lưu Học Dương không biết Tống Giai bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Liễu bí thư, chẳng lẽ chuyện trước kia không thành, giờ Liễu bí thư “hối hận” rồi?

Lập tức không dám phản ứng, chỉ liên tục nhận sai.Tống Giai đứng ở bên cạnh, nhìn thấy giám đốc bị phê bình, buồn cười nhưng không dám cười, cố sức nhịn lại, đầu hơi xoay đi, sợ Lưu giám đốc nhìn thấy nụ cười trên mặt mình.- Thế này đi, ông lập tức trừ bỏ xử phạt của đồng chí Tống Giai, khôi phục cấp bậc lương bổng cũ cho cô ấy, còn về công tác, tôi thấy phải điểu chỉnh tới cục công thương.- Hả?Lần này Lưu Học Dương há hốc mồm, giật mình kinh hãi.Không ngờ Tống Giai “lừa” được Liễu bí thư thật rồi.- Giai Giai, đợi khách sản bỏ xử phạt, khôi phục lương cho cô, là cô có thể tới cục nhân sự huyện làm thủ tục điều động, tôi sẽ thông báo cho bọn họ.Liễu Tuấn không để ý tới Lưu Học Dương nữa, quay đầu sang nói với Tống Giai, cục nhân sự là do y quản lý, loại điều động này chỉ cần nói với cục nhân sự một câu, là người ở đó chạy đi làm còn nhanh hơn cả ăn trộm.- Vâng, cám ơn Liễu bí thư.Tống Giai cảm kích không thôi.Liễu Tuấn khoát tay:- Không cần cám ơn, hai người đều về làm việc đi.Hai người vội khom người chào rồi đi ra ngoài, bất quá đi tới cửa Tống Giai mới nhớ ra thân phận của mình hiện giờ vẫn là thợ mát xa, đứng lại nói:- Liễu bí thư, ngài còn chưa mát xa mà, để tôi mát xa cho ngài trước nhé!Liễu Tuấn cười nói:- Thôi, cứ đổi người khác đi!Trong lòng Liễu Tuấn không muốn phát sinh tiếp xúc thân thể với Tống Giai, chẳng phải vì Tống Giai không xinh đẹp, mà là trong lòng không tự nhiên, hơn nữa không muốn vừa mát xa vừa liên tục nghe Tống Giai không ngừng nói lời cảm kích sởn hết gai ốc.Đi tắm hơi bất ngờ giúp được Tống Giai, giải trừ vướng mắc trong lòng, tâm tình của Liễu Tuấn rất thoải mái.Hôm sau đi làm, Liễu Tuấn trước tiên nói với Phan Tri Nhân chuyện điều động công tác cho Tống Giai, bảo hắn đi an bài, vốn Liễu Tuấn có thể đánh tiếng trực tiếp cho cục nhân sự và cục công thương, nhưng nghĩ tới thân phận “mẫn cảm” của Tống Giai, thì nên để Phan Tri Nhân ra mặt tiện hơn, bớt cho người ta lại suy tưởng lung tung trong đầu.Thực tế thì Phan Tri Nhân ra mặt cũng chẳng khác biệt mấy, giống như kiểu “bịt tai trộm chuông”, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng sẽ không giúp Tổng Giai, nói không trừng vì sự “trong sạch” của mình, còn khuyến khích người nhà khách “đuổi đánh giặc tới tận cùng” xử lý Tống Giai triệt để.Bất quá Liễu Tuấn làm việc, luôn nằm ngoài dự liệu mọi người.Ở phương hướng chung, thứ mang tính nguyên tắc y rất cẩn thận, không tùy tiện vượt qua giới hạn nửa bước.Nhưng những chuyện có thể khơi lên lời đồn đại bàn tán này thì hắn trong để trong lòng.Xưa nay Liễu Tuấn luôn kiên trì quan niệm, làm quan trước tiên là phải làm người, nếu như ngay cả lương tâm mình còn không giữ được, thì chẳng làm quan cũng được.Lời đồn đại giữa Liễu Tuấn và Tống Giai, Phan Tri Nhân biết rất rõ, nhưng nghe Liễu Tuấn căn dặn cũng chỉ gật đầu nói một tiếng “vâng”, không hỏi thêm nửa lờn.Tính cách trầm ổn như vậy rất hợp với khẩu vị của Liễu Tuấn.Ở phương diện sử dụng bí thư, Liễu Tuấn cũng bị ảnh hưởng lớn của Liễu Tấn Tài, thích người trầm ổn ít nói, không thích những người tính cánh sôi động bay nhảy.Chừng mười giờ, Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu.- Liễu bí thư, chúng tôi trở về rồi.Khâu Viên Triêu chỉ nói đơn giản có một câu như vậy.Lần này Khâu Viên Triêu tới thủ đô công cán rất thuận lợi, Tạ Vạn Lợi cực kỳ ngông cuồng, hoàn toàn không đề phòng gì, bị cảnh sát huyện Ninh Bắc bắn gọn, rồi mặc kệ ba bảy hai mươi mốt giải lên xe, “ngựa không ngừng vó” chạy về.

Rời khỏi thủ đô Khâu Viên Triêu đã gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Hiện giờ hẳn là đã về tới huyện Ninh Bắc.Thường vụ phó huyện ủy Thạch Trọng, trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán, bí thư chính pháp ủy Khâu Viên Triêu và chủ nhiệm văn phòng Trần Lỗi, có việc gì đều sẽ báo cao cho Liễu Tuấn trước, không báo cáo trực tiếp cho Bạch Dương.Liễu Tuấn cũng muốn bọn họ thông qua “phong cách làm việc” này để hiểu Liễu bí thư là tâm phúc chân chính của Bạch bí thư, là nhân vật số hai của Bạch Liễu hệ, bọn họ vận hành quanh hạch tâm Bạch Liễu, vậy phải chịu trách nhiệm với Liễu Tuấn, do Liễu Tuấn chịu trách nhiệm với Bạch Dương.

Coi như là để phân chia đẳng cấp, nếu không ai cũng tranh giành tới trước mặt Bạch Dương, chỉ có đắc tội với Liễu Tuấn, vì sẽ bị cho rằng mình có ý muốn “tranh sủng”.Liễu Tuấn hỏi:- Người cũng đưa tới rồi chứ?- Đã tới rồi.- Tình huống thế nào?- Không tệ cho lắm, không bệnh không hoạn, ăn được ngủ được.Liễu Tuấn mỉm cười, xem ra tên Tạ Vạn Lợi này chẳng sợ hãi gì sấc!- Được, mọi người vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy nói.Liễu Tuấn nói rất thoải mái.Tất nhiên lúc này mọi người ở huyện Ninh Bắc đều chưa ý thức được, bắt Tạ Vạn Lợi, là bằng với chọc vào một tổ ong vò vẽ cực lớn.

Chương 505: Tạ Vạn LợiChẳng cận đợi tới ngày mai, thậm chí chẳng cần đợi tới buổi chiều, cúp điện thoại chẳng bao lâu, Khâu Viên Triêu đã tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đứng dậy nghênh đón, nắm chặt tay Khâu Viên Triêu, luôn muồm nói “vất vả rồi”.Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Phan Tri Nhân đưa trà lên, Liễu Tuấn liền hỏi tới thái độ của Tạ Vạn Lợi.Không ngờ Khâu Viên Triêu như con khỉ bị dẫm phải đuôi, thiếu chút nữa đứng bật dậy, liên tục nói hai chữ “ngông cuồng”, mặt đầy vẻ căm phẫn.Liễu Tuấn không khỏi có chút kinh hãi.Bởi vì Khâu Viên Triêu là một cán bộ rất trầm ổn, trước ki bị người ta gạt bỏ nhiều năm, sớm đã nuôi dưỡng thành tính cách thản nhiên trước vinh nhục, nhưng hiện giờ lại kích động như vậy, có thể thấy Tạ Vạn Lợi này đúng là đã làm Khâu Viên Triêu mở rộng tầm mắt.- Tên khốn đó khi chúng tôi bắt lấy thì rất ngoan ngoãn, thậm chí có thể nói ra rất phối hợp, chúng tôi chặn hắn lại cách cửa công ty không xa, tỏ rõ thận phận hắn liền cười nói không cần phải dùng sức mạnh, hắn sẽ theo chúng tôi tới huyện Ninh Bắc...Khâu Viên Triêu uống hai ngụm trà rồi bắt đầu kể quá trình bắt Tạ Vạn Lợi.Liễu Tuấn đưa tới một điếu thuốc, nói:- Chà, xem ra mọi người là chuyên gia bắt bớ, tên đó lại là chuyên gia bị bắt, nên mới chơi trò hảo hán không tính thua thiệt trước mắt.Khâu Viên Triêu ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, châm điều thuốc, bội phục giơ ngón cái lên.- Liễu thư ký nói đúng lắm, tên này không biết bị người ta bắt bao nhiêu lần rồi, theo chính lời hắn nói, ban đầu hắn còn phản kháng, kết quả bị người ta tẩn cho một trận.

Về sau học khôn, chỉ cần là người nhà nước bắt, là phối hợp hết, nói đi đâu là đi đó, không làm ồn không gây chuyện.Liễu Tuấn vừa nghe mày đã cau ngay lại.Khâu Viên Triêu gật đầu, biết Liễu Tuấn đã đoán ra mấu chốt của vấn đề.Tạ Vạn Lợi bị bắt rất nhiều lần, mà công ty vẫn mở, vẫn lừa gạt, dứt khoát là kẻ có bản lĩnh, hắn phối hợp để bị bắt như vậy, có thể thấy trong lòng chẳng lo lắng gì.Các người bắt tôi thế nào thì phải thả thế đó!- Tên đó nói không bao lâu là chúng ta phải thả hắn ra thôi, nể mặt trên đường khách khí với hắn, phí đi về không cần huyện bao, hắn tự trả.Khâu Viên Triêu nói xong lại nổi giận.Khâu Viên Triệu làm chính pháp lâu rồi, song kẻ hiềm nghi phạm tội ngông cuồng như thế là lần đầu tiên gặp phải.Liễu Tuấn trầm ngâm hỏi:- Ừm, hắn có để lộ ra điều gì không?- Không có, tên này miệng rất kín, cả đường đi cùng chùng tôi nói tràng giang đại hải, nhưng không chịu lộ ra chút manh mối thực tế nào, bất quá nhìn thần thái đó, thì đúng là rất tự tin.Khâu Viên Triêu đáp, trong lòng nhớ lợi thái độ chẳng hề bận tâm của Tạ Vạn Lợi, đôi mày cũng hơi cau lại, nhân vật tới từ kinh thành, mạng lưới quan hệ sau lưng không phải loại cán bộ địa phương nhỏ có thể suy đoán được.Dù nhân vật cấp phó xử như Khâu Viên Triêu ở huyện Ninh Bắc là đối tượng ngàn vạn người ngưỡng mộ rồi, song để ở kinh thành, không khéo thành nhân vật chả khác gì dòng người đi xe đạp như nước lũ ở những năm 95.Liễu Tuấn hỏi:- Hắn có nhắc tới yêu cầu gì không?- Chỉ nói muốn gọi điện thoại.Liễu Tuấn cười, nói:- Đừng cho hắn chạm vào điện thoại, cứ giam vài ngày rồi hãy nói, dù có quan hệ gì đi chăng nữa thì tội chết có thể miễn, tội sống thì khó thoát.Khâu Viên Triêu vỗ đùi:- Hay, cứ làm như vậy, trước tiên cho hắn vào phòng giam nếu tư vị của nước tiểu và muỗi vằn.Liễu Tuấn căn dặn:- Chú ý đường để xảy ra chuyện.Mức độ hắc ám của phòng giam, vượt xa tưởng tượng củaa rngười ngoài, một khi “chiếu cố thiếu chu đáo”, trên người Tạ Vạn Lợi để lại dấu vết, bị người ta nắm lấy thóp “dùng hình bức cung”.Khâu Viên Triêu cười nói:- Tôi hiểu.Thấy hai mắt Khâu Viên Triêu giăng đầy tơ máu, dáng vẻ phong trần, Liễu Tuấn quan tâm nói:- Vốn muốn mời mọi người buổi trưa ra nhà hàng tụ họp, xem ra cứ nên nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tôi sẽ mời cơm tẩy trần cho mọi người.Khâu Viên Triêu mỉm cười gật đầu.Phải nói hắn ta “quy thuận” Bạch Liễu, mới ban đầu là bị ép, về sau thấy Bạch Dương và Liễu Tuấn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, cố gắng hòa hoãn quan hệ với Bành Thiếu Hùng, huyện Ninh Bắc dần dần xuất hiện cục diện mọi người đồng tâm làm việc, một cán bộ cơ sở sống lâu trong quan trường như Khâu Viên Triêu, trong lòng cũng rất cảm phục.Làm việc trong ban bệ như vậy chắc chắn là rất thoải mái.Còn với Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu cũng dẫn quên đi tuổi tác của hắn, hai người ngày các hợp tác ăn ý.Tiễn Khâu Viên Triêu đi rồi, Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bạch Dương, báo cáo sơ qua.Bạch Dương cũng cau mày lại, cô thông minh hơn người, tự biến Tạ Vạn Lợi thản nhiên như vậy chỉ sợ không dễ đối phó, tiếp theo sẽ phải đối mặt với áp lực tới từ kinh thành rồi.- Em muốn nhốt hắn vài ngày rồi hãy nói, phải hạ bớt nhuệ khí của hắn trước.Liễu Tuấn thì lại tỏ ra ung dung.Hiện giờ cho dù là nói chuyện ở trong phòng của Bạch Dương, y cũng rất ít nghiêm túc ngồi xuống rồi, bình thường là đi đi lại lại, vung tay múa chân to tiếng nói chuyện, thi thoảng còn tới bên cạnh, dựa vào lưng ghế ngửi mùi thơm trên tóc Bạch Dương tỏa ra, thản nhiên đưa tay vuốt một cái.- Sợ rằng không thể nhốt quá lâu, Bành Thiếu Hùng sốt ruột lắm rồi, bên ngân hàng nghe nói xảy ra chuyện này, không muốn bàn chuyện vay tiền nữa.Bạch Dương rất phiền não nói:- Nếu như Tạ Vạn Lợi có thể nhả món tiền này ra còn khá một chút, nếu không e chuyện vay tiền sẽ đổ vỡ mất.Chuyện này Liễu Tuấn tất nhiên là biết, hắn cùng từng có ý vay tiền của quỹ tài chính Thịnh Nghiệp, sau lại thấy không ổn, Thịnh Nghiệp tham gia vào chuyện kinh tế của huyện Ninh Bắc không phải là chuyện hay.- Không sao, chỉ cần công tiếp túc sinh ra lợi nhuận, thì thế nào cũng có ngân hàng cho vay.

Ngân hàng bọn họ luốn tình nguyện cho xí nghiệp đảm bảo được trả nợ vay mà.Bạch Dương nói:- Hi vọng như vậy, chuyện nà cậu và Bành Thiếu Hùng trao đổi với nhau đi.Liễu Tuấn gật đầu.Phóng chừng Khâu Viên Triêu cũng sẽ báo cáo với Bành Thiếu Hùng, dù sao công ty than do Bành Thiếu Hùng quản, lễ số không thể thiếu được.Bành Thiếu Hùng quả nhiên là mất kiên nhẫn.Món tiền này không đòi lại được ảnh hưởng tới chuyện vay ngân hàng là một đằng, phương diện khác nữa là họa ngầm rất lớn, vạn nhất có người lấy chuyện này ra lày cái cớ giờ trò thì khó mà kháng cự được.Ba triệu đồng, đủ để truy cứu trách nhiệm lãnh đạo rồi.Đương nhiên, Bạch Dương là lãnh đạo chủ yếu, nhưng trách nhiệm khó truy cứu tới cô được, có một câu hát là “muội muội ngồi mũi thuyền, ca ca đi trên bờ”, dùng ở quan trường cùng rất xác đáng, đó là “thư ký ngồi mũi thuyền, huyện trưởng đi trên bờ.”

Vấn đề kinh tế trách nhiệm ở trên đầu “người kéo thuyền” là huyện trưởng.Nhìn như lúc này quan hệ với hắn và Bạch Liễu đều không tệ, nhưng đó chỉ là một cái biểu tượng bên ngòai thôi, người đứng sau lưng hắn là Quan Minh Kiệt đã đại biểu hắn không thể thực sự trở thành chiến hữu trong cùng một chiến hào với Liễu Tuấn rồi, cục diện “đồng tâm hiệp lực” hiện này, chỉ là mọi người có lợi ích chung mà thôi.Có cơ hội đuổi Bành Thiếu Hùng hắn đi, chỉ sợ người ta chẳng hạ thủ lưu tình.Cho dù Bạch Dương và Liễu Tuấn không làm cái chuyện giậu đổ bìm leo này, thì cũng không đảm bảo người khác không làm.Dù huyện Ninh Bắc không giàu có gì, nhưng vị trí của một huyện trưởng cũng vẫn có rất nhiều người thèm thuồng.Bành Thiếu Hùng không thể không đề phòng.Vì thế Liễu Tuấn nói muốn nhốt Tạ Vạn Lợi vài ngày, Bành Thiếu Hùng liền không đồng ý, bất quá ngôn tử nói rất uyển chuyển.- Liễu thư ký, kẻ này thật đáng hận, đừng nói tới nhốt vài ngày, theo ý của tôi phải giam hắn vài năm, thậm chí giam tới chết!

Nhưng chúng ta thời gian eo hẹp, tên khốn này là lại là một kẻ lửa đảo, nó có thời gian để tiêu hao với chúng ta.Liễn Tuấn liền cười nói:- Ý Bành huyện trưởng là muốn đi thăm hắn.- Ha ha, tôi đâu gấp như thế, sao cũng phải để đồng chí Khâu Viên Triêu nghỉ ngơi một đêm chứ, ngày mai đi, ngày mai đi thăm, xem tên này biến đổi thế nào.- Được.Liễu Tuấn đồng ý rất sảng khoái, hắn và Tạ Vạn Lợi không có thù riêng, hơn nữa chuyện này không thuộc hắn quản, nếu cố ý cản Bành Thiếu Hùng, sẽ xảy ra chuyện không đáng có.Sáng sớm hôm sau, Bành Thiếu Hùng liền gọi điện thoại tới, hẹn Liễu Tuấn cùng tới cục công an “thăm “Tạ Vạn Lợi.Liễu Tuấn vốn không định đi, ý của y là mặc cho Bành Thiếu Hùng và Tạ Vạn Lợi giao thủ với nhau một phen rồi hay nói, sau đó căn cứ và tình hình tiến triển đưa ra phương thức hành sự.Nhưng Bành Thiếu Hùng hiển nhiên không muốn một mình gánh vác “nguy hiểm” lớn như vậy, trăm phương ngàn kế muốn kéo Bạch Liễu “xuống bùn” cùng tiến cùng lui.Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi đồng ý.Gặp mặt cũng chả sao.Hơn nữa trong lòng Liễu Tuấn cũng có chút tò mò với tên vô lại “ngông cuồng” này, nhân vật ở kinh thành hắn gặp không ít rồi, nhưng đại đa số là nhân vật cao quý thế gia vọng tộc, loại lừa gạt giang hồ giống như Tạ Vạn Lợi này, thực sự là chưa từng thấy.Lập tức Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn ngồi cùng một cỗ lẽ đi tới cục công an.Vẫn là chiếc xe Toyota Crown và Audi Fields, vốn đã định xong “đập nồi bán sắt” để làm kiến thiết, chuẩn bị bán xe công của chính phủ, liền xảy ra chuyện này, nên việc bán xe phải gác lại.Xe vẫn còn, bán sớm vài ngày muộn vài ngày chẳng phải vấn đề lớn, còn 3 triệu kia lại hết sức quan trọng.Khâu Viên Triêu sớm đã chờ hai vị lãnh đạo đại gia quang lâm ở cục công an rồi, gặp nhau cũng không hàn huyên nhiều, Bành Thiếu Hùng bắt tay Khâu Viên Triêu nói “vất vả rồi”, sau đó đi gặp Tạ Vạn Lợi.Tạ Vạn Lợi mặt đồ tây màu xám ngồi trong trên ghế thẩm vấn, vẻ mặt mệt mỏi phờ phạc.Bành Thiếu Hùng nói hôm nay muốn tới gặp hắn, Khâu Viên Triêu liền biến kế hoạch có biến đổi, tối qua liền không để hắn ngủ yên, an bài ba đợt cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, đèn neon trắng chiếu thẳng vào mắt từ đầu tới cuối, cho dù không thẩm vấn ra được điều gì, nhừng hành hạ cho Tạ Vạn Lợi khốn đốn.Kẻ này hơn bốn mươi, trên mặt da thịt bèo nhèo, bụng phệ, áo sơ mi bên trong áo véc không ngờ lại xanh xanh đỏ đỏ, không giống bộ dạng của người làm ăn nghiêm chỉnh.

Chương 506: Lão luyện giang hồCả đường đi cho dù Khâu Viên Triêu không hành hạ hắn, song muốn ăn sung mặc sướng như ở kinh thành thì khó, nên hình dạng khốn đốn thế này là trong tình lý.Cảnh sát trong phòng thẩm vấn thấy ba vị lãnh đạo huyện ủy đi vào, liền đứng dậy kính lễ với ba người.

Bành Thiếu Hùng ở giữa, Liễu Tuấn bên trái, Khâu Viên Triêu bên phải, chia nhau ngồi xuống.Cảnh sát sát thẩm vấn vỗ bàn quát:- Tạ Vạn Lợi, ngẩng đầu lên!Tạ Vạn Lợi dựa vào lưng ghế dưỡng thần, hành hạ cả một đêm, cái xác bị tửu sắc khoét rỗng đúng là khó chống đỡ được, nghe thấy tiếng quát, hơi hé mắt ra liếc về phía ba người, trên khuôn mặt phù phiềm không ngờ lại lộ ra nụ cười.- Ha ha, lãnh đạo tới rồi, giới thiệu chút đi chứ, là lãnh đạo gì thế?Khâu Viên Triêu dẫn dội bắt hắn, trên đường không che giấu thân phận của mình, hiện giờ thấy Khâu Viên Triều ngồi ở bên phải, Tạ Vạn Lợi là kẻ lõi đời, từ vị trí ngồi nhìn ra hai người mới vào là cấp trên của Khâu Viên Triêu.Khâu Viên Triêu là là ủy viên thường ủy kiêm bí thư chính pháp, như vậy người mới tới là lãnh đạo chủ yếu của huyện rồi.Ánh mắt của Tạ Vạn Lợi khi lướt qua mặt Liễu Tuấn hơi dừng lại một chút, tỏ ra kinh ngạc.Người trẻ tuổi này chỉ hai mấy là cùng, đáng ra không phải là cấp trên của Khâu Viên Triêu chứ?

Hắn ở kinh sư lâu, cán bộ trẻ tuối cấp chính xử thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy lại trẻ như Liễu Tuấn.- Giám đốc Tạ, làm quen một chút, tôi là Bành Thiếu Hùng huyện trưởng huyện Ninh Bắc, vị này là Liễu Tuấn đồng trí phó bí thư huyện ủy, đồng chí Khâu Viên Triêu thì không cần giới thiệu nữa chứ hả?Bành Thiếu Hùng ngữ khí ôn hòa, giới thiệu cho hắn thân phận của người bên mình.- Chà chà, thì ra là Bành huyện trưởng và Liễu bí thư, may mắn làm sao, hai vị đều là lãnh đạo tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là Liễu bí thư, vừa mới tốt nghiệp xong hả?Tạ Vạn Lợi quả nhiên là kẻ từng trải, chẳng chút sợ hãi, còn thuận tiện tâng bốc, nhưng ít nhiều mang theo ý trêu chọc.Liễu Tuấn khẽ cười với hắn rồi hơi gật đầu.Con mắt cá vàng sưng phồng của Tạ Vạn Lợi nheo lại, trong lòng lập tức nhận định vị Liễu bí thư này không xoàng, khí độ bậc này rất đáng kể rồi, dưng dưng với lời trêu chọc của mình, không nói tiếng nào mà áp lực dồn tới.Bành Thiều Hùng thong thả nói:- Giám đốc Tạ, người ngay không làm chuyện mờ ám, chúng tôi mời ông tới đây là vì việc ông nợ công ty than huyện Ninh Bắc chung tôi 3 triệu, rốt cuộc khi nào ông định trả đây?- Trả chứ, đương nhiên là phải trả rồi, vì sao lại không trả?

Có nợ phải trà là thiên kinh địa nghĩa mà, nhưng tài chính hiện giờ của tôi eo hẹp, xoay vòng khó khăn, anh nới cho tôi mấy tháng nhé?

Trước cuối năm thanh toán được không?Thái độ Tạ Vạn Lợi rất “tuân thủ luật pháp”.- Giám đốc Tạ, sợ rằng sông được, hợp đồng của chúng ta viết rất rõ ràng, tiền hàng một tháng phải trả, không được nợ.Tạ Vạn Lợi giang hai tay ra, nhún vai ra thản nhiên nói:- Bành huyện trưởng, trên tay tôi giờ không có tiền, anh giết tôi cũng vô dụng.Bành Thiếu Hùng hàm bành ra, cố áp chế lửa giận, nói:- Giám đốc Tạ, chúng tôi là cơ quan nhà nước, sẽ không tùy tiện giết người, nhưng những công nhân bị nợ lương kia giác ngộ không cao, nếu biết ông tới huyện, nói không chừng sẽ tới tìm ông lý luận, bọn họ không dễ nói chuyện đâu.Liễu Tuấn lại mỉm cười.Chiêu lấy “quần chúng nhân dân” ra của Bành Thiếu Hùng rất khá.Tạ Vạn Lợi lập tức tỏ ra sợ hãi, nói:- Được rồi, anh để tôi gọi điện thoại trước, thông báo cho nhân viên tài vụ của công ty, để bọn họ chuẩn bị chút tiền.

Tôi rời nhà cũng mấy ngày rồi, nếu không gọi điện về bọn họ sẽ cho rằng tôi xảy ra chuyện gì, không khéo ôm hết sổ sách bỏ chạy thì chết.Bất kể ai cũng nhìn ra, kẻ này hoàn toàn không để sự uy hiếp của Bành Thiếu Hùng vào trong lòng.Đêm hôm qua các đồng chí cánh sát “nói chuyện” với hắn cũng chỉ dùng chiến thuật mỏi mệt, không dám dùng chân tay, có thể thấy những người đứng đầu huyện này cũng sợ lai lịch của mình nên rất có chừng mực.Chỉ cần các người kiêng dè, thì dễ chơi rồi.Bởi thế Tạ Vạn Lợi rất thản nhiên.Bành Thiếu Hùng cùng Liễu Tuấn nhìn nhau, Liễu Tuấn gật đầu.Dù Liễu Tuấn biết cú điện thoại này là Tạ Vạn Lợi đi gọi cứu binh, nhưng không để hắn đi gọi điện thì không lấy được tiền.Gọi thì gọi đi, cái phải tới sẽ tới, không xử lý được hậu thuẫn của hắn, tên lừa đảo này sẽ không ngoan ngoãn nhả tiền ra.Cuộc điện thoại này Tạ Vạn Lợi gọi cho thư ký của hắn.Ngay trước mặt mấy vị lãnh đạo huyện, Tạ Vạn Lợi tán tỉnh thư ký qua điện thoại, còn cố ý dùng chức năng nghe chung để cho mọi người cùng nghe thấy, Bành Thiếu Hùng và Liẽu Tuấn nghe mà sởn hết gai ốc, thật không dám tín người hơn bốn mươi tổi gọi là “giám đốc” này lại nói chuyện như vậy, từ đó đủ thấy được hàng ngày hắn sống dâm dục thế nào, khốn nạn thế nào!- Giám đốc Tạ, nói chuyện nghiêm chỉnh đi!Thấy Tạ Vạn Lợi càng nói càng hạ lưu, mãi không dứt, coi lãnh đạo huyện như không tồn tại, Bành Thiếu Hùng cố nhịn cơn giận, nhắc nhở Tạ Vạn Lợi.- Ha ha Tiểu Thụ này, anh hiện giờ ở huyện Ninh Bắc...phải, phải huyện Ninh Bắc của Đại Ninh ấy, không phải chúng ta nợ họ chút tiền than sao...

Nhiều đâu mà nhiều, chừng ba triệu thôi.

Anh nói với bọn họ hiện giờ tài chính của anh eo hẹp, hoãn một chút, nhưng bọn họ không chịu, thế này thì khó rồi, em giúp anh tra xem sổ sách công ty còn bao nhiêu tiền dư.

Cái gì?

Chỉ có 50 vạn thôi à, ôi trời!

Thế này thì không được, không trả tiền người ta không cho đi, giữ lại ở đây làm khách, ở đây chẳng có mấy cô gái xinh đẹp như em..

Ha ha, em đó, mau nghĩ biện pháp đi, được rồi được rồi, đợi anh trở về sẽ mua cho em cái vòng cổ trân châu kia..

Pái pai..Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại xong, đắc ý cười với nhóm Bành Thiếu Hùng, nói:- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư, Khâu bí thư, tôi nay tôi mời khách, huyện các vị chẳng có nhà hàng nào được, đi tới khách sạn Thu Thủy ở Đại Ninh vậy, vui vẻ một chút!Bành Thiếu Hùng tức thì tức tới mức mặt xanh mét.Theo lời nói của tên lừa đảo này, nhiều nhất là tối nay hắn nhất định sẽ được thả ra.Nhìn dáng vẻ của hắn thì biết là hắn đã trải qua việc này không phải chỉ một hai lần, đã quen thuộc lắm rồi, gọi điện một cái, chỗ dựa ở kinh thành sẽ lên tiếng, một cục công an huyện nhỏ nhoi làm sao dám kháng cự.Liễu tuấn thì lại bật cười, nhìn chiếc đồng hổ kiểu Thượng Hải cũ, nói:- Từ giờ tới lúc hết giờ làm ca chiều còn có bảy tám tiếng nữa mà, kế hoạch của giám đốc Tạ hơi sớm đó.

Khâu bí thư, bảo các đồng chí trong cục, “tiếp đãi” giám đốc Tạ cho ân cần, để về sau giám đốc Tạ vĩnh viễn nhớ tới huyện Ninh Bắc chúng ta.Tạ Vạn Lợi tức thì biến sắ hét lên:- Liễu bí thư, anh có ý gì?Liễu Tuấn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:- Giám đốc Tạ nhớ cho kỹ, nơi này là huyện Ninh Bắc, chẳng phải là thủ đô.- Liễu bí thư, anh sẽ hối hận, anh có biết sau lưng tôi là ai không?Từ trước tới giờ Tạ Vạn Lợi đều rất trấn định, thậm chí đối những lãnh đạo huyện ủy bọn họ, đều có thái độ bề trên, không phải là “cảm giác ưu việt” của người thủ đô đối với người địa phương khác, mà thực sự không hề coi lãnh đạo huyện vào trong mắt, kiểu như nắm “miễn tử kim bải” trong tay vậy.Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn tỏ rõ thái độ muốn chơi hiểm hắn.Tạ Vạn Lợi lọc lõi giang hồ, đối với thủ đoạn của cảnh sát cơ sở ắt từng nghe nói tới, không chừng còn lấy thân thể trải nghiệm qua rồi, bảo hắn sao không run sợ cho được?Liễu Tuấn nói không sai, nơi này là huyện Ninh Bắc, chẳng phải là thủ đo, chỗ dựa của hắn có mạnh hơn nữa nhưng muốn đưa hắn ra khỏi nhà lao cũng cần chút thời gian.Trong thời gian đó, người ta muốn “chơi hiểm” hẳn thì rất dễ dàng.Chỉ là dưới tình huống bình thường, người ở huyện thấy thái độ thong dong của hắn là biết hắn có lai lịch cực lớn, nên không dám đắc tội với hắn mà thôi.Không ngờ hôm nay gặp tên phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi là thứ “bất cần đời” chẳng sợ đắc tội với hắn!Liễu Tuấn tuổi trẻ như vậy đã có thể đảm nhận chức vụ trọng yếu của huyện, có thể thấy cũng có chỗ dựa lớn, phóng chừng là là nha nội gì đó ở tỉnh hay thị rồi.Loại người này càng tâm cao khí ngạo, là thứ không chịu thua thiệt, thái độ của mình quá ngông cuồng chọc giận y mất rồi, bất chấp mọi thứ muốn “dạy dỗ” mình mất rồi, còn về hậu quả sau này thế nào thì đám nha nội hoàn khố chẳng bao giờ suy nghĩ.Nếu không thì làm sao lại gọi là nha nội được chứ?Cái thiệt trước mắt này mình ăn chắc rồi.- Mặc kể sau lưng ông là loại chó mèo gì, tới huyện Ninh Bắc thì chơi theo luật huyện Ninh Bắc.

Giám đốc Tạ à, tối gặp nhé!Liễu Tuấn cười ha hả, vô vai Tạ Vạn Lợi, rồi cùng Bành Thiếu Hùng bỏ đi, để lại Tạ Vạn Lợi đứng đó toàn thân run rẩy.Khâu Viên Triêu liền gằn giọng cười với Tạ Vạn Lợi.Đối với “tác phong nha nội” của Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng không tán thành lắm, luôn cảm thấy có chút thiếu chững chạc, không phù hợp với thân phận một lãnh đạo huyện ủy.Nhưng Liễu Tuấn bảo Khâu Viên Triêu “tiếp đãi ân cần” Tạ Vạn Lợi thì lại cực kỳ hợp ý Bành Thiếu Hùng, nếu chẳng phải Liễu Tuấn lên tiếng trước, nói không chừng Bành huyện trưởng cũng phân phó như thế.Tên lừa đảo này quá ngông cuồng láo toét rồi.Dù chỗ dựa của ngươi có mạnh, cuối cùng đành phải thả ngưởi ra, nhưng cũng đã là “tội sống có thể miễn, tội chết khó thoát”, nếm chút đau khổ là chắc chắn rồi.Vì thế sau khi Liễu Tuấn phân phó như vậy Bành Thiếu Hùng cười rất vui vẻ, nhưng cười xong lại lộ ra vẻ lo lắng, xem ra Tạ Vạn Lợi có bối cảnh rất chắc chắn, ba triệu này khẳng định là không lấy về được.Thấy kế hoạch chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc của mình sắp hủy ở trong Tạ Vạn Lợi, Bành Thiếu Hùng nghiến răng nghiến lợi căm hận, ngay cả ý nghĩ giết hắn cũng có.Nhưng Bành huyện trưởng không ngờ, phiền tới mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Chương 507: Phiền toái tới rồiMời trở về tới phòng làm việc, thường vụ phó thị trưởng Ngô Ba của Đại Ninh đã gọi điện tới, Ngô Ba là thân tín của Đạo Nghĩa Âu, theo Đào Âu Nghĩa thời gian rất dài, luôn có quyền thế ở trên thị, hiện giờ Đảo Nghĩa Âu là bí thư thành ủy, Ngô Ba lại càng oai phong.- Bành huyện trưởng, tôi là Ngô Ba đây!Giọng nói trầm trầm của Ngô Ba trong điện thoại nghe rất uy nghiêm.- Xin chào Ngô thị trưởng!

Thị trưởng có gì phân phó ạ?Bành Thiếu Hùng không dám chậm trễ, vội thăm hỏi.- Bành huyện trường, nghe nói huyện các đồng chí bắt một giám đốc ở thủ đô tên là Tạ Vạn Lợi, có chuyện này không?Giọng Ngô Ba ngày càng uy nghiêm.Tim Bành Thiếu Hùng giật thót một cái.Từ lúc Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại cho tới bây giờ, hẳn là còn chưa tới một tiếng, phía bên kia đã tìm trực tiếp tới Ngô Ba rồi, mà phóng chừng Ngô Ba cũng không phải là quan viên bên trên được tiếp xúc đầu tiên.Ngô Ba tuy ở Đại Ninh quyền cao chức trọng, nhưng trong con mắt đám người ở thủ đô, cũng chỉ là một cán bộ cấp phó sở bình thường mà thôi, sợ rằng còn chưa đủ tư cách xuất hiện ở trường hợp nghiêm chỉnh.Cũng không biết phải vòng quanh tới mấy chỗ, rồi Ngô Ba mới ra mặt gọi điện.Trong suy nghĩ người bên trên, một cục công an nho nhỏ của huyện, động tới một phó thị trưởng đích thân ra mặt đã đủ lắm rồi, chẳng trách Tạ Vạn Lợi nắm chắc tối nay có thể tới khách sạn Thu Thủy vui vẻ.- Vâng Ngô thị trưởng, đúng là có chuyện này, người đó lừa của công ty than chúng tôi ba triệu, nợ mà không trả.

Hơn nữa thái độ cực kỳ ngạo ngược.Bành Thiếu Hùng cận thẩn kể sự việc, đối với sự ngông cuồng của Tạ Vạn Lợi cố ý miêu tả tỉ mỉ, thậm chí ngay cả những lời “vui vẻ” trong điện thoại cũng mang ra, ý đồ khơi lên “thù địch” của Ngô Ba.Không ngờ Ngô Ba chẳng “mắc lừa”, không tán đồng nói:- Bành huyện trưởng, thế này đâu phải là lừa đảo, người ta đâu có bỏ trốn?

Người làm ăn thi thoảng vốn xoay vòng khó khăn cũng là bình thường, nếu như là kẻ lửa đảo thật, người ta còn ở thủ đô đợi các đồng chí tới bắt sao?Phải nói những lời này của Ngô Ba cũng không phải là không có lý, nhưng dùng ở trường hợp Tạ Vạn Lợi thì không đúng, người ta mà không có chỗ dựa, thì sớm chạy mất hút rồi.Kẻ lửa đảo có hậu thuẫn và kẻ lửa đảo trên giang hồ có thủ pháp hoàn toàn khác nhau.- Ngô thị trưởng, theo chúng tôi tìm hiểu, người tên Tạ Vạn Lợi này không chỉ nợ tiền mỗi huyện Ninh Bắc, mà nợ khắp nơi trên toàn quốc, đều không chịu trả...Bành Thiếu Hùng không dễ dàng chịu nhún, thiếu chút nữa chỉ trích thằng thừng ra nữa thôi.Ngô Ba có chút mất vui, nói:- Nợ tiền cả nước?

Các đồng chí làm sao mà biết được?

Tìm hiểu thông qua con đường nào?

Nghe đồn đoán bậy không đủ làm chứng cứ, người làm ăn chú trọng hòa khí sinh tài, công ty than các đồng chí vừa mới thành lập không lâu, đã điều cảnh sát đi bắt bạn hàng, làm như thế là rất không đúng!

Những khách hàng khác còn chẳng sợ chạy hết cả sao?Bành Thiếu Hùng thăm dò:- Vậy ý Ngô thị trưởng là....- Bành huyện trưởng, chức trách chủ yếu của cơ quan công an là bảo vệ trị an xã hội, đả kích tội phạm, không phải là đòi nợ cho công ty!

Không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện bắt người?Ngô Ba rất không vui, ngữ khí liền nặng hơn.- Vâng Ngô thị trưởng, mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc đàm phán chuyện trả nợ là quyết định tập thể của huyện chúng tôi.

Thế này vậy tôi xin ý kiến của Bạch bí thư...Thấy Ngô Ba có dấu hiệu nổi giận, Bành Thiếu Hùng càng thầm kinh hãi, từ ngữ càng thêm cẩn thận, không dám nói là bắt người nữa, mà biến thành “mời” tới huyện bàn bạc, lại đem quyết định của tập thể huyện ra đỡ đòn.Ngô Ba hừ một tiếng nói:- Bành huyện trưởng, cách làm này không thích hợp, không ngờ lại còn tập thể huyện ủy quyết định, vậy tôi rất hoài nghi người phụ trách chủ yếu của huyện các đồng chí rốt cuộc có hiểu pháp luật hay không?

Đồng chí, đừng biết luật mà còn phạm luật!Nói xong không đợi cho Bành Thiếu Hùng kịp nói gì Ngô Ba đã tự cúp điện thoại.Tiếng sóng điện thoại “ù ù” vang lên một lúc, Bành Thiếu Hùng mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, sự uất ức ngập tràn trong lòng.

Phải nói cuộc điện thoại này của Ngô Ba phải gọi cho Bạch Dương mới đúng, nhưng Ngô Ba lại gây áp lực với mình, rõ ràng là không dám chọc vào bộ trưởng Bạch Kiến Minh.Vậy ông đây dễ bắt nạt à?Chương Thiếu Hùng căm hận vỗ bàn sầm một cái.Nhưng vỗ bàn thì vỗ bàn, quan cao hơn một cấp đè chết người!

Cái đạo lý này Bành Thiếu Hùng biết, chuyện này mình không nên do mình kháng cự!

Dựa vào ghế ngơ ngẩn một lúc, buồn bực hút một điếu thuốc xong, Bành Thiếu Hùng mơi hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Quan Minh Kiệt.Bành Thiếu Hùng là bí thư tiền nhi của Quan Minh Kiệt, hiểu rõ thói quen công tác của Quan Minh Kiệt, lúc này nếu như không đi họp, thì Quan Minh Kiệt hẳn khá rảnh rang.Quả nhiên điện thoại thông không lâu, Quan Minh Kiệt đã nhấc máy.- Tỉnh trưởng, tôi là Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng đổi sang ngữ khí cực kỳ cung kính, trong đó còn có có chút thân cận.- Thiếu Hùng, có chuyện gì thế?Có thể nghe ra tâm tình Quan Minh Kiệt không tệ, ngữ khí rất ôn hòa.Bành Thiếu Hùng lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận, nói qua chuyện vừa rồi nói chuyện với Ngô Ba.- Cậu hồ đồ rồi!Quang Minh Kiệt tức thì rất không vui.- Chuyện như thế này cậu làm chủ sao được?

Cơ quan chính pháp đâu phải do cậu quản lý!- Thị trưởng, tôi cũng chỉ muốn mau chóng chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc, hơn nữa, khi đó cũng không ngờ tên Tạ Vạn Lợi này có hậu thuẫn lớn như vậy...Ở trước mặt Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng không hề che dấu suy nghĩ của mình chút nào.Quan Minh Kiệt hừ một tiếng, trầm mặc mấy giây liền.Bành Thiếu Hùng kiên nhẫn chờ đợi.- Chuyện này cậu không nên làm chủ, chính pháp ủy tự có người người chủ quản.Quan Minh Kiệt bỏ lại một câu.Bành Thiếu Hùng bỏ điện thoại xuống, mặt hiện ra nụ cười hiểu ý.Hắn sao chẳng biết chính pháp ủy có người chủ quản, chỉ là muốn có được câu này của Quan Minh Kiệt mà thôi.Có thể thấy Quan Minh Kiệt vẫn rất bảo vệ hắn, sau này nếu như có nhân vật lớn nào ở kinh thành trách tội, Quan Minh Kiệt sẽ giải vây cho hắn.Được chỉ thị của Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng quyết định đem “mâu thuẫn” đẩy lên trên, gọi điện thoại cho Bạch Dương.Khi gọi cú điện thoại này, trong lòng Bành Thiếu Hùng có đôi chút âm hiểm.Lúc Bạch Dương lúc mới tới huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là không phục lắm, một cô gái xuất thiên từ cán bộ đoàn, không có kinh nghiệm quản lý địa phương, bằng vào cái gì mà nhẹ nhàng lấy được “miếng thịt mỡ” này?Bởi thế khi đó Bành Thiếu Hiều có thái độ bất hợp tác rất rõ ràng, làm Bạch Dương gặp phải khó khăn lớn.Về sau Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài dùng khí phách lớn, bất chấp kỵ húy trên quan trường, trực tiếp phái Liễu Tuấn tới “tiền tuyến” chống đỡ cho Bạch Dương.

Bành Thiếu Hùng lại một lần nữa rất không phục, không ngờ người này thủ đoạn già dặn, nghiêm nhiên lập nên ban bệ Bạch Liễu hệ trong mấy tháng trời ngắn ngủi, dễ dàng chiếm ưu thế tuyệt đối trên thường ủy, Bành Thiếu Hùng thấy “đấu tranh” không có lối thoát, liền thay đổi thái độ bắt đầu thử hợp tác.Hiệu quả không tệ.Chính lúc Bành Thiếu Hùng đang muốn phải làm một hồi ra trò thì bất ngờ xuất hiện “sự kiện Tạ Vạn Lợi”.Xem xem Bạch Dương cô có tài cán gì.Thế nào cũng không thể mãi dựa vào “tên mặt trắng” kia chống đỡ cho chứ hả? ***Nguyên văn; Tiểu bạch kiểm, nói thô một chút thì là đĩ đực.Bành Thiếu Hùng trong điện thoại lại một lần nữa nói Tạ Vạn Lợi ngông cuồng thế nào, còn về phần cú điện thoại của Ngô Ba thì nói hời hợt, chỉ bảo là Ngô thị trưởng tìm hiểu tình hình, căn dặn không thể biết luật mà phạm luật.Bạch Dương trả lời rất đơn giản, chỉ có tám chữ:- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.Bành Thiếu Hùng mỉm cười, thái độ này của Bạch Dương nằm trong dự liệu của hắn, sau lưng người ta là ủy viên bộ chính trị nắm giữ đại quyền, không phải là aitùy tiện một cú điện thoại mà có thể dọa nổi.Bành Thiếu Hùng cười nói:- Thế này Bạch bí thư, xảy ra chuyện như vậy tôi sợ người công ty than nhân tâm bất an, tạo thành ảnh hưởng không tốt, tôi tới công ty than xem sao, nếu như cần lại xuống mỏ cổ vũ tinh thần cho các công chức.Bạch Dương hơi cau hàng mi liễu lại.Tên Bành Thiếu Hùng này đúng là tồi tệ, quá thiếu trách nhiệm, muốn chơi trò “kim thiền thoát xác” rồi, nhưng lại nói rất đường đường chính chính, cũng không dễ phản bác.Bạch Dương tất nhiên không thể nói với hắn những lời vô nghĩa kiểu như “có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”.- Ừ!Bạch Dương chỉ đáp gọn như vậy, để biểu thị sự bất mãn trong lòng.Bành Thiếu Hùng mặt đỏ lên, cũng cảm thấy mấy có chút láu cá, bất quá tới thời khắc quan trọng, vì suy tính cho tiền đồ của mình, không phải là lúc ra vẻ anh hùng, trước tiên cứ tránh đi đã!

Nên chỉ đành mặc kệ sự “châm chọc” của Bạch Dương.Bạch Dương tựa lưng vào ghế, đặt búi máy giữa mấy ngón tay thon thả thành thục xoay đi lật lại, khuôn mặt đỏ bừng, đồng tác nhỏ này khi cô làm ký giả ở báo tỉnh “tập luyện” được.Chuyện như vậy tất nhiên phải cùng tiểu ngoan đồng thảo luận.Nhưng Bạch Dương có chút do dự, không phải là cô thấy “xin kế” của Liễu Tuấn là mất mặt, với quan hệ của hai người, hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý này.

Bạch Dương do dự vì hiểu tính khí của Liễu Tuấn.Đừng thấy ở chuyện này Liễu Tuấn từ đầu tới cuối đều mời hai vị lãnh đạo bọn họ đưa ra chủ ý, đó chỉ là vì biểu thị tôn trong thôi, chứ bản chất Liễu tuấn rất ủng hộ Khâu Viên Triêu thực hiện “biện pháp dã man”.

Hiện giờ Tạ Vạn Lợi thưc sự đem chỗ dựa ở kinh thành ra, gặp phải tính cách “gặp cứng càng cứng” của Liễu Tuấn, muốn dừng cũng không được.Nước ở kinh thành đục thế nào sâu bao nhiêu, Bạch Dương cũng hiểu một chút, “gia đinh nhà tể tướng cũng bằng quan thất phẩm”, không biết hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi cứng cỡ nào, lỗ mãng để Liễu Tuấn đi lấy cứng chọi cứng, không phải là điều chị Bạch Dương muốn nhìn thấy.Trong lòng Bạch Dương, Liễu Tuấn nếu đã bước vào quan trường, thì với tài lương đống, nhất định bay xa ngàn dặm!

Hiện giờ hắn đang ở “thời kỳ mầm non” vạn nhất xử lý việc này không cẩn thận, gặp phải trắc trở lớn thì không tốt lắm.Bạch Dương trầm ngâm hồi lâu, quyết định vẫn thảo luận với Liễu Tuấn trước đã, nghe ý kiến của tiểu ngoan đồng xong rồi hẵng hay.

Chương 508: Hãy điều tra bối cảnh của hắnTạ Vạn Lợi đã tính sai, buổi tối hắn chưa thể tới khách sạn Thu Thủy mời khách dùng cơm, vẫn ở trong phòng giam, hơn nữa từ phòng nhỏ được chuyển sang phòng lớn.Trong bảy tám tiếng từ khi Liễu Tuấn rời đi vào buổi sáng tới lúc tối, Tạ Vạn Lợi thấy một ngày dài cả năm.Khâu Viên Triêu “sửa đổi” một chút chỉ thị của Liễu bí thư, người “tiếp đãi chu đáo” giám đốc Tạ chẳng phải là các cán bộ công an, mà là những đại ca trong phòng giam.Khâu Viên Triêu lăn lộn quan trường nhiều năm, cũng đã thành tinh rồi.Nhìn thái độ bình tĩnh của Tạ Vạn Lợi, không giống vẻ nói mạnh miệng hù người, đằng sau khả năng có thế lực thật, dùng cảnh sát “tiếp đãi” hắn có khả năng bị tính nợ cũ, cũng dễ để cho người ta nắm được thóp.Giờ thì các đại ca trong nhà giam có thể mang lại tác dụng rồi.Thủ đoạn những người này chẳng kém các cánh sát cơ sở, hơn nữa càng không cố kỵ gì, bình thường không có việc gì thường ức hiếp kẻ khác, hiện giờ “phụng mệnh ức hiếp” Tạ Vạn Lợi còn có thể khách khí được sao?Đương nhiên Khâu Viên Triêu cũng có căn dặn, không được quá mức, cũng không được để lại vết thương và nội thương, chỉ có nếm cái đau da thịt thôi.Song thế cũng chẳng làm khó ai được!Hiện giờ giám đốc tạ đang “trồng cây chuối” bên bô nước tiểu đó!Toàn thân Tạ Vạn Lợi từ trên xuống dưới chỉ còn cái quân lót, da thịt bèo nhèo phơi hết ra ngoài, có hai cảnh sát giám thị toàn bộ quá trình, không để xảy ra sai sót.Buổi tối Khâu Viên Triêu báo cáo tình hình với Liễu Tuấn, cũng xin chỉ thị tiếp theo làm thế nào, phải nói trong chuyện này, áp lực tâm lý của Khâu Viên Triêu là nặng nhất.Trước đó chính là Khâu Viên Triêu đề nghị “mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc nói chuyện tử tế”, khi đó Khâu Viên Triêu không ngờ Tạ Vạn Lợi có chỗ dựa vững như vậy.Chuyện Ngô Ba gọi điện cho Bành Thiếu Hùng, Khâu Viên Triêu cũng đã nghe nói tới rồi, khi vừa biết trong lòng còn giật thon thót.Tên họ Tạ này đúng là không nói dối, bên trên quả nhiên có người bảo hộ, thoáng một cái, đã có thể tìm được phó thị trưởng thường vụ ra mặt, không phải người thường có thể làm được.Thế cũng thôi đi, trong lòng Khâu Viên Triêu bất an nhất là Bành Thiếu Hùng đã “rút lui” trước rồiĐối với Khâu Viên Triêu mà nói, đây là một tín hiệu.Bành Thiếu Hùng không phải hạng khờ, mà còn tinh minh lắm!

Sau lưng có chỗ dựa vững chắc là Quan phó tỉnh trưởng, mà không ngờ cũng “rút lui” mau chóng như vậy, có thể thấy đã phải chịu áp lực rất lớn, nói không chừng phía Quan phó tình trưởng cũng có được tin tức bí mật gì rồi.Nếu như thế tình hình càng không ổn rồi.Điều này nói rõ người sau lưng Tạ Vạn Lợi, ngay cả Quan phó tỉnh trưởng cũng rất kiêng kỵ, ít nhất là không muốn chọc vào.Người như thế, Khâu Viên Triêu có thể chọc vào sao?Nghe Khâu Viên Triêu báo cáo, trong điện thoại Liễu Tuấn cười khẽ, nói rất tùy ý: - Không sao, ngày mau lại bảo hắn gọi điện thoại lần nữa.Thái độ và ngữ khí thoải mái của Liễu Tuấn làm Khâu Viên Triêu yên tâm hơn một chút.Trong lòng Khâu Viên Triêu, Bành Thiếu Hùng đã lợi hại rồi, nhưng Liễu Tuấn còn càng lợi hại hơn, một huyện ủy phó bí thư 23 tuổi, đứng sánh ngang với bí thư và huyện trưởng, chẳng kém thế hơn chút nào, điều này không chỉ đơn giản là có một người cha tốt không thôi.Nếu Liễu nha nội cho rằng vấn đề không lớn, vậy hẳn là vấn đề không lớn.Ngày hôm sau khi Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại, khỏi phải nói là dùng chức năng nghe chung, nhưng chẳng phải vì muốn “làm ra vẻ” mà là giám đốc Tạ trồng cây chuối ba tiếng đồng hồ trong phòng giam, cổ tay sưng tấy cả lên rồi, căn bản không cầm nổi điện thoại lên nữa.Lần này Tạ Vạn Lợi không nói những lời tán tỉnh sởn gai ốc, mà sụt sùi khóc lóc kể lể trong điện thại, bảo công ty mau lấy tiền tới “chuộc” hắn.Tên lừa đảo này sợ thật rồi, không dám nhắc tới mình bị hành hạ trong điện thoại, sợ phía huyện Ninh Bắc cho hắn nếm thêm đau khổ, trước kia hắn đã nghe thấy sự hắc ám trong nhà giam, nhưng dù sao vẫn chưa từng đich thân thể nghiệm qua.Lần này thì ăn đủ rồi.Thôi thì hảo hán không so đo thiệt thỏi trước mắt vậy.Tạ Vạn Lợi vừa gọi điện xong, Khâu Viên Triêu lập tức đem tình hình báo cáo của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn biết chuyện có thể sắp thăng cấp rồi.Bởi vì nếu như Tạ Vạn Lợi chịu sảng khoái trả tiền mà nói, thì căn bản không cần phải khổ sở như vậy, sớm đã sảng khoái trả tiền rồi, hắn nói như vậy, chính là mập mờ truyền lại một tin tức về kinh thành, các người gây áp lực chưa đủ, người ta không ngán các ngươi!Liếu Tuấn hỏi:- Hắn gọi cho ai?

Vẫn là thư ký của hắn sao?- Lần này hình như không phải, là một người nam nhận điện thoại, Tạ Vạn Lợi gọi hắn là Tương thiếu gia, nghe giọng còn khá trẻ, hơn nữa Tạ Vạn Lợi có vẻ rất sợ người này, khi nói chuyện giọng cứ run rẩy.Khâu Viên Triêu cường điệu thêm, hi vọng có thể khiến cho Liễu bí thư coi trọng.Liễu Tuấn liền hỏi:- Nhớ kỹ số điện thoại rồi chứ?- Vâng, nhớ rồi!Khâu Viên Triêu lập tức báo ra một cái số điện thoại.Liễu Tuấn căn dặn:- Được, tôi biết rồi, tiếp tục nói chuyện với hắn, tư liệu phải có cần thì phải lấy cho được.- Vâng!Khâu Viên Triêu đáp lại không sảng khoái cho lắm.Liễu Tuẫn tất nhiên cũng nghe ra, bất quá không so đo, bất kể ai gặp phải chuyện này, trong lòng đều có chút thấp thỏm.Cúp điện thoại rồi, Liễu Tuấn đem số điện thoại vừa rồi ghi vào trong trong sổ, nghĩ một lúc rồi gọi một số điện thoại di động 9 số.Loại điện thoại di động đời đầu này, cuối năm ngoái đã xuất hiện ở thành phố Nam Phương và Giang Khẩu rồi, Xảo Nhi và Hà Mộng Doanh đều có một cái, Tiểu Thanh thì càng trang bị một cái vào năm kia rồi.Nhưng điện thoại đời đầu này chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nội thành.Liễu Tuấn gọi tới điện thoại của Hà Mộng Doanh.Hà Mộng Doanh hiện giờ đã không quan tâm nhiều tới chuyện cụ thể của tập đoàn Hoa Hưng nữa, cô hoàn toàn tin vào tổng giám đốc Phạm Thanh Linh, thực tế hiện giờ Hoa Hưng đã là một con cá mập lớn trong nghề địa ốc ở Nam Phương rồi, toàn bộ tỉnh D cũng có danh tiếng, xúc tua đã duỗi tới những thành thị lớn phát triển nhanh nhất trong nước.

Riêng ở “con phố thương nghiệp hoàng kim” tại Đại Ninh thôi đã đầu tư tới mấy trăm triệu.Hà Mộng Doanh chiếm 30% cổ phần của Hoa Hưng, sớm đã thành phú bà bạc triệu rồi.Bất quá hiện giờ Hà Mộng Doanh đặt chủ yếu tinh lực lên phía quỹ từ thiện, đa phần thời gian không ở Nam Phương, mà là ở thủ đô, Hoa Hưng cũng đã vươn tay tới sản nghiệp địa ốc ở thủ đô, nhà họ Hà có mạng lưới quan hệ chằng chịt ở thủ đô, Hà Mộng Doanh ở thủ đô hay ở Nam Phương cũng giống nhau, đều như cá gặp nước.Huống hồ, ở Nam Phương và thủ đô, cô đều làm một “hạng mục lớn”, lấy danh nghĩa cá nhân của mình, không dính tới Hoa Hưng.Ở thủ đô cô trừ coi sóc cái “hạng mục lớn” này, thì nhiệm vụ chủ yếu là bầu bạn với hà lão gia tử, thường xuyên “trút thuốc mê” cho lão gia tử, thi thoảng ở trước mặt lão gia tử, nhắc tới “anh bạn nhỏ vong viên” Liễu Tuấn.Thực tế Liễu Tuấn gần như mỗi một khoảng thời gian đều tới thủ đô một chuyến, nói chuyện tán cấu với lão gia tử, lão gia tử thi thoảng cũng hỏi qua cách nhìn của Liễu Tuấn về tình thế trong nước ngoài nước, phân tích của Liễu Tuấn lần nào cũng được Hà lão gia tử coi trọng, mà sau đó thấy được, phương hướng cơ bản là nhất trí chuẩn xác.Hà lão gia tử càng thêm coi trọng Liễu Tuấn.Hà Mộng Doanh dùng số di động ở thủ đô và nam phương khác nhau.Liễu Tuấn gọi số điện thoại ở thủ đó, trước đó không lâu Hà Mộng Doanh còn gọi điện thoại cho y.- Hi hi, tiểu sắc ma đấy à?Trong điện thoại truyền tới tiếng cười khúc khích của Hà Mộng Doanh.Từ khi Liễu Tuấn điều tới huyện Ninh Bắc, cái danh xưng “tiểu sắc ma” cũng đi theo y, cho dù Liễu Tuấn có giải thích như thế nào Hà Mộng Doanh cũng một mực không nghe, nhận định Liễu phó bí thư tới là vì chị Bạch Dương.Thậm chí khi Liễu Tuấn “hung dữ” dày vò cho Hà Mộng Doanh hoàn toàn không bò xuống được giường, Hà đại tiểu thư vẫn không chịu thay đổi, yếu ớt gọi y là “tiểu sắc ma”.Hơn nữa lúc gọi còn khẽ cắn môi, ánh mắt lim dim mơ mang!Liễu Tuấn bất lực, chỉ đành mặc kể cô.Mà ánh mắt Hà Mộng Doanh đúng là rất chuẩn, tiểu sắc ma đang có ý đồ với chị Bạch Dương.- Tiểu sắc ma, nhớ chị không?Giọng của Hà Mộng Doanh ngọt lịm.Liễu nha nội đau đầu hết sức, Hà Mộng Doanh ngày càng tinh quái rồi.- Vì sao không nói?

Có phải là chỉ nhớ tới chị Bạch Dương không?Hà Mộng Doanh càng lúc càng không kiêng nể gì, lại còn già vờ tức giận.- Chị còn nói lung tung là tôi cúp điện thoại đó.Liễu Tuấn chỉ đành dùng chiêu sát thủ.Quả nhiên Hà Mộng Doanh liền trở nên ngoan ngoãn, cô biết Liễu Tuấn nói được là làm được.Hà Mộng Doanh vẫn cười khúc khích:- Được rồi, cậu không nhớ tới chị Bạch Dương, cậu nhớ tới chị, thế này đã được rồi chứ?- Có chuyện này, tôi kể cho chị nghe.Liễu Tuấn hiện giờ không có tâm tư cùng cô nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trực tiếp nói vào chính sự, nói đại khái trong điện thoại chuyện của Tạ Vạn Lợi.Hà Mộng Doanh liền trở nên thận trọng, trách:- Tiểu Tuấn, cậu thật không biết chừng mực!Liễu Tuấn thản nhiên:- Chị biết bối cảnh tên đó sao?- Không biết, nhưng nói cho cậu hay, ở kinh sư loại công ty có thân phận đặc thù như thế nhiều lắm, họ Tạ kia dám làm thế, sau lưng nhất định có hậu thuẫn cực mạnh, mau thả người ta ra đi, đừng rước lấy phiền phức.Hà Mộng Doanh đúng là hơi gấp rồi.Liễu Tuấn nhướng mày lên: -Chính chủ còn chưa nhìn thấy đã giương cờ trắng rồi sao?- Ôi cậu thật là..nếu thấy rối thì chuyện này sẽ kết thành mối thù đấy!- Hừ!Hà Mộng Doanh nghe thấy Liễu Tuấn cười lạnh, biết rằng sắp “hỏng chuyện” rồi, cái tính ương ngạnh của người này đã nổi lên rồi, mà một khi nó nổi lên thì cho dù trước mắt là vực sâu ngạn trượng cũng nhảy xuống không cau mày lấy một cái.- Này, từ khi nào cậu biến thành tính toán chi li như vậy rồi?

Chẳng phải chỉ ba triệu thôi sao?Hà Mộng Doanh vẫn đang nỗ lực thuyết phục Liễu Tuấn thay đổi chủ ý.Theo lý chỉ vẻn vẹn có ba triệu, thực sự “tiểu sắc ma” không để vào trong lòng, Lương Xảo làm từ thiện mấy chục triệu, hiện giờ lại vì ba triệu mà tiến vào vũng nước đục ở kinh thành, thật không hề đáng!- Không giống nhau!Liễu Tuấn chỉ lờ mờ giải thích qua một câu.- Được rồi, để chị tra cho cậu trước, cậu nói tên đó là Tạ gì nhỉ?

Mở công ty gì?Liễu Tuấn liền cười:- Như thế còn tạm được.Rồi lập tức kể lại lần nữa chuyện của Tạ Vạn Lợi, bao gồm cả số điện thoại kia cũng cho Hà Mộng Doanh biết hết.Liễu nha nội nói lớn:- Nhanh chút nhé, tôi không kiên nhẫn lắm đâu!- Ôi oan gia ạ!Hà đại tiểu thư lắc đầu thờ dài, còn khẽ dẫm chân, trước khi cúp điện thoại gửi cho y một nụ hôn.Dù cách điện thoại, Liễu Tuấn vẫn bất giác sờ lên mặt, lộ ra nụ cười cực kỳ ấm áp.

Chương 509: Viện kiểm sát tỉnh nhúng tay vàoBên phía Hà đại tiểu thư còn chưa có tin tức, Khâu Viên Triêu đã không chống đỡ nổ nữa rồi.Phó bí thư chính pháp ủy của tỉnh tỉnh, viện trưởng viện kiểm soát tỉnh Vương Thịnh Đức đã đích thân gọi điện thoại tới phòng làm việc của hắn.- Tiểu Khâu, có chuyện gì thế?

Sao lại vô duyên vô sở bắt thương nhân của thủ đô.Giọng của Vương Thịnh Đức rất ôn hòa, không mang theo chút tức giận nào.Nhưng Khâu Viên Triêu lại khiếp vía.Khi Long Thiết Quân làm bí thư chính pháp ủy của tỉnh, Vương Thịnh Đức là phó kiểm sát trưởng viện kiểm sát tỉnh, thuộc thành phần bị gạt qua một bên, bất quá từ đầu tới cuối vẫn vững vảng ở viện kiểm sát, không hề xê dịch, có thể thấy sự cứng cỏi của hắn.Hồ Vi Dân thay Long Thiết Quân làm bí thư chính pháp ủy, Vương Thích Đức lập tức ngả theo, Hồ Vi Dân vui vẻ tiếp nhận, còn đích thân tới kinh thành vận động, Vương Thịnh Đức toại nguyện thành kiểm sát trưởng viện kiểm sát, có thể gọi là phe cánh tâm phúc của Hồ Vi Dân.Nghe nói hiện giờ Vũ Thu Hàn cũng phải lễ nhường Vương Thịnh Đức ba phần.- Vương kiểm sát trưởng, chào anh!

Khâu Viên Triêu vừa cúi người gật đầu về phía điện thoại, vừa lau mồ hôi.Vương Thịnh Đức vẫn rất bình thản hỏi:- Tiểu Khâu này, vị thương nhân thủ đô kia rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì.Càng như thế, trong lòng Khâu Viên Triêu càng không yên.- À, Vương kiểm sát trưởng, Tạ Vạn Lợi có hiềm nghi lừa gạt ba triệu, vụ án rất nghiêm trọng.Khâu Viên Triêu cố sức trấn tĩnh, nói rõ ràng tình huống.- Là thế hả, có chứng cứ thiết thực không?

Người hiềm nghi có khai nhận không?Khâu Viên Triêu tức thì cứng họng.Tạ Vạn Lợi nếu như dễ dàng khai nhân như thế, sớm đã bị giết mấy lần rồi, kẻ này có thể được nhân vật trọng yếu nào đó nhìn trúng, thế nào cũng có vài phần bản lĩnh.- Vương kiểm sát trưởng, chúng tôi đang an bài thẩm vấn.Khâu Viên Triêu vẫn còn kháng cự.Vương Thịnh Đức cười:- Tiểu Khâu này, cậu là cục trưởng cục công an thì phải hiểu trình tự pháp luật chứ, đâu cần tôi dậy hả?

Không có chứng cứ, không có thủ tục liên quan mà làm như vậy không tốt lắm đâu, sẽ thành sơ hở để người ta nắm lấy đó!Lời của Vương Thịnh Đức nghe qua rất nhu hòa, tựa hồ là đứng ở lập trường của Khâu Viên Triêu để suy nghĩ vẫn đề, sợ hắn phạm phải sai lầm gì đó.- Vâng vâng, cám ơn kiểm sát trưởng chỉ điểm.

Khâu Viên Triêu mồ hôi như tắm.Vương Thịnh Đức là người nổi danh “âm hiểm” ở trong hệ thống chính pháp toàn tỉnh!

Là người có thủ ắt báo, khi được lên làm kiểm sát trưởng, những người đắc tội với hắn trước đó không bỏ qua một ai.- Ha ha, chỉ điểm thì không dám nói, Tiểu Khâu à, tất cả phải làm theo trình tự pháp luật nhé!Vương Thịnh Đức cười cúp điện thoại.Khâu Viên Triêu thở hắt một hơi, xụi lơ trên chiếc bàn lớn, mồ hôi nhỏ ròng ròng cũng chẳng để ý lau đi.Huyện Ninh Bắc làm như vậy đúng là có chỗ không phù hợp với trình tự pháp luật, có chút “thô bạo”.Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Tạ Vạn Lợi đã bị bắt tới huyện Ninh Bắc, đối phương vẫn tai mắt thông thiên, nhân vật có trọng lượng hết người này tới người kia gọi điện tới, nếu như vụ án làm theo trình tự pháp luật, khởi tố công ty mậu dịch Vạn Lợi ở thủ đô, thì ba triệu này coi như xong rồi.Mấy vạn tấn than vô số công nhân vất vả đảo ra thành vứt đi nuôi chó!Khâu Viên Triêu thực sự không cam tâm.Mặc dù được điều tới huyện Ninh Bắc còn chưa tới một năm, chưa thể nói Khâu Viên Triêu có bao nhiêu tình cảm với nơi này, nhưng chính nghĩa cơ bản của con người thì vẫn còn, nếu như có thể, hắn nhất định giam chết tên khốn kiếp Tạ Vạn Lời cực khì đáng hận này tuyệt đối không buông tha.Nhưng Khâu Viên Triêu cũng biết, nếu như không thả người, chưa nói đắc tội với vị quan cao như Vương Thịnh Đức, người của viện kiểm sát sẽ tới huyện Ninh Bắc, điều tra cái gọi là “vấn đề vi phạm trình tự tố tụng phạm luật” của bọn họ, tới khi đó người phải thả đã đành, sợ rằng huyện Ninh Bắc từ trên xuống dưới sẽ bị làm cho tối tăm mặt mũi.Chuyện này rốt cuộc là sao chứ!

Kẻ lửa đảo còn ngang ngược hơn cả cục trưởng cục công an.Hồi lâu sau, Khâu Viên Triêu mới trấn tĩnh tinh thần, gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn vẫn bĩnh tĩnh y như trước, chỉ im lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối chẳng xen vào một câu.- Liễu thư ký, giờ phải làm thế nào?Liễu Tuấn bình tĩnh nói:- Tiếp tục thẩm vấn.- Nhưng phía bên viện kiểm sát tỉnh.Khâu Viên Triêu thấy phải nhắc nhở vị nha nội này, thế lực đối phương không tới từ tỉnh, mà là kinh thành, mà hiển nhiên là đại lão của hệ Hồ Vi Dân, vì Vương Thịnh Đức và Ngô Ba đều mang sắc thái Hồ hệ rõ ràng, Hồ Vi Dân hiện giờ đang làm phó bí thư đảng ủy tỉnh, là nhân vật số ba của tỉnh, cho dù là Nghiêm Ngọc Thành cũng chẳng thể hoàn toàn trấn áp được.Huống hồ một vụ án như thế, ở huyện Ninh Bắc là chuyện lớn, nhưng trong mắt lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, khả năng chẳng là cái gì, xuất phát điểm bọn họ suy nghĩ vấn đề hoàn toàn khác với cán bộ cơ sở.Cứ tiếp tục tiến tới, khả năng tiền chẳng lấy về được, ngược lại bản thân còn thiệt lớn.Nha nội nhà cậu có cha làm tỉnh trưởng, hơn nữa chẳng quản chính pháp, tới khi đó tình hình không ổn, rất dễ thoát thân, nhưng lại ném khó khăn lại cho chính pháp ủy và cục công an.Vậy Khâu Viên Triêu tôi thì sao đây?Tôi đâu có cha làm tỉnh trưởng chứ!Đối với tâm tư của Khâu Viên Triêu, trong lòng Liễu Tuấn sáng tỏ như gương, bất quá chẳng nói ra, quan trường chọn phe, nhìn thì như đơn giản, chỉ là tỏ một thái độ mà thôi, kỳ thực mỗi người đều có một vị trí khác nhau, mỗi một vị trí đều có trách nhiệm và trọng trách khác nhau!

Nếu chỉ dựa vào gật đầu giơ tay mà muốn ngồi vững vàng vị trí của mình, an hưởng “vinh hoa phú quý” thi quên đi, đâu có cái chuyện ngon lành như thế.Chuyện này là một khảo nghiệm với Liễu Tuấn, đối với Khâu Viên Triêu há chẳng phải là một khảo nghiệm.Vào lúc quan trọng có chống đỡ nổi hay không, cũng là lúc khảo sát năng lực và lòng trung thành của một người.- Tiếp tục thẩm vấn!

Người của viện kiểm sát tỉnh tới rồi thì hẵng nói.Liễu Tuấn vẫn bình thản nói, sau đó cúp điện thoại.Khâu Viên Triêu đầu óc rối bời, rồi nhâm nhẩm đau, lại ngây ra một hồi nữa mới lắc mạnh đầu, ánh mắt lộ ra vẻ hung hăng, vỗ bàn lẩm bẩm nói:- Mẹ kiếp!

Cùng làm thì ông mày không làm quan nữa!Khâu Viên Triêu sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng gian nan, quyết định theo Bạch Dương và Liễu Tuấn tới cùng.Phải nói đây là một lựa chọn suy tính kỹ càng, cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ.Nghiêm Liễu và Hồ Vi Dân bất hòa, đây chẳng phải điều bí mật gì ở quan trường tỉnh nữa, khi Liễu Tấn Tài còn làm thị ủy bí thư ở Bảo Châu, bởi vì tạo thành uy hiếp với Hồ Vi Dân, hai bên đã bắt dầu âm thầm đo sức rồi, hiện giờ Liễu Tấn Tài dù đã điều khỏi tỉnh, nhưng cuộc chiến này vẫn chưa lắng xuống.Khâu Viên Triêu theo Bạch Dương và Liễu Tuấn, cũng coi như đứng một chân lên chiếc thuyền lớn của Nghiêm Liễu hệ rồi, mặc dù Liễu Tuấn còn quá trẻ, khả năng còn chưa được các quan lớn của Nghiêm Liễu hệ coi trọng thực sự, nhưng địa vị “người nối nghiệp” thì chắc chắn rồi.Trong ba hậu bối có tiền đồ nhất của Nghiêm Liễu hệ, Giang Hữu Tín và Nghiêm Mình đều đặt trong “nhà kính” ở Bảo Châu để bồi dưỡng, chỉ có Liễu Tuấn bị đẩy lên chỗ “đầu sóng ngọn gió”, tuy nói là chuyện chẳng đặng đừng, nhưng tỏ rõ năng lực của Liễu Tuấn được hai vị đại lão của Nghiêm Liễu hệ tin tưởng, đồng thời bởi vì ở vị trí mẫn cảm này, không tránh khỏi được Nghiêm Liễu hệ chú ý và ủng hộ thêm, đi theo Liễu Tuấn càng dễ lọt vào “mắt xanh” Nghiêm Liễu hệ.Vào lúc này nếu thay đổi lập trường “khuất phục” Vương Thịnh Đức, chắc chắn bị coi là đối địch và phản bội Liễu Tuấn, như vậy cho dù tạm thời còn có thể giữ được vị trí, thì ngày nào cũng phải sống nơm nớm, bị điều tới những chỗ nhàn tàn có thể tới bất kỳ lúc nào.Đương nhiên, chọn đi theo Liễu Tuấn thì cửa ải trước mắt này cũng rất khó vượt qua.Trong chuyện “bắt” Tạ Vạn Lợi, ít nhiều có vấn đề đề về trình tự, nếu viện kiểm sát tỉnh truy cứu, cũng cần người đương sự ra gánh chịu, Liễu Tuấn là phó bí thư đảng ủy, hoàn toàn không cần ra mặt.Còn về Bạch Dương, càng chẳng cần nói.Hai cú điện thoại một gọi cho Bành Thiếu Hùng, một gọi cho Khâu Viên Triêu đã nói rõ vấn đề rồi.Người ta không muốn đụng chạm tới Bạch Dương.Áp lực tới từ kinh sư chưa lớn tới mức đi đắc tội với Bạch Kiến Minh.Đứng nói là Hồ Vi Dân, dù là lão đại trên đầu Hồ Vi Dân cũng tuyệt đối vì một tên Tạ Vạn Lợi nhỏ nhoi, vì ba triệu đồng mà “tuyên chiến” với một vị bộ trưởng, ủy viên bộ chính trị.Bất quá tiền đề là Bạch Dương không trực tiếp ra mặt đi “trêu chọc” vào bọn họ.Nếu như Bạch Dương tỏ ra cứng rắn, tình huống sẽ xảy ra biến hóa.Mọi người đều đang thận trọng “đi đường vòng”.Chỗ Khâu Viên Triêu phải mạo hiểm là vạn nhất hai vị nha nội kia không được thế lực hùng mạnh sau lưng hỗ trợ, cố chấp làm theo ý mình, cuối cùng không chống lại được áp lực tới từ kinh thành mà thỏa hiệp với đối phương, vậy vấn đề không phải là chỉ thả Tạ Vạn Lợi, rất có khả năng là lấy Khâu Viên Triêu ra làm dê thế tội, để “tạ lỗi” với đối phương.Quan lớn ở kinh thành cũng phải chú ý tới thể diện.Hi vọng duy nhất lúc này của Khâu Viên Triêu là trước khi quan lớn ở tỉnh nổi giận, dứt điểm được Tạ Vạn Lợi, hoặc cung khai, hoặc trả tiền!

Như thế mới có được quyền chủ động nhất định.Vì thế Khâu Viên Triêu cả ngày từ sáng tới tối ở cục công an huyện, đích thân suất lĩnh đội thẩm vấn, bám chết lấy Tạ Vạn Lợi.Chỉ có điều, thẩm vấn Tạ Vạn Lợi cũng là chuyện khổ sai.Rất nhiều thủ đoạn không thể dùng bừa, còn đảm bảm tiền hành dưới tình trạng thân thể của hắn có thể tiếp nhận được.Nếu không chẳng may hắn có bề gì, thì không phải là vấn đề mất quan mất chức nữa.Kẻ này bị sắc dục khoét rỗng thân thể, tuổi cũng không nhỏ nữa, thân thể vốn không khỏe mạnh, nhốt ở trong phòng giam lớn mấy ngầy đã thiếu chút nữa ngất đi, bất dắc dĩ lại đổi về phòng giam nhỏ, để hắn ngủ một giấc.Không dùng thủ đoạn lợi hại, làm sao Tạ Vạn Lợi chịu thua được?Qua một ngày nữa, Khâu Viên Triêu moi thêm chút ít từ miệng Tạ Vạn Lợi, cho dù không đủ định tội, nói chung là có đột phá, Khâu Viên Triêu phấn chấn, quyết định tranh thủ thời cơ, kiên trì tiến hành đột phá, thì ban giám sát viện kiểm sát Đại Ninh, dưới sự suất lĩnh của một phó kiểm sát trưởng đã tới huyện Ninh Bắc.

Chương 510: Tuyên chiếnLà viện kiểm sát thành phố chứ không phải là viện kiểm sát tỉnh, điều này làm cho Khâu Viên Triêu có chút bất ngờ, bất quá cũng mau chóng bình thường trở lại, bình thường mà nói, cơ quan cấp trên lãnh đạo cơ quan cấp dưới trực tiếp hơn một chút, chính pháp ủy địa phương chỉ phụ trách công tác phối hợp mà thôi.Bởi thế người của viện kiểm sát Đại Ninh tới về bản chất không khác biệt nhiều với người của viện kiểm sát tỉnh.- Xin chào Viên kiểm sát trưởng.Khâu Viên Triêu trong lòng kêu khổ, nhưng không thể không tươi cười, bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng trực tiếp xông vào phòng làm việc của hắn.- Chào Khâu bí thư.Viên phó kiểm sát trưởng, cười mà chẳng thấy chút vui vẻ nào chỉ chạm tay Khâu Viên Triêu một cái rồi mặt nghiêm lại.Viện kiểm sát Đại Ninh cũng được đặt cấp ngang bằng với cục công an thành phố, vị phó kiểm sát trưởng này cấp bậc là chính xử, trên Khâu Viên Triêu một bậc, tay lại cẩm “thượng phương bảo kiểm” mà tới, nên mặt vênh lên hơi cao.- Viên kiểm sát trưởng, các vị kiểm sát viên, mau mời ngồi.Thêm vào Viên phó kiểm sát trưởng, viện kiệm soát có bốn người, ai nấy mặt như sương băng, nhìn Khâu Viên Triêu như có thù “đâm cha hiếp mẹ” vậy.- Khâu bí thư, ngồi thì không cần nữa, chúng tôi nhận được tố cáo công an huyện Ninh Bắc tự ý bắt giữ công dân, đi ngược với trình tự pháp luật, kiểm sát trưởng trên tỉnh đích thân chỉ thị, muốn chúng tôi tới tìm hiểu tình huống, Khâu bí thư, hãy dẫn chúng tôi đi gặp đồng chí Tạ Vạn Lợi.Viên phó kiểm sát trưởng nghiêm cái mặt ngựa lại, ra vẻ nghiêm túc với việc công.- Không thành vấn đề, mời các vị đợi cho một chút, tôi báo cáo với Bạch bí thư đã.Nếu như đối phương tỏ rõ không nể nang gì, sắc mặt Khâu Viên Triêu cũng trở nên nghiêm túc.- Khâu bí thư, đây là chuyện nội bộ của ngành chính pháp, có cần phải xin ý kiến của Bạch bí thư không?Viên phó kiểm sát trưởng tỏ ra không vui.- Phàm là chuyện phát sinh ra trong huyện Ninh Bắc, đều phải xin chỉ thị của Bạch bí thư!

Đây là kỷ luật của tổ chức.Khâu Viên Triêu lạnh nhạt nói xong, cũng chẳng đợi Viên phó kiểm sát trưởng kịp nói gì, đã nhấc luôn điện thoại lên gọi cho Bạch Dương.Hừ hừ, chỉ có mỗi các người không minh thôi sao?Các người không muốn động tới Bạch bí thư, chỉ làm ra vẻ vênh mặt lên với ông đây thôi sao?Đừng có hòng!- Bạch bí thư, tôi là Khâu Viên Triêu, ừm, chuyện là thế này, có tình huình muốn báo cáo với bí thư, người của viện kiểm sát trên thành phố xuống huyện chúng ta, muốn tìm hiểu tình huống của vụ án Tạ Vạn Lợi, vâng, phải...

Vâng được, được, tôi biết!Gọi điện thoại xong, Khâu Viên Triêu quay lại, nói:- Xin phó kiểm sát trưởng chờ chút, Bạch bí thư và Liễu bí thư tới ngay một chút.Viên phó kiểm sát trưởng cau mày lại, nhưng không nói gì, ngồi xuống ghế, ba vị kiểm sát viên khác cũng ngồi xuống, bí thư của Khâu Viên Triêu lúc này mới đưa trà lên.Khâu Viên Triêu ngồi đối diện với Viên phó kiểm sát trưởng, móc thuốc lá ra mời mọi người một lượt, mấy người kia nhận lấy thuóc, đầu lặng lẽ châm lửa, chẳng nói chẳng rằng.Không khí trong phòng làm việc cực kỳ trầm lặng.Chừng mười mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, hương thơm thoang thoảng lan đến, Bạch Dương toàn thân đồ âu màu đen cùng Liễu Tuấn cũng đồ âu màu đen toàn thân đi vào cửa.Liễu Tuấn chẳng những áo véc đen, sơ mi cũng chơi màu đen, ca vát đem, cùng với vóc dáng cao lớn, cả người trông vô cùng khí thế, áp lực cấp cho người khác cực kỳ rõ ràng.Khâu Viên Triêu đứng dậy chào:- Bạch bí thư, Liễu bí thư.Người bên viện kiểm sát cũng đứng lên, gật đầu với hai người Bạch Liễu.Đối với hai vị chính phó bí thư huyện Ninh Bắc mọi người đều nghe danh từ lâu, hôm nay gặp được vẫn cực kinh ngạc, kinh ngạc với vẻ đẹp của Bạch Dương, kinh ngạc với tuổi tác của Liễu Tuân.- Viên kiểm sát trưởng, hoan nghênh tới huyện chúng tôi chỉ đạo công tác.Bạch Dương chủ động bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng.Viên phí kiểm sát trưởng tươi cười nói:- Bach bí thư nặng lời rồi, không dám nói chỉ đạo công tác, chỉ tìm hiểu qua tình huống đồng chí Tạ Vạn Lợi vô cớ bị bắt thôi.Phải nói khi đối diện với Bạch Dương, nụ cười của hắn khá là chân thành, hắn bất quá là tuân lệnh làm việc thôi, bắn đại bác cũng chẳng liên quan gì tới Tạ Vạn Lợi, đương nhiên không dám đắc tội bừa bãi với vị đại tiểu thư này.Bất quá lời nói của hắn vẫn làm Bạch Dương khó chịu.Cái gì mà “vô cớ bị bắt”?Tên họ Tạ đó không phạm tội, không lừa tiền, bọn tôi ăn no rửng mỡ,chạy lên thủ đô bắt hắn làm gì?Kiểm sát viện lần này tới, muốn kiểm tra không phải là kẻ hiềm nghi phạm tội mà là cục công an huyện Ninh Bắc.Liễu Tuấn và Viên phó huyện trưởng bắt tay nhau, chỉ mìm cười nói “hoan nghênh”!Có Bạch Dương ở đây, y rất tự giác đóng vai “đàn em”!Công lao thuộc về lãnh đạo, vinh quang cũng phải thuộc vè lãnh đạo!Đó là quy củ quan trường, bình thường không thể phá hỏng.- Bạch bí thư, Liễu bí thư, giờ chúng ta cùng đi gặp đồng chí Tạ Vạn Lợi thôi!Viên phó viện trưởng lập tức đề nghị, hoàn toàn bỏ Khâu Viên Triêu Qua một bên, bất quá Khâu Viên Triêu không hề so đo.Hắn đang kích động đây này!Vào lúc quan trọng, Bạch Dương và Liễu Tuấn không chút do dự đứng ra, sự thực chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác.- Tôi dẫn đường, chư vị lãnh đạo theo tôi!Bạch Dương gật đầu.Khâu Viên Triêu đi trước dẫn đường.Lúc cả đoàn người tới phòng thẩm vấn, Tạ Vạn Lới vấn vẻ mệt mỏi phờ phạc, dựa vào lưng ghế, chẳng để ý tới câu hỏi của cảnh sát.Cho dù không ở trong phòng giam lớn nữa, không bị các đại ca trong phòng giam “ức hiếp”, cục công an liên tục thẩm vẫn cũng làm hắn hết sức mệt mỏi, y phục dơ dáy, râu ria xồm xoàm, bộ dạng không thể nhếch nhác hơn.Khi hắn bị bắn, không có thời gian về nhà lấy mấy bộ y phục, áo sơ mi hoa hoét xanh đỏ bên trong đã biến thành màu đen rồi.- Xin chào đồng đồng chí Tạ Vạn Lợi!

Chúng tôi là người của viện kiểm sát Đại Ninh, tôi họ Viên, là phó kiểm sát trưởng, đặc biệt tới tìm hiểu tình huống của đồng chí.Viên phó kiểm sát trưởng đi thẳng tới mặt Tạ Vạn Lợi, nói rõ thân phận, đồng thời luôn miệng “ đồng chí Tạ Vạn Lợi”, thái độ rất rõ ràng.

Tạ Vạn Lợi khôn ngoan cỡ nào, lập tức biết ngay là “viện binh” cấp trên phái tới, tức thì tinh thần phấn trấn đứng lên, bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng, người chẳng nhỏ nhít gì nữa rồi, con mắt chớp mấy cái, nước mắt đã trào ra như suối.- Các đồng chí kiểm sát, tôi oan uổng quá.Tạ Vạn Lợi há mồm ra kêu oan kêu khuất, cực kỳ thuận thục, nếu luận diễn kịch, đúng là rất khá.Viên phó kiểm sát trưởng sác mặt liền trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:- Đồng chí Tạ Vạn Lợi, chính sách của đảng chúng ta là không oan uổng cho một người tốt, cũng không tha cho một kẻ sấu nào!

Đồng chí có gì tình huống gì, đều có thể phản ánh cho chúng tôi.- Tôi...tôi muốn tố cáo bọn họ bắt người phi pháp!Tạ Vạn Lợi chỉ vào Khâu Viên Triêu hét lên, khí thế khá hùng hổ.Đúng lúc này ánh mắt lạnh lùng của Liễu Tuấn quét tới, Tạ Vạn Lợi bất giác rụt cổ lại, ánh mắt chiếu xuống dưới.Thực sự mà nói, Tạ Vạn Lợi chẳng hề sợ người đích thân bắt hắn cùng thẩm vấn mấy ngày là Khâu Viên Triêu, chỉ mỗi với Liễu Tuấn là mang trong lóng sự sợ hãi, hắn luôn cảm thấy tên bí thư trẻ tuổi này không đơn giản, hoàn toàn không để ý tới bối cảnh của hắn, công nhiên sai người “xử lý” hắn.Hơn nữa Khâu Viên Triêu là bí thư chính pháp ủy, là cán bộ cùng cấp với phó bí thư, nhưng lại rất kính cẩn nghe lệnh y, đã gián tiếp chứng minh lai lịch của tên trẻ tuổi đó không đơn giản.Hiện giờ mặc dù người của viện kiểm sát tới rồi, theo phân tích đáng lẽ phải giúp hắn, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn huyện Ninh Bắc, vạn nhất “giải cứu” thất bại, thì hắn thảm mất!Cái khác chưa nói, chứ nếu bị giam vào phòng lớn, thà hắn chết đi cho xong!Viên phó kiểm sát trưởng nói:- Đồng chí Tạ Vạn Lợi, đồng chí đừng kích động cứ ngồi xuống từ từ nói, nếu như tình huống đồng chí phản ánh là thật, tôi tin pháp luật sẽ trả lại công bằng cho đồng chí.Một kiểm sát viên trẻ đi theo liền mở sổ, lấy bút chuẩn bị ghi chép.Lúc này, Liễu Tuấn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi:- Giám đốc Tạ, ông nợ công ty than chúng tôi ba triệu, định bao giờ mới trả?Liễu Tuấn vốn không định nói lúc này, nhưng thái độ của Viên kiểm sát trưởng làm y rất khó chịu.Người này vừa vào không đợi Khâu Viên Triêu giới thiệu thân phận Bạch Dương, đã hỏi ngay Tạ Vạn Lợi, hiện giờ tiến vào quy trình phá án, đúng là không hề coi Bạch Dương vào đâu.Cũng không biết là hắn cố ý hay nhất thời sơ ý.Bạch Dương là đồng chí nữ, ở trường hợp công chúng phải giữ phong độ, Liễu nha nội thì không thèm để ý nhiều như vậy.Ngươi không nể mặt Bạch Dương, ta chẳng phải nể nang gì ngươi.Ngươi có là phó kiểm sát trưởng thì cũng phải biết quy củ “cường long không ép địa đầu xà”.Chẳng lẽ hai vị chính phó bí thư huyện ủy tới đây để làm nền cho ngươi sao?- Liễu bí thư, chỉ cần tôi về thủ đô là lập tức trả tiền.Tạ Vạn Lợi thực sự có hơi sợ Liễu Tuấn, cũng không dám nói tới mấy câu kiểu thư cuối năm trả tiền nữa, một lòng muốn thoát thân trước đã, chỉ cần rời khỏi huyện Ninh Bắc là trời cao biển rộng rồi.Liễu Tuấn mỉm cười chậm rãi nói:- Ha ha, giám đốc Tạ chẳng phải luôn miệng nói quý công ty vốn xoay vòng khó khăn sao?

Sao lại có thể lập tức trả tiền được?

Nếu như thế, mời giám đốc Tạ thông báo cho nhân viên của công tay, gửi ba triệu lại đây ngay lập tức, thì giám đốc Tạ sẽ tự do ngay!

Nếu không, ông thực sự gặp phải phiền phức rất lớn đấy!- Anh uy hiếp tôi...Tạ Vạn Lợi lập tức xoay sang bên cạnh nói:- Viên kiểm sát trưởng, ngài cũng thấy rồi đó.Lúc này Tạ Vạn Lợi cũng bất chấp sợ hãi, ôm chặt lấy cọng cõ cứu mạng là Viên phó kiểm sát trưởng.Cái huyện Ninh Bắc khốn kiếp này, hắn thực sự không muốn ở thêm một ngày nào.- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!

Đó là điều thiên kinh địa nghĩa, chẳng phải uy hiếp gì hết, tôi chỉ nói một sự thật mà thôi.

Ba triệu này là do công nhân mỏ huyện Ninh Bắc chúng tôi đào lên từng chút từng chút một, chảy bao nhiêu mổ hôi bao nhiêu máu có biết không hả?

Ông dựa vào cái gì mà chây nợ không trả?Liễu Tuấn hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tạ Vạn Lợi, nói từng chữ một.- Ngay tại nơi đây, tôi chịu trách nhiệm nói cho ông biết, bất kể ông có quan hệ ra sao, bất kể ông có hậu thuẫn thế nào, ba triệu này ngày nào không trả, ngày đó ông không rời khỏi được huyện Ninh Bắc.

Chương 511: Bạch Dương muốn lên tuyến đầuNgười của viện kiểm sát đều biến sắc mặt, trước khi tới bọn họ đã biết chuyện này không dễ làm, ba lãnh đạo chủ yếu huyện Ninh Bắc đều không ai dễ đụng vào.

Bạch Dương và Liễu tuấn thì không cần nói, cả hai đều là nha nội!Nhất là Liễu Tuấn, nổi danh “kiêu ngạo ngang ngược”, là nhân vật tàn nhẫn trở mặt không nhận người!

Tính cách giống hệt cha, ai trêu chọc vào y, là dồn kẻ đó tới đường cùng, không đánh cho bẹp xuống đất thì không buông tay.Bành Thiếu Hùng tuy không phải nha nội nhưng sau lưng cũng có một thường vụ phó tỉnh trưởng, há dễ chọc vào sao?Vì một tên thương nhân chết tiệt ở kinh thành đắc tội ba nhân vật thế lớn, quá là lỗ vốn rồi, sao Viên phó kiểm sát trưởng lại chẳng tính rõ được?

Thế nhưng Vương kiểm sát trưởng đích thân điểm danh, chẳng thể không tới.Mà người họ Vương kia, càng không dễ đắc tội.Cho nên trước khi tới huyện Ninh Bắc, Viên phó kiểm sát trưởng chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, tất nhiên hắn cũng hi vọng chuyện này là cục công an huyện tự ý hành động mà không hỏi ý kiến của nhóm người Bạch Dương, chỉ sau khi chuyện đã rồi mới đành ngầm thừa nhận, như vậy thì dễ làm rồi.Phòng chứng còn mang một chút hi vọng này, vì thế Viên phó kiểm sát trưởng mới tìm thẳng tới Khâu Viên Triêu, không định kinh động tới ba người kia.Không ngờ vừa gặp Tạ Vạn Lợi, chưa nói được hai ba câu Liễu Tuấn đã nhảy ra, nói chuyện không nể nang gì, coi họ Viên hắn như không khí.Viên phó kiểm sát trưởng cũng lạnh mặt lại nói:- Liễu bí thư, nói chuyện như vậy không ổn đâu, trước khi có chứng cứ xác thực chứng minh đồng chí Tạ Vạn Lợi phạm tội, thì đồng chí ấy được tự do, không một ai có quyền hạn chế tự do nhân thân cả.Hắn ta cũng là nhân vật không đơn giản, trong chớp mắt đã vạch rõ quan hệ, Liễu Tuấn dù lai lịch cực lớn, nhưng hậu thuẫn của họ Viên là Vương kiểm sát trưởng, lúc quan trọng không thể hàm hồ.- Viên kiểm sát trưởng, tôi thừ nhận đồng chí nói có đạo lý, nhưng đồng chí có biết hắn nợ huyện chúng tôi bao nhiều tiền không?

Ba triệu đấy!Liễu Tuấn nhìn Viên phó kiểm sát trưởng, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh:- Ba triệu là một khái niệm gì?

Là hai vạn năm nghìn tấn than!

Cần phải bao nhiêu công nhân mỏ ngày đêm xuống mỏ mới đảo lên được?

Đồng chí không tự mình xống mỏ, khả năng còn chưa biết, 30 tết năm ngoái, vì đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, Bạch bí thư, Bành huyện trưởng và tôi đã ăn tết dưới mỏ, tận mắt chứng kiến quá trình gian khổ đó.

Đồng chí nói xem, Tạ Vạn Lợi một tên lừa đảo có đức có tài gì dám nuốt món tiền mồ hôi nước mắt này?Viên phó kiểm sát trưởng lại biến sắc, trầm mặt xuống nói:- Liễu bí thư, tôi biết công tác ở địa phương không dễ dàng, lãnh đạo địa phương đều rất vất vả, nhưng tôi là kiểm sát viên, hôm nay tôi tới đây là điều tra vấn đề Tạ Vạn Lợi đồng chí bị bắt có hợp trình tự không, chúng ta việc nào ra viếc nấy đi.Lúc này đã tới lượt Bạch Dương nói chuyện rồi.Cô nhẹ nhàng vén mái trọng dợn sóng, bỉnh thản nói:- Viên kiểm sát trưởng, mỗi người chúng ta đều phải tôn trọng pháp luật, điều này tôi ủng hộ.

Nhưng các đồng chí của viện kiểm sát, có phải cũng nên quan tâm xem Tạ Vạn Lợi có phạm tội thật hay không chứ?

Nếu như nói cục công an huyện Ninh Bắc trong quá trình bắt Tạ Vạn Lợi có tồn tại một số vấn đề, viện kiêm sát nên sửa chữa cho đúng là chuyện phải làm, bất quá nếu như vì thế mà làm cho kẻ hiềm nghi phạm tội chạy thoát, tạo thành tổn thất kinh tế không thể vãn hồi, vậy xin hỏi Viên kiểm sát trưởng trách nhiệm này do ai gánh?

Viện kiểm sát Đại Ninh có phải cũng nên suy nghĩ qua thình huống thực tế hay không?Bạch Dương khí độ đoan trang nhã nhặn, nhiều năm kinh nghiệm lãnh đạo cán bộ, làm cô tự nhiên mã nuôi dưỡng lên “quan uy” ung dung, thường làm cho người ta quên đi giới tính và tuổi tác của cô.Viên kiểm sát trưởng lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận đáp.- Bạch bí thư, đồng chí Tạ Vạn Lợi có hiềm nghị lừa đảo hay không, chúng tôi còn chưa hiều tra, tạm thời chưa có quyền phát ngôn.

Chúng tôi nhận được tố cáo chỉ nói có người bị công an huyện Ninh Bắc vô cớ bắt giữ, cho nên hôm nay chúng tôi tới đây là tìm hiểu vấn đề này trước.

Còn về phần trách nhiệm buông tha hiềm nghi phạm tội lửa đảo như Bạch bí thư nói, tôi không có quyền đưa ra câu trả lời.

Nhưng tôi tin pháp luật công bằng, không oan uổng cho một người tốt nào, cũng sẽ không tha cho một người xấu nào.Vương kiểm sát trường bảo hắn tới tìm hiểu tình huống của Tạ Vạn Lợi, ý tứ rất rõ ràng rồi.Trong lòng Viên phó kiểm sát trưởng hiểu rõ, nếu như có khả năng, hắn đương nhiên phải nghĩ cách “giải cứu” Tạ Vạn Lợi theo chỉ thị, còn về phần đắc tội với nhóm người Bạch Dương và Liễu Tuấn thì cũng đành phải vậy.

Thân là kiểm sát viên, muốn chỗ nào cũng vẹn toàn, không đắc tội ai vốn cực khó, nhưng hiện giờ xem ra thái độ của lãnh đạo chủ yếu của huyện Ninh Bắc rất rõ ràng,Liễu Tuấn cau mày lại.Viên phó kiểm sát trưởng này thật đúng là nhân vật khó chơi, khuông uổng Vương Thịnh Đức điểm danh hắn tới làm việc, hạng người lỡ cỡ, hẳn là cũng chẳng lọt được vào mắt Vương Thịnh Đức.Bạch Dương chẳng có kiên nhẫn đấu võ mồm với người khác, phât bàn tay nhỏ trắng muốt lên, nói:- Các đồng chí viện kiểm sát muốn tìm hiểu tình hình tôi không phản đối.

Nhưng Tạ Vạn Lợi phải trả nợ, nếu không vừa rồi Liễu bí thư đã nói đấy, hắn không thể rời khỏi huyện Ninh Bắc.Nói xong Bạch Dương liền gật đầu với Viên phó kiểm sát trưởng, rồi xay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.Lãnh đạo đã đi, Liễu Tuấn tất nhiên cũng phải đi theo, thấy Khâu Viên Triêu cũng muốn đi ra theo liền đưa mắt ra hiệu, Khâu Viên Triêu hiểu ý ở lại phòng thẩm vấn.Liễu Tuấn theo sát, sóng vai cùng Bạch Dương mà đi, hỏi nhỏ:- Chị định thế nào?- Mặc cho bọn họ công kích, Tạ Vạn Lợi không trả tiền thì cũng đừng nghĩ tới đi ra nữa.Bạch Dương giọng không lớn, nhưng nói hết sức kiên quyết.Liễu Tuấn gật đầu.Dù trước kia Bạch Dương suy nghĩ thế nào, nếu như cô đã nói lời kiên quyết trước mặt người của viện kiểm sát, thì Bạch Dương bằng với việc bị trói lên chiến xa tiến tới rồi, không còn đường mà do dự nữa.- Còn nữa, chuyện này cậu đứng nhúng tay vào, về danh nghĩa, câu không quản việc này.Bạch Dương vừa đi vừa nói, thái độ rất tùy ý.Liên Tuấn đứng lại hỏi:- Chị nói thế là sao?Bạch Dương cũng dừng lại nhìn y, ánh mắt hết sức nhu hòa, nhẹ nhàng nói:- Cậu là nam nhân, lại còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, chị không thể để cậu đi mạo hiểm.Liễu Tuấn sững người, một luồng hơi ấm tràn lên trong lòng, nếu chẳng phải Trương Hiểu Mạn và Phan Tri Nhân theo cách đó không xa, nói không chừng đã kéo Bạch Dương vào lòng, đặt lên một nụ hôn nồng nàn.Tin rằng nếu như hai người ở đơn độc với nhau, y có làm như vậy Bạch Dương cũng sẽ không phản đối.- Tiểu Tuấn, lần này nghe chị nhé?

Được không?Bạch Dương giống như thương lượng, lại giống như cầu khẩn, chỉ mỗi ý mệnh lệnh là không hề có.Liễu Tuấn mím chặt môi không nói, hiển nhiên không muốn để Bạch Dương xông lên tuyến đầu.Bạch Dương cười nói:- Nếu như bọn họ gây chuyện thái quá, nói không chừng chị cũng muốn một chuyến lấy quyền đè người.Liễu Tuấn cũng cười.Bạch Dương từ khi tham gia chính trường tới nay, chưa từng cầu xin Bạch Kiến Minh cái gì, nếu như lần này thực sự mở miệng, Bạch lão gia tử chừng rất khó cự tuyệt yêu cầu của cô con gái yêu.Liễu Tuấn nói:- Tới phòng làm việc của chị nói chuyện đi.Bạch Dương gật đầu.Kỳ thực tới phòng làm việc, cơ bản chẳng trò chuyện gì, Liễu Tuấn cứ ngây ngất nhìn Bạch Dương, nói chuyện lung tung câu được câu chăng, Bạch Dương hơi có chút ngượng ngùng, tránh khỏi ánh mắt nồng cháy của y, khuôn mặt xinh nổi lên hai áng mây hồng.Chính lúc Liễu nha nội “thú huyết sôi trào” muốn làm một chút chuyện ở phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại chết tiệt vang lên rất không đúng lúc.Bạch Dương nhoẻn miệng cười với Liễu Tuấn rồi nhấc điện thoại lên.- Xin chào, tôi là Bạch Dương.- Chào Bạch bí thư, tôi là lão Viên đây, tôi muốn nói chuyện với đồng chí, Bạch bí thư có thời gian chứ?Viên phó kiểm sát trưởng hơi ngạc nhiên, hình như giọng nói của Bạch bí thư chẳng có vẻ tức giận, còn mang theo chút vui vẻ, nhưng không biết vì sao vào lúc này Bạch bí thư còn có thể giữ được tâm tình vui vẻ.- Hoan nghênh!Giọng nói của Bạch Dương lập tức khôi phục sự bình đạm khách khí.Viên phó kiểm sát trưởng tới rất nhanh.Thực tế trong quá trình công an huyện Ninh Bắc bắt Tạ Vạn Lợi có chút thiếu hợp pháp, tình huống này rất rõ ràng, Tạ Vạn Lợi nói qua, Khâu Viên Triêu cũng chẳng phủ nhận, chỉ nhấn mạnh sự thực Tạ Vạn Lợi hiềm nghi quịt nợ.Viên phó kiểm sát trưởng vấp phải khó khăn, nhưng không nổi giận với Khâu Viên Triêu, sau khi thấy thái độ hai người Bạch Liễu, biết rằng lời nói Khâu Viên Triêu không quyết định được, nổi giận với hắn chỉ đắc đội vô nghĩa.Một bí thư chính pháp ủy, thường ủy huyện ủy, nếu như không cần thiết không nên đắc tội.Viên phó kiếm sát trưởng tới nơi thì Liễu Tuấn đã về phòng làm việc của mình.Y tiếp nhận đề nghị của Bạch Dương, không quản chuyện này nữa, Bành Thiếu Hùng chẳng phải cũng tới cơ sở rồi sao?

Lúc đó Đại Ninh cho dù có điện thoại di động, nhưng chỉ có một số ít nhương nhân lớn mới dùng, ngoài ra cũng chỉ có đám hoàn khố nha nội thích thứ mới mẻ, nhưng cầm di động nói oang oang, làm ra vẻ ta đây, còn chưa lưu hành trên quan trường.

Bành Thiếu Hùng trốn vào một góc hương trấn sơn cước nào đó, hưởng thụ sự tiếp đãi xun xoe, muốn tìm được hắn đúng là không dễ gì.- Bạch bí thư, tình huống chúng tôi cơ bản đã tìm hiểu rõ, căn cứ vào quy định pháp luật liên quan, huyện Ninh Bắc bắt giữ đồng chí Tạ Vạn Lợi là phạm pháp, phải lập tức thả ra ngay.Mặc dù Bạch Dương đã tỏ rõ thái độ, Viên phó kiểm sát trưởng vẫn cứ kiên trì.- Trình tự cần có không thể thiếu một bước, còn về phần huyện Ninh Bắc kiên quyết không thả người, lão Viên tôi cũng chẳng cưỡng ép, bất quá tôi sẽ báo cáo đúng sự thực với cấp trên, xử lý như thế nào thì do thượng cấp định đoạt là được.Bạch Dương mỉm cười nói:- Viên kiểm sát trưởng vất vả rồi, chuyện này đúng là tồn tại một chút vấn đề trình tự, nhưng người không thể thả!

Tin rằng đồng chí cũng biết ba triệu này với huyện Ninh Bắc có ý nghĩa gì.Viên phó kiểm sát trưởng gật đầu nói:- Được, vậy thì Bạch bí thư, tôi xin cáo từ.Hắn tới vốn chỉ là một cái lễ số hiện giờ Bạch Dương đã nói rõ như vậy, không còn đường xoay chuyện nữa, nói tiếp cũng vô nghĩa.- Thứ lỗi không tiễn xa được!

Chương 512: Tá đao sát nhânViên phó kiểm sát trưởng trở về rồi, điện thoại của Vương Thịnh Đức cuối cùng cũng gọi tới cho Liễu Tuấn.Vương Thịnh Đức vừa cười vừa nói:- Liễu bí thư xin chào, tôi là Vương Thịnh Đức của viện kiểm sát.- A, xin chào Vương kiểm sát trưởng.Liễu Tuấn miệng cũng cười, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên, theo lý Bạch Dương đã nhận lấy việc này, Vương Thịnh Đức không nên tới tìm y, nhưng kẻ này đã gọi điện tới rồi, trong đó có huyền cơ gì, Liễu nha nội phải suy tính cho rõ.- Liễu bí thư này, tại sao cơ quan công an quý huyện biết luật còn phạm luật, vô cớ bắt giữ thương nhân thủ đô vậy.Vương Thịnh Đức rất khách khí, quan lớn chính cấp trên tỉnh, đối với hậu sinh vãn bối hai mươi mấy tuổi cấp phó ở huyện, luôn miệng nói “Liễu bí thư “ còn không mang theo chút “châm chọc” nào, đạo hạnh phải rất cao.Riêng bằng sự tu dưỡng này đủ để Liễu Tuấn cảnh giác rồi, có thể trở thành nòng cốt của Hồ hệ, hẳn chẳng phải là hạng tầm thường.- Ấy Vương kiểm sát trưởng, chuyện này không phải do tôi quản đâu.Liễu Tuấn nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân Vương Thịnh Đức gọi điện tới, cũng không muốn tùy tiện tiếp lời.Dù sao Vương Thịnh Đức hơn xa Viên phó kiểm sát trưởng, nói chuyện với hắn ta phải đặc biệt cẩn thận.- Mặc dù không phải là do Liễu bí thư quản, nhưng hẳn Liễu bí thư cũng biết chứ?Vương Thịnh Đức hỏi, ngữ khí vẫn rất hòa hoãn.- Cũng hiễu được ít nhiều, theo tình huống của bên chính phủ huyện phản ánh thì thương nhân Tạ Vạn Lợi tựa hồ hiềm nghi lừa đảo, số tiền rất lờn, ý tứ của huyện ủy là vì thu hồi lại tổn thất kinh tế to lớn này, huyện mới mời đồng chí đó tới huyện bàn bạc cẩn thận.Liễu Tuấn đáp rất cẩn thận, hơn nữa chỉ rõ là bên chính phủ huyện phản ánh tình huống.Sau khi chuyện này xảy ra, Ngô Ba xông lên trước, một cụ điện thoại gọi tới, Bành Thiếu Hùng đã rụt đầu lại làm con rùa đen, làm Liễu nha nội hết sức bất mãn, cho nên kéo hắn ra chắn phía trước Vương Thịnh Đức.- Hà hà, bàn bạc cẩn thận đương nhiên là phải làm, bất quá thủ pháp mời khách có chút không hợp quy củ!

Liễu bí thư, đối với phần tử phá hỏng kiến thiết kinh tế đương nhiên phải nghiêm trừng không tha, chức trách cơ quan chính pháp là vì mở rộng cái cách, bảo vệ cho kiến thiết kinh tế mà, nhưng căn cứ vào tình huồng cơ quản kiển sát tìm hiểu được, đây chỉ là một chuyện tranh chấp kinh tế thông thường, tạm thời còn chưa có chứng cớ xác đáng chứng minh đồng chí Tạ Vạn Lợi lừa đảo, tôi cho rằng, nếu là tranh chấp kinh tế, vẫn phải dựa theo phương thức tranh chấp kinh tế xử lý, dùng cơ quan quốc gia xen vào tranh chấp kinh tế, sẽ không tốt lắm, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, bôi đen cơ cấu chính pháp.Vương Thịnh Đức kéo một cái tội rất lớn xuống.Liễu Tuấn đáp:- Vâng, cám ơn Vương kiểm sát trưởng nhắc nhở, tôi sẽ lập tức báo cáo với Bạch bí thư, đem chỉ thị của Vương kiểm sát trưởng chuyển đạt lại.- Liễu bí thư, một chuyện nhỏ như thế, không cần mở hội nghị thường ủy thảo luận chứ?Ngữ khí của Vương Thịnh Đức đã hơi có chút thay đổi.Lúc này Liễu Tuấn cơ bản đã đoán được ý tứ Vương Thịnh Đức rồi, chỉ có một câu thôi, đó là mọi người đều muốn tránh Bạch Dương, nhưng Vương Thịnh Đức hiển nhiên mưu kế càng sâu hơn một tầng.Hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi ở thủ đô rất mạnh, đây là điều chắc chắn rồi, có thể làm một kiểm sát trưởng cấp tỉnh ra trận đâu phải chuyện thường, hơn nữa Vương Thịnh Đức còn đích thân lên tuyến đầu, phóng chừng cũng được Hồ Vi Dân cho phép.Tới tầng cấp của Vương Thịnh Đức, lại liên quan tới Bạch Dương và Liễu Tuấn, Vương Thịnh Đức tuyệt đối không thể tự ý chủ trương được.Chắc là Viên phó kiểm sát trưởng sau khi trở về đã lập tức báo cáo thái độ của Bạch Dương và Liễu Tuấn cho ông ta rồi.Theo lý lẽ thường mà phân tích, Bạch Dương đã tỏ thái độ, thì bất kể là ai trong huyện Ninh Bắc muốn cứu Tạ Vạn Lợi ra phải được sự cho phép của Bạch Dương, nếu không chẳng ai dám công nhiên đối đầu với bí thư huyện ủy, tự ý thả Tạ Vạn Lợi ra.Dù là Liễu Tuấn cũng không thể vượt quyền.Thế mà Vương Thịnh Đức lại cứ nói với y, vậy ý đồ rõ rồi, thả Tạ Vạn Lợi hay không đã không quan trọng nữa, bọn họ đã bắt chết “mục tiêu” vào Liễu Tuấn, mượn nhân vật sau lưng Tạ Vạn Lợi đả kích Liễu Tuấn.Ý đồ là, lãnh đão à, không phải chúng tôi không chịu giúp, mà thằng nhãi Liễu Tuấn rất “ngạo mạn”, người ta là nha nội, là con trai Liễu Tấn Tài, chúng tôi cũng không làm gì được.Vương Thịnh Đức muốn giúp Hồ Vi Dân xả hận, chơi con Liễu Tấn Tài một vố lớn.Quả nhiên là rất giỏi chơi thủ đoạn.- Vương kiểm sát trưởng, chuyện này tôi đúng là không rõ lắm, chính pháp không trong phận sự của tôi.

Ngoài ra chuyện liên quan tới công ty Hưng Thịnh là do chính phụ huyện quản lý, Bạch bí thư và Bành huyện trưởng chỉ thị rõ ràng, Tạ Vạn Lợi không trả tiền, thì không thả được.

Tôi cũng không thể nói gì, mong Vương kiểm sát trưởng thông cảm.

Thế này vậy, Vương kiểm sát trưởng trực tiếp hạ chỉ thị với Bạch bí thư và Bành huyện trưởng, chỉ cần hai vị lãnh đạo đồng ý thả người, tất nhiên tôi không có ý kiến gì.Liễu Tuấn cùng cười ha hả, chơi “trốn tìm” với Vương Thịnh Đức.Nếu y đã nghĩ rõ nguyên nhân hậu quả rồi, sao chịu mắc lừa?Các người không dám đụng vào Bạch Dương hả?

Vậy thì tôi chẳng dính dáng gì nữa.Muốn mượn đao giết ngươi ư, tưởng cả thiên hạ này chỉ mỗi mình Vương Thịnh Đức ông thông minh thôi hả?Vương Thịnh Đức không ngờ Liễu Tuấn cơ cảnh khác thường, không chịu có chút bồng bột của tuổi trẻ, tu dưỡng sâu như vậy làm Vương Thịnh Đức rất ngạc nhiên, lập tức cười ha hả rồi cúp điện thoại.Có nên “chỉ thị” cho Bạch Dương không, Vương Thịnh Đức phải nghĩ cho rõ.Đáng lẽ nói trước kia quyết định phái cảnh sát đi bắt Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc “nói chuyện”, lãnh đạo huyện bao gồm Liễu Tuấn, không ai nghĩ chuyện này sẽ bị làm rùm beng lên như thế.Cúp điện thoại của Vương Thịnh Đức rồi, Liễu Tuấn cười lạnh, đột nhiên cảm thấy chuyện này còn chưa đủ ầm ĩ, vốn y định theo ý của Bạch Dương rút mình ra, không ngờ y chẳng chọc vào người ta, người ta lại tới gây chuyện rồi.Được được lắm, các người đã ra đòn, vậy tôi tiếp chiêu luôn!- Viên Triêu bí thư, tên Tạ Vạn Lợi đó vẫn chưa chịu khai báo hả?Liễu Tuấn vừa đi lại vừa hút thuốc trong phòng, một lúc sau mới hạ quyết tâm gọi điện cho Khâu Viên Triêu.- Vâng Liễu bí thư, tên này miệng rất cứng.Khâu Viên Triêu có hơi mất tinh thần.- Tiếp đãi hắn cho chu đáo, mặc kệ là thủ đoạn gì cũng dùng hết, dù hắn sống hay chết, dù như thế nào, nhất định phải lấy được khẩu cung.

Ngoài ra, cho hắn gọi điện cho chủ ở kinh thành.Giọng nói của Liễu Tuấn có chút lạnh lẽo.- Vâng!Khâu Viên Triêu cũng chẳng nói nhiều.Thái độ hai người Bạch Liễu hôm nay đã nói rõ tất cả rồi, hiện giờ lại được Liễu Tuấn phân phó, Khâu Viên Triêu biết hai vị nha nội nổi giận thực rồi, chuẩn bị làm náo loạn một trận.Vào thời khắc quan trọng lãnh đạo không để hắn phải chống đỡ, hắn cũng không thể chỉ làm cảnh.Không có gì để nói nữa, cứ theo mà làm thôi!Ác mộng của Tạ Vạn Lợi lại đổ xuống.Nhưng Tạ Vạn Lợi đúng là rất cứng cỏi, bất kể cục công an dùng thủ đoạn gì cũng cắn chặt miệng không nói.Khâu Viên Triêu vừa tức vừa hận, nhưng không thể đẻ hắn bị chết!

Đang không có kế gì thì công hàm của viện kiểm sát Đại Ninh đã gửi tới huyện Ninh Bắc.Viện kiểm sát chỉ ra, cục công an huyện Ninh Bắc trong quá trình bắt giữ Tạ Vạn Lợi dùng trình tự không đúng pháp luật, yêu cầu công an huyện Ninh Bắc lập tức sửa chữa, thả Tạ Vạn Lợi ra.Khâu Viên Triêu dĩ nhiên dùng tốc độ nhanh nhất đem công hàm này giao tận tay Liễu Tuấn.Liễu Tuấn xem cẩn thận một lượt, rồi trả lại cho Khâu Viên Triêu, nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười nói:- Viện kiểm sát nói rất có lý, khi nên thả thì phải thả.Khâu Viên Triêu thần người ra, không hiểu gì cả.Liễu Tuấn cảm thấy Khâu Viên Triêu đúng là người thành thật, làm chính pháp bao năm như vậy mà đầu óc không thoánng chút nào, nếu đổi lại là Trình Tân Kiến thì đã hiểu ý của y rồi.Bất quá không thể trách Khâu Viên Triêu được, dù sao hai người làm việc với nhau chưa lâu, Liễu Tuấn và Trình Tấn Kiến lại có giao tình mười mấy năm, mức đó ăn ý, Khâu Viên Triêu sao bì được.Liễu Tuấn cười nói:- Cục công an là cơ quan chấp pháp, chuyện biết luật mà còn vi phạm, có thể không làm thì đừng nên làm.

Tạ Vạn Lợi cứng như thế, nhốt hắn cũng vô dụng, thả ra đi!Khâu Viên Triêu cả kinh:- Thả thực sao?- Đương nhiên, hãy trả lời viện kiểm sát, chúng ta lập tức thả người.

Có điều Viên Triêu bí thư này, tôi nghe nói tên Tạ Vạn Lợi này không chỉ nợ tiền mỗi huyện Ninh Bắc chúng ta, còn nợ rất nhiều đơn vị khác phải không?Nụ cười của Liễu Tuấn ngày càng cao thâm khó lường.Khâu Viên Triêu gục gặc đầu.- Vậy tốt rồi, chúng ta thả hắn, nhưng không đại biểu cho người khác không bắt hắn, Viên Triêu bí thư thấy đúng không?- Quá đúng!Khâu Viên Triêu choàng tỉnh, lập tức giơ ngón tay cái với Liễu Tuấn.Đối với vị bí thư trẻ tuổi này, Khâu Viên Triêu bội phục sát đất rồi.Thế là Tạ Vạn Lợi được thả ra.Bạch Dương sau khi biết tinh, giật mình kinh hãi, lần đầu tiên làm ầm ĩ trong điện thoại với Liẽu Tuấn.- Cậu nói cái gì?

Thả hắn rồi?Có vẻ như Bạch Dương không tin.- Đúng thế, viện kiểm sát gửi công hàm tới, muốn chúng ta sửa chữa sai lầm, người ta cơ quan kiểm sát thượng cấp, ý kiến chính xác chúng ta cần phải tôn trọng.Giọng nói của Liễu Tuấn rất thản nhiên.- Cậu...cậu đúng là làm bừa!Bạch Dương khóc cười không xong.Liễu nha nội không vui, nghiêm mặt lại, nói rất không vui:- Bạch bí thư, chị phê bình như thế là không đúng, tôi không nhận, chúng tôi dựa theo trình tự pháp luật làm việc, phạm sai lầm thì phải sửa chữa, vì sao chị lại phê bình tôi lung tung thế?Bạch Dương đang muốn nói, thì tên tiểu ngoan đồng đáng ghét đã cúp điện thoại, thiếu chút nữa làm chị Bạch Dương tức tới gất xỉu.- Tiểu ngoan đồng, cậu chỉ biết làm bậy!Bạch Dương cầm điện thoại kêu u u, nghiến răng nhiến lợi rít vào ống nghe.Mới mắng không được mấy câu, cửa phòng làm việc đã bị mở ra, tiểu ngoan đồng mặt mày lấm lét thò đầu chui vào, nở nụ cười xấu xa, còn thuận tay cài cửa phòng lại.

Chương 513: Kẻ khởi sướng phải bị xử lýThấy Liễu Tuấn đi vào, Bạch Dương lập tức quay người đi không thèm nhìn, có thể nhìn ra Bạch Dương đúng là hơi giận rồi, người này càng ngày càng không coi ai vào đâu, chuyện lớn như thế không ngờ chẳng nói trước, có coi bí thư huyện ủy ra cái gì nữa không!Bất quá chị Bạch Dương cũng biết làm thế này chẳng có tác dụng gì, tiểu ngoan đồng nhất định sẽ đứng trước mặt cô, dù là cô đi về phía sau, quay mặt vào tường, thì thân hình to lớn của tiểu ngoan đồng cũng sẽ chen vào giữa cô và bức tưởng.Không ngoài dự đoán, Liễu phó bí thư đã đã tới sau lưng ghế tựa, đưa tay chơi đùa mái tóc mềm mại của Bạch Dương, ngón tay còn như vô tình lướt qua gò má sáng bóng, thậm chí còn dừng lại lại ở bên vành tại, khẽ nhéo một cái.- Đừng nghịch!Bạch Dương hầm hừ, đưa tay muốn gạt bàn tay không ngoan ngoãn của tiểu ngoan đồng ra:- Cậu thả hắn ra, ba triệu kia phải đi tìm ai để đòi?

Còn cuộc đàm phán bên ngân hàng thì phải làm sao?Bạch Dương dâng tới tận cửa, tiểu ngoan động sao chịu bỏ qua cơ hội tốt, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, cười tủm tỉm nói:- Cứ tìm em, ba triệu nho nhoi, có đáng làm Bạch đại tiểu thư lo lắng sao?Bạch Dương hoàn toàn cứng họng, cô phát hiện nói chuyện tiền bạc với một triệu phú, phương thức tư duy đúng là không theo kịp.- Chị yên tâm đi, Tạ Vạn Lợi không trả ba triệu lại hắn không về được thủ đô.Liễu Tuấn nói chắc chắn.Bạch Dương tức thì mở to mắt nhìn Liễu Tuấn chằm chằm.- Này cậu đừng có làm liều đấy.- Hừ hừ, chẳng lẽ chỉ có phép quan phủ đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn hả?Liễu Tuấn đã nói đúng.Cục công an huyện Ninh Bắc mặc dù đã thả Tạ Vạn Lợi, nhưng Tạ Vạn Lợi lại thực sự không về được thủ đô mà đã mất tích.Ba ngày sau, Bạch Dương nhận được điện thoại từ phòng làm việc của thành ủy bí thư Đảo Nghĩa Âu, bí thư của Đào Nghĩa Âu nói hắn muốn đồng chí Bạch Dương lên thị một chuyến, Đào bí thư muốn nói chuyện với cô.Đối với việc Đào Nghĩa Âu đột nhiên tiếp kiến, Bạch Dương mặc dù nói có chuẩn bị tâm lý nhân địch, nhưng ít nhiều vẫn có chút bất ngờ.Thân phận của Đào Nghĩa Âu khác xa đám Vương Thịnh Đức và Ngô Ba, là cấp trên quản lý trực tiếp huyện Ninh Bắc.Vạn lần không thể xem nhẹ.- Tiểu Tuấn, Đào bí thư bảo chị lên thành phố một chuyến.Trước khi lên đường, Bạch Dương theo thói quen gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Cũng tới lúc hắn xuất hiện rồi!

Bất quá em vốn tưởng rằng Hồ Vi Dân sẽ tìm chị.Liễu Tuấn đoán như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, bất kể là Vương Thịnh Đức hay Ngô Ba đều là người hệ Hồ Vi Dân, từ đó có thể thấy hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là nhân vật lớn trong hệ phái Hồ Vi Dân tham gia.Đương nhiên, không nhất định là bản thân đại lão, quá nửa là nhân vật có tiếng nói trong đám hậu sinh thôi, rất có khả năng là nha nội, cái hạng như Tạ Vạn Lợi chắc chưa đủ tư cách để các đại lão để ý tới.

Ví dụ như hai vị lão gia trong nhà của y, loại thương nhân không tuân theo quy củ như Tạ Vạn Lời, sao có thể lọt vào mắt của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, đại lão ở kinh thành kiến thức chỉ càng cao hơn một bậc, chỉ riêng bằng vào nha nội mà có thể chỉ huy được Hồ Vi Dân thì lai lịch không phải chuyện đùa.Liễu Tuấn không cho rằng nha nội nhà nào cũng có thân phận đặc thù như y.Dù là y cũng chẳng thể đi chỉ huy những đại tướng trong Nghiêm Liễu hệ như Dung Bách Xuyên và Đường Hải Thiên.Còn Đào Nghĩa Âu mặc dù bị quy vào hệ Hồ Vi Dân, thực chất giữa hắn và Hồ Vi Dân đa phần chỉ là một loại hợp tác, nếu như có khác biệt lớn về lợi ích, loại quan hệ này có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào.

Bởi thế Liễu Tuấn phân tích, cuối cùng sẽ tới lượt Hồ Vi Dân ra mặt.Không ngờ lại là Đào Nghĩa Âu.Có lẽ Hồ Vi Dân cũng tính tới thân phận thành ủy bí thư Đại Ninh của Đảo Nghĩa Âu.Bạch Dương có chút bất an:- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.Cô giống với Nghiêm Phi, là những đại tiểu thư thực sự, từ nhỏ sinh ra trong gia đình cán bộ, tiếp xúc với xã hội tầng thấp không nhiều, đối với thủ đoạn “giang hồ” đầy tính thổ phỉ, mà Liễu Tuấn thi thoảng dùng tới không yên lòng lắm.Liễu Tuấn an ủi:- Không sau đâu mà, chị yên tâm đi, chuyện này em đã nói qua với sư phụ rồi, bọn Tiêu Kiếm sẽ trực tiếp nhúng tay vào.Bạch Dương không hỏi thêm nữa.Chạy xe tới thành ủy, đi lên phòng làm việc ở tầng năm, bí thư của Đào Nghĩa Âu đã đợi sẵn, nhìn thấy Bạch Dương tới, chào hỏi rất khách khí:- A xin chào, Bạch bí thư tới thật nhanh.- Đào bí thư triệu kiến sao dám chậm trễ được.Bạch Dương cũng rất khách khí.Đào Nghĩa Âu dùng phòng làm việc nguyên của Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài từ nơi này đi thẳng tới vị trí tỉnh trưởng, có thể thấy nơi này phong thủy rất tốt.- Xin Bạch bí thư đợi một chút.Bí thư đi vào thông báo cho Đào Nghĩa Âu.- Mời đồng chí ấy vào.Trong ngữ khí bình hòa của Đào Nghĩa Âu mang theo sự uy nghiêm.Bạch Dương đi vào, hơi khom người với Đào Nghĩa Âu sau bàn làm việc:- Chào Đào bí thư.Đào Nghĩa Âu đứng dậy, chủ động đưa tay ra với Bạch Dương.Theo lời bán tán của những “người già” trong thành ủy chính phủ, khi Đào Nghĩa Âu làm thị trưởng, quan cách còn lớn hơn cả Liễu Tấn Tài, những cấp dưới thường khi vào phòng hắn, thì chưa từng đứng dậy tiếp đón, chỉ gật đầu.

Còn có thể để hắn đứng dậy bắt tay, trong các vị cấp phó, chỉ có phó bí thư Lưu Nham và kỷ ủy bí thư Bộ Thanh trước kia.Hắn phá lệ với Bạch Dương, non nửa là vì Bạch Dương là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xuất chúng, già nửa là nể mặt Bạch Kiến Minh.Bạch Dương đi tới hai bước, bắt tay Đào Nghĩa Âu, hai bên hàn huyên mấy câu, Đào Nghĩa Âu liền chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc nói:- Tiểu Bạch, ngồi xuống đi.- Cám ơn Đào bí thư.Bạch Dương tự nhiên ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng.Đào nghĩ Âu khen ngợi khen ngợi:- Tiểu Bạch này, huyện Ninh Bắc triển khai công tác khá lắm, có dáng có vẻ rồi đấy!- Đào bí thư quá khen rồi, công tác của chúng tôi còn có rất nhiều chỗ chưa được như ý muốn, nhất là kinh tế huyện phát triển chưa đủ nhanh, tôi rất xấu hổ.Bạch Dương chẳng “nể mặt” lấy ngay chuyện kinh tế ra nói.Đào Nghĩa Âu hơi cau mày lại rất khó nhận ra, rồi lập tức mỉm cười nói:- Kiến thiết kinh tế không phải là chuyện một sớm một chiều, phải kiên nhẫn làm từ từ, không nên quá gấp, huyện Ninh Bắc là vùng tương đối lạc hậu của Đại Ninh, đối với việc phát triển kinh tế của huyện, thị cũng sẽ hỗ trợ nhất định.- Vâng cám ơn Đào bí thư ủng hộ công tác của chúng tôi.Đào Nghĩa Âu gật đầu, tiếp tục hỏi tới một số công việc ở huyện, Bạch Dương tập trung 120% tinh thần, thận trọng ứng phó.- Tiểu Bạch này, nghe nói trước đây không lâu các đồng chí dùng lực lượng cảnh sát đi bắt một người làm ăn?Đào Nghĩ Âu hỏi rất tùy ý, nhưng hai mắt nhìn Bạch Dương lại quắc lên.Bạch Dương cũng trở nên trịnh trọng, gật đầu đáp:- Vâng Đào bí thư, đúng là có chuyện này, người đó tên Tạ Vạn Lợi, có qua lại thương nghiệp rất mật thiết với công ty than mới thành lập của chúng tôi, tổng cộng đã nợ gần ba triệu tiền hàng không trả, có hiềm nghi lừa đảo.- Hiềm nghi lừa đảo à?Đào Nghĩa Âu tỏ ra hơi kinh ngạc:- Sao tôi nghe được lại là tranh chấp kinh tế bình thường thôi?

Nếu là như thế, điều động cảnh sát đi bắt người là không ổn lắm đâu.Bạch Dương nói:- Đào bí thư, tôi không biết ai phản ánh tình huống với bí thư, nếu như người đó báo cáo như vậy, không phải không hiểu vụ án thì cố ý nhẫn lẫn.

Bí thư cũng biết tình hình huyện Ninh Bắc rồi, nhân khẩu nhiều, căn cơ mỏng, khó khăn lắm mới bắt đầu có chút khởi sắc lại gặp phải chuyện này, chúng tôi đều hết sức tức giận.

Ba triệu với một công ty mới thành lập mà nói là một con số rất lớn, quan trọng hơn nữa là, trong kế hoạch đầu tư 500 triệu của công ty bên Hồng Kông, đã có 300 triệu tới nơi.

Chuyện này tại thành ảnh hưởng rất xấu, giám đốc Mike Trần của công ty Chấn Trung rất bất mãn, cho rằng huyện làm việc không tốt, ảnh hưởng không tốt tới hợp tác tới hai bên, tài chính kế tiếp chưa chắc có thể tới kịp.Đào Nghĩa Âu hơi khựng lại, không ngờ Bạch Dương nhã nhặn lịch sự như vậy, nói chuyện lại hết sức trực tiếp.- Hai chuyện khác nhau không thể trộn làm một mà nói được, bất kỳ nơi nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh, ngay cả Hồng Kông bọn họ, cũng đâu thể đảm bảo ai cũng là quân tử lễ nghĩa.Đào Nghĩa Âu khoát tay nói:- Tiểu Bạch à, mặc dù Tạ Vạn Lợi có hiềm nghi lừa đảo, nhưng vẫn phải giải quyết theo con đường pháp luật, không có chứng cứ xác thực không thể tùy tiện bắt người, làm không tốt sẽ rất bị động.- Vâng, chúng tôi cũng ý thức được điều này, vì thế chúng tôi đã giải trừ giam giữ với Tạ Vạn Lợi, đang chuẩn bị tài liệu có liên quan, khởi tố công ty mậu dịch Vạn Lợi.Bạch Dương trả lời rất nhanh.- Ừ thế là đúng đấy, có điều Tiểu Bạch này, sao tôi nghe nói Tạ Vạn Lợi vẫn chưa về thủ đô mà lại mất tích rồi.Sắc mặt Đào Nghĩa Âu trở nên trịnh trọng.- Thế sao?

Chuyện này thật lạ, chúng tôi rõ ràng đã thả hắn ra, còn về phần có trở về thủ đô hay không thì tôi thực sự không rõ.Bạch Dương làm ra vẻ rất ngạc nhiên.Đào Nghĩa Âu nhìn thẳng vào Bạch Dương một hồi, Bạch Dương chẳng hề sợ hãi, miệng vẫn mỉm cười.- Tiểu Bạch này, trước kia đồng chí làm công tác cơ quan, mới xuống địa phương không lâu, đối với cách làm lớn gan của một số người địa phương, có lẽ hiểu biết nhất định, tôi hi vọng đồng chí không bị một số người dưới cá biệt che đậy, phải biết tự mình phán đoán chân tướng.Đào Nghĩa Âu chậm rãi nói, ngữ khí có chút nghiêm khắc.- Vâng cám ơn Đào bí thư chỉ bảo.Bạch Dương trả lời rất lễ phép.- Đồng chí trở về nói với người có liên quan, chuyện này nếu như có ẩn tình khác, một khi tra ra, người khởi xướng sẽ bị đảng xử phạt, thậm chí chịu chế tài của luật pháp, thái độ của thành ủy Đại Ninh đối với chuyện này rất rõ ràng, quyết không che dấu cho kẻ gian.

Chương 514: Đúng là có lai lịch lớnKhi Đảo Nghĩa Âu nói như “chém đinh chặt sắt” muốn trừng phạt nghiêm khắc “kẻ khởi xướng” thì “kẻ khởi xướng” đồng chí Liễu Tuấn chính đang lái xe Santana cũ nát tới Đại Ninh, Phan Tri Nhân và Vương Á Tam không đi theo.Chỉ có Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn lái một chiếc xe Santana sập xệ khác theo phía sau không xa.Bạch Dương rời khỏi huyện Ninh Bắc không lâu, Liễu nha nội ở phòng làm việc nhận được một cú điện thoại.- Tiểu sắc ma, chị đang ở Đại Ninh.Hà đại tiểu thư cười khanh khách, tâm tình rất vui vẻ, mỗi lần gặp mặt tiểu sắc ma, tâm tình Hà đại tiểu thư đều rất vui.Liễu nha nội bỏ điện thoại xuống, lắc đầu.Y thật không hiểu nổi, vì sao một người sắp bị “hành hạ” và “ngược đãi” lại còn có thể cười nổi.Đã cuối tháng tư rồi, mùa xuân đã qua đi, nhưng Hà đại tiểu thư vẫn quân phục chỉnh tề, trên quân phục thẳng tắp, huân chương trung tá sáng lấp lánh trên đôi bẩu ngực no căng, làm vị trí quân trang trước ngực gồ lên cao, cả người trông hết sức tinh thần khỏe khoắn.Hà đại tiểu thư cố ý làm như vậy.Cô đa thí nghiệm rất nhiều lần, phát hiện ra một bí mật nhỏ, đó là chỉ cần cô mặc quân trang, ánh mắt của “tiểu sắc ma” sẽ cực kỳ “không bình thường”, lộ ra ánh sáng như “mắt sói”, khi phát động tấn công, mạnh mẽ vô cùng.Người này thân thể cường tráng quá thể đáng.Hà Mộng Doanh vừa nghĩ vừa mím môi cười, cho dù trong phòng chỉ có một mình cô, nhưng hai gò má không khỏi nóng lên.Nói thật, trước kia Hà Mộng Oanh không phải “dâm nữ” như vậy, đối với chuyện nam nữ, ít nhiều còn có chút căm ghét, cũng chỉ có chàng trai nhỏ đáng ghét Liễu Tuấn đó, lại làm cho cô thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.Chuyện tình cảm thật là kỳ diệu.Hà đại tiểu thư đoán không sai, vừa mới nhìn thấy cô, Liễu Tuấn hai mắt sáng lên, bất quá làm cho cô hơi thât vọng là “tiểu sắc ma” lần này “kích động” không phải vì bản thân cô.Liễu Tuấn reo lên:- Oa, lại thăng quan rồi, làm sao kiếm được thế?Nhớ rằng lần trước gặp nhau, Hà Mộng Doanh còn là thiếu tá, sao cô nàng không ở bộ đội nữa, chỉ bảo lưu quân tịch thôi mà cũng có thể thăng cấp được.Dù là Liễu nha nội biết nhiều hiểu rộng, trong thời gian ngắn cũng không hiểu nổi.Hà đại tiểu thư rất bất mãn, giảu môi không vui nói:- Có gì mà kỳ quái?

Đừng quên cha người ta là tư lệnh viên của quân khu phương nam.Liễu Tuấn vỗ đầu bồm bộp, nói liên tục:- Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa thì quên mất cái này.Hà đại tiểu thư hé môi cười, xinh đẹp vô ngần.Bất quá câu tiếp theo của tên kẻ đáng ghét đó lại làm cho Hà Mộng Doanh tức tới xì khói.Liễu Tuấn tặc lưỡi nói:- Này, Hà tư lệnh viên cha chúng ta thăng quan cho chị chắc phải làm trái với lương tâm rồi hả?- Cậu...

Kệ cậu luôn đấy.Hà Mộng Doanh dậm chân, tính khí đại tiểu thư phát tác, xoay cái eo thon nhỏ, hầm hầm chạy tới ghế sô pha ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực thở phì phì.Liễu nha nội thong dong đi tới, ngã người lên ghế, chẳng hề khách khí gối đầu lên đùi mềm mại của Hà Mộng Doanh, nhìn cô cười hết sức xấu xa.- Hừ!

Ngay cả conn bé Mộng Khiết đó cuối năm ngoài cũng thăng lên trung tá rồi, Lương Kinh Vĩ cũng là thượng tá rồi, chị mang tới món tài trợ mười triệu cho bộ đội, có đáng thăng một bậc không?Hà Mộng Doanh chu môi ra, nói rất là ủy khuất.Liễu Tuấn bật cười.Bỏ mười triệu ra “mua” cái chức trung tá, Hà Mộng Doanh đúng là không tiếc tiền.Hết cách, người ta nhiều tiền mà!Liễu Tuấn khen ngợi.- Đáng!

Rất là đáng!- Thật chứ?Hà đại tiểu thư lập tức vui vẻ, hai tay không khoanh trước ngực nữa, một tay đỡ đầu Liễu Tuấn, một tay cầm lấy vành tai của y, day nhè nhẹ.- Đương nhiên là thật rồi, bỏ mười triệu ra mua lấy niềm vui, còn chẳng phải đáng sao?Liễu Tuấn nói rất thật lòng.Y biết Hà Mộng Doanh tính cách hiếu thắng, lại khá nổi loạn, tuy là chị em ruột, nhưng cũng không muốn thua Hà Mộng Khiết.Hà Mộng Doanh lại cười khanh khách, bụng khẽ run lên, Liễu Tuấn sao có thể kháng cự nổi dụ hoặc như vậy?

Liều quay người sang, vùi cả mặt vào bụng của Hà Mộng Doanh, một tay mầy mò, kéo vạt áo sơ mi trắng của Hà Mộng Doanh ra khỏi thắt lưng, sau đó một cái tay đã nắm được cái mà nó muốn, hai ngón tay kẹp mạnh lấy nụ hoa nho nhỏ.Thân thể Hà đại tiểu thu run lên, mím chặt môi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, cùng với Liễu Tuấn gia tăng lực độ, Hà Mộng Doanh cũng ngày càng phát ra âm thanh vang vọng hơn...Hà Mộng Doanh thở hổn hển, nũng nịu nói:- Cậu.. cậu lại muốn ở trên ghế sô pha...Lúc này quân trang thẳng tắp của Hà đại tiểu thư sớm đã mỗi thứ một nơi rồi.Giống như lần đầu tiên “tiểu sắc ma” cũng không thể chờ đợi được xử lý ngay Hà Mộng Doanh ở trong phòng khách.Liễu Tuấn không nói gì, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!- Nghe nói anh Kinh Vũ sắp vào đại học quốc phòng học phải không?Sau khi gió êm sóng lặng, Liễu Tuấn gối đầu lên cánh tay trắng nõn của Hà Mộng Doanh, một tay còn đặt trên bầu vú cao vút, nhẹ nhàng mơn chớn nụ hoa tươi màu.Hà Mộng Doanh đáp:- Ừ.- Bao lâu thế?- Chắc một năm.- Vậy chẳng phải là sắp thăng quan rồi?

Năm sau anh ấy hẳn là chừng ba ba ba tư tuổi, trẻ như thế đã là phó sư đoàn trưởng rồi.Liễu Tuấn tấm tắc khen.Lương Kinh Vĩ sắp thành cán bộ chức chính sư đoàn rồi.Nghe nói trung đoàn bộ binh chủ lực của Lương Kinh Vĩ, trong lần diễn tập gần đây, đã thành công chặn được nhiều đợt tiến công của sư đoàn thiết giáp, rất được thủ trưởng thượng cấp tán thưởng.

Lần này vào trường đại học bồi dưỡng, không nghi ngờ gì là chuẩn bị để thăng chức, theo cái tốc độ này mà nói, Lương Kinh Vĩ rất có thể trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất trong những người cùng tuổi quân.Hà Mộng Doanh lại bĩu môi nói:- Vậy cậu thì sao?

Mới có tí tuổi mà đã là cấp phó ban sắp hai năm rồi, tới khi ba mươi tư tuổi sợ rằng chẳng phải là cấp phó sở thôi đâu.Liêu Tuấn cười.Chuyện mười năm sau hiện giờ khó mà nói được.Nếu như hết thảy thuận lợi, không có gì quá bất ngờ thì có khả năng thành hiện thực.- À sao mấy tháng rồi đều không thấy Lương Xảo đâu?Hà Mộng Doanh có chút nghi hoặc.Mặc dù cô không chú ý lắm tới nghiệp vụ của Hoa Hưng nữa, nhưng mấy tháng không gặp Lương Xảo đúng là tình huống hiếm thấy.Nghe Hà Mộng Doanh hỏi tới tới Lương Xảo, mặt Liễu Tuấn lộ ra vẻ cực kỳ hạnh phúc.Xảo Nhi hiện giờ đang trốn trong một biệt thự kín đáo yên tâm dương thai, cuối năm ngoái, y và Xảo Nhi thương lượng muốn có con, cũng không biết vì sao khi đó rất ra sức làm việc mà không thấy động tĩnh gì.Liễu nha nội “tự kiểm điểm” nghiêm túc, phóng chừng mình ra sức quá lại thành “hỏng chuyện: .Xảo Nhi thì lại khẩn trương vô cùng, còn cho rằng cơ thể hai người có bệnh tật gì, hai tháng sau kéo y tới một phòng khám kiểm tra tỉ mỉ, bác sĩ nói:Thế giới này khó tìm được hai người khỏe mạnh hơn hai vị được nữa đâu, nhưng phương pháp thao tác không đúng, đôi khi làm lỡ chuyện.Thấy thuốc trêu ghẹo đôi kim đồng ngọc nữ này.- Nhìn hai vị không thể xứng đôi hơn được nữa.Vì thế Liễu nha nội hoàn toàn tuân theo lời dặn, cẩn thận thao tác lại một lần nữa, mức độ chăm chú tuyệt đối có thể sánh được với bác sĩ ngoại khoa lúc phẫu thuật.Lần này đã có kết quả.Xảo Nhi hoài thai em bé, tức thì trở nên cẩn thận khác thường, cơ bản đều trốn trong biệt thự dương thai, không phải là trời sập xuống, không kinh động được tới cô, rồi lại đón cả mẹ già từ thôn Phong Thụ tới làm bạn, Lương Quốc Thành vẫn ở thôn.May là Lương Thiếu Lan vẫn ở Bảo Châu, bệnh viện đầu tiên đang vỡ đất khởi công, Dư Quốc Huân từ chức tới làm viện trưởng đầu tiên, rất có hi vọng thành chuyện tốt với Lương Thiếu Lan.Thấy Liễu Tuấn đột nhiên không nói gì, Hà Mộng Doanh nổi lên hoài nghi, co mình lại, cùng Liễu Tuấn bốn mắt nhìn nhau.- Sao thế, dấu chị làm chuyện hay ho gì rồi à?Cứ như Liễu Tuấn giấu ai cũng không được cô!Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Chị nghĩ tới chuyện gì thì nó là chuyện đó.Hà Mộng Oanh ngây ra một chút, đột nhiên bật cười:- Chỉ có Lương Xảo cái gì cũng sẵn lòng làm vì cậu.

Đổi lại là chị, quyết không làm cái chuyện ngốc nghếch này.Liễu nha nội hết sức buồn bực.Ăn nói kiểu gì vậy chứ?Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Vậy chị chạy tới đây làm cái gì?Hà Mộng Doanh chuyến này tới đây không phải đơn giản là “gặp tình nhân”.Hà Mộng Doanh khẽ đánh y một cái.Hà đại tiểu thư có đặc điểm, nhìn chuyện rất rõ ràng, phân được nặng nhẹ gấp hoãn, nếu như không phải cô có tính tình lười biếng, thích cuộc sống hưởng thụ, cho dù không có Liễu Tuấn giúp, thì trên thương trường cũng có thành tựu vô cùng.- Nói thế này nhé, lần này cậu chọc vào một tổ ong vò vẽ rất lớn rồi đấy.Hà Mộng Doanh trở nên nghiêm túc.Liễu Tuấn vẫn ung dung:- Lớn cỡ nào:- Thực ra cũng chẳng lớn lắm đấu, chỉ một bộ trưởng ấy mà.Hà Mộng Doanh miệng nói “chẳng lớn” nhưng trên mặt không có chút nhẹ nhõm nào.Liễu Tuấn “hừ” một tiếng, vùi luốn đầu vào giữa đôi vú lớn đầy đặn của cô, trong mũi hương thơm ngào ngạt, đầu óc Liễu nha nội bắt đầu vận chuyển cực nhanh.Hà Mộng Doanh rất kiên nhẫn chờ đợi.Cô muốn xem tên “tiểu sắc ma” đáng hận này rốt cuộc có những bản lĩnh gì.Không đợi cho Hà Mộng Doanh có động tác tiếp theo, Liễu Tuấn đã ngẩng đầu lên nói:- Cao bộ trưởng à?Lần này Hà Mộng Doanh thực sự giật mình rồi, hai cánh môi tươi hồng cong lên, biểu cảm kinh ngạc, quyến rũ vô cùng.- Nhanh thế đã đoán ra rồi sao?Đối với sự lợi hại của chàng trai nhỏ trong lòng, Hà đại tiểu thư rõ lắm, cô lĩnh giáo nhiều lần lắm rồi, tên này ngay cả ông cụ nhà mình cũng khen không ngớt miệng, mấy tháng không gặp là nhắc tới.

Tất nhiên không phải là hạng tầm thường, có thể đoán ra Cao bộ trưởng là chuyện trong tình lý.Hà Mộng Doanh giật mình là vì Liễu Tuấn tìm ra đáp án nhanh như vậy.Liễu Tuấn chỉ cười.Những ngày qua y luôn suy đoán chỗ dựa sau lưng Tạ Vạn Lợi là ai, phái hệ Hồ Vi Dân tham gia, có mấy vị quan lớn ở kinh thành, sớm hiện ra trong đầu vô só lần, chỉ là tin tức quá ít, nắm không chuẩn được.Hiện giờ Hà Mộng Doanh nói với y là “một bộ trưởng” tự nhiên đoán ra Cao bộ trưởng.Vấn đề nằm ở chỗ, không ngờ Hà Mộng Doanh lại nói “kỳ thực cũng chẳng lớn”!Nào có cái lý này chứ!Bản thân Cao bộ trưởng có lẽ không phải quá đáng sợ lắm, dù sao bên cạnh Liễu Tuấn cũng có mấy quan cao cấp chính bộ, huống hồ ban ngành Cao bộ trưởng nắm giữ cũng chẳng phải cơ quan mạnh lắm, quyền lực tương đối kín đáo.Nhưng Cao lão gia tử lại là một đại lão đỉnh cấp.Cho dù ông ta đã lui xuống nhiều năm, nhưng sức ảnh hưởng với tầng tối cao quốc gia vẫn không phải là nhỏ, chính là nhân vật lãnh tụ hệ phái Hồ Vi Dân tham gia, là một trong số mấy vị nguyên lão có ảnh hưởng nhất trong nước.Luận tư cách và sự từng trải, Hà lão gia tử còn phải kém hơn một chút.Quan trọng nhất là thân thể của Cao lão gia tử còn rất khỏe, thậm chí còn khỏe hơn những vị nguyên lão luôn ở trong quân đội như Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử.Hồ Vi Dân đứng vững vàng ở một tỉnh nghiễm nhiên hình thành thế lực một phái, có quan hệ mật thiết với sức khỏe của nhân vật lãnh đạo hệ phái, nói thực hiện giờ chính cục tầng tối cao của quốc gia, có mức độ rất lớn nằm trong tình trạng sức khỏe của mấy vị đại lão đỉnh cấp này.Nói khó nghe một chút, hưng suy của phái hệ, thậm chí có quá nửa nằm trong mấy vị nguyên lão này ai sống lâu hơn một chút.Hiện giờ cục thế phức tạp như vậy có liên quan lớn tới so kè của mấy phái hệ lớn này.Từ khi tình ủy bí thư Trì Bình thăng lên trung ương, La Chương Vinh vào tỉnh chính, “giang hồ” vốn nhất thống, không ngờ liền phong vân biến ảo, một sự kiện lớn bất ngờ bùng phát, làm thủ trưởng số một từ chức, La Chương Vinh lập tức bị điều tới vị trí an nhàn.

Phái hệ lớn giành được chiến thắng trong đấu tranh, lần lượt xen vào, đem Trương Quan Minh bổ nhiệm làm tỉnh trưởng, từ đó tỉnh hình thành ba phái thế lực.Cho dù Liêu Khánh Khai chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng chưa hoàn thành “nhất thống sơn hà”, làm cho sau khi Nghiêm Ngọc Thành lên nhậm chức, làm tỉnh ủy bí thư rất khó khăn.Liễu Tuấn cũng biết, có thể dùng thân phận bề dưới “chỉ huy” Hồ Vi Dân, nhất định là gia tộc lớn trong hệ phái, nhưng lại chẳng ngờ là người của Cao gia.Tên Tạ Vạn Lợi chẳng trách lại ngông cuồng ngạo ngược tới như thế.Liễu Tuấn vẫn cứ thản nhiên như không hỏi:- Đứa con nào của nhà họ Cao liên quan tới Tạ Vạn Lợi.Hà Mộng Doanh đáp:- Đứa thứ hai, Cao Tương Hoành.Ừm, điều này đúng với điều Tạ Vạn Lợi khai, tên tiểu tử này trong điện thoại gọi người là là “Tương thiếu gia”.- Vị thiếu gia này là có đức hạnh gì?- Đức hạnh?

Hẳn là chẳng khác với cậu lắm đâu, kiêu căng, phách lối, tham hoa háo sắc...hi hi.Hà Mộng Doanh cười khanh khách rồi đột nhiên thét lên một tiếng, thì ra nhụy hoa bị Liễu Tuấn nhéo cho một cái không nhẹ.Liễu nha nội gằn giọng nói:- Ba ngày không đánh, tan nát cửa nhà.- Hừ đứng có chỉ lo bắt nạt người ta, chuyện này đã ầm ĩ lắm rồi, Cao lão nhị cực kỳ nổi giận.Hà Mộng Doanh lộ vẻ lo lắng.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Thế thì sao nào?- Cậu vẫn còn chưa coi vào đâu, tên Cao lão nhị này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, chọc vào hắn rất là phiền phức.Hà Mộng Doanh nghiêm túc.Liễu Tuấn cười lạnh:- Để xem đã, hắn chọc vào Liễu Tuấn này, cũng chẳng thoải mái!

Chương 515: Câu lạc bộ Trường ThànhVốn Liễu Tuấn vốn chẳng muốn tới tận cửa, để Cao lão nhị tới cầu y.Bất quá một câu nói của Hà Mộng Doanh làm y thay đổi chủ ý.Hà đại tiểu thư nói:- Cậu lâu lắm rồi không đi thăm ông nội đấy.Cách một đoạn thời gian tới nói chuyện với Hà lão gia tử và Chu tiên sinh, đã trở thành một “định thức”, nếu như phải đi một chuyến, thuận tiện giải quyết chuyện này với Cao lão nhị cũng được.Sau khi Đào Nghĩa Âu đàm thoại với Bạch Dược, đã hạ lệnh cục công an Đại Ninh triển khai điều tra sự kiện Tạ Vạn Lợi “mất tích”, ai cũng biết Tạ Vạn Lợi tuyệt đối không thể vô cớ mất tích.Đào Nghĩa Âu hạ mệnh lệnh cho Lương Quốc Cường, trong nửa tháng không phá được vụ án này, lãnh đạo cục công an sẽ bị xử phạt.Nếu muốn đi thủ đô, thì phải xin phép Bạch bí thư.Bạch Dương hơi giật mình:- Là người nhà họ Cao ư?Liễu Tuấn gật đầu:- Ừ!Lần này không phải trong phòng làm việc, mà là sau bữa trưa ở phòng số một nhà khách Thiên Nga.Bạch bí thư vốn muốn ngủ trưa một lát, không ngờ Liễu phó bí thư rất “không hiểu chuyện” tới quấy nhiễu.Cả huyện Ninh Bắc, dám tới quấy rầy Bạch bí thư ngủ trưa, trừ Liễu nha nội ra không còn người thứ hai nữa.Bạch Dương liền trở nên trầm mặc.Cô không quá hứng thú với quan trường, nhưng đối với con quái thú khổng lồ như Cao gia vẫn hiểu ít nhiều, Cao lão nhị cũng chừng hai mấy chưa tới ba mươi, lại có thể sai bảo đám quan lớn cấp tỉnh Hồ Vi Dân, Đào Nghĩa Âu, thế lực lớn thế nào có thể thấy được rồi, thậm chí Đào Nghĩa Âu đích thân ra trận, lên tiếng uy hiếp con gái ủy viên cục chính trị.Liễu Tuấn khẽ nắm lấy tay Bạch Dương, cười nói:- Không sao, thế nào cũng có cách giải quyết mà.- Hay là để chị đi cho!Bạch Dương nói rồi trở tay lại nắm lấy tay Liễu Tuấn, ngửa đầu nhìn y, đầy vẻ quan tâm.Liễu Tuấn rất cảm động, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cánh môi của Bạch Dương rồi lui lại rất nhanh, vung tay lên nói:- Không nghiêm trọng như vậy đâu, Cao Tương Hoành chắc gì dám đem chuyện này tới trước mặt Cao lão gia tử, nếu làm lớn rồi, chính hắn nếm đủ trước tiên.Khuôn mặt Bạch Dương tức thì đỏ dừ, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay Liễu Tuấn.Câu lạc bộ Trường Thành ở thủ đô, được thành lập vào đầu năm nay, là câu lạc bộ sớm nhất ở kinh thành, ông chủ họ Thái, là nhất vật có tiếng, nếu muốn làm câu lạc bộ xa hoa như vậy ở thủ đô, người bình thường quả thực không làm nổi.Bất quá ai chẳng biết ông chủ Thái chỉ là người chủ trì bề ngoài, phái sau có ai là chỗ dựa thì không phải người thường có thể nghe ngóng được.Liễu Tuấn không cần phải nghe ngóng.Sau khi câu lạcbộ này được lập nên, tấm thẻ khách quý đầu tiên đã phát cho y.Khi đó thẻ khách quý của câu lạc bộ Trường Thành có ba cấp, thẻim cương, thẻ hoàng kim và thẻ bạch ngân, quy cách giống như các loại thẻ khách quý lưu hành ở hậu thế.Mỗi loại thể đóng phí hàng năm khác nhau.Thể vàng và thẻ bạc có thể dùng tiền mua được, bỏ ra mấy vạn đồng là thành hội viên rồi.Trong mắt người thường, hội phí hàng năm mấy vạn đã đủ làm người ta trố mắt đờ lưỡi ra rồi, bất quá trong mắt những người phú quý, vẻn vẹn mấy vạn chẳng đáng nói, quan trọng là thể diện.Thẻ kim cương thì chỉ riêng có tiền thôi là chưa đủ, còn phải có thể diện, cái gọi là thể diện là nói người có thân phận và địa vị, phải cao hơn người một bậc, dựa theo lời nói của Hà Mộng Doanh là “quý tộc”.Câu lạc bộ Trường Thành này có chủ nhân phía sau là Hà đại tiểu thư.Hà đại tiểu thư đã có hai câu lạc bộ rồi, một cái ở Nam Phương, một cái ở thủ đô, Hà Mộng Doanh tự kinh doanh, không hợp tác với Lương Xảo.Hoa hồng cô được chia ở Hoa Hưng, đã ném hết vào hai câu lạc bộ này vẫn còn chưa đủ.Liễu nha nội phải từ trong “tiền riêng” của mình chuyển cho cô năm trăm nghìn USD, Hà đại tiểu thư mới có thể duy trì nổi.Cho nên khi Hà Mộng Doanh đích thân đưa tấm thẻ khách quý giao cho y, Liễu nha nội nhận lấy, hít sâu một hơi, rất “đau” nói:- Năm trăm nghìn đô la Mỹ mua một tấm thẻ nhỏ, quá đắt rồi!Hà Mộng Doanh ngồi lên đùi y, đôi mặt mơ màng, cười khúc khích nói:- Nếu thêm vào chị thì sao?

Có còn đắt không?Liễu nha nội cười ha hả nói:- Thế lại thành quá lời rồi, chị là báu vật vô giá mà!Hà đại tiểu thư tức thì sung sướng vô bờ, ôm lấy “tiểu sắc ma” cắn loạn lên, thiếu chút nữa lấy mất cả thịt của Liễu Tuấn.- Này nhớ kỹ nhé, thẻ số một tới số hai mươi tất cả chi tiêu trong câu lạc bộ chi tiêu không phải trả tiền!

Đừng có mãi mới rút ra một lần, tới lúc đó chị chẳng phụ trách trả lại tiền đâu.Hà đại tiểu thư đặc biệt dặn dò y.Chẳng phải là cô sợ Liễu Tuấn không chi trả nổi, song dù sao y là người trong thể chế, là phó bí thư một huyện nghèo khó, lại tiêu tiền như nước trong câu lạc bộ hào hoa hàng đầu kinh thành, truyền đi sợ không hay lắm.Cầm tấm thẻ này thỉ chỉ việc gọi phục vụ chẳng cần chớp mắt.- Hừ hừ, ăn cho chị nghèo chết luôn.Liễu Tuấn vất đang “xót” năm trăm ngàn đô la mỹ kia.Hà Mộng Doanh cười khúc khích không ngừng.Cho dù có tấm thẻ quý nhất, nhưng Liễu nha nội lại là lần đầu tiên tới câu lạc bộ Trường Thành.Thủ đô quá xa, Liễu phó bí thư công việc bồn bề, tới một lần chẳng phải dễ dàng, tới rồi trước tiên là bổi tiếp Hà lão gia tử tán gẫu, nói chuyện với Chu tiên sinh và sư mẫu, tới bái phỏng Bạch Kiến Minh, Liêu Khánh Khai tới thủ đô dưỡng lão, Liễu nha nội lại thêm một người cần phải bái phỏng.

Trò chuyện với những đại lão này, thời gian một hai ngày chớp mắt đã qua, ban đêm còn “dày vò” Hà Mộng Doanh, Liễu nha nội đúng là không có thời gian tới câu lạc bộ Trường Thành dạo chơi.Hà đại tiểu thư thì nhắc nhở y, bảo y khi rảnh nên tới chơi, không chừng có thể làm quen được rất nhiều nhân vật “trong truyền thuyết”, đối với người trong thể chế, tích lũy mối quan hệ là rất quan trọng.Đôi khi điều này còn quan trọng hơn thành tích thực sự.Liễu Tuấn cười nói:- Ai là người sở hữu tấm thẻ số một, dó mới là nhân vật thần bí mất “trong truyền thuyết”.Hà đại tiểu thư trợn mắt lên.Nhưng không thể không thừa nhận Liễu Tuấn nói rất có đạo lý.Ít nhất tấm thẻ này xuất hiện, sẽ gây nên xôn xao không kha khá trong câu lạc bộ Trường Thành.Quy củ người cầm thẻ từ số một tới số hai mươi tiêu pha miễn phí, người trong câu lạc bộ từ trên xuống dưới ai cũng biết.

Cho tới hiện giờ mới có năm tấm thẻ như vậy gửi đi, trong đó chủ nhân bốn tấm thẻ đều đã tới.Cơ bản trong mắt người thường, những người cầm tấm thẻ này, chính là nhân vật “trong truyền thuyết” mà Hà đại tiểu thư nói, không ai không phải là người thanh danh hiển hách.Chỉ có tấm thẻ số một tới hiện giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.Vì thế suy đoán người có tấm thẻ số một là thần thánh phương nào, là một đề tài sôi nổi trong lúc rảnh rổi của những nhân viên câu lạc bộ, song cái này không dễ đoán.Có một số nhân vật tin tức linh thông cũng biết chủ lớn phía sau câu lạc bộ là cháu gái của nhà họ Hà, cho dù là ở kinh sư, nhà họ Hà cũng có thể xưng là uy danh hiển hách, cho dù là nha nội cấp thái tử cũng phải nể mặt ba phần.Như vậy tấm thẻ số một này phóng chừng là phát cho nhân vật có trọng lượng trong nhà họ Hà rồi, quá nửa là cha của bà chủ, tất nhiên là Hà tư lệnh viên bình thường chẳng đặt chân vào chốn ăn chơi này, Hà đại tiểu thư chỉ dùng để biểu thị tâm ý mà thôi.

Điềunày cũng giải thích vì sao tấm thẻ số một gửi đi lâu như vậy, lại không thấy xuất hiện.Nếu như Hà tư lệnh viên đích thân tới, cả câu lạc bộ chẳng phải chao đảo.Nhưng tấm thẻ này đột nhiên xuất hiện, mà lại do một “chú nhóc” hai mươi mấy tuổi ung dung rút ra.Liễu Tuấn tới cùng Vũ Chính Hiên, Liễu Yên và Hà Thắng Lợi.Vũ Chính Hiên và Liễu Yên nhân kỳ nghĩ mùng 1 tháng 5, tới thủ đô thăm Vũ lão gia, hai người đã định kết hôn vào tháng 7, Vũ Chính Hiên dẫn Liễu Yên tới thủ đô trưng cầu ý kiến của gia gia.Kỳ thực đây chỉ là vấn đề lễ tiết.Vũ lão gia sao có thể để ý tới chuyện vặt vãnh như “định ngày” này?

Chỉ có điều là bề dưới, thế nào cũng phải chu đáo lễ số.Hà Thắng Lợi là con trai tổng tham mưu Hà Đông Tiến, tuổi tương đương với Vũ Chính Hiên, cũng chừng hai mươi lăm, hai người lớn lên cùng nhau, về sau Vũ Thu Hàn chuyển nghành tới Nam Phương mới tách ra.

Kết quả khi nhập ngũ lại phân vào cùng một bộ đội, coi là anh em thân thiết rồi, Hà Thẳng Lợi được điều về nội bộ sớm hơn so với Vũ Chính Hiên một chút, hiện giờ là tham mưu thiếu tá của tổng bộ bộ đội nội thành thủ đô, làm lính dưới quyền của Vũ Hoàng Hà, bác cả của Vũ Chính Hiên.Liễu Tuấn hai năm qua thường tới chơi tứ hợp viện của Hà lão gia, nên cùng Hà Thắng Lợi thân thuộc lắm rồi, Hà Thắng Lợi tính tình hướng ngoại, không ít lời như Vũ Chính Hiên, nên nói chuyện rất hợp ý.Hà Mộng Doanh đặt biệt an bài cho Liễu Tuấn hai “vệ sĩ” như vậy có thể coi “nội công thâm hậu”.Con trai thứ hai nhà họ Cao tinh tình ngang ngược, nha nội ngoại tỉnh như Liễu Tuấn không lọt vào mắt Cao nhị thiêu gia, tới khi đó nói hai ba câu lên cương lên rồi thì chuyện không dễ giải quyết.Có Hà Thắng Lợi và Vũ Chính Hiên, Cao Tương Hành ít nhiều phải nể mặt, không thể thái quá, nếu muốn chơi cứng, hai nhà Hà Vũ cũng chẳng sợ nhà họ Cao.Nghiêm túc mà nói, Hà Mộng Doanh có hiểm nghi “bán đứng” hai nhà Hà Vũ, đem chuyện này treo lên người bọn họ.Vì Liễu Tuấn, Hạ đại tiểu thư đúng là “bất chấp bất kỳ thủ đoạn” nào rồi.Đoàn người vừa tới cửa câu lạc bộ, phụ vụ mặc đồng phục đỏ đã rất lễ độ chặn đường đi.- Mời ngài đưa ra thẻ hội viên.Hà Thắng Lợi rút thẻ ra.Thẻ của hắn là thẻ vàng, hội phí mấy vạn.Hà Thắng Lợi là quan quân của bộ đội cảnh vệ, làm ăn cũng rất lớn, treo danh hiệu “cố vấn” của mấy công ti liền, về điều này Hà Thắng Lợi “tháo vát” hơn xa Vũ Chính Hiên.Thực tế quy củ của nhà họ Hà cũng không nghiêm như nhà họ Vũ, Hà Đông Tiên lại có đầu óc rất thoáng trong những nhân vật thế hệ thứ hai của Hà gia, quản lý con cái rất lỏng lẻo, Hà Thắng Lợi dựa vào chiêu bài nha nội, cũng mau chóng bước vào hàng ngũ giàu có, bất quá hội phí hàng năm của tấm thẻ này, là Hà Mộng Doanh trả cho hắn.Hà Mộng Doanh rất chiếu cố tới mấy người em họ, rất có phong phạm của chị cả.Bởi thế cho dù Hà Mộng Khiết được Hà Trường Chính yêu quý hơn, nhưng trong đám tiểu bối cùng trang lứa, Hà Một Doanh được hoan nghênh nhất, bởi vì Hà Mộng Khiết có tính cách quá giống Hà Trường Chinh, mọi người nhìn thấy Hà trung tá, đều có chút “sợ hãi”.

Hà Thắng Lợi phục nhất cũng là Hà Mộng Doanh.Nhất là sau khi Hà Mộng Doanh lập nên câu lạc bộ Trường Thành, Hà Thắng Lợi càng phục sát đất.Mỗi lần cả đám nha nội tới đây chơi bời rượu chè, Hà tham mưu nhất định phải mang chiêu bài chị cả Hà Mộng Doanh ra khoe khoang với bọn họ, là chủ phía sau câu lạc bộ đỉnh cấp ở kinh thành, Hà Mộng Oán đúng là xứng đáng được Hà Thắng Lợi lấy ra khoe.Liễu Tuấn cười nói:- Thắng Lợi, cứ dùng của tôi đi.Vũ Chính Hiên vì luôn nghiêm trang, lại là vị hôn phu của Liễu Yên, nên Liễu Tuấn gọi hắn là “anh Chính Hiên”, dù Hà Thắng Lợi tuổi ngang với Vũ Chính Hiên, lớn hơn Liễu Tuấn hai ba tuổi, nhưng y chưa từng gọi là “anh Thắng Lợi”, mà gọi thẳng tên luôn.Hà Thắng Lợi chẳng có gì không ổn.Trong mắt hắn, Liễu Tuấn trẻ như vậy đã làm tới huyện ủy phó bí thư, tuy nói là có người cha tốt đỡ cho, nhưng cũng rất bản lĩnh rồi, nếu không lão gia tử nhà mình sao lại coi trọng y như thế.- Đùa à, cậu và Chính Hiên tới thủ đô, sao có thể để hai người chi tiền được?

Thế này chẳng phải cậu vả vào mặt tôi sao?Hà Thắng Lợi rất bất mãn.Liễu Tuấn cười nói:- Không cần chi tiền đâu.Hà Thắng Lợi ngẩn ra, không hiểu ý của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đã rút tấm thẻ quý ra đưa cho người phục vụ.Người phục vụ tức thì mặt mũi cổ quái, hết nhìn tấm thẻ lại nhìn Liễu Tuấn, nói thể nào cũng không tin, tấm thẻ thần bí này lại rút ra từ người một thanh niên trẻ như vậy.- Oa!Hà Thắng Lợi kêu lên một tiếng, ánh mắt còn cổ quái hơn cả người phục vụ, đưa tay ra chỉ Liễu Tuấn.- Cậu...cậu..cậu..Vũ Chính Hiên không hiểu đã xảy ra “biến cố” gì, hết sức ngạc nhiên hỏi:- Này Thắng Lợi làm gì thế?

Động kinh à?Liễu Yên thấy dáng vẻ này của Hà Thắng Lợi lại có chút sợ hại, tưởng rằng hắn làm gì bất lợi cho Liễu Tuấn.Hà Thắng Lợi kêu lên.- Cậu...

Liễu Tuấn, tên nhóc cậu mau thành thành khai báo đi, tấm thẻ này ở đâu ra?- Chị đưa cho cậu ấy đấy, thì sao nào?Người nói tất nhiên là Hà Mộng Doanh, hôm nay cô không mặc quân phục mà là một bộ váy đỏ rực, phối hợp với vóc dáng cao ráo và dung nhan diễm lệ, vòng cổ kinh cương sáng lấp lánh, từ trong đại sánh đường thong dong đi ra, trông hết cao quý xinh đẹp.- Chị, chị thật thiên vị.Hà Thắng Lợi không chịu.Lúc đầu Hà Mộng Doanh cho hắn một tấm thẻ vàng miễn phí, hắn còn đắc ý, không ngờ tầm thẻ cao nhất lại cho Liễu Tuấn, làm sao bảo tâm lý của hắn cân bằng sau nổi.- Cậu thì hiểu cái gì?Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn hắn, càng thêm phong tình quyến rũ.- Đây là thẻ của Liễu tỉnh trưởng, do ông nội dặn đấy.Liễu Tuấn không khỏi khen thầm Hà Mộng Doanh thật ranh mãnh, không ngờ mang lão gia từ ra làm lá chắn, biết rõ có cho Hà Thằng Lợi mười cái lá gan, hắn cũng chẳng dám đi tìm Hà lão gia tử “đối chất”.Quả nhiên Hà Thắng Lợi vừa nghe là lão gia tử dặn đưa cho cha Liễu Tuấn, vội ngầm miệng lại không nói nữa.Hắn cũng loáng thoáng nghe được nhà họ Hà nợ ân tình nhà họ Liễu, nhưng nghĩ vỡ đầu cũng không ra chuyện này là thể nào, hai nhà bắn đại bác cũng chẳng tới nhau mà!

Có điều lời này chỉ có thể chôn trong lòng tuyệt đối không dám hỏi.

Chương 516: Nhị thiếu gia nhà họ CaoHà Mộng Doanh thích cuộc sống “quý tộc”, trước kia làm bà chủ công ty nhỏ tài sản có ba bốn chục vạn, đã mang hàng hiệu đầy người, hiện giờ trong tay nắm bạc triệu, lại có Liễu Tuấn tài trợ, làm sao cô lại chẳng đem câu lạc bộ này làm thành chỗ hào hoa nhất ở trong nước.Đương nhiên là xa hoa, là xa xỉ, nhưng không hề thiếu thẩm mỹ.Hà đại tiểu thư vẫn rất có trình độ.Con cháu thế gia, tầm mắt sao kém được.Câu lạc bộ kiểu này, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên mới lần đầu tiên tới, trước kia đến khách sạn Thu Thủy dã tấm tắc khen không thôi rồi, hiện giờ thấy câu lạc bộ Trường Thành càng xa hoa lộng lẫy, càng hoa mắt chóng mặt, thật không biết phải tiêu bao tiền.- Chị Mộng Doanh, cái này là do chị mở à?Vũ Chính Hiên xưa nay trầm mặc ít nói, cũng không khỏi “nói nhiều” thêm một câu.Hạ Mộng Doanh mỉm cười, hạ thấp giọng nói:- Chính Hiên, đừng làm ồn, chị và cậu giống nhau, hiện giờ đều là quan quân cả đấy!- A, xin lỗi...Vũ Chính Hiên đỏ mặt lên, bất quá trong lòng, đối với vị “quan quân” này chẳng tán đồng lắm, Hà Mộng Doanh giỏi thì giỏi, nhưng toàn “không chịu chú ý vào việc hính”.Nếu như nhà họ Vũ mà xuất hiện một vị “quan quân” như thế này thì sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.Hai nhà Hà Vũ tuy là thân thiết mấy đời, nhưng ở phương diện này rất khác nhau.Hà Thắng Lợi chỉ cười.Vũ Chính Hiên đúng là quân nhân hết sức quy củ, chẳng trách mà lão gia tử nhà mình và Vũ gia gia đều coi trọng hắn, nói trong đám con cháu đời thứ ba, thì Lương Kinh Vĩ và Vũ Chính Hiên là có tiền đồ nhất.Lương Kinh Vĩ năm sau sẽ là phó sư đoàn trưởng, đã chen chân vào trong đội ngũ cán bộ cao cấp rồi.Vũ Chính Hiên cười, hiện giờ hắn cùng Hà Thắng Lợi quan cấp tương đương, nhưng cùng với thời gian trôi đi, cách biệt sẽ dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng lớn.Bất quả Hà Thắng Lợi cũng không “thèm”, hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất dễ chịu.Hơn nữa, Vũ Chính Hiên và hắn là “một bọn”, tương lai Vũ Chính Hiên có một ngày thành tướng quân, bản thân chẳng phải được hướng “sái” vinh quang sao?Hà Mộng Doanh dẫn bọn họ vào một gian phòng, nói:- Trước tiên nghỉ ngơi một chút, lát nữa Cao lão nhị qua, ba người nói chuyện với hắn, chị và Tiểu Yên ra ngoài tán gẫu.Hà Thắng Lợi lúc này mới thu lại lại những tâm tư khác, quay về chính sự.Cứ như hôm nay hắn tới chỉ có “nhiệm vụ” không phải để tiêu khiển, bất quá Hà Thắng Lợi cũng chẳng đề vào trong lòng, có ba triệu bạc, với lại một tên “lừa đảo” ngoài nhà họ Cao.Có chuyện gì lớn đâu chứ?Hà Thắng Lợi nói oang oang:- Ôi, chị cả, em nói này, Cao lão nhị cũng đúng là lắm chuyện, không phải chỉ ba triệu thôi sao?

Hắn là kẻ làm ăn thực sự, không phải là người làm ngoài nghề chơi bời như chúng ta, ba triệu với hắn có là cái quái gì, sao mà nhỏ nhen như vậy?

Còn đi lửa tiền mồ hôi nước mắt của công nhân mỏ, mất mặt không cơ chứ!

Một lát nữa hắn tới chúng ta cứ bảo hắn trả tiền, không phải là xong hết rồi sao?Hà Mộng Oanh rất bực mình, trừng mắt nhìn hắn, nói:- Cậu thì hiểu cái gì?

Cao lão nhị là kẻ ngạo ngược quen rồi!

Hắn không nuốt trôi cục tức này, lát nữa cậu đừng nói gì, miễn cho chuyện càng thêm bế tắc.Hà Thắng Lợi cả giận:- Em nhổ vào!

Cao lão nhị mà dám làm càn, xem em có đập hắn không!Hà Mộng Doanh vừa buồn cười vừa tức, trịnh trọng nói với hắn:- Cậu coi đây là trò trẻ con đấy à?

Tưởng nhẹ nhàng được vậy sao?

Được, cậu nhớ kỹ thân phận của mình hôm nay, chỉ là hỗ trợ, một lát nữa tất cả do Tiểu Tuấn làm chủ!

Cậu cứ ở bên cạnh hò hét vài tiếng trợ trận rồi đi.Hà Thắng Lợi buồn bực hết sức, liếc Liễu Tuấn một cái, thấy tên nhãi này đang ngồi nghiêm chỉnh uống trà, bình tĩnh thản nhiên, cũng có vài phần bội phục.

Đừng thấy Hà Thằng Lợi nói “hung hăng”, thực sự “tẩn” Cao Tường Hoanh, thì phải cân nhắc cho cẩn thận, hắn chẳng qua chỉ là đứng nói chuyện nên chẳng biết mỏi mà thôi.Nhà họ Cao đâu phải hàng đùa, so sánh nghiêm túc, Hà Thắng Lợi phải nhường người ta ba phần.Tên nhóc Liễu Tuấn này tuy nói cha làm tỉnh tưởng, cũng được coi là nha nội hạng khá rồi, nhưng đó chỉ là ở trong tình J thôi, so với Cao lão nhị, đúng là không đáng đẻ mắt, Cao lão nhị chẳng coi y vào đâu.Nhưng tên nhóc này lại bình tĩnh như vậy, tựa hồ cũng chẳng để bối cảnh của Cao lão nhị vào mắt.Một viên quan nhỏ vùng xa xôi, từ tỉnh chạy lên kinh thành “nói chuyện phải quấy” với Cao lão nhị, đúng là phải có chút gan mới được.Mà Liễu Tuấn lại còn ung dung như thế.Hà Thắng Lợi không hiểu vì sao Liễu Tuấn có thể bình tĩnh được như vậy, đương nhiên đắc tội với Cao lão nhị không cần lo lắng vấn đề an toàn nhân thân, kinh sư trọng địa, ai cùng là nhân vật có vai có vế, ít nhiều cũng cố kỵ, tuy nói Cao nhị thiếu gia rất ngang ngược, nhưng làm chung quy cũng không thể thái quá.Nhưng Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, đắc tội với loại thế gia như nhà họ Cao không phải là khôn ngoan, người nhà họ Cao hoặc những kẻ đi theo, có một số người ở vị trí cao, chỉ cần nói một câu, là có thể làm cho nhà họ Liễu ăn trái đắng.Bởi thế, cho dù Hà Thắng Lợi đã đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn, nhưng lại không ủng hộ lắm với cách làm của Liễu Tuấn.Đúng là quá thiếu kinh nghiệm quan trường mà.Chuyện này với Hà Thắng Lợi mà nói, cách tốt nhất là thỏa hiệp, trước kia bắt Tạ Vạn Lợi, về tình có thể tha, dù sao ba triệu không phải là con số nhỏ, lại không biết Tạ Vạn Lợi là người của Cao gia, là kẻ ôm tiền cho Cao lão nhị.Nhưng giờ thì biết rồi, nghe nói nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh cũng ra mặt, thì phải mau chóng thả người, tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Cao nhị thiếu gia.Đây là cách làm thông dụng, Hà Thắng Lợi dám đảm bảo, nếu đổi lại là những huyện ủy khác, mười người sẽ có 9 + 1 người làm như thế.Ai ngờ tên Liễu Tuấn này không biết trời cao đất dày, lại chơi “thủ đoạn giang hồ”, rõ ràng thả người ra rồi, lại âm thầm sai người bắt lại, rõ ràng mà muốn đối địch với nhà họ Cao rồi.Thiếu khôn ngoan, đúng là rất thiếu khôn ngoan!Nếu đổi lại là Hà Thắng Lợi hắn, cũng sẽ nổi giận lôi đình.Suy nghĩ và ý kiến này, khi Hà Mộng Doanh muốn Hà Thắng Lợi làm “vệ sĩ” cho Liễu Tuấn, Hà Thắng Lợi đã nói ránh mạch cho Hà Mộng Doanh rồi, hắn tin chị cả là người thông minh có tầm nhìn, phải thấy rõ ràng.Không ngờ Hà Mộng Doanh chỉ khẽ thở dài, lắc đầu nói:- Cậu không hiểu y đâu.Cứ làm như chị cả hiểu cái tên oắt con này lắm vậy.Hà Thắng Lợi là người thông minh, mặc dù là chị em họ, cũng biết chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đồng thời hắn cũng là kẻ chú trọng nghĩ khí, đồng ý tới trợ uy cho Liễu Tuấn thì sẽ tận tâm tận lực, ít nhất tối nay sẽ không cho Cao lão nhị yên.Còn vể sau này nhà họ Cao có làm chuyện gì, không phải điều hắn quản được.- Chị cả, có phải là chị hẹn với Cao lão nhị không?

Tên đó nói khi nào thì tới?

Đừng có chơi trò lên mặt quịt hẹn đấy.Đợi một lúc nữa không thấy có động tĩnh gì, Hà Thắng Lợi có chút mất kiên nhẫn.- Hẳn là sắp đến rồi.Hà Mộng Doanh đưa cái cổ tay trắng nõn lên, nhìn chiếc đồng hồ Rolex nữ màu đen.- Con mẹ đứa nào nói xấu tao sau lưng thế?

Muốn ăn đòn à?Một giọng nói thô lỗ vang lên ở ngoài cửa.- Ấy, Tương thiếu gia tới rồi, ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh.Hà Thắng Lợi bật dậy, cười ha ha, đi ra ngoài, không lâu sau cùng một người trẻ tuổi chừng trên hai mươi bá vai bá cổ đi vào, hai người khẽ đấm nhau một cái, thân thiết vô cùng.- A, chị Hà cũng có mặt này.Thấy Hà Mộng Oanh, Cao Tường Hoành mắt sáng lên, buông Hà Thắng Lợi, đi về phía Hà Mộng Doanh, giang hai tay ra, làm động tác muốn ôm.Hà Mộng Doanh cười phì.- Nhị Tử, muốn ăn đòn hả!Cao Tương Hoành tất nhiên không dám ôm thật, chỉ cười hì hì bắt tay Hà Mộng Doanh.- Chị Hà, hôm nay trang điểm xinh đẹp qua, có phải là đi gặp lang quân như ý không thế?Cao Tương Hoành nói oang oang.Vũ Chính Hiên và Liễu Tuấn đều ngồi ngay ngắn, không đứng dậy, chỉ dùng mắt nhìn khắp lượt vị Cao nhị thiếu gia “thanh danh hiển hách” này.Cao Tương Hoành vóc dáng tầm trung trông cũng coi là đẹp trai, bất quá cái vẻ bất cẩn đời rõ ràng trên mặt, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác ghét hắn.Đánh giá xong Cao Tương Hoành, ánh mắt Liễu Tuấn lại dừng trên người hai tên đi theo hắn, một tên rất trẻ, cao hơn Cao lão nhị một chút, cả người toàn hàng hiệu, thần thái cũng giống như Cao Tương Hoành, hẳn là loại hoàn khố nhị thế tổ.***Nhị thế tổ: Chỉ con cái của nhà có quyền có thế, nhưng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc chả làm nên trò trống gì.

Bắt nguồn từ Hồ Hợi, con Tần Thủy Hoàng, lên ngôi xưng là Tần nhị thế, Hồ Hợi ăn hại ra sao chả cần giới thiệu nữa.Một người khác thì làm Liễu Tuấn phải nheo mắt lại, người này y phục màu đen, dáng người không cao, nhưng rất khí thế, theo sau Cao Tương Hoành, vừa mới vào cửa đã mau chóng đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng như có một dòng điện.Liễu Tuấn từng trải sóng gió, Vũ Chiến Hiên hảo hán trong quân, tất nhiên là không sợ ánh mắt này, nhưng Liễu Yên thì sởn gai ốc, bấc giác tựa vào người Vũ Chính Hiên.Vũ Chính Hiên vội ôm lấy eo cô, gật đầu an ủi.Chắc chắn kẻ này là vệ sĩ của Cao nhị thiếu gia, nhìn một cái là biết cao thủ chân chính.- Hừ!

Nhị Tử, chị Hà có khi nào là không xinh đẹp chứ?Hà Một Doanh cười liếc Cao lão nhị một cái.- Có lý có lý, là em nói sai rồi, đáng phạt, đáng phạt.Cao Tương Hoành cười hì hà, con mắt thì cứ lướt đi lướt lại trên người Hà Mộng Doanh, bộ dạng mê đắm làm người ta phát ghét.Cũng may Hà Mộng Doanh từng trải, loại người nào cô cũng gặp rồi, coi hắn như cho mèo chẳng để vào trong lòng.Hà Mộng Doanh không muốn dây dưa nhiều với Cao Tương Hoành, liền dẫn hắn tới ghế sô pha, chỉ vào mấy người Liễu Tuấn nói:- Nhị Tử lại đây đi, chị giới thiệu mấy người bạn.- Ai là Liễu Tuấn?Không đợi Hà Mộng Doanh giới thiệu, Cao Tương Hoanh đã lên tiếng, sắc mặt rất bất thiện.Liễu Tuấn gật đầu với hắn, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, ngồi vững vàng trên ghế, chẳng hề có ý đứng lên.- Cậu là Liễu Tuấn?

Còn tưởng là nhân vật lợi hại ba đầu sáu tay gì chứ, thì ra cũng chỉ có hai ba vai một cái đầu.Cao Tương Hoành quả nhiên ngang ngược, tay khoanh trước ngực, mắt liếc xéo nhìn Liễu Tuấn, nói rất khó chịu, trong giọng nói còn mang vẻ khinh miệt rõ ràng.

Ở trong kinh thành, đám tiểu bối có thể để Cao nhị thiếu gia coi trọng đúng là không tìm được mấy người, càng chẳng nói hạng nha nội ngoại tỉnh không biết trời cao đất dày như Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà, tựa lưng vào ghế, nhìn Cao Tương Hoành không nói một câu, trên miệng còn nhếch lên một nụ cười, ra chiều rất hứng thú.Loại thái độ chẳng hề để ý, thậm chí cứ như nhìn người ta “diễn trò”, cực kỳ kích thích Cao Tương Hoành.- Nhãi con, tao đang nói chuyện với mày đấy, đứng làm ra vẻ ở thủ đô, mày sẽ ăn đủ.Cao nhị thiếu gia đã tức tới gân xanh trên cổ nổi lên rồi.Liễu Tuấn thì thản nhiên, nhưng Hà Mộng Doanh đã không chịu được, mày liễu dựng ngược, quát:- Nhị Tử, sao lại nói như thế?- Chị Hà, em nể mặt chị mới tới, nhưng chị cứ nhìn thằng nhãi này đi, thái độ vênh vào, tưởng rằng nó là ai chứ?

Ra vẻ gì ở kinh thành chứ?

Tưởng rằng đây là nơi quê mùa nhà nó chắc.Cao Tương Hoành nổi giận đùng đùng om sòm với Hà Mộng Doanh.- Nhị Tử, cậu vừa vào cửa đã quát tháo rầm rầm, người ta còn chưa nói gì mà!Hà Mộng Doanh rất không vui, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.- Em ngứa mắt với nó đấy, sao nào?Cao Tương Hoành lộ hết ra vẻ ngang ngược.- Nhị tử, vậy là cậu không đúng, nếu như cố ý tới gây chuyện thì hôm nay đừng đến.Hà Thẳng Lợi cũng không nhịn được nữa, sầm mặt xuống nói:- Thế này không phải không nể mặt chị tôi sao?Cao Tương Hoành mắt trợn trừng, không nói tiếng nào, bất quá vẫn thở phì phò tức tối.Liễu Tuấn vẫn lạnh nhạt ngồi nhìn, chẳng nói tiếng nào.Cái trò vặt này của Cao Tương Hoành chỉ đối phó được với mấy đứa trẻ con thôi.Kẻ này ra vẻ khí thế hùng hổ, vừa mới vào đã chơi đòn phủ đầu, nhưng lời nói cực kỳ cẩn thận, không dính líu gì tới các phe, chỉ luôn miệng nói “thủ đô” với “kinh thành”, có thể thấy cũng không phải là hạng hoàn toàn cặn não, cũng biết chừng mực, nên Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi tỏ vẻ bất mãn, hắn cũng không nói gì nữa.Tuy nói ra oai không thành, nhưng ít nhất thăm dò được thực hư, đó là nhà họ Hà ngả về phía tên nhãi này.Hà Mộng Doanh làm giọng nói hòa hoãn lại:- Nhị tử, cậu muốn giải quyết vấn đề này thì tỏ ra chút thành ý đi, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.- Được, nể mặt mặt chị Hà, em nghe xem nó muốn nói cái gì.Cao Tường Hoành nghênh ngang nồi xuống, vỗ bên cạnh nói với tên trẻ tuổi đi theo:- Tiểu Diệp, ngồi đây nào.Tê đó ngồi xuống, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt rất khó chịu, nhưng Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái, chỉ ung dung uống trà.Hà Mộng Doanh lại tươi cười dựa theo lễ tiết, giới thiệu từng người một cho hai bên.Thì ra tên Tiểu Diệp kia là em họ Cao Tương Hoành, mẹ hắn là em ruột Cao bộ trưởng, cũng là hạng thế gia, cha là phó thị trưởng kinh thành, tạm thời chưa vào thường ủy.Nghe Hà Mộng Doanh giới thiệu Vũ Chính Hiên là con của Vũ Thu Hàn, Cao Tương Hoành nheo mắt lại, đứng dậy bắt tay Vũ Chính Hiên.Liễu Tuấn thầm gật đầu, đừng thấy Cao lão nhị vẻ ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng vẫn rất hiểu chuyện, không tùy tiện đắc tội người nhà họ Vũ.- Được rồi mấy người nói chuyện với nhau đi, Tiểu Yên, chị dẫn em ra ngoài chơi.Hà Mộng Doanh giới thiệu hai bên xong, liền kéo Liễu Yên ra ngoài, trước khi đi còn gửi cho Liễu Tuấn một ánh mắt khích lệ.

Chương 517: Nhà họ Hà cũng chẳng dễ chơiHà Mộng Doanh và Liễu Yến vừa ra ngoài, Cao Tương Hoành liền lộ ra cái vẻ bất cần đời, móc ra bao thuốc gấu mèo được phân phối đặc biệt chia cho mọi người.Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, nhận lấy rít mấy hơi.- Liễu Tuấn, tao nói chuyện này huyện bọn mày làm không đúng.Cao Tường Hoành hút thuốc, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhìn hắn, mặt rất bình tĩnh.- Nói thế này đi, Tạ Vạn Lợi là người của tao, mấy năm nay đi theo hầu cũng bỏ không ít công sức, bọn mày làm vậy với hắn là không đúng.

Người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc, lại bốn mấy tuổi đầu rồi, hành hạ người ta làm gì, muốn tiền cũng dễ nói chuyện mà.Cao Tương Hoành cũng rất sảng khoái, chẳng che dấu gì.Liễu Tuấn cười, cảm thấy vị Cao nhị thiếu gia rất thú vị, miệng nói đầy giọng giang hồ, nếu chẳng phải chính Hà Mộng Doanh giới thiệu, Liễu Tuấn còn chẳng tin nhà họ Cao có thể sinh ra cái loại như thế này.- Này Nhị Tử, sớm nói như thế thì chuyện chẳng phải đã xong hết rồi sao, sớm trả tiền người ta còn giam lão Tạ làm gì?Hà Thắng Lợi thấy Liễu Tuấn không nói gì, sợ rằng chọc giận Cao nhị thiếu gia, liền tiếp lời.Không ngờ Cao nhị thiếu gia vẫn nổi giận thật, bất mãn hừ một tiếng:- Liễu Tuấn, tao nói chuyện với mày đấy!Liễu Tuấn gật đầu, rít một hơi thuốc rồi mới thong thả nói:- Tương thiếu gia, về Tạ Vạn Lợi, cục công an huyện Ninh Băc chúng tôi đã thả người rồi!Cao Tương Hoành liền sầm mặt xuống, tức giận nói:- Liễu Tuấn, đứng có rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, người ngay không làm chuyện mờ ám!

Mày lừa ai chứ?Công an huyện Ninh Bắc thả người rồi nửa đường lại bắt Tạ Vạn Lợi về giấu đi, bí mật thẩm vất, chuyện “che trời vượt biển” này sao Cao Tương Hoành chẳng hiểu?Liễu Tuấn lắc đầu, bình thản nói:- Tôi nói thả rồi là thả rồi, Tương thiếu gia không tin cứ đi gọi điện thoại cho hắn mà hỏi.Cao Tương Hoành ngẩn ra, thấy Liễu Tuấn khẳng định như thế cũng hơi tin, bất quá vẫn không vui nói:- Vậy vì sao hắn chưa về thủ đô?Liễu Tuấn cười đáp:- Vậy thì tôi không biết, chân mọc trên người hắn, hắn thích đi đâu ai mà quản được.Cao Tương Hoành bất giác nản lòng.Lần gặp mặt này kỳ thực an bài rất khéo, chẳng thể nói là ai chủ động để xuất muốn gặp mặt đối phương, đều do Hà Mộng Doanh làm trung gian.

Cô không muốn làm quan hệ giữa Liễu Tuấn và Cao Tương hoành đi vào hoàn toàn không cởi bỏ được, hơn nữa bí mật bắt người, cũng chỉ có thể giấu được nhất thời, chẳng phải là kế lâu dài, Liễu Tuấn chẳng thể nhốt người ta cả đời.Muốn nhốt cũng phải để tòa án nhốt.Chuyện này sớm muộn cùng bị phơi bày, tới lúc đó với bên Liễu Tuấn sẽ rất bị động, phải hành động dứt khoát tránh đêm dài lắm mộng.Đồng thời bên Cao Tương Hoành cũng mong như vậy.Dù sao món nợ ba triệu là có thật, Cao Tương Hoành cũng biết không ít “tin mật”, biết Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, không thể coi thường được.Vì tranh hơi mà cố đi tới cùng cũng không phải là cách hay.Vì thế Cao Tương Hoành cũng ỡm ờ nửa từ chối nửa đồng ý tới cuộc hẹn.Bất quá trước khi tới, Cao Tương Hoành đúng là đầy một bụng tức, muốn cho Liễu Tuấn, tên nhãi không biết trời cao đất dày đó một bài học đáng nhớ.Vốn Liễu Tuấn không quản chuyện này, Cao Tương Hoành khó trút hận lên đầu y.Nhưng Tạ Vạn Lợi gần như cuộc điện thoại nào cũng nói tới tên Liễu Tuấn, nói người này ngang ngược ra sao, coi thường nhà họ Cao thế nào, nên bị Cao Tương Hoành ghi nhớ rồi.Kẻ thao túng đằng sau chính là vị công tử tỉnh trưởng này.Điều này lại hợp tâm ý của Cao nhị thiếu gia.Tìm là phải tìm chính chủ, chẳng thèm đấu nhau hạng nữ nhi như Bạch Dương.- Liễu Tuấn, đừng vòng vo nữa, đưa ra điều kiện đi, muốn giải quyết chuyện này như thế nào?Cao Tương Hoành bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Điều kiện rất đơn giản, trả tiền!

Chỉ cần tiền tới nơi, đưa vào sổ sách của công ty than huyện Ninh Bắc, những chuyện khác chúng tôi không truy cứu nữa.- Cái gì?Cao Tương Hoành thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt tím tái như gan lợn:- Mày còn muốn truy cứu truyện khác à?

Đúng là nực cười, có chuyện gì khác cho mày truy cứu chứ?Liễu Tuấn cau mày, chẳng hiểu sao Cao Tương Hoành kích động như thế.- Thiếu nợ trả tiền, hết sức công bằng.- Này Liễu Tuấn, tao nói cho mày biết, đừng tưởng mình ghê gớm lắm, trên đời này người hơn mày nhiều lắm, cũng chưa có ai dám đối chọi với Cao Tương Hoành tao như vậy.Cao Tương Hoành sắp bị “tên nhà quê” này làm cho tức ngất xỉu rồi.Liễu Tuấn lại cay mày, hỏi:- Vậy điều kiện của Tương thiếu gia là gì?Cao Tương Hoành trước tiên hừ một tiếng, hai mắt nhìn Liễu Tuấn trừng trừng.- Tao nó rõ cho mày biết, nếu chẳng phải nể mặt Thắng Lợi và nhà họ Vũ, tao chẳng thèm dài dòng với mày.

Nể mặt mày rồi mày lại muốn được đằng chân lân đằng đầu à?

Thả Tạ Vạn Lợi ra, đặt một bàn tiệc xin lỗi ở câu lạc bộ Trường Thành thì chuyện này coi như xong, tao không so đo với mày nữa.Mặt Liễu Tuấn trầm xuống.Cao nhị thiếu giá còn chưa hiểu rõ tình hình.Trong con mắt Cao Tương Hoành, chuyện Tạ Vạn Lợi quịt nợ huyện Ninh Bắc chẳng có gì đáng nói, nhưng vì chuyện vặt này Cao Tương Hoành điều động tới cả phó thị trưởng Đại Ninh, cuối cùng kinh động tới cả thường ủy tỉnh ủy, bí thư Đại Ninh mà không dẹp yên được chuyện này, đã là rất mất mặt rồi.Dùng lấy một câu nói kinh điện trong phim ảnh là, Tương thiếu gia nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.Nhưng Liễu Tuấn còn đòi tiền hắn, còn dám uy hiếp hắn!

Đối với Cao Tương Hoành mà nói, đúng là hoàn toàn không biết sống chết.Xem ra đối với tâm thái của đám nha nội chân chính như thế này, Liễu Tuấn còn chưa hiểu lắm.Liễu Tuấn tuy là nha nội chính tông, nhưng thực chất là “nha nội giả” hoàn toàn không hiểu nổi cái thế giới này có phương thức tư duy trắng đen lẫn lộn như vậy.Trong đám nha nội hoàn khố, đạo lý bình thường căn bản không thể nói được.Tư duy logic của bọn chúng đơn giản lắm: Tao là nha nội hoàn khố, tao có cha tốt, bất kể ai cũng phải nể mặt tao!Còn về có hợp lý hay không hợp lý, chẳng liên quan gì.Vừa nghĩ tới đây Liễu Tuấn có chút cảm khái, xem ra cả đời này mình không thành nha nội hoàn khố chân chính được rồi.Hình như cái tư duy chết tiệt này, mình không sao dùng được.Liễu Tuấn lắc đầu, cầm lấy cá túi hồ sơ bên cạnh ném cho Cao Tương Hoành, sau đó dựa vào lưng ghế hút thuốc.Cao Tương Hoành ù ù cạc cạc cầm lấy túi hồ sơ, rút mấy tờ giấy ra xem, lập tức biến sắc mặt, quát lớn:- Liễu Tuấn, mày có ý gì?Trước khi lên thủ đô, Liễu nha nội làm hai việc, một là xin phép Bạch Dương, hai là đi gặp Lương Quốc Cường.Cuộc gặp này tiến hành trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, có ba người, Liễu nha nội, Lương bí thư thêm vào Trình phó cục trưởng.Liễu Tuấn cầm chén rượu lên, mỉm cười hỏi:- Sư phụ, Tạ Vạn Lợi khai chưa?Lương Quốc Cường gật đầu.Trình Tân Kiến cười nói:- Thằng oắt già đó sợ tới té đái vãi phân, còn dám không khai sao?

Chả nhẽ muốn chết.Huyện Ninh Bắc thả Tạ Vạn Lợi ra, bất quá trên đường bị bắt lại, nhưng lần này người bắn hắn không lộ rõ thân phận, giống như “bắt cóc” vậy, làm cho đồng chí giám đốc Tạ giống như Trình Tân Kiến đãnói, sợ tè ra quân.Người ta báo ra thân phận bắt hắn thì không hề gì.Chuyện trong thể chế, Cao nhị thiếu gia có thể đối phó.Nhưng không biết thân phận thì giám đốc Tạ nguy rồi, nếu hắn không khai, rất có khả năng một đi không về, Tạ Vạn Lợi lọc lõi giang hồ, lập tức biết ngay mình đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, trừ bản thân hắn ra, không còn ai cứu nổi hắn nữa.Điều phải khai thì khai, điều không nên khai, cũng phải khai.Đem so với cái mạng già của bản thân, chẳng có cái gì đáng hay không đáng nữa.Hiện giờ Liễu Tuấn cho Cao Tương Hoành xem, là một phần lời khai của Tạ Vạn Lợi, Liễu Tuấn chỉ chọn ra một số tài liệu có sức sát thương nhât, nhưng đủ cho Cao nhị thiếu gia nổi điên rồi.Li Tuấn chỉ lạnh nhạt nói hai chữ:- Trả tiền.Cao Tương Hoành nghiếng răng rít lên:- Tao không trả thì sao?Liễu Tuấn đứng dậy nói:- Anh Chính Hiên, Thắng Lợi, chúng ta về thôi.Nói rồi đi ngay chẳng thèm nhìn Cao Tương Hoành một cái.- Liễu Tuấn, mày đứng lại.Cao Tương Hoành quát tháo vỗ bàn rầm rầm, nhưng trong giọng nói rõ ràng không tự tin lắm.- Cao Tương Hoành hãy về mà suy nghĩ cho kỹ đi, nghĩ kỹ rồi hãy lại hẹn gặp tôi.

Bất quá tôi nhắc trước, thời gian của tôi rất quý giá, bắt đầu từ bây giờ chỉ còn có mười bốn tiếng suy nghĩ nữa thôi.Liễu Tuấn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng ném lại một câu.…Đến đêm, Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn quấn lấy nhau, cô nhẹ nhàng nói:- Chuyện này thực ra không khó giải quyết, ba triệu với Cao lão nhị chẳng phải con số to tán gì, hắn chỉ để ý tới thể diện thôi.Nơi này là “tổ ái tình” mà Hạ Mộng Doanh bí mật thiết lập cách câu lạc bộ Trường Thành không xa, hiện giờ thời gian cô ở lại thủ đô chẳng ít hơn ở Nam Phương, Liễu tuấn gần như hai ba tháng tới kinh thành một chuyến, mãi chỉ “tương kính như tân”, nhìn mà không ăn, là chẳng thể được.- Thể diện của hắn chỉ có ba triệu thôi, nhưng đây là hai vạn tấn than, chị có biết tỉ lệ tử vong quốc gia cho phép trong một vạn tấn than là bao nhiêu không?Ngữ khí của Liễu Tuấn lạnh lại:- Số than này, nói không thổi phồng chút nào, là dùng mạng người mà đổi lấy, hắn muốn nuốt không trả, phải giết Liễu Tuấn này trước đã!Hà Mộng Doanh giật mình, kinh ngạc nhìn y, rồi ánh mắt dần dần trở nên hết sức dịu dàng, vừa tràn ngập tình yêu vừa đầy tôn trọng.Cô phát hiện ra cho dù hai người đã ân ái như vợ chồng, nhưng cô vẫn không hiểu y hoàn toàn, chảy trong người Liễu Tuấn là dòng máu chính nghĩa và bất khuất.Có lẽ chính bởi vì đặc điểm ẩn dấu bên trong này, mới làm cô yêu y khắc cốt ghi lòng như vậy.- Đừng lo, nếu như Cao lão nhị dám giở trò gì, họ Hà cũng chẳng phải dễ chơi.

Chương 518: Nhân vật lãnh đạo đời ba của nhà họ CaoTrong chòi nghỉ mát thanh nhã ở tiểu viện theo kiểu cổ của câu lạc bộ Trường Thành, có hai người ngồi đối diện nhau, ben cạnh là một vườn trúc rậm rạp, dưới chân là những con cá chép không ngừng tung tăng qua lại.Trong tiểu viện rất tĩnh lặng, chỉ có gió mát thổi gia, làm lá trúc xào xạc.Ngồi đối diện nhau một bên là Liễu Tuấn đồ thường ngày màu đen, ở cổ áo có thêu chữ “Nghiêm Phi “ bằng chỉ vàng, từ khi Phi Phi thành “nhà thiết kế nổi tiếng”, những lúc không làm việc, Liễu Tuấn rất ít khi mặc y phục người khác thiết kế.Ngồi đối diện với Liễu Tuấn là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng trung bình, áng chừng hai bảy hai mươi tám tuổi, cũng mặc một y phục thường ngày màu thẫm, trông có mấy phần giống Cao Tương Hoành, nhưng mặt không có vẻ hoàn khố mà lại thấp thoáng vẻ uy nghiêm của người nắm quyền, đang mỉm cười nhìn Liễu Tuấn pha trà.Ngoài họ ra không còn người thứ ba nào nữa.Phục vụ của câu lạc bộ Trường Thành sớm đã nhận được nghiêm lệnh, chưa được gọi, không một ai có thể tới gần tiểu viện này, hơn nữa tới gần cũng vô dụng, không chừng thình lình ở một góc khuất nào đó sẽ có một đại hán to lớn chui ra, chặn ngay lại.Một lúc sau, chiếc bình Tử Sa đặt lò than nhỏ bốc lên làn hơi nóng nhè nhẹ, Liễu Tuấn pha một bình trà Thiết Quan Âm, đưa chén trà bằng trúc trắng muốt đặt trước mặt nam tử kia, mỉm cười nói:- Cao xử trưởng, xin mời.**Tử Sa; một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô.

Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

Chủ yếu dùng làm đồ trà.- Cám ơn!Cao trưởng ban mỉm cười nâng chén trà lên nhấp một ngụm.- Trà ngon!

Không ngờ Liễu bí thư còn là cao thủ trà đạo.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Không dám xưng cao thủ, chỉ là một sở thích mà thôi, Thiết Quan Âm ở An Khê là thanh trà thượng phẩm, hương thơm mát dịu, thanh nhiệt mát họng, tỉnh ruợu, uồng thường xuyên có lợi với sức khỏe.Cao trưởng ban lại nhấm một ngụm trà, Liễu Túc tiếp túc rót đầy chén.- Liễu bí thư, Liễu tỉnh trưởng vẫn khỏe mạnh chứ?Cao trưởng bản nhẹ giọng hỏi, giọng nói khá có sức hút.Liễu Tuấn vội ưỡn thẳng lưng lên, kính cẩn đáp:- Làm phiền Cao trưởng ban hỏi thăm, gia phụ sức khỏe vẫn tốt.- Cao lão và Cao bộ trưởng quý thể vẫn an khang?- Vẫn khỏe, ông nội sức khỏe luôn rất tốt, thường xuyên cùng đám tiểu bối chúng tôi nói đùa, nhân sinh thất thập cổ lai hi, ta thấy, có sống một trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.Cao xử trưởng mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn trước muốt, nụ cười rất sáng lạn.- Chỉ có em tôi thường xuyên gây sự, làm cho cha không vui lắm, thỉnh thoảng lại làm ông nổi giận.

Ôi, lần này nó làm ầm ĩ không ra gì cả, để Liễu bí thư và công tác ở huyện Ninh Bắc gặp thêm phiền phúc thật xin lỗi!Liễu Tuấn mắt hơi nheo lại, lập tức mở miệng cười.- Cao trưởng ban khách khí quá rồi.Vị trước mắt này chính là Cao Trường Hoành đại thiếu gia của nhà họ Cao, anh trai của Cao Tương Hoành, là người có tiền đồ nhất trong con cháu đời thứ ba của nhà họ Cao, tuổi còn trẻ mà đã làm cán bộ cấp chính xử của ủy ban trung ương cấp quốc gia gần hai năm rồi, chuyển thăng lên cấp phó sở, chỉ cần đợi ngày mà thôi.Theo giới thiệu của Hà Mộng Doanh, người này làm việc chắc chắn, khiếm tốn thực tế, đối nhân xử thế hết sức ôn hòa, mặc dù tuổi chỉ lớn hơn Cao Tương Hoành một tuổi, nhưng tư chất tu dưỡng của hai người khác nhau như trời với đất.

Chỉ riêng vào khí độ mà phân tích, người ta khó mà tin được hai người lại là anh em cùng một mẹ sinh ra.Đêm hôm qua khi nghe Liễu Tuấn kể quá trình “đàm phán” với Cao Tương Hoành, Hà Mộng Doanh đã phán đoán Cao đại thiếu gia sẽ ra mặt.Tài liệu Tạ Vạn Lợi khai ra, đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho Cao lão nhị, Cao lão nhị chỉ là tên hoàn khố ăn hại, nhưng việc làm bỏ vạ ra đó này tuyệt đối không dám nói với Cao bộ trưởng, cách giải quyết duy nhất là hỏi kế anh trai.Theo tình huống mà Hà Mộng Doanh biết, Cao lão nhị rất sợ anh trai mình, thậm chí còn sợ hơn cả Cao bộ trưởng, nhưng Cao Trường Hoành đối với anh em cực kỳ yêu thương, thường xuyên ra mặt xử lý những chuyện khó khăn cho Cao Tương Hoành.Không có gì phải nghi ngờ, Cao Trường Hoành là nhân vật được nhà họ Cao thậm chí cả phái hệ bồi dưỡng thành người đứng đầu đám con cháu đời ba.Cho dù tuổi còn trẻ, thái độ ôn hòa, nhưng Liễu Tuấn chưa lúc nào không cảm thấy bá khí thấp thoáng lộ ra trên người vị Cao đại thiếu gia.- Chuyện này, đúng là Tương Hoành làm không đúng, tôi đại biểu cho nó trịnh trọng xin lỗi Liễu bí thư.Cao Trường Hoành nói rồi mỉm cười khom người hướng về phía Liễu Tuấn, thần sắc rất là chân thành.Liễu Tuấn khẽ thở dài.Xem ra kế hoạch dạy cho Cao Tương Hoành một bài học đổ vỡ rồi, nhân vật như Cao Trường Hoành, bất kỳ ai cũng không muốn trêu chọc để thành tử địch.Liễu Tuấn cũng rất chân thành nói:- Cao xử trưởng nặng lời rồi, huyện Ninh Bắc thực sự quá nghèo, có một số việc mong Cao trưởng ban hiểu cho.- Đương nhiên đương nhiên, công tác cơ sở khó khăn tôi rất hiểu, Liễu bí thư một lòng phát triển kinh tế địa phương, thay đổi diện mạo bần cùng lạc hậu của huyện Ninh Bắc, tâm tình này tôi hoàn toàn hiểu, hơn nữa cũng rât tán đồng.

Các đồng chí ở địa phương đều không được dễ dàng gì.Cao Trường Hoành liên tục gật đầu, nói rất cảm khái.- Mong Liễu bí thư yên tâm, món nợ công ty Vạn Lợi chưa trả, tôi đã bảo Tương Hoành sáng này gửi đi rồi.

Bản thân Tạ Vạn Lợi cũng sẽ có một xử trí, chuyện tương tự về sau sẽ không xảy ra nữa.Liễu Tuấn khẽ khom người nói:- Cám ơn Cao xử trưởng.- Đừng khách khí, đây vốn là chuyện tôi nên làm, đâu cần phải cám ơn.Liễu Tuấn mỉm cười, lại đun một chung trà nữa, hai bên thưởng thức trà, đổi đề tài: - Câu lạc bộ Trường Thành này làm thật quy mô, chị Hà đúng là rất bản lĩnh.Cao Trường Hoành nhấp một ngụm trà, nói một câu với vẻ rất tùy ý.Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng là rất bản lĩnh, con cháu thế gia, không phải tầm thường.Cao Trường Hoành không nhắc tới nữa.Tuy nói hắn rất hứng thú với quan hệ giữa Liễu Tuấn và nhà họ Hà, nhưng không thể hỏi trước mặt được.Cao Trường Hoành phong độ lỗi lạc, tri thức rộng lớn uyên bác, nói chuyện với Liễu Tuấn rất hợp, thi hoảng lại hỏi tới việc làm của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn cũng không che dấu gì.Cao Trường Hoành gật đầu:- Không ngờ công tác ở cơ sở lại phức tạp như thế.Liễu Tuấn cười:- Phức tạp thì phức tạp, nhưng trên đời không chuyện gì khó, chỉ sợ thiếu quyết tâm thôi.Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu, như bạn bè lâu năm, nói chuyện chừng một tiếng đồng hồ rất bình yên, không có chút căng thẳng nào.Khi tạm biệt, Liễu Tuấn còn giao cho Cao Trường Hoành một túi hồ sơ dầy, nói đơn giản:- Tất cả đều đầy đủ.Cao Trường Hoành nhận lấy, gật đầu ôn hòa nói:- Cám ơn Liễu bí thư, sau này tới thủ đô, chúng ta lại cùng uống trà.…- Liễu Tuấn, cậu thật giỏi.Trong căn phòng số một khách sạn Thiên Nga, Bạch Dương rất hưng phấn, đôi sáng lấp lánh.- Rốt cuộc thế nào mà cậu làm được vậy?Liễu Tuấn chuyến này tới kinh thành, làm cả đột đám người phải trố mắt, vì công ty mậu dịch Vạn Lợi trả lại ba triệu cho công ty than Hưng Thịnh.Những người khác thì khỏi nói cũng được, Bành Thiếu Hùng thì cực kỳ kinh hãi, vì hắn đã từ phía Quan Minh Kiệt biết được hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là người nhà họ Cao, khi đó vừa nghe tới hắn đã hít một hơi khí lạnh, mồ hôi ướt đẫm áo.Người trong thể chế ai còn không biết uy danh của nhà họ Cao?Một trong số thế gia đỉnh cấp có quyền thế nhất trong nước, bất kể tính thế nào, nhà họ Cao cũng được tính hàng đầu.Nghĩ tới trước kia mình hồ đồ đồng ý cho Khâu Viên Triêu vào thủ đô bắt người, thiếu chút nữa thành họa lớn, Bành Thiếu Hùng sợ run người, may mà thời khắc quan trọng, biết thỉnh giáo lãnh đạo cũ, được Quan Minh Kiệt “chỉ điểm” cho, nếu không hậu quả khó tưởng tưởng nổi.Cho nên nghe nói Liễu Tuấn không ngờ lại vào thủ đô dảm phán với nhà họ Cao, Bành Thiếu Hùng quả thực há hốc mồm, thầm nhủ đúng là nghé con không biết sợ hổ, cứ thế lao đầu tới giao phong chính diện với nhà họ Cao rồi.Bành Thiếu Hùng và Lý Giang khi bàn luận riêng về chuận này, Lý Giang thậm chí còn nói bí thư đảng ủy huyện Ninh Bắc sắp phải đổi người rồi.Không ngờ lại có kết cục như thế.Phó bí thư vẫn là Liễu Tuấn, ba triệu trả không thiếu một xu.Bành Thiếu Hùng có nghĩ tới vỡ đầu cũng không hiểu “tên nhóc” kia lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy.Còn về phần đám Ngô Ba, Vương Thịnh Đức và Đào Nghĩa Âu, trong lòng có cảm tưởng thế nào, Bành Thiếu Hùng càng không biết, hẳn là cũng cực độ khiếp hãi.Liễu Tuấn Tài dạy nên được đứa con trai này thế nào vậy!Bất quá đối diện với lời khen của Bạch Dương, Liễu nha nội tỏ ra không phấn chấn mấy.Liễu Tuấn bình thản nói:- Cao Trường Hoành là một nhân vật khó chơi.Đối với Cao Trường Hoành, Liễu Tuấn có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng không thể nói là totó, cảm thấy dưới vẻ bề ngoài tao nhã lịch thiệp của người này, ẩn chứa quá nhiều nhân tố chưa biết.Bạch Dương gật đầu, tán đồng suy nghĩ của Liễu Tuấn.Khi biết hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi là nhà họ Cao, Bạch Dương liền trở nên cẩn thận, lúc Liễu Tuấn lên đường vào kinh, Bạch Dương đã gọi điện cho Bạch Kiến Minh, đem hết tất cả sự việc nói cho Bạch Kiến Minh biết, tới cả “thủ đoạn giang hồ” của Liễu Tuấn cũng không che dấu.Khi đó Bạch Kiến Minh đánh giá bốn chữ “to gan lớn mật”!Bất quá cuối cùng Bạch bộ trưởng nói một câu:- Đi thì cứ đi, xem chú nhóc này có bản lĩnh gì.Bạch Dương hơi yên tâm một chút.Câu nói này của cha cô không phải là vô duyên vô cớ.Tình huống liên quan tới đám hậu bối đời thứ ba của nhà họ Cao, cũng là do Bạch Kiến Minh lộ cho cô biết, điều này không phải nói một ủy viên bộ chính trị lại đi chú ý tới một đám nhóc con, nhưng thân là bộ trưởng sao không hiểu rõ tình huống những thế gia lớn có quyền lực nhất đó?Liễu Tuấn gật đầu nói:- Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, thân trong thể chế, muốn mặt nào cũng vẹn toàn, không đắc tội đến ai đúng là rất khó, mặc kệ hắn đi.Bạch Dương cười:- Nói đúng lắm, ba chị nói phải xem xem cậu có bản lĩnh gì, lần này phải khen cậu rồi.Liễu Tuấn cười:- Được Bạch bộ trưởng, Bạch bí thư khen ngợi, kẻ hèn thật hết sức vinh hạnh.- Biến đi, chỉ biết mồm miệng liếng thoắng.Bạch Dương lườm y một cái.- Lần này tiền lấy về rồi, tranh thủ đàm phán với ngân hàng, sắp quá non nửa năm rồi, thời gian không đợi người đâu.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Vị Bành huyện trưởng kia của chúng ta cũng nên làm chút chuyện thực sự rồi!

Chương 519: Sắp làm cha rồiKhoảng thời gian này Liễu Tuấn trốn việc khá thường xuyên, kỳ thực công tác của huyện vẫn rất bận rộn, bất quá cũng chẳng còn cách nào, sắp được làm cha rồi, Liễu Tuấn thi thoảng lại chạy tới Giang Khẩu thăm Lương Xảo.Hoa Hưng ở Giang Khẩu cũng có rất nhiều nhà cửa, bởi vì thời gian tiến vào tương đối sớm, Giang Khẩu phát triển với tốc độ kinh người, rất nhiều nơi hẻo lánh, hiện giờ đã thành đô thị náo nhiệt, nhà cửa của Hoa Hưng tất nhiên cũng thuyền lên theo nước.Tòa biệt thự mà Xảo Nhi ở, dù là ở đô thị náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh không tệ chút nào.Hoài thai năm tháng, Xảo Nhi nhìn đã hơi thấy rõ rồi, thân thể với đường cong ưu mỹ tuyệt luân trước kia đã gồ lên ở phía bụng, Xảo Nhi mặc váy bầu, vẫn cứ xinh đẹp tuyệt trần như vậy, một tay cô khoác tay Liễu Tuấn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, khuôn mặt nở nụ cười hết sức ngọt ngào.Biệt thự rất lớn, còn có một vườn hoa siêu cấp, Liễu Tuấn cùng Xảo Nhi tản bộ trong vườn hoa.- Á!Xảo Nhi đột nhiên khẽ hô lên.Liễu Tuấn rất khẩn trương, vội vàng hỏi:- Làm sao rồi?Liễu Tuấn hai kiếp làm người, kiếp trước cũng hai lần làm cha rồi, nhưng vẫn không khỏi có chút thấp thỏm.- Em bé đạp.Xảo Nhi mỉm cười, mặt đầy hạnh phúc.- Nào, nghỉ một chút!Liễu Tuấn đỡ Xảo Nhi ngồi xuống một chiếc ghế đá ở bên đường, ghé sát tai vào bụng Xảo Nhi.- Để anh nghe xem con trai chúng ta đang nói gì.Xảo Nhi cười hỏi:- Làm sao anh khẳng định là con trai.“Kiếp trước anh có hai đứa con trai.”

Thiếu chút nữa Liễu Tuấn buột miệng nói ra câu này.Sau khi trùng sinh, thân thể vẫn là thân thể kia, chỉ càng thêm cường tráng, hẳn là “đặc tính” sinh con trai hẳn là cũng lưu lại chứ nhỉ?

Có điều cũng khó nói, kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.Liễu nha nội cười:- Anh biết mà.Thai nhi chưa tới năm tháng, tất nhiên không nghe được nhiều động tĩnh lắm, đứa bé cũng không định nể mặt ba mình, đá cho y một phát, Xảo Nhi định kỳ tới bệnh viện kiểm tra, bất quá không bảo bác sĩ giám định giới tính của thai nhi.Cho dù chỉ cần cô mở lời, bác sĩ sẽ không từ chối.Liễu Tuấn đứng thẳng dậy, khẽ ôm lấy bở vai nhỏ của Xảo Nhi nói:- Xảo Nhi, anh vui lắm.Xảo Nhi dựa đầu vào người y, nhỏ giọng đáp:- Em cũng vậy.Liễu Tuấn hỏi:- Xảo Nhi, còn nhớ tới lần đầu hai chúng ta gặp nhau không?- Nhớ!Trong đầu Xảo Nhi hiện lên cảnh lần đầu gặp Liễu Tuấn ở bệnh viện nhân dân huyện Hướng Dương, khi đó Xảo Nhi mười bốn tuổi, Liễu Tuấn mới chỉ là chú nhóc chín tuổi mà thôi, nhưng đã trượng nghĩa đuổi bà mối muốn “bán” Xảo Nhi cho một kẻ “tên già”.Bất quá hiện giờ Xảo Nhi nghĩ lại, chỉ cảm thấy ấm áp, không hề có nửa phần “đau khổ” nào.Tính cách của Xảo Nhi vẫn luôn lương thiện, lạc quan, luôn nghĩ tốt cho người khác, rất dễ tha thứ cho cái “ác” của người khác.- Hiện giờ nhớ lại cái bà mai đó đúng là không có chút nhãn quang nào.Liễu Tuấn cười vui vẻ.Xảo Nhi hỏi:- Vì sao thế?- Chuyện này chẳng phải rõ ràng thế sao?

Em là bà xã của anh, nhưng bà ta lại muốn giới thiệu cho người khác, đúng là tự chuốc lấy phiền phức.Liễu Tuấn dày mặt bắt đầu nói lung tung.Xảo Nhi cười khúc khích không thôi.- Mặt của anh thật là dày, khi đó anh mới bao tuổi chứ?

Chín tuổi, thế mà đã muốn lấy vợ!- Ai nói chín tuổi không thể lấy vợ chứ, thời xưa còn có đính hôn từ trong bụng mẹ kia mà, hơn nữa khi anh mười tuổi, chẳng phải là hai chúng ta đã...Liễu Tuấn bật cười ha hả.Xảo Nhi nhớ tới chuyện “ ngủ chung một giường” với Liễu Tuấn, khuôn mặt kiều diễm nổi lên hai ráng mây hồng, trong lòng lại vui mừng vô bờ, có lẽ là ông trời đã định sắn rồi, định sẵn nam nhân này sẽ thành người bạn đời của cô.- Ấy dà, Xảo Nhi sao lại ngồi trên ghế đá thế kia?

Cẩn thận bị lạnh.Thím Lương từ trong biệt thự đi ra, thấy Xảo Nhi ngồi trên ghế đá, liền làm ầm lên.- Khi có em bé, không để được mắc bệnh.Thím Lương vẫn cứ càu nhàu.Xảo Nhi vội đứng dậy, mỉm cười giải thích:- Con chỉ ngồi một chút, không sao đâu.Liêu Tuấn gọi một tiếng:- Mẹ!Lúc ban đầu Liễu Tuấn gọi như thế thìm Lương cũng có chút không tự nhiên, thời gian lâu rồi cũng thành quen.Thím Lương nói:- Vào nhà ngồi đi, bên ngòai gió lớn lắm.Giang Khẩu là thành phố bên bờ biển, ban ngày thi thoảng có gió thổi qua.- Vâng!Liễu Tuấn đáp lời, đỡ Xảo Nhi vào trong phòng.Kỳ thực Xảo Nhi rất là khỏe rmạnh, tuổi cũng không lớn, hoài thai năm tháng thân thể rất là nhẹ nhàng, căn bản không cần phải đỡ, chỉ là cô thích hưởng thụ sự yêu chiều của Liễu Tuấn với mình.Một nữ nhân có mang, được nam nhân yêu thương dìu đỡ chậm rãi bước đi, đúng là một loại hưởng thụ rất lớn.Mới đi được vài bước một loạt tiếng phanh xe hơi đã vang lên, tiếp đó Hắc Tử toàn thân áo đen, sát khí tràn ngập đi vào trước, Thạch Tú Lệ xinh đẹp thành thục theo sau, tiếp theo nữa là nhân vật như một trái banh thịt, chẳng phải Bàn Đại Hải thì là ai?Toàn là những người bạn cũ đã lâu không gặp.- Tuấn thiếu gia, Xảo Nhi.Hắc Tử đi tới bên cạnh Liễu Tuấn chao hỏi, khi có mặt người ngời, hắn rất quy củ gọi Lương Xảo là chủ tịch, còn tụ hội riêng tư, thỉnh thoảng lại dùng cách xưng hô năm xưa ở huyện Hướng Dương.Bàn Đại Hải mới chạy nhanh vài bước đã thở dốc rồi.- Đại Hải, phải rèn luyện đi, nếu không sắp không đi được tới nơi rồi kia kìa.Liễu Tuấn trêu chọc.Nhìn điệu bộ của Bàn Đại Hải, không 100 thì cũng 90 kg, người này có sở thích “vận động trên giường”, thật khó mà tưởng tượng ra được một tòa núi thịt như thế, làm sao lại hoàn thành được một loạt “động tác kịch liệt độ khó cao” như vậy!- Rèn luyện chứ, tôi vẫn rèn luyện thường xuyên mà, máy chạy bộ đã hỏng mất ba cái rồi, chẳng hiểu quả gì hết.

Ôi, chỉ uống nước thôi nó cũng mọc ra thịt.Bàn Đại Hải mặt mày sầu khổ.Liễu Tuấn vui vẻ hỏi:- Cái máy chạy bộ của anh mua ở đâu, ai mua vậy?Bàn Đại Hải tức thì nghiêm sắc mặt nói:- Là sản phẩm tổng công ty phát triển thực nghiệm Đằng Phi, tuyệt đối là hàng thật, không phải đồ giả.Đằng Phi đi theo con đường “kinh doanh thực nghiệp báo quốc”, nghiệp vụ chủ yếu là những sản phẩm kỹ thuật công nghệ cao như máy điều hòa, xe xúc cỡ lớn..v..v...Bất quá những đồ rèn luyện thân thể như máy chạy bộ cũng thành lập công ty sản xuất chuyên môn, phương diện chất lượng sản phẩm, Liễu Triệu Ngọc luôn quản lý rất chặt, Bàn Đại Hải nói là sản phẩm của công ty Đằng Phi, thì chất lượng đúng là không phải hoài nghi.Xem ra nguyên nhân rốt cuộc vẫn là không chịu nổi sức nặng.Công ty Đằng Phi cuối năm ngoài cơ bản hoàn thành cổ phần hóa, toàn bộ thôn dân của Liễu Gia Sơn đều trở thành cổ đông, theo phương án phân phối, Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thi, Nguyễn Vĩ Đức, Phương Dịch Văn, nhưng “nguyên lão” được chia cổ phần nhiều hơn thôn dân bình thường, đương nhiên cũng chỉ là nhiều hơn tương đối thôi, đều do hội nghị thôn dân đồng ý.Những người này cống hiến lớn cho sự phát triển cao cốc của công ty, thêm một chút cổ phần cũng là chuyện đương nhiên.Sau khi hoàn thành cổ phần, chủ tịch Liễu Tấn Văn tuổi ngoài bảy mươi đã hoàn toàn rút lui, đem công ty Đằng Phi và chức chủ tịch cùng bí thư chi bộ Liễu Gia Sơn giao cả cho Liễu Triệu Ngọc, coi như là công thành thân thoái rồi.Trong lúc giao bán, thành lập cả hội giám sát, nằm ngoài dự liệu là bác bảy Liễu Tấn Bình, cũng chính là cha của Tiểu Thanh, đảm nhiệm chủ tịch hội giám sát, phụ trách trong trách giám sát vận hành của công ty Đằng Phi.Sở dĩ tuyển cử Liễu Tấn Bình làm chủ tịch, quan trọng là vì Tiểu Thanh đầu tư cực lớn ở công ty Đằng Phi, thêm vào thành lập khu công nghiệp Đằng Phi ở Đại Ninh, hiện giờ Tiểu Thanh sở hữu gần hai mươi phần trăm cổ phần công ty rồi, là cổ đông lớn nhất.

Cấp cho Liễu Tấn Binh vinh dự này là cũng nên.Đối với việc bác bảy làm chủ tịch giám sát, Liễu Tuấn kỳ thực cũng rất tán đồng.Bác bảy là người tốt bụng, chỉ thiếu tri thức chuyên nghiệp giám sát xí nghiệp hiện đại, ở vị trí này sợ rằng không đảm nhiệm nổi, nhưng chuyện nội bộ công ty Đằng Phi nếu bác năm và anh Triệu Ngọc đều đồng ý rồi, lại là mọi người tuyển cử ra, y cũng không tiện nhúng tay vào.Cũng may là Liễu Triệu Ngọc công tư phân minh, công ty Đằng Phi tổng tài sản hơn 7 tỷ, giao cho hắn quản lý cũng có thể yên tâm.Đám Hắc Tử đã tới, Liễu Tuấn liền không vội vào phòng, mời khách ngồi ở chòi nghì trong vườn hoa, thím Lương liền cấp tốc vào phòng lấy đếm bông ra lót trên ghế đá cho Xảo Nhi.

Giúp việc cũng mang hoa quả bánh trái và đồ pha trà lên cho khách.Hắc Tử đích thân pha trà.Khoảng thời gian này Xảo Nhi an tâm dưỡng thai, chuyện trong công ty đều giao cho đám Hắc Tử quản lý.Hắc Tử giữ quy củ, mỗi tuần ít nhất một lần đích thân tới báo cáo một lần, bình thường mỗi ngày báo cáo trong điện thoại một lần, tuyệt đối không hàm hồ.Hôm nay nghe nói Liễu Tuấn tới đây, liền hạn Bàn Đại Hải cùng tới nhà, mọi người tụ họp.- Tuấn thiếu gia, sắp làm cha rồi, cảm giác rất thích hả?Hắc Tử luôn nghiêm nghị, cũng trêu chọc Liễu Tuấn.- Đương nhiên, chỉ cho anh đẻ hết đứa này tới đứa khác, hết con trai tới con gái, không cho em để một đứa à?Liễu Tuấn tâm tình cực tốt, cười đáp lại.Hắc Tử nhìn sang Thạch Tú Lệ, cười ha hả.- Này đừng có nhìn em, chỉ hai đứa là đủ rồi.

Còn muốn đẻ thêm thì anh mà tìm người khác.Thạch Tú Lệ lườm hắn một cái, làm ra chiều nổi giận.Mọi người đều cười lớn.Hắc Tử và Thạch Tú Lệ cực kỳ mặn nồng, chưa từng ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, hơn xa loại “đại sắc ma” như Bàn Đại Hải, ngay Liễu phó thư ký cũng tự hổ thẹn không bằng.- Đại Hải, anh cũng không ít tuổi nữa đâu, tìm vợ kết hôn thành gia thất đi chứ, đừng để tới lúc muốn sinh con cũng chẳng sinh nổi nữa.Liễu Tuấn lại nói với Bàn Đại Hải.Bàn Đại Hải giơ hai ngón tay múp míp lên, há miệng cười lớn:- Chơi thêm hai năm nữa, hai năm sau sẽ kết hôn.Liễu Tuấn lắc đầu.Y biết hiện giờ Đại Hải tiến quân vào nghề điện ảnh, phim ảnh và truyền hình đều có, cô gái nhỏ xinh đẹp trong tay nhiều không đếm xuể, nhìn hoa cả mắt, đúng là khó mà quyết tâm kết hôn được.

Chương 520: cuộc bán đấu giáHuyện Ninh Bắc muốn bán xe thật.Đây là một tin tức lớn.Từ khi Liễu phó bí thư tới nhậm chức, huyện Ninh Bắc thường xuyên có tin tức mới, từ mặt ngoài cho tới chốn riêng tư, liên tục xuất hiện.

Đầu tiên là chỉnh đốn mỏ than, đường đường một phó bí thư không ngờ tố cáo hai cấp dưới dùng “gái” hối lộ ngay hội nghị phòng bí thư, tức thì làm cho quan trường xôn xao, một số huyện ủy bí thư và huyện trưởng có tư cách lãnh thành, đầu tiên là không tin, sau đó là bật cười.Chưa từng bao giờ nghe nói tới lãnh đạo dùng loại phương pháp này “chỉnh” cấp dưới, thế này không phải làm cho tất cả cấp dưới nản lòng sao?

Vị Liễu nha nội này đúng là dám “đi đầu cả thiên hạ”.Bát quá dường như chuyện này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới “quan uy” của y, ngược lại trước mặt y mọi người đều trở nên quy củ, thứ không nên nói đều không dám nói lung tung.Liễu Tuấn cũng chưa từng thích người ta tặng gì cho mình, dù là tiền bạc hay gái mú, y phải dùng nghị lực rất lớn mới khắc chế bản thân tiêu tiền lung tung, tán gái bậy bạ, cần gì người ta phải tặng.Đó chính là khắc biệt lớn nhất của y và các quan viên, vì thế mà có can đảm cùng dũng khí “đi đầu thiên hạ.”

Tiếp theo đó là đêm ba mươi lãnh đạo chủ yếu của huyện đều cùng ăn tết với công nhân mỏ, đây là tin tức người ta khó nghĩ tới được.Nhưng cộng tất cả nhứng điều đó, đều không bì được với chuyến Liễu Tuấn một mình lên kinh thành, giao phong với thiếu gia nhà họ Cao.Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu mọi người, loại hành động như “tự sát” này lại chiến thắng!

Ngoài mang được ba triệu trở về, còn dạy cho Tạ Vạn Lợi một bài học.Nghe nói sau khi Tạ Vạn Lợi trở về thủ đô đã đổ bệnh nặng, thiếu chút nữa mất đi cái mạng già.Hiện giờ huyện Ninh Bắc ngay cả xe của lãnh đạo chủ yếu cũng sắp bán, nghe nói là “ý tưởng xấu” của Liễu nha nội, nói thực, những người quen của Bành Thiếu Hùng đều thương hại hắn.Làm sao mà lại vớ phải đúng một nha nội thích gây chuyện như thế cơ chứ?Cuộc bán đấu giá được tổ chức ở quảng trưởng gần huyện chính phủ.Bán đấu giá đợt đầu tiên là tổng cộng mười tám chiếc xe, trong đó bắt mắt nhất là chiếc Nissan Gongjue Wang của Bạch Dương, chiếc Toyota Crown của Bành Thiều Hùng, chiếc Audi Fields của Liễu Tuấn cũng khá đáng chú ý, ngoài ra là xe công của huyện ủy cùng đơn vị trị thuộc hiện và các khu trấn thanh tra ra, đủ các hình thức đều có, còn không phải là xe quá củ, ít nhất cũng mới 5,6 phần.Vốn ý của Bạch Dương là, chiếc xe Audi 4 của chủ tịch đại biểu nhân dân Chu Quốc Trung nên để lại cho ông ta, dù sao tuổi ông ấy tương đối lớn, lại là cán bộ chính xử là lão thành rồi, ngồi xe tốt một chút người khác cũng không ý kiến gì.Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn cũng đều tán đồng.Bất quá chính Chu Quốc Trung lại không đồng ý, cười vui vẻ nói:- Mọi người đều giống nhau, vậy tôi sao có thể có đặc quyền được chứ?Chu Quốc Trung là người khá chính trực bổn phận, phương diện tính cách có chút nhu nhược, không tranh giành hiếu thắng lắm, khi xưa ông ta bị Phương Triêu Dương gạt ông ta sang một bên, cũng không phải vì ông ta “gây rối” mà là do “không phối hợp”, nói khó nghe một chút là không chịu cùng thông đồng làm bậy, nhưng nếu muốn ông ta đấu tranh với Phương Triêu Dương thì chưa đủ gan.Trải qua mấy tháng quan sát, hiện giờ Chu Quốc Trung hiện giờ ngày càng chấp nhận Bạch Dương và Liễu Tuấn, hai vị cán bộ đoàn mới tới này, hai người này chính trực, lại một lòng làm việc vì người dân, có kiến thức có trách nhiệm.Huyện Ninh Bắc gặp được lãnh đạo như vậy đúng là thật may mắn.Vì thế ở việc bán xe, Chu Quốc Trung ra sức ủng hộ.Dựa theo lời tán gẫu của Chu Quốc Trung với những người thân cận nhất là:- Hai bí thư nhóc con này một lòng muốn làm chút chuyện cho huyện Ninh Bắc, chuyện lớn tôi chẳng giúp được, nhưng ít nhất cũng đảm bảo không níu chân.Cuộc bán đấu giá do chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi chủ trì, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn, Lý Giang, Chu Quốc Trung toàn bộ đều có mặt.

Thông báo bán đấu giá bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, nhưng chưa tới 8 giờ 30, trên quảng trường đông vui tấp nập rồi, đại đa số là quân chúng xem tin tức tới coi náo nhiệt.Dưới đài bán đấu giá cũng lục tục ngồi đầy người rồi, đưa mắt nhìn tới, một bộ phận là “ông chủ lớn” ở huyện Ninh Bắc, cũng có một bộ phận từ Đại Ninh tới.Gặp phải chuyện mới mẻ này cũng có một số nhân vật lớn tham gia náo nhiệt.Tư cách tham gia đấu giá không phải là dễ dàng có được, tiền đặt cọc là 5 nghìn, nếu như ai đó mua được rồi nhưng hối lại, thì năm nghìn này mất trắng.Điều này là để đề phòng có người cố ý phá hoại.Tuy nói phân tích theo lẽ thường cũng không có ai dám giở trò trước mặt bí thư huyện ủy và huyện trưởng, nhưng phải đề phòng vạn nhất, cuộc bán đấu giá này, là một tin tức không nhỏ, (báo chiều Đại Ninh) và đài truyền hình Đại Ninh, đều phái nhân viên tới, chuẩn bị đưa tin về chuyện mới mẻ ở huyện Ninh Bắc, nếu như làm hỏng thì không còn là tin tức nữa mà thành trò hề, liên quan tới thể diện chính phủ huyện Ninh Bắc, không thể khinh thường.Bởi thế quá trình và chi tiết thao tác của cuộc bán đấu giá này Liễu Tuấn vô cùng coi trọng, đích thân cùng Trần Lỗi thương lượng hai lần, Trần Lỗi là người ở huyện Ninh Bắc lâu rồi, kinh nghiệm quản lý thì có nhưng lại lần đầu tổ chức bán đấu giá, Liễu Tấn và hắn phải cân nhắc các chi tiết nhiều lần, mong tổ chức được hoàn mỹ.8 giờ 50 phút, hội trưởng khơi lên một cuộc xao động, thì ra các lãnh đạo huyện ủy tới rồi.Bạch Dương phong thái tha thướt với âu phục nữ màu đen vừa khít người, bước đi vững vàng mà không mất quyến rũ, dẫn đầu đoàn người, mang tới từng tiếng xôn xao trong người xem.Bạch Dương tới nhậm chức được một năm, rất nhiều người dân huyện Ninh Bắc lần đầu tiên nhìn thấy nữ bí thư huyện ủy vang danh xinh đẹp này, vừa mới nhìn đã thấy lời đồn không sai, thậm chí gặp mặt còn hơn cả lời đồn.Còn về Liễu phó bí thư trẻ quá thể đáng mặc dù cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng so với vẻ đẹp của Bạch bí thư, thì mức độ được chú ý kém hơn rồi.Ồn ào một lúc mới lắng xuống, các lãnh đạo huyện ủy từng người ngồi xuống, Trần Lỗi nhìn về phía Bạch Dương, Bạch Dương mỉm cười gật đầu, Trần Lỗi liền gõ gõ micro, hắng giọng một tiếng tuyên bố cuộc đấu giá bắt đầu.Theo lịch trình định ra ban đầu, Trần Lỗi bố trí những lời chào mừng đơn giản với các lãnh đảo huyện ủy, Liễu Tuấn sau khi xem xong liền gạch tên mình đi, tuy y xếp thư ba, nhưng phía trên còn có Chu Quốc Trung là chính cấp, theo quy củ nếu y cũng phát biểu, thì phải để thời gian cho Chu Quốc Trung phát biểu, mà hai vị phó bí thư đều phát biểu rồi, bỏ lại Lý Giang lại không hợp lắm, bất quá mọi người nếu mà ai cũng nói mấy câu, lại không khống chế thời gian phát ngôn, thì chỉ sợ tới 11 giờ mới có thể chính thức bán đấu giá, thế nên các phó chức đều bỏ qua phát biểu luôn.Không ngờ Bành Thiếu Hùng thấy Liễu Tuấn gạch tên mình đi rồi, suy nghĩ một lúc cũng gạch tên bản thân luôn, cuối cùng đưa tới chỗ Bạch Dương, Bạch Dương cười nói:- Mọi người đều không phát biểu, vậy tôi cũng miễn luôn!Thế là cuộc bán đều giá long trong này không có một lãnh đạo chủ yếu nào của huyện ủy lên phát biểu.Xét tới các đồng chí cơ quan truyền thông Đại Ninh cũng tới, nên cần phải phát biểu mấy câu hình thức, nên Trần Lỗi đại biểu cho chính phủ huyện phát biểu chừng mười lăm tiếng, để các đồng chí cơ quan tin tức còn có tư liệu.Trần Lỗi phát biểu xong, ngoài hội trưởng vang lên tiếng pháo đùng đoàng.Liễu Tuấn lắc đầu cười khổ.Y rất không thích nghi thức gì cũng đốt pháo trước tiên, từng muốn gạch bỏ đi chi tiết này, không ngờ tới chỗ Bành Thiếu Hùng lại bị thêm vào.Nếu như Bành Thiếu Hùng đã thích chuyện náo nhiệt tưng bừng, thì Liễu phó bí thư cũng không cố chấp ý kiến của mình nữa.Pháo lễ vang lên, Trần Lỗi nhường vị trí lại cho một chàng trai trẻ tuổi, chàng trai này họ Lưu, là một trong số nhân viên phía bên Hồng Kông, tạm thời làm người chủ trì cuộc bán đấu giá.Tổ chức bán đấu giá đối với tuyệt đại đa số người của huyện Ninh Bắc mà nói đều là chuyện mới mẻ, nghe nói qua cũng chẳng được mấy người, đi đâu mà tìm người chủ trì bán đấu giá chuyên nghiệp?

Ngay cả ở Đại Ninh cũng chẳng có.Trước kia hoàn toàn không có chuyện này.Chàng trai họ Lưu này là do Mike Trần tiến cử, nói là đã thực tập ở hội bán đấu giá Hồng Kông, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, chủ trì cuộc bán đấu giá phi chính quy này còn có thể ứng phó được, tòm lại là hơn nhiều nhưỡng người còn chưa bao giờ nghe nói tới chữ “bán đấu giá”.Chàng trai này cũng rất phóng khoáng tự nhiên, chẳng hề có chút mất bình tĩnh nào, sử dụng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm, tuyên bố đơn giản mấy quy tắc bán đấu giá.Liễu Tuấn nghe mà toát mồ hôi, không hiểu cái thứ tiếng pha trộn tiếng Hồng Kông và tiếng phổ thông này người khác có hiểu nổi hay không.Cũng may mà mấy năn gần đây tác phẩm phim ảnh của Hồng Kông tràn ngập khắp đại lục rồi, đối với tiếng phổ thông kiểu Hồng Kông, mọi người cũng nghe quen rồi, làm Liễu phó bí thư lo lắng uổng công một trận.Dựa theo quy tắc bán đấu giá, đầu tiên là bán những cỗ xe không được tốt lắm, cấp bậc cũng khá thấp, do phía huyện Ninh Bắc đề ra giá khá hợp lý, nên lời của người chủ trì vừa dứt, nên những người tham gia đấu giá đều nhiệt tình giơ thẻ báo giá lên.Mới đầu khung cảnh có hơi loạn, dù sao mọi người mới lần đầu tiên tham gia bán đấu giá như vậy, thi thoảng có người quên giơ thẻ, cứ há mồng hét giá ỏm tỏi lên.Bất quá chuyện hỗn loạn này nằm trong dự liệu của các lãnh đạo rồi, chẳng những không thấy khó chịu, ngược lại đều thấy hết sức thú vị, từ Bạch Dương trở xuống ai nấy mặt đều mang nụ cười.Địa phương nhỏ làm những chuyện này, thì đầu tiên phải đảm bảo không thể để cho không khí tẻ ngắt được.Không khí này rất tốt, chẳng những bên trong cạnh tranh kịch liệt, bên ngoài người xem cũng hưởng ứng nhiệt tình, vỗ tay rào rào cho người trả giá cao.Tới chừng 10 giờ, những cỗ xe khác đầu đã bán đấu giá hoàn tất, tất cả đều thành “danh hoa có chủ”, thành tích tốt nắm ngoài dự liệu của Liễu tuấn, tiếp theo là chiếc Audi 4 của Lý Giang và Chu Quốc Trung được bán, giá cả tương đối lý tưởng, sát ngay sau là chiếc Audi Fields của Liễu Tuấn, không ngờ khi bán cỗ xe này xuất hiện kịch hay, làm cho mọi người hoàn toàn bất ngờ.

Chương 521: Người trung niên tham gia bán đấu giáChiếc Audi Fields mà Liễu Tuấn đi còn mới tới tám phần, xe mới hơn hai năm, tình trạng còn được, giá mua vào là hơn 20 vạn, người chủ trì báo giá là 15 vạn, cơ bản chênh lệch không mấy với xe mà Lý Giang và Chu Quốc Trung đi.Quy địch bước giá mà chủ trì họ Lưu đưa ra là 2 nghìn.Lời của người chủ trì vừa mới dứt, trên chỗ người tham gia đấu giá đã có người tăng giá một lèo một vạn rồi, đây là tình huống chưa từng có, Liễu Tuấn không khỏi nhìn qua, đó là một người trung niên tuổi hơn 40, mặc đồ tây mang theo khí độ trầm ồn không giống với người bản địa, Liễu Tuấn nhớ người này chưa từng ra giá làn nào, cứ như nhắm vào chiếc Audi Fields của y mà tới.Khi Liễu Tuấn nhìn qua thì người trung niên kia cũng đang nhìn y, bốn mắt gặp nhau, Liễu Tuấn mỉm cười, người trung niên kia cũng cười rất thiện chí.- 16 vạn, 16 vạn lần thứ nhất 16 vạn lần thứ hai, còn có ai trả cao hơn 16 vạn không.Chàng trai họ Lưu mặc dù là tay nghiệp dư nhưng ở phương diện làm hoạt náo không khí đúng là có tài.- 16 vạn 2 nghìn.Lúc này trên ghế đấu giá số 8, có người giơ thẻ đấu giá lên.Người này thì Liễu Tuấn nhận ra, đó là Mike Trần.Mike Trần bình thường đều ở ở huyện Ninh Bắc, không chỉ giám sát vận hành của công ty Hưng Thinh, mà còn thường xuyên đưa ra ý kiến cho Chung Trường Sinh, Long Pháp Bằng tham khảo.Đánh giá của Tiểu Thanh với Mike Trần là: Năng lực bình thường nhưng nghe lời.Có điều đó chỉ là đánh giá của Tiểu Thanh.Tiểu Thanh hiện giờ thân phận là gì?

Một trong những con cá mập kinh tế truyền kỳ trong giới tài chính Hồng Kông, rất nhiều nhà đầu tư Hồng Kông phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc, nhân tài dạng nào mới lọt được vào mắt của cô để được gọi là có năng lực?Vì thế Mike Trần trong mắt Tiểu Thanh chỉ là năng lực tầm thường nhưng đặt vào vùng xa xôi lạc hậu huyện Ninh Bắc này lại là nhân tài kinh tế ghê gớm lắm rồi, kiến nghị của hắn đưa ra thường làm đám Chung mơ hồ mở rộng tầm mắt, thu được lợi ích không ít.Mike Trần tuân thủ quy củ không tùy tiện xen vào việc quản lý, nhưng ở phương diện sinh hoạt cá nhân thì có chút phải kiểm điểm, tới huyện Ninh Bắc chẳng bao lâu đã nuôi dưỡng hai tình nhân, người ta là nhà tư bản có cái thói quen này cũng chẳng có gì kỳ quái, cho nên những lãnh đạo chủ yếu của công ty Hưng Thịnh quan hệ với Mike Trần đầu rất tốt, vô cùng thích ông chủ người Hồng Kông này.Nể mặt Tiểu Thanh, Liễu Tuấn thi thoảng cũng gặp mặt Mike Trần ăn cơm tán gẫu.Mike Trần ở trước mặt Liễu Tuấn càng quy củ, chưa từng lấy thân phận thương nhân Hồng Kông ra, thậm chí biểu hiện cứ như người hầu khiến cho đám Chung Trường Sinh không hiểu nội tình cứ trố mắt ra nhìn, thậm thán phục Liễu bí thư thủ đoạn ghê gớm đã triệt để thu phục được ông chủ lớn Hồng Kông.Kỳ thực Mike Trần chỉ nhớ kỹ lời căn dặn của người chủ sau hậu đài mà thôi.Nếu cẩn thận mà tính chủ sau hậu đài ở trong tưởng tưởng của Mike Trần còn phải vài cấp bậc nữa mới tới được Tiều Thanh.Mike Trần không đại biểu cho công ty than tham gia đấu giá, hắn đại biểu cho công ty Chấn Trung, trước đó cũng chưa bao giờ giơ thẻ bài, như cũng chuyên môn nhắm vào Liễu Tuấn mà tới.Người trung niên ở vị trí đấu giá số 23 không chút do dự lại giơ thẻ bài lên.17 vạn.Ông ta vẫn theo quy củ cũ một hơi tăng 1 vạn.Tình hình trong cuộc bán đấu giá càng trở nên nhiệt liệt, một số người xì xào rỉ tai nhau bàn luận xem người trung niên kia lai lịch gì mà lại nhìn trúng mỗi cái xe của Liễu Tuấn.Mike Trần thong dong giơ thẻ bài lên.17 vạn 2 nghìn.Mike Trần hoàn toàn dựa theo quy củ của cuộc bán đấu giá, tăng theo bước giá thấp nhất.- 17 vạn 2 ngàn!

Giám đống Mike Trần của công ty Chấn Trung ra giá 17 vạn 2 ngàn!

Có giá cao hơn không..

Ồ 18 vạn!

Quý ngài ở vị trí số 23 báo giá 18 vạn.Người chủ trì có hơi chút kích động nhìn người trung nên đó, kẻ này lai lịch thể nào mà lại dám đấu với ông chủ Mike Trần của mình.Mike Trần là người giàu nhất huyện Ninh Bắc, trênngười có mấy trăm triệu đó!Mike Trần uống một ngụm trà xong chẳng cần suy nghĩ giơ thẻ bài, thần thái rất thoải mái.18 vạn 2 ngàn.Hắn ra rất vững vàng thêm tiếp hai nghìn.Không ngờ người trung niên kia phản ứng cũng không chậm báo giá 19 vạn.Mike Trần tựa luôn vào lưng ghế giơ thẻ bài lên.Lúc này không khí trong hội trường cực kỳ nào nhiệt, mọi người đều dài cổ ra nhìn xung quanh, phát ra những tiếng hò hét cổ vũ, vốn bọn họ chỉ tới xem nào nhiệt, thực sự không ngờ có cảnh kích thích tuyệt vời như thế.Bạch Dương cũng có chút kỳ quái nhìn sang Liễu Tuấn, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi rõ ràng.Liễu nha nội giang tay ra nhún vai, biểu thị mình cũng chẳng hiểu ra sao.Kỳ thực đối với thái độ của Mike Trần thì Liễu Tuấn có thể đoán được một chút, trong lúc tán gẫu với Tiểu Thanh y có nhắc tới chuyện bán đấu giá.Liễu Tuấn giữ liên lạc điện thoại thường xuyên với các hồng nhan tri kỉ.Phóng chừng Tiểu Thanh muốn đem chiếc xe y ngồi mua về làm kỷ niệm, còn về phần cái xe này rốt cuộc có bao nhiêu ý nghĩa kỷ niệm thì mặc kệ, dù sao một món đồ chơi năm ba chục vạn Tiểu Thanh hoàn toàn chẳng để vào trong lòng, hơn nữa còn có thể trợ uy cho ái lang nữa.Mọi người nhìn xeo Liễu bí thư của chúng ta ở huyện Ninh Bắc được người ta yêu quý thế nào.Một cỗ xe thôi cũng được người ta yêu thích như vậy.Cái chuyện tinh nghịch này Liễu Tuấn tin Tiểu Thanh tuyệt đối làm ra được, nhiều khi ở phương diện tinh quái Tiểu Thanh rất giống với Hà đại tiểu thư.Rất nhanh chiếc xe Audi Fields đã đột phá mức giá 20 vạn của chiếc xe mới rồi.Không khí trong hội trường đã có chút “điên cuồng”, chỉ cần Mike Trần hoặc người trung niên kia giơ thẻ bài là mọi người sẽ vỗ tay reo hò nhiệt liệt.Rất nhiều người biết Mike Trần là ông chủ lớn người Hồng Kông, người trung niên kia xem ra cũng rất có tiền.Chuyện này tới đây từ đấu giá đã trở thành đấu tiền đấu giàu rồi.Ở tình huống bình thường chẳng ai lại bỏ giá tiền hơn cái xe mới đi mua một cái xe cũ.Bạch Dương hơi cau mày lại một lần nữa nhìn sang Liễu Tuấn.Huyện ủy chính phủ bán đấu giá xe lấy tiền chỉ là một phương diện, ý nghĩa chủ yếu là đề xướng tâm gương “cần kiệm tiết giảm” cho các đơn vị công tác trên toàn huyện, có thể kiếm được nhiều tiền đương nhiên là chuyện tốt nhưng cuối cùng lại trở thành một trò hề thì lại chín quá hóa nẫu mất rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Ngay trong thời gian ngắn ngủi hai vị bí thư dùng ánh mắt giao lưu thì giá đã bị đẩy lên tới 2 7 vạn.Mike Trần vẫn bình thản chẳng hề có chút rút lui.Liễu Tuấn càng khẳng định suy đoán của mình, chắc chắn Tiểu Thanh đã dặn Mike Trần không tiếc mọi giá mua lấy chiếc xe này.Dù sao cũng chẳng cần mình phải bỏ tiền ra, mua về cũng chẳng phải mình đi, nên Mike Trần tất nhiêu là ung dung rồi.Lại nhìn qua bên kia người trung tiên ở vị trí 23 thoáng qua chút do dự.- 27 vạn 2 nghìn lần thứ nhất...

Lần thứ hai....

Lần thứ ba..Anh chàng họ Lưu dựa theo quy củ không ngừng báo giá Mike Trần đưa ra, chiếc búa nhỏ trong tay giơ lên chỉ còn đợi tiếng búa nện xuống.-...

28 vạn!

Cám ơn quý ngài khảng khái ở vị trí số 23!

Còn có ai trả hơi 28 vạn nữa hay không?....

Lần thư nhất...Người chủ trì vì nói quá nhiều nên giọng hơi khà, khuôn mặt điển trai cũng đỏ bừng bừng hiển nhiên cũng bị kích thích lắm rồi.Mike Trần vừa chuẩn bị giơ thẻ bài lên thì đột nhiên Liễu Tuấn nhìn qua khẽ lắc đầu.Mike Trần ngẩn ra một chút.Rất rõ ràng Liễu bí thư dang ngăn cản mình tiếp tục ra giá.Đối với việc Liễu bí thư rốt cuộc cùng chủ sau hậu đài có quan hệ gì Mike Trần không rõ lắm, nhưng hắn được trịnh trọng căn dặn tới huyện Ninh Bắc là phải giữ sự tôn kính tuyệt đối với Liễu Tuấn.Kỳ thực ngay cả người căn dặn hắn cũng chẳng hiểu vì sao.Hiện giờ Liễu Tuấn có lệnh trái ngược với chủ sau hậu đài, Mike Trần không biết nghe ai, khi hắn còn đang do dự thì người chủ trì đã gõ búa.- Mua bán xong!

Chúc mừng quý ngài ở vị trí số hai mươi ba đã mua được chiếc Audi Fields này!Tức thì cả hội trường tiếng vỗ tay như sấm động, rất nhiều người vỗ tay tới đỏ dừ, một số người tham dự bán đấu giá cũng không kìm được đứng dậy hướng về phía người trung niên ở vị trí số hai mươi ba vỗ tay tỏ ý chào hỏi.Ngay cả các lãnh đạo huyển ủy cũng lần lượt vỗ tay.Tiếng vỗ tay vang lên không lâu, người trung niên đó đành phải đứng lên mỉm cười tỏ ý cảm ơn mọi người, tiếng vỗ tay dần dừng lại, ông ta ngồi về vị trí của mình, rồi hướng về phía Liễu Tuấn hơi cúi người xuống.Liễu Tuấn không khỏi cau mày lại.Không còn nghi ngờ gì người thương nhân trung niên này tới vì mình, nhưng y có lục khắp mọi ngóc ngách trong đầu cũng không có chút ấn tượng nào, đúng là mình chưa từng gặp mặt người này.Ông ta vì sao lại bỏ ra cai giá 28 vạn để tỏ thiện ý với mình.Trong chuyện này có điều không rõ ràng.Bất quá y xem ra người trung niên đó hẳn là không có ác ý gì.Tiếp theo là chiếc Toyota Crown của Bành Thiếu Hùng và chiếc Nissan Gongjue Wang của Bạch Dương đều được bán với giá hợp lý, cuộc bán đầu giá thành công thu được khoản tài chính gần 2 triệu.Khi cuộc bán đấu giá kết thúc, Trần Lỗi đại biểu cho chính phủ huyện mời toàn bộ thương nhân than gia bán đấu giá tới khách sạn Thiên Nga dùng bữa cơm thân mật để biểu thị sự cảm ơn của chính phủ huyện với nghĩa cự ủng hộ kiến thiết kinh tế của huyện.Yến hội này những lãnh đạo huyện ủy như Bạch Dương tất nhiên phải có mặt rồi.

Chương 522: Dư âm sự kiện Hồng Châu còn chưa hếtTrong bữa cơm, khung cảnh rất sôi động, người tới tham gia bán đấu giá hôm nay, chỉ một bộ phận muốn mua xe vừa ý về dùng, dù sao xe của nhà nước, thủ tục rất đầy đủ, tình trạng xe không phải tốt lắm, nhưng đồ nào của đấy, giá cả rất hợp lý, trừ một bộ phận nhỏ này ra thì đại đa số đều là tới để trợ uy cho lãnh đạo huyện.Thế nào cũng không đuợc để huyện bán xe, chẳng có ai tới hướng ứng phải không?Nói là cuộc bán đấu giá, kỳ thực có một chút “mệnh lệnh hành chính” ở bên trong.Người làm lãnh đạo có ai chẳng có mấy thân tin?

Một cú điện thoại gọi tới, những người đó lại chẳng lật đật chạy tới cổ vũ?Người đưa giá cao nhất cuộc bán đầu giá hôm nay được an bài vị trí gần lãnh đạo, đây là do Liễu Tuấn đặc biệt căn dặn Trần Lỗi, nếu như ông ta nhắm vào mình mà tới, thì phải làm cho rõ ràng mới được.Người trung niên rất trầm ổn, tự giới thiệu mình họ Thi, Thi Triển Đường, người Hồng Kông, muốn tới huyện Ninh Bắc đầu tư.Bành Thiếu Hùng rất hưng phấn, liền trò chuyện với Thi Triển Đường.Phải nói tâm tình Bành huyện trưởng rất thoải mái, sự kiện “Tạ Vạn Lợi” giải quyết thuận lợi, cuộc đàm phán với ngân hàng cũng đã xong, ngân hàng đồng ý cho vay hai trăm triệu, cho dù so với kế hoạch trước đó có chút chênh lệch, nhưng cũng đã làm cho Bành huyện trưởng hưng phấn rồi, có hai trăm triệu này trong tay, có thể làm được rất nhiều việc.Xây dựng trung tâm thương mại đã bắt đầu được khởi công, dự kiến tới cuối năm, công trình đầu tiên có thể đi vào sử dụng, “quỹ hỗ trợ sáng nghiệp” cũng đã được lập nên, một số xí nghiệp hương trấn và xĩ nghiệp tư doanh có tiềm lực phát triển, có cơ hội đươc mở rộng.Việc làm đường Liễu Tuấn đề nghị cũng được đưa lên chương trình nghị sự.Quan trọng là khoản vay kia của ngân hàng, thời hạn khá dài, Bành Thiếu Hùng không phải trả vội, cũng có nghĩa là công ty than Hưng Thịnh lợi nhuận trừ trả lại vốn cho công ty Chấn Trung, thì số dư ra có thể dùng để đâu tư cho các hạng mục kiến thiết kinh tế nữa.Năm nay Bành Thiếu Hùng muốn làm ba việc lớn, trung tâm thương mại phải khai trương, đường quốc lộ chính nối liền với Đại Ninh phải mở rộng thông xe, công viên nhân dân đầu tiên của huyện phải được mở cửa với bên ngoài.Ba việc này đều làm vì cải tạo hoàn cảnh cho huyện Ninh Bắc, coi như rất tán động sách lược thu hút đầu từ của Liễu Tuấn.Trong tay có tiền, việc gì cũng dễ làm.Bành huyện trưởng cuối cùng không cần phải vì chuyện kiếm tiền mà đau đầu nữa.Bây giờ nghe nói Thi Triển Đường chủ động muốn tới huyện Ninh Bắc đầu tư, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là vui mừng khôn xiết.Thi Triển Đường lễ độ chu đáo, đàm luận rất hợp với Bành Thiếu Hùng, nhưng cũng thỉnh thoàng nói mấy câu với Bạch Dương và Liễu Tuấn, tránh để hỏ khỏi bị lạnh nhạt.Liễu Tuấn thầm gật đầu.Người này rõ ràng nhắm vào y mà tới, nhưng hiện giờ không lộ ra chút nào, đúng là nhân vật có hạng.Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Liễu Tuấn rất tùy ý nói với Thi Triển Đường:- Thi tiên sinh, hoanh nghênh ông tới huyện Ninh Bắc đầu tư.Thi Triển Đường vội cười đáp:- Tạm thời chỉ khảo sát thôi, bất quá huyện Ninh Bắc có những lãnh đạo tốt như Bạch bí thư, Liễu bí thư, Bành huyện trưởng, tôi tin nhất định tìm được hạng mục đầu tư thích hợp.Lời này nói rất đắc thế, hơn nữa bất giác còn đặt Liễu bí thư lên trước Bành huyện trưởng.Ông ta là thương nhân, hơn nữa lại ở Hồng Kông cho nên không ai để ý, nhưng Liễu Tuấn nghe ra, liền gật đầu.Thi Triển Đường dò hỏi:- Liễu bí thư, không biết buổi chiều ngài có thời gian không?

Không biết có tiện tới bái phỏng một chút hay không?- Hoan nghênh!Liễu Tuấn mỉm cười đáp, y vốn cho rằng Thi Triển Đường sẽ đề xuất tới nơi ở của y để trò chuyện, không ngờ Thi Triển Đường hết sức chú ý quy củ, mãi tới sau khi Liễu Tuấn đi làm, mới tới phòng làm việc bái phỏng.Có thể thấy người này chẳng những chú ý quy củ, hơn nữa làm việc hết sức chắc chắn thận trọng.Liễu Tuấn đối đãi với Thi Triển Đường rất kích khí, mời ông ta ngồi ở ghế sô pha, Phan Tri Nhân đưa trà nước lên.- Liễu bí thư đúng là tuổi trẻ tài cao.Thi Triển Đường vừa mở miệng đã tâng bốc một câu, nụ cười trên mặt rất chân thành.- Thi tiên sinh có chuyện hãy nói thẳng đi, tôi thấy tiên sinh cũng là người sảng khoái.Liễu Tuấn mỉm cười, ngôn ngữ chẳng vòng vo chút nào.- Liễu bí thư rất sảng khoái!

Lần này tôi tới huyện Ninh Bắc để xin một câu nói của Liễu bí thư.Thi Triển Đường giơ ngón tay cái lên.Kỳ thực từ lúc Thi Triển Đường “điên cuồng ra giá” ở cuộc bán đấu giá, Liễu Tuấn đã nỗ lực suy ngẫm xem rốt cuộc người này có liên quan gì, nhưng thực sự nghĩ không roa.

Giờ vừa nghe câu này của Thi Triển Đường, trong đầu đột nhiên sáng lên, lập tức bình thản hỏi:- Thi tiên sinh trước đây đầu tư ở đâu?Thi Triển Đường mìm cười:- Liễu bí thư, trước kia tôi đầu tư ở Hồng Châu, trung tâm mua sắm Hồng Đô, Liễu bí thư còn có ấn tượng không?Liễu Tuấn cười lớn:- Thì ra là như vậy, Thi Hào là cháu của ông.Chính là ngày mùng 10 năm mới, Liễu Tuấn dẫn Nghiêm Phi tới Hồng Châu thăm tra mẹ, ở trung tâm mua sắm Hồng Đô, phát sinh chuyện không vui với “tên Hào”, hiện giờ Thi Triển Đường đây chính là chú họ của Thi Hào, là thương nhân Hồng Kông thực sự đầu tư ở trung tâm mua sắm Hồng Đô.Chuyện này ở trong đầu Liễu Tuấn sớm đã tiêu tan rồi, hẳn là cục công an bên Hồng Châu sẽ thu thập hắn đến nơi đến chốn, Liễu Tuấn sao có thể nhớ được cái chuyện nhỏ nhặt này.Không ngờ mấy tháng sau, Thi Triển Đường lại tới huyện Ninh Bắc vì chuyện này.Thi Triển Đường có chút xấu hổ nói:- Liễu bí thư, kỳ thực Thi Hào cũng chẳng phải cháu gì của tôi, chỉ là ông nội của nó, trước kia có quan tâm tới trưởng bối trong nhà tôi thôi, cho nên nâng đỡ nó một chút.

Không ngờ nó lại có mắt không thấy núi Thái Sơn, không biết trời cao đất dày, đã đắc tội với Liễu bí thư.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Thi tiên sinh, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, đâu đáng nhắc tới.Kỳ thực Thi Triển Đường nói rất hời hợt, nhưng Liễu Tuấn biết quan hệ của ông ta và Thi Hào nhất định không xa cách như vậy, Thi Hào móc tay một cái ra một vạn tệ, “phong phạm triệu phú” đó không phải là một nhân viên công ty binh thường có thể có được.Nhưng Liễu Tuấn không có ý đi so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần suy nghĩ quan hệ chân thực của Thi Triển Đường và Thi Hào.- Liễu bí thư rộng lượng, không thèm chấp hạng như Thi Hào, đủ thấy phong phạm người làm việc lớn, Triển Đường hết sức khâm phục.

Nhưng Thi Hào quả thực rất hỗn láo, chọc giận Liễu bí thư, trong lòng Triển Đường rất bất an, luôn muốn tạ tội trước mặt với Liễu bí thư, chỉ là không có cơ hội.Thi Triển Đường mồm mép khéo léo, hơn nữa nói chuyện cũng văn vẻ, không biết là có học thức thật hay chỉ là học đòisang, bất quá ông ta là người làm ăn, tiền trên người không ít, khả rnăng học đòi phong nhã cũng chẳng phải là không có.Nhưng Liễu Tuấn tất nhiên không đi so đo những chi tiết nhỏ nhặt này.- Thi tiên sinh quá khách khí rồi, chỉ là một sự hiểu lầm nho nhỏ, sao dám nhận tạ tội gì.Thi Triển Đường mỉm cười, nhưng kỳ quái nụ cười có chút gượng gạo.Liễu Tuấn tức thì trở nên cảnh giác hỏi:- Thi tiên sinh từ xa tới đây không phải là chỉ vì chuyện nho nhỏ này chứ?

Nói thực, chuyện này tôi sớm quên từ lâu rồi, tiên sinh không nhắc tới, tôi thực sự là nghĩ không ra.Thi Triển Đường trầm ngâm, hiển nhiên là đang cân nhắc xem Liễu Tuấn nói thật hay không.Liễu Tuấn có chút không vui.- Liễu bí thư đại lượng tất nhiên không nhớ chuyện nhỏ nhặt này, nhưng ở phía Hồng Châu lại có một số lãnh đạo không dám quên...

Thi Triển Đường do dự một lúc rồi nói nửa câu lộ chút ý tứ.Liễu Tuấn vừa nghe mày lập tức nhíu lại.Tất nhiên là y hiểu ý tứ trong lời nói của Thi Triển Đường.Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới Hồng Châu chơi ba ngày, liền quay trở về Đại Ninh, về sau Tạ Ý Tường gọi điện thoại tới, cũng nhắc tới mấy câu về việc xử lý chuyện này, đại khái là Tiểu Chung bị đuổi ra khỏi đội ngũ công an, an bài công tác khác, Thi Hào thì bị giam giữ và phạt tiền, ngữ khí nhẹ nhàng, nên chẳng co là việc lớn.Đắc tội với công tử của tỉnh trưởng và thiên kim tiểu thư của bí thư tỉnh ủy tỉnh bên, xử lý như vậy đã là nhẹ lắm rồi.Liễu Tuấn không để ý chuyện này nữa.Không ngờ hiện giờ nghe ý tứ của Thi Triển Đường, thì bên Hồng Châu tựa hồ còn có hành động khác, làm cho Thi Triển Đường không kháng cự nổi, từ xa xôi ngàn dặm tới huyện Ninh Bắc tạ tội.Nhưng phía Hồng Châu làm vậy rốt cuộc vì muốn giải hận cho y hay là còn có toan tính riêng khác thì tạm thời chưa biết.Bất quá Liễu Tuấn đã rất tức giận rồi.Y không thích người ta lấy danh nghĩa của mình đi làm chuyện quá giới hạn, hơn nữa lại còn che giấu y.- Thi tiên sinh, xin hay đợi một chút để tôi hỏi qua đã.Liễu Tuấn nghiêm mặt lại, đi tới bàn làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho Tạ Ý Tường.- Anh Tạ, em đây...

Vâng, có chuyện này nhờ anh hỏi dùm em một chút, có phải là có người cố ý gây phiền phức cho Thi tiên sinh ở trung tâm mua sắm Hồng Đô không?...

Vâng, vâng, nếu như có, nhờ anh chuyển lời cho bọn, em rất tức giận, hi vọng bọn họ dừng tay, đừng làm nữa...

Vâng, được rồi, làm phiền anh quá!Khi Liễu Tuấn đứng lên gọi điện thoại, Thi Triển Đường cũng đứng dậy theo, đợi Liễu Tuấn quay lại liên tục cám ơn:- Cám ơn Liễu bí thư.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Thi tiên sinh, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thư ký của cha tôi, chuyện này thực sự tôi không rõ lắm, nếu như thực sự có người lấy danh nghĩa của tôi, làm chuyện kinh doanh và quản lý của tiên sinh ở Hồng Châu gặp trở ngại, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi.- Cám ơn Liễu bí thư, cám ơn.Thi Triển Đường rất cảm khái, luôn mồm cám ơn.- Liễu bí thư lòng dạ rộng lớn, Triển Đường kính phục vô cùng, hôm nay Triển Đường mua chiếc xe của Liễu bí thư, xin tặng lại cho chính phủ huyện Ninh Bắc, coi như chút tâm ý của Triển Đường, mong Liễu bí thư nhận cho.Liễu Tuấn cười nói:- Thi tiên sinh, ý tốt tôi xin nhận, nhưng chuyện này là một số đồng chí cá biệt ở Hồng Châu làm không đúng, hiện giờ sửa lại là chuyện nên làm, phụ thân tôi làm tỉnh trưởng ở tỉnh J, Thi tiên sinh đầu tư ở Hồng Châu, cũng chính là một loại ủng hộ với người, Liễu Tuấn cảm ơn.

Nếu như Thi tiên sinh có ý đầu tư ở huyện Ninh Bắc, tôi đại biểu chính phủ huyện nhiệt tình hoàn nghênh.Thi Triển Đường lại kích động đứng dậy, liên tục gật đầu.

Chương 523: Thiện chí- Các đồng chí, cuộc họp thường ủy hôm nay, lien qua tới việc lãnh đạo huyện phân chia khu vực phụ trách.Trên cuộc họp huyện ủy, giọng nói của Bạch Dương vẫn cứ luôn nhã nhặn êm tai.Trong các lãnh đạo huyện vùng sâu, chuyện chia khu vực xã thị trấn phụ trách, trên toàn quốc mỗi một huyện làm một kiểu, phải nói rằng mới ban đầu còn có chút tác dụng, nhưng về sau thì quá xa đà vào hình thức, bề ngoài oanh liệt thật đấy, thậm chí mấy huyện còn khua chiêng gõ trống tuyên truyền, nhưng hiệu quả thực tế rất có hạn, rất nhiều lãnh đạo huyện, một tháng thậm chí một quý chỉ tới các hương trấn đi vào vòng, ngó nghiêng qua loa đã là khá lắm rồi.Xuống đó rồi thì quá nửa là uống rượu, đánh bài, một số hương trấn điều kiện khá một chút còn an bài hoạt động giải trí kích thích khác, lãnh đạo mỡ chảy đầy miệng, cán bộ hương trấn thì được biểu dương khẳng định, tất cả đều vui mừng.Cho nên khi các vị thường ủy nghe Bạch bí thư “nhắc lại chủ đề cũ” đều mỉm cười.Xuống nông thôn, chịu trách nhiệm!Cũ quá rồi!Nói thực, ban bệ huyện Ninh Bắc thành lập cho tới bây giờ, mới chừng được một năm, mới được coi là ổn định cơ bản thôi, mấy lãnh đạo chủ yếu tỏ ý hợp tác khá rõ ràng, làm mọi người cũng yên tâm.Quan trường có đấu tranh là rất bình thường, nhưng nếu như có thể hòa hợp êm thấm được cũng không tệ, vì sao phải đấu nhau cho mệt người, làm cho trước kia ngay cả xuống nông thôn cũng thận trọng, sợ bị đối thủ nắm lấy chỗ yếu.Xuống nông thôn là việc sung sướng mà, có cái ăn, có cái bỏ túi, lại được tâng bốc ninh nọt sao chẳng sướng chứ?Xem ra Bạch bí thư đã ngồi vững chỗ, cũng “chú ý tới cấp dưới”, cho mọi người một chút “béo bở” rồi.Vì thế các thường ủy ào ào tỏ thái độ, biểu thị ủng hộ chuyện này.Bạch Dương cười tủm tỉm nói:- Nếu như mọi người tán đồng, vậy tiếp theo chúng ta thảo luận qua vấn đề phân công cụ thể thôi.

Nhưng lời không hay tôi xin nói trước, chuyện phân công chịu trách nhiệm này, là có chỉ tiêu nhiệm vụ cụ thể, thu hút đầu tư bao nhiêu, tổng giá trị sản lượng công nông nghiệp bao nhiêu, thu nhập quần chúng nhân dân tăng trưởng bao nhiêu, cuối năm sẽ tổng kết, đồng chí không hoàn thành nhiệm vụ là phải bị đánh đòn đấy!Cả đám thường ủy tức thì ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Dương có chút quái dị, Bạch bí thư ngày xưa trong mắt mọi người đoan trang mỹ lệ, xinh đẹp vô song lúc này nụ cười nhìn thế nào nào lại giống một con “hồ ly”!Kỳ quái, Bạch bí thư trước kia đâu có như thế.Ánh mắt của mọi người như vô ý liếc qua mặt Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.Xuống nông thôn chịu trách nhiệm, chuyện này trước kia có rồi, mọi người chỉ làm cho qua, dù sao lãnh đạo huyện không phải là lãnh đạo xã thị trấn, xuống đó rồi nếu không làm xã thị trấn phát triển, thì gậy sẽ đánh lên đít lãnh đạo huyện, như vậy còn cần những cán bộ cơ sở ở xã thị trấn làm cái gì nữa?Bởi vì chỉ là một hình thức, nên làm hai năm rồi cũng chẳng được việc gì, nên chẳng còn ai nhắc tới nữa, nhưng hiện giờ nghe ngữ khí của Bạch Dương, hình như chẳng phải đùa.Mọi người muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng, nhưng chẳng được gì, hai vị này đều mỉm cười chẳng lộ ra chút ý tứ nào khác.Vậy cứ nghe Bạch bí thư nói gì đã!- Bành huyện trưởng, mởi đồng chí đem mục tiêu phát triển các hương trấn năm nay thông báo cho các đồng chí ở nơi này một chút, sau đó chúng ta sẽ phân chia chịu trách nhiệm cụ thể.Bạch Dương quay sang nói với Bành Thiếu Hùng.- Được.Bành Thiếu Hùng gật đầu mỉm cười, cười cũng giống y như một con “hồ ly”.Các thường ủy liền nổi lên nỗi “sợ hãi” không tên.Hai vị này hình như muốn liên hợp lại “chơi”người ta rồi?Bành Thiếu Hùng mở sổ ghi chép trước mặt ra, hắng giọng một tiếng, chẳng hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các thường ủy, bắt đầu từng mục báo ra nhiệm vụ chỉ tiêu của từng hương trấn.Các thường ủy vừa nghe đã đau cả đầu.Kiểu nhiệm vụ chỉ tiêu này, mọi người trước kia cũng nghe qua rồi, bất quá mỗi người chỉ trông nom một mặt, kiến thiết kinh tế là do chính phủ chủ quản, cũng không để ý lắm, nhưng hiện giờ nghe qua thì có vẻ như liên quan tới mình rồi.Hắc, thu hút đầu tư, phát triển xí nghiệp hương trấn, nghe qua thì rực rỡ hoa gấm, tương lai tươi đẹp, nhưng thực sự khi làm thì khó lắm.

Ví dụ như những địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi như xã Cẩm Lý và hương Thất Lĩnh Trùng, trước kia còn đào mỏ hầm than nhỏ, hiện giờ tới hầm than cũng đóng cửa rồi, ngươi nói xem thương nhân bên ngoài đầu tư vào đâu?Không có tiền, kinh tế sao phát triển được.Bành Thiếu Hùng vẫn đọc đâu ra đấy, phải dùng gần một tiếng mới xong.Bạch Dương đợi Bành Thiếu Hùng đọc xong chỉ tiêu, lại cười tủm tỉm nói:- Các đồng chí, tôi và Bành huyện trưởng đã thương lượng rồi, tính theo năm dương lịch, hiện giờ đã là giữa năm, nếu như phân chia theo một khu vực mấy xã, thì tương đối khó, cũng không công bằng với các đồng chí, mọi người còn có rất nhiều công tác trong phần sự mà, đem toàn bộ sức lực đặt vào các xã thị trấn cũng không hiện thực.Các thường ủy lại thở phào.Nếu như chỉ “nhận thầu” một xã có hai mươi mấy thôn, thì vấn đề tốt hơn nhiều, dù sao địa phương nhỏ, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, sẽ không tiêu loạn, còn ít nhiều có thể mang lại chút tác dụng.Ánh mắt của Bạch Dương lướt qua mặt các thường ủy cuối cùng dừng lại trên người Liễu phó bí thư.Hai vị đứng đầu đã nói xong, tới lượt vị thứ ba lên tiếng rồi, “ngài” không thể cứ ung dung ngồi uống chà mãi được chứ nhỉ?

Hơn nữa có phương án này do “ngài” đề xuất ra, hiện giờ “kẻ đầu sỏ” nên có thái độ rõ ràng rồi.Thấy ánh mắt của Bạch bi thư nhắm vào mình, Liễu Tuấn liền mỉm cười, đứng thẳng dậy nói:- Tôi hoàn toàn đồng ý với Bạch bí thư và Bành huyện trưởng, tôi đảm nhận xã Thất Lĩnh Trùng.Mọi người đều sửng sốt.Vị này đúng là thích “ăn to nói lớn”, lên tiếng một cái là nhận ngay xã Thất Lĩnh Trùng xa xôi nhất, lạc hậu nhất rồi.Bạch Dương sóng mắt lưu chuyển, nhoẻn miệng cười nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, đừng tranh giành chuyện làm ăn của tôi nhé, xã Thất Lĩnh Trùng do tôi nhận.Mọi người lại ngẩn ra.Chuyện này không bình thường, sao cái Thất Lĩnh Trung kia bỗng nhiên lại thành miếng bánh thơm phức rồi, bí thư phó bí thư tranh nhau nhận, chăng lẽ nơi đó đào được mỏ vàng?Đừng nói người khác, dù là Liễu Tuấn cũng hơi khó hiểu, liền nhìn qua phía Bạch Dương, Bạch Dương quay đầu đi không nhìn y, khóe miệng hiện lên nụ cười ranh mãnh.Liễu Tuấn phải nhịn lắm mới không gãi đầu.Làm thế này là cái ý gì.Vốn y chủ động nhận Thất Lĩnh Trùng cái hương trấn xa xôi ngèo khó nhất này là muốn làm gương cho mọi người, để các thường ủy không kén cá chọn canh nữa, chỉ có thể đi theo ý của y.

Cái ý này khi thương lượng riêng với Bạch Dương cũng đã nói rồi, lúc đó chị Bạch Dương còn rất “cảm động” kia mà, sao chớp mắt một cái lại giờ quẻ?Lại còn cười “đều” như thế?Nhất thời dù Liễu nha nội thông minh cái thế, cũng không đoán nổi chị Bạch Dương có mưu đồ gì.- Nếu như Bạch bí thư dũng cảm nhận trọng trách, làm gương cho mọi người, vậy tôi không tranh “mối làm ăn” với Bạch bí thư nữa.Liễu Tuấn nhìn cái cổ trắng muốt của chị Bạch Dương nói:- Vậy thì tôi nhận xã Cẩm Lý.Xã Cẩm Lý kề sát xãThất Lĩnh Trùng, ở trên bảng “hương trấn nghèo đói” của huyện Ninh Bắc, sánh vai cùng xã Thất Lĩnh Trùng, khó phân cao thấp, sơn cùng thủy tận, tài nguyên thiếu thốn.Bạch Dương lại mỉm cười.Những hành động của Bạch bí thư và Liễu phó bí thư lọt hết vào ánh mắt của Lý Giang.Bành Thiếu Hùng thì chả sao, hắn là huyện trưởng, quản túi tiền của cả huyện, nhận hương trấn nào vấn đề cũng chẳng lớn, xa xôi hẻo lảnh một chút ít nhiều kiếm được thành tích.Nhưng Lý Giang thì không như thế.Hắn là bí thư kỷ ủy, chưa từng liên quan tới chuyện kinh tế, nếu như bảo hắn “nhận thầu” hương trấn đặc biệt nghèo khó như Thất Lĩnh Trùng, khác gì lấy cái mạng già của hắn, căn bản không thể soay chuyển được cục diện.Nhưng Bạch bí thư và Liễu bí thư người ta đều chọn xã nghèo khó nhất rồi, Lý Giang cũng là phó bí thư, tựa hồ cũng phải dũng cảnh nhận trọng trách, làm gương cho các đồng chí thường ủy.Tuy nói Lý Giang chẳng coi câu “cuối năm tổng kết đánh đít” ở trong lòng, nhưng thực sự so ra hương trấn mà hắn nhận lại tụt về phía sau quá nhiều, thì cũng là một sự đả kích với uy tín của hắn, ít nhất về sau về vấn đề kinh tế, hắn sẽ bị đoạt mất quyền lên tiếng.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Tôi đề nghị bí thư Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều.Lý Giang ngẩn ra.Trấn Ngũ Lý Kiều đối với huyện Ninh Bắc mà nói là một thị trấn tương đối giàu có, hoạt động kinh tế xưa nay khá tấp nập, Liễu Tuấn đề nghị Lý Giang nhận Ngũ Lý Kiều, phải tính là một ân tình.Khi mọi người đều đang ngẩn ra, thì Liễu Tuấn lại thong thả nói:- Kinh tế của Ngũ Lý Kiều tương đối sôi nổi, nhưng tồn tài một số vấn đề, một số đồng chí cán bộ tác phong không tốt, bí thư Lý Giang thường xuyên tới đó nhắc nhở họ một chút, tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, rất có lợi cho sự phát triển lành mạnh của kinh tế thị trấn Ngũ Lý Kiều.Bạch Dương lập tức gật đầu:- Đồng chí Liễu Tuấn nói rất có đạo lý, tôi thấy bí thư Lý Giang hãy nhận Ngũ Lý Kiều đi.- Nếu như Bạch bí thư và Liễu bí thư đều nói như thế, vậy tôi cố gượng mà làm vậy.Lý Giang miệng tuy nói cố gượng mà làm, nhưng ánh mắt nhìn sang Liễu Tuấn lộ ra chút ý cười, vẻ u ám quanh năm trên mặt, cũng tan đi vài phần.Xem ra Bạch Dương và tên nhóc này muốn đoàn kết ban bệ trong huyện, đem kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển đi lên, Lý Giang không phải là kẻ ngốc, hơn nữa cũng chẳng có xung đột gì quá với Bạch Dương và Liễu Tuấn, đơn giản chỉ vì hắn là người của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Doãn Bảo Thanh, Doãnh Bảo Thanh lại thuộc hệ Trương Quang Minh, bởi thế mới cùng Bành Thiếu Hùng chuẩn bị “đấu tranh”, hiện giờ mọi người bày ra thái độ thân thiệt, đương nhiên mình phải nhận lấy thiện chí, hà cớ gây sự không dâu.Thấy những lãnh đạo chủ yếu đều tỏ thái độ cả rồi, mọi người biết chuyện này không tiện để xuất “ý kiến” gì nữa, đành tiến lên thôi, đều có hai cái vai một cái đầu cả, ai kém gì ai chứ!Nguyên cho rằng phải qua một phen thảo luận “kịch liệt” nhiệm vụ “nhận thầu”, liền cứ thế mà thuận lợi được phân phối.

Chương 524: Vây không lãi bằng vay nặng lãi- Chị làm thế là có ý gì?Vừa mới tiền vào gian phòng số một nhà khách Thiên Nha, Liễu Tuấn đã nôn nóng hỏi chuyện khi nãy.Lời này y vốn vừa tan cuộc họp đã hỏi Bạch Dương, không ngờ Bạch Dương đã hẹn cán bộ nói chuyện, người ta đã đợi ở phòng làm việc nửa tiếng rồi, thấy Bạch Dương tới liền khom lưng cúi đầu chào hỏi, Liễu phó bí thư cũng không tiện “chen ngang” chỉ đành nuốt câu hỏi lại.Tới trưa ăn cơm ở nhà khách, Liễu bí thư mặc dù ngồi cùng với Bạch bí thư, nhưng ngại bên cạnh còn có các cán bộ khác, nên chỉ đành theo vào khuê phòng của chị Bạch Dương.- Ý gì là ý gì?Bạch Dương cố ý không hiểu, cánh tay thon giang ra, thẩn thái cực kỳ mê người.Liễu nha nội thiếu chút nữa ôm cô vào lòng.Tiểu ngoan đồng cũng tự biết, sự kiên nhẫn của y rồi cũng sẽ có một ngày tới cực hạn, sớm muộn gì cũng “đánh chiếm” Bạch Dương, y chỉ đang nỗ lực kéo dài thời gian mà thôi.Mà có vẻ hiện giờ y có muốn ôm, chị Bạch Dương “chống cự” cũng chẳng nhiều được.- Này chị đừng hiểu còn giả vờ ngốc!

Em nói chuyện Thất Lĩnh Trùng đấy, đã nói trước cả rồi, chị sao lại tranh với em!

Còn cưỡng từ đoạt lý trên cuộc họp thường ủy, 'ỷ thế khinh người'.Liễu tuấn cố sức nhẫn nhịn, trời nóng hầm hập mà phải đút hai tay vào trong túi quần, mới áp chết được “thú huyết sôi trào”, mắt nhìn thẳng vào Bạch Dương.Bạch Dương phì cười, rồi ngay lập tức nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn y, quay đầu đi, lạnh lùng nói:- Đừng nhắc tới chuyện xã Thất Lĩnh Trùng với chị nữa, tưởng chị không biết gì sao?Liễu Tuấn gãi đầu, chẳng hiểu gì cả.- Xã Thất Lĩnh Trùng thì làm sao nào?

Có gì không ổn à?Bạch Dương tiếp tục lạnh lùng nói:- Trong lòng cậu tự biết, hỏi chị làm gì?

Long Diễm Lệ còn ở Thất Lĩnh Trùng chưa có đi đâu!- Em dính dáng gì với cô ấy đâu chứ!Liễu phó bí thư không kịp được kêu lên, oan khuất tày trời mà!Bạch Dương mặc kệ y, đi tới rót trà, dưới chiếc áo sơ mi trắng, tấm lưng thon rung rung, hẳn là đang cười trộm rồi, chỉ là mức độ rung rất nhỏ, làm Liễu nha nội chưa phát giác ra.- Ôi, em nói với chị này, người ta không tin em còn được, ngay cả chị cũng không tin em à?

Em là chính nhân quân tử, là môn đồ của thánh nhân...Liễu Tuân dần dần cũng không thấy tin vào lời mình nói lắm, vì khi Bạch Dương bước tới, y bất giác cũng đi theo, hai tay rút khỏi túi quân, muốn ôm cô vào lòng.- Người khác đều có thể tin, chỉ có mình cậu là không thể tin.Bạch Dương rót một chén trà, quay người lại, vẫn cứ nghiêm mặt nhìn y.- Mấy ngày qua, vì cái cá nhân chi giáo tiên tiến cho Long Diễm Lệ, cậu đã tốn không ít sức lực phải không?

Lại dùng không ít mối quan hệ, gọi điện thoại cả cho bí thư Hàn Giang, muốn đưa cô ta vào cơ quan trực thuộc đoàn trung ương.Liễu Tuấn cứng họng, trừng mắt nhìn Bạch Dương, không hiểu vì sao Bạch Dương cũng biến thành “KGB” rồi, hình như chỉ có Hà đại tiểu thư mới có cái sở thích tao nhã này.- Thế nào bị người ta bắt đúng thóp, không con gì để nói nữa phải không?

Chị biết mà.Bạch Dương thấy tiểu ngoan đồng cứng họng thì đắc ý lắm.Muốn làm khó được tên tiểu ngoan đồng “xảo trá vô cùng” này đúng là không dễ dàng.- Chị biết cái gì chứ?Liễu Tuấn nghẹn một hồi lại làm ầm lên.- Em là người giữ chữ tín, chuyện đồng ý với người ta là sẽ nỗ lực đi làm, hơn nữa Long Diễm Lệ ở Thất Lĩnh Trùng làm đau có tệ, chị còn chính miệng khẳng định mà, giờ lại còn oan uổng cho người tốt.- Cậu mà là người tốt à?Bạch Dương đốp lại, mặt đầy vẻ “khinh thường”.- Em...em làm sao lại không phải là người tốt nữa?Liễu nha nội có hơi chút nghiêm túc rồi.- Được rồi, cứ cho cậu là người tốt đi, thì cũng phải chú ý ảnh hưởng, trước kia chuyện ở trường học Thủy Lợi, chẳng phải vì cô Long Diễn Lệ kia sao?

Hiện giờ người ta còn chưa đi, cậu không có việc gì cứ chạy tới Thất Lĩnh Trùng, người hiểu thì biết cấu vì phát triển kinh tế nơi đó, người không hiểu thì sẽ nghĩ thế nào?

Nước bọt đôi khi cũng có thể nhấn chìm người ta đấy!Bạch Dương thấy trêu đủ rồi, liền mỉm cười nói ra suy nghĩ thực sự.Liễu nha nội còn cứ nhăn nhó, rất là không phục.- Hừ, em còn cho rằng...- Cậu cho rằng là cái gì?Bạch Dương hùng hổ hỏi, mơ hồ đoán ra tâm tư “xấu xa” của tiểu ngoan đồng.- Hì hì.Liễu nha nội kịp thời dừng lại, không nói tiếp nữa.Bạch Dương “tức tối” nói:- Cậu là thằng nhóc xấu xa.Liễu nha nội lại có chút không nhẫn nại nổi nữa, nếu đã vác lên lưng cái thanh danh “kẻ xấu”, có gì không thực sự làm kẻ xấu tới cùng luôn, khỏi uổng “ác danh” một đời!- Ôi chao, lần này chị bị cậu hại thảm rồi, vớ phải cái nơi như Thất Lĩnh Trùng thì phải làm sao bây giờ?Thấy ánh mắt tiểu ngoan đồng “bốc lửa”, Bạch Dương dự cảm được chuyện không ổn, vội vàng di chuyển đề tài, cô hiểu rõ tính cách của Liễu phó bí thư, chỉ có công việc mới kéo y ra khỏi ý nghĩa “sắc dục” được.Liễu nha nội choáng váng.May mà đây là nhà khách Thiên Nga, đóng cửa lại nói chuyện với nhau, chứ nếu thường ủy khác nghe thấy, Bạch bí thư lập tức mất sạch uy tín, đây đâu phải bí thư huyện ủy đầy tự tin, mà đúng là một cô nhóc mới vừa tham gia công tác mà.Nhưng đây cũng là điều “đặc sắc” của Bạch Dương ở trước mặt Liễu Tuấn.Phàm là có Liễu Tuấn, Bạch Dương có vấn đề gì không giải quyết được là vứt hết cho y, bản thân ung dung ngồi trên ghế, rất là thanh nhàn.Tiểu ngoan đồng quả nhiên “trúng kế”, phất tay lên nói:- Có gì mà phải lo Cẩm Lý, Thất Lĩnh Trùng cứ giao hết cho em là được, dù sao cũng gần nhau, em chạy qua hai bên là được.- Không được.Bạch Dương lắc đầu quầy quậy.- Tốt xấu gì chị cũng phải tới xem xét, có điều chuyện thì do cậu làm.Liễu Tuấn không khỏi thán phục từ tận đáy lòng.Thế nào gọi là lãnh đạo?Đây chính là lãnh đạo!Việc do anh làm, công lao thuộc về tôi!Làm lãnh đạo, sao chẳng có chút đặc quyền.- Được, chị nói sao thì làm vậy!

Dù sao chị cũng không tha cho em mà.Liễu nha nội giương cờ trắng.Bạch Dương cười khanh khách, quyến rũ vô cùng.Liễu Tuấn lại nhìn tới thẫn thờ, vội lắc mạnh đầu nói:- Em nói với chị nhé, thu hút đầu tư, phát triển hạng mục gì thì bí thư đại nhân không phải nhọc lòng nữa.

Có điều chuyện trên thành phố thì chị phải chạy một chuyến.Bạch Dương ngạc nhiên:- Liên quan gì tới thành phố?- Huyện Ninh Bắc của chúng ta là cái huyện nghèo nhất, thế nào thành phố cũng phải hỗ trợ một chút.

Chị là bí thư, đi xin tiền là danh chính ngôn thuận, em là phó bí thư đảng ủy, dựa vào cái gì mà xin tiền.Liễu Tuấn nói rất đường đường chính chính.Bạch Dương suy nghĩ thấy rất có lý, liền gật đầu nói:- Được, vì phát triển kinh tế cả huyện, chị làm Hoàng Dung một một chuyến.- Hoàng Dung sao?- Đúng, bang chủ cái bang ấy.- Nói rất hay!Liễu Tuấn cười lớn.- Tiểu Tuấn này, chị nghe trên tỉnh đang đàm phán với đám tiểu quỷ tử, muốn vay một món tiền không trả lãi, đám tiểu quỷ tử không chịu bồi thương cho chúng ta, món tiền vay không lãi này không vay cũng phí.

Hay là chị lên tỉnh xin bọn họ khoản vay không lãi này.Bạch Dương cười một trận, tư duy lại chuyển tới việc làm sao để “xin tiền” rồi.Bạch Dương bình thường tao nhã lịch sử, cho dù không thích gì người Nhật, nhưng bình thường cũng gọi là “người Nhật Bản”, không ngờ mỗi lần nói về đề tài này với Liễu Tuấn, Liễu bí thư không gọi là “tiểu quỷ tử” thì gọi là “Nhật lùn”, lâu dần Bạch bí thư cũng bị ảnh hưởng, nên đóng miệng cũng gọi là “tiểu quỷ tử” mất rồi.- Vay không lãi à?

Được, không lãi đương nhiên là tốt rồi, à...

Không đúng!Liễu Tuấn vốn thuận miệng đồng ý, mặc dù y ghét tiểu quỷ tử, nhưng dùng tiển của tiểu quỷ tử để kiến thiết kinh tế trong nước thì không phản đối.

Nhưng y đột nhiên kêu lớn một tiếng “không đúng” làm Bạch Dương giật cả mình.- Làm sao thế?Bạch Dương chẳng hiểu gì cả.Liễu Tuấn thì lại càng nhíu chặt mày, đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại còn siết nắm tay lại đấm lên đầu, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.Bạch Dương liền nổi lên lo lắng vô cớ.Mỗi lần tiểu ngoan đồng lộ ra thần thái như vậy, là gặp phải chuyện rất trọng đại rồi.Nhưng một món tiền vay không lãi, được thì vay một chút, không vay được thì có gì đâu.Liễu Tuấn hỏi:- Chị à, chị có biết cái món vay không lãi đó quy mô lớn thế nào không?Bạch Dương đáp:- Cụ thể quy mô lớn thế nào chị cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói ít nhất là trên hai chục tỷ.Cô cũng nghe được các bí thư huyện ủy khu khác tán gẫu trong cuộc họp ở thành phố lần trước, rất nhiều người chú ý tới món tiền này.- ***!Đám tiểu quỷ tử này quả nhiên là rất âm hiểm.Liễu Tuấn không kìm được chửi một câu thô tục.Bạch Dương cau mày lại hỏi:- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiểu quỷ tử âm hiểm như thế nào?- Lũ khốn khiếp này đưa ra khoản vay nặng lãi, chứ cho vay không lãi cái chó gì, chỉ bắt nạt chúng ta không hiểu xu thế tài chính quốc tế.Liễu Tuấn hùng hổ chửi bới.Ký ức kiếp trước của y đã ngày càng phai mờ rồi, Bạch Dương khốc nhắc tới khoản vay không lãi của tiểu quỷ tử, y đúng là sẽ quên béng mất, đó chính là tỉ giá đồng yên sắp vào một chu kỳ lên giá điên cuồng.Liễu Tuấn kiếp trước không phải là người trong nghành tài chính, nhưng trước khi trùng sinh, cũng có một thời gian ngắn chơi cổ phiếu, đối với xu thế chung của cổ phiểu quốc tế và tiền tệ quốc tế cũng hiểu được ít nhiều.Đồng yên bị ép tăng giá vào năm 85, cho tới tận chừng năm 88 mới ổn định lại, nhưng đó chưa phải là đỉnh điểm, cuối năm ngoái, Bill Clinton trúng tuyền làm tổng thống mới của nước mỹ, ngày 20 tháng 1 năm nay chính thức tuyên bố nhậm chức, sau khi lên nắm quyền không lâu, Bill Clinton áp dụng biện pháp cừng rắn với Nhật Bản, ép đồng yên một lần nữa lên giá, thời gian ước chừng tại cuối năm 93 đầu năm 94, lúc này Nhật Bản cho vay không lãi, đợi tới khi đồng yên lên giá mới trả, thực sự lợi tức cực cao, so với “vay nặng lãi” lại còn khủng bố hơn.Những năm 90, bởi vì mới tiến vào tài chính quốc tế, rất nhiều cơ cấu và cá nhân trong nước phải nếm trái đắng, trong đó một phần là do khoản vay không lãi này, cụ thể lỗ bao nhiêu thì Liễu Tuấn không biết, nhưng chỉ riêng một tỉnh nông nghiệp như thế này đã có tổng quy mô vay trên 2 tỷ, thì đưa mắt nhìn phạm vi cả nước, chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?Liễu Tuấn nghiến răng nói:- Không được, chúng ta không thể ngậm quả bỏ hòn này được.

Chương 525: Nói chuyện không hợpỞ dưới tình huống bình thường, thứ bảy Liễu Tuấn sẽ về Đại Ninh gặp Nghiêm Phi, thói quen này từ thời Liễu Tấn Tài còn ở Đại Ninh, Liễu Tấn Tài điều đi rồi, thói quen này của Liễu Tuấn vẫn giữ lại.Liêu Khánh Khai làm thường ủy đại hội nhân dân toàn quốc, chuyển nhà tới thủ đô định cư, căn nhà số 1 để trống, vốn theo ý của Nghiêm Ngọc Thành là không chuyển nhà nữa, nhà số 1 cũng chỉ rộng hơn nhà số 3 một chút thôi, không khác biệt lớn lắm.Nhưng Giải Anh kiên trì muốn chuyển nhà.Suy nghĩ của Giải Anh rất đơn giản: Đây không phải là vấn đề ở có thoải mái hay không, cũng không phải là vấn đề rắc rối hay không, mà là vấn đề thể diện, làm bí thư tỉnh ủy, thì phải ở nhà số một.Hơn nữa, Nghiêm Ngọc Thành ở “lỳ” căn nhà số 3 không chịu đi, thì căn nhà số 1 sẽ để trống.Ai mà dám vào ở chứ?Làm thế chẳng phải lãng phí tài nguyên sao?Ở những chuyện cấp bậc này, Nghiêm Ngọc Thành như cũ, không hề nhúng tay vào, tùy cho Giải Anh quyết định.Dù sao chuyển nhà cũng không cần bí thư tỉnh ủy động tay vào phải không nào?Chỗ ở của Liễu Tuấn vốn ở nhà số 3, vì thế tất nhiên cũng chuyển tới nhà số 1.Bởi vì lòng vướng bận chuyện cho vay không lãi, Liễu Tuấn thấy cần phải ngay lập tức báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành, nên hết giờ làm, xử lý mấy chuyện gấp, rồi chạy xe về Đại Ninh.Xe tới gần căn nhà số 1, dưới ánh đèn trắmg đột nhiên ở bên đường có một người chui ra, đưa tay ra hiệu với Liễu Tuấn, bảo y dừng xe, loại tình hình này ở khu nhà thường ủy tỉnh không hay gặp, Liễu Tuấn nhận ra Tiểu Hoàng vệ sĩ thiếp thân của Nghiêm Ngọc Thành, vội theo phản xạ điều kiện đạp phanh.May mà y đi xe không nhanh, nên không tạo ra tiếng phanh chói tai lắm.- Anh Hoàng, có chuyện gì thế?Liễu Tuấn thò đầu ra, hỏi có chút ngạc nhiên.Tiểu Hoàng hai mươi sáu tuổi, là tinh anh trong ban bảo vệ của tỉnh ủy, do đoàn cảnh vệ trung ương phái tới, quan hệ giữa Liễu Tuấn và hắn không tệ, Tiểu Hoàng nhìn thấy Liễu Tuấn trước tiên là thở phào, sau đó đánh miệng sang bên kia.Liễu Tuấn thuận theo phương hướng đó nhìn tới, chỉ thấy phía trước không xa có hai bóng người rất quen thuộc, chú ý nhìn kỹ thì nhận ra một người là Nghiêm Ngọc Thành, một người là Trương Quan Minh.Hai nhân vật hàng đầu của tỉnh đang đứng trước căn nhà số một thì thầm nhỏ to với nhau.Sắc mặt Liễu Tuấn hơi thay đổi, vì đây là một chuyện hiếm gặp.Bình thường, bí thư tỉnh ủy và tình trưởng nếu như có chuyện cần bàn bạc, thì đều ở trong phòng làm việc, thi thoảng có gặp nhau ở phòng ăn của tỉnh ủy, cũng chỉ tán gẫy mấy câu, sau khi hết giờ làm, trừ là khi có lời không nói không được, thì tuyệt đại đa số trường hợp là nói chuyện qua điện thoại, trường hợp đứng ngay trước nhà bí thư tỉnh ủy nói chuyện thế này đúng là rất hiếm thấy.Tới tầng cấp của hai người, nhất cử nhất động đều phải chú ý ảnh hưởng.Làm rõ người tới là Liễu Tuẫn, Tiểu Hoàng liền phất tay cho đi qua.Liễu Tuấn mặc dù chưa kết hôn với Nghiêm Phi, nhưng Tiểu Hoàng cũng biết Liễu Tuấn có chỗ ở trong nhà số 1, trong những nhà bình thường, cho dù tới ở nhà gái rồi, nhưng chỉ cần chưa kết hôn, chuyện sẽ còn vô vàn biến số, nhưng trong gia đình quan lớn như Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đã “không còn đường thoát” không kết hôn là không được.Nếu không thể diện của nhà họ Nghiêm và nhà họ Liễu còn gì nữa?Liễu Tuấn nhẹ nhàng khởi động xe, chầm chậm dựa vào bên đường dừng lại, xuống xe đi tới.Cho dù Liễu nha nội có “ ngang ngược” cỡ nào cũng không dám đi xe trực tiếp qua mặt Trương Quang Minh và Nghiêm Ngọc Thành.- Chào bác Nghiêm, chào bác Trương.Liễu Tuấn đi tới gần, chào hỏi rất quy củ.Thấy có người tới gần, hai người liền ngừng nói chuyện đồng loạt nhìn tới.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.Trương Quang Minh thì lại mỉm cười nói:- Liễu Tuấn về rồi hả?- Vâng bác Trương.Liễu Tuấn trả lời rất lễ phép.Nếu là ở phòng làm việc, Liễu nha nội tất nhiên sẽ xưng hô quan chức, nhưng ở cửa nhà mình thì không cần.- Bác Trương, bác Nghiêm, hai bác nói chuyện, cháu vào nhà đây.Liễu Tuấn không dám ở đây quấy nhiễu hai người, chào một tiếng rồi vào trong biệt thự.- Dì Giải Anh.Trong phòng khách, Giải Anh đang xem TV, Liễu Tuấn liền lên tiếng chào.Giải Anh gật đầu nói:- Tiểu Tuấn về rồi, Phi Phi ở trong phòng đó.Liễu Tuấn liền đi về phía phòng Nghiêm Phi.- À Tiểu Tuấn, hôm nay hình như đâu phải thứ bảy.Giải Anh đột nhiên nhớ ra, cảm thấy hơi lạ.- Vâng, không phải, cháu về có chút việc muốn nói với bác Nghiêm.- Ra là thế.Giải Anh gật đầu, lộ ra nụ cười.Mỗi lần Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện, tâm tình của Nghiêm Ngọc Thành thường rất tốt, Giải Anh hết sức thích người con rể này, tất nhiên đôi khi cũng không khỏi kỳ quái, vì sao chú nhóc Tiểu Tuấn này có bản lĩnh như vậy.Liễn Tuấn đẩy cửa phòng ngủ Nghiêm Phi đi vào.Nghiêm Phi chính đang vuốt ve một chiếc áo jacket nam, treo ở trên giá, kéo bên này sờ bên kia, hiển nhiên là mua y phục người khác thiết kế để tham khảo.

Thấy Liễu Tuấn đột nhiên đi vào, mừng rỡ lao về phía Liễu Tuấn đã giang rộng hai tay, cô gái nhỏ chui vào lòng, để y ôm gọn.Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm mười mấy năm trời, sự quyến luyến của Nghiêm Phi với y ngày càng sâu đậm, chưa từng giảm đi nửa phần, bốn cánh môi chạm vào nhau, hôn say đắm.Trời đã nóng dần, Nghiêm Phi ở nhà mặc rất ít, chỉ có một chiếc áo phông rộng cổ và một cái váy ngắn, bầu ngực no tròn ép lên ngực Liễu Tuấn, nhấp nhô theo từng nhịp thở, đầy dụ hoặc.Liễu Tuấn thấy cổ họng hơi khô nóng, bàn tay ôm eo nhỏ của Nghiêm Phi không kìm được chầm chậm chuyển dời tới bờ mông săn chắc đầy đặn của Nghiêm Phi.Nghiêm Phi tất nhiên không kháng cự.Thực sự cô không kháng cự với bất kỳ yêu cầu nào của Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn hạ quyết tâm để lại thời khắc tuyệt diệu nhất cho đêm tân hôn.Thời sau, cái gọi là đêm tân hôn, chỉ là một hình thức mà thôi, rất ít cặp vợ chồng trước khi kết hôn không “ăn cơm trước kẻng”.Liễu Tuấn cho rằng, tới đêm tân hôn mới hòa cùng làm một, mới là sự tuyệt diệu không thể có lại.Tay Liễu Tuấn di động xuống dưới một đoạn ngắn, liền dừng lại bất động, nhưng miệng thì dần dần thuận theo chiếc cằm của Nghiêm Phi, lần theo chiếc cổ thắng muốt di chuyển tới trên bầu ngực no căng.Nghiêm Phi thở nhè nhẹ, ưỡn bầu ngực tới trước, thậm chí đưa tay ra kéo cổ áo xuống thấp một chút, ằm Liễu Tuấn chạm vào bầu vú, khẽ cọ sát.Nghiêm Phi đột nhiên cười khanh khách, thì ra râu của Liễu Tuấn làm cho cô hơi ngứa.Liễu nha nội vốn có chút “thú huyết sôi trào” lập tức lạnh xuống, trong lòng chán hẳn.Nha đầu này vẫn cứ ngây thơ như vậy, chẳng kể là lúc nào, phá hỏng cả tình thú.Liễu Tuấn buông Nghiêm Phi ra, luồn tay qua mái tóc đẹp tuyệt tràn của cô, nhìn trái nhìn phải một hồi, mỉm cười hải lòng:- Ừm, không gầy, vẫn cứ xinh đẹp.- Đó là chuyện đương nhiên, em lúc nào cũng đẹp mà.Nghiêm Phi cũng chẳng khiêm tốn.Liếu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi, cùng ngồi trên giường.Nghiêm Phi hỏi:- Hôm nay sao đã về rồi?

Em còn định ngày mai tới chỗ anh kia.Nghiêm Phi đã học lái xe rồi, cũng mua một chiếc Santana, vốn chiếc xe kiểu Đức đầu vuông đít vuông, này không hợp với các cô gái, mà Nghiêm Phi lại là một tiểu phú bà, Liễu Tuấn muốn chọn cho cô một chiếc xe đắt hợp với nữ giới, không ngờ Nghiêm Phi nói Santana rất được, nếu Liễu Tuấn đi xe Santana thì cô cũng đi xe Santana.Hơn nữa thân là con gái bí thư tỉnh ủy cũng phải chú ý ảnh hưởng chứ, đi xe quá đắt không tốt.Liễu Tuấn cũng không nói gì.Kỳ thực con trai của bí thư tỉnh ủy tất nhiều có rất nhiều con mắt soi mói, nhưng con gái thì lại chưa chắc, người ta có chú ý tới Nghiêm Phi, cũng là vì có ý đồ làm con rể của nhà họ Nghiêm, chứ không phải muốn lấy cô ra để để giở thủ đoạn gì.Quan trường, vĩnh viễn là thiên hạ của nam nhân.Liễu Tuấn cười nói:- Có chút chuyện cần nói với cha chúng ta.Nghiêm Phi bĩu môi làm nũng:- Anh không biết dỗ cho người ta vui à?Liễu Tuấn mỉm cười, bẹo cái mũi nhỏ của cô nói:- Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh luôn làm cho em vui rồi, quá khứ là thế, hiện giờ là thế, tương lai vẫn thế, làm cho em vui cả đời.Nghiêm Phi cười hết sức vui vẻ, dựa đầu vào vai Liễu Tuấn, rồi chầm chậm nằm vào trong lòng y.Nghiêm Phi đột nhiên hỏi:- Tiểu Tuấn, bao giờ thì chúng ta kết hôn?Đó là chỗ Nghiêm Phi khác với các cô gái khác, thường các cô gái nói “chúng ta kết hôn nhé”, vừa làm nũng lại có chút ý ra lệnh, rất có “ý thức tự chủ”, Nghiêm Phi thì chỉ lại hỏi khi nào kết hôn.Cứ như chuyện đại sự này tất nhiên phải do Liễu Tuấn làm chủ.Cô chỉ “bị kết hôn” mà thôi.Nhiều năm qua, Nghiêm Phi đã quen Liễu Tuấn sắp đặt hết cho mình rồi, bắt đầu từ lúc “gian lận” vào đại học cho tới giờ đều như vậy.Nghiêm Phi cũng chẳng thấy có gì không ổn, trong suy nghĩ của cô, có một nam nhân mạnh mẽ như Liễu Tuấn để gửi gắm cả đời là đủ rồi.Tất cả với cô đều vô cùng hoàn mỹ.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Đợi anh xử lý chuyện ở huyện tương đối ổn rồi chúng ta sẽ kết hôn, hẳn là năm sau, năm sau anh cũng tới tuổi kết hôn tiêu chuẩn rồi.- Ừ!Nghiêm Phi ở trong lòng y gật đầu, rất là hài lòng.Hai người lại “chàng chàng thiếp thiếp” tình tứ, không khí rất ấm sáp, nhất thời làm Liễu Tuấn quên mất mục đích mình về Đại Ninh là gì rồi.- Tiểu Tuấn, em thiết kế cho anh một bộ y phục, chúng ta đi xem nào.Triền miên một hồi, Nghiêm Phi đứng lên kéo tay y đi sáng bên kia, thì nghe thấy ở phòng khách vang lên tiếng Nghiêm Ngọc Thành hỏi Giải Anh.- Thằng tiểu tử ấy đâu rồi?- Ở trong phòng Nghiêm Phi, Tiểu Tuấn, bác Nghiêm của cháu về rồi.Liễu Tuấn và Nghiêm Phi nhìn nhau cười, nắm tay đi ra, bất quá vừa mới ra cửa, Liễu Tuấn vội buông tay ra, bởi vì Nghiêm đại nhân sắc mặt âm trầm, có vẻ rất khó chịu.Chắc là nói chuyện với Trương Quang Minh không được hợp cho lắm.

Chương 526: Khó khăn của Nghiêm Ngọc Thành- Cậu không ở huyện Ninh Bắc chạy tới đây làm cái gì?Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, lời nói nghiêm khắc, vẻ mặt rất bất thiện.Liễu Tuấn gãi đầu.Trước kia không phát hiện ra Nghiêm Ngọc Thành có cái tính “giận cá chém thớt” này.Không ngờ Nghiêm Phi không chịu, vô duyên vô cớ mắng Tiểu Tuấn cho dù là cha mình cũng không được, tiểu cô nương cong môi, không hài lòng nói:- Ba làm sao thế?Nghiêm Ngọc Thành “hừm” một tiếng, không nói lời nào đi thẳng vào trong thư phòng.Liễu Tuấn liền cười với Nghiêm Phi, đi theo sát đằng sau.Nghiêm Phi không yên tâm, cũng đi vào theo.Giải Anh ở phía sau nói:- Phi Phi, cha con và Tiểu Tuấn nói chuyện công việc, con vào làm gì?- Con phải vào, không cho ba vô duyên vô cớ mắng Tiểu Tuấn.Giải Anh cười lắc đầu.Người ta nói con gái hướng ngoại, xem ra chẳng sai chút nào.Trong thư phòng, Nghiêm Ngọc Thành ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, vẫn cứ cứ mặt mũi khó đăm đăm, Liễu Tuấn *** ton đi pha trà.- Tiểu Tuấn, anh ngồi đi, để em pha.Nghiêm Phi liền đi tới giúp, công nhiên “trợ oai” cho bạn trai.Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng.Cái chức bí thư tỉnh ủy này làm rất không thuận lợi, có hơi hướng “nguy hiểm bốn bề”, hiện giờ về nhà ngay cả cô con gái rượu nghe lời nhất ngoan ngoãn nhất cũng muốn “tạo phản”, bảo Nghiêm đại nhân sao mà không tức?Đối với sự tức giận của Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn hiểu rõ, là không muốn Nghiêm Phi lúc này vào “thêm loạn”, nhưng Phi Phi đã vào rồi, muốn “đuổi” cô ra càng không ổn.Dẫm phải chỗ yếu của Nghiêm thư ký, ông tức là cũng phải.Liễu Tuấn không có cách nào, đành ngồi yên làm “lão gia” cho Nghiêm Phi tự bận rộn.Nghiêm Phi pha trà cho hai người xong nhìn ngó xung quanh, không thấy có gì để ăn liền cười nói:- Hai người ngồi nhé, con đi cắt dưa hấu.Nói rồi cũng chẳng đợi cả hai nói gì, bước nhẹ ra ngoài.Cũng chỉ có Liễu Tuấn được đãi ngộ thế này.Người khác, dù có là cán bộ cực kỳ thân tín của Nghiêm Ngọc Thành, có thể tiến vào thư phòng của Nghiêm bí thư đã là đãi ngộ cực cao rồi, ai chẳng hết sức dè dặt, đêu còn muốn ăn dưa hấu gì nữa.Có mà để trước mắt cũng chẳng dám cắn một miếng.Nghiêm Phi vừa đi, Liễu Tuấn liền cười cợt nói:- Bác Nghiêm, bác có cô con gái như vậy cũng nên biết thấy đủ đi, đừng nghiêm mặt nữa.Người này da mặt dày, cũng chẳng thèm để ý bị ăn chửi hay không.- Hừm, còn chẳng phải là nuôi lớn không công cho cậu sao?

Thằng tiểu tử đã được lời còn làm ra vẻ.Nghiêm Ngọc Thành vẫn rất khó chịu.Lời này có lý!Liễu nha nội tài đức gì mà ngồi không hưởng phúc?Liễu Tuấn gãi đầu, cười nói:- Ở tỉnh bác gặp chuyện gì không vừa ý sao?

Còn phải thảo luận riêng với Trương tỉnh trưởngTrước mặt Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn cực kỳ thả lỏng, lời gì cũng dám nói, chưa từng kiêng kỵ gì.Nghiêm Ngọc Thành lại “hừm” một tiếng, chỉ hút thuốc, song sắc mặt rõ ràng đã thừa nhận lời nói của Liễu Tuấn.- Cháu nghe nói Quách thư ký của thị ủy Hãn Hồ lần này lại có chút điều động?Liễu Tuấn thăm dò.Quách Kỳ Lương là bí thư tiền nhiệm của đoàn tỉnh ủy, nghe nói được một đại lão trong bảy vị lãnh đạo hàng đầu khá là vừa lòng, vị đại lão đó, trong đại hội đảng toàn quốc khóa này từ bí thư đảng ủy thư ký tiến thẳng vào tầng cấp lãnh đạo tối cáo, nếu như không có gì bất ngờ, dựa theo tr nhớ kiếp tướng của Liễu Tuấn, vị đại lão này mười năm sau sau sẽ làm thủ trưởng số một, trươc kia làm hiệu trưởng trường học đoàn trung ương, Quách bí thư chính là học sinh của ông.Trước đó không lâu tỉnh có lời đồn, nói Quách bí thư rất có khả năng điều chỉnh.Hãn Hồ là một trong thương hiệu lâu năm của tỉnh, nằm nơi xung yếu phía bắc của tỉnh, bất kể là từ tổng sản lượng kinh tế hay kiến thiết thành thị, xưa nay luôn chen chân vào năm thành thị hàng đầu, ở trong tỉnh có thể coi là khá có thực lực.Vị trí của Quách bí thư nếu như điều chỉnh tất nhiên là phải tiến thêm một bước.Nhưng tỉnh chính phủ đầu năm mới điều chỉnh đổi nhiệm kỳ trong quy mô lớn, hiện giờ lãnh đạo cấp phó đều đã có nhiệm vụ, Quách bí thư nếu điều chỉnh, trong thời gian ngắn thực sự khó mà tìm được vị trí thích hợp.Nghiêm Ngọc Thành liếc Liễu Tuấn một cái không nói gì.Ông biết tên tiểu tử này xưa nay tin tức linh thông, tuy chỉ là viên quan nhỏ vùng hẻo lánh, nhưng đối với chuyện chính trị của tỉnh thậm chí tầng cấp cao hơn đều cực kỳ mẫn cảm.Liễu Tuấn biết mình đoán đúng rồi, nên tự hiểu ra nguyên nhân Nghiêm Ngọc Thành khó chịu.Thủ trưởng số một dự bị chính là một trong số đầu não của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành tham ra, là người phát ngôn đại diện cho phái hệ, cũng là hậu thuẫn của Nghiêm Liễu, nếu vị đại lão này đã nhìn trúng Quách bí thư, Nghiêm Ngọc Thành tất nhiên phải nghĩ cách “hoàn thành nhiệm vụ”.Như thế Nghiêm Ngọc Thành gặp phải hai chuyện khó khăn.Thứ nhất, nếu như Quách Kỳ Lương không điều ra ngoài, thì phải tiến bộ trong tỉnh, thường ủy tỉnh ủy thì tạm thời không thể an bài vào được, chỉ có thể tính tới tỉnh chính phủ.

Tỉnh chính phủ hiện giờ có Trương Quang Minh khống chế chặt chẽ, sao có thể dễ dàng cho người của Nghiêm Liễu hệ chen vào được?

Cho dù là một phó tỉnh trưởng xếp hàng chót thì Trương Quang Minh cũng không vui, dù sao cũng có tiếng nói khác bên trong mà.Còn về phần thăng chức tới đại hội đại biểu nhân dân, thì Quách Kỳ Lương hơn bốn mươi tuổi, không thể sử dụng cán bộ trung niên đang tuổi sung sức như vậy được, mà cũng là làm trái với ý kiến của thủ trưởng.Cho nên, Nghiêm Ngọc Thành phải đưa được Quách Kỳ Lương vào tỉnh chính phủ, một là “hoàn thành nhiệm vụ”, hai là tăng cường thực lực của hệ phái.Tuy nói phân công cán bộ cấp phó tỉnh, quyền lực ở trung ương, nhưng nếu như hai người đứng đầu tỉnh không thông nhất ý kiến, cưỡng ép an bài vào sau này chắc chắn sẽ bất lợi cho việc Quách Kỳ Lương triển khai công tác, vậy thì đó không phải là trong dụng nữa, mà là ngoài thăng nhưng trong hạ rồi.Đây là nguyên nhân thứ nhất Nghiêm Ngọc Thành đau đầu.Còn nguyên nhân thứ hai là một khi Quách Kỳ Lương điều đi, chức bí thư thị ủy Hãn Hồ sẽ thuộc về ai?Hãn Hồ cũng được xem như “phạm vi thế lực truyền thống” của Liêu hệ, khi Liêu Khánh Khai còn tại vị, Quách Kỳ Lương cùng thị trưởng Hãn Hồ là Mai Ngạo Hàn đều từ cấp dưới của Liêu Khánh Khai mà lên, bí thư và thị trưởng đều là nòng cốt của Liêu hệ, ban bệ của Hãn Hồ tương đối đoàn kết, đồng lòng hợp lực kiết thiết, nên những năm qua Hãn Hồ phát triển rất được, trong tỉnh ngày càng có sức nặng lớn hơn.Quách Kỳ Lương điều đi, Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên hi vọng Mai Ngạo Hàn thuận theo trình tự thay thế, trở thành bí thư thị ủy.Trước kia khi Tiết Bình Sơn cách chức, Mai Ngạo Hàn vì mới làm thị trưởng không lâu, kinh nghiệm không đủ, không tranh giành, Liêu Khánh Khai liền điều Quách Kỳ Lương tới Hãn Hồ tọa trấn để tiếp tục đảm bảo quyền khống chế.Hiện giờ Mai Ngạo Hàn đương nhiên không còn tồn tại vấn đề kinh nghiêm chưa đủ nữa.Dưới tình huống bình thường do hắn thay thế là điều hợp lý nhất.Nhưng đương nhiên hai phái thế lực lớn khác ở trong tỉnh chẳng dễ nói chuyện như thế, nhất là Trương Quang Minh.Cái gì chứ, Quách Kỳ Lương cố chen chân vào tỉnh chính phủ chưa tính, Mai Ngạo Hàn lại còn thay thế theo tiền nhiệm, chuyện ngon lành thuộc về nhà họ Nghiêm hết, không có người ta một chén canh nào sao?Nếu Nghiêm Ngọc Thành đưa ra đề nghị này, đừng nói khó thông qua cuộc họp thường ủy, mà trong cuộc họp phòng bí thư chỉ sợ cũng gặp trở ngại.- Khó đấy!Liễu Tuấn suy nghĩ mmột lúc rồi lắc đầu.- Còn cần phải nói sao!Nghiêm Ngọc Thành càng thêm khó chịu.Vốn cho rằng tên tiểu tử này sẽ có “diệu kế”, không ngờ cũng nói “khó”, có điều Nghiêm đại bí thư sau khi nổi giận lại có chút buồn cười, hình như mình chẳng trách tên tiểu tử này được, chuyện mà mình còn thấy khó làm, bằng vào cái gì mà tên tiểu tử thối này nhất định phải có “diệu kế”.Liễu Tuấn cười nói:- Nếu như không năm chắc phần thằng, không bằng xem tình thế rồi hãy nói vậy.Nghiêm Ngọc Thành nhướng mày lên:- Thằng tiểu thư nói thật nhẹ nhàng.Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống, cười gượng.Liễu Tuấn nói câu này đúng là hơi thoải mái rồi.Thủ trưởng đưa ra “ đề bài” này, với thủ trưởng mà nói, không chỉ đơn giản là thăng Quách Kỳ Lương lên một cấp, mà có một phương diện rất quan trọng khác, là khảo sát năng lực nắm giữ tỉnh của Nghiêm Ngọc Thành.Chuyện này nếu để quá lâu, chắc chắn làm Nghiêm Ngọc Thành mất trọng lượng trước mặt thủ trưởng.Phải biết Nghiêm Ngọc Thành được bồi dưỡng là nhân vật cầm đầu hệ phái đời thứ hai, nếu như tất cả thuận lợi, tương lai sẽ thành trợ thủ đắc lực của thủ trưởng, hiện giờ thân là bí thư tỉnh ủy lại không kiểm soát được địa bàn, điều này bất kể thế nào nói cũng không xuôi được.Đương nhiên là anh cũng có thể nói, hiện giờ cục diện tỉnh phức tạp, chuyện không dễ làm.Vậy thì hỏng hẳn rồi.Chính như khi Nghiêm Ngọc Thành vừa mới lên làm bí thư tỉnh ủy, đã nói với Liễu Tuấn:- Cháu cho rằng cấp trên để ta làm bí thư tỉnh ủy, là ngồi không hưởng thành tích chắc.Nếu không có chút khó khăn thì ai chẳng làm bí thư tỉnh ủy được, cần gì cứ phải là Nghiêm Ngọc Thành chứ?Hai người đều cau mày lại không nói.- Ăn dưa hấu nào.Nghiêm Phi bưng đĩa dưa hấu vào, bên trên là nửa quả dưa hấu ướp lạnh, cắt thành từng miệng nhỏ, bỏ vỏ, bên trên mỗi miệng cắm một cái tăm, rất vừa miệng, để khỏi phải cắn tới nước chảy dầm dề thành ra khó coi.- Ba, ăn dưa hấu đi!Cho dù Nghiêm Phi “không vừa lòng” bố mình trút giận lên Liễu Tuấn, nhưng khi ăn dưa hấu vẫn không quên quy củ, trước tiên tủm tỉm cười đưa một miếng dưa hấu đỏ chót cho Nghiêm Ngọc Thành trước.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nhận lấy cho vào miệng.- Tiểu Tuấn, anh cũng ăn đi.Nghiêm Phi lại đưa một miếng dưa hấu đỏ tươi cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười cầm lấy cái tăm, nhưng lại đưa miếng dưa hấu tới trước miệng Nghiêm Phi, cô liền cười duyên cắt lấy, ăn rất ngon lành.Không ngờ Nghiêm bí thư lại khó chịu, “hừ” một tiếng nói:- Chỉ biết nịnh nọt lấy lòng gái.Liễu Tuấn vội bỏ một miếng dưa hấu vào miệng mình, không dám tiếp lời.Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn dưa hấu, vừa nhìn qua phía Liễu Tuấn, “hung dữ” hỏi:- Tiểu tử, vội vã chạy về đây có chuyện gì?

Nói mau đi!Liễu Tuân cười đáp:- Hi hì, nói ra cũng là việc lớn, chuyện liên quan tới tiểu quỷ tử.- Chuyện của tiểu quỷ tử?

Lại muốn gây thêm rắc rối ngoài chức trách hả?Nghiêm Ngọc Thành không khỏi ngạc nhiên.

Chương 527: Đi đường vòngNghiêm Ngọc Thành đúng là không ngờ Liễu Tuấn lạ nói với mình chuyện về “tiểu quỷ tử”, vốn nghĩ Liễu Tuấn gặp phải khó khăn ở huyện Ninh Bắc, tới để lãnh giáo ông, không ngờ Liễu Tuấn lại nói ra một câu như vậy.- Tiểu quỷ tử trêu chọc gì tới anh rồi?Nghiêm Phi cười hỏi Liễu Tuấn, cô trước nay không tham dự chính sự, cái gọi là “phu nhân không can thiệp vào chính sự” sau này cũng chẳng dùng cần dùng với cô, có điều nghe Liễu Tuấn nói “tiểu quỷ tử” ít nhiều làm Nghiêm Phi hứng thú.Liễu Tuấn đáp:- Tiểu quỷ tử không động tới anh, mà động tới cả nước chúng ta.Nghiêm Ngọc Thành cau mày:- Hiện giờ cháu đã là phó bí thư huyện ủy, đừng có suốt ngày đàm luận xuông cái chuyện “chống lại Nhật hóa” như bọn học sinh nhãi con, quốc gia muốn cường thịnh, không phải dựa vào miệng nói mà có.Hiển nhiên Nghiêm Ngọc Thành coi Liễu Tuấn thành đám choai choai bốc đồng.Lần này tới lượt Liễu nha nội ngạc nhiên.Còn tưởng rằng mình đã đủ trầm ổn rồi, không ngờ ở trong mắt bố vợ, lại cùng là hạng bốc đồng.Làm sao mà có thể chịu được.Liễu nha nội vọt miệng gọi một tiếng “ba”, bản thân thì không cảm thấy gì, dù sao da mặt Liễu nha nội cực dày, Nghiêm Ngọc Thành cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, xem ra da mặt Nghiêm đại nhân cũng chẳng mong hơn bao nhiêu, chỉ có Nghiêm Phi chớp mắt mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Liễu Tuấn nói:- Con người này thực đúng là...Chưa dứt lời đã chạy sầm sầm ra ngoài.Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn dưa hấu, vừa thuận miệng hỏi:- Nói đi!

Tiểu quỷ tử sao lại chọc tới cháu rồi?Liễu Tuấn hỏi:- Tỉnh đang bàn chuyện cho vay không lãi với tiểu quỷ tử phải không ạ?- Có chuyện này thật, Trương tỉnh trưởng đích thân chủ trì, mấy ngày trước tiếp đãi một đoàn đại biểu ngân hàng Nhật, bên đó đề xuất cho chúng ta vay vốn không lãi để ủng hộ tỉnh kiến thiết, tỉnh rất coi trọng việc này, thế nào có vấn đều gì à?Nghiêm Ngọc Thành giới thiệu đơn giản sơ qua tình hình.Ông là tri kỷ của Liễu Tuấn, mặc dù không biết anh con rể mặt dày gọi “ba” này rốt cuộc có bao nhiêu tài sản bí mật, có điều mấy năm trước, khi bản thân mới làm làm bí thư Bảo Châu, cao tân khu được thành lập không lâu đã vỗ ngực nói kéo về một trăm triệu USD đầu tư bên ngoài, hiện giờ đã thực sự làm được rồi.Chắc hiện giờ làm phó bí thư huyện ủy, chẳng thèm đề ý tới chút khoàn vay không vốn của tiểu quỷ tử.- Vấn đề rất lớn, vô cùng nghiêm trọng.Liễu Tuấn thu lại bộ dạng lắc cấc, thái độ trở nên nghiêm túc.Nghiêm Ngọc Thành tức thì cau mày lại.Ông biết lời như vậy phát ra từ miệng Liễu Tuấn là không tầm thường chút nào.Tên tiểu tử này cho dù đối diện với đối thủ mạnh hơn, cũng chưa từng cau mày, nghe nói trước đó không lâu còn đấu đá với con cháu đời thứ ba của nhà họ Cao cũng giành đại thắng, ít nhất biểu hiện bề ngoài là như thế, tới cả Nghiêm Ngọc Thành nghe nói xong cũng kinh ngạc hết sức, thầm than tên tiểu tử này thật cả gan.Hiện giờ vì một món vay không lãi, Liễu Tuấn lại có đánh giá như vậy.- Nói ra lý do của cháu đi.Liễu Tuấn cũng không che dấu, nói ra quan điểm của mình.- Làm sao cháu khẳng định được đồng Yên sẽ tăng giá?Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu đi sâu vào vấn đề.Nhìn bề ngoài Nghiêm Ngọc Thành tính cách phóng khoáng, chỉ nắm những điều mấu chốt, không để tới chi tiết.Nhưng đây chỉ là phong cách làm việc hay nói là một loại sách lược khống chế cấp dưới của ông, “chỉ nhìn tổng thể” không đại biểu cho Nghiêm Ngọc Thành tính cách “đại khái qua loa”, làm việc không tỉ mỉ, mà ngược lại Nghiêm Ngọc Thành phóng khoáng là thành lập trên việc hiểu rõ bản chất.Chỉ có cơ sở hiểu rõ bản chất sự vật, mới đưa ra phán đoán chính xác, biết cái nào lớn cái nào nhỏ, mới có thể buông nắm tự nhiên, nếu không chẳng phải là phóng khoáng nữa, mà là chỉ huy bừa bãi.Vấn đề này trên được về Liễu Tuấn cũng đã cân nhắc kỹ càng.Bin Clinton bắt ép đồng Yên tăng giá là sự thực đã phát sinh ở thế giới kiếp trước, sau khi Liễu Tuấn trung sinh, thế giới này nếu như không có ảnh hưởng bên ngoài quá lớn, sẽ vẫn phát triển theo phương hướng trước đó, Liễu Tuấn không cho rằng hiệu giờ có ảnh hưởng bên ngoài gì lớn đối với chính sách kinh tế của Bin Clinton.Bởi thế không lâu sau, Clinton sẽ đưa ra quyết định này.Nhưng không thế nói thẳng thừng như vậy với Nghiêm Ngọc Thành được.- Ừm, điều này căn cứ vào phân tích tình thế kinh tế trong nước của Mỹ, Clinton có thể đánh bại Bush “anh hùng chiến tranh vùng vịnh”, lên làm tổng thống, chính là nhờ quân bài kinh tế...Liễu Tuấn đem những lời chuẩn bị sẵn trước đó ra nói.Cái chuyện trùng sinh này đôi khi rất là khó chịu, rõ ràng là biết một chuyện sẽ xảy ra, nhưng phải phí rất nhiều tinh lực bịa ra những lời khiến cho mọi người tiên.

Nếu là chuyện nhỏ thì cũng đành đi, ai tin hay không thì mặc, nhưng chuyện này lại là quan trọng nhất, không quản không được.- Trước khi Clinton trúng tuyển, kinh tế nước Mỹ ở vào trạng thái thấp nhất, hiện giờ ông ta muốn cứu vãn nước Mỹ, nhất định sẽ không bỏ qua cho nước suất siêu mậu dịch lớn nhất là Nhật Bản, muốn thay đổi tình trạng mậu dịch không cân bằng, biện pháp trực tiếp nhất là ép đồng Yên tăng giá, đả kích mạnh mẽ tiềm lực xuất khẩu của Nhật Bản.

Nếu đổi lại cháu là tổng thống nước Mỹ nhất định sẽ làm thế.Thực tế thời gian Bin Clinton đương chức về sau được gọi là “tám năm hoàng kim”, kinh tế Mỹ hưng thịnh chưa từng có, cổ phiếu phố Wall liên tục sáng tạo ra mốc cao mới, khoa học kỹ thuật chín muồi phát triển cao tốc, cách mạng internet sáng tạo ra một cơ hội công việc kỹ thuật cao mới, kéo cả nền kinh tế vận chuyển.Nhưng những cái đó không liên quan tới vấn đề Liễu Tuấn trình bày hiện nay, cho nên không nhắc tới.Đối với “đầu óc kinh tế” của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành khá là tin tưởng, nghe thế cau mày lại:- Nói vậy thì chúng ta hiện giờ vay không vốn, tức là bằng với vay nặng lãi.Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng là như thế.- Ừ, tri thức tài chính thế giới đúng là thú vị.Nghiêm Ngọc Thành nói một câu giống như tự lẩm bẩm.- Nghe nói tỉnh chúng ta chuẩn bị vay không vốn 2 tỉ Yên?

Hai ba năm sau, chỉ riêng lợi tức chúng ta đã tổn thất hơn nửa rồi, chuyến làm ăn này lỗ to.

Bác Nghiêm, cháu thấy phải mau bàn bạc với Trương tỉnh trưởng một chút, nếu hiệp nghị vay vốn ký rồi, tiền vào sổ rồi thì hỏng hết.Tuy nói vay rồi cũng có thể trả ngay về không động tới một xu, tất nhiên không lỗ, có điều làm việc sớm năng chiều mưa như thế sẽ ảnh hưởng tới quan hệ “làng giềng thân thiện” đang ra sức tuyên truyền, tới tầng cấp của Nghiêm Ngọc Thành và Trương Quang Minh, nếu như chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân, tổn thất về tiền không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng là tổn thất về danh dự chính trị.Vừa mới vay đã trả lại ngay, tỉnh chính phủ các vị đùa thái quá rồi.Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, há chịu để người ta nắm thóp.Nghiêm Ngọc Thành cười nói:- Nếu như cháu nói chính xác, thì đây không phải chỉ là vấn đề một tỉnh nữa, mà là vấn đề trên phạm vi cả nước rồi.

Mà cũng không chỉ là vấn đề vay không vốn, mà cón là vấn đề đầu tư của Nhật Bản vào xĩ nghiệp trong nước, trong thị trường tiền tệ toàn cầu cũng sẽ có ảnh hưởng.Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng là thế, cho nên cháu cũng rất sốt ruột, không biết phải cản trở như thế nào.Dù thế nào nhận định của Liễu Tuấn trong mắt người khác, chỉ là một dự đoán, hơn nữa còn là một dự đoán rất cả gan.Người hiểu rõ bản lĩnh của Liễu Tuấn như Nghiêm Ngọc Thành còn dễ thuyết phục, nếu đổi lại là người không quen biết thì sợ quá nửa là sẽ coi thành tuổi trẻ ngông cuồng nói bậy mà thôi.Khi đó trên phạm vi toàn quốc đều khó tìm được chuyên gia thị trường ngoại hối đúng nghĩa, người ta bằng vào cái gì mà tin vào một tên nhãi con miệng còn hôi sữa?Mắt thấy sắp tổn thất cả trăm triệu đồng, nhưng lại không có biện pháp cản trở hữu hiệu, Liễu Tuấn rất ức chế.- Bất kể như thế nào ít nhất tỉnh chúng ta có thể cản trở, không phải là bác tin rồi sao?Lời còn chưa dứt, Liễu Tuấn cười hối lỗi, biết rằng mình nói hơi lỡ lời.Nghiêm Ngọc Thành thấy Liễu Tuấn ngộ ra sai lầm nên cũng không trách gì.Cho dù Nghiêm Ngọc Thành có tán đồng ý kiến của Liễu Tuấn, thì sao thuyết phục được Trương Quang Minh vẫn là một vấn đề.Cưỡng ép yêu cầu ngừng đàm phán vay vốn hiển nhiên là không thích hợp, kiến thiết kinh tế là do Trương Quang Minh chủ quản, vì vấn đề của Mai Ngạo Hàn mà Nghiêm Ngọc Thành sinh ra chia rẽ với Trương Quan Minh, hiện giờ lại tới nói chuyện “vay không lãi” chỉ khiến cho người ta phản càm.Gì chứ?

Vấn đề cán bộ còn chưa thống nhất ý kiến, Nghiêm bí thư ông lại muốn kiếm chuyện với tôi về vấn đề kiến thiến kinh tế sao?Ngay cả chuyện tốt như vậy mà ông cũng nói thành “thuốc độc”, trình độ kiếm chuyện của ông cũng thái quá rồi đấy!Hiện giờ tình thế phức tạp, Nghiêm Ngọc Thành hành động phải cẩn thận từng bước một.Đồng Yên tăng giá, là một quá trình lâu dài, sự nguy hại của nó ít nhất phải tới năm sau mới dần dàn thể hiện ra, hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành không lấy được lý do nào đủ vững chắc để đi thuyết phục Trương tỉnh trưởng.Dù thế nào Nghiêm Ngọc Thành cũng không thể nói: Tôi tin Liễu Tuấn, thằng nhóc đó nói nhất định là có lý.Nhưng Liễu Tuấn tin với sự chién trực của Nghiêm Ngọc Thành, một khi đã tin tưởng phân tích của mình rồi, ông sẽ không trơ mắt ra nhìn tỉnh bị lỗ, phóng chừng ông sẽ tìm cơ hội, uyển chuyển đàm luận chuyện này với Trương Quang Minh.- Tiểu tử, nhắc cho cháu biết, khoản vay này không phải từ tỉnh ta, đại biểu ngân hoàng của đám tiểu quỷ tử này là từ tỉnh J tới.Nghiêm Ngọc Thành thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt liền nhắc một câu.Mắt Liễu Tuấn tức thì sáng lên.Ý của Nghiêm Ngọc Thành là tỉnh J rất khả năng cũng có khoản vay này, Liễu Tấn Tài là tỉnh trưởng tỉnh J, nếu như Liễu Tuấn có thể thuyết phục cha của mình bỏ chuyện vay vốn này, Nghiêm Ngọc Thành có thể lấy đó làm lệ, đi công tác tư tưởng cho Trương Quang Minh.- Ngoài ra cháu không phải là “ nhà lý luận thanh niên “ sao, có thể cho đăng trên báo cách nhìn của cháu mà, nói không c hừng lại được chuyên gia tài chính chú ý thì sao?Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục nhắc nhở.Liễu Tuấn liền cười nói:- Bác Nghiêm, cháu là người làm công tác đảng ủy, viết bài thuần về kinh tế có thích hợp không?- Rắm thối!Nghiêm Ngọc Thành khinh thường “hừ” một tiếng.Liễu nha nội chỉ biết gãi đầu không nói nữa.

Chương 528: Vũ Thu Hàn cầu thânDưới tình huống bình thường mỗi hai tháng Liễu nha nội di tới Hồng Châu một chuyến, thăm cha mẹ và chị, thời gian không dài, thứ bày đáp máy bay tới, chủ nhật hoặc muộn nhất là thứ hai sẽ trở về Đại Ninh.Nếu không vướng chuyện gì quan trọng, Nghiêm Phi đều đi cùng.Lần này trừ Nghiêm Phi đi cùng ra lại còn cha con Vũ Thu Hàn và Vũ Chính Hiên.Sắp tới tháng bảy rồi, cách ngày hôn lễ dự định của Liễu Yên và Vũ Chính Hiên ngày càng gần, Vũ Thư Hàn đây là lần đều tiên chính thức tới nhà cầu thân với Liễu Tấn Tài.Còn nhớ trước kia chính ông đã nói dích thân tới cầu thân.Nam tử Hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời.Bởi thế Liễu Tuấn tháp tùng “người chú thông gia” tương lai, tới Hồng Châu cũng là chuyện đương nhiên.Vũ Thu Hàn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy, quan lớn cấp phó tỉnh, thâm vào uy danh hiển hách của Vũ lão gia tử, chuyến đi tới Hồng Châu này, mặc dù là việc cá nhân, nhưng phía tỉnh J cũng không dám thất lễ, văn phòng chính phủ phái xe con đi tới phi trường Hồng Châu, một phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy và bí thư Tạ Ý Tường của Liễu Tấn Tài đều tới chào đón.Việc tiếp đón này cũng phải rất chú ý.Ban đầu có người đề nghị do người của chính pháp ủy tỉnh J ra tiếp đãi, nhưng báo tới Liễu Tấn Tài thì bị ông phủ quyết, Vũ Thu Hàn là “thông gia” của ông, tới nhà cầu thân lại dùng lễ nghi quan trường tiếp đãi thực có chút không phù hợp.Cho nên Tạ Ý Tường thành đại biểu tới tiếp đón.Còn về phần vị phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ cũng tới đón là điều bình thường, văn phòng chính phủ không phải là cấp dưới trực tiếp của tỉnh trưởng sao?

Cùng là “tổ chức” của Tá Ý Tường.Tạ Ý Tường còn kiêm chức trưởng ban một ban trong văn phòng chính phủ.Vũ THu Hàn xuống máy bay, Tạ Ý Tường và vị phó chủ nhiệm liền tới nghênh đón, nụ cười khạch khí thăm hỏi Vũ Thu Hàn.Vũ Thu Hàn vẫn như cũ, trầm mặc ít nói, khí khế mạnh mẽ, bất quá lần này tới “cầu thân”, khuông mặt nghiêm nghị cũng lộ ra chút ý cười, đối với hai đồng chí tới đón đều rất khách khí.Khi nắm tay Liễu Tuấn, Tạ Ý Tường vẫn nụ cười xã giao nhưng tay tăng thêm chút lực.Cho dù là văn phòng chính phủ tới đón, công sở công an tỉnh vẫn phái một chiếc xe cảnh sát tới, coi như còn lễ số, có xe cảnh sát mở được, nên dọc đường đi rất nhanh, không chút trở ngại nào tới được tỉnh ủy.Ủy viện ủy tỉnh J cũng được dựng kiểu dựa núi gần sông, hoa cỏ thịnh vượng, môi trường rất tốt.

Biết Vũ Thu Hàn đích thân tới nhà kết thông gia, Liễu Tấn Tài rất coi trọng, cùng Nguyễn Bích Tú đứng đón ở cổng.Hai người khi ở tỉnh cũng thường gặp nhau, có thể xem như người quen cũ rồi.Vũ Thu Hàn thấy Liễu Tấn Tài, liền bước nhanh tới, nắm tay phải Liễu Tấn Tài lắc liên tục, làm Liễu Tuấn thiếu chút nữa cười ra tiếng.Người này không giỏi xa giao, từ xa xôi ngàn dặm chạy tới kết thông gia, cũng chỉ biết dùng nghi lễ xã giao như vậy.Liễu Tấn Tài cười vui vẻ nói:- Vũ bí thư từ xa tới, không tới đón tiếp thật là thất lễ.Vũ Thu Hàn lại bắt tay Nguyễn Bích Tú hàn huyên mấy câu.Náo nhiệt ở cửa một hồi, mọi người cười nói đi vào trong nhà.Liễu Yên vội bưng trà nước cho mọi người, Tạ Ý Tường và vị phó chủ nhiệm kia cùng tới giúp.- Liễu tỉnh trưởng, hôm nay tôi tới đây, là chính thức kết thông gia với anh.Uống ngụm nước trà xong, Vũ Thu Hàn đã nóng ruột đi ngay vào “đề tài chính”, Liễu Yến không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống, những người khác đều khẽ mỉm cười, chỉ có Liễu Tuấn khó khăn lắm mới nhịn được, Liễu Tuấn cảm thấy Vũ Thu Hàn đúng là một người thật thú vị.Liễu Tấn Tài cười nói:- Vũ bí thư quá khách khí rồi, chỉ cần bọn trẻ đồng ý cả, chúng ta làm cha mẹ đương nhiên cũng không ý kiến gì, giờ không phải là xã hội cũ, không thể ép hôn ép gả được nữa rồi.Vũ Thu Hàn cũng nở nụ cười.Nghiêm Phi liền cười hi hi nói với Liễu Yên:- Chị ba à, em chúc mừng chị.Cô và Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng, giờ thấy Liễu Yên và Vũ Chính Hiên chuyện tốt đã thành, trong lòng tất nhiên là vui mừng.Liễu Yên lại càng thêm xấu hồ, trừng mắt nhìn Nghiêm Phi một cái, mặt đỏ bừng nói:- Phi Phi đừng nói bừa.Nghiêm Phi lè lưỡi ra, cực kỳ đáng yêu.Liễu Tuấn nói:- Anh Chính Hiên, chị ba, hai người đúng là mau chóng kết hôn thôi, hai người không cưới, chắn trước em và Phi Phi, là thiếu đạo lý đấy.Lần này tới lượt Nghiêm đại tiểu thư hờn dỗi, khẽ đánh Liễu nha nội một cái, mặt đỏ tới tận cổ.Tạ Ý Tường cười gúp vui:- Vũ bí thư hôm nay tới tận nơi cầu thân, sau này tỉnh trưởng cũng phải đích thân tới nhà Nghiêm bí thư cầu thân rồi.Mọi người lại cười ồ lên.Tiếp đó mọi người tán gẫu tuyệt đối không nhắc tới công việc.Nghiêm Ngọc Thành đang cùng Trương Quang Minh “đàm phán” chuyện của Mai Ngạo Hàn, tình hình tỉnh rất phức tạp, Vũ Thu Hàn tân là đại tướng của Trương hệ, hiện giờ lại thành thông gia với Liễu Tấn Tài, gián tiếp có chút quan hệ thân thích với Nghiêm Ngọc Thành, đúng là không tiện bàn luận công việc.Bữa tối tổ chức ở khách sạn Hồng Đô theo ý kiến của Liễu Tuấn, ở nhà ăn cơm có không khí hơn, bất quá cuối cùng vẫn quyết định ở khách sạn Hồng Đô, bởi vì vợ chồng bí thư tỉnh ủy Tiễn Kiến Quân cũng tới chúc mừng, phái hệ của Tiễn Kiến Quân không mạnh lắm, nên quan hệ với phái hệ của Nghiêm Liễu và phái hệ Trương Vũ đều không tệ.Bí thư tỉnh ủy tới, ăn cơm ờ nàh không hợp với lễ tiết cho lắm.Tạ Ý Tường vội đi thông báo cho khách sạn Hồng Đô, làm khách sạn từ trên xuống dưới tức thì bận rộn tới chổng bốn vó lên trời, cho dù Liễu Tấn Tài có nhắc nhở phài kín đáo, không phô trương, nhưng toàn bộ lầu hai nơi đặt phòng đều treo biển đầy khách, cảnh vệ thiếp thân của Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài đều đứng ở cửa, cho dù không làm thế, người không có phận sự cũng chẳng dám tới gần.Trong bữa cơm, dì Trác đích thân tặng Liễu Yên một cái chăn đỏ tươi, coi như quà tân hôn.Nhân vật tới cấp độ này, quà cáp qua lại chỉ để biểu thị ý tứ mà thôi.Bữa cơm đó diễn ra rất vui vẻ.Tối hôm đó cha con Vũ Thu Hàn ở lại nơi chiêu đãi của tỉnh ủy, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thì tất nhiên tới ở biệt thự số 2 rồi.Ăn cơm xong, Tạ Ý Tường kiếm cơ hội kéo Liễu Tuấn qua một bên, nguyên nhân là lần trước Thi Triển Đường tới huyện Ninh Bắc, đem chuyện có đơn vị ở Hồng Châu lấy chiêu bài công tử tỉnh trưởng cố ý làm khó ông ta, Liễu Tuấn khá tức giận, đã gọi điện đánh tiếng cho Tạ Ý Tường.Tạ Ý Tường tìm hiểu qua, phát hiện đúng là có chuyện này, tất nhiên cảnh cáo những người liên quan, bảo bọn họ biết kiếm chế bản thân.Hiện giờ hai người chính là nói tới chuyện này.Người ở cục cảnh sát Hồng Châu nghe nói Liễu nha nội tức giận, đều nơm nớp lo sợ, muốn tìm cơ hội xin lỗi.Tạ Ý Tường hỏi Liễu Tuấn tối nay có thời gian đi gặp bọn họ hay không.Liễu Tuấn lần này tới Hồng Châu vốn cũng có ý này, bởi vì Thi Triển Đường là người không tệ, lại cũng mở một hạng mục đầu tư ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không muốn người ta quá làm khó ông.Có điều tối nay khẳng định là không có thời gian rồi, Liễu Tuấn còn có rất nhiều chuyện bàn bạc với cha.Liễu Tuấn căn dặn Tạ Ý Tường:- Thế này vậy, ngày mai em định trở về Đại Ninh rồi, phiền anh hẹn bọn họ trưa mai nhé, em mời mọi người dùng cơm, chuyện này coi như qua.Vừa về tới nhà Nghiêm Phi đã sốt ruột thương lượng chuyện áo cưới với Liễu Yên, vào năm 93, nghi thức kết hôn trong nội địa cũ mới lẫn lộn, có hôn lễ rất truyền thống, tân lang và tân nương đều mặc phục trang dân tộc màu đỏ chót, một số thành phố lớn thì dần dần nổi lên phong trào đồ cưới kiểu tây, thông thường là mặc áo màu trắng hoặc phấn hồng, tân lang thì mặc áo véc.Nghiêm Phi là nhà thiết kế thời trang, tiếp xúc với tin tức bên ngoài khá nhiều, ít nhất là ở phương diện phục trang, cô rất là hiện đại, nên tất nhiên ủng hộ Liễu Yên và Vũ Chính Hiên tổ chức hôn lễ theo kiểu Tây.- Chị ba, áo cưới của chị do em phụ trách, từ thiết kế tới may đo, đều do em bao hết.Liễu Tuấn chỉ cười, Nghiêm Phi đúng là có thực lực này.Sách lược phát triển Liễu Tuấn cấp cho Nghiêm Phi đã dần nhìn thấy hiệu quả rồi, đơn đặt hàng của Nghiêm Phi không chỉ còn tới từ công ti quảng cáo Phượng Hoàng nữa, trước kia chỉ là biến tướng của việc Liễu Tuấn đem tiền của mình chuyển tới dưới tên Nghiêm Phi, để có nguồn gốc rõ ràng mà thôi, tính toán nghiêm túc ra mỗi một đồng Liễu Tuấn chuyển vào túi Nghiêm Phi phải tốn mất ba bốn đồng.Nguyên nhân là những phần thưởng lớn mà Liễu Tuấn kiếm lấy cho Nghiêm Phi không phải là con số nhỏ, có phần thưởng lớn đó làm cơ sở, công ti quảng cáo Phượng Hoàng trả “lương cao” cho Nghiêm Phi mới danh chính ngôn thuận, chuyện này Nghiêm Phi không hề hay biết.Liễu Tuấn nói đùa với Bàn Đại Hải, mình đã dùng phương thức rửa tiền với giá cao nhất.Không ngờ Bàn Đại Hải lại nói:- Tuấn thiếu gia, tôi lại cảm thấy quá rẻ, chỉ mất mấy đồng tiền đã làm Phi Phi vui như vậy rồi.Liễu Tuấn hết sức tán đồng.Chu U vương người ta vì một nụ cười của Bao Nô, không tiếc lấy thiên hạ ra đánh cược, dùng đài phong hỏa trêu đùa chư hầu, Liễu Tuấn còn kém quá xa.Bàn Đại Hải tròn trục trục, nhưng lại được chị em phụ nữ hoan nghênh hơn cả Liễu nha nội anh tuấn tiêu sái, quả nhiên là rất có đạo lý.Hiện giờ Nghiêm Phi cũng thường nhận được đơn đặt hàng của khách nước ngoài, bởi vì trang phục Nghiêm Phi thiết kế rất ít, nên trở thành hiếm có, độc nhất vô nhị mà.Chuyện này hơi giống cách làm xe thủ công nổi tiếng của nước Ý.Đơn đặt hàng như vậy, mỗi một thiết kế và một trang phục, đều có giá không ít.Gia tài của Nghiêm Phi sớm đã hơn cả triệu, phòng chừng không bao lâu nữa là lọt vào danh sách phú bà chục triệu rồi, làm một chiếc áo cưới cho chị chồng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.Thấy Nghiêm Phi và Liễu Yến hào hứng thương thảo, Liễu Tuấn và Liễu Tấn Tầi nhìn nhau cười, Liễu Tấn Tài chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào thư phòng.

Chương 529: Cha con ăn ýLiễu Tấn Tài rất coi trọng ý kiến đồng Yên có khả năng tăng giá của con trai.Liễu Tấn Tài tay kẹp thuốc lá, trầm ngâm nói:- Ừ, phân tích của con có lý nhất định, nếu đúng là thật thì chúng ta sẽ thiệt lớn.Liễu Tuấn nói:- Ba, còn thấy nên ngừng đàm phán đi, nếu như bọn họ muốn đầu tư vào trong nước thì được, còn chuyện cho vay thì thôi.Sau khi nói chuyện với Liễu Tấn Tài mới biết, cuộc đám phán giữa tỉnh J và ngân hàng Nhật Bản đã tiến vào giai đoạn mang tính thực chất, khoản vay cũng là 2 tỉ Yên.Đoán chừng không tới hai năm, dựa theo giá hiện nay mà tính, sẽ phải trả lại cho tiểu quỷ tử từ hai tỉ mấy tới ba tỉ Yên.Liễu Tấn Tài gật đầu nói:- Phải tìm cái cớ để dừng cuộc đàm phán này lại, không thể ảnh hưởng tới quan hệ thân thiện bình thường.Lòng tin của ông với con trai của còn hơn cả Nghiêm Ngọc Thành, đã trực tiếp suy nghĩ tới vấn đề chi tiết rồi.Liễu Tuấn biết cha mình khẳng định sẽ tìm được cái cớ thích hợp, ở trên quan trường, bản lĩnh khác có thể không biết, chứ bản lĩnh “né tránh” thì nhất định phải biết.Nếu không đừng mong lăn lộn được ở chốn này.Liễu Tấn Tài gõ mặt bàn chậm rãi nói:- Có điều như thế thì tài chính để mở khu du lịch di tích cách mạng lại không còn nữa rồi.Phía tây tỉnh J, là thánh địa cách mạng nổi tiếng nhất, là cái nôi của cách mạng trong nước, đời sau là một thành phố du lịch nổi tiếng, có điều hiện giờ mới là năm 93, kinh tế trong nước còn chưa đạt tới độ cao nhất định, còn phải hai ba năm nữa mới thực thi kỳ nghĩ hai ngày trong tuần ở phạm vi cả nước, lúc này mở thành phố du lịch, có thích hợp hay không, Liễu Tuấn cũng không nắm chắc.Liễu Tuấn vừa nghĩ tới đó, liền nói với Liễu Tấn Tài:- Ba, hiện giờ làm du lịch có phải là hơi sớm không?Liễu Tấn Tài suy nghĩ đáp:- Hiện giờ từ mức độ sôi động của kinh tế trong nước mà xét, trong thời gian ngắn khó mà có làn sóng du lịch được, tuy nhiên lập nên một thành thị du lịch, chính là “danh thiếp thành thị” mà con đã nói đấy thôi, mà cũng chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, giống như Quỳnh Hải vậy, năm 88 là đặc khu kinh tế lớn nhất cả nước, lấy du lịch lập nghiệp, kinh doanh cho tới bây giờ đã năm năm rồi, dốc hết sức toàn tỉnh ra mà cũng mới chỉ có quy mô sơ bộ.

Cho nên hiện giờ bắt đầu chuẩn bị là cần thiết, không nhất định là phải có thành tích trong nhiệm kỳ của cha, quan trọng là lập nên được cơ sở tốt.Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.Xem ra cha mình đúng là loại cán bộ “chí công vô tư”, đem việc phát triển về sau làm hàng đầu, mờ không chỉ chú ý tới thành tích trước mắt.Thấy con trai “nịnh bợ”, Liễu Tấn Tài cười trêu chọc:- Với cha mình cũng giờ trò à?Liễu Tuấn gãi đầu nói:- Là con phục thật lòng, không phải là nịnh ba, à ba này, chuyện tài chính hay là để con nghĩ cách cho.Liễu Tấn Tài nheo mắt lại, nói:- Pha Lương Xảo hả?Liễu Tuấn quẫn bách, nhưng cũng chỉ đành gật đầu, dù sao chuyện Tiểu Thanh, có đánh chết anh chàng cũng không dám nói với Liễu Tấn Tài.- Con có thể bảo cô ấy đổi một danh nghĩa khác, không cần tự mình xuất hiện.Liễu Tấn Tài suy nghĩ rồi lắc đầu nói:- Vẫn không thỏa đáng lắm, hiện giờ đầu tư du lịch, phía chính phủ làm còn có thể hiểu được, dù sao là một quy hoạch tầm xa, hành vi thuần thương nghiệp mà chu kỳ thu hồi vốn quá dài, sẽ bị người ta nghi ngờ, đợi mấy năm nữa hãy nói.Liễu Tuấn gật đầu, biết cha mình suy nghĩ chu đáo.- Ba, con thấy bảo anh Triệu Ngọc mở tập chi nhánh của đoàn ở bên này nhé, hiện giờ trình độ hiện đại hóa của tỉnh J còn chưa bằng tỉnh N, nông nghiệp là căn bản, nghề nuôi trồng đều đáng quảng bá.Liễu Tuấn lại chỉ chiêu cho cha.Hiện giờ tổng công ti Đằng Phi có ba sản nghiệp cơ sở, điều hòa không khí, công nghiệp nặng, thức ăn gia súc.

Trong đó mảng thức ăn gia súc là do Triệu Ngọc nhớ kỹ lời dặn của Liễu Tuấn năm xưa, bỏ không ít công sức, hiện giờ đã ăn nên làm ra, thương hiệu nổi danh toàn quốc, hàng hóa phủ khắp đại bộ phận thôn quê.- Chủ ý này không tệ.Liễu Tấn Tài gật đầu, nếu như có thể mở công ty thức ăn gia súc ở tỉnh J, đúng là có tác dụng nhất định với việc xúc tiến nghề nuôi trồng ở tỉnh này.- Tiểu Tuấn này, bác Nghiêm của con nói phải phát biểu một bài báo trên tạp chí uy tín toàn quốc nói về xu thế tài chính quốc tế, cha thấy là một cách khá đó, nếu như có thể được cao tầng chú ý, sẽ có lợi cho quốc gia, hiện giờ đầu tư nước ngoài của chúng ta có hơi mất phương hướng.Ý nghĩ của Liễu Tấn Tài lại quay về chuyện “khoàn vay không lãi”.- Vâng, con trở về sẽ suy nghĩ nghiêm túc, ba, công tác phòng lũ ở bên Giang Châu cha có tới thị sát chưa?Lúc này ở bên ngoài nhà đã vang lên tiếng mưa tí tách, Liễu Tuấn đột nhiên nhớ tới Giang Châu bị thủ tướng chỉ trích vì “rút ruột công trình” của những chiếc đê phòng lũ, liền nhắc nhở Liễu Tấn Tài một câu.Giang Châu nằm ở phía bắc tỉnh J, gần sông lớn, là tuyến phòng lũ số một, mấy năm lại có một cuộc kháng chiến chống lũ.Liễu Tấn Tài uống trà nói:- Tới xem rồi, không lạc quan lắm.Liễu Tấn mập mờ nhắc nhở:- Phòng lũ kháng lũ là chuyện lớn đó ba.- Ừ vấn đề này tài chính đang khó khăn, cho nên xây dựng công trình phòng lũ đúng là một cái lò đôt tiền.Liễu Tấn Tài có chút bất lực.Nhà nghèo khó làm việc.Liễu Tấn Tài dường như trở về lúc làm chủ nhiệm cải cách huyện Hướng Dương, lúc đó huyện Hướng Dương cũng nghèo rớt mùng tơi, nền kinh tế toàn huyện ở vào bên mép bờ phá sản, nhưng Liễu Tấn Tài không cảm thấy bất lực như bây giờ.Dù sao kiến thiết kinh tế một huyện còn xa lắm mới bì được với một tình.Liễu Tuấn trầm ngâm nói:- Ba à, con cảm thấy chuyện kiến thiết tỉnh J, còn tồn tại vấn đề là nam trước hay bắc trước nữa.Hiện trạng kinh tế của tỉnh J là phương bắc vào trung bộ khá phát triển, phía nam tương đối khép kín, ngay cả đường sắt cũng chưa được thông suốt, mà tỉnh J có rất nhiều tài nguyên khoáng sản được thăm dò phát hiện ra ở phía nam.- Nếu như có thể khai thác được tài nguyên khoáng ở phía nam thì tỉnh sẽ có một nguồn tài nguyên cực lớn.Đây là theo lối suy nghĩ của công ty than Hưng Thịnh, Liễu Tuấn cho rằng dùng ở tỉnh J có lẽ còn thích hợp hơn, chỉ cần có đủ tài chính, vậy thúc đẩy kinh tế của cả tỉnh cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể.Liễu Tấn tài khen:- Con có thể nghĩ tới điều này đúng là lại có tiến bộ rồi, nếu như muốn khai thác tài nguyên ở phía nam, thì đó là một công trình lớn, không có mấy trăm triệu đầu tư vào thì chỉ xây đường thôi cũng đủ mệt rồi.Mấy trăm triệu vào khi đó mà nói quả thực là một con số rất lớn rồi.- Nhưng mà đáng làm.Liễu Tuấn mắt đần phát sáng, bất giác ngồi thẳng dậy, trong lòng có hào khí như đang chỉ huy thiên quân vạn mã.- Tài chính thì thế nào cũng có biện pháp, một mặt có thể xin quốc gia ủng hộ, chỉ cần lập nên được hạng mục, trung ương hẳn là sẽ cho vay, con vẫn theo lối suy nghĩ đó, tài chính của chính phủ, chủ yếu là phải dùng ở việc xây dựng nền mòng, phát triển thương nghiệp thì có thể dùng thu hút đầu tư để giải thích.

Thương nhân hám lợi, chỉ cần có lãi là bọn họ sẽ không từ chối.Liễu Tấn Tài cũng bị con trai cảm nhiễm, cười nói:- Con nói thế làm lòng ba hơi ngứa ngáy rồi đấy, ngày mai ba sẽ bảo bọn họ lập ra một phương án sơ bộ tới hội nghị văn phòng tỉnh thảo luận, nếu như có thể được, ngại gì mà không thử một lần.Liễu Tuấn cũng cười.Cha con xa nhau lâu ngày, nhưng vẫn ăn ý như cũ.…- Tỉnh trưởng, tôi nghe nói bên phía tình J đã ngừng đàm phán với phía Nhật Bản rồi, không định vay không lãi nữa.Sau khi Nghiêm Ngọc Thành và Trương Quang Minh trao đổi vấn đề điều chỉnh cán bộ và kiến thiết kinh tế xong, Nghiêm Ngọc Thành tỏ ra rất tủy ý nhắc tới việc cho vay không lãi với Trương Quang Minh.Trương Quang Minh cười nói:- Tôi cũng nghe nói rồi.Nghiêm Ngọc Thành lại nói:- Vậy thì tỉnh trưởng có tìm hiểu nguyên nhân cụ thể chưa?- Tôi đúng là đã thảo luận với đồng chí Tấn Tài, đồng chí ấy có hơi lo về vấn đề đồng Yên tăng giá về sau.Trương Quang Minh biết Nghiêm Ngọc Thành nhất định đã nói chuyện điện thoại với Liễu Tấn Tài rồi, nhưng vẫn trả lời theo quy củ, dù thế nào cũng chẳng thể nói: Anh biết rồi lại còn hỏi tôi.Thái độ thoải mái của Trương Quang Minh làm Nghiêm Ngọc Thành lo lắng.Hình như đồng chí tỉnh trưởng chẳng cùng suy nghĩ với đồng chí Tấn Tài.- Tỉnh trưởng thấy chuyện này như thế nào?Trương Quang Minh vẫn mỉm cười xã giao, nói: - Chuyện đó tôi thấy không cần phải lo.

Sau hiệp nghị năm 85, đồng Yên vẫn luôn tăng giá, kinh tệ Nhật Bản tình thế khá nghiêm trọng, hiện giờ tôi thấy đồng Yên không còn không gian để tăng nữa rồi, còn tăng thêm sợ là kinh tế Nhật Bản sẽ suy thoái.Phải nói Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, vẫn có nghiên cứu và hiểu biết nhất định về tài chính thế giới, đưa ra được phán đoán này cũng không phải lạ.Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm một chút nói:- Nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, mặc dù quy mô vốn vay không lớn lắm, nhưng dự tính ban đầu vay không lãi là để giúp chúng ta kiến thiết, nếu như lại biến thành vay nặng lãi thì không ổn lắm.Nghiêm Ngọc Thành nhắc nhở rất khéo.Trương Quang Minh hơi ngẩn ra, rồi chậm rãi gật đầu, trước khi điều lên tỉnh, đường làm quan của Trương Quang Minh khá thuận lợi, sau khi làm tỉnh trưởng, gặp phải Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài càng “ghê gớm” hơn ông ta, làm gì cũng vướng chân vương tay, mặc dù hiện giờ Trương Quang Minh rất uy thế, nhưng chung quy không thể tiến được một bước, không khỏi có chút tiếc nuối.Vốn nghe phán đoán của Liễu Tấn Tài với đồng Yên tăng giá, ông ta cũng do dự, không phải là lo lắng lợi tức sau này tỉnh không gánh vác nổi, mà là lỡ chẳng may đồng Yên tăng giá thực, sẽ chứng minh rằng tầm nhìn chiến lược của Liễu Tấn Tài trên mình, đó là điều Trương Quang Minh khó tiếp thụ được.Huống chi hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành lại trịnh trọng nhắc nhở như thế, xem ra đúng là phải suy tính kỹ càng rồi.Trên quan trường nhiều việc rất là kỳ quái, thường thường chỉ là một chuyện nhỏ không đáng đê vào mắt, có thể biến thành “lực đẩy” mà cái “lực đẩy” này lại thường có thể phát huy tác dụng vào lúc không ngờ tới.

Chương 530: Luận điểm tài chính được lên báo- Tiểu sắc ma, cậu lại giở trò gì thế?Trong điện thoại truyền tới tiếng nũng nịu của Hà Mộng Doanh, chỉ một câu “tiểu sắc ma” đã làm người ta ngứa ngáy rồi.Liễu Tuấn nằm trên ghế sô pha của gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga, hai chân gác lên thành ghế, không có lấy chút hình tượng nào.- Có phải là lâu lâu không bị đánh, mông lại ngứa rồi phải không?Liễu Tuấn trả lời rất “hạ lưu”, nhớ tới thân hình lả lướt của Hà Mộng Doanh, lòng lại cồn cào.Hà Mộng Doanh cười khanh khách:- Này, cậu đăng bài trên nhật báo kinh tế, rốt cuộc là có ý gì đấy?Hà Mộng Doanh đi vào chuyện chính.Liên quan tới chuyện đồng Yên có thể tăng giá, theo an bài của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn viết bài gửi lên nhật báo kinh tế, hơn nữa được đăng ở vị trí rất bắt mắt.Phải nói với văn tài thạc sĩ văn học của Liễu Tuấn, viết bài đăng lên nhật báo kinh tế không phải là vấn đề, nhưng được đăng ở vị trí bắt mắt trên tờ báo lớn toàn quốc, thì là chuyện không đơn giản.May mà Chu tiên sinh đeo hàm phó bộ trưởng bộ tuyên truyền trung ương, mở “cửa sau” cho đệ tử đắc ý cũng không khó.Liễu Tuấn dùng tên thật chứ không phải là bút danh.Người biên tập cũng ghi chú rõ ràng tác giả là phó bí thư huyện Ninh Bắc, cán bộ đảng ủy, điều này phải chú ý, cán bộ đảng viết được bài báo lý luận kinh tế chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa dự đoán xu hướng hai đồng tiền quốc tế chính, bất kể như thế nào cũng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.Chu tiên sinh nói rất rõ ràng:- Tiểu Tuấn, con người già đi, nhưng tư tưởng không thể đi xuống, phải đứng ở góc độ toàn cục để xét vấn đền, nếu không năm ba năm nữa, cháu sẽ thành hạng quan liêu đó.Lời này giống y như đúc lời của Nghiêm Ngọc Thành, quả nhiên không hổ là thầy trò, mạch tư tưởng truyền thừa giống nhau, hiện giờ lại bắt đầu ảnh hưởng tới đệ tử nhỏ.Chu tiên sinh “lấy công làm việc tư” tất nhiên là vì tạo thế cho Liễu Tuấn, ông đã sau mươi mấy tuổi rồi, làm hết khóa này, cơ bản là lùi về, bất quá cán bộ cao cấp dạng “túi khôn” như ông, cho dù là nghỉ hưu cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, sau khi lui khỏi thế chế, phòng chừng sẽ đảm nhận chức đứng đầu cơ cấu nửa chính phủ nào đó, thậm chí vẫn đeo một chức vụ hành chính, trở thành phụ tá của đại lão đỉnh cấp.Chu tiên sinh không quá để ý tới vấn đề tài chính, nhưng không phản đối đệ tử nhỏ tìm hiểu thêm về kinh tế thế giới.Một cán bộ lãnh đạo hợp cách, thì phải hiểu biết toàn diện, mới phù hợp với yếu cầu về cán bộ thanh niên dự bị trong mắt cao tầng.- Bài báo kia chỉ có sáu bảy ngàn chứ, chỉ viết về chuyện thời này, quá đủ rõ ràng rồi, chị còn không hiểu à?

Chị làm bà chủ kiểu gì thế?Liễu Tuấn rất không vui.Hà Mộng Doanh trong đám “nữ thái tử” đại thứ ba, được coi là có đầu óc kinh tế rồi, ở Nam Phương và thủ đô mở hai câu lạc bộ, làm ăn cực tốt, hiện giờ Hà đại tiểu thư đã sắp thành đại phú bà bạc tỉ rồi, đó mới là tính tiền mặt có thể sử dụng, không bao gồm nhất bất động sản mà cô nghiếm ba phần trong Hoa Hưng.Một người am hiểu kinh tế như vậy lại hỏi bài văn kia có ý gì, bảo Liễu nha nội không tức sao được?Bị tình lang mắng cho một trận, Hà Mộng Doanh cũng không giận, cười hì hì nói:- Người ta ngốc mà, có thông minh được như cậu đâu, đọc không hiểu thì nói không hiểu.

Hay là cậu tới thủ đo giải thích trước mặt cho người ta đi.Thì ra Hà đại tiểu thư kiêu ngạo lại cam tâm tình nguyện tự xức là ngốc trước mặt Liễu nha nội là vì câu sau.- Chẳng phải là trẻ con nữa, còn cần nắm tay chỉ dẫn à, thật đúng là.Liễu nha nội làu bàu trong điện thoại.Nghe thấy câu này trái tim thiếu nữ của Hà đại tiểu thư lại nhộn nhạo, hận không thể lập tức chui qua đầu điện thoại bên kia, đè lấy “tiểu sắc ma”, có điều mỗi lần gặp nhau, hình như tới chín phần Hà đại tiểu thư mới là người bị đè.- Này nói nghiêm túc đó, cậu có rảnh không?

Rảnh thì tới thủ đô một chuyến, giới thiệu cho cậu làm quen với mấy người bạn trong giới tài chính.Hà đại tiểu thư xao xuyến một trận rồi thu lại tơ tưởng, nói chuyện nghiêm túc.Liễu Tuấn biết trong câu lạc bộ Trường Thành của Hà đại tiểu thư, có một số nhân vật lớn của giới chính trị và kinh tế lui tới, Hà đại tiểu thư muốn Liễu Tuấn mở rộng quan hệ.- Ừ nói ra xem là nhân vật thế nào, có đủ tư cách để làm quen không đã.Liễu Tuấn cố ý kéo dài dọng, ra vẻ do dự.Hà Mộng Doanh tức tới ngứa ngáy răng lợi, con người này thực khó chịu.- Có một số người trong giới thương nghiệp, còn cả người trong thể chế, đã nghe tới Khâu Tỉnh Xuyên chưa?Hà Mộng Doanh nhắc tới một cái tên.Liễu nha nội rất không vui nói:- Kể ra một vài nhân vật lợi hại nghe xem nào, chó mèo gì đó người ta cũng phải biết à?Hà đại tiểu thư thiếu chút nửa giận tới xỉu ngay tại chỗ, hừm một tiếng nói:- Cứ ra vẻ đi!

Trên đời này chỉ có một mình cậu ghê gớm thôi.Liễu nha nội càng bắt bí:- Chị dám nói không phải sao?Hà đại tiểu thư nghĩ một chút, cảm thấy người này nói đúng là có chút đạo lý, người khác đánh giá “tiểu sắc ma” như thế nào cô không rõ, chỉ biết trong lòng của cô “tiểu sắc ma” là số một:- Được rồi, đừng khoác lác nữa, cậu nghe chuyện Khâu Tỉnh Xuyên đây, nam, ba mươi lăm tuổi, nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý công trình đại học kinh tế phương bắc, trước kia làm việc ở ủy ban cải cách quốc gia, ngân hàng trung ương quốc gia, hiện giờ là phó trưởng ban chính sách tiền tệ trong ngân hàng trung ương.

Thế nào, đã đủ tư cách cho cậu làm quen chưa?

Nếu như còn chưa đủ tư cách, thì cha vợ của anh ta là Lý Đức Sơn hiện giữ chức phó thủ tướng quốc vụ viện, cậu ruột là Vương Vạn Thiên bên quân ủy, thế nào cũng đủ tư cách cho cậu làm quen rồi chứ!Hà Mộng Doanh giới thiệu rất trịnh trọng.Liễu nha nội tức thì nhảy dựng dậy, mặc dù cách điện thoại, nhưng Hà Mộng Doanh cũng có thể nghe thấy bên kia “tiểu sắc ma” có tiếng xáo động, còn cho rằng Liễu Tuấn bị lai lịch của Khâu Tỉnh Xuyên làm ngã ngửa, không ngờ câu tiếp theo thiếu chút nữa khiến Hà đại tiểu thư tức nghẹn thở.- Này, tên đó là một gã mặt trắng tiêu chuấn đấy, thế nào, chị nhìn trúng hắn rồi ả, đợi đấy cho tôi, tôi tới ngay, cho chị nghĩ lại.Thế là Liễu nha nội lại mau chóng xuất hiện ở kinh thành.Đối với việc tiểu ngoan đồng xin phép nghỉ làm liên tục như vậy, Bạch Dương vốn rất bất mãn, bày ra oai bí thư, chuẩn bị cho Liễu phó bi thư một bài học tổ chức kỷ luật.Không ngờ mới hai ba câu Bạch thư ký đã bị thuyết phục rồi.- Chúng ta phải mau chóng đi gặp Khâu Tình Xuyên, làm tốt có thể vãn hồi tổn thất hàng chục tỷ đồng cho quốc gia.Con số hàng chục tỷ ngay lập tức hạ gục Bạch thư ký.- Được rồi, vậy cậu không cần xin nghỉ phép nữa, coi như đi công tác, thuận tiện chạy chút hạng mục kiếm ít tiền về đây cho huyện.Bạch Dương vốn rất thanh cao, không quan tâm tới “money”, hiện giờ làm bí thư một huyện nghèo khó, chỗ nào cũng thiếu tiền, hiện giờ Bành Thiếu Hùng bấu trái vá phải, thanh cao như Bạch bí thư cũng thành mở miệng ra là nói tới tiền rồi.Tuy nói “bí thư ngồi mũi thuyền, huyện trưởng đi trên bờ” là chuyện thường trên quan trường, Bạch thư ký nếu quá thanh cao, không trách khỏi bị các đồng chí chỉ trỏ sau lưng.Liễu nha nổi thiếu chút nữa té lăn quay, kêu ầm lên:- Bí thư đại nhân, huyện chúng ta có hạng mục gì đủ cho quốc gia coi trọng chứ, hơn nữa Khâu Tình Xuyên là phó trưởng ti ngân hàng trung ương, hơn nữa ngân hàng trung ương chỉ quản lý chính sách không quản lý tiền.- Vậy cũng được!

Cậu bảo Khâu phó trưởng ti đó đánh tiếng với ngân hàng thương nghiệm, cho chúng ta vay thêm vài trăm triệu cũng tốt mà.Bạch bí thư không cần biết, vung tay lên quyết định luôn.Thấy Liễu phó bí thư còn đang gãi đầu, Bạch bí thư “hung hăng” uy hiếp:- Nếu chuyện này cậu không làm xong thì đừng có tới thủ đô nữa, cứ ngoan ngoãn ở lại phòng làm việc cho tôi.Liễu phó bi thư cực kỳ uất ức.Loại thủ đoạn “lưu manh” vốn là độc quyền của Liễu nha nội, dùng trên người Bạch Dương lần nào được lần đó, chưa từng thất bại, không ngờ bị chị Bạch Dương ăn trộm, dùng y nguyên lên người Liễu nha nội, cũng hiệu nghiệm như thần.Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.Tuy nói là đi công tác nhưng Liễu bí thư đi một mình, không mang theo thư ký Phan Tri Nhân, đương nhiên Ngụy Xuân Sơn và Từ Văn Hòa cùng đi theo, có điều mọi người giả vờ không quen nhau mà thôi.Hà đại tiểu thư đích thân tới đón.Nhìn thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh hít sâu một hơi, đều bộ ngực“hoành tráng” của mình càng nhô lên thật cao, cho dù biết rõ Liễu Tuấn nói đùa, nhưng người này vừa nghe thấy có “tình địch” là sốt ruột chạy tới ngay, làm thỏa mãn chút “hư vinh” nho nhỏ của Hà đại tiểu thư.Hà Mộng Doanh toàn thân y phục trắng, cổ đeo một chiếc vòng lục bảo, tóc ngắn gọn gàng, trong cao nhã lộ ra vẻ từng trải.- Tên nhãi đó đâu?

Hắn đâu rồi?

Tôi phải đánh gẫy răng hắn ra.Liễu Tuấn thấy Hà Một Doanh là “đùng đùng nổi giận” nhìn ngang ngó dọc, kiếm “tình địch”.Hà đại tiểu thư cười gập cả lưng lại, khẽ vịn lấy tay Liễu Tuấn, nũng nịu:- Đừng nhìn nữa, không có người quen đâu.Liễu Tuấn cười:- Chưa chắc đâu, chị hiện giờ là danh nhân xã hội rồi, chị không biết người ta, không chừng người ta nhận ra chị.Tuy nói như vậy nhưng Liễu nha nội không rút tay Hà Mộng Doanh ra, ngược lại còn đưa tay vuốt tóc của cô.Hà Mộng Doanh bĩu môi nói:- Thôi đi, người ta kín tiếng lắm rồi, danh nhân xã hội gì chứ?- Chị ở đây là Nam Phương làm ăn lớn như thế, thiếu chút nữa dáng ngọc được đăng lên tạp chí thời đại, còn nói là kín đáo.Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.Hà Mộng Doanh cười nói:- Trang bìa có tạp chí thời đại gì đó, ai thích thì đi mà lên.- Dù sao thì tôi cũng chả thèm.Liễu Tuấn đả kích Hà Mộng Doanh.- Thật đáng ghét.Hà Mộng Doanh đánh Liễu Tuấn một cái, hai người cười đùa, lên chiếc BMW đỏ chót của Hà Mộng Doanh phóng vọt đi.

Chương 531: Nhân tài của ngân hàng TWTrường bắn tên của câu lạc bộ Trường Thành, mấy người Liễu nha nội đang chơi trò này, cách bàn chừng năm sáu mét đặt một cái bình hoa, bên trong cắm lưa thưa mấy mũi tên, còn số mũi tên rơi rải rác xung quanh bình thì nhiều hơn rất nhiều.Nam nữ ngồi vây quanh mỗi người đều tay cầm mấy mũi tên, nhắm vào bình hoa ném tới, mũi tên vào trong bình hoa coi như là thắng, nếu không trúng thì phải bị phạt.Thời tiết nóng bức, tất nhiêu là phạt rượu.Bọn Liễu Tuấn vốn đi bắn tên, chơi một hồi, Hà Mộng Doanh nói hơi mệt, mọi người liền nói cười trở về trong phòng nghỉ ng, vừa uống bia vừa tán gẫu, Khâu Tình Xuyên lại đề nghị chơi “ném tên”, để làm không khí sôi động.Theo giới thiệu của Hà Mộng Doanh, Khâu Tình Xuyên được tính là cộng sản đời thứ ba chính tông rồi, cả gia tộc bản thân và gia tộc vợ đều là là gia đình truyền thống cách mạng, còn bản thân Khẩu Tỉnh Xuyên, tuổi còn trẻ đã làm tới phó ti trưởng, đường làm quan cũng thuận buồm xuôi gió.Người này vóc dáng cao ráo, thần thái nho nhã, đeo một chiếc kính gọng đen, đầy khí chất học giả, đại học phương bắc, vốn là trường học xếp hàng đầu trong nước, danh vọng còn hơn cả đại học thủ đô, có thể học tới nghiên cứu sinh ở đại học phương bắc, thì mỗi người đều có chút tài năng thực sự.Nhưng đó là một chút lộ ra ở bề ngoài thôi, Hà Mộng Doanh nói Khâu Tình Xuyên là khách quen của câu lạc bộ Trường Thành, có thẻ hội viên vàng, từ đó có thể thấy, Khâu Tình Xuyên ẩn chứa bên trên trong vượt qua vẻ ngoài nho nhã của mình.Điều này cũng rất bình thường.Nghĩ xem đồng chí Liễu Tuấn, chỉ là một phó bí thư huyện ủy một huyện nghèo khó, nhưng lại là người sở hữu thẻ kim cương của nơi này, có mấy người ngờ được chứ?

Chỉ luận riêng chức vụ, sợ rằng chẳng một hội viên nào trong thể chế thấp hơn Liễu Tuấn, hơn nữa ở nơi ngọa hổ tàng long như kinh thành, một cán bộ cấp phó xử, thực sự chẳng khác biệt bao nhiêu với người đạp xe trên đường.Vương phó chủ tịch quân ủy, cũng chính là cậu ruột của Khâu Tình Xuyên, chính là lính cũ nhiều năm của Hà lão gia tử, qua lại rất thân mật với nhà họ Hà, mỗi lần Khâu Tình Xuyên tới đây, chỉ cần Hà Mộng Doanh có mặt đều phải tới nói chuyện với hắn mấy câu.Khỏng thời gian gần đây, Hà Mộng Doanh phát hiện ra Khâu Tình Xuyên trò chuyện nhiệt tình nhất với khách chính là bài báo xu hướng của đồng Yên mà Liễu Tuấn viết.Khâu Tình Xuyên vỗ bàn nói: - Tôi nói đồng Yên tăng là sẽ tăng, anh tin hay không cũng mặc, bài báo đó là một bài phân tích toàn diện sâu sắc trong phạm vi rộng của xu thế đồng Yên trong tương lai, rất có đạo lý đó.Hà Mộng Doanh liền chú ý.Nguyên nhân vì đó là bài báo Liễu Tuấn viết mà lại.Liễu Tuấn có bản lĩnh, có đầu óc kinh tế, biết kiếm tiền, nhưng điều này Hà Mộng Doanh đều đã đích thân lĩnh giáo rồi, bắt đầu từ năm 87 Hà đại tiểu thư đã hợp tác với Liễu nha nội, trong vài năm ngắn ngủi, Hà Mộng Doanh gia tài tăng lên cả ngàn lần, nghiêm nhiên thành đại phú bà rồi, trong cả quá trình đó, cô gần như chẳng cần phải bận lòng mấy, cứ chờ thu tiền là được.Cho nên mỗi lần nghe nói đám hoàn khố xung quanh khoác lác mình làm ăn lợi hại thế nào, kiếm được bao nhiêu đầu, Hà đại tiểu thư lại không kìm được lắc đầu.So với Liễu Tuấn, cái gọi là làm ăn của đám người đó, chẳng qua chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.Nhưng viết bài báo mang tính lý luận về tài chính, hơn nữa đăng trên trang đầu của một tờ báo lớn cả nước thì là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn được quan viên tài chính chuyên nghiệp như Khâu Tình Xuyên chú ý, càng làm Hà Mộng Doanh bất ngờ.Tất nhiên cuộc gặp mặt lần này Hà Mộng Doanh sắp xếp cũng rất khéo léo.- Này tôi quen tác giả bài báo đó đấy, gọi cậu ta tới trò chuyện một chút với anh nhé?Nếu như Hà đại tiểu thư mà đi nói như vậy với Khâu Tình Xuyên thì khác gì tự mua lấy phiền phức, Khâu phó ti trưởng đương nhiên là thế nào cũng được, nhưng Liễu nha nội lại đánh sưng mông cô lên thật ấy chứ.Cái gì chứ, Khâu công tử gia thế hiển hách, thì tôi phải đi làm tên sai vặt à?

Gọi một cái là phải lật đật chạy tới gặp người ta sao?

Khâu Tình Xuyên sao không tự tới huyện Ninh Bắc thăm hỏi Liễu nha nồi này.Có chuyện ngốc làm hạ giá tình lang, Hà đại tiểu thư tuyệt đối chẳng làm.Cho nên khi Khâu Tình Xuyên chơi bắn tên, Hà đại tiểu thư cùng Liễu nha nội hết sức khéo lẽo gặp phải nhau, mọi người đều là người quen rồi, tất nhiên là cùng trò chuyện tán gẫu.Hà Mộng Doanh vừa mới giới thiệu Liễu nha nội, mắt Khâu Tình Xuyên đã sáng lên.- Liễu Tuấn?

Bí thư huyện Ninh Bắc sao?Hiển nhiên là khoảng thời gian này, Khâu phó ti trưởng đã ghi nhớ cái tên Liễu Tuấn vào trong lòng rồi.- Đúng là tôi, xin chào Khâu ti trưởng.Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.- Ái dà, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng tôi thực sự không ngờ Liễu bí thư lại trẻ như thế, chỉ nhìn vào tác phẩm lới của Liễu bí thư, thì hành văn lão luyện, kiến thức sâu rộng, kiến giải thấu triệt với tình thế tài chính quốc tế, tôi còn cho rằng là một vị cán bộ trung niên lão thành rồi cơ.Khâu Tình Xuyên nhiệt tình bắt tay Liễu Tuấn cảm khái một hồi.- Liễu thư ký năm nay bao nhiêu tuổi rồi?- Năm nay tôi sẽ tròn 24 tuôi.- Ha ha ha, đúng là từ xưa anh hùng xuất hiện thời niên thiếu.Khâu Tình Xuyên hết sức khách khí.Liễu Tuấn lại cám ơn.Tiếp theo Khâu Tình Xuyên giới thiệu cho Liễu Tuấn mấy người bạn của mình, là con trai thứ của Lý Đức Sơn, phó tổng giám đốc Lý Kiến An, chức vụ hiện giờ là trưởng ban chấp hành giám sát chứng khoán quốc gia, Lý phó thú tướng quản lý tài chính, ngân hàng trung ương và ủy ban giám sát đều dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của hắn.Lý Kiến An khác với Khâu Tình Xuyên, vóc dáng tầm trung, tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt khá kiên nghị, có thể thấy phương diện tính cách là loại hình khá tự phụ.Cũng dễ hiểu thôi, con cháu cách mạng đời ba chính gốc mà, có cha làm phó thủ tướng, bản thân là quan viên kỹ thuật chuyên nghiệp, bản thân tự phụ một chút cũng là hợp lý.Bất quá với tuổi tác và chức vụ của Liễu Tuấn, Lý Kiến An cũng tỏ ra kinh ngạc.Nếu nói là cấp phó xử thì ở kinh thanh quơ một cái cũng được cả đống, tuổi trẻn cũng chẳng ít, ví dụ như bản thân Lý Kiến An năm nay 28 tuổi cũng đã tới chính xử, hiện giờ được bồi dưỡng như đội ngũ cán bộ dự bị ở ủy ban giám sát rồi, nhưng muốn làm được tới chức phó bí thư huyện ủy nắm thực quyền, thực sự là không đơn giản.Người này đi cùng Hà Mộng Doanh, đoán chừng cũng là hàng nha nội.Nhưng ở kinh thành, hình như chẳng có vị quan lớn họ Liễu nào nổi bật cả.Lý Kiến An đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ tới Liễu Tấn Tài:- Liễu thư ký và Liễu tỉnh trưởng tỉnh J quan hệ thế nào?Liễu Tuấn nghiêm chỉnh đáp:- Đó là gia phụ.Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An lập tức vỡ lẽ, cười nói:- Liễu bí thư quả nhiên là dòng dõi hổ tướng.Liễu Tuấn lại cám ơn một lượt.Làm rõ thân phận lai lịch của Liễu bí thư rồi, quan hệ lập tức thân cận hơn rất nhiều, Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An thân là công tử thế gia, lại ở kinh thành lâu ngày, đối với biến hóa quan trọng trên quan trường tất nhiên là hiểu biết không ít.

Hà lão gia tử bất ngờ ra mặt nói cho Liễu Tấn Tài, từng một dạo thành đề tài bán tán trong giới quyền thế ở kinh thành, không biết nhà họ Hà và nhà họ Liễu quan hệ ra sao, nhưng khẳng định là không hề tầm thường chút nào.Chẳng trách mà Hà đại tiểu thư tính khí cao ngạo lại cùng Liễu Tuấn xuất hiện ở câu lạc bộ Trường Thành.- Liễu bí thư, tác phẩm của bí thư tôi đã đọc rồi, được mở mang ra rất nhiều.

Khâu Tình Xuyên uống một ngụm bia rồi nói:Bốn người hàn huyên một hồi xong, Liễu nha nội và Hà đại tiểu thư cũng giương cung bắn hai lượt tên với Khâu công tử và Lý công tử, Liễu Tuấn mắt khá tốt, ban đầu chưa nắm được kỹ xảo, lượt đầu bắn không tốt, tới lượt thứ hai ưu thế do từ nhỏ học võ, đôi vai ổn đỉnh, hơi thở điều hòa liền thể hiện ra, thành tích cũng khá.Hà đại tiểu thư tuy là quan quân, bắn súng có lẽ còn được, nhưng bắn tên thực sự chẳng ra làm sao.Trò chơi này là một thứ tốn sức, nghe nói vào thời binh khí lạnh huấn luyện một cung tiễn thủ, mỗi lần phát tên cũng không quá được hai mươi phát, cung ở câu lạc bộ Trường Thành có lẽ không cứng như tên bắn tầm xa ở thời xưa, song bia đặt ngoài hai mươi mét, yếu quá cũng không được, bởi thế Hà đại tiểu thư sau khi bắn xong hai mươi mũi tên, toàn thân đầm đìa mồ hôi, mà chỉ bắn trúng được bốn năm mũi tên trúng bia mà thôi.May mà Hà đại tiểu thư là yểu điệu thục nữ, bắn tên không tốt cũng là bình thường.Hà đại tiểu thư đành vứt cung tên, đi uống rượu chơi bời.Tới lúc này Khâu Tình Xuyên mới nói tới chuyện bài báo kia với Liễu Tuấn, có thể thấy hắn làm việc rất chắc chắn thận trọng.- Khâu ti trưởng, tôi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này với ti trưởng, hôm nay vừa khéo gặp được ở đây thật quá tốt rồi.Liễu Tuấn lại trở nên nghiêm túc, không vo vo chút nào.Thái độ nghiêm túc này làm Lý Kiến An và Khâu Tình Xuyên hơi ngẩn ra, Khâu Tình Xuyên liếc nhìn Hà Mông Doanh, cô liền nhoẻn miệng cười, ý bảo mình cũng biết chuyện này.Vì quan hệ giữa Vương phó chủ tịch quân ủy cùng nhà họ Hà, Khâu Tình Xuyên tất nhiên qua lại thân thiết với con cháu đời ba của nhà họ Hà, Hà Mộng Doanh trước kia ở Nam Phương, gần đây mới tới kinh thành phát triển, nên cũng chỉ mới dần quen thuộc với Khâu Tình Xuyên, có điều thân phận cháu gái nhà họ Hà không phải là giả, nếu như cô đã xuất hiện cùng Liễu Tuấn, tức là nói rõ Liễu Tuấn là nhân vật có thể thoải mái nói chuyện.- Liễu bí thư có gì xin cứ nói thẳng, dù sao đây cũng không phải là phòng làm việc.Liễu Tuấn mỉm cười.Những con chái đời cách mạng đời ba ở kinh thành có triển vọng, đa phần đều vững vàng thành thục, Cao Trường Hoành trước kia là thế, hiện giờ Khâu Tình Xuyên cũng vậy, Liễu Tuất rất có thiện cảm với sự trầm ổn này.Tất nhiên hạng kiêu ngạo ngang ngược như Cao nhị thiếu gia cũng chẳng phải ít, bất quá chỉ là hạng ăn uống chơi bời, không thích hợp phát triển trong thể chế.

Con cháu cách mạng trong thể chế, cho dù có ra vẻ, cũng làm ra vẻ ở phòng làm việc.Xem ra Khâu Tình Xuyên là đối tượng có thể kết giao.

Chương 532: Thế gia đại tộcLiễu Tuấn cũng không khiêm tốn:- Khâu ti trưởng, Lý xử trưởng, đối với phân tích của mình, tôi rất có lòng tin.Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An đều mỉm cười gật đầu.Đây là điều tất nhiên rồi, anh viết ra một bài báo tới sáu bày ngàn chữ, nếu bản thân không tin, thì nói bậy làm cái gì?

Thân là phó bí thư huyện ủy, đâu cần phải dựa vào chút thú vui kiểu ấy sống qua ngày.- Tôi cũng cho rằng luận điểm của Liễu bí thư rất mới mẻ, tầm nhìn độc đáo, là một sự gợi ý cho giới tài chính chúng tôi.Khâu Tình Xuyên vẫn cứ khách khí như cũ.Mắt Liễu Tuấn nheo lại.Khâu Tình Xuyên luôn miệng nói “một sự gợi ý”, đó vẫn là lời khách khí thôi, trong lòng hắn chỉ đem bài viết của Liễu Tuấn như một bài tham khảo bình thường, chưa chắc đã tán đồng với quan điểm của Liễu Tuấn.Chuyện này cũng phải thôi, dù sao Khâu Tình Xuyên đường đường là phó ti trưởng ban chính sách tiền tệ ngân hàng trung ương, đối với xu thế tài chính quốc tế và tỉ giá hối đoái, cũng có phân tích của mình.

Người ta là chuyên gia kinh tế dựa vào nó mà kiếm cơm mà.Khâu Tình Xuyên sao có thể chỉ vì một bài báo mà thay đổi quan điểm của mình được.Lý Kiến An thì cầm một mũi tên lên, nhắm vào bình hoa ném tới, “keng” một tiếng, mũi tên chạm vào bình hoa rơi ra ngoài.- A trượt rồi, phạt một cốc thôi.Lý Kiến An cười, cầm cốc bia lên uống cạn.Hà Mộng Doanh cau mày lại.Rõ ràng hành động này của Lý Kiến An rất thiếu lịch sự, Liễu Tuấn đang nói chuyện cùng hắn và Khâu Tỉnh Xuyên, hắn lại đi chơi đùa, nói rõ là không hứng thú với lời nói của Liẽu Tuấn.Không hứng thú cũng chẳng sao, Lý Kiến An là người của ủy ban chứng giám, trong mắt người ngoài, cũng là chuyên gia kinh tế rồi, là nhân vật có vai vế, không coi “kiến giải tài chính” của một phó bí thư huyện ủy vào mắt là chuyện bình thường, nhưng hành động như vậy hiển nhiên là thất lễ.Nhưng ở chốn tiêu khiển, mọi người tùy ý tán gẫu vui đùa, dù Lý Kiến An vô lễ, người khác cũng không tiện nói gì.Liễu Tuấn cũng không nói thêm nữa, cầm cốc bia lên uống.Liễu Tuấn không thích bia lắm, nhưng ném tên khá chính xác.hính vào lúc này có mấy nam nữ đi vào, người đi đầu trên ba mươi tuổi, trời nóng bức vẫn mặc áo sơ mi có cổ, khí độ trang nghiêm.Một nam nhân khác bụng hơi phệ, tuổi chừng bốn mươi, trang phục cũng giống như người kia, nhưng lại là người quen của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không ngờ lại gặp được Liễu Triệu Ngọc ở đây.- A, xin chào Khâu ti trưởng, Lý xử trưởng.Nam nhân hơn ba mươi tuổi kia từ xa nhìn thấy Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, đã cười ha hả đi nhan tới chào hỏi.Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An cũng mỉm cười đứng dậy nói chuyện với hắn.- A xin chào Từ công tử.Mấy người liền bắt tay hàn huyên.Từ công tử thấy Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn ngồi cùng bàn với Khâu Tình Xuyên, hiển nhiên là nhân vật có thân phận, liền chủ động hỏi:- Xin hỏi hai vị này là...Lúc này Liễu Tuấn đã đứng dậy chào hỏi Liễu Triệu Ngọc:- Anh Triệu Ngọc, sao anh lại ở đây?- Ha Tiểu Tuấn, em hỏi câu này không phải rồi, chỉ cho phép bí thư em tới đây, lại không cho người anh nông dân này tới đây hả?Liễu Triệu Ngọc hiện giờ là đại biểu hội đại hội nhân dân toàn quốc, quản lý hội liên hiệp công thương nghiệp toàn quốc, phó hội trưởng hiệp hội xí nghiệp dân doanh toàn quốc, ủy viên thường vụ chính hiệp tỉnh, trên đầu đủ loại ánh hào quang, nhưng lại luôn miệng tự xưng “nông dân”, cũng được coi là sự đặc sắc trong nước lúc bấy giờ.Khi đó, xí nghiệp dân doanh nông thôn, chính là “xí nghiệp nông dân”, đó là mánh lới mà một số giới truyền thông trong nước nhằm thu hút ánh mắt của độc giả.Ồn ào một hồi, mọi người mới làm rõ thân phận của nhau.Vị Từ công tử này tên là Từ Triết Hoằng, lai lịch rất lớn, là con cháu trực hệ của nhà họ Tử ở Hồng Kông, nhà họ Từ là danh gia vọng tộc ở Hồng Kông, tiền nhiều thế mạnh, mơ hồ có khí độ lãnh đạo giới thương nhân Hồng Kông, Từ công tử tuổi còn trẻ mà đã là một trong số người chủ trì sản nghiệp của nhà họ Từ ở trong nước.Lần này hắn nhận lời mời tham gia cuộc tọa đàm hội nghị công thương nghiệp toàn quốc, vừa khéo ngồi cùng với Liễu Triệu Ngọc, hai người đều tài năng trên thương trường, là nhân vật lẫy lừng cả, nên có cơ hội làm quen, tất nhiên phải bắt chuyện kết giao bạn bè.Hiện giờ tổng tài sản của tổng công ti Đằng Phi là sáu bày tỷ, con số công bố bên ngoài là mười tỷ, tất nhiên là không hề mắc nợ, trong đó có số nợ bình thường và cổ phần của Tiểu Thanh ở trong tổng tài sản rồi.Với tình thế trong nước lúc bấy giờ, tổng công ty Đằng Phi hiển nhiên là thành “đại ca” của các xí nghiệp dân doanh trong nước, cho dù có chỗ không bằng với nhà họ Từ, nhưng nếu chỉ luận riêng về sản nghiệp trong nước, thì lại lớn hơn nhà họ Từ nhiều, Từ nhị công tử cũng không coi như hạ mình kết giao.Bất quá Liễu Tuấn nhìn ra, Từ nhị công tử cho mình là quỳ tộc, đối diện với Liễu Triệu Ngọc mười năm trước còn là “nông dân chính gốc”, tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt, chỉ có điều che dấu rất tốt mà thôi.Nhưng hiểu nhiên hắn cho rằng Liễu Triệu Ngọc kết giao với mình là trèo cao rồi.Hắn cũng không nghĩ xem, nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, trong thời gian mười mấy năm, liệu có làm ra được một phần gia sản lớn như vậy không?Từ Triết Hoàng nghe Hà Mộng Doanh giới thiệu Liễu Tuấn, liền cười rất giả tạo nói:- Thì ra là Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Liễu Tuấn cười nói:- Không biết Từ công tử nghe được tên kẻ hèn này từ đâu?Vị Từ công tử này sau khi nghe tên của mình, rõ ràng hơi khựng lại một chút, hiển nhiên là đã nghe tới tên của mình rồi, hơn nữa còn chẳng phải là loại “tuyên truyền chính diện” gì.Từ Triết Hoằng mắt sáng quắc lên, nhìn thẳng vào Liễu Tuấn nói:- Từ chỗ Cao nhị thiếu gia, Cao Tương Hoành, Liễu bí thư hẳn là còn có chút ấn tượng chứ?Nụ cười tên mặt Liễu Tuấn không giảm đi chút nào, mày cũng chẳng nhướng lên nửa phân, nói:- Cao nhị thiếu gia thì tất nhiên là nhớ rồi, không lâu trước đó còn nói chuyện với nhau mà!

Từ công tử và Cao nhị thiếu gia là bạn tốt sao?- Chơi cùng nhau mấy trận bóng.Từ Triết Hoằng thấy thái độ “thâm tàng bất lộ” của Liễu Tuấn, cũng thu lại ánh mắt của mình.Hà Mộng Doanh mập mờ nói:- Từ công tử và lão nhị của nhà họ Cao là bạn tốt, trên thương trường cũng có qua lại.Liễu Tuấn liền vỡ lẽ.Hà Mộng Doanh nhắc nhở tất nhiên không phải là nói tới chút tiền vặt giữa Cao Tương Hoành và Từ Triết Hoằng, trong mắt cô đó chỉ là trò trẻ con thôi, ý của Hà đại tiểu thư là chuyện làm ăn trong nội địa của nhà họ Từ, phóng chừng là do nhà họ Cao bảo vệ.Hiện giờ Hồng Kông sắp được trả về, dạng thế tộc như nhà họ Từ, trung ương cũng đặc biệt chiếu cố, để ổn định lòng người Hồng Kông, nhà họ Từ làm ăn trong nội địa, do nhà họ Cao ra mặt phối hợp liên hệ cũng là hợp lý thôi.Hai nhà này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là một loại liên minh, nhà họ Từ cần tiềm lực lớn của nhà họ Cao ở trong nội địa để thuận lợi triển khai làm ăn, còn nhà họ Cao cần ổn định nhân tâm, cũng coi như một loại vốn liếng chính trị.Con cháu đời ba của hai nhà kết giao với nhau cũng là chuyện đương nhiên.Không lâu trước đó Liễu Tuấn khiến cho Cao lão nhị mất mặt, ép cho đại thiếu gia nhà họ Cao ra mặt mới dẹp yên được chuyện này, bất quá vẫn phải ngoan ngoãn trả ba triệu lại cho huyện Ninh Bắc, ba triệu không phải là chuyện lớn, quan trọng là thể diện.Đường đường là nhà họ Cao, lại bị một viên quan nhỏ chốn xa xôi dồn vào góc tường, phải hạ mình đàm phán, quả thực là sự xỉ nhục lớn, Cao Tương Hoành trong lúc tụ hội bạn bè, không nhịn được to tiếng chửi mắng Liễu Tuấn, nói sẽ có lúc cho Liễu Tuấn biết tay.Nên tất nhiên nhớ kỹ cái tên Liễu Tuấn ở trong lòng.Có điều ở câu lạc bộ Trường Thành, mọi người phải giữ một chút phong độ nhất định, đằng sau nơi này là nhà họ Hà, dủ thủ đô là nơi ngọa hồ tàng long, nhưng cũng chẳng tìm được mấy kẻ dám tùy tiện gây sự với nhà họ Hà.Huống chi Liễu Tuấn có thể ngồi cùng bàn với Khâu Tình Xuyên, Lý Kiến An, Hà Mộng Doanh, đã nói rõ vấn đề, nhìn thái độ của Liễu Tuấn không phải là đi nịnh hót mấy người kia, mà rõ ràng là bằng vai phải lứa, chẳng thua kém chút nào.Từ Triết Hoằng là người làm ăn, rất có tầm nhìn.Từ Triết Hoằng ngồi xuống, thay đổi đề tài:- Mấy vị vừa rồi nói chuyện gì thế?Lý Kiến An đáp:- À chúng tôi đang tham khảo xu thế tài chính quốc tế.Trước khi Từ Triết Hoằng và Liễu Triệu Ngọc tới, Lý Kiến An chỉ cắm đầu uống bia ném tên, hoàn toàn không bận tâm tới “xu thế tài chính quốc tế”, hiển nhiên muốn làm ra vẻ trước mặt Từ Triết Hoằng mà thôi.Liễu Tuấn thầm lắc đầu.Lý Kiến An so với anh rể Khâu Tình Xuyên, bất kể là khí độ, lòng dạ đều kém quá xa, cho dù có dựa vào người cha làm phó thú tướng, thì thành tựu trong tương lai cũng không lạc quan.- Thế sao?

Liễu bí thư mà cũng có hứng thú với xu thế tài chính quốc tế à?Từ Triết Hoằng lấy làm lạ hỏi, giọng nói có chút khinh miệt.Lòng hắn thầm nhủ, chẳng qua là một tiểu nha nội ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hiểu cái quái gì vì tài chính thế giới mà cũng làm ra vẻ ở chỗ này.Liẽu Tuấn cười:- Cũng chỉ là tham khảo một chút thôi, xu thế tài chính quốc tế mấy năm nữa sẽ không bình ổn lắm.- Ồ thế sao?

Không biết Liễu bí thư nói như vậy là dựa vào điều gì?Khóe miệng Từ Triết Hoằng nhếch lên, thái độ coi thường thể hiện ra ngoài.Liễu Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại:- Vậy xin hỏi Từ công tử có cách nhìn thế nào?

Nhất là về tỉ giá đồng Yên!- Đồng Yên?

A không ngờ Liễu bí thư còn hứng thú với cả đồng Yên cơ đấy.Từ Triết Hoằng đáp rất chắc chắn:- Theo tôi thấy, trong mấy năm nữa, đồng Yên sẽ tiếp tục ổn định, khả năng còn giảm xuống một chút.

Chương 533: Cá cượcTừ Triết Hoằng lập tức thể hiện luận điểm hoàn toàn trái ngược với Liễu Tuấn.- Sao có thể khẳng định như vậy?Khâu Tỉnh Xuyên hỏi tới luôn.Tuy nói nhà họ Cao và nhà họ Từ quan hệ mật thiết, nhưng không trở ngại với việc Khâu Tình Xuyên duy trì qua lại với nhà họ Từ.Cơ bản nhà họ Hà với nhà họ Cao quan hệ cũng không tệ.Hà đại tiểu thư vì Liễu Tuấn mà sứt mẻ quan hệ với Cao Tương Hoành, không thiện cảm với nhà họ Cao, có điều đó chỉ là chuyện cá nhân của Hà Mộng Doanh, không ảnh hưởng lớn tới những người khác trong nhà họ Hà, càng chẳng ảnh hưởng chút nào tới Khâu Tình Xuyên.Từ Triết Hoằng là con cháu trực hệ của thế gia vọng tộc Hồng Kông, thống lĩnh đầu tư của nhà họ Từ ở nội địa, cách nhìn của hắn với xu thế tài chính quốc tế, tất nhiên càng được Khâu Tình Xuyên chú ý hơn.Dù sao Hồng Kông là thành phố quốc tế, giao dịch cổ phiếu và hối đoái sôi động, nhà họ Từ càng có cả một đoàn cô vấn, cách nhìn của Từ Triết Hoằng trong suy nghĩ của người khác đáng tin cậy hơn.Từ Triết Hoằng liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, rồi mỉm cười nói với ba người còn lại:- Điều này phân tích rất dễ, từ năm 70 tới những năm đầu thập niên 80, kinh tế Nhật tăng trưởng thần tốc, năm 80, GDP của Nhật Bản đã sắp bằng một nửa GDP của Mỹ rồi, hơn nữa thường xuyên giữ xuất siêu mậu dịch với nước Mỹ, các tập đoàn lớn của Nhật Bản kéo nhau đầu tư vào nước Mỹ, làm trong nước Mỹ xôn xao, nói là Nhật Bản xâm lược kinh tế nước Mỹ, cướp đoạt của cài của người dân Mỹ, vì đối phó với sự xâm lược của Nhật Bản, tổng thống Reagan đã liên hợp với 5 nước lớn khác trong nhóm G7, ép Nhật Bản ký hiệp nghị khiến đồng Yên tăng giá, làm cho kinh tế Nhật Bản suy thoái lớn.Nói tới đây, Từ Triết Hoằng dừng lại một chút, nhìn mấy người ngồi nghe.Khâu Tình Xuyên nghe rất chăm chú, Lý Kiến An giữ nụ cười xã giao, thi thoảng cầm cốc bia lên uống, tay vân vê mũi tên, tựa hồ ngứa ngáy muốn ném một mũi chơi.Từ Triết Hoằng nói cái này đều là kiến thức kinh tế phổ thông, Lý Kiến An sao lại không biết cho được?

Từ Triết Hoằng lại còn nói thao thao bất tuyệt, Lý Kiến An tất nhiên là khó chịu, nhưng nể mặt nhà họ Từ cho nên mới không làm ra hành động thất lễ mà thôi.Hà Mộng Doanh thì nụ cười mang tính lễ tiết.Từ Triết Hoằng đưa ra cách nhìn khác hẳn với Liễu Tuấn, nên bất kể hắn có nói gì, Hà Mộng Doanh đều coi hắn nói càn, bản lĩnh kiếm tiền của Liễu Tuấn, nơi này chẳng ai rõ hơn cô.Kiếm được chút tiền có thể nói là vận may cùng chăm chỉ, kiếm được cả đế quốc tài chính khổng lồ như Liễu Tuấn, tuyệt đối là dựa vào năng lực phán đoán thị trường vô cùng chuẩn xác, nếu như Liễu Tuấn nói đồng Yên sẽ tăng giá, lại còn công khai phát biểu trên báo kinh tế toàn quốc, thì nó nhất định phải tăng.Liễu Triệu Ngọc thì mơ mơ màng màng.Công ty Đằng Phi đi theo hướng “làm thực nghiệp đền nợ nước”, cho dù đã phát triển tới mức làm người ta khiếp sợ, thân là chủ tịch tập đoàn, Liễu Triệu Ngọc không hiểu nhiều lắm về xu thế tài chính thế giới, nên nghe rất hứng thú.Còn về Liễu Tuấn, mỉm cười cứ như trưởng bối nghe con cháu trong nhà báo cáo vậy.Thấy thái độ này của Liễu Tuấn, Từ Triết Hoằng đầu tiên là uất ức, tiếp theo hại khinh bỉ, người này tuổi không lớn, nhưng bản lĩnh làm ra vẻ ta đây không nhỏ, quan viên nội địa đều có sở trường này, tiêu tử nhà ngươi cứ vờ vịt đi, có thách ngươi cũng chẳng hiểu.- Hiện giờ đồng Yên so với đồng USD, đã là 120 ăn 1, tăng lên gấp đôi so với trước khi ký hiệp nghiệp, kinh tế Nhật Bản đi theo hướng xuất khẩu, đồng Yên tăng giá mạnh như thế, đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với đồng Yên, kinh tế Nhật Bản hiện giờ khó khăn lắm mới có dấu hiệu hồi phục, cho nên tỉ giá giữa đồng Yên và đồng USD cơ bản là đã ổn định rồi, nếu như còn tăng lên, kinh tế Nhật có khả năng sụp đổ, vì thế tôi nghĩ, bất kể như thế nào chính phủ Nhật Bản cũng sẽ giữ vững phòng tuyến cuối cùng này, nếu không Nhật Bản sẽ rất thảm.Khâu Tình Xuyên hỏi:- Nếu nước Mỹ lại một lần nữa cưỡng ép đồng Yên tăng giá thì sao?Liễu Tuấn thầm gật đầu.Khâu Tình Xuyên đúng là không tầm thường, hỏi ngay vào điểm máu chốt.Đương nhiên, cái “điểm mấu chốt” này Liễu Tuấn đã nói công khai trên báo rồi.Từ Triết Hoằng nói rất chắc chắn:- Không thể, một nước Nhật quá suy yếu sẽ không có lợi gì với nước Mỹ.Đoán chừng cái đáp án này không phải là do Từ công tử tự nghĩ ra, mà là suy đoán từ cao tầng Từ gia và đoàn cố vấn.Liễu Tuấn cười nói:- Bin Clinton dựa vào con bài kinh tế mà lên nắm quyền, hiện giờ tình hình kinh tế trong nước của Mỹ không tốt lắm, bội chi mậu dịch và bội chi tài chính rất cao, toàn bộ chính phủ Mỹ đều trở thành nô lệ của đồng USD, muốn cứu nền kinh tế trong nước, Bin Clinton và chính phủ Mỹ chỉ có thể mưu đồ với nước khác, mà Nhật Bản là một con dê béo, người Mỹ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

So với kinh tế trong nước, so với phiếu bầu của người dân, thì vị trí đồng minh chiến lược của nước Nhật chỉ là đồ trưng bày, Bin Clinton nhất định ra tay tàn nhẫn với Nhật Bản lần nữa, cướp đoạt tài phú của ngước khác, là con được ngắn nhất để nước Mỹ phát triển mau lẹ.Những lời này vừa nói ra, người khác thì không có gì, nhưng ánh mắt Từ Triết Hoằng lập tức trở nên sắc bén.Không ngờ một nhân vật nhỏ ở vùng xa xôi, nói tới đại thế quốc gia cũng rất có trình độ.Liễu Triệu Ngọc đột nhiên hỏi:- Cướp đoạt tài phú của quốc gia khác ư?

Không đánh nhau thì cướp đoạn thế nào?Có thể nhìn ra trong lòng Liễu Triệu Ngọc có rất nhiều nghi vấn, nhưng với Từ Triết Hoằng chỉ là sơ giao, cho nên không tiện hỏi, giờ thấy Liễu Tuấn cũng phát biểu ý kiến, Liễu Triệu Ngọc liền hỏi ra.Hình như thỉnh giáo Liễu Tuấn với chủ tịch Liễu mà nói, sớm đã thành thói quen hiển nhiên rồi.Liễu Tuấn cười giải thích:- Đơn giản lắm, ví như nếu ánh là công ty nước Mỹ, khi ở thị trường cổ phiếu và thị trường hối đoái của Nhật bình ổn, anh đem đồng USD đổi thành đồng Yên, đầu tư vào cổ phiếu Nhật Bản, dó chính phủ Nhật Bản đăng kích thích kinh tế tăng trưởng, thêm nữa đầu tư bên ngoài trút vo, cổ phiếu sẽ tăng giá, sau đó ngồi đợi cho đồng Yên tăng lên, mới đem toàn bộ cổ phiếu rút ra cùng lợi nhuận, đổi sang USD không phải là kiếm lớn sao?

Tài phú Nhật Bản vất vả lắm mới tích lũy được, bị anh cướp đoạt sạch rồi.*** Ví dụ bằng con số cho dễ hiều: Nếu lúc đầu đổi 1 USD ra được 120 Yên, đem 120 Yên đó đi đầu tư, kiếm được 200 Yên, tới khi đồng Yên tăng giá, 1 đô chỉ đổi được 100 Yên, thì lấy 200 Yên kia đổi lại sang tiền USD, tức là kiếm lời về thêm 1 USD nữa.

Cơ bản là như vậy.- Hiện giờ nước ta có một số cơ cấu và xí nghiệp mù quáng đầu tư vào Nhật Bản, hợp tác với công ty Nhật Bản, vay vốn ngân hàng của họ, mấy loại vốn vay lãi suất thấp, hay vay vốn không lãi gì đó, kỳ thực đều không phải, đợi tới khi đồng Yên tăng giá, chúng ta trở tay không kịp, sẽ lỗ nặng.

Dựa vào cái gì mà chúng ta phải giúp Nhật Bản chống đỡ nguy cơ này.Lời này vừa nói ra, ba người Khâu Tình Xuyên, Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng đều biến sắc mặt.Lý Kiến An hỏi ngược lại:- Chính phủ Nhật Bản cũng không thể mặc cho nước Mỹ cắt xẻo chứ?Liễu Tuấn cầm cốc bia lên uống một ngụm, rồi mới thong thả nói:- Nhật Bản dựa dẫm vào nước Mỹ quá sâu, không chỉ dựa vào kinh tế, mà phòng vệ cũng toàn bộ dựa vào nước Mỹ, nước Mỹ muốn hút máu của bọn họ thì bọn họ không có chút sức kháng cự nào.Hà Mộng Doanh cười thầm.Cô thấy “tiểu sắc ma” đôi khi đúng là rất trẻ con, vừa rồi Liễu Tuấn nói, Lý Kiến An cắm đầu chơi, hiện giờ Liêu Tuấn đáp lại nguyên vốn, chẳng chịu thua chút nào.- Cho nên tối có kiến nghị, mong Khâu ti trưởng suy nghĩ thận trọng, ngân hàng trung ương nên điều chỉnh chính sách kinh tế với bên ngoài, không nên mù quáng tin tưởng vào kinh tế Nhật sẽ hồi phục trong thời gian ngắn mà đưa ra phán đoán sai lầm.Liễu Tuấn nói rất trịnh trọng với Khâu Tình Xuyên.- Ha ha ha, Liễu bí thư đúng là văn võ toàn tại, thân ở trong một huyện nội địa, mà lại hiểu tài chính thế giới như vậy, bất quá tôi vẫn thấy lời này của Liễu bí thư có chút thái quá rồi, tôi cho rằng một một nước Nhật ổn định, có lợi hơn với nước Mỹ.Từ Triết Hoằng thấy Liễu Tuấn phản bản lại quan điểm của hắn, rất không tán đồng.- Hơn nữa hiện giờ chính sách của trung ương là láng giềng thân thiện, Liễu bí thư nói thế sợ là không thích hợp.Liễu Tuấn nhướng mày lên.Những lời nói đầu của Từ Triết Hoằng hoàn toàn có thể hiểu là “quan điểm bất đồng”, nhưng lời phía sau lại mang “lòng dạ khó lường” rồi, không ngờ một người tới từ Hồng Kông, lại hiểu rõ thủ pháp quan trường nội địa như thế.- Từ công tử cả nghĩ rồi, đây là vấn đề thuần kinh tế, không liên quan gì tới chính sách lớn của trung ương.

Huống hồ mục đích ngoại giao quốc gia là bảo vệ lợi ích của bản thân, thậm chí là vì thu được nhiều lợi hơn nữa, biết rõ ràng là sẽ thua thiệt, vì sao còn làm?Từ Triết Hoằng lạnh nhạt nói:- Liễu bí thư quá võ doán rồi, sao có thể khẳng định đồng Yên nhất định sẽ tăng giá.Liễu Tuấn cười nói:- Phân tích của Từ công tử về xu thế của đồng Yên, phải chăng là đại biểu cho tập đoàn họ Từ?- Thế thì sao nào?Từ Triết Hoằng đã hơi khó chịu rồi.Nói tới thủ đoạn quan trường, nhà họ Từ ta có lẽ không bằng với đám quan liêu cả ngày lăn lộn trong quan trường các ngươi, từ việc ngươi đánh bại Cao Tương Hoành là đủ biết rồi, nhưng ở lĩnh vực kinh tế, ngươi có là cái thá gì?- Nếu như là thực, chúng ta đánh cược xem sao.Liễu Tuấn vẫn cười nói, hết sức thản nhiên.- Được, cá cược thế nào tùy Liễu bí thư.Từ công tử càng chẳng chút sợ hại?Thế nào, dám so tiền với ta à?- Anh Triệu Ngọc, anh có thể xoay xở được 2 tỷ không?Liễu Tuấn đột nhiên hỏi Liễu Triệu Ngọc.Liễu Triệu Ngọc không ngờ thoáng cái chuyện đã liên quan tới mình, nhất thời chưa phản ứng kịp, ngạc nhiên nói:- Hai tỷ?- Đúng là 2 tỷ.Liễu Tuấn xác nhận lại.- Được!Liễu Triệu Ngọc không do dự nữa, dưới tình huống này không thể thể làm mất mặt nhà họ Liễu.Hơn nữa Liễu Triệu Ngọc cũng rất tinh minh, biết rằng Liễu Tuấn hỏi như vậy, chẳng qua là muốn thông qua miệng mình nói thôi.Hai tỷ đối với, người em này mà nói, đúng là chỉ là chuyện vặt.Đây là Liễu Tuấn còn suy nghĩ tới tổng tài sản của công ty Đằng Phi chưa tới 10 tỷ, 2 tỷ tài chính lưu động đã là giới hạn, nếu không Liễu Tuấn ít nhất phải cá với chú nhóc họ Từ 5 tỷ, cho hắn sạt nghiệp.Khâu Tỉnh Xuyên, Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng thì cả kinh.Người này khẩu khí thật lớn!Liễu Tuấn nhìn Từ Triết Hoằng tỉnh bơ nói:- Thế nào Từ công tử, chúng ta mỗi bên bược 2 tỷ, bên mua bên bán đồng Yên!

Lấy hai năm làm thời hạn, được không?Từ Triết Hoằng thực sự không ngờ Liễu Tuấn lại “dũng cảm” như thế.Ném hai tỷ ra mà mày không thèm nhướng lên một cái, thản nhiên cứ như bỏ hai đồng mua bánh trên đường vậy.- Liễu chủ tịch, anh xác định công ty Đằng Phi muốn mạo hiểm thế sao?Từ Triết Hoằng mặt lúc đó lúc trắng.Cho dù địa vị của hắn trong tập đoàn họ Từ khá cao, nhưng chớp mắt một cái quyết định sử dụng 2 tỷ đồng cũng khó làm chủ được.Nên hắn chỉ đành chuyển hướng sang Liễu Triệu Ngọc, hi vọng Liễu Triệu Ngọc không “điên” cùng Liễu Tuấn, để còn vãn hồi lại thể diện.- Mạo hiểm ư?Liễu Triệu Ngọc lắc đầu:- Tôi chưa từng mạo hiểm, mà cũng không nghĩ nghe theo an bài của Tiểu Tuấn là mạo hiểm, cậu ấy nói đồng Yên tăng, thì nó nhất định sẽ tăng, làm ăn lãi trăm phần trăm có gì mà không làm?

Thế nào, Từ công tử sợ rồi à?Liễu Triệu Ngọc nói rất “ác độc” đẩy thẳng Từ Triết Hoằng lên tường, cho hắn không thể xuống nước được.Thành thực mà nói, Liễu Triệu Ngọc nhìn Từ Triết Hoằng cũng rất ngứa mắt, đừng thấy Từ Triết Hoằng tỏ ra nho nhã lịch thiệp, tựa hồ rất có giáo dục, nhưng sự kiêu ngạo từ tận đáy lòng, làm người ta khó chịu.Thằng nhãi nhà ngươi chẳng qua sinh ra trong gia đình tốt mà thôi, nếu luận về tài năng thực sự, mày có là cái thá gì!

Bảo mày làm một cái máy đóng gạch, sợ rằng mày chẳng biết lay hoay thế nào, dạng như mày mà cũng xứng đấu với Tiểu Tuấn!Trong lòng Liễu Triệu Ngọc, không ngờ điều đắc ý nhất lại là năm xưa quản lý xưởng gạch cho Liễu Tuấn.Cái xưởng gạch đó là “xí nghiệp” đầu tiên đúng nghĩa của Liễu gia sơn, sự nghiệp của Liễu Triệu Ngọc và cả Liễu gia sơn bắt đầu bay lên từ cái xưởng đóng gạch đó.Từ một xưởng đóng gạch nho nhỏ, mười ba mười bốn năm đã có gia sản gần 10 tỷ.Liễu Triệu Ngọc thực sự có chút xem thường tiền của Từ Triết Hoằng.Khuôn mặt Từ công tử lập tức đen xì như đít nồi.- Ha ha, chỉ là tham khảo thôi, cần gì phải coi là thực như vậy.Khâu Tình Xuyên thấy hai bên “hành động theo cảm tính” rồi, liền đứng ra giàn hòa, một bên là danh gia đại tộc Hồng Kông, có chút dính líu tới cao tầng, một bên là xí nghiệp dân doanh lớn nhất trong nước, là “điển hình” quốc gia ra sức tuyên truyền, Khâu Tình Xuyên không muốn quan hệ hai bên trở nên quá đối lập.Liễu Tuấn lại thầm lắc đầu.So với đám thế hệ thứ ba bình thường, Khâu Tình Xuyên rất có cái nhìn đại cục.Không ngờ Hà đại tiểu thư lại chạy tới góp vui, cười tủm tỉm nói:- Liễu chủ tịch, hay là anh cho tôi góp hai trăm triệu nhé, anh là ông chủ lớn rồi, kiếm thêm một chút hay không cũng chẳng sao, để cho tôi chia chút lộc đi.Liễu Triệu Ngọc cười nói:- Hà chủ tịch nói đùa rồi, chỉ mới là bà chủ lớn chứ, mà thực ra có gì đâu, thêm vào hai trăm triệu của chị, mới là hai tỷ hai, chút tiền này trong mắt tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có là cái gì, có phải thế không Từ công tử?Hai người bên hát bên khen, cứ như ăn chắc Từ Triết Hoằng rồi.Liễu Tuấn thì lại lắc đầu, nói với Hà Mộng Doanh:- Chị đừng tham gia nữa, hai trăm triệu đó của chị, đầu tư vào hối phiếu có kỳ hạn, kiếm về hai trăm triệu chẳng khó.

Anh Triệu Ngọc và Từ công tử đấu là hối phiếu tức thời, cũng chỉ là vui đùa thôi, kiếm chẳng được bao nhiêu.

Nếu như đấu hối phiếu có kỳ hạn thì nguy hiểm quá lớn, Từ công tử không tiện đưa ra quyết định.Liễu Tuấn nói như vậy là thực lòng.Với hai tỷ hối phiếu tức thời, dù đồng Yên có tăng lên 100%, Từ Triết Hoằng cũng chỉ lỗ một tỉ, nếu như là hối phiếu có kỳ hạn, thì đồng Yên chỉ cần tăng lên 20%, thì 2 tỷ mà nhà họ Từ đầu tư vào, lập tức thành tro hết.Nhà họ Từ có lắm tiền nhiều của thế nào, cũng sẽ không cho phép chỉ vì tranh hơi mà tùy tiện đem 2 tỷ đi đốt.Không ngờ Liễu Tuấn nói thực lại hoàn toàn chọc giận Từ Triết Hoằng.Từ Triết Hoằng nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, lạnh lùng hỏi:- Nói vậy là Liễu bí thư và Liễu chủ tịch thẳng chắc rồi sao?Liễu Tuấn bình thản đáp:- Tôi chỉ vững tin vào phán đoán của mình thôi, nếu Từ công tử không tự tin vào phán đoán của mình thì đừng miến cưỡng.

Nói thực hai tỷ này của công ty Đằng Phi, nếu như một thời gian nữa đầu tư vào thị trường hối phiếu có thời hạn, đoàn chừng không bao lâu là kiếm về được một công ty Đằng Phi mới rồi.Ý của câu này là, đấu với ngươi, cho dù thắng cũng còn là lỗ đấy.Chẳng qua là muốn dạy dỗ tên nhóc con không biết trời cao đất dày mà thôi, nếu không, đã chẳng thèm để ý tới ngươi.Lý Kiến An bật cười, nói với vẻ chọc ngoáy:- Liễu bí thư quả nhiên là cán bộ lãnh đạo, rất có khí phách, các chuyên gia học giả ở chỗ tôi cũng không có gan như Liễu bí thư.Lời này là nói giúp cho Từ Triết Hoằng.Thực ra Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng chẳng có giao tình gì, nhà họ Lý và nhà họ Cao cũng chẳng qua lại mấy, mọi người chỉ cùng là quyền thế ở kinh đô, nên quen nhau mà thôi, lúc này nói gúp cho cho Từ Triết Hoằng, chẳng qua là không thích cái thái độ “tự cho mình là đúng” của Liễu Tuấn.Cho dù ủy ban chứng giám, chỉ phụ trách giám sát, mà không trực tiếp tham gia vào giao dịch tiền tệ, nhưng thân ở trong nghề, nên đối với xu hướng chung của tiền tệ, vẫn thường có phân tích.Hơn nữa Lý Kiến An cũng thường xuyên được nghe phán đoán của các chuyên gia kinh tế ở các nước phát triển, dù có một số chuyên gia có cùng quan điểm với Liễu Tuấn, nhưng không phải là xu thế chính, càng chẳng có ai vì chứng minh tính chính xác của lý luận mình đưa ra, lại ném vào 2 tỷ để phân cao thấp.Trong mắt hắn, Liễu Tuấn lúc này chỉ như một con bạc, lòng tin dâng cao, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua nguy hiểm lúc nào cũng có trên thị trường, nếu như là người trẻ tuổi tranh hơi, lấy vài chục vạn ra chơi cũng được, nhưng hiện giờ lại kéo cả xí nghiệp dân doanh lớn nhất cả nước xuống bùn để mạo hiểm, nếu Liễu Tuấn phán đoàn sai lầm, công ty Đằng Phi nhất định sẽ “trọng thương” thậm chí nói không chừng sẽ sụp đổ.Liễu Tuấn cười nói:- Câu phú quý kiếm từ trong nguy hiểm, chính là ý tứ này.Kỳ thực Liễu Tuấn tranh đấu với Từ Triết Hoằng, chỉ là làm bề ngoài cho mọi người xem mà thôi, chủ yếu là để cho Khâu Tình Xuyên thấy, vì thuyết phục được Khâu Tình Xuyên tin vào quan điểm của mình ra rất khó, nên Liễu Tuấn mới bày ra việc này, xem có thể làm Khâu Tình Xuyên chú ý không.Nếu như người này có thể xoay chuyển được quan điểm của các chuyên gia tài chính cùng lãnh đạo ủy ban chứng giám và ngân hàng TW, sẽ có lợi lớn với quốc gia.

Tiền đề việc này là đắc tội với Từ Triết Hoằng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.- Liễu bí thư, tôi thấy thôi đi vậy, chuyện lớn thế này Từ công tử không tiện ra quyết định đâu, còn phải về thương lượng qua với người lớn trong nhà mới được.Hà Mộng Doanh cười tủm tỉm ném vào một câu.Bản tính của Hà đại tiểu thư là “chỉ lo thiên hạ không loạn”, tên tiểu tử Từ Triết Hoằng này là bạn của Cao lão nhị, Hà đại tiểu thư nhìn hắn không thuận mắt, nhất định phải hạ nhục hắn.Ai bảo Cao lão nhị đi đắc tội “tiểu sắc ma” của cô chứ?Thấy Hà đại tiểu thư xem vào ủng hộ Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An không nói thêm nữa, có lẽ nhà họ Hà và nhà họ Liễu có quan hệ bí mật không ai biết, tùy tiện xen vào không tốt lắm.Từ Triết Hoằng lúc này không còn đường để lui, cho dù hắn có thể không để ý tới thể diện của mình, nhưng không thể không để ý tới thể diện của nhà họ Từ, hơn nữa đối với phán đoán các nhóm cố vấn và cao tầng họ Từ, là hoàn toàn tin tưởng.Từ Triết Hoằng lạnh lùng nói:- Nếu như Liễu bí thư và Liễu chủ tịch dứt khoát muốn chơi, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.Liễu Tuấn vẫn mỉm cười nói:- Từ công tử thật sảng khoái, anh Triệu Ngọc, anh phải tranh thủ một chút, mau chóng tập trung đủ tài chính, để ký hiệp nghị với Từ công tử.- Không vấn đề gì, giao hết cho anh là được.Kỳ thực đối với việc “chơi hối phiếu” này chẳng biết thao tác ra sao, trong lòng chẳng có chút cơ sở nào, có điều cũng chẳng lo, cứ đồng ý trước đã, tới khi đó Liễu Tuấn sẽ tự an bài đầy đủ.Từ năm ngoài kiếm được một món lớn từ địa ốc ở Quỳnh Hải, tài sản cá nhân của Liễu Triệu Ngọc đột phá mốc năm mươi triệu, nên chỉ còn lại “sùng bái” vô hạn với Tiểu Tuấn rồi.Chẳng trách mà cha thường nói với mình: Gặp phải khó khăn tìm Tiểu Tuấn.Cựu chủ tịch lãnh đạo công ty Đằng Phi mười mấy năm, đã tổng kết ra điều tâm đắc quan trọng nhất đó.***- Tiểu Tuấn, cậu chắc chắn sẽ thắng chứ?Trở về “ổ ái tình” cách câu lạc bộ không xa, Hà Mộng Doanh đã vội hỏi ngay.Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha, giang hay tay ra.Hà đại tiểu thư lườm một cái, rồi cười sà vào lồng ngực rắn chắc của Liễu nha nội.Đây là thói quen của Liễu Tuấn, khi hai người ở riêng với nhau, rất ít khi nghiêm túc nói chuyện, không phải ôm ấp thì cũng âu yếm nhau.Liễu Tuấn lười biếng nói:- Thắng Từ Triết Hoằng chỉ là chuyện vặn mà thôi?

Hắn chung chạ với hạng ngu xuẩn như Cao lão nhị thì không minh thế nào nào được.Hà Mộng Doanh chẳng nắm chức chút nào:- Này, cậu đừng có coi thường, Từ Triết Hoằng có lẽ là kẻ ngốc thật, nhưng tập đoàn họ Từ đằng sau chẳng phải hạng ăn không, bọn họ có cả đống chuyên gia kinh tế đấy.Kỳ thực lời này cô chỉ nói xuôi theo lời của Liễu Tuấn thôi, Từ Triết Hoằng có thể được gia tộc trọng dụng, thống lĩnh đầu tư trong nước, làm sao mà ngu ngốc được?Liêu Tuấn nói oang oang:- Vậy thì sao?

Chuyên gia tài chính nhiều cũng vô dụng?

Chuyên gia lừa đảo kiếm cơm nhiều lắm!

Thực sự muốn đánh cá đồng Yên, thì dù có gom cả nhà họ Từ vào, lấy hết tài sản ra mà cược, cũng chỉ là chuyện quá thường, đảm bảo cho bọn chúng thua tới cha mẹ cũng chẳng nhận ra luôn.- À ghê!Đôi mắt to linh động của Hà Mộng Doanh “phát sáng lấp lánh”.- Cả nhà họ Từ phải có tới mấy chục tỷ đấy, cậu nuốt hết được không?Liễu Tuấn lườm cô:- Ai nói tôi muốn nuốt nhà họ Từ?

Chút tiền của cái nhà đó, chẳng đáng để vào mắt.- Cậu toàn khoác lác thôi!Hà Mộng Doanh cười khúc khích, thân hình gợi cảm rung rinh trong lòng Liễu Tuấn.- Này, rốt cuộc cậu có bao nhiều tiền?Liễu Tuấn trừng mắt lên nói:- Cha chúng ta, chính là Hà tư lệnh không dạy chị à?

Phụ nữ phải biết quy củ, điều không nên hỏi thì đừng hỏi!Hà Mộng Doanh tức thì giận sôi lên, muốn chỉnh đốn tên tiểu tử này một trận, nhưng không dám tùy tiện hành động, vì một cái tay của “tiểu sắc ma” đã chiếm lĩnh vị trí trọng yếu, Hà đại tiểu thư có hành động là bị “trấn áp tàn khốc” này.- Vậy sao cậu còn cứ rầu rĩ?

Kiếm được tiền mà không vui sao?Liễu Tuấn khó chịu nói:- Kiếm thêm chút tiền thì có tính làm gì?

Quan trọng là thái độ của Khâu Tình Xuyên làm người ta phải phiền muộn.Chính đang nói chuyện, thì “cục gạch” của Hà đại tiểu thư vang lên.Hà đại tiểu thư cầm lấy xem rồi cười:- Là Khâu Tình Xuyên đấy.

Chương 534: Đi cửa sau- Khâu ti trưởng, ngân hàng trung ương đúng là lắm tiền, nhìn cái phòng làm việc này xem, thật sang trọng.Liễu Tuấn vừa vào phòng làm việc của Khâu Tình Xuyên đã trêu chọc.Ấn tượng của Liễu Tuấn với Khâu Tình Xuyên không tệ.Người này trầm ổn vững vàng, không có tính khoe khoang của đám hoàn khố, hơn nữa chủ động hẹn gặp ở phòng làm việc, bản thân đã nói lên thái độ tôn trọng và cẩn thận.Một trong số người phụ trách định ra chính sách tiền tệ trong nước, trong lòng Liễu Tuấn là phải như thế.Phòng làm việc của Khâu Tình Xuyên trang trí khá xa hoa, bàn gỗ lim bóng lộn, khu tiếp khách trải thảm vàng, càng thêm vẻ phú quý, có chút khác biệt với ấn tượng mà Khâu Tình Xuyên để lại cho người ta.Khâu Tình Xuyên cười nói:- Đó là do người tiền nhiệm để lại, không tiện đổi, nếu không càng lãng phí.Khâu Tình Xuyên vừa nói vừa đích thân pha trà cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười, Khâu Tình Xuyên lúc nào cũng thể hiện ra thế mạnh “quản lý” của mình:- Khâu ti trưởng, hôm nay triệu tập tôi tới, có phải đã thay đổi chủ ý rồi không?Trước mặt Khâu Tình Xuyên, Liễu Tuấn kiên trì sách lược “thẳng thắn vô tư”.Liễu Tuấn nhìn ra, Khâu Tình Xuyên là người rất có chủ kiến, lại ở trong cơ quan lâu năm, nếu như chơi trò vòng vo tam quốc, nói từ năm nay tới năm sau, chắc gì đã nghe được một lời thật lòng, không bằng cứ thẳng thắn, cái này gọi là “trước mặt chân nhân không nói lời gian dối.”

Khâu Tình Xuyên cũng cười khẽ, nói:- Liễu bí thư quả nhiên là khí thế hơn người.Lấy này rất có ý tứ.Vừa biểu dương Liễu Tuấn dám nghĩ dám hỏi, lại mang theo chú ý “khuyên nhủ”, trên quan trường quá nổi trội chưa chắc là chuyện tốt, nhất là ở kinh sư, người tài có chỗ dựa mạnh nhiều lắm!

Lúc cần che dấu phải che dấu.Khâu Tình Xuyên nói câu này càng làm Liễu Tuấn tăng thêm thiện cảm.Liễu Tuấn cười nói:- Khâu ti trưởng, nói thực nhé, lần này tôi tới thủ đô, chính là đặc biệt tới bái phỏng ti trưởng, kỳ thực Khâu ti trưởng cũng biết đó, chuyến này tôi có đi hay không cũng được.Khâu Tình Xuyên sắc mặt trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu.Ý tứ của Liễu Tuấn hắn hiểu, đó là trách nhiệm với quốc gia, nếu không đồng Yên có tăng giá hay không, quốc gia có thua thiệt hay không, thì có liên quan gì tới Liễu Tuấn chứ?Vị phó bí thư này tính cách cho dù hơi phô trương một chút, nhưng trách nhiệm, lòng dạ, không thể coi thường.Kỳ thực Khâu Tình Xuyên cũng rất thích tính cách thẳng thắn của Liễu Tuấn, làm việc ở cơ quan quá lâu rồi, lại ở trong kinh thành cái vũng soáy “sâu không thấy đáy” này, cho dù Khâu Tình Xuyên có tầm nhìn và hậu thuẫn vững vàng, cũng phải hết sức thận trọng, “lời nói chỉ có ba phần thật” mà thôi, lâu dần thực sự là bị kìm nén rất khó chịu.Dù sao Khâu Tỉnh Xuyên cũng mới chỉ ba tư ba lăm, cả ngày phải giống như một ông già, cũng chẳng hợp với bản tính.Hiện giờ Liễu Tuấn nói chuyện thẳng thắn, hai người lại không có xung đột lợi ích gì, Khâu Tình Xuyên thấy tâm tình sảng khoái không ít.- Liễu bí thư, nói riêng về cá nhân, tôi ngả theo phân tích của bí thư.Khâu Tỉnh Xuyên nói rất chắc chắn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.- Nhưng chính sách tiền tệ quốc tế lại không thuộc sự quản lý của tôi, tôi khó mà tác động vào được.Khâu Tình Xuyên nói cũng hết sức thắng thắn.- Nhưng sức ảnh hưởng của Khâu ti trưởng lớn hơn tôi nhiều.Liễu Tuấn nói không hề khách khí.- Cho dù không ảnh hưởng được tới chính sách, vậy ảnh hưởng cục bộ cũng được, có thể tránh được chút tổn thất nào tốt chút đó, đều là cống hiến cho quốc gia.Khâu Tình Xuyên ngẩn ra nhìn Liễu Tuấn.Trong ánh mắt của Liễu Tuấn có một vẻ rất cố chấp.Khâu Tỉnh Xuyên tức thì chấn động.“Dù thân phận thấp hèn cũng không quên lo cho đất nước”Câu đó chẳng phải là nói về Liễu Tuấn hiện giờ sao.Người ta nhận ra có nguy hiểm, phát biểu trên báo kêu gọi cũng đành đi, lại còn tới tận thủ đô tìm mình bày tỏ quan điểm, vì sao?

Chẳng phải vì câu cuối cùng “có thể tránh được chút tổn thất nào tốt chút đó, đều là cống hiến cho quốc gia”!Khâu Tình Xuyên đột nhiên cảm thấy vị trên người vị đồng liêu ít tuổi hơn hẳn mình này, nhìn thấy tố chất mình không có hoặc mình không đủ.Khâu Tỉnh Xuyên hỏi:- Liễu bí thư thực sự khẳng định vào phán đoán của mình như thế sao?Liễu Tuấn cười hỏi ngược lại:- Vậy Khâu ti trưởng vì sao hôm nay hẹn tôi tới đây?Khâu Tình Xuyên lại ngẩn ra, lập tức thì bật cười, khẽ gõ lên tay vịn, nói:- Liễu Tuấn, cậu nói chuyện không để cho người ta đường lui chút nào, cũng may, cậu là phó bí thư huyện ủy.

Chẳng phải người trong cơ quan...Liễu Tuấn cười lớn, Khâu Tình Xuyên như vậy đã coi mình là bạn rồi.- Tôi chỉ tận lực mà làm thôi, vì câu nói kia của cậu, dù không ảnh hưởng được tới chính sách, nhưng ảnh hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.Khâu Tình Xuyên hạ quyết tâm.Liễu Tuấn gật đầu:- Ít nhất thì chúng ta còn có thời gian nhất định, đoàn chừng Bin Cliton còn phải xử lý vấn đề trong nước trước, rồi mới ra tay đối phó với tiểu quỷ tử, cũng là chuyện năm sau rồi.

Chỉ cần trước năm sau có thể tạo ra thanh thế nhất định, phòng chừng có thể tránh được rất nhiều tổn thất không cần thiết.- Được cứ làm như vậy đi.Khâu Tình Xuyên nhìn Liễu Tuấn, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ giảo hoạt.- Sao thế?Liễu Tuấn không hiểu.- Thầy của cậu không phải là Chu chủ nhiệm của phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện sao?

Ông ấy là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền trung ương, có thể mời ông ấy ra mặt, tổ chức một buổi thảo luận quy mô lớn trên các tờ báo kinh tế của cả nước, cũng không chỉ riêng về đồng Yên, như vậy quá nhỏ hẹp, có thể mở rộng ra phạm vi tài chính thế giới, bảo các chuyên gia phát biểu ý kiến, như vậy thanh thế sẽ được dựng lên...

Còn các chuyên gia tài chính liên quan, tôi có thể đi liên thể.Khâu Tình Xuyên cũng không dấu diếm gì.Liễu Tuấn không khỏi có chút giật mình.Hóa ra trong thời gian ngắn, Khâu Tình Xuyên đã tra ra ngọn ngành chân tướng của mình rồi, xem ra những kẻ có năng lực ở kinh thành, thực sự không thể coi thường được.Khâu Tình Xuyên tất nhiên là là nhìn ra sự ngạc nhiên của Liễu Tuấn, cười nói:- Đừng nhìn tôi như thế, cậu cho rằng tên tuổi của mình ở kinh sư còn nhỏ à?

Dám làm cho Cao gia nhị tiểu tử tối tăm mặt mày chẳng có được mấy người đâu.Liễu Tuấn bật cười.Lúc trước “đọ chiêu” với Cao Tương Hoành hoàn toàn không nghĩ tới muốn “lập uy” ở kinh thành, chỉ là bị ép mà thôi, không ngờ “vô tình trồng liễu, liễu xanh um”, có được “danh tiếng lấy lừng”.Khâu Tình Xuyên khoát tay nói:- Làm mất mặt Cao lão nhị cũng chẳng có gì to tát, Cao Tương Hoành chẳng ra làm sao, chỉ biết làm bừa, sớm muộn cũng gây đại họa.

Kỳ thực nếu chẳng phải có Cao Trường Hoành giúp, thì hắn đã gây ra đại họa rồi.Liễu Tuấn rất cảm động, Khâu Tình Xuyên thực sự coi mình là bạn rồi.Liễu Tuấn nói:- Cao Trường Hoành là nhân vật rất được.Khâu Tình Xuyên liền gật đầu.- Khâu ti trưởng, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm.Khâu Tình Xuyên liền cười nói:- Cậu là khách từ xa tới, phải do tôi mời mới đúng.Liễu Tuấn đáp lại bằng nụ cười giảo hoạt:- Tôi còn có chuyện muốn nhờ.Khâu Tình Xuyên liền nói đùa:- Ha ha ha, thì ra là tiệc hồng môn à?

Vậy tôi phải cẩn thận mới được...- Kỳ thực cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, đối với anh mà nói, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi..- Ấy ấy ấy, đừng có tâng bốc tôi lên vội, trước tiên nói chuyện gì ra đi đã.Khâu Tình Xuyên đưa tay ra chặn lại, không chịu “mắc lừa”.Liễu Tuấn nói ra luôn:- Trước khi tôi tới đây, bí thư huyện ủy Bạch Dương của chúng tôi có giao nhiệm vụ, mong anh gọi điện thoại cho lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp Đại Ninh, bảo bọn họ cho chúng tôi vay mấy trăm triệu phát triển kinh tế...

Thế nào, chuyện này không quá khó chứ?Khâu Tình Xuyên hỏi:- Bạch Dương à?Liễu Tuấn gật đầu.Người ra tra rõ tình hình của mình rồi, sao không biết Bạch Dương là con gái yêu của ai?Khâu Tình Xuyên cười:- Cô ấy tự có thể tới nói với lãnh đạo ngân hàng mà, sợ không có hiệu quả à?- Ài, huyện quan không bằng hiện quản mà, làm việc phải theo quy củ.- Được, ủng hộ kiến thiết kinh tế của địa phương, là việc nghĩa không thể chối từ.Liễu Tuấn mỗi lần tới thủ đô, chỉ cần thời gian cho phép, là phải nhất định tới nhà họ Vũ, nhà họ Hà, Chu Tiên Sinh, Bạch Kiến Minh.

Lần này vì tới nói chuyện rất hợp, chẳng những tạo nên cơ sở cho tình bạn, mà còn giải quyết định một số vấn đề thực tế, có thể gọi là thu hoạch rất nhiều, mà cuộc hẹn với Hàn Giang cũng hết sức thuận lợi, làm Liễu nha nội càng thêm vui mừng.Hàn Giang hiện giờ làm tới bi thư của ban bí thư trung ương đoàn rồi, tiến vào giai cấp cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, hai người cũng vẫn giữ liên hệ điện thoại, bất quá tự tới nhà thăm hỏi, lại là lần đầu tiên.Bởi vì quan hệ với nhà họ Hà, Hàn Giang đối đãi với Liễu Tuấn khá thân thiết, nghe thấy Liễu Tuấn tới thủ đô, lại muốn tới thăm mình, nên rất vui mừng, luôn miệng đồng ý, chưa nói tới nhà họ Hà, dù là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng đều là quan lớn một phương rồi, thông qua Liễu Tuân để quan hệ với hai vị đó, cũng là điều Hàn Giang vui vẻ mà làm.- Liễu Tuấn à, làm sao lại nhớ tới thăm tôi thế?Trong phòng làm việc của đoàn trung ương, Hàn Giang nhìn thấy Liễu Tuấn tỏ ra hết sức khách khí, thậm chí còn đứng dậy bắt tay với Liễu Tuấn, là thư ký của Hàn Giang giật cả mình.Hàn Giang cùng lắm chỉ bốn bốn bốn lăm tuổi, trong quan lớn cấp phó bộ, tuyệt đối có thể xưng là “phái trai tráng”, sau khi điều tới đoàn trung ương, cũng rất uy nghiêm, so với những bí thư lão thành kia, chẳng hề kém thế chút nào, không ngờ một chàng trai trẻ như Liễu Tuấn lại được Hàn bí thư dùng lễ cao như vậy, tất nhiên làm thư ký rất kinh ngạc.- Hàn bí thư, tôi tới là muốn nhờ bí thư giúp đỡ, xin một biên chế trong trong đơn vị trực thuộc đoàn trung ương.Sau khi hàn huyên mấy câu, Liễu Tuấn đi thằng vào vẫn đề chính.Quan hệ với những người tinh thông quy tắc quan trường, Liễu Tuấn phát hiện ra, phương thức đi thẳng vào vấn đề rất hữu hụng.- Sao thế, muốn chiếu cố cho bạn bè thân thích à?Hàn Giang cố ý nghiêm mặt lại.Kỳ thực Hàn Giang cũng biết, nếu như Liễu Tuấn muốn chiếu có cho bạn bè người thân, bình thường không cần tìm mình cũng giải quyết được.- Hì hì, lãnh đạo thật anh minh.Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên:- Đó là một người bạn cũ, trong lần hoạt động chi giáo này được bầu làm cá nhân tiên tiến, năng lực rất khá, trước kia Hà bí thư chẳng phải hứa cho năm biên chế trong đoàn trung ương sao, nên tôi tới tìm bí thư để mở cửa sau.Chuyện này Liễu Tuấn vốn có thể nhờ Hà Mộng Doanh ra mặt, nhưng nghĩ lại vì Long Diễm Lệ, tốt nhất là không nên làm vỡ “bình dấm” của Hà đại tiểu thư, hơn nữa nhờ Hà Mộng Doanh tới, không khỏi khiến Hàn Giang hoai nghi mình lạnh nhạt rồi.Tới tận nơi thăm hỏi, vừa giải quyết vấn đề, lại củng cố tình cảm, là điều phải làm.Thân quan trường, chăm chỉ qua lại cũng là một phương sách rất quan trọng.Liễu Tuấn hiểu Hàn Giang sẽ nể mặt mình, Hàn Giang được lên chức, có quan hệ nhất định với hoạt động chi giáo, mà Liễu Tuấn lại là người đề xướng hoạt động này, hiện giờ việc thành rồi, luận công ban thưởng, cho Liễu Tuấn một chỉ tiêu là điều nên làm.Quả nhiên Hàn Giang mỉm cười gật đầu, cũng không hỏi tới rốt cuộc Liễu Tuấn muốn đem chỉ tiêu ấy cho ai, nếu như đã tặng ân tình, thì phải tặng cho thẳng thắn gọn ghẽ, tránh lề mề làm tổn thất cho cả bản thân lẫn cho người.

Hàn Giang tinh thông đạo làm quan, sao để phạm sai lầm cấp thếp như thế được?Vừa mới mở “cửa sau” cho Liễu Tuấn, Hàn Giang đã căn dặn:- Liễu Tuấn à, chuyện phân phối biên chế sự nghiệp này là một vấn đề lớn, cậu phải nhắc nhở bí thư Trì Hiểu Ba, phải làm cho nghiêm, phải đem danh sách tương quan cấp cho những học sinh chi giáo ưu tú thực sự, không nên để hết cho những kẻ đi cửa sau.Có điều nghiêm khắc mà nói, cái “cửa sau” này cũng không có gì là quá, Long Diễm lệ hoạt động chi giáo ở trường tiểu học Mi Sơn rất có hiệu quả, cho dù Long Diễm Lệ thường xuyên dao động, nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không làm gì thực, bởi thế cho cô một biên chế trong đơn vị sự nghiệp của đoàn trung ương cũng có thể nói được.Nghe Hàn Giang nói, Liễu Tuấn liên tục gật đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Có điều Hàn bí thư cũng biết đây, chuyện này sợ rằng không chỉ một mình Hiểu Ba bí thư làm chủ được, sở giáo dục, tài chính và nhân sự bên phía tỉnh đều nhìn chằm chằm vào nữa.Hàn Giang biết Liễu Tuấn nói thật, trước kia hoạt động chi giáo chính do danh nghĩa đoàn tỉnh ủy, sở giáo dục, sở tài chính và sở nhân sự tỉnh cùng phát động, hiện giờ tới “mùa thu hoạch”, ba ban ngành thực quyền kia, sao có thể để cho đoàn tỉnh ủy hưởng hết.Chỉ sợ phân phối cuối cùng đoàn tình ủy lại được ít nhất.Bởi thế mới phát sinh ra chuyện Liễu Tuấn đích thân đi “cửa sau”.Hàn Giang gật đầu nói:- Bất kể thế nào, cũng phải cố gắng làm cho công bằng, nếu không lần sau tiếp tục tổ chức hoạt đồng này sẽ không có ai hưởng ứng nữa.Đáng lẽ hiện giờ Hàn Giang không còn làm bí thư tỉnh đoàn, Liễu Tuấn cũng đã rời khỏi phòng giáo dục, chuyện như vậy hai người họ không cần phải lo nữa, mà có lo cũng chẳng được.

Nhưng Hàn Giang biết sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn với Nghiêm Ngọc Thành, nhắc một chút cũng không phải vượt quy củ.- Làm cho công bằng công chính, nói thì dễ, nhưng làm thì khó lắm.Liễu Tuấn hơi cảm khái.Hàn Giang mỉm cười:- Thực sự muốn làm, cũng không phải là khó lắm, quan trọng là trước tiên phải công khai, công khai rồi, tiếp nhận sự giám sát của mọi người, cho dù không thể làm tới công bằng công chính mười phần, thì tình hình cũng không tới mức quá tệ.Liễu Tuấn hết sức tán đồng.Nhưng...

Liễu Tuấn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì vấn đề phân phối 205 bên chế đơn vị sự nghiệp này, các nơi đã triển khai tranh đoạt rồi, nhưng các đại lão của tỉnh, nhất là Nghiêm Ngọc Thành lại hoàn toàn không biết, thật đúng là bất ngờ.Trong chuyện này, liệu có điều gì mờ ám không?

Chương 535: Xuýt hỏng việc- Tiểu Tuấn, nghe nói anh và đứa cháu thứ ba nhà họ Từ có chuyện hà?Tiểu Thanh cười tủm tỉm trong điện thoại hỏi.- Em nghe ai nói thế?Liễu nha nội ở trong gian phòng số ba của nhà khách Thiên Nga, đang chán chết thì nhận được cuộc điện thoại này, không khỏi tinh thần phấn chấn, đừng thấy Liễu Tuấn có tới mấy vị hồng nhan chi kỷ, thực ra nhiều lúc lại rất cô đơn.Đôi khi Liễu Tuấn cũng nghĩ, sao phải “ngược đãi” bản thân, cứ thu thêm vài người nữa không phải tốt sao?Có điều cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không dám làm thật.Bản chất Liễu Tuấn không phải là ngoại người “lăng nhăng”, hiện giờ có mấy hồng nhan, mỗi lần nghĩ tới Liễu Tuấn đều cảm thấy mình mắc nợ nhiều rồi, còn thu thêm vài người nữa, chẳng phải làm bản thân day dứt chết sao?Tiểu Thanh có ra tinh nghịch:- Hi hi, chuyện của anh có gì mà em không biết?Liễu Tuấn gãi đầu, sao Tiểu Thanh ngày càng giống Hà Mộng Doanh, học cái trò KGB rồi?Chắc là Liễu Triệu Ngọc liên hệ với cô rồi.- Ừm, anh Triệu Ngọc nói ở vấn đề tài chính này, anh ấy không hiểu rõ lắm, nên bảo em thu thậpTừ Tam kiêu ngạo kia, hi hi, anh định chơi hắn ra sao đây?

Hay là chơi lớn một chút, kéo luôn cả nhà họ Từ vào nhé?Tiểu Thanh nói rất thoải mái.Nhà họ Từ ở Hồng Kông tất nhiên là gia tộc lớn, nhưng Tiểu Thanh cũng chẳng kém, tốc độ quật khởi rất nhanh, cho dù nhân mạch tích lũy không được bằng tập đoàn họ Từ, nhưng sức hiệu triệu trong giới tài chính không kém, thêm vào “địch ngoài sáng ta trong tối”, muốn chơi cho nhà họ Từ một vố, e rằng đối phương khó chống đỡ được.- Đừng làm loạn nhé, kỳ thực anh chỉ lấy Từ Tam ra làm quân cờ mà thôi.Liễu Tuấn vội ngăn cản Tiểu Thanh.Giống như mấy hồng nhan tri kỷ khác, Tiểu Thanh yêu Liễu Tuấn vô cùng, nghe Liễu Triệu Ngọc nói tới chuyện này, lập tức nổi giận, nói phải cho Từ Triết Hoằng một bài học, biết thế nào là trời cao đất rộng.- Thực thế thì bỏ qua vậy!Nghe giọng nói của Tiểu Thanh, rõ ràng là không thật lòng lắm.Liễu Tuấn dặn:- Thôi vậy, đừng làm lớn, nhà họ Từ dù sao cũng không phải là quá tệ.

Còn về Từ Tam, dạy cho một bài học, khống chế trong phạm vi 2 tỷ thôi, để hắn biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Trên thương trường, vẫn phải hòa khí phát tài.Tiểu Thanh làu bàu:- Hừ, mất hứng.Liễu Tuấn không khỏi bật cười, nếu như các cổ đông của quỹ Thịnh Nghiệp biết được, Liễu chủ tịch mà bọn họ tôn kính như thần linh lộ ra tâm tình con nít như thế, sẽ sợ tới té đái vãi phân, vội vàng rút tiền vốn về mất.- Được rồi, đừng giận nữa, coi như kiếm mấy trăm triệu làm tiền tiêu vặt đi.- Ờ.Tiểu Thanh giảu môi:- À Tiểu Tuấn này, trong tài khoản của anh, em gửi vào một trăm triệu, anh tra nhận đi.Liễu Tuấn choáng váng, hình như “hoa hồng” Tiểu Thanh chỉa cho mình ngày càng cao rồi.- Thế nào, lại cướp được ở đâu được một món thế?- Hi hi, còn chẳng phải từ phía đám mũi lõ sao?

Cái lão hán gian Zyuganov kia, à không đúng, là Nga gian chứ.Nói tới kiếm tiền là Tiểu Thành lại cười khúc khích không ngừng.Liễu Tuấn cũng không nhịn được cười phá lên.Nói Zyuganov là “Nga gian” là chính xác, không hề coi là nói xấu chút nào.- Ngoài ra bên phía vùng hồ nước ngọt kia cũng có tiến triển rồi, nếu như thuận lợi, cuối năm này có thể lấy được năm phẩy sáu phần trăm cổ phần.Tâm tình Tiểu Thanh trở nên vui vẻ.Liễu Tuấn cũng rất cao hứng, trong điện thoại tán dương cô một chập, rồi nhắc: - Nếu như thực sự muốn nhúng tay vào giao dịch khoáng thạch, cùng đừng chỉ chú ý tới Châu Mỹ và Châu Úc, mà còn cả bên phía Châu Phi cũng lưu ý một chút.

Đặc biệt là An Phi Lạp phía tây Châu Phi, tài nguyên khoáng sản khá phong phú, có điều bên ấy hơi loạn, em đừng tự mình tới đó, phái đại biểu thôi.*** Không đoán ra được An Phi Lạp là nước quái gì.Quốc gia Tây Phi đó chiến loạn thường xuyên đó, thực sự không phải là nơi tốt để du lịch, nhưng chỉ cần chịu bỏ tiền, kiến lập quan hệ tốt đẹp với chính phủ đương địa thậm chí nắm trong tay một lực lượng, cũng chẳng phải là chuyện quá khó khăn.Trước kia Liễu Tuấn hoạch định phạm vi kinh doanh cho Tiểu Thanh, nghề chính là tài chính quốc tế, song cùng với đầu tư của Thịnh Nghiệp lớn mạnh nhanh chóng, Tiểu Thanh cũng từng bước sâm nhập vào thực nghiệp, chủ yếu là ở nước ngoài, trong nước chỉ đầu tư vào công ty Đằng Phi, một là giúp công ty Đằng Phi tiếp tục phát triển, hai là cũng kiếm được không ít.Tiểu Thanh cười nói:- An Phi Lạp?

Cho dù có bắt em cũng chẳng sang đó, mặt trời nơi đó quá gắt, đi một chuyến về là thành người da đen mất rồi.Liễu Tuấn thuận miệng nói:- Mặt trời ở Châu Phi có gắt một chút, nhưng có rất nhiều thứ hay, đặc biệt là đại thảo nguyên ở đông phi, rất nhiều voi, sư tử, ngựa vằn, nếu như rảnh, anh sẽ cùng em tới thảo nguyên Châu Phi ngắm động vật nhiệt đới.Tiểu Thanh gần như vỗ tay reo lên:- Hay quá, tự anh nói đấy nhé, không cho ăn quịt.- Không quịt.Liễu Tuấn nói vô cùng dịu dàng.Tiểu Thanh cũng chỉ hứng phấn một lát, cô biết chuyện này muốn thực thi chẳng dễ dàng gì.Hiện giờ Liễu Tuấn tuy nói chỉ là cán bộ cấp phó xử, nhưng ra nước ngoài cũng có rất nhiều hạn chế, nếu ra nước ngoài khảo sảt, tự ý vòng qua Châu Phi càng không thể, cùng với việc địa vị Liễu Tuấn trong thể chế ngày càng cao, hạn chế khi ra nước ngoài ngày càng lớn.Có điều Tiểu Thanh không nói ra, tránh cho Liễu Tuấn khỏi day dứt.- Tiểu Tuấn, đồng Yên nhất định sẽ tăng giá sao, vậy có cần tích trữ chút tài chính chuẩn bị đâm cho tiểu quỷ tử một phát.Tiểu Thanh chỉ hơi thất vọng vột chút, liền khôi phục lại sự tham lam của con cá mập kinh tế, chuẩn bị mài đao xẻo thịt dê, à không phải là mài đao đâm Nhật Bản mới đúng.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện này là tất nhiên rồi, tiền của tiểu quỷ tử, có bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, không cần nương tay!

Có điều hiện giờ không cần gấp, đợi thêm năm rưỡi nữa đi.

Nhưng có thể thử trước một phen, vừa luyện dao, lại gián tiếp thúc Clinton sớm hạ quyết tâm.Tiểu Thanh liền liên tục gật đầu, rồi phát hiện ra Liễu Tuấn ở xa tít ngàn dặm, không khỏi có chút buồn cười.- Được, em biết rồi.- Tới lúc đó em và Xảo Nhi và anh Triệu Ngọc thương lượng với nhau, tập trung hết tài chính lại, đồng loạt khai đao, không chém tới tận xương không dừng tay.- Quá tuyệt vời!Tiểu Thanh hai mắt sáng rực lên.Quỹ Thịnh Nghiệp lại thêm vào tài chính mà Xảo Nhi và Liễu Triệu Ngọc tập trung lại, tuyệt đối là một con số khủng bố, tới lúc đó tiểu quỷ tử sẽ nếm đủ.Hai người lại “chàng chàng thiếp thiếp” một hồi, Tiểu Thanh đột nhiên hỏi:- Tiểu Tuấn, chị ba có phải định kết hôn vào ngày mùng 1 tháng 7 không?Tiểu Thanh lớn hơn Liễu Yênn mấy tuổi, vốn gọi là Tiểu Yên, có điều về sau ở cùng với Liễu Tuấn, liền tự động gọi là chị ba.

Hai người khi ở Liễu Gia Sơn là bạn chơi đùa nhiều năm, Liễu Yên kết hôn, về tình về lý, Tiểu Thanh đều phải tham gia.Trước kia chị cả Liễu Hoa và chị hai Liễu Diệp kết hôn, Tiểu Thành đều tham gia, tặng quà rất lớn, hiện giờ Tiểu Thanh hùng tài một phương, tặng quà kết hôn cho Liễu Yên càng lớn hơn, người khác cũng không thể nói gì.Bà chủ lớn của Hồng Kông mà, tặng quà ít thì thật mất mặt.- Ừ.Liễu Tuấn chột dạ.Bởi vì nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.Hôn lễ của Vũ Chính Hiên và Liễu Yên, tổ chức ở khách sạn Thu Thủy.Liễu Tấn Tài là người kín đáo thực tế, lại là tỉnh trưởng, bao việc quân lấy người, vốn không định làm lớn, Vũ Thu Hàn xuất thân quân nhân, cũng có cùng chí hướng.Nhưng Liễu nha nội không chịu.Liễu Tuấn đề xuất, hôn lễ của chị ba nhất định phải thật náo nhiệt, mời thật nhiều bạn bè thân thích tham gia.

Đương nhiên là bạn bè thân thích, mà không phải là cấp dưới và người quen, nếu như mở rộng khách khứa tới cấp dưới hai nhà thì có thêm ba cái khách sạn Thu Thủy cũng chẳng vừa.Bí thư chính pháp ủy của tỉnh cưới con dâu, lại còn là con gái của tỉnh trưởng, nếu không hạn chế một chút là không xong.Hai cha con Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn, lần đầu tiên xảy ra chia rẽ ở vấn đề này.Liễu Tấn Tài không tài nào hiểu nổi vì sao Liễu Tuấn cố chấp muốn làm lớn hôn lễ của Liễu Yên, hỏi mấy lần Liễu Tuấn chỉ đáp là muốn náo nhiệt một lần, không có ý gì khác.Liễu Tấn Tài hết sức lấy làm lạ, con trai ông đâu có thích náo nhiệt mấy.Nguyên nhất thực sự Liễu Tuấn không dám nói với người khác, cho dù là cha mình cũng không thể.Vì cuộc hôn lễ này, Hà đại tiểu thư, vợ chồng Lương Kinh Vĩ đều sẽ tham gia, nhà họ Hà và nhà họ Vũ giao tình thế nào?

Cháu của Vũ lão gia tử lấy vợ, đừng nói là chị em Hà Mộng Doanh, dù là Hà Trường Chinh cũng phải có mặt.Tiếp đó là Tiểu Thanh, một trong hai người tài giỏi nhất của Liễu Gia Sơn, là bạn từ nhỏ của Liễu Yên, không tới không được.Nghiêm Phi thì khỏi phải nói, đã được quyết định là phù dâu rồi.Còn đồng chí Liễu Tuấn là phù rể.Quá hay, thế là Phi Phi, Tiểu Thanh, Hà đại tiểu thư cạm trán rồi.May Xảo Nhi vì có thai không thể tới đấy.Đây chính là nguyên nhân Liễu nha nội kiên trì phải làm thật lớn.Chỉ có nhiều người, thật huyên náo, mới đem sự chú ý của mọi người phân tán đi, nếu không quá ít khách, Hà đại tiểu thư và Tiểu Thanh gặp nhau, khó tranh khỏi bị nhìn ra manh mối gì.Vấn đề quan trọng ở chỗ, nếu bị nhìn ra, Liễu nha nội chỉ có thể ra nước ngoài tị nạn thôi.Hiện giờ thấy không thuyết phục được cha, Liễu nha nội ý thức được mình phạm vào một sai lầm, chuyện thế này không nên thương lượng với Liễu tình trưởng, mà phải tìm mẹ mình để bàn.Biết sai thì sửa.Liễu nha nội lập tức thay đổi sách lược, chuyển hướng công kích Nguyễn Bích Tú.Nguyễn Bích Tú vốn là người tính tình thích náo nhiệt, không may bị gả cho Liễu tỉnh trưởng, cả ngày bị nhốt trong nhà, hành động không được tự do, giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội này, lại bị con trai “xúi bẩy”, nhưng lại sợ Liễu Tấn Tài không cho nên có chút do dự.- Mẹ, chuyện này tốt nhất là nên thương lượng với gì Bành.Liễu nha nội khẩn cấp hiến kế cho mẹ.Nguyễn Bích Tú nghe thấy có lý, liền nhấc điện thoại lên liên hệ với thông gia tương lai.Chuyện này Liễu nha nội sớm có chuyển bị rồi, bảo Vũ Viện Viện ra sức “cổ vũ” gì bành, nên hai gia mẫu thông gia vừa nói là hợp ý ngay, Vũ bí thư và Liễu tỉnh trưởng bị loại bỏ “quyền quyết định”, chuyện hôn lễ làm thật lớn được quyết định như vậy.Cuối cùng Liễu nha nội cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chương 536: Bạn cũ trùng phùngNgày mùng 1 tháng 7, hôn lễ được tổ chức long trọng tưng bừng, khách tới đầy sáu mươi bảy bàn, khách sản Thu Thủy náo nhiệt vô cùng, bãi đỗ xe không còn chỗ chứa nữa.Khách của cả hai bên đều không hề ít.Khách bên nhà họ Vũ đa phần là người trong quân đội, có tới hơn bảy vị tướng quân huân huy chương loang loáng, đều là những người bạn thân trước kia của Vũ Thu Hàn trong quân đội, trung tướng Hà Trường Chinh tư lệnh quân khu Nam Phương, trung tướng Vũ Hoàng Hà phó tư lệ bộ đội cảnh sát vũ trang nhân dân, thiếu tướng Hải tướng quân quân đoàn trường tập đoàn quân Phương Nam mới thăng chức tất cả đều có mặt.Khách bên nhà gái đa phần là tới từ Bảo Châu và Đại Minh, Đường Hải Thiên thị trưởng Đại Ninh, Thạch Vĩnh Hiên bí thư thị ủy Bảo Châu, Điền Văn Minh phó trưởng phòng thường vụ phòng tuyên truyền tỉnh ủy, Lưu Nham phó bí thư thị ủy Đại Ninh, Lương Quốc Cường bí thư chính pháp ủy.v..v...v những đại tướng quan trọng nhất của Nghiêm Liễu hệ dù đều là những cấp dưới cũ, nhưng không thể từ chối được.Còn về phía bên Liễu Gia Sơn, bác năm Liễu Tấn Văn, bác bảy Liễu Tuấn Bình, Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thì, Liễu Triệu Hòa, Liễu Triệu Mẫn, Nguyễn Vĩ Đức đều cũng tới.Kể cả ông ngoại bà ngoại của Liễu Yên, cũng không để ý tới tuổi ngoài tám mươi, cả hai đều lên tỉnh tới dự lễ, hai ông bà cụ tất nhiên được cung kính mời lên vị trí đầu, hai ông bà cụ tóc trắng bạc phơ, làm cuộc hôn lễ thêm phần vẻ vang.Tỉnh ủy thường ủy, do Nghiêm Ngóc Thành và Trương Quang Minh đích thân dẫn đội cũng tham gia hết.Nghiêm Ngọc Thành là tri giao của Liễu Tấn Tài, cũng là thông gia, Liễu Tấn Tài về tỉnh, ông sao có thể không tới?

Trương Quang Minh thì lại là đồng minh chính trị của Vũ Thu Hàn, tất nhiên cũng phải tham gia.Những thường ủy thuộc Hồ hệ, ở loại chuyện hỉ như thế này, ai dám làm ra vẻ không tới?

Chuyện vô cớ đắc tội với người, sẽ chẳng ai làm cả.Đám Hắc Tử và Đại Cương sợ Vũ Quân Huy không khống chế được cục diện, đều chạy tới chỉ huy.Hắc Tử là phó chủ tịch chuỗi công ti khách sạn Thu Thủy, trừ bản thân ra, Hắc Từ còn rút từ Giang Khẩu tới mấy chục đầu bếp nổi tiếng và phục vụ giàu kinh nghiệm, tới trước hai ngày.

Sở công an tỉnh vốn đề nghị với Vũ Thu Hàn, trong ngày cử hành hôn lễ, sẽ phong tỏa con đường gần đó, cấm xe cộ qua lại, lý do tất nhiên không phải vì con trai Vũ bí thư lấy vợ, mà vì đảm bảo an toàn cho các tướng lĩnh cao cấp và lãnh đạo chủ yếu của tỉnh.Áp lực của ban ngành bảo vệ cũng rất lớn.Có điều đề nghị này vẫn bị Vũ Thu Hàn phủ quyết không hề do dự.Không thể làm như vậy được.Chuyện này mà truyền đi, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm.Thực sự vì an toàn của các lãnh đạo, hoàn toàn có thể dùng phương thức bên ngoài lòng bên trong chặt để giải quyết ổn thỏa.Chưa nói tới lực lượng bảo vệ của cảnh sát vũ trang, sở công an tỉnh, tới riêng những cảnh vệ thiếp thân của các tướng quân kia, há phải là hạng bất tài?Thời buổi thái bình, cũng chẳng có ai chuyên môn nhắm vào cán bộ lãnh đạo gây chuyện.Sự thực chứng minh, “quyết sách” của Liễu nha nội là hoàn toàn chính xác, hôn lễ cử hành long trọng, tất cả chi tiêu đều do Liễu Tuấn phụ trách, chỉ mời khách, không nhận quà, vừa rộn ràng náo nhiệt, lại thành công loại bỏ cảnh khó của Liễu nha nội.Hà Mộng Doanh cùng Tiểu Thanh mặc dù đều tới tham dự hôn lễ, những “giữ gìn quy củ”, không làm lộ ra manh mối, chỉ có bác bảy Liễu Tấn Bình nhìn thấy hai đôi người ngọc là Nghiêm Phi và Liễu Tuấn cùng Liễu Yên và Vũ Chính Hiên, không nhìn được hỏi Tiểu Thanh khi nào thì mới kết hôn.Vấn đề này là điều Tiểu Thanh sợ nhất.Cho dù Liễu chủ tịch hô phong hoán vũ trong giới tài chính ở Hồng Kông!

Nhưng bị cha già hỏi tới chuyện kết hôn sinh con, vẫn lắp ba lắp bắp không biết trả lời ra sao, mất hết vẻ ưu nha thong dong, cuối cùng chỉ đành đáp cho qua là không định kết hôn, tương lai chỉ nhận nuôi một đứa trẻ.Những lời này làm Liễu Tấn Binh nghe tới há hốc mồm, nhưng ngại khách khứa trên hôn lễ nhiều, không tiện lý luận với Tiểu Thanh!Cho dù cô có là bà chủ lớn tới đâu, kiện tới tận trời thì cô cũng là con gái của ta.Chẳng phải là người không gả được không sinh được, việc gì phải đi nhận nuôi con kẻ khác?Liễu Triệu Ngọc ngồi cùng bàn mơ hồ đoán được một chút, liền ra mặt giải vây cho Tiểu Thanh, nói đấy là chuyện đang thịnh hành ở Hồng Kông.Bác bảy hoàn toàn không tin, nhưng Liễu Triệu Ngọc hiện giờ là “lão đại” của Liễu Gia Sơn, lại là tộc trưởng, nên phải nể mặt hắn không nói thêm nữa.Hôn lễ kết thúc trọn vẹn.Nói tới nhà ở, hiện giờ dưới tên Vũ Chính Hiên có hai tòa biệt thự, một do Hà Mộng Doanh tặng cho Vũ Chính Hiên, một do Tiểu Thanh tặng cho Liễu Yên.Hai bà chủ lớn rất là hào phòng.Mấy người anh họ là Liễu Triệu Ngọc, Nguyễn Vĩ Đức không tặng nhà cũng chẳng tặng xe, mà là cổ phần của công ty Đằng Phi, đều trích từ trong cổ phần của bọn họ ra, thuần túy là qua lại riêng tư, không chiếm phần của cơ quan.Bất quá Vũ Chính Hiên và Liễu Yên vẫn chọn nơi động phòng là nhà của mình ở ủy viện thường ủy tỉnh.Sau khi hôn lễ kết thúc, các vị tướng quân như Hà Trường Chinh ai về “phủ” người đó.Đại Ninh và thủ đo tuy cách xa nhau, nhưng không làm khó được họ.Chỉ có Nghiêm Ngọc Thành, Trương Quang Minh tới nhà Vũ Thu Hàn ngồi nói chuyện một lúc, rồi trở về nhà.Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên ba vị chí hữu từ Bảo Châu đi lên, khó khăn lắm mới tụ họp được, tất nhiên tới nhà Nghiêm Ngọc Thành ngồi chơi.Cuộc tụ họp thế này, Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh đều chưa từng tham gia, Nghiêm Ngọc Thành chỉ điểm danh mỗi Liễu Tuấn theo ông vào thư phòng.Điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, trước kia hai người Nghiêm Liễu bàn việc, đồng chí Tiểu Liểu đều tham gia, chỉ khác lần này thêm Đường Hải Thiên mà thôi.Liễu Tuấn đoán ý của Nghiêm Ngọc Thành là vì hiện giờ mình là cấp dưới trực tiếp của Đường Hải Thiên, để Đường Hải Thiên hiểu một chút về địa vị của Liễu Tuấn trong vòng tròn quyền lực trung tâm Nghiêm Liễu hệ cũng là điều cần thiết.Trước kia Liễu Tuấn chủ yếu đảm nhận chức trách liên lạc giữa Nghiêm Liễu và Đường Hải Thiên, còn hiện giờ, Liễu Tuấn có thể trở thành “trợ tá” bí mật cho Đường Hải Thiên.Nguyên nhân là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều thừa nhận năng lực của Liễu nha nội, làm trợ tá cho Đường Hải Thiên, có lẽ sẽ có lợi cho vị trí thị trường của Đường Hải Thiên.Vào thư phòng ngồi xuống, Liễu Nha Nội theo thông lệ làm phục vụ pha trà mời thuốc cho ba vị trưởng bối.- Nghiêm bí thư, vấn đề Quách Kỳ Lương và Mai Ngạo Hàn giải quyết như thế nào?Liễu Tấn Tài hỏi thẳng luôn.Đường Hải Thiên hơi giật mình.Tuy giao tình của ông cùng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài không tệ, nhưng thẳng thắn đàm luận vấn đề nhân sự trong đại như vậy, nhất là trước mặt Liễu Tuấn, ông vẫn không quen lắm.Đường Hải Thiên không biết rằng chuyện quan trọng hơn nữa, Nghiêm Liễu cũng không giấu Liễu Tuấn.Thực tế, mỗi lần Nghiêm Liễu thăng tiến, bước quan trọng nhất đều có Liễu Tuấn thúc đẩy ở phía sau.Nghiêm Ngọc Thành khẽ lắc đầu nói:- Không dễ xử lý.Dù Liễu Tấn Tài đã điều tới tỉnh J, nhưng khi gặp chuyện lớn khó giải quyết, hai người vẫn liên hệ với nhau, bởi thế đối với chuyện Nghiêm Ngọc Thành gặp phải, Liễu Tấn Tài nắm rõ như lòng bàn tay.Nghe Nghiêm Ngọc Thành nói vậy, Liễu Tấn Tài cau mày lại.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Bác Nghiêm, bộ tổ chức trung ương không lâu trước đó đã phái tổ khảo sát xuống rồi phải không?-Ừ.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.Đây cũng phải là chuyện bí mật gì, kiến nghị Quách Kỳ Lương thăng cấp phó bộ, đã bắt đầu kín đáo thao tác, nếu lãnh đạo trung ương muốn bồi dưỡng Quách Kỳ Lương, Nghiêm Ngọc Thành tất nhiên phải dốc sức phối hợp.Khó là đưa tới vị trí nào mới thích hợp.Bổ nhiệm làm phó tỉnh trưởng xếp hàng cuối cùng của tỉnh chính phủ hiện giờ mà sét thì là lựa chọn duy nhất, hiện thực nhất, cũng bất đắc dĩ nhất.Liễu Tuấn biết Nghiêm Ngọc Thành không muốn an bài như vậy.Nhân vật đầu não của phái hệ nhìn trúng Quách Kỳ Lương chỉ là một phương diện, phương diện khác há chẳng phải muốn giúp Nghiêm Ngọc Thành xoay chuyển tình thế khó khăn của tỉnh?

Việc thăng tiến của một cán bộ không phải là vấn đề các đại lão đỉnh cấp quá chú ý, quan trọng hơn là năng lực khống chế cục diện tỉnh của Nghiêm Ngọc Thành.Trong bàn cờ chính trị toàn quốc, tỉnh có lẽ chưa phải là quân cờ quan trọng nhất, nhưng là quân cờ không thể xem nhẹ.Liễu Tấn Tài nói:- Thực sự không được thì cứ lên phó tình trưởng trước đã, còn phía Mai Ngạo Hàn thì từ từ làm công tác sau.Nghiêm Ngọc Thành hút thuốc, gật đầu một cái cực kỳ chậm rãi.Đường Hải Thiên hỏi:- Vậy thì ai tới Hãn Hồ làm bí thư?Quách Kỳ Lương lên làm phó tỉnh trưởng, phải nhượng bộ để bí thư thị ủy Hãn Hồ là người của Trương Quang Minh.Kỳ thực đây không phải là cuộc trao đổi có lợi.Nghiêm Ngọc Thành đáp:- Đồng Tiêu Sơn đi.Đồng Tiêu Sơn là thư ký trưởng của tỉnh ủy, là tâm phúc của Trương Quang Minh, từ vị trí phó sở trưởng sở tài chính tỉnh, lên làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, rồi tới thư ký trưởng tỉnh ủy.Đem một nhân vật quan trọng như vậy tới Hãn Hồ, có thể thấy Trương Quang Minh nhất định phải khống chế được Hãn Hồ, hạng tầm thường không đủ kinh nghiệm đưa tới, cũng sẽ dễ dàng bị Mai Ngạo Hàn cho ngồi tàu bay giấy.Dù sao Hãn Hồ cùng là địa bàn Liêu Khanh Khai đã gây dựng nhiều năm.Mọi người im lặng uốn trà hút thuốc, tâm tình không được tốt cho lắm.- Tiểu tử, cháu tới thủ đô gặp Hàn Giang rồi hả?Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên hỏi Liễu Tuấn.- Vâng, tim Hàn bí thư kiếm một biên chế sự nghiệp trong đoàn trung ương, chuẩn bị cho bạn họ của cháu là Long Diễm Lệ.Liễu Tuấn không giấu diếm gì, anh ta biết tính cách của Nghiêm Ngọc Thành, sẽ không đi quản lý chuyện “tình cảm” của người trẻ tuổi, hơn nữa giữa Liễu Tuấn và Long Diễm Lệ hết sức thanh bạch, chẳng cần phải che giấu ai.- Tay chân nhanh thật nhỉ.Nghiêm Ngọc Thành “hừm” một tiếng, ra chiều không vui lắm.Liễu Tuấn cười nói:- Trả lại rồi, không cần nữa.Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn, khẽ gật đầu, mắt lộ vẻ tán thưởng.

Chương 537: Cuộc so tài mới bắt đầuChuyện cá nhân tiên tiến hoạt động chi giáo của Long Diễm Lệ không ngờ bị hỏng, Long Diễm Lệ khóc suốt một đêm, cuối cùng không kìm được tới huyện ủy tìm Liễu Tuấn.Liễu Tuấn hoàn toàn không biết có chuyện này.Phan Tri Nhân thấy Long Diễm Lệ hai mắt sưng đó, chẳng hề trang điểm che đi, cứ vội vã như vậy chạy tới muốn gặp Liễu bí thư, không khỏi cau mày lại.Phan Tri Nhân đã gặp Long Diễm Lệ hai lần, biết cô gái quyến rũ này là bạn học của Liễu bí thư, cũng biết chuyện “ghen tuông” ở trường Thủy Lợi, khiến cho Liễu Tuấn và Quan phó tỉnh trưởng thế không đội trời chung, cũng là vì cô.Hiện giờ Long Diễm Lệ bộ dạng thế này tới tìm tận cửa, không biết có bao nhiêu người ở huyện ủy nhìn thấy, ai biết lại có bao nhiều lời mát mẻ nói kháy sau lưng nữa.Tuy thế Phan Tri Nhân chỉ hơi cau mày một chút liền tươi cười tiếp đón Long Diễm Lệ.Thực sự, Phan Tri Nhân cũng không hiểu giữa Long Diễm Lệ và Liễu Tuấn có “quan hệ” gì.- À cô giáo Long, cô đợi một chút, Liễu bí thư đang nói chuyện với người khác.Long Diễm Lệ vừa nghe thế, nước mắt lại rơi xuống, cứ như bị oan ức tày trời.Phan Tri Nhân lại cau mày, không nhịn được khẽ nhắc nhở:- Cô giáo Long, nơi đây là cơ quan nhà nước.Ý tứ của câu này là, nếu như cô có “quan hệ” với Liễu bí thư, thì phải giữ gìn hình tượng cho Liễu bí thư, khóc lóc sướt mướt ở chỗ này sẽ bị người ta nắm thóp.

Nếu như cô hoàn toàn không có “quan hệ” gì với Liễu bí thư, thì càng không nên khóc ở đây, ai nợ cô cái gì sao?

Đến cầu xin lãnh đạo, vừa mới tới làm lãnh đạo “phát ngán” là không được rồi.Long Diễm Lệ vội lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn rất ủy khuất.Phan Tri Nhân nhìn đồng hồ nói:- Cô ngồi đi, hẳn là sắp nói chuyện xong rồi.Phan Tri Nhân biết phong cách làm việc của Liễu Tuấn, nói chuyện với cấp dưới, thời gian không dài lắm, bình thường chỉ bàn công tác, nói xong là mời đi, chỉ có khi làm công tác tư tưởng thời gian mới lâu hơn một chút.Bất quá thường thường người được “làm công tác tư tưởng” là đã sắp mất đi sự tín nhiệm của lãnh đạo rồi, ở quan trường, phải là cấp dưới giải quyết khó khăn chia sẽ lo lắng, nghĩ cách làm lãnh đạo vui, khi nào tới lượt lãnh đạo phải làm cho anh vui chứ?Phan Tri Nhân dự đoán không sai, ước chừng hai ba phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, hai người phục trách của cục nhân sự mỉm cười đi ra, gật đầu với Phan Tri Nhân, ánh mắt liếc qua người Long Diễm Lệ, không lộ ra chút thái độ nào liền đi luôn.Cô gái xinh đẹp tới tìm lãnh đạo, không nên nhìn nhiều thì tốt hơn.Phan Tri Nhân tiến vào phòng làm việc nói:- Liễu bí thư, cô giáo Long diễm lệ ở bên ngoài.Liễu Tuấn tựa hồ tâm tình không tệ, có thể vừa rối nói chuyện khá thuận lợi, nghe vậy liền cười nói:- À, mời cô ấy vào đi.Phan Tri Nhân vừa mới đóng cửa phòng vào, nước mắt của Long Diễm Lệ đã tràn ra như xuối, cũng chẳng ngồi, cứ xoắn hai tay cúi đầu đứng giữa phòng làm việc, dáng vẻ hết sức tủi thân.Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi.Phải nói Liễu Tuấn ít nhiều được xem như là hiểu tính cách của Long Diễm Lệ, đó là một cô gái rất hoạt bát thoáng đạt, có lẽ khi ở đại học tác phong cá nhân không chừng mực cho lắm, đó cũng vì bị ảnh hưởng của trào lưu thời đại, một cô gái trẻ hơn hai mươi, liệu mấy ai không bị ảnh hưởng?

Nói ra cũng không phải đáng trách.Trừ điều đó ra, Long Diễm Lệ có thể coi là một cô gái không tệ, dù khi đấu với cha con Kinh Lương - Kinh Vô Úy, gặp phải áp lực cực lớn, cũng chưa bao giờ khóc trước mặt Liễu Tuấn như vậy.Liễu Tuấn vội đứng dậy hỏi:- Làm sao thế?Long Diễm Lệ nghẹn ngào kể ra.- Ha ha ha, thì ra là như thế, chuyện nhỏ.Liễu Tuấn thở phào.- Hả?Long Diễm Lệ thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.Còn cho rằng Liễu Tuấn là hảo hán trọng tình trọng nghĩa, không ngờ lại không tim không phổi như thế, ỷ có người cha tốt, tuổi còn trẻ đã làm huyện ủy phó thư ký, liền không coi chuyện của người dân thường ra gì nữa rồi.Liễu Tuấn thu lại nụ cười, nói:- Tôi nói chuyện nhỏ là chuyện nhỏ!Long Diễm Lệ tức thì bị câu nói hết sức chắc chắn này của Liễu Tuấn “trấn áp”, ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn.Kỳ thực câu nói này có chắc chắn hay không không quan trọng, căn cứ vào kinh nghiệm của Liễu Tuấn, khi các cô gái rơi nước mắt, hoặc là người khóc cùng cô ấy, hoặc ngươi trấn áp cô ấy!

Nếu như muốn mềm mỏng làm công tác tư tưởng, thì có pha hai chum nước trà cũng không đủ thấm cổ họng mà nói đâu.Liễu Tuấn không đợi cho Long Diễm Lệ có phản ứng, đã ngồi thẳng xuống ghế sô pha, nói:- Ngồi xuống đi, nói cho kỹ một chút, có chuyện gì?Long Diễm Lệ bị “mắng” lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cúi đầu ngồi xuống.Khí trời nóng nực, Long Diễm Lệ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, vừa ngồi xuống bộ ngực lớn liền hiện ra vô cùng nổi bật, từ khe áo lộ ra đường ren của chiếc áo lót và một khe vú thật sâu.Liễu nha nội phải chuyển dời ánh mắt đi.Về tư tường thì Liễu Tuấn có thể kháng cự được sức quyến rũ này, nhưng chỉ sợ thân thể trẻ trung chưa chắc đã nghe lời.- Bọn họ nói mình khi còn học ở trường Thủy Lợi, biểu hiện không tốt, tác phong có vấn đề, nên không phù hợp với điều kiện bình chọn cá nhân xuất sắc.Long Diễm Lệ ấp a ấp úng nói, không ngừng liếc mắt nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không hề tức giận:- Hắc, bọn họ là ai vậy?Long Diễm Lệ nói:- Chính là người của giáo ủy.Liễu Tuấn hỏi:- Là giáo ủy huyện à?- Ừ, là bọn họ thông báo cho mình biết.Long Diễm Lệ chỉ là một giáo viên bình thường ở Thất Lĩnh Trùng, chỉ có thể tiếp xúc được với cấp bậc giáo ủy huyện của huyện, nhưng Liễu Tuấn biết vấn đề không phát sinh ra ở đó.*** Giáo ủy: Tên đầy đủ ủy ban giáo dục về sau Chu Dung Cơ (1998-2003) lên làm thủ tưởng đã đổi tên gọi là bộ giáo dục, tương ứng ở cấp tỉnh gọi là sở giáo dục, thị/huyện gọi là cục giáo dục.

Lúc này năm 1993 nên vẫn gọi là giáo ủy.Đừng nói giáo ủy huyện, cả huyện Ninh Bắc này, sợ rằng không có ai dám làm khó Long Diễm Lệ trong vấn đề ấy.Muốn tự chuốc lấy phiền phức cũng không phải làm như vậy.- Bạn đợi một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi xem.Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy tới bàn làm việc gọi điện.Nghe Liễu Tuấn nói, trong mắt Long Diễm Lệ lại nổi lên một tia hi vọng, vốn tưởng Liễu Tuấn sớm biết việc này, nhưng bỏ mặc không quan tâm, thì ra y không biết gì cả.Liễu Tuấn có một đặc điểm, đó là trí nhớ rất tốt, có điều cũng chỉ có thể nhớ được số điện thoại nhà và phòng làm việc của cấp dưới trực tiếp và mấy vị lãnh đạo phó huyện, còn các cán bộ phụ trách các ban ngành phân quản, khó mà nhớ hết được.Liễu Tuấn gọi điện tới cho chủ nhiệm Tiễn Bình.- A lô, vị nào đấy?Tiễu Bình chính đang ở phòng làm việc.- Tiễn chủ nhiệm à?

Tôi là Liễu Tuấn.- A là Liễu bí thư, xin chào xin chào, Liễu bí thư có chỉ thị gì ạ?Tiễn Bình không ngờ rằng Liễu Tuấn có thể đích thân gọi điện thoại cho mình, kích động tới mức nói không ra đầu ra đuôi nữa, lại còn khom lưng cúi đầu trước điện thoại.

Đương nhiên, rất nhanh chóng ý thức được Liễu bí thư không ở trước mặt, có điều vẫn cứ đứng nghe điện thoại, không hề ngồi xuống.- Năm ngoái đoàn tỉnh ủy tổ chức hoạt động chi giáo Tiễn chủ nhiệm có biết chứ?

Thất Lĩnh Trùng ở huyện chúng ta cũng được phân phối mấy sinh viên đại học, trong đó có một nữ sinh tên là Long Diễm Lệ, là cá nhân tiên tiên của hoạt động chi giáo lần này ở huyện chúng ta, Tiễn chủ nhiệm biết chuyện này chứ?Liễu Tuấn nói với ngữ khí rất ôn hòa, có điều nghe vào trong tai Tiễn chủ nhiệm, lại thấy đầu óc ong ong.Chuyện này Tiễn chủ nhiệm nếu không biết thì có khác gì kẻ đần độn.Tiễn chủ nhiệm bắt đầu lau mồ hôi:- Vâng, vâng Liễu bí thư, tôi...tôi có biết một chút.Liễu Tuấn không nói nữa, đợi Tiễn chủ nhiệm giải thích.Tiễn Bình lắp ba lắp bắp giải thích:- Là thế này thưa Liễu bí thư, tài liệu của đồng chí Long Diễm Lệ chúng tôi sớm đã đưa lên giáo ủy thành phố rồi, mấy ngày trước có câu trả lời, bởi vì trường Thủy Lợi...

Vâng...

Vâng nhận xét về cô giáo Long không được có lợi lắm, cho nêb...

Cho nên giáo ủy tỉnh...Liễu Tuấn hỏi một câu:- Người của giáo ủy thành phố nói?- À, vâng là người bên đó nói, cụ thể là ban nào thì giáo ủy huyện chúng tôi..

Chúng tôi không biết rõ lắm.- Ừm.Thái độ của Liễu Tuấn không rõ ràng.Tức thì áp lực lên Tiễn chủ nhiệm tăng vọt, vội vàng nói:- Hay là, Liễu bí thư, để giáo ủy huyện cố gắng....Tuy nói là giáo ủy tình gạt bỏ, nhưng Tiễn chủ nhiệm vẫn cảm thấy mình không làm tròn chức trách, ít nhất cũng không ra sức tranh đấu, vì sao huyện Ninh Bắc chúng tôi chỉ báo lên một cá nhân tiên tiến, mà lại gạt bỏ.Đương nhiên, cô giáo Long có “quan hệ mật thiết” với Liễu bí thư hay không cũng không thể mang lên mà nói được.Chuyện này, nếu Liễu bí thư đã hỏi tới, Tiễn chủ nhiệm phải đem hết sức ra tranh thù, lần trước vị chuyện chặn tiền phát cho trường học ở Thất Lĩnh Trùng, giáo ủy huyện và bản thân đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Liễu bí thư rồi, hiện giờ lại để xảy ra chuyện thế này, chẳng phải giáo 繠huyện cố ý gây sự với Liễu bí thư sao?Tiễn chủ nhiệm không có lá gan lớn như vậy.- Được rồi, đồng chí hỏi một chút cũng được, thế nào cũng phải có lý do để người ta phục chứ.Nghĩ một chút, Liễu Tuấn lại thêm vào một câu:- Tiễn chủ nhiệm cũng không cần quá cố gắng, hỏi rõ nguyên nhân là được rồi.- Dạ, vâng vâng, tôi sẽ tới giáo ủy thành phố ngay, xin Liễu bí thư yên tâm.Tiễ Bình trong lúc đó không hiểu Liễu bí thư rốt cuộc “làm cho ra vẻ” hay là thực sự không để ý lắm tới chuyện này, nhưng cứ phải biểu hiện rõ quyết tâm trước cái đã, có thái độ tốt với chuyện mà lãnh đạo chú ý, thế nào cũng không hại gì.Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, đi về ghế sô pha, nói với Long Diễm Lệ:- Diễm Lệ, chuyện này hẳn là có chút hiểu lầm ở bên trong, bàn không cần lo lắng quá, thực ra cho dù không được bầu làm cá nhân tiên tiến cũng chẳng vấn đề gì, bạn là sinh viên tốt nghiệp trường chính quy, khẳng định sẽ được an bài một công việc tốt, không vào được cơ quan của Đại Ninh, thì vào cơ quan Bảo Châu.Mắt Long Diễm Lệ tức thì sáng lên.Cô không hiểu sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn ở Bảo Châu lớn thế nào, nhưng biết anh rể của Liễu Tuấn chính là bí thư huyện ủy Hướng Dương, muốn an bài cho cô một vị trí tốt hẳn là không thành vấn đề.Thế là lập tức tán gẫu với Liễu Tuấn, thấy Liễu Tuấn không có ý mời mình ở lại cùng ăn trưa, liên có chút lưu luyến tạm biệt.Tiễn Long Diễm Lệ đi, Liễu Tuấn ngồi trở lại bàn làm việc, không ngờ khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.

Chương 538: Không thể sơ xuấtLiễu Tuấn không đợi Tiễn Bình mang tin tức nghe ngóng được trở về, thầm nghĩ một nữ chủ nhiệm, ở huyện Ninh Bắc cũng chẳng phải là chức vụ có mấy quyền lực ở huyện Ninh Bắc, lên thành phố thì có ai thèm để ý chứ?

Chuyện này đúng là không thể trách Tiễn Bình được, muốn dựa vào Tiễn Bình để thay đổi quyết định của giáo ủy tình, kiếm lại được cái “cá nhân tiên tiến” cho Long Diễm Lệ khẳng định là không đáng tin, Tiễn Bình cùng lắm cũng chỉ tìm hiểu được một chút tin tức.Có điều Long Diễm Lệ có được bầu làm cá nhân tiên tiến hay không, Liễu Tuấn chẳng thèm để ý, giống như lời đã an ủi Long Diễm Lệ vậy, chuyện đó không quan trọng, sắp xếp một biên chế sự nghiệp trong đơn vị trực thuộc của Bảo Châu cho cô, đối với Liễu Tuấn mà nói, thực sự chỉ là vấn đề của một cú điện thoại.

Liễu phó bí thư chỉ muốn làm rõ, lại có kẻ nào nhắm vào mình mà thôi.Vừa muốn đi ngủ liền có người đưa gối tới, đám người này đúng là rất phối hợp.Hi vọng là người mà Liễu Tuấn muốn thấy.Liễu phó bí thư châm một điếu thuốc, chậm rãi rít mấy hơi, rồi gọi điện thoại cho phó trưởng phòng Dương Hữu Hoa của đoàn tỉnh ủy.Sau khi Liễu Tuấn rời khỏi đoàn tỉnh ủy, thì Dương Hữu Hoa mới từ chính khoa lên phó xử không lâu, kinh nghiệm quá ít, lại là người thành thật, tất nhiên không thể giống như Liễu Tuấn, dùng thân phận cấp phó mà chủ trì công tác được.Nhưng trưởng phòng mới điều tới đối xử với Dương Hữu Hoa không tệ, tất nhiên là nể mặt Bạch Dương cùng Liễu Tuấn rồi, Dương Hữu Hoa có thể coi là thân tin của hai người, nói cách khác Dương Hữu Hoa trước kia không có chỗ dựa, còn hiện giờ đã khác hẳn rồi, không phải là người thành thực ai cũng có thể bắt nạt nữa.Trì Hiểu Ba cũng rất chiếu cố cho Dương Hữu Hoa.Phòng học giáo vẫn treo biển “ phòng làm việc tổ lãnh dạo hoạt động chi giáo tỉnh ủy đoàn”, Dương Hữu Hoa kiêm nhiệm phó chủ nhiệm, liên quan tới nội tình cá nhân tiên tiến, Dương Hữu Hoa đương nhiên hiểu rõ hơn Tiễn Bình nhiều.- Xin chào Liễu bí thư.Dương Hữu Hoa không giỏi ăn nói lắm, nhưng giọng vui mừng thân thiết đó vẫn làm Liễu Tuấn cảm thấy ấm áp.Người thành thực chính là như vậy, sự cảm kích và tôn kính, không đeo ở trên miệng.- Ừm Hữu Hoa, công tác vẫn thuận lợi chứ?Dương Hữu Hoa tuổi lớn hơn Liễu Tuấn rất nhiều, nhưng khi Liễu Tuấn nói chuyện riêng với hắn, đều gọi thắng tên.- Thuận lợi, thuận lợi lắm.

Có thể nghe ra tâm tình Dương Hữu Hoa rất thoải mái.Được lên cấp phó xử, được lãnh đạo để mắt, cấp trên cũng không làm khó mình, tâm tình tất nhiên là không tệ rồi.Liễu Tuấn không dông dài, đi luôn vào chủ đề:- Hữu Hoa này, việc bình bầu cá nhân tiên tiến của hoạt động chi giáo là làm như thế nào.Dương Hữu Hoa không biết chuyện Long Diễm Lệ, nghe Liễu Tuấn hỏi tới, còn cho rằng Liễu Tuấn quan tâm tới về đề này, dù sao đây cũng là hoạt động Liễu Tuấn đề xuống mà, hiện giờ tới lúc thu hoạch, quan tâm một chút cũng là hiển nhiên.Dương Hữu Hoa đáp:- À, chuyện này các ban nghành trong tỉnh liên hợp với nhau lập ra một tiểu tổ lãnh đạo bình bầudo bí thư Trì Hiểu Ba làm tổ trưởng, các đồng chí phụ trách của giáo ủy tỉnh, sở tài chính, sở nhân sự làm phó tổ trưởng, các thành viên khác cùng toàn là người phụ trách các ban ngành khác rút ra, quy cách rất cao.Điều này thì Liễu Tuấn hiểu.Liên quan tới 205 biên chế sự nghiệp của đơn vị trực thuộc tỉnh, trong đó có 5 biên chế trực thuộc đoàn trung ương, lập ra một tổ lãnh đạo có quy cách cao chủ trì hoạt động bình bầu là cần thiết.Chuyện này khi đoàn tỉnh ủy phát động, bốn ban ngành phối hợp, cũng đặt đoàn tỉnh ủy ở vị trí đầu, Trì Hiểu Ba làm tổ trưởng là chuyện đúng theo lý thường, có điều khi chia bánh thực sự, Trì Hiểu Ba có được mấy tiếng nói thì khó chắc được, giáo ủy tỉnh, sở tài chính, sở nhân sự đều là ban ngành chức năng có thực quyền lớn hơn đoàn tỉnh uy nhiều.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Đểu là những lãnh đạo cấp sở tham gia tiểu tổ sao?- Vâng, người đứng đầu bốn ban ngành lớn đều đông đủ, Hồng chủ nhiệm giáo ủy tỉnh, Cổ sở trưởng sở tài chính, Tề sở trưởng sở nhân sự, đều là phó tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo.Nghe Dương Hữu Hoa trả lời, Liễu Tuấn liền cười.Hồng chủ nhiệm là do một tay Quan Minh Kiệt đề bạt lên, Cổ sở trưởng là chủ nhiệm đại biểu nhân dân hiện nhiệm, là tâm phúc của Doãn Bảo Thanh.

Tề sở trưởng là thân tín của Hồ Vi Dân, kiêm nhiệm phó trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.

Trước kia khi Vi An Bang chưa xảy ra chuyện, chính là Tề sở trưởng đích thân dẫn đội tới đoàn tỉnh ủy triển khai bình bầu dân chủ, đánh giá Vi An Bang rất cao, kết quả Vi An Bang vừa mới được thông qua trên hội nghị phòng tổ chức tỉnh ủy, thì đã bị kỳ ủy tỉnh mời đi “uống trà” rồi.

Liễu Tuấn gặp qua Tề sở trưởng một lần, lúc đó hình như hắn còn chưa kiêm nhiệm sở trưởng sở nhân sự, sau khi Hồ Vi Dân lên làm phó bí thư đảng ủy, mới cấp cho hắn chức vụ thực quyền này, để có thể cản trở quyền lực trong tay của Dương Nghi An trưởng phòng tổ chức tỉnh, tránh cho Dương Nghi An và Nghiêm Ngọc Thành liên thủ, một trên một dưới đấy Hồ Vi Dân ra ngoài.Bốn thủ trưởng chính thức, chỉ có Trì Hiễu Ba miễn cưỡng được tính là thuộc hệ Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn không tiếp tục đàm luận về vấn đề này nữa, hàn huyên với Dương Hữu Hoa vài câu rồi cúp điện thoại.Dương Hữu Hoa là người thành thực, không nên để bị dính dáng vào.Liễu Tuấn lại hút một điều thuốc, cảm thấy cần phải nói chuyện với Trì Hiểu Ba rồi.Trì Hiểu Ba là nữ cán bộ trên bốn mươi tuổi, không có bối cảnh và chỗ dựa, vốn lên tới cấp phó sở là cùng rồi, vì vận may mà nhờ được vào Tiểu Liễu, mà Vi An Bang lại bất kể sống chết ôm lấy chân Hồ Vi Dân đối địch với Liễu Tuấn thành ra thảm bại, cho nên mới có cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, ù ù cạc cạc trở thành bí thư đoàn tỉnh ủy, tiếp theo làm một khóa phóng chừng được đưa ra ngoài làm chính ở có thực quyền rồi.Trong một tỉnh, Trì Hiểu Ba cũng được coi là quân cờ không nhỏ rồi, có thể đặt lên bàn cờ của Nghiêm Ngọc Thành rồi, khi thời cơ thích hợp, Nghiêm Ngọc Thành sẽ không keo kiệt cấp cho cô một vị trí béo bở hơn.Nhưng tiền đề là trong mấy năm đó, Trì Hiểu Ba không được phạm sai lầm quá nhiêm trọng, nếu như có thể biểu hiện ra chút “nhẫn quan chiến lược” vào lúc thích hợp, càng hiệu quả hơn.- Xin chào bí thư Hiểu Ba, tôi là Liễu Tuấn đây.Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Trì Hiểu Ba.Trì Hiểu Ba cười vui vẻ nói:- Liễu Tuấn hả, xin chào, hôm nay sao lại nhớ mà gọi điện thoại cho tôi thế?

Cậu là người bận lắm cơ mà!Liễu Tuấn cũng cười theo:- Bí thư Hiểu Ba nói đùa rồi, tôi sao so với chị được chứ!- Bí thư Hiểu Ba buổi chị có rảnh không?Hàn Huyên một hồi, Liễu Tuấn liền nói về chủ đề chính.- Chiều à?

Ừm, ba giờ tôi có cuộc họp liên quan tới bình bầu cá nhân tiên tiến của hoạt động chi giáo.– Vậy, hiện giờ tôi lên đường ngay, đúng hai giờ sẽ tới nơi.Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, trực tiếp an bài thời gian gặp mặt, nói ra một cán bộ cấp phó xử an bài một cán bộ cấp chính sở, là có chút vượt quyền, có điều Trì Hiểu Ba lại thấy là chuyện đương nhiên, nếu Liễu Tuấn nói ba giờ mới có thời gian, nói không chừng Trì Hiểu Ba còn không chút do dự “trốn” cuộc họp kia.Không đi họp không vấn đề gì, chỉ là một đám người xã giao với nhau, không gặp Liễu Tuấn lại là một nguy hiểm mà Trì Hiểu Ba không dạm phạm vào.Đúng hai giờ chiều, Liêu xtuấn tới đoàn tỉnh ủy, không đi chiếc Santana rách nát của mình, mà là m chiếc Santana rách nát khác “mới” được huyện ủy cấp cho, do Vương Á lái.

Sau khi bán đi những chiếc xe đắt tiền, mười một thường ủy huyện ủy huyện Ninh Bắc đều dùng xe Santana như nhâu, tất cả đều màu đen, vì không mua xe mới, nên dùng xe cũ của đơn vị, kết quả cấp bậc xe của năm vị chính phó bí thư tụt xuống, so với những chiếc xe của các thường ủy khác còn cũ nát hơn.Có điều không ai ý kiến gì, ít nhất bề ngoài không có ý kiến.Cái “ý tưởng tồi tệ” này vốn do các vị quyết định ở hội nghị văn phòng bí thư, hiện giờ mông ngồi không thoải mái còn trách được ai?

Hình như cũng chẳng trách được Liễu Tuấn, Liễu nha nội người ta còn ngồi xe cũ hơn cả bốn cái xe kia nữa.Liễu Tuấn tới không muốn kinh động những đồng nghiệp cũ trong đoàn tỉnh ủy.Cuộc nói chuyện với Trì Hiểu Ba, càng ít người biết càng tốt.Trì Hiểu Ba rất coi trọng chuyến viếng thăm này của Liễu Tuấn, quy cách tiếp đãi rất cao, đích thân nghênh tiếp ở cửa phòng làm việc, làm cho thư ký của cô còn ngỡ rằng có lãnh đạo tỉnh ủy quan trọng nào tới chỉ đạo công tác, đợi khi thấy Liễu Tuấn, ngoài ngạc nhiên còn cười thấu hiểu.Liễu nha nội chẳng phải là “lãnh đạo” của Trì bí thư sao?- Liễu Tuấn, cậu vẫn đầy nhuệ khí như cũ!Hai bên vừa chia chủ khách ngồi xuống Trì Hiểu Ba liền “vỗ mông” Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười nói:- Ha ha, bí thư Hiểu Ba quá khen rồi, chị mới càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp đó.Trì Hiểu Ba vóc dáng vốn khá đẫy đà, sau khi lên làm bí thư tỉnh đoàn công việc thuận lợi, tâm tình thoải mái, tất nhiên càng “lòng rộng thân nở”.- Cậu chỉ tâng bốc.Trì Hiểu Ba cười, khẽ “bác bỏ” lời nịnh nọt của Liễu phó bí thư, xem ra nữ nhân bất kể tới chức vụ nào tuổi tác nào, chẳng ai là không thích nghe câu “trẻ trung xinh đẹp”.- Bí thư hiểu ba, hoạt động chi giáo lấy thời hạn là một năm, đã tính là gần kết thúc rồi, hiệu quả ra sao?Liễu Tuấn rất tùy ý đi vào chủ đề chính.- Không tệ chút nào.Nói tới hoạt động chi giáo, Trì Hiểu Ba liền trở nên hưng phấn.- Căn cứ vào điều tra tìm hiểu, đại bộ phận lãnh đạo và quần chúc các khu vực đều có thái độ ủng hộ tán đồng với hoạt động chi giáo, còn có rất nhiều trường học việt thư cảm ơn đoàn tỉnh ủy thậm chí là chính phủ, tán thưởng rất cao với những học sinh biểu hiện ưu tú trong hoạt động chi giáo.

Tỉnh chính phủ và đoàn trung ương đều hết sức tán thành, hi vọng chúng ta có thể tiếp tục duy trì hoạt động chi giáo.Liễu Tuấn cười nói:- Có thể tiếp tục duy trì hay không, quan trọng là phải xem lần này bình chọn cá nhân tiên tiến có đường công bằng công chính hay không, bí thư Hiểu Ba, chuyện này không thể sơ xuất được.

Chương 539: Thủ đoạn cao minhLiễu Tuấn mặc dù cười nói, nhưng ngữ khí rất trịnh trọng.Bất quá Trì Hiểu Ba tạm thời còn chưa nghe ra Liễu Tuấn có gì khác thường, lập tức cười đáp:- Đương nhiên không thể sơ xuất rồi, chúng tôi đã thành lập một tiểu tổ lãnh đạo để bình bầu, cậu đã nghe nói chưa?Liễu Tuấn gật đầu.Y tới đây chính là nhắm vào cái tiểu tổ lãnh đạo bình bầu đó.Trì Hiểu Ba nói:- Điều lệ rất nghiêm ngặt, một lúc nữa họp, chính là để thảo luận chuyện này, hiện giờ tài liệu bình chọn cá nhân tiên tiến đều đã được đưa tới, người phụ trách bốn ban nghành sẽ cùng xem xét.Liễu Tuấn cười khẽ:- Không phải mỗi một bản tài liệu, đều do mấy vị xem qua hết chứ?Tổng cộng có 516 học sinh chi giáo, cảnh tranh 205 biên chế, xác suất rất lớn, cá nhân sơ tuyển ít nhất cũng trên bốn trăm người, mỗi một bản tầi liêu, bốn vị lãnh đạo đều xem qua hết là không có khả năng.Đoán chừng là nhân viên bên dưới định ra những tài liệu chính, sau đó đưa cho người đứng đầu ký tên từng cái một, coi như thông qua.Trong đó có người lãnh đạo muốn chiếu cố, tất nhiên đã đánh tiếng trước với nhân viên rồi, nhân viên làm việc sẽ an bài những người có quan hệ đó trước, sau đó số chỉ tiêu còn lại mới tới lượt bọn họ phân phối.Tất nhiên học sinh chi giáo thực sự không hề có chút quan hệ nào cũng phải an bài mấy người, nếu không sao bịt miệng thiên hạ được.Bình chọn cá nhân tiên tiến chỉ là bước thứ nhất.Tiếp theo phân phối tới đơn vị nào lại là tiêu điểm của một lượt tranh đoạt mới, đặc biệt là năm chỉ tiêu của đoàn trung ương cùng với chỉ tiêu đơn vị trực thuộc tỉnh, đều là món hàng “hot” tranh giành.Khi đó lại phải thi triển thủ đoạn, làm phép thần thông rồi.Chuyện vòng vo lắt léo bên trong đó, Liễu Tuấn gì mà chẳng biết.Trì Hiểu Ba cười, biêt việc này không gạt được Liễu Tuấn, mà cũng chẳng cần gạt.- Đều xem qua hết thì không có khả năng rồi, nhưng phương hướng chúng thế nào cũng phải kiểm định.Liễu Tuấn lắc đầu:- Sợ rằng khó mà kiểm định được.

Lại không thể phái tổ điều tra đi xác nhận từng trường hợp một, chủ yếu phải xem tài liệu bình chọn viết như thế nào thôi.Liễu Tuấn nói thực tình, đại đa số địa điểm chi giáo là vùng núi lạc hậu hẻo lánh, giống như Thất Lĩnh Trùng đã là điều kiện khá lắm rồi, nếu muốn điều tra xác nhận từng người, cho dù phái 50 tổ điều tra, thì cũng phải ha ba tháng mới xong được.Hơn nữa ai có thể đảo bảo tổ điều tra phải đi có thể chí công vô tư.Đây đúng là một khó khăn.Liễu Tuấn trước kia đưa ra kiến nghị này, mục đích chủ yếu là để hoạt động chi giáo triển khai thuật lợi, còn về phiền phức sau này mang lại thì không suy tính kỹ càng.Hơn nữa cái phiền toái này so với việc hoạt động chi giáo thành công cũng chẳng là cái gì.Nhiều lắm chỉ là phân phối bất công.- Vậy theo ý cậu phải làm như thế nào?Trì Hiểu Ba hỏi ngược lại.Chẳng phải là Trì Hiều Ba cố ý giở trò trẻ con với Liễu Tuấn, mà là thực sự muốn hỏi xem Liễu Tuấn có diệu kế gì.Người này khi còn làm việc ở tỉnh đoàn cơ trí vô cùng, thông minh tuyệt đỉnh.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện này tôi nói không tiện lắm, đều là việc của các lãnh đạo mà, sao dám vượt quyền.

Bí thư Hiểu Ba, có một chuyện tôi còn muốn thỉnh giáo, lần bình chọn cá nhân tiên tiến này, biểu hiện của học sinh chi giáo trước kia ở trường học cũng bị liệt vào điều kiện xem xét sao?Trí Hiểu Ba giật mình, gật đầu nói:- Có một đề nghị như thế, nhưng chưa đưa vào trong văn kiện chính thức, khi bình chọn thực sự, sẽ căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định.Liễu Tuấn hỏi dồn tới:- Là ai đề nghị thế?Tri Hiều Ba nhìn Liễu Tuấn dò hỏi:- Hồng chủ nhiệm, Hồng Nhạc Tụng của giáo ủy tỉnh, sao thế?Liễu Tuấn nói:- Căn cứ vào tình huống thực tế quyết định, đề nghị này của Hồng Nhạc Tụng không tệ, tiến có thể công lùi có thể thủ, chọn ai không chọn ai, quyền chủ động càng lớn.

Hắn ta lại là chủ nhiệm giáo ủy, trường học toàn tỉnh đều phải nhìn sắc mặt của hắn, nếu hắn muốn đưa vào trong tài liệu người ta một chút điều không hay thì thật đơn giản.Phải nói nếu phân tích riêng về mặt kỹ thuật, thủ pháp này của Hồng Nhạc Tụng là hết sức cao minh, trong các lãnh đạo, chắc gì Hồng Nhạc Tụng có quyền lớn nhất, nhưng có đề nghị này, Hồng Nhạc Tụng lại nắm quyền chủ động lớn nhất ở trong hoạt động bình chọn.Trì Hiểu Ba cười nói:- Cho nên không đưa vào điều kiện bình chọn chính thức, chỉ lấy làm tham khảo.Người có thể làm tới chức thực quyền cấp cục cấp sở, há có thể là hạng tầm thường?

Trì Hiểu Ba, Cổ sở trưởng và Tề sở trưởng, khẳng định đều “đi guốc trong bụng” Hồng Nhạc Tụng.

Nhưng đề nghị của Hồng Nhạc Tụng nhưng bề ngoài cũng có đạo lý nhất định, tuy nói lần này chỉ bình chọn cá nhân tiên tiến hoạt động chi giáo, nhưng những người sau khi được bình chọn, là sẽ vào cơ quang đảng chính phủ, tư cách cá nhân cũng rất quan trọng, kết hợp với nhận xét của trường học, càng bình chọn được toàn diện khách quan công chính, bởi thế nhóm Trì Hiểu Ba cũng đồng ý làm điều kiện tham khảo.Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà.- Liễu Tuấn, nghe nói cá nhân tiên tiến mà huyện Ninh Bắc báo lên, một trong số đó bị bác bỏ rồi?Trì Hiểu Ba biết hôm nay Liễu Tuấn tới đây là nhất định phải có lời “thực lòng” muốn nói, tuyệt đối không phải là rảnh rỗi tìm mình tán gẫu.

Nên suy nghĩ một chút hiểu ra vấn đề ở đâu là hỏi thẳng tới.Trước mặt Liễu Tuấn, Trì Hiểu Ba không thể lên mặt, nất định phải đợi người ta mở miệng “nhờ vả” trước.- Ừm, chính là Long Diễm Lệ ở trường Thủy Lợi, một trong số nhân chứng của vụ án cha con họ Kinh, bạn tiểu học của tôi, nghe nói giáo ủy tỉnh nói cô ấy khi còn ở trường, tác phong sinh hoạt không chừng mình.Liễu Tuấn cũng không che giấu.Trì Hiểu Ba nhíu mày lại, đã hoàn toàn hiểu ra ý tứ Liễu Tuấn tới đây rồi.Vụ án cha con họ Kinh năm ngoái đã làm xôn xao cả lên, hiện giờ mặc dù đã kết thúc, kẻ nên giết đã giết, kẻ nên xử đã xử, nhưng đó chỉ là chuyện bề ngoài thôi, nhất định là còn có người ghi hận.Hồng Nhạc Tùng là do Quan Minh Kiệt một tay đề bạt lên, giở chút thủ đoạn trong việc này chính là chuyện trong tình lý.Nhất thời không không làm gì nổi Liễu Tuấn, thì thế nào cũng không để cho Long Diễm Lệ được yên bình.Tòa án nhận định tội trạng của hai cha con họ Kinh là một chuyện, phóng chừng tuyệt đại bộ phận không hiểu rõ nội tình, đều cho rằng lý do là vì “quen tuông”, nhưng vì cha con họ Kinh làm chuyện bất chính, bị nhà họ Liễu nắm được thóp, cho nên mới không trở mình được.Giữa Tiểu Liễu và cô nữ sinh lẳng lơ Long Diễm Lệ kia, nhất định có quan hệ không rõ ràng.Trì Hiểu Ba tỏ thái độ:- Liễu Tuấn, chuyện này tôi sẽ quan tâm.Vốn cô định khuyên Liễu Tuấn, Long Diễm Lệ không được bình chọn là cá nhân tiên tiến cũng đành thôi, hiện giờ cậu đã là phó bi thư huyện ủy rồi, tiền đồ vô hạn, cần gì vì một cô gái không quan hệ rõ ràng, cố chen vào bên trong, để cho Quan phó tỉnh trưởng chiếm “thượng phong” một hồi thì có làm sao?Người trong thể chế không thể không bao giờ bị thiệt được.Phải biết tiến biết lui.Khi cần nhượng bộ thì nhượng bộ có sao đâu?Nếu cậu muốn chiếu cố cho Long Diễm Lệ, còn có cách khác, tay của Quan phó tỉnh trưởng và Hồng Nhạc Tụng có dài tới đâu, cũng chẳng vươn tới được Bảo Châu.Đó là sân sau của Nghiêm Liễu hệ, hiện giờ lại đặt một bí thư thị ủy ở đó, ai dám nhúng tay chõ mõm vào chuyện của Bảo Châu!Nhưng suy nghĩ này chỉ chạy một vòng trong đầu Trì Hiểu Ba rồi bỏ đi.Vì Trì Hiểu Ba tự nhận “giao tình” của mình và Liễu Tuấn chưa tới mức đó, chưa đủ tư cách nói lời giống như bề trên “dạy bảo” bề dưới như vậy.Liễu nha nội người ta hôm nay tới đây, chính là nhắm vào chuyện cá nhân tiên tiến, mình đã không giúp được lại còn “dạy bảo”, nếu lòng dạ Liễu nha nội rộng lớn, có lẽ sẽ tiếp nhận, nhưng rất có khả năng hiểu lầm rằng minh không muốn giúp.Như vậy thì gay go rồi.Vào cơ quan làm cán bộ, đối với một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp với người lớn trong nhà bọn họ mà nói, đương nhiên là một chuyện rất lớn, nhưng đối với Trì Hiểu Ba, đó chỉ là một cái nhấc tay, rõ ràng chuyện trong phạm vi khống chế của cô mà còn không muốn giúp, vậy tới lúc quan trong còn có thể hi vọng được gì nữa chứ?Nếu để lại ấn tượng như vậy trong lòng Liễu Tuấn, thì khó khăn lắm mới móc nối được quan hệ với Nghiêm Liễu, liền bị chính bản thân chặt đứt rồi.Liễu Tuấn chỉ cười.Cán bộ cấp bậc như Trì Hiểu Ba, chỉ có thể nói là con cờ trong tay lãnh đạo tỉnh, đối với việc tranh đấu trong cao tầng tỉnh, nhiều lắm chỉ nhìn được chút bề ngoài, nội tình khẳng định là đoán không ra, cho nên Trì Hiểu Ba cho rằng mình đặc biệt tới đây là vì Long Diễm Lệ cũng là điều có thể hiểu được.Bất kể thế nào, Liễu Tuấn cũng khá hài lòng với thái độ của Trì Hiểu Ba.Thái độ của người ta rất rõ ràng, chọn phe phái kiên quyết, không hàm hồ chút nào.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Bí thư Hiểu Ba, chuyện cá nhân tiên tiến của Long Diễm Lệ, phủ quyết thì phủ quyết vậy, đồng chí lãnh đạo của giáo ủy tỉnh quyết định như vậy thế nào cũng có đạo lý, không cần thiết vì chuyện này mà xung đột.Tri Hiểu Ba giật mình, nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu, ý tứ là: Tôi nói thật lòng, không phải ra vẻ thanh cao, cô không cần nhìn tôi như thế.Trì Hiểu Ba không khỏi cảm khái.Xem ra công tử tỉnh trưởng đúng là khác biệt với người thường, rất là khoáng đạt, nhìn rất rõ bản chất sự việc, không cần mình phải lo lắng nữa rồi.Liễu Tuấn trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói:- Bí thư Hiểu Ba, hôm nay tôi tới đây kỳ thực là muốn nói với chị, trong lần bình chọn cá nhân tiên tiến này, nhất định phải cẩn thận, đừng để xuất hiện tình huống không nên có.Trì Hiểu Ba kinh sợ, chăm chú nhìn Liễu Tuấn, chỉ có điều trong chớp mắt Trì hiểu Ba đã khẳng định được Liễu Tuấn không phải chỉ thuận miệng mà nói, không khéo lại là ý tứ của một vị nào đó sau lưng.- Đương nhiên rồi, đây là chuyện tập thể quyết định, cũng không phải là do cá nhân nói mà định đoạt được.

Nhưng ít nhất trong số học sinh chi giáo tiên tiến kia, đừng để có người có quan hệ thân thiết với chị, còn người khác, bọn họ muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không thể quản nổi, cứ mặc cho bọn họ đi.Liễu Tuấn nói với ngữ khí gần như là “dạy bảo” Trì Hiểu Ba.Nhưng Trì Hiểu Ba làm không hề cảm thấy khó chịu chút nào, lập tức trịnh trọng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn hiểu lời của Liễu Tuấn.

Chương 540: Trên de dưới búaChủ nhiệm Tiễn Bình giáo ủy huyện Ninh Bắc rất bồn chồn.Nhận được điện thoại của Liễu bí thư, Tiễn chủ nhiệm liền hỏa tốc chạy tới thành phố, tìm phó chủ nhiệm giáo ủy Hoa Bân, Hoa Bân là bạn học cũ của Tiễn chủ nhiệm, rất thân thiết, giao tình đã trên hai mươi năm rồi.Vận may của Hoa Bân tốt hơn Tiễn Bình một chút, luôn được công tác ở giáo ủy thành phố, năm ngoái thăng lên làm phó chủ nhiệm, là cán bộ lãnh đạo cấp phó xử, theo quản lý của ngành dọc, thì xem như là cấp trên trực tiếp của Tiễn Bình rồi, bất quá chuyện thăng chức này không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người bọn họ.Hiện giờ Tiễn Bình gặp phải khó khăn lớn như vậy, tất nhiên nghĩ ngay tới cầu viện Hoa Bân.Mà cũng chỉ có Hoa Bân có thể cầu viện thôi.Vào thời đó, giáo ủy huyện mặc dù không phải không phải là vũng nước trong, nhưng cũng chẳng phải là nơi có màu mỡ béo bở gì, Tiễu Bình không có chỗ dựa gì lớn, chỉ có một vị phó thị trưởng thường vụ là Thạch Trọng.Trước kia Thạch Trọng còn chưa vào thường ủy huyện ủy, xếp hàng gần cuối trong số các phó huyện trưởng, Tiễn Bình đã kịp thời đựa vào, coi như thành thân tính của Thạch Trọng.Nhưng chuyện này lại không tiện nhờ Thạch Trọng giúp đỡ.Mà Thạch Trọng cũng chẳng giúp được.Nếu đó là ý của giáo ủy tỉnh, thì phải nghĩ cách trong nội bộ của giáo ủy tỉnh.Hoa Bân tuy chỉ là một phó chủ nhiệm thành phố, song dù sao ở lâu tại Đại Ninh, qua lại với giáo ủy tình tương đới thường xuyên, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp tốt.Chuyện này nếu không có kết quả vừa ý là không được.Hiện giờ ở huyện Ninh Bắc, “lão đại” của Tiễn chủ nhiệm, là Thạch Trọng cũng phải nhìn sắc mặt Liễu bí thư mà làm việc.Khi Tiễn Bình chạy tới giáo ủy thành phố, chính vào lúc ăn cơm, liền vội vàng chạy thẳng vào phòng làm việc của Hoa Bân, kéo Hoa Bân đi luôn, làm Hoa Bân chẳng hiểu ra làm sao.Có điều hai người giao tình rất sâu, Hoa Bân cũng không trách gì.Bình thường Tiễn Bình tới, nếu như không ăn cơm ở nhà Hoa Bân, thì hai người cũng tới một nhà hàng, kiếm một gian phòng thanh tĩnh làm vài chén, tàn gẫu trời đất, cũng rất thích ý.Lần này vẫn theo quy củ cũ.Rượu và đồ ăn còn chưa kịp mang lên, Hoa Bân đã quan tâm hỏi:- Lão Tiễn, sao thế?

Xảy ra chuyện gì rồi.

Tiễn Bình lắc đầu.Hoa Bân có chút không vui:- Không tin tôi à?Tiễn Bình cười khổ:- Tôi không tin anh thì tới tìm làm gì?

Có điều chuyện này thực sự là khó.- Anh cứ nói trước đi, một người kế ngắn hai người kế dài, thương lượng mà làm, chuyện khó khăn thế nào, thì rồi cũng nghĩ ra cách.Hoa Bân tuổi lớn hơn Tiễn Bình một chút, bình thường cũng hay sắm vai người anh.Tiễn Bình thở dài, đang muốn nói thì phục vụ mang rượu và thức ăn lên, chỉ đành nuốt trở lại, hai người không gọi nhiều món lắm, theo đúng quy các bữa cơm công việc, bốn một món canh, rượu là sản phẩm của công ty rượu Ngũ Phong huyện Hướng Dương.Hiện giờ công ty rượu Ngũ Phong sớm đã trở thành một chiêu bài bằng vàng cho nghề rượu của huyện Hướng Giang, chiếm vị trí hàng đầu vững vàng trong các xưởng rượu quy mô toàn tỉnh, có xây dựng tổng bộ tiêu thụ của công ty ở Đại Ninh.Nhưng nơi sản xuất vẫn đặt ở huyện Hướng Dương.Sản xuất và tiêu thụ chia tách, là một loại thủ pháp quen dùng ở đời sau.Tiễn Bình rót cho Hoa Bân đầy một chén, sau đó cầm chén lên khẽ chạm cốc.Tiễn Bình uốc cạn chén, Hoa Bân thì chỉ nhấp môi một chút, yên tĩnh nhìn Tiễn Bình, đợi hắn nói.- Anh Bân, tôi đang bị trên đe dưới búa đây.Tiễn Bình thở dài, đem cảnh khó mình gặp phải nói hết ra.- Nói như vậy thì Tiểu Liễu và cô gái kia có quan hệ thật rồi?Không ngờ nghe Tiễn Bình nói xong, Hoa Bân lại thốt ra một câu như vậy.- Xuỵt, khẽ chứ!Tiễn Bình vội đặt ngón chỏ lên môi, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người họ, nhưng vẫn chột dạ ngó chừng xung quanh.Hoa Bân vừa bực mình lại buồn cười:- Sợ cái gì?

Đây đâu phải huyện Ninh Bắc, có cần phải nơm nớp lo sợ thế hay không?- Ôi thôi, anh không biết sự lợi hại của Liễu bí thư đấy thôi, ở trong huyện Ninh Bắc chúng tôi, đừng nói là ở trường hợp công chúng không ai dám nói xấu Liễu bí thư, dù là chốn riêng tư cũng chẳng có mấy người dám nói lung tung.Hoa Bân ngạc nhiên:- Hả, cán bộ huyện Ninh Bắc các anh sống khổ như vậy sao?- Hà, kỳ thực Tiểu Liễu lợi hại thì lợi hại, nhưng rất chú ý đạo lý, không tùy tiện chỉnh người khác, chỉ cần không ai chọc vào cậu ta, ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, ít nhất cậu ta cũng không tham, lại khá công bằng.Thấy đây là chỗ kín đáo, Tiễn Bình cũng “cả gan” một phen, gọi một câu “Tiểu Liễu”, nhưng trong lời nói vẫn không dám có chút ngỗ nghịch nào.- Nếu đã như thế không phải xong rồi sao?

Anh trở về nói với người ta, chuyện này đích thân Hồng Nhạc Tụng nói, anh chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp khoa, có biện pháp gì được?

Tiểu Liễu muốn chiếu cố cho nhân tình, thì đi gặp thẳng thẳng lão Hồng ấy, trút giận lên anh để làm gì?Hoa Bân không phải là cán bộ huyện Ninh Bắc, nên “đúng nói chuyện không biết mỏi”.- Anh gan to, vậy anh đi mà nói với người ta ấy.Tiễn Bình không vui.- Dù sao người ta cũng đâu quản được tới anhHoa Bật bật cười, cũng thấy mình làm thế là thiếu tình nghĩa.Tiễn Bình tới cầu viện, lại nói lời châm chọc vô ích, có điều đối phương là người đứng đầu giáo ủy tỉnh, cách Hoa Bân một khoảng xa, Hoa Bân trong hệ thống giáo ủy hơn hai mươi năm, tổng số lời nói với Hồng chủ nhiệm không tới mười câu, cơ bản là không nhờ và gì được.Hao Bân đặt chén rượu xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:- Không ổn.Thần sắc Tiễn Bình trở nên ảm đạm.Hoa Bân cười áy náy:- Lão Tiễn, không phải là tôi không chịu giúp, mà anh cũng biết đó, tôi với anh như nhau thôi, có đường nào đâu.Tiễn Bình vẫn không từ bỏ:- Bên tỉnh giáo ủy anh không kiếm được ai có thể lên tiếng với Hồng chủ nhiệm sao?Hoa Bân thở dài:- Lão Tiễn, anh không tỉnh táo rồi, chuyện này nói không chừng Hồng Nhạc Tụng cũng không tự quyết được.- Ý..

Ý anh là Quan phó tỉnh trưởng...Tiễn Bình mặt lúc trắng lúc đỏ.Hoa Bân trịnh trọng gật đầu, giải thích rõ hơn:- Rất có khả năng ấy, Hồng Nhạc Tụng và Tiểu Liễu không thù không oán, kết cái mối thù này để làm gì?

Đừng thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, loại nha nội như Tiểu Liễu rất chú ý tới thể diện!

Hứa trước mặt nữ nhân của mình mà lại không thực hiện được, nhất định hận lão Hồng bầm gan tím ruột!

Lão Hồng không đâu đi chọc vào Tiểu Liễu làm cái gì.Tiễn Bình tuyệt vọng:- Vậy là không còn cách nào nữa?Hoa Bân suy nghĩ một lúc rồi nói:- Thực ra anh không cần quá lo lắng làm gì, chuyện này bản thân Tiểu Liễu khẳng định sẽ ra mặt, vấn đề không lớn, cậu ta trước kia chẳng phải làm việc ở đoàn tỉnh ủy sao?

Bí thư Trì Hiểu Ba lại là tổ trưởng tiểu tổ bình chọn, cho dù Hồng Nhạc Tụng phủ quyết, Trì Hiểu Ba vẫn có thể đưa ra, dù sao cô ấy là tổ trưởng, có tiếng nói quyết định mà.

Tiễn Bình tức thì mắt sáng lên, như người chết đuối với được phao cứu sinh.…..- Liễu bí thư, xin lỗi, đều do tôi vô dụng.Tiễn Bình đứng trước mặt Liễu Tuấn, hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, cực kỳ hổ thẹn, giống như học sinh làm sai chuyện gì đang thành khẩn nhận lỗi với thày giáo vậy.Nó ra chuyện này thực sự không trách Tiễn Bạch được, nhưng tâm tư của lãnh đạo, sao có thẻ dùng lẽ thường mà đong đếm được?

Lãnh đạo nói ngươi làm việc vô dụng, kkhi nào tới lượt ngươi giải thích gì chứ?

Hơn nữa giải thích có tác dụng không?Đã kết thành ấn tượng xấu, lại còn “cưỡng từ đoạt lý”, sau này có lúc cho ngươi biết tay.Liễu Tuấn chỉ cười.Kỳ thực khi Tiễn Bình gọi điện xin gặp, muốn báo cáo trước mặt, Liễu Tuấn không định gặp hắn.Liễu nha nội có lẽ có khuyết điểm này khuyết điểm nọ, nhưng chưa từng trút giận bừa bãi lên người khác, khi gọi điện cho Tiễn Bình cũng đã đi tìm hiểu tình rồi, không hề có ý trách móc gì, ai dè dọa cho Tiễn Bình sợ thành như thế này.Xem ra hình tượng của mình trong lòng cán bộ huyện Ninh Bắc chẳng ra làm sao cả.Người ta coi mình thành hổ mất rồi.Không thể phủ nhận, hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc rất cao, nhưng loại uy vọng hoàn toàn lập nên bởi quyền thế, không phải là điều Liễu Tuấn muốn!Lúc mới nhậm chức, tình thế ép buộc, phải dùng thủ đoạn sấm sét để tạo dựng quyền uy cho bản thân, khi đã đứng vững chân, phải dùng lý dùng đức thu phục người khác, đó mới là vương đạo.Cho nên Liễu Tuấn liền thay đổi chủ ý, đồng ý gặp Tiễn Bình, tránh để người ta quá sợ hãi, cho rằng mình không chịu tha thứ.Lãnh đạo đã không muốn gặp ngươi nữa rồi, say này ngươi còn được sống yên thân nữa sao?- Tiễn chủ nhiệm ngồi xuống đi.Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, nói rất ôn hòa.- Dạ vâng.Tiễn Bình không dám kiên trì nói muốn đứng, đặt nửa cái mông lên ghế, bộ dạng vẫn nơm nớp lo sợ.- Nói đi, người của giáo ủy tình giải thích thế nào.Chân tướng chuyện này Liễu Tuấn sớm đã nắm rõ trong lòng rồi, hiện giờ chỉ là cho Tiễn Bình một cơ hội “bày tỏ”, có thể mới thực sự giải trừ sợ hãi trong lòng Tiễu Bình.Tiễn Bình ấp a ấp úng kể lại, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Liễu Tuấn.Từ đầu tới cuối, trên mặt Liễu Tuấn vẫn giữ nụ cười, không hề có chút xao động nào.Trong lòng Tiễn Bình càng không yên.Lãnh đạo cười với ngươi, không có nghĩa là tán đồng ý kiến của ngươi, mà chỉ vì lãnh đạo tu dưỡng sâu, mừng giận không lộ ra ngoài mà thôi.- Liễu bí thư, chuyện này đoàn tỉnh ủy là chủ đạo, nếu như bí thư Trì Hiểu Ba chịu ra mặt nói mấy câu, có lẽ...Thấy Liễu Tuấn không tỏ thái độ, Tiễn Bình luống cuống hết cả, vội vàng đem lời Hoa Bân “dạy” nói ra.Nói ra rồi lại quên một việc “dạy lãnh đạo làm việc” đó là đại kỵ, nhưng khi tỉnh ra thì lời đã ra khỏi miệng, không khỏi mồm há hốc, trên tràn mồ hôi như suối, trong lòng hối hận vô cùng.- Chuyện này vất vả cho Tiễn chủ nhiệm rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Tôi đã tới gặp bí thư Trì Hiểu Ba.Tiễn Bình mừng cuống cả lên:- A, vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi.Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Tiễn Bình, chậm rãi nói:- Tiễn chủ nhiệm, chuyện này tới đây là dừng, cho dù cô giáo Long Diễm Lệ có được bầu là cá nhân tiên tiến hay không, đồng chí cũng không cần bận tâm nữa.

Tôi cũng không muốn trong huyện có người bàn tán chuyện này, hiểu chưa?Tiễn Bình cảm thấy có một áp lực cực lớp ập thẳng tới, tất nhiên gật đầu như bổ củi.

Chương 541: Vườn trà Thất Lĩnh TrùngThi Triển Đường muốn đầu tư một hạng mục ở huyện Ninh Bắc, để báo đáp việc Liễu Tuấn “tha thứ”, quê quán ông ta ở Hồng Châu, đầu tư ở Hồng Châu với quy mô rất lớn, trung tâm mua sắm Hồng Đô chỉ là một trong số đó, nhưng vì một đứa cháu khốn kiếp trong tộc, không đâu đắc tội với công tử tỉnh trưởng, bị đè nén uất ức mấy tháng trời, bị các ban ngành chính phủ Hồng Châu cả bề ngoài cả âm thầm gây khó không ít, hiện giờ Liễu Tuấn rộng lượng, gạt bỏ trở ngại kia cho ông ta, Thi Triển Đường trong lòng cảm kích, tất nhiên là phải có biểu hiện.Bành Thiếu Hùng không biết Liễu Tuấn và Thi Triển Đường có quan hệ “bí mật”, nên coi Thi Triển Đường như thương gia Hồng Kông “đem hàng dâng tới cửa”, tiếp đãi rất khách khí, ra sức “tiếp thị” mấy hạng mục lớn của huyện Ninh Bắc, mong khơi lên được hứng thú của Thi Triển Đường.Thi Triển Đường chỉ cùng Bành Thiếu Hùng xã giao khách khí thôi, nhưng chưa thấy con mồi chưa thả chó săn.Ông ta còn đợi Liễu Tuấn gật đầu.- Giám đốc Thi, chúng ta cùng tới Thất Lĩnh Trùng xem xét nhé.Liễu Tuấn mời Thi Triển Đường.Thất Lĩnh Trùng là do Bạch Dương “nhận thầu”, nhưng thực tế chị Bạch Dương chỉ biểu thị “quyết tâm” trên cuộc họp thường ủy xong, rồi quay ngoắt lại ném cho Liễu phó bí thư.Dù sao tiểu ngoan đồng năng lực mạnh, vậy cậu xử lý giúp chị đi nhé!Liễu phó bí thư bất lực, đành phải nhận lấy trọng trách, rồi “âm hiểm” tính kế trên người Thi Triển Đường.Bạch Dương tất nhiên cũng phải cùng tới Thất Lĩnh Trùng khảo sát, tui nói công tác cụ thể có Liễu Tuấn lo liệu, nhưng Bạch bí thư thế nào cũng phải lộ mặt một chút, để lên giây cót tinh thần cho các cán bộ cấp dưới.Con đường tới Thất Lĩnh Trùng đang được thi công, trong giai đoạn rải nhựa.Hương Cẩm Lý kế sát Thất Lĩnh Trùng, là một trong hai hương trấn lạc hậu nhất huyện Ninh Bắc, đường nối liền với tỉnh thành có một đoạt dài là đường đất, một khi mưa đỏ xuống, là bùn đất lầy lội, xe đi bên trên trơn trượt, là một thử thách kỹ thuật cho lái xe, còn khi không có mưa thì bụi đất mù mịt, cũng rất khó chịu.Cải thiện “tuyến đường xương sống” giữa Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Lý, được quy hoạch tổng thể xong từ năm ngoái, song ngân hàng đàm phán chưa xong, nên không có cách nào khởi công.Không lâu trước đó, Liễu Tuấn tới thủ đô, “đi cửa sau” ở chỗ Khâu Tình Xuyên, Khâu Tình Xuyên cũng giữ lại, đánh tiếng với ngân hàng Đại Ninh, cho nên huyện Ninh Bắc lại được vay một trăm triệu, thêm vào hai trăm triệu trước đó ngân hàng nông nghiệp, Bành Thiếu Hùng thoáng một cái trở nên “lắm tiền nhiều của”, lòng càng rộng rãi, lập tức đồng thời khởi công kiến thiết mấy hạng mục cơ sở liền.Bất quá con đường đang thi công tạo thành khó khăn nhất định cho đoàn xe của lãnh đạo.Bạch Dương và Liễu Tuấn chỉ đi một xe, Trần Ngân Hoa ở lại huyện, Vương Á lái chiếc xe cũ nát của Liễu Tuấn, Phan Tri Nhân ngồi ở vị trí phụ lái, Bạch Dương, Liễu Tuấn và Trương Hiểu Mạn ngồi ở ghế sau.Kỳ thực cũng không phải cần tiết kiệm đến thế, chỉ là vừa vặn Trần Ngân Hoa có chút chuyện nên cho cô nghỉ phép nửa ngày.Thi Triển Đường thì đi chiếc xe Audi trước kia của Liễu Tuấn.Theo ý của Thi Triển Đường là muốn quyên chiếc xe này cho huyện, nhưng Liễu Tuấn đã uyển chuyển từ chối.Toàn bộ thường ủy đều đi xe Santana cũ xen vào một cái Audi, thì thành chuyện gì đây?Thi Triển Đường có muốn cảm tạ, cũng không thể ở chuyện này được.Mới ban đầu, Thi Triển Đường hiểu lầm ý tứ của Liễu Tuấn, cho rằng vị phó bí thư trẻ tuổi này muốn chút “béo bở” riêng, liền thử thăm dò đưa cho Liễu Tuấn một phong bì hai vạn đồng.Liễu Tuấn cười trả lại, cũng không giải thích gì, chỉ nói với ông ta một câu, bản thân không thiếu tiền.Thi Triển Đường là người thông minh, thăm dò không có hiệu quả, tạm thời không nắm được suy nghĩ của Liễu Tuấn, không dám có hành động gì nữa.

Tặng quà cũng phải chú ý quan hệ thân sơ, quan hệ chưa tới mức, trong túi có nhiều tiền hơn cũng khó mà tặng đi được.Bởi thế lần này Liễu Tuấn mới ông ta cùng tới Thất Lĩnh Trùng xem xét, Thi Triển Đường không cần xuy nghĩ đồng ý ngay, có điều chưa tới Thất Lĩnh Trùng, thấy đường xá và nông trại rách nát hai bên đường, ông ta đã thầm kinh hãi.Không biết Liễu bí thư mời mình tới đây là có dụng ý gì, Thi Triển Đường thực sự nhìn không ra cái nơi nghèo khó này có cái gì đáng để đầu tư.Thi Triển Đường lấy mậu dịch làm chủ, rất hứng thú với trung tâm thương mại mà huyện đang xây dựng, nhưng Liễu Tuấn không mở lời, ông ta không dám tự tiện xen vào, hơn nữa phải xem Liễu bí thư dẫn mình tới nơi này có đề nghị gì tốt không đã.Khó khăn lắm xe mới tới được nơi đặt chính phủ hương Thất Lĩnh Trùng, bí thư đảng ủy Ma Hoành Lượng cùng xã trưởng Trạch Hỉ sớm đã nhận được tin, đứng ở cửa đón các lánh đạo huyện.

Nằm ngoài dự liệu của Bạch Dương là Lưu bí thư của xã cũng có mặt, đứng ngang hàng với Ma Hoành Lượng, đang khom lưng cúi chào chiếc Santana đi tới.- Lão Lưu cũng tới à?

Cậu gọi tới phải không?Bạch Dương liền hỏi Liễu Tuấn ở bên cạnh.Ghế sau của xe Santana không rộng lắm, mà thân hình Liễu tuấn lại hùng tráng, Bạch Dương và Trương Hiểu Mạn đều là cô gái vóc dáng tiêu chuẩn, miễn cưỡng ngồi được.

Trên đường xe đi xóc nảy, thân thể mềm mại của Bạch Dương thi thoảng lại dựa vào người tiểu ngoan đồng, u hương thoang thoảng luồn vào cánh mui, nhưng lại chẳng thể hưởng thụ.Liễu Tuấn gật đầu đáp:- Ừm, đường xá khó đi, gọi luôn tới một lượt cho xong, lát nữa đỡ phải chạy tới xã Cẩm Hương.Cẩm Hương là do Liễu Tuấn “nhận thầu”, không thể ngó lơ được.Xuống xe, hàn huyên với các cán bộ của xã xong, Ma Hoành Lượng mời mấy vị lãnh đạo tới phòng hội nghị của xã, Liễu Tuất khoát tay nói:- Không cần, đồng chí Hoành Lượng, phiền các đồng chí dẫn chúng tôi tới vườn trà của Thất Lĩnh Trùng.- Vườn trà của Thất Lĩnh Trùng sao?Ma Hoành Lượng ngẩn ra một chút.- Phải.Liễu Tuấn gật đầu.- Vườn trà ở đây xe không đi được, chỉ có thể lái xe tới chân núi.Ma Hoành Lượng vừa nói vừa nhìn Bạch Dương.Trời khá nóng nực, Bạch Dương mặc một chiếc áo sơ mi lụa ngắn tay màu trắng, và chiếc quần tây thẳng tấp, dày da bóng lộn, hết sức mê người, nhưng trang phục này không tiện leo núi.- Ma bí thư nhìn tôi làm gì?

Cho rằng tôi không leo được núi sao?Bạch Dương trừng mắt nhìn hắn.- Hì, không dám không dám.Ma Hoạch Lượng vội chuyển ánh mắt đi, gật đầu liên tục.Bạch bí thư tất nhiên là xinh đẹp quyến rũ, nhưng không thể cứ nhìn chăm chăm được.- Đi thôi.Liễu Tuấn cũng không nói nhiều đi thẳng về xe, Bạch Dương và Trương Hiểu Mạn cũng cùng lên xe.Đám người Ma Hoành Lượng cũng vội đi lên chiếc xe Jeep của xa, trong lòng cảm khái, người ta thường nói huyện Ninh Bắc có hai bí thư huyện ủy, hôm nay thấy được thì đúng là như vậy, Liễu phó bí thư nói sao làm vậy, Bạch bí thư không có chút ý kiến nào.Trên quan trường, giữa chính phó chức thân thiết tới mực độ đó, thực sự là hiếm thấy.Vườn trà Thất Lĩnh Trùng được xây dựng khá lâu năm rồi, quy mô không lớn, cách ủy ban xã chừng năm xáu dặm, xe đi tới chân núi liền dừng lại, tiếp tục đi lên, chỉ có đường nhỏ thôi.Mặt trời gay gắt, Trương Hiểu Mạn từ trong xe lấy ô ra, che cho Bạch Dương, Bạch Dương nhận lấy cười nói:- Để tôi tự che, cô cũng đừng phơi nắng, đến khi đen xì Dịch Hàn sẽ có ý kiến đấy.Những lời này làm mọi người đều nở nụ cười.Trương Hiểu Mạn vốn cũng là bí thư văn phòng xã Thất Lĩnh Trùng, Dịch Hàn cũng ở Thất Lĩnh Trùng mấy năm, khá thân cận với nhóm người Ma Hoành Lượng, Hoàng Trạch Hỉ.Phan Tri Nhân thì lại không chuẩn bị ô dù gì, chỉ mang hai cái mũ cỏ, vội đưa cho Liễu Tuấn một cái.Liễu Tuấn cười nói:- Đưa cho giám đốc Thi đi, đừng để bị cảm nắng.Thi Triển Đường vội cười đáp:- Không cần đâu, mặt trời bên Hồng Kông còn dữ hơn bên này nữa.Lời này chẳng phải là nói dối, Hồng Kông năm phía nam chí tuyến bắc, nhiệt độ quả thật cao hơn huyện Ninh Bắc một chút, nhưng Thi Triển Đường áng chừng cũng chẳng thường xuyên phơi nắng đi trên đường.Ma Hoành Lượng dẫn đường, cả đoàn người leo lên núi.Liễu Tuấn kề sát bên cạnh Bạch Dương, mỗi khi gặp đoạn đường khó đi, liền đưa tay ra giúp.Những người ở đây như vậy, trừ Trương Hiểu Mạn ra, cũng chỉ có y dám “đụng chạm da thịt” với Bạch Dương thôi, người khác cho dù có muốn bày tỏ ân cần, nhưng nào dám tùy tiện đưa tay ra kéo Bạch Dương.Ma Hoành Lượng rất chú ý, đi đầu dẫn đường thi thoảng quay đầu lại nhìn, không dám quá nhanh, khống chế tiết tấu rất tốt.Dù là như thế, chỉ mới leo được nửa đường, cả đoàn người trừ Liễu Tuấn và Vương Á ra, tất cả đều thở hổn hển rồi, nhất là Thi Triển Đường và Hoàng Trạch Hỉ càng thở dữ.Thi Triển Đường sống trong phòng làm việc, an nhàn thoải mái quen rồi, đã bao giờ phải chịu “khổ sở” như thế?Nhưng vẫn cắn răng chịu đựng vì nể mặt Liễu Tuấn.Còn về phần Hoàng Trạch Hỉ, tuổi khá lớn rồi, sức khỏe không tốt lắm, cũng “liều mình bồi quân tử”.Có điều nơi này đã là phạm vi vườn trà rồi, trên sườn núi có thể thấy từng ruộng trà xanh biết, nhưng không có người trông coi, cỏ dại mọc thành bụi, nhìn “cái tướng” không được tốt lắm.Liễu Tuấn liền hái mấy lá trà non, cho vào miệng nhấm.Liễu Tuấn hỏi:- Hoành Lượng, vườn trà này không có ai trông nom à?Ma Hoành Lượng lau mồ hôi, chẳng biết mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh, có lẽ có cả hai thứ.- Dạ, Liễu thư ký, hiện giờ trà kinh doanh thua lỗ, trà bán ra không được giá, không nuôi được công nhân nữa...Ma Hoành Lượng ấp a ấp úng giải thích, len lén nhìn sắc mặt Liễu Tuấn.Người trẻ tuổi này, đã không còn là phó trường phòng đoàn tỉnh ủy nữa mà hắn gặp trước kia nữa, mà là phó bí thư nắm giữ tiền đồ của hắn, “thủ đoạn” rất cao, hôm nay đột nhiên “đánh” tới Thất Lĩnh Trùng, bất ngờ lại muốn tới thăm vườn trà, không biết có ý đồ gì, Ma Hoành Lượng không khỏi run sợ.Nảo chỉ có hắn, Hoàng Trạch Hỉ cùng Lưu bí thư của xã Cẩm Hương cũng nơm nóp lo sợ.- Trà tốt như thế này mà không bán được giá, thật vô lý.Liễu Tuấn không nghiêm nghị mà nói rất ôn hòa, rồi lại lấy mấy lá trá đưa cho Thi Triển Đường.- Giám đốc Thi, ông là người trong nghề, ông nềm thử xem, lá trà này như thế nào.Thi Triển Đường nhận lấy đưa vào miệng nhấm, liên tục gật đầu nói:- Mát ngọt dư vị đọng lại lâu, đúng là trà ngon.Liễu Tuấn cười:- Giám đốc Thi nói là trà ngon, vậy thì chuyện này có tin mừng rồi.

Chương 542: Chấp chính vì dânVị Liễu nha nội này đúng là biết hành hạ người khác, nếu nói Thi Triển Đường muốn tới Thất Lĩnh Trùng tìm mối làm ăn, thì nói thẳng với người ta ở phòng làm việc là được, bật máy điều hòa, thưởng thức trà thơm, trong lúc nói cười trăm vạn đầu tư cũng xong rồi, sung sướng nhường nào?

Sao cứ phải lật đật bò lên lưng chừng núi phơi nắng!Hành hạ mọi người cũng được đi, lại còn kéo cả Bạch bí thư yểu địu mỏng manh vào, đùng là muốn chỉnh người mà.Kỳ thực cũng không trách Liễu Tuấn được, mà do phương thức tư duy tác quái.Mỗi người có phương thức tư duy của mình, biểu hiện ra chính là thứ mà hay gọi “ phong cách lãnh đạo” với “thói quen làm việc”.Liễu Tuấn luôn miệng nói lấy Nghiêm Ngọc Thành “làm mẫu”, nhưng khi xử lý việc cụ thể, không tránh khỏi ảnh hưởng của cụ thân sinh Liễu Tấn Tài, việc gì cũng bắt đầu từ chỗ nhỏ nhất, đích thân lên tuyến đấu, trực tiếp nắm tư liệu.Kiếp trước Liễu Tuấn là công nhân, làm việc kỹ thuật, càng yêu cầu thực tế, không đường mơ tưởng hão huyền.Vì vậy để khai phá lá trà của Thất Lĩnh Trùng, giữa trời nắng trang trang chạy lên vườn trà Thất Lĩnh Trùng, cái nơi chim cũng chẳng thèm ỉa, lại coi là chuyện đương nhiên.

Liễu Tuấn cũng muốn thông qua phương thức này để quán triệt thái độ làm việc chăm chú cẩn thận cho các cán bộ cơ sở.Thi Triển Đường thăm dò:- Ý của Liễu bí thư là muốn phát triển trà ở nơi này?Liễu Tuấn cười đáp:- Đúng là có ý này, Thất Lĩnh Trùng cách xa văn minh công nghiệp, ngay cả đường đi cũng chỉ tới ủy ban xã, không khí tươi mát, không bị ô nhiễm, hơn nữa khá cao, ánh mặt trời đầy đủ, chính là nói tốt để sát xuất trà ngon.Liễu Tuấn thuận thế tâng bốc Thi Triển Đường một chút.- Vừa rồi giám đốc Thi nhấm trà rồi, cũng nói là trà ngon mà.

Nhưng quan trọng là phải biết đóng gói và quảng bá, tôi nghĩ phương thức thao tác thương nghiệp, giám đốc Thi càng hiểu rõ hơn chúng tôi.Thi Triển Đường cười dè dặt, luận làm quan tôi tất nhiên không bằng Tiểu Liễu cậu rồi, nhưng nói tới làm ăn, thì Thi mỗ chẳng kém một ai, trước kia dù chưa từng kinh doanh trà, bất quá cũng chẳng làm khó được tôi.Liễu Tuấn nói với Bạch Dương:- Bạch bí thư, tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi một chút, mọi người cùng bàn bạc có được không?Bạch Dương mỉm cười, thầm nghĩ thì ra tiểu ngoan đồng cậu cuối cùng cũng nhớ tới tôi là “Bạch bí thư” rồi đấy!

Nhưng trước mặt mọi người chị Bạch Dương tất nhiên làm mất thể diện tiểu ngoan đồng, lập tức gật đầu.- Bên kia có cánh rừng, tới đó ngồi thôi!Ma Hoành Lượng vội chỉ vào một cánh rừng nhỏ cách đó không xa.- Được.Bạch Dương gật đầu, đi tới cánh rừng.Vào trong rừng, ánh mặt trời gay bắt bị tán lá cây rậm rạp che đi, mọi người cảm thấy một luồng hơi mát lạnh ập vào mặt, bất giác rùng mình, cực kỳ khoan khoái.Vương Á và Phan Tri Nhân liền đưa bình nước mang theo người ra mời mọi người uống.- Giám đốc Thi, ý tứ của Bạch bí thư và huyện ủy là muốn phát triển nghề trà ở xã Cẩm Hương và Thất Lĩnh Trùng.

Vị này là Lưu bí thư của xã Cẩm Hương, tôi mời đồng chí ấy tới đây, là để thương lượng lập một công ty, thống nhất vận hành, lấy hai xã trên làm cơ sở sản xuất, còn những xã trấn khác, cũng có nơi thích hợp trồng trà, thì đều thu hút tới, giám đốc Thi thấy thế nào?Nói tới chuyện nghiêm chỉnh, lời ăn tiếng nói của Liễu Tuấn rất chú ý, đặt Bạch Dương ở phía trên cùng.Vừa nói tới hạng mục đầu tư cụ thể, Thi Triển Đường liền trở nên cẩn thận, nghĩ một lúc rồi nói:- Trà xanh tiêu thụ cạnh tranh rất kịch liệt, nếu như có thể đưa kỹ thuật chế biến thanh trà vào, khả năng giá cả và tiêu thụ đều tiến thêm một tầng.Liễu Tuấn mắt sáng lên, nói:- Suy nghĩ này rất đúng.Những hộ nhà giàu tiêu dùng trà thực sự, tập trung ở vùng ven biển phương nam, nơi đó pha trà cũng giống như ăn cơm, đều là một chuyện không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, mà công phu pha trà, thì lấy thanh trà và hồng trà làm chủ, nên đề nghị này của Thi Triển Đường rất có lý.Bạch Dương ngồi ở trên một tảng đá, chỉ mỉm cười nghe Liễu Tuấn và Thi Triển Đường thương lượng, không hề tùy tiện mở miệng ra chỉ thị.Đám người Ma Hoành Lượng, càng cảm thấy kỳ lạ mới mẻ, bởi vì huyện ủy lãnh đạo trước kia, cơ bản rất ít đặt chân tới Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Hương, cho dù có tới một chuyến, cũng là cưỡi ngựa xem hoa, đâu được như Bạch Dương và Liễu Tuấn, trực tiếp đưa thương nhân Hồng Kông lên núi, khảo sát thực địa, rồi làm việc ngay ở hiện trường.Chỉ bằng vào điều này, những lãnh đạo xã đã thay đổi hoàn toàn cảm tưởng về Bạch Dương và Liễu Tuấn rồi.- Hoành Lượng, lão Lưu, lão Hoàng, các vị phải tranh thủ hành động, làm một phương án hợp tác tổng thể với giám đốc Thi.

Ở phía xa, công tác chủ yếu là đảm bảo sản lượng và chất lượng của trà, sẵn sàng nông dân trồng trà, đương nhiên phải giúp đỡ bọn họ, giải quyết vấn đề thực tế, đừng có cứ ở trên cao tít mà chỉ thị cho người ta, đã hiểu chưa?Liễu Tuấn quay đầu lại nói với các lãnh đạo xã, ngữ khí không nghiêm khắc lắm, nhưng ý tứ “ra lệnh” rất rõ ràng.Đám người Ma Hoành Lượng gật đầu lia lịa.Hợp tác với thương nhân Hồng Kông, với những lãnh đạo xã này mà nói, như cô nương lần đầu lên kiệu.Có rất nhiều vấn đề chi tiết bọn họ căn bản là không hiểu, hạng mục hợp tác cụ thể, Liễu Tuấn sẽ thương lượng với Bành Thiếu Hùng, giao cho cơ quan chức năng của chính phủ xử lý.Liễu Tuấn nói:- Hôm nay tôi hẹn chủ tịch Triệu Ngọc của công ty Đằng Phi tới Thất Lĩnh Trùng khảo sát, không may Liễu chủ tịch không có thời gian, khả năng là sẽ tới muộn vài ngày, việc hợp tác với công ty Đằng Phi, cũng phải mau chóng đưa vào chương trình nghị sự.Những lời này làm mọi người giật này mình.Công ty Đằng Phi là một chiêu bái danh tiếng vang vọng toàn quốc, nghe ý tứ của Liễu bí thư thì Liễu chủ tịch của công ty Đằng Phi cũng nghe theo mình, nói mời tới là tới, mà không phải là các lĩnh đạo huyện Ninh Bắc tới tận nơi bái phỏng Liễu chủ tịch.Lễ khánh thành trường trung học mới ở Thất Lĩnh Trùng, Liễu Triệu Ngọc cũng tới một lần, chiếc xe BMW sáng loáng đó tới tận bây giờ Ma Hoành Lượng và Hoàng Trạch Hỉ vẫn còn ấn tượng sâu sắc, bọn họ biết Liễu chủ tịch và Liễu bí thư cùng một dòng tộc ở Liễu Gia Sơn, nhưng không ngờ Liễu bí thư có uy vọng lớn như thế.Thi Triển Đường thăm dò:- Liễu bí thư và Liễu chủ tịch của công ty Đằng là bạn bè sao?Liễu Tuấn cười đáp:- Là anh em trong họ, Liễu chủ tịch là anh con bác của tôi.Thi Triển Đường vỡ lẽ, liên tục gật đầu.Chẳng trách mà người ta không nhận phong bì của mình, thì ra căn nguyên ở đây, dựa lưng vào ông chủ lớn của xí nghiệp dân doanh số một toàn quốc, nào có coi hai vạn đồng vào mắt.- Bạch bí thư tôi suy nghĩ như thế này, Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Lý diện tích tương đối lớn, nhân khẩu cũng không ít, hai xã công lại có năm ba thôn hành chính, hơn bốn vạn năm nghìn nhân khẩu.Nói tới đây Liễu Tuấn khẽ thở dài.Vì quần chúng ở hai xã này tuyệt đại đa số vừa mới giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm, so ra thì hết sức ngheo khó, đường đường một huyện cấp dưới thành thị cấp tỉnh, lại có một “khu ổ chuột” như vậy, trong lòng Liễu Tuấn cảm thấy không dễ chịu.Bạch Dương khẽ gật đầu.Đám Ma Hoành Lượng đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa kính phục, Liễu Tuấn chỉ thuận miệng mà nói ra chính xác tình hình hai huyện có thể thấy Liễu bí thư rất chú ý tới hai xã này.- Nhiều người như vậy, nếu đơn thuần chỉ dựa vào lá trà, muốn ăn nên làm ra, thì rất khó khăn.

Huyện phải tăng cường hỗ trợ, công ty than Hưng Thịnh ở hai xã này có tổng cộng ba mỏ than, lợi nhuật sản xuất phải trích một phần dùng để hỗ trợ phát triển kinh tế của hai xã, cụ thể là phải đảm bảo chi trả trong việc hợp tác với công ty Đằng Phi.Liễu Tuấn đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi lại trong rừng, vừa đi vừa nói:- Đảm bảo chi trả?Phan Tri Nhân lẩm bẩm.Từ sau khi tới bên cạnh Liễu Tuấn làm việc, Phan Tri Nhân luôn học theo tác phong làm việc của Liễu Tuấn, nghiễn ngẫm lối làm việc của Liễu Tuấn, hi vọng có thể mau chóng trưởng thành về chính trị.- Đứng!Liễu Tuấn gật đầu, nhìn hắn một cái khích lệ.- Kế hoạch của tôi là đẩy mạnh phát triển nghề chăn nuôi ở hai xã này, ý tưởng cụ thể là như thế này, mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần có điều kiện là nuôi mấy con heo, ít nhất là trên hai con.

Xã phải làm một trại nuôi heo và ao thả cả quy mô lớn.

Phân heo có thể làm thức ăn cho cá.Nghe tới đây, hàng mi tuyệt trần của Bạch Dương nhướng lên, khóe miệng nhếch lên rất cổ quái, hẳn là thấy “ghê tởm”, Bạch Dương thường ngày rất thích ăn cá, nghe Liễu Tuấn nói câu này, coi như xong rồi, về sau cô không dám ăn cá nữa.Tiểu ngoan đồng thật đáng ghét.- Liễu bí thư, mỗi hộ đều nuôi heo ư, chuyện này không dễ...Ma Hoành Lượng không kìm được xen vào một câu.Kỳ thực hắn cũng nghe tới chăm chú, bất giác thuận theo lối suy nghĩ của Liễu Tuấn mà suy tính vấn đề, nhưng lời vừa ra khỏi miệng phát hiện ra không ổn, thế này chẳng phải “đi ngược hướng” với lãnh đạo sao?

Lãnh đạo còn đang nói kìa, thi nào mới tới lượt anh xen miệng vào chứ?Ma Hoành Lượng lập tức mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.- Hoành Lượng, tốt lắm, đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề rồi.Không ngờ Liễu Tuấn không trách, ngược lại còn khen một câu.- Số tiền nuôi heo này, quần chúng phải tự nghĩ biện pháp, ở nơi đặc biệt nghèo khó, xã có thể hỗ trợ hợp lý một chút.

Tất cả tiền thức ăn, tạm thời có thể nợ, đợi heo xuất chuồng mới trả lại.- Có chuyện tốt như vậy sao?Mấy vị lãnh đạo xã nhìn nhau, thật không dám tin.Liễu Tuấn cười nói:- Nếu không làm sao có câu đảm bảo chi trả chứ, tôi và tập đoàn thức ăn gia súc Hưng Vượng thuộc công ty Đằng Phi thảo luận xong rồi, trước tiên nợ tiền thức ăn của bọn họ, tới lúc trả tiền không có, thì sẽ lấy từ ngân sách của công ty than Hưng Thịnh!

Có điều, tới ghi đó Hoành Lượng, lão Lưu mấy vị sẽ phải sẽ bị đánh đòn hết đấy.Ma Hoành Lượng vội nói:- Liễu bí thư yên tâm, quần chúng Thất Lĩnh Trùng tuyệt đối không phải người quịt nợ không trả.Lưu bí thư cũng vội tỏ thái độ ngay:- Phải phải, nhận thức ăn trước trả tiền sau, chuyện tốt như vậy đi đâu mà kiễm được chứ?

Sau khi bán heo, sao có thể nợ tiền không trả?Có thể nhìn ra, mấy vị này đều rất hưng phấn.Lãnh đạo huyện thực sự suy nghĩ cho bọn họ rồi.Thi Triển Đường giơ ngón tay cái lên khen:- Bạch bí thư, Liễu bí thư, chấp chính vì dân, hai vị đúng là tấm gương cho mọi người.

Chương 543: Công hàm chuyển công tácTới nửa cuối năm, cục diện huyện Ninh Bắc cơ bản ổn định, bắt đầu tiến vào giai đoạn phát triển.Công ty Hưng Thịnh sau khi trải qua “sự kiện Tạ Vạn Lợi”, lại tăng cường quản lý nội bộ và thẩm định khách hàng bên ngoài, chủ yếu qua lại nghiệp vụ với công ty sẳt Hồng Dương và nhà máy điện Đại Ninh cùng mấy nhà mấy quốc hữu cỡ lớn trong tỉnh, cơ bản tránh được sự kiện tương tự xảy ra, khoản đầu tư cuối cùng của công ty Chấn Trung cũng tới nơi.Việc chính đốn tài nguyên than toàn huyện đoán chừng tới cuối năm sẽ hoàn thành toàn bộ, chuẩn bị vận chuyển mau chóng, hiện giờ cũng đã sản sinh ra hiệu quả không tệ, dự đoán bắt đầu từ tháng mười, có thể từng bước trả lại vốn đầu tư cho công ty Trấn Chung.Xây dựng trung tâm thương mại cũng hết sức thuận lợi, tiến độ thậm chí còn vượt cả dự định trong phương án tổng thể của huyện, hạng mục của công trình thứ nhất cuối năm có thể đưa vào sử dụng, giai đoạn hai có thể khởi động trước thời hạn, cải tạo đường quốc lộ chính của toàn huyện cũng đã triển khai, dù sao hiện giờ trong tay Bành Thiếu Hùng, bước nhanh lên một chút cũng là trong tình lý.Phải nói cục thế huyện Ninh Bắc khá vừa lòng người.Nhưng ở tỉnh và thị, thì sóng ngầm cuồn cuộn, các thế lực tranh đấu ngày càng kịch liệt, đầu tháng tam, không ngờ để nghị điều chỉnh công tác nhắm vào Liễu Tuấn được đưa ra hết sức bất ngờ.Đề nghị này do phòng tuyên truyền tỉnh đề xuất ra, phát công văn cho Đại Ninh, chỉ đích danh muốn điều đồng chí Liễu Tuấn tới đảm nhiệm phó ban nghiên cứu lý luận của phòng tuyên truyền tỉnh, sở dĩ có đề nghị này, nguyên nhân bắt nguồn từ việc Liễu Tuấn lại viết bài đăng trên nhật báo kinh tế, lần trước chỉ đàn luận thế cục tài chính quốc tế, có điều lần này còn kết hợp với tình thế trong nước, hô hào cẩn thận với việc quốc doanh đại quy mô tiến vào thị trường tài chính quốc tế, ban ngành chức năng quốc gia nên tăng cường giám sát việc này, dưới tình huống xí nghiệp trong nước chưa quen thuộc với tài chính quốc tế, tùy tiện tham gia vào sẽ có nguy hiểm cực cao, khó tránh khỏi tạo thành tổn thất lớn.Phải nói, kiến nghị này của Liễu Tuấn là vô cùng chính xác.Căn cứ vào ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, trong khoảng thời gian này có rất nhiều xí nghiệp quốc doanh không nắm rõ tình hình đã mạo hiểm chen chân vào thị trường tài chính quốc tế, kết quả lỗ chỏng gọng.Riêng một nhà máy xí nghiệp sắt cỡ lớn, đã tổn thất ở thị trường hối đoái London trên 70 triệu USD, ảnh hưởng trực tiếp tới vận hành xí nghiệp, thiếu chút nữa làm cho cả xí nghiệp sụp đổ.Chuyện này về sau xử lý thế nào Liễu Tuấn không rõ lắm, bất quá hẳn là câu “nộp học phí” dùng mọi nơi mọi lúc đều chuẩn xác, rồi ứng phó cho qua!Phó ti trưởng Khâu Tỉnh Xuyên giữ lời, phát động một chuyên đề thảo luận trên tờ báo kinh tế lớn của cả nước, các trí sĩ nổi danh trong giới tài chính nối nhau viết bài tham gia thảo luật, rất sôi động náo nhiệt.

Hai bài báo của Liễu Tuấn khơi lên chú ý cao độ của các chuyên gia, đương nhiên bài báo lý luận tham khảo thuần kinh tế, không ảnh hưởng xấu gì tới thân phận của Liễu Tuấn trong thể chế, trung ương nhiều lần cường điệu phải ra sức đề bạt cán bộ thanh niên toàn diện làm nhân tài dự bị, Liễu Tuấn là phó thư ký đảng ủy, đưa ra kiến giải độc đáo của mình trong lĩnh vực kinh tế, cũng không thể nói là không chuyên chú vào việc chính.Công hàm điều chuyển công tác của phòng tuyên truyền tỉnh dùng chính vào lý do đó.Nếu đồng chí Liễu Tuấn có lòng nghiên cứu lý luận, kết hợp trước kia đã có bài lý luận được phát biểu trong cuộc họp lãnh đạo quốc gia mà xét, cán bộ trẻ tuổi trình độ lý luận cao như vậy, phải tận dụng hết tài năng, đưa vào ban nghiên cứu lý luận công tác, thì càng thích hợp hơn.Còn về công tác đảng ủy cơ sở, giao cho cán bộ trầm ổn thành thục, sẽ càng thêm thích hợp.Vốn chuyện này cũng không thể gây ra sóng gió lớn mấy, công hàm vừa chuyển tới phòng tổ chức Đại Ninh, phó bí thư kiêm trưởng phòng tổ chức thành ủy Đại Ninh vừa nhìn qua đã thuận tay phê hai chữ “bàn sau”, liền giao cho thư ký đưa vào kho hồ sơ, coi như chưa chuyện gì xảy ra.Không ngờ vài ngày sau, bí thư thành ủy Đào Nghĩa Âu đích thân hỏi tới chuyện này, mời Lưu Nham tới phòng làm việc, trịnh trọng đề xuất ra, Đào Nghĩ Âu cho rằng kiến nghị của phòng tuyên truyền tỉnh rất có lý, trình độ lý luận của Liễu tuấn rất cao, vào ban ngành tuyên truyền làm việc, càng có lợi cho việc phát huy tiềm chất.Lưu Nham rất không tán đồng.Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc công tác chín tháng, thành tích thu được ai cũng thấy.Huyện Ninh Bắc thế cục tốt đẹp, những lo lắng cho rằng Liễu Tuấn tuổi trẻ thiếu vững vàng là dư thừa, hiện giờ ban bệ huyện Ninh Bắc ổn định, nếu không cần thiết, không nên điều chỉnh cán bộ lãnh đạo chủ yếu, không c hừng làm cục diện ổn định bị hủy trong chớp mắt.Đương nhiên, Đào Nghĩa Âu là người đứng đầu thành ủy, Lưu Nham không tiện đấu cứng, lời nói uyển chuyển, song ý tứ rất rõ ràng, nhất quyết không đồng ý.Lưu Nham là trường phòng tổ chức, có tiếng nói lớn trong việc sử dụng cán bộ, hắn tỏ thái độ không đồng ý, Đào Nghĩ Âu cũng không tiện cưỡng ép ra lệnh.Tiếp đó, Đào Nghĩ Âu lại trao đổi với Đường Hải Thiên.Thái độ của Đường Hải Thiên càng rõ ràng, mặt sầm xuống, ngay trước mặt Đào Nghĩa Âu trực tiếp đưa ra bình luận với công hàm của phòng tuyên truyền tỉnh ủy “làm bừa bãi”.Đào Nghĩ Âu uất nghẹn.Phải nói tính cách của Đường Hải Thiên rất ôn hòa, không phải là người không hiểu lễ độ như vậy, cho dù ông làm thị trường vô cùng uy thế sánh ngang với Đào Nghĩ Âu, nhưng về bề ngoài, làm việc rất chú ý giữ gìn, lần này tỏ thái độ khác thường, cũng là để bày tỏ một thái độ.Có Đường Hải Thiên tôi ở Đại Ninh, đừng hòng mưu đồ gì với Liễu Tuấn.Đối với ẩn tỉnh của công hàm điều chỉnh cán bộ của phòng tuyên truyền tỉnh, Đường Hải Thiên lòng sáng như gương.Đó là dư chấn của “sự kiện Tạ Vạn Lợi”.Trước đó Liễu Tuấn lên kinh thành chọi cứng với con cháu nhà họ Cao giải quyết vấn đề, mới ban đầu những đại tướng hệ Nghiêm Liễu như Đường Hải Thiên không rõ tình huống, vừa than Liễu Tuấn “nghé con không sợ hổ”, đồng thời cũng để tâm chú ý.

Họ Cao chịu thiệt, khẳng định sẽ không chịu thôi, chuyện này Cao lão gia tử khẳng định là không biết, ai dám mang hành vi bẩn thỉu của Cao Tương Hoành ra nói trước mặt Cao lão gia tử?

Chắc phải tự chuốc khổ vào thân sao!

Dù Cao bộ trưởng có biết việc này hay không cũng khó nói, nhưng dù Cao bộ trưởng không biết cũng không thể lơ là, nha nội của nhà họ Cao, cũng rất có quyền thế.Nếu không sao có công hàm điều chức của phòng tuyên truyền tỉnh chứ?Trưởng phòng tuyên truyền tình Khổng Trạch Nguyên, vốn là người thuộc hệ Hồ Vi Dân, người đại biểu cho nhà họ Cao ở tình không tìm ra sơ hỏ của Liễu nha nội cũng chẳng sao.

Cấp cho anh một tấm thiếp đỏ biểu dương thế nào cũng được chứ?

Rồi cho anh thêm một chức vụ cao quý, để anh yên tâm mà nghiên cứu học vấn.Làm ở ban nghiên cứu lý luận vài ba năm, lại cho anh thăng quan, mời anh tới phòng nghiên cứu tỉnh chính phủ hoặc là ban ngành cao quý hơn, rồi cứ ung dung mà dưỡng lão nhé.Đường Hải Thiên liền cho bọn chúng một cái tát.Mọi người đang yên đang lành là tốt rồi, đừng có chơi bẩn.Thế là công hàm đó liền cho vào kho hồ sơ của đảng cất giữ.Đào Nghĩa Âu cũng chẳng thể làm được gì.Đem lên thảo luận ở văn phòng bí thư, thì năm chính phó bí thư, Đường Hải Thiên, Lưu Nham, Dung Bách Xuyên chiếm mất ba suất rồi, thảo luận cái gì nữa.Trực tiếp đưa lên cuộc họp thường ủy, mâu thuẫn càng bị khơi lên.Đào Nghĩa Âu không muốn vì việc này mà đắc tội tới cùng với Nghiêm Ngọc Thành và Đường Hải Thiên, quan hệ giữa hắn và Hồ Vi Dân còn chưa tới mức đó!

Làm không khéo chuyện chẳng xong mà bản thân còn mất hết mặt mũi.Tất cả những chuyện này, Liễu Tuấn tất nhiên rõ như lòng bàn tay, nhưng không để vào trong lòng.Đắc tội với Cao lão nhị, người ta thế nào chả phải kiếm chút chuyện, cũng là chuyện trong tình lý thôi, chẳng cần để ý.- Tiểu Tuấn, nghe nói lần bình chọn cá nhân tiên tiến của hoạt đột chi giáo đã được xác định rồi.Bạch Dương nói với Liễu Tuấn.Ở một quán cà phê cách ủy ban Đại Ninh không xa, Liễu Tuấn và Bạch Dương ngồi đối diện nhau, vừa thưởng thức cà phê, nghe nhạc thư giãn vừa tán gẫu.Hôm nay Bạch Dương và Liễu Tuấn lên Đại Ninh tham gia tọa đàm kiến thiết đội ngũ cán bộ do phòng tổ chức thành ủy mở, mời tất cả các bí thư huyện ủy, phó bí thư phân quản và trường phòng tổ chức tham gia.Tuy nói là cuộc tọa đàm, người đứng đầu có thể không tham gia, nhưng dưới tình huống bình thường, các bí thư đều tham gia, chẳng phải là phải đi bộ, vô cớ đắc tội với phòng tổ chức thành ủy làm gì?Cuộc tọa đàm kết thúc, Liễu Tuấn đề nghị không cần phải vội vàng trở về huyện, cùng tới quán cà phê ngồi, thả lòng một chút cũng tốt.Đối với đề nghị của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương thường là không phản đối.Dù sao đường cũng không xa, khi tới là do Liễu Tuấn lái xe, thư ký cũng không đi cùng.Đi họp mà, không cần để cả một bầy lái xe và thư ký ở ngồi buồn chán ở bên ngoài.Nghe thấy Bạch Dương nói, Liễu Tuấn cười nói:- Ừm, được xác định rồi.- Long Diễm Lệ vẫn không bình lên sao?Bạch Dương vẫn khá là chú ý tới việc của Long Diễm Lệ, kỳ thực cố không có chút hoài nghi nào việc giữa Liễu Tuấn và Long Diễm Lệ có quan hệ không chính đáng, biểu hiện của Long Diễm Lệ trong “sự kiện trường Thủy Lợi” còn được Bạch Dương tán đồng, hoạt động chi giáo cũng làm không tệ, nhưng lại không được bầu làm cá nhân tiên tiến, Bạch Dương cảm thấy rất không công bằng.Liễu Tuấn hờ hững nói:- Không được bình thì thôi, có thể là tỉnh yêu cầu với cá nhân tiên tiến quá cao.Bạch Dương lườm Liễu Tuấn một cái.Cái kẻ này mỗi khi dùng cái giọng ấy nói chuyện, chính là trong lòng có “âm mưu”, có chuyện che dấu cô.Liễu Tuấn uống một ngụm cà phê, cười nói:- Một đám người đi cửa sau, coi đây thành đường phát tài, em thấy lần bình chọn này, đại đa phần là các khu vực điều kiện tương đối tốt, thậm chí khả năng căn bản không phải là học sinh chi giáo, mà mang danh thay thế thôi.- Cậu nói thực chứ?Sắc mặt Bạch Dương trở nên trịnh trọng.Hoạt động chi giáo là do một tay Bạch Dương thao tác khi còn làm ở doàn tỉnh ủy, cô không muốn nhìn thấy tình huống này xuất hiện.Liễu Tuấn cười nói:- Mặc kệ thật hay giả, tất nhiên sẽ có người phải quản tới nó.Bạch Dương thấy Liễu Tuấn nói như thế, liền không khỏi tới nữa, nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mắt vô tình liếc qua chỗ vào cửa vào quán cà phê, sắc mặt tái đi.

Chương 544: Cuộc chạm trán ở quán cà phêLiễu Tuấn thấy Bạch Dương sắc mặt tái đi, trong lòng lấy làm lạ, vội quay dầu lại, tức thì sắc mặt cũng biến đổi, lúc này ở cửa quán cà phê có một đôi nam nữ đi vào, nam mặc áo sơ mi trắng, trờ nóng nực còn cài cúc cổ, đầu vuốt keo, giày da bóng lộn, phong độ ngời ngời, chính là Bành Phi chồng trước của Bạch Dương.Cô gái bên cạnh Bành Phi, tuổi ước chứng hai mươi, mặc một cái váy minizip siêu ngắn, đại bộ phận cặp đủi lộ hết ra ngoài, đeo vòng tai vàng rất lớn, ăn mặc rất hiện đại, trang điểm rất đậm, đang khoác tay Bành Phi, ngả đầu vào vai hắn, thái độ cực kỳ thân mật.- Vợ của hắn đấy à?Liễu Tuấn không nhịn được hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình nhầm, Bành Phi li hôn với Bạch Dương không lâu rồi tái hôn, đã khá nhiều năm rồi, vợ của hắn không thể trẻ như thế được.Huống chi nghe nói vợ sau của Bành Phi là cán bộ cơ quan Đại Ninh, cũng không thể ăn mặc hết sức thời trang như vậy được.Bạch Dương chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, cầm cốc cà phê lên uống, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gãi đầu:- Để em đi thanh toán.Bạch Dương vẫn không lên tiếng.Liễu nha nội không thể làm gì hơn là nín thinh uống cà phê.Có thể nhìn ra, Bạch Dương không muốn gặp mặt Bành Phi, đợi bọn họ ngồi xuống rồi mới rời đi cũng không muộn.Thế nhưng Bành Phi và cô gái kia lại đi thẳng về phía hai người, Bành Phi vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm với cô gái đó, còn đưa tay béo má, có thể thấy quan hệ hai người không tầm thường.Đoán chừng Bành Phi không ngờ gặp được Bạch Dương và Liễu Tuấn ở đây.Thấy họ tới gần, Bạch Dương hơi quay đầu đi, không may thế nào, Bành Phi lại ngồi ngay ở vị trí đối diện, đang giơ tay gọi phục vụ, đột nhiên sắc mặt cũng trở nên cực kỳ quái dị, tay khựng lại trên không trung, quên cả bỏ xuống.Liễu Tuấn thở dài, biết rằng không tránh được nữa rồi.Tất nhiên y chẳng bận tâm tới Bành Phi chút nào, nhưng lo trong lòng Bạch Dương không vui, mà theo tình hình hiện tại để xét, thì gần như chắc chắn Bạch Dương không thoái mái rồi.Cho dù bọn họ ly hôn đã lâu, Bành Phi có lăng nhăng cùng cô gái nào cũng chẳng hề liên quan gì tới Bạch Dương, bất quá tâm tư của phụ nữ đôi khi cực kỳ cổ quái, dù nơi này gặp phải vợ sau của Bành Phi, Bạch Dương cũng rất ngượng ngập rồi, huống chi lại còn gặp phải tình nhân mới của Bành Phi.Như vậy càng thêm khó chịu rồi.Cảm giác như Bành phi lại một lần nữa phản bội Bạch Dương vậy.Liễu Tuấn chủ động chào hỏi Bành Phi:- Chào Bành chủ nhiệm.Khi còn nhỏ, y gọi là “ anh Bành Phi”, từ khi cuộc hôn nhân của Bành Phi và Bạch Dương báo động đỏ, Liễu Tuấn liền đổi sang gọi chức vụ của Bành Phi, đã qua bao năm, Bành Phi đã không còn công tác ở báo tỉnh nữa, mà điều tới làm chủ nhiệm ban biên tập một tạp chí, chức vụ cũng là chính xử.- A Tiểu Tuấn, ừm Liễu bí thư...

À chào Bạch bí thư.Nụ cười của Bành Phi xấu hổ không để vào đâu cho hết, chân tay luống cuống.Bạch Dương căn bản chẳng để ý, chỉ ngồi uống cà phê, lông mi cũng không thèm nhướng lên lấy chút nào, hoàn toàn coi Bành Phi như vô hình, nhưng hai tay cầm cốc cà phê lại đang khẽ rung rung, cho thấy trong lòng thực sự đang rất phẫn nộ.- Anh Phi, là ai thế?Cô gái kia lên tiếng hỏi, ngữ khí rất là khó chịu, con mắt lướt qua lướt lại trên người Bạch Dương, còn Liễu nha nội cao lớn đẹp trai lại coi như không khí.

Đại khái đó là thiên tính của các cô gái, chỉ bằng trực giác đã phát hiện ra quan hệ giữa Bạch Dương và Bành Phi không hề tầm thường.- À, là đồng nghiệp.Bành Phi nỗ lực tỏ ra trấn tĩnh, nhưng càng cố sức che dấu lại càng làm người ta hoài nghi.- Đồng nghiệp à?

Hình như người ta không để ý tới anh lắm!Cô gái kia nhìn Bạch Dương, trong ánh mắt mang theo vẻ gây sự.- Bành chủ nhiệm, không giới thiệu cho chúng tôi bạn mới của anh sao?Liễu Tuấn không chấp nhận cô gái kia tiếp tục khiêu khích Bạch Dương, không chừng chọc giận Bạch Dương, hất cả cốc cà phê vào mặt cô ta, thì hình tượng đoan trang dịu dàng của chị Bạch Dương hoàn toàn bị hủy mất.Bành Phi cười gượng đáp:- À, cô ấy tên là Tiểu Quyên, là một độc giả của tôi.- Cái gì?

Anh Phi, anh có nhầm không thế, em chỉ là một độc gi của anh thôi sao?Bành Phi còn chưa nói dứt câu, Tiêu Quyên đã bùng nổ rồi, nhảy dựng lên, làm om xòm, khiến người trong quan cà phê nhìn lại, may là người trong quán lúc đó không nhiều lắm.Bành Phi luống cuống chân tay, nắm lấy tay Tiểu Quyên muốn chạy trốn khỏi “nơi thị phi” này.- Buông em ra!

Việc gì phải đi.Tiểu Quyên hất mạnh tay Bành Phi ra, hung dữ nói, nhưng âm thanh bị dồn nén thành ra không to lắm.Bành Phi trán đã toát mồ hôi.- Tiểu Quyên, đúng là đồng nghiệp trước kia mà.Bạch Dương chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nói với Bành Phi:- Bành Phi, anh và Vương Yến ly hôn rồi sao?Vương Yến hẳn là vợ hiện tại của Bành Phi rồi.- Còn...à....ừm...chưa..Bành Phi lắp ba lắp bắp, nói không còn ra đầu đuôi gì nữa.Bạch Dương gật đầu, không để ý tới Bành Phi nữa, nói với Liễu Tuấn:- Tiểu Tuấn thanh toán đi.- Được.Liễu Tuấn đưa tay lên, gọi phục vụ tới thanh toàn.Tiểu Quyên đột nhiên nhắm về phía Bạch Dương làm rộn lên:- Này, cô tên là gì?

Có quan hệ gì với Bành Phi?Bạch Dương khẽ cau mày lại, không để ý tới Tiểu Quyên, đi thẳng ra ngoài.- Bành Phi, anh nói đi, cô ta có phải là tình nhân của anh không?

Không phải là anh nói đã ly hôn rồi sao?

Còn nữa, không phải anh nói vợ cũ của anh tên là Bạch Dương sao?

Giấy ly hôn cũng ghi cái tên đó, sao lại thành Vương Yến?

Vương Yến là ai?Tiểu Quyên đùng đùng nổi giật, bất kể mọi thứ quát thẳng vào mặt Bành Phi.Liễu Tuấn cũng cau mày lại.Bành Phi sớm đã ly hôn với Bạch Dương, theo lý không nên đi nói khắp nơi quan hệ vợ chồng trước kia của hắn và Bạch Dương.

Hơn nữa hiển nhiên là Bành Phi đang lừa cô gái tên Tiểu Quyên này, lấy giấy ly hôn cùng Bạch Dương ra cho cô ta xem.Phải nói trình độ tán gái của Bành Phi thực chẳng ra làm sao, không ngờ phải dùng tới cách lừa gạt.Liễu Tuất lạnh nhạt nói với Bành Phi:- Bành chủ nhiệm, chuyện này anh không đúng rồi.- Sao anh có thể làm như vậy được chứ?

Muốn lừa cô gái người ta cũng có thể kiếm cái cớ khác mà, thật quá tệ.Liễu Tuấn lắc đầu.Nếu chẳng phải nể mặt Bạch Dương, y đã chẳng nói khách khí như thế.- Còn anh là ai, liên quan gì tới anh?Tiểu Quyên tức lắm rồi, nhìn thấy ai liền cắn người đó.Liễu Tuấn trừng mắt nhìn Tiểu Quyên, lạnh lùng nói:- Không có chuyện của cô, yên lặng chút đi.Tiểu Quyên vốn hùng hùng hổ hổ, bị ánh mắt lạnh như băng quét qua, tức thì rụt cổ lại, cho dù cô ta không biết lai lịch của Liễu Tuấn, nhưng chỉ với vóc dáng này của người ta cũng hiểu tốt nhất là đừng chọc giận Liễu Tuấn, nếu không tình huống sẽ rất tệ.- Tiểu Tuấn!Bạch Dương ở đằng xa hơi dừng bước lại gọi, giọng nói rất không vui.- Tới đây, tới đây.Liễu Tuấn liên tục thưa, rồi vội vàng đuổi theo.Chị Bạch Dương tâm tình đang rất khó chịu, chớ để bị lửa cháy vạ lây.- Bạch Dương, xin đợi chút đã.Bành Phi ngây ra một hồi, đột nhiên tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.Bạch Dường hoàn toàn không định để ý tới hắn, bước chân không dừng lại lấy một chút nào.Bành Phi vội vội vàng vàng đuổi theo tới đằng sau Bạch Dương, đang đưa tay ra muốn kéo tay Bạch Dương, thì Liễu Tuấn tranh trước một bước, tóm lấy tay hắn, Bành Phi cảm thấy như bị chiếc kìm sắt kẹp lấy.Bành Phi không kịp đề phòng đau tới thét lên.Liễu Tuấn lập tức buông tay.Nghe thấy Bành Phi kêu đau, Bạch Dương dừng bước quay người lại.Cô cho rằng bệnh thích động tay động chân của tiểu ngoan đồng lại tái phát rồi.Thân là phó bí thư huyện ủy, cứ luôn ra tay đánh người là không được.Bành Phi nhìn nhìn Bạch Dương hết sức đáng thương nói:- Bạch Dương...xin...xin em đừng đem chuyện hôm nay nói cho Vương Yến được không?Té ra hắn cuống cuồng đuổi theo Bạch Dương là vì chuyện này.Bạch Dương cười, một nụ cười hết sức khinh bỉ.- Bành Phi, anh thật thảm hại.Bạch Dương nhìn Bành Phi, nói từng chữ một:Bành Phi cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng bừng.Tiếng dày cao gót thình thịch vang lên, Tiểu Quyên cũng vội vã chạy theo, đứng ở bên Bành Phi, nhìn trừng trừng Bành Phi, rít lên:- Cô là Bạch Dương phải không?

Cô là vợ cũ của anh ấy?Bạch Dương nhìn cô ta, thở dài nói:- Tiểu Quyên, tôi chính là Bạch Dương, vợ cũ của anh ta, có điều chúng tôi ly hôn nhiều năm rồi, hiện giờ vợ của anh ta tên là Vương Yến.Tiều Quyên lại nhìn chằm chằm vào Bành Phi.Bánh Phí bối rồi:- Tiểu Quyên, anh...- Bành Phi, anh là đồ lưu manh, tôi phải đi tố cáo anh!Đột nhiên nghe thấy một tiếng chát đanh gọn vang lên, trên mặt Bành Phi đã ăn năm dấu ngón tay đỏ lằn, Tiểu Quyên tát Bành Phi xong, cũng không quay đầu lại, chạy thẳng ra khỏi quán cà phê.Bành Phi ăn cái tát này đúng là choáng váng mặt mày, sững ra một chút mới nhớ tới đuổi theo Tiểu Quyên, không ngờ Liễu Tuấn lánh người chắn đường, toàn thân sát khí ngùn ngụt ép tới.Bành Phi sợ hãi lùi lại một bước, giọng phát run lên:- Cậu...

Cậu định làm gì?Phục vụ quán cà phê thấy tình hình chẳng lành, muốn lên khuyên can, nhưng thấy khí thế đáng sợ của Liễu Tuẫn, cũng dừng lại cách đó mấy bước, không dám tới gần.- Bành Phi, tôi cảnh cáo anh, về sau muốn lừa gái, không được phép lấy chị Bạch Dương ra!

Nếu không, tôi sẽ cho anh không còn đất sống ở Đại Ninh này!Liễu Tuấn lạnh băng băng nói với Bành Phi.-...Bành Phi tức thì mặt tái xanh tám xám, môi mấp máy, nhưng không nói ra nổi một chữ.Người thanh niên trước mắt này, đã không còn là chú nhóc con năm xưa, mà là Liễu nha nội tiếng tăm lấy lừng cả tình rồi!

Muốn xử lý hắn, chỉ một câu nói là xong.Chỉ không cho hắn đất sống ở Đại Ninh, phòng chừng là nhẹ nhất rồi.- Tự xem mà làm đi.Liễu Tuấn nói xong rút ra một tờ trăm tệ đưa cho phục vụ nói:- Không cần trả lại.Nói xong cùng Bạch Dương đi ra ngoài.

Chương 545: Ba phần sayBạch Dương ngồi ngây ra trong chiếc xe Santana, Liễu Tuấn cũng ngồi ngây ra theo, đối với tâm tình giờ phút này của Bạch Dương, Liễu Tuấn không hiểu cho lắm, tâm tư của các cô gái khó nắm bắt, cho dù quen biết cùng Bạch Dương quan hệ bao nhiêu năm như vậy.Tránh để Bạch Dương khỏi ngượng ngùng, Liễu Tuấn ngậm miệng không nhắc tới cái tên Bành Phi.

Không may thế nào gặp nhau ở quán cà phê, hơn nữa hành vi tồi tệ của Bành Phi, làm tâm tình Bạch Dương buồn bực, là điều có thể hiểu được, Liễu Tuấn không biết phải ai ủi Bạch Dương như thế nào, nên không nói gì, chỉ ngồi hút thuốc.Bạch Dương đột nhiên nói:- Chị muốn uống rượu.- Được.Liễu Tuấn không nói tới chữ thứ hai, lập tức khởi động xe, đưa cô thẳng tới hộp đêm Thiên Bách Độ của khách sạn Phù Dung, ngồi trước quầy ba, Liễu Tuấn rút ra một sấp tờ xanh 100 tệ, cũng chẳng cần biết ít nhiều, vỗ thẳng lên quầy bar nói:- Cho hai cốc lam sắc tình nhân.Cốc tai “lam sắc tình nhân” của hộp đêm Thiên Bách Độ, lấy rượu vang làm chủ, thêm vào nước quả, sữa.v...v...v..

Rất ngọt, độ rượu không cao lắm, màu sắc tươi đẹp, rất hợp với các cô gái, Liễu Tuấn trước kia uống qua mấy lần, đối với loại rượu này có ấn tượng không tệ.Người phục vụ trẻ tuổi thấy vị khách hào phóng như vậy, hơi giật mình, cẩn thận đánh giá hai người, nữ xinh đẹp quyến rũ, nam cao lớn anh tuấn, khí độ đều bất phàm, liếc mắt một cái cũng biết là hạng phú quý, nhưng Bạch Dương sắc mặt u sầu, đoán chừng là gặp phải chuyện gì không thuận lòng, chàng trai lắm tiền bên cạnh đưa cô đi giải sầu, liền lập tức vâng dạ tuân lời, rút ra ba bốn tờ tiền, sau đó đẩy lại trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu, rất có thiện cạm với người phục vụ trẻ tuổi này, người phục vụ cho nguyên liệu vào bình điều chế, bắc đầu lắc đều từ trên xuống, động tác cực kỳ tự nhiên.Liễu Tuấn cười nói với Bạch Dương:- Chị, thủ pháp của người thợ pha rượu này coi rất hay.Bạch Dương gật đầu, người phục vụ được khen lắc càng nhiệt tình, không bao lâu sau, lam sắc tình nhân đã được điều chế xong, phục vụ cắt một lát chanh, vắt một ít vào trong rượu, lấy hai cốc rượu cao, rót rượu vào trong, thêm vào ít đá, rồi đặt trước mặt hai vị khách.

Bạch Dương đưa tay cầm lấy cốc rượu, ngửa cổ uống, dó uống quá nhanh, bị họ sặc, vội đưa tay che miệng lại.Liễu Tuấn đưa bàn tay lớn ra, khe khẽ vuốt sống lưng của Bạch Dương, mỉm cười nói:- Đừng uống quá mau.Bạch Dương trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, đột nhiên”hung dữ” nói:- Đàn ông các cậu, có phải đều vô sỉ như vậy không?- Về bản chất đều giống nhau, tất cả giống đực đều có mới nới cũ.Liễu nha nội biết khó tránh khỏi bị mắc vạ lây, nên sớm chuẩn bị tấm lý, nên rất sảng khoái thừa nhận, lại còn cười “vô sỉ”.Bạch Dương lại hung dữ trừng mắt nhìn y, lẩm bẩm:- Không biết xấu hổ, lại còn tự hào.Liễu nha nội che lấy đầu, chuẩn bị đón nhận Bạch bí thư giáo huấn.Chính khi Liễu nha nội che đầu, Bạch Dương lại đưa tay ra, cầm lấy cốc lam sắc tình nhân của y, Liễu Tuấn nhanh tay nắm lấy cổ tay như ngọc của cô, cười hì hì nói:- Cốc này của em mà.- Đồ nhỏ nhen!

Nơi này chẳng phải còn nhiều sao?Bạch Dương lườm một cái.Bạch Dương vào lúc này giống như một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện, đâu còn chút bóng dáng nào của một bí thư huyện ủy.Liễu Tuấn trịnh trọng nói:- Chị đồng ý uống chậm thôi thì em bỏ tay ra.Bạch Dương chẳng để ý, đưa tay trái ra, cầm lấy chiếc cốc trống, nói lớn với người pha rượu:- Cho một cốc nữa!Liễu Tuấn cười nói:- Chị không đồng ý uống chậm, thì có tới mười cốc nữa cũng không uống được đâu.Bạch Dương tức giận nói:- Chậm thì chậm, mau đưa rượu đây.Bình thường tổ hợp nam nữ thế này xuất hiện ở quán rượu, phục vụ và người bán rượu đều có thói quen coi phía nam làm người quyết định, nhìn về phía Liễu Tuấn, Liễu Tuấn gật đầu, người phục vụ liền rót cho Bạch Dương một cốBạch Dương cầm lấy cốc rượu đặt lên môi, nhưng không uống cạn một hơi nữa, mà từ từ thưởng thức, Liễu Tuấn mỉm cười, khẽ chạm ly với cô, cũng để lên miệng uống một ngụm, thứ cốc tai này khá là ngon miệng.

Liễu Tuấn không thích uống rượu, chỉ uống lúc không thể không uống, so ra, cốc tai khá hợp với khẩu vị của y, hai người cứ như vậy ngồi uống rượu.Bạch Dương mặc dù không dùng phương thức “nốc” rượu nữa, nhưng uống cũng chẳng chậm, bất giác đã có ba bốn ly lam sắc tình nhân ở trong bụng rồi.Bạch Dương lại nói với người phục vụ quầy bar:- Cho thêm một ly nữa.- Đủ rồi.Liễu Tuất dứt khoát từ chối.- Uống rượu cậu cũng muốn quản lý hả?Bạch Dương rất bất mãn, lại làm ầm lên với Liễu Tuấn, gò má trắng sớm đã nổi lên hai áng mây hồng, trông xinh đẹp không sao tả xiết, Bạch Dương vốn cấp cho người ta ấn tượng mỹ lệ đoan trang, tự nhiên tao nhã, lúc này dưới ánh đèn như mộng như ảo, lại thành một người hoàn toàn khác, trong sự đoan trang lộ ra vẻ quyến rũ lả lơi, làm người ta chỉ nhìn một cái, trái tim không khỏi đập rộn ràng, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng phải hô lớn “không chịu nổi”, huống chi là Liễu nha nội.Tiểu ngoan đồng chỉ càm thấy máu trong người sôi trào, bốc thẳng lên đầu, liền không ngăn cản cô nữa:- Được, chị uống đi!

Cùng lắm uống say rồi, em bế chị về.- Hi hi, nam nhân các cậu chẳng có một ai tốt đẹp cả, chẳng ai đáng tin cả, chị, chị...

Chẳng cần cậu bế, chị tự về được.Bạch Dương cười nói, không ngờ đã có ba phần say rồi, phải nói Bạch bí thư tửu lượng tuy không cao, nhưng thân là người đứng đầu một huyện, có đôi lúc phải xã giao là không tranh khỏi, năm ba chén cốc tai, vốn chẳng đủ “hạ gục” chị Bạch Dương, chỉ có điều tâm tình hiện giờ của cô không được tốt, lại dưới không khí của hộp đêm, có say cũng là chuyện bình thường.Liễu Tuấn không khỏi có chút đau đầu, cứ như hai người không phải tới thành phố dự họp mà là uống rượu, kết quả Bạch bí thư say quắc, bản thân cũng người đây hơi rượu, muốn che dấu tất cả phục vụ trong nhà khách Thiên Nga, sợ chẳng phải là chuyện dễ.Có trời mới biết được đám người đó sẽ xì xào cái gì, phải nói với bối cảnh và uy vọng của hai người hiện nay ở huyện Ninh Bắc, có chút lời đồn đại không hay, cũng chẳng đáng để bận tâm.Bản thân Liễu Tuấn cũng không để ý lắm, cái thanh danh “háo sắc”, ảnh hưởng không lớn lắm đối với nam nhân, chẳng phải có câu “người không phong lưu uống thiếu niên” sao?

Còn về ảnh hưởng tới sự nghiệp thì lại càng nhỏ, trừ khi là có kẻ bám chặt lấy không chịu buông, hơn nữa phải có đủ tài đủ lực, nếu không với địa vị và tiền của hiện giờ của Liễu Tuấn, không một ai có thể lấy vấn đề nam nữ ra làm tổn hại đến y.Nhưng Liễu Tuấn không muốn người ta nghị luận về Bạch Dương như thế, một chút thôi cũng không muốn, thấy Bạch Dương lại đưa tay cầm chén rượu, Liễu Tuấn nhanh tay cướp lấy, ngửa cổ uống sạch, rồi nhe răng ra cười với Bạch Dương.Bạch Dương bĩu môi đưa tay ra gõ đầu y, đây đúng là mỡ dâng tới miệng mèo, Liễu Tuấn liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Dương, nắm chặt lấy không chịu buông ra nữa, Bạch Dương giật ra mấy lần không được, liền mặc cho Liễu Tuấn nắm tay mình.Không ngờ lúc này lại có kẻ không thức thời “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” đi tới, giọng điệu âm hiểm, phóng chừng là thấy Bạch Dương xinh đẹp, muốn thừa cơ lợi dụng, nếu không một nam một nữ tới hộp đêm uống rượu, kẻ ngốc cũng biết quan hệ hai bên không tầm thường, cần gì ngươi tới tới “duy trì chính nghĩa”.- Cút ngay!Lần này lên tiếng không phải là Liễu Tuấn mà lại là Bạch bí thư, lời còn chưa dứt, kẻ kia đã há hốc miệng ra, không có chút động tĩnh nào, mặt đầy xấu hổ cùng sợ hãi.Thì ra trong lúc Liễu Tuấn quay đầu lại, kẻ này đã nhận ra Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng nhất ra hắn, đó chẳng phải là Chu Tái Viêm con trai của Chu phó chủ nhiệm sao!

Lần trước ở trong hộp đêm Thiên Bách Độ, Chu Tái Viêm cùng Thiệu Kim Hoa con trai của bí thư khu Thiên Mã, xảy ra xung đột với Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu, bị Trình Tân Kiến dọa cho chạy bán sống bán chết, sau này cũng đã nghe ngóng được thân phận của Liễu Tuấn.Vừa rồi thấy Bạch Dương xinh đẹp vô ngần, lại có phần say, nên muốn tới kiếm chút vui vẻ, không ngờ gặp phải Liễu Tuấn, đúng là “oan gia ngõ hẹp”.- Liễu bí thư, tôi...

Tôi thật đáng chết, con mắt kiểu gì thế này...Chu Tái Viêm sợ tới tới nói năng lộn sộn rồi, liền đưa tay ra tát mình một cái, thấy ánh mắt Liễu Tuấn vẫn lạnh lùng, lại tát thêm một cái nữa, cái nào cái nấy cứ kêu bôm bốp.- Có chuyện gì thế?Thiệu Kim Hoa quát tháo chạy tới, hai tên công tử ăn chơi này như hình với bóng, Chu Tái Viêm có mặt, thì thấy Thiệu Kim Hoa cũng là điều đương nhiên.Chu Tái Viêm cuống cuồng quay đầu lại ra hiệu im lặng cho Thiệu Kim Hoa, Liễu nha nội đang cùng mỹ nữ uống rượu “tâm tình”, không may thế nào mình lại “phá hỏng chuyện tốt”, chính đang không biết phải giải quyết thế nào, nếu thêm cái tên ngu xuẩn mồm to Thiệu Kim Hoa tên góp vui nữa thì quả thực tự tìm cái chết:- Tiểu Kim, đừng nói nữa.Kỳ thực lúc này Thiệu Kim Hoa dĩ nhiên đã nhìn thấy Liễu Tuấn, sớm đã sợ tới hai chân nhũn ra rồi, còn cần gì Chu Tái Viêm phải nói.Liễu Tuấn chẳng có kiên nhẫn dây dưa với bọn chúng, bực mình phất tay:- Mau xéo đi!

Xéo càng xa càng tốt.- Vâng vâng, xin lỗi, xin lỗi.

Chu Tái Viêm và Thiệu Kim Hoa luôn mồm vâng dạ, ôm đầu lủi đi như chuột, không dám nhìn lại một cái nào, nhưng làm người phục vụ và người pha rượu há hốc mồm.

Bọn họ cũng biết thân phận hai kẻ đó, vậy mà nhìn thấy Liễu Tuấn chẳng khác nào chuột thấy mèo.Như vậy vị này phải có lai lịch nhường nào chứ?Cả đám người đưa mắt nhìn Liễu Tuấn, trong ánh mắt đầy kính sợ.- Mất cả hứng, về thôi!Bạch Dương uể oải đứng dậy, chân loạng choạng đứng không vững, may mà Liễu Tuấn tay chân nhanh lẹ, lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, người Bạch Dương mềm oạt, dựa sát vào lòng Liễu Tuấn.

Chương 546: Thỏa sức vui đêm nayLiễu Tuấn đỡ Bạch Dương đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:- Đêm nay không về nữa nhé?Tất nhiên lúc này Liễu nha nội biểu hiện vẫn rất quy củ, tư thế đõ Bạch Dương rất đúng phép tắc, không làm người ta có hiểu nhầm, dù sao ở chốn đông người, phải chủ ý.- Về thôi.Bạch Dương nói, rồi lại thở dài:- Không về mà được sao?Xem ra Bạch Dương cơ bản là đã tỉnh rồi, cô vốn chẳng say thực sự, chỉ hơi ngà ngà mà thôi.Liễu Tuấn cũng không kiên trì nữa.Về bản chất, Bạch Dương là một cô gái rất khuôn phép, không dễ phạm sai lầm, Bạch Dương cũng không hiểu lầm ý tứ của Liễu Tuấn, biết tiểu ngoan đồng chẳng qua là lo lắng bộ dạng “say khướt” của cô bị phục vụ của nhà khách Thiên Nga nhìn thấy, sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.Đi lên xe, Liễu Tuấn chầm chậm khởi động máy, đi về huyện Ninh Bắc.Cả đường đi, hai người đều không nói gì, Bạch Dương gục đầu dựa vào cửa sổ, tựa hồ không dễ chịu lắm.Đột nhiên Bạch Dương nói:- Dừng xe...Liễu Tuấn khẽ nhấn phanh, chiếc Santana chầm chậm dừng lại bên đường.Bạch Dương mở cửa xe ra, đi xuống đứng ở bên đường.Liễu Tuấn đi theo, quan tâm hỏi:- Chị sao vậy?

Cảm thấy khó chịu à?- Ừ.Bạch Dương uể oải đáp, không muốn nói chuyện cho lắm, tựa hồ sức lực không đủ.Liễu Tuấn lúc này mới nhớ ra, buổi tối chỉ vùi đầu uống rượu, quên mất cả ăn cơm, lúc này Liễu nha nội bụng lép kẹp sôi lên ùng ục rồi, có điều Liễu Tuấn thân thể khỏe mạnh, chỉ cảm thấy hơi đói, còn Bạch Dương bụng rỗng nốc rượu, chừng là không chịu đựng nổi.Liễu Tuấn đi tới bên cạnh Bạch Dương, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán.Bạch Dương khẽ nói:- Không sao, không bị cảm.Lúc này bốn xung quanh trống trải, chẳng hề có xe cộ qua lại, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả cùng bóng đêm vô bờ, một trận gió đêm thôi qua, Bạch Dương không chịu được khẽ rùng mình một cái, hai tay ôm lấy trước ngực.Liễu Tuấn trong lòng dâng lên một sự yêu thương, đột nhiên đi tới trước, ôm chặt Bạch Dương vào trong lòng.Trong tích tắc đó, cả người Bạch Dương run lên kịch liệt, hai tay theo bản năng muốn chống cự, nhưng lại mềm nhũn yếu ớt, Liễu Tuấn rụt một tay lại, luồn qua bên hông Bạch Dương, tay còn lại cũng làm y như thế, động tác hết sức lưu loát mau lẹ.

Bạch Dương cồn chưa kịp phản ứng, tấm thân đầy đặn đã bị Liễu Tuấn ôm gọn, đôi vú no căng ép sát lên lồng ngừng tiểu ngoan đồng, đôi tay ngọc không có chỗ để, rất tự nhiên ôm lấy cổ Liễu Tuấn.- Đừng...Bạch Dương đưa ra sự phản kháng cuối cùng.Đôi môi nóng cháy của tiểu ngoan đồng áp tới, đem câu nói phía sau của chị Bạch Dương chặn lại.Ngày hè oi bức, hai người đều mặc mỏng manh, chẳng khác không mặc gì, ôm chặt lấy nhau, hơi nóng da thịt mau chóng xuyên qua lớp áo mỏng, hòa quyện lại làm một.Trong đầu Bạch Dương chớp mắt đã loạn lên, cô biết cái ngày này sớm muộn gì cũng tới, mình từng bước từng bước buông thả cho tiểu ngoan đồng, kẻ này được voi đỏi tiên, nhất định sẽ có cái kết cục này.Nhưng khi nó thình lình tới, Bạch Dương vẫn có chút bối rối, theo bản năng muốn giãy dụa từ chối, song chiếc éo nhỏ nhắn đã bị Liễu Tuấn ghì chặn, cánh môi đỏ tươi cũng bị lấp kín rồi.Cái lưỡi kia còn rất hư đốn cứ muốn xông vào bên trong, Bạch Dương bị Liễu Tuấn quấy rối làm lòng hoảng loạn, quỷ thần xui khiến thế nào, lại há miệng ra cắn một cái, không ngờ tiểu ngoan đồng hết sức kiên nhẫn nhịn đau, thừa cơ tiến vào quấn lấy chiếc lưới nhỏ của Bạch Dương.Bạch Dương bị tiểu ngoan đầu khiêu khích đầu lưỡi, dần dần hưởng ứng lại nụ hôn của y.Tay Liễu nha nội tiếp đó lại trở nên không thành thật, luồn xuống dưới vạt áo sơ mi của Bạch Dương, thuận theo bờ lưng trơn mịn của vuốt ve.Bạch Dương lại khẽ vùng ra.Tay trái Liễu Tuấn đang đặt ở vòng eo nhỏ của cô lại siết chặt, Bạch Dương người bủn rủn, từ bỏ kháng cự.Chán chê ở phía sau, tay Liễu Tuấn lại di chuyển tới trước ngực, lách ngón tay qua chiếc áo lót buộc chặt đối vú tiến từng chút từng chút một, Bạch Dương tách môi ra, gục đầu lên vai Liễu Tuấn, thở hổn hển, thì thầm bên tai y:- Ở phía trước...Chỉ có ba chữ thôi, Bạch Dương nói ra xong mặt đã đỏ tới tận mang tai, may mà xung quanh tối om không ai nhìn thấy, ngượng ngùng qua đi, Bạch Dương bỗng càm thấy sự nhẹ nhõm vô cùng.Cô hoàn toàn sa ngã rồi.Sa ngã thì sa ngã đi, ai thèm quan tâm chứ.Mấy năm qua, thực sự phải kím chế quá rồi.Tiểu ngoan đồng choàng tỉnh, dễ dàng tìm ra được chỗ nút móc áo lót.Liễu Tuấn đột nhiên thốt lên:- Thật là đẹp.Đôi vú cao vút hình bán cầu của Bạch Dương hiện ra, cho dù nhìn không thấy, nhưng nắm ở trong tay, vẫn có thể cảm giác được hình dạng hoàn mỹ và sự căng tràn mịn màng của nó.Bạch Dương khẽ cựa mình, cắn tai Liễu Tuấn nói:- Đáng ghét, đừng có nói.Liễu nha nội lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chăm chú xoa nắn sờ soạng loạn xạ, biểu hiểu rất háo sắc, không ngờ đúng vào lúc này, từ xa có một ánh đèn đi tới.

Sớm không tới, muộn không tới lúc này tới làm cái gì?Liễu nha nội hận tới nghiến răng ken két, nhưng chỉ đành buông chị Bạch Dương ra, nắm tay cô kéo vào trong xe, Liễu Tuấn lập tức khởi động máy, phóng thẳng lên quốc lộ quay đầu lại.Khuôn mặt Bạch Dương như trái táo chín mọng muốn nhỏ mật ra ngoài, tựa hồ muốn nói gì, khẽ cắn lấy môi, cuối cùng không nói ra, để mặc cho tiểu ngoan đồng lái xe về Đại Ninh.Thực tế hai người cũng chỉ mới vừa rời khỏi nội thành Đại Ninh, còn cách huyện Ninh Bắc rất xa, trở về Đại Ninh tất nhiên là thuận tiện hơn về huyện Ninh Bắc rồi.Liễu Tuấn lái xe thẳng tới bãi đỗ của khách sạn Thu Thủy.Bạch Dương giât mình hoảng sợ.Lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất của cuộc sống về đêm, không biết có bao nhiêu quan viên đang choàng vai bá cố nhru trong khách sạn Thu Thủy, người quen cũng chẳng ít.- Không sao đâu, tin em đi.Liễu Tuấn thấy Bạch Dương hai má đỏ bừng, ở lý trong xe không chịu ra, liền cười mở cửa, kéo Bạch Dương ra ngoài.Liễu Tuấn nắm bàn tay nhỏ hơi run rẩy của Bạch Dương, dùng con đường chuyên dụng của căn phòng tổng thống, đi thẳng lên đỉnh, rồi dùng thẻ thông minh mở cửa phòng.- Oa, gian phòng này thật hào hoa, cậu làm sao...Bạch Dương tỏ ra có chút kinh ngạc.Tất nhiên là không phải kinh ngạc vì mức độ xa hoa của gian phòng, mà là vì Liễu Tuấn quen thuộc như trở về nhà mình vậy.Kỳ thực Liễu Tuấn làm thế cũng là vì an toàn, y và Bạch Dương ở Đại Ninh cũng được coi là hai danh nhân không lớn không nhỏ rồi, nhất là Bạch Dương xinh đẹp nhường này, ai nhìn thấy rồi là khó quên được.Tới nơi khác, không chừng bọn họ không nhận ra người ta, nhưng người ta lại nhận ra họ, chỉ có căn phòng tổng thống này, do có đường đi chuyên dụng, không cần phải lo gặp phải người quen.Thân ở trong thế chế, lúc cần cẩn thận thì phải cẩn thận.Liễu Tuấn có ngốc hơn nữa cũng không vì việc này mà thừa nhận trước mặt Bạch Dương mình là chủ phía sau của khách sạn Thu Thủy, chỉ thuận miệng nói dối:- Chị đứng quên, em từng là đệ nhất nha nội của Đại Ninh.Bạch Dương bĩu môi:- Đúng là nha nội hoàn khố, ỷ thế hoành hành.Liễu Tuấn xoay người ôm lấy cô, cười hì hì:- Đã thế em cứ làm nha nội hoàn khố một phen đã rồi hẵng nói.Mặt Bạch Dương tức thì lại đỏ rực, đấm y một cái, rồi thẹn thùng quay mặt đi, đôi môi cháy bỏng của tiểu ngoan đồng đã áp tới trước bầu vú săn chắc của cô hôn cắn loạn xạ.Bạch Dương “hoảng sợ” phát hiện ra, nam nhân này là “cao thủ trong nghề”, chẳng những đôi tay khéo léo vô cùng, mà dùng răng cũng có thể cởi được cúc áo, cũng chẳng biết tiểu ngoan đồng làm thế nào mà thoáng một cái, ngực Bạch Dương đã phơi bày ra phía trước rồi.Có điều, dù miệng của tiểu ngoan đồng có khéo léo thế nào cũng chẳng cởi được móc áo lót, nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được ai, Liễu nha nội chỉ cần cắn mép áo lót vén lên, là đôi vú sáng bóng đã lọt hết vào tầm mắt.- Chúng...

Chúng ta tắm trước đã...Bạch Dương có chút luống cuống.- Đáng ghét, đừng có nói...Tiểu ngoan đồng “hung dữ” nói, đem nguyên văn lời của chị Bạch Dương vừa mới nói ở trên đường quốc lộ trả về nguyên vẹn.Bạch Dương bị Liễu Tuấn “quát” cho sợ hãi không dám “kháng cự”, hơn nữa đồi ngực đã thất thủ, một cảm giác rạo rực tức tốc truyền khắp toàn thân, cảm giác khoan khoái đã lâu chưa có chớp mắt dâng trào, sao còn nhớ được tới cái gì nữa.Liễu Tuấn bế Bạch Dương lên, một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ chính, hai người ngã xuống chiếc giường cung đình cực lớn.…- Tiểu ngoan đồng, cậu...

Cậu quá xấu rồi...Dưới ánh mắt hau háu của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương ngượng ngùng quay đầu đi.Cái đánh giá “quá xấu” này là hết sức chính xác.Rõ ràng đã hưởng thụ đủ rồi, người này còn nằm trên người cô không chịu xuống, ánh mắt đáng ghét cứ nhìn chằm chằm không thôi, cứ như muốn nhìn thấu tận xương tủy người ta vậy.Cuộc giao hợp đó, với hai người mà nói, đều cực kỳ khoan khoái, có thể nói là hoàn mỹ.Tất cả đều thuận theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.Liễu Tuấn nằm xuống, ghé sát vào vành tai mềm của Bạch Dương, thì thầm:- Chị...- Ừ...- Dương Dương...Bạch Dương bật cười, khẽ đánh y một cái.- Lại quấy rồi.Liễu Tuấn không kìm được lại ngầm lấy vành tai Bạch Dương mút mạnh, khiến thân thể Bạch Dương mềm đi, là ảm giác êm ái, mà không phải là mềm đi vì mệt mỏi, thực tế thân thể của Bạch Dương không khác gì thiếu phụ thanh xuân, cảm giác kia là từ trong lòng dâng lên.Cảm giác ấy cũng kích thích trung ương thần kinh của Liễu Tuấn, làm bản năng chinh phục của giống đực lại một lần nửa hừng hực cháy.- Sao..sao vẫn..Bạch Dương sau khi hãi, lại cắn môi cười khúc khích.Liễu nha nội hiên ngang nói:- Cho chị biết thế nào là đàn ông chân chính.Đôi cánh nõn nà của Bạch Dương, như hai cái vòng ngọc, quấn lấy cổ của nam nhân tráng kiện rắn chắc này, đôi mắt đen lóng lánh nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng của tiểu ngoan đồng, như muốn nuốt cả người y vào trong bụng.Liễu Tuấn kêu lớn một tiếng, bị ánh mắt cực độ tình cảm náy kích thích trở nên điên cuồng...cái gì đây ấy nhỉ;-w =p~;-?http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/410moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=410moko_aaronsky_pure_mor.jpg)http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/303moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=303moko_aaronsky_pure_mor.jpg)http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/665moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=665moko_aaronsky_pure_mor.jpg)http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/353moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=353moko_aaronsky_pure_mor.jpg) Chương 547: Tiến cũng khó mà lùi cũng khóÁp lực của Nghiêm Ngọc Thành ngày một lớn.Bởi vì cuộc khảo sát của ủy ban tổ chức trung ương đã tiến hành xong, nhưng vẫn chậm trễ chưa thể ban bố văn kiện bổ nhiệm, không phải là cao tầng không chịu bổ nhiệm, mà thực sự rất bất đắc dĩ, vị trí tỉnh cấp cho Quách Kỳ Lương chưa được an bài xong.Việc Quách Kỳ Lương tiến lên bước này như thế nào, đã trở thành tiêu điểm chú ý nhất của quan trường tỉnh hiện nay.Mọi người đều rửa mắt đợi xem mấy vị đại lão thế lớn của tỉnh rốt cuộc hạ cờ ra sao, kết quả cuối cùng như thế nào.Hôm đó, Liễu Tuấn đang nói chuyện với Truân Chí Quang trong phòng làm việc, Phan Tri Nhân đột nhiên không để ý tới lễ tiến gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút kích động, lại có chút cổ quái.Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn.Phan Tri Nhân nói:- Liễu bí thư, đồng chí Nghiêm Phi tới rồi.Liễu Tuấn đứng dậy, đi ra ngoài cửa.Bên ngoài phòng làm việc, Nghiêm Phi mặc một bộ váy dài trắng muốt, mái tóc dài vẫn y như thời còn bé, kết thành hai bím tóc nhỏ chia sang hai bên má, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.Liễu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi hỏi:- Phi Phi, sao em lại tới đây vào lúc này?Y công tác ở huyện Ninh Bắc, Nghiêm Phi cũng thường xuyên tới thăm, nhưng đều là hết giờ làm tới phòng số ba nhà khách Thiên Nga, trực tiếp tới văn phòng trong giờ làm việc là lần đầu tiên.Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười không nói.Liễu Tuấn chột dạ, y có thể nhìn ra, cô nàng có tâm sự rất nặng nề, nhưng Nghiêm Phi tính cách xưa nay luôn hoạt bát cởi mở, ngây thơ vô tư, chuyện gì có thể làm cô không vui như thế.Truân Chí Quang đã đi ra khỏi phòng làm việc.Hắn chưa nghe nói tới tên đồng chí Nghiêm Phi, nhưng muốn xem xem đồng chí Nghiêm Phi có thể làm cho Liễu bí thư từ trong phòng làm việc ra ngoài nghênh đón là “thần thánh phương nào”.Vừa mới ra ngoài đã bị dung nhan tuyệt mỹ của Nghiêm Phi làm choáng váng.Không ngờ trên thế giới này còn có một báu vật đẹp “yêu nghiệt” như thế.- Truân trưởng phòng, giới thiệu cho đồng chí, đây là vị hôn thê của tôi, Nghiêm Phi.

Phi Phi đây là Truân trường phòng của phòng tổ chức huyện ủy.Liễu Tuấn giới thiệu cho Truân Chí Quang.Truân Chí Quang lại thấy đầu óc choáng váng.Con gái của bí thư tỉnh ủy trong truyền thuyết, hiện giờ đã thực sự đứng trước mặt mình đây rồi.Có điều Truân Chí Quang không có dũng khí tới bắt tay cùng Nghiêm Phi, chỉ khiêm cung đứng cười.Truân Chí Quang nói:- Liễu bí thư, đồng chí Nghiêm Phi, hai người nói chuyện, tôi xin về trước.Liễu Tuấn liền cười nói:- Được, lần sau chúng ta bàn lại nhé.- Vâng, vâng..Truân Chí Quang vội vàng vội vàng đi ra cửa, không biết Nghiêm Phi có phép thuật gì, làm hắn không thể ở thêm lấy một khắc, khi ra cửa còn chân nọ đá chân kia, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.Nghiêm Phi không nhịn được hé miệng cười.Vào trong phòng làm việc, Liễu Tuấn vội vã hỏi luôn:- Phi Phi, đã xảy ra chuyện gì?Nghiêm Phi cũng lộ ra vẻ lo lắng nói:- Em cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng mà mấy ngày hôm nay thần sắc của ba rất không ổn, cả ngày từ sáng tới tối mày cứ nhăn tít, đi đi lại ở cầu thang, mẹ khuyên mấy lần còn bị ba trừng mắt ra nhìn.Liễu Tuấn thực sự cả kinh.Có thể làm cho Nghiêm Ngọc Thành lo lắng như thế, chẳng phải là vấn đề đơn giản, chừng là chuyện bên phía Quách Kỳ Lương rồi, chẳng lẽ lại có diễn biến xấu?Nghiêm Phi nói với Liễu Tuấn:- Hay là hôm nay anh về một chuyến nói chuyện với ba đi, lời anh nói ba có thể sẽ nghe...

Trước kia khi chú Liễu gặp chuyện phiền lòng, ba luôn gọi điện cho chú...- Được, chúng ta đi luôn thôi, à đợi đã, anh xin phép Bạch bí thư đã.Nhắc tới Bạch bí thư, Liễu Tuấn hơi nghiêng mặt đị, sợ bị nhìn ra điều gì đó.Cô nhóc này cho dù ngây thơ, nhưng là nữ nhân, ở phương diện độ mẫn cảm về chuyện kiểu này thì không hề thua kém ai.Trong điện thoại Liễu Tuấn cũng không dấu Bạch Dương, nói trong nhà có chút việc phải về xem sao.Bạch Dương tất nhiên không có lý nào không cho phép.Cả hai lập tức chạy xe về Đại Ninh, tới nơi thì đúng vào giờ cơm, Nghiêm Ngọc Thành vẫn theo quy củ cũ, nếu không có chuyện xã giao, sẽ trở về nhà ăn cơm.Tới tầng cấp như ông, chuyện xã giao lại không nhiều như lãnh đạo cấp đưới nữa.Trừ khi là quan lớn trung ương xuống phải tháp tùng, còn chuyện khác ông không muốn tham gia cũng chẳng ai dám cưỡng ép, làm bí thư tỉnh ủy quy củ càng lớn, giống như ở Bảo Châu, cửa biệt thự mở rộng, song không được Nghiêm Ngọc Thành mời trước, có ai dám tùy tiện tới nhà bái phỏng.Thấy Liễu Tuấn đột nhiên trở về, Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhướng mắt lên một cái, rồi lại thản nhiên như không ngồi hút thuốc đọc báo.Giải Anh đang bận rộn bày bát đúa, thấy Nghiêm Phi và Liễu Tuấn, liền mỉm cười:- Tiểu Tuấn về rồi, mau, lại ăn cơm nào.Từ khi Liễu Tấn Tài điều tới tỉnh J, nơi này đã thành nhà của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười vâng lời, nắm tay Nghiêm Phi cùng tới bàn ăn.Giải Anh nhìn Nghiêm Phi một cái biểu dương.Mấy ngày qua tâm tình Nghiêm Ngọc Thành không tốt, Giải Anh đều thấy hết cả, nhưng hai nhà Nghiêm Liễu đều có một quy củ nghiêm ngặt quyết không cho phép “phu nhân can dự vào chính sự”, Giải Anh cũng chẳng hiểu chính cục ở tỉnh hơn can bộ phổ thông bao nhiêu, Giải Anh thực sự không giúp được gì, không ngờ Nghiêm Phi lại chạy tới huyện Ninh Bắc đưa Liễu Tuấn về, cực kỳ hợp ý Giải Anh.Liễu Tuấn Tài không có mặt, Tiểu Tuấn cũng có thể tạo được tác dụng tương đương.Vốn Nghiêm Phi chỉ cần gọi một cú điện thoái cho Liễu Tuấn là xong, bất quá cô nàng nhớ bạn trai, cho nên mới đích thân đi tìm.Giải Anh xới một bát cơm, đặt trước mặt Nghiêm Ngọc Thành nói:- Lão Nghiêm, ăn cơm thôi.Nghiêm Ngọc Thành đặt tớ báo xuống, bưng bát cơm lên ăn, sắc mặt bình tĩnh, không thấy có mấy ưu phiền.Công phu dưỡng khí bậc thật, thật đáng phục.Giải Anh và Nghiêm Phi đều có chút nuốt không trôi, chỉ có Liễu Tuấn như bên cạnh chẳng có ai, cầm bát lên là ăn vèo vào, đợi cho y chén xong bốn bát Nghiêm Ngọc Thành mới vừa đặt bát xuống, còn mẹ con Giải Anh thì chưa ăn xong tới một bát.Nghiêm bí thư trêu chọc:- Tiểu từ, sức ăn vẫn khá nhỉ.Liễu Tuấn vội lấy thuốc ra mời cha vợ đại nhân, lại xun xoe châm thuốc cho Nghiêm Ngọc Thành, cười nói:- Ăn được ngủ được là chuyện tốt mà, lòng vô tư lự đất trời rộng mở.Nghiêm Ngọc Thành nhin y hừ một tiếng:- Cần cậu phải dạy bảo ta sao?Liễu Tuấn cười gượng, không lên tiếng.Nghiêm Phi đặt bát cơm xuống, đứng dậy rót trà cho cha và vị hôn phu.Ăn cơm xong là vừa vặn tới thời gian xem thời sự, Giải Anh bật TV lên.Tin tức đầu tiên là nghiêm Ngọc Thành phát biểu ở hội nghị hội nghị bí thư kỳ ủy toàn tỉnh.Trong TV Nghiêm Ngọc Thành mặc sơ mi trắng, áo véc đen, ca vát thẫm màu, khí thế oai nghiêm, tinh thần phấn chấn, tại hội nghị cường điệu tầm quan trọng của “phản hù xướng lêm”.*** Phản hủ xướng liêm: Một thuật ngữ chính trị, có nghĩa là chống lại sự tha hóa hủ bại, đề cao liêm khiết chính trực.

Về sau còn nói tới nhiều nên mình sẽ để nguyên hán việt.Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành chỉ ra: Đối với công tác phản hủ xướng liêm phải coi trọng cao đô, gần đây trong đội ngũ cán bộ toàn tỉnh chúng ta, đặc biết trong một số ít cán bộ lãnh đạo, sinh ra tác phong bất chính, hiện tượng lấy quyền lực mưu lợi riêng đang có chiều hướng quay trở lại, để tăng cường việc làm trong sạch đảng, các kỷ ủy cần phải tăng cường công tác phản hủ xướng liêm, tập trung tinh lực, xét xử các vụ án lớn.Trên TV cô gái dẫn chương trình đang giới thiệu nguyên văn lời nói của Nghiêm Ngọc Thành ở hội nghị.Liễu Tuấn lại nhìn Nghiêm Ngọc Thành, ánh mắt của ông rất bình thàn, nhìn không ra có gì khác thường.Nhưng Liễu Tuấn biết, một cuộc đấu tranh quy mô lớn sắp bắt đầu rồi, Nghiêm Ngọc Thành phát biểu trên hội nghị bí thư kỷ ủy, chính là để tạo thế cho hành đông “phản hủ xướng liêm” sắp triển khai.Cha vợ con rể cứ như thế ngồi xem thời sự.Nghiêm Ngọc Thành ngồi chính giữa ghế sô pha đối diện với TV, Liễu Tuấn thì ngồi bên mép, trong suốt một tiếng thời sự, hai người không nói gì cả, chỉ có Nghiêm Phi ngồi tựa vào tay vịn ghế, thỉnh thoảng lại nghịch tóc, béo tai của Liễu Tuấn.Xem xong tin tức, Nghiêm Ngọc Thành liền đứng dậy chắp tay lên lầu.Lần này Nghiêm Phi không bĩu môi nữa, còn đẩy Liễu Tuấn một cái, ý bảo mau đi theo.- Bác Nghiêm, có phải thủ trưởng gọi điện cho bác rồi không?Vừa mới vào trong thư phòng ngồi xuống, Liễu Tuấn đã hỏi ngay.Nghiêm Ngọc Thành trong mắt cuối cùng phải lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ bất ngờ Liễu Tuấn sao có thể biết được, hình như khi ông và thủ trưởng nói chuyện, bên cạnh không có một ai nghe, tin tức này Nghiêm Phi không có khả năng tiết lộ cho Liễu Tuấn.Liẽu Tuấn mỉm cười nói:- Cháu đoán thôi, nếu không sao bác lại cảm thấy áp lực lớn như thế.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, có chút tán thưởng, lại có phần cảm khái.Nghiêm bí thư tự tin “nhìn người cực chuẩn”, tên tiểu tử Liễu Tuấn này trong đầu có mưu tính gì, có ý đồ gi đều không dấu được ông, không ngờ chính bản thân mình, cũng bị tên nhãi này nhìn thấu luôn, thật đúng là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước” rồi.

Thấy Nghiêm Ngọc Thành gật đầu thừa nhận, Liễu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.Thủ trưởng gọi điện thoại cho Nghiêm Ngọc Thành, đương nhiên không phải chuyên môn nói chuyện Quách Kỳ Lương, việc đề bạt một cán bộ cấp sở hoặc cấp phó bộ, thủ trưởng chỉ nhắc một lần là đủ rồi.Nhưng Nghiêm Ngọc Thành hành động chậm chạp, trong lòng thủ trưởng khó tránh khỏi có chút khó chịu.Cú điện thoại này, khẳng định đại biểu cho thái độ đó của thủ trưởng.Liễu Tuấn buột miệng nói:- Xem ra phải tác chiến rồi.Mắt Nghiêm Ngọc Thành liền nheo lại, nói:- Cũng nên động thủ rồi, trong thời gian này kỷ ủy tỉnh và phòng khiếu nại tỉnh đều nhận được không ít thư tố cáo, trong quá trình phân phối hạng ngạch của hoạt động chi giáo tồn tại vấn đề cực lớn.Liễu Tuấn hít sâu một hơi.Cái chuyện này y sớm đã dự liệu được rồi, đoán chắc Nghiêm Ngọc Thành sẽ lấy nó ra làm cớ, cho nên đã đánh tiếng với Trì Hiểu Ba, Trì Hiểu Ba là người cẩn thận, hẳn là không xen vào, như vậy lần này Nghiêm Ngọc Thành động thủ, chủ yếu là nhắm vào Hồng Nhạc Tụng, Tề sở trưởng và Cổ sở trưởng rồi.Ba người này, hai người thuộc hệ Trương Quang Minh, một thuộc hệ Hồ Vi Dân, Nghiêm Ngọc Thành động thủ với bọn họ gây nên phong ba cực lớn, rất có khả năng Trương hệ và Hồ hệ sẽ hoàn toan liên hợp, chống lại Nghiêm Ngọc Thành.Quả thực là tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Chương 548: Mượn thếGian phòng số một nhà khách Thiên Nga, hết sức mát mẻ dễ chịu, có điều Bạch bí thư và Liễu phó bí thư đều lấm tấm mồ hôi, vì hai người dính vào cùng một chỗ, mà lại dích hơi quá sát một chút.Đương nhiên, y phục thì vẫn mặc chỉnh tề, chỉ có điều Liễu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, còn Bạch Dương thì rúc cả người vào lòng y, thi thoảng lại hoạt động ngón tay, không biết làm gì.Khi ở cùng với những cô gái của mình, Liễu Tuấn chưa bao giờ nghiêm chỉnh cả, đó là thói quen của y, mới đầu Bạch Dương rất khó tiếp nhận, cô thừa nhận, cái đêm trong gian phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy đó, mình có khoái cảm nguyên thủy lớn nhất trong cuộc đời, tình cảm với Liễu Tuấn cũng mau chóng chuyển từ “yêu chiều” ( theo lời của Bạch Dương) chuyển thành “yêu” rồi.Nhưng Bạch Dương vẫn giữ phòng tuyến cuối cùng, đó là bình thường ở cùng nhau vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhưng tiểu ngoan đồng chẳng hề bận tâm tới quy củ của Bạch Dương, cứ thấy là ôm ngay vào lòng, còn đôi tay thì không thanh thực chạy khắp toàn thân.Người này từ nhỏ học võ, thân thể hùng tráng, thần khí sung túc, sức lực kinh người, chị Bạch Dương liễu yếu đào tơ, làm sao mà thoát nổi?

Thường thường vặn đi vặn lại, còn làm bản thân mềm nhũn mất hết sức lực, Liễu nha nội tới mấy lần, Bạch Dương liền sa ngã bằng đấy lần, nên chẳng kháng cự nữa, mặc cho tiểu ngoan đồng muốn làm gì thì làm, thủy chung chỉ Bạch Dương vẫn đầy “cưng chiều” tiểu ngoan đồng mà!Có điều lần này Bạch Dương thực sự khó mà chấp nhận được, tiểu ngoan đồng không ngờ lại dùng tư thế này để cùng cô đàm luận “phong ba” cực lớn sắp triển khải trong tỉnh, thực quá thiếu trang trọng.Bạch Dương ngồi thẳng dậy, nhìn Liễu Tuấn nói:- Tiểu Tuấn, chuyện này phiền phức lắm đấy!- Đúng là rất phiền phức, không cẩn thận một chút thôi là thua trắng bàn.Liễu Tuấn gật đầu.Bạch Dương không tán đồng lắm, nói:- Cũng đâu nghiêm trọng như thế, chỉ cần sự thực rõ ràng, chứng cứ xác đáng, thì chẳng ai có thể bao che được cho bọn chúng.Liễu Tuấn mỉm cười, châm một điều thuốc rít liền mấy hơi, chậm rãi nói:- Hạ được mấy kẻ đó không phải là khó lắm, nhưng cục diện về sau sẽ càng phức tạp.Tối ngày hôm qua Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành đã thương lượng việc này rất lâu, mặc dù hiện giờ chưa nắm được chứng cứ xác đáng, không biết không biết lần bình chọn cá nhân tiên tiến và phân phối biên chế, rốt cuộc có “lỗ đen” lớn nhường nào, nhưng có thể khẳng định là có, chắc chắn không phải trăm phần trăm sạch sẽ, phòng tố giác nhận được tin báo không ít, dùng thủ đoạn sấm sét điều tra, tất nhiên sẽ có thu hoạch, hạ mấy cán bộ cấp chính xử vấn đề không lớn, nhưng chuyện Nghiêm Ngọc Thành muốn giải quyết không phải là nó.Tra ra những con sâu mọt này, song cần phải đạt được mục đích của Nghiêm Ngọc Thành, chứ nếu để bọn chúng ôm đồm bao che nhau, cuối cùng hạ được mấy cán bộ, thì được không bằng mất.Nói nghiêm trọng một chút, thì việc này ảnh hưởng tới tiền đồ chính trị của Nghiêm Ngọc Thành, mà tiền đồ của ông chắc chắn liên quan tới tiền đồ của Liễu Tuấn, mười mấy năm nay Liễu Tuấn vắt hết óc, từng bước đem Nghiêm Liễu tiến tới vững chắc, cũng đã thành lập nên “nội các nhỏ” của mình, tiền đồ đang không thể đo đếm được, nếu lúc này Nghiêm Ngọc Thành gặp phải vấn đề, Liễu Tuấn tất nhiên gặp ảnh hưởng lớn.Vì thế Liễu Tuấn chậm rãi giải thích tính phức tạp của tỉnh hiện nay.Bạch Dương thông minh hơn người, lập tức lĩnh hội được, đôi hàng mi đẹp cau lại, thực tế trong điện thoại Bạch Kiến Minh cũng đã mập mờ nhắc nhở cô về tình thế phức tạp của tỉnh, ý tứ bảo cô phải thận trọng, giữ thái độ trung lập không tham gia vào.- Vậy phải làm sao đây?

Tiến lui đều không được cả.Liễu Tuấn đột nhiên cười, nhẹn nhàng chạm vào sống mũi thẳng tắp của cô nói:- Hoàn toàn dựa vào chị đấy.Bạch Dương giật mình, ngạc nhiên nói:- Dựa vào chị?

Nghĩa là sao?Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Nếu như bác Bạch đồng ý, thì chỉ sắp thăng quan rồi.…- Dật Phi, uống trà đi.Trong phòng khách rộng rãi của nhà họ Bạch, Bạch Kiến Minh đích thân rót một cho Chu Dật Phi một chén trà vàng óng, hiện giờ Bạch Kiến Minh cũng thích pha trà ở nhà rồi, không phải ông mê trà, mà là ông thích cái quá trình pha chế đó, cảm thấy rất có ý cảnh.Bạch Dương cũng ngồi một bên, cô trở về kinh thành từ hôm qua, bí thư huyện ủy cũng phải có kỳ nghỉ chứ, quá vất vả rồi phải nên nghỉ ngơi một phen.Đối với việc Chu tiên sinh tới thăm, Bạch Kiến Minh không tỏ ra bất ngờ lắm, địa vị của Chu tiên sinh hiện giờ ngày càng siêu thoát, thỉnh thoảng làm khách quý của thủ trưởng số một, lại không mang theo sắc thái hệ phái rõ ràng nào, hai người thỉnh thoảng qua lại với nhau cũng không có gì kiêng kỵ cả.Chu tiên sinh tóc đã bạc hết rồi, Bạch Kiến Minh thì tốc vẫn đen nhánh, nên nhìn qua giống như còn lớn tuổi hơn Bạch Kiến Minh, thực tế đương nhiên là Bạch Kiến Minh nhuộm tóc thôi, địa vị của hai người không giống nhau, hình tượng bên ngoài cũng phải khác, Bạch Kiến Minh là quan lớn cấp phó quốc gia, tất nhiên phải lấy hình tượng “ trẻ trung khỏe khoắn”, còn Chu tiên sinh tuy ở trong thể chế, nhưng đa phần biểu hiện ra hình tượng học giả và cố vấn, nên tóc trắng bạc phơ trông càng thể hiện đức cao vọng trọng,- Tài nghệ pha trà của sư huynh càng cao minh rồi.Chu tiên sinh cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nói:- Ha ha, cậu đừng tâng bốc tôi làm gỉ cả, tôi biết hết rồi.Bạch Kiến Minh cũng mỉm cười, nửa như nói đùa nửa như thật.Chu tiên sinh ngạc nhiên:- Sư huynh sao lại nói lời ấy?- Nghĩ coi Chu Dật Phi cậu tâm cao khí ngạo thế nào?

Đã khí nào khen ngợi người khác?

Hiện giờ nói lời trái lòng với mình, chính là ứng với câu, vô cớ săn đón, ắt có mưu đồ!Bạch Kiến Minh cười ha hả, ánh mắt lại trở nên sắc bén, Chu tiên sinh cười, tránh đi, nói:- Hóa ra huynh đệ đồng môn mấy chục năm trời, trong lòng sư huynh, Dật Phi lại là một hạng tiểu nhân vừa kiêu ngạo lại vừa giảo hoạt như thế sao?Bạch Kiến Minh cười nói:- Không thể nói là tiểu nhân được, có điều đôi khi cậu vì đám học sinh đệ tử, mà bất chấp cả nguyên tắc mà thôi.Bạch phu nhân cũng ngồi ở bên trùng mắt nhìn ông chồng già, gắt:- Lão Bạch, ông nói kiểu gì thế?

Dật Phi khó khăn lắm mới tới được một chuyến, ông lại cứ đuổi người ta ra ngoài..Bạch Dương ở bên cạnh cổ vũ:- Đúng đó ba, nếu ba không hoan nghênh chú Chu tới thì cứ nói thẳng đi.Bạch Kiến Minh nhìn Bạch Dương một cái, thần sắc không nghiêm khắc lắm, nhưng Bạch Dương lại cảm thấy như một cây trâm đâm vào tim, bất giác rùng mình.Hiện giờ Bạch Kiến Minh là quan cao tay nắm đại quyền, khí thế nhường nào?

Cho dù là con gái ông cũng cảm thấy áp lực.- Ha ha, Dương Dương này, ở huyện Ninh Bắc phối hợp với Tiểu Tuấn, hợp tác vui vẻ chứ?Chu tiên sinh đổi đề tài, nói với Bạch Dương.Bạch Dương vô cớ cảm thấy mặt hơi nóng lên, chuyện phối hợp đó, nào chỉ có “vui vẻ” thôi!- Vâng, rất tốt ạ, Tiểu Tuấn rất giỏi.Bạch Kiến Minh “hừm” một tiếng, nói:- Quá giỏi rồi ấy chứ?Bạch Dương khựng lại, hờn giận:- Ba, hôm nay làm sao thế?

Sư đồ chú Chu có chỗ nào đắc tội với ba chứ?Bạch Kiến Minh lại “hừm” một tiếng, nâng chén trà lên uống.

Chu tiên sinh lại trịnh trọng nhìn Bạch Kiến Minh hỏi:- Sư huynh, thực sự là không có chỗ để xoay chuyển sao?Bạch Kiến Minh cầm chén trà vân về, trâm ngâm chốc lát rồi hỏi lại:- Dật Phi, cậu thấy chuyện này tôi xen vào có thích hợp sao?Chu Dật Phi thản nhiên:- Chỉ cần lợi cho quốc gia, ngại gì phúc họa cá nhân.Bạch Kiến Minh hơi biến sắc, không vui nói:- Lời này hơi nặng rồi, tỉnh chỉ là một góc quốc gia, sao ảnh hưởng đến thế?Chu tiên sinh cũng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:- Vị đó về sau sẽ còn tiền bước nữa, con người của Ngọc Thành sư huynh cũng biết rồi, bất kể năng lực hay là phẩm hạnh cá nhân, đều xứng đáng, cán bộ như thế, nếu vào trung ương, chẳng lẽ không phải là may mắn cho quốc gia?

Sư huynh nắm giữ tổ chức, vào lúc quan trọng, chẳng lẽ không bảo hộ cho cậu ta?Chu tiên sinh cho dù lời nói ôn hòa, không mang theo ý sắc bén nào, nhưng sức nặng như ngàn quân, ánh mắt khí thế của Bạch Kiến Minh tức thì thu lại, lần nữa rơi vào trầm tư, Chu tiên sinh cũng không thúc giục, chỉ ngồi uống trà.

Bạch Dương đặt bình Tử Sa lên lò lửa, pha một ấm trà nữa, rót cho ba vị trưởng bối.Hồi lâu sau, Bạch Kiến Minh hỏi:- Định an bài thế nào?- Chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh.Bạch Kiến Minh khẽ thở dài, nói:- Con người và phẩm đức của Ngọc Thành tôi biết, cũng rất coi trong năng lực của cậu ta.

Chỉ có điều tôi thực sự không muốn Dương Dương vất vả như thế.

Dật Phi không dấu gì cậu, tôi muốn để Dương Dương làm cán bộ cơ sở nửa năm nữa, rồi điều nó về thủ đô, vợ chồng tôi đều già cả rồi...Bạch Kiến Minh nói rồi nhìn Bạch Dương, đôi mắt đầy vẻ từ ái, Bạch Dương trong chớp mắt đó cảm động vô cùng, cúi đầu xuống, nói nhỏ:- Vậy con trở về.Bạch Kiến Minh cười khổ:- Dương Dương à, con đừng dấu ba nữa, ba đây già rồi, nhưng mắt vẫn còn dùng được, tên nhóc Liễu Tuấn đó, đúng là có chút bản lĩnh.Tim Bạch Dương tức thì đập loạn xạ, không biết ông nói thế là có ý gì, may mà Bạch Kiến Minh nói tiếp luôn:- Trước kia con mỗi lần về nhà, đều u sầu buồn bã, người cũng lờ đờ, chẳng có chút sức sống của người trẻ tuổi phải có, nhưng hiện giờ, từ khi Liễu Tuấn điều tới huyện Ninh Bắc, thì tinh thần diện mạo đều thay đổi, trở nên bừng bức sức sống, phấn đấu hướng lên trên, ba và mẹ con thấy vậy cũng mừng, hiện giờ điều về thủ đô, đó là hại con!

Được rồi, nếu con đã không hiềm gian khổ, vậy cứ thẳng tay mà làm đi, ba ủng hộ con.Bạch Kiến Minh hạ quyết tâm không hề có dấu hiệu nào báo trước, quan trường huyện Ninh Bắc đột nhiên lại khơi lên chấn động lớn, bí thư Bạch Dương được bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh, cấp bậc điều chỉnh thành phó sở.Biến hóa này làm huyện Ninh Bắc từ trên xuống dưới đều không ngờ tới, tức thì lưu truyền rất nhiều chuyện xung quanh vị trí bí thư mà Bạch Dương để lại, bàn tán xôn xao song chưa ngã ngũ.

Có điều đó chỉ là một góc chấn động thôi, cùng với việc Bạch Dương điều đi, cuộc giao tranh sắp tới ở tỉnh càng kịch liệt.

Chương 549: Huyện trưởng tạm thời Liễu TuấnBên trong phát sinh ra chuyện gì, người của huyện Ninh Bắc không được rõ lắm, trong mắt bọn họ “Tiểu Bạch Dương” lên làm phó sở thực sự cũng bình thường, không thấy cha người ta là ai sao?

Cho dù người ta không tới cái huyện tí hin này một năm, mà trực tiếp từ tỉnh đoàn tiến tới chức đó cũng là chuyện bình thường.Bạch Dương điều đi, làm huyện Ninh Bắc lẫn thành phố Đại Ninh đều trở tay không kịp, vì trước đó không có chút dấu hiệu nào, Đào Nghĩa Âu cũng chỉ biết được chuyện này trên cuộc họp thường ủy, thậm chí còn không qua thảo luận ở phòng bí thư, trưởng phòng tổ chức tỉnh là Dương Nghi Anh đã trực tiếp đưa ra kiến nghị này trên hội nghị thường ủy, cách làm này không phù hợp với quy định thông thường, nhưng Nghiêm Ngọc Thành đã làm rồi.Không ai đưa ra lời dị nghị gì, Trương Quang Minh không, Hồ Vi Dân cũng không, còn về bí thư kỳ ủy Diệp Xuân Lâm thì càng không phản đối, chuyện này chỉ có ông ta và Dương Nghi An được Nghiêm Ngọc Thành thông báo trước, Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, lão Nghiêm muốn “bợ đỡ” Bạch bộ trưởng, cũng là chuyện bình thường, hơn nữa Bạch Dương bất kể là kinh nghiệm hay uy vọng cũng đều đủ rồi, khi cuộc họp thường ủy tiến hành giơ tay biểu quyết, ai dám không giơ tay chứ?Tất nhiên là không có một ai, ngăn cản người khác tiến bộ, là kết lấy thù oán khó mà bỏ qua được.Vì một phó sở, mà đắc tội trực tiếp với Bạch Kiến Minh, nói thế nào cũng không thông, nên việc bổ nhiệm Bạch Dương được toàn bộ thông qua.Kết thúc hội nghị thường ủy tỉnh, trờ về Đại Ninh, Đào Nghĩa Âu lập tức mở cuộc họp văn phòng bí thư, bàn luận chỉ có một việc, Bạch Dương điều đi, ban bệ huyện Ninh Bắc sẽ phải an bài thế nào.Nghe thấy tin tức này, nói thực, kể cả Đường Hải Thiên cũng rất ngạc nhiên, Nghiêm bí thư “tập kích bất ngờ” quá rồi, hình như trước kia Nghiêm bí thư rất ít khi làm thế.Hơn nữa để Bạch Dương thăng lên một bậc là chuyện tốt, làm sao phải vội vã bất chấp quy tắc quan trường như thế?Bất quá người ta là bí thư tỉnh hủy, ngẫu nhiên chơi một cũ tập kích, cũng phải chấp nhận thôi.- Đồng chí Bạch Dương năng lực xuất chúng, kỷ luật cực nghiêm, đảm nhận chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh ủy, chính là dùng người hết khả năng, là tình ủy có tầm nhìn.Đường Hải Thiên nói, cho dù ông không biết vì sao Nghiêm Ngọc Thành lại vội vã như thế, nhưng những lời lẽ quan trường kiểu này thế nào cũng phải nói vài câu.- Đúng thế, dùng nhân tài không cần theo khuôn mẫu, ra sức đề bạt cái bộ trẻ tuổi đủ cả tài đức là điều trung ương nhiều lần nhấn mạnh...Đào Nghĩa Âu cũng phụ họa mấy câu giả dối, tới tầng cấp này, mọi người đều phải biết nói những lời quan cách đối phó.- Hôm nay mời mọi người tới đây, là đề bàn bạc phải bố trí ban bệ huyện Ninh Bắc như thế nào, ừm, hiện giờ thế cục huyện Ninh Bắc rất tốt, các hạng mục kiến thiết đều triển khai tưng bừng, công lao của đồng chí Bạch Dương và đồng chí Bành Thiếu Hùng không thể phủ nhận được.Nghe Đào Nghĩa Âu nói, Đường Hải Thiên cau mày lại, vì Đào Nghĩa Âu hoàn toàn vứt đồng chí Liễu Tuấn qua một bên, theo lý, nhắc tới hai người đứng đầu huyện là chuyện đương nhiên, một phó chức cấp huyện, còn chưa đủ phân lượng để bí thư thành ủy nói tới, song ai hiểu rõ nội tình đều biết, huyện Ninh Bắc có được cục diện tốt đẹp như ngày hôm nay, bỏ qua ai cũng được, chỉ có Liễu Tuấn là không thể bỏ qua, có hành động lớn nào mà lại không có bóng dáng Liễu Tuấn ở đằng sau?Đào Nghĩa Âu nói như thế, phải chẳng cũng là biểu thị một loại thái độ nào đó?Đường Hải Thiên liền nhanh chóng liếc mắt qua Lưu Nham và Dung Bách Xuyên, mỗi lần mở cuộc họp văn phòng bí thư, Đào Nghĩa Âu đều rất ngán ngẩm, nguyên nhân là vi năm thành viên tham dự, hệ Đường Hải Thiên có ba người, một người có ý lui về tuyến hai, thường không nói gì chỉ gật đầu lắc đầu mà thôi, làm Đào Nghĩa Âu “trơ trọi một mình”.Đương nhiên, Đường Hải Thiên vẫn rất quy củ, chuyện bình thường không tùy tiện chống đối với Đào Nghĩa Âu, cơ bản luôn xuất phát từ suy nghĩ có lợi cho công việc tổ chức, nếu bên trên đã bổ nhiệm Đáo Nghĩa Âu làm bí thư, Đường Hải Thiên cũng không thể thái quá, nguyên tắc tổ chức vẫn phải chú ý.

Nếu việc gì cũng xen vào, lúc nào cũng tỏ ra uy thế, thì là chuyện không thể ngu xuẩn hơn, tới tầng cấp này, không nhất định lúc nào cũng phải nổi trội chiếm ưu thế.Lưu Nham hiểu lúc này là trưởng phòng tổ chức phải thế hiện quan điểm rồi.- Đào bí thư, Đường thị trưởng, Hạ chủ nhiệm, Dung bí thư, cách nhìn của cá nhân tôi, hiện giờ thế cục huyện Ninh Bắc không tệ, các ban ngành phố hợp rất tốt, đội ngũ cán bộ cơ bản đã ổn định, lúc này không nên vì đồng chí Bạch Dương điều đi mà xuất hiện biến động lớn, điều này không lợi cho sự ổn định và phát triển của huyện Ninh Bắc.

Tôi thấy, phải lập tức giải quyết trong phạm vi huyện Ninh Bắc.Đường Hải Thiên khẽ gật đầu nói:- Tôi tán đồng ý kiến của Lưu bí thư, đề bạt cán bộ ở huyện Ninh Bắc sẽ phù hợp hơn.Dung Bách Xuyên và Hạ chủ nhiệm đều gật đầu, Đào Nghĩa Âu hiểu suy tính của nhóm người Đường Hải Thiên, muốn cấp cho Liễu Tuấn, nhưng tên nhãi này cũng quá trẻ, Đào Nghĩa Âu còn nhớ khi mình hai ba hai tư, chỉ vừa mới tốt nghiệp chừng hai năm, đâu đã leo lên được cấp chính xử?Mấy người này đều là cốt cát tâm phúc của Liễu Tuấn Tài, hiện giờ có cơ hội tốt, liền đẩy tên nhóc nhà họ Liễu lên vị trí chính xử, cũng là chuyện đương nhiên.Kỳ thực bỏ qua chuyện không vui giữa Đào Nghĩa Âu và Liễu Tấn Tài, chỉ lấy việc luận việc, thì Đào Nghĩa Âu rất coi trọng tài hoa của Liễu Tuấn, hơn nữa tên tiểu tử này rất cứng, nhất là trước đó không lâu giao phong chính diện với nhà họ Cao, tuy không nói là giành toàn thắng, nhưng cũng ca khúc khải hoản trở về, cả năng lực lẫn thủ đoạn đều là số một, nếu cán bộ trẻ tuổi như vậy mà thuộc hệ Đào Nghĩa Âu, thì hắn sẽ là người đầu tiên nghĩ trăm phương ngàn kế đề bạt trọng dụng.Đào Nghĩa Âu cầm chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, mặt không chút biến đổi, nhưng thực tế trong đầu hắn đang xoay chuyển vô số ý nghĩ, được nếu các ngươi đã muốn lấy lòng Liễu Tấn Tài, thì lão Đào này cũng chẳng làm kẻ ác!Liễu Tấn Tài cướp mất chức bí thư thành ủy của mình mấy năm, nhưng cuối cùng cái ghế này chẳng phải là của mình rồi sao, vì tranh đáu trong quá khứ mà đắc tội tới cùng với Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành là không cần thiết:- Tôi thấy ý kiến của đồng chí Hải Thiên và đồng chí Lưu Nham rất có đạo lý, vậy để đồng chí Bành Thiếu Hùng tạm thời chủ trì công tác của huyện ủy.Đào Nghĩa Âu cuối cùng cũng lên tiếng, mấy người Đường Hải Thiên cũng rất chú ý quy củ, chỉ nhắc tới ý kiến đề bạt cán bộ trong huyện Ninh Bắc, cụ thể đề bạt ai thì không nói, đem quyền này để lại cho người đứng đầu.Đào Nghĩa Âu kiến nghị đề bạt Bành Thiếu Hùng cũng là hợp lý, theo lý mà nói nếu Bành Thiếu Hùng mà không đi nhầm một nước cờ, thì một năm trước đã lên làm bí thư huyện ủy rồi, giả sử lúc này còn không để hắn lên mà đề bạt Liễu Tuấn, thì cục diệt tốt đẹp của huyện Ninh Bắc sẽ chia năm xẻ bảy ngay.- Tôi đồng ý, gần đây biểu hiện của đồng chí Bành Thiếu Hùng không tệ, quản lý rất tốt kiến thiết kinh tế huyện Ninh Bắc, do đồng chí ấy làm bí thư huyện ủy, cục diện huyện Ninh Bắc sẽ không có biến động quá lớn.Đường Hải Thiên bày tỏ ý kiến ủng hộ, nhưng chỉ “chính sửa” một chút, Đào Nghĩa Âu nói là “tạm thời chủ trì công tác huyện ủy” còn Đường Hải Thiên trực tiếp nói việc bổ nhiệm bí thư huyện ủy, nếu như quyết định dùng Bành Thiếu Hùng, như vậy không cần dây dưa lề mề, để mọi người khỏi phải khó chịu.Đào Nghĩa Âu thầm thở dài, xem ra chẳng có ai là kẻ ngốc cả.Hắn không phải là cố ý “chơi khó” Bành Thiếu Hùng, nhưng chuyện “ tạm thời chủ trì công tác huyện” là ngầm che dấu nước cờ phía sau, chính là muốn Bành Thiếu Hùng lấy thân phận huyện trưởng trước tiên đảm trách luôn cả vị trí đứng đầu huyện, qua một thời gian sau xem xem có biến hóa gì hãy nói.

Nếu có thể tìm được nhân tuyển thích hợp hơn Liễu Tuấn, Đào Nghĩa Âu không muốn cho tên tiểu tử kia được hưởng lợi, thuần túy từ góc độ lợi ích suy nghĩ thông suốt là một chuyện, còn nút thắt trong lòng lại là một chuyện khác, cái trước là lý trí, cái sau là tình cảm.Không ngờ Đường Hải Thiên chẳng dễ bị lòe bịp, được thôi, Bành Thiếu Hùng muốn làm bí thư, không vấn đề gì, vậy thì hắn phải giao ra cái vị trí huyện trưởng đã.- Tôi đồng ý với ý kiến của Đào bí thư và Đường thị trưởng, đồng chí Bành Thiếu Hùng đảm nhận chức bí thư huyện ủy Ninh Bắc là rất thích hợp, nếu đã điều chỉnh nội bộ, vậy tôi đề nghị đồng chí Liễu Tuấn tạm thời đảm nhận chức vụ huyện trưởng, đồng chí Liễu Tuấn ở phương diện quản lý cán bộ và kiến thiết kinh tế rất có kiến giải.Dung Bách Xuyên đã tỏ thái độ rõ ràng rồi, Đào Nghĩa Âu vốn còn định nhắc tới vấn đề tuổi tác của Liễu Tuấn, nhưng suy nghĩ một lát rồi thôi, tình thế đã thế, chẳng cần tự chuốc lấy phền phức, cho dù hắn có nói ra, thì chỉ một câu “trẻ hóa cán bộ của trung ương” là có thể bịt kín miệng rồi.- Hạ chủ nhiệm có ý kiến gì không?Đào Nghĩa Âu theo quy củ hỏi một tiếng, lão Hạ liền ậm ừ gật đầu nói ba chữ:- Tôi đồng ý.Đào Nghĩa Âu nhìn Lưu Nham, mặt thản nhiên nói:- Vậy được rồi, đồng chí Lưu Nham, chuyện khảo sát cán bộ mời phòng tổ chức tranh thủ tiến hành nhé!Lưu Nham gật đầu, còn về phần sau khi Liễu Tuấn tạm thời đảm nhận vị trí huyện trưởng, chức vụ phó bí thư đảng ủy do ai làm thì không nhắc tới trong cuộc họp này, theo thông lệ, thì phải trung cầu ý kiến của Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng, đương nhiên cũng phải hỏi cả đồng ý Liễu Tuấn, dù sao người ta hiện thời là phó bí thư huyện ủy, có quyền đưa ra ý kiến tham khảo.

Xác định được nhân tuyển người đứng đầu đảng chính phủ rồi, thì vị trí khác không còn quan trong nhất, bất tri bất giác, đồng chí Liễu Tuấn lại thăng lên một cấp, thực sự chủ trì một phương rồi.

Chương 550: Thế cục mới- Chúc mừng Bạch bí thư.Bành Thiếu Hùng cười vui vẻ nói, còn chắp tay với Bạch Dương, đây là phòng làm việc của bí thư huyện ủy, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn nối nhau tới, có Bành Thiếu Hùng “kỳ đà cản lối”, Liễu nha nội tỏ ra nghiêm trang, cũng chắp tay với Bạch Dương nói một tiếng “chúc mừng” đúng theo khuôn phép.Bạch Dương trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ như trước kia, không nhìn thấy có bao nhiêu niềm vui thăng quan, trong mắt Bành Thiếu Hùng, Bạch Dương đúng là cũng chẳng cần quá chú ý cái chức cấp phó sở, trên đầu người ta có một người cha quyền thế như vậy, bản thân lại là nữ cán bộ trẻ tuổi, có bằng cấp, tất cả điều kiện đều ưu tú, thăng quan chỉ là sớm muộn mà thôi.Song kỳ thực Bạch Dương không phải cố ý làm ra như thế, trong lòng cô biết, vị trí sắp ngồi lên này, sẽ phải nghênh đón khiêu chiến gian nan nhường nào, nói thực, Nghiêm Ngọc Thành đưa cô lên chức này, là để cô xung phong hãm trận, dựa vào bàn tay nhỏ thon thả của Bạch Dương, để lay động mấy cục đá tảng liên kết kín kẻ của tỉnh, để lập nên một thế cục mới.Bất kỳ ai biết nội tình của chuyện này, sợ rằng sẽ không thể “chúc mừng” cho Bạch Dương được, cho nên tiếng “chúc mừng” của Liễu nha nội tỏ ra không thực lòng cho lắm.- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư, mời ngồi.Bạch Dương từ sau bàn làm việc đi ra bắt tay với Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, hiện giờ cô đã không còn là bí thư huyện ủy nữa, nên thái độ với hai người trở nên khách khí.

Trương Hiểu Mạn vội mang trà cho hai vị lãnh đạo, kỳ thực tin tức Bạch Dương sắp chuyển đi, trong lòng Trương Hiểu Mạn luôn không yên, nhưng Bạch Dương không nói, cô cũng không tiện chủ động hỏi tới.- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư, tôi vốn có chút chuyện muốn cùng bàn bạc với hai đồng chí, hiện giờ hai đồng chí đã tới vậy là tốt rồi.Trương Hiểu Mạn vừa ra ngoài, ba người qua loa khách khí mấy câu, Bạch Dương liền chủ động đi vào việc chính, sắc mặt Bành Thiếu Hùng trở nên nghiêm túc, còn Liễu Tuấn vẫn thản nhiên như không.Điều chức Bạch Dương, Liễu Tuấn chính là một trong số kẻ “đầu sỏ”, rất nhiều diễn biến sau đó, sớm đã nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn rồi.Bạch Dương chậm rãi nói:- Đồng chí Thiếu Hùng, ý kiến của thành ủy rất có khả năng do đồng chí làm bí thư huyện ủy, còn đồng chí Liễu Tuấn đảm nhận chức huyện trưởng tạm thời.Trên mặt Bành Thiếu Hùng thoáng lộ ra chút thiếu tự nhiên, liếc Liễu Tuấn một cái, thấy tên tiểu tử này vẫn bình thản, trong lòng không khỏi cảm khái, có được người cha tốt thật là sướng.Cứ như chuyện y hai mươi bốn tuổi làm huyện trưởng là điều đương nhiên vậy!Lúc mình hai mươi bốn tuổi, hình như mới chỉ tham gia công tác không được bao lâu, rất nhiều lề lối của cơ quan còn chưa nắm rõ, vẫn đang liều mạng thể hiện quét dọn trà nước trong văn phòng kia, vậy mà người ta đã làm huyện trưởng rồi.Còn về tin tức mình sắp làm bí thư huyện ủy thì Bành Thiếu Hùng đã biết rồi, chuyện thế này, chẳng thể giữ bí mật được.Đối với sự an bài này, Bành Thiếu Hùng khá là hài lòng, trước đó khi tin tức Bạch Dương thăng chức truyền đi, Bành Thiếu Hùng là người nôn nóng nhất!Thế quái nào vậy?

Bậy giờ điều động cán bộ cứ vội vội vàng vàng như vậy sao?

Trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào, phòng tổ chức tỉnh cũng chưa tới nói chuyện, trình tự cơ bản nhất cũng lược bớt rồi, đột nhiên đưa lên cuộc họp thường ủy, mọi người đồng loạt giơ tay, thế là vị trí bí thư huyện ủy liền để trống ra.Có tiền lệ lật đổ Phương Triều Dương nhưng lại làm lợi cho Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng không dám quá tự tin như lần trước, cho rằng cái mũ ô sa bí thư huyện ủy nhất định sẽ rơi lên đầu mình nữa.

Cho dù tỉnh không thả dù xuống một ai, thì hiện giờ bên cạnh mình có một vị nha nội cực kỳ uy thế, sau khi thấy được bản lĩnh và thủ đoạn của Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng không dám coi thường Liễu Tuấn chút nào nữa.Nếu như Liễu Tuấn nhất định muốn tranh giành cái chức bí thư này, cũng chẳng phải là chuyện quá khó khăn, trên thành phố có Đường Hải Thiên quyền thế, trên tỉnh Nghiêm Ngọc Thành hẳn càng không làm khó con rể của mình, may mà Đào Nghĩa Âu hành đồng quyết đoán, mau chóng mở cuộc họp văn phòng bí thư, quyết định việc này, bớt cho Bành Thiếu Hùng khỏi bị dày vò, như vậy do Liễu Tuấn lên làm huyện trưởng, Bành Thiếu Hùng cho rằng vô cùng thích hợp.Liễu Tuấn dù làm kinh tế hay chơi thủ đoạn quan trường, đều hết sức cao minh, bỏ qua quan hệ không tốt giữa Quan phó tỉnh trưởng và nhà họ Liễu, nếu xuất phát từ góc độ công việc thuần túy, Bành Thiếu Hùng thấy có một người cộng tác cực kỳ tài ba như vậy, không phải là chuyện xấu.Dù sao kinh tế của huyện Ninh Bắc tiến lên, một phần công lao sẽ rơi lên đầu Bành Thiếu Hùng, nếu không có gì bất ngờ, làm hết khóa này, Bành Thiếu Hùng thăng lên một cấp nữa tuyệt đối không phải là ngoài tầm với.- Sau khi xác định công tác của hai đồng chí, sắp đặt ban bệ của huyện ủy ra sao, lãnh đạo hi vọng các đồng chí có thể đưa ra ý kiến tham khảo.Bạch Dương nhìn hai đồng nghiệp cũ chậm rãi nói.

Bành Thiếu Hùng rùng mình, cái gọi là bố trí ban bệ huyện ủy, kỳ thực chính là vị trí Liễu Tuấn bỏ trống ra, phó bí thư kiêm trưởng phòng tổ chức, phân lượng rất nặng.- Trưởng phòng tổ chức huyện ủy, tôi kiến nghị do đồng chí Truân Chí Quang đảm nhiệm.Khóe miệng Bành Thiếu Hùng khẽ giật một cái, không có gì phải nghi ngờ, đây là ý kiến của Liễu Tuấn, Bạch Dương chỉ là chuyển lời mà thôi, nhưng Bạch Dương đã nói ra rồi, Bành Thiếu Hùng không thể phản đối được.Truân Trí Quang cũng được tính là cán bộ tổ chức lão thành rồi, lần trước Phương Triêu Dương rớt đài, nếu không phải bị vụ án đó làm ảnh hưởng, Truân Trí Quang đã tiến thêm một bước rồi, hiện giờ ý tứ của thành ủy là điều chỉnh trong nội bộ huyện Ninh Bắc, như vậy Truân Chí Quang làm trưởng phòng tổ chức cũng là thuận theo lý.Hơn nữa thân phận địa vị của Bạch Dương giờ đã khác rồi, thân là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh, dựa theo phân công trong nội bộ kỳ ủy tỉnh, cô phụ trách gián sát và đốc thúc cán bộ lãnh đạo Đại Ninh và đơn vị trực thuộc tỉnh, có thể gọi là quyền cao chức trọng rồi, các lãnh đạo Đại Ninh khó mà không nể mặt cô được.- Vâng, tôi đồng ý với ý kiến của Bạch bí thư, đồng chí Truân Chí Quang tác phong công tác thực tế vững vàng, là người chính trực, đảm nhận trường phòng tổ chức huyện ủy rất thích hợp.Bành Thiếu Hùng gian nan nói, đáng lẽ cán bộ là thuộc về bí thư hắn quản lý, vậy mà lần này phải nghe theo người khác, trong lòng ít nhiều có cảm giác đè nén, có điều Bành Thiếu Hùng là người thông minh, biết rõ không có cách nào ngăn cản, nên bán cái ân tình này.Hơn nữa nghe ý tứ của Bạch Dương, là muốn đem vị trí trống này của Liễu Tuấn một chia làm hai, vì Truân Chí Quang hiện giờ là cán bộ cấp chính khoa, sau khi đảm nhận trưởng phòng tổ chức, đương nhiên là tiến vào thường ủy, nhưng nhảy vọt lên làm phó bí thư, thì khó tránh khỏi hơi quá mức.Người khác không nói, riêng Lý Giang, chỉ sợ sẽ uất tới bất tỉnh.- Ý của Bạch bí thư là một chia làm hai?Bành Thiếu Hùng dò hỏi: Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn một cái rồi gật đầu, Bành Thiếu Hùng liền suy tính, do ai đảm nhận chức phó bí thư này cũng là một chuyện lớn, Bạch Dương điều đi, Truân Trí Quang tiến vào thường ủy, số phiếu của hệ Liễu Tuấn trong thường ủy vẫn như cũ, nắm giữ chắc chắn sáu phiếu.

Có điều nếu như tăng thêm một phó bí thư chuyên chức, thường ủy huyện Ninh Bắc sẽ thành mười hai người, trên lý luận, số thường ủy phải lẻ, để tiện biểu quyết, nhưng thời kỳ đặc thù dùng số chẵn, cũng không phải là không có tiền lệ, nói cách khác Liễu Tuấn không thể đảm bảo ưu thế trăm phần trăm trên thường ủy nửa, có khả năng xuất hiện tình huồng hòa phiếu, thê slà Bành Thiếu Hùng có thể lợi dụng quyền quyết định cuối cùng của bí thư để vỗ bàn quyết định rồi.Bạch Dương ôn hòa hỏi:- Tiến cử nhân tuyển phó bí thư chuyên chức, đồng chí Thiếu Hùng có kiến nghị gì không?Bành Thiếu Hùng tức thì có chút khó xử, tình huồng này quá bất ngờ, Bành Thiếu Hùng chưa chuẩn bị tâm lý, trong thời gian ngắn, tìm đâu ra nhân tuyển thích hợp?Lý Giang khẳng định là không được, bỏ lại vị trí bí thư kỳ ủy đi đảm nhận chức phó bí thư chuyên chức này cũng không phải chuyện có lợi gì, mảng chỉnh pháp ủy nắm chắc trong tay Liễu Tuấn rồi, nếu kỳ ủy mà cũng nhường ra thì Bành Thiếu Hùng không muốn, vì như thế trong thường ủy chỉ có Lữ Xuân bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan là tâm phúc của hắn nữa thôi.

Ừm, đưa Lữ Xuân lên vị trí này cũng không tệ, nhưng Bành Thiếu Hùng không đề nghị ra, mấu chốt là Lữ Xuân thăng chức, vị trí bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan sẽ để trống, phải tuyển một thường ủy khác, lỡ tuyển phải một người hướng về Liễu Tuấn, thì Bành Thiếu Hùng bị thiệt, tuy nói sau này Bành Thiếu Hùng không định chống đối với Liễu Tuấn, hợp tác hai bên cùng có lợi, nhưng là người đứng đầu, tất nhiên vẫn muốn có quyền lợi khống chế toàn bộ thế cục.Bành Thiếu Hùng hỏi ngược lại Bạch Dương:- Vậy, Bạch bí thư có ý kiến gì?Để xem xem các ngươi có con bài chủ gì nào!Bạch Dương cười nói:- Tôi tạm thời cũng không có nhân tuyển nào, đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí có ý kiến thế nào?Từ đầu tới cuối Liễu Tuấn không hề nói gì, nếu như hiện giờ y đã làm huyện trưởng tạm thời rồi, vậy an bài nhân sự tổ chức, không tiện xen vào nữa, để hai vị bí thư hợp kế, như vậy mới đúng quy củ quan trường.Liễu Tuấn cười nói:- À, tôi cũng không có ý kiến gì, hai vì bí thư quyết định đi!Bành Thiếu Hùng liên tục xua tay:- Liễu bí thư, hiện giờ lệnh bổ nhiệm của thành ủy chưa tuyên bố, đừng gọi như thế.Tuy nói đã thông qua trong cuộc họp văn phòng bí thư thành phố, nhưng dù sao văn kiện bổ nhiệm chưa phát ra, chức vụ Bành Thiếu Hùng vẫn là huyện trưởng, cứ oang oang gọi “Bành bí thư” sẽ có ảnh hưởng không tốt, chẳng may xuất hiện biến cố gì, chức bí thư lại bị người ta cướp mất thì Bành Thiếu Hùng biết giấu mặt vào đâu?Bạch Dương phất tay nói:- Đồng chí Thiếu Hùng không cần cẩn thận như thế, chừng lệnh bổ nhiệm sẽ truyền xuống nhanh thôi, nếu như huyện tạm thời không có nhân tuyyển phù hợp, vậy để thành ủy cân nhắc vậy.Bành Thiếu Hùng nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có cách này, liền gật đầu.
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 12


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 551: Cha vợ chơi khóHai vị nha nội có “chuyện riêng” muốn nói, Bành Thiếu Hùng liền thức thời đứng dậy cáo từ trước.

Trong phòng làm việc, Liễu Tuấn không dám quá phóng túc, chỉ nắm bàn tay mềm mại của Bạch Dương nhẹ nhàng xoa nắn.ương mặt hơi hồng lên, nhỏ giọng nói:- Trong phòng làm việc đó, đứng đắn chút...Cho dù hai người đã đột phá chường ngại cuối cùng rồi, nhưng giữa ban ngày ban mặt tình tứ trong phòng làm việc, Bạch Dương vẫn có vài phần thẹn thùng, có điều chỉ nhắc nhở một câu, không rút tay ra.Liễu nha nội lắc đầu thở dài:- Cái số của em không tốt.Bạch Dương hé miệng cười nói:- Cậu mới chừng đó tuổi đã làm huyện trưởng rồi, còn nói số không tốt?Liễu nha nội nghiêm mặt nói:- Em không nói chuyện đó, em nói chuyện hai ta cơ, vừa mới uyên ương ân ái chẳng bao lâu, đã phải chia tay rồi..- Cút đi...ai..ai cùng với cậu...Bạch Dương tức thì mặt đỏ dừ, vùng vẫy rút tay lại, quay đầu đi, nhưng lại cười khúc khích, Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, lại trở nên vui vẻ, cười nói:- Như vậy cũng tốt, đỡ phải mỗi này nơm nớp lo sợ trong phòng số một..Bạch Dương khó khăn lắm mới nhịn được cười, nói:- Được rồi, nghiêm chỉnh chút nào, ừm, chị định đưa Hiểu Mạn đi, rèn luyện một hai năm nữa.Trương Hiểu Mạn ở phương diện kinh nghiệm đùng là có thiếu sót, theo bên Bạch Dương rèn luyện một thời gian cũng tốt, Liễu Tuấn gật đầu nói:- Chị, lần này trọng tránh không dễ gánh vác.Bạch Dương lườm y một cái, làm ra vẻ nổi giận:- Chủ ý là do cậu đưa ra, hiện giờ lại còn nói lời mát mẻ à?

Đừng có hất nước lạnh, cung đã bắn đi không quay đầu lại được nữa, cậu phải cổ vũ chị chị mới đúng.Liễu Tuấn cười nói:- Phải phải, cổ vũ cổ vũ.Bạch Dương nói:- Chuyện của chị cậu không cần lo, cậu nên suy nghĩ nhiều hơn về chuyện ở huyện đi, không phải cậu từ sáng tới tối om sòm muốn làm huyện trưởng sao?

Hiện giờ làm rồi đó, vậy thì phải làm kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển cho tốt.Liễu Tuấn phất tay:- Cái này không cần lo, chuyện vặt...Bạch Dương thần sắc trở nên trịnh trọng căn dặn:- Chị biết cậu có năng lực, nhưng trị quốc đại sự như đi trên băng mỏng, mọi việc không thể quá xem nhẹ.Liễu Tuấn cười, đột nhiên cực nhanh hôn lên cánh môi đỏ mọng của Bạch Dương một cái, Bạch Dương có chút bất lực, biết muốn tiểu ngoan đồng nghiêm túc trước mặt cô là rất khó, hai người còn chưa phát triển tới ngày hôm nay, tiểu ngoan đồng đã chẳng kiêng dè gì rồi, giờ chướng ngại đã bị đạp đổ hết, càng không hi vọng gì nữa.Bất quá chị Bạch Dương cũng biết, tiểu ngoan đồng quấy phá thì quấy phá, nhưng chuyện nghiêm túc chưa bao giờ hàm hồ, huyện Ninh Bắc có một huyện trưởng như vậy, phải nói là may mắn rồi.Liễu Tuấn nói:- Chị này, em thấy nên thương lượng qua với chủ nhiệm Trần Lỗi, đưa cả Ngân Hoa đi theo luôn đi.Bạch Dương nghĩ một lát rồi gật đầu:- Cũng được, Ngân Hoa là người chững chạc thực tế, chị cũng rất thích.Kỳ thực đó chỉ là một phương diện, điều Liễu Tuấn suy tính tới là một khi Bạch Dương tiếp nhận chức vụ mới, sẽ lập tức đối diện với một cuộc đấu tranh gian khó, người bên cạnh, nên dùng người biết rõ gốc gác rồi thì tốt hơn, đỡ tốn thời gian tìm hiểu làm quen.Trước khi văn kiện của thành ủy chính thức phát ra, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn được Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên tiếp kiến.Khi tiếp kiến Bạch Dương thì Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên cùng xuất hiện, tiếp đó Đào Nghĩa Âu nói chuyện với Bành Thiếu Hùng, Đường Hải Thiên thì gặp Liễu Tuấn.Gặp mặt Bạch Dương chỉ là việc lễ số, tỉnh ủy và thành ủy Đại Ninh phân thành hai hệ thống khác nhau, Bạch Dương không còn là cán bộ của Đại Ninh nữa, sau lưng lại có chỗ dựa và Bạch Kiến Minh, mà vị “sự kiện Tạ Vạn Lợi”, Đào Nghĩa Âu đã nhận sự ủy thác của Hồ Vi Dân “uy hiếp” Bạch Dương, mặc dù không phải là nhắm thẳng vào Bạch Dương, nhưng dù sao cũng không ổn lắm, Đào Nghĩa Âu tỏ thái độ này là muốn cùng Bạch Dương dàn hòa, hai người đứng đầu thành ủy gặp mặt Bạch Dương, hàn huyên mấy câu, nói vài lời khích lệ, tất cả chỉ là lời xã giao bề ngoài, còn tới thời cơ thích hợp, nhà họ Bạch có đưa ra chút chuyện gì làm khó Đào bí thư hay không thì đó là chuyện về sau rồi.Tiếp kiến Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thì mới là bàn chuyện nghiêm túc, Đào Nghĩa Âu nói chuyện với Bành Thiếu Hùng đương nhiên cũng khích lệ một phen, rồi hỏi tới việc bố trí ban bệ huyện Ninh Bắc có kiến nghị gì.Bành Thiếu Hùng rất kích động, dây là ủng hộ lớn nhất của lãnh đạo cấp trên rồi, không ngờ Đào bí thư có tình có nghĩa như vậy, sau khi thảo luận qua với Bạch Dương và Liễu Tuấn, về việc bố trí phó bí thư chuyên chức và trưởng phòng tổ chức huyện, trong lòng Bành Thiếu Hùng có tính toán, liền nhận xét với Truân Chí Quang, cho rằng đồng chí này có thể tiến một bước thành trưởng phòng tổ chức, nói thực trong lòng Bành Thiếu Hùng chẳng có thiện cảm gì với Truân Chí Quang, không phải người theo mình mà.Song hắn lại không thể không tiến cử Truân Chí Quang, bởi vì Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên tiếp kiến Bạch Dương trước, nhất định đã hỏi ý kiến Bạch Dương rồi, ba người đã thương lượng xong, Bành Thiếu Hùng không thể nói lời nuốt lời, như thế sẽ hoàn toàn đắc tối với người ta.

Bành Thiếu Hùng chẳng dễ dàng gì mới leo lên được chức này, không muốn lập tức đối đầu quá gay gắt với Liễu Tuấn, ngược lại mọi người hợp tác sẽ có lợi hơn.Đào Nghĩa Âu gật đầu, đồng ý với sự tiến cử của Bành Thiếu Hùng, mỉm cười nói: - Xem ra đồng chí Truân Chí Quang này không tệ, cả đồng chí Bạch Dương cũng có ấn tượng rất tốt với đồng chí này.Bành Thiếu Hùng biết mình suy đoán không sai, Bạch Dương quả nhiên đã tiến cử trước một bước rồi.Đào Nghĩa Âu cười nói tiếp:- Bạch Dương đồng chí còn có kiến nghị, đó là bố trí thêm cho huyện Ninh Bắc một phó bí thư đảng ủy, đòng chí Truân Chí Quang kiêm chức quá nhiều sẽ không có lợi cho việc triển khai công tác.- Đào bí thư anh minh.Bành Thiếu Hùng vội nịnh bợ ngay.- Ha ha, lời khách sáo không cần nói nữa, về chức phó bí thư này, đồng chí có nhân tuyển nào không?Ngữ khí của Đào Nghĩa Âu rất ôn hòa.Bành Thiếu Hùng sớm đã nghe nói thị trường Đường Hải Thiên rất uy thế, Đào Thư Ký không dễ sống chút nào, hiện giờ xem ra lời đồn chẳng sai, Đào bí thư nổi tiếng nghiêm khắc, mà phải khách khí với người đứng đầu một huyện như thế, tất nhiên là muốn tranh thủ thêm nhiều tiếng nói.

Trừ cuộc họp thường ủy ra, Đào Nghĩa Âu thể hiện năng lực khống chế địa phương, chính là nằm ở trình độ nắm giữ những người đứng đầu ban ngành quan trọng ở các huyện.- Đào bí thư, tôi không có ý kiến gì, xin nghe an bài của tổ chức.Bành Thiếu Hùng trả lời rất cẩn thận.

Đào Nghĩa Âu gật đầu, rất hài lòng với thái độ của Bành Thiếu Hùng.Đem so với không khí khẩn trương nghiêm túc trong văn phòng bí thư, thì cuộc nói chuyện giữa Liễu Tuấn và Đường Hải Thiên thoải mái tự nhiên hơn nhiều, giống như nói chuyện thường ngày vậy, thư ký vừa đưa trà nước lên rồi lui ra, Liễu Tuấn liền mời Đường Hải Thiên một điều thuốc.

Đường Hải Thiên nhận lấy châm lửa rồi cười nói:- Tiểu Tuấn, làm huyện trưởng cảm giác thế nào?Liễu Tuấn cười:- Bác Đường, bác muốn nghe lời nói thật hay nói dối.Đường Hải Thiên cũng rất thoải mái:- Nói dối trước đi, nói dối dễ nghe hơn một chút.Liễu Tuấn ngạc nhiên, không Đường Hải Thiên trời sinh nghiêm nghị cũng biết nói đùa.

Liễu Tuấn cười hì hì nói:- Vâng, cảm tạ lãnh đạo thành ủy, cũng như Đường thị trưởng đã tín nhiệm tôi, huyện Ninh Bắc cơ sở nghèo nàn, vốn liếng ít, nhân khẩu lại nhiều, tôi tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, sợ làm phụ lòng kỳ vọng của tổ chức.Đây chính là “tuyên ngôn nhậm chức” vô cùng chính thức, nếu không khiêm nhường một chút, sẽ bị lãnh đạo nói là không hiểu quy củ.- Được rồi, giờ thì nói thật đi!Đường Hải Thiên tâm tình rất tốt nói: Liễu Tuấn đĩnh đạc nói:- Lời thực ạ, thế không khiêm nhường nữa, cái chức huyện trưởng này sớm đã phải để cháu làm một năm trước đó rồi, nếu thế huyện Ninh Bắc đã thoát nghèo sớm một năm.Không ngờ Đường Hải Thiên cau mày lại, rất là không vừa lòng:- Chỉ có chút chí hướng thế thôi à?Liễu Tuấn lại ngẩn ra, hỏi:- Vậy ý của bác là?Đường Hải Thiên nói không chút khách khí:- Cháu đã sắp thành con rể nhà họ Nghiêm rồi, cha vợ của cháu phóng khoáng nhường nào, sao không học được chút gì?

Vấn cữ chỉ suy nghĩ nhỏ hẹp như thế, mắt chỉ chăm chú vào hai chữ “thoát nghèo”, thật không có tiền đồ gì cả.Liễu Tuấn gật đầu, vị thị trưởng của thành thị cấp tỉnh, quả nhiên là rất khí phách.- Ta cho cháu một điều kiện trước đây, trong vòng ba năm, kinh tế huyện Ninh Bắc trong ba khu năm huyện của Đại Ninh, ít nhất phải xếp từ giữa trở nên, nếu không cứ ngoan ngoãn ở lại huyện Ninh Bắc đi, đừng hòng đi đâu nữa.Đường Hải Thiên tức thì đưa ra “giá trên trời”.Liễu Tuấn há hốc mồm.Thế này quá ác độc rồi.Liễu Tuấn rất không phục:- Bác Đường, thế này quá vô lý rồi.- Hà, đừng có trách ta, đây là nguyên văn lời của cha vợ đại nhân của cháu đấy.

Ông ấy nói, tên nhóc đó bản lĩnh thì có, nhưng thích giấu của, nếu mà không ép nó, thì nó không chịu móc ra đâu.Đường Hải Thiên cầm chén trà lên cười nói: Xét thực tế Liễu Tuấn tuổi quá trẻ đã làm huyện trưởng, Đường Hải Thiên nhất định phải trao đổi với Liễu Tuấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại cho Đường Hải Thiên một “chiêu độc” như thế.

- Đứng nói chuyện sao biết mỏi.Liễu Tuấn nhỏ giọng làu bàu, rất bất mãn với Nghiêm Ngọc Thành.- Ha ha ha, những lời này, có cần ta báo cáo cho Nghiêm bí thư không?Đường Hải Thiên cười giống một con hồ ly rồi, Liễu nha nội giật mật, cuồng quít xua tay:- Bác Đường, đừng có dọa người khác như thế chứ.Kỳ thực ý tứ của Đường Hải Thiên và Nghiêm Ngọc Thành thế nào, Liễu Tuấn hiểu cả, huyện trưởng hai mươi tư tuổi dứt khoát là có một không hai trong toàn quốc rồi, nếu không mau chóng làm ra chút thành tích, thì sao có thể làm kẻ khác phục được.- Được rồi, từ giữa trở nên thì từ giữa trở lên, ai sợ sai chứ?

Có điều, bác Đường, nếu có người chơi khó cháu thì sao?Đường Hải Thiên cười nói:- Điều này càng không cần hỏi ta, trước kia kẻ làm khó cháu còn ít sao?

Cháu đã làm thế nào, thì giớ cứ như vậy mà làm là được.

Chương 552: Thành lập tổ chuyên án tỉnhTỉnh ủy thúc giục rất gấp, nên vặn kiện bổ nhiệm ba ngày sau được phát đi, Bạch Dương liền lên tỉnh nhậm chức, bí thư đảng ủy mới của huyện ninh Bắc là Lục Hương Mai, dưới sự tháp tùng của phó bí thư thành ủy Đại Ninh tới huyện Ninh Bắc.Lục Hương Mai được bổ nhiệm làm phó bí thư huyện ủy Ninh Bắc đúng là nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, cô vốn là phó khu trưởng khu Giang Đông thuộc Đại Ninh, là một thành viên thuộc về đội ngũ cán bộ dự bị, là một cán bộ nữ năm nay gần ba mươi, dưới tình huống không có hậu thuẫn mạnh, dựa vào nỗ lực bản thân chen chân vào chức thực quyền cấp phó huyện, có thể thấy cô gái này bản lĩnh chẳng tầm thường.Với việc điều Lục Hương Mai tới đây, Bành Thiếu Hùng thầm cảm kích Đào Nghĩa Âu, nguyên nhân là Lục Hương Mai chính là em gái của Lục Hải Sơn phó sở trưởng sở công an tỉnh, Lục Hải Sơn lại một tay do Quan Minh Kiệt đề bạt lên, chắc chắn về tâm lý Lục Hương Mai ngả về phía Bành Thiếu Hùng.Đào Nghĩa Âu đặc biệt chọn Lục Hương Mai tới huyện Ninh Bắc làm trở thủ cho Bành Thiếu Hùng, sức ủng hộ không thể nói là không lớn, tương đương với việc trước kia Liễu Tuấn tới làm trợ lý cho Bạch Dương.Như vậy trong cuộc họp văn phòng bí thư, Bành Thiếu Hùng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tuy nói Chu Quốc Trung khá là tán đồng Liễu Tuấn, song với tính cách cẩn thận của ông ta, hẳn là sẽ không công khai ủng hộ Liễu Tuấn, dưới tình huống bình thường sẽ giữ trung lập.

Trong cuộc họp văn phòng bí thư, Liễu Tuấn cơ bản đã bị “trơ trọi một mình” rồi, vấn để sử dụng cán bộ, bí thư và phó bí thư chuyên chức phối hợp với nhau, Truân Chí Quang một trường phòng tổ chức mới, chẳng khơi lên được sóng gió gì, trong tay nắm vốn lớn Bành Thiếu Hùng cảm thấy tự tin vào chức bí thư này rồi.Vốn với cấp bậc và hậu thuẫn của Lục Hương Mai, không đủ để có thể diện lớn tới múc Lưu Nham đích thân tháp tùng tới nơi, chẳng qua là lần này huyện Ninh Bắc thay đổi hai vị lãnh đạo hàng đầu, Lưu Nham cũng phải tới, nên Lục Hương Mai mới được hưởng sái “đãi ngộ đặc thù” này.Khi Lưu Nham tới huyện Ninh Bắc, thì thực tế Bạch Dương đã hoàn thành giao ban với Bành Thiếu Hùng tới tỉnh ủy rồi, nên do Bành Thiếu Dùng suất lĩnh toàn thể thành viên ban bệ huyện ủy tới giao giới giữa Đại Ninh và Ninh Bắc tiếp đón Lưu Nham.Các thành viên khi nhìn thấy Lục Hương Mai, cũng giống như trước kia nhìn thấy Bạch Dương vậy, mắt liền sáng lên, cho dù Lục Hương Mai không được xinh đẹp hấp dẫn như Bạch Dương, cũng chẳng đoan trang khoáng đạt như Bạch Dương, nhưng cũng được coi là có tư sắc, mặc một bộ tây phục hợp người, toàn thân toát lê vẻ tinh cán lão luyện.Lục Hương Mai đi phía sau Lưu Nham, bắt tay với các lãnh đạo huyện ủy ra tiếp đón, khi bắt tay Liễu Tuấn, Lục Hương Mai rõ ràng dừng lại lâu hơn một chút, mặt mang nụ cười xã giao, nghiêm túc đánh giá vị huyện trưởng trẻ nhất toàn tỉnh này.Lục Hương Mai hai năm trước làm phó khu trưởng Giang Đông, khi đó cũng tạo thành oanh động nho nhỏ, được cho là đại biểu của việc đề bạt cán bộ trẻ tuổi, có điều so với vị Liễu nha nội trước mắt này, thì thua kém hơn nhiều lắm.Nghe nói vị huyện trưởng này còn chưa tròn hai mươi tư, Lục Hương Mai lần đầu nghe tới đại danh của Liễu Tuấn, là từ trong lời nói “hung tợn” của anh cô phát ra, đường đường một phó sở mà bị chết nghẹn ở tỉnh đoàn, thiếu chút nữa làm Lục phó sở tức tới sinh bệnh, bắt đầu từ khi đó cái tên của Liễu nha nội đã ăn sâu vào trong đầu của Lục Hương Mai.- Xin chào Liễu huyện trưởng.Lần đầu tiên gặp nhau, Lục Hương Mai tất nhiên không lộ ra vẻ “ghét bỏ” gì, nụ cười rất là tự nhiên.- Xin chào Lục bí t hư, hoanh nghênh tới huyện Ninh Bắc công tác.Nụ cười của Liễu Tuấn lại càng thoái mái hơn, khí độ trầm ổn, không hề nhìn ra một chút vẻ bồng bột lỗ mãng nào của người trẻ tuổi.Lục Hương Mai khách khí nói:- Tôi mới tới đây, hi vọng được Liễu huyện trưởng chỉ bảo nhiều hơn.- Không dám nói chỉu bảo!

Chúng ta cùng học tập lẫn nhau thôi.Lục Hương Mai gật đầu, tiếp theo đó bắt tay hàn huyên với Chu Quốc Trung.

Tới phòng hội nghị của huyện ủy, Lưu Nham tuyên bố văn kiện bổ nhiệm với các đồng chí Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn, Lục Hương Mai và Truân Chí Quang.Mọi người mỉm cười vỗ tay, đồng chí Truân Chí Quang vỗ tay hăng nhất, người ta có lý do để kích động mà.Trước kia hạ quyết tâm theo sát Bạch Liễu, đã biết hai người này không bạc đãi mình, chỉ không ngờ chuyện tốt lại tới nhanh như thế, chỉ chưa tới một năm, cái mũ ô sa cấp phó huyện đã rơi lên đầu mình rồi, có thể thấy theo đúng người quan trọng nhường nào.Lưu Nham đọc xong lệnh bổ nhiệm, theo lệ thường nói mấy câu xã giao, tiếp theo đó là Bành Thiếu Hùng đại biểu cho huyện lên phát biểu hoan nghênh Lục Hương Mai tới huyện làm việc, Lục Hương Mai và Truân Chí Quang cũng lần lượt phát biểu mấy câu, đều là lới khách khí bên ngoài ứng đối mà thôi.

Tới lượt đồng chí Liễu Tuấn phát biểu thì Liễu nha nội quăng hết những lời khách khí giả dối sang một bên.- Các đồng chí ạ, tôi làm chức huyện trưởng tạm thời này, áp lực rất lớn.Liễu huyện trưởng quẳng ngay một quả lựu đạn:- Vì sao lại thế?

Đường thị trưởng bắt tôi lập quân lệnh trạng, trong vòng ba năm, nếu như kinh tế huyện Ninh Bắc không thể ở mức giữa trở lên của năm quận ba huyện của Đại Ninh, thì sẽ tính sổ tôi.

Ài, nhận được quân lệnh rồi, tôi chỉ đành đánh liều mà làm thôi.

Huyện Ninh Bắc cơ sở kém, vốn liếng ít, đó đều là sự thực, nhưng đó không phải là cái cớ để dậm chân tại chỗ.

Trước kia trên cuộc họp thường ủy chúng ta đã nhận khoán rồi, không được phép bỏ dở...Nghe nói Liễu Tuấn không ngờ lập loại “quân lệnh trạng” như thế trước mặt Đường thị trưởng, các thường ủy đều thầm cả kinh.

Hắc hắc, nói là Đường thị trưởng bắt lập “quân lệnh trạng”, nhưng đoán chừng là do Tiểu Liễu tuổi trẻ khí thịnh mạnh miệng rồi, cũng phải thôi, tuổi trẻ như thế đã làm huyện trưởng, thế nào cũng phải làm ra cái gì đó cho mọi người xem, chứng minh thành ủy “không nhìn nhầm người” chứ.Như thế, trong lòng mọi người cũng xác định rồi, Tiễu Liễu đã quyết “tử chiến tới cùng”.Mọi người tốt nhất là phải phối hợp với y, nếu không có khi chẳng cần đợi tới khi Đường thị trưởng tính sổ, sợ rằng Tiểu Liễu đã tính sổ trước rồi, mà hình như từ khi Liễu nha nội bước vào quan trường, kẻ nào dám chống đối, kết cục đều vô cùng tồi tệ, vị này khí chỉnh người khác, không mềm lòng nhân tử chút nào.Cùng lúc với việc Liễu Tuấn phát lệnh “chiến đấu” ở huyện Ninh Bắc, thì đồng thời cuộc họp thường ủy tỉnh ủy cũng đang được triển khai, các vị thường ủy sắc mặt nghiêm nghị, phó bí thư tỉnh ủy Diệp Xuân Lâm chính đang thông báo tình huống gần đây phòng khiếu nại tỉnh nhận được rất nhiều thư tố giác.Diệp Xuân Lâm chậm rãi nói:- Các đồng chí, căn cứ vào tình huống tố cáo mà xét, nếu như chuyện này có thật, thì vấn đề vô cùng nghiêm trọng...Khoảng thời gian gần đây, phòng khiếu nại của tỉnh ủy đã nhận được mấy trăm thư tố giác, phản ảnh việc bình chọn cá nhân tiên tiến hoạt động chi giáo và phân phối 205 chỉ tiêu biên chiế sự nghiệp tồn tại hành vi gian lận nghiêm trọng, rất nhiều sinh viên đại học biểu hiện bình thường, đều được bầu làm người công tác tiên tiến, phân phối vào cơ quan đơn vị, thậm chí còn có mấy người mạo danh, căn bản chưa từng đi chi giáo mà cũng được bầu làm cá nhân tiên tiến, cũng có được biên chế sự nghiệp.Còn cán bộ liên quan tới tố cáo, cũng có không ít, đại bộ phận đều là cán bộ lãnh đạo trọng yếu của bốn ban ngành có tên trong tiểu tổ lãnh đạo bình chọn, chủ nhiệm Hồng Nhạc Tụng của giáo ủy tỉnh, Cổ sở trưởng của sở tài chính, Tề sở trưởng của sở nhân sự, ba vị đứng đầu này bị chỉ đích danh.- Thu được thư tố giác, không chỉ là ở phòng khiếu nại tỉnh ủy và kỳ ủy, theo chúng tôi tìm hiểu, toàn tỉnh có rất nhiều huyện thị cũng nhận được thư tố giác có nội dung tương tự, mấy ngày trước Thị bí thư của ủy ban kỷ luật trung ương còn đích thân gọi điện cho tôi, yêu cầu kỷ ủy tỉnh nghiêm túc điều tra rõ việc này.Diệp Xuân Lâm nói xong, ánh mắt liếc qua mặt các vị thường ủy, ai nấy đều sắc mặt nghiêm nghị, không lộ ra một chút khác thường nào.

Nhưng đám Trương Quang Minh, Hồ Vi Dân lập tức hiểu ra vì sao Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên bổ nhiệm Bạch Dương làm chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh rồi, té ra là đợi cái chuyện này đây.Như vậy hiển nhiên là Bạch Kiến Minh đã biết việc này, hơn nữa còn có thái độ ủng hộ, chuyện nghiêm trọng như vậy, Nghiêm Ngọc Thành không thể không trao đổi trước với Bạch Kiến Minh.Chuyện này bằng với việc muốn lấy Bạch Dương ra làm “súng trận” rồi, thực tế nếu muốn mượn sức của Bạch Kiến Minh, mà Bạch Kiến Minh không đồng ý, Nghiêm Ngọc Thành tuyệt đối sẽ không bổ nhiệm Bạch Dương, chuyện kỵ húy như vậy, Nghiêm Ngọc Thành sao có thể phạm vào.Nghiêm Ngọc Thành hỏi, ngữ khí rất bình thản:- Đồng chí Xuân Lâm, kỷ ủy tỉnh ự định xử lý như thế nào?Diệp Xuân Lâm đáp không chút do dự:- Kiên quyết điều tra, hơn nữa phải điều tra tới cùng, quyết không nương tay.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, ánh mắt rời đi, tựa hồ không dừng lại ở trên người một ai cụ thể cả, nhưng ai nấy đều cảm thấy như Nghiêm bính thư đang nhìn mình vậy, đều cảm thấy áp lực, muốn tạo nên được ánh mắt này, chẳng phải công sức một sớm một chiều.Nghiêm Ngọc Thành nói vẫn rất ôn hòa:- Vậy ý kiến của các đồng chí khác thế nào?

Mọi người cùng bàn bạc đi.- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Diệp Xuân Lâm, chuyện này phải kiên quyết điều tra tới cùng, tuyệt đối không thể nhân nhượng.Trương Quan Minh chậm rãi nói, lần này điều tra ba cán bộ, thì có hai là người của hệ Trương, nhưng tình thế bắt buộc, Trương Quang Minh cũng không thể công khai phản đối kỷ ủy điều tra.Trưởng phòng tổ chức Dương Nghi An nói:- Nếu như muốn điều tra, như vậy hiện giờ những chỉ tiêu biên chế phân phối phải dừng lại trước, không cho một ai nhận chức, còn người đã làm việc, phại tàm thời ngừng công tác, đợi vấn đề được điều tra rõ ràng xong mới quyết định.Nghiêm Ngọc Thành giơ tay đầu tiên:- Ý kiến của đồng chí Nghi An rất đúng, tôi tán đồng.Loại chuyện nghiêm trọng như vậy, bất kỳ ai cũng không dám nhảy ra nói ngược lại, vì thể thường ủy nhất trí thông qua, do kỷ tủy đứng đầu, tổ chức nhân viên thành lập tổ chuyên án, do bí thư kỷ ủy Diệp Xuân Lâm đích thân làm tổ trưởng, một vị phó bí thư kỷ ủy và chủ nhiệm Bạch Dương đảm nhận phó tổ trưởng, lập tức tiến hành điều tra.- Đồng chí Xuân Lâm, việc này ảnh hưởng lớn, liên quan rộng, tôi hi vọng kỷ ủy tỉnh cẩn thận đối đãi, mau chóng điều ra rõ ràng.Nghiêm Ngọc Thành căn dặn, Diệp Xuân Lâm gật đầu đồng ý, một trận giông tố quan trường, đã vén màn như thế.

Chương 553: Tập trung quyền lựcHuyện trưởng mới nhậm chức có rất nhiều việc phải làm.Cho dù phương án phát triển kinh tế chỉnh thể định ra từ đầu năm, cơ bản dựa theo lối suy nghĩ của Liễu Tuấn, phương hướng thì không đổi, nhưng phong cách làm việc của Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng có chút khác biệt, khi thực thi cũng có chút khác biệt.May mà trước đó Liễu Tuấn là phó bí thư đảng ủy, đối với tình huống người đứng đầu xã và các đơn vị trực thuộc hiểu tương đối thấu đáo, hiện giờ tiếp nhận công tác huyện chính phủ, cũng không tới mức luông cuống tay chân.Liễu Tuấn vẫn dùng phòng làm việc trước kia của Bành Thiếu Hùng, bày bố trang trí cũng không có thay đổi nhiều lắm, chỉ đặt ở góc phòng làm việc ảnh chụp chung cùng với Nghiêm Phi, ảnh chụp khi hai người đi du lịch ở Hãn Hồ.Chuyện đầu tiên mà Liễu huyện trưởng làm là triệu kiến phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng.Nói là triệu kiến kỷ thực cũng không chính xác, phải nói là Thạch Trọng chủ động tới bái phỏng.Thạch trọng vốn là đại tướng Bạch Liễu hệ, xếp hàng thứ sáu trong thường ủy huyện, chỉ sau Lý Giang, hiện giờ Bạch Dương điều đi, Liễu Tuấn thành huyện trưởng, quan hệ công tác với Thạch Trọng càng thêm mật thiết, Thạch Trọng chủ động tới bái phỏng cũng là thường tình.- Thạch huyện trưởng, mời ngồi.Liễu Tuấn rất khách khí với Thạch Trọng, không ngồi sau bàn làm việc mà đứng dậy đón hắn vào ghế sô pha tiếp khách, Phan Tri Nhân đưa trà lên.Ở phương diện tiếp đãi cấp dưới, Liễu Tuấn có một số quy củ, nhưng không nghiêm lắm, giống như người thế nào đáng đứng dậy bắt tay, người nào tới chỉ mỉm cười gật đầu, người nào tới chỉ “ừ” một tiếng, thì Liễu Tuấn không chú ý như thế.Huống hồ Thạch Trọng thân là người đứng thứ hai của chính phủ huyện, Liễu Tuấn đãi ngộ như vậy, cũng không phải là phá cách.Thạch Trọng cười nói:- Chúc mừng huyện trưởng.Cán bộ cấp bậc như Thạch Trọng khó mà hiểu được thế cục của tỉnh, trong mắt hắn, Bạch Dương và Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc không lâu, cả hai đều thăng quan, có thể thấy bên trên coi trọng bọn họ thế nào, mình đi theo hai người đó là vô cùng chính xác, cùng với Bạch Liễu từng bước thăng tiến, mình cũng sẽ nước lên thuyền lên.Vì thế Thạch Trọng chúc mừng chính là phát ra từ đáy lòng.Liễu Tuấn xua tay cười nói:- Người một nhà cả không cần nói lời khách khí làm gì.Thạch Trọng liền cười, không nói những lời nịnh nọt nữa:- Huyện trưởng lập quân lệnh trạng trạng trước mặt thị trưởng thật sao?Bản thân là tâm phúc, lại bàn bạc riêng, Thạch Trọng nói chuyện cũng khá thẳng thắn.Liễu Tuấn cười:- Thế nào, trông tôi giống người thích nói dối lắm sao?Thạch Trọng ngượng ngập nói:- Không có, không có là tôi lỡ lời.

Có điều huyện trưởng, trong vòng ba năm kinh tế huyện Ninh Bắc đứng từ giữa trở lên của ba huyện n ăm quận, độ khó thực sự quá lớn, không biết huyện trưởng có diệu kế gì chăng?Liễu Tuấn cười khẽ nói:- Thạch huyện trưởng tuổi lớn hơn tôi, kinh nghiệm phong phú hơn tôi, thời gian tới huyện Ninh Bắc càng lâu hơn tôi, câu này phải để tôi hỏi mới đúng.Thạch Trọng hơi ngẩn ra, cau nói này của Liễu Tuấn hình như rất có lý.- Hắc, trình độ tôi thế nào huyện trưởng còn không biết rõ sao?

Làm sao dám so được, nói thực thì cũng không tệ, nhưng so với huyện trưởng, thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp rồi...Thạch Trọng quản nhiên “công lực thâm hậu”, lại âm thầm nịnh Liễu Tuấn mấy câu nữa.Liễu Tuấn khoát tay, mặt thu lại nụ cười, mắt nghiêm nghị nhìn Thạch Trọng, nói:- Lão Thạch, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo, có gì cứ thẳng thắn nói ra là được.Thạch Trọng cười xấu hổ nói:- Nếu huyện trưởng đã nói thế thì tôi bêu xấu một chút vậy, tôi cũng chỉ thử thôi, tôi cho rằng nếu muốn thực hiện được mục tiêu này, điều đầu tiên phải thống nhất quyền lực, trên đường lối kiến thiết kinh tế, chỉ có một tiếng nói, không thể có hai được...Thạch Trọng nói tới đây hơi dừng lại một chút, quan sát nét mặt Liễu Tuấn.Mặt Liễu Tuấn không có chút biến đổi nào.Lời này của Thạch Trọng không thể nói là không có đạo lý, nhưng nói ra vào lúc này, rõ ràng là đang thăm dò ý tứ của Liễu Tuấn -- Về sau, huyện Ninh Bắc rốt cuộc phải nghe ai?Khi Bạch Dương làm bí thư, hệ Bạch Liễu nắm chặt cục thế huyện Ninh Bắc trong tay, với quan hệ thân mật của Bạch Dương và Liễu Tuấn, và chiêu bài nha nội, Liễu Tuấn không phải bí thư mà hơn cả bí thư, cơ bản trên hội nghị thường ủy nhất ngôn cửu đỉnh.

Hiện giờ Bạch Dương điều đi, Bành Thiếu Hùng làm bí thư, Lục Hương Mai làm phó bí thư, văn phòng bí thư và thế cục thường ủy đều có biến hóa.

Hiển nhiên là Liễu Tuấn không còn uy thế như xưa được nữa, Thạch Trọng làm vậy là muốn Liễu Tuấn xác định phương hướng, để những người trong Liễu hệ bọn họ, có phương hướng mà đi theo.Thấy Liễu Tuấn không tỏ thái độ, Thạch Trọng cũng không tiện “thúc giục”, chỉ đánh tiếp tục nói:- Sau khi xác định đường lối chung, vấn đề cán bộ là điều quan trọng, nhất là phân công mảng chính phủ huyện hiện giờ khả năng phải điều chỉnh một chút...

Ừm, một số người phụ trách ban ngành quan trọng của huyện, cũng phải nhắc nhở bọn họ một chút...Chính phủ huyện Ninh Bắc, hiện giờ có một huyện trưởng và sáu phó huyện trưởng, trước kia Bạch Dương và Liễu Tuấn áp dụng chính sách “mềm mỏng” với Bành ThiếuHùng, trong chính phủ huyện, trừ Thạch Trọng và một phó huyện trưởng khác ra, bốn phó huyện trưởng còn lại đều là do Bành Thiếu Hùng tiến cử, nói cách khác, hiện giờ trong chính phủ huyện có bốn phó huyện trưởng là người của Bành Thiếu Hùng.Ý tứ của Thạch Trọng rất rõ ràng, phải hạ hai trong số bố phó huyện trưởng này, nhưng tạm thời khẳng định là không thể, người ta không phạm sai lầm nào, sao có thể vì đổi huyện trưởng là vội vội vàng vàng đổi cả phó huyện trưởng?

Song phân công nội bộ phải có chút điều chỉnh, đem thực quyền tập trung trong tay thành viên Liễu hệ.Như vậy tiếp theo, một số người đứng đầu ban ngành chức năng trọng yếu của chính phủ như cục tài chính, cục thuế vụ, cục kiểm tra, cục thu hút đầu tư v..v..v..

Phải do người Liễu Tuấn có có tin cậy nắm giữ, mới có thể đảm báo mệnh lệnh trong huyện chính phủ thông suốt, không bị ngáng đường.Nếu không, lệnh của Liễu huyện trưởng không phát ra được huyện chính phủ, thì nói gì tới phát triển chính phủ nữa.Nhất là cục tài chính, luôn nằm trong quyền quản lý trực tiếp của Bành Thiếu Hùng, cục trưởng cục tài chính Trương An Nhiên, là thân tín một tay Bành Thiếu Hùng đề bạt lên, hiện giờ Bành Thiếu Hùng lên làm bí thư, trong tay nắm giữ quyền nhân sự, nếu còn nắm luôn cả túi tiền, thì Liễu Tuấn thực sự khó làm tròn chức trách huyện trưởng được.Khi Thạch Trọng nói, hai ngón tay Liễu Tuấn luôn đánh nhịp khe khẽ trên tay vịn ghế, đây là thói quen của Liễu Tuấn rồi, nói rõ lời của Thạch Trọng đã khiến cho y phải suy nghĩ.Đối với thói quen này của Liễu nha nội, Thạch Trọng cũng có hiểu biết ít nhiều, nên dừng lại.Thấy Thạch Trọng không nói nữa, Liễu Tuấn liền giục:- Ấy?

Lão Thạch, nói tiếp đi, nói tiếp đi...Thạch Trọng tí nghẹn, mình nói nhiều như thế rồi vị này chẳng có chút phát ứng gì cả, tiếp theo nói thêm cái gì, bản thân cũng không tự tin lắm nữa, ai mà biết những lời mình nói có hợp khẩu vị của huyện trưởng hay không.- Điều thư ba, đương nhiên là vấn đề tiền rồi, không biết ba trăm triệu ngân hàng gửi xuống, còn lại được bao nhiêu nữa!Khi Thạch Trọng nói lời này, ít nhiều có chút bất bình, bời vì ba trăm triệu kia, hoàn toàn do Bành Thiếu Hùng nắm giữ, đặt trong quỹ đặc biệt, mỗi một khoản chi tiêu, đều phải do Bành Thiếu Hùng đích thân phê duyệt, rốt cuộc dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, chỉ có Bành Thiếu Hùng và nhân viên thao tác cụ thể là biết, Thạch Trọng là phó huyện trưởng thường vụ, mà lại cũng không biết chi tiết.Liễu Tuấn nói:- Hơn một trăm hai mươi triệu!Khi bàn giao với Bành Thiếu Hùng, số tiền này tất nhiên phải giao lại cho y rồi.Thạch Trọng kinh hãi, nói ngay:- Chỉ còn lại có chút xíu đó thôi sao?

Mấy tháng mà dùng mất hai trăm triệu, Bành bí thư đúng là thật hào phóng quá đấy!Liễu Tuấn khoát tay:- Mỗi khoản chi tiêu đều có thể tra được, ở phương diện này phẩm đức cá nhân của Bành huyện trưởng rất tốt.Đây thực ra cũng là một trong số nguyên nhân Liễu Tuấn đánh giá cao Bành Thiếu Hùng.Thạch Trọng vội nói:- Huyện trưởng hiểu lầm ý của tôi rồi.

Tôi không phải nghi ngờ phẩm đức của Bành bí thư, tôi chỉ nói số tiền đó tiêu quá nhanh, hiện giờ số tài chính có thể dùng trong tay huyện trưởng quá ít.- Không sao, số tiền đó đều đáng tiêu cả, ví dụ như xây dựng trung tâm thương mai, xây đường, xây công viên, đều được quy hoạch trong phương án tổng thể trước kia rồi, Bành bí thư cũng chỉ dựa theo đó mà cấp thôi.

Cho dù trước kia có là tôi nắm giữ sỗ tiền đó, chừng cũng sẽ tiêu như vậy.

Chỉ cần tiền dùng vào nơi chính đáng là được rồi.Liễu Tuấn không bận tâm lắm.Thạch Trọng có chút ngượng ngập:- Thế thì tốt, thế thì tốt.- Lão Thạch này, những điều hôm nay anh nói đều rất quan trọng, tôi thấy rất có đạo lý.Thấy Thạch Trọng không tiếp tục phát biểu “cao kiến” nữa, Liễu Tuấn liền uông một ngụm trà, chậm rãi nói, trước tiên cho Thạch Trọng một lời khẳng định, bất kể như thế nào, Thạch Trọng là thân tin của y, có lời nói thẳng cũng đại biểu cho một loại thái độ, còn về phần nói đúng hay không, không cần so đo lắm.Thạch Trọng liền vui mừng.- Anh nói tập trung quyền lực tôi thấy vô cùng chính xác, bất kể thế nào, trước tiên là phải đoàn kết.

Huyện Ninh Bắc chỉ có một ban bệ, chí có một người đứng đầu, quan niệm này không thể thay đổi.

Chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới làm việc được, nếu như nội bộ không đoàn kết, thì khó có thể làm gì.Liễu Tuấn nhìn Thạch Trọng, nói rất có thâm ý.Thạch Trọng giật mình, thấy ánh mắt Liễu Tuấn nghiêm nghị, liền gật đầu, xem ra vị nha nội này, tạm thời không định “đấu tranh” với Bành Thiếu Hùng, trước kia Bạch Liễu đều tỏ thái độ ủng hộ với việc làm Bành Thiếu Hùng, hẳn khi lên làm bí thư, Bành Thiếu Hùng cũng phải có qua có lại.Có điều chuyện trên quan trường khó mà nói rõ được, rất nhiều khi không phải chuyện đã hình thành thì không thay đổi, cho dù người đứng đầu đảng và chính phủ rõ ràng có ý hợp tác, nhưng một số sự kiện bất thình lình, thường phá hỏng sự hợp tác này, diễn biến thành “đấu tranh”.- Cho nên, quan trọng là phải ổn định đội ngũ trước, nhất là đội ngũ lãnh đạo, chuyện phân công nội bộ huyện, tạm thời hoãn lại đã, không nên vội để ra.

Chỉ cần ai nấy làm tốt công việc của mình, tin rằng đều có thể làm ra thành tích, thực sự có người không thể đảm trách được mới điều chỉnh cũng không muộn.Thạch Trọng lần nữa gật đầu.

Chương 554: Hợp tác phát triển- Chị, vụ án điều tra như thế nào rồi?

Có vất vả không?Liễu Tuấn xem xong thời sự, liền gọi điện thoại gọi điện thoại cho Bạch Dượng, giọng rất dịu dàng.Mới đầu Liễu nha nội theo thói quen gọi điện cho phòng số một, ai ngờ điện thoại kêu bao lâu không có người nhận, mới nhớ ra gian phòng đó đã bỏ trống rồi, trong lòng cô đơn vắng vẻ rất khó chịu.Vừa mới cùng Bạch Dương đột phát trướng ngại cuối cùng, hai người đang tình nồng thắm đượm, thì một mệnh lệnh, đã phải “chia tay” nhau rồi.Giọng Bạch Dương có chút mệt mỏi:- Khó lắm...- Ừ, vạn sự khởi đầu nam mà, chỉ cần tìm được chỗ đột phá, về sau sẽ dễ hơn nhiều.Liễu Tuấn an ủi.Tổ chuyên án tỉnh vừa thành lập, ai cũng biết, cuộc đấu tranh lớn nhất trong tỉnh đã vén màn rồi, kết quả cuối cùng như thế nào hiện giờ không ai dự đoán được.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, phe thất bại khó mà gánh nổi kết cục, bởi thế cuộc đấu tranh này vừa vén màn, đã định sẵn là một chiến dịch vô cùng gian nan.Vụ án liên quan tới mấy cán bộ cấp cục cấp sở, đều là lão làng trong quan trường tỉnh, sau lưng dựa vào các quan lớn như Trương Quang Minh, Hồ Vi Dân, Doãn Bảo Thanh, Quang Minh Kiệt.

Diệp Xuân Lâm và Bạch Dương muốn kiếm được lỗ hổng, chẳng phải dễ dàng.

Bạch Dương cười:- Không sao, chỉ cần sự thực tồn tại, thế nào cũng có thể tìm được chứng cứ.Liễu Tuấn cười khổ lắc đầu, chị Bạch Dương vẫn thật “ngây thơ”.Bất quá lúc này Liễu nha nội tất nhiên sẽ không hất nước lạnh vào Bạch Dương, mỉm cười đổi đề tài:- Có nhớ em không?Bạch Dương bĩu môi không lên tiếng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười hạnh phúc.Phải nói, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu nha nội, Bạch Dương là người e thẹn nhất, tình cảm với Liễu nha nội cũng phức tạp nhất, tình thân và tình yêu xen lẫn nhau, khó phân biệt cái nào hơn cái nào, nhưng Bạch Dương chưa bao giờ hối hận, bời vì xảy ra chuyện kia, đã nằm trong dự liệu của cô lâu rồi.Cho dù cô luôn dùng sự “cưng chiều” để giải thích với bản thân, nhưng trong lòng Bạch Dương hiểu rất rõ, tình cảnh của mình với Liễu Tuấn, hoặc tình cảm của Liễu Tuấn với mình, từ lâu đã không còn đơn thần như vậy nữa rồi.Thấu hiểu lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, lại sớm ngày bên nhau, tất nhiên sẽ thành ra như thế.Bạch Dương không nói gì, Liễu Tuấn đột nhiên lại kích động, nói:- Em tới chỗ chị ngay bây giờ, em rất nhớ chị...Chui vào lòng Bạch Dương, là bến cảng ấm áp yên bình nhất của Liễu Tuấn.Bạch Dương khẽ cắn môi, giọng nói có chút tiếc nuối:- Đừng quấy nữa, một lát nữa còn phải nói chuyện với các đồng chí trong tổ chuyên án nữa...Liễu nha nội cũng rất khó chịu, chính đang muốn quấy lấy làm nũng một phen, thì bên phía Bạch Dương có tiếng gõ cửa.- Có người tới rồi, chị cúp điện thoại đây.Bạch Dương đặt điện thoại xuống.Liễu nha nội cứ cầm ống nghe ngồi thẫn thờ, có chút buồn vô cớ.Bất quá Liễu nha nội cũng không thẫn thờ được lâu, vừa đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.- A lô, ai đấy?- Chào Liễu huyện trưởng, tôi là Trương An Nhiên.Liễu Tuấn liền lấy lại tinh thần:- A là Trương cục trưởng, chào đồng chí.Trương An Nhiên là cục trưởng cục tài chính, tâm phúc của Bành Thiếu Hùng.- Không biết hiện giờ huyện trường có thời gian không?Trương An Nhiên hỏi, giọng nói có vẻ hết sức cận thận.Liễu Tuấn cười nhạt:- Có, cục trưởng qua đây đi.- Vâng vâng, tốt quá, cám ơn huyện trưởng.Không lâu sau, Trương An Nhiên đã xuất hiện ở cửa, mang theo nụ cười áy náy, không ngừng khom lưng cúi đầu với Liễu Tuấn.

Đoán chừng là gọi điện ở tổng đại nhà khách, nếu không chẳng thể tới nhanh như thế.Trương An Nhiên hơn bốn mươi tuổi, mặt mày tinh minh lão luyện, nên bộ dạng khúm núm này trông có vẻ buồn cười.- Trương cục trưởng, mời vào!Liễu Tuấn đưa Trương An Nhiên vào trong phòng.- Mời ngồi!Thái độ của Liễu Tuấn rất ôn hòa.- Vâng cám ơn huyện trưởng.Trương An Nhiên ghé mông ngồi trên ghế sô pha.Đợi tới khi Liễu Tuấn tự rót cho hắn một cốc nước, Trương An Nhiên cứ như gắn lò xo ở đít, nhảy dựng lên, hai tay nhận lấy, luôn mồm cám ơn.Liễu Tuấn ngồi xuống, nhìn Trương An Nhiên.Trương An Nhiên vội đặt cốc nước xuống, ngồi thẳng người, muốn lên tiếng, nhưng cứ ấp a ấp úng, không biết phải mở lời ra sao.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Trương cục trưởng ban đêm tới thăm, có lời gì đừng ngại.- Dạ, mạo muội tới chơi, quấy rầy huyện trưởng rồi, tôi...tôi muốn báo cáo công tác trong khoảng thời gian qua của cục tài chính với huyện trưởng..Trương An Nhiên quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn rồi mới dè dặt nói:Liễu Tuấn mày hơi cau này, nhưng mau chóng khôi phục lại bình thường, nói:- Mời Trương cục trưởng nói.Dù động tác của Liễu Tuấn rất khẽ, song vẫn bị Trương An Nhiên thấy được, tức thì tim đập thon thót, khẩn trương nói:- Huyện trưởng, công tác của cục tài chính chúng tôi rất khó làm.

Nhà nghèo cái gì cũng khó...Liễu Tuấn cười nói:- Không phải chứ?

Trương cục trưởng, trước kia có thể nói vậy, nhưng hiện giờ mà nói thì e rằng không ổn rồi.

Trong sổ sách của đồng chí, có hơn một trăm triệu đó.Trương An Nhiên cười gượng gạo nói:- Huyện trưởng, một trăm triệu thì một trăm triệu, nhưng mà đây là quỹ đặc biệt, không có huyện trưởng phê chuẩn, bất kỳ ai cũng không dám động vào, nên các nơi khác tài chính thiếu thốn vẫn rất lớn.

Ví như xây dựng khu khai phát, kinh phí làm việc của các cơ quan đơn vị, nhất là cục công an, kinh phí phá án rất eo hẹp, Khâu bí bi thư của chính pháp ủy hôm nay còn nổi giận với tôi.Liễu Tuấn hỏi:- Vì sao thế?- Còn chẳng phải trách chúng tôi nợ kinh phí phá án của cục công an sao?

Kỳ thực tôi cũng không còn cách nào, tài chính huyện đúng là rất eo hẹp, khắp nơi đưa tay xin tiền, chỉ có thể phát mỗi nơi một ít.Trương An Nhiên cười khổ kể lể:- Khâu bí thư nói, nếu không cấp đủ kinh phí phá án cho bọn họ, sau này cục tài chính tự đi mà bắt tội phạm.Các đơn vị tìm cục tài chính “kiện cáo”, chuyện đưa tay đòi tiền gần như không ngày nào không có, có điều Khâu viên triêu mò tới cửa nhanh như vậy, nguyên nhân vì Liễu Tuấn làm huyện trưởng.Ai chẳng biết Khâu Viên Triêu là đại tướng của phái Liễu Tuấn.Trước kia Bành Thiếu Hùng làm huyện trưởng, Trương An Nhiên chẳng nể Khâu bí thư, Bành Thiếu Hùng không liên tiếng, thì Trương cục trưởng nói không cấp là không cấp, có giỏi thì cứ tới chỗ huyện trưởng mà báo cáo, hiện giờ tình hình khác rồi, quyền tài chính nắm trong tay Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu tức thì tự tin không ít.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Nói như vậy là tối nay Trương cục trưởng tới để cáo trạng rồi?Trương An Nhiên giật nảy mình.Vốn hắn chỉ định thăm dò Liễu Tuấn, xem ý hướng “tiêu tiền” của vị huyện trưởng mới này như thế nào, dù là thân tín của Bành Thiếu Hùng, nhưng cục tài chính trực thuộc quản lý của chính phủ huyện, Liễu huyện trưởng muốn gây khó dễ cho hắn, thì Bành Thiếu Hùng không tiện ra mặt, huống chi thực sự chọc giận Liễu huyện trưởng rồi, chỉ sợ Bành bí thư có đích thân ra mặt cũng vô dụng.Huyện Ninh Bắc bây giờ không phải là thời đại Phương Triêu Dương, bí thư nắm tất cả nữa.Ai mới là “đại ca” thực sự thì còn phải xem đã.Không ngờ Liễu Tuấn lại đem thẳng hai chữ “cáo trạng” gắn lên đầu hắn.- Không không không phải, huyện trưởng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ý của tôi là kinh phí phá án của cục công an, cùng kinh phí làm việc bình thường của các đơn vị trực thuộc huyện, phải nghĩ cách cấp phát mới được.

Nhưng, tài chính huyện thực sự rất eo hẹp...Liễu Tuất không đợi hắn nói xong, đã khoát tay nói:- Về chuyện này Trương cục trưởng có thể tự quyết, trước kia làm sao hiện giờ cứ làm thế, tạm thời không có biến động.

Còn về quý đặc biệt của huyện, phải dứt khoát đặt ở phương diện kiến thiết cơ sở, không thể dùng vào việc khác, về điều này, mong Trương cục trưởng nhất định phải nhớ kỹ.Trương An Nhiên hết cách, chỉ biết gật đầu vâng dạ.

Có điều trong lòng ít nhiều cũng ngạc nhiên, trên đường lối dùng tiền, Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng rất nhất trí, đáng lẽ hai người này phải có khác biệt rất lớn mới đúng.Trương An Nhiên không dám nói gì thêm, theo quy củ báo cao tình hình triển khai công tác của cục tài chính.Liễu Tuấn ngón tay gõ lên tay vịn ghế, rất kiên nhẫn nghe Trương An Nhiên báo cáo, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên.Trương An Nhiên càng báo cáo càng kinh hãi, không biết vị huyện trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc có toan tính gì.

Bành bí thư nói người rất khó dò, quả nhiên không sai.- Trương cục trưởng vất vả rồi.Trước khi Trương cục trưởng đi, Liễu Tuấn chỉ nói một câu như vậy.…- Liễu huyện trưởng, liên quan tới việc bố trí công việc của Trương cục trưởng, tôi nghĩ nên thay đổi một chút.Hôm sau vừa tới văn phòng, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của Bành Thiếu Hùng, nói có chuyện muốn cùng tháo luận.

Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, hàn huyên qua loa, Bành Thiếu Hùng trực tiếp đi vào đề tài chính.- Đồng chí này công tác ở cục tài chính tương đối lâu rồi, tôi nghĩ nên đưa xuống cơ sở rèn luyện thêm.

Vừa vặn bí thư khu ủy khu Bình An sức khỏe không tốt, đề xuất muốn về huyện thành công tác, để tiện điều dưỡng.

Tôi thấy để đồng chí ấy về huyện ủy làm phó chủ nhiệm trước, cấp bậc vẫn là chính khoa, hỗ trở đồng chí Trần Lỗi triển khai công tác, ý Liễu huyện trưởng thế nào.Liễu Tuấn cười.Tối qua Trương An Nhiên vừa mới tìm mình báo cáo công tác, Bành Thiếu Hùng hôm nay đã đề xuất đổi công tác, xem ra nhất định Trương An Nhiên đã báo cáo thái độ lạnh nhạt của mình cho Bành Thiếu Hùng.Phải nói đây là ý tốt của Bành Thiếu Hùng, nếu Liễu Tuấn đã chủ quan kiến thiết kinh tế của huyện, vậy vị trí quan trọng nhất là cục tài chính, phải do Liễu Tuấn an bài là đương nhiên.

Bành Thiếu Hùng làm vậy là bày tỏ thái độ hợp tác, cũng coi như là có đi có lại khoảng thời gian trước Bạch Dương - Liễu Tuấn đã ủng hộ hắn.- Ừm, đồng chí Trương An Nhiên năng lực rất tốt, đảm nhận bí thư khu ủy khu Bình An, hẳn là thích hợp.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút, rồi nhận lấy thiện ý Bành Thiếu Hùng đưa ra.Kỳ thực Liễu Tuấn không định vừa nhậm chức đã làm chuyện “ triều vua nào, triều thần đó” để tránh cho đổi ngũ cán bộ nhân tâm bất ổn, có điều nếu Bành Thiếu Hùng chủ động tỏ thiện ý mà mình lại không tiếp nhận, ngược lại sẽ làm Bành Thiếu Hùng hồ nghi.

Hơn nữa Trương cục trưởng điều đi làm bí thư khu ủy, cũng không tính là bị hạ cấp, “trao đổi công bằng” như vậy, không tới mức làm cán bộ trung tầng khác bất an.- Được rồi, vậy nhân tuyển cục trưởng cục tài chính, phải phiền Liễu huyện trưởng, nhọc công tuyển chọn rồi.

Chương 555: Chuẩn bị cho chế độ phân thuếLiễu Tuấn đảm nhận huyện trưởng tạm thời không lâu, cán bộ huyện Ninh Bắc liền phát hiện ra một vấn đề, Liễu huyện trưởng thường xuyên “bốc hơi”, rất khó tìm được bóng dáng ở phòng làm việc.Trước kia Liễu Tuấn làm phó bi thư đảng ủy, xuống cơ sở tương đối nhiều, bất quá khi đó Liễu nha nội chỉ quản lý vài ban ngành, không phải là lãnh đạo toàn bộ, thường xuống nghiên cứu điều tra cơ sở cũng là chuyện trong phạm vi chức trách, hoặc thường xuống xã Cẩm Lý, Thất Lĩnh Trùng.Song đem so ra thì thời gian ở phòng làm việc vẫn nhiều hơn, nhưng hiện giờ làm huyện trưởng rồi, thì hoàn toàn trái ngược lại.Có điều lần này Liễu bí thư “bốc hơi” không phải là tới cơ sở, mà tới khu cao tân ở Đại Ninh.Hiện giờ tổng bộ công ty Đằng Phi vẫn đặt ở Liễu Gia Sơn, nhưng chủ tịch Liễu Triệu Ngọc, đại bộ phận thời gian ở Đại Ninh, dù sao trình độ phát triển của Đại Ninh vượt xa Liễu Gia Sơn, công ty Đằng Phi muốn phát triển lớn mạnh, thì di chuyển tổng bộ ra ngoài là xu thế tất yếu.

Huống chi Liễu Gia Sơn chẳng còn đất trống cho công ty Đằng Phi phát triển nữa.Thực tế cả một vùng Liễu Gia Sơn, Ma Đường Loan sớm đã thành một thành trấn mới, mức độ phồn hoa của nó chẳng kém gì huyện Hướng Dương.Liễu Triệu Ngọc cũng cầm di động cục gạch đen xì xì, Liễu chủ tịch thân hình cao lớn, dùng loại cục gạch lớn này hết sức hợp, mặc thêm khôi giáp nữa là y xì phóoc một chiến binh cổ đại cầm lang nha bổng kiểu mới rồi.Có cái thứ đồ chơi đó, Liễu Tuấn muốn tìm hắn, tìm một cái là gặp.Tòa nhà hành chính của công ty Đằng Phi là một kiến trúc hùng vĩ cao tới hai mươi tầng, so với tổng bộ ở Liễu Gia Sơn còn hoành tráng hơn, Liễu Triệu Ngọc xây dựng nơi này để làm tổng bộ tương lai, tất cả các trang thiết bị được bố trí đầy đủ, phòng làm việc của chủ tịch theo thông ệ đặt ở tầng trên cùng, hơn nữa trừ một phòng hội nghị ra thì toàn bộ lầu hai mươi bị Liễu chủ tịch chiếm hết.Liễu Tuấn tới đại sảnh, có tiếp tân lễ phép hỏi:- Xin hỏi các vị tìm ai ạ?Liễu huyện trưởng hôm nay không tới một mình, mà dẫn theo bảy tám tùy tùng, trong đó có cục cục đầu tư và mấy chủ xí nghiệp dân doanh, trông giống như một đội ngũ kêu gọi đầu tư vậy.Cả một đoàn người đổ vào tòa nhà hành chính của công ty Đằng Phi, làm cô gái tiếp tân có chút khẩn trương.Phan Tri Nhân lập tức đi tới giới thiệu:- Vị này là huyện trưởng huyện Ninh Bắc chúng tôi, đã hẹn gặp mặt trước Liễu chủ tịch của quý công ty.Cô gái tiếp tân giật mình, không khỏi nhìn Liễu Tuấn mấy lượt.Người trẻ tuổi này, có khác gì anh hàng xóm mới tốt nghiệp đại học đâu?

Sao có thể là huyện trưởng được.Chẳng lẽ lại là một kẻ lừa đảo.Có điều nhìn dáng vẻ của Liễu Tuấn, được đám đông xum quanh, khí độ đường hoàng, cô tiếp tân không dám thất lễ, vội nói:- Xin các vị đợi cho một chút, để tội gọi điện thoại xin chỉ thị.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Cô tiếp tân liền gọi điện tới phòng làm việc của chủ tịch.- A lô Liễu trợ lý!

Tôi ở tiền sảnh, nơi này có một vị huyện trưởng, nói là đã hẹn gặp mặt chủ tịch...Cô tiếp tân trong điện thoại tỏ ra rất thận trọng, cỏ vẻ rất sợ vị trợ lý kia.- Liễu huyện trưởng à?

A, là chú mười hai, mau mau, mời họ lên, không không, để tôi tự xuống nghênh tiếp họ.Trong điện thoại là một giọng nữ rất êm ái dễ nghe, có điều tỏ ra có chút hoảng loạn, làm cô tiếp tân ngẩn người.Chú mười hai.Thì ra vị Liễu huyện trưởng này là huyện trưởng thật, hơn nữa là nhân vật lớn có bối phận rất cao trong họ Liễu, nếu không trợ lý chủ tịch sao phải khẩn trương như thế, từ khi cô tới công ty Đằng Phi làm việc, chưa từng thấy vị khách nào mà Liễu trợ lý đích thân tới đón.Không bao nhiêu lâu sau, trong thang máy xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục văn phòng màu vàng, vóc dáng đầy đặn, bướt đi tha thướt, nụ cười tươi như hoa.- Chú mười hai, chú tới rồi.Một tiếng gọi “chú mười hai” làm các cán bộ đi theo Liễu Tuấn giật mình, thiếu phụ xinh đẹp này tuổi hẳn phải còn lớn hơn Liễu huyện trưởng một hai tuổi, không ngờ lại gọi huyện trưởng bằng chú.Liễu Tuấn cười:- Là Liễu Vân hả, hiện giờ đã tới Đại Ninh làm việc rồi sao?Cô giái này là Liễu Vân, con gái của anh ba Liễu Triệu Hoành, trước kia là trợ lý của Liễu Tấn Văn, bác năm nghỉ hưu, hẳn là tiếp tục phục vụ cho chủ tịch mới Liễu Triệu Ngọc rồi.Liễu Vân cười rất sung sướng:- Chú mười hai còn nhớ cháu sao?Liễu Tuấn cười đáp:- Một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, chú làm sao mà không nhớ cho được.- Chú mười hai, chú đã làm tới huyện trưởng rồi mà còn lấy con cháu ra trêu đùa?

Cô Tiểu Thanh của cháu mới thực sự là xinh đẹp.Liễu Vân cười chúm chím.Nhắc tới Tiểu Thanh, Liễu Tuấn có chút ngượng ngập, vội chuyến hướng:- Tiểu Vân này, anh Triệu Ngọc có đây không?- Có có, chủ tịch vẫn đang đợi mọi người, xin đi theo cháu.Liễu Vân liền dẫn đoàn người vào thang máy.Trong thang máy, Liễu Tuấn hỏi:- Tiểu Vân, cháu kết hôn rồi phải không?

Là người ở Nam Phương?- Vâng, kết hôn năm ngoái, là anh Tường Vũ của bác cả.Liễu Tuấn gật đầu, có chút cảm khái.Liễu Tường Vũ cũng là con cháu cùng dòng họ Liễu, Liễu Tuấn cũng từng nghe có người nhắc tới, là người tài giỏi trong lứa cùng bối phận với Liễu Vân, hiện giờ đảm nhận phó giám đốc công ty tập đoàn thức ăn gia súc Hưng Vượng, tuổi chắc chừng hai bảy hay tám.

Liễu Triệu Ngọc chính đang dựng lên nòng cốt của công ty Phi Đằng, những thanh niên tài giỏi của họ Chu và họ Liễu đương nhiên là nhân tuyển hàng đầu.Có điều đó không phải là điều Liễu Tuấn cảm khái, mà là vì cùng với văn minh vật chất phát triển cực độ, quan niệm cả người dân Liễu Gia Sơn cũng mau chóng biến đổi, chuyện thông hôn giữa con cháu cùng dòng họ Liễu họ Chu, Liễu Tuấn còn nhớ phải tới tận sau năm hai nghìn mới dần dần phát bỏ.

Đoán chừng đây cũng là ý “liên kết vững mạnh” dù sao mỗi người dân Liễu Gia Sơn là cổ đông của công ty Đằng Phi, thông hôn với nhau, để hạn chế tối đa cổ phần của công tay bị chảy ra ngoài.Nếu đúng là thế lại có chút nhỏ hẹp rồi.Có điều chuyển biến quan niệm cần một thời gian, mà Liễu Tuấn cũng chẳng hi vọng thế giới đại đồng trong một sớm một chiều.Tới tầng hai mươi Liễu Triệu Ngọc đã đứng ở cửa một phòng làm việc cực lớn đón đợi.- A Tiểu Tuấn tới rồi.Liễu Triệu Ngọc tươi cười đi tới bắt tay, Liễu Tuấn lại giới thiệu từng nhân viên tùy tùng một, ồn ào ở cửa một lúc mới vào phòng làm việc ngồi xuống, vừa đi vào phòng làm việc siêu cấp rộng tới hơn trăm mét vuông, các cán bộ huyện ninh bắc tấm tắc khen, thực quá xa hoa, không hổ thẹn là xí nghiệp dân doanh hàng đầu cả nước.Liễu Triệu Ngọc rất đắc ý:- Tiếu Tuấn, không gặp có mấy ngày mà cậu đã làm huyện trưởng rồi, cậu xem, mấy ngày rồi anh cũng bận quá, không kịp tới huyện chúc mừng cậu.

Hôm nay vừa khéo, anh mời khách, mọi người cùng tới khách sạn Thu Thủy vui vẻ, không được từ chối.Liễu Tuấn cười đáp:- Xong ngay!

Dù sao thì anh có tiền, là triệu phú, không ăn cũng phí.Mọi người cũng cười ồ lên.- Tiểu Vân, mau gọi điện cho khách sạn Thu Thủy đặt phòng.Liễu Triệu Ngọc liền bảo Liễu Vân đang bưng trà rót nước.- Cái khách sạn Thu Thủy đó làm ăn thực quá tốt, nếu gọi điện muộn một chút thôi là không còn phòng bao nữa.Liễu Triệu Ngọc lắc đầu cảm khái.Hắn cũng biết cái khách sạn Thu Thủy đó là sản nghiệp của Lương Xảo, thực tế chính là của trong nhà của Liễu huyện trưởng, còn chức chủ tịch công ty Đằng Phi của mình, trong mắt người ngoài là ông chủ cực lớn rồi, song so với chú em mười hai này, thì không biết thua kém bao nhiêu.Trước kia Liễu Tuấn bỏ cỏ phiếu ở công ty Đằng Phi, Triệu Ngọc còn thấy khó hiểu, hiện giờ xem ra tầm mắt của mình còn chưa đủ xa, Liễu tuấn không phải người mò ăn trong nồi, mà muốn kiếm tiền ở bên ngoài.Liễu Tuấn cười nói:- Anh Triệu Ngọc chuyện ăn cơm không vội, chúng ta nói chuyện chính trước đã.- Ừ cậu nói nghe xem.Liễu Tuấn nói:- Anh đừng thấy em làm huyện trưởng bên ngoài oai phong lắm, thực tế áp lực rất lớn, nếu em không làm kinh tế huyện Ninh Bắc, cha vợ đại nhân của em không chịu gả con gái cho đâu.Mọi người cùng bật cười, cảm thấy Nghiêm bí thư thật ác, ai lại đi “chơi đểu” con rể mình như thế.Liễu Triệu Ngọc vỗ đùi:- Chuyện này không vấn đề gì, chuyện của cậu là chuyện của anh.

Cậu nói đi, muốn anh Triệu Ngọc này làm cái gì?Liễu Tuấn giơ ngón cái lên:- Anh Triệu Ngọc đúng là sảng khoái, mấy vị này em cũng vừa giới thiệu cho anh rồi, là doanh nghiệp dân doanh trong huyện em, em có một suy nghĩ, muốn bọn họ trở thành nhà cung ứng cho công ty Đằng Phi.Đám chủ xí nghiệp huyện Ninh Bắc ai nấy lộ ra vẻ hưng phấn.Bọn họ hôm nay theo Liễu huyện trưởng tới tìm công ty Đằng Phi, vốn là mang thái độ “thử vận” thôi, chiêu bài công ty Đằng Phi quán lớn, bình thường bọn họ phải ngước mắt lên nhìn, không ngờ giữa Liễu huyện trưởng và Liễu chủ tịch, là anh em trong họ, hơn nữa xem tình hình này, thì quan hệ anh em không hề tầm thường.Có thể trở thành nhà cung ứng cho công ty Phi Đằng, có nghĩa là sự phát triển lớn mạnh của xí nghiệp sau n ày, có đảm bảo vững vàng rồi.Đằng Phi không sập, bọn họ cũng không sập được.- Được, không vấn đề gì, Tiểu Vân, cô phụ trách việc này.

Lập tức tổ chức nhân viên tới huyện Ninh Bắc khảo sát, xem xem bọn họ thích hợp sản xuất cái gì, bất kể là tài chính hay kỹ thuật, chúng ta đều toàn lực hỗ trợ.Liễu Triệu Ngọc không nhướng mày lấy một cái, đồng ý luôn.Liễu Vân ngoan ngoãn vâng lời.Liễu Tuấn gật đầu không nói thêm nữa, y vốn chỉ là người dẫn đường đưa lối thôi, còn thao tác cụ thể sẽ không can thiệp, tin rằng Liễu Vân và những chủ doanh nghiệp này tự có thể làm được.Theo ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, trung ương sắp thực hành chế độ phân thuế, rất nhiều huyện sắp lâm vào cảnh khốn cùng, Liễu Tuấn làm vậy là để lập nên nguồn thuế thu mới cho huyện Ninh Bắc.Nếu không tới khi đó kiếm tiền trả lương cho các cán bộ còn trầy chật, nói gì tới phát triển kinh tế?

Chương 556: Vụ án khó làmNghe tiếng chuông cửa, Bạch Dương có ý khó chịu, không biết giờ này rồi còn có ai tới tìm, song vẫn khoác áo choàng ra mởi cửa, cô cố ý mặc như vậy để vị khách “không biết điều” kia khôn hồn thì về cho sớm.Cửa vừa mới mở ra chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị một cánh tay lớn kéo ập cả người Bạch Dương vào lòng, Bạch Dương không hề phòng bị người đó ôm gọn, nhưng Bạch Dương chỉ kinh hoàng trong chưa đầy một giây, cô nhận ra ngay được mùi vị trên người tiểu ngoan đồng.Bạch Dương khẽ vịn tay đẩy Liễu Tuấn ra, vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp lên tiếng trách móc, đã bị tiểu ngoan cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mềm mại.- Ưm...cậu điên rồi...Bạch Dương giật bắn mình, hoảng hốt đẩy Liễu Tuấn ra, nhìn vội về phía cửa.- Đừng lo, cửa đóng rồi.Liễu Tuấn có “mưu đồ” sẵn mà đến, nên tất nhiên không thể quên đóng cửa được, có điều thật không hiểu người này vừa vào trong đã ôm ngay chị Bạch Dương vào lòng, thì đóng cửa thế nào, thật tài tình, xem ra người học võ từ nhỏ chân tay nhanh nhẹn đúng là có cái lợi.Còn chưa đợi Bạch Dương kịp lấy lại tinh thần, tiểu ngoan đồng lại ôm ghì lấy tấm thân mềm mại, bốn cánh môi tìm tới nhau.

Lần này thì Bạch Dương chỉ phản kháng mang tính tượng trưng rồi mau chóng khuất phục rồi, tiểu ngoan đồng đã quen đường thuộc lối mau chóng tìm được chiếc lưỡi nhỏ ướt át, quấn lấy một trận.

Liễu Tuấn vốn định “đình chiến” để nhìn ngắm cho kỹ chị Bạch Dương lâu rồi chưa được gặp, không ngờ lưỡi vừa thu lại, bị chiếc lưới nhỏ của Bạch Dương đuổi sát phía sau, xem chừng Bạch Dương đã ngây ngất hoàn toàn phản ứng theo bản năng.Liễu nha nội từ khách sạn Thu Thủy đi về đây, sau cuộc chiêu đãi mừng thăng chức của Liễu Triệu Ngọc, vốn người có sẵn hơi men rồi, giờ lại thêm phản ứng của chị Bạch Dương, tức thì “thú huyết sôi trào”, ra sức mút lấy lưỡi của cô như đói khát giống như vừa xong chẳng phải y đi ăn tiệc mà đi đào đường vậy.- Đáng ghét, làm gì mạnh thế, đau chết đi được.

Tiểu ngoan đồng trong lúc kích động dùng sức quá mạnh, bị đôi nắm đấm nhỏ của chị Bạch Dương đánh như mưa lên người.Tiểu ngoan đồng nhanh tay nắm lấy tay Bạch Dương, nhìn thẳng đôi mắt đen láy, dịu dàng nói:- Không phải như vậy càng chứng minh, em yêu Dương Dương của mình thế nào sao?Bạch Dương là cô gái được dạy dỗ tiêu chuẩn, tính cách khá e lệ, dù hai người đã tiến xa hơn nhiều những lời tình tứ âu yếm, vẫn không khỏi mặt đỏ bừng, hơi quay đầu đi không dám tiếp xúc với ánh mắt nóng bóng của tiểu ngoan đồng.Một phen kịch liệt vận động vừa rồi, làm chiếc áo choàng của Bạch Dương rơi xuống đất lúc nào không hay, cô vốn chuẩn bị đi ngủ, nên trên người lúc này chỉ còn lại một bộ váy ngủ màu hồng nhạt, cổ áo trễ xuống, lộ ra một mảng ngực trắng muốt, đang phập phồng theo từng hơi thở.Liễu nha nội nuốt nước bọt đánh ực.

Chuyện này mà nhịn được, thì còn gì mà không nhịn được nữa.Tất nhiên Liễu nha nội chẳng có lý do gì để phải nhịn cả, tức thì đặt tay lên đồi ngực chị Bạch Dương cách lớp y phục xoa nắn.- Đừng...

Tiểu Tuấn...đợi chút đã...Có điều có nam nhân nào đợi được vào lúc này?

Tiểu ngoan đồng thì càng không, đôi tay thành thạo đã luồn qua vạt áo ngủ, lần mò cởi áo lót của chị Bạch Dương rồi.Bạch Dương mặc áo lót đem riềm ren, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn nà, cộng thêm áo ngủ màu hồng, quả thực đúng là “yêu tinh” hại người.Liễu Tuấn giật mạnh áo lót của Bạch Dương ra, cúi đầu xuống ngậm lấy hạt anh đào đỏ hồng, vừa nhay vừa mút.- A...Bạch Dương mặt đỏ như lửa đốt, phát ra tiếng kêu như rên như khóc, biết lúc này không thể “chống cự” nổi nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho tiểu ngoan đồng muốn làm gì thì làm.Liễu nha nội miệng như đứa trẻ khát sữa lâu ngày, hai tay cũng chẳng hề rảnh rang, luồn ra sau lưng Bạch Dương từ lúc nào, vén lớn ngủ khống chế đôi bờ mông săn chắc hai tay ra sức bóp mạnh, miệng cúng dần dần trượt xuống dưới...Bạch Dương ráng chiều đầy ráng hồng, hai tay đặt lên bờ vai rộng thở gấp liên tục.Liễu nha nội vầy mò một trận, lại thành không còn kìm chế được trước, bế ngang thân thể đầy đặt gợi cảm của Bạch Dương lên, đi nhanh vào phòng ngủ, chị Bạch Dương hai tay quảng lên cổ tiểu ngoan đồng toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả.Tiểu ngoan đồng vốn muốn “ném” Bạch Dương lên giường, không ngờ Bạch Dương ôm chặt lấy cổ không buông, làm cả hai người ngả lăn quay ra giường.- Cậu đó, lần nào cũng cứ hung hăng như vậy.Chị Bạch Dương bất mãn làu bàu.Liễu Tuấn cười cười, rồi lập tức lại “hung dữ” nói:- Không được phản kháng, chuyện này chị phải nghe theo em.Bạch Dương vừa ngọt ngào lại vừa tức giận, lườm y một cái, rồi mặc cho tiểu ngoan đồng, giải trừ từng món chướng ngại vật một.

Chẳng bao lâu sau Bạch Dương phát ra tiếng kêu khoái lạc tột cùng....Thật lâu tiếng rên rỉ vô tận cuối cùng cũng dần dần lắng lại, Bạch Dương sau khi hít một hơi lấy sức, u oán nói:- Tiểu Tuấn, cậu...cậu lần sau đừng có tàn nhẫn như vậy có được không, hành hạ làm người ta xương cốt đều tan hết cả ra rồi.Tiểu ngoan đồng đúng là biết hành hạ người khác, chuyện đã xong một khoảng thời gian rồi, mà vẫn còn nằm trên người cô, miệng ngậm lấy nụ hoa vừa cắn vừa mút, không chịu yên thân một chút nào của, làm cho Bạch Dương trong lòng cứ ngứa ngáy, nhưng cảm giác thực sự tuyệt diệu không lời nào tả siết.Liễu Tuấn nghe vậy ngẩng đầu dậy, đẩy người về phía trước, cùng Bạch Dương bốn mắt nhìn nhau.Bạch Dương sau khi ân ái, gò mà tren khuôn mặt diễm lệ trắng mịn như ngọc vẫn còn hây hây đỏ, hai màng mi dài run run, trong đôi mặt đẹp chan chứa nhu tình, đẹp không sao có thể diễn tả thành lời, đẹp hơn bất kể lúc nào trước kia.- Chị thật đẹp...Tiểu ngoan đồng phát ra lời khen từ tận đáy lòng, trên mặt lộ ra vẻ tràn ngập yêu thương.Bạch Dương liền nở một nụ cười duyên dáng, diễm lệ vô ngần như hoa xuân nở rột, đưa cánh tay thon thả ra quấn quanh cổ tiểu ngoan đồng, say đắm nhìn nam nhân trước mắt mình, khẽ cắn môi nói:- Thật thế chứ?Vào thời khắc đó, Bạch Dương cảm giác như mình trở về tuổi thanh xuân đôi tám, trong lòng chỉ có vui sướng hạnh phúc.- Đương nhiên là thật rồi, chị là yêu tinh quyến rũ làm người ta mê mệt..Liễu Tuấn không kìm được lại cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ tươi căng mọng của Bạch Dương, một tay lại luồn ra sau, thuận theo bờ lưng trơn mịn, vuốt ve, rồi từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới, mang theo quyến luyến mê đắm vô tận.- Này...đừng phá quấy nữa...ư ư...chúng ta nói chuyện tử tế một lúc đã...

Cậu, cậu thực sự quá cường tráng rồi...Hôn nhau một hồi, Bạch Dương vội vàng dời đôi môi đi, nói với chút run sợ.Đúng thế thật, có thể nguyên nhân bởi vì tiểu ngoan đồng tập võ từ nhỏ, cho nên thân thể cường tráng, tinh lực dư dả tới mức làm người ta phải “sợ hãi”.

Bạch Dương đã được lĩnh giáo quá rồi, nếu lúc này đây không mau nghĩ cách phấn tán sự chú ý của tiểu ngoan đồng không bao lâu, Liễu Tuấn sẽ lại hiên ngang khí thế như trước đó chưa hề có chuyện gì “tấn công” tới.Nhìn thấy trong đôi mắt của Bạch Dương lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, Liễu nha nội trong lòng như sát muối, lập tức ngừng tiến thêm một bước nữa.Xem ra quảng thời gian này đã làm bảo bối tâm can của liễu nha nội quá mệt mỏi rồi.Khi ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn sao chịu để cho chị Bạch Dương phải vất vả như thế này.Tay Liễu Tuấn từ phía lưng của Bạch Dương di chuyển lên khuôn mặt của cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh xõa xuống hai vai, rồi lại âu yếm mân mê vành tay, đau lòng hết sức nói:- Quãng thời gian này có phải là mệt lắm rồi không?Bạch Dương giảu môi lên, gật đầu, tỏ ra vô cùng tủi thân.- Đều tại cậu hết, nghĩ ra cái chủ ý không ra gì, làm người ta tới cái đơn vị quỷ quái này, mệt chết người đi được.Liễu Tuấn rất là xấu hổ.Khuyến khích Bạch Dương vào kỷ ủy tỉnh ủy, đúng là củ ý của Liễu Tuấn thật, nếu luận về năng lực bản thân, kinh nghiệp phá án phong phú, thì trong tất cả cán bộ cấp chính phó xử của cơ quan kỷ ủy tỉnh, người hơn Bạch Dương đếm không kể siết, nhưng bọn họ bất kể ai cũng không có được một hậu vững trãi vô cùng như Bạch Kiến Minh.Điều Nghiêm Ngọc Thành muốn, không chỉ là thuận lợi điều tra vụ án này, mà quan trọng hơn nữa là đem toàn bộ quá trình phá án cùng với việc xử hậu quả về sau, đều phải chủ động nắm chắc trong tay, mượn sức của Bạch Kiến Minh, chỉ là một trong số những nước cờ cần phải đi.Nhưng Bạch Dương chẳng phải vì Nghiêm Ngọc Thành mà đi tiếp nhận công việc khổ sai này, mọi điểu cô làm là vì tương lai của Liễu Tuấn.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, bất kể là một người nào thất thế, đều sẽ tạo thành đả kích cực lớn cho tiền đồ của Liễu Tuấn, cho dù đứng đằng sau lưng Liễu tuấn không phải chỉ có hai vị đại lãi Nghiêm Liễu, nhưng dù sao bề ngoài, vẫn là hai vị đó hỗ trợ trực tiếp nhất.Tiểu ngoan đồng gãi gãi đầu, nói:- Chị, hay là em không làm huyện trưởng nữa, cũng điều luôn tới kỳ ủy tỉnh ủy cùng chị phối hợp, vẫn cứ làm trợ thủ cho chị như trước...Bạch Dương lại khẽ mỉm cười, đưa ngón tay khẽ chỉ lên chóp mũi tiểu ngoan đồng, nói đầy yêu thương:- Cậu có phần tâm ý này là được rồi, cứ kiến thiết thật tốt kinh tế của huyện Ninh Bắc đi, đó mới chính là thế mạnh của cậu.

Liễu Tuấn cười gượng gạo, cũng tự biết rằng đề nghị của mình là không thể thực hiện được.Thực tế thì bất kỳ ai cũng có thể tới điều tra vụ án này, chỉ có một mình Liễu Tuấn là không được, nếu con rể của Nghiêm Ngọc Thành xen vào, thì tất chất của sự việc đã hoàn toàn biến đổi rồi.Chuyện tự chuốc lấy phiền phực không thể làm.Thấy hai hàng lông mày Liễu Tuấn cau lại, Bạch Dương nhìn mà lòng xót xa, đưa tay ra xoa nhẹ lên trán tiểu ngoan đồng, khẽ cười nói:- Không sao đâu, thật thì không thể giả, giả thì không thể thật, chị nhất định sẽ tra ra hai năm rõ mười vụ án này.lại nữa roài”: )”: )”: )http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/337moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=337moko_aaronsky_pure_mor.jpg)http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/852moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=852moko_aaronsky_pure_mor.jpg)http: //tuchangioi.com/imagetruyen/images/115moko_aaronsky_pure_mor.jpg (http: //tuchangioi.com/imagetruyen/view.php?filename=115moko_aaronsky_pure_mor.jpg) Chương 557: Thăng cấp làm chaTrung tuần tháng tám, Liễu nha nội vội vội vàng vàng chạy tới thành phố Nam Phương, đi đi lại lại ở hành lang bên ngoài một gian phòng ở khoa phụ sản, đốt thuốc liên tục, chẳng hề để ý tới tấm biển cảnh bảo “không hút thuốc”.Bác sĩ y tá qua lại, vốn có một vài người định nhắc nhở Liễu Tuấn chủ ý, thấy thế trận bên người Liễu nha nội, cuối cùng không lên tiếng, chưa nói sắc mặt Liễu nha nội hết sức nghiêm trọng, không hề có chút ý gì muốn tiếp nhận “phê bình”, chỉ riêng sát khí trên người Hắc Tử và Lương Kinh Vĩ tỏa ra, đã đủ làm người nhát gan phải rùng mình rồi.Xào Nhi được đưa vào phòng phẫu thuật gần một tiếng rồi.Xảo Nhi sinh con đủ ngày, mười ngày trước đã vào một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, chuẩn bị sẵn sàng tất cả đề sinh con rồi.Liễu huyện trưởng có bảy ngày nghỉ, song tuyên bố với bên ngoài là nhận lời mời của giám đốc Mike Trần công ty Chấn Trung tới Hồng Kông giao lưu thân thiện, thuận tiền bàn luận chuyện xúc tiến đầu tư.Thực tế Liễu huyện trưởng hoàn toàn không hề xuất hiện ở Hồng Kông, chạy một lèo tới cái bệnh viện này.Trải qua kiểm tra tiền sản vô cùng tỉ mỉ, xác nhận thai nhi phát triển tốt đẹp, vị trí bình thường, sức khỏe sản phụ rất tốt, sinh nở sẽ không gặp nguy hiểm mấy, nhưng ở phương thức sinh ở, Xảo Nhi và Liễu Tuấn phát sinh chia rẽ nho nhỏ.Theo ý của Liễu Tuấn, là muốn mổ đẻ, như thế sẽ giảm bớt rất nhiều đau đớn, nhưng Xảo Nhi nghe nói trẻ con mổ đẻ sức khỏe không tốt bẳng sinh để bình thường, cho nên muốn kiên trì tự mình sinh.Chín tháng nay, đứa bé chưa ra đời này đã ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của Xảo Nhi.Chỉ cần tốt cho em bé, thì có đau đớn lớn hơn Xảo Nhi chấp nhận chịu đựng.- Từ xưa tới nay, phụ nữ sinh còn đều tự minh sinh nở cả, có làm sao đâu.Xảo Nhi làm công tác cho Liễu Tuấn như vậy.- Sinh con xong, vóc dáng sẽ bị thay đổi đấy...Liễu Tuấn ranh mãnh “hù họa” Xảo Nhi.Xảo Nhi bĩu môi, không thèm để ý tới Liễu nha nội.Cuối cùng tất nhiên là Liễu nha nội bị “khuất phục” nghe theo ý kiến của Xảo Nhi.Ngày sinh nở, vợ chồng Lương Kinh Vĩ tới bệnh viện từ sớm, Hắc Tử và Thạch Tú Lệ cũng tới, còn có cả vợ chồng Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh, Phạm Thanh Linh và Bàn Đại Hải cũng muốn tới nhưng bị Liễu Tuấn ngăn lại.Bao nhiêu người như vậy chen vào bệnh viện, người ta không khéo cho rằng xã hội đen tụ tập chém giết nhau.Thím Lương thì tất nhiên là luôn ở bên Xảo Nhi trong bệnh viện, Lương Thiếu Lan cũng tới Nam Phương hai ngày trước, cùng mẹ nói chuyện làm bạn với Xảo Nhi, bạn tri của Lương Thiếu Lan là giáo sư Dư Quốc Huân cũng tới cùng.Mặc dù Dư Quốc Huân đã rời khỏi bệnh viện Phụ Nhất, nhưng quan hệ ở bệnh viên vẫn còn, trước kia từ chức, cùng là vui vẻ chia tay, cho nên khi hắn tới bệnh viện, khoa sản phụ vốn thận trọng đối đãi với Xảo Nhi lại càng tập trung cả một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.Mặc dù bệnh viện không hiểu rõ thân phận thực sự của Xảo Nhi, nhưng chiếc Rolls-Royce Phantom đen xì lặng lẽ đỗ trong sân bệnh viện đã đủ trấn áp tất cả mọi người rồi.Quy củ của công ty Rolls-Royce, xe màu đen, không phải quý tộc không bán, không phải cứ có tiền là mua được, cựu tổng thống mỹ Dwight D.

Eisenhower cũng chỉ có thể mua một chiếc Rolls-Royce màu xám để tự mình lái mà thôi.Nội địa n ăm 1993, người có thể ngồi Rolls-Royce màu đen, lai lịch há phải tầm thường.- Không phải nói là vị trí thai nhi rất bình thường ư, sao vào lâu thế rồi mà không có chút động tĩnh gì?Người đầu tiên đứng ngồi không yên là thím Lương, đây đã là lần đầu tiên ba nói câu này rồi, Lương Thiếu Lan có chút buồn cười, Xảo Nhi mới vào hai mươi phút thôi, mẹ cô đã bắt đầu lo rồi.- Mẹ, hẳn là không việc gì đâu, Quốc Huân nói rồi, đở đẻ cho Xảo Nhi là chủ nhiệm của khoa phụ sản, là giáo sư nổi tiếng của cả Nam Phương đó.Lương Thiếu Lan vỗ về mẹ.- Đúng đấy mẹ, Lô giáo sư là bác sĩ tốt nhất bệnh viện, kinh nghiệm vô cùng phong phụ, mẹ không cần lo lắng đâu.Dư Quốc Huân tiếp lời nói:Quan hệ của Dư Quốc Huân và Lương Thiếu Lan phát triển vững chắc, đã tiến vào giai đoạn nói chuyện hôn lễ cưới gả, lại luôn ở Bảo Châu, cho nên đã đổi cách xưng hô rồi.Thím Lương nghe Dư Quốc Huân cũng nói như vậy, ít nhiều yên tâm một chút.Với người con rể tương lai này, bà có chút tin tưởng, người không có tài năng sao có thể làm viện trưởng của bệnh viện.Lương Kinh Vĩ đi tới, nắm tay mẹ nói:- Mẹ yên tâm đi, không vấn đề gì cả đâu.

Thím Lương liên tục gật đầu.Vẫn là con trai của mình nói làm người ta yên tâm nhất, Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết hôm nay đều mặc thường phục, có điều khí độ nghiêm nghị không vì thế mà thay đổi.Ngược lại ông bố tương lai Liễu Tuấn, vẫn không ngừng đi đi lại lại, song chẳng có ai tới an ủi y.Người này nhìn qua tựa hồ cũng không phải loại cần người khác phải an ủi.Đối với quan hệ của Xảo Nhi và Liễu Tuấn, người nơi này đều biết hết cả, ngay cả Dư Quốc Huân, cũng đã được Lương Thiếu Lan nói cho, nếu như sắp thành người một nhà rồi thì cũng không cần che dấu nữa, phẩm hạnh của Dư Quốc Hân, rất đáng tin cậy.Thấy Liễu Tuấn vừa vứt một đuôi thuốc lá đi, lại móc ngay ra một điếu khác cho vào miệng, Hắc Tử cuối cùng cũng đi tới mấy bước, vỗ vai y mỉm cười.Liễu Tuấn cười nói:- Không phải là em khẩn trương, mà là em sốt ruột muốn thấy con trai mình...Lời này làm mọi người đều bật cười.Nhưng không một ai biết được nguyên nhân thực sự Liễu Tuấn khẩn trương.Bởi vì ở kiếp trước con trai đầu lòng của Liễu Tuấn, cũng ra đời vào thời gian này, chỉ cách nhau vài ngày mà thôi, Liễu Tuấn không biết sau khi trùng sinh, ông trời sẽ nhào nặn lại con trai của y như thế nào.Đối với loại sức mạnh thần bí không rõ này, Liễu nha nội xưa nay luôn gặp thuận lợi cũng tràn ngập kính sợ, Hắc Tử liền móc bật lửa ra, châm thuốc cho y.Vừa mới hít được hai hơi, trong phòng phẫu thuật đã truyền ra tiếng khóc oa oa của em bé.- Sinh rồi sinh rồi!Lương Thiếu Lan vui mừng reo lên.Liễu Tuấn vứt luôn điều thuốc, ba chân bốn cẳng muốn chạy vào trong phòng phẫu thuật, kết quả bị ý ta không chút khách khí đuổi ra.Y tá rất khó chịu quát:- Cái anh này thật đúng là, phòng đẻ mà cũng xông bừa vào...Liễu Tuấn gãi đầu, cười nói:- Bên trong là vợ và con tôi...- Vậy cũng không được, rồi rồi, sinh xong rồi, đợi lát nữa là thấy thôi.- Cám ơn, cám ơn.Liễu nha nội thức sự là sung sướng tới mức hồ đồ rời, cứ hướng về cô y tá đó cúi đầu cám ơn, làm cô y tá đó cười khúc khích, người này tuổi còn trẻ, nhưng nhìn khí độ trầm ổn, có vẻ là nhân vật nắm quyền lớn, không ngờ hiện giờ cũng lộ ra vẻ trẻ con như vậy, xem ra niềm vui làm cha, có thể làm con người ta phát sinh biến hóa rất lớn.Lại là một cuộc chờ đời dài dằng dặc vô cùng (thật ra chưa tới mười lăm phút), cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá thận trọng bé đứa bé ra, mặt tươi cười chúng mừng Liễu Tuấn.- Chúc mừng anh, là một thiên kim tiểu thư, 3 cân tư.Liễu Tuấn trong giây lát ngẩn ra:- Hả?

Sao lại là con gái?- Sao nào, sinh con gái không vui à?

Nhìn anh trẻ tuổi thế kia, sao lại phong kiến nặng nề thế, trong nam khinh nữ à?Y tá lập tức nghiêm mặt lại, quát Liễu huyện trưởng.- Không phải, không phải.

Con gái tôi cũng rất thích.Liễu huyện trưởng tỉnh táo lại, tất nhiên là không thể giải thích với người khác nguyên nhân mình ngần ra được, vội vàng nhìn đứa cong ôm trong lòng y tá, đôi mắt trong veo đen nhánh của con gái đang mở lớn ra nhìn cha nó kia.- Nào, cục cưng, để ba bế cái nào...Liễu huyện trưởng liền đưa tay ra, muốn ôm lấy con gái.- Hiện giờ chưa được, trước tiên phải bế em bé xuống phòng sơ sinh, một lát nữa sẽ cho mọi người bế.Y tá liền rời đi, quẳng liễu nha nội đang vươn tay dài ra qua một bên.- Mẹ ở đây đợi xảo nhi nhé, con đi xem sao.Lương Thiếu Lan nói với thím Lương rồi vội vàng đi theo y tá, Thạch Tú Lệ cũng đi theo, nghe nói bệnh viện cũng từng xảy ra chuyện nhầm em bé, Lương Thiếu Lan không chấp nhận loại chuyện này xảy ra ở trên người Xảo Nhi.Lại nửa tiếng đồng hồ nữa, Xảo Nhi được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra, khuôn mặt tuyệt mỹ hơi nhợt nhạt, đầu tóc tán loạn, Liễu Tuấn vội chạy tới nắm tay cô, yêu thương nói:- Xảo Nhi, em vất vả quá.Xảo Nhi lắc đầu, có chút áy náy lí nhí nói:- Tiểu Tuấn, xin lỗi, em muốn sinh con trai cho anh cơ...- Xảo Nhi, nói ngốc nghếch gì vậy, con trai con gái chẳng phải như nhau cả sao?

Anh đều yêu thích vô cùng.Liễu Tuấn liền làm ra vẻ không vui.- Mẹ tròn con vuông là tốt rồi.Thím Lương ở bên cạnh vội nói:- Đúng đấy Xảo Nhi, mẹ con bình an là mừng rồi, đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi.Một đoàn người vây quanh xe đẩy của Xảo Nhi tiến vào phòng bệnh đặc biệt, Liễu Tuấn đưa tay ra bế Xảo Nhi lên giường, xem ra hơn một tiếng vừa rồi Xảo Nhi chịu không ít khổ cực, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.Hà Mộng Khiết khen:- Xảo Nhi, em thật dũng cảm.Cô tuy là hảo kiệt sa trường, nhưng lúc sinh con cũng phải mổ đề, không ngờ Xảo Nhi mềm yếu thế kia lại lựa chọn sinh nở tự nhiên, đúng là đáng với hai chữ “dũng cảm”.- Cám ơn chị.Khuôn mặt nhợt nhạt của Xảo Nhi lộ ra nụ cười.- Em bé đâu rồi, con muốn nhìn một chút.Vừa mới khôi phục được chút sức lực, Xảo Nhi đã cổ gẳng ngẩng đầu lên, hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn thấy con mình.Liễu Tuấn an ủi:- Tới phóng sơ sinh rồi, sẽ mau quay về thôi, chị Thiếu Lan và Tú Lệ đi theo rồi, em đừng lo.Lương Xảo hỏi:- Em bé có xinh không?- Xinh lắm, giống như em vậy, xinh đẹp tuyệt trần.Liễu Tuấn liên tục gật đầu.Xảo Nhi cũng cười sung sướng.Một lúc sau Lương Thiếu Lan ôm em bé vào, phía sau theo cả một đoàn bác sĩ y tá.Chủ nhiệm khoa phụ sản Lô giáo sư cũng đã thay y phục, cũng đích thân tới.Liễu Tuấn vội đi tới, nắm tay Lô giáo sư, luôn miệng cám ơn.- Không có gì, đều là chuyện chúng tôi phải làm thôi.

Quá trình sinh sản thuận lợi, độ rách không lớn, hẳn là sẽ khôi phục rất nhanh, không cần phải lo lắng.Lô giáo sư mỉm cười nói, rồi đánh giá Liễu Tuấn với chút tò mò, rất nhiều người bọn họ ngầm suy đoán thân phận của Liễu Tuấn, không biết phải nhân vật nào mới xứng với cực phẩm giai nhân như Lương Xảo.Hắc Tử vội lấy phong bao đỏ ra, đưa cho mỗi một bác sĩ y tá, đối với loại phong bao đỏ này các bác sĩ y ta chưa bao giờ từ chối.

Nhưng Lô giáo sư sau khi trở về, bị con số trên chi phiếu trong phong bao làm giật mình, do dự rất lâu mới quyết định đi lấy tiền.

Chương 558: Anh thiên vịĐó là ngày thứ hai sau khi em bé ra đời, Xảo Nhị bế con, cùng Liễu Tuấn dựa vào nhau, chỉ vào mũi em bé, vui sướng nói:- Hi hi, anh xem này, mũi em bé giống anh chưa.Lúc đầu Xảo Nhi nghe nói sinh ra một cô con gái, ít nhiều có chút thất vọng, đừng thấy cô hiện giờ là tỉ phú, nhưng bản chất vẫn nghiêng về cô gái nhỏ ở thôn Phong Thụ, cho rằng sinh con trai cho nam nhân mình yêu thương, mới là một người vợ đúng nghĩa, nhưng sau khi nhìn thấy em bé, lập tức vứt chút thất vọng kia lên chín tầng trời, vui thích vô cùng.Em bé với đôi mắt to tròn đen lay láy cứ chớp liên tục hết nhìn mẹ lại nhìn ba, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại chóp chép, ra chiều muốn bú sửa, cực kỳ đáng yêu.Toàn thân được bọc trong tã lót, nên em bé chỉ có đôi mắt và cái miệng là có thể cử động thôi.Trẻ con mới ra đời, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, trên mặt có chút vết nhăn, kỳ thực không phải dễ coi cho lắm, nhưng trong mắt cha mẹ, tất nhiên là em bé xinh xắn nhất trong thiên hạ rồi.Liễu Tuấn nói:- Hai chúng ta mũi đều rất thằng, em bé bất kể giống ai, đều vô cùng xinh đẹp.

Ừ, có điều tốt nhất là giống em, lớn lên chắc chắn sẽ thành siêu cấp đại mỹ nữ thiên hạ vô song.Xảo Nhi nhoẻn miệng cười hạnh phúc vô ngần.Xảo Nhi nói mang theo vẻ làm nũng:- Tiểu Tuấn, đặt tên cho con đi.Phải nói trong mấy vị hồng nhan chi kỷ của Liễu Tuấn, Xảo Nhi tỏ ra quy củ nhất, giống một người vợ hiền dịu tới cực độ, không nhạy bén như Tiểu Thanh, cũng không “ngang bướng” như Hà Đại Tiểu Thư, cũng không yêu chiều như Bạch Dương, nếu như không có Nghiêm Phi, Liễu Tuấn tin rằng mình sẽ không chút do dự cho Xảo Nhi một danh phận.Khi ở cùng với nhau, Xảo Nhi luôn lặng lẽ chăm lo cho cuộc sống của Liễu Tuấn, cho dù là lúc ân ái, Xảo Nhi cũng rất ít khi làm nũng, hiện giờ có con gái rồi, Xảo Nhi ngoan ngoãn nhất bổn phất nhất cũng như quay trở về thời thiếu nữ, quên đi tuổi tác thực tế của mình và Liễu Tuấn, mang tâm thái của một “cô vợ nhỏ”.Liễu Tuấn cau mày suy nghĩ, lắc đầu nói:- Chuyện này thì anh chưa nghĩ tới, đợi một thời gian đi, để anh nghĩ kỹ đã, giờ cứ gọi là cục cưng cũng rất là hay ha ha ha.Xảo Nhi liền béo lên mặt Liễu nha nội một cái, cười nói:- Đồ sâu lười, lấy tên cho con gái thôi cũng lười biếng.Liễu Tuấn liền nắm lấy bàn tay của Xảo Nhi, đặt lên miệng hôn một cái, không ngờ ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, bất giác nhớ tới cảnh ấm áp vắt sữa cho Xảo Nhi ngày hôm qua.Nói Xảo Nhi là “phe bảo thủ” chẳng sai chút nào, kiên trì không mổ đẻ, lại còn kiên trì dùng sữa mẹ nuôi con, làm Lương Thiếu Lan chuẩn bị sẵn cả đống sữa bột, sau này phóng phòng chỉ đành do Xảo Nhi tự uống thôi.Cô bé con không đủ sức, phải cần cha giúp, trước tiên hút thông sữa mẹ, mới có thế bú được dòng sữa ngọt ngào, có điều Liễu Tuấn biết rõ tầm quan trọng của sức đề kháng do sữa mẹ, cho nên chỉ tranh trước một chút, rồi vội nhường cho con gái ăn no.Cô bé cứ như một con heo con hồng hào, ngầm chặt lấy bầu vú tròn tuyệt mỹ của Xảo Nhi, mút từng miếng từng miếng một.Thấy bộ dạng “tham ăn” của em bé, Liễu Tuấn có chút lo lắng, “dọa” Xảo Nhi:- Xảo Nhi, cục cưng ngày nào cũng ăn ở chỗ này, về sau em sẽ bị xệ xuống, không dễ coi nữa...Xảo Nhi nhìn con gái bú sữa đầy trìu mến, chẳng ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm:- Xệ thị mặc xệ, dù sao chẳng ai chạy thoát được...Liễu Tuấn không khỏi ngẩn ra.Lời này đúng là chí lý.Hồng nhan có mỹ lệ tới đâu, sớm muộn cũng có ngày già đi, tuyệt đối không còn đường khác.Liễu huyện trưởng cảm thán nói:- Xảo Nhi, em đúng là một nhà triết học.Xảo Nhi liền cười, cho dù đông tóc hơi rối bời, nhưng vẫn lộng lẫy vô cùng.Em bé bú no sữa, nhóp nhép cái miệng nhỏ, rồi hài lòng tiến vào giấc mộng đẹp.Liễu Tuấn cầm lấy tay Xảo Nhi, đặt lên má mình, chân thành nói:- Xảo Nhi, cám ơn em.- Tiểu Tuấn ngốc, cám ơn cái gì?

Con gái là của hai ta mà, em cũng có phần.Xảo Nhi vừa nói vừa vuốt mái tóc của Liễu Tuấn, cảm thấy tình lang không gì làm khó được của mình kỳ thực đôi khi cung rát trẻ con.- Tiểu Tuấn, anh muốn nói gì vậy?

Cứ nói đi.Xảo Nhi phát giác ra có vẻ ngập ngừng, tỏ ra có chút ngạc nhiên.- À là như thế này, không lâu sau, đoán chừng thị trường ngoại hoái có biến động khá lớn, chuyện này anh đã nói với Hắc Tử rồi, anh ấy đã nói với em chưa?Xảo Nhi vừa mới sinh nở, Liễu Tuấn vốn không định nói chuyện này để cô phải hao tổn tinh thần.Xảo Nhi thoái mái nói:- Nói rồi...

Tiểu Thanh cũng đã trao đổi với em qua điện thoại.Liễu Tuấn nghẹn lời.Hóa ra là Tiểu Thanh nói thật, giữa cô và Xảo Nhi đúng là có liên lạc thường xuyên.Thấy tình lang đột nhiên dáng vẻ có chút “hốt hoảng”, Xảo Nhi mím môi cười, nói:- Kỳ thực em và Tiểu Thanh vẫn luôn liên lạc với nhau, còn nữa này, chị Mộng Doanh cũng khai báo rồi.

Dù Liễu nha nội có từng trải lão luyện, da mặt cực dầy, bị đột kích bất ngờ như thế, mắt cứ trân trân, mồ hôi lạnh toàn ra.- Bọn...

Bọn em đúng là lời gì cũng nói được à...Mắt thấy Liễu huyện trượng “ ngang ngược hống hách” phải cúi đầu xuống, như học sinh nhật sai trước thấy giáo, Xảo Nhi cười càng tươi, thậm chí lộ ra vẻ ranh mãnh.Không phải nói là Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Mộng Doanh không biết ghen, trên thế giới này hoàn toàn không có nữ nhân nào không ghen, nhưng mọi người đều vô cùng “yên chiều” Liễu Tuấn.Hơn nữa có “vợ cả” Nghiêm Phi ở đó, chẳng ai khắc chế được, ca ba cô gái hiện giờ đều là có thế lực trong giới kinh doanh, tung hoành thương trường, lợi hại được mất phân tích hết sức rõ ràng, nếu như bất kể ai cũng không thể bỏ được nam nhân này, thì chẳng bằng “chung sống hòa bình”.Ghen tuông chỉ làm cho bản thân uất ức, cuối cùng cái gì cũng hỏng hết.Xao Nhi dịu dàng vuốt má Liễu Tuấn, nói:- Cái gì cũng nói hết!

Bọn em đều rất yêu anh.Liễu nha nội hổ thẹn vô cùng.Xảo Nhi nhẹ nhàng nói:- Tiểu Tuấn, anh đừng tự trách mình, kỳ thực, anh đối xử với mỗi người bọn em đều vô cùng vô cùng tốt.

Bọn em đều biết chị Mộng Doanh nói rất đúng, bất kể bọn em ai xảy ra chuyện gì, thì anh đều bất chấp tất cả tới cứu, đúng không?Liễu Tuấn chỉ biết ra sức gật đầu.Người ta nói khó tiếp nhận nhất là ân tình mỹ nhân, hiện giờ cuối cùng Liễu Tuấn đã hiểu điều đó có nghĩa gì rồi.- Ừm, chuyện đồng Yên tăng giá mà anh nói, em thấy cứ giao toàn quyền cho Tiểu Thanh đi, thị trường tài chính quốc tế, cô ấy hiểu rõ nhất.

Em nói với Hắc Tử rồi, trừ chi tiêu bình thường ra, tất cả số lợi nhuận khác đều dồn lại, tới khi đó đưa hết vào quỹ Thịnh Nghiệp, cổ phiếu của chúng ta ở Giang Khẩu và Thượng Hải, cũng có thể xử lý một phần, cố gắng điều động tài chính lớn nhất có thể, đánh một trận với tiểu quỷ tử.Liễu Tuấn bật cười.Hiện giờ Xảo Nhi cũng mở miệng ra là nói “tiểu quỷ tử” rồi, hiệu quả nhận thức một cách vô tri vô giác, quả nhiên không thể coi thường.- Xảo nhi, em càng ngày càng giống một vị chủ tịch rồi.Liễu Tuấn cảm khái nói.Xảo Nhi chun mũi lại, cười rất là thích chí.- Tiểu Tuấn, em nói thật với anh nhé, trước kia ấy, em không muốn làm chủ tịch lắm đâu.

Nhưng có điều phần gia sản lớn thế này, anh không tiện ra mặt, nên em chỉ đành làm thay.

Nhưng hiện giờ khác rồi.Xảo Nhi nhìn đứa con ngủ bên cạnh, mặt đầy hạnh phúc và kiên cường.Nữ nhân tuy yếu đuối, nhưng là người mẹ mạnh mẽ.Có con rồi, tư tưởng của Xảo Nhi bất giác thay đổi rất lớn, từ nay về sau, cô khả năng càng thêm chăm chú làm chực vụ chủ tịch của mình.Liễu Tuấn đứng dậy, khẽ ôm Xảo Nhi vào lòng.…….- Tiểu Tuấn, chúc mừng anh nhé.Tiểu Thanh đứng trước mặt Liễu Tuấn, mặt tựa như cười như không, rất là cổ quái.Liễu Tuấn chủ động hẹn gặp cô.Trước khi trở về tỉnh, Liễu Tuấn phải đem chuyện đồng Yên xác định lại, chuyện nay không những liên quan tới quỹ Thịnh Nghiệp có thể phát triển quy mô thêm một bước hay không, cũng liên quan tới việc có thể giảm bớt được tổn thất có thể sinh ra trong làm ăn qua lại với Nhật Bản hay không.“Mấy phe thế lực” là Liên hợp quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp, công ty trách nhiệm hữu hạn liên hoàn khách sạn Thu Thủy, tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi, cùng với Hà Mộng Doanh, hiệp đồng tác chiến, trừ Liễu Tuấn ra, không ai có đảm nhận chức tổng chỉ huy này.Không ngờ Tiểu Thanh nhận được tin tức rất nhanh, đã lập tức biết trưởng nữ của nhà họ Liễu ra đời rồi.Liễu Tuấn không nói hai lời, liền đè ngay cô xuống chiếc ghế da ở trong căn phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy ở Giang Khẩu.Tiểu Thanh cũng không nói gì, mặc cho y đèn ra, vẫn cứ nhìn y như cười như không.Liễu huyện trưởng tức thì chột dạ, đôi bạn tai không thành thực dừng lại, xuống tinh thần nói:- Giận rồi à?Tiểu Thanh vẫn không nói gì.Liễu nha nội liền gãi đầu, tay chân luống cuống cả lên.- Anh thiên vị...Đột nhiên nước mắt Tiểu Thanh nhỏ xuống.Liễu nha nội rùng mình từng cơn, thực sự hối hận không nên hẹn Tiểu Thanh vào thời điểm này.Sớm đã biết cái gọi là “bạn thân trong khuê phòng” giữa cô và Xảo Nhi, không thể tin được mà.Xem ra kiếp trước kiếp này gọpp lại, mấy chục năm lịch duyệt, vẫn chưa đủ để y hoàn toàn hiểu được tâm tư của các cô gái.- Anh thiên vị, thiên vị, vì sao lại phải giấu em?Tiểu Thanh nhào vào lòng Liễu Tuấn, siết chặt nắm tay ngọc, đánh loạn lên, nước mắt lạnh băng rơi trên cổ Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đưa tay ra đỡ lấy vòng eo mềm mại của Tiểu Thanh, đặt đầu cô dựa vào vai mình, nhè nhẹ vỗ lưng Tiểu Thanh không nói gì.Chắc hẳn không phải Tiểu Thanh giận vì Xảo Nhi sinh con, mà giận Liễu Tuấn “nhất bên trọng, nhất bên khinh”, có con với Xảo Nhi, lại còn giấu cô.Trong lòng Liễu Tuấn, Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều như nhau, đều là vợ của y, y cho Xảo Nhi bao nhiêu, cũng phải cho Tiểu Thanh bấy nhiêu.Chuyện này đúng là bản thân không phải.Tiểu Thanh đánh y một trận, đột nhiên “cắn” môi Liễu Tuấn, hôn một cách cuồng nhiệt.Liễu Tuấn liền siết chặt lấy cô, nhiệt tình hưởng ứng.- Em...em cũng muốn...muốn ngay bây giờ...Tiểu Thanh vừa nói vừa cởi cúc áo của y.Liễu Tuấn thầm thở phào.Yên cầu này không khó.Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại sắp làm cha lần nữa hay sao?

Chương 559: Nhạc NhạcLiễu Tuấn không đi về thẳng thành phố Đại Ninh, mà tới Hồng Châu thăm cha mẹ, khi máy bay hạ xuống sân bay Hồng Châu, Tạ Ý Tường đích thân ra đón, làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên là, ra đón còn có một chiếc xe cảnh sát, hơn nữa còn đeo biển số một của xe cảnh sát Hồng Châu.Chiếc xe này, chính là xe của cục trưởng cục công an Hồng Châu.Quả nhiên cùng đi với Tạ Ý Tường chính là Lê cục trưởng, người này hơn bốn mươi, mặt đầy vẻ nhanh nhạy, Liễu Tuấn đã gặp hắn hai lần, một lần là ở đồn cảnh sát khu mua sắm Hồng Đô, lần thứ hai là khi Vũ Thu Hàn tới cầu thân, Liễu Tuấn hẹn mấy người bọn họ ăn cơm ở khách sạn Hồng Đô, bỏ qua việc của Thi Triển Đường.- Tiểu Tuấn tới rồi.Tạ Ý Tường mỉm cười bắt tay với Liễu Tuấn, tỏ ra vài phần thân thiết.- Xin chào Liễu huyện trưởng.Lê cục trưởng cũng vội đi tới bắt tay Liễu Tuấn, mở miệng ra đã gọi “quan hàm” mới của y, hẳn là do Tạ Ý Tường nói cho rồi, nhìn vẻ mặt của Lê cục trưởng, vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.Làm huyện trưởng năm hai mươi tư tuổi, toàn quốc chắc chẳng có nổi người thứ hai?Đây không phải là vấn đề có một người cha tốt nữa rồi, hai mươi mấy tỉnh trưởng trong cả nước, nha nội thân phận như Liễu Tuấn đâu có ít, nhưng chỉ một mình Liễu Tuấn làm được huyện trưởng khi còn trẻ như vậy, xem ra mấu chốt vẫn là năng lực của bản thân.

Liễu Tuấn khách khí nói:- Làm phiền Lê cục trưởng tới đón, sao dám nhận được.Lê cục trưởng trừng mắt lên, làm bộ tức giận:- Liễu huyện trưởng nói như vậy là xa lạ rồi!

Đây chẳng phải không muốn thấy lão Lê tôi sao?- Đâu có đâu có..Liễu Tuấn cười nói:- Nếu Lê cục trưởng đã nói như vậy thì tôi không khách khí nữa.- Phải như thế mới được chứ.Lê cục trưởng tỏ ra rất hảo sảng, có điều Liễu Tuấn biết, Lê cục trưởng tính cách dứt khoát không giống như của Trình Tân Kiến, nhưng người ta có ý muốn kết giao, cũng không cần làm người ta mất mặt.Kiệu xe lộng lẫy người nâng người, đó vốn là quy củ của quan trường.- Liễu huyện trưởng, mời lên xe.Lê cục trưởng đích thân mở cửa xe cho Liễu Tuấn.- Cái này thì thực sự không dám nhận rồi.Liễu Tuấn vẫn cứ miệng nói khách khí, nhưng cái mông thì ngồi xuống mất rồi.Tạ Ý Tường cũng ngồi sát theo, thừa lúc Lê cục trưởng vòng qua chỗ lãi, khẽ nói với Liễu Tuấn:- Toa Toa định điều tới Hồng Châu.Liễu Tuấn choàng tỉnh.Toa Toa chính là vợ của Tạ Ý Tường, tên đầy đủ là Mục Toa Toa, hiện giờ là làm việc ở cục công an Đại Ninh, vợ chồng hai người ở xa nhau lâu ngày không phải là chuyện tốt, điều tới Hồng Châu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vốn Tạ Ý Tường là thư ký của tỉnh trưởng, không cần nhờ tới Liễu Tuấn, mà Mục Toa Toa điều tới Hồng Châu cũng là danh chính ngôn thuận, hẳn không có ai làm khó.Nhưng Tạ Ý Tường biết, chức vụ thư ký này chỉ là tạm thời, sớm muộn một ngày bản thân cũng phải điều ra ngoài rời khỏi bên tỉnh trưởng, nhưng cái mác Liễu nha nội lại là vĩnh cửu, Tạ Ý Tường muốn dựa vào đó để tỏ cho mọi người thấy quan hệ giữa mình và Liễu Tuấn không phải tầm thường, chỉ cần có mối quan hệ này, bất kể về sau chức vụ có biến động ra sao, hắn cũng sẽ được sự tín nhiệm của Liễu Tấn Tài.Đối với người trong thể chế mà nói, đây là điều tối quan trọng.Liễu Tuấn và Tạ Ý Tường quan hệ rất tốt, tất nhiên không gại giúp hắn một tay, thực tế Liễu Tuấn chỉ cần làm ra vẻ nói chuyện tùy tiện với Tạ Ý Tường trước mặt Lê cục trưởng là đủ rồi, mọi người đều “sáng mắt” cả, sao mà chẳng hiểu?Trở về biệt thự số hai tỉnh ủy, Liễu Tấn Tài còn chưa hết giờ làm, Liễu Tuấn ngạc nhiên thấy Minh Nguyệt đang chơi đùa trong vườn hoa.- Cậu, cậu ơi!Minh Nguyệt vừa thấy Liễu Tuấn, đã giang đôi tay mũm mỉm ra chạy tới.- Oa, Minh Nguyệt thật là ngoan.Liễu Tuấn liền bế Minh Nguyệt lên, đi vào trong biệt thự.Quả nhiên phòng khách nói cười vui vẻ, Giang Hữu Tín và chị cả Liễu Hoa đang nói chuyện với Nguyễn Binh Tú.- Anh Giang, chị cả, sao hai anh chị tới đây thế?Liễu Hoa cười nói:- Này, chỉ có em được đến thăm cha mẹ, không cho anh chị tới à?Đột nhiên thấy con trai “từ trên trời rơi xuống”, Nguyễn Bích Tú cũng rất mừng rỡ, vội gọi giúp việc mang trả nước lên.Từ khi Liễu Yên và Vũ Chính Hiên thành hôn, công tác của Liễu Yên điều về Đại Ninh, đó là do Liễu Tấn Tài quyết định, Vũ Thu Hàn chỉ có một người con trai, không thể đoạt được vật báu của người ta, lại không thể để đôi vợ chồng son sống riêng, nên hai vợ chồng già bọn họ chỉ đành “nhịn đau cắt thịt” thôi.Thế là Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú bên cạnh không còn con cái phụng dưỡng nữa, không khỏi có chút cô đơn, lúc này Liễu Tấn Tài mới đồng ý thuê một người giúp việc, để làm bạn với Nguyễn Bích Tú.Liễu Hoa hỏi:- Tiểu Tuấn em nghỉ phép à?- Hì hì, lấy việc công làm việc tư thôi, em tới Hồng Kông đàm phán chuyện đầu tư với người ta, nhân tiện vòng qua Hồng Châu thăm ba mẹ.Liễu Hoa nghe thấy cười nói:- Em làm huyện trưởng thế này, kinh tế huyện Ninh Bắc khó mà đi lên được.- Chưa chắc đâu nhé, em trai chị bản lĩnh lớn, có đi khắp nơi, cũng có thể kiến thiết được kinh tế.Liễu Tuấn nói rất thiếu khiêm tốn.Mọi người đều bật cười.Nguyễn Bích Tú hiền từ nhìn đứa con trai này, yêu quý không nói lên lời.Con trai con gái con rể đến hết một lượt, chăm chỉ như Liễu tỉnh trưởng cũng về nhà ăn cơm đúng giờ.Cả nhà ngồi vây quanh bàn an, vui vẻ đầm ấm, Nguyễn Bích Tú kỳ thực căn bản chỉ ăn nửa bát cơm, quá nửa thời gian nhìn Liễu Tuấn và Minh Nguyệt làm niềm vui.Ăn cơm xong, theo lệ xem hết thời sự, Liễu Tấn Tài lại không vội vào thư phòng, ở trong phòng khách trò chuyện một hồi.

Liễu Tấn Tài nghĩ tới Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn hiện giờ đều là quan phụ mẫu chấp chính một phương, không có nhiều thời gian ở lại Hồng Châu lắm, đoán chừng nhiều nhất chỉ ở một đêm, sáng mai đã phải vội vàng chạy về rồi, có chút thời gian tụ hợp phải nói chuyện nhiều hơn.Hàn huyên chuyện nhà một lúc, Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:- Ba, con nghe nói chức vụ bí thư Hồng Châu lại bỏ trống rồi à?Tin tức này do Tạ Ý Tường tiết lộ cho.Hồng Châu và Đại Ninh quy mô gần như tương đương, có bốn quận ba huyện.Liễu Tấn Tài nhìn con trai một cái rồi gật đầu.Liễu Tuấn nhìn sang Giang Hữu Tín.Giang Hữu Tín lại nhìn Liễu Tấn Tài.Liễu Tấn Tài suy nghĩ một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.Ba người lấy ánh mắt giao tiếp, Nguyễn Bích Tú và Liễu Hoa tất nhiên không hiểu lắm.Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, thong thả nói:- Huyện Hướng Dương nền móng tốt, dễ có thành tích hơn.Giang Hữu Tín lại đưa ra ý kiến bất đồng:- Không sao đâu ba, tới đâu chẳng phải công tác.Nguyễn Bích Tú hơi hiểu ra rồi, mắt sáng lên hỏi:- Có phải mọi người đang nói chuyện điều động Hữu Tín?Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.- Vậy thì quá tuyệt rồi.Nguyễn Bích Tú sốt sắng nói, ánh mắt rất là tha thiết.Giang Hữu Tín nói:- Ba, cứ điều con tới đi, ba mẹ bên cạnh cũng nên có con cái chiếu cố, con vẫn nói câu đó, làm việc ở âu chả được, Hồng Châu nền móng hơi kém một chút không quan trọng.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút, cũng tỏ thái độ ủng hộ:- Ba, điều đi.Ý tứ của Liễu Tấn Tài rất rõ ràng, huyện Hướng Dương chẳng những có cơ sở tốt, dễ tạo thành tích, hơn nữa còn là “pháo đài” kiên cố nhất của Nghiêm Liễu hệ, Giang Hữu Tín ở đó, tiến bộ vững vàng là có thể dự đoán được, làm hết khóa này, chắc chắn thăng lên cấp phó sở.Liễu Tấn Tài vẫn trầm ngâm.Trong mắt người ngoài, Liễu Tấn Tài là tỉnh trưởng, Giang Hữu Tín điều tới sẽ càng thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết Liễu Tấn Tài một mình tới nhậm chức, hiện giờ còn ở giai đoạn bố cục, chắc gì đã có thể chiếu cố cho Giang Hữu Tín được, ngược lại lỡ chẳng may Giang Hữu Tín có gì sơ xảy, khó tránh khỏi bị người ta thừa cơ nắm lấy chỗ yếu công kích.- Thế này nhé, nếu như anh rể điều tới huyện Hồng Châu, trong vòng một năm, con sẽ phụ trách, giới thiệu cho anh ấy năm trăm triệu đầu tư bên ngoài.Liễu Tuấn ở bên cạnh thúc đẩy thêm:Dùng tiền của Xảo Nhi và Tiểu Thanh trực tiếp dưới danh nghĩa Liễu nha nội thì có rất nhiều kiêng kỵ, nhưng dùng cho Giang Hữu Tín thì không phải lo ngại gì.Giang Hữu Tín nói đùa:- Ông chủ lớn quả nhiên là tiền nhiều thế mạnh.- Vậy thì quá tốt rồi, ông còn do dự gì nữa?

Một cái huyện Hồng Châu nhỏ xíu, ném vào đó năm trăm triệu, thì còn chuyện gì mà không triển khai được?Nguyễn Bích Tú vui mừng khôn xiết, tranh thủ thời cơ ngay.Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:- Để tôi suy nghĩ thêm đã.Nguyễn Bích Tú lộ vẻ vui mừng, biết rằng ông lão nhà mình nói thế, tám phần là động lòng rồi.……..Hàn huyên chuyện nhà xong, Liễu Tấn Tài đi vào thư phòng tiếp tục phê duyệt công văn, Liễu Tuấn đi vào theo ấp a ấp úng nói:- Ba, có việc này con muốn nói với ba.Liễu Tấn Tài không khỏi có chút kỳ quái.Hình như đứa con này của mình trước kia chưa từng có thái độ như vậy.Liễu Tấn Tài đặt giấy tờ xuống, nhìn Liễu Tuấn, hiền từ nói:- Con nói đi!- Mấy ngày hôm qua con luôn ở thành phố Nam Phương.Chuyện Xảo Nhi sinh con, Liễu Tuấn biết không thể che giấu cha mình, cũng đã chuẩn bị sẵn lời nói rồi, không ngờ tới khi gặp chuyện, lại không biết mở miệng ra sao?Liễu Tấn Tài mặt trở nên nghiêm túc:- Lương Xảo đã xảy ra chuyện gì rồi sao?- Phải nói là chuyện mừng.Liễu huyện trưởng gãi đầu, mặt đỏ lên.Liễu Tấn Tài mặt khựng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lấy thuốc lá ra đặt lên miệng, Liễu Tuấn vội bật lửa châm thuốc cho ông, rồi tự châm cho mình một điếu.Liễu Tấn Tài hít mấy hơi rồi hỏi:- Sinh con trai hay con gái?- Con gái, sinh năm ngày trước, 3 cân 4, đẻ tự nhiên, mẹ tròn con vuông, ừm mẹ của Xảo Nhi và vợ chồng anh Lương Kinh Vĩ đều có mặt...Liễu nha nội nói liền một hơi, sau đó thở phào nhẹ nhõm.Liễu Tấn Tài lại rít thêm vài hơi thuốc nữa, đột nhiên khẽ vỗ vai con trai, mặt lộ ra nụ cười, nói:- Con nói đúng đấy, đây đúng là chuyện mừng.Liễu Tuấn gật đầu.Liễu Tấn Tài buông một tiếng thở khẽ:- Như vậy cũng tốt.Bất kể nói thế nào, đây cũng coi như là một sự công bằng cho Lương Xảo rồi.Liễu Tấn Tài hỏi:- Tiểu Tuấn, phía Lương Xảo rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.- Chừng hai ba chục tỉ.Dù Liễu Tấn Tài thân là tỉnh trưởng, nắm chuyện tài chính, vẫn thiếu chút nữa làm rơi cả điếu thuốc.- Giói đấy, đúng là biết kiếm tiền.Liễu Tấn Tài chấn kinh hồi lâu, mới khẽ lắc đầu.Liễu Tấn Tài dặn:- Thế này, con bảo mẹ con Lương Xảo làm một cái quốc tịch nước ngoài đi, tránh khỏi sau này bị động.- Vâng!Liễu Tuấn gật đầu:- Ba, em bé còn chưa có tên, ba đặt cho một cái tên đi, con hi vọng mẹ con cô ấy cả đượi bình an vui vẻ.Liễu Tấn Tài cười nói:- Nếu đã thế thì đặt tên cho con bé là Nhạc Nhạc đi.

Chương 560: Thị trưởng chuyên quyềnLiễu huyện trưởng ngày hôm sau trở về thành phố Đại Ninh, lúc đó là buổi tối nên không về huyện Ninh Bắc nữa, ở lại nhà họ Nghiêm nghỉ ngơi một tối, bầu bạn nói chuyện với Phi Phi.Lần này thăng chấp làm cha, Liễu Tuấn vui mừng thì vui mưng, những cảm thấy rất có lỗi với Phi Phi.Xem ra hạng người lòng dạ chưa đủ rắn, lương tâm chưa đủ đen như Liễu nha nội, thì nợ tình không thể thiếu quá nhiều, nếu không trong lòng sẽ luôn bất an.Trở về biệt thự số một, thấy trong phòng khách có hai vị khách, không cần giới hiệu Liễu Tuấn cũng biết là ai rồi.Ngoài cửa có hai cỗ xe, một mang biển của tỉnh chính phủ, chắc chắn là của phó tỉnh trưởng mới Quách Kỳ Lương, tỉnh chính phủ có năm vị phó tỉnh trưởng, Quách Kỳ Lương xếp hàng cuối cùng.Ngoài ra một chiếc Audi, thì mang biển số hai của thành phố Hãn Hồ, đương nhiên là của Mai Ngạo Hàn.Thông thường cán bộ lãnh đạo cấp dưới tới bái phỏng lãnh đạo cấp trên thì phải cẩn thận một chút, đổi lại biển số xe, tránh khó xử vì ba ngôi biệt thự số một hai ba của tỉnh kề sát nhau, anh lại công nhiên ngồi xe của chính phủ ra vào, chẳng phải tuyên bố rõ ràng với người khác, là mình tới bái phỏng Nghiêm Ngọc Thành sao?Nhất là vào loại thời khác này cần phải chú ý.Quách Kỳ Lương lẫn Mai Ngạo Hàn “nghênh ngang” như thế, đoàn chừng đã nắm được tính cách của Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm đại nhân quang minh lỗi lạc, coi thường hạng người giấu đầu hở đuôi.Quách Kỳ Lương và Mai Ngạo Hàn vốn là thân tín của Liêu Khánh Khai, giờ đây Ngiêm Ngọc Thành kế thừa “y bát” của Liêu Khánh Khai, hai người chuyển làm môn hạ của Nghiêm Ngọc Thành, cả tỉnh biết cả, có gì phải kiêng kỵ?Triệu kiện thân tín trong nhà của mình, chính là điều đương nhiên.Liễu Tuấn lên tiếng chào Nghiêm Ngọc Thành:- Bác Nghiêm!Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, vẻ mặt rất ôn hòa:- Tiểu tử lại đây nào, ra gặp Quách tỉnh trưởng và Mai thị trưởng đi.Liễu Tuấn đi tới, hơi cúi đầu làm lễ với hai người:- Chào Quách tỉnh trưởng, Mai t hị trưởng.Cho dù Liễu Tuấn chưa từng gặp mặt hai người Quách, Mai nhưng sẽ không thể nhận sai người.Chưa nói bề ngoài của hai người này khác nhau rất lớn, chỉ từ vị trí hai người ngồi trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cũng có thể nhận ra.Người trên quan trường, đối với việc xếp hàng chia chỗ, bất kể khi nào, cũng không thể làm sai.Ngồi bên trái Nghiêm Ngọc Thành là Quách Kỳ Lương, bên phải là Mai Ngạo Hàn.Quách Kỳ Lương xuất thân từ cán bộ đoàn, đeo một chiếc kính gọng vàng, bề ngoài nhã nhặn, có vài phần giống với người kế nhiệm Hàn Giang.

Mai Ngạo Hàn thì từ cơ sở đi lên, mặt đầy uy nghiêm, góc cạnh rõ ràng.Nghe Liễu Tuấn giới thiệu, hai người Quách Mai đều không dám sơ xuất, tươi cười bắt tay Liễu Tuấn, khen Liễu huyện trưởng tuổi trẻ tài cao, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.Liễu huyện trưởng hiển nhiên phải khiêm tốn một phen.Giải Anh tự mình đưa trà lên, làm Liễu Tuấn vội đứng dậy đưa hai tay đỡ lấy.Trong lúc ấy Nghiêm Phi từ bên trong phòng đi ra liếc Liễu Tuấn một cái, nở nụ cười tuyệt mỹ, rồi rút đầu về.

Cô nàng rất hiểu quy củ, biết lúc này Tiểu Tuấn phải nói chuyện với các trưởng bối.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười hỏi:- Tiểu tử, nghe nói mấy ngày qua chạy tới Hồng Không dạo mát hả?- Vâng bác Nghiêm, cháu tới đó đi vài vòng.Liễu Tuấn đáp rất quy củ.Mặc dù Quách Mai đều là đại tướng Nghiêm hệ, nhưng dù sao lần đầu gặp mặt, phải tỏ ra trầm ổn một chút.Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục hỏi:- Có hiệu quả chứ?Liễu Tuấn hơi lấy làm lạ, theo lý mà nói có hai người Quách Mai ở đây, Liễu Tuấn cùng lắm chỉ tới cho tròn lễ số, nói hai ba câu, Nghiêm Ngọc Thành phải đuổi y đi, bảo y đi mà dính lấy con gái mình mới đúng, hiện giờ lại nghiêm túc nói chuyện với y, để hai người kia qua bên.- Vâng cũng có được chút, mấy hạng mục nhỏ tìm được người có ý đầu tư, có điều quan trọng nhất là cháu muốn tiến cử nhân viên quản lý của Hồng Kông tới để quản lý công ty than của huyện, hiện giờ công ty than mặc dù sản xuất và tiêu thụ nhìn bề ngoài thì không tệ, rất là tưng bừng náo nhiệt, kỳ t hực vấn đề quản lý nội bộ có nhiều việc không theo kịp, đặc biệt là phân phối tài nguyên nhân lực rất là thiếu hợp lý, không thể phát huy được hiểu quả lớn nhất, thay đổi phương thức quản lý, có lẽ sẽ thu được hiệu quả tốt.Nếu Nghiêm bí thư đã hỏi tới, bất kể ông có ý gì, Liễu huyện trưởng phải lấy tinh thần ứng phó cho tốt.Nghiêm Ngọc Thành rất quan tâm hỏi:- Công ty than của huyện Ninh Bắc không phải đầu năm nay mới thành lập nên sao?

Ban bế còn phải làm quen mà, vội vàng đưa phương thức quản lý khác biệt vào, liệu có thể bị hỗn loạn hay không?Hai người Quách Mai cũng tỏ ra rất chú tâm.Đây không phải chỉ vì bí thư tỉnh ủy đang nói chuyện, bọn họ phải hết sức chú ý, thực tế hai người cảm thấy hứng thú với việc tuổi tác của Liễu Tuấn, muốn tìm hiểu thêm, xem xem rốt cuộc y có điều gì khác người.Cán bộ quan hệ với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều biết rằng, hai người đều không phải hạng o bế thân tình, Liễu Tuấn thế nào cũng phải có tài năng, nếu không hai người Nghiêm Liễu cũng sao để cho người khác nắm thóm được.Liễu Tuấn đáp rất chững chạc:- Có hỗn loạn hay không, quan trọng là phải tìm được chỗ thích hợp đưa vào, sau đó tăng cường chỉ dẫn, cháu thấy vấn đề không lớn lắm.- Sải bước quá nhanh đấy, xem ra huyện Ninh Bắc muốn tiến bước rồi.Nghiêm Ngọc Thành nửa như nói đùa:- Cớm phải ăn từng miếng, chân phải đi từng bước cho vững.Liễu huyện trưởng uất nghẹn.Rõ ràng là Nghiêm bí thư ngài chỉ vẽ cho Đường Hải Thiên, “ép buộc” người lập quân lệnh trạng, tới giờ lại nói những lời châm chọc!

Há có thể thế được!

Không nể mặt ông là cha vợ, tôi chả thèm để ý!- Bác Nghiêm, cháu cũng muốn tiến bước cho vững, nhưng bác phải nói với bác Đường một tiếng, ép cháu lập quân lệnh trạng, chỉ cho có thời gian ba năm, không nhanh một chút sao được.Liễu huyện trưởng “chứng nào tật nấy”, cũng chẳng để ý có khách ngồi đó hay không, trực tiếp cho Nghiêm bí thư đụng phải một cái đinh không cứng không mềm.- Nói như vậy là lại thành ta không đúng rồi?Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt lên.Liễu Tuấn cười nói:- Không dám, không dám, chẳng qua cháu sợ bị đánh đòng thôi, đây gọi là bị ép bất đắc dĩ.- Liễu huyện trưởng đã lập quân lệnh trang gì với Đường thị trưởng vậy?Mai Ngạo Hàn đột nhiên hỏi chen vào, có vẻ đầy hứng thú.Nghiêm Ngọc Thành tuy làm ra bộ phùng mang trợn mắt, nhưng hai người Quách Mai đều nhìn ra, chẳng qua là cha vợ con rể nói đùa mà thôi, nên cũng không cố kỵ quy củ có quan trên ở đó, cấp dưới không được tùy tiện nói chen vào.Liễu Tuấn cười đáp:- Trong vòng ba năm kinh tế huyện Ninh Bắc phải từ tầm trung trở lên trong các quận huyện của Đại Ninh.Mai Ngạo Hàn thầm kinh hãi nghĩ điều này đúng là quá ác rồi.Hắn là thị trưởng nắm kiến thiết kinh tế, biết chuyện này khó khăn nhường nào.Có điều nhìn dáng vẻ thong thong chẳng chút bận tâm của Liễu Tuấn, không biết là nghe con không biết sợ hổ, hay là có tính toán kỹ càng, đoán chừng là khả năng trước lớn hơn.Nghĩ coi Liễu Tuấn mấy tuổi đầu?

Từ lúc tốt nghiệp tới giờ được một hai năm, đã quản lý một phương, tưởng rằng kiến thiết kinh tế là dễ dàng sao?Mai Ngạo Hàn vốn muốn nhắc nhở Liễu Tuấn mấy câu, nhưng nghĩ rồi cuối cùng không nói ra.Con rể bí thư tỉnh ủy, con trai tỉnh trưởng, không nên tùy tiện chỉ điểm thì tốt hơn.- Quan hệ của cháu và Bành bí thư thế nào rồi?Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi, mắt tựa như vô tình liếc qua mặt Mai Ngạo Hàn.Liễu Tuấn trong lòng choàng tỉnh.Quách Kỳ Lương sau khi lên làm phó tỉnh trưởng, vì cân bằng, Nghiêm Ngọc Thành phải đồng ý thư ký trưởng tỉnh chính phủ là Đồng Tiêu Sơn làm bí thư thị ủy Thành phố Hãn Hồ, Mai Ngạo Hàn lỡ mất chiếc ghế bí thư, trong lòng buồn bực thế nào khỏi nghĩ cũng biết, nếu bảo hắn phải phối hợp tốt với Đồng Tiêu Sơn, chẳng phải là dễ dàng gì.Nghiêm Ngọc Thành giữ Liễu Tuấn lại nói chuyện, chính là có ý này.Quách Kỳ Lương và Mai Ngạo Hàn đều chú ý nhìn Liễu Tuấn.Bành Thiếu Hùng là thư ký tiền nhiệm của Quan Minh Kiệt, có thể nói bố cục chính trị huyện Ninh Bắc hiện nay chính là một Thành phố Hãn Hồ thu nhỏ, thậm chí vị trí Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc còn không vững như Mai Ngạo Hàn ở Thành phố Hãn Hồ.

Quách Mai đều là một tay Liêu Khánh Khai đề bạt lên, tất cả ban bệ đều là nhân mã của hệ Quách Mai, còn Đồng Tiêu Sơn một mình đi nhậm chức, Mai Ngạo Hàn trừ không có danh nghĩa bí thư thị ủy, còn thức tế có gì khác?Liễu tuấn lại không như thế, nền móng yếu hơn nhiều.- Cũng không tệ, Bành bí thư là lãnh đạo, mọi người tất nhiên là rất tôn trọng đồng chí ấy, hơn nữa đem kinh tế huyện đi lên, đối với mỗi thành viên trong huyện đều có lợi mà.Liễu Tuấn mỉm cười đáp, mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Ngọc Thành, không hề liếc qua Mai Ngạo Hàn chút nào.Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: - Làm thế là đúng rồi, phải hết sức tôn trọng nguyên tắc tổ chức của đảng, kiên trì chế độ dân chủ tập trung, tôn trọng quyền uy của bí thư đảng ủy, tập trung tinh lực để kiến thiết kinh tế.Quách Kỳ Lương và Liễu Tuấn đều liên tục gật đầu, thần sắc của Mai Ngạo Hàn thoáng có chút cổ quái.Đồng Tiêu Sơn sau khi tới nhậm chức, Mai Ngạo Hàn gần như trở thành “nhất ngôn đường” ở thị ủy Thành phố Hãn Hồ.Quyết sách quan trọng nếu không được Mai Ngạo Hàn gật đầu, thì tuyệt đối không có cách nào thực thi được, xưa nay làm thị trưởng uy thế như vậy, chỉ có một người mà thôi.Đây chẳng phải là chuyện tốt gì, mặc dù Mai Ngạo Hàn là đại tướng của Nghiêm Liễu hệ, nhưng nếu như tỉnh bổ nhiệm Đồng Tiêu Sơn làm bí thư thị ủy, thì phải bảo vệ quyền uy của Đồng Tiêu Sơn, đây là vấn đề trái nguyên tắc rõ ràng.

Không thể tạo nên tiền lệ “thị trưởng chuyên quyền”, nhất là không thể tạo tiền lệ khi Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh ủy.Nghiêm Ngọc Thành lấy lời của Liễu Tuấn khuyên bảo Mai Ngạo Hàn, so với việc làm “công tác tư tưởng” ngay trước mặt, thì để lại thể diện cho hắn nhiều hơn.Nếu như ép tỉnh ủy phải ra tay “phẫu thuật” ban bệ của thành phố Hãn Hồ, thì mọi người đều mất mặt cả.

Chương 561: Tôi sẽ nghe cậuMấy ngày vừa rồi Liễu Tuấn tới thành phố Nam Phương, Trì Hiểu Ba như kiến bò chảo nóng, mỗi ngày gọi điện tới huyện Ninh Bắc một lần hỏi ngày Liễu huyện trưởng trở về, nhưng Phan Tri Nhân lại trở lời không rõ bao giờ Liễu huyện trưởng mới trở về.Vì thế đường đường là bí thư tỉnh đoàn, lại phải đích thân tới ban văn hóa thành phí Đại Ninh, tìm Nghiêm Phi để hỏi thăm tim tức.Tối hôm qua Nghiêm Phi đã đem chuyện này nói với Liễu Tuấn.Phi Phi nói:- Trì bí thư có vẻ như rất sốt ruột.Liễu Tuấn đương nhiên có thể hiểu được vì sao Trì Hiểu Ba lại sốt ruột, cùng với việc tổ chuyên án tỉnh đi sâu tìm hiểu, bốn cán bộ lãnh đạo chủ yếu của tiểu tổ bình chọn cá nhân tiên tiến, chẳng một ai có thể ngồi yên được nữa.Cho dù Liễu Tuấn đã sớm cảnh báo trước cho Trì Hiểu Ba rồi, nhưng dù sao Trì Hiểu Ba là tổ trưởng, mà hoạt động bình chọn lại xảy ra sự cố lớn như vậy thì cho dù bản thân có thanh bạch hơn nữa cũng phải sốt ruột.Hồng Nhạc Tụng, Cổ sở trưởng, Tề sở trưởng sớm đã triển khai hoạt động rồi, một vượt ra cửa ải “bão tố liêm chính” này, Triều Hiểu Ba cũng phải hoạt động, nhưng tới thời điểm mấu chốt, Liễu Tuấn lại chạy tới Hồng Kông để kêu gọi đầu tư gì đó mất rồi, Trì Hiểu Ba sốt ruột là đương nhiên, chỗ dựa duy nhất của Trì bí thư chính là Liễu Tuấn mà.- Chẳng những Trì bí thư sốt ruột, chính Mai thị trưởng vừa mới tới đó, cũng như thế.Nghiêm Phi lại tiết lộ một chút tin tức cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn tức thì cau mày lại.Trì Hiểu Ba suốt ruột là là chuyện đúng thôi, còn Mai Ngạo Hàn nếu nói thì phải là khó chịu, sao lại sốt ruột?Thấy Liễu tuấn tựa hồ không tin, Nghiêm Phi liền giải thích:- Thật đấy, em nghe Mai thị trưởng nói với ba “bí thư Nghiêm, xin hãy tin tôi, chuyện mà bọn họ tố cáo, đều là bịa đặt”.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Có người tố cáo Mai Ngạo Hàn?Điều này thực sự là không ngờ.Có điều suy nghĩ kỹ thì lại thấy rất là bình thường, Mai Ngạo Hàn thân là thị trưởng, lại oai thế như vậy, bình thường đắc tội với người ta chẳng ít, lần này Quách Kỳ Lương thăng lên làm phó tỉnh trưởng, Mai Ngạo Hàn không được thế chế, có thể rất nhiều kẻ cho rằng Mai Ngạo Hàn thất thế rồi, các đại lão trên tỉnh không coi trọng hắn nữa, vì thể nhảy ra đánh hội đồng.Thuật đấu tranh giữa các đại lão trên tỉnh, cán bộ phổ thông phía dưới làm sao mà hiểu được?

Tất nhiên chỉ có thể phán đoán từ biểu hiện bên ngoài.Mai Ngạo Hàn làm lãnh đạo nhiều năm ở Hãn Hồ, có Quách Kỳ Lương là chiến hữu cùng một phe, nên không cố kỵ gì, nói không chừng thực sự đã làm chuyện gì đó phạm pháp, người khác chỉ giận mà không dám lên tiếng, lần nay cơ hội tới, thừa cơ gây sóng gió rất có khả năng.Có điều thời cơ báo cáo này đúng là khiến người ta phải nghiền ngẫm.Tổ chyên án tỉnh ủy nhắm vào cán bộ thuộc hệ phái Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân, người ta cũng cho Mai Ngạo Hàn một lá thư tố cáo là chuyện tất nhiên, nếu có thể lật đổ Mai Ngạo Hàn là tốt nhất, vạn nhất không được thì cũng khua đục vũng nước lên.Sao nào Nghiêm Ngọc Thành ông muốn thừa cơ đả kích tâm phúc của bọn này, lại không cho người ta phản kích lại sao?Bất kể là Trương hệ hay Hồ hệ đều có lý do ra tay với Mai Ngạo Hàn, nhất là Đồng Tiêu Sơn lại càng có lý do, phóng chừng Đồng Tiêu Sơn gặp phải một thị trường uy thế vô cùng như vậy, mấy ngày qua không có lúc nào được thư thái.Bí thư trưởng của tỉnh chính phủ cũng là chức vị oai phong hiển hách, Đồng Tiêu Sơn phát lệnh quen rồi, sao có thể nuốt được cục tức này?Liễu Tuấn hỏi:- Thế ba nói như thế nào?Nghiêm Phi chu môi lắc đầu, nói:- Khi em pha trà cho họ nghe được có mấy câu, ba nói, vàng thật không sợ thử lửa.Liễu Tuất bật cười.Tình huống không rõ ràng, Nghiêm đại nhân chẳng phải chỉ có mỗi một câu nói này thôi chứ?Đoán chừng có hỏi Nghiêm Phi thêm cũng không ra được manh mối gì, cô có thể nghe lọt tay được mấy câu như vậy, đã là hiếm có lắm rồi, nếu như Nghiêm Ngọc Thành không có ý muốn nói sâu hơn về chuyện này với Liễu huyện trưởng, thì Liễu Tuấn cũng không tiện chủ động đi hỏi.Vừa rồi Nghiêm Ngọc Thành thái độ rất bình tĩnh, hẳn là vấn đề không lớn lắm, chắc chuyện nằm trong tầm khống chế của Nghiêm đại nhân rồi, thế là Liễu nha nội vứt béng “quốc gia đại sự” sang một bên, toàn tâm toàn ý nói chuyện tình tứ với Nghiêm Phi.Ngày hôm sau vừa với tới chỗ làm, đã nhận được điện thoại của Trì Hiểu Ba.Trì Hiểu Ba vừa mới nghe thấy giọng của Liễu Tuấn, liền thở phào, buột miệng nói:- Liễu Tuấn cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.Liễu Tuấn hơi buồn cười.Trì Hiểu Ba là người hơn bốn mươi tuổi rồi, lại là cán bộ cấp chính sở, không ngờ lại có lúc hốt hoảng lo sợ tới như vậy, có điều chuyện liên quan tới tiền đồ của bản thân, có hốt hoảng một chút cũng là chấp nhận được.- Bí thư Hiểu Ba, đừng sốt ruột, tối nay đi, tối nay chúng ta gặp nhau.Liễu Tuấn cũng rất sảng khoái, không hề làm cao trong điện thoại đợi cho Trì Hiểu Ba phải lên tiếng cầu khẩn.Không phải là Liễu Tuấn không hiểu tranh thủ, mà là quá giỏi tranh thủ rồi, một huyện trưởng hai tư tuổi, làm ra vẻ trước một bí thư tỉnh đoàn bốn mấy tuổi, không phải là biết tranh thủ, mà là “ngạo mạn”.Làm ra vẻ trước mặt người của mình thì là ngu xuẩn.

Nghe thấy Liễu tuấn nói, Trì Hiểu Ba lại lần nữa thở pháo, nói từ tận đấy lòng:- Cám ơn cậu.Trì Hiểu Ba nói tiếp:- Vậy thì cậu chọn địa điểm đi.Liễu Tuấn cũng không khách khí:- Phòng số xxx khách sạn Thu Thủy, hẹn nhau bảy rưỡi.- Được rồi, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.Thực tế Liễu Tuấn tới trước Trì Hiểu Ba, đứng ở cửa phòng tiếp đón, đây cũng là lễ tiết cần có, cho dù thế nào Trì Hiểu Ba từng là cấp trên của y, luôn rất quan tâm chiếu cố.Lễ số không thể phế bỏ.Khi Trì Hiểu Ba thấy Liễu Tuấn trang nghiêm đứng đợi ở cửa, chớp mắt đó sống mũi cảm thấy chua chua.Người trẻ tuổi này, chơi rất đẹp.Bất kể như thế nào, đều giữ thể diện cho mình.Trì Hiểu Ba mặc đồ tây màu đen, bên trong là áo sơ mi lụa màu tím hoa cà, hông hơi bó vào một chút, trong vừa phóng khoáng lại có tinh thần, người như trẻ đi tới mấy tuổi.Trì Hiểu Ba hơi béo, trang phục như vậy trong tinh thần phấn chấn, rất thích hợp với thân phận lãnh đạo cán bộ đoàn thanh niên, một bí thư tỉnh đoàn, thế nào cũng không được già nua lụ khụ.- Xin chào bí thư Hiểu Ba.Thấy Trì Hiểu Ba, Liễu Tuấn liền đi tới hai bước bắt tay.- Liễu Tuấn này, trông cậu còn có tinh thần hơn cả trước kia, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.Trì Hiểu Ba nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc không ngừng, rất là cảm khái.Liễu Tuấn cười nói:- Bí thư Hiểu Ba, người nhà cả rồi không cần nói câu xa lạ thế, xin mời vào.Trì Hiểu Ba tâm tình rất thoải mái, đi vào phòng bao.Chỉ có hai người nên Liễu Tuấn chỉ đặt một phòng nhỏ, có điều đối với hai người mà nói, vẫn quá rộng rãi xa hoa, một phòng bao của khách sạn năm sao, căn bản không thể quá nhỏ.Sau khi ngồi xuống, Liễu tuấn cười nói:- Tôi nhớ bí thư Hiểu Ba thích những món ăn thanh đạm, cho nên đã chọn mấy món ăn phương nam.- Này, không phải đã nói trước là tôi mời khách hay sao?Thấy trên bàn là tôm hùmà cua biển tươi ngon, Trì Hiểu Ba giật mình.Liễu Tuấn đặt phòng xong, Trì Hiểu Ba cũng vội gọi điện cho khách sạn Thu Thủy đặt món ăn, mọi người trước kia cùng làm việc ở tỉnh đoàn, ăn cơm với nhau không ít, Trì Hiểu Ba nhớ rõ khẩu vị của Liễu Tuấn thiên về thịt, nên cũng đặt như vậy, nhưng hoàn toàn không giống với những món đồ biển tươi này.Hẳn là về sau Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho khách sạn, bảo bọn họ đổi rồi.Liễu tuấn nói:- Bí thư Hiểu Ba, ai mời khách mà chẳng như nhau.Trì Hiểu Ba gật đầu, cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, tới tầng cấp bọn họ, mời khách ăn cơm, còn phải cần tranh nhau thanh toán sao?Liễu Tuấn mở một chai rượu vang.Vốn trong mỗi phòng bao của khách sạn Thu Thủy có phục vụ riêng, có điều bị Liễu Tuấn đuổi ra ngoài rồi, hai người ăn cơm không cần có người phục vụ, lại tiện nói chuyện.- Hải sản tươi phải ăn với vang đỏ mới hợp.Liễu Tuấn rót cho Trì Hiểu Ba trước, rồi mới rót cho mình.Cho dù Liễu Tuấn không thích uống rượu, cũng không có lý do gì để bên nữ giới uống rượu, còn mình lại dùng trà bồi tiếp.Hai người chỉ im lặng ăn uống, không ai nói tới chuyện công, đây là mùa cua, thịt ngọt gạch béo, ăn rất được, Liễu Tuấn trước kia nhiều năm làm công ở vùng ven biển, nơi nhiều hải sản, có sở thích ăn cua.- Bí thư Hiểu Ba, có phải là tổ chuyên án đã tới tìm chị rồi không?Liễu Tuấn chuyên tâm làm thịt hai con cua lớn xong, mới nhấc chén rượu lên làm một ngụm, hỏi rất tùy ý.Trì Hiểu Ba gật đầu.Cũng không biết vì sao, sau khi tổ chuyên án tới tìm, trong lòng Trì Hiểu Ba hết sức khẩn trương, cả ngày nơm nớp không yên, hiện giờ vừa mới ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, không ngờ người trẻ tuổi này lại có ma lực lớn như thế.- Đây chỉ là trình tự phải có thôi, không có gì to tát cả.Liễu tuấn vẫn nói rất bình thản:- Bí thư Hiểu Ba, trong lần hoạt đồng bình chọn cá nhân tiên tiến này, cán bộ tỉnh đoàn có làm việc gì không nên làm không?Trì Hiểu Ba rùng mình.Lời này Liễu Tuấn nói rất có kỹ xảo, trực tiếp bỏ Trì Hiểu Ba sang bên, nếu nghĩ theo hướng tốt, đây là Liễu Tuấn tin tưởng Trì Hiểu Ba không có vấn đề gì.

Nếu như nghĩ theo hướng xấu thì, tôi đã nói với chị trước rồi, chị còn lại xen vào trong, chiếu cố cố cho thân thích bạn bè, đó là do chị không ra làm sao.

Còn nghĩ theo hướng xấu nhất, là nếu như chị thực sự có vấn đề gì thì tốt nhất khai ra đi, để xem có bù đắp được không.Trì Hiểu Ba liên tục lắc đầu nói:- Phía tôi thì cậu có thể hoàn toàn yên tâm, còn về các bán bộ khác trong tỉnh đoàn, thì tôi không dám đảm bảo.- Mặc kệ là ai, nếu như có hành vi gian dối, chỉ cần là chị biết, bí thư Hiểu Ba, tôi đề nghị chị đích thân phản ánh cho tổ chuyên án, càng nhanh càng tốt.Liễu Tuấn nhìn cô, ánh mắt sáng rực.Trì Hiểu Ba liên tục gật đầu.- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nghe cậu.

Chương 562: Còn mỏ than nhỏ hoạt động trái phép- Huyện trưởng, tôi là Dịch Hàn đây.Liễu Tuấn nhận đư điện thoại của Dịch Hàn ở trong phòng làm việc.Từ sau khi tới công ty than Hưng Thịnh làm phó giám đốc, Dịch Hàn cũng được coi là thực sự bước vào quan trường, trước kia thỉnh thoảng còn vọt miệng gọi một câu “Liễu Tuấn”, hiện giờ đã không còn phạm phải loại sai lầm cấp thấp này nữa, luôn mồm gọi huyện trưởng, không thấy ngượng mồm chút nào.- Dịch Hàn, có chuyện gì thế?Liễu Tuấn hỏi với vẻ hết sức tùy ý, không hề cố tỏ ra ôn hòa hay uy nghiêm, chỉ có trước mặt cấp dưới hoàn toàn tín nhiệm được, Liễu Tuấn mới tùy ý như thế.- Vâng là thế này, ở bên viện kiểm soát gửi tới một kiến nghị, nói thị trấn Ngũ Lý Kiều có một mò than khai thác trộm, chủ mỏ họ Tôn, tên là Tôn Nguyên Hán, khai thác không giấy phép, yêu cầu chúng tôi điều tra tìm hiểu.

Dịch Hàn nói trong điện thoạiLiễu Tuấn cau mày nói:- Chuyện này hình như đâu thuộc phạm vi quản lý của công ty than Hưng Thịnh chứ?- Vốn không phải do chúng tôi quản lý, viện kiếm sát phát kiến nghị là cho đội chấp pháp của cục giám sát an toàn huyện, bên cục giám sát liền chuyển cho chúng tôi, nói là mời chúng tôi châm chước xử lý.- Vớ vẩn!

Diền Hồng Quân làm cái trò gì thế?

Đây là chuyện trong phạm vi quản lý của bọn họ, sao lại đẩy cho công ty than được?Liễu Tuấn rất không vui.Điền Hồng Quân là cục trưởng cục giám sát an toàn, ấn tượng của Liễu Tuấn với hắn luông không tốt, nhưng vì ổn định đội ngũ cán bộ, sau khi đóng cửa mỏ than nhỏ xong, tình uống an toàn mỏ than chuyển biến rất tốt, nên cũng để cho hắn ở vị trí đó, không ngờ hiện giờ tới lúc phải làm việc thì lại dây dưa đùn đẩy.Dịch Hàn thấy Liễu Tuấn nổi giận thì im thít.Liễu Tuấn nói thẳng thừng:- Hơn nữa, cho dù là cục giám sát an toàn đẩy cho công ty than, thì cũng phải là do Chung mơ hồ báo cáo cho tôi, sao lại đẩy anh ra hả?Càng là người mình, Liễu Tuấn càng nói chuyện không giữ lại thể diện gì.Dịch Hàn trán bắt đầu toát mồ hôi, ấp a ấp úng nói:- Lão Chung nói, nói là..là...sợ huyện trưởng.Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.Lời như vậy cũng chỉ Chung mơ hồ mới nói ra được, mà cũng chỉ có dạng đầu đất như Dịch Hàn, mới đi “truyền lời” cho hắn.- Chung mơ hồ nói thế là ý gì?

Tôi là hổ ăn thịt người hả?Liễu huyện trưởng dở khóc dở người.Cấp dưới công khai nói với người khác là sợ mình, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.- Huyện trưởng, người viện kiếm sát phát hiện ra cái mỏ than lậu này, là thuộc khoa giám đốc điều tra của viện kiểm sát, tên là Dịch Ngọc Hoành, à cậu ấy là người trong cùng họ tộc của tôi.Dịch Hàn liền thay đổi đề tài, nói dông dài giới thiệu người tên Dịch Ngọc Hoành kia.- Cậu ấy ra ngoài thụ lý vụ án phát hiện ra mỏ than kia không có giấy phép, biện pháp an toàn gần như không có, tuy nhiên nghe Dịch Ngọc Hoành nói, chủ mọ than họ Tôn kia, có chút quan hệ thân thích với bí thư Mai Văn Hoa của thị trấn Ngũ Lý Kiều.Nghe tới đó Liễu Tuấn nhíu mày.Huyện ủy cuối năm ngoái hạ công văn đóng dấu đỏ cấm tư nhân khai thác than, toàn huyện tiến hành chỉnh đốn, không ngờ tên Tôn Nguyên Hán này lại dám chống lại, đối với loại hành vi này, Liễu Tuấn không có ý định dung thứ, mà không chỉ xuất phát từ việc cần thiết phải bảo vệ uy quyền của huyện ủy, còn có một phương diện khác, Liễu Tuấn cực kỳ căm ghét những mỏ thang lậu, coi thường sinh mạng của quần chúng.Chuyện này vượt quá giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.Còn về phần Tôn Nguyên Hán và Mai Văn Hoa có quan hệ thân thích gì, Liễu Tuấn hoàn toàn không quan tâm, y không vì thế mà cố ý gì, cũng không vì thế mà ảnh hưởng tới cái nhìn về Mai Văn Hoa.Đương nhiên tiền đề là Mai Văn Hoa phải tiến thoái trong việc này.Liễu Tuấn làm chức huyện trưởng này, dù sao có khác biệt với huyện trưởng khác, ít nhất là không có toàn tính vụn vặt, đây cũng chính là vấn đề cách cục mà Nghiêm Ngọc Thành thường xuyên nói tới.Liễu Tuấn căn dặn:- Được, tôi biết rồi, Dịch Hàn, chuyện thế này về sau anh biết thì biết thôi, chuyện của ai, thì phải để người đó làm, đừng có kéo vào mình, đã hiếu chưa?Đây cũng là đang dạy dỗ quy tắc quan trường cho Dịch Hàn, Liễu Tuấn hiểu tính cách của Dịch Hàn, cho nên tất nhiên không trách tội hắn, thế nhưng Dịch Hàn không thể tạo thành thói quen đó, dù sao về sau trên quan trường, Dịch Hàn không thể mãi cứ gặp được cấp trên như Liễu Tuấn được.Dịch Hàn vâng dạ nghe theo.Cúp điện thoại của Dịch Hàn, Liễu Tuấn bảo Phan Tri Nhân thông báo cho Điền Hồng Quân lập tức tới phòng làm việc của mình một chuyến.Điền Hồng Quân nhận được thông báo của Phan Tri Nhân, sợ tới thiếu chút nữa làm đánh đổ cả chén trà, hình như mỗi một cán bộ trung tầng chưa từng tiếp xúc với Liễu Tuấn, nghe Liễu huyện trưởng gọi là có cái thái độ này.Chủ nhiệm giáo ủy Tiễn Bình trước kia như thế.Vừa rồi Dịch Hàn càng nói rõ ràng cho biết, Chung Trường Sinh sợ y, giờ Điền Hồng Quân cũng giống hệt.

Không phải là thủ đoạn chỉnh người của Liễu nha nội xuất thân nhập hóa, mà vì đồng chí huyện trưởng này quá “dị loại”, ấn tượng trong lòng mọi người so với các lãnh đạo huyện khác quá khác biệt.Khi Liễu Tuấn mới đến, mọi người đều cho rằng y chỉ là hạng công tử ăn chơi, chỉ biến tán gái, song một năm qua phát hiện ra hoàn toàn khác hẳn, đủ các thủ loại “nịnh nọt hối hộ” trên quan trường, hoàn toàn không có tác dụng.

Đám Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lớn gan dám “vuốt râu hùm”, hiện giờ còn đang ở trong nhà giam kia kìa, chẳng biết tới ngày tháng năm nào mới được tự do.Phòng làm việc của Liễu huyện trưởng, vừa vào cửa là nhìn thấy hình dáng rắn ròi mạnh mẽ, làm mọi người phải sinh khiếp sợ.Tặng tiền không được, tặng gái không xong, vậy chỉ còn lại “tâng bốc” thôi, nhưng Liễu nha nội hoàn toàn không để ý tới trò đó, bất kể trên hội nghị lớn hay nhỏ, luôn nói rất rõ ràng, muốn tiến bộ?

Mang thành tích ra đây.Nếu ngươi mà muốn nịnh bở để được lọt vào mắt xanh của Liễu huyện trưởng thì sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi.Huống hồ Điều Hồng Minh tự biết rõ mình làm việc thế nào, sở dĩ còn có thể ngồi ở cái vị trí cục trưởng này, là bởi vì Liễu huyện trưởng nhất thời còn chưa nhớ tới hắn mà thôi, một khi để mắt tới phòng chừng là nguy rồi.Nhưng huyện trưởng cho gọi, ngàn vạn lần không thể chậm trễ.Không còn cách nào Điền Hồng Quân đành lấy tinh thần, chạy nước rút tới phòng làm việc của huyện trưởng, khi tới nơi đã thở hồng hộc, mồ hôi như tắm.Phan Tri Nhân thấy cái bộ dạng này của hắn, thì cười thầm.Tuy nói hiện giờ đang lưu hành phong cách thở hồng hộc tới gặp lãnh đạo, nhưng vị Điền cục trưởng này thái quá rồi, thở chắc khác gì cái cối xay gió.Từ bãi đỗ xe tới phòng làm việc của huyện trưởng cùng lắm là mấy trăm mét, không đến mức thế chứ?Phan Tri Nhân có lòng tốt nhắt nhở:- Điền cục trưởng, tôi thấy cục trưởng hãy nghỉ ngơi trước đã, để thở đều rồi hãy vào.Điền Hồng Quân nuốt nước bọt, lắp bắp khẩn cầu:- Không, không, không, mong Phan khoa trưởng thông báo...Đùa à?Thở đều rồi mới vào vậy tôi ra sức chạy tới đây làm cái quái gì chứ?Đây mới là hiệu quả tôi cần đó.Phan Tri Nhân nhắc nhở:- Nhìn dáng vẻ này của cục trưởng, cho dù có vào, cũng không thể báo cáo được với huyện trưởng.- Không... không sao cả đâu... sẽ... sẽ ổn ngay thôi...Điền Hồng Quân thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Phan Tri Nhân, trong lòng thì đã hỏi thăm ân cần từng vị nữ tính trong nhà họ Phan một lượt rồi.Phan Tri Nhân lắc đầu, bất đắc dĩ đi thông báo cho Liễu Tuấn.- Mời vào đi!Liễu Tuấn nói rất uy nghiêm, có điều chữ “mời” lọt vào tai Điền Hồng Quân, cảm thấy ít nhiều dễ chịu hơn, nào biết Liễu huyện trưởng tốt nghiệp thạc sĩ, nên chú trọng văn minh lịch sự thôi, chứ chẳng phải có thiện cảm gì với Điền cục trưởng.- Chào..chào huyện trưởng.

Điền Hồng Quân đi vào phòng làm việc, trước tiên khom người hướng về phía Liễu Tuấn, thở hổn hển chào hỏi.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Chào Điền cục trưởng.Điền Hồng Quân có chút bối rối, bởi vì trước kia hắn tới gặp lãnh đạo, chưa có ai chào hỏi hắn, cho dù là phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng quan hệ với hắn khá tốt cũng chưa từng khách khí như thế, nhưng Liễu huyện trưởng khách khí như vậy lại làm cho Điều cục trưởng tim đập thon thót.Không ổn rồi, có lãnh đạo nào mà lại khách khí với cấp dưới như vậy đâu.- Chào huyện trưởng.Trong lúc hoảng loạn, Điền Hồng Quân lại cúi chào Liễu Tuấn một lần nữa.- Điền cục trưởng, nghe nói các đồng chí ở viện kiểm sát phát hiện ra mỏ than lậu ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, chủ mỏ họ Tôn, tên là Tôn Nguyên Hán, có phải như vậy không?Liễu Tuấn không bắt tay hắn, càng không cho ngồi, hỏi thẳng vào chuyện:Đây là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, gặp cán bộ cấp dưới trong phòng làm việc, trước nay luân đi thẳng vào chuyện, không dông dài lung tung, chuyện nói xong là mời đi luôn, chớ có ở lại mà nịnh bợ tâng bốc.- Vâng, đúng thế thưa huyện trưởng, đúng là có việc này.Điền Hồng Quân thầm kêu khổ.Kỳ thực việc này hắn sớm biết rồi, Tôn Nguyên Hán còn là khách quý trong nhà của hắn kia, nhận được kiến nghị của viện kiểm sát, hắn đã chửi tổ tiên mười tám đời Dịch Ngọc Hoành một lượt!

Vốn hắn định đá quả bóng cho Chung mơ hồ, để Chung mơ hồ đi mà làm kẻ ác, ai ngờ người ta gặp chuyện lớn chẳng hề mơ hồ, đá thẳng quá bỏng cho huyện trưởng.Đúng là tính toán sai lầm.Càng không ngờ rằng một chuyện nhỏ như thế mà Liễu huyện trưởng lại đích thân hỏi tới.- Nếu như đã biết thì vì sao lại không xử lý?

Văn kiện huyện ủy phát đi chỉ để nhìn cho vui sao?Giọng Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc, nhìn thăng vào Điều Hồng Quân.- Vâng vâng, huyện trưởng, chúng tôi sẽ lập tức xử lý.Điền Hồng Quân nào dám chơi đá bóng nữa, vội vâng vâng dạ dạ, cái gọi là giao tình với Tôn Nguyên Hán lúc này không còn giá trị gì nữa, lửa cháy ngang mày rồi, giải quyết nguy cơ rồi hãy nói.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Đồng chí Điền Hồng Quân, tôi cảm thấy phương thức làm việc của cục giám sát an toàn rất có vấn đề.Người Điền Hồng Quân rõ ràng run lên một cái, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.- Tình hống này, theo lý mà nói các đồng chí phải nên chủ động đi phát hiện, phát hiện ra một cái là phải xử lý ngay, hiện giờ đợi cho các đồng chí viện kiểm sát nhắc nhở.

Càng thái quá hơn nữa là viện kiếm sát đã phát ra kiến nghị chính thức, cục giám sát an toàn lại đẩy việc cho công ty than, đây rõ ràng là hành vi thiếu trách nhiệm.- Vâng, vâng thưa huyện trưởng, là chúng tôi làm việc không tới nơi tới chốn, chúng tôi tiếp nhận phê bình của huyện trưởng, xin được làm kiểm điểm sâu sắc.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Những lời thế này tôi không muốn nghe, đồng chí hãy lập trức trở về bố trí, làm một cuộc thanh tra lớn trong phạm vi toàn huyện, tuyết đối không cho phép mỏ than lậu nào hoạt động lại.

Tôi cho đồng chí một tuần, một tuần sau tôi muốn nghe báo cáo chuyên đề của cục giám sát an toàn, nếu như sau khi thanh tra còn có mỏ than tự ý khai thác, tôi sẽ kiến nghị huyện ủy, đổi một người khác tới chủ trì công việc của cục giám sát an toàn.

Chương 563: Dùng bạo lực chống người thi hành công vụCục giám sát an toàn huyện Ninh Bắc muốn đóng cửa mỏ than ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, không ngở lại gặp phải phản kháng, chủ mỏ than kích động bộ phận quần chúng không nắm rõ chân tướng, lật đổ xe của cục giám sát an toàn, bắt giam các cán bộ của cục giám sát.Vì thế Bành Thiếu Hùng khẩn cấp mở cuộc họp thường ủy.Trên cuộc họp, phó huyện trưởng Thạch Trọng thông báo tình hình.Sở dĩ do Thạch Trọng thông báo, là bởi vì mảng giám sát an toàn thuộc quản lý của Thạch Trọng, thực tế là là Điền Hồng Quân bị những lời của Liễu Tuấn dọa cho té đái vãi phân, từ văn phòng huyện trưởng ra, vội cuống cuồng chạy tới xin Thạch Trọng hiến kế.

Liễu huyện trưởng đã nói quá nghiêm khắc, không nể tình chút nào.Điền Hồng Quân tin rằng, nếu như mình không làm tốt chuyện này, Liễu huyện trưởng sẽ không chút do dự cách chức của hắn.Hơn nữa, cho dù mình có làm tốt chuyện này, nói không chừng Liễu huyện trưởng vẫn cứ kiếm cớ để cách chức hắn.Lãnh đạo một khi không hài lòng với một cấp dưới, ấn tượng xấu rất khó vãn hồi lại.Thạch Trọng nghe Điền Hồng Quân sụt sùi kể lể, vừa bực mình vừa bất lực.Tất nhiên Thạch Trọng bực mình không phải là nhắm vào Liễu Tuấn.Có thách hắn cũng chả dám.Hắn sớm đã phát hiện ra, Liễu Tuấn phát biểu “muốn tiến bộ thì làm ra thành tích” trên các hội nghị lớn nhỏ, không phải chỉ là ứng phó với tình hình, mà là phát ra từ tận đáy lòng.

Cứ nói các thường ủy bọn họ được công nhận là người Liễu hệ, chẳng ai có quan hệ cá nhân với Liễu Tuấn, toàn bộ là việc công hết, như hắn chỉ cần nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Liễu Tuấn, là Liễu Tuấn không chút do dự tranh thủ cho hắn chiếc mũ ô sa cấp phó huyện.Bởi thế Thạch Trọng cũng nghiêm khắc tránh mắng Điền Hồng Quân một trận, bảo hắn lập tức đi chấp hành chỉ thị của Liễu huyện trưởng, tuyệt đối không có chút nào hàm hồ bớt xét, nếu không ông trời cũng chẳng cứu được.Ở huyện Ninh Bắc, nếu như Liễu Tuấn muốn lột mũ ô sa của một cán bộ trung tầng nào, thì thực sự không có ai cản được.Điền Hồng Quân không phải là không muốn chấp hành chỉ thị, mà thực sự có chỗ khó.Hắn ăn của Tôn Hồng Quân không ít rồi.Có điều thái độ của Thạch Trọng làm hắn bỏ đi một chút ảo tưởng cuối cùng, Điền Hồng Quân hạ quyết tâm, ngay trong đêm đem toàn bộ thứ đã nhận của Tôn Nguyên Hán trả hết về.Tôn Nguyên Hán cũng chẳng phải ngốc, sao chịu thu lại?Điền Hồng Quân không còn cách nào, chỉ đành đánh bài ngửa, nói số tiền và đồ đó Tôn Nguyên Hán không nhận lại cũng không được, Liễu huyện trưởng đã đích thân hỏi tới việc này, mỏ than phải đóng cửa, không còn đường nào mặc cả nữa.Ý của Điền Hồng Quân đã rõ ràng, dù ông có bắt cóc tôi cũng vô dụng, tôi không quyết định được, trong vòng bảy ngày, Điền Hồng Quân tôi mà không đóng mỏ than này, Liễu huyện trưởng sẽ đổi người khác tới làm, tới khi đó mọi người đều gặp xui xẻo.Mặc cho Điền Hồng Quân nói tới bã bọt mép, Tôn Nguyên Hán cũng chỉ lắc đầu.Suy nghĩ của Tôn Nguyên Hán rất đơn giản; Tôi “đút” cho ông nhiều như vậy còn không có tác dụng, vậy tôi dựa vào ai đây?

Nếu sống thì cùng sống, chết cùng chết!

Đừng ai mơ chạy thoát một mình.Cuối cùng Điền Hồng Quân nóng lên, ném hết tiền cùng đồ lại, bỏ đi thẳng.Ngày hôm sau, cán bộ đại đội chấp pháp của cục giám sát an toàn phái đi đóng cửa mỏ than của Tôn Nguyên Hán, kết quả là xảy ra chuyện dùng bạo lực chống người thi hành công vụ.Chuyện này Thạch Trọng từ đầu tới cuối đều chú ý, nên hiểu rất rõ tình hình.- Các đồng chí, chuyện rất nghiêm trọng, hiện giờ các cán bộ của cục giám sát an toàn còn bị bắt giam ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, mọi người cùng cho ý kiến đi.Bành Thiếu Hùng nhìn một lượt hội trường, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cầm chén trà lên, thong thả uống từng ngụm, chẳng hề có ý định lên tiếng.Bành Thiếu Hùng hơi cau mày lại, lập tức chuyển ánh mắt lên phía Lý Giang.Lục Hương Mai nhận chức phó bí thư đảng ủy, Lý Giang toại nguyện tiến thêm một bước, đứng thứ ba xếp sau Liễu tuấn, Lục Hương Mai đứng thứ tư, nếu như Liễu huyện trưởng không có ý định phát biểu, thì tới lượt Lý Giang rồi.Thị trấn Ngũ Lý Kiều, chính là nơi Lý Giang “nhận thầu”, xảy ra chuyện thế này, về tình về lý, hắn đều không thể giữ im lăng.- Không cần nói nhiều, lập tức phái lực lượng cảnh sát giải cứu cán bộ bị bắt, kích động quần chúng gây chuyện tổ chức bạo động, chuyện như vậy không thể bỏ qua!

Nếu không sẽ dung dưỡng thành thói xấu.Thái độ Lý Giang rất rõ ràng.- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Lý Giang.Lục Hương Mai vuốt tóc, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái rất phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta.Lục Hương Mai chút tuổi đầu mà tiến lên được chức phó xử nắm thực quyền, cũng nổi danh “đanh đá”, những cán bộ cùng làm việc với cô ta đều nói, cô ta bề ngoài nhu hòa, nhưng tâm cơ rất thâm trần.- Có điều, phái lực lượng cảnh sát giải cứu hay không thì phải suy nghĩ cho thận trọng, nếu kích động mâu thuẫn sâu thêm, thì rất khó giải quyết.Phải nói rằng ý kiến của Lục Hương Mai có lý nhất định.- Từ tình hình Thạch huyện trưởng vừa giới thiệu mà xét, người chủ mỏ tên Tôn Nguyên Hán kia là một thế lực ngầm của địa phương, có năng lực nhất định kích động quần chúng đương địa, loại người như vậy nếu như ép thái quá, rất dễ sẽ làm liều.Lục Hương Mai tiếp tục tỏ rõ quan điểm của mình, đôi mắt to linh động lướt qua hai vị lãnh đạo đứng đầu.Thạch Trọng lo lắng nói:- Vấn đề là nếu như không dùng tới lực lượng cảnh sát, thì làm sao giải cứu được cán bộ cục giám sát bị bắt giam?Những thường ủy khác đầu im lặng không nói.Ở trên vấn đề này, vẫn nên bớt lên tiếng thì tốt hơn, dù sao chuyện cũng chẳng liên quan lắm tới mình.- Đồng chí Viên Triêu có ý kiến gì không?Bành Thiếu Hùng nhìn sang Khâu Viên Triêu.Chính pháp ủy vốn chính là cơ cấu quản lý chuyện đột phát kiểu như thế này, hiện giờ ai cũng có thể im lặng, chỉ riêng Khâu Viên Triêu là không thể.Khâu Viên Triêu hắng giọng một tiếng, trước khi phát biểu theo thói quen nhìn sang phía Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn lúc này đã bỏ chén trà xuống, song mặt vẫn thàn nhiên như không.- À, theo tôi tạm thời nên tìm hiểu rốt cuộc có bao nhiêu quần chúng không rõ chân tướng tham dự đã, lỗ mãng điều cảnh sát tham dự, đúng là có khả năng làm mâu thuẫn tăng thêm, tôi đề nghị đảng ủy và chính phủ thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt xử lý chuyện này, Khâu Viên Triêu rất cần thận đưa ra ý kiến của mình.Lục Hương Mai nói:- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Viên Triêu, trước tiên do thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt thì tốt hơn.- Các đồng chí khác có đề nghị gì không?Bành Thiếu Hùng một lần nữa nhìn khắp hội trường.Không ai nói gì.- Huyện trưởng, đồng chí có ý kiến gì?Bành Thiếu Hùng cuối cùng phải điểm danh trực tiếp.Bất kể như thế nào, chuyện ngày là bởi vì Liễu huyện trưởng trực tiếp hạ lệnh đóng cửa mỏ than mới xảy ra, hiện giờ xảy ra chuyện rồi, huyện trưởng đại nhân ngài sao có thể làm ra cái vẻ thong dong như chuyện chẳng hề dính líu tới mình chứ?Quan trọng nhất là, trong lòng Bành Thiếu Hùng, vấn đề quan trọng mà không nghe thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ rõ ràng, trong lòng không yên.Vừa nghĩ tới đây, Bành Thiếu Hùng cả kinh.Không ngờ ở trong lòng, mình đã coi Liễu Tuấn như “đại ca” rồi.Làm sao lại có thể như thế, bản thân Bành Thiếu Hùng cũng không rõ.Liễu Tuấn lại uống một ngụm trà rồi nói:- Về nguyên tắc, tôi tán đồng do các đồng chí thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt dàn xếp phối hợp việc này, nhưng có mấy chuyện cần phải tham khảo trước.Bành Thiếu Hùng khách khí hết sức:- Mời huyện trưởng nói.Hình như trước kia khi làm huyện trưởng, hắn cũng chưa từng khách khí với Bạch Dương như thế, giờ làm bí thư huyện ủy mà lại phải khách khí với huyện trưởng.- Thứ nhất, cục trưởng cục giám sát an toàn Điền Hồng Quân, tôi đề nghị huyện ủy tạm thời đình chỉ chưc vụ của đồng chi này, trước đó đồng chí này đã để mặc ho Tôn Nguyên Hán khai thác than lậu, thiếu trách nhiệm trước tiên.

Hiện giờ chấp pháp cũng rụt mình lại, không đích thân tới tuyến đầu, chỉ phái cán bộ phía dưới đi chấp hành, có hiềm nghi đùn đẩy trách nhiệm.

Tôi cho rằng, đồng chí này đã đánh mất đi lập trường cơ bản của một cán bộ đảng viên, không thích hợp tiếp tục đảm nhận chức vụ lãnh đạo nữa!Các thường ủy đưa mặt nhìn nhau, không ngờ rằng Liễu Tuấn lại đột nhiên đề xuất cách chức Điền Hồng Quân.- Tôi đồng ý với đề nghị của huyện trưởng, cách chức cục trưởng của Điền Hồng Quân.Truân Chí Quang là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.Từ khi nhậm chức trưởng phòng tổ chức, ở trên cuộc họp thường ủy, phàm là ý kiến Liễu Tuấn đưa ra, Truân Chí Quang hưởng ứng trước tiên, biểu hiển đẩy đủ vai trò của nhân vật cấp tiên phong của Liễu hệ.Bành Thiếu hùng thử thăm dò:- Vấn đề này, có nên để sau hãy thảo luận được không?Bành Thiếu Hùng cho rằng hiện giờ không nên làm chuyện phức tạp thêm nữa.Liễu Tuấn bình thản nói:- Nếu chuyện đã xảy ra, vậy vấn đề phải xử lý thế nào nhất định phải xử lý tốt.

Cũng là một tấm gương cho mọi người.Hóa ra Liễu huyện trưởng muốn giết gà dọa khỉ đây mà.Bành Thiếu Hùng gật đầu:- Được, vậy tôi đồng ý với huyện trưởng, cách chức Điều Hồng Quân.Hai lãnh đạo đứng đầu đã tỏ thái độ rõ ràng rồi, những người khác tất nhiên không có gì dị nghị.- Như vậy điều thứ hai là bắt Tôn Nguyên Hán!

Bất kể kẻ này có thả người không, thì huyện cũng phải bắt.Liễu Tuấn vừa nói lời này, tức thì làm các thường ủy ngây hết cả ra.- Đạo lý rất đơn giản, Tôn Nguyên Hán tự ý mở mỏ than, tụ tập đám đông dùng bạo lực chống người thi hành công vụ, đã xúc phạm nghiêm trọng luật pháp, bị bắt ngay xử lý!

Nhưng, nếu như người này phối hợp với hành động của thị trấn Ngũ Lý Kiều, chủ động thả các cán bộ chấp pháp, thì khi xử lý có thể suy nghĩ châm chước, giảm nhẹ hình phạt.

Nếu như ngoan cố không chịu thay đổi, vậy phải đả kích thật nghiêm!

Phàm là kẻ dám tụ tập quần chúng chống lại chính phủ, đều không được bỏ qua.

Tôi cho rằng, quyết định của huyện ủy, phải thông báo của cán bộ phụ trách của Ngũ Lý Kiều, bảo bọn họ chuyển lời cho Tôn Nguyên Hán, không được phạm sai lầm thêm nữa!

Tôn Nguyên Hán hắn còn chưa đủ tư cách chống lại cơ cấu quốc gia.Liễu Tuấn thong thả nói, nhưng một áp lực vô hình đã phát ra rõ ràng, làm Bành Thiếu Hùng nheo mắt lại.Cái tính gặp cứng càng cứng của Liễu nha nội lại phát tác rồi, sợ rằng Tôn Nguyên Hán khó thoát nổi kiếp nạn.- Thứ ba, đồng chí Mai Văn Hoa ở trên chuyện này có tồn tại việc đùn đẩy trách nhiệm hay không cũng phải làm rõ, cuối năm ngoái huyện ủy đã gửi lệnh cấm khai thác than xuống, Mai Văn Hoa chẳng lẽ còn không rõ?

Tôn Nguyên Hán mở mỏ than ngay trước vành mắt của đồng chí này, vậy mà lại không hề hay biết, hiện giờ để xảy ra chuyện như thế, hỏi mỗi ngày đồng chí đó làm cái gì?

Chỉ có ăn không không làm việc sao!

Bình thường không làm việc cho tốt, tới khi xảy ra chuyện lại để cán bộ huyện ra mặt, làm cán bộ như vậy không khói quá nhàn hạ rồi!

Chuyện này xử lý xong, luận công định tội, xử lý không xong thì cách chức.

Chương 564: Cùng nhau tiến bộNghe Liễu thị trưởng nói đằng đằng sát khí, Lục Hương Mai hơi cau mày lại.Nghe nói Liễu nha nội là một kẻ độc đoán ngang ngược, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.Đã không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là lớn giọng quyết định.Hơn nữa vừa lên tiếng đã không cách chức là bắt người, hoàn toàn không có một chút mềm mỏng nào.Rốt cuộc ai mới là bí thư huyện ủy đây chứ?Lý Giang cũng cau mày lại, tay khẽ xoay xoay cái bút máy, muốn nói nhưng lại thôi.Chu Quốc Trung hai tay mân mê chén trà, mặt không chút biểu cảm nào, cũng không hề có ý lên tiếng.- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến huyện trưởng, đối với hạng lưu manh địa phương thì không cần phải nương tay nhân tư, cần kiên quyết đả kích, mới trấn áp được!

Nếu không huyện ủy chính phủ còn uy tín gì nữa?Người nói những lời này là Truân Chí Quang.Liễu Tuấn khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.- Tôi cũng tán thành ý kiến của huyện trưởng, kiên quyết đả kích.Khâu Viên Triêu cũng không hề do dự tỏ thái độ ủng hộ.Bắt đầu từ “sự kiện Tạ Vạn Lợi” lần trước, Khâu Viên Triêu đã quyết tâm đi theo Bạch Liễu rồi.Sự thực chứng minh hai vị này rất có trách nhiệm, có thủ đoạn, vào thời khắc quan trọng không chơi trò thí xe giữ tướng, là lãnh đạo đáng để đi theo.Hơn nữa cách xử trí này của Liễu Tuấn đối với hệ thống chính pháp ủy mà nói, rất có lợi, sau này xử lý sự kiện tương tự thì đã có tiền lệ rồi, Khâu Viên Triêu thân là bí thư chính pháp ủy, không muốn “đàm phán” với những kẻ dùng bạo lực chống người thi hành công vụ.Bành Thiếu Hùng trầm ngâm không nói.Thành thực mà nói, đối với thái độ hôm nay của Liễu Tuấn, hắn cũng rất không thoải mái, mặc dù mọi người hiện giờ đều có ý “hợp tác”, nhưng thế nào thì anh cũng phải tôn trong quyền bí thư của tôi chứ!

Có điều Bành Thiếu Hùng không thể không thừa nhận, Liễu Tuấn nói mỗi một câu đều vào điểm mấu chốt, “địa đầu xà” như Tôn Nguyên Hán vốn phải do Mai Văn Hoa ra tay giải quyết.Bành Thiếu Hùng chỉ lo lỡ chẳng may chuyện này mở rộng, thì không tiện trả lời cho cấp trên rồi, sự kiện quần chúng xưa nay là vấn đề đau đầu nhất của các cấp chính phủ, không cẩn thận một chút thôi là tạo thành rắc rối rất lớn, tới khi đó mặc kệ chủ ý này là ai đưa ra, Bành Thiếu Hùng hắn là kẻ đầu tiên không thể chạy thoát.Thạch Trọng cũng bày tỏ thái độ:- Tôi đồng ý với ý kiến của huyện trưởng.Bành Thiếu Hùng khẽ cau mày.Hắn phát hiện ra mình đã không còn nhiều đường lựa chọn nữa rồi.Mắt thấy giờ đã biến thành xu thế biểu quyết, ở cuộc họp thường ủy, Chu Quốc Trung và trưởng ban thống chiến Vương Triêu thường bảo trì trung lập, nếu toàn bộ 6 thường ủy của Liễu hệ đều lên tiếng ủng hộ, thì đề nghị sẽ được thông qua, tới khi đó thành truyền ra Bành bí thư không khống chế nổi cuộc họp thường ủy.Bành Thiếu Hùng không muốn vô duyên bị thua thiệt như vậy.Hắn vốn cũng định biểu quyết mà.Bành Thiếu Hùng trầm ngâm một chút rồi gật đầu:- Vậy được rồi, cứ làm theo ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn đi.Nếu như tiến thoái lương nan, vậy thì nặng nhẹ hai đằng chọn lấy một, đồng ý làm theo Liễu Tuấn nói, nếu sự kiện mở rộng, thì cả hai người đứng đầu cùng bị ăn đòn.Bất kể nói thế nào, kiến nghị này do Liễu Tuấn đưa ra.Kỳ thực không phải là Liễu Tuấn cố ý làm bẽ mặt Bành Thiếu Hùng, làm người đứng đầu một cái góc bé xíu như huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không có hứng thú quá lớn, cho dù có ép Bành Thiếu Hùng thở không ra hơi thì sao nào?Đó không phải là cách làm việc của Liễu Tuấn.Y đâu định ở đây đến già.Nếu như để thành ấn tượng xấu mình thích lộng quyền chèn ép bí thư, thì không hay rồi.Nhưng ở sự kiện này, Liễu Tuấn không thể nhún nhường.Y phái Điều Hồng Quân đi đóng cửa mỏ than, kết quả người ta vừa mới phản kháng, là huyện liền cuống cuồng đi dập lửa, đám phán với một tên lưu manh thì sau này huyện ủy còn uy tín gì nữa?

Huyện Ninh Bắc vốn dĩ nghèo khó lạc hậu, thế lực họ tộc rất mạnh, một khi có cái chuyện đàm phán nhượng bộ này, thì không còn một ngày yên lành nữa, một số ít kẻ có mưu đồ một khí nếm được mật ngọt, về sau hơi chút là tập trung quần chúng gây chuyện, uy hiếp tổ chức, ngay cả chính lệnh của huyện cũng không thể thi hành, còn nói gì tới kiến thiết kinh tế trở mình vương lên?So ra thì việc thỉnh thoảng làm bẽ mặt Bành Thiếu Hùng cũng không phải là chuyện gì lớn nữa.Tan họp, Lục Hương Mai vừa khéo đi cùng Liễu Tuấn, mỉm cười nói:- Huyện trưởng quả nhiên khí phách hơn người.Liễu Tuấn biết ý tứ của cô ta, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, nói:- Lục bí thư trước kia ở quận thành phố, khả năng còn chưa hiểu được tình huống cơ sở lắm, có một số kẻ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh.Lục Hương Mai hơi khựng lại, rồi lập tức mỉm cười gật đầu.Thực tế chứng minh, quyết sách của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác, quyết định của thường ủy huyện vừa truyền tới thị trấn Ngũ Lý Kiều, bí thư đảng ủy Mai Văn Hoa liền đứng ngồi không yên, vội vã chạy tới mỏ than phát sinh sự kiện, dùng lời lẽ thuyết phục quần chúng thả cán bộ chấp pháp ra, còn chủ hầm mỏ Tôn Nguyên HÁn cùng với Mai Văn Hoa tới cục công an huyện đầu thú.Tôn Nguyên Hán bị bắt, Mai Văn Hoa do dự mấy lượt, quyết định tới văn phòng huyện trưởng diện kiến Liễu Tuấn, nói rõ tình hình hiện thời.Liễu Tuấn đang xem xét sổ sách và biểu đồ sản xuất ba quý của công ty than Hưng Thinh, Liễu thị trưởng tự cho là “tín đồ” của Nghiêm bí thư, vốn không can thiệp vào công việc của công ty than, nhưng đây là sản nghiệp trụ cột lớn nhất của huyện, gánh vác nửa tải chính của huyện, nên thái độ của Liễu Tuấn với công ty than có quan tâm khác thường, theo dõi rất sát sao.Đương nhiên Liễu Tuấn chỉ xem qua bảng biểu và sổ sách tài vụ, nắm tình hình, chỉ cần tất cả bình thường thì y cũng không tùy tiện đưa ra chỉ thị gì can thiệp vào quản lý nội bộ của người ta.Từ tình huống hiện giờ mà xét, công ty than Hưng Thịnh vận hành rất tốt, năm sau có hi vọng cung cấp thêm nhiều tài chính, giai đoạn hai ba của trung tâm thương mại cùng với việc cải thiện hệ thống cung cấp điện nước có thể đưa lên chương trình làm việc.Cùng với chế độ phân thuế được thực thi toàn diện, nếu như trong tay Liễu Tuấn có thể có mấy con “bò sữa”, thì tài chính của huyện Ninh Bắc có thể vượt qua mấy quận huyện khác, hoàn thành trước thời hạn “quân lệnh trạng” của y với Đường Hải Thiên.Phan Tri Nhân đứng ở cửa phòng làm việc gọi nhỏ:- Huyện trưởng, bí thư Mai Văn Hoa thị trấn Ngũ Lý KiềuLiễu Tuấn mỉm cười nói:- Mời đồng chí ấy vào.Mai Văn Hoa tiến vào phòng làm việc, không hề cúi đâu, mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mặt cũng không hề có vẻ xiểm nịnh, Liễu Tuấn thường xuyên xuống cơ sở, trước kia làm là bí thư đảng ủy, rất hiểu các cán bộ phụ trách chủ yếu các xã thị trấn chủ yếu, biết Mai Văn Hoa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ, mới chừng hai sáu hai bảy, có bản lĩnh, cũng kiêu ngạo, khác biệt với các cán bộ khác.- Xin chào Liễu huyện trưởng.Mai Văn Hoa đứng giữa phòng làm việc, nói rất đúng chừng mực.- A đồng chí Văn Hoa, xin chào!Liễu Tuấn đứng dậy đưa tay ra.Mai Văn Hoa liền bước vội tới bắt tay Liễu Tuấn lắc vài cái, vẫn rất có chừng mực, không hề tỏ ra quá nịnh nọt.- Mời ngồi!Liễu tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.- Cám ơn huyện trưởng.Mai Văn Hoa ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng tắp.- Đồng chí Văn Hoa, sự kiện chống người thi hành công vụ lần này xử lý không tệ.Liễu Tuấn mỉm cười móc thuốc lá ra đưa cho Mai Văn Hoa một điếu.Mai Văn Hoa ngây ra.Thành thực mà nói, hắn đánh liều tới đây đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, cho vị huyện trưởng trẻ tuổi khí thạnh này “mắng chửi” một phen, rồi.

Khi quyết định của huyện ủy gửi thị trấn Ngũ Lý Kiều, trong lòng Mai Văn Hoa đã ức chế vô cùng.Ai cũng nói Liễu nha nội “ngang ngược”, quả nhiên chẳng hề sai, xưa nay chưa từng có huyện trưởng nào dùng thái độ đó xử lý sự kiện quần chúng, cho dù là Phương Triêu Dương, thổ hoàng đế của huyện Ninh Bắc cũng hết sức dè dặt với sự kiện quần chúng, sợ mở rộng sự việc, chỉ có mỗi Liễu nha nội, là dùng biện pháp cứng rắn, không cho chút đường sống nào.Nhưng ức chế thì ức chế, quan cao một cấp đè chết người.Mai Văn Hoa có kiêu ngạo đến đâu cũng không dam đi tham dò quyết tâm của Liễu huyện trưởng, chuyện này mà không xử lý tốt, Mai Văn Hoa khẳng định trăm phần trăm Liễu Tuấn cách chức hắn.Hiện giờ chuyện đã giải quyết trọn vẹn, nhưng Mai Văn Hoa cho rằng Liễu Tuấn sẽ ra chiều lãnh đạo giáo dục hắn một phen, không ngờ Liễu Tuấn lại có thái độ như thế.Thế này lại làm Mai Văn Hoa có chút ngượng ngập rồi.- Kỳ thực tôi tới để làm kiểm điểm, mò than của Tôn Nguyên Hán chúng tôi đáng lẽ phải sớm đóng cửa rồi, vậy mà để tới tận hôm nay, còn thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Đồng chí Văn Hoa, kiểm điểm thi không cần, tôi cũng biết công tác cơ sở khó làm, muốn làm tới thật kín kẽ hoàn hảo rất khó, chuyện này giải quyết thuận lợi, nói rõ đồng chí có uy tín ở Ngũ Lý Kiều, quần chúng tin vào đồng chí.Mai Văn Hoa giật mình nhìn Liễu Tuấn, không nói ra lời.Chưa kia chưa từng qua lại với Liễu Tuấn, chỉ nghe rất nhiều lời đồn về sự “lợi hại” của Liễu huyện trưởng, không ngờ Liễu huyện trưởng lại là một lãnh đạo thấu tình đạt lý như thế.Liễu Tuấn cười châm thuốc, rồi đưa bật lửa tới trước mặt Mai Văn Hoa.Mai Văn Hoa như tỉnh giấc mộng, liên tục “cám ơn” rồi châm thuốc.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Văn Hoa này, không cần nhìn tôi như thế, tôi khá hiểu tình huống của đồng chí, trẻ tuổi, có năng lực, nhưng ở cơ sở lâu, không khỏi bị ảnh hưởng của cán bộ cơ sở, bắt đầu sinh là tâm lý lười biếng, điều này không tốt.Mai Văn Hoa rùng mình, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn lộ vẻ khâm phục.- Đồng chí tốt nghiệp đại học, được giáo dục cao, tầm nhìn rộng, mặc dù làm việc ở cơ sở, nhưng không thể đặt mình ngang với các cán bộ cơ sở khác, thầy giáo của tôi là, chủ nhiệm Chu Dật Phi của phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện, ông từng nói với tôi, người có thể đi xuống, nhưng tư tưởng không thể đi xuống, cần phải đứng ở độ cao toàn cục để nhìn vấn đề.

Câu nói này hiện giờ tôi tặng lại đồng chí!

Cùng nhau tiến bộ!- Tạ ơn huyện trưởng!

Đúng là nói chuyện một buổi hơn mười năm đọc sách.Mai Văn Hoa bỏ thuốc lá xuống, cung kính chắp tay với Liễu Tuấn một cái.

Chương 565: Thỏ cùng đường cũng cắn ngườiĐiền Hồng Quân uất tới phun ra máu.Được tin Liễu Tuấn ở cuộc họp thường ủy đề xuất cách chức mình, hơn nữa hình thành quyết định, Điền Hồng Quân đổ xụp xuống đất, nửa ngày trời không hồi phục lại tinh thần, tiếp đó mở miệng mắng chửi Tôn Nguyên Hán thậm tệ.Mày tự ý mở mỏ than, kiếm được không ít, còn đồ đem tặng thì tao trả hết cho mày rồi, lão Điền tao không chấm mút được tí lợi nào, không ngờ lại làm ra sự kiến chống người thi hành công vụ.Nếu không có sự kiện này, phòng chừng Tiểu Liễu cho dù không ưa gì mình, cũng không tới mức lập tức ra tay tàn nhẫn.Chửi một trận thỏa thuê, Điền Hồng Quân nghĩ dù chửi cho Tôn Nguyên Hán lăn ra chết, cũng chẳng được việc gì, phải mau chóng nghĩ cách vãn hồi nguy cơ, một người quen làm lãnh đạo, đột nhiên phát hiện ra cái mũ ô sa trên đầu không còn nữa, chẳng khác gì từ trên trời ngã xuống đất.Điền Hồng Quân lập tức gọi điện thoại cho Thạch Trọng.Là cán bộ trung tầng lão thành ở huyện Ninh Bắc, Điền Hồng Quân hiểu, nếu cuộc họp thường ủy đã ra quyết định, là không thể vãn hồi, vị trí cục trưởng này chắc chắn là của người khác rồi, nhưng quan chức ở huyện Ninh Bắc đâu chỉ có một cục trưởng, không làm được chức này thì làm chức khác.Không ngờ Thạch Trọng hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, vừa nghe thấy giọng của hắn là dập điện thoại luôn.Điền Hồng Quân toát hết mồ hôi lạnh.Thái độ này của Thạch Trọng, mới thực sự làm cho hắn tuyệt vọng.Điền Hồng Quân không cam tâm, từ phòng làm việc chạy ra tới thẳng khu làm việc của thường ủy, ánh mắt của nhân viên trong cục nhìn hắn, đủ làm Điền Hồng Quân nhớ suốt đời.Những ánh mắt đó sao mà hả hê khoái trá đến thế.Điền Hồng Quân chạy tới phòng làm việc của Thạch Trọng, bị thư ký chặn lại, nói Thạch huyện trưởng đang tiếp khách, không có thời gian gặp hắn.Thấy Điền Hồng Quân mặt như đưa đám, đầu đầy mồ hôi, đứng đó không chịu đi, thư ký của Thạch Trọng vừa giận vừa thương hại.Thư ký có ý tốt nhắc nhở:- Điền cục trưởng, tôi thấy anh hãy về trước đi, nơi này người qua người lại, để người ta thấy không hay, Thạch huyện trưởng sẽ rất bị động.Điền Hồng Quân tức thì tỉnh ngộ.Mình cứ ở lỳ ra đây chẳng được tích sự gì, còn làm Thạch Trọng phản cảm, nếu không may bỉ “tiểu tiếu diện hồ” Liễu Tuấn nhìn thấy thì đại thế mất hẳn rồi.- Cám ơn, cám ơn.Điền Hồng Quân luôn mồm cám ơn, ủ rủ rời đi, vội vàng về nhà, lấy sổ tiến kiệm ra, tới ngân hàng rút năm vạn đồng bỏ vào lòng, chờ tới khi trời tối.Mãi trời mới chịu tối cho, Điền Hồng Quân không tha thiết ăn uống gì, cơm tối không đụng tới một hạt, đã vội chạy tới bái phỏng Thạch Trọng rồi.Điền cục trưởng số không tệ, Thạch huyện trưởng đang có mặt ở nhà.Khu nhà thường ủy huyện Ninh Bắc được xây cuối những năm 80, do Phương Triêu Dương xây khi còn tại chức, ba gian hai sảnh, một trăm tám mươi mét vuông, rất rộng rãi, trang trí xa hoa.Phương Triêu Dương quản lý địa phương rất tồi tệ, chỉ biết tiêu tường hưởng thụ, xây cho những thường ủy khu nhà xa hoa, tất cả đồ dùng trang thiết bị đều vẹn toàn, đó cũng là một thủ pháp lôi kéo các thường ủy, Phương Triêu Dương rớt đài, nhưng phòng không thể rỡ được, thế là làm lợi cho người đến sau.Điền Hồng Quân đi vào thì Thạch Trong đang xem thời sự, vừa thấy Điền Hồng Quân lập tức nghiêm mặt lại:- Lão Điền đến đây làm cái gì?Ngữ khí của Thạch Trọng vô cùng kiếm khắc, ý tứ xua đuổi rất rõ ràng.Điền Hồng Quân lưng gập xuống, mặt tươi cười, chạy mau tới.- Thạch huyện trưởng cứu tôi với, tôi tới kiểm điểm, đều do tôi hồ đồ.Thạch Trọng cau mày lại, rất khó chịu nói:- Lão Điền, anh không cần kiểm điểm với tôi, muốn kiểm điểm thì đi tìm Bành bí thư!

Cách chức của anh, là quyết định của tập thể thường ủy.Điền Hồng Quân ngẩn ra, lắp ba lắp bắp thăm dò:- Thạch huyện trưởng, sao, sao tôi nghe nói là do Liễu huyện trưởng...- Nói bậy!Thạch Trọng quát át đi, cắt ngang lời nói của Điền Hồng Quân, nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn.- Không phải tôi đã nói rồi sao, đây là quyết định của tập thể!

Đảng chúng ta theo chế độ lãnh đạo tập thể, ngay điều này anh cũng không nhớ sao?

Anh là cán bộ trung tầng của huyện, không phải một người nói cách chức là cách chức được.- Thạch huyện trưởng, tôi nói sai rồi.Điền Hồng Quân mồ hôi đầm đìa, không ngừng đưa tay ra lau.Thạch Trọng là thân tín của Liễu Tuấn, ở chuyện này tất nhiên phải đóng miệng mở miệng nói “quyết định tập thể rồi”, cái oán hận này sao có thể quy hết lên đầu Liễu Tuấn.Thạch Trọng mặc dù năng lực làm việc bình thường, nhưng quy tắc quan trường rất tinh thông, biết phải giữ gìn uy tín lãnh đạo cấp trên thế nào.Thấy bộ dạng đáng thương của Điền Hồng Quân, Thạch Trọng cũng hơi mềm lòng, bất kể nói như thế nào, Điền Hồng Quân cũng được tính là người khá hiểu chuyện, ở thời đại Phương Triêu Dương, hắn rất là phong quang, không ngờ Phương Triêu Dương ngã xuống, thay bằng ba lãnh đạo chủ yếu Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, lại không có ai tham tiền, tức thì làm Điền Hồng Quân thành “anh hùng không có đất dụng võ”Thường ngày Điền Hồng Quân đối đãi với Thạch Trọng không tệ, giờ đột nhiên mất mũ ô sa, Thạch Trọng không thể ngoảnh mặt làm ngơ hoàn toàn.Thạch Trọng hòa hoãn ngữ khí rồi mới nói:- Lão Điền, chuyện này anh làm thực sự quá không ra sao rồi, Liễu huyện trưởng bảo anh đi tra xét đóng cửa mỏ than, sao anh lại trốn ở nhà phái người khác đi?Thạch Trọng mặt rất không vui:- Có phải là anh đã thu lợi gì của Tôn Nguyên Hán rồi, nên không dám gặp hắn?Điền Hồng Quân giật bắn mình, rất xấu hổ lắp bắp nói:- Thạch huyện trưởng, quan lại quan hệ bình thường thì có, nhưng tôi thực sự không nhận tiền bạc gì của hắn, điều này tổ chức có thể điều tra.Thạch Trọng hỏi tới:- Thực chứ?- Chính xác vạn phần.Điền Hồng Quân lúc này nào dám nói không phải, huống chi đúng là hắn đã trả lại tiền rồi.- Thạch huyện trưởng, tôi biết việc này là tôi không đúng, là tôi hồ đồ, nể tình tôi là đảng viên lâu năm, huyện có thể giơ cao đánh khẽ, cho tôi một cơ hội không?Điền Hồng Quân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thạch Trọng, thấy Thạch Trọng vẻ mặt không còn nghiêm khắc như lúc đầu, liền móc ra cái phòng bì nặng trịch kia, khẽ đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Thạch Trọng.Thạch Trọng tức thì cau mày, quát:- Lão Điền, anh làm cái trò gì thế này?Điền Hồng Quân vội cười nói:- Thạch huyện trưởng, mấy năm qua được anh quan tâm chiếu cố, đây chỉ là chút ít biểu thị tấm lòng của tôi mà thôi.- Khốn..khốn kiếp!

Còn không mau thu lại đai!Thạch Trọng vừa tức vừa hận.Tên Điền Hồng Quân này, ngu hay là đần mất rồi, lúc này còn đút tiền cho mình?

Không biết nhìn xem, Liễu Tuấn tức giận, Thạch Trọng nào dám ra tay đỡ Điền Hồng Quân?Làm thế chẳng phải tự hủy tiền đồ sao?Điền Hồng Quân còn cho rằng Thạch Trọng làm cho ra vẻ, vội nói:- Thạch huyện trưởng, tôi thực sự không có ý gì khác, chỉ là chút tâm ý cám ơn anh đã thôi.Thạch Trọng nghiêm khắc quát:- Thu lại ngay.Điền Hồng Quân kinh hãi, sợ tới toàn thân run lên, vội vàng thu lại phong bì, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.- Lão Điền, tôi nói rõ ràng cho anh biết, lần này chức cục trưởng anh mất là cái chắc rồi!

Có giữ được việc cùng đảng viên hay không còn chưa nói được đâu.Thạch Trọng không vòng vo với Điền Hồng Quân nữa, nói thẳng thừng luôn.- Sao?Điền Hồng Quân chết đứng.Hắn vốn muốn cấu Thạch Trọng nói đỡ cho hắn, điều tới ban ngành khác tạm thời an nhàn một thời gian, đợi chuyện này qua đi, Liễu huyện trưởng nguôi giận rồi, lại tiếp tục hoạt động, rồi đông sơn tái khởi.Không ngờ Thạch Trọng nói ra những lời như vậy.Thế này thế này là dồn hắn vào chỗ chết mà!Tiểu Liễu cũng quá tàn nhẫn rồi!Không phải chỉ vì mình không đích thân đi đóng cửa mỏ than thôi sao, cần gì phải làm tới thế!- Thạch huyện trưởng, không nghiêm trọng như thế chứ?Kinh hãi hồi lâu, Điền Hồng Quân lấy lại tinh thần, nói chuyện không lắp bắp nữa, giọng nói không run nữa, con người một khi lâm vào tuyệt cảnh, sẽ vứt toàn bộ sự thận trọng sang một bên, lộ ra vẻ “lợn chết không sợ nước sôi”.Thạch Trọng thở dài, nói có chút thương hại:- Liễu huyện trưởng từ khi nhậm chức tới nay, luôn nghiêm khắc kiến thiết đội ngũ cán bộ, trong các hội nghị nhiều lần nhấn mạnh, xây dựng một đội ngũ cán bộ vững mạnh, còn quan trọng hơn cả phát triển kinh tế địa phương, lần này anh húc đầu vào nòng súng rồi.- Nói như vậy, là muốn xử lý tôi tới cùng rồi hả?Giọng nói Điền Hồng Quân trở nên hiểm ác:- Tôi ở huyện Ninh Bắc bốn mươi năm nay, tham gia công tác cách mạng cũng hai mươi năm rồi, chỉ vì không đích thân đi đóng cửa một mỏ than, mà cách chức của tôi, lại còn khai trừ khỏi đảng và đuổi việc, thế này không phải là phục vụ cho một cá nhân sao?

Thế nào cũng phải nói chút đạo lý chứ!Thạnh Trọng nhướng mày, lạnh nhạt nói:- Lão Điền, anh nói thế là có ý gì?Điền Hồng Quân lộ vẻ lưu manh:- À, tôi chẳng có ý gì khác đâu, thỏ bị ép còn cắn lại người mà!

Nếu người ta đã ép tôi vào đường cùng, thì liều mạng một phen.Thạch Trọng tức thì uất nghẹn.Lời này Điều Hồng Quân nói như muốn nhắm vào Thạch Trọng, bình thường Điền Hồng Quân cùng một đám cán bộ trung tầng như Thạch Trọng thường xuyên chén tạc chén thù, thỉnh thoảng còn đánh bài, mỗi lần Thạch Trọng cũng thắng chút đỉnh, giờ nghe ý tứ của Điền Hồng Quân muốn làm lớn chuyện, để chết chùm cả mẻ rồi.Kỳ thực kết thục cuộc họp thường ủy, Thạch Trọng đã tìm Liễu Tuấn nói chuyện qua rồi, muốn thăm dò lưu lại đường lui cho Điền Hồng Quân, song ấn tượng của Liễu Tuấn với Điền Hồng Quân quá tệ, hoàn toàn không có đường xoay chuyển.Thạch Trọng lạnh lùng nhắc nhở Điền Hồng Quân:- Lão Điền, anh nên nhớ!

Đây là huyện Ninh Bắc.

Chương 566: Xử phạtVụ án điều tra hành vi gian lận trong bình chọn cá nhân tiên tiến còn chưa thu được tiến triển khả quan, thì thư tố cáo thị trưởng Mai Ngạo Hàn đã bay tới tấp tới tỉnh ủy và ủy ban kỷ luật trung ương.

Ngày hôm đó Nghiêm Ngọc Thành vừa tới phòng làm việc chưa được bao lâu, chiếc điện thoại màu đó trên bàn đã vang lên.Nghiêm Ngọc Thành rùng mình.Vào lúc này gọi điện tới phòng làm việc của ông, hơn nữa lại là điện thoại bảo mật, có thể thấy truyện nghiêm trọng rồi.Nghiêm Ngọc Thành nhấc điện thoại lên, giọng nói bình hòa:- Xin chào, tôi là Nghiêm Ngọc Thành.- À, bí thư Nghiêm!

Tôi là Tương Hoành Bác đây.Nghiêm Ngọc Thành nheo mắt lại, lập tức cười nói:- Vâng, xin chào Tương bí thư.Người tên Tương Hoành Bác này có lai lịch rất lớn, chínhlà phó bí thư trung kỳ ủy, là quan lớn cấp chính bộ, một trong số những đại lão có trọng lượng của hệ phái Trương Quang Minh.***Trung kỳ ủy; ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương.Nghiêm Ngọc Thành khách khí hỏi:- Tương bí thư có chỉ thị gì?Ông và Tương Hoành Bác cùng là ủy viên trung ương, cũng là quan cấp chính bộ, chức vụ không nói ai cao ai thấp, có điều Tương Hoành Bác là phó bí thư trung kỳ ủy, Nghiêm Ngọc Thành lại khách khí.- Nghiêm bí thư khách khí rồi, không dám nói chỉ thị gì, chỉ là có chuyện muốn trao đổi với Nghiêm bí thư thôi.Tương Hoành Bác nói cũng rất khách khí.Giọng nói Nghiêm Ngọc Thành khôi phục lại sự bình thàn:- Mời Tương bí thư nói.- À là thế này, trung kỳ ủy nhận được một số thư tố cáo, liên quan tới đồng chí Mai Ngạo Hàn thị trưởng thành phố Hãn Hồ, trên thư phản ánh đồng chí Mai Ngạo Hàn có qua lại rất thân mật với một số xí nghiệp dân doanh địa phương, hơn nữa còn phản ánh đồng chí đó còn có một số vấn đề về tác phong sinh hoạt, tình huống khá là phức tạp.Tương Hoành Bác nói với giọng đều đều không có chút sắc thái tình cảm nào, như đang đọc báo cáo vậy.Nghiêm Ngọc Thành bình thản nói:- Tương bí thư, thư tố cáo như vậy, kỷ ủy thành phố và kỳ ủy tỉnh chúng tôi cũng đã nhận được.Tương Hoành Bác không lên tiếng, đợi cho Nghiêm Ngọc Thành nói rõ hơn.- Tôi đã cùng đồng chí Diệp Xuân Lâm trao đổi, yêu cầu kỳ ủy tỉnh thành lập tổ chuyên án, tiến hành xác minh những bức thư tố cáo này, nếu như tình huống là có thật, nhất định phải nghiêm khắc xử lý.- Tôi hoàn toàn tán thành thái độ của kỷ ủy tỉnh và Nghiêm bí thư, đối với hiện tượng xấu trong đội ngũ cán bộ, phải kiên quyết đấu tranh.

Nghiêm bí thư, tôi nghe nói kỳ ủy tỉnh đang toàn lực điều tra tình hình bình chọn cá nhân tiên tiến hoạt động chí giáo, ở phương tiện nhân lực có thiếu thốn không?

Có cần trung kỳ ủy phái người tới hiệp trợ xác minh tình huống của đồng chí Mai Ngạo Hàn hay không?Tương Hoành Bác không không cần che dấu gì.Nghiêm Ngọc Thành khẽ nhướng mày lên.Lần trước Điền Văn Minh sắp điều tới thành phố Đại Ninh, cũng hết sức khéo léo có người tố cáo vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong của hắn, Tương Hoành Bác cũng đích thân phê chuẩn, yêu cầu kỷ ủy thành phố phải điều tra xác minh, kết quả chỉ đành đổi thành Dung Bách Xuyên làm chức phó bí thư thành ủy ủy Đại Ninh.

Cho dù về sau Điền Văn Minh cũng lên được chức chính sở, phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, nhưng cũng đã làm rối loạn bố cục định sẵn trước đó của Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Thành Khai.Hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành vừa điều tra vụ án gian lận bình chọn cá nhân tiên tiến, lập tức có người đứng ra lấy Mai Ngạo Hàn để giở trò, phản kích đúng là rất nhanh.- Cám ơn Tương bí thư quan tâm và ủng hộ công tác kỷ ủy của chúng tôi, đồng chí Xuân Lâm hiện giờ vẫn còn bố trí được, nếu nhân lực không đủ dùng chúng tôi sẽ cầu viện trới trung kỳ ủy.Nghiêm Ngọc Thành không chút khách khí chặn ngay ý đồ của Tương Hoành Bác Lại.Lúc quan trọng thế này đừng kẻ nào hòng gây thêm chuyện rắc rối nữa.Thái độ Nghiêm Ngọc Thành như thế tất nhiên nằm trong dự liệu của Tương Hoành Bác rồi, lão ta sớm nghe nói Nghiêm Ngọc Thành có tính cách cứng rắn, nên Tương Hoành Bác gọi cú điện thoại này, chỉ là nhắc nhở Nghiêm Ngọc Thành chuyện Mai Ngạo Hàn mà thôi.Ý tứ của lão ta là chuyện này tôi đã biết rồi đấy, nếu như kỳ ủy tỉnh các anh mà không có một kết quả điều tra khiến người ta hài lòng, mà muốn làm qua loa cho xong chuyện, vậy xin lỗi, trung kỳ ủy sẽ nhúng tay vào.- Ha ha, đương nhiên là tôi tin vào năng lực làm việc của đồng chí Diệp Xuân Lâm, như vậy để kỷ ủy tỉnh điều tra xác minh tình huống trước vậy.Tương Hoành Bác cúp điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành dựa vào ghế trầm ngâm một lúc, day trán rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Diệp Xuân Lâm.- Xuân Lâm này có tình hình thông báo cho đồng chí đây.Nghiêm Ngọc Thành kể đơn giản tình hình ở trong điện thoại.- Toàn nói vớ vẩn.Diệp Xuân Lâm tính khí nóng nảy, vừa nghe đã rất nổi giận.Trước kia Liễu Khanh Khai còn tại nhiệm, Diệp Xuân Lâm và Nghiêm Ngọc Thành mặc dù là cùng hệ phái, nhưng không có nhiều quan hệ cá nhân với nhau nhiều lắm, cùng với việc Liêu Khánh Khai tới thủ đô dưỡng lão, tình thế nghiêm ngặt, làm quan hệ giữa Nghiêm Ngọc Thành và Diệp Xuân Lâm cũng cải thiện không ít, bởi thế trong điện thoại Diệp Xuân Lâm cũng chẳng cố kỵ gì làm om lên.- Xuân Lâm, tôi thấy có kẻ sốt ruột rồi, xem ra việc điều tra của tổ chuyên án sắp đụng tới vấn đề cốt lõi, đồng chí tăng thêm lực độ đi.Nghiêm Ngọc Thành biết rõ tính cách của Diệp Xuân Lâm, cho nên không giận chút nào.- Được rồi!

Tôi thấy bọn chúng không kháng cự nổi bao lâu nữa, phía bên thành phố Hãn Hổ, tổ chuyên án cũng phái tới rồi, tôi đã nói chuyện với Mai Ngạo Hàn, cậu ta vỗ ngực đảm báo không có vấn đề gì.- Không có thì tốt, chỉ cần làm cho chính trực là ổn hết, vậy quan trọng là hành động phải nhanh.Nghiêm Ngọc Thành lại nhắc một câu.……Cuộc sống của Liễu nha nội ở huyện Ninh Bắc cứ bình bình trôi qua, tuần tự nhi tiến, việc kiến thiết kinh tế đã dần đi vào quỹ đạo, chỉ cần hoàn cảnh bên trong và bên ngoài không có biến hóa quá lớn, thì cơ bản có thể vận hành theo quán tính.

Đương nhiên, cũng không thể nói là có thể hoàn toàn buông tay bỏ mặc được, thi thoảng vẫn cần phải chú ý, thỉnh thoảng kịp thời chỉ điểm, để mọi việc luôn được tiến triển trong quỹ đạo chính xác.Tâm tư hiện giờ của Liễu Tuấn, đúng là như điều Thạch Trọng đã nói, đó là đa phần tập trung vào việc tạo nên một đội ngũ cán bộ vững mạnh, cho dù căn cứ vào phân công, bí thư mới quản lý kiến thiết cán bộ, phải do Bành Thiếu Hùng làm, nhưng thực tế Liễu Tuấn chưa bao giờ coi mình như người đứng thứ hai của huyện Ninh Bắc cả!Nếu như y đã làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc, thì việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, Liễu Tuấn không thể khoanh tay ngồi nhìn.Bởi thế trong việc xử lý Điền Hồng Quân, y làm rất nghiêm.Trước khi toàn diện chính đốn mỏ than, thì các mỏ than nhỏ đã loạn thành như thế, nếu như nói Điền Hồng Quân không có vấn đề, Liễu Tuấn không tin, huống chi khi Liễu Tuấn đọc hồ sơ vụ án của Phương Triêu Dương, ghi chép lời khai của bốn năm chục quan viên thương nhân đã hối lộ những lãnh đạo huyện ủy, trong đó cái tên Điền Hồng Quân xuất hiện với tần suất khá cao, chẳng những hối lộ Phương Triêu Dương, còn cả các vị thường ủy có trọng lượng khác, cũng có ghi chép được Điền Hồng Quân “tiến cống”.Một cục trưởng cục giám sát an toàn, nếu đơn thuần dựa vào tiền lương, thì sao có thể rộng rãi như thế?Bất quá Liễu Tuấn cũng cân nhắc xem có nên tống Điền Hồng Quân vào nhà lao không, hiện giờ không phải là lúc mới tới huyện Ninh Bắc nữa, khi đó vì chỉnh đốn mỏ than, Liễu Tuấn cần “cái đầu” của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lập uy, hiện giờ y đã dẫm chân một cái đủ làm cả huyện Ninh Bắc rung chuyển, nói là “nhất ngôn cửu đỉnh” cũng chẳng quá đáng, không cần lấy tiền đồ của Điền Hồng Quân lập uy nữa.Huống chi đừng coi thường Điền Hồng Quân chỉ là một cục trưởng cấp huyện nhỏ nhoi, hắn rất có quan hệ, trong thời gian ngắn Liễu Tuấn nhận được nhiều cú điện thoại xin xỏ, trong đó không ít các nhân vật lớn trên thành phố, thậm chí ngay cả Lý Dũng cũng gọi điện tới, uyển chuyển nhắc về việc này.Nếu là người khác thì thôi cũng được, Liễu Tuấn chẳng hề để trong lòng, nhưng điện thoại của Lý Dũng thì Liễu Tuấn cần phải suy nghĩ rồi, Lý Dũng là một trong số thành viên cốt cán của Nghiêm Liễu hệ, đi theo sát bước chân của Liễu Tấn Tài, hiện giờ là thường vụ phó thị trưởng thành phố Đại Ninh, là nhân vật quan trọng trong hệ Đường Hải Thiên.Không nể sư thì cũng phải nể phật.Không biết là Điền Hồng Quân làm sao lại móc nối quan hệ được với Lý Dũng, phóng chừng là vòng vèo nhở vả.Kẻ này đúng là có bản lĩnh!Tất nhiên Lý Dũng nói rất khách khí, chỉ hỏi đại khái tình huống, không hề có chút ý “chỉ điểm” nào, nhưng bản thân cú điện thoại của Lý Dũng đã nói rõ vấn đề rồi.Nếu như quan hệ không tới chừng mực nào đó, Lý Dũng sao có thể quan tâm?Chẳng những Liễu Tuấn gặp phải vấn đề này, ngay cả Bành Thiếu Hùng cũng gặp phải.- Huyện trưởng có thời gian không?Bành Thiếu Hùng gọi điện tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, lời nói rất khách khí.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Có, bí thư có chỉ thị gì?- đấy đấy, lại như thế rồi.Bành Thiếu Hùng cũng cười nói:- À là thế này, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với đồng chí một chút.Liễu Tuấn không do dự gì:- Được, tôi sẽ tới ngay.Tới phòng làm việc của bí thư huyện ủy, Bành Thiếu Hùng đứng dậy đón chào, mời ngồi xuống ghế sô pha.Hai người làm việc với nhau cũng không phải một hai ngày nữa, gặp nhau là đi thẳng vào chuyện, không hàn huyên khách sáo nhiều.- Huyện trưởng, liên quan tới việc xử lý Điền Hồng Quân, tôi muốn trưng cầu ý kiến của huyện trưởng một chút..Bành Thiếu Hùng nói rất có kỹ xảo, thuận miệng nói đã chiếm cứ chủ động, xử lý cán bộ là việc bổn phận của bí thư huyện ủy, phải lấy tôi làm chính, mời cậu tới là chỉ trưng cầu ý kiến thôi.Còn cuối cùng xử lý thế nào, vẫn do tôi định đoạt.Liễu Tuấn cầm chén trà lên, mỉm cười hỏi ngược lại:- Ý kiến của bí thư thế nào?Bành Thiếu Hùng trầm ngâm chốc lát, khẽ thở dài một tiếng nói:- Theo lý mà nói, Điền Hồng Quân làm việc không tới nơi tới chốn, cách chức là điều cần thiết, nhưng dù sao cũng là cán bộ lâu năm, tôi thấy, hay là cho đồng chí ấy một cơ hội.Liễu Tuấn vẫn thản nhiên như không hỏi lại:- Cho một cơ hội như thế nào?Bành Thiếu Hùng chậm rãi nói:- Ừm, ý của tôi là cho đồng chí ấy tới cục văn hóa để làm phó cục trưởng, còn cấp bậc giữ nguyên không đổi.Liễu Tuấn cười khẽ nói:- Quá nhẹ, làm như vậy không có được tác dụng giết một người răn đe trăm người, ý kiến của tôi là cho xuống công đoàn, làm phó chủ tịch, còn chức vụ trong đảng, tạm thời không an bài.

Hành vi như đồng chí này, nhất định phải xử lý trong nội bộ đảng!

Cho một cảnh cáo nghiêm khắc đi!

Còn về cấp bậc, tôi đồng ý cho giữ cấp chính khoa, không điều chỉnh.Bành Thiếu Hùng cau mày lại một chút, rồi lập tức lại giãn ra rồi gật đầu.

Chương 567: Phú quý cầu trong hiểm nguyPhó cục trưởng cục văn hóa cũng là người đứng thứ hai rồi, vẫn là một vị trí rất có thực quyền, trong con mắt của người khác, cục văn hóa chẳng phải là ban ngành chức năng quan trọng gì cho lắm, để cục trưởng cục giám sát an toàn đi làm phó cục trưởng văn hóa, quả thực là giáng liền ba cấp.Bất quá Liễu Tuấn lại có quan điểm khác.Trong mắt y, cục văn hóa cũng rất quan trọng, kinh tế phát triển, xây dựng tinh thần văn minh cũng không thể coi thường, Liễu Tuấn luôn cho rằng, một địa phương muốn phát triển, ngoại trừ kinh tế phải phát triển, thì kiến thiết đội ngũ cán bộ và tinh thần diện mạo của quân chúng, lề t hói xã hội đều vô cùng quan trọng.Ví như huyện Hướng Dương, hết sức coi trọng việc xây dựng tinh thần văn minh, làm cả diện mạo xã hội hiện ra khỏe mạnh, lộ rõ xu thế tích cực phát triển, đó là một vốn liếng vô hình làm cả thành trị tràn ngập sức sống.Loại cán bộ không chịu trách nhiệm, hơn nữa chân tay không sạch sẽ như Điền Hồng quân đưa tới cục văn hóa làm cán bộ chủ yếu hiển nhiên là rất không thích hợp.Kết quả, Điền Hồng Quân bị nhận một cảnh cáo nghiêm khắc trong đảng, tới công đoàn làm phó chủ tịch, hơn nữa là phó chủ tịch đứng thứ năm, điều này chẳng khác gì “chân trắng”.Điện Hồng Quân hận tới ngứa răng ngứa lợi, cả ngày thở vắn than dài, cũng không biết trong lòng đã giết Liễu Tuấn bao lần rồi.Nhưng hắn vẫn ở trong huyện Ninh Bắc, cho dù bụng căm hận thế nào, cũng không dám lộ ra ngoài chút nào, cho tới tận khi giám đốc Vương tới tìm hắn.Giám đốc Vương chính là tên chủ mò than xui xẻo ở hộp đêm Thiên Bách Độ, nhầm Bạch Dương khi đó mới nhậm chức thành học sinh, lại còn có có chút xung đột nhỏ với đồng chí Liễu Tuấn.Điền Hồng Quân không ngờ rằng mình gặp nạn tới mức này rồi, mà giám đốc Vương còn nhớ tới tìm hắn, khi đó hết sức kích động.- Giám đốc Vương, xin chào xin chào.Điền phó chủ tịch siết chặt bàn tay mập ú của giám đốc vương, lắc liên tục, miệng cười quả thực muốn rách mép ra rồi.Giám đốc Vương lắc đầu, tỏ vẻ rất cảm khái:- Điền cục trưởng, thật không ngờ mà.Điền Hồng Quân lộ ra ánh mắt phẫn hận:- Thôi, đừng nhắc tới nữa, xúi quẩy.Giám đốc Vương cười nói:- Điền cục trưởng, họa phúc chưa biết đâu, chuyện trên thế giới này đôi khi rất khó nói, anh thấy là chuyện xấu không ngừng lại có thể biến thành chuyện tốt, một số kẻ khi đang được thời được thế, không chừng một giây sau là y gặp xui xẻo lớn rồi.Điền Hồng Quân hơi ngẩn ra:- Giám đốc Vương, anh nói thế là có ý gì?Giám đốc Vương vừa cười vừa nói:- Ha ha, cứ nói bản thân tôi nhé, đầu năm nay huyện làm chuyện chỉnh đốn mỏ than, thoáng một cái đánh sập mấy cái mỏ than của tôi liền, khi đó tôi tức tới muốn giết người luôn ấy chứ.Điền Hồng Quân liên tục gật đầu.Cái tâm tình đó hắn hoàn toàn có thể hiểu được, khi ấy chủ các mỏ than có suy nghĩ giống như giám đốc Vương không phải là ít, nhưng mọi người sợ uy lực lớn của nền “chuyên chính dân chủ nhân dân”, nên không dám hành động bừa mà thôi.Hiện giờ họ Điền hắn chẳng phải cũng mang tâm tư này ư.- Nhưng tức cũng vô dụng thôi, mỏ than đã phá sập mất rồi?

Người sống thì không thể chết theo được.Giám đốc Vương cười khà khà, thần thái rất là đắc ý, hắn toàn thân mang đồ hiệu, trên ngón út đeo chiếc nhân vàng cực lớn, cổ tay đeo đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vung vẩy một cái di động lớn, cái gì cũng thể hiện ra phong cách của một kẻ giàu xổi, dường như trước kia khi còn làm chủ mỏ than hắn cũng không xa xỉ như thế.Điền Hồng Quân lúc này mới chủ ý tới điều ấy, tức thì trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ: - Giám đốc Vương phát tài lớn rồi sao?- Ấy, phát tài lớn gì đâu, chỉ chút lông lá thôi ấy mà.Giám đốc Vương cũng học theo phim truyền hình, nói cái giọng Hồng Kông.- Anh trông sang trọng như thế này rồi, còn bảo không nữa.Điền Hồng Quân cố ý kêu lên kinh ngạc.Phải nói trước kia Phó chủ tịch Điền làm cục trưởng, cả ngày đều quan hệ với những chủ mỏ than lắm của, cũng là kẻ được thấy sự đại rồi, cái dáng vẻ này của giám đốc Vương trong mắt hắn cũng chẳng ghê gớm gì, có điếu hiện giờ đang thất thế, hiếm có được giám đốc Vương không quên tình cũ tới tận nơi tìm, lời nịnh nọt chẳng mất tiền mua tất nhiên chẳng tội gì mà keo kiệt.Mà trước kia Điền phó chủ tịch cũng ăn của người ta không ít.Giám đốc Vương lại vung vẩy cái di động, nói với vẻ rất khoa trương:- Điền cục trưởng, chuyện này gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên thôi, không đi ra khỏi cái vùng thôn quê Ninh Bắc này, sao có thể thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài?

Nói với anh thế này nhé, trước kia lão Vương tôi ở huyện Ninh Bắc cũng coi như là người có tiền rồi, nhưng đêm so với các ông chủ lớn ở trên tỉnh thì quả thực là đom đóm so với mặt trăng, xách dép cho người ta cũng không đáng.Lần này tới Điền Hồng Quân kinh hãi thật.Giám đốc Vương trước kia huênh hoang khoác lác hắn thấy không ít rồi, đôi mắt thì mọc trên đỉnh đầu, cho rằng mình là kẻ lắm tiền nhất thiên hạ.Hiện giờ không ngờ lại nói những lời “khiêm tốn” như thế, không biết đã gặp được nhân vật giàu sang cỡ nào.Sự hiếu kỳ của Điền phó chủ tịch cũng bị khơi lên rồi:- Giám đốc Vương, hiện giờ rốt cuộc anh phát tài ở đâu thế?Ai ngờ tới lúc quan trọng, giám đốc Vương mồm mép liếng thoắng lại chơi trò nhử mồi người ta, chỉ cười nói:- Hà hà, chỉ làm chân chạy vặt cho ông chủ lớn người ta thôi.Điền Hồng Quân hoàn toàn không tin:- Giám đốc Vương, ánh nói thế là không đủ tình nghĩa rồi, lộ ra chút tin tức chẳng lẽ tôi còn có thể cướp mất miếng cơm của anh hay sao?

Chúng ta là bạn bè bao năm rồi.- Đúng đúng đúng, bạn lâu năm bạn lâu năm rồi, đi nào Điền cục trưởng, tôi mời anh một bữa, tới khách sạn Phù Dung.Giám đốc Vương mời khách, Điền Hồng Quân chưa từng từ chối, đương nhiên và vui vẻ đồng ý, ngồi lên chiếc Toyota Crown mới tinh của giám đốc Vương, đi thẳng tới tỉnh thành, dù sao công đoàn cũng không có chế độ giờ làm việc nghiêm chỉnh, nên thủ tục xin nghỉ cũng miễn luôn, hơn nữa dù Điền Hồng Quân bị giáng chức tới đây, nhưng lạc đà chết xương vẫn lớn hơn ngựa, hắn không đi tìm chủ tịch công đoàn gây chuyện đã là may rồi, người ta nào dám chủ động mò tới tìm hắn.Người ta nói kẻ trọc đầu không sợ bị người ta tóm.Hiện giờ Điền Hồng Quân là kẻ trọc đầu rồi.Hắn cùng đường làm bừa, người khác thực sự chẳng làm gì nổi hắn.Ngồi trong c mới của giám đốc Vương, Điền Hồng Quân thỉnh thoảng dụ người ta nói ra bí mật, muốn xem xem giám đốc Vương leo được lên cành cao gì, mà kiếm được vinh hoa phú quý nhường này.Giám đốc Vương rất kín tiếng, chỉ luôn miệng khen không ngớt “quý nhân” mà hắn gặp được, hận không thể đem tất cả từ ca ngợi trong thiên hạ đều dùng lên người đó, nhưng một khi Điền Hồng Quân hỏi tới cụ thể người đó tên là gì, thì giám đốc Vương rất thận trọng, chỉ qua la cho có.Điền Hồng Quân chỉ đành bỏ qua.Hắn muốn tìm hiểu “quý nhân” này vốn chỉ do tò mò thôi, dù sao hắn cũng là người trong thể chế, khác biệt rât slớn với người làm ăn thuần túy như giám đốc Vương.“Quý nhân” của giám đốc Vương phóng chừng cũng là một người thành đạt trong giới làm ăn, chắc gì đã giúp đỡ gì được hắn.Đường quốc lộ nối liền huyện Ninh Bắc với thành phố Đại Ninh cơ bản đã được hoàn thành, xe đi rất nhanh.Không bao lâu đã tới được khách sạn Phù Dung, giám đốc Vương quả nhiên là rất hào sảng, mặc dù chỉ có hai người thôi nhưng gọi một bàn thức ăn lớn, rượu cũng gọi loại nổi tiếng lâu năm.Nhìn thấy quang cảnh này, Điền Hồng Quân giật nảy mình, liên tục xua tay nói:- Giám đốc Vương, thế này quá tốn kém rồi.Nếu như trước kia người ta chủ mỏ than, hắn là cục trưởng cục giám sát, bất kể là giám đốc Vương có xa hoa thế nào, Điền Hồng Quân cũng không từ chối, nhưng hiện giờ đã thay đổi, giám đốc Vương đã là ông chủ lớn, còn hắn thì chỉ là một phó chủ tịch thất thế, cũng hổ thẹn không dám nhận.- Thế này có là cái gì chứ?

Chúng ta là bạn bè lâu năm rồi, tôi chiêu đãi anh sao có thể hẹp hòi được cơ chứ?

Điền cục trưởng, tôi nói với anh thế này, tiền kiếm được là để tiêu, tiếc một con săn sắt chả kiếm nổi con cá rô!

Trước kia nếu như tôi mà keo kiệt một chút, thì làm sao mà leo lên đường cành cao của Cố sở trưởng?

Phú quý cầu trong gian khó, Điền cục trưởng, làm người gan không thể quá nhỏ được.Giám đốc Vương nhất thời cao hứng, cuối cùng để lộ ra tin tức.- Cổ sở trưởng?Điền Hồng Quân hít một hơi khí lạnh.Hóa ra “quý nhân” của lão Vương là người trong thể chế, lại còn là sở trưởng.Cái họ “cổ” này không phổ biến lắm, hơn nữa hai chữ sở trưởng đằng sau nữa thì...

Đầu óc Điền Hồng Quân đảo nhanh như chớp, lập tức nghĩ tới một người.Điền Hồng Quân thận trọng hỏi:- Ý anh nói tới Cổ sở trưởng của sở tài chính tỉnh à?- Ha ha ha, Điền cục trưởng quả nhiên là thông minh, đầu óc rất linh hoạt, nếu như anh đã đoán được thì tôi không giấu nữa, chính là sở trưởng Cổ Vinh đó.Giám đốc Vương cười ha hả, ra chiều rất đắc ý.Cổ Vinh làm sở trưởng sở tài chính rất lâu rồi, là thân tín của phó bí thư Doãn Bảo Thanh, nghe nói có quan hệ cực kỳ thân thiết với Đồng Tiêu Sơn, bí thư thành ủy mới của Hãn Hồ, rất được coi trọng trong hệ phái Trương Quan Minh, không ngờ giám đốc Vương một tên bán than lại có vận may như thế, móc nối quan hệ được với Cổ Vinh.Chẳng trách mà hắn lắc mình một cái trở nên càng xa hoa.Có Cổ Vinh giúp, vụ làm ăn gì còn không làm được, người đứng đầu mười lăm thành phố khắp tỉnh sợ rằng ai cũng phải nể mặt ba phần, chỉ không biết làm sao lão Vương lại bám được vào Cổ Vinh.Điền Hồng Quân ngoài kinh ngạc, không khỏi hết sức hâm mộ giám đốc Vương.- Giám đốc Vương thật tài giỏi.Điền Hồng Quân giơ ngón cái lên:- Hầy, có cái gì đâu, ai cũng có sở thích khác nhau, chỉ cần anh tìm trúng được, lo gì không có cơ hội.Đang nói chuyện thì điện thoại của giám đốc Vương vang lên, giám đốc Vương lập tức đứng dậy, bấm nút nhận điện, khuôn mặt béo núc tươi cười, đôi mắt nhỏ tí hi đã không còn thấy đâu nữa.- Chào Cổ sở trưởng, vâng vâng, dạ dạ, có ở đây ạ, vâng là phòng bao z trong khách sạch Phù Dung...dạ dạ dạ, chào sở trưởng.Đặt điện thoại xuống, giám đốc Vương cười nói với Điền Hồng Quân:- Điền cục trưởng, trúng số lớn rồi, một lát nửa Cổ sở truởng sẽ tới.

Điền Hồng Quân tức thì choáng váng.

Chương 568: Triệu tập khẩn cấpTình thế huyện Ninh Bắc hết sức tốt đẹp, các nơi đều có tin vui truyền đi.Lúc ấy đồng chí Liễu Tuấn đang mở cuộc họp văn phòng huyện trưởng, thương thảo chuyện đại hổi biểu dương tổng kết cuối năm, mặc dù hiện giờ mới là trung tuần tháng mười một, nhưng chuẩn bị trước luôn là chuyện tốt.Đang họp, thì Hầu chủ nhiệm của văn phòng huyện đột nhiên đẩy cửa phòng họp chạy vào, thở hổn hển, vẻ mặt vừa kích động vừa cổ quái, ánh mắt nhìn vị trí của Liễu Tuấn càng mập mờ, tựa hồ như đang né tránh ánh mắt của Liễu huyện trưởng.Liễu Tuấn hỏi, rất là ôn hòa.Chính đang họp Hầu chủ nhiệm lại xông vào, tất nhiên là rất thất lễ, có điều Liễu Tuấn biết tính cách của Hẩu chủ nhiệm, nếu không phải có chuyện cực lớn, quyết không dám tự ý làm thế.- À, huyện trưởng có một cú điện thoại khẩn cấp, cần huyện trưởng nhận.Hầu chủ nhiệm không đợi cho hơi thở điều hòa, đã vội vàng nói:Liễu Tuấn cau mày lại, nói:- Không thể chuyển tới phòng hội nghị được sao?- E rằng, e rằng không ổn, huyện trưởng cứ nên tới phòng làm việc nghe đi.Hầu chủ nhiệm nói càng thêm lảng tránh:Những phó huyện trưởng tham dự cuộc họp tức thì sắc mặt nghiêm nghị.Không còn nghi ngờ gì nữa, đã xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa lại còn liên quan tới Liễu huyện trưởng, nếu không hầu chủ nhiệm sẽ không kiêng kỵ như thế.Liễu Tuấn gật đầu, nói với các vị phó huyện trưởng:- Hôm nay tới đây thôi, chuyện còn lại, ngày mai hãy xử lý.Mọi người vội đồng loạt gật đầu.Liễu Tuấn đứng dậy, thong thả đi ra ngoài phòng hội nghị, mọi người như vô ý tụt lại mấy bước, chỉ có Hầu chủ nhiệm theo sát, ghé vào bên tai Liễu Tuấn nói:- Là, bí thư Diệp Xuân Lâm trên tỉnh gọi điện tới.Liễu Tuấn hơi giật mình.Diệp Xuân Lâm đích thân gọi điện thoại tới cho ý, chuyện này thực sự không hề tầm thường, mặc dù Diệp Xuân Lâm và cha y trước kia đều là đại tướng của Liêu hệ, nhưng không có qua lại riêng tư gì, Diệp Xuân Lâm tìm y, nhất định là chuyện công, chỉ có điều thực sự Liễu Tuấn nghĩ không ra, giữa Diệp Xuân Lâm và mình thì có chuyện công gì để mà trao đổi.Cấp bậc giữa hai người chênh nhâu đâu chỉ một hai cấp.Liễu Tuấn rảo bước đi vào phòng làm việc của Hầu chủ nhiệm, nhấc điện thoại lên.Đoán chừng là Diệp Xuân Lâm vốn gọi điện thoại tới phòng làm việc của y, nhưng không may Liễu Tuấn đang họp, Phan Tri Nhân phụ trách ghi chép, phòng làm việc không có ai, Diệp Xuân Lâm mới gọi điện tới văn phòng chính phủ.Liễu Tuấn nói rất vững vàng:- Xin chào Diệp bí thư, tôi là Liễu Tuấn đây.Hầu chủ nhiệm nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa phòng lại, có điều cú điện thoại này đã đủ kinh động tới Hẩu chủ nhiệm rồi, không khỏi cảm thán, nha nội đúng là nha nội, đối diện với vị quan lớn quyền lực khuynh đảo một vùng như phó bí thư tỉnh ủy, mà thái độ vẫn thản nhiên, nếu đối lại là người khác, cho dù có cách điện thoại, chỉ sợ lưng cũng đã gập lại thành 90 độ rồi.- Liễu Tuấn này, đồng chí lập tức tới phòng làm việc của tôi một chuyến.Diệp Xuân Lâm nói xong câu này, liền cúp điện thoại luôn.Người này tính khí vốn không bình hòa cho lắm, lại đợi tới tận nửa ngày trời, may là Liễu Tuấn, chứ đổi lại là người khác, Diệp bí thư đã nổi cơn lôi đình rồi.Liễu Tuấn ngẩn ra một lúc, nhất thời đúng là nghĩ không ra cú điện thoại này của Diệp Xuân Lâm có ý gì, hình như giữa y và tỉnh ủy đâu có dây dưa gì trực tiếp, cho dù có bị người khác tố cáo, thì theo trình tựu cũng phải là kỳ ủy thành phố gọi điện tìm y trước, hiện giờ không ngờ lại là Diệp Xuân Lâm gọi tới, hơn nữa chỉ nói vẻn vẹn có một câu, lại còn không để người khác chuyển thay, bắt buộc phải đích thân y nghe điện mới được.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi.Liễu Tuấn không vội xuất phát, trầm tư một lát rồi gọi điện cho Bạch Dương.Khoảng thời gian này Bạch Dương rất hiếm khi ở phòng làm việc, thường xuyên ra ngoài đốc thúc điều tra.“Vụ án gian lận trong hoạt động bình chọn cá nhân tiên tiến” đã vào thời điểm mấu chốt, nghe Bạch Dương nói sắp có được tiến triển mang tính đột phát, đã tra ra tình hình của mấy người gian lận trong vụ án này, những “quan lớn” ở tầng cấp cao hơn cũng sẽ mau chóng bị đưa ra ngoài ánh sáng.Vì thuận tiện cho công việc, kịp thời trao đổi điều tra, kỷ ủy tỉnh đã phân phối cho những người phụ trách chủ yếu của tổ chuyên án điện thoại di động.Giọng của Bạch Dương rất vui vẻ.Khoảng thời gian này mọi người đều bận rộn, thời gian hai người gặp nhau không được nhiều, nhưng mỗi lần đều đầy tràn mật ngọt, hai bên đều có được sung sướng lớn nhất.Chị Bạch Dương càng ngày càng quyến luyến tiểu ngoan đồng rồi.- Chị, vụ án tiến triển thuận lợi chứ?Liễu Tuấn bình thản hỏi tới chuyện vụ án.Bạch Dương có vẻ hưng phấn:- Ừ, không tệ lắm, sắp bắt được cá lớn rồi.Liễu Tuấn hỏi:- Cá lớn gì thế?Bạch Dương không hề che dấu:- Cổ Vinh.Thực tế có rất nhiều tài liệu do Liễu Tuấn cùng cô thâm duyển, cung cấp cho cô một số ý kiến tham khảo, đầu óc Liễu nha nội linh hoạt, có thể phát hiện ra được những manh mối che dấu dưới biểu hiện bề ngoại.

Hơn nữa chưa nói cái khác, chỉ cần sự ngọt ngào khi hai người tay nắm tay cùng đọc xem hồ sơ, đủ để làm cho công tác khô khan này trở nên tuyệt diệu vô cùng rồi.Liễu Tuấn hơi kinh hãi:- Cổ Vinh thực sự có dính líu sao?- Đúng, theo tình huống hiện giờ nắm được, phân tích sơ bộ thì Cổ Vinh có vấn đề rất lớn, cái tên này giống hệt cậu, đều là hạng xấu xa.Bạch Dương cười khúc kích trong điện thoại.Liễu nha nội choáng luôn!Thế nào mà chớp mắt một cái, Cổ Vinh và Liễu huyện trưởng đã ngang nhau rồi!

Hơn nữa cùng là “hạng xấu xa”, làm gì có cái lý đó.- Em xấu như thế nào?Liễu huyện trưởng cực kỳ bất mãn, bắt đầu làm loạn, nhất thời quên mất mục đích mình gọi điện cho Bạch Dương.- Cậu còn không xấu à?

Hừ..

Tên Cổ Vinh này lợi dụng quyền thế, uy hiếp những nữ sinh tham gia chi giáo phải...

Hừm..Ở bên kia điện thoại, chị Bạch Dương giảu cánh môi đỏ mê người lên.Liễu nha nội lại lần nữa choáng váng.Quả là không ngờ Cổ sở trưởng và Liễu huyện trưởng giống nhau thật.Đương nhiên, Liễu huyện trưởng chưa từng dùng quyền thế uy hiếp nữ sinh!

Về điềm này, có khác biệt về bản chất với Cổ sở trưởng.Có điều trong lòng, chị Bạch Dương, cũng là “hạng xấu xa” giống nhau.Ha ha ha, Bạch Dương đôi khi nói chuyện chẳng khác gì trẻ con.Bất quá đó chỉ giới hạn ở trước mặt Liễu Tuấn mà thôi, còn với người khác, đồng chí Bạch Dương là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỳ ủy tỉnh, quan lớn cấp phó sở, đoan trang tú mỹ, làm người ta không dám nhìn thẳng.Liễu Tuấn hỏi:- Nói như thế là sắp có đột phá toàn diện rồi?- Đương nhiên!Giọng nói của Bạch Dương có vài phần đắc ý!- Xem tên đó ngoan cố được tới đâu!

Chị không tin không tóm được cái đuôi hồ ly của bọn chúng.Bạch Dương trước kia chưa từng có kinh nghiêm công tác ở các ban ngành có quyền lực, chuyến này lần đầu ra tay đã thắng lớn, chẳng trách khó che dấu được sự hưng phấn.Liễu Tuấn cười hì hì:- Vậy tốt rồi, xin chúc mừng Bạch chủ nhiệm.Bạch Dương hé môi cười, hỏi:- Này tiểu ngoan đồng, cậu đang làm cái gì thế?

Không chịu làm việc nghiêm túc, trong giờ làm lại gọi điện cho chị tán gẫu làm gì?Liễu Tuấn đột nhiên nhớ ra nguyên nhân mình gọi điện cho Bạch Dương, xem ra “ái tình” rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút là làm hỏng chuyện chính.Liễu Tuấn nói:- À là thế này, bí thư Diệp Xuân Lâm vừa gọi điện thoại cho em, yếu cầu em lập tức tới phòng làm việc của đồng chí ấy ngay lập tức.- Vậy sao cậu còn không mau đi đi, trò chuyện với chị làm cái gì?Bạch Dương cả kinh, thầm nghĩ tiểu ngoan đồng sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, trong tình huống khẩn cấp như vậy còn ung dung gọi điện thoại cho mình, người này thật đúng là không biết phải nói gì nữa.- Vì em không biết người ta gọi em tới làm cái gì?Liễu Tuấn rất bất mãn với sự “chậm hiểu” của chị Bạch Dương.Bạch Dương cũng cau mày lại.Đúng thế, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.- Chị cũng không nghĩ ra vì sao, liệu có phải có người tố cáo cậu không?Bạch Dương cũng không chắc chắn cho lắm.- Cho dù là có kẻ tố cáo, thì cũng phải do Dung Bách Xuyên tìm em chứ, sao lại là Diệp Xuân Lâm?- Ừ, chị cũng không hiểu nữa, cậu mau mau đi đi, đi lại biết rồi, tính khí của Diệp bí thư không tốt lắm, cậu đứng có đấu khẩu với người ta.Bạch Dương đặc biệt nhắc nhở Liễu Tuấn một câu.Cô hiểu rất rõ cái tính xấu của tiểu ngoan đầu, bình thường rất lịch sự, rất dễ nói chuyện, nhưng lỡ mà đụng vào “vảy ngược” của y, thì bất kể là ai, có là ông trời chăng nữa cũng đấu lại hết.- Chị yên tâm, nếu lãnh đạo muốn phê bình thì cứ thoải mái, em coi như gió thổi bên tai là được, giống như trước kia chị phê bình em ấy.Liễu tuấn cười nói, vẫn tỏ ra rất thoải mái.Bạch Dương thì hơi sốt ruột rồi:- Đi mau đi, đừng có quậy nữa, mau lên!Dám cho lãnh đạo phải đợi, chỉ có tiểu ngoan đồng mới dám làm.- Được em đi ngay.Liễu Tuấn cúp điện thoại, ra ngoài gọi Vương Á và Phan Tri Nhân tới, đi cái xe Santana rách nát, tới thẳng tỉnh thành.Khu văn phòng tỉnh ủy được ẩn dưới một vùng cây xanh tươi, thỉnh thoảng lộ ra góc tòa nhà đan xen giữa hai màu đen trắng, rất uy nghiêm thần bí.Mấy tiếng sau, Liễu Tuấn đã xuất hiện ở phòng làm việc của Diệp Xuân Lâm.Thư ký của Diệp Xuân Lâm vẫn là người cũ, họ Trần, dù Liễu Tuấn qua lại không nhiều, thấy y tới, nặn ra nụ cười chào hỏi:- Liễu huyện trưởng tới rồi.Tim Liễu Tuấn lại giật thót một cái, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn thật rồi?Bởi vì thư ký chuyên chức của lãnh đạo tỉnh ủy, ai chẳng là nhân vật lợi hại khôn khéo, thường ngày nếu thấy Liễu Tuấn, là tươi cười chào hỏi, chân thành không để đâu cho hết, nào giống như hiện giờ, chỉ hơi nhếch mép lên một chút mà thôi?- Xin chào Trần xử trưởng.Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi.Trần thư ký tuổi khá trẻ, hiện giờ là cấp chính xử, có điều theo Diệp Xuân Lâm vài năm nữa, sớm muộn gì cũng lên tới chức phó sở.- Xin Liễu huyện trưởng đợi một lát, tôi đi thông báo một tiếng đã.- Cám ơn!Mặt Liễu Tuấn vẫn không có chút xao động nào.

Chương 569: Liễu Tuấn và Bạch Dương bị tố cáoLiễu Tuấn và Diệp Xuân Lâm chưa bao giờ gặp nhau, vào trong, Liễu Tuấn theo đúng quy củ chào hỏi Diệp Xuân Lâm.- Chào Diệp bí thư.Diệp Xuân Lâm gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.- Ngồi đi.Diệp Xuân Lâm chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.Thế này có nghĩa là muốn bàn việc công rồi.Liễu Tuấn thản nhiên ngồi đối diện với Diệp Xuân Lâm.Diệp Xuân Lâm hỏi rất ôn hòa:- Liễu Tuấn, công tác ở huyện Ninh Bắc triển khai thế nào rồi?Liễu Tuấn cẩn thận đáp:- Cám ơn Diệp bí thư, coi như là thuận lợi.- Ừm, công tác của huyện Ninh Bắc một năm nay có khởi sắc, công của cậu và đồng chí Bạch Dương không thể không tính.Diệp Xuân Lâm gật đầu, mặt hơi lộ ra nụ cười, thể hiện sự khẳng định.- Cám ơn Diệp bí thư khích lệ.Liễu Tuấn vẫn đáp hết sức quy củ, không hề vì Diệp Xuân Lâm mỉm cười mà buông lỏng, Diệp Xuân Lâm là phó bí thư tỉnh ủy, xếp thứ năm trong thường ủy, thân ở vị trí cao lâu năm, tuyệt đối không gọi điện cho y tới đây nói chuyện vớ vẩn, một lãnh đạo muốn “chỉnh đốn” anh, thì đều khen thưởng trước, sau đo mới chơi trò “nhưng mà”.Liễu Tuấn đang đợi cái “nhưng mà” đó.Diệp Xuân Lâm vẫn dùng ngữ khí tán gẫu, rất là tùy ý:- Liễu Tuấn, quan hệ của cậu và đồng chí Bành Thiếu Hùng thế nào?- Rất tốt, Bành bí thư rất ủng hộ công tác của huyện chính phủ, các đồng chí khác cũng rất tôn trọng Bành bí thư.Liễu Tuấn càng thêm thận trọng, cố gắng tránh dùng chữ “tôi”, đóng miệng mở miệng đều nói tới “chính phủ”.Diệp Xuân Lâm lại mỉm cười, trong mắt thoáng qua một vẻ tán thưởng, mọi người đều nói tên nhóc nhà Liễu Tấn Tài là một nhân vật ghê gớm, tí tuổi đầu mà thiếu niên lão thành, cực kỳ lợi hại, thừa hưởng chân truyền của thân phụ và Nghiêm Ngọc Thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là lời đồn không sai.Còn Liễu Tuấn cảm thấy trong nụ cười của Diệp Xuân Lâm có ý tứ khó diễn tả.Diệp Xuân Lâm mỉm cười nói:- Trước kia đồng chí Bạch Dương chủ trì công tác ở huyện Ninh Bắc, các đồng chí hẳn là rất đoàn kết chứ hả?

Cảm tưởng của cậu về đồng chí Bạch Dương như thế nào?Liễu Tuấn hơi kinh hãi, chẳng lẽ có kẻ nào có hành động bất lợi với Bạch Dương?

Diệp Xuân Lâm hỏi như vậy, hình như là muốn tìm hiểu tình hình của Bạch Dương, Bạch Dương là một trong số cấp dưới quan trọng nhất của Diệp Xuất Lâm, nhưng là do Nghiêm Ngọc Thành xuất phát từ như cầu “mượn sức” Bạch Kiến Minh, chứ chắc gì là mong muốn của Diệp Xuân Lâm, nói cách khác Diệp Xuân Lâm thực tế không hiểu về Bạch Dương nhiều lắm.Có điều Liễu Tuấn không có rằng Diệp Xuân Lâm gọi y tới đây chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu về Bạch Dương, vì thời cơ không đúng, hiện giờ vụ án đã vào thời kỳ quan trọng, Diệp Xuân Lâm theo lý không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc này.- Khi bí thư Bạch Dương chủ trì công tác ở huyện Ninh Bắc, nhìn chung các đồng chí đều rất đoàn kết.

Đương nhiên, công tác luôn tồn tại chút chia rẽ, đây cũng là chuyện bình thường.Liễu Tuấn nói tới đây thì hơi dừng lại một chút.Diệp Xuân Lâm gật đầu.Liễu Tuấn nói:- Còn về cảm tưởng cá nhân tôi với bí thư Bạch Dương, thì không giấu Diệp bí thư, là vô cùng tốt, khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đơn vị công tác đầu tiên là ở tỉnh đoàn, lúc đó đồng chí Bạch Dương là cấp trên trực tiếp của tôi, đã rất quan tâm và chỉ dẫn, khi tới huyện Ninh Bắc phối hợp với bí thư Bạch Dương cũng như thế, cá nhân tôi cho rằng, bí thư Bạch Dương rất có năng lực, là lãnh đạo có sức hút và tầm nhìn đại cục.Bất kể khi nào, nói tới chị Bạch Dương thì tiểu ngoan đầu đầu chỉ có khen ngợi.Bạch Dương thực sự cũng xứng đáng được khen ngợi như thế.Diệp Xuân Lâm hỏi ngay tới:- Nói như vậy, cậu và đồng chí Bạch Dương có thể nói là bạn tốt rồi hả?Liễu Tuấn cũng không e dè gì, gật đầu đáp:- Đúng thế Diệp bí thư, tôi và bí thư Bạch Dương là bạn tốt.Diệp Xuân Lâm gật đầu, chậm rãi dựa lưng vào ghế bành lớn, trầm ngâm không nói, tựa hồ không biết phải mở lời thế nào.Liễu Tuấn thấy hơi quái lạ.Về công, Diệp Xuân Lâm có cấp bậc cao hơn y rất nhiều, về tư, Diệp Xuân Lâm là trưởng bối, nếu gặp nhau ở nhà, Liễu Tuấn phải quy củ gọi ông là “bác Diệp”, theo lý mà nói trước mặt Liễu Tuấn, Diếp Xuân Lâm không cần phải kiêng kỵ gì, có sao nói vậy mới đúng.Diệp Xuân Lâm trầm ngâm chốc lát rồi nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, kỷ ủy tỉnh nhận được tố cáo, nói đồng chí và đồng chí Bạch Dương có quan hệ nam nữ không chính đáng.Liễu Tuấn tức thì nhướng mày lên:- Diệp bí thư, tôi thấy điều này rất hoang đường.Giọng của Liễu Tuấn vẫn rất trầm ổn, không nghe ra có chút phẫn nộ nào, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén, loại ánh mắt đó ngay cả Diệp Xuân Lâm nhìn thấy trong lòng khẽ giật đánh thót một cái.- Đồng chí Liễu Tuấn, có phải là hoang đường hay không thì tạm thời chưa kết luận được, kỳ ủy phá án, chú trọng chứng cứ.Diệp Xuân Lâm bày ra thái độ làm việc công.Liễu Tuấn mỉm cười.Cho dù Diệp Xuân Lâm đảm nhận bí thư kỷ ủy tỉnh không lâu, nhưng thân ở vị trí cao đã lâu, đủ các loại cấp dưới đã gặp hết rồi, phàm là cán bộ bị tố cáo, ở trước mắt ông ta, nếu không kinh hoàng run rẩy, thì cũng phẫn nộ vô cùng, giơ tay lên trời thế thốt không có chuyện đó, chưa từng có một ai trấn tĩnh như Liễu Tuấn.- Diệp bí thư, tôi muốn biết người tố cáo cung cấp chứng cứ gì?Liễu Tuấn nói thẳng.Trước đó, Liễu Tuấn đúng là không ngờ Diệp Xuân Lâm gọi mình tới đây vì nguyên nhân này, trong chớp mắt đầu óc Liễu Tuấn tức tốc xoay chuyển vô số lần, đem chuyện này duyệt lại một lần.Có một điều có thể khẳng định, sau khi nhận được tố cáo này, Diệp Xuân Lâm nhất định ngay lập tức báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành, toàn bộ tỉnh ủy ai chả biết Liễu Tuấn là con rể tương lai của Nghiêm Ngọc Thành, trong một hai năm nữa thế nào cũng thành hôn cùng Nghiêm Phi.

Hiện giờ lại có người tố cáo Bạch Dương và Liễu Tuấn có quan hệ nam nữ không chính đáng, về tình về lý, Diệp Xuân Lâm đều không thể tự ý xử lý việc này.Trừ quan hệ của Liễu Tuấn với Nghiêm Ngọc Thành ra, thân phận của Bạch Dương lại càng mẫn cảm, là con gái của Bạch Kiến Minh bộ trưởng trung tổ, hiện giờ đang điều tra vụ án “gian lận”, lúc này xuất hiện thư tố cáo như thế, thì mức độ chân thực của nói đáng để hỏi nghi, rất có khả năng là tới từ phản kích của đối phương.Mà cái gọi là vẫn đề tác phong này, lại nói không thể nói rõ ràng được.Chỉ cần làm lớn chuyện này lên, Bạch Dương có thể tiếp tục ngồi vị trí này không là vấn đề rồi, càng chẳng cần nói tới có thể tiếp tục điều tra vụ án nữa.Đuổi được Bạch Dương đi, nỗ lực mượn sức Bạch Kiến Minh của Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn đổ sông đổ biển, nói không chừng còn làm Bạch Kiến Minh nổi giận, vì thế mà đứng về phía đối lập với Nghiêm Ngọc Thành.Con gái tôi dưới sự quản lý của cậu bị người ta ức hiếp như thế, Nghiêm Ngọc Thành cậu làm bí thư tỉnh ủy kiểu gì vậy?Quả nhiên là thủ đoạn rất cao.Đoán chừng là thư tố cáo này, tuyệt đối không chịu đưa cho kỳ ủy tỉnh, mà trung kỷ ủy và các cơ quản có sức mạnh khác đều nhận được, nhưng cũng chính vì thế mà Liễu Tuấn có thể khẳng định, Diệp Xuân Lâm đứng ở phía mình.Trong cuộc đấu tranh toàn diện này, Nghiêm Ngọc Thành Không thể thua, Diệp Xuân Lâm cũng không thể thua.Trước lợi ích lớn, lập trường của hai người là nhất trí.Bởi thế Liễu Tuấn mới thẳng thắn đòi Diệp Xuân Lâm cho xem chứng cứ.Người ta muốn dựa vào vào vấn đề tác phong quấy cho nước đục lên, thế nào cũng không thể ăn không nói có, ít nhiều phải có chứng cứ xác đáng, nếu không chẳng ai để ý, Diệp Xuân Lâm cũng sẽ không tìm Liễu Tuấn nói chuyện.Bởi vì một bức thư tố cáo nặc danh, với những thứ toàn kiểu không có lửa sao có khỏi, mà làm cho một bí thư tỉnh ủy xoay như chong chóng, thì khó có thể tưởng tượng được.Nhưng Liễu Tuấn cũng không nghĩ ra đối phương liệu có thể có chứng cứ gì chắc chắn,Theo dõi chụp ánh y và Bạch Dương bí mật hẹn hò nhau?Hoàn toàn không có khả năng.Chưa nói tới võ thuật bản thân Liễu Tuân khá cao, phản ứng mau lẹ, mà với hai vệ sĩ thiếp thân Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng chẳng phải hạng vừa, nếu như có người theo dõi, sớm đã bị bọn họ bắt rồi.Chuyện này đúng là kỳ quặc.Diệp Xuân Lâm thấy Liễu Tuấn trấn tĩnh như thế, tâm tình cũng tốt lên.Nói thực khi nhận được thư tố cáo, Diệp Xuân Lâm cực kỳ bực bội, lúc đầu Nghiêm Ngọc Thành đề nghị điều Bạch Dương tới kỷ ủy tỉnh công tác để mượn thế của Bạch Kiến Minh, Diệp Xuân Lâm trong lòng đã có ít nhiều băn khoăn rồi.Không phải băn khoăn vì việc mượn thế, ông cũng rất tán đồng cách làm của Nghiêm Ngọc Thành.Hiện giờ lực lượng Nghiêm hệ đã không còn hùng mạnh như thời Liêu Khánh Khai, là nhân vật thứ hai của Nghiêm hệ, Diệp Xuân Lâm tính khí nóng nảy cũng thường xuyên có cảm giác kìm nén, cáo chức phó bí thư này, làm không thanh nhàn như trước kia làm phó tỉnh trưởng, lúc đó Trương Quang Minh làm gì cũng suy nghĩ tới cảm thủ của ông, ít nhiều phải nhượng bộ, hiện giờ tới lượt Diệp Xuân Lâm phải nhìn sắc mặt Quang Minh Kiệt làm việc rồi.Băn khoăn của Diệp Xuân Lâm là Bạch Kiến Minh không phải là đại lão của hệ phái mình, một khi mượn thế Bạch Kiến Minh mà không được đồng ý, để tin tức tiết lộ ra, ngày tháng của Nghiêm hệ sẽ càng thêm khó khăn.Ngoài ra ông cho rằng Bạch Dương tuổi quá trẻ, chưa hề có kinh nghiệm công tác kỷ luật kiểm tra, lại là nữ đồng chí, trách nhiệm lớn như thế sợ rằng khó đảm đương rồi, chuyện này không ra tay thì thôi đã ra tay phải nhất định chiến thắng.Còn Diệp Xuân Lâm không xem trọng năng lực của Bạch Dương cho lắm.Không ngờ Bạch Dương vừa làm việc, lại đâu ra đấy, giờ còn sắp có đột phá rất lớn, khiến Diệp Xuân Lâm bất ngờ không thôi, đang vui mừng thì chui đâu ra cái tố cáo này, hơn nữa nhìn qua thì chứng cứ xác thực, làm Diệp Xuân Lâm cực kỳ tức tối.May mắn là thái độ của Liễu Tuấn làm Diệp Xuân Lâm được yên tâm.Nếu như có chuyện này thực, Diệp Xuân Lâm tin chằng trai trẻ hai mấy tuổi đầu này dứt khoát không thể trấn tĩnh như thế.Nhưng chứng cứ mà người tố cáo cung cấp, đúng là cũng rất đanh thép!

Chương 570: Là thật thì không thể giảTrong thư phòng của Nghiêm Ngọc Thành có ba người.Trừ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn ra, còn có tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài ngồi sóng vai với ông.Liễu Tấn Tài là do Nghiêm Ngọc Thành mời tới, sau khi nhận tin Liễu Tuấn bị tố cáo có quan hệ không chính đáng với Bạch Dương, Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ nhiều lần, mới gọi điện cho Liễu Tuấn Tài, mời ông có rảnh thì tranh thủ tới một chuyến, bất kể chuyện này thực hay giả đều phải báo cho Liễu Tấn Tài.Từ đạo bạn bè mà nói, Liễu Tấn Tài để con trai lại, phó thác cho Nghiêm Ngọc Thành, thì Nghiêm Ngọc Thành phải trông coi.Hai vị đại lão Nghiêm Liễu sắc mặt nghiêm nghị, còn người đương sự, đồng chí Liễu Tuấn thì lại ung dung pha trà mới nước, lấy thuốc lá ra mời hai vị, rồi tự mình châm một điểu, hít sâu một hơi, ra chiều rất thích ý.- Tiểu tử thong dong quá nhí!Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng.Có thể nhìn ra, Nghiêm bí thư rất tức giận, chỉ ngại có Liễu Tấn Tài ngồi bên, không tiệnn phát tác mà thôi.Liễu Tuấn cười nói:- Đang buồn không có chỗ nào hạ thủ, người ta lại dâng tới tận miệng, cháu đương nhiên là vui mừng rồi.

Nếu bảo cháu nói, thì hai người đều đi nghỉ ngơi đi, làm ván cờ, tán gẫu một chút, hay làm gì cũng được.

Chuyện này cứ để cho cháu, không xới tung bọn chúng lên, cháu tự xin thôi việc.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đưa mặt nhìn nhau.Nghe khẩu khí của tiểu tử này, thứ cứ như là đã túm được bím tóc của người ta rồi vậy.Người ta nói có tật giật mình, có tật không giật mình đã là ghê gớm lắm rồi vậy mà Liễu Tuấn “có tật” rồi lại còn “hiên ngang” như thế, đúng là hiếm có.- Vậy thì mấy tấm ảnh này giải thích thế nào?Nghiêm Ngọc Thành đưa tay ra gõ lên mấy tấm ảnh đặt trên bàn.Trên bàn tổng cộng có sáu tấm ảnh, toàn là Liễu Tuấn và Bạch Dương thân mật ôm nhau, bất kỳ ai mà nhìn qua một cái, đều không có gì phải hoài nghi về quan hệ không chính đáng của hai người trong ảnh.Mấy tấm ảnh này Liễu Tuấn thấy trước rồi.Buổi sáng y đã được xem trong phòng làm việc của Diệp Xuân Lâm.Chính bởi vì có chứng cứ “xác thực” như vậy, mới làm cho Diệp Xuân Lâm hết sức tức tối, ông cũng cho rằng Liễu Tuấn và Bạch Dương có vấn đề, hơn nữa quan trọng nhất là trung kỳ ủy nhất định cũng nhận được những bức ảnh này.Mặc dù hiện giờ chưa thấy có động tĩnh gì, nhưng phóng chừng là sắp rồi.Liễu Tuấn liếc tấm ảnh một cái, hết sức khinh bỉ nói:- Giả đấy.Khi ở văn phòng của Diệp Xuân Lâm, Liễu Tuấn nhìn thấy những tấm ảnh này, cũng đã cho Diệp Xuân Lâm đáp án đó, hơn nữa tiếp theo lại còn tỏ ra hớn hở vô cùng, làm Diệp Xuân Lâm chả hiểu ra sao.Hai người ở trong ảnh chính xác là Liễu Tuấn và Bạch Dương, nhưng thông qua xử lý kỹ thuật, đem hai bức ảnh của hai người chụp ở chỗ công khai hai lồng vào nhau.Bạch Dương và Liễu Tuấn đều là quan phụ mẫu chấp chính một phương, phát biểu chụp ảnh ở những trường hợp công khai là bình thường, muốn kiếm được ảnh của hai người không khó, lông vào thành hành vi “ám muội”, cũng làm được.

Mặc dù khí đó kỹ thuật vi tính chưa phát triển như đời sau, nhưng muốn chế ra những bức ảnh kiểu như thế này chẳng khó khăn gì.- Giả sao?Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài giật mình, cầm ảnh chụp lên xem lại.Thành thực mà nói, Nghiêm Ngọc Thành không xem kỹ những tâm ảnh này, khi Diệp Xuân Lâm đưa cho, ông chỉ liếc qua một cái, trong lòng hết sức khó chịu.Nghiêm bí thư không phải là nhân vật thuộc phái bảo thủ, đối với chuyện giữa những người trẻ tuổi, vốn không chú ý lắm.Nhưng nhân vật chính lần này lại là Liễu Tuấn, coi như chạm vào vảy của Nghiêm Ngọc Thành rồi.Uổng cho tên tiểu tư này thường ngày luôn miệng nói yêu thương con gái mình vô cùng, sau lưng lại làm loại chuyện này, nếu làm thì làm rồi, không biết che dấu đi sao?

Làm cho thiên hạ biết cả, đúng là quá ngang ngược.Tất nhiên, Nghiêm Ngọc Thành tức giận thì tức giận, nhưng không hề mất đi lý trí, với vị trí hiện nay của ông, tất nhiên biết nặng nhẹ, nếu như ông mất bình tĩnh, đi truy cứu Liễu Tuấn, chẳng phải là trúng kế kẻ khác?Chuyện làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng đó, Nghiêm Ngọc Thành không làm.Chỉ là không biết người khác có chịu cho hay không thôi.Liễu Tấn Tài khi nghe thấy chuyện này, trong lòng cũng rất không thoải mái, thầm trách đứa con mình làm việc lỗ mãng, ông biết hiện giờ với địa vị tiền bạc và điều kiện cá nhân của Liễu Tuấn, các cô gái xúm lấy là chuyện thường tình, nhưng cũng không nên đi đụng vào Bạch Dương chứ!Thân phận Bạch Dương thực sự quá mẫn cảm.Còn mấy về tấm ảnh kia, Liễu Tấn Tài lại càng không xem kỹ trước mặt Nghiêm Ngọc Thành.Không ngờ Liễu Tuấn lại nói những tấm ảnh này là đồ giả.Hai vị đại lão liền xem thật kỹ một hồi, cùng lộ ra vẻ hồ nghi.- Tiểu tử, làm sao ta không nhìn ra được là đồ giả?Nghiêm Ngọc Thành nửa tin nửa ngờ.- Muốn làm giả, thế nào cũng phải có chút trình độ chuyên nghiệm, nếu làm bác nhìn một cái mà biết đồ giả ngay thì còn cáo trạng cái gì nữa.Liễu Tuấn cười nói, thái độ rất thoải mái.Nghiêm Ngọc Thành sầm mặt xuống.Tiên tiểu tử thối này đúng là quá láo toét rồi, dám che cười Nghiêm bí thư mắt mũi kèm nhèm, thật giả cũng không nhìn ra được.

Nhưng bức ảnh này thực sự là khó mà phân biệt được thật giả, lời của Liễu Tuấn, chẳng thể tin được, ai mà biết tên tiểu tử này có phải đang chối quanh không?Nghiêm bí thư rất khó chịu:- Theo như cậu nói nói, thỉ cậu nhận ra được thứ này là trình độ chuyên nghiệp rồi.Liễu Tuấn giang tay ra nói:- Cháu chẳng cần trình độ chuyên nghiệp cũng biết, vì chuyện này cháu chưa từng làm chuyện này, nên khẳng định là giả!

Buổi sáng cháu đã nói với bí thư Diệp Xuân Lâm, mời ông ấy đem những bức ảnh này tới cơ cấu chuyên nghiệp giám định, kết quả sẽ mau chóng có thôi.Liễu nha nội nói những lời này rất tự tin.Giữa y và Bạch Dương ở trường hợp công chúng thực sự là hết sức thanh bạch, những tấm ảnh này bối cảnh có cái ở công viên, có cái ở trong phòng, làm giả rất có trình độ, nhưng Liễu Tuấn chưa từng cùng Bạch Dương tới những nơi đó, tất nhiên là nhìn một cái ra ngay.Tin rằng cơ cấu chuyên nghiệp rất mau chóng giám định ra thật giả.Điều Liễu Tuấn đang suy nghĩ là rốt cuộc kẻ nào đã làm ra những tấm ảnh giả đó.Người ta ra tay độc như thế, chủ yếu là muốn làm chuyện thêm rối, nhưng nhìn từ một phương diện khác cũng là muốn đẩy Liễu Tuấn vào đường cùng, dọn hết những chỗ dựa của y.Liễu Tuấn nói:- Vẫn một câu nói cũ, bọn chúng đã không chống đỡ nổi nữa rồi.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, giả sử đúng như Liễu Tuấn nói đây là ảnh ghép, thì đối phương đúng là sắp bò mò tới tận hang ổ rồi.Nghiêm Ngọc Thành hạ quyết tâm phân thắng bại, mà kết quả hiện giờ xem ra khá là có lợi với bọn họ.Đương nhiên có phải ảnh ghép hay không, phải đợi cơ cấu chuyên nghiệm đưa ra kết quả giám định.Đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.Nghiêm Ngọc Thành đi tới bên bàn nhận điện thoại:- Xin chào, tôi là Nghiêm Ngọc Thành.- Bí thư Nghiêm, tôi là Diệp Xuân Lâm, tôi báo với anh một tin, những tấm ảnh kia căn cứ vào đội kỹ thuật công an tỉnh giám định, là ảnh ghép, hay nói cách khác là đồ giả do người ta tạo ra.Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm túc nói:- Được, tôi biết rồi!

Đồng chí Xuân Lâm, chuyện này vô cùng tồi tệ, kẻ tố cáo dùng thủ đoạn vô sỉ, kỳ ủy tỉnh phải lập tức lập tổ điều tra, tuyệt đối không thể nhân nhượng.- Được, có điều bí thư Nghiêm, tạo chứng cứ giả vu khống cán bộ lãnh đạo, chuyện này đã liên quan tới phạm tội hình sự, tôi đề nghị do cơ quan công an tiếp nhận xử lý, đồng chí Liễu Tuấn là cán bộ thành phố Đại Ninh, vậy cứ giao cho cục công an Đại Ninh phụ trách.Diệp Xuân Lâm nói trong điện thoại.Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ rồi nói:- Đồng chí Xuân Lâm kiến nghị rất có lý, để tôi suy nghĩ đã.- Vâng, Nghiêm bí thư.Nghiêm Ngọc Thành hạ điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, cũng không ngồi xuống mà dựa vào bàn nói:- Ảnh là đồ giả, sở công an tỉnh đã có kết quả giám định rồi.- Sao như thế được!

Khinh người thái quá.Liễu Tấn Tài vỗ mặt bàn, mặt lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.Liễu Tấn Tài thường rất kiềm chế, không tùy tiện nổi giận, nhưng lần này thực sự chọc giận ông rồi!

Bất kể là ai, cũng không chấp nhận người khác hãm hại con mình như thế.- Ý của Diệp Xuân Lâm là để công an tiếp nhận điều tra vụ này, toàn diện điều tra, ông ấy đã điểm danh cục công an Đại Ninh.Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tấn Tài trưng cầu ý kiến.Liễu Tấn Tài phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng suy nghĩ vấn đề vẫn rất cẩn thận chu đáo:- Tôi thấy giao cho sở công an tỉnh, cứ nên giao cho tỉnh xử lý thỏa đáng hơn, dù sao Bạch Dương hiện giờ là cán bộ tỉnh, không thuộc về thành phố Đại Ninh nữa.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.Diệp Xuân Lâm đề nghị do cục công an Đại Ninh tiếp nhận vụ án này, chủ yếu là nghĩ tới Lương Quốc Cường là tâm phúc của Liễu Tấn Tài, phá án nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, còn Liễu Tấn Tài thì lại suy nghĩ vấn đề ở góc độ cao hơn.Huống hồ, Vũ Thu Hàn dù là đại tướng đắc lực của hệ phái Trương Quang Minh, nhưng đồng thời cũng là thông gia của Liễu Tấn Tài, công an tỉnh điều tra vụ án này, hẳn sẽ công bằng chấp pháp.- Bác Nghiêm, cháu thấy việc này cần phải lập tức giải thích cho bác Bạch một câu.Liễu Tuấn nhắc.Chắn chắn là Bạch Kiến Minh đã biết được tin tức, nói không chừng lúc này trong lòng đang hết sức phẫn nộ.Liễu Tấn Tài gật đầu nói:- Tiểu Tuấn nói có lý đấy.Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn, tỏ ý tán thưởng.Ý của Liễu Tuấn tất nhiên không phải chỉ là “giải thích” cho Bạch Kiến Minh, mà muốn giành được sự ủng hộ lơn hơn nữa của Bạch Kiến Minh, đồng thời cũng mượn việc này để trừ đi những tiếng nói khác trong cao tầng của phái hệ.Lần này Nghiêm Ngọc Thành quyết định ra tay, khơi lên sóng gió lớn, các đại lão trong phái hệ quan điểm khác nhau, vị thủ trưởng ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, cũng phải có lý do thuyết phục mấy vị đại lão khác.

Chương 571: Lời hứa của Vũ Thu HànGiải Anh và Nguyễn Bích Tú ngồi ở phòng khách hàn huyên, hai bà thông gia đã lâu chưa gặp nhau, cho dù thường xuyên liên lạc, cũng thường gửi đặc sản bản địa cho đối phương, nhưng dù sao vẫn không được thân thiết như gặp mặt.Bất quá lần này không khí ít nhiều có chút gượng gạo.Đương nhiên, trong lòng mỗi người đều có vết gợn mà.Nghiêm Phi vì lễ tiết, luôn ở một bên bầu bạn, nhưng rõ ràng là đứng ngồi không yên.Giải Anh và Nguyễn Bích Tú không biết phải an ủi cô như thế nào.Cô bé này ngây thở thì ngây thơ thật, song gặp phải chuyện như vậy, ít nhiều có chút nổi giận, nhưng Nghiêm Phi ngoài nổi giận, lại cũng rất lo lắng, không biết cha mình sẽ giáo huấn Tiểu Tuấn như thế nào.Nói gì thì nói Nghiêm Phi cũng rất thích Tiểu Tuấn mà.Cuối cùng khi cửa thư phòng mở ra, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cùng xuống lầu, trên mặt không ngờ có chút vẻ vui mừng, mà Liễu Tuấn thì hiên ngang đi ở phía sau, không hề có chút dáng vẻ bị “chính đốn” gì cả.Không biết tên tiểu tử này có bản lĩnh gì mà lại có thể “lừa” được hai vị đại lão?Thấy Liễu Tuấn, Nghiêm Phi vui mừng gọi một tiếng chạy tới, nhưng mới được hai ba bước, đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức dừng bước, đứng ngây ra đó, hay tay buông thóng, mười ngón tay siết chặt vào nhau tới trắng bệch, cánh môi hồng ướt mọng giảu lên, đôi mắt đen to tròn long lanh chớp chớp, nước mắt lăn qua gò má như chuỗi hạt đứt giây.Liễu Tuấn tức thì đau lòng, chẳng đề ý gì tới lễ phép nữa, chen qua người hai vị đại lão, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Nghiêm Phi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng an ủi:- Cô bé ngốc ơi, khóc cái gì chứ, toàn là giả hết, người ta vu cáo thôi, vừa rồi Diệp bí thư đã gọi điện tới, sở công an tỉnh giám định rồi, đó là ảnh giả do người ta ghép vào đấy.- Thật chứ?Nghiêm Phi cực kỳ vui sướng, tức thì ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt vẫn chảy, nhưng miệng lại nở nụ cười rực rỡ như hoa xuân.- Đã bao giờ anh nói dối em chưa?Liễu Tuấn xoa đầu cô, rồi đưa tay ra lau khô nước mắt trên mặt Nghiêm Phi.- Ba.Nghiêm Phi vẫn không yên tâm lắm, lên tiếng gọi Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười gật đầu, đầy vẻ hiền từ.“Chụt..”

Nghiêm Phi hoàn toàn yên tâm rồi, sung sướng reo lên một tiếng, rồi ôm lấy cổ Liễu Tuấn, hôn lên má y một cái, làm Liễu nha nội cho dù mặt dày hơn thớt, cũng đỏ bừng mặt, trong lòng kêu hổ thẹn không thôi.Giải Anh và Nguyễn Bính Tú đều thở phảo, bị động tác hết sức trẻ con của Nghiêm Phi, làm bật cười.Giải Anh đẩy chén trà tới trước mặt Nguyễn Bích Tú, nói với chút áy náy:- Bích Tú, nào, uống trà đi.Vừa rồi mặc dù hai người đều cố ý né tránh đề tài này, nhưng dù sao Nguyễn Bích Tú có chút lo lắng, Giải Anh thì có chút trách móc, con gái nhà mình là đứa bé tốt nhường nào, Tiểu Tuấn thực sự không ra gì rồi.Hiện giờ nghe nói là bị người khác vu cáo, Giải Anh ít nhiều có chút xấu hổ.Trách nhầm người ta mà.- Ba, chú Liễu, bọn họ vì sao lại vu cáo Tiểu Tuấn chứ?

Sao lại bắt nạt người ta chứ?

Thật xấu xa.Nghiêm Phi kéo tay Liễu Tuấn đi tới bên ghế, tức giận cáo trạng với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, cô nàng đem toàn bộ ủy khuất vừa rồi vứt tới tận chín tầng trời rồi, chỉ còn biết kêu oan cho tình lang.Nghiêm Ngọc Thành nghiêm túc gật đầu, nói:- Bọn chúng đúng là kẻ xấu, con cứ yên tâm, ba và chú Liễu sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.Nghiêm Phi hải lòng mỉm cười, quay đầu nhìn Tiểu Tuấn, vui sướng vô cùng.Liễu Tấn Tài nói với vợ:- Bích Tú, chúng ta qua nhà số tám một chút đi.Biệt thự số tám là nơi ở của Vũ Thu Hàn, trong thường ủy Vũ Thu Hàn xếp sau Quan Minh Kiệt, đứng thứ tám.Liễu Tấn Tài với Nghiêm Ngọc Thành là thông gia, với Vũ Thu Hàn cũng là thông gia, tới đây tuy là theo lời mới của Nghiêm Ngọc Thành, nhưng theo lễ số vẫn phải tới thăm hỏi Vũ Thu Hàn, thuận tiện để thăm Liễu Yên.Nguyễn Bích Tú gật đầu.Liễu Tấn Tài lại nói:- Tiểu Tuấn, Phi Phi, cùng đi nào!Các quan lớn cấp tỉnh bộ qua lại với nhau ít nhiều phải chú ý, nhất là Vũ Thu Hàn và Liễu Tấn Tài thuộc phái hệ khác nhau, càng phải chú ý ảnh hưởng, mang theo Nghiêm Phi và Liễu Tuấn tới thăm hỏi, tỉnh chất tư nhân vô cùng rõ ràng, không ai nói gì được cả.Dù sao giữa thông gia với nhau, không thể học theo Đại Vũ, ba lần qua cửa mà không vào.*** Đại Vũ, vì trị thủy mà bôn ba khắp nơi, nhiều lần đi qua nhà mà không vào, cả khi vợ sinh con nghe thấy tiếng con khóc mà vẫn bận rộn không vào nhà thăm.Mặc dù không có gọi điện thoại hẹn trước, nhưng Vũ Thu Hàn luôn có mặt ở nhà.Liễu Tấn Tài đột nhiên tới tỉnh, lại không “phong tỏa tin tức”, Vũ Thu Hàn biết tin, đoán Liễu Tấn Tài nhất định tới thăm, nên phải ở nhà đón.- Chào Liễu tỉnh trưởng.Vũ Thu Hàn vẫn y như cũ, không giỏi xã giao, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười, bắt tay với Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú, coi như hà đủ lễ số.Biết được cha già về Đại Ninh, Liễu Yên và Vũ Thu Hàn cũng ở nhà đợi.Sau khi kết hôn với Vũ Chính Hiên, công tác của Liễu Yên lại điều về Đại Ninh, làm ở cục tài chính.- Ba, mẹ.Liễu Yên nhìn thấy cha mẹ, hết sức vui mừng, nắm tay Nguyễn Bích Tú nước mắt không kìm được tràn ra, Vũ Chính Hiên đứng bên cạnh tay chân lóng ngóng, hai vợ chồng họ cực kỳ ân ái, Vũ Chính Hiên rất mực yêu thương Liễu Yên.

Liễu Yên chân thật ngoan ngoãn, quan hệ với gì Bành cũng rất tốt, từ khi vào nhà họ Vũ, Liễu Yên không bị chút ủy khuất nào, nhưng xa cách cha mẹ lâu ngày, Liễu Yên không kìm được bật khóc.Nguyễn Bích Tú vỗ tay con gái, vỗ về:- Đứa con ngốc, đang yên lành lại khóc cái gì?- Nào nào nào, Liễu tỉnh trưởng, bà thông gia, Tiểu Tuấn, Phi Phi, mau mời ngồi.Gì Bành nhiệt tình chào hỏi.Gọi Liễu Tấn Tài là “Liễu tỉnh trưởng”, Nguyễn Bích Tú là “bà thông gia” là phát minh sáng tạo của gì Bành, kết quả Nguyễn Bích Tú cũng bị ảnh hưởng, gọi Vũ Thư Hàn là “Vũ bí thư”, gọi gì Bành là “bà thông gia”Huyên náo một hồi, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên làm phục vụ, pha trà rót nước cho mọi người.Nghiêm Phi Phi ngó đông ngó tây hỏi:- Gì Bành ơi, Viện Viện đâu rồi?Cô và Vũ Viện Viện là bạn thân, lại còn cùng mua mấy gian hàng ở khu mua sắm Thiên Mã cho thuê, cũng được coi là bạn hợp tác rồi.Gì Bành cũng tỏ ra kỳ quái:- Ôi cái con bé điên điên khùng khùng đó, vừa mới rồi còn ở đây, sao thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.- Mẹ, lại đang nói xấu gì con đấy!Vũ Viện Viện từ trong phòng mình đẩy cửa đi ra, gò má đỏ hồng, rất là hưng phấn.- Phi Phi, Liễu Tuấn, hai người tới vừa đúng lúc, mau tới xem bộ y phục mới của tôi như thế nào?

Chị Mộng Doanh mua từ thành phố Nam Phương gửi cho đấy.Vũ Viện Viện vừa nói vừa quay một vòng tại chỗ, khoe bộ áo mới.Thì ra là cô nàng vừa mới chạy vào phòng để thay quần áo.Mua được y phục mới, vội mặc vào cho bạn thân xem, cũng là chuyện hợp lý, huống chi người bạn này lại còn là nhà thiết kế nổi tiếng, thì càng phải trưng cầu ý kiến chuyên gia rồi.Liễu Tuấn và Vũ Viện Viện có thói quen trêu đùa nhau rồi, vốn định thuận miệng nói xấu mấy cau để đả kích sự tin tin của cô nàng, nhưng ngại trưởng bối ngồi bên không tiện nói bừa, nên chỉ gật đầu liên tục, khen ngợi luôn mồm, làm cho Vũ Viện Viện bị khen tới chóng mặt, hoài nghi có phải hôm nay miệng Liễu Tuấn có bôi mật ong hay không.Nghiêm Phi thì dùng ảnh mắt của chuyên gia, đề xuất một số ý kiến nhỏ, ví dụ phải dùng khăn quàng màu gì, dùng túi ra sao cho hợp, nói chung là rất tán thưởng.Có cô nàng chọc cười mọi người Vũ Viện Viện này, không khí được điều tiết, mọi người đều cười vui vẻ.Liễu Tuấn hỏi:- Này Viện Viện, cô và Lý Tử Hành thế nào rồi.Vũ Viện Viện trợn mắt lên:- Thế nào là thế nào?

Vẫn như cũ!Gì Bành đau đầu hết sức, gắt:- Con bé này, không biết chừng mực gì, cả đời không lớn nổi.

Chuyện người yêu cũng không chịu để tâm, mẹ thấy Tử Hành rất là được đấy.Vũ Viện Viện không chịu nghe theo:- Mẹ, con thấy mẹ bị Lý Tử Hành cho uống thuốc mê rồi à, sao cả ngày cứ nói tốt cho anh ta thế?

Cứ như con gái mẹ không ai cần nữa, không gả đi được vậy.Liễu Tuấn thì cảm thấy có chút hiều kỳ, hóa ra tên tiểu tử Lý Tử Hành, đã lọt vào mắt gì Bành, có hi vọng thành con rể nhà họ Vũ.Đây đúng là một phát hiện mới.Gì Bành giở khóc giở cười:- Con bé này chỉ toàn nói nhăng nói cuội.Nguyễn Bính Tú hỏi:- Viện Viện năm nay bao nhiêu tuổi rồi?- Bằng tuổi với Tiểu Tuấn, ít hơn mấy tháng thôi, sắp hai mươi tử rồi.

Con xem xem Tiểu Tuấn người ta đã là huyện trưởng rồi, cai quản chục vạn nhân khẩu, còn xem lại mình đi, cứ như đứa bé không bao giờ lớn vậy.Gì Bành lại bắt đầu cằn nhằn:- Mẹ, vậy mà mẹ cũng nói được à, Liễu Tuấn là đàn ông, phải ra sức lập nghiệp; con chỉ là một cô gái, phải hưởng thụ cuộc sống, giữa con và anh ta, không thể so bì được.Vũ Viện Viện nói rất hùng hồn, chẳng chịu thua kém.Gì Bành nghẹn họng không nói lên lời.Liễu Tuấn nghìn Nghiêm Phi đầy yêu thương, cười nói:- Lời này cùng có lý, Phi Phi nhà cháu, cũng là cô bé mãi mãi không lớn.- Đúng đấy.Vũ Viện Viện có đượng “chi viện” lại càng thêm tự đắc.Vũ Thu Hàn hắng giọng một cái, trừng mắt nhìn Vũ Viện Viện, trách cô không biết lễ phép, Vũ Viện Viện liền lén lè lưỡi ra, không lên tiếng nữa.- Liễu tỉnh trưởng, những bức ảnh kia, tổng đội kỹ thuật của sở đã xác nhận là ảnh ghép, anh hẳn là biết rồi chứ?Vũ Thu Hàn hỏi Liễu Tấn Tài, không cố kỵ gì cả.Tuy nói tỉnh ủy có điều lệ bảo mật, nhưng chuyện như thế này khó mà che dấu được, nhất là thời khắc mẫn cảm như hiện nay, tin tức giữa các thường ủy rất linh thông.Liễu Tấn Tài gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm trọng.- Vụ án này, chừng sẽ do tỉnh làm, anh yên tâm đi, tôi sẽ đích thân đốc thúc.Vũ Thu Hàn nói không nhiêu, nhưng xưa nay nói là giữ lời.Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:- Được.Ông hiểu tính cách của Vũ Thu Hàn, cũng không nói khách sáo.

Chương 572: Nổi giận lôi đìnhTrong phòng làm việc của tỉnh trưởng, Trương Quang Minh và Vũ Thu Hàn ngồi đối diện nhau, cả hai chỉ uống trà hút thuốc không nói một lời, sắc mặt đều không dễ coi, nhất là Trương Quang Minh.Vụ án tố cáo Liễu Tuấn và Bạch Dương, làm cho Trương Quang Minh vô cùng bị động.Bạch Kiến Minh sau khi nghe nói chuyện này, nổi giận lôi đình, lập tức thiếp tập phó bí thư Tương Hoành Bác, mặt sầm lại nói với lão ta y kiến của mình:- Cán bộ của tỉnh ủy, mà tới ngay cả an toàn bản thân cũng không được đảo bảo, bị người ta vu cáo, đây là hiện tượng không bình thường, trung kỳ ủy là cơ quan thượng cấp trực tiếp của kỷ ủy tỉnh, đối với chuyện này cần phải tỏ rõ thái độ.Bạch Kiến Minh không hề che dấu sự yêu quý đối với con gái của mình.Tương Hoành Bác rất uất ức.Chuyện này trung kỳ ủy cũng nhận được thư tố cáo và ảnh giả, lúc đầu Tương Hoành Bác còn thầm vui sướng, kết quả vui mừng chẳng được bao lâu thì được cho biết ảnh chụp là đồ giả, Tương Hoành Bác còn không tin lắm, lại đưa ảnh cho trung tâm kỹ thuật bộ công an giám định, kết quả có kết luận y như ở tỉnh.Thế là Tương Hoành Bác biết rằng chuyện phiền phức rồi.Trực tiếp ra tay với cán bộ tỉnh ủy, làm giả chứng cứ hãm hại, là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, huồng hồ hai bên bị vu cáo, một là con gái bộ trưởng trung tổ, một là con trai của tỉnh trưởng, vấn đề lại càng thêm nghiêm trọng, nếu không có một thái độ rõ ràng là dứt khoát không được.Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được, đây chính là trò của những đối tướng bị điều tra trong vụ án “ gian dối bình chọn cá nhân tiên tiến của hoạt động chi giáo” gây ra.Tương Hoành Bác biết rất rõ sức nặng của Bạch Kiến Minh trong mắt các đại lão ở trung ương, chức vụ bộ trưởng trung tổ, là khó nắm giữ nhất, Bạch Kiến Minh được chọn đảm nhiệm chức vụ này, bản thân nó tự nói lên vấn đề rồi.Theo Tương Hoành Bác biết, năng lực công tác của Bạch Kiến Minh rất mạnh, rất được các đại lão đứng đầu ủng hộ.Nếu như trước đó Bạch Kiến Minh giúp đỡ Nghiêm Ngọc Thành còn khá kín đáo, vậy bây giờ đã thành công khai rồi, thậm chí vì thế khiến cho phái hệ Nghiêm Ngọc Thành và phái hệ Bạch Kiến Minh liên thủ xuất kích cũng có khả năng.Đó là kết quả mà các đại lão của hệ phải Tương Hoành Bác không muốn nhìn thấy, cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn, cho dù vì thể bỏ mặc kẻ nào đó cũng không tiếc.Tương Hoành Bác còn nghe nói chủ nhiệm Chu Dật Phi đã đem chuyện này nói trước mặt thủ trưởng số một rồi.Nghe nói một trong số người đương sự của vụ án này là Liễu Tuấn, học trò của Chu Dật Phi, Chu Dật Phi không con không cái, đối với người học trò nhỏ này sủng ái vô cùng, như con đẻ của mình vậy.Trọng lượng của Chu Dật Phi trước mặt các đại lại đứng đầu, Tương Hoành Bác cũng biết ít nhiều.Ngoài ra nghe nói bí thư tỉnh ủy Tiễn Kiến Quân khi nói chuyện với các đại lão cao tầng của phái hệ mình, cũng tỏ ra quan tâm tới chuyện này, bởi vì cho rằng đây là một tình huống không bình thường, nên được coi trọng, đối với cán bộ kỷ ủy kiên trì chính nghĩa, nhất là nữ cán bộ trẻ tuổi như Bạch Dương, phải tăng cường bảo vệ, nếu như trừng phạt các phần tử xấu, sẽ càng làm bọn chúng thêm ngông cuồng.Còn về phần các đại lão của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành cũng vì chuyện này mà cơ bản thống nhất tư tưởng, quyết định toàn lực ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, đánh một trận lớn, nguyên nhân là vì đối phương vi phạm quy tắc trước, sử dụng thủ đoạn đê tiện mà mọi người căm hận.Đấu tranh cũng được, đó là điều không thể tránh khỏi.Nhưng loại thủ đoạn tạo chứng giả, vu oan hãm hại này lại là cấm kỵ, giả sử cách làm này cũng được chấp nhận, thì toàn bộ quy tắc sẽ bị phá hỏng sạch sẽ.Tình thế ép buộc, Tương Hoành Bác sau khi đi gặp Bạch Kiến Minh trở về, lập tức được mấy vị quan lớn liên hệ, thông báo thái độ của nhân vật đứng đầu hệ phái về chuyện này.Không nhân nhượng, không nương tay.- Ngu xuẩn.Trương Quan Minh rít mấy hơi thuốc rồi từ trong miệng rít lên hai chữ như vậy.Hiện giờ còn chưa làm rõ được kẻ nào đã làm ra cái bức thư tố cáo này, nếu mà biết, không đợi cho Nghiêm Ngọc Thành ra tay, Trương tỉnh trưởng sẽ bóp nát hắn trước.Tên ngu xuẩn đó đã đẩy cả phái hệ vào trong vòng xoáy.Sợ rằng trong con mắt của một số đại lão như Bạch Kiến Minh, ắt cho rằng việc này đã được một lãnh đạo nào đó chỉ thị rồi.

Trương Quang Minh thử đặt mình vào vị trí của Bạch Kiến Minh và Nghiêm Ngọc Thành, sợ rằng cũng có suy nghĩ này.Vũ Thu Hàn chỉ im lặng hút thuốc.Trương Quang Minh đột nhiên hỏi:- Tối ngày hôm qua Liễu Tấn Tài tới nhà anh rồi hả?Vũ Thu Hàn gật đầu.- Ông ta nói gì.Khóe mắt Trương Quang Minh giật giật mấy cái, mặt càng sa xầm thêm.- Ông ấy chẳng nói gì, chỉ tán gẫu chuyện thường ngày.Vũ Thu Hàn có sao nói vậy.Trương Quang Minh khẽ hừ một tiếng.Vũ Thu Hàn nói:- Chuyện này chúng ta phải chủ động.Trương Quang Minh nhìn Vũ Thu Hàn hỏi:- Làm thế nào?Vũ Thu Hàn dập tắt mẩu thuốc lá, thở ra một hơi dài nói:- Trên cuộc họp thường ủy, chúng ta chủ động đề xuất ra, thành lập tổ chuyên án, lập trức triển khai điều tra.

Đó là điều phải làm đầu tiên.

Thứ hai, tôi thấy phải chuẩn bị làm chút nhượng bộ thôi, tiếp tục đấu cứng, chỉ càng làm tình huống thêm bị động.Trương Quang Minh quai hàm bành ra, hồi lâu không nói.Trong một phòng bao quen thuộc của khách sạn Thu Thủy, Liễu huyện trưởng đang mời khách ăn cơm.Khách không nhiều, chỉ có Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến, nhóm Vương Bác Siêu cùng với Khâu Viên Triêu.

Từ sau “sự kiện Tạ Vạn Lợi”, Khâu Viên Triêu thông qua khảo nghiệm, chính thức được tiến vào nhóm Lương Quốc Cường, đương nhiên không thân cận như mấy người ở “Bảo Châu bang” có điều được coi là người mình rồi.- Nào nào nào, uống rượu đi, cứ nghiêm mặt làm cái gì, uống rượu không phải là để kiếm niềm vui sao?

Nào mọi người cùng cạn chén.Khách khứa cả đám khách sắc mặt nặng nề, Liễu nha nội thấy quá ngột ngạt, liền nâng chén rượu lên mời mọi người.Trình Tân Kiếm nốc cạn cả chén Mao Đài, vỗ mạnh lên bàn, nổi giận đùng đùng nói:- Tiểu Tuấn, lũ khốn này cũng quá ngông cuồng rồi, dàm chơi trò đểu này.Vương Bác Siêu cũng lên tiếng phụ họa:- Đúng, phải cho chúng một bài học.Lương Quốc Cường lạnh lùng nói:- Hiện giờ ngay cả người còn chưa tìm thấy, cậu đi dạy dỗ ai?Vương Bác Siêu cúi đầu xuống ngậm miệng lại.Đám sư huynh đệ bọn họ rất là sợ Lương Quốc Cường.- Huyện trưởng, tôi nghe nói tỉnh đã lập thành tổ chuyên án, chính thức điều tra vụ này rồi.Khâu Viên Triều lên tiếng thăm dò, Liễu Tuấn gật đầu:- Bí thư Vũ Thu Hàn đã đề xuất ra trên hội nghị, do chính ông ấy đảm nhiệm tổ trưởng tổ chuyên án.Khâu Viên Triêu thấy đầu váng vất.Vũ Thu Hàn xếp thứ tám trong thường ủy tỉnh ủy!

Đích thân đảm nhận tổ trưởng, quy cách điều tra ngang bằng “vụ án gian lận trong hoạt động chi giáo”, từ đó có thể thấy tỉnh ủy coi trọng vụ án này thế nào.Nha nội đúng là nha nội, quả nhiên là đãi ngộ khác người.- Hừ, nói thực, tôi chả tin cái đám trên tỉnh đó.Trình Tân Kiến trừng đôi mắt trâu lên, oang oang nói, chẳng kiêng kỵ cái gì.- Người sáng suốt nhìn một cái là thấy chuyện vu cáo này liên quan tới lũ bị điều tra vụ gian lận kia, trừ bọn chúng ra còn ai dám mạo hiểm lớn như vậy mà trêu ghẹo vào Tiểu Tuấn với Bạch Dương chứ!Trình Tân Kiến nói rất có lý.Mọi người đều gật đầu, ngay cả Lương Quốc Cường cũng chậm rãi gật đầu.- Lương thư ký, tôi thấy không cần đợi cái đám trên tỉnh điều tra nữa, cục chúng ta có thể chủ động trước, nói thế nào thì Tiểu Tuấn là huyện trưởng huyện Ninh Bắc, là cán bộ của Đại Ninh, chúng ta điều tra vụ án này cũng là chuyện đương nhiên.Trình Tân Kiến nhìn Lương Quốc Cường nói.Lương Quốc Cường bưng chén rượu, cau mày không nói.Ông cũng có chỗ khó xử của mình.Vụ án này đã đưa lên cuộc họp thường ủy, hơn nữa đã hạ công văn, cục công an Đại Ninh là đơn vị cấp dưới, không tiện nhúng tay vào, điều đó rất kiêng kỵ.Nhưng mà Trình Tân Kiến nói cũng rất có lý, lỡ chẳng may vụ án này liên quan tới cán bộ cao cấp quan hệ mật thiết với Quan Minh Kiệt, Vũ Thu Hàn và công an tỉnh liệu có bị ảnh hưởng không?Mọi người đều lăn lộn trọng hệ thống công an nhiều năm rồi, rất hiểu cái thủ pháp “thay kèo đổi cột”, Lương Quốc Cường cũng biết, vụ án này không chỉ liên quan tới danh dự của Liễu Tuấn và Bạch Dương, mà còn ảnh hưởng cuộc “long hổ tranh đấu” trên tỉnh, nếu như bị đám người đó biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, thì quá thiệt rồi.- Tra!Lương Quốc Cường trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.- Hay lắm!Trình Tân Kiến và Vương Bác Siêu nhìn nhau xoa chân múa tay, mặt đầy vẻ hưng phấn, kẻ nào dám gây khó dễ cho Liễu Tuấn, bọn họ sẽ cho kẻ đó biết tay.- Sư phụ, vụ án này cục công an Đại Ninh có thể điều tra, nhưng không thể công khai.Liễu Tuấn vội nhắc.Lương Quốc Cường cười, bình thản nói:- Sư phụ con còn chưa hồ đồ như vậy đâu.Liễu Tuấn liền yên tâm.Khâu Viên Triêu đột nhiên nói:- Huyện trưởng, tôi thấy cục công an huyện cũng có thể điều tra một chút.Chẳng đợi Liễu Tuấn trả lời, Trình Tân Kiến đã vỗ bàn nói oang oang:- Thế mới đúng chứ!

Cục công an huyện cũng không thể ăn không ngồi rồi được.Khâu Viên Triêu lộ ra vẻ xấu hổ, may mà hắn quan hệ với Trình Tân Kiến cũng được một thời gian, đối với tính khí của người thô lỗ này nắm rõ như lòng bàn tay, nên không so đo.Liễu Tuấn mỉm cười nhìn hắn khích lệ.Khâu Viên Triêu hai tay ôm ngực, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, đây là thói quen của hắn, mỗi khi gặp chuyện quan trọng, đều vô tình làm động tác này.- Huyện trưởng, tôi cho rằng có lẽ người trong huyện chúng ta có quan hệ nhất định với chuyện này.Liễu Tuấn ôn hòa hỏi:- Hả sao lại kết luận như vậy được?- Căn cứ vào tình huống hiện giờ phân tích, bên trong thư tố cáo chẳng những có ảnh chụp làm giả, mà còn có hiểu biết nhất định với hành vi của huyện trưởng và Bạch bí thư, hẳn là việc làm của kẻ tương đối am hiểu hai vị lãnh đạo.Khâu Viên Triêu nói ra cách nhìn của mình.

Chương 573: Sấm ẩn trên chín tầng trời- Chị à, chị có khỏe không.Liễu Tuấn gọi điện cho Bạch Dương.Sau khi thư tố cáo xuất hiện, Bạch Dương chịu áp lực rất lớn, vì cho dù ảnh là giả, nhưng quan hệ giữa cô và Liễu Tuấn lại tồn tại thật.Bạch Dương bản chất là một người thành thực, nên luôn canh cánh trong lòng, luôn cảm thấy mình mắc nợ Nghiêm Phi.Bởi thế phản ứng của Bạch Dương không hề kịch liệt như mọi người nghĩ.Diệp Xuân Lâm sau khi tìm Liễu Tuấn nói chuyện, cũng tìm Bạch Dương, có điều ngữ khi ôn hòa hơn nhiều, khi ấy Liễu Tuấn đã nói rõ với Diệp Xuân Lâm, bức ánh là đổ giả, cho nên cuộc nói chuyện với Bạch Dương chỉ mang tính chất an ủi, nói lãnh đạo tỉnh ủy tuyệt đối tin tưởng cô, bảo cô không nên mang gánh nặng tư tưởng gì.Cây ngay không sợ chết đứng.Không cần đề ý tới tố cáo bịa đặt, cứ làm tốt công việc là được.Vốn cho rằng Bạch Dương sẽ kích động, thậm chí hết sức phẫn nộ, không ngờ Bạch Dương cực kỳ bình tĩnh, lặng lẽ nghe Diệp Xuân Lâm nói xong, từ đầu tới cuối không tỏ thái độ, chỉ trước khi rời khỏi phòng làm việc của Diệp Xuân Lâm, nói mấy câu kiểu như “cám ơn tổ chức quan tâm”, làm Diệp Xuân Lâm giật mình.Cô gái này quả nhiên là khác biệt với người thường, khí độ giáo dưỡng đều là hàng đầu, nếu như là người khác, sợ rằng sớm đã khóc lóc náo loạn, lợi hại hơn còn nhất định bắt tổ thức phải có câu trả lời.Sau khi chuyện xảy ra, Liễu Tuấn rất tự giá, không tìm tới nơi ở của Bạch Dương nữa, chỉ giữ liên lạc qua điện thoại.Thời kỳ đặc biệt, phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.- Vẫn khỏe.Giọng nói của Bạch Dương có chút cô đơn.Liễu Tuấn lòng thấy xót xa, nhưng lúc này y cũng không có cách nào an ủi bạch dương, xem ra chỉ đợi tới khi chuyện này kết thúc, dần dần phai mờ, từ từ mới tính vậy.- Vụ án có tiến triển không?- Sắp rồi, chứng cứ của Cổ Vinh cơ bản đã thu thập đủ, một hai ngày nữa sẽ chính diện giao phong với hắn.Nói tới công việc, tinh thần Bạch Dương lại phấn chấn.Có lẽ lúc này, công việc là cột trụ tinh thần cho cô.Liễu Tuấn vui mừng, chỉ cần hạ được Cổ Vinh, ít nhất cũng đánh dấu cho “chiến dịch” này thu được thắng lợi mang tính giai đoạn.Vụ án phát triển đúng như dự liệu của Bạch Dương, đối mặt với rất nhiều chừng cứ tổ chuyên án nắm được, Cổ Vinh cho dù giảo hoạt, cuối cùng cũng không giữ được phòng tuyến, từng bước bị bóc trần.Cổ Vinh thừa nhận, trong lần “phân phối và bình chọn cá nhân tiên tiến” lần này, hắn đã lợi dụng chức quyền, uy hiếp dụ dỗ ba nữ sinh đại học phát sinh quan hệ không chính đáng, sau đó đưa bọn họ vào làm việc ở ban ngành trực thuộc tỉnh, trong đó có một nữ sinh thậm chí căn bản không tham gia hoạt động chi giáo, Cổ Vinh sai cấp dưới làm giả, để nữ sinh kia mạo danh thay thế, tiến thẳng vào sở tài chính, sau đó giữ quan hệ không chính đáng thời gian dài với hắn.Sau khi tỉnh ủy hạ văn bản lệnh tạm ngưng công tác, Cổ Vinh bất chấp văn kiện của tỉnh ủy, tiếp tục để nữ sinh kia làm việc bình thường, tới tận khi tổ chuyên an bắt đầu điều tra, Cổ Vinh mới ép nữ sinh kia tạm dừng công việc, nhưng vẫn nhận lương như thường.Cổ Vinh lập tức bị tổ chuyên án tỉnh ủy tuyên bố song quy.Vừa song quy, thêm nhiều vấn đề liền bị lôi ra, một số đồng sự ở Sở tài chính thường ngày bất hóa với Cổ Vinh, ào ào tố cáo, Cổ Vinh trong thời gian làm sở trưởng đã lạm dụng chức quyền, cung cấp rất nhiều điều kiện có lợi cho các xí nghiệp, chiếm đoạt tài sản quốc gia, là điển hình loại quan thương câu kết.Đối diện với vô số chứng cứ tố cao ùn ùn kéo đến, Cổ Vinh liền chơi trò chết chùm cả đám, lần lượt khai báo rất nhiều hành vi phạm pháp, làm cho tổ chuyên án kinh hãi là rất nhiều vấn đề Cổ Vinh khai báo, lại liên quan tới chủ nhiệm đại biểu nhân dân tỉnh, phó bí thư hiện nhiệm là Doãn Bảo Thanh.

Tổ chuyên án lập tức đem những tình huống này báo cáo cho Diệp Xuân Lâm.Diệp Xuân Lâm cũng không chậm trễ, lập tức báo cho Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành ra chỉ thị:- Các đồng chí tổ chuyên án làm rất tốt, đã vất vả rồi.

Xuân Lâm, phải thừa thắng truy kích!

Có điều phải khống chế tốt phạm vi và phương hướng.Diệp Xuân Lâm hiểu ý, quay về bố trí.Tổ chuyên án đáo sâu thêm vấn đề, không ngờ có được đầu mối “vụ án vu cáo”, liên hệ cùng sở công an tình, lần theo dấu vết, tìm tới được giám đốc Vương và Điền Hồng Quân.Thì ra thư vu cáo, là do giám đốc Vương và Điền Hồng Quân làm theo chỉ thị của Cổ Vinh.Hai kẻ này tất nhiên lập tức sa vào lưới pháp luật.Theo lời khai của Điền Hồng Quân, khi Cổ Vinh sai khiến hắn vu cáo, hắn vô cùng sợ hãi không dám nhận lời, về sau giám đốc Vương uy hiếp, nếu như không chịu hợp tác sẽ đem chuyện trước kia ăn của đút báo ra.Điền Hồng Quân tức thì dao động, thêm vào Cổ Vinh hứa hẹn với hắn rất nhiều, nói chỉ cần đánh đổ Bạch Dương và Liễu Tuấn, sẽ điều hắn về sở tài chính làm phó xử trưởng, dưới sự uy hiếp dụ dỗ của hai kẻ kia, Điền Hồng Quân không thể không nhận lời.Phải nói, toan tính của Cổ Vinh rất khôn khéo, có thể kéo đổ Liễu Tuấn và Bạch Dương, làm mọi chuyện rối lên là tốt nhất, chẳng may thất thủ có thể đẩy toàn bộ lên Điền Hồng Quân, nguyên nhân người này bị Liễu Tuấn xử phạt, có động cơ báo thù, đẩy hắn ra có thể lừa qua cửa được.Cổ Vinh không ngờ, Điền Hồng Quân chưa bị đổ thì hắn đã rớt đài trước.Hạ được Cổ Vinh, mấy cán bộ liên quan tới vụ án trong sở tài chính có liên quan cũng toàn bộ sa lưới pháp luật.Tổ chuyên án nhận được chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành, thừa thắng truy kích, rất nhiều cán bộ sở nhân sự và một số cán bộ tỉnh đoàn, liên quan tới việc dùng chức quyền mưu lợi cá nhân, bị lôi ra.Tới cuối năm, vụ án lới oanh động một thời, cơ bản tiến vào giai đoạn kết thúc.…- Ngọc Thành, đã lâu rồi cậu không tới thăm lão già này rồi đấy!Trong một căn tứ hợp viện cổ kính ở kinh thành, Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành ngồi đối diện nhau, hai thầy trò không ngờ đang thưởng thức trà đạo, Chu tiên sinh từng bước từng bước, đều hết sức bài bản.- Thầy thích cái thừ này từ khi nào thế?Nghiêm Ngọc Thành tỏ mỏ hỏi, thuận tiện đem lời “khiển trách” của Chu tiên sinh gạt sang một bên, rất có trình độ.Mỗi lần vào thủ đô họp, Nghiêm Ngọc Thành dù bận thế nào, đều tranh thủ thời gian tới thăm Chu tiên sinh.Đây là thói quen tôi.Chu Tiên Sinh mỉm cười nói:- Hà hà, điều là học Kiến Minh đấy, hiện giờ ông ấy mê trà đạo rồi, nói pha trà có thể tu thân dưỡng tĩnh.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, cầm chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm.Chu tiên sinh hỏi rất tùy ý:- Ngọc Thành, nghe nói lần giao phong này cậu đã nắm chắc thắng lợi rồi.Trước mặt thầy giáo, Nghiêm Ngọc Thành không hề che dấu:- Vâng, đại cục hẳn là đã định rồi.- Lần này ra tay nắm thời cơ rất tốt.Chu tiên sinh gật đầu tán thưởng.- Bất quá, xử lý hậu quả thế nào, cầu phải suy tính cho kỹ.Nghiêm Ngọc Thành hơi cúi người, cung kính nói:- Xin thấy chỉ điềm.Chu Tiên Sinh chậm rãi nói:- Cuộc giao phong này quá ấm ĩ, rất nhiều thủ trưởng đều quan tâm.Nghiêm Ngọc Thành giật mình.Không ngờ giao phong ở một vùng, lại khiến cho nhiều thủ trưởng quan tâm, thủ trưởng trong miệng Chu tiên sinh, đó chính là nhân vật lớn thực sự ghê gớm rồi.- Cậu có biết bọn họ chú ý điều gì không?

Bọn họ không chú ý tới thắng bại của việc này, mà chú ý tới cậu.Chu tiên sinh nhìn Nghiêm Ngọc Thành, nói từng chữ một.- Cậu thua, thì đương nhiên không cần phải nói gì nữa.

Nhưng hiện giờ cậu thắng rồi, cũng không phải là vạn sự thuận lợi, ấn tượng cậu cấp cho người ta là quá khí thế, Ngọc Thành này, phải hiểu đấu tranh ngoại giao, làm sao khống chế toàn cục, sấm rền ẩn trên chín tần trời, phải nhẫn nại, không thể chỉ biết tới thắng lợi, cậu đã hiểu chưa?Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy, cúi đầu nói:- Cám ơn thầy chỉ điểm.Vụ án gian lận hoạt động chi giáo xôn xao nửa năm cuối cùng cũng khép màn.Cán bộ dính líu tới vụ án, trong đó bao gồm Cổ sở trưởng, hiện giờ đều đã được kỷ ủy giao cho cơ quan tư pháp xử lý.Bị vụ án này ảnh hưởng, ban bệ cán bộ lãnh đạo cao tầng và một số ban ngành trực thuộc tỉnh cũng có chút biến hóa.Làm người ta chú ý nhất là, Doãn Bảo Thanh phó bí thư tỉnh ủy vì nguyên nhân sức khỏe mà nghỉ hưu trước thời hạn, không đảm nhận chức vụ lãnh đạo đại hội nhân dân và chức vụ trong đảng nữa, bí thư tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành được tuyển chọn làm chủ nhiệm đại biểu nhân dân tỉnh trên đại hội nhân dân.Phó thị trưởng Quách Kỳ Lương được chọn làm thưởng thủy tỉnh ủy, hiệp trợ Trương Quang Minh triển khai công tác, trong tỉnh chính phủ xếp ngay sau Quan Minh Kiệt.Như vậy trong thường ủy tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành nắm vứng năm ghế, thêm vào tư lệnh viên quân khu tỉnh, trong tay Nghiêm Ngọc Thành đã có sáu phiếu gần một nửa rồi.Mà cùng với việc Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu, tỉnh ủy chỉ còn lại một chính ba phó thư ký, trên cuộc họp văn ph bí thư, Nghiêm Ngọc Thành thêm vào Diệp Xuân Lâm, cũng chiếm cứ ưu thế nhất định.Ban bệ sở tài chính thay máu lớn, Mai Ngạo Hàn được điều làm sở trưởng, phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Điền Văn Minh điều làm phó bí thư thị ủy Hãn Hồ, thị trưởng tạm thời.Phó bí thư Đại Ninh là Dung Bách Xuyên được điều làm phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy.Phó thị trưởng thường vụ Bảo Châu là Lưu Hòa Khiêm thanh vị trí của Dung Bách Xuyên, cấp bậc hành chính được điều chỉnh thành cấp chính sở.Chủ nhiệm Hồng Nhạc Tụng, Tề sở trưởng phạm sai lầm nhất định trong vụ án gian lận, cũng bị xử phạt tương ứng của đảng, cuối cùng vẫn giữ được vị trí hiện có.Còn các đồng chí cán bộ kỷ ủy tỉnh như Bạch Dương trong vụ án này biểu hiện ưu tú, được tỉnh ủy thông báo biểu dương, tập thể phòng giám sát thư nhất vinh dự được nhận huân chương hạng hai.Tỉnh ủy quyết định do Quách Kỳ Lương triển khai lại công tác bình chọn cá nhân tiên tiến hoạt động chi giáo và phân phối biên chế, Quách Kỳ Lương là bí thư tỉnh đoàn tiền nhiệm, đảm nhận công tác này rất thích hợp.

Chương 574: Xóa khu gộp xãLiễu Tuấn ở cuộc họp văn phòng bí thư chính thức đề xuất kiến nghị “xóa khu gộp xã”, kiến nghị này này vừa đưa ra, các vị bí thư khác đều đưa mặt nhìn nhau, thấy vị huyện trưởng này đúng là suy tính kỳ lạ chẳng bao giờ hết cả.Hiện giờ toàn huyện có chín khu công sở, có bảy mươi lăm xã thị trấn, theo đề nghị của Liễu Tuấn, triệt tiêu toàn bộ các khu công sở, các xã thị trận quy mô nhỏ thì sát nhập lại, lập thêm nhiều thị trấn, giám bớt số xã, đó là một công tác rất lớn, chưa nói liệu có khiến cho “xã hội chấn động” không, riêng việc bố trí cán bộ dư ra sau khi xóa khu gộp xã, đã là một vấn đề đau đầu.*** khu công sở: là một cấp hành chính trước kia, hiện giờ đã thành tàn tích rồi, chẳng cần biết tới nữa.Hiện giờ chủ tịch đại biểu nhân dân và người đứng đầu đảng chính phủ 75 xã thị trấn, đều là cán bộ cấp phó khoa, một số đảng ủy xã thị trấn tư cách lão thành, còn là cấp chính khoa.

Cùng là đãi ngộ cấp chính khoa, bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan là Lữ Xuân Lai vẫn là thường ủy huyện ủy, còn bao nhiêu cán bộ phó khoa, chính khoa của chín khu công sở kia phải sắp xếp vào chỗ nào?

Bảy mươi lăm xã thị trấn sát nhập thành hai mươi, ít nhất có mấy trăm cán bộ cấp phó khoa phải an bài.Còn chưa nói tới vô số nhân viên văn phòng ở các xã thị trấn.Chần chừ một chút, Bành Thiếu hùng nói:- Huyện trưởng, vấn đề này hình như không ổn lắm.Nghe giọng của Bành Thiếu Hùng, đương nhiên là không muốn làm to chuyện vào lúc này, có điều ngữ khí nhắc nhở rất khéo léo, mọi người đều hiểu cho Bành bí thư.Vì vị thiếu niên huyện trưởng này thực sự quá mạnh mẽ.Cái gọi là “sự kiện tác phong” chẳng những không tổn hại cho y chút nào, còn khiến cho cao tầng nổi giận lôi đình, tỉnh xáo trộn lớn, Nghiêm hệ giành được toàn thắng.Vào tháng một năm nay, trên đại hội đại biểu nhân đân, Liễu Tuấn khi báo cáo công tác chính phủ, chỉ nói trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, lại được vỗ tay như sấm rền.Công đạo tự có trong lòng người, vị huyện trưởng “nhóc con” đã được toàn huyện trên dưới tán thành.Người ta làm ra thành tích mà.Đường quốc lộ toàn huyện được thông xa, rộng rãi hơn; trung tâm thương mại đi vào hoạt động, công viên khánh thành, mười mấy xí nghiệp dân doanh hoạt động rầm rầm, xí nghiệp tư doanh mọc lên như nấm, trên lịch sử của huyện Ninh Bắc, đã bao giờ phồn vinh thịnh vượng như thế chứ?Theo lời Liễu huyện trưởng nói, đây mới là khởi đầu thôi.Trong vòng ba năm, người dân huyện Ninh Bắc sẽ thực sự được sống cuộc sống mới như những người trên thành phố.Phải làm ba chữ “người Ninh Bắc” biến thành chiêu bài vàng vang vọng.Lời này nói rất tự tin.Một vị huyện trưởng uy thế như vậy đề ra bất kỳ kiến nghị gì, mọi người đều phải thận trọng đối đãi.- Đúng thế, huyện trưởng, trên tỉnh và thành phố tạm thời cũng không có kiến nghị này, chúng ta cần gì phải đi trước một bước?

An bài cán bộ dôi dư là một vấn đề lớn, làm không tốt sẽ gây nhiễu loạn.Lục Hương Mai cũng uyển chuyển đưa ra ý kiến phản đối.Là một nữ đồng chí, ý định “cầu ổn định” của Lục Hương Mai rất rõ ràng, thường ngày, những cán bộ xa kia vìđãi ngộ cấp phó khoa có thể tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, lần này bị xôi hỏng bỏng không hết, bảo những cán bộ công tác mấy năm ở cơ sở làm sao tâm phục khẩu phục được?

Nếu như tỉnh thành cũng không có kiến nghị này, Liễu Tuấn tội gì mà phải bày trò khác người để chơi trội chứ?Trong mắt Lục Hương Mai, việc làm này của Liễu Tuấn rất không sáng suốt.Cậu mới tròn hai tư đã là huyện trưởng, cho dù có chỗ dựa lớn hơn nữa, thì việc thăng thêm một cấp trong thời gian ngắn gần như là con số không, thế nào phải chú ý việc đề bạt cán bộ phải hai năm một lần chứ?Liễu tuấn lần này làm huyện trưởng, tính toán cẩn thận ra, thì y còn chưa được đãi ngộ phó xử đủ hai năm, đã thăng lên huyện trưởng, không khỏi quá nhanh, nhưng tình huống đặc thì nên cũng có thể chấp nhận được.Trong khoảng thời gian này, Liễu Tuất tốt nhất là an phận thủ thưởng, chăm chỉ làm việc, kiến thiết kinh tế huyện cho tốt, lập chính tích thực sự.

Có chính tích rồi, thời gian tới, kinh nghiệm cũng đủ, thăng quan một cấp là chắc chắn, tội gì mà phải làm cái chuyện mệt sức mà chẳng có lợi gì này?Chẳng may làm ra “sự kiện quần chúng” quy mô lớn, ảnh hưởng sẽ xấu thế nào?Liễu Tuấn xoay bút máy trong tay, chậm rãi nói:- Toàn huyện chúng ta bảy lăm xã thị trấn, bình quân mỗi một nơi nhân khẩu không tới một vạn năm nghìn người, diện tích chưa tới ba mươi kilomet vuông, loại tình huống này hình thành dưới điều kiện thế chế và kinh tế, phải nói rằng trên lịch sử nó có tác dụng tích cực nhất định với sự ổn định xã hội và phát triển kinh tế.

Địa bàn quản lý nhỏ, nhất khẩu ít, lợi cho tính toán.

Có điều hiện giờ cùng với việc đi sâu cải cách nông thôn và kinh tế phát triển, tình hình nông thôn nói chung đã có biến đổi to lớn, đặc biệt là phát triển của kinh tế thị trường nông thôn, yêu cầu chính phủ xã thị trận cũng cấp hỗ trợ nhiều phương diện.

Song thể chế hiện hành đã ngày càng không thích hợp với tình thế phát triển nữa, tệ nạn đặc biệt nổi cộm, một trong số đó là chức năng của chính quyền xã thị trấn không đầy đủ, không thể phụ trách toàn diện sự phát triển kinh tế chính trị xã hội trong khu vực.

Nói khó nghe một chút, mở một cái quán cơm trong xã thôi, bí thư đảng ủy xã cũng không quyết định được.

Cơ cấu chính quyền như vậy, chúng ta yêu cồng họ phải phụ trách toàn diện là không công bằng.

Thứ hai, một số xã thị trấn quy mô quá nhỏ, nhân lực vật lực phân tán, không làm được viện lớn.

Tình trạng này ảnh hưởng tới việc củng cố chính quyền cơ sở, gây hạn chế nghiêm trọng phát triển của kinh tế thị trường.

Lãnh đạo xã thị trấn tay không quyền không tiền, cho dù muốn chấn hưng kinh tế, thì cũng chỉ có lòng mà không có sức.Liễu Tuấn nói liền một hồi, đám người Bành Thiếu Hùng đều rơi vào trầm tư.Bành Thiếu Hùng tới từ cơ quan lớn của tỉnh, Lý Giang xưa này quản lý công tác kiểm tra kỷ luật, nhận thức không đủ về công tác cơ sở.

Lục Hương Mai trước kia làm việc trong thành phố, chẳng có được mấy kinh nghiệm làm việc ở nông thôn, chỉ có mình chủ nhiệm đại biểu nhân dân là sinh ra lớn lên ở huyện Ninh Bắc, từ một cán bộ cơ sở đi lên, hết sức tán đồng những lời này của Liễu Tuấn.Chu Quốc Trung lên tiếng ủng hộ:- Tôi cho rằng, lời huyện trưởng nói rất hợp lý, cơ cấu chính quyền xã thị trấn hiện nay không được thích hợp lắm.Liễu Tuấn gật đầu với Chu Quốc Trung tỏ ý cám ơn.Liễu Tuấn lại chậm rãi nói:- Kỳ thực hiện giờ làm triệt khu gộp xã, cũng là do tình thế bức bách.Lục Hương Mai hơi cau mày lại, cô ta luôn có cảm giác là lạ với Liễu Tuấn, không phải vì anh cô ta là Lục Hải Sơn từng chịu nhục bởi Liễu Tuấn.

Ở quan trường, đắc tội với hạng “nha nội” như Liễu Tuấn, chỉ bị chịu nhục về lời nói đã là khách khi lắm rồi.

Lục Hương Mai cảm thấy vị huyện trưởng này quá ép người, lần nào đề ra chương trình nghị sự, đều là “hết sức cần thiết” với “ vô cùng cấp bách”, không cho phép ai có chỗ chất vấn phản đối.Nếu đã như thế thì cần gì mở cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận, cứ trực tiếp đưa lên cuộc họp thường ủy mà biểu quyết là được rồi.Nghĩ tới sức hiệu triệu của Liễu Tuấn ở trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai lại nhụt chí.

Có thể nói cuộc họp văn phòng bí thư là nơi “kháng cự” của Bành Thiếu Hùng, một khi đưa lên thường ủy, quyết định thông qua gần như là tất nhiên.Liễu Tuấn đưa ra đề nghị ở đây, trưng cầu ý kiến của mọi người, coi như là đã rất chú ý quy củ rồi.Bành Thiếu Hùng mỉm cười hỏi:- Huyện trưởng, tình thế gì bức bách vậy?Trải qua hơn hai năm tôi luyện ở huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng ngày càng lão luyện rồi, công phu dưỡng khí ngày càng tốt, dù trong lòng cực kỳ khó chịu, bề ngoài vẫn vô cùng khách khí.- Chế độ phân thuế.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, tỏ chút ý bất mãn với Bành Thiếu Hùng.Giữa năm ngoài, chế độ phân thuế đã được đưa lên chương trình nghị sự, ở phương diện cơ cấu, cục thuế vụ huyện Ninh Bắc đã chia làm hai, lần lượt thành lập cục thuế vụ địa phương và cục thuế vụ quốc gia, phân chia các loại nguồn thuế, hiệu quả tương đối tốt, các xí nghiệp quốc hữu lớn đều thuộc về thuế quốc gia quản lý, lúc đó Bành Thiếu Hùng còn là huyện trưởng.Văn kiện trung ương quy định, bắt đầu từ đầu năm 94, chính thức thực hiện chế độ phân thuế.Như thế thu nhập tài chính của huyện Ninh Bắc sụt giảm mạnh, nếu chẳng phải sớm đã chuẩn bị ứng phó, đứng nói là phát triển kinh tế địa phương, tiền lương hàng tháng cho các cán bộ, cũng đủ làm Liễu huyện trưởng điên đầu rồi.Liễu Tuấn biết, một số huyện trưởng thị trưởng đời sau, vì suy nghĩ và tiền lương cho cán bộ nhân viên mà tóc bạc trắng, rất nhiều huyện phải đi vay sống qua ngày, còn về tài chính cấp xã cơ bản là không có nguồn thuế, muốn nuôi được các cán bộ và công nhân chế độ hợp đồng, chỉ còn cách trút gánh nặng lên nông dân trong phạm vi, khiến vấn đề tam nông càng thêm bức xúc.*** Tam nông là nông nghiệp, nông thôn và công nông…. nhầm nông dânĐó đều là khó khăn bày ra trước mắt, không ngờ Bành Thiếu Hùng lại cố ý giả ngu.Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc:- Tháng tư năm nay đã thực thành chế độ phân thuế rồi, thu nhập tài chính của huyện sẽ giảm mạnh, nếu như chúng ta không nghĩ biện pháp, thì chỉ riêng tiền lương cho nhân viên đã đủ kéo sập tài chính huyện.Bành Thiếu Hùng tỏ ra có chút xấu hổ.- Như vậy ý của huyện trưởng là muốn tinh giảm nhân viên?Lục Hương Mai thăm dò.Cô ta chủ quản tổ chức đảng ủy, một khi tinh giảm nhân viên, áp lực sẽ tăng vọt.- Tinh giảm nhân viên có thể suy tính ở bước kết tiếp, triệt khu gộp xã tiến hành trước một bước, nhân viên dôi dư thạm thời để đấy, bước tiếp theo sẽ xử lý.

Mục đích của thành lập cơ cấp chính quyền, an bài nhân viên, là để có thể phục vụ tốt hơn vì nhân dân, xúc tiến kinh tế phát triển, không thể lẫn lộn, khiến số nhân viên khổng lồ kia thành gánh nặng cho sự phát triển của huyện Ninh Bắc chúng ta.Liễu Tuấn ngữ khí bình thản, nhưng ngôn tử cứng rắn, không còn nhiều đường nghịch chuyển.Bành Thiếu Hùng thầm thở dài, biết vị cộng tác trẻ tuổi này đã hạ quyết tâm rồi.Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần kinh tế huyện Ninh Bắc đi lên, cũng có lợi cho Bành Thiếu Hùng.- Nếu như huyện trưởng kiên trì muốn làm, vậy mời huyện chính phủ đưa ra một phương án, chúng ta trưng cầu ý kiến của toàn thể thành viên thường ủy vậy.

Chương 575: Lấy da hổ làm cờĐường Hải Thiên chỉ vào báo cáo trước mặt, hỏi:- Tiểu Tuấn, cháu nói cho bác xem, chuyện này ruốt cuộc nghĩ thế nào?Nơi đây không phải là văn phòng làm việc thị trưởng mà là ở nhà Đường Hải Thiên, trừ nhà Nghiêm Ngọc Thành ra, Liễu Tuấn còn là khách quen của nhà Đường Hải Thiên.Nhưng bình thường Liễu Tuấn vừa đến, Đường Thắng Châu sẽ kiếm cớ lủi ngay.Vì Đường Thắng Châu mà không chuốn đi thì sẽ bị ông già tóm lấy, bắt hắn ngồi ở bên cạnh tiếp nhận giáo dục, học thêm kinh nghiệm quản lý địa phương.Sở trường của Đường Thắng Châu là quan hệ xã giao, quản lý địa phương thì không hứng thú, Đường Thắng Châu mặc dù đôi khi cũng muốn xuống huyện, làm cái chức bí thư huyện trưởng cho oai phong một phen, có điều chỉ là kích động nhất thời thôi.

Nếu mà xuống địa phương thực, Đường Thắng Châu sẽ buồn chết, cứ làm việc như hiện giờ, mỗi ngày ăn uống tiêu pha tiền nhà nước sướng hơn.Trước mặt Đường Hải Thiên là báo cáo xin “xóa khu gộp xã” của chính phủ huyện Ninh Bắc.Chuyện này Liễu Tuấn trù tính lâu rồi, trong trí ở ở tiền thế, hình như chuyện này tiền hành chừng năm 94, lúc đầu Liễu Tuấn nghĩ chưa chu toàn lắm, nhưng cho rằng nếu như cấp trên đã làm như thế, thì thế nào cũng phải có lý của nó.Có điều một khi quyết định tiến hành, Liễu Tuấn liền cẩn thận đi sâu suy nghĩ.Ở cuộc họp phòng bí thư, Bành Thiếu hùng, Lục Hương Mai và Lý Giang đều không ủng hộ lắm, nhưng ngại uy thế của Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng mới đồng ý đưa lên thường ủy thảo luận, kỳ thực tính huống sau khi lên thường ủy thì đám Bành Thiếu Hùng đều dự liệu được rồi.Liễu Tuấn chuẩn bị đầy đủ, trình bày ý nghĩ trọng yếu của “xóa khu gộp xã”, một số thường ủy mang thái độ hoài nghi, cơ bản bị Liễu Tuấn thuyết phục, cuộc họp thường ủy nhất trí thông qua đề nghị này, Bành Thiếu hùng làm một báo cáo, đưa lên chính phủ thành phố.Kỳ thực Bành Thiếu Hùng vẫn không tán thành việc làm này, sau khi cuộc họp thường ủy thông qua, vẫn lấy dánh nghĩa huyện chính phủ, mà không phải là huyện ủy báo cáo lên.Liễu Tuấn không để ý tới điều này.Sự hợp tác giữa y và Bành Thiếu Hùng căn cứ vào một nguyên tắc: Có lợi cho triển khai công việc.Nếu như bắt y phải hi sinh nguyên tắc đu đổi lấy cái gọi là “hợp tác” của Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn sẽ không đồng ý.Báo cáo sau khi trình lên chính phủ thành phố, được Đường Hải Thiên coi trọng, Đại Ninh có năm khu ba huyện, diện tích và quy mô nhân khẩu các xã thị trấn dưới huyện đều có quy mô tương đối nhỏ, từ xưa tới nay, kinh tế ba huyện đều kém xa so với năm khu.

Suy nghĩ “xóa khu gộp xã” này của huyện Ninh Bắc có lẽ là một liều thuốc tốt.- Bác Đường, kỳ thực suy nghĩ của chúa rất đơn giản, đó là muốn giảm bớt quá trình trung gian, hiện giờ cơ cấu xã thị trận của chúng ta thực sự quá nặng nề, nhân viên quá nhiều lại hỗn loạn.

Kết quả không phải người nhiều sức lớn, mà người càng nhiều càng khó làm việc, mọi người cản trở lẫn nhau, làm nhiều việc việc phải gác qua một bên.

Cháu cho rằng, phải đơn giản hóa cơ cấu, tinh giản nhân viên, tập trung nhân lực vật lực, tăn cường kiến thiết cở sở thiết bị thông tin, chợ, đường, điện, nước.

Trong đó quan trọng nhất là mở rộng công năng chỉnh thể của các thành trấn nhỏ, tối ưu hóa lực sản xuất, tăng cường phát triển kinh tế khu vực.Liễu Tuấn nói xong, cầm chén trà lên làm một ngụm.- Ừ, tiếp tục, tiếp tục đi.Đường Hải Thiên nghe tới say sưa:- Đặc biệt là liên quan tới công năng của cái thành trấn nhỏ ấy.Tác phong của Đường Hải Thiên còn bình dị dễ gần hơn cả Liễu Tấn Tài, chưa bao giờ làm ra vẻ trước mặt Liễu Tuấn.- Ví dụ huyện Ninh Bắc trước kia, khu vực quản lý gần một ngàn tám trăm vạn kilomet vuông, gần một trăm vạn nhân khẩu, thành trấn trung tâm thực sự, cũng chỉ có thị trấn cấp ba cấp bốn như thị trấn Thành Quan và thị trấn Ngũ Lý Kiều thôi.

Hơn nữa còn tập trung ở phía nam gần sát với Đại Ninh, toàn bộ khu vực phía bắc, không có thành trấn ra hồn nào, điều thành rất bất lợi cho phát triển kinh tế cả huyện.

Xóa khu gộp xã có mục đích chủ yếu là thiết lập nên mấy thành trấn trung tâm, trở thành điểm tăng trưởng kinh tế mới cho phía bắc.

Thúc đẩy kinh tế phía bắc mau chóng phát triển, với quy mô của xã thị trấn hiện giờ không thể đảm đương được.Đường Hải Thiên gật đầu:- Ừ lối suy nghĩ này của cháu rất đúng, làm tốt rồi có thể lấy làm mẫu cho hai huỵện khác của thành phố Đại Ninh cũng thực hiện bỏ khu gộp xã.Liễu Tuấn có chút phấn chấn, Đường Hải Thiên như vậy là bằng với việc đồng ý cách làm của y rồi.- Như vậy thì cháu định sát nhập thành bao nhiêu xã thị trấn?- Chừng hai mươi cái, thêm vào thị trấn Thành Quan để nguyên không đổi, là tổng cộng có hai mươi mốt xã thị trấn.Liễu Tuấn nói rất chắc chắn.Điều này cũng là ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, làm việc là làm thực sự, không phải qua loa cho có.Đương Hải Thiên hài lòng khẽ gật đầu.Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra, cung kính mời Đường Hải Thiên, châm thuốc cho Đường hải Thiên trước, rồi tự châm một điếu.Đương Hải Thiên hỏi:- Cháu định dùng bao lâu để làm xong chuyện này?- Nửa năm.- Nửa năm à?Đường Hải Thiên giật mình, hít một hơi thuốc, trong đầu mau chóng tính toán.- Thời gian hơi sít sao đấy, công tác phải làm quá nhiều!- Vâng đúng là có hơi sít sao một chút.Liễu Tuấn cũng thừa nhận:- Có điều bác đừng quên, cháu đã lập quân lệnh trạng với bác rồi.Đường Hải Thiên bật cười nói:- Này tiểu tử đừng chơi trò này với bác nhé, mặc kệ cháu làm như thế nào, trong vòng ba năm, kinh tế huyện Ninh Bắc phải đi lên, chuyện này không nói điều kiện gì hết.Liễu Tuấn gãi đầu cười hì hì.Đường Hải Thiên nói:- Xóa khu gộp xã, là lối suy nghĩ chính xác, nhưng cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, trước tiên là phân chia khu vực, hai mươi xã thị trấn, bình quân mỗi cái chừng chín mươi kilomet vuông, quản lý bốn năm vạn nhân khẩu là hợp lý.Liễu Tuấn nói:- Nguyên tắc phân chia khu vực hành chính, suy nghĩ của cháu là phải suy nghĩ tới nhân tố có lợi cho phát triển kinh tế, như trình độ phát triển kinh tế hiện có, cùng xu hướng kinh tế, kết cấu sản nghiệp, phân bố tài nguyên cùng các cơ sở trang thiết bị đường xá, điện nước, thông tin.

Phải cố gắng làm được mỗi một xã thị trận đều có một, hai cái sản nghiệp chủ đạo, và một thị trấn muốn có tương lai phát triển, thì quy hoạch hành chính và quy hoạch kinh tế phải nhất trí với nhau.

Đồng thời cũng phải suy nghĩ tới các nhân tố diễn biến của lịch sử, phong tục tập tục quần chúng, để tiện quản lý, tiện cho quần chúng, khiến cho phân chia bố trí thích hợp với nhu cầu tâm lý, tỉnh cảm, và thói quen của quần chúng.

Ngoài ra điều chỉnh quy hoạch xã thị trấn, phải thành một cơ chế vững chắc, không có nguyên nhân đặc thù, thì không chia tách.Đường Hải Thiên gật đầu biểu thị tán thành, nói:- Xem ra cháu đã làm công tác chuẩn bị khá đầy đủ rồi.

Vậy thì việc bố trí cơ cấu thì cháu định làm như thế nào.Liễu Tuấn nói chắc chắn:- Ủy quyền.Đường Hải Thiên hỏi sâu sát hơn:- Ủy quyền thế nào?- Xóa khu gộp xã, phải là một cái cách thể chế, trước kia xã thị trấn vì quy mô quá nhỏ, rất nhiều ban ngành không đầy đủ, nói cách khác căn bản không nuổi nổi số lượng nhiều nhân viên như vậy.

Hiện giờ sát nhâp xã thị trấn, các ban ngành trực thuộc huyện, xuất phát từ toàn cục, ủy thác một phần quyền lực cho xã thị trấn.

Cháu muốn đưa cơ cấu các ban ngành trực thuộc huyện Ninh Bắc mở rộng tới các xã thị trấn.

Có thể chia làm ba tình huống.Liễu Tuấn như đã dự liệu hết mọi việc:- Thứ nhất là bốn thứ quyền nhân lực, tài lực, vật lực, công việc đều ủy thác cho xã thị trấn.

Ví dụ quản lý tài chính, giáo dục, dân chính, quốc thổ, giao thông, văn hóa, tuyên truyền, vệ sinh, do các ban ngành trực thuộc huyện tiến hành chỉ đạo nghiệp vụ và giám sát theo luật pháp.

Điều thứ hai là, bốn quyền trên lấy ban ngành cấp trên quản lý làm chính, các xã thị trấn tham dự công tác chỉ huy và quản lý cán bộ.

Giống như các đơn vị công an, tòa án, thuế má, công thương, bưu điện, ngân hàng.v..v..v.

Do xã thị trấn quản lý.

Thứ ba là, trạm cung ứng, các đơn vị xí nghiệp bảo hiểm thương nghiệp, các quỹ tín dụng, có thể đối đãi như các xí nghiệp.

Nhưng ở mặt chính sách, tiếp thụ sự lãnh đạo và giám sát cả các xã thị trấn về mặt pháp luật, còn về phần bố trí cơ cấu trong nội bộ chính phủ đảng ủy xã thị trấn, lấy bốn tới năm đơn vị làm tiêu chuẩn, xã thị trấn quy mô tương đối nhỏ, cơ cấu bên trong cũng có thể giảm bớt tương ứng.

Quan trọng nhất là, chính phủ xã thị trấn cần phải có quyền lực tài chính, hơn nữa thành lập tài chính cấp một và thành lập kho bạc.

Sau khi xóa khu gộp xã, mỗi một hương trấn đều thiết lập phòng tài chính, phòng thuế vụ địa phương.

Những xã thị trấn lớn kinh tế phát triển, hai cơ cấu trên phải đặt riêng, còn xã thị trấn bình thường gộp lại làm một.Liễu Tuấn nói trơn tru, Đường Hải Thiên gật đầu tán thưởng.Tiểu tử này quả nhiên có phong thái của Liễu Tấn Tài.Đường Hải Thiên nhìn thẳng vào Liễu Tuấn hỏi:- Về cơ bản suy nghĩ của cháu tương đối hoàn chỉnh rồi.

Còn về phân phối nhân viên hẳn cũng tính toán cả rồi chứ?Bên trên chỉ là khung sườn kết cấu, phân phối nhân viên mới là việc có thể khảo nghiệm được tài năng chân chính của một lãnh đạo hoặc năng lực kiếm soát của một ban bệ, vì vấn đề này rất mẫn cảm.- Về nhân viên, đầu tiên là cháu muốn ổn định, không thể gấp được, khi sát nhập, các cán bộ vốn có cả khu, xã, thị trấn toàn bộ đều do đảng ủy hương trấn mới thống nhất tiếp nhận, tiếp theo mới dần phân ra từng bước, hướng đi cũng có thể lựa chọn nhiều phương diện.

Ví dụ như an bài tới các cơ cấu ban ngành mới thiết lập ở xã thị trấn.

Nhân viên thiếu hụt ở các cơ cấu mới trước tiên lựa trọn tuyển dụng từ trong các cán bộ hiện có, có thể cổ vũ cán bộ tới các xí nghiệp xã thị trấn, cho phép cán bộ đảng kiêm chức ở xĩ nghiệp, còn có thể di chuyển tới các thực thể kinh tế, cơ cấu phục vụ trong xã thị trấn.

Cho phép giữ nguyên chức vụ ngừng nhận lương để kinh doanh.

Ngoài ra cháu suy tính lựa chọn một nhóm cán bộ ưu tú, cán bộ thanh niên xuống thôn đảm nhận bí thư chi bộ, tăng cường quản lý thôn.

Các nhân viên thuê mướn tạm thời thì đồng loạt cấp cho một lần phí trợ cấp trả về thôn, trước tiên là làm ổn định lại cục diện, còn công tác tư tưởng cá nhân có thể từ từ làm.Liễu Tuấn nói không chút do dự nào.Nụ cười trên mặt Đường Hải Thiên càng rõ ràng, thở phảo một tiếng nói:- Xem ra bác không còn việc gì nữa rồi.Liễu Tuấn cười giảo hoạt nói:- Đâu có, bác Đường, bác chớ có thoái thác trách nhiệm.- Bác thoái thác trách nhiệm thế nào?Đường Hải Thiên ngạc nhiên.- Bác còn phải làm một việc, đó là đem cái mác thí điểm đính vào cho cháu, có cái chiêu bài này rồi, cháu mới dễ ăn nói.Đường Hải Thiên cười lớn:- Bác hiểu rồi, cháu muốn xé da hổ làm cờ!*** Xé da hổ làm cờ: hư trương thanh thế.

Chương 576: Sơn Điền tiên sinhLiễu Tuấn vừa mới rời khỏi nhà Đường Hải Thiên không lâu, còn chưa kịp khởi động xe, thì điện thoại đã vang lên.Cái điện thoại di động này là do yêu cầu nhiều lần của Lương Xảo, Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn mới đành phải trang bị, nguyên nhân là vì Liễu huyện trưởng thường xuyên chơi trò mất tích, các hồng nhan tìm mãi không được y, trong lòng không vui.Tình lang chuyện gì cũng tốt, chỉ có một việc làm người ta không thể yên tâm là quá hảo sắc.Vì thế Hà Mộng Doanh đề nghị, phải trang bị cho y một cái di động, thường xuyên giám sát hành tung, đừng thể không cẩn thận một cái lại chui ra đối thủ cạnh tranh mới.Đề nghị này của Hà Mộng Doanh, được Xảo Nhi và Tiểu Thanh nhất trí tán đồng, luân phiên "oanh tạc", Liễu huyện trưởng đành "bất lực", trở thành người đầu tiên trong ban bệ lãnh đạo huyện Ninh Bắc có di động.Chằng còn cách nào, người ta có tiền mà, nghe nói cổ phiếu, trái phiếu trong tay Liễu huyện trưởng hiện giờ trị giá mấy chục triệu kìa.Tất nhiên khi nói chuyện với Đường Hải Thiên thì phải tắt máy, đó là lễ tiết cơ bản.Liễu Tuấn nghe điện.- Chào, nói chuyện với ông già xong chưa?Trong điện thoại truyền tới giọng của Đường Thắng Châu.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Không thấy em nghe điện đây à?Đường Thắng Châu cười ha hả:- Mau lên, tới khách sạn Phù Dung, mấy chúng tôi đợi cậu uống rượu ở quầy bar.- Mấy người là ai?Đường Thắng Châu đáp:- Anh rể cậu, hay nói là anh vợ cũng được, còn có chủ tịch Liễu.Liễu Tuấn choáng, không ngờ Nghiêm Minh cũng tới.- Này, anh làm như thế là thiếu nghĩa khí đấy!Đường Thắng Châu biết ý của Liễu Tuấn:- Có gì đâu dù sao thì cậu tới cũng chỉ ăn chay thôi.

Không sợ Nghiêm Minh đi cáo trạng, Chúng ta chỉ uống rượu thôi, không chơi trò khác, mau lên nhé!Cuộc tụ hội này Liễu Tuấn khẳng định phải đi.Đám nha nội năm xưa của huyện Hướng Dương, hiện giờ chỉ còn lại Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu và Liễu nha nội thường xuyên tụ họp với nhau.

Nếu như có cả Liễu Triệu Ngọc nữa thì không đi không được.Liễu Tuấn thở dài, chỉ đành bỏ ý định tới chỗ chị Bạch Dương, khởi động xe tới thẳng khách sạn Phù Dung.Tới hộp đêm Thiên Bách Độ, từ xa đã thấy thân hình hùng tráng của Liễu Triệu Ngọc Liễu Triệu Ngọc ngày càng béo tốt rồi, cứ phát triển như thế này là có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải.Liễu Triệu Ngọc vui vẻ lên đón:- A, Tiểu Tuấn tới rồi.Chủ tịch Liễu thay bộ đồ tây nghiêm chỉnh, mặc đồ thường ngày, trông trẻ hơn tới mấy tuổi.Nghiêm Minh đã cùng Đường Thắng Châu ngồi cạn chén với nhau rồi, thấy Liễu Tuấn tới mỉm cười, đẩy một ly lam sắc tình nhân tới, nói:- Đến muộn, phạt một chén.Liễu Tuấn đừng hòng bị trò "chèn ép " này, cười nói:- Anh tới tỉnh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc ai đáng bị phạt.Đường Thắng Châu kêu lớn:- Đều đáng bị phạt hết!Nghiêm Minh và Liễu Tuấn đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.Đường Thắng Châu rụt cổ lại nói:- Được được, tôi nói sai, hai người anh vợ em rể đồng lòng, tôi nói sai rồi, được chưa?Liễu Tuấn cười:- Nếu đã nói sai, phải tự phạt ba ly chứ!Đường Thắng Châu mặt nhăn nhó, nốc luôn một hơi ba ly rượu, kỳ thực lửu lượng của hắn cực mạnh, chẳng để ý tới ba chén cốc tai này vào đâu, chỉ là làm không khí náo nhiệt hơn thôi.Có Liễu Tuấn và Nghiêm Minh ở đây, gọi các cô em tới bồi rượu khẳng định là không được, trọng trách làm nóng không khí tất nhiên rơi lên đầu Đường Thắng Châu.Tiếp đó mấy người tìm một cái bàn gần quầy ba ngồi xuống, gọi mấy đồ nhắm, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Nghiêm Minh hỏi:- Này Liễu Tuấn, nghe nói em muốn làm cái xóa khu gộp xã gì ở huyện Ninh Bắc hả?- Vâng!Liễu Tuấn gật đầu.Nghiêm Minh hiện giờ là phó bí thư huyện ủy huyện Thanh An, quan tâm tới chuyện này cũng là hợp tình họp lý, phải nói Liễu Tuấn làm huyện trưởng, trong lòng Nghiêm Minh vừa vui lại vừa khó chịu.Liễu Tuấn là em vợ của hắn, giờ lại sắp thành em rể , thăng quan tiến chức nhanh là chuyện tốt, nhưng mặt khác, Nghiêm Minh tất nhiên cũng có lý do bực bội, dựa vào cái gì mà tên tiểu tử này luôn đi trước hắn một bước.Có điều Nghiêm Minh đã không còn là tên hoàn khố ở huyện Hướng Dương năm xưa nữa, nhiều năm rèn luyện trong quan trường, hiểu ra một đạo lý, hâm mộ hoặc ghen tị là vô dụng, bởi thế hắn quan tâm hơn tới việc Liễu Tuấn chấp chính, có lẽ đây mới là điều mấu chốt khiến Liễu Tuấn thăng tiến mau chóng.Liễu Tuấn hiểu suy nghĩ trong lòng của Nghiêm Minh, định nói khẽ với hắn chuyện xóa khu gộp xã.- Này này, đây là quán rượu, chỉ uống rượu bàn việc gió trăng, cấm nói quốc sự.Không ngờ Đường Thắng Châu khó chịu, không hề khách khí cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ.Nghiêm Minh và Liễu Tuấn nhìn nhau cười, bất lực lắc đầu, người này đúng là ghét chuyện "quốc gia đại sự", chẳng trách mà bên Bào Châu có ý kiến đưa hắn làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, nhưng nhiều lần bị Đường Hải Thiên bác bỏ.Đường Hải Thiên luôn cảm thấy đứa con này chưa đủ chín chắn, không có tố chất làm người đứng đầu, dù là một đơn vị tiếp đãi đơn thuần cũng không được, làm Đường Thắng Châu rất buồn bực.- Tiểu Tuấn, chuyện đồng Yên sau này làm thế nào đây?

Anh chuẩn bị đủ tài chính rồi.Không nói việc nước, Liễu Triệu Ngọc nói tới chuyện kiếm tiền.Cái này thì Đường Thắng Châu không phản đối, hắn cũng giống như đại bộ phận các nha nội, tranh thủ khi ông già còn tại vị kiếm chác một ít, đợi khi nghỉ hưu rồi thì lời nói mất linh, muốn kiếm cũng chẳng được.Liễu Tuấn nói:- Không vội, cứ đợi đã, tới thời cơ Tiểu Thanh sẽ thông báo cho anh, đảm báo chỉ lãi không lỗ là được.Ở đây không có người ngoài nên Liễu Tuấn nói chuyện không không phải cố kỵ gì.- Làm săn gì mà kiếm chắc thế?

Giới thiệu cho anh kiếm chút tí đỉnh đi!Đường Thắng Châu cười híp mắt sấn vào.Liễu Tuấn liếc hắn một cái, nói:- Được, anh kiếm 50 triệu giao cho anh Triệu Ngọc, đến lúc đó trả lại anh 80 triệu.- Xéo đi, lấy anh mày ra làm trò vui à!

Anh mà nếu có 50 triệu thì còn ở cái đơn vị rách nát kia làm gì?

Sớm đã chạy ra nước ngoài tiêu diêu rồi.Đường Thắng Châu rất khó chịu.Liễu Tuấn cười không nói.Vụ làm ăn này quá lớn, không nên để Đường Thắng Châu xen vào thì tốt hơn, ném năm ba vạn vào, chẳng bõ một tí nào.Vào lúc này ở bàn bên cạnh vang lên tiếng huyên náo, thì ra mấy người khách đó đang uống rượu tới hưng phấn.

Liễu Tuấn cay mày lại bởi vì trong đó xen vào giọng của của tiểu quỷ tử.Gần đây kinh tế Đại Ninh phát triển mau chóng, xí nghiệp ngoại quốc tiến vào rất nhiều, trong đó có không ít xí nghiệp Nhật Bản, tiểu quỷ tử ra vào khu giải trí ở Đại Ninh không phải hiếm.Theo lý người ta là "bạn bè quốc tế" tới góp phần kiến thiết kinh tế của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn phải hoan nghênh chứ không phải là phản cảm, nhưng Liễu huyện trưởng không khoái tiểu quỷ tử, nghe thấy tiếng Đông Doanh là trong lòng phát ngán rồi.- Yêu ma quỷ quái gì thế?Nghiêm Minh cũng cau mày liếc qua bên đó.Liễu Tuấn khinh bỉ nói:- Một lũ tiểu quỷ tử không biết phép tắc công cộng ấy mà.Phải nói tiểu quỷ tử ở trong nước hoặc là các ngước Âu Mỹ, tỏ ra rất lịch sử lễ độ, cứ như lắp điều khiển từ xa, gặp ai cũng cúi đầu vào.

Nhưng hiện giờ ở Đại Ninh, lại hò hét huyên náo, chẳng có chút phong độ gì cả.- Mặc xác chúng, chúng ta uống rượu của chúng ta.

Loại người này trong quán rượu chẳng thiếu.Đường Thắng Châu là khách quen của nơi này nên chẳng lạ gì nữa.Liễu Tuấn hừ một tiếng, nói:- Giọng đám tiểu quỷ tử nghe mà khó chịu.

Rồi, uống nhanh cho xong ly này đi!

Uống rượu cùng đám này, mất cả hứng.Đường Thắng Châu hơi sửng sốt, không ngờ Liễu Tuấn lại phản cảm với người Nhật như thế.- Được, tùy cậu, uống xong lý này mọi người đi xong hơi, mát xa, thả lòng một chút.Liễu Tuấn gật đầu.Lúc này ở bàn bên cạnh, có tiếng cô gái trẻ thét lên.Một người nam trẻ tuổi ở cùng bàn tức giận quát hỏi:- Sơn Điền tiên sinh, ông làm gì thế?Mấy người Liễu Tuấn liền nhìn về phía Sơn Điền tiên sinh, hiển nhiên là kẻ đứng đầu đám tiểu quỷ tử, tứ chi ngắn ngủi, mặt mày hung ác.Lúc này hắn đã uống ngà ngà say, phanh áo ra, lộ cái bụng phệ to tướng, con mắt tí hi còn đỏ hơn cả rượu, oang oang nói:- Trương Dục, không liên quan tới cậu, đừng xen vào việc người khác.Người nam trẻ tuổi kia ước chừng hai tư hai lăm, trông nho nhã lịch sự, đeo gọng kính vàng, lúc này mặt cũng đỏ bừng bừng chỉ tiểu quỷ tử, cả giận nói: -Sơn Điền tiên sinh, xin ông tự trọng!

Đây là quốc gia của chúng tôi.- Vậy thì sao?

Cậu và cô Lâm chẳng phải làm việc của công ty chúng tôi sao?Sơn Điền tiên sinh nói rất ngang ngược, tiếng quốc ngữ lưu loát.Lúc này một nam nhân khác cùng bàn, tuổi khá lớn, ra mặt khuyên giải:- Tiểu Trương bỏ đi, Sơn Điền tiên sinh uống nhiều rồi.

Hơn nữa, cô Lâm là trợ lý của Sơn Điền tiên sinh, cậu xen vào làm gì?Tiểu Trương mặt lúc đỏ lúc trắng.Sơn Điền tiên sinh hầm hè nói:- Trương Dục, cậu ngối xuống ngoan ngoãn mà uống rượu đi.- Tiểu Trương mau ngồi xuống đi.Người nam nhân lớn tuổi làm hòa giải kia vội kéo tay Tiểu Trương, ép hắn ngồi xuống.Sơn Điền tiên sinh cười đắc ý, cầm ly rượu nói với cô Lâm:- Nào cô Lâm, uống ly này đi!

Chỉ cần cô uống hết ly này, ngày mai tôi sẽ tăng lương cho cô.Cô Lâm chừng hai hai hai ma, người thon cao, trông rất điềm tĩnh xinh xắn, có điều hiện giờ mặt đầy vẻ sở hãi, cuống quít khoát tay:- Xin lỗi Sơn Điền tiên sinh, tôi không biết uống rượu, hôm nay tôi đã uống quá nhiều rồi.Sơn Điền tiên sinh trợn mắt, hùng hổ uy hiếp:- Cãi lời cấp trên à?

Cô không biết quy tắc của công ty sao?Cô Lâm giật mình đứng dậy, luống cuống chân tay:- Không không, Sơn Điền tiên sinh tôi không thể uống được nữa.Sơn Điền tiên sinh đùng đùng nổi giận, hắt hắt rượu trong cốc lên khuôn mặt xinh xắn của cô Lâm.

Chương 577: Trừng trị tiểu quỷ tử- Ông...ông..Cô Lâm òa khóc.Tiểu Trương vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Sơn Điền tiên sinh quát:- Sơn Điền, ông quá đáng rồi đấy.Sơn Điền tiên sinh đứng bật dậy, vung tay ra tát, Tiểu Trương không ngờ hắn đột nhiên giở trò bạo lực, né không kịp bị tát trúng, “Ối” một tiếng, chiếc kính bị văng ra xa, cả người lão đảo lùi về mấy bước.- Sơn Điền tiên sinh, Sơn Điền tiên sinh..Người lớn tuổi kia cuống cả lên, tay xua xua trước mặt hắn, muốn ngăn lại, tên Sơn Điều lại quát một câu tiếng Nhật, tát cho ông ta một cái, đánh ngã lăn ra đất.Tên tiểu quỷ tử này lực tay rất mạnh.Sơn Điền nổi cơn hung dữ, lại đưa tay ra định ôm lấy cô Lâm đã sợ tới đờ người, không ngờ “bốp” một tiếng, một chai bia ném trúng vào mặt hắn, cả mặt tức thì đầm đìa máu.Lúc này mấy tên tiểu quỷ tử đồng loạt rống lên đứng bật dậy, hùng hùng hổ hổ nhìn về phía phương hướng mà chai bia bay tới.Liễu Tuấn phủi tay, chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Sơn Điền và đồng bọn.Đường Thắng Châu và Nghiêm Minh đều sững sờ, không ngờ vị huyện trưởng này nói ra tay là ra tay ngay chẳng do dự cố kỵ chủ nào, chỉ có Liễu Triệu Ngọc chẳng hết lấy làm lạ, hắn cùng Liễu Tuấn đi đánh nhau rồi, biết tính cách ngoài mềm trong cứng của Liễu Tuấn.Tên tiểu quỷ tử này láo xược như thế, Liễu Tuấn không ra tay mới là lạ.Liễu Triệu Ngọc thuận tay cầm lấy một chai bia, đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn, mặc dù Liễu Tuấn hiện giờ đã chẳng còn là đứa bé sửa TV trên phố ở huyện Hướng Dương năm xưa nữa, đã lớn lên thành một đại hán tiêu chuẩn rồi, nhưng dù sao đối phương có bốn năm tên tiểu quỷ tử, tên nào cũng cao lớn khỏe mạnh, không thể lơ là.Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn dớm đã ghé sát tới.Sơn Điều ôm trán, xông về phía Liễu Tuấn tru tréo:- Mày, là ai?Liễu Tuấn lạnh lùng quát:- Xéo.Sơn Điền quay lại quát tháo mấy câu với đám tiểu quỷ tử, cả bọn liền cầm chai bia xông lên, Từ Văn Hòa cùng Ngụy Xuân Sơn lập tức ra tay, mặc dù tiểu quỷ tử to lớn, nhưng sao có thể là đối thủ của hai người Ngụy Tử?

Tức thì trong gian đại sảnh n hững tiếng “bịch bốp” vang lên, tiểu quỷ tử từng tên ngã lăn ra, nằm trên mặt đất rên rỉ.Từ Văn Hòa cùng Ngụy Xuân Sơn tiến tới vặn tay Sơn Điền ấn xuống.Liễu Tuấn quát:- Ném hắn ra ngoài.- Ôi ôi, tiên sinh, đừng, không ném được.Người hòa giải bị ăn tát kia vội vàng chạy tới, hoảng sợ kêu lên:- Sơn Điền tiên sinh là cháu của ông chủ, không thể ném được.“Bốp” Người hòa giải lại bị ăn một cái tát mạnh nữa, đầu óc choáng váng, không phân biệt nổi đông tay nam bắc.Liễu Tuấn lại quát:- Ném ra ngoài!Chỉ nghe thấy vù một tiếng, thân hình to béo của Sơn Điền như cưỡi mây đạp gió từ trong đại sảnh bay ra ngoài cửa, va vào mặt đất lăn lông lốc, thê thảm vô cùng.Có điều Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ra tay rất có chừng mực, cho dù ném rất xa, nhưng không tới mức bị thương.- Đuổi hết những tên tên tiểu quỷ tử này ra ngoài.Liễu Tuấn lại nói với hai người Từ Ngụy.Không lâu sau, mấy tên tiểu quỷ tử lại bị hai người đám đá, cuống cuồng chạy ra ngoài.Tiểu Trương và cô Lâm nhìn cảnh này, cứ như nằm mơ, mắt mồm cứ đờ đẫn cả ra.Đường Thắng Châu cười khổ:- Liễu Tuấn, cậu gây họa rồi, đánh bạn bè Nhật Bản, sẽ gây nên tranh cãi quốc tế đấy.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Bọn chúng mà là bạn bè cái gì?

Bọn chúng là một lũ khốn khiếp.Nghiêm Minh thì lại tương đối trấn tĩnh nói:- Đánh thì cũng đánh rồi, chẳng có gì to tát cả, dù sao là bọn chúng ra tay trước.

Này cậu kia tên Tiểu Trương phải không, qua đây một chút!Lời này nói với cố vấn Tiểu Tương của công ty Nhật Bản.- A, vâng vâng.Tiểu Trương lúc này mới tỉnh ra, vội chạy tới.- Chào anh.Cho dù Nghiêm Minh gọi hắn tới, nhưng hắn lại khom người chào Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu ngồi xuống:- Xin chào.Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn không biết lại nấp vào góc nào rồi.Nghiêm Minh nói với Tiểu Trương:- Tiểu Trương, ngồi đi!- Các cô cậu là nhân viên của công ty gì?- Dạ, công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch Sơn Điền chi nhánh thành phố Đại Ninh.Tiểu Trương nhìn ra mấy vị này tuổi trẻ nhưng khí độ bất phàm, hiển nhiên là nhân vật quyền thế, nói chuyện cũng thêm vài phần cẩn thận.Liễu Tuấn hỏi:- Cái công ty mậu dịch Sơn Điền đó đầu tư hạng mục gì ở Đại Ninh.- Mấy hạng mục liền, có mậu dịch cũng có công thương nghiệp, có hai nhà xưởng ở khu cao tân, công ty đặt ở tòa nhà Thiên Mã trên khu phố thương nghiệp hoàng kim.Tiểu Trương cận thận đáp.Tòa nhà Thiên Mã là tòa nhà văn phòng do công ty địa ốc Hoa Hưng xây dựng, quy mô rất lớn, có mấy công ty liền đóng trong đó.- Tên Sơn Điền đó, là giám đốc của công ty nhánh các cậu phải không?Tiểu Trương nói:- Vâng cũng coi như vậy, ông ta là cháu của tổng giám đốc, chức vụ thực tế là quản lý, có điều khi tổng giám đốc không có mặt ở công tay, thì chuyện trong công tay do ông ta chủ trì.Lúc này cô Lâm cũng chậm chậm nhích lại gần, đứng ở bên cạnh, toàn thân còn hơi run run.Liễu Tuấn gật đầu, lại hỏi:- Còn mấy tên tiểu quỷ tử thì sao?

Đều là nhân viên công ty à?Tiễu Trương nghe thấy Liễu Tuấn luôn miệng gọi “tiểu quỷ tử” liền bật cười, bất quá lập tức ý thức được không ổn, thu lại nụ cười gật đầu đáp:- Vâng đều là nhân viên quản lý của chi nhánh công ty.- Vậy còn cậu chức vụ là gì?- Tôi là phiên dịch.Liễu Tuấn nở nụ cười, nhớ tới loại phiên dịch hán gian điển hình trong phim truyền hình sau này, may là Tiểu Trương trong yếu ớt, nhưng lại có chút nhiệt huyết, là một hán tử.- Tiên sinh, xin hỏi anh là ai?Liễu Tuấn cười nói:- Tôi tên là Liễu Tuấn, công tác ở huyện Ninh Bắc.Tiểu Trương có chút sốt ruột nói:- Các vị mau đi đi, Sơn Điền là công ty nước ngoài, ở tỉnh chính phủ đều có quen biết, cảnh sát sẽ rất mau tới đây.Liễu Tuấn cười:- Chúng tôi đi rồi, cậu sẽ làm sao?

Cảnh sát có bắt cậu đi không?- Chuyện là do tôi gây nên, muốn bắt thì cứ bắt.Tiểu Trương rất nghĩa khí.Nghiêm Minh ở bên cạnh cười nói:- Tên tiểu tử này nghĩa khí đấy.- Tiểu Trương, cậu tên là gì?

Tốt nghiệp trường nào?Liễu Tuấn khơi lên hứng thú với Tiểu Trương.- Tôi tên là Trương Dục, tốt nghiệm khoa tiếng Nhật học viện ngoại ngữ quốc tế đại học Đông Bắc.Thấy mấy người này đánh cho người Nhật té đái vãi phân, rồi còn ung dung ngồi đây tán gẫu với mình, Trương Dục càng khẳng định bọn họ lai lịch không nhỏ, lời nói càng thêm kính cẩn.- Tiểu Lâm, còn cô?Liễu Tuấn hỏi cô Lâm vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.- A, tôi, tôi tên là Lâm Tú Quân, cũng học tiếng Nhật.Lâm Tú Quân luống cuống đáp:- Cô ấy là trợ lý của Sơn Điền.Trương Dục giải thích bổ xung một câu.Liễu Tuấn gật đầu.Đang nói chuyện, giám đốc Trịnh Hinh Liên của hộp đêm dẫn mấy bảo vệ vội vã chạy tới, nhìn thấy Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu thì kinh hãi, cô nghe thấy báo cáo, nói có người gây chuyện ở quầy bar, vội chạy tới không ngờ là Liễu Tuấn.Trinh Hinh Liên vội chạy tới chào.- Liễu tiên sinh, Đường chủ nhiệm, hay là các vị rời đi thôi, một lát nữa các đồng chí cảnh sát sẽ tới ngay, nơi này cứ để tôi ứng phó cho.Lần trước hai tên nha nội Thiệu Kim Hoa và Chu Hâm Viên va chạm với đám người Liễu Tuấn, rồi cuống cuồng bỏ chạy, sau chuyện bí thư khu ủy khu Thiên Mã là Thiệu Anh đích thân tới nơi xin lỗi, Trịnh Hinh Liên biết rất rõ, tất nhiên phải ra sức nghe ngóng, nhưng chỉ làm rõ được thân phận của Đường Thắng Châu, là công tử thị trưởng Đường Hải Thiên, lúc đó làm Trinh Hinh Liên đủ choáng váng rồi.Còn về phần thân phận của Liễu Tuấn thì không tìm hiểu được, có điều hẳn là lai lịch còn lớn hơn.

Bởi vì Liễu Tấn Tài đã điều đi, cho nên Trịnh Hinh Liên mới không nghĩ tới, nếu không chỉ bằng vào thái độ của Đường Thắng Châu với Liễu Tuấn, là cô ta nghĩ ra rồi.Trịnh Hinh Liên thông minh hơn người, biết Đường Thắng Châu dù không sợ cảnh sát, nhưng dù sao là người trong thể chế, lại đánh người Nhật Bản, gây ra rắc rối với nước ngoài, là điều rất không ổn, nên mới khuyên đám người Liễu Tuấn rời đi.- Không sao là do mấy người Nhật Bản không đứng đắn, cảnh sát tới, chúng tôi có nhân chứng.Liễu Tuấn không bận tâm.Gây chuyện rồi chạy không phải là tính cách của y, nếu giờ mà đi, về sau khôi khỏi để lại trò cười, hơn nữa chạy cũng không thoát, cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm tới y.- Đúng đúng, là bọn họ ra tay trước, chúng tôi đều có thể làm chứng.Trương Dục vội khẳng định.Liễu Tuấn cười nói:- Giám đốc Trịnh, đánh vỡ bao nhiêu đồ, mời cô thống kê một con số, bồi thường sẽ tính hết lên người mấy tên tiểu quỷ tử kia.Trịnh Hinh Liên hơi choáng.Thì ra vị này đúng là chẳng để chuyện vào trong lòng.Các đồng chí cảnh sát ước chừng nửa tiếng sau chạy tới, dẫn đội là đội trưởng Trương Đào, hiện giờ đã là phó đại đội trưởng rồi, người ngày gặp họa được phúc, ôm lấy chân Trình Tân Kiến.Nhận được báo án, nói là bạn bè Nhật Bản bị người ta đánh cho tơi bời ở khách sạn Phù Dung, Trương đại đội trưởng cuống lên, không dám chậm trễ, dẫn mười mấy người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.- Ai đánh bạn bè người Nhật?Trương Đào đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn quát tháo.Lần trước ở khác sạn Phù Dung, khi Trình Tân kiến giáo huấn Trương Đào, thì Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu ở trong phòng, Trương Đào không nhìn thấy, nên không nhận ra hai vị nha nội, quát tháo om sòm không hề khách khí.Liễu Tuấn đáp:- Tôi đây!- Cậu tên là gì?Trương Đào đánh giá Liễu Tuấn.Trịnh Hinh Liên kinh hãi, thái độ này của Trương Đào thế nào cũng gây họa, vội vàng đi tới, thì thầm bên tai Trương Đào mấy câu, Trương Đào tức thì tái mặt, tươi cười nụ, khom lưng cúi đầu chào mấy vị nha nội.

Chương 578: Tổng lãnh sự quán kháng nghị nghiêm trọng.La cục trưởng của chi cục công an khu Thiên Mã đang cũng mấy chiến hữu đại chiến trên chiếu bài, Trương Đào cũng biết sở thích của La cục trưởng, tỉnh huồng bình thường sẽ biết đầu không đi quấy rầy cục trưởng đại nhân, có điều tình huống hiện giờ nằm ngoài sự khống chế của hắn, cú điện thoại này không gọi không được.Trong đồn công an nho nhỏ ba vị nha nội ngồi hàng ngang, cùng một vị thường ủy chính hiệp tỉnh, đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc.

Đúng nói tới thẩm vấn, ngay cả nói cũng chẳng dám nói bừa.Người có thể chọc vào mấy vị nha nội này không nhiều.La cục trưởng lúc nhận được điện thoại rất tức giận, vì trước đó La cục trưởng số đen, thua không ít, vừa mới xoay chuyển được tình thế thì điện thoại của Trương Đào gọi đến.Tên Trương Đào này thật quá tệ rồi.Trương Đào báo cáo:- Cục trưởng, có mấy người Nhật Bản, bị người ta đánh ở khách sạn Phù Dung.La cục trưởng sắc mặt khó coi, quát:- Đứa mù mắt nào lại dám đánh người Nhật?

Cứ nhốt lại rồi hãy nói.- Cục trưởng không được, người đánh là Liễu huyện trưởng huyện Ninh Bắc.La cục trưởng kinh hãi, dù hắn chưa từng gặp mặt Liễu Tuấn, nhưng cũng đã nghe qua đại dại của Liễu nha nội.Huyện trưởng hai mươi tư tuổi chỉ có một người mà thôi.- Ngoài ra, công tử của Nghiêm bí thư và công tử của Đường thị trưởng đều ở cục, có cả Liễu chủ tịch của công ty Đằng Phi nữa, cục trưởng mau tới đây đi.Trương Đào gấp tới độ giọng biến đổi.La cục trưởngít một hơi khí lạnh, cuống cuồng chạy ra ngoài, trên đường đi xô đổ hai cái ghế, nhưng chẳng hề bận tâm.Khi La cục trưởng hớt hải chạy tới cục công ân, thì mấy vị nha nội và Liễu chủ tịch đang ngồi uống trả tán gẫu, Trương Đào đứng ở bên cạnh tươi cười phục vụ, La cục trưởng vội đi nhanh tới chào hỏi các vị nha nội.Hàn huyên xong, La cục trưởng mời mấy vị nha nội và Liễu Triệu Ngọc và phòng làm việc của cục trưởng, dò hỏi:- Liễu huyện trưởng, chuyện này...Mấy tên tiểu quỷ tử kia đã bị đánh cho mặt mày bầm dập chờ kết quả ở trong cục, liên quan tới “bạn bè quốc tế”, La cục trưởng cũng không dễ xử lý, muốn thảo luận cùng với mấy vị nha nội.Liễu Tuấn cười nói:- La cục trưởng, đồng chí vừa tối, trước tiên chớ vội hỏi chúng tôi.

Nói thực, mấy chúng tôi cơ bản là nhân chứng, đánh người là người khác.

Đồng chí trước tiên đi tìm hiểu qua tình hình, chúng ta mới nói chuyện nhé?- A, vâng vâng, được.Nghe lời này, La cục trưởng liền yên tâm hơn nửa, chỉ cần các nha nội không tham dự trực tiếp vào trong đó là chuyện dễ giải quyết hơn nhiều rồi, lập tức luôn miệng vâng dạ, rồi lại đích thân rót trà nước cho mấy vị xong mới xin lỗi đi ra ngoài.La cục trưởng vừa đi ra, Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm đã vội vã tới nơi.Đánh mấy tên tiểu quỷ tử, vào năm 94 đúng là một chuyện quan trọng, không thể xem thường, dù sao trung ương luôn hô hào “láng giềng thân thiện”, mà tiểu quỷ tử ngang ngược quen rồi, cẩn thận một chút không có gì hại cả.- Tiểu Tuấn, hôm nay tay lại ngứa ngáy đi đánh tiểu quỷ tử ả?Trình Tân Kiến vừa mới vào cửa đã nói oang oang, rồi đưa mắt ra hiệu với Tiêu Kiếm.Tiêu Kiếm hiểu ý, gật đầu với mấy người Liễu Tuấn đi ra ngoài, toàn bộ tình huống sự việc phải tìm hiểu rõ trước mới có cách ứng phó, mặc dù nói chi cục khu Thiên Mã không dám giở trò gì, nhưng thế nào người bên mình nên biết kỹ càng.Liễu Tuấn cười nói:- À chẳng đánh đấm gì, chỉ ném một chai bia quát mất câu thôi, còn công việc cụ thể đều bị người ta giành hết mất rồi, chả đến lượt em.- Chậc chậc tiếc thật đấy nhỉ!

Hay giờ tới tẩn bọn chúng một lượt cho bõ thèm cái?Trình Tân Kiến lắc đầu thở dài.Bọn Nghiêm Minh mổm cứ há hốc ra.Người này đúng là phó cục trưởng cục công an thành phố sao?Hình như đại ca xã hội đen cũng chẳng tàn nhẫn như vậy.Kỳ thực lời này của Trình Tân Kiến chỉ là nói đùa mà thôi, có điều đã nói rõ một chuyện, đó là Trình cục trưởng tin vào Liễu nha nội trăm phần trăm, ở tình huống bình thường, nếu không đứng về phía có lý, Liễu Tuấn không tủy tiện ra tay, nếu đã ra tay thì ắt có chuẩn bị ứng phó về sau.Thế là Trình Tân Kiến cũng ngồi xuống, Đường Thắng Châu rót trà, mọi người nói nói cười cười, như tán gẫu đem đầu đuôi câu chuyện kể ra.- Thì ra là như thế, mấy tên tiểu quỷ tử này cũng quá láo toét rồi, đáng ăn đòn.Trình Tân Kiến hầm hừ nói, mọi người đều bật cười.Ước chừng nửa tiếng sau, La cục trưởng vội vã quay lại, sắc mặt rất khó coi, thấy Trình Tân Kiến, vội chào hỏi:- Trình cục trưởng, anh cũng tới rồi.- Sao thế lão La, chuyện có phiền toái à?Trình Tân Kiến trừng con mắt trâu lên.La cục trưởng trán đầy mồ hôi, lắp bắp nói:- Thụy chủ nhiệm của văn phòng đối ngoại tỉnh chính phủ gọi điện tới, nói tổng lánh sự quán của Nhật Bản đóng ở thành phố Nam Phương đã đích thân gọi điện cho Trương tỉnh trưởng, đưa ra kháng nghị nghiêm trọng.Hắn chỉ là một cục trưởng chi cục, hiện giờ chuyện kinh động tới cả tỉnh trưởng rồi, chẳng trách sợ toát mồ hôi lạnh.- Kháng nghị cái mẹ gì?Trình Tân Kiến đột nhiên vỗ rầm một cái lên bàn, nổi cơn lôi đình:- Tiểu quỷ tử ở Đại Ninh phi lễ với cô gái trẻ tuổi ở nước ta, còn ra tay đánh người, mà bọn chúng lại thành có lý à?

Tưởng giờ là năm 37 chắc?

Đi, bắt mấy thằng khốn kiếp kia lại cho tôi, trước tiên cứ giam giữ vài ngày rồi hãy nói!- Chuyện...chuyện này, Trình cục trưởng, tôi hãy là chúng ta tính ổn hỏa đã.La cục trưởng mồ hôi như tắm:- Thụy chủ nhiệm nói sẽ lập tức tới ngay!

Còn yêu cầu chúng ta bắt giữ hung thủ người.- Nhổ vào!

Thụy Quốc Bình nó muốn làm hán gian đấy hả?Trình Tân Kiến chửi bới làm La cục trưởng trợn mắt há mồm.Sớm đã biết Trình Tân Kiến biệt danh “đại pháo” rồi, nhưng không ngờ lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng.

Thụy Quốc Bình tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính sở, mà vị này lại nói người ta là “hán gian”!- Anh Trình bình tĩnh chút nào!

Đoán chừng một lát nữa sư phụ cũng tới thôi.Liễu Tuấn cười khuyên can Trình Tân Kiến.Nếu như tổng lãnh sự quán đã hỏi tới chuyện này, mà Trương Quang Minh cũng bị kinh động, thì Lương Quốc Cường khẳng định sẽ biết.Bọn tiểu quỷ tử này, cứ hơi một tý là lấy “sự kiện ngoại giao” ra nói, không cần hỏi rõ trắng đen.Trước tiên là đưa ra một cái kháng nghị nghiêm trọng, đó là vì nắm thóm được một số chính phủ địa phương sợ rước lấy “tranh chấp ngoại giao”, luôn luôn nhượng bộ, mới dám leo lên đầu lên cổ.Quả nhiên không nằm ngoại dự liệu của Liễu Tuấn, Thủy Quốc Bình và Lương Quốc Cường đều nối nhau tới nơi, chi cục công an khu Thiên Mã trở nên náo nhiệt vô cùng.Thụy Quốc Bình tới rất gấp, trong điện thoại sai La cục trưởng bắt hung thủ đánh người xong là cúp điện thoại, hỏa tốc chạy tới, chẳng nghe La cục trưởng giải thích.Thụy Quốc Bình bốn mươi mấy tuổi, gầy gò, có thể gọi là huynh đệ với Tôn Hữu Đạo, mang một cái kính to gọng đen, khuôn mặt sầm lại như sắp đổ mưa, vừa mới vào cửa chẳng hề hỏi chuyện như thế nào, vội đi thăm mấy người Nhật Bản trước, đổi sang vẻ mặt “thân thiết” tươi cười với “bạn bè Nhật Bản” hàn huyên xong lại trở mặt quát tháo La cục trưởng.Lúc này nụ cười thân thiết đã không thấy chút nào nữa rồi:- La cục trưởng, đồng chí làm ăn kiểu gì thế?

Bạn bè Nhật Bản đầu tử ở tỉnh ta, mà thế nào ngay cả an toàn nhân thân cũng không được bảo đảm.La cục trưởng tiếp tục lau mồ hôi.Từ sau khi hắn quay về cục, hiểu rõ ràng tình huống, mồ hôi chưa lúc nào ngừng chảy.- À Thụy chủ nhiệm, tình hình có hơi phức tạp...- Có gì mà phức tạp?

Hung thủ đâu?

Bắt hết cả rồi chứ?Thụy Quốc Bình rất bực mình.- Đương sự hai bên đều ở trong cục, Thủy chủ nhiệm, xin qua đây nói chuyện.Trước mặt người Nhật Bản, La cục trưởng tất nhiên không tiện tiết lộ thân phận mấy nha nội, Thụy Quốc Bình cũng là nhân vật lọc lõi rồi, thấy bộ dạng của La cục trưởng cũng đoán ra chuyện có khả năng không đơn giản.

Nghe La cục trưởng nói cũng hiểu rõ rồi, chỉ là đương sự hai bên, chi cục công an không dám nhận định là “hung thủ đánh người”!La cục trưởng dẫn Thụy Quốc Bình vào phòng làm việc của mình, giới thiệu thân phận của nhóm nha nội và Liễu Triệu Ngọc.Cách làm của La cục trưởng rất hợp quy củ, chuyện mặc dù xảy ra ở khu vực quản lý của chi cục cảnh sát khu Thiên Mã, nhưng hai bên đương sự đều không dễ trêu chọc, mình cứ làm chân sai vặt đi, để các vị đại lão thương lượng với nhau là được rồi.Hiển nhiên Thụy Quốc Bình không ngờ “hung thủ đánh người” dính líu tới mấy người này, lập tức lại đổi sang “nụ cười thân thiên” bắt tay chào hỏi đám người Liễu Tuấn.Trong đầu hắn thì bắt đầu suy tính xem phải xử lý chuyện này thế nào mới là thượng sách.- À, Liễu huyện trưởng, Nghiêm bí thư, tổng lãnh sự quán của Nhật Bản gọi điện thoại cho Trương tỉnh trưởng.

Trương tỉnh trưởng bảo tôi đến tìm hiểu tình hình.Trong chớp mắt Thụy Quốc Bình đã nghĩ ra cách ứng phó, làm ra vẻ hết sức thành khẩn, như “người phe mình” vậy.- Thụy chủ nhiệm, tình huống thực tế là mấy người Nhật Bản uống rượu gây chuyện, ra tay đánh công dân nước ta trước, hai vị quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn nhìn không thuận mắt, mới trượng nghĩa ra tay!

Tôi cho rằng, theo quy định luật pháp của nước ta, hành vi của hai người này thuộc về ngăn chặn tội phạm, đáng được biểu dương.

Còn mấy người Nhật Bản, tôi kiến nghị cơ quản công an tạm giam.Liễu Tuấn không khách khí, nói thẳng ra quan điểm của mình.Thụy Quốc Bình thầm hít một hơi khí lạnh.Sớm đã nghe nói Liễu nha nội “ngang ngược” quả nhiên là thế, không hề đem chuyện “tranh cãi ngoại giao” để vào trong lòng, mở miệng ra là “quy định pháp luật” muốn trừng trị triệt để mấy người Nhật Bản.- Liễu huyện trưởng, bí thư chính pháp ủy Lương Quốc Cường sẽ tới ngay, nếu như đã là tranh chấp trị an, thì nên để cơ quan công an xử lý vậy.Thụy Quốc Bình làm việc già dặn, chớp mắt cái đã đẩy ngay củ khoai nóng cho Lương Quốc Cường.Thụy chủ nhiệm đã quyết định, bất kể phía thành phố Đại Ninh xử lý như thế nào, hắn đều không phát biểu ý kiến, tất cả cứ báo cáo theo đúng sự thực cho Trương tỉnh trưởng.

Chương 579: Tạm giam- Giỏi lắm một huyện trưởng, một phó bí thư huyện ủy lại chạy tới chốn ăn chơi trác táng, đắm chịu trong rượu chè!

Uống chán rồi lại kiếm mấy người Nhật Bản đánh cho một trận để luyện tay chân.

Giỏi!

Rất giỏi!Nghiêm Ngọc Thành mặt nghiêm nghị nói lạnh như băng.Đây là biệt thự số một của tỉnh ủy, không cần vào thư phong, Nghiêm Ngọc Thành “quát tháo” ngay ở phòng khách.Hai đồng chí Liễu Tuấn và Nghiêm Minh lưng thẳng tắp, ngồi đối diện với Nghiêm đại bí thư.Giải Anh, Liễu Diệp, Nghiêm Phi thì ở một bên “hỗ trợ” trấn áp tội phạm.Còn may là Tiểu Nghiêm Hạo đã đi ngủ sớm, nếu không Nghiêm Ngọc Thành không cách nào “quát tháo” được.Chú bé con này mặc kệ uy phong của bí thư tỉnh ủy, cứ bò lên gối ông nội quấy rối, Nghiêm đại bí thư có giận thế nào cũng chẳng phát tác ra được.Nghiêm Minh và Liễu Tuấn muốn ở chi cục công an xem mấy tên tiểu quỷ tử bị tạm giam mới cam tâm, không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên gọi điện tới chi cục khu Thiên Mã.Khi đó Trương Đào nhận điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành vừa báo danh tính, đã thiếu chút nữa sợ ngã lăn quay.Đó là vị bí thư tỉnh ủy trong truyền thuyết mà lại.May mà Trương Đào sợ tới tè ra quân, thì vẫn nhớ kỹ lời căn dặn của Nghiêm Ngọc Thành, hớt ha hớt hải đi tìm hai vị nha nội Nghiêm Liễu bảo trở về nhà.Lúc này Lương Quốc Cường mới tới chi cục, Nghiêm Minh và Liễu Tuấn chỉ kịp chào hỏi ông một câu, đã vội vã trở về.Ngồi trong xe Santana, Nghiêm Minh toàn thân run lên, nói:- Trương Quang Minh chả ra cái mẹ gì, chỉ biết đi mách lẻo.Từ nhỏ Nghiêm Minh đã sợ cha mình ghê gớm, lần này gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng trách Nghiêm phó bí thư sợ hãi như thế.Liễu Tuấn thì bình tĩnh thản nhiên, vừa khởi động xe vừa nói rất thoải mái:- Không phải là Trương Quang Minh đâu, mà là Thụy Quốc Bình đấy.Thực tế đúng là không phải Trương Quang Minh đi “hớt lẻo”, đường đường là tỉnh trưởng thế nào cũng phải tự trọng thân phận, là do Thụy Quốc Bình thấy chuyện liên quan tới con trai và con rể Nghiêm Ngọc Thành, biết vấn đề phức tạp, nên gọi điện báo cáo cho Trương Quang Minh.Trương Quang Minh không nói gì cả, chỉ trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại.Thụy Quốc Bình suy nghĩ cẩn thận, hiểu ra ý tứ của Trương Quang Minh, liền gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, bất quá Thụy Quốc Bình không thêm dầu thêm mỡ gì cả, chỉ báo cáo đúng sự thật mình tìm hiểu được và thái độ của Độ Biên tiên sinh ở bên tổng lãnh sự quán Nhật Bản.Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe liền lập tức gọi “hai tên tiểu tử khốn kiếp” trở về.Nghiêm Ngọc Thành xưa nay không để ý lắm với chuyện người trẻ tuổi, hay nói cách khác dù biết cũng chỉ cười cho qua, không hề bận tâm.Ví như khi Nghiêm Phi còn rất nhỏ đã nói đùa tuyển Liễu Tuấn làm con rể, về sau hai người tuổi lớn dần, thầm sinh tỉnh cảm, mười bốn mười lăm tuổi đã có tình ý với nhau, Nghiêm Ngọc Thành cũng không hề hỏi tới.Có điều lần này Nghiêm đại bí thư thực sự nổi giận rồi.Nguyên nhân là vì Nghiêm Minh và Liễu Tuấn gây chuyện quá mức hoang đường, cùng đi uống rượu cũng được thôi, người trẻ tuổi mà, thế nào phải có mối quan hệ của mình, không thể cả ngày ru rú trong nhà được, nhưng không nên đánh nhau, lại còn đánh người Nhật Bản, gây là tranh cãi ngoại giao.Trải qua vụ án gian lận hoạt động chi giáo năm ngoái, Nghiêm Ngọc Thành sơ bộ xoay chuyển được thế yếu, bắt đầu nắm giữ toàn diện thế cục, có thể nói là một sự thành công.

Đối với việc thủ pháp Nghiêm Ngọc Thành dàn trận khí thế, thu cờ nhẹ nhàng, thủ trưởng trung ương cũng tỏ vẻ tán thưởng.Chính bởi vì như thế Nghiêm Ngọc Thành lại càng thêm cẩn thận.Trương Quang Minh thua một vố, há chịu dễ dàng cho qua?Cú điện thoại này là của Thụy Quốc Bình, song Nghiêm Ngọc Thành sao chẳng biết tâm ý của Trương Quang Minh hay sao?

Người ta đang đợi Nghiêm đại bí thư xử trí thể nào, làm không ổn là người ta túm lấy thóp.Với thân phận của Nghiêm Ngọc Thành, bên tổng lãnh sự Nhật Bản có đưa ra mười cái “kháng nghị nghiêm trọng” cũng chẳng để vào lòng, loại ngôn ngữ ngoại giam này, chỉ dọa nổi trẻ con vơi người ngoài nghề thôi.Ông nổi giận là vì chuyện ngày liên quan tới Nghiêm Minh và Liễu Tuấn.Đặc biệt là Liễu Tuấn, huyện trưởng trẻ tuổi nhất, danh tiếng vang xa, giờ lại uống rượu say đánh nhau với người Nhật, lan truyền đi còn ra thể thống gì.Luận về nha nội, trong phạm vi toàn quốc chẳng biết có tới bao nhiêu, trong nhà các đại lão quan chức to hơn Nghiêm Ngọc Thành, cũng khó tránh khỏi sinh ra đám nha nội chẳng ra gì, vốn chẳng phải là chuyện lớn.Quan trọng là ở chỗ, nếu như Liễu Tuấn chỉ là một tên “hoàn khố” phá phách, mà Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài còn cố tình nhét vào trong thể chế, cho nhận trọng trách.Dù là thích dùng người thân cũng không thể làm như thế.Một huyện trưởng, mà lại có phẩm hạnh như vậy sao?Cho dù có o bế người thân cũng phải chừng mực thôi chứ.Nghiêm Minh dù ngồi thẳng, nhưng đầu thì cúi gằm, trán vã hết mồ hôi, từ khi hắn từ bộ đội chuyên nghiệp về, đã thay đổi thói xấu cũ, trầm ổn tiến bộ hơn rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành cũng đánh giá hắn cao hơn, rất ít khi nổi giận, nhất là sau khi kết hôn sinh con, Nghiêm Ngọc Thành càng tỏ ra ôn hòa.Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngọc Thành thực sự tức giận với hắn.Liễu nha nội lại chẳng để ý lắm, thậm chí trên mặt còn mang nụ cười, cười:- Bác Nghiêm bớt giận, thế nào cũng phải nghe bọn cháu giải thích nguyên nhân đã chứ!Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nhìn y một cái:- Được, nói đi!Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống, thong thả kể chuyện xảy ra trong quán rượu.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Chuyện là như thế, đứng nói là tổng lãnh sự bên đó, dù là Thiên Hoàng Nhật Bản kháng nghị, cháu cũng nói với ông ta, bọn đó đáng bị đánh.- Đánh hay lắm.Nghiêm Phi nhảy ra trợ giúp người yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có vẻ rất tức giận.- Lần này bọn tiểu quỷ tử quá láo xược rồi, đây vẫn là quốc thổ của chúng ta cơ mà!Nghiêm Ngọc Thành sắc mặt hòa hoãn không ít.Dù vừa rồi Thụy Quốc Bình báo cáo không thêm thắt gì, nhưng dù sao hắn không có mặt ở hiện trường, không hiểu quá trình sự việc lắm, hiện giờ nghe Liễu Tuấn kể, Nghiêm Ngọc Thành mới biết chuyện vốn có căn nguyên của nó.Nghiêm Ngọc Thành cầm chén trà lên, trầm ngâm một lát rồi nói:- Nếu là thế, thì đánh cũng đã đánh rồi.Lời này vừa phát ra, Giải Anh, Nghiêm Minh, Liễu Diệp đều thở phào, nhất là Liễu Diệp, thấy cha chồng nổi giận, tim treo ngược lên, nhưng không dám nói xen vào, giờ mới được yên tâm.- Giờ hai đứa quay trở về chi cục công an, đem quá trình sự việc nói rõ ràng với các đồng chí ở cục công an.Nghiêm Ngọc Thành căn dặn.Chi cục khu Thiên Mã, chẳng vì hai vị nha nội rời đi mà yên ắng hơn, ngược lại càng thêm phần náo nhiệt.Sơn Điền mặt mày bị đánh như một cái đầu heo, chính đang làm ầm ĩ lên, nói muốn xin đại sứ quan trợ giúp, phản ánh mình bị “đánh đập ngược đãi” ở thành phố Đại Ninh, muốn vạch trần hoàn cảnh đầu tư xấu ở thành phố Đại Ninh, tố chất người dân hết sức kém, thương nhân đầu tư không được đảm bảo an toàn nhân thân chút nào.Đó là hắn còn chưa biết thân phận của đám người Liễu Tuấn, nếu biết bọn họ là quan viên chính phủ, chỉ sợ sẽ càng nói những lời khó nghe hơn nữa.Quan viên chính phủ đánh thương nhân đầu tư, tình huống sẽ rất nghiêm trọng, tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.- Ngậm ngay miệng cho lão tử.Trình Tân Kiến quát, đùng đùng nổi giận tới trước mặt Sơn Điền, nhìn bộ dạng này nếu Sơn Điền còn dám nói càn rỡ, Trình cục trưởng sẽ cho ăn đòn thật.- Mấy tên khốn kiếp các ngươi, vô lễ với phụ nữ nước lão tử, ra tay đánh công dân nước lão tử, lại còn nói nhăng nói cuội, đổi trắng thay đen!

Có tin lão tử nhốt hết các ngươi vào không?Thụy Quốc Bình cay mày lại, nhìn Lương Quốc Cường tỏ ra rất khó chịu.Mấy tên nha nội “ngang ngượng” đã đành đi, hiện giờ Trình Tân Kiến thân là phó cục trưởng cục công an lại liên tiếng uy hiếp đương sự, thực sự quá đáng rồi.Thế này chẳng phải để người ta túm lấy đằng chuôi sao?Thụy Quốc Bình cũng biết chất lượng cảnh sát cơ sở tốt sau lẫn lộn, thái độ không tốt với đương sự là không hề hiểm, Trình Tân Kiến vừa nhìn là biết ngay thuốc hàng “thô lỗ”, bình thường động chân động tay quen rồi.

Nhưng giờ cũng phải nhìn cho rõ đối tượng chứ!Người ta chính là thương nhân “bạn bè quốc tế” đàng hoàng cơ mà.Là chủ nhiệm văn phòng đối ngoại chính phủ tỉnh, Thụy Quốc Bình đương nhiên hi vọng chuyện này có thể “giải quyết hòa bình”Lương Quốc Cường nghiêm mặt quát:- Tân Kiến.Trình Tân Kiếm hầm hè nhìn Sơn Điền một cái rồi mới quay người đi lại bên cạnh Lương Quốc Cường.Sơn Điền bị khí thế hung hãn của Trình Tân Kiến dọa sợ cho vỡ mật, không dám ho he nữa.Bọn tiểu quỷ tử chính là thế đấy, nếu mà bạn nhẹ nhàng thành thật, thì chúng cho rằng bạn dề bắt nạt, trèo lên đầu lên cổ bạn ngay, còn một khi bạn thể hiện mạnh mẽ hơn chúng, là chúng lập tức ngoan ngoãn như con cháu vậy.Trước kia tổng thống Truman của nước Mý hạ lệnh ném cho bọn chúng hai quả bom nguyên tử để nếm thử, lũ khốn kiếp này cho tới tận bây giờ vẫn sợ nước Mỹ.Nguyên nhân đơn giản thôi, người ta dám chơi thật mà.Mày không ngoan ngoãn, thì đánh cho mày ngoan ngoãn mới thôi.- Lương bí thư, chuyện này phải mau chóng xử lý.Thụy Quốc Bình thúc giục.Hắn tôn trọng Lương Quốc Cường là bí thư chính pháp ủy, không nói xử lý ra sao, chỉ yêu cầu ông mau chóng giải quyết.- Được, Thụy chủ nhiệm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý theo đúng pháp luật.

Mời Thụy chủ nhiệm tới phòng làm việc nghỉ ngơi trước.

Chúng tôi tìm đương sự hai bên xác nhận tình huống, một lát nữa sẽ báo cáo kết quả xử lý cho đồng chí.Thụy Quốc Bình là cán bộ cấp chính sở, luận cấp bậc hơn Lương Quốc Cường, lại đại biểu cho tỉnh trưởng tới “đốc chiến”, Lương Quốc Cường khá khách khí với hắn.- Hà hà, Lương bí thư quá khác khí rồi, không dám nhận báo cáo.Thụy Quốc Bình mỉm cười nói, rồi đứng dậy đi vào văn phòng.Không bao lâu sau, Liễu nha nội và Nghiêm nha nội lại tới chi cục công an, mấy người hỗ trợ Lương Quốc Cường mang từ cục công an thành phố tới lấy lời khai của bọn họ.Cái chai bia mà Liễu Tuấn ném lúc đầu tiên, giờ biến thành do Từ Văn Hòa ném, Liễu nha nội chỉ nhìn thấy ngứa mắt, quát tháo mấy câu, nói ra thì chỉ là thân phận nhân chứng thôi.Còn hai vị quân nhân xuất ngũ Ngụy Xuân Sơn và Từ Văn Hòa, là nhân viên của công ty vận tải Thông Đạt, vừa kéo uống rượu ở khách sạn Phù Dung, gặp phải tiểu quỷ tử bắt nạt đồng bào, nên thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.Đám Liễu Tuấn, Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu, Liễu Triệu Ngọc cùng với Trương Dục, Lâm Tú Quân đều làm chứng.Lương Quốc Cường trầm ổn thông báo với Thụy Quốc Bình:- Thụy chủ nhiệm, trải qua điều tra xác minh, mấy người Nhật Bản đã phi lễ với cô gái trẻ, lại ra tay đánh người gây ra chuyện ầm ĩ, căn cứ vào quy định xử phạt quản lý trị an, cục công an thành phố quyết định tạm giam bọn họ bảy ngày, đồng thời gánh chịu 50% tổn thất của khách sạn Phù Dung, 50% còn lại do một bên đương sự còn lại gánh chịu.Thụy chủ nhiệm tức thì trố mắt ra nhìn.

Chương 580: Có kẻ muốn giở tròQuyết định tạm gian năm người Nhật Bản trong đó có Sơn Điền Tuấn Ngạn của cục công an thành phố Đại Ninh đã gây lên một trận sóng gió lớn.Ngay hôm sau, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch Sơn Điền, là Sơn Điền Thứ Lang, chú của Sơn Điền Tuấn Ngạn, từ Nhật Bản chạy tới thành phố Đại Ninh, chính thức đề xuất kháng nghị nghiêm trọng với bí thư thành ủy Đào Nghĩa Âu, nói quyết định xử phạt của cục công an thành phố Đại Ninh không công bằng, rõ ràng thiên vị, cố ý nhằm vào người Nhật Bản, hi vọng thành phố Đại Ninh lập tức sửa chữa “sai lầm”, nếu không công ty Sơn Điền sẽ rút vốn đầu tư.Cho dù công ty mậu dịch Sơn Điền không phải là công ty lớn, tổng lượng đầu tư ở Đại Ninh không phải nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là thương nhân nước ngoài, sự uy hiếp này của Sơn Điền Thứ Lang vẫn có “sức sát thương” nhất định.Quan trọng là sợ dẫn tới “phản ứng dây chuyền” ảnh hưởng nghiêm trọng tới hoàn cảnh mời gọi đầu tư của thành phố Ninh Bắc.Chuyện này bởi vì liên quan tới con trai của Đường Hải Thiên, nên ông phải tránh, còn Đảo Nghĩa Âu không thể né tránh được phải nhận lấy, sau khi khác khí tiễn Sơn Điền Thứ Lang đi, lập tức triệu kiến Lương Quốc Cường.- Đồng chí Quốc Cường, chuyện này xử lý như vậy là không thỏa đáng lắm đâu, sẽ làm cho một số thương nhân nước ngoài sợ hãi.Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của bí thư thành ủy, Đào Nghĩa Âu đối diện với Lương Quốc Cường, vẻ mặt không vui, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa.- Đào bí thư, cục công can xử lý như vậy là căn cứ vào sự thực mà xác định, Sơn Điền Tuấn Ngạn cùng năm người Nhật, đúng là rất quá đáng, ở quầy bar phi lễ cô gái trẻ, lại đánh nhân viên công ty tới khuyên can, hành vi hết sức ngang ngược, tạm gian bảy ngày, đã là nhẹ nhất rồi.Lương Quốc Cường vẫn giữ nguyên ý kiến.Ông là loại người như thế, trước khi ra quyết định luôn cân nhắc kỹ càng, nghĩ xong mới quyết định.Một khi đưa ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.Đào Nghĩa Âu cau mày nói:- Đồng chí Quốc Cường, tôi tin đồng chí nói đều là sự thật, pháp luật tương ứng cũng không thể sai, nhưng vụ án này có tính đặc thù mà, phải xử lý linh hoạt!

Nếu khiến cho thương nhân bên ngoài rút vốn, thậm chí phát sinh ra sự kiện ngoại giao nghiêm trọng hơn, thì được không bằng mất.Lương Quốc Cường ưỡn thẳng lưng nói:- Đào bí thư, là một người làm công tác chính pháp, tôi cho rằng giữ nguyên tắc làm việc theo pháp luật mới là quan trọng nhất.Đào Nghĩ Âu càng thêm khó chịu, thậm chí khẽ nhắc nhở:- Đồng chí Quốc Cường, hôm nay tôi không tranh luận việc pháp luật với đồng chí, một công năng lớn của hệ thống chính pháp là bảo hộ cái cách mở cửa, đồng chí thân là bí thư chính pháp ủy, là một thành viên trong ban thành ủy, phải suy nghĩ vấn đề từ góc độ tổng thể, mà không phải là gây khó khăn cho kêu gọi đầu tư.Lời này đã nói tới rất nghiêm trọng rồi.Cũng chỉ có Lương Quốc Cường với tính cách “vừa thối vừa cứng”, Đào Nghĩa Âu mới kiên nhân nói đạo lý, chứ đổi lại là một thường ủy khác, Đảo Nghĩa Âu tuyệt đối không có thái độ này, sớm đã khiển trách rồi.Lương Quốc Cường rất nghiêm túc nói:- Đào bí thư, bảo vệ cho cải cách mở cửa, là đả kích phần tử xấu, chính là bảo vệ tài sản nhân dân và xí nghiệp, mà không phải cả nể dễ dãi, dung túng cho kẻ xấu.

Nếu như hôm nay tạm giam không phải là những người Nhật Bản như đám Sơn Điền Tuấn Ngạn, mà là đám lưu manh vô lại ở thành phố Đại Ninh chúng ta, thì hẳn là không có ai kháng nghị rồi!

Trước mặt pháp luật, ai ai cũng bình đẳng, bất kể đó là người trong nước hay nước ngoài, xúc pháp vào luật pháp nước ta, là phải bị trừng trị.Đào Nghĩa Âu thiếu chút nữa uất nghẹn.Hình như bí thư thành ủy mình đây lại không chỉ huy nổi cục trưởng công an nữa!Vậy thì sao không bắt luôn đám Liễu Tuấn, Đường Thắng Châu, Nghiêm Minh đi?

Lại còn dám đứng đây nói đạo lý.Đào Nghĩa Ấu phẫn hận nghĩ.Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ trong lòng, tuyệt đối không nói ra trước mặt mọi người.Đào Nghĩa Âu cố kìm nén cơn giản, nói:- Đồng chí Lương Quốc Cường, tôi hi vọng đồng chí đứng ở độ cao toàn cục mà xem xét vấn đề, không thể suy tính trong vòng nhỏ hẹp, đó là điều không đúng, là một cán bộ đảng viên, phải tuân thủ tổ chức kỷ luật...Đồng chí hãy suy nghĩ cho kỹ đi!Lương Quốc Cường vẫn không lên tiếng.Đào Nghĩa Âu cuối cùng không thuyết phục được Lương Quốc Cường thay đổi quyết định xử phạt cả hai bỏ về không vui vẻ gì, nhưng chuyện còn chưa xong, hai ngày sau, đại sứ quán Nhật Bản chính thức gửi thư kháng nghị lên bộ ngoại giao, chỉ trích cục công an Đại Ninh xử lý thiếu công bằng, vi phạm pháp luật, cố ý khơi lên mâu thuẫn giữa hai nước.Ngày đại sứ quán đệ trình thư kháng nghị, tổng lãnh sự Nhật Bản là Độ Biên Hùng Nhất đích thân tới thành phố Đại Ninh, khẩn cấp hẹn gặp chủ nhiệm đối ngoại tỉnh chính phủ Thụy Quốc Bình, đề xuất kháng nghị nghiêm trọng ngay trước mặt.Thụy Quốc Bình báo cáo cho tỉnh trưởng Trương Quang Minh.Trương Quang Minh vẫn như cũ, im lăng nghe xong là dập máy, không nói một lời.Thụy Quốc Bình suy nghĩ nửa ngày trời lại gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, không ngờ ông cũng học theo Trương Quang Minh, nghe nói xong chỉ nói đúng một câu “biết rồi”, chẳng thêm một câu dư thừa nào nữa.Thụy Quốc Mình ngản ra rất lâuu, lại chạy tới đích thân báo cao cho Trương Quang Minh.Dù sao ban đối ngoại là do tỉnh chính phủ quản lý, nên Trương Quang Minh không tiện giữ im lặng trước Thụy Quốc Bình nữa, có điều cũng không nói nhiều, chỉ căn dặn:- Chuyện xảy ra ở thành phố Đại Ninh, quyết định xử phạt trị an là do cục công an thành phố Đại Ninh đưa ra, nên làm công tác điều hòa từ bên trong.Thụy Quốc Bình hơi hiểu ra rồi.Chuyện liên quan tới con trai và con rể của Nghiêm Ngọc Thành, Trương Quang Minh cũng không tiện bày tỏ thái độ.Làm không khéo sẽ khiến người ta nảy sinh ra hiểu lầm gì đó, cho dù hai người bất hòa, cũng không thể công nhiên ra tay đối phó với đám hậu bối nhà người ta.Hơn nữa căn cứ và tình huống hiện giờ nắm được, thì cục công an thành phố Đại Ninh đã làm đúng quy định pháp luật, chẳng lẽ vì người Nhật Bản gây chuyện là có thể được đối xử đặc biệt, mặc cho bọn họ hoành hành ở nước ta hay sao?Cởi chuông cần người buộc chuông.Nếu như hiện giờ ngoại giao có phiền toái, đối diện với áp lực nhất định, thì cứ giao cho thành phố Đại Ninh tự xử lý thì tốt hơn.Còn về chuyện không vui giữa Lương Quốc Cường và Đào Nghĩa Âu, Trương Quang Minh cũng nghe thấy rồi, song càng không tiện bày tỏ thái độ, Đường Hải Thiên và Lương Quốc Cường đều là đại tướng của Nghiêm hệ, Đào Nghĩa Âu thì chiều hướng ngả về phía Hồ Vi Dân, Trương Quang Minh tỏ thái độ thế nào cũng không tiện, không thể chỉ vì một chuyện thế này mà cuốn vào vòng thị phi.Vụ án gian lận hoạt động chi giáo tra ra rõ ràng, Trương Quang Minh bị ép nhượng bộ lớn với Nghiêm Ngọc Thành, uy tín tỉnh trưởng bị đả kích không nhỏ, Trương Quang Minh đang dưỡng thương, không tùy tiện gây sự.Thụy chủ nhiệm liền trao đổi với Đảo Nghĩa Âu.- Thụy chủ nhiệm, chuyện này tôi đã nói chuyện một lần với đồng chí Quốc Cường, tôi tôn trọng tính độc lập chấp pháp công bằng của cơ quan công an, hãy để đồng chí Quốc Cường và đồng chí ở cục công an thành phố xử lý.Thụy Quốc Bình thầm lắc đầu cảm khái, tới tầng cấp này đúng là chẳng ai xoàng cả.Không có một người nào chịu ra mặt trước.Kết quả, Sơn Điền Tuấn Ngạn và đồng bọn bị tạm giam đủ bảy ngày, chẳng thiếu một giờ, được một phen “hưởng thụ” ở nơi giam giữ.- Cho bọn tiểu quỷ tử này một bài học nhớ đời, xem bọn chúng còn dám ngang ngược không!Đó là nguyên văn lời nói của Liễu huyện trưởng.Khó khăn lắm mới chịu được bảy ngày, sau khi được tự do Sơn Điền Tuấn Ngạn và đồng bọn toàn bộ bay về nước Nhật.

Không bao lâu sau một tờ tạp chí Nhật Bản cho đăng phỏng vấn với Sơn Điền Tuấn Ngạn.Tên khốn này đổi trắng thay đen, xúc phạm lãnh đạo lẫn cơ quan chấp pháp Đại Ninh, nói bọn họ là tổ chức vô cùng hắc ám, có tâm lý chống Nhật nghiêm trọng.Trong cuộc phỏng vấn, Sơn Điền Tuấn Ngạn còn đặt biệt nhắc tới Liễu Tuấn, Nghiêm Minh và Đường Thắng Châu, đồng thời nói rõ quan hệ của bọn họ với Nghiêm Ngọc Thành và Đường Hải Thiên.Theo cách nói của đám Sơn Điền Tuấn Ngạn, thì bọn chúng uống rượu ở quán bar, thấy đám con cháu quan lớn ở Đại Ninh trêu ghẹo nữ nhân viên của công ty, Sơn Điền Tuấn Ngạn liền “thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ.Bọn chúng là anh hùng hảo hán, nhưng gặp xui xẻo, bị đám con cháu quan lại kia đánh trước, rồi bị giam vào “ngục tối”, là năm anh hùng oan “Thị Kính”.Cuộc phỏng vấn này gây nên ảnh hưởng rất lớn, cũng là ảnh hưởng rất xấu.Tức thì rất nhiều tờ báo tạp chí trong nước Nhật đăng lại cuộc phỏng vấn này, làm chuyện xôn xao cả lên, kinh động tới các đại lão trong nước, nghe nói thủ trưởng đích thân gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, hỏi chi tiết tình huống.Thủ trưởng và Nghiêm Ngọc Thành nói những gì, người ngoài không biết.Ở trong một căn phòng trang nhã ấm cúng của khu Giang Đông, Tiểu Thanh mặc một chiếc áo ngủ trắm muốt mềm mại, nằm trong lòng Liễu Tuấn tủm tỉm nói:- Tiểu Tuấn, lần này coi như tiếng tăm của anh vang xa bên ngoài rồi.Liễu Tuấn tay cầm một tờ tạp chí, đó là một tạp chí Hồng Kông cho đăng bài phỏng vấn kia.- Hừ, có kẻ không cam lòng, muốn giở chút trò bẩn đây!Liễu Tuấn một tay cầm tạp chí để xem, một tay luồn vào trong áo ngủ của Tiểu Thanh nghịch ngợm.Tiểu Thanh trở nên cảnh giác, nhướng mày hỏi:- Có kẻ cố ý gây sự sao?Liễu Tuấn cười.Trong cả quá trình này, đám Sơn Điền Tuấn Ngạn không hề biết thân phận của bọn họ, nhưng khi quay trở về nước nhận phỏng vấn, thì lại đem hết thân phận, chức vụ bọn họ nói không sai một chữ, có thể thấy có kẻ cố ý tiết lộ tin tức, muốn mượn miệng Sơn Tiền Tuấn Ngạn để gây chuyện.Theo tình huống hiện giờ thì có thể thấy mục đích này đạt được rồi.Đương nhiên người ta không phải là nhắm vào Liễu huyện trưởng và Nghiêm phó bí thư, cho dù Liễu Tuấn không tự coi nhẹ mình thì cũng biết, bản thân và Nghiêm Minh, một quan viên chính xử và phó xử, còn chưa có thể diện lớn như thế.Liễu Tuấn bỏ tạp chí xuống, hai tay chui lên bầu ngực no tròn của Tiểu Thanh, nói ra tình huống, thái độ rất ung dung.Tiểu Thanh không chịu, mặt đỏ bừng bừng:- Hừ!

Nếu như bọn chùng thích chơi, được, vậy thì chơi một trận!

Ai sợ ai chứ!

Chương 581: Hạnh phúc gia đinhTrong một tòa biệt thự ở thành phố Nam Phương, Liễu Tuân đang chơi đùa với con gái, Nhạc Nhạc được sáu tháng rồi, ngày càng xinh đẹp, là một phiên bản sống động của Xảo Nhi, từ mắt, múi miệng, khôn mặt không chỗ nào không y như mẹ, trắng hồng như con búp bê, xinh xắn vô cùng, đáng yêu vô cùng.Liễu Tuấn mới ôm vào lòng, đã không nỡ buông ra nữa.Tiểu nha đầu nửa năm tuổi nên vẫn còn chưa biết lạ, bị Liễu Tuấn chọc cho cười khanh khách không ngừng, rất là vui vẻ.Thím Lương đã trở về huyện Hướng Dương rồi, dù sao trong nhà còn có hai cụ già, chỉ dựa vào mỗi Lương Quốc Thành là chiếu cố không được, dù trong nhà có giúp việc, nhưng không thể chu đáo bằng được người nhà, nên thím Lương không sao yên tâm được.Xảo Nhi tinh thần rất tốt, đích thân xuống bếp làm món ăn khoản đãi ái lang.Liễu huyện trưởng nằm ngửa mặt trên ghế sô pha, Nhạc Nhạc nằm trên ngực y, thi thoảng lại đưa bàn tay mũm mĩm bóp mũi cha, có lẽ coi thứ đó thành đồ chơi, quyết tâm lấy được.Mỗi lần bàn tay nhỏ của Nhạc Nhạc vươn tới, Liễu Tuấn lại lắc lư đầu né tránh, làm cô bé cười khách khách, tiếng cười trẻ thơ làm người ta yêu thích vô cùng.Một mồi thơm ngào ngạt truyền tới, Xảo Nhi cười mỉm bê một nồi thịt béo ngậy đặt lên trên bàn.Liễu Tuấn không để ý, chỉ lo chơi đùa cùng con gái.Xảo Nhi đi tới, ôm lấy Nhạc Nhạc, làm bộ nổi giận nói:- Đàn ông các anh toàn thế cả, có mới nới cũ, có con gái rồi, ngay cả vợ cũng không cần nữa.- Xảo Nhi, câu thành như đó dùng như vậy là không thỏa đáng.Liễu Tuấn cười hì hì nói:Nhạc Nhạc chắc là đói, vừa vào lòng mX࠲úc đầu vào bầu ngực đầy đặn của Xảo Nhi bắt đầu sục sạo, đưa cánh tay bé ra vén áo mẹ lên.Liễu Tuấn đứng dậy, ôm Xảo Nhi cười nói:- Xảo Nhi này, xem ra anh nhầm rồi, em sinh con xong lại càng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trước kia nữa.- Miệng của anh cũng ngày càng ngọt ngào đấy, có phải mỗi lần thấy một cô gái xinh đẹp đều nói thế không?Xảo Nhi lườm y một cái, nói mát mẻ, nhưng trong lòng lại rất thích.- Hả, ở trước mặt em, lại còn có cô gái nào đáng gọi là xinh đẹp sao?Liễu nha nội làm ra bộ rất khoa trương:Xảo Nhi nhoẻn miệng cười, bế con ngồi trước bàn, vén áo lên, lộ ra bầu vú lớn trắng như tuyết, cho Nhạc Nhạc bú.- Thật xin lỗi, lão gia, ngài tự ăn cơm đi nhé.Từ sau khi có con, Xảo Nhi ngày càng trở nên tinh nghịch rồi.Liễu Tuấn đành cười lắc đầu, đi tới bàn ăn bới một bát cơm, đặt trước mặt Xảo Nhi, sau đó lại tự bới một bát lớn ăn như rồng cuốn hổ vồ.Thấy ái lang khẩu vị vẫn tốt như cũ, Xảo Nhi lòng vui lắm, thò đũa gặp một miệng thịt mở mãng, cho vào miệng ăn hết sức ngon lành.- Xảo Nhi, sao em lại ăn thịt mỡ chứ?Liễu huyện trưởng cứ như thấy quái vật, cả kinh kêu lên, hình như trước kia Xảo Nhi chưa từng đụng đũa vào thứ thức ăn mỡ màng như vậy.Xảo Nhi cười tủm tỉm nói:- Nhạc Nhạc giờ ngày càng tham ăn rồi, giống hệt như anh vậy, nếu em mà không bổ xung chút dinh dưỡng, thì sắp không đủ sữa cho con bú rồi!Liễu Tuấn tỉnh ngộ, khuyên nhủ:- Trẻ em nửa năm tuổi, là có thể nuôi bằng thức ăn khác rồi.Xảo Nhi cười nói:- Đợi thêm một hai tháng nữa đã, sữa của em nhiều lắm.Thực sự là thế, sức khỏe của Xảo Nhi từ trước tới rất tốt, sữa rất nhiều, khi Nhạc Nhạc mới sinh, còn bú không hết.Liễu Tuấn trước kia còn phải tới bú giùm nữa đấy.Nhạc Nhạc ăn no rồi, rúc trong lòng ngực ấm áp của mẹ ngủ thiếp đi, Liễu Tuấn vội tranh thủ ăn xong cơm, đưa tay ra bế con, để cho Xảo Nhi còn yên tâm ăn uống.- Tiểu Tuấn này, chiều chúng ta đi dạo phố mua chút đồ cho con nhé!Xảo Nhi ăn cơm xong, liền mỉm cười đề nghị.Kỳ thực em bé chẳng thiếu một cái gì nữa rồi, đồ dùng trẻ em trong nhà, nhiều tới mức dùng không hết, thực sự cần phải mua cũng chẳng cần tới Lương chủ tịch phải ra tay, chỉ cần đưa ra một danh sách, giúp việc sẽ làm ổn thỏa hết.Xảo Nhi chỉ muốn hưởng thụ lạc thú cùng ái lang đẩy xe nôi, cả nhà ba người vui vẻ dạo phố mà thôi.Liễu huyện trưởng đương nhiên không có gì để phản đối cả..Thế là Lệ Thục Dĩnh đẩy xe trẻ em ra, hết sức cẩn thận đặt Xảo Xảo vào trong, rồi đắp chăn lên, tiểu nha đầu nắm chặt tay giơ lên đặt ở hai đầu, tư thế ngủ đáng yêu không sao tả siết.Vì Tô Kiến Trung là lái xe chuyên môn cho Xảo Nhi, nên cùng với Lệ Thục Dĩnh ở cùng với Xảo Nhi, hôm nay vì Liễu Tuấn tới, nên Lệ Thục Dĩnh không tới công ty địa ốc Hoa Hưng làm việc, ở lại nhà, kiêm luôn chức vệ sĩ.Tất nhiên Xảo Nhi còn có hai vệ sĩ riêng khác, thêm vào Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn, đoàn người dạo phố này có hơi lớn một chút, có điều bốn người vệ sĩ đều không đi gần bọn họ, mà theo sau một khoảng không xa lắm, chỉ có vợ chồng Tô Kiến Trung tháp tùng sát bên, hai vợ chồng này đều là hạng đầu gỗ, cơ bản chẳng hề nói chuyện, nên không ảnh hưởng tới hứng thú dạo phố của Xảo Nhi.Ra ngoài dạo phố, bọn họ không dùng Rolls-Royce đen thẫm kia, vì cả thành phố Nam Phương chỉ độc nhất có một chiếc, nếu đi lên đường thì sẽ quá nổi bật.Bình thường chỉ có những trường hợp chính thức cực kỳ quan trọng Xảo Nhi mới dùng tới chiếc xe này, còn ngày thường đi chiếc Boxster màu trắng, mặc dù rất bắt mắt rồi, nhưng dù sao chưa tới mức là độc nhất vô nhị.Tô Kiến Trung đậu xe lại, Xảo Nhi đẩy chiếc xe nôi, cùng Liễu Tuấn thong thả đi dạo.Kinh tế của thành phố Nam Phương phát triển hết sức mau chóng, con đường Giải Phóng càng phồn hoa hơn trước kia, ở cuối đường là một khu mua sắm lớn, cho dù quy mô không bằng khu mua sắm Thiên Mã, nhưng sản phẩm đầy đủ hơn, đã xuất hiện hình thức kinh doanh siêu thị.- Khu mua sắm Giải Phóng này là do Hoa Hưng xây dựng đấy.Xảo Nhi nói với Liễu Tuấn:Liễu Tuấn gật đầu, về cơ bản y đã không còn hỏi tới nghiệp vụ cụ thể của công ti địa ốc Hoa Hưng và công ti trách nhiệm hữu hạn chuỗi khách sạn Thu Thủy nữa, hiện giờ Hoa Hưng thành con cá mập nhà đất trong nước, đầu tư kiến thiết một khu mua sắm là chuyện hợp lý.

Kinh tế của thành phố Nam Phương dù sao cũng phát đạt hơn những thành hộ nội địa như Hồng Châu và Đại Ninh, quy mô của cả thành thị càng lớn hơn, không thể chỉ có một trung tâm mua sắm, so ra thì khu mua sắm Giải Phóng vẫn không phải là nơi mua sắm lớn nhất Nam Phương.Trước kia khi còn đi học ở Nam Phương, Liễu Tuấn và Xảo Nhi thường cùng nhau đi dạo trên đường Giải Phóng, đó đã trở thành thói quen, giờ dạo chơi chốn cũ, thấy thân thiết bội phần.- Xảo Nhi, việc nhập tịch làm như thế nào rồi?Liễu Tuấn hỏi:Liễu Tấn Tài biết cháu gái ra đời, liền chỉ cho con trai chiêu này, Liễu Tuấn hết sức tán đồng, cùng thương lượng với Xảo Nhi, Xảo Nhi tất nhiên không phản đối, chuyện này có lợi cho việc trưởng thành của Nhạc Nhạc sau này.Việc nhập tịch, hai người đã thảo luận, mới ban đầu ý tứ Xảo Nhi là muốn nhập tịch vào Mỹ hoặc Hồng Kông, nhưng Liễu Tuấn cảm thấy thích Canada hơn.

So ra Canada mang lại cho người ta cảm giác dễ thích nghi, hơn nữa phương diện chính sách tiếp nhận di dân ngoại quốc cũng thoải mái hơn nước Mỹ, còn Hồng Kông thì sắp trở về tới nơi, Liễu Tuấn cũng không định để Xảo Nhi tới đó góp vui, có Tiểu Thanh ở đó là đủ rồi, hơn nữa Tiểu Thanh lần trước cũng nói với y, định nhập quốc tịch vào đảo quốc nào đó ở Nam Thái Bình Dương.Đối với điều này, Liễu Tuấn hoàn toàn ủng hộ.Cùng với việc đầu tư của quỹ Thịnh Nghiệp ngày càng lớn mạnh, cho dù ở Hồng Kông nơi nhà giàu tụ tập, Tiểu Thanh cũng ngày càng nổi bật, sớm muộn gì cũng trở thành đối tượng của bộ thống chiến, Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, không muốn Tiểu Thanh bị xen vào, không có lợi gì cả.- Ừm, làm sắp xong rồi!

Sẽ có kết quả nhanh thôi.Xảo Nhi trả lời.Nhập tịch nước ngoài đối với đệ nhất phú bà trong nước mà nói, thực sự không phải là vấn đề lớn.Liễu Tuấn gật đầu, không đám luận về vấn đề này nữa.- À Tiểu Tuấn, em nghe nói, có người Nhật Bản đang gây phiền phức cho anh.Lương Xảo quan tâm hỏi:Đối với chuyện giao lưu liên hệ giữa mấy “bạn thân trong khuê phòng” các cô, Liễu huyện trưởng quen dần rồi, đúng như Xảo Nhi nói: Các cô đều yêu y.Bỏ tình cảm qua một bên chưa nói, về lợi ích các cô và Liễu Tuấn là một thể thống nhất không thể chia tách, Liễu Tuấn ở trong thể chế ngày càng quyền cao chức trọng, sự nghiệp của các cô càng như cả gặp nước.- Có mấy tên tiểu quỷ tử mù mắt ấy mà, còn tưởng nước ta như thời xã hội cũ!Liễu Tuấn mỉm cười nói, nhận lấy chiếc xe nôi, vừa đẩy xe vừa nói chuyện phiếm với Xảo Nhi.Xảo Nhi cau mày tức giận nói:- Tên Sơn Điền Tuấn NGạn này cũng quá sấc xược rồi, hay là em bảo người đi xử lý hắn nhé?Lời này của Xảo Nhi chẳng phải nói đùa, với tài sản và thế lực của cô hiện nay, Sơn Điền Tuấn Ngạn cho dù có trốn ở Nhật Bản, thì Xảo Nhi mà muốn sau người đi xử lý hắn cũng là chuyện vặt, làm chuyện này Hắc Tử và Bàn Đại Hải là dân nhà nghề, có rất nhiều mối quen biết.Liễu Tuấn cười nói:- Chỉ là tên ma cà bông nhỏ mà thôi, không cần tới Xảo Nhi của anh ra tay, như thế quá đề cao hắn rồi.Xảo Nhi cười duyên dáng, thấy Liễu Tuấn khẳng định như thế, cô biết y đã có tính toán.Mà đoán với tính cách của Tiểu Thanh, nếu đã biết chuyện này sợ rằng sớm đã ra tay, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn kia sắp xui xẻo tới nơi rồi.Danh tướng Đại Hán Trần Thang Tây đánh tan hung nô, đã tuyên bố: phàm là kẻ phạm vào thiên uy Đại Hán Ta, dù ở xa nhưng nhất định bị diệt.Mặc dù có lẽ Tiểu Thanh không biết cái điển cố này, nhưng suy nghĩ thì lại không khác gì Trần đô hộ.Sau khi đi vào khu mua sắm Giải Phóng, người qua người lại tấp nập, náo nhiệt hết sức, ồn ào như vậy nhưng Nhạc Nhạc ngủ rất ngon lành, Xảo Nhi thi thoảng lại vén rèm xe đẩy lên nhìn, mặt đầy yêu thương.Cả nhà ba người đi dạo mua những đổ lặt vặt không ít, Xảo Nhi cười tươi như hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ như bừng sáng, hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng có.Phải nói Lương chủ tịch đã lâu lắm chưa có thời gian di dạo phố rồi, mà dạo phố lại là sở thích lớn nhất của phụ nữ, cho dù là đệ nhất phú bà, hay là bà nội chợ đầu tắt mặt tối với chuyện cơm nước cũng đều giống nhau cả.Nhưng mà trước kia không có Liễu Tuấn, cho nên Xảo Nhi không có hứng thú dạo phố mà thôi.- Ấy, Tiểu Tuấn, phía trước làm gì mà náo nhiệt thế kia?Từ khu mua sắm đi ra, Xảo Nhi đột nhiên nói:Liễu Tuấn thuận theo ngón tay thon thả ngọc ngà của cô nhìn tới, thấy trước mắt có một đám đông lớn, đang xem gì đó, biết tính trẻ con của Xảo Nhi nổi lên, liền cười nói:- Cùng tới xem sao.

Chương 582: Bà chủ lớn đằng sau- A, là Thư Tâm.Đi tới gần xem, thì ra là đang quay phim, một đoàn người quây xung quanh xem náo nhiệt, Xảo Nhi nhìn một cái là nhận ra nữ diễn viên kia.Khi đó phim ảnh và phim truyền hình trong nước không nhiều, không giống vể sau một năm có thể làm mấy ngàn tập, muốn nổi tiếng rất khó, năm 94 chỉ cần đóng một vai diễn hạng hai, mang ra ngoài đã gọi là minh tinh nổi tiếng.Có điều Thư Tâm lại chính là đại minh tinh thực.Sau khi xuyên việt, Liễu Tuấn không có hứng thú gì với phim ảnh, dù vẫn thỉnh thoảng có xem phim với Nghiêm Phi hay Bạch Dương, nên đối với nữ diễn viên tên Thư Tâm này có vài phần ấn tượng.Nhưng trong ký ức kiếp trước, hình như chẳng có ngôi sao nào như vậy, xem ra là hiệp ứng hồ điệp sau khi trùng sinh gây nên, cùng với tài phú của y và Xảo Nhi, Tiểu Thanh tích lũy ngày càng nhiều, hiệu ứng hồ điệp cũng ngày một rõ ràng, phóng chứng về sau địa vị thăng cao hiệu ứng này càng rõ.Nói thật, luận mức độ xinh đẹp thì Thư Tâm chẳng so được với Xảo Nhi, nhưng rất có phong vận.Nghe ngữ khí của Xảo Nhi thì có thể gập được Thư Tâm ở đây hình như có mấy phần vui mừng.Xảo Nhi trong thời gian mang thai và cho con bú, thời gian đa phần ở biệt thự, xử lý công việc cũng ở biệt thự, khi nào buồn chán thường cùng thím Lương xem TV, hai mẹ con đều rất quen thuộc với Thư Tâm.Liễu Tuấn lắc đầu, cảm thấy Xảo Nhi bản chất thực là một cô gái nhỏ, có sở thích hâm mộ diễn viên nổi tiếng.Liễu Tuấn nhìn vào trong, hình như đang quay một cảnh tình cảm.Một nam tử trung niên mặc đồ tay màu trắng sơ mi hoa hoét đang không ngừng chỉ chỏ quát thảo, hẳn là đạo diễn rồi, nhìn điệu bộ này Liễu Tuấn lắc đầu, xem ra y không xem phim truyền hình là một quyết định chính xác, loại đạo diễn “mô đen” này làm ra thứ phim chỉ có người trẻ tuổi mới thích, loại “thanh niên giả” như y khó mê nổi, Liễu Tuấn gọi Xảo Nhi một tiếng, ý là chẳng có gì hay đi thôi.Không ngờ Xảo Nhi rất có hứng thú, xem say sưa nói:- Thích lắm mà, để cho em xem lát nữa.Liễu Tuấn day day đầu.Chủ tịch Lương thích xem quay phim ở giữa đường, tin này mà truyền ra sợ rằng cao tầng của công ty điện ảnh Phượng Hoàng phải kinh hãi.Bàn Đại Hải sau khi tiến vào giới giải trí, công ty quảng cáo Phượng Hoàng biến thành công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông điện ảnh Phượng Hoàng, phạm vi doanh nghiệp mở rộng, độ nổi tiếng càng cao, có hợp tác với mấy xưởng sản xuất phm lớn trong nước.Khi đó tư nhân chen chân vào nghề làm phim chỉ vừa mới bắt đầu, chiếm cứ vị trí hàng đầu trong nước vẫn là xưởng làm phim của nhà nước, mang phong cách nha môn rất nặng, công ty Phượng Hoàng có thể hợp tác với bọn họ, vào thời đó là ghê gớm lắm rồi, đại danh của tổng giám đốc công ty Phượng Hoàng, trong nghề có thể coi như sấm bên tai.Liễu Tuấn cũng ủnh hộ Bàn Đại Hải phát triển trong nghề truyền thông, nói chuyện với hắn, bảo hắn chú ý tới phương diện internet, có thể suy tính tới chiếm tiên cơ, phát triển nghề truyền thông internet sớm nhất trong nước.Thao tác cụ thể Liễu Tuấn sẽ không nhúng tay vào, chỉ bảo hắn liên hệ với Tiểu Thanh nhiều hơn, dù sao Hồng Kông có thể tiếp xúc với càng nhiều tin tức mạng internet.Nhân viên bình thường của công ty Phượng Hoàng đều không rõ tình huống nắm rõ cổ phần của công ty lắm, cho rằng tổng giám đốc Lâm Hải Nhân đang nổi danh như cồn chính là ông chủ lớn của công ty, có có một số nhân viên cấp cao mới biết chủ thực sự là người khác, nghe nói là một siêu cấp mỹ nữ trẻ tuổi, cũng là chủ đằng sau của chuỗi công ty khách sạn Thu Thủy, song người nhìn thấy được siêu cấp mỹ nữ này không nhiều, bình thường Xảo Nhi cũng rất ít khi tới công ty Phượng Hoàng khảo sát.Liễu Tuấn căn dặn, giới truyền thông phức táp, trong đó toàn kẻ lọc lõi ma mãnh, chuyện nhơ nhớp xấu xa rất nhiều, dù Xảo Nhi là chủ, chưa chắc có kẻ nào dám mưu đồ gì với cô, nhưng là một dại mỹ nữ, cô không nên tiếp xúc với nhóm người này thì tốt hơn.Đó là vì sao Lương Xảo nhìn thấy công ty mình tác nghiệp lại có cảm giác phấn chấn, thực ra nếu Xảo Nhi muốn có thể gọi Thư Tâm tới biểu diễn riêng cho mình xem, chỉ có điều như thế thì lại mất hứng rồi.Là một phú bà gia sản hàng trăm triệu, cuộc sống của Xảo Nhi ngày càng xa cách với người dân bình thường, nhưng con người là động vật tập tính xã hồi, quá cách biệt với đời, cũng có nghĩa là niềm vui ngày càng ít.Nếu Xảo Nhi thích, thì Liễu Tuấn xem cùng cô cho đã luôn.Cảnh quay ái tình này không được thuận lợi lắm, một nhân vật nữ và nam diễn viên khác diễn cùng với Thư Tâm rõ ràng rất căng thẳng, không sao nhập vai được, quay tới mấy lần liền, đều bị đạo diên “sơ mi hoa” kêu cắt, gọi hai người đó tới quát tháo cho một trận, Thư Tâm cũng rất khó chịu, ngồi ở một bên, mấy nhân viên công tác liền quây tới, người phẩy quạt, người đưa khăn ướt, bận tíu tít, có thể nhìn ra nếu chẳng phải ngại có nhiều người vây quanh như vậy, chỉ sợ Thư Tâm sẽ nổi cơn lôi đình.Thời gian của đại minh tinh rất quý giá, quay bao lâu như vậy, vần đi vần lại mấy lần, chẳng trách Thư Tâm chẳng thoải mái nổi.- Người xem nhiều quá, đạo diễn, tôi, tôi rất căng thẳng.Nam diễn viên bị đạo diễn chửi cho choáng váng đầu óc, mồ hôi đầm đìa, trong lúc cấp bách liền giải thích mấy câu.Đạo diễn trừng mắt nhìn hắn, tức giận chửi:- Ăn hại!

Ngu xuẩn!

Uổng cho cậu tốt nghiệp hệ diễn xuất, một chút tố chất cũng không có, quay phim quay phiếc gì, về bế con sớm đi cho xong.Xảo Nhi lè lưỡi, nói nhỏ với Liễu Tuấn:- Xem ra làm diễn viên cũng thật khổ, phải bị ăn chửi!

Mà đạo diễn lại hung ác như vậy.Liễu Tuấn cười nói:- Làm việc gì cũng khó khăn cả thôi, anh thì thấy đạo diễn chửi rất đúng, nam diễn viên này tố chất tâm lý hơi thấp, diễn viên mà, không phải là biểu diễn cho người ta xem sao?Xảo Nhi hé miệng cười:- Em thấy không phải là sợ người xem, mà là sợ Thư Tâm, diễn với đại minh tinh, sẽ rất khẩn trương.Liễu Tuấn trêu chọc:- Anh diễn với em có khẩn trương tí nào đâu.Xảo Nhi khẽ đánh y một cái, cười duyên dáng.- Phan đạo diễn, nhanh lên chứ!

Quay tới mấy lượt rồi?

Theo cái tốc độ này không biết tới năm tháng nào mới xong được một tập!Thư Tâm uống mấy ngụm nước, rất bực bội kháng nghị với đạo diễn.Đạo diễn tựa hồ rất kiêng kỵ với Thư Tâm, liên tục nói được, rồi bảo nhân viên công tác:- Này sơ tán quần chúng xung quanh đi.Đạo diễn sai bảo, cấp dưới không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu quát tháo “xua đuổi”.Khi đó người làm phim là nhân vật ghê gớm lắm, không coi quần chúng vây quanh ở trong mắt, nói đuổi là đuổi.Mà khi đó quần chúng cũng chẳng có khái niệm dân quyền gì!

Tự giá coi người làm phim cao hơn một bậc, còn mình làm người “rỗi việc”, vừa bị đuổi là lần lượt tản ra bốn phía, chỉ có Liễu Tuấn và Xảo Nhi đứng yên ở đó, bọn họ đứng ở vòng ngoài giờ lại thành chiếm cứ được vị trí tốt.- Này này hai người, tránh ra một chút đi, đừng gây trở ngại cho chúng tôi.Mấy nhân viên quát hai người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói:- Nơi này đã khá xa rồi, hẳn không trở ngại gì, chúng tôi xem một lát rồi đi thôi.- Cậu thật là, phối hợp một chút đi, không thấy chúng tôi đang quay phim sao?

Không chậm trễ được đâu.Người đó rất là không vui.Liễu Tuấn cười nắm tay Xảo Nhi lùi lại hai bước.Thân là chủ, đúng là nên tạo ra điều kiện làm việc tốt cho nhân viên, quay phim chậm trễ, tổn thất là thuộc về công ty Phượng Hoàng, nói tới cùng là của đại thiếu gia y.Nam Phương rất là nóng, mặc dù là đầu xuân, nhưng đứng lâu trên đường cũng đổ mồ hôi.Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh không thích xem náo nhiệt, sớm đã đẩy xe nôi vào chỗ mát nghỉ ngơi.Xảo Nhi thấy Liễu Tuấn trán lấm tấm mồ hôi, liền lấy khăn tay ra cho y lau.Liễu Tuấn cười tủm tỉm:- Anh cũng được hưởng thụ đãi ngộ của Nhạc Nhạc một lần rồi.Xảo Nhi bĩu môi:- Bẻm mép!Cau mày cười khẽ, xinh đẹp tới cực điểm.Không ngờ cảnh này bị Phan đạo diễn thấy được, nhìn ngây ra.Phan đạo diễn kiếm cơm trong giới đạo diễn lâu rồi, mỹ nữ kiếu gì cũng đã thấy nhiều, mất cảm giác rồi, hiện giờ Thư Tâm trước mắt kia cũng chỉ là một cô gái trẻ xinh đẹp mà thôi.Nhưng so với phong hoa tuyệt đại của Xảo Nhi, thì Thư Tâm sút kém hơn nhiều.Phan đạo diễn từ ghế gấp nhạy bật lên, vội vàng chạy tới trước mặt Xảo Nhi hỏi:- A, xin hỏi tiểu thư họ gì?Xảo Nhi cười:- Tôi họ Lương, chào đạo diễn!- Xin hỏi Lương tiểu thư đang làm việc ở đâu?Phan đạo diễn đánh giá Lương Xảo một lượt, không hề che dấu sự “tham lam” của mình, đương nhiên có thể lý giải là niềm vui của Bá Nhạc khi phát hiện ra Thiên Lý Mã, tuyệt sắc giai nhân như Lương Xảo, chính là nhân vật nữ chính mà giới đạo diễn mơ ước, cho dù diễn xuất kém một chút, cũng nhất định sẽ được ưa chuộng.Xảo Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại:- Đạo diễn có chuyện gì không?- À trong tay tôi có một kịch bản, chính đang thiếu nữ nhân vật chính, không biết Lương tiểu thư có hứng thú không?Xào Nhi cười, nhìn Liễu Tuấn một cái.Thư Tâm đùng đùng nổi giận sấn tới, lớn tiếng trách:- Này Phan đạo diễn, ông thế là sao hả?

Không phải đã nói phim đó do tôi đóng sao?- Ầy, cô muốn làm nhân vật chính có cả đống kịch bản để chọn, so bì làm gì?Phan đạo diễn cười.Thư Tâm bĩu môi, miệng cười mặt lạnh nói:- Phan đạo diễn ông làm thế là không được.- Tôi cũng chỉ muốn khai phá người mới thôi mà.- Phan đạo diễn, cám ơn ý tốt của ông.

Cô Thư Tâm, cô không cần lo, tôi không đóng phim đâu, Tiểu Tuấn ta đi thôi.Thấy khơi lên tranh chấp vô vị, Xảo Nhi không hề muốn, liền gật đầu với Phan đạo diễn và Thư Tâm, kéo tay Liễu Tuấn thong thả bước đi.- Ấy ấy, Lương tiểu thư...Phan đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định.- Phan đạo diễn, đừng đuổi nữa, cô ấy, cô ấy chính là bà chủ đấy, trước kia tôi đi cùng tổng giám đốc Lâm nhìn thấy một lần rồi, tổng giám đốc rất khúm núm với cô ấy.Thư Tâm nhìn theo bóng lưng của Xảo Nhi, nhớ ra điều gì, mặt đầy vẻ kinh hãi.- Gì, chủ cái gì?Phan đạo diễn như chưa tỉnh lại.- Đương nhiên là bà chủ lớn của công ty Phượng Hoàng chúng ta rồi, chẳng nhẽ ông không nghe nói chủ đằng sau của chúng ta chính là một mỹ nữ siêu cấp ư?

Tám phần là cô ấy rồi!

Chương 583: Không hiểu quy tắc cuộc chơi dọa chạy nhà đầu tưTrước mặt Liễu Tuấn đặt một tờ báo, có tiêu đề rất chướng mất (không hiểu quy tắc trò chơi khiến nhà đầu tư sợ bỏ chạy)Tờ (động thái kinh tế ) này là của chính phủ Đại Ninh, tác giả bài (khiến người đầu tư sợ bỏ chạy) tên là Chu Phàm, một lưu học sinh ở Mỹ, là người Đại Ninh, Chu Phàm là người có lòng nhiệt huyết, mang hoài bão tạo phúc quê hương, thời gian sống ở Mỹ, đã tuyên truyền rất nhiều cho Đại Ninh, cũng có chút hiểu quả, thầy hướng dẫn của hắn bị tinh thần đó làm cảm động, sinh ra hứng thú với Đại Ninh, kéo một nhóm người đầy hăng hai tới thành phố Đại Ninh tham quan khảo sát.Thầy hướng dẫn của Chu Phàm tên là Johnson, bản thân là giáo sư nghiên cứu học vấn, nhưng vợ lại là phụ nữ thành đạt trong giới kinh doanh, có chút danh tiếng ở Seattle, Johnson nghe Chu Phàm cổ động, cùng vợ thương lượng thuyết phục mấy người bạn trong giới làm ăn cùng bạn tới Đại Ninh, đương nhiên khảo sát chỉ là một phần, mục đích của chuyến đi này là du lịch.Chu Phàm thấy nỗ lực của mình có hiệu quả hết sức kích động, liền liên hệ trước với cục đầu tư của Đại Ninh, lãnh đạo cục đầu tư rất coi trọng chuyến đi của Johnson, báo cáo với Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên.

Đào Nghĩa Âu chỉ thị nhiệt tình tiếp đãi, vì thế cục trưởng cục đầu tư đích thân tới sân bay đón tiếp.Johnson tới Đại Ninh, phó thị trưởng Ngô Ba đại diện cho chính phủ thành phố mời đoàn người Johnson ăn cơm, tỏ ý nhiệt liệt chào mừng.Đoàn người Johnson tháy dung mạo thành phố sạch sẽ môi trường tốt đẹp, rất là phấn chấn, biểu thị sẽ tiến hành khảo sát tỉ mỉ hoàn cảnh đầu tư ở Đại Ninh, nếu như có khả năng sẽ tiến hành đầu tư.Là học trò của Johnson, Chu Phàm được cục đầu tư mời làm phiên dịch, tháp tùng đoàn khảo sát của Johnson, Chu Phàm rất hưng phấn, biểu thị sẽ làm phiên dịch miễn phí.Nhưng chuyện này lại thay đổi một trăm tám mươi độ, Johnson hẹn Chu Phàm gặp mặt ở nơi ở, nghiêm túc nói rõ với hắn, mục đích của chuyến đi này đổi thành du lịch thuần túy, mà không phải là tiến hành khảo sát đầu tư nữa.Chu Phàm thất kinh, không biết vì sao sinh ra biết cố, vội vã hỏi nguyên nhâm.Johnson nghiêm mặt, đưa một tờ tạp chí tiếng Nhật tới trước mặt hắn, Chu Phàm nhận lấy xem, đó là bài phỏng vấn Sơn Điền Tuấn Ngạn, bên trong miêu ta mình là người đầu tư, bị quan viên chính phủ Đại Ninh vô cớ đánh đập, lại bị cục cảnh sát vô cớ bắt giam bảy ngày.Trong bài phòng vấn, chỉ đích danh tên Liễu Tuấn huyện trưởng Ninh Bắc, và Nghiêm minh phó bí thư huyện Thanh An.- Chu, tôi biết cậu nồng nhiệt yêu quê hương, Đại Ninh đúng là một thành phố tươi đẹp, nhưng lại không hiểu quy tắc cuộc chơi, thương nhân đầu tư nơi này ngay cả an toàn nhân thân còn không được đảm bảo, chúng tôi không thể thích ứng được cái quy tắc này, cho nên mong cậu thứ lỗi.Johnson nói rất khách khí nhưng cũng rất kiên quyết.Chu phàm biết tính khí của thầy giáo, nói một là một hai là hai, nếu đã nói như vậy có giải thích thêm cũng là uổng công vô ích.

Nghĩ tới tâm huyết bao năm của mình trôi theo dòng nước, Chu Phàm cực kỳ oán giận, lập tức tới cục đầu tư hỏi rõ căn nguyên của chuyện này.Cục trưởng cục đầu tư chỉ mìm cười không trả lời chính diện, chỉ qua loa với hắn.Chu Phàm càng thêm phẫn nộ, nhận định rằng người chính phủ bao che cho nhau.Chu Phàm là người vô cùng chính trực, nồng nàn tình yêu quê hương, nói theo ngôn ngữ văn vè, là người có một trái tim vàng!

Bởi thế mặc dù là người Đại Ninh, hắn có hiểu biết nhất định với quan trường trong nước, song lại bị ảnh hưởng cực lớn của văn hóa Mỹ, có gì là nói thẳng, lại tức giận đi tìm phó thị trưởng thường vụ Ngô Ba.Chu Phàm tức không sao tả siết, trong cơn tức giận, viết một bài báo cho đăng lên tờ báo kinh tế trong nước, đương nhiên trong bài báo không ghi rõ tên người và công ty, nhưng người hiểu chuyện này, đều nhìn một cái là biết chỉ vào ai.Cũng không biết vì sao bài báo này được đưa lên tở (động thái kinh tế).(Động thái kinh tế) là do phòng nghiên cứu chính sách thành phố chủ biên, được các ban ngành trực quản như sở đầu tư tham gia, bài báo được xử lý, cố gắng né tránh “sự kiện đánh bạn bè người Nhật”.Bài báo chỉ tóm tắt sơ lược, thêm vào bình luận, làm thế nào để trọng điểm cải thiện hoàn cảnh thu hút đầu tư.Tờ (động thái kinh tế) tất cả những ban ngành quản lý kinh tế và người đứng đầu đảng chính phủ huyện thuộc Đại Ninh đều nhận đượcPhan Tri Nhân vừa nhìn thấy, liền kinh hãi, suy nghĩ chốc lát rồi đặt nó phía trên cùng văn kiện cần xử lý, đưa cho Liễu Tuấn không nói một lời.Liễu Tuấn xem xong cau mày lại.Không bao lâu sau Phan Tri Nhân lại vào pha trà.- Tri Nhân, ngồi xuống một lát!Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói.Đối với Phan Tri Nhân và Vương Á, Liễu Tuấn đều rất hài lòng, đặc biệt là Phan Tri Nhân rất hợp với tính khí của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thường xuyên cùng hắn tham khảo một số vấn đề, một phương diện là bồi dưỡng Phan Tri Nhân, mặt khác là lỗi suy nghĩ của một người lãnh đạo với thư ký đôi khi có khác biệt, Liễu Tuấn cũng muốn thông qua suy nghĩ của Phan Tri Nhân, để điều chình nhận thức của mình về vấn đề nào đó.Phan Tri Nhân ngồi xuống.Liễu Tuấn chỉ vào tờ báo kia hỏi:- Cậu thấy thế nào?- Tôi thấy có kẻ đang cố ý lấy chuyện này ra giở trò, giống như bài phóng vấn trước đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn vậy.Đối với sự việc này về cơ bản Phan Tri Nhân biết rất rõ, hắn là người ủng hộ vững vàng của Liễu Tuấn, cũng hiểu con người và phong cách làm việc của Liễu Tuấn, nếu như mấy tên tiểu quỷ tử kia không quá đáng, Liễu huyện trưởng sẽ không tùy tiện ra tay.Hắn cũng tin Liễu Tuấn chỉ ngồi chỉ huy, không tự mình động thủ.Dù sao với phong độ một huyện trưởng, lại đánh nhau với người ta trong quầy bar thì còn ra thể thống gì.Đáng lý ra chuyện này liên quan tới con trai và con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy, lại là tranh chấp với bên ngoài, bất kể là chính phủ tỉnh hay Đại Ninh, đều phải dùng phương thức che đậy, không để việc này mở rộng quá lớn.

Nhưng thực tế lại có người ngầm tiến lộ tin tức cho bọn Sơn Điền Tuấn Ngạn, hiển nhiên là có mưu đồ, hiện giờ trên tờ báo do chính phủ chủ biên lại chọc ra, chính là tiến thêm một bước thăm dò.- Có kẻ muốn thăm dò tình thế.

Phan Tri Nhân lại bổ xung thêm một câu.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:- Không tệ, nghĩ vấn đề ngày càng toàn diện ngày càng đi sâu rồi.Phan Tri Nhân cười ngượng ngùng, đồng thời lại kính phục huyện trưởng thêm một tầng.Người này thực quá bình tĩnh.Phan Tri Nhân có một điều nghĩ không ra, Đường Hải Thiên là thị trưởng Đại Ninh, mà đám phòng nghiên cứu chính sách, lại dám đưa bài báo này lên, thì thực lá gan không phải nói.Đoán chừng là có kẻ chống lưng cho rồi.Còn nữa, Đường Hải Thiên là người chính trực, chuyện này liên quan ít nhiều tới Đường Thắng Châu, với tính cách của ông, cũng có thể không cố ý áp chế người của phòng nghiên cứu.Liễu Tuấn cười nói.- Người tên Chu Phàm này rất thú vị, rất chính trực.- Huyện trưởng, liệu có phải là...Phan Tri Nhân chỉ nói nửa câu.Ý hắn là có phải Chu Phàm bị người ta sai khiến hay không?- Không đâu.Liễu Tuấn lắc đầu.Chu Phàm mà bị người ta sai khiến, thì ngôn tử sẽ không kịch liệt như thế, hắn được sai khiến, thì là vì kiếm lợi, mà đắc tội với con trai cùng con rể của bí thư tỉnh ủy thì có lợi gì?

Nếu như về sau hắn còn muốn phát triển ở Đại Ninh, thì ngu không ai bằng rồi.- Ừm, Chu Phàm học quản lý kinh tế, là một nhân tài, nếu như đưa tới được huyện Ninh Bắc, thì là một tham mưu tốt.Liễu Tuấn lại liếc qua tờ báo đó.Phan Tri Nhân giật mình rồi lại cười khổ, thực sự không ngờ Liễu huyện trưởng lại nói ra một câu như vậy, xem ra mình ra sức học tập thế nào, về cách cục vẫn có chênh lệch không sao bù đắp được.- Huyện trưởng, hay là chúng ta hẹn Chu Phàm?Phan Tri Nhân không thẹn là thư ký tốt, lập tức nghĩ tới chức trách của mình, cho dù Liễu huyện trưởng nghĩ thế nào, chỉ cần lãnh đạo muốn người, mình phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.Biết ở vị trí nào phải làm chuyện gì!Đây chính là điều Liễu Tuấn tán thưởng.Liễu Tuấn nói:- Khả năng anh ta quay về Mỹ rồi không?Phan Tri Nhân nói:- Để tôi hẹn trước vậy, nếu anh ta về Mỹ rồi, thì cũng có thể liên hệ điện thoại, nói rõ ràng chân tướng sự việc, tránh cho người ta mãi hiểu lầm.Nếu như để hắn ta viến thêm một bài báo nữa vãn hồi ảnh hưởng thì càng tốt.Đó là suy nghĩ trong lòng của Phan Tri Nhân, chứ không nói ra, không biết có thể làm xong việc này không, trước khi có kết quả không nên nói bừa là hơn.Liễu Tuấn gật đầu.Phan Tri Nhân đi rồi, Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Nghiêm Minh, trao đổi việc này.- Mẹ nó!Nghiêm Minh chửi trong điện thoại.Phải nói vị phó bí thư huyện ủy này trải qua bao năm rèn luyện, tính cách không còn thiếu trầm ổn như thế nữa, cũng chỉ có ở trước mặt Liễu Tuấn mới không muốn mang mặt nạ mà thôi.- Không sao đâu, em chỉ muốn báo một tiếng cho anh biết thôi.Liễu Tuấn nói rất nhẹn nhàng:- Thế nào chẳng có kẻ luôn không chịu an phận, cứ mặc cho bọn chúng đi.Nghiêm Minh hỏi ngay:- Liễu Tuấn, cậu có suy tính gì rồi hả?Hai người giao tinh nhiều năm, Nghiêm Minh hiểu tính cách của Liễu Tuấn, biết y nói thế chắc chắn có chuẩn bị rồi.Liễu Tuấn chỉ cười nói:- Thật thì không giả được, giả thì không thật được, cứ mặc cho bọn chúng gây chuyện trước, nếu chuyện lớn lên, thế nào cũng tới lúc có kẻ phải đau đầu.

Chương 584: Tống tiềnLiễu Tuấn vừa cúp điện thoại, thì tiếng chuông lại vang lên.- Alô, tôi là Liễu Tuấn đây.- Liễu Tuấn, bài báo đó xem rồi chứ.Trong điện thoại vang lên tiếng nói trầm của Đường Hải Thiên, hơi có chút tuổi giả, nghe rất uy nghiêm.- Vâng, cháu vừa xem xong.Ở trường hợp không có người ngoài, Liễu Tuấn thường không xưng hô theo chức vụ của hai người.Đường Hải Thiên chậm rãi nói:- Trước khi đăng bài báo này bọn họ đã xin ý kiến của bác trước, do bác đồng ý đấy.Liễu Tuấn cười:- Cháu biết.Đường Hải Thiên liền cười khẽ một tiếng:- Biết là tốt rồi, đứng có gánh nặng tư tưởng gì, công việc nên làm gì thì cứ làm cái đó đi.Liễu Tuấn giọng rất trấn tĩnh:- Bác yên tâm, cháu không có gánh nặng tư tưởng nào cả.Đường Hải Thiên yên tâm, đổi đề tài:- Việc xóa khu gộp xã chuyện bị tới đâu rồi.Báo cáo xóa khu gộp xã của huyện Ninh Bắc, cơ bản đã được cuộc họp thường ủy thành phố thông qua, sau đó thông báo lên chính phủ tỉnh, Trương Quang Minh phê: Có thể tiến hành thí điểm, nhưng phải chú ý giữ yên ổn đoàn kết, không thể liều lĩnh.Có lời phê rõ ràng của tỉnh trưởng, chuyện này coi như được xác định, thành phố Đại Ninh chính thức phát ra văn bản, yêu cầu huyện Ninh Bắc trong vòng một năm cơ bản hoàn thành công tác thí điểm “xóa khu gộp xã”, đồng thời tổng kết thành kinh nghiệm, báo có lên tỉnh và thành phố, để làm tham khảo thực hiện công tác này trong phạm vi toàn tỉnh.Vì thế huyện Ninh Bắc thành lập tiểu tổ lãnh đạo, do Bành Thiếu Hùng làm tổ trưởng, Liễu Tuấn làm phó tổ trưởng thường vụ, Lục Hương Mai, Lý Giang, Chu Quốc Trung đảm nhận phó tổ trưởng, thành viên tiểu tổ lãnh đạo bao gồm toàn bộ thành viên thường ủy và những người đứng đầu nhiều ban ngành trực thuộc chính quyền huyện.Bành Thiếu Hùng làm tổ trưởng chì vì yêu cầu của thể diện, dù sao một công tác lớn liên quan tới toàn huyện, người đứng đầu đương nhiên phải ra mặt, còn công việc cụ thể thì do Liễu Tuấn phụ trách, đề nghị này do Liễu Tuấn đưa ra, chả nhẽ lại quẳng khó khăn cho người khác gánh sao?Liễu huyện trưởng cậu thích thứ mới mẻ lập dị, vậy cho cậu chơi nổi đã đời, lỡ chẳng may xảy ra chuyện không khống chế được, Bành Thiếu Hùng này mới ra tay thu dọn đống lộn xộn, để cho người khác biết, ở huyện Ninh Bắc, ai mới là “đại ca”.Người đứng đầu, là có ưu thế tiến lui tự nhiên như vậy đấy.- Hội nghị động viên đã được mở thống nhất được tư tưởng, công tác cụ thể tiếp theo là giới thiệu phạm vi khu vực quản hản của các xã, làm chuẩn xác điều này mới có thể tiến hành công tác tiếp theo để hoàn thành toàn bộ xóa khu gộp thôn được, có điều...Liễu Tuấn kịp thời dừng lại.Đường Hải Thiên nói rất thoải mái:- Á à, lại muốn thừa cơ bắt chẹt bác rồi hả?

Có điều kiện gì cứ nói đi!- Hì hì, bác Đường anh minh sáng suốt, quả thực không điều gì có thể che dấu được.Liễu Tuấn thuận tiện tâng bốc.Đường Hải Thiên cười nói:- Đừng có đẩy bác lên cao quá, bác không chịu nổi đâu, trước tiên cứ nói điều kiện đi, nếu chấp nhận tất nhiên sẽ ủng hộ cháu.Liễu Tuấn lộ ra vẻ tham lam:- Dạ được, cháu không cần gì, chỉ cần tiền thôi.- Làm gì mà suốt ngày đòi tiền thế?

Ngân hàng không phải cho huyện Ninh Bắc vay mấy trăm triệu sao?

Còn giàu hơn cả ta nữa.Nghe nói xin tiền, Đường Hải Thiên lại khó chịu, ông là thị trưởng, người nắm tài chính, bực mình nhất là người dưới xin tiền!

Đại Ninh mấy năm qua kinh tế có bước tiến dài, nhưng cũng khởi công nhiều công trình, lại thêm chế độ phân thế năm nay sẽ chính thức thực thi, tài chính thành phố trở nên khẩn trương, Đường Hải Thiên phải siết chặt miệng túi, sợ người ta nhòm ngó.Tên Liễu Tuấn này, đúng là vạch áo cho người xem lưng.Liễu Tuấn cười hì hì:- Bác Đường, bác đừng lừa cháu, đó là tiền ngân hàng, phải sinh ra lợi ích kinh tế mới được, còn xóa khu gộp thôn phải cho thôi việc rất nhiều công nhân tạm thời, mất một khoản trợ cấp, lại còn có một số cán bộ tự nguyện kinh doanh, cũng phải cấp tiền, chính phủ huyện không có khoản dự toán này.- Nếu như không có dự toán cậu còn đề xuất ra làm gì?

Nếu cậu dám đề xuất ra thì tự giải quyết đi.Đường Hải Thiên không chút khách khí cắt ngang lời giải thích của y.Đường thị trưởng nhớ kỹ “chỉ thị” của Nghiêm bí thư, tên tiểu tử này rất thích giấu của, không ép y, thì không chịu móc ra.Liễu Tuấn mặt mày nhăn nhó:- Bác Đường, bác không thể làm thế, muốn ngựa chạy lại không cho nó ăn, thế giới đâu ra chuyện tốt như thế được?

Cháu nói nhé, cháu không cần nhiều lắm, thành phố chỉ cần trợ giúp 30 triệu, lại cho cháu tám chỉ tiêu cơ cấu thị trấn là được.

Thế nào hả bác, yêu cầu của cháu thấp lắm rồi chứ?- Giỏi lắm, tham lam thế mà còn dám nói thấp!

Chỉ tiêu cơ cấu tám thị trấn không vấn đề gì, nhưng tiền không thể nhiều như vậy, 20 triệu là cùng lắm rồi.Đường Hải Thiên mặc cả.- 25 triệu!

Đó là giới hạn thấp nhất của cháu, thiếu nữa thì phải bán luôn cả văn phòng chính phủ huyện rồi.Liễu Tuấn đâu phải dễ chơi, cố tình nói ra những lời kinh người.- Hừ văn phòng chính phủ huyện có bán, cũng ai dám vào ở chứ?

Được rồi 25 triệu thì 25 triệu, ta ủng hộ cậu, nhưng làm việc phải thật đẹp vào.Đường Hải Thiên cắn răng đồng ý.Với mức độ eo hẹp của tài chính thành phố, đây đã là sự ủng hộ to lớn của Đường Hải Thiên với Liễu Tuấn rồi, dù thế nào thì xóa khu gộp xã là xu thế chung của toàn quốc, tên tiểu tử này ánh mắt nhạy bén, giỏi nắm thời cơ, chuyện này mà làm tốt là thành tích hạng nhất, Đường Hải Thiên tất nhiên phải chiếu cố cho y nhiều hơn.- Cám ơn bác Đường.Liễu huyện trưởng moi được một món tiền lớn, tâm tình cực tốt.….- Bành bí thư, có tin tức tốt đây.Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Bành Thiếu Hùng.- A huyện trưởng có tin tức gì, mau nói cho tôi cùng vui với nào.Bành Thiếu Hùng cũng cười rất sảng khoái.Bề ngoài thì hai người đứng đầu huyện Ninh Bắc hợp tác rất vui vẻ, Bành Thiếu Hùng trước hay sau người khác, đều giữ thái độ rất khách khí với Liễu Tuấn.

Tất nhiên Liễu Tuấn cũng rất hiểu lý lẽ, ví như vừa rồi “cướp đoạt” được một món tiền ở chỗ Đường Hải Thiên, là lập tức báo cáo cho Bành Thiếu Hùng, chính là một biểu hiện cụ thể.Liễu Tuấn đem chuyện kiếm được 25 triệu và biên chế nói ra.Bành Thiếu Hùng rất vui nói:- Hay quá!

Đường thị trưởng rất ủng hộ cho công tác của huyện chúng ta.- Đúng thế, đúng thế, có chính phủ thành phố ủng hộ, chúng ta mới dễ triển khai công tác mà.Liễu Tuấn nhẹ nhàng “đính chính “ lại, Bành Thiếu Hùng nói là “Đường thị trưởng” mang tính chất tư nhân, còn “chính phủ thành phố” mới là cách nói đường hoàng.Ở tình huống bình thường, thể diện phải đầy đủ, không nên gây hiểu lầm gì.Bành Thiếu Hùng cảm thán về sự cẩn thận của Liễu Tuấn, rồi lập tức cười nói:- Huyện trưởng, tờ (động thái kinh tế) kia...Liễu Tuấn bình thản nói:- Tôi thấy không sao, chuyện đã trải qua, tôi sớm đã báo cáo với Đào bí thư rồi, người ta hiểu lầm chẳng còn cách nào.- À huyện trưởng thấy có nên liên hệ với phòng tuyên truyền thành phố, mời bọn họ dùng phương thức thích hợp công bố chân tướng chuyện này, làm sáng tỏ hiểu lầm không?Bành Thiếu Hùng quan tâm nói:- Lần này là người Mỹ hiểu lầm, nếu về sau lại có thêm nhiều nhà đầu tư khác hiểu lầm, thì không hay.Phải nói lời này của Bành Thiếu Hùng là một loại quan tâm, sự thực chứng minh chỉ cần hợp tác tốt với Liễu Tuấn, thì người này sẽ rất quy củ, từ khi làm huyện trưởng chỉ một lòng kiến thiết kinh tế đi lên, đối với vấn đề điều động cán bộ, không hề nhúng tay vào, trừ mấy mấy người đúng đầu các ban ngành có trọng lượng trực thuộc huyện, thì phát biểu ý kiến điều chỉnh, còn cơ bản tán đồng với đề nghị của Bành Thiếu Hùng và Lục Hơn Mai.Hơn nữa Bành Thiếu Hùng cũng nhận ra, Liễu Tuấn cho dù tuổi trẻ, nhưng làm kinh tế đúng là rất cừ, nhiều hạng mục trong tay Liễu Tuấn tiến triển nhanh hơn rõ ràng khi còn nắm trong tay hắn.Đặc biệt là sự phát triển của các xí nghiệp tư nhân và xí nghiệp xã, đã hoàn toàn khởi động, rất mau thôi sẽ có hiệu quả quy mô nhất định, mở ra một nguồn thế mới, tài chính của huyện sẽ ngày càng sung túc.Đem so ra với mấy huyện khác, thậm chí là khu Giang Đông, bởi vì thực thi chế độ phân thuế, tài chính đã xuất hiện cục diện thiếu thốn, Bành Thiếu Hùng khi lên thành phố họp, nói chuyện với mấy bí thư nơi khác, trong lời nói bọn họ đều lộ ra lo lắng nhất định.Nếu như cứ bình ổn phát triển tiếp, là điều Bành Thiều Hùng vui vẻ muốn thấy.Hiện giờ chuyện này, các đại lão trên tỉnh không ai nói gì, nhưng không ai đảm bảo được họ sẽ vĩnh viễn không nói gì, Tiểu Liễu khẳng định là chịu áp lực nhất định, Bành Thiếu Hùng muốn tỏ rõ thái độ của mình là ngả về phía Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nói:- Tôi thấy không cần, các quốc gia phương Tây luôn phê phán báo chí chúng ta thiếu chân thực, phòng tuyên truyền đứng ra thanh minh, sợ rằng lại có hiệu quả ngược, cứ để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.- Ừm thế cũng được, công đạo ở trong lòng người, bọn chúng không không thể điên đảo trái phải mãi được.Bành Thiếu Hùng biểu đạt sự quan tâm của mình là được rồi, không kiên trì ý kiến nữa.Huống hồ hắn cũng biết Liễu Tuấn nói có lý, trong nhà tự tuyên truyền, hải ngoại chắc gì đã chịu tin.….- Huyện trưởng Chu Phàm vẫn ở Đại Ninh, chưa về Mỹ.Phan Tri Nhân tiến vào báo cáo.Liễu Tuấn mỉm cười, Phan Tri Nhân làm việc thần tốc, nhanh vậy đã có kết quả.Phan Tri Nhân nói:- Có thể anh ta tháng sau mới đi Mỹ, ở nhà nhiều hơn đề bồi tiếp cha mẹ.Thấy Phan Tri Nhân lộ vẻ khó xử, Liễu Tuấn gật đầu nói:- Nói tiếp đi.- Anh ta không muốn tới huyện Ninh Bắc, nói nếu như có người muốn gặp, thì đến nhà mà tìm.Phan Tri Nhân nói đúng theo sự thực.- Ha ha ha, phần tử trí thức mà, thanh cao lắm.Liễu Tuấn cười cười, không rõ thái độ gì.

Chương 585: Thế trận pháo đại liệt thủHai người ngồi đối diện bày cờ, vài ba người vây quanh xem, một phía đánh cờ là người trẻ tuổi trí thức văn nhã đeo kính, còn những người khác đều có chút tuổi rồi, trẻ nhất cũng phải bốn mươi mấy.Loại hoạt động đánh cờ này trước kia rất hay thấy, giờ dần dần ít đi rồi, vì trò tiêu khiển ngày một nhiều, trừ những người già hoặc trung niên có từng trải nhất định, có tính kiên nhẫn còn chơi ra, thì người trẻ tuổi ất ít ai thích loại hoạt động thuần túy đầu óc này nữa, bọn họ thích những trò sôi động hơn như breakdance hơn.Người trẻ tuổi đeo kính kia trong rất có trí tuệ, nhìn một cái là biết ngay được giáo dục bậc cao.Đó chính là Chu Phàm.Ngồi đánh cờ đối diện với hắn trong vườn là người chú ruột.Chu Phàm từ nhỏ thông minh hiếu học, ngoan ngoãn lễ phép, rất được các trưởng bối yêu quý, về sau đỗ đại học, lại trúng tuyển du học, lại càng nổi bật, thành danh nhân trong chu vi mấy dặm quanh khu Giang Đông, phàm chỉ cần nhắc tới Chu Phàm của ngõ nhà họ Chu, người nghe thấy đều giơ ngón cái khen một tiếng “Giỏi!”

Nhưng năm đầu thập kỷ 90, những người làm việc ở thành phố duyên hải giàu có như Giang Khẩu, Nam Phương đều được người ta hết sức ngưỡng mộ, lưu học sinh ở Mỹ như Chu Phàm còn ghê gớm tới nhường nào?Nghe nói đi rửa chén bát ở Mỹ cũng kiếm được mấy vạn một tháng kia, đương nhiên đó là quy ra nhân dân tệ rồi.Chỉ thế thôi là thực sự rất giỏi rồi.Lần này Chu Phàm tháp tùng đoàn người Johnson tới Đại Ninh khảo sát không được như ý, đoàn người Johnson quay trở về Mỹ, Chu Phàm không đi cùng, ở nhà thêm thời gian, kiếp lưu học sinh của hắn sắp kết thúc, nhân cơ hội ở nhà bồi tiếp cha mẹ, đỡ thêm chút tiền máy bay qua lại.Liễu Tuấn tới cửa bái phỏng vào lúc đó, ngõ nhà họ Chu hẹp, xe không vào được, Liễu Tuấn bảo Vương Á dừng xe đầu ngõ, dẫn Phan Tri Nhân đi vào.Vừa mới qua cửa sân, còn chưa hỏi thăm, đã nghe thấy bên kia bàn cờ có người nói:- Chu Phàm, đến lượt cháu rồi đấy!Xem ra chuyến đi này đúng là quá khéo.Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân đi tới, cũng đứng ở một bên xem.Ván cờ này mới bắt đầu không lâu, hai bên ở giai đoạn bố cục, nếu gặp phải người chơi giỏi, một ván cờ chơi mất một hai tiếng là chuyện thường, Phan Tri Nhân định thông báo với Chu Phàm thì Liễu Tuấn dùng mắt ngăn lại, hai tay khoanh trước ngực, ung dung xem đánh cờ.Liễu Tuấn kiếp trước học kỹ sư, sở trưởng là tư duy lô gíc, sức cờ không tệ, sau khi làm lãnh đạo huyện, thời gian eo hẹp, đã lâu lắm không đánh cờ, ở nơi yên tĩnh này được xem đánh cờ cũng là một loại hưởng thụ.Chu Phàm ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân, thấy hai người lạ mặt, liền mỉm cười gật đầu chào hỏi.Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ.Phải nói, Chu Phàm với ông già đấu cờ với hắn, sức cờ đều chưa phải là giỏi, chỉ hơn Nghiêm bí thư và Liễu tỉnh trưởng một chút xíu, trong mắt Liễu huyện trưởng chưa là gì.Có điều Liễu Tuấn biết “xem cờ không nói mới là quân tử”, nên chỉ im lặng, không nói gì cả.Hiện giờ Chu Phàm đang tấn công quy mô lớn, đối thủ luống cuống chân tay, bại cục đã thành, vào thời khắc quan trọng, Chu Phàm tham ăn thêm một con mã, bỏ qua chiêu sát thủ, nên lại dây dưa thêm chừng chục phút mới chiếu tướng.Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.Ông già kia thua cờ cũng không giận, cười khà khà nói:- Không thẹn là phần tử trí thức lớn ở Mỹ, sức cờ ngày càng lợi hại.

Ài, ta già rồi, đánh không nổi cháu, mọi người ai có hứng thú chơi với Chu Phàm một ván không?Người xem cờ đều lắc đầu nói:- Bác Lực cũng thua rồi thì chúng cháu bêu xấu làm gì nữa!Bác Lực đột nhiên nhìn Liễu Tuấn nói:- Này chàng trai trẻ, xem ra cậu cũng là người thích cờ đấy, hay thử một ván xem?Liễu Tuấn cười:- Được ạ, vừa khéo cháu cũng muốn thỉnh giáo Chu Phàm tiên sinh.Chu Phàm nhìn Liễu Tuấn, hơi ngạc nhiên nói:- Tiên sinh biết tôi sao?Liễu Tuấn cười:- Kẻ hèn này họ Liễu, Chu Phàm tiên sinh là danh nhân ngõ nhà họ Chu, người biết đâu có ít.Bác sáu liền nhường vị trí, Liễu Tuấn cáo lỗi một tiếng rồi ngồi đối diện với Chu Phàm, Phan Tri Nhân tất nhiên đứng bên cạnh Liễu Tuấn, đem chén trà đặt ở phía tay thuận của y.Chu Phàm là người quan sát tinh tế, thấy động tác nhỏ này của Phan Tri Nhân mắt hơi nheo lại, đoán rằng người trẻ tuổi này khả năng lai lịch không nhỏ, Phan Tri Nhân khí độ trầm ổn, nhưng chỉ là nhân vật thuộc loại như thư ký.Chu Phàm khách khí nói:- Liễu tiên sinh là khách, mời đi trước.Liễu Tuấn cũng không khách khí, trước tiên đi pháo giữa, ngôn ngữ trong nghề gọi là pháo cục “đại liệt thủ”, phương thức khai cuộc này, trong cờ tướng bị xem là hành vi không lễ độ, hơn nữa là nước cờ chém giết.Đi “đại liệt thủ” chính là tự coi sức cờ mình hơn đối phương, vì đối phó với nước cờ này là phải chơi cứng, nhường một chút là không được.Chu Phàm sức cờ không cao lắm, thấy pháo cục “đại liệt thủ”, liền giật mình.- Liễu tiên sinh thế cờ thật mạnh.Liễu Tuấn mỉm cười không nói,Chu Phàm nhảy mã lên chắn, mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, hắn không cho rằng sức cờ của Liễu Tuấn có thể cao như vậy, quá nửa chỉ là người mới thôi.

Liễu Tuấn đi cờ rất nhanh, gần như không suy nghĩ gì, nhưng dần dần, vẻ mặt ngạo nghễ của Chu Phàm không thấy đâu nữa, chống đỡ trái phải đã mệt phờ rồi, không tới nửa tiếng, xe pháo của Liễu Tuấn đã đồng thời tiến lên, tạo thành chiếu tướng, cả quá trình hết sức trôi trảy, Chu Phàm đều bị động ứng phó, không có chút sức đánh trả nào.- Liễu tiên sinh cao minh, thật lợi hại.Chu Phàm tâm phục khâu phủ, chắp tay với Liễu Tuấn một cái.- Chơi cờ chỉ là chút sở thích vặt, thật khiến Chu tiên sinh chê cười.

Tôi là Liễu Tuấn, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Chu Phàm tiên sinh.Liễu Tuấn không che dấu gì, nói rõ thân phận của mình.Chu Phàm giật mình, khoảng thời gian này thông qua bài phòng vấn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, Chu Phàm cũng biết Liễu huyện trưởng là một nha nội trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại trẻ tới mức này.

Ván cờ vừa qua, Chu Phàm cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Liễu Tuấn.Chu Phàm khách khí nói:- Thì ra là Liễu huyện trưởng đích thân tới bái phỏng, sao dám nhận đây.Lần này tới lượt mấy người xem cờ và ông già kia cả kinh.Cái gì, không lầm đấy chứ?

Người trẻ tuổi này là lại là huyện trưởng.Có điều Chu Phàm gọi người ta là Liễu huyện trưởng, hẳn là không nhầm được.- Liễu huyện trưởng, mời vào hàn xá uống trà.Chu Phàm đứng dậy mời khách.Cho dù Chu Phàm không ưa gì hạng nha nội “ngang ngược” như Liễu Tuấn, nhưng người từ xa tới là khách, người ta khách khí tới bái phòng, lý nào treo biển từ khách được.- Thời tiết không tệ, cứ ở đây nói chuyện tán gẫu được chăng?

Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện một chút với tiên sinh.Liễu Tuấn lại có ý nghĩ khác.- Cũng được Liễu huyện trưởng đợi một chút, tôi đi lấy chút bánh trái.Chu Phàm hơi trầm ngầm, rồi đồng ý với đề nghị của Liễu Tuấn, vẫn không hề quên quỷ củ chiều lòng khách.- Mọi người cứ ngồi nói chuyện đi, để bác đi lấy bánh cho.Bác Lực vội nói ngay, trong lòng cảm khái, Chu Phàm đúng là thành đạt rồi, tới ngay cả huyện trưởng cũng đích thân tới nhà thăm, cho dù vị huyện trưởng này có hơi trẻ một chút.- Đúng đúng, hai người cứ ngồi đi.Những người khác lên tiếng phụ họa rồi ai về nhà nấy, lấy đủ các đồ hoa quả hạt dưa bánh trái, xếp đầy cả một bàn.- Liễu huyện trưởng tới đây hẳn là vì bái báo kia của tôi?Chu Phàm chủ động mở đề tài.Liễu Tuấn nhấc chén trà lên uống, mỉm cười nói:- Phải mà cũng không phải.Chu Phàm nhướng mày lên:- Liễu huyện trưởng lời này nên hiểu thế nào?Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:- Chu Phàm tiên sinh, hai ta tuổi tương đương, khả năng anh lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng cơ bản là người cùng một thời đại, về tư tưởng và giao tiếp hẳn là không có cách trở lớn.- Liễu huyện trưởng có gì cứ nói thẳng.Chu Phàm mặt không đổi sắc.Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ rồi nói:- Chu tiên sinh vì kiến thiết quê hương mà vắt hết tâm sức, điều này tôi rất khâm phục, bài báo kia xuất phát điểm thì rất tốt, nhưng chân tướng sự thực có thể không đơn giản như tiên sinh biết đâu.Chu Phảm ngẩn ra:- Vậy chân tướng sự thực là thế nào?Liễu Tuấn liền đem tình huống ở khác sạn Phù Dung kể ra một lượt, Chu Phàm vừa nghe vừa cau mày, thần sắc rất không vui.- Không ngờ lại có chuyện như thế này, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn đó thực không ra gì.Cho dù chưa được chứng thực nhưng Liễu Tuấn ngữ khí thành khẩn, không giống nói dối, làm Chu Phàm bất giác tin lời Liễu Tuấn, huống chi hắn chỉ là một lưu học sinh không quền không thế, Liễu Tuấn không cần đặc biệt tới tận nơi giải thích làm gì, với chỗ dựa và địa vị bản thân, bài báo của mình chắc gì đã đem lại được mấy rắc rối cho người ta.- Không nói tới hắn nữa, đó chỉ là một tên hề mà thôi.Liễu Tuấn khoát tay:- Hôm nay tôi tới đây kỳ thực là muốn nghe ngóng ý định phát triển sau này của Chu tiên sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Mỹ hay là về nước phát triển?Chu Phàm cười hỏi lại:- Liễu huyện trưởng tới đây là để khoét tường sao?Liễu Tuấn cũng cười:- Chu tiên sinh hiện giờ chưa tốt nghiệp, chưa phục vụ cho ai, tôi làm thế đâu thể gọi là khoét tường của ai nhỉ?

Tối đa là đưa ra lời mời thiện chí với Chu tiên sinh mà thôi.

Huyện Ninh Bắc chúng tôi cơ sở tương đối kém, xí nghiệp dân doanh và tư doanh mới có những bước khởi đầu, tôi rất hi vọng có một nhóm chuyên viên quan lý kinh tế, vạch kế hoạch kinh doanh quản lý cho chúng tôi.Chu Phàm mặt tỏ vẻ khâm phục nghiêm tục nói:- Liễu huyện trưởng, tôi tạm thời không thể trả lời được, nhưng nếu như quý huyện cận thông tin mới nhất hoặc kiến nghị về mặt quản lý kinh doanh, thì tôi sẽ cố gắng góp một phần sức lực, như vậy đi, tôi để lại địa chỉ và phương thức liên lạc ở Mỹ cho huyện trưởng, Liễu huyện trưởng có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào.DG: Mình chỉ biết chơi cờ vây, cờ vua, còn cờ tướng chỉ nhận được mặt quân cờ, cóc biết cái đại liệt thủ, pháo cục, bom cục là gì nên để nguyên thế thôi.

Chương 586: Thuế đầu ngườiTình thế phát triển của huyện Ninh Bắc không tệ, tuy nói một huyện thì khu vực quản lý không lớn, chỉ gần hai nghìn kilomet vuông, gần trăm vạn nhân khẩu, nhưng không phải chỉ ném vào mấy trăm triệu đầu tư, là có thể nhìn thấy được hiệu quả, còn phải vận dụng sao cho phù hợp với từng nơi, chỉ dẫn chính xác đường phát triển cho quần chúng.Nếu chỉ tăng thêm nguồn thu thuế, làm đầy thu nhập tài chính cho chính phủ, quảng đại quần chúng, đặc biệt là người nông dân không cùng được giàu lên, thì đó là sử phồn vinh giả tạo, chỉ có vẻ ngoài thôi.Liễu Tuấn không muốn thấy kiểu phồn vinh như thế.Còn nhớ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thấy giáo Khương từng tặng cho y một câu trước khi chi tay: Không cần biết ở đâu, ở cương vị nào, đều phải tập trung tinh lực làm tốt từng chuyện một!

Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần có lợi cho quần chúng nhân dân, thì phải ra sức mà làm, không nên cầu toàn, mà phải tĩnh tâm làm tốt từng việc một, đợi tới khi mỗi một việc đều làm tốt rồi.

Đại cục tự nhiên sẽ có thay đổi.Những lời này Liễu Tuấn vẫn ghi nhớ kỹ trong tim.Thành tựu về học thuật của thầy Khương rất phong phú, đức cao vọng trọng.Những lời này mặc dù là biện pháp học vấn, nhưng dùng ở phương diện quản lý địa phương, cũng hết sức thích hợp.Liễu Tuấn lúc này đây đang khảo sát ở thị trấn Ngũ Lý Kiều.Ngũ Lý Kiều cách Thành Quan ước chừng hai mươi kilomet, là thị trấn quan trọng ở trung bắc bộ huyện Ninh Bắc, rất nháo nhiệt phồn vinh.Nhưng Liễu Tuấn hôm nay tới đây không phải là khảo sát công tác thương mại mậu dịch.- Huyện trưởng, mời đi bên này.Bí thư Mai Văn Hoa dẫn Liễu Tuấn đi lên một ngọn đồi, trên đó đã trồng từng hàng cây quả.Từ sau sự kiện dùng bạo lực chống người thi hành công vụ, Mai Văn Hoa chẳng những không mang thành kiến với Liễu Tuấn, ngược lại càng tâm phục khẩu phục quy thuận dưới cờ của Liễu Tuấn, cảm thấy vị huyện trưởng trẻ tuổi này là nhân vật làm chuyện lớn.Mà Liễu Tuấn cũng rất hài lòng với năng lực của Mai Văn Hoa.Trong lúc đi lên núi, Liễu Tuấn hứng thú hỏi.- Văn Hoa, cái vườn quả này của các cậu định làm quy mô thế nào?Cuối năm ngoái chủ tịch Kim Phú Xương của công ty Ức Xương phát động một đoàn đại biểu Hồng Kông, mời rất nhiều người trong giới thương nhân tới huyện Ninh Bắc tiến hành khảo sát đầu tư.Trong đó có một ông chủ Vương của tập đoàn dồ uống Nam Hoa, có ý xây dựng cột cơ sở gia công đồ uống ở khu khai phát kỹ thuật cao và mới (cao tân khu), của huyện Ninh Bắc.Mai Văn Hoa đáp:- Căn cứ vào dự toán của công ty Nam Hoa, cần có một vạn mẫu vưởn quả, chủ yếu là trồng táo, lê những loại hoa quả thích hợp cho sản xuất đồ uống.

Hiện giờ mới chỉ là bước khởi đầu, chừng làm một nghìn mẫu, đều là trồng táo.Liễu Tuấn cười:- Một vạn mẫu, quy mô lớn đấy.- Vâng, công ty Nam Hoa đưa ra kế hoạch ba năm, nếu như thị trường tiêu thụ thuận lợi, thì mỗi mẫu hoa quả có thể đạt tới lợi nhuận chừng sau bày chục triệu.Mai Văn Hoa tỏ ra rất hưng phấn.Kiếm được chừng ấy tiền thì quá tốt rồ nhưng Mai Văn Hoa lại ngập ngừng.Liễu Tuấn cười nói:- Nhưng đất đai ở Ngũ Lý Liều không đủ phải không?

Một vạn mẫu, diện tích chừng sáu bảy kilomet vuông rồi, diện tích Ngũ Lý Kiều, tổng cộng chỉ chừng trên 30 kilomet vuông phải không?

Ừm 32.7 kilomet vuông!Mai Vân Hoa hãi hùng.Vị này đúng là quá ghê gớm rồi, ngay cả người quản lý trực tiếp như hắn cũng chẳng nắm số liệu chuẩn xác như vậy.Liễu Tuấn cười nói:- Cho nên xóa khu gộp xã là xu thế tất yếu, sau khi sát nhập, diện tích của Ngũ Lý Kiều sẽ tăng thêm gấp đôi, đất đồi đủ trồng quả rồi.Mai Văn Hoa liên tục gật đầu, có điều trong lòng cũng hồi hộp, sau khi xóa khu gộp xã, đất đồi thì đủ, nhưng Ngũ Lý Kiều còn do Mai Văn Hoa hắn định đoạt hay không thì còn phải xem đã.Mai Văn Hòa là bí thư đảng ủy thị trấn, cấp phó khoa, đừng thấy ở trong thị trấn thì uy phong lắm, vì hắn tuổi trẻ mà đã lên tới cấp phó khoa, nhưng một khi gộp hai ba xã vào, thì thị trấn Ngũ Lý Kiều mới sẽ có cơ cấu chính khoa, trên huyện khẳng định sẽ bổ nhiệm bí thư mới.Căn cứ vào quy hoạch của xóa khu gộp xã, toàn huyện có chính khu công sở toàn bộ bị xóa bỏ, cũng tức là bí thư của chín khu này, những cán bộ cấp chính khoa phải an bài chức vụ mới, còn về cán bộ cấp phó khoa thì càng có hàng đống.

Bảy mươi lăm xã hợp thành hai mươi xã, rõ ràng là sư nhiều cháo ít, những người nhiều năm ở cấp chính khoa đương nhiên sẽ được an bài trước, đoán chừng tới lúc đó Mai Văn Hoa được xếp một chức phó bí thư xếp gần trên đã là tốt lắm rồi.Liễu Tuấn cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn.Khoảng thời gian này, Lục Hương Mai và Bành Thiếu Hùng thăm dò suy nghĩ của Liễu Tuấn, cùng người theo nhiều đường quan hệ tới xin xỏ không ít, xóa khu gộp thôn còn chưa bắt đầu, lãnh đạo có trọng lượng trên thành phố đã đánh tiếng rồi, tất nhiên là chủ yếu là nhắm vào Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai, người đi tìm Liễu Tuấn không nhiều.Người này không tham tiền, “không mê gái”, người ta thực sự không nghĩ ra biện pháp gì hay để dụ y sa ngã.Liễu Tuấn vừa đi vừa nói:- Văn Hoa, cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng bước.

Cậu cứ làm tốt công việc trong phận sự là được, không cần nghĩ quá nhiều, hiểu chưa?Mai Văn Hoa giật mình hiểu ra, gật đầu.Từ năm ngoái tới nay Liễu huyễn trưởng luôn cường điều một việc: Muốn tiến bộ, lập thành tích.Ban đầu chỉ có một mình Liễu Tuấn nói thế, hiện giờ thành khẩu hiệu của cả ban bệ huyện ủy, Bành Thiếu Hùng trên các hội nghị lớn nhó cũng nói như thế, hơn nữa bất kể trong lòng người khác nghĩ thế nào, ít nhất “tiến bộ bằng thành tích thực” đã thành một khẩu hiệu tuyên truyền.Nếu như có thể làm được như vậy thực, thì lề thói quan trường huyện Ninh Bắc sẽ phát sinh chuyển biến cực lớn, quét sạch tập tục xấu thời Phương Triêu Dương để lại.Nếu thăng quan bằng thành tích, Mai Văn Hoa tự tin đủ mười phần.Năng lực của hắn khá nổi bật trong những người đứng đầu xã thị trấn.Ngọn đồi không cao, Liễu Tuấn sức khỏe cường tráng, đi một lèo lên đinh, mặt không đỏ thở không gấp, còn những người đi theo thì ai nấy thở phì phó, mồ hôi đẫm sống lưng.Đưa mắt nhìn quanh, cả đồi toàn cây quả mới trồng, cỏ dại bụi cây đều được dọn sạch, rất chỉnh tế, chỉ thiếu có mỗi vẻ sanh um tươi tốt, từ góc độ ngắm cảnh mà nói, thì không được như trước.Chẳng trách được, làm kinh tế đâu phải là để ngắm.Dưới một tảng đá lớn không xa, có đặt mộ cái lán nhỏ, hình như có người ở đó trông coi vường quả, kỳ thực vườn cây lúc này gì đã có quả, lý ra không cần phải trông, nhưng giữa những cây quả, còn xen vào ít dược liệu, chắc là trông coi những thứ đó.Liễu Tuấn đi tới chiếc lán cỏ đó.Đám Mai Văn Hoa, Phan Tri Nhân theo sát ở đằng sau.Người trong lán nghe thấy tiếng động liền vén rèm vải thò đầu ra xem xét, thì ra là một ông già đầu tóc bạc phơ.Liễu Tuấn cười chào hỏi:- Chào cụ ạ!- À à, chào cậu, các cậu là cán bộ thị trấn xuống hả?Ông cụ chừng bảy mươi mấy rồi, nhưng mắt còn tốt, nhìn một cái từ khí độ trang phục là nhận ra bọn họ là cán bộ ngay.- Vâng thưa cụ, cháu từ huyện tới, cháu họ Liễu, liễu là cây cây Liễu.Ông cụ cũng thân thiết nói:- Liễu cán bộ, tôi họ Mai, vào bên trong ngồi đi.Cụ Mai nhiệt tình mời chào.Cái lán này vừa nhỏ vừa thấp, đừng nói tới người vóc dáng cao lớn khôi ngô như Liễu Tuấn, cho dù là thanh niên bình thường cũng phải, khom lưng cúi đầu mới chui vào được, người dân quê hiếu khách, nên chỉ khách khí mời thế thôi.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Thôi cụ ạ, chúng cháu đứng ngoài này một chút.- Ừ ừ, vậy mời cậu ngồi.Cụ Mai quay người lấy một cái ghế dài ra, đưa cho Liễu Tuấn, làm người không ngờ là trong cái lán một bà cụ chừng bảy mươi, hẳn là bạn già của cụ Mai, cầm một cái khay bát, run rẩy từ trong đi ra rót trà mời mọi người.Nước trà trong ngọt, Liễu Tuấn uống một bát lớn, rất là khoan khoái.Liễu Tuấn ngồi xuống chuyện phiếm cùng ông cụ.- Cụ Mai, năm nay cụ thọ bao nhiêu rồi?- À, bảy mươi ba rồi.Cụ Mai chẳng những mắt không tệ, mà tai cũng tốt, đầu óc tỉnh táo.- Nhân sinh thất thập cổ lai hi, cụ Mai, sao cụ không ở nhà hưởng phúc nhà, hai cụ lên núi ở để làm gì?Cụ Mai thở dài nói:- Ôi có cách nào đâu, phải trông coi dược liệu chứ, trong nhà không còn ai cả mà.Thì ra cụ Mai có hai trai một gái, cháu cũng trưởng thành cả rồi, hiện giờ hai ông bà cụ ở với con cả, con trai con dâu phải ở nhà trông ruộng, tới lượt hai cụ lên núi lập lán trong thuốc.- Liễu cán bộ, cậu ngồi trong phòng làm việc trên huyện, không hiểu tình hình cơ sở, nông dân chúng tôi nhiều gánh nặng lắm.Cụ Mai than thở.Mai Văn Hoa và các cán bộ ở thị trấn đều xấu hồ, thầm nghĩ cái lão già này không biết nói chuyện với ai, nói thẳng huyện trưởng không hiểu tinh huống cơ sở, thật toát mồ hôi.Vẻ mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc.- Trong thị trấn, trong thôn, đều đòi tiền, cái gì mà phân thuế, gộp thuế, thuế đầu người, danh mục quá nhiều.

Tôi tuổi lớn rồi chỉ nhớ nổi chừng đó, cậu ở huyện tới, chắc là cán bộ lớn hả?Cụ Mai thấy Liễu Tuấn tuổi trẻ, nhưng ngồi thản nhiên, còn người khác đứng ở đằng sau, cúi đầu kính cẩn, nên đoán định y là “cán bộ lớn”.Liễu Tuấn gật đầu.- Vậy lão già tôi hỏi cậu một việc, có triều đại nào mà một ông già hơn bảy mươi tuổi phải nộp thuế đầu người không?

Chương 587: Biện pháp ở đâu“Có triều đại nào mà một ông già hơn bảy mươi tuổi phải nộp thuế đầu người không?”

Câu nói này như cái búa tạ ngàn cân đập vào lồng ngực Liễu Tuấn.Câu nói này không phải lần đầu tiên Liễu Tuấn nghe thấy, nói chính xác thì không phải lần đầu nhìn thấy.Còn nhớ trước khi trùng sinh, ở cái thế giới kia, giữa thập kỷ 90, từng có một vị bí thư đảng ủy xã, vì vấn đề tam nông, mà phẫn nộ chất vấn thủ tướng, về sau lại chuyên môn viết một cuốn sách nói về vấn đề tam nông, bên trong có một câu nói, cũng chính là câu mà cụ giả này vừa mới hỏi, vì sao một cụ già hơn bảy mươi tuổi còn phải nộp thuế đầu người.Ba vấn đề tam nông được nói tới là, nông thôn rất nghèo, nông dân rất khổ, làm nông nghiệp rất nguy hiểm.Liễu Tuấn còn nhớ sau khi đọc cuốn sách đó bản thân đã khóc, nhưng khi ấy y chỉ là một người làm công trong xưởng, sau khi phẫn nộ cũng dần dần phai nhạt, không ngờ rằng ở nơi đây lại gặp phải chất vấn tương tự.Hiện giờ y không còn là người làm công nữa, mà là huyện trưởng huyện Ninh Bắc, quan phụ mẫu của trăm vạn người dân.Cái vấn đề này không thể né tránh được.Liễu Tuấn rất hiểu gánh nặng của nông dân, hơn nữa tình huống này trong phạm vi toàn quốc có xu thế ngày càng ác liệt, mỗi một xã, đều nuôi rất nhiều nhân viên ngoài biên chế, ăn mòn của công, tài chính lại không cấp phát đầy đủ, nên chỉ đánh xuống đầu nông dân.Thực tế, sau khi lập quốc, do cơ sở công nghiệp nghèo nàn, nền móng kém, nhà nước nâng đỡ công nghiệp phát triển, duy trì chính sách lấy sản xuất nông nghiệp bù đắp cho công nghiệp một thời gian giài, cái chính sách hút máu này, ở mức độ nhất định hỗ trợ phát triển cho nền công nghiệp trong nước, nhưng cũng lưu lại rất nhiều di chứng, dù sao nước ta là một nước nông nghiệp, đang ở trong giai đoạn phát triển.Quá độ hi sinh lợi ích nông nghiệp nhất định tạo thành họa ngầm.Vấn đề này hiện giờ đã vô cùng nghiêm trọng rồi.Nghe câu hỏi của cụ Mai, Liễu Tuấn còn chưa kịp lên tiếng, Mai Văn Hoa đã vội tiến tới một bước, nói:- Cụ à, vấn đề trong thôn, các cụ có thể phản ánh với trưởng thôn.

Thông không giải quyết, có thể phản ánh lên trấn, tôi là bí thư thị trấn Mai Văn Hoa, cụ có vấn đề gì, ngày mai lên thị trấn tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho cụ được không?Mai Văn Hoa trong lòng đang tức phát điên.Cái lão già này đúng là không biết nặng nhẹ.Trước mặt huyện trưởng chất vấn câu này, chẳng phải là vả vào mặt lãnh đão thị trấn sao?

Sự kiện dùng bạo lực chống người thi hành công vụ chưa truy cứu, coi như huyện đã rất nể Mai Hăn Hoa hắn rồi, giờ lại còn gây ra chuyện này.Nhưng trước mặt Liễu Tuấn, Mai Văn Hoa không dám nổi nóng.Những cán bộ tháp tùng khác đều sắc mặt quái lạ.- A, cậu chính là Mai bí thư của thị trấn.Cụ Mai sợ giật bắn mình.Uy vọng của Mai Văn Hoa ở Ngũ Lý Kiều rất cao.- Vậy..cậu là..Cụ Mai lại nhìn Liễu Tuấn nghi hoặc nói.Bí thư thị trấn còn là người hầu, vậy người trẻ tuổi này lai lịch thế nào.Liễu Tuấn nói thẳng:- Cụ Mai, cháu tên là Liễu Tuấn, là huyện trưởng.- Huyện...huyện trưởng?Cụ Mai té xỉu.- Này này, ông già kia, vừa nói bậy bạ ba lăng nhăng cái gì thế.Cụ bà cũng sợ hãi, luôn mồm trách cụ Mai.Cụ Mai thực sự không ngờ được là có thể gặp được huyện trưởng ở trên một ngọn núi, hơn nữa Liễu Tuấn lại còn trẻ tuổi như vậy, cụ Mai còn tưởng là cán bộ phổ thông ở cơ quan trên huyện xuống khảo sát vườn quả, vì thời gian này thường có người ở xã xuống thăm.Hiện giờ là bằng với cáo trạng cán bộ thị trấn trước mặt huyện trưởng rồi, chẳng trách cụ bà lại trách mắng ông như vậy.- Cụ Mai, vấn đề này hỏi rất đúng!

Nếu một cụ già bảy mươi tuổi mà còn phải nộp thuế đầu người, thì quả thật là không phải.Liễu Tuấn xua tay trấn án cụ Mai và cụ bà, rất thành khẩn nói:- Tình huống này trước kia cháu không biết, là do cháu quan liêu, cháu xin đảm bảo với cụ, bắt đầu từ bây giờ, người già trên sáu mươi tuổi trên toàn huyện không phải nộp thuế đầu người nữa.Chuyện này vốn không phải là chính sách của huyện, mà là do cán bộ thôn thị trấn định ra.Liễu Tuấn phế trừ nó, cũng không cần thương lượng trước với Bành Thiếu Hùng, sau này trao đổi là được rồi.Liễu Tuấn vốn còn muốn nói cấp phúc lợi nhất định cho người già trên bảy mươi, nhưng nghĩ tới kinh tế huyện Ninh Bắc còn chưa tới cái trình độ đó, nên không dám hứa bừa.- Thật chứ?Cụ Mai lại lần nữa kinh hãi.- Thật!Liễu Tuấn gật đầu.- Nếu như có cán bộ trong thôn trấn tới thu thuế đầu người của cụ, thì cụ cứ tới thẳng huyện ủy tìm cháu, cháu sẽ xử phạt bọn họ.Liễu Tuấn nói hết sức chắc chắn.Cụ Mai tức thì kích động nói rất nhiều lời cảm tạ.Liễu Tuấn chỉ cười, lại cùng cụ Mai hàn huyên chuyện nhà, cụ Mai sau khi biết y là huyện trưởng rồi liền có rất nhiều điều cố kỵ, không dám tùy tiện nói nữa, Liễu Tuấn nói gì trả lời này, hơn nữa đa số vấn đề đều nói rất mơ hồ.Chẳng còn cách nào, người ta không sợ y đâu, mà sợ mấy cán bộ thị trấn sau lưng kia kìa, có huyện trưởng ở đây bọn họ không dám làm càn, nhưng mà huyện trưởng mà đi rồi thì...Chẳng phải là cụ Mai sợ gì, mà quan trọng con cháu cụ đều làm việc ở thị trấn Ngũ Liễu Kiều, những cán bộ này không thèm so đo với cụ, nhưng có thể tính sổ con cháu cụ.Những cán bộ cơ sở, khí độ bao dung, nho nhã lịch sự không nhiều đâu.- Huyện trưởng, tôi...tôi xin tự kiểm điểm.

Sau khi rời khỏi đỉnh đồi không lâu, Mai Văn Hoa không nhịn được nữa, cúi đấu nói với Liễu Tuấn.Những cán bộ khác, bao gồm cả Phan Tri Nhân, đều biết điều kéo dãn khoảng cách với hai người, trơ mắt ra nhìn Mai bí thư bị mắng, không phải là hay.Liễu Tuấn khoát tay, nhẹ nhàng nói:- Không trách cậu!

Đây không phải là chuyện một cá nhân, cũng chẳng phải là vấn đề của một thị trấn, đây là vấn đề mang tính toàn cục.

Kinh tế mà không đi lên thì thế nào cũng thiếu tiền, không tránh khỏi trút gánh nặng lên đầu nông dân.Mai Văn Hoa liên tục gật đầu.Liễu huyện trưởng chú trọng đạo lý, không tùy tiện nổi giận, là một lãnh đạo tốt.Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra, Mai Văn Hoa vội đưa bật lửa châm cho y, Liễu Tuấn rít mấy hơi, đứng ở trên đường núi, đưa mắt nhìn ra thật xa, hồi lâu không nói.- Văn Hoa, hỏi cậu một vấn đề.Liễu Tuấn đột nhiên nói, mắt vẫn nhìn về phương xa.- Huyện trưởng cứ hỏi!Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Vế đề biên chế phình lên, nhân viên mở rộng, thực sự không thể kiềm chế sao?Mai Văn Hoa thầm cả kinh.Gánh nặng cho nông dân, một nguyên nhân là do kinh tế không phát triển, một nguyên nhân khác là do các xã thị trấn thích dùng nhân viên vượt xa biên chế.

Mai Văn Hoa là bí thư cơ sở, hiểu điều này càng thấu triệt hơn Liễu Tuấn.Nhưng vấn đề này lại không tiện trả lời.Nhân viên các xã thị trấn khôn ngừng phìn to, một phương diện đúng là nhân lực không đủ, công tác cơ sở nhìn thì đơn giản, nhưng thực sự rắc rồi, chim tước tuy nhỏ nhưng cũng đủ cả lục phủ ngũ tạng, phương diện nào cũng phải chú ý, nhiệm vụ bên trên bố trí phải hoàn thành, chỉ dựa vào nhân viên công tác trong biên chế thì khó làm được, vì thể tuyển thêm nhiều nhân viên tạm thời.Một phương diện khác là rất nhiều quan hệ, thừa cơ luồn vào, tranh nhau chén cơm, ăn của công.Mà bộ phận này lại có hậu thuẫn, có chỗ dựa, không tùy tiện đắc tội được.Mai Văn Hoa cân nhắc từ ngữ rồi thận trọng đáp:- Huyện trưởng, biện pháp giải quyết vấn đề thì có.Liễu Tuấn không phải là hạng thích nghe lời xu nịnh, người ta thực sự muốn làm thành tích, chỉ muốn làm những chuyện thực sự.Chính bởi như thế Mai Văn Hoa không dám nói là không có biện pháp, câu này mà nói ra là coi như xong, huyện trưởng sẽ bằng vào cái gì mà coi trọng hắn nữa, nhưng Mai Văn Hoa cũng chẳng dám vỗ ngực đảm bảo.- Cứ nói đi.Liễu Tuấn mắt vẫn nhìn ra phương xa, thuận miệng nói.Mai Văn Hoa nói:- Lần xóa khu gộp xã này chính làthời cơ tinh giản đội ngũ.

Ba bốn xã gộp làm một, rất nhiều nhân viên và cơ cấu trùng lặp đều có thể thừa cơ sát nhập, trừ bỏ.

Có thể thanh lý một đám nhân viên hỗn tạp, cơ cấu tinh giảm rồi, nhân viên giảm thiểu rồi, gánh nặng tự nhiên sẽ bớt đi.Liễu Tuấn cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, nhìn Mai Văn Hoa nói.- Vậy sau khi tinh giản thì sao?

Về sau các nơi lại lục tục bổ sung nhân viên, tăng cường cơ cấu, bổ xung đội ngũ, không phải là vòng tròn ác tính sao?Mặt Mai Văn Hoa xị xuống.Liễu Tuấn nói trúng vấn đề mấu chốt, hơn nữa càng đi sâu hơn, lần xóa khu gộp xã này, sẽ trợ cấp nhất định cho những người làm công lâm thời nghỉ việc.

Nhận được trợ cấp rồi, không bao lâu sau những người đó lại thông qua quan hệ cũ quay trở lại, mà một phần của khoản trợ cấp này tất nhiên sẽ rơi vào trong tay các cán bộ phụ trách xã thị trấn.Nói cách khác, chính phú mất không một khoản trợ cấp, mà nhân viên sẽ càng cồng kềnh.Mai Văn Hoa cắn răng nói:- Huyện trưởng, cho tôi được nói thẳng.Liễu Tuấn nhìn hắn, bình tĩnh chờ đợi.- Khoảng thời gian huyện trượng ở đây, vấn đề này sẽ không nghiêm trọng, văn kiện chính phủ huyện đưa ra sẽ được chấp hành triệt để.

Nhưng sớm muộn có một ngày huyện trưởng sẽ rời đi, tới khi đó chắp cánh bay xa, tiền đồ vạn dặm, còn người kế nhiệm có giống như huyện trưởng, duy trì được nguyên tắc không thì khó nói được.Mai Văn Hoa nói rất rõ ràng.Liễu Tuấn cậu là nha nội, có thể không tham ô không ăn đút, có thể không cần để ý tới cách nhình của người xung quanh, nhưng huyện trưởng hoặc bí thư kế nhiệm có vững vàng nổi như vậy không?

Cho dù người đó không tham ô không ăn hối lộ, nhưng lưới quan hệ xung quanh, có thể không chú ý sao?Liễu Tuấn gật đầu, khẽ thở dài nói:- Cậu nói rất có lý, chế độ có chu toàn, quy củ có nghiêm khắc mà thiếu giám sát cũng vô dụng, xem ra chúng ta chỉ còn cách phải nhanh chóng tranh thủ đưa kinh tế huyện Ninh Bắc đi lên, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho nông dân thôi.

Chương 588: Công ty Nam Hoa hủy hợp đồng- Huyện trưởng, công ty Nam Hoa lật lọng rồi.Liễu Tuấn khảo sát vườn quả thị trấn Ngũ Lý Kiều trở về không được lâu, thì Mai Văn Hoa đã đột nhiên thở hồn hển chạy tới tòa nhà huyện ủy cấp báo cho y.Mai Văn Hoa khác với cán bộ cơ sở khác, hắn được giáo dục cấp cao, tố nghiệp đại học chính quy, có chút “kiêu ngạo”, trước mặt Liễu Tuấn cho dù có chút giống tên sai vặt, đó là do bội phục Liễu Tuấn từ trong lòng thôi, còn bình thường rất có phong độ lãnh đạo, không dễ để lộ ra vẻ hoảng hốt.Có điều lần này Mai Văn Hoa thực sự gấp lắm rồi, xông thẳng vào phòng làm việc của Liễu Tuấn ỏm tỏi cả lên, mồ hôi trên trán vã ra như tắm cũng không lau đi.Liễu Tuấn hơi cả kinh:- Công ty Nam Hoa lật lọng thế nào?- Vâng vâng vâng, bọn họ bọn họ muốn rút vốn đầu tư, không xây dựng nhà máy đồ uống nữa.Mai Văn Hoa thở hồng hộc, nói đứt quãng.Liễu Tuấn cau mày lại.Liễu Tuấn rất mau giãn mày ra, chỉ vào ghế đối diện nói:- Văn Hoa đừng gấp, trước tiên ngồi xuống đã.- Vâng, vâng.Mai Văn Hoa ngồi xuống không ngừng lau mồ hôi.Trông thấy tình trạng này, Phan Tri Nhân vốn bưng một chén trà nóng tới lại vội chuyển thành một cái khăn lạnh đưa cho Mai Văn Hoa.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Tri Nhân, cậu cũng ngồi xuống cùng nghe đi.- Vâng.Phan Tri Nhân vẫn cứ rót trà vào trong chén của Liễu Tuấn trước rồi mới ngồi xuống bên Mai Văn Hoa.- Công ty Nam Hoa vì sao muốt rui lui à, bọn họ có nói lý do không?Mặt Mai Văn Hoa đột nhiên lộ ra vẻ rất bối rối, muốn nói lại thôi.Liễu Tuấn hơi hiểu ra rồi, cười nhạt nói:- Lại là chuyện đám người Nhật Bản hả?- Vâng.Mai Văn Hoa lí nhí đáp.Vừa rồi hắn vội đem tin tức xấu này nói cho Liễu huyện trưởng, nên quên mất chuyện ngưởi Nhật Bản kia, chuyện ngày “người gây tội” chính là vị huyện trưởng trước mặt đây.Tính khí nha nội mà phát tác, thì ngay cả thương nhân đầu tư cũng đánh tuốt xác.Liễu Tuấn nheo mắt lại:- Bọn họ nói thế nào?Mai Văn Hoa ấp úng nói:- Bọn họ nói, bọn họ nói quy tắc cuộc chơi không giống nhau, an toàn không được đảm bảo...Phan Tri Nhân liền hừ một tiếng, đây là do bài báo của Chu Phàm ở trên tờ (động thái kinh tế) gây họa rồi, cái người tên Chu Phàm này viết bài báo đó không tim hiểu rõ ngọn nguồn trước đó, chỉ xem mỗi bài phỏng vấn của tên tiểu quỷ tử nói năng bậy bạ, là tin ngay được, kết quả làm cho bên mình bị động như thế.

Uống cho Liễu huyện trưởng không hề so đo, còn đích thân tới cửa bái phỏng hắn.Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhân một cái, cười ôn hòa.Phan Tri Nhân tức thì tỉnh ngộ.Tư duy của mình lại không theo kịp Liễu huyện trưởng rồi, chuyện này không thể trách Chu Phàm.Quan trọng là có kẻ lấy chuyện này ra để giở trò.Nghĩ tới đây, đầu óc Phan Tri Nhân choàng tỉnh, vuột miệng thốt lên:- Không đúng.Mai Văn Hoa ngạc nhiên nhìn Phân Tri Nhân, Liễu Tuấn thì gật đầu khích lệ.- Chuyện này, công ty Nam Hoa hẳn không phải chỉ tới ngày hôm nay mới biết, bài phỏng vấn của tên Sơn Điền Tuấn Ngạn đó gây xôn xao từ khá lâu rồi, có thể nói huyện Ninh Bắc chúng ta ai cũng biết cả, công ty Nam Hoa trước kia không đề xuất ra, hiện ra mới nói, rốt cuộc là có ý gì?Mai Văn Hoa vỗ đùi nói.- Đúng thế, sao tôi không nghĩ tới nhỉ?Ba người trong phòng này đều được giáo dục bậc cao, một là thạc sĩ, hai người còn lại tốt nghiệp đại học.Trí thông minh của cả ba đều không thấp, nhưng Mai Văn Hoa lòng chỉ nghĩ tới vườn quả của thị trấn Ngũ Lý Kiều, nhất thời không nghĩ ra.Liễu Tuấn hỏi:- Đại biểu của công ty Nam Hoa ở huyện chúng ta họ Quách phải không?Mai Văn Hoa đáp.- Vâng, hắn tên là Quách Hữu Vi, là giám đốc hạng mục đồ uống.Liễu Tuấn căn dặn:- Hẹn gặp hắn cho tôi.Phan Tri Nhân và Mai Văn Hoa đồng thanh thưa:- Vâng.……..- Tiểu Tuấn à?Trong điện thoại truyền tới giọng nói êm ái của Tiểu Thanh, mang theo vài phần ngạc nhiên, vì Liễu Tuấn rất ít khi chủ động gọi điện cho cô trong giờ làm việc, bình thường hai người thường trò chuyện lúc đêm khuya văng lặng.Tiểu Thanh nũng nịu:- Có nhớ em không?Liễu Tuấn cười hì hì:- Em nói đi?

Không nhớ em liệu có gọi điện không?Tiểu Thanh cười khúc khích, tặng cho y một nụ hôn qua điện thoại.Tiểu Thanh chủ động khơi nên đề tài:- Tiểu Tuấn, chuyện của Sơn Điền Tuấn Ngạn sắp có manh mối rồi đấy.Liễu Tuấn nói:- Hừ hừ, em phải đẩy nhanh tiến độ một chút, tên tiểu quỷ tử này hiện giờ làm anh rất bị động.Tiểu Thanh cảnh giác, hỏi:- Lại làm sao thế?

Xảy ra chuyện gì rồi ả?- Ừ, có một tập đoàn đồ uống Nam Hoa ở Hồng Kông rốt vốn đầu tư, em nghe ngóng hộ anh xem bọn họ có bối cảnh gì?

Bọn họ có làm một hạng mục đồ uống ở huyện bọn anh.Liễu Tuấn đem ngọn nguồn sự việc kể đơn giản ra cho Tiếu Thanh nghe một lượt.- Có chuyện này sao?

Thế này chẳng phải là hãm hại người ta ư, người thôn dân khó khăn lắm mới trồng cây xuống, tốn mất bao nhiêu nhân lực vật lực?

Mà thứ quả này chỉ có thể làm đồ uống, chẳng ai ăn cả!Tiểu Thanh không khỏi có chút phẫn nộ:- Bên anh, không ký hợp đồng sao?- Hợp dồng đương nhiên là ký, bọn họ vi phạm hợp đồng, phải bồi thường một khoản, có điều so với tổn thất của nông dân huyện bọn anh thì chỉ như một cái lông trâu thôi.Trong giọng nói của Tiểu Tuấn cũng có chút tức giận.Nếu là chuyện khác y sẽ không tức giận như thế, nhưng tạo thành tổn thất lớn như vậy cho nông dân là nắm ngoài giới hạn cho phép của y rồi, không lâu trước đó y vừa thảo luận với Bành Thiếu Hùng, lấy danh nghĩa của huyện chính phủ phát tới các xã không thu thuế đầu người với những người trên 60 tuổi, giảm bớt gánh nặng cho người dân.Hiệu quả chưa thấy mà giờ công ty Nam Hoa lại chơi một chiêu như thế này, thực quá thiếu đạo đức rồi.- Được, em lập tức phái người đi tra, sẽ mau chóng gọi điện cho anh......- Liễu huyện trưởng, chào ngài.Giám đống Quách Hữu Vi của công ty Nam Hoa trú ở huyện Ninh Bắc đến theo hẹn.Quách Hữu Vi chừng bốn mươi, có hơi hói, đầu tròn tròn, son người lại không béo lắm.Là một nhà đầu tư, Quách Hữu Vi đã gặp qua Liễu Tuấn vài lần, có chút ấn tượng với vị huyện trưởng trẻ tuổi này.Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay Quách Hữu Vi rất nhiệt tình.Đỗi đãi với thương nhân, đương nhiên không thể dùng quy củ giống như trên quan trường tiếp đãi cấp dưới.- Giám đốc Quách, xin mời ngồi.Liễu Tuấn mời Quách hữu vi ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, hai người ngồi đối diện với nhau.- Liễu huyện trưởng, thật xin lỗi....Phan Tri Nhân vừa mới lui ra, Quách Hữu Vi liền chủ động lên tiếng, mặt mang theo vẻ áy náy.Nói tới công việc, sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm nghị, nụ cười cũng thu lại.- Giám đốc Quách, lần này quý công ty bội ước là điều không phải.Liễu Tuấn tuy giọng nói bình hòa như cũ, nhưng ánh mắt uy thế nhìn thẳng vào Quách Hữu Vi.Quách Hữu Vi có chút xấu hổ, cười gượng gạo nói:- Liễu huyện trưởng, thực sự là rất xin lỗi, chuyện này là mệnh lệnh của tổng bộ công ty.

Tôi cũng không còn cách nào, nói với tư cách cá nhân, tôi rất thích huyện Ninh Bắc, cũng rất hi vọng có thể hợp tác với các vị ở huyện.Liễu Tuấn hỏi:- Quách giám đốc nói lời này thực chứ?- Đương nhiên, đương nhiên.Quách Hữu Vi luôn miệng khẳng định, nhìn rất là chân thành.- À Quách giám đốc phụ trách kỹ thuật phải không?

Ông làm nghành nghề này lâu rồi hả?Liễu Tuấn thay đổi đề tài, trên mặt lại xuất hiện nụ cười.- Vâng vâng, tôi xuất thân từ dân làm kỹ thuật, cũng coi như là nhân viên kỳ cựu của công ty Nam Hoa rồi.Nhắc tới việc này, Quách Hưu Vi tỏ vè dè dặt.Quách Hưu Vi là loại bình dân Hồng Kông cực kỳ bình thường, không hề có bối cảnh và hậu đài gì, dựa vào năng lực kỹ thuật của mình, từng bước đi lên vị trí, hôm nay đúng là có chỗ đáng kiêu ngạo.Liễu Tuấn kiếp trước cũng là dân kỹ thuật, đối với người dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm cơm này, tất nhiều là nhìn cao hơn người khác một bậc.- Thế sao?

Giám đốc Quách làm việc cho công ty Nam Hoa cũng đâu có lâu lắm hả?

Chỉ vài ba năm mà thôi.Liễu Tuấn cười vạch trần chuyện cá nhân của hắn.Căn cứ vào tình báo mà Tiểu Thanh cung cấp, Quách Hữu Vi chẳng phải là nguyên lão của công ty Nam Hoa, trước kia phụ trách sản xuất của một công ty đồ uống quy mô tương đối nhỏ, vì kỹ thuật rất giỏi, được công ty Nam Hoa nhìn trúng chào mời, trong công ty Nam Hoa chỉ thuộc về cán bộ tầm trung, chưa có tư cách đi vào tầng quyết sách.Quách Hữu Vi thầm kinh hãi.Không ngờ Liễu Tuân thân là quan viên nội địa, lại hiểu tình hình của hắn như thế.- Ha ha, Liễu huyện trưởng quả nhiên là ánh mắt sáng suốt nhìn thấu mọi việc, kỳ thực chuyển công ty ở Hồng Kông là chuyện thường thôi, con người ai cũng hướng lên trên mà.Quách Hữu Vi giải thích.Liễu Tuấn cười nói:- Con người hướng lên trên, đương nhiên là đúng, Quách giám đốc lựa chọn như thế là vô chính xác.- Cám ơn Liễu huyện trưởng.Quách Hữu Vi thở phào một hơi.Cho dù Quách Hữu Vi là thương nhân Hồng Kông, nhưng cũng rất kiêng kỵ với Liễu Tuấn.Người ta là nha nội mà, ngay cả nhà đầu tư Nhật Bản cũng nói đánh là đánh luôn chả nể nang gì, hiện giờ minh “lừa” huyện Ninh Bắc một vố, ai mà biết Liễu nha nội có giở trò lưu manh ra không chứ?- Giám đốc Quách, tôi muốn thỉnh giáo ông một vấn đề!Quách Hữu Vi vội nói.- Không giám nhận thỉnh giáo, Liễu huyện trưởng có gì chỉ dạy, cứ căn dặn.Liễu Tuấn chậm rãi hỏi:- Bỏ qua công ty Nam Hoa chưa nói, giả thiết cái xưởng đồ uống này là của chính giám đốc Quách, thì ông có muốn tiếp tục hợp tác với huyện Ninh Bắc không?- Đương nhiên là muốn rồi, hiện giờ ở trong nội địa, còn chưa có một thương hiệu đồ uống nào quá nổi tiếng, thương trường tồn tại một khoảng trống lớn, một khi đầu tư sản xuất, giá thành nhân công và chi phi nguyên vật liệu ở nơi này đều thấp hơn Hồng Kông nhiều, ưu thế cạnh tranh rất rõ ràng.Quách Hữu Vi không cần suy nghĩ gì đồng ý ngay, trong lời nói, đối với lý do kiểu “có lẽ có” này của tổng bộ công ty, ngừng hợp tác, rất là tiếc nuối.

Nếu thuần túy từ góc độ kỹ thuật mà suy nghĩ, hắn cho rằng quyết sách này của công ta tuyệt đối là một sai lầm lớn.***có lẽ có; vào thời Tống, Mr. gian thần Tần Cối vu cho Mr.

đại tướng Nhạc Phi có ý đồ mưu phản, Mr. lắm chuyện Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Mr.

Tần Cối có căn cứ gì không, Mr.

Tần Cối trả lời “có lẽ có”.

Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.Liễu Tuấn tiếp tục hỏi:- Về kỹ thuật, liệu có khá khăn gì không?- Khẳng định là không, kỹ thuật chế tạo nước ép hoa quả đều ở bên trong đầu của tôi.Nói tới đây Quách Hưu Vi chỉ lên cái đầu lưa thưa vài sợ tóc của mình, điệu bộ khá tức cười.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Hay lắm, tôi tin chúng ta còn có cơ hội hợp tác.Quách Hữu Vi hơi khó hiểu nhìn Liễu Tuấn, chần chừ nói: - Liễu huyện trưởng, ý kiến của tổng bộ công ty khá kiên quyết, tiền vi phạm hộp đồng cũng đã chuyển khoản cho tôi rồi.Ý của lời này là người ta đã chấp nhận bồi thường không làm nữa rồi, cái cơ hội hợp tác này sợ rất rất khó có nữa.Liễu Tuấn cười thản nhiên: - Ở trên thế giới này, cũng không chỉ có một mình công ty Nam Hoa sản xuất đồ uống, cũng không chỉ có một tập đoàn họ Từ có tiền.

Chương 589: tổ điều tra quốc vụ việnViệc công ty Nam Hoa đột nhiên lật lọng, còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn, theo tin tức Tiếu Thanh phản hồi lại, công ty Nam Hoa có quan hệ mật thiết với tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông, về tài chính có hỗ trợ mạnh mẽ của tập đoàn họ Từ.Sau khi trồng xong hơn một nghìn mẫu cây quả làm nước ép, công ty Nam Hoa đột nhiên lấy “quy tắc trò chơi” ra kiếm cớ ngừng hợp tác hai bên, không chỉ gây ấm ức thiệt hại cho huyện Ninh Bắc, mà còn có một mưu tính khác, đó là đổ thêm dầu vào lửa cho sự kiện “nha nội đánh người đầu tư nước ngoài”.Chư vị hãy nhìn xem những hành động việc làm của tên nha nội Liễu Tuấn kia, cuối cùng đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt nhường nào?

Lần trước nhóm người đầu tư nước Mỹ của Johnson còn chưa bắt đầu khảo sát đã rút lui, ảnh hưởng mặc dù không tốt, nhưng chưa mang lại tổn thất thực sự.

Còn lần này người ta sợ thực rồi,Hạng người như vậy có tài đức gì mà được đặt ở vị trí huyện trưởng?Đối đãi với bạn bè quốc tế còn như thế, sao có thể tử tế với lương dân trong huyện được cơ chứ?Lần trước ở câu lạc bộ Trường Thành, Hà đại tiểu thư và chủ tịch Liễu phối hợp với nhau, cùng Liễu nha nội đẩy Từ Triết Hoằng tới chỗ không xuống nước được, làm hắn phải bất đắc dĩ ứng chiến, móc ra hai tỷ đồng cùng công ty Đằng Phi đấu đồng Yên ở thị trường hối đoái, hiện giờ đang ở trạng thái giao phong, tập đoàn họ Từ hơi thua một chút, không phải là chuyện lớn.Quan trong là Từ tam công tử cảm thấy bị người ta bóp cổ ép “đánh cuộc”, ngay trước mặt hai vị “thái tử” là Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, là rất mất thể diện.Từ Tam lại là bạn tốt của Cao nhị thiếu gia, bởi thể nhân cơ hội này “chơi” Liễu Tuấn một vố.Từ tam cổ động công ty Nam Hoa làm ra trò này, vậy đoán chừng Cao nhị ở kinh thành sắp có hưởng ứng rồi.Liễu nha nội thực sự là nổi giận rồi, nói với Tiểu Thanh qua điện thoại:- Đám khốn này đúng là không xử không được.Tiểu Thanh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì cả.…..Hà đại tiểu thư nép sát vào lồng ngực rắn chắc của Liễu Tuấn, “hơi thở mong manh” rên rỉ:- Tiểu sắc ma, cậu mà còn như thế là chị giận đấy.Từ ngực Liễu Tuấn trở xuống, cùng với tấm lưng ong trơn mịn cùng với cặp mông mẩy căng của Hà đại tiểu thư dính sát vào nhau, hai tay ôm lấy ngực Hà Mộng Doanh, bóp đôi vú đầy đặn, chẳng hề để ý tới Hà Mộng Doanh nói:- Vậy sao chị lại còn kêu to như thế chứ?Liễu Tuấn cười xấu xa.- Không phải chuyện đó.Hà Mộng Doanh thẹn lắm, không chịu vặn vẹo phản kháng.- Cứ mỗi lần đều là vi tới thăm ông nội và thầy Chu của cậu, người ta trở thành “thuận đường ghé qua” rồi.- Này, chị nói chuyện phải bằng lương tâm chứ?

Lần nào chả phải là tới thăm chị, ông nội và thầy Chu mới là “thuận đường ghé qua” thôi!Liễu Tuấn rất không vui.Hà Mộng Doanh cười khanh khách:- Giỏi lắm, xem chị có nói với ông nội không?Liễu Tuấn cười cười, tay bóp bầu ngực cô càng mạnh hơn, ghé sát vào tai Hà Mộng Doanh nói:- Vậy chị mau đi đi, một cái gan có đủ dùng không?

Nếu không đủ dùng, cho chị mượn thêm một cái nhé?Hà Mộng Doanh cảm thấy hơi ngứa, liền ra sức rụt cổ lại, toàn thân cô đều nằm trong sự khống chế chặt chẽ của tiểu sắc ma, chỉ có cổ là có thể rụt lại thôi.- Này, hình như có người đang giờ trò với cậu.Hai người ân ái một hồi, Hà đại tiểu thư liền nói tới chuyện chính:Liễu Tuấn cười nói:- Cao lão nhị ấy mà, tên tiểu tử này vẫn nhớ thù.- Hắn không nhớ mà được à?

Hắn lúc nào cũng nói với người khác, cả đời này chỉ bị thua thiệt trong tay cậu!

Món nợ này ngày nào chưa trả được ngày đó hắn ngủ không yên.- Nhưng mà mà trả được khó lắm đấy.Liễu Tuân chẳng hề để ý:- Cao lão nhị có chút trí thông minh, bày ra nổi trò gì chứ, Cao Trường Hoành còn tạm được.Hà Mộng Doanh trở nên trịnh trọng, cổ sức quay người lại, đối mặt với Liễu Tuấn, nhìn vào mắt ý nói:- Cậu đừng có coi thường người ta, hắn chẳng làm được gì ra hồn, nhưng chơi thủ đoạn ngầm vẫn có tài dấy, chuyện kia của cậu giờ trong phạm vi kinh thành đã bàn tán xôn xao rồi.Phạm vi kinh thành mà Hà Mộng Doanh nói tất nhiên là nói tới phạm vi của Cao Tương Hoành cùng đám nha nội rồi, Cao Tương Hoành không dám nói với Cao bộ trưởng, càng chẳng dám quấy rầy Cao lão gia tử, nhưng đám mèo mả gà đồng của hắn, không chừng lộ chút tin tức cho ông già nhà mình, truyền đi truyền lại biết đâu những đại lão như Cao bộ trưởng cũng nghe ngóng được một chút.Liễu Tuấn cười nói:- Truyền đi, cứ để cho bọn chúng truyền đi.- Ý cậu là gì?Hà Mộng Doanh không hiểu, có điều nghe y nói lòng lại trở nên yên tâm, hình như chỉ cần tiểu ngoan đồng có thái độ này, vấn đề liền không lớn lắm.- Ha ha ha, sủa càng lớn, tới khi ăn đòn sẽ càng đau.Sự kiện “đám nha nội đánh đập nhà đầu tư quốc tế” xôn xao, cuối cùng quốc vụ viện phải phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống tìm hiểu tính chân thực của chuyện này.Tổ điều tra này quy cách không cao lắm, do phó chủ nhiệm phòng đối ngoại là Đoạn Lập Văn dẫn đội, cả nhóm chỉ có ba người, làm việc rất là kín đáo, khi trao đổi với phòng đối ngoại của chính phủ tỉnh cũng chỉ nói là xác minh tình huống, ngữ khí rất ôn hòa.Trạm thứ nhất của tổ điều tra là cục công an Đại Ninh nơi xử lý vụ việc này.Lương Quốc Cường đích thân ra mặt tiếp đãi tổ điều tra.Đoạn chủ nhiệm rất khách khí bày ra thái độ như tâm tình với Lương Quốc Cường, có điều Lương Quốc Cường không hàm hồ chút nào, rất quy củ lấy ra ghi lời khai ngày hôm đó của người làm chứng và đương sự.Từ ghi chép điều tra mà xét, Sơn Điền Tuấn Ngạn rõ ràng là đã nói dối trong cuộc phỏng vấn, vì trong lời khơi khai của hắn ở chi cục công an khu Thiên Mã, đã chính miệng thừa nhận trêu ghẹo Lâm Tú Quân, nhân viên công ty Sơn Điền, ngoài ra khi một nhân viên khác cán trở hẳn phi lễ tên là Trương Dục, Sơn Điền Tuấn Ngạn đã đánh Trương Dục và một nhân viên khác ở trong công ty, còn hai quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn chỉ thấy không thuận mắt, bất bình mà ra tay thôi.Lời khai chẳng những có chữ ký của Sơn Điền Tuấn Ngạn và những nhân viên phía Nhật Bản, và vì thận trọng cục công an Đại Ninh còn có cho ghi âm lúc lấy lời khai.Đoạn Lập Văn cẩn thận xem hồ sơ và nghe ghi âm, không phát biểu ý kiến gì, chỉ đem những số chứng đó sao chép lại rồi mang đi.Đoàn người tổ điều tra tới trạm thứ hai là chi nhánh công ty trách nhiệm hữu hạn Sơn Điền đặt ở Đại Ninh, nhân viên người Nhật Bản của công ty này đã đổi sang người mới, đối với câu hỏi tổ điều tra tỏ thái độ ba không là không biết công nghe không thấy, chỉ nói là công ty đang thu gọn nghiệp vụ, chuẩn bị kết thúc chuyện đầu tư ở thành phố Đại Ninh, rút trở về Nhật Bản.Sắc mặt Đoạn Lập Văn tức thì sầm xuống.Không biết là ông ta nổi giận vì cách làm việc của người Nhật Bản, hay là vì nguyên nhân khác.Tổ điều tra lập tức tới hỏi thăm Trương Dục và Lâm Tú Quân hai người đương sự, cả hai đều đã không còn làm việc ở công ty Sơn Điền nữa, mà làm cho chi nhánh công ty địa ốc Hoa Hưng ở thành phố Đại Ninh, khi nhắc tới chuyện này, hai người đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nghiến răng căm hận tên tiểu quỷ tử Sơn Điền Tuấn Ngạn không thôi.Trạm cuối cùng của tổ điều tra mới là tới gặp mặt Liễu nha nội.Cuộc gặp mặt diễn ra ở trong phòng làm việc tòa nhà chính phủ huyện Ninh Bắc.Liễu huyện trưởng hết sức khách khí với Đoạn Lập Văn, còn đích thân pha trà cho ba người, còn mang thuốc lá ra mời.Đoạn Lập Văn cười xua tay:- Cám ơn Liễu huyện trưởng, tôi không hút thuốc, nếu như huyện trưởng hút, thì cứ tự nhiên.Liễu huyện trưởng tất nhiên không thiếu lễ phép như vậy, liền cất thuốc lá đi.- Liễu huyện trưởng, chúng tôi tới là muốn tìm hiểu qua chuyện phát sinh xung đột với mấy người bạn Nhật Bản ở khách sạn Phù Dung.Đoạn Lập Văn mặt vẫn mang nụ cười.- Cám ơn lãnh đạo phòng đối ngoại quốc vụ viện quan tâm tới việc này, tình huống như sau…..Liễu huyện trưởng mỉm cười đem chuyện này thuật lại một lần, giống y như ghi chép của cục công an, không may may có chút khác biệt nào.- Nói như vậy là Sơn Điền Tuấn Ngạn đang nói dối rồi?Đoạn Lập Văn hỏi, lặng lẽ theo dõi thái độ của Liễu Tuấn.Thực tế Đoạn Lập Văn không tin tưởng ghi chép cùng ghi âm của cục công an thành phố Đại Ninh, cả lời khai của nhân chứng cũng vậy, ông ta đã quá hiểu phương thức làm việc của công an trong nước, thực sự muốn làm ra những thứ chứng cứ đó chẳng có gì khó khăn cả.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Sự thực đúng là như thế, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này là hạng vô sỉ, ở trong nước cũng có tiền án uống say gây chuyện, trêu ghẹo nữ nhân viên!

Hơn nữa bản thân hắn cũng thừa nhận cuộc phỏng vấn hôm đó là nói dối.Đoạn Lập Văn ngạc nhiên:- Ồ?

Liễu huyện trưởng nói lời này có chứng cứ gì không?Liễu Tuấn đi tới bên bàn làm việc, cầm lấy một xấp báo dày giao cho Đoạn Lập Văn nói:- Đây là bài báo mà mấy tạp trí có sức ảnh hưởng ở Nhật Bản cho đăng trong mấy ngày qua.

Bên trong đó tiết lộ chi tiết về tính không chân thực trong bài phóng vấn hôm đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn, ngoài ra có mấy bài báo là của giới truyền thông Hồng Kông chuyển tải lại, mời Đoạn chủ nhiệm xem.Đoạn Chủ Nhiệm làm việc ở phòng đối ngoại quốc vụ viên, tinh thông tiếng Nhật, tất nhiên không cần xem báo Hồng Kông chuyển tải, mà đọc trực tiếp nội dung trong báo Nhật Bản.Quả đúng như điều Liễu Tuấn nói, Sơn Điền Tuấn Ngạn ở trong nước có nhiều tiền án uống rượu say và quấy rối nhân viên nữ trẻ tuổi, còn nhiều lần bị cảnh sát Nhật Bản xử lý.Trong báo còn cho đăng một phỏng vấn đặt biệt khác với Sơn Điền Tuấn Ngạn, trong đó Sơn Điền Tuấn Ngạn thừa nhận những việc làm của mình ở thành phố Đại Ninh vi phạm pháp luật đương địa, hôm đó bản thân có ý đồ trêu ghẹo nữ đồng nghiệp gây ra tranh chấp, cũng thừa nhận mình động thủ trước, còn về phần những lời như bị vô cớ đánh đập và bị vô cớ bắt giữ trong bài báo trước, là nhất thời “tức giân” mà bịa ra, vì thể đặc biệt tỏ ý xin lỗi công khai.Trên báo cho đăng tấm ảnh cỡ lớn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, vì thận trọng, Đoạn Lập Văn còn lấy ảnh chụp trong hồ sơ công an thành phố Đại Ninh cung cấp cho để đối chiếu một phen, xác thực được là đúng một người.Đoạn Lập Văn và hai người đồng nghiệp nhìn nhau hồi lâu, thì ra mọi người đều bị tiểu quỷ tử lừa gạt, thế mà còn coi đây là chuyện nghiêm túc để xử lý.- Liễu huyện trưởng, thực sự là không ngờ tới.- Tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này quá đáng ghét, lại còn làm ảnh hưởng tới công tác thu hút đầu từ của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh.Liễu Tuấn cười nói:- Trên đời vốn vô sự, chỉ kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái vào thân!

Một tên hề chẳng thể ánh hưởng quá lớn Chương 590: Chức trách của thê tử.Bên trên một chiếc xe cam nhông có mấy bồn vạn tuế và hoa lan, Nghiêm Phi đang chỉ chỏ mấy người công nhân đi theo xe vận chuyển vào phòng Liễu Tuấn, đặt từng cái theo đúng ý của cô.Liễu Tuấn chỉ cười đứng xem ở một bên.- Cái phòng làm việc này của anh thiếu một chút cây xanh, quá đơn điệu, không khí cũng không được tươi mát.Nghiêm Phi giải thích cho việc làm của mình.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Em là nhà thiết kế, đương nhiên lời em nói là phải có lý rồi.Y chẳng hiểu nổi vì sao Phi Phi đột nhiên nghĩ ra chuyện trang trí phòng làm việc của mình, chắc là cô nàng muốn thực hiện chức trách của người vợ rồi, hiện giờ tuổi hai người ngày càng lớn, sắp bước vào phòng đăng ký hôn nhân, nên lúc này Phi Phi tới làm chức trách thê tử không có gì lạ.Hơn nữa đừng nói Phi Phi chỉ đặt mấy cái cây ở trong phòng làm việc của y, mà cho dù là cô muốn xới tung cả văn phòng của y lên để trang trí lại từ đầu, thì Liễu Tuấn cũng sẽ để cho cô thoải mái làm theo ý muốn.Phi Phi chịu ảnh hưởng lớn của Giải Anh, chuyện trên quan trường cô không xen vào, nhưng chuyện nhà cửa, ăn ở như thế nào đều do nữ chủ nhân quyết định.Liễu Tuấn vui lòng chiều ý Phi Phi.Trong mắt của Liễu huyện trưởng, Nghiêm đại tiểu thư quá nhu thuận, không hề biết gây chuyện, nếu biết cô quấy rầy một chút càng tốt hơn.

Nuông chiều Nghiêm Phi đối với Liễu Tuấn mà nói cũng là một loại hưởng thụ đặc biệt.Chỉ có lúc ở cùng Nghiêm Phi, Liễu Tuấn mới thấy hoàn toàn bình an êm đềm, không cần lo lắng tới việc tranh đầu trên quan trường, chẳng cần lo lắng tới biển áo của thương trường, hoàn toàn thả lỏng bản thân.Phan Tri Nhân cũng ở bên ngoài đứng nhìn.Chính lúc bên trong phòng làm việc đang bề bộn công việc, thì Truân Chí Quang nối nhau tới, bọn họ muốn thương thảo chuyện xóa khu gộp xã với Liễu Tuấn.Xóa khu gộp xã tới giai nà không còn nghi ngờ gì nữa chính là bữa tiệc lớn phân phối lại quyền lực cơ sở của huyện Ninh Bắc, mỗi người trong ban bệ huyện ủy có ai là không muốn xin một chén canh ở trong bữa tiệc này?Truân Chi Quang nắm phòng tổ chức, Thạch Trọng là phó thị trưởng thường vụ thì càng khao khát hơn.Phan Tri Nhân vội vàng ngăn cản hai vị lãnh đạo.Hai người nhìn vào bên trong, thấy Nghiêm Phi mặt ngọc mày ngài đang chỉ huy công việc, Liễu huyện trưởng thì đứng một bên nhìn.Hai vị này đều gặp qua Nghiêm Phi một lần, nhưng đều không thể quên cô con gái đẹp như tiên của bí thư tỉnh ủy, nên nhìn nhau cười, biết mình đến không đúng lúc, thức thời lặng lẽ đi ra ngoài.Không ngờ Liễu huyện trưởng đã nhìn thấy bọn họ, liền mỉm cười ra hiệu xem như chào hỏi.Hiển nhiên là Liễu huyện trưởng lúc này cũng chẳng có tâm tư nào nói chuyện công việc với họ.Hai người vội gật đầu đáp lại, Nghiêm Phi cũng chú ý tới, hỏi:- Em không làm phiền công việc của mọi người chứ?Hai người thấy ngay Liễu huyện trưởng cười lắc đầu ngay tức thì.Cả hai không tiện bỏ đi ngay lập tức nữa, lại gật đầu với Nghiêm Phi nhưng không ai nói gì.Bởi vì họ không biết phải xưng hô như thế nào mà.Gọi Nghiêm Phi khẳng định là không ổn rồi, gọi thẳng tên là thiếu lịch sự, nhưng thêm vào hai chữ “đồng chí” thì lại quá chính quy, có cảm giác xa lạ quá.

Còn nếu như gọi Tiểu Nghiêm thì càng là sai lớn, thôi thì cứ ngậm miệng ăn tiền cho xong.- Huyện trưởng cứ làm việc, chúng tôi xin đi trước.Thạch Trọng lên tiếng rồi kéo Truân Chí Quang lủi mất.Liễu Tuấn trêu Nghiêm Phi:- Em xem đó, sức sát thương của em thật lớn.Nghiêm Nghi cười tươi như hoa:- Hi hi, em đâu có hung dữ với bọn họ cơ chứ.Liễu Tuấn lắc đầu, cực phẩm mỹ nữ lại thêm vào một người cha làm bí thư tỉnh ủy, là sẽ có loại “sức sát thương này”.- Tiểu Tuấn này, hết giờ làm chúng ta cùng về nhé, anh trai em và chị hai anh cũng tới đó.Cây cối được bày biện xong, Nghiêm Phi lấy tiền trả cho công nhân, rồi cười nói với Liễu Tuấn.Cửa phòng làm việc không đóng, Phan Tri Nhân nghe thấy Nghiêm Phi gọi Liễu huyện trưởng là “Tiểu Tuấn” không khỏi kinh hãi, trong mắt của hắn thì Nghiêm Phi chẳng qua là một cô gái nhỏ, kiểu như cô em gái hàng xóm nhà kế vậy, còn Liễu Tuấn vừa tới huyện Ninh Bắc thì đã là lãnh đạo của hắn, Phan Tri Nhân sớm đã quên mất tuổi tác của Liễu Tuấn, luôn coi Liễu huyện trưởng như bề trên, mà năng lực và thủ đoạn của Liễu Tuấn cũng làm người ta không thể lúc nào cũng nhớ tới tuổi thật của y.Phan Tri Nhân là thư ký của Liễu Tuấn, hiểu rất rõ uy vọng của y hiện nay ở huyện Ninh Bắc cao tới chừng nào.Không ngờ một cô gái nhỏ lại đi gọi Liễu huyện trưởng “gian xảo lão luyện” là “Tiểu Tuấn”, nhất thời làm lối suy nghĩ của Phan Tri Nhân bị chập mạch không bắt kịp.Liễu Tuấn vui vẻ nói:- Tốt quá!

Hay là anh nghỉ việc sớm, chúng ta về trước một chút nhé!- Làm thế hình như không hay thì phải?Nghiêm Phi tỏ ra không tán thành cho lắm.Kỳ thực cô nàng làm việc ở trong nhà văn hóa thành phố Đại Ninh đã tự do hết mức độ rồi, hoàn toàn không tới nhà văn hóa làm việc, đó chẳng phải là do cái danh tiểu thư của bí thư tỉnh ủy tác quái, quan trọng là cô đã kiếm cho nhà văn hóa biết bao phí quản lý, vì có nhà thiết kế Nghiêm Phi này, mà nhà văn hóa Đại Ninh đoán chừng là nơi lắm tiền nhất trong các nhà văn hóa cấp thành phố rồi.Người trong nhà văn hóa từ trên xuống dưới, có ai là không coi cô như báu vật.Có điều ở trong một đơn vị nhàn nhã như thế, Nghiêm Phi lại là cán bộ bình thường có bỏ làm thế nào cũng chẳng sao, còn Liễu Tuấn hiển nhiên là không được, một huyện trưởng phải làm gương cho cán bộ toàn huyện chứ.Liễu Tuấn Chính đang muốn nói “không sao cả”, thì thấy Mai Văn Hoa kéo Quách Hữu Vi hơn hở chạy tới.Liễu Tuấn lắc đầu thở dài:- Ôi xong, xem ra anh có muốn nghỉ sớm cũng không được rồi.Mai Văn Hoa còn chưa vào tới nơi, đã lớn tiếng nói:- Huyện trưởng, có tin tốt lành đây.Phải nói hiện giờ Mai Văn Hoa phục Liễu huyện trưởng sát đất rồi, công ty Nam Hoa ngừng hợp đồng giữa chừng, bồi thường hơn một triệu tiền vi phạm hợp đồng, Mai Văn Hóa nghĩ tới hơn nghìn mẫu hoa quả trong thị trấn mà sốt ruộn vạn phần.

Một triệu đồng đền bù cho nghìn mẫu vườn quả bị vứt bỏ chỉ như một sợi lông trên người con trâu!Trước kia chính hắn tới tận từng nhà phát động nông dân trồng táo, hiện giờ thì hay rồi, người ta không làm nữa, Mai Văn Hoa còn chẳng phải bị người dân chửi cho chết chìm trong nước bọt sao?Không ngờ Liễu huyện trưởng chẳng hề bận tâm, trong lúc ung dung nói cười đã hóa giải nguy cơ này, thuyết phục được ông chủ Mike Trần của công ty Chấn Trung tiếp nhận toàn bộ hạng mục đồ uống, lại cướp luôn Quách Hữu Vi tới làm xưởng trưởng xưởng đồ uống, tiếp tục làm hạng mục dang dở của công ty Nam Hoa.Thu đoạn như thế Mai Văn Hoa sao chẳng phục chứ.Liễu Tuấn cười vui vẻ:- Văn Hoa, có chuyện gì mà cao hứng như vậy?- Chúng tôi..Mai Văn Hoa tiến vào phòng làm việc, mới nói được có hai chữ đã đứng thuỗn mặt ra, câm bặt.Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Nghiêm Phi đều như vậy, trong chớp mắt có cảm giác như hoa mày chóng mặt.- Văn Hoa, giám đốc Quách, giới thiệu cho hai người một chút, đây là Nghiêm Phi vợ chưa cưới của tôi.Tình hình này Liễu huyện trưởng đã chẳng lạ lùng gì nữa, mỉm cười giới thiệu với mọi người, Nghiêm Phi liền gật đầu với Mai Văn Hoa và Quách Hữu Vi, hai vị này tất nhiên vội vàng đáp lễ.Quách Hữu Vi còn khá, dù sao ông ta chỉ ngạc nhiên vì vẻ đẹp của Nghiêm Phi, Mai Văn Hoa thì biết cô gái này là con gái của bí thư tỉnh ủy, liền trở nên hết sức gò bó cứ đứng ngây ra đó, không dám nói gì cả.- Văn Hoa, giám đốc Quách, có tin tức gì tốt vậy?.

Mai Văn Hoa lắp ba lắp bắp nói:- Hả?

À...à vâng...chuyện là thế này, loại đồ uống đầu tiên của chúng ta đã nghiên cứu thí nghiệm thành công, tôi tới báo tin vui cho huyện trưởngLiễu Tuấn sớm đã nhìn thấy trong tay Quách Hữu Vi cầm một bình thủy tinh dùng trong phòng thí nghiệm bên trong chứa chất lỏng màu xanh, hẳn là đồ uống mà bọn họ điều chế rồi.Nhìn cảnh này thì hẳn là đã thành công.Quách Hữu Vi bối rối nói:- Tôi đã bảo là không cần phái quấy nhiếu Liễu huyện trưởng rồi mà lại.Thí nghiệm điều chế thành công một loại đồ uống mà nói, đối với ông ta mà nói thực sự là chuyện quá vặt vãnh, hoàn toàn không có gì đáng phải ngạc nhiên.

Nhưng Mai Văn Hoa cứ cố ép kéo ông ta tới huyện ủy.Sự kính trọng của Quách Hữu Vi với Liễu Tuấn, cũng tương tự như Mai Văn Hoa.Thực sự không biết sức ảnh hưởng của vị huyện trưởng trẻ tuổi này với công ty Chấn Trung lớn cỡ nào, mà chỉ một cú điện thoại là đã giải quyết xong chuyện tiếp nhận hạng mục đồ uống.

Hơn nữa hiếm có là Liễu Tuấn làm việc vô cùng hào phóng, gửi luôn một triệu tiền bồi thường của công ty Nam Hoa cho ông ta, coi như là “chi phí săn người” mời ông ta làm chủ trì hạng mục này, công ty Chấn Trung cũng có đãi ngộ cao hơn công ty Nam Hoa, Quách Hữu Vi thực sự không ngờ mình đi tới đại lục chuyến này lại gặp được “kỳ ngộ” như vậy, sự nghiệp và thu nhập đều thăng lên một cấp.Liễu Tuấn cười, mời Quách Hữu Vi và Mai Văn Hoa ngồi xuống ghế sô pha.- Có chuyện vui, đáng phải ăn mừng.Mai Văn Hoa sau khi ngồi xuống, hồn phách trở lại, mắt liếc trái liếc phải, nhận ra sự khác biệt của phòng làm việc, ngạc nhiên nói:- Ồ văn phòng làm việc của huyện trưởng thay đổi rồi.- Đúng đấy, cậu thấy thế nào?Liễu Tuấn luôn giữ nụ cười tâm tình rất tốt.- Đẹp, trước kia quá đơn điệu, tuy uy phong nhưng thiếu sức sống.Mai Văn Hoa không hổ tốt nghiệp đại học chính quy, năng lực so sánh không tệ.Liễu Tuấn cười nói: - Đây là công lao của Phi Phi, nhà thiết kế nổi tiếng, quả nhiên là không tầm thường.Thấy việc làm của mình được mọi người tán thưởng, Nghiêm Phí hé miệng cười, rất là sung sướng.Nghe nói là Nghiêm Phi bố trí, Mai Văn Hoa không dám nói nhiều ở đề tài này nữa, mắt nhìn dáo dác.Liễu Tuấn hỏi:- Văn Hoa, làm gì thế?- À tôi tìm một cái chén, mời huyện trưởng thưởng thức đồ uống mới nhất của chúng ta.Liễu Tuấn nói:- Chuyện này cậu phải đi tìm Tri Nhân, cậu ấy mới quản lý việc này, tôi thấy thứ đồ uống này nhất định không tệ, chỉ nhìn mỗi màu sắc thôi mà đã thấy thèm rồi.Trong lúc nói chuyện Phan Tri Nhân đã mang mấy chiếc chén tới, nhìn bình thủy tinh trong tay Quách Hữu Vi lộ ra vẻ tò mò.Phải nói vào thời đó đồ uống không đầy ngoài đường phố như đời sau, nhưng cũng chẳng phải hiếm có lắm, nhưng đồ uống do huyện mình sản xuất ra thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.Mai Văn Hoa rót cho mỗi người một cốc, Liễu Tuấn thử qua, chua chua ngọt ngọt, càm giác không tệ.- Ngon lắm, giám đốc Quách vất vả rồi, tôi cho rằng thứ đồ uống này không tệ, hi vọng mọi người tranh thủ xây dựng nhà xưởng, lắp đặt thiết bị đi vào sản xuất, năm sau đưa ra thị trường.Quách Hữu Vi và Mai Văn Hoa liên tục gật đầu.

Chương 591: Ông nội được nuông chiềuLiễu huyện trưởng gọi điện thoại nói với Giải Anh sẽ về ăn cơm tối, rồi lại gọi điện thoại báo cho Bành Thiếu Hùng một tiếng, đây cũng là thói quen tốt mà kiếp trước Liễu Tuấn đi làm công tạo nên.Thông thường huyện trưởng muốn đi đâu, trừ khi là đi xa, còn bình thường không phải báo cáo xin chỉ thị bí thư.Liễu Tuấn làm như vậy là gián tiếp giữ gìn quyền uy người đứng đầu huyện của Bành Thiếu Hùng.Ở phương diện đối nhân xử thế, Bành Thiếu Hùng đôi khi cảm thán, Liễu Tuấn trẻ tuổi mà còn suy nghĩ chu toàn hơn cả hắn, không chê trách vào đâu được.Trở về khu thường ủy tỉnh, vừa khép kịp bữa tối.Nghiêm Ngọc Thành lúc này không còn nghiêm mặt ra, vì Nghiêm Hạo làm nũng ở trong lòng, không ngừng chụp điếu thuốc ở trên mồm ông, Nghiêm bí thư mày tươi cười, né trái né phải, chẳng còn chút uy nghiêm nào của bí thư tỉnh ủy.Nghiêm Minh và Liễu Diệp thì đang giúp đỡ Giải Anh bày biện thức ăn lên bàn.Bởi vì Nghiêm Phi còn chưa gả đi, nên trong nhà Nghiêm Ngọc Thành còn chưa mời giúp việc, Nghiêm Ngọc Thành sinh hoạt có quy luật hơn Liễu Tấn Tài, rất dễ “hầu hạ” cho nên Giải Anh còn chiếu cố được.- Oa, có mùi thịt sấy.Liễu Tuấn ngửi thấy mùi thỏ hoang, hít sâu một hơi.Nghiêm Minh nói:- Tôn Hữu Đạo nhờ anh mang tới, nói là biếu cho em.Liễu Tuấn liếc Nghiêm Ngọc Thành một cái, khẽ mỉm cười.Tên Tôn Hữu Đạo này trình độ nịnh hót lại càng ngày càng tiến bộ rồi, hắn không dám nói là mang biếu cho Nghiêm Ngọc Thành, nên nói là biếu cho Liễu Tuấn, nghiêm khắc mà nói gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga chỉ là chỗ trọ tạm thời của Liễu Tuấn, nhà của y là biệt thự số một của tỉnh ủy.Khi Nghiêm Minh đem thịt khô lên bàn, có thể ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành nhắc tới Tôn Hữu Đạo một câu, có thể khiến bí thư tỉnh ủy nhớ tới một lần, đối với một “cán bộ lâu năm” của huyện Hướng Dương như Tôn Hữu Đạo, ý nghĩa không hề tầm thường.Mà hộ tịch của Liễu Tuấn nói ra cũng rất thú vị, luôn lưu lại thành phố Nam Phương.Khi xưa Liễu Tuấn vào đại học Hoa Nam đã chuyển hộ khẩu tới đó, tốt nghiệpxong không chuyển trở về.Đây không phải là Liễu Tuấn “sơ sẩy”, mà là có ý đồ.Trung Ương không lâu sau sẽ đưa ra quy định các cán bộ giao lưu nhậm chức, nói một cách đơn giản là cán bộ lãnh đạo “làm quan nơi khác”, hộ tịch của Liễu Tuấn ở thành phố Nam Phương, nên bất kể nhậm chức gì ở tỉnh cũng không coi là vi phạm quy định.- Tôn Hữu Đạo hiện giờ làm việc gì?Con cháu đông đủ, Nghiêm Ngọc Thành tâm tình rất tốt, không ngờ chủ động hỏi tới Tôn Hữu Đạo, đối với chủ nhiệm cung ứng của huyện Hướng Dương mà ông đề bạt lên nhiều năm trước, Nghiêm bí thư còn có chút ấn tượng, Tôn Hầu Tử mà biết được sợ rằng cảm động chảy hết nước mắt.- Làm cục trưởng cục đầu tư ở thành phố Bảo Châu, nghe nói rất được Đổng sở trưởng coi trọng.Nghiêm Minh thuận tiện nói một câu dễ nghe.Tôn Hưu Đạo khôn khéo, bình thường xu nịnh Nghiêm nha nội tới nơi tới chốn, khi gặp dịp, nói tố cho người ta mấy câu cũng rất nên.Liễu Tuấn cười nói:- Tôn Hầu Tử quả thực là tay giỏi kêu gọi đầu tư, kỳ thực quản lý kinh tế cũng không tệ.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu nói:- Trước kia đề bạt hắn làm chủ nhiệm cung ứng của huyện Hướng Dương, còn là ý kiến của cha cháu đấy, cũng coi như là nhân tài rồi!- Hai vị lãnh đạo ánh mắt tinh tường.Liễu huyện trưởng thuận tiện nịnh bợ, ngừng chuyện khen ngợi Tôn Hữu Đạo lại, loại chuyện này phải hiểu đạo lý tới độ là dừng, lời dễ nghe nói nhiều sẽ làm cho Nghiêm Ngọc Thành phản cảm.Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn y:- Hừ, chỉ biết nịnh bợ.- Nịnh bợ cha mình và cha vợ cũng đâu phải là quá đáng chứ?Liễu Tuấn cười hì hì, không hề biết xấu hổ.Nghiêm Ngọc Thành lại lần nữa hừ một tiếng, cầm bát cơm lên ăn.Tổ điều tra của phòng đối ngoại quốc vụ viện sau khi trở về, không còn ai nhắc tới sự kiện đánh bạn bè Nhật Bản nữa, khối đá trong lòng Nghiêm Minh được bỏ xuống, phát lệ ăn thêm một bát cơm.Thấy con trai thấy con trai ăn ngon miệng, Giải Anh cười sung sướng, không ngừng gắp thứ ăn vào bát hắn.Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy, lại hừ một tiếng nữa lẩm bẩm:- Nuông chiều sinh hư.Nghiêm Minh rất xấu hổ, không ngờ hơn ba mươi tuổi đầu, đường đường phó bí thư huyện ủy, lại bị cha nói cho như thế.- Ba à, ba ăn thịt đi.Nghiêm Phi gắp một miếng thịt thỏ vào bát Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười cho vào miệng ăn ngon lành.- Ông nội cần cô gắp thức ăn cho, ông nội cũng được nuông chiều sinh hư.Không ngờ Tiểu Nghiêm Hạo lại “bất bình” ra mặt cho cha.Cả nhà tức thì cười rộ lên, ngay cả Nghiêm Ngọc Thành cũng cười tới đỏ mặt.- Đứng thế mà, ông nội được chiều sinh hư.Tiểu Nghiêm Hạo càng tỏ ra đắc ý, tiếp tục kêu ầm lên.Liễu Diệp sợ Nghiêm Ngọc Thành xấu hổ, vội ôm lấy con trai, dỗ:- Hạo Hạo ngoan, không được vô lễ, ăn mau lên, ăn xong còn xem phim hoạt hình.Chiêu này hết sức hiệu quả, Nghiêm Hạo nghe thấy được xem phim hoạt hình, quả nhiên yên tĩnh ăn cơm, không để ý tới ông nội có phải là “được chiều sinh hư” hay không nữa.Nghiêm Ngọc Thành cười một hồi rồi trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo mắng:- Cái thằng nhóc này này dám tạo phản rồi.Nghiêm Phi cười:- Ba đừng có mắng nó, nếu chọc nó rồi lại đối phó không được, há chẳng phải chuốc khổ vào thân.Nghiêm Ngọc Thành tỉnh ngộ.Nghiêm đại bí thư sành “sách lược”, giỏi “tính kế”, cảm thấy lới Nghiêm Phi rất có lý, tiếp tục “gây hấn” không có nửa phần thắng, lập tức khiêm tốn tiếp nhận, không dám “trêu chọc” Tiểu Nghiêm Hạo nữa.…..- Tiểu tử, làm tốt lắm.Xem xong thời sự, Nghiêm Ngọc Thành gọi Nghiêm Minh và Liễu Tuấn vào thư phong, sau khi ngồi xuống liền nói với Liễu Tuấn.“Sự kiện đánh người Nhật Bản” gây xôn xao dư luận, Nghiêm Ngọc Thành trước sau không bày tỏ thái độ, song trong lòng tức tối, không phải là tức Sơn Điền Tuấn Ngạn nói láo nói toét, cũng không phải là tức những kẻ thừa cơ giở trò, mà tức nhất là biết rõ kẻ khác nói láo nhưng lại không thể phản kích được.Sơn Điền Tuấn Ngạn rúc ở Nhật Bản, Nghiêm bí thư chẳng vươn tay tới được.Cục tức này phải nín nhịn thực khó chịu.Không ngờ thoát một cái tình thế đảo lộn, tổ điều tra vừa mới phái xuống, phía Đông Doanh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Sơn Điền Tuấn Ngạn thành thật khai báo, bầu trời âm u tan biến hết cả.Những kẻ nấp ở trong chỗ tối muốn xem trò hay bị ăn một cái tát mạnh.Liễu Tuấn cười, lấy thuốc lá ra mời cha vợ và anh vợ.Liễu huyện trưởng khiêm tốn nói:- Lúc đầu bác Chu gọi điện thoại nói cho cháu biết là phái người của phòng đối ngoại xuống điều tra, trong lòng cháu cũng thấp thỏm không yên.Nghiêm Ngọc Thành ung dung mỉm cười.Nghiêm Minh thì giật mình, ngạc nhiên nói:- Tổ điều tra phòng đối ngoại quốc vụ viện là do bác Chu phái tới sao?Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng thế.Nghiêm Minh tỏ ra vẻ không hiểu gì cả.Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy, trong lòng than thầm, con trai mình rốt cuộc vẫn không bằng con trai ông bạn già họ Liễu.Liễu Tuấn mỉm cười giải thích:- Chuyện này thực ra sự thực rất rõ ràng, khó chịu nhất là không ai tìm chúng ta nói chuyện lý lẽ, Sơn Điền Tuấn Ngạn lại ở tít tận Nhật Bản, hắn nói năng bậy bạ lại không thể tìm hắn đối chất…Chính bởi vì thế mà “hiểu lầm” càng ngày càng sâu, tới về sau, mọi người đều tự nhiên nhận định rằng con rể và con trai Nghiêm Ngọc Thành ỷ thế khinh người, ngay cả “nhà đầu tư nước ngoài” cũng ức hiếp.

Cho dù vĩnh viễn không có ai dám công khai lấy chuyện này ra chỉ trích Nghiêm Ngọc Thành, nhưng chỉ sợ trong lòng đã hình thành ấn tượng Nghiêm Ngọc Thành dung túng con cái, quản giáo không nghiêm.Tất nhiên ảnh hưởng tới hai vị nha nội lại càng bất lợi.Tới lúc cần, ví như thời khắc mấu chốt thăng tiến, khó tránh khỏi có người mang ra làm cớ gây khó.Cho nên Liễu Tuấn mới trao đổi với Chu tiên sinh, cổ động phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống, đó là vì sao mà tổ điều tra vừa xuống, Sơn Điền Tuấn Ngạn lập tức thay đổi thái độ.Tiểu Thanh sớm đã xử lý chuyện này thỏa đáng rồi, chỉ đợi có cơ hội bung ra.Chỉ cần có người tới nói “lý” là dễ làm rồi, sự thực chứng cứ xác đáng, tổ điều tra hiển nhiên sẽ cho mọi người một kết quả điều tra công bằng chính trực.Có cái “kết luật tổ chức” này, không kẻ nào dám lấy nó ra giở trò nữa, kẻ nào còn chưa chịu dừng tay là tự chuốc lấy phiền phức.Liễu Tuấn giải thích mấy câu, Nghiêm Minh lập tức hiểu ngay, gật đều liên tục, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có chút khác lạ.

Vì người này đã chuẩn bị trước hết tất cả, thời cơ đến là ra tay quyết đoán, mình thị lại còn bị lừa gạt, cho rằng tổ điều tra xuống là muốn “kiếm chuyện”.- Làm sao mà cháu làm được?Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Liễu Tuấn.Hiển nhiên Nghiêm bí thư đang hỏi chuyện Sơn Điền Tuấn Ngạn.Theo Nghiêm Ngọc Thành biết đám tiểu quỷ tử ngoan cố khác thường, tuyệt đối không chịu dễ dàng nhận thua.Đối với việc Liễu Tuấn đối phó với đám tiểu quỷ tử này thế nào, Nghiêm bí thư cũng có chút hứng thú.- Ở Hồng Kông cháu có vài người bạn, có qua lại làm ăn với một số công ty Nhật Bản, bọn họ tìm một số thám tử tư, điều tra được chuyện kín của Sơn Điền Tuấn Ngạn, hắn bị nắm lấy điểm yếu, nên chỉ đành đầu hàng.Liễu Tuấn trả lời qua loa.Y sớm đã dự liệu được Nghiêm Ngọc Thành sẽ hỏi như thế, cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời, còn sự thực tất nhiên không thể đơn giản như thế, Tiểu Thanh vì chuyện này tiêu tốn không ít tiền, dù sao thì cũng sắp kiếm được lại trên người tiểu quỷ tử, nên chả có gì phải keo kiệt.Nghiêm Ngọc Thành cười, không hỏi tới nữa.Đối với chàng rể mà ông đã nhìn lớn lên từ nhỏ này, dù trí tuệ của Nghiêm đại bí thư một số chuyện cũng nhìn không thấu, may mà là người nhà, nên không tới mức khiến tối về ngủ không ngon.Nghiêm Ngọc Thành căn dặn:- Chuyện xóa khu gộp xã mà huyện Ninh Bắc đang làm, bác thấy là một sự thử nghiệm không tệ, phải tập trung tinh thần làm cho tốt, mày mò ra kinh nghiệm hữu ích, nếu như có hiệu quả, năm sau sẽ phổ biến ra toàn tỉnh.Liễu Tuấn trầm ngâm nói:- Nếu như là thế, cháu kiến nghị nên làm hai nơi thí điểm trong toàn tỉnh, kinh nghiệm của một huyện, sợ rằng không đại biểu một trăm phần trăm cho cả tỉnh được.Nghiêm Ngọc Thành liếc Nghiêm Minh một cái.Nghiêm Minh hiểu ý gật đầu:- Con sẽ trở về thương lượng qua với bí thư Vương.Nghiêm Ngọc Thành liền gật đầu Chương 592: Tiệm uốn tóc khu cao tânCho dù trời mưa ẩm ướt, Liễu huyện trưởng cũng không nhàn rỗi, chạy tới khu khai phát kỹ thuật mới thị sát.Thời gian gần đây, trừ công tác xóa khu bỏ xã đã khua chiêng gõ trống tiến hành, Liễu Tuấn tương đối quan tâm tới việc kiến thiết khu cao tân.

Trước khi y tới nhậm chức, khu cao tân của huyện Ninh Bắc chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có xây công xưởng, cũng chẳng có trồng hoa màu, Phương Triêu Dương vì làm ra vẻ thái bình, cho nên xây một cái chợ tập trung rồi đem trạm xe của huyện chuyển tới, rồi lại xây dựng vài cái quầy hàng, cấp bậc không cao lắp, coi như là tạo ra một thị trấn nho nhỏ.Bởi vì khu cao tân nằm kề sát thị trấn Thành Quang, vốn có một số cư dân và người trồng rau, sau khi xây dựng chợ tập trung, đúng là cũng náo nhiệt thêm vài phần, nhưng làm người ta xấu hổ là ở phụ cận trạm xe lại mọc ra rất nhiều tiệm uốn tóc, kỳ thực là những nơi “kinh doanh xác thịt”, lâu dần có xu thể thành “khu đèn đỏ” ban ngày không thấy có nhiều người cho lắm, nhưng một khi về đêm, lại cực kỳ náo nhiệt.Liễu Tuấn sau khi làm huyện trưởng, cực kỳ bất mãn với việc này.Dạng khu cao tân thế này, không khỏi quá nực cười rồi.Liền tức thì sai Khâu Viên Triêu, cho một cú đấm mạnh, xử lý mấy lần, đóng cửa một số tiệm uốt tóc, cũng xử lý một đám chủ và “nhân viên làm việc” liên quan, tình hình chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà khu cao tân chưa từng phát huy tác dụng của khu cao tân thực sự, dân cư xung quanh không có cái kiếm ăn, cái loại nghề nghiệp kia khó mà chặn được từ căn bản.Liễu Tuấn cho rằng, chỉ có thực sự xây dựng thành khu cao tân, mới giải quyết được vấn đề này thực sự.Bởi thế nhân việc hợp tác cùng công ty Đằng Phi xây dựng vài công xưởng, Liễu Tuấn liền tập trung toàn bộ xây dựng ở khu cao tân, thống nhất quản lý, quan hệ cùng với công ty Đằng Phi càng thêm mật thiết.Hiện giờ những công xưởng này đã vận hành tốt đẹp, xu thế phát triển cũng không tệ, sản sinh ra hiệu quả khác nhau, nhưng Liễu Tuấn không thỏa mãn làm mắt xích cung cấp thấp nhất, y cho rằng gia công chỉ là tích lũy tư ban nguyên thủy nhất, sau khi hoàn thành quá trình tích lũy này, huyện Ninh Bắc phải tự có quy mô và thương hiệu của mình, đi trên con đường của mình, đó mới là nền móng của sự hưng thịnh.Lập nên một cơ sở tốt như vậy, cho dù có một ngày mình điều khỏi huyện Ninh Bắc cũng có thể để lại một nền móng vững chắc.Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương.Đó không chỉ là một câu khẩu hiệu tuyên truyền xuông mà thôi.Trong khoảng thời gian này, bởi vì Liễu Tuấn thường xuyên tới khu cao tân, tổ chức tọa đàm với các chủ xí nghiệp, bày mưu tính kế, khiến trong trong phạm vi nhỏ cán bộ huyện Ninh Bắc lưu truyền câu chuyện hài hước.- Huyện trưởng đâu?- Không có ở đây!- Đi đâu rồi?- Khu cao tân!Kẻ đáp mặt đầy ám muội, người hỏi thì hiểu ngầm trong bụng.Phan Tri Nhân sau khi nghe được rất tức giận, vốn không định đem những lời lăng nhăng này nói cho Liễu Tuấn, nhưng có một lần không chú ý nói ra, sau khi nói ra rất là hối hận.Chuyển lời cho lãnh đạo cũng là một môn nghệ thuật.Những thứ đồn đại bậy bạ không đứng đắn này, cần gì phải nói cho Liễu Tuấn.Những lời đồn dại như vậy chẳng thế nào truy tìm được nguồn gốc, chỉ khiến huyện trưởng nổi giận thôi.Ai ngờ Liễu Tuấn sau khi nghe xong chỉ mỉm cười, vỗ vai hắn nói:- Chuyện vui!

Có người bàn tán sau lưng là chuyện vui!Phan Tri Nhân liên tục gật đầu, trong lòng nghiền ngẫm câu nói này của Liễu huyện trưởng, càng suy nghĩ càng thấy bội phục.

Câu chuyện cười này tất nhiên không mang nghĩa ca ngợi này, nhưng ít nhất đã chứng minh Liễu Tuấn đã hoàn toàn dung hòa vào trong cán bộ huyện Ninh Bắc, mọi người lúc nào cũng chú ý tới tình hình của huyện trưởng.Nếu như Liễu Tuấn làm huyện trưởng mà chẳng ai bận tâm tới, đó mới là bi ai thực sự.Ngày hôm đó Liễu Tuấn tới xưởng đồ uống đang được xây dựng.Xưởng đồ uống đã chính thức đổi tên thành công ty đồ uống Hân Nhạc thành phố Đại Ninh, do công ty Chấn Trung của Hồng Kông chiếm 60% cổ phần, huyện Ninh Bắc chiếm 40% cổ phần, sau khi thu hồi vốn đầu tư cổ phần sẽ chia đôi, nhưng vẫn do công ty Chấn Trung phụ trách vận hành.Đại biểu toàn quyền của công ty Chấn Trung phái tới công ty đồ uống Hân Nhạc, tất nhiên là Quách Hữu Vi, chức danh là giám đốc chấp hành.Trước kia khi công ty Nam Hoa chưa hủy hộp đồng, xưởng đã bắt đầu xây dựng, hiện giờ đã gần hoàn thiện, văn phòng làm việc cùng khu ký túc xá đã đi vào hoạt động, Quách Hữu vi và một số nhân viên kỹ thuật, nhân viên thi công sống ngay trong phòng làm việc Trang thiết bị sản xuất tất nhiên là còn chưa được lắp đặt, bất quá phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị từ trước, Quách Hữu Vi trừ giám sát tiến độ thi công công trình, thì cùng các nhân viên kỹ thuật không ngừng mày mò cách điều chế đồ uống, tranh thủ tới năm sau, nổ pháo khánh thành.Chiếc Santana rách nát của Liễu Tuấn đi tới văn phòng làm việc của công ty Hân Nhạc, bảo vệ sớm đã nhận ra xe của huyện trưởng, vội vàng đi thông báo cho Quách Hữu Vi.Liễu Tuấn tới quen rồi, nên đi thẳng tới phòng làm việc của giám đốc, vốn cho rằng Quách Hữu Vi sẽ vội vàng từ phòng thí nghiệp chạy ra đón, không ngờ tính nhầm, Quách Hữu Vi lại từ trong phòng làm việc đi ra, theo sau ông ta còn có một thiếu phụ trẻ chừng ba mươi tuổi, một thân váy đen, tóc uốn cao, ngực đầy đặn, dây chuyền kim cương lấp lánh, đôi dày cao gót màu đen phát ra tiếng động dễ nghe.Cô gái này vừa nhìn một cái là biết người khá có thân phận, trông khá thanh tú, ánh mặt lại hết sức kiên nghị, thấy rõ là người thường quyết định đại sự, hơn nữa từ khí chất mà xét, thì hẳn xuất thân từ thành phố lớn.Một cô gái trẻ như vậy đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của Quách Hữu Vi, làm Liễu Tuấn có hơi bất ngờ.Quách Hữu Hi từ rất xa đã đưa tay ra, khuôn mặt tròn tươi roi rói.- Úi chà, Liễu huyện trưởng, hoan nghênh, hoan nghênh.Cho dù Liễu Tuấn đã tới không ít lần, nhưng lần nào thái độ của Quách Hữu Vi cũng hết sức thân thiết, Liễu Tuấn rất có thiện cảm với ông ta, cảm thấy người này rất hiểu quy củ.Liễu Tuấn thích người tuân thủ quy củ.Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay với Quách Hữu Vi.- Giám đốc Quách, lại tới làm phiền ông rồi.- Đâu có đâu có, Liễu huyện trưởng đại giá quang lâm, chỉ đạo công tác là vinh hạnh của chúng tôi.Quách Hữu Vi mắt cười tới híp lại.Hiện giờ công ta là người làm của công ty Chấn Trung, ngay cả ông chủ Mike Trần còn phải hết sức cung kinh với Liễu huyện trưởng, Quách Hữu Vi là người thông minh, sao chẳng hiểu đạo lý trong đó?- Nào nào Liễu huyện trưởng, tôi giới thiệu cho ngài một vị khách, đây là bà Lý, là phu nhân của tổng giám đốc công ty Nam Hoa, còn vị này là Liễu huyện trưởng mà tôi thường hay nhắc tới, là huyện trưởng trẻ tuổi nhất nước.Quách Hữu Vi đầy nhiệt tình giới thiếu thiếu phụ diễm lệ kia với Liễu Tuấn.Ông chủ Vương lần trước tới huyện Ninh Bắc khảo sát kỳ thực chỉ là một giám đốc của ông ty Nam Hoa, còn ông chủ thực sự của công ty Nam Hoa họ Lý.Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra nói:- Chào à Lý.- Chào Liễu huyện trưởng, tôi tên là Lý Từ Lệ Trân, sớm đã nghe đại danh của ngài, hôm nay được gặp thật là may mắn.Giọng nói của bà Lý không được trong trẻo cho lắm mà hơi khản khàn, nhưng đầy sức hút, bàn tay nhỏ trắng mốt, đặt trong bàn tay lớn của Liễu Tuấn càng mềm mại như không có xương.Liễu Tuấn khiêm tốn theo lễ số:- Bà Lý khen ngợi như vậy, thật hổ thẹn không dám nhận.Đối với Lý Từ Lệ Trận, Liễu Tuấn cũng đã nghe nói tới rồi, là vợ của tổng giám đốc hiện nhiệm của công ty Nam Hoa, con dâu cả của chủ tịch, thế cũng chẳng có gì đáng nói, công ty Nam Hoa ở Hồng Kông cũng chẳng phải là công ty to tát gì, chưa lọt được vào mắt của Liễu nha nội.Bất quá thân phận nhà mẹ đẻ của Lý Từ Lệ Trân thì Liễu nha nội khá quan tâm, chính là nhánh phụ của tập đoàn họ Từ Hồng Kông, đương nhiên là huyết thống khá xa, nếu không chẳng gả cho con trai chủ tịch công ty Nam Hoa.Những tình báo này lần trước công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, Tiểu Thanh đã tra hết sức rõ ràng.Còn về phần vì sao Lý Từ Lệ Trân đột ngột xuất hiện ở công ty đồ uống Hân Nhạc, trong lòng Liễu Tuân cũng hiểu, nhưng hiện giờ không vội nói ra.- Liễu huyện trưởng, Phan khoa trưởng, mời vào văn phòng uống trà.Quách Hữu Vi lễ độ mời Liễu Tuấn vào, còn với vị chủ cũ Lý Từ Lệ Trân thì vẫn khách khí, còn có vài phần cung kính, gián tiếp chức minh Quách Hữu Vi là người có tình nghĩa, không quên gốc.Trên chiếc bàn gỗ lim của của phòng làm việc, đã bày ra trà nước, có thể thấy Lý Từ Lệ Trận đã tới đây một thời gian rồi.Quách Hữu Vi thay trà mới, pha một ấm, rót mời Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân.- Trà ngon!

Đây là thanh trà năm nay, Thiết Quan Âm ở An Khê, hàng thượng phẩm!Liễu Tuấn nếm trà, gật đầu.Lý Từ Lệ Trân thoáng qua một chút ngạc nhiên, cười nói:- Liễu huyện trưởng quả nhiên là người trong trà đạo.Quách Hữu Vu cười nói:- Liễu huyện trưởng tuổi trẻ tài cao, kiến thức rất uyên thâm.

Liễu huyện trưởng, trà này là do bà Lý đặc biệt mang từ Hồng Kông tới, một lát nữa ngài mang một chút về thưởng thức.- Ha ha, cái này không dám nhận, sao có thể đoạt sở thích của người khác, giám đốc Quách cứ giữ lại để thưởng thức đi, thi thoảng tôi đến hưởng phúc một chút là được rồi.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Liễu huyện trưởng, thứ trà này vốn mang tới vì ngài, tôi thường nghe giám đốc Quách nói Liễu huyện trưởng tinh thông trà đạo, chỉ là chút ý tứ nhỏ, không đủ tỏ lòng thành kính, mong Liễu huyện trưởng thu nạp.Lý Từ Lệ Trận nở nụ cười mê người, nhẹ nhàng đặt hai hộp trà tinh xảo lên trên bàn.Liễu Tuân trên mặt thủy chung mang nụ cười khách khí, nói:- Phiền bà Lý nhọc lòng rồi, số trà này giá hẳn không nhỏ.- Cũng chẳng phải là món gì quý trọng, hơn nữa giữa bạn bè với nhau, tặng chút quà nhỏ chỉ là lễ qua lại thông thường, hẳn sẽ không làm khó Liễu huyện trưởng chứ.Liễu Tuấn cười nói:- Lời của bà Lý tất nhiên có lý, chỉ có điều tôi là quan viên của chính phủ, có kỷ luật hạn chế, món quà quá quý trọng không thể tùy tiện thu nhận, mong bà lý lượng thứ cho.Lý Từ Lệ Trân sóng mắt lưu chuyển cười khẽ:- Thường nghe Liễu huyện trưởng là quan tốt thanh liêm chính trực, giữ nghiêm kỷ luật, quả nhiên là danh bất hư truyền.Liễu Tuấn khoát tay:- Bà Lý hôm nay đại giá quang lâm huyện Ninh Bắc, không biết có việc gì?

Chương 593: Giáo huấn công ty Nam HoaQuách Hữu Vi tất nhiên là biết Lý Từ Lệ Trân hôm nay tới huyện Ninh Bắc có ý gì, bà ta lại là chủ củ của mình, uy vọng vẫn còn, nên liền mỉm cười nói:- Liễu huyện trưởng, ở trong phòng thí nghiệm tôi còn có một phương thức pha chế đang dang dở, làm được một nửa rồi, huyện trưởng ngồi ở đây một lát, tôi đi rồi về ngay.- Ha ha, tôi cũng không có chuyện gì, giám đốc Quách đi làm việc của mình đi.Liễu Tuấn gật đầu.Quách Hữu Vi vội đứng dậy, gật đầu với Lý Từ Lệ Trận, rồi tránh đi.Phan Tri Nhân vẫn ngồi ngay ngắn.Lý Từ Lệ Trân có thân phận gì hắn cũng mặc kệ.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm một chút rồi nhìn Phan Tri Nhân, Phan Tri Nhân không nói một lời đi ra khỏi phòng, theo thói quen đóng cửa lại từ bên ngoài, sau đó lấy một chiếc ghế đặt ở cách cửa phòng làm việc chừng năm mét ngồi xuống.Khoảng cách này cơ bản không nghe được tiếng động nào ở bên trong, lại có thể ngăn cản người khác lỗ mãng xông vào.Cho dù thế nào Liễu huyện trưởng là một nam tử trẻ tuổi, Lý Từ Lệ Trân lại là một thiếu phụ quyến rũ, nếu có người đột ngột đi vào, cho dù là nhìn thấy cái gì bên trong cũng không được hay lắm.Trong phòng làm việc, Lý Từ Lệ Trân đích thân pha trà, rót cho Liễu Tuấn, động tác hết sức nhẹ nhàng thanh thoát, biểu lộ được giáo dục tốt.- Liễu huyện trưởng, mời uống trà.Liễu Tuấn nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn Lý Từ Lệ Trân một cái, thần sắc ôn hòa.Lý Từ Lệ Trân trầm ngâm tựa như cân nhắc từ ngữ.- Liễu huyện trưởng, đối với việc công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, tôi tỏ ý xin lỗi, hôm nay đặc biệt tới đây là để nhận lỗi với Liễu huyện trưởng.Lý Từ Lệ Trân trầm ngâm chốc lát rồi thong thả nói, vừa nói vừa quan sát nét mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không lên tiếng.Vừa rồi có Quách Hữu Vi và Phan Tri Nhân ở đây, y phải làm ra vẻ khách khí, hiện giờ đối diện trong phòng kín, chỉa có hai người, đều là người thông minh cả, chẳng cần làm bộ gì nữa.Cách thức xử lý việc này của Tiểu Thanh chẳng hề ôn hòa chút nào, không chỉ để công ty Chấn Trung tiếp nhận hạng mục này là xong.Rõ ràng là công ty Nam Hoa chẳng có mấy thành ý hợp tác, chỉ mượn cái cớ này để chơi huyện Ninh Bắc một vố mà thôi, hơn một nghìn mẫu hoa quả trồng xuống rồi, lại là loại táo chỉ thích hợp cho làm ước ép không hợp để ăn, rồi dừng công việc giữa chừng, số cây táo chỉ có cách đem làm củi đốt, tới khi đó nông dân gây chuyện, thì Liễu Tuấn phải đau đầu rồi.Rồi lại liên hệ tới sự kiện đánh nhà đầu tư Nhật Bản, tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Liễu Tuấn.Tên nha nội này căn bản chỉ là một kẻ ăn chơi tráng táng, lấy đâu ra tư cách làm huyện trưởng.Một hạng mục đang tốt đẹp, đều bị y làm hỏng bét tất cả.Cho dù cuối cùng chẳng thể làm gì được Liễu Tuấn, ít nhất cũng làm mất sạch thể diện của y, về sau con đường thăng tiến của Liễu Tuấn sẽ không còn được thuận lợi như trước nữa.Chuyện này Tiểu Thanh đã tìm hiểu qua, đây không phải là ý của công ty Nam Hoa, mà toàn là chủ ý của bà Lý ngay trước mặt đây, cô ta là con cháu của nhà họ Từ, nên ở công ty Nam Hoa có địa vị cao vời, chưa nói chồng bà ta con trai cả của nhà họ Lý, mà ngay cả cha chồng chủ tịch công ty nhiều khi cũng phải nhìn mặt bà ta mà làm việc, giống như kẻ giật giây đằng sau.Mà cái “cạm bẫy” này của Lý Tử Trân, là vì lấy lòng người em họ Từ Triết Hoằng.Thực tế công ty Nam Hoa chủ yếu là dựa vào cây đại thụ chọc trời là tập đoàn họ Từ để phán triển, mới ban đầu Lý Từ Lệ Trân không biết chuyện va chạm giữa tam thiếu gia nhà họ Từ và Liễu Tuấn, đừng nói cô ta, bất kỳ ai cũng chẳng nghĩ tới.Theo lý, hai người này chẳng có dính dáng gì cả.Một là anh tài trong hàng con cháu của thế gia đại tộc Hồng Kông, kẻ nắm giữ toàn bộ hạng mục đầu tư của tập đoàn họ Từ ở đại lục, thuần úy là tinh anh thương trường.Một đằng Liễu Tuấn thì lại là nha nội, rúc mình trong huyện Ninh Bắc, hai người khả năng chạm mặt rất là nhỏ bé, sao có thể kết thù gây hận.Cho nên trước kia công ty Nam Hoa nhận lời mời của Kim Phú Xương tới huyện Ninh Bắc đầu tư khảo sát, hoàn toàn xuất phát từ hành vi thương nghiệp thuần túy, đối với sự nhiệt tình của các quan viên huyện Ninh Bắc và chính sách ưu đãi rất là hài lòng.Nhưng trong một lần tụ hội gia đình, Lý Từ Lệ Trân nghe Từ Triết Hoằng nói tới chuyện này.Thông thường mà nói, dạng nữ nhân trong nhánh phụ như Lý Từ Lệ Trân, cơ bản hoàn toàn không để vào mắt của Từ tam thiếu gia, Lý Từ Lệ Trân có cơ hội ngồi cạnh bên Từ Triết Hoằng nói chuyện cùng hắn được coi như vô cùng may mắn rồi.Kết quả Từ tam thiếu gia vừa nói, Lý Từ Lệ Trân lập tức ý thức được đây là một con đường tắt khiến cho Từ Triết Hoằng coi trọng, vì thế liền đề xuất kiến nghị “lừa đảo” kia.Từ Triết Hoằng tất nhiên là vô cùng tán đồng.Có thể chơi Liễu Tuấn một vố, thì vẻn vẹn một triệu đồng tiền bồi thường có là cái gì, Từ tam thiếu gia chẳng thèm nhướng mày một cái ấy chứ.Lý tổng giám đốc nghe vợ hiến kế, cực kỳ kinh ngạc, trâm ngâm do dự rất lâu, dù sao làm như vậy rất không phù hợp với quy tắc thương trường, quá thiếu đạo đức, là một đả kích không nhỏ cho danh dự của công ty Nam Hoa.Làm ăn thì phải lấy tín nghĩa làm gốc rễ.Có điều ở trong mắt Lý Từ Lệ Trân, cái gọi là tín nghĩa đem so với việc tiếp cận được Từ Triết Hoằng là hoàn toàn không đáng nhắc tới, chuyện này làm tốt rồi, Từ tam thiếu gia cao hứng, nói không chừng sẽ chiếu cố tới công ty Nam Hoa nhiều hơn, rồi từ đó móc nối được với cao tầng hạch tâm họ Từ cũng có khả năng.Lý Từ Lệ Trân liền vỗ bàn quyết định: Kiên quyết hủy hợp đồng.Kết quả người ta chẳng mất lấy một sợi lông, Liễu Tuấn ung dung hóa giải chiêu thức nhỏ nhặt của cô ta, còn công ty Nam Hoa đột nhiên bị đàn áp, cổ phiếu điên cuồng tụt xuống, khách hàng tiêu thụ đồ uống cũng liên tục gửi đơn khiếu nại phàn nàn, tức thì công ty Nam Hoa gặp phải nguy cơ chưa từng có.Cha con nhà họ Lý cùng Lý Từ Lệ Trân kinh hoàng, không biết tai họa từ đâu giáng xuống.Công ty Nam Hoa khẩn cấp đưa ra biện pháp ứng phó, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, hoảng loạn một hồi mới loáng thoáng nghe được, có mấy quỹ đầu tư tài chính có trọng lượng ở Hồng Kông không biết vì sao hứng thú với công ty Nam Hoa, liên kết nhau chèn ép, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trị giá cổ phiếu của công ty Nam Hoa bốc hơi trên một phần ba, khiếu nại liên tục cũng làm danh tiếng công ty Nam Hoa giảm mạnh, ứng phó mệt nghỉ.Đối diện với đả kích bất ngờ như vậy, Lý Từ Lệ Trân khẩn cấp cầu cứu Từ Triết Hoằng.Từ Triết Hoằng cũng rất ngạc nhiên, công ty Nam Hoa đâu đủ tư cách khiến cho mấy con “cá mập kinh tế” chú ý, cho dù có nuốt cả da lẫn xương công ty Nam Hoa thì cũng chẳng đủ nhét vào kẽ răng người ta.Tình huống quái dị như vậy Từ Triết Hoằng cũng không nghĩ ra nguyên cớ, bất quá nể mặt chị em trong họ, cũng đề xuất ý kiến cứu vãn công ty Nam Hoa trong tầng quyết sách của tập đoàn họ Từ, kết quả bị phủ quyết.Tình huống không rõ ràng, tập đoàn họ Từ sao chịu tùy tiện tham gia cuộc tranh đấu của đám “cá mập kinh tế” kia?

Việc kinh doanh chính của tập đoàn họ Từ là thực nghiệp, thị trường tài chính không phải là sở trưởng!

Vì một công ty Nam Hoa nhỏ nhoi của con cháu hệ nhánh, đem cả tập đoàn họ Từ đi mạo hiểm là không đáng.Từ Triết Hoằng chủ quản đầu tư ở Đại Lục, nghiệp vụ ở Hồng Kông không phải do hắn quản lý, chỉ có thể lực bất tòng tâm.Vào lúc đó không ai ngờ được căn nguyên phát sinh từ Liễu Tuấn.Cuối cùng Lý tổng giám đốc biết được chút tin tức từ chỗ Kim Phú Xương.Kim Phú Xương tất nhiên không nói rõ ràng làm, chỉ bảo với ông ta, hủy hợp tác với huyện Ninh Bắc, là sai lầm lớn của ông ta!

Nói đơn giản là ông ta đã đắc tội với người không nên đắc tội.Bởi thế cha con họ Lý và Lý Từ Lệ Trận mới hơ hồ hiểu ra, không ngờ Liễu huyện trưởng huyện Ninh Bắc bản lĩnh thông thiên như vậy, có cả quan hệ với người có tiếng nói trong giới tài chính Hồng Kông.Cẩn thận điều tra ra, mới biết chủ tịch Liễu Thanh của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp lại là chị họ của Liễu Tuấn.Thế là Lý Từ Lệ Trân toàn thân giá lạnh.Quỹ Thịnh Nghiệp và công ty Nam Hoa cách nhau quá xa, hoàn toàn là không cùng đẳng cấp, đối diện với con quái vật khống chế cả trăm tỷ đô la Hồng Kông, nuốt chửng công ty Nam Hoa dễ như trở bàn tay, ngay cả tập đoàn họ Từ cũng chưa chắc dám chính diện giao tranh với nó trên thị trường tài chính.Vì thế cha con vợ chồng họ Lý khẩn cấp thương lượng, cho rằng cởi chuông cần người buộc chuông, muốn cứu vãn nguy cơ của Nam Hoa, thì phải được Liễu Tuấn tha thứ.Lý Từ Lệ Trân phải nghe không ít lời oán trách, đó là lần đầu tiên sau khi vào nhà họ Từ, cô ta bị chồng và cha chồng oán tránh.Bất quá lúc này Lý Từ Lệ Trân cũng chẳng so đo cái đó nữa, giữ tài sản quan trọng hơn.Vốn định để tổng giám đốc Lý đích thân tới huyện Ninh Bắc thỉnh tội với Liễu Tuấn, dù sao lúc đầu khi khảo sát hạng mục này, Lý tổng giám đốc đã tới huyện Ninh Bắc, có huyện gặp mặt với Liễu Tuấn, nhưng Lý chủ tịch lại yêu cầu Lý Từ Lệ Trân đi một chuyến.

Vì Lý Từ Lệ Trân là thiếu phụ trẻ trung quyến rũ, có chút phong vận, theo lý thường mà nói giao tiếp với Liễu Tuấn hẳn dễ hơn.Lý chủ tịch già lão thành tinh, đối với chút tâm tư này của nam nhân, nắm bắt rất chuẩn xác.- Liễu huyện trưởng, thực sự xin lỗi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Nam Hoa một đường sống.Lý Từ Lệ Trân đứng dậy, cúi mình thật sâu.Cô ta mặc váy cổ trễ, cúi mình như thế, đôi vúi nảy nở đều chiếu hết vào mắt Liễu huyện trưởng, nữ nhân khôn khéo này biết làm thế nào để làm lộ ra chỗ đẹp nhất của mình.Liễu Tuấn mặt thản nhiên, cũng chẳng hề có ý dời ánh mắt đi, tất nhiên cũng chẳng tới mức cố ý nhìn ngó vào cái gì.Liễu Tuấn cầm chén trà lên lạnh nhạt nói:- Bà Lý nặng lời rồi.Lý Từ Lệ Trân biết hiềm khích cỡ này, không phải một câu xin lỗi là có thể hóa giải được.Cô ta liền đẩy hai hộp trà kia tới trước mặt Liễu Tuấn, nói:- Liễu huyện trưởng kỳ tài ngút trời, tiền đồ vô hạn, trí tuệ như ngài, hẳn sẽ không thèm so đo với công ty nhỏ như chúng tôi.

Chút trà này coi như tỏ chút ý hối lỗi, mong Liễu huyện trưởng tiếp nhận.

Số trà này do chính tay tôi đóng gói.Câu cuối cùng tất nhiên là nhắc nhở Liễu Tuấn bên trong có huyền cơ.Liễu Tuấn cười, chẳng thèm nhìn hai hộp trà kia một cái.- Bà Lý hôm nay nếu đã tới đây, hẳn là cũng hiểu một chút về tôi, tôi là cán bộ chính phủ, có thu nhập ổn định, còn có đãi ngộ nhất định, tôi không thiếu tiền.Lý Từ Lệ Trân nghẹn lại.Cán bộ chính phủ gì đó tất nhiên chỉ là một cái cớ, bất quá người ta có một người chị họ giàu có như thế, còn sẵn sàng vì y mà ra tay dạy dỗ công ty Nam Hoa, hẳn mấy chục vạn không đáng để vào trong mắt Liễu Tuấn.- Liễu huyện trưởng, thời tiết hôm nay thật oi bức.Lý Từ Lệ Trân hơi chần chừ một chút, đột nhiên ỏn ẻn nói ra một câu như vậy.

Chương 594: Con người của Liễu TuấnKhi Liễu huyện trưởng từ trong phòng làm việc đi ra, Phan Tri Nhân hơi ngạc nhiên, không phải là vì thái độ của Liễu huyện trưởng có gì khác thường, huyện trưởng đại nhân vẫn bình tỉnh thản nhiên như mọi ngày.Phan Tri Nhân lấy làm lạ là vì sao Liễu huyện trưởng lại ra nhanh như vậy, đáng lẽ Lý Từ Lệ Trân phải có chuyện quan trọng trao đổi với Liễu huyện trưởng mới đúng, không thể hai câu ba lời là xong việc được.Phan Tri Nhân tất nhiên không biết, Liễu huyện trưởng không thể không đi.Lý Từ Lệ Trân nói xong câu “ thời tiết hôm nay thật oi bức”, ngón tay ngọc liền vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, rồi thuận theo gò mà trượt suống cổ, leo lên bầu ngực cao vút, trong cổ áo trễ, có thể nhìn thấy rõ ràng khe vú trắng như tuyết.Còn đôi mắt mê hồn của Lý Từ Lệ Trân lim dim nhìn Liễu huyện trưởng trẻ tuổi, trong ánh mắt mang theo sự khiêu khích, bất kỳ một nam nhân trưởng thành bình thường nào đều có thể thấy rõ ràng.Lý Từ Lệ Trân chơi chiêu này, đúng là nắm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.Không phải nói những thiếu phụ địa vị thân phận như Lỳ Từ Lệ Trân là nhất định phải hiền thục quy củ, giữ gìn tiết hạnh.Hồng Kông là một xã hội rất cởi mở, thực hành chế độ hoàn toàn khác biệt với đại lục, những cô gái như Lý Từ Lệ Trân được giáo dục kiểu tây, không tới mức coi trọng chuyện nam nữ cho lắm, nhìn thấy nam tử vừa ý, lòng sinh ái mộ cũng là chuyện thường tình.

Nhưng Liễu huyện trưởng tự ngẫm lại mình chưa tới mức ai thấy cũng yêu.Nhất định Lý Từ Lệ Trân chẳng phải vì nhân phẩm của Liễu Tuấn mà nhất kiến chung tình, nên nôn nóng muốn thành chuyện tốt.Có điều từ việc Lý Từ Lệ Trân không chút do dự dùng tới chiêu số này, làm Liễu nha nội hiểu được một chuyện, Tiểu Thanh đúng là chỉnh cho công ty Nam Hoa rất thê thảm.Phải nói đây căn bản không phải là ý của Liễu Tuấn.Lúc đầu nghe công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, Liễu Tuấn thực sự tức giận, nhìn thấy người nông dân sắp gặp phải tổn thất nặng nề, là một huyện trưởng mà nói y không giận là lừa gạt, vì thế mới mau chóng quyết định triệu kiến Quách Hưu Vi, ngoài ra tiếp tục kiến thiết hạng mục đồ uống, rồi từ Tiểu Thanh nghe ngóng nội tình của công ty Hoa Nam, cũng chỉ là muốn làm rõ nguyên nhân thực sự của chuyện này, chứ không phải là sai Tiểu Thanh đi “xử lý” người ta.Chỉ có điều Tiểu Thanh tuyệt đối không cho phép người khác chơi xấu nam nhân mình yêu thương.Hồng nhan nổi giận, công ty Nam Hoa tất nhiên không chống đỡ được.- Bà Lý vừa mới từ Hồng Kông tới đây vất vả rồi, hôm nay trước tiên nói chuyện tới đây đã, bà nghỉ ngơi một tối, ngày mai nếu như có thời gian, chúng ta lại gặp nhau!Liễu Tuấn không đợi cho Lý Từ Lệ Trân có hành động kế tiếp, liền đứng dậy thản nhiên nói, đi thẳng khỏi phòng làm việc.Lý Từ Lệ Trân chết sũng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Liễu Tuấn, trong tíc tắc đó, người lặng ra, vừa thẹn vừa hận, đầu óc trống rỗng.Tuy Liễu Tuấn là một nha nội, thanh xuân thiếu niên, có điều trong mắt Lý Từ Lệ Trân thì y cùng lắm chỉ là một tên nhà quê, cô ta với thân phận thế tộc Hồng Kông, lại gợi cảm quyến rũ, giờ lại không ngại thân phận tôn quý, đích thân tới một cái huyện hẻo lánh, tự dâng mình lên, không ngờ bị cự tuyệt vô tình như vậy.Sự đả kích này thực sự là rất lớn.Càng làm cho Lý Từ Lệ Trân nhục nhã tức giận là Liễu Tuấn lại chẳng hề có chút do dự, không cho cô ta có chút cơ hội nào.Người thanh niên trẻ tuổi quả quyết dứt khoát, nằm ngoài dự liệu của cô ta.- Bà Lý...Cho tới tận khi Quách Hữu Vi khẽ gọi một tiếng, Lý Từ Lệ Trân mời từ trong trạng thái thẫn thờ hốt hoảng tỉnh lại, nhìn thấy Quách Hữu Vi tới bên cạnh không biết từ bao giờ, vội quay đầu đi.Quách Hữu Vi hỏi:- Bà Lý, Liễu huyện trưởng đi rồi sao?- Ừ.Lý Từ Lệ Trân gật đầu.Quách Hữu Vi ngạc nhiên, ông ta biết Lý Lệ Trân lần này tới có ý gì, bởi vì Lý Lệ Trân không quen thuộc tình hình huyện Ninh Bắc, lại chưa gặp qua Liễu Tuấn, nên để chắc chắn đã tới hỏi kế ông ta.Quách Hữu Vi cho dù đã chuyển sang công ty Chấn Trung, nhưng là người có tình nghĩa, không phải là hạng tiểu nhân ném đá xuống giếng, nhân phẩm có thể tin tưởng, nên với khó khăn công ty Nam Hoa đang phải đối diện, Lý Từ Lệ Trân cũng không che giấu nhiều.

Nếu như đã cầu người ta giúp giới thiệu, thì bản thân phải chân thành mới lấy được sự tín nhiệm.Quách Hữu Vi không ngờ Liễu Tuấn nhanh như thế đã đi rồi.Vấn đề giải quyết sớm như vậy sao?Hơn nữa nhìn vẻ mặt Lý Từ Lệ Trân không ổn lắm.Quách Hưu Vi là nam tử trung niên trải qua chuyện đời rồi, tâm tình nữ nhân biến hóa lớn như vậy, ông ta sao chẳng nhìn ra, nhưng nếu như nói Lý Từ Lệ Trân và Liễu huyện trưởng phát sinh ra chuyện gì đó kia, thì cũng không đúng.Thời gian đâu có đủ!Điều này làm Quách Hữu Vi thấy kỳ quái rồi, không biết giữa hai người rốt cuộc đã nói chuyện thế nào?Đương nhiên người ta không lên tiếng, Quách Hữu Vi cũng không tiện nghe ngóng.Lý Từ Lệ Trân điều chỉnh tâm tình của mình, chậm rãi nói:- Ừm, Liễu huyện trưởng nói hôm nay còn có chút việc đi trước một bước, ngày mai mới cùng tôi nói chuyện kỹ hơn.Dù sao người ta là kẻ thao túng công ty Nam Hoa, là con cháu thế gia đại tộc, Lý Từ Lệ Trân khôi phục rất nhanh, vẻ mặt mau chóng trở nên bình thản.Quách Hữu Vi thở phào, hóa ra là không xảy ra chuyện gì.- Như vậy, tôi đưa bà tới nhà khách trong huyện, bà Lý nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy nói.Lý Từ Lệ Trân gật đầu.Ở trên xe của Quách Hữu Vi, Lý Từ Lệ Trân hỏi:- Giám đốc Quách, ông thấy Liễu huyện trưởng rốt cuộc là người thế nào.Quách Hữu Vi lắc đầu:- Chuyện này tôi không nói được, tôi và Liễu huyện trưởng không qua lại nhiều lắm.Lý Từ Lệ Trân khôi phục sự trấn tĩnh của bà chủ, cười khẽ nói:- Không sao cả, có gì nói nấy đi, coi như là bạn bè tùy tiện tán gẫu là được.Quách Hữu Vi nghiêm túc suy nghĩ.Là giám đốc cũ của công ty Nam Hoa, Quách Hữu Vi trước kia được đối đãi không tệ, cũng muốn giúp công ty Nam Hoa vượt qua được khó khăn này, để sau này về Hồng Kông cũng còn dễ thấy mặt nhau.- À tôi cũng chỉ nghe đồn đại thôi, không coi là thật được.Quách Hữu Vi rất cẩn thận mở.Lý Lệ Trân gật đầu.- Tôi nghe nói Liễu huyện trưởng hết sức chăm việc yêu dân, người dân thường đánh giá anh ta rất cao.

Liễu huyện trưởng tới huyện Ninh Bắc công tác chưa lâu lắm, chừng có năm rưỡi thôi, nhưng làm rất nhiều chuyện thực sự cho huyện, mọi người đều nói anh ta là một vị quan tốt.- Vậy đánh giá của quan viên thế nào?

Còn cấp dưới anh ta nói ra sao?Lý Từ Lệ Trân nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt.Cho dù cô ta không hiểu lắm về cách quản lý của thể chế trong nội địa, nhưng cũng biết lời của người dân không được chuẩn xác, dù sao người ở tầng lớp thấp không thể thực sự tiếp xúc với huyện trưởng, đánh giá với Liễu Tuấn tính chất đồn thổi người nọ nghe người kia.Còn thực sự có thể tiếp xúc với tầng cấp huyện trưởng, tất nhiên là các ban ngành trong huyện, đánh giá của những người này mới trực quan hơn, phản ánh chính xác tính cách của Liễu Tuấn.Lý Từ Lệ Trần hoàn toàn chẳng hứng thú với việc Liễu Tuấn có phải là quan tốt hay không, cô ta chỉ muốn hóa giải nguy cơ hiện giờ của công ty Nam Hoa.- Ừm chuyện này thì bí thư Mai Văn Hoa của thị trấn Ngũ Lý Kiều có nói, quan viên trong huyện tôi có qua lại với Mai bí thư nhiều hơn một chút.

Mai Văn Hoa nói, Liễu huyện trưởng là người làm chuyện lớn, tầm mắt xa rộng, không thích những mối lợi nhỏ, phụ thân của anh ta là tỉnh trưởng, cha vợ tương lai là bí thư tỉnh ủy, anh ta chẳng cần lợi ích gì về vật chất, chỉ muốn làm huyện Ninh Bắc phát triển nhanh chóng.Quách Hưu Vi nói rồi liếc về hai hộp “Thiết Quan Âm” mà Lý Từ Lệ Trân ôm chặt ở trong lòng.Theo gia sản của Lý Từ Lệ Trân, cho dù công ty Nam Hoa hiện giờ lâm vào khốn cảnh cũng không tới mực coi trọng hai hộp trà như thế, nếu như Lý Từ Lệ Trân nói rõ hộp trà này là quà tặng Liễu huyện trưởng, lại thận trọng như vậy có thể thấy ở bên trong có “huyền cơ”.Lời này của Quách Hữu Vi là để nhắc nhở Lý Từ Lệ Trân.Lý Từ Lệ Trân là cô gái thông minh, lập tức hiểu ra ý của Quách Hữu Vi, mắt sáng lên nói:- Ý của ông là, Liễu huyện trưởng rất chú ý tới thành tích thu hút đầu tư.- Đương nhiên rồi, hiện giờ nội địa từ trên xuống dưới đều nói tới phát triển kinh tế, báo chí và tin tức trên TV cũng thường xuyên nói nơi này đầu tư được bao nhiêu, sử dụng bao nhiêu vốn đầu tư nước ngoài.v..v.

Liễu huyện trưởng tất nhiên là chú ý tới thành tích này.Lý Từ Lệ Trân chậm rãi gật đầu:-ông cho rằng công ty Nam Hoa lần nữa đầu tư vào huyên Ninh Bắc thì sao?Quách Hữu Vi ngẩn ra, nói không xác định cho lắm:- Cái này tôi cũng không thể nói chắc được, có điều hạng mục đồ uống không thể làm lại nữa.Hiện giờ công ty đồ uống Hân Nhạc do công ty Chấn Trung toàn diện tiếp thụ, Nam Hoa muốn làm lại nghề cũ, chỉ sợ công ty Chấn Trung và huyện Ninh Bắc đều không đồng ý, nếu như là đầu tư vào nghề nghiệp khác, công ty Nam Hoa lại không quen nghiệp vụ.Lý Từ Lệ Trấn gật đầu, hai mắt chăm chú nhìn về phương xa, không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt thoáng hiện tia hi vọng.Nhà khách khách sạn ở huyện Ninh Bắc hai năm qua cũng có chút phát triển, có điều nhà khách Thiên Nga vẫn có tư cách cao nhất, ý của Quách Hữu Vi muốn đưa Lý Từ Lệ Trân tới khách sạn hào hoa của thành phố Đại Ninh để ở, có điều Lý Từ Lệ Trân nghe nói Liễu Tuấn ở nhà khách Thiên Nga nên không chút do dự chọn ở nơi đó.Chẳng phải là vì Lý Từ Lệ Trân có ý nghĩ gì khác, chưa được Liễu Tuấn “cho phép” cô ta cũng không tới mức chui vào phòng Liễu Tuấn “dâng hàng tới tận cửa”, Lý Từ Lệ Trân làm thể để tỏ ý kín đáo, mình lần này tới để cầu xin tha thứ, còn bày ra cái vẻ chủ lớn của Hồng Kông thì không khỏi có chút không biết tiến thoái.Làm Lý Từ Lệ Trân không ngờ tới là vào bữa tới, Phan thư ký và cục trưởng cục đầu tư huyện Ninh Bắc đích thân tới nơi thăm cô ta, mời cô ta dùng bữa tối, nói Liễu huyện trưởng bộn bề công việc, không thể tới được, nên đặc phái hai người họ tới làm lễ tẩy trần cho cô ta.Bữa tối ăn ở nhà khách Thiên Nga, mặc dù không thể nói là xa hoa lắm, nhưng cũng khá thịnh soạn, cho thấy được huyện Ninh Bắc rất có thành ý, ăn cơm xong, Phan Tri Nhân và cục trưởng cục đầu tư còn tới gian phòng xa hoa Lý Từ Lệ Trân thuê ngồi chốc lát tán gẫu, rồi mới đứng dậy cáo từ.Trước khi đi Phan tri nhân nói với Lý Từ Lệ Trân:- Liễu huyện trưởng bảo tôi hỏi bà Lý, không biết ngày mai tám giờ rưỡi có rảnh hay không?Lý Từ Lệ Trân vội gật đầu nói vội:- Có rảnh có rảnh, mon Phan tiên sinh chuyển lời cho Liễu huyện trưởng, sáng ngày mai tôi sẽ tới bái phỏng đúng giờ.Tối hôm đó, Lý Từ Lệ Trân ngủ rất yên ổn.

Chương 595: Khảo sát thực địaLiễu Tuấn lạ lần nữa làm cho Lý Từ Lệ Trân bất ngờ.Vào 8 giờ 30 phút sáng, Lý Từ Lệ Trân đúng hẹn xuất hiện ở phòng làm việc của Liễu Tuấn, đây là một thói quen rất tốt, không đến sớm cũng không đến muộn.Đến sớm trong lòng người ta áy náy, đến muộn làm người ta chờ đợi thì bản thân lại xấu hổ.Kết quả vừa ngồi trong phòng làm việc chưa được ba phút, Liễu Tuấn liền đề nghị mới Lý Từ Lệ Trân xuống nông thôn đi dạo, trải nghiệm dân tình phong thổ của huyện Ninh Bắc.Lý Từ Lệ Trân rất ngạc nhiên, nhưng không cự tuyệt.Lần này cô ta tới là cầu xin một câu nói của Liễu Tuấn, ngay cả kế hoạch “đưa hàng tới tận cửa” cũng chuẩn bị, thiếu chút nữa thực thi thật.Tất nhiên Liễu Tuấn nói sao làm vậy, chỉ cần cuối cùng mình đạt được kết qủa muốn có là tốt rồi.Vương Á sớm đã chuẩn bị xe từ trước.Lý Từ Lệ Trân trang phục xa hoa quý trọng nhìn thấy cái Santana rách nát của Liễu Tuấn thì mỉm cười.Liễu Tuấn cũng cười đáp lễ.Phan Tri Nhân giải thích một câu:- Bà Lý, lãnh đạo huyện chúng tôi đều phân phối xe như vậy, không phải là cố ý thất lễ với bà.Lý Từ Lệ Trân cười duyên dáng, nói:- Phan tiên sinh cả nghĩ rồi, tôi sớm nghe nói lãnh đạo của huyện Ninh Bắc, đặc biệt là Liễu huyện trưởng, liêm khiết chính trực, hôm nay được thấy đúng là danh bất hư truyền.Phan Tri Nhân cười gật đầu, mở cửa xe cho Lý Từ Lệ Trân.Quý phu nhân của Hồng Kông này quả nhiên là nhân vật khôn khéo, lời tâng bốc tự nhiên, không làm cho người ta ghét.- Tới thị trấn Ngũ Lý Kiều.Liễu Tuấn bảo Vương Á.Vương Á không nói nhiều, gật đầu rồi khởi động xe.Xe đi rất êm, Lý Từ Lệ Trân lên tiếng tán thưởng:- Liễu huyện trưởng, tình hình đường xá của quý huyện rất tốt!- Tôi đã tới một số địa phương trong nội địa, quốc lộ cấp huyện làm rộng rãi bằng phẳng như thế này là rất hiểm có.Liễu Tuấn cười nói:- Đường xá thông suốt, là đảm bảo cơ bản cho kinh tế phát triển.- Đúng là như thế, những nơi tôi đi qua, phàm chỗ nào làm được tốt, kinh tế đều rất phát triển.Lời này của Lý Từ Lệ Trân không phải là thuận miệng tâng bốc mà là sự thật.“Muốn giàu lên phải làm đường” sáu chữ này là kinh nghiệm kiếp trước Liễu Tuấn mang tới, đã qua vô số sự thực chứng minh, bất kể là dùng ở thành phố Bảo Châu hay là huyện Ninh Bắc, hiệu quả đều thấy rõ ràng.Lộ trình chừng hai mươi kilomet thoáng cái đã tới, Mai Văn Hoa sớm đã nhận được điện thoại thông báo, đi xe Santana của chính phủ đón sẵn ở giữa đường, Liễu Tuấn không muốn lãng phí thời gian dây dưa với cán bộ địa phương.Nhìn thấy chiếc xe số hai của Liễu Tuấn, Mai Văn Hoa đi trước dẫn đường tới thẳng vườn quả.Đi tới ngọn đồi trồng táo, thời tiết trong xanh, mặt trời không gắt lắm, nếu như đi dã ngoại thì đúng là một ngày thích hợp.Mai Văn Hoa thấy Lý Từ Lệ Trân từ trong xe của Liễu Tuấn đi ra thì hơi sửng sốt, không biết cô ta có lai lịch gì, trong điện thoại Phan Tri Nhân không hề nói.Chỉ có điều Lý Từ Lệ Trân đẹp rạng rỡ, lại kháng với mỹ nữ bản địa, phong tình khác lạ nhìn rất là thích mắt, Mai Văn Hoa thầm cản thán, bên cạnh Liễu huyện trưởng sao ai nấy cũng là mỹ nhân.Liễu Tuấn nhìn trang phục quý phái của Lý Từ Lệ Trân mỉm cười.Lý Từ Lệ Trân thông minh, lập tức hiểu ý Liễu Tuấn, cười nói:- Không vấn đề gì!- Vậy thì tốt!Liễu Tuấn gật đầu, đi lên núi trước.Cây táo cũng không phải nhất định phải trồng ở trên đồi núi, trồng ở bình nguyên càng thích hợp hơn, ban đầu khi làm vườn quả nghìn mẫu này, thị trấn Ngũ Lý Kiều có một ý kiến, là chiếm dụng một số đất canh tác ở đồng bằng để trồng cây, thậm chí có một số cá biệt rất cấp tiến, đề nghị làm rừng bốn lúa sáu, tức là cứ mỗi mười mẫu đất, thì bốn mẫu trồng kinh tế rừng, sáu mẫu trồng lương thực, nhưng bị Mai Văn Hoa kiên quyết bác bỏ, cho rằng vườn quả phải tận dụng đất đai hoang vu, không thể chiếm dụng ruộng lúa được.Lý do của Mai Văn Hoa là, huyện Ninh Bắc là một huyện lớn truyền thống nông nghiệp, trồng các loại lúa nước lương thực mới là căn bản, hạng mục đồ uống này, chính là kinh tế lâm nghiệp, chưa được thị trường kiểm chứng, không thể mù quáng chiếm đất ruộng mà dùng, một khi xảy ra vấn đề sẽ tạo thành tổn thất không thể bù đắp được cho người dân.Điều này được Liễu Tuấn tán thưởng.Mai Văn Hoa không hổ danh là sinh viên đại học chính quy, đầu óc rất tỉnh táo, đời sau có rất nhiều nơi mù quáng làm kinh tế lâm nghiệp, thậm chí dùng cả mệnh lệnh hành chính ép buộc, kết quả con đường tiêu thụ không thông, giá cả giảm mạnh, hoa quả tích trữ lượng lớn thối rữa, gây ra hậu quả nghiêm trọng.Người lãnh đạo chỉ vỗ đầu nói là suy nghĩ thiếu chu toàn, còn món “học phí” khổng lồ tất nhiên do n gười nông dân chi trả, nông dân oán hận không chỗ phát tiết, làm cho uy tín chính phủ tổn thất, mâu thuẫn với người dân với chính phủ càng thêm gay gắt.Mai Văn Hoa có thể tỉnh tháo nhận thức được điều mấu chốt của vấn đề này quả nhiên là một nhân tài không tệ.Núi không cao, suy tính tới Lý Từ Lệ Trân dù sao là quý phu nhân từ Hồng Kông, Liễu Tuấn khống chế tốc độ leo núi rất tốt, thi thoảng dừng lại nói chuyện với người bên cạnh mấy đâu, chỉ điểm một chút, thực sự là để cho Lý Từ Lệ Trân có chút thời gian nghỉ ngơi.Sự quan tâm tinh tế của Liễu Tuấn làm Lý Từ Lệ Trân trong lòng tăng thêm chút thiện cảm.Tuy cô ta chuẩn bị “dâng hàng tới cửa”, nhưng đối với Liễu Tuấn hận tới tận xương tủy, chính kẻ này và người chị họ của y, đã làm cho cô ta trong thời gian ngắn tổn thất tới một phần ba số tài sản.Lý Từ Lệ Trân thậm chí còn nghĩ tới, nếu như Liễu Tuấn đúng là hạng háo sắc, tiếp nhận “hàng”, thì khi hai người quan hệ, cô ta liệu có kìm nổi kích động giết người hay không?Ở trên sườn đồi, Liễu Tuấn chỉ vào từng mảng vườn quả xanh tốt nói:- Bà Lý, vườn quả khắp xung quanh đây, đều là trồng cho xưởng đồ uống đấy.Lý Từ Lệ Trân cười ngượng ngập, trong lòng hơi hiểu ra vì sao Liễu Tuấn muốn đưa cô ta tới cái vùng nghèo khó hẻo lánh này rồi.Đi lên đỉnh đồi cái lán nhỏ kia vẫn còn.Liễu Tuấn đi thẳng tới, ở bên ngoài gọi:- Cụ Mai ơi!- Ờ, ai đấy?Vẫn là giọng nói già cả kia.Liễu Tuấn cười vui vẻ nói:- Là cháu đây, Liễu Tuấn của chính phủ huyện.- Ôi cha, là Liễu huyện trưởng.Rèm vải vén lên, cụ Mai đáp lại đi ra, cười với Liễu Tuấn, những nếp nhăn trên mặt nhíu lại cùng một chỗ.Cụ già này trí nhớ không tệ, mới gặp Liễu Tuấn một lần đã nhớ rồi.- Liễu huyện trưởng, Mai bí thư, mau mau mời ngồi.Cụ Mai cười vui sướng, quay người kéo cái ghế dài ở trong lán ra.Liễu Tuấn khiêm nhường nói:- Bà Lý, ngồi nghỉ ngơi một chút đi.Lý Từ Lệ Trân sao dám ngồi?

Hơn nữa cái ghế kia dơ dáy bẩn thỉu, cho cô ta cũng chẳng ngồi.Lý Từ Lệ Trận cũng cười nói:- Liễu huyện trưởng ngồi đi.Liễu Tuấn gật đầu nhưng không ngồi, mọi người cứ đứng như thế.Liễu Tuấn hỏi:- Cụ Mai, cụ bà đi đâu rồi?- Bà ấy mới sớm ra đã đi cắt cỏ lợp chuồng lợn rồi.Liễu Tuấn hứng thú hỏi:- Ồ, nhà cụ nuôi mấy còn lợn?- Bốn năm con, chính sách của huyện tốt lắm, thức ăn có thể nợ trước, nhà nào cũng nuôi vài con, ngọn đồi này đã sắp không còn cỏ lợp chuồng lợn nữa rồi.Cụ Mai nói rất là hài lòng.Công ty thức ăn gia súc Hưng Vượng vốn ban đầu chỉ ký hiệp định cung cấp thức ăn cho hai xã Thất Lĩnh Trùng và Cẩm Hương thôi, về sau có mấy xã học theo, ùn ùn lên huyện xin “ưu đãi” này!Liễu Tuấn không ủng hộ cũng không phản đối, bảo bọn họ tự đi tìm công ty Hưng Vượng mà đám phán, Mai Văn Hoa trình độ văn hóa cao, biết “lừa đảo”, nên đã đàm phán xong.Nghe nói có chuyện tốt như thế, quần chúng nhà nhà hộ hộ đều tranh nhau nuôi lợn, hiện giờ lượng heo sống xuất chuồng của huyện tăng vọt, may mà Liễu Tuấn có chuẩn bị, sớm đã liên hệ với mối tiêu thụ của nơi giết mổ ở Đại Ninh rồi.Đó là tác phong nhất quản của Liễu Tuấn, phàm chuyện gì cũng chuẩn bị sẵn, nếu không heo nuôi lớn mà không bán ra được thì phiền toái to.Coi sóc một huyện nông nghiệp gần triệu nhân khẩu, khó khăn hơn quản lý một xí nghiệp lớn mấy vạn người nhiều lắm, rất nhiều việc cần phải tính toàn chu đáo trước rồi mới hành động.Bởi vì những năm đầu thập kỷ 90, đa phần nông thôn mới giải quyết được vấn đề no ấm, cơ bản không có chút tích lũy nào, không chịu nổi đả kích, chính sách của huyện một chút thiếu chu toàn thôi, là làm vô số gia đình nông dân trong chớp mắt lâm vào cảnh khốn cùng, có thể mấy năm trời cũng không hồi phục được.Đây là chuyện Liễu Tuấn suy nghĩ tới đầu tiên khi làm việc.Làm việc không tốt, bị phê bình thậm chí xử phạt chỉ là chuyện bình thường, bị người dân chỉ trích trách móc cũng là chuyện bình thường, quan trọng là Liễu Tuấn phải làm đúng với lương tâm của mình, trước kia từ bỏ cuộc sống ung dung nhàn nhã của một phú ông, lựa chọn theo quan trường, mục đích của Liễu Tuấn chỉ có một, là làm việc vì dân.Nhiều năm trước, khi hai cha con nói chuyện, Liễu Tấn Tài từng nói qua, nhìn thấy thu nhập của người dân ngày càng cao, cuộc sống ngày càng tốt, cảm giác thành tựu và tự hào đó không gì có thể bì được!Cụ Mai cười sung sướng nói:- Liễu huyện trưởng cám ơn ngài, những người già trên sáu mươi tuổi chúng tôi được miễn trừ thuế đầu người rồi, mọi người đầu khen ngợi huyện trưởng đó!Chỉ là làm việc trong phận sự mà được khen ngợi như vậy, hơn nữa lại là một cụ già thất thập cổ lai hi khen ngợi, Liễu Tuấn bất kể thế nào cũng không dám nhận, vội khoát tay nói:- Điều cháu phải làm thôi mà, cụ Mai, không nói chuyện này nữa, vườn quả phát triển thế nào?- Tốt, tốt lắm, nhân viện kỹ thuật của trạm nông nghiệp huyện thường xuyên tới chỉ dẫn, năm sau tất cả đều kết trái rồi.Cụ Mai híp mắt lại nhìn vườn hoa quả đầy ngọn đồi, rất là vui mừng.Liễu Tuấn nhìn Mai Văn Hoa một cái, Mai Văn Hoa gật đầu, vườn quả này là trọng điểm phát triển kinh tế của thị trấn Ngũ Lý Kiều trong vài năm tới, Mai Văn Hoa theo dõi sát sao, hắn nói khẳng định là không có vấn đề gì.Liễu Tuấn hỏi:- Cụ Mai, nhà cụ nhận thầu tổng cộng bao nhiêu mẫu vườn quả thế?- Hai mươi mấy mẫu!

Toàn bộ gia sản đặt vào đó hết rồi, còn phải đi vay hơn một vạn đồng bên ngoài, Liễu huyện trưởng, tôi nghe nói cái xưởng đồ uống không làm nữa, có chuyện đấy chăng?

Chuyện này không được, thế thì lấy mạng già của tôi mất.Cụ Mai tuổi cao rồi, tin tức “không linh thông”, rất lo lắng vì chuyện này, cho dù người trong nhà nói cho ông biết, xưởng đồ uống trong huyện chỉ đổi ông chủ thôi, vẫn làm việc, nhưng trong lòng cụ Mai vẫn không yên, gặp được Liễu Tuấn ở đây liền vội hỏi.Đối với người trẻ tuổi này, ông tín nhiệm lắm.Thuế đầu người nói miễn là miễn, không dây dưa chút nào, huyện trưởng như vậy đáng được tin nhiệm.- Ông yên tâm, không có chuyện đó đâu.Liễu Tuấn trả lời khẳng định, liếc Lý Từ Lệ Trân một cái.Khuôn mặt trắng trẻo của Lý Từ Lệ Trân đỏ lên Chương 596: Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhauCụ Mai nói Liễu huyện trưởng vì bọn họ miễn trừ thuế đầu người, hai ông bà cụ một năm cộng lại, được bớt hơn nghìn đồng đủ loại thuế má, bất kể như thế nào cũng phải mời Liễu Tuấn và các lãnh đạo trong thị trấn dùng một bữa cơm gia đình.Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.Tâm ý của người già, không tiện chối từ, hơn nữa Liễu Tuấn mời Lý Từ Lệ Trân hôm nay đi “giao du”, là để cô ta thâm nhập gia đình nông dân, để cô ta hiểu ra, vì sao Liễu huyện trưởng lại nổi giận về chuyện công ty Nam Hoa hủy hợp đồng như vậy.Vì người bị tổn thất ở đây không phải là Liễu Tuấn, mà là mấy trăm hộ nông dân trồng táo kia.Để cho Lý Từ Lệ Trân nhìn thấy rõ, những gia đình nông dân này có gánh chịu nổi loại tổn thất như vậy hay không.Cũng chỉ vì Liễu Tuấn làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc nên mới có thể làm công ty Chấn Trung lập tức tiếp nhận lấy đống hỗn loạn đó, chứ đổi lại là một huyện trưởng khác, trong lúc cách bách chỉ đành bó tay hết cách, hạng mục này vừa đóng cửa, những người nông dân phẫn nộ có thể bao vây huyện chính phủ chưa biết chừng.Từ tam công tử không vui, muốn chơi lại, được thôi, cứ nhắm vào cá nhân Liễu Tuấn đây!

Bất kể là thắng hay thua, y đều thản nhiên tiếp thụ, nhưng kéo theo bao nhiêu người nông dân thành thực như vậy chết cùng là không được.Nhà cụ Mai ở trong một cái thôn cách ngọn đồi không xa.Nói là không xa, những cũng là với từng người thôi, chừng mười dặm đường đất đối với người nông dân cả đời vất vả ở trên ruộng đồng đồi núi và Liễu huyện trưởng từ nhỏ tập võ, thân thể cường tráng thì đúng là không xa thật, chớp mắt là tới nơi rồi.Còn đối với người sống trong nhung lụa, lên xe xuống kiệu như Lý Từ Lệ Trân mà nói, thì hai chân đã đi tới nhũn ra rồi.Liễu Tuấn chậm bước lại, mỉm cười hỏi:- Có vất vả lắm không bà Lý?Lý Từ Lệ Trân cười méo xẹo:- Tôi cả tháng đi lại cộng vào cũng chẳng nhiều bằng ngày hôm nay.Câu nói này có chút thổi phồng, có điều Lý Từ Lệ Trân chưa bao giờ vất vả như vậy là sự thật.Liễu Tuấn vẫn cứ mỉm cười nói:- Xấu hổ quá, làm bà Lý chịu khổ rồi.- Ài, Liễu huyện trưởng, tôi biết vì sao quý huyện lại chọn một huyện trưởng trẻ tuổi như vậy rồi.Cho dù Lý Từ Lệ Trân rất khổ cực, nhưng qua nửa ngày tiếp xúc, cảm giác xa lạ với vị huyện trưởng trẻ tuổi này đã bớt đi không ít, đã dám nói đùa với y rồi.Liễu Tuấn bật cười sảng khoái.Chọn một huyện trưởng sức lực dồi dào, có thể thường xuyên leo núi tới cơ sở tìm hiểu tình hình, đúng là một lý do không tệ.Nhà của cụ Mai là một kiến trúc nông thôn kiểu cũ, có một gian nhà chính rất lớn, hai bên có bốn gian phòng, ở nông thôn được tính là căn nhà rất lớn rồi, có thể thấy con trai cả của cụ Mai gia cảnh không tệ, mới có thể xây được nhà ngói lớn như thế.Con trai cụ Mai không có nhà, chỉ có con dâu, đó là một người phụ nữ trung niên chừng bốn bảy bốn tám tuổi, thân thể khỏe khoắn, tay chân nhanh nhẹn, thấy cha chồng dẫn một đoàn người về nhà, ai nấy khí độ trang nghiêm, liền giật mình, vừa chào hỏi khách vừa nghe ngóng lai lịch.Cụ Mai chỉ nói là cán bộ trên huyện và thị trấn tới thăm vườn quả.Ở trên đường đi, Mai Văn Hoa đã nói chuyện riêng với cụ Mai, bảo ông không nên tiết lộ thân phận huyện trưởng của Liễu Tuấn, nếu không cả đám thôn dân xúm tới thì ăn cơm cũng không xong, như vậy quá thất lễ với Liễu huyện trưởng, huống chi còn có một “bà Lý” xinh đẹp như thế, cứ vây quanh người ta nhìn trên ngó dưới như nhìn quái vật thì thành thể thống gì nữa.Khoảng thời gian gần đây cán bộ huyện tới thăm vườn quả không ít, con dâu cụ Mai không hoài nghi, nhưng thấy đoàn người này khí độ khác hẳn với những cán bộ bình thường, nên lại càng thêm cẩn thận.Con dâu cụ mai và cụ bà nghe tin vội vàng chạy về nhà, vội vàng chuẩn bị cơm nước, cụ Mai ngồi trong sảnh chính nói chuyện hàn huyên với Liễu Tuấn, không bao lâu sau, bí thư chi bộ thôn, cùng chủ nhiệm ủy ban thôn biết tin cũng chạy tới, liền nhận ra Mai Văn Hoa, vốn tưởng rằng chỉ là cán bộ phổ thông tới thôi, ai dè là bí thư thị trấn đại giá quang lâm, vội vàng tới bắt tay thăm hỏi.*** Bí thư chi bộ gọi tắt là chi thư.Khi ấy TV còn chưa phổ biến được tới nông thôn, Liễu Tuấn không giống với các huyện trưởng đời sau, thường xuyên xuất hiện trước ống kính, chi thư và trưởng thôn không nhận ra y, đợi tới khi Mai Văn Hoa giới thiệu hai người tý ngất xỉu, toàn thân run lẩy bẩy.Tuy nói không muốn kinh động mọi người, nhưng chi thư và thôn trưởng không thể che dấu, nếu không sau n ày người ta biết được lại nói Liễu huyện trưởng làm cao.Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay bọn họ rồi mời mọi người ngồi xuống cùng nói chuyện.Liễu Tuấn hỏi:- Cụ Mai à, hiện giờ gánh nặng của thôn dân có nặng không?Cụ Mai còn chưa kịp trả lời, Mai Văn Hoa và chi thư cùng trưởng thôn đã tỏ vẻ xấu hổ, cũng thoáng chút ngạc nhiên.

Gành nặng nông dân ra sao chẳng lẽ huyện trưởng đại nhân còn không biết?

Bất kỳ nhiệm vụ tài chính nào đều do huyện chính phủ phái xuống mà.

Không biết Liễu huyện trưởng hỏi như thế là có dụng ý gì!Cụ Mai tuổi tuy cao nhưng chẳng hồ đồ, dại gì đi cáo trạng trước mặt các cán bộ thôn cán bộ thị trấn, chỉ hàm hồ đáp:- Cũng được, cũng đượcLiễu Tuấn chẳng để ý tới các cán bộ khác có mặt ở đây, ôn hòa hỏi:- Các loại tiền đề lưu và trù thống một năm vừa qua cộng hết tất cả lại, mỗi hộ bình quân có bao nhiêu tiền đề lưu và thống trù?*** đề lưu: khoản tiền bị giữ lại theo quy định trong tổng thu nhập để dùng vào việc khác.

Khoảng những năm 80- 90, người nông dân ngoại trừ nộp thuế cho quốc gia, còn phải nộp một phần cho chính phủ địa phương làm thu nhập tài chính, đây là một loại thuế do chính phủ địa phương chi phối.Thống trù: Là kế hoạch trù bị thống nhất, nói kỹ ra gồm có năm bước, thống nhất dự toán, thống nhất kế hoạch, thống nhất an bài, thống nhất chỉ huy, thống nhất quản lý.- Chừng sáu bảy trăm đồng.Cụ Mai vọt miệng trả lời, nói xong rất hối hận, vội vàng thêm vào một câu:- Là cả năm đấy.Liễu Tuấn cau mày lại hỏi:- Như vậy thu nhập bình quân của mỗi hộ là bao nhiêu?Cụ Mai cứng lưỡi, không đáp lại.Mai Văn Hoa thở dài đáp:- Thu nhập bình quân là hơn một nghìn chính trăm đồng.Lý Từ Lệ Trân nheo mắt lại, lộ ra ra vẻ kinh ngạc.- Đề lưu và thống trù không nhiều tới mức đó chứ?

Có thế nông nghiệp cố định mà!Thấy Liễu huyện trưởng mày cau lại, Mai Văn Hoa liền trở nên cẩn thận, nghĩ một lúc rồi mới đáp:- Thuế nông nghiệp là cố định, nhưng năm ngoái, đem thuế mùa hè và mùa thu gộp lại chưng thu một thể, gia tăng thêm tỉ lệ chưng thu, như thế làm lương thực quý mùa hè thu được toàn bộ giao nộp các hạng thuế nông nghiệp và thuế phí còn chưa đủ, một số thôn không tiện chưng thu tiền đề lưu và thống trù, cho nên toàn bộ đều tăng thêm vào trong thuế lương thực...Mai Văn Hoa nói tới đây thì thôi, không tiếp tục nữa.Năm ngoái là do Bạch Dương làm bí thư, Bành Thiếu Hùng làm huyện trưởng, Mai Văn Hoa nói như thế có phần “vạch trần” hai vị lãnh đạo, hai vị này một đi xa, một thì là “đại ca” huyện Ninh Bắc, Mai Văn Hoa không dám nói nhiều.Danh mục đề lưu và thống trù rất nhiều, ví dụ như phí điện, phí tưới tiêu, phí khai phá đất đai, phí tiêu thụ, quỹ tu bổ thủy lợi, quỹ vệ sinh, phụ phí giáo dục, phụ khí sinh nở, phí điện ảnh, phí dân chính, phí dân binh, khoản tiền xây trưởng, khoản tiền sửa đường, khoản sửa điện lực, phí chiến dụng đất, tiền công cho giáo sư hướng dấn, tiền công cho cán bộ thôn xã thôi thì đủ thứ.Liễu Tuấn chẳng thể nhớ nổi, cộng hết cả lại là 600-700 đồng, mà thu nhập cả năm bình quân mỗi hộ còn chưa tới 2000 đồng.Liễu Tuấn im lặng gật đầu, trong số này có rất nhiều loại đáng lẽ không phải do nông dân gánh vác, mà là ở ngân sách tài chính, cũng có nhiều khoản chi phí căn bản không nên tồn tại.Liễu Tuấn cũng biết sau khi tiến vào thế kỷ 21, trung ương sẽ dần dần trừ bỏ những loại thuế phí lộn xộn này, giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân, nhưng đó là chuyện bảy tám năm nữa rồi.Liễu Tuấn cảm thấy người dân huyện Ninh Bắc không thể chờ đợi được lâu như thế.Nếu như phải đợi tới lúc đó mới có thể giảm bớt gánh nặng, thì Liễu Tuấn là một huyện trưởng không hợp cách rồi.- Văn Hoa, phải phát triển, phải tăng tốc phát triển, tinh giản nhân viên, những thứ phí tổn lộn xộn này phải nghĩ cách trừ bỏ, làm người dân huyện Ninh Bắc thực sự trở nên giàu có.Liễu Tuấn cảm khái nói với Mai Văn Hoa.Mai Văn Hoa im lặng gật đầu.Trong lời nói của Liễu Tuấn, hắn cảm nhận được một sự chân thành, một sự chân thành tha thiết.- Bà Lý, tình huống hiện giờ của người nông dân huyện Ninh Bắc bà đã hiểu phần nào rồi chứ?Ăn cơm xong, Liễu Tuấn và Lý Từ Lệ Trân ngồi cùng xe quay trở về huyện.Bữa trưa” nhà cụ Mai coi như “dốc hết gia sản”, đủ các thứ đồ mặn như cá thịt gà vịt đều bày lên, nông thôn thịt thà đều cắt thành từng miếng rất lớn, cũng chẳng để ý tỉa tót gì, cứ bày một đống lên trên bàn.Ở trong mắt những người bản địa như Liễu Tuấn, thì rất kích thích, còn Lý Từ Lệ Trân thì “mặt hoa biến sắc”, không dám động đũa, cơ bản trong cả bữa ăn cô ta chỉ dám ăn vài món rau, còn là tranh trước khi mọi người đụng đũa vào gắp vào bát của mình trước.

Xe đi vào huyện thành, Liễu Tuấn liền tìm một quán đồ tây sạch sẽ, mời cô ta ăn cơm, ăn xong liền ngồi ở trong quán tán gẫu một át.Lý Từ Lệ Trân trong lòng cảm khái, nói:- Liễu huyện trưởng, tôi muốn làm chút gì đó cho bọn họ.Liễu Tuấn nhìn Lý Từ Lệ Trân, đợi cô ta nói tiếp.- Ừm, vốn tôi muốn cùng tham khảo với huyện trưởng xem có thể để công ty Nam Hoa hợp tác với công ty Hân Nhạc hay không, hiện giờ xem ra là không thể rồi, như vậy tôi định đem tặng toàn bộ trang thiết bị cho công ty Hân Nhạc, xem như là một sự bồi thường cho việc vi phạm hộp đồng của chúng tôi.Lý Lệ Trân nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt rất tha thiết.Hiển nhiên câu trả lời của Liễu Tuấn sắp quyết định thành bại chuyến đi này của cô ta.Quách Hữu Vi phân tích Liễu Tuấn là một quan viên tốt, một lòng vì người dân, mà không có nửa phần riêng tư nào.- Bà Lý, nói thực, tôi không tán thành chuyện quỹ Thịnh Nghiệp tiến hành chèn ép với công ty Nam Hoa, mọi người là gà cùng một mẹ cả, không cần phải đấu đá lẫn nhau.

May mà tốt thất mấy ngày qua chỉ là giá trị cổ phiếu, chưa phải là tổn thất nghiêm trọng mang tính thực chất.

Ngày hôm nay tôi mời bà tới nông thôn cũng không có ý tứ gì khác, vẫn là câu nói đó thôi, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.

Nhất là với những người nông dân thuần phác kia, đùng nên đi hãm hại bọn họ.Liễu Tuấn chậm rãi nói.Lý Từ Lệ Trân liên tục gật đầu.- Bà Lý sẵn lòng quyên tặng một bộ thiết bị cho công ty Hân Nhạc, tôi xin đại biểu cho công ty cám ơn!

Huyện Ninh Bắc hoan nghênh bà Lý và công ty Nam Hoa lại tới đầu tư Chương 597: Thời khắc mẫn cảmTrong phòng hội nghị huyện ủy chính đang thảo luận về xóa khu gộp xã, đây đã là cuộc thảo luận thứ bảy của huyện Ninh Bắc về đề tài này rồi, trừ toàn bộ thành viên của huyện ủy ra, Hầu chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, La chủ nhiệm của ủy ban biên chế huyện, trưởng ban vũ trang nhân dận huyện, chủ tịch chính hiệp huyện và hai phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện đầu tham gia cuộc họp.Bành Thiếu Hùng chậm rãi nói:- Các đồng chí, công tác chuẩn bị tiền kỳ của xóa khu bỏ xã, cơ bản là đã hoàn thành rồi, cuộc họp thường ủy lần này, chính là xác định vấn đề biên chế và vấn đề khu quản hạt của hai mươi mốt xã thị trấn.Trước đó, huyện chính phủ định ra dự thảo toàn huyện gộp 75 xã thị trấn thành 21 cái, cũng đã chứng cầu ý kiến, và gửi tới những người đứng đầu đảng chính phủ ở khác khu xã và thị trấn.Dự thảo đó cơ bản đã tính toán tới tất cả các phương diện, về nguyên tắc đã tởi thành cơ chế, các xã thị trấn vốn có, nếu không có tình huống vô cùng đặc thù thì không chia tách, toàn bộ sẽ gộp vào trong xã thị trấn mới.Mỗi một xã thị trấn mới thành lập đều cố gắn có một sản nghiệp trụ cột, để có lợi cho sự phát triển về sau.Ngoài ra cũng suy tính đầy đủ tới nhân tố văn hóa, lịch sử, phong tục tập quán, nhân văn địa lý thủy thổ của xã thị trấn, có thể nói là tương đối toàn vẹn.Dự thảo sau khi phát đi, không thu được bất kỳ ý kiến phản đối nào.Nếu như xóa khu gộp xã đã được tỉnh coi như là thí diểm, thì đã thành xu thế chính, gộp xã ra sao các cán bộ chẳng hề quan tâm, điều bọn họ quan tâm thực sự là sau khi gộp xã rồi, vấn đề nhân viên thế nào, nhất là những người đứng đầu các xã, bình thường bọn họ “nắm trọn đại quyền” quen rồi, hiện giờ sĩ đồ có biến hóa trọng đại, làm sao không quan tâm cho được.- Mọi người có ý kiến gì với dự thảo, hãy đề xuất ra đi.Bành Thiếu hùng quét mắt qua phòng hội nghị một lượt, dừng lại ở Lý Giang.Dự thảo này là do Liễu Tuấn làm ra, nếu lại trưng cầu ý kiến của y nữa há chẳng phải tự vả miệng mình hay sao?Lý Giang rất khách khí nói:- Tôi tán thành!

Dựa thảo này cơ bản là đã đầy đủ rồi.Mọi người phát hiện ra, bí thư Lý Giang gần đây ngày càng dễ tính rồi, trên cuộc họp thường ủy không phát ngôn gì nữa, dù cho Liễu Tuấn hay là Bành Thiếu Hùng có nói gì, chỉ cần hai người đứng đầu không có ý kiến đối lập, là Lý Giang tán thành trước tiên, còn khi hai người đó ý kiến bất đồng thì Lý Giang giữ im lặng.Sự biến đổi này cũng là hợp tình hợp lý thôi.Bởi vì Lý Giang thuộc hệ của Doãn Bảo Thanh, mà đầu năm nay, Doãn Bảo Thanh vì vụ án gian lận hoạt động chi giáo đã nghỉ hưu trước, chỗ dựa lớn nhất của Lý Giang không còn, tiếng nói mất uy, trước kia đi theo Bành Thiếu Hùng còn có chút vẻ minh hữu, có thể ngồi ngang hàng, hiện giờ thì không được nữa rồi.Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Bành Thiếu Hùng cũng không được chặt chẽ như trước, nên bắt đầu giữ trạng thái trung lập.Hắn chọc không nổi Liễu Tuấn mà.Tiếp theo đó, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung, Thạch Trọng lần lượt biểu thị tán đồng, vốn cho rằng phải thương thảo vất vả kết quả chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã được toàn phiếu thông qua.- Được rồi, nếu như mọi người đã tán đồng phương án gộp xã này, như vậy cứ theo đó báo cáo lên tỉnh và thành phố!Bành Thiếu Hừng nói rồi liếc mắt nhìn Liễu Tuấn một cái.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Tiếp thao đó là bàn luận phương diện kiến thiết kinh tế, đều là do Liễu Tuấn đề ra, toàn là vấn đề kinh tế thuần túy, từ Bành Thiếu Hùng trở xuống không, mọi người quá nửa là không tùy tiện phát biểu ý kiến, chỉ có Thạch Trọng thi thoảng bổ xung vào câu, sự thực chứng minh, Liễu Tuấn làm kinh tế rất giỏi, người khác phải nhọc lòng làm gì?Đương nhiên nếu như liên quan tới việc làm hạng mục cụ thể thì lại là một tình cảnh khác rồi, mọi người hăng hái phát biểu, nhất là khi xác định người chủ trị hạng mục kiến thiết, thì càng không tùy tiện “khách khí”.Trong chuyện đó có liên quan tới xung đột lợi ích nhất định mà lại.Tuy nói hiện giờ hai người đúng đầu huyện ở phương diện làm kinh tế rất giỏi, cũng khống chế rất tốt cán bộ phía dưới không những tay lung tung, nhưng chuyện lớn không dám làm loạn chuyện nhỏ thì thế nào cũng có.Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn có liêm khiết tới đâu cũng không thề chặt đứt hoàn toàn đường phát tài của người khác.- Bí thư Viên Triêu, tôi phản ánh một tình huống với đồng chí.Thảo luận kiến thiết kinh tế xong, Liễu Tuấn nói với Khâu Viên Triêu.- Mời huyện trương rnói.Khâu Viên Triêu không đẻ ý lắm tới chuyện ki thiết kinh tế, người ở hội trường, còn linh hồn phiêu diêu mây gió rồi, đột nhiên bị Liễu Tuấn điểm danh, liền giật mình đánh thót một cái.Liễu Tuấn nói:- Hiện tượng trộm cắp ở nông thôn hiện giờ rất nghiêm trọng, nghe nói rất nhiều quần chúng bị đánh cắp mất gà vịt.Đây là tin tức tình báo có được khi ăn cơm ở nhà cụ Mai.Nghe nói ở thôn bọn họ, thường xuyên bị mất gia cầm, rất nhiều hộ ấp trứng, gần như trong một đêm bị trộm cắp sạch sẽ, Mai Văn Hoa rất hoài nghi có một đám trộm cắp “hành động thống nhất”.Nếu không hiệu suất không thể cao như thế.- Vâng, tôi lập tức sẽ phái người đi điều tra.Thì ra là chuyện này, Khâu Viên Triêu thở phào, vội vàng bày tỏ thái độ.Sau khi tan họp, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đi trước, tiếp theo đó là Lý Giang, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung, rồi mới tới các thường ủy khác, đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ, đó là điều cần phải rất chú ý.Bành Thiếu Hùng đề nghị:- Huyện trưởng, tới chỗ tôi ngồi một lát nhé.Liễu Tuấn gật đầu.Dự thảo gộp xã đã bàn xong, tiếp theo là thương thảo điều phối cán bộ rồi, nhất là việc bố trí nhân viên chính thức của hai mươi mốt xã thị trấn, cần phải được xác định sớm, nếu không thì bước tiếp theo của xóa khu gộp xã không thể nào thực hiện được.Những ngày qua Bành Thiếu Hùng, Lục Hương Mai, Trân Chí Quang, những cán bộ huyện ủy nắm quyền điều phố cán bộ cửa nhà đã bị chen lấn nứt ra rồi, nhưng thành viên huyện ủy khác, cũng khách khứa chật nhà.Chỉ có gian phòng số ba của nhà khách Thiên Nga không có ai đặt chân tới.Ai mà dám chứ!Vị huyện trưởng này có sở thích “tao nhã” là đưa người tặng quà vào nhà lao đấy.Những thường ủy khác, đặc biệt là Bành Thiếu Hùng, cho dù không hề tham tiền, ít nhất cũng không “hung ác” như vậy, hơn nữa những lễ vật nhỏ như trè thuốc thì Bành Thiếu Hùng vẫn thu, điều này khiến cho người ta nhìn thấy một tia hi vọng.Theo lý mà phân tích, Liễu Tuấn làm như thế là không được “lòng dân”, ít nhất là không được “lòng quan”, anh thanh liêm chính trực, được, chúng tôi chọc không được nhưng tránh được!

Thế này không phải là đem cán bộ đẩy hết sang phía Bành Thiếu Hùng sao?Đạo lý này Liễu huyện trưởng hẳn là phải biết chứ?Liễu huyện trưởng biết, nhưng “ngài” chẳng bận tâm.Người ta là nha nội, có người cha tốt với nhạc phụ tốt bảo hộ, không coi đám tôm tép ở nông thôn các ngươi vào trong mắt, đắc tối với các ngươi thì sao nào?

Cắn ta hả?Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của các cán bộ bình thường thôi, một số người đặc biệt tinh minh thì lại nhìn ra một số đạo lý.Liễu huyện trưởng gần đây tần suất xuống cơ sở ngày một cao, tần suất triệu kiến cán bộ cơ sở cũng ngày một cao, hơn nữa những cán bộ được triều kiến, đều là những người biết làm kinh tế.

Ví như Mai Văn Hoa, cơ bản đã thành tâm phúc của Liễu huyện trưởng, chẳng có chuyện gì cũng chạy tới phòng làm việc của Liễu huyện trường thì thà thì thụt.Có người thậm chí khẳng định, bí thư đảng ủy của thị trấn Ngũ Lý Kiều mới ngoài Mai Văn Hoa ra thì không thể là ai khác.Đừng có thấy huyện trường không quản cản bộ, phương án “phân phối lại quyền lực” lần này, không được Liễu huyện trưởng gật đầu, Bành bí thư cũng chịu chết!

Ở truyện lớn như vậy, nhất định phải lên thường ủy, mà ở thường ủy thì Liễu hệ chiếm quá nửa số ghế rồi.Phóng chừng trong hai mươi mốt xã thị trấn mới này, trừ thị trấn Thành Quan ra, mũ ô sa của hai mươi người đứng đầu khác, đều sẽ hình thành một phân phối hợp lý giữa Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.Ở dưới tình huống bình thường, bí thư sẽ nắm nhiều hơn một chút, chia “ 7- 3” với huyện trưởng!

Bí thư uy thế ví như Phương Triêu Dương trước kia, thì có một thôn cũng chẳng chia.Nhưng quy luật này không dùng với Liễu Tuấn được.Chia năm năm.Đó là cách nhìn nhất trí của các quan viên huyện Ninh Bắc.Bởi thế, cho dù không ai dám đi tới phòng số ba nhà khách Thiên Nga, nhưng gần như đạp bằng cửa nhà Phan Tri Nhân và Dịch Hàn.Mọi người đều nhìn ra, chân chính có thể nói chuyện trước mặt Liễu Tuấn, chỉ có Dịch Hàn và Phan Tri Nhân, đặc biệt là Dịch Hàn, bản thân mặc dù chỉ là một phó giám đốc công ty than cấp phó khoa, nhưng mà người ta là bạn họ của Liễu huyện trưởng, Trương Hiểu Mạn lại theo sát bí thư tiền nhiệm Bạch Dương.Với quan hệ mật thiết giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn như thế, giả thiết có thể dánh tiếng với Liễu Tuấn thì cơ bản là anh muốn vị trí nào là được vị trí đó rồi.Chỉ có điều muốn thuyết phục được Phan Tri Nhân và Dịch Hàn cũng chẳng phải là chuyện dễ.Nhất là Dịch Hàn, đúng là giống Liễu Tuấn y hệt, đao thương bất nhập, cho dù là một điếu thuốc một bình rượu cũng không hề khách khí chối từ, bất kỳ ai nhắc tới vấn đề điều phối cán bộ, là lập tức bị hắn nghiêm mặt chặn lại.Tới phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, thư ký vội rót trà nước cho hai vị lãnh đạo.Bành Thiếu Hùng khách khí nói:- Huyện trưởng khoảng thời gian này vất vả rồi.Liễu Tuấn cười:- Cũng chẳng vất vả lắm làm tuần tự từng bước thôi.Bành Thiếu Hùng nói đùa:- Khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi, nếu như đồng chí làm thế gọi là tuần tự từng bước, thì chúng tôi chẳng phải là tiêu cực chây lười sao?Liễu Tuấn mỉm cười, cầm chén trà lên uống.Bành Thiếu Hùng lấy thuốc lá ra mời, Liễu Tuấn ngăn lại lấy thuốc lá Trung Hoa ra nói:- Hút của tôi đi.- Đồng chí là triệu phú, không tự giác một chút cứ phải để tôi nhắc nhở.Bành Thiếu Hùng cười ha hả, không khí rất hòa hợp.Có điều Liễu Tuấn biết, đề tài tiếp theo chẳng thể nhẹ nhàng được.Ở vấn đề nhân sự trọng đại, Bành Thiếu Hùng khẳng định phải giữ vững giới hạn của bí thư.

Chương 598: An bài nhân sự- Huyện trưởng, bộ khung cơ bản đã được định xong rồi, vấn đề an bài nhân sự cụ thể, chúng ta bàn một chút nhé.Ngữ khí của Bành Thiếu Hùng vẫn rất thoải mái, không hề có chút nghiêm trọng nào.Liễu Tuấn cười:- Người đứng đầu đảng chính phủ của hai mươi mốt xã thị trấn, lượng công việc rất lớn đấy.Bành Thiếu Hùng cũng cười.Phải nói thái độ này của Liễu Tuấn nằm trong dự liệu của hắn rồi, tình huống của huyện Ninh Bắc có khác với các huyện khác.Thông lệ bí thư quản mũ ô sa không làm được ở đây, Liễu Tuấn cũng không khách khí giả dối với hắn, song thái độ thẳng thắn ngược lại làm trong lòng Bành Thiếu Hùng thanh thản hơn.Bành Thiếu Hùng dựa vào “đấu tranh” để lập nghiệp, đấu tới Phương Triêu Dương thì thánh mà lại thành bại, có thể thấy đấu tranh cũng chẳng phải chuyện hay gì, tốn sức mà chẳng lợi, có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề là tốt nhất, hắn chẳng muốn đấu tranh với Liễu Tuấn một chút nào.Độ nguy hiểm quá lớn mà.- Có mấy vị trí, tôi thấy không cần thiết phải động tới, như Trương An Nhiên bí thư khu Bình An, lão Chu của khu Đại Đường.Nếu như Liễu Tuấn đã thẳng thắn, Bành Thiếu Hùng cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn để, chỉ ra mấy cái tên, mấy khu này sau khi gộp lại vẫn là khu công sở.Trương An Nhiên từ cục trưởng cục tài chính huyện điều tới làm bí thư khu ủy khu bình an, lão Chu là bí thư của khu Đại Đường cùng khu trưởng và các bí thư khủy ủy khác đều là cán bộ cấp chính khoa tư cách lão thành rồi, sau khi xóa khu gộp xã, vẫn đảm nhận người đứng đầu hành chính và đảng ủy là một sự an bài hợp lý.Nếu cưỡng ép điều động ngược lại tạo thành ảnh hưởng không tốt, gây bất lợi cho công tác.Bành Thiếu Hùng đưa mấy người này ra trước cũng là có nguyên nhân, hắn đoán chừng, giữ lại mấy người này Liễu Tuấn sẽ không phản đối lắm, như vậy sẽ có một mở đầu tốt đẹp, nếu không vừa mới mở đầu hai người đã nảy sinh mâu thuẫn, thì cuộc nói chuyện phía sau sẽ không có cách nào tiến hành được.Sách lược này của Bành Thiếu Hùng tương đối hiệu quả, cơ bản mấy người mà hắn nói ra Liễu Tuấn cũng tán thành, chỉ có lão Chu của khu Đại Đường là Liễu Tuấn có cái nhìn khác.- Đại Đường là thị trấn trung tâm duy nhất của phí bắc, lão Chu tuổi lớn rồi, kinh nghiệm mặc dù rất phong phú, nhưng chí tiến thủ lại không đủ.Liễu Tuấn thản nhiên nói ra cách nhìn của mình.Khu Đại Đường vốn có bốn xã thị trấn, lần này xóa khu gộp xã, Đại Đường là khu duy nhất không có biến động, bốn xã cũ triệt bỏ hết, chỉnh hợp thành một thị trấn Đại Đường mới, lão Chu đảm nhận chức bí thư khu ủy Đại Đường đã tám năm, chiếu theo lý thì tại chức là điều hợp lý, nhưng như Liễu Tuấn đã nói, lão Chu thù thành có dư, tiến thủ không đủ.Trong phương án xóa khu gộp xã này, Liễu Tuấn vốn có ý đem Đại Đường trở thành trung tâm kinh tế của phía bắc huyện Ninh Bắc, lão Chu không gánh vác được trọng trách này.- Thị trấn Đại Đường cần phải bố trí hai cán bộ trẻ tuổi tinh thông quản lý kinh tế để chủ trì công việc.Liễu Tuấn nói chắc chắn.Bành Thiếu Hùng khẽ nhướng mày lên:- Ý của huyện trưởng là phái ai đi?- Mai Văn Hoa.Liễu Tuấn đáp không chút chần chừ.Bành Thiếu Hùng có hơi ngạc nhiên, nói:- Vậy thị trấn Ngũ Lý Kiều thì sao?Trong lòng hắn sớm đã nhận định Mai Văn Hoa là người đứng đầu thị trấn Ngũ Lý Kiều rồi.Mai Văn Hoa đi theo sát Liễu Tuấn, lại trẻ tuổi có bằng cấp, chính là cán bộ cùng loại như Liễu Tuấn, được đề bạt trọng dụng cũng là hợp tình hợp lý.- Thị trấn Ngũ Lý Kiều để cho Dịch Hàn tới làm.Liễu Tuấn nói bình thản:- Hiện nay ông ty Hưng Thịnh cơ bản đã đi vào quỹ đạo bình thường, chế độ công khai hóa minh bạch hóa tài chính đã tương đối kiện toàn, có thể buông tay được rồi, một công ty lớn như vậy chủ yếu là phải dựa vào chế độ, con người chỉ là một quá trình.Lời này Bành Thiếu Hùng không thích nghe lắm.Không phải là hắn không tán đồng quan điểm “pháp trị” nhưng điều này cũng cần phải có một quá trình, Bành Thiếu hùng cho rằng, ít nhất với mức độ tố chất của quần chúng cán bộ cơ sở hiện nay, nhân trị hiểu quả hơn xa pháp trị.Nhưng riêng về công ty than Hưng Thịnh, đúng là có điều kiện pháp trị rồi, vào cuối năm ngoái, chính phủ huyện và công ty Chấn Trung đạt thành hiếp nghị mức độ tham dự quản lý và mở rộng công ty Chấn Trung, từ Hồng Kông đưa vào một số nhân viên quản lý chuyên nghiệp, đảm nhận chức v cao tầng của công ty than Hưng Thịnh, không những tài vụ công khai hóa, quyết sách quản lý trọng đại cũng cố gắng công khai hóa minh bạch hóa nhiều nhất có thể, tiếp thụ sự giám sát của chính phủ huyện và toàn bộ nhân viên công ty.Giá trị sản lượng và lợi thuế sáu tháng đầu năm nay, đã vượt qua con số toàn năm ngoái, thực sự gánh vác được nửa giang sơn tài chính cho huyện, hiệu suất, hiệu quả của nó hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng trầm ngâm nói:- Dịch Hàn à?

Đồng chí này đâu có kinh nghiệm quản lý địa phương.Vốn hắn định nói Dịch Hàn quá trẻ, nhưng vị huyện trưởng trước mặt đây lại còn trẻ hơn, nên phải nuốt trở lại những lời đó.- Hơn nữa tính cách của đồng chí Dịch Hàn quá thẳng, không thể điều hòa được quan hệ xã giao phức tạp ở thị trấn.Lo lắng của Bành Thiếu hùng không thể nói là không có đạo lý, Dịch Hàn như một con lừa ương bướng, mà sau khi xóa khu bỏ xã sẽ phải đương đầu với rất nhiều vấn đề lớn, nhất là dư dôi ra cả một đống cán bộ ăn lương không.Rất nhiều cán bộ cấp phó khoa không được an bài vị trí, khó tránh khỏi phải tăng thêm nhiều cấp phó trong những xã thị trấn mới, loại tính quá thẳng của Dịch Hàn liệu có thể đối phó được không?Liễu Tuấn cười nói:- Chính vì thế nên tôi mới đưa Dịch Hàn tới thị trấn Ngũ Lý Kiều mà không phải là thị trấn Đại Đường.Bành Thiếu Hùng liếc y một cái:- Nguyện nghe kỹ hơn.Để xem đồng chí Tiểu Liễu có thể nói ra được lý do gì đây.- Thị trấn Đại Đường cơ sở tương đối kém, lại xa xôi, quan hệ địa phương phức tạp.

Mai Văn Hoa tới là hợp lý, kinh nghiệm của đồng chí này phong phú hơn một chút.

Còn thị trấn Ngũ Lý Kiều tương đối giàu có, một số cán bộ cá biệt tay chân không sạch sẽ, Mai Văn Hoa ở phương diện phản hủ xướng liêm thiếu chút mạnh mẽ, Dịch Hàn vừa khéo thích hợp, để đồng chí đó xuống, có thể trấn áp những kẻ tay chân dơ bẩn kia.Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống một ngụm, nói rất bình tĩnh.Bành Thiếu Hùng trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu nói:- Nếu như huyện trưởng coi trọng đồng chí ấy thì thử một chút xem.Lời nói của Bành Thiếu Hùng có lưu lại chút đường lùi, vạn nhất không được thì có thể rút Dịch Hàn về, hợp tác với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng cũng có giới hạn của mình, đó là thân là bí thư huyện ủy, không thể nhân nhượng vô nguyên tắc trong việc điều chỉnh cán bộ.- Còn về phía lão Chu, tuổi đúng là lớn rồi, điều ông ấy về cơ quan trực thuộc huyện đi, có thể an dưỡng tốt hơn.Liễu Tuấn gật đầu tán thành, lại uống một ngụm trà nữa rồi nói:- Bí thư, tôi cho rằng lần điều phối cán bộ này, chủ yếu nên đi theo hai nguyên tắc.

Thứ nhất là phải lựa chọn cán bộ hiểu kiến thiết kinh tế đảm nhận lãnh đạo các xã thị trấn chủ yếu, nhiệm vụ chủ yếu của đảng ta là phát triển kinh tế mà.

Điều thứ hai là tinh giản nhân viên, những nhân viên lâm thời nông thôn chiêu mộ, thanh lý hết, không dùng nữa.

Trong chuyện này có thể sản sinh ra một số vấn đề.Bành Thiếu Hùng nhìn Liễu Tuấn rất chú ý.- Đó chính là sau khi phát tiền trở cấp, nói không chừng sẽ lại dùng đủ các loại cớ để triệu hổi trở về, chuyện này cần phải quản lý thật nghiêm.

Trên nguyên tắc là tuyệt đối không thuê nữa, ở dưới tình huống hết sức đặc thù, ít nhất cần một trong hai chúng ta ký tên mới được nhận.

Đương nhiên lấy bí thư làm chính!

Bí thư thấy thế nào?- Ừ, tôi đồng ý.Tiếp theo hai người lại thương lượng vấn đề bố trí các cán bộ của mấy xã thị trấn trọng yếu khác, có tình huống một hai cán bộ làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, theo điều ý biết thì Bành Thiếu Hùng đáng lẽ phải rất không ưa những cán bộ đó, qua lại cũng không mật thiết lắm, hiện giờ lại đề ra gánh vác trọng trách, đoán chừng lầ phải chiếu cố tới một số quan hệ, nói không chừng là nhân vật lớn nào đó ở trên tỉnh thành phố đánh tiếng.Chuyện này cũng khó tránh được.Bất quá Liễu Tuấn cũng chuẩn bị đường lui, giống như điều Bành Thiếu Hùng vừa nói, đó là thử chút đã.Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thương lượng, đều là an bài chức vụ chính đảng chính phủ xã thị trấn, còn về các chức phó, tạm thời còn chưa được đưa lên.

Hơn nữa những thành viên huyện ủy khác, đặc biệt là Lục Hương Mai và Thạch Trọng, cũng phải để lại mấy vị trí cho bọn họ sắp đặt.Liễu Tuấn nhớ ở kiếp trước có xem tiểu thuyết nói về quan trường, bên trong nói an bài cán bộ giống như phân chia củ cải vào năm mới, anh một củ cũng phải cho tôi một củ.Thực ra cái gọi là thỏa hiệp cân bằng, cũng chẳng khác gì chuyện phân chia củ cải đó.Người ở trong thể chế, dù mạnh như Liễu nha nội, cũng phải tuân thủ quy tắc cơ bản.Củ cải lớn nhất tất nhiên là phải chuyển về nhà Bành Thiếu Hùng và Liễu nha nội rồi, còn củ cái nhỏ, thế nào cũng phải để lại cho người khác mấy củ.Ăn một mình đau tức mà lại.Nói tóm lại cuộc thương lượng lần này của hai người trên cơ bản ý đồ hai bên đầu được thực hiện.Thế là rất tốt, hợp tác vui vẻ mà!Liễu Tuấn một mình ở huyện Ninh Bắc, cơm nước đôi khi không đúng giờ lắm, có khi làm việc liên tục ngày đêm, ăn uống đối phó luôn ở phòng ăn nhỏ, no bụng là được, còn rảnh rổi một chút thì trở về nhà khách Thiên Nga ăn cơm, gọi phục vụ đưa lên gian phòng số ba.Ăn cưm xong xem thời sự, xử lý công vụ, nói điện thoại với mấy hồng nhan tri kỷ, trêu chọc cô bé Nhạc Nhạc qua điện thoại nghe cô bé “ê a”, sống ung dung vui vẻ.Thương lượng an bài nhân sự là chuyện rất hao tổn đầu óc, tồn kém thời gian, bất giác đã tới lúc hết giờ làm.Sắc trời bên ngoài đã sắp tối rồi, Bành Thiếu Hùng xem đồng hồ, vội nói:- Ái chà, đã muộn như thế này rồi, chẳng trách mà bụng sôi ùng ục.

Thế nào huyện trưởng, tới nhà tôi ăn cơm nhé, nếm thử tài nghệ của chị dâu xem.- Hà hà, thôi tôi chẳng đi làm người thứ ba cản đường thì hơn.Liễu Tuấn mỉm cười nói.- Xem huyện trưởng nói gì kìa, chúng tôi là vợ chồng già cả rồi, có gì mà người thứ ba chứ.- Thôi thôi, tôi không quấy rầy bí thư hưởng niềm vui gia đình, tôi cứ về nhà khách Thiên Nga ăn vậy.- Được!

Nhà khách sơn hào hải vị gì cũng có, dù sao huyện trưởng có tiền, ăn nữa cũng chả nghèo đi được.Bành Thiếu Hùng nói đùa.Sau khi hai người nói lời tạm biệt, Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Nga, lấy chìa khó ra mở cửa thì phát hiện cửa phòng khép hờ, hẳn là phục vụ đang dọn dẹp phòng, Liễu Tuấn không để ý lắm, nhưng đầy cửa vào lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc Chương 599: Có Người Mắng AnhMỹ nhân với dáng ngọc đang bước vào phòng ba nhà khách Thiên Nga không phải là Tống Giai hay sao? chính là nhân viên phục vụ của phòng ba nhà khách này.

Bây giờ là nhân viên của sở công thương huyện.LiễuTuấn thực sự không ngờ còn có thể gặp Tống Giai tại căn phòng số ba này.“Sao cô lại đến đây?”

LiễuTuấn sau những giây phút ngạc nhiên cũng đã trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế sofa nói.

LiễuTuấn nhìn cô ta mong có lời giải thích.Anh ta không có thiện cảm với Tống Giai, căn phòng số ba này như là nhà của anh ta, không phải ai nói muốn vào thì có thể chạy vào được? thế không phải là quá hỗn loạn hay sao.“À, là thế này, tôi muốn đến đây chơi, chị cả Cung nói, có việc cần về nhà.

Tôi…. tôi đến giúp chị ấy thu dọn phòng cho anh, còn giặt quần áo nữa, máy giặt giặt không sạch”.

Tống Giai nói, hai tay nắm chặt vào nhau, cúi thấp đầu, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Tuấn thì liền cúi thấp đầu hơn.Chị Cung là nhân viên phục vụ thay cho Tống Giai, cũng chính là đồng nghiệp trước đây của Tống Giai.Liễu Tuấn cười, lạnh nhạt nói: “Giai Giai, cô chẳng biết nói dối gì cả”“Tôi!”

Tống Giai hơi luống cuống, lắp bắp nói.

Người này sao lại có thể nhìn thấu tâm gan người khác như vậy chứ, chỉ sau mấy câu đã biết là đang nói dối rồi.“Tôi...tôi chính là triệu...”

Tống Giai quả thực rất sợ Liễu Tuấn.“Đừng cuống, ngồi xuống đi.

À, đúng rồi, giúp tôi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm đi, tôi đói rồi!”

Liễu Tuấn chẳng thèm để ý đến Tống Giai có lập tức đi hay không.

Ngày hôm nay không phải là lần đầu tiến đặt chân đến huyện Ninh Bắc, chỉ e rằng người khác sẽ lấy chuyện này mà làm khó mình, dù sao Liễu Tuấn cũng chẳng muốn tự mình mua thêm phiền phức.Thấy Liễu Tuấn nhờ làm việc, Tống Giai lập tức nhanh nhẹn hẳn lên, đây mới thật sự là bản tính của Tống Giai.Tống Giai cũng đã quen với những thói quen của Liễu Tuấn cho nên chẳng cần anh ta dặn dò thì Tống Giai cũng biết khẩu vị của Liễu Tuấn như thế nào.Nhưng thực sự cuộc điện thoại này cũng làm cho nhà bếp kinh ngạc.

Sao vậy, Tống Giai lại được điều trở về sao?“Huyện trưởng Liễu, tôi, tôi rót nước cho anh nhé?”

Gọi xong điện thoại, Liễu Giai liền vội vàng chạy lại đứng nghiêm chỉnh, thấy trước mặt Liễu Tuấn chưa có gì liền nghĩ ngay đến thói quen thích uống trà của Liễu Tuấn, rồi lại vội vàng chạy đi pha trà mời Liễu Tuấn uống, sau khi nhấc tách trà uống xong, Liễu Tuấn cười nói: “Ngồi đi”“Vâng”Tống Giai ngồi xuống một bên ghế sofa, khép hai chân, tay đặt lên đùi, mặt cúi xuống.Liễu Tuấn lại cười.“Sao phải căng thẳng thế?

Tôi đâu có ăn thịt cô!”

“Không phải, không phải”Tống Giai khua khua đôi tay trắng của mình.

Khuôn mặt lộ ra chút kinh ngạc.Liễu Tuấn hơi cau mày.Động thái nhỏ nhưng cũng đủ làm cho Tống Giai “Chột dạ”, nhưng trước đó, vẫn rất cần thận “Mặc cả” với Liễu Tuấn: “Huyện trưởng Liễu, tôi, tôi nói..anh đừng mắng tôi”Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Nói hay không tùy cô, mắng hay không kệ tôi”Tống Giai mím chặt môi, trong lòng thầm rủa 1 câu: tên khốn khiếp!Cô ta đương nhiên không biết, cho dù với tư cách là huyện trưởng hay một người đàn ông thì Liễu Tuấn ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp.

Đương nhiên, cũng khó tránh từng bị thế, nhưng người đó không phải là Tống Giai.“Ừm” huyện trưởng Liễu, kì thực, tôi đến nói cho anh biết, có người mắng anh”Tống Giai nói.“Mắng tôi?”

Nụ cười của Liễu Tuấn vụt tắt.Với tư cách là huyện trưởng, không bị người khác mắng chửi sao được.

Tống Giai đã lại chạy đến đây nói cho Liễu Tuấn, chẳng qua lại có ý chuyển đổi tư tưởng, Liễu Tuấn cũng có chút cảm kích với ý trọng tình của Tống Giai.

Tự mình giúp Tống Giai một tay, trong mắt của cô ấy có lẽ Liễu Tuấn là người tốt!

Nghe người có người mắng, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.“Vâng, anh đừng cười tôi, anh cười là tôi cảm thấy sợ hãi!”

Tống Giai mím môi nói.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Cười liền làm người ta thấy sợ hãi, cái logic này thật lạ.

Không ngờ người có bao nhiêu kiến thức như Liễu thạc sĩ này vậy mà trong mắt người khác lại giống như “Hổ báo”!“Là như thế này, Điền Hồng Quân, anh biết chứ?”

Tống Giai nói tiếp.Liễu Tuấn gật đầu.Điền Hồng Quân mà Liễu Tuấn không biết mới là lạ, người này vì tạo chứng cứ giả cho Liễu Tuấn và Bạch Dương mà bị tống giam.

Chính vì việc này mà không lâu trước đây đã bị kết án chung thân.Vì cái tên Điền Hồng Quân, mà thời gian gặp mặt của Liễu Tuấn và Bạch Dương trong thời gian này đã rút ngắn đi.Theo tính cách của Liễu Tuấn, thì lẽ ra đã xử lý hắn ta rồi!

May mà nha nội Liễu Tuấn này không phải đã mất hết nhân cách cần có của chốn quan trường.“Sau khi ông ta chịu phạt, người nhà ông ta rất bi thảm”’Ánh mắt của Tống Giai nhìn Liễu Tuấn với vẻ hơi rò xét.Đang trong lúc vấn đề đang đi vào hồi chính thì có tiếng gõ cửa của nhà bếp mang thức ăn đến, cả ngày hôm này nhân viên của nhà khách Thiên Nga, từ trên xuống dưới đều biết huyện trưởng Liễu ăn khỏe cho nên đã mang đến một bàn đầy thức ăn gồm 4 món 1 canh vô cùng thơm ngon.Nhân viên mang thức ăn đến trông thấy Tống Giai thì cảm thấy rất ngạc nhiên, vội vàng đặt thức ăn xuống và đi ra ngoài.Với những lời đồn đại về việc trời không hay quỷ không biết giữa huyện trưởng Liễu và Tống Giai, mọi người thật sự rất biết giữ ý.

Việc như thế này, có thể không dính vào thì cố gắng không dính vào, làm không xong khéo thành “Cái gai” trong mắt của huyện trưởng Liễu!Quả thật những người như Điền Hồng Quân và Lữ Vượng Hưng rất thảm.Không đợi Liễu Tuấn dặn dò, Tống Giai liền lấy cơm cho Liễu Tuấn, lại còn đặt bát đũa vào tay Liễu Tuấn.

Công việc của người giúp việc thì Tống Giai cũng đã quen rồi, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.Liễu Tuấn cũng thật sự đang rất đói, cầm ngay bát cơm ăn.“Cô nói, người nhà của Điền Hồng Quân làm sao?”

Liễu Tuấn vừa ăn vừa hỏi.“Chị Lương vợ của Điền Hồng Quân, Lương Diệu Hương, vốn đang làm tại sở công thương chúng tôi, trước đây chị ấy làm bên văn phòng nhưng sau khi Điền Hồng Quân xảy ra chuyện, một phần tiền hối lộ cũng qua tay chị ấy cho nên bị viện kiểm soát nói đồng phạm, tuy không kết án, nhưng sở đã khai trừ chị ấy, những thứ trong nhà cùng bị tịch thu, hiện nay con trai con gái chị ấy chẳng có chỗ nào mà ở cả”Khi Liễu Tuấn ăn cơm, Tống Giai cảm thấy rất thoải mái.

Có lẽ Tống Giai thấy chỉ có những lúc như thế này Liễu Tuấn mói giống như người bình thường!

Huyện trưởng giống như người bình thường, đều phải ăn cơm.Những lúc Liễu Tuấn ngồi nghiêm chỉnh dù cười hay cau mày thì Tống Giai đều cảm thấy đáng sợ.Bị nghi tòng phạm rồi bị đuổi việc, lại vì Điền Hồng Quân nhận hối lộ mà bị tịch thu tài sản, đầy đều là những việc thuộc lẽ phải.

Liễu Tuấn cũng có thể hiểu, không có chỗ ở thì “Đã sao?”

Liễu Tuấn nghĩ.“Trước đây Điền Hồng Quân sống tại ký túc cá của sở giám sát, phạm tội thì đuổi nhà người ta ra đường”Tống Giai bức xúc nói.Liễu Tuấn gật đầu lại gắp thức ăn không nói gì.Tống Giai lại bắt đầu thấy căng thẳng không biết trong đầu Liễu Tuấn đang nghĩ gì, tất cả cán bộ của huyện Ninh Bắc này đều nói Liễu Tuấn đáng sợ, Tông Giai cũng cảm thấy như vậy, chỉ cần đứng cạnh Liễu Tuấn là thấy đáng sợ rồi.

Nhưng cách 1 thời gian dài không gặp Liễu Tuấn, Tống Giai lại thấy nhớ, chỉ cần nghe tin tức của a Liễu Tuấn trên thời sự cũng cảm thấy tốt.Thật không biết người đàn ông này có sức hút gì nữa.Cũng có lúc Tống Giai đã suy nghĩ mình không phải đã yêu huyện trưởng Liễu.

Chẳng qua mỗi lần chỉ nhớ đến 1 chút, rồi lại thôi bắt mình nghĩ đến những cái khác.Việc này hoàn toàn không có khả năng xảy ra tốt nhất đừng nên suy nghĩ.Liễu Tuấn nhanh chóng ăn xong bát thứ nhất, đưa bát cho Tống Giai, Tống Giai vội vàng lấy bát mới cho Liễu Tuấn.“Không phải họ đã thực hiện chính sách phòng đổi phòng rồi sao?”

Liễu Tuấn hỏi.Sau khi thực hiện chính sách phòng đổi phòng chính là mua nhà tập thể, Liễu Tuấn ra sức thực hiện việc thực hiện xây dựng phòng ốc và những phòng mang tính thương nghiệp.

Đây là bước thức nhất trong chính sách, Liễu Tuấn tính trong 3 năm, phát động chế độ cải cách nơi ở, mục đích lâu dài chính là xây dựng những khu nhà cho thuê và những khu nhà với giá bình dân.

Tuy huyện nền kinh tế của huyện Ninh Bắc không phát đạt nhưng cũng chẳng thể nói nên được rằng nó sẽ cứ mãi nghèo nàn lạc hậu như vậy.

Một khi nền kinh tế đi vào giai đoạn phát triển thì những việc xây dựng nhà giá cao hay nhà với giá cao trên trời cũng chẳng có vấn đề gì, tất cả những khả năng này đều có thể xảy ra với huyện Ninh Bắc.

Liễu Tuấn nhất định phải thực hiện đến cùng, có gắng để xây dựng nền tảng cho nó.

Đây là một công trình lớn có lợi cho con cháu sau này.“Điều này tôi cũng không rõ, theo lời của chị Lương thì việc mua nhà chẳng qua cũng chỉ là người của cục an ninh giám sát nói mà thôi, tiền mua nhà cũng chính là từ việc tịch thu hối lộ mà ra, cũng không nhận được”Tống Giai nói với giọng có chút phẫn nộ.Con người đều có cảm giác đồng cảnh với hoàn cảnh của người khác.Liễu Tuấn vẫn tiếp tục ăn, không nói thêm câu nào nữa.

Một loáng thì cả bàn ăn cũng đã được Liễu Tuấn ăn hết.

Bốn món một canh cũng chẳng thể làm khó Liễu Tuấn, ăn xong liền cảm thấy thoải mái.Tống Giai thì luôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tuy Liễu Tuấn ăn khỏe nhưng nhiều thức ăn như vậy đủ ăn trong hai ngày vậy mà Liễu Tuấn có thể ăn hết, cũng khó tránh làm cho Tống Giai cảm thấy kinh ngạc.Liễu Tuấn châm thuốc hút liếc sang nhìn Tống Giai.

Tống Giai giống như tỉnh lại sau giấc mộng, vội vàng thu dọn bát đũa.“Nhưng việc này, sao cô lại biết?”

Đợi Tống Giai thu dọn xong Liễu Tuấn mới hỏi.“Dạ, Lương Diệu Hương trước đây cùng làm văn phòng tại sở thương mại với tôi mà cũng thường xuyên đến đó mắng chửi là cần có việc làm, cần có cơm ăn, còn…còn mắng anh với những lời lẽ rất khó nghe” Chương 600: Trọng Án Cưỡng DâmTống Giai liếc trộm Liễu Tuấn để xem xét thái độ của Liễu Tuấn thế nào.“Lương Diệu Hương này là người rất ghê gớm, cũng đã đắc tội với vô số người ư?”

Liễu Tuấn hỏi.Người ta ra tay “Thanh toán” Lương Diệu Hương nhất định phải có lý do của mình chứ không thể chỉ đơn giản là “Chấp hành chính sách” đâu!“Cô ta ư, hơi mạnh mẽ, nhưng cũng không hề ai cũng đắc tội, nhưng với tôi thì tôi thấy chị ấy rất đáng thương, cho nên muốn đến tìm anh, tôi biết anh là người tốt”Nói đến đây, hai má của Tống Giai liền đỏ hồng lên, nhưng đáng tiếc là Liễu Tuấn chẳng hề quan tâm đến.

Liễu Tuấn hơi cau mày, đang định lên tiếng thì có chuông điện thoại vang lên.“Alo, tôi Liễu Tuấn xin nghe?”

Liễu Tuấn nhấc máy điện thoại lên nghe.“Huyện trưởng, tôi là Khâu Viên Triêu!”

Giọng nói của Khâu Viên Triêu có vẻ hơi vội vàng.“Có kẻ cưỡng dân và…”

Khâu Viên Triêu nói.Liễu Tuấn lặng yên lắng nghe Khâu Viên Triêu nói rõ hơn.

Nói đến những vụ án liên quan tới vụ án cưỡng dân không phải là việc bí thư ủy ban chính trị pháp luật thông báo cho huyện trưởng ngay trong đêm thế này?”

Trước đây khi Phương Triêu Dương còn đương nhiệm thì tình hình trị an của huyện này cũng chẳng có chút gì lạc quan cả, ngay cả Bạch Dương với vai trò của một bí thư đi ăn cơm quán với Liễu Tuấn cũng thiếu chút nữa là bị mấy tên côn đồ động tới.

Nhưng đó là những chuyện của hai năm về trước còn hiện nay thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.Nghe giọng nói của Khâu Viên Triêu còn có chút nội tình bên trong đó nữa.“Ừ kẻ bị tình nghi trong vụ án này là Lý Quốc Khánh, là cháu của phu nhân chủ nghiệm Chu Quốc Trung”Khâu Viên Triêu nói.Liễu Tuấn nheo mắt.“Tình hình thế nào nói đi!”

Liễu Tuấn bình tĩnh nói.“Lý Quốc Khánh này là kẻ cầm đầu của những tên nổi loạn, tên gọi khác của hắn là “Quốc bảo”“Nếu như là chuyện hằng ngày thì nghe xong hai chữ “Quốc bảo” này anh ta sẽ bật cười, nhưng bây giờ thì không thể cười nổi nữa.Theo những thông tin mà Khâu Viên Triêu cung cấp về Lý Quốc Khánh này thì ông cha anh ta đã mở công ty vật liệu xây dựng tại nơi này do những năm gần đây ngành xây dựng phát triển nhanh chóng cho nên họ kiếm được rất nhiều tiền cũng được coi là đại gia của nơi đây.

Trong nhà lại chỉ có hắn là quý tử cho nên cũng khó mà tránh được sẽ được nuông chiều.

Cậu quý tử này mới hơn hai mươi tuổi thì cả ngày đã cùng đám bạn ăn chơi đua đòi cả ngày dạo phố, tụ tập làm những chuyện xấu xa, chẳng chịu chăm chỉ học hành.

Sở cảnh sát mà bọn họ cũng ra ra vào vào như cơm bữa, thứ nhất là vì nhà hắn có điều kiện, thứ hai nhà có cơ to cha hắn là Lý Quốc Cường sở cảnh sát của sở cũng chẳng biết làm sao hôm nay giăng lưới bắt hôm sau nhận được điện thoại gọi tới thì lại thả ran gay.Khâu Viên Triêu nói Lý Quốc Khánh trước đây cũng đã từng dính dáng đến nhiều chuyện đánh nhau bài bạc, chuyện xấu dính vào cũng không ít nhưng hắn gây ra thì cứ gây ra xong chuyện thì lại đem tiền ra giải quyết, đưa tiền cho người bị hại xem như tiền thuốc thang, chăm sóc thế là lại chẳng có chuyện gi xảy ra nữa. cho nên từ trước đến nay cũng chẳng chịu sự công kích lớn nào cả, lần này hắn lại gây ra án cưỡng dâm này nữa.“Kiều muội”Liễu Tuấn hỏi 1 câu.“Vâng, chính là bên khu cao tân gọi là …kiều muội năm nay 17 tuổi tên là Tần Phượng!

Lý Quốc Khánh cùng mấy tên đồng bọn sau khi trêu ngẹo chán trê thì lại biến thành cưỡng dâm!”

“Cưỡng dâm hay là?”

Nghe mấy người cùng nhau,Liễu Tuấn liền hỏi.Vừa nghe đến đây sắc mặt của Tống Giai liền thay đổi hẳn đi.

Tống Giai không biết đối phương đang nói gì trong điện thoại, chỉ thây sắc mặt của Liễu Tuấn không tốt thi thoảng lại “Ừ, ừ” hai tiếng là có thể biết Liễu Tuấn đang bàn công chuyện.“Tình hình hiện nay cũng chưa thật rõ ràng”Khâu Viên Triêu nói.Liễu Tuấn hiểu ý của Khâu Viên Triêu vì việc này dính dáng đến cả Chu Quốc Trung cho nên Khâu Viên Triêu mới gọi điện đến cho anh ta.“Người đâu?

Đã bắt lại chưa?”

“Bắt lại rồi, cô gái tên Tần Phượng xuất huyết nhiều quá cho nên cũng đã được đưa vào viện rồi”Sắc mặt Liễu Tuấn hơi thay đổi hỏi tiếp: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Đến bây giờ cũng không chắc chắn”“Báo cáo với bí thư Bành đi!”

Liễu Tuấn trầm giọng lại nói.“Vâng!”

Việc này Khâu Viên Triêu nhất định phải báo cáo cho Bành Thiếu Hùng nhưng đầu tiên nhất thiết phải báo cáo cho Liễu Tuấn, việc này theo quy tắc là không đúng.“Giai Giai chuyện mà cô kể cho tôi nhờ cô đi tìm hiểu tình hình, bây giờ cục công an huyện đang xảy ra chuyện tôi phải đi gấp, hôm nay làm phiền cô rồi!”

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống nói với Tống Giai.“Không...không phiền gì cả, vậy tôi đi trước đây”“Đợi một chút, tôi lái xe đưa cô về”Vốn Liễu Tuấn cũng không có ý định định đưa Tống Giai về, nghe điện thoại của Khâu Viên Triêu xong trong lòng Liễu Tuấn lại cảm thấy lo lắng sợ Tống Giai sẽ xảy ra chuyện, kì thực cũng chẳng thể nào mà có thể trùng hợp như thế cả.“Vâng”Tống Giai ngoan ngoãn gật đầu rồi lại liếc trộm Liễu Tuấn với anh mắt rất trìu mến.Vì phải đưa Tống Giai về cho nên Liễu Tuấn liền gọi cho Vương Á bảo Vương Á lái xe lại.

Sau khi đưa Tống Giai về ký túc xá của sở công thương thì xe của Liễu Tuấn mới chạy đến bệnh viện nhân dân huyện.Huyện trưởng đột nhiên thân chinh đến làm cho chủ nhiệm phòng cấp cứu rồi viện trưởng, phó viện trưởng cùng những người khác vội vàng đến đón tiếp, viện trưởng họ Mã năm nay ngoài 40 vội vàng đến chào hỏi và bắt tay với huyện trưởng.Liễu Tuấn liền nhắc tới cô gái mang tên Tần Phượng.“Viện trưởng Mã, tôi hi vọng bệnh viện có thể dốc toàn tâm toàn ý để giữ lấy mạng sống cho cô gái Tần Phượng này”Liễu Tuấn nói với sắc mặt rất nghiêm trọng.Viện trưởng Mã vội vàng đồng ý, sau đó cẩn thận hỏi: “Huyện trưởng Liễu, Tần Phượng này là”Thấy Liễu Tuấn vội vàng đến bệnh viện như vậy, đề nghị có cách cứu chữa tốt và nhanh nhất, làm cho vị viện trưởng này đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người này.Liễu huyện trưởng quê ở thành phố Bảo Châu không thể có quen biết gì được với Tần Phượng được, hơn nữa hai nhà này cũng chẳng thể được xếp ngang hàng với nhau nữa, cho nên viện trưởng Mã mới cảm thấy nghi ngờ.Liễu Tuấn bình tĩnh nói: “Tần Phượng và tôi không có quan hệ gì nhưng chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bệnh viện và bác sĩ, đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng huyện trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực để cứu cô ấy!”

“Mau đi thôi!”

“Được, được”Tuy miệng nói nhưng chân của viện trưởng Mã chẳng nhúc nhích chút nào, ông ta chiụ trách nhiệm chỉ huy điều độ, còn việc tại phòng cấp cứu không thuộc chức trách của ông ta, cho nên ở lại đây nói chuyện với huyện trưởng một lát.

Đây là cơ hội hiếm có đâu phải lúc nào cũng có thể gặp được.“Huyện trưởng Liễu đến văn phòng ngồi chút đi?”

“Không cần đâu viện trưởng Mã, làm vất vả cho mọi người”Nói xong Liễu Tuấn liền bước ra ngoài viện.Không ngờ lại có một vài đôi nam nữ chạy lại phòng cấp cưu khóc lóc.Viện trưởng Mã liền vội vàng chạy lại ngăn cản họ lại.“Này, này mấy cô cậu làm cái gì đấy?”

“Phượng nhi của tôi sao con lại khổ như vậy chứ”Một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ngồi gục dưới ghế khóc lóc thảm thiết.

Bên cạnh còn có mấy người khác vậy quanh viện trưởng hỏi này hỏi nọ, làm ầm ĩ cả phòng bệnh.“Đủ rồi đó, đây là bệnh viện không được làm ồn!”

Tiếng nói lớn của viện trưởng Mã làm cho tất cả mọi người yên lặng lại!“Mấy người rốt cuộc là ai?”

Viện trưởng hỏi.“Ông là...”

Một người đàn ông trung tuổi hỏi.“Tôi là viện trưởng của bệnh viên nhân dân, mấy người có chuyện gì?”

“À, là viện trưởng, xin..cầu xin viện trưởng hãy cứu lấy Tần Phượng nhà tôi, tôi là cha của nó”Người đàn ông trung niên nói với viện trưởng tay nắm chặt lấy tay ông ta.Người đàn ông này cũng khoảng ngoài 40 nhưng nhìn những vết chân chim, nét khắc khổ trên khuôn mặt của ông ta thì có lẽ cũng tầm ngoài 50 tuổi.“Mấy người đừng làm loạn lên nữa, sẽ ảnh hưởng đến công tác cứu chữa của các bác sĩ trong phòng cấp cứu”Viện trưởng Mã thật sự đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhất trong số những người ở đây.Những người còn lại cũng bắt đầu giữ yên lặng, người phụ nữ trung niên kia có lẽ là mẹ của Tần Phượng.

Nghe tiếng khóc của bác ta thật sự rất đau lòng.“Nhà mấy người ở đâu?”

Liễu Tuấn liền đến hỏi thăm cha của Tần Phượng.

Ông tần thấy người thanh niên này tuy còn trẻ tuổi nhưng khí phách lại rất nghiêm nghị, liền trả lời: “Ở thôn Thạch Ngưu”Liễu Tuấn gật đầu.Lúc này có tiếng phát ra từ phía cầu thang.

Khâu Viên Triêu và Tần Minh còn có cả hai cán bộ công an cũng tiến đến.

Tần Minh trước đây là phó sở trưởng của sở Thành Quan sau này Liễu Tuấn đề bạt Tần Minh lên làm sở trưởng sở công an khu Bình An sau đó với những thành tích của mình lại được điều đến làm đại đội trưởng của đại đội trị an của huyện.

Vì hắn là người được Liễu Tuấn đề bạt cho nên Khâu Viên Triêu đương nhiên xem hắn là thân tín để bồi dưỡng.Vụ án này là vụ án hình sự nhưng Khâu Viên Triêu lại đưa Tần Minh đại đội trưởng đến có thể thấy ông ta tín nhiệm hắn như thế nào.Khâu Viên Triêu không ngờ lại gặp Liễu Tuấn tại đây, liền vội vàng tiến lên vài bước chào hỏi: “Huyện trưởng!”

Tần...và hai cán bộ cảnh sát kia lại chào hỏi Liễu Tuấn rất nguyên tắc.Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ.“Sao huyện trưởng lại đến đây?”

Khâu Viên Triêu nói.“Thế tại sao anh lại đến?”

Liễu Tuấn hỏi lại.Khâu Viên Triêu cười không nói.Mọi người đều nghĩ như nhau trước tiên cần giữ được tính mạng của Tần Phượng.

Đương nhiên ý của Khâu Viên Triêu rất rõ ràng, nếu như Tần Phượng chết thì án này nhất định sẽ không được thụ lý.

Với tư cách là bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm cục trưởng cục công an chỉ cần có chút không cẩn thận là có thể đắc tội với Chu Quốc Trung.

Tuy Chu Quốc Trung chức quyền không quá lớn nhưng dù sao với tư cách là lãnh đạo của ủy ban huyện.

Tránh phải đắc tội với người ta thì tốt hơn.

Huống hồ Chu Quốc Trung cho dù có giữ được vị trí trung lập lâu thì vẫn thiên về bên của Liễu Tuấn.Còn về Liễu Tuấn lại không chỉ nghĩ về những điều này.

Với tính cách của hắn thì sinh mạng con người quan trọng hơn.

Cho dù nói như thế nào thì cô gái Tần Phượng này thật sự rất đáng thương, Liễu Tuấn cũng không vì việc đã xảy ra mà coi thường cô.“Cậu…cậu là huyện trưởng…”

Cha của Tần Phượng tròn mắt nhìn Liễu Tuấn, ngay cả nguòi mẹ đang khóc thảm thiết của Tần Phượng cũng nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu nói: “Vâng, cháu là huyện trưởng”“Á, huyện trưởng xin huyện trưởng hãy đứng ra làm chủ cho gia đình chúng tôi!”

Cha của Tần Phượng đột nhiên quỳ xuống dưới chân của Liễu Tuấn nói những lời cầu xin.Lúc này phía cầu thang lại vọng lên những tiếng bước chân, quay lại nhìn thì ra đó chíng là Chu Quốc Trung Quốc Trọng.Chu Quốc Trung thấy Liễu Tuấn và Khâu Viên Triêu thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên thật không ngờ tới được hai vị này còn đến trước cả ông ta.

Cha của Tần Phượng đang quỳ trước mặt của Liễu Tuấn thấy ông ta đến cũng thấy vô cùng kinh ngạc“Ông Tần, mau đứng dậy, ông cần tin vào chính quyền, nhất định sẽ luận theo công lý giải quyết việc này”Liễu Tuấn đưa tay kéo ông tần dậy.“Huyện trưởng, huyện trưởng nhất định phải đồng ý với tôi, bắt hết những tên đốn mạt đó lại….huyện trưởng nhất định phải đứng ra làm chủ cho nhân dân…”

Cha của Tần Phượng vẫn chưa đứng dậy, mẹ của Tần Phượng cũng quỳ dưới chân anh ta khóc lớn nói, người này còn ôm chặt lấy chân Liễu Tuấn không muốn bỏ ra nữa.“Các vị yên tâm, cơ quan chính quyền nhất định sẽ làm theo pháp luật”Liễu Tuấn cũng chẳng thèm quan tâm Chu Quốc Trung đang đứng đó, lặp lại câu nói này lần nữa.Chu Quốc Trung khi đó đương nhiên cũng đã lấy lại được bình tĩnh, sắc mặt cũng bớt phần kinh ngạc. nhưng vợ của ông ta chị cả Lý, vẫn giữ thái độ ngạc nhiên đó, nhìn về phía Liễu Tuấn với vẻ cố ý.“Huyện trưởng, tôi nghe nói những tên lưu manh này là con cháu của cán bộ trọng huyện, các vị có thể động chạm đến những vị quan này hay không..”
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 13


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 601: Chặn xe khiếu nạiMẹ của Tần Phượng khóc nói.“Ừm, mấy người đứng dậy đi, khóc lóc như thế này chẳng ra làm sao cả? bây giờ cứ cứu người trước đã!”

Tần Minh nhanh chóng nói đỡ lời.Với dáng người cao, lại đang mặc cảnh phục rất chi là uy phong, đây là những câu nói nhằm làm yên tâm hai người nhà họ Tần kia, Liễu Tuấnđưa tay ra cho họ cùng giúp họ đứng dậy.“Ông Tần, thím Tần, viện trưởng Mã của bệnh viện nhân dân đang ở đây, vừa nãy ông ta đã cử những bác sĩ giỏi nhát đến cấp cứu cho Tần Phượng rồi, có lẽ là sẽ không sao cả, mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã, đợi tin tức từ phòng cấp cứu thôi”Liễu Tuấn an ủi họ.“Vâng, vâng….”

Ông Tần gật đầu.Lúc này Liễu Tuấn mới đi đến bắt tay cùng với Chu Quốc Trung và chị cả Lý.“Huyện trưởng, xin chào!”

Chu Quốc Trung nắm chặt tay của Liễu Tuấn.Anh ta đương nhiên thấy rõ rằng Liễu Tuấn vội vàng chạy đến bệnh viện nhờ nhân viên bệnh viện cứu giúp Tần Phượng, là nhằm giảm án cho vụ này, gián tiếp cũng chính là giúp cho Lý Quốc Khánh giảm nhẹ tội danh.Chị cả Lý lại không cho rằng như vậy, vừa đến nơi thì đã thấy gia đình nhà họ Tần quỳ dưới chân của Liễu Tuấn thì lại cho rằng anh ta nạm dụng quyền lực, để lấy cái tiếng “Trời xanh”.

Do đó khi bắt tay với Liễu Tuấn chị cả Lý lại mang sắc mặt chẳng tốt chút nào cả.Chu Quốc Trung liền lườm chị cả Lý.Nếu nói cháu trai của vợ, Chu Quốc Trung không có nhiều cảm tình, huống hồ Lý Quốc Khánh lại không chịu thua kém, bôi nhọ Chu Quốc Trung nhiều, nếu như không phải là coi trọng tình cảm nhiều năm giữa hai vợ chồng thì Chu Quốc Trung mới phải quan tâm đến việc sống chết của Lý Quốc Khánh sao.Nhưng, xảy ra chuyện động trời thế này, Chu Quốc Trung cho dù không quan tâm không được, nếu không quan tâm đến quan hệ vợ chồng thì cũng phải quan tâm đến danh dự của chính mình.Thấy vợ có thái độ như vậy với Liễu Tuấn thì Chu Quốc Trung cảm thấy vô cùng khó chịu chẳng qua không thể bộc lộ ra ngoài được.Chị cả Lý bị Chu Quốc Trung lườm, cũng hiểu ra vấn đề liền cúi đầu xuống ngay.“Chỉ nhiệm Châu, ở đây đã có bố trí rồi, không cần phải ở lại đây, xin mời về.”

Liễu Tuấnkhách khí nói.“Ừm!”

Chu Quốc Trung gật đầu.“Huyện trưởng Liễu, xin chào!một ngườiđàn ông trung niên tầm ngoài 40 đằng sau ông ta liền đưa tay ra bắt tay với Liễu Tuấn, với khuôn mặt rạng rỡ.“Tôi là Lý Hoài Khanh”“Xin chào!”

Liễu Tuấn cũng đáp lại nhưng giọng rất lạnh nhạt. chỉ đưa tay ra bắt tay qua, quay đầu đi không nhìn người này chút nào.“Chủ nhiệm Châu, chị Lý, mời!”

Liễu Tuấn khách khí nói với Chu Quốc Trung. hai người cấp bậc ngang nhau, nhưng tuổi của ông ta lớn hơn Liễu Tuấn, cho nên lễ nghĩa này cũng cần phải có.Châu Quốc Khánh cũng rất khách khi đi trước Liễu Tuấn.Khâu Viên Triêu cũng đi cùng nhưng bảo hai nhân viên công an kia ở lại đợi thông tin.Sau những giây phút đấu tranh với tử thần cuối cùng mạng sống của Tần Phượng cũng được cứu sống, nhưng tình trạng vẫn còn rất yếu cho nên cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, Lý Quốc Khánh và mấy tên nữa tạm thời vẫn bị tạm giam tại sở, chờ xử lý.Vụ án này Khâu Viên Triêu thật sự cũng thấy không dễ giải quyết.Liễu Tuấn đương nhiên cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.Trên đường trở về nhà khách Thiên Nga, một bóng đen bất ngờ từ góc đường nhảy bổ ra, chặn chiếc xe cadilac.

May mà Vương Á phản ứng nhanh nhạy, kịp thời nhấn phanh nếu không thì có lẽ đã đâm phải người ta.“Muốn chết à!”

Vương Á hạ kính cửa xuống hét lớn về phía người kia.“Chuyện gì thế?”

Liễu Tuấn hỏi.“Huyện trưởng, có một thằng điên chặn trước xe”“Tôi không phải người điên, tôi đến là để báo án”Người kia nói lớn nhưng hóa ra đó là một người phụ nữ.

Liễu Tuấnmở cửa xe bước ra.“Huyện trưởng Liễu, anh là huyện trưởng Liễu?”

Người con gái đó hỏi Liễu Tuấn.Trời đã tối, cho nên Liễu Tuấn không thể trông thấy rõ dung mạo của người con gái kia, nghe giọng nói có lẽ còn khá trẻ, hơn nữa giọng nói còn hơi khan có lẽ là bị ốm hoặc do nói quá nhiều cho nên bị ảnh hưởng.“Tôi là Liễu Tuấn, cô là ai?”

Liễu Tuấn hơi cau mày hỏi.Hai ngày hôm nay Liễu Tuấn khá bận cũng chẳng kịp đến hỏi tỉnh hình của Lương Diệu Hương nữa, không ngờ người này lại tự chạy đến đây.“Có chuyện gi, vào trong nói đi”Liễu Tuấn mời người đó vào trong nhà nói chuyện.“Không được, nói ngay ở đây đi!

Không nói cho rõ ràng thì anh không được đi đâu hết”Lương Diệu Hương có lẽ đã đi vào bước đường cùng rồi, chị dơ hai tay chặn đường không cho Liễu Tuấn đi.Liễu Tuấn dừng bước, nói chuyện với Lương Diệu Hương.Người phụ nữ này tầm khoảng 40 tuổi, ngũ quan đoan chính, chẳng qua đầu tóc hơi rối, khóe miệng có máu chảy ra, khuôn mặt rất kiên quyết, nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt thù hận, có lẽ ngay lúc này có thể chạy lại mà cắn anh ta một miếng.

Xét về tổng thể thì Lương Diệu Hương đang không ổn định về tinh thần.“Lương Diệu Hương, nếu như là muốn giải quyết vấn đềm thì vào trong nói, có lý xét lý, tôi sẽ giải quyết công bằng cho chị, nếu chị muốn làm loạn, nhà khách cho nhân viên bảo vệ, chị không làm được gì đâu, hơn nữa chị cũng phải nghĩ cho hai đưa trẻ nữa chứ”Liễu Tuấn nói với giọng rất bình tĩnh.Lương Diệu Hương hơi ngạc nhiên.“Còn không tránh ra?”

Vương Á đứng bên cạnh Liễu Tuấn nhìn về phía chị ta hét lớn.“chị Cáo trạng như thế này nếu mà chẳng may bị đâm phải khồn phải chết uổng hay sao, chị có biết không!”

Vương Á vốn không phải người nhiều lời, chẳng qua gặp phải chuyện chặn đường như thế này nếu xe đâm phải thì rắc rối to, do đó Vương Á cũng rất hoảng hốt.“Chết thì chết, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa!”

Lương Diệu Hương nói.“Chị chết rồi, hai đứa trẻ sẽ thế nào?”

Liễu Tuấn lại hỏi lại câu đó.

Liễu Tuấn tiếp túc bước về phía trước, tránh đôi tay đang giang ra của Lương Diệu Hương đi về phía nhà khách.“Đi theo tôi đi!”

Lương Diệu Hương đến lúc này cũng chẳng biết phải xử lý thế nào cứ ngoan ngoãn đi theo lời của Liễu Tuấn, đi đến cửa lớn của nhà khách.Nếu như bình thường thì sau khi tiến Liễu Tuấn về nhà khách, Vương Á mới lái xe về, sáng hôm sau lại đến đón Liễu Tuấn.

Nếu buổi tối có chuyện gì thì tự mình Liễu Tuấn sẽ đi xe của mình, nhưng bây giờ thì tình hình đã thay đổi, Vương Á cũng cùng đi theo hai người đó vào trong.Vương Á là người ít lời, nhưng cũng khá nhanh nhẹn tháo vát, biết Lương Diệu Hương đang thật sự không bình tĩnh, trong hoàn cảnh này không thể để mình huyện trưởng Liễu một mình đói mặt với Lương Diệu Hương vạn nhất xảy ra chuyện gì thì lại không có ai đứng ra làm chứng cả.“Ngồi đi, Vương Á, mang nước cho chị Lương!”

“Vâng”Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sofa, nhưng Lương Diệu Hương vấn đứng đó cứ thế đứng trước mặt Liễu Tuấn nhìn anh ta với ánh mắt căm thù.Liễu Tuấn cau mày, nói: “Lương Diệu Hương, tôi từng nói với chị, chị muốn giải quyết vấn đề thì nói cho rõ ràng.

Với thái độ này thật sự chẳng tốt tí nào cho chị cả”Lương Diệu Hương vẫn chẳng nói câu nào, nhưng lại ngồi xuống ghế.“Chị nói đi”Liễu Tuấn nói với Diệu Hương.“Tôi hỏi anh, tại sao lại cho tôi thôi việc?

Điền Hồng Quân phạm tội, tại sao lại liên lụy đến cả tôi?”

Lương Diệu Hương gằn giọng nói.“Thứ nhất, chị có phạm tội hay không không phải tôi nói là được, mà phải xem xét bên tòa án.

Thứ hai, khai trừ khỏi vị trí làm việc cũng không phải tôi quyết định, là quyết định của sở công thương!”

Liễu Tuấnlạnh lùng nói.“Hơ, anh rũ bỏ trách nhiệm thật sạch sẽ. bọn họ không phải là lính của anh hay sao? tòa án nói tôi là tong phạm, tôi chẳng qua cũng chỉ giúp điền hồng quân thu xếp hai việc, tôi cũng không biết trong đó là tiền, tôi giúp anh ý nhận chút đồ có gì sai?”

Lương Diệu Hương tức giận nói.Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Thái độ này của chị, chẳng giống đang giải quyết việc chút nào.

Tòa án phán quyết như vậy chính là dựa vào chứng cứ của pháp luật.

Nếu như chị có khó khăn gì cần tôi giải quyết thì nói ra tôi sẽ suy nghĩ.

Nếu muốn sạt phát thì xin lỗi huyện Ninh Bắc có pháp luật quản lý của mình.

Chị như thế này là tự mình làm khổ mình thôi, có việc gì thì nói đi!”

Lương Diệu Hương lại thay đổi càng sắc sảo hơn, ánh mắt hận thù nhìn Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn cũng chẳng thèm quan tâm cũng chẳng nhìn, Lương Diệu Hương cứ ngồi vậy, thong thả uống trà, ánh mắt cũng chẳng nheo lại.Xem ra, Lương Diệu Hương thấy rất khó chịu mấy lần muốn đứng dậy nhưng lại nhẫn nhịn ngồi đó.“Thế thì được, vậy thì nói về chuyện nhà ở”Cơn tức giận của Lương Diệu Hương cuối cùng cũng hạ.“Lúc đầu chúng tôi bỏ tiền ra mua nhà, chính là tiền lương hàng tháng của chúng tôi, tại sao lại tịch thu?đây rõ ràng là ức hiếp người mà!”

Liễu Tuấn trầm ngâm suy nghĩ nói: “Nhà có thể không tịch thu!”

“Thật?”

Liễu Tuấn gật đầu.“Thế, thế tôi hiện nay cũng chẳng có công việc, hai đứa trẻ còn phải đi học, không thể lo được chuyện này!”

Không biết từ khi nào giọng nói của Lương Diệu Hương nhẹ nhang đi rất nhiều, lại còn mang chút cẩu khẩn nữa.“Chức vụ của chị thì không chắc chắn có thể khôi phục lại, nhưng tôi có thể nói với cục công thương cho chị làm những công việc tạm thời. dù sao trước đây chị cũng đã từng làm ở đó, cũng khá quen với công việc rồi”Liễu Tuấn nói.Lương Diệu Hương hơi ngạc nhiên, đột nhiên đưng dậy cúi người trước Liễu Tuấn Chương 602: Kỹ nữ“Huyện trưởng Liễu anh là người tốt đó là lời của họ nói”Nghe được mấy câu khen ngợi Liễu Tuấn, mà Tống Giai cảm giác như vừa nhặt được vàng vậy, vội vội vàng vàng nhấc điện thoại gọi cho liễu tuấn. nhưng khi nghe được mấy câu nói này liễu tuẫn cũng chỉ lắc đầu cười, Tống Giai đúng là trẻ con, chỉ vì mấy câu nói sau khi liễu tuấn giúp đỡ lương diệu hương mà lại cô ấy đã sốt sáng gọi điện đến, hơn nữa lại còn mượn danh “Bọn họ” để khen ngợi gián tiếp nữa.Kì thực, liễu tuấn không thể hiểu hết được tâm trạng của Tống Giai khi quyết định gọi điện thoại đến.

Cô ấy đã phải đấu tranh nội tâm không biết bao nhiêu lâu, nhấc máy lên rồi lại hạ xuống, ngay cả khi đang nói chuyện với liễu tuấn thì tâm trạng của Tống Giai cũng đang hỗn loạn.Với việc của Lương Diệu Hương Liễu Tuấn cũng không phải chỉ đơn giản giúp đỡ chị ta.

Say khi Lương diệu dương chặn xe tố cáo ngay hôm sau Liễu Tuấn đã gọi điện đến cho sở công thương và sở an ninh giám sát để tìm hiểu tình hình, căn bản tất cả những lời của chị ta nói đều là sự thật.

Tân chủ nhiệm của sở an ninh giám sát sở trưởng Hoàng nói trong điện thoại với thái độ “Rất căm phẫn”“Huyện trưởng Liễu, Điền Hồng Quân đáng chết! việc chúng tôi đối xử với gia đình hắn là hoàn toàn hợp lý hợp pháp!”

Trước đây sở trưởng Hoàng là phó sở trưởng sở đia chính.

Điền Hồng Quân sau khi xảy ra chuyện Thạch Trọng tiến cử ông ta tiếp nhận chức sở trưởng sở an ninh giám sát đây coi như là thân tín của Thạch Trọng hay cũng chính là cán bộ trên tuyến của Liễu huyện trưởng.Còn về sở trưởng Hoàng “Hận” Điền Hồng Quân như thế nào, và điền hồng quân có phải là đại phần tử có nhiều tội lỗi hay không, hay tại sao sở trưởng Hoàng lại hận hắn đến vậy thì cũng không cần báo cáo cho Liễu Tuấn và Bạch Dương biết làm gì.Sở trưởng Hoàng kỳ thực luôn đợi điện thoại của Liễu Tuấn.

Ông ta không thể tự mình chạy đến văn phòng của huyện trưởng để “Kể công” được.

Huyện trưởng, cái tên khốn Điền Hồng Quân này thật sự rất quá đáng, huyện trưởng cứ xem xem tôi sẽ xử lý vợ và con cái hắn thế nào!Huyện trưởng Liễu đích thân gọi điện thoại đến, sở trưởng Hoàng đương nhiên sẽ thể hiện sự căm hận của mình với Điền Hồng Quân rồi.

Cơ hội như thế này không phải lần nào cũng có thể gặp được!LliễuTuấn cũng chẳng nóng này gì nhẹ nhàng nói với sở trưởng Hoàng: “Sở trưởng Hoàng việc chồng làm không liên quan tới vợ con người ta, Điền Hồng Quân đã phải chịu án chung thân rồi, vợ con anh ta cũng cần tiếp tục sống chứ?”

Sở trưởng Hoàng không dám mở miệng nói thêm câu nào chỉ có thể thuận theo ý của huyện trưởng Liễu nói: “Vâng, tôi biết rồi thưa huyện trưởng”“Tòa án tuy phán quyết không tịch thu tài sản của gia đình nhà Điền Hồng Quân thì cứ để cho vợ con người ta có chỗ để sống.

Điền Hồng Quân và Lương Diệu Hương đã tham gia công tác hơn 20 năm rồi tiền lương của họ cũng không thể tịch thu hết được”Liễu Tuấn nói với giọng giải thích.“Huyện trưởng vậy tiền công quỹ bị họ sử dụng thì sao chứ?

Dù sao cũng phải thu lại chứ”Câu nói này của cục trưởng Hoàng là sự đấu tranh nội tâm rất lâu rồi mới quyết định nói ra.

Việc căm ghét Điền Hồng Quân của ông ta lan sang cả người nhà của Điền Hồng Quân đã được ông ta thể hiện một cách chân thành nhất trước Liễu Tuấn!“Ha ha” Liễu Tuấn cười.“Cho dù như thế nào thì cũng phải để cho người ta sống cho qua ngày, cứ như vậy đi”Sau khi tắt máy điện thoại của Liễu Tuấn, sở trưởng Hoàng sau một hồi suy nghĩ lại nhấc máy lên gọi điện cho Thạch Trọng báo cáo một lượt.về chỉ thị của huyện trưởng Liễu.Sự thông minh của Thạch Trọng hơn hẳn sở trưởng Hoàng, ông ta liền cười nói: “Đương nhiên là phải làm theo chỉ thị của huyện trưởng Liễu rồi, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, ông Hoàng à, nếu làm tốt thì huyện trưởng Liễu sẽ nhớ đến đó!”

Ngay lập tức sở trưởng Hoàng cảm giác như là đã học được 1 bài học.Không lâu sau thì cục công thương cũng gọi điện đến cho Thạch Trọng với nội dung tương tự, đương nhiên cũng là nhận chỉ thị của huyện trưởng Liễu về những vấn đề liên quan tới vợ con của Điền Hồng Quân.

Tất cả những chỉ thị Thạch Trọng đều theo chỉ thị của anh ta tiến hành không sai nửa câu.Những việc mà Liễu Tuấn làm chẳng qua cũng chỉ là tạo tiền đề tốt cho người ta mà thôi chứ chẳng có chút gì mang tư lợi cá nhân hay vì tiếng tăm cả.Không ngờ lại nhận được sự “Khen ngợi” của Tống Giai, huyện trưởng Liễu trong lòng thật sự cũng cảm thấy vui vẻ.Nhưng huyện trưởng Liễu niềm vui đó cũng chẳng kéo dài được bao lây thì ngoài văn phòng làm việc lại vang lên những tiếng cãi nhau.“Huyện trưởng, tôi muốn gặp huyện trưởng”Một tiếng hét rất lớn từ bên ngoài vọng vào.Liễu Tuấn cau mày lại, anh ta nhớ giọng nói này là của cha Tần Phượng.“Huyện trưởng đang bận giải quyết công việc, ông có chuyện gì thì cứ nói với thư ký của huyện trưởng là tôi đây”Phan Tri Nhân vội vàng ngăn cản người đó lại.“Tri Nhân có chuyện gì?”

Liễu Tuấn mở cánh cửa phòng ra nói.“Đúng, đúng, cậu chính là huyện trưởng, huyện trưởng phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi”Vừa trông thấy Liễu Tuấn người đàn ông đó liền quỳ xuống chân anh ta cho dù người thanh niên này kém ông ta rất nhiều tuổi, tất cả những gì thuộc về nam tử hán dường như bay biến hết nhường lại chỗ cho sự đau lòng bằng những tiếng khóc và giọng nói cầu khẩn.“Ông Tần ông cứ đứng dậy trước đi đã”Liễu Tuấn nói.“Huyện trưởng, họ nói không có căn cứ, họ nói tiểu Phượng nhà chúng tôi là..là “Gái làng chơi”, ông trời ơi, tiểu Phượng nhà tôi mới chỉ có 17 tuổi, nó chỉ là một khuê nữ mà”Ông Tần đâu có ý đứng dậy, vừa khóc vừa lạy Liễu Tuấn.’“Huyện trưởng, mọi người nói huyện trưởng là người tốt, là ông trời, ông trời ơi, ông nhất định phải đứng ra làm chủ cho tiểu Phượng nhà chúng tôi”Từ khi nào cái danh tiếng “Ông trời” được chụp lên đầu anh ta vậy?Nhưng thực sự lúc đó không thể có đủ thời gian mà suy nghĩ đến những chuyện này được nữa.“Ông Tần, ông cứ đứng dậy đi đã, nói rõ tình hình cho tôi nghe nào!

Ông yên tâm tôi sẽ làm chủ cho ông”Liễu Tuấn trần tĩnh nói.“Thật sao?”

Ông Tần ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn!“Thật!”

Liễu Tuấn gật đầu chắc chắn.“Mau đứng dậy đi!”

Phan Tri Nhân liền vội vàng tiến lại đỡ ông ta đứng dậy.Vụ việc ầm ỹ này đã gây chú ý cho cả văn phòng làm việc của huyện, tất cả cán bộ của các phòng ban đều ùa ra xem nhưng chẳng ai dám bước lại gần.

Chỉ có phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng vội vàng chạy lại gần hỏi han.“Sao vậy, có chuyện gì thế, bảo vệ đâu?

Đi đâu hết rồi hả?”

Ông ta thấy tình hình này biết là có người đến tìm Liễu Tuấn “Tố cáo”, Thạch Trọng làm việc tại huyện ủy lâu hơn Liễu Tuấn những những việc như thế này thì chưa từng gặp, cho nên thấy vậy cũng chỉ biết gọi bảo vệ đến giải quyết.Ngay lập tức co người gọi điện cho bảo vệ.“Không cần đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông Tần”Liễu Tuấn khua khua tay nói.“Huyện trưởng…”

Thạch Trọng vừa nói nhìn về phía Liễu Tuấn lắc lắc đầu.

ý của Thạch Trọng Liễu Tuấn hiểu, việc này không được truyền ra ngoài nếu như bị truyền đến chính quyền ủy ban huyện thì sẽ ảnh hưởng tới công tác hiện nay của anh ta, liệu anh ta có còn ngồi tiếp tục công việc nay không?Liễu Tuấn gật đầu tỏ ý đã hiểu ngụ ý của Thạch Trọng, nhưng vẫn để cho ông Tần vào phòng làm việc của mình.Việc để cho kẻ yếu quỳ dưới chân mình cầu xin mà lại coi như không có chuyện gì xảy ả thì thực sự Liễu Tuấn không thể làm được!“Ông Tần ngồi đi!”

Liễu Tuấn chỉ về phía sofa nói.Bước vào căn phòng sáng sủa sạch sẽ không chút bụi nào, ông Tần căng thẳng đến nỗi ho xù xụ, lại không dám ngồi xuống chiếc ghế sofa đắt tiền kia, cứ đứng khom lưng trước mặt Liễu Tuấn.“Huyện trưởng bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi đi…"Phan Tri Nhân theo nguyên tắc sẽ pha trà cho hai người này, thấy thái độ của ông Tần liền mở lời nói với ông ta, việc người đàn ông họ tần này đi vào văn phòng của huyện trưởng làm cho Phan Tri Nhân rất kinh ngạc, hơn nữa Phan Tri Nhân thực sự cũng đồng tình với ý giải quyết sự việc của Thạch Trọng.Tiền lệ này không thể bỏ được!Muốn phản ánh vấn đề thì cũng vẫn phải tuân theo nguyên tắc.

Ông Tần sau một hồi do dự lại nhận thêm lời nói của Phan Tri Nhân mời từ từ ngồi xuống ghế nhưng với dáng vẻ có thể đứng bật dậy bất cứ lúc nào.“Tri Nhân mời huyện trưởng Thạch cùng vào đây nghe đi!”

Liễu Tuấn đột nhiên dặn dò Phan Tri Nhân.Phân Tri Nhân liền quay người đi mời Thạch Trọng.Văn phòng phó huyện trưởng thường vụ cũng rất gần với văn phòng làm việc của huyện trưởng, một lát sau Thạch Trọng liền bước vào phòng ngổi xuống cạnh Liễu Tuấn.“Tri Nhân cậu ghi chép lại đi”Liễu Tuấn lại dặn dò.“Vâng”Phan Tri Nhân tỏ ra rất thận trọng nhưng trong lòng lại không hiểu lắm.

Đêm Liễu Tuấn và Vương Á đến bệnh viện nhân dân Phan Tri Nhân không có mặt tại đó cho nên cũng không biết ông là ai, và ông ta sẽ nói gì, chỉ đến khi ông ta nhắc tới việc của Tần Phượng thì anh ta mới sực nhớ lại.Vì việc này đề cập đến châu quốc trọng cho nên Liễu Tuấn nói thận trọng mời cả thạch trong đến cùng nghe lại còn bảo anh tag hi chép lại để tránh người khác hiểu lầm.

Nếu không sau này rất dễ bị Chu Quốc Trung hiểu nhầm là Liễu Tuấn nhằm vào ông ta.“Ông Tần nói đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Liễu Tuấn nói với ông ta bằng giọng rất nhẹ nhàng.

Nhắc đến con gái ông Tần lại không nén lòng lại được nữa bật khóc.Thạch Trọng cau mày không vui nói: “Ông đúng thật là, có việc gì mà cứ khóc ỷ ôi như vậy chứ?

Đàn ông đàn ang 40-50 tuổi rồi còn gì!

Bình tĩnh nói đi!”

Chương 603: Thay đổi bản án cũng đượcLão Tần vội vàng ngẩng đầu, lấy tay áo lau nước mắt.“Lão Tần, tình hình vết thương của Tần Phượng thế nào rồi? thoát khỏi cơn nguy kịch chưa?”

Thây Lão Tần như vậy Liễu Tuấn liền chủ động hỏi han.Nước mắt của Lão Tần vẫn chưa ngừng rơi, nói: “Bác sĩ nói tính mạng đã được giữ rồi!, bác sĩ còn nói, con bé không thể sinh con được nữa rồi!”

Sắc mặt của Liễu Tuấn lập tức thay đổi, y không ngờ sự việc lại dẫn tới hậu quả lớn như vậy.“Thế lúc nãy ông nói cái gì là gà mái, sao bây giờ lại ra thế này?”

Liễu Tuấn tiếp tục hỏi Lão Tần.“Huyện trưởng, họ…họ không phải là người. họ nói tiểu Phượng nhà tôi…nói là con bé là gà là gái, lại còn tự nguyện làm những chuyện đó với họ nữa”Lão Tần lại xúc động nói lại.“Huyện trưởng thật sự tiểu Phượng nhà tôi mới 17 tuổi, tháng trước mới rời nhà đi học.

Con người nó thật thà vô cùng, nói chuyện với người khác còn xấu hổ, làm sao..làm sao nó có thể làm chuyện đó được cơ chứ?

Thật sự là ức hiếp vu oan cho người khác, chính quyền nhân dân cần làm chủ cho người dân chúng tôi, con bé, con bé mới có 17 tuổi, nó còn cả cuộc đời về sau, thế này thì làm sao nó sống tiếp được chứ?”

Sắc mặt của Liễu Tuấn đanh lại rất đáng sợ“Bí thư Viện Chiều, bản án này bí thư Bành nói sao?”

Liễu Tuấn hỏi Khâu Viên Triêu tại phòng số ba nhà khách thiên nga.Khâu Viên Triêu nghe câu nói này của Liễu Tuấn thì biết ngay y đang nhắc tới vụ án của Tần Phượng, vừa bước vào phòng của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đã hỏi ngay câu này.“Ha ha, anh ta ư, chẳng nói gì cả, chỉ yêu cầu cơ quan chức năng làm theo đúng nguyên tắc thôi”Khâu Viên Triêu “Hừm” lên một tiếng.Liễu Tuấn không hề tức giận, Bành Thiếu Hùng có thái độ này cũng chẳng lấy làm gì là lạ cả, Bành Thiếu Hùng làm sao lại muốn đi đắc tội dính dáng đến Châu Quốc Trung được cơ chứ?

Hơn nữa, việc giải quyết vụ án này thuộc chức trách của cơ quan pháp luật huyện chẳng liên quan tới Bành Thiếu Hùng cho nên Bành Thiếu Hùng chẳng làm sai gì cả.Dù sao cũng không thể bắt bí thư ủy ban huyện đích thân đi giải quyết được?Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra hút, đưa cho Khâu Viên Triêu một điếu.

Khâu Viên Triêu cầm bật lửa châm thuốc cho Liễu Tuấn, sau đó mới châm cho mình.“Cha của Tần Phượng hôm nay đến văn phòng tìm gặp tôi”Liễu Tuấn lạnh lùng nói.

Làm cho Khâu Viên Triêu cảm thấy rất kinh ngạc.Việc lớn như thế này, Khâu Viên Triêu đương nhiên sẽ biết, Lão Tần chưa bước chân ra khỏi văn phòng huyện trưởng thì các phòng ban của ủy ban chính quyền huyện đã biết tất cả rồi, thông tin truyền nhanh như vật khó tránh được những lời bàn tán dị nghị về chuyện của Liễu Tuấn và Tần Phượng.Những lời bàn tán này Liễu Tuấn bay giờ vẫn chưa nghe thấy.

Nhưng Vương Á thì đã nghe hết cả, với tư cách là lái xe của Liễu Tuấn, Vương Á đã được xếp vào một vị trí rất đặc biệt.

Tuy không thân thiết như Phan Tri Nhân nhưng cũng không phải quá xa lạ. trong mắt của các cán bộ của huyện thì Vương Á được xếp vào một vị trí khá cao, trong mắt của những người bình thường thì Vương Á là người thân bên cạnh huyện trưởng.

May mà Vương Á còn khá trẻ lại không ăn nói lung tung.

Quan hệ với những người khác cũng không tồi. trong những phòng ban khác ai có thể có quan hệ thân thiết với huyện trưởng như anh ta.Những lái xe khi ngồi lại với nhau thì cũng chẳng kiêng kị gì mà nói thẳng mọi chuyện ra với nhau.

Điều này khác xa so với những thư kí của các cán bộ, khi ngồi lại với nhau thì nói những chuyện gì cũng đã được suy nghĩ kỹ càng trong đầu cả rồi, những gì chưa được suy nghĩ kỹ thì tuyệt đối không nói ra.Những điều mà Vương Á nghe đươc thực sự rất buồn cười.

Trí tưởng tượng của những người này thực sự rất phong phú, những câu nói như thế này mà cũng có thể nói ra được. huyện trưởng Liễu và Tần Phượng có quan hệ mờ ám?Quá hồ đồ!Với trí thông minh và tài năng của huyện trưởng chỉ cần huyện trưởng lộ ra chút ý thì đàn bà con gái có mà xếp thành hàng dài.Đâu cần phải qua lại với người tai tiếng như người con gái này chứ!Nhưng khi nghe quá nhiều Vương Á cảm thấy rất tức giận, liền nghiêm mặt, tức giận nói với những người ngồi lê đôi mach.“Ăn nói hồ đồ!cho nên cũng chẳng ai dám đề cập đến chuyện này trước mặt của Vương Á nữa.Vương Á sau nghĩ suy nghĩ cũng chẳng dám nói với Liễu Tuấn, chỉ đánh tiếng với Phan Tri Nhân.

Phan Tri Nhân sau khi nghe được những câu này sắc mặt lúc đầu hơi trầm ngâm những cũng nhanh chóng trở lại trạng thái cân bằng, lạnh lùng dặn dò Vương Á:“Cứ coi như chưa nghe thấy gì cả”Phan Tri Nhân và Vương Á cùng phục vụ cho Liễu Tuấn, sự hợp tác của họ cũng chỉ là ngầm hiểu với nhau mà thôi, Phan Tri Nhân là sinh viên chính quy, cũng lớn hơn Vương Á vài tuổi, giữa họ cũng gần như mối quan hệ giữa huynh đệ.

Vương Á cũng rất tín nhiệm Phan Tri Nhân, cảm thấy thư kí Phan rất có thần thái của huyện trưởng Liễu.“Vụ án này, tình hình dốt cuộc là như thế nào?”

Liễu Tuấn hỏi với thái độ rất bình tĩnh, chỉ nhìn về phía Khâu Viên Triêu với thái độ rất nghiêm túc.“Hiếp dâm!”

Khâu Viên Triêu nói hai từ.Trước mặt Liễu Tuấn, đương nhiên chẳng cần phải che dấu tình hình thực tế, Khâu Viên Triêu cũng chẳng dám làm vậy.

Cho dù là là giải quyết như thế nào thì cũng phải đợi một câu nói của Liễu Tuấn.

Khâu Viên Triêu biết với vụ án như thế này mình không thể tự mình giải quyết được!Châu Quốc Trung là phó bí thư ủy ban huyện, cho dù là thực quyền không như những phó bí thư khác nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào.

Ông ta là người ở huyện Ninh Bắc này lâu rồi, trên những khu vực khác cũng có thế lực nào đó, trong những cơ quan pháp luật đều có tay chân, người thân tín của ông ta, hơn nữa Châu Quốc Trung là chủ nhiệm ủy ban đại biểu nhân dân thường vụ, những cán bộ của các cơ chính quyền huyện muốn được tiến cử hay phát triển ít nhất cũng phải trải qua rất nhiều trình tự công việc, và trong thời gian nhạy cảm như thế này thì vị trí của Châu Quốc Trung quan trọng hơn bao giờ hết.Việc giải quyết vụ việc mà bị cáo lại là Lý Quốc Khánh thì khó tránh sẽ đắc tội với Châu Quốc Trung, Khưu Viện là cán bộ thân tín của hệ Liễu, cho dù có làm gì thì Châu Quốc Trung cũng phải ghi nhớ là có Liễu Tuấn đứng đằng sau.Đương nhiên, công khai làm mất mặt người ta cũng không được, Châu Quốc Trung đâu có ngu như vậy, cũng không to gan như thế, nhưng âm thầm hướng về phía Bành Thiếu Hùng làm phe cánh cũng có thể nghĩ tới được.

Sự hợp tác của Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng cũng không phải không phá vỡ được, với tình hình này sự ủng hộ của Châu Quốc Trung càng quan trọng hơn cả.Sắc mặt của Liễu Tuấn càng tối thẫm lại, Liễu Tuấn lại rút điếu thuốc thứ hai ra hút.“Tần Phượng có trong sạch không?”

Liễu Tuấn hỏi.Cửa hiệu cắt tóc tại khu cao tân đã nổi tiếng từ khá sớm, trên thực tế cũng chẳng có cửa tiệm nào trong sạch hết cả, đương nhiên cũng không thể cho rằng tất cả những cô gái làm tại đó đều không trong sạch hay đều là “Gái” cả.Liễu Tuấn hiện nay muốn làm rõ tình hình cho nên mới hỏi như vậy.

Việc Tần Phượng có còn trong sáng hay không thì cũng chẳng chẳng ảnh hưởng đến vụ án này.

Cho dù Tần Phượng là gái lầu xanh thật, chỉ cần cố tình xâm phạm đến cô ta thì tội danh của Lý Quốc Khánh cùng đồng bọn vẫn được thành lập.Nhưng, đây chỉ là dựa trên mặt pháp luật mà nói thôi, còn nếu xét về phương diện quan hệ qua lại và chức quyền nữa thì đây không thể đơn giản như vậy được.Ít nhất trong mắt của Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu cùng với những cán bộ khác thì Lý Quốc Khánh cũng không đáng bị căm ghét như vậy.“Điều này…”

Theo như những gì bà chủ và những nhân viên cùng làm thì là trong sạch, việc của cô ta tại đó chủ yếu là đun nước, massa cho khách, cạo râu….cô gái này hơn tháng trước mới đến cửa hàng này học việc, cho dù như thế nào, nếu như người ta muốn đến cắt tóc cũng sẽ có người để ý đến..”

Khâu Viên Triêu đã rất rõ ràng vấn đề này.

Hút hết điếu thuốc thứ hai Liễu Tuấn lại rút điếu nữa ra hút, hai mắt cau lại khá căng thẳng.

Khâu Viên Triêu cũng không nói gì, cũng cứ ngồi đó hút thuốc.“Với tình hình bình thường không nặng cũng không nhẹ, sẽ xử như thế nào?”

Liễu Tuấn thở khói thuốc ra, từ tốn hỏi.Y cũng khá thông thuộc luật “Xử phạt”, nhưng với những vấn đề thế này thì cũng cần hỏi Khâu Viên Triêu trước như vậy mới hợp tình hợp lý.“Thủ phạm chính là tử hình hoặc chung thân, đồng phạm án từ 10 đến 7 năm”Khâu Viên Triêu nói.“Nói như vậy, Lý Quốc Khánh bây giờ cần giữ lấy tính mạng rồi?”

Liễu Tuấn nói.Khâu Viên Triêu hơi ngạc nhiên, nhìn Liễu Tuấn hỏi: “Anh quyết định rồi?”

Liễu Tuấn nói: “Việc này, chẳng nhẽ cần tôi quyết định sao? dựa theo pháp luật thì nên làm như vậy mà”Khâu Viên Triêu gượng cười, không nói tiếp. cũng không biết vị huyện trưởng trẻ tuổi này dốt cuộc là thực sự đã hiểu hay cố tình không hiểu.“Ví thư Viện Chiều, có gì cứ nói thẳng ra!”

“Vụ án này, thật sự muốn xử lý thành thông dâm cũng không phải là không có cách”Khâu Viên Triêu nghĩ một lát rồi mới nói nửa câu còn lại. cần xem xét thái độ của Liễu Tuấn.

điều này rất quan trọng, nếu như Liễu Tuấn thực sự không hiểu “Thủ pháp” của cơ quan công an xử lý vụ án thì Khâu Viên Triêu cần nhắc nhở y, vạn nhất Liễu Tuấn hiểu sai thì không hay.Tuy thế lực hiện nay Liễu Tuấn đã rất mạnh, muốn lập phe cánh với Châu Quốc Trung cũng chẳng có gì khó.Liễu Tuấn cau mày lại nói: “Anh cảm thấy, làm như vậy hợp lý sao?”

Khâu Viên Triêu hơi mất hứng.Liễu Tuấn không phải không hiểu mà không muốn thỏa hiệp.Trên thực tế, trước đây thái độ của Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn không thật rõ ràng, Khâu Viên Triêu thì đã chuẩn bị sẵn sàng cả hai tay rồi, tay thứ nhất chuẩn bị điều tra vụ án này cho rõ ràng, bản thân không thấy gì là phức tạp, rất dễ làm cho rõ, Lý Quốc Khánh cùng những kẻ khác vô cùng ngạo mạn, căn bản chẳng thể trốn tránh, tất cả những nhân viên của cửa hàng cắt tóc đều có thể đứng ra làm nhân chứng, địa điểm xảy ra vụ án chính là tại cửa hàng cắt tóc.

Hơn nữa trong quá trình điều tra sở công an lại đưa ra tin Tần Phượng là “Gái làng chơi” điều này cũng chính là chuẩn bị cho sự giải thoát cho Lý Quốc Khánh.Có thể nói Khâu Viên Triêu cũng chuẩn bị cho việc này khá chu toàn.

Lãnh đạo huyện nói làm nghiêm thì làm nghiêm, muốn giảm nhẹ cách xử lý thì chúng tôi cũng sẽ có cách điều chỉnh theo ý các vị!“Tôi biết rồi!”

Khâu Viên Triêu nói.……………Tại lầu làm việc của ủy ban thường vụ huyện, trong phòng khách đầy khói thuốc của Châu Quốc Trung.Châu Quốc Trung ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Lý Hoài Khanh cũng đang hút thuốc cùng ông ta, hai người đang khá căng thẳng. chị cả Lý và vợ của Lý Hoài Khanh lại đang ngồi lau nước mắt.“Anh rể, em nghe noi…”

Lý Hoài Khanh nhìn sắc mặt của Châu Quốc Trung nói.Châu Quốc Trung lườm hắn một cái.

Cho dù Châu Quốc Trung không có thiện cảm với Lý Quốc Khánh nhưng với Lý Hoài Khanh lại khác.

Người em này có tài, hoạt bát, làm ăn giỏi, đối xử với người khác rất trượng nghĩa, năm nào tết nhất cũng không thiếu quà cáp lễ nghĩa.Thấy anh rể không có ý trách mắng, Lý Hoài Khanh mới bạo dạn nói: “Em nghe nói, huyện trưởng Liễu và cô gái cắt tóc kia có quan hệ “Châu Quốc Trung hơi cau mày.‘Nghe ai nói?”

“Ừm, cơ quan chính quyền đồn như vậy, nếu không, làm sao ngay trong đêm hôm khuya khoắt lại đích thân đến tận bệnh viện nhân dân thăm Tần Phượng chứ?

Còn nhanh hơn cả bí thư Khưu?

Còn nữa, cha của Tần Phượng chỉ là một người nông dân làm sao có thể trực tiếp vào văn phòng huyện trưởng để báo án chứ?’Lý Hoài Khanh nói.Chị Lý và vợ của Lý Hoài Khanh cũng dương mắt nhìn.Chị cả Lý nói: “Chẳng trách”“Là cậu nghe thấy hay là cậu tung tin?”

Chương 604: Có đi có lại mới đúng lễ nghĩaChu Quốc Trung lườm chị cả Lý, có ý hãy giữ yên lặng.

Người phụ này chẳng thông minh chút nào thích can thiệp lung tung cho nên Chu Quốc Trung rất đau đầu với chị ta, sau đó mới nhìn sang Lý Hoài Liêu, từ tốn nói.Lý Hoài Liêu thấy ngạc nhiên, anh rể không hổ danh là lãnh đạo của ủy ban huyện, ngay lập tức đã hiểu ra thủ đoạn của mình.“Ừ, sau khi em nghe đồn thì cũng thêm mắn muối vào”Lý Hoài Liêu dù sao cũng không dám nhận việc này cũng có tay của mình dính dáng vào.Chu Quốc Trung khá nhanh nhạy trong những vấn đề này, sắc mặt của ông ta nhanh chóng thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu lần này Quốc Khánh bị xử hình thì đều là do cậu hại”Câu nói này làm cho ba người kia biến sắc.“Anh đừng dọa mọi người thế chứ?”

Vợ của Lý Hoài Liêu nước mắt lưng chòng, toàn thân như mềm nhũn ra.

Lý Hoài Liêu cũng toát mồ hôi hột, chăm chú nhìn về phía của Châu Quốc Trung!“Không hiểu giả vờ hiểu, làm việc hồ đồ!”

Chu Quốc Trung tức giận nói.“Câu nói này, nếu như Liễu Tuấn không nghe được coi như vận mệnh câu còn may mắn, Quốc Khánh còn có cơ hội sống sót.

Nếu như đã truyền đến tai Liễu Tuấn rồi, tôi nói cho cậu biết, đừng nói anh, chứ ngay cả cậu hay ông trời cũng không cứu Quốc Khánh khỏi tội chết được!”

“Làm…làm sao có thể như vậy được chứ……..”

Lý Hoài Liêu được coi là đại ông chủ tại huyện Ninh Bắc này, những ngày bình thường rất chú ý đến vấn đề ăn mặc, vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay xảy ra chuyện đại sự ảnh hưởng đến cả tính mạng của con trai thì cả người toát mồ hôi chẳng còn chút nào dáng vẻ bóng bẩy thường ngày nữa.“Ài….cục diện của huyện này, mọi người không hiểu được đâu, tính cách của Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng thì mọi người càng không thể hiểu được…”

Chu Quốc Trung thở dài.“Làm sao…lại kéo cả Bành Thiếu Hùng vào đây nữa?”

Lý Hoài Liêu càng tỏ ra không hiểu.

Chu Quốc Trung lắc đầu không nói.

Rất nhiều việc, Lý Hoài Liêu mấy người không ở trong thể chế thì không thể giải thích rõ ràng được.Những câu nói đơm đặt này nếu như truyền đến tai của Liễu Tuấn thì vô cùng phiền phức. nó không những ảnh hưởng đến thế cục giữa hai phe lớn của huyện này mà câu “Nói đơm đặt” này có sự ảnh hưởng vô cùng lớn đến mỗi bên, tin chắc rằng, Liễu Tuấn sẽ cho rằng những tin đồn này là do Bành Thiếu Hùng cố ý nói ra, rồi thúc giục bên tòa án thi hành án, giết Quốc Khánh, sau đó thì Chu Quốc Trung sẽ hận Liễu Tuấn đến tận xương rồi chạy sang bên của Bành Thiếu Hùng!

Điều này thì làm sao Liễu Tuấn chịu được, mấy người nói anh ta qua lại với gái làng chơi, thì không phải cố ý trọc tức anh ta sao!

Lý Quốc Khánh không giết thì Liễu Tuấn đảm bảo không đồng ý!Ngược lại nếu như những tin này không phải do Bành Thiếu Hùng hay người mà Bành Thiếu Hùng chỉ thị tung ra, để tránh liễu lầm với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng cũng sẽ chủ động nghiêm trị Lý Quốc Khánh để thể hiện sự trong sạch với Liễu Tuấn.Chúng tôi không có ý đó, đồng chí đừng hiểu nhầm!Một khi Bành Thiếu Hùng với Liễu Tuấn cùng quyết định xử lý vụ án này thì Chu Quốc Trung có ba đầu sáu tay cũng không giải quyết nổi, không những Lý Quốc Khánh không có con đường nào để sống mà ngay cả Chu Quốc Trung cũng cảm thấy ngại ngần khó xử mỗi khi đi làm.“Cậu hồ đồ quá!”

Chu Quốc Trung lại thở dài lần nữa.

Lý Hoài Liêu cho dù không hiểu những điều bên trong thể chế nhưng cũng biết anh rể không hề hồ đồ mà nói vậy, cười gượng nói: “Anh rể….thế, thế còn có cách nào cứu vãn được tình thế nữa không?

Cầu xin anh, nhất định cứu lấy Quốc Khánh…”

Chu Quốc Trung gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu còn có quan hệ nào với ai trong huyện nữa cũng mau mau mà đi nhờ vả đi, nhớ là, nhất thiết không được trọc giận Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng, phải cầu tình cảm, hiểu không?

Xin họ giơ cao đánh khẽ…”

Lý Hoài Liêu gật đầu.“Ừ, em đi lây cho anh hộp trà Hoài Liêu mang biếu ra đây, anh đến nhà khách Thiên Nga một chuyến..”

Chu Quốc Trung nói với chị cả Lý.“Dạ….được, được…”

Chị cả Lý liền vội vàng đứng dậy, chạy vào trong lấy một hộp trà trông khá tinh xảo ra, ngoài ra còn có cả hai tút thuốc lá trung hoa nữa.Chu Quốc Trung cau mày nói: “Bảo em lấy trà thì chỉ lấy trà thôi, lấy thuốc làm gì?”

“Cái này….một hộp trà có quá ít không?”

Chị cả Lý nói với giọng hơi do dự.“Em thì hiểu cái gì!”

Chu Quốc Trung tức giận nói.“Người ta coi trọng hai tút thuốc của em à!”

Sự liêm khiết của Liễu Tuấn đã vô cùng nổi danh tại huyện Ninh Bắc này, đừng nói là nhận quà tiền mà ngay cả một bao thuốc, một chai rượu cũng đừng có mang đến, những cán bộ đến phòng của Liễu Tuấn đều là hút thuốc của huyện trưởng cả.Chu Quốc Trung nghĩ với danh dự của mình Liễu Tuấn sẽ không từ chối hộp trà này của mình.Dù sao cũng là trà thôi, cũng có chút thanh nhã và lịch sự. thêm hai tút thuốc vào thì lại phá vỡ đi cái thanh nhã đó, có khác nào Chu Quốc Trung đến là để cầu cạnh người ta.

Đừng nói gì chứ ngay cả Chu Quốc Trung cũng thấy mất mặt, còn Liễu Tuấn thì càng thấy ngại.Mọi người đều làm tại huyện cho nên những gì coi trọng được thì càng phải chú ý, để tránh mất đi danh giá của mình.……..Với việc Chu Quốc Trung đến chào hỏi, Liễu Tuấn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên hay nói cách khác thì Liễu Tuấn đang đợi Chu Quốc Trung đến.

Nhưng điều làm Liễu Tuấn không ngờ đến chính là Chu Quốc Trung vẫn rất nguyên tắc, trước tiên là goi điện đến thông báo trước.“Huyện trưởng, xin chào, tôi là lão Chu đây!”

Giọng nói của Chu Quốc Trung trong điện thoại rất khách khí, rồi cười lớn.“Ha ha, chủ tịch Chu, xin chào, xin chào!”

Liễu Tuấn cũng rất khách khí.“Huyện trưởng có thời gian không?

Tôi muốn đến báo cáo chút…”

Chu Quốc Trung dùng giọng của cấp dưới nói.Liễu Tuấn phát hiện số điện thoại này là số điện thoại của tổng đài nhà khách có thể thấy Chu Quốc Trung đang gọi điện tại tổng đài của nhà khách.

Điều này cũng đã đủ thấy Chu Quốc Trung rất biết giữ thể diện cho Liễu Tuấn.Xem ra Chu Quốc Trung có thể làm đến chức này tại huyện Ninh Bắc, bị Phương Triêu Dương gạt bỏ mà vẫn có thể lên một cấp không phaỉ không có lý do.

Chính điều này làm cho Liễu Tuấn rất khâm phục.“Chủ tịch Chu khách khí quá rồi, nếu là báo cáo thì thực sự tôi không dám?

Tôi vô cùng hoan nghênh …”

Sự hoan nghênh của Liễu Tuấn không phải chỉ là lời nói suông mà được thể hiện bằng hành động, điện thoại vừa đặt xuống, Liễu Tuấn liền đi ra cầu thang chào đón Châu Quốc Trung đây cũng đủ để cho nhân viên phục vụ trông thấy.Chu Quốc Trung nói “Báo cao” thì tôi sẽ “Nghênh tiếp” để cho công bằng.Cho dù như thế nào thì Chu Quốc Trung cũng hơn Liễu Tuấn về tuổi tác cũng như kinh nghiệm công tác, lại cùng là những cán bộ cấp cao nữa.

Liễu Tuấn không thể không làm như thế này.

Với tính cách của huyện trưởng Liễu thì nhiều khi tính khí ngang bướng không thể được tùy tiện thể hiện ra ngoài được.Lúc nào, chỗ nào cũng thê hiện sự cứng rắn của mình được.“Ha ha, phải để huyện trưởng ra tận đây đón, thật không dám…”

Chu Quốc Trung bắt tay rất nhiệt tình với Liễu Tuấn.“Chủ tịch Chu mời!”

Liễu Tuấn mời Chu Quốc Trung đi vào phòng số ba.nhân viên phục vụ phòng này sau khi hết giờ làm đã về nhà rồi, nếu như tối Liễu huyện trưởng có yêu cầu thì có thể nói với nhân viên phục vụ tầng gác.Liễu Tuấn và Chu Quốc Trung bước vào phòng, nhân viên phục vụ liền vội vàng bước vào pha trà cho chủ nhiệm Chu.“Huyện trưởng, đây là xuân trà của năm nay, trà Bích Loa Xuân, em vợ tôi biếu tôi, nhưng biết huyện trưởng là một cao thủ về trà đạo cho nên mang đến cho huyện trưởng thưởng thức…’Sau khi hai bên đã ngồi xuống, Chu Quốc Trung liền lấy hộp trà đó ra.“Cảm ơn chủ tịch Chu đã quan tâm, Bích Loa Xuân là loại trà rất ngon”Liễu Tuấn cười và nhận lấy, rồi lấy thuốc lá ra mời Chu Quốc Trung.Chu Quốc Trung trong lòng vui như mở cờ.

Vừa nãy khi nhắc tơi “Em vợ” vậy mà huyện trưởng Liễu cũng không có chút không vui nào, xem ra việc này cũng đã có chiều hướng tốt rồi.“Huyện trưởng, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với đồng chí về một vài vấn đề..”

Chu Quốc Trung từ từ nói.Liễu Tuấn cười, nói: “Ý của chủ tịch nhất định là đáng nghe rồi.”

“Nói tóm lại là, tôi rất ủng hộ chính sách xóa khu hợp xã đây là tinh giảm cơ cấu, tinh giảm nhân viên.

Cách làm rất tốt đối với cơ cấu cơ quan.

Huyện trưởng thật có con mắt nhìn xa trông rộng tôi rất khâm phục”Chu Quốc Trung nói.Liễu Tuấn vẫn mỉm cười.Việc Chu Quốc Trung nhắc tới vấn đề xóa khu hợp xã cũng không nằm ngoài dự đoán của Liễu Tuấn Nếu như vừa đến mà nhắc ngay tới chuyện của Lý Quốc Khánh thì cũng khó tránh làm hỏng việc, dù sao con người này cũng rất hiểu những nguyên tắc của chốn quan trường.

điều làm Liễu Tuấn ngạc nhiên chính là Chu Quốc Trung lại nói ra những câu tâng bốc như vậy, một cán bộ dày kinh nghiệm lại là cán bộ cấp cao, đã ngoài 50 vậy mà trước mặt một hậu bối nói ra những lời ninh nọt thật sự không giống như những ấn tượng tốt trong đầu của Liễu Tuấn về chủ tịch Chu.Xem ra muốn hiểu hết một người thực sự rất khó.“Vấn đề chủ nhiệm vừa nhắc tới, muốn phát huy được những lợi ích lớn nhất của nó thì điều quan trọng vẫn là ở các cán bộ.

Người đứng đầu mà chọn được thì sự phát triển về sau này của các nơi sẽ được thúc đẩy mạnh mẽ và phát huy cao độ vai trò của dự án.

Không biết huyện trưởng đã có chương trình gì cho lĩnh vực này chưa?”

Chu Quốc Trung tiếp tục ca tụng.“Chủ tịch Chu thấy sao?”

Liễu Tuấn không thay đổi sắc mặt hỏi lại.“Tôi cho rằng, cần lựa chọn những người trẻ tuổi, có năng lực quản lý kinh tế nhất định, có học lực tương đối cao..”

Chu Quốc Trung nói.Cho dù Chu Quốc Trung không biết chương trình giữa Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng là gì, nhưng nói những câu như thế này lại hợp với ý của Liễu Tuấn, thậm chí có thể nói, căn bản lấy tư cách của Liễu Tuấn mà nói ra.Liễu Tuấn không phải là một điển hình về hiểu kinh tế và thanh niên trẻ tuổi nhiều kinh nghiệm học vấn cao hay sao?Đương nhiên sẽ thích những cán bộ có năng lực giống như mình rồi!“Ý của chủ tịch Chu rất có lý, giống với ý kiến của bí thư Bành!”

Liễu Tuấn gật đầu nói, không cần nói Bành Thiếu Hùng có trùng ý kiến này hay không, việc điều chỉnh cán bộ là việc của bí thư quản lý, Liễu Tuấn cần thể hiện điều này ra.“Hả? bí thư Bành cũng có ý này?

Thế thì tốt quá rồi, mọi người cùng ý kiến thì thật tốt”Chu Quốc Trung cười nói.Câu nói này cũng có ý nhằm vào Liễu Tuấn: bên Bành Thiếu Hùng, tôi vẫn chưa đến. tôi đến chỗ huyện trưởng trước.Chu Quốc Trung thể hiện rõ với Liễu Tuấn, trong lòng tôi thì huyện trưởng chiếm vị trí quan trọng.

Đồng thời Chu Quốc Trung cũng thể hiện thái độ phối hợp, ủng hộ hoàn toàn với ý của Liễu Tuấn trong vấn đề thay đổi này.Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt cũng không thay đổi.Chu Quốc Trung nói về những cách đánh giá về vấn đề này đều là nói theo những tâm tư của Liễu Tuấn, thấy Liễu Tuấn cười vui vẻ, trong lòng Chu Quốc Trung cũng thấy thoải mái hơn.Nói chuyện cũng đã lâu rồi, nhưng người ta vẫn chưa nhắc đến vấn đề của Lý Quốc Khánh sao, không nhắc đến thì thôi!ít nhất cũng không phải chủ động đến chỗ mình để đặt quan hệ, cần nghiêm trị Lý Quốc Khánh.

Nếu coi như Liễu Tuấn không muốn giúp đỡ chỉ cần Chu Quốc Trung giữ vị trí“Trung lập” thì cũng rất tốt.

Chu Quốc Trung có thể nhẹ nhàng mà đi hoạt động.Sau một hồi nói chuyện Chu Quốc Trung đã nói rõ ý kiến của mình, liền đứng dậy chào ra về.

Liễu Tuấn liền lấy ra hai điếu thuốc trung hoa biếu Châu Quốc Trung.“Có đi có lại mới đúng lễ nghĩa”Liễu Tuấn cười nói.Chu Quốc Trung cũng không từ chối nhận lấy Chương 605: Làm lại con ngườiLiễu Tuấn tham gia cuộc họp về vấn đề xây dựng thành phố.Hội nghị này do bí thư khu Thiên Mã Thiệu Anh chủ trì.

Vấn đề thảo luận xoay quanh những tư tưởng mới trong kiến thiết xây dựng thành phố, cụ thể đến từng khu của thành phố và thị trấn, chính là yêu cầu phải xây mới lại những con phố thương mại và mặt tiền cửa hiệu, cho dù cửa hàng đó là do ai đầu tư.

Cũng không cần xem xem đó là cửa hàng tư nhân hay nhà nước, đều phải đạt được sự đồng thuận cao độ, mức độ cũng cần phải đạt chuẩn, ngay cả màu sắc bên ngoài của cửa hàng cũng phải có sự thống nhất, nhất loạt phải là màu trắng, vị trí treo biển hiệu cũng phải được thống nhất, ngay cả độ dài của biển hiệu cũng được thống nhất đẻ tạo nên mỹ quan của cả dãy phố.Nói thật, Liễu Tuấn với “Luồng tư tưởng mới này” không hoàn toàn tán thành.Đương nhiên, cũng chẳng thể phản đối ngay trong cuộc họp này, ít nhất Liễu Tuấn cũng có một phần đồng thuận với ý kiến này, đã được sự thống nhất trong thành phố thì mọi người cứ thể mà tuấn thủ là được rồi.Dù sao nó cũng chẳng có nguy hại gì đáng kể cả, sau khi cuộc họp kết thúc, phó thị trưởng Thiệu cười đứng lại cửa phòng họp chào Liễu Tuấn.“Huyện trưởng Liễu có thời gian không”Liễu Tuấn cười đáp: “Thị trưởng dặn dò, đâu dám không có thời gian?”

Thiệu Anh cười lớn, nhìn đồng hồ nói: “Vậy cùng đến nhà ăn của chính quyền thành phố dùng bữa, tiện thể tôi cũng có việc muốn bàn bạc với huyện trưởng.”

Liễu Tuấn gật đầu cười.Cửa hàng ăn này là chuyện phục vụ cho các lãnh đạo huyện như huyện trưởng, phó huyện trưởng…nhưng bình thường thì các huyện trưởng rất ít khi dùng bữa tại đây.Thiệu Anh vừa đến nhân viên phục vụ liền vội vàng mở một gian cho họ.“Thị trưởng Thiệu, hôm nay dùng gì?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.“Huyện trưởng Liễu, anh thích dùng gì?”

Thiệu Anh khách khí hỏi Liễu Tuấn.Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng người trẻ tuổi này cũng chỉ là đi theo thị trưởng Thiệu thôi, thật không ngờ lại là huyện trưởng.À, đúng rồi!

Là Liễu Tuấn!Ngoài anh ta ra thì cả thành phố Đại Ninh này không thể tìm đâu ra được vị “Tiểu” huyện trưởng thứ hai.Liễu Tuấn cười nói: “Thị trưởng dùng gì, tôi dùng cái đó”Thiệu Anh cười nói: “Cơm văn phòng đi”“Vâng”Nhân viên phục vụ mang trà cho hai người sau đó mới đi ra.“Huyện trưởng Liễu, công tác triển khai của huyện Ninh Bắc rất tốt đó, đặc biệt là công tác kiến thiết, xây dựng kinh tế, ngày một khác, một đổi mới! xem ra, đánh giá cuối năm nay cả huyện thì huyện Ninh Bắc có thể đứng vào vị trí đầu trong ba huyện tốt đó!”

Thiệu Anh nhìn Liễu Tuấn khen ngợi vài câu.Câu nói này của Thiệu Anh không hề sai, 3 huyện 5 khu vực của thành phố Đại Ninh, thì tổng lượng kinh tế của 3 huyện kém xa so với 5 khu vực còn lại.

Còn huyện Ninh Bắc thì luôn là huyện xếp thứ ba trong vị trí của ba huyện.

Liễu Tuấn sau khi lên nhậm chức đã làm thay đổi cục diện kinh tế tại đây.

Tốc độ tăng trưởng nhanh, theo thống kê trong 6 tháng đầu năm huyện Ninh Bắc có tốc độ tăng trưởng chóng mặt vào khoảng 50%, theo đà tăng trưởng này thì chỉ trong một năm diện mạo của huyện sẽ được thay đổi hòa toàn.

Xếp đầu trong số ba huyện, là điều có thể xảy ra.

Còn về muốn vượt qua các khu vực kia thì còn cách khá xa cho dù đó là khu Giang Đông-khu chậm phát triển nhất trong 5 khu vực.May mà Đường Hải Thiên cho họ thời gian là 3 năm, điều này đã thể hiện rõ sự tin tưởng của Thiệu Anh vào Liễu Tuấn và những lời khen ngợi kia cũng chẳng sai chút nào.“Thị trưởng Thiệu quá khen rồi, đây đều là có sự chỉ đạo của lãnh đạo thành phố, tôi chỉ là làm tròn trọng trách của mình mà thôi.”

Liễu Tuấn khiêm tốn nói.

Câu nói cũng chỉ có vài câu.“Ha ha..Thiệu Anh bật cười, ánh mắt thể hiện rất rõ sự khen ngợi.Lần này không phải là “Khen ngợi” Liễu Tuấn, Thiệu Anh cảm thấy, Liễu Tuấn là người trẻ tuổi nhưng không kiêu ngạo, tự đại ứng xử rất khéo, quả nhiên rất có khí chất của lãnh đạo.“Huyện trưởng Liễu, tôi nghe nói trong huyện của huyện trưởng xảy ra một vụ án lưu manh, mấy thanh niên trẻ tuổi làm loạn, có việc này không?”

Thiệu Anh vừa uống trà, tự nhiên nhắc đến chuyện này.

Liễu Tuấn thấy rất ngạc nhiên.

Lý Hoài Liêu cũng thật lắm thủ đoạn tìm đến cả chỗ của Thiệu Anh.“Có việc như vậy, rất náo loạn, nhưng hiện nay đã điều tra rất rõ ràng rồi. là án hiếp dâ,, tính chất khá xấu.”

Liễu Tuấn thận trọng trả lời.Lúc này, vụ việc đã xảy ra được hơn 1 tháng rồi, án cũng đã được quyết, lúc đầu khi Chu Quốc Trung đến nói chuyện với Liễu Tuấn, cũng đã đến chỗ của Bành Thiếu Hùng, xin hai vị này giơ cao đánh khẽ.

Bành Thiếu Hùng cũng có thái độ rất rõ ràng, nói là cần phải trừng trị đúng với những kẻ có tội, đương nhiên, trừng trị không phải là mục đích mà chỉ là thủ đoạn, quan trọng vẫn là nghiêm trước hiền sau, trị bệnh cứu người.Câu nói này chẳng lộ ra chút vấn đề nào, ý của câu nói ai cũng đã hiểu rất rõ ràng.“Nghiêm trị trừng trị những kẻ có tội” nằm ở vế trước, “Trị bệnh cứu người” nằm ở vế sau, chính là nghệ thuật của lãnh đạo.

Đây chính là trước mặt nói một kiểu, anh không cần quá nghiêm túc, quan trọng vẫn là vế “Nhưng” đằng sau.Liễu Tuấn không thể hiện rõ thái độ trừng trị nghiêm minh.

Bành Thiếu Hùng lại chỉ ra “TRị bệnh cứu người”.

Chu Quốc Trung thì cho rằng đó là kết luận liền vội vàng bảo Lý Hoài Liêu tăng cường đi nối quan hệ.Không ngờ Lý Hoài Liêu yêu con quá lại cho rằng hai vị lãnh đạo có ý “Nhường bước” liền tìm đến tìm cha của Tần Phượng, lấy ra 20 vạn coi như là tiền bồi thường, yêu cầu họ không tiếp tục kiện tụng nữa.

Nếu như có thể coi như là Tần Phượng tự nguyện thì Lý Hoài Liêu bằng lòng trả cho thêm 30 vạn.Có khả năng tính chất của vụ án không thay đổi, Lý Hoài Liêu cần hành động, chỉ có thể cố gắng giảm nhẹ tội đi một chút cũng được.Giả sử chấp nhận tự nguyện, thì hoàn toàn không giống nhau, bản án hình sự chuyển thành dân sự, Lý Quốc Khánh cùng những người khác có thể chỉ chịu án theo hình thức trị an, nặng hơn một chút thì có lẽ cũng chỉ chịu giáo dưỡng từ hai đến ba năm.Gia đình họ Tần thì không cần tiền chỉ yêu cầu nhất định phải trình trị cho nghiêm những kẻ có tội.Lý Hoài Liêu nhẹ không muốn mà thân lừa ưa nặng, còn tìm một vài người trong xã hội đến uy hiếp nhà họ Tần, chính điều này đã làm cho những người trung thực trở nên khó tính dù sao con giun xéo mãi cũng quằn.

Lão Tần đã đến ủy ban chính quyền huyện tìm Liễu Tuấn kêu oan hai lần rồi, Liễu Tuấn không có trong phòng.

Sau nhiều lần như vậy thì tên của hai vợ chồng nhà họ Tần này được ghi vào “Sổ đen” tại phòng bảo vệ chính quyền huyện.Nếu không thì mỗi vụ án hình sự người nhà nạn nhân lại chạy đến kêu gào than khóc với huyện trưởng thì không biết huyện trưởng còn có thể làm việc nữa hay không?

Lão Tần cũng chẳng có cách nào khác, liền viết một tấm biển, quỳ ngay trước cổng lớn của ủy ban chính quyền huyện kêu gào.Kêt quả làm cho chuyện bé xé to, chính quyền thành phố đã nhiều lần hỏi đến vụ việc này, tòa án thành phố đích thân can thiệp vào vụ án này, đồng thời đã đưa ra bản án cho Lý Quốc Khánh và đồng bọn là án hình sự mấy ngày sau sẽ đưa ra xét xử.Đến bước đường này thì Lý Hoài Liêu cũng chỉ có thể tìm cách trong ci “Vòng đó”.

Lý Hoài Liêu là người thông minh cho dù vụ án đã được quyết định thì cũng không thể buông xuôi.

Dù sao trong vụ án vẫn có sự phân chia ra thành nhiều thứ bậc nặng nhẹ khác nhau, thủ phạm chính chịu nặng nhất tồng phạm thì có thể xem xét giảm nhẹ bản án.Trọng điểm hoạt động của Lý Hoài Liêu chính là nhằm vào những điều trên.

Để đạt đến được như ngày hôm nay nếu không có sự “Phối hợp” của cơ quan công an thì đương nhiên không thể thông suốt được.Như thế này, vấn đề lại có những thay đổi.

Tính chất của vấn đề càng khó gỡ, sở thành phố đã nhúng tay vào, sở huyện chỉ có thể phối hợp điều tra.

Cuối cùng thì việc thi hành án vẫn là tiến hành tại thành phố đại ninh.

Lý Hoài Liêu có mạng lưới quen biết rộng rãi trong huyện, lên cấp thành phố thì với thân phận của ông chủ và gia thế như ông ta thì cũng chẳng là cái gì cả.

Cho nên phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để cầu cứu, nhờ vả, tóm lại vẫn phải tìm đến tuyến của Thiệu Anh.Thiệu Anh có ánh mắt tinh đời, chỉ cần trong chốc lát là có thể thấy được, vụ án này cần phải lật lại, phải tìm đến Liễu Tuấn, cho dù là hệ thống pháp luật tại thành phố Đại Ninh hay hệ thống pháp luật tại huyện Ninh Bắc thì đều có sự hiện diện của Liễu Tuấn.Không phải là nể mặt mà là thể diện của người ta!

Lý Quốc Khánh sớm vào tù hay được tự do thì phần lớn đều dựa vào quyết định của Liễu Tuấn.Còn về nói đến chuyện đi tìm Lương Quốc Cường thì nhất Thiệu Anh nhất định sẽ không đến.Lương Quốc Cường với tính cách ngang ngạnh, việc này thì đã nổi tiếng cả một vùng Đại Ninh rồi.

Nếu thành phố Đại Ninh của ngày hôm nay thật sự có thể nói chuyện được với Lương Quốc Cường ngoài Đường Hải Thiên ra chỉ có Liễu Tuấn.Ấn tượng của Liễu Tuấn với Thiệu Anh là thông tình đạt lý.“Huyện trưởng Liễu, vụ án này, thực sự ảnh hưởng rất mạnh mẽ, nhất thiết phải nghiêm trị mấy cái tên lưu manh đó.

Nên cho chúng đi đào tạo để xem sau này có thể làm lại từ đầu hay không”Thiệu Anh nói.Câu nói này rất đúng, nghe rất hợp tình hợp lý, thực sự là cần suy nghĩ những điều trên.

Phải sống không thể chết!Tóm lại là cần giữ lại mạng sống thì mới có thể làm lại từ đầu được! cứ làm được như vậy thì có gì sau này hằng nói tiếp.Lý Hoài Liêu khi cầu xin trước mặt Thiệu Anh có lẽ rất đáng thương, cho dù như thế nào đều luôn mong muốn giữ lại mạng sống cho con trai mình!Thiệu Anh là tia hy vọng cuối cùng để cứu con trai của nhà họ Lý, mà một khi Thiệu Anh đã ra mặt thì Liễu Tuấn khó mà từ chối dù sao đó cũng là thị trưởng thành phố hơn nữa mối quan hệ giữa Thiệu Anh và Đường Hải Thiên cũng khá gần gũi, không biết do ảnh hưởng của lần nói chuyện tại khách sạn Phù Dung hay còn có nguyên nhân nào khác mà thái độ của Thiệu Anh lại kiên quyết quan tâm tới việc này đến vậy, nhưng tóm lại dù sao Thiệu Anh cũng là thuộc hệ Liễu, cho nên cũng cần có thái độ hợp lý.Liễu Tuấn đang mải suy nghĩ thì nhân viên phục vụ liền mang thức ăn lên.

Với thực đơn đã được chuẩn bị kỹ càng 4 món 1 canh, cũng có chút khác nhau giữa mỗi lần, gọi là 4 món 1 canh vẫn chỉ là 4 bát thức ăn, 1 bát canh., nhưng mỗi một món thức ăn lại phân ra làm 3 cấp, trong mỗi cấp đều phân thành những món ăn khác nhau.

Đương nhiên, phân lượng không thể đủ.

Dù sao chỉ có hai người, đưa lên nhiều quá thì lãng phí.

Nhiều món đa dạng là được.“Huyện trưởng, uống chút rượu không?”

Thiệu Anh mời.Trên bàn tiệc thì chủ yếu là các loại rượu như mao đài, ngũ lương và các loại rượu trắng nổi tiếng khác cũng còn có các loại rượu trong nước sản xuất như rượu đỏ.“Không, lát nữa còn phải lái xe về nữa!”

Liễu Tuấn từ chối.“Tự mình lái xe?

Không có lái xe à?”

Thiệu Anh cảm thấy hơi kinh ngạc.“Ha ha, mở tiệc mà, lại cách nhau cũng không xa, cho nên một mình mình lái xe đến”Liễu Tuấn nói.“Thế thì chúng ta ăn cơm vậy!”

Thiệu Anh nói với nhân viên phục vụ. khẩu vị của Liễu Tuấn cũng rất khá, ăn cơm rất nhanh.

Thiệu Anh rất ngưỡng mộ, khen ngợi vài câu.

Liễu Tuấn cười, ăn cơm xong, Thiệu Anh chủ động mời Liễu Tuấn một điếu thuốc, tự mình thì nhấc tách trà lên uống.“Thị trưởng Thiệu, với vụ án kia, tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng, cần dạy cho mấy tên đó một bài học, cũng chính là có lợi cho việc làm lại từ đầu của họ!”

Liễu Tuấn hút được vài hơi, từ tốn nói.Thiệu Anh mỉm cười nói Chương 606: Chinh phục vô số lần“Liễu Tuấn, cậu sao thế?”

Bạch Dương ôn tồn hỏi.Đây là ký túc xá của Bạch Dương, sau khi đi làm về đã thấy Liễu Tuấn ở đó, lại đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

Từ khi Điền Hồng Quân và Vương tổng đơm đặt ra chuyện giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn cái gọi là “Phong hóa cử báo”, cho nên việc qua lại giữa hai người cũng kh ít, nhưng không phải là đoạn tuyệt toàn bộ mối liên hệ.Liễu Tuấn không phải là để ý đến những câu nói truyền miệng, mà với địa vị trong chốn quan trường muốn không bị người khác đâm sau lưng, là hoàn toàn không có khả năng.Một vụ án hiếp dâm của Lý Quốc Khánh vốn chẳng có liên quan trực tiếp với Liễu Tuấn. chỉ là vì thời gian đầu Liễu Tuấn đến bệnh viện tìm hiểu vấn đề thì bị người ta gọi đó là có quan hệ không trong sáng với Tần Phượng, vụ việc này cũng khá phức tạp.

Liễu Tuấn hiện nay đang làm việc tại huyện Ninh Bắc, quyền cao chức trọng cho nên những lời đồn đại thì nhiều vô cùng.

Và được chia ra làm hai phe.

Một bên thì yêu quý Liễu Tuấn, cùng trí hướng, ủng hộ Liễu Tuấn, nhận được rất nhiều sự đồng tình của toàn thể nhân dân, nhưng còn có một phe khác thì vì sự liêm khiết, không có cách tiếp cận để đem lại lợi ích cho họ vậy nên họ vô cùng “Căm ghét” Liễu Tuấn, tóm lại sau lưng anh ta có rất nhiều những lời đồn thổi.Những nhân viên mà truyền đi những thông tin thế này cũng biết rõ ràng rằng, dựa vào thủ đoạn này muốn đè ép hay lật đổ Liễu Tuấn là hoàn toàn không thể.

Dựng chuyện này thành thật coi đó là trò mua vui cho mình.Liễu Tuấn cũng chỉ có thể để kệ họ mà thôi.Bạch Dương trông thấy Liễu Tuấn, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại cảm thây vô cùng vui mừng, thấy thần sắc của anh ta hơi trầm ngâm trong lòng cảm thấy có chút lo lắng xen lẫn chút đau lòng.

Vội vàng tiến lại gần ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn, kéo tay Liễu Tuấn hỏi.“Chị..em dựa vào chị một lát..”

Liễu Tuấn từ từ ôm lấy Bạch Dương, nói nhỏ.

Chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã đủ làm cho nước mắt của Bạch Dương chảy ra, Bạch Dương ôm lấy Liễu Tuấn, nhẹ nhàng xoa xoa từng góc cạnh trên khuôn mặt của Liễu Tuấn, ôn tồn nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi”Từ trước tơi nay, Liễu Tuấn luôn xuất hiện trước mặt mọi người dù trong công việc, cuộc sống hay tranh đấu đều đứng vào thế chủ động, oai phong lẫm liệt, chưa từng thể hiện ra sự mệt mỏi của mình, nhưng xem ra hôm nay, tiểu tử của Bạch Dương thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Không phải mệt về thể xác mà là mệt về tâm hồn.Kì thực Liễu Tuấn cũng không biết tại sao lại cảm thấy mệt như vậy.Phải nói là dạo này công việc khá thuận lợi, cho dù là việc xóa khu hợp xã hay là kiến thiết kinh tế đều được tiến hành đúng theo kế hoạch.

Nửa năm sau khi thực hiện chế độ phân thuế, nông nghiệp của toàn tỉnh trong đó có khu vực trực thuộc thành phố đều có những thay đổi khác nhau về tình hình tài chính.

Huyện Ninh Bắc vì có sự lãnh đạo, tính toán của Liễu Tuấn mà việc thu thuế và thu nhập tài chính của huyện tăng hơn 30 % so với cùng kỳ năm trước.

Cho dù tốc độ tăng trưởng kinh tế có hơi thấp, nhưng so với những huyện khác trong tỉnh thì có thể nói là đã lập lên được một kỳ tích.

Đường Hải Thiên trong các kỳ họp đều nhắc đến những thành công mà huyện Ninh Bắc có được, coi đây như là một tấm gương để các huyện khác học tập vậy.Còn về “Đoàn đại biểu đi học hỏi kinh nghiệm” thì không thể thiếu được, bình thường không phải là đoàn bí thư cử đi mà chính là lãnh đaọ của các khu vực huyện, chạy đến huyện Ninh Bắc để học hỏi kinh nghiệm của họ, với những lãnh đạo ở các khu vực khác, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đương nhiên không thể xem nhẹ được, cần đối đãi tử tế, tận tình giới thiệu về kinh nghiệm của bản thân.Liễu Tuấn không thật thích cách mời chào này, nhưng cũng không thể từ chối Bành Thiếu Hùng được, mối quan hệ với mọi người trong thành phố vẫn cần chú ý, và nắm cho chắc, không thể tùy tiện đắc tội với ai được.Thế cục rất tốt, Liễu Tuấn lại cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng nhẽ, huyện trưởng Liễu lại ghét công việc này đến vậy? ngay cả Liễu Tuấn cũng không hiểu nổi, mỗi khi như thế này, Liễu Tuấn liền nghĩ đến tấm lòng của những hồng nhan tri kỷ, đặc biệt là Bạch Dương.

Mỗi lần Liễu Tuấn và Bạch Dương ở cùng nhau, đều cảm thấy rất ấm áp, rất bình yên và vui vẻ.“Tiểu Tuấn, công việc không thuận lợi à?”

Bạch Dương hỏi nhỏ.“Không, công việc rất tốt”Liễu Tuấn nằm trong lòng của Bạch Dương, được cảm nhận sự ấm áp nơi Bạch Dương, được gửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng mà quyến rũ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái dường như mọi cảm giác mệt mỏi khó chịu đều tan biến đi.“Thế, có phải là vì vụ án kia không?”

Bạch Dương tuy đã rời huyện Ninh Bắc, nhưng vẫn rất quan tâm tới tình hình của huyện này, không chỉ vì có Liễu Tuấn ở đó, mà còn là vì huyện Ninh Bắc là nơi đầu tiên chị đảm đương công tác, thời gian cũng không dài nhưng lại tập trung rất nhiều tâm huyết, nó giống như đứa con của Bạch Dương, hy vọng có thể trông thấy nó trưởng thành, hiểu được tâm sự này của Bạch Dương, Hiểu Mạn đã liên tục lấy thông tin từ bên của Dịch Hàn báo cáo lại cho Bạch Dương.

Gần đây việc làm náo loạn của Lý Quốc Khách Bạch Dương cũng đã nghe kể lại.“Ừm, có chút!:Nghe Bạch Dương nhắc đến, Liễu Tuấn cũng cảm thấy đó cũng là nguyên nhân.“Thế nội tình của sự việc rốt cuộc là như thế nào, cậu nói cho chị nghe đi”Bạch Dương không phải thực sự quan tâm đến vụ án hình sự này, chẳng qua lúc này muốn nói chuyện nhiều hơn với Liễu Tuấn, làm phân tán sự tập trung của Liễu Tuấn, cũng chính là muốn Liễu Tuấn quên đi những phiền muộn đang làm Liễu Tuấn mệt mỏi.Liễu Tuấn vẫn nằm như vậy, gối đầu lên chân của Bạch Dương.

Đây chính là phong cách của Liễu nha nội!Bạch Dương cười, điều chỉnh lại tư thế, dựa vào tay ghế sofa, để Liễu Tuấn nằm thấy thoải mái hơn, hai tay vẫn xoa xoa khuôn mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn kể lại tình hình của vụ án đó, ngay cả chấp thuận của mình với Thiệu Anh cũng kể.“Lý Quốc Khánh là tên đáng ghét, em muốn giết hắn”Liễu Tuấn căm hận nói.Thực sự rất ngạc nhiên, chỉ về việc này mà đau đầu, cảm thấy Lý Quốc Khánh đáng chết. vì đủ các kiểu nguyên nhân lại không thấy thỏa đáng, đồng ý với Thiệu Anh, để lại cho hắn một con đường sống.

Đây cũng coi như là một sự đấu tranh giữa lý tính và tình cảm?Bạch Dương là người thông minh ngay lập tức hiểu được tâm sự của Liễu Tuấn.

Tiểu tử này thật là mạnh mẽ đến hồ đồ rồi, chỉ vì có ý “Giết” mà cảm thấy đau thế ư!“Là cậu không muốn giết anh ta, sao phải tức giận chứ?”

Bạch Dương an ủi!“Em không muốn giết hắn? tại sao em không muốn giết hắn?”

Liễu Tuấn rất không thoải mái.“Hi hi, nếu cậu muốn giết hắn ta, ai cản nổi cậu?

Thiệu Anh?

Chu Quốc Trung?”

Bạch Dương cười.Liễu Tuấn suy nghĩ, thực sự có chuyện như thế.

Kì thực muốn giết Lý Quốc Khánh chẳng cần Liễu Tuấn nói gì, chỉ cần Liễu Tuấn không nói gì là được.

Cơ quan pháp luật của thành phố Đại Ninh rất có khả năng khép Lý Quốc Khánh vào tội chết, Thiệu Anh không yêu cầu Liễu Tuấn nói nhẹ mà yêu cầu anh ta mở lời, xin Lương Quốc Cường để cho Lý Quốc Khánh 1 con đường sống.“Lý Quốc Khánh rất độc ác, xử chết hay chung thân cũng đủ với hắn ta rồi.

Dù sao cha mẹ hắn cũng đã mất công nuôi dạy hắn 20 mấy năm trời, giam hơn 20 năm trong tù rồi thả ra, đến 40 tuổi được thả ra thì cuộc đời này cũng như đã mất gần hết, để lại cho hắn ta một con đường sống chính là một niềm an ủi cho cha mẹ hắn đó!”

Bạch Dương nói.“Ừm”Liễu Tuấn đồng ý đáp.Bạch Dương nhẹ nhành nói đã thuyết phục được Liễu Tuấn.Nhổ được cái gai này Liễu Tuấn liền cảm thấy vô cùng thoải mái, kì thực Liễu Tuấn cần một lý do đê thuyết phục bản thân mình.

Trong lòng thấy thoải mái Liễu Tuấn liền quay ngườì lại, tìm lại nơi ấm áp trong lòng Bạch Dương.Bạch Dương cười lộ ra những nét ôn tồn, ấm áp, cũng chẳng biết làm thế nào với người này.

Việc nam nữ, Bạch Dương không phải quá quan trọng, chị cũng thuộc tuyp người muốn được quan tâm, cho rằng nam nữ thích nhau, nhất định có sự kết hợp cả về thể xác lẫn tinh thần. dù sao cũng chỉ là giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi.Kết hợp với tiểu tử này nhiều lần đều làm cho Bạch Dương cảm thấy thoải mái.

Dù sao chị cũng rất yêu thương Liễu Tuấn, người đàn ông có thể trêu nghẹo mình.Đương nhiên,cũng có những khi khác, chị Bạch Dương cũng chẳng để tâm nhưng thực sự không quan tâm tới cũng không được.Điều này không liên quan đến yêu thương, chỉ là “Cưng chiều”Đối mặt với một tiểu tử mãnh liệt, chị Bạch Dương vừa cảm nhận phải “đề phòng”“Được, em giúp chị tắm!”

Tiểu ngoan đồng nói.“Nói cái gì thế?”

Bạch Dương ngay lập tức đỏ mặt.Việc Bạch Dương và Liễu Tuấn đã có quan hệ thể xác cũng đã lâu rồi, nhưng với yêu cầu “Đặc biệt” này của Liễu Tuấn, thì vẫn kháng cự theo bản năng.

Tên tiểu tử này muốn thử những kiểu rất “Quái”Bạch Dương thấy với dáng vẻ đó thực sự là không thể quen được.Với kiểu “Hậu tiến”, Liễu Tuấn yêu cầu rất nhiều lần, Bạch Dương lại không muốn, nhưng khi đến cao chào.

Liễu nha nội lại coi từ chối là “Tiếp tục hợp tác” để trao đổi, Bạch Dương mới đành đồng ý.Nhưng Bạch Dương cũng biết rất rõ rằng, chị rốt cuộc sẽ có ngày không kháng cự được, và sẽ tiếp nhận sự “Yêu cầu vô định” của Liễu Tuấn.Với tình hình này, tiểu tử làm người khác kinh ngạc, người này da mặt rất dày, “Không đạt được mục đích thì không chịu nghỉ”.Nhưng, câu nói có thể kháng cự được bao lâu thì được bấy nhiêu!

Hoặc hứng thú cũng là kiểu kháng cự rồi đắm chìm, tiếp tục kháng cự lại tiếp tục đắm chìm, đây thực sự là một quá trình lâu dài.Một chút thế giới nội tâm của mình đều phơi bày ra trước mặt người đàn ông đáng yêu, cũng là một kiểu hưởng thụ rất lớn.

Cho dù trong kiểu hưởng thụ này có thêm rất nhiều những hỗn tạp khác!Bạch Dương với một tay “Phong Nguyệt lão luyện” như Liễu Tuấn, cũng là một quá trình “Chinh phục”, cảm nhận sự cực lạc lớn nhất.

Mỗi lần Bạch Dương bị Liễu Tuấn “Bắt nạt” là một lần cảm nhận một điều mới từ anh, Liễu nha nội đều cảm thấy đó là một cảm giác “Thành công”!Người phụ nữ này sau khi “Thẳng thắn tương đối” thì còn có thể làm cho người đàn ông có rất nhiều lần cảm thấy sự chinh phục của mình, thực sự không thể lột tả bằng lời được. nhưng có một điểm chính là Bạch Dương cũng thuộc loại thượng hang.Lần này, Liễu Tuấn hạ quyết tâm phải “Gột rửa” được khắc chế này!

Mặc cho Bạch Dương phản kháng Liễu Tuấn vẫn bế vào trong nhà tắm.“Không, không được”Bạch Dương sợ hét ầm lên.

Đương nhiên chẳng từ nào lọt vào tai của Liễu Tuấn cả!đôi tay trắng ngần cứ thế đập vào tấm lưng to lớn của Liễu Tuấn, với sức của người phụ nữ thế này nó cũng chỉ đủ ngãi ngứa cho Liễu Tuấn mà thôi!

Cho dù cố gắng thế nào thì Bạch Dương cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay đó được.“Uỳnh”Liễu Tuấn lấy chân đá cánh cửa tắm ra, sau đó mở hoa tửu trong tiếng kinh ngạc của Bạch Dương.……Trên con đường phồn hoa nhất của thủ đô, Liễu Tuấn xuất hiện với một dáng vẻ không khác gì những sinh viên đại học của thủ đô, từ trang phục cho đến chiếc kính dâm đen, hai tay thi thoảng còn đút vào túi quần.“Ài, sao chị càng nhìn càng thấy cậu giống một tên lưu manh, những đại ca đường phố trên tivi của Hông Kông?”

Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn cười không ngớt.Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh cũng bật cười.“Tiểu thái muội!”

Hà đại tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có của thủ đo nhưng cách ăn mặc thì chẳng giống như vậy chút nào, tóc cắt ngắn, đeo đôi hoa tai to, còn cả chiếc kính mát nữa, mặc chiếc áo phông bó vào người, kết hợp với chiếc quần bò đã bạc màu làm lộ ra đôi chân dài thon rất chi cuốn hút của mình.Dường như thời gian gần đây những cô gái tầm 20 tuổi đều có cách ăn mặc như vậy.

Đương nhiên những cô gái nữ tính, học hành chăm chỉ nằm ngoài số này.“Giả bộ!”

Hà Mộng Doanh bĩu môi nói Chương 607: Biện pháp tồi của Hà đại tiểu thưMuốn đường đường đi dạo trên con phố lớn của thành phố mà không trang điểm như thế này thật sự không được.

Đều là vì nghĩ đến tiền đồ của người ta cả, Hà đại tiểu thư mới bắt mình phải làm như vậy, kì thực Liễu Tuấn biết, Hà đại tiểu th cũng rất thích cách ăn mặc trang điểm như thế này.Cùng đi tay trong tay với Liễu Tuấn thực sự rất là xứng, một cảm giác rất khác lạ.“Ài, chị ăn vận như vậy nếu như để ông nhìn thấy thì không biết sẽ nghĩ sao nữa?”

Hà Mộng Doanh vòng tay ôm lấy eo của Liễu Tuấn, kề sát vào anh ta, hỏi.“Ha ha,”Liễu Tuấn bật cười.Nói thực, Liễu Tuấn vừa cởi bỏ trang phục trung sơn, tứ hợp viện của nhà họ Hà, rất tĩnh lặng, trong lành, ngay cả giữa mùa hè cũng có thể mặc được bộ trung sơn.

Kì thực, Liễu Tuấn cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, đều là chủ kiến của Hà đại tiểu thư.“Cậu bây giờ đã là huyện trưởng rồi, quyền lực trong tay cần phải trưởng thành hơn một chút.

Ông tuy quý cậu nhưng với việc cậu làm huyện trưởng thực sự trong lòng rất lo lắng”Hà Mộng Doanh giải thích như vậy.“Ông nói như thế nào?”

Liễu Tuấn rất hào hứng hỏi.Khi nói ra những câu thế này, hai người đều chăm chú nói về chuyện này giống như hai con cá tràn đầy sức sống vậy.“Ừm, Liễu Tuấn cái tên này, có khả năng, nhưng phải lớn hơn một chút, nếu làm huyện trưởng, e rằng không tốt lắm đâu?

Chính trị đâu có thể làm trò cười được”Hà Mộng Doanh học ngữ khí của Hà lão gia tử, rất “Biến cố thăng trầm” nói.Liễu nha nội liền lộ ra vẻ “Sợ hãi”, sợ sệt hỏi: “Ông nói câu này với ai?”

“Cha chị, nhạc phụ của cậu, tư lệnh Hà khu quân sự Nam Phương”Hà Mộng Doanh cười nói.Huyện trưởng Liễu hơi thay đổi sắc mặt: “Ông và cha chúng ta nói chuyện, sao lại nói đến tôi?”

Điều này không phải là Liễu Tuấn giả vờ, Liễu Tuấn vốn được biết Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều đến thủ đô họp, lần này mới vội vàng chạy đến nói chuyện với Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân, dù sao cũng lâu ngày không gặp mặt rồi, cứ lấy cơ hội này để gặp hai vị tướng quân bàn luận công việc, đúng là một mũi tên trúng hai đích.Nhưng Hà lão gia tử và Hà Trường Chinh là những nhân vật thế nào chứ?

Cha nói, sẽ lấy Liễu Tuấn làm chủ đề chính, sự thực có những điều làm cho người ta không lường trước được.“Đúng, mỗi lần cha và ông nói chuyện, không ít thì nhiều cũng sẽ nói đến cậu, ông có lần còn trách cha chúng ta, nói cha tuy là con ruột vậy mà chẳng như con nhà người ta, chính là đang nói đến Liễu Tuấn, mỗi tháng đều 2-3 lần đều đến thăm ta, còn có trách nhiệm, hiếu thuận hơn con”Câu cuối của Hà Mộng Doanh đương nhiên là dùng cách nói của Hà lão gia tử.

Liễu Tuấn cười.“Thế cha của chúng ta không phải rất mất mặt sao?”

“Cậu nói xem?”

Hà Mộng Doanh lườm anh ta.

Liễu nha nội cười mỉm, hôn lên khuôn mặt Hà Mộng Doanh.Hà Mộng Doanh hơi xấu hổ. cũng không biết vì sao, trong số những hồng nhan của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh đặc biệt không một cái ôm, càng không hôn, nhưng chỉ cả Hà lại có thể giữ lại được những sóng cảm giác mạnh.Vì Hà lão gia tử rất lo lắng cho sự trẻ tuổi của Liễu Tuấn, huyện trưởng Liễu mặc cả một bộ đồ màu xanh đến tứ hợp viện của nhà họ Hà, may mà trên oto có điều hòa, sau khu vào tứ hợp viện cũng không thấy nóng gì nữa.

Hà lão gia tử đang ngồi đọc báo trong vườn.Tuổi cũng đã lớn rồi, thị lực không tốt, ông nhà người ta cần dùng kính lão mới có thể đọc được chữ trên báo.

Nhưng đến tuổi này mà Hà lão gia tử đủ kiên nhẫn đọc báo mà không cần nhờ thư kí đọc hộ cho cũng đã việc rất khó và đáng quý rồi.Liễu Tuấn từ từ bước lại, nhẹ nhàng cùng Hà Mộng Doanh tiến lại gần.

Hà Mộng Doanh lộ ra nụ cười bỡn cợt, có lẽ Hà đại ông chủ này dường như muốn hù dọa cha mình vậy. nhà họ Hà có ba thế hệ con cháu, trong đó Hà Mộng Doanh cũng là có “Đặc quyền”Trong số những đứa cháu mà có chút “Không nghiệp vụ chính”của Hà lão gia tử thì ông quý nhất chính là Hà Mộng Doanh, thậm chí cả cô Hà Diên An cũng rất quý Hà Mộng Doanh.

Có lẽ do sự “Phản bội” của Hà Mộng Doanh đã tạo nên một cảm giác khác trong lòng mọi người.

Cách chỗ của Hà lão tử gia khoảng 3-4 mét thì lão tử gia đã đặt tờ báo xuống, nói: “Liễu Tuấn đến đó à”Liễu Tuấn liền bước vội, đứng trước mặt lão tử mỉm cười cúi khom người chào:“Ông, sao không biết?

ông đừng nói với cháu là tai ông vẫn còn rất thính chứ?”

Hà Mộng Doanh cười bước lên, ôm lấy vai Hà lão tử.

đây là “Đặc quyền” của Hà Mộng Doanh mà chỉ có đứa cháu đời thứ tư mới có thể làm còn những người khác thì chỉ dám đứng ở xa mà thôi.Hà lão gia tử “hêng” một tiếng, nói: “Cháu đã đánh quyền mấy năm rồi!”

Hà Mộng Doanh hơi ngạc nhiên, theo giác quan thứ sáu của mình chính là con người được tạo nên từ mưa bom bão đạn, ngoài ra còn có thêm cả vận khí, tất cả đã tạo lên một chiến tướng uy danh lẫy lừng!“Ông, ông còn khỏe như vậy!”

Liễu Tuấn cười nói.Liễu Tuấn nhiều lần đến nhà họ Hà, thậm chí còn nhiều hơn cả con cái trong nhà: con cháu nhà họ Hà còn phải mất thời gian mới có thể gọi tiếng “Ông” trôi chảy.“Nội trong 3-5 năm không chết được đâu!”

Hà lão gia tử tự tin nói.“Ài, chủ ý này có phải là đại nha đầu nói cho cháu không?”

Hà lão gia tử chỉ những thông tin mà Liễu Tuấn đã biết nói.Liễu Tuấn lại lộ ra sự kinh ngạc nói: “Ông, sao ông lại biết?

điều này lại có liên quan gì tới đánh võ sao?”

Hà lão gia tử bật cười, nói: “Ai nói là không có liên quan tới đánh quyền?

đây chính là biết mình, biết ta trăm trận trăm thắng!”

Hà Mộng Doanh giả vờ ho lấy giọng: “Điều này đã biến chúng cháu thành kẻ địch của ông rồi đó”Hà lão gia tử lườm Hà Mộng Doanh nói: “Cháu, có nhiều chuyện cả đời cũng không thể hiểu hết được, cháu nghe ta nói Liễu Tuấn trẻ tuổi đi làm huyện trưởng, liền vội vàng đi nói với nó như vậy, có muốn nhốt giam lại không đó?

Ông của cháu dễ trọc ghẹo vậy à?”

“Được, ông là sống thành thân tiên, thắng cả Gia Cát Lượng cháu chẳng muốn tự mình tìm rắc rối nữa, cháu đi pha trà đây”Hà Mộng Doanh chẳn để ý lời mắng của ông liền mỉm cười đi pha trà, kì thực thư kí và những nhân viên phục vụ trong nhà họ Hà được sắp xếp rất cẩn thận vị trí phục vụ, những mỗi lần Liễu Tuấn đến chỉ cần có Hà đại tiểu thưở đó thì những công việc thế này đều đích thân Hà Mộng Doanh đi làm cho nên mọi người cũng quen dần.Dù sao trong nhà họ Hà này không chỉ lão gia tử vừa ý với Liễu Tuấn mang ngay cả cha Hà Mộng Doanh- Hà tư lệnh cũng vậy.“Liễu Tuấn, chức vụ huyện trưởng không dễ làm chứ?”

Hà lão gia tử hỏi.Liễu Tuấn ngồi xuống trước mặt Hà lão gia tử, cười nói: “Cũng không khó lắm.“Trước mặt Hà lão gia tử, quá cẩn thận cũng không được, mà quá khiêm tốn lại càng không được, người đã từng vào sinh ra tử trong chiến đấu, nếu mình cứ khiêm tốn đi khiêm tốn lại thì ông sẽ lườm mắng, chỉ cần một câu “Đồ vô tích sự” đuổi ngay ra!“Thế cháu nói xem đã làm những việc gì mà mình cảm thấy hài lòng rồi?”

Mỗi lần Liễu Tuấn đến trước hết là nói chuyện với lão gia tử, bình thường đều là kể lại những thay đổi của địa phương cho ông nghe, lão gia tử ở lu tại vị trí cao lại có tuổi rồi it khi ra ngoài.

Con cái thì đều phục vụ trong quân đội, những thay đổi của khu vực thì không thật hiểu, còn con cái phục vụ trong giới chính trị, thì có Hà Diên An, sớm cũng đã là trưởng của một huyện, điều quan tâm cũng chỉ là phương châm cục diện, còn những đứa cháu, ngoài Hà Mộng Doanh ra những người khác trước mặt ông đều rất lễ phép, cung kính đâu dám ăn nói lung tung chứ?Do đó chỉ có người ngoài như Liễu Tuấn mới cung cấp thông tin chính xác, chân thực cho lão gia tử.

Liễu Tuấn khi báo cáo cho lão gia tử tình hình của địa phương thì cảm giác rất thoải mái, có gì nói đó, nhưng kì thực cũng đã có lựa chọn.

Lão gia tử tuy không can thiệp vào vấn đề chính trị nhưng nếu nói đến thì nói một câu chú ý đến 1 câu.Cho nên, Liễu Tuấn rất cẩn thận không thể vì mình “Lời nói tuôn ra như nước” mà ảnh hưởng đến phương châm đại chính của trung ương được.Con đường cải cách mở cửa, vốn rất vòng vèo, lão gai tử quan tâm đến cũng là điều đương nhiên.Liễu Tuấn kể lại tình hình của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh cho Hà lão gia tử nghe, mặt phải thì nói rất nhiều, còn đối với những vấn đề nhạy cảm như “Thu hút thương nghiệp và vốn” thì cũng giảm đi đôi phần.

Thậm chí “Thu hút” được bao nhiêu thương nghiệp, vốn, những chỉ tiêu quan trọng nhất hay chỉ tiêu duy nhất cũng “Không nói ra quá nhiều và quá rõ ràng”.

Vì có thể hoàn thành được nhiệm vụ thu hút thương nghiệp và vốn đầu tư làm một kẻ nói dối cũng đành, huy sinh cái lợi lâu dài của đất nước để đổi lấy những nhà đầu tư ngắn hạn…ngay cả những doanh nghiệp dân doanh và quốc doanh với những thương hiệu của mình đã bị kẻ khác cướp hợp đồng, hay mua lại thương hiệu, những công ty có vốn đầu tư nước ngoài một chút tiền cũng không bỏ ra, đã nhẹ nhàng cướp đi những thương hiệu, kỹ thuật mà chúng ta đã phải khổ công, vất vả bao nhiêu năm trời mới có thể gây dựng lên được.“Nói chung xét trên một vài phương diện, thì chúng ta vẫn phải chấp nhận hiện tượng không đánh mà vẫn chịu khuất phục, chúng ta thua quá hồ đồ rồi!”

Liễu Tuấn đưa ra vài ví dụ cụ thể rồi cuối cùng mới đưa ra kết luận này.“Ừm, đây thực sự là một vấn đề”Lão gia tử nhấc tách trà lên uống rồi nói Chương 608: Gặp phải người quen“Ài, cậu không thể vì tiểu quỷ nói cậu mấy câu không tốt mà giả công tư lợi, công kích trả thù…ông nếu xuất diện nói sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn đó…”

Hà Mộng Doanh khoác tay Liễu Tuấn đi dạo phố,nhưng lại nói với Liễu Tuấn câu này.Với sự kiện li đến Liễu nha nội và Nghiêm nha nội, Hà đại tiểu thư đương nhiên cũng biết rất rõ ràng, cho dù sau này quốc vụ viện có cử tổ điều tra đến thì kết quả cũng đã rõ, chứng minh những lời nói của những người kia cũng chỉ là ăn nói hồ đồ, chẳng qua cũng không dám chắc là Liễu Tuấn sẽ chiếm thế thượng phong trên tất cả các mặt.Liễu Tuấn trong chuyện này đã dành được rất nhiều điều tốt, có thể với thân phận của một huyện trưởng khu vực, thực sự đã chứng minh có người cố ý làm trò dối trá với Liễu Tuấn, hệ Nghiêm Liễu đương nhiên sẽ nhớ đến đứa con trai trẻ tuổi này.

Ngoài ra còn có một vài hệ khác nữa, e rằng với đánh giá của Liễu Tuấn vẫn chưa thực sự đạt được chính diện như thế.Hà đại tiểu thư thì cho rằng Liễu Tuấn nói những lời không hay về chính sách thu hút vốn đầu tư thương mại với ông, là giả công tư lợi!Liễu Tuấn lắc đầu nói: “Ông nói đúng, có một vài việc cả đời chị cũng không hiểu được, tốt nhất chăm chỉ làm việc của đại bà chủ đi, kẻ hầu này đưa đại bà chủ đi dạo1”Hà Mộng Doanh bĩu môi, nhưng lại mỉm cười, người thanh niên này càng thể hiện sự hống hách ngang ngược thì trong lòng Hà Mộng Doanh càng cảm thấy thích Liễu Tuấn!Cùng Hà lão gia tư ăn cơm tại tứ hợp viện, theo lệ thì hà lão gia tử sẽ nghỉ ngơi một lát, cả chiều huyện trưởng Liễu đều thuộc về Hà đại tiểu thư.

Đến tối mới mới có thể đến nói chuyện với Chu tiên sinh và sư mẫu.Tuy nói Liễu Tuấn cứ cách 2-3 tháng sẽ đến thủ đô 1 chuyến, Hà Mộng Doanh cũng sẽ thường xuyên đến thành phố Đại Ninh để thăm tình lang, nhưng với tình yêu nồng nhiệt của nam nữ, một ngày 24 giờ ở bên nhau thì vẫn coi đó là quá ngắn!

Hà đại tiểu thư đương nhiên là vô cùng trân trọng những khoảng thời gian khó có này.Huống hồ lại còn đi cùng Liễu Tuấn, “Thân mật” dạo phố thì càng làm cho Hà đại tiểu thư thích thú.“À, tiểu Tuấn, đưa chị đi mua quần áo nhé!”

Hà Mộng Doanh vui vẻ nói.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

đại bà chủ hà bây giờ đã “Đầy tiền” trong ví rồi!“Tiểu Tuấn, chị định đi Thượng Hải mở một cửa hàng!”

Hà đại tiểu thư thật sự có hoài bão lớn, hiện nay công việc tại thủ đô và thành phố Nam Phương đã rất tốt rồi, tuy sau này cũng sẽ lần lượt mở thêm mấy cửa hàng nữa, đẳng cấp không chỉ ở câu lạc bộ tại trường thành, nhưng một chút cũng chẳng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hà đại tiểu thư.

Tại thủ đô, địa thế tốt, có người nhiều tiền lắm của đến nhiều có 3-5 cái cửa hàng đâu có nhiều?Hơn nữa mỗi cửa hàng đều có những bối cảnh khác nhau, sẽ tự có những ngườitâng bốc nó lên, một vài ông chủ ở vùng ngoài cũng có ý định tiến vào.

Xây dựng những cửa hàng tại đây, sẽ có cơ hội kết bạn với họ, đây là những cơ hội không phải dễ dàng có được! người làm kinh doanh thực sự có tầm nhìn đều hiểu được, ít nhất có thể dự tính cho tương lại, bạn bè trên chốn quan trường mới có thể bảo đảm sự an toàn cho mình khi mình hoạt động trên lĩnh vực thương trường.

Cho dù mình có tích lũy được bao nhiêu tiền tài mà không có những mối quan hệ này thì cũng không đảm bảo được điều gì.Liễu Tuấn trước nay chưa từng hỏi Hà Mộng Doanh rốt cuộc có bao nhiêu tiền, dù sao trước đây không lâu, Hà Mộng Doanh nối trả cho Liễu Tuấn 5 ngàn usd trước vay cho Liễu Tuấn.

Tính ra cũng chỉ trong hơn một năm là đã trả xong rồi.Liễu Tuấn nói cần tính cả lãi nữa, nghe thấy vậy Hà đại tiểu thư liền xanh mặt.Thật không ngờ sau đó Liễu Tuấn nói, lãi chính là chị Hà Mộng Doanh!Chính vì câu nói này mà Hà đại tiểu thư “Phấn đấu quên mình”, chủ động yêu cầu 1 lần, “Kết quả” đương nhiên rất là không tuyệt!Bây giờ Hà đại tiểu thư lại nói muốn mở “Cửa hàng móc xích” thứ ba nữa.“Không được đi Thượng Hải!”

Liễu Tuấn không do dự mà phủ định ngay,“Tại sao?”

Hà Mộng Doanh giương mắt nhìn, nói.“Không vì sao, đó là địa bàn của khu quân sự Đông Nam!”

Liễu Tuấn lạnh lùng nói.“À….cậu….cậu vẫn còn nhớ điều đó…”

Hà Mộng Doanh kinh ngạc!Liễu Tuấn hằm hằm lườm chị.

Hà Mộng Doang quay mặt đi, cười.

Tham mưu trưởng hiện nay của khu quân sự Đông Nam vẫn là phụ thân của Trần Vệ Tinh.

Sự việc đã qua rất lâu rồi, Liễu Tuấn vẫn nhớ rõ điều này làm cho Hà đại tiểu thư cảm thấy đã ngọt ngào càng cảm thấy ngọt ngào.

Còn về Trần Vệ Tinh, Hà đại tiểu thư cũng chẳng nhớ dáng vẻ thế nào nữa.Đúng ra thì Hà đại tiểu thư đến Thượng Hải mở cửa hàng cũng chỉ là suy nghĩ theo chiều hướng thương mại đơn thuần mà thôi.

Thủ trưởng hiện nay cũng có quan hệ rất tốt với Hà lão gia tử.

Cháu gái của nhà họ Hà đến Thượng Hải mở cửa hàng như vật, thủ trưởng số một chẳng nhẽ lại không vì tình bạn cũ mà giúp hay sao?Nhưng trong lòng Liễu Tuấn lại thấy không thoải mái!

Hà đại tiểu thư đành vứt bỏ ý định này của mình.Cho dù Hà Mộng Doanh thích tiền nhưng phải lựa chọn giữa tiền và Liễu Tuấn thì Hà đại tiểu thư vẫn phân biệt được bên nào nặng hơn bên nào.

Tình cảm thì không nói tới nhưng nói về “Lợi ích” thì người đàn ông này thậm chí chỉ cần tùy ý nói vài câu thì có thể kiếm được gấp mấy lần số tiền trong thời gian qua Hà đại tiểu thư phải lao động mới có thể kiếm được.“Chúng ta đi cửa hàng chuyên quần áo đi, nghe nói đây thương hiệu này là của một nhà thiết kế lớn, đich thấn đến cửa hàng này làm..”

Hà đại tiểu thư nói, khuôn mặt lộ ra sự hào hứng.

Liễu Tuấn liền lắc đầu, phụ nữ thích quần áo đẹp giống như đàn ông thích theo đuổi sự nghiệp vậy!Con đường phồn hoa nhất thủ đô này thật sự là tấc đất tấc vàng, những xiangnaier được xem là thương hiệu trang phục dành cho nữ giới nổi tiếng thế giới, mở cửa hiệu chuyên bán thì đương nhiên quy mô cũng rất lớn. như vậy mới có thể xứng tầm với thương hiệu vàng của nó.Liễu Tuấn thậm chí không ngờ được rằng, một cửa hiệu chuyên về trang phục thế này có thể mở thành một siêu thị có quy mô lớn như vậy.

Đại sảnh của cửa hàng nhằm phục vụ cho quần chúng bình thường, từ lầu hai trở lên là phục vụ cho hội viên, cũng không biết bắt đầu từ khi nào trong nước lại có nhiều nơi phát triển hình thức hội viên như vậy, thậm chí cả 1 quán ăn cũng có chế độ hội viên, phi hội viên còn không ăn được cơm ở đây!Nói thật, huyện trưởng Liễu không thực sự hứng thú với những việc trang trí này, nhưng rất nhiều người lại thích thú với nó, cho rằng đó đã chứng minh được đẳng cấp của mình.Đi mấy vòng rồi cửa hàng nổi tiếng nào Hà Mộng Doanh cũng có thẻ hội viên cấp cao nhất tại đó.

Kiếm nhiều tiền như vậy, không mua quần áo thì cũng đáng tội.Nhân viên phục vụ thấy thẻ hội viên của Hà Mộng Doanh rồi lại nhìn Liễu Tuấn rồi mới cho qua.

Những thẻ hội viên này chủ yếu là nhằm vào những quý bà xinh đẹp, còn với “Tiểu thái muội” này có phần không giao du.Hà đại tiểu thư chẳng vì thái độ hơi nghi ngờ của nhân viên phục vụ mà mất hứng, lại còn tỏ ra rất đắc ý nữa. với tuổi của chị, có thể để cho người ta nghi ngờ là “Tiểu thái muội” cũng là một niềm hạnh phúc.“Tôi đã nói không được ăn mặc như vậy, nếu để đồng chí cảnh sát trông thấy, không kheo bắt chị vào tù đó”Liễu Tuấn cười trêu Hà Mộng Doanh.Hà đại tiểu thư bĩu môi cười nói: “Đây không phải có cậu là bảo vệ sao? cảnh sát nào bắt chị, cậu sẽ đánh người đó!“Tôi đâu có gan đánh cảnh sát chứ”Liễu Tuấn cười nói.Hai người cười cười nói nói, lên đến lầu hai, rất may mắn là Hà đại tiểu thư dự tính sai, nhà thiết kế không đến, nhưng Hà Mộng Doanh vẫn vui vẻ, không đến thì không đến, có “Tiểu sắc ma” ở đây cái gì cũng không bằng.Hà Mộng Doanh bắt đầu thử hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, cầm cái này bỏ cái kia, tất cả đều được Liễu Tuấn gật đầu thì cũng đều được gói lại, nếu Liễu Tuấn tỏ thái độ không ưng ý thì Hà đại tiểu thư sẽ bỏ đi không luyến tiếc.Liễu Tuấn không phải thích đưa con gái đi dạo phố nhưng Liễu Tuấn có một điều tốt là một khi đưa đi quyết không kêu mệt.

Nhất định sẽ đưa đi đến cùng khi nào họ chán thì thôi.

Dù sao người này sức khỏe cũng như trâu bò vậy!Cuối cùng sau một hồi chơi bời như vậy, Hà đại tiểu thư cũng đã thấm mệt.Tối hôm qua, chị đã mệt mỏi rồi, Liễu Tuấn đã rất nhiều lần công kích, ngay cả người có sức khỏe tốt như Hà Mộng Doanh cũng thấm mệt.

Sáng ra thì vội vội vàng vàng đến tứ hợp viện nói chuyện với ông, ngay cả cơ hội ngủ bù cũng không có, chiều lại đi chơi lâu vậy, cũng rất thấm mệt.“Nghỉ ngơi chút đi”Liễu Tuấn ôn tồn ôm eo Hà Mộng Doanh.“ừm..”

Hà đại tiểu thư ừm khẽ trong cổ, dựa vào vai Liễu Tuấn, coi như đó là nơi nghỉ ngơi lý tưởng nhất vậy.Khu nghỉ ngơi của lầu hai, có cà phê và đồ ngọt.“Không đi Thượng Hải, thế chị đến thành phố Đại Ninh mở cửa hàng vậy…”

Uống được nửa cốc café, ăn một chiếc bành ngọt, Hà Mộng Doanh đã lấy lại sức, rồi bắt đầu nói lại chuyện cũ.Liễu Tuấn lườm chị.Hà Mộng Doanh bĩu môi, cười nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ghen đâu, cậu và chị Bạch Dương của cậu tốt thế nào, tôi đều không nhìn thấy!”

Trong số những hồng nhan của Liễu Tuấn, thì Hà Mộng Doanh là người nghịch ngợm và phấn trấn nhất, cùng là con nhà quan, Bạch Dương thì đoan chính, hoàn toàn là hai người khác nhau, chưa từng trêu trọc Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng có chút đau đầu, cái làm cho vị huyện trưởng sợ nhất chính là những hồng nhan này sẽ chẳng quan tâm đến ai mà bình luận về hồng nhan khác.

Có trời mới biết trong đầu họ nghĩ những gì!Liễu nha nội bước đi thuận buồm xuôi gió trên con đường của mình mọi khó khăn trở ngại đều được gạt bỏ, chẳng chuyện gì làm Liễu Tuấn buồn phiền những chỉ có việc này làm anh thấy khó khăn nhất.Thấy Liễu Tuấn vậy.

Hà Mộng Doanh cười vui vẻ.Chị đương nhiên sẽ không đến thành phố Đại Ninh mở cửa hàng gì gì đó, cái Hà Mộng Doanh muốn xem là Liễu Tuấn “Ngại” như thế nào.Hà đại tiểu thư thử nghiêm rất nhiều lần, tất cả mọi chuyện không làm cho tiểu quỷ này đau đầu, nhưng chỉ có việc này mới có thể ảnh hưởng đến thôi,Từ khi bắt đầu hợp tác với Liễu Tuấn, cho dù có chuyện gì, đều là tiểu quỷ này đứng ra giúp chị, Hà đại tiểu thư đương nhiên vô cùng vui vẻ, có thể tìm được lý do làm cho Liễu Tuấn bị công kích thế này,Hà Mộng Doanh tự nhiên sẽ thi thoảng mang ra sử dụng, trêu đùa cho vui một chút.“Ngốc ạ..”

Hà Mộng Doanh cười rồi lại cầm bánh đút vào miệng Liễu Tuấn, thấy sữa chảy ra từ miệng Liễu Tuấn, thì cười cầm giấy ăn lau cho Liễu Tuấn, dường như không nén nổi lòng mình, Hà đại tiểu thư liền hôn lên môi Liễu Tuấn một cái.Liễu Tuấn cười nói: “Đừng đùa, bị người khác phát hiện đó..”

“Phát hiện cái gì?’“Gặp phải người quen rồi!”

Liễu Tuấn hất cằm về phía bên kia.

Hà Mộng Doanh vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt ửng đỏ rất ngại ngần Chương 609: Say cũng không vềby 4vnHà Mộng Doanh thực sự không ngờ tới lại có thể gặp phải người quen ở nơi này.Nam nhân đứng ở cách đó không xa, người cao dáng thẳng, cho dù cũng đeo kính râm, mặc đồ thường ngày, cổ áo còn hơi dựng lên che đi một phần khuôn mặt, nhưng khí chất cao nhã lịch thiệp kia thì không cách nào che đi được.Người này là Khâu Tình Xuyên phó ti trưởng ban chính sách tiền tệ ngân hàng Trung Ương.Có điều Khâu Tình Xuyên xấu hổ và ngạc nhiên không thua Hà Mộng Doanh chút nào.Bởi vì khoác tay Khâu ti trưởng, cũng là một cách tay như ngọc của cô gái cực kỳ trẻ trung rực rỡ, cô gái đó dáng người cao ráo, bầu ngực đầy đặn, cặp đùi dài, trông rất đẹp, nhìn qua không quá hai hai hai ba tuổi.- Hi, Khâu ti trưởng, thật khéo quá.Liễu Tuấn giơ tay lên chào Khâu Tình Xuyên.- Ha ha, Liễu Tuấn, Mộng Doanh, hai người cũng đi dạo phố à?Khâu Tình Xuyên không thẹn là con cháu thế gia, phản ứng cực nhanh, lập tức trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng rút tay khỏi cánh tay cô gái kia, mặt cười ôn hòa, tới bắt tay Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh.Hà Mộng Doanh rất tự nhiên đứng bên người Liễu Tuấn.- Đây là Th堇iao, là đồng nghiệp của tôi.Khâu Tình Xuyên giới thiệu cô gái ở bên cạnh cho Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn.Liễu Tuấn rất lịch sự gật đầu với Giao Giao, nhưng trong lòng toát mồ hôi, nhìn Khâu Tình Xuyên phong độ lỗi lạc như vậy, không ngờ cũng chơi trò tình ái trong phòng làm việc.Có điều con mắt của Khâu ti trưởng thực sự không tệ.Cô gái tên Giao Giao này bất kể là tướng mạo, dáng người hay khí chất đều là hàng thượng thừa, cho dù với ánh mắt của Liễu Tuấn mà xét thì cũng là một đại mỹ nữ, cực kỳ xứng với Khâu Tình Xuyên.Chỉ không biết đem so với vợ chính của Khâu ti trưởng, ái nữ của phó thủ tướng Lý Đức Sơn thì ai xuất sắc hơn.- Khâu ti trưởng, ngồi chơi chút.Liễu Tuấn đưa ra lời mời, thuận tay bỏ cái kính râm lớn ra.Khâu Tình Xuyên cũng thầm buồn cười, bỏ kính ra.Thực sự không ngờ lại “đụng xe” với Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh ở đây, sớm biết thế này hôm nay bất kể như thế nào cũng không nên cùng Giao Giao tới đây.- Bạn bè gì thế?Giao Giao thì tỏ ra rất để ý, ngồi ở bên cạnh Khâu Tình Xuyên, không ngừng đánh giá Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh, sự tò mò hơn xa sự cảnh giác, không biết là nghé con không biết sợ hổ, hay là có lai lịch lớn, chẳng hề sợ “bà cả” trong nhà của Khâu Tình Xuyên.- Liễu Tuấn, huyện trưởng huyện Ninh Bắc!

Bạn tốt của anh, còn đây là chị Hà.Khâu Tình Xuyên giới thiệu cho Giao Giao.Dù sao thân phận cháu gái trưởng của nhà họ Hà quá mẫn cảm, Khâu Tình Xuyên chỉ giới thiệu hàm hồ cho qua.- Liễu huyện trưởng anh năm nay bao tuổi vậy?Giao Giao hỏi thẳng, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Hai mgươi lăm.Miệng Giao Giao liền biến thành một chữ “O” tròn xoe.Khâu Tình Xuyên cười:- Cá tính của Giao Giao rất thẳng thắn.Liễu Tuấn gật đầu.Có lẽ chính bởi vì Giao Giao “ngực to não rỗng” nên Khâu Tình Xuyên mới vượt rào.Có điều chuyện này hiện giờ đã bắt đầu lưu hành rồi, nghe nói ở một số địa phương cởi mở hơn, quan viên thân thiết tụ hội riêng đều đem theo tình nhân tham dự, nếu tình nhân không đủ xinh đẹp còn rất mất mặt.- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở huyện Ninh Bắc làm rất có dáng có vẻ, tôi cũng mừng cho cậu.Khâu Tình Xuyên mỉm cười nói, mặt đã không còn chút xấu hộ nào nữa rồi, đúng là bản lĩnh rất cao, công phu dưỡng khí tuyệt vời.Liễu Tuấn cười xua tay.- Giao Giao, để hai đại lão gia bọn họ nói chuyện, chúng ta đi chọn y phục thôi.Hà Mộng Doanh là nhân vật khôn khéo nhường nào, lập tức kéo tay Giao Giao tránh đi, Hà đại tiểu thư khí chất cao nhã, xinh đẹp mê người, cho dù ăn mặc như tiểu thái muội, vẫn không che dấu được khí chất đó, Thụ Giao rất có thiện cảm với cô.*** Tiểu thái muội: Một danh từ xuất phát từ Đài Loan, vốn chỉ những cô gái nhảy thoát y, về sau nghĩa rộng ra nói những nữ sinh lưu manh, hoặc là những nữ sinh cập kè với đám lưu manh.- Mộng Doanh rất thông minh, Liễu Tuấn, cậu có phúc lớn đấy.Khâu Tình Xuyên nói rất tùy ý.Chuyện xấu hổ này thoáng một cái đã kéo gần quan hệ của hai người hơn rất nhiều, lần trước vì chuyện đồng Yên tăng giá, Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đã có một lần tiếp xúc với nhau, đều rất thiện cảm, được coi là bạn bè rồi, sau đó cũng không ngừng liên hệ điện thoại, nhưng giao tình này chỉ giới hạn ở phạm trù phổ thông với nhau, chút giống như quân tử chi giao vậy.Hiện giờ đột nhiên “bí mật” của hai người bị đối phương phát hiện, hiểu ngầm trong lòng cho nhau, những trở ngại vốn có liền biến mất một cách thần kỳ, trở nên vô cùng thân cận.Hà Mộng Doanh vội kéo Giao Giao đi, chính là vì sợ có hai cô gái ở đây, hai người sẽ xấu hổ, Khâu Tình Xuyên là con cháu thế gia, năng lực mạnh, sau này tiền độ vô hạn, Hà Mộng Doanh đương nhiên hi vọng Liễu Tuấn có thể thân cận với hắn thêm nhiều hơn.Liễu Tuấn cười:- Anh chẳng phải cũng thế sao?Khâu Tình Xuyên cười ha hả:- Nơi thị phi không tiện ở lâu, tối này cùng đi với nhau nhé?Người này làm việc rất gọn gàng dứt khoát, không hề dây dưa, không hề giống với bề ngoài nho nhã lịch sự, Liễu Tuấn cũng hiểu hắn, nếu ở đây có thể gặp Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh, khó tránh khỏi gặp phải người quen khác, trong phạm vi các công tử của kinh thành, Khâu Tình Xuyên cũng là một nhân vật có chút tên tuổi.- Được, có điều tối nay tôi phải đi thăm thầy giáo Chu Dật Phi của tôi trước, có thể sẽ hơi muộn.- Tôn sư trọng đạo là điều phải làm!

Cậu gọi điện cho tôi nhé.- Được.Hai người lại tán gẫu một hồi, Giao Giao chọn được hai bộ y phục quay về, cùng Khâu Tình Xuyên đi trước.Hà Mộng Doanh hỏi, vẻ mặt như cười như không:- Có phải anh ta hẹn cậu tối nay uống rượu không?Liễu Tuấn bẹo má Hà Mộng Doanh một cái, mỉm cười nói:- Chị đúng là thông minh.Trong câu lạc bộ Trường Thành có rất nhiều tiểu vện độc lập, là kiến trúc cổ kính, tất cả trang thiết bị đầy đủ, bất kể muốn làm gì cũng được.Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên uống rượu ở một tiểu viện như vậy, Hà Mộng Doanh và Giao Giao đều có mặt, có điều không cùng bọn họ uống rượu, mà ở một gian khác ca hát.Năm qua, dầu video ở trong nội địa đã sơ bộ có công năng karaoke, câu lạc bộ Trường Thành là hội quán hàng đầu trong nước, tất nhiêu là phải ngay lập tức nhập vào rồi.Đây là chủ ý Liễu Tuấn đề xuất với Hà Mộng Doanh.Thứ karaoke này, sẽ thịnh hành khắp toàn quốc, Hà Mộng Doanh cũng lên đài biểu diễn như ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, người dân bình thường rồi cũng có thể thi triển giọng ca như một ngôi sao.Suy tính tới việc băng đĩa đầu video đời đầu trong nước vì còn chưa có ý thức bảo vệ bản quyền, Liễu Tuấn sớm đã đánh tiếng với Liễu Triệu Ngọc, bảo hắn ra tay cùng với công xưởng An Huy kia hùn với liên doanh, thành công xin được bảo hộ độc quyền.Tổng công ty Đằng Phi tham gia vào nghành sản xuất đĩa, lợi nhuận khổng lồ là điều có thể dự tính được.Liễu Tuấn thậm chí đã trù tính, muốn công ty Đằng Phi mở công ty nhánh sản xuất đầu video ở khu cao tân huyện Ninh Bắc, đó dứt khoát là một nghề có tương lai, có nghành nghề này chống đỡ, thêm vào công ty than Hưng Thinh, tổng sản lượng công nghiệp của huyện Ninh Bắc sẽ mau chóng tăng vọt.Giao Giao lần đầu tiên tiếp xúc với thứ Karaoke này, hết sức mới lạ, cùng Hà Mộng Doanh ở bên kia ca hát tới hứng khởi, tất nhiên Khâu Tình Xuyên không đem thân phận thực sự của Hà Mộng Doanh tiết lộ cho cô.Thụ Giao chỉ coi Hà Mộng Doanh là bạn gái của Liễu huyện trưởng, còn thầm ngạc nhiên trong lòng, một huyện trưởng nhỏ ở nông thôn, sao có thể tìm được một bạn gái khí chất thượng thừa như vậy?- Liễu Tuấn, tên tiểu tử nhà cậu đúng là chó cắn người thì không sủa mà.Khâu Tỉnh Xuyên tửu lượng bình thường, vài ba chén Mao Đài uống vào, nói chuyện đã trở nên “hết sức thô tục”, có điều cũng chỉ giữa bạn bè thực sự mới có chuyện này thôi.Kỳ thực hai người bọn họ cũng không nghiêm túc uống rượu, trên bàn bày mấy món ăn nhỏ, một bình Mao Đài, hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu.Câu này Liễu Tuấn không thích nghe, bĩu môi nói:- Anh tự nói mình đấy à?

Đừng quên tôi là thanh niên chưa thành hôn.Tửu lượng của Liễu Tuấn chẳng ra làm sao, nhưng so với Khâu Tình Xuyên còn cao hơn một chút, nhưng nếu Khâu Tỉnh Xuyên đã hơi say rồi, Liễu Tuấn cũng chẳng thể làm ra vẻ quá tỉnh táo, đành “say” cùng hắn coi như là trọn đạo bạn bè.- Ha ha, cái chiêu bài thanh niên chưa thành hôn còn đeo được bao lâu?

Đường đường một huyện trưởng, tôi xem cậu độc thân được tới khi nào!

Cho dù cậu muốn kéo dài, chỉ sợ Nghiêm bí thư cũng chưa chắc đồng ý.Khâu Tình Xuyên say thì say, cũng không say thực, đầu óc rất tỉnh táo.Tục ngữ nói say rượu lòng vẫn sáng!

Người uống rượu say, chỉ không giữ nổi cái miệng của mình thôi.- Đừng nói chuyện này, nói chuyện ngân hàng trung ương đi, thời gian này sao vốn quay vòng sát như thế?

Có để cho người ở phía dưới sống nữa hay không?Liễu Tuấn gặp một miếng măng cho vào miệng, vừa ăn vừa nói.- Đó là do Hồng lão tổng quyết định.Khâu Tình Xuyên nói:“Hồng lão tổng” trong miệng Khâu Tỉnh Xuyên, chính là một trong số bảy cự đầu, Hồng phó thủ tướng quốc vụ viện, thủ tướng vì nguyên nhân sức khỏe nghỉ ngơi, chính do Hồng lão tổng chủ trì công việc thường ngày của quốc vụ viện, hiện giờ kiêm luôn chức thống đốc ngân hàng trung ương.***Thủ tướng: tiếng Hán gọi là Tổng lý (总理), là người đứng đầu Quốc vụ viện.

Vị trí Thủ tướng do Chủ tịch nước chỉ định và phải được sự phê chuẩn chính thức của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc.

Thủ tướng chịu trách nhiệm tổ chức và điều hành hệ thống quản lý dân sự toàn quốc.Khâu Tình Xuyên nói.- Mấy năm qua kinh tế cả nước phát triển quá nóng, hiện tượng đầu tư trùng lặp rất nghiêm trọng, nói thực phương diện ổn định vĩ mô trước kia làm không được đến nơi đến chốn.- Cái gì mà không đến nơi đến chốn, căn bản là làm loạn.Liễu Tuấn chẳng hề khách khí cắt ngang lời hắn.- Đúng là rất loạn, cho nên Hồng lão tổng mới đích thân ra trận, thắt chặt vốn vay.Liễu Tuấn nói:- Hà, thế cục kinh tế trong nước chúng ta là như vậy đấy, buông tay ra một chút là nóng, nóng lại thắt chặt, thắt chặt cái là chết, năm sáu năm qua cứ lòng vòng ác tính như vậy, đây không phải là cách.- Cậu nói cái gì.Khâu Tình Xuyên rùng mình, đừng thấy hắn có hơi say, nhưng độ mẫn cảm kinh tế không sút giảm chút nào.

Nhạy cảm nắm bắt được tin tức trong lời nói của Liễu Tuấn, càng phải nhìn anh bạn trẻ này với một con mắt khác.- Thôi bỏ, hôm nay không nói chuyện này nữa, đợi hôm nào rảnh nói chuyện kỹ hơn.Hôm nay không phải là không rảnh, mà Liễu Tuấn cảm thấy trạng thái hiện giờ của Khâu Tình Xuyên không hợp thảo luận vấn đề trọng đại như vậy mà thôi.- Được, hôm nay hai chúng ta không say không về.Khâu Tình Xuyên lảm rộn lên.- Anh say rồi đấy, có về cũng không về được nữa, tối nay anh và Giao Giao cứ ở đây đi.

Chương 610: Lục Hương Mai nổi giậnby 4vnHuyện Ninh Bắc tiến hành xóa khu gộp xã tới giai đoạn thực thi, phương án phân chia khu vực xã thị trấn mới của Liễu Tuấn đã được tỉnh đồng ý, sau khi sát nhập huyện Ninh Bắc sẽ có 18 thị trấn, 3 xã, về cơ bản thể hiện được công năng nổi bật của thành trấn trong suy tính ban đầu của Liễu Tuấn, việc phân chia khu vực vừa được xác định, ai cũng biết tiếp theo là điều phố cán bộ rồi.Nóng ruột nhất trong đó tất nhiên là những cán bộ cấp chính khoa hiện tại và một số cán bộ cấp phó khoa có tư cách lão thành, bọn họ đều được muốn chia một miếng bánh trong lần phân phối lại quyền lực này, ít nhất thì cũng phải được ăn ké tí chút.Bành Thiếu Hùng và liễu tuấn sau khi trao đổi xong, đã đại khái định ra được bộ khung cơ bản, mang lên cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận một lần, Lý Giang, Lục Hương Mai và Chu Quốc Trung cũng đề xuất một số ý kiến, Bành Thiếu Hùng kết hợp những ý kiến này, đưa ra một phương án tương đối cụ thể rồi lại lần nữa đưa lên thảo luận ở văn phòng bí thư.Đây vẫn chỉ là phương án mang tính nguyên tắc, không chỉ đích danh một ai.Người đứng đầu đảng chính phủ của hai mươi mốt xã thị trấn, ngoại trừ thị trấn Thành Quang không cần điều chỉnh ra, thì hai mươi xã thị trấn khác bằng với việc lập mới, tất cả cơ cấu chính quyền và sắp xếp cán bộ đều phải bắt đầu từ đầu.Trên cuộc họp văn phòng bí thư lần thứ hai, Bành Thiếu Hùng giao quyền cho phòng tổ chức và Lục Hương Mai định ra một danh sách cán bộ sơ bộ, bước đầu tiên là an bài chức vụ chính thức của các xã thị trấn, mộ số ban nghành trực thuộc huyện cần phải điều chính người phụ trách, cũng đưa ra phương án, sẽ xác định về cơ bản trong cuộc họp phòng bí thư lần sau.Công việc của phòng tổ chức và phó bí thư phân quản Lục Hương Mai tức thì trở nên nặng nề.Truân Chí Quang đứng đầu phòng tổ chức, nên bản danh sách sơ bộ này tất nhiên là phải rơi trên đầu hắn, vừa mới tan họp, Truân Chí Quang không vội quay về phòng tổ chức, mà theo Liễu Tuấn tới phòng làm việc huyện trưởng.Phải nói hành động này của lão Truân là tương đối phạm húy.Nhưng ai cũng biết rằng Truân Chí Quang là một trong thân tín đắc lực của Liễu Tuấn, nếu luận về mức độ thân cận, không hề kém với Thạch Trọng và Khâu Viên Triêu, trưởng phòng Truân làm như thế cũng là hợp tình hợp lý.Lão Đàm hoàn toàn là thiên lôi chỉ đâu đánh đó, mông còn chưa ngồi vững, Phan Tri Nhân còn đang rót trà, Truân Chí Quang đã nói thẳng ra rồi:- Huyện trưởng muốn đưa ai lên ạ?Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Lão Truân, anh không thể nói như thế được.

Sao nào, tôi là thổ hoàng đế ở huyện Ninh Bắc đấy à?

Đưa ai hay không đưa ai lên do tôi định đoạt sao?

Nguyên tắc tổ chức của đảng chúng ta là chế độ lãnh đạo tập thể, vấn đề cán bộ tôi không nên xen vào quá nhiều.Những lời nói đường hoàng luôn phải nói trước.- Đúng đúng đúng, huyện trưởng anh minh, đúng là lãnh đạo tập thể.

Có điều, huyện trưởng tiết lộ cho tôi một chút đi, huyện trưởng nói phải đưa những ai lên ạ?Phan Tri Nhân thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, tay run lên trà bắn cả ra ngoài.Đồng chí lão Truân này, đúng là người thú vị.Anh cứ nói đạo lý lớn của anh, còn tôi có chủ ý của tôi.Liễu Tuấn cười lắc đầu.Phan Tri Nhân nhìn lão Đàm, trong ánh mắt thêm vài phần khâm phục.Cũng chính cái loại tính cách “hùng hổ” thẳng thẳng này của Truân Chí Quang, nên luôn làm tiên phong của Liễu hệ trong cuộc họp thường ủy.Nhưng mà đừng có xem thường người ta, người ta chẳng để ý tới Liễu huyện trưởng nói ba hoa xích thố, chỉ cứ nhắm trúng một điều, anh là lão đại, anh nói là quyết định.Hình như cách nhận thức này của Truân Chí Quang, rất hợp mắt xanh của Liễu huyện trưởng.Người làm lãnh đạo, có ai không muốn cấp dưới một lòng trung thành với mình.Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra, đưa cho Truân Chí Quang một điều, bản thân cũng lấy một điếu, Truân Chí Quang liền châm lửa ngay cho y.Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa hỏi:- Lão Đàm anh nói trước xem, anh cho rằng nên đưa những ai lên?- Vâng!Truân Chí Quang không chần chừ, lập tức nói:- Mai Văn Hoa tới làm bí thư thị trấn Đại Đường, Dịch Hàn tới thị trấn Ngũ Lý Kiều, cũng là bí thư.Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.Hai người này khi lần đầu tiên y và Bành Thiếu Hùng gặp riêng đã cơ bản xác định, khi đó chỉ có hai người, không ngờ đã lưu truyền ra, mọi người đều biết rõ ràng rành mạch, xem ra công tác bảo mật trong việc điều phối cán bộ đúng là rất khó làm.Tiếp theo đó Truân Chí Quang lại nói ra mười mấy cái tên, không phải bí thư thì là xã trưởng trấn trưởng, cơ bản đều tập trung ở vùng trung bộ và nam bộ, những xã thị trấn có kinh tế phát triển tương đối nhanh.Trước mặt Liễu Tuấn, Truân Chí Quang chẳng hề che dấu, ví như ai có quan hệ với ai, ai là do ai tiến cử đều nói hết.Đại khái mấy thường ủy của Liễu hệ đều có phần, bản thân Truân Chí Quang cũng tiến cử hai người đứng đầu đảng chính phủ.Tới ngay cả chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi luôn làm việc ít phô trương nhất, cũng đề cử nhân tuyển một bí thư đảng ủy.Liễu Tuấn thầm tính toán trong lòng, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi người, hơn nữa càng thú vị là vị trí bí thư và xã trưởng, trấn trưởng, đều chiếm một nửa.Điều này đúng là giống với việc chia củ cải rồi.Từ điểu này có thể thấy được tâm tư của năm thường ủy khác trong liễu hệ, đó là muốn “chia đôi giang sơn”, người đứng đầu hai mươi xã thị trấn, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn mỗi người chiếm một nửa, không ai hơn, không ai thiệt.Đoán chừng một nửa còn lại, Truân Chí Quang đợi “chỉ thị” của Lục Hương Mai rồi.Liễu Tuấn cho dù đã làm việc ở huyện Ninh Bắc sắp hai năm rồi, nhưng thực sự là không quen lắm với cách “mua bán” của đám người Truân Chí Quang!Cho dù nói thế nào thì nói, ý định ban đầu Liễu Tuấn đưa ra xóa khu gộp xã không phải là để chia củ cải.Liễu Tuấn sắc mặt thản nhiên nói:- Thế nào, mọi người đang buôn bán đấy à?Truân Chí Quang cười hăng hắc, coi như là ngầm thừa nhận với Liễu Tuấn.Chẳng phải buôn bán thì là gì nữa.Nếu như không có cái “xóa khu bỏ xã” này, thì bình thưởng bình thường thế nào cũng không thể một lần điều động nhiều cán bộ trung tầng như vậy, vào thời Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng làm bí thư huyện ủy, ở vấn đề cán bộ luôn có thái độ cầu ổn định, chưa từng điều chỉnh cán bộ quy mô lớn, điều động trong phạm vi nhỏ, đều do Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn, Lục Hương Mai quyết định, người khác rất khó nhúng tay vào.Liễu Tuấn không vội tỏ thái độ, chỉ thong thả hút thuôc, không nhìn ra mừng giận.Dần dần Truân Chí Quang liền cảm thấy bất an, hình như mình quên đi một chuyện quan trọng, Trừ Mai Văn Hoa và Dịch Hàn là do Liễu Tuấn điểm danh muốn đặt vào vị trí bí thư đảng ủy thị trấn, còn những người khác, đều không thảo luận qua với Liễu Tuấn, ai mà biết Liễu huyện trưởng còn có an bài khác hay không?Mình đem các vị trí khác an bài kín hết cả không được thích hợp cho lắm.Thế là vượt quyền mất rồi!Liễu Tuấn chần chừ không lên tiếng, Truân Chí Quang cuối cùng không nhẫn nại được, thận trọng nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn nói:- Huyện trưởng, đây là ý kiến sơ bộ của mấy người chúng tôi, chủ yến còn phải xem huyện trưởng quyết định ra sao, tóm lại huyện trưởng nói thế nào, chúng tôi sẽ làm như vậy.Cuối cùng Liễu Tuấn cũng chậm rãi nói:- Trước tiên chưa vội hỏi ý kiến của tôi, anh cứ trở về xin ý kiến của Lục bí thư, soạn ra danh sách rồi hãy nói.- Vâng.Truân Trí Quan cũng không nói nhiều.….Nhìn danh sách phòng tổ chức lập ra, Lục Hương Mai thiếu chút nữa tức tới té xỉu.Tên Truân Chí Quang này thật là, coi bản thân là bí thư hay là huyện trưởng đây?Bành Thiếu Hùng ở trên cuộc họp văn phòng bí thư đã nói rất rõ ràng:- Bí thư Lục Hương Mai và trưởng phòng Chí Quang hay định ra bản danh sách đi.Hay nói cách khác, phải lấy Lục Hương Mai làm chính.Lục Hương Mai cũng không khách khi, trở về rồi lập tức viết ra bản danh sách, tổng cộng có hai mươi mấy cái tên, trừ Mai Văn Hoa, Dịch Hàn là do Liễu Tuấn chỉ định trước, còn lại đều là những cán bộ trung tầng ngày thường được Bành Thiếu Hùng khá coi trọng, hoặc là gần gũi với Bành hệ.Khi Lục Hương Mai vừa mới điều tới tới huyện Ninh Bắc, ở cuộc họp phòng bí thư, Bành Thiếu Hùng chiếm ưu thế nhất định, giống như điều Bành Thiếu Hùng hi vọng, Lục Hương Mai rất kiên định đứng về phía Bành Thiếu Hùng.Nhưng cùng với việc Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu, thái độ Lý Giang trở nên mập mờ, thêm vào Chu Quốc Trung có chiều hướng ngả về phía Liễu Tuấn, ưu thế của Bành Thiếu Hùng không còn rõ nữa.Còn nói tới hội nghị thường ủy, sáu thường ủy của Liễu hệ chưa bao giờ có nửa chút bất ngờ nào, khi cần biểu quyết là đồng loạt giờ tay, ý tứ “trung thành tới chết” cực kỳ rõ ràng.Bởi thế nói Bành Thiếu Hùng là một bí thư huyện ủy yếu thế cũng chẳng có gì quá.Lục Hương Mai muốn lợi dụng cơ hội tốt xóa khu gộp xã này, xác định lại ưu thế của Bành hệ trong cán bộ trung tầng, vì thế sau khi định ra nửa phần dânh sách, không nghỉ ngơi giây phút nào, lập tức tới tới phòng làm việc bí thư sát vách, nói chuyện với Bành Thiếu Hùng.Nhìn danh sách Lục Hương Mai định ra, trên mặt Bành Thiếu Hùng hiện ra nụ cười.Lục Hương Mai rất biết lĩnh hội ý đồ của hắn, bản danh sách này rất thích hợp với mong muốn của Bành Thiếu Hùng, đại bộ phần là người ngả về phía Bành Thiếu Hùng, Lý Giang cũng được an bài một hai người, thậm chí ngay cả Chu Quốc Trung cũng có phần, tổng cộng hơn bốn người.Không nghi ngờ gì đây là một thủ đoạn lôi kéo Chu Quốc Trung của Lục Hương Mai, Bành Thiếu Hùng cũng rất tán đồng.Bao gồm Mai Văn Hoa và Dịch Hàn ở trong đó, danh sách của Lục Hương Mai tổng cộng có hai mươi tám người, còn lại mười hai ô trống, giáo cho Truân Chí Quang an bài.Tỉ lệ là 6 - 4.Cho dù không phải là 6- 4 hoàn toàn, Lục Hương Mai cũng cho rằng như vậy rất phù hợp với quy tắc, đã coi như nể mặt Liễu Tuấn lắm rồi, nếu chẳng phải thân phân nha nội của y, một tiểu huyện trưởng lấy đâu ra quyền lực lớn như thế trong điều phối cán bộ?- Đồng chí Hương Mai vất vả rồi.Bành Thiếu Hùng mỉm cười nói.Lục Hương Mai gật đầu đáp lại, thản nhiên tiếp nhận lời khích lệ của Bành Thiếu Hùng.Vì trong danh sách này, cán bộ mà Lục Hương Mai nhìn trúng thực sự không nhiều, chỉ có hai người thôi, còn lại đều là suy đoán ý tứ của Bành Thiếu Hùng định ra, Lục Hương Mai tự nhận mình được coi là “một lòng trung thành” với Bành Thiếu Hùng rồi.- Bản danh sách này, đồng chí hay thương thảo với đồng chí Truân Chí Quang trước đi.Lục Hương Mai gật đầu.Bành Thiếu Hùng nói là thương thảo, Lục Hương Mai có ăn bớt một chút, đem bước thương thảo bỏ đi, trực tiếp đưa danh sách mình định ra, kết quả Truân Chỉ Quang rất nhanh gửi danh sách hoàn chỉnh tới.Lục Hương Mai chỉ lướt qua một cái, khuôn mặt xinh xắn liền tái mét.Thái độ thay đổi hoàn toàn!Đúng là thay đổi hoàn toàn!Lục Hương Mai cố kìm nén cơn giận hỏi:- Trưởng phòng Chí Quang, chuyện này là sao?Truân Chí Quang nhếch mép cười nhạt, chẳng nói lấy một lời, xoay người bỏ đi luôn.Lục Hương Mai tức tới mức thiếu chút nữa đập vỡ chén trà Chương 611: Hàng tồn kho cũng bán được giá.by 4vn- Tiểu Tuấn, em nói với anh một tin tức tốt nhé, có người mời em thiết kế trang phục đó....Tối thứ bảy, Liễu Tuấn trở về biệt thự số một tỉnh ủy, Nghiêm Phi hớn hở nói với y, dáng vẻ rất đắc ý.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện vui đây, lần này là ngôi sao nổi tiếng nào của Hồng Kông vậy?Hiện giờ danh tiếng tiếng của Nghiêm Phi trong giới thời trang ngày càng vang vọng rồi, rất nhiều ngôi sao lớn đã lấy việc được mặc trang phục do Nghiêm Phi thiết kế làm vinh quang, đương nhiên điều này có liên quan tới chiến lược của Liễu Tuấn, Nghiêm Phi chưa bao giờ thiết kế trang phục cho công ty thời trang hoặc là nhà máy thời trang, trang phục cô thiết kế đều là độc nhất vô nhị, cũng rất ít khi xuất hiện ở trong các cuộc triển lãm thời trang lớn, chỉ có trang phục xuất hiện, nhà thiết kế chưa từng lộ diện, như vậy thân phận của Nghiêm Phi càng thêm thần bí, càng khiến cho mọi người hứng thú.Thế nên Liễu Tuấn nghe nói có người mời Nghiêm Phi thiết kế phục trang cũng chẳng thấy có gì mà là, theo lý thì Nghiêm Phi cũng không phải vui mừng như thế, hiện giờ cô còn hơi làm không hết việc kia, trang phục mấy đại minh tinh trong công ty điện ảnh Phượng Hoàng cơ bản đều do Nghiêm Phi “nhận thầu” thiết kế.Bàn Đại Hải đang ra tăng lực độ “rửa tiền”!Thế nào cũng không được để ông chủ lớn phía sau người mang mấy chục tỷ lại nghèo rớt được chứ.- Hi hi không phải ở Hồng Kông đâu.- Vậy thì là ở nước Mỹ?

Hay là Châu Âu?Nếu như không phải Hồng Kông thì là nhà giàu ở Mỹ và Hồng Kông rồi, chỉ có như thế, Nghiêm Phi mới vui mừng như vậy.Nghiêm Phi cười tủm tỉm nói:- Không phải, đều sai cả, là ở thành phố Đại Ninh.- Đại Ninh ư?Lần này tới Liễu Tuấn giật mình thật.- Ai mà lại giàu có như thế?Phải biết rằng mỗi một bộ trang phục do Nghiêm Phi thiết kế ra, giá đều tới mấy vạn đồng, nếu yêu cầu đặc biệt cao thậm chí giá hơn mười mấy vạn đồng, với giá cả như thế cho dù là những phú bà của Hồng Kông hoặc Đông Nam Á, bình thường cũng không tùy tiện đặt hàng.Thành phố Đại Ninh vào những năm 90, cho dù có bước phát triển dài, mấy vạn đồng cũng không phải là không có ai bỏ ra được, nhưng khi đó quan niệm chi tiêu trong quốc nội còn chưa tới mức “ăn chơi” như vậy.

Cho dù là có người muốn mua hàng hiệu, hiện giờ cũng có rất nhiều hiệu may cấp thế giới, cần gì phải mất công như thế.Loại quan niệm “độc nhất vô nhị”, “không đụng hàng” trong ký ức của Liễu Tuấn phải sau năm 2000 mới dần dần nổi lên.Nghiêm Phi cười nói:- Ừ, là do Viện Viện giới thiệu đó, cô ấy nói là một ông chủ lớn ở Đại Ninh, không nói là ai.Tiểu nha đầu này hoàn toàn không có tâm cơ, nghe nói có người mời cô thiết kế y phục là nhận luôn, dựa theo yêu cầu thiết kế cho người ta, còn đối phương là chó hay là mèo, Nghiêm Phi chẳng thèm quan tâm.Hiện giờ quy củ của Nghiêm Phi chưa cao tới mức giống như Rolls-Royce, “không phải quý tộc không bán”.Có điều mục tiêu của Liễu Tuấn, là đẩy Nghiêm Phi lên tới tầm cao đó.Muốn mặc trang phục của tôi thiết kế à?

Chẳng phải chỉ đơn giản có tiền mà được đâu, phải xem anh có tư cách hay không?

Quan trọng nhất là phải xem tâm tình của tiểu thư đây có thoải mái hay không đã!- Viện Viện giới thiệu à?Liễu Tuấn gật gù.Nghiêm Phi cùng Lý Uyển, Vũ Viện Viện, Liễu Yên quan hệ cực kỳ mật thiết, không hề bị ảnh hưởng bởi việc Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu.

Nghiêm Phi và Liễu Yên tính cách cực kỳ ngây thơ, Vũ Viện Viện hiểu chuyện đời hơn một chút, nhưng tính cách cũng rất phổi bò, sự tiến thoái của các đại lão trên tỉnh, không ảnh hưởng tới quan hệ giữa bọn họ, ngay cả quan hệ giữa Liễu Tuấn và Doãn Xương Huy cũng không bị ảnh hưởng mấy, vẫn là bàn bè tốt.Nghe nói là Vũ Viện Viện giới thiệu, Liễu Tuấn liền không để ý nữa.Vũ Viện Viện hiện giờ thường xuyên mặc trang phục do Nghiêm Phi thiết kế, đi khoe khoang với bàn bè đồng nghiệp.Nói thực mấy người bạn đồng nghiệp ở cục mậu dịch nước ngoài Đại Ninh, chắc gì đã biết khái niệm hàng hiệu, nhưng nghe nói là y phục do đích thân con gái bí thư tỉnh ủy thiết kế đều phải khen ngợi một phen.Đương nhiên, trang phục Nghiêm Phi thiết kế cho cô đều không thu tiền.Sau khi biết được giá cả của trang phục Nghiêm Phi thiết kế trên thị trường, Lý Uyển, Liễu Yên đều rất tự giác, ít khi nhờ Nghiêm Phi thiết kế y phục cho các cô, đó đều là tâm huyết của Nghiêm Phi mà.

Chỉ có Vũ Viên Viện là thường xuyên quấn lấy Nghiêm Phi đòi làm y phục mới.Nghiêm Phi cũng không lấy làm phiền, cơ bản là cứ muốn thì đáp ứng.Đôi khi Nghiêm Phi thà bỏ dở công viên trong tay, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của bạn bè trước.Nghiêm Phi luôn coi tình bạn quan trọng hơn tiền bạc.Đối với điều này, Liễu Tuấn giơ cả hai tay ủng hộ.Liễu Tuấn hỏi:- Ba chúng ta đâu?- Lên thủ đô họp rồi.Liễu Tuấn cười hì hì ôm lấy ngay cơ thể tràn đầy sức sống của Nghiêm Phi, trêu chọc:- Khà khà khà, vậy thì đêm nay có thể bắt nạt em rồi.Nghiêm Phi thẹn thùng đánh y một cái, hai người liền giống như quẩy quấn lấy nhau.....Năm ngày sau, Liễu Tuấn nhìn thấy “ông chủ lớn” mời Nghiêm Phi thiết kế trang phục ở nhà khách Thiên Nga.Ngày hôm đó Liễu Tuấn tới khu Đại Đường nghiên cứu tình hình, Mai Văn Hoa đi cùng, phải nói Liễu Tuấn là huyện trưởng xuống xã phía dưới nghiên cứu là chuyện rất bình thường, nhưng do bí thư của thị trấn Ngũ Liễu Kiều đi theo thì cần phải suy nghĩ rồi.Nói trắng ra cũng rất đơn giản, tin đồn Liễu Tuấn muốn đề bạt Mai Văn Hoa làm bí thư đảng ủy thị trấn Đại Đường mới, toàn bộ huyện Ninh Bắc đã chẳng còn ai không biết, thậm chí việc có hai bản danh sách cán bộ hoàn toàn khác biệt mà Lục Hương Mai cùng phòng tổ chức định ra cũng đã tiết lộ ra ngoài, quan trường huyện Ninh Bắc đã ầm ầm cuộn sóng rồi.Nhưng dù là bản danh nào, bên dòng bí thư đảng ủy thị trấn Đại Đường, đều viết tên Mai Văn Hoa.Liễu Tuấn cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp dấn Mai Văn Hoa tới thị trấn Đại Đường nghiên cứu.Trong quy hoạch tổng thể của Liễu Tuấn, thị trấn Đại Đường phải trở thành động cơ thúc đẩy cho kinh tế huyện Ninh Bắc, người lèo lái dự bị là Mai Văn Hoa, nên sớm bước vào trạng thái trực chiến cũng là chuyện tốt.Ở các huyện khác, đây là tình hình rất khó nhìn thấy.Còn chưa qua cả cuộc họp văn phòng bí thư, càng chẳng nói tới cuộc họp thường ủy mà Liễu Tuấn đã khẳng định đem cái mũ ô sa cấp cho người ta rồi.Thật không còn coi ai ra gì nữa!Trong thời gian ngắn gây ra rất nhiều lời móc máy xì xào.Tất nhiên những lời nói như vậy cũng thể truyền đi truyền lại ở tầng thấp.Thôi chả trách được, người ta có cơ sở để chơi ngông mà.Thị trấn Đại Đường cách thị trấn Thành Quan bốn mươi kilomet, tuy đường xá tu sửa đã thông suốt rồi, thì Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Ngã cũng đã tương đối muộn, vừa tới nhà khách Thiên Nha đã nhìn thấy phó khu trưởng khu Bình An là Hồ Hữu Nghị và một người phụ nữ ngồi ở đại sảnh nhà khách, vẻ mặt có chút thấp thỏm.Hồ Hữu Nghị nhìn thấy Liễu Tuấn vội khom lưng xuống, đi tố mấy bước bắt tay chào hỏi.- Xin chào Liễu huyện trưởng.Nụ cười của Hồ Hữu Nghị đã sắp toét cả ra rồi.Liễu Tuất chỉ khẽ gật đầu, nói:- Chào Hồ khu trưởng.Hồ Hữu Nghị chừng bốn mươi tuổi, trông không tới mức khó coi lắm, vóc người tiêu chuẩn, ngũ quan không phải là đoan chính, cũng chẳng siêu vẹo, cơ bản có thể coi là “trung bình trong trung bình”, đặc điểm duy nhất là đôi mắt đặc biệt linh hoạt, cứ đảo liên tục không ngừng, làm cho người ta có cảm giác không tốt lắm, thông thường những người mà mắt quá linh hoạt, đều khiến cho người ta có cảm giác không tin tưởng lắm.Hiện giờ Liễu Tuấn cũng có cảm giác này.Hồ Hữu Nghị là phó khu trưởng thường vụ khu BìnhAan, năng lực công tác bình thường, nhân phẩm bình thường, trong lần điều phối cán bộ xóa khu bỏ xã này của, bất kể là trong danh sách của Lục Hương Mai hay là của Truân Chí Quang đều không có tên của hắn, nói cách khác, chức vụ chính trong đảng chính phủ các xã thị trấn không có phần của hắn.Người phụ nữ bên cạnh Hồ Hữu Nghị tuổi chừng baba tám, người khá gày gò, tóc dài, mặt trái soan, trông dễ coi hơn Hồ Hữu Nghị một chút, đoán chừng là vợ của Hồ Hữu Nghị.Cô ta cứ đứng ở đó, nhìn Liễu Tuấn có chút sợ sệt muốn tới bắt tay Liễu Tuấn nhưng lại không dám.Liễu Tuấn chủ động đưa tay ra bắt tay với cô ta.Liễu Tuấn hỏi:- Hồ khu trưởng có chuyện gì không?Dưới tình huống bình thường, chưa được Liễu Tuấn hẹn trước, y không tiếp khách trong thời gian hết giờ làm, quy củ này là học của Nghiêm Ngọc Thành, có việc công, cứ tới phòng làm việc nói.- À, có chút tình huống, muốn báo cáo với Liễu huyện trưởng.Hồ Hữu Nghị thái độ úp mở.Liễu Tuấn cười.Báo cáo tình huống có cần đưa vợ đi cùng hay không?Xem ra mục đích của Hồ Hữu Nghị không đơn thuần.Liễu Tuấn cảm thấy Hồ Hữu Nghị có chút buồn cười, quy của của y ở huyện Ninh Bắc rất lớn, người ở trên quan trường đều biết cả, xóa khu bỏ xã đã ồn ào lâu như thế rồi, cán bộ cơ sở dám buổi tối đến chỗ y “chạy chức”, cũng chỉ có hai ba người, đều bị Liễu huyện trưởng không chút khách khí khiển trách một hồi.Những cán bộ kia luận ra còn là người thuộc hệ Liễu, nên người ta mới có cái cơ sở, có dũng khi mà tới, còn giữa Liễu Tuấn và Hồ Hữu Nghị chỉ qua lại có vài lần trên công việc, quan hệ tư nhân một chút cũng không có, thế mà người này lại dám tới “báo cáo tình hình” với y vào buổi tối rồi.Chẳng lẽ hiện giờ Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, đã được cho là người “tốt bụng” rồi hay sao?Có chuyện gì ngày mai tới phòng làm việc hãy nói.Câu này đang chuẩn bị thoát ra khỏi miệng thì khóe mắt Liễu Tuấn chợt lượt qua trên người vợ của Hồ Hữu Nghị, sợi tơ vàng tên ngực trái kia hết sức bắt mắt, giống y hệt như hình thêu trên y phục của Liễu Tuấn.Đó chính là ký hiệu của Nghiêm Phi.Đương nhiên, trên cổ áo của Liễu Tuấn, còn có thêu chữ ký của Nghiêm Phi, chữ ký đó là độc nhất vô nhị, trên tất cả y phục do Nghiêm Phi thiết kế, chỉ có y phục của Liễu Tuấn mới có chữ ký này.Liễu Tuấn ngay lập tức hiểu ra, “ông chủ lớn” khoảng thời gian trước Nghiêm Phi nói muốn dùng nhiều tiền mua y phục của cô, chính là Hồ Hữu Nghị này, mà bộ y phục này cũng chẳng phải là đồ thiết kế mới, sớm đã được treo ở phòng trưng bày lâu lắm rồi.Nói thẳng ra một chút thì là hàng tồn kho.Hồ Hữu Nghị tiêu mấy chục vạn đồng, vì sao lại chọn một món hàng tồn khó chứ?

Đạo đức nghề nghiệp của Nghiêm Phi rất tốt, cô sẽ không lấy hàng tồn kho ra để đối phó với khách, chỉ có thể là do hai vợ chồng Hồ Hữu Nghị này kiên trì.Trong chớp mắt đó Liễu Tuấn cũng đã hiểu.Đây chính là điều mà Hồ Hữu Nghị muốn “báo cáo” với y..Sắp xếp ban bệ lãnh đạo các hương trấn sắp được đưa lên thảo luận ở cuộc họp thường ủy rồi, chuyện lớn cơ này tới khi được đinh đọa mới đến “báo cáo” há chẳng phải muộn không?

Người ta căn bản không để ý tới y phục này là thiết kế mới hay là hàng tồn kho, người ta chỉ muốn biểu đạt một ý tứ--- Tôi đã tiến cống rồi!Liễu Tuấn nheo mắt lại, hời hợt nói:- Đi theo tôi!

Chương 612: Vòi tiền phải có trình độ.by 4vnHồ Hữu Nghị cùng vợ theo sát sau Liễu Tuấn đi vào gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.Phục vụ lầu thấy Liễu huyện trưởng có khách, cũng đi theo vào, bưng trà rót nước.Phục vụ hỏi:- Huyện trưởng có cần tôi đặt cơm cho không ạ.Cô tuy không phải là phục vụ riêng của gian phòng số ba, nhưng thời gian dài rồi, nên đối với thói quen của Liễu huyện trưởng cũng tương đối hiểu, biết vị huyện trưởng này thường xuyên tới cơ sở, ăn uống không có chừng mực.Liễu Tuấn ôn hòa nói:- Không cần nữa, cám ơn cô!

Trên đường vệ tôi đã ăn rồi.- Huyện trưởng vì công việc mà quên ăn quên ngủ, đúng là tấm gương cho cán bộ toàn huyện noi theo...Hồ Hữu Nghị vội nịnh bợ ngay.Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không nghiêm khắc lắm, nhưng Hồ Hữu Nghị lại giống như bị dao đâm trúng vậy, rùng mình một cái, một đống lời lẽ phía sau đều bị chặn đứng lại.- Ngồi đi!Liễu Tuấn chỉ vào ghế sô pha, ngữ khí rất bình thản, y không có chút thiện cảm gì với Hồ Hữu Nghị, nhưng dù sao hai vợ chồng người ta cùng đến, Liễu Tuấn cũng không thể quá nghiêm khắc.- Vâng vâng.Hồ Hữu Nghị rối rít vâng dạ, đặt nửa bên mông xuống, còn vợ của hắn ngồi rất ngay ngắn, không phải người trong thể chế, không hiểu hiểu rõ lắm về những quy củ này.- Hồ khu trưởng, có tình huống gì muốn báo cáo với tôi?Liễu Tuấn hỏi rồi lấy thuốc lá ra đưa cho Hồ Hữu Nghị một điếu, Hồ Hữu Nghị được tôn trọng đâm sợ hãi, nhấc người dậy dùng hai tay nhận lấy, rồi lại vội lấy bật lửa ra châm thuốc cho Liễu Tuấn.Hồ Hữu Nghị nói:- Huyện trưởng, tôi.. tôi muốn báo báo cáo tình hình kiến thiết kinh tế ở khu Bình An.Liễu Tuấn lại khẽ mỉm cười.Hồ Hữu Nghị là người thông minh đây, nghe y ở trên các hội nghị lớn nhỏ cường điều tấm quan trọng và cấp bách của việc kinh tế huyện Ninh Bắc cất cánh bay lên trong ba năm, liền lấy cái cớ báo cáo kiến thiết kinh tế.- Xin mời Hồ khu trưởng nói.Liễu Tuấn nói rồi tỏ thái độ chú ý lắng nghe.Thái độ trịnh trọng này lại làm cho Hồ Hữu Nghị thầm kinh hãi.Thực tế ngày hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là đem y phục trên người vợ hắn “thông báo” cho Liễu huyện trưởng một tiếng, sau đó là sẽ biểu thị lòng trung thành với Liễu huyện trưởng.Còn về phần kiến thiết kinh tế gì đó tất nhiên chỉ là một cái cớ mà thôi.Không ngờ Liễu Tuấn lại thực sự muốn nghe hắn báo cáo kiến thiết kinh tế khu Bình An.Hồ Hữu Nghị ấp a ấp úng nói:- À vâng, thưa huyện trưởng...

Tôi thấy rằng khu Bình An chúng tôi nền móng tương đối yếu, sau khi xóa khu gộp xã, thị trấn Bình An mới do ba xã thị trấn gộp thành không có được mặt mạnh kinh tế chủ yếu nào, tôi liền nghĩ, có nên mở rộng nghề chăn nuôi ra hay không...Kỳ thực Liễu Tuấn đối với việc Hồ Hữu Nghị chạy chọt qua Nghiêm Phi rất là phản cảm, y không hề muốn Nghiêm Phi ù ù cạc cạc bị cuốn vào trong những chuyện như thế này, bởi thế nước cờ này của Hồ Hữu Nghị trong con mắt người khác là một tuyệt chiêu đi đường vòng, móc nối được quan hệ với vị hôn thê của Liễu huyện trưởng, thực sự là một thủ đoạn tốt.Ai mà ngờ trong lòng Liễu Tuấn đã vô cùng điên tiết rồi.Sở dĩ y còn nhẫn nhịn là bởi hai nguyên nhân, thứ nhất là không biết Hồ Hữu Nghị làm sao lại có quan hệ với Vũ Viện Viện, hình như quê quán của Vũ Thu Hàn đâu phải là ở tỉnh N, Vũ Viện Viện càng không thể có quan hệ thân thích gì với Hồ Hữu Nghị hoặc là người nhà của Hồ Hữu Nghị.Vũ Viện Viện mặc dù khùng khùng điên điên, nhưng thân phận là đại tiểu thư chân chính, cho nên Hồ Hữu Nghị cũng không giống bằng hữu có thể kết giao với Vũ Viện Viện, điều này Liễu Tuấn không được hiểu rõ cho lắm, nhưng không hiểu thì không không hiểu, nếu như đã dính líu tới Vũ Viện Viện, thì Liễu Tuấn cần phải xử trí cẩn thận.Thứ hai, quyết không thể vì một sự viện mà có kết luận võ đoán với một người.Đó là công sức nhiều năm dạy dỗ của Nghiêm Ngọc Thành.Khi những lúc Nghiêm Ngọc Thành hứng trí khá cao cùng Liễu Tuấn trò chuyện, cũng thường truyền thụ một chút đạo đánh giá con người.

Nghiêm Ngọc Thành đánh giá con người kỳ thực cũng không có bí quyết gì, chỉ là không thể dễ dàng ra kết luận từ ấn tượng đầu tiên hay vì một sự việc nào đó.Liễu Tuấn kết hợp lời dạy bảo của Nghiêm Ngọc Thành, với cách thức dùng người nhiều năm của ông, liền phát hiện ra tinh túy trong cách khống chế cấp dưới của Nghiêm Ngọc Thành, chính là dưới đạo nhìn người này.Bởi thế phàm là cán bộ do Nghiêm Ngọc Thành đề bạt lên, bất kể là năng lực hay phẩm chất đầu không tệ, nhiều năm qua, cán bộ Nghiêm Liễu hệ chưa từng xảy ra vấn đề quá lớn, điều này có liên quan rất lớn tới đạo nhìn người của Nghiêm Ngọc Thành.Quan sát nhiều, tìm hiểu nhiều, thông qua chuyện nhỏ mà phân tích cẩn thận, không nên tùy tiện đưa ra quyết định.Đó chính là “tuyệt chiêu” của Nghiêm Ngọc Thành.Sự thực chứng minh, tuyệt chiêu của Nghiêm Ngọc Thành rất hữu dụng.Bởi thế Liễu Tuấn mới phá lệ triệu kiến Hồ Hữu Nghị, để xem con người này rốt cuộc có bản lĩnh thực sự hay không.Kết quả Hồ Hữu Nghị biểu hiện ra làm Liễu Tuấn rất thất vọng.Trong thời gian mười mấy phút, nhìn thì như có vẻ nói hết sức tự tin chắc chắn, kỳ thực nội dung đều rỗng tuếch, cơ bản đều là suy đoán theo đường lối suy nghĩ của Liễu Tuấn mà nói, chẳng có chút mới mẻ gì, chẳng khác gì báo cáo trên hội nghị của hắn.Cho dù Hồ Hữu Nghị không có vấn đề gì về phẩm cách cá nhân, thì cũng không thể trọng dùng.- Hồ khu trưởng, có thể dừng được rồi..Liễu Tuấn khoát tay, ngang Hồ Hữu Nghị tiếp tục nói tràng giang đại hải.Hồ Hữu Nghị lập tức ngậm miệng, khom lưng ngửa mặt nhìn Liễu Tuấn, lộ ra vẻ rất tha thiết.- Hồ khu trưởng, buổi tối hôm nay tôi còn có một số việc phải làm, báo cáo dừng ở đây thôi nhé!Liễu Tuấn vẫn cứ rất hòa nhã.- À, vâng vâng được ạ được ạ, đã quấy rầy Liễu huyện trưởng rồi.Hồ Hữu Nghị vội đứng dậy.Nhưng vợ của hắn tức thì có chút nóng ruột.Thế là đi rồi?Chuyện này là thế nào đây?Liễu huyện trưởng hoàn toàn đâu có nói gì tới bộ y phục này chứ!Tận mấy vạn đồng cơ đấy!Nói thực, lúc đầu nghe nói Nghiêm Phi thiết kế y phục, mỗi một bộ tới mấy vạn đồng, vợ của Hồ Hữu Nghị thiếu chút nữa ngất xỉu, từ chiều ngày hôm nay mặc bộ y phục này trên người, cô ta cảm thấy như có ngàn cân đeo trên người, bị ép cho thở không ra hơi.Tới mấy vạn đồng khoác lên người, có thể thở được mới là lạ đấy.Nhưng cô ta lại hoàn toàn chẳng nghe thấy ông chồng nhà mình nói chuyện nhắc tới cái chuyện này.- Liễu huyện trưởng, bộ y phục này....Vợ của Hồ Hữu Nghị khi sắp ra khỏi cửa, cuối cùng không nhịn được lấy dũng khí nói:- Ái dà, mau đi thôi, đừng có quấy rầy huyện trưởng nghỉ ngơi.Hồ Hữu Nghị giật bắn mình, vội vàng ngăn cô ta lạ, rồi khom người chào Liễu Tuấn một lần nữa, đi như trốn khỏi gian phòng số ba, tới chỗ rẽ mới quát tháo vợ.- Ai bảo bà nói năng lung tung?

Bà thì hiểu cái gì?

Không nhìn thấy Liễu huyện trưởng mặt luôn ôn hòa bình dị sao?

Bà cho rằng bằng vào hai chúng ta có thể diện lớn như thế này à?

Nói cho bà biết dù là phó huyện trưởng buổi tối tới yến kiến Liễu huyện trưởng cũng phải xin chỉ thị trước đấy!Vợ của Hồ Hữu Nghị choàng tỉnh.Hóa ra quan trường lại vòng vòng vèo vẻo như vậy, rất nhiều lới không cần phải nhắc tới.......- Viện Viện, là tôi, Liễu Tuấn đây.Vợ chồng Hồ Hữu Nghị vừa rời đi, Liễu Tuấn liền gọi điện thoại cho Vũ Viện Viện.Vũ Viện Viện hiện giờ là hạng có của trong đám trẻ tuổi của thành phố Đại Ninh, đi xe nổi tiếng, toàn thân hàng hiệu, còn vác theo di động, đối với việc Vũ Viện Viện “phô trương” như thế, Vũ Thu Hàn cũng từng chất vấn.Chuyện này là thế nào đây?Nha đầu nhà mình hình như tham gia công tác mới hơn hai năm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?Vũ Viện Viện rất là thẳng thắn, chẳng hề lừa dối cha già, nói là cùng mấy người bạn hùn vốn với nhau kinh doanh điện thoại di động, cũng nói chuyện thu lợi từ việc cho thuê gian hàng trong khu mua sắm Thiên Mã cùng với Nghiêm Phi và Liễu Yên.Nghe nói chuyện này có bóng dáng của Liễu Tuấn, lại còn liên quan tới con dâu mình, Vũ Thu Hàn liền yên tâm.Ông tin tưởng Liễu Tuấn không làm bậy.- Này Liễu Tuấn có chuyện gì thế?

Nửa đêm canh ba anh gọi điện thoại cho tôi, nếu như để Phi Phi mà biết được, sẽ không tha cho anh đâu...Vũ Viện Viện phổi bò làm rộn lên.Cũng chỉ có cô mới có thể nói với Liễu Tuấn như vậy.Liễu Tuấn rất nghiêm túc nói:- Cô làm cái gì thế, giới thiệu loại khách gì cho Phi Phi vậy?Vũ Viện Viện vừa nghe thấy ngữ khí của Liễu Tuấn không bình thường, liền thu lại cái vẻ bỡn cợt, hỏi:- Chuyện gì thế?- Trước tiên cô đừng hỏi tôi, tôi đang hỏi cô đấy!

Tên Hồ Hữu Nghị kia làm sao quen biết cô?- Hắn ta hả?

Em họ của vợ của hắn ta là một đồng nghiệp trong cục ngoại thương của bọn tôi, quen nhau khi đánh bài đấy!Liễu Tuấn choáng váng!Không ngờ là cái loại quan hệ này.- Lần đó Phi Phi thiết kế cho tôi một bộ trang phục nói, mọi người đều khen là đẹp, cứ thế mà truyền đi.

Hồ Hữu Nghị nói vợ của hắn ta cũng muốn một bộ, lúc ấy tôi có nói, trang phục do Phi Phi thiết kế ra đều chỉ hợp với người trẻ tuổi mặc thôi, vợ của hắn ta sắp bốn mươi rồi, mặc vào không hợp.

Nhưng hắn ta cứ không nghe, quấn lấy tôi muốn tôi giới thiệu Phi Phi cho hắn, tôi bị quấy rầy phiền quá mới đồng ý.

Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?Vũ Viện Viện giải thích.Khi ấy vợ của Hồ Hữu Nghị nghe nói một bộ y phục tới mấy vạn đồng thì hoàn toàn không tin, cho rằng Vũ Viện Viện đang khoác lác, không ngờ rằng Hồ Hữu Nghị vừa nghe thấy lại mừng như vớ được của báu, vội giục vợ mua một bộ.Kỳ thực Hồ Hữu Nghị cũng hoàn toàn không tin vào cái giá này, nhưng người thiết kế là con gái của bí thư tỉnh ủy thì cũng hợp lý, dù người ta chỉ cần lấy ra một cái bao tải, nói với ngươi là giá mấy vạn đồng, ngươi cũng phải móc ngay ví ra, chỉ sợ rất nhiều người phải tranh nhau cái bao tải này.Hồ Hữu Nghị thầm cảm thán, quả nhiên không thẹn là đại lão trên tỉnh, thù đoạn vòi tiền cũng làm cao nhã như vậy.So với đám nhà quê ở huyện thực sự là cao minh hơn rất nhiều.Hôm nay thấy thái độ hòa nhã của Liễu huyện trưởng, Hồ Hữu Nghị cảm thấy mấy vạn đồng này tiêu quá đáng giá, xem ra không dám nói bí thư, nhưng cái mũ ô sa trấn trưởng có là cái chắc rồi.Quan trọng hơn nữa là mọi người đều không biết phải móc nối quan hệ với Liễu huyện trưởng như thế nào, chỉ có bản thân mình, thăm dò được cửa này, có chỗ dựa vững vàng như Liễu huyện trưởng, sau này chẳng phải tiền đồ vộ hạn sao.- Cô toàn làm bậy.Thái tháo độ hoàn toàn chẳng bận tâm của Vũ Viện Viện, Liễu Tuấn tức tới xì khói:- Có có biết rằng Hồ Hữu Nghị là một phó khu trưởng trọng huyện tôi không, hắn ta vừa tới chô tôi khoe khoang kia kìa.- Hả?

Cái này tôi đâu có biết...hi hi, người ta tới hối lộ anh đó...Vũ Viện Viện vẫn cười cợt.Liễu Tuấn quát tháo:- Cô còn cười à?

Tôi cảnh cáo cô, về sau này đừng có giới thiệu những thứ khách vớ va vớ vẩn nữa...

Mà cũng chẳng cần cô giới thiệu khách gì hết...

Hiện giờ cô làm cho tôi hết sức bị động, sau này cô còn làm càn nữa, thì đừng nói bạn bè gì nữa.Khi chỉ có một mình với Vũ Viện Viện, Liễu Tuấn rất ít khi nào ôn hòa.- Ừ...

Tôi biết rồi mà...Vũ Viện Viện thấy Liễu Tuấn nổi giận thật rồi, liền ở đầu kia điện thoại giảu mỏ lên, nói rất là ủy khuất.

Chương 613: Dán bảng công khai.by 4vnBản danh sách cán bộ bổ nhiệm của huyện Ninh Bắc cuối cùng được đưa thảo luận ở cuộc họp văn phòng bí thư.Danh sách do Truân Chí Quang đọc, còn Lục Hương Mai thì mặt không nhìn thấy một chút nụ cười nào cả.Bản danh sách này hoàn toàn dựa theo bản do Truân Chí Quang định ra, chỉ có thay đổi rất ít,.Lúc mới đầu khi Truân Chí Quang đưa bản danh sách này tới phòng làm việc của Lục Hương Mai, Lục Hương Mai liền đưa ra chất vấn, Truân Chí Quang chằng giải thích lấy một lời cứ vậy bỏ đi làm Lục Hương Mai tức tới muốn điên.Lục Hương Mai cứ ngồi ngây ra trên ghế tới mấy phút, rồi mới đùng đùng nổi giận cầm lấy bản danh sách này, đi vào phòng bí thư ở ngay sát vách.Bành Thiếu Hùng sau khi xem bản danh sách này nằm ngoài dự liệu của Lục Hương Mai không hề đùng đùng nổi giận, sắc mặt chỉ hơi âm trầm một chút.Thấy Bành Thiếu Hùng không nói một lời, Lục Hương Mai không kiên nhẫn được nữa, tức tối nói:- Bành bí thư, làm thế này thực sự quá đáng lắm rồi.Chiếu theo danh sách này mà xem, Liễu Tuấn rõ ràng là muốn “chia đôi sơn hà”, Lục Hương Mai không cho rằng đây là ý của Truân Chí Quang, không có Liễu Tuấn gật đầu thì có thách Truân Chí Quang cũng chẳng dám cả gian như vậy.Huyện trưởng quản lý tủi tiền, chuyện xin tiền thường thường Bành bí thư có phê chuẩn cũng không tính, phí bên cục tài chính chỉ có thấy Liễu huyện trưởng ký tên mới chịu cấp tiền.Mặc dù điều này hơi quá đáng một chút, nhưng dù sao cũng còn giải thích được.Phân công của đảng và chính phủ, bí thư quản cái mũ còn huyện trưởng quản phiếu ăn mà.Bành bí thư làm như vậy là ủng hộ công tác của Liễu huyện trưởng, thể hiện khí độ của một người đứng đầu.Nhưng tới lượt điều phố cán bộ hơn nữa là chuyện lớn hàng đầu toàn huyện như thế này, thì bí thư không ngờ lại còn phải nhương bộ với huyện trưởng, thực sự là quá quắt lắm rồi.Lục Hương Mai cho rằng phương án chia 6- 4 là mình đã suy nghĩ chu đáo tới thân phận nha nội của Liễu Tuấn, không ngờ người ta được đằng chân lại lân đằng đầu.Chia 5 -5 à?

Quá đáng rồi, huống chi nữa bản phương án điều phố của Truân Chí Quang đều đem cán bộ chủ yếu chia tới những xã thị trấn tương đối phát triển.Hiện giờ xu thế chính trong nước là cường điệu kinh tế, phát triển kinh tế là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, trong một huyện ai nắm những xã thị trấn tương đối giàu có thì người đó tiếng nói càng có uy hơn.Ví dụ như bề ngoài thành phố Đại Ninh, hai người đứng đầu của năm khu ba huyện đều là ngang bằng, nhưng trên thực tế các lãnh đạo của năm khu kia lời nói có phân lượng hơn lãnh đạo của ba huyện.Bí thư huyện ủy nếu như được đề bạt làm bí thư khu ủy thậm chí còn được coi là đề bạt, khu trưởng nếu như bị điều làm bí thư huyện ủy hoặc là huyện trưởng thường được coi là một loại giáng chức.Lục Hương Mai làm ví dụ, cô ta từ phó khu trưởng khu Giang Đông được điều tơi shuyện Ninh Bắc làm phó bí thư không được coi là tiến một bước mà chỉ được coi là điều động ngang cấp, còn giả sử nếu như điều tới khu khác làm phó bí t hư thì sẽ được coi là đề bạt.Tình huống xã thị trấn ở trong huyện cũng tương tự như thế.Liễu Tuấn một hơi lấy đi luôn nửa số vị trí, nửa vị trí còn lại Bành Thiếu Hùng còn phải chia cho Chu Quốc Trung và Lý Giang, so ra thế yếu của Bành Thiếu Hùng càng thêm rõ ràng rồi.Liễu Tuấn có là nha nội, cũng không thể ngạo ngược như vậy.Sao không đẩy thẳng Bành Thiếu Hùng đi để bản thân làm bí thư huyện ủy cho xong.Hiện giờ Bành Thiếu Hùng vẫn là bí thư huyện ủy, quy của cần chú ý thì phải chú ý.- Bành bí thư...Lục Hương Mai thấy Bành Thiếu Hùng vẫn không lên tiếng, lại gọi:Bành Thiếu Hùng trầm ngâm chậm rãi nói:-Hương Mai hãy đem bản danh sách này đưa cho Liễu huyện trưởng, mời đồng chí ấy nói ý kiến trước đã.Khi chỉ có hai người với nhau, Bành Thiếu Hùng chỉ gọi là Hương Mai, để thể hiện một loại tín nhiệm thân cận.Lục Hương Mai giở trò trẻ con, hai tay khoanh trước ngực hậm hực nói:- Tôi chẳng đưa cho y đâu, anh đi bảo thư ký cầm đưa qua ấy.Tôi đường đường là phó bí thư huyện ủy mà lại đi làm người đưa thư cho các người sao.- Vậy thôi được, cô không đi tôi đi vậy.Bành Thiếu Hùng cười khổ lắc đầu, đưa tay cầm lấy bản danh sách kia.- Được rồi, để cho tôi đi!Lục Hương Mai tức giận thì tức giận, nhưng vẫn chú ý tới quy củ, lườm Bành Thiếu Hùng một cái rồi giành lấy bản danh sách, cái nhìn đó ý tứ rất rõ ràng: Bí thư anh chỉ bắt nạt được kẻ làm phó như chúng tôi thôi.Tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, Lục Hương Mai mang bản danh sách đi ra khỏi phòng.Bành Thiếu Hùng nhìn theo bong lưng Lục Hương Mai rời đi, nụ cười mới thu lại, quai hàm dần bạnh ra, cuối cùng thở một hơi thật dài, chậm rãi ngồi xuống ghế.Khi Lục Hương Mai tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, thì y đang nói chuyện với Mai Văn Hoa.Phó bí thư huyện ủy tới tận nơi thăm, trước kia loại tình huống này vô cùng hiểm thấy.Là phó bí thư chuyên chức phân quản công tác cán bộ, phạm vi công việc của Lục Hương Mai và Liễu Tuấn không đan chéo vào nhau nhiều lắm.Cho dù có thay đổi gì về cán bộ, binh thường cũng là Truân Chí Quang báo cáo cho Liễu Tuấn rồi mời đem ý kiến phải hồi của Liễu Tuấn gửi cho Lục Hương Mai.Phan Tri Nhân tức thì không dám chậm trễ lập tức dùng điện thoại thông báo với Liễu Tuấn một tiếng.Liễu Tuấn tất nhiên phải ngừng cuộc nói chuyện với Mai Văn Hoa, mời Lục Hương Mai vào.Liễu Tuấn rời khỏi bàn làm việc đi ra cửa bắt tay với Lục Hương Mai lại mời cô ta ngồi xuống ghế sô pha, Phan Tri Nhân đưa trà lên.- Liễu huyện trưởng, đây là bản danh sách bổ nhiệm cán bộ, do phòng tổ chức định ra, Bành bí thư nói phải đưa cho Liễu huyện trưởng thẩm duyệt trước, để nói ý kiến của huyện trưởng.Lục Hương Mai không hề có lấy nửa câu hàn huyên khách khí, đem bản danh sách đưa cho Liễu Tuấn, ánh mắt nhìn thẳng vào y.Liễu Tuấn cầm lấy bản danh sách xem rất cẩn thận, đối với những cán bộ phía Bành Thiếu Hùng sẽ ài bài, y cũng chỉ có một cái nhìn đại khái, không rõ ràng cho lắm, hiện giờ phải xem cho thật kỹ.Có điều mục đích chủ yếu của Liễu Tuấn là những cán bộ được bố trí này có phủ hợp với yêu cầu thúc đẩy kinh tế phát triển hay không, còn về phần đó là người của ai thì Liễu Tuấn không để ý nhiều.Liễu Tuấn xem tới tận hai mươi phút.Giả dối!Cái bản danh sách này còn chẳng phải sớm nằm trong dự đoán của cậu sao?Lục Hương Mai trong lòng cực kỳ khinh bỉ Liễu Tuấn, cho rằng Liễu Tuấn đang cố tình kéo dài thời gian, để khảo nghiệm sự kiên nhẫn của mình.Có suy nghĩ này nên Lục Hương Mai ngồi rất ngay ngắn, tư thế cầm chén trà cũng rất ưu nhã, không nhìn Liễu Tuấn lấy một cái.Trông đẹp trai thì làm sao nào, tôi chẳng thèm nhìn!Trong tích tắc đó, không ngờ Lục Hương Mai lại có tâm tình của cô gái nhỏ như vậy.Liễu Tuấn cuối cùng bỏ bản danh sách xuống, chậm rãi nói:- Lục bí thư, về cơ bản tôi đồng ý với bản danh sách này!Đương nhiên là phải đồng ý rồi.Cái danh sách này căn bản dựa theo ý của cậu mà ra mà.Lục Hương Mai chỉ khẽ gật đầu, không nói một tiếng nào.Xem ra mình suy đoán không sai tí nào, tên nha nội ngang ngược này đúng là còn ngang ngược hơn bình thường.- Chỉ có một số đồng chí cá biệt tôi có chút ý kiến bất đồng.Liễu Tuấn nói rồi lấy bút ra sửa chữa trên bản danh sách mấy chố, rồi lại thêm mấy chữ rồi sau đó đưa trả lại cho Lục Hương Mai.Lục Hương Mai cầm lấy xem qua sự sửa chữa của Liễu TuấnLiễu Tuấn thay đổi hai vị trí đặt hai cán bộ của hệ Bành, tới xã thị trấn tương đối giàu có, sau đó Liễu Tuấn viết thêm mấy chữ là nhân tuyển lãnh đạo của ba cơ quan trực thuộc huyện, đó đều là cán bộ có quan hệ tương đối mật thiết với Bành Thiếu Hùng.Đoán chừng đây là nhượng bộ lớn nhất của Liễu nha nội đây!Lục Hương Mai nhận lấy bản danh sách nhủ thẩm trong lòng.Cho dù Liễu Tuấn thêm vào mấy nhân tuyển lãnh đạo cục huyện ủy, nhưng Lục Hương Mai chẳng thèm nhận ân tình, cầm bản danh sách nói cáo từ bắt tay Liễu Tuấn rồi đi thẳng.Danh sách lại một lần nữa đem trở lại cho Bành Thiếu Hùng.Bành Thiếu Hùng xem qua một lúc rồi gật đầu nói:- Cứ đem bản danh sách này lên cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận.Lục Hương Mai không nói một lời chỉ gật đầu.Cục tức này Lục Hương Mai nhịn tới tận cuộc họp văn phòng bí thư.Bành Thiếu Hùng bình thản nói:- Mọi người thảo luận một chút đi.Kỳ thực vấn đề này chỉ là trưng cầu ý kiến của Lý Giang và Chu Quốc Trung thôi.Ở phía Lý Giang, hai vị trí nên cấp cho hắn cũng đã an bài rồi, bí thư kỳ ủy huyện ủy cũng không thể quá xen vào chuyện điều phố cán bộ.Quyền lực của Lý Giang không biểu hiện ra ở mặt này, nhưng hắn nắm đại quyền giám sát kỷ luật, cũng có dủ uy lực rồi.Chu Quốc Trung cũng có phần của mình.- Tôi đồng ý.Lý Giang quả nhiên là không có ý kiến gì.- Tôi cũng không có ý kiến.Chu Quốc Trung trầm ngâm chốc lát rồi mới chậm rãi tỏ thái độ, ánh mắt dừng ở bản danh sách trước mặt mình không hề nhìn người khác lấy một cái.Sau khi vụ án Lý Quốc Khánh xảy ra, Chu Quốc Trung vẫn giữ trung lập như trước kia, nhưng lần này Bành Thiếu Hùng rõ ràng là chiếu cố tới bọn họ, về sau Chu Quốc Trung và Lý Giang có giữ lập trường trung lập hay không rất khó nói.- Bí thư Hương Mai ý kiến thế nào?Bành Thiểu Hùng hỏi:Lục Hương Mai uống một ngụm trà nói:- Về nguyên tắc thì tôi cũng đồng ý.Mọi người đều biết cô còn có lời phía sau.- Nhưng lần điều chỉnh cán bộ này phạm vi liên quan quá lớn, nhân viên quá nhiều, tôi cảm thấy nên thận trọng hơn, dù sao chuyện liên quan tới sự phát triển của huyện Ninh Bắc chúng ta vài năm sau, không thể xem nhẹ được.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Xin hỏi bí thư Hương Mai phải thận trọng như thế nào đây?Lục Hương Mai chậm rãi nói từng chữ một:- Công khai danh sách!

Dáng bản công bố!Mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.Bành Thiếu Hùng hỏi nược lại một câu:- Dán bảng công bố?- Đúng!

Chuyện điều chỉnh cán bộ trọng đại như thế, chỉ thảo luận ở trên mỗi cuộc họp văn phòng bí thư là không đủ, cho dù là thảo luận trên cuộc họp thường ủy cũng không phải là toàn diện, dù sao chúng ta chỉ có mỗi hai mươi người, mà việc này liên quan tới tiền đồ của cả huyện Ninh Bắc, cho nên tôi cho rằng phải tăng cường sức giám sát.

Dán bảng công bố, chính là để cho quân chúng cán bộ trên toàn huyện đều tới giám sát quyền lực dùng người của chúng ta.

Trong thời gian công bố, phải cho phép quảng đại quần chùng đề xuất ý kiến với với những đồng chí được bổ nhiệm phụ trách xã thị trận!

Có như thế mới có thể chính quy hóa những cán bộ được bổ nhiệm.Lục Hương Mai nói thong thả tự tin.Liễu Tuấn mỉm cười.Lục Hương Mai quả nhiên rất thông minh, đây chính là cách công khai cán bộ mà sau này dùng.Bành Thiếu Hùng mắt sáng lên.Nếu như ở văn phòng bí thư đấu với Liễu Tuấn, chỉ có cách trở mặt, nhưng lại không phải là cách hay lắm.

Đưa lên cuộc họp thường ủy thì càng hình thành tình huống ngả theo một phía.

Bành Thiếu Hùng khó mà vãn hồi lại được thế kém, vậy chỉ đành đi theo “con đường quần chúng”.Mặc dù con đường quần chúng chưa chắc đã cói lợi cho Bành Thiếu Hùng, nhưng dù sao cũng thăng thêm nhiều biến số, hơn nữa cho dù có hoàn toàn dựa theo bản danh sách này mà thông qua, thì cách “dán bảng công bố” cũng giữ được thể diện cho Bành Thiếu Hùng.Đây là quyết định toàn thể cán bộ đảng viên giám sát đưa ra mà, Bành bí thư và Liễu huyện trưởng chỉ làm theo, không tồn tại vấn đề ai mạnh ai yếu.- Tôi đồng ý!Bành Thiếu Hùng trong chớp mắt phân tích rõ ràng lợi hại, tỏ thái độ rõ ràng.Liễu Tuấn cười nói:- Tôi cũng đồng ý.Có thể quản triệt theo ý muốn của mình, đồng thời không làm quan hệ hai bên quá căng thẳng, Liễu Tuấn cũng vui vẻ mà làm, hơn nữa phương pháp dán bảng công bố làm tốt cũng có lợi cho lý tưởng tạo nên một đội ngũ cán bộ vững mạnh của Liễu Tuấn.

Chương 614: Không nên làm như thếby 4vn- Hồ khu trưởng, tôi rất cám ơn đồng chí coi trọng bộ trang phục do Phi Phi thiết kế.Liễu Tuấn triệu kiến Hồ Hữu Nghị ở trong phòng làm việcHồ Hữu Nghị tối hôm đó sau khi rời đi cho dù có quát vợ không hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng hắn cũng thấp tha thấp thỏm, không biết rằng mình đặt cửa chuyến này có đúng hay không.Tâm tình của vị huyện trưởng trẻ tuổi này thực sự là khó nắm bắt.Trước kia ai cũng nói Phương Triêu Dương lợi hại, Phương Triêu Dương bị lật nhào rồi mọi người lại nói Bành Thiếu Hùng lợi hại.Nhưng sau khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, các cán bộ quan trường huyện Ninh Bắc mới dần dần phát hiện ra một sự thật, Liễu Tuấn mới thực sự là lợi hại.Bởi vì Phương Triêu Dương và Bành Thiếu Hùng thì đều có biện pháp để đối phó, nhưng Liễu Tuấn thì lại “đao thương bất nhập”, anh mà không cẩn thận chọc vào Liễu nha nội, Liễu nha nội nặn anh tròn là anh phải tròn, nặn anh dẹt là anh thế nào cũng chẳng tròn nổi.Bất kể nhân vật lợi hại như thế nào, đụng vào Liễu Tuấn cũng bó chân bó tay.Nhận được thông báo của Phan Tri Nhân nói Liễu huyện trưởng triệu kiến, Hồ Hữu Nghị vừa kích động lại vừa thấp thỏm.Kết quả sắp được hé lộ rồi mà.Hiện giờ nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, thì khối đá trong lòng Hồ Hữu Nghị coi như đã được bỏ xuống.Có tin mừng rồi!Hồ Hữu Nghị khom người, cười hì hì nói:- Vâng vâng, cô ấy thích nó tới mức đi ngủ cũng phải đắp lên người mới ngủ yên được.Nói đùa mấy vạn đồng mà không đắp lên người thì thật đúng là không sao yên tâm được.- Thế thì tốt rồi, ngày hôm qua tôi đã thương lượng với Phi Phi, nếu như vợ của đồng chí thích bộ y phục đó, thì coi như là tặng cho ấy vậy.Liễu Tuấn nói vẫn rất ôn hòa.- Vâng, cám ơn, cám ơn huyện trưởng.Hồ Hữu Nghị luôn mồm cảm ơn, nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ Liễu Tuấn, tôi đây lấy tận mấy vạn đồng ra nhét vào miệng anh, thế mà lại thành anh đem tặng cơ đấy.Lần này thì Hồ Hữu Nghị xem như đã biết vì sao Liễu huyện trưởng không tham tiền tài rồi, té ra là giống như rất nhiều tham quan khác, tức là phải đi “con đường phu nhân”.Bản thân ở huyện thì khoác lên trên người cái áo thanh liêm, nhưng lại ngầm bảo vợ lấy danh “thiết kế tời trang” để vơ vét tiền tài, hơn nữa nghiêm túc mà nói ra thì Nghiêm Phi còn chưa phải là vợ của y, tức là nếu như có người nào đó dám vuốt râu hùm lấy chuyện này ra làm thư tố cáo gì đó thì người ta có thể phủi sạch sành sành.Về mặt pháp luật mà nói, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi một chút quan hệ cũng chẳng hề có.Đúng là cao minh.Trong lòng Hồ Hữu Nghị suy nghĩ cái gì Liễu Tuấn hiểu rõ lắm, nhưng y không muốn vạch trần ra mà thôi.Liễu Tuấn lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì lớn nặng trịch đặt ở trên bàn, đẩy tới trước mặt Hồ Hữu Nghị bình thản nói:- Hồ khu trưởng, đây là số tiền mà đồng chí bỏ ra để mua y phục, tổng cộng là năm vạn hai nghìn tám trăm đồng, mời đồng chí hãy đếm lại.- Huyện...

Huyện trưởng...

Ngài làm thế này là...Hồ Hữu Nghị sợ tới mức nhảy dựng lên, rối rít xua tay, trong chớp mắt mặt đã trắng nhợt trắng nhạt.- Hồ khu trưởng xin cứ an tâm, đồng chí có thể không biết trang phục do Phi Phi thiết kể vốn không tiêu thụ ở Đại Ninh, bình thường cô ấy đều chỉ làm cho các ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, giá của mỗi bộ y phục đều chừng sáu bảy vạn đô la Hồng Kông.

Còn đồng chí là cán bộ của huyện Ninh Bắc ta, số tiền này Phi Phi không thể thu, đồng chí hãy cầm về đi.Giọng nói của Liễu Tuấn vẫn rất bình hòa, nhưng ánh mắt lại trở nên uy nghiêm.- Huyện trưởng, tôi, tôi...Liễu Tuấn cau mày lại nói:- Sao nào?

Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?- Không phải, không phải!

Mà là...

Là....Hồ Hữu Nghị luống cuống tay chân, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống từng hạt to như hạt ngô cũng không dám đưa tay lau đi, miệng lắp ba lắp bắp không biết phải nói gì mới được.- Hồ khu trưởng, tôi hiểu tâm tư của đồng chí, một người muốn tiến bộ không phải là chuyện gì xấu cả, nhưng phải nắm được phương pháp chính xác để tiến bộ, đồng chí muốn thông qua quan hệ tư nhân với tôi để tiến bộ là chuyện không thể!

Đồng chí đã hiểu chưa?Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Hồ Hữu Nghị chậm rãi nói:- A, vâng vâng, dạ..

Tôi...tôi hiểu rồi....Hồ Hữu Nghị ra sức gật đầu vâng dạ liên hồi, nhưng kỳ thực chỉ là nói thuận theo ý của Liễu Tuấn mà thôi, trong lòng hắn ta đã rối như hẹ, đầu thì đập ùng ùng như có sấm nổ.- Mấy ngày qua tôi đã phái người đi tìm hiểu qua một số tình huống của đồng chí, cơ bản biểu hiện của đồng chí bình thường, cũng không vươn tay quá xa, cho nên hôm nay tôi mới mời đồng chí tới đây để nói chuyện.

Đồng chỉ cầm số tiền đồng chí hãy cầm về rồi nghĩ cho thật kỹ, sau khi xóa khu bỏ xã, cương vị công tác của mọi người khắc định sẽ có điều chỉnh lớn, hi vọng đồng chí ở vương vị công tác mới có thể tổng kết kinh nghiệm để làm ra thành tích.

Chỉ cần đồng chí làm ra thành tích, huyện Ninh Bắc nhất định sẽ cung cấp đủ vũ đài cho đồng chí thể hiện.Liễu Tuấn vừa nói vừa vỗ lên phong bì kia.Chỉ trong thoáng chốc sống lưng của Hồ Hữu Nghị đã ướt sũng.Hóa ra là vị huyện trưởng này đã phái người bí mật điều tra mình, may mắn là thường này mình còn quản lý được bản thân, không đưa tay ra xen vào những chuyện quá hoang đường, nếu không sợ rằng lúc này không phải là Liễu huyện trưởng nói chuyện ôn hòa mà thay vào đó kỷ ủy đã mới đi uống trà rồi.Lữ Vương Hưng và Trần Bảo Quý chính là vết xe đổ.- Xin lỗi huyện trưởng, là do tôi sai, tôi xin kiểm điểm với huyện trưởng, kiểm điểm sâu sắc....Hồ Hữu Nghị lúc này không còn nghĩ tới muốn tiến bộ gì nữa, chỉ cần không bị tống vào ngục đã là may mắn lắm rồi.Liễu Tuấn nghiêm túc nói:- Đúng là phải kiểm điểm lại bản thân cho thật sâu sắc.- Dạ, dạ...vâng thưa huyện trưởng...- Đồng chí về đi!

Tôi hi vọng chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không muốn có bất kỳ ai nhắc tới nó nữa.- Vâng, vâng tôi nhớ ạ.Hồ Hữu Nghị vội cầm lấy phong bì ở trên bàn hướng Liễu Tuấn cúi chào mấy cái rồi rời đi.Phan Tri Nhân nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Hồ Hữu Nghị, thầm lắc đầu.Cũng may là Hồ Hữu Nghị không bị tra ra vấn đề gì quá lớn, quan trọng nhất là chuyện này lại liên quan tới Nghiêm Phi, Liễu Tuấn không muốn làm chuyện trở nên om xòm cho nên Hồ Hữu Nghị mới thoát được kiếp nạn này.Liễu Tuấn ở trong phòng làm việc gọi:- Tri Nhân, cậu lại đây một chút.- Vâng.Phan Tri Nhân lập tức đi vào văn phòng của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười chỉ vào chiếc ghế đối diện, Phan Tri Nhân ngồi xuống, lưng ưỡng thẳng tắp, chăm chú nhìn Liễu Tuấn.- Không cần phải căng thẳng như thế, chúng ta chỉ tùy tiện tán gẫu thôi.Liễu Tuấn cười cầm bao thuốc Trung Hoa bên cạnh ném tới trước mặt Phan Tri Nhân.Phan Tri Nhân lấy ra một điều.- Khoảng thời gian này có không ít người tới nhà cậu phải không?Liễu Tuấn hỏi.Phan Tri Nhân mặt hơi khựng lại, tỏ ra thận trọng gật đầu nói:- Vâng, đúng là có không ít, đều là những cán bộ phụ trách ở dưới xã thị trấn, đa phần là đưa tới những đồ dùng, cũng có người trực tiếp đem tiền tới.Phan Tri Nhân nói thẳng ra, không che dấu một chút nào.Liễu Tuấn gật đầu, cau mày nói:- Xem ra cái lề thói này, thực khó mà thay đổi được.Phan Tri Nhân trong lòng nổi lên một sự cảm kích, Liễu Tuấn hoàn toàn không hỏi hắn xử lý những thứ quà biếu kia như thế nào, tỏ rõ là tuyệt đối tín nhiệm vào hắn, cái mà Liễu huyện trưởng quan tâm chỉ là lề thói trong quan trưởng huyện Ninh Bắc thôi.- Tôi nghe nói những thành viên khác trong ban huyện ủy, khách khứa tới chật cả nhà, đặc biệt là Bành bí thư và Lục bí thư khách đặc biệt nhiều.Phan Tri Nhân suy nghĩ một chút rồi thử nói thăm dò.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện này cũng rất bình thường thôi.- Huyện trưởng không phải quan tâm tới việc kiến thiết đội ngũ cán bộ trong huyện sao?

Thành thực mà nói nếu như các thành viên trong huyện ủy ai cũng được như huyện trưởng thỉ cái lề thói sau này tự nhiên sẽ được nghịch chuyển.Phan Tri Nhân nói với ngữ khí rất là tự nhiên không hề mang theo chút ý nịnh hót nào.Phan Tri Nhân vọt miệng nói:- Nếu huyện trưởng làm bí thư thì tốt rồi.Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không trách Phan Tri Nhân vượt quá giới hạn, nói:- Cho dù tôi là bí thư cúng không thể làm nhất ngôn đường được, quan trọng là thành viên trong ban bệ phải đồng tâm hiệp lực, nếu không thế nào cũng phải thỏa hiệp.Phan Tri Nhân có chút nhụt chí.Phan Tri Nhân trước kia là một giáo viên, sau đó mới vào chính quyền, từ bản chất vẫn là một văn nhân chính trực, đối với việc Liễu Tuấn dốc sức phát triển kinh tế huyện Ninh Bắc, còn tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, vô cùng tán đồng, vô cùng khâm phục.Phan Tri Nhân cũng mộng tưởng mình có một ngày chấp chính một phương, làm một vị quan tốt chí công vô tư như Liễu Tuấn, được dân chúng yêu quý từ tận đáy lòng.Nhưng hiện giờ Liễu huyện trưởng, thần tượng trong mắt hắn, đối diện với loại thói quen xấu trên quan trưởng cũng phải nói ra hai chữ “thỏa hiệp”, tất nhiên trong lòng khó tránh khỏi ủ rũ.- Tri Nhân, chính trị rất thực tế, bởi vì chính chị chính là nhân trị, có con người là có dục vọng, có đấu tranh, có lợi dụng và cũng phải thỏa hiệp.

Một xã hội như Utopia là không thể có được, sau này cậu đơn độc công tác phải chuẩn bị trước tư tưởng đối diện với điều này.*** Utopia: Hay gọi là địa đàng trốn nhân giang, một xã hội lý tưởng, nói chung hay được lấy ra để nói về những điều viển vông không bao giờ trở thành hiện thực.Liễu Tuân nói với ý tứ sâu xa.Cho dù tuổi tác của Phan Tri Nhân còn lớn hơn Liễu Tuấn tới vài tuổi, nhưng Liễu Tuấn luôn nói chuyện với Phan Tri Nhân như vai trò của một người huynh trưởng.Phan Tri Nhân gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Liễu huyện trưởng có ý điều động mình rồi?Liễu Tuấn tiếp tục nói:- Đương nhiên, điều cần kiên trì thì vẫn phải kiên trì, cái gọi là thỏa hiệp hòa bình xuất phát điểm là có lợi cho việc triển khai công tác càng trở nên thuận lợi hơn, mà không phải là từ nguyên nhân từ bản thân.

Về điều này cậu phải hết sức nhớ kỹ.Phan Tri Nhân lại gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm từng lời nói của Liễu huyện trưởng.Phan Tri Nhân đột nhiên nói:- Huyện trưởng, kỳ thực những người những người tới nhà tôi không phải là ai cũng tới để biếu quà, cũng có một số người đến để tìm hiểu tin tức.Liễu Tuấn hứng thú hỏi:- Ồ?

Tìm hiểu tin tức gì?- Chủ yếu là nghe ngóng trong xã thị trấn mới được thành lập, về mặt phát triển kinh tế, có đuòng lối gì mới hay không.

Bọn họ muốn đi theo đường lối suy nghĩ của huyện trưởng để mở ra một cục diện mới, cũng chính xuất phát từ điều huyện trưởng nói “muốn tiền bộ, lập thành tích”.Phan Tri Nhân trên mặt lộ ra nụ cười.Liễu Tuấn cũng mỉm cười gật đầu.Xem ra lời tuyên truyền “muốn tiến bộ, lập thành tích”, đã dần dần thấm vào lòng người rồi, đây chính là một sự mở đầu tốt đẹp cho việc kiến thiết cán bộ đội ngũ về lâu về dài.

Sau này tổng kết thế nào cũng có thu hoạch phong phú.- Tri Nhân, lần này cậu có suy tính gì hay không?Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhân, hỏi rất ôn hòa.Tim Phan Tri Nhân nảy lên, quả nhiên là tới rồi.Bất quá Phan Tri Nhân cũng không nắm chắc được Liễu Tuấn có ý gì, hình như hiện giờ mình cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, huống chi danh sách người đứng đầu các xã thị trấn sắp được công bố, vào lúc này xen vào có khó khăn nhất định.- Tôi vẫn muốn theo huyện trưởng để rèn luyện thêm vài năm nữa.Phan Tri Nhân trong chớp mắt đưa ra quyết đinh, nói rất thành khẩn.Liễu Tuấn chỉ mỉm cười gật đầu.

Chương 615: Loạn hết cả rồiby 4vnUy lực của việc dán bảng công khai lớn tới mức mọi người đều không ngờ tới.Danh sách bốn mươi tám người đứng đầu đảng chính phủ của các xã huyện mới vừa được công bố ra ngoài, trên quản trưởng cách tòa nhà huyện ủy không xa mỗi ngày người xem đông nghịt vây quanh bảng thông báo, làm giọt nước cũng chẳng lọt qua.Thậm chí còn phát sinh ra sự kiện chen lấn và ẩu đả, hậu quả cục cảnh sát huyện còn phải phái người tới để duy trì trật tự.Mọi người đều cảm thấy rất mới lạ với hành động này của huyện.Trước kia điều động cán bộ đều là đóng cửa lại tiến hành với chế độ bảo mật rất cao, rồi do mấy vị bí thư huyện ủy vỗ bàn quyết định.Đương nhiên chế độ bảo mật có nghiêm ngặt như thế nào thì tin tức truyền ra cũng rất nhanh, thường thường cuộc họp văn phòng bí thư vừa xong, người đương sự và những người liên quan đã biết hết kết quả rồi.Thậm chí là văn phòng bí thư còn chư cả tổ chức hợp, mới chỉ định ra danh sách ở phòng tổ chức thôi thì tin tức cũng đã tiết lộ ra ngoài rồi.Nhưng đó chỉ là với cán bộ mà nói thôi.Bởi vì ở vấn đề mẫn cảm mang tính quyết định này rất nhiều cán bộ sẽ thông qua đủ loại quan hệ và thủ đoạn để ra sức tìm hiểu.Còn đối với người dân bình thường ai làm bí thư ai làm trấn trưởng quan hệ mật thiết đến thế, không phải là bọn họ không chú ý, nhưng mức độ chú ý thì kém xa những nhân viên ở trong thể chế.Hiện giờ lại có chuyện mới mẻ là có thể nhìn thấy những người sắp trở thành “quan lớn một vùng”, chưa nói người ở thị trấn Thành Quan, dù là người ở các xã thị trấn ở gần đó cũng hay tin đổ đến xem.Xem xong là bàn tán xôn xao, lời lẽ thế nào cũng có.Có điều người nói những lời dễ nghe không được nhiều cho lắm.- Hà hà, cũng chỉ là bình mới rượu cũ thôi ấy mà.Đây là lời mà quân chúng nói nhiều nhất.Thế nên mới nói người ngoài nghề chỉ coi náo nhiệt, chỉ người bên trong mới thấy được điểm mấu chốt.Cách nhìn của nhân viên trong thể chế hiển nhiên là hoàn toàn khác biệt với người dân thường.Bọn họ tựa như nhìn thấy được một cơ hội trong việc này.Vì thế là đủ các loại thư báo tố cáo, tài liệu tố cáo, bay như mưa rào tới huyện ủy, tất cả bốn mươi tám thành viên được dán bảng thông báo đều có phần, không một ai may mắn thoát được.Thậm chí là người sống ngay thẳng như Dịch Hàn cũng bị người ta tố cáo trong quá trình hắn nắm giữ tài vụ của công ty than Hưng Thịnh đã tồn tại hành vi tham ô nghiêm trọng.Căn cứ vào “quy tắc” cáo trạng, nhưng thư và tài liệu tố cáo này, tuyệt không chỉ đưa tới chính phủ huyện, mà những ban ngành liên quan ở thành phố cũng thu được, một bộ phận nhỏ gửi tài liệu tố cáo tới kỷ ủy tình.Trong đó có mấy thư tố cáo trực tiếp gửi tới phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh, bên trên có ghi thật to “gửi bí thư Bạch Dương”.Bởi vì Bạch Dương là bí thư tiền nhiệm của huyện Ninh Bắc, cho dù thời gian cô ở đó không lâu, nhưng cũng khá có uy vọng, người tố cáo cho rằng bí thư Bạch Dương ra mặt mà thích hợp nhất.Hiện giờ cán bộ ở huyện Ninh Bắc có ai là không từng là cấp dưới của cô?

Nếu như cô ra mặt lên tiếng, nhất định sẽ không có một kẻ nào dám lá mặt lá trái, ngay cả huyện trưởng nhóc con cũng không dám ngỗ nghịch với bí thư Bạch Dương.Đây đúng là điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.Chẳng những “tên đầu sỏ” Lục Hương Mai không ngờ tới, mà ngay cả Liễu Tuấn, kẻ trùng sinh nhiều nắm trước đã thấy quen cảnh dán thông báo cán bộ công kh này cũng không ngờ tới.Bành Thiếu Hùng rất tức giận:- Mọi người nói đi, chuyện này phải xử lý như thế nào?Trên cuộc họp văn phòng bí thư, Bành Thiếu Hùng nghiêm mặt quét ánh mắt qua từng người ở trong phòng.Mọi người đều không lên tiếng.- Bí thư Lý Giang, đồng chí là bí thư kỷ ủy, hãy nói cách nhìn của mình đi.Bành Thiếu Hùng đểm danh thẳng Lý Giang.Lý Giang trong lòng khó chịu, thầm nghĩ sao không đi mà hỏi Lục Hương Mai ấy?

Chuyện này do cô ta nghĩ ra cơ mà.Nhưng Bành Thiếu Hùng chỉ thẳng vào thân phận bí thư kỷ ủy của hắn, đúng là rất có lý.Chuyện này chẳng phải là do kỷ ủy quản lý hay sao.- Rất khó giải quyết.Lý Giang hai tay cầm chén trà, mày nhăn tít lại.Sắc mặt Bành Thiếu Hùng càng thêm khó coi.Đương nhiên là rất khó giải quyết rồi, nếu không phải như thế thì tôi mở cái cuộc họp này ra làm cái quái gì.Đối với thái độ “trung lập” ngày càng trở nên lập lờ của Lý Giang, Bành Thiếu Hùng cũng càng lúc càng trở nên khó chịu.Mặc dù hiện giờ vẫn chưa chính thức cùng Liễu Tuấn đối lập, vẫn là giai đoạn hợp tác, nhưng chia rẽ cùng ngăn cách vẫn cứ tồn tại, chỉ tạm thời chưa bùng phát mà thôi, Bành Thiếu Hùng không hi vọng trong trận doanh của mình đột nhiên xuất hiện một kẻ theo gió trở cờ.- Điều tra có cái khó của điều tra, không điều tra cũng có cái khó của không điều tra....Không điều tra ư?

Rất nhiều thư tố cáo hình như độ chân thật tương đối cao, nếu như không để ý tới thì ban ngành kiểm tra kỷ luật đã không làm tròn chức vụ.Nhưng toàn diện kiểm tra thì tài liệu tố cáo quá nhiều, bên trong vàng thau lẫn lộn, thật giá khó phân, hơn nữa cần phải dùng tới rất nhiều nhất lực, thời gian cũng sẽ phải kéo dài rất lâu.Thời gian thành phố cho huyện Ninh Bắc hoàn thành xóa khu gộp xã chỉ có một năm!

Hiện giờ chỉ còn lại nửa năm nữa thôi.Lý Giang chậm rãi nói ra ý kiến của mình, ánh mắt tựa như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn, ý tứ là trì hoãn tiến độ xóa khu gộp xã chỉ sợ rằng vị huyện trưởng uy thế này là người đầu tiên sẽ không đồng ý.Phải nói ý kiến của Lý Gian là hoàn toàn căn cứ vào thực tế.- Vậy thì phải làm sao?

Ý của đồng chí rốt cuộc là có tra hay không?Bành Thiếu Hùng hỏi dồn tới.- Không tra.Lý Giang tỏ thái độ rõ ràng.- Trừ khi có tố có bằng tên thật thì khẳng định phải tra.

Còn những lá thư tố cáo nặc danh hay là liên danh tố cáo thì hiện giờ tạm gác lại đã, đợi tới khi xóa khu gộp xã tiến hành ổn thỏa rồi chúng ta mới tiếp tục thảo luận.Xem ra Lý Giang đã có chuẩn bị từ trước rồi.Bành Thiếu hùng chậm rãi gật đầu.Lục Hương Mai thì thầm thở phào.Nếu thực sự khua chiêng gõ trống điều tra, chưa nói có làm trì hoãn tiến độ công tác xóa khu gộp xã hay không, nhưng lòng người hoảng loạn, khiến cho cục diện tốt đẹp hiện này loạn hết cả lên là cái chắc.Ảnh hưởng cụ vụ án Phương Triêu Dương còn chưa rời xa, hiện giờ người bên ngoài nói tới huyện Ninh Bắc là nghĩ ngay tới cái giai đoạn chẳng ra làm sao này.Nếu như thực sự lại điều tra, mà lại lòi ra mấy vụ án thật thì, sức ngưng tụ khó khăn lắm mới có được ở huyện Ninh Bắc lại tản mác hết.Cái trách nhiệm này Lục Hương Mai không đảm đương nổi.- Huyện trưởng có ý kiến gì không?Bành Thiếu Hùng mày giãn ra, đổi sang ngữ khĩ bàn luận hỏi Liễu Tuấn.Phàm là những chuyện lớn trong huyện, Bành Thiếu Hùng thế nào cũng phải biết ý nghĩ của Liễu Tuấn, nếu không trong lòng không thể yên được.Liễu Tuấn thì lại cau mày vào, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói:- Về cơ bản tôi đồng ý với cách nhìn của bí thư Lý Giang.

Nếu như tố cáo bằng tên thật thì nhất định phải điều tra, còn về tố cáo nặc danh nếu như cung cấp tài liệu hết sức chi tiết, xem qua mức độ đáng tin cáo thì tôi nghĩ phải nên điều tra.

Tuy nói việc điều sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định cho tiến độ của việc xóa khu bỏ xa, nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Nếu như cá biệt cán bộ có vấn đề thật mà chúng ta lại đưa lên vị trí quan trọng như vậy, thì lại càng trở thành thiếu trách nhiệm rồi.- Bí thư Lý Giang, giám định tính chân thực của tài liệu cũng không quá khó chứ?Bành Thiếu Hùng nghe xong lời của Liễu Tuấn không vội vàng bảy tỏ thái độ mà quay sang hỏi ý kiến Lý Giang.Ánh mắt của Lục Hương Mai thoáng lộ vẻ khác lạ.Xem ra Bành Thiếu Hùng cũng tán đồng ý kiến của Lý Giang, chẳng qua là không tiện phản đối ý kiến của Liễu Tuấn một cách rõ ràng thôi.Hiện giờ thời cơ mẫn cảm, thực sự không tiện khơi lên chuyện rắc rồi.Lời của Liễu Tuấn nghe qua thì lý lẽ đường hoàng nhưng dụng tâm lại khó lường.Khua chiêng gõ trống đi điều tra chắc chắn sẽ xuất hiện cục diện mà Lục Hương Mai lo lắng, mà tới khi đó công tác xóa khu bỏ xã không thể hoàn thành lại làm cho lòng người rối loạn, bên trên truy cứu ra thì Liễu Tuấn có thể lớn miệng kêu oan.Không phải là tôi không chịu nỗ lực làm việc, mà là cái cô Lục Hương Mai kia bày ra cái chủ ý xấu làm chuyện hỏng be bét hết.Tới khi đó thì Lục Hương Mai sẽ bị động rồi.Đây là biến tướng của việc Liễu Tuấn này muốn đối phó với mình đây mà.Hừ, bình thường thì luôn ra cái vẻ một lòng vì dân, đoàn kết đồng nghiệp, hiện giờ thì cái đuôi hô ly lộ ra rồi chứ gì?Vì chuyện bản thân mà lấy cả công việc ra để đánh cược.Đương nhiên cũng có một khả năng là Liễu Tuấn không phải nhắm vào Lục Hương Mai, mà chỉ là muốn thừa cơ kéo mấy cán bộ của Bành hệ xuống, đẩy mấy người của mình lên nắm lấy thật chắc quần thế cán bộ trung tầng của huyện Ninh Bắc.Nếu như thực sự là như thế, thì Liễu Tuấn sẽ chiếm thế thượng phong toàn diện ở huyện Ninh Bắc rồi, đừng nói là Lục Hương Mai, cho dù là Bành Thiếu Hùng cũng phải ngửa mặt nhìn Liễu Tuấn mà sống.Kẻ này tuổi không lớn, sao lòng dạ lại có thể ác độc như thế cơ chứ?Kỳ thực Lục Hương Mai hoàn toàn là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.Liễu Tuấn chẳng có nhiều tâm địa gian xảo như vậy, chỉ lấy chuyện luận chuyện, chẳng hề muốn nhân cơ hội này mà chiếm quyền chiếm thế.Nói một cách khác cho dù có ép Bành Thiếu Hùng thở không ra hơi ở huyện Ninh Bắc, làm một ông vua không ngai, thì cũng chẳng có lợi ích gì cho tiền đồ về sau của Liễu Tuấn.Lục Hương Mai tầm nhìn quá hạn hẹp rồi.Có ta khôn khéo thì khôn khéo thật đấy, nhưng lại không đủ thông minh, khí độ lòng dạ cũng thiếu quá nhiều.Lý Giang trầm ngâm không đáp vội, hiển nhiên là hắn cũng có ý nghĩ tương tự như Lục Hương Mai, cho rằng Liễu Tuấn đang thừa cơ làm loạn.Hiện giờ Bành Thiếu Hùng đang bắt hắn phải tỏ thái độ.Lý Giang một lần nữa lại đối diện với việc lựa chọn phe phái.Toàn diện ngả theo Liễu Tuấn, Lý Giang chưa thể hạ được cái quyết tâm này.Dù cho nói như thế nào, cảm quan của Lý Giang với Liễu Tuấn từ xưa tới nay luôn không được tốt lắm.Nhưng lại một lần nữa công khai đi theo Bành Thiếu Hùng cũng phải là điều hắn muốn, hoàn này hiện ngay của hắn thực sự không tiện chọc vào một đối thủ mạnh mẽ như Liễu Tuấn.- Tôi thấy có thể tiến hành song song.Chu Quốc Trung thường ít khi lên tiếng trong cuộc họp văn phòng bí thư đột nhiên lại phát biểu ý kiến.- Công tác xóa khu gộp xã việc gì nên làm thì cứ làm, không để chuyện này làm ảnh hưởng.

Thời gian chúng ta dán bảng thông báo chẳng phải là hai mgươi ngày sao?

Trong hai mươi này này không tra ra vấn đề gì, thì cán bộ vẫn cú dùng theo thông lệ, nếu cám bộ cá biệt tra ra có vấn đề hoặc là có hiềm nghi lớn thì lựa chọn lại cũng kịp.

Huyện Ninh Bắc chúng ta không thiếu cán bộ.Chu Quốc Trung nói rất chậm, nhưng từng câu nói đều biểu đạt ý kiến hết sức rõ ràng.Lý Giang lập tức gật đầu:- Tôi tán đồng ý kiến của Chu chủ nhiệm, đây là một biện pháp tốt.Bành Thiếu Hùng nhìn sang phía Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Tôi cũng tán đồng, đây đúng là một biện pháp rất tốt.- Vậy thí cứ dựa theo ý kiến của Chu chủ nhiệm để làm.Bành Thiếu Hùng ra quyết định.

Chương 616: Chuyện chưa xongby 4vnThị trưởng Đường Hải Thiên muốn tới huyện Ninh Bắc thị sát công tác xóa khu gộp xã.Tác phong làm việc của Đường Hải Thiên giống hệt như của Liễu Tuấn Tài, cần mẫn thực tế, thường xuyên tới các khu huyện để tìm hiểu tình huống, rất ít khi chỉ dựa vào tài liệu báo cáo mà đưa ra quyết định trọng đại.Bởi vì thế huyện Ninh Bắc cũng thường được thấy bóng dáng của thị trưởng Đường Hải Thiên.Trước kia mỗi lần tới huyện Ninh Bắc là tâm tình của Đường Hải Thiên đều không tệ.Chẳng phải vì Liễu Tuấn đang làm việc ở huyện Ninh Bắc, cho dù Đường Hải Thiên rất tán thưởng Liễu Tuấn, nhưng không tới mức nông cạn như vậy.Quan trọng là huyện Ninh Bắc từ sau khi Liễu Tuấn tới công tác luôn ở trong giai đoạn tiến bộ không , mỗi lần Đường Hải Thiên tới đây đều nhìn thấy những thay đổi khác nhau.Trừ số liệu kinh tế và thị trường ngày càng thịnh vượng, điều làm Đường Hải Thiên cảm xúc nhất là huyện Ninh Bắc đã trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều, cái cảnh tượng mù mịt khói bụi trước kia sớm đã biến mất, thay vào đó là khung cảnh sáng sủa, khắp nơi xanh mượt tràn ngập sức sống, diện mạo tinh thần của người dân thay đổi rất nhiều, trở nên phấn chấn hướng về phía trước.Sự thay đổi này càng làm Đường Hải Thiên thấy vui mừng hơn cả sự tăng trưởng về kinh tế.Một thành phố tràn ngập sức sống, sự tiến bộ của nó là điều có thể dự tính được.Có điều lần này tâm tình của Đường thị trưởng rõ ràng là không tốt, từ khi xuống xe không hề nhìn thấy mấy nụ cười, cho dù lúc bắt tay với những lãnh đạo huyện ủy như Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn cũng rất nghiêm túc.Những người đứng đầu huyện ủy liền trở nên cẩn thận hơn nhiều lần.Không biết Đường thị trưởng đại nhân vì sao lại bất mãn với huyện Ninh Bắc rồi.Bắt tay xong mọi người đều đợi Đường thị trưởng ra chỉ thị, bởi vì Đường Hải Thiên thường không vào phòng hội nghị nghe báo cáo tinh huống mà lần nào cũng có chuẩn bị mới tới, gọi mấy người phụ trách có liên quan trong huyện tới, rồi đi thẳng tới nông thôn hoặc công xưởng thị sát.Thị sát xong mới vào phòng hội nghị nghe báo cáo và cùng mọi người tham khảo ý kiến.- Đi tới phòng hội nghị!

Các thành viên của cuộc họp văn phòng bí thư tới đó một chút, các đồng chí khác ai vào việc nấy đi.Đường Hải Thiên chỉ hời hợt nói hai câu như vậy, rồi đi thẳng tới tầng năm của văn phòng chính phủ huyện.Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn nhìn nhau một cái rồi theo sát đằng sau.Lý Giang, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung mặt mày nặng nề.- Nói đi, công tác xóa khu gộp xã tiến triển đến đâu rồi.Vừa mới vào trong phòng hội nghị ngồi xuống, Đường Hải Thiên chẳng hàn huyên khách sáo mà đi thẳng luôn vòa vấn đề, ánh mắt uy nghiêm lướt qua mặt những người phía trước, mọi người bất giác đều cúi đầu xuống.Bành Thiếu Hùng hắng giọng, bắt đầu báo cáo tình hình.Mặc dù công tác này thực chất luôn do Liễu Tuấn làm chủ đạo, nhưng về thể diện thì Bành Thiếu Hùng mới là tổ trưởng của tiểu tổ lãnh đạo, nên báo cáo tình huống với cấp trên đương nhiên phải do hắn ra mặt rồi.Bành Thiếu Hùng cũng biết tính cách của Đường Hải Thiên, phàm là chuyện lớn luôn chú ý tới những điều thực chất, ghét nhất những lời sáo rỗng không có chút thực tế nào, nên khi báo cáo cũng ngắn gọn, chỉ chọn ra những điều quan trọng để nói, trình bày rõ ràng.Dựa theo tiến độ mà xét, thì công tác xóa khu bỏ xã đã hoàn thành được một nửa rồi, công việc tiếp theo là bố trí cơ cấu chính quyền và sắp xếp cán bộ, sau đó là bắt đầu vận hành.Còn về phần xử lý phân chia các nhân viên dôi dư, là một công tác lâu dài, không thể tính vào trong tiến dộ của việc xóa khu gộp xã.Chỉ cần đợi cho tới khi các ban của xã thị trấn mới toàn diện vận hành là công tác xóa khu gộp xã cơ bản coi như hoàn thành rồi.- Việc dán thông báo cán bộ là như thế nào?Đường Hải Thiên nghe Bành Thiếu Hùng báo cáo xong không tỏ thái độ gì mà hỏi thẳng tới chuyện công khai cán bộ.Bành Thiếu Hùng mặt khựng lại.Lục Hương Mai càng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.Thì ra Đường thị trưởng hôm nay tới đây là chuyên môn vì chuyện này, nhìn thái độ của Đường thị trưởng thì có vẻ như không tán động lắm với chuyện dán bảng thông báo cán bộ.- Thưa thị trưởng, liên quan tới việc công bố công khai cán bộ là quyết định tập thể của cuộc họp văn phòng bí thư huyện ủy chúng tôi, chúng tôi cho rằng phải thay đổi phương thức bổ nhiệm cán bộ vốn có trước kia, phải thêm công khai hóa để tăng cường tối đa tiếp nhận sự giám sát của quần chúng.Bành Thiếu Hùng chỉ hơi khựng lại một chút rồi lập tức giải thích.Cho dù chủ ý này có phải là do Lục Hương Mai đưa ra hay không, cũng không cần biết Lục Hương Mai có phải là người cùng chiến tuyến với hắn hay không, thì nếu như cuộc họp văn phòng bí thư đã thảo luận thông qua, thì với trách nhiệm của người đứng đầu, ở trường hợp công khai Bành Thiếu Hùng đương nhiên phải nói như vậy.Đường Hải Thiên đôi mày nhíu chặt lại nói:- Tiếp thụ sự giám sát của quần chúng không phải là sai, nhưng cũng phải chú ý tới thời cơ, hiện giờ làm cho cáo trạng suốt ngày đưa tới tỉnh thành, làm xôn xao náo loạn cả lên, ảnh hưởng không tốt đâu!Thực tế Đường Hài Thiên hôm nay vì chuyện này mà tới huyện Ninh Bắc đã chứng minh chuyện này ảnh hưởng không tốt rồi, tình huống bình thường sẽ không thể làm cho một vị quan lớn cấp phó bộ như Đường Hải Thiên nóng ruột như vậy.- Hiện giờ vấn để xảy ra tra cũng không được, không tra cũng không được.

Đừng quên huyện Ninh Bắc các đồng chí là một trong hai huyện thí điểm xóa khu gộp xã của toàn thành phố, toàn tỉnh.

Tất cả đều đang đợi kết quả thí điểm của các đồng chí đó.- Vâng thưa thị trưởng, là do chúng tôi suy tính chưa được chu toàn.Bành Thiếu Hùng không dám giải thích nữa, cúi đầu xuống lắp bắp nhận sai.Lục Dương Mai lấy dũng khí nói:- Thưa thị trưởng, ý kiến công bố cán bộ này là do tôi đưa ra ở trong cuộc họp văn phòng bí thư, chủ yếu là do tôi suy nghĩ chưa được chu đáo.Đường Hải Thiên khoát tay nói:- Tôi cũng không nói tới việc phải phê bình ai, càng không nói tới vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai.

Nếu như vấn đề đã phát sinh ra rồi thì cần phải nghĩ cách để giải quyết!Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Thị trưởng, khi đồng chí Lục Hương Mai đề xuất ra ý kiến này, tôi cũng hết sức tán thành, nếu nhìn qua thì chuyện này đúng là suy tình thiếu chu toàn, gây nên phong ba, có điều nếu phân tích kỹ càng thì không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.- Vậy thì các đồng chí có được thu hoạch gì?Đường Hải Thiên nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt rất nghiêm túc.- Ít nhất chúng tôi cũng phát hiện ra công khai cán bộ là một phương pháp rất tốt, giống như Lục bí thư đã nói, cách này có thể tăng cường công khai hóa minh bạch hóa ở mức tối đa, tiếp thụ sự giám sát của quân chúng.

Có việc công bố cán bộ này, rất nhiều tình huống trước kia chúng tôi không nắm bắt được đã nảy sinh ra, các cán bộ chúng có một sự đốc thúc tốt.

Ánh mắt của quần chúng sáng suốt, ai tố ai xấu đều có đánh giá trong lòng.

Đương nhiên phạm vi chuyện này quá lớn khả năng gây ra một số ảnh hưởng không tốt.

Nhưng tôi cho rằng chế độ này cần phải kiên trì thực thi, đây là một biện pháp tốt hữu hiệu cho công tác phản hủ xướng liêm.Liễu Tuấn bảy tỏ quan điểm của mình.- Nhắm vào tình huống có rất nhiều thư tố cáo và tài liệu tố cáo hiện giờ xuất hiện, chúng tôi cũng đã mở cuộc thảo luận văn phòng bí thư, quyết định những lá thư tố cáo cố tính xác thực tương đối cáo sẽ tiến hành điều tra.

Thông qua sự xác mình sơ bộ của kỷ ủy huyện, nếu như phát hiện ra cán bộ cá biệt có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, như vậy trước khi bổ nhiệm sẽ bắt được những con sâu mọt này, đó là việc rất tốt cho triển khai công tác ở xã thị trấn sau này.

Mục đích ban đầu của xóa khu gộp xã là có thể tổn hợp tài nguyên tốt hơn, để tối hưu hóa tổ hợp, cũng là phá bỏ cái cũ lập cái mới.

So ra mà nói thì tuyển chọn một cán bộ thích hợp phải được đặt lên hàng đầu, cho dù vì thể mà có hơi trì hoãn công tác lại một chút, thì cũng là có lợi hiệu hơn hại.Nghe Liễu Tuấn giải thích, Đường Hải Thiên trở nên trầm ngâm.Liễu Tuấn nhìn Lý Giang nói:- Bí thư Lý Giang, mời đồng chí báo cáo với Đường thị trưởng biện pháp xử lý cụ thể của kỷ ủy đi.Lý Giang nhìn thái độ của Đường Hải Thiên rồi lên tiếng, Đường Hải Thiên không hề tỏ ý có chút không vui nào, mà giống như đang nghe một báo cáo đơn giản cách thức xử lý ở trong văn phòng làm việc.- Ừm, nếu như các lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy đã thống nhất ý kiến như vậy thì cứ theo đó mà làm đi!

Nhưng tôi một lần nữa nhắc nhở các đồng chí, phải phát triển ổn định, nắm chắc cục diện, không để cho nó đi ra khỏi tầm kiếm soát.Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Đường Hải Thiên cũng chậm rãi gật đầu.Mọi người đều thầm thở phảo.Sau khi nghe báo cáo xong, sắc mặt của Đường Hải Thiên có hòa hoãn hơn một chút.Tiếp theo đó dưới sự tháp tùng của Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, Đường Hải Thiên đi thị sát khu cao tân, đối với công tác kiến thiết kinh tế cụ thể, Đường Hải Thiên tỏ ra rất hài lòng.Huyện nhiệt tình giữ Đường thị trưởng ở lại dùng cơm, nhưng Đường Hải Thiên từ chối.Buổi trưa sau khi hết giờ làm, Liễu Tuấn ăn cơm qua loa ở phòng ăn nhỏ tại cơ quan, muốn trở về nhà khách Thiên Nga nghỉ ngơi một chút nhưng chiếc Santana bị chút hỏng hóc nhỏ, Vương Á đem đi sửa chưa chưa kịp trở về.Dù sao nhà khách Thiên Nga cũng cách tòa nhà chính phủ không xa, Liễu Tuấn liền bỏ ý nghĩ đi xe, chậm rãi đi bộ về nhà khách Thiên Nga, vừa mới đia qua đường Dân Chủ tiến vào nhà khách Thiên Nga thì có một người trung niên chạy nhanh tới gọi:- Huyện trưởng.Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cha của Tần Phượng.Lão Tần chỉ mới có hơn bốn mươi tuổi mà lưng là còng còng, tóc nửa đen nửa trắng rồi.- Lão Tần, có chuyện gì xảy ra thế?Liễu Tuấn dừng bước.- Huyện trưởng, xin ngài hãy cứu lấy Tiểu Phượng nhà tôi.Lão Tần giọng run rẩy van xin, đi tới trước mặt Liễu Tuấn chừng ba bốn mét rồi dừng lại, không dám tới gần nữa, mắt tha thiết trông mong nhìn Liễu Tuấn.- Nó...nó mãi mà không phục hồi được như trước.Vào lúc này cả một đoàn người tò mò đã tụ lại nhìn ngó bọn họ, tất nhiêu là do tiếng “huyện trưởng” kia của lão Tần gây họa rồi, gặp được huyện trưởng ở trên đường không phải là dễ.Liễu Tuấn khẽ cau mày lại.- Lão Tần, đi theo tôi.- Vâng, vâng.Lão Tần liền đi theo sát sau Liễu Tuấn vào gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.- Lão Tần, hãy nói tình huống cụ thể đi.Liễu Tuấn bảo lão Tần ngồi xuống, nhưng lão Tần rụt dè sợ dãi không dám ngồi, Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng, rót cho ông ta một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sô pha hỏi.Thì ra Tiểu Phượng sau khi bị cưỡng bức, tinh thần bị đả kích cực lớn, thần chí trở nên không được tỉnh táo, mặc dù thân thể đã bình phục rồi, nhưng vết thương tâm linh thì còn lâu mới có thể khép lại, cả ngây cứ ngây ngây dại dại, hoặc không nói gì, hoặc là trở nên vô cùng cuồng bạo, theo cách nói của dân gian thì bị “điên” rồi.Liễu Tuấn nói:- Vậy thì phải mau chóng cho đi trị liệu.Lão Tần lắp ba lắp bắp:- Chúng tôi không...không..có tiền.- Phán quyết của tòa án dân sự không có bồi thường sao?- Có thì có, tổng cộng bồi thường năm vạn động, đã dùng hết rồi, nhưng bệnh tình càng ngày càng nặng, không thấy đỡ hơn chút nào.

Thầy thuốc nói muốn chữa được cái bệnh này ít nhất là phải cần trên mười vạn đồng.

Tôi...tôi đã đem tất cả đồ đạc có giá trị trong nhà đi bán rồi....Lão Tần nói tới đây liền bật khóc nức nở:- Huyện trưởng, tôi cũng biết không nên cứ tới làm phiền ngài mãi được, ngài phải làm việc lớn, nhưng...

Nhưng mà thực sự tôi không còn cách nào khác nữa.

Tiểu Phượng đang yên lành tốt đẹp như thế, tôi không thể cứ trở mắt ra nhìn cuộc đời nó bị hủy như vậy được.

Chương 617: Chuyên gia luật phápby 4vnPhan Tri Nhân gặp phải chút khó khăn ở chỗ Lý Hoài Khanh.Sau khi lão Tần phản ánh bệnh tình của Tần Phượng với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cân nhắc kỹ càng rồi bảo Phan Tri Nhân trao đổi với Lý Hoài Khanh một chút.Dù sao chuyện này tòa án đã có phán quyết rồi, đã có hiệu lực, Liễu Tuấn không tiện can dự trực tiếp vào.Trong vụ án Tần Phượng, tổng cộng có bốn tên đồng phạm, phạm tội chính Lý Quốc Khánh bị phán tử hình cho hoãn thời hạn chấp hành hai năm, những tên đàn em theo Lý Quốc Khanh gây tôi lần lượt bị phán xét từ mười năm tới mười lăm năm tù giam.Về phần hình sự phát quyết này là hợp lý, bộ phận dân sự tòa án dân sự chưa từng suy nghĩ tới tình huống tinh thần của Tần Phượng bị tổn thương, mà khi đó điều khoản pháp luật cũng có có nói tới bồi thường tinh thần, cho nên khi vết thương của Tần Phương cơ bản đã lành, phán quyết chi phí trị liệu, bồi dưỡng tổng cộng năm vạn đồng đã là tương đối cao rồi.Nhưng hiện giờ Tần Phượng lại phát sinh ra loại tình huống này, Liễu Tuấn cũng thấy khó xử lý.Chưa nói vụ án này là do tòa án nhân dân trung cấp thành phố Đại Ninh phán quyết, mà dù là tòa án huyện Ninh Bắc do tôn trọng nguyên tắc tư pháp độc lập, Liễu Tuấn cũng không tiện sự dụng phương thức hành chính.Bởi thế khi Phan Tri Nhân tiếp xúc với Lý Hoài Khanh, chỉ mang theo ý thương lượng mà thôi.Lý Hoài Khanh nói:- Phan khoa trưởng, không phải là tôi tiếc một chút tiền đó, mà số tiền này không phải do tôi chịu.

Một là tòa án phán quyết bồi thường bao nhiêu chúng tôi bồi thường bấy nhiêu, bắt tôi trả thêm là không hợp lý.

Hai là các vị nói cáo bốn người phạm tội, nên ban đầu phí trị liệu nằm viện của con điếm kia, cùng phí bồi dưỡng về sau gần như là do Lý Hoài Khanh tôi trả, còn ba nhà kia cộng lại cũng chỉ không quá một vạn đồng, dựa vào cái gì mà bắt Lý Quốc Khánh nhà tôi phán hoãn tử hình?

Rồi hiện giờ lại bắt tôi phải trả tiền, cái gì cũng phải nói đạo lý chứ?- Đúng thế Phan khoa trưởng!

Liễu huyện trưởng cũng quản nhiều việc quá đấy!

Chuyện này tòa án đã phán xét rồi các vị còn tới chúng tôi đòi tiền.

Chúng tôi có phải là mở ngân hàng đâu, con điếm nhà họ Tần kia rốt cuộc có quan hệ gì với người nào mà được hưởng đãi ngộ vậy?Những lời tức giận này là do vợ của Lý Hoài Khanh nói ra.Những người phụ nữ thế này kiến thức ngắn, nhắc tới tiền là lồng lộn lên rồi, huống chi con trai bị phán tử hình trong lòng cũng đầy oán hận, nói chuyện cũng mang theo lời rỉa rói châm chích.Nguyên cho rằng bỏ ra nhiều tiền mới Thiệu phó thị trưởng ra mặt nói đỡ, có thể đủ để Lý Quốc Khánh chỉ phải phán xử vài năm tù, không ngờ rằng lại phán tử hình.Không biết vì sao sự oán hận này của nhà họ Lý trút hết lên trên đầu Liễu Tuấn.Chắc rằng vì Liễu Tuấn không tuân thủ cái quy tắc quan viên bao cho cho nhau rồi.Phan Tri Nhân cũng không nói gì, rất khách khí cáo từ rồi ra về.- Huyện trưởng, thái độ của nhà họ Lý rất không tốt.Phan Tri Nhân có chút cảm khái khách quan thuật lại lời nói của Lý Hoài Khanh cùng vợ.Liễu Tuấn nghe xong không hề đùng đùng nổi giận mà chỉ cau này nói:- Theo lý mà nói bệnh của Tần Phượng là do vụ án này mà gây ra, bọn họ phải có nghĩa vụ gánh vác chi phí chữa trị chứ?Phan Tri Nhân nghĩ một lúc rồi nói:- Theo lý thì đúng là như vậy, có điều ở phương diện pháp luật thì tôi cũng không rõ lắm, hay là chúng ta tìm chuyên gia hỏi xem sao?

Ngoài ra, bên kia cục dân chính cũng có thể gửi chút khoản cứu trợ.Liễu Tuấn lắc đầu:- Nghe lão Tần nói, chi phí chữa trị phải tới mười vạn, cứu trợ của cục dân chính chỉ như muối bỏ biển thôi, cứ để tôi nghĩ cách vậy?Phan Tri Nhân tò mò nói:- Huyện trưởng có biện pháp gì hay?

Không phải là huyện trưởng tự bỏ tiền ra chứ?Huyện Ninh Bắc ai ai cũng nói Liễu huyện trưởng lắm tiền, thậm chí ở trường hợp không chính thức Bành Thiếu Hùng cũng nói đùa rằng Liễu Tuấn là “triệu phú số một của huyện Ninh Bắc”.Có điều chẳng ai biết được Liễu huyện trưởng giàu có tới mức độ nào.Nhưng cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện rút hầu bao ra được.Nếu chỉ là nhà giàu phổ thông thì bỏ hay không bỏ chẳng ai nói gì cả, nhưng Liễu Tuấn là huyện trưởng, không thể lập nên cái tiền lệ này.Những lời đồn đoán bậy bạ chỉ là một phương diện, một phương diện khác lần này vì cứu chữa Tần Phượng, Liễu huyện trưởng tự móc túi ra, vậy lần sau có người khác cần cứu trợ cũng chạy tới xin Liễu huyện trưởng thì làm sao?Đều là con dân cả huyện trưởng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được!Song thế thì dù có gia tài lớn thể nào cũng không thể đáp ứng được.Phan Tri Nhân nói lời này cũng có ý nhắc nhở.Liễu Tuấn cười nói:- Đương nhiên là tôi không thể tự rút hầu bao ra được!

Tôi có làm quen một vị hội trưởng quỹ từ thiện, người đó rất lương thiện thích giúp đỡ người khác, có lẽ cô ấy có thể giúp đỡ được Tần Phượng.- Như vậy thì tốt quá rồi, có điều huyện trưởng, tôi vẫn cảm thấy món tiền này vẫn phải do Lý Hoài Khanh bỏ ra mới là hợp lý.

Bọn chúng tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, không thể không chịu tranh nhiệm được.- Ừm, điều này nói cũng đúng, vấn đề pháp luật tôi thấy nên hỏi chuyên gia đi.Chuyên gia cố vấn mà Liễu Tuấn mói hỏi chính là thẩm phán Doãn Xương Huy của tòa án dân sự trung cấp thành phố Đại Ninh.- Xương Huy, tối nay có rảnh không mời cậu đi ca hát..Liễu Tuấn gọi điện thoại tới trung viện.***Tòa án nhân dân trung cấp: Gọi tắt là trung viện.Tình cảm của Liễu Tuấn không vì Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu mà thay đổi, hai người vãn tốt với nhau như cũ.Doãn Bảo Thanh lui về!

Vũ Thu Hàn đích thân gọi điện cho viện trưởng Hàm Linh của trung viện thành phố Đại Ninh cấp cho Doãn Xương Huy vị trí thẩm phán dân sự này.Cho dù thế nào cũng coi như một chút an ủi với Doãn Bảo Thanh.Kỳ thực lần này Doãn Bảo Thanh lui về tuyến hai mặc dù là do nhận tiền của Cổ Vinh làm liên lụy, nhưng cũng có ý nhiều ý tứ nhận chỉ thị bên trên.Ông ta lui về nhường ra vị trí thường ủy tỉnh ủy cho Quách Kỳ Lương lấp vào, kết quả bình hành này làm Nghiêm Ngọc Thành chỉ xử lý những quan viên tha hóa ở bề nổi không truy cứu sâu thêm nữa.Nói cách khác Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu là để đổi lấy một cục diện bình hành yếu ớt khác, cũng chính bởi vì Hồ hệ không bị đả kích quá lớn, nên tình thế Trương hệ Hồ hệ liên hợp kiềm chế Nghiêm Ngọc Thành không xuất hiện.Thiếu mất điều kiện hợp tác tất yếu mà lại.Nếu như Nghiêm Ngọc Thành không đem mũi giáo chĩa thẳng vào Hồ Vi Dân, thì Hồ Vi Dân cũng không thể chủ động nhảy ra mà đối đầu với Nghiêm Ngọc Thành được.Những chuyển bí mật này Doãn Xương Huy không rõ lắm, Doãn Bảo Thanh cũng sẽ không nói với hắn.Không cần thiết làm người thành thực như Doãn Xương Huy cuốn vào vòng xoáy.- Ca hát á?Doãn Xương Huy rõ ràng là ngẩn ra.Đầu video đời sau xuất hiện, khách sản Thu Thủy cũng phê chuẩn nhập một ít vào, quầy rượu sửa thành phòng bao KTV, tức thì làm ăn rất tốt.*** KTV là cách gọi karaoke của người TQ.Doãn Xương Huy là người quy củ, những khu ăn chơi đèn đỏ hoàn toàn không hề hay biết chút gì.Liễu Tuấn nói:- Đúng thế, tôi hôm nay ở phòng bao KTV của khách sạn Thu Thủy, mọi người gặp nhau nói chuyện.- À vậy à, nhưng tối nay tôi còn phải xem hồ sơ nữa.Doãn Xương Huy tỏ ra hơi do dự.Liễu Tuấn buồn cười.Thẩm phán Doãn thật đúng là phần tử dị loại trong đám nha nội, bởi vì xem hồ sơ mà từ chối lời mời của Liễu nha nội chỉ có mình Doãn Xương Huy làm ra được.- Mặc kệ cậu xem hồ sơ gì, bảo Lý Uyển đợi ở cửa trung viện, tôi sẽ nói với Phi Phi qua đón.

Mọi người gặp nhau ở khách sạn Thu Thủy, ăn cơm trước sau đó ca hát, thuận tiện tôi thỉnh giáo cậu chút việc.Liễu Tuấn không kịp cho Doãn Xương Huy ý kiến, cúp điện thoại luôn.Doãn Xương Huy lắc đầu với cái ống nghe đang kêu tu tu, rồi vội mang hồ sơ tối nay phải đọc ra xem xét trước.Liễu Tuấn cách xa nhất cho nên khi tới được khách sạn Thu Thủy thì vợ chồng Doãn Xương Huy, vợ chồng Vũ Chính Hiên, Vũ Viện Viện và Nghiêm Phi đều đã tới đợi y ăn cơm.Làm Liễu Tuấn bất ngờ là Vũ Viện Viện cũng gọi cả Lý Tử Hành tới luôn.- Tử Hành, nghe nói cậu làm khoa trưởng rất là được.

Cậu và Viện Viện định khi nào thì làm chuyện lớn đấy?Liễu Tuấn vừa nhìn thấy Lý Tử Hành là trêu ghẹo ngay.Lý Tử Hành hiện giờ không còn ở cục ngoại thương thành phố Đại Ninh nữa, mà điều lên sở ngoại thương của tỉnh, không lâu trước đó đã thăng lên khoa trưởng, cha của hắn là cục trưởng cục ngoại thương, cất nhắc con trai mình lên làm cán bộ trung tầng ở ngay trong cục của mình thì có chút không ổn, điều lên sở ngoại thương của tỉnh thì không phải kiêng kỵ điều này.Nhưng chuyện này không phải là do Lý cục trưởng thao tác, mà là do gì Bành làm, xem ra gì Bành vừa mắt cậu con rể này rồi, đã bắt đầu ra tay chiếu cố.Phu nhân của bí thư chính pháp ủy tỉnh đích thân ra tay, kiếm lấy một cái chức khoa trưởng nho nhỏ tất nhiên l không có gì đáng nói.Hiện giờ bạn bè tụ hội Vũ đại tiểu thư chủ động gọi hắn theo, chắc là chuyện vui sắp tới gần rồi.Lý Tử Hành chỉ cười không nói, không ngừng nhìn sang Vũ Viện Viện.Vũ Viện Viện lười hắn một cái lẩm bẩm nói:- Nhìn tôi làm cái gì?

Không có chuyện gì một ngày cũng chạy tới cục bảy tám lần, không cho theo không được.Lý Tử Hành chỉ gãi đầu cười.Mọi người cùng cười rộ cả lên, Lý Tử Hành có “bạn gái dã man” này chẳng biết là phúc hay là họa.Mọi người nói cười nhập tiệc, nam nhân thì uống rượu trắng, còn bốn cô bạn thân Liễu Yên, Nghiêm Phi, Lý Uyển, Vũ Viện Viện chỉ uống nước hoa quả.Vũ Viện Viện vốn có ý cùng uống mấy chén rượu với các đại lão gia, kết quả bị Vũ Chính Hiên trừng mắt cho một cái, Vũ đại tiểu thư không dám nói tới câu thứ hai chu mỏ lên cực kỳ không cam tâm cầm lấy ly nước quả.- Này Liễu Tuấn, cậu nói có chuyện muốn bàn với tôi là chuyện gì thế?Doãn Xương Huy còn chưa nâng chén rượu lên đã vội hỏi rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Vội gì?

Trước tiên uống rượu đã, uống xong rồi thong thả nói chuyện.Doãn Xương Huy có chút buồn bực, bụng của hắn không dấu nổi việc gì, Liễu Tuấn làm như vậy làm hắn kìm nén chết mất.- Liễu Tuấn, cậu cứ nói với anh ấy bây giờ luôn đi, nếu không anh ấy cơm cũng chẳng ăn ngon được đâu.Liễu Uyển nhìn sang phía Doãn Xương Huy nói, ánh mắt đầy thâm tình.Liễu Tuấn cười nói:- Huyện chúng tôi cách đây không lâu xảy ra một vụ án gây xôn xảo rất lớn, hiện giờ còn có một chút vấn đề về xử lý hậu quả, nên muốn thỉnh giáo Doãn thẩm phán chút vấn đề pháp luật.

Để một lúc nữa đơn độc nói chuyện đi, vụ án này không thích hợp các cô gái nghe.Lý Uyển gật đầu, vụ án của Tần Phượng cô cũng đã nghe nói tới rồi.Khi ăn cơm nói tới vụ án đúng là ảnh hưởng tới hứng thú.Lần này tới cả Vũ đại tiểu thư thích chống đối Liễu Tuấn cũng không làm loạn nữa.Vũ đại tiểu thư cho dù thích náo nhiệt, nhưng lương tâm không tệ, rất bất bình thay cho Tần Phượng Chương 618: Nhân viên công tác pháp luậtby 4vn- Xin cháo Liễu thị trưởng, tôi tên là Giang Vân Hiệp, hiệp trong hiệp khách, không phải ráng trong ráng hồng.Người tự xưng là hiệp khách này lại là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, cánh môi căng mọng khiêu khích, nhìn chừng hai hai hai ba tuổi, mắt rất to, vóc dáng lả lướt bao bọc trong một bộ đồng phục màu xanh nhạt làm nổi bật đường cong nữ nhân, trông vô cùng thích mắt.Cho dù Liễu Tuấn đã thấy quen mắt các cực phẩm mỹ nữ rồi, cũng cảm thấy trước mắt như bừng sáng.Nếu như nhất định phải nói cô có điểm gì thiếu sót, thì mũi của Giang Vân Hiệp không đủ cao, nhưng không hể ảnh hưởng tới sự quyến rũ của một mỹ nữ.- Sớm đã nghe đại danh như sấm nổ bên tai.Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy bắt tay với Giang Vân Hiệp, bàn tay thon thon mềm mại rất ấm áp.- Huyện trưởng thật là biết khen người khác.Giang Vân Hiệp cười duyên dáng, nói rất phóng khoáng tự nhiên.Song câu này của Liễu Tuấn không phải là trái lòng.Giang Vân Hiệp là nhân viên pháp chế của chính phủ huyện, trước kia làm việc pháp luật ở cục tư pháp, cho dù mới điều về ban pháp chế chính phủ huyện không bao nhiêu lâu, nhưng sắc đẹp đã đồn xa, mọi người ai ai cũng biết.Ban pháp chế xưa nay luôn thiếu một đại mỹ nữ.Liễu Tuấn cũng nghe nói tới vẻ đẹp của Giang Vân Hiệp nhưng chưa bao giờ được gặp, hiện giờ được gặp rồi quả nhiên là tiếng đồn không ngoa.Câu trả lời của Giang Vân Hiệp cũng rất khéo léo, có thể thấy cũng là một người thông tuệ, không phải là chỉ dựa vào sự xinh đẹp mà thôi.Liễu Tuấn yêu cầu chủ nhiệm ban pháp chế phái một nhân viên nữ công tác pháp luật tới, chủ nhiệm ban pháp chế liền chọn trúng Giang Vân Hiệp, tất nhiên không phải bởi vì vẻ đẹp của cô.- Đồng chí Giang Vân Hiệp, hôm nay mời đồng chí tới đây là có một vụ án cần tới sự giúp đỡ của đồng chí.Liễu Tuấn mời Giang Vân Hiệp ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô thong thả nói.Làm lãnh đạo có cái ưu thế này, cứ việc thoải mái nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp cho no mắt mà không lo lắng bị ăn tát.- Xin huyện trưởng chỉ thị.Giang Vân Hiệp ưỡn thẳng lưng, khẽ hít một hơi để bầu ngực đầy đặn càng thêm nổi bật.Liễu Tuấn hỏi:- Vụ án Tần Phượng cô đã nghe qua chưa.- Vâng, tôi đã nghe tới rồi.Giang Vân Hiệp gật đầu đáp, mặt thoáng lộ ra chút vẻ khẩn trương.Vừa rồi chủ nhiệm ban pháp chế thông báo cho cô tới phòng làm việc của Liễu huyện trưởng cũng không nói là có chuyện gì, chỉ nói Liễu huyện trưởng muốn có một nữ nhân viên làm công tác pháp luật tới.Khi đó ánh mắt của các đồng nghiệp trong phòng nhìn cô rất là phức tạp.Trước đây Liễu huyện trưởng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu n với ban pháp chế, Giang Vân Hiệp tới không bao lâu, Liễu huyện trưởng đột nhiên yêu cầu rõ ràng muốn một nữ nhân viên công tác pháp luật tới, trong việc này chẳng lẽ không có một chút “huyền cơ” nào hay sao?Cho dù Liễu Tuấn sau khi tới huyện Ninh Bắc không hề lưu lại vấn để quan hệ nam nữ nào cho người ta nắm lấy chỗ yếu, tới mức có một dạo người huyện Ninh Bắc còn nói Liễu huyện trưởng là “thành nhân”.Tuổi trẻ như thế vừa không tham tài lại chẳng háo sắc thì không phải thánh nhân hay sao?Nhưng có một số nhân vật lão luyện giang hộ tự nhận mình am hiểu chuyện đời thì chỉ cười khẩy.Không háo sắc ư?

Đó là vì chưa gặp phải người khiến cho Liễu huyện trưởng động lòng mà thôi.Cứ nhìn xem những nữ nhân bên người Liễu huyện trưởng có cấp bậc như thế nào?Con gái của bí thư tỉnh ủy hết ai gặp qua một lần thôi đều phải khen là tiên nữ, cho dù bí thư huyện ủy tiền nhiệm Bạch Dương có lời đồn quan hệ mờ ám với Liễu huyện trưởng cũng chẳng phải là đại mỹ nữ thượng đẳng sao!Loại hàng bình thường sao đủ để làm cho Liễu huyện trưởng động lòng.Nhưng chắc chắn rằng Giang Vân Hiệp có đủ tư cách này.Như như đối diện với nữ nhân như Giang Vân Hiệp mà còn không động lòng thì Liễu Tuấn không phải là nam nhân nữa rồi.Nếu không sao người ta tới chưa bao lâu đã gọi tới rồi, hơn nữa còn ngang nhiên sai chủ nhiệm ban pháp chế gọi tới phòng làm việc không cần phải che dấu gì hết.Xem ra nha nội đúng là nha nội, làm gì cũng chẳng cần phải kiêng kỵ.Cả một đám người không liên quan còn có suy nghĩ như vậy, bản thân Giang Vân Hiệp lại càng thêm thấp thỏm rồi.Trước khi Liễu Tuấn chưa lên tiếng, trong lòng cô đã xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ, không hiểu Liễu Tuấn đột nhiên gọi cô tới là có ý gì.Chắc là vị huyện trưởng kia không phải chỉ là ngưỡng mộ sắc đẹp của mình thôi chứ?Hiện giờ Liễu Tuấn nói về vụ án Tần Phượng chẳng những không làm cho Giang Vân Hiệp yên tâm mà lại còn càng trở nên thấp thõm.Vụ án này gây xôn xao cả huyện Ninh Bắc mà lại.Lý Quốc Khánh là ai chứ?

Đó là cháu ngoại của Chu Quốc Trung, chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân huyện, phó bi thư huyện ủy.Lý Quốc Khánh hoành hành bá đạo ở huyện quen rồi, những chuyện xấu xa làm không ít, ỷ vào một người cha lắm tiền và bác có quyền, chẳng một ai làm gì nổi hắn cả, nhưng lần này đụng phải Liễu huyện trưởng nên mới vì một cô gái làm đầu mà bị phán xử tử hình.Nội tình của vụ án không có nhiều người biết lắm.Chỉ bởi vì cha của Tần Phương lần trước từng nhiều lần tới tận nơi cầu khẩn Liễu Tuấn chủ trì công đạo mà cuối cùng Lý Quốc Khánh bị trừng phạt nghiêm khắc, mọi người rất sẵn lòng đem cái mũ “thanh thiên” đội lên đầu Liễu Tuấn.Người dân nước ta vì nguyên nhân truyền thống và chế độ, cho nên từ xưa tới nay đều thích Bao thanh thiên, hiện giờ khi thực sự bất đắc dĩ họ liền hi vọng có một quan viên chính trực ra làm “thanh thiên đại lão gia”.Giang Vân Hiệp tuy nói cán bộ của chính phủ huyện, nhưng quan hệ giữa các lãnh đạo chủ yếu trong huyện ủy không được hiểu rõ cho lắm, không tránh khỏi bị những lời đồn đại trong dân gian ảnh hưởng, cho rằng giữa Liễu huyện trưởng và Chu Quốc Trung có mâu thuẫn.Hiện giờ Liễu huyện trưởng đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, Giang Vân Hiệp tất nhiên khó tránh khỏi khẩn trương.Nhưng mà vụ án này chẳng phải đã phán xử rồi sao?

Đương sự cũng đã đưa vào nhà giam tụ án, sao Liễu huyện trưởng còn không chịu buông tay?Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:- Đồng chí Giang Vân Hiệp có bằng cấp gì?Giang Vân Hiệp không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên lại hỏi vấn đề này, có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói:- Dạ, là đại học hàm thụ, chuyên ngành pháp luật.Các cán bộ trong chính phủ huyện ủy ai chẳng biết Liễu huyện trưởng tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ của đại học Hoa Nam danh tiếng, cái bằng cấp này đem so với bằng hàm thụ đại học của Giang Vân Hiệp mà nói thậm chí cùng với chức vụ hai người chênh lệnh, làm người ta cảm thấy áp lực rất lớn.****Hàm thụ và đào tạo từ xa.- đào tạo từ xa ( hiện đại ): HV phải tham dự lớp ít nhất bao nhiêu % thời gian của khóa học, thi hết môn, cấp bằng- hàm thụ: ít gặp hoặc ko gặp GV, mục đích chỉ là thu thập kiến thức, hiểu là chính.

Giống như truyền đạt kinh nghiệm vậy.

HV có thể lựa chọn bài giảng, môn học mình thích.

Thường thì ko cấp bằng.

VD: như bạn muốn biết về kỹ thuật trồng trọt. bạn viết thư cho kỹ sư nào đó ( của chương trình nào đó ).

Ông kỹ sư gửi bài giảng cho bạn. bạn ko hiểu chỗ nào thì hỏiCơ bản là 95 % giống nhau.

Dựa trên nền tảng người học tự học là chính.( theo Nguyễn Hiến Lê trong cuốn: “Tự học, một nhu cầu thời đại “)Liễu Tuấn không hề để ý tới sự quẫn bách của Giang Vân Hiệp, tiếp tục hỏi.- Như vậy đồng chí là luật sư chứ?- À, không không, tôi chỉ có giấy chứng nhận của người công tác pháp luật thôi.Giang Vân Hiệp càng thêm luống cuống, gò má trắng muốt nổi lên hai áng mây hồng, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, vừa xẩu hổ lại xen chút phẫn nộ.Tôi biết huyện trưởng ngài bằng cấp cao rồi, nhưng cũng không cần phải sỉ nhục con gái người ta như vậy chứ.Cái gọi là “người công tác pháp luật” mà một đặc sản của thời đó, vào năm 94, luật sự là một nghề nghiệp phải nói là tuyệt đối cao cấp, người bình thường rất khó mà trở thành luật sư được.Số ít luật sư tập trung ở những thành thị lớn giàu có, còn trong một cái huyện nho nhoi như huyện Ninh Bắc thì rất hiếm thấy.Nhưng mấy năm qua các loại như cầu về pháp luật kiện cáo ngày càng nhiều, cần có một lượng luật sư lớn, vì thế mà cái nghề nghiệp “người công tác pháp luật” cũng theo thời vận mà ra đời.Cục tư pháp ở một số huyện mở ban bồi dưỡng pháp luật, trải qua thi cử và bồi dưỡng nhất định, cấp cho một số người công tác pháp luật có một phần tư cách luật sư, có thể thay thế biện hộ trên tòa án.Nhưng không thể tra duyệt hồ sơ, không thể gặp người hiềm nghi phạm tội bị giam giữ, quyền lực bị hạn chế rất nhiều.Bởi thế cái nghề nghiệp này vừa xuất hiện đã rất rầy rà, về sau luật sư chính quy càng ngày nhiều thì càng ngày càng có nhiều “người công tác pháp luật” bị đảo thải cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vào khi đó vẫn mang tới tác dụng tích cực.Ở các địa phương xuất hiện rất nhiều các “luật sư nhà quê này”, một số ở trong dân gian còn có uy vọng rất cao.Bất quá Giang Vân Hiệp với bằng cấp như vậy mà có được thân phận người công tác pháp luật, lại được trở thành nhân viên chính thức trong ban pháp chế của chính phủ huyện có thể thấy là cũng có mối quan hệ xã hội nhất định.Nghe nói Giang Vân Hiệp không phải là luật sư Liễu Tuấn có chút do dự.- Huyện trưởng, vụ án Tần Phượng chẳng phải là đã kết án rồi sao?Thấy Liễu Tuấn do dự, Giang Vân Hiệp lại càng tức giận?

Sao nào, coi thường tôi đấy à?

Thế là lập tức chủ động hỏi tới, nhưng ngữ khí vẫn rất cẩn thận.Tuy nói nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều đặc quyền, song nghe đâu vị huyện trưởng này không thích “nữ sắc”, không nên tùy t“lạm dụng đặc quyền” thì tốt hơn.Giang Vân Hiệp từ khi tiến vào văn phòng làm việc cũng chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt thèm khát của nam nhân xuất hiện ở Liễu Tuấn, mà vẫn bình tĩnh như nước, giống như nói chuyện với người đồng giới vậy.Liễu Tuấn nói:- Bên hình sự thì kết an rồi, nhưng hiện giờ bộ phận dân sự còn có chút vấn đề chưa được giải quyết.Giang Vân Hiệp tò mò hỏi:- Ồ vấn đề gì vậy?Vào tối hôm qua Liễu Tuấn và vợ chồng Doan Xương Huy, Lý Uyển giao lưu ở bên trong phòng bao khách sạn Thuy Thủy về vụ án của Tần Phượng.- Có thể khởi tố một lần nữa để bồi thường thêm.Doãn Xương Huy nghe Liễu Tuấn nói xong tình hình, không hề có chút do dự nói, mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.- Trước kia phán như thế là chưa được.Liễu Tuấn hỏi:- Như vậy thì công tố hay là tự khởi tố.Doãn Xương Huy đáp:- Tự khởi tố, bởi người nhà cô ấy mời luật sư, trực tiếp tới trung viện khởi tở, yêu cầu bồi thường thêm.Liễu Tuân cười khổ.Phóng chừng nhà lão Tần hiện giờ cơm ăn cũng là một vấn đề đâu ra tiền mà mời luật sư.- Liễu Tuấn, chuyện này là cậu không đúng rồi, thân là huyện trưởng, thì cậu phải làm chủ cho người dân của mình.

Nhà họ Tần không mời được luật sư thì huyện các cậu phải hộ trợ pháp luật, không thể bỏ mặc người ta được.Sau khi hiểu được gia cảnh nhà họ Tần, Doãn Xương Huy sáng ngời chính nghĩa bất mãn “giáo huấn” Liễu huyện trưởng.Liễu huyện trưởng cũng liên tục gật đầu thành tâm tiếp nhận phê bình, không nói một lời.Bởi thế ngày hôm sau đến văn phòng không lâu Liễu Tuấn đã đưa ra yêu cầu này với ban pháp chế.Suy tính tới Tần Phượng là cô gái trẻ, hơn nữa tinh thần lại ở vào trạng thái cực độ bất ổn, cho nên Liễu Tuấn mới muốn một nữ nhân viên công tác pháp luật, để đảm đương việc này, khi cần giao tiếp với đương sự cũng thuận tiện hơn.Có điều hiện giờ Liễu huyện trưởng tựa hồ không đủ tự tin vào Giang Vân Hiệp.Giang Vân Hiệp chẳng nhưng trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, hơn nữa còn không có cả tư cách luật sư, cũng không biết là có thích hợp với vụ kiện tụng này không, dù sao đây cũng đâu phải tuyển hoa hậu.Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi mới đem tinh huống vụ án Tần Phượng ra giải thích với Giang Vân Hiệp.- Huyện trưởng nói muốn tôi giúp nhà họ Tần kiện vụ này ra tòa?Giang Vân Hiệp thăm dò.Liễu Tuẩn gật đầu:- Ừ!

Thế này đi, chúng ta tới nhà họ Tần xem xem Chương 619: Nhà chỉ có bốn vách tườngby 4vnNhà họ Tần ở thôn Thạch Ngưu, khi Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp tới thôn Thạch Ngưu thì đó là vào lưc chừng 10 giờ, đại bộ phận người dân trong thôn đã bắt đầu bận rộn ở trong ruộng đồng rồi.Thôn Thạch Ngưu thuộc sự quản hạt của thị trấn Thành Quang, đại bộ phân thôn dân là những người nông dân trồng rau.Nông dân trồng rau là một quân thể khá đặc thù, về bản chất bọn họ là nông dân, nhưng chủ yếu là trồng các loại râu củ cải, cung cấp thức ăn cho cư dân trong thành trấn.Bởi vì bọn họ không trồng lương thực, bởi vậy người nông dân trồng rau đều ký hợp đồng với chính phủ, được hưởng thụ cung cấp lương thực, còn có thể tới các thạm thu mua lương thực thuộc cục lương thực để mua thóc gạo.Khác với người nông dân trồng lúa gạo thuần túy, bọn họ bình thường đều ở ngoại ô thành trấn, theo quan điểm thế tục mà xét thì bọn họ là “nông dân cao cấp” tiếp cận với cư dân thành trấn nhất.Các cô gái nông thôn nếu như tướng mạo xuất chúng một chút, lựa chọn hàng đầu là gả cho cư dân thành trấn, hai là gả cho nông dân trồng rau, dù sao sống ở gần trên thành thị, cũng được tính là một nửa “người trên phố” rồi.Nhưng ở trong mắt cư dân thành thị, đặc biệt là trong mắt các cán bộ thì nông dân trồng rau và nông dân trồng lương thực chẳng có gì khác biệt, đều chẳng phải là người thành phố.Tiến vào thôn Thạch Ngưu, Vương Á dừng xe ở bên lề đường hỏi một người đi qua xem có biết nhà họ Tần ở đâu hay không?Nghe nói tới tìm Tần Phượng, người kia liền tỏ ra rất cảnh giác, nhìn bọn họ khắp một lượt rồi hỏi:- Các anh là ai?- Chúng tôi là người ở trên huyện xuống, tới tìm Tần Phượng để tìm hiểu một số tình hình.- Hừ, người ta đã biến thành con điên rồi, các anh còn tìm cô ta tìm hiểu tình hình gì nữa.Người đó cũng chỉ chừng hai mấy tới ba mươi tuổi, nói chuyện rất thô lỗ.Vương Á rất khó chịu liền khởi động xe tiếp tục đi tới phía trước.- Ê này, để tôi dẫn các anh đi.Không biết vì sao người kia đổi ý ở phía sau lớn tiếng gọi.Vương Á liền dừng xe lại.Phan Tri Nhân xuống xe nói với hắn ta:- Anh ngồi ở vị trí phụ lái dẫn đường cho tài xế đi.Phan Tri Nhân liền ngồi xuống ghế sau, Liễu huyện trưởng bị ép vào giữa, may mà Giang Vân Hiệp và Phan Tri Nhân đều khá mảnh khảnh cho nên cũng không chật chội cho lắm.Chưa tới mười lăm phút xe đã tới nhà họ Tần.Người kia rõ ràng là không an phận dẫn đường, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Giang Vân Hiệp vô cùng xinh đẹp, nhiều lần muốn lên tiếng hỏi, nhưng thấy Liễu Tuấn khí độ oai nghiêm tựa hồ là một lãnh đạo cho nên không dám làm bừa.Mọi người vừa mới xuống xe thì từ trong nhà họ Tần có một cô gái đầu tóc rối bù mặc một cái ao sơ mi nhăn nheo lao thẳng vào chiếc xư Santana kêu gào ầm ĩ, nhưng mà không nghe ra cô ta đang nói cái gì.- Tiểu Phượng, mau về đi Tiểu Phượng...Lão Tần từ trong nhà đuổi theo lớn tiếng gọi.Thì ra cô gái này chính là Tần Phượng.Giang Vân Hiệp trong thấy như vậy thầm sợ hãi bất giác nấp vào sau lưng Liễu Tuấn, chừng như người này cao lớn khôi ngô là đối tượng có thể dựa vào được.Tần Phượng chạy tới trước mặt Liễu Tuấn, chỉ thẳng vào mũi y cười ngây ngốc hỏi:- Hi hi, anh là người xấu hay là người tốt?Tần Phượng ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh tú, cho dù vóc người rất gầy gò mang theo vẻ bệnh tất, nhưng diện mạo vẫn rất dễ coi, đương nhiên là không thể nào so sánh được với Giang Vân Hiệp.Lúc này Tần Phượng cười ngây ngốc trông vô cùng đáng thương.- Thôi nào, đứng quậy phá nữa...

A, là Liễu huyện trưởng.Lão Tần chạy tới trước mặt mới nhìn rõ là Liễu Tuấn, tức thì há hốc mồm ra.- Là tôi đây.Liễu Tuấn gật đầu.Lão Tần cũng chẳng kịp nói chuyện với Liễu Tuấn, lập tức ôm lấy Tần Phượng, vừa ôm vừa kéo cô vào trong nhà.Phan Tri Nhân nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn lắc đầu đi về phía nhà họ Tần.- Liễu huyện trưởng thật xin lỗi, làm cho quý khách với sợ hãi.Một lúc sau lão Tần mới thở hổn hển từ trong nhà chạy ra khom người xin lỗi Liễu Tuấn.Trước khi ông ta ra, Liễu Tuấn đã quan sát bốn xung quanh, đây là một căn nhà kiểu rất cũ, cửa đỏ lợp ngói, tường không trát xi măng, nhìn màu sắc của gạch thì cũng đã có thời gian khá lâu rồi.Trên vách tường chỉ treo một cái mũ và một cái áo tơi, ngoài hai thứ này ra thì hoàn to không còn cái gì nữa, dùng từ nhà chỉ có bốn bức vách hinh dung thực sự là không thể sát hơn.Lão Tần mời:- Liễu huyện trưởng, các vị cán bộ mời vào nhà trong ngồi.Liễu Tuất khoát tay nói:- Cứ ở phòng trên đi, nơi này rộng rãi thoáng đãng dễ nói chuyện hơn.- Vâng, vâng.Lão Tần không dám làm trái ý huyện trưởng, vội chạy vào nhà trong mang ra ra mấy cái ghế, sau đó lấy ấm trà ra rót nước mời mọi người.Liễu Tuấn hỏi:- Lão Tần, Tần Phượng đâu rồi?Lão Tần lắp ba lắp bắp nói:- Ở gian trong.Liễu Tuấn nhìn ông ta một cái.Lão Tần cúi đầu xuống nói:- Đứa bé này cứ nổi cơn liên tục, tôi không...không trông được nó, nên … nên trói lại rồi.Giang Vân Hiệp phát ra một tiếng kêu khẽ.Liễu Tuấn cau mày lại có điều không nói gì cả, hiện giờ với tình hình của Tần Phượng cũng chỉ có thể xử lý như thế, nếu như cởi trói cho cô ta, thì cô ta lại làm loạn lên, chẳng nói chuyện được gì nữa.- Huyện trưởng, tôi thực sự không ngờ ngài sẽ tới đây, thực sự là không ngờ tới.Lão Tần người lom khom đứng trước mặt Liễu Tuấn giọng nói nghẹ ngào, liên tục đưa ống tay áo lên lau nước mắt.Phàm chuyện gì cũng đích thân tới hiện trưởng tìm hiểu trực tiếp sự việc, đã dần trở thành thói quen của Liễu Tuấn.- Lão Tần ngồi xuống đi!

Nói chuyện cho cẩn thận.Liễu Tuấn có chút cảm khái, ôn hòa nói với lão Tần.- Vâng.Lão Tần ngồi xuống một bên.Liễu Tuấn hỏi:- Tình huống này của Tần Phượng đã kéo dài bao nhiêu lâu rồi?- Khi mới từ bệnh viện thì chỉ ngồi ngây ra ở trên giường tới mấy tiếng đồng hồ không nói gì cả, ban đầu tôi cho rằng là nó sợ hãi, để lâu rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng về sau thì nó bất đầu phá phách, khoảng thời gian gần đây thì lại càng tệ hơn, thi thoảng lại không mặc y phục chạy ra ngoài đường, chúng tôi chẳng còn cách nào, nên khi nó phát bệnh chỉ đành trói lại.

Trước khi các vị tới nó còn khá yên tĩnh, chả hiểu sao đột nhiên lại lên cơn rồi.Lão Tần vừa nói vừa gạt nước mắt.- Trong nhà vốn đã khó khăn lắm rồi, hiện giờ lại còn phải để lại một người trong nhà trông coi nó, không biết còn phải tiếp tục thế này tới bao giờ nữa đây?Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp một cái.Giang Vân Hiệp biết mình phải biểu hiện gì đó, nên mở miệng nói:- Lão Tần, tôi có thể giúp ông, chúng tôi có thể giúp ông.Cô gái này quả nhiên thông minh, biết mình khi nào phải làm gì, hơn nữa còn bổ xung câu “chúng tôi có thể giúp ông” ở đằng sau, cho thấy phong cách làm việc cẩn thận của cô.Có huyện trưởng ở đây sao có thể chơi trội một mình được.- Hả?

Cám...cám ơn..Lão Tần vội đứng dậy, liên túc cúi mình cám ơn Giang Vân Hiệp, làm cho cô mặt đỏ bừng bừng chân tay luống cuống.- Không cần cám ơn, không cần đâu, đây là chuyện chúng tôi nên làm mà.

Lão Tần tôi là Giang Vân Hiệp ở ban pháp chế huyện chính phủ, hiệp trong hiệp khách chứ không phải là, ráng trong ráng hồng.*** Chữ hiệp và chữ hà (ráng) phát âm giống nhau.Liễu Tuấn thầm buồn cười.Xem ra Giang Vân Hiệp rất chú tới cái “hiệp trong hiệp khách” đi tới đâu cũng phải giải thích.Có điều nghe qua ráng trong ráng hồng càng có ý cảnh hơn, cũng không biết lão Tần có phân biệt nổi không.- Ban pháp chế chúng tôi có chức năng hỗ trợ pháp luận cho quần chúng, Liễu huyện trưởng chỉ thị cho chúng tôi một lần nữa đi kiện vì Tần Phường nhà ông, bắt mấy nhà kia trả tiền chữa bệnh cho Tần Phượng.Giang Vân Hiệp đúng là một nhân viên công vụ đúng tư cách, không lúc nào quên tuyên truyền hình tượng tốt đẹp cho cơ quan chính phủ.Thế nhưng Phan Tri Nhân lại hơi cau mày lại.“Liễu huyện trưởng chỉ thị”Những câu thế này Phan Tri Nhân không thích nghe.Mặc dù là chỉ thị của Liễu Tuấn thật, nhưng đúng như lời Giang Vân Hiếp đã nói, chức năng của ban pháp chế là hỗ trợ pháp luật cho quần chúng, cho dù không có chỉ thị của Liễu huyện trưởng, cũng phải ra mặt.Vụ án này có liên quan tới thân thích của Chu Quốc Trung, không thể lúc nào cũng đem lời “chỉ thị của Liễu huyện trưởng” ở bên miệng được, đó không phải là chuyện tốt gì.Có điều hắn là Giang Vân Hiệp không biết suy nghĩ chu toàn như vậy, chỉ biết dựa theo quy củ của quan trưởng vinh quang thuộc về lãnh đạo.

Một cô gái trẻ làm sao có thể so sánh được với thư ký của huyện trưởng được rèn rũa bao lâu.- Vậy chúng tôi phải làm những gì?Lão Tần hết sức thận trọng hỏi.Giang Vân Hiệp còn chưa kịp nói gì thì ở ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, mấy người người nam nhân trung niên vội vội vàng vàng chạy tới.Lão Tần nhìn thấy vội vàng chạy ra cửa chào đón bọn họ.Thì ra là chi thư, trưởng thôn nhưng nhân vật có vai có vế của thôn Thạch Ngưu.Vừa rồi người dẫn đường kia nghe thấy lão Tần gọi một tiếng “Liễu huyện trưởng”, là biết ngay tình huống khác thường, vội chạy ngay đi thông báo cho những người này.Huyện trưởng tới thông Thạch Ngưu, nếu như chi thư trưởng thôn đều không xuất hiện, khẳng định là nói thể nào cũng không thông.- Ai dà, Liễu huyện trưởng, chào ngài, chào ngài.Chi thư liên tục chào hỏi, rất cung kính bắt tay Liễu Tuấn.- Xin chào các đồng chí.Liễu Tuấn mỉm cười đáp lễ.Lão Tần vội vàng mang ghế ra, đoàn người náo loạn một lúc mới yên tĩnh được.Trong gian sảnh đường nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.Chi thư của thôn Thạch Ngưu cẩn thận hỏi:- Huyện trưởng đại giá quang lâm không biết có chỉ thị gì không ạ?Liễu Tuấn nói:- Tôi nghe nói bệnh tình của Tần Phượng rất nghiêm trọng, cho nên đặc biệt tới đây để tìm hiểu tình hình.Chi thư liền lộ ra vẻ mặt khâm phục, nói cả một đống những lời đại loại như “Liễu huyện trưởng yêu dân như con” những cán bộ khác cũng luôn mồm phụ họa.Liễu Tuấn khát tay ngăn bọn họ lại, sắc mặt trở nên rất nghiêm nghị:- Tình huống này của Tần Phượng trước kia tôi không biết là sơ sót, cho nên hôm nay tôi mới mời đồng chí Giang Vân Hiệp của ban pháp chế huyện tới giúp Tần Phượng kiện cáo.

Bất kể như thế nào cũng phải trị khỏi bệnh cho Tần Phượng, cô ấy tuổi còn trẻ, con đường đời sau này còn rất dài.

Bất quá trước khi toàn án phán xử vụ án này, tôi hi vọng thôn có thể giúp nhà lão Tần qua được cuộc sống hàng ngày, cục dân chính của huyện cũng sẽ có tiền cứu trợ khó khăn.- Cám ơn, cám ơn huyện trưởng.Lão Tần lại tiên tục cúi đầu cám ơn Chương 620: Phải có tầm nhìn xa rộngby Đạo Soái - 4vnLiễu Tuấn đích thân tới nhà lão Tần, hơn nữa còn dân theo “nữ luật sư” Giang Vân Hiệp của ban pháp chế nói muốn lần nữa khởi kiện cho nhà họ Tần.Tin tức này ngay trong ngày hôm đó truyền đi nhanh như gió trong quan trường của huyện Ninh Bắc.Mỗi một lời nói của Liễu huyện trưởng vốn đã khiến cho người ta chú ý rồi, huống chi lại còn đích thân nhúng tay vào trong một vụ án như thế này.Trong phòng khách nhà họ Chu, Chu Quốc Trung ngồi yên một chỗ rầu rĩ hút thuốc, nếp nhăn trên mặt cằng hằn sâu thêm, vợ ông ngồi ở bên cạnh hầm hầm hừ hừ, thì thoảng lại liếc ông chồng già của mình, mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi.- Này, thế nào ông cũng phải nói một tiếng chứ!

Bị người ta cưỡi cả lên đầu mà ỉa rồi đấy.Qua chừng mười phút nữa, bà vợ cuối cùng không nhịn được lên tiếng.Chu Quốc Trung chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng nhìn bà ta lấy một cái.- Hừ!

Tôi biết ông là cái hạng thế mà, trước kia ở thời Phương Triêu Dương cũng bị người ta cưỡi lên đầu, giờ thị hay rồi, bị một cái thằng nhãi con hai mươi mấy tuổi đẩu bắt nạt, vẫn không dám nói một lời.Bà vợ làu bàu càng nói càng tức giận, giọng cũng lớn dần lên.- Bà câm mồm đi!Chu Quốc Trung bực bội quát một tiếng.Bà vợ giật mình ngẩn ra, nhưng lập tức nhướng mày đang chuẩn bị lý luận với lão chồng già thì tiếng chuông cửa vang lên.- Ai đấy?Bà vợ quát lớn:- Chị cả là em đây.Bên ngoài vang lên tiếng của Lý Hoài Khanh.Bà vợ liền chạy ra mở cửa, hai vợ chồng Lý Hoài Khanh cùng tới còn mang theo một vài thứ.Đây là quy củ của Lý Hoài Khanh, hai vợ chồng hắn tới nhà anh rể không có lần nào mà đi tay không cả.Ở trong huyện mặc dù Chu Quốc Trung không có quyền lực lớn lắm, nhưng lại luôn ngồi vững vàng trong ghế thường ủy huyện ủy, chỉ riêng bằng điều này thôi những ban ngành liên quan làm ăn qua lại với Lý Hoài Khanh đã phải chiếu cố cho hắn rất nhiều, những người bạn làm ăn trên thương trường cũng nể mặt ba phần.Lý Hoài Khanh dựa vào thủ đoạn quan hệ xã hội hơn người mà dần dần phất lên.Hắn tới nhà họ Chu cho dù chỉ mang một chút loại hoa quả bánh trái, nhưng thế nào cũng làm người ta phải nhận ân tình.- Anh rể.Lý Hoài Khanh đi tới trước ghế sô pha rồi mới lên tiếng chào, cho dù Chu Quốc Trung đang ngậm điều thuốc trong miệng nhưng vẫn đưa tới một điếu Trung Hoa.Chu Quốc Trung nhận lấy bảo hắn ngồi xuống.- Anh rể, anh nói xem thằng Liễu Tuấn đó có ý gì?

Sao lại dồn chúng ta vào đường cùng như thế?Người nói câu này là vợ của Lý Hoài Khanh.Mụ ta tính giống như chị chồng, mồm cứ oang oang lên không biết ý tứ gì.Chu Quốc Trung nhìn mụ ta một cái, lạnh nhạt nói:- Dồn đến đường cùng như thế nào?

Người ta đóng cửa hiệu của cô hay là tịch thu hàng hóa của cô hả?Vợ của Lý Hoài Khanh tức thì cứng họng.Bà vợ tiếp lời em dâu làm ồn:- Cho dù thế nào thì tòa án đã phán quyết rồi, Hoài Khanh cũng đã bồi thường năm vạn hai rồi, Liễu Tuấn bằng vào cái gì mà đi sai họ Tần kia kiện cáo?

Cho rằng chúng ta dễ bắt nạt thế à?Chu Quốc Trung hừ một tiếng nói:- Vậy cũng phải xem con gái của nhà họ Tần tinh huống cụ thể ra sao, nếu như là điên thật thì không thể phất tay bỏ mặc.- Rốt cuộc là ông nói giúp ai vây?

Đừng có nói là điên, cho dù chết rồi thì cũng liên quan gì tới nhà ta chứ?

Hừ, tòa án phán xét cũng không là cái gì, không theo quy củ của thằng Liễu Tuấn đó là không được sao?

Y là huyện trưởng mà còn to hơn cả pháp luật đấy.Bà vợ Chu Quốc Trung càng bênh vực em mình.Chu Quốc Trung lạnh lùng nói:- Người ta có định quy củ không?

Có hạ lệnh cho các người cấp tiền không?

Bảo người ban pháp chế giúp đỡ kiện lên toàn án chính là làm theo quy định của pháp luật đấy.- Ông...Bà vợ lại lần nữa nghẹn cứng.Lý Hoài Khoanh vẫn cẩn thận hơn vợ và chị, lên tiếng nói:- Anh rể, thư ký Phan Tri Nhân của Liễu Tuấn đã tới tìm em.Chu Quốc Trung liền trở nên trịnh trọng hỏi:- Người ta nói như thế nào?- Hắn muốn thương lượng với bọn em bỏ tiền chữa bệnh cho Tần Phượng!

Những mà vừa mở mồm ra đã đỏi ngay mười vạn!- Mười vạn!

Thế mà thằng đó cũng nói ra khỏi mồm được, cho rằng tiền của chúng ta là đi ăn cướp đấy à?

Cho dù là ăn cướp về cũng mang nuôi chó còn hơn là cho con dĩ nhà họ Tần kia, nó hại Quốc Khánh nhà ta như thế mà còn chưa đủ hay sao?Không đợi cho Chu Quốc Trung lên tiếng, bà vợ đã nhao nhao lên rồi.Về mặt kinh tế Chu Quốc Trung tương đối tự kiềm chế giữ mình, nên mười vạn đồng này với vợ ông ta mà nói, là một con số to lắm rồi, kích động một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.- Bà không nói thì không được à?

Làm cho người ta nhức cả đầu.Chu Quốc Trung rất bực mình quát vợ.- Chị à, chuyện lớn như thế này nên nghe lời anh rể đi.Lý Hoài Khanh rất uyển chuyển khuyên nhủ chị mình.Bà vợ hậm hực ngậm miệng lại quay đầu đi.Chu Quốc Trung nhìn Lý Hoài Khanh hỏi:- Vì sao cậu không đồng ý?Lý Hoài Khanh bị chọc đúng nọc nói:- Em phải đồng ý à?

Dù sao tòa án đã phán xử như vậy rồi, về lý chúng ta không thua!

Hơn nữa, anh rể em nói thật với anh nhé, em rất hận đứa con gái kia của nhà họ Tần.Chu Quốc Trung gật đầu.Ông ta có thể hiểu được tâm tư của Lý Hoài Khanh, dù sao hiện giờ Lý Quốc Khánh đang ngồi trong ngực giam chờ chết kia.Cho dù có thông qua một số quan hệ để giảm hình phạt, thì ít nhất cũng phải ngồi tù mười mấy hai mươi năm mới ra được, tới lúc đó cũng gần bốn mươi tuổi, đời này coi như xong rồi.Nếu như có thể, Lý Hoài Khanh sẽ không chút do dự giết chết Tần Phượng.Lúc này bảo hắn bỏ mười vạn ra mà chữa bệnh cho Tần Phượng thì đúng là khác gì nói chuyện mơ mộng.Chu Quốc Trung nhắc nhở:- Hoài Khanh, phải nhìn xa ra một chút.Lý Hoài Khanh cười mang chút cay đắng:- Anh rể, em còn cần nhìn xa nhìn gần gì nữa chứ?

Em chỉ có một đứa con trai này thôi.Vợ Lý Hoài Khanh không kìm được nước mắt, vợ Chu Quốc Trung mắt cũng ướt nhòe, đối với đứa cháu bà ta nhìn lớn lên từ bé xíu này, bà ta rất cưng chiều.Lòng Chu Quốc Trung cũng buồn bã.Nếu như là chuyện khác, Liễu Tuấn phái thư ký tới tận nhà, Lý Hoài Khanh có lấy ra mười vạn cũng không chút do dự nào, mười vạn mà có thể kết giao được với huyện trưởng không phải là đắt.Huống hồ lại là một nha nội huyện trưởng có tiền đồ vô hạn như vậy, bao nhiêu người mơ mộng được nịnh hót mà còn chẳng được kia.Vấn đề là chính như lời Lý Hoài Khanh đã nói hiện giờ đứa con duy nhất của hắn bị phán hoãn tử hình hai năm, hắn còn đi lấy lòng Liễu Tuấn làm cái gì?

Tiền kiếm nhiều hơn nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?Khi người ta đã không còn hi vọng vì thì đứng nói là huyện trưởng, có là tỉnh tỉnh trưởng cũng chẳng để vào trong mắt.- Hoài Khanh, tầm mắt phải nhìn xa ra một chút, Quốc Khánh hiện giờ còn trong thời gian hoãn thi hành án đó.Chu Quốc Trung nhắc rất khéo léo.- Anh rể, anh nói Liễu Tuấn sẽ không tàn độc tới mức đó chứ?

Chúng ta và y trước nay đâu có thù oán gì với nhau?Lý Hoài Khanh kinh hãi.Cái gọi là án tử hình hoãn thi hành hai năm, tức là nói trong thời gian hai năm đó nếu như biểu hiện tốt có thể không giết mà đổi thành tù chung thân hoặc là tù hai mươi năm.Nếu như trong thời gian đó mà ngoan cố không chịu hối cải, thì không cần đợi tới hai năm có thể lôi ra giết bất kỳ lúc nào.Đó là một sáng tạo độc đáo của luật pháp trong nước, toàn thế giới không có một quốc gia thứ hai có cái quy định nào như vậy.Ý tứ của Chu Quốc Trung là nếu như chọc giận Liễu Tuấn, thì y có muốn lấy tính mạng Lý Quốc Khánh cũng chẳng khó khăn gì.

Trước kia chỉ mấy câu nói của Liễu Tuấn đã có thể hoãn tử hình cho Lý Quốc Khánh rồi.Nếu như Liễu Tuấn có thể cứu hắn, thì cũng có thể giết hắn.- Vẫn nên cẩn thận một chút gì hơn!

Người ta tuổi còn trẻ lại có chỗ dựa, cho nên phương diện tính cách tương đối cứng, đừng có cứ đối lập với người ta mãi, chẳng có lợi gì đâu.Chu Quốc Trung lại nhắc nhở.- Chuyện này....Lý Hoài Khanh vẫn cứ ấm ức nói:- Thách y cũng không dám làm như thế, y làm thế thì em liều cái mạng này cũng phải sống chết với y.- Hồ đồ!Chu Quốc Trung không khỏi tức giận quát:- Có cần thiết phải như vậy không?

Mười vạn đồng này mua lấy mạng hai cha con cậu đấy!Lý Hoài Khanh cũng cương lên:- Nhưng em vẫn không cam tâm.Chu Quốc Trung đứng dậy, vỗ vai hắn nói:- Cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi.…….- Ôi cha, là Chu chủ nhiệm, mau mau mời vào!Đối với việc Chu Quốc Trung tới thăm, Bành Thiếu Hùng cảm thấy rất bất ngờ.Cho dù cả hai người đều ở trong khu thường ủy huyện, cách nhau có mấy chục mét, nhưng chỉ ngày lễ tết qua lại thăm hỏi mang tính xã giao, ngày thường Chu Quốc Trung tuyệt đối không tới chơi.Chu Quốc Trung rất cẩn thận giữ sự trung lập giữa Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.Phải nói Chu Quốc Trung có thể ngồi vững trên quang trường ở huyện Ninh Bắc là rất có đạo lý của nó.Chu Quốc Trung cười nói:- Bành bí thư, muộn thế này rồi mà còn đến quấy rầy thật là ngại quá.- Đâu có đâu có, Chu chu nhiệm nói như thế là quá xa cách rồi, Mau mau mời ngồi đi, em ơi mau pha trà đi.Bành Thiếu Hùng luôn miệng mời Chu Quốc Trung ngồi xuống, rồi sai vợ Trương Tĩnh đi pha trà, cười rất niềm nở.- Làm phiền hai người rồi.Chu Quốc Trung cười nói, rồi phân chủ khách cùng Bành Thiếu Hùng ngồi xuống phòng khách, Trương Tĩnh khẩn trương đưa trà nóng lên.- Chu chủ nhiệm, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ.Bành Thiếu Hùng mỉm cười hỏi, vẫn rất quy củ.Đối với nguyên nhân tối nay Chu Quốc Trung tới nhà chơi, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là hiểu rõ trong lòng, nhưng Chu Quốc Trung muốn biểu đạt ý tứ gì thì khó nắm bắt.Những kẻ lão luyện quan trường cáo già như Chu Quốc Trung tâm tư rất khó suy đoán, nhưng Chu Quốc Trung không tới tìm Liễu Tuấn mà lại tới tìm hắn ta bản thân nó tựa hồ đã nói lên một số vấn đề rồi.- Bình thường thôi, tuổi già rồi chẳng còn ra làm sao nữa.Chu Quốc Trung vỗ vỗ mái tóc trên đầu, nói với chút cảm khái.Bành Thiếu Hùng mỉm cười gật đầu.Hai người lại tán gẫu một lúc, Chu Quốc Trung tựa như rất tùy ý nói:- Bành bí thư, tôi thấy công tác pháp chế của huyện chúng ta cần phải tăng cường.Bành Thiếu Hùng chỉ ầm ừ coi như đã nghe, mà không tỏ thái độ.- Liễu huyện trưởng vì vụ án của Tần Phượng mà đích thân hỏi tới, bận trước bận sau, quan tâm là đúng.

Có điều cũng làm tốn không ít thời gian.

Dù sao trong huyện có rất nhiều chuyện lớn cần huyện trưởng để ý, công tác pháp chế cụ thể phải do nhân viên chuyên nghiệp đi làm thì thỏa đáng hơn.Bành Thiếu Hùng gật đầu:- Đề nghị này của Chu chủ nhiệm rất chính xác, nên đề xuất ra ở cuộc họp văn phòng bí thư, có điều huyện trưởng quan tâm tới tình huống của người dân là nên làm.Chu Quốc Trung chỉ cười không nói tới đề tài này nữa mà nhắc tới chuyện bổ nhiệm cán bộ, nói chuyện này nên tranh thủ thời gian thực thi không thể trì hoãn nữa.Bành Thiếu Hùng mỉm cười gật đầu biểu thị tán đồng Chương 621: Hòa giải thành côngby Đạo Soái - 4vnBành Thiếu Hùng đích thân triệu kiến Viên chủ nhiệm của ban pháp chế.Viên chủ nhiệm lòng thấp thỏm không biết vì sao ban pháp chế lại trở nên náo nhiệt như vậy rồi.Liễu huyện trưởng vừa mới điểm danh muốn nhân viên phục vụ, tiếp ngay theo đó Bành bí thư lại triệu kiến Viên chủ nhiệm.Viên chủ nhiệm khi tới văn phòng bí thư, trong lòng cũng hiểu tám phần là vụ án Tần Phượng rồi, nhưng không biết vì sao Bành bí thư muốn nhúng tay vào.Hình như trước đây ở huyện Ninh Bắc phàm việc gì Liễu huyện trưởng đích thân xử lý, Bành Thiếu Hùng đều “rtự giá” né tránh, không nghe không hỏi, hiện giờ chẳng lẽ có biến cố rồi.Nghĩa tới đây trong lòng Viên chủ nhiệm lại càng thêm lo lắng.Người đứng đầu đảng chính phủ nếu phát sinh ra mâu thuẫn, đem một chủ nhiệm ban pháp chế nho nhỏ ép vào giữa thì đúng là rất khó sống.Bởi thế Viên chủ nhiệm đứng ở trước mặt Bành Thiếu Hùng rất là khẩn trương.- Bí thư có chỉ thị gì ạ?Bành Thiếu Hùng thì lại tười cười ôn hòa nói:- À, lão Viên tới rồi, mời ngồi đi.Viên chủ nhiệm rất bất an ngồi xuống trước mặt Bành Thiếu Hùng.- Lão Viên này, gần đây công tác của ban pháp chế như thế nào?Bành Thiếu Hùng vừa hỏi vừa đưa cho Viên chủ nhiệm một điều thuốc.Viên chủ nhiệm vội đưa hay tay đón lấy nhưng không dám hút, chỉ cầm trong tay thận trọng đáp:- Bí thư, ban pháp chế chúng tôi luôn nỗ lực làm tốt công việc trong bổn phận.- Thế sao?

Lão Viên, tôi thấy phương thức tư duy của anh xuất hiện chút sai lầm nhỏ rồi đấy, công tác bổn phận của ban pháp chế là gì?

Không chỉ là vì lãnh đạo mà phát ra những quy định pháp luật, tuyên truyền những lới hời hợt qua loa, các đồng chí phải mở rộng lối tư duy, làm nhiều những việc thực sự hơn.Bành Thiếu Hùng giọng nói vẫn rất bình hòa nhưng lời nói ra lại khiến Viên chủ nhiệm toát hết mồ hôi lạnh.Đây xem như là phê bình nghiêm khắc của lãnh đạo rồi.Phê bình các anh không làm việc nghiêm túc.- Vâng Bành bí thư, chúng tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo của bí t hư.Viên chủ nhiệm không dám cãi lại, chỉ đáp theo lời nói của Bành Thiếu Hùng.Phải nói thái độ này của Viên chủ nhiệm là đúng, chẳng lẽ khi lãnh đạo phê bình anh mà anh lại mang đạo lý ra mà nói hay sao.Người dám làm như vậy nếu như chẳng có chỗ dựa cực kỳ vững chắc, thì là hạng bất cần đời rời.Viên chủ nhiệm không có chỗ dựa nào cho nên dù đã hơn bốn mươi, hi vọng thăng tiến là vô vọng nhưng cũng không muốn bị đẩy vào tới những nơi như ban lịch sử đảng, hay chính hiệp.Tới những nơi đó coi như là an tâm dưỡng lão thật rồi.Bành Thiếu Hùng khoát tay ngăn Viên chủ nhiệm lại, thần sắc trở nên nghiêm túc nói”- Cứ nói như vụ án Tần Phượng, các đồng chí xử lý rất không ổn, Liễu huyện trưởng có bao nhiêu chuyện lớn với làm, các đồng chí lại để Liễu huyện trưởng phải vướng vào cái chuyện vụn vặn này làm hao tổn biết bao nhiêu thời gian và tinh lực?

Các đồng chí chia sẻ khó khăn với lãnh đạo như thế sao?Viên chủ nhiệm mồ hôi vã ra như tắm, rồi rít gật đầu:- Vâng vâng Bành bí thư phê bình hoàn toàn chính xác, chúng tôi làm việc không tốt, để Bành bí thư và Liễu huyện trưởng bận lòng rồi.Có điều Viên chủ nhiệm mồm liên tục nhận sai kiểm điểm, song trong lòng thật sự không phục.Vụ án Tần Phượng đâu phải do chúng tôi quản, thậm chí có thể nói là không hề dinh dáng gì, là do người ta tới tìm Liễu huyện trưởng nên Liễu huyện trưởng trực tiếp hỏi tới, nhưng hiện giờ cái gì cũng đổ hết lết đầu ban pháp chế rồi, cứ như mọi sai lầm đều từ ban pháp chế mà ra vậy.Bắt nạt người quá đáng.Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi.Thấy Viên chủ nhiệm miệng thì xin lỗi, nhưng vẻ mặt tỏ ra rất mù mờ, Bành Thiếu Hùng biết kỳ thực hắn chẳng nghe vào tai.- Lão Viên này, vụ án Tần Phượng mặc dù tòa án đã ra phán quyết rồi, đây là sự thật, nhưng tiểu cô nương nhà người ta hiện giờ tinh thần xảy ra vấn đề, tới ngay cả cuộc sống cũng không thể tự lo, cần người nhà chiếu cố.

Đây cũng là sự thực, nếu như thế ban pháp chế phải chủ động tìm đương sự hai bên hòa giải đạt thành nhất trí, đó mới là biểu hiện chủ động công tác chứ!

Một việc nhỏ như vậy cũng phải đặt lên trên người huyện trưởng thì các cán bộ chức năng như đồng chí làm cái gì?Bành Thiếu Hùng nói rất nghiêm khắc.Viên chủ nhiệm choàng tỉnh, đầu óc trở nên sáng suốt rồi, lập tức gật đầu nói:- Vâng vâng, Bành bí thư chỉ thị rất anh minh, chúng tôi lập tức chiếu theo chỉ thị của bí thư để làm, mời hai bên đương sự cùng đàm phán, tranh thủ đạt thành nhất trí.- Tốt lắm.Bành Thiếu Hùng mỉm cười nói:- Làm thế là đúng rồi, mau tranh thủ đi làm đi.- Dạ, vâng được được ạ.Hai ngày sau Giang Vân Hiệp lại lần nữa tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, lần này không phải do Liễu Tuấn hẹn cô tới mà do cô chủ động xin gặp Liễu Tuấn.Liễu Tuấn thấy Giang Vân Hiệp má hồng hồng, dáng vẻ rất kích động, liền mỉm cười hỏi:- Đồng chí Hiệp Khách có tin tức gì tốt lành muốn nói với tôi vậy?Tiếng “ đồng chí Hiệp Khách” này làm Giang Vân Hiệp hơi ngẩn ra một chút, cô không ngờ rằng Liễu Tuấn lại chủ động nói đùa với cô.Trước kia Giang Vân Hiệp nghe được rất nhiều lời đồn đại về Liễu Tuấn, thêm vào lần đầu tiên tiếp xúc chính diện với Liễu Tuấn vào mấy hôm trước tựa hồ càng chứng minh lời nói, Liễu Tuấn làm việc rất nghiêm túc.- Huyện trưởng trêu tôi rồi.Giang Vân Hiệp má càng đỏ hơn, tỏ ra có chút xấu hổ.Liễu Tuấn cười nói:- Ấy chẳng phải bản thân đồng chí gặp ai cũng giải thích là hiệp trong hiệp khách mà không phải ráng trong ráng hồng sao?Giang Vân Hiệp nhoẻn miệng cười, rất là xinh đẹp, làm cho Phan Tri Nhân ở bên cạnh rót nước trông tới ngây ra, cô gái này thực sự trẻ trung rực rỡ tới quá mức rồi.- Nói đi nào, đồng chí Hiệp Khách phải chăng có kết quả ở vụ án Tần Phượng rồi không?Lần này Liễu Tu không khiêm nhường mới khách ngồi xuống ghế sô pha, mà cứ cách bàn làm việc nói chuyện, đây là cách thức làm việc với cấp dưới, Giang Vân Hiệp có thể coi là dưới quyền trực tiếp của y, không thể vì cô là một mỹ nữ mà phá bỏ quy củ được.Giang Vân Hiệp mở to mắt ra kinh ngạc nói:- Huyện trưởng làm sao mà lại biết được lợi hại như vậy?Liễu Tuấn mỉm cười:- Đồng chí Hiệp Khách này, những lời tâng bốc không phải là một thói quen tốt đâu.Giữa y và Giang Vân Hiệp cũng chỉ vì chuyện Tần Phượng mà có tiếp xúc, Giang Vân Hiệp chủ động cầu kiến tất nhiên là vì vụ án của Tần Phượng rồi, Liễu Tuấn hỏi như vậy là chuyện bình thượng, chẳng liên quan gì tới lợi hại hay không lợi hại.Vậy mà Giang Vân Hiệp làm ra vẻ “giật mình khâm phục”, có thể thấy cô gái trẻ này kỹ xảo nịnh nọt nắm bắt chưa đủ thành thục.- Đồng chí huyện trưởng, đây không phải là lời tâng bốc, mà là cảm khái phát ra.Giang Vân Hiệp không hề bị “phê bình” mà buồn, ngược lại còn lớn gan nói đùa với Liễu Tuấn.Dù sao vị huyện trưởng này có khí độ trầm ổn, thậm chí là già dặn lão luyện thì tuổi thực khả năng cũng chẳng hơn mình được mấy, đặc trưng cơ bản của tổi trẻ là hoạt bát cởi mở hẳn là chưa hoàn toàn biến mất.Liễu Tuấn cười nói:- Vậy đồng chí nói xem, cảm khái mà phát ra như thế nào.- Huyện trưởng đoán ra tôi tới vì vụ án của Tần Phượng cũng không có gì là lạ, nhưng ngay lập tức có thể đoán được là có kết quả thì lợi hại rồi, chiếu theo trình tự pháp luật thông thường thì chúng tôi còn chưa để trình đơn khởi tố.Giang Vân Hiệp nói với “lời lẽ đanh thép”.Liễu Tuấn lại khẽ mỉm cười.Chuyện Bành Thiếu Hùng đích thân triệu kiến Viên chủ nhiệm của ban pháp chế y sao có thể không biết được.Viên chủ nhiệm từ phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng đi ra không bao lâu, Phan Tri Nhân đã đem chuyện này báo cáo cho Liễu Tuấn biết rồi.Là một thư ký Phan Tri Nhân biết những chuyện như vậy là quan trọng nhất.Trong một huyện, động tĩnh của bí thư huyện ủy tất nhiên là quan trọng nhất rồi.Mỗi một lời nói việc làm của Bành Thiếu Hùng, Phan Tri Nhân đều rất nỗ lực đi tìm hiểu, bất kể là chuyện gì đều lập tức báo lại cho Liễu Tuấn.Phan Tri Nhân báo cáo chuyện Bành Thiếu Hùng triệu kiến Viên chủ nhiệm xong, lại không nhịn được nói ra quan điểm của mình.- Bành bí thư muốn làm người hòa giải rồi.Liễu Tuấn khi đó chỉ cười không nói ý kiến.- Huyện trưởng, ban pháp chế chúng tôi triệu tập mấy người đương sự trong vụ án Tần Phượng để làm hỏa giải, Viên chủ nhiệm đích thân ra mặt làm rất nhiều công tác tư tưởng, hiện giờ mấy người thân của đám tội phạm đã đồng ý bỏ tiền ra cho Tần Phượng trị bệnh.Giang Vân Hiệp trong lúc báo cáo không quên mang cấp trên Viên chủ nhiệm đẩy ra, tuổi còn trẻ mà đã hiểu quy tắc thể chế như vậy là rất khá rồi.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Ồ, đây đúng là chuyện tốt lành, thế bọn họ đồng ý trả bao nhiêu tiền?- Sáu vạn.- Sáu vạn à?Liễu Tuần hơi cau mày lại, y nhớ lão Tần nói là mười vạn chưa chắc đã đủ.- Vâng, bên cục dân chính cũng đồng ý cấp cho một ít tiền trợ giúp khó khăn chừng hai vạn.Giang Vân Hiệp đáp.Liễu Tuấn còn c hưa chỉ thị cho cục dân chính làm việc này, ở tình huống bình thường trợ cấp khó khăn không được nhiều như vậy.Kinh tế huyện Ninh Bắc hiện giờ còn chưa được giàu có cho lắm, quỹ cứu trợ của cục dân chính rất hữu hạn, đoán chừng Bành Thiếu Hùng đích thân hỏi tới chuyện này, cục dân chính không dám làm trái chỉ thị của bí thư, nên “cắn răng” nói cấp cho hai vạn.Thế này cũng tốt, quỹ cứu trợ coi như đã dùng đúng chỗ, chỉ có điều trong việc cụ thể này thì lại là lấy tiền cứu trợ ra để bớt tiền bồi thường cho người nhà đám tội phạm.Bành Thiếu Hùng làm như vậy là cấp thể diện cho Chu Quốc Trung, là điển hình của viện lấy tiền công ra tặng ân tình.Bành Thiếu Hùng đột nhiên nhúng tay vào việc này động cơ đã rất rõ ràng, một là mua chuộc ân tình cá nhân với Chu Quốc Trung, hai là tạo dựng quyền uy của bí thư.Kỳ thực dù hắn có không nhúng tay vào thì đám Lý Hoài Khanh kia sau khi suy nghĩ kỹ càng cũng sẽ thỏa hiệp.Bành Thiếu Hùng nắm thời cơ ra tay rất là chuẩn xác.Liễu Tuấn ra mặt, Lý Hoài Khanh không thèm nể nang, không chịu bỏ tiền, Bành Thiếu Hùng vừa ra mặt là thái độ xoay chuyển hoàn toàn, tỏ ra rất phối hợp, thế này không phải là cố ý làm bẽ mặt Liễu Tuấn sao.Liễu Tuấn cảm thấy ngán ngẩm.Đây chính là vấn đề cách cục mà Nghiêm Ngọc Thành thường hay nói.Bành Thiếu Hùng là người đứng đầu, nhưng tâm tư chỉ toàn đặt vào những việc nhỏ nhặt như thế này thì khó mà làm việc lớn được.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi quyết định không dây dưa ở chuyện hai vạn đồng này nữa, chung quy vẫn được dùng cho cô gái đáng thương kia!

Chuyện này so với việc kiện cáo tốt hơn, vì kiện thì thế nào cũng làm chậm trễ thời gian.Chỉ sợ bệnh tình của Tần Phượng không thể trì hoãn được nữa.- Như vậy là tốt rồi.Liễu Tuấn nói:- Đồng chí Hiệp Khách vất cả rồi.Gò má Giang Vân Hiệp đỏ lên, nói nhỏ:- Không vất vả chút nào.- Đồng chí Hiệp Khách có chuyện này muốn nhờ vào đồng chí.Liễu Tuấn nói với Giang Vân Hiệp rất nghiêm túc.- Huyện trưởng đừng làm tôi sợ.Thấy Liễu Tuấn trịnh trọng như thế nó có chuyện cần gửi gắm, Giang Vân Hiệp liền hơi bối rối.- Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nhờ đồng chí tùy thời nói cho tôi biết bệnh tình của Tần Phượng có được không?

Tôi hi vọng cô ấy có thể mau chóng bình phục để bắt đầu một cuộc sống mới.Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp nói rất chân thành.Trong lòng Giang Vân Hiệp đột nhiên nổi lên một tình cảm khác lạ, liền gật đầu hết sức trịnh trọng Chương 622: Nhân vật nổi tiếng của ban pháp chếby Đạo Soái - 4vnGiang Vật Hiệp mau trở thành nhân vật nổi tiếng của ban pháp chế.Bởi vì cô có thể thường xuyên gọi điện thoại cho Liễu huyện trưởng, hơn nữa mỗi lần gọi điện đều cười rất duyên dáng, cuối cùng luôn không quên thêm vào một câu “cám ơn huyện trưởng”.Nghe nói Giang Vân Hiệp còn có thể thường xuyên tới văn phòng của Liễu huyện trưởng báo cáo riêng, mỗi lần báo cáo xong đều cười tươi như hoa bước ra, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.Vì thế có người bắt đầu điều tra gia thế của Giang Vân Hiệp xem có dính dáng gì tới Liễu huyện trưởng không.Nhưng kết quả điều tra lại làm cho người ta rất thất vọng, từ xuất thân của Giang Vân Hiệp mà xét, tựa hồ rất khó tìm được có chỗ nào liên quan tới Liễu huyện trưởng.Như vậy Giang Vân Hiệp đột nhiên được “sủng ái”, xem ra chỉ có thể quy kết vào một nguyên nhân: Giang Vân Hiệp xinh đẹp quá mức.Có người thậm chí còn nói, Giang Vân Hiệp xinh đẹp hơn cả con gái của bí thư tỉnh ủy.Đương nhiên những người nói như thế đều là chưa gặp Nghiệp Phi.Lại một câu chuyện xưa như trái đất, một chàng trai trẻ quyền quý và một cô gái xinh đẹp gặp nhau, tất nhiên là sản sinh ra truyền thuyết “thiên cổ bất diệt”.Nhưng lần này lại chẳng ai nói móc nói máy về “lòng yêu cái đẹp” của Liễu huyện trưởng cả.Ở trong lòng mọi người, tựa hồ đã nhận định, với địa vị gia thế cùng tài sản của Liễu Tuấn, cùng với vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, không có mỹ nữ nào vây quanh mới là không bình thường.Hiện giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng phá vỡ được thần thoại “không thể bị sa ngã” của Liễu huyện trưởng.Liễu huyện trưởng cũng chỉ là người thường, cũng có thất tình lục dục.Thế mới bình thường chứ.Đột nhiên phát hiện vị thần bên cạnh mình biến thành người, mọi người đều thầm thở phảo.Giang Vân Hiệp cũng biết mọi người đang bàn tán về mình, nhưng cô không bận tâm, là một mỹ nữ trẻ tuổi, bắt đầu từ ngày bước qua cánh cửa cơ quan chính phủ kia, cô đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ rồi.Có ai sau lưng không bị người ta nói, có ai không nói người khác sau lưng.Kỳ thực mỗi lần đi gặp Liễu Tuấn, đều là báo cáo tình hình tiến triển của bệnh tình Tần Phượng.Giang Vân Hiệp đem chuyện này thành công việc quan trọng nhất trong cuộc sống của mình, không hề dám có một chút sơ xuất nào, đây là do chính Liễu huyện trưởng “nhờ” cô mà.Thân ở trong thể chế, Giang Vân Hiệp cũng nghe người ta nói, văn kiện bố trí nhiệm vụ không hoàn thành được thì anh có thể lấy lý di khách quan giải thích.Còn nhiệm vụ đích thân lãnh đạo chính miệng bố trí, anh mà không hoàn thành thì chuẩn bị đi chỗ khác làm việc đi.Từ trung tâm phục vụ pháp luật của cục tư pháp điều tới ban pháp chế huyện chính phủ, nhà Giang Vân Hiệp đã phải bỏ ra một món tiền lớn.Sau khi hòa giải thành công, Tần Phượng được đưa tới bệnh viện tâm thần thành phố Đại Ninh, hiện giờ tình trạng hồi phục rất tốt, xét theo tình huống đặc thù của Tần Phượng, bệnh viên cũng giảm bớt một phần chi phí cho cô.Nhận được tin tức này, Liễu Tuấn trong lòng rất vui vẻ.- Huyện trưởng, tôi có chuyện này muốn nói với huyện trưởng.Giang Vân Hiệp lại gọi điện thoại tới rồi.Cô làm việc ở trong cơ quan chính phủ, cho nên biết Liễu Tuấn khi nào ở phòng làm việc, gần như trước mỗi lần gọi điện cho Liễu Tuấn, Giang Vân Hiệp đều chạy ra bãi đỗ xe đứng từ xa nhìn, xem xem cái xe số hai của Liễu Tuấn có ở đấy không.Nếu như không có thì không gọi điện nữa, tránh không ai nhận điện thoại trong lòng sẽ trống rỗng.Đúng thế, là lòng trống rỗng.Giang Vân Hiệp phát hiện ra, cô có một sự quyết luyến kỳ lạ với Liễu huyện trưởng, luôn cảm thấy y có thể mang lại cho cô ảm giác an toàn mạnh mẽ.Nếu như nhất định phải truy cứu xem loại cảm giác này từ đâu mà có, e rằng nguồn gốc là từ ngày Liễu Tuấn trịnh trọng nhờ cô theo sát bệnh tình của Tần Phường.Đối với một cô gái nông thôn binh sinh không quen biết gì còn quan tâm như vậy, Giang Vân Hiệp cảm nhận được vị huyện trưởng này thực sự khác biệt với người.Chừng trong lòng Liễu huyện trưởng thực sự quan tâm tới mỗi một người dân thường của huyện Ninh Bắc.Vì dân phục vụ.Đối với Liễu huyện trưởng mà nói có lẽ không chỉ là một câu khẩu hiệu.Liễu Tuấn cười:- Được, cô nói đi.- Ừm, lần này không phải là vì chuyện bệnh tình của Tần Phượng, tôi muốn nói...

Muốn nói...Giang Vân Hiệp hơi ấp úng.Liễu Tuấn cười:- Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, cũng không nhất định phải là chuyện bệnh của Tần Phượng.Thực tế, Giang Vân Hiệp trước đó tới văn phòng huyện trưởng báo cáo cũng không phải là đều nói chuyện bệnh của Tần Phường, còn nói rất nhiều khác, giống như bạn bè tán dóc với nhau vậy.Nếu như có thời gian, Liễu Tuấn cũng không từ chối loại tán gẫu này, vì từ đó có thể tìm hiểu được rất nhiều tin tức cấp cơ sở, và cơ quan, đây là điều Liễu Tuấn quan tâm.Cho dù Giang Vân Hiệp là người thông minh, không phải là loại trung hậu và thật thà cho lắm, nhưng từ trong ánh mặt của cô, song Liễu Tuấn nhìn ra được, Giang Vân Hiệp không nói dối trước mặt mình.Tìm hiểu tin tức cơ sở, đương nhiên phải tìm hiểu tình huống chân thực.- Vậy, tôi tới phòng làm việc của huyện trưởng được không?

Tôi muốn nói về vấn đề tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện...Giang Vân Hiệp có chút “được voi đòi tiên rồi”.- Tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp toàn huyện?Liễu Tuấn giật mình, không ngờ rằng có thể được nghe được một đề tài nghiêm túc như vậy từ miệng một cô gái nhỏ như Giang Vân Hiệp.- Đúng vậy, tôi có một ý tưởng.

Ừm, trong điện thoại nói không được rõ lắm.Trong giọng nói của Giang Vân Hiệp có thêm chút “vị ngọt”.Chuyện này cũng bình thường, các cô gái trẻ luôn có đặc quyền được “làm nũng” trước mặt trưởng bối hoặc cấp trên.Liễu Tuấn cười:- Được rồi, cô qua đây đi.- Vâng!Giang Vân Hiệp sung sướng cụp điệp thoại, “tung tăng” đi ra khỏi ban pháp chế.Một cô gái trẻ khác nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ của người đồng nghiệp, xì một tiếng biểu thị sự khinh bỉ.- Chủ nhiệm, thế này cũng quá thiếu tính tổ chức kỷ luật rồi?

Ngay cả nói với anh một tiếng cũng chẳng có, trong mắt người ta đúng là không có chủ nhiệm nữa rồi.Giọng nói chua lè của cô gái đó vang lên trong phòng làm việc.Viên chủ nhiệm chỉ mỉm cười, không đáp lại.Cho dù Giang Vân Hiệp có loại quan hệ kia với Liễu huyện trưởng hay không, Viên chủ nhiệm đều cảm thấy không nên đi đắc tội với một cấp dưới trẻ trung xinh đẹp.Trên thế giới này có hai loại người không thể tùy tiện đắc tội: Một là loại người có chỗ dựa, loại kia chính là mỹ nữ.Ngươi sẽ vĩnh viên không bao giờ có thể biết được, đứng đằng sau một cô gái xinh đẹp, rốt cuộc là nam nhâm cường đại nhường nào.Viên chủ nhiệm lăn lộn cơ quan mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy một mỹ nữ nào có sự nghiệp kém cả, càng chẳng cần nói tới mỹ nữ hàng đầu như Giang Vân Hiệp, lại còn trẻ trung như thế, bay lên cao chỉ còn là chuyện sớm muộn nữa thôi.- Phan khoa trưởng.Giang Vân Hiệp tươi cười chào hỏi Phan Tri Nhân.Nhìn thấy Giang Vân Hiệp, trong lòng Phan Tri Nhân ít nhiều có chút khó chịu.Khoảng thời gian qua, Giang Vân Hiệp tới phòng làm việc của Liễu Tuấn hơi thường xuyên rồi, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra những lời bàn tán không có lợi cho Liễu huyện trưởng.Có điều Liễu huyện trưởng tựa hồ rất thích gặp cô, cho nên Phan Tri Nhân cũng không nói gì thêm.- Huyện trưởng, đồng chí Giang Vân Hiệp tới rồi.Phan Tri Nhân thông báo cho Liễu Tuấn.- Mời cô ấy vào.Liễu Tuấn rất khách khí nói, song trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự oai nghiêm, ở trên vị trí lãnh đạo thời gian càng dài, sự oai nghiêm này càng ngày càng rõ ràng.Vừa mới gặp mặt, Liễu Tuấn đã trêu ghẹo:- Hiệp khách, trong cái đầu nhỏ nhắn của cô lại nảy ra cái ý tướng kỳ quái gì rồi?- Huyện trưởng, đừng có đả kích người ta như thế được không, tuổi tôi nhỏ thì chỉ có thể có những vẫn đề kỳ quái được sao?

Lần này điều tôi chú ý chính là một trong số vấn đề quan trọng nhất của huyện ta.Gặp mặt Liễu Tuấn nhiều lần rồi, gan Giang Vân Hiệp cũng lớn rần lên, hơn nữa nhìn qua tâm tình của Liễu huyện trưởng không tệ, nên cũng dám “đấu khẩu” với Liễu Tuấn.Liễu huyện trưởng anh cũng chẳng lớn hơn người ta được mấy tuổi đâu.Có điều câu này Giang Vân Hiệp tạm thời không dám tùy tiện nói ra.Lãnh đạo tùy tiện với anh đó là đặc quyền của lãnh đạo, nếu như canh dám tùy tiện với lãnh đạo thì đó là anh không biết tiến thoái rồi.- Được rồi, vậy thì cái gì là vấn đề quan trong nhất của huyện chúng ta?Liễu Tuấn thu nụ cười lại, trịnh trọng hỏi.Thấy Liễu Tuấn bày ra vẻ làm việc công, trong lòng Giang Vân Hiệp bất giảc trở nên căng thẳng, dù sao cô đang đối diện với một vị huyện trưởng nổi danh làm kinh tế, là nhân vật lợi hại được lấy làm tấm gương trong các đại hội lớn nhỏ của thành phố.Không biết rằng một chút “tâm đắc” của mình có làm người ta chê cười không.Mặc kệ cứ nói trước đi.Nói sai thì cùng lắm bị người ta cười cho một trận.- Ừm, huyện trưởng, tôi đang nghĩ, việc tiêu thụ những sản phẩm phụ nông nghiệp trong huyện chúng ta hiện giờ là một điểm yếu, không hình thành được một con đường thống nhất và quản lý thống nhất, mạnh ai nấy làm.Giang Vân Hiệp ổn định tinh thần, lấy dũng khí nói.- Đợi một chút.Liễu Tuấn khoát tay ngăn cô lại, nhìn Giang Vân Hiệp tựa cười tựa không.- Tại sao cô lại nghĩ tới chuyện này?

Cô làm việc ở ban pháp chế, cứ nghĩ tới những chuyện này làm gì?

Đó là không làm việc đàng hoàng đấy!Giang Vân Hiệp ngây ra, không ngờ mới nói được vài câu đã bị phê bình rồi.- Huyện trưởng, tôi đúng là không chịu làm việc đàng hoàng.Giang Vân Hiệp cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ hơi cong lên, thi thoảng lại liếc Liễu Tuấn một cái, trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn thoáng qua một cái rồi biến mất, cố ý nghiêm mặt lại gật đầu.- Người ta nhìn thấy anh mấy ngày ngày qua toàn nói tới vấn đề tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp cho nên mới...Nói tới đây, Giang Vân Hiệp đột nhiên miệng cứng lại, không còn chút động tĩnh gì nữa.Hình như cô tự nhận chú ý tới những lời nói việc làm của Liễu Tuấn rồi, tức thì khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn Liễu Tuấn lấy một cái, tới ngay cả cái cổ thiên nga trắng muốt cũng hơi ửng hồng rồi.Liễu Tuấn cả kinh, không ngờ rằng Giang Vân Hiệp lại có tâm tư ấy.Chuyện này không hay rồi.Sự yêu thích của Liễu Tuấn với Giang Vân Hiệp thuần túy xuất phát từ loại “lòng yêu cái đẹp thì ai chả có”.Nếu như vì thế mà làm cô nương người ta sinh ra suy nghĩ khác thì hỏng.- Được rồi, vậy cô tiếp tục đi, xem cô có cao chiêu gì cho việc tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp của huyện ta.Liễu Tuấn nói rồi cầm chén trà lên uống, di chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt Giang Vân Hiệp để cô khỏi bị áp lực quá lớn.Giang Vân Hiệp khó khăn lắm mới làm hô hấp bình thường trở lại, len lén nhìn Liễu Tuấn một cái, thấy y đang uống trà thầm thở phào, đưa tay ra vỗ vỗ lên bộ ngực tròn căng, làm hai bầu vù rung rinh, khiến Liễu nha nội thiếu chút nữa thì sặc trà.Giang Văn Hiệp dung mạo tuyệt mỹ, vóc người đầy đặn, mang theo khí chất ngây thơ lãng mạn trời sinh, so với loại cực kỳ thành thục của Long Diễm Lệ có sự khác biệt về bản chất, chính là điển hình của loại “thiên sư mang thân hình ma quỷ”.Cô hiểu đời chưa sâu, không biết rằng động tác nhỏ trong lúc lơ đễnh này có thể tạo thành sức sát thương lớn cỡ nào với nam nhân.Giang Vân Hiệp điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, chính đang muốn nói thì Phan Tri Nhân khẽ gõ cửa nói:- Huyện trưởng, đến giờ hẹn rồi Chương 623: Các cả bản thân vào rồiby Đạo Soái - 4vnNghe nói huyện trưởng có cuộc hẹn, Giang Vân Hiệp “a” một tiếng đứng dậy mặt đỏ hồng, không biết là xấu hổ hay là đang trách Liễu Tuấn, nếu như có hẹn rồi còn bảo người ta đến làm gì.Giang Vân Hiệp bối rối nói:- Huyện trưởng, vậy... vậy tôi đi trước đây.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Đừng vội cô cứ ngồi xuống cùng nói chuyện.- Tôi cũng cùng nói chuyện?Giang Vân Hiên mắt tròn ra.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu rồi tiếp độ lại gật đầu với Phan Tri Nhân.Không bao lâu sau, một nam nhân chừng ba mươi tuổi, rất khỏe khoắn đi vào, nhìn thấy Liễu Tuấn liền vươn dài tay ra, nắm chặt lại, đối với Giang Vân Hiệp xinh đẹp chói lọi như chẳng hề thấy.Không phải là hắn không thấy Giang Vân Hiệp, mà là gặp phải mỹ nữ trong văn phòng huyện trưởng, tốt nhất là coi như không thấy.Từ đó có thể thấy được người này cũng thành tinh rồi.- Giám đốc Long, mời ngồi.Liễu Tuấn vui vẻ bắt tay với người đó.- Đồng chí Vân Hiệp, để tôi giới thiệu, vị này là nguyên phó giám đốc Long Pháp Bằng của công ty than Hưng Thịnh.

Pháp Bằng, đây là đồng chí Giang Vân Hiệp của ban pháp chế.Long Pháp Bằng lúc này mới đứng dậy khẽ bắt tay Giang Vân Hiệp, chào hỏi hết sức khách khí, mắt không dừng trên mặt Giang Vân Hiệp tới thêm nửa giây, tựa hồ trước mặt không phải là một mỹ nữ mà là một bà già.Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng:- Pháp Bằng, hôm nay mời anh tới đây là để nói về chuyện gia công và tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện ta, đồng chí Giang Vân Hiệp đối với đề tài này cũng có chút ý tưởng, mọi người cùng tham khảo với nhau một chút.Giang Vân Hiệp giật minh, cô tìm Liễu Tuấn về vấn đề “tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp”, ít nhiều có ý mượn cớ, ai ngờ Liễu Tuấn thực sự coi việc này quá nghiêm túc, lại còn tham khảo cùng người chuyên nghiệp như Long Pháp Bằng.Hiện giờ công ty năng lượng than đá Hưng Thịnh, hiện giờ ở huyện Ninh Bắc có thể nói là tiếng tăm vang dội, Long Pháp Bằng phụ trách tiêu thụ cũng trở thành một nhân vật quan trọng, là tinh anh chân chính, Giang Vân Hiệp há có thể bì được.Nhưng mà Giang Vân Hiệp giật mình còn chẳng bằng Long Pháp Bằng, Liễu Tuấn vừa mới nói câu mở đầu, Long Pháp Bằng đã dự liệu tới minh có khả năng phải làm gì đó rồi, bất quá Long Pháp Bằng tu vi thâm hậu, mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu.- Đồng chí Vân Hiệp, vừa rồi đồng chí chỉ mới nói phần mở đầu, hiện giờ đồng chí nói kỹ hơn xem, đồng chí có suy nghĩ gì về việc tiêu thụ và gia công sản phẩm phụ nông nghiệp của huyện ta.Sau gáy Giang Vân Hiệp đã rịn mồ hôi lấm tấm rồi, trong lòng rất hối hận không nên nói chuyện vấn đề tiêu thụ sản phậm phụ nông nghiệp nào đó, ai mờ ngờ Liễu Tuấn cũng đang suy nghĩ cái việc này chứ?

Lại còn hẹn cả Long Pháp Bằng.- Nói đi, hôm nay chỉ là tham khảo, nói sai cũng không sao cả.Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp ôn hòa nói, trong ánh mắt mang theo vẻ khích lệ.Giang Vân Hiệp biết tránh không được nữa, đành lắp ba lắp bắp nói:- Vậy...

Vậy tôi nói đây.Liễu Tuấn mỉm cười.- Kỳ thực tôi chỉ nghĩ bừa thôi, tôi cho rằng hiện giờ huyện chúng ta đang ra sức phản triển sản nghiệp thứ hai, nhất là nông thôn rộng lớn, nghề trồng trọt và nghề chăn nuôi phát triển quá nhanh, đang mở rộng ra cả toàn huyện, có thể dự tính được sản lượng các loại sản phẩm phụ nông nghiệp sẽ tăng mạnh, nhưng huyện chúng ta không có một cơ cấu thống nhất việc này, con đường tiêu thụ rất rối loạn, cơ bản đều là nông dân mạnh ai nấy bán, rất nhiều người dựa vào nguồn tiêu thụ lặt vặt ở trên chợ, nhưng hiển nhiên là tự sản xuất tự tiêu thụ là không được.

Thị trường huyện Ninh Bắc chúng ta có giới hạn, không tiêu hóa được nhiều sản phẩm như vậy, tới khi bán không được nữa sẽ xảy ra vấn đề….Giang Vân Hiệp mới đầu có chút nao núng, nhưng nói dần dần trở nên lưu loạt, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, làm người ta nhìn rất là bổ mắt.Liễu Tuấn không ngừng gật đầu:- Đồng có thể nghĩ tới những điều này, nói rõ ngày thường đồng chí đã động não không ít.Giang Vân Hiệp mặt đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng thẩm nói: Còn chẳng phải vì muốn nhắc nhở anh hay sao?Đương nhiên cũng thuận tiện có thể nói chuyện nhiều hơn với Liễu Tuấn.- Thế nào Pháp Bằng, anh thấy vấn đề này như thế nào.- Vâng, đồng chí Vân Hiệp nói rất có đạo lý, tôi cơ bản đồng ý với ý kiến của đồng chí ấy, huyện của chúng ta đúng là nên thiết lập một cơ cấu quản lý sản phẩm thống nhất giống như huyện Hướng Dương vậy.

Ở bên phía huyện Hướng Dương từ rất lâu rồi đã thành lập công ty tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp, căn cứ vào nhu cầu của thị trường để chỉ điểm cho người nông dân phát triển sản nghiệp thứ hai một cách có mục đích, con đường tiêu thụ khá thông suốt, đảm bảo được thu nhập của người nông dân tăng trưởng ổn định, không rời vào tình trạng được mùa mà lại lỗ vốn.Lam Pháp Bằng mặc dù không có sự chuẩn bị trước, nhưng đúng là một người gỏi giang về thương nghiệp thị trưởng, nói ra cũng rất trình tự đâu ra đây, hơn nữa nhắc tới huyện Hướng Dương, chính là phương thức khi Liễu Tuấn còn nhỏ một tay thành lập nên.Đương nhiên là Long Pháp Bằng không biết huyền cơ ở bên trong, nhưng quê của Liễu huyện trưởng là huyện Hướng Dương, nói tốt về huyện Hương Dương thế nào cũng không sai được.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, hỏi:- Đây là mắt xích tiêu thụ, vậy còn gia công?Long Pháp Bằng suy nghĩ rồi nói:- Sơ chế và gia công sản phẩm nông nghiệp đều có thể tăng thêm một số giá trị phụ nhất định, sản phẩm phụ nông nghiệp qua gia công trong quá trình vận chuyển và lưu kho cũng được lâu hơn, ở vấn đề này tôi chưa điều tra kỹ càng, không thể nói căn bản được.

- Cứ nói đi, hôm nay chỉ là tham khảo thôi, nghĩ tới cái gì cũng có thể nói ra,Liễu Tuấn rất thích thái độ này của Long Pháp Bằng.Ở công việc cụ thể, đúng là không thể có chút hình thức rỗng tuếch nào được.- Gia công sản phậm phụ nông nghiệp cũng phải căn cứ vào nhu cầu của thị trường, huyện Ninh Bắc của chúng ta có truyền thống làm những đồ ăn vặt, giống như củ cải dầm, cá cay.v..v..

Đều là thứ có mùi vị độc đáo, đặc sắc rõ ràng, tôi thấy có thể lập công xưởng sản xuất theo dây chuyền, thống nhất bán ra toàn tỉnh thậm chí là toàn quốc.

Huyện trưởng, chuyện này sửa đổi tốt rồi, là một đường kiếm tiền không tệ, có thể tăng thêm thu nhập rất nhiều cho các hộ nông dân.Long Pháp Bằng càng nói càng khó ức chế được sự hưng phấn.Liễu Tuấn gật đầu khen ngợi:- Pháp Bằng không thệ đâu, suy nghĩ này rất chính xác, hơn nữa tôi rất tán thưởng tư tưởng một lòng làm việc vì người dân của anh.

Đó mới là một cán bộ đảng viên hợp cách.Đối với những cán bộ có năng lực lại quan tâm tới quần chừng, không cần biết đó là người của bên nào, Liễu Tuấn chưa bao giờ keo kiệt lời khen, cũng không ngại đề bạt trọng dụng.Được ảnh hưởng của quản lý học thế kỷ 21, Liễu Tuấn vững tin sự hiểu quả của biểu dương và khuyến khích, dứt khoát tốt hơn phê bình và trách móc.Long Pháp Bằng không ngờ rằng thuận miệng nói vài công lại được Liễu Tuấn tán đồng và biểu dương, có chút kích động nói tiếp:- Huyện trưởng, kỳ thực than của chúng ta cũng có thể gia công thêm, luyện thành than cốc giá cả sẽ càng hợp lý hơn.Vấn đề này không phải Long Pháp Bằng lần đầu tiên nhắc tới, khi Bành Thiếu Hùng còn là huyện trưởng hắn đã nhắc tới rồi, nhưng mà bị phủ quyết, có điều phủ quyết đề nghị này không phải là Bành Thiếu Hùng mà là phó bí thư huyện ủy Liễu Tuấn.- Pháp Bằng, chuyện than cốc để sau này nói đi, than cốc đúng là bán ra được giá hơn nhiều, nhưng luyện than làm môi trường ô nhiễm rất lớn, chúng ta không thể chỉ biết có kiếm tiền, rồi để con cháu đời sau bị tổn hại, làm chuyện này không có lời.Liễu Tuấn khát tay, một lần nữa phủ quyết đề nghị của Long Pháp Bằng.Long Pháp Bằng có chút không phục, nhưng không dám nói nhiều.Thật ra cũng không thể trách Long Pháp Bằng tầm nghìn hạn hẹp được, vào những năm 94 trong cả nước có mấy ai có ý thức bảo vệ môi trường?- Pháp Bằng, anh trở về cân nhắc thật kỹ xem cái công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này phải vận hành thế nào.

Cho anh thời gian bảy ngày, anh phải đưa ra một phương án hoàn chỉnh.

Cho anh một kiến nghị, có thể tới thành phố Bảo Châu và huyện Hướng Dương “thỉnh kinh”, tới khi đó tôi sẽ gọi điện thoại, bên đó sẽ tiếp đãi anh chu đáo.Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng, cho dù bí thư huyện Hướng Dương là Giang Hữu Tin đầu năm nay đã điều làm bí thư huyện ủy Hồng Châu cấp dưới của thành phố Hồng Châu ở tỉnh J, thì lời của Liễu Tuấn ߠhuyên Hương Dương vẫn có sức nặng y như cũ.- Vâng vâng.

Huyện trưởng, có phải công tác của tôi lại sắp biến động rồi không?Thấy sắc mặt Liễu Tuấn rất bình hòa, Long Pháp Bằng lớn gan hỏi một câu.Liễu Tuấn cũng không che dấu hắn, nói:- Đúng!

Công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này nhất định phải thành lập, tới khi đó tôi tính đưa anh tới phụ trách.

Đừng gấp, ý của tôi là đưa nó thành cấp chính khoa, trực thuộc sự quản lý của huyện chính phủ.

Đương nhiên, chuyện này còn phải báo cáo với Bành bí thư, được đồng chí ấy đồng ý mới được.Long Pháp Bằng hơi ngây ngất một chút, thăng quan một cấp đương nhiên là chuyện tốt, có điều hắn vẫn có chút không yên tâm về công ty Hưng Thịnh, hỏi:- Vậy phía bên công ty Hưng Thịnh thì phải làm sao?Liễu Tuấn cười nói:- Công ty Hưng Thịnh về cơ bản đã đi vào chính quy, lại đưa vào phương thức quản lý nhân viên của Hồng Kông, về phương diện chế độ cũng rất kiện toàn rồi, năng lực của Chung mơ hồ không tệ, hẳn là không có vấn đề gì lớn, anh và Dịch Hàn đều phải rút ra, cả hai người đều là nhân tài, cứ chết dí một chỗ không có lợi việc phát huy năng lực.

Nói thực trong tay tôi không có nhiều nhân tài am hiều vận hành thị trường, mà lại nhét hết vào công ty Hưng Thịnh, tôi rất đau lòng.Long Pháp Bằng và Giang Vân Hiệp đều bật cười.- Nếu như huyện trưởng tín nhiệm tôi, vậy tôi kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức.Long Pháp Bằng kịp thời biểu thị quyết tâm.- Giám đốc Long, chúc mừng anh.Giang Vân Hiệp mỉm cười nói với Long Pháp Bằng, cô vừa mới tới đây không rõ Long Pháp Bằng là người của phe cánh nào, thấy Liễu Tuấn rất coi trọng năng lực của Long Pháp Bằng, theo phép ứng xử chúc mừng Long Pháp Bằng.- Cám ơn.Long Pháp Bằng mỉm cười đáp.- Vân Hiệp này, cô cũng đừng tưởng nhàn rỗi nhé, cô cũng đưa ra cho tôi một bản phương án.Liễu Tuấn đột nhiên chuyển sang nói với Giang Vân Hiệp.Giang Vân Hiệp mắt tròn xoe, chỉ vào mũi mình nói:- Tôi á?- Đúng đấy, nếu như cô cũng quan tâm tới chuyện này, như vậy đưa ra một phương án để tôi tham khảo cũng tốt mà.Giang Vân Hiệp choáng luôn.Đừng có đùa như vậy chứ?Tôi cùng lắm chỉ muốn nói chuyện thêm với anh mấy câu mà thôi, làm thể này cả bản thân cũng bị các vào rồi.Nhìn ánh mắt chờ mong của Liễu Tuấn, ma xui quỷ khiến thế nào Giang Vân Hiệp gật đầu cái rụp!

Chương 624: Bành Thiếu Hùng bị mời đi uống tràby Đạo Soái - 4vn- Huyện trưởng, suy nghĩ thành lập công ty quản lý sản phẩm nông nghiệp tôi thấy rất đúng.Bành Thiếu Hùng tỏ thái độ ủng hộ.Đây là ở trong văn phòng bí thư huyện ủy, Liễu Tuấn nói chuyện riêng với Bành Thiều Hùng, thương thảo một số vấn đề.Đương nhiên chủ yếu là liên quan tới xóa khu gộp xã, thông qua một khoảng thời gian dán bảng công bố, căn cứ vào tố cáo của quần chúng, kỳ ủy huyện đã tra ra ba nhân tuyển dự tính bổ nhiệm làm người đứng đầu xã thị trấn, có người do Bành Thiếu Hùng tiến cử, cũng có người do Liễu Tấn tiến cử.Trong đó có hai người vấn đề khá nghiêm trọng, kỷ ủy huyện đã đề nghị cơ quan kiểm sát tham gia vào, bắt đầu đi vào trình tự tư pháp, một người còn lại mặc dù tình huống khá nghiêm trọng nhưng chưa tới mức bỏ tù, kỳ ủy huyện đề nghị xử ý trong nội bộ đảng, giảm cấp bậc hành chính.Tất nhiên người đó là phải lui khỏi danh sách chính chức xã thị trấn rồi.Như lời Chu Quốc Trung đã nói, huyện Ninh Bắc không thiếu cán bộ, trống ra ba vị trí, lại khơi lên một cuộc tranh đoạt, cuối cùng vẫn do Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn lựa chọn ba cán bộ dự bị thay vào.Nhưng dư chấn của chuyện này còn chưa hết, nghe nói còn có kẻ muốn giở trò.Còn về phần trò gì thì tạm thời chưa biết được.Liễu Tuấn nói với Bành Thiếu Hùng ý nghĩ thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, Bành Thiếu Hùng tất nhiên không phản đối, công ty này rõ ràng có lợi cho việc kiến thiết kinh tế toàn huyện, Về phần Long Pháp Bằng đảm nhiệm giám đốc số một, Bành Thiếu Hùng cũng không phản đối.Dù nói như thế nào, Long Pháp Bằng là cán bộ hắn nhìn trúng khi làm huyện trưởng, có thể coi là người thuộc hệ của hắn rồi.- Ngoài ra tôi muốn để đồng chí Giang Vân Hiệp tới công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này một một chút để rèn luyện.

Đồng chí này mặc dù còn trẻ, lại là nữ giới, nhưng rất thông minh, rất có đầu óc, là một hạt giống tốt.Liễu Tuấn đẩy Giang Vân Hiệp ra, khẩu khí như một người trung niên trưởng thành chững chạc nói về một người trẻ tuổi đời sau, làm Bành Thiếu Hùng phải cười thầm.Làm như vị này không phải người trẻ tuổi vậy.- Vậy thì huyện trưởng định an bài như thế nào?Bành Thiếu Hùng hỏi, mang theo nụ cười.Những lời đồn ám muội về Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp, tất nhiên Bành Thiếu Hùng không để ý lắm, thực sự “sói tới rồi” quá nhiều lần, cũng làm người ta nghe phát trơ ra rồi.Theo lý bất kể giữa Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp có gì mập mờ hay không, thì ban pháp chế và công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp đều thuộc về sự quản lý của chính phủ, Liễu Tuấn muốn an bài một người vào hoàn toàn không cần phải thương lượng trước với hắn, đánh tiếng với lão Long một cái là được, chả lẽ Long Pháp Bằng còn dám chống lại sao?Có điều nếu như Liễu Tuấn đề xuất ra, Bành Thiếu Hùng cũng không tiện nói không bàn, ít nhất cũng cũng thể hiện một loại tôn trọng của đồng chí huyện trưởng với bí thư đại nhân mà.Liễu Tuấn thong thả nói:- Ừm, ý của tôi là bố trí một chức phó giám đốc, cấp bậc hành chính điều chỉnh làm phó khoa.Điếu thuốc giữa hai ngón tay Bành Thiếu Hùng rõ ràng run lên, ngạc nhiên nói:- Phó giám đốc ư?

Đồng chí Tiểu Giang còn quá trẻ mà?

Mới chưa tròn hai mươi ba tuổi, tham gia công tác còn chưa được hai năm đã an bài như thế?Liễu Tuấn liền cười.Bành Thiếu Hùng rất hiều tình huống của Giang Vân Hiệp đấy, ngay cả người ta đã tròn 23 tuổi hay chưa cũng biết rõ ràng, xem ra trong tòa nhà chính phủ này, không chỉ có mỗi mình Liễu huyện trưởng chú ý tới mỹ nhân.Kỳ thực Liễu Tuấn cũng hiểu điều này quá nửa nguyên nhân là vì Liễu huyện trưởng y.Thời gian gần đây y và Giang Vân Hiệp qua lại mật thiệt một chút, người ta khó mà không chú ý được.- Tuổi trẻ không phải là vấn đề, chỉ riêng tuổi tác mà nói, bí thư và tôi cũng được tinh vào phái trẻ tuổi chứ?Liễu Tuấn mỉm cười hỏi lại.Câu này Bành Thiếu Hùng không tiện phản bác, so với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng đúng là có chút cảm thán “già rồi”, nhưng nhìn khắp toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh, bí thư huyện ủy trên ba mươi tuổi cũng không nhiều, tuyệt đối có thể coi là phái trẻ tuổi.Dù sao loại quái thái như Liễu nha nội, toàn tỉnh chỉ có một người mà thôi, không thể coi là đại biểu được.- Đồng chí Tiểu Giang này nếu như được huyện trưởng coi trọng như thế, nhất định là rất có bản lĩnh.Bành Thiếu Hùng chỉ hơi khựng lại một chút, rồi lập tức khôi phục trấn định, rít một hơi thuốc nói.- Bản lĩnh hiện giờ cơ bản chỉ bình thường, nhưng rất có tiềm lực, công ty quản lý sản phậm phụ nông nghiệp này, đồng chí ấy và đồng chí Long Pháp Bằng có rất nhiều nội dụng nhất trí với nhau, đây là điều làm người ta tán thưởng.Liễu Tuấn không hề che dấu thiện cảm của mình với Giang Vân Hiệp.Bành Thiếu Hùng bắt đầu suy nghĩ.Liễu Tuấn là người trẻ tuổi, thich dùng cán bộ tuổi trẻ cũng là điều hợp lý, nhưng Giang Vân Hiệp hiện giờ chưa tới hai mươi ba lại là nữ đồng chí, vừa mới điều tới ban pháp chế không lâu lập tức lại thăng cấp phó khoa, hơn nữa lại vào cơ cấu khá có thực quyền như công ty quản lý sản phậm phụ nông nghiệp, đảm nhận người phụ trách, không thể không làm đầu óc Bành Thiếu Hùng suy nghĩ.- Huyện trưởng, việc ảnh hưởng vẫn phải chủ ý một chút, sau khi xóa khu gộp xã, rất nhiều cán bộ còn chưa được an bài.Bành Thiếu Hùng uyển chuyển nhắc nhở.Nếu như bình thường, cậu muốn đề bạt Giang Vân Hiệp cho dù dẫn tới nghi kỵ, nhưng chung quy vấn đề không nghiêm trọng, nhưng hiện giờ rõ ràng đang sư nhiều cháo ít, lại cố làm như vậy, sẽ có thể làm nhiềungười bất mãn.Phải nói lời nhắc nhở này của Bành Thiếu Hùng rất có thiện ý.Liễu Tuấn thì lại chẳng nghĩ vậy, hờ hững nói:- Sử dụng cản bộ chủ yếu dựa vào năng lực, phẩm hạnh cá nhân, luận tư cách kinh nghiệm thì khỏi nói.

Lần xóa khu bỏ xã này, chẳng những phải giải quyết vấn đề cơ cầu kồng kềnh, cùng phải phá vỡ quy tắc sử dụng cán bộ.

Nếu không bình mới rượu cũ thì ý nghĩa không lớn.Bành Thiếu Hùng cau mày lại.Vị cộng sự trẻ tuổi này ở vấn đề sử dụng cán bộ lúc nào cũng “hung hăng” như vậy, làm Bành Thiếu Hùng không được thoải mái cho lắm.- Huyện trưởng, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm đã nhé!Bành Thiếu Hùng cũng không muốn chơi tâng cầu với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu không nói thêm.Nhưng y biết rằng Bành Thiếu Hùng sẽ đồng ý, nguyên nhân là do lời đồn y và Giang Vân Hiệp có mắc míu, nếu như Bành Thiếu Hùng tin vào lời đồn này sẽ không thể phản đối bổ nhiệm Giang Vân Hiệp.Bởi vì điều này liên quan tới sĩ diện của một nam nhân.Ví như lần trước Long Diễm Lệ bị Hồng Nhạc Tụng phủ quyết cá nhân tiên tiến, kết quả đã khơi lên một trận giông tố, trên tỉnh thanh lọc đội ngũ hàng loạt, Hồng Nhạc Tụng bị mang xử phạt của đảng mới thoát hiểm được.Cho dù là Nghiêm Ngọc Thành ra tay, nhưng ai có thể khẳng định ở phía sau không có Tiểu Liễu giật giây?Vị nha nội này, đúng là dám làm ra chuyện “phẫn nộ vì hồng nhan”.Bành Thiếu Hùng sẽ không trở mặt với Liễu Tuấn vì việc này.Vì một Giang Vân Hiệp mà toàn diện quyết liệt với Liễu nha nội trừ khi Bành Thiếu Hùng là đồ ngốc.Bành Thiếu Hùng làm như vậy bất quá là bảo vệ uy nghiêm của một bí thư huyện ủy mà thôi!Liễu Tuấn cậu có uy thế đến đâu, thì việc bộ nhiệm cán bộ cấp phó khoa phải thông qua tôi mới có hiệu quả.Nếu không đề nghị này căn bản không thể đưa lên cuộc họp thường ủy.Là người đứng đầu có quyền lực quản lý cái mũ trên đầu cán bộ.Liễu Tuấn đứng dậy cáo từ:- Vậy thì tôi không quấy rầy bí thư nữa.…………..Lúc này điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên, là điện thoại bảo mật.Bành Thiếu Hùng cười với Liễu Tuấn rồi đi tới nhận điện thoại, chỉ có điều nói được một câu, sắc mặt Bành Thiếu Hùng đã trở nên nặng nề, thoáng hiện chút phẫn nộ và khẩn trương.Bành Thiếu Hùng bị kỷ ủy thành phố mời đi uống trà rồi.Tin tức này truyền đi như một cơn gió lốc, quan trường huyện Ninh Bắc chấn động, tuyệt đối không kém gì một trận động đất.Từ trước tới này huyện Ninh Bắc liên tục xảy ra vấn đề, nhưng đại đa số là dính líu tới Liễu Tuấn mà ra.Xuất thân và tuổi tác của Liễu Tuấn định sẵn y sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy.Nhưng làm người ta bất ngờ là lần này người xảy ra vấn đề lại là Bành Thiếu Hùng.Cuộc điện thoại lúc Liễu Tuấn rời khỏi văn phòng Bành Thiếu Hùng chính là do phó bí thư thành ủy kiêm bí thư kỷ ủy thành phố Lưu Hòa Khiêm gọi tới.Lưu Hòa Khiêm là thư ký tiền nhiệm của Long Thiết Quân, trên người mang dấu ấn Nghiêm hệ cực kỳ rõ ràng, hơn nữa là loại đáng tin cậy nhất.Đáng tiếc tuổi của Lưu Hòa Khiêm khá lớn, không ít hơn Liễu Tấn Tài bao nhiêu, đoán chừng ở vị trí chính sở này cho tới hết quãng đời còn lại rồi.Chính bởi vì như thế ông ta nắm giữ bí thư thành ủy Đại Ninh, uy lực hơn cả người tiền nhiệm.Không ham muốn lòng sẽ vững.Lưu Hòa Khiêm không còn bao nhiêu không gian đề tiến bộ nữa, cho nên không phải cố kỵ nhiều, phạm là ai đụng tới ông ta, thì có ba phần kiêng dè.- Huyện trưởng, Bành bí thư liệu có...Trong phòng làm việc, Phan Tri Nhân thận trọng hỏi.Bành Thiếu Hùng đột nhiên bị mời đi uống trà, Phan Tri Nhân cũng cảm thấy chấn động, cho dù là thành viên cốt cán của Liễu hệ, nhưng hắn cũng có vài phần kính phục Bành Thiếu Hùng, vì ở vấn đề kinh tế Bành Thiếu Hùng khá liêm khiết.Đương nhiên, hắn cũng quan tâm tới hướng đi của chính cục huyện Ninh Bắc sau này.Cho dù hiện giờ còn chưa thể xác định được Bành Thiếu Hùng có vấn đề hay không, nhưng kỷ ủy thường thì không tùy tiện mời người ta đi uống trà, nhất là nhân vật quyền có chức trọng như bí thư huyện ủy, không có chứng cứ nhất định thì cần phải làm việc cần thận.Càng chưa nói tới đứng ở đắng sau lưng Bành Thiếu hùng là Quan Minh Kiệt.Nếu như bị mời đi rồi thì chúng minh kỷ ủy có chứng cứ nhất định.Chẳng may Bành Thiếu Hùng không về được thì cái ghế bí thư huyện Ninh Bắc thuộc về ai sẽ là tiêu điểm người ta chú y nhất.Liễu Tuấn thân là huyện trưởng, rất có khả năng thuận thế tiến thêm một bước, nhận chức bí thư huyện ủy.Nghĩ tới đây trong lòng Phan Tri Nhân lại kích động.Xem ra vị lãnh đạo mình đi theo này, vận khí cực tốt.Liễu Tuấn cau mày lại, khoát tay với Phan Tri Nhân, không lên tiếng.Tình huống này quá bất tình lình, Liễu Tuấn nhất thời khó đưa ra được phán đoán rõ ràng.- Huyện trưởng!Lúc này phó huyện trưởng thường vụ Thạnh Trọng và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi cũng đã tới phòng làm việc của Liễu Tuấn.Hai người bọn họ cách cách đây gần nhất, nghe được tin tức này là chạy ngay tới xin chỉ thị.Không bao lâu sau trưởng phòng tuyên truyền Thư Kinh Hán và trưởng phòng tổ chức Truân Chí Quang cũng vội vội vàng vàng tới nơi.Bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an huyện Khâu Viên Triêu làm việc ở cục công an huyện cho nên tới muộn nhất.Liễu Tuấn cau mày lại, rất là không vui.Cho dù như thế nào, bọn họ làm thế này là có thái độ vui mừng trên tai họa của người khác rồi.“Ring ring ring”Liễu Tuấn còn chưa nói gì thì điện thoại trên bàn đã vang lên.- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.- Liễu Tuấn, tôi là Lưu Hòa Khiêm Chương 625: Lục soátby Đạo Soái - 4vn- Xin chào Lưu bí thư.Liễu Tuấn vội nói.Khi Liễu Tấn Tài còn làm việc ở thành phố Bảo Châu, Lưu Hòa Khiêm cũng là khách quen trong nhà họ Liễu, ở những trường hợp không chính thức, Liễu Tuấn gọi ông là “chú Lưu”.Nghe thấy điện thoại của Lưu Hòa Khiêm, Truân Chí Quang vốn đang định lên tiếng liền ngậm ngay miệng lại, không dám thở lớn tới một cái.Mọi người đều rất căng thằng nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn cùng chiếc điện thoại trong tay.Liễu Tuấn hỏi:- Lưu bí thư có chỉ thị gì ạ?- Liễu Tuấn, chuyện là như thế này, có người tố cáo Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ, hơn nữa còn cung cấp bằng chứng.

Nói trong bao thuốc lá mang biếu cho Bành Thiếu Hùng có chứa tiền, hiện giờ Hầu phó bí thư thành ủy đã dẫn mấy cán bộ kỷ ủy và viện kiểm sát tới huyện Ninh Bắc, các thành viên trong ban huyện ủy các đồng chỉ phải phối hợp với Hầu phó bí thư tới nhà Bành Thiếu Hùng thu thập chứng cứ.Lưu Hòa Khiêm uy nghiêm nói trong điện thoại.- Vâng.Liễu Tuấn cũng đáp lại gọn gàng.- Chuyện này đồng chí hãy trao đổi với đồng chí Lý Giang nhé, tôi không gọi điện cho đồng chí ấy nữa.

Tóm lại nhất định phải phối hợp các đồng chí trên thành phố, khi tới nhà Bành Thiếu Hùng nhất định phải có hơn hai người trong ban huyện ủy.Lưu Hòa Khiêm căn dặn thêm một câu, trong lời nói lộ ra vẻ quan tâm.- Tôi hiểu rồi, cám ơm Lưu bí thư.Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, nói với mấy thường ủy của Liễu hệ:- Một lát nữa Hầu phó bí thư thành ủy và mấy đồng chí của viện kiểm sát sẽ tới huyện tìm hiểu tình hình, sẽ mau chóng tới nơi thôi.

Mọi người ai về chỗ làm người đóđi, bí thư Viên Triêu hãy ở lại một chút.Đám Thạch Trọng nghe xong nhìn lẫn nhau không nói một lời rời đi.- Bí thư Viên Triêu, đồng chí ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại đã.Khâu Viên Triêu gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha lấy thuốc ra hút.Liễu Tuấn gọi điện cho Lý Giang.- Bí thư Lý Giang, tôi là Liễu Tuấn đây, chuyện là thế này, vừa rồi tôi và bí thư thành ủy Lưu Hòa Khiêm có nói chuyện điện thoại, nhận được một số chỉ thị, mời đồng chí tới phòng làm việc của tôi, chúng ta thương lượng một chút.Để đề phòng tin tức bị tiết lộ, Liễu Tuấn không nhắc trong điện thoại là có chuyện gì.Lý Giang tới rất nhanh, khi đi vào phòng làm việc, cho dù cố gằng bình tĩnh, nhưng hơi thở vẫn hơi gấp gáp một chút.- Huyện trưởng…Lý Giang nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.- À bí thư Lý Giang tới rồi, mời ngồi.Liễu Tuấn mời Lý Giang ngồi xuống ghế sô pha, thần sắc nghiêm túc đem chỉ thị của Lưu Hòa Khiêm truyền đạt lại một lần.Lý Giang và Khâu Viên Triêu lộ ra vẻ kinh hãi.Nói như vậy xem ra chứng cứ Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ là xác thực rồi.Cùng lúc với kinh hãi, Lý Giang trong lòng cũng có chút khó chịu, bí thư kỷ ủy thành phố không gọi điện thoại cho bí thư kỷ ủy huyện, mà lại gọi điện thoại cho huyện trưởng, bất kể như thế nào cũng là một loại bất tín nhiệm đối với hắn.Xem ra trong mắt của lãnh đạo thành phố, mình là người cùng cánh với Bành Thiếu Hùng rồi.Huyện Ninh Bắc hai năm trước xuất hiện một Phương Triêu Dương, ai mà biết được hiện giờ lịch sử có lặp lại hay không?Liễu tuấn mời hắn tới phòng làm việc của mình để ngồi đợi đoàn người Hầu phó bí thư đến, nhưng chẳng lẽ không có một chút ý tứ giám sát hắn hay sao?Làm thế là do sợ mình bắn tin cho người nhà Bành Thiếu Hùng đây mà!Nhưng lúc này Lý Giang tất nhiêu không dám tỏ ra có chút bất mãn nào, vào lúc mẫn cảm như thế, bước nhầm một bước thôi cũng có thể trí mạng.Ba người cứ im lặng ngồi uống trà hút thuốc, không một ai nói một lời.Năm người nhóm Hầu phó bí thư tới rất nhanh, ước chừng nửa tiếng đồng hồ là đã xuất hiện trong phòng làm việc của Liễu Tuấn rồi.- Xin chào Hầu bí thư.Liễu Tuấn nhiệt tình đi tới bắt tay Hầu phó bí thư.- A xin chào, xin chào Liễu huyện trưởng.Hẩu phó bí thư trên bốn mươi, là phó bí thư chuyên chức của kỷ ủy thành phố, là cán bộ cấp phó sở.- Liễu thị trưởng, Lưu bí thư đã nói tình huống cho đồng chí biết rồi chứ?Sau khi bắt tay hàn huyên với Lý Giang và Khâu Viên Triêu xong, Hầu phó bí thư thu lại nụ cười, đi thằng vào đề tài chính.- Vâng, đã nói qua rồi.Liễu Tuấn gật đầu.- Như vậy chúng ta đi luôn chứ?Hầu phó bí thư nói với vẻ thương lượng, tỏ ra rất nể mặt Liễu Tuấn.Chỉ cần xác định được chứng cứ phạm tội của Bành Thiếu Hùng, người trẻ tuổi trước mặt này rất có khả năng trở thành bí thư huyện ủy tiếp theo của huyện Ninh Bắc.Ở trong mắt người ở lâu trong cơ quan như Hầu phó bí thư, bí thư huyện ủy và huyện trưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Liễu Tuấn sắp trở thành một trong số những người có tiếng nói nhất ở vòng quyền lực chính phủ thành phố Đại Ninh rồi.- Vâng.Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.- Hầu bí thư, Liễu huyện trưởng, vợ của Bành bí thư đồng chí Trương Tĩnh làm việc ở ngân hàng công thương huyện, có nên gọi điện mời đồng chí ấy về nhà phối hợp một chút không?Lý Giang nhắc nhở.Hầu bí thư gật đầu nói:- Chuyện này là đương nhiên rồi.Lý Giang tới bàn làm việc gọi điện, bên phía ngân hàng công thương trả lời Trương Tĩnh đã trở về.Bành Thiếu Hùng xảy ra vấn đề lớn như thế, Trương Tĩnh tất nhiên không có tâm tư nào mà làm việc.Đoàn người không chần chừ thêm nữa, Lý Giang liền dẫn đường tất cả đi thẳng tới nơi nở của Bành Thiếu Hùng, ở ngay trong khu huyện ủy nên chỉ mất vài phút đi bộ.Chuông cửa reo rất lâu Trương Tĩnh mới tới mở cửa, vành mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, tóc tai hơi rối, khuôn mặt hết sức tiều tụy.Ngày thường Trương Tĩnh nhìn thấy những thành viên ban huyện ủy như Liễu Tuấn, Lý Giang đều tươi cười chào hỏi, rất ít khi làm ra vẻ phu nhân bí thư, nhưng hiện giờ ánh mắt nhìn Liễu Tuấn mang đầy “thù địch”.Cán bộ kiểm sát của vkiếm sát thành phố Đại Ninh lấy ra lệnh kiểm tra nhà ở của bí thư Bành Thiếu Hùng để thu thập chứng cứ.Chuyện trình tự này nhất định phải rất chú ý.Trương Tĩnh im lặng đưa bọn họ vào trong nhà.Phòng khách rất sạch sẽ ngăn nắp, nhưng ở góc ghế sô pha có rất nhiều khăn giấy, có thể thấy do vừa rồi Trương Tĩnh khóc lóc đã dùng.Hầu phó bí thư thầm thở phào, Trương Tĩnh không di chuyển “chứng cứ” tức là tin tức không bị lộ, lập tức đoàn người bắt đầu kiểm tra, Liễu Tuấn im lặng đứng bên cạnh Trương Trĩnh không hành động với mọi người cũng không nói chuyện.Vào lúc này nói gì cũng đều không hay.Người tố giác cung cấp tin tức vô cùng chi tiết, đoàn người Hầu bí thư rất nhanh tìm thấy hai tút thuốc lá trong ngăn kéo thư phòng của Bành Thiếu Hùng.Mở ra xem, bên trong mỗi một tút thuốc lá đều dùng tờ 100 tệ cuốn lại, thành hình điếu thuốc, đặt rất chỉnh tề tổng cộng có bốn vạn tệ.Nhìn thấy hai bao “thuốc tiền” này, sắc mặt Trương Tĩnh tức thì trắng bệch toàn thân như bị rút mất xương vậy, đổ xụp xuống ghế sô pha, gục mặt xuống khóc không thành tiếng.Kiểm tra tiếp tục tiến hành, phải mất gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.Ngoài bốn vạn đồng tiền mặt này ra, không tìm thấy tài khoản, cổ phiếu cùng những đồ quý giá như vàng bạc, mấy bình rượu trắng đắt giá cùng mấy bao thuốc Trung Hoa cũng bị Hầu bí thư ra lệnh mang đi hết sạch.Trước khi đi Liễu Tuấn muốn chào Trương Tĩnh, nhưng thấy Trường Tĩnh cứ một mực nằm gục ở đó không hề có ý ngồi dậy, Liễu Tuấn không nói gì nữa, đi ra cổng căn dặn Khâu Viên Triêu.- Con của Bành bí thư học ở trường nào?

Sai người đi đón về đi.Khâu Viên Triêu quay đầu lại nhìn Trương Tĩnh một cái gật đầu, trong lòng thầm cảm khái Liễu huyện trưởng trẻ tuổi nhưng làm việc thật tinh tế.Tin tức từ trong nhà Bành bí thư tìm được bốn vạn đồng tiền mặt và rất nhiều rượu thuốc đắt tiền lại lần nữa truyền khắp ngóc ngách quan trường huyện Ninh Bắc như gió lốc.Ngay tức thì đủ mọi thứ lời bàn tán đồn đại nổi lên.Tất nhiên bàn tán nhiều nhất là ai sẽ làm bí thư mới của huyện Ninh Bắc, dưới tình huống bình thường huyện trưởng là có hi vọng nhất, dù sao hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không ai có thể bì được, dù cả Bành Thiếu Hùng không có vấn đề, uy vong của Liễu Tuấn cũng chẳng dưới hắn.Trừ Liễu Tuấn ra trong thành viên ban huyện ủy Ninh Bắc không còn một ai có tư cách tiếp nhận chức vụ này.Tất nhiên cũng có thể có “lính dù” nhảy xuống, có điều cũng phải xem là ai nhảy vào, nếu là nhân vật bình thường thì cả được tác dụng gì, còn nếu tìm một cán bộ cấp huyên uy thế hơn cả Liễu Tuấn thì không dễ dàng gì.Có điều lần này thì mấy thường ủy thuộc Liễu hệ không tụ tập lại với nhau nữa.Lúc đầu Bành Thiếu Hùng mới bị kỷ ủy mời đi uống trà tình huống không rõ, mọi người tất nhiên phải tới chỗ Liễu Tuấn xin chỉ thị, ít nhất là thăm dò một số tin tức.Theo bọn họ, với quan hệ mật thiết của Liễu Tuấn với nhóm người Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm, hẳn là sớm có được tin tức nào đó rồi, ít nhất có chút ám thị nào đó.Nhưng Liễu Tuấn không nói gì cả.Hiện giờ chuyện hai năm rõ mười, còn cần nói gì nữa?

Đợi Liễu Tuấn lên chức thôi.Nhưng không biết nhân tuyển huyện trưởng này sẽ thuộc về ai đây?Buối tối Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Nga, thì tổng giám đốc Lưu Học Dương đã đời ở tổng đài từ lâu, nhìn thấy Liễu Tuấn trở về vội cúi đầu khom lưng chào, lộ ra nụ cười nịnh nọt còn hơn cả thường ngày.Xem ra tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Tuấn sắp trở thành người đứng đầu thực sự cua rhuyện Ninh Bắc rồi.Trong ba năm Liễu Tuấn tiến bộ đều đều, có lúc thậm chí có lúc nhảy tới mấy bước liền.Trong con mắt người khác thì chỉ thấy hoa cả mắt, thoáng cái đã thành chúa tể tối cao của một huyện rồi.Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh như cũ, gật đầu chào Lưu Học Dương và nhân viên khách sạn.Vừa mới vào trong gian phòng số ba, tiếng chuống điện thoại đã vang lên.- A lô, tôi là Liễu Tuân đây.- Huyện trưởng, là tôi đây.Trong điện thoại truyền tới tiếng của Thạch Trọng, mang theo một chút thấp thỏm, đa phần là tha thiết mong đợi.Liễu Tuấn cười, Thạch Trọng không ngồi yên được nữa rồi.Liễu Tuấn bình tĩnh hỏi:- Thạch huyện trưởng có chuyện gì không?- À không có gì, không có gì, huyện trưởng hiện giờ có thời gian không?

Tôi muốn tới chỗ huyện trưởng ngồi một chút.Thạch Trọng thăm dò, nói năng càng thêm thận trọng hơn so với thường ngày.- Xin lỗi Thạch huyện trưởng, tôi còn có chút truyện, sợ rằng không có thời gian.Liễu Tuấn đáp.- Ồ!Giọng của Thạch Trọng rất là thất vọng.Liễu Tuấn suy nghĩ một chút nói:- Thạch huyện trưởng có rất nhiều chuyện không nên quá nóng ruột, làm tốt công tác trong bổn phận của mình, so với bất kỳ điều gì cũng tốt hơn, hiểu chưa?Câu cuối cùng Liễu Tuấn nhấn mạnh thêm.- Hiểu ạ, hiểu ạ, vậy tôi không quấy rầy huyện trưởng nữa.- Ừm.Liễu Tuấn cúp điện thoại, ngồi xuống ghế lấy thuốc lá ra chậm rãi hút.

Chương 626: Phải thận trọng xử lý Bành Thiếu Hùngby Đạo Soái - 4vnSáng sớm ngày hôm sau, Liễu Tuấn tới thành ủy, Lưu Hòa Kiêm vừa mới tới văn phòng làm việc đã thấy Liễu Tuấn, có thể thấy Liễu Tuấn về thành phố Đại Ninh từ ngày hôm qua, đặc biệt tới vì Bành Thiếu Hùng.Lưu Hòa Khiêm rất khách khí tiếp đãi Liễu Tuấn, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.Bành Thiếu Hùng xảy ra vấn đề, Liễu Tuấn là người có hi vọng nhất thành bí thư huyện ủy, nóng ruột một chút cũng là hợp tình hợp lý thôi, nhưng không phải tới vội như vậy.Sao thế, không tin nổi Lưu Hòa Khiêm tôi sao?Người trẻ tuổi công phu dưỡng khí đúng là còn kém chút hỏa hầu.- Liễu Tuấn này, cậu vì vụ án của Bành Thiếu Hùng mà tới phải không?Hai bên chia chủ khách ngồi xuống, Lưu Hòa Khiêm hỏi thẳng luôn, bất quá ngữ khí vẫn khá ôn hòa.Lưu Hòa Khiêm là bí thư của Long Thiết Quân, luận cấp bậc trước kia còn ở trên cả Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, về sau hai người Nghiêm Liễu thăng tiến thần tốc, mau chóng thành lãnh đạo thành phố, Lưu Hòa Khiêm lại trở thành cấp dưới.Vì thế trong lòng Lưu Hòa Khiêm ít nhiều có chút không thoải mái.Bất quá cuối cùng ông ta vẫn thích ứng được, quan hệ với Nghiêm Liễu không tệ, công bằng mà nói, có thể tính ông ta là đại tướng trung kiên nhất của Nghiêm Liễu hệ.Nếu luận giao tình cá nhân thì tất nhiên không bằng những người như Đường Hải Thiên, Lương Quốc Cường, thậm chí là còn không bằng cả Đường Văn Minh và Dung Bách Xuyên.Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự quý trọng của ông ta với Liễu Tuấn, cho nên chút không vui trong lòng kia cũng mau chóng tiêu tan.- Vâng thưa Lưu bí thư.Liễu Tuấn hơi khom người xuống, thừa nhận thẳng thắn.Lưu Hòa Khiêm vỗ vỗ đầu nói:- Vụ án này Đào bí thư và Đường thị trưởng đều vô cùng chú ý, đưa ra chỉ thị rõ ràng, phải tra tới cùng tuyệt đối không được nhân nhượng!

Đặc biệt là Đường thị trưởng vô cùng phẫn nộ.Lời của Lưu Hòa Khiêm có ý là, cậu không cần phải vội đến nghe ngóng tin tức, phải làm như thế nào trong lòng tôi biết rồi.Nhưng phản ứng của Liễu Tuấn lại nằm ngoài dự liệu của Lưu Hòa Khiêm, Liễu Tuấn không tỏ ra chút vui mừng nào mà lại thêm trầm ngâm.Lưu Hòa Khiêm nói:- Có gì cứ nói thẳng đừng ngại.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:- Lưu bí thư tôi cho rằng kỷ ủy thành phố phải thận trọng đối với vấn đề của Bành Thiếu hùng, phải điều tra thật rõ, không nên để biểu hiện bên ngoài che đậy.Lưu Hoa Khiêm ngẩn ra:- Bị biểu hiện bên ngoài che đậy là sao?

Liễu Tuấn, cậu đang lo lắng điều gì?Liễu Tuấn nhìn Lưu Hòa Khiêm, rất thành khẩn nói:- Lưu bí thư, tôi và Bành Thiếu Hùng cùng làm việc với nhau đã hai năm rồi, đối với phẩm đức cá nhân của đồng chí này vẫn khá hiểu, tôi cho rằng đồng ý ấy không có khả năng nhận hối lộ lắm.Liễu Tuấn nói ra những lời này Lưu Hòa Khiêm giật mình, lại lần nữa vỗ đầu.Lưu Hòa Khiêm năm nay cũng phải năm hai năm ba rồi, nhưng tóc vấn còn đen nhánh không thấy sợ hoa râm nào, không biết có phải là nhuôm tóc hay không.- Liễu Tuấn, cậu có biết mình đang nói gì hay không?Lưu Hòa Khiêm trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, như muốn nhìn thấy gan ruột của y.Liễu Tuấn gật đầu, nói rất thản nhiên:- Có, tôi hiểu rõ, tôi sẽ có trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình.- Như vậy cậu cũng phải biết Hầu bí thư hôm qua đích thân tới nhà Bành Thiếu Hùng lục soát được bốn vạn đồng, khi đó cậu cũng có mặt ở hiện trường, đó là chừng cứ xác đáng.Lưu Hòa Khiêm nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.Dựa theo tin tức người tố giác, tìm ra bốn vạn tiền mặt trong nhà Bành Thiếu Hùng, theo quy tắc phá án thông thường có thể coi là, chứng cứ sắt đá rồi.Thế mà Liễu Tuấn lại muốn đề xuất dị nghị, nhất là làm Lưu Hòa Khiêm khó hiểu là người toàn thiên hạ có thể đề xuất dị nghị với vụ án của Bành Thiếu Hùng, chỉ mỗi Liễu Tuấn là không thể.Vì động cơ là gì?Hiện giờ cái mũ ô sa sắp rơi xuống đầu rồi, sao lại đẩy ra ngoài?Chẳng lẽ làm nhị ca sướng lắm hay sao?- Lưu bí thư, khi lục soát hiện trưởng tôi cũng có mặt, chính bởi vì như thế tôi mới cảm thấy trong này có vấn đề.

Tôi nghĩ, Bành Thiếu Hùng khả năng không hề biết bên trong hai tút thuốc là đó chưa tiền, nếu không thì đồng chí ấy sớm đã xử lý rồi, sao có thể ngốc nghếch để đó đợi các đồng chí viện kiểm sát và kỷ ủy tới nhà bắt được.

Điều này không có lý nào, hơn nữa căn cứ vào những điều tôi hiểu về Bành Thiếu Hùng, ngày lễ ngày tết đồng nghiệp qua lại với nhau thì có, những đồ thuốc lá rượu chè cũng thu một ít, là quà cáp qua lại thông thường.

Còn về số tiền mặt lớn như vậy thì chưa từng nghe thấy có lời đồn đại nào, bởi vậy tôi cho rằng không thể đơn thuần bằng vào bốn vạn đồng này mà định án được, phải tiều hiểu kỹ càng hơn.Liễu Tuấn nói rõ thêm.Lưu Hòa Khiêm nghe lời này chấn động.Hôm qua ông ta cũng nói chuyện với Bành Thiếu hùng, hắn cũng nói y như vậy, căn bản không biết bên trong thuốc lá có tiền, nếu như biết khẳng định sẽ không nhận mà trả về.Chuyện như vậy Bành Thiếu Hùng nói vẫn thường làm.- Lưu bí thư, nếu như không vi phạm kỷ luật, tôi muốn biết là ai tố cáo Bành Thiếu Hùng.Liễu Tuần hỏi.Lưu Hòa Khiêm trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:- Hình Hán Quý.Liễu Tuấn mỉm cười:- Quả nhiên là hắn!Hình Hán Quý là bí thư đảng ủy xã Lý Ngư, lần này xóa khu gộp xã, được dự tuyển làm phó bí thư đảng ủy thị trấn Lý Ngư kiêm trấn trưởng!

Là cán bộ bên phía Bành Thiếu Hùng tiến cử, nghe nói năng lực công tác rất mạnh, rất có khí phách.Trong quá trình dáng bảng công bố này, Hình Hán Quý bị người ta tố cáo có vấn đề tham ô hối lộ nghiêm trọng, còn liên kết thương nhân bất hợp pháp biển thủ tài sản quốc gia.Qua điều tra của kỷ ủy huyện Ninh Bắc, chứng cứ xác đáng, đã vi phạm luật pháp, quyết định khai trừ khỏi đảng, khai trừ công chức, giao cho bên cơ quan tư pháp.Không ngờ tới thời khắc mấu chốt, hắn liền tố cáo Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ, không biết là trong lòng oán hận hay là do muốn tranh thủ lập công chuộc tội, có lẽ là cả hai.Rất nhiều vụ án đều xuất hiện loại tình hình này.Lưu Hòa Khiêm ngạc nhiên:- Sao vậy, hình như cậu đã dự liệu được từ trước rồi?Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Đoán thôi ạ.Lưu Hòa Khiêm cũng nổi hứng lên, cười hỏi:- Vậy cậu làm thế nào mà đoán được thế?Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:- Lưu bí thư, tài liệu tố cáo này không phải là do Hình Hán Quý giao mà là do người nhà hắn giao đúng không?Lưu Hòa Khiêm thực sự có chút chấn kinh rồi, hỏi:- Làm sao cậu lại biết được?

Chẳng lẽ tổ chuyên án có người tiết lộ tin tức?Liễu Tuấn vội khoát tay nói:- Lưu bí thư, đừng hoài nghi các đồng chí trong tổ chuyên án, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có bất kỳ chút giao tiếp nào với các đồng chí tổ chuyên án.

Tổ chuyên án có những ai, tôi còn chưa biết kia!Lưu Hòa Khiêm hỏi tới ngay:- Thật chứ?Liễu Tuấn nửa đùa giỡn nói:- Tôi dám lừa bí thư sao?

Chẳng nhẽ tôi ăn gan báo?- Đừng có lôi thôi lằng nhằng với tôi, cậu nói đi, vì sao lại đoán được là người nhà Hình Hán Quý giao nộp tài liệu?Lưu Hòa Khiêm bám sát.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện này cũng dễ đoán thôi mà, Hình Hán Quý từ sau khi bị song quy, luôn ở dưới sự khống chế của các đồng chí ở tổ chuyên án, nếu như hắn ta tố cáo Bành Thiếu Hùng thì làm sao các cán bộ ở huyện lại không biết?

Cho dù là viết thư cho kỷ ủy thành phố cũng phải thông qua kiểm tra, cho nên chỉ có thể là người nhà tố cáo thôi.

Phải nói rằng tên Hình Hán Quý này cũng rất giỏi mưu mô, biếu cho Bành Thiếu Hùng hai tút thuốc lá nhưng từ đầu tới cuối không hề nói gì.

Giả sử như có thể dược toại nguyện lên làm trấn trưởng của thị trấn Lý Ngư thì tất nhiên không có gì để nói nữa.

Hiện giờ chuyện bể rồi, còn bị nhốt vào trong ngục giam, tâm lý không cân bằng, cho rằng Bành Thiếu Hùng chơi hắn, cho nên mới bảo người nhà tố cáo Bành Thiếu Hùng.

Lưu bí thư kỳ thực riêng bằng vào hai tút thuốc lá Kim Diệp, lại biết được bên trong chuyện này có vấn đề, không đơn giản như lời người tố cáo nói được.Lưu Hòa Khiêm cảm thấy hơi hoa mày chóng mặt rồi.Tên nhóc con này rốt cuộc đầu óc như thế nào mà đoán ra được tình tiết gần giống hệt như tình huống mà hiện giờ kỷ ủy nắm bắt được?Nếu chẳng phải Lưu Hoa Khiêm tin Liễu Tuấn không nói dối, thì nhất định sẽ hoài nghi tổ chuyên án tiết lộ bí mật.- Thuốc lá Kim Diệp thì sao?

Vì sao bên trong lại có vấn đề.Liễu Tuấn cười nói:- Đây là quy củ của Bành Thiếu Hùng, quà cáp quá quý trọng không thu, trừ khi là bạn bè trặng.

Cấp dưới tặng rượu thuốc đắt tiền là không nhận, thành thực mà nói ngày hôm qua trong những số thuốc lá rượu đắt tiền hôm qua tìm được trong nhà đồng chí ấy có một phần là do tôi tặng vào dịp lễ tết.

Đây không coi là hối lộ chứ?Lưu Hòa Khiêm cười mắng:- Sớm đã biết cầu lắm của mà, khi ở đoàn tỉnh ủy đã có tổ chức kết luận rồi.Liễu Tuấn hơi giật mình.Không ngờ Lưu Hòa Khiêm lại hiểu chuyện của y như vậy, ngay cả kết luận của đoàn tỉnh ủy hai năm trước cũng biết.Khi đó Lưu Hòa Khiêm còn là phó bí thư thành phố Bảo Châu, Liễu Tuấn thì làm trong tỉnh đoàn, nên chẳng có chút liên quan nào về mặt công tác với Liễu Tuấn cả.Chỉ có thể nói thân là nha nội, là sẽ bị chú ý rất nhiều.Liễu Tuấn nghiêm túc nói:- Quy củ này của Bành Thiếu Hùng chẳng những tôi biết, Hình Hán Quý biết, cán bộ huyện Ninh Bắc gần như cũng biết hết.

Hình Hán Quý hiểu thói quen của Bành Thiếu Hùng, trực tiếp biếu hai tút thuốc lá Trung Hoa nhất định sẽ bị Bành Thiếu Hùng đuổi ra khỏi cửa, cho nên mới tằng thuốc lá Kim Diệp giá rẻ, bình thường Bành Thiếu Hùng hút loại thuốc này.

Đợi tới khi Hình Hán Quý lên làm trấn trưởng rồi thì Bành Thiếu Hùng có trả lại hay không cũng chẳng sao cả.

Tôi nghĩ chân tướng chuyện là như thế, Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che dấu cho rằng là hai tút thuốc lá Kim Diệp bình thường thật, chỉ có hai trăm đồng nên nhận lấy.

Lưu bí thư tôi kiến nghị kỷ ủy thành phố nên thận trọng đối đãi với chuyện này?

Chính sách của đảng ta là không oan uổng cho một người tốt, không bỏ qua cho một kẻ xấu nào.Lưu Hòa Khiêm lông mày nhíu chặt, châm thuốc rít từng hơi một, thật lâu không nói gì.Tình huống Liễu Tuấn phân tích và điều Bành Thiếu Hùng nói cơ bản là nhất trí.Tất nhiên không có suy luận rõ ràng như Liễu Tuấn, sau khi bị kỷ ủy mời đi, đầu óc hắn hơi rối loạn, tâm tình kích động, nhưng nhìn chung là ý tứ vẫn rất rõ ràng.Liễu Tuấn kiên nhẫn chờ đợi.Hút hết một điều thuốc, Lưu Hòa Khiêm mới trầm giọng hỏi:- Liễu Tuấn, hôm nay cậu tới đây chính là để nói với tôi vấn đề này sao?- Vâng, Lưu bí thư!Liễu Tuấn đáp chắc chắn.- Vì sao lại làm như thế?Lưu Hòa Khiêm hỏi ngay tới.Phải, vì sao Liễu Tuấn lại làm như thế?Chẳng những Lưu Hòa Khiêm không hiểu, rất nhiều người khác cũng không hiểu Chương 627: Lãng mạn trong phòng làm việcby Đạo Soái - 4vn- Bởi cá nhân tôi cho rằng, Bành Thiếu Hùng có thể coi là một cán bộ liêm khiết kỷ luật, đồng chí này có lẽ còn có khuyết điểm này nọ, nhưng về phẩm hạnh cá nhân thì không tệ.

Nếu như chỉ một lần sơ xuất, mà định luật thiếu khách quan, tôi cho rằng là không thích hợp.

Điều này không đúng với tôn chỉ chữa bệnh cứu người của đảng chúng ta.Liễu Tuấn thong thả nói.Có điều hiện giờ người nghe nhiều thêm hai vị nữa, trừ Lưu Hòa Khiêm còn có Đảo Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên.Lưu Hòa Khiêm nghe Liễu Tuấn phản ánh tình huống xông rất coi trọng, đích thân đi tim Bành Thiều Hùng nói chuyện, xác nhấn một số vấn đề Liễu Tuấn suy đoán, cảm thấy vụ án tương đối đặc thù liền báo cáo cho Đường Hải Thiên.Đường Hải Thiên nghe xong cũng hết sức ngạc nhiên hỏi một câu:- Liễu Tuấn chủ động tới tìm anh à?- Ừm!

Vừa mới tới giờ làm đã đến phòng làm việc của tôi rồi.Lưu Hòa Khiêm gật đầu.Đường Hải Thiên suy nghĩ chốc lát rồi nói:- Trao đổi với đồng chí Đào Nghĩa Âu đi!Đào Nghĩa Âu giật mình, ngạc nhiên hơn cả Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiên, có điều hắn tu vi thâm hậu, không để lộ ra chút nào, hỏi Lưu Hòa Khiêm:- Bí thư Lưu, Liễu Tuấn còn trong phòng làm việc của anh không?- Còn, tôi bảo đồng chí ấy chờ một chút.- Vậy mời đồng chí ấy tới chỗ tôi một chuyến, chúng ta cùng đồng chí ấy nói chuyện.Đối diện với ba vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn vẫn kiên trì quan điểm của mình.Nghe Liễu Tuấn nói, ba người Đào Nghĩa Âu dùng ánh mắt giao lưu với nhau.Đào Nghĩa Âu hỏi:- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí xác định hiểu Bành Thiếu Hùng?- Vâng, bí thư Đào, tôi và bí thư Bành Thiếu Hùng cùng làm việc hai năm, đối với tác phong làm việc của đồng chí ấy tương đối hiểu.

Tôi cho rằng đồng chí này ở phương diện kinh tế khá cứng rắn, chuyện này chỉ là nhất thời không để ý, Bành Thiếu Hùng nếu như biết trong thuốc lá có bốn vạn đồng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đặt ở thư phòng.Liễu Tuấn một lần nữa nêu lại lý do.Đảo Nghĩa Âu trầm ngâm rồi hỏi:- Vừa rồi đồng chí có nói Bành Thiếu Hùng cũng có khuyết điểm này nọ, vậy đồng chí cho rằng Bành Thiếu Hùng có khuyết điểm chủ yếu ở phương diện nào?Liễu Tuấn trở nên cẩn thận, nếu như chỉ có Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm ở đây, y có lẽ sẽ nói thẳng, chỉ ra khuyết điểm của Bành Thiếu Hùng như không đủ quyết đoán, thiếu cách cục, không am hiểu kiến thiết kinh tế lắm.Nhưng Đào Nghĩa Âu luôn được coi là cán bộ thuộc hệ Hồ Vi Dân, Liễu Tuấn cần phải cần thận, chẳng may để “đánh giá” của y với Bành Thiếu Hùng truyền đi, sẽ dân tới hiểu lầm không cần thiết.- Đào bí thư, ai cũng có khuyết điểm cả, khuyết điểm của Bành bí thư là quá tin tưởng cán bộ cấp dưới, ví như tên Hình Hán Quý kia, chính là phần tử xấu.

Có điều vàng không trọn vẹn, nhân vô thập toàn, khuyết điểm ai cũng có, quan trọng khuyết điểm này không phải là phương diện phẩm cách cá nhân, như vậy có thể bao dung.

Tin rằng sau sự việc lần này, đồng chí Bành Thiếu Hùng sẽ chú ý hơn.Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ đáp.Đào Nghĩa Âu lại trầm ngâm một chút rồi nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, vẫn đề của Bành Thiếu Hùng tôi tin kỷ ủy thành phố sẽ điều tra rõ ràng.

Trong quá trình Bành Thiếu Hùng phối hợp với công tác điều tra, việc ở huyện Ninh Bắc tạm thời do đồng chí chủ trì.Điều này có nghĩa là hắn tiếp nhận một phần đề nghị của Liễu Tuấn, nhưng kết quả cuối cùng thế nào còn chưa kết luận được.Đào Nghĩa Âu lại thêm một câu.- Trong khoảng thời gian này đồng chí phải đảm bảo ban huyện ủy Ninh Bắc vận hành bình thường.Liễu Tuấn không tùy tiện hứa hẹn, nghĩa một lúc mới nói:- Chỉ thị của Đào bí thư, tôi đương nhiên sẽ theo đó chấp hành đầy đủ.

Đào bí thư yên tâm, ban huyện ủy Ninh Bắc sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng tôi hi vọng kỷ ủy thành phố và thành ủy, có thể làm rõ vấn đề của đồng chí Bành Thiếu Hùng thật sớm, dù sao thời gian dài, uy tín của đồng chí ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định, không có lợi cho công việc sau này.Đào Nghĩa Âu cau mày lại nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, là cán bộ đảng viên, đồng chí có quyền đưa ra kiến nghị, nhưng vấn đề của Bành Thiếu Hùng không phải một cá nhân có thể kết luận được, cần phải thâm nhập tìm hiểu tỉ mỉ, sẽ đưa ra kết luật dựa trên sự thực.

Nhiệm vụ của đồng chí là duy trì vận chuyển bình thường của ban huyện ủy Ninh Bắc.Lời này đã mang theo ý tứ phê bình rồi.Quyền uy của bí thư thành ủy, dù sao không phải là có thể tùy tiện khiêu chiến được.Rời khỏi tòa nhà thành ủy, Liễu Tuấn không vội về huyện Ninh Bắc mà tới phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy thành phố.Vừ từ nhà thành ủy ra, Liễu Tuấn nhận được điện thoại củ Bạch Dương.- Ở đâu thế?Giọng nói của Bạch Dương rất nhu hòa, mang theo ý vị khó diễn tả lên lời.- Vừa mới ở tòa nhà thành ủy ra.Liễu Tuấn cười đáp, không cần gặp mặt Bạch Dương, chỉ cần mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ xinh xắn và dịu dàng cùng với ánh mắt “yêu chiều” của Bạch Dương, tâm tình của Liễu Tuấn bất giác trở nên khoan khoái.- Cậu tới thành ủy rồi à?

Vì chuyện của Bành Thiếu Hùng sao?Bạch Dương thoáng chút ngạc nhiên.Cô là bí thư tiền nhiệm huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng xảy ra chuyện tất nhiên biết được tin rất nhanh.- Đúng.Bạch Dương hơi nhíu mày, ước chừng cô cũng giống mọi người, cho rằng Liễu Tuấn giậu đổ bìm leo rồi.

Trước kia tiểu ngoan đồng ý chí mạnh mẽ, đầy sức tiến thủ đều là điều Bạch Dương thích, nhưng lần này biểu hiện quá nóng vội rồi.Đương nhiên Bạch Dương sẽ không chỉ trích Liễu Tuấn, như vậy bằng với nghi ngờ nhân phẩm của tiểu ngoan đồng rồi, là điều vượt qua khỏi giới hạn.- Tiểu Tuấn này, Bành Thiếu Hùng sao có thể làm ra chuyện đó được?

Bằng vào hiểu biệt của chị với anh ta, người này tuy cách cục không đủ, tầm nhìn không xa, nhưng vấn đề kinh tế trước nay luôn rất giữ gìn.

Chẳng lẽ lên làm người đứng đầu rồi liền trở nên phóng túng?Bạch Dương khéo léo đề xuất ý kiến “phản đối”.Liễu Tuấn ngồi trong xe Santana, mỉm cười nói:- Chị có trong phòng làm việc không?

Em tới nói chuyện với chị nhé!- Ừ, cậu tới cũng được, có điều...Bạch Dương không ngờ trở nên do dự.Liễu Tuấn làm ra vẻ không vui:- Có điều làm sao?- Có điều cậu phải quy củ, không cho phép quấy rối, đây là kỷ ủy tỉnh đấy.Bạch Dương thực sự có hơi sợ cái tính “háo sắc” chẳng biết kiêng nể gì của Liễu Tuấn, người này trước kia ở phòng làm việc bí thư huyện ủy dám động chân động tay rồi, đừng để tới tỉnh ủy cũng không biết kiềm chế như thế thì phiền phức to.Liễu Tuấn chỉ cười hi hì không đáp rồi cúp điện thoại, khởi động xe đi thẳng tới kỷ tủy tỉnh.Tòa nhà kỷ ủy tỉnh cũng nằm trong khu tỉnh ủy, là một khu vực độc lập, ẩn mình trong hàng ây xanh um, như ẩn như hiện, đá hoa cương đen to lớn làm cả khu văn phòng nổ bật vẻ trang nghiêm, cán bộ ngoại vi qua lại nơi đây không khỏi trở nên cẩn thận.Khu làm việc của phòng giám sát thứ nhất ở lầu hai phía tây bắc, bên trong cùng là văn phòng của chủ nhiệm Bạch Dương, gian ngoài trải thảm xen lẫn màu lam và trắng, toàn bộ khu văn phòng kỷ ủy đều lấy sắc lạnh làm chủ, ngược lại rèm cửa lại là màu vàng tươi.- A Liễu huyện trưởng.Trương Hiểu Mạn thấy Liễu Tuấn rất vui mừng, vội đứng dậy đi tới đón.Từ sau khi Trương Hiểu Mạn theo Bạch Dương điều tới kỷ ủy tỉnh, bạn học cũ với nhau số lần gặp mặt không được nhiều lắm nữa.Cho dù cuối tuần Trương Hiểu Mạn trở về đoàn tụ với Dịch Hàn cũng sẽ không tùy tiện tới gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga bái phòng.Nơi ở tạm thời dù sao cũng không có cảm giác ở nhà.- Hiểu Mạn này, cô béo lên rồi, có phải không cẩn thận trúng tên rồi không?Liễu Tuấn liền nói đùa với với Trương Hiểu Mạn.- Trúng tên cái gì?

Á, ý cậu nói tôi...

Hừ còn là huyện trưởng cơ đấy!Trương Hiểu Mạn hiểu ra, tức thì rất xấu hổ, hung dữ trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, thoáng có thể thấy bộ dạng đanh đá trước kia khi còn đi học.- Cô và Dịch Hàn kết hôn cũng mấy năm rồi còn gì?

Nên phải có con rồi.Liễu Tuấn lại nói.- Không thèm nói với cậu nữa.Nghe Liễu Tuấn chọc ghẹo, Trương Hiểu Mạn vẫn có chút xấu hổ, đi thẳng tới nhấc điện thoại lên thông báo với Bạch Dương.Khi Liễu Tuấn đi vào, đồng chí Bạch Dương chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh rất uy nghiêm ngồi sau bàn làm việc, không hề có ý đứng dậy bắt tay Liễu huyện trưởng.Trương Hiểu Mạn đang pha trà hơi ngạc nhiên, sao Bạch Dương lại làm bộ quan cách trước mặt Liễu Tuấn rồi?Kỳ thực Trương Hiểu Mạn không biết, Bạch chủ nhiệm làm thế cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không làm ra chút uy nghiêm trấn áp tiểu ngoan đồng, nói không chừng Trương Hiểu Mạn chân trước vừa bước ra khỏi phòng, chân sau y đã tới sấn tới ôm lấy cô rồi.Kẻ này cơn “háo sắc” nổi lên thì chuyện gì cũng làm ra được.Nhưng cho dù chị Bạch Dương hết sức uy nhiêm, hết sức quan cách, lại chẳng có chút tác dụng nào, quả đúng như cô dự liệu, Trương Hiểu Mạn vừa mới bước ra khỏi cửa, Liễu Tuấn đã đột nhiên xuất hiên bên ghế của cô, động tác nhanh tới mức khó có thể hình dung, giống hệt “quỷ mị” trong những tiểu thuyết võ hiệp.- Đừng...đứng có quấy...Bạch Dương la hoảng.Kết quả đôi môi kiều diễm đỏ mọng của cô vẫn cứ bị cách môi nóng cháy của Liễu Tuấn áp lên, đôi tay y còn không ngoan ngoãn sờ soạng khắp nơi, làm cho bộ đồng phục phẳng phiu gọn gàng của Bạch Dương xộc xệch hết cả.- Cậu...

Cậu là đồ bại hoại.Bạch Dương vùng vẫy một trận Liễu Tuấn mới quyến luyến buông tay ra, ngồi xuống đối diện với bàn làm việc, cười hì hì nhìn nàng như còn chưa tận hứng làm người ta thấy ghét.- Đây là kỷ ủy tỉnh cậu không biết sao?

Nếu bị người ta nhìn thấy thì phải làm thế nào.Bạch Dương hoảng hốt chỉnh trang lại y phục, khuôn mặt trắng muốt đỏ bừng bừng, hậm hực nhìn liễu tuấn trừng trừng, nghiến răng nói, tim vẫn đập thình thịch, chưa bình tâm lại được.- Em biết đây là kỷ ủy tỉnh!

Song dù có là trung kỷ ủy, cũng không thể cấm em âu yếm người mình yêu chứ?Liễu Tuấn cười hì hì, có chút rất vô liêm sỉ.- Cậu chỉ biết nói linh tinh.Bạch Dương lại trừng mắt nhìn y một cái, đột nhiên tỏ ra có chút khó nói.- Làm sao thế?Liễu Tuấn hỏi, chẳng hề phát hiện ra có gì khác thường.Ai ngờ một câu tiếp theo của Bạch Dương làm y nhảy dựng lên Chương 628: Bạch Dương sắp phải điều điby Đạo Soái - 4vnBạch Dương nói nhỏ:- Ba chị nói, muốn điều chị về thủ đô.- Không được!

Em quyết không đồng ý.Liễu Tuấn không cần suy nghĩ gì đã làm ầm lên, bộ dạng rất cấp bách.Bạch Dương nhìn thấy gân xanh trên trán Liễu Tuấn nổi cả lên, biết rằng tiểu ngoan đồng gấp thật rồi, trong lòng dâng lên sự dịu ngọt.- Chị, đừng dọa em nhé!

Đùa cũng đùa chuyện khác, đừng có lấy chuyện này ra đùa.Liễu Tuấn cuống lên, nhào tới bàn làm việc nắm lấy tay Bạch Dương, mắt tha thiết nhìn cô, rất sợ Bạch Dương khẽ gật đầu một cái.Khi ở riêng cùng với chị Bạch Dương, Liễu huyện trưởng ngày thường chững chạc, có chút khí độ thiếu niên lão thành sẽ biến thành tiểu ngoan đồng thực sự.- Này, rốt cuộc đồng chí Liễu Tuấn hay là đồng chí Bạch Kiến Minh mới là bộ trưởng trung tổ bộ đấy?

Điều động cán bộ cấp phó sở, khi nào mới tới lượt cậu đồng ý hay không đồng ý.Bạch Dương cười phì một tiếng, nhẹ nhàng rụt tay ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của Liễu Tuấn, dựa người vào lưng ghế, cười tủm tỉm nhìn tiểu ngoan đồng.- Bộ trưởng trung tổ để đồng chí Bạch Kiến Minh làm là được rồi, em không thèm!

Nhưng thiên kim ái nữ của ông thì phải để lại cho em, nếu không em sẽ...Liễu Tuấn có dự cảm không lành, hình như Bạch Dương không nói đùa.Bạch Dương chỉ vào điện thoại trênh bàn làm việc, cười nói:- Được rồi, điện thoại đây này, cậu tự gọi điện nói với ba chị đi.Liễu Tuấn tức thì mặt như quả mướp đắng.- Được, đừng làm loạn nữa, chịu không đồng ý mà.Thấy bộ dạng hết sức tội nghiệp của Liễu Tuấn, Bạch Dương đành lộ ra sự thực.Liễu huyện trưởng lúc này mới thở phào, cảm thấy sống lưng ướt lạnh, thì ra vừa rồi toàn thân toát mồ hôi.

Trong lòng ý thực sự không nỡ để Bạch Dương rời khỏi bên người mình, loại cảm giác này chỉ có khi kia tốt nghiệp đại học, rời khỏi thành phố Nam Phương chia tay Xảo Nhi mới có.Bạch Dương cũng làm người ta không muốn xa rời y như vậy.Liễu Tuấn châm thuốc rít mấy hơi liền, ổn định lại tinh thần, lúc này mới hỏi:- Hừ, ngài Bạch bộ trưởng sao tự nhiên lại nảy ra cái chủ ý xấu xa như vậy?- Cái gì mà chủ ý xấu xa?

Ăn nói chú ý có được không?

Đó là ba chị đấy!Chị Bạch Dương không vui, lườm y một cái.- Rồi rồi rồi, em nói sai, Bạch bộ trưởng vĩ đại quang vinh, thế đã được chưa?

Có điều em nói với chị nhé, cái chủ ý này của ông cụ đúng là không được!

Làm thế chẳng phải chia rẽ uyên ương sao?Liễu nha nội thiếu chút nữa là làm ầm lên.Bạch Dương vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là không làm gì được kẻ vô lại này.- Ý của ba chị là cho rằng chị cứ ở cơ sở lâu không tốt, lúc này nên phải trở về nha môn lớn của thủ đô rồi.

Đương nhiên là ba mẹ chị tuổi cũng đã cao, cần có chị ở bên cạnh chiếu cố.Bạch Dương nói thực.Nhắc tới tiền đồ của Bạch Dương, Liễu Tuấn liền bình tĩnh lại.Tỉnh ủy trong con mắt cán bộ cơ sở đương nhiên là nha môn lớn rồi, cán bộ nữ trẻ trung như Bạch Dương đã làm tới chức phó sở có thực quyền, sự nghiệp như mặt trời giữa trưa.Nhưng trong con mắt người nắm quyền điều động cán bộ cả nước như Bạch Kiến Minh thì nó chẳng khác gì một cái ao nhỏ.Bạch Dương lên chức phó sở vào năm ngoái, nếu muốn lên cấp chính sở ở kỷ ủy tỉnh thì khó lại càng thêm khó, mà công việc ở kỷ ủy lại có một số đặc thù nhất định, nữ cán bộ làm việc ở đây, có chút bất lợi tự nhiên.Trong lòng mọi người, làm lãnh đạo chủ yếu của kỷ ủy là phải là nam giới trung niên uy nghêm vững vàng, như vậy mới có sức thuyết phục.Bạch Dương trừ trẻ tuổi ra, còn có một điểm yếu là “quá xinh đẹp”.Nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống bí thư kỷ ủy.Tuy nói trong nguyên tắc bổ nhiệm cán bộ, không có điều “dựa vào dung mạo chọn người”, nhưng thực tế nó lại tồn tại tron glòng mỗi người, không chỉ cán bộ cơ sở có suy nghĩ này, mà các đại lão trên cao cũng có tiềm thức đó.Nói cách khác, vị trí chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh này trên sĩ đồ của Bạch Dương chỉ là một bàn đạp, cô định sẵn chỉ có thể quá độ một thời gian ở nơi này.Thực sự muốn tiến bộ phải tới nha môn lớn ở thủ đô, như vậy dễ dàng hơn.- Vậy bác Bạch có nói là điều tới ban ngành nào không?

Trung ương đoàn ư?Liễu Tuấn bắt đầu suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này.Thủ đô tuy xa, nhưng giờ giao thông phát triển, ngồi may bay tới cũng không mất bao lâu, chuyện liên quan tới tiền đồ của Bạch Dương đương nhiên là không thể xem nhẹ.Bạch Dương trước kia làm việc ở đoàn, trước nữa là phóng viên báo tỉnh, điều về trung ương đoàn là rất thích hợp.Giống như bí thư trung ương đoàn hiện nhiệm Hàn Giang, cũng chỉ có hơn bốn mươi đã là quan lớn cấp phó bộ, khi Hàn Giang lên tới cấp chính sở, hình như còn chưa tròn bốn mươi.Bạch Dương nếu như tới trung ương đoàn, làm việc hai ba năm, thuận thế tiến bộ, lên tới cấp sính ở là hết sức hợp lẽ, khả năng không cần Bạch Kiến Minh chỉ thị, người ta cũng sẽ chủ động làm như thế.- Trung ương đoàn chỉ là một lựa chọn, ngoài ra còn có bộ thống chiến, bộ tuyên truyền trung ương cũng rất tốt, nếu như muốn tìm hiểu thêm về phương diện chính sách kinh tế, thì thể cải ủy cũng được.***Thể cải ủy: Ủy ban cải cách thể chế.Một bộ phận cấu thành quốc vụ viện, là cơ cấu chuyên môn mang tính tổng hợp điều hòa và chỉ đạo cải cách thể chế kinh tế.Liễu Tuấn vuột miệng nói:- Nếu như nhất định phải đi thì tới thể cải ủy đi!Bởi vì y biết, ủy ban cải cách và phát triển quốc gia về sau quyền lực cực lớn, chính là ủy ban cải cách thể chế quốc gia hiện nay, giông như ủy ban kế hoạch quốc gia ngày đầu lập quốc, có danh xưng là “tiểu nội các”.Bạch Dương nhướng mày lên, trêu:- Cậu là đồ mê quan!

Vừa nói tới làm quan, đã đồng ý buông tay rồi.Nói xong câu này mặt chị Bạch Dương đã đỏ bừng.Trong câu nói của cô có vấn đề mà, đã tự nhận mình là “đồ” của tiểu ngoan đồng rồi, điều về thủ đô cũng cần y buông tay mới được.Nhưng Liễu nha nội không chịu.Sao có thể nói như vậy được.Liễu nha nội một lòng trù tính cho cô, nhưng chuyện đến nơi thì đánh giá như vậy, Liễu nha nội “nổi giận” nói:- Thế ư?

Em mê quan ư?

Em mê quan thì đã không vừa sáng sớm chạy lật đật tới kỷ ủy thành phố đi xin xỏ cho Bành Thiếu Hùng rồi.- Cậu đi xin cho Bành Thiếu Hùng?Lần này Bạch Dương sửng sốt, không ngờ rằng Liễu Tuấn tới kỷ ủy thành phố là để nói tốt cho Bành Thiếu Hùng.- Đúng!

Chị cho rằng em đi làm gì, giậu đổ bìm leo à?

Em là hạng người như vậy chị có thèm để mắt không.Liễu Tuấn thực sự hơi giận rồi.Lưu Hòa Khiêm không hiểu, Đường Hải Thiên không hiểu, Đào Nghĩa Âu càng không hiểu, thế cũng thôi đi, những người này dù sao là trưởng bối, thuần túy là suy nghĩ theo quy tắc quan trường, rất khó lý giải được hành vi của Liễu Tuấn, thậm chí Đào Nghĩa Âu còn hoài nghi cho rằng Liễu Tuấn có điểm yếu gì bị Bành Thiếu Hùng nắm trong tay, sợ Bành Thiếu hùng chơi trò “cá chết lưới rách” với y.Nhưng Bạch Dương là người kề bên gối của y, mà cũng không hiểu làm Liễu Tuấn rất thương tâm.Bạch Dương cười dịu dàng nói:- Được rồi, đừng giận nữa, coi như chị nói sai được chưa?Bạch Dương cười rất đặc biệt, không phải ngọt ngào lắm, nhưng làm người ta luôn cảm thấy dễ chịu như tắm trong gió xuân.Chị Bạch Dương khẽ cười làm Liễu nha nội lòng khoan khoái, nói:- Em cũng có suy nghĩ giống như chị, Bành Thiếu Hùng có khuyết điểm, cách cục không đủ, thích dây dưa ở chuyện nhỏ, năng lực nắm toàn cục có thiếu sót.

Điều này khả năng liên quan tới việc hắn xuất thân là thư ký trong văn phòng chính phủ.Bạch Dương gật đầu.Bành Thiếu Hùng vốn không có chỗ dựa vững, chỉ nhờ vào cẩn thận, làm việc tỉ mỉ mà được Quan Minh Kiệt nhìn trúng, dần dần đề bạt lên.Tính cách như vậy làm thư ký tất nhiên là rất tốt, mặt nào cũng chu toàn, nhưng chấp chính một phương, đặc biệt là tốt chất của người đứng đầu, thì cách cục và quyết đoán không đủ.Nếu như không phải có một người cộng tác tinh thông kinh tế như Liễu Tuấn, thì sự thay đổi kinh tế của huyện Ninh Bắc ngày hôm nay quả thực là nằm mơ cũng chẳng có được.Liễu Tuấn nói:- Nhưng đó chỉ là sự thiếu sót về năng lực, không phải là vết đen về phẩm cách đạo đức, đối với phậm hạnh cá nhân của Bành Thiếu Hùng em luôn rất tán thưởng, vì thế ở trong huyện em rất khối hợp với hắn.Bạch Dương hé miệng cười, trêu chọc:- Hóa ra cậu ngang ngược độc đoán, úp tay làm mưa ngửa tay làm mây ở huyện Ninh Bắc còn là giữ thể diện cho Bành Thiếu Hùng đấy hả?

Nếu như mà không nể mặt, chẳng phải là ức hiếp người ta tới không ngẩng đầu lên nổi.Liễu Tuấn đau đầu lắm.Không ngờ chị Bạch Dương cũng lấy y ra làm trò vui rồi, mà hình như những hồng nhan bên cạnh y, cùng với thời gian theo y lâu, tâm thái bất tri bất giác trở nên trẻ hơn.Trước kia Bạch Dương còn chưa có quan hệ “vợ chồng” với y, luôn làm ra vẻ đàn chị, chiếu cố bảo vệ y, rất ít khi lộ ra vẻ tinh nghịch của cô gái nhỏ, còn hiện giờ ngày càng trở nên “tinh nghịch” rồi.Cũng không biết là tốt hay xấu đây.- Hi hi, nói thật nếu hắn thực sự không ra gì, lấy công việc ra chơi với em, thì hắn chẳng ở được huyện Ninh Bắc làm việc tới ngày hôm nay đâu.Liễu Tuấn không khiêm tốn chút nào.- Được rồi, biết cậu lợi hại rồi.Bạch Dương lại lườm y một cái.Liễu Tuấn nghiêm túc nói:- Nói ra thì phẩm hạnh của Bành Thiếu Hùng còn khá được, chịu tin lần này dứt khoát là hắn bị Hình Hán Quý lừa rồi, nếu như thực sự vì việc này mà xử phạt hắn thì không công bằng, sẽ làm cho cán bộ cơ sở càng thêm ngang ngược.Bạch Dương gật đầu:- Đúng thế, thân là bí thư huyện ủy mà sơ xuất một chút đã mất chức, còn phải truy cứu trách nhiệm, đúng là có chút ý bị hãm hại rồi.- So ra mà nói thì Bành Thiếu Hùng còn là một cán bộ lãnh đạo hợp cách, lòng không có ham muốn riêng, có thể kiên trì nguyên tắc, trong vấn đề phải trái, hắn cũng không hàm hồ.

Chỉ cần làm được điều này thì bất kể hắn là ai, em cũng ra sức biện hộ cho hắn.Liễu Tuấn khẳng định chắc chắn.Bạch Dương nhoẻn miệng cười, trong mắt nhìn Liễu Tuấn đầy vẻ diẹu dàng yêu thương.Cô không nhìn lầm nam nhân này, cũng không yêu thương nhầm.Bạch Dương dù thân ở trong quan trường, nhưng về bản chất rất có chính nghĩa, là người lương thiện.- Có điều chuyện này sợ rằng không dễ giải quyết như vậy.Liễu Tuấn lại khẽ thở dài Chương 629: Chia rẽ trên cuộc họp thành ủyby Đạo Soái - 4vn- Huyện trưởng, anh làm sao lại lên thành phố nói tốt cho Bành bí thư chứ!Giang Vân Hiệp ngồi ở trước mặt Liễu Tuấn, đôi mắt đẹp mở to, hỏi Liễu Tuấn với vẻ rất khỏ hiểu.Đây là phòng làm việc của huyện trưởng, Liễu Tuấn hẹn cô và Long Pham Bằng tới thương thảo chuyện lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, Giang Vân Hiệp ở gần nên đến trước.Liễu Tuấn còn chưa kịp mở miệng, nha đầu miệng không nắp này đã hỏi rồi.Liễu Tuấn thầm cười khổ, xem ra Bành Thiếu Hùng nói không sai, Giang Vân Hiệp thông minh thì thông minh, nhưng dù sao còn quá trẻ tuổi một chút, chưa hết tính trẻ con.Toàn bộ huyện Ninh Bắc chừng chỉ có cô là dám hỏi thẳng Liễu Tuấn như thế, cho dù là đám Dịch Hàn, Mai Văn Hoa, Phan Tri Nhân quan hệ gần gũi nhất với Liễu Tuấn cũng tuyệt đối không phát biểu thiếu suy nghĩ như vậy.Còn về phần đám thân tín Thạch Trọng thì ai nấy tự trọng thân phận, cho dù không hiểu với cách làm của Liễu Tuấn, tối đa cũng chỉ suy đoán trong lòng, không hỏi ra miệng.Lãnh đạo làm việc còn cần anh tới chỉ điểm dạy dỗ sao?Uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không chỉ thành lập ở trên cán bộ trung tầng, mà càng là người ở gần y càng không dám càn rỡ, điều này hết sức giống với Nghiêm Ngọc Thành.Cả Nghiêm Liễu hệ, đoán chừng chỉ có hai ông bạn già Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên có thể hoàn toàn buông lỏng trước mặt Nghiêm Ngọc Thành thôi.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Vậy vì sao tôi không thể nói tốt cho Bành bí thư?Giang Vân Hiệp nghẹo đầu nghĩ một lúc nói:- Bọn họ đều nói Bành bí thư xảy ra chuyện, anh chính là bí thư của huyện Ninh Bắc rồi.Liễu Tuấn hơi cau mày lại, nói:- Bọn họ là ai?Giang Vân Hiệp còn chưa phát giác ra Liễu Tuấn không vui, nói:- Chính là những người trong văn phòng huyện ủy, không chỉ ban pháp chế chúng tôi, mà cả tòa nhà huyện ủy ai ai cũng nói như thế, nói thế nào cũng có.Liễu Tuấn hứng thú:- Lại còn cái gì cũng có à?

Vậy thì cô nói qua xem, bọn họ nói những gì?Giang Vân Hiệp thấy Liễu Tuấn trong trách mắng, lại còn hứng thú với đề tài của cô, liền trở nên hưng phấn, nói:- Có người khen anh là người tốt có tình có nghĩa, Bành bí thư xảy ra chuyện, không ai dám đi nói thay, chỉ anh dám đi.

Có người thì nói anh làm ra vẻ cho người ta xem, kỳ thực trong lòng thì mong cho Bành bí thư...Giang Vân Hiệp nói tới đây thì ý thức được không ổn, tức thì lè lưới ra không dám nói nữa, lại len lén nhìn sắc mặt Liễu Tuấn, xem vị này có “Long nhan đại nộ” không!Liễu Tuấn bị động tác nho nhỏ tinh nghịch này làm buồn cười, nhưng cố y nghiêm mặt lại, nạt:- Các cô từ sáng đến tối không chịu làm việc cho tốt chỉ biết đồn đoán bậy bạ, tôi thấy ban ngành chính phủ quá nhàn rỗi, phải tinh giản nhân viên, cấp cho các cô chút công việc mới được, nếu không rảnh rỗi quá sẽ sinh ra vấn đề.Giang Vân Hiệp tức thì giật mình, lắp ba lắp bắp nói:- Huyện trưởng, không phải tôi nói đâu, là tôi nghe nói thôi mà, lần sau tôi không dám nữa.Liễu Tuấn cười khoát tay nói:- Đừng quan tâm tới những lời bàn tán đó, con người sống trên đời chỉ cần không thẹn với lòng là được, đâu quan tâm được nhiều như thế?- Ồ, tôi biết rồi!Giang Vân Hiệp rối rít gật đầu,, mắt chớp chớp, nhịn không được lại nói:- Huyện trưởng, tôi tin anh dứt khoát là có lòng tốt, có phải vậy không?Liễu Tuấn cảm khải thở dài một tiếng, không trả lời chuyển sang việc nghiêm chỉnh:- Vân Hiệp, tôi xem bản phương án thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp kia của cô, thấy rất có đạo lý, công ty này sau khi thành lập cô có ý định tới đó làm việc không?Giang Vân Hiệp không ngờ rằng Liễu Tuấn sẽ điều động công tác của cô, liền có chút luống cuống, cô từ cục tư pháp điều tới ban pháp chế chính phủ trong nhà phải tốn biết bao công sức tiền của, hiện giờ ngồi chưa nóng chỗ đã bị Liễu Tuấn “đá” tới công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp gì đó, nếu cha mẹ cô mà biết được không biết sẽ tức giận thế nào.Người ta được huyện trưởng coi trọng thì từng bước thăng tiến, Giang Vân Hiệp cô thì hay rồi, càng ngày càng tụt dốc.Giang Vân Hiệp mặc dù thông minh, dù sao cũng là tuổi nhỏ tầm nhìn không đủ xa.- Huyện trưởng, có phải tôi làm việc khiến anh không hài lòng?Giang Vân Hiệp hỏi với chút sợ hãi.Liễu Tuấn hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:- Sao cô lại có suy nghĩ này?

Công ty sản phẩm phụ nông nghiệp là đơn vị quan trọng, tôi cần có cán bộ có năng lực có nhiệt huyết tới quan lý?- Tôi...

Tôi là cán bộ có năng lực có nhiệt huyết à?Giang Vân Hiệp chỉ vào mũi mình, hết sức không tin tưởng, vẻ ngạc nhiên đó rất đáng yêu.Liễu Tuấn liền nghiêm túc nói:- Chẳng lẽ bản thân cô không cho rằng như vậy à?- Nhưng mà tôi... tôi tham gia công tác còn chưa được hai năm.- Thế thì sao, tôi tham gia công tác cũng mới chỉ ba năm.Liễu Tuấn có chút không vui.Giang Vân Hiệp lại thè lươi nhỏ xinh xinh ra, xấu hộ nói:- Huyện trưởng, tôi làm sao so với anh được?

Cách nhau quá xa.Liễu Tuấn cười nói:- Năng lực công tác đều do rèn luyện mà ra, tôi định an bải cho cô đi làm cấp phó cho Long Pháp Bằng, quản lý văn phòng và tài vụ, cô phải quản cho chặt.

Công ty này chủ yếu qua lại với nông dân, thu mua sản phẩm của người ta, phải kịp thời trả tiền, không thể viết hóa đơn tạm.

Bởi thế cô phải quản tiền cho chắc, coi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, trọng trách trên vai cô không nhẹ đâu.- Tôi...

Tôi còn là lãnh đao?Giang Vân Hiệp choáng váng.- Không cần phải lo, Long Pháp Bằng năng lực công tác rất tốt, cô làm dưới quyền của anh ta, nếu nghiêm tục học hỏi sẽ biết thêm nhiều vấn đề hữu dụng!

Lúc nào không quyết được, thì có thể hỏi tôi, tôi làm tham mưu cho cô.Liễu Tuấn cổ vũ cho Giang Vân Hiệp.Trong đầu Giang Vân Hiệp hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết gật đầu như cái máy, không nghĩ ngợi được gì nữa.………..Giống như dự liệu của Liễu Tuấn, việc xử lý Bành Thiếu hùng đã xảy ra chia rẽ.Sự thực tra rõ rồi, cơ bản nhất trí với suy đoán của Liễu Tuấn, Hình Hán Quý cũng thừa nhận, khi hắn đưa Bành Thiếu Hùng bốn vạn kia, đã không nói rõ với Bành Thiếu Hùng, sợ bị đuổi ra khỏi cửa.Nói cách khác Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che đậy.Theo Lưu Hòa Khiêm yêu cầu, Đào Nghĩa Âu mở cuộc họp văn phòng bí thư để thảo luận vấn đề này.Xét theo tính chất đặc thù việc nghiên cứu xử lý Bành Thiếu Hùng, Hầu phó bí thư kỷ ủy cũng tham gia, dù sao hắn là tổ trưởng tổ chuyên án mà.Cuộc họp xuất hiện hai loại ý kiến.- Nếu như Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che đậy, tôi cho rằng không nên có bất kỳ xử lý gì.

Chuyện này chỉ là nhất thời sơ xuất, coi như là một tình huống bất ngờ đi.Đường Hải Thiên tỏ thái độ rõ ràng, không biết là có bị Liễu Tuấn ảnh hưởng không.Đảo Nghĩa Âu và Lưu Hòa Khiêm đồng thởi hơi cau mày lại.Động tác của Lưu Hòa Khiêm rất nhỏ, nhưng bị Đảo Nghĩa Âu mẫn cảm phát giác ra, vì thế mỉm cười nói:- Đồng chí Hòa Khiêm, các đồng chí kỷ ủy có ý kiến như thế nào.- Đường thị trưởng nói rất có đạo lý, Bành Thiếu Hùng bị người ta che đậy, nhưng bốn vạn đồng lấy ra từ nhà cậu ta là sự thật.

Rất nhiều cán bộ đều nghe thấy rồi, nếu như không có xử lý gì sợ rằng không hợp lý.

Tôi lo lắng sau này các cán bộ lãnh đạo khác sẽ mang trong lòng tâm lý khinh nhờn đợi vận may, hơn nữa mặc dù hai tút thuốc Kim Diệp chỉ có hai trăm đồng, nhưng Bành Thiếu Hùng nhận rồi chẳng lẽ không có việc gì sao?Ngoài dự đoán của mọi người Lưu Hòa Khiêm lại không có quan điểm đồng thuận với Đường Hải Thiên, khi nói nhưng lời này Lưu Hòa Khiêm hai tay vân vê chén trà, không nhìn Đường Hải Thiên.Đây cũng là chuyện bình thường, cho dù Lưu Hòa Khiêm là người cùng hệ Đường Hải Thiên, nhưng cũng không phải chuyện gì đều có thể ý kiến thống nhất, Lưu Hòa Khiêm là bí thư kỳ ủy, có nguyên tắc của riêng mình.Chọn phe, không có nghĩa là hùa vào vô nguyên tắc.Nhất là các cán bộ lãnh đạo ở tầng cấp như Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm càng phải chú ý nắm giữ chừng mực.- Ừm tôi thấy đề nghị của đồng chí Hòa Khiêm cũng rất có lý, tôi rất tán đồng, tổ chức xử lý thì nhất định phải có.Đào Nghĩa Âu cũng tỏ thái độ rõ ràng.Phạm vi cuộc họp văn phòng bí thư tương đối nhỏ, không phải cuộc họp thường ủy, Đảo Nghĩa Âu không phải lúc nào cũng đợi tới cuối cùng mới đưa ra tổng kết, chuyện tranh cãi biện luận ở cuộc họp như thế này thường xảy ra, không khí khá là dân chủ.- Tôi lại ngả về ý kiến của Đường thị trưởng.Trưởng phòng tuyên truyền Lưu Nham nói:- Bành Thiếu Hùng là bí thư huyện ủy, chủ trì công tác một huyện, xử phạt với cậu ấy nhất định phải thận trọng, nếu như vì một chuyện như thế này mà xử phạt chính thức trong đảng thì rất bất lợi cho cậu ấy triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc sau này.

Ý kiến của tôi là tăng cường giáo dục phê bình, để cậu ấy làm kiểm điểm sâu sắc là được.Là một trong số lãnh đạo chủ yếu chủ quản cán bộ, Lưu Nham luôn coi trọng việc xử lý và bổ nhiệm cán bộ.- Nếu như không có lợi cho triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc, vậy có thể suy tính tới chuyển cương vị công tác cho Bành Thiếu Hùng.Lưu Hòa Khiêm kiên trì ý kiến của mình.- Loại tình huống này nếu không xử lý thì ảnh hưởng không chỉ là công tác của huyện Ninh Bắc, mà công tác kiểm tra giám sát toàn thành phố cùng sẽ bị ảnh hưởng.Đứng ở lập trưởng bí thư kỷ ủy, Lưu Hòa Khiêm kiên trì như vậy cũng có đạo lý nhất định, nhưng ông ta vừa nói câu này, lại làm mọi người sửng sốt.Sao, chẳng lẽ lại muốn đổi bí thư huyện ủy sao?Lưu Nham cau mày lại nói:- Như vậy không ổn, trong hai năm Bành Thiếu Hùng đã là vị bí thư huyện ủy thứ ba của huyện Ninh Bắc rồi.

Liên tục biến động người đứng đầu đảng ủy như vậy khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi, huyện Ninh Bắc cục thế không tệ, tôi thấy phải thận trọng.- Bất kể như thế nào chuyện này cũng không thể bỏ qua!

Tiền lệ này không thể có được!

Còn về phần Bành Thiếu Hùng có tiếp tục làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc hay không có thể thảo luận, nhưng xử phạt chính thức trong đảng thì cần phải có.Lưu Hòa Khiêm vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nói từng chữ một.Đảo Nghĩa Âu nhìn Hạ chủ nhiệm hỏi:- Hạ chủ nhiệm ý kiến thế nào?Lão Hạ cười nói:- Tạm thời tôi không có ý kiến.Đảo Nghĩa Âu tức nghẹn.- Vậy lão Hầu có ý kiến thế nào?Hầu phó bí thư cho dù tham gia cuộc họp văn phòng bí thư nhưng chỉ mang tai mà không mang mồm, hơn nữa Bành Thiếu Hùng là thư ký tiền nhiệm của Quan Minh Kiệt, hiện giờ mọi người chưa thông nhất ý kiến, bảo hắn tỏ thái độ thế nào.- Tôi phục tùng quyết định của các lãnh đạo.Lão Hầu cũng rất khéo đưa dẩy.- Được rồi, nếu như không thể thống nhất ý kiến thì tạm thời gác lại, mọi người suy nghĩ kỹ rồi hay nói Chương 630: Một mình kiêm hai chứcby Đạo Soái - 4vnĐảo Nghĩa Âu nói tạm thời gác lại, nhưng vấp phải một vấn đề, vị trí bí thư huyện ủy không thể để trống thời gian quá dài, huống hồ theo Đào Nghĩa Âu biết, mặc dù hắn yêu cầu rõ ràng Liễu Tuấn tạm thời chủ trì công tác huyện ủy Ninh Bắc, nhưng mấy ngày qua Liễu Tuấn không tổ chức một cuộc họp thường ủy, cuộc họp văn phòng bí thư nào.

Công tác chính phủ huyện vẫn tiến hành theo trình tự, tạm thời không nhìn thấy có gì không ổn, có điều để t hời gian dài, tệ nạn nhất định xảy ra.Đảo Nghĩa Âu vừa tức giận vì sự “ngang ngược” của Liễu Tuấn, nhưng cũng có chút cảm động vì người thiếu niên cứng cỏi này.Người ta nói ủng hộ Bành Thiếu Hùng không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, Liễu Tuấn làm như vậy rõ ràng là đang đợi Bành Thiếu Hùng trở về tiếp tục chủ trì công tác huyện ủy.Liễu nha nội không muốn thừa lúc người ta gặp nguy.Vậy thì để Bành Thiếu Hùng trở về sao?Đào Nghĩa Âu không muốn.Hắn ta không có phản cảm với Bành Thiếu Hùng, ngược vì vì Liễu Tuấn, Đảo Nghĩa Âu còn có ý lôi kéo Bành Thiếu Hùng, đưa Lục Hương Mai tới làm phó bí thư huyện Ninh Bắc chính là thể hiện cho ý này.Có điều ở chuyện này Đào Nghĩa Âu vẫn đứng trên lập trưởng bí thư thành ủy xem xét, không xen nhân tố cá nhân vào bên trong.Tranh đấu trên quan trường cũng phải có nguyên tắc, Đào Nghĩa Âu trước tiên là bí thư thành ủy Đại Ninh.Nên như lời Lưu Hòa Khiêm nói, nếu như không có bất kỳ xử phạt gì với Bành Thiếu Hùng, thì tác động xấu sẽ rất lớn, thân là bí thư thành ủy, một số nguyên tắc Đào Nghĩa Âu phải kiên trì không vì phe phái hay nguyên hân khác mà thay đổi.Nếu chỉ suy nghĩ xuất phát từ lợi ích cá nhân, Đào Nghia Âu đã không lên tới được vị trí ngày hôm nay.Đương nhiên ý kiến của Đường Hải Thiên cũng có lý của ông.Có chia rẽ về công việc là rất bình thường.Là người đứng đầu thành ủy, Đảo Nghĩa Âu phải bảo vệ quyền uy của mình, xem ra cần phải thuyết phục Đường Hải Thiên.Buổi tối, Đào Nghĩa Âu hút thuốc ở trong phòng, tay chắp sau lưng đi lại mấy vòng, rồi cầm lấy điện thoại.Đảo Nghĩa Âu là thường ủy tỉnh ủy, có tư cách tiến vào ở khu thường ủy tỉnh, nhưng hắn luôn ở trong khu thường ủy huyện, nhiều năm ở đây đã thành quen rồi, không muốn di chuyển nữa, biệt thự trên tỉnh cũng chẳng hơn ở đây là bao.Huống gì cấp bậc Đào Nghĩa Âu, không còn quá chú ý tới phương diện ăn - Mặc - Đi - Ở nữa.Đường Hải Thiên ở ngay kế bên, có điều vẫn phải dùng điện thoại thoại nói chuyện.Khi Đào Nghĩa Âu và chạm tay vào điện thoại thì chuông điện thoại đã reo lên.- A lô, tôi là Đảo Nghĩa Âu đây.Đảo Nghĩa Âu nói rất uy nghiêm.- Lão Đào à, tôi là Quan Minh Kiệt đây.Quan Minh Kiệt cười trong điện thoại.- Xin chào Quan tỉnh trưởng.Đào Nghĩa Âu thêm vài phần thận trọng.Quan Minh Kiệt xếp trên Đào Nghĩa Âu ở trong thưởng ủy tỉnh ủy.- Gọi thế là xa cách rồi, cứ theo quy củ cũ, gọi tôi là lão Quan đi!Quan Minh Kiệt càng cười lớn hơn.Tôi gọi ông là “lão Quan” bao giờ thế?

Lại còn quy củ cũ!Đào Nghĩa Âu rủa thầm trong lòng.Quan Minh Kiệt làm phó tỉnh trưởng lâu lắm rồi, Đào Nghĩa Âu luôn gọi hắn là Quan phó tỉnh trưởng, hiện giờ tất nhiên sẽ không thay đổi, giữa hai người cũng chẳng có giao tình gì sâu.- Quan tỉnh trưởng có gì chỉ thị?Đào Nghĩa Âu vẫn tỉnh rụi nói, ngồi xuống bàn làm việc.- Đảo bí thư, không dám nói là chỉ thị.Người ta không muốn tới gần, Quan Minh Kiệt cũng kịp thời thay đổi xưng hô, ngữ khí nghiêm túc thêm một chút, nói:- Liên quan tới vấn đề của Bành Thiếu Hùng, tôi muốn tìm hiểu qua, thành ủy Đại Ninh định xử lý như thế nào?Quan Minh Kiệt tính khí tương đối nóng nảy, sánh ngang với phó tỉnh trưởng Diệp Xuân Lâm, không phải là loại người thích nói chuyện vòng vo, cho dù đối diện với cán bộ cùng cấp với mình nói chuyện cũng khá thẳng thắn, gặp một cái đi thẳng vào vấn đề xử lý Bành Thiếu Hùng.Có thể thấy Quan Minh Kiệt vẫn rất coi trọng Bành Thiếu Hùng.- Vấn đề của Bành Thiếu Hùng có tính đặc thù nhất định, cho dù bị người ta che đậy, nhưng tìm từ trong nhà cậu ta tìm ra bốn vạn đồng là sự thật.

Hiện giờ nếu như không có bất kỳ xử lý tổ chức nào, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt trong lòng các cán bộ khác.Đào Nghĩa Âu vẫn kiên trì quan điểm của mình.- Kỷ ủy thành phố và đồng chí Lưu Hòa Khiêm cũng có ý kiến này.Đào Nghĩa Âu lại thêm vào một câu.Trải qua chiến dịch vụ án gian lận hoạt động chi giáo, Trương hệ và Hồ hệ chẳng những không liên hợp mà lại càng ngày càng xa cách, phải nói là thủ đoạn của Nghiêm Ngọc Thành rất cao, thành công tăng thêm tiếng nói của mình ở trong tỉnh ủy, còn thành công cắt đứt khả năng liên hợp của trương hệ và Hồ hệ.Tuy hai người không cùng một hệ, nhưng không cần thiết đắc tội với Quan Minh Kiệt thì chẳng cần phải làm chuyện vô vị ấy.- Nếu như vậy thì sợ rằng về sau Bành Thiếu Hùng không tiện triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc lắm.Giọng của Quan Minh Kiệt hơi lạnh xuống.- Đồng chí Lưu Hòa Khiêm có ý kiến, nếu như không tiện triển khai công tác thì có thể đổi sang cương vị khác.Đào Nghĩa Âu nói rất rõ ràng, mang Lưu Hòa Khiêm ra, nhưng ý tứ bản thân cũng vô cùng rõ ràng.Có điều chỉ là một loại kỹ xào nói chuyện mà thôi, dù sao không thể đốp thẳng lại Quan Minh Kiệt được.Quan Minh Kiệt trầm ngâm chốc lát rồi nói:- Ừm, nếu như thế đổi một công tác khác cũng tốt.Ngày hôm sau cuộc họp văn phòng bí thư thành ủy Đại Ninh lại được mở, cuộc họp cơ bản thống nhất ý kiến xử phạt Bành Thiếu Hùng, điều khỏi huyện Ninh Bắc an bài công tác khác.Còn về phần công tác này an bài thế nào, Đảo Nghĩa Âu và các vị phó bí thư khác không nhắc tới.Tối hôm qua sau khi Quan Minh Kiệt gọi điện thoại tới, Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên nói chuyện với nhau, Đảo Nghĩa Âu uyển chuyển chuyển đạt ý kiến của Quan Minh Kiệt.Nếu như Quan Minh Kiệt có ý này thì Đường Hải Thiên không kiên trì nữa, có điều ông vẫn kiến nghị điều chỉnh công tác mà không phải là xử phạt trong đảng.

Đào Nghĩa Âu trầm ngâm rồi đồng ý.Bí thư và thị trưởng đã thống nhất ý kiến, Lưu Hòa Khiêm cũng không kiên trì nữa.Hơn nữa theo quy tắc bình thường mà nói, điều khỏi cương vị bản thân là một loại xử phạt rồi, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, thành phố Đại Ninh không có chức vụ tương đương với bí thư huyện ủy, cho nên tạm thời gác lại.Có điều Quan Minh Kiệt đã hỏi tới việc này thì mọi người cũng biết lão Quan đương nhiên sẽ cấp cho Bành Thiếu Hùng một an bài thỏa đáng.Bành Thiếu Hùng điều đi, hắn không còn là tiêu điểm nữa.Sự chú ý của mọi người lại dồn vào chiếc ghế bí thư huyện ủy bỏ trống.- Huyện Ninh Bắc lần này là huyện thí điểm xóa khu gộp xã, việc điều chỉnh cán bộ trung tầng đã tới thời khắc quan trọng, để ổn định, ban bệ huyện Ninh Bắc không tiện điều chỉnh quy mô lớn, nếu không việc chuyển giao sẽ có vấn đề.Là phó bí thư chủ quản công tác cán bộ, Lưu Nham đưa ra ý kiến mang tính nguyên tắc của mình.- Thị trưởng, ý kiến của anh là gì?Đảo Nghĩa Âu hỏi Đường Hải Thiên.Đường Hải Thiên trầm ngâm đáp:- Xóa khu gộp xã trước nay luôn do Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn phụ trách, hiện giờ Bành Thiếu Hùng điều đi, tôi thấy nên để Liễu Tuấn toàn diện phụ trách việc này.Đường Hải Thiên nói rất khéo léo, chỉ nhắc tới công tác xóa khu gộp xã, không nói tới nhân tuyển bí thư huyện ủy, nhưng ý tứ thì rất rõ rồi.Liễu Tuấn năm ngoái nhậm chức huyện trưởng, hiện giờ mới qua ch một năm lại lên làm bí thư sao?

Tuy nói là nhiều nguyên nhân gộp lại, nhưng phải là tốc độ thăng tiến hơi nhanh một chút không?Huyện trưởng và bí thư huyện ủy tuy là cùng cấp chính xử, nhưng phân lượng lại không giống nhau.Thế nên Đường Hải Thiên cũng có chút kiêng kỵ.Hôm qua Đường Hải Thiên sở dĩ không đồng ý xử phạt Bành Thiếu Hùng, để hắn ở nguyên chức, chủ yếu cho rằng Bành Thiếu Hùng chỉ là bị người ta che đậy, không có lòng dạ xấu, không cần trách phạt, thứ đến là tiện cho Liễu Tuấn làm việc.Cho dù thành ủy không xử phạt Bành Thiếu Hùng, nhưng dù sao cũng có vết đen, sau này làm việc chắn chắn sẽ phải hợp tác với Liễu Tuấn, không bị gây cản trở, Liễu Tuấn càng dễ phát huy, lập thành tích.Tất cả đều là vì Liễu Tuấn quá trẻ, tư cách và sự từng trải quá nông, lại lên ngay vị trí bí thư huyện ủy, sợ là bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đối với sự phát triển sau này của Liễu Tuấn chưa chắc đã có lợi.Đối với người khác mà nói, từ huyện trưởng lên bí thư huyện ủy là bước tiến đáng kể, vượt qua một chướng ngại rất lớn, rất nhiều người lăn lộn quan trường cả đời cũng không tiến được tới bước này, phải về nghỉ hưu dưỡng lão ở chức huyện trưởng, chỉ cách một bước, nhìn thì rất gần nhưng lại rất xa.Nhưng đối với Liễu Tuấn mà nói đây căn bản không phải là vấn đề, cùng là chính xử cấp cả, chỉ cần làm ra thành tích, trực tiếp tiến lên cấp phó sở không khó khăn gì, không cần phải đẩy mình lên giàn thiêu.Liễu Tuấn vội vàng lên thành ủy biện hộ cho Bành Thiếu Hùng, chắc rằng cũng nhìn thấu mắt xích quan trọng này.Hiện giờ y ổn định làm huyện trưởng hai ba năm, làm ra thành tích thật chắc mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Có điều hiện giờ xem ra chuyện không được như mong muốn của Liễu Tuấn.Đào Nghĩa Âu nghe xong ý kiến của Đường Hải Thiên, gật đầu nói:- Nếu như thị trưởng và đồng chí Lưu Nham đều đồng ý không nên để có biến động lớn, huyện Ninh Bắc hiện giờ nên ổn định là hàng đầu thì tôi kiến nghị do đồng chí Liễu Tuấn đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy, mọi người thấy thế nào?Đường Hải Thiên, Lưu Nham và Lưu Hòa Khiêm dùng ánh mắt trao đổi với nhau.Đường Hải Thiên nói:- Được, tôi đồng ý với Đào bí thư, để đồng chí Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, vậy nhân tuyển huyện trưởng phải an bài thế nào?Đào Nghĩa Âu cười:- Xóa khu gộp xã đã tới thời khắc quan trọng rồi, tôi thấy chức huyện trưởng tạm thời cũng do đồng chí gánh vác đi, như vậy có lợi cho việc an công tác xóa khu gộp xã.

Chương 631: Lâu ngày thấy lòng ngườiby Đạo Soái - 4vnBành Thiếu Hùng nói:- Liễu bí thư, cạn một chén.Đây là trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn ngồi đối diện nhau, Trương Tĩnh ở một bên tiếp khách, Bành Thiếu Hùng mặt đã đỏ gay, hơi có chút say rồi, những vẫn giơ chén lên lớn tiếng mời rượu Liễu Tuấn.Tính hắn vốn rất trầm ổn, lúc này cuối cùng cũng lộ ra “bản chất”Không còn làm bí thư huyện ủy, hắn không cần cố kỵ nhiều.Liễu Tuấn chạm ly với Bành Thiếu Hùng, nói:- Thoải mái thôi, sau này còn nhiều lúc uống rượu với nhau rồi, đừng uống say lát nữa lại làm phiền chị dâu.Liễu Tuấn chỉ nhấm một chút.- Đúng thế, đúng thế, Liễu bí thư nói phải, anh đừng uống quá nhiều.Trương Tĩnh ở bên cạnh phụ họa.Bữa cơm tối này là do Bành Thiếu Hùng chủ động mời Liễu Tuấn.Bành Thiếu Hùng thế nào cũng không ngờ được mình xảy ra chuyện, người đầu tiên đứng ra trượng nghĩa biện hộ, lại là người cộng tác trẻ tuổi mà hắn luôn thận trọng dè chừng.Khi Bành Thiếu Hùng biết được chuyện này, rất là cảm khái.Trương Tĩnh lại đề nghị mời Liễu tuấn tới nhà ăn cơm, giờ nghĩ lại đám người tới “soát nhà” hôm đó, chỉ có Liễu Tuấn là tự đầu tới cuối đứng ở một bên không tham gia, khi đó Trương Tĩnh còn căm hận nghĩ rằng y đề phòng mình làm trò gì, về sau nghĩa lại mới nhận ra là người ta dùng phương thức này thể hiện quan tâm tới mình, hơn nữa khi ra cửa còn rất chu đáo dặn Khâu Viên Triêu đón con mình ở trường về.Bành Thiếu Hùng cảm thấy mời Liễu Tuấn ăn cơm ở nhà hơi keo kiệt một chút.Liễu Tuấn là “triệu phú số một huyện Ninh Bắc” mà lại!Vì thế quyết định tới khách sạn hào hoa nhất thành phố Đại Ninh biểu thị sự cảm kích của mình.Bành Thiếu Hùng lăn lộn quan trường bao năm được coi là “từng trải giang hồ” rồi, biết rõ sự hiểm ác trong quan trưởng, bản thân vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn bị người ta chơi một vố, thiếu chút nữa còn gặp tai ương tù tội, điều này càng nổi bật sự đáng quý của hành động trưởng nghĩa Liễu Tuấn.Trên quan trưởng có thể kết giao với bạn bè như Liễu Tuấn, thực sự là vô cùng may mắn.Huống hồ Liễu Tuấn còn trẻ có bằng cấp, có chỗ dựa vững chắc, nếu có thể qua lại gần gũi đối với Bành Thiếu Hùng mà nói quan trọng hơn tất cả.Bành Thiếu Hùng uống cạn một chén Mao Đài, cảm khái nói:- Liễu bí thư, đường xa biết sức ngựa, lâu ngày hiểu lòng người.- Đúng thế, em thấy anh tham gia công tác bao năm như vậy, cũng chỉ kết giao được một người bạn tri tâm như Liễu bí thư thôi.Trương Tĩnh ở một bên hỗ trợ, cô làm việc trong ngân hàng công thương huyện, bình thường cũng là một nhân vật lợi hại, lời dễ nghe nói hết sức thuận miệng.Liễu Tuẫn xua tay khiêm tốn nói:- Bành bí thư, chị dâu, đừng nói như thế, chủ yếu là bản thân Bành bí thư tự giữ mình, tôi chỉ phản ánh theo đúng sự thực mà thôi.

Phải rồi Bành bí thư công tác mới an bài thế nào?Bành Thiếu Hùng bị “án treo” cũng được một thời gian rồi, luôn sốt ruột vì công việc mới.Hắn là bí thư huyện ủy, hồ sơ cá nhân thuộc bảo quản phòng tổ chức tỉnh ủy, vì thế công việc mới không nhất định phải an bài trong phạm vi Đại Ninh, về lý luận thì bất kỳ cấp bậc gì tương được trong toàn tình đều có thể an bài.Chỉ có điều trong lúc gấp gáp tìm đâu ra được một ví trí chính xử có thực quyền đây?Nghe Liễu Tuấn nhắc đến sắc mặt Bành Thiếu Hùng có chút ảm đạm, nói:- Tạm thời cũng chẳng có chỗ nào hay để đi, ý tứ của Quan tỉnh trưởng là để tôi tới sở Lâm nghiệp.- Sở Lâm nghiệp?Liễu Tuấn hơi ngẩn ra.- Công tác cụ thể an bài như thế nào?Người đứng đầu sở Lâm nghiệp chức quyền có thể sánh ngang với bí thư huyện ủy, bản thân sở Lâm nghiệp lại chẳng phải là một đơn vị có quyền thế cho lắm.Bành Thiếu Hùng cười khổ nói:- Đúng là sở lâm nghiệp, cũng không có vị trí thích hợp đoán chừng sẽ an bài làm trợ lý sở trưởng.Liễu Tuấn cười nói:- An bài như vậy không tệ, Quan tỉnh trưởng rất quan tâm đến anh.Bành Thiếu Hùng cười càng nhăn nhó hơn:- Liếu bí thư đừng lấy tôi ra đùa nữa.Theo lý giải của Bành Thiếu Hùng an bài như thế là bị bỏ lơ rồi, sở Lâm nghiệp có một đống phó sở, thành viên đảng ủy cũng phải đứng hóng gió một bên, an bài một chức trợ lý sở trưởng, hoàn toàn là chức ăn không ngồi rồi.Liễu Tuấn t hu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:- Bành bí thư, tôi không lấy anh ra đùa đâu, chuyện an bài này rất có thâm ý, Quan tỉnh trưởng thật đáng nể.Thấy Liễu Tuấn nói trịnh trọng, Bành Thiếu Hùng và Trương Tĩnh đều lộ vẻ quan tâm.Bành Thiếu Hùng khiêm tốn nói:- Xin chỉ giáo cho!Liễu Tuấn vân vê chén rượu trong tay, trầm ngâm nói:- Quan tỉnh trưởng an bài như vậy, chỉ là ngại không có vị trí thích hợp cho anh thôi, đeo cái danh hiệu trợ lý sở trưởng này tiến có thể công, lùi cỏ thể thủ, tránh cho rất nhiều bàn tán, một khi có vị trí và cơ hội thích hợp Quan tỉnh trưởng nhất định sẽ an bài ông tác cho anh.Bành Thiếu Hùng hơi hiểu ra.Bất kể như thế nào hiện giờ Bành Thiếu Hùng cũng được coi là phạm sai lầm, nếu không cũng không bị mất chức bí thư huyện ủy rồi, một cán bộ có sai làm Quan Minh Kiệt khẳng định không thể an bài cho vị trí có thực quyền lớn được, nếu không bị người ta bàn tán, còn nếu như an bài một chức quản lý nào đó trong sở Lâm nghiệp, thì coi như là có quyết định điều động chính thức rồi, trong khoảng nửa năm tới một năm không tiện điều động nữa.Dù sao phòng tổ chức tỉnh ủy cũng chẳng phải do Quan Minh Kiệt mở, mũ ô sa cất ngay trong tủ mà muốn là có thể mang ra đội ngay được.

Nếu Bành Thiếu Hùng được sắp xếp một chức cố định mà trong thời gian ngắn xuất hiện vị trí thích hợp, Bành Thiếu Hùng cũng chỉ trơ mắt ra mà nhìn tuyệt đối không ăn được.Còn cái gọi là trợ lý sở trưởng, thực chất là chức an nhàn, để cung cấp điều kiện tốt nhất cho việc điều động Bành Thiếu Hùng.Lùi lại một bước thì trợ lý sở trưởng có thể là chính xử, cũng có thể là phó sở, Bành Thiếu Hùng không vội an bài, kiếm kinh nghiệm ở sở lâm nghiệm thời gian, ít nhất cũng giải quyết được đãi ngộ phó sở, coi như là lên được một bậc, khi đưa ra ngoài là quan lớn cấp thành phố rồi.Ban ngành trực thuộc tỉnh quyền lực thực tế không bằng được người đứng đầu một địa phương, nhưng cũng có một chỗ lợi, đó là cấp bậc dễ thăng lên, bởi vì thế có rất nhiều quan viên có chỗ dựa vững đều đi theo con đường vòng này, ở địa phương lấy tiếng, có chính tích nhất định rồi lại trở về cơ quan để thăng cấp, lại thả ra ngoài để lấy tiếng, cứ tuần hoàn như vậy.Thời gian kiếm kinh nghiệm này dài hay ngắn, quyết định dựa vào chỗ dựa người đó lớn hay nhỏ và vận may ít hay nhiều nữa.Quan Minh Kiệt tốn công an bài cho Bành Thiếu Hùng như vậy, có thể thấy Quan Minh Kiệt rất chiếu cố cho hắn.Bành Thiếu Hùng lão luyện quan trưởng mà chẳng nhìn thấy, Trương Tĩnh dù thông minh dù sao lịch duyệt ít không hiểu lắm, có điều nhìn chồng liên tục gật đầu thì vẻ mặt nhẹ nhõm đi không ít, càng tăng thêm kính nể với Liễu Tuấn.Người này tuổi trẻ mà quá thông thuộc đường ngang ngõ tắt vòng vèo trong quan trường, chẳng trách được làm bí thư huyện ủy nhanh như vậy.- Liễu bí thư, thành phố an bài chức bí thư này, cũng rất có thâm ý.Bành Thiếu Hùng cười nói.Liễu Tuấn cười gắp một con hải sâm ăn, không nói gì.Ý của Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn tất nhiên là hiểu, thành phố để hắn gánh vác hai chức, bề ngoài là để y nắm trọng chức quyền, tiện thúc đẩy kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển.Thực tế e rằng vì an bài chức thị trưởng này, sẽ khơi lên một phen tranh đoạt.Có điều Liễu Tuấn không bận tâm lắm.Với thế cục huyện Ninh Bắc hiện nay, y đúng là cần thời cơ “nhất ngôn cửu đỉnh”, đem toàn bộ tiếng nói trong đảng ủy và chính phủ tập trung lại, đem sách lược trong lòng mình biến thành hành động thực tế, ít nhất có thể tranh thủ được nửa năm tới một năm phát triển huyện Ninh Bắc.Trước kia cho dù y mang thân phận nha nội, rất nhiều quy tắc không cần phải tuân thủ, thời gian và tinh lực quý giá không phải tiêu hao ở chỗ vô vị.Tất nhiên, nếu Bành Thiếu Hùng không xảy ra chuyện, Liễu Tuấn sẽ không theo đuổi cơ hội “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng hiện giờ thành phố danh chính ngôn thuận an bài cho y, không cần phải cự tuyệt.Đợi khi y bố trí tất cả thỏa đáng, thì có ai tới làm huyện trưởng cũng không quan trọng.- Liễu bí thư, tôi nghe nói bí thư Hương Mai có vẻ tương đối muốn tiến bộ!Bành Thiếu Hùng thấy Liễu Tuấn không nói, lại khẽ nhắc một câu.Vị trí huyện trưởng này nếu không có ai nhảy ngang vào, mà điều chỉnh trong nội bộ thì Lục Hương Mai và Thạch Trọng là nhân tuyển có sức cạnh tranh nhất.Lục Hương Mai trước kia làm phó khu trưởng khu Giang Đông, cũng được tính là kinh nghiệm công tác hành chính tương đối phong phú, tiến lên một bước là không có vấn đề gì.

Trước kia Liễu Tuấn chẳng phải cũng từ vị trí tương đương cô ta tiến lên vị trí huyện trưởng sao?

Còn về phần Thạch Trọng vốn là phó huyện trưởng thường vụ, tiến lên huyện trưởng càng đương nhiên.Chỉ có điều điểm yếu của Thạch Trọng là hắn và Liễu Tuấn đều đi ra từ tỉnh đoàn, cùng cộng tác với Liễu Tuấn có chút phạm kỵ húy.Liễu Tuấn bình tĩnh ứng đối.- Bí thư Hương Mai năng lực rất mạnh.Bành Thiếu Hùng cười nói:- Bí thư Hương Mai chẳng những năng lực mạnh, mà tính cách cũng mạnh, không kém bậc mày râu.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, biểu thị hiểu ý của Bành Thiếu Hùng.Đừng coi thường Lục Hương Mai là nữ đồng chí trẻ tuổi, cá tính đúng là rất mạnh, nếu như cô ta làm huyện trưởng, sau này đảng ủy và chính phủ phối hợp với nhau sợ rằng Liễu Tuấn phải phí rất nhiều công sức đi điều hòa.Người ta là nữ đồng chí, nếu như Liễu Tuấn chèn ép Lục Hương Mai làm cô ta không thở nổi, để tin này truyền đi thanh danh sẽ không tốt.Quá nhỏ nhen rồi.Theo lý trước khia Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai được tính là chiến hữu, hắn phải không tiếc sức tranh thủ cho Lục Hương Mai tiến lên một bước mới đúng, hiện giờ lại nói với Liễu Tuấn câu này, có thể thấy trong lòng Bành Thiếu Hùng, địa vị của Liễu Tuấn đã ở trên Lục Hương Mai.- Nào, Bành bí thư, chị dâu ăn đi ăn đi, đồ biển là phải ăn lúc nóng, để nguội rồi ăn sẽ tanh không ngon.Liễu Tuấn mời mọc.Trương Tĩnh liền gấp một con tôm lớn cho Liễu Tuấn.- Về phần ban bệ huyện bố trí thế nào, đó là chuyện các lãnh đạo thành ủy, chúng ta phục tùng tổ chức an bài là được.Liễu Tuấn mỉm cười nâng chén với Bành Thiếu Hùng.

Chương 632: Quyền uy tuyệt đốiby Đạo Soái - 4vnLiễu Tuấn mở cuộc họp thường ủy thảo luận việc thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn mở cuộc hợp thường ủy từ khi lên chức bí thư huyện ủy, trong thời gian này ngay cả cuộc họp văn phòng bí thư cũng chưa từng triệu tập.Xem ra Liễu bí thư cố ý bỏ qua cuộc họp văn phòng bí thư rồi.Hiện giờ bốn phó bi thư huyện Ninh Bắc cơ bản là ai đi đường nấy, không có sự liên minh rõ ràng tồn tại, trước kia khi Bành Thiếu Hùng tại nhiệm, Lục Hương Mai và Lý Giang có thể gọi là “cùng một hội”, có điều sau khi Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu, Lý Giang dần chọn phe trung lập, hiện giờ Bành Thiếu Hùng rời đi, Lý Giang và Lục Hương Mai càng không có khả năng “đồng lòng” được nữa.Lý Giang xếp trên Lục Hương Mai, sẽ không nghe cô ta bài bố, mà Lục Hương Mai là bí thư đảng ủy, cũng chẳng phải ngửa mặt nhìn Lý Giang.Chu Quốc Trung trước đó tựa hồ có dấu hiệu nhích lại gần Bành Thiếu Hùng, kết quả Bành Thiếu Hùng bị điều đi, Chu Quốc Trung tất nhiên khôi phục lại thái độ trung lập trước kia.Kỳ thực hiện giờ ở cuộc họp văn phòng bí thư không còn ai có thể tạo thành uy hiếp với Liễu Tuấn được nữa, chỉ có điều tranh luận bình thường thì luôn có.Liễu Tuấn bỏ luôn cuộc họp văn phòng bí thư, đưa lên cuộc họp thường ủy.Trên cuộc hợp thường ủy, trừ Liễu Tuấn người đứng đầu cả đảng và chính phủ, địa vị các phó bí thư khác cũng suy yếu thành thường ủy bình thường, chỉ phát biểu ý kiến trong phận sự của mình, chuyện các thường ủy khác cai quản thì không tùy tiện xen vào.Còn về phần biểu quyết vấn đề trọng đại, thường ủy Liễu hệ chiếm cứ tuyệt đại đa số ghế, bất kỳ biểu quyết nào cũng đều có thể thuận lợi thông qua.Hiện giờ ở huyện Ninh Bắc, Liễu nha nội thực sự có điều kiện thành “nhất ngôn cửu đỉnh rồi”Liễu Tuấn làm như thế thực chất là để chuẩn bị cho sau này, không phải là nhắm vào cái chức bí thư hiện nay.Liễu Tuấn tranh thủ thời gian gánh hai trọng tránh, nhạt hóa cuộc họp phòng bí thư, nên bật cuộc hợp thường ủy, sau khi dần hình thành thói quen, thì bất kể là ai lên làm huyện trưởng đều chỉ có thể dựa theo trình tự y đặt ra trước đó mà làm việc.Đối với ý đồ của Liễu Tuấn, đám Lục Hương Mai và Lý Giang lòng sáng tỏ, nhưng không thể phản kháng.Vấn để triệu tập văn cuộc họp văn phòng bí thư hay thường ủy đều là do Liễu Tuấn một mình quyết định, người khác không thể xem vào.Trước kia Bành Thiếu Hùng hay mở cuộc họp văn phòng bí thư đơn giản là bởi vì không nắm được thường ủy.Còn Liễu Tuấn căn bản không có vấn đề này.Thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp để thống nhất chỉ đạo thị trường cùng với chỉ điểm kỹ thuật và tiêu thụ cho sản phẩm phụ nông nghiệp toàn huyện, là một kiến nghị rất tốt, sự thực chứng minh, các khu huyện của thành phố Bảo Châu đều thực hành hiệu quả.Kinh tế thành phố Bảo Châu luôn duy trì được đà tăng trưởng cao tốc, có tiềm lực sánh ngang với thành phố Đại Ninh, bỏ các thành phố khác ở xa phía sau, là công lao to lớn của cách làm thống nhất quản lý và chỉ dẫn cho quần chúng nhân dân này, bởi thế Liễu Tuấn đưa ra đề nghị này được nhất trí thông qua trên hội nghị thường ủy.Các thường ủy đều không tiếc lời khen ngợi với công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp này.Truân Chí Quang hắng giọng, lấy tinh thần đọc:- Căn cứ vào chỉ thị của Liễu bí thư, phòng tổ chức đề nghị do đồng chí Long Pháp Bằng đảm nhận giám đốc công ty sản phẩm phụ nôn nghiệp, phụ trách quản lý chung, đề nghị đồng chí Giang Vân Hiệp làm phó giảm đốc hỗ trợ đồng chí Long Pháp Bằng triển khai công tác.Tiếp theo Truân Chí Quang theo thông lệ giới thiệu tình huống các vị chính phó giám đốc.Đối với Long Pháp Bằng những thường ủy ngồi đây cơ bản đều khá quen thuộc, người này năng lực công tác mạnh, làm công ty than Hưng Thịnh ăn nên làm ra, lập được công lao lớn.Để Long Pháp Bằng đi làm giám đốc công ty sản phẩm phụ nông nghiệp là rất thích hợp, các thường ủy đều tán thành, nhân tuyển hai phó giám độc khác cũng không có gì để bắt bẻ, chỉ độc mỗi bổ nhiệm Giang Vân Hiệp làm các thường ủy đưa mặt nhìn nhau.Phải nói khoảng thời gian trước đó, lời đồn ám muội giữa Liễu huyện trưởng và Giang Vân Hiệp, các thường ủy đều nghe thấy một chút.Với thân phân địa vị hiện nay của Liễu Tuấn, thêm vào sự xinh đẹp gợi cảm của Giang Vân Hiệp, riêng bất kỳ người nào cũng đều là trung tâm đồn thổi, huống hồ hai người dính vào một chỗ, không khơi lên bàn tán mới lạ.Có điều mọi người chỉ nghe không nói.Cơ bản, trước kia những kẻ “dũng cảm” dùng vấn đề này tấn công Liễu nha nội đều vĩnh viễn không trở mình được nữa, thức thời một chút thì nên im mồm đi.Nhưng mọi người không ngờ rằng Liễu Tuấn lại đẩy Giang Vân Hiệp sân khấu.Nghe lại tình huống của Giang Vân Thiệp đi, văn bằng hàm thụ đại chuyên, hai mươi hai tuổi tham gia công tác hai năm, chỉ còn là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện đời dựa vào cái gì mà được an bài vào cương vị quan trọng như thế.Thường ủy không thuộc Liễu hệ chỉ cười không nói.Ngay cả thưởng ủy Liễu hệ cảm thấy Liễu Tuấn lần này chơi hơi quá đà một chút, bất kể Liễu bí thư và Giang Vân Hiệp có quan hệ hay không, muốn đề bạt cô ta cũng rất nhiều cách, cơ quan chính phủ huyện, cơ quan đoàn ủy, nơi nào chẳng dễ an bài?

Một đãi ngộ cấp phó khoa cũng không phải là không thể giải quyết, mà cứ phải đẩy lên đầu sóng ngọn gió.Xem ra đúng là tuổi trẻ khí thịnh mà.- Các đồng chí có ý kiến gì thì nói đi.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng mỉm cười quét mắt qua hội trưởng, y vóc người cao lớn, nhìn như vậy có khí thế từ trên cao hường xuống, oai phong của người đứng đầu lộ ra hoàn toàn.Mọi người đều mỉm cười.Ai dám công khai chống đối chứ?Nhưng có người nhảy ra thật.Lục Hương Mai vén lọn tóc trước trán, mỉm cười nói:- Liễu bí thư, tôi có một ý kiến, đồng chí Giang Vân Hiệp có phải quá trẻ hay không, cũng thiếu kinh nghiệp quản lý xí nghiệp, chuyên nghành của đồng chí ấy là pháp luật, bổ nhiệm làm phó giám đốc công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp phải chẳng hơi không thỏa đáng lắm.Kỳ thực trong lòng Lục Hương Mai nín nhịn lắm rồi, là phó bí thư quản lý công tác cán bộ, cái danh sách bộ nhiệm này cô ta lại chẳng biết trước, biết Liễu Tuấn cậu giờ nắm đại quyền rồi, nhưng cũng đứng quá đáng, cho tôi xem trước không được sao?Thấy Lục Hương Mai nhảy ra, Truân Chí Quang liền cười nhìn sang Liễu Tuấn.Liễu Tuấn chẳng thèm nhướng mày nửa cái.Truân Chí Quang thầm bội phục.Lúc Liễu Tuân sai hắn an bài cán bộ cho công ty này, đặc biệt bảo hắn đưa trực tiếp lên hội nghị thường ủy, lý do là công ty sản phẩm phụ nông nghiệp dù đặt vào cấp bậc hành chính, nhưng tự chịu lời lỗ, thuộc nhóm quản lý của chính phủ.Thân là trưởng phòng tổ chức Truân Chí Quang biết lý do này Liễu bí thư là hơi vớ vẩn, nhưng nếu như lãnh đạo đã ra lệnh, thi hắn kiến quyết làm theo không chút do dự.Có điều Truân Chí Quang không hiểu sao Liễu Tuấn lại làm như thế.Truân Chí Quang và Thạch Trọng quan hệ tốt, không có việc gì là tụ tập uống rượu tán gẫu.Thạch Trọng cũng là cốt cán của Liễu hệ, Truân Chí Quan rất nhiều việc không phải giấu, liền đem nghi vấn trong trong lòng nói ra, Thạch Trọng suy nghĩ kỹ càng rồi cười.Hắn đoán Liễu Tuấn cố ý chọc giận Lục Hương Mai, để Lục Hương Mai chống lại trên hội nghị thường ủy.Liễu Tuấn thân gánh vác hai chức chỉ là tình huống tạm thời, chức huyện trưởng sớm muộn gì cũng phải nhường ra, đề bạt trong nội bộ, Thạch Trọng là nhân tuyển hàng đầu, đối thủ cách tranh lớn nhất là Lục Hương Mai, Liễu bí thư khẳng định không muốn cộng tác với Lục Hương Mai, chỉ có điều chuyện này không thể do Liễu bí thư quyết định mà chỉ có quyền đề nghị, nếu thẳng thắn tiến cử Thạch Trọng hiệu quả có khả năng đi ngược lại.Nếu như Lục Hương Mai thường xuyên nhảy ra chống đối với Liễu Tuấn, thì có cớ để nói rồi.Một phó bí thư luôn không phối hợp như thế, nếu như làm huyện trưởng, công tác không được thuận lợi!Thạch Trọng giải thích với Truân Chí Quang như thế, Truân Chí Quang cũng cho là vậy, nên thêm phần kính phục thủ đoạn sâu cay của Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười nói:- Các đồng chí khác có ý kiến gì đều đưa ra đi.Đó chính là đặc quyền của bí thư, không cần phải chính diện trả lời câu hỏi của thường ủy, cho dù là phó bí thư quyền cao chức trọng cũng vậy, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã hạ Lục Hương Mai xuống, đánh đồng với các thường ủy khác.Truân Chí Quang lập tức nhảy ra, mặt tươi cười, liếc nhìn Lục Hương Mai một cái nói:- Tôi thấy vấn đề không lớn, đồng chí Giang Vân Hiệp mặc dù tuổi trẻ, nhưng năng lực mạnh, lại có chuyên ngành pháp luật, có thể tiện vận dụng vào trong quản lý xĩ nghiệp.

Liễu bí thư luôn nhấn mạnh, phải pháp trị không nên nhân trị, đồng chí Giang Vân Hiệp tinh thông pháp luật, làm quản lý nội bộ, nất là quản lý tài vụ chính là nhân tuyển rất phù hợp, huống hồ trung ương yêu cầu đẩy mạnh cán bộ trẻ tuổi làm dự bị, còn nhấn mạnh phải đem tỉ lệ cán bộ dân tộc thiểu số và nữ cán bộ tăng lên, bổ nhiệm đồng chí Giang Vân Hiệp, chính là hưởng ứng lời hiệu triệu của trung ương.Lời này nói rất có trình độ.Nữ cán bộ, trẻ tuổi, đều nhắm vào Lục Hương Mai.Thế nào chỉ cho mỗi Lục Hương mai cô tuổi trẻ được làm phó bí thư, còn không cho nữ cán bộ khác tiến lên sao?

Có phải quá nhỏ nhen không?Thạch Trọng nhảy ra đùng lúc, cười dài nói:- Rèn luyện cán bộ trẻ cũng tốt, đồng chí Long Pháp Bắc có đặc điểm mạnh dạn mở ra cái mới, có một nữa đồng chí cẩn thận làm trợ thủ đằng sau, có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.Từ sau khi Liễu Tuấn lên làm bí thư huyện ủy, không khí hội nghị thường ủy trở nên nhẹ nhõm, không nghiêm túc như trước kia nữa, có lẽ đứng trước quyền lực tuyệt đối, mọi người đều tự động từ bò đấu tranh, cười ha hả làm vừa lòng nhau.- Đúng thế, phải cho cán bộ trẻ không gian phát huy.Lữ Xuân Lai ở thị trấn Thành Quan cực kỳ uy thế, quản lý nơi này tới mức hắt nước không lọt, là người thuộc “chủ nghĩa địa phương” điển hình, chuyện của người khác tôi không nhúng tay vào, chuyện trong nhà tôi, các vị đừng nhóm ngó tới.Không ngờ hôm nay lại lên tiếng ủng hộ, khi nói còn như vố ý lướt qua mặt Liễu Tuấn, Liễu Tuấn liền mỉm cười, Lữ Xuân Lai cũng mỉm cười đáp lễ.Liễu Tuấn hỏi:- Ý kiến của các đồng chí khác thế nào?Mọi người nối nhau gật đầu.- Đồng chí Hương Mai thì sao?Lục Hương Mai sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói:- Tôi giữ nguyên ý kiến của mình, phục tùng tổ chức.

Chương 633: phê chuẩn kết hônby Đạo Soái - 4vn-Tiểu Tuấn, hôm nay cuối tuần có về nhà ăn cơm không?Chiều thứ 6 Nghiêm Phi gọi điện đến như thường lệ.Từ nửa đầu năm nay nhà nước bắt đầu thực hiện chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần.Khi mới bắt đầu quy chế mới này nhà nước còn cho phép một tuần được nghỉ nửa ngày, hoặc là cứ một tuần nghỉ một ngày rồi một tuần nghỉ hai ngày luân phiên, đợi cho mọi người có thể thích ứng rồi thì mới bắt đầu thực hiện hoàn toàn.Bành Thiểu Hùng lúc đó cũng đang cho thi hành thay phiên nghỉ phép tại Ninh Bắc, một tuần nghỉ một ngày thì tuần sau nghỉ hai ngày.

Kết quả chưa thực thi được bao lâu thì mọi người đều có ý kiến, năm khu của Đại Ninh đều thống nhất thực hiện nghỉ hai ngày cuối tuần.

Thấy mọi người phản đối Bành Thiểu Hùng cũng theo ý kiến đổi thành nghỉ hai ngày.Bởi vậy Liễu Tuấn giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần.

Trong những ngày nghỉ này, Liễu Tuấn là tùy tùng của Nghiêm Ngọc Thành, nếu không có gì đột xuất xảy ra thì hắn cũng sẽ nghỉ tuần hai ngày.

Hàng tuần cứ đến thứ sáu là hắn sẽ về thăm Nghiêm Phi.“Hôm nay còn có một số việc phải xử lý, nên anh sẽ về muộn chút không cần chờ cơm đâu.”

Thư ký huyện trưởng nghe có vẻ rất oai nhưng mà đối với Liễu Tuấn một người lãnh đạo có trách nhiệm mà nói, công việc quả thật là rất nhiều.

Ngay cả năng lực của hắn siêu nhiên thì cũng không thể cáng đáng hết được.“Ừ, vậy được rồi, 7h tối anh lái xe cẩn thận nhé.”

Nghiêm Phi nhẹ nhàng dặn dò.Liễu Tuấn khẽ cười đồng ý, rồi hôn gió Nghiêm Phi qua điện thoại một cái.Khi Liễu Tuấn trở lại tòa nhà số một thường ủy tỉnh ủy, tin thời sự đã phát xong, ti vi trong phòng khách đã bị Giải Anh chiếm, Nghiêm Phi cùng mẹ xem phim.

Nghe thấy tiếng xe ô tô, Nghiêm Phi vội vàng chạy tới.Trời đang mùa đông Nghiêm Phi mặc một chiếc áo lông bó sát, và một chiếc quần bó sát, để lộ ra dáng người tuyệt đẹp, mái tóc dài mượt xõa xuống hai vai, đúng là xinh đẹp tuyệt trần.Liễu Tuấn không thể nhịn được ôm chặt lấy cô, hôn nồng nhiệt.Giải Anh nhìn trộm thấy liền mỉm cười.“Tiểu Tuấn về rồi đấy à.”

“Chào gì Giải Anh.”

“Cháu về đúng lúc lắm, bác Nghiêm có chuyện muốn nói với cháu.”

Giải Anh cười tủm tỉm.Liễu Tuấn ngây người, có phần kinh ngạc.

Nếu như có chuyện muốn nói với hắn thì Nghiêm Ngọc Thành cũng không chuyển lời qua Giải Anh.

Bình thường mỗi lần Liễu Tuấn trở về đều nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành.

Không có chuyện khẩn cấp, Nghiêm Ngọc Thành sẽ không đặc biệt tìm hắn.Giải Anh vừa cười vừa nói: “Cháu đã hai lăm tuổi rồi, Nghiêm Phi cũng đã hai mươi sáu, nên cưới đi thôi.”

Liễu Tuấn cười nói: “Bác Nghiêm muốn làm ông ngoại?”

Nghiêm Phi nghe xong thẹn thùng đỏ mặt, khẽ tủm tỉm cười đánh hắn một cái.Giải Anh cười nói: “Bác Nghiêm không vội làm ông ngoại mà là mẹ cháu muốn làm bà nội.

Sao thế, bà ý không nói với cháu trong điện thoại à?”

Liễu Tuấn khoa trương nói: “Ngày nào mẹ cháu cũng nhắc đến cả trăm lần ý chứ!”

Giải Anh cười nói: “Tất nhiên rồi, mẹ nào mà không cuống?

Tiểu Tuấn, sự nghiệp quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng lắm đấy.”

“Vâng, đúng thế “Liễu Tuấn liên tục gật đầu.“Cuối năm, nếu không thì sang đầu năm sau?

Cháu thấy hay là để đầu năm sau đi.”

Giải Anh kinh ngạc nói: “Cuối năm cũng được mà, sao phải để đến đầu năm sau?”

Liễu Tuấn cười nói: “Cuối năm huyện có rất nhiều chuyện, sang đầu năm sau công việc đã ổn thỏa thì cháu mới có thời gian rảnh.”

“Không phải chứ?

Cháu không được học theo cha cháu đâu đấy.

Bây giờ làm thư ký huyện ủy đã bận đến mức không có thời gian kết hôn, vậy sau này nếu làm thư ký tỉnh ủy thì không có thời gian ngủ nữa sao?”

Giải Anh trêu ghẹo nói.Giải Anh rất hài lòng vì Nghiêm Ngọc Thành làm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc.“Ha ha, không phải, cô Giải Anh cháu đã có ý định cùng Nghiêm Phi đi hưởng tuần trăng mật, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười mấy ngày chứ.

Sang năm cháu dễ thu xếp hơn “Liễu Tuấn vừa giải thích với Giải Anh vừa nhìn về phía Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi nhìn hắn âu yếm.“Ra là thế, được thôi, ta sẽ bàn bạc với mẹ cháu để định ngày.”

Giải Anh vui đến nỗi kịch cũng không xem nữa, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Bích Tú.Điện thoại vừa thông, Nguyễn Bích Tú cũng đang xem ti vi.“Bích Tú à, báo cho bà tin vui, Liễu Tuấn đã đồng ý đầu năm sau kết hôn, bảo là muốn đi hưởng tuần trăng mật, hì hì, bọn trẻ đúng là thích lãnh mạn, hai chị em ta thương lượng chọn ngày tốt đi thôi.

“Giải Anh vui mừng nói.Nguyễn Bích Tú cũng vui mừng nói lớn trong điện thoại.Liễu Tuấn nhìn sang Nghiêm Phi thì thấy cô đỏ mặt bỏ chạy về phòng.

Liễu thư ký cũng muốn chạy vào phòng thì lại thấy Nghiêm Ngọc Thành đang đứng ở hành lang trên lầu hai nhìn hắn, châm một điếu thuốc đi đi lại lại trên hành lang.Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn hắn, Liễu Tuấn cũng lấy ra một điếu thuốc cùng cha vợ hút.“Sao cậu lại ra mặt xin hộ Bành Thiểu Hùng?”

Nghiêm Ngọc Thành hút thuốc, đột nhiên hỏi một câu.Liễu Tuấn khẽ giật mình, tiếp đó đơn giản đáp: “Không vì sao cả, cháu chỉ nói sự thật thôi.

Con thấy Bành Thiểu Hùng là một cán bộ tốt.”

Nghiêm Ngọc Thành thân là bí thư tỉnh ủy, nếu như không vì Liễu Tuấn thì chuyện một thư ký huyện ủy nhận hối lộ không khiến hắn để tâm.

Giờ đây hỏi Liễu Tuấn căn bản cũng không phải là quan tâm đến hiện tượng này mà quan tâm đến bản chất.Giống như Chu tiên sinh đã nói với Nghiêm Ngọc Thành: Cậu biết người ta đang quan tâm đến cái gì không?

Họ quan tâm đến cậu!Điều Nghiêm Ngọc Thành quan tâm cũng là vì sao Liễu Tuấn muốn làm.Rất hiển nhiên, đáp án của Liễu Tuấn khiến hắn thỏa mãn.Bởi vì Bành Thiểu Hùng là một cán bộ giỏi, nên hắn giúp, chuyện chỉ có vậy.Quá chú trọng đến tranh đấu, quá chú trọng đến phân chia phe phái đối với một người có địa vị cao mà nói, thì đó là một trong những nhược điểm trí mạng.

Điều đó có nghĩa là vô nguyên tắc.Muốn nên nghiệp lớn phải có nguyên tắc.Trên thực tế, bởi vì Liễu Tuấn biện hộ chó Bành Thiểu Hùng, lần nhận chức thư ký huyện ủy này của hắn không có bất kì một sự phản đối nào.Phải nói, Liễu Tuấn lần này được lợi không ít.“Công việc có kham nổi không?”

Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi.Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: “Ít nhất thì đến trước cuối năm nay cháu vẫn thu xếp được.”

Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.Ý của Liễu Tuấn rất rõ ràng, hãy cho tôi một chút thời gian để tôi ổn định cục diện, đừng vội vàng phái huyện trưởng tới.

Tên nhóc này không loạn nắm quyền, một khi quyền đến tay cũng không nói lời “Khách khí”.

Vậy là tốt, biết tiến biết lùi đúng lúc.“ Như vậy đi, cậu có thể cùng Nghiêm Phi kết hôn rồi!”

Nghiêm Ngọc Thành nói.Những lời mà Giải Anh nói với Liễu Tuấn trong phòng khách, Nghiêm Ngọc Thành khả năng không nghe thấy hoặc là căn bản không nghe, nên lúc đó lại nhắc đến chuyện kết hôn.Liễu Tuấn gãi đầu nói: “Cháu cho rằng, lúc nào cháu cũng có thể cùng Nghiêm Phi kết hôn!”

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt, nói: “Cậu đừng có mà tưởng bở, con gái tôi nói lấy là lấy được sao?Tôi chưa thấy hết được tâm can của cậu thì sao có thể tùy tiện gả con gái cho cậu?”

Liễu Tuấn kinh ngạc, đến tận bây giờ hắn vẫn đang bị kiểm tra, đến bây giờ mới coi như là đủ tiêu chuẩn?

Thái độ này của Nghiêm Ngọc Thành khiến Liễu thư ký khó lòng nhẫn nhịn.“Không phải chứ, Nghiêm bí thư, bác đã kiểm tra cháu những mười sáu năm, nghiêm khắc mà nói, nếu tính từ lần đầu tiên bác nói muốn cháu làm con rể thì không chỉ có mười sáu năm!”

Thư ký huyện ủy khiêu chiến với bí thư tỉnh ủy.“Lần đầu tiên tôi nói muốn cậu làm con rể, tôi nói thế khi nào?”

Nghiêm Ngọc Thành há chịu thua.“Đầu tháng 6 năm1978 công nguyên, khi đó bác mới nhận chức chủ nhiệm hội cách mạng huyện Hướng Dương.

Bác đã nói ngay trước cửa hội cách mạng huyện Hướng Dương.”

Liễu Tuấn lập tức nhớ lại, kể lại “điển cố” năm xưa.Nghiêm Ngọc Thành cười vang, Liễu Tuấn khiến hắn nhớ đến giai đoạn huy hoàng khó quên đó.

Khi đó, hắn mới nhậm chức, đúng là rất nhiệt tình, có nhiều ý tưởng muốn thực hiện.

So với hiện tại còn có phần nhiệt tình hơn nhiều.“Tiểu tử, nếu như muốn thật sự đi vào lòng người thì không phải là xem cậu có kiên nhẫn thế nào, cũng không phải là có bao nhiêu quyền lực, tiền tài mà phải xem bản chất có phải là hiền lành hay không.”

Nghiêm Ngọc Thành cảm khái vỗ bờ vai của hắn.Liễu Tuấn liền có chút kích động.Khi hắn còn nhỏ hắn rất hợp ý với Nghiêm Ngọc Thành nhưng mà hành động thân mật như thế này là lần đầu tiên.

Vậy cũng chứng tỏ sự thừa nhận của Nghiêm Ngọc Thành về Liễu Tuấn.“Cảm ơn cha”Liễu Tuấn thành khẩn nói.Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu nói: “Cậu đi nói chuyện với Nghiêm Phi đi, lúc nào cần thư giãn thì cứ thư giãn đi.”

Liễu Tuấn mỉm nói: “Cha, con nghe nói Đổng lão sức khỏe không tốt.”

Người gọi là Đổng lão này chính là người đứng đầu hệ phái của Nghiêm Ngọc Thành, một trong những quan chức cấp cao có ảnh hưởng lớn nhất cả nước.

Gần đây nghe đồn sức khỏe của ông không tốt, mà Liễu Tuấn nhớ rõ, kiếp trước của mình, Đổng lão đúng là không lâu nữa sẽ qua đời.

Một lãnh đạo cấp cao mất đi nhất định sẽ đem đến nhiều thay đổi, phe của Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên ảnh hưởng lớn nhất.Nghiêm Ngọc thành thản nhiên nói: “Không sao cả.

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên.”

Liễu Tuấn liền hiểu rằng, phe phái của các đại lão đã có kế hoạch ứng phó Chương 634: Gọi tình nhân của cô đến đâyby Đạo Soái - 4vnVân Hiệp đảm nhận chức phó tổng giám đốc công ty quản lý sản phẩm nông nghiệp chưa được hai tháng đã tranh cãi với cấp dưới.“Anh Hứa, hóa đơn này tôi không thể kí!”

Ngữ khí của Giang Vân Hiệp vẫn rất bình tĩnh nhưng cũng vô cùng kiên quyết.“Quản lý Giang, tại sao không thể ký?”

Giám đốc Hứa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vóc dáng cao gầy, trông khá thông minh tháo vát, đứng trước bàn làm việc của Giang Vân Hiệp mà cảm thấy bất bình.Công ty quản lý nông sản mới thành lập nằm ở tầng hai của công trình giai đoạn 3 thành thương mại, cả một tầng đã được thuê trọn.

Công trình này được khởi công trước đó không lâu.

Theo như dự tính đầu tư, kế hoạch ban đầu năm sau mới bắt đầu thi công nhưng mà sau khi công trình giai đoạn 1 thành thương mại được thực thi, công tác thúc đẩy kinh doanh tiêu thụ đã vượt ngoài mong đợi của mọi người, rất phát đạt hơn nữa kinh tế huyện cũng phát triển nhanh chóng, thu nhập tài chính không ngừng gia tăng, Liễu Tuấn quyết định đồng thời thực hiện các công trình giai đoạn 2 và 3.Công ty nông sản không chỉ thuê cả một tầng làm văn phòng mà còn định thuê tầng hầm xây mấy phòng lạnh để dự trữ sản phẩm nông sản.Công trình kỳ 3 không thua gì công trình kỳ 1, diện tích lớn, giống như là xây dựng cho công ty nông sản vậy, rất phù hợp.Văn phòng của Giang Vân Hiệp nằm ở phía bắc của tầng 2, nội thất trong phòng cũng chỉ là bình thường nhưng diện tích rất rộng.Giang Vân Hiệp nói: “Anh Hứa, tháng trước công tác của các anh đã vượt ngoài chỉ tiêu.

Khi công ty mới thành lập, giám đốc Long đã nói, công ty của chúng ta mới thành lập, lại là mà đơn vị độc lập, tất cả chi phí đều phải tính toán tỉ mỉ.

Quy định này các anh hẳn là phải rõ.”

“Giang quản lí, quy định của công ty chúng tôi đều rõ nhưng mà cũng phải căn cứ theo tình hình thực tế để xem xét chứ?Bộ phận chúng tôi tháng trước đã hoàn thành vượt mục tiêu, và đứng nhất công ty vậy tại sao kinh phí và phí tiếp đón lại không được thanh toán?”

Anh Hứa cũng rất kiêu ngạo nói về thành tích của bộ phận mình.Trên thực tế, Giang Vân Hiệp nhậm chức phó giám đốc quản lý phụ công ty nông sản, hơn nữa chỉ đứng thứ 2 sau phó giám đốc quản lý chính công ty nông sản nên khiến cho rất nhiều người không cam lòng.Một con bé mới 20 tuổi mà là một trong những lãnh đạo của cả một công ty.Rất nhiều người ngày đầu tiên đi làm, kinh ngạc vì tuổi trẻ của Giang Vân Hiệp nên không thể chịu nổi sự bất bình, nói những lời bực tức, đương nhiên là nói những lời liên quan đến quan hệ mập mờ giữa Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp.Có một nhóm người vốn cũng không biết gì nhưng mà nghe đồng nghiệp rỉ tai cũng gật đầu công nhận.Anh Hứa đúng là rất có năng lực, trước kia hắn cũng là cốt cán của công ty năng lượng Hưng Thịnh, do Long Pháp Bằng chọn lựa điều tới.

Là lãnh đạo, lại được lãnh đạo cấp cao hơn cân nhắc nên bình thường trong công ty ngoài Long Pháp Bằng hắn không coi ai ra gì.“ Anh Hứa, thành tích của các anh tốt nhất công ty, nhưng mà chi phí của các anh đã vượt qua chỉ tiêu của công ty hơn nữa rất nhiều hóa đơn của các anh không chính quy, không phù hợp với quy định của công ty nên tôi không thể kí được.”

Giang Vân Hiệp vẫn rất kiên định.“Giang quản lí, cô nói thế là có ý gì?

Hóa đơn không chính quy, cô nói thế có phải bảo tôi lừa gạt để kiếm tiền đút túi riêng không?

Tôi nói cho cô biết cơm có thể ăn linh tinh, nhưng không thể nói bậy!”

Anh Hứa phát cáu nổi giận đùng đùng.“Thứ nhất, tôi không nói anh làm giả sổ sách, càng không nói anh lấy làm tiền riêng, tôi chỉ nói rằng hóa đơn của anh không chính quy, không phù hợp với quy định của công ty.Thứ hai, đây là văn phòng anh nên chú ý thái độ của mình.”

Giang Vân Hiệp kiên nghị nói.“Hì hì, cô ngồi trong văn phòng, hàng ngày không có gì làm, chúng tôi thì vật lộn chết mệt ngoài kia để công ty có thu nhập, bây giờ cô lại phán xét thái độ của tôi?

Được, được lắm, cô là lãnh đạo, tôi không nói với cô nữa, cô không kí phải không, không kí thì thôi, tôi tìm giám đốc Long kí!”

Anh Hứa cáu giận nói, cố gắng đay nghiến hai chữ “ Lãnh đạo” rồi cầm tờ hóa đơn quay ngoắt ra cửa.“Anh Hứa, ngay cả khi có chữ kí của giám đốc Long tôi cũng không trả tiền, tài chính của công ty đã được quy định rõ ràng, giám đốc Long đã nói rồi mà, tôi không kí thì không ai có thể lấy được tiền!”

Giang Vân Hiệp cũng cáu giận, cứng rắn nói.“Theo ý của cô thì cô còn to hơn cả giám đốc Long?

Long giám đốc có kí cũng không là gì, phải được cô phê chuẩn mới được, cô tưởng mình là ai chứ?

Vợ của huyện trưởng cũng hay là vợ của bí thư huyện ủy, đáng tiếc, giám đốc Giang, tôi nghe nói vợ của Liễu Tuấn là con gái của bí thư tỉnh ủy, tôi xem cô không còn hi vọng gì nữa rồi!

Có xinh mấy cũng vô dụng.”

Anh Hứa tức giận nhìn chằm chằm Giang Vân Hiệp nói.“Anh nói bậy!”

Giang Vân Hiệp tức giận đến đỏ mặt, khuôn ngực phập phồng.Chỉ là lúc này anh Hứa đang không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp mỹ miều của Giang Vân Hiệp lúc này.“Tôi nói linh tinh, đừng có cho rằng chuyện cô làm không ai biết, cô nghe người ta nói mà xem, cả huyện Ninh Bắc này, ai mà không biết chuyện giữa cô và Liễu Tuấn?

Đừng có tưởng rằng bên trên có người nâng đỡ là giỏi giang lắm, làm phó giám đốc công ty nông sản này là có thể làm hoàng thượng, Tôi nói cho cô biết, tôi không tin, tôi kiếm ăn bằng năng lực của mình, tôi không sợ ai hết, tôi vẫn nói thế, làm việc cho công ty mà lại phải bỏ tiền túi ra, thiên hạ này ở đâu có đạo lý đó?

“Hắn cáu giận nói to, không ngờ bên ngoài đã có một người đi vào phòng đứng bên cạnh.“Những lời này anh nghe ai nói?

Sao tôi chưa từng nghe thấy?”

Người nọ vóc dáng cao lớn, tuấn tú, cười nói.Giang Vân Hiệp tức run người nhưng thấy người này cô ngây ra muốn mở miệng chào hỏi nhưng mà thấy hắn đang nói chuyện với tên họ Hứa nên không muốn xen vào.Không nghi ngờ gì nữa, vị này chính là người tình của Giang Vân Hiệp mà anh Hứa đã nói, bí thư huyện Ninh Bắc kiêm huyện trưởng Liễu Tuấn.Liễu Tuấn có thói quen thị sát các doanh nghiệp, không có việc gì thì thường đến đây khảo sát.Hôm nay, Liễu bí thư đến công ty nông sản để xem sao, không ngờ lại được chứng kiến cảnh này.“Anh là ai?”

Anh Hứa tức giận lao vào hỏi Liễu Tuấn.“Tôi chính là Liễu Tuấn!”

“Anh chính là Liễu thư ký.

“Lúc này, sắc mặt của hắn mới đúng là thú vị, ngây ra một hồi lâu mới định thần lại, toàn thân run rẩy, mặt tái mét.Tại sao mình nói linh tinh trước mặt Giang Vân Hiệp lại bị “ chính chủ” nghe thấy.

Đúng là đen như chấy.“ Xin.. xin lỗi Liễu thư ký, tôi nói linh tinh, tôi đáng chết.”

Dù là hắn đã từng gặp nhiều nhân vật cỡ bự nhưng mà nhìn thấy biểu hiện này hắn cũng loạn chân loạn tay, lắp bắp nói không nên lời, nói cho cùng cũng tát mình hai phát thật đau.Hắn là loại người mà đã đi qua rất nhiều nơi, qua lại với rất nhiều loại người trong xã hội, nên cũng rõ, nếu như đắc tội bí thư huyện ủy, đối với hắn sẽ có ảnh hưởng thế nào.Thật ra hắn không tin Giang Vân Hiệp và Liễu Tuấn có quan hệ, nếu thật là như vậy, Liễu Tuấn đã đưa Giang Vân Hiệp đến công ty nông sản một nơi mẫn cảm như vậy, mà nên điều cô tới một nơi thuận tiện nhất.Chính bởi vì thế, hắn mới dám không kiêng nể gì Giang Vân Hiệp.Việc này nếu có chứng cứ xác thực thì cả công ty nông sản này không ai dám nói thế với Giang Vân Hiệp.

Chỉ là sự xuất hiện của Liễu Tuấn quá trùng hợp.“Anh Hứa, đúng như anh nói, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng mà không được nói bậy, được rồi, anh đi đi, tự mình phán xét mình, rồi đến nói chuyện với đồng chí Giang Vân Hiệp.”

Liễu Tuấn nhàn nhạt nói.Anh Hứa không dám lưu lại một giây nào nữa, vội vàng chạy mất dép.Liễu Tuấn cùng Giang Vân Hiệp nói chuyện, thì đã thấy cô đang ngồi khóc, mặc dù không thành tiếng nhưng mà cũng khiến người ta đau lòng.Lần này đến phiên Liễu bí thư chân tay luống cuống.Văn phòng lại chỉ có hai người, nếu tiến đến an ủi thì đúng là có chút không ổn, nếu không nói vài câu an ủi thì lại quá lạnh lùng có chút khó xử.Xem ra thế giới này, có thể khiến Liễu Nha Nội khó xử chỉ có thể là những cô gái xinh đẹp.Liễu Tuấn ngẫm nghĩ, ngồi xuống cạnh ghế sô pha, châm thuốc hút.Giang Vân Hiệp khóc một hồi, đột nhiên cảm thấy căn phòng yên tĩnh, cho rằng Liễu Tuấn đã đi, ngẩng đầu nhìn, thì thấy hắn đang ngồi cạnh hút thuốc, lập tức thấy rất uất ức, lại gục đầu xuống bàn khóc tiếp, dậm chân lộp cộp xuống nền nhà.Liễu Tuấn thấy phụ nữ khóc vậy cũng thấy đau lòng nhưng mà giờ hắn không biết nghĩ gì, nói gì.Phút chốc, Long Pháp Bằng đã chạy tới, theo sau là anh Hứa, đứng ở ngoài cửa, nói không dám vào Chương 635: Dự toánby Đạo Soái - 4vnLong Pháp Bằng kinh ngạc kêu lên, nhìn Giang Vân Hiệp đang khóc nức nở trên bàn.Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói: “Pháp Bằng, ở công ty nông sản cấp dưới có thể tùy tiện mắng cấp trên sao?”

Long Pháp Bằng cũng rất xấu hổ.Liễu bí thư cũng có vẻ không tức giận, giọng nói vẫn rất bình thường nhưng mà lãnh đạo nghĩ thế nào ai mà biết được?

Đặc biệt là Liễu Tuấn, được coi là một trong những lãnh đạo uyên thâm nhất của huyện, Long Pháp Bằng đã từng trải nghiệm qua, quả thật là rất thông minh, hắn không thể nhìn thấu nổi Liễu Tuấn, trước mặt vị bí thư trẻ tuổi này hắn luôn cảm thấy áp lực.“Liễu bí thư, tiểu Hứa không hiểu chuyện, nói linh tinh.

“Long Pháp Bằng hiểu rằng, giờ đây không phải là vấn đề Giang Vân Hiệp chịu ủy khuất mà là vấn đề an toàn.Đắc tội nha nội, đúng là bất đắc dĩ, huống hồ lại là nha nội cấp cao.Giả thiết là Phương Triêu Dương thì hôm nay tiểu Hứa đã đã ăn mấy cái tát, mấy ngày sau sẽ có mấy đồng chí công an đến nói chuyện, cho đi vào trại giáo dục ba năm..Liễu Tuấn liếc nhìn Long Pháp Bằng, Long Pháp Bằng cũng lạnh cả người khẽ run rẩy.“Đồng chí Vân Hiệp đừng khóc nữa, đây là phòng làm việc!”

Liễu Tuấn nói với Giang Vân Hiệp.Giang Vân Hiệp vẫn nằm trên bàn làm việc nhưng không có tiếng động nào.“Pháp Bằng, ngồi đi!”

Long Pháp Bằng bèn ngồi xuống sô pha, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc.“Chế độ chi trả kinh phí của công ty các anh thế nào nói cho tôi nghe.”

Liễu Tuấn không nhanh không chậm nói.Long Pháp Bằng khẽ giật mình, xem ra Liễu Tuấn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Anh Hứa đứng ở cửa không ngờ Phan Tri Nhân đi vào vỗ vai hắn khẽ nói: “Lãnh đạo nói vẫn không nghe hả?”

Anh Hứa tất nhiên cũng không biết Phan Tri Nhân nhưng mà hắn lúc này rất lo lắng, ai nói gì hắn đều nghe lọt tai, huống hồ Phan Tri Nhân nói rất có lý, nên đành gật gật đầu, vội vàng đi.“Liễu bí thư, dự toán của công ty chúng tôi là căn cứ theo sản xuất và tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ để chi trả, nói chung là chi theo thu nhập.”

Long Pháp Bằng không biết Liễu Tuấn đang nghĩ gì nhưng cũng thành thực báo cáo.“Văn kiện có liên quan đâu, đưa tôi xem nào!”

Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh nói.“Để tôi về văn phòng lấy.

“Long Pháp Bằng đứng dậy thì ngăn bàn của Giang Vân Hiệp phát ra tiếng động, Giang Vân Hiệp lấy ra một văn kiện giao cho Liễu Tuấn, sau đó mắt mũi đỏ hoe đứng đó, không nói gì, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt.Tiểu giang, ngồi đi!”

Long Pháp Bằng vội vàng đến trước bàn làm việc nói với Giang Vân Hiệp.Giang Vân Hiệp liếc nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn khẽ gật đầu mỉm cười, Cô ngồi xuống, tay đặt trước bụng, khẽ mân mê ngón tay.Liễu Tuấn xem xét văn kiện một cách cẩn thận trong vòng 10 phút.Long Pháp Bằng và Giang Vân Hiệp đều im lặng theo dõi.“Dự toán của công ty như vậy là rất được khá là hoàn thiện.”

Liễu Tuấn sau khi xem xong chậm rãi nói.“Công ty nông sản chúng tôi chịu trách nhiệm lời lỗ, về mặt kinh phí không nắm rõ không được.

Chính là có một số đồng chí không nắm được điều này.

“Long Pháp Bằng luôn miệng nói.Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói: “Bất mãn cá nhân không cần quan tâm, quy tắc đã đươc định ra thì phải thi hành nghiêm chỉnh.Bằng không, sau này công ty không có cách nào quản lý tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, Liễu bí thư nói quá đúng.”

Long Pháp Bằng nịnh nọt.Liễu Tuấn khẽ nhíu mày.Long Pháp Bằng kinh hãi, im bặt.Liễu Tuấn nói: “Pháp Bằng công ty mới thành lập, quy chế phải thực thi nghiêm chỉnh, phải làm được vậy thì sau này mới thành thói quen.

Tôi biết các anh có chỗ khó xử, cán bộ tốt không dễ tìm, nhưng mà suy đi tính lại duy trì quy định của công ty vẫn quan trọng hơn.

Anh tài mất đi có thể tìm người khác nhưng mà quy chế bị hỏng thì công ty cũng coi như sụp đổ.Huyện ủy thành lập công ty này là vì lợi ích của nhân dân không phải là vì giải quyết vấn đề thất nghiệp của một số ít người, anh nhất định phải nhớ rõ điều này.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ rồi!”

Long Pháp Bằng liên tục gật đầu.“Vân Hiệp, cô giữ vững nguyên tắc là đúng.

Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể xử lý mọi việc thỏa đáng, sau này cứ từ từ tiếp xúc với nhiều loại người, nếu như ai đó tức giận với cô mà nói những lời không hay thì cô cũng không thể ngày nào cũng khóc được đâu.”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói với Giang Vân Hiệp.Giang Vân Hiệp đỏ mặt, khẽ mỉm cười.“Nhưng mà, quy chế của các anh quả thật là rất tốt, cho tội một gợi ý rất hay.”

Liễu Tuấn trầm ngâm nói nói.Long Pháp Bằng nhìn Giang Vân Hiệp kinh ngạc.

Trong mắt bọn họ, Liễu Tuấn đúng là không đâu không thể tìm được những ý tưởng mới.“Trước mắt công tác di rời dân cư đã cơ bản hoàn thành, hơn nữa cũng đã gần cuối năm, các cơ quan huyện xã thị trấn đều phải đưa ra kế hoạc cho năm sau.

Trước mắt cán bộ biên chế của huyện Ninh Bắc chúng ta quá nhiều, gánh nặng tài chính quá nặng, chúng ta phải cắt giảm biên chế, giảm áp lực về tài chính, tập trung tài chính phát triển kinh tế, Tôi thấy có thể lấy giấy tờ kinh tế của chúng ta ra làm cơ sở, dựa theo thu nhập để cấp khoản chi trả, và dựa vào lượng tiền xuất ra để thu vào, cả hai mặt đều phải chú ý.”

Liễu Tuấn nói.Long Pháp Bằng chăm chú lắng nghe.“Dựa theo số tiền xuất ra để thu vào?

Vậy nghĩa là sao?”

Giang Vân Hiệp khó hiểu hỏi, quên mất cuộc cãi lộn với anh Hứa.Liễu Tuấn mỉm cười, nói: “Hai ngày nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này.”

Giang Vân Hiệp tò mò rất muốn biết ngay nhưng mà Liễu Tuấn đã nói thế cô cũng không dám hỏi nhiều.“Pháp Bằng, gọi anh Hứa vào nhận lỗi với Giang Vân Hiệp.

Tiền bối đâu chấp hậu bối, đã là tiền bối thì không nên nói năng linh tinh vậy, nên chú ý chút, làm lãnh đạo thì phải thế nào?”

Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng.“Dạ dạ, nhất định phải nhận lỗi, công khai kiểm điểm.

“Long Pháp Bằng thở dài một cái, vội vàng đồng ý.Liễu Tuấn cười nói: “Chịu nhận lỗi là được, công khai kiểm điểm thì không cần.”

“Dạ dạ “Long Pháp Bằng liên tục gật đầu trách mình hồ đồ.Cũng không xem xét xem đây là chuyện gì, giấu còn không được lại còn định phơi ra?Thạch Trọng gàn đây rất chán nản bởi vì hắn không hiểu được suy nghĩ của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn một mình đảm nhiệm chức bí thư và huyện trưởng, không những đình chỉ công việc của hiệp hội bí thư mà còn đình chỉ công việc của cả hiệp hội huyện trưởng, những vấn đề đơn giản thì đến gặp phó huyện trưởng và các ban ngành trực thuộc cấp nhỏ hơn để bàn bạc, đưa ra một phương án vậy là xong.Nếu là vấn đề lớn thì phải mở hội nghị thường ủy thảo luận.Tuy nói Liễu Tuấn là bí thư kiêm huyện trưởng, nhưng công tác trọng tâm vẫn là ở huyện ủy, công tác liên quan đến chính quyền thì theo quy định nên ủy thác cho hắn phó huyện ủy thường trực.

Lâu dần, Thạch Trọng sẽ thực tế trở thành người chịu trách nhiệm chính quyền.Thực tế đã như vậy, khi cấp trên suy nghĩ chọn lựa huyện trưởng, sẽ suy nghĩ một khi là Liễu Tuấn thì sẽ không cho hắn cơ hội này.Hoặc là Liễu Tuấn cũng lo lắng, vạn nhất cấp trên không bổ nhiệm Thạch Trọng làm huyện trưởng, hắn mất tinh thần, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến công tác.Thạch Trọng nghe nói, gần đây Lục Hương Mai hoạt động ở tỉnh ở thành phố rất lợi hại.

Người phụ nữa này đúng là không thể coi thường.

Thạch Trọng chỉ có chỗ dựa là Liễu Tuấn và Bạch Dương.

Giờ đây thái độ của Liễu Tuấn không rõ ràng, lẽ nào Thạch Trọng lại không cuống?Nhưng có cuống mấy cũng không có cách nào.Liễu Tuấn không biểu hiện thái độ thì hắn có cuống cũng vô dụng, vẫn không dám đến gặp Liễu Tuấn nói chuyện này sợ làm Liễu Tuấn mất vui.

Muốn thăng tiến là đúng nhưng mà vì mình muốn thăng tiến mà đem lại áp lực cho lãnh đạo cũng là không biết điều.Đi tìm Bạch Dương, hắn cũng đã nghĩ đến nhưng mà vẫn chưa dám đi.Bạch Dương có vẻ hiền hoà, kì thực so với liễu tuấn còn “ nguyên tắc “ hơn.

Nếu mình mà đi tìm Bạch Dương thế nào cũng sẽ thông báo cho Liễu Tuấn, đến lúc đó càng không thể nói rõ.Khi Bạch Dương làm bí thư tại huyện Ninh Bắc, mấy vị thường ủy phe Bạch Dương có chuyện cũng đến tìm Liễu Tuấn, để Liễu Tuấn nói lại với Bạch Dương.

Bây giờ Bạch Dương không ở Ninh Bắc, Thạch Trọng bỏ qua Liễu Tuấn đến tìm Bạch Dương nhờ ra mặt thì đúng là kỵ húy.“Thạch huyện trưởng, dự toán này, anh thấy thế nào?”

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi khiến hắn bừng tỉnh.Đó là cuộc hội nghị về dự toán sang năm của huyện ủy, người tham gia ngoại trừ Thạch Trọng còn có Trần Lỗi, và một vài quan chức có liên quan.Trong hội nghị, Liễu Tuấn đã cho mọi người xem văn bản dự toán của công ty nông sản để mọi người lấy đó làm cơ sở đưa ra dự toán cho năm sau.“Tôi thấy rất hay, cứ theo ý của anh mà làm “Thạch Trọng vội vàng nói.Liễu Tuấn có chút nhíu mày, Thạch Trọng gần đây làm việc không tốt, nhưng mà trước mặt mọi người hắn không tiện nói.“Vậy được rồi, mọi người cầm bản thảo ra ngoài trước, Trần chủ nhiệm hãy soạn một văn bản, thứ 4 tuần sau triệu tập hội nghị lãnh đạo các cấp xã, thị trấn, thảo luận dự toán năm sau!”

Liễu Tuấn dặn dò Trần Lỗi.“Vâng.”

Trần Lỗi kính cẩn trả lời Chương 636: Đại hội cán bộ toàn huyệnby Đạo Soái - 4vnHội nghị được tổ chức tại nhà khách Thiên Nga mọi người ai cũng nghiêm túc hẳn.

Huống hồ chủ đề của hội nghị lần này rất đáng quan tâm, không phải là bản tổng kết thường lệ mà là dự toán sang năm.

Chuyện này có liên quan mật thiết đến quyền và lợi ích của các xã và thị trấn sau này cũng như các lãnh đạo xã, thị trấn.

Cái gọi là dự toán chính là bên trên cấp kinh phí cho bên dưới.

Theo thông tin được tiết lộ thì Liễu bí thư năm nay có thể sẽ cắt giảm mạnh kinh phí.Các xã mới di chuyển còn chưa ổn định thì Liễu Nha Nội đã đưa tay đòi các quan ở xã móc tiền ra.

Đúng là vô đạo.Bởi vậy các cán bộ tham gia hội nghị thần sắc nghiêm túc, mặc dù uy vong của Liễu Tuấn hôm nay như mặt trời ban trưa, đảm nhiệm chức bí thư không ai có thể so được, nhưng mà liên quan đến lợi ích thì trong lòng mọi người ai cũng có suy nghĩ, chỉ cần có người nói ra thì sẽ gây lên giông bão lớn.Trái lại các vị lãnh đạo cấp huyện trở lên ngồi trên bục chủ tịch, sắc mặt lại rất thư thái.

Đã làm đến cái chức này thì có thể khống chế được mọi vui buồn, thậm chí nhìn kĩ khóe miệng của vài vị còn thấy khẽ mỉm cười.

Trong đầu họ nghĩ suy nghĩ lập dị của Liễu Tuấn là không bình thường, đợi xem trò cười trong cuộc hội họp do phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng chủ trì.Văn phòng kinh phí dự toán phát cho mỗi người một văn bản.

Trình tự này cũng khác với trước đây.

Trước đây hội nghị mà có văn kiện mỗi người sẽ được nhận từ trước nhưng lần này họ không biết lần này làm thế là có ý định gì.“Các đồng chí hôm nay chúng ta chỉ thảo luận có một vấn đề, đó là dự toán cấp phí cho các kế hoạch năm sau.

Trong văn bản vừa phát cho mọi người có phương án cấp phí cho các cơ quan cấp huyện ủy, chính quyền huyện và công ty quản lý nông sản và quy chế kiểm tra.

Đây là tài liệu tham khảo để mọi người làm dự toán cho đơn vị mình.

Mọi người mang về nghiên cứu, để rút ngắn thời gian hội nghị, tôi không nói thêm nữa.

Sau đây xin mời đồng chí huyện trưởng kiêm bí thư Liễu Tuấn lên báo cáo.”

Thạch Trọng vừa dứt lời tiếng vỗ tay rào rào vang lên.Liễu Tuấn đưa tay ra hiệu cho mọi người trật tự, ai nấy đều chăm chú nhìn người thanh niên này.“Các đồng chí, chủ đề của hội nghị hôm nay đồng chí Thạch Trọng đã nói rõ rồi, tôi nghĩ mọi người đều hiểu rõ tại sao lại phải mở hội nghị về vấn đề này.”

Liễu Tuấn nói mà không cần có bản thảo viết trước.Đây cũng là tính cách của Liễu Tuấn, hắn không bao giờ máy móc theo bản thảo.

“Đầu tiên tôi muốn nói về việc di dời của các xã.

Tại sao phải di dời các xã thì trong các văn bản có liên quan của tỉnh, thành phố và huyện đã nói rõ và mọi người đều đã xem qua, mục tiêu chủ yếu đó là muốn hợp nhất quyền giữa trong bộ máy cơ cấu.

Đơn giản hóa thủ tục hành chính để có thể phục vụ tốt hơn nữa cho công cuộc phát triển kinh tế.

Đơn giản hóa hành chính không chỉ là đơn giản hóa cơ cấu, cắt giảm nhân viên mà mục tiêu chính là cắt giảm kinh phí.

Thu nhập bình quân của nông dân toàn huyện năm nay tôi tạm thời chưa thống kê đầy đủ nhưng mà con số của năm ngoái chắc chắn mọi người đều đã nắm rõ.Bình quân mỗi hộ phải đóng gần 700 nhân dân tệ thuế vậy thì năm ngoái họ thu nhập được bao nhiêu?

Không đến hai ngàn nhân dân tệ, như vậy 1/3 số tiền thu nhập của nông dân huyện ta đã giành cho nộp thuế, nói cách khác là nằm trong tay các vị lãnh đạo ngồi đây.

Số tiền này tôi dùng làm gì?

Mọi người có phải là đều đã có kế hoạch rồi không?

Có phải tất cả các khoản tiền chi ra đều đáng chi?

Tôi không cần mọi người trả lời câu hỏi này, tôi chỉ muốn mọi người suy nghĩ xem liệu mình có dùng tiền đó để phục vụ cho nhân dân thật sự chưa?”

Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe, thậm chí đến cả tiếng lật giở xem tài liệu, uống nước cũng không có.“Việc di dời đã phá vỡ cơ cấu cũ và bắt đầu xây dựng lên một cơ cấu mới.Nếu như vẫn cứ làm theo kiểu bình cũ rượu mới vậy thì có tác dụng gì?Chính quyền huyện ủy cho đến Liễu Tuấn tôi việc gì phải mất công làm những việc đó?Năm mới công việc nên bắt đầu từ đâu?

Tôi nghĩ trước hết nên bắt đầu từ tự luật.”

Nói đến đây Liễu Tuấn đưa trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn khắp lượt hội nghị vốn đang chăm chú lắng nghe.

Hắn nói tiếp:“ Tự luật nên bắt đầu từ đâu?

Thứ nhất là từ hôm nay tôi cho mọi người 10 ngày để viết phương án dự toán cho đơn vị mình.Trước ngày 15 tháng 12, phương án dự toán phải được nộp lên ban tài chính huyện ủy.

Đó là vấn đề về thời gian.

Nếu như đơn vị nào không nộp đúng hạn thì phải giải thích rõ lý do với chính tôi.”

Mọi người đều kinh hãi, bây giờ ở Ninh Bắc này vẫn chưa có ai dám giải thích lý do với Liễu bí thư,chẳng ai dỗi hơi tự mua dây buộc mình.“Mặt khác là yêu cầu kĩ thuật của phương án.

Đó là phải phù hợp với mục tiêu của phương án đề ra năm ngoái.

Đây là là vật tham chiếu, ban đầu có bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu kế hoạch cần chi.Trước tiên tôi muốn quản lý kinh phí cấp theo đầu người, không được gây ra tình trạng người ít mà chi nhiều, sau đó những dự án không quan trọng thì phải cắt giảm.

Năm ngoái xã Đại Đường thu khoản tiếp đón lãnh đạo là 12 nghìn, cuối cùng số tiền đó lại đổ lên đầu dân trong thôn.Xin hỏi khoản phục vụ cho tiếp đón này đi đâu cả rồi?

Ai đã tiêu?

Tiền đó là tiền của ai?

Xã Đại Đường mức thu nhập chưa đến mức trung bình, vậy thì cả huyện đã tiêu tốn biết bao nhiêu số tiền oan uổng đó?Phương án dự toán năm sau, tôi sẽ cắt giảm 30% so với năm nay.”

Liễu Tuấn vừa dứt lời, cả hội trường lầm rầm nhìn khuôn mặt đang tức giận của Liễu Tuấn.Mọi người đều biết rằng năm sau kinh phí sẽ eo hẹp, nhưng mà không ngờ lại giảm nhiều vậy.Thế này chẳng khác nào chặn đường sống của anh em cán bộ xã, trấn.Rất nhiều người tỏ ra tức giận nhưng không ai dám đứng ra chất vấn Liễu Tuấn.“Mọi người cũng không có ý kiến gì, phương án dự toán của các cơ quan chính quyền huyện ủy lần này tôi sẽ cắt giảm 30% so với năm nay, thông tin này đã được ghi trong văn bản các vị đang cầm “?

Thạch Trọng nói xen vào.Cả hội trường im lặngDự toán kinh phí của các cơ quan trong huyện đều phải cắt giảm, các cán bộ vội vàng giở tập tài liệu trong tay để nghiên cứu.

Nhưng mà những người làm như vậy hầu hết đều là những người thiếu kiên nhẫn.Đại đa số cán bộ vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến ngay cả xem tài liệu cũng không xem.Thạch Trọng đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật, thân là phó huyện trưởng thường vụ sao có thể nói bừa được.Thực ra chuyện cắt giảm kinh phí đến 30% người phản đối đầu tiên là Thạch Trọng.

Lúc trước khi dự án được đưa lên chỗ Thạch Trọng hắn đã kí tên đồng ý, rồi chuyển qua chỗ Liễu bí thư phê chuẩn, kết quả Liễu Tuấn đặt bút kí kết cắt giảm 30%, buộc phải làm lại.Phương án này được Phan Tri Nhân đưa lại cho Thạch Trọng, Thạch Trọng lúc đó ngây người.Như thế này chẳng khác nào đắc tội các lãnh đạo trong huyện từ trên xuống dưới.Đặc biệt khiến Thạch Trọng không thể tưởng tượng nổi đó là Liễu Tuấn đã không thông báo trước cho hắn một tiếng và cũng không thảo luận tại hội nghị thường ủy mà tự mình đưa ra quyết định.!Tác phong này quá là chuyên quyền.

Liễu Tuấn không phải là đã quen thói” một mình xử lý” đấy chứ?

Một phút bốc đồng đem chế độ dân chủ gạt ra một bên.

Những chuyện như thế Thạch Trọng không phải là chưa từng nhìn thấy nhưng mà ít nhất người ta cũng công bố trong hội nghị thường ủy rồi cho thông qua.Trước kia khi Phương Triêu Dương cầm quyền cũng không đến mức như thế.Thạch Trọng cảm thấy mình không thể không nói.Coi như là vì Liễu Tuấn, cũng nên nhắc nhở hắn không được quá nóng vội.Thạch Trọng tìm Liễu Tuấn nói chuyện, Liễu Tuấn rất khách khí vượt ngoài dự liệu của hắn.Liễu tuấn nói, hoan nghênh ý kiến của phó huyện trưởng.Thạch Trọng có chút bất an, những lời này không phải là điềm tốt.Nhưng mà đã đến đây thì phải nói ra, nếu không thì thân làm phó huyện trưởng ủy ban thường vụ như hắn cũng thấy uất ức.

Thế là Thạch Trọng cẩn thận chọn từ ngữ biểu lộ ý kiến của mình, nhắc nhở Liễu Tuấn, chuyện như vậy phải thảo luận trước ủy ban thường vụ.Liễu Tuấn cười nói: “Ủy ban thường vụ không cần phải lo, chờ phương án mới được đưa ra thì mở hội nghị cũng chưa muộn.”

Thạch Trọng một lần nữa há hốc mồm.Nhưng mà cuối cùng hắn cũng bị Liễu Tuấn làm cho không được phản bác, mà chỉ có chấp hành theo lệnh.Trực tiếp thi hành, sau đó mới viết thành văn bản trong hội nghị ủy ban thường vụ.Chỉ có điều chuyện này, Liễu Tuấn đúng là có lý hơn một chút nên người ta không tìm ra được cái cớ nào.

Dù sao thì chống lãng phí cũng là truyền thống trước nay của Đang, nói đến đây thì Liễu Tuấn có lý.Nhưng mà Liễu Tuấn rất tán thưởng thái độ “ đưa ra ý kiến” của Thạch Trọng.Liễu tuấn nói, thân là lãnh đạo phải giữ nguyên tắc của mình.Nghe xong lời này Thạch Trọng thật sự không biết là nên vui hay nên buồn.

Người này đến ngay cả ủy ban thường vụ cũng không để mắt tới nhưng mà lại tán dương mình, không biết nên nghe câu nào nữa.Trong trường hợp đó thấy Liễu Tuấn không có ý chế giễu, Thạch Trọng cũng thấy yên lòng.Ý kiến đã được đưa ra, phản đối không có hiệu quả, Thạch Trọng đành làm theo lệnh, dặn lãnh đạo huyện ủy và phòng tài chính làm theo chỉ thị của Liễu Tuấn, cắt giảm 30%.Liễu Tuấn đưa ra phương án này trong cuộc thảo luận của ủy ban thường vụ, đương nhiên không ai phản đối.“Các đồng chí, chính quyền huyện đã quyết định như vậy không phải là một phút nhất thời mà là căn cứ theo tình hình của huyện lúc này, nhất định phải làm như vậy.”

Liễu Tuấn đợi mọi người trật tự rồi mới nói.“Năm trước và năm nay kinh tế của huyện đã có những bước phát triển nhất định, đó là sự thật.

Đây là thành quả nỗ lực của các đồng chí ngồi đây.

Làm ra thành tích, ai cũng không thể phủ nhận.

Cuối năm nay huyện ủy tổ chức lễ khen thưởng các đơn vị, đồng chí có thành tích xuất sắc.

Nên thưởng thì nhất định phải thưởng.

Vậy thì nhiệm vụ xây dựng kinh tế năm sau của chúng ta là gì?

Chính là giảm bớt gánh nặng cho nông dân.

Việc cắt giảm 30% kinh phí mọi người nhất định phải chú ý, là cắt giảm những công tác không cần thiết, tài chính huyện sẽ cấp đủ số tiền đúng thời gian, không nợ nần.”

Nghe đến đó, các cán bộ lại được một hồi chấn động.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy lãnh đạo hàng đầu của huyện ủy nói chắc chắn như thế.Huyện ủy sẽ cấp đủ số tiền, đúng thời gian, trước giờ chưa có huyện trưởng hay bí thư nào dám nói như thế.

Tất cả các đơn vị xã, thị trấn hàng năm đều phải kiện tài chính huyện để đòi tiền, về cơ bản, chưa từng có chuyện đúng thời hạn, đủ số lượng.

Đôi khi tòa án cũng bao che, nên khó trách huyện Ninh Bắc nghèo.Lãnh đạo của huyện thì phải bảo vệ chứ.Liễu Tuấn dám nói chắc như đinh đóng cột.Uy quyền của Liễu Tuấn tại Ninh Bắc có thể nói là chưa từng có.“Giữ lời” là một trong những lý do.

Không cần biết là chuyện gì nhưng hắn đã hứa là sẽ làm.Xem ra sang năm không cần kiện nữa rồi.“Như vậy, cắt giảm các khoản kinh phí không cần thiết thì các khoản của các xã, thị trấn cũng giảm đi, so đó cũng giảm bớt gánh nặng cho người nông dân.

Tôi nói cho mọi người biết, về vấn đề này không có chuyện “ mặc cả” ở đâyGánh nặng của nông dân nói phải giảm là nhất định phải giảm, chúng ta sẽ kiểm tra mỗi quý một lần, kiểm tra gì?

Thứ nhất chính là kinh phí thực tế có thống nhất với dự toán không?

Anh không được lấy dự toán ra để lừa bịp huyện ủy.

Sau đó là đến bên dưới thu đủ các loại phí để thoải mái tiêu sài.Chuyện như vậy, sau này sẽ không phát sinh nữa.

Chỉ cần kế hoạch của các đơn vị thực hiện chặt chẽ theo dự tính thì sẽ không vấn đề gì.

Nếu như đơn vị nào liên tục trong hai ba quý vượt dự toán, vậy thì xin lỗi, ai ký người đó chịu trách nhiệm, cách chức tại chỗ.

Anh không thể làm được thì chúng tôi đổi người khác!”

Liễu Tuấn thần sắc nghiêm trọng, nói từng chữ từng câu.Thần sắc của mọi người cũng rất nghiêm trọng.Xem ra chuyện này Liễu bí thư không chỉ là nói suông, trước kia khi vẫn còn làm phó bí thư, nói cách chức anh thì cái mũ ô sa của anh không đội được đến mai.Anh phải làm tốt, muốn tiến bộ cũng dễ thôi.

Thí dụ như Dịch Hàn, Mai Văn Hoa đều là nhân vật nổi tiếng của Thất Lĩnh Trùng.

Ninh Bắc huyện vẫn còn rất nhiều nhân tài chưa dùng đến.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhăm nhe vào vị trí người khác đang ngồi.“Nội dung thứ hai cần phải kiểm tra chính là gánh nặng của nông dân.

Chúng ta phải giảm 30% so với năm nay thì mới coi như là đạt tiêu chuẩn.

Cũng giống như ở trên nếu liên tiếp trong hai quý không đạt tiêu chuẩn thì thay người khác!”

Liễu Tuấn bưng chén lên uống một hớp nước.“Nội dung thứ ba là biên chế, có vượt chỉ tiêu hay không?

Công việc này do ban thẩm tra và biên chế huyện tiến hành.

Theo tiêu chuẩn biên chế hiện tại thì không cho phép vượt chỉ tiêu.

Những nhân viên làm thêm thuộc diện cắt giảm không được quay lại làm việc.”

Từ giờ trở đi, việc tăng thêm biên chế mới và nhân viên nếu không có chữ ký của tôi thì không có hiệu lực.

Không ai được vi phạm.Nếu như vi phạm thì sẽ bị xử phạt không nhân nhượng,”Liễu Tuấn chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng đanh thép.“Các đồng chí.

Tôi không phải là người chỉ biết mạnh mồm, các anh đều là cán bộ của các xã, thị trấn, tình hình hiện tại của các thôn và nông dân như thế nào, các anh hẳn rõ hơn tôi.

Thủ trưởng đã nói muốn giàu mạnh thì phải cả huyện cùng làm giàu.Muốn phát triển kinh tế Ninh Bắc, nâng cao mức sông thì không chỉ tăng trưởng ở bề mặt mà còn phải tăng trưởng cả chiều sâu.

Thí dụ như xây dựng nhà cửa, xã hội trị an, y tế, giáo dục, dân tộc văn hóa, đều phải có những bước tiến bộ nhảy vọt.Trong đó quan trọng nhất là phải làm cho nông dân trở nên giàu có, có tiền nhàn rỗi, bọn họ mới có thể đầu tư nhiều vào ruộng đất, mới có hi vọng tăng gia sản xuất.

Những chuyện ngu dốt như mổ gà lấy trứng không thể xảy ra nữa.Mục tiêu của hội nghị đảng ủy lần này là cắt giảm 50% gánh nặng cho nông dân.

Nếu như chúng ta không đạt được mục tiêu này nhưng vẫn đứng thứ nhất toàn tỉnh về tổng sản lượng thì cũng chỉ là hư vinh.

Hư vinh đó Liễu Tuấn tôi không cần.

Phải cắt giảm kinh phí, giảm gánh nặng chi nông dân, phát triển kinh tế là nhiệm vụ rất gian khổ.Nhưng mà con người có thể thay đổi tất cả, Ninh Bắc chúng ta đã thay đổi nhiều so với trước đây Chúng ta phải kiên trì trong vài năm nữa trở thành trụ cột của tỉnh.

Không chỉ là tích lũy vốn trong các doanh nghiệp mà trong cả tỉnh.

Chỉ có như thế chúng ta mới có thể phát triển thật sự.

Tôi hy vọng, tất cả mọi người có thể đoàn kết nhất trí, quyết tâm đối đầu gian khó để đem lại ngày mai tươi sáng hơn cho Ninh Bắc chúng ta.”

Phòng họp lúc trước yên lặng, lúc này vang lên những tiếng vỗ tay giòn rã Chương 637: Tác phong của đồng chí Liễu Tuấn quá bá quyềnby Đạo Soái - 4vn“ Bí thư Đào, tác phong của đồng chí Liễu Tuấn càng ngày càng bá đạo rồi…”

Đây là phòng khách tầng 1 thị ủy thường vụ thành phố Đại Ninh, Lục Hương Mai đang ngồi đối diện Đào Nghĩa Âu, rất là lo lắng nói.

Mọi người đều biết Lục Hương Mai là em gái của phó trưởng phòng công an tỉnh, Lục Hải Sơn lại là người do Quan Minh Kiệt cất nhắc, do đó đương nhiên Lục Hương Mai cùng phe với Quan Minh Kiệt.Đương nhiên, với cấp bậc của Lục Hương Mai cũng không thể nằm trong trung tâm phe phái của hắn.Nhưng mà có rất ít người biết Lục Hương Mai trước kia cán bộ dự bị chính là vì Đào Nghĩa Âu nhắm cô ta, hơn nữa chuyện này không có quan hệ gì lớn với Quan Minh Kiệt.Đào Nghĩa Âu không giống Nghiêm Ngọc Thành, quy củ rất nghiêm, cán bộ cấp dưới không được mời, không được tùy tiện đến.

Nhưng thân là bí thư thị ủy Đại Ninh kiêm thường ủy tỉnh ủy, đến nhà cũng không phải ai cũng đến được.Lục Hương Mai có thể tùy tiện vào nhà Đào Nghĩa Âu là điều rất dễ hiểu.Đào Nghĩa Âu thoải mái ngồi trên sô pha, dựa vào ghế, mỉm cười hỏi: “Tại sao lại nói thế?

Có căn cứ gì không?”

“Bí thư Đào, tôi không có nói linh tinh, từ khi đồng chí Liễu Tuấn nhậm chức huyện trưởng kiêm bí thư đến giờ chưa từng triệu tập hội nghị bí thư dù chỉ một lần.Có vấn đề gì thì gọi vài cán bộ đến nói chuyện, gọi là bàn bạc chứ thực chất là anh ta quyết định.

Đã vậy thì cần gì ban bí thư nữa?

Tất cả chỉ là bày đặt mà thôi, thà bỏ đi còn hơn…”

Lục Hương Mai phẫn nộ nói.Cô là phó bí thư nên trong những quyết sách quan trọng cô không có quyền phát ngôn.

Lượng Chí Quang cũng không bao giờ báo cáo gì cho cô cả mà chỉ trực tiếp đến báo cáo với Liễu Tuấn, hai người cứ thì thầm thương lượng sau đó mới nói với cô.

Đồng ý thì tốt mà không đồng ý cũng không vấn đề gì, trực tiếp đưa ra thảo luận, biểu quyết.

Mười một đảng ủy viên thì có sáu người thuộc phe Liễu Tuấn đương nhiên chẳng có lần nào biểu quyết là bị thua cả.Quyền hạn bị người ta khống chế, Liễu Tuấn vốn dĩ không triệu tập hội nghị bí thư càng không cần phải nhúng tay vào những chuyện khác.Lục Hương Mai thấy mình giờ như kẻ điếc mù, điều này đối với một cán bộ trẻ như cô là một điều khó mà nhẫn nhịn được.“Tiểu Lục, đừng quá kích động, phải chú ý đến ảnh hưởng.”

Đào Nghĩa Âu vừa cười vừa nói: “Có lẽ Liễu Tuấn làm thế là vì nâng cao hiệu quả, tiết kiệm thời gian?

Không có căn cứ thì không thể kết luận bừa được.”

Lục Hương Mai gật nhẹ đầu.Chỉ cần nói những lời này trước mặt Đào Nghĩa Âu, mục đích coi như là đã đạt được.

Cô không hi vọng hắn gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ta.

Đã lên được chức vị đó lẽ nào không hiểu ý của cô?Về chức vụ, Liễu Tuấn là lãnh đạo cao nhất của Ninh Bắc, Đào Nghĩa Âu là bí thư thị ủy, phải chú trọng lời nói của mình.“Đào bí thư, tôi nghe nói đồng chí Liễu Tuấn năm sau sẽ kết hôn, đang chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật......”

Lục Hương Mai chuyển chủ đề.“Đây là chuyện tốt mà, cô nghe ai nói?”

Đào Nghĩa Âu vẫn mỉm cười hỏi.“Hì, tin này đừng nói là Ninh Bắc chứ cả Đại Ninh này ai cũng biết!”

Lục Hương Mai vừa cười vừa nói, tiện tay cầm lấy một quả táo trước mặt lên gọt, tư thế rất là đẹp.Những lời này không phải là khoa trương, bí thư tỉnh ủy gả con gái, lại gả cho Liễu Tuấn, tin tức đương nhiên là truyền khắp nơi.Đào Nghĩa Âu gật nhẹ đầu.“Đào bí thư, đồng chí Liễu Tuấn kiêm hai chức vụ, Ninh Bắc vừa hoàn thành nhiệm vụ di dời, các hangh mục vẫn còn rất nhiều việc, khá là vất vả, tôi nghe nói Liễu Tuấn định cuối năm nay kết hôn nhưng do công việc bận quá nên phải chuyển qua năm sau.

Đồng chí Liễu Tuấn có năng lực mấy cũng không thể làm lỡ chuyện đại sự của mình, nên chúng ta cũng phải chuẩn bị đỡ một phân, tổ chức cũng nên suy nghĩ đến điều này.

Đồng chí thấy thế nào”Lục Hương Mai đưa quả táo nói.Đào Nghĩa Âu vừa cầm quả táo vừa nói.

Lục Hương Mai cũng đúng là thẳng tính, muốn làm huyện trưởng cũng không giấu diếm.Hàng năm đều triệu tập hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc, Lục Hương Mai có phần gấp gáp, mặc dù tổ chức có ý đề bạt, lúc nào cũng có thể sắp xếp nhưng mà cũng chưa chắc là lần này nhưng mà cứ theo quy củ chính quy vẫn hơn.

Chữ “ đại diện” của huyện trưởng khiến người ta thấy không danh chính ngôn thuận.“Tiểu lục, tổ chức sắp xếp thế nào sẽ có quyết định riêng của mình, việc mà cô phải làm là ra vẻ giúp đỡ Liễu Tuấn quản lý.”

Đào Nghĩa Âu mỉm cười nói.“Đào bí thư, ngài còn nói nữa, tôi sắp thành kẻ bù nhìn rồi...”

Không đợi Đào Nghĩa Âu nói xong, Lục Hương Mai ủy khuất nói.“Cứ nhìn Giang Vân Hiệp mà Liễu Tuấn đã tin tưởng, một cô gái chưa đến 20 tuổi, trình độ văn hóa cao, mới làm việc chưa lâu chỉ là cán bộ phổ thông, vậy mà trong chốc lát đã trở thành phó giám đốc công ty quản lý nông sản.Trước đó việc này Liễu Tuấn không có nói với tôi trước, nên ở hội nghị đảng ủy tôi đã đưa ra ý kiến phản đối, cô Giang Vân Hiệp này vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã cãi nhau với cấp dưới, nhưng mà người ta lại lấy danh nghĩa của Liễu Tuấn ra để uy hiếp người khác, ảnh hưởng đúng là xấu.”

Lục Hương Mai nói.Đào Nghĩa Âu sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.“Đồng chí Hương Mai, tin đồn không có căn cứ thì đừng có mà tin.

Hơn nữa, tôi nghe nói cô ở thường ủy thường xung đột với Liễu Tuấn, vậy là không tốt, Cô là lãnh đạo, lại là cấp dưới nên chú ý đoàn kết, cứ mâu thuẫn với cấp trên thì người khác sẽ nhìn cô thế nào?”

Lục Hương Mai kinh ngạc.Xem ra mọi hành động của cô thị ủy đều biết rõ.“Đồng chí Lục Hương Mai cứ yên tâm làm công việc của mình không phải lo lắng chuyện khác, phải tin tưởng vào tổ chức, tổ chức không chôn vùi nhân tài đâu!”

Đào Nghĩa Âu thấm thía nói.“Đúng vậy, bí thư Đào tôi nhớ rồi!”

Lục Hương Mai kính cẩn nói.Khi mà đồng chí Đào Nghĩa Âu đang có cuộc nói chuyện đặc biệt với cấp dưới thì Liễu Tuấn cũng làm công việc tương tự, thậm chí địa điểm cũng khá giống, là ở trong khách sạn Thiên Nga.“Liễu bí thư, tôi tôi không làm chức phó giám đốc này nữa.”

Giang Vân Hiệp ngồi đối diện Liễu Tuấn lắp bắp nói, vừa nói vừa thỉnh thoảng dò xét sắc mặt Liễu Tuấn.

Dáng bộ sợ làm hắn tức giận trông thật đáng yêu.Trong khoảng thời gian này, toàn bộ cán bộ chủ chốt của huyện bị Liễu Tuấn làm cho kinh hãi, còn Giang Vân Hiệp lại vô tình trở thành nhân vật của đầu lưỡi thiên hạ.Nguyên nhân đương nhiên là phương án dự toán kia.Cắt giảm 30% không phải là chuyện nhỏ, chẳng khác nào ném hòn đó vào mặt hồ yên ả.

Nghe thì không khó nhưng mà khi cầm tiền rồi mới thấy khoản nào cũng cần thiết không thể cắt giảm khiến các lãnh đạo bạc đầu suy nghĩ.Vì thế mới có người đi điều tra lại đổ lên đầu Giang Vân Hiệp.

Chính là văn bản dự toán và kiểm tra của công ty quản lý nông sản này đã cho Liễu Tuấn “ cảm hứng” này.Rất nhanh, tin đồn đủ loại bay khắp nơi.Giang Vân Hiệp ngăn không nổi, đành phải gọi điện cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cũng vui vẻ đồng ý.Chắc là cô bé này lại có chuyện phiền lòng gì.Không ngờ Giang Vân Hiệp mới mở miệng thì đã đòi từ chức.“Sao thế?”

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.“Bọn họ toàn nói những lời khó nghe, rằng lần cắt giảm kinh phí lần này là do tôi, là do tôi nịnh nọt anh nên anh mới làm thế.

“Liễu Tuấn cười cười, nói: “Vì thế sao?”

“Không, cũng không hoàn toàn là như vậy, tôi cũng thấy mình không đủ năng lực, sợ không làm được phụ lòng tin của anh.”

Giang Vân Hiệp lo lắng, hai tay đặt trước bụng liên tục nắm chặt.“Tôi lại cảm thấy, từ khi công ty nông sản thành lập đến nay hoạt động rất tốt, cũng có nhiều thành tích, nông dân đều khen, cũng có một phần công lao của cô.”

Liễu Tuấn cười nói.“Thật vậy sao?”

Giang Vân Hiệp ngẩng đầu kinh ngạc.Liễu Tuấn trong lòng khẽ cười, cảm thấy cô bé này đúng là ngây thơ, hai câu đã bị lừa.Nhưng mà sự đắc ý của Liễu Tuấn cũng không được bao lâu, Giang Vân Hiệp lại buồn rầu nói: “Họ khen tôi thì có ích gì chứ?

Bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi làm việc ở đó nữa, bọn họ muốn tôi kết hôn.”

Liễu Tuấn kinh ngạc Chương 638: Lần nữa làm thợ sửa chữaby Đạo Soái - 4vnKhu a khu mậu dịch Ninh Bắc đồng thời cũng là lầu 2 của công trình kì 1, đều kinh doanh đồ gia dụng.

Bán các mặt hàng cùng loại trong cùng khu vực là chủ ý của Bạch Dương.

Đây là kinh nghiệm đi mua sắm của Bạch Dương.

Hàng hóa tập trung sẽ thu hút nhiều khách hàng, cũng là vì dễ dàng so sánh và cũng dễ mặc cả.Hôm nay là ngày chủ nhật, sắp đến tết, kinh doanh các mặt hàng điện tử khá tốt.

Sắp đến tết rất nhiều gia đình muốn mua đồ điện tử gia dụng mới.Đương nhiên, cũng có những người chỉ đi xem mà không mua.

Họ thích không khí náo nhiệt, ở thương trường lúc nào cũng có những loại người như vậy.Đám người này có một người thanh niên cao cao, trông tuấn tú, theo sau là một thanh niên khác, chính là Liễu Tuấn và thư ký Phan Tri Nhân.Liễu Tuấn không có việc gì thì thích đi dạo.Xâm nhập cơ sở thực tế là thói quen của Liễu Tuấn.Hai người này hết nhìn đông nhìn tây, cũng có một số nhân viên phục vụ nhiệt tình mời mua hàng nhưng mà những ông chủ đức cao vọng trọng, thâm niên trong nghề thì chẳng thèm nhìn họ đến một cái.Lúc này ở Ninh Bắc, chuyện mua ti vi màu, tủ lạnh và các đồ gia dụng khác đối với các gia đình mà nói là một quyết định trọng đại.

Một tình trạng dễ thấy đó là cả hai vợ chồng cùng đi mua sắm.Hai người đàn ông này đương nhiên không giống người đi mua hàng.Đột nhiên đằng trước truyền đến tiếng ồn ào, hai người đi đến.Phan Tri Nhân nói: “Huyện trưởng, đó là đồ điện Hải Hoa.”

Liễu Tuấn gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy bảng hiệu.Cửa hàng này chính là điểm đến của Liễu Tuấn ngày hôm nay, quy mô bậc trung nhưng mà cái gì cũng có, do bố của Giang Vân Hiệp quản lý.Biết được bố mẹ của Giang Vân Hiệp đều phản đối con gái làm việc tại công ty nông sản, Liễu Tuấn có phần kinh ngạc muốn đến nói chuyện, làm công tác tư tưởng.

Nhưng mà tình huống có chút đặc biệt, Liễu Tuấn chưa đến mà bên kia đã ồn ào.

Tựa hồ là có cãi nhau.“Qua xem sao.”

Liễu Tuấn nói với Phan Tri Nhân, mặt vẫn còn tươi cười.Liễu Tuấn đã có nhã hứng thì Phan Tri Nhân cũng đành tuân theo.“Bà chủ, tôi nói là cái ti vi này có vấn đề.

Bà không phải đã bảo là trong vòng 7 ngày có thể đổi, bảo hành 3 tháng sao.

Tôi vừa mới mua có hai ngày đã hỏng rồi, vậy mà không cho đổi?

Bà làm ăn kiểu gì thế?

Nói lời không giữ lời?

“Mấy người kéo đến xem một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chất vấn bà chủ.Liễu Tuấn khẽ nheo mắt nhìn, bà chủ này cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt cân đối, phúc hậu, nhìn là ra dáng dấp của Giang Vân Hiệp, chắc chắn là vợ của Giang Hải Hoa.Bà chủ tươi cười nói: “Chúng tôi buôn bán trọng nhất là chữ tín, đã nói có thể đổi trong vòng bảy ngày, ba tháng bảo dưỡng, nhất định là sẽ giữ lời.

Nhưng mà hiện giờ ông chủ cửa hàng không ở đây, tôi cũng không hiểu biết lắm, nên không biết cái ti vi này bị làm sao, bà chờ chút, ông ấy sẽ đến ngay thôi…”

Bà chủ vừa nói vừa mới khách vào tiệm ngồi.Tiệm khá nhỏ, vài người chen đi vào, nên hơi chật chội, thiếu ghế bà chủ đành phải chạy sang bên cạnh mượn thêm hai cái.Thấy bà chủ khách khí, gia đình mua ti vi cũng có chút nguôi giận, không còn to tiếng nữa nhưng mà người phụ nữ trung niên đó vẫn còn ngồi đó lầm bầm.“Bà chủ, tôi thấy chất lượng ti vi của cửa hàng bà đúng là chẳn ra sao.

Cái gì mà ti vi màu hàng hiệu chứ?

Mới mua có hai ngày đã không thể xem được, thế là thế nào?

Tôi cứ tưởng là mua cái ti vi cho vui vẻ ai ngờ lại rước bực vào mình.

“Liễu Tuấn liếc mắt nhìn chiếc ti vi, là một chiếc hiệu “ Khang Giai”.

Lúc đó chiếc này không phải là hàng dễ tìm, khá là xa hoa.Lúc đó, bên ngoài cửa hàng rất nhiều người đứng đó, có những người đi mua đồ điện tử cũng có những người ham vui vào xem.Bà chủ rất là xấu hổ.Vốn dĩ hôm nay buôn bán không rồi, trong tiệm có vài khách hàng, nhưng không ngờ lại bị gia đình này gây chuyện, khiến họ chạy mất, rất tiếc nhưng mà ti vi quả thật có vấn đề.“Chị Trương, ti vi màu Khang Giai là ti vi hiệu trong nước, chất lượng rất đảm bảo.”

Bà chủ giải thích.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, xem ra mẹ của Giang Vân Hiệp cũng là người biết làm ăn, nhớ họ của khách hàng.“ Tôi cũng biết Khang Giai là hàng hiệu, không thì tôi mua làm gì.

Nhưng mà tức quá cơ, mới mua hai ngày đã không xem được, Bà chủ, bà đổi cho tôi chiếc khác đi, tôi còn nhiều việc phải làm không thể cứ đợi đây mãi được!”

Bà Trương nói, khuôn mặt lộ rộ vẻ mất kiên nhẫn.“Chị Trương, thật sự xin lỗi, quả thật là không may, hai hôm nay buôn bán cũng khá, ti vi Khang Giai đều bán hết rồi, ông nhà tôi đang đi lấy thêm hàng.”

Bà chủ vội vàng xin lỗi nói.“Không trùng hợp vậy chứ, bà chủ bà đừng có mà viện cớ.

Bà đã nói sẽ đổi trong bảy ngày, không đổi không được đâu đấy.”

Bà Trương nghi hoặc nói.“Chị Trương, chúng ta đều là người Ninh Bắc, chúng tôi cũng đâu phải là mới buôn bán ở đây có hai ba ngày, sao lại làm chuyện như thế chứ?

Chị nói có đúng không?

Hay là chị nói tôi nghe xem chiếc ti vi này làm sao, tôi gọi người đến sửa xem sao?”

Bà chủ vẫn tươi cười nói.“Được, bà mở ra xem sao, màu xanh xanh đỏ đỏ, người bên trong nhìn không rõ.

“Nghe đến đây Liễu Tuấn mỉm cười.Bà chủ cũng kéo dây qua nối thử xem, quả thật cả màn hình xanh xanh đỏ đỏ đúng như bà Trương nói, không xem được.“Ôi, đúng là bị lỗi, tôi cũng không biết là làm sao, không may là ông nhà tôi không ở đây, ông ấy am hiểu hơn tôi.

Tiểu Thúy, đi gọi thợ sửa đến đây xem nào...”

Một cô gái vâng dạ chạy đi, chắc là nhân viên phục vụ trong quầy.Nếu là sau này, thì đều có bộ phận chuyên sửa chữa nhưng mà lúc đó quy mô ngành điện tử vẫn chưa lớn nên không có nhân viên chuyên ngành.Không lâu sau tiểu Thúy quay lại nói: “Hôm nay trung tâm sửa chữa nghỉ, sư phụ Mao đi ăn cưới rồi.”

“Sao lại không may đến vậy.”

“Bà chủ, không cần phải nói nhiều nữa, mau đổi cái khác cho tôi đi.”

Bà Trương cho rằng bà chủ đang cố thoái thác nên không vui nói.Mấy người đi cùng cũng lên tiếng, ồn ào.Phan Tri Nhân lên tiếng: “Huyện trưởng, có cần gọi người của ban thương mại đến không?”

Liễu Tuấn lắc đầu nói với bà chủ tên Phương Cảnh: “Bà chủ để tôi xem cho, chắc là chiếc ti vi này bị từ hóa rồi.”

Liễu Tuấn đi vào trong tiệm.Bà chủ kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi cậu là “Liễu Tuấn cười nói: “Tôi là đồng nghiệp của Giang Vân Hiệp.”

“A!”

Bà chủ vui mừng kêu lên.“ Cậu biết về ti vi à?”

“Biết chút ít, nguyên lý loại ti vi này rất đơn giản.”

Liễu Tuấn nói.Kiếp trước Liễu Tuấn là thành viên của hội ti vi không dây trong thành phố.

Mặc dù đã lâu không nâng cấp tay nghề nhưng mà loại ti vi này đối với hắn quá đơn giản.“Thế sao?

Cậu đừng có mà trêu tôi à, mấy nghìn đấy.

“Bà chủ thấy Liễu Tuấn còn trẻ, ăn mặc cũng khá nghiêm chỉnh, không giống người sửa chữa nên có chút không yên tâm.

Thêm vào nữa, đồng nghiệp của Giang Vân Hiệp cũng là cán bộ trong công ty nông sản, chắc cũng không biết gì về điện tử.Đừng nói bà chủ đến ngay cả Phan Tri Nhân cũng há mồm kinh ngạc.Không phải chứ, huyện trưởng biết sửa ti vi?“ Tiểu Thúy, có dụng cụ sửa chữa không lấy cho tôi.”

Liễu Tuấn rút ti vi khỏi nguồn điện, dặn dò tiểu Thúy như thể hắn là người sửa chữa chuyên nghiệp vậy.Tiểu Thúy liếc nhìn bà chủ, bà chủ gật đầu cô vội vàng đi lấy Chương 639: Bạo Long vào thành thương mạiby Đạo Soái - 4vnLiễu Tuấn đã nhiều năm chưa sửa ti vi nhưng mà may nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, tay chân vẫn khá linh hoạt.

Thấy tay chân Liễu Tuấn hoạt động rất thành thạo, Phan Tri Nhân tặc lưỡi không thôi.Đúng là không thể ngờ Liễu Tuấn lại có cái tài này.

Phan Tri Nhân mặc dù không biết gì về sửa ti vi nhưng mà nhìn động tác của hắn cũng thấy rất chuyên nghiệp.“Ti vi này trong quá trình vận chuyển bị trấn động mạnh, dẫn đến đầu dây tiếp xúc bị lỏng, ảnh hưởng đến đường dẫn từ, sửa một chút là được thôi.”

Liễu Tuấn vẫn giống như ngày xưa chỉ trong chốc lát đã tìm ra lỗi của ti vi.“Ôi, cậu đúng là biết sửa ti vi thật.”

Bà chủ mừng rỡ nói.“Biết một chút, tiểu Thúy lấy cho tôi các linh kiện ra đây…”

Liễu Tuấn cười gật gật đầu, chỉ sai tiểu Thúy vì bà chủ là mẹ của Giang Vân Hiệp nên hắn cũng ngại.Tiểu Thúy thấy hắn quả là có tay nghề nên cũng nhanh chóng phối hợp.

Liễu Tuấn thay linh kiện, ti vi hoạt động bình thường trở lại, rất rõ nét.Bà chủ cười nói: “Chị Trương xem chỉ là một vấn đề nhỏ thôi mà.

““Cũng không chắc như vậy, tôi lại không hiểu gì về ti vi.

Ai có thể đảm bảo là sẽ không có vấn đề gì nữa?

Bà chủ, tôi thấy cứ đổi cái khác cho tôi đi!”

Trương tỷ rất không dễ gạt gẫm, phụng phịu nói.Nụ cười của bà chủ trở nên miễn cưỡng.“Chị Trương, quả thật đây là vấn đề nhỏ do vận chuyển thôi mà.

Dù sao cũng đã được sửa xong rồi mà.”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.Trương tỷ liền trừng mắt nhìn hắn muốn chửi hắn vài câu nhưng mà thấy hắn khôi ngô nên cũng nhịn.“Bà chỉ, làm ăn như thế là thế nào, đã nói là trong vòng 7 ngày có thể đổi còn gì, sao giờ lại nuốt lời, chẳng nhẽ chúng tôi dễ bắt nạt thế sao?”

Bà chủ miễn cưỡng cười, nói: “Chị Trương chuyện này sao có thể trách chúng tôi chứ.

Cậu kia đã nói là do vận chuyển mà.

Khi ở tiệm ti vi vẫn chạy tốt mà.

Giờ sửa xong rồi đấy thôi.”

“Cậu ta nói như thế là như thế sao?

Cậu ta có phải là thư ký hay huyện trưởng đâu.

Tôi không biết về kĩ thuật, tôi chỉ biết làm theo ý của tôi không.

Các người nói là trong 7 ngày có thể đổi, buôn bán phải giữ chữ tín.”

Bà Trương nói lớn.Phan Tri Nhân nhíu mày, nhưng mà Liễu Tuấn không lộ diện thì hắn cũng đành im.Bà chủ nhẫn nhịn nói: “Chị Trương chúng tôi buôn bán đương nhiên phải biết lý lẽ, nếu vấn đề là do chúng tôi thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. nếu không thì thế này, chị không tin chúng tôi thì chị cứ mang ti vi về nếu như có vấn đề gì thì ngày mai thợ sửa chữa đến mời ông ấy đến xem, xem vấn đề là ở đâu?”

“Mao sư phụ không phải là cùng thuyền với các người, Tôi không biết ông thầy sửa chữa đấy.

Các người không muốn đổi cũng phải đổi.!”

Bà Trương gào lên.“Chị Trương, tôi dám khẳng định chiếc ti vi này không vấn đề gì, buôn bán đương nhiên phải giữ chữ tín.

Tôi thấy hay là thôi đi!”

Liễu Tuấn mỉm cười chen vào.“Đây là chuyện của chúng tôi không cần anh xen vào.”

Bà Trương hung hăng nói.Liễu thư ký đành không lên tiếng.Đúng lúc này thì mấy người quản lý thành thương mại đến.

Đi đầu là một cán bộ trẻ, trông rất phong độ.“Chuyện gì xảy ra thế này?”

“Tiểu lỗ, cháu đến thật đúng lúc, cháu phải phân định cho cô.

“Thấy cái người tên tiểu Lỗ này đến bà chủ mắt sáng ngời nói.“Tôi họ Lỗ là người của phòng công thương, cục công thương “Do quy mô của thành thương mại khá lớn nên cần có một ban chuyên trách quản lý, chuyện này do Liễu Tuấn phê chuẩn.Cái tên tiểu Lỗ này cũng khá trẻ khoảng 23, 24 tuổi gì đó, vậy mà đã làm đến chức trưởng phòng quả là không tồi.“Chị Trương, tôi thấy đây là vấn đề nhỏ, đừng cãi nhau ở đây nữa, chị đem ti vi về nhà đi,người ta còn phải buôn bán.”

Tiểu Lỗ nói.Hắn mặc đồng phục nên tất nhiên không phải là giả nhưng mà bà Trương đâu dễ bỏ qua như thế nói: “Phòng công thương càng tốt.

Khi tôi mua ti vi đã nói là có thể đổi trong vòng 7 ngày vậy mà bây giờ không đồng ý đổi là sao?”

Tiểu Lỗ cáu giận nói: “Đã nói vấn đề là do chị vận chuyển còn gì, bây giờ người ta đã sửa cho rồi không phải là xong rồi sao.

Làm người phải biết điều, người ta làm ăn cũng đâu dễ dàng gì, mọi người cứ về đi, nếu như có vấn đề gì thì mang đến đổi.”

“ Cậu nói nghe dễ dàng nhỉ, bảo chúng tôi mang ti vi chạy đi chạy lại dễ thế sao?

Không được nhất định phải đổi.”

Bà Trương tức giận.Tiểu Lỗ nhíu mày, rất không vui nói: “Được, các người muốn gây chuyện hả?

Được thôi, theo tôi về văn phòng, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

Mấy nhân viên đi cùng hắn cũng đồng loạt thêm vào.Bà Trương cũng đâu chịu thua: “Xử lý thì xử lý ở đây luôn đi, nói đổi là phải đổi.”

“Chị làm thế này là gây loạn biết không?

Đừng có trách tôi không nhắc nhở chị trước, như thế là vi phạm pháp luật, đừng có để tôi phải mời chị về văn phòng.”

Tiểu Lỗ nhíu mày, sắn tay áo nói.“Tiểu Lỗ cứ bình tĩnh nói chuyện”.Thấy tiểu Lỗ nóng giận bà chủ khuyên nhủ.“Dì Phương dì yên tâm, cháu sẽ xử lý xong vụ này.Trật tự phải được suy trì, đây là công văn của huyện, mọi người đều phải chấp hành.

Mấy người đừng có rượu mừng không uống thích uống rượu phạt.”

Tiểu Lỗ uy hiếp.Liễu Tuấn liền có chút nhíu mày.“Đây là con trai của phó huyện trưởng Lỗ Đức Quang.”

Phan Tri Nhân bước lên nhẹ nhàng nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn liền có chút ít giật mình.Trẻ như vậy mà đã làm nha nội hóa ra có lai lịch cả.“Chị Trương, tiểu Lỗ, mọi người bình tĩnh nói chuyện.

Chị Trương, tôi thấy chị cứ mang ti vi về trước, nếu như có vấn đề gì như tiểu Lỗ nói mang đến đây đổi, dù sao thì tiệm cũng đâu có chuyển đi đâu.

Tiểu Lỗ cậu cần chú ý tác phong công tác.”

“Liễu Tuấn bèn lên tiếng.Nhưng lời này đã khiến tiểu Lỗ cáu giận: “Anh là ai?

Sao lại can thiệp vào chuyện tôi chấp pháp?”

Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Phương thức chấp pháp không đúng đương nhiên là phải sửa.

Lãnh đạo không nói với anh về vấn đề này sao?”

“Đúng là nhàn rỗi không có việc gì đây mà.

Lãnh đạo của tôi nói hay không liên quan gì đến anh?”

Tiểu Lỗ cười quái dị nói.“Tiểu Lỗ, sao lại nói thế?Phan Tri Nhân thấy tình hình không ổn đứng ra nhắc nhở.“Mẹ chuyện gì xảy ra thế này?

Sao nhiều người ở đây thế?”

Đúng lúc này thì giọng một cô gái vang lên, đó là Giang Vân Hiệp.“Vân Hiệp không có việc gì, chỉ là chút việc với khách hàng, tiểu Lỗ đang giúp mẹ xử lý.”

Bà chủ vội đi đến chỗ con, rồi nói với tiểu Lỗ: “Vân Hiệp, đây là tiểu Lỗ, bố cậu ấy là Lỗ Đức Quang huyện trưởng, trước đây mẹ đã nói với con rồi đấy.”

Đúng là bố mẹ của Giang Vân Hiệp đang chọn đối tượng cho cô.Tiểu Lỗ định nổi giận với Phan Tri Nhân nhưng mà nhìn thấy Giang Vân Hiệp hắn quên hết tất cả, cười nói: “Chào cô.”

Giang Vân Hiệp thì lại không để ý đến hắn chỉ nhìn Liễu Tuấn chằm chằm kinh ngẠnhư thể không tin nổi Liễu Tuấn ở đây.“Con bé này, người ta chào con đấy.”

Bà chủ nhắc con gái.Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi Giang Vân Hiệp.“Liễu thư ký.”

Giang Vân Hiệp định thần lại nói.“Ai?

Liễu thư ký nào cơ?

“Bà chủ không hiểu kêu lên.“Mẹ, đương nhiên là thư ký của huyện ta.Đứng cạnh mẹ đó.”

Giang Vân Hiệp nhẹ nhàng nói rồi chỉ về phía Liễu Tuấn.Bà chủ choáng váng, tiểu Lỗ và mấy người còn lại cũng ngây người như thể nhìn thấy bạo long bay vào thành Chương 640: Công tác tư tưởngby Đạo Soái - 4vnCửa hàng điện tử Hải Hoa khi nãy còn ồn ào giờ đã yên lặng trở lại.Liễu Tuấn cười khổ trong lòng.Hắn vốn chỉ định đi dạo xem tình hình thế nào rồi nói chuyện với bố mẹ của Giang Vân Hiệp.

Ai ngờ tình hình lại thành ra thế này, Giang Vân Hiệp lại nói ra thân phận của hắn.“Dì Phương, tôi là Liễu Tuấn.”

Liễu Tuấn chào hỏi.Bà chủ cuống quýt gật đầu, định thần lại.“Liễu thư ký, đừng gọi tôi thế, tôi đâu dám!”

Liễu Tuấn cười cười, nói: “Giang Vân Hiệp là đồng nghiệp của cháu tuổi cũng không khác biệt là mấy đương nhiên gọi là dì rồi.”

Lời này, Liễu Tuấn ban đầu đã nói rồi chỉ là bà chủ không để ý tới.

Hai người có thể coi là đồng nghiệp.

Nếu như sớm biết thư ký huyện ủy trẻ thế này nhưng mà không ngờ lại trẻ đến vậy.“Liễu thư ký khách khí quá......“Chị Trương, cái ti vi này quả thật không có vấn đề gì, chỉ có chút vấn đề về điện từ thôi nhưng mà đã sửa xong rồi.

Thêm vào đó cạnh ti vi đừng để cái gì có từ tính nếu không sẽ bị ảnh hưởng.”

Liễu Tuấn nói với bà Trương.Cả gia đình bà Trương lúc này đã im lặng không làm căng nữa.“ Liễu thư ký đã nói không vấn đề gì thì nhất định là thế, huyện trưởng tự mình sửa ti vi thật không tưởng tượng nổi.”

Bà Trương cũng cảm khái nói.Liễu Tuấn cười nói: “Chị Trương cũng không phải tôi nói không vấn đề gì là không có vấn đề gì xảy ra nữa, chị cứ mang ti vi về đi, nếu như có vấn đề gì vẫn có thể đổi được, có thể bảo dưỡng được, buôn bán phải giữ chữ tín đúng không?”

“Đúng thế, đúng thế, vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn anh.”

Bà Trương không dám ở lại lâu, bảo người nhà mang ti vi về.“Tiểu Lỗ, công tác quản lý của các cậu cần phải tăng cường hơn nữa.

Bảo vệ trật tự thị trường là đúng nhưng mà phải chú ý phương thức, hiểu không?”

Liễu Tuấn nghiêm túc nói với tiểu Lỗ.“Dạ dạ, Liễu thư ký tôi nhớ rồi.

“Tiểu Lỗ lo lắng hôm nay gây họa, thấy Liễu Tuấn nói rất nghiêm túc nhưng xem ra không hề tức giận nên cũng yên tâm.“Đây cũng không phải là chỉ thị của tôi mà cái gì cậu nên chú ý thì phải chú ý, các cậu về làm việc đi.”

Liễu Tuấn khoát tay nói.Bọn tiểu Lỗ cúi chào Liễu Tuấn rồi cũng nhanh chóng chạy mất.“Liễu thư ký mời vào trong ngồi...Bà chủ nhiệt tình tiếp đón.Liễu Tuấn liếc Giang Vân Hiệp xấu hổ cười, thấp giọng nói: “Ngồi một lát vậy.”

Liễu Tuấn cúi đầu, đi vào trong tiệm.Bên trong rộng khoảng năm sáu mét vuông, có đặt một cái bàn lớn, hai cái ghế, trên bàn có máy tính, và hóa đơn.Bà chủ kính cẩn mời Liễu Tuấn ngồi, dặn tiểu Thúy pha trà mời khách rồi nói với con gái: “Vân Hiệp, mau đi mua hoa quả đến mời Liễu thư ký.”

Liễu Tuấn vội vàng cười khoát khoát tay, nói: “Dì Phương, không cần đâu, cháu chỉ ngồi một lát thôi.

Cô ngồi xuống đi.”

Giang Vân Hiệp vừa đứng dậy thì Liễu Tuấn ngăn lại.“Dì Phương, buôn bán vẫn tốt chứ?”

“Được, mấy ngày nay buôn bán không tồi.

Liễu thư ký nếu hôm nay không có anh thì đúng là chúng tôi không biết thế nào, cảm ơn anh.”

Bà chủ tranh thủ nịnh nọt.Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ mà, mỗi người nhường nhịn một chút.”

“Đúng thế...

“Bà chủ thầm nghĩ, tất nhiên là vì có Liễu thư ký ở đây chứ là người khác thì còn lâu bà Trương đó mới chịu.“Dì Phương nhà mình buôn đồ điện tử bao lâu rồi?”

Liễu Tuấn nhìn thoáng cửa tiệm hỏi.“Bảy tám năm trước, trước thì chúng tôi bán máy thu âm, ti vi đen trắng mấy năm nay thì buôn ti vi màu cũng khá.Đặc biệt hai năm gần đây, kinh tế huyện đã phát triển, mọi người đều có tiền, không muốn xem tivi đen trăng nữa đều đổi qua ti vi màu.”

Bà chủ vui tươi hớn hở nói.Liễu Tuấn cười, ti vi 17 inch đúng là ti vi cỡ lớn.“Dì Phương cháu nghe nói dì và chú Giang không đồng ý cho Vân Hiệp làm ở công ty nông sản?”

Liễu Tuấn hỏi.Dì Phương hơi ngượng liếc nhìn Giang Vân Hiệp.

Giang Vân Hiệp cúi đầu né tránh, bà thầm nghĩ: Con bé nhà mình thân thiết với thư ký huyện ủy từ lúc nào vậy.Chẳng lẽ lời đồn là đúng sự thật?Nghĩ đến đây dì Phương kinh ngạc liếc Liễu Tuấn.Thư ký huyện ủy này còn trẻ, mặt nào cũng đều là mơ ước của các cô gái, không biết chừng con gái mình bị cậu ta mê hoặc rồi cũng nên.Những suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu bà chủ, đột nhiên nhớ ra Liễu Tuấn đang chờ câu trả lời của mình, bà mới trấn tĩnh lại cười nói: “Cũng không phải là không đồng ý, con gái nên làm công việc gì đó ổn định vẫn hơn, ít phải lo nghĩ thì người làm cha mẹ như chúng tôi cũng bớt lo.”

Liễu Tuấn gật gật đầu.Đúng là vậy, hầu hết phụ nữ nếu như có thể cả đời yên ổn làm trong ngành nào đó của chính phủ, sau đó lấy chồng, mặc dù có hơi nhàm chắn nhưng mà lại rất ổn định, chắc chắn, không phải lo nghĩ gì.

Giang Hải Hoa và Dì Phương cũng có suy nghĩ như vậy, cố gắng vì con gái.Liễu Tuấn đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân từ ngoài đi vào, Giang Vân Hiệp bèn lên tiếng gọi: “Cha.”

Hóa ra là Giang Hải Hoa.“Vân Hiệp đấy à, mẹ con đâu?”

Giang Hải Hoa vui vẻ hỏi.“Đang ở trong nói chuyện với Liễu thư ký.”

Giang Vân Hiệp đáp.“Liễu thư ký nào cơ?”

Giang Hải Hoa cũng sửng sốt.“Cha,cứ vào rồi nói tiếp.”

Giang Vân Hiệp nhường chỗ cho cha.Giang Hải Hoa đi vào, Liễu Tuấn đưa tay chào nói: “Chào chú Giang, cháu là Liễu Tuấn.”

“Thư ký huyện ủy!”

Dì Phương vội vàng giải thích.Giang Hải Hoa khẽ ngây ra một lát rồi không ngừng bắt tay hắn.“Thư ký Liễu, xin chào”...“Cha, ngồi đây đi!”

Giang Vân Hiệp nhường chỗ cho cha rồi đem theo một chiếc ghế nhỏ nữa vào nhưng mà quá chật nên cũng không thể đặt xuống được.Phan Tri Nhân cười đứng dậy, nói: “Giang quản lí, cô ngồi đi, tôi ra ngoài ngồi.”

Hắn vẫn theo chức vụ gọi Giang Vân Hiệp.“Anh Phan, thế sao được, anh cứ ngồi đi!”

Giang Vân Hiệp vội vàng nói.“Cô ngồi đi, Liễu thư ký hôm nay có chuyện muốn nói với cô và bố mẹ cô.”

Phan Tri Nhân nói rồi đứng dậy ra ngoài.Giang Hải Hoa nghe xong càng thấy căng thẳng.“Liễu thư ký, mời hút thuốc!”

Giang Hải Hoa mời Liễu Tuấn một điếu.Liễu Tuấn nhận lấy, móc bật lửa châm thuốc cho Giang Hải Hoa.

Giang Hải Hoa vội vàng nói: “Không dám....“Chú Giang, dì Phương, cháu biết hai người lo cho Vân Hiệp nhưng mà làm việc cho cơ quan nhà nước và làm việc ở cơ quan nông sản cũng giống nhau thôi, đồng chí vân Hiệp là cán bộ biên chế chính thức, hơn nữa trước mắt là một trong những cán bộ trẻ nhất của huyện, cháu nghĩ hai vị không cần lo lắng...”

Liễu Tuấn mỉm cười nóiGiang Hải Hoa cười khổ trong lòng.Chính vì như thế nên gia đình họ mới cảm thấy áp lực lớn.

Là một thương nhân bình thường, gia đình không có quen biết ai, chỉ có chút tiền, có thể nói là có điều kiện.

Con gái mới làm việc có hai năm bỗng chốc thành phó giám đốc, đã thế lại còn rộ lên tin đồn không rõ ràng với Liễu thư ký, trong lòng ông rất lo lắng, ai có thể hiểu được chứ.Nói thực bọn họ không có cảm tình với Liễu Tuấn, ai biết được Liễu Tuấn phá cách đề bạt con gái họ là vì con gái họ xinh đẹp.

Bởi vậy Giang Vân Hiệp chịu nhiều áp lực là một, hai là trước mặt Liễu Tuấn mà nói chuyện này thì đúng là khó quá.“Đương nhiên chúng tôi cũng không lo lắng chuyện Vân Hiệp được làm phó giám đốc đó là tổ chức đã tin tưởng nó, chúng tôi rất vui, Vân Hiệp con cứ yên tâm mà làm việc, lập thành tích tốt, bố mẹ ủng hộ con.”

Giang Hải Hoa sao không suy nghĩ gì bèn thể hiện thái độ, chỉ là rất chú ý lời nói: “Tổ chức…”

Không nói đến cá nhân Liễu Tuấn.“Vâng con biết rồi, con sẽ cố gắng làm tốt.”

Giang Vân Hiệp liếc nhìn cha mẹ, cong đôi môi đỏ au lên nũng nịu, khiến mọi người cười ầm lên Chương 641: Chuẩn bị kĩ càngby Đạo Soái - 4vnTrong phòng tổng giám đốc của khách sạn xa hoa Thu Thủy đang tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Người tham gia không nhiều nhưng mà địa vị thì không phải nhỏ.

Những người được triệu tập đều là Liễu Nha Nội.

Ngoài ra còn có chủ tịch công ty đầu tư Thịnh Nghiệp Hong Kong Liễu Thanh, chủ tịch kiêm tổng tài chấp hành chuỗi khách sạn Thu Thủy, Nhan Hải Quân.

Chủ tịch công ty hữu hạn Ức Xương Hồng Kong, tổng tài công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Hưng và trợ lý đặc biệt của tổng tài đầu tư Thịnh Nghiệp, Hoàng Diệu Kỳ.Liễu tuấn sở dĩ vội vàng tới Giang Khẩu là vì vào tết Nguyên Đán Clinton đã đọc một bài diễn văn về quy mộ phát triển kinh tế, trong đó có những từ mạnh chỉ Nhật Bản.Trên thực tế, cuối năm trước Mỹ đã luôn ngầm áp dụng những biện pháp cứng rắn với Nhật Bản.Đến khi mà internet mới bắt đầu phát triển thì tiềm lực kinh tế vẫn chưa được phát huy, Clinton thực hiện chính sách phát triển kinh tế trong hai năm, kinh tế Mỹ có phát triển nhưng mà vẫn chưa như ý.

Để đạt được mục tiêu phát triển kinh tế lớn mạnh, Clinton quyết định khai đao với Nhật Bản.Tiểu Phong cũng đã gọi điện cho Liễu Tuấn, những người nắm quỹ của Hoa Kỳ như George Soros đã sớm âm thầm triệu tập tài chính.

Thời gian gần đây đúng là đen tối.Cũng đã đến lúc rồi.Liễu Tuấn mở cuốn sổ bí mật của mình ra xem, thì phát hiện bên trên có ghi “tháng 4 năm 1995, đồng yên Nhật”.Theo thời gian, Liễu Tuấn nhớ lại những gì hắn đã ghi trước kia, càng nghĩ càng mờ mịt, trước đo rất lâu hắn đã bắt đầu khi cuốn sổ bí mật này, dùng vài chữ đơn giản để ghi lại những biến cố lịch sử đời trước.Giờ mới vừa bắt đầu bước vào năm 95, còn cách tháng 4 một khoảng thời gian, nhưng mà cũng khó nói, cùng với sự rõ ràng của hiệu ứng hồ điệp, tiến trình này có thay đổi cũng là điều có thể.Có thể đồng yên Nhật sẽ sớm biến động.Vì thế Liễu Tuấn mới vội vàng đến Giang Khẩu, triệu tập hội nghị gấp.Bởi vì tài chính quốc tế do tiểu Thanh quản lý, Xảo nhi không tiện ra mặt, chỉ là phái Hắc Tử và Phạm Thanh Linh làm đại biểu.

Hắc Tử đại diện cho công ty Thu Thủy còn Phạm Thanh Linh đại diện cho doanh nghiệp Hoa Hưng.Công ty truyền thông Phượng Hoàng của Bàn Đại Hải cũng do Hắc Tử đại diện.Công ty hữu hạn Ức Xương sau nhiều năm phát triển nhanh chóng, trước mắt cũng đã rất có thực lực, trong vô số doanh nghiệp ở Hong Kong cũng có thể coi là có chỗ đứng.

Kim Phú Xương cũng có thể coi như là nhân vật lớn ở Hồng Kong.Tuy nói là chuẩn bị hội nghị chiến đấu nhưng mà không khí lại vô cùng thoải mái.Hoàng Diệu Kì đang chăm chú pha trà, mùi hương của loại trà thượng hạng ngào ngạt bay khắp gian phòng.Trước mặt Tiểu Thanh có bày một cốc rượu vang đỏ là bảo bối của tiểu Thanh.Cô không thích uống trà, sợ già đi, rượu vang đỏ có thể làm đẹp.“Thế nào, đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Liễu Tấn cười hỏi ngồi dựa vào sô pha rất thoải mái.

Mặc dù Liễu Tuấn đã lâu chưa hỏi về vấn đề tài chính nhưng mà các vị ngồi đây đều phong hắn làm lãnh tụ tinh thần của đế quốc tài chính Long Đại này.

Khi đối mặt với một cuộc chiến lớn, tinh thần của hắn càng vững chắc.“Đã chuẩn bị xong rồi.”

Tiểu Thanh mỉm cười nói.Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp còn khoảng 20 tỷ đô la, trong đó các hạng mục đầu tư của Thịnh Nghiệp tiêu tốn khoảng hơn 6 tỷ đô la, bao gồm 0, 4 tỷ Liễu Nha Nội gửi tại ngân hàng Thụy Sỹ.

Ngoài ra còn 0, 5 tỷ vàng trên danh nghĩa.

Công ty hữu hạn liên doanh khách sạn Thu Thủy đầu tư 15 tỷ đô la, đương nhiên không phải là đô la mà là nhân dân tệ.

Doanh nghiệp Hoa Hưng đầu tư khoảng 4 tỷ, bao gồm tất cả vốn lưu động và mấy tỷ do Hà tiểu thư điều động.

Công ty truyền thông Phượng Hoàng đầu tư vài tỷ, công ty Phi Đằng đầu tư tổng cộng 2 tỷ.Tính tổng, Liễu Tuấn nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, tiền đầu tư hơn 10 tỷ đô la.Về mặt tài chính, đặc biệt là thị trường mạo hiểm, được ăn cả ngã về không mà không có dự phòng gì, là điều cấm kỵ.

Nhỡ đâu không may thì tất cả đều trắng tay.Nhưng mà mỗi lần đại chiến, Liễu Tuấn đều “ bày binh bố trận” như thế.Phải mạnh tay một chút.Là danh ngôn của Liễu Tuấn.Sau những kì tích trước đây, mọi người không ai nghi ngờ quyết định của hắn.

Việc mà họ phải làm đó là chứng kiến “ kì tích” lần nữa xảy ra.“Vàng ở ngân hàng Thụy Sỹ có cần phải đổi ra tiền mặt?”.Tiểu Thanh bưng ly rượu nên nhấp một ngụm rồi hỏi Liễu Tuấn.Thời tiết bên ngoài rất lạnh nhưng mà trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, bởi vậy tiểu Thanh cởi áo khoác ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, để lộ ra thân thể kiều diễm.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Phiền vậy, không cần đâu.”

Mặc dù biết trước được mọi chuyện nhưng mà biến cố của lịch sử không phải tất cả đều giống nhau.

Ít nhiều cũng phải phòng bị.“ 2 tỷ phòng chống rủi ro với Từ Tam có cần thu hồi lại?”

Lần đó tại câu lạc bộ Trường Thành cùng Từ Triết đánh cược, mỗi bên xuất ra 2 tỷ yên nhật phòng chống rủi ro, trên danh nghĩa là Liễu Triệu Ngọc nhưng trên thực tế đều là do công ty đầu tư Thịnh Nghiệp đứng sau, vốn cũng do tiểu Thanh trích ra.Liễu Tuấn nghĩ hỏi: “Từ Tam có động tĩnh gì không?”

Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười, nói: “Từ Tam rất sĩ diện, vẫn đang cố gắng gượng.”

Liễu Tuấn cười nói: “Vậy cứ để cho hắn gắng gượng, hắn không chạy thì chúng ta chạy làm gì?”

“Ân!”

Tiểu Thanh gật đầu.Hoàng Diệu Kỳ pha trà xong, rót đầy cho mọi người.Liễu Tuấn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, khen “Trà ngon, a Kỳ pha trà đúng là ngày càng ngon.”

Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười, nói “Được đồng chí Liễu Tuấn khen đúng là vinh hạnh quá.”

“Liễu Tuấn, chúng ra ra tay trước hay là đợi George Soros gì gì đó, mấy tên người Mỹ ra tay trước rồi chúng ta làm theo?”

Kim Phú Xương hỏi.“Bọn George Soros hiểu biết về định hướng kinh tế Mỹ nên mẫn cảm hơn chúng ta, cứ để họ ra tay trước.

“Liễu Tuấn trầm ngâm nói.Mọi người đều tin tưởng vào tài năng của Liễu Tuấn.Hắn có dự cảm chính xác về thị trường.Kim Phú Xươnng liền liên tục gật đầu.“Nhưng mà, chúng ta cũng có thể cho nhóm nỏ đi thăm dò, để bọn họ thông báo tình hình cho chúng ta.”

Liễu Tuấn lại chậm rãi nói.Trước mắt quỹ Thịnh Nghiệp không những nổi tiếng ở Hồng Kong mà còn nổi tiếng Asean, trên thế giới cũng có thể nói là tiềm lực không nhỏ.

Các tổ chức tài chính của Mỹ cũng đang rất chú ý đến hướng đi của họ.“Liễu Tuấn, lần này có kịch hay để xem rồi.”

Kim Phú Xương cũng vui vẻ mà cười lớn.“Chỉ sợ không chỉ có vậy, một khi đồng yên Nhật thất bại như núi đổ thì vốn đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến!”

Liễu Tuấn cũng vừa cười vừa nói.“Nhớ kỹ, tốt thì thu, không cần phải giết triệt để, phải chừa chút đường sống.

Tôi đoán đồng yên Nhật chắc sẽ lên đến 80 gì đó, đến vị trí 22 hay 23 gì đó chúng ta sẽ thu hồi.

Kiếm một khoản rồi đi, không được ham chiến.”

Trước dự đoán của Liễu Tuấn mọi người đều đã thành thói quen, liên tục gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú như con sói nhìn thấy đàn dê.“Mặt khác, có thể suy nghĩ đến việc sau khi thị trường chứng khoán và cổ phiếu Nhật bị đóng băng, chúng ta có thể thu mua một sô doanh nghiệp có tiềm lực như là các nhà máy chế tạo máy móc chất lượng kĩ thuật cao sau này nhất định sẽ có tương lai.”

“Khi mới cải cách mở cửa, Nhật Bản nhân lúc chúng ta không phòng bị đã nuốt mất một số nhãn mác của chúng ta, lần này nhất định phải ăn miếng trả miếng.”

Tiểu Thanh cười nói “Tôi biết ngay là anh sẽ nhắc tới công nghệ chế tạo máy móc tinh vi của họ.”

Chương 642: Chuyện lớn trước tếtby Đạo Soái - 4vnTết năm 95, Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi theo kế hoạch về ông bà ngoại.

Mặc dù sức khỏe vẫn còn tốt nhưng mà cũng đã ba mấy tuổi rồi, hôm nay cũng không thể biết được chuyện ngày mau.

Trước kia đều là Liễu Tuấn và Nguyễn Bích Tú về thăm.

Đương nhiên cậu mợ của Liễu Tuấn cũng cùng đi.Liễu Tấn Tài giờ là tỉnh trường, sau tết hắn muốn đi thâm nhập thực tế, xem ra công việc vẫn không dứt ra được.

Liễu Tuấn có bận mấy thì cũng đã quyết định sau tết sẽ kế hôn với Nghiêm Phi.

Về thăm ông bà ngoại lần này tiện thể báo tin luôn.Liễu Tuấn đã dặn Trần Lỗi sắp xếp người trực tết.Trần Lỗi đương nhiên sắp xếp rất thỏa đáng.Nhưng mà trước tết, ngày 26 tết, thị trấn Đại Đường xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Gần trưa hôm đó, Phan Tri Nhân đột nhiên chạy đến.Liễu Tuấn cảm giác thấy có chuyện chẳng lành.Phan Tri Nhân vốn không phải là người nóng vội.“Thư ký, Đại Đường xảy ra chuyện rồi...”

Phan Tri Nhân nói.Liễu Tuấn bèn nhìn sang hắn.“Cán bộ thị trấn đề thoon Tú Khê thu tiền dự trù, xô sát với người dân trong thôn, một phụ nữ trong thôn uống thuốc trừ sâu, kết quả khiến cho người dân tức giận, đánh bị thương nghiêm trọng cán bộ đi thu tiền.

“Phan Tri Nhân đơn giản nói.“ Làm bừa hả!”

Liễu Tuấn lập tức phát hỏa.“ Hôm nay không phải đã là 26 tết rồi sao, còn thu tiền gì chứ?

Định không để cho người dân đón tết sao?

Mai Văn Hoa đúng là vô liêm sỉ!”

Phan Tri Nhân thấp giọng nói: “Mai Văn Hoa vừa đến Đại Đường chưa lâu, e rằng hắn chưa biết hết tình hình ở đó...”

“ Đừng nói nữa, hắn giờ ở đâu?”

“ Không rõ, gọi điện đến phòng trực ban Đại Đường thì chỉ thấy nói rằng hắn đã ra ngoài, không biết là đi đâu.”

“Vậy người bị thương ở đâu, còn người phụ nữ uống thuốc trừ sâu thế nào rồi?”

Liễu Tuấn khuôn mặt nghiêm trọng.“Đều đang trong bệnh viện Đại Đường cấp cứu ““Đi, lập tức qua đó!”

Liễu Tuấn không hề do dự, lập tức bước nhanh ra khỏi văn phòng.Phan Tri Nhân đi theo nhắc nhở: “Thư ký, tình hình của thôn Tú Khê giờ khá hỗn loạn, anh đi qua bây giờ có thích hợp không?”

“ Tôi không qua được không?”

Liễu Tuấn quay đầu lại hỏi hắn.Phan Tri Nhân biết ý bèn không lên tiếng.Vương Ý đã lái xe đến trước cửa, chuẩn bị đón Liễu Tuấn sau khi hết giờ làm, đương nhiên là lái xe đến Đại Đường.Liễu Tuấn gọi điện cho Khâu Viên Triêu, ra lệnh cho hắn lập tức điều công an và cảnh sát đến Đại Đường, đồng thời cũng dặn hắn không được làm to chuyện, đến Đại Đường phải giữ bình tĩnh, phải gọi cho hắn để nghe lệnh hành sự.Khâu Viên Triêu nghe xong không dám chậm trễ.Xe chẳng mấy chốc mà đến văn phòng chính quyền Đại Đường.Đi qua một nhà hàng, Phan Tri Nhân bảo lái xe dừng lại, hắn vào mua mấy cái bánh bao cho Liễu Tuấn.

Hắn hiểu rằng Liễu Tuấn lúc này chắc chắn không đồng ý dừng lại ăn cơm.Hai chiếc bánh bao từ sáng đã nguội ngắt rồi, Liễu Tuấn cầm lấy cũng không quản nóng nguội, ăn hết cả hai cái.Đến nơi đã là 12 giờ trưa, trong trấn yên tĩnh, như thể không có người.Liễu Tuấn đến ban Chính Đảng thì thấy cửa đóng, bèn đẩy cửa bước vào, bên trong một thanh niên khoảng hai mấy tuổi ngẩng đầu hỏi: “Anh tìm ai?

Anh là Liễu thư ký…”

Liễu Tuấn thường xuyên đi thực tế cũng đến Đại Đường vài lần nên có lẽ vài người nhận ra hắn.“Tiểu Lượng, chào cậu.”

Liễu Tuấn trí nhớ kinh người, vẫn còn nhớ người này họ Lượng.Tiểu Lượng vui mừng, không ngờ Liễu thư ký vẫn nhớ họ của mình.“Liễu thư ký, mời ngồi “Tiểu Lượng luốn cuống nhường chỗ, rót trà.“Không cần, tiểu Lượng, Mai Văn Hoa đâu?”

Liễu Tuấn khoát khoát tay ngừng hắn lại.“Mai Văn Hoa đang ở bệnh viện.

“Tiểu Lượng vội vàng đáp,không biết là Liễu Tuấn theo thông lệ đến khảo sát hay là biết tin mà đến.“ Vậy chúng ta cũng qua đó.!”

Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy ra cửa, tiểu Lượng cũng chạy theo.Bệnh viện cách đó không xa khoảng một hai mét gì đó, Đại Đường mặc dù là một trấn lớn của Ninh Bắc nhưng mà cũng không thể so với các xã trấn ở phía Nam.Vẫn chưa đến bệnh viện, bệnh viện còn cách đó một đoạn.

Thấy có rất nhiều người dân trong thôn đứng ở cổng bệnh viện.“ Liễu thư ký “Vương Á quay đầu nói với Liễu Tuấn.“ Đậu vào lề đường, chúng ta sẽ đi bộ qua đó.”

Liễu Tuấn nói.“Thư ký, tình hình giờ vẫn chưa rõ thế nào, qua đó sợ nguy hiểm hay là đợi Khâu Viên Triêu và cảnh sát đến rồi đi.”

Phan Tri Nhân lo lắng nói.Liễu Tuấn không lên tiếng, nhấc chân bước khỏi xe.

Phan Tri Nhân bất đắc dĩ đi theo và dặn dò, Liễu Tuấn không tiết lộ thân phận thì không ai được nói gì.Thật ra Vương Á đã ở cạnh Liễu Tuấn một thời gian khá dài nên biết rõ điều này.

Những lời này chủ yếu là dặn tiểu Lượng.Tình huống vẫn chưa xác định rõ, nếu như bị người khác vây quanh thì đúng là không may.Liễu Tuấn và mấy người không gặp bất kì trở ngại nào.Liễu Tuấn quan sát kĩ, cửa vào có khoảng mười mấy nông dân trong thôn nhưng mà họ cũng không có tổ chức gì chỉ là đứng đó nói chuyện, trông khá kích động, như thể muốn gây chuyện.Trước cửa phòng giải phẫu bệnh viện Liễu Tuấn gặp Mai Văn Hoa.Mai Văn Hoa đi đi lại lại trong hành lang, hút thuốc, bên cạnh vẫn còn mấy cán bộ đi kèm.“ Mai Văn Hoa, chuyện gì xảy ra?”

Liễu Tuấn nhíu mày hỏi.Nghe thấy tiếng hỏi, Mai Văn Hoa giật mình, ngẩng đầu.“ Liễu thư ký, anh đã tới...”

Mai Văn Hoa thấy hắn thì vui mừng tiến đến nhưng chợt nhận ra điều gì đó bèn lùi lại.Các cán bộ trong trấn cũng lần lượt chào hỏi Liễu Tuấn nhưng trong lòng cũng thấy bất an.

Chuyện đã như vậy ai không lo Liễu Tuấn nổi giận.“ Người bị thương thế nào rồi?”

Liễu Tuấn không mắng nhiếc bọn họ mà nhẹ nhàng hỏi.“ Cũng khá ổn, cô gái tên Tống Nguyệt Nguyệt người của thôn Tú Khê uống thuốc trừ sâu, đang rửa ruột, may mà đưa tới kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Người bị thương là Mao Ái Tiên, bị đánh gẫy xương, đang xử lý, cũng không nguy hiểm đến tính mạng...”

Mai Văn Hoa nói qua về tình trạng.“ Liễu thư ký, đều là do tôi làm lãnh đạo không tốt, anh cứ phê bình tôi...”

Nghe nói hai người không nguy hiểm đến tính mạng, Liễu Tuấn thờ phào, nhìn Mai Văn Hoa nói: “Chuyện sao lại xảy ra như vậy, nói xem nào.

Tết đến mà đi thu tiền dự trù cũng là một tin lạ đấy.”

Mai Văn Hoa ngượng ngùng nhấp một ngụm nước mới nói.Sau khi hắn nhậm chức thì tiến hành làm rõ tài chính của thị trấn.Mai Văn Hoa hiểu chuyện hắn không hồ đồ mà nhận lấy khoản tiền nợ của trấn.

Hắn làm nhiều năm cũng đã có chút kinh nghiệm biết rằng tài chính của xã trấn có thất thoát.

Rất nhiều năm nợ cũ chồng chất, không ai điều tra mà cứ tiếp nhận luôn.Đương nhiên, cuối cùng có một ngày, sổ sách rối tung không thể kiểm tra nổi.

Nhưng mà các bí thư của xã trận đều cố gắng che giấu, chỉ cần khi mình nhậm chức không xảy ra vấn đề là được.Mai Văn Hoa không muốn làm thế, Liễu thư ký đến Đại Đường cũng là một cơ hội, trước tiên phải trả hết nợ, như vậy mới có thể yên tâm được.

Huống hồ trong cuộc họp cán bộ toàn huyện vừa rồi Liễu Tuấn đã yêu cầu cắt giảm 30% kinh phí, tức là sổ sách cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt.Không kiểm tra thì không sao nhưng mà kiểm tra thì phát hiện ra thất thoát.

Đại Đường có bốn xã trấn, đừng nói là còn lại chút tiền mà tất cả đều nợ nần chồng chất.

Các khoản kinh phí đã tiêu vào số tiền của sau năm 96 rồi.Số tiền nợ lên đến mấy triệu nhân dân tệ.Liễu Tuấn nghe đến đó nhíu mày.“Liễu thư ký, tôi thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, đừng nói là phát triển kinh tế địa phương, đến ngay cả việc duy trì chính quyền trấn hoạt động bình thường cũng khó, nợ nhiều như vậy, năm nay không thể nào mà qua được...”

Mai Văn Hoa nói.“Vậy nên anh mới bảo mọi người trong thôn nộp tiền?

Cán bộ trong thôn phải đón tết còn nhân dân thì không?

“Liễu Tuấn kiềm nén lửa giận, lạnh lùng hỏi.“ Liễu thư ký, anh hiểu nhầm bí thư Mai rồi, thu tiền dự trù của thôn Tú Khê không phải là lệnh của anh ý mà là thư ký tài chính khu Phách Thụ Phiến và chủ nhiệm sai người đi làm...”

Thấy Mai Văn Hoa bị hiểu lầm,các cán bộ bên cạnh nói.Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Bí thư Mai, không hay rồi” Chương 643: Nông dân muốn kiện lên tỉnhby Đạo Soái - 4vnMai Văn Hoa cứng họng.Hắn cũng thật sự là quá đen vừa mới nhậm chức đã gặp phải chuyện này, cũng chỉ là điều tra sổ sách, vậy mà gây chuyện lớn, người uống thuốc trừ sâu, người thì gẫy xương.Đại Đường dùng phương thức này để chào đón hắn nhậm chức bí thư đảng ủy của trấn.

Đen đủi.

Xem ra Liễu Tuấn cũng có chút không nhẫn nhịn được.“Không phải, Mai bí thư thật sự xảy ra chuyện rồi, người của thôn Tú Khê đã tập hợp lại, nói đòi lên huyện đòi lại công bằng còn nói huyện không giải quyết thì lên thành phố lên tỉnh.”

Cán bộ kia vội vàng nói.Mặt Mai Văn Hoa tái mét.Liễu Tuấn không nói gì bèn đi ra ngoài.“Liễu bí thư.”

Mai Văn Hoa vội vàng chạy theo.“Anh muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là đến Tú Khê, bọn họ không phải là muốn lên huyện sao?

Tôi là huyện trưởng kiêm bí thư huyện, dân chúng có vấn đề gì nói với tôi là được!”

“Nhưng bây giờ mà đi thì quá nguy hiểm, bọn họ đang rất kích động, rất dễ xảy ra chuyện!”

Liễu Tuấn nói: “Trốn trong huyện thì sẽ không xảy ra chuyện sao?”

Mai Văn Hoa cũng không nghĩ được gì bèn đi theo Liễu Tuấn.Tú Khê là một thôn do Đại Đường quản lý, khá là vắng vẻ, cách chính quyền Đại Đường khoảng mười mấy km, có thể coi là vùng xa xôi của Ninh Bắc, tiếp giáp với thành phố khác rồi.Đường xi măng dẫn đến trước thôn.Đây là chính sách sửa đường của Liễu Tuấn, toàn huyện dù là thôn xa xôi cũng đều xây đường xi mặng, đây là điều mà trước đó chỉ có huyện Hướng Dương mới làm được.

Nhưng mà huyện Hướng Dương tài chính hùng hậu nên không thành vấn đề.Liễu Tuấn lại vay tiền để sửa đường.

Trước mắt vẫn còn nợ ngân hàng 0, 3 tỷ, mới chỉ trả được có mấy triệu, kế hoạch trong vòng hai năm sau sẽ trả hết, áp lực tài chính huyện khá là nặng.Nhưng Liễu Tuấn chưa bào giờ hối hận về quyết định của mình.Bình thường, Ninh Bắc phải trả một khoản nợ lớn nhưng mà kinh tế vẫn phát triển nhanh chóng, không chỉ sửa đường, trong vòng 3 năm tài chính Ninh Bắc đã tích lũy được khoảng 0, 3 tỷ, đúng là một con số đáng mừng.

Hiện tại chỉ cần trả hết được số nợ 0, 3 thì đường xi măng đối với Ninh Bắc chỉ là chuyện nhỏ.Trong 3 năm một huyện nghèo khó có đường quốc lộ, tất cả đều dựa vào sức mình, kinh tế huyện cũng phát triển vượt bậc.Xe vừa dừng ở cổng thôn, thì nhìn thấy một đám người đông đang túm tụm một chỗ.

Máy kéo, Xe máy, các phương tiện giao thông đang khởi động, một bộ phận người dân trèo lên máy kéo.Liễu Tuấn và mấy người vừa vào thôn thì nghe thấy những tiếng ồn ào.“ Khu khu.”

Tiếng còi vang lên, người dân đổ xô ra đường.Đây chắc là tín hiệu địch đến do người chịu trách nhiệm canh gác thông báo.Liễu Tuấn xuống xe đứng bên cạnh đường.“Các người là ai, định làm gì hả?”

Khoảng mười người nông dân khỏe mạnh kêu lên khi nhìn thấy bọn Liễu Tuấn.“Tôi là bí thư huyện Liễu Tuấn, tôi đến thăm mọi người.”

Liễu Tuấn mỉm cười nói.“Ngươi là bí thư huyện ủy?

Ngươi định lừa ai chứ?

Bí thư huyện mà trẻ thế này á?”

Người dân trong thôn nghe xong cũng ồn ào.Lúc đó, đội ngũ nông dân trong thôn cũng đã đến bao vây quanh Liễu Tuấn và mấy người.“Các vị, tôi là Liễu Tuấn, tôi quả thực là bí thư huyện ủy.

Tôi nghe nói mọi người có ý kiến muốn trình bày với huyện nên tôi đến đây!Có vấn đề gì muốn nói thì cứ nói, tôi sẽ trả lời mọi người.”

Liễu Tuấn hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói.

Hắn tập võ từ nhỏ, nội công cũng có vài phần, nói mấy câu thật lớn, át đi tiếng ồn ào, ai cũng nghe thấy rõ.

Uy thế khiến mọi người bình tĩnh trở lại.“Anh là bí thư huyện thật?”

Một người đàn ông lớn tuổi trong thôn lên tiếng.Người này khoảng 50 tuổi, mặt chữ quốc, có uy thế, chắc là người quản lý thôn.

Hắn vừa lên tiếng thì những người khác không dám nói linh tinh nữa.“Đúng vậy, tôi chính là bí thư huyện ủy.

Chú à, không phải ai cũng dám mạo nhận bí thư huyện ủy đâu.

Hơn nữa, nếu mạo nhận thì cháu đến trấn mà lừa tiền chứ đến Tú Khê này làm gì?”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.Trong đám người lập tức cười rộ lên.Lúc này Mai Văn Hoa đứng ra nói: “Các vị, đây đúng là bí thư huyện ủy, đồng chí Liễu Tuấn.

Tôi là Mai Văn Hoa là bí thư đảng ủy Đại Đường, nếu như mọi người có vấn đề gì thì cứ trình bày.

““vậy được, tiền năm nay không nộp nữa.

“Mai Văn Hoa vừa dứt lời thì người dân hoan hô nhiệt tình, ồn ào cả lên.“Các vị, xin hãy yên lặng một chút!”

Liễu Tuấn dùng hai tay ra hiệu mọi người im lặng.Đám người lại dần dần im lặng.“Chú họ gì vậy?”

Liễu Tuấn xoay người hỏi.“Tôi họ Tống, tên là Tống Trường Viễn, là bí thư chi bộ ở đây!”

Người đó nói.“Đồng chí Tống Trường Viễn, trời lạnh mọi người đều đứng ngoài này có thể sẽ bị cảm lạnh đấy.Chú thấy thế này có được không, chúng ta vào trong thôn, thôn cử ra vài đại biểu nói chuyện với chúng tôi?”

Liễu Tuấn trưng cầu ý kiến của Tống Trường Viễn.“Được, anh đã đích thân đến thôn chúng tôi thì chúng tôi cũng nể mặt anh, mời vào thôn!”

Tống Trường Viễn lập tức quyết định.“Cảm ơn.”

Liễu Tuấn chắp tay nói.Tống Trường Viễn đích thân dẫn đường cho Liễu Tuấn và mấy người còn lại đi vào thôn, đám đông tự động nhường đường.

Sắc mặt ai cũng lấy làm kì lạ như thể trong mắt họ bí thư huyện ủy phải uy nghiêm lắm cơ.Một bí thư giống như sinh viên như thế, bọn họ chưa từng nghe nói tới.Đường trong thôn Tú Kh là đường đất, trời mùa đông hanh khô, người dân đi qua đi lại bụi mù mịt.

Liễu Tuấn đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy thôn này khá nghèo.

So với các thôn vùng trung nam bộ thì khá là nghèo.

Rất nhiều nhà dùng ngói đỏ kiểu cũ.

Trên vách tường còn dán rất nhiều quảng cáo từ lâu, nhìn đã không rõ, màu sắc loang lổ.

Đâu đâu cũng là đồ cũ nát khiến cho người ta không khỏi động lòng.Cứ tưởng rằng Tống Trường Viễn là bí thư chi bộ thì nhà cửa khá hơn, ai ngờ cũng là một ngôi nhà cũ nát, tối tăm.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu có lẽ người này có địa vị trong thôn.Tống Trường Viễn mời Liễu Tuấn và mọi người ngồi xuống sau đó quay người nói với người dân trong thôn gì đó và gọi tên khoảng 10 người gì đó.“Những người có tên ở lại, cùng tôi vào nói chuyện với đồng chí Liễu Tuấn, những người khác giải tán!”

Tống Trường Viễn cao giọng nói.“Chú Tống nếu như bí thư huyện không đồng ý với điều kiện của chúng ta thì sao?”

Mọi người đang định giải tán thì một người lên tiếng hỏi.“Còn chưa nói chuyenj thì sao biết được người ta có đồng ý hay không?

Nếu không đồng ý thì chúng ta lên thành phố lên tỉnh cũng chưa muộn!”

Tống Trường Viễn không vui nói..“Tất cả giải tán đi!”

Tống Trường Viễn lên tiếng, lúc này mọi người mới tản ra.Tống Trường Viễn cùng mấy người đó vào phòng.

Phòng ở nông thôn vốn rộng rãi nhưng mà mười mấy người ngồi cũng thấy hơi chật.Mọi người đều nhường Liễu Tuấn ngồi ở vị trí sát tường, bên cạnh là Phan Tri Nhân và Mai Văn Hoa, những người khác đều không dám ngồi cùng hắn.Tống Trường Viễn bảo con gái đem trà và hạt dưa lên và những thứ đồ khô như hạt đậu của nhà làm, bày hết lên bàn“Liễu bí thư uống chút rượu không?”

Tống Trường Viễn hỏi.Liễu Tuấn cười khoát khoát tay: “Chú Viễn hay là thôi đi, tửu lượng của cháu không tốt lắm, nếu uống nhiều thì vấn đề hôm nay không giải quyết được.!”

Lời này khiến tất cả đều cười rộ lên.“Liễu bí thư, say cũng đừng lo, say thì ở lại thôn chúng tôi cùng chúng tôi đón tết, xem chúng tôi sống thế nào.”

Các đồng chí đại biểu thi nhau nói.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Chú Viễn, chuyện ngà hôm nay rốt cục là thế nào, chú nói xem sao.”

Tống Trường Viễn gật đầu, gọn gàng dứt khoát nói: “Liễu bí thư, chuyện ngày hôm nay đúng là cán bộ của không đúng!”

Chương 644: Hóa đơnby Đạo Soái - 4vnMãi lâu sau Liễu Tuấn mới nói.“Mai Văn Hoa, anh kiểm tra cho tôi, sao lại có cán bộ như thế này, hắn rốt cuộc là cán bộ của thị trấn hay là thổ phỉ!”

“Vâng, Liễu bí thư, tôi lập tức kiểm tra ngay.”

Mai Văn Hoa hiểu rằng Liễu Tuấn thật sự nổi giận.Cán bộ thị trấn đi theo định mở miệng nói gì xong lại thôi không dám.Liễu Tuấn bèn liếc mắt nhìn hắn, hắn xấu hổ cười cười, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.“Nói như vậy, chuyện hôm nay đúng là họa do cán bộ gây ra?”

Liễu Tuấn nhìn Mai Văn Hoa hỏi.Mai Văn Hoa ngập ngừng nói: “Liễu bí thư tình hình cụ thể, tôi cũng chưa rõ.Tôi kiểm tra tài chính của bốn xã và thị trấn thì phát hiện ra thiếu hụt rất nhiều, nên đã triệu những cán bộ chịu trách nhiệm đến, bắt bọn họ phải nộp đủ số tiền bị thâm hụt nếu không mùa xuân năm sau, chính quyền thị trấn không còn tiền mà phát lương cho cán bộ.

““Vậy cũng không thể bắt nông dân phải chịu.”

Liễu Tuấn tức giận nói.“Đúng thế, ý của tôi lúc đó cũng không phải là bảo họ tìm nông dân đòi tiền mà là bảo bọn họ bù lại khoản tiền còn thiếu, Liễu bí thư tài chính của họ còn vay nợ rất nhiều.

“Mai Văn Hoa cũng uất ức mà cắn răng, nói hết ra tình hình thực tế.“Vay nợ?

Ở đâu ra?”

Liễu Tuấn mặt âm trầm hỏi.“Đều là cán bộ trước kia của xã vay tiền của nhà nước.

Ý của tôi là bắt họ phải trả lại những khoản tiền này, ai ngờ bọn họ lại nghĩ ra cái cách đòi tiền của nông dân!”

Mai Văn Hoa cũng có chút tức giận.Khi hắn làm bí thư của thị trấn Ngũ Lý Kiều, hắn quản lý rất chặt chuyện này, thêm vào đó Ngũ Lý Kiều cũng giàu có hơn thị trấn Đại Đường, lương của cán bộ đương nhiên cũng cao hơn.Vay tiền của nhà nước cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Trước khi đi nhậm chức mới hắn đã trả hết khoản nợ này, rồi giao lại cho Hàn.Nhưng mà khi đến Đại Đường, người ta lại không tận tâm tận lực như thế, đem nguyên Đại Đường trong tình trạng rối rắm trao cho hắn.Như vậy thì ai mà chịu nổi.Nhưng mà như thế cũng phản ánh một vấn đề, cán bộ Đại Đường không quản lý tốt.

Nếu là ở Ngũ Lý Kiều, hắn bảo trả nợ, ai dám đổ lên đầu nông dân.Đều là do bí thư tiền nhiệm họ Chu khiến cho tình hình xấu như thế.Hắn thì đã nhẹ nhàng đến huyện ủy làm phó chủ nhiệm rồi, còn lo gì chuyện ở đây nữa.Liễu Tuấn tức giận thật nhưng mà cũng không thể trách Mai Văn Hoa, hắn chỉ có lỗi là chưa hiểu rõ về đội ngũ cán bộ ở đây mà thôi, mới đến nên có thể bỏ qua.“Xin lỗi, cũng tại tôi không hiểu tình hình ở đây.

Các cán bộ không có cơ sở giáo dục, làm bí thư huyện ủy như tôi quả thật là thất trách, tôi xin tạ lỗi mọi người!”

Liễu Tuấn đứng lên, hướng về Tống Trường Viễn nói.Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người luống cuống, Tống Trường Viễn đưa hai tay lắc lắc, luôn miệng nói: “Liễu bí thư, huyện Ninh Bắc lớn như vậy, cán bộ nhiều như thế, sao anh có thể quản lý hết được, chuyện này sao có thể trách anh được.

““Đúng vậy, không phải chuyện gì cũng trách anh được.”

Các đại biểu nông dân trong thôn cũng nói thêm vào.“Đồng chí Trường Viễn tôi nhờ đồng chí một việc!”

Liễu Tuấn mắt nhìn Tống Trường Viễn nói.“Nhờ tôi không dám, Liễu bí thư cứ nói, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm!”

Thấy Liễu Tuấn rất trịnh trọng, hắn cũng nghiêm túc.“Xin đồng chí hãy thu thập tất cả hóa đơn của thôn, thống kê xem còn thiếu bao nhiêu tiền.

Báo cáo cho tôi, tôi sẽ đến ban tài chính của huyện, lập tức bảo họ cấp tiền trước tết.!”

Liễu Tuấn nói rõ từng câu từng chữ.“Liễu bí thư, thật vậy sao?”

Tống Trường Viễn xúc động nói.“Đương nhiên!

Tôi sao có thể nói dối trước mặt các đồng chí, nếu như hôm nay có thể tổng kết được thì ngày mai tôi sẽ ra lệnh cấp tiền.

Văn Hoa, anh phụ trách việc trao tiền cho nhân dân, hiểu chứ?”

Liễu Tuấn trịnh trọng dặn dò.Mai Văn Hoa lập tức gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tay làm.”

“Vậy là tốt rồi!”

“Liễu bí thư, nếu được vậy thì đúng là quá tốt, tôi thay mặt già trẻ gái trai trong thôn cảm ơn anh.”

Tống Trường Viễn cảm kích nói.“ Tiền dự trù trong thôn chúng tôi đã nộp đủ rồi vậy mà giờ lại đòi thu thêm, đúng là ức hiếp người quá đáng.”

Tống Trường Viễn uất ức nói.Liễu Tuấn liếc mắt nhìn Mai Văn Hoa.

Mai Văn Hoa nói: “Khoản tiền trù bị của năm nay, rất nhiều thôn đã dùng hết!”

Liễu Tuấn nhíu mày.Lại là một vấn đề tồn đọng lại.

Phương Triêu Dương khi còn đương chức, tài chính huyện rất eo hẹp, về cơ bản vài kế hoạch đều ngừng hoạt động.

Để có tiền đầu tư họ bèn nghĩ ra một cách đó là lấy tiền của nông dân, thu mua lương thực, tăng khoản tiền dự trù, không chỉ như thế, chỉ cần họ có thể qua mắt được cấp trên thì không phải vấn đề.Giả sử Phương Triêu Dương không bị lật đổ mà thăng chức thì chuyện này cũng không lộ ra.Người kế đương nhiên phải thu nhận cục diện rối rắm do hắn để lại.

Sau đó lại đem cục diện này giao cho người kế tiếp, cứ như thế cho đến khi không thể che giấu được nữa thì mọi chuyện mới lộ ra.Nhiều thủ đoạn che giấu Liễu Tuấn cũng đã biết.

Hắn muốn chấn hưng huyện Ninh Bắc nhất định phải xử lý cục diện này.“Liễu bí thư chúng tôi nộp lương thực, xã không trả tiền cho chúng tôi mà chỉ đưa có một tờ giấy, coi như là tiền cự trù.

Vậy cũng được coi như là công bằng!

Nhưng mà đến khi phải nộp tiền dự trù lại nói không thể thay thế hoàn toàn được, chúng tôi vẫn phải nộp thêm tiền mặt.

Kết quả hóa đơn chúng tôi cầm trong tay càng ngày càng nhiều, cán bộ cấp trên không cần biết là có bao nhiêu hóa đơn cứ thúc chúng tôi nộp tiền.

Chúng tôi đều là nông dân, trông cậy vào mấy đồng tiền bán thóc gạo, bán thế này không lấy được tiền mặt lại còn đòi chúng tôi nộp thêm tiền, xin hỏi Liễu bí thư, chúng tôi lấy đâu ra tiền?

Đi ăn cướp ăn cắp ra sao?”

Tống Trường Viễn kích động nói.“Đúng vậy Liễu bí thư chuyện này không thể cứ để thế được.

Nông dân chúng tôi cũng là người, phải sống chứ, làm gì có chuyện ngày 26 tết vẫn còn đến đòi chúng tôi nộp tiền, không nộp thì bắt người!”

Mấy đại biểu nhân dân trong thôn cũng phụ họa theo.“Liễu bí thư anh xem mấy cái hóa đơn này đều là của những năm trước, thậm chí từ năm 90 cũng có.

Anh xem đi xem đi.

“Các đại biểu trong thôn móc từ trong túi ra những hóa đơn mà xã đã làm cam.Liễu Tuấn cầm lên, nhìn một lượt, quả nhiên là đã từ rất lâu rồi.

Hóa ra chính quyền xã chỉ đưa giấy lấy tiền.

Trong đó có một tờ đúng là đã từ năm 90, giấy đã nhàu nát hết cả, đến chữ nhìn cũng không rõ nữa.Thấy Liễu Tuấn nhìn chăm chú, các đại biểu khác cũng lấy hóa đơn của mình ra.

Xem ra bọn họ đều đã chuẩn bị rất kĩ.

Nếu như Liễu Tuấn không kịp đến thì bọn họ đã lên thành phố, nộp cho bí thư huyện ủy xem.Liễu Tuấn lật đi lật lại xem những cái hóa đơn này mà trong lòng thấy nặng trĩu.Khó trách có không ít học giả đều nói, nông dân của toàn thế giới là những người kiên cường và dễ quản lý nhất, nếu như không phải là bị dồn vào đường cùng thì họ sẽ không gây chuyện.

Chỉ một cái thôn nho nhỏ mà có biết bao nhiêu hóa đơn vậy là đủ thấy mức độ mâu thuẫn.“Liễu bí thư anh biết không, hôm nay cán bộ xuống từng nhà đòi tiền, rất nhiều hộ đã nộp rồi.

Nhà của Tống Nguyệt Nguyệt quá nghèo, năm ngoái chồng cô ấy chết.

Chồng cô ấy đi làm công nhân xây dựng bên ngoài, do không cẩn thận bị ngã từ giàn dáo xuống nằm viện vài tháng tiêu tốn mất bao nhiêu tiền, không những bán hết thóc gạo mà còn vay nợ một khoản.

Con trai lớn nhà cô ấy đang đi học cấp 3, thành tích rất tốt là một trong những hi vọng sẽ thi đỗ vào đại học của thôn chúng tôi nhưng mà không còn cách nào khác, cô ấy cũng đã nộp lương thực, cũng nhận được hóa đơn, đã nói là coi như là tiền dự trù nhưng mà kết quả cái tên Mao Ái Tiên lại bắt cô ấy nộp thêm 100 nhân dân tệ, nói rằng hóa đơn kia là tiền dự trù của năm sau.Anh nói xem, Tống Nguyệt Nguyệt một người phụ nữ nuôi hai đứa con và chăm sóc một bà mẹ hơn 60 tuổi, tết năm nay cũng không biết đã chuẩn bị 100 nhân dân tệ chưa, cô ấy lấy đâu ra tiền?

Nhưng mà cái tên Mao Ái Tiên kia lại nói nếu không giao tiền thì sẽ phái cảnh sát đến bắt cô ấy, còn nói sẽ bắt mấy con gà con cô ấy đang nuôi trong lồng, Trên thế giới này có còn đạo lý nữa không?

Hắn có còn là người nữa không?

Tâm của hắn không bằng thịt mà bằng sắt thép.”

Tống Trường Viễn oán giận nói.“Đúng vậy, Liễu bí thư đúng là như thế!”

Mấy người còn lại cũng nhìn Liễu Tuấn nói theo.Bọn họ thấy Liễu Tuấn khẽ run người, khuôn mặt đầy giận dữ.“Nực cười, đúng là vô liêm sỉ!

Chương 645: Giúp đỡby Đạo Soái - 4vnTống Nguyệt Nguyệt nằm ở phía Tây của thôn, là một ngôi nhà ngói đỏ bốn gian.“Trước kia khi chồng của Tống Nguyệt Nguyệt còn sống, cũng là một trong những người có tay nghề xây dựng, rất nhiều đội thợ xây tranh giành anh ta.

Trong nhà cũng có thể coi là khá.

Về sau không được như vậy nữa, nhà nhiều phòng nhưng chẳng còn gì.”

Tống Trường Viễn đau đớn nõi.Xử lý xong chuyện hóa đơn mọi người ai cũng đã nói hết ra những điều muốn nói, vui mừng khôn xiết, và vô cùng kính trọng đồng chí Liễu Tuấn.Liễu Tuấn liền nói muốn đến nhà Tống Nguyệt Nguyệt một chút.Tống Trường Viễn nói Tống Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ở bệnh viện, hai người con trai, đều đang trong viện chỉ có bà cụ ở nhà nhưng mà Liễu Tuấn vẫn muốn đến nhà sau đó đến viện.Tống Trường Viễn nghe lệnh.Các đại biểu trong thôn đi thu các hóa đơn các hộ trong thôn, sau đó cùng Tống Trường Viễn và Liễu Tuấn đến nhà Tống Nguyệt Nguyệt.Vào đến cổng, Tống Trường Viễn gọi lớn nhưng không ai trả lời.“Liễu bí thư, không có ai ở nhà, chắc là đều ở viện.”

Tống Trường Viễn nói.“Được, vậy chúng ta đến viện thăm cô ấy, đồng chí Trường Viễn khổ cho đồng chí rồi.

Mau chóng thu thập hóa đơn tổng kết lại rồi báo cáo cho bí thư trấn Mai Văn Hoa, anh ấy sẽ báo cáo với tôi, ngày mai tôi sẽ phát tiền.”

Liễu Tuấn cầm tay Tống Trường Viễn nói.“Được, tối nay tôi chắc không ngủ được, cũng phải tổng kết hết lại giấy tờ.”

“Ha ha, cũng không cần khổ cực như vậy, hôm nay không được thì mai cũng được.

Dù sao vẫn còn cách ngày tết vài ngày đảm bảo trước tết tiền sẽ đến tay mọi người.”

Liễu Tuấn khẽ cười nói.“Đúng vậy đúng vậy Liễu bí thư, mọi người chắc chưa ăn com, ở lại ăn cơm rồi đi được không?”

Tống Trường Viễn ân cần mời.Nghe Tống Trường Viễn nói vậy, Liễu Tuấn cũng nhớ tới mình mới chỉ ăn có hai cái bánh bao bụng cũng kêu đói từ lâu nhưng mà bây giờ không phải lúc ăn cơm, cán bộ lại nhiều như vậy hắn không muốn làm phiền.“Cảm ơn, lần sau tới tôi nhất định sẽ ở lại dùng cơm.”

“ Liễu bí thư anh nhất định phải đến đó, chúng tôi sẽ chờ anh.”

“Nhất định!”

Liễu Tuấn trịnh trọng gật đầu.Rời khỏi thôn các cán bộ ai cũng thấy nhẹ nhõm nhưng nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Liễu Tuấn ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.“Văn Hoa, hết tết, tôi sẽ cấp cho anh 3 triệu!”

Liễu Tuấn đột nhiên nói với Mai Văn Hoa.“Ba triệu?”

Mai Văn Hoa kinh ngạc.“Hóa đơn trong trấn chúng ta cũng đâu có nhiều như vậy!”

Liễu Tuấn không khỏi cười, mắng: “Đầu óc anh làm sao thế hả, anh tưởng rằng tôi cho anh vay 3 triệu chắc.

Số tiền này dùng để xây dựng một chợ giao dịch buôn bán gia súc.

Đại Đường tiếp giáp với Hãn Hồ, xung quanh đều là núi các loại gia súc có điều kiện để phát triển.

Xung quanh không có chợ giao dịch vậy thì tôi cho anh tiền xây dựng.”

Mai Văn Hoa khẽ giật mình, tiếp đó cũng cười, gãi gãi đầu nói: “Bí thư, suy nghĩ của anh đúng là quá nhanh nhạy tôi theo không kịp.

Từ nãy đến giờ đầu óc tôi toàn hóa đơn!”

“Vấn đề hóa đơn đương nhiên phải giải quyết.

Nhưng mà như thế chỉ có thể giải quyết được vấn đề tồn đọng lại, kinh tế không thể phát triển, hóa đơn sẽ theo đó ngày càng nhiều thêm.

Dựa vào tiền kinh phí cấp trên không phải là phương án tốt, phải tự tìm ra lối đi cho mình.”

Liễu Tuấn nói.Mai Văn Hoa liên tục gật đầu.“Ai, ba triệu cũng là dự tính như thế, tôi cũng chưa tính toán cụ thể là xây dựng chợ giao dịch buôn bán gia súc cần bao nhiêu tiền nhưng chắc cũng đủ.

Nếu có lợi nhuận, lợi nhuận thì anh cũng không thể dùng vào chỗ khác càng không thể đem ra ăn chơi, mà phải dùng vào phát triển kinh tế, hiểu chưa?”

“Dạ rồi!

Anh yên tâm, ba triệu này sẽ không có một đồng nào biến thành rượu thịt trong bụng tôi đâu”Mai Văn Hoa cười nói.“Bí thư, vẫn còn một vấn đề!”

Phan Tri Nhân mở miệng nói.“Vấn đề gì?”

Liễu Tuấn kinh ngạc hỏi.“Hóa đơn của thôn Tú Khê đều giải quyết vậy thì các thôn khác làm sao bây giờ?

Chắc là một khoản không nhỏ khoảng hơn vài triệu!”

Phan Tri Nhân lo lắng nói: “Vạn nhất các thôn khác cũng học theo thì chúng ta gay to!”liễu Tuấn chậm rãi gật đầu “Cậu nói rất đúng, chuyện này cần phải xử lý cho thỏa đáng, cũng khó mà lấy ra một khoản tiền lớn như thế.”

“Chuyện này không cần phải lo lắng, quần chúng huyện Ninh Bắc khá là dễ quản lý, lần này thôn Tú Khê cũng chỉ là bị ép quá mà thôi.

Tôi nghĩ có thể suy nghĩ đến phương án trả góp...”

Mai Văn Hoa nói.“Trả góp?”

Liễu Tuấn vui vẻ nói: “Nói phương án của anh xem nào.

““Bước đầu tiên, thanh toán toàn bộ hóa đơn của huyện, tổng cộng bao nhiêu đó, làm được thì yên tâm.

Sau đó sang năm khoản tiền dự trù cứ từ từ giảm và thu hồi, đương nhiên nếu tài chính huyện dư dả thì có thể trích ra một khoản phụ trợ.”

Mai Văn Hoa nói.“Nhưng mà chuyện này cần phải có văn bản rõ ràng, nếu không thì chẳng có mấy xã làm.

Khoản tiền thâm hụt của người tiền nhiệm để lại, ai muốn bù vào?

Hơn nữa anh lại đưa ra dự toán cắt giảm 30% kinh phí, mọi người hận không thể bẻ tiền làm đôi mà tiêu.”

Câu cuối cùng mang theo chút oán hờn.Đương nhiên cắt đi một phần miếng cơm của các cán bộ thì không nói làm gì nhưng mà lại cắt giảm 30% thì đúng là ra tay quá mạnh.Liễu Tuấn không để ý gật gật đầu, nói: “Xem ra cũng tạm thời chỉ có thể như vậy.

Tình huống cụ thể vẫn còn phải xem xét, Phương Triều Dương đúng là tên khốn, để lại khoản nợ lớn như vậy!”

Đoàn người vội vàng tới bệnh viện.Tống Nguyệt Nguyệt đã rửa ruột xong, đang nằm truyền dịch, khuôn mặt trắng bệch.Tuy kịp thời rửa ruột nhưng mà chất độc cũng đã ngấm một ít vào máu nên phải truyền dịch để thải độc.Trước giường bệnh, hai người con một trai một gái đang lau nước mắt.Con gái chỉ khoảng 7 tuổi, con trai khoảng 13 tuổi, trông khá non nớt, hai anh em đều mặc bộ quần áo bạc phếch.

Quần áo của con gái chắc chắn là đã sửa lại từ quần áo của mẹ.“Cô là Tống Nguyệt Nguyệt a?

Tôi là bí thư Mai Văn Hoa, đây là bí thư huyện ủy Liễu Tuấn đến thăm cô.”

Mai Văn Hoa đứng trước giường bệnh nói với Tống Nguyệt Nguyệt.Tống Nguyệt Nguyệt nhìn hắn liếc, không nói một lời, ánh mắt đầy tuyệt vọng.Liễu Tuấn cười cười, đứng ở trước giường rbệnh, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chị Tống tôi là Liễu Tuấn là bí thư huyện ủy.

Nghe nói chị hôm qua đã phải chịu uất ức nên đặc biệt đến thăm chị, đồng thời cũng muốn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình chị, có lẽ tôi có thể giúp được.!”

“Anh đúng là bí thư huyện ủy?”

Tống Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng nói.Liễu Tuấn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chị có yêu cầu gì cứ nói tôi sẽ giúp chị..”

“Được, vậy tôi hỏi anh.

“Tống Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa trừng mắt nhìn hắn.“Tôi hỏi anh, cán bộ dưới tay anh là loại người gì hả, suốt ngày đến đòi tiền nhân dân?Chồng tôi đã chết, trong nhà không còn thứ gì đáng giá, hai con vẫn còn đang đi học, 26 tết sắp đến tết rồi mà vẫn còn đến nhà tôi đòi 78 nhân dân tệ, còn nói không nộp thì bắt vào đồn cảnh sát, bắt gà của tôi, muốn tiền thì không có đâu, muốn lấy mạng người thì có ba cái mạng này đây.

Liễu bí thư, mạng của ba người nhà chúng tôi đều ở đây, anh lấy đi.”

Tống Nguyệt Nguyệt cơ hồ muốn hét lên nhưng cơ thể yếu nên nhắm mắt lại,nước mắt chảy ra.Hai người con nắm chặt tay mẹ khóc lớn.Các cán bộ trong phòng thấy vô cùng xấu hổ.Liễu Tuấn chậm rãi nói: “Chị Tống chị mắng đúng lắm, đúng là tôi giáo dục cấp dưới chưa nghiêm, tôi xin lỗi.

Tôi vừa đến thôn Tú Khê nói chuyện với đồng chí Tống Trường Viễn, tôi cũng biết về tình hình khó khăn của gia đình chị, tôi nhất định sẽ giúp đỡ chị, con của chị tôi cũng sẽ đảm bảo cho chúng được đi học.”

Tống Nguyệt Nguyệt mở mắt nhìn Liễu Tuấn.“Anh sẽ giữ lời chứ?”

“Nhất định.”

Liễu Tuấn chắc chắn nói.“Các loại phí trong nhà chị, trừ phí nông nghiệp cố định ta thì tôi đều sẽ cắt giảm, tôi sẽ đích thân kí tên, không ai dám thu hơn.

Tài chính huyện sẽ cấp cho chị một khoản trợ cấp, còn việc nuôi hai đứa nhỏ ăn học, từ năm sau tôi sẽ chịu trách nhiệm, những chi phí về học tập và tiêu dùng hàng ngày cũng vậy cho đến khi lên đến cấp 3, nếu như có thể đậu đại học thì tôi cũng sẽ bao phí học đại học.”

Tống Nguyệt Nguyệt lập tức ngây ngẩn cả người, nói: “Anh nói thật?”

Liễu Tuấn mỉm cười gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một tệp tiền cũng không biết là bao nhiêu đưa cho Tống Nguyệt Nguyệt.“Đây là cá nhân tôi tài trợ, chị hãy ăn tết vui vẻ.

Sau này hết thảy đều sẽ ổn thôi!”

Chương 646: Song hoàngby Đạo Soái - 4vnSau khi đi thăm Tống Nguyệt Nguyệt, Liễu Tuấn cũng đến gặp Mao Ái Tiên, vốn dĩ không định đi gặp hắn nhưng mà nếu như không phải hắn quá dã man thì cũng không gây ra họa như hôm nay, thiếu chút nữa là mất một mạng người.Tống Nguyệt Nguyệt trong cơn tức giận uống thuốc sâu, Mao Ái Tiên cũng bị đánh gẫy chân cũng coi như là “ có tội đền tội.”

Nhưng mà Phan Tri Nhân lại đề nghị Liễu Tuấn đến gặp hắn.“Bí thư, Mao Ái Tiên dù sao cũng là cán bộ cũng coi như là thi hành công vụ!”

Phan Tri Nhân thấp giọng nhắc nhở Liễu Tuấn.Liễu Tuấn hôm nay đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện khiến người dân trong thôn rất hài lòng, hành vi của Mao Ái Tiên quả thật có chút dã man nhưng mà cũng là cán bộ cũng coi là có quan hệ đến lãnh đạo như hắn.Liễu Tuấn nghĩ rồi làm theo ý của Phan Tri Nhân.Dù sao thì với hệ thống quản lý hiện tại thì còn phải nhờ vào các đồng chí ở địa phương, nếu như các đồng chí đều sợ hãi thì sau này càng khó phát triển.

Huống hồ cũng không thể bài trừ có những người có toàn tính, lợi dụng chuyện hôm nay gây rối, động tí là dùng bạo lực vậy thì càng không dễ đối phó.Bệnh viện nhỏ nên Mao Ái Tiên nằm cách Tống Nguyệt Nguyệt không xa.khi Liễu Tuấn đi vào, Mao Ái Tiên nằm trên giường, ngực bị thương, sắc mặt xanh xao, trước giường còn có mấy thanh niên nam nữ, chắc là bạn bè của hắn đến thăm.Mao Ái Tiên khoảng chừng 30 tuổi, trên mặt còn có vài đường máu lưu lại.Nghe Mai Văn Hoa giới thiệu đây là bí thư huyện ủy, hắn hành lễ mà mặt mày nhăn nhó, đau đớn.Liễu Tuấn bèn an ủi: “Chú ý dưỡng bệnh, không cần phải ngồi dậy.”

Mao Ái Tiên liên tục gật đầu.Bí thư huyện ủy trong mắt của nhân dân là một hình ảnh nhạt nhòa nhưng mà trong mắt cán bộ thì lại thật uy nghiêm.

Mọi người đều hiểu rằng tiền đồ của mình nằm trong tay người thanh niên này.Nói thực ra, Mao Ái Tiên biết mình hôm nay đã gây ra họa.Ngày 26 tết còn xuống thôn đòi thu tiền, suýt gây ra vụ án mạng, nếu như có người tố cáo lên trên thì cả huyện Ninh Bắc rơi vào thế bị động, đến lúc đấy cả tỉnh sẽ căm hận hắn, ai còn quan tâm đến chuyện hắn bị đánh gẫy mấy cái xương?Liễu bí thư đích thân đến đây cũng cho thấy thái độ của hắn.Đây là nguyên nhân khiến Mao Ái Tiên kích động.“Liễu bí thư, anh là bí thư huyện phải không?”

Một người phụ nữ nhìn Liễu Tuấn hỏi.“Tôi là Liễu Tuấn!”

Liễu Tuấn gật gật đầu nói.“Tôi là vợ của Mao Ái Tiên, tên là Thiệu Bình.

Liễu bí thư tôi muốn hỏi nhà tôi xuống thôn thu tiền bị đánh thành ra thế này sao không ai đứng ra chịu trách nhiệm?”

Thiệu Bình cũng là một người khá đanh đá.Liễu Tuấn nói: “Đồng chí Thiệu Bình muốn ai chịu trách nhiệm?”

“Đương nhiên hung thủ đánh người, đánh người ta thành ra thế này lẽ nào không bắt lại.

Nếu như không xử lý thì cán bộ sau này còn dám xuống thôn không?”

Thiệu Bình gay gắt lên tiếng.“Thiệu Bình, mình nói bậy bạ gì đó.”

Mao Ái Tiên đầu vã đầy mồ hôi, cũng không biết là lo lắng hay là đau.“Anh cứ nằm đó đi, chuyện này không cần anh lo, em sẽ đòi lại công bằng cho anh!”

Thiệu Bình quay đầu trừng mắt nhìn hắn.“Thiệu Bình, Mao Ái Tiên bị thương thực chất là do phương pháp làm việc của anh ta không hợp lý, nếu như xảy ra án mạng thì ai chịu trách nhiệm?”

Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Mai Văn Hoa lên tiếng.Liễu bí thư đến thăm đã là tốt lắm rồi lại còn làm loạn.“Lãnh đạo, anh là ai?”

Thiệu Bình không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Mai Văn Hoa nói.“Tôi là Mai Văn Hoa bí thư đảng ủy.”

Mai Văn Hoa mới đến nhậm chức không lâu nên có một số người không biết đến hắn.

Thiệu Bình lại không phải cán bộ nên càng không biết.“Hóa ra là Mai bí thư.

Tôi hỏi anh, Mao Ái Tiên hôm nay xuống thôn là làm việc tư sao?

Cũng đâu phải là đi đòi tiền riêng?

Anh ấy cũng chỉ là làm theo lệnh của cấp trên thôi.

Anh ấy làm theo lệnh thì có gì sai?

Cái cô Tống Nguyệt Nguyệt nhà khó khăn, không giao tiền ra thì Mao Ái Tiên biết đó là thật hay giả?

Nói muốn bắt cô ta cũng chỉ là dọa nạt mà thôi, cán bộ xuống thôn thu tiền vốn là một chuyện khó khăn, anh không có phương pháp nào chỉ nói mồm, cũng chẳng ăn thua.

Bí thư Mai anh cũng làm việc ở cấp cơ sở chắc anh cũng biết những gì tôi nói là sự thật?

Mao Ái Tiên chỉ nói có một câu đó mà Tống Nguyệt Nguyệt đã uống thuốc sâu, sao có thể trách cứ anh ấy chứ?

Hai vợ chồng cãi nhau cũng uống thuốc sau sao?”

Thiệu Bình nghiến răng nói.Mai Văn Hoa nghẹn lời.“Thiệu Bình, mình nói ít đi vài câu không được sao?”

Mao Ái Tiên thật sự lo lắng.Người phụ nữ này cho rằng bí thư huyện ủy là mấy đứa con ở nhà hay sao mà muốn quát tháo là quát muốn đánh là đánh.làm thế thì chỉ tổ lãnh đạo ghét thêm thôi.Liễu Tuấn cho rằng đây đều là những điều Mao Ái Tiên muốn nói nhưng không dám nên nhờ vợ nói ra, ít nhất cũng để cho lãnh đạo làm chủ.“Đồng chí Thiệu Bình dù sao thì công tác cũng phải chú ý phương pháp, mặc dù Mao Ái Tiên và Tống Nguyệt Nguyệt không phải là vợ chồng mà cô mới là vợ anh ấy.

Giữa vợ chồng không thể tranh luận mãi được, rồi sẽ làm hòa thôi.

Mao Ái Tiên thiếu chút nữa làm mất một mạng người đó là sự thật, chỉ cần đến muộn một chút là án mạng xảy ra, đấy là trách nhiệm về pháp luật.”

Liễu Tuấn chậm rãi nói.“Liễu bí thư tôi thừa nhận là anh nó rất có lý nếu như án mạng xảy ra thì tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nhưng mà cũng không thể chỉ truy cứu một mình Mao Ái Tiên?

Những lãnh đạo đã ra lệnh cho anh ấy không phải chịu trách nhiệm sao?

Khoản tiền thiếu hụt này là của xã chứ đâu phải của chồng tôi?

Bọn họ làm lãnh đạo như vậy sao?Khi có việc thì lệnh cho cấp dưới, khi có tiền rồi thì ăn chơi tiêu sài.

Bây giờ có vấn đề thì chẳng khác nào rùa rụt cổ.

Tôi nói thật tôi không phục.”

Thiệu Bình nói, nước mắt lã chã rơi.“Thiệu Bình, nói chuyện chú ý một chút”.Mai Văn Hoa khẽ nhắc nhở.Liễu Tuấn vô cùng bình tĩnh nói:“Thiệu Bình, cô còn gì uất ức thì cứ nói hết ra đi!”

Thiệu Bình đúng là quá tức giận không nghĩ gì thêm bèn gật đầu.“Liễu bí thư anh là cán bọ cấp cao nên không biết được tình hình cụ thể của xã như cán bộ bình thường giống chồng tôi, bình thường ở trong huyện chạy vạy khắp nơi.

Như kế hoạch hóa gia đình, cần khoản tiền gì gì đó đều là do các anh ấy đi làm.

Mỗi ngày đi sớm về khuya, vô cùng mệt mỏi.Tiền lương tiền thưởng thì được ít nhất, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ được có 200 nhân dân tệ.Phó bí thư, phó xã trưởng được năm trăm, bí thư trưởng làng được tám trăm đến một ngàn.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ còn bị trừ lương, thế là cái lẽ gì chứ?

Xảy ra vấn đề thì kéo họ ra đỡ tội?

Đánh gẫy xương quá oan.

Cán bộ như thế ai còn dám làm nữa?”

Liễu Tuấn khuôn mặt nghiệm trọng nói: “Đồng chí Thiệu Bình tôi đã ghi nhớ những gì chị nói, trước mắt chị cứ chăm sóc anh ấy cho tốt, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa ra một đáp án khiến chị hài lòng!”

“Được, Liễu bí thư, tôi tin anh!”

Thiệu Bình nặng nề gật đầu.“Văn Hoa, bất kể như thế nào, người vẫn là quan trọng nhất, trong thời gian Mao Ái Tiên dưỡng bệnh, các anh phải quan tâm hơn đến anh ấy.”

Liễu Tuấn quay đầu nói với Mai Văn Hoa“Xin anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa!”

Mai Văn Hoa vội vàng nhận lời.Liễu Tuấn lại dặn dò Mao Ái Tiên vài câu rồi rời phòng bệnh.“Thiệu Bình em giỏi thật.

“Liễu Tuấn và Mai Văn Hoa đi khỏi, Mao Ái Tiên giơ ngón tay cái lên nói với vợ.“Tất nhiên, không cho họ biết thế nào là lợi hại lại nghĩ mình dễ bắt nạt.

Xem ai còn dám làm khó anh nữa.!”

Thiệu Bình đắc ý nói Chương 647: Gặp lại bạn cũby Đạo Soái - 4vnLiễu Tuấn và Nghiêm Phi mùng tết trở lại huyện Hướng Dương.Chỉ có hai người bọn họ trở lại, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh ở lại Đại Ninh, vợ chồng Liễu Tấn Tài thì ở Hồng Châu, Giang Hữu Tín nhậm chức bí thư ở Hồng Châu nên đương nhiên là cũng ở lại Hồng Châu cùng bố mẹ vợ, Nghiêm Minh và Liễu Hoa cũng ở Đại Ninh cùng Nghiêm Ngọc Thành đón tết.

Võ Chính Hiên và Liễu Yên đến thủ đô.

Ông Võ tuổi đã cao nên có người bên cạnh.Ông bà ngoại nhìn thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thì vui mừng khôn tả, đặc biệt là bà ngoại cứ nắm chặt tay hai người, nhìn mãi cũng không chán, không ngừng khen Nghiêm Phi xinh đẹp.“Bà ngoại, cháu và Nghiêm Phi đã quyết định nửa đầu năm sau sẽ kết hôn.”

Thấy ông bà vẫn rất minh mẫn, Liễu Tuấn rất vui.

Quan trọng là ông bà khỏe mạnh những thứ khác không cần lo.Theo như trí nhớ của Liễu Tuấn thì năm trước đáng lẽ ông ngoại đã qua đời nhưng mà bây giờ mặt mũi vẫn hồng hào, ngoài bệnh lãng tai ra thì vẫn rất minh mẫn.Liễu Gia sơn sớm đã xây dựng trung tâm giải trí cho các cụ già, trang trí con đẹp hơn nhiều quán bar hạng sang.

Các cụ già trong thôn đều có tiền, chia theo đầu người.

Chuyện này Liễu Tấn Văn quản lý rất chặt, không cho phép thanh niên trong thôn bất hiếu, lấy tiền của người già.Liễu Tấn Văn mặc dù đã sớm giao chức chủ tịch của công ty Đằng Phi cho người khác về dưỡng lão, nhưng mà ở nơi này hắn vẫn quyền cao chức trọng đầy mình.Bởi vậy ông ngoại muốn đánh bài không lo không tìm thấy bạn.Bà ngoại vừa nghe tin vậy thì vui mừng khôn tả nói:“Được, nên sớm kết hôn!

Nghiêm Phi, bà ngoại thấy các cháu rất xứng đôi, nhất định phải sớm sinh quý tử, thầy bói nói đời này các cháu nhất định sẽ giàu sang phú quý, kinh doanh phát đạt, quyền lực thịnh vượng.”

Liễu Tuấn choáng váng.Bà ngoại đã tám mươi tuổi mà vẫn còn nhớ những lời nho nhã đó của ông thầy bói có thể thấy bà thường xuyên nghĩ tới điều đó chỉ đợi để nói với hắn.Nhưng mà Liễu Tuấn không khen tặng thuật bói toán của thầy bói.Nếu như đời trước thì đúng là hắn nghèo kiết xác.

Từ khi tái sinh cũng bình thường, thì sao lại có thể quyền lực đầy mình được chứ?Sự sắp đặt âm thầm của ông trời, quả thật là thần bí khó đoán, Liễu Tuấn đột nhiên cảm thấy tôn kính.“Nghiêm Phi xinh đpẹ như vậy, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ kháu khỉnh, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Liễu Tuấn nhà ta.

“Bà ngoại lần nữa khen Nghiêm Phi.Nghiêm Phi xấu hổi đỏ mặt, không ngừng liếc Liễu Tuấn, trong lòng đầy hạnh phúc.“Cô ba, nghe nói tiểu Tuấn đã trở lại?”

Bên ngoài đã nghe thấy giọng của bác năm.Liễu Tuấn vội ra ngoài cửa nghênh đón.Liễu Tấn Văn và bác bảy Liễu Tấn Bình cùng nhau đi đến.“Bác năm, bác sáu, ngọn gió nào đưa hai bác đến đây thế này?

Phải là cháu đến thăm hai bác mới đúng.”

Liễu Tuấn bắt tay cùng các bác.“Về lý thì là thế nhưng mà hôm nay bí thư huyện ủy đến thăm, chúng tôi nào dám!”

Bác năm cười lớn trêu chọc Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười rồi mời hai bác vào phòng khách, hút thuốc uống trà.Bác năm đã gần bảy mươi tuổi, đầu bạc trắng, nhưng mà vẫn tràn đầy sức sống, đúng là tộc trưởng của Liễu gia sơn.Bác bảy cũng tầm tuổi đó, mặt tươi cười hiền lành, mặc một đồ hiệu, chắc là tiểu Thanh mua cho từ Hong Kong, rất hợp với dáng người.Liễu Tấn Văn cũng biết Liễu Tuấn nhất định sẽ đến gặp hắn nhưng mà không đủ kiên nhẫn, vừa nghe tin Liễu Tuấn về đã vội vàng qua đây, trên đường lại gặp ông bảy, hai anh em cùng nhau đi.“Hai bác uống chút rượu chứ?

Cháu mang theo một chai rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi.”

Vừa ngồi xuống Liễu Tuấn vừa nói.“Ba mươi năm?

Được, ta cũng muốn nếm thử xem sao.”

Bác năm cười nói.Bác năm và bác bảy, cũng không phải là người thích rượu nhưng mà bình thường cũng uống chút ít, hơn nữa bây giờ cuộc sống cũng đã khá nhiều rồi, rượu Mao Đài cũng là đã nếm rồi, nhưng mà ba mươi năm tuổi thì quả là hiếm có.Nghiêm Phi lập tức lấy rượu từ trong túi ra đưa cho Liễu Tuấn.Liễu Tấn Văn nhìn Nghiêm Phi tấm tắc khen: “Khuê nữ của Nghiêm bí thư đúng là ngày càng xinh, cháu thật có phúc.”

Liễu Tuấn cười nói: “Đó là nhờ kiếp trước cháu đã tu luyện thành công”.Câu nói này khiến tất cả mọi người cười vang.“Rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi quả nhiên là thơm!”

Bác năm hít một hơi khen.“Bác năm nếu thích thì cháu sẽ tặng bác và bác bảy mỗi người một chai.”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, rót cho ông ngoại, một chén nhỏ, ông già rồi nên không thể uống nhiều.

Ông ngoại nhấc chén lên ngửi liên tục gật đầu.“Tiểu Tuấn, cha của cháu và cha của Nghiêm Phi vẫn khỏe chứ?”

Mọi người vừa nói vừa uống.Liễu Tuấn cười đáp: “Cũng ổn, ba cháu thì lúc nào cũng mải mê công việc, sức khỏe không thể bằng được cha vợ cháu.”

“Đúng thế mà, cha vợ cháu vẫn còn phong độ lắm, sau này còn làm lãnh đạo Đảng quốc gia nữa chứ!”

Bác năm cũng khá hiểu tính cách của hai ông Liễu Nghiêm, dự đoán như vậy.“Ôi, rượu gì mà thơm vậy?”

Đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe ô tô, có tiếng bước chân của mấy người vừa đi vừa nói.“Là bí thư Phạm, chào anh chào anh.”

Liễu Tuấn nhìn ra cửa rồi đứng dậy hoan nghênh.Phạm Thư Hồng là bí thư huyện ủy Thanh An, khi Nghiêm Ngọc Thành còn làm bí thư thị ủy Bảo Châu đã đề bạt hắn.

Năm ngoái Giang Hữu Tín điều đến nhậm chức bí thư huyện Hướng Dương nên điều Phạm Thư Hồng đến huyện Hướng Dương.

Đây cũng coi như là quá lợi cho hắn vì chỉ cần làm ở đây là có cơ hội thăng tiến.Cả huyện luôn đạt thành tích tốt.Hơn nữa hắn cũng là người có năng lực, thành phố cũng không thể cứ để hắn mãi ở huyện được.Liễu Tuấn cũng đã từng quen biết hắn, cũng có thể coi là khá thân thiết.“Liễu bí thư, chào anh, hoan nghênh anh về quê thị sát.”

Phạm Thư Hồng bắt tay Liễu Tuấn nói.“Phạm bí thư, anh nói thế là cố tình đuổi tôi đi, tôi có quyền gì mà giám sát công việc của anh?”

Liễu Tuấn cười nói.Phạm Thư Hồng cũng cảm thấy rất thoải mái.Khi lần đầu gặp Liễu Tuấn, hắn vẫn còn là sinhh viên, còn Phạm Thư Hồng là bí thư huyện ủy Thanh An, thoáng cái giờ hắn đã ngang hàng với mình.Quả nhiên là thế sự khó lường.Đi cùng Phạm Thư Hồng còn có cậu của Liễu Tuấn, Nguyễn Thành Lâm, bây giờ cũng đang làm phó huyện trưởng thường vụ Hướng Dương, cũng là một đồng chí trẻ.“Liễu bí thư còn nhớ tôi không?”

Sau lưng Nguyễn Thành Lâm có một người bước đến, cao cao gầy gầy, khoảng hơn 30 tuổi, mặt nhỉ như con dao.“Phương Bản là cậu à?!”

Liễu Tuấn nheo mắt cười lớn rồi đấm hắn một cái nhẹ.“Ai ya, Liễu Tuấn anh nhẹ tay một chút được không?

Tôi làm sao mà đỡ được đòn của anh?”

Phương Bản gặp Liễu Tuấn vẫn trẻ con như ngày xưa.

Thấy hắn vẫn thân mật nên không khỏi vui mừng, cười đến tít cả mắt.“Cậu được lắm, nghe nói làm trưởng phòng công an rồi.!”

Liễu Tuấn cười nói.Phương Bản vốn là con của kiểm sát trưởng viện kiểm sát huyện Hướng Dương, là bạn thân của Liễu Tuấn khi còn nhỏ, mặc dù lớn tuổi hơn Liễu Tuấn nhưng mà lúc nào cũng gọi là anh Liễu.

Liễu Tuấn cũng đã lâu không gặp hắn nên thấy rất vui.“Đâu có, cũng nhờ có bí thư Phạm và huyện trưởng Nguyễn giúp đỡ.”

Phương Bản cười hì hì.Phương Bản được giúp đỡ chủ yếu là do Trình Tân Kiến nhớ tình bạn cũ,nhờ hai vị quan tâm.

Bây giờ hắn cũng đã có thành tích Liễu Tuấn cũng thấy vui thay cho bạn.

Lập tức thêm vài chén rượu được bày ra cùng đủ loại đồ nhắm.“Bác bảy chị Tiểu Thanh tết âm lịch có về không?”

Liễu Tuấn nhấp một ngụm Mao Đài, cười hỏi Liễu Tấn Bình.“Hai chín tết nó có về hai ngày rồi đi luôn nói là Hoa Kỳ có biến động, chuẩn bị ra tay với Nhật, nói muốn tranh thủ cơ hội này.

Liễu Tuấn có phải là Hoa Kỳ và Nhật đánh nhau không?”

Liễu Tấn Bình lo lắng hỏi.Chuyện chính trị hắn không rõ lắm.Liễu Tuấn cười nói: “Không phải chiến tranh,mà là xung đột tài chính, xem ra lần này chị tiểu Thanh lại kiếm được khoản lớn rồi!”

Chương 648: Đại chiến nổ raSau tết âm lịch không lâu, tổ chức huyện Ninh Bắc nhận lời mời của công tu Trấn Trung đến tham dự hội nghị.

Đoàn đại biểu không nhiều chỉ có Liễu Tuấn, THạch Trọng, Trần Lỗi, giám đốc Trung Trường Sinh của công ty năng ượng Hưng Thịnh và một số người khác.Bởi vì hai năm qua, công ty Hưng Thịnh làm ăn rất phát đạt nên công ty Trấn Trung cũng được hưởng một khoản lợi lớn, tổng tài Micheal Trần thay mặt cho công ty Trấn Trung tổ chức một cuộc hội nghị hiệp thương do công ty Trấn Trung chi trả toàn bộ chi phí, rất chu đáo.Đoàn đại biểu của huyện vốn dĩ không thể thu hút sự chú ý của chính quyền Hong Kong và lãnh đạo giới thương nghiệp.

Trên thực tế, nhiều huyện thị của đại lục triệu tập hội nghị thực chất là du lịch khoảng một tuần hay mười ngày.

Chính quyền Hồng Kong rất hoan nghênh những du khách này.Liễu Tuấn không thích phô trương.Nhưng mà một số thương nhân hợp tác với huyện Ninh Bắc, như Kim Phú Xương, Thi Triển Đường, những ông chủ này đều rất coi trọng chuyến đi lần này của Liễu Tuấn.

Thi Triển Đường thậm chí còn lấy danh nghĩa đồng hương tổ chức tiệc rượu cao cấp đón Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không phải là người ở huyện nhưng mà cha hắn là tỉnh trưởng của tỉnh, những thương nhân trong tỉnh đều nô nức đến tham dự hội nghị.

Có thể nhân cơ hội này thiết lập quan hệ với công tử này ai muốn từ chối chứ.Nếu như muốn thu hút đầu tư cũng phải có sắp xếp liên quan.Vấn đề này sẽ do Kim Phú Xương chịu trách nhiệm.Trước khi Liễu Tuấn đến Hong Kong, Kim Phú Xương đã sắp xếp xong xuôi, những chuyện cụ thể đều do trợ lý của hắn lo liệu, huyện Ninh Bắc thì do Thạch Trọng chịu trách nhiệm đàm phán.Thạch Trọng rất vui lòng.

Với hắn mà nói, Liễu Tuấn quan tâm đến hắn để hắn chịu trách nhiệm việc này là để hắn có tiếng nói hơn hay là để chuẩn bị cho hắn lên làm huyện trưởng?Về phần Liễu thư ký sau khi đến Hong Kong ngoài ra mặt trong buổi tiệc đón chào ra, hầu hết đều nghỉ trong khách sạn nói chuyện với Kim Phú Xương.

Điểm này Thạch Trọng và mọi người đều biết.Liễu Tuấn dù sao cũng còn trẻ đến một nơi nổi tiếng về ăn chơi thế này thì phải hưởng thụ chứ.

Dù sao ở huyện hắn cũng là lãnh đạo cao nhất nên cũng phải thể hiện phong cách của lãnh đạo.

Bởi vậy các thành viên trong đoàn đại biểu lần này đều hiểu cái đạo lý: uy nghiêm của lãnh đạo”.Nhưng mà càng thân cận lại càng không biết Liễu Tuấn rốt cuộc làm gì trong khách sạn, thậm chí Liễu Tuấn có ở khách sạn hay không cũng không ai biết.

Phần lớn thời gian hắn ở nhà tiểu Thanh.Tiểu Thanh ở trong khu trung cư cấp cao Thiển Thủy Loan, bởi vì Liễu Tuấn đến thăm nên đã chuẩn bị chu đáo.

Thiển Thủy Loan là nằm ở phía Nam, là một trong những cảng đẹp nhất của Hong Kong.

Thiển Thủy Loan với những bãi cát trải dài, sóng biển dạt dào, cảnh đẹp mê người.

Bởi vậy cho nên trở thành cảnh đẹp mê hoặc lòng người.Mặc dù không phải là mùa hè nhưng mà khí hậu khá mát mẻ, ánh nắng chan hòa.

Liễu Nha Nội nằm bên bể bơi trong vườn, tiểu Thanh nằm cạnh bón hoa quả cho hắn.Tiểu Thanh ăn mặc theo kiểu công sở, để lộ ra những đường cong quyến rũ.Tiểu Thanh cũng là bất đắc dĩ mới vậy.

Đang trong thời gian làm việc mà.Bên cạnh Tiểu Thanh một bên là Liễu Tuấn một bên là máy tính trên màn hình đang hiển thị sự thay đổi của đồng đô la và yên nhật.Bởi vì ngoại hối buôn bán suốt 24 giờ nên phải phân các thành viên làm ba ca, hoạt động liên tục trong 24h.

Cứ thỉnh thoảng lại chạy đến báo cáo tình hình xin chỉ thị.Liễu tổng tài nếu như ăn mặc quá thoải mái sẽ ảnh hưởng đến không khí làm việc.Hai tháng phần, Clinton chính thức triệu tập hội nghị nguyên thủ bảy nước, gây áp lực cho Nhật, yêu cầu đồng Yên tăng giá.

Cùng lúc đó, một nhóm đầu cơ tiền tệ quốc tế mang theo một khoản tiền lớn vào thị trường ngoại hối, phối hợp với chính sách của Clinton đẩy đồng yên Nhật tăng giá.Nhật đương nhiên hiểu rõ việc đồng Yên lại một lần nữa tăng giá mạnh sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế vẫn còn chưa thoát khỏi bóng tối của Nhật, bởi vậy liều mạng chống cự, tất cả các tập đàon đều cố gắng giữ giá đồng Yên, trong thời gian ngắn, mâu thuẫn thị trường ngoại hối trở nên căng thẳng khó mà giải quyết.“Tiểu Tuấn, xem ra Nhật đã quyết tâm chiến đấu đến cùng!”

Tiểu Thanh liếc nhìn Liễu Tuấn lo lắng nói.Lần này, Thịnh Nghiệp bao gồm Lương Xảo và Liễu Triệu Ngọc đều đã dốc toàn bộ tài sản nếu thắng thì đúng là thắng lớn nhưng một khi thất bại thì tổn thất cũng vô cùng to lớn, không biết chừng tâm huyết của hắn cũng thành công cốc.Liễu Tuấn cười lớn chỉ vào miệng mình...Tiểu Thanh nhét một miếng hoa quả vào miệng hắn.

Người này càng ngày càng ra dáng ông chủ, đến ăn cũng ngại đưa tay.Cũng may buổi tối không chút lười biếng.“Chuyện hay, Nhật càng giãy dụa thì đến lúc chết càng khó coi.”

Liễu Tuấn vừa ăn vừa nói: “Em đã bảo lần này nhất định Nhật sẽ thua.

Nhật là một nước thích ăn cá nên tính tình cũng như cá, dũng cảm, kiên cường nhưng mà bọn họ quên mất rằng, cá còn có một tính cách đó là chỉ biết tiến mà không biết lùi.

Khổ sở tích lũy một khoản tiền lớn như thế lại bị Mỹ cướp mất.

Không cần quan tâm đến bọn họ đợi mà đếm tiền thôi.”

Liễu nha nội chắc chắc nói.

Sự cố chấp của người Nhật Liễu Tuấn hiểu rõ, chính điều này hạn chế sự phát triển của họ.

Có lẽ có một ngày nào đó sẽ hủy diệt cả dân tộc cũng nên.Trên thực tế, Nhật Bản sau chiến tranh phát triển rất nhanh chóng, thành tựu thực chất không phải là Nhật mà là Mỹ.

Nhật giống như một công nhân chăm chỉ, ra sức làm việc, tiền tài tích lũy được một khoản nhất định lại bị “đồng minh”Mỹ cướp mất, chỉ còn biết tức giận không dám tin.

Tiểu Thanh cười.“Thật ra lần này, kiếm bao nhiêu lợi nhuận từ lần này chỉ là thứ yếu, mấu chốt đó là nhân cơ hội thu mua lại các xí nghiệp của họ đầu tư ở nước ngoài, thí dụ như Đạm Thủy Hà Cốc, là tập đoàn năng lượng lớn trên thế giới, đều có nhiều cổ phần của Nhật, sau khi bị tổn thương nguyên khí, chúng ta có thể có chúng dễ như trở bàn tay.”

Liễu Tuấn nhắc nhở cô.“Biết rồi”Tiểu Thanh chán ngán đáp lại.“Ăn nhiều một chút, mới có sức mà chiến đấu!”

Tiểu Thanh khanh khách cười nói.Liễu Tuấn cảm nhận cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô bèn nắm chặt lấy tay thì thầm vào tai: “Chiến đấu gì?

Chị có chịu nổi không?”

Tiểu Thanh mặt đỏ ửng lên tức giận bỏ đĩa hoa quả sang một bên, hai tay nắm chặt tai hắn, rồi đôi môi khẽ tiến đến.Không ngờ đúng lúc này thì Hoàng Diệu Kỳ đi đến thấy thế bèn dừng lại khẽ quay đầu đi, Hoàng Diệu Kỳ là cấp dưới thân cận nhất của Tiểu Thanh, biết rõ quan hệ giữa hai người.Ban đầu, Hoàng Diệu Kỳ cảm thấy bất công cho Liễu tổng tài, cảm thấy Liễu tổng tài mặt nào cũng tốt vậy mà sao lại cam tâm làm tình nhân, sau này mỗi lần Liễu Tuấn đến, Liễu tổng tài lại chạy ngay đến sân bay cứ như biến thành người khác, Hoàng Diệu Kỳ cũng dần dần hiểu được tình cảm này.Chuyện tình cảm khó mà nói được.Ra vẻ tuấn thiểu như vậy anh tuấn suất khí, lại tiền đồ vô lượng của “Thiên tài.”

Chính là tất cả nữ nhân của tình nhân trong mộng.Sau khi vào công ty Thịnh Nghiệp, công ty phát triển nhanh chóng, địa vị của cô cũng thay đổi đáng kể, từ một ngân viên môi bình thường chỉ mấy năm đã trở thành trợ lý của tổng tài, đứng trên vạn người, ra nhập tầng lớp thương gia Hong Kong, cô rất biết ơn Tiểu Thanh.

Cô hi vọng hai người sẽ mãi thắm thiết như lúc này.“A Kỳ, Chuyện thế nào rồi?”

Tiểu Thanh không chút ngại ngùng, nằm trong lòng Liễu Tuấn hỏi.“Hì hì, lại tăng một chút.”

Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười đáp.Nói là một chút nhưng mà đối với cả công ty là tăng lên gần tỷ đô la.“Tốt lắm!”

“Tổng tài, tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Hoàng Diệu Kỳ cười nói rồi rời đi.“Ai bảo em gọi mọi người đến nhà thế này?

Ngày mai cho bọn họ về công ty hết đi”Liễu Tuấn nói vào tai tiểu Thanh.“Sao thế, tiểu Tuấn?Tiểu Thanh nhìn sang Liễu Tuấn hỏi.“Anh cứ nói đi?”

Liễu Tuấn cũng nhìn cô.“Nếu như chỉ có chúng ta thì anh sẽ trừng phạt em!”

“Hì hì, anh đúng là tên đểu, lúc nào cũng thế.”

Tiểu Thanh nũng nịu quát hắn.Đang lúc đó thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát tháo Chương 649: Từ Triết Hoằng không thể chịu được nữaTiểu Thanh vội vàng đứng dậy, Liễu Tuấn nhìn theo cô.

Tiểu Thanh vội vàng cầm chiếc khăn tắm che mặt mình nói: “Ở đây thường xuyên có bọn paparazi”Liễu Tuấn cũng có chút giật mình.Thiển Thủy Loan là khu trung cư cao cấp, đương nhiên cũng là nơi sinh sống của các diễn viên điện ảnh và công tử nổi tiếng đương nhiên cũng có nhiều paparazi đến săn tin.

Tiểu Thanh mặc dù không phải là diễn viên điện ảnh nhưng mà cô là một trong những người trở nên giàu có nhanh nhất, thần bí nhất ở Hồng Kong, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn đương nhiên không nằm ngoài tầm ngắm của paparazi.

Nếu như có tin gì thì đúng là trấn động.Tiểu Thanh không lo cho mình, cô không phải là ngôi sao dựa vào danh tiếng để kiếm cơm.

Tin đồn đối với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Những nhà đầu tư Thịnh Nghiệp cũng không quan tâm đời tư của tổng tài, bọn họ quan tâm đến tiền và dự đoán chính xác của cô trên thị trường tiền tệ.Tiểu Thanh lo lắng cho Liễu Tuấn.Dù sao trong chốn quan trường, cái gọi là tác phong rất quan trọng, đặc biệt là Liễu Tuấn vẫn còn trẻ, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp về sau.Tiểu Thanh quay lưng về phía hàng rào nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đi về phía cửa biệt thự.Một vệ sĩ mặc quần áo đen từ xa đi đến, tay cầm ô nói với Liễu Tuấn: “Liễu Tuấn, về phòng ngỉ ngơi đi!”

Những vệ sĩ như thế này nhà tiểu Thanh có khoảng tám vệ sĩ, hai vệ sĩ tinh nhuệ đi cạnh mặc quần áo bình thường đi theo bảo vệ an toàn cho cô.Liễu Tuấn gật đầu đi về phòng ngủ ở tầng hai, đứng nhìn từ cửa sổ.Nữ vệ sĩ cẩn thận bảo hắn đeo kính mát và đội mũ, trong biệt thự này chỉ có Hoàng Diệu Kỳ biết thân phận của Liễu Tuấn những người khác chỉ biết là tình nhân của tổng tài, xuất thân không ai rõ, đương nhiên cũng không ảnh hưởng đến sự kính trọng của họ giành cho hắn.

Ai nhìn thấy Liễu Tuấn cũng lễ phép cúi chào.

Có thể mê hoặc được phú bà thì nhất định không tầm thường, Hoàng Diệu Kỳ báo cáo cho Liễu tổng tài, Liễu tổng tài lại muốn nghe ý kiến của Liễu Tuấn.Cũng có người đoán tằng Liễu Tuấn thật sự là ông chủ của Hưng Thịnh, không biết tại sao lại để Liễu tổng tài ra mặt.Người này không hiểu là thần thánh phương này.Đương nhiên suy đoán nhưng không ai dám hỏi.Ngoài cửa tình hình có chút loạn, hai vệ sĩ bắt được hai người.Một nam một nữ, nam trong tay cầm điện thoại bị vệ sĩ thu điện thoại giao cho Hoàng Diệu Kỳ.Đôi nam nữ này lấy từ trong túi ra thẻ phóng viên giải thích với Hoàng Diệu Kỳ, nói đến đây để săn tin thấy khu biệt thự này đẹp nên muốn chụp vài bức ảnh không có ý gì khác.Lúc này tiểu Thanh đi tới.Tất cả mọi người rất kính cẩn hành lễ.“Tổng tài, mời chị xem.”

Hoàng Diệu Kỳ nói với tiểu Thanh.Đôi nam nữ kinh ngạc, không ngờ tổng tài lại trẻ và đẹp như vậy, hóa ra đây là chủ khu biệt thự.

Ở khu này cũng phải đến tiền tỷ.

Thương gia giàu có cũng chia ra làm nhiều loại rõ ràng, chủ nào ở nơi đấy.

Những đại gia bình thường có mua được nhà trong khu này cũng chưa chắc dám đến ở.Hàng xóm đều là hùng bá một phương.Gặp phải cảnh thế nào thì xóa ảnh gốc, mắng vài câu rồi cho họ đi.Tiểu Thanh nhìn hai người đó rồi gật đầu với Hoàng Diệu Kỳ.Hoàng Diệu Kỳ biết ý mở máy ảnh ra lấy phim.“Chờ một chút!”

Liễu Tuấn đột nhiên kêu lên.Ánh mắt mọi người đều hướng lên lầu.“Rửa ảnh xem thế nào!”

“Vâng!”

Hoàng Diệu Kỳ không nghĩ gì bèn gật đầu luôn.Hai phóng viên tái mặt định giải thích vài câu nhưng mà bị Tiểu Thanh lườm, lập tức tránh đi.“Tiểu Tuấn, sao anh biết họ có vấn đề?Liễu Thanh hiếu kỳ hỏi.Ảnh chụp đã rửa xong để trước mặt, trong đó có hai bức thân mật của tiểu Thanh và Liễu Tuấn.

Mặc dù không rõ lắm nhưng mà cũng đại khái.Liễu Tuấn nhìn ảnh nói: “Bọn họ khi nhìn thấy em, còn giả vờ rất kinh ngạc.”

Tiểu Thanh hiểu ra.

Đương nhiên là bọn họ nói láo, bọn họ biết mặt Tiểu Thanh, giờ bức ảnh này chứng tỏ Liễu Tuấn phán đoán chính xác.“Không thể tưởng được những tạp chí lá cải này!”

Tiểu Thanh tức giận.Liễu Tuấn nhẹ khẽ lắc đầu, nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy!

Anh vừa đến người ta đã đến rồi!”

Tiểu Thanh liền lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Nhằm vào anh sao?”

“Rất có thể.

Chuyện này có hay xảy ra không?”

Liễu Tuấn hỏi.Tiểu Thanh liền nghiêng đầu, chăm chú nghĩ nghĩ, gật nhẹ đầu, nói: “Đúng là không thấy mấy, bình thường có rất ít phóng viên đến đây chụp ảnh.”

Dù sao tiểu Thanh không phải ngôi sao nên đời sống cá nhân vốn rất bằng phẳng, những cuộc hội họp cô rất ít khi tham dự, chưa bao giờ để xảy ra tin tức nào.

Các tạp chí lá cải không thể có hứng mà lúc nào cũng đi theo cô.Huống hồ tiểu Thanh có các vệ sĩ bảo vệ, người thường rất khó tiếp xúc.“Từ Triết Hoằng?”

Tiểu Thanh nhíu mày hỏi.Là tổng tài, đầu óc của Tiểu Thanh rất nhanh nhạy.Liễu Tuấn nhắc nhở, tiểu Thanh mới nhớ ra.Liễu Tuấn đến Hong kong chưa được bao lâu thì đã có người đi theo chụp ảnh, đúng là quá trùng hợp.Tiểu Thanh và Liễu Tuấn đều không tin đó là trùng hợp.Rất nhiều chuyện có vẻ trùng hợp nhưng mà hóa ra lại là sắp xếp.Đã có người tận lực nhằm vào Liễu Tuấn, tiểu Thanh lập tức nghĩ ngay đến tam công tử họ Từ.

Xem ra ở Hong Kong này có mâu thuẫn với Liễu Tuấn ngoài hắn ra không còn ai.“Rất có thể!”

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Cho tới bây giờ, ấn tượng của Liễu Tuấn về hắn không tốt dù mới gặp có một lần.

Vị tam công tử này ăn chơi trác táng.

Từ Triết Hoằng bị hắn áp đảo vì đồng Yên, bây giờ đồng Yên đang rơi vào tình trạng khó khăn, tam công tử sao có thể chịu nổi.

Nhưng mà song phương đã kí bản hợp đồng nói rõ thời hạn là hai năm.

Muốn thay đổi trừ khi hai bên đồng ý nếu không thì không thể tự ý hủy bỏ hợp đồng.

Hiển nhiên đồng Yên sắp sửa binh bại, Từ công tử sắp bị tổn thất nặng nề, nên dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với Liễu Tuấn, đồng thời cũng là lập công với thiếu gia Cao Nhị.Đầu tư nội địa của Từ gia ngày càng nhiều bởi vậy tỉ trọng cũng ngày càng cao, cũng có nghĩa là Từ Tam ngày càng có tiếng nói hơn trong tập đoàn.

Hơn nữa những cái lợi này đều phải dựa vào thế lực nhà Cao gia đang phát triển ngày một nhanh chóng nên thiết lập mối quan hệ tốt với Cao gia là chuyện trọng đại cần chú trọng.Nếu như vụ thất bại trong hợp đồng ký với Liễu Tuấn thì tổn thất sẽ vô cùng lớn, địa vị của hắn trong tập đoàn cũng giảm đáng kể, lúc đó những huynh đệ của hắn sẽ nhân cơ hội mà tiếm quyền.

Huynh đệ tranh quyền trong gia tộc giàu có vô cùng kịch liệt, không khác gì quan chức.

Nhiều năm qua, Từ Tam đã dựa vào Cao gia để có được vị trí như vậy nay đột nhiên lại bị phá hỏng, sao hắn có thể chịu nổi?“Nhất định là hắn!”

Tiểu Thanh chắc chắn nói.Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Từ Tam đúng là rất có khả năng nhưng chúng ta phải làm rõ mọi chuyện đã.

Trước tiên phải điều tra thân phận của hai phóng viên kia, anh đoán không chừng họ là thám tử của Tam Từ chứ không phải là phóng viên.

Từ Tam chắc không ngốc đến mức tìm hai tên paparazi đến đâu.”

Chương 650: Chủ tập đoàn Từ ThịThực tế đã chứng minh những suy đoán của Liễu Tuấn hoàn toàn chính xác: “Liễu Tuấn tổng tài, bọn họ khai rồi.”

Hoàng Diệu Kỳ báo cáo với hai người, không ngừng quan sát sắc mặt của hai người. nếu như không phải Liễu Tuấn cảnh giác thì hôm nay đúng là phiền phức.Những bức ảnh này mà rơi vào tay đối thủ thì sẽ bị động cho Liễu Tuấn.Đôi nam nữ này không phải là phóng viên mà là thám tử, hơn nữa là thám tử nổi tiếng của Hong Kong.Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn cố gắng chống chế nhưng mà vệ sĩ của tiểu Thanh ra tay, họ chịu không nổi khai hết.Ước chừng bọn họ cũng biết, đắc tội Liễu Thanh thì đến ngay cả Từ Tam ra mặt cũng không thể bảo đảm được.

Huống hồ hắn chỉ là làm ăn sao có thể ra mặt quyết chiến với Liễu Thanh?“Dẫn bọn họ tới gặp tôi!”

Liễu Tuấn nói.“Vâng!”

Hai thám tử nhanh chóng được đưa vào phòng, đều cúi đầu, lo lắng, toàn thân run rẩy.“Ai thuê các người đến đây.”

Liễu Tuấn nghiêm giọng hỏi.“Chúng tôi cũng không biết là ông chủ phái chúng tôi đến.”

Nam trinh thám khiếp sợ nói.Liễu Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Tên trinh thám đó sợ quá, hai chân mềm nhũn gục xuống cầu xin: “Thực xin lỗi chúng tôi chỉ là nhân viên mà thôi, quả thực không biết, xin hãy tha cho chúng tôi.”

Nữ trinh thám mặc dù không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Đắc tội mấy đại gia không có kết cục tốt đẹp gì.Nhiều tiền đúng là có thể làm gì cũng được.Liễu Tuấn nhàn nhạt nói: “Gọi điện cho ông chủ của các người bảo đến đây ngay!”

Ông chủ của phòng thám tử đến rất nhanh khoảng bốn mươi tuổi ánh mắt nhanh nhạt, xem ra không phải dễ đối phó.Nhưng mà đến khu biệt thự của tiểu Thanh cũng toát mồ hôi hột.Liễu Tuấn không gặp hắn mà là tiểu Thanh gặp hắn.Liễu tổng tài mặc bộ quần áo đen nằm trên sô pha, hai vệ sĩ nữ đứng bên cạnh.

Ông chủ vừa vào cửa thì tiểu Thanh đã vội vàng xin lỗi.“Thực xin lỗi, Liễu tổng tài, xin lỗi.”

Tiểu Thanh không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.Ông chủ phòng trinh thám cảm thấy rất áp lực toàn thân khẽ run run.“Thực xin lỗi Liễu tổng tài, thuộc hạ của tôi không biết nên gây tổn thất cho chị, tôi sẽ bồi thường.”

Ông chủ nói.Tiểu Thanh bèn cười nói: “Anh bồi thường?

Sao phải bồi thường?”

Ông chủ khách sạn cảm thấy một luồn khí lạnh chạy dọc xương sống.“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, ai bảo anh làm vậy?”

Ông chủ mặt tái mét.“Anh có thể không nói, nhưng nhất định có người sẽ nói, anh về đi!”

Tiểu Thanh nói xong, chợt đứng dậy đi khỏi phòng khách.“Liễu tổng tài, Từ tam công tử.”

Đoàn đại biểu Ninh Bắc ở trong khách sạn 4 sao, tên là Khánh Vân.

Khách sạn kiểu này ở Hong Kong cũng chưa là gì nhưng đây là yêu cầu của Liễu Tuấn.Tuy nói hết thảy phí tổn đều do công ty chi trả nhưng mà xa xỉ quá cũng không tốt, bọn họ đến để thu hút đầu tư chứ đâu phải để du lịch, ăn chơi.Theo ý của Liễu Tuấn thì khách sạn 4 sao đã là xa xỉ rồi, nhưng mà đáng tiếc là khó mà tìm được khách sạn nào đẳng cấp bình thường như Liễu Tuấn yêu cầu nên hắn cũng đành phải ở.Khách sạn kiểu này cũng giành cho những khách bình thường đương nhiên không phải là đại gia do đó có một chiếc xe sang trọng xuất hiện ở khách sạn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhân viên khách sạn cũng ngây ra một hồi lâu mới chạy đến đón khách.

Cửa xe mở ra một người đàn ông mặc đồ Tây khoảng năm mươi tuổi xuống xe.

Người này vừa lộ mặt, nhân viên khách sạn há hốc mồm kinh ngạc.“Từ tiên sinh, là Từ tiên sinh”“Trời ơi, là Từ Hưng Bang thật.”

Từ Hưng Bang là người nắm quyền của tập đoàn Từ Thị, là đời lãnh đạo thứ hai của Từ Thị.

Ở Hong Kong tập đoàn Từ Thụ có thể coi là gia tộc danh giá, Từ Hưng Bang đương nhiên không phải người tầm thường.Chỉ có thể thấy trên ti vi hay là báo chí, nhân viên của khách sạn đương nhiên là không ngờ lại được gặp ông ta.

Quả thực là không thể tin nổi.Có người thậm chí còn dụi mắt tưởng nhìn nhầm.Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người Từ Hưng Bang đi cùng đoàn người vào khách sạn.“Xin hỏi, có ai là Liễu Tuấn ở đây không?”

Từ Hưng Bang đích thân hỏi nhân viên lễ tân đang mỉm cười.““ Từ tiên sinh, ngài”Nhân viên lễ tân lắp bắp“Chào cô!”

Từ Hưng Bang gật đầu đáp lễ.“Tôi muốn hỏi Liễu tiên sinh có ở đây không?”

“Liễu Tuấn tiên sinh?

Có ạ, ở phòng số 8.

Xin hỏi Từ tiên sinh có gì dặn dò?”

“Phiền cô gọi điện thông báo có tôi đến thăm, xem có tiện không!”

Từ Hưng Bang khách khí nói.“Dạ được, xin ngài chờ chút.”

Nhân viên lễ tân gọi điện trong lòng không khỏi kinh ngạc không hiểu Liễu Tuấn là thần thánh phương nào mà được nhân vật cỡ này đến thăm, đã vậy còn không hẹn trước.

Nếu như thân phận của Liễu Tuấn còn cao hơn cả Từ Hưng Bang thì sao có thể ở trong khách sạn như này chứ?Điện thoại vang vậy mà không có ai nghe.“Thực xin lỗi Từ tiên sinh, Liễu Tuấn tiên sinh không có trong phòng.”

Nhân viên lễ tân nói.Nghe nói Liễu Tuấn không ở phòng, Từ Hưng Bang kinh ngạc.Không phải là quá trùng hợp sao?“Vậy Liễu Tuấn tiên sinh hôm nay ra ngoài sao?”

Từ Hưng Bang hỏi.“Hẳn là không, tôi không thấy anh ấy ra ngoài.”

Nhân viên phục vụ đáp.Từ Hưng Bang nhíu mày.“Từ tiên sinh, Liễu tiên sinh xuống rồi.”

Nhân viên phục vụ nhìn cửa thang máy kinh ngạc nói: “Ngài xem, người thanh niên trẻ tuổi đi đầu, cao cao chính là Liễu Tuấn tiên sinh.”

Từ Hưng Bang không nói gì vội vàng đi tới.“Liễu Tuấn tiên sinh phải không?”

Từ Hưng Bang tiến đến bắt tay hắn tươi cười hỏi.“Tôi là Từ Hưng Bang.”

“Từ tiên sinh đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”

Liễu Tuấn vẫn rất bình thản hỏi, như thể không coi hắn ra gì.“Ha ha, Liễu thư ký có thể nói chuyện một lát được không?”

Từ Hưng Bang cười cười ngẩng đầu nói với Liễu Tuấn.

Người hắn không phải là cao, đứng trước mặt Liễu Nha Nội phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt Liễu Tuấn.“Từ tiên sinh, giữa chúng ta có gì để nói sao?”

Ai ngờ Liễu Tuấn từ đầu tới giờ vẫn luôn khách khí, mặt vẫn tươi cười nhưng mà lời nói thì không chút nể mặt.

Thấy Liễu Tuấn như vậy, nhân viên trong khách sạn kinh ngạc.

Không phải là người này không biết thân phận của Từ Hưng Bang chứ, sao có thể như thế được?“Liễu thư ký, lần thứ nhất còn lạ, lần thứ hai là quen, còn chưa nói chuyện sao có thể nói là không có gì để nói?

Ngay cả không có gì thì chúng ta cũng có thể tìm chủ đề để nói mà.”

Từ Hưng Bang vẫn cười nói không chút tức giận.Những lời này của Từ Hưng Bang khiến Liễu Tuấn âm thầm mỉm cười.“Từ tiên sinh nói có lý, xin đợi chút.”

Liễu Tuấn cười nói quay đầu dặn mấy người đi cùng nhanh chóng đàm phán việc đầu tư và ký kết hợp đồng.Thạch Trọng liên tục gật đầu.Đợi dặn dò xong xuôi Liễu Tuấn mới nói với Từ Hưng Bang: “Từ tiên sinh, đến phòng tôi nói chuyện, xem chúng ta có chuyện gì để nói nào.”
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 14


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 651: Không biết trời cao đất rộngLà đại gia Hong Kong đương nhiên số người đi theo Từ Hưng Bang cũng nhiều vô kể.

Vừa đến lầu tám nhân viên bảo an đã chặn mọi lối đi, thấy tình hình này Liễu Tuấn cũng không nói gì.

Từ Hưng Bang đúng là cảnh giác hơn người, Liễu Tuấn không vui cũng không nói gì.

Người như hắn thì hành sự nhất định phải có quy tắc không thể làm theo tình cảm của người khác rồi.Đến trước phòng, một vệ sĩ tên Từ Văn đi theo Từ Hưng Bang lúc này bỗng tiến lên trước hai bước.

Người này ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy sát khí, muốn kiểm tra xem có an toàn không.

Từ Văn đứng cạnh cửa đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay của Liễu Tuấn, hai người không nói câu nào, chỉ đấu tay đôi, không phân thắng bại.Liễu Tuấn cười khẽ dừng tay.Từ Văn cũng dừng tay, lùi qua một bênTừ Hưng Bang kinh ngạc nói: “A Văn, không cần phải vậy, Liễu thư ký thân phận cao quý!”

Người thanh niên tên A Văn kia vội vàng lùi về sau.“Từ tiên sinh, mời!”

Liễu Tuấn đẩy cửa phòng đưa tay mời khách.“Cảm ơn!”

Từ Hưng Bang đáp lễ, cùng Liễu Tuấn đi vào phòng, dặn dò đoàn người không cho ai vào.Phòng cũng không phải là lớn lắm, nhưng mà cũng đủ cho bảy tám người hội họp.

Liễu Tuấn mời Từ Hưng Bang ngồi xuống, bưng trà rót nước, sau đó ngồi xuống đối diện, lấy thuốc ra mời Từ Hưng Bang.“Cảm ơn, tôi thích hút xì gà” Từ Hưng Bang vừa nói vừa rút từ trong túi ra một điếu xì gà nói với Liễu Tuấn: “Liễu thư ký có hứng thú thì hút một chút?”

Liễu Tuấn cười nói: “Từ tiên sinh chúng ta cứ ai hút đồ của người đấy đi!”

Từ Hưng Bang mỉm cười châm xì gà.“Liễu thư ký năm nay bao tuổi rồi nhỉ?”

Từ Hưng Bang hút một hơi rồi hỏi.“Hai mươi sáu!”

Liễu Tuấn thuận miệng đáp.Nhìn bộ dạng này những người không biết nội tình nhất định sẽ hiểu lầm bọn họ quan hệ thân thiết đã nhiều năm.“Liễu thư ký quả nhiên là tuổi trẻ tài cao a!

Theo tôi được biết, tuổi trẻ như vậy mà đã làm thư ký ở nội địa chưa có ai?”

Từ Hưng Bang vui vẻ nói.Liễu Tuấn nhàn nhạt đáp: “Trong thời kì đầu xây dựng nước có rất nhiều cán bộ trẻ tuổi, ở các địa phương lại càng nhiều.”

“Ha ha, đó là thời kỳ đầu kiến quốc.

Thời kì hòa bình lấy xây dựng kinh tế làm chủ, có thể đảm nhậm chức vụ cao như vậy đương nhiên phải có chỗ hơn người.”

Liễu Tuấn hút một hơi thuốc, bình tĩnh nói: “Vận khí tốt thôi.”

Từ Hưng Bang gật nhẹ đầu.Một người trẻ tuổi như hắn chức cao vọng trọng nhưng không hề kiêu ngạo đúng là không phải đơn giản.

Hôm nay Từ Hưng Bang đích thân đến đây gặp Liễu Tuấn cũng là bất đắc dĩ.

Con trai hắn phái người đi theo dõi chụp ảnh Liễu Tuấn gây chuyện lớn rồi.

Liễu Tuấn mặc dù chức cũng chưa phải là cao nhưng mà đường đường là cán bộ quốc gia, đến Hong Kong thu hút đầu tư, đến ngay cả an toàn của bản thân cũng không cần người bảo vệ đúng là thiếu thực tế.Vốn chuyện này, Từ Hưng Bang không biết nhưng mà đột nhiên nhận được điện thoại của Liễu Thanh.

Từ Hưng Bang nghe xong rất kinh ngạc.

Hắn và Liễu Thanh mặc dù đều là đại gia vì ngành nghề khác nhau, bình thường rất ít khi qua lại chỉ có gặp mặt trong vài bữa tiệc cá nhân.

Đối với người phụ nữ thành đạt xinh đẹp này hắn cũng rất tò mò.Lần trước Thịnh Nghiệp và vài cơ cấu tài chính đột nhiên ra tay với công ty Nam Hoa đúng là khiến cho lãnh đạo tập đoàn Từ Thị chú ý.

Thậm chí Từ Triết Hoằng còn đưa ra ý kiến cứu giúp Nam Hoa nhưng không được Từ Hưng Bang đồng ý.

Chuyện không có lợi Từ Hưng Bang không bao giờ làm.Từ Hưng Bang không ngờ lại có ngày tiểu Thanh gọi điện cho hắn.Nhưng lý do Liễu Thanh gọi điện cho hắn đúng là khiến hắn kinh ngạc.“Từ tiên sinh, xin chào, tôi gọi đến để xin lỗi anh.”

Liễu Thanh lạnh lùng nói trong điện thoại, sao lại nói là xin lỗi?

Hơn nữa có chuyện gì mà tiểu Thanh phải xin lỗi?Từ Hưng Bang cũng theo phép lịch sự nói: “Liễu tổng tài quá lời rồi, tôi đâu dám.”

“Từ tiên sinh, Liễu Thanh không biết tại sao đắc tội quý công tử Triết Hoằng, làm cho thiếu gia giận dữ nổi trận lôi đình, phái thám tử tư đến điều tra việc cá nhân của tôi, nên tôi muốn thỉnh giáo Từ tiên sinh.

Nếu như tôi sai thì xin anh cứ xử lý.”

Dù là Từ Hưng Bang đã trải qua nhiều sóng gió nhưng mà nghe Tiểu Thanh nói thế cũng kinh ngạc.

Triết Hoằng sao lại động đến cô ta?Lập tức Từ Hưng Bang khách sáo trả lời tiểu Thanh, vừa đặt điện thoại xuống đã gọi Triết Hoằng đến hỏi.

Công tử ngày thường ra oai là thế nhưng mà trước mặt cha không dám nói dối, khai nhận hết.Từ Hưng Bang sắc mặt tái nhợt.“Cha, chuyện này là Liễu Tuấn đắc tội nhị thiếu gia nhà Cao gia.”

Thấy cha cáu giận, Triết Hoằng cũng cố gắng vớt vát kiếm cớ.Từ Hưng Bang hừ một tiếng khó chịu.

Tập đoàn Từ Thị được Cao gia quan tâm đó cũng là chuyện có lợi nhưng mà nhị thiếu gia nhà đó đúng là một tên chỉ biết ăn chơi, Từ Hưng Bang lẽ nào để tâm đến hắn?“Cứ thấy nhị thiếu gia vui là ai cũng dám đắc tội sao?”

Từ Hưng Bang lạnh lùng hỏi.Từ Triết Hoằng cũng im lặng không dám nói gì.

Gia quy nhà họ Từ mặc dù không phải là quá nghiêm khắc nhưng mà khá dân chủ, không quá chèn ép sự phát triển của mỗi cá nhân nhưng mà là con đẻ của Từ Hưng Bang, là trung tâm của tập đoàn Từ Thị, ba anh em Triết Hoằng đương nhiên phải nghiêm khắc đặt ra yêu cầu cho mình.

Từ Hưng Bang không để ý đến vấn đề khác ngoài công việc, ví dụ như con trai và các ngôi sao có tin đồn gì đó, Từ Hưng Bang không quan tâm hắn quan tâm là cục diện và thời thế.Là truyền nhân của tập đoàn Từ Thị, Từ Hưng Bang yêu cầu con trai mình phải có tầm nhìn, về mặt này Từ Triết Hoằng rất khá nhưng mà không biết có phải vì hắn quá thuận lợi nên giờ sinh hư không?

Hoặc cũng có thể hắn ở Hong Kong quá lâu, tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, không hiểu hết được những quy tắc của trò chơi trong chốn quan trường nội địa cho rằng cả đại lục chỉ có Cao gia.Từ Hưng Bang hiểu rằng một thứ ký, hay tỉnh trưởng quyền lực lớn đến thế nào.

Việc đầu tư của Từ Thịnh mặc dù được Cao gia giúp đỡ nhưng mà vẫn còn nhiều yếu tố khác, Cao gia đâu thể một tay che cả trời.

Cái gọi là đối tác hợp tác là có thể hợp tác trước tình trạng lợi nhiều hơn hại.

Nếu như Cao gia mà vì Từ Thị chống đối với các tổ chức, công ty khác thì Cao gia nhất định sẽ tính toán thiệt hơn, kết quả có thể là Từ Thị không bị bỏ rơi nhưng nếu bị bỏ rơi thì sao?

Từ Hưng Bang không muốn trở thành đối tượng bị vứt bỏ.

Thực lực của tiểu Thanh cps thể nói là sánh ngang với tập đoàn Từ Thị.Chỉ vì một tên công tử ăn chơi Cao gia?Đúng là nực cười!

Từ Hưng Bang khẽ lắc đầu“Con đi đi!”

Từ Hưng Bang nói với Triết Hoằng.“Cha”Từ Triết Hoằng bất an kêu lên một tiếng.“Ngày mai, ta sẽ đến xin lỗi Liễu Tuấn.”

Từ Hưng Bang trầm thấp nói.“Cha!”

Từ Tam công tử cơ hồ muốn té xỉu!Hắn không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy.“

Sau này, cách nhị thiếu gia Cao gia xa một chút!

Bằng không ta sẽ đưa con trở về Hong Kong.”

Từ Hưng Bang không vui nói với con.“Vâng thưa cha!”

Từ Triết Hoằng rời khỏi phòng của cha, mồ hồi đầm đìa.Bây giờ Từ Hưng Bang ngồi đối diện Liễu Tuấn cũng không dễ chịu gì.

Cậu thanh niên này không giống như hắn tưởng lúc đầu, không nói câu nào thần sắc bình tĩnh, khó mà đoán được khiến cho Từ Hưng Bang cảm thấy áp lực thật lớn.Từ Hưng Bang hiểu rằng đó không phải là Liễu Tuấn tỏ ra như thế mà là tính cách của hắn như thế.

Chuyện này nếu như không giải quyết tốt thì đúng là khó khăn cho cả con trai hắn và Từ Thị.“Liễu thư ký, lần này đến Hong Kong có phải muốn thu hút vài dự án?”sau một hồi im lặng Từ Hưng Bang nói.“Đều là những dự án nhỏ, Từ tiên sinh chắc không quan tâm!”

Liễu Tuấn bình tĩnh đáp.Từ Hưng Bang khẽ nhíu mày.Dù nói thế nào hắn cũng là đại gia giàu có bậc nhất ở Hong Kong này, lại có quan hệ thân thiết với Cao gia, đích thân đến đây cũng là nể mặt Liễu Tuấn lắm rồi nhưng mà thái độ của Liễu Tuấn thật khiến người ta khó chịu.Đối với tâm trạng không vui của Từ Hưng Bang, Liễu Tuấn không quan tâm, bưng trà uống như không có gì.

Đúng lúc đó điện thoại của Từ Hưng Bang vang lên.

Từ Hưng Bang khẽ liếc mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên rất nghiêm túc.

Chương 652: Bộ trưởng Cao ra mặtTừ Hưng Bang đứng dậy đến bên cửa sổ nghe điện thoại, Liễu Tuấn vẫn ngồi đó thư thái uống trà, ánh mắt của Từ Hưng Bang chốc chốc lại nhìn về phía Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn tập võ từ nhỏ, tư chất thông minh, những lời của Từ Hưng Bang mặc dù không nói lớn nhưng mà hắn cũng nghe rõ.Cao bộ trưởng!

Trên thế giới này bộ trưởng họ Cao rất nhiều.

Một doanh nghiệp nhỏ có thể tìm ra vài bộ trưởng họ Cao.

Nhưng mà có thể trực tiếp gọi điện cho Từ Hưng Bang chắc chắn là lãnh tụ của Cao gia.

Người này làm việc chắc chắn, giỏi đoàn kết, giống Nghiêm Ngọc Thành là nhân vật sinh hợp thời.“Đúng vậy, Cao bộ trưởng, đúng là có chuyện như vậy, trẻ con không hiểu chuyện không biết lớn nhỏ.

Tôi đang xử lý, vâng, vâng.

Anh yên tâm.”

Từ Hưng Bang đứng bên cửa sổ nói nhỏ, cúp điện thoại một lúc sau mới lấy lại thần sắc.Không ngờ vì chuyện này mà Cao bộ trưởng đích thân gọi điện đến.

Mặc dù lời của Cao bộ trưởng rất khách khí nhưng mà rất quan tâm đến chuyện này.

Điều khiến Từ Hưng Bang giật mình đó chính là đến ngay cả Cao bộ trưởng dường như cũng đang chịu áp lực từ một thế lực nào đó.Đúng là khiếp sợ, sau khi biết chuyện Từ Hưng Bang đã cho điều tra và biết thân phận của Liễu Tuấn.

Mặc dù người gọi là Liễu Thanh nhưng mà mấu chốt lại ở Liễu Tuấn.Từ cổ đã có câu: “Nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan.”

Câu này vẫn đúng khi ở Hồng Kong.Huống hồ, hai năm sau, Hong kong chính thức thu hồi thuộc lãnh thổ của Trung Quốc.

Lúc đó, Hong Kong sẽ càng bị ảnh hưởng nhiều hơn từ nội địa, đặc biệt là lãnh đạo cấp cao.

Từ gia lấy thực lực làm chỉ yếu, thịnh suy của Từ gia có quan hệ mật thiết đến sự hưng vong của Hong Kong.Từ Hưng Bang nghe tin báo cáo cũng biết đại khái, Liễu Tuấn là con trai của tỉnh tưởng Liễu Tấn Tài và con rể tương lại của bí thư tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành.

Nhưng mà Cao bộ trưởng đã đích thân gọi điện đến thì chỗ dựa của Liễu Tuấn không chỉ có vậy.

Có thể làm cho Cao bộ trưởng thấy áp lực phải giải quyết việc này ổn thỏa thì không hề đơn giản.Từ Hưng Bang nghiêng đầu nhìn Liễu Tuấn khẽ thở dài.“Liễu thư ký thực xin lỗi đã bắt anh đợi lâu.”

Từ Hưng Bang ngồi xuống ghế sô pha cười nói.Liễu Tuấn gật gật đầu, cười nhẹ một tiếng, nói: “Không sao.”

“Liễu thư ký, Từ Thị trong đại lục cũng có vài dự án, để giúp nhân dân đại lục xóa đói giảm nghèo.

Nếu như anh có hứng thú thì có thể suy nghĩ hợp tác.

Đương nhiên tôi sẽ ủy thác người đến quản lý.”

Từ Hưng Bang vui vẻ nói.Từ Hưng Bang vốn định mời Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đến Thiển Thủy Loan cùng đi ăn tối.

Đến lúc đó thì mời thêm vài vị tai to mặt lớn đi cùng, để Liễu Tuấn bỏ qua cho chuyện này.

Sau khi nhận điện thoại của Cao bộ trưởng xong hắn đổi ý.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Cao bộ trưởng như vậy bản thân hắn cũng hiểu vấn đề.

Người ta căn bản không để ý hắn có nể tình hay không.

Giờ đây mấu chốt là Liễu Tuấn có chịu nể mặt hay không?Liễu Tuấn trầm mặc, uống một ngụm trà thật lâu sau mới bình thản nói: “Hoan nghênh Từ tiên sinh cùng Từ Thị đến huyện Ninh Bắc đầu tư”“Như vậy thôi sao?”

Tiểu Thanh có phần tức giận nói.Những người ở trong khu của tiểu Thanh ở Thiển Thủy Loan đều đã rời đi cả.

Liễu Tuấn đã không thích thì tiểu Thanh cũng không phản đối.Cả khu nhà trở nên im ắng.

Sau khi đánh một hồi bóng bàn tiểu Thanh có hpi mệt, hai người ngồi xuống ghế nghỉ, tiểu Thanh có chút khó chịu về việc kia.Nếu như là cô, cô nhất định sẽ hành hạ hết mức có thể kẻ đắc tội mình.Từ Triết Hoằng lần này quả thật đã khiến tiểu Thanh tức giận.

Là một người giàu có, không gian riêng không thể bằng người bình thường, tiểu Thanh làm thế cũng là vì tranh đấu cho khoảng không gian riêng cuối cùng của mình.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Chẳng chuyện gì là chắc chắn thắng tuyệt đối cả.”

Một câu của Liễu Tuấn đã thuyết phục được tiểu Thanh.Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải thắng.Đây chính thủ pháp của Liễu Tuấn.Không có tất thắng trên chiến trường, hai bên cùng bị thương không ai có lợi.“Hơn nữa Từ Tam còn kém xa cha của hắn.”

Liễu Tuấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.Điểm này, Liễu Thanh không phản bác.

Vô luận từ phương diện thì Từ Hưng Bang đều là nhân vật tài giỏi.“Hừ hừ, hắn giỏi thì sao chứ, xem lần này đồng yên thất bại, hắn xử lý thế nào.”

Tiểu Thanh tức giận nói.Liễu Tuấn bèn nở nụ cười.

Mười triệu tám triệu đô la Hồng Kông là khoản tổn thất không nhằm nhò gì với Từ Hưng Bang.

Nhưng mà Liễu Tuấn thấy Tiểu Thanh vui như vậy cũng không cười cô ấy.

Tiểu Thanh bưng nước trái cây lên uống, Liễu Tuấn bèn há miệng nhìn Tiểu Thanh.

Cô cười lớn nhét ống hút vào miệng hắn nói: “Đồ tham lam.”

Vừa đánh bóng bàn xong, toàn thân Tiểu Thanh đỏ hồng vì nóng, mồ hôi làm ướt hết áo, hương thơm nước hoa khẽ tỏa ra, ánh mắt háo sắc của Liễu Tuấn khẽ đảo đi đảo lại.Tiểu Thanh thấy vậy cắn môi nói: “Đừng có nghĩ bậy bạ, để lát nữa rồi tính tiếp.”

Câu nói còn chưa dứt thì Liễu Tuấn đã như con báo lao về phía tiểu Thanh.“Không thèm.”

Tiểu Thanh khẽ kêu lên nhưng lại mỉm cười.Xem ra chồng yêu càng phản đối thì lại càng làm, nếu như cứ phản đối năm lần bảy lượt thì hắn nhất định sẽ làm ngay, không đợi thêm một phút nào nữa.

Bởi vậy tiểu Thanh lần nào cũng trêu trọc hắn.

Hai người quấn lấy nhau hôn nồng nhiệt, áo chíp của tiểu Thanh đã bị đẩy lên trên ngực, để lộ ra bầu ngực trắng mịn.“A”Tiểu Thanh tay cầm ghế không chịu được kêu lên.Liễu Tuấn cũng không phải là lần đầu lần nào cũng cứ trực tiếp làm tới không cần biết là tư thế có đúng hay không.

Nhưng tiểu Thanh cũng thừa nhận tiểu Tuấn càng “Dã man” cô lại càng thích.Đúng lúc này điện thoại vang lên.“Không cần phải để ý đến nó!”

Liễu nha nội khó chịu, quát.“Được.”

Tiểu Thanh nói vậy nhưng lại không khỏi liếc nhìn điện thoại.“Là, là a Kỳ.”

“Kệ đi.”

“Có thể là ngoại hối trên thị trường có biến đổi, anh chờ một chút”Tiểu Thanh thở hổn hển nói.Liễu Nha Nội cũng đành phải dừng lại, không ngừng hôn hít tấm lưng mịn màng của tiểu Thanh.“A Kỳ,”Tiểu Thanh cố gắng điều hoà hô hấp, giữ giọng nói của mình bình thường.Cũng may Hoàng Diệu Kỳ cũng không nhận ra có gì khác thường.

Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, điện thoại vừa thông bèn kêu to lên.“Tổng tài, tin tốt đây, Đồng Yên tăng giá mạnh rồi, đã tăng đến 95 rồi.”

“Chín mươi lăm?”

Tiểu Thanh hỏi lại.“Đúng.

Đúng thế.

Sắp tăng gấp bốn rồi.”

Hoàng Diệu Kỳ cơ hồ hét to hết mức có thể vì vui sướng.Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà tiểu Thanh cũng choáng váng may mà có Liễu Tuấn vẫn đang ôm cô nên không ngã nhào xuống.“Tiểu Tuấn, ba mươi tỷ, giờ chúng ta có ba mươi tỷ đô la.”

Tiểu Thanh nỉ non nói.“Còn sớm mà, thừa thắng xông lên, chém chết Nhật Bản.”

Liễu Tuấn nghe xong cũng càng phấn khích.

Chương 653: Đề bạt bộ đội trú cảngKhi Liễu Tuấn rời khỏi Hồng Kông, thì đồng yên đã thăng lên tới mức 85, Thịnh Nghiệp giành được thắng lớn, chỉ riêng lợi nhuận ghi trong sổ sách đã tới 200%.Biết Liễu Tuấn sắp đi, những cổ đông của quỹ Thịnh Nghiệp như Kim Phú Xương tổ chức riêng một tiệc rượu nhỏ, chức mừng một phen.Trước khi đi, Liễu Tuấn nhiều lần dặn dò Tiểu Thanh cùng Hoàng Diệu Kỳ thấy được là dừng, hiện giờ là có thể bắt đầu rút ra được rồi.Thị trường ngoại hối phong ba khó lường, người muốn đuổi giết tới cùng, đều sẽ bị chết treo.Quỹ Thịnh Nghiệp ở Hồng Kông thậm chí là cả Đông Nam Á là cá mập kinh tế đếm trên đầu ngón tay, nhưng phóng mắt phạm vi toàn thế giới, không một ai có thể độc bá giang hồ được, hình như ngay cả thần thoại vô địch George Soros mấy năm sau cũng phải sụp đổ ở Hồng Kông, thua một vố lớn, ủ rũ bỏ đi.Xu thế của đồng Yên, cơ bản giống như kiếp trước của Liễu Tuấn, thời gian chỉ chênh nhau một hai tháng, bởi vì hiệu ứng hồ điệp, lịch sử đã bắt đầu phát sinh chênh lệch nhỏ, Liễu Tuấn không dám khẳng định đồng Yên có lên tới mức tối cao lịch sử là 90 điểm không.Có thể không, hoặc cũng có thể tiến tới mức cao hơn nữa.Có điều chuyện này không quan trọng, lần này quỹ Thịnh Nghiệp đưa vào thị trường kỳ hối 20 tỷ USD, đã biến thành hơn 80 tỷ, tính toán tỉ mỉ thì Tiểu Thanh đã trở thành người giàu nhất của Hồng Kông rồi.Dựa theo tỉ giá cổ định giữa đồng USD và tiền Hồng Kông, thì tại chính hiện có của quỹ Thịnh Nghiệp đã gần 200 tỷ tiền Hồng Kông rồi.Còn khoản tài chính Xảo Nhi lấy danh nghĩa công ty địa ốc Hoa Hưng và công ty chuổi khách sạn Thu Thủy, cùng với tài chính Liễu Triệu Ngọc cũng đều tăng lên gấp mấy lần.- Chị phát tài rồi.Đây là câu nói đầu tiên sau khi Liễu nha nội gặp Hà đại tiểu thư.Từ Hồng Kông quay trở về, Liễu Tuấn dừng lại ở thành phố Nam Phương hai ngày.Liễu nha nội muốn nhân cơ hội này gặp mặt Hà Trường Chinh, Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ, tất nhiên Tiểu Nhạc Nhạc bảo bối của y thì càng không giờ phút nào khiến người lm cha này thôi nhung nhớ.Tiểu nha đầu đã hơn một tuổi, gọi “ba ba” ngọt lắm rồi, từ khi nhìn thấy Nhạc Nhạc, miệng Liễu bí thư cười chưa có lúc nào khép lại.May Hà đại tiểu thư cũng đang ở thành phố Nam Phương, Liễu nha nội tất nhiên cũng muốn xum họp với cô.Bất quá khi hai người nói chuyện đều rất quy củ, y phục mặc chỉnh tề vô cùng.Ở trong phòng bao xa hoa nhất của câu lạc bộ Trường Thành ở thành phố Nam Phương, ngồi đợi nhóm người Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân tới, cho dù tiểu sắc ma có háo sắc hơn chăng nữa, cho dù Hà đại tiểu thư có “phản nghịch” hơn cũng chẳng dám làm loạn.Hà đại tiểu thư mặc y phục công sở, hết sức tiêu chẩn.Kỳ thực Hà Mộng Doanh ghét nhất là mặc loại y phục này, nhưng một lát nữa Hà tư lệnh sẽ tới, Hà đại tiểu thư không dám đem mình hóa trang thành “tiểu thái muội”, chỉ đành ăn mặt thật kín đáo nề nếp.- Chị phát tài ư?

Có chút tiền đó sao lọt vào trong mắt cậu được?Hà đại tiểu thư bĩu môi.Cô cũng kiếm chút “thu nhập thêm” chừng một tỉ trong lần thị trường hối đối đồng Yên, nhưng Hà đại tiểu thư cũng biết, tốt nhất là đừng nhắc tới chữ “tiền” ở trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười:- Vậy chị muốn kiếm bao nhiêu, nói ra đi, em kiếm cho chị.Liễu Tuấn chăng phải khoác lác, mấy năm sau một nguy cơ tài chính mang tính toàn cầu sẽ bộc phát, mấy con cá mập tài chính quốc tế bắn đầu ra tay hoành hành cả thế giới, muốn kiếm tiền thực sự không phải là chuyện khó.Khả năng tiên tri của kẻ trùng sinh, có thể phát huy tới tột cùng trong thị trường tài chính.Hà đại tiểu thư lườm y một cái:- Tiền nhiều quá cũng chẳng làm gì, về sau này có vụ nào thuận tiện, cậu cho chị ké vào một chút là được rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Y thích nhất sự thoải mái của Hà Mộng Doanh.Loại tâm thái cao ngạo này của con cháu thế gia, người bình thường học không được.- Này nói với chị nữa, một lát nữa ba chị và chú Hải tới, đừng có mà lộ ra cái vẻ “khó coi” quá nhé, nếu không là lộ tẩy đấy.Liễu Tuấn làm ra vẻ rất trịnh trọng căn dặn Hà Mộng Doanh.Hà đại tiểu thư tức phát điên.Sao có loại người kiểu này chứ?Lần nào gặp nhau đều là mình bị dày vò cho không xuống nổi giường, tới miệng y, lại thành bản thân “háo sắc khó coi “ rồi.Hà đại tiểu thư ở dưới bàn nhéo đùi tiểu sắc ma một cái thật đau, cho y phải trả giá đắt cho vì sự “tráo trở” của minh.Liễu Tuấn đau tới méo cả mặt.- Ha ha, Tiểu Tuấn, làm gì thế?

Sao mặt mày kỳ lạ thế kia!Tiếp theo đó là tiếng cười sang sảng, Hải quân trưởng người khôi cô cường tráng như thiết tháp cười lớn đi vào.- Chào chú Hải.Liễu Tuấn liền đứng dậy, tươi cười ra đón.Hà Mộng Doanh cũng đứng dậy đón, hỏi:- Chú Hải, ba cháu đâu?- Ha ha, tư lệnh ngồi xe Kinh Vĩ, Tiểu Tuấn này, tiểu tử cậu làm tới bí thư huyện ủy rồi, cũng phải luyện tửu lượng chứ nhỉ?

Một lát nữa phải hết ít nhất một bình Nhị Oa Đầu đó.Liễu Tuấn cười khổ.Vị này đúng là cố chấp, làm tới quân trưởng rồi mà vẫn chung tình với Nhị Oa Đầu, vừa gặp mặt đã nói chuyện này.- Chú Hải, chú cho rằng lãnh đạo nào cũng là hũ chìm như chú à?

Chú làm thế chẳng phải bôi đen vào mặt tổ chức đảng sao?Hà Mộng Doanh biết rõ tửu lượng của Liễu Tuấn mặc dù tiến bộ, nhưng bất kể như thế nào cũng không phải là đối thủ Hải Hướng Quân, vội vàng ra mặt cứu giá.- A a, Đại nha đầu, làm bà chủ lớn rồi, oai phong lên gớm nhỉ?

Dám mắng chú Hải là hũ chìm!

Đừng có nói chú hải bắt nạt tiểu cô nương, lát nữa phải tự phạt ba chén.Hải Hướng Quân không vui, hai mắt trừng lên.- Được, cháu ba chén, chú ít nhất phải chín chén, thế này không tính là phá quy củ chứ.Hà Mộng Doanh cùng ông ta nói đùa quen rồi, cười hì hì đáp lại.- Ha ha ha, một so với ba là cái gì?

Dạng như cháu, một chọi mười cũng chưa vào đâu.Hải Hướng Quân cười lớn.Nói tới uống rượu, Hà đại tướng quân đúng là không dám đấu lại Hải quân trưởng, đành cười thay đổi đề tài:- Chủ Hải, nghe nói chú đang có một cuộc diễn tập quân sự phải không?Hải Hướng Quân ngồi xuống, nhận lấy thuốc lá Liễu Tuấn mời, hít một hơi cười đáp:- Có chuyện này.Nghe nói tới diễn tập quân sự, Liễu Tuấn hứng thú hỏi:- Chủ đề diễn tập là gì vậy ạ?- Thành thị hạng chiến!

Kiểm nghiệm qua bộ đội cơ giới hóa trang phát huy uy lực thế nào trong hạng chiến thành thị.Hải Hướng Quân không giấu y.Liễu Tuấn hơi hiểu ra, cười nói:- E rằng không phải chỉ phát huy uy lực tác chiến của bộ đội cơ giới hóa, đa phần là phải bảo đảm an toàn tài sản nhân thân của người dân thường trong thành phố phải không?Hải Hướng Quân cười:- Tiểu tử thông minh đấy.- Vậy nhân vật chính của cuộc diễn tập này có phải là anh Kinh Vĩ không?Hải Hướng Quân còn chưa trả lời, Hà Mộng Doanh đã hỏi:- Làm sao cậu biết được?- Lựa chọn cán bộ bộ đội trú ở Hồng Kông, anh Kinh Vĩ phải là nhân tuyển hàng đầu.Hà Mộng Doanh giật mình há hốc mồm ra nhìn.Hải Hướng Quân cười lớn:- Quả nhiên không thẹn có chút tuổi đã làm bí thư huyện ủy, đúng là có chút tài, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.Hiện giờ là năm 95, Hồng Kông sắp trở về, lựa chọn bộ đội trú trú ở Hồng Kông, cũng phải mở đầu, Lương Kinh Vũ sau khi bồi dưỡng ở đại học quốc phòng, trở về quân khu Nam Phương đảm nhận tham mưu trưởng của sư đoạn bộ binh cơ giới hóa chủ lực, tấn thăng lên làm cán bộ cao cấp cấp phó sư đoàn.Sư đoàn này là bộ đội chủ lực hạng nhất của quân khu Phương Nam, Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều nối nhau đảm nhậm sư đoàn trưởng ở đây, trên lịch sử chưa có một ai nghỉ hưu ở chức sư đoàn trưởng, toàn bộ đền thăng lên cương vị lãnh đạo cao hơn.Lương Kĩnh Vĩ đảm nhậm tham mưu trưởng của sư đoàn này tiền đồ thực sự không thể đong đếm, sau đó được chọn làm bộ đội trú đóng ở Hồng Kông, tất nhiên cơ hội tiến bộ càng lớn.Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, tư lệnh viên đầu tiên cùng người kế nhiệm bộ đội trú ở quân khu, về sau đều làm tư lệnh quân khu lớn, tấn thăng lêm quân hàm thượng tướng tối cao.Lương Kinh Vĩ là anh hùng chiến đấu, tố chất chính trị và tố chất quân sự rất cao, lại trông cao lớn uy vũ, còn là con rể nhà họ Hà, đủ các lại điều kiện có lợi như vậy muốn không được tuyển chọn cũng khó.Hải Hướng Quân làm ra cuộc diễn tập này mục đích quá rõ ràng rồi.Nói không chừng sau này Lương Kinh Vũ cũng sẽ thành tư lệnh viên bộ đội trú ở Hồng Kông.Chính đang nói chuyện thì Hà Trường Chinh quân trang chỉnh tề, dưới sự tháp tùng của Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết đi vào.Liễu Tuấn đứng dậy chào ngay:- Chào bác Hà.- Ừ.Hà Trường Chinh vẫn ít nói như cũ, chỉ hơi gật đầu, có điều ánh mắt vấn thoáng hiện vui vẻ, đối với vãn bối ngoài họ này, Hà Trường Chinh yêu thích từ đáy lòng.Chào hỏi Hà Trường Chinh xong Liễu Tuấn tới ôm Lương Kinh Vĩ một cái.Giống như Hà Trường Chinh, Lương Kinh Vĩ quân phục chỉnh tệ, thân hình rắn chắc cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tựa hồ năm tháng căn bản không lưu lại chút dấu vết gì trên người, chỉ càng tăng thêm vẻ uy vũ.- Anh Kinh Vĩ, anh đúng là làm cho người ta ghen tị.Liễu Tuấn không kìm được buông lời nịnh nọt.Lương Kinh Vĩ cười:- Mấy cái người cán bộ lãnh đạo huyện ủy, ai cũng dẻo miệng như nhau hết!Câu này làm mọi người bật cười.Hải Hướng Quấn cười hỏi:- Tiểu Tuấn, cậu là bí thư huyện ủy, sao còn chạy tới Hồng Kông sinh sự vậy?Liễu Tuấn quẫn bách.Sau khi chuyện thám tử tư theo dõi kia, Liễu tuấn báo cho Hà đại tiểu thư, cô lại nói với Hà lão gia tử, Hà lão gia tử rất tức giận, nên về sau Cao bộ trưởng đích thân gọi điện cho Từ Hưng Bang.Nội tình bên trong, Hải Hướng Quân là đại tướng đắc lực của Hà hệ đương nhiên là biết, chỉ không ngờ lại lấy ra đùa mà thôi.Hà Trường Chinh khoát tay, trầm giọng nói:- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện quậy quá mà thôi, không nói chuyện này nữa.Hà tư lệnh đã tỏ thái độ, mọi người tất nhiên đều tự giác không nhắc tới việc này nữa Chương 654: Văn kiện trung ươngTrong phòng làm việc thị trưởng ở thành ủy Đại Ninh, Liễu Tuấn đang ngồi đối diện với Đường Hải Thiên, Liễu Tuấn trở về Đại Ninh chưa được mấy ngày Đường Hải Thiên đã triệu kiến y rồi.- Tiểu Tuấn, lần này tới Hồng Kông mời gọi đầu tư như thế nào?Đường Hải Thiên vừa hỏi vừa nhận lấy điếu thuốc Liễu Tuấn đưa cho.- Cũng không tệ ạ, không lâu nữa chắc sẽ có một đoàn khảo sát quy mô lớn tới huyện Ninh Bắc, định hướng đầu tư chừng mười hạng mục, tỉ lệ thành công không nhỏ.Trước mặt Đường Hải Thiên, Liễu Tuấn đều nói thật, rất ít khi chơi hư chiêu.Đường Hải Thiên nói:- Ừ thế thì tốt, chính phủ thành phố hôm qua nhận được thông báo của chính phủ tỉnh, trong thời gian gần, tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có khả năng tới thành phố khảo sát môi trường đầu tư, bảo chúng ta phải tiếp đãi cho tốt.Liễu Tuấn gật đầu.Xem ra Từ Hưng Bang muốn thực hiện lời hứa rồi, chuyện này không tệ, dù sao tập đoàn họ Từ là xí nghiệp lớn có tiếng, có thể làm chút đầu tư ở huyện Ninh Bắc, dù là chỉ một hạng mục, thì ảnh hưởng của nó cũng không thể coi thường, ít nhất khiến cho nhà đầu tư sau này có cảm giác thương nhân Hồng Kông đã nhìn trúng huyện Ninh Bắc.Tập đoàn họ Từ còn tới đầu tư, người khác cần phải hoài nghi sao?Nhưng tập đoàn họ Tử vẫn không bỏ thể diện xuống được, rõ ràng là nhắm vào huyện Ninh Bắc, nhắm vào Liễu Tuấn mà tới, nhưng lại đi một đường vòng, trước tiên liên hệ với tỉnh, để thông báo với thành phố, cuối cùng mới tới huyện Ninh Bắc, làm cao hết sức.Liễu Tuấn hơi chút buồn cười.Có điều chẳng ảnh hưởng tời toàn cục.Chỉ cần mang tới lợi ích thực tế cho huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không ngại cấp thể diện cho người ta.Đường Hải Thiên hỏi:- Chuyện này lại là dính líu tới cháu hả?Tập đoàn họ Từ đầu tư ở nội địa nhiều nhát, hạng mục đầu tư bao phủ rộng khắp, trước kia chủ yếu tập trung đầu tư ở khu duyên hải và gần thủ đô, hiện giờ đột nhiên nhìn trúng thành phố Đại Ninh, hơn nữa vừa khéo sau khi Liễu Tuấn dẫn đoàn kêu gọi đầu tư tới Hồng Kông là tới ngay, Đường Hải Thiên tất nhiên là liên hệ với chuyến đi Hồng Kông của Liễu Tuấn.Chỉ tên tiểu tử này mới có bản lĩnh thông thiên như vậy.- Nghe nói khí cháu ở Hồng Kông, Từ Hưng Bang đang đích thân tới bái phỏng, thể diện lớn thật đấy!Chuyện Từ Hưng Bang đích thân tới bái phòng Liễu Tuấn, đoàn đại biểu đầu tư còn chưa trở về huyện Ninh Bắc đã truyền đi rồi, các thành viên trong đoàn đại biểu dùng tin tức đem tin tức oanh động này thông báo cho các đồng nghiệp ở nhà.Thanh danh của tập đoàn họ Từ và bản thân Từ Hưng Bang thật sự quá vang dội, trầm ổn như Đường Hải Thiên cũng tò mò không biết Liễu Tuấn đã làm thế nào.Nghe nói có nguyên thủ hoặc người đứng đầu chính phủ nước ngoài khi tới Hồng Kông, thì đám nhà giàu đỉnh cấp của Hồng Kông mới tới gặp.Liễu Tuấn cười nói:- Cũng chẳng có gì, cháu và Từ Triết Hoằng con trai Từ Hưng Bang có duyên gặp mặt một lần.Cái cớ này của Liễu bí thư không cao minh chút nào.Có duyên gặp mặt một lần với Từ Triết Hoằng là có thể làm Từ Hưng Bang đích thân tới bái phỏng sao?Chỉ có điều Liễu Tuấn không muốn nói sâu hơn, Đường Hải Thiên cũng không miễn cưỡng.Rất nhiều chuyện, biết chân tướng không bằng không biết.Đường Hải Thiên thân ở vị trí cao, khôn khéo hơn người, tất nhiên hiểu đạo lý này.- Tiểu Tuấn, trung tổ phát ra một văn kiện, muốn chọn một trăm bí thư huyện thị ưu tú nhất trong phạm vi toàn quốc, cháu đã nghe nói tới chưa?Đường Hải Thiên gạt chủ đề tập đoàn họ Từ qua một bên.Liễu Tuấn gật đầu.- Có nghe qua một chút ạ.Văn kiện của trung tổ vừa mới xác định, còn chưa đưa tới các huyện hắn đã biết rồi.Hành động lớn như thế, Bạch Dương tất nhiên là thông báo ngay cho Liễu Tuấn biết, biểu dương của trung tổ, kỳ thực là đại biểu cho biểu dương của trung ương đảng, gần ba nghìn bí thư huyện thành phố trong cả nước, đều khao khát nhìn vào 100 suất này.Thân ở trong thể chế, loại biểu dương này không chỉ đại biểu cho sự vinh dự, còn là một vốn liếng chính trị dồi dào, nói không khoa trương một chút nào, 100 bí thư này, trên 99% sẽ thành nhân tuyển cho cán bộ cao cấp dự bị.Đây là một nấc thang vững chắc.Đường Hải Thiên chăm chú nhìn Liễu Tuấn hỏi:- Có suy tính gì không?Liễu Tuấn cười nói:- Bác Đường, bác biết rõ còn cố hỏi, cháu không nghĩ gì mà được sao?

Thành phố mà không báo tài liệu của cháu lên, cháu sẽ tới đây lèo nhèo với bác suốt từ sáng tới tối đấy.Đường Hải Thiên ngẩn ra, rồi lập tức phá lên cười.Người đứng đầu ba khu năm huyện, cũng chỉ có Liễu Tuấn dám nói với ông như vậy.- Thành phố của chúng ta chỉ có hai chỉ tiêu thôi, cạnh tranh rất quyết liệt đấy.Đường Hải Thiên nói thật.Liễu Tuấn cười:- Cho dù chỉ có nửa cái cháu cũng phải tranh thủ.Kỳ thực nói ra, nếu dựa theo tỉ lệ mà tính thì thành phố Đại Ninh chẳng có lấy được một nửa chỉ tiêu.

Gần ba nghìn người trong toàn quốc tranh nhau 100 chỉ tiêu, tỉ lệ một chọi 30, mà thành phố Đại Ninh chỉ có tám khu huyện.Có điều đây chỉ là sơ tuyển, sau khi báo tỉnh ủy, sau đó là hai chọn lấy một, rồi báo lên trung tổ.Đối với hạn ngạch này, Liễu Tuấn tất nhiên cần phải có.Bước đầu tiên ở thành phố tất nhiên phải đi, đi xong bước này, mới vận động tiếp, có điều cho dù hoàn toàn dựa theo trình tự bình thường, Liễu Tuấn cũng rất tự tin.Từ sau khi y tới huyện Ninh Bắc làm việc, thay đổi ở nơi này thì ai cũng thấy rõ, người ta thì một năm tiến bộ nhỏ, ba năm tiến bộ lớn, còn tiến bộ của huyện Ninh Bắc có thể nói là năm nào biến đổi lớn, thậm chí hình dung là đổi mới từng ngày từng tháng cũng chẳng có gì là quá.Căn cứ vào số liệu thống kê, tổng sản lượng huyện Ninh Bắc đã đứng đầu ba huyện, hơn nữa còn bỏ hai huyện còn lại một khoảng rất xa, đã rất gần với khu Giang Đông kém nhất trong năm khu, mục tiêu năm nay của Liễu Tuấn là vượt qua khu Giang Đông và hai khu khác, phân cao thấp với hai khu Thiên Mã và khu Cách Hồ có cơ sở vững nhất.Còn về thu nhập tài chính cùng tại lực có thể điều động của huyện Ninh Bắc càng là thành tích chói lọi, các hạng mục lớn như trung tâm thương mai, công ty Hưng Thịnh đều nắm trong tay chính phủ huyện, trở thành hòn đá cơ sở vững chắc nhất cho tài chính huyện Ninh Bắc.Cùng với việc công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp đi vào hoạt động bình thường, cùng với công tác mời gọi đầu tư triển khai toàn diện, tài lực có thể dùng của huyện Ninh Bắc năm nay chắc chắn đứng hàng đầu thành phố Đại Ninh, thậm chí có thể vượt qua khu Thiên Mã và khu Cách Hồ.Những người thực sự chấp chính một phương đều biết, tài lực có thể chi dùng của chính phủ mới là chỗ dựa vững chắc nhất để có thể tiếp tục phát triển, số tiền này càng đầy đủ, đà phát triển càng mạnh, những năm qua các vùng ven biển phát triển mạnh mẽ, đều do có nguồn tiền hùng hậu này chống đỡ.Ở điều này đầu óc Liễu Tuấn vô cùng tỉnh táo, thậm chí trước khi y đến huyện Ninh Bắc đã hiến kế cho Bạch Dương, phải nắm thật chắc công ty than ở trong tay chính phủ.Sự thực chứng minh đó là bước bờ quan trong nhất của huyện Ninh Bắc.Đường Hải Thiên rít một hơi thuốc, nhìn Liễu Tuấn thong thả nói:- Muốn tranh giành chỉ tiêu này, khả năng là phải nói chút điều kiện.- Bác Đường, không phải là bác lại đình trút thêm gánh nặng cho cháu đấy chứ?Liễu Tuấn cả kinh nói:- Cháu nói thật, hiện giờ cháu đã sức cùng lực kiệt rồi, không còn gì giấu diếm nữa, bác có ép cháu cũng không ra được cái gì đâu.Đường Hải Thiên có “tiền án” rồi, không phải lần này lại thì thụt gì với Nghiêm Ngọc Thành lấy chiêu số gì ra chơi y đấy chứ!- Chẳng ra làm sao cả, sợ trọng trách như vậy sao?Đường Hải Thiên có chút không vui:- Được, ta không cho cháu thêm áp lực nữa, mà ta giảm!

Cháu bỏ chức huyện trưởng kiêm nhiệm ra đây.Nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Liễu Tuấn.Hóa ra là chuyện này.- Bác Đường, có phải là có kẻ nào không kiên nhẫn được nữa?

Thèm cái vị trí huyện trưởng này rồi?Liễu Tuấn hỏi.Đường Hải Thiên hỏi ngược lại:- Cháu nói thử xem?Liễu Tuấn gãi đầu, đừng nói Đại Ninh, dù là toàn tình, cũng chỉ có đồng chí Liễu Tuấn một thân kiêm hai chức bí thư lẫn huyện trưởng thôi, khó khăn lắm mới trống được một vị trí đứng đầu chính phủ, Liễu Tuấn đặt phệt một vào ngồi, mấy tháng liền không nhúc nhích tí nào, quá thiếu đạo nghĩa rồi.Trên quan trường, cản trở người khác tiến bộ là bị căm hận nhất.- Được, nếu như lãnh đạo thành phố nhìn ngứa mắt rồi, vậy cháu làm kẻ thức thời!

Có điều bác Đường, lãnh đạo thành phố cùng phải an bài cho cháu một người cộng tác khá một chút, đừng cứ suốt ngày gây sự với cháu!

Như vậy không tiện phát triển.Liễu Tuấn cười nói.Đường Hải Thiên vừa bực mình vừa buồn cười.Tên tiểu tử này khi làm huyện trưởng ép cho Bành Thiếu Hùng ngạt thở, hiện giờ làm người đứng đầu rồi, có ai cộng tác còn mù mắt gây sự với y.- Vậy cháu nói xem, ở trong lòng đã ý chọn ai rồi?Đường Hải Thiên vừa nói vừa ném cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, ông còn nghiện thuốc hơn cả Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhận lấy điếu thuốc, vội lấy bật lửa ra châm cho Đường Hải Thiên, tự mình cũng châm một điều, rít mấy hơi rồi mới thong thả nói:- Bác Đường, bác đừng nói thế, chuyện này đâu phải do cháu quyết.- Ha ha, cháu trở nên cẩn thận như vậy từ khi nào thế?Đường Hải Thiên cười, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.Liễu Tuấn thấy vậy thì nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:- Nếu như thực sự hỏi ý kiến của cháu, thì cháu tiến cử Thạch Trọng, người này tuy năng lực hơi kém một chút, nhưng ở vấn đề nguyên tắc, lập trường tương đối kiên định, có thể quán triệt tốt ý đồ của huyện ủy.Liễu Tuấn nói rất ngắn gọn.Với quyền uy “nhất ngôn cửu đỉnh” của y ở huyện Ninh Bắc, ý đồ của huyện ủy, thực tế là ý đồ của Liễu Tuấn, chẳng qua chỉ là một cách nói đường đường chính chính mà thôi.Liễu Tuấn kỳ thực không lo lắng huyện trưởng mới gây chuyện với y, chỉ cần y muốn thậm chí có thể lột sạch quyền lực của huyện trưởng, nhưng như thế cái tiếng “độc đoán” bị gắn chắc vào rồi, sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi nhất định với tiền đồ của y sau này.Nếu như Thạch Trọng làm huyện trưởng, thì y không cần phải lo lắng nữa.Đường Hải Thiên nói:- Sao, lại còn muốn kéo bè kết cánh hả?Liễu Tuấn hơi giật mình, lập tức cười khổ lắc đầu.Thái độ này của Đường Hải Thiên đã nói với y một cách rõ ràng, nếu muốn tranh thủ được chỉ tiêu kia, thì chức huyện trưởng căn bản không cho y xen vào nữa.Có được phải có mất.Quan trường vĩnh viễn là thỏa hiệp và bình hình Chương 655: sắp kết hôn rồiTrong một khu biệt thự gần công viên Cách Hồ thành phố Đại Ninh, một tòa biệt thự xinh đẹp đang được tu sửa trang trí.Tòa biệt thự này vốn được trang trí đầy đủ rồi, nhưng hiện giờ tất cả đều bị làm lại hết, chủ nhân mới mặc một thân váy trắng, tươi cười nhìn công nhân làm việc, thi thoảng lại chỉ điểm mấy câu, một nam nhân anh tuấn cao lớn đứng ở bên, bất kể cô nói gì đều gật đầu phụ họa, tuyệt không phản bác lấy một câu.Hai người này, chính là Liễu nha nội bí thư huyện ủy Ninh Bắc và vợ chưa cưới đại tiểu thư Nghiêm Phi.Nói một cách nghiêm túc thì hiện giờ Nghiêm Phi đã là vợ của Liễu Tuấn, bởi vì người trước đó không lâu đã làm giấy đăng ký kết hôn, chỉ chưa làm lễ kết hôn mà thôi.Hôn lễ có làm lớn hay không, đồng chí bí thư còn chưa nghĩ kỹ.Tòa biệt thự này, là của Hà Mộng Doanh tặng cho Vũ Chính Hiên.Vũ Chính Hiên luôn ở trong khu tỉnh ủy, ngoài ra còn có một tòa biệt thự khác do Tiểu Thanh tặng cho Liễu Yên, hai người họ cũng chỉ thỉnh thoảng tới ở một đêm, hưởng thụ thế giới lãng mạn của riêng mình.Tòa biệt thự do Hà Mộng Doanh tặng này, Liễu Yên chưa hề ở qua, hiện giờ Liễu Tuấn và Nghiêm Phi kết hôn, Liễu Yên liền sang tay tặng ho hai người làm quà mừng, có điều Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đều kiên trì muốn trả tiền, cuối cùng dựa theo giá thị trường là hơn hai hai triệu trả cho vợ chồng Vũ Chính Hiên.Liễu Tuấn luôn thông qua phương thức khéo léo này để hỗ trợ cho mấy người chị của mình.Hiện giờ tài sản dưới tên Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đều đã trên trăm triệu rồi, toàn là tiền có thể điều tra, năm nay trung ương hạ xuống một văn kiện, yếu cấo các cán bộ lãnh đạo cấp huyện trở nên chủ động báo cáo tài sản.Liễu Tuấn dẫn đầu hưởng ứng, báo lên tài sản của mình, đủ các loại cổ phiếu, trái phiếu, tiền cổ cộng lại thành một con số khiến người ta kinh hãi, nhưng lai lịch rõ ràng, chẳng ai nói được gì.Anh chẳng thể nói được mười mấy năm trước Liễu Tuấn không được mua cổ phiếu, bưu phiếu với tiền cổ chứ?Khi đó người ta còn là học sinh, mua chơi mà không được à?Hiện giờ chẳng mai phát tài cũng là do gặp số.Còn về Nghiêm Phi chỉ là cán bộ bình thường, không cần phải báo cáo, song là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, được vô số phần thưởng trong nước và quốc tế, thu nhập hàng năm hơn chục triệu là bình thường, nếu ở các nước phương tây, một nhà thiết kế danh tiếng như vậy hàng năm phải thu được chục triệu USD ấy chứ!Tòa biệt thự này của Liễu Yên ở gần hồ, có thể nhìn sang được khu thưởng ủy tỉnh, đi xe chỉ mất mười mấy phút, phong cảnh rất đẹp, là biệt thự cấp cao lại ở gần khu thường ủy nên an toàn được đảm bảo tuyệt đối, Nghiêm Phi hết sức hài lòng với bố cục và vị trí của tòa biệt thự này.Tuy nói trong biệt thự số một tỉnh ủy cũng trang trí cho hai người họ một phòng ngủ đẹp, nhưng thi thoảng tới đây ở hưởng thụ thế giới lãng mạn của riêng hai người cũng rất tuyệt.Với ánh mắt của nhà thiết kế, Nghiêm Phi cảm thấy duy nhất không hài lòng là trang trí nội thất quá nghiêm túc, không hài lòng với tâm tính của người trẻ tuổi.Điều này cũng không hề gì.Không vừa ý thì sửa, dù sao cũng không thiếu tiền.Thế là Nghiêm đại tiểu thư bỏ hết đơn đặt hàng, một lòng thiết kế cho tổ ái tỉnh của mình, lại còn mời những người bạn thân thiết như Liễu Yên, Lỹ Yển, Vũ Viện Viện tới tham khảo, cuối cùng chưng cầu ý kiến mang tính lễ tiết với chủ hộ Liễu Tuấn, rồi chẳng nhìn xem Liễu bị thư gật hay lắc, càng chẳng để ý xem y có đề nghị tu sửa gì không, đem đi thực thì ngay.Thực tế ở chuyện đại sự gia đình, Liễu bí thư không có quyền lực gì ý kiến gì, y là truyền nhân y bát của Nghiêm bí thư.Việc nhà do vợ quản.Chức trách của Liễu bí thư là vợ đại nhân hạ lệnh một tiếng, là lập tức lật đật chạy tới bầu bạn, Nghiêm đại tiểu thư đứng đó chỉ tay chỉ chân điều khiển công nhân làm việc, Liễu nha nội *** ton ở bên quạt mát, đưa khăn lông, rót trà, thi thoảng lại phụ họa một câu, khen vợ đại nhân tầm nhìn cao, thủ đoạn giỏi, tòa biệt thự này sửa sang xong sẽ không kém gì hoàng cung.Nhưng thực chất Nghiêm Phi ở đây chỉ làm chậm trễ tiến độ công trình.Thời gian đám công nhân lút lút ngắm cô, hình như còn nhiều hơn thời gian làm việc.Có điều mọi người đều không dám ăn nói lung tung.Ngày đầu tiên trang trí tòa biệt thự này, ông chủ công ty bọn họ đã đích thân sắn tay áo ra trận rồi, mỗi lần nhìn thấy đôi nam nữ này, ông chủ đầu khom lưng cúi đầu xuống thành góc 90 độ, làm bọn họ lo lắng ông chủ của mình không khéo “pặc” một phát gãy thành hai khúc mất.Qua lời nói của ông chủ, bọn họ biết người trẻ tuổi kia là bí thư gì đó.Chuyện này cũng bình thường thôi, có thể ở trong một biệt thự thế này, rồi đem toàn bộ trang trí cũ bỏ hết làm lại, người bình thường đâu ra tiền tiêu phung phí như vậy?Trong mắt của những công nhân này, trang trí ban đầu của tòa biệt thự đã được coi là hoàn mỹ rồi.- Ông chủ, xuống đây một chút.Liễu Tuấn đột nhiên vẫy tay ông chủ công ti đang chỉ huy công nhân làm việc.Ông chủ này tuổi ngoài ba mươi, trông rất khôn khéo, nghe thấy liền lật đật chạy tới, khom lưng hỏi:- Liễu bí thư có chỉ thị gì ạ?- Có thể làm nhanh hơn lên một chút nữa không, hai ngày nữa, thợ chụp ảnh ở thành phố Nam Phương tới rồi.Liễu Tuấn hỏi, tiện tay đưa cho ông chủ một điếu thuốc.Ông chủ vội đưa hai tay nhận lấy, luôn mồm nói:- Không vấn đề gì, hai ngày này, tôi sẽ làm suốt ngày đêm, hai ca thay nhau, nhất định làm xong.- Cung không nên quá muộn, để các công nhân vất vả, ngoài ra ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của các nhà khác.- Vâng vâng, chúng tôi sẽ đi an bài ngay.Công ty trang trí là do Triệu Thành Cương gọi tới, hiện giờ công ty Thông Đạt nghiệp vụ đã mở rộng ra không chỉ ở lĩnh vực vận chuyển nữa, cho dù ông chủ không biết Liễu bí thư và Triệu chủ tịch có quan hệ gì, nhưng cũng biết Liễu bí thư là nhân vật lớn không thể đắc tội được.Hơn nữa người ta trả tiền hết sức hợp lý, làm xong công trình này, hắn thu được không ít, cho nên bất kể Liễu Tuấn nói gì đều gật đầu đồng ý.Nói ra ông chủ này cũng được coi là cực kỳ thông minh rồi.Sự thông minh của hắn nằm ở chỗ có thể phân biệt rõ ràng được người trong quan trường và thương trường, người thương trường, chú trọng hiệu quả, anh đồng ý là phải làm được, là phải giữ chữ tín.

Còn người trong quan trường thì chú ý nhất là thái độ, bất kể là chuyện gì, thái độ phải nghiêm chỉnh, khi không đạt được mục tiêu cũng dễ giải thích.Quả nhiên Liễu bí thư nghe câu trả lời của hắn liền cười khoát tay, rất là hài lòng.Nghiêm Phi ngửa mặt lên hỏi:- Tiểu Tuấn, thợ chụp ảnh của thành phố Nam Phương đến làm cái gì?Nàng dâu mới vẫn như trước kia, toàn thân váy trắng, trang điểm chút đồ phụ tùng nhỏ nhắn, hết sức xứng với sự thanh xuân diễm lệ của cô, đôi chân nhỏ khỏe khoắn phía dưới mép váy, càng như thoa phấn, cực kỳ mê người.- Chụp ảnh áo cưới.Liễu Tuấn vuốt mũi Nghiêm Phi, tiểu nha đầu này hiện giờ chính thức là vợ của y rồi, cho dù chỉ là vợi trên luật pháp, nhưng làm Liễu Tuấn càng yêu thương hơn một bậc.- Chụp ảnh áo cưới ư?

Thế thành phố Đại Ninh không có thợ chụp ảnh à?Nghiêm Phi càng thấy khó hiểu.- Nha đầu ngốc ạ, người ta là đội ngũ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, do công ty truyền thông Phượng Hoàng phái tới, là đạo diên lớn quay phim lên TV, những hiệu ảnh ở Đại Ninh chúng ta sao có thể so sánh được.Liễu Tuấn cười nói.Thực sự vào thời đó, thành phố Đại Ninh còn chưa có hiệu chụp ảnh cưới chuyên nghiệp, nhiều lắm chỉ có hiệu ảnh hơi lớn một chút, kiêm luôn nghiệp vụ này mà thôi.Bàn Đại Hải nghe nói Tuấn thiếu gia chuẩn bị kết hôn, lập tức đưa ra chủ ý này.Liễu Tuấn cũng không chối từ.Dù sao kết hôn là đại sự hàng đầu trong đời, không thể đối phó qua loa cho xong, huống chi Nghiêm Phi xinh đẹp như thế, một khi mặc áo cưới trắng muốt lên sẽ thành “cô dâu đẹp nhất thế giới”Còn về Liễu bí thư, có thể được gọi là chú rể đẹp trai nhất thế giới hay không thì khó nói lắm, có điều đáp án trong lòng Nghiêm Phi thì không cần phải nghi ngờ gì nữa.Ông chủ công ty trang trí quả nhiên làm hết chức trách, trong ba ngày đã hoàn thành công trình, một tòa biệt thự xoa hoa hoàn toàn mới theo yêu cầu của Nghiêm Phi hiện ra trước mắt mọi người.Phan đạo diễn vội vội vàng vàng chạy tới Đại Ninh cùng Bàn Đại Hải cũng khen biệt thự này trang trí thiết kế tuyệt vời, không thẹn là nhà thiết kế nổi tiếng, khác biệt với người thường.Phan đạo diễn chính là người đạo diễn sơ mi hoa mà Liễu Tuấn gặp được ở thành phố Nam Phương, hiện giờ chưa tới mùa nóng, thành phố Đại Ninh còn có chút hơi lạnh, Phan đạo diện mặc thêm một chiếc áo jac ket bên ngoài sơ mi hoa, đầu tóc rối tung, có chút phong thái nhà nghệ thuật.Liễu Tuấn không đánh giá cao “trình dộ chuyên nghiệp” của Phan đạo diễn lắm, nhưng Bàn Đại Hải phái người ta chạy từ thành phố Nam Phương tới đây tất nhiên là có đảo lý, hẳn rất hài lòng với năng lực của ông ta.Trước khi đi Bàn Đại Hải nói với Phan đạo diễn, nhà thiết kết Nghiêm Phi tiểu thư của công ty truyền thông Phượng Hoàng chuẩn bị kết hôn, muốn mời đội ngũ thợ ảnh chuyên nghiệp tới chụp áo cưới, liền gọi Phan đạo diễn đang quay một bộ phim, dẫn toàn bộ nhân viên trang bị tới thành phố Đại Ninh.Đối với quyết định này của tổng giám đốc Lâm, Phan đạo diễn không hiểu lắm.Mặc dù nhà thiết kế phục trang rất quan trọng, thanh danh của Nghiêm Phi ở giới thời trang cũng rất vang dội, nhưng vì cô kết hôn mà dừng cả bộ phim đang quay lại tựa hồ hơi quá rồi.Có điều Phan đạo diễn tất nhiên không thể làm trái với ý của tổng giám đốc Lâm, người ta không sợ lỗ, thì bọn họ lo lắng cái gì?

Huống hộ với nhà thiết kế này, Phan đạo diễn cũng nghe danh từ lâu, lòng tràn ngập tò mò, không biết là nhân vật thế nào mà để tổng giám đốc Lâm đích thân tới thành phố Đại Ninh tọa trấn buối chụp áo cưới.Đừng nói ông ta, đại đa số ngôi sao lớn trong công ty truyền thông Phượng Hoàng cũng đầy tò mò.Đợi thấy được Nghiêm Phi, đôi mắt Phan đạo diễn thiếu chút nữa rơi ra ngoài tròng mắt.Thật sự quá xinh đẹp rồi.Ma xui quỷ khiến thế nào Phan đạo diễn lại nhớ tới Lương tiểu thư gặp được ở khu mua sắm Giải Phóng, nghe nói vị đó chính là chủ đứng sau công tay truyền thông Phượng Hoàng.Cho dù Phan đạo diễn sống trong rừng hoa, không ngày nào là không thấy ngôi sao điện ảnh xinh đẹp trẻ trung hơn người, nhưng chớp mắt nhìn thấy Nghiêm Phi, Phan đạo diễn thừa nhận chỉ có Lương tiểu thư mới có thể sánh ngang với tuyệt thế giai nhân trước mặt này.Không biết rằng tân lang là nhân vật thế nào.Tất nhiên Phan đạo diễn cũng mau chóng thấy được tân lang.Nhìn thấy Liễu Tuấn, mặt Phan đạo diễn liền tró mắt kinh ngạc Chương 656: Đá Thái HồSao lại là người này?Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phan đạo diễn.Không phải nghi ngờ gì, Phan đạo diễn đã nhớ ra Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, chính là người thanh niên trẻ cao lớn đã thân thiết nắm tay bà chủ lớn ở khu mua sắm Giải Phóng đó.Khi đó nghe Thư Tâm nói Lương tiểu thư rất có khả năng chính là bà chủ lớn đứng đằng sau công ty Phượng Hoàng, Phan đạo diễn đầy ghen tị với Liễu Tuấn, người bên cạnh Xảo Nhi.Người này quá may mắn rồi.Đừng nói bà chủ lớn của công ty Phượng Hoàng gia tài chục tỷ, riêng dung mạo tuyệt thế đó thôi cũng làm tuyệt đại đa số nam nhân hận Liễu nha nội tới tận xương rồi.Bởi thế Phan đạo diễn có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ gặp được Liễu Tuấn ở đây.Còn là tân lang nữa!Không phải đùa đấy chứ.Làm người chẳng lẽ có thể hạnh phúc được tới cái mức độ này sao?Thế thì thần tiên cũng phải ghẹn tị.Bàn Đại Hải không hề để ý tới sự kinh ngạc của Phan đạo diễn, cười híp cả mắt lại giới thiệu:- Tuấn thiếu gia, đây là Tiểu Phan, đạo diễn của công ty điện ảnh Phượng Hoàng, trình độ tạm được.Liễu Tuấn cười bắt tay Phan đạo diễn.- Phan đạo diễn, vẫn còn khỏe đấy chứ?Phan đạo diễn nắm chặt tay Liễu Tuấn.- Chào Tuấn thiếu gia, vẫn khỏe, vẫn khỏe.- Sao Tuấn thiếu gia gặp qua Tiểu Phan rồi ư?Bàn Đại Hải hết sức cơ cảnh, lập tức đánh hơi được mùi vị khác lạ.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Gặp qua một lần, ở khu mua sắm Giải Phóng tại thành phố Nam Phương, Phan đạo diện đang cùng Thư Tâm quay phim.Phan đạo diễn lòng càng kinh hãi: Quả nhiên là y rồi!Nhưng Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận chuyện này làm cho Phan đạo diễn bất ngờ.- Đi cùng với Xảo Nhi.Thấy Nghiêm Phi đang hào hứng tham quan các loại đạo cụ mà tổ nhân viên quay phim mang tới, không hề đề ý tới bên này, Liễu Tuấn khẽ nói thêm một câu.Bàn Đại Hải choàng tỉnh.Người này phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra điểm mấu chốt hôm đó, Phan đạo diễn đã thấy Tuấn thiếu gia và Xảo Nhi ở cùng nhau, hiện giờ ở nơi này thấy Tuấn thiếu gia chuẩn bị kết hôn, trong chuyện này có chỗ không tiện.Là thân tín của Liễu Tuấn, Bàn Đại Hải hiễu rất rõ chuyện quanh Tuấn thiếu gia với Xảo Nhi, Tiểu Thanh cùng Nghiêm Phi.

Xảo Nhi và Tiểu Thanh biết sự tồn tại của Nghiêm Phi, nhưng sợ rằng Nghiêm Phi chưa chắc đã biết sự tồn tại của Xảo Nhi và Tiểu Thanh.Đừng để Phan đảo diễn mù mờ thế nào “vạch trần thiên cơ”- Tiểu Phan, hôm nay tới đây chỉ để ý tới chụp ảnh thôi, những chuyện khác đừng hỏi nhiều cũng đừng nói nhiều, hiểu chưa?Bàn Đại Hải lập tức căn dặn Phan đạo diễn, vẻ mặt rất nghiêm khắc.Từ khi theo tổng giám đốc Lâm tới nay, Tiểu Phan rất được tin dùng, Bàn Đại Hải gần như chưa bao giờ dùng vẻ mặt nghiêm nghị như thế nói với ông ta, Phan đạo diễn giật bắn mình luôn miệng vâng dạ, nhưng mắt lại có vẻ không tán đồng lắm.Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, nói:- Đại Hải tranh thủ thời gian đi, buổi chiều tôi còn có một cuộc họp trên thành phố.Bàn Đại Hải cười nói:- Không sao, không phải vội gì.

Hôm nay chụp chưa xong thì ngày mai chụp tiếp.

Tuấn thiếu gia rảnh lúc nào chụp lúc dó là được, khi nào xong thì chúng tôi mới về!

Đây là chuyện lớn hàng đầu, không thể qua loa được.Phan đạo diễn choáng váng luôn.Xem ra ông ta không hiểu lai lịch của Liễu Tuấn thật rồi, nghe tổng giám đốc Lâm nói, tựa hồ bộ phim kia cũng chẳng quan trọng bằng việc trước mắt.Chuyện xảy ra tiếp theo càng làm Phan đạo diễn mồm há hốc thiếu chút trật khớp không khép lại được luôn.Ông ta nhìn thấy tổng giám đốc Lâm lấy ra một bộ đồ tây từ tủ quân áo ở trên xe, đích thân mặc giúp cho Tuấn thiếu gia.Tủ y phục này là chuyên môn từ Nam Phương mang tới, bên trong toàn bộ chứa áo sơ mi và đồ tây, chuẩn bị kỹ càng như vậy, không ngờ là để dùng làm việc này.Nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Lâm, tựa hồ thay áo cho Tuấn thiếu gia là chuyện hết sức đương nhiên, hết sức tự nhiên, không có chút làm ra vẻ nào, mà Tuấn thiếu gia cũng thản nhiên tiếp thụ chẳng hề khách khí.Hành động này của Bàn Đại Hải làm cho thành viên tổ quay phim vốn đang nói chuyện tíu tít, ai nấy như bị điểm huyệt, đột nhiên không còn chút tiếng động nào, ngây ra mà nhìn hai người.Bọn họ đều biết sức mạnh của tổng giám đốc Lâm ở trong giới điện ảnh, đứng nói là thành phố Nam Phương, cho dù trong phạm vi toàn quốc, tổng giám đốc Lâm cũng là nhân vật ghê gớm, bản linh thông thiên, trở tay một cái là có thể quyết định tiền đồ của rất nhiều người.Biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp, đều mơ mộng được một lần qua đêm với tổng giám đốc Lâm to béo như con hà mã, để được vươn mình trong giới điện ảnh.Nhưng hiện giờ vị đại ca ngửa tay làm mây úp tay làm mưa này đang cười rạng rỡ thay y phục cho người khác.Đột nhiên thấy xung quanh im bặt, Bàn Đại Hải bực bội quát:- Làm sao thộn hết cả ra thế kia!

Mau mau làm việc đi.Phan đạo diễn như tỉnh giấc mộng, vội sai bảo nhân viên làm việc, ánh mắt nhìn sang Tuấn thiếu gia đầy vẻ kinh sợ.Không lâu sau Nghiêm Phi mặc áo cưới trắng muốt được hai cô gái trẻ đỡ hai bên, gót sen khoan thai từ trong biệt thự đi ra, làm tất cả mọi người lần nữa há hốc mồm ra nhìn.Nghiêm Phi đi tới bên cạnh Liễu Tuấn, đưa bày tay ngọn thon thon đặt nhẹ vào lòng bàn tay y, ngẩng đầu lên nhìn ái lang, khuôn mặt tuyệt mỹ phấn khích, toàn thân như phát ra một tầng hào quang lộng lẫy.Liễu Tuấn đưa tay ra, say đắm vuốt lên khuôn mặt ửng hồng của cô.“Tách, tách”Hai bộ máy ảnh lập tức chụp hình, cùng rất nhiều thợ ảnh khác dùng máy ảnh cầm tay ở các góc độ khác nhau bắt đầu chụp hai người.Bàn Đại Hải đứng ở một bên cười toe toét, rất vui s.Ý của Bàn Đại Hải là muốn đem hôn lễ của Tuấn thiếu gia bắt đầu từ hiện giờ quay thành một bộ phim kinh điển.Bàn Đại Hải vốn xuất thân làm quảng cáo, xử lý cảnh vui này có trình độ hơn xa các ông chủ công ty điện ảnh khác.Chính đang chụp ảnh say sưa, thì bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm của xe tải cỡ lớn, làm cho mọi người ngạc nhiên nhìn tới.Chỉ thấy một chiếc xe tải cỡ lớn tải trọng hai mươi tấn đang ầm ầm đi về phía biệt thự.Bàn Đại Hải nhảy lên, chính đang tiến tới hỏi cho rõ ngọn nguồn thì bất ngờ một thân hình cao gầy từ cửa biệt thự hiện ra, ngăn chiếc xe tải cỡ lớn kia.Người này chính là Từ Văn Hòa.- Làm cái gì thế?Từ Văn Hòa quát hỏi tài xế, giọng lạnh như băng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.- Đến chúc mừng!Trong khoang lái, một đại hán nhảy xuống cười ha hả nói.- A ha ha, Đại Cương, thì ra là tên tiểu tử nhà ngươi.Bản Đại Hải cười lớn, thân hình tròn trùng trục mau chóng di chuyển, dùng tốc độ cực cao tới gần người đó, khiến cho đám nhân viên kinh ngạc, thì ra tổng giám đốc người như hà mã lại có thể chạy nhanh đến như thế.Người tới chính là chủ tịch Triệu Thành Cương của công ty vận thuyển Thông Đạt, chính là một trong hai người năm xưa theo Hắc Tử kiếm cơm xã hội đen ở huyện Hướng Dương.- Đại Hải tên béo chết tiệt sao cũng tới rồi?Triệu Thành Cương thấy Lâm Hải Nhân cũng vui mừng, quan hệ giữa hay người cực kỳ thân mật, nhưng mấy năm qua mỗi người đều có chuyện làm ăn riêng phải chăm lo, đều là ông chủ thân bạc tỷ rồi, bình thường cơ hội gặp nhau không nhiều, đột nhiên gặp nhau tại nơi ở mới của Tuấn thiếu gia, vui mừng là chuyện đương nhiên.Hai người ôm chầm lấy nhau, rồi đấm đối phương, mừng không sao tả siết.Thân thiết một hồi, Bàn Đại Hải nhìn cái xe tải lớn sau lưng Triệu Thành Cương hỏi:- Này, tiểu tử ngươi mang cái gì hay ho tặng cho Tuấn thiếu gia đấy?- Đá đấy!Triệu Thành Cương cười.- Đá à?Dù Bàn Đại Hải biết nhiều hiểu rộng, nhưng nghe nói có người này lấy đá làm quà mừng hôn lễ của Tuấn thiếu gia nhất thời cũng trố mắt kinh ngạc.- Đại Cương, ngươi có bệnh à?- Xéo đi, ngươi bệnh thì có!

Một năm không gặp mà tên béo ngươi mở mồm ra đã nói lời không hay rồi.Đại Cương không vui trừng mắt lên.- Không có bệnh sao đại hỉ của Tuấn thiếu gia tặng gì không tặng, lại đem tặng đá?Bàn Đại Hải hoàn toàn không hiểu.- Ha ha, Đại Hải, là tôi bảo Đại Cương mang tới đấy, cái vườn này hơi trống, phải trang điểm một chút.Liễu bí thư mặc đồ tâng lang đi tới, mỉm cười nói.- Đúng thế, đầy cả cái xe này chính là đá Thái Hồ chính tông nhất từ Thái Hồ ở Giang Tô vận chuyển tới, rồi rồi rồi, tránh qua một bên đi, chuyện phong nhã này, loại thô thiển chi biết ăn với uống không hiểu được đâu.Triệu Thành Cương trêu chọc Bàn Đại Hải.Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.Đại Cương phê bình Bàn Đại Hải chỉ biết ăn uống chơi bời, hết sức thô tục, kỳ thực bản thân Triệu chủ tịch từ trên xuống dưới có chút phong nhã nào đâu, hai người đều chém giết trên đường phố mà ra, mèo chê mèo dài đuôi.Trên chiếc xe tải cỡ lớn chính là đá Thái Hồ, có chừng hơn bốn năm khối, đủ các loại hình dạng kỳ quái.Đá Thái Hồ còn hay gọi là đá giả sơn, là loại đá vôi, được dòng nước Thái Hồ trong suốt hun đúc, tọa nên đủ các loại hình dạng phong thái, màu sắc.Đặc biệt thích hợp bố trí trong công viên, vườn hoa, giá trị tham quan cực cao.Đá vôi tương đối dễ bị tác động bên ngoài ăn mòn xâm thực, nên thời gian dài bị sóng đánh nước chảy, chất đã mềm dần bị mài mòn, những chỗ tương đối cứng được giữ lại, theo tháng ngày qua đi, dưới điều kiện tự nhiên tỉ mỉ khắc gọt hình thành đường dáng tuyệt đẹp.Vào thời phong kiến, đá Thái Hồ là loại đá truyền thống trong cung, là đá cảnh trong ngự hoa viên các triều đại hoàng gia, đại thi nhân Bạch Cư Dị từng có thơ “khi nghỉ ngơi làm bạn cùng đá”, chính là chỉ vào đá Thái Hồ.Nhìn những khối đá Thái Hồ đủ các hình dạng trên xe tải, Liễu Tuấn rất thích, cười nói với Đại Cương:- Đại Cương, vất vả rồi.Triệu Thành Cương cười nói:- Cũng không vất vả gì, còn thuận tiện dạo quanh Thái Hồ một vòng, coi như lãi rồi.

À, Tuấn thiếu gia, nghe nói cậu và Phi Phi muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật, tôi đề nghị tới Thái Hồ chơi, nơi đó không tệ.Nghe nói Đại Cương vì mấy tảng đá này mà đích thân chạy tới Giang Tô, Liễu Tuấn rất cảm động, vỗ vai Đại Cương nói:- Vừa vặn Đại Hải cũng tới, tối nay chúng ta phải cùng nhau uống một chập.Bàn Đại Hải và Đại Cương nhìn nhau, cùng cười vui vẻ Chương 657: Cả huyện trưởng lẫn phó huyện trưởng đều đổi ngườiVòng vo nhiễu loạn rất lâu, cuộc chiến giành chức huyện trưởng huyện Ninh Bắc cuối cùng cũng có kết quả.Làm cho rất nhiều người không ngờ là Lục Hương Mai lại làm huyện trưởng thật.Lưu Nham lại một lần nữa tới huyện Ninh Bắc, triệu tập toàn bộ thành viên ban huyện ủy tuyên bố bổ nhiệm, đi cùng với Lưu Nham còn có một cán bộ thanh niên rất lịch sự có văn hóa.Đối với Lục Hương Mai làm huyện trưởng, Liễu Tuấn cũng có chút bất đắc dĩ.Trước khi mở cuộc họp thường ủy thành ủy, Đường Hải Thiên một lần nữa triệu kiến Liễu Tuấn hỏi ý kiến của hắn, bảo là trưng cầu ý kiến chẳng bằng là nói thông báo quyết định của cuộc họp.Bởi vì Đảo Nghĩa Âu kiên trì đưa Lục Hương Mai lên làm huyện trưởng đã thành cục diện không thể thay đổi.- Bác Đường, không phải là cháu phản cảm với cá nhân Lục Hương Mai, nhưng không coi trọng cách cục và năng lực công tác của cô ta.Liễu Tuấn nói thẳng thừng ý kiến của rmình.Đường Hải Thiên im lặng không nói.Ông biết Liễu Tuấn nói lời này là thực tình, Lục Hương Mai thiếu kinh nghiệm công tác ở nông thôn, lại chẳng có tài quản lý kinh tế như Liễu Tuấn, đúng là làm trong lòng Đường Hải Thiên lo lắng, quan trọng nhất là Lục Hương Mai cá tính cương cường, thích vơ quyền lực vào mình, phối hợp với Liễu Tuấn chắc chắn là không thận lợi.Cô ta lại là nữ cán bộ, nếu như Liễu Tuấn dùng thủ đoạn quá cứng rắn sẽ không khỏi làm người ta hiểu lầm là thiếu dạ bao dung kẻ khác.Song ở vấn đề này Đường Hải Thiên cũng không tiện nói, khi Lưu Nham đề xuất Liễu Tuấn là một trong hai bí thư huyện thị được biểu dương ở trên cuộc họp văn phong bí thư, thì Đào Nghĩa Âu mỉm cười cũng đẩy luôn việc bổ nhiệm Lục Hương Mai làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc ra, ý tứ rõ ràng như thế làm nhóm người Đường Hải Thiên không tiện đưa ra dị nghị gì.Dù Đường Hải Thiên có uy thế ra sao, chung quy Đào Nghĩa Âu vẫn là bí thư thành ủy, có quyền quyết định cuối cùng rất nhiều việc, vì một chức huyện trưởng mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Liễu Tuấn là điềm những đại tướng Nghiêm Liễu hệ như Đường Hải Thiên, Lưu Nham không muốn thấy.Chuyện liền được quyết định như thế.Trong ban huyện ủy Ninh Bắc, Thạch Trọng là người thất vọng nhất.Bất quá Thạch Trọng cho dù không tranh được chứng huyện trưởng, thì trong lần điều động nhân sự này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.Lưu Nham tuyên bố lệnh bổ nhiệm Lục Hương Mai xong, tiếp đó tuyên bố đồng trí Thạch Trọng làm phó bí thư đảng ủy huyện Ninh Bắc miễn trừ chức vụ phó huyện trưởng thường vụ.Đây là thành quả Liễu Tuấn tranh thủ được ở chỗ Đường Hải Thiên.Nếu như thành ủy đã an bài một nữ huyện trưởng không cùng chí hướng với y làm cộng sự, như vậy quyền lực bổ nhiệm cán bộ Liễu Tuấn phải nắm chặt trong tay.Vốn Liễu Tuấn có ý để Thạch Trọng tiếp tục làm phó huyện trưởng để quán triệt ý đồ lãnh đạo ở phương diện kinh tế của mình.Đây không chỉ đơn giản là kiềm chế quyền lực hành chính của Lục Hương Mai, mà chủ yếu xuất phát từ mục đích để kinh tế huyện Ninh Bắc duy trì đà phát triển cao tốc.Có thể không phải trở mặt với Lục Hương Mai lại có thể duy trì tốc độ tăng trưởng cao ổn định của kinh tế huyện tất nhiên là kết quả tốt nhất.Nhưng Liễu Tuấn cân nhắc kỹ lưỡng vẫn quyết định đem Thạch Trọng điều tới bên này làm phó bí thư, nếu luận mức độ thân tin thì Truân Chí Quang còn hơn cả Thạch Trọng, nhưng Truân Chí Quang kinh nghiệm ít, chưa đảm nhiệm chức vụ cấp phó huyện bao lâu đã lên đưa lên vị trí quyền bính hiển hách như phó bí thư đảng ủy, khó mà phục được người dưới, chưa nói tới những thường ủy khác thuộc Liễu hệ e rằng cũng oán thán trong lòng.Thạch Trọng thì không có vấn đề này.Một cán bộ cấp phó huyện lão thành, người có phân lượng lớn nhất trong thường ủy thuộc Liễu hệ, đặt vào vị trí này không ai có thể bàn tán được điều gì.Thạch Trọng vì suy nghĩ cho tiền đồ của mình, nên trước đó luôn làm công tác chính phủ, khá xa lạ với công tác đảng ủy, đối với chức vụ phải một mình đảm đương một mặt này loại cán bộ thiếu sót kinh nghiệm là vô cùng bất lợi.Thạch Trọng lần này không thể thuận lợi tiến bộ nguyên nhân lớn nhất là vì quan hệ quá mật thiết với Liễu Tuấn, đương công nhật là một trong số cán bộ nòng cốt của Liễu hệ, khi Liễu Tuấn rời khỏi huyện Ninh Bắc thì chướng ngại kia biến mất, song lúc đó vấn đề kinh nghiệm lại trở nên quan trọng.Quyền bổ nhiệm cán bộ nắm chắc trong tay, Liễu Tuấn nắm giữ vị trí vô cùng có lợi.Dưới tình huống bình thường, Lục Hương Mai sẽ không thể gây nên sóng gió gì.Lưu Nham tuyên bộ lệnh bổ nhiệm nhân sự thứ ba là đồng chí Tào Xuân Thu đảm nhận chức phó thị trưởng thường vụ huyện Ninh Bắc.Tào Xuân Thu chính là người cán bộ tới cùng Lưu Nham, theo giới thiệu của Lưu Nham thì Tào Xuân Thu hai mươi chín tuổi, có bằng đại học quản lý kinh tế chuyên nghiệp.Kỳ thực chẳng cần Lưu Nham giới thiệu, mọi người biết về vị phó huyện trưởng mới này hơn xa lời giới thiệu của phòng tổ chức thành ủy.Tào Xuân Thu làm phó huyện trưởng thường vụ là do Đường Hải Thiên báo cho Liễu Tuấn biết.Điều này không coi là vi phảm tổ chức kỷ luật, dù sao Liễu Tuấn là bí thư huyện ủy biết trước sự bổ nhiệm trong ban cũng là chuyện hợp lý.Liễu Tuấn vừa nghe thấy Tào Xuân Thu tới thì cau mày.Tào Xuân Thu chính là người của Trương Quang Minh.Khi đó Liễu Tuấn hỏi một câu:- Bác Đường, đây là chủ ý của ai?Đường Hải Thiên cười nhạt:- Cháu hỏi ta, ta hỏi ai?Trả lời rất hay.Đường Hải Thiên đã nói rõ ràng rành mạch cho Liễu Tuấn biết, Trương Quang Minh muốn Tào Xuân Thu tới.Nếu như là chủ ý của người khác Đường Hải Thiên sẽ không trả lời như thế.Bất quá Liễu Tuấn cho rằng trong chuyện này có bóng dáng của Quan Minh Kiệt, với khí độ của Trương Quang Minh sẽ không cài người của mình vào bên cạnh con rể Nghiêm Ngọc Thành gây va chạm.Nhưng Trương Quang Minh đã đi bước cờ này thì Liễu Tuấn phải đề cao cảnh giác.Trương Quang Minh hơn xa đám Quan Minh Kiệt, Đào Nghĩa Âu, bỏ qua cái mũ tỉnh trưởng trên đầu, Trương Quang Minh chính là con cháu cách mạng đời hai chính tông, cho dù Trương lão gia tử đã đã qua đời trong thời đại loạn, thế lực nhà họ Trương không còn được như xưa, nhưng đó chỉ là với tầng tối cao thôi, chứ với một tỉnh thì ánh hào quang trên đầu của Trương Quang Minh vẫn khiến người ta phải lóa mắt.Cụ thể tới Tào Xuân Thu thì lý lịch dường như tương đối đơn giản.Hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành quản lý kinh tế đại học Hoa Đông trường trọng điểm nổi danh toàn quốc, sau đó làm việc ở các ộ và ủy ban trung ương, sau đó điều tới ban thư ký tỉnh ủy, nghe nói là hậu đại danh môn, tất nhiên là không phải là loại gia thế hiện hách, hẳn là có chút quan hệ với Trương gia, nên gửi cho Trương Quang Minh chiếu cố.Bình thường mà nói hai mươi chín tuổi chen chân vào nơi có thực quên là tuổi trẻ tài cao lắm rồi.Nếu như không đặt dưới vầng hào quang của Liễu Tuấn, Tào Xuân Thu sẽ thành tiêu điểm chú ý của toàn huyện, hiện giờ tới huyện Ninh Bắc sự chú ý của Tào Xuân Thu gây ra ít hơn rất nhiều.Có lẽ đó là một trong số nguyên nhân Trương Quang Minh đưa hắn tới huyện Ninh Bắc.- Ha ha ha, có lẽ có kẻ muốn Tiểu Tào chia sẻ chút hào quang của cháu đấy.Đường Hải Thiên cười nhắc nhở.Liễu Tuấn cũng cười.Thị trưởng đại nhân nói thế tất nhiên là cũng có nguyên nhân, huyện Ninh Bắc hai năm qua tiến bộ thần tốc, làm rất nhiều người chấn động, không ngờ tên tiểu tử trẻ tuổi kia lại có bản lĩnh thực sự.Ai cũng nhìn ra được Liễu Tuấn sẽ không ở huyện Ninh Bắc lâu.Khi Liễu Tuấn rời đi chẳng những bỏ lại một vị trí trống, mà còn cả một huyện giàu có kinh tế hùng mạnh, giao vào tay ai cũng rất dễ có thành tích.Món hời ngon thế ai chẳng muốn.Ban đầu ý tứ của thành phố là muốn Tào Xuân Thu trám vào chỗ trống do Lục Hương Mai để lại.An bài như thế ý tứ ngồi không đợi lộc tới càng thêm rõ ràng rồi, nhưng do Liễu Tuấn kiên trì, Đường Hải Thiên mới lầm thời đưa ra biến động trong cuộc họp văn phòng bí thư.Phải nói hiện giờ sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn càng ngày càng lớn, ngay cả Đào Nghĩa Âu cũng không thể ngó lơ ý kiến của y được, nên đồng ý với kiến nghị của Đường Hải Thiên cuối cùng đưa Tào Xuân Thu vào vị trí phó huyện trưởng thường vụ.Chỉ biến động nho nhỏ vậy làm nhân vật phía sau Tào Xuân Thu không đưa ra dị nghị gì.Nếu như muốn ngồi không chờ ăn sẵn thì đừng có làm khó dễ cho Liễu Tuấn, huống hồ mọi người đều biết đồng chí Tiểu Liễu gặp cứng càng cứng hơn!

Chọc vào y chẳng được gì không khéo lại phải ôm đầu che mặt mà bỏ chạy.- Sớm ổn định mọi chuyện lại đi, nếu không ngay cả tuần trăng mật cũng không có thời gian đâu.Cuối cùng Đường Hải Thiên nói:- Nghe nói cháu và Phi Phi đi du lịch hả, địa điểm đã chọn xong chưa?Đối với đứa bé mà Đường Hải Thiên nhìn trưởng thành từ nhỏ này, ông có có tình cảm rất sâu.Liễu Tuấn cười nói:- Phi Phi muốn tới Pháp và Ý những kinh đô thời trang đó một vòng.- Ra nước ngoài à?Đường Hải Thiên cau mày lại.Liễu Tuấn dù cấp bậc không cao, nhưng vụ lại là người đứng đầu một chuyện, ra nước ngoài là có rất nhiều hạn chế, nhưng không phải là không thể được.- Cụ thể đi đâu thì tới khi đó hay nói ạ.Liễu Tuấn cười đáp.Thực sự muốn làm thủ tục ra nước ngoài nghỉ ngơi, đối với Liễu nha nội chẳng phải là khó khăn lắm.Đường Hải Thiên gật đầu:- Nghỉ ngơi một chút, buông lòng một chút cũng tốt, ba cháu đang đợi bế cháu nội đấy.

Nếu như thành ủy an bài thế thì cháu phải làm cho tốt, Tiểu Tuấn, hãy nhớ kỹ một lãnh đạo có thể đoàn kết đại đa số đồng chí mới là một lãnh đạo hợp cách.Liễu Tuấn gật đầu vâng lời Chương 658: Từ đại thiếu giaTuần trang mật của Liễu Tuấn được định vào tháng tư dương lịch, Liễu bí thư sớm đã báo cáo xin nghỉ, hơn nữa còn tham lam xin luôn nghỉ một tháng, vị bí thư cần cù chăm chỉ này quyết định nghỉ một trận cho đã rồi.May mà báo cáo tham lam này được các cấp lãnh đạo phê chuẩn, ở trên báo cáo thậm chí Đường Hải Thiên còn phê một câu: Chuyện vui lớn, hết sức tán thành.Nghe nói trước kia các cán bộ trẻ muốn kết hôn phải báo cáo với các lãnh đạo đơn vị, một số lãnh đạo thích viết mấy câu như ý cát tường trong báo cáo, một là biểu thị sự chúc phúc, hai là thể hiện sự bình dị thân cận của lãnh đạo.Tranh thủ trước khi Liễu Tuấn nghỉ phép, tập đoàn họ Từ tới huyện Ninh Bắc khảo sát đầu tư.Quy cách khảo sát đầu tư của tập đoàn họ Từ rất cao, cho chính trưởng tôn đời thứ ba của nhà họ Từ, là Từ Văn Triết đích thân dẫn đội.Mặc dù nghiệp vụ đầu tư trong nội địa của tập đoàn họ Từ do Từ Triết Hoằng quản lý, nhưng người có tiếng nói nhất trong vòng tròn hạch tâm của tập đoàn họ Từ chính là Từ Văn Triết, con trai cả của Từ Hưng Bang.Từ Văn Triết làm việc trầm ổn lão luyện rất có phong thái của Từ Hưng Bang, rất được các trưởng lão họ Từ tin tưởng, nhiều khi Từ Văn Triết xuất hiện thay cho Từ Hưng Bang làm người phát ngôn.Từ Văn Triết dẫn đội đã biểu thị đầy đủ thành ý giảng hòa của Từ Hưng Bang.Vốn sản nghiệp nhà họ Từ ở đại lục do Từ tam công tử quản lý, nhưng hiện giờ nhà họ từ lại phái thiếu chưởng môn tới, còn thông báo ra ngoài Từ Triết Hoằng phạm sai lầm cần phải kiểm điểm cảnh tỉnh lại bản thân.Vậy là nể mặt Liễu Tuấn lắm rồi.Đương nhiên Từ Triết Văn vẫn phải chú ý tới thể diện của nhà họ từ, tới thành phố Đại Ninh trước do ban thống chiến tỉnh và lãnh đạo cục đầu tư tỉnh ra mặt tiếp đãi.Ngoài ra tham dự bữa tiếc tẩy trần còn có các lãnh đạo ban nghành liên quan của chính phủ thành phố Đại Ninh và chính phủ tỉnh, quy cách yến hội rất cao.Trưởng ban thống chiến Chu Ba trên cuộc tiếp đãi phát biểu lời hoan nghênh nhiệt liệt với Từ đại tiếu gia.Trong bữa tiệc không hề thấy bóng dáng đồng chí Liễu Tuấn đâu cả.Liên quan tới việc có nên mời Liễu Tuấn tham dự biểu tiệc không, Từ Triết Văn ở nhà đã thương lượng với Từ Hưng Bang, ý kiến của Từ Triết Văn là nếu như đã cấp thể diện cho Liễu Tuấn thì phải cấp cho đủ, nên mời y tham gia bữa tiệc này.Từ Hưng Bang mỉm cười lắc đầu nói:- Triết Văn, tuy con tinh thông chuyện vận hành trong thương trường, nhưng lại không hiểu quan trường nội địa!

Liễu Tuấn không phải là một bí thư huyện ủy thông thường đâu.Từ Triết Văn gật đầu, thấy cha mình nói rất có lý.Trong con mắt các bí thư huyện ủy bình thường, có thể được lộ diện trong bữa tiệc hội tụ các nhân vật đứng đầu của tỉnh thành phố là một cơ hội hiếm có để được lộ mặt trước các lãnh đạo, nhưng với Liễu Tuấn hoàn toàn khác, một nhân vật có thể kinh động tới Cao bộ trưởng đích thân gọi điện thoại há là một bí thư huyện ủy thường?

Mời Liễu Tuấn tham dự bữa tiệc này chỉ sợ Liễu Tuấn chẳng coi đây là một cơ hội.Bao nhiêu quan cao có mặt như vậy, một bí thư huyện ủy nho nhỏ chỉ được ngồi ở cuối bàn tiệc, cười ha hả phụ họa theo thôi.Sợ rằng Liễu Tuấn không thích cái cảm giác làm đuôi phượng này, loại thiếu nên đắc chí càng thích làm đầu gà hơn.Trên bữa tiệc tiếp đãi Từ Văn Triết đúng theo quy củ xã giao, ứng đỗi rất đúng mực, nhưng nói tới ý định đầu tư cụ thể thì chỉ đối phó cho qua.Sau khi bữa tiệc kết thúc tọa đàm cùng lãnh đạo phụ trách đầu tư của thành phố và tỉnh, Từ Triết Văn mới tiết lộ một chút.- Nghe nói huyện Ninh Bắc của quý tỉnh có môi trưởng đầu tư rất tốt, đặc biệt là lãnh đạo chủ yếu của huyện tư tưởng tiến bộ, rất có ý chí tiến thủ, chúng tôi định tới huyện Ninh Bắc xem sao.Lời này của Từ Triết Văn làm các lãnh đạo tỉnh thành cả kinh thực sự.Người ta nhắm vào Liễu Tuấn mà tới rồi.Không ngờ một tên nha nội hoàn khố như Liễu Tuấn lại vang danh xa như vậy, ngay cả thiếu chưởng môn của tập hoàn họ Từ cũng phải ngưỡng mộ mà tới, phải nói đúng là một kỳ tích.Chu Ba kinh hãi nhưng rất vui mừng.Dù sao ông ta cũng là đại tướng của lực của Nghiêm hệ, con rể Nghiêm Ngọc Thành được người ta kính trọng đương nhiên là chuyện tốt.Chu Ba rất khách khí hỏi:- Như vậy quý công ty muốn đầu tư hạng mục nào ở huyện Ninh Bắc?Từ Triết Văn thận trọng nói:- Chưa qua khảo sát thực địa tạm thời chưa thể xác định, chờ tới khi đên huyện Ninh Bắc hãy nói.Đoàn người Từ Triết Văn tới huyện Ninh Bắc vào ngày hôm sau, dưới sự tháp tục của ban thống chiến tỉnh ủy cùng các cán bộ đơn vị đầu tư thành phố.Trước khi lên đường hiền nhiên là thông báo trước cho huyện Ninh Bắc chuẩn bị tiếp đãi cho tốt.Tân huyện trưởng Lục Hương mai đề nghị dùng quy cách tiếp đãi cao nhất, toàn thể thành viên huyển ủy tới giao giới giữa huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh nghênh tiếp.Xem ra Lục huyện trưởng rất hưng phấn.Cô ta vừa lên chức huyện trưởng không bao lâu, đại thiếu gia nhà họ Từ đích thân tới huyện Ninh Bắc khảo sát, chẳng phải là tặng một món quà lớn cho cô ta hay sao.Liễu Tuấn cười nói:- Hành động thuần thương nghiệp không cần phải làm long trọng như thế.Lục Hương mai rất bực bội, suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở Liễu nha nội:- Liễu bí thư, tập đoàn họ Từ chính là tập đoàn lớn số một số hai của Hồng Kông!

Không thể thất lễ được, hơn nữa còn có biết bao đồng chí lãnh đạo tình thành đi cùng.Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh nói:- Mời gọi đầu tư đương nhiên là rất quan trọng, nhưng phát triển kinh tế một huyện phải dựa vào bản thân, chứ toàn bộ dựa hết vào đầu tư bên ngoài là không an toàn, không thể quả đắm chìm vào kêu gọi đầu tư.Lục Hương Mai mặt hai tái đi, trong lòng liên tục rủa thầm.Giả vờ giả vịt.Không đắm chìm vào kêu gọi đầu tư?

Không có mấy trăm triệu tài chính do công ty Chấn Trung rót vào thì lấy đâu ra công ty than Hưng Thịnh chứ!

Hiện giờ tới lượt Lục Hương Mai tôi lên làm huyện trưởng thì lại thành không quan trọng rồi.Có lý nào như thế.Được được được, cậu muốn kiếm chế tôi, nhưng tôi không cho cậu kiềm chế đâu.Lục Hương Mai không nói nhiều nữa, trở về văn phòng huyện trưởng suất lĩnh thoàn bộ thành viên của ban huyện trưởng, đi xe tới nghênh tiếp Từ đại công tử.- Bí thư, Lục huyện trưởng đãn toàn bộ ban huyện trưởng tới đón tập đoàn họ Từ rồi.Lục Hương Mai vừa bước chân ra khỏi chính phủ huyện, Phan Tri Nhân đã đem tình huống báo cáo cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói:- Lục huyện trưởng rất có ý chí tiến thủ, tập đoàn họ Từ lần này tới đây là cuộc khảo sát thuần tính thương nghiệp, để chính phủ huyện ra mặt là rất thích hợp.Phan Tri Nhân lại báo cáo một tình huống nữa:- Có điều Tào huyện trưởng lại không đi.- Ồ?Liễu Tuấn khơi lên hứng thú rồi:- Sao Tào huyện trưởng lại không đi?- Nguyên nhân cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói Tào huyện trưởng bị cảm phong hàn, sức khỏe không được tốt.Phan Tri Nhân rất khách quan báo cáo tình huống, ngữ khí không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.Từ điều này có thể nhìn ra Phan Tri Nhân thực sự là một thư ký rất tốt, báo cáo tình hình với lãnh đạo luôn nói sự thực không xen vào chút phân tích hay ý kiến cá nhân nào.Như vậy mới tiện cho lãnh đạo từ tư liệu chân thực nhất phân tích ra các loại khả năng bên trong.Xen vào ý kiến cá nhân trong nội dung báo cáo nói không chừng làm lãnh đạo suy tính lầm lỡ.- Đúng là một người thông minh.Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.Phan Tri Nhân hơi ngẩn ra.Lời của Liễu bí thư thật khó nắm bắt.Đúng là một người thông minh.Là chỉ vào hành động không đi đón Từ Triết Văn của Tào huyện trưởng sao?Theo Liễu Tuấn ngày một lâu, Phan Tri Nhân dần dần thích nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời nói của Liễu Tuấn, đợi sự thực về sau nghiệm chức suy nghĩ của mình, xem có thể theo được tư duy của Liễu bí thư không.Có lẽ Tào huyện trưởng ở trong hành động này biểu thị một thái độ, giữ trung lập không xen vào giữa hai người Liễu Lục.Liễu bí thư không tán đồng đi nghênh tiếp, Lục huyện trưởng dứt khoát muốn đi, Tào Xuân Thu liền chơi chiêu này.Không đi tất nhiên là không đắc tội với Liễu bí thư, không thẳng thừng cự tuyệt Lục Hương Mai mà lấy cớ sức khỏe không tốt giữ lại thể diện cho Lục Hương Mai, không làm quan hệ quá cương.Theo Lý giải của mọi người Lục Hương Mai là người thuộc hệ Quan Minh Kiệt, Tào Xuân Thu lại là tâm phúc của Trương Quang Minh, Lục Tào đương nhiên là chiến hữu trên cùng chiến hào rồi.Nhưng trên quan trường phe phái và phân loại không đơn giản như vậy.Xem ra Tào Xuân Thu là loại người tâm kế rất sâu.Có điều về sau sự thực chứng minh Phan Tri Nhân vẫn chưa hoàn toàn thấu hiệu ý tứ trong cầu này của Liễu bí thư.Lục Hương Mai hưng phấn dẫn mấy phó huyện trưởng và Hầu chủ nhiệm tới giao giới nhênh tiếp, kết quả bị một vụ mất mặt không lớn không nhỏ.Đoàn người Từ Triết Văn vừa xuống xe bắt tay với lãnh đạo huyện chính phủ, liền hỏi ngay:- Bí thư Liễu Tuấn có ở trong huyện không?Lục Hương Mai cười nói:- Liễu bí thư ở trong phòng làm việc chờ đại giá của các vị.Câu nói này rất có hàm nghĩa.Liễu bí thư có trong huyện, có điểu người ta làm cao không nể mặt các vị.- Ha ha, Liễu bí thư có chút chuyện nên không dứt mình ra được, mong Từ tiên sinh thứ lỗi.Người nói câu này là lão Trần.Lão Trần là do Liễu Tuấn đề bạt lên khi làm huyện trưởng, có thể coi là cốt cản của Liễu hệ rồi, thấy Lục Hương Mai ngầm chơi xấu Liễu bí thư, trong lòng phẫn nộ, chẳng thèm để ý xem Lục Hương Mai có vui hay không lập tức chủ động thêm vào một câu giải thích.Lục Hương Mai tức thì cau mày liệc liếc mắt như vô ý nhìn Trần chủ nhiệm.Trần chủ nhiệm hơi quay đầu đi, để lại cái gáy cho cô ta lườm.- À thì ra là thế, Lục huyện trưởng, làm phiền các vị đường xa tới đón thật không dám nhận.

Liễu bí thư quả nhiên là hết sức siêng năng, công việc bận rộn cũng phải thôi.

Chúng tôi phải chủ động tới hỏi thăm mới đúng!

Có một số chuyện cần phải đích thân trao đổi với Liễu bí thư mới được.Mặt Lục Hương Mai thoáng hiện qua sự khó chịu, hóa ra là người ta nhắm vào Liễu Tuấn mà đến, còn huyện trưởng mình đây trong mắt Từ đại thiếu gia chẳng là cái thá gì hết.Tất nhiên Lục Hương Mai tức thì tức, nhưng lễ số vẫn phải chú ý, không thể thể hiện sự thiếu bản lĩnh trước mặt Từ đại thiếu gia và các lãnh đạo thượng cấp được.Lục Hương Mai lập tức điều chỉnh tâm tình của mình dần đoàn người tới thẳng thị trấn Thành Quan Chương 659: Chân thành xin lỗiỞ trước tòa nhà huyện ủy, thấy Liễu Tuấn và các thành viên khác của ban huyện ủy Ninh Bắc đang đứng đợi, các bộ tỉnh thành đều thầm thở phào, bọn họ thực sự lo vị nha nội này nổi tỉnh ngạo ngược ở trong văn phòng ngồi đợi Từ Triết Văn tới thì thất quá đáng.Hơn nữa chưa nói tập đoàn họ Từ tài lực xưng hùng một phương, sự qua lại mật thiết của nhà họ Từ với quan viên cao tầng cũng không thể xem thường.Trưởng ban thống chiến Chu Ba đích thân ra mặt tiếp đãi còn có cả mấy vị phó chủ tịch chính hiếp tới cổ vũ, không thể nói cuộc tới khảo sát đầu tư của Từ Triết Văn là vấn đề thuần túy kinh tế được.Liễu nha nội có muốn ngang ngược thì đó là chuyện riêng của người ta, kẻ khác chẳng cần rỗi hơi mà đi quản lý.Nhưng lỡ chẳng may ảnh hưởng tới chính sách của bộ thống chiến quốc gia, thì không ai đảm đương đương được “tội danh” không làm tròn chức trách.Cán bộ tháp tùng giới thiệu hai bên, Từ Triết Văn nắm chặt tay Liễu Tuấn nói:- Liễu bị thư, vốn phụ thân tôi muốn đích thân tới, nhưng có chuyện không bỏ được, nên tôi tới làm đại biểu, mong Liễu bí thư thứ lỗi.Liễu Tuấn đáp lại bằng một nụ cười:- Từ tiên sinh khách khí rồi, lệnh tôn vẫn khỏe chứ.- Cám ơn Liễu bí thư quan tâm, nếu Liễu bí thư có thời gian tới Hồng Kông nhất định phải tới hàn xá làm khách.Liễu Tuấn gật đầu.Chỉ mấy lời đối đáp ngắn ngủi thôi đã làm cả đám người bên cạnh cứ há hốc mồm ra.Từ Hưng Bang là nhân vật cấp độ nào mà lại phải nhờ con trai xin lỗi Liễu Tuấn vì không đích thân tới huyện Ninh Bắc được?Liễu Tuấn thầm cảm khái.Từ Triết Văn làm như vậy tất nhiên cấp đủ thể diện cho y, nhưng bản thân lại chẳng hề tổn thất gì, quả nhiên là thủ đoạn rất cao, chẳng trách nhà họ Từ có thể phát triển tới quy mô hiện nay ở Hồng Kông.Thấy nhà họ Từ hạ thấp mình mình như thế, Liễu bí thư tất nhiên cũng không thể làm cao, liền cười vui vẻ bắt tay hàn huyên với các cán bộ cùng thành viên đoàn khảo sát, làm đủ lễ số.Tới phòng hội nghị huyện ủy mọi người phân chủ khách ngồi xuống.- Lục huyện trưởng, mời đồng chí giới thiệu tình hình cơ bản của huyện ta cho Từ tiên sinh một chút.Liễu Tuấn theo đúng quy củ mời Lục Hương Mai ra mặt.Hôm qua được tỉnh thông báo đoàn người Từ Triết Hoằng sẽ tới huyện Ninh Bắc khảo sát, Lục Hương Mai sớm đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không chối từ mở sổ ghi chép ra bắt đầu giới thiệu.Năng lực công tác của Lục Hương Mai không tệ, phương diện kiến thức hơi thiếu sót một chút, hai năm qua kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển với tốc độ cao có không ít thương nhân bên ngoài tới tiến hành khảo sát đầu tư, nếu là nhà đầu tư thông thường Lục Hương Mai cũng sẽ không khẩn trương như thế, nhưng địa vị của Từ Triết Văn quá hiển hách, thanh danh tập đoàn họ Từ quá vang vọng, Lục Hương Mai không dám lơ là giới thiệu tình huống của huyện đúng theo sách vở, tuy tránh khỏi sai sót, nhưng nghe khó tránh khỏi khô khốc thiếu sức hấp dẫn.May mà Từ Triết Văn giao tiếp nhiều rồi, tất nhiên sẽ không thất lễ, từ đầu tới cuối mặt mỉm cười, đủ quy củ xã giao.Lục Hương Mai giới thiệu xong Liễu Tuấn cũng nói đơn giản mấy câu.Từ Triết Văn cười hỏi:- Liễu bí thư, nghe nói khu cao tân của quý huyện làm rất đặc sắc, có thể đưa chúng tôi tới tham quan một chút không?Tức thì Lục Hương Mai, Thạch Trọng những cán bộ cấp huyện đều hơi lộ vẻ xấu hồ.Khu cao tân đặc sắc vô cùng, tiệm gội đầu mát xa mọc lên chi chít mà lại.Hai năm qua Liễu Tuấn ra sức kiến thiết khu cao tân, đưa vào hơn mười xí nghiệp, quy mô cũng chỉ có bước khởi đầu, không biết Từ đại thiếu gia từ đâu biết được tin tức này.Nhưng người ta điểm danh muốn tham quan khu cao tân đầu tư là hợp lý, không tiện chối từ.Liễu Tuấn vẫn tươi cười nói:- Từ tiên sinh nếu có hứng thú, vậy tôi phụng bồi chư vị, xin mời.Những cán bộ trên tỉnh thành đi cùng Từ Triết Văn tới đây có chút kinh ngạc, sao vừa mới tới đã đi vào làm việc rồi?Theo những cán bộ này thì tiếp sau khi giới thiệu sơ qua tình hình là phải bày tiệc rượu tẩy trần, mọi người ăn uống vui vẻ rồi từ từ đi vào chính đề.Từ Triết Văn thân là đại thiêu gia giai cấp tư sản, chú trọng triết học chủ nghĩa kiếm tiền tư bản coi thời gian là vàng cũng là điều bình thường, Liễu Tuấn cậu thân là bí thư huyện ủy không thể bất chấp quy củ như thế?Ai ngờ bí thư đại nhân còn mê làm việc hơn cả thương nhân Hồng Kông, hoàn toàn không nhắc gì tới việc tẩy trần, đúng là vô cùng dị loại rồi.Khu cao tân nằm kề sát thị trấn Thành Quan, đoàn xe đi tới rất nhanh, ước chừng mười mấy phút sau đã tới được một khu nhà xưởng mới thành lập, cho dù quy mô không hơn, nhưng quy hoạch và bố cục rất hợp lý, nhà xưởng và khu cư ngụ phối hợp với nhau rất hài hòa cho người ta một cảm giác phát triển thịnh vượng.Từ Triết Văn hỏi nhỏ Liễu Tuấn:- Có thể vào xưởng xem một chút không?- Đương nhiên, mời Từ tiên sinh.Kiếp trước khi Liễu Tuấn làm công ở vùng ven biển, những nhà tư bản tới khảo sát đều yêu cầu xem nhà xưởng, muốn thông qua tình hình vận chuyển chi tiết bên trong nhà xưởng phân tích tiền độ của nó như thế nào, cũng có thể phán đoán đại khái huyện Ninh Bắc thành lập khu công nghiệp là làm ra vẻ thái bình hưng thịnh hay là muốn sản sinh ra hiệu quả thật.Tiến thêm một bước nữa là có thể nhờ vào đó phán định con đường chấp chính của những cán bộ lãnh đạo chủ yếu của huyện như Liễu Tuấn và Lục Hương Mai.Liễu Tuấn dẫn Từ Triết Văn tiến vào xưởng của công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống Hân Nhạc.Công ty Hân Nhạc hiện giờ đã toàn diện đi vào sản xuất, tạm thời có ba loại đồ uống, một loại là nước táo, một loại là nước lê, còn một loại là đồ uống hỗn hợp, trước đó nhân viên tiêu thụ đã tới các nơi trên cả nước, liên hệ con đường tiêu thụ, hiện giờ xem ra tương lai không tệ.Đương nhiên còn chưa vào thời điểm có nhu cầu đồ uống thịnh vượng nhất nên tạm thời chưa nhìn ra thành tích tiêu thụ thực sự.Công ty Chấn Trung có tiền, nên cũng chẳng cần xưởng đồ uống này sản sinh ra bao nhiêu hiểu quả, chỉ để ý ném tiền vào đó xây dựng nhà xưởng cùng khu nhà ở đều rộng rãi đẹp đẽ, bên trong còn trồng cây ươm hoa phong cảnh hết sức đẹp đẽ, làm đoàn khảo sát Hồng Kông cùng với những cán bộ đi cùng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.Đây đúng có thể gọi là nhà xưởng kiểu công viên rồi, toàn bộ thành phố Đại Ninh cho dù là nhà xưởng thuộc dân doanh hay là thập thể, quốc doanh đều tìm không ra được nhà xưởng nào đẹp như thế.Từ Triết Văn khen ngợi:- Liễu bí thư, nhà xưởng xây thật đẹp.Liễu Tuấn cười đạp:- Kiên trì xanh hóa bảo vệ môi trường là cơ bản kiết thiết khu khai phát, không thể vì theo đuổi hiệu ích kinh tế mà hi sinh hoàn cảnh sinh tồn cho con cháu sau này, làm ăn như vậy không có lãi.Từ Triết Văn nhìn Liễu Tuấn một cái rồi khẽ gật đầu.Hắn tới huyện Ninh Bắc nói trắng ra là vì hoàn thành nhiệm vụ Từ Hưng Bang giao cho, đầu tư một chút vào huyện Ninh Bắc cấp thể diện cho Liễu Tuấn, sau đó hòa giải xung đột này, về sau tất nhiên sẽ không có nhiều qua lại nữa, mà hắn cực kỳ hạ mình khách khí với Liễu Tuấn chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ này.Từ Triết Văn là một người làm việc có tính mục đích vô cùng rõ ràng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.Còn về nội tâm thực sự hắn chẳng có lấy một chút hảo cảm nào với Liễu Tuấn.Trong con mắt hắn Liễu Tuấn chỉ là một tên nha nội tốt số có được người cha tốt mà thôi, lại còn không biết vì sao móc nối được với quan hệ cao tầng nội địa, thêm vào bản thân có chút khôn vặt liền trở nên ngang ngược.Chỉ cần qua được chút xung đột giữa lão Tam và y, sau này Từ đại thiếu gia tất nhiên sẽ không ngại gì cho tên nha nội này một chút khó khăn.Nhưng hiện giờ thấy nhà xưởng của công ty Hân Nhạc kiến thiết thế này, cùng với ý tưởng xanh hóa bảo vệ môi trưởng, làm Từ đại thiếu gia không khỏi nhìn Liễu nha nội bằng con mắt khác.Chuyện bảo vệ môi trường trên thế giới cũng chỉ vừa mới nổi lên, có lẽ Liễu nha nội chỉ là thích thú những khác đời, người trẻ tuổi luôn dễ tiếp thu tư tưởng mới, nhưng liệu có thể thực thi được hay không thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.Ít nhất tên nha nội này cũng không phải là kẻ chỉ nói xuông không làm.Phàm là người có năng lực cao thích hành động thực tế, Từ đại thiếu gia luôn đánh giá cao hơn một bậc.Đó mới là loại người có thể thành đạt chân chính, một khi không cẩn thận trêu chọc thành đối thủ thì phải chuẩn bị nghênh tiếp sự tấn công của y bất kỳ lúc nào.Liễu Tuấn cùng đoàn người Từ Triết Văn thăm quan trong ngoài công ty Hân Nhạc một vòng, Từ đại thiếu gia thuận miệng nói:- Liễu bí thư vừa rồi nghe Lục huyện trưởng giới thiệu tình huống cơ bản của quý huyện, thứ cho tới nói thẳng, điều kiện tự nhiên của quý huyện không xuất sắc lắm, tỉ lệ cá nhân chiếm hữu tài nguyên tương đối cao, giao thông cũng không phải là chiếm địa lợi, muốn phát triển càng khó hơn các khu huyện khác một bậc.Liễu Tuấn liếc Từ Tiết Văn một cái gật đầu.- Đúng là như vậy, xin hỏi Từ tiên sinh có kế sách gì hay?Từ Triết Văn cười:- Liễu bí thư đang khảo nghiệm tôi rồi, thành thực nói tới phương diện kinh doanh xĩ nghiệp làm ăn buôn bán tôi ít nhiều có chút tâm đắc, luận tới quản lý địa phương thì thực sự không biết chút gì, sao có thể dàm múa rìu qua mắt thợ trước dân nhà nghề như Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười lớn:- Từ tiên sinh qua khiêm tốn rồi, một chuyện thông thì vạn sự đều thông, kinh doanh xí nghiệp và quản lý địa phương có rất nhiều đạo lý tương thôi với nhau.- Liễu bí thư lần này chúng tôi tới huyện Ninh Bắc khảo sát môi trường đầu tư ở quý huyện có ý định xây dựng một khu công nghiệp điện tử, do một tập đoàn sản phẩm điện tử phía dưới tập đoàn chúng tôi phụ trách vận hành, khu công nghiệp này toàn bộ sẽ do chúng tôi phú trách đầu tư và kiến thiết, quý huyện chỉ cần cung cấp đất xây dựng và chính sách là về sau chúng tôi có thể đưa vào một số hạng mục khác, chủ yếu cũng là phương diện chế phẩm công nghiệp nhẹ...Từ Triết Văn cũng không mập mờ vòng vo đưa thẳng ra bài tẩy.Liễu Tuấn vừa nghe là biết tập đoàn họ Từ có thành ý hòa giải thù hận.Công nghiệp điện từ và chế phẩm công nghiệp nhẹ đều không phải là hành nghiệp yêu cầu lao động có kỹ thuật quá cao, cho dù tương lai phát triển không phải là quá lạc quan, nhưng hiện giờ là thích hợp nhất với huyện Ninh Bắc, có thể giải quyết vấn đề công việc thu nhập của rất nhiều người, một huyện xa xôi hẻo lảnh như huyện Ninh Bắc thì đây là đề nghị không tệ, có hiệu quả rõ ràng cho việc kéo GDP của người dân lên.Xem ra tập đoàn họ Từ đúng là tổn hao tâm trí rồi.Ân tình này phải nhận.Liễu Tuấn cười hết sức chân thành nói:- Cám ơn Từ tiên sinh, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới lệnh tôn Chương 660: Liễu gia sơn từng bừng náo nhiệtHôn lễ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi được tổ chức ở Liễu Gia Sơn, đây là chủ ý của Liễu Tấn Tài.Ông chỉ có một người con trai duy nhất, lại lấy con gái của Nghiêm Ngọc Thành, bất kể là ở Đại Ninh hay là Hồng Châu cử hành hôn lễ này tựa hồ đều không thỏa đáng lắm.Nếu như tổ chức hôn lễ ở thành phố Đại Ninh, thì Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú trở thành khách, nếu như tổ chức ở thành phố Hồng Châu những người quen cũ của Nghiêm Liễu, cùng đám “bè đảng” của Liễu Tuấn đều không được thuận tiện.Đương nhiên cũng có thể tổ chức kín đáo trong phạm vi nhỏ.Dù sao hai người cũng đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, ảnh áo cưới cũng đã chụp, Liễu nha nội đưa Nghiêm đại tiểu thư chạy loạn khắp thế giới trong một tháng cũng là ý tưởng không tệ.Kết quả Nguyên Bích Tú và Giải Anh hai bà thông gia đều đồng thanh phản đối, kiên trì muốn làm thật to.Mọi người phải biết hai bà mẹ này yêu thương Nghiêm Phi và Liễu Tuấn như thế nào, tuyệt đối không chấp nhận kết hôn lặng lẽ như thế, làm vậy quá thiệt thòi cho con mình.- Phi Phi nhà chúng tôi đã đợi mười bảy năm trời đó.Đây là nguyên văn lời nói của Giải Anh.Nói như vậy cũng rất có lý, Nghiêm Phi và Liễu Tuấn là bạn thanh mai trúc mã, lần đầu tiên gặp nhau ở cửa ủy bạn cách mạng huyện Hướng Dương, cho dù Giải Anh chỉ nói đùa nhận Liễu Tuấn làm con rể, nhưng sau này sự thực chứng minh, Nghiêm Phi một lòng một dạ chuẩn bị làm vợ Liễu Tuấn, từ nhỏ tới lớn chỉ dính lấy Liễu Tuấn, những người con trai khác tới tay cũng chưa bao giờ nắm qua.Nếu cứ lẳng lặng mà gả vào nhà họ Liễu thì bất kể thế nào Giải Anh cũng không đồng ý.Nguyễn Bích Tú và Giải Anh là bạn bè thân thiết nhất, bất kể Giải Anh nói gì Nguyễn Bích Tú cũng sẽ tán thành vô điều kiện.Chiếu theo quy củ của hai nhà Nghiêm Liễu, ở loại chuyện như thế này, Nghiêm bí thư uy nhiêm khôn khéo cùng Liễu tỉnh trưởng chăm chỉ thực tế, đều không có nhiều quyền phát ngôn cho lắm.- Nhất định muốn làm lớn thì tới Liễu gia sơn đi, ông ngoại bà ngoại tuổi lớn rồi, không tiện đi ra ngoài.Thấy vợ đại nhân kiên quyết, Liễu Tấn Tài liền nói một câu như vậy.Bản chất, Liễu tỉnh trưởng vẫn có chút “quan niệm phong kiến”, phú quý không về cố hương, cũng như mặc áo gấm đi đêm.Về Liễu gia sơn cử hành hông lễ, cũng có ý tứ vinh diệu liệt tổ liệt tông, chư vị lão nhân gia có linh thiêng hãy xem nhà họ Liễu bây giờ thành đạt rồi.Nguyễn Bích Tú vốn đang cảmkhó xử giữa việc tổ chức hôn lễ ở Hồng Châu hay là Đại Ninh, vừa nghe thấy ông chồng già nói câu này, mắt tức thì sáng lên, trong lòng thẩm nhủ: Đúng là đầu óc tỉnh trưởng lợi hại hơn.Nguyễn Bích Tú ngay lập tức hưng phấn gọi điện thoại cho Giải Anh.Giải Anh vừa nghe xong cũng rất tán thành, nói:- Như vậy thì thân thích bên phía nhà tôi cũng bớt được rất nhiều việc, lão Nghiêm cũng nhiều lần tưởng niệm, muốn về nhà xem sao, chỉ là chẳng có thời gian, giờ thì tốt quá, có thể chiếu cố mọi phương diện rồi.Chuyện liền được quyết định như thế.Nguyễn Bích Tú lập tức gọi điện thoại về thương lượng với người nhà, thông báo đầu tiên là cho bác năm Liễu Tấn Văn.Liễu Tấn Văn nghe nói Tiểu Tuấn muốn trở về Liễu gia sơn tổ chức hôn lễ, lòng sung sướng cười mãi, vỗ ngực nói:- Giao hết cho anh đi, tới khi đó mọi người chỉ cần mang miệng về ăn tiệc, còn việc khác không cần lo lắng.Bác năm vì chuyện này một lần nữa đích thân ra trận, đem mũ tộc trưởng đội ngay ngắn trên đầu, gọi Liễu Triệu Ngọc từ Đại Ninh trở về, mở cuộc họp liên tịch thành viên ban quan trị hội đồng công ty Đằng Phi và chi bộ thôn Liễu gia sơn.Đây là đại sự, không thể không thận trọng.Mấy năm qua, Liễu Tuấn Văn luôn nhớ tới tất cả những điều mà Tiểu Tuấn mang lại cho Liễu gia sơn, Liễu gia sơn có ngày hôm nay, trở thành thôn giàu nhất toàn tỉnh thậm chí toàn quốc, nhà nào cũng có biệt thự xe hơi, chính là nhờ bốn vạn đồng kiến lập xưởng chế cáo cơ khí Đằng Phi năm xưa của Liễu Tuấn.Không lâu trước đó nghe Liễu Triệu Ngọc nói, dưới sự chỉ đạo của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh ở thị trường kỳ hối quốc tế kiếm được một số tiền tương đương công ty Đằng Phi.Tiểu Tuấn quả thực là phúc lành ông trời ban cho toàn thể người dân Liễu gia thôn, tựa hồ không lúc nào là không sáng tạo ra kỳ tích.- Chuyện này cần phải coi như một nhiệm vụ chính trị, phải coi như chuyện quan trọng hàng đầu trong năm nay của công ty Đằng Phi và Liễu gia sơn chúng ta.Hội nghị vừa bắt đầu, ngũ bá tóc trắng bạc phơ ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tịch, nói một câu nhẹ nhạng quyết định chuyện này.Toàn thể nhân viên nhất tề gật đầu, ai nấy đều tỏ ra phấn chấn.- Bắt đầu từ bây giờ, tính tròn là tròn chỉ còn mười ngày nữa thôi, tất cả những chuyện khác ngừng cả lại, toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ của Liễu Tuấn.

Đầu tiên là vấn đề tiếp đãi, nhiệm vụ này giao cho Triệu Ngọc.Bác năm bắt đầu điểm danh phân phối nhiệm vụ.Đối sự sắp xếp này, mọi người đều không có dị nghị gì.Liễu Triệu Ngọc cũng gật đầu.Đây không chỉ liên quan tới hôn lễ của Liễu Tuấn, thực tế nó là một lần khảo nghiệm đối toàn diện với tất cả lãnh đạo các cấp của Liễu gia sơn.- Tới khi đó bí thư Nghiêm và chú mười hai khắc định sẽ trở về, Chu tiên sinh chắc chắn cũng sẽ về, lãnh đạo của tỉnh thành phố đoàn chừng cũng phải đến rất đông.

Trừ Chu tiên sinh, trung ương có khả năng có các lãnh đạo khác tới, vấn đề tiếp đãi là phải làm cho chu toàn.

Mấy nhà khách trên thị trấn bảo bọn họ bắt đầu từ ngày mai tổng vệ sinh, phải quét dọn cho thật sạch sẽ, làm theo tiêu chuẩn cao nhất.Nhớ tới cảnh tưởng náo nhiệt trong hôn lễ Liễu Yên và Vũ Chính Hiên, tới bảy vị tướng quân tới tham dự, ngũ bá không thể không lấy 120% tinh thần ứng phó.Liễu gia sơn trên danh nghĩa là một thôn hành chính, nhưng trên thực tế so với nhiều cơ chế thị trấn còn giàu có tấp nập hơn.Đem so với thị trấn Hướng Dương cũng chỉ có quy mô nhỏ hơn mà thôi, còn phồn hoa chẳng kém, mọi người đã có thói quen tự nhiên mở miệng ra là nói “ở thị trấn” chử không phải là nói “ở trong thôn” nữa.Liễu Triệu Ngọc nói:- Ba, lãnh đạo tỉnh và trung ương, sợ sẽ không ở qua đêm trong thị trấn chúng ta đâu.- Hồ đồ!

Họ có ở lại hay không chúng ta đều phải chuẩn bị!

Hơn nữa những thân thích của Nghiêm bí thư ở Độ Đầu trấn, khẳng định là sẽ ở lại một tối.

Nghiêm bí thư, chú mười hai, Chu tiên sinh cũng chắc chắn ở lại, cán bộ trên tỉnh trên thành, cũng không biết phải có bao nhiêu người ở lại bồi tiếp, mày cho rằng đây là hôn lễ bình thường à?Liễu Triệu Ngọc là người bốn mươi mấy tuổi đầu rồi, đường đường chủ tịch hội đồng quản trị, bị cha già nghiêm mặt quát tháo, cũng không có chút xấu hổ nào, chỉ cười hăng hắc.

Khi xưa ông cụ chưa nghỉ hưu những người ở đây có ai là chưa từng bị quát tháo?- Anh năm, tiệc thì bày ở đâu đây?

Khi đó thêm vào già trẻ lớn bé trong thôn chúng ta, đoán chừng cũng phải hai ba trăm bàn.Bác bảy Liễu Tấn Bình hỏi.Bởi vì ông là chủ tịch giám sát của công ty Đằng Phi, cho nên ngồi bên trái Liễu Tấn Vắn, đối diện Liễu Triệu Ngọc.Liễu Tấn Văn nhíu mày lại.Chuyện này khó làm đây.Hôn lễ của Tiểu Tuấn, toàn thô không nói nhà nào cũng phải tham gia, nhưng mỗi nhà phái đại biểu là chắc chắn, đây chẳng phải là người bình thường kết hôn.

Liễu Tấn Bình đoán chừng có hai ba trăm bàn còn chỉ là ở mức trung bình thôi.Sẽ có rất nhiều người tới căn bản sẽ không dự tính trướcđược.Riêng ăn cơm thôi thì dù tới một vạn người cũng chẳng phải lo.Nhưng kết hôn là phải náo nhiệt, nếu khách tới mà phân chia ra từng nhà ăn uống, thì không khí vui tươi sẽ giảm đi rất nhiều.Liễu Triệu Ngọc nói:- Con thấy bày ở trường học nghề đi.Trung tâm bồi dưỡng ký thuật Liễu gia sơn, sớm đã sửa thành trường dạy ngề thuộc công ty Đằng Phi, chính thức thành cao đẳng chuyên khoa, bằng cấp được quốc gia thừa nhận, trên cơ sở trước kia, quy mô đã mở rộng lên không ít.Liễu Triệu Ngọc phân tích:- Trường học có hai thao trường, phòng học cũng có thể dọn ra, đoán chừng có thể bày ba trăm bàn tiệc cũng không thành vấn đề.

Nơi đó rộng rãi, lỡ chẳng may khách tới nhiều, lâm thời thêm bàn cũng tới kịp.- Ừ, chủ ý này không tệ đâu.Bác năm chậm rãi gật đầu, những người khác cũng gật đầu theo.- Nếu trời mưa thì sao?

Cho dù không mưa, hiện giờ thời tiết cũng nóng dần rồi, ở giữa trưa ăn cơm ở thao trường cũng nóng lắm.Bác bảy đưa ra một vấn đề nhỏ.Bác năm phất tay lên nói:- Dựng rạp lên.- Dựng rạp ư?

Anh năm hai cái thao trường đó có thể chưa ba nghìn người đấy, lấy đâu ra bạt to như thế là lắp rạp, lắp thế nào?

Hơn nữa, lắp rạp trông cũng khó coi lắm.Liễu Triệu Ngọc cười nói:- Bác bảy, vấn đề nàykhông lớn, cũng chẳng cần tấm bạt lớn lắm, có thể lắp mười mấy cái rạp nhỏ, tập đoàn cơ giới Đằng Phi có thể sản xuất ra thứ này, cháu sẽ lập tức đi bố trí, bọn họ tranh thủ làm, đảm bảo tới khi đó bắc lên mấy cái rạp vừa chắc chắn lại đẹp.Liễu Triệu Ngọc không thẹn là chủ tịch của Đằng Phi, đầu óc xoay chuyển nhanh.Liễu Tấn Văn nhắm mắt trầm tư, gật đầu nói:- Như vậy cũng được, số lều bạt đó có thể giữ lại, sau này nếu gặp phải chuyện vui lớn như thế còn có cái để dùng.Liễu Triệu Ngọc lại cười nói:- Ba, chú mười hai chỉ có Liễu Tuấn là con trai thôi, có thể kết hôn mấy lần được chứ?Liễu Tấn Văn trừng mắt:- Con mày kết hôn thì có dùng không?

Hơn nữa chuyện vui náo nhiệt đâu phải cứ là kết hôn!Những lời này làm tất cả mọi người bật cười.- Còn nữa, đầu bếp cũng phải mời từ bên ngoài, trong thị trấn chẳng có đầu bếp giỏi.

Chú bảy, chuyện này giao cho chú, chú nói với Tiểu Thanh, con bé là bà chủ lớn ở Hồng Kông, quen biết nhiều, bảo nó an bài một đám người tới đây, chi phí tính vào thôn hết.Bác năm nhìn bác bày nói.- Ba, chuyện này không cần làm phiền chú bảy nữa, để con làm đi.Liễu Tấn Bình còn chưa đáp lời, Liễu Triệu Ngọc đã tranh mất.Hắn đã mơ hồ đoán ra được quan hệ giữa Tiểu Tuấn và Tiểu Thanh, nếu như Liễu Tuấn kết hôn mà lại bảo Tiểu Thanh an bài đầu bếp, chẳng may tính trẻ con của Tiểu Thanh phát tác, thì hỏng chuyện mất.Còn nói tới chi phí thì Tiểu Thanh hiện giờ đâu coi chút tiền đó vào trong mắt.Liễu Tấn Bình không biết nội tình, cười khà khà nói:- Không sao để chú nói với Tiểu Thanh.- Cứ để cháu an bài đi, ông chủ của khách sạn Thu Thủy là bạn của cháu, nơi đó lúc nào cũng có sẵn người.Liễu Triệu Ngọc vội vơ chuyện này vào người.- Được, cứ để Triệu Ngọc đi an bài, phải tranh thủ đấy, bảo bọn họ hai ngày nữa phải đưa người tới, phải chuẩn bị thực đơn, đồ làm bếp, có cả đống việc phải làm, muộn là không được đâu.Bác năm giải quyết dứt khoát.Liễu Triệu Ngọc thầm thở phào Chương 661: Tiến hành hôn lễHôn lễ của Liễu Tuấn được tiến hành theo tục lệ của huyện Hướng Dương, nhà họ Nghiêm cũng thuộc hộ tịch huyện Hướng Dương, nếu như đã trở về quê làm hôn lễ thì tất cả tiến hành theo tục lệ là điều hợp tình hợp lý.Hai ngày trước khi hôn lễ chính thức cử hành, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi trở về huyện Hướng Dương.Liễu Tuấn trở về Liễu gia sơn, còn nghiêm phi trở về Độ Đầu trấn.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài ngàu hôm sau mới trở về được, dù sao thì bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng không thể tùy ý rời bỏ cương vị công tác thời gian quá lâu, Giải Anh ở tình chiếu cố sinh hoạt ăn ở của Nghiêm Ngọc Thành, không thể vì con gái kết hôn mà vứt ông chồng già cô đơn một mình trong biệt thự thường ủy tỉnh được.Phó bí thư Nghiêm Minh và vợ Liễu Diệp cùng Nghiêm Phi trở về Độ Đầu Trấn, còn Vũ Chính Hiên và Liễu Yên thì làm đại biểu cho nhà họ Liễu, cùng Liễu Tuấn về Liễu Gia Sơn.Con rể lớn của nhà họ Liễu là Giang Hữu Tín, sẽ làm bạn cùng Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú từ tỉnh J về.Liễu Tuấn vừa về tới Liễu gia sơn, liền phát hiện trong thôn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhà nào cũng trẻo đèn đỏ, nhà tổ của họ Liễu giăng đèn kết hoa, đầy không khí ngày vui.Hắc Tử, Bàn Đại Hải và Đại Cương đã trở về Liễu gia sơn từ bốn năm ngày trước đó, Hắc Tử dẫn một đội đầu bếp và phục vụ hoàn chỉnh đến, có tới hơn một trăm người, riêng đầu bếp nổi danh tới bốn năm người, nhân viên phục vụ thì toàn là những người giỏi nhất ở các khách sạn Thu Thủy rút về, các loại đồ làm bếp, phải dùng tới bảy tám cái xe tải lớn để chở, bày thế trận lớn ở sân trường học nghề.Bàn Đại Hải mang tới là đội ngũ quay phim của Phan đạo diễn, máy ảnh máy quay không thiếu thứ gì, chuẩn bị sẵn sàng như quay một bộ phim.Còn Đại Cương thì điều động mấy chục cỗ xe, tập trung ở Liễu gia sơn chuẩn bị đưa đón tiếp đãi.Kỳ thực Liễu gia sơn nhà nào cũng có xe hơi rồi, Mercedes, BMW cũng chẳng dưới ba mươi cái, dùng để tiếp khách quá dư thừa.Cùng Hắc Tử đi tới Liễu gia sơn, chính là chiếc Rolls - Royce màu đen của Xảo Nhi, tất nhiên là dùng để đón tân nương rồi.Trường hợp này Xảo Nhi không thể xuất hiện, cô muốn dùng phương thức này để chúc phúc cho Liễu Tuấn, còn Hà đại tiểu thư và Bạch Dương đều nói rõ ràng là sẽ tới tham gia hôn lễ.Còn về phần Tiểu Thanh thì vừa khéo chi nhánh bên Mỹ có chút việc đã chạy tới rồi, không về kịp được, muốn cha mẹ thay mặt chúc mừng.Vì chuyện này mà bác bảy hết sức buồn bực.Lúc nào sang Mỹ không sao, mà lại sang lúc này chứ!Muốn tặng lễ mừng thì không khó, mà bác bảy cũng chẳng thiếu tiền, cái gì cũng mua được.Bác bảy để ý là cái thể diện, một việc vui lớn như thế mà Tiểu Thanh không thể trở về, ông thấy có lỗi với Liễu Tấn Tài, hiện giờ trong Liễu gia sơn, trừ nhà Liễu Tấn Tài và Liễu Tấn Văn, thì nhà ông là có thể diện nhất, mà cái thể diện này là có từ Tiểu Thanh.Liễu Tấn Bình đương nhiên là hi vọng Tiểu Thanh xuất hiện ở hôn lễ của Tiểu Tuấn.Có điều còn gái lớn rồi, mà nghe Triệu Ngọc tiết lộ riêng, hiện giờ gia sản sợ rằng hơn chục tỷ, sớm đã không nằm trong sự khống chế của hai vợ chồng già Liễu Tấn Bình nữa.Hơn chục tỷ.Nói thực bác bảy chỉ nghĩ tới con số này thôi đã tim đập chân run rồi, đây bằng với toàn bộ gia sản của tổng công ty Đằng Phi rồi!Xem xem một mình tổng công ty Đằng Phi đã mang lại cho hương thân phụ lão của Liễu gia sơn ngày nay cuộc sống như thế nào, quy mô hùng tráng ra sao?Nhưng người ta lại nói với ông, con gái ông một mình sợ hữu số tài sản bằng như thế.Nếu như mà ông biết tài sản của Tiểu Thanh gần 200 tỷ tiền Hồng Kông, nói không chừng ngất ngay tại chỗ mất.9 giờ sáng ngày tổ chức hôn lễ, hơn năm mươi chiếc xe sang trạng tạo thành một đội ngũ rầm rầm rộ rộ tới nhà họ Nghiêm rước dâu.Nhìn thế trận này, Liễu Tần Tài hơi cau mày lại, có chút lo lắng.Nghiêm Ngọc Thành thì lại rất thản nhiên, biết rằng người cộng sự cũ của mình lo lắng điều gì.Cái cảnh này thực sự quá xa hoa, e rằng ảnh hưởng không tốt, năm mươi chiếc xe đi đón dâu, không có chiếc nào dưới cấp BMW, nếu không phải Liễu Tần Tài tỏ ý dị nghị, sợ rằng đội xe này còn dài hơn nữa.- Không sao đâu đều là xe tư, không có một cái xe công nào.

Hơn nữa phải như thế mới xứng với chiêu bài thôn giàu nhất toàn tỉnh của Liễu gia sơn chứ.Nghiêm Ngọc Thành cười nói với Liễu Tấn Tài.Cái gọi là xe công, xe tư thực ra cũng chẳng hề gì, tới cấp bậc như Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, căn bản không còn ai lấy cái chuyện này ra mà làm trò nữa.

Cao tầng chính trị, suy nghĩ không giống như trong con mắt của người dân thường.Dựa theo tập tục kết hôn của huyện Hướng Dương, thì cha vợ phải ngồi ờ nhà đợi đằng nhà trai đến rồi đón tiếp mới đúng.

Có điều Nghiêm đại bí thư há lại để cho những tập tục như vậy trói chân trói tay ư?Chu Tiên Sinh về tới Ma Đường Loan một ngày trước đó, ông thân là học trò tất nhiên phải làm bạn với Chu tiên sinh, hơn nữa những chiến hữu cũ như Đường Hải Thiên, Thạch Vinh Hiên đều tới Liễu gia sơn trước một ngày, Nghiêm bí thư không thể bỏ mặc cả một đống bạn bè, một mình chạy về nhà được.Thường ủy tỉnh ủy, trừ Vũ Thu Hàn ra thì không còn ai khác đến.Dù sao đây không phải là Đại Ninh, mọi người bỏ chút thời gian thời gian ra ăn bữa cơm, xã giao mấy câu là xong, từ Đại NinhLiễu gia sơn đi lại cũng mất gần một ngày.Làm sao có thể bảo tất cả các thường ủy tỉnh ủy bỏ một ngày làm việc chạy tới đây được.Đây mới là chỗ thực sự mà người ta vin vào để công kích.Còn về Vũ Thu Hàn là thông gia của Liễu Tấn Tài, lại từng cộng tác với Liễu Tấn Tài, về tình về lý đều nên tới tham gia hôn lễ này, thuần túy là quan hệ tư nhân, chẳng ai nói được gì.Nếu mà chần chừ không tới mới bị người ta đàm tếu.Đội xe rước dâu tới Độ Đầu Trấn đi về chỉ mất một tiếng, bất quá theo quy củ thì không được đến sớm như vậy, phải ở lại bên kia một chút rồi chừng mười giờ mới xuất hiện trên đường quốc lộ.Dẫn đầu chính là chiếc Rolls - Royce đen, tân nương tử thiên kiều bá mị Nghiêm Phi mặc bộ áo đỏ chót truyền thống, cùng tân lang Liễu nha nội mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu thẫm ngồi hàng ghế sau.Theo ý của bác năm là muốn Tiểu Tuấn mặc lễ phục cổ trang, nhưng Liễu nha nội thấy quá cổ hủ, nên cười từ chối.Lái xe chính là Trình Tân Kiến, phó cục trưởng cục công an Đại Ninh.Vốn việc này là của Hắc Tử, nhưng Trình phó cục không vui, trừng mắt ốc nhồi lên, cả giận nói:- Hắc Tử, bây giờ làm ông chủ lớn rồi, không để anh Trình này vào trong mắt nữa có phải không?Hắc Tư chỉ đánh rối rít chắp tay, nhường cái chức “phu xe” này lại cho anh Trình.Kỳ thực tới lúc lái xe, Trình phó cục trưởng mới phát giác ra là không nên tranh cái chức này, nguyên nhân không gì khác, ngồi đằng sau hắn là Nghiêm Phi siêu cấp đại mỹ nữ, xinh đẹp còn hơn cả con búp bê, xe chỉ hơi xóc nảy một chút thôi, cũng làm cho tân nương tử không thoải mái, Trình phó cục trưởng khẩn trương cao độ, từ Độ Đầu Trấn tới Liễu gia sơn, chỉ có lộ trình hai mơi kilomet ngắn ngủi thôi, mà làm Trình phó cục lái xe tới mướt mồ hôi.Đội xe vừa tới được từ đường họ Liễu không lâu, đang chuẩn bị làm đại lễ bái đường, thì hai chiếc Audi đen xì tới Liễu gia sơn, Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân quân phục chỉnh tề từ trên xe xuống.Ba ngôi sao vàng trên vai Hà Trường Chinh lấp lánh chói mắt.Không lâu trước đó Hà tư lệnh viên quân khu Nam Phương đã được thăng lên quân hàm thượng tướng.Vốn tướng quân thăng chức, đặc biệt là thăng lên cấp thượng tướng không tiền hành vào thời điểm này, thường trước sau ngày 1 tháng 8, hoặc vào ngày quốc khánh, lần này chỉ có mỗi Hà Trường Chinh và một tướng quân khác phá lệ, tựa hồ dự báo trước một số biến động sắp tới trong cao tầng quân đôi.Mùng 1/8: Ngày thành lập quân đội nhân dân TH.Còn biến động tầng tối cao quân đội, thường kéo theo biến động chĩnh cục khác.Hà Trường Chinh đích thân tới, làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng chỉ có Hà Mộng Doanh và vợ chồng Lương Kinh Vĩ tới làm đại biểu, không ngờ Hà tư lệnh lại đích thân tới.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng không ngờ tới, cai hai cùng đi ra nghênh đón, nhiệt tình bắt tay cùng Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân.Liễu Tấn Tài hết sức khách khí nói:- Hà tư lệnh, Hải quân trường, làm phiền hai vị đại giá quang lâm, thật không dám nhận.Hà Trường Chinh mỉm cười nói:- Hà hà, Liễu tỉnh trưởng khách khí quá rồi, cụ thân sinh tôi vốn nói muốn đích thân tới, nhưng tuổi lớn rồi, đành phái tôi tới làm đại biểu.Lần này đừng nói Liễu Tấn Tài, dù là Nghiêm Ngọc Thành luôn trấn định ung dung cũng lộ vẻ kinh hãi.Không ngờ Hà lão gia tử lại nói lời này, đúng là thể diện quá lớn rồi, sợ rằng không có hôn lễ nào thuộc lớp vãn bối trẻ tuổi, có thể mời được Hà lão gia tử tới, thể diện nình hình như do Liễu Tuấn tự kiếm được.- Cám ơn bác Hà, chù Hải!Liễu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi, cúi mình làm lễ với hai vị tướng quân.Hà Trường Chinh mỉm cười nói:- Ha ha, Liễu Tuấn, chúc mừng hai cháu.- Tên tiểu tử Liễu Tuấn cuối cùng cũng coi như trưởng thành rồi, nếu không lần uống rượu, cứ cảm giác cháu là thẳng nhãi con còn hôi sữa, trong lòng ngán chết đi, ha ha ha.

Giờ không thế nữa, đã thành gia lập nghiệp rồi.Hải Hướng Quân nói rất là thú vị.- Chú Hải, cháu có thành gia lập nghiệp cũng là vãn bối, chú không thể lấy Nhị Oa Đầu ra chuốc cháu.Liễu Tuấn cười nói, nhớ tới cái kiểu uống Nhị Oa Đầu như nước lã của Hải Hướng Quân mà rùng mình.- Không đâu, không đâu, yên tâm đi, ít nhất hôm nay không làm thế.Hải Hướng Quân cười ha hả.- Anh Kinh Vĩ, chị dâu, cám ơn hai người.Lương Kinh Vĩ đấm vào vai Liễu Tuấn một cái, mặt tươi cười, nhưng thoáng qua chút phức tạp, có điều biến mất rất nhanh.- Cám ơn chị Mộng Doanh.Người cuối cùng là Hà đại tiểu thư phong tư duyên dáng, cười tủm tìm nhìn tân lang mũ áo bảnh bao, trong mắt ánh lên vẻ ranh mãnh, vẻ mặt đó làm Liễu nha nội bất giác thấy rợn hết người.- Tiểu Tuấn, cô dâu xinh đẹp như vậy, phải giữ cho chặt một chút nhé.Hà Mộng Doanh kinh ngạc trước vẻ đẹp của Nghiêm Phi.Đây mới là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nghiêm Phi.Vị “chính phòng” này đúng là đẹp tới mức làm người ta đố kỵ, hơn nữa ngây thơ thuần khiết, đúng là ai thấy cũng yêu.- Chẳng trách được, nếu là cậu, chị cũng lấy Phi Phi.Liễu nha nội mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng Chương 662: Động phòng hoa chúcPhòng tân hôn của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi an bài ở nhà tổ của họ Liễu, hiện giờ chính là biệt thự mà ông bà ngoại Liễu Tuấn ở.Biệt thự này không lớn lắm, dù sao bình thường chỉ có hai ông bà cụ và một người giúp việc ở, cơ hội Liễu Tấn Tài và con cái của ông sau này trở về Liễu gia sơn định cư gần như bằng không rồi.Dù là thế biệt thự này cũng có diện tích mặt bằng hai trăm mét vuông.

Xây ngay trên phần đất tổ của nhà họ Liễu, gồm hai tầng tổng cộng sáu phòng ngủ và hai phòng khách.Phòng tân hôn được đặt ở phòng ngủ chính lầu hai.Cho dù Liễu Tuấn và Nghiêm Phi có thể chỉ ở nơi này không tới hai ngày, thì tổng quản cuộc hôn lễ Liễu Triệu Ngọc cũng không hề sơ xuất, dựa theo yêu cầu của bác năm là phải làm cho chuyện này thật vẹn toàn tận mỹ, vì thế Liễu Triệu Ngọc đích thân chỉ địch trợ lý Liễu Vân phụ trách việc này.Liễu Vân hết sức giỏi giang khéo léo, làm việc rất cẩn thận sau khi nhận nhiệm vụ liền liên hệ với chú mười hai Liễu Tuấn.Liễu bí thư vừa nghe thấy chuyện này đã phải bật cười.Bác năm và anh Triệu Ngọc cũng quá cẩn thận rồi.Cười xong trong lòng Liễu Tuấn trào dâng một sự cảm động.Y vì Liễu gia sơn mà cống hiến, bác năm và tất cả người thôn dân Liễu gia sơn không hề quên.Liễu Tuấn liền bảo Liễu Vân đi thương lượng với Nghiêm Phi, chuyện này phải do Nghiêm Phi làm chủ, Liễu Vân biết nói chuyện mồm miệng lại ngọt, mặc dù trước kia chưa từng qua lại với xã giao nhưng nói chuyện một lúc đã làm thím mười hai vui vẻ trong lòng ghi nhớ lấy cô cháu gái này rồi.Chiếc giường đôi cực lớn từ trong ra ngoài đều là chăn đệm đỏ chót, vốn Nghiêm Phi chắc hề thích cái loại màu sắc này, nhưng vì tập tục của Liễu gia sơn cho nên cũng đồng ý cho Liễu Vân bố trí.Tên bức tường đối diện với giường tân hôn là bốn chữ lớn rắn ròi mạnh mẽ do Chu tiên sinh tự tay viết được Liễu Tuấn cung kính treo lên.Nhìn bốn chữ này Liễu Tuấn lại nhớ tới sáng hôm nay từ được của họ tộc theo quy củ bái đường xong, Liễu Tuấn đích thân lấy tộc phổ ra ghi ở bên cạnh tên của y ba chữ vợ họ Nghiêm.Lọai thần sắc trịnh trọng đó làm Liễu Tuấn biết bất kề y đi bao xa thì gốc rễ thủy chung lưu lại Liễu gia sơn.Cửa sổ phòng tân hôn treo hai cái đồng tâm kết bằng lụa đỏ tươi.Lai lịch của hai cái đồng tâm kết này cũng làm người ta vô cùng cảm động, là do thôn dân thôn Tú Khuê là Tống Nguyệt Nguyệt và con gái của cô đích thân thêu.Cuối năm ngoái vì chưng thu khoản phí, Tống Nguyệt Nguyệt trong lúc nhất thời tức giận đã uống thuốc trừ sâu may mà được cứu chưa kịp thời không xảy ra sự cố lớn, Liễu Tuấn lại thông qua quỹ từ thiện Hoa Hưng giúp cô giải quyết khó khăn cho Tống Nguyệt Nguyệt, giúp hai người con của cô được quay lại trường học.Tống Nguyệt Nguyệt cảm kích Liễu Tuấn vô cùng, không biết nghe ngóng được từ đâu Liễu bí thư sắp kết hôn, liền làm hai cái đồng tâm kết dụng ý cát tường hạnh phúc này đưa tới khu huyện ủy.Liễu Tuấn nhận lấy hai cái đồng tâm kết này cũng là nhận lấy phần tình ý sâu nặng của người dân huyện Ninh Bắc.Sau khi hôn lễ kết thúc các lộ nhân mã lục tục rời đi, chỉ còn lại Chu tiên sinh, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Văn, Lương Quốc Cường, những người bạn cũ thân thiết nhất ở lại nói chuyện với nhau.Nhìn thấy học trò đắc ý nhất trưởng thành kết hôn, Chu tiên sinh kích động vô cùng, người thấy giáo chưa nay không quen uống rượu cũng phấn chấn uống thêm mấy chén, hưng phấn đàm kim luận cổ.Liễu nha nội vốn muốn ở bên cạnh bồi tiếp nhưng bị Chu tiên sinh đuổi ra ngoài.- Đi đi đi, cháu ở đây tham gia náo nhiệt cái gì?

Nhiệm vụ đêm nay của cháu không phải là bồi tiếp mấy lão già bọn ta.Nghe vậy Liễu nha nôi liền vâng vâng dạ dạ, trước khi đi ra cửa còn nở nụ cười ranh mãnh với sư phụ, Lương Quốc Cường tức thì mặt hơi đỏ lên, Lương bí thư xui xẻ thế nào cũng bị liệt vào hàng lão già rồi.Tới phòng khách Giải Anh, Nguyễn Bích Tú hai bà thông gia cùng với nhóm Liễu Diệp Liễu Hoa, chơi đánh bạc, tuy không đặt lớn nhưng hết sức phấn chấn.Hai vị phu nhân quan lớn cấp tỉnh bình thường cũng cùng các phu nhân của thường ủy tỉnh ủy chơi mạt chược giải trí.Tân nương Nghiêm Phi mặc đồ cưới ngồi bên cạnh Nguyễn Bích Tú quan chiến.Kỳ thực cái trò này Nghiêm Phi hoàn toàn không hiểu, học thế nào cũng chẳng chơi được.Liễu Tuấn thấy Nghiêm Phi ngồi đó thì buồn cười.Tiểu nha đầu này tự động tự giác coi mình thành người họ Liễu rồi, không ngồi với mẹ đẻ và ngồi với mẹ chồng.Liễu nha nội vừa mới tới tham gia góp vui thì lại bị đuổi đi.- Tiểu Tuấn, con ở đây làm cái gì?

Mệt cả ngày rồi đi nghỉ sớm đi!

Phi Phi con cũng mau đi nghỉ đi.Nguyên Bích Tú hạ lệnh đuổi khách.Kỳ thực hôn lễ làm tưng bừng náo nhiệt, nhưng Liễu nha nội chẳng mệt một chút nào, bởi chẳng phải động chân dộng tay vào một việc gì, mà dù trên bàn tiệc quan cao tụ tập cũng chẳng có mấy ai dám tùy tiện chuốc rượu tân lang.Nên Liễu nha nội còn tinh thần khỏe khoắn lắm.Có điều rõ ràng Nguyễn Bích Tú cho rằng y không nên hao phí tinh thần sức lực ở trò mạt chược này.Phu nhân Liễu tỉnh trưởng hận không thể ngay ngày mai có một đứa cháu nội trắng trẻo múp míp để bế kìa.- Phi Phi, em có biết vì sao mẹ lại đuổi chúng ta đi hay không?Trở về phòng tân hôn, Liễu nha nội cười hì hì hỏi Nghiêm Phi.- Không phải mệt quá phải đi ngủ sớm sao?Nha đầu này vẫn hết sức ngây ngô nói một câu như thế, chẳng cảm thấy hôm nay có gì khác biệt.Cũng chẳng trách được cô và Liễu Tuấn ở cùng nhau một chỗ chẳng phải là một hai lần nữa, ôm ấp âu yếm nhau cũng đã thành thói quen rồi.Liễu Tuấn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Nghiêm Phi, nhìn vào đôi mắt đen láy nói:- Hi hì không phải đâu.Nghiêm Phi mặt đỏ bừng bừng, ngập ngừng nói:- Ừm...Tiểu Tuấn, em hỏi anh chuyện này được không?Liễu Tuấn gật đầu.- Có...Có phải là sẽ đau lắm không?Nghiêm Phi nói rồi mặt đỏ bừng tới mang tai.- EmEm nghe bọn họ nói vậy.Thấy Liễu Tuấn vẻ mặt cổ quái Nghiêm Phi vội vã bổ xung thêm một câu.Liễu Tuấn hỏi dồn tới:- Bọn họ là ai?- Là...Là Viện Viện, có cả Lý Uyển nữa.Phi Phi cắn môi nói.Liễu Tuấn ngất luôn.Không ngờ lại là do Vũ Viện Viện nói ra?

Cô nhãi này còn chưa lập gia đình cơ mà, chẳng lẽ đã cùng với Lý Tử Hành...Còn Lý Uyển nữa mặc dù kết hôn với Doãn Xương Huy đã lâu, ngày thường nhỏ nhẹ ít nói, không ngờ lại nói với Nghiêm Phi những chuyện này, xem ra chuyện kín trong khuê phòng của các cô gái đúng là không sao lường được.- Đừng nghe bọn họ nói bậy, lần sau mà gặp Doãn Xương Huy và Lý Tử Hành phải thỉnh giáo xem bọn họ quản giáo vợ thế nào!

Dạy vợ người ta hư mất rồi!Liễu Tuấn cố ý làm ra vẻ hung dữ nói.- Anh nói xem có phải Viện Viện và Lý Tử Hành, bọn họ đã...Rồi không?Mặt Nghiêm Phi ngày càng đỏ hơn, như trong lòng cô chuyện ngoài quy củ này có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.- Mặc kệ bọn họ đêm nay là đêm động phòng hoa trúc của chúng ta.Liễu nha nội ôm lấy Nghiêm Phi, thân thể hai người dán sát vào nhau.- Tiểu Tuấn, em sợ lắm.Nghiêm Phi nhìn y thẽ thọt nói, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, từ nhỏ tới lớn Nghiêm Phi mỗi lần sợ hãi đều rúc sâu vào trong lòng Liễu Tuấn tìm sợ che trở.Song lần này sự sợ hãi của cô căn nguyên lại là Liễu nha nội, khiến Liễu Tuấn lâm vào thế khó.- Nha đầu ngốc ơi, đây là thời khắc ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi người có gì mà phải sợ.Liễu Tuấn đành dịu dàng an ủi.Nghiêm Phi hé nở nụ cười vui vẻ.- Chúng ta tắm trước được không?- Cùng tắm hả?Liễu nha nội háo sắc đề nghị, trong lòng nóng lên, cảm giác của đêm động phòng hoa trúc thật tuyệt, y kiên trì lưu lại thời khắc tuyệt mỹ nhất cho đêm tân hôn là đúng, nếu không lúc này cũng y như đôi vợ chồng cũ lâu nắm khó tránh khỏi mất hức.Nghiêm Phi mỉm cười nói:- Ừm, hay là anh tắm trước đi, em giúp anh chuẩn bị y phục đặt trong phòng tắm cả rồi.Liễu Tuấn vô cùng vui sướng.Xem ra Tiểu Phi Phi của y đã bắt đầu tiến vào vai trò của người vợ hiền rồi.- Được.Liễu Tuấn hôn nhẹ lên chiếc môi cong kiều diễm của cô rồi phấn khích đi tắm.Liễu nha nội lòng đầy nôn nóng, nên tắm rửa hết sức qua loa xong, mặc áo ngủ Nghiêm Phi chuẩn bị cho y khoan khoái nằm trên giường, nghe tiếng nước ào ào ở trong phòng tắm, muốn hút một điếu thuốc nhưng cố nhịn.Người đầy khói thuốc sẽ phá hỏng cảm giác mỹ diệu kia.- Tiểu Tuấn, em có đẹp không?Nghiêm Phi xuất hiện ở trước mặt Liễu Tuấn, tiểu nha đầu vừa tắm rửa xong cũng cũng không mặc gì, chỉ quấn một cái khăn tắm trắng, mái tóc mây dính nước buông xuống một bên vai, đôi chân ngọc vắt chéo đứng dưới ánh đèn mông lung, đẹp không sao tả xiết.- Đẹp lắm...Em là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.Khuôn mặt tuyệt mỹ của Nghiêm Phi nở bừng một nụ cười, trong đôi mắt sáng ánh lên vẻ hạnh phúc dạt dào.- Tiểu Tuấn, em muốn anh bế em như trước kia mỗi khi em mệt anh cõng em về nhà vậy.Nghiêm Phi giang hay tay ra, chiếc khăn tắm trượt xuống, tấm thân tuyệt mỹ vô song hoàn toàn lộ ra trước mặt Liễu Tuấn.Kiệt tác.Một kiệt tác hoàn mỹ của trời cao.Liễu Tuấn cơ hồ không thể tưởng tượng được ông trời có thể tạo ra một người con gái hoàn mỹ như vậy.- Ừ.Trên chiếc giường lớn đỏ chót, Liễu Tuấn nhẹ nhàng hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người Nghiêm Phi, như sợ chỉ dùng sức một chút thôi làn da non mềm kia sẽ tan nát mất.Trong tiếng rên rỉ nho nhỏ của Nghiêm Phi xen lẫn sự quyến rũ lẫn hồn nhiên, đủ tọa thành công kích mãnh liệt nhất với trung ương thần kinh của bất kỳ nam nhân nào?- Tiểu Tuấn, anh là của em rồi, có phải không?Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc đó Nghiêm Phi mắt mơ màng cánh môi hé mờ, hơi thở như hoa lan, dịu dàng hỏi.Liễu Tuấn lòng đầy tríu mến, không kìm được hôn lên cánh môi ướt át đó.- Đương nhiên anh là của em rồi!- Vậy...vậy tất cả mọi thứ...Mọi thứ của em là của anh đó.Nghiêm Phibàn tay ngọc ra quấn lấy chiếc cổ chắc khỏe của Liễu Tuấn, thì thầm nói.+++++Vậy là xong!Cơ bản chuyện này cá nhân mình chia làm ba phần.Phần một: thời thơ ấuPhần này kết thúc khi Liễu Tuấn tạm biệt Xảo Nhi trở về Đại Ninh.Phần hai: bước vào quan trường.Vừa kết thúc.Phần ba: thành gia lập nghiệp.Liễu Tuấn rời khỏi huyện Ninh Bắc, rời khỏi dưới đôi cánh che trở của Nghiêm Liễu, một mình tới nơi mới, không thư ký, không lái xe...một nơi mới cấp trên cấp dưới đều là kẻ thù, khi mà hiệu ứng hồ điệp khiến thế giới đi theo chiều hường càng xa thế giới cũ, khó khăn chồng chất, cũng là là Liễu Tuấn thể hiện tài thao lược thủ đoạn đấu tranh của mình...từng bước thành lập nên Liễu hệ của chính bản thân, cùng địa bàn của riêng minh, tham gia vào cuộc đấu tranh tàn khốc của cao tầng chứ không còn chỉ là người chầu rìa như trước kia.Tới đây câu truyện thực sự thể hiện cái “cách cục” mà luôn đề cao.Càng lên cao càng thể hiện rõ tài thao lược của Liễu Tuấn cũng như ngòi bút của tác giả, khác hẳn chuyện khác càng lên cao càng đuối.Một cột mốc khác chuyển lên phần ba, kết hôn với Nghiêm Phi, Liễu Tuấn chính thức khóa sổ bộ sưu tập các “bà chị” của mình (Nghiêm Phi+1, Xảo Nhi+5, Tiểu Thanh+6, Hà Mộng Doanh+8, Bạch Dương+10)Từ đó về sau Liễu nha nội tích cực trẻ hóa đội ngũ, cô sau lung linh hơn cô trước, cá tính hơn cô trước, trẻ trung hơn cô trước.Thậm chí xuất hiện nhân vật khiến Liễu Tuấn phải thốt lên: dù anh không làm quan nữa cũng không thể không có em!Một cô gái mà một mặt nào đó địa vị còn trên cả Nghiêm Phi lẫn Xảo Nhi.Đó là ai?Quan trường, tình trường tất cả còn ở phía trước.Nói không ngoa giờ truyện mới bắt đầu....Hôm nay là 31 rồi, ngày mai chúng ta sẽ vào tháng mới, phần mới, khí thế mới, quyết tâm mới và trở lại tiến độ...cũ Chương 663: Tuần trăng mật bị cắt ngangChuyến du lịch trăng mật giữa Liễu bí thư và Nghiêm Phi bị cắt ngang nửa chừng.Kế hoạch một tháng nghỉ của Liễu Tuấn là trước tiên đi tới Pari xem tháp Eiffel rồi Khải Hoàn Môn, nhà thờ đức mẹ Maria, bảo tàng Le Louvre.

Liễu Tuấn cho dù rất cao lớn khôi ngô nhưng lại ngưỡng mộ Napoleon thấp lùn.Tiếp đó còn tháp tùng Phi Phi tới một số công ty thời trang danh tiếng, gặp mặt giao lưu với những nhà thiết kể tên tuổi.Nơi ở thì đặt ở khách sạn Ritz, hưởng thụ sự phục vụ của khách sạn chu đáo nhất toàn thế giới.Trạm thứ hai sau nước Pháp là Italya.Liễu Tuấn hết sức muốn tới xem đấu trường La Mã cổ, viện nguyên lão, chiêm ngưỡng hùng phong của Ceasar đại đế, thời trang của Italia cũng nổi tiếng thế giới, Phi Phi sẽ thu được rất nhiều lợi ích.Trạm thứ ba là tới Hawai, kỳ thực Hawai chẳng có cái gì làm cho Liễu nha nội hứng thú cả, không có lịch sử lâu đời, cũng chẳng có tập tục văn hóa lạ lùng, chỉ có một đống cô gái mặc váy cỏ lắc mông điên đảo, nhưng người ta vẫn cứ nổi tiếng, nếu như ra nước ngoài hưởng trăng mật mà lại không đi tới nơi nghỉ mát trứ danh của thế giới thì khó ăn nói được.Chuyến du lịch nước ngoài chỉ an bài ở ba trạm trong chừng hai mươi ngày thôi, Liễu Tuấn cũng chẳng địch điên khùng mà chạy khắp thế giới, nếu không cả tháng trăng mật nguyên thời gian ngồi trên máy bay xe hơi mất gần hết rồi, tới đâu cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa chẳng có được chút thực chất nào, mươi ngày còn lại định quay về thủ đô, nếu thời gian sung túc thì tới đại thảo nguyên phương bắc chơi hai ngày.Tuần trang mật này được sắp xết hết sức chu đáo, Liễu Tuấn vào đầu năm đã lên kế hoạch, chi nhánh của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp an bài bốn vệ sĩ, đều là đặc công KGB trước kia, tinh thông mấy thứ ngôn ngữ, thân thủ bất phàm, bất kì nơi nào cũng do bọn họ tới trước an bài chuẩn bị sẵn.Còn Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng nhất định đi theo rồi.KGB mặc dù lợi hại nhưng nói tới lòng trung thành thì hai cười vệ sĩ lâu năm này đáng tin hơn.Đối với mọi thứ an bài, Phi Phi hết sức hài lòng, vừa được thưởng thức phong tình nước ngoài lại tận hưởng niềm vui uyên ương, dọc đường đi cùng Liễu Tuấn tắm trong mật ngọt lứa đôi, nụ cười hạnh phúc chưa lúc nào ngừng nở trên môi.Thậm chí trước bức tranh Mona Lisa trứ danh kia, Phi Phi còn nghịch ngợm mỉm cười muốn so sánh với nhau.Liễu Tuấn lắc đầu:- Không thế so sánh được.Phi Phi liền bĩu môi làm ra vẻ không vui:- Bà ta thực sự xinh đẹp vậy sao?Liễn Tuấn nói:- Nói gì thế?

Em mới là xinh đẹp!

Bà ta sao bì em với được, nhìn một cái biết ngay em cười tràn đầy hạnh phúc, còn nụ cười của bà già đó đúng là khó hiểu được.Phi Phi liền cần thận nhìn lại nụ cười của quý phu nhân thời trung cổ kia, gật đầu nói:- Đúng là khó nắm bắt được...Liễu Tuấn bắt đầu nói nhăng nói cuối:- Hì hì, cũng chẳng khó, ừm...theo anh đoán thì bà ấy ngứa lưng, nhưng trước mặt họa sĩ lớn không dám đưa tay ra gãi nên mới có bộ dạng ấy.Nghiêm Phi cười tới gập người lại, nói:- Đừng có nói bậy xúc phạm họa sĩ lớn.Nụ cười ngây thơ thuần khiết của Nghiêm Phi khiến cho một đoàn du khách chú ý, ai nấy tấm tắc khen ngợi, có mấy du khách muốn chụp ảnh chung với Phi Phi, nói muốn đem viên minh châu đẹp nhất phương đông về khoe với bạn bè.Nghiêm Phi tất nhiên là không từ chối.Chuyến đi Pari rất vui, Liễu nha nội lại cảm khái phục vụ của khách sạn Ritz chu đáo, khách sạn Thu Thủy trong nước được coi là hào hoa nhất rồi, nhưng nói về phục vụ thì khém hơn khách sạn Ritz nhiều lắm.Khách sạn Ritz chỉ có tổng cộng một trăm tám mươi bảy gian phòng, nhưng trang bị năm trăm phục vụ, mỗi gian phòng trung bình có ba nhân viên phục vụ, chi phí tuy cao nhưng quá nhiên thu được hiệu quả phục vụ tốt nhất, xem ra phải bảo Xảo Nhi hoặc Hắc Tử qua đây cảm thụ một chút.Hiện giờ đế quốc thương nghiệp mà Xảo Nhi nắm giữ ở phương diện tài chính đã nhiều tới mức có chút không biết phải tiêu ra sao rồi, phải tăng cường nhận thức cho cô ở mặt này.Mấy ngày trước kết hôn, Hắc Tử tranh thủ thời gian nói chuyện với y muốn đưa phương thức quản lý quốc tế vào khách sạn Thu Thủy, để nâng tầm lên, chuẩn bị bước ra thế giới với mục tiêu thành công ty chuỗi khách sạn lớn nhất thế giới.Kế hoạch vĩ đại này được Liễu Tuấn hết sức tán đồng, cũng khéo léo nhắc nhở Hắc Tử chỉ cần hỗ trợ Xảo Nhi quản lý là được, công tác cụ thể dần trao cho người chuyên nghiệp làm.Một quản lý tối cao dựa vào đế quốc tài chính có gần trăm tỷ không cần chuyện gì cũng tham gia để rồi mệt chết như Gia Cát Lượng.Hai người ở nước Pháp bảy ngày rồi tới Italia.Ở học viện mỹ thuật Florence, Phi Phi liền mê mẩn nhìn ngắm bức tượng (David) người thiếu niên anh hùng được miêu tả trong (Kinh thánh), thi thoảng lại nhìn qua Liễu Tuấn hình như đang thầm so sánh.Liễu nha nội tức tối trừng mắt nhìn David.Phi Phi đột nhiên khẽ thốt lên:- Tiểu Tuấn đây chính là anh đấy.Liễu nha nội tức thì hơi choáng váng, không ngờ Phi Phi lại đi nói ra một câu như thế.Liễu nha nội nói:- Sao có thể là anh được!- Ừm ừm...Đúng là không phải...Anh cường tráng hơn, còn đẹp trai hơn.Phi Phi cười khanh khách trêu ghẹo.- Vậy...Chúng ta về khách sạn đi.Liễu nha nội đột nhiên đề nghị.- Không phải chúng ta vừa từ khách sạn ra sao?Phi Phi không hiểu.- Hì hì, em khiêu khích anh...Anh muốn ăn thịt em.Liễu nha nội lộ ra vẻ háo sắc hau háu nhìn Nghiêm Phi.Phi Phi tức thì mặt đỏ bừng, khẽ đánh y một cái:- Đáng ghét, anh là đồ xấu xa.Người này thật đúng là toàn thân chẳng có lấy nửa chút tao nhã nào, uổng cho y còn là thạc sĩ văn học cổ, tại thành đường nghệ thuật trang nghiêm như thế này, mà chẳng bị nghệ thuật ảnh hưởng chút nào, ngược lại trong lòng chỉ nghĩ tới cái chuyện kia.Michel Angelo dưới suối vàng mà biết chắc là tức tới hộc máu.- Chuyện này không thể trách anh được.Liễu nha nội vẫn vô sỉ biện hộ.- Không trách anh thì trách ai?- Trách em chứ ai!

Ai bảo em đẹp tới mức họa nước hại dân như thế.Liễu bí thư lại lộ ra vẻ háo sắc nhưng vẻ mặt nói rất trang nghiêm.Nghiêm Phi cười khúch khích kéo tay y hôn một cái, rồi xoay người chạy mất.- Đừng chạy!Liễu nha nội đuổi sát theo đằng sau, miệng còn không quên làu bàu.- Cái ông già kia là bậc thầy nổi tiếng, sao lại cứ khắc ra mấy cái tên không mặc quần áo như thế.Hình như các bậc thầy điêu khắc đều thích cái trò này, tư tưởng cũng trần trụi như thế, đoán chừng mấy anh bạn kia đang bực bội nghĩ quần áo của ta rõ ràng có trên người sao chớp mắt cái đã biến mất rồi.Phong tình La Mã cổ làm cho đổi vợ trồng nhỏ mới cưới quyến luyến quên đường về.Nhưng Liễu bí thư không thể không về.Nhạc phụ đại nhân đã gọi điện tới đại sư quán rồi.Khi Liễu Tuấn trở về khách sạn vào xế chiều thì biết có điện thoại của đại sứ quán tìm y.Theo lý thì một bí thư huyện ủy nho nhỏ đi du lịch tiêng không cần phải thông báo với đại sứ quán tình hình của mình, song y lại còn là con trai Liễu Tấn Tài còn rể Nghiêm Ngọc Thành, so với nha nội bình thường có phần hơn, bí thư huyện ủy thường cũng kém một chút, hai chiêu bài này gộp làm một kết quả mỗi ngày y đều phải gọi điện thoại cho đại sứ quán ở quốc gia sở tại báo cáo hành tung.Điều này cũng là vì an toàn bản thân Liễu Tuấn.Đại sứ quán đâu có biết Liễu nha nội có một đám vệ sĩ tài ba bảo vệ.Liễu Tuấn và Nghiêm Phi trở về khách sạn thì người trực tổng đài khách khí thông báo với bọn họ, Tiêu thư ký của đại sư quán mời bọn họ gọi điện thoại lại, rồi đem số điện thoại nói cho bọn họ.Số điện thoại này tất nhiên Liễu Tuấn có, nhưng cũng có thể thấy Tiêu thư ký của đại sứ quán làm việc rất chu đáo tỉ mỉ.Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn, không để ý cho lắm.- Tiểu Tuấn, em mệt rồi.Phi Phi dựa vào quầy bar cười nhìn y.Tiểu nha đầu này lúc dạo phố thì rất là hăng hái, vừa mới về tới khách sạn lại kêu mệt.- Lại làm nũng rồi!Liễu Tuấn cười vuốt chóp mũi cô một cái, rồi bế ngang Phi Phi lên đi thẳng vào vào thang máy, Phi Phi lười nhác ôm lấy cổ y, dáng vẻ vừa hạnh phúc lại khoan khoái.Khách ở trong đại sảnh mỉm cười nhìn đôi tình nhân tời từ phương đông thần bí.Italia là một quốc gia nổi tiếng lãng mạn, chẳng hề lạ gì cảnh âu yếm nơi công cộng như vậy.Đôi tình nhân tới từ phương đông cổ xưa này rất hào phóng, ở trong phòng tổng thông tầng trên cùng khách sạn, đứng ở ban công lớn có thể quan sát được hơn nửa thành phố.Liễu Tuấn bế Nghiêm Phi tới thẳng gian phòng tổng thống.Một cô gái phương tây tóc vàng mắt xanh vội đứng dậy mỉm cười, dùng tiếng hoa phổ thông lưu loát chào bọn họ, đây là cô gái người Nga tên Elisa một trong số vệ sĩ của chuyến du lịch này, Elisa thân hình cao lớn mạnh mẽ không xinh đẹp cho cho lắm, theo lời tự giới thiệu thì trước kia cô làm việc ở ủy ban an toàn quốc gia, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ an toàn lãnh đạo nhà nước.Liễu Tuấn khi ra ngoài chơi, Elisa phụ trách trông coi an toàn cho phòng tổng thống.Hai người vừa trở về Elisa liền cáo từ rời đi.Liễu Tuấn bế luôn Nghiêm Phi đi vào phòng tắm.Nghiêm Phi thét lên:- Này...Này...Anh làm cái gì đấy?Người này không phải lại muốn làm chuyện xấu trong nhà tắm chứ.Liễu Tuấn cười hì hì không nói, nhưng vẻ mặt đó quá rõ ràng.- Đừng, đừng, em mệt lắm rồi, anh mau gọi điện cho địa sư quán đi, không chừng đại sứ quán có chuyện gấp đấy.Nghiêm Phi giãy dụa.- Kệ chuyện gấp hay không gấp!

Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật mà.- Tiểu Tuấn để lúc khác được không?

Em mệt thật rồi.Phi Phi liền dịu giọng cầu khẩn.Liễu Tuấn cười hôn lên môi cô nói:- Vậy em tắm trước rồi ngủ một giấc đi.- Ừ.Nghiêm Phi vui vẻ trở lại hôn lên môi y, tung tăng chạy vào phòng tắm.Liễu Tuấn gọi điện cho Tiêu thư ký của đại sứ quán.Tiêu thư ký rất khách khí nói với y, Nghiêm bí thư muốn y lập tức gọi điện về có chuyện gấp.Liễu Tuấn cau mày lại.Lúc này Nghiêm Ngọc Thành có chuyện gì gấp đây chứ?

Chương 664: Có kẻ muốn giở tròLiễu bí thư kết thúc chuyến du lịch trăng mật trước thời hạn, từ Italia trở về huyện Ninh Bắc.Là người ứng cử bí thư ưu tú, hồ sơ của Liễu Tuấn thông qua phòng tổ chức tỉnh thẩm hạch đã gửi lên trung tổ, trong lần tuyển chọn biểu dương 100 bí thư ưu tú này, trung tổ dùng hình thức hạn ngạch tuyển chọn, các khu tự trị tỉnh trong cả nước tổng cộng báo lên gần hai trăm bản hồ sơ, cơ bản là hai chọn một.Trung tổ thu được tài liệu xong, thông qua thẩm hạch sơ bộ phái nhân viên chuyên môn tới các nơi xác nhận tình huống, cuối cùng xác định 100 bí thư huyện thị được biểu dương.Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, trung tổ đã tìm y nói chuyện, về cơ bản chuyện này đã được định sẵn rồi.Về công về tư, Liễu Tuấn đều xứng đáng được vào danh sách biểu dương, thậm chí trung tổ còn có ý muốn Liễu Tuấn làm đại biểu cho bí thư huyện thị ưu tú, lên bục nói chuyện phát biểu.Được vinh dự này chỉ có ba người mà thôi.Trừ thành tích ưu tú mà Liễu Tuấn làm được ở huyện Ninh Bắc, y còn có một ưu thế, đó chính là tuổi còn trẻ, trung tổ rất có khả năng dựng thành điển hình trong việc đề bạt cán bộ trẻ tuổi, để chứng minh phương châm chính sách ra sức đề bạt cán bộ thanh niên của đảng là vô cùng anh minh.Một số đồng chí lão thành lo lắng cán bộ trẻ không đủ kinh nghiệm, khi chấp chính một phương sẽ xảy ra vấn đề.Liễu Tuấn lại là chứng minh ngược lại tốt nhất.Bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi, đã đủ trẻ chưa, vậy mà đem huyện Ninh Bắc quản lý trật tự đâu ra đấy, kinh tế liên tục phát triển với tốc độ cao.Được làm đại biểu phát ngôn trên đại hội toàn quốc, Liễu nha nội cũng có chút thiếu tự tin, khi nói chuyện với Bạch Dương, ngữ khí của chị Bạch Dương lại rất thoải mái:- Ba chị cho cậu phát biểu, cậu còn lo lắng gì nữa.Liễu Tuấn liền yên tâm.Đoãn chừng Bạch Dương đã trao đổi với Bạch Kiến Minh rồi.Trước kia Bạch Dương không chú ý tới quan trường cho lắm, tỉnh đoàn không phải là quan trường chính quy thực sự, cô rất đạm bạc.Có điều hiện giờ Bạch Dương đã thay đổi rồi, trở nên chủ động tiên thủ, nhất là chuyện liên quan tới tiểu ngoan đồng là cô sẽ vô cùng quan tâm.Chuyện tưởng như ván đã đóng thuyền, không ngờ lại xảy ra chuyện.Trong điện thoại Nghiêm Ngọc Thành nói, có người đem chuyện ngày 26 tháng chạp, cán bộ trấn Đại Đường xuống thôn thu khoản thống trù, thiếu chút nữa làm chết người báo lên, hơn nữa báo thẳng tới thủ đô, hiện giờ có rất nhiều nhà báo đang tới huyện Ninh Bắc để tìm hiểu chân tướng của chuyện này.Liễu Tuấn nhận được điện thoại, khẽ lắc đầu thở dài nói đơn giản một câu:- Con sẽ về ngay.Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói gì thêm.Căn cứ vào biểu hiện sau khi Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy, Nghiêm Ngọc Thành cơ bản là yên tâm về y rồi.Ở quan trường trong nước, bí thư huyện ủy là chức rèn luyện con người ta nhất, vừa là quan nhân dân, vừa là quan quyết sách, trải qua sóng gió đủ các phương diện, có thể làm tốt bí thư huyện ủy, trí tuệ chính trị sẽ thăng lên một cấp nhất định, không cần lúc nào cũng cần phải chú ý, chuyện gì cũng phải bảo vệ nữa.Nghe nói xảy ra chuyện lớn như thế, Nghiêm Phi rất thông tình đạt lý, không đi Hawai nữa, cùng chồng về nhà.Liễu Tuấn xuất hiện ở phòng làm việc chưa tới mười phút, Thạch Trọng và Khâu Viên Triêu đã nối nhau tới cầu kiến.- Liễu bí thư, có kẻ muốn kiếm chuyện!Khâu Viên Triêu mặt sầm lại, vừa gặp mặt không hàn huyên gì, mới câu đầu đã làm ầm lên.Liễu Tuấn mỉm cười:- Bí thư Viên Triêu, bình tâm đã nào, trời không sập xuống được đâu.Phan Tri Nhân vội rót trà cho hai vị lãnh đạo, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, trước khi Thạch Trọng tới hắn đã đem tình huống cơ bản báo cáo cho Liễu Tuấn.- Nào, ăn thử kẹo tôi mang từ Italila về đi.Liễu Tuấn từ trong ngăn kéo lấy ra một đống kẹo xanh xanh đỏ đỏ đặt lên bàn, cười chào mời.Khâu Viên Triêu mặt thộn ra, nghi hoặc nhìn Liễu Tuấn, lại nhìn Phan Tri Nhân.Chẳng lẽ Liễu bí thư còn chưa biết đã xảy ra việc gì.Phan Tri Nhân dùng ánh mắt nói với hắn, Liễu bí thư đã biết rồi.Thạch Trong tương đối trần ổn, lấy một cái kẹo nói:- Tôi lần đầu tiên mới được ăn kẹo Italia, chúng ta hường nhờ hồng phúc của Liễu bí thư, thử đồ tây xem!

Nào nào, lão Khâu ăn kẹo đi, chẳng phải bí thư về rồi sao?

Có gì mà phải lo lắng.Liễu Tuấn mỉm cười.Thạch Trọng sau khi lên làm phó bí thư đảng ủy, tâm thái thay đổi, đi lên từ trong thất vọng trượt mất chức huyện trưởng, dần dần có khí độ vững vàng của người nắm quyền, đây là một tiến bộ không tệ.Kỳ thực Khâu Viên Triêu không phải là thiếu bình tĩnh như vậy, người làm bí thư chính pháp, không bình tĩnh là không làm được.Hắn chỉ khéo léo biểu hiện sự phẫn nộ của mình, để Liễu Tuấn cảm thụ được thân cận và trung thành của bản thân.Mặc dù mọi người đều là thường ủy thân tín nhất của Liễu hệ, nhưng phân lượng khác nhau, bởi vì biểu hiện mỗi người có sự khác biệt.Thạch Trọng đã được Liễu Tuấn thừa nhận.Cho dù không tranh được chức huyện trưởng, nhưng Liễu Tuấn đã kiếm được cho hắn một vị trí có lợi hơn nữa, tiến bộ thành người đứng thứ ba huyện ủy, một khi Liễu Tuấn thăng chức hoặc điều đi, Thạch Trọng chính là người cạnh tranh mạnh nhất.Rất rõ ràng, sắp xếp chức vụ phó bí thư đang ủy, biểu thị Thạch Trọng là “người nối nghiệp” Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc.Vì thế hắn không cần biểu hiện quá “trung thành” nông cạn với Liễu Tuấn, mà phải thể hiện khí độ của một người đứng đầu, nếu như hắn cũng hùng hổ như Khâu Viên Triêu không khỏi bị đánh giá thấp.Liễu Tuấn vừa tới văn phòng hắn tới ngay tức thì, thế là đã biểu hiện rõ ràng lòng “trung thành” của hắn rồi.Mọi người vừa ăn kẹo vừa nghe Liễu Tuấn kể về phong tình Châu Âu, sau đó Liễu Tuấn mới lấy thuốc lá ra mời một vòng hỏi vào việc chính.- Lão Khâu, anh báo cáo cho bí thư đi.Thạch Trong nói với Khâu Viên Triêu.Một cấu nói nhẹ nhàng đã nói rõ cục thế nghiêm trọng hiện nay, dó là cơ quan chính pháp đã ngầm tham gia vào rồi.- Vâng được, chuyện đều do cái tên Mao Ái Tiên kia gây ra.Vừa nói tới Mao Ái Tiên, cơn giận mới lắng xuống của Khâu Viên Triêu lại bùng lên, ngữ khí không bình hòa nữa.- Bí thư, tên Mao Ái Tiên kia sau khi lành vết thương, trấn Đại Đường đã khai trừ công chức của hắn, quyết định xử lý này Mai Văn Hoa hẳn là đã báo cho bí thư rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Quyết định này được đưa ra trước hôn lễ của Liễu Tuấn không lâu.Ý tứ của Mai Văn Hoa là đem con sâu làm rầu nồi canh này xử lý nghiêm túc, mới có thể làm mọi người phục.Liễu Tuấn cũng hiểu tâm tư của Mai Văn Hoa, Đại Đường trấn kinh tế lạc hậuu, mấy năm qua các cán bộ chỉ thích đấu đá với nhau, không khí quan trường tối tăm rối loạn, Mai Văn Hoa không nặng tay, đừng nói phát triển kinh tế, sau này công tác thường ngày cũng khó mà thực thi được.Tình hình này này không khác bao nhiêu so với lúc ban đầu Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc.Bởi thế Liễu Tuấn ngầm cho phép Mai Văn Hoa xử trí Mao Ái Tiên.Mai Văn Hoa cần chuyện này để lập uy.Có điều Liễu Tuấn cũng nhắc nhở Mai Văn Hoa, khai trừ thì khai trừ, nhưng nên cho một chút bồi thường kinh tế, Mao Ái Tiêm tuy đáng hận, nhưng cũng có chút vị bị giết gà dọa khỉ, để người ta còn đường mà sống, không thể đánh một gậy chết tươi được.Nếu như không phải thái độ của Mao Ái Tiêm thô bạo thiếu chút nữa ép chết người, Liễu Tuấn còn có chút thương hại.Cán bộ cơ sở tầng thấp nhất, thực sự cũng không dễ dàng gì.Quyết định xử phạt này vừa đưa ra, Mao Ái Tiên và vợ là Thiệu Bình liền phản ứng, bắt đầu đi cáo trạng, hơn nữa còn làm ầm ĩ, không phải lên thành phố tố cáo, cũng không phải lên tỉnh, mà lên thẳng trung ương.Liễu Tuấn nghe thế hơi cau mày lại.Mao Ái Tiên và Thiệu Bình, y đều đã gặp qua một lần trong bệnh viện trấn Đại Đường, Mao Ái Tiên cho người ta một cảm quan không tốt lắm, mặt mày hung ác, nếu chẳng phải thế cũng đã không hề có chút lòng thương xót nào với một quả phụ.Nhưng ở trước mặt bí thư huyện ủy hắn tỏ ra rất quy củ, thậm chí còn sợ hãi, nhưng Thiệu Bình vợ hắn chẳng phải hạng vừa, trước mặt Liễu Tuấn nói những lời ghê gớm, làm ra vẻ không ai chọc vào được.Hiện giờ đúng là làm loạn rồi.- Bí thư đáng lý mà nói, ở vấn đề này bên trên không nên xử lý như vậy?

Đảng có tổ chức kỷ luật, từng cấp quản từng cấp một, thị trấn trong huyện chúng ta xảy ra chút chuyện, không tìm huyện giải quyết là vượt quyền, hiện giờ ngay cả tỉnh thành cũng vượt qua, nhưng thế nào cũng phải dựa theo trình tự, để huyện tình hiểu tình huống trước mới thích hợp.Thạch Trọng đưa ra cái nhìn của mình.Liễu Tuấn cuời khẽ, nói:- Theo tìn huống bí thư Viên Triêu nói, tổ chức bên trên đâu có nhúng tay vào việc này, chỉ có một số ký giả truyền thông tới phỏng vấn mà thôi.Thạch Trọng nói:- Vậy thì càng không ổn, tổ chức còn chưa bày tỏ ý kiến, đám ký giả truyền thông này giở trò gì?Tư duy của Thạch Trọng vẫn theo phương thức cũ, cho rằng giới truyền thông phải phục tùng tổ chức quản lý, chú tâm tuyên truyền mặt tốt, sao lại làm loạn chạy xuống dưới này phỏng vấn cái gì, không phải là cố ý bôi đen lên mặt huyện Ninh Bắc sao?Liễu Tuấn cười nói:- Hiện giờ chú trọng tự do báo chí mà, quan niệm của phóng viên và truyền thông thay đổi rồi.

Anh nói Mao Ái Tiên và Thiệu Bình trực tiếp tới thủ đô, không qua tỉnh và thành phố sao?- Hình như là thế, ừm có qua phòng nhận thư khiếu nại của tỉnh ủy bỏ vào một bản tài liệu, sau đó không thấy gì liền trực tiếp lên thủ đô.Liễu Tuấn mặt vẫn mang nụ cười, bình tĩnh nói:- Nói như vậy là có chút thú vị rồi đây.Cả ba người còn lại đều ngẩn ra, tựa hồ nắm bắt được tin tức lờ mờ gì đó trong lời nói của Liễu bí thư, nhưng lại không thể xác định được Liễu bí thư nói như thế là có ý gì.- Bí thư Viên Triêu, hiện giờ đi xuống đây có mấy phóng viên?Khâu Viên Triêu gập ngón tay đếm từng người một, tổng cộng có mười mấy phóng viên, đều thuộc tờ báo mang tính toàn quốc, sức ảnh hưởng không nhỏ, làm người ta ngạc nhiên nhất là trong đó không ngờ có ký giả của Tân Hoa xã.Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, đưa ngón tay giữa ra, chầm chậm gõ lên mặt bàn.

Chương 665: Bạch Dương điên cuồng- Chị à, chị có nhà không?Bạch Dương vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, chính đang nghiêng đầu chái mái tóc đen nhánh, thì di động vang lên, Bạch Dương tiện tay ấn nút nghe, bên trong liền truyền tới giọng nói đáng ghét của tiểu ngoan đồng.- Có.Trong lòng Bạch Dương đột nhiên nổi lên một sự u oán, lạnh nhạt đáp một tiếng.- Vậy em qua đây!- Chị có việc.Bạch Dương vừa nói ba chữ đó thì nghe thấy điện thoại bên kia truyền tới tiếng “tu tu”, chắc tiểu ngoan đồng nói xong là cúp điện thoại ngay lập tức.Bạch Dương cứ ngây ra nhìn cái điện thoại.Tiểu ngoan đồng rõ ràng là sợ cô từ chối.Nghĩ tới dáng vẻ lo được lo mất của tiểu ngoan đồng, khóe miệng Bạch Dương hơi cong lên thành một nụ cười.Người này luôn nắm bắt được những biến hóa tâm lý nhỏ nhất của cô, cho dù là không ở bên cạnh cũng như vậy.Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Dương cả kinh.Có lẽ nguyên nhân vì như vậy, nên mình mới “sa ngã”?Kỳ thực sau khi có quan hệ “vợ chồng” với Liễu Tuấn, Bạch Dương không ngừng kiểm điểm lại quan hệ của mình và Liễu Tuấn, theo quan điểm của thế tục mà xét, tỉnh cảm giữa hai người không nên tồn tại.Điều này bản thân Bạch Dương cũng không phủ nhận.Từng có một khoảng thời gian, Bạch Dương lấy đó là vì mình quá “yêu chiều” Liễu Tuấn để thuyết phục bản thân.Tên nhóc đó quá vô lại, mặt cũng dầy, công phu “đeo bám” kinh người, cứ từng chút từng chút một hạ gục mình, nhưng Bạch Dương luôn cảm thấy lý do này hơi gượng ép.“Yêu chiều” và “yêu” là hai khái niệm khác nhau.Cứ cách một thời gian nếu như không nhìn thấy tiểu ngoan đồng là trong lòng chị Bạch Dương lại nhung nhớ, giống như ngọn cỏ vậy, gió xuân vừa nổi lên, là không sao áp chế được.Hôn lễ lần này của Liễu Tuấn, Bạch Dương cũng tham gia.Cô không thể không tham gia.Hai người từng là đồng nghiệp với nhau, thêm vào mọi người đều biết cô “yên chiều” Liễu Tuấn, cô mà không đi thì thực sự lộ liễu.Nhưng tâm tình của Bạch Dương vô cùng ảm đạm.Mình vì sao lại không bỏ Liễu Tuấn được, Bạch Dương tìm mãi không ra nguyên nhân.Xem ra yêu một người thực sự không cần phải có lý do.Tiểu ngoan đồng đột nhiên bỏ dở chuyến du lịch trăng mật, trở về huyện Ninh Bắc trước thời gạn, nguyên nhân là gì Bạch Dương hiểu rõ nhất, “sự kiện Mao Ái Tiên” lần này Bạch Dương cũng là người quan tâm nhất.Khi Liễu Tuấn sắp được thành một trong số 100 bí thư huyện thị ưu tú được biểu dương đột nhiên lại nảy ra chuyện n ày, đúng là làm người ta đau đầu, cũng thực là quá khéo.Tiểu ngoan đồng tới khẳng định là vì chuyện này rồi.Bạch Dương ngồi thẫn ra một lúc rồi vào phòng ngủ cởi bỏ áo ngủ xuống, thay một bộ trang phục chính thức.Dù sao cũng phải bàn chuyện nghiêm túc mà.Cho dù tiểu ngoan đồng xưa nay không quan tâm cô có ăn mặt chính thức không, một khi cơn háo sắc phát tác lên thì muốn làm gì thì làm, nhưng có một số giới hạn, Bạch Dương phải cố gắng giữ vững.Nhưng lần này thì chị Bạch Dương lại tính nhầm rồi.Cô vừa mới lấy từ trong tủ ra một bộ đồ công sở màu vàng và một chiếc áo sơ mi trắng thì cánh cửa lớn ở phòng khách đã truyền tới tiếng chìa khóa chuyển động.Bạch Dương kinh hãi.Tiểu ngoan đồng sao lại tới nhanh như vậy?Hỏng rồi, tên nhóc này nhất định là gọi điện ở lầu dưới.Đáng ghét!Rõ ràng nhìn thấy có ánh đèn trong phòng, còn vờ vịt hỏi có nhà không?Chị Bạch Dương phản ứng không kịp, tiểu ngoan đồng hành động quá nhanh, thoáng cái đã xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, Bạch Dương vừa mới cởi được một nửa áo ngủ đã phải vội vã mặc vào.Thế nhưng vẫn còn chậm một bước, còn chưa kịp buộc giây lưng thì đôi cánh tay chắc khỏe đã từ phía sau ôm gọn, đôi tay lớn đầy vết chai sạn thuận thục nắm lấy bầu vú căng tràn, hai đầu ngón tay trực tiếp vân vê nụ hoa kiềm điễm.Bạch Dương cố gắng kháng cự, đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay không thành thực kia, hờn giận nói:- Đừng có quấy.Câu trả lời của Liễu Tuấn là há miệng ra cắn lấy dáy tai của cô, giống như một con chuột nhỏ bắt đầu nhay nghiến nhấm nháp nó.Bạch Dương muốn kháng cự, nhưng cơ thể nữ nhân thành thục kia lại chẳng chịu phối hợp, dưới sự dày vò của ngón tay tiểu ngoan đồng, khoái cảm trào dâng như thủy triều từ hai đầu vú dần dần khuếch tán ra, mau chóng lan tới toàn thân, cả người cô không kìm được run lên.- Đừng mà, nói chuyện nghiêm túc đi.Bạch Dương rên rỉ mang chút ai oán.- Không rảnh.Tiểu ngoan đồng ở bên tai cô vứt một câu trơ trụi như thế, hơn nữa còn càng áp sát thêm người vào cặp mông tròn lẳn của cô, không ngừng cọ sát.- Cậu...Cậu sao lại hư hỏng như thế?Chị Bạch Dương buông một câu oán trách rồi từ bỏ sự phản kháng cuối cùng.- Em trước nay luôn như thế, không phải là chị không biết.Tiểu ngoan đầu lưu manh nói, buông tay ra để cho chiếc áo ngủ trượt khỏi người Bạch Dương, bởi vì cô vừa mới tắm xong, cho nên bên trong áo ngụ trừ chiếc quần lót nho nhỏ, còn toàn bộ là không có gì.Tiểu ngoan đồng bắt đầu ve vuốt tấm lưng trơn mịn bóng mượt của chị Bạch Dương.Tiểu ngoan đồng cũng mau chóng mất kiểm soát, tay bắt đầu đưa lên cởi cúc áo, thì đột nhiên Bạch Dương quay ngoắt người lại túm lấy áo của y xé toạc ra hai bên, lập tức mấy cái nút áo rơi lả tả, Bạch Dương như thành con người hoàn toàn khác, cứ xé quần áo trên người y ra, chẳng bao lâu sau hai người hoàn toàn không còn mảnh vải đối diện với nhau rồi.- Chị, chị...Bạch Dương đột nhiên điên cuồng, làm Liễu Tuấn luống cuống chân tay.Đây, đây là Bạch Dương thật sao?Bạch Dương u oán nhìn y một cái, đôi cánh tay trắng nõn vươn ra quấn lấy cổ, rồi nhón chân, đôi cánh môi đỏ mọng say đắm nhiệt tình hôn Liễu Tuấn.Trong chớp mắt đó đầu óc Liễu Tuấn như chập mạch.Trong ký ức của y, đây là lần đầu tiên Bạch Dương chủ động, trước kia hoàn toàn là do y chủ động, Bạch Dương chỉ xấu hổ đón nhận, từng chút từng chút một chấp nhận “thỏa hiệp” trong quá trình âu yếm, cuối cùng hòa thành một.Hiện giờ sao lại phấn khích như thế.Có điều hiện giờ Liễu nha nội cũng chẳng rảnh rỗi mà đi suy nghĩ tới “biến hóa khác thường” của Bạch Dương, chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia đang không ngừng quấy động miệng y, nóng ấm thơm tho, từng hương thơm hoa lan luồn qua cánh mũi tiều ngoan đồng, thấm tận vào xương tủy.Liễu nha nội phát ra một tiếng kêu không rõ ràng, trở tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Bạch Dương, một tay áp lên bầu vú no căn, rồi dần dần trượt xuống dưới dấn sâu vào trong vực thẳm.Giây phút chạm vào búp hoa, Bạch Dương bật ra một tiếng rên khe khẽ.....- Chị muốn...Đầu tiểu ngoan đồng lại nổ “uỳnh” một phát.Bạch Dương chỉ lí nhí thì thầm, mà cứ như một tiếng sấm rền.Lại...một lần nữa!Máu toàn thân Liễu Tuấn trong chớp mắt sôi lên sùng sục.Giờ phút này Bạch Dương Thực sự mang lại cho y quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều sự kích thích.Cánh tay lớn của tiểu ngoan đồng, luồn qua đùi Bạch Dương nhấc lên, tiếp theo đó Bạch Dương lại phát ra một tiếng kêu say lòng, mau chóng chìm vào trong bể hoan lạc.“A...”

Bạch Dương thả lỏng cánh môi, đầu hơi ngả về phía sau, một tiếng rên rỉ bị áp chế cực độ từ sâu trong lồng cực phát ra, đánh sâu vào nơi sâu nhất trong tâm linh của tiểu ngoan đồng.Đôi chân thon thả trơn mịn của Bạch Dương gặp lại, như xúc tua của con bạch tuộc quấn chặt vào hông Liễu Tuấn Liễu tuấn, hai tay rịt chặt lấy cổ y, toàn thân treo lên thân thể cường tráng rắn chắc của tiểu ngoan đồng, đầu yếu ớt dựa lên bả vai Liễu Tuấn, nảy lên theo từng đòn xung kích đầy tiết tâu.Tình lang của cô luôn tấn công rất mạnh mẽ.Bạch Dương mơ mơ màng mảng rên rỉ:- Tiểu Tuấn...Chúng ta...Chúng ta sinh con đi...Chị,, chị muốn sinh cho em một đứa con trai.- Được...sinh một đứa con trai...một đứa con béo trắng.Liễu Tuấn cũng mơ màng đồng ý.Hai người mồ hôi đầm đìa, cứ như thế ôm lấy nhau nằm trên chiếc giường chăn gối xộc xệch hết cả, không ai nói một lớn.Nhưng hai tấm thân vẫn dính liền lấy nhau.Thời gian tựa hồ như ngừng trôi.Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Bạch Dương mới khe khe cựa mình, gò má ửng hồng còn chưa tan hết, lại một lần nữa đỏ lên.Liễu Tuấn buông tay ra.Bạch Dương liền xuống giường, thuận tay áo ngủ khoác lên trên người Liễu Tuấn, rồi đi vào phòng tắm.Liễu Tuấn thầm thở phào.Bạch Dương “điên cuồng” sau khi tận tình phát tiết xong đã trở lại rồi, trở thành Bạch Dương thường mang chút bẽn lẽn ngại ngùng, trở về là chị Bạch Dương “vô cùng yêu chiều” của y rồi.Trong lúc ân ái vừa rồi, Liễu Tuấn hoàn toàn coi Bạch Dương thành vợ yêu của mình, mà không phải là chị Bạch Dương, hẳn trong thời khác đó, Bạch Dương cũng có cảm giác như vậy.Trong phòng tắm vang lên tiếng nước xối, đợi tới khi Bạch Dương lại xuất hiện trước giường thì áo ngũ đã buộc chặt giây lưng rồi.Bạch Dương ngồi dựa vào thành giường, kéo giãn một chút khoảng cách với Liễu Tuấn, nhẹ giọng nói:- Chuyện này sẽ có chút phiền phức, ba chị nói, trung tổ khả năng trong thời gian ngắn sẽ lại phái người xuống tìm hiểu tình hình.- Ừm!Liễu Tuấn đáp lời, cũng ngồi dậy cùng Bạch Dương ngồi tựa vai vào nhau, kéo chăn lên che mình, chị Bạch Dương không giống Hà đại tiểu thư, khi nói chuyện nghiêm chỉnh, không muốn ở “trạng thái nguyên thủy”Liễu Tuấn khi còn ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, Bạch Dương đã trực tiếp gặp Bạch Kiến Minh tìm hiểu tình hình, chỉ một câu nói đã hàm chứa quá nhiều quan tâm và yêu thương của cô giành cho Liễu Tuấn.Bạch Dương hỏi:- Cậu nói đi, chuyện này là sao?Chuyện này bởi vì Liễu Tuấn xử lý rất kịp thời cho nên khi đó phạm vi ảnh hưởng vô cùng nhỏ, ngày hôm sau Liễu Tuấn thực hiện lời hứa với thôn Tú Khê, rồi sau đó không bao lâu đưa ra một loạt chính sách, hừa từ trong một hai năm, từng bước thực hiện hóa đơn không chính thức trong tay nông dân, hơn nữa hứa trong năm nay, toàn bộ nông dân toàn huyện giảm bớt gánh nặng đi ít nhất 30%, bao nhiêu hành động đó làm cho ảnh hưởng tiêu cực gần như bị trừ bỏ, ngược lại còn được được nông dân toàn huyện nhất trí tán đồng, cho rằng chính phủ huyện ủy đã làm việc cho người dân.Có thể thấy được, nếu như Liễu Tuấn có thể thực thi toàn bộ lời hứa, danh vọng cá nhân y cùng chính phủ huyện Ninh Bắc sẽ đạt tới một tầm cao chưa từng có trong lịch sử, có thể sánh ngang với “ tình quân dân cá nước” như thời ban đầu mới giải phóng.Thế nên Liễu Tuấn không nói rõ cho Bạch Dương.Hiện giờ có người lấy chuyện cũ ra gây sự, Liễu Tuấn liền nói chi tiết lại một lần.- Ra là thế, vậy Mai Văn Hoa và trấn Đại Đường xử trí rất hợp lý, bọn chúng cáo trạng cái gì chứ?Bạch Dương hơi ngạc nhiên.Liễu Tuấn cười nhạt nói:- Hiện giờ xem ra cáo trạng của Mao Ái Tiêm không phải là nguyên nhân chân chính, chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh ủy là Kỳ Tiểu Sơn phải không?- Ừ, trước kia khi Hồ Vi Dân làm bí thư thành ủy Đại Ninh, Kỳ Tiểu Sơn cũng chính là chủ nhiệm phòng khiếu nại thành phố Đại Ninh.Bạch Dương gật đầu.Liễu Tuấn lại nở nụ cười.

Chương 666: Cuộc họp với giới truyền thông- Xin lỗi Liễu bí thư, đều do tôi làm hỏng hết chuyện.Mai Văn Hoa đứng trước mặt Liễu Tuấn, mặt đầy vẻ hổ thẹn.Vốn hắn muốn “giết” Mao Ái Tiên lập uy, trấn áp đám “địa đầu xà” thích kéo bè kết cánh ở trấn Đại Đường, xác lập nên uy tín của bí thư trấn ủy, không ngờ rằng lại khơi lên sóng gió lớn, kinh động tới mấy phóng viên của những bài báo tầm vóc quốc gia, thậm chí là có cả phóng viên của Tân Hoa Xã.Vào năm 95, địa vị của báo chí truyền thông còn rất cao, không tràn lan có mặt khắp nơi như sau này giống như luật sư bên Mỹ vậy.Anh đi trên đường không may là vấp té cũng có người lập tức chạy tới nói mình là phóng viên, hi vọng được phỏng vấn “sự kiện bất hạnh”, sau đó tam sao thất bản, rồi biến thành người nổi tiếng trên Internet.Nhất là đối với huyện nghèo khó xa xôi như huyện Ninh Bắc này thì phóng viên của báo trung ương, đó là ông vua không ngai thực sự.Cho nên áp lực tâm lý của Mai Văn Hoa lúc này nặng thế nào khỏi nghĩ cũng biết.Chính bởi vì chuyện này mà không ngờ làm cho Liễu bí thư ngay cả tuần trăng mật chưa kết thúc đã vội vội vàng vàng chạy về.Mai Văn Hoa thực sự áy náy từ tận đáy lòng.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Cậu làm hỏng chuyện gì?- Tôi...Mai Văn Hoa mấp máy môi mãi nói không ra lời.- Cậu thanh tra những chuyện sai phạm trước k của trấn Đại Đường là sai sao?

Chỉnh đốn tác phong đội ngũ cán bộ là sai sao?

Xử lý Mao Ái Tiên là sai sao?Liễu Tuấn liên tục hỏi liền mấy câu.Mai Văn Hoa cúi đầu xuống, nói:- Tóm lại khiến chuyện ầm ĩ như thế đều là do tôi làm không tốt!

Liễu bí thư hãy xử phạt tôi đi.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Mai Văn Hoa, cậu làm tôi rất thất vọng.- Vâng, Liễu bí thư, tôi làm việc không tốt.- Không phải là không làm tốt, mà là cậu hồ đồ!

Không phân biệt được chuyện nào là đúng, chuyện nào là sai lầm.Liễu Tuấn ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào Mai Văn Hoa nói:- Tôi...Liễu Tuấn nói thong thả:- Cậu làm sao?

Thanh tra nợ cũ của trấn Đại Đường không hề sai, chỉnh đốn cán bộ không sai, xử lý Mao Ái Tiên càng không sai, loại con sâu làm rầu nồi canh như thế, đáng phải loại bỏ khỏi đội ngũ!

Nếu như không làm sai việc gì thì sao phải hổ thẹn.Mai Văn Hoa chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Tuấn đôi mắt đã nhòe lệ.- Còn về phần người ta muốn cáo trạng, muốn phỏng vấn đó là quyền lợi của người ta, mặc cho người ta làm.

Lòng vô tư thiên hạ rộng, chỉ cần cậu kiên trì làm việc chính xác, kiến trì phục vụ quần chúng, thì người ta muốn làm quấy phá thế nào thì mặc xác bọn chúng.Liếu Tuấn đề cao âm điệu.- Mai Văn Hoa, tôi coi trọng cậu không phải chỉ vì cậu có tài năng, mà còn vì cậu có tư tưởng, ở vấn đề nguyên tắc lớn không hàm hồ!

Cậu nhất định phải nhớ kỹ, làm một cán bộ, nhất là làm một cán bộ tốt, là phải dám kiên trì những điều chính xác.Mai Văn Hoa gật mạnh đầu, nói:- Liễu bí thư tôi đã nhớ rồi!

Sau này tôi cũng sẽ nhớ kỹ.- Ngồi đi.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, chỉ ghế đối diện.Mai Văn Hoa ngồi xuống, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:- Liễu bí thư, những phóng viên kia...- Phóng viên thì sao nào?

Bọn họ muốn phỏng vấn thì cứ để cho bọn họ phỏng vấn.Liễu Tuấn phất tay, nói rất bình tĩnh.Mai Văn Hoa hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.Vị này đúng là vô cùng thản nhiên, cứ như đã sớm tính toán hết rồi vậy.Trong lòng Mai Văn Hoa bất giác tròa dâng một sự kính phục.Lúc này Phan Tri Nhân gọi điện thoại tới nói:- Bí thư, phóng viên Tân Hoa Xã đồng chí Phí Thanh yêu cầu gặp bí thư.- Được, mời đồng chí ấy vào.Lập tức phòng làm việc bị mở ra, Phan Tri Nhân dẫn một nam nhân trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tiến vào.- Chào Liễu bí thư, tôi là Phí Thanh phóng viên của Tân Hoa Xã.Phi Thanh người cao gầy, mặc áo sơ mi màu xám, mặc quần jean bạc phếch, đầu húi cua, đeo một cái ba lô, trong có vẻ rất nhanh nhạy giỏi giang, đưa tay về phía Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy, bắt tay với Phí Thanh.- Chào Phí phóng viên!

Giới thiệu với đồng chí, đây là đồng chí Mai Văn Hoa bí thư đảng ủy trấn Đại Đường, thôn Tú Khê mà các vị muốn phỏng vấn lần này chính là thuộc quản hạt của trấn Đại Đường.Phí Thanh rõ ràng là hơi ngẩn ra một chút.Hắn vốn đầy một bụng tức, vốn định tới “hỏi tội” Liễu Tuấn.Bởi vì hắn đường đường là phóng viên Tân Hoa Xã cao quý, tới cái vùng đất bé xíu xa xôi hẻo lánh như huyện Ninh Bắc, không ngờ làm gì cũng bị cản trở.Hắn đi tới đâu cũng có nhân viên cục công an theo cùng, tới hai ba ngày mà một chút tư liệu hữu dụng cũng chẳng hề có.Mỗi lần muốn “nổi đóa” với lãnh đạo huyện chính phủ, người ta đều khách khí, hương diện tiếp đãi không hề hàm hồ, nhưng nói tới thôn Tú Khê là có chút lảng tránh, hoàn toàn chẳng lý tới.

Hỏi quá thì người ta nói chuyện này do Liễu bí thư đích thân xử lý, hiện giờ Liễu bí thư đang nghỉ phép, không có cách nào trở về trả lời câu hỏi của Phí phóng viên.Nếu là chuyện bí thư đích thân xử lý, thành viên trong ban huyện ủy không tiện nhúng tay vào, nội tình cũng không rõ lắm, không thể trả lời được.Nhưng chuyện như thế làm ông vua không ngai Phí Thanh rất tức tối.Hắn làm phóng viên đã lâu rồi, đi tới nơi khác, chỉ cần đưa thẻ phóng viên Tân Hoa Xã ra, thì chừng như không chuyện gì không thông, quan viên chính phủ, từ cán bộ phổ thông tới bí thư, không ai là không kính cẩn đối đãi, muốn gì được nấy, đã bao giờ gặp phải tình huống như huyện Ninh Bắc này.Xem ra nha nội đúng là nha nội, quả nhiên rất uy phóng rất có sát khí!

Cho dù ở xa ngoài muôn trùng, cùng vợ đẹp ung dung hưởng tuần trang mật, bí thư đại nhân vẫn có uy lực cực lớn, khống chế chặt chẽ cả huyện Ninh Bắc, một cây châm cũng không đâm vào được.Cái huyện Ninh Bắc này đã bị thống trị dưới một “thổ hoàng đế” rồi.Phí Thanh trong đám đồng nghiệp, được tính là kẻ nổi bật, cũng hết sức kiêu ngạo, cục tức này phải nín nhịn đúng là rất khó chịu.Không ngờ vừa mới gặp mặt Liễu Tuấn đã thẳng thắn giới thiệu Mai Văn Hoa với hắn, hơn nữa nó thẳng thắn về thôn Tú Khê, làm Phí Thanh cực kỳ bất ngờ, trong lòng không có chút bất an.Không phải là cạm bẫy gì đấy chứ?Phí Thanh trở nên thận trọng, cẩn thận hỏi:- Ý của Liễu bí thư là chúng tôi có thể tới thôn Tú Khê phỏng vấn.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Đương nhiên có thể rồi, Phí phóng viên là phóng viên nước ta, bất kể nơi nào trong nước đồng chí có thể đi phỏng vấn.- Tốt lắm, tạm biệt Liễu bí thư.Không ngờ Phí Thanh tính tình nóng vội như thế, Liễu Tuấn vừa dứt lời là đã vội vàng đi ra ngoài rồi.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Phí phóng viên xin đợi một chút.Phí Thanh đứng tại chỗ xoay người lại, nhìn Liễu Tuấn hỏi:- Liễu bí thư còn có chỉ thị gì nữa?Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Phí phóng viên nặng lời rồi, không dám nói chỉ thị.

Phí phóng viên, xét thấy các vị phóng viên tới huyện Ninh Bắc chúng tôi phỏng vấn, tôi muốn mở cuộc họp thường ủy, mới các phóng viên đều tới tham gia, mọi người cùng nhau tham khảo xem tiến hành phòng vấn thế nào được chăng?Phí Thanh suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu nói:- Được, chúng tôi phục tùng sắp xếp của Liễu bí thư.Liễu Tuấn kín đáo cau mày lại.Tên Phí Thanh này lời nói rất chướng tai, người hơn ba mươi tuổi rồi, đáng lẽ không còn tỉnh trẻ con hung hăn nữa, nhưng nói chuyện luôn hùng hổ làm người ta khó chịu, xem ra ở Tân Hoa Xã, kẻ này là nhân vật thuộc cấp tiên phong.Cuộc họp thường ủy huyện Ninh Bắc được mở, tất cả thành viên ban huyện ủy, thêm vào Hầu chủ nhiệm của văn phòng chính phủ, và sáu phóng viên báo chí đều tập trung đầy đủ.Đám phóng viên ai nấy nghiêm túc, còn mang theo chút phẫn nộ.Bọn họ mấy ngày qua được “đãi ngộ” giống như Phí Thanh, đều được •ảo vệ đặc biệt” của nhân viên cục công an, bận rộn mấy ngày liền không có lấy chút thu hoạch nào, trong lòng đặc biệt khó chịu.Hiện giờ vị bí thư huyện ủy nghe nói là trẻ nhất toàn quốc rồi, còn thận trọng mở cuộc họp thường ủy, xem xem y có gì muốn nói.Các thường ủy huyện Ninh Bắc cũng ai nấy mặt mày nghiêm nghị, đại bộ phận mày nhíu chặt, không hiểu Liễu bí thư đột nhiên mở cuộc họp thường ủy là có ý gì.- Các đồng chí khoảng thời gian này tôi nghỉ phép, công tác trong huyện làm các đồng chí vất vả rồi.Liễu Tuấn chậm rãi quét mắt qua toàn hội nghị, thong thả nói, khí thế người đứng đầu bộc lộ hoàn toàn.Đám phóng viên trong lòng giật mình, vốn cho rằng người này tuổi trẻ được đặt trên vị trí cao chỉ là tên nha nội hoàn khố dựa vào phúc ấm ở bên trên, không ngờ lại có uy thế như vậy, ánh mắt chỉ khẽ liếc qua, mà làm cho ai nấy đều cảm thấy áp lực nặng nề.

- Tại đây, tôi đại biểu cho chính phủ huyện Ninh Bắc hoan nghênh các nhân viên công tác truyền thông, hoan nghênh các đồng chí tới huyện chúng tôi phỏng vấn.Khâu Viên Triêu và Thạch Trọng ngồi đối diện nhau đưa mắt trao đổi, hơi có chút ngạc nhiên.Không biết Liễu bí thư hoan nghênh thật hay giả đây!Dựa theo tư duy của bọn họ, chuyện như thế này khẳng định phải che đậy, mặc kệ là có che được hai không cũng phải che tới cùng.- Liên quan tới sự kiện ngày hai mươi sáu tháng chạp năm ngoái, cán bộ Mao Ái Tiêm tới thôn Tú Khê thu khoản thống trù, phát sinh ra chút mâu thuẫn hẳn là vấn đề các vị phóng viên ở đây chú ý.

Tôi có một kiến nghị, trước khi các vị phóng viên tới thực địa phỏng vấn, hãy nghe qua tình huống cơ bản của chuyện này đã.Giọng của Liễu Tuấn vẫn cứ bình tĩnh như từ trước tới giờ.Các phóng viên đều gật đầu.Trước tiên tìm hiểu qua chuyện này, cũng là chuyện nên làm, còn về phần tình huống huyện chính phủ giới thiệu chân thực tới đâu thì tạm thời không để ý, chi cần tới hiện trường phỏng vấn, là có thể dựa theo sự thực phản ánh.Có thể làm phóng viên cho tờ báo tầm quốc gia, há phải dễ lừa gạt.- Đồng chí Mai Văn Hoa, đồng chí là bí thư trấn Đại Đường, vậy đồng chí hãy giới thiệu tình huống khi đó đi.Liễu Tuấn chẳng bận tâm tới suy nghĩ của người khác, bảo với Mai Văn Hoa.- Vâng, thưa Liễu bí thư, các vị lãnh đạo, các đồng chí phóng viên, tình huống đại khái là như thế này...Mai Văn Hoa sớm đã khôi phục lại vẻ trấn định, bắt đầu giới thiệu tình hình thực tế ngày hôm đó, tất nhiên trọng điểm là nói về việc Liễu bí thư xử lý chuyện này.Các phóng viên an tĩnh nghe xong, vẻ mặt mỗi người một khác Chương 667: Vạch trần chân tướng- Liễu bí thư, tôi muốn biết một tình huống, ừm, đó chính là việc ghi biên lại tạm, thu các khoản thống trù kia có phải cũng tồn tại ở các xã và thị trấn khác trong huyện Ninh Bắc hay không?Phí Thanh đột nhiên hỏi, mắt chiếu thẳng vào Liễu Tuấn, mang theo một loại ngạo nghễ.Vị phóng viên Tân Hoa Xa này đúng là rất vênh váo.Căn cứ vào tìm hiểu của Liễu Tuấn, Phí Thanh ở Tân Hoa Xã là phóng viên thâm niên được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính xử, hơn nữa còn có chỗ dựa ở thủ đô, được coi là con cháu cách mạng, có điều cha mẹ hắn và người bề trên trong nhà đều qua đời trong thời loạn, điều này có hơi giống với phó huyện trưởng mới nhậm chức Tào Xuân Thu.Cho dù Liễu Tuấn hôm nay mới gặp mặt Phí Thanh và các ký giả khác, nhưng đã làm rõ tình huống của bọn họ rồi.- Phí Thanh?

Hắn tới huyện Ninh Bắc rồi à?

Tiểu sắc ma, cậu phải cẩn thận, hắn là con chó do Cao Nhị nuôi, đã căn không ít người rồi.Khi nói chuyện với Hà Mộng Doanh, Hà đại tiểu thư đã nói như thế.Liễu Tuấn bật cười.Hà Đại Tiểu thư vẫn đanh đá như vậy, nói chuyện rất chanh chua khắc bạc.Có điều lời này đã xác nhận suy đoán của Liễu Tuấn, chuyện này quả nhiên không đơn giản, vốn còn lấy làm lạ sao người thủ đô tới phỏng vấn lại lắm như thế, chuyện kiểu như Mao Ái Tiên, căn bản không cần phỏng vấn gì hết, hắn là cán bộ phạm sai lầm nghiêm trọng trước, thậm chí nghiêm khắc mà nói còn không phải là cán bộ thực sự, chỉ là nhân viên được thuê tạm, mà thiếu chút nữa bức tử người khác, huyện chỉ đuổi việc hắn, nhưng cho bồi thường kinh tế nhất định, là đã được đãi ngộ ngang với cán bộ chính quy rồi, thử hỏi có cán bộ cấp trên nào ăn no rảnh việc đi để ý tới chuyện vặt vãnh không liên quan gì tới mình này đây.Nhưng thực tế Mao Ái Tiên lại gây ra xôn xao lớn như vậy.Dù tổ chức không có nhân viên trới điều tra, nhưng lại đưa tới một đám nhà báo trung ương.Độ mẫn cảm của giới truyền thông nước ta khi nào lại trở nên mẫn cảm như vậy chứ nhỉ?Liễu Tuấn vừa phát hiện ra điều khác thường tất nhiên không chịu ngồi yên đợi người ta tiến công, lập tức điều động mạng lưới quan hệ của mình để điều tra nội tình, kết quả phát hiện ra nhóm người này đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Cao.Trong đó tên Phí Thanh này đúng như lời Hà đại tiểu thư nói, là con chó của Cao Nhị.Hiện giờ câu mà Phí Thanh hỏi, càng bại lộ ý đồ của hắn.Người ta căn bản không quan tâm Mao Ái Tiên có bị khai trừ hay không, cái người ta chú ý là “hóa đơn tạm” của huyện Ninh Bắc, từ đó mà dẫn tới vụ án “bức tử” ngày 26 tháng 12.Nếu bình thường đây chẳng phải là chuyện lớn.Toàn quốc có được mấy huyện không làm “hóa đơn tạm” cho dân?

Bởi vì trưng thu đề lưu thống trù cao khiến mâu thuẫn gay gắt, đó là chuyện đâu cũng có.Cao Nhị hận Liễu Tuấn, song cũng biết chuyện này không lật nhào được y.Có điều hiện giờ Liễu Tuấn sắp được đưa lên làm điển hình đại biểu ưu tú bí thư toàn quốc, trong trung tổ đã quyết định cho lên đại hội phát biểu, thì tình hình lại khác rồi.Huyện Ninh Bắc tồn tại vấn đề nghiêm trọng như thế này, bí thư huyện ủy lại được làm điển hiển, thì có chút không ổn?Phải nói Cao Nhị lựa chọn thời cơ không tệ tí nào.Thậm chí Liễu Tuấn rất hoài nghi, Cao Tương Hoành khả năng không thông minh tới vậy, với tính cách hoàn khố của hắn, e rằng chẳng hơi đâu đi quan tâm tới chuyện quan trường như loại đại hội biểu dương.Đằng sau lưng có lẽ có cao nhân chỉ điểm.Cao nhân này có thể là Cao Trường Hoành thậm chí là Cao bộ trưởng, Liễu Tuấn không xác định chắn chắn được.So với Cao bộ trưởng, Liễu Tuấn dứt khoát là hàng con cháu, vốn không đáng để Cao bộ trưởng để mắt tới, nhưng đầu năm xảy ra vụ Từ lão tam thuê người “theo dõi” làm kinh động Cao bộ trưởng, nên Cao bộ trưởng nhớ tới một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.Phí Thanh hỏi câu này, lập tức có mấy tên phóng viên nhao nhao hưởng ứng.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Xin hỏi Phí phóng viên lần này đại giá quang lâm huyện Ninh Bắc chủ yếu là muốn tìm hiểu phương diện nào đây?

Huyện trưởng Hương Mai, mời đồng chí giới thiệu tình hình tăng trưởng kinh tế mấy năm qua của huyện Ninh Bắc đi.Lục Hương Mai là huyện trưởng, giới thiệu tăng trưởng kinh tế do cô talà hợp tình hợp lý, hơn nữa người ta lần này kỳ thực nhắm vào việc Tiểu Liễu được bầu làm bí thư ưu tú, do Lục Hương Mai tán dương huyện Ninh Bắc, tốt hơn Liễu Tuấn giới thiệu nhiều, ít nhất bỏ được hiềm nghi tự khen ngợi bản thân.Lục Hương Mai cho dù có chút ngạc nhiên, giới truyền thông bày ra thế trận này có chút khác thường, hẳn là có ý đồ nhắm vào Liễu Tuấn.Nhưng với thân phận của cô ta, chênh lệch với nhà họ Cao quá lớn, tới gót chân Cao Nhị cũng chẳng theo kịp càng không nói tới Cao Trường Hoành và Cao bộ trưởng, nên hiểu biết không nhiều, vì thế Liễu Tuấn bảo cô ta giới thiệu tình huống kinh tế tăng trưởng, Lục Hương Mai tỏ ra rất cao hứng, chuẩn bị khá là đầy đủ, dù sao không phải là huyện trưởng nào cũng có cơ hội giới thiệu thành tích của mình trước phóng viên của Tân Hoa Xã và các tờ báo toàn quốc.Lục Hương Mai hắng giọng, mở sổ ghi chép ra chuẩn bị nói thì Phí Thanh lại lên tiếng.- Liễu bí thư, Lục huyện trưởng, xin thứ lỗi lần này tôi tới huyện Ninh Bắc chủ yếu là muốn tìm hiểu vấn đề nộp thuế của nông dân, chính phủ ghi “biên lai tạm”, từ đó dẫn tới vấn đề bức tử người dân, chuyện kinh tế huyện Ninh Bắc thì lần khác chúng tôi phỏng vấn.Phí Thanh vừa nói ra lời này tất cả các thường ủy đầu cau mày lại.Tên Phí Thanh này quá ngông cuồng rồi.Phóng viên Tân Hoa Xã đúng là rất ghê gớm, nhưng cũng không thể ngang ngược như thế chứ?

Đây còn là địa phận huyện Ninh Bắc.Lục Hương Mai mặt đỏ lên.Tào Xuân Thu vẫn im lặng không nói gì đột nhiên đằng hắng một tiếng, trước khi nói chuyện đẩy kính mắt lên, nở nụ cười xã giao:- Phí phóng viên, chức trách của người làm báo chí, là phải ra sức tuyên dương mặt tốt của xã hội chứ?Tào Xuân Thu vừa nói vừa liếc mặt nhìn Liễu Tuấn.Người này sau khi tới nhậm chức vô cùng hạ mình, trừ công việc thuộc bổn phận, những phương diện khác không nhúng tay vào, đừng nói là trên cuộc họp thường ủy, ngay cả cuộc họp văn phòng huyện trưởng cũng hiếm khi phát biểu.Lúc này đột nhiên đứng ra, cho dù là lên tiếng vì Liễu Tuấn và cả huyện Ninh Bắc, nhưng khiến người ta phải suy nghĩ.Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, gật đầu với Tào Xuân Thu.Phi Thanh mặt vênh lên, nói với chút khinh thường:- Người làm báo đúng là phải ra sức tuyên dương chuyện tốt, nhưng vạch trần chân tướng sự thực, trả lại công bằng cho quần chúng không phải là một phương diện của tuyên dương mặ tốt sao?Tào Xuân Thu chỉ cười, không nói gì nữa.Điều này rất phù hợp với biểu hiện của hắn sau khi tới huyện Ninh Bắc, gặp ai cũng ba phần cười, gần như chưa bao giờ nổi giận, cho dù cấp dưới có làm sai cũng chỉ nói chuyện lý lẽ, không mắng mỏ.Đối diện với Phí Thanh hùng hổ gây sự, Tào Xuân Thu tất nhiên cũng không tranh chấp gì với hắn.- Phí phóng viên, nếu như đồng chí nói tới chân tướng sự thực, vậy để tôi mang chân tướng ra nói cho đồng chí biết.Lục Hương Mai bị câu nói lúc nãy của Phí Thanh làm cho uất nghẹn, khó chịu vô cùng, tới lúc này mới thở lại được, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói cũng không hòa hoãn nữa.Liễu Tuấn và Thạch Trọng nhìn nhau, Thạch Trọng khẽ mỉm cười.Lục Hương Mai lại mất bình tĩnh rồi.Hương Mai huyện trưởng có khuyết điểm lớn nhất chính là không đủ trầm ổn, trăm phương nghìn kế lên được chức huyện trưởng, song phát hiện ra tất cả người đứng đầu các ban ngành gần như đầu ngả về phía Liễu Tuấn, cho dù là cán bộ do Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai trước kia đề bạt lên cũng nói một đằng làm một nẻo.Người ta gọi đây là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.Bành Thiếu Hùng làm bí thư, Liễu Tuấn là huyện trưởng mà chẳng kém cạnh chút nào, hiện giờ thân là bí thư, toàn bộ mũ ô sa nắm trong tay y, Lục Hương Mai là một cô gái, lại là huyện trưởng, sao khiến người ta một lòng đi theo được.Người trên quan trường rất hiện thực.Thậm chí nếu không phải Liễu Tuấn ra sức bảo vệ, thì chính lệnh của Lục Hương Mai căn bản là không qua được cánh cửa huyện ủy, tất cả các lãnh đạo đơn vị và xã thị trấn đều có thói quen đợi Liễu bí thư lên tiếng, hoặc là làm rõ chuyện này đã được Liễu bí thư phê chuẩn hay chưa đã.Nếu không người ta chẳng nghiêm chỉnh chấp hành.Lục Hương Mai là người thích chuyên quyền, hết sức để ý tới thể diện.Cô ta làm huyện trưởng phải nín nhịt, tất nhiên là khó chịu rồi, Phí Thanh thì thậm chí chẳng thèm nghe cô ta nói, làm Lục huyện trưởng thực sự nổi giận, lập tức chẳng bận tâm xem đám phóng viên có muốn nghe hay không, cứ đem chuyện này nói thẳng ra.- Đồng chí Phí Thanh, các bạn phóng viên, huyện Ninh Bắc mấy năm trước có làm “hóa đơn tạm” cho nông dân, nhưng loại hiện tượng này không phải là chỉ một mình huyện Ninh Bắc mới có, các nơi trong cả nước có huyện nông nghiệp nào là không có chuyện này?Phí Thanh lập tức hỏi dồn tới:- Theo Lục huyện trưởng nói thì huyện Ninh Bắc làm như vậy là hợp pháp hợp lý ư?- Phí phóng viên tôi có nói làm thế là hợp pháp hợp lý không?

Huyện Ninh Bắc năm năm trước còn là huyện nghèo khó, về sau dù bỏ đi được cái mũ huyện nghèo, nhưng cơ sở rất kém, nền móng yếu, tài chính không giàu có, chuyện hóa đơn tạm của quần chúng đại bộ phận là làm hai năm trước.

Hai năm nay dưới sự lãnh đạo của Bành bí thư và Liễu bí thư hiện nay, huyện Ninh Bắc thu được thành tựu phát triển kinh tế làm người ta chú ý, rất hiếm khi còn ghi hóa đơn tạm nữa.

Huyện chúng tôi đầu năm nay đã đưa ra nghị quyết, dùng thời gian hai năm từng bước thực thi toàn bộ hóa đơn tạm trong tay quần chúng, đây là điều huyện đã có văn kiện chính thức gửi tới các xã thị trấn.Giọng Lục Hương mai cao hơn một chút.- Phí phóng viên, tôi nghĩ giới truyền thông điều tra phải chú trọng thực tế chứ?

Phí phóng viên vừa tới đây đã chỉ chăm chăm nói vạch trần chân tướng của huyện Ninh Bắc, xin hỏi đồng chí đã tìm hiểu quá trình sự việc chưa?

Vấn đề hóa đơn tạm chúng tôi chưa từng che dấu gì, rất dũng cảm đối diện với hiện thực.

Tôi có thể chịu trách nhiệm nói với đồng chí không cần đợi tới năm sau, trong năm nay huyện chúng tôi sự thực hiện tất cả hóa đơn tạm trong tay nông dân, không nợ một đồng xu nào.Lục Hương Mai nói chắc nịch.Tất cả các thường ủy đều thất kinh đồng loạt nhìn về Lục huyện trưởng đang hừng hực khí thế.Thực hiện tất cả hóa đơn tạm trong vòng hai năm là Liễu Tuấn hứa khi thân mang hai chức, căn cứ vào tổng kim ngạch hóa đơn tạm trong toàn huyện, kết hợp với tốc độ kinh tế phát triển và thu nhập tài chính của cả huyện, qua nhiều lần luận chứng mới quyết định, đã khẩn trương lắm rồi, dù sao “khoản nợ” thời Phương Triêu Dương để lại cũng không phải ít.Vừa trả nợ còn phải đảm bảo các khoản chi thu hợp lý khác, độ khó rất lớn.Không ngờ Lục Hương Mai lại nói ra câu “thực hiện toàn bộ trong năm nay”, không biết cô ta lấy đâu ra cái gan và khí phách lớn như thế?

Chương 668: Binh đến tướng ngăn- Liễu bí thư, đám phóng viên này thật khốn kiếp!Buổi tối Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu, hắn hầm hầm nói trong điện thoại.Khâu Viên Triêu đã đi theo toàn bộ quá trình phỏng vấn.Liên quan tới vấn đề này, Phí Thanh đã đưa ra dị nghị trên cuộc họp thường ủy, hơn nữa còn khá quyết liệt, cho rằng cục công an huyện Ninh Bắc giám sát bọn họ, gây trở ngại tự do báo chí.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Phí phóng viên đến huyện Ninh Bắc phỏng vấn, việc đảm bảo an toàn nhân thân cho các đồng chí là chức trách của cơ quan công an, các đồng chí có chức trách của mình, cơ quan công an có chức trách của họ.Phí Thanh có dù ngạo ngược cũng biết rằng đây là địa bàn của Liễu Tuấn, hiện giờ có vẻ như trình độ hoàn khố của tên nha nội này không kém gì Cao nhị thiếu gia, dám vì có ba triệu đồng mà làm cho Cao Tương Hoành mất cả thể diện, Phí Thanh hắn dù có đội cái nón phóng viên Tân Hoa Xã, nhưng chọc giận Liễu nha nội rồi thì cũng sẽ nếm đủ.Sau cuộc họp thường ủy, đám phóng viên chạy tới thị trấn Đại Đường phỏng vấn.Liễu Tuấn giống như không có chuyện gì xảy ra, theo lệ thường xử lý công việc.Trong thời gian đó Thạch Trọng tới tìm một lần, tựa hồ muốn cùng trao đổi với Liễu Tuấn về chuyện này, nhưng Liễu Tuấn không mói nói, Thạch Trọng cũng thức thời rời đi.Buổi tối Liễu Tuấn không về nhà, mà ở lại nhà khách Thiên Nga, Trần Lỗi tới nơi bái phỏng.Trần Lỗi tới chủ yếu là xin chỉ thị Liễu Tuấn về sau nên an bài chỗ ở như thế nào, trước kia Liễu Tuấn chưa kết hôn, ở nhà khách Thiên Nga cũng được, nhưng đó chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời, giờ Liễu Tuấn kết hôn rồi, huyện Ninh Bắc cách thành phố Đại Ninh nói gần không gần, nói xa chẳng xa, muốn Liễu bí thư ngày ngay lái xe về khu tỉnh ủy thì không hiện thực lắm.Trần Lỗi suy đoán không bao lâu sau Nghiêm Phi sẽ điều tới huyện Ninh Bắc làm việc.- Liễu bí thư, khu nhà thường ủy huyện ta còn ba nhà trống, bao gồm gian mà Bành bí thư ở trước kia, bí thư xem an bài thế nào cho thỏa đáng ạ?Trần Lỗi đã năm mươi tư tuổi rồi, làm hết khóa này là sẽ về hưu, có điều trước mặt Liễu Tuấn vẫn hết sức cung kính, đoán chừng đó là đặc điểm của người làm việc trong cơ quan.Liễu Tuấn chưa suy nghĩ tới vấn đề này.Kết hôn thì kết hôn, nhưng bất kể là y hay Giải Anh, đều không coi Nghiêm Phi là “cô gái được gả đi”.

Nghiêm Phi vẫn cứ như trước kia làm việc ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, tối về biệt thự số một tỉnh ủy ở, chỉ có điều đồ đạc trong gian phòng kia của Liễu Tuấn đều chuyển hết vào phòng Nghiêm Phi, hai gộp làm một mà thôi.Gian phòng Nghiêm Phi làm chút thay đổi, tăng thêm một số đồ đạc trang trí của vợ chồng mới cưới.- À, Trần chủ nhiệm, tạm thời tôi vẫn ở lại nhà khách Thiên Nga thôi!Trần Lỗi hỏi:- Vậy bao giờ thì đồng chí Nghiêm Phi điều tới huyện Ninh Bắc làm việc?Chẳng phải là ông ta cố ý nghi ngóng chuyện nhà của lãnh đạo, mà chỉ muốn biết trước, đừng để tới khi Nghiêm Phi điều tới rồi mà bên này chưa chuẩn bị xong thì không phải tốt lắm.Liễu Tuấn cười nói:- Tạm thời còn chưa có dự định này, Trần chủ nhiệm cũng biết đó, hiện giờ bên cạnh Nghiêm bí thư chỉ có một cô con gái này, Phi Phi mà điều tới huyện Ninh Bắc chỉ sợ Nghiêm bí thư sẽ mắng tôi mất.Trần Lỗi cười theo.Liên quan tới bí thư tỉnh ủy, ông ta không dán tùy tiện tiếp lời.Trần Lỗi vừa mới đi, điện thoại của Khâu Viên Triêu liền gọi tới.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Chuyện gì thế?Kỳ thực y cũng có thể tưởng tượng ra được, đám Phí Thanh có chủ tâm tới gây sự, tất nhiên là chạy loạn các nơi, chỉ mong phát hiện một số manh mối hữu ích, Khâu Viên Triêu vừa không thể ngăn bọn chúng, lại sợ làm hỏng chuyện, trong lòng nhất định rất lo âu.Quả nhiên tiếp theo đó Khâu Viên Triêu đùng đùng nổi giận “nói xấu” đám Phi Thanh rất nhiều.Liễu Tuấn nói:- Ha ha, Khâu bí thư yên tâm đi, cứ tin vào quần chúng của thôn Tú Khê.Khâu Viên Triêu ngẩn ra ở bên kia, lập tức hỏi:- Liễu bí thư, quần chúng thôn Tú Khê đúng là không tệ, mọi người đánh giá về chính phủ huyện, đặc biệt là đối với bí thư đều rất tốt, nhất là Tống Nguyệt Nguyệt, sắp coi bí thư thành bồ tát sống rồi.Liễu Tuấn mỉm cười.Những quần chúng tầng lớp cơ sở này luôn rất thuần phác.- Có điều Liễu bí thư, tên Mao Ái Tiên kia thực sự không ra cái giống gì, toàn nói bậy với đám phóng viên.Giọng nói của Khâu Viên Triêu lại trở nên nặng nề.Liễu Tuấn chẳng bận tâm:- Hắn thích nói gì thì cứ để cho hắn nói đi, ai cũng có quyền tự do ngôn luận mà.Thấy Liễu Tuấn nói bình tĩnh như vậy, Khâu Viên Triêu cũng hơi an lòng:- Vậy Liễu bí thư, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?- Đảo bảo an toàn nhân thân cho các ký giả.Liễu Tuấn thuận miệng nói.Khâu Viên Triêu gật đầu vâng dạ.Người cấp trên trẻ tuổi này càng ngày càng làm cho người ta thấy cao thâm khó lường rồi, rõ ràng có kẻ muốn phá huyện Ninh Bắc, mà Liễu bí thư vẫn trấn tĩnh tự nhiên.Nhưng không biết lần này Liễu bí thư có cách gì ứng phó!Khâu Viên Triêu tựa hồ còn có chút không yên lòng, ngập ngừng nói:- Liễu bí thư chuyện này...- Bí thư Viên Triêu đừng lo, bọn họ muốn phỏng vấn chuyện thu khoản thống trù và hóa đơn tạm thì cứ mặc cho bọn họ đi.Biết Khâu Viên Triêu là người cận thận, Liễu Tuấn phá lệ nói thêm một câu, để cho hắn yên lòng.- Vâng, tôi biết rồi.Khâu Viên Triêu cúp điện thoại.Liễu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc thì điện thoại lại vang lên.- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.- Bí thư, là tôi.Trong điện thoại truyền tới giọng của Thạch Trọng.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Chào Thạch bí thư.- Tôi và trưởng phòng Chí Quang ở ngay đại sảnh nhà khách, muốn tới chỗ bí thư ngồi một chút, bí thư có rảnh không?Thạch Trọng rất cẩn thận hỏi.Liễu Tuấn nói:- Hoan nghênh.Ban ngày Thạch Trọng tới tìm Liễu Tuấn bị đuổi đi, trong lòng Thạch Trọng không yên, tối lại đến, còn lôi theo cả Truân Chí Quang, Liễu Tuấn không tiện từ chối bọn họ nữa, cho dù thế nào thì cũng là người ta có tâm ý tốt.- Chào bí thư.Thạch Trọng và Truân Chí Quang vừa vào cửa mặt mày đã nặng nề.Liễu Tuấn cười, đưa thuốc là mời hai người, phục vụ cũng đi vào pha trà rót nước.- Không có việc gì cả đâu, yên tâm đi.Liễu Tuấn vừa hút thuốc và nói.Thạch Trọng và Truân Chí Quang nhìn nhau, đều khẽ thở phào.Dưới tình huống thông thường, Liễu bí thư nói không sao là không sao.- Hẳn là ngày mai phóng viên của (Báo nhân dân) và (Báo quang minh) sẽ tới huyện ta phóng vấn.Thạch Trọng và Truân Chỉ Quan vừa thở phào, chẳng ngở Liễu Tuấn lại ném ra một câu như thế, đều giật mình, phóng viên Tân Hoa Xã còn chưa đi, phóng viên hai tờ báo lớn nữa lại tới?

Huyện Ninh Bắc trúng thưởng lớn rồi sao?Thạch Trọng vọt miệng nói:- Bí thư, tình hình không ổn, tôi thấy có kẻ đang gây sự.Nếu như nói trước đó bọn họ đã hoài nghi có người cố ý nhắm vào huyện Ninh Bắc, chủ yếu là nhắm vào bản thân Liễu Tuấn, thì giờ nghi ngờ đó cơ bản đã được xác nhận.Đôi vợ chồng Mao Ái Tiên và Thiệu Bình tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy.Liễu Tuấn cười nói:- Đừng lo, bọn họ tới để phỏng vấn chuyện chúng ta giảm gánh nặng cho nông dân, không giống như bọn Phí Thanh đâu.Trước mặt những thân tín như Thạch Trọng và Truân Chí Quang, Liễu Tuấn không che dấu gì.Hai người Thạch Đàm lại nhìn nhau, nhưng lần này lộ vẻ vui mừng.Thì ra là viện binh của Liễu bí thư tới.- Bí thư thật cao tay.Thạch Trọng giơ ngón tay cái lên, thực lòng nói:Phí Thanh tưởng là phóng viên Tân Hoa Xã mà to à?

Vậy mời phóng viên (báo nhân dân) và (báo quang minh) tới viết bài về mặt tốt!

Hai khối chiêu bài vàng này cũng chẳng kém gì.Truân Chí Quang nhìn Liễu Tuấn đầy thán phục.Nha nội đúng là nha nội, không nói một lời đã mời phóng viên của tòa báo lớn tới, ước chừng bí thư huyện ủy toàn tỉnh chỉ có Liễu Tuấn làm được điều này.- Ha ha, xem ra chúng tôi lo lắng vô ích rồi.Truân Chí Quang nở nụ cười.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, biểu thị cảm tạ sự quan tâm của bọn họ.- Bí thư, Lục Hương Mai hôm nay trên cuộc họp nói câu đó, đúng là thừa nước đục thả câu.Thạch Trọng thấy Liễu Tuấn không lo lắng chuyện phóng viên nữa, liền nói tới Lục Hương Mai, hắn giữ chức phó huyện trưởng thường vụ khá lâu, tình huống bên chính phủ, còn hiểu rõ hơn cả Lục Hương Mai.Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng khá tán đồng với nhận xét của Thạch Trọng.Nói Lục Hương Mai thừa nước đục thả câu chẳng quá đáng một chút nào.Thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm là phương châm được định trước, vì nó mà đã sắp xép kín kẽ, cố gắng không để ảnh hưởng lớn tới phát triển kinh tế, chỉ giảm bớt những không cần thiết, có điều đã khẩn trương lắm rồi, hiện giờ Lục Hương Mai đột nhiên hứa thực hiện xong trong một năm, đã làm rối hoạn hoàn toàn bố trí trước đó, rất nhiều hạng mục đầu tư không thể không trì hoãn.Lục Hương Mai làm như thế là muốn vơ hết toàn bộ công lao lớn về mình, Liễu Tuấn làm huyện trưởng cần hai năm mới thực hiện được, Lục Hương Mai này làm huyện trưởng một năm là xử lý xong.Ai hơn ai kém không phải đã rõ ràng rồi sao?Còn về làm trì hoãn những hạng mục đầu tư khác thì cô ta chẳng bận tâm, dù sao mấy hạng mục đó chưa khởi công, có chậm một chút cũng chẳng hề gì, quan tâm tới lợi ích sát sườn của quần chúng, là thành tính rõ ràng.- Lục Hương Mai sốt ruột lập uy rồi.Thạch Trọng nói thẳng ra luôn.Vì cạnh tranh vị trí huyện trưởng không thành, Thạch Trọng luôn canh cánh trong lòng, hoàn toàn không hòa hợp với Lục Hương Mai, hiện giở ở huyện Ninh Bắc, Thạch bí thư và Lục huyện trưởng không đi cùng đường là bí mật công khai.Từng có mấy lần Lục Hương Mai để xuất muốn điều chỉnh cấp phó chức cơ quan, đều bị Thạch Trọng phủ quyết không chút do dự.Kỳ thực mấy chức vụ này đều không quan trọng, chỉ là hòn đá dò đường Lục Hương Mai ném ra, không ngờ Thạch Trọng cũng không chấp thuận.Đương nhiên cuối cùng lệnh bổ nhiệm vẫn được thông qua, nhưng đó là kết quả Liễu Tuấn can dự vào.Thạch Trọng có thể ghét Lục Hương Mai, nhưng Liễu Tuấn không thể làm việc tùy tiện, bắt nạt người cộng tác của mình, hơn nữa lại là một cô gái trẻ, nói thể nào cũng chẳng xuôi.Liễu Tuấn cười:- Đồng chí Hương Mai làm như thế cũng là quan tâm tới quần chúng nông dân mà, xuất phát điểm không tệ, vấn đề này lúc nào đó chúng ta thương lượng để tìm ra cách giải quyết tốt nhất.Nghe Liễu Tuấn nói vậy Thạch Trọng liền không lên tiếng nữa.Vào lúc này chuông điện thoại đột nhiên một lần nữa vang lên, đó là di động của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn vừa nhận điện thoại nói được hai câu, sắc mặt liền trở nên vô cùng nặng nề.

Chương 669: Hồng lão tổng nhúng tay vàoĐiện thoại do Hà Mộng Doanh gọi tới, lần đầu tiên Hà đại tiểu thư không gọi y là “tiểu sắc ma” thậm chí không gọi là “Tiểu Tuấn”, mà m ờ miệng gọi ngay là “Liễu bí thư”!

Đúng là làm Liễu bí thư phải hoảng sợ.- Liễu bí thư chuyện không hay rồi.Nghe giọng Hà đại tiểu thư, có vẻ không giống như là hù dọa.- Chuyện gì thế?- Hừ hừ, cậu trúng thưởng lớn rồi, Hồng lão tổng đã chú ý tới cậu rồi đấy.Hà đại tiểu thư lạnh lùng nói:Liễu Tuấn tức thì choáng váng.Hồng lão tổng chú ý tới đồng chí Liễu Tuấn y rồi?Chuyện gì thế này.Liễu nha nội cho dù hai kiếp làm người, đối với vị “thủ tướng bàn tay sắt” danh tiếng lẫy lừng này đầy kính trọng và ngưỡng mộ, bất quá kính sợ thì kính sợ, Liễu nha nội cũng hiểu rất rõ, bị Hồng lão tổng chú ý tới chẳng phải là chuyện tốt.Vị đại lão này khi muốn chỉnh đốn người khác luôn dùng thủ đoạn sấm sét.Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc được xưng là “tiểu tiếu diện hồ”, do thủ đoàn xử lý kẻ khác cao minh, có điều đem so với Hồng lão tổng thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.- Ôi sợ quá cơ.Liễu Tuấn nói.Nghe thấy Liễu Tuấn nói có vẻ chẳng đề vào đâu, Hà đại tiểu thư cuống cả lên.- Này cậu có chuyện gì thế?

Lần này không phải đùa đâu nhé, thư ký của Hồng lão tổng ngày mai đã tới huyện Ninh Bắc các cậu rồi đấy.Sắc mặt Liễu Tuấn trầm xuống.Được Hồng lão tổng “chú ý” cũng phải phân thành mấy đẳng cấp, dưới tình huống bình thường, nếu như Hồng lão tổng biểu thị quan tâm với sự kiện ngày 26 tháng chạp, thì sẽ yêu cầu tỉnh ủy báo cáo tình huống lên trên.

Hiện giờ không ngờ trực tiếp phái thư ký của mình xuống, vậy là đẳng cấp cao nhất rồi, nói rõ hơn thì Hồng lão tổng cực kỳ phẫn nộ, hạ quyết tâm phải làm rõ chuyện này.Liễu Tuấn hỏi:- Ai nói với chị đấy?- Khâu Tình Xuyên.Liễu Tuấn choàng tỉnh.Hồng lão tổng kiêm nhiệm thống đốc ngân hàng trung ương, gần đây Khâu Tình Xuyên khá được cao tầng chú ý, hắn là con rể phó thủ tướng Lý Đức Sơn, quan hệ với người bên cạnh Hồng lão tổng không tệ, nên biết tin là bình thường.Người này làm việc thận trọng, vào lúc mẫn cảm tất nhiên sẽ né tránh tiếp xúc trực tiếp với Liễu Tuấn, nhưng ngay lập tức đem tin báo cho Hà Mộng Doanh, là rất có đạo nghĩa bạn bè rồi.- Huyện các cậu rốt cuộc có chuyện gì, bị người ta tốt cáo tới tận trước mặt ông ấy rồi?

Người này nóng tính như lửa đấy.Hà Mộng Doanh nói đầy lo âu.Chỉ trong thoáng chốc, Liễu Tuấn đã rút ra được kết luận, thản nhiên nói:- Chẳng liên quan gì tới huyện bọn em cả.Hà Mộng Doanh chẳng hiểu ra sao:- Không liên quan tới huyện các cậu ư?- Ừ, chuyện này bí làm lớn lên thôi, có điều chị đừng lo, chẳng có gì to tát đâu.Giọng nói của Liễu Tuấn vẫn rất trấn tĩnh, không nghe ra có chút bất an nào.Hà Mộng Doanh nói luôn:- Ngày mai chị sẽ tới đó.Liễu Tuấn dứt khoát nói:- Đừng!

Ngày mai chị hãy lập tức trở về Nam Phương.- Trở về Nam Phương?Hà đại tiểu thư không hiểu hỏi lại.Cô thực sự không hiểu lúc này vì sao tiểu sắc ma lại bảo cô trở về Nam Phương.- Đúng, trở về Nam Phưong, chỉ tới đó đợi điện thoại của em.- Vì sao?- Đừng hỏi vọi, chị cứ về trước đi!

Có kẻ muốn chơi thì chúng ta tiếp đón tới cùng, quá lắm thì ra biển.Liễu Tuấn lạnh lùng nói.Hà Mộng Doanh không dám nói gì thêm, không ngờ tiểu sắc ma lại nói ra câu “ra biển”, xem ra tình hình không lạc quan, Liễu Tuấn đã chuẩn bị cả cho tình huống xấu nhất rồi....ra biển: Nghĩa bóng mang sắc thái chính trị - Kinh tế, ý nói bỏ chức vụ hiện thời, chuyển sang làm kinh doanh, tạo dựng cơ nghiệp mới.- Vậy chị đi ngay đây, sẽ đón chuyến bay tối trở về.Hà đại tiểu thư thể hiện tác phong quân nhân.Liễu Tuấn cười, dịu dàng nói:- Cũng không cần vội vàng như thế, yên tâm đi, không sao đâu mà.Trong lòng Hà Mộng Doanh nổi lên cảm giác dịu ngọt, bất kể cục thế nghiêm trọng đến thế nào tiểu sắc ma vẫn hết sức quan tâm đến cô.- Ừ chị biết rồi, vậy có cần nói với ông nội một tiếng không?Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói:- Tạm thời không cần, ngoải ra trở về Nam Phương rồi cũng đừng vội nói với người khác chuyện này, đợi điện thoại của em trước đã, biết không?- Được, cậu cũng chú ý một chút.Hà Mộng Doanh cố áp chế sự lo lắng, cúp điện thoại.Liễu Tuấn chậm rãi từ bên cửa sổ quay về ghế sô pha, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, Thạch Trọng và Truân Chí Quang cũng lo lắng đứng dây, cùng nhìn tới, hi vọng có được chút chị thị trước.Liễu Tuấn bình tĩnh nói:- Lão Thạch, trưởng phòng Chí Quang, cả hai về trước đi.

Tôi phải tới tỉnh ủy một chuyến.Hai người nhìn nhau, phát hiện ra lo lắng trong mắt đối phương, cho dù Liễu Tuấn không tiết lộ điều gì, nhưng đột nhiên ngay trong đem trở về tỉnh ủy đã nói rõ tình huống có biến hóa ngoài dự kiến rồi.Lúc này bọn họ không ai dám hỏi thêm, khom lưng chào Liễu Tuấn cáo từ.Liễu Tuấn không lập tức đi ngay, mà ngồi trong ghế hút thuốc một lúc, rồi gọi điện thoại cho Liễu Tấn Tài.Liễu Tấn Tài chính đang ở trong thư phòng phê duyện công văn, nhận được điện thoại của con trai rất là vui vẻ, mặc dù ông cũng biết Liễu Tuấn phải bở dở tuần trăng mật là vì huyện Ninh Bắc có người cáo trạng, có điều chẳng đề trong lòng lắm, với khả năng người con trai này, Liễu Tấn Tài luôn yên tâm.Nhưng lần này Liễu Tuấn vừa nói tình huống ra, sắc mặt Liễu Tấn Tài cũng trở nên nghiêm trọng.Đừng nói là Liễu Tuấn, cho dù là một quan lớn chấp chính cả tỉnh như ông, thì áp lực Hồng lão tổng mang tới cũng cực kỳ lớn.Cuối năm 92, Liễu Tấn Tài mới nhậm chức ở tỉnh J, cũng được gặp Hồng lão tổng vừa mới nhậm chức ở quốc vụ viện không lâu, bởi vì chuyện phân thuế, Hồng lão tổng ngựa không ngừng vó tới các tỉnh và khu tự trị thương thảo với người đứng đầu đảng và chính phủ.Lần gặp mặt đó, tác phong nắm đấm sắt của Hồng lão tổng đã lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu trong lòng Liễu Tấn Tài.Trực giác đã nói cho Liễu Tấn Tài biết, phân tích của Liễu Tuấn là đúng, sự việc phát triển tới bước này là đã không còn quan hệ trực tiếp nhiều tới huyện Ninh Bắc nữa, cuộc đấu tranh tầng tối cao đã bắt đầu.Chỉ không ngờ đối phương chọn điểm đột phá là huyện Ninh Bắc.- Con về tỉnh ủy nói chuyện với Nghiêm bí thư đi.Trầm ngâm một lúc, Liễu Tấn Tài căn dặn như vậy.Đây là tác phong cẩn thận nhất quán của Liễu Tấn Tài, Nghiêm Ngọc Thành là một trong nhân vật lãnh đạo đời hai của hệ phái, gặp phải chuyện lớn thế này, đừng nói cha cọn họ Liễu, mà sợ rằng các đại lão khác trong hệ phái cũng đang đợi ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành.- Vâng, con về ngay đây.- Buổi tối tầm nhìn không tốt, đi xe chú ý một chút.Liễu Tấn Tài biết con trai có thói quen tự lái xe nên dặn dò.- Vâng, con biết.Trong biệt thự số một thường ủy tỉnh, vẫn cứ yên tĩnh như cũ.Liễu Tuấn đột nhiên trở về, Giải Anh và Nghiêm Phi đều ngạc nhiên, Phi Phi tung tăng chạy tới choàng tay ôm lấy cổ Liễu Tuấn, chẳng hề kiêng kỵ có Giải Anh ở trong phòng.Hai người đã là vợ chồng rồi mà.Giải Anh hỏi:- Tiểu Tuấn sao muộn thế còn trở về?- Có chút chuyện, con muốn trao đổi với lão ba một chút.Liễu Tuấn gọi cha mình là “ba”, gọi cha vợ đại nhân là “lão ba”, thi thoảng cũng vọt miệng một câu “Nghiêm bí thư”Giải Anh cười:- Vậy con đi đi.Nghiêm Phi cũng không cong môi lên nữa.Trước kia Liễu Tuấn nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện xong, nếu như đã muộn, có rất ít thời gian âu yếu cùng cô, còn hiện giờ thì khác rồi, cả đêm Liễu nha nội sẽ thuộc về cô.Liễu Tuấn đi lên lầu.Nghiêm Phi theo sát đằng sau, tươi cười nói:- Em đi pha trà cho mọi người.Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay cô cùng lên lầu.Liễu Tuấn vào trong thì thấy Nghiêm Ngọc Thành đang ngồi trên ghế hút thuốc, phía trước mặt là một quyển sách dày, dáng vẻ ung dung, thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi nắm tay nhau đi vào cũng chỉ đưa mắt lên một cái, không nói một lời tiếp tục hút thuốc.Liễu Tuấn liền ngồi xuống đối diện, liếc mắt nhìn phát hiện ra Nghiêm đại bí thư đang xem (Hồng lâu mộng), không khỏi bật cười.- Lão ba, thật có hứng trí!Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng.Ông cũng là học trò cưng của Chu tiên sinh, giống như Chu tiên sinh thích với danh tá cổ điển, thi thoảng lấy ra đọc để thay đổi đầu óc.Nghiêm Phi pha trà cho Liễu Tuấn xong, lại rót cho cha mình đầy chén, cười khẽ nói:- Hai người nó chuyện, con đi cắt hoa quả.Nghiêm Ngọc Thành nhìn con gái đầy yêu thương mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn sang anh con rể thì lại khác hẳn, Liễu Tuấn không khỏi có chút bực bội.Liễu Tuấn uống một ngụm trà, chậm rãi nói:- Lão ba, tình huống không ổn rồi, thư ký của Hồng lão tổng ngày mai sẽ tới huyện Ninh Bắc.Nghiêm Ngọc Thành vốn đang chuẩn bị đưa tay lấy chén trà, nghe thế hơi khựng lại chừng nửa giây mới tiếp tục cầm lấy chén trà uống, không nói một lời.- Sức khỏe của Đồng lão...Liễu Tuấn nói nửa câu, nhìn sang Nghiêm Ngọc Thành.Tình huống sức khỏe của Đồng lão như thế nào, cán bộ tầng cấp thấp như Liễu Tuấn không thể biết được tin tức xác thực, nhưng Hồng lão tổng đột nhiên hành động như thế, bản thân đã nói rõ vấn đề rồi.Nghiêm Ngọc Thành thong thả nói:- Không tốt.Liễu Tuấn không nói gì nữa.Hiện giờ ở chuyện này không còn là vẫn đề của Liễu Tuấn nữa, Hồng lão tổng phái thư ký đi không nghi ngờ gì là bước thăm dò đầu tiên, phải nói điểm đột phá này lựa chọn không tệ.Sự kiện ngày 26 tháng 12, trong con mắt người không rõ chân tướng thì đúng là rất nghiêm trọng, phát sinh ra vấn đề như vậy mà tỉnh ủy lại đem Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy ưu tú báo lên trung tổ, thì bất kể thế nào cũng là cách làm thiếu trách nhiệm.Nếu như có thể tìm được chứng cứ xác thực, làm to ra, thì không phải là không thể khơi lên một trận sóng gió không nhỏ, còn về tiếp theo đó khống chế tình huống ra sao thì phải xem thái độ các phía để ra quyết định.Nếu chẳng may không tìm được chứng cứ xác thực, vậy cũng chẳng sao, Liẽu Tuấn cậu cứ làm diển hình bí thư huyện ủy, nên biểu dương thì biểu dương.Tiến có thể công, lui có thể thủ.Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác.- Vấn đề của huyện Ninh Bắc thì xử lý ở huyện Ninh Bắc, chuyện con gây ra thì con tự đi xử lý.Trầm mặc một lút Nghiêm Ngọc Thành nói rất bình đạm.Liễu Tuấn mỉm cười:- Phương thức xử lý của con có lẽ không ôn hòa lắm đâu.Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhướng mắt nhìn y một cái, rồi lại tiếp tục đọc (Hồng lâu mộng) Chương 670: Đấu tranh bắt đầuLiễu Tuấn ngày hôm sau đến chỗ làm không lâu, liền nhận được thông báo chính thức của văn phòng tỉnh ủy, mời y tới đó một chuyến.Điện thoại do phó thư ký trưởng, chủ nhiệm văn phòng Hạ Phượng Phi gọi tới, lời nói mang vẻ rất công việc, khách khí, nhưng không hề có tình cảm.Liễu Tuấn đoán chừng thư ký của Hồng lão tổng đến rồi.Nếu không Hạ Phượng Phi sẽ không có thái độ này, Hạ Phượng Phi là do Chu Ba đề bạt lên, về sau Chu Ba điều khỏi ban thống chiến, trung ướng “nhảy dù” tới một vị thư ký trưởng, Hạ Phượng Phi vẫn ngồi vững vàng ở vị trí cũ, không chút lay động nào, đối với Liễu Tuấn bất kỳ lúc nào cũng vô cùng khách khí.Tối qua nhận được thông báo của Hà đại tiểu thư, Liễu Tuấn vốn định ngồi đợi ở Đại Ninh, chẳng cần sáng sớm trở về huyện Đại Ninh, rồi lại vội vàng chạy xe lên thành phố, nhưng Liễu Tuấn không muốn tiết kiệm trình tự này.Con rể bí thư tỉnh ủy chỉ là thân phận cá nhân, dù sao y là bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc, thư ký Hồng lão tổng tới điều tra, thì tới phòng làm việc tìm Liễu thư ký là hợp lý nhất.May mà chuyện dậy sớm tập luyện của Liễu Tuấn vẫn được duy trì, cho dù là trong tuần trang mật, cũng rấ ít khi ngủ lỳ trên giường, nên chuyến này đi đi lại lại cũng không vất vả lắm.Liễu Tuấn dặn Vương Á chuẩn bị xe, đưa theo Phan Tri Nhân lên tỉnh.Nếu như là làm việc công, thì Liễu bí thư cũng phải lọng trọng nghi thức.Phan Tri Nhân có chút khó hiểu vì việc văn phòng tỉnh ủy đột nhiên triệu tập, nhưng thấy Liễu Tuấn sau khi lên xe chỉ nhắm mắt không nói, mấy lần muốn hỏi cuối cùng lại không dám.Từ khi Mao Ái Tiên đi tố cáo, huyện Ninh Bắc chưa có ngày nào được yên.Chuyện này đúng là cổ quái.Người đi lên trên tố cáo có cả ngàn cả vạn, lại chỉ có Mao Ái Tiêm gây ra xôn xao lớn như thế.Phan Tri Nhân tất nhiên không biết chuyện này đã trở thành đốm lửa khiến mấy phái hệ lớn đấu tranh với nhau, trong suy nghĩ của hắn, huyện Ninh Bắc cũng được, Liễu bí thư cũng được, đều không thể khơi lên sóng gió lớn như thế, cao tầng đầu tranh, sao lại do một chuyện nhỏ xíu như vậy gây nên?Thế nhưng đấu tranh chính trị, đúng là khó mà suy đoán được.Tám mươi năm trước, một người thanh niên Serbia tay cầm súng lục nổ súng vào vợ chồng Đại công tước Ferdinand thái tử đế quốc Áo Hung khi đến thăm thủ phủ Serbia, liền nổ ra một cuộc chiến tranh thế giới làm cho hàng triệu người phải chết.Xe đi vào nội thành Đại Ninh, Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng:- Thư ký của Hồng lão tổng tới tỉnh, muốn điều tra vấn đề của huyện Ninh Bắc.Thình lình nghe được tin tức này Phan Tri Nhân toàn thân run rẩy.Tay Vương Á cũng run lên, thiếu chút nữa thì lệch tay lái.Trong mắt Vương Á và Phan Tri Nhân, Hổng lão tổng thực sự như nhân vật trên trời, nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, ông đột nhiên lại hứng thú với huyện Ninh Bắc, còn phái thư ký riêng tới điều tra chân tướng sự thật.Liễu Tuấn nói một câu như vậy sau, lại ngậm miệng vào, sắc mặt Phan Tri Nhân biến đột một hồi cũng dần dần trấn tĩnh lại, chỉ thi thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn Liễu Tuấn, nhưng từ đâu tới cuối sắc mặt Liễu bí thư đều hết sức bình tĩnh, không nhìn thấy có chút xao động nào.Lòng dạ như sóng cả cuộn trào của Phan Tri Nhân cũng bình tĩnh lại.Cái gọi là phong độ đại tướng chính là đây!Phan Tri Nhân cảm khái trong lòng.Xe tới khu nhà tỉnh ủy, Liễu Tuấn đi thẳng tới văn phòng Hạ Phượng Phi.Trong phòng làm việc, Hạ Phượng Phi chính đang nói chuyện với ba người, nhìn thấy Liễu Tuấn vội đứng dậy mìm cười:- Liễu bí thư tối rồi.- Chào Hạ chủ nhiệm.Liễu Tuấn theo quy củ quan trường đi nhanh tới mấy bước bắt tay Hạ chủ nhiệm lưng hơi khom xuống, dưới tình huống bình thường bí thư huyện ủy gặp một bí thư ký tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy nắm đại quyền trong tay phải có thái độ như Liễu Tuấn.

Liễu bí thư không vì mình là nha nội, được chiều sinh kiêu, coi trường quan trên.- Nào Liễu bí thư, để tôi giới thiệu.Hạ chủ nhiệm giới thiệu ba người ngồi đo cho Liễu Tuấn.Người ngồi giữa tuổi chừng ba mươi sáu ba mươi bảy, mặt trắng trẻo thanh tú, mang một chiếc kính gọng đen, mặc sơ mi trắng, trông lịch thiệp tên là Vu Tề Quân, là cán bộ cấp phó sở làm việc trong văn phòng của Hồng lão tổng.Hai người còn lại một nam một nữ tuổi tương đối trẻ, nữ chưa tới ba mươi, người cao ráo, dung mạo xinh đẹp, mặc trang phục công sợ, tóc cắt ngắn, có chút “mùi vị sách vở”, nhưng chưa đeo kính, tên là Lăng Nhã, cán bộ cấp chính xử, là nhân viên làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng.Hồng lão tổng nổi tiếng mạnh mẽ quyết đoán, không ngờ lần này phái tới điều tra tình hình lại là hai phần tử trí thức trông nho nhã như vậy, khiên người ta hơi bất ngờ.Một nam tử trẻ còn lại chừng hai bảy hai mươi tám, cũng mặc sơ mi trắng, hết sức cường tráng, trông bừng bừng khí thế, Liễu Tuấn đoán là nhân viên bảo an, quả nhiên Hạ chủ nhiệm giới thiệu hắn tên là Cung Đại Thành, là quan quân trong đoàn cảnh vệ trung ương.Lúc hai người bắt tay, Cung Đại Thánh mắt ánh lên vẻ sắc bén, nhìn Liễu Tuấn ngạc nhiên, đó gọi là người trong nghề vừa ra tay là biết có “nghề” hay không, vừa mới chạm tay n hau, Cung Đại Thành biết ngay vị bí thư huyện ủy trẻ này đúng là có “nghề”, người thân mang tuyệt kỹ thì Cung Đại Thành thấy nhiều rồi, nhưng đối phương là quan phụ mẫu chấp chính một phương, lại là nha nội mà có thân thủ như thế đúng là hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.Liễu Tuấn thân thiệt mỉm cười tỏ ý chào hỏi, Cung Đại Thành cũng mỉm cười đáp lại.Trong chớp mắt đó thôi ấn tưởng Cung Đại Thành với Liễu Tuấn thay đổi không ít.Chỉ có người tập võ thuật, mới biết được tập võ từ nhỏ, không ngừng kiên trì luyện tập cần có nghị lực nhường nào, phải nếm trải bao nhiêu khổ cực, ít nhất ở phương diện nghị lực khác hẳn người t hường.- Liễu bí thư thật là trẻ.Giới thiệu xong, Vu Tề Quân mỉm cười nói một câu.Với người khác được Vu Tề Quân khen một câu như vậy là mừng không sao tả siết, nhưng Liễu Tuấn đâu có ngây thơ như thế, cũng chỉ mỉm cười đáp lại:- Đều do tổ chức tín nhiệm.Hiện giờ không thể tùy tiện nói lời khách khí kiểu như “may mắn mà thôi” được.Người ta từ thủ đô chạy tới đây chẳng phải là ca ngợi công đức Liễu nha nội nhà cậu.- Vu ti trưởng, Liễu bí thư dù trẻ tuổi, nhưng rất giỏi kiến thiết kinh tế, chỉ trong hai năm ngắn ngủi GDP của huyện Ninh Bắc tăng lên trên gấp đôi, tài chính tăng trưởng liên tục, nằm nào cũng có dôi dư!Hạ chủ nhiệm mỉm cười bổ xung.Hồng lão tổng nổi danh nhờ quản lý kinh tế, lời này của Hạ chủ nhiệm có mục đích rõ ràng.Vu Tề Quân chỉ cười chút rồi thu lại, nghiêm túc nói:- Liễu bí thư, chúng tôi nhận sự phó thác của Hồng phó thủ tướng, tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu tình hình, mời đồng chí phối hợp.- Đương nhiên, thành viên ban huyện ủy Ninh Bắc bao gồm cả tôi sẽ hết sức phối hợp.Liễu Tuấn cũng đáp rất nghiêm túc.- Tốt rồi, Liễu bí thư, vậy chúng ta tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu tình hình!Vu Tế Quân cũng chẳng nói những lời thừa thãi.- Cám ơn Hạ chủ nhiệm.Vu Tề Quân bắt tay Hạ chủ nhiệm cám ơn.- Không cần khách khí, Vu ti trưởng có cần văn phòng tỉnh ủy phái người đi cùng không?Hạ chủ nhiệm hỏi vô cùng khách khí.Vu Tề Quân mỉm cười đáp:- Tạm thời không cần, tôi nghĩ các đồng chí trong ban huyện ủy huyện Ninh Bắc sẽ phối hợp tốt thôi.Nhóm Vu Tề Quân chuyến này tới rất kín đáo, trước đó chủ nhiệm văn phòng phó thủ tướng, chỉ gọi điện thông báo cho Nghiêm Ngọc Thành, nói rõ mục đích chuyến đi này của ba người Vu Tề Quân là tìm hiểu sự kiện ngày 26 tháng 12, và tình huống hóa đơn tạm của nông dân, không liên quan tới các vấn đề khác.Nhóm Vu Tề Quân sau khi đến cũng chỉ bái phỏng Nghiêm Ngọc Thành và Hạ chủ nhiệm, những lánh đạo tỉnh ủy khác không gặp một ai, Nghiêm Ngọc Thành dặn Hạ chủ nhiệm tiếp đãi theo thông lệ bình thường, do huyện Ninh Bắc phối hợp điều tra là được, không chỉ thị cho các đồng chí tỉnh thành tháp tùng.Hạ chủ nhiệm chỉ hỏi theo lễ tiết thôi, Vu Tề Quân uyển chuyên từ chối, cũng không nói thêm nữa.Hạ chủ nhiệm đưa bọn họ tới cổng ủy ban tỉnh, bố trí một chiếc xe Audi đưa nhóm Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc.Ý tứ của Hạ chủ nhiệm là để lái xe tỉnh ủy đưa đi, nhưng Vu Tề Quân nói để Tiểu Cung lái xe là được, không cần làm phiền các đồng chí lái xe của tỉnh.Nhìn thấy chiếc Santana cũ kỹ mà Liễu Tuấn dùng để đi tới, mắt Vu Tề Quân hơi nheo lại liếc sang phía Lăng Nhã, Lăng Nhã khẽ gật đầu, không biết là ngạc nhiên vì sự tiết kiệm của lãnh đạo huyện Ninh Bắc hay hoài nghi Liễu Tuấn cố tình làm ra vẻ.Chiếc Santana đi trước dẫn đường, xe Audi theo sát đằng sau.Xe ra khỏi nội thành, lên đường quốc lộ thành phố Đại Ninh được mười mấy kilomet thì bắt đầu gặp ồ gà mấp mô lồi lõm, Vương Á đi quen n ên thoải mái vượt qua “chướng ngại”, Cung Đại Thành không quen thuộc, lại phải theo sát Vương Á, nên dù kỹ thuật cao siêu thì xe không tránh khỏi rung lắc, nhưng tới địa phận huyện Ninh Bắc, đường xá cải thiện lớn, biến thành rộng rãi bằng phẳng, ở giữ thậm chí còn có trồng hoa cách ly, xe đi rất êm, Lăng Nhã nói:- Đường quốc lỠhuyện Ninh Bắc không tệ.Vu Tề Quân gật đầu:- Nghe nói Liễu tỉnh trưởng ở tỉnh J cũng đẩy mạnh tu sửa đường xá.Lăng Nhã khẽ mỉm cười gật đầu.Hai cha con này, con đường chấp chính rất nhất trí.Đương nhiên trên xe chỉ có ba người bọn họ nên nói chuyện thoải mái, nếu như Liễu Tuấn có trên xe bọn họ dứt khoát không nghị luận gì, trước chuyến đi, chủ nhiệm văn phòng phó thủ tướng căn dặn hết sức rõ ràng, chỉ tìm hiểu tình huống, không phát biểu ý kiến với bất kỳ chuyện gì.

Chương 671: Cán bộ lớn trung ươngNhóm người Vu Tề Quân tới làm cả huyện Ninh Bắc chấn động.Huyện Ninh Bắc đúng là giỏi quá rồi, ngay cả Hồng lão tổng cung bị kinh động.Tức thì tin tức như có cánh bay đi khắp bốn phương tám hướng, thậm chí có người nghị luận xem bí thư huyện ủy tiếp theo là ai?

Lần này chắc không ai bảo vệ nổi cho Tiểu Liễu nữa.Tất nhiên những người suy đoán như vậy đều không hiểu quy tắc quan trường thực sự, nói khó nghe một chút là hơi ngốc, coi nhóm người Vu Tề Quân thành “bát phủ tuần án” trong phim cảnh mất rồi.Những lời đồn đại vô căn cứ đó đó Liễu Tuấn không nghe thấy được.- Ba vị trước tiên tới chính phủ huyện nghe báo cáo liên quan hay là trực tiếp xuống cơ sở tìm hiểu tình hình?Trong văn phòng làm việc, Liễu Tuấn hỏi rất bình tĩnh.Đối với thái độ trấn tĩnh ung dung của Liễu Tuấn khiến Vu Tề Quân hơi ngạc nhiên, biểu hiện của người này thật khác người thường, hoàn toàn không giống với một thanh niên hai mươi sáu tuổi, thành thực mà nói rất nhiều quan lớn hơn xa Liễu Tuấn cũng không thể bình tĩnh trước mặt hắn như vậy.Có thể được Hồng lão tổng phái tới điều tra, thì phân lượng của Vu Tề Quân trong lòng Hồng lão tổng thế nào khỏi nói cũng biết.Hắn là người một câu nói có thể quyết định tiền đồ của một quan viên.- Liễu bí thư, tôi nghĩ chúng ta nên tới thông Tú Khê tìm hiểu hiện trường trước đã, thông báo tình huống của chính phủ huyện để sau một chút, đồng chí thấy được không?Vu Tề Quân rất khách khí, nói với giọng điệu thương lượng.Liễu Tuấn mỉm cười:- Đương nhiên, Vu ti chỉ thị thế nào thì chấp hành như thế....

Sau này dịch tắt: A ti trưởng, gọi là A ti, B xử trưởng chỉ gọi là B xử...v...v...v...Vu Tề Quân khoát tay:- Liễu bí thư nói khách khí quá rồi, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống, không dám nói đưa chỉ thị gì.Liễu Tuấn cười:- Vậy chúng ta tới thôn Tú Khê.- Được.Ba người Vu Tề Quân vừa tới, tất cả thành viên của ban huyện ủy đều khẩn trưởng chuẩn bị, theo thông lệ, lãnh đạo cấp trên thông thường đều nghe báo cáo trước, đó là cơ hội hiếm cố, được lộ mặt trước thư ký của Hồng lão tổng, nói mấy câu thôi cũng không phải là cơ hội mà ai cũng có.Không ngờ ngồi chưa nóng chỗ ba người đã chạy tới thôn Tú Khê rồi, làm mọi người bận rộn phí công, chuyện này cố quái, từ đầu tới cuối chỉ có Liễu Tuấn tháp tùng, không hề gọi thêm một đồng chí nào khác của ban huyện ủy.Đường xá trong huyện cũng rất bằng phẳng, Vu Tề Quân và Lăng Nhã lại trao đổi ánh mắt cho nhau.Chỉ riêng mỗi đường quốc lộ làm bằng phẳng rộng rãi có lẽ chỉ là trưng bày, hay nói rõ hơn là vấn đề “chấp hành tư tưởng”, nhưng đường xá tới thôn xa mà cũng làm tốt như vậy thì vấn đề khác hẳn rồi, điều này tiêu tốn tiền bạc thực sự.Vu Tề Quân trước khi đi theo Hồng lão tổng, cũng đã từng là quan viên chấp chính một phương, nên hiểu chuyện này rất rõ.Hơn nữa nhìn tình huống đường xa đều là đường xi măng hoặc rải nhựa, hẳn là được xây trong vòng một hai năm gần đây.Vu Tề Quân liền lấy một tờ giấy lý lịch tóm tắt mang theo trong cặp da ra xem.Chắn chắn đó là lý lịch của Liễu Tuấn.Bên trong ghi hết sức rõ ràng, Liễu Tuấn hai năm trước làm huyện trưởng, năm ngoái lên làm bí thư huyện ủy.Nói cách khác số đường xá này cơ bản đều xây trong nhiệm kỳ của Liễu Tuấn.- Vậy tiền từ đâu ra?Vu Tề Quân tự lẩm bẩm.Lăng Nhã mỉm cười:- Xem ra vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này không đơn giản.Vu Tề Quân gật đầu, nhưng mày cau lại:- Làm đường tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như chỉ moi tiền từ người dân thường ra để lấy phí, thì kiểu làm đường nà hao tổn quá lớn.Lăng Nhã cười:- Anh trước kiaquan phụ mẫu, chuyện này hiểu hơn tôi nhiều.Vu Tề Quân cũng cười:- Cô khen tôi hay là chê bai tôi thế?- Anh nói xem?Lăng Nhã tười cười.Vu Tề Quân không nói nữa.Liễu Tuấn trực tiếp dẫn nhóm Vu Tề Quân tới thôn Tú Khê, không qua trấn Đại Đường.Tới thôn Tú Khê thì đã là gần giữa trưa, thời tiết khá nóng nực rồi, trên đường đi Liễu Tuấn không dừng xe thương lượng với nhóm Vu Tề Quân mà dặn Vương Á đi thẳng xe tới nhà Tống Nguyệt Nguyệt.- A, là Liễu bí thư.Tống Nguyệt Nguyệt đang thái rau ở cửa, đột nhiên thấy có một chiếc xe hơi đi tới nhà thì giật mình, đợi thấy người xuống xe là Liễu Tuấn thì chuyển thành vui mừng, cứ dụi mắt với vẻ không tin, lúc này mới khẳng định là Liễu bí thư đến thật rồi.- Liễu bí thư, sao ngài lại tới đây?

Mau mau, mời vào nhà ngồi, các vị cán bộ đều vào nhà ngồi đi, bên ngoài mặt trời gắt lắm.Tống Nguyệt Nguyệt vội vàng chào mời mọi người.Tròng nhà dọn dẹp khá sạch sẽ ngăn nắp, tuy không có đồ dùng nhiều nhặn gì, nhưng sắp xếp gộn gàng, có thể thấy Tống Nguyệt Nguyệt cũng là một người đảm đang khéo léo.Lăng Nhã tò mò ngó nghiêm mấy thứ đồ làm nông.Cô là trí thức xuân thân từ thành phố lớn, rất ít khi xuống nông thôn, lần này đi theo Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc, cũng là có ý để cho cô tăng thêm kiến thức, còn nhân vật điều tra chính tất nhiên là Vu Tề Quân.- Liễu bí thư hôm nay tới thôn chỉ đạo công tác ạ?Tống Nguyệt Nguyệt vừa bận rộn pha trà nước, vừa cười hỏi han.Liễu Tuấn cười hướng về phía nhóm người Vu Tề Quân nói:- Không phải chỉ đạo công tác, chị Tống này, mấy vị đây là cán bộ từ trung ương xuống, muốn gặp chị tìm hiểu tình hình.Tống Nguyệt Nguyệt tay run lên, nước trà rưới ra ngoài, kinh ngạc nhìn nhóm người Vu Tề Quân, mặt đầy vẻ sợ sệt, trong mắt cô, bí thư huyện ủy đã là quan to lắm rồi, là chúa tế tối cao của một huyện!

Vậy thì cán bộ trung ương còn lớn thế nào, đó hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô, liền trở nên câu nệ, cứ luống cuống đứng đó ngay cả trà cũng không dám rót nữa.Vu Tề Quân vội cười nói:- Chị Tống, không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ xuống tìm hiểu tình hình thôi, mời chị ngồi.- À, vâng...vâng.Tống Nguyệt Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần, hai tay run rẩy đặt ấm trà lên bàn, hai năm nắm chặt vào nhau, chậm rãi ngồi xuống một bên, hết sức khẩn trương nhìn Điền Hồng Quân, không biết vị cán bộ lớn trung ương này muốn tìm một phụ nữ nông thôn quên mùa như cô tìm hiều chuyện gì.Điều Hồng Quân nhìn Liễu Tuấn một cái.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, nói với Tống Nguyệt Nguyệt:- Chị Tống, mấy vị cán bộ trung ương này muốn tìm hiểu chuyện cán bộ trấn tới thôn Tú Khê thu khoản thống trú và ngày 26 tháng 12 năm ngoái, rồi cùng chị xảy ra xung đột.

Chị hãy phản ánh đúng thực tế với họ, không che dấu gì cả được không?

Hiện giờ tôi ra ngoài đi dạo một chút.Nói xong Liễu Tuấn liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, Phan Tri Nhân tất nhiên theo sát đằng sau, Cung Đại Thành cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại Vu Tề Quân, Lăng Nhã và Tống Nguyệt Nguyệt.Liễu Tuấn đứng ở bên ngoài phòng, hướng mắt nhìn về rặng núi xanh xanh ở đằng xa.Cung Đại Thành đứng ở bên cạnh không nói một lời.- Tri Nhân cậu có nhìn thấy không, nơi này độ cao tương đối lớn, không khí tươi mát, cỏ cây trên núi cũng rất phong phú, thích hợp cho nghề chăn nuôi đấy.Liễu Tuấn dõi mắt trông về phía xa, nói với Phan Tri Nhân.Phan Tri Nhân gật đầu:- Chăn nuôi quy mô lớn sợ là có khó khăn nhất định, nhưng chăn nuôi hộ gia đình thì khẳng định là có thể.

Theo Mai Văn Hoa nói, trấn Đại Đường đã dựng lên khu giao dịch gia súc, buôn bán rất phát đạt, có không ít người tới mua bò và lợn hơi, còn cả sơn dương nữa, người dân bắt đầu có của ăn của để trong tay rồi.- Ừ, Mai Văn Hoa làm việc rất nhanh gọn, có điều chị dựa vào mỗi một chợ giao dịch gia súc là không đủ, trấn Đại Đường có gần năm vạn nhân khẩu, nếu muốn thúc đẩy cả trấn phát triển, thì phải có nghành nghề khác mới được.Phan Tri Nhân cười nói:- Mai Văn Hoa lại có mưu đồ với công tay Hân Nhạc.Sản phẩm mới của công ty Hân Nhạc năm nay được đưa ra thị trường, xu thế tiêu thụ không tệ, do lấp vào những khu vực trống của thị trường đồ uống, nên rất được xem trọng, còn đang muốn chuẩn bị mở rộng dây chuyền sản xuất.Mai Văn Hoa chính là người đã làm vườn quả một nghìn mẫu kia ở Ngũ Lý Kiều, hiện giờ tới trấn Đại Đường cũng muốn làm một vườn quả nữa.Liễu Tuấn cười:- Thằng cha đó là con hổ đói, cứ nhìn thấy thịt béo là cắn luôn.Đang nói chuyện thì có người thôn dân nhìn thấy Liễu Tuấn, vui mừng hô lên:- Liễu bí thư, Liễu bí thư tới thôn ta kìa.Hông bao lâu sau, chi thư Tống Trường Viễn và mấy thôn dân hay tin chạy tới, từ đằng xa đã tươi cười đưa tay ra.- Liễu bí thư, ngài tới đây sao lại không nói cho chúng tôi một tiếng.- Tôi tới thăm Tống Nguyệt Nguyệt chút thôi.- Ấy, Tống Nguyệt Nguyệt đâu rồi, sao lại không ra tiễp đãi quý khách?Tống Trường Viễn nắm tay Liễu Tuấn rất thân thiết, còn những các bộ thôn khác đứng nhìn Liễu Tuấn gật đầu cười.Vị bí thư huyện ủy này nói lời giữ lời, không chỉ thực hiện tất cả các hóa đơn tạm của thôn, mà sau mùa xuân còn tới thôn Tú Khê hai chuyến, cùng tọa đàm với người dân, hứa giải quyết một số vật tư nông nghiệp cấp bách, tiếng lành đồn xa, nhưng người thôn dân thuần phác này liền hết sức tự nhiên trở nên thân cận với y.Liễu Tuấn cười nói:- Trường Viễn chi thư, có mấy cán bộ trung ương tới muốn tìm hiểu chuyện ngày 26 tháng 12 năm ngoái, hiện giờ không tiền quấy rầy.** chi thư: Bí thư chi bộ, nếu bạn nào đã quên.Tống Trường Viễn cả kinh:- Sao?

Cán bộ trung ương?Mấy ngày quá trong thôn lại có một đoàn phóng viên tới, cứ hỏi đi hỏi lại chuyện kia, lại hỏi chuyện hóa đơn tạm, làm Tống Trường Viên ngán lắm rồi, chỉ ngại người ta thân phận lớn không tiện phát tác, hiện giờ tới ngay cả cán bộ trung ương cũng tới tìm hiểu tình hình rồi.- Liễu bí thư, chuyện này rốt cuộc là sao?

Tôi nghe nói có người hãm hại ngại, điều này không được, chúng tôi kiên quyết không cho phép.Tống Trường Viễn hơi nóng nảy rồi.- Đúng thế, Liễu bí thư chúng tôi kiên quyết không cho phép.Những thông dân đi theo cũng hô lên.Hiện giờ bọn họ không chỉ là cảm kích Liễu Tuấn, mà coi y thành tri kỷ.Liễu Tuấn cười nói:- Trường Viễn chi thư, không sao cả, cán bộ trung ương sẽ làm đúng sự thực.- Thế thì tốt, nếu không chúng tôi cũng lên tỉnh, lên trung ướng phản ánh tình huống cho Liễu bí thư, chúng tôi không tin cán bộ xấu như Mao Ái Tiên có thể làm đảo lộn trời đất Chương 672: Cán cân trong lòng dânCùng lúc với việc Liễu Tuấn tháp tùng nhóm Vu Tề Quân tới thôn Tú Khê tìm hiểu tình hình, thì Thư Kính Hán cũng tiếp đón mấy pháng viên của (báo nhân dân) và (báo quang minh).Nói thực với mấy vị phóng viên từ trung ương tới này, Thư Kính Hán đã sợ lắm rồi, đám Phí Thanh đến trước đó còn đang chạy loạn các thôn xã trong huyện Ninh Bắc kia, chẳng biết Liễu bí thư nghĩ thế nào lại không ngăn cản, mặc cho bọn chúng hỏi loạn hỏi bậy khắp nơi, giờ lại thêm mấy người nữa tới.Thư Kính Hán là người hết sức cẩn thận, cho dù dựa vào Liễu Tuấn, nhưng qua lại cá nhân với Liễu Tuấn không nhiều, không quan hệ gần gũi với Liễu Tuấn như đám người Thạch Trọng.Hắn luôn cho rằng nha nội thành đạt sớm như Liễu Tuấn, tất nhiên không gian thăng tiến rất lớn, nhưng không thể tránh khỏi thành trung tâm thị phi, không cẩn thận một chút bị cuốn vào vòng xoáy ngay.Thư Kính Hán hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng chẳng muốn dựa hơi Liễu nha nội để được phú quý, chỉ cần an ổn làm tốt chức trưởng phòng tuyên truyền này, chiếu cố cho người trong nhà là đủ, bởi thế cũng cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Liễu Tuấn.Hắn hiểu rất rõ, một khi xảy ra chuyện, Liễu Tuấn có chỗ dựa vững vàng, không phải là chuyện lớn tày trời thì không ảnh hưởng tới, nhưng Thư Kính Hán hắn thì không như thế, chuyện thí xe giữ tướng trên quan trường xảy ra như cơm bữa.Có suy tính thận trọng này, phàm chuyện lớn Thư Kính Hán không chịu tự ý quyết định, cùng mấy vị phóng viên nói chuyện, tuy được biết là họ tới phỏng vấn việc huyện Ninh Bắc ra sức phát triển kinh tế địa phương, giảm bớt gánh nặng cho nông dân, nhưng Thư Kính Hán vẫn vô cùng thận trọng, báo cáo lên cho Thạch Trọng.Khi Liễu bí thư không có mặt, các bán bộ thường ủy thuộc Liễu hệ lấy Thạch Trọng làm chủ.Thạch Trọng vừa nghe tin lại tỏ ra mừng rỡ, lập tức bảo Thư Kính Hán dẫn phóng viên tới phòng làm việc của mình.Thạch Trọng hiểu đấy là “viện binh” của Liễu bí thư, cho nên rất khách khí với mấy phóng viên này, cùng bọn họ tới nhà khách Thiên Nga ăn cơm trưa, rồi lại phái hai cỗ xe đưa họ xuống nông thôn phỏng vấn.Hiện giờ thế cục không rõ ràng, Liễu bí thư lại không có ở huyện ủy, Thạch Trọng vốn định đi cùng mấy phóng viên, cũng chỉ đành tạm thời gác lại, phái hai cán bộ cố thể tin cậy được đi cùng, kiêm luôn nhiệm vụ dẫn đường.Tức thì huyện Ninh Bắc náo nhiệt vô cùng, thần tiên các nơi trổ phép thần thông, ra sức tìm tài liệu mình muốn có.Vu Tề Quân và Lăng Nhã sau khi tìm hiểu tình huống của Tống Nguyệt Nguyệt không đưa ra bất kỳ bình luận nào, lại do Liễu Tuấn an bài tọa đàm cùng chi thư thôn Tú Khê và mười mấy đại biểu nhân dân.Liễu Tuấn theo lệ cũ né tránh một bên.Hành động này của Liễu Tuấn khơi lên sự bất mãn mãnh liệt của Tống Trường Viễn và những thôn dân khác, trong mắt bọn họ, đây là vì cán bộ trung ương không tín nhiệm Liễu bí thư, càng khẳng định suy đoán Liễu bí thư bị hãm hại.Vì thế đám đông kích động đồng thanh muốn “minh oan” cho Liễu Tuấn.Tình huống này Vu Tế Quân và Lăng Nhã không ai dự liệu được.Tống Nguyệt Nguyệt được nhận “ân huệ” của Liễu Tuấn, nên nói tốt giúp Liễu Tuấn là chuyện hợp lý, nhưng những thôn dân này ai nấy đều hết sức tán dương Liễu Tuấn thì đúng là bất ngờ.Thực sự không nghĩ tới trong con mắt của người dân thường Liễu Tuấn có uy vọng như vậy.Mục đích chuyến đi này của nhóm Vu Tề Quân vô cùng đơn thuần, chỉ tìm hiểu tình huống, không bình luận.

Đương nhiên, Vu Tề Quân kinh nghiệm quan trường phong phú, cũng mơ hồ đoán được nội tình bên trong không đơn giản, nhưng Vu Tề Quân chỉ dám suy đoán trong lòng không dám nói ra.Công tác ở cơ quan trung ương, Vu Tế Quân sớm đã tập nên thói quen tốt không nói lung tung, không nhúng tay lung tung.Nếu như là cao tầng tranh đầu đã kéo màn đúng như suy đoán của hắn, thì càng không thể tùy tiện xen vào, cán bộ cấp bậc như hắn căn bản không đủ tư cách tham dự tranh đấu.Còn về phần Liễu bí thư, nếu chẳng phải có cha làm tỉnh trưởng và cha vợ làm bí thư tỉnh ủy, thì tuyệt đối cũng chẳng có “vinh dự” bị cuốn vào trong vòng xoáy lớn này.Vu Tề Quân vô cùng ôn hòa thanh minh với các Tống Trường Viễn và người thôn dân đang phẫn nộ là tới tìm hiểu tình hình, không nhắm vào bất kỳ cán bộ nào, mới hơi làm dịu bớt tâm tình kích động của người thôn dân.- Liễu bí thư, xem ra uy vọng của đồng chí trong thôn Tú Khê rất cao.Vất vả lắm mới kết thúc được cuộc tọa đàm, đã qua mất giờ cơm rồi, Tống Trường Viên không cho từ chối, nhất định phải mời bằng được nhóm Liễu Tuấn tới nhà ăn cơm, Liễu Tuấn và Vu Tề Quân đều không từ chối.Bọn họ đúng là khá đói rồi.Nhà của Tống Trường Viễn vẫn là nhà đất mái ngói cũ kỹ kia, vừa rồi khi cả một đám người phản ánh tình huống với Vu Tề Quân, vỏ hạt dưa vỏ đậu phộng cùng đầu thuốc lá vứt đầy ra đất, Vu Tề Quân là dân nghiện thuốc còn có chút không chịu nổi, Lăng Nhã càng không chống đỡ được, khuôn mặt trắng trẻo vì nhịn thở mà đỏ bừng, chỉ ngồi nói chuyện một lúc vội chạy ra ngoài hít thở không khí, bầu ngực khá có quy mô càng thêm nảy nở.Vu Tề Quân cười nói:- Tiêu Lăng, không chịu nổi rồi hả?Lăng Nhã lườm bọn họ, rất khó chịu nói:- Thật không hiểu nổi đám đàn ông các anh sao ai cũng thích hút thuốc như thế?Vu Tề Quân cười ha hả:- Chuyện này thì cô về nhà hỏi Trương Nghị nhà cô ấy, cậu ta còn hút thuốc ghê hơn tôi.Lăng Nhã mặt hơi thay đổi, quay đầu đi không tiếp lời.Vu Tế Quân khẽ lắc đầu, mọi người cùng làm việc trong một văn phòng quan hệ không tệ, Vu Tề Quân biết Lăng Nhã và chồng Trương Nghị quan hệ căng thẳng, muốn kiếm cơ hội nói tốt mấy câu không ngờ đụng đầu vào tường.- Liễu bí thư căn cứ vào tình huống người dân phản ánh thì mấy năm trước chuyện thu thuế phí và hóa đơn tạm của quần chúng nhân dân tương đối nghiêm trọng.Vu Tề Quân đưa cho Liễu Tuấn một điều thuốc lá, thuận miệng nói, mắt theo dõi phản ứng của y.- Ừm, đúng là như thế, trước kia kinh tế huyện Ninh Bắc trì trệ, thu nhập tài chính của huyện không đủ chi, nguyên bí thư huyện ủy Phương Triêu Dương thời còn tại chức đã làm rất nhiều hóa đơn tạm, chúng tôi thống kê qua, tổng số chừng mười bảy triệu.Liễu Tuấn chẳng né tránh ánh mắt của Vu Tề Quân, càng không né tránh câu hỏi của Vu Tế Quân, có sao nói vậy?- Chính xác chứ?Vu Tề Quân còn chưa nói, Lăng Nhã đã kinh ngạc thốt lên, nhìn Liễu Tuấn không tin tưởng lắm, không biết cô kinh ngạc vì con số khổng lồ kia, hay kinh ngạc về sự thẳng thắn của Liễu Tuấn.Nếu như Vu Tề Quân và Lăng Nhã cô tới đây là có chút ý tứ kiếm chuyện bên trong, người khác thì che dấu còn chẳng kịp đâu có như Liễu Tuấn công nhiên nói ra.Vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này trông trẻ thật nhưng đâu có giống kẻ ngốc chứ!- Đúng là là mười bảy triệu thật.Liễu Tuấn gật đầu với Lăng Nhã.Lăng Nhã vén tóc mai, cô dung mạo xinh đẹp, động tác trông rất quyến rũ.Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:- Lăng xử trước kia để tóc dài phải không?Lăng Nhã ngạc nhiên:- Đúng vậy?

Sao Liễu bí thư biết?Liễu Tuấn cười:- Đoán thôi.Mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuân, đều có động tác vén tóc này, chỉ có Hà đại tiểu thư để tóc ngắn là chưa bao giờ có, Liễu Tuấn thấy thú vị nên hỏi như vậy, không ngờ lại đúng luôn.Lăng Nhã nhìn thậ kỹ Liễu Tuấn một cái.Người này thực sự là “dị loại”Lăng Nhã thân là nhân viên làm việc bên cạnh Hồng lão tổng, trước kia xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, cán bộ địa phương có nhiều người quan chức cao hơn Liễu Tuấn không ít, lai lịch cũng chẳng nhỏ, nhưng trước mặt cô ai nấy đều thận trọng, không dám nói bừa một câu.Liễu Tuấn thì lại thong dong, bình tĩnh tới mức làm cho người ta phải giật mình.Thật sự không biết sự tự tin “vô lý” của y là từ đâu ra.Tâm tư của Vu Tề Quân tất nhiên là không đặt ở chuyện nhỏ này, trầm ngâm hỏi:- Liễu bí thư, hóa đơn tạm đều là từ thời Phương Triêu Dương làm sao?- Đại bộ phận là thế.Liễu Tuấn đáp:- Số do Phương Triêu Dương lưu lại, chừng 12 triệu, đó là còn chưa tính đã bỏ đi một số khoản phụ phí, chỉ là hóa đơn tạm thời còn lưu lại trong tay người nông dân thôi.

Còn lại là hai năm qua, đa số là ở các xã thị trấn tương đối lạc hậu, trước kia tôi cũng không quá quan tâm tới chuyện này, đầu năm nay mới thống kê sơ bộ, trong nhiệm kỳ của đồng chí Bạch Dương, đồng chí Bành Thiếu Hùng và tôi tổng cộng có chừng 5 triệu.Vu Tề Quân gật đầu.Liễu Tuấn nhớ số liệu chính xác như thế xem ra không phải là nói dối rồi.- Vu lãnh đạo, Liễu bí thư tuyệt đối là cán bộ tốt, cán bộ tốt nhất!

Số hóa đơn tạm được thực hiện trong thôn chúng tôi năm ngoài gần như đều có từ hai năm trước, nhờ có Liễu bí thư thực hiện cho chúng tôi.

Vu lãnh đạo, Lăng lãnh đạo, các vị về tới trung ương, phải báo cáo đúng sự thật cho lãnh đạo nhé.Vợ Tống Trường Viễn bận rộn làm thức ăn, Tống Trường Viễn ở bên cạnh tiếp khách, vội vàng biện bạch cho Liễu Tuấn.Vu Tề Quân nói:- Trường Viễn chi thư yên tâm, chúng tôi nhất định báo cáo theo đúng sự thật.- Vâng vâng, thế thì tốt rồi, tên Mao Ái Tiêm kia là phần tử xấu, trên trấn khai trừ hắn làm mọi người sung sướng cõi lòng, hắn rắp tâm gây chuyện cho Liễu bí thư.

Hay là Vu lãnh đạo, thôn chúng tôi tổ chức mấy người theo các vị báo cáo cho lãnh đạo?Tống Trường Viễn nghe thấy Vu Tề Quân nói có chút đối phó, nên không yên tâm lắm.Vu Tề Quân hơi thất kinh, chính đang cân nhắc lời nói thì Liễu Tuấn đã nói trước:- Trường Viễn chi thư, các vị thôn dân không phải tới thủ đô đâu, mọi người phải tin vào tổ chức chứ!- Vâng vâng, tin tưởng tin tưởng.Bên này nói chuyện thì đã có rất nhiều người dân mang thức ăn tới biếu, có gà con, có trức, có rau tươi, có cả cá đang giãy đành đạch, nói là vừa câu được trong ao tự nuôi lên, đem biếu cho Liễu bí thư và cán bộ trung ương nếm thử, Tống Trường Viên không chối từ, đưa hết cho vợ để làm thức ăn.Lăng Nhã cảm thán nói:- Đã lâu lắm rồi không thấy cảnh tình quân dân cá nước như thế này nữa.Liễu Tuấn cười:- Trong lòng quần chúng đều có một cán cân.Giữa đất trời sừng sững một cái cân.Nhân dân là cán cân, ông là quả cân giữ cho giang sơn yên ổn thanh bình Chương 673: Cứ làm loạn điTờ The time của Mỹ mỗi năm đều bình chọn những nhân vật nổi tiếng, báo chí trong nước cũng bị ảnh hưởng mọc ra mấy cuộc bình chọn “thập giai”.” thập kiệt”, nếu như có bình chọn nhân vật nổi tiếng của tháng, thì đồng chí Liễu Tuấn dứt khoát đứng đầu bảng.Khoảng thời gian này cái tên huyện Ninh Bắc và người lèo lái trẻ tuổi Liễu Tuấn không ngừng xuất hiện trên mặt báo, hơn nữa còn toàn là bài báo có sức ảnh hưởng toàn quốc.Nếu luận thời gian trình tự trước sau, tin tức về Liễu Tuấn xuất hiện trước tiên trong cuộc họp nội bộ trung ương.Tên bài báo rất thẳng (hiện tượng lạ ở huyện Ninh Bắc), tác giả là phóng viên Phí Thanh ở Tân Hoa Xa, trong bài báo Phí Thanh miêu tả tỉ mỉ chuyện xảy ra vào ngày 26 tháng 12 năm ngoái, cán bộ trấn Đại Đường được ủy phái tới thôn Tú Khê trưng thu các khoản thống trù, thái độ thô bạo ác liệt, uy hiếp quả phụ Tống Nguyệt Nguyệt, làm Tống Nguyệt Nguyệt trong lúc tức giận uống thuốc trừ sâu, thiếu chút nữa xảy ra án mạng, làm người dân nổi giận đánh Mao Ái Tiên, sau đó tập hợp lại tới chính phủ huyện, thậm thí thành phố tới tỉnh thỉnh cầu.Trong bài báo miêu tả tỉ mỉ nguyên nhân xảy ra chuyện này, chính là các cấp chính phủ cơ sở của huyện Ninh Bắc thu mua thóc lúa của nông dân không trả bằng tiền, chỉ lấy hóa đơn tạm thay thế, hứa hẹn giảm bớt phụ phí với người dân, kết quả nói mà không dữ lời, gần tết còn tới nhà dân cưỡng ép thu tiền, để xảy ra sự kiện trên.Bài báo của Phí Thanh nhằm thẳng và các cán bộ của huyện Ninh Bắc đã lừa gạt người dân trước, cưỡng ép trưng thu thóc lúa, bất chấp chính sách của đảng, bấp chấp lợi ích của quân chúng nông dân.Cuối cùng Phí Thanh chỉ ra rằng, sở dĩ có hiện tượng trên là do lãnh đạo của yếu của huyện Ninh Bắc cho tới các thành viên khác của huyện ủy đều giám sát đội ngũ cán bộ lỏng lẻo, tác phong quan liêu nghiêm trọng, chỉ ở trên cao nói chuyện kiến thiết kinh tế hão huyền, xa rời nguyên tắc “thực tế”.Bài báo của Phí Thanh dào dạt nghĩa khí, văn chương như hoa gấm, rất có tính kích động.Cao nhị thiếu gia đọc xong hưng phấn rống tướng cả lên, lập tức gọi điện cho Phí phóng viên, vả cả một đám mèo mả gà đồng ăn uống thác loạn suốt cả một đêm, Cao Tương Hoành còn nhét cho Phí Thanh một cái phong bì căng phồng, Phí Thanh thầm nắn thử rồi cười tươi như hoa.Cao nhị thiếu gia rất rộng rãi, bên trong phong bì đó là bốn vạn tệ.Có điều Cao nhị thiếu gia sau khi tỉnh rượu vào hôm sau lại đọc được một bài báo khác, là phóng viên của (báo nhân dân) viết, tiêu đề là (con đường phát triển), kể lại huyên Ninh Bắc dưới sự lãnh đạo của bí thư huyện ủy Liễu Tuấn đã chỉnh hợp tài nguyên than, sản phẩm phụ nông nghiệp, ra sức kiến thiết kinh tế, mời gọi đầu tư, trong vòng hai năm ngắn ngủi, huyện Ninh Bắc từ huyện lạc hậu nhất thành phố Đại Ninh, nhảy vọt thành huyện mạnh về kinh tế, hăng hái mục tiêu vượt qua mấy khu kinh tế phát đạt nhất của Đại Ninh.Trong bài báo cũng nhắc tới vấn đề hóa đơn tạm của huyện Ninh Bắc, thậm chí đưa ra con số chính xác, mỗi năm tăng bao nhiêu, tới năm nào giảm được bao nhiêu.

Bài báo chỉ ra dưới sự lãnh đạo ban huyện ủy, nhất là đồng chí Liễu Tuấn, đã không quản ngại khó khăn, không đùn đẩy trách nhiệm, thực hiệu hơn 10 triệu hóa đơn tạm từ thời Phương Triêu Dương lưu lại, đầu năm nay đã phát văn kiện chính thức, yêu cầu toàn huyện trong vòng hai năm thực hiện toàn bộ số hóa đơn tạm trong tay người dân, coi như là một điều kiện khảo nghiệm cán bộ phụ trách xã thị trấn, ai không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xử phạt, nếu nghiêm trong thì cách chức.Đồng thời, (báo quang minh) cũng cho đăng một bài báo tiêu đề (cùng nhau làm giàu), nói sau khi xóa khu gộp xã, thông qua tinh giản cơ cấu, tinh giản nhân viên, thu gọn dự toán tài chính, quy định trong vòng một năm, phải giảm 30% gánh nặng cho người nông dân, trong ba năm đạt mục tiêu giảm một nửa.Hành động này của chính phủ huyện được người nông dân ủng hộ, hiện giờ người dân huyện Ninh Bắc nhiệt tình phân khởi, ra sức phát triển nghề phụ, tiến lên con đường thênh thang cùng nhau làm giàu.Trong thời gian đó, có hai tờ báo khác cũng lần lượt có bài về huyện Ninh Bắc, nhưng giọng điệu cùng một giuộc với Phí Thanh.Trong thời gian ngắn trăm hoa đua nở, báo chí thủ đô xôn xao náo nhiệt, nhưng huyện Ninh Bắc lại trở nên yên tĩnh, công việc vẫn triển khai theo đúng trình tự, không hề bị ảnh hưởng gì, đồng chí Liễu bí thư vẫn đi làm như ngày thường, thần thái không có gì khác trước.Những ánh mắt ngầm theo dõi Liễu bí thư cũng đủ thái độ khác nhau.Liễu Tuấn cơ bản chẳng so đo người trong huyện ủy nhìn mình thế nào, kể cả Lục Hương Mai, có lẽ Lục Hương Mai sẽ làm chút thủ đoạn tranh thủ mở rộng vòng quyền lực của mình, nhưng khẳng định là có chừng mực, sẽ không tạo thành bất kỳ sự uy hiếp mang tính thực chất nào với Liễu Tuấn.Tâm tư của Liễu Tuấn hoàn toàn đặt trên bài báo mang tính quốc gia, cùng một thời gian, một huyện, thậm chí một cá nhân xuất hiện ra hai tiếng nói hoàn toàn khác nhau, đó là chuyện chưa từng xảy ra trên lịch sử tuyên truyền.Chỉ riêng từ điểm này có thể nhìn ra, cao tầng đã có người trực tiếp nhúng tay vào, Chu tiên sinh chỉ có thể đảm bảo bài báo có lợi cho Liễu Tuấn, nhưng không thể ngăn cản đám Phí Thanh và các tờ báo lớn khác xuất hiện trong cuộc họp nội bộ.Đấu tranh có xu thế thăng cấp.Các đại lão trong hệ phái của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hiển nhiên cũng đang chú ý mật thiết tới việc này, có lẽ đã bắt đầu có hành động, nhưng Liễu Tuấn không biết.Hiện giờ y đã hoàn toàn tiến vào trong thể chế, không phải là thân phận “phụ tá” nữa, cho dù quan hệ chí thân như Liễu Tấn Tài, Nghiêm Ngọc Thành thì cũng có nhiều việc phải tránh.Nhất là Nghiêm Ngọc Thành, có lẽ đang tận lực bồi dưỡng năng lực “độc lập” cho Liễu Tuấn.Muốn chen chân vào cao tầng hệ phái, được cá đại lão để ý, thì phải dựa vào năng lực của mình mới được, cứ lấy bản lĩnh thực sự ra cho mọi người xem.Các đại lão có trí tuệ của các đại lão, Liễu Tuấn có thủ đoạn của Liễu Tuấn.Đòn phản kích của y, đã âm thầm triển khai.Trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an huyện Ninh Bắc có hai người khách đặc thù, chính là nhân vật nổi danh trong thời gian gần đây, vợ chồng Mao Ái Tiên và Thiện Bình.Mao Ái Tiên và Thiện Bình đều tỏ ra mệt mỏi, khoảng thời gian qua, sau khi lên thủ đô cáo trạng rồi quay lại huyện Ninh Bắc theo đám phóng viên Phí Thanh đến khắp nơi phỏng vấn, thiếu chút nữa làm cả hai mệt suy sụp rồi.Hiện giờ thấy mình vừa cáo trạng lên, không ngờ kinh động đến bao nhiêu phóng viên trung ương, thậm chí Hồng lão tổng cũng phái thư ký tới, hai vợ chồng nhà này rất có cảm giác thành tựu.Ai sống chẳng vì tranh nhau cái thể diện.Đương nhiên trừ thể diện ra, hai vợ chồng Mao Ái Tiên cũng mong mỏi vị thiếu gia giàu có ở thủ đô và Phí phóng viên thực hiện lời hứa của mình.Vị thiếu gia kia tuổi tuy trẻ, nhưng nghe nói là cháu trực hệ của vị khái quốc công thần, là nhân vật ghê gớm thực sự, nếu giúp bọn họ một chút, thì dễ như trở bản tay, nói không chừng chẳng những có thể “phục hồi quan chức” thậm chí còn có thể điều tới thành phố nữa.Người ta đã gọi điện thoại cho phó thị trưởng thường vụ Ngô Ba, điểm danh muốn Ngô Ba quan tâm chiếu cố.Liễu Tuấn có ghê cũng chẳng hơn được nhân vật lớn ở kinh thành.Huống chi Ngô Ba còn là cấp trên của Liễu Tuấn nữa.Bởi thế hai người nghe nói Khâu Viên Triêu mời tới cục công an, liền nghênh ngang tới.Nếu nói Mao Ái Tiên không lo lắng chút nào thì là nói dối, dù sao trước kia hắn cũng là cán bộ, nên quan hệ giữa các vị lãnh đạo bên trên cũng nghe ngóng ít nhiều, Khâu Viên Triêu chính là cấp dưới thân tín nhất của Liễu Tuấn.- Thiệu Bình, bà nói xem liệu có phải là cái bẫy không?Mao Ái Tiên có chút thấp thỏm hỏi vợ.Thiệu Bình xì một tiếng, nghênh nghênh nói:- Cạm bẫy gì chứ?

Uổng cho ông còn là nam nhân, không có chút can đảm nảo!

Tôi nói cho ông biết nhé, hiện giờ đừng nói là Khâu Viên Triêu, dù là Liễu Tuấn cũng chẳng dám làm gì chúng ta hết!

Hừ chúng ta vừa mới lên thủ đô phản ánh vấn đề, trong huyện lập tức bắt chúng ta sao?

Không sợ cán bộ lớn ở trung ương truy cứu à?Mao Ái Tiên vừa nghe vợ nói, thấy có lý liền khen vợ:- Bà nó đúng là nữ Gia Cát Lượng, thật lợi hại.- Đương nhiên, tôi thấy Khâu Viên Triêu quá nửa là đàm phán điều kiện với chúng ta.

Này, ông nó đừng có tùy tiện đồng ý nhé, không cho chúng ta vị trí ngon lành là không được, khi đó tất cả cứ nhìn theo ánh mắt của tôi mà hành động.- Được được được, tất cả hành động đều nghe bà nó chỉ huy!Mao Ái Tiên nịnh cho Thiếu Bình cười toe toét.Nhưng vừa mới tới văn phòng, thấy khuôn mặt âm trầm của Khâu Viên Triêu ngồi sau bàn làm việc, trái tim Mao Ái Tiên giật đánh thót một cái, đây đâu giống điệu bộ muốn nói điệu kiện với bọn họ.Nhìn thấy Mao Ái Tiên lộ ra cái dang vẻ vô dụng, trong lòng Thiệu Bình tức không để đâu cho hết.Người này đúng là chẳng thể làm nổi chuyện gì cho ra hồn, người ta mới nghiêm mặt lại toàn thân đã run rẩy.

Thiệu Bình biết, đàm phán điều kiện cũng giống như làm ăn, Khâu Viên Triêu phải cho bọn họ một đòn phủ đầu, sau đó mới dễ nói chuyện.Tưởng bở, hừ!Thủ đoạn này cũng dám dùng trước mặt bà đây, thủ đô ta còn dám đi cáo trạng, mà lại sợ một tên cục trưởng cấp huyện hay sao?Thiêu Du vuốt tóc, chỉnh trang lại y phục, rất tự nhiên nhìn Khâu Viên Triêu hỏi:- Khâu bí thư mời chúng tôi tới có chuyện gì không?Khâu Viên Triêu lạnh lùng nhìn cô ta, rồi lại nhìn sang Mao Ái Tiên nói:- Mao Ái Tiên, ở chỗ tôi có bản tài liệu này, anh hãy xem đi.- Tài...Tài liệu gì chứ?Mao Ái Tiên có dự cảm chẳng lành, Khâu Viên Triêu đúng là không phải nói điều kiện gì với bọn họ rồi Chương 674: Bắt đầu phản kíchKhâu Viên Triêu cho Mao Ái Tiên xem chính là bài báo (hiện tượng lạ ở huyện Ninh Bắc) của Phí Thanh đăng trên tờ Tân Hoa Xã.“Mao Ái Tiên chỉ là một cán bộ làm thuê, trước đó khi công tác ở trấn Đại Đường, tác phong làm việc luôn thô báo ác liệt, nhưng loại người này lại được lãnh đạo nào đó của huyện Ninh Bắc coi trọng, lúc gần cuối năm, đã phái hắn tới thôn Tú Khê thu cái gọi là khoản thống trù, khiến cho thôn dân quả phụ Tống Nguyệt Nguyệt phẫn hận uống thuốc trừ sau tự sát”Đọc đoạn này, gân xanh trên cổ Mao Ái Tiên nổi hết lên, trán toàn mồ hôi.Thiếu Bình thì mặt tái nhợt, môi mấp máy mãi không nói ra nổi một chữ.- Qua cầu rút ván, qua cầu rút ván.Môi Mao Ái Tiên run run lẩm bẩm.Khâu Viên Triêu cười khẩy, nói:- Hai người còn cho rằng mình ghê lắm hả?

Tới thủ đô cáo trạng, cho rằng người trong thủ đô coi trọng mình nữa?

Thật nực cười.- Khâu bí thư, tôi...tôi...Mao Ái Tiên chỉ cảm thấy đầu óc oong oong, không biết đáp lại thế nào.May mà Khâu Viên Triêu cũng chẳng có ý muốn hắn trả lời gì, nói:- Mao Ái Tiên, đoạn dưới không cần đọc nữa, không có lời nào tử tế đâu.

Tôi nói anh là một người dân huyện Ninh Bắc, là đàn ông đàng ang, mình làm sai không nhận, lại còn cáo trạng cái gì, giờ thì bôi đen cả huyện chúng ta rồi, anh có lợi gì chứ?Mao Ái Tiên mấp may môi không nói.Thiệu Bình quyết định bất chấp luôn, hừ một tiếng nói:- Khâu bí thư, anh cũng đừng có dọa chúng tôi, tôi không nuốt trôi cục tức đó nên đi cáo trạng đấy, giờ người ta muốn qua sông rút ván thì dân thường chúng tôi hết cách thôi.- Hừ, Thiệu Bình, tôi biết cô chua ngoa đanh đá, nhưng cô phải biết, rất nhiều chuyện cô không ngờ tới nổi đâu, cô có chua ngoa hơn cả trăm lần cũng vô dụng.

Cô nhìn đoạn cuối bài báo đi, đoạn mà lãnh đạo nhận xét đó!Khâu Viên Triêu nhìn cô ta trong lòng khinh thường, trông thì cũng khá dễ coi, nhưng lại luôn tự cho mình là đúng!

Rất nhiều chuyện của nam nhân, đã bỉ hủy trong tay loại đàn bà không biết trời cao đất dày gì này.Mao Ái Tiên vội xem đoạn cuối bài báo, đúng là có lãnh đạo nhận xét.“Vấn đề của huyện Ninh Bắc phải tra xét cho rõ, nhất là Mao Ái Tiên, căn bản là một phần tử xấu, mặc dù Tống Nguyệt Nguyệt được cứu chữa kịp thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng loại người như Mao Ái Tiên phải nghiêm túc xử lý, xúc phạm luật pháp, thì phải xử lý theo pháp luật.Đó là nguyên văn của lời nhận xét, đọc tên ký phía dưới Mao Ai Tiên cũng chẳng nhận ra là ai, nhưng lãnh đạo trung ương có thể phê duyệt trên đó, hẳn phải là nhân vật cực kỳ lớn.Đọc tới đó Mao Ái Tiên hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.Hết rồi hết rồi, thế này là cáo trạng thế nào thành hại bản thân rồi.Lãnh đạo trung ương phê “xử lý theo pháp luật” là chẳng phải đùa, nực cười Thiệu Bình còn cho rằng Khâu Viên Triêu tìm bọn họ để đàm phán điều kiện.Khâu Viên Triêu lạnh lùng nói:- Mao Ái Tiên, anh còn điều gì để nói không?Kỳ thực Khâu Viên Triêu mời hai vợ chồng đó tới văn phòng làm việc đã nói rõ chuyện này còn có chỗ để “thương lượng”, nếu không thì đã trực tiếp bảo đội cảnh sát hình sự tới bắt người rồi.Lấy lời phê của vị lãnh đạo kia ra làm “thượng phương bảo kiếm”, Khâu Viên Triêu hoàn toàn không lo có kẻ nào nói huyện Ninh Bắc trả thù.Nhưng Mao Ai Tiên và Thiệu Bình đã hoàn toàn rối bời rồi, đâu còn bình tính phân tích được điều ẩn chứa trong đó nữa.- Tôi...tôi muốn báo án, tôi muốn tố cáo lão già háo sắc Tiểu Sơn kia cưỡng hiếp tôi...Đột nhiên Thiệu Bình rống lên như phát điên.Lần này không chỉ Mao Ái Tiên, ngay cả Khâu Viên Triêu cũng kinh hãi.- Liễu bí thư, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.Nghe xong Thiệu Bình tố cáo, Khâu Viên Triêu ý thức được chuyện không ổn, ngay lập tức liên hệ với Liễu Tuấn.Lúc này Liễu bí thư đang tiếp Quách Hữu Vi trong phòng làm việc.Quách Hữu Vi tới báo tin mừng cho Liễu Tuấn, đồ uống của công ty Hân Nhạc đã bán hết sạch, Quách Hữu Vi muốn lập tức mở rộng giây chuyền sản xuất, thế nhưng Mike Trần lại trở về Hồng Kông rồi, Mike Trần nhận được điện thoại của Quách Hưu Vĩ, liền bảo ông ta tới tìm Liễu bí thư, nói phàm là quyết định của Liễu bí thư công ty Chấn Trung sẽ chấp hành vô điều kiện, nghe lời này Quách Hữu Vi ngẩn ra.Ông ta sớm biết quan hệ giữa Mike Trần và Liễu Tuấn rất tốt, nhưng không ngờ tốt tới mức “làm thay chức phận” được.Liễu Tuấn tất nhiên là giơ cả hai tay ủng hộ, bảo Quách Hữu Vi đưa ra dự toán tổng thể báo cáo lên cho tổng bộ công ty Chấn Trung, rồi lại khen ngợi Quách Hữu Vi một phen.Chính đang nói chuyện thì nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu, Liễu Tuấn vừa nghe nói chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh là Khâu Tiểu Sơn lợi dụng chức quyền dụ dỗ Thiệu Bình phát sinh quan hệ nam nữ, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, sai Khâu Viên Triêu lập tức tới văn phòng làm việc của y.Kỳ thực chuyện Thiệu Bình bị Kỳ Tiểu Sơn “cưỡng hiếp”, có thể nói là kết quả thương lượng của cả hai bên, Mao Ái Tiên chỉ có chút quan hệ thân thích vòng vèo với một vị lãnh đạo nào đó nên mới được thuê làm cán bộ tạm thời, còn Thiệu Bình nhà cũng chẳng có chỗ dựa nào, vì sự kiện Tống Nguyệt Nguyệt, Mai Ái Tiên bị đánh gây xương sườn rồi đuổi việc, hắn trong lòng ấm ức, lại được Thiệu Bình xúi bẩy nên mới hạ quyết tâm đi cáo trạng.Nhưng Mao Ái Tiên cũng biết vụ cáo trạng này rất khó.Tới phòng khiếu nại của tỉnh, vừa khéo gặp được Kỳ Tiểu Sơn, Kỳ Tiểu Sơn cực kỳ nhiệt tình tiếp đãi, mắt thì đảo khắp người Thiệu Bình, lại nói rất nhiều lời “có tương lai”.Thấy chuyện có một tia hi vọng, Thiệu Bình chủ động thương lượng với Mao Ái Tiên, muốn “chinh phục” Kỳ Tiểu Sơn.Mới ban đầu Mao Ái Tiên kiên quyết không đồng ý.Chuyện này có mấy nam nhân chịu đồng ý được.Nhưng Thiệu Bình hạ quyết tâm phải cáo trạng cho được, chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh trong mắt họ là cán bộ to lắm rồi, lại lộ ra vẻ muốn giúp đỡ, Thiệu Bình liền đánh liều được ăn cả ngã về không, chủ động “đưa hàng tới tận cửa”Kỳ Tiểu Sơn cũng thông minh, được toại nguyện rồi liền chỉ điểm hai vợ chồng này lên kinh thành cáo trạng.Tiếp theo đó là phát sinh một loạt “kỳ ngộ” ở kinh thành, còn được gặp vị “thái tử” trong truyền thuyết, Mao Ái Tiên đem cái mũ xanh vứt lên chín tầng mây, luôn khen vợ tài giỏi.Nhưng kết quả lại là “qua cầu rút ván” và “xử lý theo pháp luật”Khâu Viên Triêu đưa lời khai của Thiệu Du kể lại một lần, còn có ghi chép.Người này này làm việc cẩn thận, ngay cả ghi chép cũng đã có.Nhưng Khâu Viên Triệu bất ngờ là Liễu bí thư không hề có cút vui vẻ nào, ngược lại còn tỏ ra nghiêm trọng và phẫn nộ, khiến Khâu Viên Triêu trở nên thấp thỏm.- Có chứng cứ không?Hồi lâu sau Liễu Tuấn mới hỏi.- Có!

Thiệu Bình nói cô ta có lưu lại vật chứng, có thể kiểm tra được.Liễu Tuấn gật đầu.Nếu như chuyện này có chứng cứ sắt đá, thì Kỳ Tiểu Sơn chạy đâu cũng không thoát.- Làm đúng theo trình tự thông thường, báo cáo cho kỳ ủy tỉnh.Liễu Tuấn trầm tư chốc lát rồi căn dặn.Khâu Viên Triêu gật đầu làm theo.- Tiểu sắc ma, cậu làm chưa đủ mạnh.Hà Mộng Doanh dám nói như vậy với Liễu Tuấn toàn là khi hai người không ở cạnh nhau, phải nói Hà đại tiểu thư muốn tới Đại Ninh lắm, hơn một tháng không được gần tiểu sắc ma rồi, nhớ nhung trong lòng cứ như cỏ mọc vào mùa xuân, thế nhưng hiện giờ thế cục cực kỳ mẫn cảm, chuyện lại liên quan tới tiền đồ chính trị của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh yêu tiểu sắc ma của mình tha thiết, nên chỉ đành cố chịu nỗi khổ tương tư, không dám hành động lỗ mãng, chỉ đành trêu chọc trong điện thoại.Liễu bí thư đang nằm ngửa ngửa trên ghế sô pha, di động gác bên tay, hai chân vắt cao, hừ một tiếng.Y biết Hà Mộng Doanh đang nói tới chuyện hạ bệ Kỳ Tiẻu Sơn.Chứng cứ Thiệu Bình đưa ra cực kỳ xác đáng, chẳng những tố cáo bằng tên thật, lại còn cung cấp chứng cứ, kỳ ủy tỉnh không dám chậm trễ, lập tức chỉ thị phòng giám sát thứ hai nhận lấy vụ án này.Theo phạm vi quản lý, Kỳ Tiểu Sơn thuộc về sự phụ trách của phòng giám sát số một, nhưng lúc này Diệp Xuân Lâm không định để Bạch Dương ra tay.Bề ngoài chỉ là một cán bộ lạm dụng quyền lực thu lợi cá nhân, nhưng Kỳ Tiểu Sơn là thân tín của Hồ Vi Dân, ai biết sau lưng có dính lứu tới chuyện khác hay không, thế cục khó lường, không nên tùy tiện đưa Bạch Kiến Minh cuốn vào.Tất cả sự kháng cự của Kỳ Tiểu Sơn đều sụp đổ trước mặt kết quả kiểm tra, hắn thực sự không ngờ thiếu phụ gợi cảm nông thôn kia lại có tâm cơ như vậy, làm chuyện đó cũng lưu lại chứng cứ.Kỳ Tiểu Sơn lập tức bị bắt, vụ án đang trong quá trình thẩm vấn, sẽ dính líu tới ai nữa và tới mức độ nào thì chưa dự đoán được.- Hạ một tên chủ nhiệm phòng khiếu nại có là cái gì!

Kém cỏi!Hà đại tiểu thư tiếp tục đả kích Liễu bí thư qua điện thoại.Liễu Tuấn bật cười nói:- Vậy chị nói xem, tài giỏi thì phải làm ra sao để em còn biết.- Hừ, chuyến này phải cho chúng một đòn đau!

Cho đám sở trưởng kiến thiết, phó tỉnh trưởng bên này hạ hết một loạt.Hà đại tiểu thư đắc ý cong môi lên.- Chị cẩn thận một chút.Liễu Tuấn căn dặn.Động thủ ở tỉnh D là Liễu Tuấn bảo Hà Mộng Doanh làm, nhưng hạ cả một phó tỉnh trưởng và sở trưởng kiến thiết không phải là hành động nhỏ.Mà tỉnh D lại là tỉnh có thế cục chính trị phức tạp nhất, các thế lực nơi đó đấu tranh không ngừng, mặc dù có thắng có thua, có điều chưa từng có thế lực nào có thể nhất thống thiên hạ.Liễu Tuấn sở tính khí “đại tiểu thư” của Hà Mộng Doanh nổi lên, gây ra chuyện quá lớn, làm lửa cháy vạ lây, khiến các thế lực trung lập cũng bị cuốn vào thì không tốt.- Yên tâm, không sơ xuất gì đâu!

Có ba chị chống đằng sau mà.Hà Một Doanh hùng hồn nói, rồi tặng cho Liễu Tuấn một nụ hôn.

Chương 675: Hồng lão tổng muốn gặpNhư lời Hà Mộng Doanh nói, phản kích chỉ mới bắt đầu, hạ một tên Kỳ Tiểu Sơn chưa là cái gì, cho dù do Kỳ Tiểu Sơn mà liên quan tới những nhân vật khác, lay động hồ Hệ, thì so với trận giông tố Hà Mộng Doanh khơi lên ở tỉnh D, đòn phản kích của Liễu Tuấn đúng là rất “kém cỏi”.Tình D vốn hết sức yên ắng đột nhiên một phó tỉnh trưởng chủ quản kiến thiết và sở trưởng kiến thiên cùng cả một đám quan viên liên quan hiềm nghi dùng quyển tiền giao dịch.Tỉnh D là tỉnh kinh tế lớn, là nơi cải cách mở cửa trước tiên, rất nhiều chính sách thường được tiến hành thử nghiệm ở bên đó trước, ví dụ như chính sách cải cách nhà ở cùng với cho thuê phòng giá rẻ hai năm trước đầu tiến hành thí điểm ở tỉnh D trước, nghe nói thu được thành tích hết sức đáng khen ngợi, do ban kiến thiết một mình chèo chống, Cao bộ trưởng từng nhiều lần tới tình D nghiên cứu khảo sát, phát biểu ất nhiều lời tán thưởng với thành tích tỉnh D thu được ở phương diện cải cách, cổ vũ cho quan viên nơi này.Quyền lực của Cao bộ trưởng mặc dù khá kín, nhưng ông ta là nhân vật lãnh đạo đời hai của nhà họ Cao, ở trường hợp công khai phát biểu ý kiến, thường đại biểu cho nhà họ Cao thậm chí cả phái hệ.Chính sách cải cách nhà ở của tỉnh D thành công chắc chắn là một trong chính tích của Cao bộ trưởng.Có thành công ở tỉnh D, Cao bộ trưởng liền có thể đem chuyện này dần phổ biến ra toàn quốc, từ đó giành được thanh danh cực lớn, cán bộ ở mảng này đều là thân tín thuộc hệ nhà họ Cao.Nhưng hiện giờ lại xảy ra vấn đề lớn.Nhất là ở mảng nhà ở, quốc gia và địa phương đưa vào vô số tài chính, thực tế lại rơi hết vào trong tay những kẻ có quyền có thể, sau đó biến tướng của việc chuyển bán, kiếm chênh lệch cực lớn trong quá trình đó.Chính bởi vì chuyện hết sức mẫn cảm, liên quan đến lợi ích nhiều mặt, bởi thế vừa bị moi ra liền mang tới chấn động chưa từng có, mặc dù trong quá trình điền tra không biết ẩn chưa “hố đen” lớn thế nào, nhưng chắc chắn là phải có.Thế là là cờ đỏ Cao bộ trưởng vất vả lập nên đã bị gãy đổ.Tính chất nghiêm trọng của sự việc không chỉ có như thế.Cao bộ trưởng từng trước sau nhiều lần phát biểu ý kiến, cao độ ủng hộ những quan viên này, hiện giờ cả đám nối đuôi nhau ngã xuống, mặc dù chuyện này không tới mức liên quan tới Cao bộ trưởng, nhưng nhận xét “không biết nhìn người” bất kể thể nào cũng không thoát được.Là một nhân vật lãnh tụ mà có thiếu sót này thì quả thật vô cùng nghiêm trọng.Không biết nhìn người, dùng người không đúng, sao thành lãnh tụ được.Phải nói rằng Hà Mộng Doanh chơi chiêu này rất tàn nhẫn.Công ty địa ốc Hoa Hưng hiện giờ đã thành công ty địa ốc lớn có hạng ở Nam Phương thậm chí là trên toàn quốc, đối với nội tình trong việc kiến thiết nhà cửa không khó để làm rõ, với lực lượng và tài chính nắm trong tay Hà Mộng Doanh bây giờ, muốn kiếm được chứng cứ lật đổ đám quan viên kia cũng chẳng khó.Khó là ở chỗ chứng cứ này có nên tung ra hay không.Dưới tình huống bình thường, biết rõ đứng sau đối phương là một quái vật khổng lồ như Cao bộ trưởng thì sẽ không có ai đi sinh sự.Đối phó với quái vật khổng lồ thì phải là quái vật khổng lồ khác.Thật không may Hà Trường Chinh và nhà họ Hà chính là một loại như thế.Nghe Hà Mộng Doanh nói trong điện thoại Hà tư lệnh đích thân tọa trấn, Liễu Tuấn rất cảm động.Vốn cuộc đấu tranh này nhà họ Hà không cần phải tiến vào, Hà Trường Chinh không lâu trước đó thăng lên làm thượng tướng rất rõ ràng rằng cao tầng quân đội sắp có hành động lớn, sức chú ý của nhà họ Hà đáng lẽ ra phải tập trung bên trong nội bộ, lúc này đột nhiên tham gia vào đấu tranh giữa nhà họ Cao và hệ phái Nghiêm Ngọc Thành Liễu Tấn Tài, khẳng định phải gánh chịu nguy hiểm nhật định.Có lẽ là trong đó có nội tình khác, nhà họ Hà cũng muốn thông qua lần ra tay này để đạt được lợi ích nào đó, nhưng đây không phải điều Liễu Tuân và Hà Mộng Doanh có thể hiểu được.- Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút, thế mới náo nhiệt mới vui.Phía bên kia Hà Mộng Doanh nói rất vô tâm, giọng điệu thoải mái.Liễu Tuấn hơi đau đầu.Hà đại tiểu thư tuổi càng lớn nhưng tâm thái ngày càng trẻ ra, cuộc đấu tranh này liên quan tới tiền đồ của vô số người, nhưng trong miệng cô nói ra lại là trò chơi thú vị.- Được rồi, chị cứ chơi đi, đừng quấy nhiễu người ta ngủ.Liễu Tuấn bất lực nói với Hà đại tiểu thư.- Hi hi, cậu phải nhẹ nhàng chút nhé, tiểu nha đầu Nghiêm Phi kia như con búp bê vậy, đừng chơi quá dữ.Liễu nha nội đầu to như cái đấu, cúp điện thoại ngay lập tức.Nhưng Liễu bí thư không yên ổn được, vừa mới cúp điện thoại của Hà đại tiểu thư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Liễu nha nội thở dài, chỉ còn biết lại nhận điện thoại lần nữa.Hà đại tiểu thư tính khí ngang bướng như vậy, cứ khi nào không ngủ được là không ngừng gọi điện thoại “quấy rối” y.Đa phần thì Liễu Tuấn tâm tình không tệ, dù sao trong lòng y cũng rất yêu Hà Mộng Doanh.- Lại có chuyện gì thế?

Cho chị biết, chị còn nói năng lung tung là em sẽ dạy cho một bài học đấy.Liễu Tuấn nói không chút khách khí.- Gì?

Vì sao muốn dạy dỗ tôi?

Chẳng nhẽ cậu biết rồi à?Trong điện thoại vang lên một giọng nam hết sức ngạc nhiên.Liễu Tuấn ngồi bật dậy, mồ hôi toát hết ra, dù y mặt dày như thớt cũng phải ửng đỏ.Thì ra người bị y “quát tháo” là đồng chí phó ti trưởng Khâu Tình Xuyên.- Khâu ti, sao lại là anh?Liễu Tuẫn xấu hổ nói.- Thế cậu cho rằng là ai?

À, tôi biết rồi, cậu đang nói chuyện với Mộng Doanh.Khâu Tỉnh Xuyên cười ha hả, từ lần trước vô tình gặp phải Khâu Tình Xuyên và Giao Giao, quan hệ giữa hai người phát sinh biến hóa về chất, trở nên thân cận hơn nhiều, thường xuyên gọi điện tán gẫu, tham khảo một số vấn đề phương diện kinh tế.Phải nói đây là một nhân vật tuyệt đỉnh thông minh, chỉ từ mấy câu nói trong điện thoại mà có thể đoán được y đang nói với Hà Mộng Doanh.Liễu bí thư chẳng xấu hồ về việc này chỉ cười cho qua.- Liễu Tuấn nói với cậu một chuyện, tôi có viết một bài báo đăng trên trang nhất của (nhật báo kinh tế)!Khâu Tình Xuyên nói.Liễu Tuấn cũng không để ý lắm, với thân phận của Khâu Tình Xuyên viết một bài báo đăng trên (nhật báo kinh tế) không phải chuyện khó khăn gì, hắn là một trong số thành viên hạch tâm định ra chính sách tiền tệ trong ngân hàng TW, viết báo phát biểu là việc trong bổn phận.Đương nhiên đăng ở trang đầu thì hơi bắt mắt một chút, đoàn chừng chủ yếu do chiêu bài con rể phó thủ tướng Lý Đức Sơn.Phó ti trưởng của ngân hàng TW, người thường leo sao nổi lên chức này.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Viết về nội dung gì thế?Quan hệ giữa hai người đã tới mức không cần khách sáo giả dối nói “chúc mừng” gì nữa rồi.Đối với hiểu biết của Khâu Tình Xuyên trong lĩnh vực kinh tế, Liễu Tuấn rất coi trọng, đây cũng là một trong số nguyên nhân hai người trở thành tri giao.- Một số tham khảo liên quan tới vấn đề ổn định vĩ mô.Khâu Tình Xuyên cân nhắc từ ngữ nói:- Chính là lý luận lần trước cậu nói, thả ra thì nóng, nóng thì thắt, thắt cái là chết đó.Liễu Tuấn cười nói:- Dừng lại, đừng bừa bãi trát phấn lên mặt tôi chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, sao thành lý luận rồi?Khâu Tình Xuyên cũng chỉ cười khâu phản bác lại.Câu này Liễu Tuấn nói trong câu lạc bộ Trường Thành với Khâu Tình Xuyên khi uống rượu, lúc đó Khâu Tình Xuyên muốn nghiến cứu sâu hơn, nhưng Liễu Tuấn lấy lý do uống rượu từ chối.Không ngờ Khâu Tình Xuyên vẫn nhớ kỹ, không bao lâu sau lại gọi điện tìm Liễu Tuấn nói chuyện kỹ hơn.Lần này Liễu bí thư tất nhiên không thoái thác, rất nghiêm túc tỉ mỉ bày tỏ quan điểm của mình.“Lý luận” này của Liễu Tuấn khiến cho Khâu Tình Xuyên hết sức hứng thú, mấy tháng sau đều cẩn thận nghiên cứu vấn đề này, hiện giờ viết thành bài báo mang tính chuyên nghiệp, cho đăng trên (nhật báo kinh tế).- Chúc mừng.Liễu Tuấn đột nhiên nói một câu khách khí.Điều này cũng có nguyên do.(Nhật báo kinh tế) không phải là tờ báo có tính học thuậ bình thường, cũng không phải là lấy nghiên cứu kinh tế làm chủ, là một tờ báo uy tín lớn trên toàn quốc, Khâu Tình Xuyên có thể đăng bài ở trang đầu, t hường mang ý nghĩa có chính sách mới về ổn định vĩ mô, ít nhất thì cũng thành phương hướng, vì bài báo như thế nhất định phải qua người phụ trách cao nhất của ngân hàng TW thẩm duyệt.Hiện giờ người đó chính là Hồng lão tổng.Không nghi ngờ gì bài báo của Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng đọc, nói cách khác Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, đối với người trẻ tuổi lại có bối cảnh sâu như hắn mà nói ý nghĩa rất trọng đại.Khâu Tình Xuyên được Hồng lão tổng thừa nhận, địa vị trong ngân hàng TW tiến lên chỉ còn đợi ngày nữa thôi.- Ha ha ha, tôi cũng cúc mừng cậu.Đột nhiên Khâu Tình Xuyên cũng nói một câu chúc mừng làm Liễu Tuấn bất ngờ.- Đừng trêu tôi, tôi có có mà chúc mừng, anh không biết hiện giờ tôi đang bị công kích tới sứt đầu mẻ trán đây, công tác địa phương rất khó làm, đâu có thoải mái như trong cơ quan lớn các anh.- Phải chúc mừng chứ!

Vì tác giả của bài báo đó là hai người, Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn.Khâu Tình Xuyên thong thả nói.- Anh nói cái gì?Liễu Tuấn hơi choáng.- Tôi nói bài báo đó tôi viết tên tác giả là hai người, tôi và câu.Khâu Tình Xuyên nhắc lại.Liễu Tuấn cười khổ:- Tình Xuyên, anh làm cho tôi hồ đồ rồi.- Có gì mà hồ đồ, hạch tâm của bài báo đó là xuất phát từ tâm đắc của cậu, tôi chỉ gia công thêm, kỳ thực là tận dụng tư tưởng của cậu.

Theo lý phải viết tên cậu lên trước, giờ viết ngược lại đã là vượt quy củ rồi.Khâu Tình Xuyên nói rất bình tĩnh.- Đại ca à, anh là cán bộ cao cấp của ngân hàng TW, viết bài báo mang tính cương lĩnh trong lĩnh vực kinh tế là chuyện đương nhiên, tôi chỉ là viên quan nhỏ vùng xa xôi, thế là có hiềm nghi tranh công đó!Liễu Tuấn nói thế nhưng cực kỳ cảm kích sự trọng tình trọng nghĩa của Khâu Tình Xuyên.- Không có gì, vào thời kỳ phi thường, phải có việc làm phi thường, không thể tùy tiện nói tới khách khí được.Tiếp đó Khâu Tình Xuyên lại quẳng cho một câu nói khiến Liễu Tuấn thêm một lần kinh hãi.Khâu Tình Xuyên nói:- Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, Hồng lão tổng rất có khả năng muốn gặp cậu.

Chương 676: Chính cục kinh thành có biến hóaHồng lão tổng muốn gặp Liễu Tuấn, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.Ở kiếp trước, khi Hồng lão tổng lên nắm quyền, Liễu tuấn chỉ là một chàng trai vừa mới bước vào xã hội không lâu, rồi làm thuê, kết hôn, sinh con một loạt chuyện cuộc sống bộn bề, bận tối bù đầu, đối với Hồng lão tổng trên cao vời, chẳng biết nhiều hơn người cùng tuổi bao nhiêu, sau khi trùng sinh, từng bước tiến chính đàn, vẫn chẳng biết được nhiều hơn, chỉ có sự sùng kính hết sức khắc sâu trong ký ức với nhân vật sắt đá khiến hậu thế có nhiều tranh luận này.Hiện giờ không ngờ Liễu Tuấn lại sắp được đối diện với ông.Sau khi nói chuyện với Khâu Tỉnh Xuyên xong Liễu nha nội đứng ngồi không yên, liên tục đi lại trong phòng.Đương nhiên, Khâu Tình Xuyên nói là Hồng lão tổng rất có khả năng muốn gặp y, chứ không nói là nhất định!

Có điều Khâu Tình Xuyên với tính cách làm việc cẩn thận, nếu không nắm chắc chín phần, hắn nhất định sẽ không nói như thế.Liễu Tuấn đi lại trong phòng một hồi, hơi ổn định lại tinh thần, bắt đầu phân tích lý do Hồng lão tổnggặp mình.Nếu như không có bài báo Khâu Tình Xuyên ký tên y vào, Hồng lão tổng mà muốn gặp thì quá nửa là do sự kiện ngày 26 tháng 12, Hồng lão tổng cho người ta một ấn tượng hết sức thân dân, đối với quan viên không làm tròn chức trách rất nghiêm khác.Nhưng Liễu Tuấn nghĩ, Hồng lão tổng triệu kiến riêng mình vì sự kiện 26 tháng 12 là không có khả năng lớn lắm.Báo cáo của Vu Tề Quân, Lăng Nhã viết ra sao thì Liễu Tuấn tất nhiên không biết, nhưng nhân viên làm việc bên cạnh Hồng lão tổng, đoàn chừng sẽ phản ánh vấn đề theo sự thực.Cá tính của Vu Tề Quân không giống người dễ dàng bị sai khiến.Cao lão nhị muốn tác động vào Vu Tề Quân như với Phí Thanh là dứt khoát không thể.Chỉ cần Vu Tề Quân phản ánh kết quả điều tra theo đúng sự thực, thì Hồng lão tổng có lửa giận ngút trời cũng không thể lấy chuyện này ra làm cớ được.Vậy khả năng là vì báo báo cùng tác giả của Khâu Tình Xuyên rồi.Với thân phận của Khâu Tình Xuyên tại ngân hàng TW, viết bài báo như vậy tất nhiên là Hồng lão tổng thừa nhận, còn đối với Liễu Tuấn, Hồng lão tổng tám phần là muốn tìm hiểu xem, vì bí thư huyện ủy trẻ tuổi này lại có hiểu biết sâu như thế về việc ổn định vĩ mô.Trong lần đấu tranh này, phái hệ của Hồng lão tổng có hành động gì Liễu Tuấn không biết, đoán chừng mấy hệ phái lớn ra tay, nhưng Hồng lão tổng sẽ không đối phó với một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi như Liễu Tuấn, nếu như thực sự lấy Liễu Tuấn làm “chỗ đột phá”, ông sẽ không triệu kiến y vào thời khắc mẫn cảm này.Suy nghĩ một lúc, Liễu Tuấn dần dần thông suốt được suy nghĩ của mình, ngồi xuống bàn làm việc lấy giấy bút ra bắt đầu thảo ra một đề cương.Nếu như Hồng lão tổng có khả năng hỏi tới cái nhìn về đại cục kinh tế trong nước, thì phải chỉnh đồng lại đường lối suy nghĩ, rất có khả năng nội dung nào đó mà Liễu Tuấn góp ý sẽ chuyển biến thành chính sách kinh tế quốc gia, không thể xem nhẹ được.Nghiêm khắc mà nói, trong đầu Liễu Tuấn chỉ có một số ký ức mơ hồ về xu thế lớn của kinh tế, kiếp trước y không có khả năng đi nghiên cứu những cái đó, sau khi chấp chính một phương, vấn đề kinh tế tất nhiên y phải chú tâm điều tra tìm hiều, nhưng đứng ở vị trí của y, chính sách kinh tế tầng cao không nghiên cứu nhiều lắm.Nếu như Hồng lão tổng thực sự hỏi tới phương diện kiến thiết kinh tế, thì phải nói những thứ thực tế phù hợp với thân phận của mình mới thỏa đáng.Tin tức của Khâu Tình Xuyên rất chuẩn xác, Liễu Tuấn nhận được thông chính thức của văn phòng phó thủ tướng vào ba ngày sau đó.Điện thoại do Lăng Nhã gọi tới, giọng nói của Lăng Nhã hết sức hấp dẫn, nghe trong điện thoại càng thêm êm tai.- Chào Liễu bí thư, tôi là Lăng Nhã.- Chào Lăng xử.Trong thời gian nghiên cứu ở huyện Ninh Bắc, quan hệ giữa Liễu Tuấn và Vu Tề Quân, Lăng Nhã không tệ.Ít nhất về bề ngoài là như thế.- Liễu bí thư, Hồng phó thủ tướng mời đồng chí tới thủ đô, muốn nói chuyện với đồng chí.Giọng của Lăng Nhã rất bình tĩnh, rất tiêu chuẩn công việc.- Vâng!

Xin hỏi Lăng xử, Hồng phó thủ tưởng triệu kiến tôi vào lúc nào?Giọng của Liễu Tuấn cũng vô cùng bình tĩnh.Lăng Nhã thầm kinh ngạc, cô là nhân viên trong văn phòng Hồng lão tổng, mặc dù thường ngày vẫn gặp mặt Hồng lão tổng, nhưng cơ hội nói chuyện thực sự thì rất ít.Trước kia những cán bộ được cô thông báo, đặc biệt là cán bộ địa phương, khi nghe nói Hồng lão tổng có lời mới đều vô cùng kích động hoặc khẩn trương, cho dù là quan lớn cấp tỉnh cũng không ngoại lệ.Cái người này đúng là một thứ “lập dị”.- Hồng thủ tướng triệu kiến đồng chí vào ngày mai, công việc ban ngày của thủ tướng sắp xếp rất chặt chẽ, nên buổi tối mười chín giờ mới có thời gian, mời đồng chí tới đúng giờ.- Vâng, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.Liễu Tuấn đáp xong câu này liền đợi Lăng Nhã cúp điện thoại, không cúp điện thoại trước lãnh đạo cũng là một trong số thói quen tốt Liễu Tuấn rèn được từ kiếp trước.Nhưng Lăng Nhã không cúp điện thoại ngay, mà do dự một chút rồi nói nhỏ:- Liễu bí thư, thời gian triệu kiến dự định là 30 phút, Hồng thủ tướng rất hứng thú với bài báo mà đồng chí và Khâu ti trưởng liên danh phát biểu trên (nhật báo kinh tế), đồng chí chuẩn bị một chút nhé.Liễu Tuấn lòng rất cảm động, mỉm cười nói:- Cám ơn cô, Lăng xử!Bên kia Lăng Nhã khẽ cười nói một câu “tạm biệt” rồi cúp điện thoại.Khi Khâu Tình Xuyên nói Hồng lão tổng muốn triệu kiến, Liễu Tuấn rất kích động, hiện giờ tất nhiên là sớm đã bình ổn điện thoại lại rồi, nhấc điện thoại lên bảo Phan Tri Nhân đặt hai vé máy bay tới thủ đo vào sáng mai.Trong điện thoại Liễu Tuấn không nói lên thủ đô làm gì.Dù sao trương kia y cũng thường lên thủ đo, Phan Tri Nhân sớm đã quen rồi, chỉ vâng dạ không hỏi gì thêm, không ngờ Liễu Tuấn lại thêm một câu:- Tri Nhân, cậu chuẩn bị một chút, ngày mai tới thủ đô cùng với tôi, ngoài ra liên hệ với văn phòng tỉnh đặt ở thủ đô, bảo bọn họ bố trí một chiếc xe, ngày mai tôi phải dùng.Phan Tri Nhân hơi ngạc nhiên:- Tôi cũng đi sao?- Phải.Liễu Tuấn không nói nhiều.Phan Tri Nhân cũng không hỏi thêm, Liễu Tuấn tới thủ đô vốn không cần quan tâm tới vấn đề tiếp đãi và nghi thức, nhưng lần này tới gặp Hồng lão tổng, đương nhiên phải thông qua con đường chính thức nhất mới được.Vào những năm 90, các nơi đều thành lập văn phòng làm việc ở thủ đô, quy cách tương đối cao, mới ban đầu chỉ có một số thành phố làm chuyện này, về sau rất nhiều huyện cũng học theo, thế là văn phòng làm việc mọc lên như nấm sau mưa.Khi Phương Triêu Dương còn tại nhiệm, huyện Ninh Bắc cũng đặt một văn phòng ở thủ đo, an bài cấp chính khoa, mỗi năm hao tốn mấy chục vạn, sau khi Bạch Dương lên thay, quyết đoán triệt bỏ cái văn phòng hao tiền tốn của này.Thành phố Đại Ninh đương nhiên cũng có văn phòng ở thủ đô, nhưng Liễu Tuấn lại bảo Phan Tri Nhân liên hệ với văn phỏng tỉnh chủ yếu là vì vấn đề cấp bậc, diện kiến Hồng lão tổng có một số vấn đề trình tự cần liên hệ, văn phòng tỉnh làm tiện hơn.Buổi tối ngày hôm đó Liễu Tuấn trở về biệt thự số một tỉnh ủy, cùng Nghiêm Ngọc Thành xem thời sự xong rồi vào thư phòng.Nghiêm Ngọc Thành hỏi:- Đặt máy bay vào sáng mai hả?Liễu Tuấn gật đầu đáp:- Vâng, thời gian triệu kiến dự định là 7 giờ tối.Liễu Tuấn hiện giờ không chỉ là con rể của Nghiêm Ngọc Thành, còn là một bí thư huyện ủy, Hồng lão tổng triệu kiến, về tình về lý đều phải thông báo với Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành cười nói:- Bài báo kia của Khâu Tình Xuyên, ta xem rồi, rất có kiến giải.Liễu Tuấn gật đầu.Nghiêm Ngọc Thành rít một hơi thuốc, chậm rãi hỏi:- Vì sao không đi luôn hôm nay?Liễu Tuấn hiểu của Nghiêm Ngọc Thành, nếu như lên đường vào hôm nay, buổi tối có thể tới nhà Chu tiên sinh, nghe thấy giáo dạy bảo.Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi nói:- Không nên xin “đáp án” thì tốt hơn.Điển cố đáp án xuất phát từ thời tam quốc, con trai của Ngụy vương Tào Tháo là Tào Thực và Tào Phi tranh sủng, Tào Thực có giao hảo với Dương Tu, liền làm cho Tào Thực một “đáp án” trước, phàm là chuyện quân sự dân chính, Tào Tháo cứ hỏi là Tào Thực đối đáp hết sức thỏa đáng, Táo Tháo không biết gì nên vô cùng hài lòng với Tào Thực, không ngờ về sau Tào Phi sai người ăn trộm được “đáp án” này đưa cho Tào Tháo xem, Tào Tháo tức giận vô cùng, cực hận Dương Tu, rồi không thích Tào Thực nữa.Tất nhiên Hồng lão tổng không phải là Ngụy Vương, Liễu Tuấn không phải là Tào Tử Kiến, nhưng trước khi đi gặp mặt Hồng lão tổng Liễu Tuấn lại đi bái phỏng Chu tiên sinh, ít nhiều phạm vào kỵ húy.Nghiêm Ngọc Thành chỉ mỉm cười không đưa ra bình luận.Liễu Tuấn hiểu rõ thói quen của nhạc phụ đại nhân, biết ông đồng tình với ý kiến của mình rồi.Nghiêm Ngọc Thành luôn chú trọng trầm ổn và cách cục.- Sau khi lên thủ đô, phàm chuyện gì cũng phải cẩn trọng, cẩn thận lời ăn tiếng nói, triệu kiến xong là phải quay về ngay.Nghiêm Ngọc Thành căn dặn.- Vâng!Liễu Tuấn chỉ thuận miệng đáp, chẳng đề vào trong lòng.Hiện giờ là thời kỳ mẫn cảm, Nghiêm Ngọc Thành căn dặn như thế là hợp tình hợp lý.Thấy Nghiên Ngọc Thành muốn nói gì lại thôi, Liễu Tuấn thầm giật mình, đây không phải là tính cách của ông, chẳng lẽ mình quên mất chuyện gì quan trong rồi.Liễu Tuấn nâng chén trà lên uống một ngụm, đầu óc vận chuyển cao tốc.Hồng lão tổng triệu kiến tất nhiên là chuyện lớn, theo tình huống bình thường mà phân tích, nhạc phụ đại nhân thân là bí thư tỉnh ủy phải đặc biệt quan tâm với đại sự mà Liễu Tuấn sắp phải đối diện, nhưng sự chủ ý của Nghiêm Ngọc Thành lại không đặt ở phương diện Liễu Tuấn ứng phó thế nào với câu hỏi của Hồng lão tổng, ngược lại trịnh trọng dặn mình “cận thận lời ăn tiếng nói”, chẳng lẽ trong lòng Nghiêm Ngọc Thành, đại sự sắp xảy ra ở kinh thành còn quan trọng hơn việc Hồng lão tổng triệu kiến?Chẳng lẽ Đổng lão đã...Vừa nghĩ tới đây Liễu Tuấn lại lắc đầu.Nếu như Đổng lão qua đời thật, sao không có chút tin tức nào?

Huống chi vào thời khắc trọng yếu như thế, Hồng lão tổng nhất định sẽ không đi triệu kiến một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi.Vậy thì cuộc đấu tranh hệ phái đang ngày càng diễn ra quyết liệt?Kinh Thành!

Kinh Thành!

Chương 677: Đại nội...Hoàng cung đại nội: Ý nói nơi trọng yếu của quốc gia.Chủ nhiệm văn phòng tỉnh đặt ở thủ đô họ Đặng, là một cán bộ cấp chính sở hơn bốn mươi tuổi, trước kia là phó thị trưởng thành phố Hãn Hồ, Mai Ngạo Hàn điều lên sở tài chính tỉnh, Điền Văn Minh làm thị trưởng Hãn Hồ cộng tác cùng Đồng Tiêu Sơn, vì cân bằng quan hệ giữa hai người, tỉnh ủy đã điều chỉnh ban bệ thành phố Hãn Hồ.Vị chủ nhiệm này là cán bộ cấp phó sở, sau khi điều tới thủ đô cấp bậc hành chính thăng lên một bậc, coi như không thiệt thòi gì.Hãn Hồ giống như Bảo Châu, là một trong số thành lũy kiên cố nhất của Nghiêm hệ, Đặng chủ nhiệm cũng có thể tính là tâm phúc thuộc Nghiêm hệ, nên Liễu Tuấn tới liền bày tỏ nhiệt tình rất lớn.Chưa nói Liễu Tuấn là con rể Nghiêm Ngọc Thành, người được Hồng tổng lý đích thân triệu kiến không thể sơ xuất được.Bí thư huyện ủy trong toàn tình, hình như cũng chỉ có một mình Liễu Tuấn có được vinh dự này.Đặng chủ nhiệm tới tận phi trường để đón tiếp.Liễu Tuấn bắt tay Đặng chủ nhiệm khách khí một hồi, tuy y thường tới kinh thành, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt Đặng chủ nhiệm, khách khí hơn một chút là điều nên làm.Sau khi tới được kinh thành, Liễu Tuấn lập tức gọi điện cho Lăng Nhã.- Đồng chí đến rồi sao?

Tốt, thời gian vẫn như cũ, không biến động gì.Giọng nói của Lăng Nhã vẫn êm tai như cũ.Liễu Tuấn cúp điện thoại xong, lại gọi ngay cho Khâu Tình Xuyên.- Bảy giờ tối à?

Vốn định tìm cậu đi uống rượu, xem ra chỉ đành đợi tới ngày mai thôi.Liễu Tuấn liền cười.Hai người chỉ đối đáp một câu như vậy, không có gì thêm.Thế là đủ rồi, bạn bè kết giao, quý ở chỗ tâm đầu ý hợp.Buổi trưa, Đặng chủ nhiệm an bài ăn cơm ở văn phòng tỉnh.Điều này cho thấy sự lão luyện của Đặng chủ nhiệm.Với thân phận Liễu nha nội, theo lý Đặng chủ nhiệm bày ra tư thái tiếp đãi cán bộ chủ yếu của tỉnh ủy cũng không phải là quá, trên quan trường những thứ bề chìm thậm chí quan trọng hơn cả những thứ bề nồi.Đặng chủ nhiệm mới hơn bốn mươi cấp bậc là chính ở, coi như phái trẻ thành đạt rồi, xã giao tốt, đến khi được điều về tỉnh, thân phận sẽ là chư hầu một phương rồi.Cán bộ tỉnh ủy đều biết, bước được vào cửa Nghiêm Ngọc Thành rất khó.Hiện giờ Tiểu Liễu đến tận nơi, Đặng chủ nhiệm tất nhiên phải biểu hiện cho tốt.Bỉểu hiện của Đặng chủ nhiệm là sắp xếp cho Liễu Tuấn dùng cơm ở văn phòng làm việc, hơn nữa là bữa ăn tiêu chuẩn bốn món ăn một món canh, rất phổ thông.

Tất nhiên là tài nghệ của đầu bếp rất cao, thức ăn làm ra rất hợp khẩu vị Liễu Tuấn.Có một đầu bếp giỏi ở thủ đô, sẽ phát huy được hiểu quả rất tốt.Mời tiệc người phụ trách trọng yếu của bộ ban ngành quốc gia được nhiên không thể sơ xài như vậy, nhưng tiếp đãi với nhân viên bình thường thì rất có hiệu quả, nếu làm cẩn thận, tiệc rượu ở văn phòng còn làm tốt hơn cả trong khách sạn cao cấp.Mấy vị xử trưởng, khoa trưởng gọi thêm mấy năm ba người bạn tụ họp ở văn phòng uống chút rượu, vừa có thể diện lại không cần phải lo lắng gì.Liễu Tuấn rất hài lòng với việc an bài này.Lần này y tới là để tấn kiến phó thủ tướng, không phải là tới hưởng thụ, càng kín đáo thiết thực thì tốt hơn.Đặng chủ nhiệm biết chừng mực nặng nhẹ, quả nhiên là tinh thông đạo làm quan.Đương nhiên bề ngoài Đặng chủ nhiệm vẫn phải khách khí với Liễu Tuấn, nói đã đặt phòng bao trong nhà hàng, để tẩy trấn cho Liễu Tuấn, đây cũng là chuyện hợp lý.Người bối tiếp của văn phòng làm việc tỉnh không nhiều, cũng chỉ có Đặng chủ nhiệm hai phó chủ nhiệm và một lái xe tạm thời an bài cho Liễu Tuấn.Mọi người ăn uống nói cười xong, Liễu Tuấn cáo lỗi một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi.Đặng chủ nhiệm căn dặn nhân viên không một ai được phép vào quấy rầy Liễu Tuấn.Buối tối phải gặp đại lão nắm đấm sắt trong truyền thuyết rồi, Tiểu Liễu trẻ tuổi tất nhiên phải học tập.Liễu Tuấn không khẩn trương lắm, ngủ ở trong phòng hai tiếng, tinh thần đầy đủ rồi mới mở của sổ ra, ngồi trước bàn làm việc lấy đề cương mình chuẩn bị sẵn ra nghiên cứu tỉ mỉ.Lăng Nhã đã nói, thời gian dự kiến chỉ có ba mươi phút thôi.Nửa tiếng, thời gian Hồng lão tổng hỏi, thời gian thực sự cho Liễu Tuấn bảy tỏ ý kiến sợ rằng chẳng được tới mười lăm phút, làm sao để tận dụng quảng thời gian ngắn ngủi này gắng sức nếu bật ý tưởng trong lòng mình là điều rất quan trọng.Càng chưa nói tới, mình và Hồng lão tổng đàm thoại còn có khả nưng liên quan tới việc đinh ra phương châm lớn cho chính sách kinh tế quốc gia.Xung quanh lặng ngắt như tờ, thi thoảng chỉ có tiếng Liễu Tuấn uống nước, bất giác làm người ta sinh ra một ảo giác, nơi đây không phải là thành phố náo nhiệt phồn hoa, mà là thiền viện trong thâm sơn cùng cốc.Chính bởi vì như thế tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, trở thành hết sức “kinh tâm động phách”.Liễu Tuấn hơi chút ngạc nhiên vào lúc này liệu co ai gọi điện thoại tới phòng khách của văn phòng tỉnh đặt ở kinh thành chứ?- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.- Liễu Tuấn, tới thủ đô rồi hà?Trong điện thoại không ngờ truyền tới giọng nói trầm hùng của Bạch Kiến Minh.Liễu nha nội bất giác ưỡn thẳng lưng, cung kính đáp:- Vâng thưa bác Bạch, cháu khiện giờ đang ở văn phòng tỉnh.- Ừ!

Không cần phải khẩn trương, cậu cứ phản ánh đúng suy nghĩ trong lòng là được.Liễu Tuấn cảm động lắm, thật không ngờ Bạch Kiến Minh lại gọi điện thoại tới vào lúc này để kích lệ mình.- Vâng, cháu không khẩn trương.Bạch Kiến Minh thong thả nói:- Vậy thì tốt, đến thủ đô phải cẩn thân lời ăn tiếng nói.

Sau khi nói chuyện với Hồng phó thủ tướng xong, ngày mai tới bộ một chuyến, tìm Khang phó bộ trưởng, người ta có chuyện muốn nói với cậu.Liễu Tuấn cẩn thận vâng lời.Lần đại hội biểu dương bị thư huyện thị ưu tú lần này, Khang phó bộ trưởng của trung tổ bộ là người phụ trách cụ thể.Liễu Tuấn được định là một trong ba người phát biểu trên hội nghị, song bởi vì Mao Ái Tiên và Thiệu Bình đột nhiên bày ra cái trò cáo trạng, khiến phóng viên khắp các nơi chạy tới huyện Ninh Bắc phỏng vấn, làm chuyện này tăng thêm rất nhiều biến số.Theo tin tức mà Liễu Tuấn có được, trung tộ bộ từng có ý kiến bất đồng, muốn thay đổi người đại biểu nói trên hội nghị, thậm chí đã tiếp xúc với hai bí thư tham dự phát biểu khác tiếp xúc, muốn bọn họ chuẩn bị bài phát biểu.Trong thời gian này trong báo cáo nội bộ và báo chí, tin tức chính diện lẫn phản diện về Liễu Tuấn gây nên xôn xao, không biết kết luận chính xác là gì.Chưa nói phát biểu trên hội nghị, ngay cả tư cách tham gia đại hội cũng có thể bị trừ bỏ.Chỉ cần danh sách chưa được công bố chính thức, thì bất kỳ chuyện nào cũng có thể xảy ra, thậm chí công bố chính thức rồi muốn thay đổi cũng không phải là hoàn toàn không thể.Như vậy đại biểu cho sĩ đồ sau này của Liễu Tuấn tương đối gian nan, ít nhất trong thời gian ngắn khó trở mình được.Vậy Khang phó bộ trưởng đột nhiên muốn gặp y là có ý gì?Là giữ nguyên ý định, tiếp tục để y phát biểu, nên dặn chuẩn bị nội dung trước, hay là “tiếc nuối” thông báo cho y biết tình huống có thay đổi.Hơn nữa trong ngôn từ của Bạch Kiến Minh cũng chẳng tới “cẩn thẩn lời ăn tiếng nói”.Liễu Tuấn đoán chừng chính cục ở kinh thành thực sự sắp phát sinh biến hóa rồi, nhưng Đổng lão vẫn còn, đối phương không tới mức cấp bách ra tay như vậy chứ?Trực tiếp khiêu chiến quyền uy của Đổng lão, bất kể đối với ai hoặc đối với hệ phái nào đều là điều cực kỳ thiếu lý trí.Liễu Tuấn trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu.Chính cục trong nước hiện giờ đúng là rất khó nhìn cho rõ được, chẳng trách cả Nghiêm Ngọc Thành lẫn Bạch Kiến Minh đều nhắc nhở y phải cẩn thận “lời ăn tiếng nói”, một bí thư huyện ủy vì nhân duyên hội tụ, không ngờ trở thành một quân cờ trong cuộc đấu tranh rồi.Liễu Tuấn không khỏi suy tính lại nguyên do lần này Hổng lão tổng triệu kiến.Xem ra tất cả đều phải cẩn thận rồi.6 giờ 50 phút, chiếc Audi xuất hiện trước cổng “đại nội”, vệ sĩ đưa tay chặn xe lại, lái xe thò đầu ra giải thích mục đích chuyến đi này.Vệ sĩ khẽ gật đầu quay lại gọi điện thoại xác minh biển số xe.

Buổi trưa Đặng chủ nhiệm đã liên hệ với nhân viên văn phòng Hồng phó thủ tướng, báo lên số xe, cùng thân phận lái xe và Liễu Tuấn.Sau khi vệ sĩ liên hệ, lại quay sang kiểm tra thân phận của lái xe và Liễu Tuấn xác nhận chính xác mới cho đi qua.Chiếu Audi chậm chậm tới trước văn phòng của Hồng lão tổng, rồi dừng lại.Trước khi xuống xe, Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hộ, 5 h 56 phút, cơ bản coi như hắn đến đúng giờ, đây là điều rất quan trọng, đến quá sớm cũng không được.Văn phòng của Hồng lão tổng chẳng phải là ai cũng có thể xếp hàng ngồi đợi được.Lăng Nhã mặc bộ đồng phục công sở màu xanh thẫm duyên dáng đứng ở bậc thềm tiếp y, thấy Liễu Tuấn, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười, Liễu Tuấn có thể nhận ra đó không phải là nụ cười xã giao, mà mang theo một chút thân cận.Liễu Tuấn vẫn tranh thủ thời gian cực ngắn để quan sát hoản cảnh xung quanh.Sân vườn cổ kính, không lớn lắm, rất tĩnh mịch, ở chính giữa là một tỏa già sơn nhỏ, mấy bồn Vạn Tuế mọc tươi tốt, trong đầy sức sống.- Xin chào đồng chí Liễu Tuấn.Lăng Nhã đứng ở trên bậc thềm, không đi xuống đón tiếp, chỉ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra.Liễu Tuấn đưa mắt nhìn lên, Lăng Nhã cao ráo tha thướt, ánh hồng trời chiếu chiếu lên gò mang làm cho càng thêm diễm lệ muôn phần.- Xin chào đồng chí Lăng Nhã.Trước văn phòng Hồng lão tổng, hai người từ nhiên bỏ quan hàm của nhau, dùng đồng chí xưng hô.- Đồng chí Liễu Tuấn, mời theo tôi.Lăng Nhã đưa Liễu Tuấn vào trong phòng, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ rồi đưa trà lên.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Giờ hẹn đã tới rồi sao Lăng Nhã còn đưa trà lên?

Chương 678: Ăn mỳ trong văn phòng Hồng lão tổngLăng Nhã mỉm cười nói:- Khả năng phải mời đồng chí Liễu Tuấn chờ một chút rồi, thủ trưởng vừa mới nhận được thông báo, phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp.Liễu Tuấn ngẩn ra.Hồng lão tổng hẹn y bảy giờ gặp mặt nhưng lại đột nhiên tham gia một cuộc họp khẩn cấp?

Hơn nữa hiển nhiên thông báo này rất đột ngột, nếu không Hồng lão tổng phải thông báo trước cho y biết, hẹn một thời gian khác.Có thể khiến cho Hồng lão tổng thất hẹn, là nhân vật cỡ nào?

Chuyện quan trọng bậc nào?Tất nhiên Liễu Tuấn chỉ thoáng ngẩn ra một chút thôi.Không thể để cho Lăng Nhã đoán ra y đang suy đoán hướng đi của Hồng lão tổng, điều này rất thất lễ.Lăng Nhã cũng tự rót cho mình một cốc trà, ngồi bên cạnh Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Đồng chí Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí mới kết hôn không lâu, còn bị bỏ dở tuần trăng mật?Liễu Tuấn cười:- Tôi kết hôn vào tháng tư năm nay, cũng không thể nói là bỏ dở tuần trăng mật, cũng được nửa tháng nghỉ rồi mà.Y không biết vì sao Lăng Nhã đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này, có lẽ Hồng lão tổng đột nhiên tham dự cuộc họp, để cô lại chuyện trò với Liễu Tuấn, như thế nói về cuộc sống của Liễu Tuấn là thích hợp nhất.Có điều Liễu Tuấn vẫn không dám sơ xuất.Ở trưởng hợp này nói chuyện cùng với Lăng Nhã, đúng là phải “cẩn thận lời ăn tiếng nói”- Nghe nói đồng chí và đồng chí Nghiêm Phi là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau?Lăng Nhã vẫn giữ nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ, có điều khuôn mặt cô hiện ra chút tò mò, cô luôn cảm thấy vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này có chút sắc thái thần bí.Kỳ thực sự quật khởi của cả Nghiêm Liễu hệ đầu đầy sắc thái thần bí, Lăng Nhã và các đồng nghiệp khi tán gẫu cũng thi thoảng nhắc tới vấn đề này, hai cán bộ huyện thành nho nhỏ vô danh mười mấy năm trước, như có kỳ tích trở thành quan lớn một phương, đúng là đáng lấy ra làm đề tài nói chuyện.- Đúng thế, chúng tôi là bạn học, từ tiểu học cho tới cao trung là bạn học, hơn nữa cùng lớn lên trong một sân vườn.Liễu Tuấn vừa nói bất giác nhớ lại thời gian tươi đẹp ở bên Nghiêm Phi, khóe miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc, tiểu cô nương ngây thơ năm xưa hiện giờ đã thành vợ của mình, đây cũng được coi là người có tình cuối cùng cùng thành quyến thuộc!- Cùng lớn lên trong một sân vườn.Lăng Nhã khẽ nhắc lại câu nói này, mặt thoáng qua một vẻ u buồn.Liễu Tuấn lòng máy động, nhớ lại lúc ở cửa nhà Tống Trường Viễn, Vu Tề Quân có nhắc tới người chồng Trương Nghị của Lăng Nhã, lấy bọn họ ra trêu đùa, nhưng Lăng Nhã né tránh đề tài này, hiện giờ nhắc tới mình và Nghiêm Phi là thanh mai trúc mã, Lăng Nhã lại có ánh mắt này, chẳng lẽ chạm tới nỗi đau trong lòng.Có điều Liễu Tuấn giữ gìn lễ tiết, chuyện thế này không tùy tiện nghe ngóng được.- Kỳ thực thanh mai trúc mã cũng có rất nhiều loại, mọi người tính cách mỗi khác, một số thì thích cảm giác không suy tính gì lúc nhỏ, cho rằng như vậy là thân thiết.

Nhưng cũng có người không thích, hai người quá quen thuộc rồi, cùng lớn lên, yêu nhau, kết hôn, chung sống, tất nhiên là yên ổn, nhưng đôi khi không tránh khỏi cảm giác nhàm chán.Liễu Tuấn giống như những người bạn cũ nói chuyện với nhau, chủ động nói sâu về đề tài này.Mặt Lăng Nhã hơi hồng lên, khóe mắt liếc nhanh về phía Liễu Tuấn, thấy y có vẻ như không phải cố ý nói về mình, mà thuận miệng nói, nên cũng bình thường trở lại.- Đúng thế, quá quen thuộc sẽ có cảm giác nhàm chán.Lăng Nhã cảm khái thốt lên, vừa nói ra khỏi miệng, lập tức giật mình, sao bản thân lại nói ra những lời này trước mặt Liễu Tuấn?

Hai người bọn họ đây mới là lần thứ hai gặp nhau.Có lẽ Liễu Tuấn tới làm cô có chút cảm giác tươi mới.Làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, trông rất phong quang, nhưng áp lực không nhỏ, hơn nữa người trong văn phòng đều là nam giới trầm ổn ít nói, Lăng Nhã làm việc trong hoàn cảnh đó tính cách cũng theo đó mà bị ảnh hưởng.Ban ngày công tác vô cùng căng thẳng, tất cả đều phải tuân thủ quy củ, không dám đi quá giới hạn một bước.Về tới nhà cũng phải đối diện với “thanh mai trúc mã” trầm lặng ít nói, quen thuộc tới không thể quen hơn, cuộc sống như một cái đồng hồ quả lắc chính xác từng giây từng phút, không có chút xao động nào.

Cuộc sống như vậy đối với cô gái trí thức trẻ trung như Lăng Nhã mà nói, thực sự là quá kìm nén.Liễu Tuấn cười, liếc Lăng Nhã một cái, không nói gì.Lăng Nhã hơi quay đầu đi, cười khẽ, có chút ý vị như tự cười nhạo mình.- Ừm, chuyến du hành trang mật của hai người đi tới những đâu?Lăng Nhã cầm chén trà lên uống một ngụm, trầm mặc chốc lát rồi hỏi, hai tay cô ôm lấy cốc trà màu trắng, ngón tay thon thon hồng hào đan xen vào nhau kết hợp với cốc trà tạo thành một bức tranh tinh tế đẹp đẽ.Liễu Tuấn biết Lăng Nhã muốn hóa giải không khí ngượng ngập vừa rồi, đồng thời làm y không quá bị lạnh nhạt.- Chúng tôi tới nước Pháp tham quan một số thẳng cảnh, và tới gặp mấy nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, vợ tôi là nhà thiết kế thời trang.- A, nhà thiết kế thời trang ư?

Một nghề nghiệp thật lãng mạng.Lăng Nhã mặt lộ vẻ khát vọng, giống hệt như cô gái nhỏ.Liễu Tuấn cười:- Chẳng có nghề nghiệp nào lãng mạn cả, thiết kế thời trang nghe rất thời thượng, kỳ thực phải phí nhiều đầu óc và sức lực, còn phải không ngừng đưa ra điều mới mẻ, theo kịp sự biến đổi của thời đại, thời gian trôi qua lâu dần cũng rất phiền.

Thi thoảng phải đi ra ngoài giải khuây, thay đổi không khí.

Hoàn cảnh thanh đổi rồi, tâm tư tự nhiên cũng theo đó mà biến đổi.Câu nói cuối cùng là khéo léo khuyên nhủ Lăng Nhã.Hai người là thanh mai trúc mã thấy “nhàm chán” sao, vậy thì thay đổi hoàn cảnh đi!Lăng Nhã thông mình nhường nào, tất nhiên là nghe ra ý tứ kín đáo của Liễu Tuấn.

Lòng sáng ra, đúng là như vậy, nếu như hai người cùng đi du lịch, thay đổi hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với lúc nhỏ, không chừng lại có thể mang tới hiệu quả ngoài dự liệu.Người trẻ tuổi này thực sự là rất hiểu lòng người.Y tiến bộ nhanh như vậy trên sĩ đồ, hẳn đây là một trong số nguyên nhân rồi.- Liễu Tuấn, anh học Trung văn chuyên nghiệp phải không?Bất giác, cách xưng hô của Lăng Nhã với Liễu Tuấn đã thay đổi, tự động bỏ đi hai chữ “đồng chí”, nhưng vẫn rất tự nhiên, loại ngữa khí phối hợp điều hòa này cần rất có trình độ.Xem ra người làm việc bên cạnh Hồng phó thủ tướng chẳng hề đơn giản.Liễu Tuấn cười:- Chuyên nghiệp văn học cồ đại.Lăng Nhã cười nói:- Ồ, chuyên nghiệp văn học cổ đại nhưng lại quen thuộc công tác hành chính địa phương và kinh tế như vậy, thật không đơn giản đâu.Liễu Tuấn nhận ra ngay câu nói này đã nằm ngoài đề tài cá nhân đơn thuần rồi, hơi dính líu một chút công việc, ít nhất là một loại đánh giá của cô với y.Ở trong hoàn cảnh này, có thể coi là đánh giá của cá nhân Lăng Nhã, nhưng sao biết được không phải là Lăng Nhã đang chuyển lời người khác với y?- Tôi làm việc ở cơ sở, cả ngày tiếp xúc với công tác thực tế, cho nên kinh nghiệm đều có được từ trong công việc.Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ, cười đáp lời.Lúc này kiêu ngạo khẳng định là không được, nhưng khiêm tốn cũng không xong, bất kể như thế nào một trong số bảy cự đồng triệu kiến, ít nhất là một loại khẳng định khả năng của y.Bí thư huyện ủy bình thường sao có thể đáng để Hồng lão tổng tiếp kiến chứ!Bất kể nói thế nào, Liễu Tuấn coi như gây ra động tĩnh cực lớn.- Liễu Tuấn, có phải công tác ở địa phương rất rắc rối, cần có sự mạnh mẽ quyết tâm rất lớn mới làm được phải không?Lăng Nhã lại tỏ ra tò mò.Đoán chừng sau khi tốt nghiệp xong, cô luôn làm việc ở những cơ quan lớn trong thủ đô, nên hiểu biết cơ sở rất ít, điều này có thể thấychút trong lần cô xuống điều tra huyện Ninh Bắc.Có điều công hỏi này của cô, Liễu Tuấn không dễ trả lời.- Ừm, có thể nói như vậy, công tác ở địa phương đúng là rất phức tạp, phải suy tính tới mọi phương diện.

Còn về quyết tâm thì công việc nào chẳng cần, quan trọng là phải nghiêm túc làm việc, chỉ cần nghiêm túc, thì năng lực có kém một chút cũng không sao.

Liễu Tuấn đáp rất bình tĩnh.Lăng Nhã trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thốt lên:- Thủ trưởng cũng thường dạy chúng tôi như thế đó.Liễu Tuẩn hơi giật mình, không ngờ mình thuận miệng trả lời lại hợp ý với thủ trưởng.- Thủ trưởng tầm nhìn xa rộng, còn tôi à, chỉ là cảm khái mà nói thôi.

Xuất phát điểm khác nhau, tầm cao chênh lệch quá xa.Việc khiêm tốn này cần phải có.Lăng Nhã hé miệng cười.Người này trẻ tuổi thật, nhưng làm việc đúng là lão luyện trầm ổn, có điều Liễu Tuấn trầm ổn lại không khiến Lăng Nhã cảm thấy áp lực, mà mang lại một cảm giác hoàn toàn khác biệt các đồng nghiệp trong văn phòng.Có lẽ bởi vì Liễu Tuấn là một khuôn mặt mới.Hai người cứ ngồi đó nói cười trò chuyện, chẳng chút tịch mịch nào, bất giác thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, Lăng Nhã đột nhiên hỏi:- Liễu Tuấn, anh có đói không?Liễu Tuấn ngẩn ra:- Sao vậy?Lăng Nhã nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:- Thủ trưởng đi họp thì thời gian vô chừng lắm, hay là tôi nấu cho anh ít mỳ nhé, tôi cũng hơi đói rồi.Liễu Tuấn ngất luôn!Ăn mỳ ở đây ư.Chuyện này Liễu Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới.Liễu Tuấn vốn muốn nói không cần, nhưng Lăng Nhã nói mình cũng đói rồi, nên không tiện ngăn cản.Lăng Nhã cười:- Có gì mà lạ đâu, người làm việc bên cạnh thủ trưởng cũng phải ăn uống chứ.

Đôi khi thu trưởng làm việc tới khuya, chúng tôi cũng làm chút mỳ cho thủ trưởng lót dạ, anh đợi một chút nhé, tài nghệ nấu mỳ của tôi không tệ đâu.Lăng Nhã nói rồi đứng dậy đi vào trong gian nhà bếp nhỏ bên cạnh, bắc nồi nấu mỳ.Liễu Tuấn cười méo xệch.Ăn mỳ ở trong “đại nội” cũng coi như một kỳ ngộ rồi.Lăng Nhã tay chân tay chân mau lẹ, không bao lâu sau trong phòng bếp tỏa ra từng làn hương thơm.Chính vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, rồi có người rảo bước đi vào, cười nói sang sảng:- Thơm quá, Tiểu Lăng lại nấu mỳ đấy à?

Cho tôi một chút nhé!

Chương 679: Góp ýNghe thấy tiếng cười Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên theo phản xạ.Vừa rồi khi nghe thấy tiếng xe, Liễu Tuấn đã đứng dậy rồi, cho dù không biết là ai tới, nhưng có thể xuất hiện ở nơi này vào tối khuya, đều là nhân vật đáng nể.Hiện giờ lại càng là lúc phải cẩn trọng.Giọng nói này Liễu Tuấn không xa lạ gì, hai kiếp làm người y nghe trên TV rất nhiều rồi.Quả nhiên cùng với tiếng bước chân, Hồng thủ tướng mặc đồ tây màu đen liền xuất hiện trước mặt y.- Chào thủ tướng.Hồng lão tổng hơi chậm bước lại trước mặt Liễu Tuấn, Liễu Tuấn liền cung kính chào.- Tôi là Liễu Tuấn của huyện Ninh Bắc.Hồng lão tổng cười nói:- À, thì ra là Liễu Tuấn, ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi.Hồng lão tổng mang lại cho người ta một cảm giác hết sức bình dị thân cận, nói chuyện khá thẳng thắn, giống hình tượng nhìn thấy trong TV.Liễu Tuấn nói:- Thủ tướng vì nhân dân phục vụ, trăm công ngàn việc, tôi đợi một chút không hề gì.Hồng lão tổng gật đầu.- Thủ trưởng về rồi, vừa khéo mỳ cũng nấu xong, thủ trưởng ăn một bát nhé.Lăng Nhã nghe tiếng nói liền từ trong nhà bếp thò đầu ra, cười tươi nói, có thể nhìn ra cô không sợ Hồng lão tổng mấy, nhân vật chính trị tới tầng cấp này rồi, thường không làm ra vẻ với nhân viên làm việc bên cạnh.- Được, vừa vặn cũng hơi đói rồi, đồng chí Tiểu Liễu cũng ăn một chút đi, coi như là tôi nhẫn lỗi với cậu, ha ha ha.Hồng phó thủ tướng tựa hồ rất cao hứng.Liễu Tuấn mỉm cười vâng theo.Ở trước mặt Hồng lão tổng không thể tùy tiện nói lời khách khí, phương thức ứng phó tốt nhất là thủ trưởng bảo gì anh làm như thế, ý kiến lung tung ở loại chuyện này không phải là điều không ngoan.Lăng Nhã cười hì hì bưng mỳ từ trong bếp ra, đặt trước mặt mỗi người một bát, không nhiều lắm chỉ có một bát nhỏ, thêm quả trứng trần, mấy nhánh hành hoa, hương thơm ngòa ngạt.Không ngờ Hồng lão tổng về lúc này, Lăng Nhã không chuẩn bị kịp, chỉ có hai bát mỳ nên bản thân thành ra không có.Hồng lão tổng cười:- Tiểu Lăng à, có phải người khách không mời này cướp mất bát mỳ của cô không.Lăng Nhã cười, nói với chút dí dỏm:- Thủ trưởng đúng là hiểu thấu đáo mọi việc.Hồng lão tổng cười vang, nói:- Được rồi, một lát nữa tôi và Liễu Tuấn nói chuyện, cô tự nấu mỳ.

Liễu Tuấn tranh thủ thời gian, ăn nhanh một chút.Liễu Tuấn gật đầu.Hồng lão tổng cho dù tỏ ra hết sức bình dị thân cận, nhưng nhân vật cỡ này khí thế uy nghiêm lúc nào cũng có, ngay cả nụ cười cũng làm cho người ta phải run rẩy.Liễu Tuấn ăn rất nhã nhặn.Nếu như theo đúng lời nói của Hồng lão tổng “thanh thủ thời gian” thì bát mì nho nhỏ này không đủ cho y làm ba miếng, nhưng ở trước mặt thủ trưởng không thể ăn khó coi như vậy, mà ăn xong rồi trơ mắt ra ngồi nhìn Hồng lão tổng ăn mì sao.Hồng lão tổng như bên cạnh không có ai, cứ đứng tại chỗ ăn từng miếng lớn, cũng không thấy có chút làm bộ làm tịch gì.Liễu Tuấn không khỏi cảm khái.Chỉ có anh hùng mới có bản sắc này!Đợi Hồng lão tổng ăn mỳ xong, Liễu Tuấn cũng vừa khéo uống hết ngụm nước cuối cùng.Hồng lão tổng liếc nhìn Liễu Tuấn, nói:- Liễu Tuấn, tài nấu ăn của Tiểu Lăng không tệ chứ.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:- Rất giỏi ạ.Lăng Nhã cười tủm tỉm thu dọn bát đũa.- Đi vào đây nào!Hồng lão tổng nói rồi đi thẳng vào phòng làm việc.Văn phòng làm việc của Hồng phó thủ tướng là một gian phòng kiểu cổ, diện tích không lớn lắm, sau bàn làm việc là một giá sách lớn, bên trong chất đầy sách, Liễu Tuấn liếc mắt qua, phát hiện ra mấy danh tác về phương diện kinh tế chính trị, cũng có một số quyền sách nhỏ có tên lạ, từ đó có thể thấy sở thích của Hồng lão tổng rất rộng.Hồng lão tổng không ngồi vào bàn làm việc, mà chi vào ghế sô pha tiếp khách đói diện nói với Liễu Tuấn:- Ngồi đi!- Vâng!Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống, hai tay đặt lên gối, rất nghiêm chỉnh.Y là người trẻ tuổi, phải có khí khái này.Lăng Nhã rất nhanh đi vào đưa trà rồi nhẹ nhàng lui ra.- Liễu Tuấn, tình hình nông thôn của huyện Ninh Bắc rốt cuộc là như thế nào?Hồng lão tổng nhìn Liễu Tuấn hỏi, không vòng vo.Liễu Tuấn những tưởng thủ trưởng sẽ hỏi về vấn đề liên quan tới bài báo kia, không ngờ vừa mở đầu đã đi ngay vào đề tài tình huống nông thôn của huyện Ninh Bắc, nghe qua thì đơn giản, kỳ thực là đề tài lớn.- Thưa thủ tướng, tổng thể mà nói là đi theo hướng công nghiệp hóa.Liễu Tuấn không quá khiêm nhường, cũng không do dự nhiều đáp luôn.Hồng lão tổng nhìn y chăm chú, hiển nhiên là muốn nghe giải thích kỹ hơn.- Huyện Ninh Bắc năm năm trước là một huyền nghèo khó của tỉnh, hai năm trước có 30% người dân sống dưới mức nghèo khổ.

Vừa mới giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm, hai năm qua số hộ nghèo đã giảm trên 60%, hiện giờ số nông dân sống dưới mức nghèo khổ chỉ còn chưa tới 13 %.Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua.- Vậy cậu cho rằng phải dùng phương pháp gì mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề nghèo đói, cùng nhau giàu lên?Hổng lão tổng không đưa ra nhận xét về câu hỏi của Liễu Tuấn mà tiếp tục “ra đề”.Có vẻ câu hỏi của thủ trưởng chỉ nhắm vào mỗi huyện Ninh Bắc, kỳ thực lại là một đề tài rộng lớn hơn, vì huyện Ninh Bắc có thể coi là hình ảnh thu gọn của rất nhiều huyện nông nghiệp trong cả nước, nếu như có thể tìm ra được con đường giải quyết vấn đề nghèo khó của nông dân, thực hiện cùng nhau giàu có, đó đúng là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.- Phù trợ nông nghiệp!

Phù trợ nông thôn!

Phù trợ nông dân!

Xuất phát từ chính sách, thiết thực giảm bớt gánh nặng cho nông dân, khôi phục lại nguyên khí.Liễu Tuấn thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp không chút do dự.Mắt của Hồng lão tổng hơi nheo lại, có lẽ câu trả lời của người trẻ tuổi này ít nhiều nằm ngoài dự liệu của ông, vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ trả lời bằng việc làm cụ thể, không ngờ lại đưa ra một đáp án “qua loa” như vậy.- Nói cụ thể hơn một chút đi.Xem ra thủ trưởng không định “bỏ qua” cho Liễu Tuấn.- Thưa thủ trưởng, ví dụ lấy huyện chúng tôi ra nói, năm ngoài hoàn thành công tác xóa khu gộp xã, đây là bước đầu tiên giảm thiểu cơ cấu và nhân viên không cần thiết, đồng thời kiện toàn công năng của cơ cấu chính quyền cấp xã, cố gắng hết khả năng thành lập cơ cấu chính quyền phù hợp sự phát triển kinh tế cơ sở.

So sánh tài chính dự toán của năm ngoái, đã thu gọn được ba mươi phần trăm, số tiền này không phải là để làm đầy thu nhập tài chính huyện, mà toàn bộ trả về cho nông dân, tương ứng là gánh nặng của nông dân toàn huyện giảm đi bao mươi phần trăm.

Không phải là bình quân giảm ba mươi phần trăm, mà phải là thực sự giảm bớt cho mỗi người ít nhất ba mươi phần trămHồng lão tổng nghe Liễu Tuấn nói rất chăm chú.- Một phương diện là chính sách của huyện, một phương diện khác là thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, lãnh đạo việc tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp toàn huyện, nắm bắt thị trường, chỉ điểm nông dân phát triển có tính phương hướng sản nghiệp thứ hai, tích lũy tài sản, tích trữ thực lực, có dư dả nhất định, mới có thể tăng cười đầu tư vào đất đai, sinh ra một vòng tuần hoàn tốt.

Nếu không, chỉ là hời hợt mặt ngoài mà thôi.Liễu Tuấn không hề che dấu quan điểm của mình.Hồng lão tổng nhướng mày lên hỏi:- Giảm bớt gánh nặng của nông dân thì thu nhập tài chính của huyện cũng bị giảm đi tướng ứng, làm sao có thể duy trì phát triển của sản nghiệp có quy mô.Thủ trưởng tiếp tục đưa ra đề tài khảo nghiệm.- Nguồn thu nhập tài chính của huyện không nên chỉ chăm chú vào người nông dân, ba năm trước huyện Ninh Bắc đã đóng mỏ than nhỏ, thành lập công ty than, thống nhất quản lý tài nguyên than trong toàn huyện, còn vay ngân hàng ba trăm triệu đưa vào sửa đường, cải tạo kiến thiết các nền móng như điện, nước.

Hiện giờ thu nhập công ty than tăng trưởng ổn định, cùng lúc với việc trả vốn vay cho ngân hàng theo kỳ, còn có số dư nhất định, có thể duy trì chi tiêu tài chính.

Thu nhập tài chính của huyện, chủ yếu là phải dựa vào công nghiệp và thương nghiệp, từng bước giảm bớt gánh nặng cho nông thôn và nông dân, đó là tiền đề của việc cùng nhau giàu có cho một huyện nông nghiệp.Liễu Tuấn nói trôi chảy tự tin.- Năm dần ăn lương năm mão, vay vốn sửa đường, lá gan của cậu không nhỏ đâu.Hồng lão tổng nói, mặt vẫn cứ bình th㮠không nhìn ra chút manh mối nào.Liễu Tuấn cười nói:- Về mặt kinh tế đây gọi là phí trả trước, không làm như thế huyện Ninh Bắc muốn thoát nghèo trong ba năm, đuổi kịp mấy khu huyện anh em khác rát khó khăn.Hồng lão tổng trầm tư một chút, nói:- Nói như vậy, đường lối quản lý huyện Ninh Bắc của cậu là đứng dựa vào công thương nghiệp duy trì tài chính huyện, sau đó từng bước giảm bớt gánh nặng của nông dân, để nông nghiệp hoàn thành tích lũy cơ bản?Liễu Tuấn gật độ, vẻ mặt hơi lộ chút khâm phục.- Vâng đúng là như thế thưa thủ trưởng.Hồng tổng lý đứng dậy, tay chắm sau lưng, đi lại trong phòng.Liễu Tuấn cũng đứng dậy theo, lưng thẳng tắp, mắt cùng người di chuyển theo Hổng lão tổng, từ đầu tới cuối luông đối diện với ông.- Nghe Khâu Tình Xuyên nói hai năm trước cậu dự đoán được đồng Yên tăng giá?Hồng lão tổng bỏ vấn đề huyện Ninh Bắc qua một bên.- Vâng thưa thủ trưởng.- Lý do của cậu là gì?Hiện nay đồng Yên tăng vọt, kinh tế Nhật Bản gặp phải đả kích trầm trọng, kết quả đã có, nhưng thủ trưởng quan tâm là thứ tầng sâu hơn.- Đó là vẫn đề thuộc tầng chiến lược, Mỹ dựa vào thực lực của siêu cường quốc cùng sức hiệu triệu lớn, biến tướng cướp đoạt tài phú của Nhật Bản, sau sự kiện hiệp nghị năm 85, Mỹ đã kiếm được nhiều lợi ích, hiện giờ chẳng qua chỉ dùng lại trò cũ thôi.Lý do Liễu Tuấn trình bày với Hồng lão tổng cơ bản đều dựa theo đường lối bài báo hai năm trước, về vấn đề này y đã suy tính kỹ càng, hiện giờ nói ra càng lưu loát.- Kỳ thực quốc gia kinh tế phát triển cao tốc, tài chính tích lũy tới một mức độ nào đó đều sẽ gặp vấn đề này.

Kinh tế nước ta mấy năm liền tăng trưởng cao tốc, ngày càng liên hệ chặt với thế giới, tôi lo, những cường quốc phương tây sớm muốn cũng có một ngày dùng ngón đòn hết sức thành thạo này lên nước ta, để chúng ta trả tiền cho kinh tế sa sút của họ.Liễu Tuấn tiến thêm một bước làm rõ ý kiến của mình.Thủ trưởng đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn y trở nên hết sức thâm thúy Chương 680: Đừng có mưu đồ với Lăng NhãHà đại tiểu thư đứng ngồi không yên.“Tiểu sắc ma” sao còn chưa về?Không phải là nói triệu kiến lúc 7 giờ sao?

Sắp 12 giờ tới nơi rồi.Chẳng lẽ “tiểu sắc ma” giỏi tới mức “mê hoặc” được Hồng lão tổng, nói chuyện một hơi tới năm tiếng đồng hồ?Nghĩ tới đây Hà Mộng Doanh lắc đầu, cho dù cô biết rõ bản lĩnh của Liễu Tuấn, nhưng có thể nói chuyện với Hồng phó thủ tướng tới năm tiếng thì thực vô lý.Hồng lão tổng là ai cơ chứ?Nhưng, Liễu Tuấn rốt cuộc đi đâu mất rồi?Không phải là lo tới vấn đề ảnh hưởng nên không tới chứ?Hà đại tiểu thư lại lắc đầu.Tiểu sắc ma chẳng phải là hạng nhát gan như thế, người này làm việc cẩn thân, tác phong vững vàng nhưng quyết không nhát gan.Vậy thì đúng là lạ lùng rồi.Hà đại tiểu thư hai tay khoanh trước ngực, đi đi lại lại trong phòng khách trải thảm hoàng kim, đôi chân nho nhắn trắng muốt bước trên tấm thảm êm ái, như một con mèo nhỏ, không hề có chút tiếng động nào.Đợi mãi không thấy bóng chim tăm cá của tiểu sắc ma đâu, Hà đại tiểu thư buồn chán bật TV lên, nằm xuống ghế sô pha.Trên TV đang chiếu một bộ phim võ thuật Hồng Kông, bên trong đang đánh nhau tưng bừng, có điều Hà đại tiểu thư chỉ liếc qua mấy cái đã đau cả đầu, hầm hừ tắt TV đi.Chán ngắt.Hà Mộng Doanh cầm một miệng dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn ở trên bàn lên, đút tọt vào miệng, nhìn dáng ăn khó coi của mình qua tấm kính trên bàn liền phì cười.Nếu như để tiểu sắc mà nhìn thấy bộ dạng này của mình, không biết sẽ cười như thế nào.Hà Mộng Doanh bỏ miếng dưa hấu xuống, lấy khăn tay lên lau miệng, cảm thấy ngực ươn ướt, liền lấy khăn lau qua, riềm áo lót màu đen lộ ra dưới chiếc áo ngủ màu trắng, ép bầu vú đầy đặn thành một khe vú sâu thẳm.Nhìn khe vú này, Hà đại tiểu thư không khỏi bật cười.Thì ra Hà đại tiểu thư nhớ tới một câu nói của tiểu sắc ma, thời gian giống như khe vú của nữ nhân vậy, chỉ cầm bóp một cái là thế nào cũng có.Thế mà kẻ đó cũng nghĩ ra được.Đã làm tới bí thư huyện ủy rồi, mà lòng dạ toàn đặt vào chuyện “nắn với bóp”!Không ra làm sao cả.Hà đại tiểu thư khẽ đặt ngón tay tinh xảo của mình lên bầu vú cao ngất no căng, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.Thế giới này cũng phải có nam nhân như tiểu sắc ma, nên nữ nhân mới đáng đi truy cầu bầu ngực hoàn mỹ?Ngây người ra tới xuất thần, Hà Mộng Doanh nhoẻn miệng cười, dột nhiên liếc thấy chiếc điền thoại bên cạnh, nghĩ ra gọi điện thoại cho Khâu Tình Xuyên hỏi tình hình, có lẽ hắn biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Có điều cầm điện thoại trong tay, Hà Mộng Doanh cuối cùng lại không gọi.Đêm khuya đi quấy rầy Khâu Tình Xuyên sẽ không tốt lắm, chớ để cho vợ của người ta hiểu lầm.- Ôi...Hà đại tiểu thư buồn chán lại nằm xuống ghế, nỗ lực để gọt chân chạm vào lưng, Hà Mộng Doanh rèn luyện chăm chỉ, thân thể vẫn rất mềm dẻo, có điều động tác này độ khó quá cao khó thành công được.Đúng lúc này cánh cửa chuyển động.Hà đại tiểu thư thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống.- Đừng nhúc nhích, cứ giữ yên tư thế này, rất là dụ hoặc.Liễu Tuấn cười hì hì xuất hiện ở cửa.Hà Mộng Doanh tức tới nghiến răng nghiến lợi.Người này đúng là, mình đang lo lắng chết đi được, y vừa thấy mặt lại chỉ biết tới “dụ hoặc”.Hà đại tiểu thư nhảy dựng lên, nhào tới, thoáng cái cả người đã trẻo trên cổ Liễu bí thư, bĩu cánh môi đỏ mọng, tựa cười tựa không hỏi:- Nói!

Đã chạy đi đâu rồi?

Có phải chị Bạch Dương cũng tới thủ đô rồi hay không?Liễu Tuấn cười nói:- Chị ấy mà tới thủ đô thì đã chẳng còn chuyện gì của chị nữa rồi.Hà đại tiểu thư tức thì giận sôi gan.Sao có cái lý này được.- Được lắm Liễu Tuấn, hôm nay coi như tôi nhìn thấu lòng dạ của cậu rồi!

Thì ra trong lòng cậu địa vị của tôi thấp như thế hả?

Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau còn chưa chán, tới thủ đô rồi cũng vẫn ưu tiên cô ta trước?Hà đại tiểu thư vừa hầm hầm nói, vừa giãy dụa người thoát khỏi bàn tay của tiểu sắc ma.Nhưng người này sức lực cực khỏe, Hà đại tiểu thư hoàn toàn uổng công vô ích.Liễu Tuấn để mặc cho cô vặn vẹo, chỉ mỉm cười nhìn.Hà đại tiểu thư vặn đi vặn lại làm người mềm ra, tức tối đánh lên vai tiểu sắc ma, không ngờ bàn tay của y luồn qua cặp mông tiến thẳng vào chỗ yếu hại.- Không...Hà đại tiểu thư thà chết chống cự.Không thể để cho tên tiểu sắc ma này quá đắc ý được.Nhưng Hà đại tiểu thư cũng biết loại kháng cự này thực sự là phí công, từ sau khi cô bị tiểu sắc ma “đánh hạ”, ở loại chuyện này, hình như bản thân không có chút sức phản kháng nào.Liễu Tuấn vùi đầu vào giữa đồi ngực của Hà đại tiểu thư, cắn chiếc áo lót, rồi hung dữ xé ra như con dã thú, nhưng cái áo lót đó rất chức, tiểu sắc ma cắn xé một hồi không có hiệu quả, liền trực tiếp lột nó lên, chiếc áo siết chặt bầu ngực của Hà đạ tiểu thư, nhưng nụ hoa tươi màu đã bại lộ hoàn toàn.Hà Mộng Doanh biết không còn cách nào kháng cự được nữa rồi.Trên cơ thể nàng, hai nụ hoa đó là chỗ mẫn cảm nhất, tiểu sắc ma lần nào cũng tất công vào đó, chưa bao giờ thất bại, như gió mạnh quét lá, đánh tan tành mọi hệ thống phòng ngự của cô.- Á, đau!Tiểu sắc ma nhay mạnh, Hà đại tiểu thư không chịu nổi thét lên, đầu ngả ra đằng sau.Phải nói tấm thảm dày ở phòng khách rất tốt, rất dày rất êm, có thể dùng như đệm giường.Hà đại tiểu thư khi nằm trên đó, êm như không.Có điều có lẽ là do sức chú ý đã bị chuyển dời ra chỗ khác.“Lòng hướng về một điều, sức dồn về một chỗ” đó là tình hình hiện giờ của Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh.Người này lúc nào cũng mãnh mẹ như hùm beo, khi công kích thì giống như lời y hay nói, sư tử bắt thỏ, cũng dùng toàn lực.Hà đại tiểu thư dưới sự công kích toàn lực này này, mau chóng sụp đổ hết lần này tới lần khác.- Cậu mau thành thật khai báo rốt cuộc đã đi đâu làm gì, đừng có giả ngốc qua ải, Hồng lão tổng không thể nói chuyện với cậu năm tiếng đồng hồ...Hà Mộng Doanh nằm trong lòng ngực cường tráng của tiểu sắc ma rên hừ hừ, nhưng thủy chung không quên điều tra “hành tung” của tiểu sắc ma.Liễu Tuấn thở dài, theo y thấy hiện giờ Hà đại tiểu thư quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi một chút lấy sức, chuẩn bị đón nhận đợt công kích tiếp theo có thể tới bất kỳ lúc nào.Nhưng trong lòng Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn đi đâu mới là chuyện quan trọng hàng đầu.Xem ra bản tính của phụ nữ là thế.Nếu khiến cho một phụ nữ không có “lòng hiếu kỳ” thì còn khó hơn cả chế tạo “động cơ vĩnh cữu”.- Đàm thoại chỉ tiến hành hai tiếng thôi, thời gian còn lại thì tán gẫu với người trong đại nội, ăn bát mỳ...Liễu Tuấn mỉm cười đáp.- Hai tiếng đồng hồ?

Không phải chỉ tiếp kiến nửa tiếng thôi sao?Hà đại tiểu thư thực sự giật mình.Trong nhà cô tùy tiện kéo ra một người không phải là tướng quân uy danh vang đội, thì là quan lớn quyền lực khuynh đảo một phương, nên đối với việc các đại lão hội kiến cán bộ cơ sở như thế nào đã biết quá rõ.Ví dụ như Hà từ lệnh viên, ngoại trừ mấy cấp dưới thân cận như Hải Hướng Quân, bình thường triệu kiến một cán bộ rất ít khi nói chuyện quá nửa tiếng, thậm chí hai ba câu đã đuổi người ta đi rồi.Tiểu sắc ma có tài đức gì mà nói chuyện với Hồng lão tổn tới hai tiếng đồng hồ.- Hì hì, tới không đúng lúc, vừa đến nơi thì Hồng lão tổng tham gia một hội nghị khẩn cấp, đợi tới mười giờ, lão nhân gia mới tới, kết quả là nói chuyện quên cả thời gian, vèo cái không biết mười hai giờ hơn từ lúc nào...Liễu bí thư nói rất qua loa.Hà Mộng Doanh mắt tròn xoe.Nhìn người này nói “vèo cái không biết” nói tới mười hai giờ hơn lúc nào kia.Nếu không có gì đó, sao có thể làm Hồng lão tổng bất giác quên cả thời gian.- Được, cậu giỏi!Hà Mộng Doanh giơ ngón tay cái lên, mặt tươi cười.Liễu nha nội thầm toát mồ hôi lạnh, vừa rồi lỡ miệng nói ra chuyện ăn mỳ trong đại nội, chính đang hối hận đây, “cơn ghen” của Hà đại tiểu thư phát tác muốn truy cứu tận cùng thì làm sao?May mà lừa qua được.Không ngờ quả tim treo ngược của Liễu nha nội vừa trở về vị trí cũ, Hà đại tiểu thư đã cau mày lại nói:- Không đúng, cậu nói ở trong đại nội làm gì ấy nhỉ?

Ăn mỳ à?

Ăn mỳ với ai?

Lăng Nhã sao?Liễu nha nội lại vã mồ hôi.Ngay cả Lăng Nhã cũng biết rồi?Người này không đi làm công tác bảo vệ an ninh quốc gia, thực sự này thật đáng tiếc.- Này nói cho cậu biết nhé ngàn vạn lần đứng có mưu đồ gì với Lăng Nhã, toàn thân cô ta là gai đó.Hà Mộng Doanh làm rộn lên.Hà đại tiểu thư mẫn cảm quá cao một chút hay không?

Chẳng qua là ăn có một bát mỳ, đã đem y và Lăng Nhã díu líu với nhau rồi.Có điều bình phẩm của Hà Mộng Doanh với Lăng Nhã khiến cho Liễu nha nội tò mò:- Không phải chứ!

Lăng Nhã nhìn cũng hiền dịu lắm mà.- Này, không đùa với cậu đâu đấy.Hà Mộng Doanh gấp thật rồi, ngồi dậy nghiêm túc nhìn Liễu Tuấn, nghiêm giọng cảnh cáo:- Cô ta có xinh đẹp hiền dịu hơn nữa cũng chẳng liên quan gì tới cậu, chồng cô ta Trương Nghị là đích tôn của nhà họ Trương đo!

Cậu suy nghĩ một chút đi.- Đích tôn của Trương lão ư?Liễu Tuấn cả kinh.Lại là một vị nguyên lão cấp khai quốc trọng thần.- Sao chị biết rõ ràng thế?Hà Mộng Doanh bĩu môi, hừ một tiếng:- Cô ta và Vu Tề Quân tới huyện Ninh Bắc điều tra cậu, chị không làm rõ mà được sao?Hóa ra là thế.Liễu Tuấn cảm động lắm, ôm tấm thân mềm mại của Hà Mộng Doanh vào rong lòng, khẽ hôn một cái, lại dịu dàng vuốt ve gò mà của cô, ánh mắt đầy yêu thương.Hà đại tiểu thư lòng ngọt ngào, có điều vẫn không quên dặt một câu.- Nói thật với cậu đó, đừng có mưu đồ gì với Lăng Nhã.Liễu nha nội dở khóc dở cười.- Không phải chứ?

Trong mắt chị, em háo sắc như vậy sao?- Chẳng lẽ còn không phải.Hà đại tiểu thư trợn mắt lên lườm y.

Chương 681: Hãy nắm chắc cơ hộiNgày hôm sau Liễu Tuấn vẫn ngồi chiếc Audi của văn phòng tỉnh, tới trung tổ bộ.Đêm hôm qua khi từ trong phòng làm việc của Hồng lão tổng đi ra thì đã là rạng sáng, Lăng Nhã tận chức vẫn chờ ở gian ngoài, Hồng phó thủ tướng tinh lực sung mãn, làm việc là không biết tới ngày đêm, nhân viên bên cạnh vì thế mà có hai ca luân phiên, cho dù vậy vẫn mệt phờ.Nguyên nhân quá nửa là mệt mỏi về tâm lý.Dù sao làm việc bên cạnh thủ trưởng lớn như vậy, mỗi việc đều phải chăm chúcẩn thận, cố gắng không có chút sai sót nào, áp lực tinh thần lớn thế nào khỏi nói cũng biết.Lăng Nhã cho dù chỉ đợi ở gian ngoài cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần, để nghe Hồng lão tổng sai bảo bất kỳ lúc nào.Thấy Liễu Tuấn từ phòng làm việc của Hồng lão tổng đi ra, Lăng Nhã liền đứng dậy gật đầu với Liễu Tuấn, đi vào phòng làm việc, chừng hai ba phút sau mới ra.Liễu Tuấn theo phép lịch sự đứng ngoài đợi.Lăng Nhã nhoẻn miệng cười nói:- Anh đi đi, thủ trưởng còn có chút việc phải xử lý.Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi nói:- Thế chẳng phải là quá vất vả sao?- Chứ sao nữa!

Thủ trưởng cũng là người có tuổi rồi, nhưng tinh lực còn hơn cả đám trẻ tuổi chúng ta.Lăng Nhã gật đầu thở dài.- Cùng đi nhé, tôi đưa cô về nhà.Liễu Tuấn ân cần mời.- Được, vừa khéo tiện xe đi nhờ, đỡ phải làm phiền anh Lương.Lăng Nhã gật đầu đồng ý.Người làm việc bên cạnh Hồng lão tổng đoán chừng chẳng có ai bối cảnh đơn giản, nhưng mọi người đều phải chú ý ảnh hưởng, không thể đi xe riêng đến chỗ làm, đều là văn phòng phái xe đưa đón.

Hiện giờ thời gian đã muộn, chỉ còn lại một mình Lăng Nhã, nhưng tài xế Lương vẫn phải phụ trách đưa đón.Đương nhiên có xe tiện thể đi nhờ thì càng tốt rồi.Liễu Tuấn liền bảo lái xe của văn phòng tỉnh đưa Lăng Nhã về nhà trước.Trên xe mọi người đều không nói gì.Cho dù Lăng Nhã cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên vì Liễu Tuấn có thể ở trong phòng làm việc của thủ trưởng tới hai tiếng, nhưng tuân thủ tổ chức kỷ luật, điều không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi.

Liễu Tuấn tất nhiên càng không chủ động đề cập tới.Chỉ khi đưa Lăng Nhã về tới nhà, hai người mới nói với nhau một câu “tạm biệt”.Xe trở về văn phỏng tỉnh, còn Liễu nha nội thì chuồn mất ở giữa đường.Lái xe cũng là người hiểu chuyện, hiển nhiên không lắm lời hỏi Liễu Tuấn nửa đêm còn muốn đi đâu.Trước khi Hồng lão tổng tiếp kiến thì mọi thư đều phải theo quy củ, không thể có chút sai sót nào để người khác nắm lấy điểm yếu, giờ tiếp kiến xong rồi, không cần thận trọng như thế nữa, một nha nội trẻ như Liễu Tuấn, đến kinh sư gặp gỡ bạn bè người quen là chuyện đương nhiên, chẳng đi điều tra lung tung.Người trong văn phòng làm việc tỉnh nói từ cấp quản lý đều là cán bộ dưới quyền Nghiêm Ngọc Thành, ai dại gì vô duyên vô cớ đi đắc tội với con rể bí thư tỉnh ủy.Sau khi tới trung tổ bộ, Liễu Tuấn đi thẳng tới gặp Khang phó bộ trưởng.Khang phó bộ trưởng tuổi chừng năm mươi tới sáu mươi, mặt vuông vức, người tầm trung, mặc đồ tây màu thẫm, vẻ mặt khá uy nghiêm, trước khi điều tới trung tổ bộ, là phó bí thư đảng ủy tỉnh, nghe nói trong nhiệm kỳ cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả bí thư tỉnh ủy lẫn tỉnh trưởng đều hết sức tôn trọng ý kiến của ông.Sau khi điều tới trung tổ bộ, cấp bậc thành chính bộ.Phóng chừng đây là điểm cuối trên sĩ đồ của ông ta rồi.Dù sao năm tháng chẳng tha một ai.Liễu Tuấn lần đầu tiên gặp mặt Khang phó bộ trưởng, trước kia đều nói chuyện với nhau qua điện thoại.Khang phó bộ trưởng rất khách khí với Liễu Tuấn, thậm chí còn đứng dậy bắt tay, mặt cười rất tự nhiên thân thiết, khiến cho thư ký đang pha tra không ngừng liếc mắt nhìn Liễu Tuấn.Thân phận Liễu Tuấn như thế nào thì thư ký của ông ta tất nhiên là biết rất rõ, nhưng cũng không tới mức khiến Khang phó bộ trưởng phải khách khí như vậy.Phó bộ trưởng trung tổ bộ, địa vị rất cao trong hàng ngũ cán bộ cao cấp, rất nhiều người sau khi ra ngoài trở thành bí thư tỉnh ủy, ít nhất thì cũng là tỉnh trưởng.Liễu Tuấn suy đoán tám phần là do tối hôm qua Hồng lão tổng tiếp kiến y.Một trong thất cự đầu cũng đích thân tiếp kiến người trẻ tuổi này, Khang phó bộ trưởng tất nhiên phải thêm vãi phần khách khí.- Đồng chí Liễu Tuấn, hành trình an bài chặt chẽ, vất vả quá hả.Khang phó bộ trưởng cười hỏi, xưng hô là “đồng chí Liễu Tuấn”, theo đúng quy củ trong đảng.- Cám ơn Khang bộ trưởng quan tâm, cũng không vất vả lắm.Liễu Tuân hơi cúi mình, mỉm cười đáp.- Nào nào ngồi đi, không cần chú ý nhiều, tổ chức bộ là nhà mẹ đẻ của cán bộ mà, thoải mái một chút.Khang phó bộ trưởng cười nói, rồi xoa đầu đấm lưng cảm khái:- Tuổi trẻ thật là tốt.Liễu Tuấn chỉ cười không nói, chăm chú nhìn Khang phó bộ trưởng.- Liễu Tuấn này, hôm nay mời cậu tới đây là để nói chuyện phát biểu trên hội nghị biểu dương.Bất tri bất giác xưng hô của Khang Phó bộ trưởng với Liễu Tuấn lại thay đổi, lộ vẻ thân thiết.

Liễu nha nội liền yên tâm, theo tình hình này mà xét, chuyện sẽ không có gì thay đổi nữa.Liễu Tuấn khiêm tốn nói:- Xin bộ trưởng chỉ thị.Khang phó bộ trưởng hỏi:- Hầy, chỉ thị gì chứ, chỉ là tham khảo thôi, Liễu Tuấn này, tư tưởng trọng tâm chuẩn bị phát biểu trên hội nghị là gì?Liễu Tuấn trong lòng máy động.Vấn đề này trong lần nói điện thoại với nhau hai người đã thảo luận thỏa đáng rồi, ý Khang phó bộ trưởng khi đó là vì tài liều báo cáo lên trên có nhiều trang giới thiệu thành tích nổi bật Liễu Tuấn thu được trong việc kiến thiết kinh tế huyện Ninh Bắc, cho nên muốn nội dung phát biểu của Liễu Tuấn ở phương diện “làm sao để thúc đầy kiến thiết kinh tế huyện”.Dù sao Liễu Tuấn quá trẻ, trẻ tuổi nhất trong 100 bí thư huyện thị ưu tú tham dự đại hội, ở tuổi này làm cấn bộ cấp khoa cũng là hơi quá rồi.Bởi thế việc toàn diện triển khai thúc đẩy toàn diện kinh tế huyện Ninh Bắc, giành được thành tích chói lọi, trở nên vô cùng quan trọng.Thế nào phải có lý do cho người ta phục chứ.Giờ nghe ý tứ của Khang phó bộ trưởng thì phải thay đổi rồi, nguyên nhân là gì thì Liễu Tuấn không biết, có điều hôm nay tới gặp Khang phó bộ trưởng là chỉ thị của Bạch Kiến Minh, nên hẳn đây đại biểu cho ý tứ của Bạch Kiến Minh.Nếu Bạch Kiến Minh muốn y sửa thì sửa vậy.Liễu Tuấn cân nhắc một chút rồi nói:- Bộ trưởng, tôi muốn nói tới vẫn đề kiến thiết nông thôn và phù nông nghiệp, giảm bớt gánh nặng cho nông dân.- Giảm bớt gánh nặng cho nông dân, ra sức phù trợ nông nghiệp và kiến thiết nông thôn, ừm...Suy nghĩ này không tệ, có thể tham khảo kỹ hơn.Khang phó bố trưởng ở trong quan trường lâu năm, tất nhiên biết đề tài Liễu Tuấn đưa ra cho dù hết sức mẫn cảm, nhưng đã bắt đầu được cao tầng tối cao quan tâm, nếu như có thể có thể làm tốt vấn đề này, càng có thể làm cho vầng hào quang trên đầu Liễu Tuấn thêm chói lọi.Kỳ thực Khang phó bộ trưởng cũng có ý này, không ngờ chưa lên tiếng thì Liễu Tuấn đã nói ra, không khỏi càng nhìn người trẻ tuổi này với cong mắt khác, ông làm công tác quản lý cán bộ lâu năm, đối với các loại cán bộ chủ yếu cấp huyện thấy nhiều rồi, người tài giỏi thấy nhiều rồi.Nhưng ông rất hiếm thấy một cán bộ lãnh đạo cấp huyện lại có thể nắm được chính xác chiều hướng trung ương như Liễu Tuấn.Hiếm có nhất, đáng quý nhất là người này nắm bắt được phương châm hướng đi chính, nhưng lại không đi trước quá nhiều, bước tiến rất ổn định, thường là theo sát trào lưu chính, cùng lắm cũng chỉ hơi tiến trước nửa bước.Người thực sự hiểu được quan trường và lịch sử nước ta, mới có thể hiểu được một đạo lý rất vi diệu: Kẻ đi trước nửa bước là thiên tài, còn đi trước một bước là kẻ điên.Tất cả mọi người say chỉ có mỗi mình ta tỉnh, người này trong quan trường phong ba quỷ dị, định chắc là tan xương nát thịt.Nhưng nếu như mọi người đều say, chỉ có một người ít nhiều giữ được nửa phần tỉnh táo, thì không còn nghi ngờ gì nữa, dị loại cực ít này, liền có thể thành “con cưng của trời”!Còn một người hoàn toàn không biết uống rượu, khẳng định sẽ không được cái xã hội “say” này tiếp nhận!Muốn nắm chắc được chừng mực, thì cần phải có thiên phú.- Liễu Tuấn này, đại hổi biểu dương xác định mở vào tháng sáu, còn một chút thời gian nữa.

Đường lối này cậu hãy viết một bài đại cương, ừm thời gian phát biểu khống chế ở chừng nửa tiếng, phải đơn giản nổi bật trọng điểm, tranh thủ lưu lại ấn tướng sâu sắc cho các đồng chí tham dự hội nghị...Khang phó bộ trưởng cẩn thận dặn dò.Liễn Tuấn liên tục gật đầu.Khang phó bố trưởng nói rất có kỹ xào, kỳ thực “các đồng chí tham dự hội nghị ở đây” chủ yếu là “các đồng chí lãnh đạo”.Một hội nghị biểu dương long trọng như vậy, trừ lãnh đạo chủ yếu của trung tổ, thủ trưởng lớn chủ quản công tác cán bộ tầng tối cao khẳng định cũng tới.Vị thủ trưởng lớn này chính là một trong số nhân vật đại biểu bên ngoài của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài.

Là thủ trưởng trẻ tuổi nhất trong tầng hạch tâm, Liễu Tuấn là nhân tài mới nổi của hệ phải, nếu như có thể được lọt vào mắt xanh của thủ trưởng, thì đó là cơ hội ngàn năm một thuở.Khang phó bố trưởng đang khéo léo nhắc nhở y.Cơ hội hiếm có, nhất định phải nắm chắc.- Liễu Tuấn, sau khi trở về làm dàn ý đại cương thì gửi lên bộ, tôi sẽ bảo các cây bút trong bộ trau truốt lại cho cậu.Khang phó trưởng lại dặn dò.Liễu Tuấn vội khom người nói:- Vâng cám ơn bộ trưởng coi trọng.Khang phó bộ trưởng cười nói:- Đẩy mạnh đề bạt cán bộ trung thanh niên ưu tú, là phương trâm định trước của đảng ta mà, bảo hộ cho cậu là điều chúng tôi nên làm.

Chàng trai trẻ, cứ thẳng tay mà làm đi, thiên hạ sau này là của các cậu đó!

Chương 682: Cáo thị an dânLiễu Tuấn từ trung tộ bộ đi ra, liền tới thăm Chu tiên sinh và sư mẫu, còn buổi chiều tới tán gẫu cùng với Hà lão gia tử.Sự yêu quý của Hà lão gia tử với y, gần như thành “cưng chiều” rồi.Lần trước ở Hồng Kông gặp phải sự kiện “chụp ảnh”, Liễu Tuấn không ngờ Hà Mộng Doanh lại kinh động tới lão gia tử, Hà đại tiểu thư bất chấp tất cả vạch trần trước mặt lão gia tử.Lão gia tử cũng thú vị, không ngờ lại ra tay can thiệp.Với thân phận địa vị của lão gia tử hiện giờ trong nguyên lão, một câu nói hời nhợt, chẳng biết khiên bao nhiêu kẻ phải mất ăn mất ngủ.Vì thế mỗi lần tới kinh, hai nơi này nhất định phải tới một chuyến.Sư mẫu nhìn thấy Liễu Tuấn, rất là vui mừng, nhưng lại phàn nàn:- Tiểu Tuấn, sao lại không đưa Phi Phi cùng tới hả?Kỳ thực thời gian sư mâu ở cùng Phi Phi không nhiều, nhưng hết sức thích cô, điều này cũng bình thường, phàm là người tiếp xúc với Nghiêm Phi chẳng có ai là không thích cô cả.Chu tiên sinh cười nói:- Tiểu Tuấn lần này tới thủ đô là có công cán.- Biết là công cán, hiện giờ làm bí thư huyện ủy rồi tất nhiên không thể chạy loạn khắp nơi được, có điều công tư kiêm cố thế nào chả được.Sư mẫu cũng không dễ thuyết phục.Liễu Tuấn gãi đầu:- Sư mẫu, để lần sau con dẫn Phi Phi tới.Sư mẫu cười tủm tỉm hỏi:- Ừ được, Tiểu Tuấn này, con và Phi Phi định khi nào thì sinh em bé?Chu tiên sinh không có con cái, những học trò của tiên sinh đều tự giác trách nhắc tới đề tài này, có điều tiên sinh và sư mẫu đều rất thoáng đạt, không để ý cho lắm.Liễu Tuấn hơi lúng túng, cười nói:- Sư mẫu, chuyện này con còn chưa có kế hoạch.Sư mẫu cười:- Vậy phải có kế hoạch sớm đi, ba mẹ con đợi sốt ruột rồi đấy.Liễu nha nội chỉ còn biết gật đầu.- Tiều Tuấn, ra vườn đi dạo chút nào.Chu tiên sinh đặt quyển sách trong tay xuống, chắp tay sau lưng ra vườn, mặc dù là thời tiết mùa nóng bức, may hôm nay lại khá âm lạnh, mặt trời không gắt lắm.- Tiểu Tuấn, hôm qua nói chuyện với Hồng phó thủ tướng lâu lắm hả?Chu tiên sinh nhận lấy thuốc lá Liễu Tuấn đưa tới, thuận miệng hỏi.Vấn đề này với người khác tất nhiên là điều cấm kỵ, tuyệt đối không dám hỏi bừa, nhưng thầy trò tình cảm cực sâu, không khác gì cha con, nên không có gì phải kiêng kỵ cả.- Vâng, bảy giờ tới đại nội, vừa khéo Hồng thủ tướng đi tham dự một cuộc họp khẩn cấp, ước chừng tới mười giờ mới trở về, sau đó nói chuyện hai tiếng.Liễu Tuấn cũng thuận miệng trả lời.- Hợp khẩn cấp à?Chu tiên sinh hơi cau mày lại, rồi lập tức gật đầu.- Xem ra chuẩn bị động thủ rồi.Liễu Tuấn cũng gật đầu.Y đương nhiên biết lời này của Chu tiên sinh chỉ vào đâu, mọi người đều đang đợi thời cơ thích hợp nhất mà thôi, có ai đó vận mệnh sĩ đồ liên quan chặt chẽ với sống chết của một vị lão nhân.- Bác, lần này liệu có tổn thương tới nguyên khí không?Liễu Tuấn thận trọng hỏi.Đủ mọi dấu hiệu cho thấy, vận mệnh ai đó rớt đài đã được định sẵn rồi.Liễu Tuấn lo lắng là, liệu có thể vì sự kiện này mà khiến cho cả hệ phái tổn thương nguyên khí lớn hay không.Chu tiên sinh không lên tiếng, chậm rãi dạo bước trong vườn, mày cau lại, thi thoảng đưa tay vuốt mái tóc bạc phơ.Liễu Tuấn không dám quấy nhiều, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dang của Chu tiên sinh.Chu tiên sinh thân phận siêu thoát, tư giao với Nghiêm Ngọc Thành rất thân thiết, nhưng lại không phải người trong hệ phái, có điều tiền đồ chính trị của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, cùng học trò nhỏ mà ông yêu thương nhất ở trước mặt đây, lại là điều ông cực kỳ chú ý.

Nhìn từ điểm này thì Chu tiên sinh vẫn mang theo một chút sắc thái khuynh hướng.Hồi lâu sau, cuối cùng Chu tiên sinh cũng dừng bước, chậm rãi nói:- Không đâu, ông ấy chết nhưng dư uy vẫn còn, hơn nữa lực lượng phái hệ ăn sâu bén rể, sẽ không thể vì sống chết của một người mà phát sinh thay đổi lớn lắm.

Hẳn là một loại điều kiện trao đổi, chế độ mới phải bảo vệ, mấy năm sau hoàn thành chuyển giao thuận lợi, đây cũng là ý của thủ trưởng tối cao.Liễu Tuấn thở phào.Bỏ đi một quân cờ lớn như thế, điều thu được tất nhiên là cũng không nhỏ.Sau chuyện này, các phái hệ lớn sẽ điều chỉnh đạt thành thế cân bằng lớn.Chu tiên sinh nhìn Liễu Tuấn nói:- Hồng phó thủ tướng tiếp kiến cháu vào lúc này kỳ thực cũng là một loại tín hiệu tốt.Liễu Tuấn cũng cười, bình tĩnh nói:- Cáo thị an dân.Chu tiên sinh cười sang sảng.Buổi tối theo hẹn Liễu Tuấn cùng Khâu Tình Xuyên ăn cơm ở khách sạn Thu Thủy.Hà Mộng Doanh lại biến thành tiểu thái muội, vành mặt tô thành màu đen, mascara thoa rất đậm, cả khuôn mặt trông “đanh đá hung dữ”, làm Khâu Tình Xuyên cười suốt, Liễu Tuấn thì lại thầm lắc đầu.Ban đầu theo ý của Liễu Tuấn cho dù có có hóa trang thành tiểu thái muội, cũng không cần phải làm quá đáng như thế, chỉ che đậy qua mà thôi.

Không ngờ Hà đại tiểu thư nổi hứng, nhất định phải hóa trang cho thật khủng bố dữ dằn, nên chỉ đành mặc cô.- Nhìn tôi làm cái gì?Thấy Khâu Tình Xuyên cứ nhìn mình mà cười suốt, Hà đại tiểu thư khó chịu trừng mặt nhìn lại quát.Khâu Tình Xuyên cười càng dữ.Hà đại tiểu thư danh chấn kinh thành lúc này chẳng những bộ dạng y hệt tiểu thái muội, mà ngữ khí và thân thái cũng giống mười phần, xem ra cô cũng có chút thiên phú diễn xuất.Có điểu bất kể thế nào khó mà có thể liên tưởng được cô tiểu thái muội trước mặt này với bà chủ kiêu sa cao nhã của câu lạc bộ Trường Thành được.Có điều xung quanh nam nữ đều trang điểm như thế.Nói ra cũng khéo, buổi tụ hội này là do Giao Giao muốn tham gia.Lần trước vô tình gặp nhau, Khâu Tình Xuyên đã giới thiệu Giao Giao là đồng nghiệp trong văn phòng, kỳ thực Giao Giao không phải là nhân viên ngân hàng TW, mà là nhân viên một ngân hàng thương nghiệp ở thủ đô, quen nhau khi Khâu Tình Xuyên xuống đó điều a nghiên cứu, bối cảnh cũng rất đơn thuần, gia đình là cán bộ phổ thông ở kinh thành...Giao Giao hoàn toàn bị khi độ trầm ồn cùng học thức của Khâu Tình Xuyên làm mê đắm.Tụ hội riêng với Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên đầu đưa Giao Giao theo, Liễu Tuấn cũng dẫn theo “tiểu thái muội” Hà Mộng Doanh bồi tiếp, Liễu Tuấn biết, Hà đại tiểu thư kỳ thực rất thích chuyện gặp gỡ kết giao thuần túy bạn bè này.Giao Giao cũng chẳng hề biết thân phận của hà Mộng Doanh, chỉ coi cô như bạn gái của Liễu Tuấn, nên Hà đại tiểu thư tham gia loại tụ hội này hoàn toàn được thả lỏng.Cuộc tụ hội này là do công ty địa ốc Hoa Hưng tổ chức, mời rất nhiều khách hàng qua lại làm ăn tham gia, công ty Hoa Hưng ở Nam Phương, thậm chí cả tỉnh D đều là công ty có hạng, có điều thời gian phát triển ở kinh thành chưa lâu, nên thường xuyên tổ chức một số cuộc gặp mặt mang tính chất tư nhân để tăng thêm tình cảm khách hàng.Ngân hàng Giao Giao làm việc, có qua lại làm ăn với chi nhánh của Hoa Hưng ở thủ đô, lại giao hảo với nhân viên phòng tài vụ của Hoa Hưng tên là Tiểu Mễ, hôm nay công ty Hoa Hưng tổ chức một cuộc tụ hội, liền quần lấy Khâu Tình Xuyên muốn tới, Khâu Tình Xuyên cũng không từ chối.Phạm vi bình thường hắn giao dù hoàn toàn không dính dáng gì tới cuộc tụ hội này, cơ bản không lo gặp phải người quen.Về phần Liễu Tuấn càng không từ chối.Khâu Tình Xuyên muốn giữ thể diện cho bạn gái, Liễu Tuấn là bạn tri giao, tất nhiên phải tới hỗ trợ, vừa nói với Hà đại tiểu thư, Hà Mộng Doanh liền cười tươi như hoa, vui sướng vô cùng.Cô thích nhất là loại không khí này.Ở dưới trường hợp như vậy, tiểu sắc ma hoàn toàn thuộc về cô.Cảm giác này tốt vô cùng, công ty Hoa Hưng bao trọn một phòng ăn của khách sạn Thu Thủy, mặc dù cả hai công ty đều là tài sản dưới tên của Xảo Nhi, nhưng qua lại làm ăn vẫn phân chia rõ ràng, sổ sách tính toàn không hàm hồ chút nào.Chi nhánh công ty Hoa Hưng ở thủ đô và khách sản Thu Thủy đều ủy phải nhân viên chuyên nghiệp quản lý, trực tiếp phục trách với tổng bộ, không đựa theo nguyên tắc quản lý địa phương, nhận sự chỉ đạo của Hà đại tiểu thư.Đây là điều do Hà Mộng Doanh yêu cầu.Cô không muốn lún sâu vào trong việc quản lý củ thể, chỉ muốn sống thật ung dung thoải mái, đương nhiên nếu như gặp phải rắc rối lớn, dựa vào thủ đoạn thương nghiệp không giải quyết được thì Hà đại tiểu thư khẳng định phải ra mặt nói chuyện, loại tranh chấp về ngoài này, có Hà đại tiểu thư lên tiếng là mọi chuyện êm thấm.Bốn người ngồi trong một góc ăn lẩu.Bởi vì là tiệc búp - phê, cho nen Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn đều không uống rượu, nói với Hà Mộng Doanh và Giao Giao, uống nước hoa quả nhãn hiệu “Hân Nhạc”.Có thể tiến vào tiêu thụ trong tất cả khách sạn thuộc hệ thống khách sạn Thu Thủy, cũng chính là một trong số nguyên nhân mà đồ uống của công ty Hân Nhạc có thể mau chóng được ưa chuộng.Hiệu quả quảng cáo là điều không thể coi thường.- Liễu Tuấn chúc mừng câu, làm một chén.Liễu Tuấn lấy nước quả thay rượu, mời Liễu Tuấn một ly.Câu nói này mang hai nghĩa, một là chúc mừng hôn lễ của Liễu Tuấn, đương nhiên cũng là vì hôm qua tiếp kiến Hồng lão tổng.Liễu Tuấn mỉm cười, nâng ly cùng Khâu Tình Xuyên.- Nói như thế là xa lạ rồi, về sau đừng nói thì tốt hơn.Liễu Tuấn cười nói.Khâu Tình Xuyên cũng cười.- Lần này đồng nguyên tăng giá hoàn toàn đi theo dự đoán của cậu, chuyện này thật thần kỳ, tên tiểu tử cậu sao có thể nhìn chuẩn như thế?

Cứ như là học tài chính chuyên nghiệp vậy.Liễu Tuấn cười:- Anh thì học tài chính chuyên nghiệp thật, vậy anh có dự liệu được không?- Cái gì, nói cậu giỏi là cậu lên mặt luôn đấy hả?Liễu Tuấn cười phá lên.Khâu Tình Xuyên cười nói:- Cách đây không lâu tôi có gặp Từ Tam, nói chuyện đồng Yên với hắn, tên tiểu tử đó mặt hết sức thú vị, y như gan lợn vậy!

Quá đã...Nào, thêm một ly nữa.

Chương 683: Cùng tiến bộTừ Tam hoàn toàn không năm trong phạm vi lo lắng của Liễu Tuấn!

Bất kể là quan trường hay thương trường, cho dù Từ Triết Hoằng có mang chiêu bài Tam thiếu gia nhà họ Từ, cũng chưa đủ tư cách đấu với y.Tính kỹ ra thì phiền phức mà Từ Tam gây ra còn chưa trực tiếp bằng những thủ đoạn nhỏ của Lục Hương Mai ở huyện Ninh Bắc.Khâu Tình Xuyên sao lại chẳng biết chuyện này.Nhắc tới sắc mặt Từ Tam trước mặt Liễu Tuấn, là câu giữa bạn bè với nhau mới nói, để cho lòng thống khoái thôi.Con người dù tới tuổi nào vị trí nào, cũng không khỏi có chút tâm tình trẻ con.Kỳ thực trong lần đồng Yên tăng giá này, Khâu Tình Xuyên cũng là người được lợi trực tiếp nhất, vào năm ngoài hắn đã phát biểu trên tờ báo tài chính chuyên nghiệp kiên trì lý luận đồng Yên tăng gia, hiện giờ đồng Yên tăng vọt, danh vọng của Khâu Tình Xuyên ở ngân hàng TW tăng vọt, sắp tiến thêm một bước nữa rồi.Thậm chí hắn và em vợ của mình là Lý Kiến An, tập trung một khoản tài chính không nhỏ, thông qua một số công ty Lý Kiến An có quan hệ mật thiết ở thủ đô, kiếm được một mẻ trên thị trường kỳ hối, chiếc nhẫn kim cương trên tay Giao Giao, chính là cắt từ trên người đám tiểu quỷ tử xuống.- Hồng lão tổng có nói chuyện đồng Yên với cậu không?Khâu Tình Xuyên hỏi không cố kỵ gì, lần tiếp kiến này của Hồng lão tổng, quá nữa là do bài báo kia của Khâu Tình Xuyên mà có, hỏi về nội dung ở phương diện này là đương nhiên.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Thế anh và Hồng lão tổng thì nói thế nào?Theo tin tức đáng tin cậy, Khâu Tình Xuyên có một thời gian là khách quen ở chô Hồng lão tổng, đương nhiên đa phần là đến với thân phận thành viên hạch tâm ban chính sách tiền tệ ngân hàng TW, Hồng lão tổng kiêm chức thống đốc ngân hàng, quan tâm tới việc định ra chính sách tiền tệ cũng là điều hợp tình hợp lý.- Hồng lão tổng tác phong rất thẳng, nói chuyện không vo vo, chúng tôi ở trước mặt lão tống đều có gì nói đó.Khâu Tình Xuyên cũng không che dấu gì.Đây là sự thực.Nhân vật cao tầng nói chuyện, nhiều khí mập mờ uyển chuyển, là tùy vào trường hợp, tiếp xúc với nhân vật chính trị tất nhiên là chú ý kỹ xảo, nhưng khi chuyện với cấp dưới thì hoàn toàn không cần như thế, có gì nói thẳng mới là phương thức tốt nhất.Khâu Tình Xuyên nói:- Tôi đề nghị phải quản lý nghiêm ngặt ngoại hối, nhất là kỳ hối đầu tư ra nước ngoài của tài chính trong nước, ngoại hội là nghàng nghiệp mức độ rủi do cao, nhất định có quy định nghiêm ngặt, mấy năm qua, người thua lỗ về chuyện này quá nhiều rồi.Liễu Tuấn liền nở nụ cười, đây đúng là tâm linh tương thông rồi.Thực tế trước khi gặp Hồng lão tổng, Liễu Tuấn không hề trao đổi vấn đề kinh tế cụ thể với Khâu Tình Xuyên, nhưng hôm qua khi tiếp kiến Hồng lão tổng có hỏi y về cách nhìn với xu thế tài chính thế giới, ý kiến Liễu Tuấn bày tỏ gi hệt điều Khâu Tình Xuyên vừa nói, thậm chí còn nói thẳng thắn hơn.Hai năm qua, tài chính trong nước, đặt biệt là tài chính pháp nhân, thông qua ủ các cong đường, chảy một lượng lớn ra nước ngoài, tham gia vào các nghiệp vụ tài chính quốc tế, lỗ nhiều lãi ít.

Trong đó có một số người không hiểu thị trường tài chính, đi nộp “học phí”, còn có một số là “chạy ra nước ngoài”, thông qua một số công ty môi giới, dùng giao dịch tài chính với nước ngoài, để đường hoàng chuyển tiền quốc gia vào túi riêng của mình.Loại thủ pháp “rửa tiền” này tạo thành tổn thất cực lớn cho quốc gia.Tối qua Liễu Tuấn đã không che đậy gì nói với Hồng lão tổng, khi đó thủ trưởng sắc mặt nghiêm trọng, đôi mày nhíu chặt, hiển nhiên là đang cố sức áp chế sự phẫn nộ của mình.Không ngờ Khâu Tình Xuyên cũng can đảm hơn người, dám đề xuất ra với Hồng lão tổng, phải biết rằng Khâu Tình Xuyên là quan viên chủ quản kinh tế, thân phận khác hẳn với Liễu Tuấn, hắn nói thẳng trước mặt Hồng lão tổng cần có lòng dạ và khí phách lớn hơn nhiều.- Anh Khâu, tôi kính anh một ly.Khâu Tình Xuyên tất nhiên hiểu ý của Liễu Tuấn, giơ ly nước lên, uống một hơi cạn sạch.Giao Giao ngồi bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả.Cô không biết “Hồng lão tổng” trong miệng hai người là thần thánh phương nào, cũng không nghe ra bọn họ đang chơi đánh đố gì, còn chuyện tối hôm qua Liễu Tuấn được Hồng phó thủ tướng triệu kiến càng không thể biết được.Khâu Tình Xuyên sẽ không nói với cô điều này.Con mắt to xinh đẹp của Giao Giao cứ chớp liên tục, hỏi:- Chị Hà, bọn họ đang nói cái gì thế?Hà Mộng Doanh cười nói:- Giao Giao, chuyện mà cánh đàn ông bọn họ nói với nhau thì đừng quan tâm làm gì, họ là động vật chắn ngắt!

Đi nào, chúng ta lấy ít thức ăn.Giao Giao hết sức đồng cảm, mỉm cười cùng Hà Mộng Doanh rời đi.Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên trố mắt nhìn nhau.Thì ra bọn họ đều là động vật chán ngắt.- Nghe nói Hà tư lệnh viên có khả năng sắp có điều chỉnh rồi!Khâu Tình Xuyên ngạc nhiên một lúc rồi chuyển đề tài.Liễu Tuấn trong lòng cả kinh.Chuyện này Liễu Tuân không hay biết gì, cũng không nghe Hà Mộng Doanh nhắc tới, có lẽ ở loại chuyện lớn như thế này, Hà Trường Chinh sẽ không nói với cô, còn Khâu Tình Xuyên thì tin tức luôn linh thông hơn một chút.Liễu Tuấn hời hợt nói:- Đoán chừng có hai nơi để đi.Khâu Tình Xuyên cười:- Ừm, khả năng là tới thủ đô, nếu không thì là đông nam.Hai vị trí này đều là chỗ cực kỳ quan trọng trong quân, tới thủ đô chưa nói thành “cửu môn đề đốc”, xưa nay quyền uy rất lớn, còn về đông nam, tất nhiên là nhắm vào hòn đảo kia rồi.Gần đây người lãnh đạo hòn đảo đó khá là đáng ghét, chính là kẻ họ Lý tự xưng là hậu duệ của tiểu quỷ tử, đang rục rịch giờ trò, thi thoảng lại tuyên bố láo xược, khiên chiến giới hạn bên này.Hiện giờ quân đội trong nước, bất kể là ở phương diện trang bị hay nhân viên, đều ngả về phía đông nam, máy bay chiến đấu hạng nặng vừa mới nhập vào từ người hàng xóm phương bắc cũng bố trí ở quân khu đông nam.Hà Trường Chinh nếunhư làm tư lệnh viên của quân khu phương nam, hai năm sau thay đổi nhiệm kỳ, rất có khả năng tiến thêm một bước, trở thành thủ trưởng có cấp bậc trọng lượng nhất trong quân đội.Với quan hệ thân cận của thủ trưởng số một và nhà họ Hà hiện này, loại an bài này có khả năng cực cao.Đương nhiên, điều động thực sự thì phải đợi chuyện lớn ở kinh thành cơ bản xử lý hoàn tất, mới có khả năng xảy ra, dù sao hiện giờ cao tâng đang tranh đấu chính thể hiện ở chuyện này.Khâu Tình Xuyên hỏi:- Liễu Tuấn, lần này tình D xảy ra động tĩnh lớn như vậy là bàn tay của cậu chọc vào phải không?“Cơn bão nhà đất” ở tỉnh D hiện giờ là một trong số tiêu điểm mà mọi người chú ý, Cao bộ trưởng khá là bị động, đoán chừng chuyện này sẽ thành một con cờ trong cuộc đấu, hơn nữa còn là một con cờ khá quan trọng.Khâu Tình Xuyên nói không che dấu gì, là điều mà chỉ giữa những người bạn thực sự mới có.Liễu Tuấn cười:- Anh quá đề cao tôi rồi, không liên quan tới tôi nhiều lắm, cùng lắm chỉ góp vài câu nói thôi.Khâu Tình Xuyên giơ ngón cái lên:- Cậu ghê!Chuyện trọng như vậy mà trong miệng kẻ này nói ra nhẹ nhàng như một bữa ăn vậy, làm Khâu Tình Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, có điều cũng cho thấy chỗ thâm trầm lợi hại của y.Người ta chỉ có bảo phóng viên viết mấy bài báo, mà y đáp lại tàn nhẫn như thế.Giờ y mới còn là bí thư huyện ủy đấy, nếu như sau này ở vị trí cao hơn, thì càng đáng sợ.Nhưng đấu tranh quan trường, xưa nay không thể mềm lòng được.Về phần sự cân bằng và thỏa hiệp cuối cùng, đó là kết quả đấu tranh, những kẻ vô dụng kém cói trong cuộc đấu, ngay cả tư cách thỏa hiệp cũng không có, cuối cùng sẽ trở thành quân cờ “bị thỏa hiệp” mà thôi!- Vậy anh cũng phải tiến bộ rồi chứ?Liễu Tuấn hỏi.- Phải đợi chút đã, có điều cũng nhanh thôi.Khâu Tỉnh Xuyên đáp cũng sảng khoái.- Ở ngay trong ngân hàng hay ra ngoài.- Tôi thì hi vọng được ra ngoài!

Thế nào kiếm thêm chút kinh nghiệm quản lý cụ thể thì tốt hơn.Khâu Tỉnh Xuyên đáp.Từ hồ sơ của Khâu Tình Xuyên mà xem, hắn ở cơ quan chủ quản khá lâu, lý luận đã tới một độ cao nhất định, hiện giờ cần phải có trải nghiệm thực sự chấp chính một phương.Ngân hàng tự thành một hệ thống, phương thức tiến bộ có những sự khác biệt so với địa phương, đưa tới vị trí thực quyền rèn luyện một thời gian, sau đó quay trở lại tổng bộ sẽ là cán bộ cao cấp rồi.- Hay là anh tranh thủ đi, để tôi còn hưởng sái một chút.Liễu Tuấn trêu ghẹo.Khâu Tình Xuyên cười:- Quên đi, con người cậu quá tệ đấy, lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm lo cho bản thân!

Cứ như tôi xuống địa phương, là để tiền cho cậu đi cửa sau vậy.Liễu Tuần hừ một tiếng, gắp thức ăn không nói.Một lúc sau, Hà đại tiểu thư và Giao Giao bưng hai khay thức ăn tới, khay của Giao Gao món rau là chính, còn khay của Hà đại tiểu thư chất đầy thịt cá đầy đà, thức ăn năng lượng cực cao, tất nhiên là chuẩn bị cho Liễu nha nội rội rồi, tiêu sắc ma hùng hồ chinh phạt không nghỉ, rất cần bổ sung chút dinh dưỡng.Đi tới cùng với bọn họ là một cô gái trẻ mặc váy đen siêu ngắn, hóa trang đậm y hệt Hà đại tiểu thư, còn đeo hai cái hoa tai rất to.Giao Giao giới thiệu:- Đây là Tiểu Mễ của phòng tài vụ công ty địa ốc Hoa Hưng.- Chào mọi người.Tiểu Mễ rất tự nhiên chào hỏi Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên.Nhìn kỹ thì Tiểu Mễ cũng có chút tư sắc, mặt trái xoan trông xinh xắn, vóc dáng không tệ, nhất là cặp đùi đầy sức sống lộ ra dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn, vốn liếng rất được.Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên mỉm cười gật đầu đáp lại.- Giao Giao, anh nào là bạn trai của cô?Tiểu Mễ hỏi không chút tâm cơ nào.Liễu Tuấn nháy mắt có ý trêu ghẹo Khâu Tình Xuyên.Không ngờ câu nói tiếp theo của Giao Giao làm Liễu nha nội có chút khó chịu.Giao Giao nói với vẻ rất hiển nhiên:- Anh nào đẹp trai thì là người đó.Khâu Tình Xuyên nháy mắt với Liễu Tuấn.Liễu nha nội tức lắm.Hà đại tiểu thư ra mặt nói:- Giao Giao, không đúng đâu nhé, anh đẹp trai là của chị chứ!Hai vị đại gia chỉ còn biết nhìn nhau cười khổ Chương 684: Ác mộng vĩnh viễnHai cô gái vì bạn trai của ai đẹp trai hơn mà không chịu nhường nhau, tức thì đứng đó giận dữ trợn mắt nhìn nhau, cho nên người ta mới nói tình hữu nghị giữa các cô gái là không đáng tin cậy.Cả hai vừa rồi còn chị chị em em hết sức thân thiết, chớp mắt một cái đã như hai con gà chọi rồi.Tiểu Mễ thì lại thở dài:- Bạn trai của hai cô đều đẹp trai vô cùng rồi, còn tranh giành hơn kém làm gì nữa.Tất nhiên hai cô nàng “mê trai” chỉ tranh cãi mang tính vui đùa thôi, không coi là thật.Giao Giao ôm lấy vai Tiểu Mễ, cười nói:- Tiểu Mễ, sao cậu không mau chóng tìm lấy một anh bạn trai đi?

Với điều kiện của cậu thì bạn trai kiểu gì mà chẳng kiếm được?Liễu Tuấn nhìn sang Khâu Tình Xuyên.Khâu Tình Xuyên nhún vai, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.Nói tới cùng thì Giao Giao là người không sống cùng thế giới với bọn họ, thuộc về đám đông đại chúng, chỉ có khi ở cùng bạn bè trong phạm vi của mình, mới thể hiện chính bản thân.Có thể nhìn ra được, Khâu Tỉnh Xuyên thực sự thích Giao Giao, cũng rất chiều cô, chứ không chỉ bởi vì cô trẻ trung xinh đẹp lại gợi cảm.Tiễu Mễ trừng mắt nhìn Giao Giao, làm mặt giận nói:- Hay nhé, bản thân cậu có chỗ ngon rồi, lại lấy chuyện của mình ra làm vui, cậu đâu phải là không biết chứ, phiền chết đi được.Giao Giao cười nói:- Cậu cứ mặc xác hắn ta không phải là xong rồi sao?- Hừ, cậu nói thì dễ nghe lắm, cậu là cán bộ nhà nước chính thức, trong nhà có quyền có thế, tất nhiên không có những phiền não này, sao hiểu được chỗ khổ của người dân thường chúng tôi?Tiểu Mễ được thể oán trách.Giao Giao an ủi:- Cậu đừng nói thế, bọn mình là bạn bè mà, hay là để mình tìm người nói với giám đốc Tạ, để hắn ta không quấn lấy cậu nữa.Giao Giao kích động lòng hiệp nghĩa, muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ rồi.Khâu Tình Xuyên cười với Giao Giao khẽ lắc đầu.Đứng thấy Giao Giao dáng vẻ tiểu thái muội, trông rất “phản nghịch”, nhưng cực kỳ “kính sợ” Khâu Tình Xuyên, chỉ một ánh mắt nhẹ nhàng của Khâu ti trưởng, Giao Giao liền không nói tới đề tài này nữa.Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh nhìn nhau, nghe ra thì có vẻ như Tiểu Mễ gặp phải chút phiền phức nhỏ, bị một giám đốc công ty họ Tạ nào đó quấy rầy.Tiểu Mễ trông không tệ, vóc người cũng “ngon lành”, bị cấp trên háo sắc quấy rấy là chuyện bình thường, trong rất nhiều công ty đều có loại chuyện này.Tiểu Mễ vốn định nói chuyện với bạn Thụ Giao mấy câu, nhưng thấy Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên khí độ trầm ổn, nhìn là biết không phải người tầm thường, cả Hà đại tiểu thư cho dù ăn mặt hết sức “thời đại”, nhưng khí chất của con cháu thế gia thì bất kể thế nào cũng không hoàn toàn che lấp hết được.Tiểu Mễ tới gần một lúc đã thấy toàn thân không được tự nhiên, ứng phó hai ba câu rồi vội rời đi.Giao Giao cho thức ăn vào trong nổi lầu, nói nhỏ:- Tiểu Mễ kỳ thực cũng rất hiếm có, một mình từ đông bắc tới thủ đô lập nghiệp, tìm được công ty Hoa Hưng đãi ngộ không tệ, ai ngờ lại gặp phải chuyện phiền lòng này.Khâu Tình Xuyên mỉm cười nói:- Trên đường đời mỗi người đều gặp phải chuyện không như ý, thế nào cũng phải dựa vào bản thân tự giải quyết, người khác có thể giúp cô ấy lần này không thể giúp lần sau được.Liễu Tuấn thì gắp thịt thà trong khay của Hà đại tiểu thư cho vào nổi lẩu, nói với Hà Mộng Doanh rất tùy ý:- Chị nói với Phạm Thanh Linh một tiếng nhé.Hà Mộng Doanh khẽ gật đàu.Phạm Thanh Linh là tổng giám đốc điều hành của tổng công ty Hoa Hưng, cô ra mặt thì một giám đốc chi nhánh, lại chẳng sợ tới vỡ mật?- Này Liễu Tuấn, ăn tranh thủ một chút đi, vũ hội sắp bắt đầu rồi.Giao Giao vớt thức ăn ở trong nồi ra, nhặt những thứ thức ăn thanh đạm bỏ vào bát trước mặt Khâu Tình Xuyên, còn thị thà toàn bộ chất đống trước mặt Liễu Tuấn.Loại tụ hội này, ăn uống chỉ là qua loa, còn trọng điểm đặt ở vũ hội sau đó, người trẻ tuổi luôn thích náo nhiệt.Đối với loại vũ hội này Liễu Tuấn không thích mấy, được nhiên cũng không bài xích lắm, chắc hẳn Khâu Tình Xuyên cũng như thế, có điều phải giữ thể diện cho Giao Giao nên ở lại vui vẻ một lúc.Liễu bí thư không nói nữa, chỉ cắm đầu vào ăn.Hà đại tiểu thư liền lấy khăn tay, tỉ mỉ lau mồ hôi thấm ra trên trán y, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn trìu mến vô hạn, làm Khâu Tình Xuyên thầm lắc đầu không thôi, đây đâu còn là Hà đại tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo “danh chấn kinh thành” nữa.Nếu chẳng phải đích thân nhìn thấy, mà nghe người khác nói, thì sợ rằng Khâu ti trưởng hoài nghi người đó uống lộn thuốc.Liễu bí thư cho dù đánh nhanh thanh nhanh, dù sao phải mất một thời gian, đợi tới khi y cuối cùng ăn no, bỏ đũa xuống thì người trong phòng ăn cơ bản đã đi sạch rồi.Tiểu Mễ cũng rất có tình bạn bè, tới giục bọn họ một câu, nói vũ hội sắp bắt đầu rồi, mời bọn họ tới.Hội trường vũ hội được tổ chức ở phòng biểu diện nghệ thuật ngay bên cạnh.Khách sạn Thu Thủy nào cũng có một khu vực giải trí hoàn chỉnh, trừ đải sảnh biểu diễn cực lớn, còn có mấy phòng vũ hội khá rộng, trang trí tất nhiên hết sức xoa hoa, giá cũng không ít.

May công ty địa ốc Hoa Hưng tiền nhiều của lắm chẳng để ý số tiền này mấy.Chỉ cần chiếu cố được tốt quan hệ ở các phương diện thì không lo không kiếm được tiền.Đương nhiên loại tụ hội như thế này thì khác đủ mọi thành phần, không nhất định là khách hàng có qua lại làm ăn với công ty Hoa Hưng, vì dụ như đồng chí Liễu Tuấn và Hà đại tiểu thư, bề ngoài thì hoàn toàn không dính dáng gì đến Hoa Hưng, chỉ tới ủng hộ cho bạn gái của Khâu Tình Xuyên mà thôi.Có điều Hà đại tiểu thư rất hưng phấn, tựa hồ rất thích múa cùng Liễu Tuấn.Bốn người Liễu Tuấn nói cười đi vào phòng vũ hội, vũ hội còn chưa chính thức bắt đầu, khách khứa túm năm tụm ba tập trung dưới ánh đèn vẫn chưa lờ mờ lắm.Mấy người b lề mề đến muộn, vị trí tốt tất nhiên sớm bị người ta chiếm mất rồi, chỉ đành kiếm một góc hẻo lánh ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã có phục vụ mang trà nước lên, mấy người uống nước tán gẫu rất thoải mái.Một lúc sau, Tiễu Mễ dẫn một nam nhân chừng trên ba mươi đi tới, giới thiệu là phó giám đốc chi nhánh, đặc biệt tới thăm tiểu thư Giao Giao và bạn bè.Vị phó giám đốc này vóc người cao thẳng, trông cũng dễ nhìn, trong vẻ lịch sự ẩn chứa sự lão luyện, là nhân tài không tệ, hắn mỉm cười tự giới thiệu họ La, rất thân thiết với Giao Giao, cứ khen luôn mồm.Công ty Hoa Hưng kinh doanh nhà đất nên quan hệ tốt với ngân hàng là điều tất yếu, Giao Giao chỉ là một cán bộ bình thường trong ngân hàng, nhưng La phó giám đốc cũng tới nói chuyện, có thể thấy nắm bắt yếu lĩnh thương trường rất rõ ràng.Có điều khi đối diện với Liễu Tuấn với Khâu Tình Xuyên thì thái độ hắn khác hẳn, dù vẫn cười tươi, nói năng trôi chảy, nhưng càng thêm thận trọng.Người lăn lộn trong sóng gió thương trường lâu năm, thế nào cũng có chút mắt nhìn người.- Khâu tiên sinh, Liễu tiên sinh, hai vị làm việc nơi nào, có thể để lại phương thức liên lạc?

Ngày khác tôi tới bái phỏng được không?La phó giảm đốc thăm dò.Kỳ thực La phó giám độc đã đoán được hai vị này khả năng là nhân vật trọng yếu trong thể chế rồi, nếu không theo cách nói dân làm ăn phải là “phát tài ở nơi nào?

“, La phó giám đốc muốn kết giao nên làm bộ như không biết.Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn đều mỉm cười, Khâu Tình Xuyên nói:- La giám đốc khách khí rồi, sau này có cơ hội chúng tôi tới công ty Hoa Hưng bái phỏng.Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng mang ý từ chối khá rõ.La phó giám đốc không dám dây dưa, nói thêm mấy câu rồi cao từ.Khâu Tình Xuyên hỏi:- Giao Giao, em nói người quấy rấy Tiểu Mễ là anh ta sao?

Người này trông không tệ mà.- Gì chứ, đâu phải anh ta, là giám đốc một công ty khác, nghe nói bên trên rất có thể lực, còn có qua lại với cả nhân vật lớn trong quan trường, nghe Tiểu Mễ nói, đó là khách hàng lớn của Hoa Hưng, không biết vì sao lại cứ quấn lấy Tiểu Mễ.

Người đó bốn mươi mấy tuổi rồi, nhưng dáng vẻ chẳng đứng đắn, Tiểu Mễ vừa nhìn thấy hắn ta là buồn nôn, nhưng người ta có thế lực, không chọc vào nổi.Giao Giao có chút phẫn nộ nói.Khâu Tình Xuyên cười lắc đầu.Giao Giao hoàn toàn mang tính cách trẻ con, hai người đang nói chuyện thì Tiểu Mễ vội vàng chạy tới, dáng vẻ sợ hãi, nói với Giao Giao:- Giao Giao, mình tới chỗ các bạn nấp một chút nhé, lão Tạ lại tới rồi.Giao Giao tức tối:- Cậu sợ cái gì, hắn mà dám làm bừa, thì tới đồn công an tố cáo hắn.Tiểu Mễ bối rối:- Không được, đồn công an cũng không chọc nổi hắn.Chỉ nói mấy câu lão Tạ đã theo tới, cười hề hề nói:- Tiểu Mễ, em trốn gì chứ, anh đâu phải là hổ, chỉ mời em nhảy thôi mà.Nghe thấy giọng nói này Liễu Tuấn liền cười.Lão Tạ, chẳng phải là giám đốc Tạ Vạn Lợi của công ty mậu dịch Vạn Lợi đó sao?Cái tên lừa đảo này lần trước thiếu chút nữa mất mạng, giờ vết thương lành nên quên mất cơn đau rồi.- Không sao đâu Tiểu Mễ, tôi có quen giám đốc Tạ, để tôi nói giúp cô.Liễu Tuấn nói với Tiểu Mễ.- Thật sao?Tiểu Mể mặt mở to.Liễu Tuấn gật đầu.- Tiểu Mễ à.Tạ Vạn Lợi đã tới gần, cố ý nén giọng giả “non tơ” làm người ta sởn hết gãi ốc.Liễu Tuấn liền đứng dậy.- Chào giám đốc Tạ.- Cậu là...Hả...Liễu...Liễu bí thư...Tạ Vạn Lợi vừa rồi mắt chỉ hau háu nhìn vào cặp mông tròn lẳn cùng hai cái đùi thon dài của Tiểu Mã, không ngờ Liễu Tuấn thình lình xuất hiện trước mặt, tức thì toàn thân ớn lạnh, há hốc miệng ra, sắc mặt tức thì xanh mét như tàu lá chuối.Nếu như nói trong lòng Tạ Vạn Lợi có một cơn các mộng vĩnh viễn, thì đó chính là Liễu Tuấn.- Giám đốc Tạ, Tiểu Mễ là bạn của tôi, không biết sao lại đắc tội với ông, mong ông bỏ qua cho một lần được không?Liễu Tuấn cười tủm tỉm, vỗ lên bả vai Tạ Vạn Lợi, vỗ cái nào là toàn thân Tạ Vạn Lợi run lên bần bật, vỗ có vài ba cái mà hắn thiếu chút nữa ngã xụp xuống đất rồi, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, cũng không dám lau đi, chỉ lo gật đầu vâng dạ.- Xin lỗi Liễu bí thư, tôi không biết Tiểu Mễ là bạn của ngài, tôi có mắt không tròng, ngài là đại nhân không so đo với tiểu nhân, tha cho tôi lần này sẽ biết mất, biết mất ngay, xin Liễu bí thư...Trong giây phúc đó, Tạ Vạn Lợi muốn quỳ cả xuống mà lạy rồi, lại còn nói một hơi mấy lời xin Tiểu Mễ tha thư, rồi còn “bôm bốp” vả lên má mình hai cái.- Thế thì tốt rồi.Liễu Tuấn lại vỗ mạnh lên vai Tạ Vạn Lợi cái nữa, chậm rãi về chỗ, lấy khăn ướt lay bàn tay vỗ vai Tả Vạn Lợi rồi ném qua một bên, cầm ốc trà lên uống, không thèm nhìn Tạ Vạn Lợi lấy một cái.Tức thì Giao Giao và Tiểu Mễ nhìn y như thấy quái vật, nhất là Tiểu Mễ thực sự muốn quỳ xuống lạy y rồi Chương 685: Lục Hương Mai tập kích bất ngờLiễu Tuấn từ thủ đô trở về không lâu thì Đổng lão qua đời, lập tức kinh thành phát sinh biến hóa long trời lở đất, vị quan lớn có một dạo quyền lực khuynh đảo vì tham ô hối lộ và tác phong sinh hoạt tha hóa biết chất, bị trung kỳ ủy song quy.Điều này nằm trong dự liệu rồi, Liễu Tuấn không bất ngờ chút nào.Điều Liễu Tuấn quan tâm là chính sách của trung ương với thủ đô, ngày hôm đó ngồi xem thời sự xong, Liễu Tuấn nói với nghiêm Ngọc Thành:- Lão ba, đại cục đã định rồi.Trong thời sự có một tin tức không nổi bật lắm, là có chuyện gì yêu cầu trung ương, trực tiếp báo cho cho thủ trưởng số một dự bị của một trong số bảy cự đầu.Ý tứ này ai sáng suốt là có thể biết ngay, chính là dấu hiệu trước, chính cục của kinh thành vẫn nắm chắc trong tay hệ phải Nghiêm Ngọc Thành, đó là điều không cần phải nghi ngờ.Điều này có nghĩa là kết quả của cuộc đấu tranh, người bị vứt bỏ chỉ là một vị quan lớn, mà không phải thực lực của toàn kinh thành.Các phái hệ khác không thu được nhiều lợi ích lắm.Đổng lão mặtc dù qua đời, nhưng thực lực hệ phái không ảnh hưởng nghiêm trọng.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Tuấn, trong đó có vẻ tán thưởng, có thể nhìn ra được điểu ấy, tên tiểu tử này quả nhiên lại tiến bộ rồi.Sau biến động kinh thành, Cao bộ trưởng phái tới tây nam đảm nhận bí thư tỉnh ủy.Phải nói điều này không trúng với ước nguyện ban đầu của Cao bộ trưởng lắm.Theo suy đoán, Cao bộ trưởng muốn kiếm lấy vị trí bí thư tỉnh ủy một tình phía đông, tỉnh ở phía tây nam kia hiển nhiên không bằng được tỉnh phía đông.Đương nhiên, chuyện do người làm, có lẽ vì Cao bộ trưởng điều tới, nên địa vị của tỉnh tây nam đó trong mắt đại lão trung ương liền tăng lên cũng chưa biết chừng.

Ví như tỉnh N vì có mặt Nghiêm Ngọc Thành mà địa vị cao hơn trước rất nhiều, đấu tranh ngày càng kịch liệt.Bí thư huyện ủy toàn quốc giống như Liễu bí thư chắc không nhiều, vừa quan tâm tới chuyện lớn tầm tối cao, lại phải bận lòng vì chuyện cơm ăn áo mặc cho huyện Ninh Bắc.Phải nói thế cục hiện nay của huyện Ninh Bắc rất tốt đẹp, các xí nghiệp vận hành trơn tru, tiêu thụ và lợi thế đều tăng trưởng vững chắc.Sau khi xóa khu gộp xã, điều Liễu Tuấn quan tâm nhất là phân phối nhân viên thì cũng đang tiến hành theo kế hoạch, tất nhiên là có một số va chạm rắc rối nhỏ, nhưng không đáng kể.Ở chuyện này Liễu Tuấn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép có chút tỳ vết gian dối nào, xem từ báo cáo một quý của cục kiểm toán đưa lên, thì tổng thể làm người ta hải lòng.Ngày hôm đó mở cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai bất ngờ tung ra một bản đề nghị, nội dung là việc thực hiện hóa đơn tạm toàn huyện cho người nông dân trong năm nay.Vốn cuộc họp hôm nay không định thảo luận phương diện này.Khi đám phóng viên Phí Thanh tới huyện Ninh Bắc phỏng vấn, Lục Hương Mai trên hội nghị truyền thông, lớn tiếng nói trong một năm thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm, khi đó ngại tình thế, tất cả thường ủy gồm cả Liễu Tuấn đều không đưa ra dị nghị.Có điều sau đó Liễu Tuấn cũng chẳng để chuyện này trong lòng lắm, một là chuyện y phải chú ý quá nhiều rồi, động tĩnh cáo tầng đã lấy đi đại bộ phận tinh lực của y, tạm thời không rảnh mà suy nghĩ tới chuyện này, hai là đầu năm huyện ủy đã ra văn bản chính thức rồi, chẳng những xác định thực hiện trong vòng hai năm, mà ngay cả hương thức cụ thể cùng nhiệm vụ cụ thể các xã thị trấn cũng đã quy định rõ ràng, Liễu Tuấn chẳng vì một câu nói của huyện trưởng đại nhân và thay đổi cả văn kiện.Tôn trọng chế độ văn kiện, là một mắt xích rất quan trọng.Nhưng không ngờ Lục Hương Mai lại lôi chuyện này ra cuộc họp thường ủy.Hơn nữa có thể nhìn ra được, Lục Hương Mai chuẩn bị rất đầy đủ, đưa ra một kế hoạch tổng quát hoàn chỉnh, hơn nữa có cả phương án thực thi cụ thể, thậm chí tiền lấy từ đâu ra cũng đã có tính toán.Ý kiến của Lục Hương Mai là bán đi một số xí nghiệp quốc hữu.Giống như rất nhiều huyện khác trong cả nước, huyện Ninh Bắc có rất nhiều xí nghiệp tập thể và quốc doanh từ thời đại cách mạng thầm chí mấy năm trước đó lưu lại, đều là công x làm việc nhỏ nhặt, như xưởng công cụ, xưởng kim khí nhỏ.

Những nhà xưởng này, bởi vì rất thô sơ, cơ sở không đầy đủ, dưới thời bao cấp thì còn có thể sinh tồn được, một khi tiến vào kinh tế thị trường, thì hoàn toàn không có sức cạnh tranh.Liễu Tuấn mặc dù được công nhận là giỏi làm kinh tế, nhưng đối với loại công xưởng này cũng chỉ lắc đầu thở dài.Không phải là không có cách cải tạo, mà là không đáng để cải tạo, ví dụ xưởng xoong nồi, nhân viên không tới năm mươi người, tổng giá trị sản lượng hàng năm không tới hai mươi vạn, hơn nữa sản phẩm còn chẳng tiêu thụ nổi, nói cách khác là một đống đồng nát, lại còn phải nuôi dưỡng gần ba mươi công nhan về hưu, gom góp hết lại tài sản tính cho tròn đổi thành chẳng tới nổi hai mươi vạn.Hiện giờ công nhân của mấy xưởng đó cơ bản đều không có việc làm, lĩnh phí sinh hoạt thấp nhất rồi tự kiếm lấy lối ra, làm sao để xử lý tàn dư thời đại cũ này luôn là điều Liễu Tuấn đau đáu trong lòng.Nhưng vấn đề quan trọng không phải ở đây, mà là trình tự tiến hành của Lục Hương Mai không đúng.Phương án này trước đó Lục Hương Mai không hề trao đổi với bất kỳ lãnh đạo chủ yếu nào trong huyện, chẳng những không báo cho Liễu Tuấn, mà trên cuộc họp văn phỏng huyện ủy cũng chẳng nhắc tới, bất thình lình ném ra trên cuộc họp thường ủy.- Các đồng chí, tôi cũng biết vấn đề hóa đơn tạm của nông dân đầu năm nay huyện ủy đã có văn kiện chính thức, lấy hai năm làm kỳ hạn từng bước thực hiện, có điều hiện giờ tình huống có thay đổi, chính phủ huyện cho rằng, có điều kiện kinh tế để hoàn thành hạng mục này trong năm nay.Lục Hương Mai vừa nói vừa liếc mắt qua phòng hội nghị, cuối dùng dừng lại trên bản kế hoạch một lần, từ đầu tới cuối không nhìn Liễu Tuấn lấy một cái.Không biết cô ta chột dạ hay là cố ý làm thế.Lục Hương Mai còn đang nói thì Thạch Trọng đã cười khẩy rõ ràng, chẳng thèm che dấu gì, từ khi tranh chức huyện trưởng thất bại, hai người luôn đối đầu với nhau, trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai đề ra bất kỳ kiến nghị nào, chẳng đợi tiên phong Truân Chí Quang ra mặt, Thạch Trọng đã xông lên trước.Tất nhiên Thạch Trọng không thể vô nguyên tắc phản đối bừa bãi Lục Hương Mai, làm thế thì thể hiện trình độ hơi thấp một chút, mà luôn tranh đấu với Lục Hương Mai ở những vấn đề mang tính nguyên tắc.Hiện giờ không phải là thời cơ tốt sao?Bất kể Lục Hương Mai cô đưa ra để nghị có hợp lý hay không, có khả thi hay không, cô làm sai trình tự, nói nghiêm trọng một chút là không coi tổ chức kỷ luật ra gì?- Tình huống có thay đổi?

Xin hỏi Lục huyện trưởng, tình huống gì đã thay đổi?

Vấn đề này đầu năm huyện ủy đã đưa ra văn kiện chính thức, quy định trịnh tự phương án đều hết sức rõ ràng, hiện giờ có cần làm phức tạp thêm tình hình không?

Hơn nữa một chuyện lớn như vậy, lật ngược cả quyết định của tập thể, thế nào cũng phải trao đổi trước với các đồng chí chứ!Lục Hương Mai vừa mới dứt lời, Thạch Trọng đã lên tiếng, nụ cười nhạt trên miệng đã ẩn giấu đi, thay vào đó là nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Lục Hương mai rất sắc, thậm chí có thể nói là “uy hiếp” Lục Hương Mai.Trải qua chiến dịch cạnh tranh huyện trưởng thất bại, Thạch Trọng lại càng thực sự trở nên thành thục, trở nên thâm trầm, thâm thái và thủ pháp khống chế rất chừng mực.Lục Hương Mai chẳng những bất hòa với Thạch Trọng, còn chẳng nhìn cùng một hướng với Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn là người đứng đầu, không tiện đích thân ra mặt so đo với Lục Hương Mai, để khỏi bị người ta chỉ trích không đủ rộng lượng, song Thạch Trọng không cần cố kỵ.Hắn là phó thư ký mà, về lý luận là cấp dưới của Lục Hương Mai, chỉ ra sai sót của huyện trưởng cũng là một trách nhiệm các thành viên trong ban, không lo bị người ta nói là bắt nạt nữ đồng chí.Mấy vị thường ủy khác cũng gật đầu, tỏ ra tán đồng lời nói của Thạch Trọng.Bất kể như thế nào, Lục Hương Mai làm thế có chút chuyên quyền rồi, không đem huyện ủy và Liễu Tuấn để vào trong mắt, là một loại biểu hiện không tôn trọng lãnh đạo không đoàn kết các đồng chí.- Thạch bí thư, chuyện chúng ta ghi hóa đơn tạm cho nông dân đã lên báo Tân Hoa Xã rồi, mấy tờ báo khác trong cả nước đều cho đăn vẫn đề này, gần như có thể nói là bị coi thành điển hình rồi, đây không phải là tình huống có thay đổi sao?

Nếu như khiến cho cả nước biết hết, chúng ta không thể đóng cửa xử lý nội bộ nữa.

Bất kể như thế nào nợ tiền nông dân thì phải trả chứ?

Nếu như sớm muộn cũng phải trả thì trả sớm không tốt hơn sao.Lục Hương Mai cũng cười ôn hòa, thậm chí còn đưa tay vén tróc trước trán, thể hiện thân phận nữ giới của mình.- Còn về phần Thạch bí thư nói không thông báo trước, chẳng phải Liễu bí thư luôn ra sức đề xướng thường ủy tự chịu trách nhiệm sao?

Chính phủ huyện chỉ có một dự thảo, hiện giờ đưa ra cho mọi người thảo luận, không phải là đã trao đổi rồi ư?Thực sự Liễu Tuấn rất ít mở cuộc họp văn phòng bí thư, Lục Hương Mai nói như thế là chĩa thẳng mũi dùi về phái Liễu Tuấn.Nghe Lục Hương Mai nói như vậy, ánh mắt các thường ủy bấc giác đồ dồn về phía Liễu Tuấn.Chỉ thấy đồng chí Liễu Tuấn thong thả uống trà, mỉm cười nói:- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì trình bày đi, mọi người cùng bàn bạc Chương 686: Kiên quyết đấu tranhLục Hương Mai trong lòng thầm phẫn hận.Lại là câu nói này.Liễu Tuấn hiện giờ ngày càng không còn tâm thái của người 26 tuổi nữa, không chút kích động nào, trầm ổn vô cùng, bất kể người khác chính diện phát động công kích “lợi hại” ra sao, đều rất ít khi đáp lại chính diện.Câu nói “các đồng chí khác có ý kiến gì” đem ưu thế người đứng đầu nổi lên rõ ràng.Liễu Tuấn hoàn toàn không cần trả lời cô ta.Trên cuộc hợp thường ủy, cán bộ Liễu hệ đều có trật tự ngầm, lúc nào thì do ai ra mặt nói gì, phân công hết sức rõ ràng rành mạch, cứ như là diễn luyện vô số lần, vận hành trơn tru.Đối diện với “chỉnh thể tác chiến” cùng với thân phận nha nội và uy vọng như mặt trời chính ngọ của Liễu Tuấn, thực sự là một “đấng tối cao” của huyện Ninh Bắc.Các thường ủy khác đều tự giác nấp dưới ánh hào quang của Liễu Tuấn, không tranh đấu vô vị.Căn bản cùng là người cùng cấp bậc hết rồi, tranh đâu cái gì nữa.Muốn chuốc khổ vào thân làm gì.Cho nên mọi người rất khó hiểu với cách làm của Lục Hương Mai.Cô đã toại nguyện được làm huyện trưởng rồi, yên ắng một chút không được sao?

Cứ chống đối với Liễu Tuấn có lợi ích gì.Phải nói không lâu trước đó cả một đám phóng viên làm huyện Ninh Bắc sôi trào, mọi người kỳ thực có chút rối loạn, khi đó áp lực truyền thông với huyện Ninh Bắc nhỏ nhoi là rất lớn, “ông vua không ngai” không phải chỉ là câu nói vui, mà là có “sức sát thương” rất đáng sợ.Một số nhân vật tin tức đặc biệt linh thông mơ hồ nghe được chút đồn đại, là những phóng viên này đằng sau có nhân vật lớn chống lưng, phân tích như thế là rất có đạo lý, dù sao ai cũng biết, thầy giáo vỡ lòng cho Liễu Tuấn là Chu Dật Phi, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, là người cai quản truyền thông trong cả nước, ngay cả ông cũng không thể ngăn càn được đám Phí Thanh tới huyện Ninh Bắc “kiếm chuyện” với Liễu Tuấn, có thể thấy có một thế lực hùng mạnh khác nhúng tay vào rồi.Cho dù ở trong tỉnh N Liễu Tuấn là nha nội số một, ngạo nghễ vô cùng, nhưng trong mắt nhân vật lớn trung ương không đáng vào đâu.Bởi thế có một dạo, một số người trong lòng không khỏi có chút mơ tưởng hão huyền.Nhất là khi nhóm Vu Tề Quân, Lăng Nhã tới huyện Binh Bắc điều tra càng khẳng định suy đoán này.Nếu như nói phóng viên truyền thông có giỏi thế nào, cũng chỉ tạo thành thành thế bất lợi cho Liễu Tuấn mà thôi, còn những nhân viên văn phòng Hồng phó thủ tướng kia mới là sự “uy hiếp” thực sự, làm lay động địa vị của Liễu Tuấn.Hồng phó thủ tướng, một trong thất cự đầu, nhân vật sắt đá, thực sự bất mãn với Liễu Tuấn thì bất kỳ ai cũng không thể bảo vệ nổi y.Người biết được thế lực ẩn giấu sau lưng Liễu Tuấn không nhiều, nên mọi người chỉ có thể phân tích qua biểu hiện bề ngoài.Cho nên tất cả đều không dám lộn xộn, mọi người đều chờ đợi một kết quả rõ ràng.Cái kết quả này không nhất thiết là Liễu Tuấn bị điều đi, mà chỉ cần trong danh sách 100 bí thư huyện thị ưu tú kia không có tên của Liễu Tuấn, thì là một tín hiệu rõ ràng rồi.Không ngờ chuyện căn bản không đi theo chiều hường một số kẻ hi vọng.Liễu Tuấn được Hống lão tổng đích thân tiếp kiến, theo tin tức văn phòng tỉnh trú ở thủ đô báo về, Hồng phó thủ tưởng nói chuyện với Liễu Tuấn năm tiếng đồng!Năm tiếng đồng hồ!Thực sự quá kinh hãi!Nói chuyện với người lãnh đạo hạch tâm của đảng và quốc gia tới năm tiếng, đó là khái niệm kiểu gì?

Những cán bộ nhỏ bé của huyện Ninh Bắc hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.Nhưng có một điều có thể khẳng định, những lời Liễu Tuấn nói chắc chắc đánh động được Hồng lão tổng.Nếu không thủ trưởng chẳng lẽ lại ngồi tán gẫu với một người trẻ tuổi sao?Liễu Tuấn từ thủ đô trở về không lâu, trung tổ bộ chính thức công bố danh sách bí thư huyện thị ưu tú, tên của Liễu Tuấn rành rành có trong danh sách, trong lời giới thiệu có ghi một loạt thành tích Liễu Tuấn thu được khiến cho huyện Ninh Bắc cùng phát triển giàu có.Ra sức phát triển kinh tế chỉ là một thủ đoạn, chỉ có chùng nhau giàu có mới là một loại mục tiêu theo đuổi và lý tưởng cao vời.Nên cấp độ là hoàn toàn khác nhau.Vì thế mọi người nhận thức được rõ ràng, đồng chí Tiểu Liễu đã vượt xa các bí thư huyện ủy thông thường rồi, tiến thêm một bước chỉ là chuyện sớm hay muộn.Nhân tuyển dự bị cho cán bộ cấp cao, là một vị trí không phải là ai cũng có thể lay động được, hiện giờ mọi người còn có thể ngồi ngang hàng thương thảo vấn đề trong cùng một căn phòng, không lâu sau, phải ngửa mặt mà nhìn đồng chí Tiểu Liễu rồi.Cơ hội này cần phải nắm chắc.Bởi thế sau khi Liễu Tuấn trở về huyện Ninh Bắc, cái gọi là giới tuyến cán bộ ở huyện Ninh Bắc đã trở nên vô cùng mơ hồ rồi, cơ bản mọi người đều là cán bộ Liễu hệ, chỉ là thân sơ xa gần khác nhau mà thôi.Cứ thế mà xét, đồng chí Lục Hương Mai thực sự là một dị loại rồi.Rất dũng cảm.Thực ra bản thân Lục Hương Mai nào có muốn làm dị loại.Nhưng trong lòng cô ta biết, nếu mình không làm dị loại, một số người sẽ rất thất vọng với cô ta, mà không may những người đó cô ta không thể đắc tội được.Cảm thụ được ánh mắt quái dị của các thường ủy, Lục Hương Mai thực sự hiểu trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí, có được chức huyện trưởng này, là phải có tâm lý đón nhận áp lực.Chỉ có hai ánh mắt nhìn Lục Hương Mai là ngoại lệ.Một là Liễu bị thư ngồi ở ghế chủ tịch trên cao, một là phó thị trưởng Tào Xuân Thu kín đáo ít nói.Lục Hương Mai “tập kích bất ngờ” tất nhiên có nỗi khổ trong lòng, nhưng do Liễu bí thư không mở cuộc họp văn phòng bí thư, dù có mở thì Lục huyện trưởng cũng chẳng có lấy chút ưu thế nào, nhưng đóng cửa bàn bạc trong văn phòng bí thư thì phạm vi nhỏ thôi, Liễu Tuấn không cần cố kỵ nhiều, có thể trực tiếp biểu thị sự bất mãn với cô ta.Thậm chí có thể nói, nếu như Liễu Tuấn lên mặt người đứng đầu, phên bình gay gắt Lục Hương Mai một hồi, thì cô ta cũng chỉ biết bấm bụng mà chịu thôi, dù lãnh đạo thành phố có biết cũng không cho rằng cách làm của Liễu Tuấn có gì là sao.Người đứng đầu có quyền đó mà!Bí thư đảng ủy đâu phải để trang trí.Nhưng lên hội nghị thường ủy thì khác rồi, Lục Hương Mai đại biểu cho chính phủ, đường đường người đứng đầu đơn vị hành chính đưa ra kiến nghị, mọi người có ý kiến thì nói, cũng có thể thông qua biểu quyết để phủ định để nghị của cô ta, Lục Hương Mai cũng không thể bị coi là mất mặt.Trong trường hợp đó Lục Hương Mai chẳng để ý xem kiến nghị của cô ta có bị bác bỏ không, cái cô ta cần là quy trình trải qua.Đề án của huyện trưởng không thể lần nào cũng bị phủ quyết chứ?Nếu như Liễu Tuấn cứ là như vậy, thì truyền ra ngoài người ta sẽ nói như thế nào?Không có khí độ, bắt nạt nữ đồng chí, không tôn trọng quyền lực chính phủ,. v...v. v...Nên Liễu Tuân không thể vô lý bác bỏ đề xuất của cô ta đương, đương nhiên chỉ cần đại bộ phận đề án của Lục Hương Mai bị phủ quyết, thì sức sát thương cô ta gây ra càng lớn.Sự thực chứng tỏ Lục Hương Mai chưa đủ chín chắn, đảm nhậm chức vụ huyện trưởng khá miễn cưỡng.Hai hai đằng một nặng một nhẹ chọn lấy một.Lục Hương Mai chính đang muốn thông qua loại phương thức này để ngầm cho các đại lão ủng hộ cô ta thấy một lập trường, tôi không khuất phục!

Tôi đang đấu tranh!

Tôi đã đem hết sức lực ra rồi!Xét từ điều này thì Lục Hương Mai thực sự hiểu được văn hóa đấu tranh trên quan trường.Quan trường vốn là một nơi kiềm chế lẫn nhau, đầy những biến số, thỏa hiệp và bình hành liên tục, chưa từng có một người hoặc một phái thế lực nào có thể làm được chuyện một mình nắm trọn quyền lực.Con đường thăng tiến của Lục Hương Mai không nắm trong tay Liễu Tuấn mà ở trong tay những người khác.Cho nên Lục Hương Mai chỉ cần được những người kia tín nhiệm như trước là được.Liễu Tuấn không thể ở huyện Ninh Bắc cả đời được.Đợi tới một ngày Liễu Tuấn bay cao, rời khỏi huyện Ninh Bắc, thì Lục Hương Mai vượt qua cuộc sống khổ ải này, những người tán thưởng cố ta lập trường kiên định, sẽ cho cô ta thứ cô ta muốn.Đương nhiên, Lục Hương Mai “kiên quyết đấu tranh” cũng thận trọng giữ bình tĩnh, không dám vào giới hạn của Liễu Tuấn, nếu không chọc giận Liễu Tuấn rồi thì cô ta không kiên trì tới ngày Liễu Tuấn bay cao được.Thạch Trọng vì đã phạm vào kỵ hủy, rất khó tạo thành uy hiếp với chức huyện trưởng của cô ta, mà hiện giờ Tào Xuân Thu ở bên cạnh, không phải cũng đang như hổ đói rình mồi sao?Ví như lần đưa ra khiến nghị này, phương hướng chung là hoàn toàn nhất trí với ý đồ của Liễu Tuấn và huyện ủy, là giảm bớt gành nặng và thực hiện hóa đơn tạm trong tay nông dân, Lục Hương Mai chỉ đẩy nhanh hơn một bước, hơn nữa đề xuất bán đi những xí nghiệp tập thể và quốc hữu kỳ thực đã phá sản là một con đường không tệ, vừa không thu giảm hạng mục đầu tư khác, lại có thể thực hiện hóa đơn tạm trong tay nông dân, há chẳng phải nước cờ hay nhất cử lưỡng tiện.- Tôi cho rằng vẫn nên làm theo văn kiện của huyện ủy, nếu như phát ra văn kiện, thì phải chấp hành, không thể chỉ vì tâm huyết một đồng chí cá biết mà tùy ý sửa đổi, như vậy con dấu đỏ của đảng ủy còn có ý nghĩa gì nữa.Không hỏi cũng biết người nói là Truân Chí Quang rồi.Truân Chí Quang là tiên phong của Liễu hệ, lại thân thiết với Thạch Trọng, dù về công hay tư đều phải do hắn lên tiếng.Lục Hương Mai mặt tức thì đỏ bừng bừng.Truân Chí Quang nói chẳng khách khí gì cả.Trước kia Lục Hương Hai làm bó bí thư đã cùng Truân Chí Quang va chạm, thậm chí có thể nói là chưa từng có một lần nhất trí, hiện giờ Lục Hương Mai tập kích bất ngờ, bị Truân Chí Quang nắp thóp, lão Truân há chịu bỏ qua.- Truân trưởng phòng, xin đồng chí chú ý ngôn từ!

Đây là đề án chính thức của chính phủ huyện, sao có thể nói là tâm huyết của đồng chí cá biệt?Lục Hương Mai nghiêm mặt lạt nói Truân Chí Quang.Không khí trong phòng hội nghị tức thì trở nên khẩn trương Chuong 700: Khách lấn át chủTruân Chí Quang tính cách khá nóng, nhưng người thì béo, lại trời sinh có khuôn mặt tươi cười, cho dù lúc này đầy một bụng tức, nhưng mặt vẫn tươi hơn hớn:- Ha ha, Lục huyện trưởng không cần phải nổi giận, tôi đâu có phủ định đề án chính thức của chính phủ huyện.

Tôi chỉ nói đầu năm huyện ủy đã đưa ra văn kiện, có quy định chính xác rồi, Lục huyện trưởng đầu cần phải làm cái đề án chính phủ gì nữa?

Sự lãnh đạo của đảng phải kiên trì, đó là một trong bốn vấn đề nguyên tắc cơ bản.Truân Chí Quang nói lời này rất lợi hại, lôi ngay vấn đề tới độ cao nguyên tắc cơ bản.Lục Hương Mai khựng lại, mặt càng đỏ hơn.Lời này không tiện phản bác.Cô ta “kiên trì đấu tranh” cũng phải chú ý sách lược, không thể kinh xuất, thân là lãnh đạo chủ yếu của huyện, kiên trì sự lãnh đạo của đảng là điều không thể quên.Như Truân Chí Quang nói, đây là nguyên tắc cơ bản.Tuy nói hiện giờ không phải thời kỳ đại loạn, không khí chính trị đã nới lỏng hơn rồi, nhưng loại sai lầm này không thể mắc phải, hơn nữa cũng không cần thiết.Lục Hương Mai bình tĩnh lại, đổi sang nụ cười nói:- Truân trưởng phòng, đương nhiên là tôi hiểu rõ phải kiên trì sự lãnh đạo của đảng, không phải chúng ta đang thảo luận sao, các đồng chí đều có thể thoải mái ý kiến, đề án này của chính phủ huyện không mâu thuẫn với văn kiện của huyện ủy, mọi người có thể coi như một sự bổ xung cho văn kiện của huyện ủy đi, như Liễu bí thư thường dạy mọi người, quan trọng là phải làm chuyện thực sự cho quần chúng.Các thường ủy ngạc nhiên nhìn Lục Hương Mai.Ha ha hiện giờ ngay cả Lục huyện trưởng cũng luôn mồm Liễu bí thư đã rồi, xoay chuyển hơi nhanh đó.Nhưng Lục huyển trưởng đúng là biết co biết duỗi.- Tôi có rằng đường lối của Lục huyện trưởng không tệ, làm việc thực sự vì quần chúng phù hợp với tôn chỉ nhất quán của đảng ta, cũng phù hợp với lời dạy của Liễu bí thư.Tào Xuân Thu luôn kín tiếng đột nhiên phát biểu.Phòng hội nghị lặng ngắt, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tào Xuân Thu.Vì lai lịch của Tào Xuân Thu không đơn giản, thân tín bên người tỉnh trưởng, nếu như không phải huyện Ninh Bắc có Liễu nha nội thì, ở bất kỳ huyện nào cũng rất nổi bật, ai cũng phải nể mặt ba phần.- Đồng chí Xuân Thu, đừng nhắc tới lời dạy của tôi nữa, mọi người là đồng chí trong một ban, chỉ phân công công việc khác nhau mà thôi, không thể nói là ai dạy ai.Liễu Tuấn mỉm cười, bình thản nói, ánh mắt trở nên nghiêm khắc liếc qua mặt các thường ủy một lượt, mọi người liền bất giác ưỡn thẳng người dậy.Câu “lời dạy của Liễu bí thư” không nên xuất hiện thường xuyên trên cuộc họp thường ủy.Sao nào, Liễu Tuấn cậu muốn người người sùng bái rồi hả?Còn kém lắm!- Liễu bí thư luôn có tầm nhìn toàn cục, nhìn xa trông rộng, là tấm gương của chúng tôi mà.Tào Xuân Thu sắc mặt không đổi, tiếp tục mỉm cười nịnh nọt, đồng chí Tào Xuân Thu trước kia làm việc trong ban thư ký chính phủ tỉnh, nên những lời thế này nói thuận miệng lắm rồi.Liễu Tuấn hơi cau mày lại nhưng không nói gì.Động tác này của Liễu Tuấn, Tào Xuân Thu có nhìn thấy nhưng lại giả vờ không thấy, mỉm cười nói:- Tôi cho rằng trước đó huyện ủy đưa ra quyết định kia, khẳng định cũng nghĩ tới tài chính chi tiêu không đủ, cho nên mới định ra hạn hai năm, chia thực hiện từng phần.

Nếu như kế hoạch của Lục huyện trưởng thực sự có thể tiến hành, tôi đề nghị mọi người thảo luận đề án này.Chu Quốc Trung ngồi ở phía đối diện hắn miệng nhếch lên thành một nụ cười.Người trong cơ quan lớn đi ra, quả nhiên là khác biệt.Vừa giúp Lục Hương Mai, vừa phân giới tuyến rõ ràng, là kế hoạch của Lục Hương Mai mà không phải của huyện chính phủ.Phương án này Tào Xuân Thu không hề biết trước, nên phải làm việc cẩn thận.Liễu Tuấn gật đầu:- Ý kiến của đồng chí Xuân Thu không tệ, mọi người hãy xét vấn đề từ góc độ có lợi cho triển khai công tác đi.

Vậy đồng chí Xuân Thu thấy đề án này của huyện chính phủ thế nào?Liễu bí thư ung dung đổi lại thành “đề án của huyện chính phủ”Đây là cuộc họp thường ủy, chỉ có thể thảo luận đề án của tổ chức, sao có thể xen cá nhân vào.Dù là đề án do Liễu Tuấn đưa ra cũng là đại biểu cho tổ chức, không phải cá nhân.Nếu không chẳng lẽ Liễu Tuấn thao túng cuộc họp thường ủy nhắm vào một nữ đồng chí hay sao?Tào Xuân Thu nếu đã lên tiếng, thì đã chuẩn bị sẵn rồi, liền cười nói:- Tôi cho rằng Lục huyện trưởng đại biểu chính phủ đưa ra đề án này cũng có tính khả thi nhất định, toàn huyện chúng ta hiện giờ có 17 triệu tiền hóa đơn tạm, văn kiện ban đầu huyện ủy quy định, năm nay thu thuế lương thực mùa hè, đổi thành bốn triệu hóa đơn tạm, mùa thua lại thêm bốn triệu nữa, năm sau cũng như vậy, thế là hai năm có thể thực hiện xong hóa đơn tạm, Nếu như thực hiện hết ở năm nay chúng ta phải tập trung 8 triệu đồng mới không làm ảnh hưởng tới các hạng mục kiến thiết kinh tế, ý kiến của tôi là tình thử xem...Ừm...Ví dụ xưởng xoong nồi kia, kỳ thực đã ngừng sản xuất rồi, chỉ có một ít nhân viên ở lại coi giữ xưởng, loại công xương như thế kỳ thực không thể tiếp tục vận hành nữa, cho nên tôi đồng ý đem bán.Tào Xuân Thu thong thả nói, thái độ tương đối rõ ràng.Mọi người đều nghe rất chăm chú, bao gồm cả Liễu Tuấn.Thạch Trọng hỏi:- Vậy nếu như công xưởng không có giá trị thì ai sẽ đi mua nó?Hắn trước kia là phó huyện trưởng, đối với tình huống các công xương này còn hiểu rõ hơn Tào Xuân Thu.Tào Xuân Thu nói:- Thạch bí thư đang thử tôi đây mà, ha ha, tôi nghĩ Thạch bí thư nhất định hiểu rõ, chỗ đáng tiền của xưởng này không phải là thiết bị cũng như nhà xưởng cũ nát của nó, mà là đất của nó.Tào Xuân Thu mở sổ ra, nhìn con số bên trong đọc:- Xưởng xoong nồi đá nằm cạnh trạm xe lửa huyện, nơi đó tập trung nhiều người buôn bán, huyện đang chuẩn bị khai phá một trung tâm thương nghiệp mới ở gần đó, đất của xưởng xoong nồi có giá trị thương nghiệp rất cao, diện tích mặt bằng là tmá nghìn bốn trăm năm mươi mết vuông, dựa theo giá 1 mét 150 đồng mà tính có thể bán được chừng 1 triệu ba trăm ngàn.Xem ra hắn cũng có chuẩn bị, hiểu rất rõ đề án kia của Lục Hương Mai.- Như vậy nhân viên và công chức nghỉ hưu của xưởng thì làm như thế nào?Thạch Trọng một lần nữa chất vấn.- Công chức hiện có thì phân dòng, người nào đã kinh doanh không cần quản nữa, để tự tìm đường ra, còn lại có thể chi tới những xí nghiệp khác.

Còn về phần công nhân nghỉ hưu, thì phải đảm bảo lương hưu, phương diện tại chính cũng có mảng công năng này.Tào Xuân Thu thuận miệng đáp.Thạch Trọng gật đầu không nói gì thêm nữa.Kỳ thực khi hắn còn làm phó huyện trưởng đã nhiều lần cùng Liễu Tuấn tham khảo vấn đề này, đáp án của Tào Xuân Thu xem như là lời giải đúng.Truân Chí Quang nói:- Một triệu ba vẫn còn chưa đủ.Tào Xuân Thu đáp:- Xương công cụ, xưởng kim khí mấy nhà xưởng này nếu như cũng xử lý như vậy cơ bản có thể gom được bảy triệu, thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm trong năm nay hẳn là có thể làm được.Hắn nói chuyện thủy chung không nhanh không chậm, giọng nói không vang, nhưng ngữ điệu rõ ràng.Lục Hương Mai xen mồm vào:- Chỉ riêng dựa vào bán đất chỉ là một phương diện, ý tứ của chính phủ huyện nếu như có thể tìm được nhà đầu tư tiếp nhận công xương này tiếp tục hoạt động, thì vấn đề công nhân viên có thể giải quyết được một phần.Thấy Tào Xuân Thu nói lưu loát, Lục Hương Mai đột nhiên ý thức được chuyện không lành, cô ta mới là huyện trưởng, thế mà các vấn đề cứ do phó huyện trưởng giải đáp thì không thỏa đáng lắm.Có lẽ Liễu Tuấn và Thạch Trọng đang cố ý dùng phương thức này làm suy yếu huyện trưởng, đồng thời tăng thâm ngăn cách giữa mình và Tào Xuân Thu đây.Nghe Lục Hương Mai nói Thạch Trọng lại mỉm cười, mang theo chút chế nhạo.Những công xưởng này, nhà xưởng ách nát, thiệt bị cũ rỉ, làm ra toàn là sản phầm hết thời, càng chẳng nói gì tới tích lũy kỹ thuật, có nhà đầu tư nào bại não mới tới rót tiền cho nó hoạt động, có thì người ta cũng chỉ nhìn trúng đất của nó.Nếu như tìm được người hợp tác như thế, thì Liễu Tuấn đã tiến hành từ thời làm huyện trưởng rồi, sao còn đợi tới ngày hôm nay?Liễu Tuấn tiếp tục phát huy chế độ tập trung dân chủ, mỉm cười nói:- Các đồng chí có ý kiến gì thì bán bạc đi.Bỏ qua vấn đề khác thì chuyện này biến thành đề án kinh tế thuần túy, các thường ủy khác mỗi người quản một việc, không muốn xen vào chuyện này, mọi người thuận theo ngữ khí của Liễu Tuấn, nói những lời quan tâm tới quân chúng, ánh mắt thì theo dõi Liễu Tuẫn xem y định đoạt chuyện này như thế nào?Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi mới thong thả nói:- Mấy xí nghiệp quốc hữu xử ý như thế nào là một vấn đề tương đối phức tạp, không thể dựa vào mua bán đơn thuần để giải quyết, phải suy nghĩ toàn diện hơn, nếu không giải quyết xong vấn đề hóa đơn tạm sẽ lại nảy ra vấn đề khác.

Đương nhiên đường lối của đồng chí Hương Mai và chính phủ huyện là đáng khẳng định, thế này đi, đồng chí Hương Mai, đồng chí Xuân Thu, cuộc họp này chưa vội ra quyết định, hai đồng chí trở về triệu các đồng chí phụ trách chính phủ khác thương thảo cho kỹ, đưa ra một phương án toàn diện, tính khả thi cao, rồi mọi người thảo luận tiếp.Một câu nói nhẹ nhàng đã định việc này là vấn đề thuần kinh tế, không phù hợp với văn kiện của huyện ủy, đồng thời bất giác đem Lục Hương Mai và Tào Xuân Thu xếp ngang nhau, tiếp tục tước giảm địa vị của Lục Hương Mai.Lục Hương Mai và Tào Xuân Thu đều gật đầu đồng ý, nhưng trong mắt Lục Hương Mai lại ánh lên vẻ oán hận Chương 687: Phía trước có sói phia sau có hổTan cuộc họp, Liễu Tuấn tới phòng Làm Việc của Lục Hương Mai.Lục Hương Mai hiển nhiên không ngờ rằng Liễu Tuấn lại tới, vội đứng dậy đón, đích thân pha trà, mỉm cười nói:- Bí thư đại gia quang lâm, thứ cho không đón từ xa được.

Bí thư có gì căn dặn cho thể bảo tôi tới mà.Hai người trên cuộc họp không hòa hợp đó là chuyện công, còn ở chốn riêng tư, Lục Hương Mai vẫn tỏ ra rất nghiêm chỉnh.Trên cuộc họp được phép có ý kiến bất đồng thậm chí có thể “mạo phạm can gián”, nhưng chuyện qua lại thường ngày, không tôn trọng người đứng đầu là sai lầm cấp thấp, Lục Hương Mai sẽ không mắc phải.Liễu Tuấn cười nói:- Huyện trưởng, là đồng chí với nhau cả, không cần khách khi như thế.Lục Hương Mai cũng cười ngồi xuống phía đối diện với Liễu Tuấn, đợi y nói tiếp, Lục Hương Mai đoán chừng Liễu Tuấn đề vì chuyện vừa rồi.Xem ra người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, thật thiếu bình tĩnh.Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Hương Mai nổi lên một khoái cảm không tên, mặc dù hôm nay cô ta “tập kích bất ngờ” bị Liễu Tuấn nhẹ nhàng hóa giải, nhưng chắc trong lòng Liễu Tuấn rất ấm ức, vì Liễu nha nội ở huyện Ninh Bắc nhất ngôn cửu định, là “quân lâm thiên hạ”.Hừ, còn coi thường Lục Hương Mai này nừa thôi!Cẩn thận mà xét, Lục Hương Mai cố ý gây chuyện với Liễu Tuấn cũng có liên quan tới thái độ của y, trước kia cô ta mới tới huyện Ninh Bắc, là được Bành Thiếu Hùng phải tới làm cứu tinh, ý chí hừng hực, ai ngờ tên nha nội hoàn khố này hoàn toàn không để cô ta vào mắt, đừng nói chuyện chính phụ huyện cô ta hoàn toàn không nhúng tay vào được, dù là việc quản lý cán bộ có liên thủ với Bành Thiếu Hùng cũng lọt xuống thế hạ phong, miễn cưỡng lắm mới đánh ngang tay.Là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, hơn nữa còn là nữ cán bộ trông không tệ, lại có người anh trai Lục Hải Sơn chiếu cố, Lục Hương Mai từ khi tham gia công tác đường thăng tiến thông suốt, nhất sau khi lên làm lãnh đạo được người ta xúm quanh xu nịnh, đã bao giờ bị lãnh đạm như thế đâu?Trước kia làm phó khu trưởng, cả khu trưởng lẫn bí thư khu đều phải khách khí với cô ta.Không ngờ tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại bị tên tiểu nha nội ngó lơ, lòng tự tôn bị thương tổn.Vì thế mỗi lần nhìn thấy Liễu Tuấn, thậm chí chỉ cần nghĩ tới thôi là trong lòng Lục Hương Mai không thoải mái, cứ như có gì vướng trong lòng, trăm phương ngàn kế khiến Liễu Tuấn phải khó chịu, kết quả l bản thân càng khó chịu hơn, nhưng cô ta bất chấp.Liễu bí thư hiểu tâm lý huyện trưởng Lục Hương Mai, nhưng không hiểu tâm lý cô gái Lục Hương Mai.- Huyện trưởng, tôi rất ủng hộ ý kiến thực hiện hóa đơn tạm trong năm nay mà huyện trưởng đề xuất ra.Liễu Tuấn vừa nói đã làm cho Lục Hương Mai giật mình.Cái gì?

Y ủng hộ sao?- Ha ha ha, huyện trưởng đừng nhìn tôi như thế, tôi ủng hộ thật, nếu như có khả năng tôi sẵn lòng trả ngay 17 triệu kia cho nông dân.Thấy mắt của Lục Hương Mai đầy vẻ cảnh giác, Liễu Tuấn thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, nói rất nhẽ nhàng.Câu này thì Lục Hương Mai miễn cưỡng có thể tin.Liễu Tuấn từ khi nhậm chức, luôn giơ cao tấm biển “làm việc vì dân”, lần này trung tổ bộ bầu y làm bí thư tiên tiến, trọng điểm nhờ công việc giảm bớt gánh nặng cho nông dân.Lục Hương Mai thăm dò:- Như vậy có thể bớt tiền đầu tư ở các phương diện khác.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Huyện trưởng cho rằng phương hướng đầu tư nào có thể cắt bớt?Lục Hương Mai do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:- Bí thư, mở rộng công ty Hân Nhạc có thể thương lượng với công ty Chấn Trung một chút không, mời bọn họ trả tiền đầu tư trước, năm sau chúng ta trả hết?

Đương nhiên sẽ trả lãi theo tỉ giá ngân hàng.Công ty Han Nhạc hiện giờ tiêu thụ rất tốt, cung không đủ cầu, đang chuẩn bị mở rộng, theo hiệp nghị của hai bên, huyện Ninh Bắc cũng bỏ ra 40% tài chính.Liễu Tuấn nhìn Lục Hương Mai một cái, nói:- Huyện trưởng, công ty Hân Nhạc là một nguồn thuế tiềm tàng lớn đấy.Ý tứ của y là, vì thực hiện hóa đơn tạm mà trì hoãn mở rộng dây chuyền sản xuất của công ty Hân Nhạc là chuyện ngu xuẩn giết gà lấy trứng, Lục Hương Mai là huyện trưởng sao không hiểu rõ trình tự trước sau này?Lục Hương Mai giải thích:- Bí thư hiểu lầm ý của tôi rồi, mở rộng giây chuyền sản xuất là không thể trì hoãn, chỉ là có thể xem công tay Chấn Trung có thể cho thêm chút tài chính quay vòng hay không thôi.Xin thêm tài chính xoay vòng với công ty Hồng Kông, lời này mà Lục Hương Mai cũng nói ra được.Có điều Lục Hương Mai dám đề nghị như thế là vì thái độ Mike Trần với Liễu Tuấn hết sức kinh trọng, đâu có giống ông chủ gia sản chục triệu, ai không biết còn tưởng Mike Trần là “đàn em” của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn trầm tư, theo thói quen lấy ra một điếu thuốc cho liên miệng, còn chưa kịp rút bật lửa đã nghe “tách” một tiếng, Lục Hương Mai đã cầm một chiếc bật lửa tinh xảo châm cho y.Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn Lục Hương Mai.Ngày thường đâu thấy Lục Hương Mai hút thuốc?Lục Hương Mai cười nói:- Các cán bộ đến chỗ tôi bàn việc đều là mấy cái ống khói cả.Liễu Tuấn lòng máy động.Không ngờ Lục Hương Mai cho phép cấp dưới hút thuốc trong phòng làm việc của mình, còn chuẩn bị cả bật lửa, có lẽ là có cả thuốc lá, vị nữ huyện trưởng “dị loại” này xem ra không phải hạng làm càn, mà rất biết mua chuộc l người.Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, rồi lại trầm tư nói:- Huyện trưởng có thể tìm Mike Trần tiên sinh nói chuyện xem ý tứ ông ta thế nào?Lục Hương Mai gật đầu, nhưng tinh thần sa xút.Ý ban đầu của cô ta là mu Liễu Tuấn đi nói, Mike Trần nể mặt Liễu bí thư, nhưng chưa chắc nể mặt Lục huyện trưởng.Phải nói Lục Hương Mai tiếp xúc với Liễu Tuấn không nhiều, chứ đổi lại là Thạch Trọng đã hiểu ý ngay, thật ra Liễu Tuấn đã mở đường rồi, y sẽ tự đánh tiếng với Mike Trần, làm vậy chỉ là để che mắt người ta mà thôi.Quan hệ giữa bí thư huyện ủy và thương nhân Hồng Kông quá mật thiết truyền đi sẽ không tốt.Đi đường vòng lấy danh nghĩa chính phụ huyện để bàn bạc việc công, công ty Chấn Trung được huyển ủng hộ, chính phủ được thanh danh, là nhất cử lưỡng tiện.Trong lòng Liễu Tuấn dùng tiền của Tiểu Thanh giúp huyện Ninh Bắc vượt khó là chuyện đương nhiên, chỉ thiếu một cái danh nghĩa mà thôi.Suy nghĩ trong lòng Lục Hương Mai thế nào, Liễu Tuấn sáng tỏ như gương, không nói ra mà thôi.- Huyện trưởng, nếu như công ty Chấn Trung có thể ủng hộ mạnh mẽ chính phủ, như vậy có thể giải quyết được một chuyện khó...Ừm ngoài ra chuyện xử lý công xưởng phá sản, tôi tán đồng ý kiến của huyện trưởng và đồng chí Tào Xuân Thu, có thể đêm bán, có điều tôi kiến nghị huyện trưởng...Nghe tới đây Lục Hương Mai bất giác ưỡn người lên, bầu ngực đầy đặn nhô cáo, Liễu bí thư ngày thường không lưu ý lắm giới tính của Lục huyện trưởng, giờ mới phát hiện ra, “vốn liếng” của Lục huyện trưởng không tệ đâu.Liễu Tuấn vội dời ánh mắt đi.Đồng chí bí thư tìm đồng chí huyện trưởng bàn việc công, tất nhiên không thể cứ nhìn chăm chăm vào chỗ không nên nhìn.- Mời bí thư chỉ điểm.Thấy ánh mắt thoáng hiện vẻ lúng túng của Liễu Tuấn, Lục Hương Mai cười thềm, xem ra tên hoàn khố nha nội này thực sự không phải là không thể “công phá”.Có điều câu nói kia của Lục Hương Mai là từ nội tâm, thủ đoạn kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn làm cô ta không thể không phục, hiện giờ huyện Ninh Bắc đổi mới từng ngày, Lục Hương Mai thường tự hỏi mình, nếu đổi lại là bản thân liệu có thể làm được như thế hay không, đáp án là không.Riêng gọi tập đoàn họ Từ tới huyện Ninh Bắc xây dựng một khu công nghiệp điện tử, Lục Hương Mai đã không thể làm được rồi.- Bên trạm xe lửa nên tính tới kế hoạch chỉnh thể, mạnh ai nấy làm một là phân tán tài chính, hai là thiếu quản lý thống nhất, không phát huy được hiệu quả cao nhất.Liễu Tuấn sớm có kế hoạch xây đựng một khu giải trí nghỉ ngơi lớn gần trạm xe lửa, nhưng hiện giờ Lục Hương Mai chủ quan sự vụ kiến thiết kinh tế, y cũng không dịnh vượt quyền, tất nhiên nếu như Lục Hương Mai và chính phủ huyện không định làm thế mà muốn mạnh ai nấy làm thì vì lợi ích chỉnh thể của huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không ngại mang thanh danh xen vào việc ngoài bổn phận.Phân chia đảng chính phủ chỉ là tương đối thôi.Trong một huyện thì bí thư huyện ủy mới có quyền quyết định.Lục Hương Mai hé miệng cười nói:- Bên phía chính phủ cũng có ý này, một số đơn vị trực thuộc định xây khủ nhà ở cho công nhân viên ở gần trạm xe lửa, để tang thêm nhộn nhịp.Liễu Tuấn cười gật đầu:- Đường lối này là chính xác, huyện trưởng, tôi kiến nghị chinh phủ tranh thủ thời gian đặt ra phương án, có thể đi hơi nhanh thêm một chút, làm ra khung sơ bộ trong năm nay, hi vọng trở thành trung tâm thương nghiệp thứ hai của huyện ta.Lục Hương Mai cũng hưng phấn:- Như vậy quy mô thành thị cũng có khả năng mở rộng.Bất kể thể nào làm cái trung tâm này xong, công lao sẽ rơi trên đầu Lục Hương Mai.Lục Hương Mai biết đường tiết lui quan trường, được cấp trên coi trọng và chính tích thực sự không thể thiếu cái nào.Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng thế.Lục Hương Mai đột nhiên nhận ra tên nha nội hoàn khố này cũng không đáng ghét lắm nữa.Có điều Lục Hương Mai hưng phấn chẳng được bao lâu, vì cô ta nhớ ra kiến nghị này ban đầu được Tào Xuân Thu đề xuất trên trên cuộc họp văn phòng huyện trưởng rồi.Xem ra phía trước có sói phía sau có hổ rồi Chương 688: Chung vinh quangCuối tháng sáu, đồng chí Liễu Tuấn lại một lần nữa tới thủ đô, tham gia đại hội biểu dương của trung tổ bộ, toàn tỉnh tổng cộng có ba vị bí thư huyện ủy cùng chung vinh dự, nhưng bí thư Phạm Thư Hồng của huyện Hướng Dương giàu nhất cả tỉnh thì không có tên trong bảng danh sách, vì thời gian hắn làm bí thư huyện Hướng Dương quá ngắn, thành tích của huyện Ninh Bắc không thể tính lên đầu hắn, tới tham gia đại hội biểu dương là bí thư huyện Hướng Dương tiền nhiệm hay bí thư huyện Hồng Châu hiện nhiệm, Giang Hữu Tín.Giang Hữu Tín từng làm huyện trưởng và bí thư huyện Hướng Dương, thành tích phong phú, nhận được vinh dự này là đương nhiên.Anh rể em vợ đều thành đối tượng biểu dương toàn quốc, hơn nữa đều là phái trẻ, cũng được coi như một giai thoại trên quan trường rồi, ngay cả tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài cũng được vẻ vang.Tất nhiên là không thể nông cạn tới mức Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn vọt lên là hưởng nhờ vinh quang của Liễu Tấn Tài, toàn quốc có biết bao tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy, sao chỉ có con trai con rể cả hai thành đại biểu tiên tiến?Nhà người ta có phương pháp dạy dỗ mà.Nhân viên tiếp đãi của trung tổ bộ biết quan hệ của hai người, nên an bài bọn họ cùng một gian phòng.Buổi tối trước hội nghị, hai anh em nghỉ ngơi trong phòng, tán gẫu với nhau, Giang Hữu Tín hỏi:- Tiểu Tuấn, lần này em phát ngôn tư tượng trọng tâm là giảm bớt gánh nặng nông dân?- Vâng, tư tưởng trọng tâm làm thế, mở rộng ra còn phải tăng cương phù trợ nông nghiệp, kiên thiết nông thôn thời đại mới.Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra đưa cho Giang Hữu Tín.Giang Hữu Tín nhận lấy, gật đầu nói:- Đường lối này là chính xác, chỉ riêng giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân mà không tăng cường phù trợ nông nghiệp, tăng nhanh phát triển của nông dân, chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Nông dân không giàu lên, trưng thu của họ một đồng thuế thôi, rốt cuộc vẫn hai chữ “nghèo đói”, riêng tặng cá là không được, phải dạy người ta cách bắt cá.Giang Hữu Tín trên ba mươi tuổi, làm cán bộ cấp huyện nhiều năm, kinh nghiệm quản lý địa phương hơn xa Liễu Tuấn, hơn nữa anh em nói chuyện không cần kiêng kỵ gì.Liễu Tuấn cười:- Đúng là như thế.

Ở phương diện này huyện Hướng Dương đã thành tấm gương cho huyện nông nghiệp cả nước, kỳ thực phải do anh phát biểu mới đúng.Giang Hữu Tin cười khoát tay:- Do ai phát biểu không quan trọng, quan trọng là chính sách của trung ương.Kỳ thực nghiêm khắc mà nói, huyện Ninh Bắc không còn là một huyện nông nghiệp nữa rồi, theo tình huống Liễu Tuấn hiểu được mà xét, hiện giờ huyện Ninh Bắc có 80% thu nhập tài chính là tới từ thuế thu các xĩ nghiệp công thương cùng lợi nhận thế của xí nghiệp quốc hữu, riêng công ty rượu Ngũ Phong và khu cao tân đã cung cấp tài lực gánh vác nửa tài chính huyện rồi.Luận về tài lực có thể dùng, huyện Hướng Dương sớm đã vượt qua khu Tú Thành nhiều năm đứng vững vị trí số một trong bảy huyện một khu của thành phố Bảo Châu.Hiện giờ huyện Hướng Dương ngoài xóa bỏ đại bộ phận thuế nông nghiệp ra, thì gánh nặng của nông dân là nhẹ nhất toàn tỉnh thậm chí là toàn quốc, tiểu thành trấn nông thôn giống như Liễu gia sơn, huyện Hướng Dương có trên bảy cái.Cũng chính bởi vì như thế huyện Hướng Dương không có tính chất đại biểu.Một huyện có tài lực hùng hậu như vậy toàn quốc không có nổi mấy cái, thực sự muốn lấy huyện Hướng Dương làm mẫu, sợ rằng chẳng mô phỏng nổi.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Sau khi thực hiện chế độ phân thuế, tài chính trung ương cũng cần một quá trình tích lũy, thực hiện chính sách này trong phạm vi toàn quốc, điều kiện chưa được chín muồi.Giang Hữu Tín cũng thừa nhận Liễu Tuấn có đạo lý.Cậu em vợ này lần đầu tiên gặp nhau bất quá chỉ là học sinh tiểu học lớp ba, mười mấy năm sau trưởng thành rồi, là bí thư huyện ủy ngồi sánh vai với mình, cùng tham khảo vấn đề mang tính toàn quốc.Giang Hữu Tín không khỏi cảm khái.- Nói ra thì vẫn là biện pháp của em ở huyện Ninh Bắc có tính thực hành nhiều hơn, chỉ cần đảng ủy chính phủ có thể đồng tâm hiệp lực phát triển kinh tế, tinh giản biên chế, gánh nặng của nông dân có hi vọng giảm nhẹ thực sự.Giang Hữu Tín nói.Liễu Tuấn cười không tiếp lời.Đồng tâm hiệp lực, tinh giản biên chế.Chỉ tám chữ rất bình thường, nghe qua thì dễ dàng biết bao, nhưng thực sự làm được bao gian nan?Với uy thế của Liễu Tuấn, cùng với oai nha nội và tài lực hùng hậu của Tiểu Thanh chi viện, mà ở huyện Ninh Bắc không phải làm việc gì cũng được toại nguyện, các huyện khác càng khỏi cần nói.Bất tích điệt bộ vô dĩ chí thiên lý, bất nạp điểm tích vô dĩ thành giang hải....Cho nên, không lên núi cao thì không biết được trời cao; không đi đến khe sâu thì không biết được đất dày - Tuân Tử.Thế nào cũng phải có người vươn lên để mày mò ra con đường chân lý.Nếu như Liễu Tuấn phát biểu trên hội nghị có thể khiến cho những người chủ chính địa phương coi trọng, có thể được một phần bí thư huyện ủy hưởng ứng, thì như vậy sẽ có hàng ngàn ngàn vạn vạn người dân được hưởng lợi.Từ điều này mà nói, điều y làm có ý nghĩa vô cùng lớn.- Anh Giang, Xảo Nhi đầu tư ở Hồng Châu đều tốt cả chứ?Liễu Tuấn thay đổi đề tài.Trước kia y hứa trong một năm dẫn vào năm trăm triệu vốn đầu tư ủng hộ Giang Hữu Tín điều tới Hồng Châu được thực hiện.Giang Hữu Tìn cười:- Cơ bản là thế.

Nhạc Nhạc rất đáng yêu...Giang Hữu Tín hiểu rất rõ chuyện của y và Lương Xảo, Liễu Tuấn không hề giấu Giang Hữu Tín và Liễu Hoa, cố gắng để mẹ con Xảo Nhi được thừa nhận trong vòng giao thiệp của y là điều Liễu Tuấn muốn thấy.Nhắc tới Nhạc Nhạc, Liễu Tuấn hiện ra nụ cười hạnh phúc, có điều đây là nhà khách trung tổ bộ an bài, cho dù chỉ có hai người nhưng cũng không thích hợp nói nhiều về đề tài này.Liễu Tuấn hỏi:- Anh Giang, sau đại hội này công tác của anh có biến động phải không?Giang Hữu Tín cau mày.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Sao, có gì rắc rồi ư?Theo lý mà nói với kinh nghiệm của Giang Hữu Tín, cùng chính tỉnh nội trội ở huyện Hướng Dương, tiến lên một bước là bình thường, Liễu Tấn Tài là lập lên uy vọng và ban bệ của mình, thêm vào quan hệ với Tiễn Kiến Quân khá hài hòa, Giang Hữu Tín tiến bộ có gì mà phiền toài.- Hồng Châu là thành thị cấp tỉnh.Giang Hữu Tin nhắc.Hồng Châu nghiêm khắc mà nói là thành phố phó tỉnh (phó tỉnh cấp thành thị), giống như thành phố Đại Ninh, bí thư thị trưởng đều cấp phó bộ, cấp phó quan trọng cũng là chính sở, Giang Hữu Tín mới điều về Hồng Châu chưa bao lâu, đã tiến bộ ngay tại chỗ đúng là hơi khó, bình thường tiến bộ thành phó thị trưởng xếp sau một chút thì không làm người ta dị nghị lắm, nhưng nếu muốn tiến vào thường ủy độ khó cao hơn một chút.Chưa nói Giang Hữu Tín không vào thường ủy, thì quyền lực không bì với chức bí thư huyện ủy, mà sau này còn phải vượt thêm một cấp nữa, vào thường ủy rồi mới đảm nhận chức vụ lãnh đạo.- Vậy thì nhảy ra khỏi Hồng Châu?Liễu Tuấn đưa ra kiến nghị.Giang Hữu Tín cười:- Đừng có quên trước kia điều anh tới Hồng Châu là vì mục đích gì.Đúng thế thật.Trước kia điều Giang Hữu Tín với Hồng Châu là vì muốn bên cạnh Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú có con cái bầu bạn, giờ Giang Hữu Tín mà nhảy ra khỏi Hồng Châu coi như là ngược lại với tính toán ban đầu rồi.Giang Hữu Tín nói:- Ý của Liễu Hoa là muốn anh tới cơ quan công tác một thời gian.Liễu Tuấn cười.Đây là tuyến đường thăng quan tiêu chuẩn của nha nội.Liễu Tuấn hỏi:- Vậy cơ quan nào.- Tỉnh quốc tư ủy!...Quốc tư ủy: Ủy ban quản lý giám sát tài sản quốc hữu.Liễu Tuấn tiếp lời ngay:- Nơi này được đấy.Quốc tư ủy là một ban ngành khá có quyền lực rồi, một số chủ nhiệm quốc tư ủy của tỉnh thậm chí được đặt cấp chính sở, Giang Hữu Tin đủ kinh nghiệm công tác địa phương, có thể tới ban ngành thực quyền như vậy rèn luyện một thời gian, tích lũy quan hệ, càng có lợi cho sự thăng tiến bản thân sau này.- Em thấy quốc tư ủy không tệ.Liễu Tuấn thêm một cầu, trong lòng kỳ quái Giang Hữu Tín do dự điều gì?- Quốc tư ủy trực thuộc sự lãnh đạo của tỉnh ủy.Giang Hữu Tín chỉ ra nguyên nhân.Liễu Tuấn cau mày lại.Đúng là quên béng mất điều này.- Hơn nữa trước kia anh luôn công tác ở địa phương, nên công việc ở mảng này tương đối quen thuộc, điều tới cơ quan nhiều chuyện không rõ.

Bản thân anh thích làm việc thực tế ở địa phương hơn, cũng thuận tay hơn.Liễu Tuấn cười:- Anh Giang, thế nhỏ hẹp quá, đây chính là điều mà cha vợ em thường nói, cách cục không đủ.Giang Hữu Tín cũng bật cười.- Hay là em thấy anh tới phòng tuyên truyền đi, đó là nghề cũ của anh, hơn nữa không nổi bật lắm.Liễu Tuấn chỉ chiêu cho anh rể.Phòng tuyên truyền tỉnh, cũng được phân cấp phó sở, Giang Hữu Tín xuất thân thư ký, am hiểu văn chương, tới phòng tuyên truyền là thích hợp, nói thế nào thì phòng tuyên truyền là một phần quan trọng tạo thành đảng ủy, miệng lưỡi mà, địa vị cũng rất cao.

Hơn nữa không phạm kỵ hủy, ở phòng tuyên truyền âm thầm kiếm lấy cấp phó sở, rèn luyện một thời gian, rồi ra ngoại là lãnh đạo có trọng lượng cấp thành phố rồi.Giang Hữu Tín cười:- Chí lớn gặp nhau rồi.Chính đang nói chuyện bên ngoài có tiếng động, Liễu Tuấn vội đứng dậy mở cửa, thấy Khang phó bộ trưởng dưới sự xúm xít của mấy thư ký và nhân viên công tác đang đi tới.- A đồng chí Liễu Tuấn, xin chào.Khang phó bộ trưởng nhìn thấy Liễu Tuấn cười vui vẻ chào hỏi.- Chào Khang bộ trưởng.Khang phó bộ trưởng nói:- Tôi nhận sự ủy thác của bí thư Bạch Kiến Minh tới thăm hỏi mọi người.Bạch Kiến Minh là ủy viên cục chính trị, bí thư ban bí thư, bình thường đều được gọi là Bạch bí thư hoặc là Bạch chính cục, Khang phó bộ trưởng được ông ủy thác tới thăm hỏi các bí thư được biểu dương, là điều nên làm.Khang phó bộ trưởng liền vào gian phòng của Liễu Tuấn, các bí thư huyện thị khác của mấy gian phòng gần đó cũng tới, mọi người nói những lời đường đường chính chính, không khí rất dung hòa, sau khi Khang phó bộ trưởng rời đi, mọi người tan gẫu một hồi rồi để lại phương thức liên lạc.Toàn là bí thư huyện thị có tiền đồ rộng mở cả, việc tich lũy quan hệ này đương nhiên không thể bỏ qua Chương 689: Đại hội biểu dươngĐại hội biểu dương 100 bí thư huyện thị ưu tú được tổ chực long trọng đại lễ đường nhân dân, từ 100 bí thư ưu tú được xếp ngồi hàng trên ra, còn có rất nhiều cán bộ cơ quan thủ đô, chừng hơn một nghìn người.Phải làm không khí hội trường sôi động chứ.Liễu Tuấn và hai bí thư được bố trí phát biểu khác được xếp ngồi ở gần vị trí bục chủ tịch, những người khác thì ngồi theo thứ tự tên họ.Tiến vào đại lễ đường trang nghiêm thần thánh, Liễu Tuấn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.Liễu Tuấn sớm đã nhìn thấy cái tên Cao Trường Hoành trong danh sách bí thư huyện thị ưu tú.Vì sự kiện Tạ Vạn Lợi, Cao Trường Hoành đích thân ra mặt xử lý, mọi người mỗi bên lùi một bước, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành sau lần gặp mặt ở câu lạc bộ Trường Thành, Cao Trường Hoành liền phái ra ngoài, làm bí thư một thị xã tương đối giàu có ở phía đông, chẳng có gì nghi ngờ, Cao Trường Hoành chỉ xuống đó để kiếm tiếng.Đó là một nơi kinh tế làm rất tốt, cơ sở vững chắc, Cao Trường Hoành gần như chẳng cần phải làm cái gì, chỉ cần trong coi tốt cái vốn có là có công lớn rồi, với khả năng của Cao Trường Hoành, làm được điều này đương nhiên dễ như trở bàn tay, càng chẳng cần nói có thể lực khổng lồ của nhà họ Cao toàn lực hỗ trợ đằng sau.Quả nhiên lần biểu dương này Cao đại thiếu gia có tên trong danh sách.Đoán chừng sau đại hội, Cao Trường Hoành càng tiến cao hơn rồi.Liễu Tuấn được tuyển vào “bách cường” là dựa vào thành tích thực sự, trong quá trình đó gặp phải không ít cản trở, còn Cao đại thiếu gia chẳng phí chút sức lực chỉ việc hái trái quả đã chín mọng xuống thôi.Xuất phát khác nhau mà.Ba đời mới nuôi thành quý tộc, quả nhiên là có đạo lý.Cao Trường Hoành cũng nhìn thấy Liễu Tuấn, cũng chào hỏi, lộ ra nụ cười ôn hòa.Đại hội biểu dương bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng, Liễu Tuấn tiến vào hội trường trước đó, ngồi ghế hàng đầu, nhìn khắp hội trường trang hoàng lộng lẫy, lại nhìn tấm biển viết tên mình, Liễu Tuấn có chút cảm khái.Kiếp trước có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới có ngày hôm nay.Tời gần thời gian khác mạc, hội trưởng vang lên hành khúc vui tươi, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy nhiệt liệt hoan nghênh.Lãnh đạo tới rồi.Đi trên cùng là khuôn mặt tuấn lãng, khí độ nho nhã, đó là thủ trưởng số một dự bị mà Liễu Tuấn nhìn thấy vô số lần trên TV ở kiếp trước, hiện giờ là thường vụ ban thư ký.Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động.Liễu Tuấn vỗ tay càng hăng hái.Lần đầu tiên y cách thủ trưởng gần như vậy, thủ trưởng ở trước mắt trông vô cùng trẻ trung, sức lực dồi dào, bước chân vững vàng đi lên đài chủ tịch, thi thoảng mỉm cười vãy tay chào hỏi mọi người, mỗi hành động đều toát lên khí độ vương giả.Đi sát sau thủ trưởng là ủy viên cục chính trí, bí thư ban bí thư, bộ trưởng trung tổ bộ Bạch Kiến Minh, tiếp sau còn có hai ủy viên cục chính trị và rất nhiều nhân vật lãnh đạo đảng quốc gia cùng đồng chí phụ trách của trung tổ bộ, trong tiếng vỗ tay vang vọng, ngồi xuống đài chủ tịch.Liễu Tuấn bất ngờ nhìn thấy tiểu cô của Hà Mộng Doanh, Hà Duyên An, chức vụ tỉnh trưởng.Liễu Tuấn nhớ trong danh sách lãnh đạo an bài trước đó tựa hồ không có tên Hà Duyên An, đoàn chừng là lâm thời bổ xung, Hà Duyên An vẫn như lần gặp mặt mấy năm trước, khí chất nhã, đoan trang phóng khoáng, giống như mỹ nữ chừng bốn mươi.Nếu như chẳng phải gặp ở trong trường hợp này, mà là một cuộc tụ họp mang tính thương nghiệp, khả năng đại đa số mọi người nghĩ Hà tỉnh trưởng là phu nhân của giám đốc công ty lớn nào đó.Hội nghị do Khang phó bộ trưởng chủ trì.Bạch Kiến Minh đích thân đọc tên một trăm bí thư huyện thị ưu tú, hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, biểu thị kính trọng với 100 người kiệt suất này, tiếp đó Bạch bộ trưởng nêu rõ mục đích và ý nghĩa của lần biểu dương này.Tiết mục quan trọng của đại hội tất nhiên là thủ trưởng phát biểu rồi.Có điều trước đó là ba nhân vật đại biểu kiệt suất lên đài phát biểu, Liễu Tuấn được xếp phát biểu thư ba, hai vị bí thư trước đó một tới từ thành thị giàu có ở ven biển phía nam, chưa tới bốn mươi, khí thế bừng bừng, trọc điểm nói tới làm sao phát triển kinh tế ven biển, làm sao thu hút đầu tư và tận dụng tối đa vốn nước ngoài, vị còn lại là bí thư khu tự trị dân tộc tây bắc, là người làm việc đảng gần năm mươi, mặt đầy tang thương của tháng năm và gió cát, vị bí thư già này, trọng điểm nhắc tới làm sao đưa quần chúng dân tộc thiểu số thoát khoải bần cùng, làm sao kiến thiết hài hòa tăng cường dân tộc, để các dân tộc trong huyện thân thiết như anh em.Phát biểu hai vị bí thư đều có đặc sắc, thực tế, thu được rất nhiều tiếng vỗ tay.- Tiếp theo là đồng chí Liễu Tuấn bí thư huyện Ninh Bắc lên phát biểu, đồng chí Liễu Tuấn là đại biểu cho cán bộ thanh niên kiệt xuất, từ khi đảm nhậm chức huyện trưởng và bí thư huyện ủy đến nay, đã không tiếc sức lực phát triển kinh tế huyện, nhất là hết sức quan tâm tới vấn đề nông nghiệp, nông thôn và nông dân, để mày mò con đường giảm bớt gành nặng cho nông dân, cùng nhau làm giàu.Khang phó bộ trưởng đầy nhiệt tình giới thiệu qua thành tích kiệt xuất của đồng chí Liễu Tuấn.Cho dù Khang phó bộ trưởng đã nói “ đồng chí Liễu Tuấn là đại biểu cán bộ thanh niên kiệt suất”, rất nhiều người đã xem qua lý lịch của y, nhưng khi Liễu Tuấn chững chạc đi lên bục nói chuyện, trong hội trường bất giác ồ lên tiếng cảm thán.Tham gia đại hội hôm nay toàn là nhân viên công tác trong trung ương, nơi ngọa hồ tang lòng, cán bộ trẻ tuổi cấp ti cấp xử không biết bao nhiêu.Có điều trẻ tuổi như Liễu Tuấn đã chấp chính một phương vẫn khiến mọi người tò mò, sau kinh ngạc là một loạt tiếng lật giấy, có thể thấy nhiều người đang lật xem tư liệu trong tay, tìm hiểu kỹ hơn về Liễu Tuấn.Liễu Tuấn làm cán bộ lãnh đạo cũng đã mấy năm rồi, các trường hợp long trọng tham gia không ít, nhưng phát biểu chuyên đề trong đại lễ đường nhân dân là lần đầu tiên, lại ngay trước rất nhiều lãnh đạo trung ương, nếu nói không căng thẳng chút nào là nói dối.May rằng vì ngày hôm nay, Liễu Tuấn chuẩn bị không ít công sức, mấy trang giấy phát biểu mỏng manh đã đọc đi đọc lại hai mấy lần, tới không còn vấn đề gì nữa.Giống như hai bí thư trước, Liễu Tuấn phát biểu trong ba mươi phút, trải qua những tay bút trung tổ chỉnh sửa trau truốt, đúng là văn từ phong phú, xứng gọi là châu ngọc rồi.Liễu Tuấn theo đó bắt đầu phát biểu, giọng nói trầm ồn hùng hậu, vang vọng trong đại hồi đường, khi Liễu Tuấn nói tới muốn vào năm sau, giảm bớt 50% gánh nặng cho 80 vạn nông dân một huyện từng nghèo khó, lãnh đạo nông dân toàn huyện đi trên con đường cùng nhau giàu có, thủ trưởng dẫn đầu đứng dậy vỗ tay trên đài chủ tịch, tức thì tiếng vỗ tay vang lên như sầm rền.Liễu Tuấn mặc dù đang chuyên tâm phát biểu, nhưng tiếng vô tay vang lên từ sau lưng làm y vô cùng kích động, điều này ít nhất đại biểu cho chính sách “đi trước một bước” của y, được tầng tối cao tán thành.Sau khi đại biểu kiệt xuất nói xong, Khang phó bộ trưởng mời thủ trưởng lên phát biểu.Giọng nói của thủ trưởng mạnh mẽ, đầy sức hút, làm người ta bất giác chăm chú lăng nghe từng từ một.Thủ trước trước tiên đại biểu cho trung ương và quốc vụ viện, chúc mừng đại hội đã được mở thành công, khẳng định cao độ việc làm biểu dương 100 bí thư huyện thị ưu tú của trung tổ bộ, xưng tụng đây là việc làm phát huy chính khí, vô cùng đáng được tán đồng.Thủ trưởng chỉ ra, bí thư huyện thị là cán bộ cơ sở đưởng đảng và nhân dân ủy thác quản lý địa phương, một bí thư huyện thị ưu tú là đại biểu cho hình tượng của đảng và chính phủ, một người đi đầu ưu tú, tác dụng phát huy trong việc kiến thiết địa phương là điều không thể đo lường.Thủ trưởng theo thứ tự khẳng định cách làm phát triển kinh tế thành thị duyên hải phương nam, khẳng định nỗ lực tăng cường đoàn kết dân tộc, nhắc tới phát biểu của Liễu Tuấn, thủ trưởng chú trọng chỉ ra, nước ta hiện nay còn ở giai đoạn xã hội chủ nghĩa xã hội sơ cấp, mặc dù dưới sự lãnh đạo chính xác của quốc vụ viện và trung ương đảng, kinh tế cả nước thu được thành tích khiến toàn thế giới chú ý, nhìn khắp toàn thế giới, nước ta vẫn là nước đang phát triển, còn có gần 60 triệu người sống dưới mức nghèo khó, nước ta là một nước lớn nông nghiệp, nhân khẩu nông thôn và nông nghiệp chiếm tuyệt đại đa số, không có nông nghiệp không ổn định, không có công nghiệp thì không giàu có, thời kỳ mới, chủ yếu nhiệm vụ chính là thay đổi bộ mặt nghèo khó của nông thôn, thiết thực giảm bớt gánh năng cho nông dân, cố găng đầu từ cho nông nghiệp phù trợ nông nghiệp phát triển.- Muốn giàu, phải cùng nhau giàu, đây là tôn chỉ cơ bản cải cách mở cửa của đảng ta, dân giàu nước mạnh, là mục đích cuối cùng của cái cách mở cửa, giải đoạn hiện nay, là phải giải quyết vấn đề nông thôn, thiết thực giảm bớt gánh nặng cho nông dân, đó là vấn đề mỗi đảng viên cần coi trọng cao độ.Giọng nói khỏe khoắn của thủ trưởng vang bên tai mọi người.Tiếp đó theo trình tự của hội nghị, 100 bí thư ưu tú lần lượt lên đài chủ tịch, nhận giấy biểu dương và huy chương từ trong tay thủ trưởng và các đồng chí lãnh đạo trung ương khác.Liễu Tuấn lần đầu tiên đối diện với thủ trưởng, dù Liễu bí thư trước nay trầm ổn, cũng có chút kích động, hai tay khi đón lấy huy chương và giấy chứng nhận hơi run lên.- Đồng chí Liễu Tuấn làm tốt lắm, đại biểu xuất sắc của cán bộ trẻ tuổi, phải khiêm tốn bình tĩnh, tiếp tục nỗ lực.Thủ trưởng nhìn ra sự kích động của Liễu Tuấn, mỉm cười khích lệ.- Cám ơn thủ trưởng.Liễu bí thư tất nhiên liên tục gật đầu Chương 690: Cao đại thiếu gia mời kháchSau khi đại hội biểu dương kết thúc, Liễu Tuấn gặp được một người quen ở cửa hội trường, Lăng Nhã mặc đồng phục công sở màu xám, với áo sơ mi trắng, tất trắng và đôi giày đen bóng, đứng ở cửa hội trưởng, xinh đẹp trẻ trung lại thêm vào khí chất trầm tĩnh của nữ trí thức, đầy sức cuốn hút, rất nhiều người đi qua không kìm được nhìn cô thêm vài lượt.- Chào Liễu bí thư.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Lăng Nhã mỉm cười chủ động bước tới một bước đưa tay ra.Liễu Tuấn không hề nghĩ tới có thể gặp được Lăng Nhã ở nơi này, vội chuyện tài liệu và giấy chứng nhận sang tay trái, bắt tay Lăng Nhã.- Lăng xử, thật là không ngờ, đúng là con người đi đâu cũng có thể gặp người quen.- Hi hi, tôi ngồi trong hội trường cả ngày, chuyên tâm nghe phát biểu tuyệt vời của Liễu bí thư đấy.Lăng Nhã hé miệng cười, phong tình vô hạn.Liễu Tuấn cười nói:- Lăng xử trêu tôi rồi, Liễu Tuấn là kẻ quên mùa, sao được Lăng xử coi trọng như thế?Miệng nói như thế nhưng trong lòng Liễu Tuấn lại ngạc nhiên, rất nhiều cơ quan trung ương phái người tham gia đại hội này, nhưng Lăng Nhã làm việc ở văn phòng Hồng lão tổng, thời gian eo hẹp, bắt “tráng đinh” thế nào cũng chẳng đến lượt cô.Lăng Nhã cười nói:- Liễu bí thư qua khiêm tốn rồi, thủ trưởng phát biểu còn dẫn lời của bí thư mà, ừm, là lão tổng phái tôi đến.Liễu Tuấn hiểu ra, Lăng Nhã là do Hồng phó thủ tước ủy thác tái tham gia đại hội biểu dương, đương nhiên không phải vì nhắm vào một mình Liễu Tuấn y mà tới, Liễu nha nội có tự tin cũng chưa tới mức đó.Còn về phần vì sao Hồng lão tổng phái Lăng Nhã tới tham dự đại hội thì không tiện suy đoán bừa bãi.- Tiểu Nhã!Một tiếng gọi vang lên sau lưng Liễu Tuấn, mang theo chút ngạc nhiên.- Chào anh Đinh Đinh.Lăng Nhã mỉm cười chào hỏi người kia.Liễu Tuấn choáng.Bởi vì người kia là Cao Trường Hoành.Lăng Nhã quen biết hắn cũng không có gì là lạ, hai người đều xuất thân hào môn, tất nhiên nhà họ Lăng không có quyền cao chức lớn như nhà họ Cao.Cùng lắm cũng chỉ có chút qua lại mà thôi.Chỉ có điều không ngờ là Cao Trường Hoành lại có một cái nhũ danh là Đinh Đinh.Cái tên này hoàn toàn chẳng thấy liên quan chút nào tới Cao Trường Hoành trầm ốn rắn rỏi, vì nó hợp đứa bé trong nhà trẻ hơn.- Ha ha, làm Liễu bí thư chê cười rồi, tôi và Tiểu Nhã trước kia là bạn học, cô ấy ít hơn tôi hai lớp, khi còn nhỏ chúng tôi là háng xóm, mọi người đều gọi như vậy cả, quen rồi.Cao Trường Hoành nhìn thấy Liễu Tuấn ngạc nhiên liền cười giải thích, không có chút vẻ không vui nào, quả nhiên rất phong độ.Liễu Tuấn cười nói:- Ký ức thời nhỏ luôn là tươi đẹp nhất!- Đúng thế!Cao Trường Hoành gật đầu.- Tiểu nhã, em tới tham gia hội nghị hả?

Không cần làm việc ở chỗ thủ trưởng sao?Lăng Nhã đáp:- Tham gia hội nghị này là công việc của em, do đích thân thủ trưởng an bài.Cao Trường Hoành nhìn Liễu Tuấn một cái.Hắn tất nhiên cũng đoán được, Hồng lão tổng chuyên môn an bài như vậy e rằng có chút quan hệ với Liễu Tuấn.- Khéo thật, vậy mọi người cùng ăn cơm nhé?

Tôi là địa ch笠tôi mời khách.Cao Trường Hoành mời Liễu Tuấn và Lăng Nhã.Phải nói Cao đại thiếu gia đối với Liễu nha nội tới một chút thiện cảm cũng chẳng có, “sự kiện Tạ Vạn Lợi” không là gì với Cao đại thiếu gia, nếu chẳng phải nể tình anh em cùng mẹ sinh ra, hắn chẳng thèm ra mặt hòa giải, phải tươi cười với viên quan nhỏ vùng xa xôi như Liễu Tuấn.Cao Trường Hoành được bồi dưỡng làm người nối nghiệp của nhà họ Cao, lòng dạ, tầm nhìn tuyệt đối không phải hạng hoàn khố như Cao Tương Hoành có thể bì kịp.Nhưng vụ án kiến thiết nhà ở tỉnh D, thì Cao Trường Hoành bất kể thế nào cũng phải chủ tâm, chuyện này thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới phương hướng nhậm chức của Cao bộ trưởng, đối với thế gia đại tộc như nhà họ Cao không phải là một vấn đề tầm thường.Vụ án ở tỉnh D, Hà Mộng Doanh làm rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn bề ngoài không ai liên hệ được với nhà họ Hà, có điều nhà họ Cao lợi hại chừng nào, đâu phải hạng dễ bị bắt nạt?

Bị người ta chơi một vố mà không biết là ai thì thực sự là trò cười, chuyện này vừa khéo phát sinh khi đám Phí Thanh gây sóng gió ở huyện Ninh Bắc, thêm vào quan hệ vi diệu nhà họ Hà với nhà họ Liễu khiến, nhà họ Cao không liên hệ với Liễu Tuấn cũng khó.Tên Liễu Tuấn này đúng là tà môn rồi.Xuất thân quê mùa, hai hai lần chọi cừng với nhà họ Cao mà không rơi xuống thế kém, chẳng những thế còn khiến nhà họ Cao có chút khốn đốn.

Mà bản thân y lại chẳng lỗ vốn tí nào, thậm chí còn có lợi, lọt vào mắt của hai vị cự đầu.Điều này trong quan trường là ai món tài phú ngầm cực lớn.Đặc biệt là thủ trưởng tham gia hội nghị hôm nay tiền độ vô lượng, nếu Liễu Tuấn có thể để lại ẩn tượng trong lòng thủ trưởng thì càng khó lường.Cao Trường Hoành nảy ra y kết giao với Liễu Tuấn, bất kể có thể hóa địch thành bạn hay không, ít nhất thì cũng có thể hiểu thêm Liễu Tuấn mấy phần, cái gọi là “tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi” chính là thế.- Hay quá, em đang muốn móc túi nhà giàu của anh Đinh Đinh đây.Lăng Nhã tán đồng.Về tình về lý, Liễu Tuấn đều không thể từ chối lời mời của Cao đại thiếu gia.Hai lần giao thủ với nhà họ Cao, Liễu Tuấn dù không rơi xuống thế kém, nhưng trong nội tâm y chẳng muốn đi trêu chọc vào đối thủ mạnh như nhà họ Cao, nhưng cao tầng quyết đấu ảnh hưởng, nên bất đắc dĩ làm một quân cờ mà thôi.Cao Trường Hoành chủ động muốn “tu bổ quan hệ”, nếu thoái thác là sẽ đắc tối tới cùng với nhà họ Cao rồi.Với giai đoạn hiện giờ, bất kể Liễu Tuấn hay Nghiêm Liễu, có thể tránh được va chạm trực tiếp với nhà họ Cao thì tất nhiên cố tránh.Thực lực hai bên chênh lệch không ít.- Ý Liễu bí thư thế nào?Cao Trường Hoành mỉm cười hỏi, trong con mắt ôn hòa ánh lên một vẻ sắc bén.- Cao bí thư có lời mời, sao dám từ chối.Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.Cao Trường Hoành mời khách ở câu lạc bộ Quảng An, mới được thành lập ở kinh thành.Từ khi Hà đại tiểu thư thành lập câu lạc bộ Trường Thành xa hoa, trong kinh thành học theo không ít, các câu lạc bộ lớn nhỏ khai trương, tất nhiên quy mô và mức độ xa hoa cũng mỗi nơi một khác.Đây không phải là vấn đề có bao nhiêu tiền, mà quan trọng nhất là vấn đề bối cảnh.Bối cảnh không đủ mà dám tùy tiện khoe khoang, người ta muốn chơi ngầm chỉ là một câu nói mà thôi.Câu lạc bộ Quảng An thì có thể sánh ngang với câu lạc bộ Trường Thành, chắc chắn sau lưng là nhà họ Cao, Cao nhị thiếu gia gần như cả ngày ở trong câu lạc bộ, say sưa trong rượu.Khi một chiếc Santana bình thường tới mức không thể bình thường hơn tới cửa câu lạc bộ, hai người trông cửa mặc đồng phục đỏ ra ràng sửng sốt.Không phải chứ!Từ lúc nào mà loại chủ xe kiểu này cũng có thể xuất hiện ở câu lạc bộ Quảng An rồi, phải biết thẻ hội viên phổ thông nhất ở đây phí hàng năm cũng là trên hai mươi vạn.Vì thế mà bọn họ quên đi tới mở cửa xe cho khách.Đương nhiên Cao Trường Hoành có chú ý tới hình tượng hơn nữa thì cũng không tới mức đi cái loại xe này.Với thân phận của hắn, thì những thứ quá tỉ mỉ không cần phải đi chủ ý.Đấu tranh giữa các hệ phải, ai lại đi lấy cái chuyện lông gà lông ngỗng này ra làm khó Cao Trường Hoành.Nhưng đại hội biểu dương hôm nay rất nhiều bí thư tới từ những nơi nghèo khó, Cao đại thiếu gia phải chú ý ảnh hưởng một chút, ở trường hợp chính quy như vậy không cần phải khoe khoang.- Tiên sinh, mời đưa thẻ hội viên các vị ra.Người trông cửa lịch sử ngăn ba người bọn họ lại.Tuy câu lạc bộ này có bối cảnh là nhà họ Cao nhưng Cao Trường Hoành không hay tới, một là hắn không thíchthứ ăn chơi kiểu này, hai là hắn ở ngoài, thi thoảng về nhà cũng bồi tiếp Cao bộ trưởng Cao lão gia tử, những người này không nhận ra hắn cũng là bình thường.Cao Trường Hoành gật đầu, tìm thẻ hội viện trong ví.- Ái chà, là Cao bí thư, chào ngài, chào ngài.Không ngờ trong đại sảnh có người tinh mắt nhìn ra, đó là một người trên bốn mươi, béo nhưng cực nhanh, chạy tới trước mặt Cao Trường Hoành cúi chào như gà mổ thóc, cười tới toét cả miệng ra, có vẻ rất muốn bắt tay với Cao Trường Hoành nhưng không dám.Người này chính là một người phụ trách của câu lạc bộ Quảng An.Trông cửa thấy vậy, biết ngay Cao Trường Hoành là nhân vật lớn.Bình thường những kẻ nhìn qua như thanh danh hiển hách lắm tới nơi này, giám đốc khách khí thì khách khí nhưng không tới mức khẩn trương, thậm chí lúc này không thể hình dung là khẩn trương nữa, mà là hoảng sợ.- Tôi có mấy người khách, an bài cho tôi một nơi yên tĩnh để ăn cơm.Cao Trường Hoành cung chẳng hỏi hắn vì sao nhận ra mình, liền sai bảo thẳng.Với địa vị của hắn cho dù không biết người ta, thì người ta không thể không biết y.- Cao bí thư, tiên sinh, tiểu thư mời vào trong!Giám đốc béo không chút chậm trễ, càng không dám thiếu lễ số với khách của Cao bí thư gật đầu liên tục.Đợi ba người đi qua cửa, giám đốc béo hạ giọng hung dữ rít lên:- Mấy thằng gác cửa chúng mày lần sau mở to mắt ra một chút, đó là Cao bí thư!

Anh ruột của Nhị gia đấy có biết không?Hai người gác cửa gật đầu liên tục, đưa tay lên lau mồ hôi.Cao bí thư là nhân vật thế nào thì họ không biết, dưới chân “thiên tử” bí thư nhiều lắm, nhưng đại danh Cao nhị gia thì như sét đánh bên tai, Nhị gia tính cách không ôn hòa, nếu biết mình chặn anh ruốt của hắn, không biết sẽ tức giận thế nào.Nhị gia mà nổi giận thì không ai bảo vệ được bọn họ.- Giám đốc, người ta bảo tôi đưa thẻ hội viên là chấp hành chế độ của các vị, là chuyện binh thường, làm rất tốt, vì sao lại phê bình?Cao Trường Hoành đứng lại, cau mày nói với tên béo.- Vâng vâng thưa Cao bí thư!Giám đốc béo vội đổi sang gương mặt tươi cười, ra sức gật đầu Chương 691: Cao nhị thiếu gia cũng tớiLiễu Tuấn chỉ mỉm cười nhìn không bình luận gì cả.Cao Trường Hoành trong lòng thở dài, lão nhị đúng là không ra sao, kiếm hạng phụ trách kiểu gì thế này?

Đem so với câu lạc bộ Trường Thành người ta từ nhân viên tới quan lý đối với khách cực kỳ lịch sự, không hề có loại nhìn khách sang hèn mà đối đãi như vậy.Đúng là chủ thế nào nô tài thế đó.Lại khiến cho Liễu Tuấn coi thường rồi.Quy mô câu lạc bộ Quảng An chẳng hề kém câu lạc bộ Trường Thành, trang trí càng xa hoa hơn.Nhưng trong con mắt của Liễu Tuấn, mang hơi hướm của của giàu xổi quá nồng.Cảm giác của Lăng Nhã tựa hồ cũng giống Liễu Tuấn, ánh mắt hai người thi thoảng chạm nhau đều nở nụ cười hiểu ý.May là câu lạc bộ Quảng An cũng đầy đủ, muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà ăn cơm thì vẫn có.Giám đốc béo cong cái lưng tôm dẫn nhóm Cao Trường Hoành tới một khu độc lập, xây giữa một cái ao nhỏ, bốn xung quanh gió mát vi vu, lá cây xào xạc lay động cũng có vài phẫn thanh nhã.- Nơi này không tệ.Lăng Nhã khen một câu.Cao Trường Hoành mỉm cười nói:- Ha ha, được Tiểu Nhã khen một câu đúng là hiếm có.- Không phải chứ, anh Đinh Đinh, em khó tính như vậy à?Khuôn mặt thanh tú của Lăng Nhã hất lên, có chút không phục.Cao Trường Hoành cười ha hả:- Em thử nói xem?Lăng Nhã cười có chút xấu hổ, có vẻ trong phạm vi bạn bè của cô, Lăng Nhã nổi tiếng “cao ngạo” rồi, Cao Trường Hoành đối với quá khứ lẫn hiện tại của cô đều rất hiểu.Trong nội tâm Lăng Nhã, kỳ thực khá là sợ Cao Trường Hoành, vì người này quá thâm trầm, tuổi chỉ hơn cô hai ba tuổi, nhưng mỗi lần Lăng Nhã thấy hắn và nói chuyện với hắn, đều có cảm giác như đối diện với trưởng bối và cấp trên vậy.Thiếu niên kiệt suất trong hào môn Lăng Nhã thấy không ít, chẳng thiếu những nhân vật thầm trầm mưu mô, nhưng chỉ có Cao Trường Hoành mang tới cho cô áp lực này.Ngược lại Liễu Tuấn thành thục chắc chắn, khi tiếp cận với y, cô không cảm thấy loại áp lực này, mà thấy như tắm trong gió xuân, tựa hồ là loại người trời sinh ra có thể làm người ta tín nhiệm.Có lẽ đó là do khác biệt bối cảnh của mỗi người.Trong con mắt người thường, Liễu Tuấn được xem như xuất thân cao môn đại hộ rồi, thân phân tôn quý, nhưng chẳng thể sánh với nhà họ Cao.Xuất thân hai người khác nhau, đấu tranh trên quan trường tất nhiên cũng chọn phương thức thích hợp với mình nhất, thực tế chứng minh cả hai đều vô cùng thành công.Cao Trường Hoành sau khi tham dự đại hội này, lập tức sẽ thăng quan lên một cấp, thậm chí là đi tới nơi nào Lăng Nhã cũng biết rồi, còn Liễu Tuấn giới hạn bởi tuổi nên phải đợi ở tỉnh N một thời gian.Có điều Liễu tuấn đã tiến bộ vượt thời gian rồi.Cao Trường Hoành mỉm cười nói:- Liễu bí thư, Tiểu Nhã, hai vị khách xin mời chọn mọn.Giám đốc béo vẫn khom lưng đứng đó chơi Cao đại thiếu gia sai bảo, trong lòng thầm suy đoán thân phận hai vị khách này.Nghe ngữ khí của Cao Trường Hoành với Liễu Tuấn cực kỳ khách khí, còn mang loại tôn trọng và bình đẳng, hắn lấy làm lạ, chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là một nhân vật cấp bậc bí thư huyện thị gì đó?- Tôi không có sở thích gì đặc biệt, phàm đồ dễ ăn một chút thì mỗi thứ hai suất, thêm chút ớt, hành là được.

Lăng xử, để cho cô làm chủ đó.Liễu Tuấn cũng không làm bộ làm dạng khách khí.Cho dù tài sản hắn tới cả tỉ, nhưng tuổi còn trẻ, chưa tới cảnh giới “ăn phải bỏ tanh, cắt không quá mỏng”.Lăng Nhã cười:- Khách theo ý chủ vậy, anh Đinh Đinh là nhà ẩm thực đó.Cao Trường Hoành thở dài:- Xem ra chút sở thích của anh không ít người biết nhỉ.

Được vậy anh không khách khí nữa, giám đốc, bảo nhà bếp làm theo thực đơn lần trước, loại số hai là được.Giám độc béo hơi ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu vâng dạ, thận trọng hỏi:- Cao bí thư uống rượi gì.Cao Trường Hoành thản nhiên nói:- Trong thực đơn trước có cả rồi không cần thay đổi gì nữa, ngoài ra thêm hai món rau.Giám đốc béo thực sự không biết cái thực đơn lần trước của Cao Trường Hoành là cái gì, có điều Cao Trường Hoành đã nói thế cũng không dám hỏi nhiều, định đi hỏi bên nhà bếp.Tới nhà bếp, giám đốc béo mới biết Cao đại thiếu gia có một thực đơn tiêu chuẩn, nói là một cũng không chính xác lắm, phải nói là ba, còn cái gọi là loại số hai, đại khái chừng mười món ăn, trong đó sáu món cố định, bốn món do nhà bếp an bài loại đồ ăn mới nhất.Thực đơn này cũng không phải là loại thức ăn quý hiểm, nhưng yêu cầu rất tỉ mỉ, ví dụ như món cá ngừ ca - li bên cạnh có ghi chú là phải sử dụng loại cá ngừ ca - li màu xanh.Giám đốc béo thở phào, luôn mồm hò hét đầu bếp làm việc.- Liễu bí thư có thể một lần nữa thể hiện kỹ thuật trà đạo cho chúng tôi xem không?Trên hồ sen, ba người ngồi quanh bàn tròn, cửa sổ bốn xung quanh mở rộng, dẫn gió mát thổi vào, Cao Trường Hoành mỉm cười nói.Phục vụ đã đặt dụng cụ pha trà lên bàn, đem những loại trà nổi tiếng như Thiết Quan Âm, Hồng Bào...Bày ra theo một hàng dọc, mời khách chọn.Liễu Tuấn gật đầu.Phục vụ mang nước lên nói:- Đây là nước suối Ngọc Tuyền Sơn lấy ngày hôm nay.Hoàng đế Càn Long thích trà, trong tác phẩm (Ngọc Tuyền Sơn thiên hạ đệ nhất tuyền ký) có nói Ngọc Thuyền Sơn ở kinh thành là nước suối pha trà số một thiên hạ.Pha trà dùng nước suối Ngọc Tuyền Sơn lấy trong ngày, đó là sáng tạo của câu lạc bộ Trường Thành, câu lạc bộ Quảng An tất nhiên cũng học theo.Phục vụ mang lò than lên, than trong lò đang cháy mạnh, Liễu Tuấn đặt ấm Tử Sa lên, bắt đầu đun nước.Lăng Nhã hơi ngạc nhiên:- Ồ, phải dùng lửa than ư?Trong suy nghĩ của cô, xã hội hiện đại, tất cả phải chú trọng hiệu quả, pha trà dùng bếp điện hay bếp than đun nước, uống vào chắc chẳng khác biệt gì mấy, nhưng dùng than thì phí thời gian hơn.Liễu Tuấn cười nói:- Kỳ thực bếp điện và bếp than đun nước trà có gì khác biệt tôi cũng không phân biệt được, nhưng pha trà phải chú ý tới ý cảnh mà thôi.Lăng Nhã cũng cười nói:- Thì ra học đòi.Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đều bật cười sảng khoái.Liễu Tuấn chọn Thiết Quan Âm của An Khê, vừa mới pha một ấm trà thì phục vụ đã đem đồ ăn tới, thấy ba người đang uống trà, có chút do dự không biết phải xử lý thế nào.Cao Trường Hoành liếc mắt trưng cầu ý kiến của hai người.Liễu Tuấn cười nói:- Uống trà so với ăn cơm, thì tôi khuynh hướng về ăn cơm hơn.Lăng Nhã phì cười, Cao Trường Hoành cũng cười phất tay, phục vụ liền dọn đồ pha trà, bày thức ăn ra.Cao Trường Hoành hỏi:- Liễu bí thư, Mao Đài hay Ngũ Lương đây?Liễu Tuấn mỉm cười.Cao Trường Hoành cho dù để y lựa chọn nhưng phạm vi không lớn, mời khách mà đã như thế có thể thấy người này vẻ ngoài ôn hòa, nhưng tác phong ắt cực kỳ cứng rắn, phong độ của thế gia hào tộc, chẳng qua chỉ là phương diện xử lý vấn đề tỏ ra ôn hòa mà thôi, còn kết quả không thay đổi.Có điều ở phương diện khẩu vị thì Cao Trường Hoành khá giống với y.Liễu Tuấn đáp:- Mao Đài đi, quen rồi.- Được, vậy thì Mao Đài ba mươi năm, Tiểu Nhã, anh nhớ em uống rượu vang, các cô gái luôn thích giữ gìn nhan sắc hả?Lăng Nhã cười:- Có cô gái nào không thích.- Nói đúng lắm, vậy Lafite hay boóc - đô?- Boóc - đô đi.Phục vụ liền bày chén bán, rót rượu cho ba vị khách, rồi lùi qua một bên.- Liễu bí thư, có thể gặp nhau ở đây là duyên phận, cạn chén nào.Cao Trường Hoành giơ chén rượu lên.Liễu Tuấn khẽ chạm một một cái, rồi nâng chén lên ý mời Lăng Nhã, uống cạn luôn.Cao Trường Hoành cảm khái nói:- Liễu bí thư giảm bớt gành nặng cho nông dân ở huyện Ninh Bắc, mang lại cho tôi rất nhiều gợi ý, thị xã Dương Đông chúng tôi phải học tập theo.Liễu Tuấn cười nói:- Thị xa Dương Đông nền móng vững, cơ sở tốt, thu nhập tìa chính không phải lo, dưới sự lãnh đạo của Cao bí thư mỗi ngày một khác, đúng là càng dễ thực thi hơn huyện Ninh Bắc.Lời này rất chân thành, không có ý cười nhạo Cao Trường Hoành hưởng thành quả của người khác.- Anh tới rồi, sao không nói với em một tiếng?Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên.Sắc mặt Cao Trường Hoành hơi thay đổi, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn gắp cá cho vào miệng, mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên lấy một cái.Người tới chắc chắn là Cao nhị thiêu gia rồi.- A Tiểu Nhã cũng ở đây à, sao không thấy Trương Nghị?Cao Trường Hoành đi thẳng vào, chào hỏi Lăng Nhã, vừa thấy Liễu Tuấn tức thì mồm há hốc ra, không còn tiếng động nào nữa.Hắn nghe giám đốc béo nói Cao Trường Hoành và hai vị khách tới câu lạc bộ Quảng An, vội tới góp phần náo nhiệt, không ngờ một trong hai vị khách là Liễu Tuấn, thực sự không ngờ.- Liễu Tuấn?- Chào Nhị thiếu gia.Liễu Tuấn gật đầu với Cao Tương Hoành.Cảm quan của y với Cao nhị thiếu gia cực tệ, nếu như chẳng phải có Cao Trường Hoành ngồi đây, chắc chẳng thèm chào một tiếng.Cao Trường Hoành bình thản nói:- Tương Hoành, ngồi xuống cùng ăn đi.Lúc này tất cả phục vụ đều cực kỳ kinh ngạc nhìn thấy Cao nhị gia thường ngày diễu vo giương oai không cần biết trời đất là gì, đột nhiên còn ngoan ngoãn hơn cả con mèo nhỏ, ngồi xuống cực kỳ quy củ.Cao Tương Hoành biết mình không giỏi che giấu “thù hận” nên chỉ nhìn chằm chằm vào cái cốc trước mặt, không liếc sang phía Liễu Tuấn lấy một cái.Bất kể Cao Trường Hoành mời Liễu Tuấn dùng cơm vì nguyên nhân gì, nhưng anh hắn đã ở đây, không có chỗ cho hắn làm càn.Lăng Nha rất biết con người Cao Tương Hoành, thấy hắn bị quản thúc ngoan ngoãn, lòng thầm buồn cười, cũng cảm khái sự uy thế của Cao Trường Hoành, cho dù là em ruột cũng sợ hắn như chuột thấy mèo.Bữa cơm này chỉ e rằng là bữa cơm ngột ngạt nhất của Cao nhị thiếu gia từ khi sinh ra tới nay Chương 692: Chủ tịch của Thịnh Nghiệp- Liễu Tuấn, tôi nghe bài phát biều đó của cậu rồi.Đó là ở trong tòa tứ hợp viện yên tĩnh của nhà họ Hà, người nói là Hà Duyên An.Hà tiểu cô ngồi bên cạnh Hà lão gia tử, trong khí chất ưu nhã lộ ra sự uy nhiêm của người nắm quyền, phong phạm khí độ của một tỉnh trưởng.Hà đại tiểu thư cũng khôi phục phong phạm của một thiếu phụ thành thục cao quý trang nhã, ngồi kề bên cạnh tiểu cô, thi thoảng đảm nhận vai trò phục vụ.Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên gối, nhưng không có chút câu nệ nào.Liễu Tuấn mỉm cười:- Dì quá khen rồi.- Trước kia ông còn lo cháu tuổi quá trẻ không đảm nhận được trọng trách này, hiện giờ xem ra ông quá lo lắng rồi.Hà lão gia tử cười rất sảng khoái.Người trẻ tuổi này ngay tử đầu xuất hiện trước mặt Hà lão gia tử, đã được ông yêu quý rồi.Người ta tuổi cao rồi tính tình trở nên cố chấp, loại cố chấp này thường thể hiện ở đối nhân xử thế, một khi hình thành loại cảm quan nào đó thì rất khó thay đổi, bất kể là tốt hay xấu.Giờ thấy Liễu Tuấn ngày càng thành đạt, Hà lão gia tử rất vui.Liễu Tuấn cười nói:- Ông, người khác nói như thế thì cháu không khiêm tốn gì, đều nhận hết, nhưng ông khen như thế thì cháu thấy xấu hổ rồi.

Năm xưa ông làm sư đoàn trưởng hình như còn trẻ hơn cháu bây giờ thì phải.Y tất nhiên là hiểu cực kỳ rõ ràng lý lịch của Hà lão gia tử.- Cháu khôn lỏi hả, sao có thể bì được với thời chiến tranh?

Dưới tay ông có một tên tân binh mười bảy tuổi lần đầu tiên lên chiến trường, đánh xong mỗi một trận đã thành đại đội trưởng rồi, trận đánh đó thật gian khồ, cả đại đội chỉ còn lại có bảy người.

Suy nghĩ của lão gia tử bất tri bất giác lại bay về thời đại chiến tranh khói lửa ngút trời.Hà Mộng Doanh lén làm mặt quỷ với Liễu Tuấn.Liễu nha nội tất nhiên là mắt nhìn thẳng, hoàn toàn coi như không thấy.Hà đại tiểu thư tức lắm.Cái tên này đúng là giỏi giả bộ.Hà Duyên Anh cười:- Ba, hiện giờ quốc gia của chúng ta không phải ngày càng cường đại rồi sao?- Ừ, đúng là cường đại rồi, tốt, đó chính ta mục đích cuối cùng năm xưa chúng ta mang đầu đi làm cách mạng, có điều luôn có một đám hề xiếc không chịu yên phận.Lão gia tử nói tới đó, ánh mắc quắc lên.Mọi người đều biết lão gia tử nói tới cái gì.- Ba, chuyện của anh hai đã được xác định chưa?Hà Duyên An nói như tán dóc vậy.Anh hai ở đây đương nhiên chính là Hà Trường Chinh, không ngờ Hà Duyên An lại nói chuyện điều động nhân sự quan trọng như thế trước mặt Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng bà, không hề xem Liễu Tuấn là người ngoài chút nào.Liễu Tuấn bất giác cảm thấy rất cảm động.Hà lão gia tử cũng đám rất tùy ý:- Xác định rồi, mấy ngày nữa đi rồi.Liễu Tuấn biết ngay chức vụ mới của Hà Trường Chinh là tư lệnh quân khu đông nam, theo tin tức Khâu Tình Xuyên tiết lộ, Hà Trường Chinh có hai hướng điều động là quân phu thủ đô hoặc nam phương, nếu điều tới thủ đô, Hà lão gia tử phải nói là “tới đây”.An bài như vậy tổng tham mưu trưởng tiếp theo tám phần là Hà trường chinh rồi.Tổng tham mưu trưởng: Gọi tắt tổng trưởng.Điều này cũng có nghĩa là nhà họ Hà đã đoàn kết chặt chẽ cùng thủ trưởng số một, tư thế cây trường sinh trong quân đội đã được xác định.- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở huyện chiêu mộ đầu tư không tệ, nhất là khu cao tân, ngay cả tập đoàn họ từ cũng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp điện tử ở đó.Hà Duyên An chỉ hỏi một câu, liền chuyển để tài, mỉm cười nói với Liễu Tuấn.- Vâng thưa dì, tập đoàn họ Từ đúng là có ý định này, đã ký hiệp nghị hợp tác, sẽ mau chóng xây dựng.

Nói thực, làn này công nghiệp điện tử mà tập đoàn họ Từ đưa vào đều là sản nghiệp cấp thấp, kỹ thuật không cao, thuộc về sản nghiệp lao động chân tay, chủ yếu là lắp thành phẩm và bán thành phẩm, nhìn trúng vào sức lao động tương đối thấp của huyện Ninh Bắc, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng là một nguyên nhân.Liễu Tuấn biết Hà Duyên An hỏi tới đề tài này không phải thuần túy là tán gẫu, thân là tỉnh trưởng, bà là người quản lý công tác kiến thiết kinh tế, nên giải thích thêm vài câu.- Có điều mức độ này lại khá phù hợp với tình hình thực tế của huyện Ninh Bắc, có thể giải quyết một phần lao động nông dân và nhân viên nhàn rỗi, có tác dụng xúc tiến tốt kéo nền kinh tế đi lên.Hà Duyên An chậm rãi gật đầu, mặt hiện vẻ trầm ngâm nói:- Chuyện gì cũng phải xuất phát từ thực tế mới là quan trọng nhất.

Mơ mộng viển vông, tham cầu toàn, là đại kỵ của người chấp chính.Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng thưa dì, về điều này cháu cũng rất đồng cảm.- Đánh chắc tiến chắc, không hổ là con trai của Liễu Tấn Tài.Hà Duyên An cười tán dương.- Cám ơn dì.Liễu Tuấn vội hạ người xuống, cung kính đáp.Hà Duyên An đột nhiên hỏi:- Liễu Tuấn, đã nghĩ tới điều chuyển công tác một chút không?Liễu Tuấn giật mình, y không ngờ Hà Duyên An lại nhắc tới vấn đề này.- Dì à, cái này cháu không trả lời được, điều động công tác của cán bộ đảng viên là phải phục tùng an bài của tổ chức.Trong lúc chưa hiểu được ý Hà Duyên An ra sao, Liễu Tuấn không dám nói bừa, chỉ đành đáp theo quy củ.Hà Duyên An nhoẻn miệng cười:- Đương nhiên là tổ chức an bài rồi, tôi cũng không bảo cậu đi chọn lựa.Liễu Tuấn gãi đầu không nói nữa.- Tiểu cô không phải muốn khoét tường chứ?

Không sợ Nghiêm bí thư nổi giận với tiểu cô sao?Hà Mộng Doanh góp vui.Hà Duyên An nửa đùa nửa thật nói:- Ha, về tư, Nghiêm bí thư tuyển Liễu Tuấn làm con rể, đó là chiếm lợi lớn rồi.

Về công, một bí thư huyện ủy ưu tú như thế ai chẳng thèm chứ?- Tiểu cô, có ai làm như tiểu cô chứ, người ta hiện giờ ở dưới đôi cánh lớn của nhạc phụ đại nhân thật dễ chịu, qua một khoảng thời gian nữa, thăng lên một cấp là chắc chắn, cô mang người ta đi không phải là cản trở sự tiến bộ của người ta sao?Hà Mộng Doanh nghiêm túc.Kỳ thực cô cũng biết, nếu như Hà Duyên An muốn khoét tường, khẳng định sẽ suy tính kỹ mọi phương diện, dứt khoát sẽ không để Liễu Tuấn bị thiệt, nhưng quan tâm quá hóa loạn, Hà đại tiểu thư sợ tiểu cô suy tình không chu đáo, làm lỡ tiền đồ của ái lang.Tiểu sắc ma không để ý tới tiền, nhưng lại “mê làm quan”.Nếu như làm lỡ tiền đồ, sợ là y sẽ sinh hận.Cũng chỉ có Hà Mộng Doanh ỷ vào tiểu cô sủng ái mình, nên lời gì cũng dám nói, bất chấp cả “ điệu bộ khó coi”.Hà Duyên An cười, không nói chuyện này nữa.Hà lão gia tử thì có chút không vui, trừng mắt nhìn Hà đại tiểu thư nói:- Hạn hẹp!

Đi đâu chẳng phải là làm việc, trong mắt cháu chỉ có thăng quan tiến bộ thôi sao.Hà đại tiểu thư liền thè lưỡi ra.Liễu Tuấn thì bật cười.Hà Mộng Doanh hầm hừ trừng nhìn y.Đúng lúc này tiếng điện thoại di động vang lên.- A lô.Hà Mộng Doanh lập tức đứng xa ra một chút nhận điện thoại, chuyện làm ăn Hà lão gia tử không muốn nghe.- Chị Mộng Doanh, là em, Tiểu Thanh đây.Trong điện thoại không ngờ lại là giọng Tiểu Thanh.Hà Mộng Doanh, Lương Xảo, Tiểu Thanh có quan hệ vô cùng đặc biệt, thường xuyên liên hệ với nhau, cũng không nhất định là chuyện làm ăn, thi thoảng cũng tán gẫu đề tài nữ nhân.Phải nói ba người quan hệ không tệ.Thế này cũng có thể tính là một loại “bạn thân trong khuê phòng”?- Tiểu Thanh em ở đâu?Hà Mộng Doanh nói rồi liếc sang phía Liễu Tuấn, may tiểu sắc ma đang chuyên tâm nói chuyện với Hà Duyên An, không để ý tới bộ dạng “lén lút” của cô.- Dạ, ở thủ đô.- Ở thủ đô?Hà Mộng Doanh hơi giật mình.Giữa các cô với nhau có một loại ăn ý ngầm, dưới tình huống bình thường, thủ đô là “địa bàn” của Hà Mộng Doanh, Lương Xảo và Tiểu Thanh sẽ không tới “lấn sân”.Phía bên Đại Ninh, mấy người bọn họ dù cũng hay tới, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đó là “phạm vi thế lực” của Nghiêm Phi và Bạch Dương.Không biết Tiểu Thanh đột nhiên chạy tới thủ đô là vì cái gì.- Em ở đâu thế, chị sẽ tới ngay.Hà đại tiểu thư hơi sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, bày ra thái độ của “chủ nhà”.- Nhà khách quốc gia.Tiểu Thành cười nói.Hà Mộng Doanh liền hiểu ra, cười nói:- Được mời đến hả?- Vâng, nhóm Lý Trường Thanh, Từ Hưng Bang cũng tới.Tiểu Thanh nói rất tùy ý.Lý Trường Thanh là chủ tịch tập đoàn họ Lý ở Hồng Kông, giống tập đoàn họ Từ, là một trong số thế gia đại tộc lớn nhất Hồng Kông, cũng thường xuyên làm khách mời của cao tầng, giờ Hồng Kông sắp được trả về, các giới thượng lưu Hồng Kông thường nhận lời mời tham gia vào các hoạt động chúc mừng long trọng.Những người này đều là đối tượng quan tâm trọng điểm của bộ thống chiến....Bộ thống chiến gọi tắt của bộ công tác chiến tuyến thống nhất, tiền thân là mặt trận thống nhất dân tộc kháng Nhât.Không ngờ Tiểu Thanh lần này cũng ở trong danh sách mời.Có điều nghĩ một chút thì thấy cũng hết sức bình thường, Tiểu Thanh nếu chẳng phải luôn làm ăn trong thị trường tài chính, là lấy thực nghiệp làm chủ như đám Từ Hưng Bang, Lý Trường Thanh, thì với thực lực của quỹ Thịnh Nghiệp cùng ảnh hưởng ở Hồng Kông, sợ sớm thành nhân vật mà bộ thống chiến theo dõi mật thiết rồi.Đương nhiên điều này có liên quan tới phong cách làm việc của Tiểu Thành, đó là cực kỳ kín đáo, chỉ cần là cuộc tụ hội đậm chất chính trị một chút thôi là uyển chuyển từ chối.Đây là sách lược mà Liễu Tuấn đã định ra cho cô.Ở giai đoạn này sự thành kiến và rào chắn ở cái gọi là thế giới tây phương tự do, có khắp nơi, khác xa tự do dân chủ mà bọn họ luôn tự coi mình là gương mẫu, Tiểu Thanh và quỹ Thịnh Nghiệp nếu không muốn bị ràng buộc trên thị trường thế giới, thì phương diện chính trị nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu quỹ Thịnh Nghiệp bị đóng dấu ấn nào đó, thì sẽ bị phương tây kiềm chế thậm chí là liên kết nhau để đả kích.Nhưng trong cuộc đại chiến đồng Yên này, tập đoàn Thịnh Nghiệp và quỹ Thịnh Nghiệp biểu hiện quá chói mắt, nên được bộ thống chiến quan tâm mời tới đại lục tọa đàm cũng là chuyện đương nhiên Chương 693: Nhiệm vụ chính trịĐại hội biểu dương bí thu huyện thị ưu tú tổng cộng tổ chức ba ngày.Ngày hôm qua cơ bản đề tài chủ yếu của đại hội đã xong, hai ngày tiếp theo đó là an bài hoạt động tham quan và một số thảo luận, nói trắng ra là để những bí thư ưu tú tới từ cơ sở này được buông lòng một chút.Trong một 100 đại biểu ưu tú, tất nhiên cũng có người thường xuyên tới thủ đô như Liễu Tuấn, cũng có rất nhiều người không biết rõ lắm về trái tim của nước cộng hòa như thế nào, trung tổ bộ an bài cho bọn họ đi du lãm phong cảnh của thu đô là việc rất có tình người.Những hoạt động này Liễu Tuấn không theo, nói thực mỗi lần y tới thủ đô, phương diện thời gian an bài tương đối chặt chẽ, vừa rời khỏi đại viện nhà họ Hà, theo lệ Hà Mộng Doanh lái xe đưa y về nhà khách.Hà Mộng Doanh khởi động chiếc BMW, cười nói:- Tiểu Thanh tới thủ đô rồi.- Hả?Liễu Tuấn lập tức nhướng mày lên.Y không biết luật bất thành văn “phân chia phạm vi thế lực” của ba cô gái, nhưng quỹ Thịnh Nghiệp chẳng có hạng mục đầu tư nào ở thủ đô, đột nhiên tới đây làm y rất khó hiểu.Liễu Tuấn không nghĩ Tiểu Thanh tới thủ đô để du lịch.Mà hành động lớn như thế Tiểu Thanh lại không báo cho y.- Cũng là lâm thời nhận lời mời của phía bên bộ thống chiến.Hà Mộng Doanh giải thích, di động của Liễu Tuấn không sử dụng được ở thủ đô, y lại suốt ngày “hành tung khó lường”, trong lúc cấp bách chẳng dễ gì mà tìm được y.Có điều Tiểu Thanh biết, chỉ cần Liễu Tuấn ở kinh thành, Hà đại tiểu thư khẳng định sẽ biết hành tung củ y, cho nên vừa rồi mới gọi điện cho Hà Mộng Doanh.Nghe Hà Mộng Doanh nói, Liễu Tuấn trầm ngâm.Y không thích Tiểu Thanh tham dự vào hoạt động chính trị cho lắm, chỉ có điều cùng với tài sản của tập đoàn Thịnh Nghiệp tăng lên, danh vọng tăng vọt, bị bộ thống chiến quan tâm là khó tránh khỏi.Cho dù Tiểu Thanh không lấy thực nghiệp làm chủ, nhưng Hồng Kông là trung tâm tài chính Châu Á, một còn cá mập tài chính như quỹ Thịnh Nghiệp sức ảnh hưởng của nó không hề dưới tập đoàn họ Từ họ Lý, nhất là sức ảnh hưởng với thị trường tài chính, thực sự là không thể ước lượng được, trước đó không có tập đoàn tài chính nào có thể gây ảnh hưởng lớn tới thị trường tài chính quốc tế như vậy.Theo Tiểu Thanh nói, sau cơn bảo tài chính, người nắm quyền của mấy quỹ tài chính nổi danh thế giới đều gọi điện thoại tới, nhiệt liệt chúc mừng chủ tịch Liễu và tất cả lãnh đạo chủ yếu của quỹ Thịnh Nghiệp, thậm chí còn có người trực tiếp đưa ra ý hợp tác.Mặc dù trong cơn bão đồng Yên, mấy quỹ tài chính lớn của phương tây đầu thu được toàn thắng, vác bạc chất đầy nhà, nhưng thực sự thắng triệt để nhất, thu hoạch lớn nhất vẫn là quỹ Thịnh Nghiệp, từ đầu tới cuối, chém vào tận xương tủy của tiểu quỷ tử.Quỹ Thịnh Nghiệp trong lần đại chiến này, từ điều động tài chính tới quá trình thao tác, đều là có tính toán trước, có thể nói là hoàn mỹ, được mấy học viện kinh tế nổi tiếng lấy đây làm ví dụ biên thành tài liệu dạy học điển hình.Thậm chí một số nhà kinh tế nổi tiếng nhận định rằng đây là chiến dịch kinh điển nhất trong lịch sử kỳ hối, chuyên môn tiến hành nghiên cứu.Mấy công ty khoa học kỹ thuật mới nổi lên của Nhật Bản đã kéo màn trong cơn bão tài chính này, lặng lẽ thuộc về quyền sở hữu của tập đoàn Thịnh Nghiệp.- Cái trò xâm lược kinh tế này là chiêu mà bọn tiểu quỷ tử hay dùng, giờ chúng ta gậy ông đập lưng ông, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.Nguyên văn lời Liễu Tuấn với Tiểu Thanh.Chuyện chính phủ không hoàn thành, Liễu Tuấn không ngại để Tiểu Thanh đi làm.Nhưng hoàn thành hành động này, Tiểu Thanh sẽ thành “thân phận siêu nhiên”, phải tuân thủ một số quy tắc cần thiết.Tâm tư của Liễu Tuấn thế nào Hà Mộng Doanh rất hiểu, thấy y mày nhíu chặt, liền quyên giải:- Nếu như đã tới thì nói chuyện kỹ càng, tỏ thái độ cẩn thận một chút chắc vấn đề không lớn.Liễu Tuấn gật đầu, xe vấn đi về phía trước.- Đến nhà khách quốc gia nhé?Hà Mộng Doanh hỏi.Liễu Tuấn trừng mắt nhìn cô, hừ một tiếng:- Biết còn cố hỏi.Hà Mộng Doanh hé miệng cười, không trêu đùa nữa.Nhà khách quốc gia đâu phải là ai cũng có thể vào được, song Liễu Tuấn nếu chỉ là bạn hoặc là đồng hương của Tiểu Thanh, vậy thăm hỏi cá nhân chủ tịch Liễu vấn đề không lớn.Nhà tư bản lớn mời từ Hồng Kông tới, bộ thông chiến phải cố gặng hết sức để người ta được thoải mái.Nhưng thân phận hiện giờ của Liễu Tuấn là bí thư huyện ủy, không thể tùy tiện tới nhà khách chính phủ gặp Tiểu Thanh được, vì đây là thời khắc mẫn cảm.Xe đi tới cửa nhà khách, Hà đại tiểu thư cười nói:- Chị không vào nữa, nói không chừng có người đang đợi cậu đó.Liễu Tuấn gật đầu, khẽ vỗ lên đùi săn chắc của cô, nói nhỏ:- Đêm chờ em nhé!Nói rồi mở cửa xe đi ra.Hà Mộng Doanh hơi sửng sốt, rồi lộ ra nụ cười ấp áp, đóng cửa lại, chiếc BMW lao vút đi.Liễu Tuấn còn chưa về phòng của mình, phục vụ lầu đã đi tới nói:- Liễu bí thư, có người đợi anh ở trong phòng.Kỳ thực không phải mỗi một người khách đều được phục vụ nhớ tên, nhưng Liễu Tuấn đúng là hơi chói mắt một chút, các cô phục vụ trẻ tuổi tất nhiên càng chú ý hơn vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.- Cám ơn cô.Liễu Tuấn mỉm cười đáp lại, chình lại trang phục của mình mới đi vào phòng.Trong phòng tổng cộng có ba vị khách, Giang Hữu Tín đang tiếp chuyện bọn họ, một vị trong đó là một trong số người phụ trách đại hội lần này, phó chủ nhiệm văn phòng, họ Trang.- A Liễu về rồi.Trang phó chủ nhiệm nhìn thấy Liễu Tuấn, liền cười đứng lên đón.- Chào Trang chủ nhiệm, không biết Trang chủ nhiệm tới đây có chỉ thị gì.Liễu Tuấn bắt tay Trang phó chủ nhiệm, đối với nhân vật nắm thực quyền như thế này, Liễu Tuấn tất nhiên phải quan hệ cho tốt.- Ấy Liễu bí thư khách khí quá, tôi có chỉ thị gì được chứ, tôi chỉ là đại quản gia phục vụ cho mọi người thôi.

Liễu bí thư, giới thiệu với đồng chí đây là Nhuận phó cục trưởng tam cục bộ thống chiến trung ương, còn đây là Lê xử trưởng trong tam cục, đặc biệt tới tìm Liễu bí thư đấy.Tam cục của bộ thống chiến trung ương là các cục phụ trách vùng hải ngoại Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao, phụ trách liên hệ các xã đoàn liên quan, liên hệ nhân sĩ các giới, phủ trách chính sách định cư, liên hệ đảng phái dân chủ, và các đoàn thể hữu quan khác, phụ trách liên hệ công tác thường ngày văn phòng hải ngoại.Nhuận phó cục trưởng trên bốn mươi, mặt tròn, hơi béo, Lê xử trưởng vóc người tầm trung còn khá trẻ.Hai người đều tươi cười bắt tay Liễu Tuấn.- Ối cha, Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu hôm nay coi như được chiêm ngưỡng phong thái bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất.Nhuận phó cục trưởng dù cấp bậc trên Liễu Tuấn, nhưng lời dễ nghe nói hết sức trôi chảy.Liễu Tuấn khiêm tốn nói:- Nhuận cục trưởng quá khen rồi, đều là nhu cầu của cách mạng.Mọi người hàn huyên một hồi rồi phân chủ khách ngồi xuống, phục vụ tiến vào đổi trà nước.- Nhuận cục và Lê xử tới đây có gì chỉ thị?Liễu Tuấn biết rõ vẫn giả hồ đồ.- Liễu bí thư khách khí quá, là thế này, bộ có mời một số vị thành đạt trong xã hội Hồng Kông tới thủ đô thăm quan, trong đó có Liễu tiểu thư chủ tịch của công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Thịnh Nghiệp, Liễu bí thư hẳn là quen thuộc.Nhuận phó cục nhìn Liễu Tuẫn cười nói:- Đương nhiên, chủ tịch Liễu Thanh là đồng hương của tôi, nguyên quán của chúng tôi đều là Liễu gia sơn huyện Hướng Dương, dựa theo tộc phổ, Liễu chủ tịch là chị họ của tôi.Liễu Tuấn đáo đúng theo quy củ xã giao.Những tình huống này, Nhuận phó cục và Lê xử trưởng tất nhiên là hiểu rõ ràng, nếu không bọn họ cũng chẳng tới, có điều vẫn phải đúng theo thông lệ, nếu không lại thành quá qua loa.- Thế là tốt rồi, chủ tịch Liễu Thanh nghe nói Liễu bí thư tới thủ đô tham gia đại hội biểu dương thì rát vui, muốn gặp Liễu bí thư ở nhà khách quốc gia, nói chuyện tình hình kiến thiết quê hương, không biết Liễu bí thư có thời gian không?Nhuận phó cục hỏi, ngôn từ rất khách khí.Bất quá Liễu Tuấn biết đây là nhiệm vụ chính trị cần phải phối hợp liền cười nói:- Vâng, vậy thì khi nào chúng ta đi?- Nếu như Liễu bí thư thấy thuận tiện thì ngay bây giờ.Liễu Tuấn gật đầu.Đoán chừng với lần được mời này, trong lòng Tiểu Thanh cũng khá thấp thỏm, cho dù cô đã qua vô số lần xã giao lớn, nhưng tiếp xúc với cao tầng thì là lần đầu tiên, hơn nữa Liễu Tuấn còn bảo cô cố gắng giữ trung lập, nên giờ tới thủ đô cần phải mau chóng bàn bạc với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn há lại chẳng cần gặp Tiểu Thanh.Hội đàm với thủ trưởng cao tầng phải chú ý điều gì, ở trường hợp công chúng phải tỏ thái độ gì, không thể thuận miệng nói được, lúc này địa vị của Tiểu Thanh quá mẫn cảm.- Anh Giang, em đi một chút.Liễu Tuấn nói với Giang Hữu Tín.Kỳ thực với quan hệ thân cận của hai người, theo lý Liễu Tuấn có thể mời Giang Hữu Tín cùng đi nói chuyện với Tiểu Thanh.Thực tế nếu không liên hệ được với Liễu Tuấn, Nhuận phó cục và Lê xử trưởng cũng định mời Giang Hữu Tín đi.Có điều hiện giờ “chính chủ” đã tới, vấn đề tự nhiên được giải quyết, nếu chủ tịch Liễu Thanh không chính thức mời Giang Hữu Tín, bọn họ chẳng làm chuyện thừa thãi.Liễu Tuấn lập tức cùng hai người tới thằng nhà khách quốc gia Chương 694: Nhà khách quốc giaNhà khách quốc gia, nằm ở phía tây thủ đô, nơi có phong cảnh đẹp nổi tiếng, là hành cung du ngoạn của triều đại phong kiến xưa, nhiều hoàng đế từng ở đây lập đài câu cá, đầu thời Nguyên, tế tướng Liêm Hỉ Hiến xây “Vạn Liễu đường” ở nơi này, trở thành thẳng cảnh du lịch cực thịnh bấy giờ.Hoàng đế Càn Long triều Thanh thích phong cảnh tươi đẹp nơi này, chính thức chọn làm hành cung.Năm 1959, vì nghênh tiếp các nhà lãnh đạo tham gia hoạt động quốc khách 10 năm, chính phủ trung ương đã tu bổ vườn tược trong trung tâm hành cung, xây dựng mười chính tòa biệt thư với phong cách khác nhau, chính thức lấy đây làm nhà khách quốc gia, nơi tiếp đãi những vị khách nước ngoài quan trọng.Những nhân vật nổi tiếng Hồng Kông như Tiểu Thanh, Từ Hưng Bang, Lý Trường Hanh lần này ở trong biệt thự tổng thống.Nơi này lần đâu tiên xử dụng là tiếp đại nhà lãnh đạo Xô Viết Nikita Khrushchev, tiếp sau đó có mấy trăm vị tổng thống và người đứng đầu chính phủ tới ở qua, cũng có cả danh nhân thế giới, nhà tư bản hàng đầu đều cùng từng ở nơi này.Biệt thự tổng thống ở biệt thự tổng thống, có thể thấy các đồng chí lãnh đạo của bộ thống chiến rất coi trọng Liễu Thanh, quy cách tiếp đãi rất cao.Tòa biệt thự số 8 này là điển hình kiến trúc mang phong cách cổ phương đông, có hai con sư tủ đồng đặt trước cửa, thứ đã biết bao năm không được thấy, khu vườn cổ điển đẹp không sao tả xiết.Liễu Tuấn cũng lần đầu tiên tới nhà khách quốc gia, rất thích cảnh sắc nơi này, Nhuận cục trưởng nói:- Thủ trưởng vô cùng coi trọng lời mời chủ tịch Liễu Thanh tới đây chuyến này, chỉ thị cho cùng tôi phải nhiệt tình tiếp đãi.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Nhuận phó cục dẫn Liễu Tuấn tới gian phòng đợi bên ngoài, ấn chuống cửa, một nữ vệ sĩ trẻ người phát tán vẻ mạnh mẽ ra mở cửa, nhìn thấy Liễu Tuấn liền khom người chào.Ở khu biệt thự Hồng Kông, những vệ sĩ này rất cung kính gọi Liễu Tuấn là “Tuấn thiếu gia”, tới nơi này được Tiểu Thanh căn dặn không thể gọi tùy tiện như vậy.- Xin chào Liễu chủ tịch.Nhuận cục trưởng vội đi nhanh tới, gật đầu chào Tiểu Thanh vừa từ ghế sô pha đứng dậy.Gian phòng tổng thống này bố trí theo kiểu phương đông cổ, đồ dùng và trang trí thời nhà Minh bên trong mang khí khái hoàng gia, Tiểu Thanh mặc một y phục đen, tóc búi cao kiểu quý phụ, hoa tai hồng bảo thạch cùng dây chuyền trân châu Đại Đông sang lấp lánh, hết sức cao quý trang nhã, vô cùng hòa hợp với không khí hoàng gia của giang phòng tổng thống.- Chào Nhuận cục trưởng.Tiểu Thanh đưa bàn tay ngọc trắng muốt ra khẽ bắt tay Nhuận phó cục, miệng cười điềm đạm.Duyệt phó cục cười nói:- Chủ tịch Liễu, vị này là bí thư Liễu Tuấn của huyện Ninh Bắc, hẳn là không phải giới thiệu nữa.Tiểu Thanh ưu nhã gật đầu:- Đương nhiên, làm phiền Nhuận cục trưởng rồi.- Xin chào chủ tịch Liễu!Liễu nha nội tiến tới đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Thanh, miệng nói rất nghiêm chỉnh, khách khí nhưng ánh mắt đầy vẻ trêu ghẹo.Tiểu Thanh cười duyên dáng, êm ái nói:- Xin chào Liễu bí thư, lại gặp mặt rồi.Nói rồi cũng kín đáo cười trêu lại.Lời này ẩn chứa thâm ý, từ khi Liễu Tuấn kết hôn tới nay, Tiểu Thanh chỉ ở Đại Ninh đúng một đêm, câu “lại gặp mặt” ít nhiều có chút u oán.Lần này tới lượt Liễu nha nội xấu hổ, may mà mặt y dày, không đến mức đỏ lên tại chỗ, nhưng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay mềm ấm như ngọc của Tiểu Thanh.Tiểu Thanh cố sức nhịn cười.- Liễu chủ tich, Liễu bí thư, tôi xin báo hai vị qua an bài hành trình hôm nay.Hai bên phân chia chủ khách ngồi xuống rồi, Nhuận phó ục trưởng lấy một cuốn sổ nhỏ ra, lật xem nói:- Mời Nhuận cục truởng!- Là thế này, 5h45 phút ngày hôm nay, dùng cơm ở phòng yến hội, tham gia có Hoàng chủ tịch và các đồng chí lãnh đạo khác trong bộ, tới tổ chức tẩy trần...Hoàng chủ tịch chính là Hoàng bộ trưởng của bộ thống chiến trung ương, một thời làm bí thư thứ nhất của đoàn trung ương, hơn bốn mươi thành lãnh đạo cấp chính bộ, hiện giờ là phó chủ tịch chính hiệp toàn quốc, bộ trưởng bộ thống chiến, trong chính đàn được tính là ngôi sao sáng trong phái trẻ rồi.Nhóm Tiểu Thanh đều là danh nhân giàu có rất có sức ảnh hưởng ở Hồng Kông, Hoàng chủ tịch tất nhiên cực kỳ coi trọng, đích thâm tham gia yến hội tẩy trần.- Sau yến hội, Hoàng chủ tịch sẽ có cuộc hộp đàm thân thiết với chư vị danh nhân, buổi tối Hoàng chủ tịch và các đồng chí lãnh đạo trọng yếu khác trong bộ sẽ tới thăm hỏi Liễu chủ tịch, Từ chủ tịch, Lý chủ tịch các vị khách tông quý...Duyệt phó cục miệng nói toàn từ ngữ ngoại giao, hết sức thận trọng.Công tác thống chiến, đúng là không thể có chút sơ xảy nào.Liễu Thanh nâng cổ tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex nữ màu đen lên xem, nói:- Nhuận cục trưởng, hiện giờ cách tiệc tối còn một tiếng hai mươi phút, tôi muốn nói chuyện riêng với Liễu bí thư, tâm sự chuyện cũ, được không?- Đương nhiên có thể, đương nhiên rồi...Vậy Liễu chủ tịch, Liễu bí thư tôi không quấy rấy hai vị nữa, tới giờ sẽ đến mời hai vị dự tiệc.Bộ thống chiến mời Tiểu Thanh tới đây là có ý kéo gần khoảng cách, Tiểu Thanh muốn nói chuyện riêng cục với Liễu Tuấn là điều còn họ muốn thấy, tất nhiên không cản trở.- Liễu bí thư, hi hi hi.Người của bộ thống chiến vừa ra ngoài, Tiểu Thanh đã cười khúc khích không ngừng.- Em còn cười nữa.Liễu Tuấn tức thì đâu cả đầu, trừng mắt lên.- Chuyện lớn như thế này sao không nói trước cho anh biết?- Hừ, Liễu bí thư tới thủ đô tham dự họp, ban ngày tiếp lãnh đạo, ban đêm tiếp...Đâu còn thời gian nghe điện thoại của tôi.Tiểu Thanh tinh quái trêu ghẹo.- Em còn dám nghịch ngợm, xem anh có đánh mông em không.Liễu bí thư hơi “thẹn quá hóa giận” rồi, lộ ra vẻ “hung dữ”, vừa nói vừa liếc ngang dọc xung quanh, tất nhiên ở trường hợp này không còn bất kỳ nhân vật “không thức thời” nào rồi.Các vệ sĩ nhìn thấy tình hình này, đã lặng lẽ rời đi, đứng ở ngoài cửa.- Này, anh đứng có bậy bạ, đây là nhà khách quốc gia...Vệ sĩ vừa ra ngoài, Tiểu Thanh liền ý thức được”chuyện chẳng lành”, vội cuộn người lại trên ghế sô pha kêu lên, có điều trong lòng cũng có ít tò mò, không biết kẻ xấu xa này, ở nơi trang nghiêm thần thành có dám “làm bậy” như cũ không.Sự thực chứng minh sự hoài nghi của Tiểu Thanh là dư thừa.Vừa mới nói xong một câu, Liễu bí thư đã ngồi tới bên cạnh cô, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ, tay còn lại rất không thành thật luồn qua cổ áo chui vào, khống chế “cao điểm” ngay lập tức.- Tiểu Tuấn, nơi này là...Thật đấy, đùng làm loạn nữa...Tiểu Thanh dù sao có chút lo lắng, mềm giọng cầu khẩn.Không ngờ đôi môi nóng bỏng của Liễu nha nội đã sấn tới, đầu lưỡi linh hoạt vô cùng nậy hàm răng của cô ra, chui vào.“Ư...”

Tiểu Thanh chỉ vặn vẹo mấy cái rồi từ bỏ “kháng cự”, hai tay ôm lấy cổ Liễu Tuấn, nhiệt tình đáp trả, nhưng ở nơi trang nghiêm này cũng chỉ làm được tới đó mà thôi, thực sự điên đảo loan phượng thì Liễu nha nội chưa “ngông cuồng” tới mức đo, có điều không khí ở nhà khach quốc gia thực sự khiến người ta kích thích.Mấy phút sau hai người đã thở hổn hển rồi.- Tiểu Thanh.- Ừ.Tiểu Thanh thậm chí đã bắt đầu mơ màng, tay bắt đầu hoạt động, Liễu Tuấn đột nhiên siết chặt tay, hôn ngấu nghiến cánh môi thơm của cô, rồi cuối cùng mới chịu buông ra.- Anh...Anh quá xấu xa...Tiểu Thanh lườm y một cái rồi đứng dậy đi vào gian trong chỉnh trang lại y phục, khi quay ra đã lại trở về phong phạm đoan trang rạng rỡ của chủ tịch rồi.Lúc này Liễu bí thư đã dựa vào ghế sô pha hút thuốc.Tiểu Thanh tới bên cạnh y, giữ một khoảng cách nhỏ, hỏi:- Một lúc nữa phải ứng phó ra sao?Vấn đề này khi Liễu Tuấn tới, đã nghĩ đại khái rồi, nghe Tiểu Thanh hỏi thong thả đáp:- Theo số đông, không làm chim đầu đàn, nói lời khách sáo là được rồi.- Ừ.Tiểu Thanh gật đầu.Kỳ thực hiện giờ Tiểu Thanh hiện giờ là người phụ nữ tài năng thành đạt nổi tiếng, chuyện lớn hơn nữa cũng chỉ một lời là quyết định được, nhưng tới bên cạnh Liễu Tuấn, ngửi cái mùi quen thuộc bất giác ý loạn tình mê, trí thông minh như rơi rụng hết, chẳng khác gì cô vợ nhỏ chăm lo việc nhà.5 giờ 30 phút, Nhuận phso cục trưởng đúng giờ tới nơi, dẫn Liễu Thanh Liễu Tuấn tới phòng yến hội tham gia tẩy trần, Từ Hưng Bang thấy Liễu Tuấn, liền chủ động đi tới bắt tay, khiến Lý Trường Hanh ngạc nhiên không biết người trẻ tuổi này là thần thánh phương nào mà được Từ Hưng Bang coi trọng đến thế, đợi tới khi giới thiệu là anh em trong họ với Liễu Thanh, mọi người đều nhìn với con mắt khác.Hiện giờ quỹ Thịnh Nghiệp danh tiếng quá lớn mạnh, một con cá mập tư bản quy mô như vậy, ai cũng phải lễ độ ba phần.Cuộc hội kiến đậm chất chính trị này tất cả mọi thứ tất nhiên phải tiến hành theo trình tự, không thể có sơ xuất gì, Hoàng chủ tịch và các lãnh đạo bộ thống chiến phát biểu những lời chào đón nhiệt tình, những vị khách quý lịch sự đáp lời, sau yến hội đôi bên tiến hành giao lưu thân thiết.Liễu Tuấn tham gia toàn bộ quá trình tới cuối bữa tiệc.Đoán chừng tin tức này sẽ xuất hiện chừng hai phút ngắn ngủi trong thời sự tối, Tiểu Thanh nhớ kỹ lời Liễu Tuấn, không nói nhiều, chỉ bày tỏ cám ơn theo lễ số, loại thái độ thuần túy mang tính xã giao này, thực sự không có ảnh hưởng gì lắm Chương 695: Tập đoàn tài chính thế giớiBuổi hội đàm hoàn tất, Liễu chủ tịch được Liễu bí thư tháp tùng quay trở về phòng!

Lưu phó cục trưởng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói:- Liễu chủ tịch, Liễu bí thư, Hoàng chủ tịch ước chừng ba mươi phút nữa tới nơi ở Liễu chủ tịch thăm hỏi.Liễu Thanh gật đầu, theo thói quen nâng cổ tay lên xem giờ.Trở về gian phòng tổng thống, Liễu bí thư chứng nào tật nấy, nằm rất tùy ý trên ghế sô pha, hai chân gác lên cao.Tiểu Thanh hé miệng cười, ngồi xuống một bên ghế, đặt đầu tình lang lên đùi mình, âu yếm vuốt ve mặt Liễu Tuấn, khóe miệng hơi cong lên, hiện ra nụ cười đầy yêu thương.- Tiểu Tuấn, em đang đầu tư lớn ở Nga.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Ở phương diện nào?- Nhân sự.Liễu Tuấn khựng lại, ý tứ của Tiểu Thanh là muốn đem thế lực thâm nhập xâu hơn vào tầng hạch tâm của nước Nga rồi, hiện giờ quy Thịnh Nghiệp uy danh cực thịch, tiền nhiều thế lớn, lòng háo thắng của Tiểu Thanh càng lớn cũng là điều hợp tình hợp lý.- Sức ảnh hưởng của Zyuganov chủ yếu là ở lĩnh vực kinh tế, tiếng nói trong hạch tâm chính trị không lớn.

Nếu như muốn làm lớn ở Nga, thì phải tăng cường hiểu biết về những người khác nữa.Tiểu Thanh giải thích.Liễu Tuấn đưa tay ra xua khẽ, ngăn Tiểu Thanh lại, nhắm mắt suy nghĩ.Tiểu Thanh biết y đang suy tính độ khả thi của chuyện này, liền tự giác không nói nữa, chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho y.Ước chừng năm phút sau, Liễu Tuấn thong thả nói:- Có một người, em có thể thử tiếp cận.Tiểu Thanh lộ vẻ vui mừng:- Anh đồng ý rồi?Nói thực Tiểu Thanh đầu tư lớn vào nước Nga trong lòng có chút thấp thỏm, trước kia Liễu Tuấn từng nói rất rõ với cơ, chỉ “đầu cơ” ở Nga, lợi dụng giai đoạn chuyển giao hỗn loạn để kiếm lợi nhiều nhất, mấy năm qua Tiểu Thanh kiếm được ở Nga mấy tỉ USD.Nhưng thâm nhập sâu vào hạch tâm chính trị nước Nga và lĩnh vực sản nghiệp cơ sở thì Liễu Tuấn không tán thành cho lắm.Vào thời kỳ rối ren có thể “thừa lúc nhà cháy hôi của”, lợi nhuận khả quan, nhưng đồng thời, càng hỗn loạn thì mức độ rủi ro càng cao, nhất là người bên ngoài dùng tiền mở đường như Tiểu Thanh, đứng chân thì dễ, nhưng cũng dễ trở thành vật hi sinh cho các phe tranh đấu, bởi vì không có dính líu quá sâu với các phe phái thực lực, nên người ta muốn vứt bỏ “minh hữu” này không có gánh nặng lớn lắm.Đương nhiên cũng vì không thâm nhập, khi bị vứt bỏ tổn thất cũng chỉ là về kinh tế, cách làm tay không bắt giặc như Tiểu Thanh, thì tổn thất kinh tế thậm chí chỉ là lợi nhuận về sau, tiền đã kiếm được người ta chẳng thể cướp đi, uy hiếp ở các phương diện khác cung không lớn.Điều Tiểu Thanh làm bây giờ có vẻ như trái với chỉ thị của Liễu Tuấn.Quy mô của Thịnh Nghiệp có lớn đến đâu, chủ tịch Tiểu Thanh có lẫy lừng thế nào, thì bản chất cô vẫn coi mình là vợ hiền của Liễu Tuấn, một người ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống.Thế nên Tiểu Thanh nghe Liễu Tuấn không ngờ lại đồng ý cho mình thâm nhập đầu tư vào Nga, không so đó sự “ngỗ nghịch” của mình tất nhiên vô cùng sung sướng.Liễu Tuấn cười nói:- Trước kia không cho em xen vào quá sâu là vì nghĩ cho an toàn của em.- Vậy hiện giờ thì sao?

Hiện giờ anh không nghĩ cho an toàn của em nữa à?Tiểu Thanh chu mỏ lên, lộ vẻ không vui.Liễu Tuấn đưa tay ra, véo lên cái mông mềm của cô.- Em nói xem.Tiểu Thanh cười khanh khách.Kỳ thực Liễu Tuấn trước kia không đồng ý, hiện giờ đồng ý cũng là có nguyên nhân, chuyện này cần làm theo trình tự, hiện này thực lực của quỹ Thịnh Nghiệp đã hơn xa trước kia, hơn nữa hoạt động ở Nga nhiều nắm, đối với quốc gia diện tích lớn nhất thế giới này, cơ bản đã quen thuộc rồi, đó là điều kiện để tiến sâu thêm một bước.Mà quan trọng nhất là, Liễu Tuấn cho rằng, việc đầu tư của Thịnh Nghiệp đã hoàn thành quá trình tích lũy tư bản nguyên thủy, phải tiến vào tầng cấp cao hơn.Tây phương là các quốc gia công nghiệp, thành lập từ lâu, chính phủ vận hành trình tự đâu ra đó, các loại quy tắc hết sức chu toàn, muốn dùng phương thức “lấy tiền mở đường” mà xen vào thì độ khó quá lớn, ảnh hưởng tới các quốc gia này chỉ có thể dựa vào thực lực tư bản.So ra mà nói thì nước Nga đang ở vào giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ, hệ thống và chế độ cũ đã hoàn toàn sụp đổ, chế độ và hệ thống mới chưa được thành lập toàn diện, chính là thời kỳ tiến vào tốt nhất.Xưa nay tập đoàn tài chính quốc tế, đều có sức ảnh hưởng khá lớn đối với mấy quốc gia.Quỹ Thịnh Nghiệp nếu muốn hoàn toàn chuyển biến thành tập đoàn tài chính thế giới thì đây là con đường phải qua.- Hiện giờ đã tới lúc rồi.Liễu Tuấn lẩm bẩm.- Ừ.Tiểu Thanh gật mạnh, trong lòng nổi lên sự phấn chấn kỳ lạ, dường như câu nói này của ái lang đã thổi tiếng quân hiệu tiến vào thế giới, là một con cá mập kinh tế siêu cấp ngày càng mạnh mẽ, Tiểu Thanh thích cuộc sống đầy “tính chiến đầu “ này.- Tiểu Tuấn, vừa rồi anh nói có thể tiếp xúc với một người là ai?- Vladimir.- Vladimir?Tiểu Thanh hơi đau đầu.Vladimir ở nước Nga một cái tên quá phổ thông, chỉ cần đi tới một thành thị hơi lớn một chút thôi, nhắm mắt quờ tay ra một cái thế nào cũmg tóm được một gã Vladimir.Tiểu Thanh cho dù dựa theo lời căn dặn của Liễu Tuấn, rất ít khi tới Nga chủ trì nghiệp vụ, nhưng cũng hiểu những tình huống cơ bản.Liễu Tuấn nổi ính nghịch ngợm, cuộn lưỡi lên dùng tiếng Nga tiêu chẩn sổ ra một tràng.Tiểu Thanh đánh y một cái, bực bội:- Biết anh giỏi rồi, nói được tiếng Anh tiếng Nga, đừng có ra vẻ nữa, Ivan rốt cuộc là ai?Liễu Tuấn cười nói:- Em đi tra danh sách quan viên của St.

Petersburg, đệ nhất phó thị trưởng chính là Vladimir mà anh nói.- Đệ nhất phó thị trưởng của St.

Petersburg?Tiểu Thanh nhướng đôi mày đẹp, lặp lại lần nữa.St.

Petersburg mặc dù là tòa thành thị lớn thư hai của Nga, nhưng dù sao không phải là trung tâm kinh tế chính trị, sức chú ý của Tiểu Thanh chưa bao giờ đặt ở bên đó, mà toàn tập trung ở Mosvow, dù là thị trưởng St.

Petersburg thì Tiểu Thanh cũng chẳng biết là ai nữa là phó thị trưởng.Liễu Tuấn cười:- Người tên Vladimir này tiền đồ vô hạn, về sau nước Nga sẽ hoàn toàn nắm trong tay hắn, người này em phải nắm lấy cho chắc, ít nhất hai mươi năm sau đầu tư ở Nga sẽ không có nguy hiểm quá lớn.Vladimir, không phải ai khác mà chính là tổng thống Nga sau này, Vladimir Vladimirovich Putin, đặc công KGB ghê gớm nhất lịch sử, “Tân sa hoàng” của Nga, đối với những nhân vật siêu cấp trong trí nhớ tiền thế, Liễu Tuấn đều nghiêm túc tìm hiểu lý lịch bọn họ, trước đó khôn glâu trong xem xét qua lý lịch các quan viên chủ yếu của St.

Petersburg, Putin năm ngoái lên làm phó thị trưởng, không lâu sau sẽ lọt vào mắt của tổng thống hiện nhiệm, rồi tiếp đó quật khởi thần tốc, tiếp nhận quyền trượng vào ngày đầu tiên của thế kỷ mới.- Oa, lợi hại như vậy sao?

Được em nhớ kỹ rồi.Thái độ của Tiểu Thanh làm Liễu Tuấn rất hài lòng, trước mặt cô và Xảo Nhi, Liễu Tuấn có thể thoải mái làm “thày bói mù”, hai cô gái này chưa từng hoài nghi lời nói của y chút nào.Nếu như Liễu Tuấn nói với người khác Putin sẽ trở thành tổng thống nước Nga, thì dù không bị người ta cho rằng y bị điên, cũng sẽ hỏi tới tận cùng vì sao có suy nghĩ này dựa vào đâu?Trong mắt Liễu Thanh thì Liễu Tuấn cực kỳ tài giỏi, y nói nhất định là đúng.Vố số sự thực đã nghiệm chức “lời tiên tri” của Liễu Tuấn chưa sai bao giờ.Y nói thị trường chứng khoán sụt giảm, là sụt giảm thê thảm; y nói đồng Yên tăng, là đồng Yên tăng vèo vèo, sau đó tờ USD, cứ cuồng cuộn chảy vào túi quỹ Thịnh Nghiệp.- Người này tính cách vô cùng cứng cỏi, không phải ai cũng tiếp cận được, tranh thủ lúc người ta còn chưa nổi lên, em hay tranh thủ thời gian, đối với người này phải chú ý chút thủ đoạn, chỉ dựa vào mỗi tiền thôi là không làm người ta động lòng được.

Em phải nhớ kỹ, đối với những người phi thường thì phải dùng những phương sách phi thường, không thể cố chấp các lề thói cũ, quan trọng nhất là phải góp công lớn trong tiền đồ chính trị của ông ta.Liễu Thanh xử lý những chuyện như thế này sớm đã thành thục hơn Liễu Tuấn nhiều, có điều Putin thực sự quá “ghê gớm”, Liễu Tuấn phải dặn dò thêm vài câu.Phàm là những nhân vật kỳ tài kiệt xuất như vậy, thực sự không thể dùng lý lẽ thông thường mà suy đoán được.- Hiểu rồi, anh yên tâm đi, chỉ cần là người thì thế nào cũng có nhược điểm.Tiểu Thanh rất tự tin nói.Liễu nha nội mỉm cười gật đầu.- Tiểu Tuấn, vùng hồ nước ngọt chúng ta đã lấy được gần ba mươi phần trăm cổ phiếu rồi, các công ty khai thác khoáng sản cũng khá thuẩn lợi, chuyến này tiểu quỷ tử lỗ nặng.Tiểu Thanh cười nói, nhắc tới chuyện công ty khoáng sản, Nhật Bản là một đảo quốc thiếu thốn tài nguyên, mức độ phụ thuộc vào tài nguyên khoáng sản hơn bất kỳ nước công nghiệp nào khác.

Trước đó Tiểu Thanh tham gia đầu tư công ty mỏ lớn nhất thế giới, thành quả lớn, lần này trong nguy cơ đồng Yên, Tiểu Thanh theo bố trí sẵn có của Liễu Tuấn đánh hội đồng, ép cho tập đoàn tài chính của Nhật thê thảm, một số tập đoàn thuộc Nhật vì nguy cơ lớn mà phải bó nhiều sản nghiệp.- Tình hình bên An Phi Lạp thế nào rồi?Liễu Tuấn hỏi tới chuyện quốc gia tây phi kia, hai năm trước Liễu Tuấn đã dặn Tiểu Thanh đầu tư vào quốc gia tây phi nguồn tài nguyên khoáng sản phong phủ này.Tiểu Thanh nói:- Đã bắt đầu khai thác rồi, tim được mấy mỏ quặng trữ lượng lớn, đương nhiên muốn khai thác quy mô còn cần chút thời gian.Liễu Tuấn gật đầu.Có bước đi đầu tiền là tốt rồi, La Mã không phải xây nên trong một ngày, tập đoàn tài chính thế giới cũng không phải trưởng thành được trong một sớm một chiều Chương 696: Cách cục phải tăng lênLiễu bí thư trở về huyện Ninh Bắc, những lời đồn đoán bậy bạ tự giác lắng xuống, điều này liên quan tới uy vọng cao vời chưa từng có của Liễu bí thư.Cái gọi là uy vọng này, không chỉ là bởi nhân tố nha nội.Ở phương diện này rất nhiều nha nội có lai lịch lớn hơn Liễu Tuấn, chỗ dựa càng vững hơn, nhưng tới địa phương cũng phải sứt đầu mẻ trán, các cán bộ cơ sở có rất nhiều cách cho anh qua một bên hóng gió thu.Thủ pháp trước mặt tươi cười, sau lưng đâm dao, họ đã chơi tới quá thành thạo rồi.Thanh liêm chính trực!Đó cũng chỉ là một phương diện, từ cố chỉ kim có biết bao quan viên thanh liêm chính trực có kết cục bi thảm.Thủ đoạn cao minh.Cũng vẫn chỉ là một phương diện, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn.Thế giới bao la.

Há chỉ có mỗi đồng chí Tiểu Liễu là người thông minh?Nhưng khi tất cả các nhân tố đố kết hợp lại, liền tạo ra một bí thư huyện ủy có uy vọng chưa từng có trên lịch sử huyện Ninh Bắc, có thể dự đoán trong tương lai cũng tuyệt đối không thể có.Liễu bí thư quay trở về, huyện Ninh Bắc nổi lên một làn sóng làm việc hăng say, chư hầu các nơi sắn tay áo, nhiệt tình hướng về phía trước, đều muốn được xuất hiện trước mặt Liễu bí thư, để Liễu bí thư thấy được năng lực của mình.Mới xóa khu gộp xã, ai chẳng muốn phân cao thấp?Ngày hôm đó, Liễu Tuấn triệu kiến Tào Xuân Thu ở phòng làm việc.Tào Xuân Thu vẫn giữ thói quen kín tiếng, trước khi vào cửa hết sức khách khí với Phan Tri Nhân, thậm chí hàn huyên mấy câu với hắn rồi mới mời Phan Tri Nhân đi thông báo.Phải nói đường đường con cháu cách mạng, người bên cạnh tỉnh trưởng, hiện giờ còn ở chức vụ phó huyện trưởng quan trọng, không cần phải khách khi như thế với một cán bộ phó khoa như Phan Tri Nhân, có lẽ người ta muốn dùng phương thức gián tiếp này biểu thị một loại thân cận với Liễu Tuấn.Tôi khách khi với thư ký của anh như thế, thì thái độ với anh khỏi nói cũng biết.Có điều trong lòng Phan Tri Nhân luôn có cảm giác khẩn trương kỳ lạ.Có lẽ bởi vì Tào Xuân Thu quá âm trầm, làm Phan Tri Nhân cảm thấy không tin tưởng.- Xin chào Liễu bí thư.Thái độ của Tào Xuân Thu với Liễu Tuấn không thể che trách vào đâu được, vừa vào cửa là hơi khom người xuống, tiếp đó là bước vội tới bắt tay Liễu Tuấn, hơi dùng sức lắc mấy cái, giọng nói cung kính, bình tĩnh mà luộn Tào Xuân Thu phải lớn hơn Liễu Tuấn ba tuổi.- Chào đồng chí Xuân Thu.Kỳ thực Liễu Tuấn không thích các thành viên trong ban quá khách khí với nhau, vì quá xa cách, có điều nếu như Tào Xuân Thu dựa đúng theo quy củ, Liễu bí thư cũng không thể sơ xuất.- Đồng chí Xuân Thu, mời ngồi.- Cám ơn Liễu bí thư.Tào Xuân Thu liền ngồi xuống đối diện bàn làm việc.Liễu Tuấn không mời hắn ngồi xuống nghế sô pha, có thể thấy hôm nay mời hắn tới là để nói chuyện công việc, không phải để tâm sự, Tào Xuân Thu càng thêm thận trọng.Ai cũng biết Liễu bí thư làm việc không có chút hàm hồ nào.Liễu Tuấn tính cách không âm trầm như Tào Xuân Thu, thi thoảng cũng nổi giận quát tháo, mà không có lần nào Liễu bí thư nổi giận lại không vì chuyện công việc.- Đồng chí Xuân Thu tới huyện cũng được nửa năm rồi nhỉ.Liễu Tuấn đưa cho Tào Xuân Thu một điếu thuốc.- Cám ơn bí thư.Tào Xuân Thu vội nhận lấy, rồi châm lửa cho Liễu Tuấn, động tác hết sức lưu loát tự nhiên, càng không thấy lộ ra vẻ “nịnh bợ”, có thể thấy đã được rèn luyện rất tốt trong ban thư ký tỉnh.Một số người trời sinh ra đã có bản lĩnh này, chỉ một hai động tác nho nhỏ, đã kéo gần khoảng cách đôi bên.Tào Xuân Thu cũng châm thuốc cho mình, có điều không hít vào, chỉ ngậm trong miệng rồi nhả ra.Liễu Tuấn mỉm cười.Nghe nói thường ngày Tào Xuân Thu không hút thuốc, quả đúng là vậy.Tào Xuân Thu sợ mình không hút, khiến cho Liễu Tuấn ngại mà không hút, thế là không được rồi, sao anh có thể vì mình mà làm cho lãnh đạo bị gò bó được.Đúng là một kẻ thông minh.- Vâng, gần được nửa năm rồi.Tào Xuân Thu nói thuận theo lời Liễu Tuấn.- Thế nào, phương diện công tác đã làm quen rồi chứ?Liễu Tuấn vẫn mỉm cười, ngữ khí hết sức ôn hòa, bản chất Liễu Tuấn thích loại người đọc sách lịch sự nhã nhặn như vậy, dù Tào Xuân Thu quá âm trầm, lại có bối cảnh phức tạp, nhưng Liễu Tuấn không có thành kiến với hắn, dù nói thế nào Tào Xuân Thu là cấp dưới của hắn, làm người đứng đầu phải có phong phạm lãnh đạo, cứ luôn đề phòng cấp dưới, tức là cách cục đã kém hơn rồi.- Cơ bản là quen thuộc rồi.Tào Xuân Thu cẩn thận đáp.Liễu Tuấn hỏi trông thì rất tủy ý, thực sự không dễ trả lời, khiêm tốn thì khó tránh bị người ta xem thường, tới nửa năm rồi còn chưa quen thuộc với công việc, làm ăn kiểu gì thế không biết?

Hơn nữa Tào Xuân Thu luôn suy đoán xem hôm nay Liễu Tuấn triệu kiến mình vì nguyên nhân gì, nếu biểu đạt ý nghĩa phương diện nào khác, thậm chí bị Liễu Tuấn nắm lấy điểm yếu gì đó thì không hay.Dù sao thân phận của hai người đều khá mẫn cảm, Nghiêm Trương hai hệ không hòa hợp ai cũng biết cả, Tào Xuân Thu lại là cấp dưới của Liễu Tuấn, địa vị yếu thế, nên việc gì cũng phải cẩn thận một chút.Cho dù Liễu Tuấn có thể biểu hiện khí độ người đứng đầu, nhưng Tào Xuân Thu không thể lơ là.Có điều nếu trả lời quá tự tin, lại hiềm nghi tự ca ngợi bản thân.Bởi thế câu trả lời này của Tào Xuân Thu xem chư rất chừng mực.- Đồng chí Xuân Thu học quản lý kinh tế phải không?- Vâng thưa bí thư.Thấy Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới ngành học của mình, Tào Xuân Thu càng thêm cẩn thận, Liễu Tuấn hỏi hòi hắn đáp cái đó, thêm một chữ cũng không chịu nói.Liễu Tuấn cau mày lại.Không khí nói chuyện với cấp dưới kiểu thế này Liễu Tuấn không thích, cấp dưới cẩn thận trước mặt lãnh đạo là chuyện bình thường, ai mà làm tùy tiện chứ?

Nhưng Tào Xuân Thu hiển nhiên là quá mức cẩn thận, làm người ta ngửi thấy vị cảnh giác.Xem ra Tào Xuân Thu tuy làm việc cẩn thận chững chạc nhưng về cách cục phải đề cao.Điều này khó mà trách được, thư ký, nhất là người xuất thân từ các cơ quan lớn đều có thói quen cẩn thận như thế, bảo người ta lập tức sửa đổi được mới là lạ.- Đồng chí Xuân Thu, hôm nay tôi mời đồng chí tới đây là muốn nói chuyện vì việc nâng tầm quàn lý cho mộ số xí nghiệp trong huyện.Thấy Tào Xuân Thu cẩn thận, Liễu Tuân thu lại những lời tán gẫu, đi thẳng vào vấn đề.Từ khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc chẳng những kêu gọi đầu tư có hiệu quả, mà số lượng công xưởng của khu cao tân cũng tăng lên hai ba chục nhà, một số xí nghiệp tập thể và quốc hữu thông qua cải tạo, cũng đã xuất hiện xu thể mới mẻ phát triển, còn các xí nghiệp xã thị trấn, cũng đã xuất hiện xu thế nở rộ, có cảnh tượng năm xưa của huyện Hướng Dương rồi.Liễu Tuấn khi nói chuyện với Hồng phó thủ tưởng, đã bày tỏ rõ ràng ý kiến thu nhập tài chính của chính phủ, chủ yếu dựa vào công thương nghiệp, không những phải giảm bớt gánh nặng cho nông dân, mà điều kiện cho phép còn phải trợ cấp nhất định cho nông nghiệp.Dám nói những lời này đương nhiên là phải có tự tin.Có điều rất nhiều xí nghiệp cơ bản còn ở giai đoạn mạnh ai nấy làm, trình độ quản lý phối hợp và tiêu thụ tốt xấu khác nhau, thực sự đáng được thừa nhận không nhiều, hiện giờ dựa vào ưu thế số lượng, chiếm cứ thời cơ có lợi, trong một hai năm tới vấn đề không lớn, có thể cung cấp tài nguyên sung túc cho huyện, nhưng cùng với sự tiến bộ của thời đại, thị trường bên ngoài ngày một trưởng thành, nhất định sẽ có một số xí nghiệp vì không thích ứng được sự cạnh tranh tàn khốc của thị trường mà bị đào thải vô tình, Liễu Tuấn nhìn thấy khả năng này, sao có thể ngồi yên bỏ mặc?

Cho dù sau này y đã rời khỏi huyện Ninh Bắc rồi cũng khó đặt thân ngoài cuộc.Huống chi nếu như những xí nghiệp này không lâu sau bị sụp đổ, tình hình tài chính của huyện nhất định chuyển biến bất lợi, Liễu Tuấn khó khăn lắm sáng tạo ra được cục diện tốt đẹp sẽ bị hủy trong chớp mắt.Đây là điều bất kể thế nào Liễu Tuấn cũng không muốn thấy.- Bí thư, tôi cũng đang muốn báo cáo vấn đề ở phương diện này với bí thư.Tào Xuân Thu tức thì mắt sáng lên, ngữ điệu hơi gấp một chút, hiển nhiên Liễu Tuấn đã nói trúng chỗ ngứa của hắn.- Một số xí nghiệp trong huyện chúng ta, đặc biệt là các xí nghiệp nông thôn, ừm, kể cả một phần xí nghiệp quốc hữu và công xưởng khu cao tân về mặt quản lý đều khá lạc hậu, nói nghiêm trọng một chút là tương đối nguyên thủy, dùng phương thức quản lý chỉ áp dụng cho các xưởng gia đình, một số công xưởng còn là toàn là người một nhà, bất kể có năng lực hay không đều đưa người nhà vào vị trí quản lý trung tâm, tư tưởng quả lý mới căn bản không tiến vào được, cứ như vậy lâu dài xí nghiệp sẽ mất dất sức sống, không còn sức cạnh tranh, bị đảo thải là chuyện tất yếu.Mặt Tào Xuân Thu hiện lên vẻ buồn bã.- Vậy đồng chí Xuân Thu có diệu kế gì không?Liễu Tuấn nhìn khích lệ, còn xen lẫn một chút vui mừng.Nói tới công việc cụ thể, Tào Xuân Thu không tùy tiện khiêm nhường nữa, nói:- Bí thư, tôi cho rằng phải tiến hành cải tạo xí nghiệp hiện hữu, tổ chức nhân viên quản lý cao tầng, nhất là giám đốc, tiến hành bồi dưỡng, cưỡng chế đưa phương thức quản ly vào, dùng mệnh lệnh hành chính tiến hành chỉnh đốn, ra hạn thời gian nghiệm thu, kiến nghị bọn họ tham khảo chấp hành.- Hay, rất hay!Liễu Tuấn khẽ vỗ bàn nói:- Đồng chí Xuân Thu, công tác này nhờ đồng chí đi tiến hành, đồng chí trước tiên hãy đưa ra một phương án, chúng ta thương lượng qua, phải tranh thủ, thời gian không đợi người, không thể trì hoãn được.Trong lời nói của Liễu Tuấn lộ ra một sự cấp thiết.- Vâng bí thư!

Tôi sẽ toàn lực ứng phó, thực hiện chỉ t hị của bí thư.Tào Xuân Thu mặc dù vẫn đối đáp theo phép quan trường, rất khách khí, nhưng ngữ khí kiên định mà lại có chút kích động.Liễu Tuấn gật đầu, nói càng ôn hòa hơn:- Ngoài ra công tác kiểm tra kiểm toán thuộc quản lý của động chi phải không, hãy kiểm tra tài vụ các đơn vị trực thuộc xã thị trấn, huyện sẽ định ra chế độ thưởng phạt, mỗi quý đều phải mau chóng thực thi.- Vâng thưa bí thư, tôi sẽ đi an bài ngay Chương 697: Bình yên ngắn ngủiHuyện Ninh Bắc có trữ lượng than phong phú, rất nhiều xã tập trung mỏ than, đường xá đều đen xì, đừng nói là đi xe qua, cho dù là người đi bộ cũng làm bụi đất mù mịt, nhưng không có nghĩa là toàn huyện Ninh Bắc không có chốn sơn thanh thủy tú, Ngũ Lý Kiều có một hồ chưa nước, quy mô tầm trung, nhưng ở vùng đất bé nhỏ, nó là hồ chứa then chốt rồi, đảm nhận nhiệm vụ tưới tiêu cho gần ngàn mẫu ruộng tốt.Cùng với kinh tế huyện Ninh Bắc hai năm qua phát triển cao tốc và áp dụng chính sách tuần nghỉ hai ngày, người tới hồ chứa nước Ngũ Lý Kiều câu cá ngày càng nhiều.

Những người “rảnh rỗi” này bao gồm cả đồng chí Liễu Tuấn và đại tiểu thư Nghiêm Phi.Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới không sớm lắm, chừng hơn 9 giờ sáng tới hồ chứa nước.Nhưng để câu cá thì vẫn là còn sớm, nên tìm một nơi bằng phẳng, dựng hai cái ô lớn bên hồ trên bãi cỏ xanh mướt, đặt cần câu vào trong nước.Nghiêm Phi không hứng thú với việc câu cá mấy, cô chỉ hứng thú với khoảng thời gian được ở cạnh Liễu Tuấn, nên cũng làm ra vẻ cầm lấy cần câu, làm bạn với Liễu Tuấn.Nhưng Nghiêm đại tiểu thư chẳng ngồi nổi mấy phút lại đã ném cần câu sang một bên, chạy tới một cái ô lớn khác, làm nũng với Nghiêm đại bí thư.Đúng thế, đang ung dung ngồi câu cá ở phía bên kia, chính là đồng chí Nghiêm Ngọc Thành.Tối ngày hôm qua là thứ bảy, Liễu Tuấn vốn định cùng Nghiêm Phi tới tòa biệt thư bên hồ kia hưởng thụ thế giới của hai người, không ngờ Nghiêm Phi lại trở quẻ.Phi Phi nói, nên ở lại bầu bạn với ba mẹ, nếu không hai ông bà già quá cô đơn, thật đáng thương.May mà những lời này là trốn trong phòng thì thầm với Liễu Tuấn, nếu để cho ba chữ “thật đáng thương” mà rơi vào tai Nghiêm Ngọc Thành, thì không biết buồn bực tới mức nào.Mà tất nhiên tình cảnh của Liễu bí thư cũng nguy hiểm vạn phần.Nghiêm bí thư sẽ không “chỉnh đốn” con gái mình, nhưng “chỉnh đốn” con trai người khác thì sẽ không cau mày lấy một cái.Đề nghị câu cá là do Nghiêm Phi đưa ra.Mỗi cuối tuần Liễu Tuấn về nhà, thứ bảy đi đâu chơi liền biến thành một “đề tài” quan trọng với Phi Phi, thế nào cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, Phi Phi trừ không biết làm việc nhà, không biết mua bán mặc cả, thì tuyệt đối là một người vợ làm người ta hài lòng, xinh đẹp hấp dẫn không cần nói nữa, cô là báu vật cực phẩm, phương diện tính cách cũng hiền dịu vô hạn, Liễu Tuấn cuối tuần về nhà, hoặc bình thường thi thoảng về nhà, Phi Phi vui mừng hết sức, nếu Liễu bí thư công tác bận rộn, hoặc buối tối phải đi xã giao không thể về nhà bầu bạn cô, Nghiêm Phi cũng không bao giờ phàn nàn, cực kỳ thấu hiểu và phối hợp.Còn về việc Liễu bí thư ban đêm không về có phải là xử lý công việc hay không thì Phi Phi không hỏi tới.May mà tin tức phí Nghiêm Minh truyền tới làm cô khá yên tâm, nghe Nghiêm Minh nói, đám nha nội Đường Thắng Châu mời Liễu Tuấn đi uống rượu mát xa, Liễu Tuấn luôn giữ gìn quy củ, không vượt quá giới hạn nửa bước.Như thế thật là tốt.Thế giới hiện nay, người có thân phận địa vị như Liễu Tuấn có thể “giữ thân như ngọc” thực sự là quá khó.- Tiểu Tuấn, ngày mai chúng ta đi câu cá nhé, gọi cả lão ba đi cùng.Phi Phi ngẹo cái đầu đáng yêu, suy nghĩ nửa ngày trời rồi mới đưa ra kiến nghị nghỉ ngơi cuối tuần, vốn cô gọi Nghiêm Ngọc Thành là “ba”, nhưng sau khi kết hôn thấy Liễu Tuân luôn miệng gọi “lão ba”, cũng bất giác bị ảnh hưởng.Liễu Tuấn rất tán thành kiến nghị này.- Được, lão ba hẳn là lâu lắm không đi câu cá rồi, lúc hoãn lúc gấp, đó là đạo văn võ, chính lão ba nói.Trình độ câu cá của Nghiêm Ngọc Thành cũng y hệt như trình độ đánh cờ của ông, đều không đáng được nhắc tới, thế mà lại rất thích hai món này, nghe nói đôi khi nổi hứng còn “thường phục vi hành” tới công viên kiếm người đánh cờ, có điều trình đồ Nghiêm đại bí thư thực sự chẳng ra sao, thường bị người ta đánh cho tan tác, nếu như gặp phải người trẻ tuổi đi cờ mạnh mẽ, không biết nhường người trên, thậm chí còn không chút lưu tình ăn trắng bàn của Nghiêm bí thư.May là Nghiêm đại bí thư lòng dạ rộng rãi, thua cũng không để vào trong lòng, cười ha hả, lần sau tiếp tục đi”phục thù”.Thật ung dung vui vẻ.Những chút sở thích này của Nghiêm đại bí thư thiếu chút nữa bị hủy trong tay Hạ chủ nhiệm, Hạ chủ nhiệm của văn phòng chính phủ tỉnh, không biết từ nơi nào hay tin Nghiêm bí thư thi thoảng tới công viên tìm người đánh cờ, hơn nữa thua nhiều thắng ít, trong lòng cấp bách.Đường đường bí thư tỉnh ủy, lại bị đám vô công rồi nghề bắt nạt, sao có thể thế được?Hạ chủ nhiệm là một đại quản gia tận chức tận trách, lại nhớ ân chi ngộ nâng đỡ của Nghiêm bị thư, liền nghĩ cách để Nghiêm đạ bí thư mỗi lần đi đánh cờ đều thu được toàn thắng.Muốn làm được điều này có hai cách.Cách thứ nhất nghĩ cách cho đối thủ biết, người đang đánh cờ với mình là “đại ca” của tỉnh, chắn chắn đối phương tim đập chân run, Nghiêm đại bí thư tất nhiên ngồi hưởng thành quả, muốn thắng thế nào thì thắng.Có điều cách này Nghiêm Ngọc Thành tuyệt đối sẽ không đồng ý.Như vậy còn có một cách, chính là mua chuộc mấy gã thường xuyên đánh cờ với Nghiêm Ngọc Thành, bảo bọn họ nhường nhịn một chút.Chủ ý này cơ bản là giống với cách đầu, khác ở chỗ là che dấu thân phận cụ thể của Nghiêm Ngọc Thành mà thôi.May mà Hạ chủ nhiệm chưa kịp thực thi, một lần tán gẫu với Liễu Tuấn lỡ miệng để lộ.Kết quả Liễu bí thư thất kinh, vội ngăn cản.Không thể làm như thế được.Thú vui của Nghiêm Ngọc Thành vốn không nhiều, nếu làm thế thì bóp chết luôn cả hứng thú chơi cở của ông.Nếu để Nghiêm Ngọc Thành biết được chỉ sợ Hạ chủ nhiệm sẽ ăn một trận mắng té tát, thậm chí hủy luôn cả tiền đồ cũng chưa biết chừng, Nghiêm Ngọc Thành ghét nhất là loại hành vi này.Thấy Liễu Tuấn ngăn cản rất kiên quyết, lại còn lộ vẻ như thoát nạn, Hạ chủ nhiệm cũng sợ hãi, đối với tâm tư của Nghiêm Ngọc Thành, một chủ nhiệm văn phòng như mình bất kể như thế nào cũng không bằng Liễu bí thư là con rể được.Xem ra ở phương diện hiểu tâm tư lãnh đạo, mình còn phải tăng cường.Cái gọi là “học, học nữa, học mãi” chính là thế.Thấy anh con rể thành tâm mời mình đi câu cá, Nghiêm Ngọc Thành khá là vui vẻ, rất sảng khoái đồng ý, có điều với địa điểm câu cá thì lại đề xuất dị nghị.Vốn suy tính của Nghiêm Phi tất nhiên là câu cá ở công viên bên hồ rồi.Công viên này có một khu vực câu cá chuyên biệt, lại cách biệt thự của mình có mấy trăm mét, muốn đi lấy đồ uống khăn lau gì đó cũng rất tiện.Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe đã cau mày lại, nói:- Tới đó chẳng bằng ở nhà luôn cho xong, người qua người lại, cá sợ chạy hết rồi còn câu cái gì?Kỳ thực Nghiêm đại bí thư làm thế là kiếm cớ lấp liếm cho kỹ thuật “cao siêu” của mình.Cao thủ chân chính, bất kể là ở nơi nào, chỉ cần có cá là có thể câu được.Có điều Nghiêm bí thư đã phản đối, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi cũng không dám giữ ý kiến.Sở dĩ chọn trúng hồ chứa nước này là vì cách biệt thự số một mấy chục kilomet, đi xe hơn một tiếng là tới.Nghiêm bí thư cùng con cái tới nơi này, thấy sóng nước lăn tăn, cỏ cây mươn mướt, thì lòng khoan khoái, gật đầu liên tục.Nghiêm bí thư đi câu cá, còn Giải Anh cũng có chỗ chơi của mình, cùng một đoàn phu nhân quan viên, đi đánh mạt trượt tiêu khiển.Tất nhiên Giải Anh và các vị phu nhân kia không đánh mạt trượt ở nhà, mà thường tới mấy phòng giải trí của các nhà hàng, thành phố Đại Ninh hiện giờ có rất nhiều nơi như thế, thu phí không đắt, còn cung cấp đồ uốc, thức ăn nên rất là thuận tiện.Nhóm bạn chơi bài của Giải Anh cơ bản là cô định, trừ phu nhân của mấy người bạn cũ thân cận như Đường Hải Thiên, bình thường rất ít khi có người khác tham dự.Vì lựa chọn cùng lão ba đi câu cá hay mẹ đi đánh mạt trượt, mà Nghiêm Phi có chút khó xử.Bên trọng bên khinh không được tốt lắm.Giải Anh rất hiểu tâm tư của con gái, cười nói:- Con cứ đi cùng hai người đó đi, không cần để ý tới mẹ, dù sao con cũng không biết đánh bài!Vì hồ chứa nước Ngũ Lý Kiều ngày càng có nhiều ngời tới, bên cạnh hồ cũng nổi lên các loại nghề nghiệp liên quan, như cho thuê ô dù, đồ câu cá, bán các loại đồ ăn vặt hương vị huyện Ninh Bắc, đương nhiên tiệm ăn là không thể thiếu được, rất nhiều người câu cá cả ngày, thậm chí có người còn lắp bếp than nướng cả ngay tại chỗ, ăn cho tươi.Khách tới câu cá trình độ cũng kẻ hơn người kém, rất nhiều người giống như Nghiêm đại bí thư, cả ngày không câu nổi hai ba con cá nhép nhét kẽ răng, nhưng không sao cả ắt có cao thủ câu cá tới, mặc cả giá xong mua lại, đảm bảo no bụng.Nghiêm Ngọc Thành đi chiếc xe số một của tỉnh ủy tới, cảnh vệ Tiểu Hoàng kiêm nhiệm lái xe, vốn trong xe có mang ô, nhưng không dùng tới, Liễu bí thư tới cửa hiệu gần đó thuê hai hai cái, còn kiếm mấy cái ghế dựa, Nghiêm Ngọc Thành nằm thoải mái câu cá, rất là khoan khoái.Câu cá được hay không không phải là vấn đề, Nghiêm đại bí thư chỉ đi thư giản, thả lỏng một chút thôi, vì Đổng lão qua đời mà dẫn tới cuộc đấu tranh cao tầng kia còn xa mới kết thúc, cho dù nhà họ Cao liên hợp với một hệ phái khác, hạ được một vị quan lớn chấp chính thủ đô, nhưng thực tế chưa kiếm được bao nhiêu lợi thế, chính cục ở thủ đô vấn nằm chắc trong tay hệ phái của Nghiêm Ngọc Thành, còn Cao bộ trưởng bị ảnh hưởng tới hướng đi bên ngoài.Kết quả này không phải là điều nhà họ Cao muốn thấy.Nên hiện giờ sóng yên gió lặng, chỉ là đợi thời cơ mới xuất hiện.Nghiêm Ngọc Thành nhìn qua thì rất ung dung, thực sự cả hệ phái đều đang sẵn sàng đón địch, tiếp chiêu bất kỳ lúc nào, đương nhiên, nếu như có thời cơ thích hợp cũng sẽ không ngại chủ động xuất kích Chương 698: Trên có chính sách, dưới có đối sáchLiễu Tuấn chọn địa điểm không tệ, đó là một khúc quanh chảy vào hỗ chứa nước, nơi như vậy thường có khá nhiều thức ăn lắng đọng, hơn nữa có nước chảy vào, lượng không khí trong nước rất sung túc, rất có sức hấp dẫn với cá.Liễu Tuấn mua một gói mồi nhử to từ cửa hàng gần đó, rải vào trong nước, không bao lâu sau đã thấy hiệu quả, trong nước bứt đầu có động tĩnh.Nghiêm Phi vội cầm lấy cần câu.Liễu Tuấn nói nhỏ:- Đứng cá còn chưa ăn, đợi chút nữa đi.- Ừ.Phi Phi tựa vào vai y, hai tay cầm cần câu, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào phao câu.Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.Y làm cho tiểu bảo bối khẩn trương tới thế kia.- Kéo!Khi phao câu lần thứ ba chìm xuống, Liễu Tuấn quát khẽ một tiếng.Phi Phi vội giật cần câu, một con cá diếc to bằng ba đột ngót tay, bay lên lắc mình trên mặt nước.- Tiểu Tuấn, con cá này lớn quá.Nghiêm Phi vui sướng vô cùng.Liễu Tuấn gật đầu tán đồng.- Cá diếc thế này là khá lớn rồi.Y thích câu những con cá ăn tạp ví dụ như cá chép hay cá trắm cá diếc, không thích câu cá trắm cỏ lắm, hơn nữa câu cá trắm trong hồ chưa nước thu hoạch không được tốt lắm.Ước chừng nửa tiếng đồng hồ bên phía Liễu Tuấn đã câu được ba con cá rồi, trong đó có một con cá quả chừng bảy tám lạng, xem như thu hoạch phong phú.Bên phía Nghiêm đại bí thư thì chẳng có chút thu hoạch nào, mặc dù cũng có một vài lần giật cần, nhưng móc cầu đều trống trơn.- Lão ba, câu ở đó hơi xa một chút, nơi đó nước sâu mồi không tới được đáy, hơn nữa cách khúc quanh hơi xa, cá ít lắm.Liễu nha nội nhìn không nỡ, liền có lòng tốt nhắc nhở, không ngờ Nghiêm đại bí thư “hừm” một tiếng, vẫn thong thả lắm mồi, rồi quăng pháo câu đi thật xa, không chịu tiếp thụ ý kiến chút nào.Nghiêm Phi thè lưỡi làm mặt quỷ trêu Liễu Tuấn.Nghiêm đại bí thư chấp chính vô cùng khéo léo, biết thuận theo xu thế, nhưng ở chuyện nhỏ nhặt thế này thì cố chấp vô cùng, Liễu Tuấn càng nhắc nhở, ông càng khịt mũi ngó lơ.Lại thêm nửa tiếng nữa, bên phía Liễu Tuấn câu thêm được một con cá diếc, bên phía Nghiêm Ngọc Thành vẫn chẳng thu hoạch gì.Liễu Tuấn thực không nhìn nổi nữa, đi tới bên đó, mặc kệ ba bảy hai mươi một cầm cần câu lên, thay mồi mới, rồi khẽ lắc cổ tay, lưỡi câu bay một vòng tuyệt đẹp trên không, rơi xuống trung tâm khúc quanh, sau đó lại cố định cần câu, không nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, hai tay ôm đầu ngả xuống ghế tựa.Khuôn mặt Nghiêm Ngọc Thành vẫn không chút biến động, cũng chẳng thèm liếc anh con rể lấy một cái, có điều cũng không nhấc cần câu lên, cứ để nó ở nơi đó.Sự thực minh, trình độ của Liễu bí thư hơn hẳn Nghiêm đại bí thư, không bao lâu sau phao đã có động tĩnh, Nghiêm Ngọc Thành giật cần câu, quả nhiên câu được một con cá chép.- Oa, lão ba lợi hại quá.Nghiêm Phi chạy nhanh tới, gỡ con cá chép từ lưới câu ra, cười khúc khích rồi chạy về bên phía Liễu Tuấn, thả con cá vào xô.Nghiêm đại bí thư uất lắm, làu bàu:- Rõ ràng là mình câu được cơ mà.Nghiêm Phi chỉ lo lấy cá, chẳng hề để ý tới cha già bất mãn, còn Liễu nha nội luyện tập nội công có thành quả, tai thính mắt sáng, nghe hết sức rõ ràng, vội quay ngay đầu đi, khó khăn lắm mới nhịn cười được.Đôi khi Nghiêm Ngọc Thành giống như một đứa bé, rất thú vị.Lúc này du khách tới câu cá bắt đầu nhiều lên, một số người còn còn cách chỗ Liễu Tuấn không xa.- Tiểu Tuấn, anh đói chưa?Nghiêm Phi tâm tình rất tốt, chạy đi chạy lại, thi thoảng lại ngó vào xô nhìn cá trong đó, rồi quay lại hỏi Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Y sinh hoạt rất quy luật, hiện giờ còn chưa tới giờ ăn, bụng kỳ thực chưa thấy đói, nhưng Nghiêm Phi hỏi như thế là muốn nướng cá để chơi rồi, tất nhiên sẽ không làm hỏng hứng thú của cô.Nghiêm Phi liền xách xô cá, chạy tới sạp nướng cá.Liễu Tuấn nhắc cô một câu:- Em nướng cá quả ấy nhé, thịt mềm ngọt ngon hơn.- Ừ, em biết rồi.Nghiêm Phi ở bên kia đáp lời, giọng nói trong trẻo quyến rũ, hấp dẫn vô cùng, Liễu nha nội không khỏi nổi cơn “háo sắc”.Nghe thấy âm thanh này, không chỉ có mỗi Liễu nha nội nảy lòng háo sắc, mà có liền mấy ánh mắt mắt đồng loạt hướng về phía Nghiêm Phi.- Thật xinh đẹp.Một nam nhân ngồi cách Liễu Tuấn không xa thốt lên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lên trên thân thể lả lướt của Nghiêm Phi, mỗi lần cùng Nghiêm Phi và Xảo Nhi ra ngoài, đều không tránh được thu hoạch không ít ánh mắt như thế, cho dù Liễu nha nội trong lòng khó chịu, nhưng chẳng thề vì người ta nhìn mấy cái mà tới gây sự, nên có khó chịu thể nào cũng chỉ đành nhịn.Người kia ngắm Nghiêm Phi một hồi, cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, liếc qua bên Liễu Tuấn một cái, rồi lập tức quay sang câu cá.- Này chú em, chuyện lẠtrước tôi nói với cậu như thế nào rồi.Tiếng tán gẫu từ bên kia truyền tới.- Khá khó đấy.Người vừa hau háu nhìn Nghiêm Phi kia nói, vẻ bắt bí trong lời nói khá rõ.Bên đó có hai nam nhân, người bắt bí kia khá trẻ chừng ba mươi tuổi, trông khá chỉnh chu, nhưng hai con mắt cứ đảo đi đảo lại, chẳng chịu đứng yên một chỗ.Căn cứ vào kinh nghiêm “xem tướng” của Liễu Tuấn, loại ngưòi này thường khá giảo hoạt, toan tính, không phải là chính nhân quân tử.Người hỏi chừng ba lăm tuổi, người không tráng kiện mấy, da dẻ lại khá đen.- Có gì mà khó làm?

Quỹ tài chính không phải do cậu quản sao?

Chỗ cậu lắm tiền như thế, cho vay hai va chục vạn chỉ là chuyện vặt.Người mặt đen đó cũng biết là mình đang bị bắt bí, nên phản bác lại.- Hai ba chục vạn chỉ là chuyện vặt?

Hừ, Khổng bí thư đúng là đứng nói chuyện không biết mỏi, số tiền này là để hỗ trợ nông nghiệp, không phải cứ muốn vay là vay được.Người kia khó chịu đáp.Liễu Tuấn tức thì chú ý.Vì nội dung hai người đó bàn luận làm y thấy hứng thú.Cái gọi là quỹ nông nghiệp là do sau khi Lục Hương Mai nhậm chức huyện trưởng làm ra, mang tính chất quỹ hỗ trợ.Liễu Tuấn từ khi tới huyện Ninh Bắc ra sức phát triển xí nghiệp nông thôn, đặc biệt khi làm huyện trưởng càng đẩy mạnh tiến độ, thức thì làm các xí nghiệp nông thôn phát triển vùn vụt.Theo tư liệu thống kê cho thấy, hai năm qua số xí nghiệp nông thôn huyện Ninh Bắc mới tăng thêm hơn một trăm cái, chiếm 60% số xí nghiệp đăng ký ở huyện, cung cấp rất nhiều cơ hội việc làm, thành một nguồn thuế chủ lực mới.Giống như điều Liễu Tuấn và Tào Xuân Thu lo lắng trước đó, trình độ tổng thế các xí nghiệp nông thôn này không cao, bố cục phân tán, quy mô nhỏ, sản phẩm cấp thấp, ý thức thương hiệu hời hợt, “nhà nhà mở xưởng” là phác hóa chân thực xí nghiệp nông thôn, đối diện với thị trường cạnh tranh ngày càng kịch liệt khó tránh khỏi rơi xuống thế kém, gặp phải nhiều vấn đề khó khăn sinh tồn và phát triển, trong đó quan trọng nhất là thiếu vốn dự phòng.Hai năm qua vì quốc gia đầu tư cơ sở quá nóng, Hồng lão tổng thông qua ngân hàng TW tiến hành ổn định vĩ mô, thắt chặt ngân sách, xí nghiệp lớn quốc hữu chính quy vay vốn còn khó khăn trùng trùng, xí nghiệp nông thôn càng chẳng cần mơ đến.Lục Hương Mai rất đau đầu về chuyệnnày, liền tham khảo cách làm một số khu giàu có làm ra cái gọi là quỹ hợp tác hỗ trợ nông nghiệp.Nói đơn giản là thu thập tài chính trong dân, dùng để hỗ trợ sự phát triển xí nghiệp nông thôn.Vào thời đó mà nói, đây là một tư duy mới, một số vùng giàu cóa tiền hành thí điểm, vận hành rất tốt, đúng là cấp cho xí nghiệp nông thôn thiếu vốn có động lực mới.Chuyện này sau khi bàn bạc trên cuộc họp văn phòng huyện trưởng, Lục Hương Mai đã trao đổi với Liễu Tuấn.Thái độ của Liễu Tuấn tương đối thận trọng.Có điều thái độ của Lục Hương Mai rất kiên quyết, hơn nữa còn lấy ra phương án thao tác cụ thể, nên cũng đồng ý cho cô ta thủ một chút, nhưng nhắc nhở Lục Hương Mai phải tăng cường giám sát tài chính lưu động, không để cho những kẻ bất chính lợi dụng.Quỹ lấy tên là hợp tác hỗ trợ nông nghiệp nên dưới sự quản lý của cục nông nghiệp huyện.Khổng bí thư nói:- Chú Bình, cậu không cần dấu tôi, kệ nó là quỹ gì, chỉ cần cục trưởng cục nông nghiệp các cậu gật đầu một cái là vay được ngay sao?

Vay vốn ở chỗ các cậu đâu chỉ có mỗi trấn Kim Hoa chúng tôi?Trấn Kim Hoa?Liễu Tuấn nhớ trấn Kim Hoa có một phó bí thư họ Khổng, có điều chưa gặp qua, xem ra là vị trước mặt rồi.

Người đứng đầu xã thị trấn và đơn vị trực thuộc huyện Liễu Tuấn đều gặp cả, nhưng cấp phó thì quá nhiều, nên không phải ai cũng may mắn được gặp Liễu bí thư.- Khổng bí thư, không thể nói như vậy được, người ta vay để phát triển xí nghiệp, các vị thì e đâu phải thế?

Dự toán vượt kế hoạch, không vượt được cửa ải thẩm định kiểm toán, liền lấy tiền của chúng tôi ra ứng phó hả?“Chú Bình” quả nhiên là nhân vật lợi hại, không hề khách khí vạch trần “mưu đồ” Khổng bí thư.- Hà hà, chú Bình, mọi người đều hiểu cả, cần gì phải nói rõ ra như thế?

Biết trong lòng là được rồi, ài, đều tại cái tên thiếu gia hoàn khố Liễu Tuấn kia, đúng là đứng nói chuyện không biết mỏi, một phát cắt ngay nửa dự toán kinh phí, y chẳng sợ không có tiền tiêu, cứ ấn đầu cán bộ cơ sở chúng ta ra hành, mọi người uất ức khỏi phải nói, chẳng bẳng được hai năm trước, giờ ngay cả ra ngoài ăn bữa cơm cũng phải cân nhắc.Khổng bí thư không ngờ cái tên “thiếu gia hoàn khố” kia đang ở cách mình không tới mười mét.Có điều Liễu bí thư hiện giờ không tính toán với hắn Chương 699: Báo cáo tài chínhNghiêm Ngọc Thành phát hiện ra tên tiểu tử thối công phu dưỡng khí ngày càng tiến bộ, chẳng những coi như không hề thấy chuyện kia, cùng ông câu cá cả một ngày, hôm sau còn làm người mẫu cho Nghiêm Phi nửa ngày, buổi tối mới đi gặp đám “bạn bè hoàn khố”, tuần sau sáng sớm mới thong dong lái xe về huyện Ninh Bắc.Có điều vừa trở về tới văn phòng làm việc, đồng chí bí thư liền lộ chân tướng lập tức sai Phan Tri Nhân gọi điện cho cục trưởng cục kiểm toán Đới Bình Thành, bảo lão Đới lập tức tới huyển ủy gặp y.Đới Bình Thành hơn bốn mươi, người tầm trung, là “cựu thần” thời đại Phương Triêu Dương.Người này thường ngày làm việc kín đáo, chẳng chế trách được, khi Phương Triêu Dương chủ chính huyện Ninh Bắc, cục kiểm toán chẳng qua là để bày đó, có hay không cũng được, tất cả chuyện lớn đều do bí thư đại nhân địch đoạt, cục kiểm toán từ cục trưởng cho tới nhân viên nhàn hạ vô cùng, theo cách nói của thời sau là “rảnh như con cá cảnh”.Dù như thế Đới Bình Thành vẫn luôn ngồi vững trên vị trí cục trưởng, chưa từng có chút lay động nào.Chẳng ai nhớ tới hắn thì lấy đâu ra nguy hiểm, còn nói về hối lộ càng chẳng cần nhắc tới.Không quyền không thế, ai thèm lấy lòng anh chứ?Nhưng năm nay tình huống hoàn toàn khác rồi, cục kiểm toán đột nhiên bận rộn, mà không chỉ bận bình thường, mà bận tới tối tăm mặt mũi.Nguyên nhân của nó đương nhiên là vì Liễu bí thư coi trọng cục kiểm toán.Không phải là cuối năm kiểm toán, không phải nửa năm kiểm tran, mà là tính toán hàng quý, cục kiểm toán phải chia thành từng tổ nhỏ, chạy tới các xã thị trấn và đơn vị trực thuộc huyện tiến hành kiểm toán thẩm tra.Vì trên đại hội cán bộ toàn huyện Liễu Tuấn đã nói rất rõ ràng, phạm chi tiêu vượt dự toán, gánh nặng nông dân không giảm bớt, thì người đứng đầu các xã thị trấn toàn bộ bị quy kết là làm việc bất lực, là cách chức, là sẽ đổi người có khả năng lên làm.Thế là cục kiểm toán vốn chẳng ai ngó ngàng tới đột nhiên biến thành tấp nập, các các bộ tiểu tổ phái tới các nơi kiểm tra cứ như khâm sai đại thần tay cầm thượng phương bảo kiểm, oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, nghiễm nhiên nắm giữ sinh tử các lộ chư hầu.Còn về phần Đới Bình Thành, càng trở thành đối tượng kết giao xu nịnh, gần như ngày ngày mời cơm liên tục, tối tối xã giao không ngớt, làm cho đồng chí Đới hoa mày chóng mặt, cảm thán sức hút của quyền lực đúng là kinh người, hai mươi năm mình làm cán bộ đều là uống phí, chỉ có mấy tháng này mới thực sự là “làm quan”.Bởi thế Đới Bình Thành trong lòng ngưỡng mộ và kính nể Liễu bí thư vô cùng, cho dù số lần Liễu bí thư triệu kiến hắn vô cùng hữu hạn, nhưng lần nào Đới cục trưởng cũng mang theo tâm tình “hành hương đến đất thành” tới chỗ Liễu bí thư.Hiện giờ Liễu bí thư lại triệu kiến, Đới Bình Thành ngoài kích động ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.Đầu tuần vừa mới tới chỗ làm Liễu bí thư lập tức triệu kiến phải chăng đã xảy ra đại sự gì hay không?

Ít nhất thì không phải là triệu kiến theo thông lệ, khẳng định có một số chuyện muốn sai bảo.Tức thì Đới Bình Thành bỏ hết chuyện khác, đứng dậy chính đốn lại trang phục, gọi lái xe, vội vàng chạy tới khu nhà huyện ủy.Khi Đới Bình Thành thở hồng hộc chạy tới văn phòng của Liễu bí thư thì Liễu Tuấn đang chăm chú xem báo cáo việc thành lập và chương trình quỹ tài chính hợp tác hỗ trợ nông thôn.Chuyện này chủ yếu do Lục Hương Mai làm.Do quan hệ mẫn cảm giữa y và Lúc Hương Mai, một số chuyện, nhất là việc thuộc phạm vi chức quyền của huyện trưởng, Liễu Tuấn không tiện can thiệp.Hơn nữa khi trước Liễu Tuấn rõ ràng có cơ hội “độc bá huyện Ninh Bắc” nhưng lại chọn bắt tay hợp tác với Bành Thiếu Hùng, thực tế chứng minh sách lược này rất thành công, lưu lại ấn tượng tốt cho nhiều phương diện, giờ làm bí thư, thực sự có thể khuynh đảo toàn huyện, tất nhiên không chèn ép thái quá.Bắt nạt phụ nữ, không tính tài cán gì.Cho nên Liễu Tuấn và Lục Hương Mai “chung sống” cơ bản là tiêu chuẩn, chỉ nắm giữ toàn cục, buông quyền đúng mực làm Lục Hương Mai miễn cưỡng có thể làm huyện trưởng, không tới mức mất khống chế.- Xin chào Liễu bí thư.Đới Bình Thành xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn, lưng gập thành 90 độ, mồ hôi nhỏ lên cả thảm.Phan Tri Nhân vừa rót trà thầm lắc đầu, từ tầng một tới tầng ba chỉ có mười mấy bậc thang, thật không hiểu nổi Đới Bình Thành làm thế nào hành bản thân thành mồ hôi mô kê như thế được.Đây có thể được tính là một loại bản lĩnh ghê gớm không nhỉ?- Lão Đới, ngồi xuống đi!Liễu Tuấn gật đầu, chào Đới Bình Thành một câu rồi ánh mắt lại dừng ở văn kiện trước mặt.Còn thiếu một chút nữa mới xem xong xong.Đới Bình Thành thấy thái độ này tức thì an tâm, đặt mông ngồi xuống, lãnh đạo càng tùy ý đối với anh tức là càng coi anh là người mình rồi, đay là một dấu hiệu rất tốt, huyện Ninh Bắc chỉ cần trở thành thân tín của Liễu bí thư, vậy là bằng với dán bùa hộ thân thành kim cương bất hoại rồi.Liễu Tuấn xem xong chương trình quỹ hộ trợ tài chính, khẽ cau mày lại, lại lấy một bản thống kê khai bên cạnh xem.Bảng biểu này Đới Bình Thành vô cùng rõ ràng, chính là bản báo cáo kiểm toán quý hai hắn đích thân giao cho Tào Xuân Thu, bên trong liệt kê tình huống kiểm toán các xã thị trấn, còn nhớ khi đó Tào huyện trưởng có khen hắn mấy câu, bản báo cáo này có được một khoảng thời gian, hiện giờ Liễu bí thư mới lấy ra xem, có lẽ Liễu bí thư quá bận, không có thời gian để xem.Đới Bình Thành tự nói với bản thân.Liễu Tuấn xem rất xem rất tỉ mỉ, không hề vì Đới Bình Thành ngồi trước mắt mà có chút ảnh hưởng nào, còn Đới cục trưởng, không dám thở lớn với một tiếng, sợ rằng không cẩn thận phát ra tiếng động gì làm ảnh hưởng tới Liễu bí thư.- Lão Đới này, tình huống kiểm toán hai quý đều ở đây rồi sao?Khó khăn lắm Liễu bí thư mới chuyển ánh mắt rời khỏi Đới Bình Thành, nhìn Đới Bình Thành hỏi:- Vâng thưa Liễu bí thư, đều ở bên trong rồi.Đới Bình Thành vội đáp.- Không có gì muốn bổ xung không?Liễu Tuấn nói vẫn bình hòa, nhưng ánh mặt trở nên nghiêm nghị.Đới Bình Thành bất giác rùng mình, đầu óc bắt đầu nổi sóng nổi bão.Liễu bí thư hỏi câu này là có ý gì?

Chẳng lẽ hoài nghi báo cáo của mình không đúng sự thực.Lần kiểm toán này, tất cả đơn vị trực thuộc huyện và xã thị trấn, chi tiêu dự toán và biên chế nhân viên cơ bản đều phù hợp với yêu cầu của văn kiện huyện ủy, đương nhiên 100% là không thể, nhưng có mấy đơn vị “vượt giới hạn” cũng không nghiêm trọng lắm.Nói cách khác Đới Bình Thành lão luyện quan trường, đối với việc ứng phó với thượng cấp như thế nào, làm sao giao hảo với đồng liêu, quan trọng nhất là giữa lợi ích và tiền đồ, chọn một sự bình hành, nỗ lực thu “lợi nhuận” lớn nhất với tiền đề không ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.Bản báo cáo này giao lên nhiều ngày, lãnh đạo không có phản ứng gì, Đới Bình Thành cho rằng chuyện như vậy là đã qua rồi, không ngờ cách bao nhiêu ngày mà Liễu bí thư đột nhiên đặc biệt gỏi tới.Thấy Đới Bình Thành chù chừ không trả lời, Liễu Tuấn hơi cau mày lại hỏi:- Sao thế, có gì đắn đo hả?- Khô...không có gì ạ.Đới Bình Thành giật bắn mình.Đắn đo trước mặt lãnh đạo, không phải tự tìm lấy phiền phức sao?Thế nào không tin Liễu bí thư sao?Vậy ánh còn làm cục trưởng cái gì nữa?

Ngay cả người đứng đầu cũng không tin.Liễu Tuấn nâng chén trà lên uống một ngụm, không nói một lời, hiển nhiên là đang đợi Đới cục trưởng giải thích rõ hơn.- À, Liễu bí thư, cơ bản đó là toàn bộ nội dung báo cáo kiểm toán hai quý rồi...Đới Bình Thành lắ ba lắp bắp nói, thi thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Liễu Tuấn, mồ hôi lại bắt đầu vã ra.Liễu Tuấn lại nhìn hắn một cái nữa, gật đầu hờ hững nói:- Được, lão Đới, đồng chí cứ về trước đi.Đới Bình Thành ngẩn người, chẳng lẽ gọi tôi tới chỉ vì hỏi đúng một câu thế thôi?Làm cao ghê quá đó!

Có điều Liễu bí thư đã hạ lệnh tiến khách, Đới cục trưởng cũng kkhông dám ở lý không đi, lập tức cúi đầu chào, thấp thỏm trở về.- Tri Nhân, mời Tào huyện trưởng tới chỗ tôi một chuyến.Liễu Tuấn nhấc điện thoại bảo Phan Tri Nhân.Nói thực Tào Xuân Thu nhận được điện thoại của Phan Tri Nhân trong lòng không dễ chịu lắm.Bí thư đại nhân muốn triệu kiến cấp dượi, bảo thư kí gọi điện là rất đúng với trình tự, có điều thân phận địa vị Tào Xuân Thu đâu tầm thường, nhân vật đứng thứ tư ở huyện cơ mà.Đáng nhẽ thân phận này đáng được Liễu Tuấn đích thân gọi điện thoại mới đúng.Nhưng Liễu nha nội người ta muốn lên mặt, Tào huyện trưởng cũng chẳng thể nói gì, liền thong thả tới văn phòng bí thư, theo lệ nói chuyện mấy câu với Phan Tri Nhân rồi mới nhờ truyền lời vào.- Xin chào Liễu bí thư.Tào Xuân Thu dù trong lòng khó chịu, khi gặp Liễu Tuấn vẫn đúng theo quy củ, cười kính cẩn.- Đồng chí Xuân Thu tới rồi, mời ngồi.Liễu Tuấn gật đầu, mặt tuy cười nhưng mau chóng thu lại, trở nên rất nghiêm túc.Tim Tào Xuân Thu giật đánh thót một cái.Thái độ này của Liễu Tuấn nói rõ có chuyện xảy ra rồi.Tào Xuân Thu thực sự hơi sợ khi Liễu Tuấn “có chuyện”, người này tuy là bí thư một huyện, nhưng một khi “có chuyện” là chẳng phải chỉ huyện Ninh Bắc “có chuyện”, mà thậm chí ở tình xa lắc xa lơ hay đại lão trung ương không chừng đều chẳng hiểu sao dính líu vào.- Đồng chí Xuân Thu, báo cáo hai quý cục kiểm toán đưa lên đồng chí đã xem kỹ chưa?Tào Xuân Thu vừa mới ngồi xuống, Liễu Tuấn không hàn huyên khách sáo gì, đi ngay vào chủ đề chính.- Vâng, tôi xem rồi.Tào Xuân Thu vẫn dàng cách bốn lạng đẩy ngàn cân, trả lời đơn giản có mấy chữ.- Vậy liên quan tới tình huống kiểm toán quy hỗ trợ hợp tác nông nghiệp, đồng chí thấy độ chân thực như nào.Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Tào Xuân Thu.Tào Xuân Thu giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là tới rồi Chương 700: Lục Hương Mai ra oai hổ cáiQuy hỗ trợ hợp tác nông nghiệp!

Hắc, đây chính là một trong số chính tích mà đồng chí Lục Hương Mai lấy làm tự hào, bởi vì có cái quỹ này, mà một số xí nghiệp nông thôn rơi vào cảnh khó khăn, giải quyết được nỗi lo lửa cháy ngang mày, đầy cảm kích với Lục huyện trưởng.Liễu Tuấn lại đột nhiên hỏi tới vấn đề kiểm toán quỹ hợp tác hỗ trợ nông nghiệp, Tào Xuân Thu sao chẳng cả kinh.Xem ra bí thư đại nhân muốn khơi lên chiến tranh giữa huyện trưởng và phó huyện trưởng rồi, bất kể thể nào Tào Xuân Thu cảm thấy mình không tiện xen vào chuyện giữa Lục Liễu.Tào Xuân Thu tính toán một lượt, rồi thản nhiên hỏi:- Bí thư, quỹ đó có vấn đề sao?- Có vấn đề hay không thì chưa thể kết luận được, nhưng theo tôi biết có khả năng xuất hiện vay vốn vi phạm quy định.Liễu Tuấn nói thẳng không che dấu gì.Tào Xuân Thu tỏ ra ngạc nhiên.Quỹ hỗ trợ do một tay Lục Hương Mai làm ra, nhưng là phó thị trưởng, Tào Xuân Thu tất nhiên quen thuộc với phương thức thao tác của nó.Tài chính của quỹ phát có giới hạn, chỉ có thể phát cho hội viên, nói cách khác hội viên trước kia nộp phí, vì sản xuất gặp tình trạng tài chính khó khắn trong thời gian ngắn, có thể vay quỹ, quỹ hỗ trợ hoạt động khép kín không mở ra với bên ngoài.Nói trực tiếp một chút chính là hùn vốn nội bộ, nhưng đội tượng hùn vốn mở rộng ra xí nghiệp nông thôn và vỗi nông dân to huyện mà thôi.Về pháp luật tì không có vấn đề gì.Toàn quốc đã có một số huyện đang thí điểm biện pháp này.Thế nhưng nghe ý tứ của Liễu Tuấn thì hiện giờ quỹ đã phát sinh chuyện vay vốn trái quy định.Đây là vấn đề lớn rồi.- Vậy ý của bí thư là...Tào Xuân Thu thăm dò.Hắn không dây dưa ở vấn đề có vi phạm hay không, nếu Liễu Tuấn mời hắn đến tham khảo chuyện này trước mặt, nếu không nắm chắc nhất định sẽ không làm thế.Hiện giờ hắn chú ý là Liễu Tuấn muốn ra tay thế nào.- Đồng chí Xuân Thu đây không thể coi như chuyện bình thường được, hi vọng đồng chí có thể tham dự với các đồng chí cục kiểm toán, tra rõ tình hình vận hành của quỹ hỗ trợ.Liễu Tuấn nói rõ quan điểm của mình.Tào Xuân Thu biết không né tránh được nữa rồi.Dù ngữ khí của Liễu Tuấn không nghiêm khắc, song ý tứ đã rõ, bằng với hạ lệnh cho hắn, dưới tình huống này, Tào Xuân Thu không còn đường mặc cả nữa.Công việc trong phạm vi mình quản lý không làm tốt, cần người đứng đầu nhắc nhở vốn là không thỏa đáng lắm rồi, Liễu bí thư đã hạ lệnh, ngoài chấp hành ra thì không còn gì để nói.- Vâng bí thư, tôi đi sắp xếp ngay.Tào Xuân Thu ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nhận nhiệm vụ.Thời khắc này Tào Xuân Thu lĩnh giáo được sự lợi hại của Liễu Tuấn.Cho dù thế nào, nhiệm vụ kiểm toán này đắc tội với Lục Hương Mai là cái chắc rồi, Liễu Tuấn mời hắn tới, sau đó hắn liền tra số sách quỹ hỗ trợ, người ngoài vĩnh viễn không biết được giữa hai người ai đưa ra ý kiến này trước, nhưng có 50% do Tào Xuân Thu chủ động báo cáo với Liễu Tuấn.Dù sao kết quả cuối cùng là Tào huyện trưởng đích thân ra trận, ra tay với tác phẩm đắc ý của Lục huyện trưởng.Khi Tào Xuân Thu dẫn một đám nhân viên kiểm toán đi tra sổ sách của quỹ hỗ trợ, Lục Hương Mai cơ hồ tức tới ngất xỉu.Lục huyện trưởng nổi giận là do hai phương diện.Một phương là Liễu Tuấn và Tào Xuân Thu liên thủ đối phó với cô ta, từ khi Tào Xuân Thu tới nhậm chức, Lục Hương Mai cũng nỗ lực tranh thủ quan hệ tốt với hắn, nhưng hiển nhiên là hiệu quả không lớn, Tào Xuân Thu tuy luôn mỉm cười, thực tế lại rất cẩn thận giữ khoảng cách với cô ta.Điều này Lục Hương Mai có thể hiểu được.Dù sao Tào Xuân Thu là người bên cạnh Trương Quang Minh, lai lịch của hắn còn lớn hơn Lục Hương Mai, người ta cần gì phải ôm lấy chân nhỏ Lục huyện trưởng đi đấu với cánh tay lớn của đồng chí Liễu bí thư.Nên chỉ cần hắn giữ được thái độ trung lập như hiện nay là không tệ rồi.Song thế trung lập đã bị phá vỡ.Hai đại nam nhân liên thủ gây chuyện với Tiểu Lục.Lục Hương Mai nổi giận vì một nguyên nhân là Tào Xuân Thu không báo cáo với cô ta, đã đi làm rồi, ngay cả trình tự tối thiếu nhất cũng bỏ qua.Có thể thấy chẳng những Liễu nha nội chẳng để cô ta vào trong mắt, mà Tào công tử khách khí vô cùng thực chất cũng chẳng coi cô ta ra gì.Chuyện này mà còn nhịn được chuyện gì không nhịn được chứ.Tính khí ngoa ngoắt của Lục huyện trưởng không ức chế nổi nữa, bất kể ba bảy hai mốt, gọi điện thoại tới cục nông nghiệp, gọi ngay Tào Xuân Thu về.Tào Xuân Thu nhận được điện thoại của Lục Hương Mai, không nói gì cả chỉ dặn Đới Bình Thành mấy câu, liền lên xe trở về huyện, có điều ai để ý sẽ phát hiện khi hạ điện thoại Tào huyện trưởng cau mày lại.- Tào phó huyện trưởng, chuyện này là sao?Trong văn phòng huyện trưởng, Lục Hương Mai không để ý quy củ xưng hô nữa chất vấn thẳng Tào Xuân Thu, có thể thấy Lục huyện trưởng nổi giận thực rồi.Tào Xuân Thu vẫn giữ nụ cười như trước, thong thả nói:- Lục huyện trưởng, Liễu bí thư cho rằng quỹ hộ trợ nông nghiệp có thể tồn tại tình huống cho vay vi phạm quy định, cho nên...- Cho nên liền phái đồng chí đi tra sổ?Lục Hương Mai lại lần nữa không hề khách khí, cắt ngang lời nói của Tào Xuân Thu.Tào Xuân Thu vẫn cười nhưng có chút miễn cưỡng.Chuyện huyện trưởng và phó huyện trưởng bừng bừng tức giận đối thoại với nhau, là chuyện rất hiếm có.Tào Xuân Thu tôn trọng Lục Hương Mai trừ chức vụ thấp hơn, còn vì lịch lãm công tác cơ quan nhiều năm và tu dưỡng của bản thân.Nhưng không đại biểu người ta có thể không tôn trọng hắn.Tào Xuân Thu không nhanh không chậm nói:- Dựa theo phân công của huyện, việc kế toán thuộc quản lý của tôi.Trong thoáng chốc đã ép cơn giận xuống, Tào Xuân Thu không phải là nhân vật nhỏ.Ý tứ của hắn rất rõ, tôi chỉ làm việc theo lệnh, cô có nổi điên cũng đừng điên với tôi.- Chuyện lớn như vậy sao không thông báo với tôi?

Công tác kiếm toán hay công tác nông nghiệp, đều phải thuộc phạm vi cai quản của tôi chứ hả?Lục Hương Mai cứ túm lấy lý do này mà nổi giận, lý do rất đàng hoàng chính đáng.Kỳ thực có nên trao đổi với Lục Hương Mai trước hay không, Tào Xuân Thu cũng có suy nghĩ, không trao đổi trước chủ yếu là không muốn Liễu Tuấn hiểu lầm.Sao chứ, bí thư ra lệnh không được, nhất định phải đi xin ý kiến huyện trưởng à?Hơn nữa lỡ chẳng may quỹ hỗ trợ có vấn đề thật, Tào Xuân Thu khó tránh khỏi hiềm nghi đi bắn tin.Cân nhắc kỹ lưỡng, Tào Xuân Thu liền bỏ qua mắt xích này, trực tiếp tiền vào phần thao tác, so ra hậu quả làm Lục Hương Mai nổi giận còn xa mới bằng khiến Liễu Tuấn nổi giận.Dù sao có làm thế nào cũng đắc tội với Lục Hương Mai rồi.Nếu còn đắc tội với Liễu Tuấn thì đúng là Trư Bát Giới soi kính chiếu yêu cả trong lần ngoài đều chẳng phải là người.- Lục huyện trưởng, chỉ là một việc kiểm toán theo thông lệ thôi mà, hơn nữa quỹ hỗ trợ do huyện trưởng đích thân quỷ lý, hẳn huyện trưởng phải tin bọn họ không có vấn đề gì chứ?Đối phó với cơn giận của Lục Hương Mai như thế nào, Tào Xuân Thu tất nhiên chuẩn bị trước rồi, câu nói này chọc nhẹ Lục Hương Mai một cái, nhưng cô ta không thể phản bác lại.Nếu không có vấn đề thì cô lo lằng cái gì?

Chăng lẽ trong lòng có có điều khuất tất, lo tra ra vấn đề lớn.Lục Hương Mai hòa hoãn lại nói:- Đồng chí Xuân Thu, quỹ hỗ trợ có vấn đề gì hay không, nhưng các đồng chí bỏ qua trình tự huyện trưởng tôi đây là không thích hợp.Gọi Tào Xuân Thu về vốn do hành động trong lúc tức giận thiếu kiềm chế của Lục Hương Mai, đương nhiên sâu trong nội tâm cũng muốn dựa vào đó thể thể huyện sự tồn tại của mình, Tào Xuân Thu anh có là người được tỉnh trưởng coi trọng, thì tới huyện Ninh Bắc vẫn là cấp dưới của tôi, phải chú ý quy củ.Hiện giờ thấy ánh mắt hiền lành mọi ngày của Tào Xuân Thu trở nên dữ dội, Lục Hương Mai thầm cả kinh, dù cô ta tính khí nóng nảy, thích chuyên quyền, nhưng không ngu xuẩn, đã bất hòa với Liễu Tuấn rồi, nếu còn ép Tào Xuân Thu “làm phản” sợ sau này làm huyện trưởng càng thêm khó khăn, Tào Liễu liên thủ dù sau lưng Lục Hương Mai có người chống đỡ lớn hơn cũng hết sức nguy ngập.Nếu như có thể âm thầm đẩy cô ta sang một bên hóng gió, đối với Tào Xuân Thu mà nói là một điều rất tốt, phân tích từ đó, Tào Xuân Thu thực sự có lý do đứng bên phía trận doanh của Liễu Tuấn.Tào Xuân Thu tới đây là để hưởng thành tích có sẵn, biện pháp tốt nhất sớm ngày lên chính chức, đẩy Liễu Tuấn đi thì khỏi cần nghĩ, thuần túy là chuốc họa vào thân, nhưng đẩy Lục Hương Mai đi thì là chuyện rất có khả năng.Lục Hương Mai trong chớp mắt cân nhắc các nhân tố nhiều mặt, tất nhiên phải đổi thái độ rồi.- Lục huyện trưởng nặng lời rồi, không ai muốn bỏ huyện trưởng qua một bên, chỉ là chuyện kiểm toán bình thường thôi, hơn nữa tôi cho rằng hiện giờ quan trọng không phải vẫn đề trình tự nữa, mà quỹ hỗ trợ có vấn đề gì hay không, Liễu bí thư hoài nghi loại hành vi đó có mới là chuyện quan trọng.Lục Hương Mai ra oai hổ cái, nhưng đánh giá của Tào Xuân Thu với cô ta thấp hơn mấy phần.Rõ ràng không phân biệt được trọng yếu và thứ yếu.Người đứng đầu có thể thiếu sót mặt này mặt kia, dù sao không ai toàn vẹn cả, nhưng làm việc kích động, không phân biệt được chuyện nào là quan trọng, chứng minh cô căn bản là không đủ tư cãnh làm người đứng đầu.Lục Hương Mai giật mình.Tào Xuân Thu nói đúng, so ra thì chuyện thể diện không còn quan trọng nữa.Nhưng quỹ hỗ trợ nông nghiệp có vấn đề lớn hay không, Lục huyện trưởng cũng không chắc
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 15


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu TầmChương 701: Vấn đề nghiêm trọngVấn đề của quỹ hỗ trợ nông nghiệp còn nghiêm trọng hơn dự liệu của Liễu Tuấn.Tào Xuân Thu làm việc rất đắc lực, không quá ba ngày đã tra ra rõ ràng mọi chuyện.Có điều Tào Xuân Thu chẳng có chút ý tứ đòi công xin thưởng nào, ngồi trước mặt Liễu Tuấn, sắc mặt rất nặng nề.- Bí thư, vấn đề rất nghiêm trọng quỹ hỗ trợ từ khi thành lập tới nay, cũng hơn nửa năm, gom được hơn 57 triệu, hiện giờ cho vay hơn 50 triệu rồi, trong đó có gần 12 triệu là vi phạm quy định cho đơn vị và cá nhân có tư cách chủ thể...Tào Xuân Thu không cần nhìn sổ ghi chép vẫn nói con số rõ ràng, có chút phong phạm của Liễu Tuấn.Đó là do sức mạnh của tuổi trẻ.Liễu Tuấn cau mày lại, hỏi:- Cá nhân à?- Vâng, nghiêm khắc mà nói, là mười hộ kinh doanh cá thể, trong đây tôi có danh sách...Tào Xuân Thu lật sổ tay, đưa tờ gấy gẫn sẵn đưa cho Liễu Tuấn, chữ viến nhỏ nhắn đẹp đẽ, chi chít tên tuổi và khoản tiền vay.Liễu Tuấn mặt trầm xuống.Bên trong có mấy cái tên mà y biết, đó đều là thân thích của một số lãnh đạo trong huyện, Liễu Tuấn khuyển khích tư nhân kinh doanh là vì làm sôi động kinh tế huyện Ninh Bắc, y cũng biết làm vậy thân thích của nhiều cán bộ lãnh đạo sẽ trà trộn vào bên trong, “quan thương câu kết” là chuyện khó tránh khỏi.Đó là đặc sắc trong nước, uy thế như Liễu nha nội cũng chẳng thể làm gì.Dù sao cũng không thể vì người ta có ông chú bà thím nào đó làm lãnh đạo huyện mà không cho người ta kinh doanh chứ hả?Nhưng lợi dụng vốn vay của quỹ nông nghiệp vốn phù trợ cho xí nghiệp nông thôn vét đầy túi riếng thì nằm ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.Làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên là trong đơn vị vay vốn, không hề có đơn vị sự nghiệp, đương nhiên càng không thể xuất hiện cái tên của chính phủ xã thị trấn rồi.Nhưng trong cuộc đối thoại ở hồ chưa nước Ngũ Lý Kiều, y nghe thấy rõ ràng có chính phủ xã vì chi tiêu vượt mức, nên nảy ra mưu đồ với quỹ hỗ trợ.Có điều chỉ nghĩ một lúc Liễu Tuấn liền hiểu ngay.Nhất định là “che trời vượt biển”, lấy danh nghĩa của xí nghiệp đi vay, rồi dùng cho chi tiêu công rồi.Liễu Tuấn đặt danh sách xuống, hỏi:- Đồng chí Xuân Thu thấy thế nào?Tào Xuân Thu không chút do dự đáp:- Kiên quyết xử lý, không được nương tay!

Trước tiên là cục trưởng cục nông nghiệp và người phụ trách quỹ hỗ trợ là không thể chạy thoát.Cho dù tới huy Ninh Bắc không lâu nhưng hắn đã lĩnh giáo được thủ đoạn sấm sét của Liễu Tuấn, vào lúc này không thể có chút chần chừ nòa.Dù hắn được Trương Quan Minh coi trọng, nhưng đánh giá của Liễu Tuấn với hắn cũng rất quan trọng cho việc thăng tiến.- Không có bọn họ ký tên, số tiền đó không chuyển đi được.Tào Xuân Thu lại thêm một câu.Liễu Tuấn gật đầu:- Quan trọng nhất là phải cố gắng truy thu số tài chính này lại, nếu không sẽ tạo thành tổn thất lớn, số tiền đó toàn gom được từ xí nghiệp nông thôn và nông dân, nếu như bị người ta vét hết, thì ai gánh vác tổn thất này?

Chính phủ ư?

Dù chính phủ có tiền bù đắp, nhưng uy tín sẽ bị đả kích rất lớn.Tào Xuân Thu bội phục.Đúng là người đứng đầu có khác, nhìn vấn đề luôn nắm được chỗ mẫu chốt.Trừ điều Liễu Tuấn nói ra, còn có một vấn đề rất nghiêm trọng khác là trả lời cho cấp trên như thế nào?Vấn đề này là chuyện trách nhiệm thuần túy, nếu truy cứu nghiêm khắc, sẽ có phải có kẻ lột mũ quan ra tạ tội.Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lục Hương Mai.- Lục huyện trưởng, tôi là Liễu Tuấn đây, mời đến chỗ tôi một chút.Tào Xuân Thu chú ý được Liễu Tuấn dùng cách xưng hô cực kỳ chính quy, chứ không gọi là “đồng chí Hương Mai”, hơn nữa thần sắc nghiêm túc, mang theo giọng ra lệnh rõ ràng.Lục Hương Mai giờ không còn bận tâm tới chuyện thể diện đó nữa, cô ta đã biết vấn đề quỹ hỗ trợ rồi, đang đi quanh phòng như kiến bò chảo nóng.Giờ thì cô ta cuối cùng cũng hiểu ra vì sao khi Liễu Tuấn làm huyện trưởng không làm cái quỹ hỗ trợ gì đó, hóa ra người ta sớm đã hiểu được trong chuyện này có thể tồn tại “mánh khóe” rồi.- Liễu bí thư.Sau khi đi qua cửa, Lục Hương Mai cố gắng trấn tĩnh, n hưng vẫn ít nhiều lộ ra vẻ hổ thẹn, nhìn kỹ còn có thể nhận ra sự sợ hãi cố che dấu.- Lục huyện trưởng, mời ngồi.Liễu Tuấn không bắt tay, cũng không mời ngồi xuống ghế sô pha, mà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Tào Xuân Thu, ngồi nguyên sau bàn làm việc, thể hiện thái độ làm việc công.Phan Tri Nhân đi vào rót trà.Liễu Tuấn nói:- Tào huyện trưởng, xin mời đem kết quả kiểm toán quỹ hỗ trợ thông báo với Lục huyện trưởng.- Vâng...Tào Xuân Thu đem tình huống vừa nói lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn giữ sự tôn trọng đầy đủ người đứng đầu chính phủ, người rèn luyện ở cơ quan lớn, về phương diện lễ số luôn làm rất tốt.Lục Hương Mai không tỏ ra bất ngờ, vì cô ta biết cả rồi.- Lục huyện trưởng thấy thế nào?Liễu Tuấn đưa ra câu hỏi tương tự với Lục Hương Mai.- Một đám khốn kiếp!

Phá hoại!Phản ứng của Lục Hương Mai phản ứng y hệ Tào Xuân Thu, nhưng ngôn từ càng kịch liệt, càng thể hiện “nữ tính” của mình.- Nhất định phải xử lý bọn chúng, vi phạm quy định, phải truy cứu trách nhiệm pháp luật.Lục Hương Mai chừng như rất phẫn nộ.Liễu Tuấn thở dài trong lòng, cả phó huyện trưởng lẫn huyện trưởng đều biểu hiện ra cách cục Liễu Tuấn không thể khen ngợi nổi, chỉ nghĩ tới truy cứu trách nhiệm, sâu xa hơn là chỉ muốn làm sao để gột sạch trách nhiệm của bản thân.Tuy nói thân ở quan trưởng bảo vệ bản thân là rất quan trọng, nhưng chỉ chỉ nghĩ cho cái mũ của mình không, thì cách cục quá thấp.- Vậy mở cuộc họp văn phòng bí thư, đồng chí Xuân Thu hay thảo luận bí thư Khâu Viên Triêu phương thức xử lý hậu quả của việc này.Liễu Tuấn ra quyết định.Khâu Viên Triêu tham gia, tức là chuận bị truy cứu trách nhiệm pháp luật rồi.- Vâng bí thứ, có nên mời bí thư Viên Triêu phái người không chế đương sự lại không?Tào Xuân Thu nhắc.Hiện giờ tuy còn chưa làm rõ được số tiền vay vi phạm kia có bao nhiêu đưa vào tủi riếng, nhưng không thể để đương sự thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy được.Nếu thế chuyện này có muốn che đậy cũng không nổi nữa, Liễu Tuấn gật đầu, gọi điện ngay cho Khâu Viên Triêu, ra nhiệm vụ khống chế đương sự.Liễu bí thư có thời gian dài không mở cuộc họp văn phòng bí thư rồi, chuyện bình thường, chỉ thương lượng với người phụ trách thực thi, chuyện quan trọng thì đưa thẳng lên thường ủy thảo luận.Phải nói phương pháp này của Liễu Tuấn khá thành công.Chưa nói uy vọng và thực lực của Lục Hương Mai hoàn toàn không thể so với y, dù là huyện trưởng khác uy thế hơn cũng không tránh khỏi bị Liễu Tuấn làm suy yếu.Liễu Tuấn chẳng cần phải hùng hổ gì, chỉ vài hành động thông thường đã lập nên quyền uy vô thượng, làm thế dù là đại lão trên tỉnh của Lục Hương Mai cũng chẳng thể bới móc g được.Vì thế Thạch Trọng nhận được thông báo đến họp cảm thấy rất bất ngờ.Có điều ai cũng biết nguyên nhân vị sao, huyện Ninh Bắc đâu có bao lớn, quỹ hỗ trợ lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, ai lại chẳng biết?Thạch Trọng không vội tới phòng họp, nhận được thông báo của Phan Tri Nhân xong, dựa vào lưng ghế châm một điếu thuốc, trong lòng cân nhắc kỹ tình huống, hút hết điều thuốc mới chậm rãi đứng dậy đi tới phòng họp.Lúc này Khâu Viên Triêu còn chưa tới.An bài nhân viên khống chế đương sự thế nào cũng phải chậm trễ một chút.Không khí trong phòng họp khá nặng nề, Lý Giang và Chu Quốc Trung chỉ im lặng hút thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, có điều nhìn ký thì thấy Lý Giang nghiêm túc thật, dù sao chuyện này sắp cần kỷ ủy phải ra tay, còn Chu Quốc Trung chỉ làm ra vẻ cho mọi người xem thôi, Bành Thiếu Hùng bị điều đi, Chu Quốc Trung càng bị đẩy sang bên lề, gần như ở trạng thái nửa nghỉ hưu rồi, ông ta cũng tự giá không tranh chấp gì, có bí thư uy thế như vậy, một “lão già” dại gì rơi vào trong vòng xoáy?Tào Xuân Thu không hút thuốc, chỉ lặng lẽ uống trà, Lục Hương Mai hai tay siết chặt cốc trà làm các ngón tay trắng bệch.Thạch Trong cười thầm, ngồi xuống bên phải vị trí chính, đối diện với Lục Hương Mai, châm thuốc tiếp tục suy tính.Ước chừng mười phút sau, Khâu Viên Triêu đi nhanh tới, thấy không khí ngột ngạt trong phòng, không chào hỏi nữa, tìm vị trí ngồi xuống.Hai phút sau Liễu Tuấn mới chậm rãi đi vào.Mọi người liền mỉm cười gật đầu chào.- Mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta họp thôi.Liễu Tuấn nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói:- Hôm nay mời mọi người tới đây là vì quỹ hỗ trợ nông nghiệp có một số vấn đề, hơn nữ khá nghiêm trọng, cho nên tôi mở cuộc họp văn phòng bí thư cùng mọi người thảo luận xử lý vẫn đề này, mời đồng chí Xuân Thu giới thiệu tình huống cho mọi người biết Chương 702: Cuộc họp lâu chưa mởNghe Tào Xuân Thu giới thiệu xong, hội nghị xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, không ai lên tiếng trước, ánh mắt như vô ý lướt qua mặt Lục Hương Mai.Quỹ hỗ trợ này do một tay Lục Hương Mai lập nên, mọi người đợi cô ta lên tiếng trước, xem Lục Hương Mai có cách giải quyết gì mới ý kiến.Tuy Lục Hương Mai là một huyện trưởng yếu thế, nhưng quy tắc luôn phải chú ý.- Liễu bí thư, ý kiến tôi vẫn như cũ, kiên quyết xử lý người vi phạm, vi phạm kỷ luật để đảng xử lý, vi pháp pháp luật thì truy cứu trách nhiệm hình sự, kiên quyết đả kích, không dung thứ.Trầm mặc hồi lâu, Lục Hương Mai cuối cùng cũng bày tỏ thái độ.Lục Hương Mai nói thế vào lúc nãy thì Liễu Tuấn nghĩ tới vấn đề cách cục, hiện giờ nghe lại lần nữa lại cảm thấy nhẹ nhõm, thái độ Lục Hương Mai kiên quyết ít nhất nói rõ một vấn đề, cô ta không dính dáng vào.Ý kiến bản thân, Liễu Tuấn không thừa nhận năng lực của Lục Hương Mai lắm, quan trọng cho rằng cô ta thiếu tố chất của người đứng đầu, nhưng nếu cấp trên bổ nhiệm cô ta làm huyện trưởng, thì Liễu Tuấn có trách nhiệm bảo vệ mỗi một đồng chí trong ban, nếu Lục Hương Mai dính líu và tra ra vấn đề gì, chức huyện trưởng này chỉ sợ phải đổi người.Bề ngoài thì nếu Lục Hương Mai phạm sai lầm về kinh tế bị cách chức, đó là vấn đề phẩm chất cá nhân, khôn gliên quan tới Liễu Tuấn, nhưng về sau chuyện dần trôi qua, các lãnh đạo nhìn lại chưa chắc đã nghĩ như thế, hình như những người công tác với Liễu Tuấn chẳng ai làm được lâu cả.Như vậy ở phương diện đoàn kết đồng chí, kiến thiết đội ngũ cán bộ, đồng chí Liễu Tuấn có thiếu xót nhất định.Vì vậy cá nhân Liễu Tuấn không muốn Lục Hương Mai xảy ra chuyện.Đương nhiên nếu như Lục Hương Mai có dính líu, vi phạm luật pháp quốc gia thì là chuyện khác rồi, đây không phải là điều lấy ra để giao dịch được.- Tôi tán đồng ý kiến của Lục huyện trưởng, phải kiên quyết đả kích.Lý Giang vội tỏ thái độ.Ở chuyện này kỷ ủy không thể nương nhẹ được.- Người đương sự đã được tôi ai bài nhân thủ khống chế rồi.Khâu Viên Triêu nói, đồng thời tỏ rõ thái độ của mình.- Tôi cũng đồng ý với Lục huyện trưởng.Chu Quốc Trung nói hời hợt một câu, sau đó cầm cốc trà lên uống, người hơi dựa vào lưng ghế, như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi, cuộc họp này Chu chủ nhiệm không định nói thêm nửa câu nào nữa.Liễu Tuấn hỏi:- Đồng chí Xuân Thu thấy thế nào?Tào Xuân Thu nghiêm nghị nói:- Vấn đề vừa rồi bí thư lo lắng tôi thấy là chuyện cấp bách, phải thu hồi lại khoản vay trái quy định, cố gắng giảm nhẹ tổn thất, việc này có nên an bài nhân viên chuyên môn đi làm không?Tào Xuân Thu vừa nói ra, trong lòng Lục Hương Mai liền hối hận vô số lần.Sao mình lại không sớm nghĩ tới chuyện này chứ?Vậy mà Liễu Tuấn lại nghĩ ra rồi.Tiền của quỹ hỗ trợ không phải là tiến của đơn vị chính quy quốc gia, càng không phải là tiền của ngân hàng, mà do hùn vốn mà có, một khi vốn vay ra không truy hồi lại được, thì ai bù đắp lại khoãn lỗ này đây?Tài chính huyện sao?Vậy phải xem đồng ý Liễu Tuấn có đồng ý không?Nếu như thực sự con số không truy hồi lại được không lớn, Liễu Tuấn nhất định sẽ đồng ý, có điều làm như thế sợ rằng những nông dân và xí nghiệp nôn thôn góp vốn sẽ có ý kiến, nếu vấn đề làm lớn lên, thì người chủ quản là Lục Hương Mai dù bản thân có không có dính líu vào cũng khó thoát được trách nhiệm.Lúc đó sợ rằng không phải xử phạt trong đảng thôi là cho qua được.Cái mũ ô sa huyện trưởng trên đầu cô ta còn đang mang chữ “tạm thời” nữa đó.Trong thời gian tạm quyền gây ra sai lầm lớn như thế, có thể tiếp tục “tạm thời” nữa hay không cũng là một vấn đề lớn, người khác không dám nói, nhưng Thạch Trọng nhất định sẽ giở trò, mà theo lý thường phân tích, Tào Xuân Thu cũng sẽ không “kiên nhẫn chờ đợi”.Vừa nghĩ tới đây trên trán Lục Hương Mai đã lấm tấm mồ hôi.- Tôi đề nghị huyện chính phủ thành lập một tiểu tổ chuyên môn, xử lý vấn đề thu hồi khoản vay trái phép, đây vốn là việc chính phủ quản lý.Lục Hương Mai vội đưa kiến nghị.Bất kể thể nào phải nắm chắc chuyện này trong tay thì yên tâm hơn.Nếu như an bài người khác đi làm chỉ sợ chưa chắc đã tận tâm tận lực, thậm chí bị lừa cho một vố cũng chưa biết chừng.Ánh mắt của mọi người hướng về phía Liễu Tuấn.Chuyện này chỉ có ý mới có quyền quyết định cuối cùng.- Tôi thấy nên hoãn lại đã.Chưa đợi Liễu Tuấn lên tiếng, Thạch Trọng đã tranh trước.Sắc mặt Lục Hương Mai rõ ràng trầm xuống, Thạch Trọng tỏ ý bất đồng là sợ một khi Liễu Tuấn lên tiếng là không thể sửa được nữa, ở chuyện cụ thể như vậy, huyện Ninh Bắc không một ai dám khiêu chiến quyền uy của Liễu Tuấn.- Trước tiên chũng ta phải tìm hiểu hướng đi các khoản vay.Câu nói này của Thạch Trọng làm mặt Lục Hương Mai thêm khó coi, người ta không quan tâm tới cái gì là “khoản vay trái quy định”, lôi thẳng bản chất của việc hùn vốn ra.- Thu gom vốn đầu tư từ trong tay quân chúng nhân dân, quản lý thống nhất, kết quả bị lừa vay bất hợp pháp, dù nói thế nào cũng là sơ hở nghiêm trọng, chính phủ đã không giám sát tới nơi tới chốn.Thạch Trọng không che dấu quan điểm của mình, cũng không để ý tới sắc mặt Lục huyện trưởng.Lục Hương Mai biết Thạch Trọng cố ý nhắm vào mình, nhưng người ta nói có lý không phản bác được, tay nắm chén trà càng chặt, ngón tay càng trắng hơn.- Đồng chí Xuân Thu, quy mô khoản vay vi phạm là 12 triệu phải không?Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Thạch Trọng.- Vâng thưa bí thư.Liễu Tuấn gật đầu nói:- Khoàn tiền vi phạm này nhất định phải nghĩ cách truy hồi lại...Đồng chí Thạch Trọng nói tiếp đi.Thạch Trọng hơi khựng lại.Liễu Tuấn khéo léo chính “khoản hùn vốn” mà Thạch Trọng nói thành “khoản vi phạm”, có lẽ biểu thị cho thái độ của Liễu Tuấn, Thạch Trọng có thể không chú ý tới Lục Hương Mai, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua thái độ của Liễu bí thư.- Bí thư nói rất đúng, khoản tiền này khẳng định phải truy hồi lại, nhưng do ai đi làm, và làm thế nào, thì tôi cho rằng nên đề cơ quan chính pháp tham gia vào mới không phải kiêng kỵ, có thể vay được tiền từ quỹ hỗ trợ đều là nhân vật lợi hại có quan hệ!

Người bình thường đòi tiền bọn chúng sẽ không ngoan ngoãn hoàn trả, phải dùng biện pháp cứng rắn, để cơ cấu có quyền lực của quốc gia làm, sức uy hiếp sẽ lớn hơn.- Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, chuyện này do chính phủ xử lý thỏa đáng hơn, khoản vay trái quy định kia chỉ là làm sai quy định, chưa phạm tới pháp luật, cơ quan chính pháp ra mặt, về lý là không đúng, sẽ bị người ta hiểu lầm.Nắm chắc chuyện này trong tay, để có quyền chủ động là điều quan trọng, Lục Hương Mai tất nhiên không dể từ bỏ.Đề nghị cơ quan chính pháp tham dự nghe thì rất đường hoàng, nhưng ai chẳng biết Khâu Viên Triêu là đại tướng của Liễu hệ, “đồng bọn thân thiết” của Trạch Trọng!Nếu Khâu Viên Triêu không dứt khoát trong việc thu hồi khoản vay này lại, ngày tháng của Lục Hương Mai sẽ rất khó khăn.- Có gì mà hiểu lầm.Thạch Trọng không tán đồng:- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, là điều thiên kinh địa nghĩ, nếu không chịu trả tiền, tôi còn kiến nghị cục công an trực tiếp bắt người.Lục Hương Mai “hừ “ một tiếng:- Trực tiếp bắt người, Thạch bí thư có phải muốn lật tung cả huyện Ninh Bắc này lên không?- Hà hà, Lục huyện trưởng nặng lời rồi, tôi chỉ theo việc mà luận, cho rằng đó là phương pháp trực tiếp hiệu quả nhất, phải sử dụng phương pháp nào thì quan trọng vẫn là mau chóng thu hồi lại tiền.Lục Hương Mai còn muốn tranh cãi, Liễu Tuấn đã khoát tay ngăn cô ta lại, nói:- Đồng chí Thạch Trọng hãy nói cách nhìn khác của mình đi.Thạch Trọng gật đầu nói:- 12 triệu cho vay không đúng quy định vậy hơn 40 triệu vay đúng quy định, liệu có phải toàn bộ được tới tay xí nghiệp không?

Tôi thấy phải tra rõ xem có phải được dùng vào việc khác.Tào Xuân Thu giật mình:- Dùng vào việc khác?- Đúng!

Điều này rất có khả năng, theo tôi biết có một số xã thị trấn đã nhờ vào xí nghiệp trong địa phận vay vốn chi tiêu.Nghe tới đây Liễu Tuấn gật đầu.Thạch Trọng có thể nhìn ra điều này chứng minh tầm mắt của hắn đã có tiến bộ rồi, một phó bí thư quản lý cán bộ phải có sự mẫn cảm này.- Nếu như đã phát hiện ra vấn đề thì phải tra cho rõ, tra cho triệt để, nếu không chúng ta bên này xử lý, bên kia lại xảy ra chuyện khác, quỹ hỗ trợ nông nghiệp sẽ thành một cái thùng thuốc nổ.

Ừm phải nói là một giây pháo đúng hơn, cứ nổ đùng đoàng không ngớt làm chúng ta không đề phòng được!Nói tới đây khóe miệng Thạch Trọng hiện lên nụ cười, có vẻ rất tự hào vì từ hình dung thỏa đáng của mình.Lục Hương Mai thì mặt sương giá.Tuy nhiên cô ta cũng không thể không thừa nhận Thạch Trọng nói rất có lý, chuyện này nếu như đã phát sinh phải xử lý tốt, nếu không để lại hậu quả làm không ngừng nảy ra chuyện mới, thì mỗi lần có chuyện sẽ là một lần đả kích uy tín của cô ta.- Tôi cho rằng đồng chí Thạch Trọng lo lắng là đúng, tôi thấy nên thành lập tổ chuyên án, mời đồng chí Lý Giang đích thân xử lý, đồng chí Viên Triêu hỗ trợ, các đồng chí kỷ ủy, chính pháp ủy, cục kiểm toán tham gia, cần phải báo cáo định kỳ với văn phòng bí thư.Liễu Tuấn đưa ra quyết định.Nghe tới câu cuối cùng sắc mặt Lục Hương Mai khá hơn một chút.Định kỳ báo cáo, thì cô ta có thể kịp thời hiểu được tình hình, không tới mức hoàn toàn mất kiểm soát, nói thế nào Liễu Tuấn an bài như vậy cũng coi là một loại bảo vệ cô ta Chương 703: Đào Nghĩa Âu nổi giậnĐiều tra quỹ hỗ trợ nông nghiệp đã gặp phải bất lợi.Bản thân vấn đề quỹ hỗ trợ nông nghiệp thì ương đối dễ điều tra, dùng cả Lý Giang, cùng hai thành viên thường ủy, cùng toàn bộ tinh nhuệ của cục công an, viên kiểm sát, kỷ ủy chỉ là để tỏ rõ quyết tâm bài trừ tham ô.Khâu Viên Triêu là tâm phúc của Liễu Tuấn, chấp hành mệnh lệnh của Liễu bí thư không hàm hô, điều này mọi người hiểu được, nhưng Lý Giang ra sức như thế, lại hơi bất ngờ.Có điều suy nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì lạ, Lý Giang sau khi mất đi chỗ dựa, luôn tìm kiếm chỗ dựa mới, sự kiện này há chẳng phải là một cơ hội tốt trời ban?

Biển hiện cho thật tốt, nói không chừng được Liễu bí thư vui, từ đó bước lên con thuyền lớn của Liễu bí thư cũng không biết chừng.Lý Giang và Khâu Viên Triêu đều không hiểu lắm rốt cuộc trong lòng Liễu Tuấn nghĩ gì, Lục Hương Mai luôn gây khó dễ với Liễu bí thư, lần này đúng là một cơ hội tốt, nhưng bắt đầu từ lúc thành lập tổ chuyên án, thái độ và chỉ thị của Liễu Tuấn đều hết sức đường hoàng, trước mặt sau lưng đều không lộ chút ý thừa cơ sinh sự nào, làm hai người Lý Khâu không nắm bắt được.Tâm tư vị bí thư trẻ tuổi này ngày càng khó đoán rồi.Nhưng bất kể như thế nào, chuyện này phải tra ra hai năm rõ mười, đây là điều không cần nghi ngờ, như vậy Liễu bí thư sẽ nắm chắc toàn bộ quyền chủ động, tới khi đó y muốn xử lý thế nào người khác không thể xen vào, hạ Lục Hương Mai xuống hay là tặng một cái nhân tình, hoàn toàn khuất phục nữ huyện trưởng “kiêu ngạo khó bảo” này, đều do Liễu bí thư quyết định.Là cấp dưới, nhiệm vụ của Lý, Khâu là toàn lực cung cấp “vũ khí” thích hợp nhất cho Liễu bí thư.Tra xét quyết liệt tốc độ như vậy chưa tới một tuần, vấn đề của đám người phụ trách quỹ hỗ trợ, cục trưởng cục phó cục nông nghiệp cơ bản đã được làm rõ.Phàm là chuyện vay vốn trái quy định đều tồn tại tình hình giao dịch quyền và tiền, dù khoản vay chính quy, cúc tồn tại dấu vết sai phạm đằng sau.- Liễu bí thư, lá gan của đám khốn kiếp này không nhỏ.Khâu Viên Triêu một mình tới văn phòng của Liêu Tuấn, báo cáo tiến triển của vụ án.Mặc dù Liễu bí thư cường điệu vụ án này phải định kỳ trực tiếp báo cáo cuộc họp văn phòng bí thư, có điều trước khi lên cuộc họp báo cáo riêng với người đứng đầu, tựa hồ cũng hợp thông lệ, Liễu Tuấn hiểu rõ tình hình rồi, tất nhiên sẽ đươc ra quyết định phải báo cáo trên cuộc họp thế nào, cái gì tạm gác lại.Liễu Tuấn đẩy gói thuốc Trung Hoa tới trước mặt hắn, khẽ mỉm cười.Khâu Viên Triêu châm thuốc rít một hơi nói:- Nói đơn giản, có một tỉ lệ phí hoa hồng so với khoản vay chính quy, là 3 - 5 % khoản vay, khoản vay vi phạm thì tỉ lệ rất cao, khoảng tới 7 - 10%, phải xem chỗ dựa của đối phương có mạnh hay không...Liễu Tuấn cau mày lại.Hiện giờ khoản cho vay là chừng 54 triệu, trong đó 42 triệu là vay chính quy, dựa theo tỉ lệ phí hoa hồng thấp nhất 3%, thì là 1 triệu 260 ngàn, còn tổng kim ngạch khoản bất hợp pháp là 12 triệu, 7 % phí hoa hồng là 8 trăm 40 ngàn, đám sâu mọt này đã ăn mất hơn 2 triệu tiền quỹ nông nghiệp.Án lớn rồi.Có lẽ ở một địa khu ven biển giàu có, chỉ vẻn vẹn hai triệu không là gì cả, một nhân viên cơ quan có quyền lực một chút, lại khôn khéo một chút, thì một năm kiếm mấy trăm ngàn không phải là chuyện khó lắm.Đó chỉ là năm 95, nếu là đời sau, Liễu Tuấn biết tình hình này còn nghiêm trọng hơn.Nhưng huyện Ninh Bắc là một huyện nội địa hẻo lánh, năm năm trước còn là huyện nghèo khó, hiện giờ còn có 10% nhân khẩu chưa thoát nghèo, vậy mà đám cán bộ phụ trách cục nông nghiệp cả gan nửa năm đút túi hơn hai triệu đồng.Sao có thể chấp nhận được.- Bắt hết cả lại!Liễu Tuấn trầm giọng nói.- Tăng cường thẩm vấn, tranh thủ đem từng xu tồn thất vãn hồi lại.Khâu Viên Triêu giật mình:- Bí thư quyết định rồi?Khâu Viên Triêu hỏi như vậy là có nguyên nhân, một khi chuyển vòa trình tự tư pháp, vụ án này không còn đường xoay chuyển nữa, không che dấu được nữa, hai năm trước huyện Ninh Bắc vừa có vụ Phương Triêu Dương, ảnh hưởng chưa được xóa hết, khó khăn lắm dưới sự lãnh đạo của Liễu Tuấn, kinh tế phát triển nhanh chóng, các ngành nghiệp bừng bừng đi lên, hiện giờ lại xảy ra vụ án kinh tế lớn như vậy, ánh hưởng xấu của nói khỏi nói cũng biệt.Mấy tháng trước Liễu Tuấn còn được trung độ bộ biểu dương dựng làm điển hình.Điển hình bí thư huyện ủy ưu tú toàn quốc.Thực sự tra tới cùng sợ rằng không chỉ vị trí huyện trưởng của Lục Hương Mai không giữ được, nói không chừng Liễu Tuấn cũng bị liên lụy, với trí tuệ của Liễu Tuấn, sao có thể không nhìn thấu sự chỗ lợi chỗ hại trong chuyện này.- Viên Triêu, không thể mềm lòng được.Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, mày giãn ra, nói với ánh mặt kiên nghị.Thân là bí thư huyện ủy, Liễu Tuấn luôn đem việc rèn nên một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh là nhiệm vụ hàng đầu, nếu như suy tình thiệt hơn trong chuyện này, thì rèn luyện đội ngũ cán bộ chỉ là mộng trưởng hão huyện mà thôi.Một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, mới là động lực lớn nhất cho huyện Ninh Bắc tiếp tục phát triển.Khâu Viên Triêu im lặng gật đầu.Tiếp đó trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai bị thông báo của tổ chuyên án làm kinh hãi, ai cũng phát hiện ra mặt của Lục huyện trưởng trắng nhợt như tờ giấy.Chẳng có gì phải nghi ngờ, cô ta đã cảm thụ được áp lực cực lớn.Vốn Liễu Tuấn hạ chỉ thị báo cáo cho cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận, nhưng tình huống hiện giờ phát sinh biến hóa, vấn đề nghiêm trọng hơn xa dự liệu, Liễu Tuấn mở cuộc họp thường ủy, thông báo cho toàn bộ thành viên trong ban huyện ủy.Suốt cuộc họp Lục Hương Mai không nói một lời.Ý của Liễu Tuấn đã quá rõ ràng, chuyện này chỉ có thể tra tới cùng, không có khả năng che đậy, Lục huyện trưởng còn gì để nói nữa?Các thường ủy khác cũng giống như Lục Hương Mai, lựa chọn im lặng.Ai cũng suy tính được sức sát thương của vụ án này.Song Liễu Tuấn đã quyết tâm thì không ai tiện nói nhiều nữa.Liễu Tuấn rất bình tĩnh ra chỉ thị:- Đồng chí Lý Giang, đồng chí Viên Triêu, bắt những phần tử sâu mọt này không phải là chuyện quan trọng, vẫn là câu nói đó, quan trọng là phải giảm thiệt hại cho quốc gia tới mức thấp nhất, nhiệm vụ tiếp theo của tổ chuyên án là truy hồi khoản vay vi phạm, tranh thủ lấy lại từng đồng một, phạm là kẻ nào không phối hợp, cơ quan chính pháp có thể dùng biện pháp cưỡng chế.Lý Giang gật đầu.Khâu Viên Triêu thì đáp khí thế:- Vâng.- Các đồng chí, căn cứ vào tình huống sơ bộ của tổ chuyên án mà xem, đơn vị và cá nhân vay vốn vi phạm đa phận là có chỗ dựa, liên quan rất nhiều cán bộ, vì thế vụ án này đã không còn là chuyện kỷ ủy và cơ quan chính pháp nữa, thành viên trong ban đều có trách nhiệm, phố hợp với tổ chuyên án, làm công tác tư tưởng cho những người đó nhanh chóng trả lại tiền cho dân.Liễu Tuấn giọng trầm thấp, ánh mắt nghiêm nghị quét qua mặt mỗi thường ủy, làm ai nấy đều thấy áp lực.Mọi người đều hiểu những kẻ có chỗ dựa mà Liễu Tuấn nói có quan hệt dây mơ rễ má với đa phần thành viên ngồi đây, thậm chí còn có một số thư ủy vì chuyện này mà đích thân đánh tiếng với người đứng đầu quỹ hỗ trợ và cục nông nghiệp.Nhiều năm nay tất cả đã hình thành một loại tư duy chung, tiền nhà nước là thịt Đường Tăng, chỉ cần có bản lĩnh ai cũng có thể cắn một miếng.Hiện giờ xem ra loại tư tưởng này đã lỗi thời rồi, ít nhất là không thể dùng được dưới thời Liễu Tuấn, nếu như các khoản tiền đều được truy hổi lại, giảm thiệt hại cho quốc gia tới mức thấp nhất, thì ảnh hưởng của vụ án này mới có thể không chế trong phạm vi nhỏ nhất.Vị lãnh đạo trẻ tuổi này đầu chí đã hừng hục cháy, bất kể là trước kia có quan hệ thế nào với Liễu Tuấn, nếu như biểu hiện trong vụ án này không tốt, tiền đồ sẽ rất đáng lo ngại.Liễu bí thư một khi đã hạ quyết tâm làm việc gì, thì biện pháp tốt nhất là phối hợp.Kết thúc cuộc họp, Lục Hương Mai ngồi xe số hai rời khỏi huyện, đi thẳng tới thành phố Đại Ninh, chừng một tiếng sau, Lục Hương Mai xuất hiện ở phòng làm việc của bí thư Đào Nghĩa Âu.Người ngoài rất ít ai biết được Đào Nghĩa Âu và Lục Hương Mai rốt cuộc có quan hệ gì, có điều người thân cận đều biết một bí mật, bất kể là ở đâu, chỉ cần Đào Nghĩa Âu ở đó thì Lục Hương Mai đều có thể gặp bất kỳ lúc nào.- Đào bí thư, tôi...Lục Hương Mai vừa nhìn thấy Đào Nghĩa Âu ngồi uy nghiêm sau bàn làm việc, mới mở miệng nói được vài câu, nước mắt đã tuôn ra như thác đồ.Đôi mày rậm của Đào Nghĩa Âu cau lại.Chuyện huyện Ninh Bắc trống giương cờ mở tra quỹ hỗ trợ nông nghiệp Đào Nghĩa Âu có nghe nói rồi, quỹ này do một tay Lục Hương Mai làm ra, Đảo Nghĩa Âu cũng biết, trước kia Lục Hương Mai cũng từng báo cáo trước mặt trưng cầu ý kiến của hắn.Hiện giờ nhìn thần thái hoảng sợ của Lục Hương Mai, Đào Nghĩa Âu đoán chuyện nghiêm trọng rồi.- Tiểu Lục, ngồi đi.Đào Nghĩa Âu chỉ vào ghế đối diện.- Đừng khóc nữa, có chuyện gì hãy nói chõ rõ.Lục Hương Mai ngừng thút thít, lấy khăn tay ra lau nước mắt, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới nói rõ với Đào Nghĩa Âu.Đào Nghĩa Âu lại lần nữa cau mày.Hắn không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới mức ấy.- Đào bí thư, bọn chúng...bọn chúng cố ý muốn làm khó tôi.Lục Hương Mai giống như cô gái hờn dỗi.- Hồ đồ!Đảo Nghĩa Âu vẫn luôn nhẹ nhàng trước mặt Lục Hương Mai đột nhiên nổi giận, bực mình quát.Lục Hương Mai tức thì kinh sợ, ngây ra nhìn Đào Nghĩa Âu, đôi mắt long lánh nước mở thật lớn Chương 704: Lỡ mất thời cơ- Chị à, chị có đó không?Liễu Tuấn gọi điện thoại tới chỗ Bạch Dương.- Có, Hiểu Mạn cũng đang ở đây, đang nói chuyện với chị.Bạch Dương nhận được điện thoại, vội vàng bổ xung thêm một câu.Thói quen của tiểu ngoan đồng là vừa nghe cô nói “có” một cái là cúp điện thoại ngay, sau đó hai ba phút sau xuất hiện ở cửa, tự lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Trương Hiểu Mạn cũng có ở đây, nếu thấy tiểu ngoan đồng tủy ý như về nhà sợ rằng chuyện lộ mất.- Vậy em tới đây.- Ừ.Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, miệng cười dịu ngọt.Tiểu ngoan đồng luôn mang đến cho cô niềm vui lớn lao.- Chủ nhiệm, ai vậy ạ?Trương Hiểu Mạn trong lòng đoán được vài phần, bạn bè của Bạch Dương không nhiều, nói mấy câu thôi mà đã làm cho Bạch củ nhiệm vu như vậy thì chỉ có một người.Bạch Dương đáp:- Tiểu Tuấn.- Vậy tôi về trước.Trương Hiểu Mạn liền vội đứng dậy.Liễu bí thư tới tìm Bạch chủ nhiệm vào lúc này đoán chừng là có chuyện quan trọng muốn nói rồi.- Không vội, cùng nói chuyện đi, hai người là bạn học cũ đã lâu không gặp phải không?Bạch Dương giữ lại.Không thể để tiểu ngoan đồng nói muốn đến là lập tức đuổi người ta đi, thế thì quá lộ liễu, cho dù Trương Hiểu Mạn trăm phần trăm là người mình thì Bạch Dương vẫn có chút chột dạ.Trương Hiểu Mạn mỉm cười gật đầu, lại ngồi xuống.Cô đúng là một thời gian không gặp Liễu Tuấn rồi, trong lòng rất nhớ.Liễu Tuấn quả nhiên theo quy củ cũ, tới rất là nhanh, mấy phút sau tiếng chuông đã reo lên.Trương Hiểu Mạn vội tới mở cửa phòng, hiện giờ là đầu tháng bảy, buổi tối mùa thu dĩ nhiên có vài phần đìu hiu mang theo hơi lạnh, song Liễu Tuấn vẫn chỉ mặc một chiếc sơ mi cộc tay, chiếc quân tây xám màu, vóc người cao lớn càng thêm nổi bật.- Chào Liễu bí thư.Trương Hiểu Mạn cười hỏi han.Họ từng là bạn học, còn hiện giờ đẳng cấp đã hết sức rõ ràng rồi.- Hiểu Mạn cũng ở đây hả?Liễu Tuấn cười gật đầu.- Vâng, tôi đang nói chuyện với Bạch chủ nhiệm.- A, có phải gần đây tỉnh ta tình thế tốt đẹp liêm kiết chính trực, kỳ ủy không việc gì làm, rảnh rỗi quá hay không?Liễu Tuấn nói đùa.- Đúng đấy, phần tử xấu xa của huyện Ninh Bắc đều bị Liễu bí thư bắt hết rồi, kỷ ủy tỉnh tất nhiên là không có việc gì làm.Bạch Dương cũng cười đáp lại, hơn một tháng qua vụ án quỹ hỗ trợ nông nghiệp huyện Ninh Bắc xôn xao cả lên, Bạch Dương cũng cảm khái mà nói.- Chị, sao thế được chứ, em vừa mới tới, còn chưa kịp thở lấy hơi đã nói chuyện công việc rồi, quá đáng!

Tốt xấu gì cũng phải để em uống ngụm nước rồi chủ nhiệm đại nhân hãy bắt đầu “kiển trách” chứ.Liễu Tuấn cười hì hì ngồi xuống, chỉ ngại có Trương Hiểu Mạn nên không nằm ra, có điều cũng nghiêng người dựa vào lưng ghế, chẳng chút nghiêm chỉnh.Trước kia Bạch Dương ở huyện Ninh Bắc, Liễu bí thư còn khá quy củ, trước mặt người khác luôn gọi “bí thư”, hiện giờ không kiêng kỵ có Trương Hiểu Mạn, mở miệng là gọi chị ngay.- Cậu đó, lưu manh, đâu có chút nào giống bí thư huyện ủy.Bạch Dương bĩu môi, khí chất thiếu nữ thanh xuân trộn lẫn phụ nữ trưởng thành, đáng yêu không sao tả siết.Trương Hiểu Mạn pha trà, trà nóng hôi hổi lá trà rất nhiều, cô tất nhiên là biết thói quen uống trà đặc của Liễu Tuấn.- Này Tiểu Tuấn, vụ án quỹ hỗ trợ của huyện làm ra sao rồi.Ba người tán gẫu một hồi, Bạch Dương không nhịn được nhắc tới chuyện kia.- Tàm tạm, vụ án rõ lắm rồi, hiện giờ chủ yếu là thu hồi lại tiền, cũng gần xong, tổn thất không lớn lắm.Liễu Tuấn uống một ngụm trà, nói hời hợt:Trương Hiểu Mạn nhìn Liễu Tuấn có thêm vài phần khâm phục, vụ án này của huyện Ninh Bắc, Bạch Dương nhắc với cô không ít, Trương Hiểu Mạn nhìn ra, Bạch Dương rất lo lắng vì vụ án này.Nguyên nhân cụ thể thì Bạch Dương không nói tới, Trương Hiểu Mạn cũng không dám tùy tiện hỏi, có điều Trương Hiểu Mạn đoán chừng là vì lo lắng cho tiền đồ của Liễu Tuấn, nghe nói các lãnh đạo thành phố Đại Ninh có cách nhìn khác nhau về vụ án này, nói chúng là không ảnh hưởng gì tốt với Liễu Tuấn.Nói sao thì trong huyện xảy ra vụ án lớn như vậy, mặt mũi bí thư huyện ủy chẳng vẻ vang gìHiện giờ nghe ra có vẻ Liễu Tuấn chẳng để ý tới những bình phẩm đó, chỉ quan tâm tới vãn hồi tổn thất, Dịch Hàn thường nói Liễu Tuấn là lãnh đạo đáng đi theo, xem ra không sai tí nào.- Ừ, vậy thì tốt.Bạch Dương gật đầu, không nói chuyện này nữa lại quay sang tán gẫu.Trương Hiểu Mạn biết mình nên cáo từ rồi.Bạch Dương rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với Liễu Tuấn.Trương Hiểu Mạn đứng dậy nói:- Chủ nhiệm, Liễu bí thư, hai người nói chuyện, tôi xin về trước.- Ừ...Ngày mai Dịch Hàn có tới không?Bạch Dương cũng không giữ lại.Trương Hiểu Mạn cười:- Vậy phải về mới biết được.Năm 95 chẳng phải ai cũng có điện thoại di động.Trương Hiểu Mạn vừa đi, Bạch Dương khanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Liễu Tuấn cảnh giác, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, tiểu ngan đồng ắt một giây cũng không đợi, ôm thẳng cô vào lòng ngay.- Đừng có quấy, nói chuyện tử tế nhé!Sợ hành động của mình không đủ sức chấn áp cơn háo sắc của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương lại thêm một câu.- Được, được, nói chuyện tử tế.Thấy Bạch Dương “đề phòng”, Liễu nha nội cũng chỉ đành nghe theo.Dù sao thời gian còn nhiều, cả một đêm ở phía trước, chả việc gì phải vội.“Quy củ” của Bạch Dương là tâm tình phải tốt, mới có thể đạt tới cảnh giới quên hết sự đời.Miễn cưỡng sẽ làm chị Bạch Dương không vui.- Tiểu Tuấn, vốn có một cơ hội, hiện giờ xem ra hỏng mất rồi.Bạch Dương thấy tiểu ngoan đồng thực sự quy củ rồi, trong mắt không có cái vẻ hau háu nữa, liền khẽ thở phào, lúc này cô thực sự không có tâm tư với “chuyện đó”.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Cơ hội gì?

Của em hay của chị.- Đương nhiên là của cậu rồi.Bạch Dương nhìn y một cái, ngồi xuống một bên ghế sô pha, hai tay vẫn khoanh trước ngực, giữ sự “cảnh giác” nhất định.- Em thì có cơ hội gì chứ?

Chả lẽ em phải sắp thăng quan sao?Liễu Tuấn chẳng bận tâm.Nói tới thăng quan, bản thân Liễu nha nội cũng cho rằng trong thời gian ngắn là không thể, dù sao y cũng quá trẻ, không lâu trước đó mới tròn 26, làm bí thư huyện ủy gần một năm, lên chính xử cũng chỉ hai năm, coi như miễn cưỡng thỏa mãn quy đinh hai năm của trung ương, nhưng không có quy định đủ hai năm là nhất định phải được thăng quan.- Vậy thì cậu cho rằng là cơ hội gì?Bạch Dương không vui.Trước kia cô không để ý lắm tới chuyện quan trường, vì tiểu ngoan đồng mà mới nhiệt tình, ai ngờ nói ra người này lại chẳng để vào đâu, thật đáng ghét.Liễu Tuấn ngồi bật dậy, chăm chú nhìn Bạch Dương.Bạch Dương vừa bực mình vừa buồn cười.Người này hết nói nổi!Vừa nghe thấy thăng quan đã nghiêm túc ngay rồi.- Cậu là đồ mê quan.Chị Bạch Dương không kìm được buông lời châm chọc tiểu ngoan đồng.Có điều nói đi cũng phải nói lại, nam nhân ham mê sự nghiệp cũng là chuyện tốt, ở thương trưởng nam nhân ra sức kiếm tiền, cho dù số tiền đó có tác dụng hay không, trên quan trường tất nhiên là muốn thăng quan rồi.Liễu Tuấn cười hì hì, đột nhiên nhào vọt tới hôn Bạch Dương một cái, sau đó cực nhanh lùi lại một bên ghế sô pha.Bạch Dương bị tập kích không kịp ứng phó, trừng mắt lên, rồi lại phì cười, nhưng nhanh chóng thu nụ cười lại nói:- Trước đó không lâu bí thư Hàn Giang có gọi điện cho chị, nói muốn điều cậu về trung ương đoàn rèn luyện một chút.- Bí thư Hàn Giang?

Ban nào của trung ương đoàn?Liễu Tuấn hứng thú.- Phó hội trưởng hội quy phát phát triển thanh thiếu niên toàn quốc.Bạch Dương đáp.Liễu Tuấn gật đầu, vừa nghe cái tên đã biết là Hàn Giang có ý tốt, hơn nữa còn rất suy nghĩ cho y, giống như Liễu Tuấn tự hiểu, hiện giờ chướng ngại lớn sĩ đồ của y chính là tuổi tác.

Đề nghị của Hàn Giang lại hóa giải được chuyện khó này, trung ương đoàn là nơi bồi dưỡng cán bộ dự bị, đệ nhất bí thư của đoàn trung ương tuổi cũng chừng bốn mươi, cán bộ cấp sở cục tầm ba mươi là chuyện thường thấy.Cho dù là ở một nơi bao nhiêu cán bộ trẻ như vậy thì một cán bộ cấp phó sở hai mươi sáu tuổi cũng sẽ quá nổi, Hàn Giang liền nghĩ tới quỹ phát triển thanh thiếu niên.Cho dù nghiệp vụ của quỹ này thuộc về sự quản lý của trung ương đoàn, nhưng chỉ có thể tính là một cơ cấu nửa quan trường, được đặt vào cấp bậc hành chính mà thôi, Liễu Tuấn tới đó phát triển, sẽ ít bị chú ý nhất, hơn nữa Hàn Giang biết giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh thậm chí cả nhà họ Hà có một loại quan hệ mật thiết bí mật, tới quỹ này phát triển, Liễu Tuấn nhất định sẽ làm rất tốt.Đối với người khác mà nói, từ bí thư huyện ủy tới quỹ phát triển thanh niên dứt khoát là ngoài thăng trong hạ, có lẽ từ đó đi dưỡng lão luôn cũng có thể, nhưng đối với một nha nội có bối cạnh lớn như Liễu Tuấn hoàn toàn là suy tính vì cấp bậc, trải qua một hai năm rèn luyện, Liễu Tuấn gần tới tuổi tam thập nhi lập, đưa ra ngoài ngoài làm quan lớn một phương, coi như cũng không quá.Suy nghĩ từ một phương diện khác, tốt xấu gì cũng xem như Liễu Tuấn có kinh nghiệm làm việc trong cơ quan trung ương.- Quả nhiên là nước cở hay.Liễu Tuấn tán thưởng.- Đúng là hay thật, tiếc là bị cậu tự làm hỏng rồi.Bạch Dương không khách khí nói:- Cậu ở huyện Ninh Bắc gây ra chuyện lớn như thế, có kẻ ngứa mắt nhảy ra nói xấu, tuổi quá trẻ mà, nên năng lực khống chế toàn cục có vấn đề.Liễu Tuấn cười khổ:- Không ngờ Liễu mỗ lại được nhân vật lớn nhớ lấy!Quan trường đấu tranh, vốn là kiềm chế lẫn nhau, cuộc tranh đấu sau khi Đổng lão qua đời gây ra hiện giờ đã đi tới hồi kết, cụ thể với Liễu Tuấn mà nói, có thể gọi là toàn thắng.Người ta sao có thể khống nhớ lấy y cho được?+++Hôm nay bạn private. com. vn có hỏi mình Hồng lão tổng trong truyện là ông thủ tướng trong truyện.Chắc có các bạn khác thắc mắc tương tự, mình trả lời đây không phải là nhân vật có thật, được xây dựng theo hình mẫu thủ tướng Chu Dung Cơ.Thủ tướng Chu Dung Cơ từng nói: Con người tôi trừ vùi đầu vào làm việc ra thì chẳng có ưu điểm gì, tôi không hi vọng người khác học tập tôi.

Một số tờ báo Hồng Kông nói tôi chỉ biết đập bàn, trợn mắt dọa nạt người dân.

Đúng, tôi đập bàn, tôi trợn mắt nhưng không phải để dọa nạn người dân, tôi chưa bao giờ dọa nạt người dân, tôi chỉ dọa nạt đám tham quan ô lại.Thủ tướng Chu Dung Cơ đã về hưu năm 2003, nhưng nói không ngoa tới tận ngày nay Trung Quốc đang hưởng thành quả các chính sách ông để lại.Mình liên tưởng tới thủ tướng Chu Dung Cơ ngoài miêu tả tính cách, con người, chức quyền của Hồng lão tổng ra chủ yếu còn nhờ một sự kiện năm 1997 cơn bão tài chính hoành hành ở ĐNA, thủ tướng Chu Dung Cơ bằng một loạt chính sách, quyết định cứng rắn chặn đứng nó trước khi tiến vào TQ, trong truyện cũng có đoạn Hồng lão tổng cùng Liễu Tuấn liên thủ làm vụ này Chương 705: Bạch Dương sắp phải đi rồiLiễu Tuấn ý thức được, bắt đầu từ giớ phút này, y làm việc càng phải cẩn thận hơn.Đại lão cao tầng, ít nhất một số đại lão cá biệt, đã nghiêm túc chú ý tới y rồi.Liễu Tuấn theo thói quen châm thuốc trầm tư.Thấy tiểu ngoan đồng như vậy, Bạch Dương trong lòng hối hận không nên “trách mắng” y, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Bạch Dương là người thương y nhất.Hơn nữa Liễu Tuấn đúng là nỗ lực lắm rồi, lần này khua chiêng gõ trống làm vụ án kia cũng là xuất phát từ sự công tâm, tuyệt đối không phải là “bài trừ người khác phái” như mấy kẻ có mưu đồ nói.Đúng là nực cười.Liễu Tuấn khi làm huyện trưởng đã cực kỳ uy thế, giờ càng chẳng cần “bài trừ người khác phái”, Lục Hương Mai hoàn toàn không phải cùng cấp bậc với tiểu ngoan đồng.Bạch Dương tới gần ôm lấy Liễu Tuấn.Liễu Tuấn vùi đầu vào ngực Bạch Dương, tận hưởng cơ thể mềm mại của nữ nhân.- Không sao đâu, chị thay em cám ơn ý tốt của bí thư Hàn Giang nhé.Bạch Dương gật đầu, hít sâu một hơi, muốn nói rồi lại thôi, từng làn hương thơm từ hai ngọn đồi thơm luồn qua cánh mũi của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn chăm chú ngẩng đầu nhìn Bạch Dương, đợi cô nói.- Ừm, cậu an bài cho Hiểu Mạn một vị trí thích hợp ở huyện Ninh Bắc nhé!Bạch Dương do dự một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Sao thế?

Hiểu Mạn làm không được tốt sao?Trương Hiểu Mạn đi từ khi đi theo Bạch Dương, rất được Bạch Dương yêu thích, hai người tình như chị em, hơn nữa Trương Hiểu Mạn là người rất trọng tình cảm, Bạch Dương Thế nào cũng không thể không hài lòng được.- Ừm...Chị...Chị có thể phải về thủ đô rồi.Bạch Dương buông Liễu Tuấn ra, nhỏ giọng nói.Liễu Tuấn hít một hơi, yên lặng nhìn Bạch Dương.- Lần này là thật đấy.Bạch Dương buồn buồn nói, né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn hỏi ngay tới:- Đơn vị nào thế?Bạch Dương đáp:- Quốc gia kế ủy, cụ thể là nơi nào chưa xác định, nhưng khả năng là ti kinh tế hoặc là kỹ thuật cao tân.Liễu Tuấn thở ra một hơi dài, gật đầu:- Hai nơi đó đều không tệ.Y cũng biết lần này Bạch Dương điều về thủ đô là phương thức bảo vệ con gái của Bạch Kiến Minh, cao tầng tranh đấu còn chưa khép màn, hệ phái Nghiêm Ngọc Thành đang ở trong vòng xoáy, Bạch Kiến Minh cũng không thể hoàn toàn đặt thân bên ngoài, cứ để Bạch Dương ở kỷ ủy tỉnh, không cận thận một chút là sẽ bị cuốn vào.Bạch Kiến Minh biết tính cách con gái bảo bối của mình, chính trực thiện lương, thậm chí đôi lúc ngây thơ bướng bỉnh, tính cách đó lại ở trong cơ quan quyền lực mẫn cảm như kỷ ủy, không cẩn thận là xảy ra chuyện.Bây giờ điều về thủ đô, chuyên nghiên cứu và chỉ đạo thao tác kinh tế, khả năng bị cuốn vào vòng xoay sẽ nhỏ đi rất nhiều, giống như trước kia hai người đã thương lượng, Bạch Dương rẻn luyện tại nơi được xưng là “tiểu quốc vụ viện” này một thời gian, hiểu thêm về cách vận hành và định ra chính sách kinh tế của quốc gia, có tác dụng rất lớn cho việc đảm nhận chức vụ càng quan trọng hơn sau này....chú lại: Quốc kết ủy - Ủy ban kế hoạch quốc gia.Có thể tiến vào quốc kể úy, là mộng tưởng của biết bao cán bộ.Bạch Dương lại không vui, tất nhiên nguyên nhân là phải tách rời Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nói:- Bác Bạch thật quan tâm tới chị.Bạch Dương bật cười:- Tất nhiên, đó là ba chị mà.Liễu Tuấn cũng cười, ôm lấy Bạch Dương khẽ hôn lên cánh môi hồng.- Em thấy với tính cách của Hiểu Mạn nên tới văn phòng huyện ủy, làm cấp phó của Trần Lỗi, quản lý khoa bí thư và khoa tổng hợp.

Dịch Hàn đã xuống nông thôn rồi, đưa cả Hiểu Mạn xuống là không tốt, hai vợ chồng họ ngay cả thời gian gặp mặt cũng chẳng là bao, ba mươi rồi, phải có con thôi.Liễu Tuấn phân tích tình thế của Trương Hiểu Mạn.Trương Hiểu Mạn đi theo Bạch Dương, cấp bậc thăng lên còn nhanh hơn Dịch Hàn, giữa năm ngoái đã được đãi ngộ cấp chính khoa rồi, làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là danh chính ngôn thuận.Bạch Dương mỉm cười:- An bài như vậy được đấy.Tiểu ngoan đồng của cô lúc nào cũng thật chu đáo.- Chị, em thương lượng với chị chuyện này.Liễu Tuấn đột nhiên nghiêm túc nói.- Chuyện gì thế?Bạch Dương bị thái độ nghiêm túc của tiểu ngoan đồng làm giật mình, theo đó trở nên khẩn trương, hình nhữa trước kia tiểu ngoan đồng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy với cô.- Ừm, chỉ không phải sắp về thủ đô rồi sao?

Vậy, đêm nay có thể đồng ý với một yêu cầu nho nhỏ của em không?Liễu Tuấn cố sức nhịn cười, vẫn nói hết sức nghiêm trang, nhưng mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh môi đỏ mọng kiều diễm của Bạch Dương.Bạch Dương xấu hổ vô cùng.- Cậu...cậu...Thật xấu xa...Chị không...Chịu...Nói rồi Bạch Dương đấm như mưa lên bả vai rắn chắc của tiểu ngoan đồng.Người này thật đúng là.Không ngờ lại dùng vẻ nghiêm túc như thế đề đưa ra yêu cầu “vô liêm sỉ”.Liễu nha nội hoàn toàn chẳng coi nắm đấm của Bạch chủ nhiệm và đâu, chỉ cười hết sức trâng tráo, mỗi một tiếng cười như cào vào trong lòng chị Bạch Dương, đối với loại chuyện này tiểu ngoan đồng rất kiên nhẫn, cho dù Bạch Dương đã nhiều lần nghiêm túc từ chối y, nhưng cũng vô số lần chứng minh người này khẳng định không từ bỏ ý đồ, nhìn cái bộ dạng của tiểu ngoan đồng, đêm nay y nhất định bày đủ trăm trò, không đạt được mục đích không thôi...Nhưng...Nhưng chuyện đó quá mức xấu hổ.Khi Bạch Dương còn đang run như cầy sấy, tiểu ngoan đồng đã đã vén tấm áo nỉ màu đen lên, dụi đầu vào giữa bầu ngực chị Bạch Dương.Hương thơm đôi bầu vú cao vút kia làm y rất khoan khoái.Tim Bạch Dương càng đập dữ dội, chỉ đành nhắm mắt lại, khẽ ôm lấy cổ tiểu ngoan đồng, mặc cho y “tàn phá”, còn về phần đêm nay Liễu nha nội có được thỏa nguyện hay không thì phải trông vào bản lĩnh của y rồi.Khi Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Đường Hải Thiên thì tâm tình vô cùng khoan khoái, nghĩ tới Bạch Dương hiện giờ còn nằm bệt trên giường, khóe môi Liễu nha nội không kìm được hiện ra nụ cười.Đêm qua mọi thứ đều gần như hoàn mỹ.Điều duy nhất trong được trọn vẹn là chị Bạch Dương quá mệt, phải kiếm cớ nghỉ phép.Tâm tình vui vẻ của Liễu nha nội ảnh hưởng tới cả thư ký Tiểu Bang của Đường Hải Thiên.Tiểu Bang được tính là thư ký “lão thành” rồi, theo Đường Hải Thiên từ Bảo Châu, rồi lại tới thành phố Đại Ninh, vì hắn tư cách lão làng, thêm vào sự uy thế của Đường Hải Thiên, nên vượt qua cả thư ký của Đào Nghĩa Âu, được người ta lén xưng là “thư ký số một thành ủy”.- Chào buổi sáng, Liễu bí thư.Tiểu Bang thầm ngạc nhiên.Tiểu Bang đã gọi điện thoại thông báo Đường Hải Thiên triệu kiến Liễu Tuấn từ hôm qua, còn nguyên nhân vì sao thì Tiểu Bang cơ bản là cũng hiểu.Vụ án quỹ hộ trợ huyện Ninh Bắc gây xôn xao không nhỏ, đủ các loại lời đồn đại rầm trời, khiến cho lãnh đạo thành ủy chủ ý, thậm chí vì thế xuất hiện chia rẽ.Không biết Liễu nha nội ở đầu sóng ngọn gió sao lại có tâm tình tốt như thế?Chẳng lẽ y không biết vụ án kia đã gây nên phong ba ra sao?

Với trí tuệ của Liễu Tuấn thì hoàn toàn không có khả năng này, người này trẻ thì trẻ thật, nhưng thủ đoạn quan trường rất lão luyện.Đương nhiên không hiểu thì không hiểu, Tiểu Bang tuyệt đối không hỏi tới, cho dù hắn lớn hơn Liễu Tuấn mấy tuổi tiền, cấp bậc cũng là chính xử, nhưng trong lòng đối đãi với Liễu Tuấn như cấp trên.Liễu nha nội định sẵn sẽ tiền đồ vô lượng mà.- Chào Bang xử, Đường thị trưởng có trong không?- Hẹn Liễu bí thư rồi, có thể không được sao?Vì quan hệ Liễu Tuấn và Đường Hải Thiên, nên Tiểu Bang nói chuyện cũng khá tùy ý.Vào văn phòng của Đường Hải Thiên, ngạc nhiên là ông không ngồi sau bàn làm việc, mà đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, như đang thưởng thức phong cảnh.- Chào buổi sáng bác Đường.Liễu Tuấn dừng chân sau Đường Hải Thiên mấy mét, lên tiếng chào.- ꡍĐường Hải Thiên đáp lời, đừng đó thêm hai ba giâu rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.- Ngồi đi!- Vâng!Liễu Tuấn ngồi xuống, theo thói quen mời thốc Đường Hải Thiên.- Liễu Tuấn, vụ án quỹ hỗ trợ ra sao rồi?Giữa hai người tất nhiên không cần khách sáo, nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề.- Sắp kết thúc rồi, xét tình thế hiện giờ thì tổn thất thực sự không lớn, chừng 300 nghìn.Liễu Tuấn bình thản đáp.Một vụ án liên quan tới hơn 50 triệu, số tiền đương sự nhận hối lộ quá 2 triệu, hơn nữa liên quan rất nhiều nhân viên, trong hai tháng ngắn ngủi cơ bản giải quyết xong, hơn nữa tổn thất chỉ có chừng 300 nghìn, coi như là khá lắm rồi, có thể thành lãnh đạo huyện Ninh Bắc và nhân viên phá án đều làm việc nỗ lực nghiêm túc.- Thế thì tốt!Đường Hải Thiên gật đầu.- Tiếp tới cháu định xử lý thế nào?- Thứ nhất là truy cứu trách nhiệm pháp luật của người hiềm nghi có liên quan, chuyện này là chắc chắn.

Tiếp theo quỹ hỗ trợ kia, cháu định dừng lại, không làm nữa.Liễu Tuấn đã có phương hướng xử lý hậu quả của việc này, nên không chần chừ nói luôn.Đường Hải Thiên hỏi:- Dừng thế nào?

Không phải còn có mấy triệu đã cho vay rồi sao?- Khoản vay thông qua thủ tục chính quy có thể tiếp tục sử dụng, đúng thời hạn trả lại là được.

Nhưng hoạt động của quỹ hỗ trợ phải dừng lại, không nhận thêm tài chính nữa, đương nhiên không cho vay nữa, đợi thu lại toàn bộ liền trả đúng sổ sách của đơn vị gom vốn.

Thực tế chứng minh loại cơ cấu tài chính thiếu giám sát này không dễ làm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.Liễu Tuấn nói không né tránh gì cả:- Thứ ba là với nhân viên có trách nhiệm liên quan, bao gồm cả lãnh đạo chủ yếu trong huyện đều phải xử phạt nhất định trong đảng.Đường Hải Thiên nhướng mày lên:- Bao gồm cả Lục Hương Mai sao?

Chương 706: Kiểm điểmLục Hương Mai, Lục Hương Mai!Cô huyện trưởng này đúng là làm người ta đau đầu.Đối với chuyện Đào Nghĩa Âu coi trọng Lục Hương Mai thì Liễu Tuấn cũng biết, thậm chí còn có lời đồn bậy bạ rất khó nghe, đối với những lời đồn này Liễu Tuấn chỉ cười mà thôi, không thèm bận tâm.Y biết khó khăn của cán bộ nữ, đặt biệt là cán bộ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong thể chế.Tin đồn Lục Hương Mai có thể tủy tiện ra vào biệt thự số một thành ủy, Liễu Tuấn thấy không đáng tin.Có điều tin hay không tin, thì Liễu Tuấn phải suy nghĩ tới việc Lục Hương Mai được Đào Nghĩa Âu coi trọng, hiện giờ xem ra không chỉ hắn phải suy nghĩ, mà Đường Hải Thiên cũng đang suy nghĩ.Liễu Tuấn nhìn Đường Hải Thiên, mong có thể nhìn ra chút gì đó.Đường Hải Thiên cười khẽ:- Đừng nhìn ta, cháu nghĩ thế nào thì nói đi.Liễu Tuấn lập tức nghiêm chỉnh nói:- Đúng, bao gồm cả Lục Hương Mai!

Dù sao quỹ này là do một tay cô ta lập ra.Đường Hải Thiên hỏi:- Nhưng đó vốn không phải là một ý tệ phải không?- Ý tưởng thì không tệ, bình tâm mà luận nếu như có thể giám sát thật tốt, quỹ này đúng là có tác dụng chính diện nhất định, sau lầm của Lục Hương Mai là ở chỗ không giám sát được.Liễu Tuấn rất thẳng thắn.Đường Hải Thiên trầm ngâm một chút mới hỏi:- Vậy cháu định xử phạt đảng thế nào với Lục Hương Mai.- Cảnh cáo.Liễu Tuấn đáp ngay.Lục Hương Mai cấp bậc hành chính tương đồng với Liễu Tuấn, dưới tình huống bình thường, huyện ủy không thể xử phạt đảng với thành viên trong ban, nhất là phó bí thư thứ nhất.Quyền phán xử Lục Hương Mai nằm trong tay thành ủy.Nhưng huyện ủy có quyền kiến nghị.Chuyện này ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế.Giả sử huyện ủy chính thức thỉnh cầu thành ủy xử phạt Lục Hương Mai, thì bất kể cuối cùng thành ủy có đồng ý hay không, uy tín của Lục Hương Mai cũng sẽ bị đả kích cực kỳ trầm trọng, làm tình cảnh vốn không tốt lắm của cô ta càng thêm khốn khó.Còn ba tháng nữa huyện Ninh Bắc sẽ mở đại hội đại biểu nhân dân khóa mới, Lục Hương Mai có thể bỏ đi hai chữ “tạm thời “ hay không phải xem kết quả biểu quyết của đại hội.Đương nhiên bình thường mà nói vấn đề không lớn, quyền khống chế của Liễu Tuấn với huyện Ninh Bắc là chưa từng có, nhưng cũng không thể bài trừ hoàn toàn khả năng bất ngờ.Người nhắm vào vị trí huyện trưởng chẳng phải chỉ có một.- Làm như vậy sẽ rất bất lợi cho cháu đó.Đường Hải Thiên khẽ thở dài.Đây không phải là giọng thị trưởng nói chuyện với cấu dưới, mà là trưởng bối nói chuyện với vãn bối rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Y biết vụ án này chỉ xử lý nhân viên liên quan, thu hồi tài sản là đủ để có câu trả lời cho qua rồi, Lục Hương Mai cũng chỉ là sơ xuất mà thôi.Nhưng Liễu Tuấn muốn lấy xử phạt này để làm lời cảnh tỉnh cho người kế nhiệm huyện Ninh Bắc về sau, bất kỳ ai cũng phải tận tâm tận lực!

Nếu không xảy ra vấn đề dù là huyện trưởng cũng bị xử phạt.- Bác Đường, cháu vẫn kiên trì ý kiến đó.Liễu Tuấn trầm ngâm nói.- Ừ!Đường Hải Thiên gật đầu.Cuối tháng 10, vụ án tra xong, bắt đầu đi vào trình tự tư pháp.Liễu Tuấn mở cuộc họp thường ủy, chủ yếu thảo luận vấn đề một số lãnh đạo phải gánh vác tránh nhiệm nên có, trước khi mở cuộc họp này, Lục Hương Mai chủ động tới tìm Liễu Tuấn hơn nữa không phải ở phòng làm việc mà ở gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.Liễu Tuấn vừa xem xong thời sự thì điện thoại của Lục Hương Mai gọi tới, thời gian rất vừa khéo.Người làm lãnh đạo thường không bỏ thời sự.- Chào bí thư.Giọng nói của Lục Hương Mai rất nhu hòa, mang theo chút nũng nịu.Cú điện thoại này vừa nằm trong dự kiệu, vừa lại ngoài dự liệu.Trong dự liệu là cùng với vụ án đi vào trình tự tư pháp, chuyện người chịu trách nhiệm sắp đưa lên thảo luận rồi, thái độ Liễu Tuấn bày tỏ trước mặt Đường Hải Thiên đoán chừng Lục Hương Mai đã biết, hiện giờ tình cảnh cô huyện trưởng này thật đáng lo lắng, bình thường mà nói thì huyện trưởng cúi đầu trước bí thư không có gì phải mất mặt.Chung quy huyện trưởng nằm dưới sự lãnh đạo của đảng mà.Nằm ngoài dự liệu là, ấn tượng Lục Hương Mai để lại cho Liễu Tuấn rất cững cỏi, thậm chí có chút ngang ngạnh, sau lưng có bí thư thành ủy chống đỡ, nào dễ dàng chịu thua được.Đoán chừng có người đánh tiếng cho cô ta.Bất kể người sau lưng Lục Hương Mai có nâng đỡ ra sao, nhưng nếu Liễu Tuấn kiên trì kiến nghị muốn thông qua xử phạt Lục Hương Mai trên cuộc họp thường ủy thì không ai ngăn cản được, kiến nghị này đưa lên thành phố, Đào Nghĩa Âu cũng không có khả năng bác bỏ lắm.Dù thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng chứ.- À, đồng chí Hương Mai, xin xào.Liễu Tuấn cười nói.- Bí thư có thời gian không?

Tôi muốn qua chơi một chút, thuận tiện báo cáo ít việc.Lục Hương Mai xin chỉ thị đúng theo quy củ.- Hoan nghênh.Liên Tuấn đáp đơn gian.Lục Hương Mai bực lắm.Người này đúng là biết làm khó người ta.Khi Lục Hương Mai tới nhà khách Thiên Nga, các phục vụ đều giật mình, vội đứng dậy chào hỏi huyện trưởng, trước kia Lục Hương Mai chẳng bao giờ tới khu vực này.- Đồng chí Hương Mai đại gia quang lâm, thật là vinh hạnh.Liễu Tuân cười rất sáng lạn.Dù sao đây cũng là “nhà” mà, người đến là khách cả.- Bí thư khách khí rồi, có thể tới bái phỏng bí thư là vinh hạnh của tôi.Lục Hương Mai cố gắng để giọng nói mình thật nhu hòa, có điều do trước nay không quen nói “nhỏ nhẹ” trước mặt Liễu Tuấn, nên nhiều lúc sơ ý vẫn lộ ra chút khô cứng.Có thể nhìn ra trước khi tới Lục Hương Mai đã cố ý trang điểm, thậm chí còn kẻ lông mày, dưới bộ đồ tây màu thẩm, là chiếc áo len bó sát người màu vào, đôi vú ưỡn cao, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người trông vo cùng lả lướt.Lúc này Liễu Tuấn mới ý thức được, Lục Hương Mai kỳ thực cũng chỉ lớn hơn mình bốn năm tuổi, chính vào thời kỳ hoàng kim của nữ nhân, vừa có nét quyến rũ của thiếu phụ trưởng thành, lại kiều diễu không kém thiếu nữ thanh xuân.Cùng với dung mạo Lục Hương Mai không tệ, cố tình trang điểm như vậy, rất là mê người.- Đồng chí Hương Mai, mời ngồi.Liễu Tuấn khách khí nói, ánh mắt không hề dừng lại trên người Lục Hương Mai.Phục vụ tầng tới rót trà cho huyện trưởng.- Bí thư, tôi tới để kiểm điểm.Đợi phục vụ đi ra, Lục Hương Mai gian nan nói với Liễu Tuấn, nói tới đây ánh mắt Lục Hương Mai có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Liễu Tuấn, khuôn mặt trắng trẻo, ửng lên hai áng mây hồng.Lục Hương Mai từ khi tới huyện Ninh Bắc, tựa hồ là làm một cái đinh đóng bên cạnh Liễu Tuấn, thời gian dài, Lục Hương Mai và Liễu Tuấn đều có thói quen “đối lập” với nhau.Lúc này bảo cô ta phải lấy thế của cấp dưới đi kiểm điểm đúng là làm khó cô ta rồi.Trong lòng Lục Hương Mai thực sự khó diễn tả.Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, nói:- Đồng chí Hương Mai, chuyện quỹ hỗ trợ đúng là cần phải kiếm điểm, không chỉ đồng chí, mà tôi cũng phải kiểm điểm.Vừa mới mở miệng Liễu Tuân đã không chút khách khí tiếp nhận “kiểm điểm” của mình, Lục Hương Mai tức thầm trong bụng, nghe tới sau sau mới dễ chịu hơn một chút.Cho dù câu nói này rất đường đường chính chính, có điều chỉ là lời “quan cách” mà thôi.- Cái quỹ này ý tướng ban đầu là rất tốt, cũng vì xúc tiến kinh tế huyện phát triển mà.Lục Hương Mai chỉ nói được một nửa, liền ý thức được không ổn, vội ngậm miệng lại.Câu nói này phải để sau khi cô ta kiểm điểm xong rồi do Liễu Tuấn nói, sao luýnh quýnh thế nào mình lại nói ra trước rồi?

Vậy thì lần này tới làm kiểm điểm trở thành chẳng có chút thành ý nào.Muốn tranh luận, cũng chẳng cần phải tới tối đến “nhà “ người ta chứ?Hơn nữa bản thân sai trước, chẳng có vốn liếng gì để tranh luật.Liễu Tuấn nói:- Đồng chí nói không sai, ý tưởng thì là tốt, nếu vận hành thỏa đáng có thể có một chút tá dụng, nhưng đồng chí hẳn cũng hiểu, một cơ cấu tái chính thiếu giám sát, hơn nữa vận hành theo kiểu khép kín, là khẳng định có vấn đề, sai lầm của đồng chí hay nói là sai lầm của chính phủ là giám sát bất lực, quá tin vào những đồng chí phụ trách quỹ và cục nông nghiệp.

Đồng chí Hương Mai ai cũng có nhược điểm, khi đối diện với sự cám dỗ lớn mà không có giám sát, rất khó mà không chế được.Thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ người đứng đầu, trong lòng Lục Hương Mai thấy phát ngán, nhưng không thể không gật đầu phụ họa:- Vâng, bí thư nói rất chính xác, quyền lực thiếu giám sát là rất nguy hiểm!

Bài học lần này thật sâu sắc.- Đồng chí Hương Mai, ngày mai tôi định mở cuộc họp thường ủy, tháo luận trách nhiệm vụ án này, đồng chí có suy nghĩ gì.Liễu Tuấn chẳng chơi trò vòng vo với Lục Hương Mai, nói thẳng thừng.- Bí thư là lãnh đạo, bí thư cứ quyết định.Lục Hương Mai trả lời rất nhanh.Tôi đã tới tận cửa rồi, thái độ cũng đã bày tỏ rồi, làm thể nào thì tùy cậu, hẳn vì sao tôi tới đây thì cậu cũng phải hiểu rõ.- Đồng chí Hương Mai, tôi kiến nghị đồng chí ngày mai chủ động kiếm điểm trước các đồng chí trong thường ủy, đồng thời tự xin xử phạt.Liễu Tuấn uống một ngụm trà, bình tĩnh nói.Lục Hương Mai ngẩng phát đầu lên nhìn Liễu Tuấn, mắt tóe lửa phẫn nộ.Vậy là tôi khép nép xuống nước tới cầu cậu đều là uổng công hết à?Khinh người quá đáng.- Đây là quyết định của Liễu bí thư sao?Giọng nói Lục Hương Mai khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày.Liễu Tuấn không hề né tránh, nhân nhượng ánh mắt của cô ta:- Đồng chí Hương Mai, đây không phải là quyết định của tôi, mà là kiến nghị!

Quyết định phải do thường ủy đưa ra Chương 707: Hồng lão tổng đích thân tiến cửTrên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai kiểm điểm trước mặt mọi người đồng thời tự xin xử phạt.Lục Hương Mai rất gian nan đưa ra quyết định này, khi tới cuộc họp hai mắt thâm quầng, hiển nhiên đêm qua không ngủ ngon, suy trước tính sau, Lục Hương Mai cảm thấy, kiến nghị Liễu Tuấn đưa ra là điều nên làm nhất dưới tình huống hiện giờ.Đương nhiên nếu chuyện phát sinh ở huyện khác, đừng hòng cô ta chịu kiểm điểm.Chưa nói đằng sau cô ta có bí thư thành ủy chống lưng, dù không có chỗ dựa vững như thế, thường thủy bí thư huyện ủy cũng không tới mức o ép người trong cùng ban huyện ủy như thế, chẳng cần phải tự vả vào mặt mình, nhiều lắm thì làm ra vẻ nặng nề tự phê bình mình một hai câu, bí thư đại nhân hời hợt nói vài lời quan cách không đau không ngứa, thế là xong chuyện.Làm chính thức như thế tất đều phải vì Liễu Tuấn.Nhìn một góc độ khác Liễu Tuấn cùng lúc giữ nguyên tắc của mình, thực sự cũng là nghĩ cho Lục Hương Mai.Lục Hương Mai tự kiểm điểm không lâu, chỉ nói chừng mười phút, không theo sách vở.Nhưng việc này làm cho toàn thể huyện ủy vô cùng chấn động.Kiêu ngạo như Lục Hương Mai mà cũng phải cúi đầu xuống.Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Tuấn càng thêm kính sợ.Lục Hương Mai tự kiếm điểm, chấn động nói mang lại hơn hẳn việc Liễu bí thư đích thân ra trận phê bình.Không đánh mà khuất phục được người, mới thực sự là tài giỏi.Lời của Tôn Tử mấy nghìn năm trước, dùng trên người Liễu bí thư thực sự không thể thích hợp hơn.Bất ngờ là Lục Hương Mai kiểm điểm xong, Liễu Tuấn dẫn đầu vỗ tay, các thưởng ủy hơi sửng sốt một chút cũng vỗ tay theo.- Tốt, tốt, đồng chí Hương Mai có thể nhận ra sai lầm thiếu sót của mình trong chuyện này làm tôi rất mừng, nguyên tắc của đảng ta là thực sự cầu thị, có sai thì sửa.

Đồng chí Hương Mai biểu hiện ra một phong cách lòng dạ của đảng viên mà đặc biệt là cán bộ lãnh đạo phải có, tôi thấy vô cùng đáng khen.Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Liễu Tuấn chậm rãi nói, ánh mặt nhìn Lục Hương Mai rất chân thành.- Quỹ hỗ trợ này thành lập, trước kia đồng chí Hương Mai cũng đã thương lượng với tôi, ý tưởng là tốt, là xuất phát từ việc thúc đẩy kinh tế huyện phát triển, đặc biệt là các xí nghiệp nông thôn.

Phải nói có tác dụng nhất định, nhìn một vấn đề phải xem xét nhiều khía cạnh, các đồng chí nhìn từ góc độ khác, chuyện này nhắc nhở chúng ta bất kỳ một công tác nào, đặc biệt là quyền lực, và công tác tiếp xúc với tiền, đều không thể thiếu giám sát.

Điều này, mỗi một người trong số chúng ta ngồi đây đều phải đề cao cảnh giác, đề phòng sinh ra tư tưởng độc quyền.

Các đồng chí, nếu đồng chí Hương Mai đã làm kiểm điểm sâu sắc, tôi thấy không cần phải xử phạt trong đảng nữa, xử phạt không phải là mục đích, chỉ là phương thức thôi.

Ý kiến các đồng chí thế nào.- Đồng ý!Tào Xuân Thu lên tiếng trước nhất.- Đồng ý!- Đồng ý!Các thường ủy lần lượt tỏ thái độ, ngay Thạch Trọng cũng không dị nghị gì.Đã vả mặt rồi, cần gì phải đánh cả mông nữa chứ!Lục Hương Mai thầm thở phào.Cho dù vả mặt rất khó chịu, nhưng đánh mông càng khó chịu hơn, nếu mình thực sự bị cảnh cáo hay xử phạt ghi lỗi trong đảng, thì việc bỏ đi được hai chữ “tạm thời” hay không là cả một vấn đề.Người ta muốn kiếm cớ giở trò thì thực sự quá dễ.“Huyện trưởng tạm thời” bình thường trông không có gì khác biệt, nhưng tới thời khắc quan trọng sẽ thấy ngay.- Tiếp theo chúng ta thảo luật vụ án quỹ hộ trợ nông nghiệp này, có mấy xã thị trấn phát sinh việc dùng danh nghĩa xí nghiệp vay tiền, đối với những nơi này, tôi cho rằng phải tiến hành xử lý nghiêm tục, nếu không uy tín của văn kiện huyện ủy sẽ mất hết.Liễu Tuấn quét mắt qua toàn hộ nghị, chậm rãi đưa ra đề tài thảo luận thứ hai.Đề nghị này cũng được thông qua không có gì bất ngờ, quyết định điều chỉnh ban bệ mấy xã thị trấn, một loạt hạ liền mấy bí thư đảng ủy và trấn trưởng.Ở chuyện này đồng chí Tiểu Liễu lại một lần nữa thể hiện ra mặt cứng cỏi kiên cường của mình.Dù là vì nguyên nhân gì, không nghe lãnh đạo, ngoài theo trong trái, Liễu bí thư sẽ ra tay không thương sót, Liễu bí thư muốn dùng thủ đoạn sấm sét này để mọi người biết con dấu đỏ của huyện ủy không phải chỉ nhìn cho đẹp.Nói được là làm được!Đây mới là “nhất ngôn cửu đỉnh” chân chính, không chỉ nhất ngôn đường trong thường ủy, mà trong toàn huyện cũng như thế.Trở về văn phòng không lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, hơn nữa còn là điện thoại bảo mật.Liễu Tuấn nhấc ống nghe lên:- A lô tôi là Liễu Tuấn.- Liễu Tuấn, chào anh.Làm Liễu Tuấn hết sức bất ngờ trong điện thoại lại là giọng nói đầy quyến rũ của Lăng Nhã.- Lăng xử?

Thật sự là bất ngờ quá.Liễu Tuấn cười, lòng đột nhiên rung động kỳ lạ.Có lẽ là giọng nói quyến rũ của Lăng Nhã có ma lực.- Chẳng lẽ tôi nhất định phải gọi là Liễu bí thư hoặc là đồng chí Liễu Tuấn thì anh mới vui hả?Không ngờ Lăng Nhã lại nói đùa, một lần nữa làm Liễu Tuấn mê muội, phải nói qua vài ba lần tiếp xúc, Lăng Nhã và Liễu Tuấn đều để lại cho nhau ấn tượng không tệ, nhưng hình như chưa tiến tới mức này.- Xin lỗi nhé Tiểu Nhã.Liễu bí thư rất biết phục thiện, lập tức đổi cách xưng hô.Bản thân Lăng Nhã có lẽ không có sức sát thương quá lớn, gia thế lẫn bối cảnh của cô cũng không phải là làm người ta ngạt thở, nhưng thân phận nhân viên làm việc trong văn phòng Hồng phó thủ tướng đủ làm cho đã số người trong quan trường không dám sơ xuất.Lăng Nhã chủ động bày tỏ sự thân cận, Liễu nha nội bất kể thế nào cũng không thể đẩy ra ngoài.Biết bao nhiêu ngườ văn hết óc, nhờ cửa nọ cửa kia móc nối quan hệ với những nhân viên như Lăng Nhã mà không được.- Thế còn tạm.Lăng Nhã cười khúc khích phía bên kia điện thoại, có vẻ rất vui, trực giác mách bảo Liễu Tuấn, lúc này Lăng Nhã không phải là nhân viên nghiêm túc khắt khe trong cấm cung, mà chẳng khác biệt gì với thiếu phụ trẻ trung bình thường.- Liễu Tuấn, công việc có thuận lợi không?Lăng Nhã tiếp tục tán gẫu.- Cũng được, cô cũng biết đấy, công tác địa phương rối rắm như vậy, mỗi ngày làm không hết việc, đôi khi thực sự là rất phiền phức.Liễu Tuấn biết Lăng Nhã không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, thường xuyên buồn phiền, lời này nói cho cô nghe là cho cô chút an tủi, trên thế giới này người buồn phiền không phải chỉ có một mình đồng chí Lăng Nhã.Liễu Tuấn vừa cười vừa đối đáp với Lăng Nhã, đầu óc lại vận chuyển cao tốc, đoán không ra vì sao Lăng Nhã gọi cú điện thoại này mang hàm nghĩa gì, nhưng một điều có thể khẳng định Lăng Nhã tuyệt đối không đơn thuần là tán gẫu với y.Giữa hai người tạm thời chưa có giao tình sâu sắc tới mức đấy.Lăng Nhã vừa cười vừa nói:- Vậy sao anh không đổi công việc đi?

Như lời anh nói đấy, đổi một hoàn cảnh khác, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên.Liễu Tuấn tức thì ưỡn thẳng người lên.Lời này của Lăng Nhã có ý gì?

Chẳng lẽ Hồng lão tổng có ý nghĩ điều động công tác của mình?Ừm, khả năng này không phải là không thể.Có vẻ Liễu Tuấn đã để lại ấn tượng rất sâm đậm trong lòng Hồng lão tổng, Khâu Tình Xuyên đã nói với y qua điện thoại, Hồng lão tổng sau đó có hai lần triệu tập thành viên hạch tâm của ti chính sách tiền tệ, cả hai lần đều nhắc cái tên Liễu Tuấn, nói Liễu Tuấn đã gợi ý cho ông không ít.Cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới trong phạm vi nhỏ, không đại biểu cho nhận định ở trường hợp công khai, nhưng thế càng chứng minh Liễu Tuấn đã ghi tên trong l Hồng lão tổng rồi.Như vậy gặp lúc thích hợp, điều động Liễu Tuấn không phải là rất bình thường sao?- Sao không nói nữa vậy?Lăng Nhã bên kia hỏi với chút tinh nghịch.- Bị cô dọa sợ rồi.Liễu Tuấn cười lên.- Này nam tử hán đại trượng phu, đường đường một bí thư bí thư huyện ủy gan lại chỉ có chút đó thôi à?Lăng Nhã trêu ghẹo, giọng nói rất vui vẻ, tựa hồ đang tưởng tượng ra dang vẻ sợ hãi của Liễu nha nội vốn “coi trời bằng vui”, người này là nhân vật “Thái Sơn đổ xuống trước mặt cũng không đổi sắc” cơ mà.- Tiểu Nhã này, cô đừng lấy tôi ra đùa nữa, tôi biết cô là nhân vật lớn rồi.Liễu nha nội “vỗ mông” Lăng Nhã.Thân là thiếu niên nha nội, vỗ mông mỹ nữ là điều rất bình thường.- Hừ, đàn ông các anh toàn dẻo mỏ, sau đó ra sức giở trò trong bụng, được rồi tôi không trêu anh nữa, nói cho anh một việc, anh có khả năng bị điều tới địa phương khác rồi.Lăng Nhã được nịnh nọt, quả nhiên không làm ra vẻ nữa, thẳng thắn nói.Liễu Tuấn thực sự giật mình.Lăng Nhã tiếp tục nói:- Sáng ngày hôm nay, Hà tỉnh trưởng chính là Hà Duyên An đó, tới báo cáo với thủ trưởng, nói vấn đề kiến thiết và cải cách khu khai phát, Hà tỉnh trưởng rất lo lắng vì vấn đề này.- Ừ, ừ.Liễu Tuấn liên tục đáp lời, trong đầu bắt đầu nổi sóng rồi.Cuối tháng sáu tới thủ đô tham dự hội nghị biểu dương, trong tứ hợp viện của nhà họ Hà, Hà Duyên An đã hỏi y có muốn điều động không, lúc đó không để vào trong lòng, hiện giờ xem ra bị Hà Duyên An “nhìn trúng” thật rồi.Nhưng kiến thiết khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hứu là chuyện quá lớn, Liễu Tuấn dù không thiếu năng lực giải quyết vấn đề này nhưng lại không có quyền giải quyết.Chẳng lẽ Hà Duyên An muốn y tới làm trợ thủ.- Hà tỉnh trưởng tới xin chi viện, kết quả thủ trưởng tiến cử anh.Lăng Nhã nói với chút cảm khái.Một bí thư huyện ủy đang để Hồng lão tổng tiến cử trước mặt một tỉnh trưởng, thể diện của Liễu nha nội thật không nhỏ.Nào có ngờ, đồng chí Liễu Tuấn khiến Lăng Nhã phải “thán phục không thôi” hiện giờ đã hoàn toàn choáng váng rồi Chương 708: Tỉnh A rất phức tạpNhận được điện thoại của Lăng Nhã thực sự làm Liễu nha nội cả kinh, y chưa bao giờ nghĩ tới điều ra tỉnh khác, trước kia mục tiêu ba năm Đường Hải Thiên định giao cho y, mặc dù chỉ cần chưa tới hai năm cơ bản đã thực hiện được, song Liễu Tuấn không hài lòng lắm.Dù sao huyện Ninh Bằng còn 10% người dân chưa thoát nghèo.Vốn kế hoạch của Liễu Tuấn là dùng thời gian một năm giảm gánh nặng của nông dân xuống dưới 50%, thực hiện toàn hiện thoát nghèo, đồng thời GDP đứng thư ba trong năm khu ba huyện của thành phố Đại NinhNếu đạt được mục tiêu này bản thân y mới thấy mình làm bí thư huyện ủy đã xứng chức vụ.Nhưng hiện giờ xem ra không thể theo ý Liễu Tuấn được nữa.Thân ở trong thể chế, công tác luôn phải phục tùng an bài của tổ chức.Liễu Tuấn châm một điều thuốc, dựa vào lưng ghế trầm tư.Nếu như Hà Duyên An điều y tới tỉnh A sẽ an bài thế nào đây, đoán chừng không phải là điều ngang chức, hiện giờ y có được thành tựu chói lói như vậy ở huyện Ninh Bắc, thuận thế tiến bộ chỉ là chờ ngày nữa mà thôi, nếu như điều ngang cấp tới tỉnh A, làm lại từ đầu, với quan hệ mật thiết giữa y và nhà họ Hà, Hà Duyên An sẽ không tới mức “lẩm cẩm” như thế, nếu không chỉ sợ người đầu tiên không chịu là Hà đại tiểu thư.Hiện giờ y đã là bí thư huyện ủy ở huyện thành tích nhất, nếu tiến thêm một bước sẽ là phó sở.Phó sở!Vị trí này trong thứ tự thế chế quốc nội đã được tính là cán bộ cao cấp rồi.Liễu Tuấn bất giác lắc đầu, chính bản thân cũng thấy khó tin, trước kia y bỏ cuộc sống giàu sáng, cố chấp tiến vào quan trường cũng chẳng ngờ rằng sẽ thăng tiến với tốc độ nhanh như vậy.Có điều trong một tỉnh cán bộ cấp phó sở dùng xe mà chở đấu mà đong không hết, không biết có bao nhiêu vị trí thích hợp an bài cho y.Nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Lăng Nhã, hẳn là liên quan tới kiến thiết khu cao tân hoặc cải cách xí nghiệp quốc hữu, vậy là tỉnh kế ủy sao?Ha ha, như vậy thì cũng thú vị thật.Bạch Dương vừa mới tới quốc gia kế ủy, y sắp tới tỉnh kế ủy rồi.Nhưng cũng không nhất định.Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, rồi bỏ ý định đi đoán đố này.Kỳ quái là tin tức quan trọng như vậy lại do Lăng Nhã thông báo cho y trước tiên, hơn nữa mang tính chất riêng tư rõ ràng, tất nhiên Liễu nha nội chưa “méo mó” tới mức cho rằng Lăng Nhã sinh lòng ái mộ y, phải nói là một thủ pháp mở rộng quan hệ trên quan trường.Trong mắt người khác thì Lăng Nhã là nhân vật cao không với tới, nhưng trong mắt Lăng Nhã, Liễu Tuấn y chẳng phải là một tiềm lực vô chừng.Nghĩ tới đây y liền bình thường trở lại.Hắn là Hà Duyên An chưa trò chuyện cùng với Hà đại tiểu thư, nếu không Hà Mộng Doanh đã khẩn cấp “bắn tin” cho y rồi.Vừa hút hết một điếu thuốc thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại bảo mật.- A lô, tôi là Liễu Tuấn.- Ba đây.Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của Liễu Tấn Tài.- Ba.Trong lòng Liễu Tuấn trào dâng cảm giác thân thiết.Dù kiếm trước hay kiếp này, tình cảm hai cha cọn họ luôn rất sâu sắc.Liễu Tấn Tài chậm rãi nói:- Tiểu Tuấn, vừa rồi đồng chí Hà Duyên An có gọi điện cho ba.- Vâng, tình hình đại khái con biết rồi, Lăng Nhã của văn phòng Hồng lão tổng vừa gọi điện cho con.Với cha mình, Liễu Tuấn tất nhiên không che dấu gì.- Có điều không rõ an bài cụ thể lắm.Liễu Tấn Tài hơi khựng lại, có lẽ ông không ngờ con trai mình tới văn phòng Hồng lão tổng một chuyến thôi mà kết giao được loại quan hệ này.Lăng Nhã làm như vậy là có chút hiềm nghi vi phạm kỷ luật rồi.Quả nhiên là giỏi thủ đoạn.Xem ra tuổi trẻ, lại đẹp trai, đúng là có không ít lợi thế.Liễu Tấn Tài hỏi:- Vậy ý con là gì?Liễu Tuấn cười, vậy là Liễu Tấn Tài đã đặt y ở vị trí bình đằng rồi.- Ba, Hà tỉnh trưởng có nói qua chuyện an bài cụ thể với ba không?Cho dù điều động cán bộ thì phải phục tùng an bài của tổ chức, hơn nữa là do Hỗng lão tổng đích thân tiến cử, nhưng Liễu Tuấn là công tử tỉnh trưởng, Hà Duyên An phải được Liễu Tấn Tài đồng ý mới dễ thao tác chính thức, hẳn hai vị tỉnh trưởng phải trao đổi an bài cụ thể rồi.- Đồng chí Hà Duyên An đề nghị ba hướng đi, thứ nhất là văn phòng chính phủ, phó chủ nhiệm kiêm thư ký số một, hai là phó chủ nhiệm kế ủy tỉnh chủ quản công tác kiến thiết khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hữu.

Thứ ba là tới thành phố Ngọc Lan, làm bí thư khu khai phát cao tân Trường Hà.Liễu Tấn Tài nói vắn tắt tình huống, Liễu Tuấn hơi váng đầu.Xem ra Hà Duyên An vì đi “khoét tường” mà bỏ vốn không ít, ba hướng đi đó, bất kể trong tỉnh nào, để là vị trí cực cao.Nhất là an bài làm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ kiêm thư ký số một, cũng chính là đại thư ký của Hà Duyên An.Mặc dù trung ương có quy định rõ ràng, lãnh đạo không thể dùng thư ký khác giới, nhưng chênh lệnh tuổi tác giữa y và Hà Duyên An, đặc biệt là bối cảnh của hai người, phá lệ một lần cũng không vấn đề gì, hơn nữa Hà Duyên An có thể an bài một thư ký văn thư để xử lý một số công việc lặt vặt, Liễu Tuấn tới đó có tác dụng như một “cố vấn trưởng”.Không có văn kiện nào quy định, tỉnh trưởng là nữ đồng chí, thì văn phòng chính phủ không thể dùng nhân công tác là nam giới.Có Hồng lão tổng tiến cử, có Hà đại tiểu thư thi thoảng ở trước mặt tiểu cô cổ động, thêm vào bản thân Hà Duyên an coi trọng Liễu Tuấn, nên có sự an bài cố vấn trưởng này.- Ba thấy thế nào?Liễu Tuấn trầm tư một lúc rồi hỏi cha mình, thực tế y hiểu rất rõ, chuyện điều động này không phải là một vấn đề của riêng y, rất có khả năng bị các đại lão của phái hệ khác coi rằng là một tín hiệu, là nhà họ Hà có xu thể liên hợp triệt để với Nghiêm Liễu hệ.Hai “quái vật” bắt tay nhau là điều mà không ai muốn thấy.Huống chi dù Hà Duyên An là con gái của Hà lão, nhưng tư tưởng chính trị lại ngả về phái Tiễn Kiến Quân.- Thế cục tỉnh A rất phức tạp.Liễu Tấn Tài trầm ngâm trong điện thoại.Liễu Tuấn hiểu ý.Hiện giờ ở tỉnh A, Hà Duyên An bị cản trở rất nhiều, quan hệ với bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật rất là vi diệu, Cận Tú Thật là một đồng chí lão thành rồi, quan niệm rất bảo thủ, nên cách làm việc rất không nhất trí với Hà Duyên An còn khá trẻ, không khí chính trị ở Tỉnh A, khác biệt hoàn toàn với tỉnh N, do Nghiêm Liễu gây dựng nhiều năm.Liễu Tuấn một khi tới đó, muốn như cá gặp nước giống ở huyện Ninh Bắc sợ là khó lắm.- Ba, nếu như là Hồng lão tổng tiến cự, chuyện này sợ rằng không có bao nhiêu đường để thương lượng nữa rồi.Liễu Tuấn đầu óc rất tỉnh táo, nói với Liễu Tấn Tài.Ông cũng biết đứa con này của mình đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận khiêu chiến mới.Từ góc độ rèn luyện mà xét, để Liễu Tuấn tới tỉnh A, tốt hơn ở lại tỉnh N nhiều.Huống hồ Liễu Tuấn nói rất có lý, Hồng phó tổng là nhân vật nhường nào, đã tiến cử một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi trước mặt một tỉnh trưởng, ý nghĩa trọng đại khỏi nói cũng biết, có thể nói Hồng lão tổng đưa cho Liễu Tuấn một để tài khảo nghiệm, cũng là đặt một cơ hội cực lớn trước mặt y.Nhất định muốn từ chối lời tiến cử này cũng không phải là không được, có điều Liễu Tuấn trong lòng Hồng lão tổng sẽ không còn chút ý nghĩa nào nữa, đó là điều chắc chắn.Vào lúc mấu chốt lựa chọn thì lâm trận rút lui giữ mình, chỉ muốn làm bông hoa trong phòng kính, một người như thế có tư cách gì để cho Hỗng lão tổng liếc mắt nhìn.Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:- Được, giờ con lớn rồi, giống như Hải quân trưởng nói vậy, đã thành gia lập nghiệp rồi, còn tự quyết định đi.- Vâng.Liễu Tuấn gật đầu với cái điện thoại, giống như người cha đang ở ngay trước mắt vậy.Điện thoại của Hà Duyên An gọi tới vào buổi chiều.Khi đó Liễu Tuấn đang lật xem một bản đề cương.Cái đề cương này chính là những đại sự y cho rằng trong vòng mấy nắm sau huyện Ninh Bắc phải làm, hiện giờ không biết rốt cuộc là Hà Duyên an muốn y đi trước hay sau năm mới, Liễu Tuấn làm việc ở huyện Ninh Bắc ba năm, đầy tỉnh cảm với vùng đất nay, tất nhiên mong khi mình rời đi.

Huyện Ninh Bắc vẫn có thể sải bước tiến tới như trước.- Liễu Tuấn hả, là dì Hà đây.Giọng của Hà Duyên An rất ưu nhã êm tai, ở điểm này Hà đại tiểu thư giống y hệt tiểu cô, làm Liễu Tuấn nghe mà tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết, giống như nhận được diện thoại của Liễu Tấn Tài vậy.

Liễu Tuấn yêu Hà Mộng Doanh, nên trưởng bối của cô cũng là trưởng bối của y.- Chào dì ạ.Liễu Tuấn nói rất kính cẩn.- Sao rồi, Liễu tỉnh trưởng đã nói với cậu rồi chứ?Hà Duyên An không vòng vo, nói luôn vào chuyện chính.- Vâng thưa dì, ba cháu đã nói chuyện vào buổi sáng.- Ha, không ngờ phần phân lượng của cậu trong lòng Hồng phó thủ tướng lại khá nặng, tôi muốn lên tiếng khoét tường thì thủ trưởng đã nói ra trước rồi, trịnh trọng tiến cử với tôi một người trẻ tuổi, không tệ đâu.Hà Duyên An trong điện thoại rất thân thiết, cũng rất tùy ý, như người nhà tán gẫu vậy.- Cám ơn thủ trưởng coi trọng, cám ơn dì Hà khen ngợi.Cho dù trong lòng cảm thấy Hà Duyên An rất thân cận, Liễu Tuấn vẫn giữ đúng quy củ.Điều này làm Hà Duyên Án rất thích.- Vậy ý cậu thế nào, có muốn qua tỉnh A làm việc cùng dì Hà này không?Liễu Tuấn cười.- Dì Hà, công tác cán bộ, xưa nay phục tùng an bài của tổ chức.Hà Duyên An cũng khẽ bật cười.Thái độ này của Liễu Tuấn làm bà hết sức vừa lòng.- Thế này đi, cậu cũng không cần vội, trước tiên thương lượng với Nghiêm bí thư đi đã.Hà Duyên An rất chu đáo căn dặn.- Vâng, cám ơn dì Hà Chương 709: An bài công tácLiễu Tuấn đặt điện thoại xuống, lại trầm tư một lúc rồi nhấc điện thoại lên gọi Phan Tri Nhân vào.- Bí thư.Phan Tri Nhân đi vào mang theo một chút ý dò hỏi nhìn Liễu Tuấn, đợi y chỉ thị, đoán chừng Liễu bí thư lại muốn xuống cơ sở xem xét, mấy xã thị trấn nảy sinh chuyện lừa gạt tiền quỹ hỗ trợ, làm Liễu bí thư rất không yên tâm.- Ngồi đi.Liễu Tuấn không hề có ý đứng dậy, chỉ vào ghế đối diện nói rất ôn hòa.Phan Tri Nhân hơi lấy làm lạ.Giữa hắn và Liễu bí thư, thường nói chuyện tình hình ở huyện, nhưng bình thường thì nói chuyện phiếm nhiều hơn, lúc này Liễu bí thư bảo hắn ngồi, khẳng định là có chuyện công muốn nói.- Tri Nhân này, cậu theo tôi đã ba năm rồi nhỉ?Liễu Tuấn cười hỏi.- Vâng, vừa vặn ba năm một tháng rồi.Phan Tri Nhân nhớ rất rõ, có điều trong lòng bắt đầu hồi hộp, Liễu bí thư thông thường sẽ không hỏi tới chuyện này, ngày nào cũng gặp mặt cần gì phải ôn chuyện cũ, hỏi như vậy thường thường có nghĩa là đã xảy ra biến cố trọng đại rồi.- Ừm, ba năm một tháng, không phải là thời gian ngắn nữa.Liễu Tuấn có chút cảm khái.- Tri Nhân, có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu đây!Phan Tri Nhân theo phản xạ điều kiện, ưỡn thẳng lưng lên, cung kính nói:- Xin bí thư chỉ thị.Liễu Tuấn khoát tay, bình tĩnh nói:- Giữa tôi và câu, không có chỉ thị gì hết.

Vụ án quỹ hỗ trợ này cậu thấy như thế nào?Phan Tri Nhân hơi giật mình, đề mục này hơi lớn rồi.Hơn nữa vụ án hiện giờ không phải là cơ bản kết thúc rôi sao?

Sau khi tiến vào trình tự tư pháp, là vấn đề tòa án phán xử ra sao nữa thôi, với tính cách của Liễu Tuấn sẽ không quá mức can thiệp vào tình độc lập của cơ quan tư pháp, Lục Hương Mai cũng đã kiểm điểm công khai trên cuộc họp thường ủy, chuyện này như vậy là đã có định luận, không biết Liễu bí thư sao còn hỏi ý kiến của mình.Chẳng lẽ Phan Tri Nhân tôi có thể hoài nghi gì với quyết định của huyện ủy của Liễu bí thư sao?Đầu óc của Phan Tri Nhân xoay chuyển cực nhanh, lập tức hiểu ra, mình không thể suy nghĩ theo lối này, chuyện đã phát sinh, đã xử lý thì Liễu bí thư sẽ không rảnh rỗi mà lôi mình ra lặp lại làm gì nữa.Phan Tri Nhân suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nói:- Bí thư, tôi cho rằng có một mắt xích bị bỏ quên...Mắt Liễu Tuấn liền lộ ra vẻ khích lệ.- Vâng, đó là vấn đề của cục kiểm toán, cục kiếm toán mỗi một quý đều kiểm tra một lần, cục nông nghiệp và và quỹ phát triển đều nằm trong phạm vi kiểm toán của bọn họ.

Một vấn đề rõ ràng như vậy lại không tra ra, phương diện kiểm toán vậy là có sơ hở, hơn nữa mấy xã liền để xảy ra chuyện lừa dối, các đồng chí cục kiểm toán nếu như chỉ làm việc cẩn thận một chút thôi, cũng có thể tim ra manh mối.Phan Tri Nhân nói rất vững vàng.Trước mặt Liễu Tuấn, hắn chưa bao giờ che dấu quan điểm của mình.Liễu Tuấn gật đầu.- Lão Đới của cục kiểm toán không hợp cách nữa rồi.Liễu Tuấn nói thẳng thừng.Phan Tri Nhân ngẩn ra một chút, noi:- Vậy bí thư...- Liễu Tuấn biết Phan Tri Nhân ngạc nhiên vì chuyện gì, nếu như Liễu Tuấn đã nhận định Đới Bình Thành không hợp cách vì sao lại không đề xuất xử lý trên cuộc họp thường ủy?

Đây không giống với phong cách của Liễu bí thư, Liễu bí thư làm việc là luôn gọn gàng mau lẹ, không lôi thôi dây dưa gì.- Cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải giải quyết tphần, không thể gấp được.Liễu Tuấn chỉ nói đến thế, không giải thích thêm, thủ pháp xử lý vấn đề trên quan trưởng, không phải có thể dạy từng lý từng tí một, đôi khi cần tự bản thân lĩnh hội.

Hắn tin với đầu óc của Phan Tri Nhân nhất định có thể ngộ ra.Phan Tri Nhân choàng tỉnh.Miếng đầu tiên phải “ăn” là Lục Hương Mai, vậy miếng thứ hai chính là Tào Xuân Thu.Quỹ hỗ trợ nông nghiệp do một tay Lục Hương Mai lập nên, còn cục kiểm toán lại thuộc quản lý của Tào Xuân Thu, hai phương diện đều có vấn để, Liễu bí thư nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu trước, giải quyết Lục Hương Mai và quỹ hỗ trợ, sau đó mới là cục kiểm toán, nếu như gom hết toàn bộ, chỉ khiến cho Tào Xuân Thu và Lục Hương Mai liên hợp lại đấu tranh cùng Liễu bí thư.Mặc dù ở chuyện này Liễu bí thư chiếm phần Lý, Tào Lục liên thủ cũng chẳng thể làm gì nổi, nhưng Liễu bí thư lại trông về sau, vốn mọi người cho rằng Tào, Lục là “cùng một bọn”, song thực tế, Tào Xuân Thu sau khi tới nhậm chứ chưa từng biểu thị thân cận với Lục Hương Mai, thậm chí mơ hồ còn có ý đối lập, Liễu bí thư tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà ép Tào Lục trở thành một đồng mình.Vừa nghĩ tới đây, mặt Phan Tri Nhân hiện ra nụ cười thực sự thán phục.Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhi thong thả nói:- Tri Nhân, cậu tới cục kiểm toán đi.- Vâng thưa bí thư.Lần này Phan Tri Nhân không từ chỗi nữa, ở dưới tình huống hiện này, phải nắm thật chắc tình huống xã thị trấn và cán bộ trung tầng, địa vị của cục kiểm toán trở nên quan trọng vô cùng, Đời Bình Thành rõ ràng không phù hợp với yêu cầu của Liễu bí thư, cục kiểm toán này Liễu bí thư muốn hoàn toàn nắm trong tay mình.Mà Phan Tri Nhân lại là tâm phúc được tín nhiệm nhất của Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc.Cho dù Phan Tri Nhân biết, muốn thực sự kiên định làm tốt công tác kiểm toán, không biết sẽ phải đắc tội với bao nhiêu nhân vật có quyền có chức, nhưng Phan Tri Nhân hoàn toàn không sợ, Liễu bí thư muốn hắn xung phong hãm trận, sao hắn có thể lùi bước cho được.Hiển nhiên hiện giờ Phan Tri Nhân còn chưa biết, kỳ thực Liễu bí thư đang an bài tương lai cho hắn rồi.Lãnh đạo trước khi rời nhiệm sở, thường đều an bài cho người ở bên cạnh mình.- Cậu tới cục kiếm toán thay vị trí của Đới Bình Thành, ngoài ra tôi an bài cho cậu hai trợ thủ, Giang Vân Hiệp phó giám đốc công ty sản phẩm phụ nông nghiệp, cô ấy hiểu pháp luật, lại quản lý hậu cần và tài vụ một khoảng thời gian rồi, cơ bản là đã được rèn luyện, làm trợ lý rất tốt.Phan Tri Nhân gật đầu.Liễu bí thư rất quý trọng mình, toàn bộ quan trường huyện Ninh Bắc đều lén lưu tuyền, quan hệ giữa Giang Vân Hiệp và Liễu bí thư không tầm thường, nhưng trong lòng Phan Tri Nhân biết đó là lời đồn bậy, hiện giờ Liễu bí thư chẳng ngại bị đồn thổi, an bài Giang Vân Hiệp làm trợ thủ cho hắn ở cục kiểm toán, đó là một sự ủng hộ lớn vô cùng.Phải biết trên đầu Giang Vân Hiệp gắn cái thanh danh “tình nhân”, một đám tiểu nhân sẽ càng nói năng bậy bạ, nhưng chiêu bài này lại có sức sát thương kinh người, thử hỏi ở huyện Ninh Bắc, có ai dám đối đầu với “tình nhân” của Liễu bí thư?Một thư ký, một “tình nhân” đều là người thân cận nhất của bí thư đại nhân, cho hết vào cục kiểm toán, lực độ khống chế rất lớn.Liễu Tuấn vẫn thong thả nói:- Ngoài ra Vương Á cũng điều tới, ừm, cậu ta hiện giờ thuộc biên chế công nhân viên chức hả, tôi muốn nghĩ cách giải quyết đãi ngộ cấp cán bộ cho cậu ấy, chàng trai này trầm mặc ít nói, làm việc rất chăm chỉ, dạy bảo cho tốt cũng là trợ thủ không tệ.- Bí thư, thế này...Phan Tri Nhân nghi hoặc kêu lên.Đem thư ký, và 'tình nhân' an bài còn có thể hiểu được, nhu cầu công việc mà, nhưng hiện giờ không ngờ lài xe cũng đuổi đi rồi, chẳng lẽ Liễu bí thư sắp điều đi?Liễu Tuấn gật đầu:- Công tác của tôi khả năng sẽ có chút biến động.Phan Tri Nhân tức thì cả kinh,Sao lại có thể như thế được, trước đó đâu có chút dấu hiệu nào?

Hiện giờ công tác bảo mật điều động cán bộ làm đến nơi đến chốn thế sao?- An bài cụ thể còn chưa rõ lắm, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ chuẩn bị cho kỹ, xuống cục kiểm toán rồi phải mau chóng tạo ra một cục diện mới.

Cho dù tôi rời đi, lãnh đạo trong huyện cũng sẽ ủng hộ công tac của cậu như trước.Liễu Tuấn dặn dò.Phan Tri Nhân nhất thời trách cảm xúc ngổn ngang, trừ gật đầu ra không biết phải nói gì nữa....Trong biệt thư số một tỉnh ủy, cả nhà ăn cơm xong ngồi quây quần bên bàn, Nghiêm Ngọc Thành phá lệ không đi xem tin tức thời sự, mà dựa vào ghế hút thuốc, Phi Phi đi pha trà cho mọi người, bản thân cũng cầm một chiếc cốc trà màu trắng có hình mèo con.Cả nhà ngồi quây quần nói chuyện là không khí Phi Phi rất .- Hà tỉnh trưởng đã trao đổi với lão ba rồi chứ ạ?Liễu Tuấn chủ động mở chủ đề.Nghiêm Ngọc Thành bày ra thái độ này là muốn nói chuyện Liễu Tuấn có khả năng phải rời tỉnh N, tới tinh A nhậm chức, Phi Phi có theo ngay hay không cũng phải trao đổi với Giải Anh.Cho dù Nghiêm Phi và Liễu Tuấn đã kết hôn hơn nửa năm, song vẫn luôn ở nhà, Giải Anh yêu quý con gái hết sức, có nỡ để con gái cưng đi xa hay không thực sự là cả một vấn đề.- Ừ.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, mặt vẫn bình thản như không.Liễu Tuấn hỏi:- Vậy ý kiến của lão ba thế nào?- Tự con nghĩ thế nào?Nghiêm Ngọc Thành hỏi ngược lại.Liễu Tuấn cười:- Con có lựa chọn sao?Nghiêm Ngọc Thành không nói nữa.Với trí tuệ của ông, sau khi trao đổi với Hà Duyên an, là đã cân nhắc kỹ trước sau rồi, cơ bản ý kiến thống nhất với Liễu Tuấn.Giải Anh trở nên mẫn cảm, nghi hoặc hỏi:- Lựa chọn cái gì?

Hà tỉnh trưởng nào?

Hai người đang nói chuyện gì thế?Bà biết ông chồng già của mình sẽ không nói chuyện công việc với mình nên chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.- Mẹ, chuyện là thế này, tỉnh trưởng Hà Duyên An của tỉnh A muốn con điều tới đó công tác, cấp bậc sẽ có điều chỉnh, là do Hồng lão tổng đích thân tiến cử.Liễu Tuấn trình bày đơn giản với mẹ vợ.- Tình A?

Xa như vậy sao?

Vậy Phi Phi thì phải làm thế nào?

Có theo con đi hay không?Giải Anh hơi sửng sốt.Đối với cuộc sống hiện này, bà vô cùng hải lòng, chỉ còn đợi Phi Phi sinh cho một đứa cháu nhỏ, để mỗi ngày bà có chuyện để bận rộn, không ngờ chớp mắt một cái Liễu Tuấn bị điều đi, thực sự là luống cuống chân tay.- Tiểu Tuấn, anh phải đi tỉnh A thật à?Phi Phi mở to đôi mắt sáng, hỏi rất lo lắng, cô và Giải Anh suy nghĩ giống như nhau, đều thỏa mãn vô cùng với cuộc sống hiện tại, đột nhiên Liễu Tuấn lại đưa cho cô một vấn đề khó xử.Theo Liễu Tuấn tới tỉnh A hay là lưu lại cùng cha mẹ, đúng là rất khó lựa chọn.- động cán bộ là cần phải phục tùng an bài của tổ chức.Liễu Tuấn dịu dàng nắm lấy tay Nghiêm Phi rồi nói:- Còn thấy như thế này, con qua bên đó trước, làm quen với công việc là hoàn cảnh cuộc sống đã, rồi sau đó mới đón Phi Phi qua.Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu.Với tính cách của ông, một khí chuyện cơ bản đã được quyết định, sẽ không phí lời nữa.Giải Anh thấy ông chồng già gật đầu, biết chuyện liên quan tiền đồ của Liễu Tuấn, cũng không tiện nói gì nữa.- Phi Phi, ngoan nào, anh sẽ an bài mọi thứ thật nhanh, hơn nữa Đại Ninh và Ngọc Lan có chuyến bay thẳng, em có thể thường xuyên qua thăm anh.Liễu Tuấn khẽ vuốt ve bàn tay của Nghiêm Phi nói, mắt đầy yêu thương.- Ừ...Phi Phi gật đầu, đôi mắt to thoáng cái đã đẫm lệ Chương 710: Không đi hầu hạ người khác- Đồng chí trung tá, đồng chí làm vậy là không được đâu, có thể bị tiểu cô phát giác bất kỳ lúc nào đấy.

Lúc đó thì tôi thảm mất, phải ra nước ngoài tị nạn thôi.Trong gian phòng tổng thống hào hoa của khách sạn Thu Thủy, liễu nha nội vừa nói bậy nói ba, oán trách Hà trung tá, một bên luốn bàn tay thô ráp vào dưới quân trang phẳng phiu, ra sức lần mò.Tay của y đầy là nốt chai, khiến hai nụ hoa trên ngực Hà đại tiểu thư ngứa ngáy tê tê, cả người mềm nhũn dựa sát vào trong lòng ngực tiểu sắc ma thở hổn hển.Hà Mộng Doanh vốn không mặc quân trang, nhưng trong lúc đợi tiểu sắc ma tới thấy nhàm chán, nghĩ tới “sở thích đặc thù” của tiểu sắc ma, Hà trung ta xuân tình bộc phát, không ngờ lại lại lấy quân trang ở trong cặp ra thay,Quả nhiên bộ đồng phục này có sức sát thương cực lớn với tiểu sắc ma, người này vừa mới vào cửa là đã không kiềm chế được, chỉ lo chuyện chân tay, còn chuyện chính quăng tít đi đâu không biết rồi.Nhưng đáng hận nhất là tới miệng y, thì toàn thành mình sai cả.Dù sao lý nằm hết ở nhà họ liễu rồi, Hà đại tiểu thư cũng chẳng muốn tốn sức đi cãi nhau với y.Hôm nay là thứ bảy, Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan gặp Hà Duyên An, sau khi trao đổi với Nghiêm Ngọc Thành được tán đồng, việc điều động đã được xác định, Liễu Tuấn cảm thấy trước khi điều động, nên tới thăm Hà Duyên An một chút tốt hơn.Dù sao quan hệ giữa y và nhà họ Hà chẳng phải tầm thườngChuyến điều động này cũng không thể đem so với chuyện điều động cán bộ bình thường.Chuyện này tất nhiên phải trao đổi với Hà Mộng Doanh.Hà đại tiểu thư vừa nghe xong là làm om xòm cả lên, trách móc tiểu cô một trận, nói tiểu cô không có nghĩa khí, chuyện lớn như vậy mà lại đi dấu cô.Hà đại tiểu thư cũng chẳng ngẩm xem, điều động cán bộ cấp phó sở, Hà tỉnh trưởng còn cần phải trưng cầu ý kiến của cô hay sao?

Nếu như thực sự mà để bà hỏi tới, thì đôi tiểu sắc ma tiểu sắc nữ này sẽ nếm đủ.Hò hét xong Hà đại tiểu thư vội vàng ném lại một câu.- Cậu đợi đó, chị tới thành phố Ngọc Lan ngay.Bởi vì Hà Duyên An làm tỉnh trưởng tỉnh A, nên Hà đại tiểu thư cũng tới thành phố Ngọc Lan mấy chuyến, quen thuộc hơn Liễu Tuấn một chút, tới an bài xong mọi thứ, ngồi đợi Liễu lão gia tới.Hà Mộng Doanh rên hừ hừ nói:- Đưng...đừng làm loạn nữa, không phải lúc.Thời gian hẹn gặp Hà Duyên An sắp tới rồi, đương nhiên nếu tiểu sắc ma muốn kiên trì làm chuyện kia trước, cũng không phải là không kịp, nhưng như thế thì không còn thời gian nói chuyện nghiêm chỉnh nữa.- Được, vậy chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh.Liễu nha nội luyến tiếc rút tay ra khỏi đôi vú mềm mại của Hà Mộng Doanh.Hà đại tiểu thư chỉnh trang lại y phục, rồi mở một tấm bản đồ trên bàn.Đây là bản đồ khu vực hành chính mới nhất của thành phố Ngọc Lan, bốn khu ba huyện của Ngọc Lan được đánh dấu rõ ràng.Thành phố Ngọc Lan tổng diện tích hơn bảy nghìn kilomet vuông, tổng nhân khẩu trên bốn triệu người, khu thành thị ước chừng hơn tám trăm kilomet vuông, khu nội thành thực sự diện tích chỉ hơn hai trăm kilomet vuông, còn lại là khu vực ngoại thành, quy mô này trong số thành thị cả nước chỉ có thể tính ở tầm trung.Dù sao là một tỉnh trong nội địa, trên lịch sử cũng không phải là nơi giàu có lắm, hiện giờ cũng chẳng chiếm địa lợi, xây dựng thành phố phải phù hợp với thực lực của bản thân.- Nơi này chính là khu khai phát kỹ thuật cao Trường Hà.Ngón tay thon dài của Hà đại tiểu thư chỉ vào một khu vực màu xanh biết trên bản đồ.Khu Trường Hà nằm ở phía đông bắc thành phố Ngọc Lan, được cắt từ khu vực hành chính của huyện Ngọc Đông và huyện Viễn Hà ra để thành lập, tiếp giáp với nội thành, tổng diện tích ước đạt 300 kilomet vuông, nhân khẩu hơn 300 nghìn người.Khu Trường Hà là sản vật của những năm đầu thập kỷ 90, khi đó toàn quốc làm ccs khu khai phát, các tỉnh thậm chí là các huyện cũng hùa theo tranh giành quy mô, tranh giành cấp bậc, tranh giành hạng mục, ranh giành tài chính, tranh nhau tới tưng bừng.Còn về phần sau khi tranh được rồi có phát huy được hiệu quả hay không thì không cần phải để ý.Có làm tốt hay không là vấn đề năng lực, đương nhiên cũng có nhân tốt khách quan, nhưng tranh hay không lại là vấn đề thái độ, tranh được hay không là vấn đề thể diện, trong một số tình huống, vấn đề thể diện và thái độ quan trọng hơn xa vấn đề năng lực.Ngọc Lan là thành phố cấp tỉnh, tất nhiên là không chịu thua kém, vung một món tiền lớn làm một khu khai phát diện tích trên 300 km vuông, gọi là khu khai phát Trường Hà, về sau theo trào lưu gọi là khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Trường Hà, cấp bậc hành chính định là cấp phó sở, bí thư khu do thường ủy thành phố kiêm nhiệm....Về sau mình sẽ chỉ dịch tắt là khu Trường Hà thôi.Trong ba vị trí mà Hà Duyên An sắp xếp, bí thư khu Trường Hà là một trong số đó.Làm khó Hà đại tiểu thư phải chuẩn bị gấp bản đồ.Liễu Tuấn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Hà Mộng Doanh, hôn nhẹ một cái.Hà đại tiểu thư nhoẻn miệng cười, gò mà ửng hổng, biết rằng đó là tình lang biểu thị sự tán thưởng.- Ba vị trí đó, cậu chọn lấy một đi.Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn cười.Cái tên nhóc con cứ nhìn thấy mình lòng đầy “sắc dục” hiện giờ sắp thành cán bộ cấp phó sở rồi, lại nhớ tới năm xưa lần đầu tiên gặp nhau ở thành phố Nam Phương, mới chỉ là một chú nhãi mười tám tuổi, hiện giờ thời gian thoi đưa, đã thành cán bộ cao cấp, cấp bậc còn cao hơn cả mình, Hà Mộng Doanh lòng đầy hạnh phúc.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Chị nói xem nên chọn cái nào.- Tỉnh kế ủy chị thấy không cần suy nghĩ nữa, không xa không gần, khó chịu lắm.Hà đại tiểu thư cũng không khách khí, nghiêm túc làm tham mưu.Quốc gia kế ủy, về sau đổi thành ủy ban hoạch định phát triển quốc gia, cùng với ủy ban cải cách và phát triển đều là ban nghành có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, được xưng là “tiểu quốc vụ viện” nhưng tới tới cấp tỉnh cấp thành, thì chưa chắc có uy phong “tiểu chính phủ”.Làm phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy, trên đầu là chủ nhiệm, thuộc phân quản của phó tỉnh trưởng, cách Hà Duyên An tới mấy cấp, không có tác dụng cố vấn rõ lắm, càng chẳng nói gì tới “cố vấn trưởng” nữa, hơn nữa làm ra thành tích củ thể, tối đa chỉ có được mấy câu biểu dương hời hợt, công lao do cấp trên chỉ đạo đúng đắn.Liễu Tuấn gật đầu.Suy nghĩ của Hà đại tiểu thư và y hoàn toàn nhất trí.- Nếu dựa theo tính cách của chị, tình nguyện tới khu Trường Hà, nơi đó hơi nhỏ một chút, dễ làm ra thành tích, quan trọng nhất là làm người đứng đầu, cái gì cũng do mình định đoạn, tới văn phòng chính phù, hừ hừ, chỉ là sai vặt hầu hạ người khác.Hà đại tiểu thư được vổ vũ, càng thêm dũng cảm.Liễu Tuấn cười:- Sao nào, em đi hầu hạ tiểu cô của chị cũng không được à?- Không được!

Cả kiếp này chị không có thói quen hầu hạ người khác...Á...Đừng làm loạn.Thì ra Hà đại tiểu thư vừa nói xong, đã cực nhanh bị tiểu sắc ma véo vị trí mẫn cảm.Liễu lão gia “gằn giọng” nói:- Ai nói chị không thể hầu hạ người khác.- Cút đi, chỉ biết bắt nạt người ta.Hà đại tiểu thư bĩu môi lườm Liễu Tuấn, nhưng khuôn mặt lại tươi cười.Có một người làm mình cam tâm tình nguyện hầu hạ, cảm giác cũng không tệ đâu.- Chị không chịu đi hầu hạ người khác, bản đại nhân càng không muốn, cho dù Hà tỉnh trưởng uy quyền lừng lẫy, nhưng bản đại nhân khí cốt rất cứng.Liễu nha nội bắt đầu nói nhăng nói cuội.Hà Mộng Doanh cười hi hi, rồi lập tức lo lắng nói:- Có điều tình huống khu Trường Hà thực sự không ra sao, sổ sách thì có một trăm xĩ nghiệp, nhưng thực sự mở cửa vận hành chỉ chưa tới 50%, mà số này còn bao gồm một số xí nghiệp quốc hữu kiểu cũ trong đó, ừm, nghe nói còn bao quát rất nhiều xưởng gia đình treo biển công xưởng, cái thời mới thành lập vì thành tích số liệu có cặp vở chồng mờ tiệm bán đậu hũ cũng cho đăng ký trong sổ thành xí nghiệp.Liễu Tuấn cười nhạt:- Loại tình huống này toàn quốc nơi nào cũng có vô số, không gì mà lạ!- Nói như vậy là cậu quyết định rồi?Hà Mộng Doanh mở to mắt nhìn y.- Hình như em cũng chẳng có chỗ mà lừa chọn nữa.Liễu Tuấn cười.Vị trí phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, hiển nhiên là có tầm quan trọng hơn xa một bí thư khu, dù là người đứng đầu các thành phố, cũng phải khách khí với y, nhưng Liễu Tuấn hiểu rất rõ, người ta khách khí không phải vì y, mà là vì Hà tỉnh trưởng đằng sau lưng.Nhưng một khi Hà Duyên An điều đi, Liễu Tuấn đứng chân ở chính phủ tỉnh thế nào?Đồng chí tỉnh trưởng mới chắc gì đã thích “cố vấn trưởng” y chứ?Thân mang bạc tỷ lại đi làm công việc hầu hạ người khác thật sự là nói không thông.Nhưng khu Trường Hà thì khác, dù sao là một khu hành chính, quản lý đất đi nhân khẩu, có thể làm ra thành tích rõ ràng, cho dù Hà Duyên An có điều đi, đồng chí Liễu Tuấn cũng tự tin mười phần.Đương nhiên tiền đề là làm ra thành tích.Điều này Liễu Tuấn không lo lắng lắm.Chưa nói tới năng lực và thực lực tài chính của y, chỉ riêng bằng vào sự ủng hộ mạnh mẽ của Hà Duyên An, làm tốt khu Trường Hà cũng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.Có điều đây chỉ là suy đoán theo lý bình thường, còn tình huống thực tế của khu Trường Hà rốt cuộc ra sao hiện giờ vẫn c hưa hề hay biết, cho dù Liễu nha nội tự tin, nhưng cũng chưa tự đại tới mức cả tỉnh không tìm được một người giỏi kinh tế, nhất định phải cần y tới mới được.Tất nhiên bỏ chức phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, đi làm một bí thư khu ủy nho nhỏ, trong mắt quan viên bình thường chẳng khác gì “ngu xuẩn”.Đoán chừng cũng chỉ có loại nha nội mới không phân biệt được hai loại đó.- Cậu đó, hiện giờ đã bắt đầu kiêu ngạo, hếch mặt lên trời rồi.Hà Mộng Doanh trêu y.Liễu Tuấn lại ôm lấy cô phóng túng một hồi mới đứng dậy nói:- Gần tới lúc rồi, phải đi gặp tiểu cô thôi.- Cậu đi đi, chị ở khách sạn đợi.Liễu Tuấn vừa tới thành phố Ngọc Lan, Hà Mộng Doanh liền theo bén gót, lại nghênh ngang cùng tới gặp Hà Duyên An, sợ rằng không thỏa đáng lắm, coi tỉnh trưởng đại nhân không biết gì cả hay sao!

Chương 711: Hà Duyên An cũng có chỗ khóCuối tuần Hà Duyên An đáng lẽ phải nghỉ ngơi, nhưng là tỉnh trưởng thời gian chẳng lấy ngày tháng ra quyết định, Hà Duyên An cũng chẳng phải chuyên môn ở phòng làm việc đợi Liễu Tuấn, dù là chiến tướng do bà điểm danh tới, nhưng dù sao là vãn bối, chưa đáng được Hà tiểu cô long trọng tiếp đãi, vì còn có công việc phải xử lý, Hà Duyên An vừa sáng sớm đã tới phòng làm việc.Khi Liễu Tuấn tới nơi thì đã là chừng mười một giờ sáng.Thư ký của Hà Duyên An họ Mã, chừng ba mươi tuổi, dung mạo chỉ có thể tính vào tầm trung, hơn nữa toàn thân che kín trong đồ công sở màu thẫm, trừ đường nét cặp mông khá hấp dẫn ra thì tất cả đều quy củ, thực tế trên quan trường đại bộ phận phụ nữ đều trong “trung tính” như vậy, cố gắng che dấu đi phong thái nữ nhân của mình.Thân ở quan trường quá xinh đẹp gợi cảm, chỉ rước lấy lời đồn đại vô tận, còn có khả năng đưa tới phiền toái thực sự.Đương nhiên trừ nữ giới có chỗ dựa cực mạnh như Hà Duyên An và Bạch Dương ra.Liễu Tuấn lái xe tới.Y vừa tới thành phố Ngọc Lan, Hắc Tử đã gọi điện cho giám đốc của khách sạn Thu Thủy tại Ngọc Lan, bảo ông ta tận lực phối hợp, bất kể Liễu tiên sinh có yêu cầu gì, đều phải thỏa mãn.Giám đốc không hiểu Liễu tiên sinh có lai lịch thế nào, nhưng tổng giám đốc đã sai bảo như thế thì sao dám thất lễ, nghe Liễu tiên sinh muốn dùng xe, giám đốc liền đưa chiếc BMW mà khách sạn thường dùng tiếp đãi khách quý cho Liễu tiên sinh dùng.Liễu Tuấn thì thoải mái.Hiện giờ y là thân phận một du khách, không cần chú ý tới ảnh hưởng gì cả.Bảo vệ của chính phủ tỉnh rất nghiêm, mặc kệ anh đi xe gì cũng phải kiểm tra giấy tờ mời cho đi qua, có điều người bảo vệ đó vừa nhìn giấy công tác của Liễu Tuấn rõ ràng giật mình.Bí thư huyện ủy.Không phải chứ, nhìn thế nào cũng chỉ giống sinh viên đại học thôi.Thấy Liễu Tuấn cho dù trẻ tuổi, nhưng khí độ đường đường, bảo vệ cũng không dám hoài nghi bừa bãi, lập tức liên hệ với văn phòng tỉnh trưởng, rất nhanh, Mã thư ký đã đích thân ra tới cửa nghênh tiếp.Công tử Liễu tỉnh trưởng muốn tới thăm Hà tỉnh trưởng, trong sổ ghi chép của Mã thư ký đã có ghi chép trước, hơn nữa Mã thư ký còn loáng thoáng được biết, vị Liễu công tử này rất có khả năng làm thư ký thư nhất ban thư ký phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, cũng chính là cấp trên của Mã thư ký.Mã thư ký cực kỳ khách khí, ứng đối rất đúng mực.Liễu Tuấn cũng rất có thiện cảm với Mã thư ký dù không xinh đẹp lắm nhưng toàn thân phát tán khí chất nữ trí thức này, nghe Hà Mộng Doanh nói, Mã thư ký vốn giảng viên của trường đảng tỉnh, ngòi bút cực giỏi, có rất nhiều bài viết được đăng báo.Từ thời nhà Thanh, đặc biệt là sau “Đồng Trị trùng hưng” thời cuối nhà Thanh, văn phong hưng thịnh, ảnh hưởng cho tới tận bây giờ, đối với người đọc sách có học vấn luôn được xem trọng, Liễu Tuấn đương nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi loại quan niệm này....Đồng Trị là tên một mr. vuaLiễu Tuấn theo Mã thư ký tới văn phòng ở tầng ba toàn nhà tỉnh ủy, nơi làm việc của Hà Duyên An.- Thưa tỉnh trưởng, đồng chí Liễu Tuấn của huyện Ninh Bắc đã tới.Mã thư ký khẽ giọng báo cáo cho Hà Duyên An, giọng nói nhu hòa.Xem ra trừ xinh đẹp, Hà Duyên An chọn thư ký cũng giống bản thân, Hà Duyên An vốn cũng là hòa trộn sức hút của “quý tộc” cùng nữ trí thức.- Liễu Tuấn tới rồi à, mau mau mời vào.Hà Duyên An nhiệt tình làm Mã thư ký hơi giật mình, cô rất ít khi thấy Hà Duyên An rời bàn làm việc đón khách, nhất là một vị cán bộ cấp huyện, có thể nói theo Mã thư ký biết người được hưởng đãi ngộ này chỉ có một mà thôi.- Xin chào Hà tỉnh trưởng.Trước mặt Mã thư ký, Liễu Tuấn cúi chào đúng quy củ, gọi quan hàm của Hà Duyên An.Hà Duyên An liền làm ra vẻ không vui, nói:- Đứa bé này, còn làm cái trò đó với ta.Mã bí thư cả kinh.Hình như Liễu tỉnh trưởng và Hà tỉnh trưởng đâu có quan hệ thân thích gì?

Một người tới từ cơ sở, một quân thân thế gia kinh thành, có dính dáng gì đâu, sao Hà tỉnh trưởng lại xưng hô như thế.Liễu Tuấn biết, kỳ thực Hà Duyên An là loại người cực kỳ chú trọng phong độ lãnh đạo, thân cận với ý như thế là nể mặt Hà lão gia tử và anh hai Hà Trường Chinh thôi.Bất quá làm thế cũng là để tiết lộ một tin tức, Mã thư ký tuyệt đối là người có thể dựa vào được.Như vậy là rất tốt, vừa mới tới nơi, không thể chuyện gì cũng đi hỏi Hà Duyên An được, có một ví thư ký trưởng để làm cố vấn, nhiều lúc rất là tiện.Đoán chứng Hà Duyên An tỏ vẻ thân thiết như thế cũng là muốn truyền cùng một loại tin tức cho Mã thư ký.Liễu Tuấn tuyệt đối là người mình.- Nào nào, Liễu Tuấn, qua đây ngồi.Hà Duyên An vẫy tay với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, Mã thư ký đưa trà lên rồi lặng lẽ lui ra.Hà Duyên An mỉm cười hỏi:- Vừa mới tới hả?Mã thư ký vừa ra ngoài, mặt Hà Duyên An liền khôi phục vẻ chừng mực nhất quán, thái độ này mới là khí chất cố hữu của bà, vừa rồi thân thiết là để cho người ta xem thôi.- Vâng, cháu mới đến được một lúc.- Đã nghĩ kỹ tới đơn vị nào chưa?Phong cách làm việc của Hà Duyên An nhất nhanh gọn, chỉ hàn huyên mấy câu là đi vào chủ đề chính ngay.Liễu Tuấn mỉm cười:- Dì Hà, cháu thực sự được lựa chọn sao?- Đương nhiên, cậu cho rằng dì Hà không phải là người giữ chữ tín sao?Hà Duyên An liếc Liễu Tuấn một cái, hỏi lại.- Vậy cháu phải biết dì Hà gọi cháu tới là muốn giải quyết vấn đề gì.Liễu Tuấn không vội lộ bài của mình, tuy Hà Duyên An nói rõ cho y chọn, đoán chừng trong lòng cũng có xác định đại khái rồi, để xem bà nói sao rồi hay quyết.Dù là người một nhà, chỉ thị của lãnh đạo vẫn rất quan trọng.- Chà, cậu chẳng khiêm tốn chút nào nhỉ.Hà Duyên An bị sự tự tin của Liễu Tuấn làm bật cười.Một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi dám đỉnh đảng hỏi tỉnh trưởng muốn mời y giải quyết vấn đề gì, lời này cũng chỉ Liễu Tuấn dám nói.- Phải thế chứ ạ, quá khiêm tốn sao xứng để dì Hà đi khoét tường.Liễu Tuấn cười hì hì, tiến hành “tự đại” tới cùng.Hà Duyên An cũng cười.Bà không phải là lãnh đạo cổ hủ, không chấp nhận được người trẻ tuổi hơi vượt quy củ một chút, bà xuất thân từ cán bộ đoàn, tiếp xúc với người trẻ tuổi thời gian dài, rất thích người trẻ tuổi có tự tin tiến thủ.- Ừ, hiện giờ tỉnh chúng ta, khu cao tấn và xí nghiệp quốc hữu đã trở thành một vấn đề khó giải quyết, hai mảng này chiếm dụng rất nhiều tài chính, vốn hi vọng trở thành nguồn tài chính trọng yếu, hiện giờ tình thế không lạc quan lắm, rất nhiều xí nghiệp quốc hữu nguy ngập, khu cao tân trì tệ, thậm chí chỉ có hư danh, trở thành gánh nặng rất lớn.

Không giải quyết hai vẫn đề này, nền kinh tế sẽ bị buộc vào một cái khóa nặng nề.Hà Duyên An thu lại nụ cười, sắc mặt hơi nặng nề.- Ví dụ khu Trường Hà thì tình hình cụ thể ra sao?Liễu Tuấn lật bài.- Hừ, khu Trường Hà trước kia lập ra chỉ là một công trình vì thành tích, kết quả của chạy đua theo thời đại, vì có số liệu, đem một số xí nghiệp ở các nơi khác cưỡng chế di dời qua, trong đó có liền mấy xí nghiệp quốc hữu.Trên mặt Hà Duyên An hiện lên chút phẫn nộ.- Hiện giờ khu Trường Hà có tổng cộng năm trăm hai mươi mốt xí nghiệp được ghi trong sổ sách, thực sự vận hành chỉ có chưa tới ba trăm, mà sinh lợi chỉ chưa tới một trăm năm mươi.

Đường đường một khu cao tân cấp phó sở mà ngay cả tài chính chi tiêu thường ngày cũng không đảm bảo được, cần cấp trên gửi tiền và ngân hàng cho vay mới duy trì được, nếu không tiền lương cán bộ cũng là cả một vấn đề.Sắc mặt Liễu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.Sớm đã biết chẳng có trái ngon quả ngọt gì đợi mình, nhưng không ngờ lại là quả thối rữa nát bét rồi.- Dì Hà, ngoài nguyên nhân lịch sử ra, có tồn tại nguyên nhân con người không?Liễu Tuấn cẩn thận hỏi.- Con người là nguyên nhân lớn nhất, khu Trường Hà từ khi được thành lập cho tới nay, không tổ chức được một ban bệ có đoàn kết, các thành viên cản trở nhau, chia rẽ nhau, kết quả công tác không làm sao tiến hành được.

Đổi liền hai bí thư khu ủy rồi, nhưng hiểu quả rất nhỏ, ban thưởng ủy thành phố Ngọc Lan, tại vấn đề khu Trường Hà rất kém.Liễu Tuấn chú ý thấy khi nhắc tới ban bệ thành phố Ngọc Lan, trong mắt Hà Duyên An thoáng qua sự phẫn nộ và bất lực.Giống như tất cả các thành phố cấp tỉnh khác, ban bệ thành phố Ngọc Lan quy cách rất cao, bí thư thành ủy thậm chí do phó bí thư tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu kiêm nhiệm, đó là một quan lớn cấp phó bộ phân lượng cực lớn, Hà Duyên An cũng không làm gì được.Liễu Tuấn hỏi:- Dì Hà, bí thư khu Trường Hà là do thưởng ủy Ngọc Lan kiêm nhiệm sao?Hà Duyên An khẽ gật đầu.Quyền bổ nhiệm cán bộ cấp phó sở ở nằm trong tay tỉnh, nếu như cán bộ phó sở bình bình thường, ví như phó chủ nhiệm văn phòng, thì Hà Duyên An có quyền phát ngôn, thậm chí là quyết định, dù sao văn phòng chính phủ là đại quản gia phục vụ cho tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy cũng không tiên can thiệp vào việc an bài nhân sự này, nếu không mang tiếng chuyên quyền, đây là quy tắc ước định thành tục lệ.Bí thư khu ủy bình thường thuộc về sự quản lý của chính phủ tỉnh, Hà Duyên An có tiếng nói rất lớn, nhưng kiêm nhiệm thường ủy thành phố thì không phải tầm thường nữa, phân lượng càng nặng hơn thường ủy khác, từ đó có thể thấy Hà Duyên An lần này điều y tới không những gửi gắm hi vọng lớn còn hạ quyết tâm lớn.- Dì Hà, trước kia cháu luôn làm công tác kiến thiết kinh tế địa phương, cũng có chút kinh nghiệm và tâm đắc, cháu nghĩ nếu được, cháu muốn tới khu Trường Hà.Liễu Tuấn lật bài tẩy.- Tới khu Trường Hà, cháu có thể kết hợp tình hình thực tế, mày mò một con đường, nếu hiệu quả, có thể dụng làm tham khảo mở rộng ra cho khu cao tân toàn tỉnh.

Đương nhiên, khu Trường Hà cũng có rất nhiều xí nghiệp quốc hữu, cháu nhất định tiến hành cải cách.Hà Duyên An nhìn y, chậm rãi gật đầu Chuong 726: Điều chỉnh cán bộ quy mô lớnẢnh hưởng của vụ án quỹ hỗ trợ còn chưa hoàn toàn lắng dịu, đột nhiên huyện Ninh Bắc lại khơi lên một đợt sóng gió lớn nữa, vãn là do đồng chí Liễu Tuấn gây nên.Bị chấn động trước tiên là Truân Chí Quang và Thạch Trọng.Thạch Trọng tâm tình vốn không tệ, bị vụ án quỹ hỗ trở đả kích, Lục Hương Mai làm kiểm điểm công khai, dù được miễn xử phạt đảng, nhưng quy củ hơn nhiều, làm việc theo trật tự, trên cuộc họp thường ủy cũng thay đổi cách làm thi thoảng nhảy ra chống đối, rất kín tiếng, đa phần chỉ giơ tay theo số đông, đường đường là huyện trưởng nhưng cơ bản bị làm yếu thành thường ủy bình thường rồi.Song khi Truân Chí Quang đưa một bản danh sách tới trước mặt, tâm tình tốt đẹp của Thạch Trọng mất hết.- Lão Truân, chuyện gì thế này?Nhìn danh sách gần hai mươi cán bộ trung tầng và chức vụ dự tính, Thạch Trọng không hiểu ra sao, điều chính cán bộ quy mô lớn đến thế mà một phó bí thư như hắn lại chẳng hề biết tí gì, thật quá đáng rồi.Truân Chí Quang và Thạch Trọng tư giao rất tốt, lại cùng là đại tướng của Liễu hệ, sao có thể làm ra chuyện “điên rồ” như vậy.- Ha ha, tôi cũng chẳng biết, Phan Tri Nhân vừa mới đưa tới đấy, anh nhìn cho rõ đi, đây là do Liễu bí thư viết.Nhận được danh sách này Truân Chí Quang cũng ù ù cạc cạc.Thạch Trọng vừa rồi quá kinh hãi, nên không chú ý tới điều này, Truân Chí Quang vừa nhắc nhở liền xem xét kỹ, đúng là kiểu chữ thảo mang theo vẻ “hung hãn” của Liễu bí thư đây mà.- Chuyện này là sao?Thạch Trọng cau mày.Bản danh sạch này liên quan tới bảy tám người số một số hai của xã thị trấn, còn liên quan tới người đứng đầu đơn vị trực thuộc huyện, trừ cuối năm ngoái xóa khu gộp xã ra, mấy năm qua huyện Ninh Bắc chưa từng điều chỉnh cán bộ lớn như thế.Nhất là sắp cuối năm rồi, không có lý do gì lại khoa chiêng gõ trống điều chỉnh cán bộ vào lúc này, làm thế sợ rằng ăn tết cũng chẳng ngon.Vị “đại ca” trẻ tuổi này rốt cuộc là muốn làm gì đây?Trước tiên cũng chẳng đánh tiếng với phó bí thư và trưởng phòng tổ chức, trực tiếp viết danh sách sai thư ký mang tới, mặc dù huyện Ninh Bắc hiện nay Liễu Tuấn nói sao là vậy, nhưng trình tự cơ bản nhất của tổ chức vẫn phải chú ý chứ.Liễu Tuấn đâu phải người làm việc lỗ mãng như thế.- Đi, tới gặp Liễu bí thư.Thạch Trọng trầm tư chốc lát rồi cầm danh sách lên tới thẳng văn phòng bí thư.Liễu Tuấn cười tủm tỉm, tựa hồ đang đợi bọn họ tới, ngay cả trà thuốc đều chuẩn bị sẵn.Nhìn thấy cảnh nảy, Thạch Trọng lẫn Truân Chí Quang đều hết sức nghi hoặc.- Bí thư, chuyện này...Thạch Trọng khẽ đặt bản danh sách trước mặt Liễu Tuấn.- Trước tiên ngồi đã, hút thuốc đi.Liễu Tuấn chẳng liếc qua bản danh sách, thoải mái mời hai trợ thủ ngồi xuống, hai người đưa mặt nhìn nhau, bụng đầy nghi hoặc, chuẩn bị nghe bí thư dạy bảo.Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa thong thả nói:- Xóa khu bỏ xã được một năm rồi, trong quá trình vận hành, một số cán bộ năng lực và phẩm hạnh cá nhân tỏ ra thiếu sót, vì thế phải điều chỉnh.- Ừm, một số cán bộ đúng là phải điều chỉnh, có điều bí thư, điều chỉnh bây giờ sợ là không thích hợp lắm, hơn nữa điều chỉnh quy mô khá lớn, tôi sợ nảy sinh nhân tố không tốt.Thạch Trọng rất cẩn thận đưa ra ý kiến của mình.Liễu Tuấn cười, đẩy lại bản danh sách tới trước mặt hắn, nói:- Trước tiên không để ý tới quy mô lớn hay không, cũng đừng để ý thời điểm có hợp hay không.

Hai người suy nghĩ trước, số cán bộ này có nên điều chỉnh không?- Nên.Thạch Trọng không nhìn bản danh sách kia lập tức đáp luôn, Thạch Trọng ở công tác thuộc quản lý của mình làm việc khá chăm chỉ tới nơi tới chốn, vừa rồi khi nhìn qua bản danh sách cán bộ và vị trí điều chỉnh, nhận ra sự lựa chọn điều chỉnh này hoàn toàn theo đường lối của Liễu Tuấn.Lần này điều chỉnh xuống tuyệt đại bộ phận là cán bộ do Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai bổ nhiệm chỉ có rất ít do Liễu Tuấn bổ nhiệm.Sự thực chứng minh Liễu Tuấn dùng cán bộ, ở phương diện năng lực công tác và phẩm hạnh cá nhân đa phận khá hợp cách, vì Liễu Tuấn không lấy bổ nhiệm cán bộ ra làm giao dịch, hoặc thủ đoạn mua chuộc lòng người.Giả sử dựa theo danh sách này điều chính, thì cán bộ trung tầng chủ yếu của huyện Ninh Bắc hoàn toàn là thuộc Liễu hệ rồi, tương ưng với nó là Liễu Tuấn hoàn toàn “nhất ngôn đường”.Chẳng những trên cuộc họp thường ủy, dù trên đại hội cán bộ toàn huyện sẽ không có tiếng nói lạc điệu nào nữa.Nhưng vì sao Liễu Tuấn lại làm như thế.Chẳng lẽ ý không hiểu đạo ý đấy quá sẽ tràn, cứng quá sẽ gẫy sao?Thạch Trọng tuy miệng nói “nên”, nhưng trong lòng thấp thỏm.Không cần thiết, thực sự không cần thiết.Uy tín của Liễu Tuấn, đã tới mức không thể khiêu chiến được nữa, cần gì phải làm thêm chuyện dư thừa khiến người ta ghét bỏ?

Hơn nữa trước mặt cấp trên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì.- Chí Quang thấy thế nào?Truân Chí Quang há miệng cười:- Tôi nghe bí thư.Đạo làm quan của hắn rất đơn giản, theo sát lãnh đạo, không chút dao động.- Được rồi, ngày mai mở cuộc họp thường ủy, thảo luận vấn đề điều chỉnh nhân sự.Liễu Tuấn phất tay ra quyết định.Thạch Trọng lòng muốn khuyên can mấy câu, nhưng trước uy nghiêm tích lũy lâu ngày của Liễu Tuấn cứ ấp a ấp úng không sao mở miệng được, nhưng tới buổi tối, Thạch Trọng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, hết sức uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình:- Bí thư, nếu nhất định phải điểu chỉnh, cũng có thể hoãn lại một chút, để đầu năm sau điều chỉnh vẫn kịp.Liễu Tuấn nhận được cuộc điện thoại này thở phào vui mừng.Bản thân Thạch Trọng không biết cú điện thoại này của mình quan trọng mức nào.Liễu Tuấn coi trọng là những cán bộ dám kiên trì nguyên tắc, có kiến giải độc lập của mình.- Lão Thạch, không kịp nữa, cần phải lập tức điều chỉnh.

Còn về nguyên nhân đời thời cơ thích hợp tôi sẽ giải thích với anh.Liễu Tuấn trong điện thoại nói rất ôn hòa.- Vâng, tôi giữ nguyên ý kiến của mình, phục tùng quyết định của bí thư.Trong lòng Thạch Trọng nổi lên suy nghĩ không rõ ràng, tin tức Liễu Tuấn sắp rời đi cả huyện Ninh Bắc tạm thời chỉ có một mình Phan Tri Nhân biết.Danh sách điều chỉnh cán bộ gây ra chấn động lớn trên cuộc họp thường ủy, trừ Thạch Trọng và Truân Chí Quang, tất cả các thường ủy khác đều trợn mắt há mồm.Sao có thể như thế.Bởi vì cán bộ liên quan quá nhiều, để tiết kiệm thời gian, Truân Chí Quang chỉ đơn giản giới thiệu lý lịch của họ, kỳ thực đây chỉ là cho có mà thôi, thành viên trong ban huyện ủy ai lại chẳng rõ tình hình những cán bộ kia.Huyện Ninh Bắc có lớn lắm đâu.Dù là như thế cũng phải gần một tiếng mới giới thiệu xong.Các thường ủy mỗi người một vẻ.Lục Hương Mai mấy lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng cố nuốt trở vào, cô ta được Đào Nghĩa  chỉ thị, trước khi đại hội nhân dân mở ra phải hạ mình kín tiếng, không được có bất kỳ xung đột nào với Liễu Tuấn.Bí thư thành ủy trịnh trọng căn dặn như vậy, tính khí Lục Hương Mai có ngang hơn cũng chẳng dám làm trái.Trong mắt cô ta thì Liễu Tuấn đang chuẩn bị cho đại hội nhân dân, cho dù chữ “tạm thời” của Lục Hương Mai có thể thuận lợi bỏ đi hay không cũng không quan trọng, từ trên xuống dưới cán bộ đều do Liễu Tuấn đích thân tuyển chọn, chính lệnh của cô ta muốn qua được cửa chính phủ, thì phải được Liễu Tuấn gật đầu, nếu không sẽ chẳng ai bận tâm.Tào Xuân Thu mời đầu cũng tỏ ra ngạc nhiên liên Liễu Tuấn một cái, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tĩnh lặng của giếng cổ ngàn năm, chỉ cầm chén trà uống từng ngụm một, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy khóe miệng Tào Xuân Thu có nụ cười “đểu giả”.Cứ làm ầm lên đi.Càng ầm ĩ, cách nhìn của cấp trên với Liễu Tuấn càng tệ hại.Tên tiểu tử nhà ngươi không coi tập thể lãnh đạo vào đâu, trắng trợn làm “nhất ngôn đường”, muốn thành thổ hoàng đế ở huyện Ninh Bắc, muốn làm Phương Triêu Dương thứ hai à?Tào Xuân Thu là kẻ thông minh, tới huyện Ninh Bắc được vài ngày liền hiểu ra một đạo lý, ở huyện Ninh Bắc mà muốn dựa vào lực lượng của bản thân đối kháng với Liễu Tuấn chỉ chuốc lấy phiền toái.Muốn từ dưới lật nhào Liễu Tuấn là không có khả năng, mình muốn ở lại huyện Ninh Bắc làm việc thì phải hạ mình hết sức có thể, không được đối kháng với Liễu Tuấn.Muốn lật đổ Liễu Tuấn chỉ có thể từ bên trên.Mấy thường ủy Liễu hệ liên tục đưa mắt nhìn Thạch Trọng, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó, hiện giờ địa vị của Thạch Trọng tương đương với khi Liễu Tuấn mới tới huyện Ninh Bắc, các đại tướng Liễu hệ thích nghe ý kiến của hắn trước, sau đó mới quyết định có báo cáo cho Liễu bí thư hay không.Thạch Trọng mỉm cười, gật đầu rất khẽ.Động tác nhỏ này liền làm các thường ủy Liễu hệ yên tâm, xem ra tất cả vẫn trong tầm khống chế, không có gì phải lo, cho dù hành động này quá lớn, trong mắt người thường là không sáng suốt, không cần thiết, nhưng khẳng định Liễu bí thư có lý.Mọi người đi theo Liễu Tuấn đã có một khoảng thời gian, tín nhiệm y gần tới mức mê tín, có chút sùng bái cá nhân rồi.- Các đồng chí chuyện điều chỉnh cán bộ này mọi người tỏ thái độ đi, vì tiết kiệm thời gian chúng ta không biểu quyết từng người nữa.Đợi Truân Chí Quang giới thiệu xong, Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi thong thả nói, ngữ khí rất thản nhiên.Lục Hương Mai bĩu môi.Được lắm, ngay cả trình tự cơ bản nhất cũng bỏ qua rồi, ngang ngược độc đoán đến thế là cùng.- Đồng ý.Thạch Trọng giơ tay đầu tiên.Tiếp theo đó là Truân Chí Quang, Khâu Viên Triêu, chỉ đơn giản nói hai tiếng “đồng ý”.Kết quả biểu quên chẳng có gì bất ngờ, toàn phiếu thông qua, không có phiếu phản đối, cũng không có ai bỏ quyền Chương 712: Tạm biệt huyện Ninh BắcThái Vinh là sân cầu lông của khách sạn Thu Thủy, hôm nay có một đoàn khách tới, già có trẻ có, có điều chỉ có một cô gái trẻ, những người phục vụ nhìn ra, nhóm người này đều lấy một nam nhân trẻ tuổi cao lớn làm trung tâm.Không ai biết vì sao Liễu bí thư nổi hứng muốn mời mọi người tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, lại muốn đi đánh cầu lông.Theo lời nói của Liễu Tuấn là vì hôm nay thời tiết không tệ, nên hoạt động gân cốt một chút.Kỳ thực đồng chí Liễu Tuấn chưa khi nào bỏ luyện tập, mỗi ngày nửa giờ dù trời sập không đổi, chuyện luyện tập này cũng sẽ thành nghiệp, công sức mười mấy năm trời đương nhiên không phải là tầm thường.Cho nên sức khỏe đồng chí Liễu Tuấn luôn tốt một cách kỳ quái, bất kể lúc nào toàn thân dường như có tinh lực dùng mãi không hết.Nếu như bí thư đại nhân đã có lệnh, đám Thạch Trọng chỉ có liều mạng tuân theo.Hơn nữa hoạt động chút gân cốt dưới ánh nắng ấm của mù đông cũng rất khoan khoái, môi trường của khách sạn Thu Thủy cực tốt, phục vụ vô cùng chu đáo, đánh cầu lông ở đây là một sự hướng thủ không tệ.Thành phần được Liễu Tuấn mời đều là người thân tín nhất của y tại huyện Ninh Bắc.Phó bí thư huyện ủy Thạch Trọng, bí thư chính pháp ủy Khâu Viên Triêu, trưởng phòng tổ chức Truân Chí Quang, trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi, đó là các thành viên thường ủy, thâm vào hai vợi chồng Dịch Hàn - Trương Hiểu Mạn, Mai Văn Hoa bí thư trấn Đại Đường, Ma Hồng Lượng bí thư xã Cẩm Lý, cùng với thư ký tiền nhiệm Phan Tri Nhân và lái xe Vương Á.Vương Á đã giải quyết được biên chế cán bộ, tạm thời vẫn còn làm tài xế cho Liễu Tuấn, bất quá đã thông suốt quan hệ ở cục kiểm toán rồi, sau khi Liễu Tuấn rời đi sẽ tới đó làm việc.Trong đoàn người này còn có một cảnh sát trẻ tuổi cao lớn khôi ngô như thiết tháp, đó là Tiêu Kiếu phó đại đội trưởng đại đội trị an cục công an thành phố Đại Ninh, ngoài ra Trình Tân Kiến, Tiểu Vũ và Vương Bác Siêu đều tới.Thế trận này có vẻ như có mùi tiệc tiễn chân rồi.Cho dù mọi người chưa nhận được tin tức chính xác, nhưng lời đồn đã truyền đi.An bài Phan Tri Nhân tới cục kiểm toán chính là một tín hiệu rõ ràng.Lãnh đạo điều chức, nếu không mang thư ký theo, bình thường sẽ an bài ổn thỏa, coi như là thù lao cho mấy năm đi theo hầu hạ của thư ký.Đương nhiên hiện giờ cục kiểm toán quan trọng vô cùng, Liễu bí thư đưa người thân tín nhất tới khống chế cũng là giải thích hợp lý, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, không thể để người ta làm thư ký cả đời.Nhưng Phan Tri Nhân đã chính thức làm việc ở cục kiểm toán, mà Liễu bí thư lại không sai an bài thư ký mới, chỉ để phó chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Mạn tam thời giúp chỉnh lý một số tư liệu và văn kiện, Phan Tri Nhân sau khi hết giờ làm, nếu như Liễu bí thư còn ở phòng làm việc cũng tới giúp, hơn nữa ngay cả lái xe cũng an bài đi, thì mọi chuyện rõ ràng lắm rồi.Tức thì tin tức vỉa hè lưu truyền khắp huyện Ninh Bắc, có tới mấy bản khác nhau, có cái nói tới trung ương đoàn, có cái nói tới thành phố Bảo Châu làm phó thị trưởng, cũng có cái nói tới tỉnh J phụng dưỡng cha già, cũng làm phó thị trưởng Hồng Châu, có cái thậm chí còn nói là tới văn phòng Hồng lão tổng làm việc.Lời đồn nào cũng kèm theo rất nhiều suy diễn, nghe chiều cũng có lý lắm.Nhưng chẳng ai từng nghĩ tới tỉnh A.Vì có dính dáng gì đâu, cũng chẳng nghe nói tới việc giao lưu trao đổi cán bộ giữa các tỉnh.Người tham dự cuộc tụ họp hôm nay cũng mang nghi ngờ như vậy, nhưng Liễu bí thư nếu không chủ động mở miệng, ngay cả Trình Tân Kiến trước nay mồm miệng oang oang, cũng ngậm miệng không hỏi hướng đi của Liễu Tuấn lấy một lời.Liễu Tuấn chơi hai ván rồi ngồi sang bên cạnh nói chuyện với Thạch Trọng và Trình Tấn Kiến.- Anh Trình, chuyện kia đã xong chưa?Liễu Tuấn nhận lấy điều thuốc Trung Hoa, hỏi rất tùy ý.- Cái gọi là “chuyện kia” tức việc điều động Trình Tân Kiến tới thành phố Hãn Hồ làm cục trưởng cục công an kiêm bí thư chính pháp ủy.Việc điều chỉnh ban bệ thành phố Hãn Hồ cơ bản là vì thế cân bằng hai thế lực cá nhân, cho dù Hãn Hồ là pháo đài kiên cố nhất của Nghiêm hệ, sự vững trãi của nó chỉ đứng sau Bảo Châu, Điền Văn Minh cũng là đại tướng tâm phúc được Nghiêm Ngọc Thành coi trọng nhất, nhưng mới tới nơi, muốn làm thị trưởng uy thế như Mai Ngạo Hàn rất khó, không lâu trước đó, bí thư chính pháp ủy thành phố Hãn Hồ đột nhiên kiểm tra ra cơ thể có bệnh nặng, đoán chừng khả năng khỏi được là vô cùng nhỏ, nên vị trí này bị bỏ trống.Chính pháp ủy sau khi điều chính thuộc về phạm vi thế lực của Điền Văn Minh, vì vị trí này, hắn đương nhiên phải dùng người tín nhiệm nhất, Trình Tân Kiến xuất thân từ huyện Hướng Dương là đáng tín nhiệm nhất, hơn nữa có uy danh hiển hách trong hệ thống công an thành phố Đại Ninh, vừa khéo trấn áp phần tử phạm tội.Trình Tân Kiến nếu như điều động thuận lợi cũng bước vào hàng ngũ cán bộ cao cấp rồi.Trình Tân Kiến nói oang oang:- Sắp rồi, phòng tổ chức tỉnh đã tới nói chuyện, mấy ngày nữa sẽ có công văn chính thức.Liễu Tuấn cười:- Lần này càng thêm uy phong rồi, chúc mừng, chúc mừng.Trình Tân Kiến ngoạc miệng cười, liên tục chắp tay đáp lễ.Trước kia làm một cảnh sát sai vặt ở thị trấn Hướng Dương, thực sự không ngờ có có ngày hôm nay, được làm cán bộ cấp phó sở.Tiểu Tuấn mang tới cho hắn không chỉ là bước tiến lên trên quan trường, còn là kinh tế, cái cửa hàng bán máy di động kia, đã đưa Trình Tân Kiến vào hàng phú ông có cả triểu đồng, ở xã hội coi trọng vật chất này, tiền đúng là thứ có ích.Thạch Trọng nhìn Trình Tân Kiến rất hâm mộ.Nói thực trong lòng hắn chẳng hề coi trọng hạng thô lỗ như Trình Tân Kiến, Thạch Trong đường đường xuất thân đại học chính quy, nhưng trên bốn mươi còn là cấp phó xử, đúng là không thể so người với người được.Trình Tân Kiến có tài cán gì mà được leo lên vị trí cao?

Chẳng phải là hướng sái từ ba chữ “huyện Hướng Dương” sao?Bản thân sở dĩ thua kém là bởi vì không có chỗ dựa vững chắc, cũng không biết Liễu bí thư có đi thật hay không, lỡ lời đồng là thực thì cục thế huyện Ninh Bắc sẽ có biến hóa nghiêng trời lệnh đất, ngày tháng sau này sẽ càng thêm gian nan.Vừa nghĩ tới đây Thạch Trọng bất giác nhìn sang Liễu Tuấn, rồi lại liếc mắt qua các thành viên trong ban có mặt, bất kể thế nào, Liễu Tuấn đi rồi đội ngũ này vẫn còn, năm thường ủy đoàn kết với nhau, trong thời gian ngắn, bất kể ai làm bí thư cũng chẳng thế làm gì nổi bọn họ.Thạch Trọng hơi an tâm một chút, chỉ không biết những người này còn tụ hội dưới sự chỉ huy của Thạch Trọng hắn không thôi.- Lão Thạch.Liễu Tuấn lên tiếng gọi, cắt đứt dòng suy tư của Thạch Trọng.- Vâng thưa bí thư.Thạch Trọng vội gật đầu với Liễu Tuấn.- Nhiệm vụ quan trọng nhất của huyện trong năm sau vẫn là giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân, điều này không thể thay đổi, huyện ủy từng hứa trong ba năm giảm bớt 50% gánh nặng cho nông dân, mục tiêu này nhất định phải hoàn thành.Liễu Tuấn thong thả nói.- Đúng vậy, đúng vậy.Thạch Trọng liên tục gật đầu.- Thứ đến là an toàn của mỏ than phải siết chặt, mấy mỏ than lớn của công ty Hưng Thịnh đã khai thác nhiềm năm rồi, đầu năm cuối năm phải tổ chức kiểm tra an toàn quy mô lớn, công việc này phải làm tới nơi tới chốn, không được hời hợt qua loa, nếu mỏ than xảy ra sự cố, sẽ là vấn đề xã hội lớn.Liễu Tuấn vẫn thong thả nói như căn dặn công việc hàng ngày.- Vâng, được.Trong lòng Thạch Trọng nhận ra sự khác thường rồi, mình làm phó bí thư đảng ủy, không quản chuyện an toàn sản xuất, có điều hiện g iờ không phải là họp thường ủy, mọi người đều là cấp dưới của Liễu bí thư, căn dặn một số công việc là phải làm, tới khi đó mình chuyển đạt cho người khác là được.- Thứ ba, việc kiết thiến kinh tế mấy xã phía bắc phải làm cho tốt, nhân khẩu nghèo khó trong huyện ta chủ yếu tập trung ở nông thôn xa hôi phía bắc, năm năm, muộn nhất là năm sau toàn huyện phải thoát nghèo, lợi nhuận của công ty than Hưng Thịnh ngày càng lớn, năm sau trả hết tiền vay ngân hàng xong, thu nhập tài chính huyện không phải lo lắng nữa, tài chính nên nghiêng về phía bắc, ngoài ra có hai công việc nữa cũng khá quan trọng, tôi đã đưa ra một để cương, tới khi đó giao lại cho anh, phụ trách thực thi.Thạch Trọng lần này giật mình thật rồi, nhìn Liễu Tuấn lấy dũng khí hỏi:- Bí thư đi thật sao?- Ừ được quyết định rồi, đi thành phố Ngọc Lan, tình A.Thạch Trọng và Trình Tân Kiến ngạc nhiên, đồng thanh hỏi lại:- Thành phố Ngọc Lan?- Đúng.Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh.- Vậy huyện Ninh Bắc phải làm sao?Thạch Trọng thử thăm dò.Liễu Tuấn cười:- Huyện Ninh Bắc không phải là còn có các đồng chí sao?

Về cơ bản ban bệ mới của huyện đã được xác định, anh làm bí thư, Tào Xuân Thu làm huyện trưởng, Lục Hương Mai điều tới khu Giang Đông làm khu trưởng, ngoài ra Viên Triêu sẽ tiếp nhận vị trí của anh, những người khác tạm thời giữ nguyên.

Phó huyện trưởng thường vụ trên thành phố sẽ phái người tới, đoàn chừng hai hôm nữa, bí thư thành ủy Lưu Nham sẽ phái người tới nói chuyện.Liễu Tuấn nói rất hời hợt, nhưng Thạch Trọng nghe như có bão bùng, không ngờ Liễu Tuấn đã an bài xong tất cả, còn suy nghĩ chu đáo cho hắn như vậy, nhất thời vừa kích động vừa sợ hãi, nói không ra lời.Đây là một sự an bài hoàn toàn dựa theo ý muốn của Liễu Tuấn.Thạch Trọng sau khi đảm nhận chức bí thư, Tiêu Kiếm sẽ tới làm bí thư chính pháp ủy, đảm bảo thường ủy 100% năm trong tay Thạch Trọng.Chẳng những để đối kháng với Tào Xuân Thu có bối cảnh cường đại, mà đảm bảo cho rất nhiều chính sách của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không bị biến dạng, huyện Ninh Bắc mới có chút khởi sắc, Liễu Tuấn không muốn thấy nó đi về đường cũ.Vì chuyện an bài này mấy ngày qua Liễu Tuấn quấy rầy Nghiêm Ngọc Thành, lại hai hôm liền ở lỳ trong nhà Đường Hải Thiên, mới cướp được.- Bí thư, tôi...Giọng nói của Thạch Trọng trở nên nghẹn ngào Chương 713: Thường ủy thành phố Ngọc LanLệnh điều động của trung tổ bộ đưa xuống vào đầu tháng 11, văn kiện bổ nhiệm của phỏng tổ chức tỉnh A cũng tới ngay sau đó.Bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm thường ủy thành phố Ngọc Lan, bí thư khu Trường Hà, tổng giám đốc tổng công ty chế tạo xe gắn máy Trường Phong.** về sau chỉ dịch là công ty Trường Phong.Công ty Trường Phong là một xí nghiệp quốc hữu kiểu cũ, nhà xưởng đặt trong khu Trường Hà, trước kia xe gắn máy do công ty Trường Phong sản xuất ra ở trong nước cũng khá có tên tuổi, nhưng cùng thời gian qua đi, thương hiệu xe gắn máy mọc lên như nấm sau mưa, mau chóng chiếm lĩnh rất nhiều thị trường truyền thống của công ty Trường Phong, việc sản xuất và tiêu thụ ngày càng đi xuống, kế sinh nhai cũng đã thành một vấn đề lớn, nhân viên nhà nước không còn vinh quang ngày nào nữa.Công ty Trường Phong trực thuộc sự quản lý của tỉnh, vốn bổ nhiệm Liễu Tuấn một thường ủy thành phố kiêm nhiệm tổng giám đốc là không thỏa đáng lắm, nhưng ý tứ của Hà Duyên An là muốn Liễu Tuấn tới mày mò một phương thức kiến thiết khu cao tân và cải tạo nhà máy quốc hữu, nên phá vỡ cơ cấu này, để Liễu Tuấn một vai gánh vác hết.Tất nhiên trọng tâm công việc của Liễu Tuấn vẫn là đặt trên toàn bộ khu Trường Hà, ở nghiệp vụ công ty Trường Phong tiếp thủ sự chỉ đạo của chính phủ tỉnh.Văn kiện bổ nhiệm sớm đã tới thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà, nhưng đồng chí Liễu Tuấn còn chưa tới.Theo thông lệ, cán bộ điều động vượt tỉnh, sẽ có một kỳ nghĩ nhất định, vừa để nghỉ ngơi đủ tinh thần tới nhận nhiệm vụ mới, cũng là để an bài chuyện nhà.Hà Duyên An rất hào phóng cho Liễu Tuấn nửa tháng nghỉ ngơi.Tuần trăng mật của đồng chí Liễu Tuấn bị đứng ngang giữa chừng, nửa tháng này trả lại, là sự quan tâm của tổ chức tới cán bộ.Đồng chí Liễu Tuấn chẳng phải người cuồng công tác, có kỳ nghỉ mà không hưởng, có điều bên kia chức vụ để trống, mà cứ thong dong nghỉ ngơi hết cả nửa tháng thì về lý không ổn lắm.Vì thế bảy ngày sau Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan diện kiến phó bí thư đảng ủy Thái Tiên Phong.Liễu Tuấn một mình tới nhậm chức, chưa lộ diện ở khu Trường Hà, tạm thời ở khách sạn Thu Thủy, cũng chưa tới diện kiến Hà Duyên An, lần trước lấy tạm chiếc BMW dùng để đón khách của khách sản Thu Thủy, khi đó còn chưa chính thức nhậm chức, “ăn chơi” một chút cũng không sao, hiện giờ thân là thường ủy thành ủy, lại dùng xe xa hoa khoe khoảng khắp nơi thì không tiện, ảnh hưởng thế nào cũng phải chú ý, nên Liễu Tùng dùng một chiếc Polonez bình thường.Cả đế quốc tài chính của Kiễu Tuấn, từ trên xuống dưới không có thứ gì là của Nhật Bản, bởi thế những năm 90 lưu hành xe Nhật, nhưng chỉ có mấy công ty Nhật Bản mà Tiểu Thanh mới mua được dùng xe Nhật, còn các công ty khác là không hề có.Chiếc Polonez này quá bình thường, biển số cũng rất đại chúng, vì thế khi Liễu bí thư tới khu thành ủy, phải mất một phen công sức mới vào được cửa.Trước khi tới Liễu Tuấn đã hẹn Thái Tiên Phong, vì Liễu Tuấn lần đầu tiên tới đây, nên đáng lẽ thư ký của Thái Tiên Phong phải đứng chờ ở cửa mới đúng, nhưng vì Liễu Tuấn không thông thuộc đường xá nên xuất phát sớm, khi tới nơi sớm hơn mười phút, thư ký của Thái Tiên Phong chưa ra cửa.Bảo vệ cửa cũng rất khách khí.Dù sao thập niên 90 có thể lái xe riêng chạy khắp nơi chẳng phải là tầm thường, mà Liễu Tuấn nói muốn gặp Thái Tiên Phong cũng rất tùy ý, làm bảo vệ cảnh giác.Phải nói mỗi ngày người tới thành ủy gặp lãnh đạo chủ yếu không phải ít, không là quan viên chính phủ thì là giám độc xí nghiệp, không phải là ai ai cũng có hẹn trướng.

Nhưng nhắc tới Thai Tiên Phong, Đinh Ngọc Chu có ai là không cung kính cẩn thận.Người trẻ tuổi này cho dù ngữ khí bình hòa, nhưng bản chất rất kiêu ngọa, nghiêm nhiêm tỏ ý ngang hàng với Thái bí thư.Cả thành phố Ngọc Lan, thậm chí cả tỉnh A, cũng chỉ có một số ít nha nội làm cao như thế.Nhưng mà chẳng có nha nội nào lại đi cái xe tầm thường như vậy.Nhìn vẻ mặt bảo vệ cửa, đoán chừng coi đồng chí Liễu Tuấn là kẻ lừa gạt rồi.Dám làm bộ làm tịch để lừa qua cửa giở trò sao?Bảo vệ lên mặt hỏi:- Cậu tìm Thái bí thư có việc gì?Liễu Tuấn cười đáp:- Tôi tên là Liễu Tuấn, là thường ủy thành ủy mới nhậm chức, bí thư khu Trường Hà, đã có hẹn gặp với Thái bí thư, phiền đồng chí liên hệ với văn phòng của Thái bí thư.Câu này không nói còn đỡ, vừa nói ra bảo vệ cửa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Láo thật, tới thưởng ủy thành ủy cũng dám giả mạo.Người bảo vệ này làm việc ở đây hai năm rồi, lãnh đạo thành ủy đã gặp không ít, đứng nói trẻ như Liễu Tuấn, mà dưới bốn mươi tuổi chưa thấy một người.Hừ hừ, cái xã hội này loại người gì cũng có, dám tới khu thành ủy giả mạo cán bộ lãnh đạo.Nhìn thái độ của bảo vệ Liễu Tuấn thầm thở dài, vì tuổi tác của y nên cai cảnh này cũng gặp mấy lần rồi, nên không trách bảo vệ hoài nghi.Chỉ có điều y thực sự không có gì để chứng minh thân phận của mình, chưa nhậm chức, giấy công tác c hưa được phát, còn giấy công tác cũ khi rời huyện Ninh Bắc đã giao lên, trên người của Liễu Tuấn chỉ có chứng minh thư thôi, lại còn là của thành phố Nam Phương.Ai bảo y để hộ khẩu ở lại thành phố Nam Phương chứ.Liễu Tuấn liền mở cửa xe đi xuống, nói với bảo vệ:- Đồng chí nếu như hoàn nghi thân phận của tôi thì tôi đứng đây đợi đồng chí gọi điện liên hệ với văn phòng Thái bí thư, như vậy đã được chưa.Bảo vệ đang tính xử lý tên lừa đảo này thế nào, thấy y không hề sợ hãi, có vài phần nghi hoặc.Việc Liễu Tuấn bổ nhiệm tới tới thành ủy Ngọc Lan công tác đã truyền khắp khu thành ủy rồi, mọi người đều tò mò với vị lãnh đạo sắp tới này, nghe ngóng tin tức về y ở khắp nơi.

Nhưng Liễu Tuấn trước kia làm việc ở tỉnh N, nên tư liệu trong tay cán bộ tỉnh A thiếu thốn, thời đó hệ thống viễn không chưa phát đạt lắm, muốn tra cứu tư liệu không tiện, mọi người hỏi đi hỏi lại cũng chỉ biết là công tử tỉnh trưởng tỉnh J, rất trẻ.Theo bảo vệ nghĩ, lãnh đạo thành phố thì trẻ tuôi ít nhất cũng trên 35, đó cũng là ghê lắm rồi, vị trước mắt này thì...Khỏi nói!Nhưng mà thấy thái độ ung dung của Liễu Tuấn, bảo vệ không dám lỗ mãng.Nói không chừng mặt người ta “non” thì sao.Lão đạo mà, dưỡng nhan tốt lắm, trẻ hơn so người dân thường nhiều, bí thư Đinh đã năm mươi mấy rồi, nhưng nhìn trên TV, chỉ chừng 40 thôi.- Vậy cậu đợi một chút, để tôi đi gọi điện thoại.Bảo vệ đầy hồ nghi tới phòng bảo vệ gọi điện.- Vâng, chào Ngô xử, tôi là lão Hầu bảo vệ, vâng vâng, phải là tôi.Bảo vệ cửa gật đầu liên tục, có vẻ được thư ký của Thai Tiên Phong nhớ tên là chuyện hết sức sung sướng.- Thế này thưa Ngô xử, ở cửa có một người trẻ tuổi, vâng, trẻ lắm, nói tên là Liễu Tuấn, muốn gặp Thái bí thư.- Liễu bí thư tới rồi?Lão Hầu còn chưa nói xong, bên kia đã vội cắt ngang lời, tỏ ra rất khẩn trương.Lão Hầu thộn mặt ra.- Lão Hầu, có phải là một người vô cùng trẻ không?- Vâng vâng, quá trẻ ấy ạ, chỉ trên hai mươi thôi.- Vậy thì đúng rồi, đó là đồng chí Liễu Tuấn bí thư khu Trường Hà, thường ủy thành ủy, đã có hẹn với Thái bí thư, mau mời đồng chí ấy vào, à không không không, để tôi xuống đón.Bộp một phát, bên kia cúp điện thoại.Lão Hầu ngây ra như phỗng một hồi mới lấy lại được tinh thần, hết sức khẩn trương nhìn Liễu Tuấn đang chắp tay sau lưng đứng ở cổng ngắm nghĩa khu thành ủy, vẻ hoài nghi đã mất sạch, thay vào đó là sự kính sợ.Mẹ tôi ơi, người này là lãnh đạo thành ủy thật.Thiếu chút nữa thì coi là lừa đảo rồi.- A, thư Liễu bí thư.Lão Hầu lau mồ hôi lạnh, cho rằng mình phải làm gì đó mới được, dù lãnh đạo thường không so đô với bảo vệ như hắn, nhưng Liễu Tuấn quá trẻ, loại lãnh đạo trẻ này, tâm tình có thể khác hẳn lãnh đạo lớn tuổi, nếu mà tính toán với mình, bất kể thế nào cũng không kháng cự nổi.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.May quá, hình như tâm tình của lãnh đạo không tệ lắm.Mà cũng khó nói, lãnh đạo toàn là nhân vật thâm trầm, mặt thì khách khí đấy, nhưng bố ai biết trong lòng nghĩ cái gì?- Liễu bí thư, xin...Xin lỗi ngài.Lão Hầu tiếp tục lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:- Ngài, mời mời vào nghỉ một chút, thư ký của Thái bí thư sắp xuống rồi.Liễu Tuấn khoát tay:- Không cần đâu, cám ơn đồng chí.Y hiểu tâm lý so tính thiệt hơn của nhân vật nhỏ này, nên hoàn toàn không đi làm khó dễ người ta.Lão Hầu cứ thõng tay đứng đó, có chút bối rối.Liễu Tuấn tiếp tục đứng đó chắp tay ngắm phong cảnh.Không bao lâu sau, một cán bộ chừng trên ba mươi vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Liễu Tuấn, nhìn thấy ý cũng khựng lại đôi chút, rồi lập tức tươi cười, đi tới khom lưng, ngửa đầu lên hỏi:- Xin hỏi, ngài là Liễu bí thư phải không?- Đúng rồi, tôi là Liễu Tuấn, đồng chí là Ngô xử?Liễu Tuấn mỉm cười đáp.Vừa nghe thế Ngô xử liền thở phào.Quả nhiên là y.Khi Liễu Tuấn gọi điện hẹn gặp, Ngô xử đã nhớ giọng nói này.- Ôi da, Liễu bí thư, thật ngại quá...Để bí thư phải đợi lâu rồi, xin lỗi, xin lỗi.Ngô xử cười tươi lại tiến tới một bước nữa nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, rất là nhiệt tình.Liễu Tuấn để cho hắn “lắc” một hồi mới nhìn đồng hồ nói:- Ngô xử, tới giờ hẹn rồi, chúng ta đi gặp Thái bí thư thôi.- À vâng, được được, để tôi dẫn đường cho Liễu bí thư Chương 714: Bí thư và phó bí thư thành ủyHình như khu thành ủy trong cả nước đều giống y hệt nhau, cây xanh vây quanh, phong cảnh tươi đẹp, lại thêm kiến trúc đầy uy nghiêm, đi bên trong đó lòng dâng lên một cảm giác trang trọng.Ngô thư ký đảm nhận tốt vai trò, dù tuổi lớn hơn Liễu Tuấn nhưng khi đi trước dẫn đường, luôn khom lưng, thi thoàng còn quay đầu lại đánh tiếng mời.Vị trí thường ủy của Liễu Tuấn cho dù xếp trên thư ký trưởng trong số 13 thường ủy của thành phố Ngọc Lan, nhưng là vị trí quyền ít nhất, trước kia vì biểu thị sự coi trọng với khu Trường Hà, cho nên mới có cái hạn nghạch Thường Ủy này.Mấy năm qua bí thư Trường Hà thay đổi hai người, người gần nhất thiếu chút nữa còn tới kỷ ủy uống trà, phải qua vận động, mới miễn cưỡng nhận xử phát, bị điểu tới tỉnh nhận chức nhàn tản rồi, thành phố vì thế thu lại lại cái hạn ngạnh thường ủy này.Quan trường vĩnh viễn là sư nhiều cháo ít, huống chí là một vị trí thường ủy thành ủy.Không ngờ Liễu Tuấn thình lình xuất hiện, từ tỉnh N xa xôi nhảy vào, cướp lấy cái mũ mà bao người thèm khát này, chẳng chút khách khí đội lên đầu.Không biết y đang bị bao nhiêu người hận thấu xương.Ngô xử tất nhiên là đã xem qua lý lịch của Liễu Tuấn.Hắn biết Liễu Tuấn vừa tròn 26, nhưng cảm giác trên giấy tờ kém xa so với gặp mặt chính diện.Liễu Tuấn trẻ tới cực điểm, trẻ hơn cả tuổi thật, nhưng khí chất tỏa ra lại trầm ổn vô cùng, đi giữa không gian cổ kính của thành ủy mà vẫn thong dong, miệng mang nụ cười điểm đạm làm Ngô xử cảm thấy hoàn toàn không khác gì các lãnh đạo lão thành.Đó là khí độ đường đường của người nắm quyền.Văn phòng của Thái Tiên Phong đặt ở lầu ba, nhưng không cùng tầng với bí thư thành ủy Đinh Ngọc Chu.Đi vào trong tòa nhà, nhân viên qua lại ai cũng khách khí chào hỏi Ngô thư ký, trên mặt tất nhiên mang nụ cười nịnh bợ.Ai chả biết, bên trong tòa nhà chính phủ này, trừ các lãnh đạo cao ngất bên trên, thì người có thực quyền chính là mấy người thân cận nhất của lãnh đạo như thư ký Ngô rồi.Nhưng bọn họ kinh ngạc nhìn thấy Ngô thư ký thường ngày luôn ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi, lại phải hạ cái đầu cao ngạo xuống, khuôn mặt mang vẻ xiểm nịnh y hệt bọn họ.Vì vậy mọi người lấy làm lạ trong lòng, vị này không biết là công tử cả đại lão nào trong tỉnh đây?Tới trước thang máy, Ngô thư ký ấn nút, cửa mở ra, bên trong thang máy có hai người, vừa thấy hắn vội chạy ra ngoài, nói rất khách khí:- Ngô xử, mời anh đi trước.Tất nhiên một cái thang máy đi bốn người chẳng là gì, người ta chỉ muốn mượn thế tỏ ý tôn trọng với Ngô thư ký mà thôi.Cái lễ tiết này tủy nhỏ, nhưng vạn lần không thể sơ sót.Ngô xử trưởng chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái, khom người nói với Liễu Tuấn:- Xin mời Liễu bí thư.Hai người kia giật nảy mình.Người này chẳng phải là nha nội sao?Bí thư!Đó là một chức vụ vô cùng chính thức mà.Liễu Tuấn gật đầu, nói với hai người kia:- Mọi người cùng đi di.- À, vâng...Hai người đó vội đi vào, tay buông trước bụng, đứng rất là khép nép, lấy khóe mắt liếc nhìn Liễu Tuấn, khi chạm phải ánh mắt Liễu Tuấn vội chuyển mặt đi, càng thêm câu nệ.Văn phòng của Thái Tiên Phong rất rộng rãi, rải thảm màu đỏ thắm, sau bàn làm việc là tủ sách cực lớn, hình như cái đồ trang sức này không thể thiếu trong văn phòng lãnh đạo.Liễu Tuấn làm lãnh đạo nên biết đây hoàn toàn là đồ trang trí, y chưa bao giờ đọc sách trong văn phòng, bình thường thì không có thời gian, có thời gian thì chẳng có tâm tình.Xem sách thì phải chú trọng ý cảnh.Mà ở văn phòng xem sách, bất kể thế nào cũng chẳng tìm ra ý cảnh đó.Hơn nữa thân là lãnh đạo, thường xuyên xem sách trong phòng làm việc, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm, thưa ngài, ngài rảnh rỗi quá không còn việc gì làm nữa hay sao?Thái Tiên Phong trên bốn mươi, vóc người to béo, mặt phổ thông, có điều hơi nhiều thịt một chút, nên trong hơi tròn, thiếu đi chút uy nghiêm, thêm vài phần thân thiết.- A ha, đồng chí Liễu Tuấn, xin chào, xin chào.Thái Tiên Phong từ sau bàn làm việc đi ra thân thiết bắt tay Liễu Tuấn.Hắn là cán bộ chính sở, lại tuổi lớn hơn Liễu Tuấn, nhiệt tình như thế quá nửa là do lần đầu gặp nhau, Thái bí thư có thái độ này, nói rộng ra, có thể đại biểu cho thái độ toàn bộ thành ủy Ngọc Lan với đồng chí mới.Đồng chí Liễu Tuấn lần đầu tới thành ủy Ngọc Lan, không nhiệt tình một chút cũng không được.- Xin chào Thái bí thư.Liễu Tuấn bắt tay Thái Tiên Phong, thái độ rất cung kính.- Không phải là tỉnh cho Liễu bí thư nửa tháng nghỉ phép sao?

Vội tới công tác thế này, Liễu bí thư quả nhiên là người yêu công việc.Hai người ngồi xuống, Thái Tiên Phong cười ha hả, ánh mắt và ngữ khí đều rất thân thiết.- Cơ bản chuyện trong nhà cũng làm xong rồi, nhàn rỗi nên tới trước.Liễu Tuấn mỉm cười đáp, lòng thầm nghĩ Thái Tiên Phong cũng khéo léo, không nói Hà tỉnh trưởng cho nghỉ mà là tỉnh, thái độ rất trung lập, cả thành ủy Ngọc Lan, có ai không biết đồng chí Tiểu Liễu là “chiến tướng” do Hà tỉnh trưởng mời tới.Giống phần đông mọi người, Thái Tiên Phong rất tò mò với Liễu Tuấn, thật không biết người trẻ tuổi ở trước mặt này có tài đức gì lại được Hà tỉnh trưởng kiêu ngạo nhìn trúng.Hà Duyên An khác với các tỉnh trưởng bình thường khác, bối cảnh sau lưng cực lớn, tuy nói người có thể làm tới tỉnh trưởng chẳng ai lại không có bối cảnh có thực lực đằng sau, nhưng cũng không phải ai cũng có được thế lực khổng lồ như nhà họ Hà, may mà sức ảnh hưởng của nhà họ Hà chủ yếu là trong quân đội, nếu không gặp phải một vị tỉnh trưởng cường đại như thế, đoán chừng không bí thư tỉnh ủy nào không đau đầu.Thái Tiên Phong còn loáng thoáng nghe nói Liễu Tuấn là do Hồng phó thủ tướng tiến cử cho Hà Duyên An, thực sự quá kinh người rồi.Đồng chí trẻ này trừ nhìn khí độ chững chạc một chút ra thực sự chẳng thấy có gì hơn người.Không khác gì sinh viên đại học được phân phối cho thành ủy cả...Đủ loại thông tin gộp lại đã quyết định thái độ của Thái Tiên Phong với Liễu Tuấn.Khinh già chứ đừng bắt nạt trẻ.Cán bộ phó sở hai mươi sáu tuổi, còn là thường ủy thành ủy, tiền đồ không thể đong đếm.- Phu nhân có đi theo cùng Liễu bí thư không?

An bài công tác có yêu cầu gì không?Thái Tiên Phong càng tỏ ra ôn hòa, hơn nữa từ đồng chí Liễu Tuấn đã thành Liễu bí thư, ít nhất bề ngoại biểu hiện đặt Liễu Tuấn ở vị trí ngang hàng rồi.Liễu Tuấn cười đáp:- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, vợ tôi tạm thời ở lại tỉnh N, nhạc phụ nhạc mẫu tôi không nỡ để cô ấy đi xa.Thái Tiên Phong cười sảng khoái:- Ha ha ha, ở nhà bầu bạn với Nghiêm bí thư, đồng chí Nghiêm Phi thật là có hiếu...Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn.Thuận miệng gọi ra tên Nghiêm Phi, có thế thấy Thái Tiên Phong nghiên cứu hồ sơ của y khá kỹ.- Nghiêm bí thư và Liễu tỉnh trưởng vẫn khỏe chứ?Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên, cung kính đáp:- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, nhạc phụ và phụ thân tôi sức khỏe đều rất tốt.Thái Tiên Phong gật đầu, trong lòng có thêm vài phần thiện cảm.Nghe có người hỏi tới trưởng bối của mình, liền phản xạ ưỡn thẳng người lên, xã hội hiện nay người trẻ tuổi như vậy đã không còn nhiều nữa.Thái Tiên Phong hỏi:- Vậy việc an bài chỗ ở, Liễu bí thư định thế nào.Chuyện này vốn không cần phó bí thư thành ủy quan tâm, tự sẽ có người phụ trách văn phòng chính phủ an bài, Thái Tiên Phong làm thế là để biểu thị một sự thân cận với Liễu Tuấn, bất kể về sau Liễu Tuấn chọn phe phái thế nào, hiện giờ cố gắng làm tốt quan hệ cũng không có gì bất lợi, cho dù công việc của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà, nhưng y lại nắm trong tay một phiếu thường ủy.Vào lúc quan trọng, một phiếu này có thể mang tới tác dụng quyết định.- Cám ơn Thái bí thư quan tâm, tôi nghĩ nên ở khu Trường Hà, tiện cho công việc hơn, cũng cách thành ủy không xa lắm.Chuyện này tất nhiên Liễu Tuấn đã nghĩ kỹ rồi.Thái bí thư xem đồng hồ nói:- Thế này nhé, tôi liên hệ với Đinh bí thư, xem anh ấy có rảnh không, chúng ta cùng gặp mặt.Liễu Tuấn gật đầu.Thái Tiên Phong đứng dậy gọi điện.Kỳ thực cũng chỉ là lễ nghi qua loa thôi, Liễu Tuấn và Thái Tiên Phong gặp nhau ở thành ủy, về tình về lý đều nên báo cáo cho Đinh Ngọc Chu, một thường ủy ngày đầu tới báo danh, không thông báo cho người đứng đầu sao được.Thái Tiên Phong nói trong điện thoại mấy câu, rồi nói với Liễu Tuấn.- Liễu bí thư, xin mời, Đinh bí thư mời chúng ta cùng qua.Đinh Ngọc Chu làm việc ở tầng năm, ở phía ngoài cùng mặt đông.Phòng của ông ta còn rộng hơn phòng của Thái Tiên Phong, bố trí hết sức oai nghiêm, rất phù hợp với thân phận.Đinh Ngọc Chu hơn năm mươi, mặt mày góc cạnh rõ ràng, mặc áo jacket đen, ngồi sau bản làm việc, khí thế khiến người ta thấy hết sức áp lực.Đợi tới tận khi hai người đi tới trước bàn làm việc, Đinh Ngọc Chu mới chậm rãi đứng lên bắt tay hai người.Khi bắt tay Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu không hề che dấu ánh mắt của mình, cẩn thận đánh giá Liễu Tuấn mấy giây mới lạnh nhạt nói:- Đồng chí Liễu Tuấn quả nhiên rất trẻ, mời ngồi!

Đồng chí tiên phong mới ngồi.Lần gặp mặt này thuần tủy là lễ tiết, Đinh Ngọc Chu trầm ổn, không thích nói chuyện, qua loa mấy phút rồi nói với Liễu Tuấn:- Thế này nhé, đồng chí Liễu Tuấn mới tới cứ an định trước đã, hôm nay là thứ sáu, không mở thường ủy nữa, tuần sau chín giờ sáng chúng ta họp mọi người gặp mặt hoan nghênh đồng chí Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan công tác.Thái Tiên Phong và Liễu Tuấn cùng gật đầu đáp lời.- Đồng chí Tiên Phong, buổi trưa tôi còn có chút việc, đồng chí chiêu đãi đồng chí Liễu Tuấn thay tôi nhé.Đinh Ngọc Chu chậm rãi căn dặn, giọng nhạt như nước ốc Chương 715: Khu sinh hoạt công ty Trường PhongSáng thứ bảy, Liễu Tuấn tới khu sinh hoạt của công ty Trường Phong.Trưa hôm sau sau khi dùng cơm với Thái Tiên Phong, Liễu Tuấn trở về khách sạn Thu Thủy, rời khỏi phòng tổng thống, vào ở một nhà khách nhỏ trong khu sinh hoạt của tổng bộ công ty Trường Phong.Đinh Ngọc Chu quyết định tuần sau mới mở cuộc họp thường ủy chào đón y, có nghĩa là Liễu Tuấn có hai ngày nghỉ nữa, có điều giấy chứng nhận công tác của y đã được làm xong, cũng được phân phối một chiếc Audi và lái xe.Vì diện tích khu Trường à là 300km vuông, so với bốn khu khác thuộc thành phố Ngọc Lan đều lớn hơn, vì thế được thành lập cơ cấu hành chính hoàn chỉnh, cơ bản giống như một quận hành chính, số xe cũng được thống nhất độc lập, nói cách khác bí thư khu Trường Hà cũng có một số xe thứ nhất của riêng mình.Có điều chiếc xe thành ủy phân phối cho hắn đeo biển số mười của thành ủy.Đồng chí văn phòng thành ủy cho y hay, chiếc xe và biểu số xe này là do bí thư cũ của khu Trường Hà dùng, Liễu Tuấn nhận luôn, không muốn dây dưa ở những chuyện nhỏ nhặt này.Liễu Tuấn bảo lái xe đưa tới công ty Trường Phong.Nếu như chưa chính thức nhậm chức, y cũng chẳng muốn ồn ào, tận dụng hai ngày nghỉ đi quanh khu Trường Hà một chút, xem diện mạo thực sự của nó như thế nào cũng không tệ.Tổng bộ công ty Trường Phong đặt ở trấn Hợp Thủy, thực tế công ty Trường Phong có rất lâu rồi, về sau mới chuyển tới khu Trường Hà, trước khi khu Trường Hà lập nên, trấn Hợp Thủy dựa vào công ty Trường Phong mà sinh tồn, có thể nói không có công ty Trường Phong thì không có trấn Hợp Thủy.Tổng bộ của công ty Trường Phong có mấy khu sinh hoạt lớn nối liền với nhau, chiếm gần 1/3 diện tích của trấn Hợp Thủy, theo tài liệuc cho thấy, công chức chính thức của công ty Trường Phong có trên ba nghìn người, thêm vào người nhà và công nhân tạm thời, người bên ngoài tới đây kiếm sống, đủ mọi thành phần gộp lên, khu sinh hoạt này có hơn vạn người.Có điều ấn tượng đều tiên của khu sinh hoạt tổng bộ công ty Trường Phong cấp cho Liễu Tuấn là cũ kỹ.Đúng vậy, cũ kỹ.Khu sinh hoạt có thể thấy là xây từng những năm 60, 70 rồi, rất nhiều mái ngói đỏ đã biến thành màu đen, giống hệt như các xí nghiệp quốc doanh lâu đời khác.

Nơi này có nhiều cây cổ thụ to lớn, dù đã lâu năm nhưng lá cây rậm rạp đầy sức sống, nhưng sức sống của nó không thể thay đổi cảm giác cũ kỹ của khu sinh hoạt.Đi vào nơi này, cảm giác như trở về quá khứ mười thậm chí hai mươi năm trước.Có điều tòa nhà tổng bộ công ty lại được xây dựng đầy hơi thở thời đại, ba tầng lầu chính diện toàn bộ ốp kính, tòa nhà tám tầng dưới ánh mặt trời mùa đông, ánh lên vẻ xoa hoa lộng lẫy.Nhà khách mà Liễu Tuấn ở là chỗ chiêu đãi của tổng bộ công ty cải tạo thành, phòng khách không lớn, nhưng bố trí đầy đủ, cũng khá sạch sẽ, nhưng phương diện phục vụ hơi kém một chút, Liễu Tuấn chỉ đành chấp nhận.Nhà khách chỉ có một phòng ăn nhỏ, nhưng Liễu bí thư lại muốn ra đường xem xét tình hình.Khi Liễu Tuân đi ra ngoài, phục vụ viên đều tò mò nhìn y.Vị khách này mới sáng sớm đã ra khỏi phòng, tới sân nhỏ của nhà khách mùa quyền vù vù, từ khi nhà khách lập nên tới nay, các cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh lạ như vậy.Liễu Tuấn tất nhiên không vì ánh mắt người khác mà thay đổi thói quen nhiều năm.Tắm mát xong, Liễu nha nội thong dong lên phố.Cách tòa nhà tổn bộ không xa là một cái chợ náo nhiệt, rất nhiều người bán rau bày hàng ở đó, có điều hôm nay là thứ bảy, mọi người đều ngủ nướng, khách chiếu cố tới việc làm ăn của bọn họ không nhiều.Liễu Tuấn thong thả đi ở phía trước, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng chậm rãi theo đằng sau, không ai nói gì, nhiều năm qua bọn họ đã quen với việc xa lạ này.Liễu Tuấn nhìn thấy một quán nhỏ phía trước có điều kiện vệ sinh không tệ, liền kiếm một chỗ ngồi xuống, lập tức có một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi tới chào hỏi.- Anh bạn trẻ trông mặt lạ quá.Vừa nghe giọng đã biết là người bản địa.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Bà chị, tôi từ ngoại tỉnh tới.Người phụ nữ trung niên cười, uốn lưỡi lên nói giọng phổ thông với ý, công nhân nhà máy hay hầm mỏ nói giọng phổ thông không tệ, có thể thấy chủ quán cũng là nhân viên của công ty Trường Phong hoặc người nhà, người bản địa thông thường nói tiếng phổ thông không được lưu loát như vậy.- Anh bạn muốn ăn cái gì?Chủ quán hỏi mang theo khẩu âm phương bắc.Điều này phù hợp với ấn tượng đầu tiên khi Liễu Tuấn gặp Chủ quán quán, người phụ nữ này vóc dang cao lớn, rất khỏe khoắn, đúng là giống người phương bắc.Liễu Tuấn hỏi:- Chỗ chị có món gì đặc sắc không?- Có đấy, bất quá hiện giờ là bữa sáng, không có nhiều loại lắm, vịt tần thì phải đợi nhưng xủi cảo gà, bánh cuộn nóng, mì sợi thì có, cậu thích loại nào?Người phụ nữ trung nhiên tuy không nhận ra y mặc đồ Versace, nhưng thấy y quần áo bảnh bao, sạch sẽ gọn gàng, cả người toát vẻ phóng khoáng mà lịch thiệp, giống như người làm việc lớn, nên giọng nói thêm vài phần khách khí.- Mỗi thứ cho một suất đi.Liễu Tuấn đáp.Chủ quán giật mình, nhìn Liễu Tuấn lại lần nữa, không kìm được hỏi:- Anh bạn, cậu ăn được nhiều thế sao?Liễu Tuấn cười:- Chị nói xem.Người phụ nữ trung niên nhìn vóc dáng cao lớn của y, mở miệng cười:- Cũng phải, chính đang tuổi trẻ mà, phải ăn nhiều một chút mới được.

Cậu đợi đó có ngay thôi, có ăn cay không?- Cay một chút cũng được.- Được, có ngay.Không lâu sau các loại món ăn sáng được bên lên bàn, có điều lần này là một tiểu cô nương, người thon cao, tóc dùng một cái khăn buộc lại, trông mặt mày thanh tú, chắc là con gái người phụ nữ kia.Cô gái nhỏ bẽn lẽn đặt một đống thức ăn trước mặt Liễu Tuấn, không dám nhìn y, vội vàng vào gian trong giúp đỡ, xem ra cô em này không thường xuyên làm việc trong quán, chỉ cuối tuần mới tạm thời ra quán giúp.- Tiểu Vũ, khách muốn ớt.Người phụ nữ trung niên trong lúc bận rộn liếc qua bàn Liễu Tuấn, thấy không có ớt, liền gọi con gái.- Dạ, con biết rồi.Tiểu Vũ vội mang một đĩa ớt đỏ chót lên, hơi nở nụ cười xin lỗi Liễu Tuấn, làm tâm tình của Liễu bí thư liền tốt lên.Nụ cười của cô gái hồn nhiên ngây thơ luôn làm cho lòng người dễ chịu, sức ăn tăng lên.Dưới tình huống bình thường, Liễu Tuấn một ngày ba bữa, nếu như làm việc muộn thì ăn bốn bữa, không phải phải là tình huống đặc thù thì ăn uống đều không hàm hồ, có điều chỉ nói về lượng ăn thôi, còn về khẩu vị và kiểu cách thì Liễu Tuấn chưa kén chọn như vậy, có điều sau ba lăm ba sáu tuổi, khẩu vị nam nhân bắt đầu sẽ trở nên khó khăn.Lúc đó vì sức khỏe và khẩu vị không còn như lúc trẻ tồi, cần có thứ món ăn thích hợp để kích thích cơn thèm ăn.Liễu bí thư lập tức ăn như rồng cuốn hổ vồ.Cái quán này nhỏ, song sạch sẽ, làm đồ ăn cũng không tệ, tươi ngon vừa miệng, gia vị cũng không chú trọng lắm, nên ăn rất thật miệng, cảm giác vô cùng thoải mái.Khách trong cửa hàng dần nhiều lên.- Bà chủ, chào buổi sáng.Một thanh niên đi vào quán, lớn tiếng chào.- Ừ, chào anh Tiểu Long.Chủ quán ở gian trong đáp lời.Liễu Tuấn nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên, bởi vì y cảm giác giọng nói của chủ quán không ổn lắm, hơi run, như sợ gì đó.Chắn chắn là chủ quán sợ tay Tiểu Long này.Người thanh niên này cùng lắm chỉ hai bảy hai tám, mà chủ quán lại gọi hắn là “anh Tiểu Long”, mà hắn cũng điềm nhiên đón nhận, có thể thấy hắn là rất có sức uy hiếp.Mà loại uy hiếp này chỉ có thể tới từ hai phương diện, một là thế lực xấu trên xã hội, hai là ban ngành chấp pháp hữu quan, nhìn người thanh niên này trông tướng mạo cũng khá đường hường, nhưng thái độ lại có vẻ xấc xược, xem ra khả năng là lưu manh nhiều hơn.Loại người này Liễu Tuấn thấy nhiều rồi, cũng không để ý, có điều y liếc nhìn khiến cho tay Tiểu Long chú ý, cũng nhìn sang phía Liễu Tuấn, ánh mắt lướt qua nhanh trên mặt tới y phục, mặt lộ vẻ kinh ngạc.Kẻ này là hạng biết hàng, nhìn một cái nhận ngay ra Liễu Tuấn mặc đồ Versace.Hắn cũng mặc Versace.Đồ Versace vào năm 95, tất nhiên không còn hiễm như những năm 80 nữa, một số thành phố lớn cũng mở hiệu bán độc quyền rồi, nhưng giá không nhỏ, một bộ là mấy ngàn, người lao động phổ thông không mặc nổi.Liễu Tuấn không ngờ lại “đùng hàng” ở đây.May mà y không phải là Hà đại tiểu thư, Xảo Nhi hay Tiểu Thanh, không chú ý vụ này lắm.- Anh Tiểu Long ăn gì đây?Chủ quán từ gian trong đi ra, hỏi mang theo vẻ lấy lòng, có điều thành phần sợ hãi nhiều hơn.Tiểu Long nhìn chủ quán một cái, nói:- Còn phải hỏi nữa, như cũ!

Bảo Tiểu Vũ mau bê ra đây.- À vâng, tôi mang ra ngay đây.Chủ quán nói rồi rồi đi vào trong.- Chờ đã, tôi bảo Tiểu Vũ bê ra kia mà.Tiểu Long nói với giọng không vui.- Hà, ai bê ra chẳng giống nhau chứ.- Vớ vẩn, bà bốn mấy rồi, còn Tiểu Vũ mới hai mươi, giống nhau thế quái nào được chứ?Tiểu Long càng tỏ ra khó chịu, mắt trừng lên, bê đồ ăn cũng chọn tuổi, xem ra tay Tiểu Long này có mưu đồ khác rồi Chương 716: Thường phục vi hànhCó lẽ là nhìn thấy một người ngoài lạ mặt, lại cao lớn uy vũ, trông không dễ chơi, cho nên khi Tiểu Vũ đưa đồ ăn ra, Tiểu Long cũng không phóng túng lắm, chỉ cười cợt chớt nhả mấy câu, nhưng Tiểu Vũ cũng sợ tái mặt, bỏ đồ ăn xuống vội vào bên trong.Tiểu Long cười ha hả, ra chiều rất đắc ý, còn liếc Liễu Tuấn mộ cái, hắn ăn rất nhanh, móc tiền ra đập lên bàn, nói oang oang:- Bà chủ, tính tiền đi.- Anh Tiểu Long, không cần, không cần đâu.Chủ quán từ bên trong đi ra, cười bồi nói:- Cái gì, chả nhẽ ăn không?

Tiểu Long này là hạng nhỏ nhặt như vậy sao?Tiểu Long rất khó chịu.Chủ quán không dám nói gì, chỉ cười lấy tiền lẻ trả lại cho hắn.- Thôi khỏi, có mấy đùng xu tính làm gì?

Tôi đi đây, nói với bà nhé, chuyện Tiểu Vũ tới hộp đêm làm việc bà nghĩ cho kỹ đi, đừng để tôi đợi quá lâu đấy.Tiểu Long lại liếc về phía Liễu Tuấn một cái, đi ra cửa lên một cái xe thể thao, nổ máy rầm rầm lao đi, để lại bụi khói mù mịt.Chủ quán mặt mấy khó coi, hướng về phía cái xe lẩm bẩm, hẳn là đang nguyền rủa tay Tiểu Long kia.Liễu Tuấn cau mày lại.Tay Tiểu Long này mặc hàng hiệu, đi xe thể thao, rõ ràng không phải lưu manh tầm thường, nhìn thái độ của chủ quán với hắn cũng biết, ngay cả phía sau lưng cũng không dám chửi ra tiếng, có thể thấy kẻ này ghê gớm thế nào.Mà trong quán cũng có mấy người khách khác, song từ lúc Tiểu Long xuất hiện, ai nấy cúi đầu ăn, từ đầu tới cuối không dám ngước lên nhìn lấy một cái.Liễu Tuấn ăn chậm lại, định đợi cho những người trong quán đi hết, chủ quán rảnh việc, liền tìm hiểu tình hình, nơi y quản lý có loại lưu manh ngang ngược này chẳng phải chuyện hay.Đối với Liễu Tuấn hiện nay mà nói, một tên lưu manh dù có thế lực lớn thế nào cũng chẳng để vào mắt, nhưng với người dân thường mà nói, đám lưu manh này là tòa núi lớn đủ ép cho thở không ra hơi, có gia đình thậm chí phải trả giá đắt vì không nghe lời bọn chúng.Ví như cô gái Tiểu Vũ thuần phác này, nếu như không có cách tự bảo vệ, sợ rằng sớm muộn gì cũng có chuyện.Trị an xã hội có tốt, mới có tiền đề để kinh tế địa phương phát triển.Chiến lược kéo dài thời gian của Liễu Tuấn có hiệu quả nhất định, bị tên Tiểu Long làm ảnh hưởng, mấy người khách chẳng còn hứng thú gì, ăn vội văn vàng trả tiền rồi đi, trong quán chỉ còn một mình Liễu Tuấn.- Này bà chị.Liễu Tuấn giơ tay lên gọi.Chủ quán đi tới, mặt không còn vẠnhiệt tình vừa rồi, có lẽ do tên Tiểu Long gây ra, thay vào đó là sự lo lắng, lòng dạ để đẩu đâu, hỏi:- Cậu cần gì nữa.- À đủ rồi, ăn no rồi.- Tổng cộng là mười lăm đồng.Chủ quán trong lòng hốt hoảng không chú ý tới khách còn chưa nói muốn đi, đã vội tính tiền rồi.Liễu Tuấn cười, không vội tính tiền, mà tùy ý hỏi han:- Chị này, tên Tiểu Long kia là ai thế?

Nhìn như có vẻ giàu lắm.Có lẽ vì Liễu Tuấn là khách bên ngoài, chủ quán không cố kỵ lắm, hầm hừ nói:- Phì, một tên lưu manh, dựa vào thằng bố là phó giám đốc nhà máy, hoành hành ngang ngược trong nhà máy, hủy không ít cô gái rồi.- Phó giám đốc nhà máy?

Phó giám đốc gì mà lợi hại thế, mà con trai thành lưu manh cũng không để ý?Liễu Tuấn nói vẫn rất thoải mái.Chủ quán như gặp tri âm, liền ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn, mở máy:- Tôi bảo nhé anh bạn trẻ, cậu là người ngoài, tôi nói chuyện này với cậu cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần nói với người khác, nếu cậu làm ăn ở đây, càng không thể nói bừa gây sự.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Đoán chừng chủ quán phải nín nhịn lắm rồi, ngay cả người quen cũng không dám nói tới chuyện của tên Tiểu Long, vừa khéo gặp một người ngoài, nên dốc bầu tâm sự.Điều này vừa hợp ý của Liễu Tuấn.- Yên tâm, tôi không muốn gây chuyện, chỉ tò mò mà thôi.Liễu Tuấn thêm vào một câu để chủ quán yên tâm.- Thằng Tiểu Long này thực ra không phải họ Long, mà là họ Chu.

Cha nó là Chu Phi Dược, là phó giảm đốc công ty Trường Phong chúng tôi, là phó giám đốc thường vụ số một, trước kia là trưởng phòng tiêu thụ, kiếm được không ít tiền.Chủ quán kể.Liễu Tuấn hỏi:- Trưởng phòng tiêu thụ thì cũng lĩnh lương thôi, cán bộ nhà nước thì kiếm được bao nhiêu tiền?Chủ quán liếc nhìn Liễu Tuấn như nhìn người ngoài hành tinh, thở dài:- Anh bạn trẻ, cậu không phải là người làm ăn hả?

Chắc vừa tốt nghiệp trường học phân phối tới phải không?Trong suy nghĩ của chủ quán, một người làm ăn trên thương trường sao có thể không biết cách kiếm tiền của phòng tiêu thụ.Liễu Tuấn cười:- Tôi không buôn bán xe máy.Kỳ thực cách giải thích này rất miễn cưỡng, mấy cách kiếm tiền mờ ám, đâu phải là bí kíp độc môn của kinh doanh xe máy, ai là người làm ăn lại chả biết.Có điều chủ quán cũng không bận tâm xem Liễu Tuấn không hiểu thật hay giả vờ, bà ta chỉ cần một người nghe nhiệt tình, để trút bỏ phiền muộn trong lòng, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn càng “đần” càng hợp ý chủ quán, thử nghĩ xem có người kể truyện nào muốn mình vừa mở mồm người nghe đã đoán được kết cục không?- Mấy năm trước, khi xe máy tiêu thụ không tệ, Chu Phi Dược quản lý phòng tiêu thụ, giá cả cũng ở trong tay hắn...- Không đúng, giá cả phải do nhà máy đưa ra, một trưởng phòng tiêu thụ lấy đâu ra quyền lực lớn như thế.- Vậy là cậu không hiểu rồi, giá cả nhà máy đưa ra có thể giao động, một cái xe máy, có thể lên xuống 400 - 500 đồng đấy.Liễu Tuấn thầm kinh hãi.Chuyện này thì y không hiểu thật, vì tiện cho tiêu thụ, mỗi một nhà máy đều để sản phẩm có giá dao động, điều này có thể hiểu được.

Nhưng chỉ riêng một cái xe máy lại chênh lệnh tới chừng đó thì nằm ngoài dự liệu của y.Lỗ hổng này không nhỏ chút nào.Giả sử một năm nhà máy tiêu thụ 5 nghìn cỗ xe, chẳng phải là xuất hiện chênh lệch 2,3 triệu sao?Hừ, xem ra chế độ giá dao động này chính bản thân nó đã có vấn đề rồi.Có điều đây chỉ là một phía của chủ quán, nói không chừng chỉ là đồn đại mà không phải sự thực, phải để y chính thức nhậm chức, xem sổ sách cũ mới làm rõ được.Không thể chỉ nghe đồn mà phán đoán.- Nói thế thì phó giám đốc Chu phát tài rồi.- Lại chẳng?

Làm trưởng phòng vài năm, đã mua được ba căn nhà trong nội thành, còn có một tòa biệt thự.

Trong nhà ai cũng có một cái xe hơi, ngay như tên Tiểu Long vừa rồi, là con lão ta, mấy năm trước mở một sàn ca mua, gọi là cái gì mà hộp đêm Dạ Đế, nghe nói riêng tiền trang trí đã tới 1,2 triệu đồng, suốt cả ngày từ sáng tới tối xe ra vào không ngớt, cứ như thi thố với nhau vậy, cái sau xa hoa hơn cái trước.Chủ quán vừa nói vừa lấy tay minh họa, rất là sống động.Xem ra bà chị phương bắc này này cũng rất dẻo miệng.Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, hỏi:- Phó giám đốc chu bao nhiêu tuổi rồi?

Có mấy người con?- A cậu hút Trung Hoa, cái này đắt lắm, giám đốc nhà máy chúng tôi đều hút thứ này.Chủ quán liền nhìn Liễu Tuấn bằng con mắt khác, người này tuổi trẻ nhưng không chừng là một ông chủ lớn thật.- Kỳ thực hút thuốc nào cũng gần như nhau thôi, tôi hút thứ này quen rồi.Liễu Tuấn khiêm tốn nói.Không ngờ câu nói này lại làm chủ quán tấm tắc khen:- Ghê thật, hút Trung Hoa thành thói quen luôn cơ đấy, anh bạn trẻ, quê cậu ở đâu?

Nhà cậu nhất định là rất lắm tiền hả?Liễu Tuấn cười:- Hộ tịch của tôi ở thành phố Nam Phương.- Ô, chẳng trách, đúng là ông chủ lớn rồi.Chủ quán lại thốt lên.Vào năm 95, đối với người trấn Hợp Thủy mà nói, thành phố Nam Phương đúng là nơi thiên đường giàu có, người từ nơi đó tới toàn là ông chủ lớn, hào phóng vô cùng.- Này ông chủ, cậu tới chỗ tôi làm gì?

Định làm ăn lớn hả?Chủ quán vứt việc chỉ trích nhà họ Chu qua một bên, ngược lại đầy hứng thú hỏi, Liễu Tuấn không khỏi buồn cười:- Tới đây xem xem, làm ăn gì thì vài ngày nữa mới quyết định.

À bà chị còn chưa trả lời tôi đấy, vị giám đốc Chu kia trong nhà tình huống ra sao?Liễu Tuấn không chỉ là bí thư khu Trường Hà, đồng thời là tổng giám đốc và bí thư đảng ủy công ty Trường Phong, vị phó giám đốc Chua này có thể nói là trợ thủ chủ yếu của Liễu Tuấn ở công ty Trường Phong, Liễu Tuấn tất nhiên muốn tìm hiểu ông ta thêm một chút.- À à, trong nhà à, vợ thì chết mấy năm trước, lại lấy một hoàng hoa khuê nữ hai mươi tuổi, vợ trước của lão sinh hai đứa con gái một đứa con trai, vừa rồi là Chu Long, hai đứa con gái, đứa lớn gả cho con trai lãnh đạo trong thành phố, đứa nhỏ thì làm việc ở phòng tài vụ, nhỏ hơn Chu Long, còn chưa kết hôn...Hì hì, anh bạn trẻ, tôi thấy cậu cũng tuấn tú lịch sự, bao tuổi rồi, lấy vợ chưa thế?Liễu Tuấn liền có chút đau đầu.Xem ra thường phục vi hành cũng gặp phải nhiều chuyện rắc rồi.- Bà chị, tôi hai sáu tuổi, kết hôn rồi, kết hôn nửa năm trước.- Ôi thế à, tiếc nhỉ.Liễu bí thư chỉ biếc cười, không hiểu câu “tiếc nhỉ” của chủ quán có ý gì, chẳng lẽ định làm mai cho mình.- Vừa rồi tên Chu Long kia nói chuyện Tiểu Vũ tới hộp đêm làm công tạm thời là sao thế?Chủ quán tức thì trợn tròn mắt, chửi:- Thằng lưu manh thối tha, làm hại không ít cô gái trong nhà máy rồi, lại mưu đồ với Tiểu Vũ nhà tôi, cái hộp đêm của nó là cái ổ phỉ, cô gái nào có sạch sẽ tới đâu vào đó cũng lập tức thành rác rưởi Chương 717: Rất phức tạp- Ấy, ai ở sau lưng nói xấu anh Tiểu Long đấy?

Chúng tôi làm việc ở hộp đêm sao lại thành rác rưởi rồi?Chủ quán đang nói hăng say, không ngờ bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói rất chanh chua.Tức thì chủ quán a một tiếng, mặt trở nên hết sức bối rối, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, luôn mồm nói:- Ôi da, là Tiểu Ngả à...Tiểu Ngả, cháu nghe nhầm rồi, dì có nói thế đâu, sao dì lại nói xấu anh Tiểu Long cơ chứ?- Hì hì dì này, cháu chưa già đâu, tai không điếc, có câu nào dì nói mà cháu lại không nghe hết sức rõ ràng?Tiểu Ngả không nể mặt, vất nói rất mát mẻ, còn liếc nhìn Liễu Tuấn một cái.Cô gái này cũng chỉ chừng hai mươi, trông không tệ, nhất là thân hình rất bốc lửa, may là đã vào mùa đông, ăn mặt khá kín đáo, chưa tới mức phơi ngực khoe rốn, mặt trang điểm rất đậm, dáng vẻ bất cần đời, liếc mắt nhìn chủ quán rồi thi thoảng lại đánh mắt qua chỗ Liễu Tuấn.- Ài Tiểu Ngả, cháu nghe nhấu thật đấy, dì có nói thế đâu, chưa ăn sáng phải không?

Nào nào nào, mau vào quán đi, dì sẽ làm món vịt tần cháu thích nhất...Vừa nãy chủ quán còn nói buổi sáng không có vịt tần, xem ra vì hối lộ Tiểu Ngả, nên phải đặc biệt ra tay rồi.Tiểu Ngả bĩu môi, đong đưa đi tới, cặp mông mẩy lắc dữ dội, tới thẳng trước mặt Liễu Tuấn, rất vô lễ nhìn ngó y.- Này anh chàng đẹp trai, trông lạ thật đấy, người ngoài tới hả?

Là sinh viên đại học phân phối tới nhà máy chúng tôi làm việc sao?Tiểu Ngả cũng chẳng đợi Liễu Tuấn mời, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, nói thẳng thừng, mắt thì phóng đãng đảo qua liếc lại mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười, cho rằng Tiểu Ngả tinh mắt hơn chủ quán, ít nhất khôi coi y thành ông chủ lớn.- Đúng, tôi được phân phối tới nhà máy làm việc, hai ngày nữa sẽ đến báo danh, có điều tôi tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi.Với thân phận của Liễu Tuấn hiện tại, tất nhiên không chấp nhặt một cô gái hộp đêm, nói chuyện rất ôn hòa.- A, anh đúng là tới nhà máy chúng tôi làm việc thật, tên là gì thế?Tiểu Ngả bất giác nổi hứng.Nói thực, Liễu Tuấn rất khó hiểu với loại phấn khích kỳ quái của Tiểu Ngả, có lẽ là cả ngày lẫn đêm toàn nhìn thấy khuông mặt quen thuộc, đột nhiên thấy người lạ, nên thế.- Liễu Tuấn, Liễu là cây liễu, Tuấn trong anh tuấn.- Hô hô, Liễu Tuấn!

Cái tên này thật nhà quê.Tiểu Ngả không chút lịch sự đả kích sự tự tin của Liễu bí thư, Liễu nha nội thì ngạc nhiên, y cũng thừa nhận cái tên của mình hơi quê một chút, nhưng bao nhiêu năm qua người dám nói ra trước mặt mình hơi nhiều.Chimcanhcut: Chỗ này mình mới nhớ ra, nếu theo vai vế Liễu Tuấn = Liễu Triệu Ngọc, tên phải là Liễu Triệu Tuấn mới đúng, như Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Văn, Liễu Tấn Bình...- Ừm, tên hơi nhà quê một chút, có điều trông đẹp trai lắm, thế nào, kết bạn nhé?Tiểu Ngả nói rồi đưa tay ra với Liễu Tuấn, năm móng tay đỏ chót, có điều chắc không phải là mới sơn, có một số chỗ hơi đen, trông loang lổ.Liễu Tuấn cười đưa tay ra nắm, tay Tiểu Ngả hơi lạnh.- Không tệ, anh thú vị đấy.Tiểu Ngả cười, đôi mắt cong lại thành hình vầng trăng, tựa hồ cảm thấy Liễu Tuấn chịu bắt tay kết bạn với cô là một chuyện vô cùng vui vẻ.Đừng thấy Tiểu Ngả tỏ ra vẻ bất cần đời, nhưng đối với câu nhận xét “rác rưởi” của chủ quán rất là phẫn nộ, thực sự trong lòng Tiểu Ngả rất tự ti, nên biểu hiện ra ngoài hoàn toàn trái ngược, “ngông nghênh” như vậy chỉ để thể hiện sự tồn tại của mình thôi.- Này Liễu Tuấn, anh là người ở đâu thế?- Thành phố Nam Phương!- Thành phố Nam Phương à?

Nơi đó tuyệt lắm, là nơi núi vàng núi bạc, nhìn anh ăn mặc kìa...Versace phải không?

Thật hay giả thế?Liễu Tuấn hơi buồn cười.Hôm nay “vi hành” đúng là hay thật, một phát gặp luôn phải hai người phụ nữ nói khỏe.- Chắc là thật, tôi cũng không rõ lắm, người ta mua giúp đấy.Liễu Tuấn nói thật.Bộ y phục này đúng là do Tiểu Thanh mua giúp cho y, lần trước khi về Đại Ninh gặp nhau cô thuận tiện mang theo, có lẽ là Tiểu Thanh cảm thấy Liễu Tuấn suốt cả ngày mặc đồ Nghiêm Phi thiết kể hơi đơn điệu một chút.Chắc là vậy, tâm tư các cô gái, ai mà hiểu rõ được chứ?Có điều khi gặp mặt Xảo Nhi, Hà đại tiểu thư thậm chí Bạch Dương, Liễu Tuấn ăn mặc không chú trọng lắm, nhiều khi mặc đồ do Nghiêm Phi thiết kế, nhưng khi gặp Tiểu Thanh thì phải chú ý một chút, phải mặc đồ Tiểu Thanh mua cho y.Mấy hồng nhan tri kỷ của y, tính cách có hơi khác nhau một chút.Liễu Tuấn không muốn làm Tiểu Thanh trong lòng không vui vì chuyện nhỏ nhặt này.- Á, người ta mua cho anh à?

Bạn gái là chắc rồi!

Bạn gái anh nhiều tiền thật, Versace mấy nghìn một bộ kia.Tiểu Ngả tỏ vẻ thán phục.Liễu Tuấn cười, lại châm một điếu thuốc.Tiểu Ngả quan sát tỉ mỉ, thấy y hút thuốc Trung Hoa, liền ngạc nhiên nói:- Anh phân phối tới nhà máy chúng tôi làm việc thật à?

Nhà anh hẳn là rất nhiều tiền, sao lại tới chỗ này làm việc?

Sắp sập tới nơi rồi.- Cô cũng làm việc ở nhà máy à?Liễu Tuấn không đáp lời Tiểu Ngả mà hỏi ngược lại.Y đã rất lâu rồi không bị người ta truy hỏi như thế, làm lãnh đạo thời gian dài, đã có thói quen nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện.- Phải, trước kia tôi làm việc ở phòng kiểm tra chất lượng, mấy năm qua nhà máy làm ăn không tốt, tôi liền thôi việc tìm chỗ làm khác, hì hì...Anh cũng biết rồi, tôi đang làm việc ở hộp đêm.Tiểu Ngả nói với vẻ chẳng bận tâm, nhưng mắt lại thoáng hiện vẻ u oán.Xem ra có rất ít cô gái thích làm việc ở hộp đêm.- Làm việc ở hộp đêm không tệ, chỉ cần dựa vào bản thân kiếm sống, đều rất giỏi.Liễu Tuấn tất nhiên không đả kích lòng tự tôn của một cô gái trẻ.- Thật sao?

Miệng anh ngọt thật đấy, chắc ngày ngày nào cũng đi nịnh các cô gái phải không?

Này, anh phân phối tới phòng ban nào?Liễu Tuấn cười nói:- Ừm phân phối tới tổng bộ, làm ở văn phòng.Tiểu Ngả cảm khái nói:- Ấy, không tệ đâu, hiện giờ nhà máy chúng tôi cũng chỉ có văn phòng là còn được phát đủ lương thôi, nơi đó toàn là người có quan hệ mà...- Tiểu Ngả, vịt tần của cháu có rồi đây, anh bạn trẻ có ăn một chút không?Chủ quán bê một bát đầy lên, đặt trước mặt Tiểu Ngả, còn nháy mắt với Liễu Tuấn, đoán chừng là nhờ y nói mấy lời với Tiểu Ngả, tranh cho cô đi tới chô Chu Long kia cáo trạng, như thế thì chủ quán rắc rối to.- Ăn một chút đi, vịt tần ở nơi này mùi vị rất là được đấy.Tiểu Ngả niềm nở mời mọc, điệu bộ thực sự coi y là bạn bè rồi.Ở mặt ăn uống Liễu Tuấn có hơi giống truyền nhân của Hàn Tín, càng nhiều càng tốt, nên chẳng khách khí gì, gật đầu nói với chủ quán:- Vậy chị cho tôi một suất....Mr.

Tín có thời đi ăn mày, lại còn luôn mồm hứa sau này làm nên sự nghiệp được báo đáp ngàn vàng, nhưng toàn bị người ta chửi nhục.Chủ quán hơi kinh hãi.Người này đúng là ăn khỏe, một mình ăn bữa sáng gấp đôi người thường, giờ lại muốn một suất vịt tần, có điều người mở quán ăn ai lại ngại khách “bụng to”, liền cười chạy vào trong làm đồ ăn.- Liễu Tuấn này, anh cẩn thận một chút nhé, dù anh từ Nam Phương phân phối tới nhà máy chúng tôi, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội với anh Tiểu Long, người đó không ai đắc tội được đâu, đó chính là thổ hoàng đế trong nhà máy chúng tôi đó.Tiểu Ngả không nhát như chủ quán, chỉ nhìn ngó trái phải trước, không thấy ai bên cạnh, liền nhích về phía trước nói nhỏ với Liễu Tuấn nhắc nhở.Liễu Tuấn trong lòng hơi cảm động, đồng thời cũng yên tâm, vừa rồi còn lo Tiểu Ngả lắm mồm đi mách lẻo với Chu Long lĩnh thưởng, sẽ làm bất lợi cho chủ quán và Tiểu Vũ.Giờ xem ra Tiểu Ngả cũng không phải là một cô gái xấu.- Cũng không có gì đâu, tôi vừa mới tới, không hiểu tình hình trong nhà máy nên mới tán gẫu với chủ quán tìm hiểu thêm, Tiểu Long thực sự lợi hại như thế sao?- Còn gì nữa, anh Tiểu Long trước kia kiếm ăn trong xã hội đen, không biết chém bao nhiêu người, nghe nói còn gây ra án mạng nữa cơ.Tiểu Ngả nói tới đó bất giác toàn thân run lên, sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc, hỏi:- Hắn giết người rồi ư?- Có giết người thật hay không thì tôi không nói chắc, mấy năm trước nhà máy chúng tôi thường có mấy nhóm người chém giết nhau, sợ lắm.

Mấy năm nay khá hơn một chút, anh Tiểu Long mở hộp đêm rồi không thích đánh nhau trên đường phố nữa, có điều đám đàn em của anh ta vẫn còn, đại bộ phận bảo vệ cho hộp đêm...Tiểu Ngả tiếp tục hạ thấp giọng nói.Liễu Tuấn gật đầu.Nói thư thế Chu Lòng và cái hộp đêm của hắn đã có hơi hớm thế lực xã hội đen rồi.- Cô và chủ quán quán này quen nhau lắm à?Liễu Tuấn thay đổi đề tài.- Quen, quen lâu phát nẫu rồi, chúng tôi là hàng xóm sát vách.Vẻ mặt Tiểu Ngả hơi thay đổi, trong mặt lộ vẻ tức tối.- Quan hệ hai người không tốt à?- Hì, cũng chẳng thể nói là không tốt, có điều vừa rồi bà ta nói gì thì anh cũng nghe rồi đấy.Tiểu Ngả bĩu môi, Liễu Tuấn im lặng.Đoán chừng vì Tiểu Ngả làm việc ở hộp đêm cho nên làm những người hàng xóm đều coi thường.

Chuyện này cũng đúng, thường các cô gái làm việc như Tiểu Ngả thường ra bên ngoài để tránh người quen và bạn bè, nếu không về sau muốn gả cho người khác lập gia đình rất khó.- Hừm, bà ta coi thường tôi, nhưng cũng đừng đắc ý sớm quá, anh Tiểu Long đã để ý tới Tiểu Vũ nhà bà ta rồi, tôi thấy cũng chẳng trốn nổi bao lâu nữa đâu, cô gái nào bị anh Tiểu Long nhìn trúng là chạy không thoát được...Tiểu Ngả nghiến răng nói, có chút hả hê.Liễu Tuấn lòng máy động, hỏi:- Cô gái trong nhà máy làm việc ở hộp đêm nhiều lắm hả?- Anh nói xem.Tiểu Ngả lườm y, có vẻ coi thường sự ngốc nghếch của Liễu Tuấn.- Nếu không có những cô gái trong nhà máy chúng tôi, anh Tiểu Long có thể làm hộp đêm tấp nập vậy không.

Anh vừa mới tới nên không rõ, sau này dần dần sẽ hiểu thôi.

Có rất nhiều người lai lịch lớn trên thành phố tới đây chơi, vì nhìn trúng sự mới mẻ của các cô gái trong nhà máy chúng tôi, nơi này phức tạp lắm, về sau anh phải cẩn thận một chút Chương 718: Cốc phó thị trưởngBuổi tối Liễu Tuấn vừa xem xong thời sự thì tiếng chuông điện thoại vang lên,- A lô, tôi, Liễu Tuấn đây.- Hi hi, làm như mình là nhân vật lớn ấy, có muốn ra ngoài chơi không, tôi giới thiệu với anh mấy người bạn.Trong điện thoại không ngờ truyền tới giọng của Tiểu Ngả.Liễu Tuẩn ngẩn ra một chút, rồi nhớ hồi sáng ăn xong, Tiểu Ngả có hỏi y ở đâu, Liễu Tuấn có nhắc qua, không ngờ cô gái này lại nhớ được, có lẽ là nhìn trúng đồng chí Liễu Tuấn rồi cũng chưa biết chừng.Liễu Tuấn hỏi:- Ừm, cô ở đâu đấy?Tiểu Ngả cười hì hì nói.- Tôi ở tổng đài nhà khách, hay là tôi đi lên tìm anh nhé, được không?Liếu bí thư không khỏi đau đầu.Tiểu Ngả làm việc ở trong hộp đêm khẳng định là sống rất thoáng, nếu để cô tới phòng của mình không hay, mặc dù Liễu Tuấn không sợ đồn đại gì, nhưng muốn ứng phó để không làm Tiểu Ngả bị tổn thương thì không phải là chuyện dễ dàng.- Không cần đâu, tôi xuống ngay đây.Liễu bí thư trong chớp mắt ra quyết định.- Được, tôi chờ anh.Liễu Tuấn gọi điện thông báo cho Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ở phòng sát bên cạnh, rồi đi thẳng xuống lầu.Tiểu Ngả quả nhiên là đợi y ở tổng đài nhà khách, cô mặc một bộ áo da đen, tai đeo khuyên lớn, mặt trang điểm rất đáng sợ, giống y như mấy gangter nữ ở trong phim Hồng Kông.Cô gái này vốn trông cũng khá là xinh xắn, giờ trang điểm thế này Liễu Tuấn thực sự không biết phải bình phẩm thế nào nữa.Ngoài Tiểu Ngả ra còn có một cô gái cũng trang điểm rất đậm khác, trông qua có vẻ nhiều tuổi hơn Tiểu Ngả một chút, chừng 21, 22.

Mặt trái xoan, cũng mặc đồ đen, nhưng vóc dáng “quy mô” hơn Tiểu Ngả, toàn thân trên dưới trông xu thế tròn trịa lên rồi, nhờ cô ta khá cao nên trông còn được, nhưng mấy năm nữa lớn tuổi rồi, nhất định sẽ béo rõ, lúc đó không thể làm được cái nghề này nữa.- Hi Liễu Tuấn, giới thiệu cho anh nhé, đây là chị em của tôi, tên là Tiểu An.Liễu Tuấn vừa tới gần, Tiểu Ngả đã đưa tay ra vỗ vai y, tỏ ra rất thân thiết.Liễu bí thư mỉm cười chào Tiểu An, rồi hết sức tự nhiên duỗi tay ra.Tiểu Ngả bật cười khanh khách, lại đánh y một cái nói:- Thôi đi, coi mình thành nhân vật lớn rồi à, mấy người làm việc văn phòng các anh thích nhất là trò giả dối, bắt tay cái gì chứ, thật đúng là!Liễu bí thư chỉ đành thu tay lại, bao năm trong quan trường, Liễu bí thư chủ động bắt tay với người khác mà lại bị từ chối thực sự là vô cùng hiếm có rồi.Có điều cảm giác này cũng không tệ.Gần đây Liễu Tuấn cảm thấy tâm thái của mình ngày càng phẳng lặng, theo lý giải ở trên quan trường thì đây là chuyện tốt, nói rõ y đã trưởng thành rồi, tiến bộ rồi.Nhưng Liễu Tuấn cũng mơ hồ nhận ra, sự chuyển biến tâm thái này có nghĩa là y đã tiếp xúc với xã hội tầm thấp ngày càng ít, bắt đầu có thói quen sống trên cao rồi, có lẽ đây là quá trình hình thành “chủ nghĩa quan liêu”?Hiện giờ bị Tiểu Ngả phê binh, lại có một chút tác dụng cảnh tỉnh.- Tiểu Ngả, đi đâu chơi đây?- Anh nói xem!Tiểu Ngả lại lườm y một cái.- Cán bộ lớn, tôi còn phải đi làm đấy, anh đừng nói với tôi, cán bộ các anh không tới hộp đêm nhé.Liễu Tuấn cười hỏi ngược lại:- Cán bộ không tới hộp đêm thì không được sao?- Xì!

Hộp đêm chúng tôi mà không có cán bộ tới ăn tiêu thì sớm đã đóng cửa lâu rồi.

Anh cho rằng cái nhà máy phá sản của chúng tôi không ai tiêu pha nổi à, có mấy chục người tơi đó chơi bời đấy, toàn là tiền nhà nước hết.Liễu Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.- Được rồi, tôi biết anh chưa chính thức đi làm, công ty chưa thanh toán cho tiền chùa, tối hôm nay coi như tôi mời khách, toàn bộ tiêu phí ở hộp đêm tính hết cả vào tôi, sau này anh gọi thêm mấy người bạn tới là được.Tiểu Ngả rất phóng khoáng, có phong phạm của hiệp khách giang hồ.Liễu Tuấn cười:- Được thôi, có điều tôi nhắc cô trước nhé, tôi tiêu tiền của người khác, chưa bao giờ nương tay.Tiểu Ngả nghe lời này hơi ngẩn ra, lập tức sảng khoái nói:- Xì, tôi sợ anh sao?

Được tối nay anh cứ tiêu thỏa thích, xem anh tiêu nổi bao nhiêu tiền, có điều nếu muốn gọi người tiếp đãi thì anh tự móc túi ra nhé, tôi không bao khoản này cho anh đâu.Liễu bí thư chỉ đành đầu hàng.Hơn nữa chỉ sợ Tiểu Ngả tự xung phong cùng Tiểu An bồi tiếp y, còn cần gọi “gái” tới nữa hay sao?- Được, cô rất có nghĩa khí bạn bè, đi thôi!Liễu bí thư tạm thời thu lại tâm thái “quan lớn”, toàn tâm toàn ý sắm vai thanh niên trẻ tuổi.Tiểu Ngả liền cười hì hì khoác tay y.Liễu Tuấn cũng chỉ đành mặc cô.Lúc này mà lại nghiêm mặt giáo huấn người ta thì không hay lắm.Đối với cái gọi là vấn đề tác phong sinh hoạt, Liễu Tuấn sớm đã chẳng coi vào đâu nữa, y tiến vào thể chế không lâu lắm, nhưng giao tiếp trên quan trường thì đã nhiều, có lĩnh hội rất sâu, chuyện ảnh hưởng này đối với cán bộ cao cấp như y mà nói hoàn toàn là con số 0.

Cái chuyện như “sự kiện Tống Nguyệt Nguyệt” mới thực sự cần lấy 120% tinh thần đi ứng phó.Hộp đêm cách nơi chiêu đãi không xa, đi bộ chừng mười phút là tới, từ rất xa đã nhìn thấy hai chữ “Dạ Đế” cực lớn, hộp đêm này được xây trong địa bàn của công ty Trường Phong, có điều ở ngay sát ngoài mặt điền, giao cắt với bên ngoài, con đường này là nơi phồn hoa nhất của khu sinh hoạt tổng bộ công ty Trường Phong, theo bản đồ cách đó ba dặm là là khu cơ quản của khu Trường Hà.Quãng đường này không xa, sau khi Liễu Tuấn chính thức đi làm, nếu như làm việc, sinh sống ở khu công sở thì tới công ty Trường Phong xử lý công việc cũng không phiền phức lắm.Tất nhiên chủ yếu là phải đặt tinh lực ở khu Trường Hà, dù sao khu Trường Hà có 300 nghìn nhân khẩu, còn công ty Trường Phong chỉ có hơn 3000 nhân khẩu thôi.Có thể nhìn ra Tiểu Ngả rất nhiều bạn bè ở hộp đêm, tới cửa có hai hàng tiếp viên nữ khom người chào hỏi xong, liền trêu ghẹo Tiểu Ngả, hỏi Liễu Tuấn có phải là bạn trai mới không.Tiểu Ngả cũng cười đùa nói phải, còn cố ý áp sát cơ thể mình vào người Liễu Tuấn thêm một chút.Liễu bí thư cũng chỉ cười, không để ý lắm.Hộp đêm Dạ Đế cố cục không khác bao nhiêu so với hộp đêm trong nội địa, có sàn nhảy lớn, bên cạnh là một số ghế hạng sang, tất nhiên cũng có rất nhiều phòng bao.Tiểu Ngả dẫn Liễu Tuấn vào một chỗ ngồi cách biệt, gọi một số món ăn vặt, mấy chai bia, rồi hò hét đòi cạn ly với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói:- Tiểu Ngả, tôi nói trước với cô nhé, tôi không uống được nhiều đâu.- Thật mất hứng, thế giới bây giờ mà còn có người trẻ tuổi không uống bia à?

Mặc kệ, hôm nay anh đã tới thì phải nghe tôi, yên tâm đi, không say được đâu, mà say cũng có tôi đây, tôi phụ trách đưa anh về nhà khách.Tiểu Ngả hơi không vui.Liễu Tuấn chẳng hề bị khách bác, thản nhiên nói:- Tôi không uống đâu, gọi nước ngọt đi.Tiểu Ngả lại ngẩn ra, môi cong lên, làu bàu:- Chán chết, được rồi, tôi đi gọi nước ngọt.Không ngờ Tiểu Ngả còn chưa đứng dậy một nữ nhân khoác áo choàng vẻ giàu có đi tới, hất hàm gọi:- Tiểu Ngả.Tiểu Ngả vội đứng ngay dậy cười chào:- Chị Dung!- Sao, đổi bạn trai mới rồi hả, trông lạ mặt quá.Chị Dung ước chừng hai sáu hai bảy, vóc người đầy đặn, hóa trang không dày lắm, thái độ khá kiêu ngạo, nhìn Liễu Tuấn cười như không cười nói.Liễu Tuấn đoán chừng đây là tú bà của hộp đêm rồi.- Đâu có, chị Dung hiểu lầm rồi, chỉ là một người bạn bình thường thôi, là cán bộ mới được phân phối tới nhà máy của chúng ta, làm việc văn phòng, hôm nay em vừa khéo quen biết, liền gọi anh ấy tới chơi, sau này giới thiệu thêm bạn.Tiểu Ngả ở trước mặt cô ta rất khẩn trương, vội vàng giải thích.- Ra thế, tiên sinh quý tính đại danh là gì?Nụ cười trên mặt chị Dung trở nên khách khí hơn.- Tôi họ Liễu, tên Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ngồi ở đó lạnh nhạt đáp.Y không phản cảm gì với Tiểu Ngả, dù sao các cô gái trẻ đi nhầm đường cũng thường xảy ra, Tiểu Ngả tâm địa không xấu, nhưng đối với loại chủ chứa như chị Dung này, y chẳng có lấy một chút thiện cảm nào.Loại người này dưới sự “trị vì” của đồng chí Liễu Tuấn, chính là đối tượng bị đả kích.- Chị Dung, anh ấy tên là Liễu Tuấn, Liễu là cây liễu, Tuấn trong anh tuấn.Tiểu Ngả vội giải thích thêm.Cô nhận ra Liễu Tuấn không ưa gì chị Dung, sợ y gây họa, chị Dung là nhân vật số hai ở hộp đêm, khi Chu Long không có mặt thì do cô ta định đoạt, nghe nói chị Dung còn là mối tình đầu của Chu Long, về sau không biết vì sao lại làm cái nghề này.Chị Dung thấy Liễu Tuấn thái độ lạnh nhạt, trong lòng không vui, nhưng nghe nói là cán bộ phân phối tới công ty nên cũng không tính toán với y.- Tiểu Ngả, một lát nữa Cốc thị trưởng trong thành phố sẽ tới, điểm danh gọi cô tiếp, nhớ kỹ đừng có chạy lung tung.Chị Dung dặn Tiểu Ngả một câu rồi xoay người đi.- Xui xẻo!Đợi chị Dung đi xa rồi, Tiểu Ngả ngồi phịch xuống ghế sô pha, trầm mặt xuống hừ một tiếng.Liễu Tuấn hỏi:- Cốc thị trưởng là ai?- Thông gia của Chu Phi Dược, cha chồng của chị Chu Long, lão khốn già rồi còn chuyên môn gặm cỏ non, mỗi lần nhìn thấy cái thân théo béo phị của lão ta là buồn nôn.Liễu Tuấn cau mày lại.Trước khi y tới Ngọc Lan, đã đọc qua sơ yếu lý lịch của lãnh đạo thành ủy, vị Cốc thị trưởng này tên là Cốc Tòng Chính, là phó thị trưởng phân quản công nghiệp, có chút dính dáng tới phạm vi công việc của Liễu Tuấn, có điều không phải là thành viên thường ủy, tuổi khá lớn rồi, Liễu Tuấn không coi là đối tượng nghiên cứu trọng điểm, không ngờ phẩm hạnh cá nhân lại tồi tệ như thế.

Chương 719: Lần đầu tham gia họp thành ủyĐầu tuần sau, thành ủy Ngọc Lan mở cuộc họp thường ủy mở rộng, trừ mười ba thường ủy ra, còn có mở rộng tới toàn bộ phó thị trưởng chính phủ, và cac đồng chí chủ nhiệm văn phòng và ban thư ký chính phủ.Đinh Ngọc Chu ngồi ở vị chí chính, bên phải ngồi cùng hàng với ông ta là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Chấn, bên trái là thị trưởng Thôi Phúc Thành.Vốn một cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi như Liễu Tuấn tới nhậm chức không cần tới Hứa Chấn tới đọc văn kiện bổ nhiệm, Hứa Chấn tới là vì Đinh Ngọc Chu, trong thưởng ủy tỉnh, Đinh Ngọc Chu xếp trên Hứa Chân, bổ nhiệm thành viên trong ban thành ủy Ngọc Lan, Hứa Chấn không tiện làm cao chỉ ủy phái trợ lý đến.Đúng chín giờ Đinh Ngọc Chu tuyên bố họp, chậm rãi nói:- Các đồng chí, hôm nay chúng ta mở cuộc họp thường ủy mở rộng, việc đầu tiên là mời đồng chí Hứa Chấn tuyên bố một lệnh bổ nhiệm.Đinh Ngọc Chu hơn năm mươi, trên mặt đã thấp thoáng có dấu hiệu tuổi già, song thần thái uy nghiêm, giọng nói hùng hậu, rất hợp với thân phận.Hứa Chấn mỉm cười với Đinh Ngọc Chu, rồi lại gật đầu với các đồng chí tham gia cuộc họp, mở gặp ra, lấy một tờ gấy bổ nhiệm mỏng, đọc:- Căn cứ vào nghiên cứu quyết định của tỉnh ủy, bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm ủy viên thành ủy Ngọc Lan, kiêm bí thư khu công tác khai phát sản nghiệp kỹ thuật mới Trường Hà, đồng thời căn cứ vào kiến nghị chính phủ tỉnh, quyết định bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm tổng giám đốc kiêm bí thư đảng ủy công ty chế tạo xe gắn máy Trường Phong.Liễu Tuấn đứng dậy, gật đầu chào hỏi các đồng chí.Phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay, nhưng không nhiệt liệt lắm, rất trình tự.- Kính thưa các đồng chí, đồng chí Liễu Tuấn là đại biểu cán bộ trẻ tuổi ưu tú, trước đây đã đảm nhận chức vụ phó trưởng phòng học giáo tỉnh đoàn, phó bí thư, huyện trưởng, bí thư huyện Ninh Bắc, được trung tổ bộ bình chọn làm 100 bí thư huyện thị ưu tú nhất cả nước, được trung tổ bộ biểu dương.

Trong thời gian đồng chí Liễu Tuấn công tác ở huyện Ninh Bắc, đã ra sức giải phóng tư tưởng, thúc đẩy kiến thiết đội ngũ cán bộ liêm chính, hoàn thành công tác trọng yếu xóa khu gộp xã, tinh giảm cơ cấu và nhân viên, cải thiện môi trưởng đầu tư huyện Ninh Bắc, dựng nên một khu cao tân quy mô, giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân, thu được một loạt thành quả to lớn...Hứa Chấn theo thông lệ giới thiệu sơ qua tình huống của Liễu Tuấn, giọng vô cùng trầm ổn không mang theo chút cảm xúc nào.Phòng hội nghị lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay.Mọi người mặc dù sớm đã biết thông tin về Liễu Tuấn, nhưng đợi tới khi thực sự gặp mặt vẫn bị sự trẻ trung của y làm cho giật mình.Ngồi trong phòng hội nghị hôm nay, ngay cả người thư ký ghi chép cũng chẳng có ai dưới 30 tuổi, cả một đám cán bộ trung niên thần thái uy nghiêm, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt trẻ quá thể đáng xuất hiện, luôn làm người ta thấy quai quái, dường vì vì Liễu Tuấn xuất hiện mà không khí trong thường ủy trở nên quỷ dị.Trò đùa đấy à?Chỉ là một sinh viên đại học thôi, đã nghiễm nhiên thành cán bộ cao cấp rồi, vị trí và xếp thứ còn trên rất nhiều phó thị trưởng trên năm mươi.Mọi người nhìn ngó Liễu Tuấn, Liễu Tuấn lại chẳng ngó đồng nghiệp sao?Ban thành ủy Ngọc Lan chưa biết sức chiến đấu thế nào, nhưng ấn tượng đầu tiên của Liễu Tuấn là tuổi lớn rồi, mấy năm qua trung ương luôn ra sức đề bạt cán bộ trẻ làm phong phú ban lãnh đạo, xem ra cái chính sách này không được thực thi tốt lắm ở thành phố Ngọc Lan.Hứa Chấn giới thiệu xong, Đinh Ngọc Chu gật đầu tiếp lời:- Đồng chí Tiên Phong hãy giới thiệu các đồng chí dự hội hôm nay đi, về sau là đồng sự trong một ban, mọi người hãy làm quen một chút.Đây là trình tự phải có, thông thường thành với mới tới thì phải do bí thư giới thiệu với người khác, nhưng Đinh Ngọc Chu là người nắm quyền “nhất ngôn cửu đỉnh” ở Ngọc Lan, tuổi hơn xa Liễu Tuấn, nên để Thai Tiên Phong phó bí thư quản lý công tác cán bộ giới thiệu, không một ai nói ông ta khinh xuất được.- Đồng chí Liễu Tuấn, đây là thị trưởng Thôi Phúc Thành.Thái Tiên Phong bắt đầu giới thiệu từng cấp một cho Liễu Tuấn.- Chào Thôi thị trưởng.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu chào.Thôi Phúc Thành chừng 50 tuổi, đầu hơi hói, tóc vẫn đen nhánh, nhìn qua thì sức lực sung mãn, kỳ thực chỉ kém Đinh Ngọc Chu sáu bảy tuổi mà thôi, nhưng nhìn qua thì tự hồ trẻ hơn Đinh Ngọc Chu tới chục tuổi.Sau Thôi Phúc Hoành là ủy viên xếp thứ 3 Thái Tiên Phong, tiếp đó là phó thư ký kiêm bí thư kỷ ủy Điền Hoằng Chính.Bất ngờ vị này không phải là một nam giới, lại là nữ đồng chí nữ bốn mươi mấy tuổi, mặt mũi thân thiện, mặt luôn mang nụ cười ôn hòa, mắt mũi ngăn ngắn, có thể nhìn ra khi còn trẻ là một mỹ nữ.- Cậu đừng coi thường Điền Hoằng Chính, bà ta nhìn qua rất ôn hòa, nhưng đối phó với cán bộ vi phạm kỷ luật, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo quyết không hàm hồ, là cán bộ do trung kỷ ủy đưa xuống.Đó là nguyên văn lời nói của Bạch Dương.Chị Bạch Dương sau khi cả kinh vì biết tiểu ngoan đồng bị điều tới thành phố Ngọc Lan, liền khẩn cấp tìm cho y toàn bộ tư liệu về thành viên ban thường ủy Ngọc Lan, nói với tiểu ngoan đồng qua điện thoại đúng hai tiếng liền.Cha cô quản lý hồ sơ cán bố toàn quốc, có thứ này là đương nhiên, Bạch Dương khi trao đổi với Liễu Tuấn không chỉ là tin tức trên giấy tờ, còn thêm vào rất nhiều tin tức nghe ngóng được, với sự tỉ mỉ cẩn thận của Bạch Dương, nhưng tin tức này khẳng định qua xác nhận, nhưng lời đồn đại bậy bạ Bạch Dương sẽ không tùy tiện nói cho tiểu ngoan đồng nghe.Đây là một chuyện lớn, nếu không cần thận làm lỡ chuyện của tiểu ngoan đồng, tới lúc quan trọng sẽ xảy ra vấn đề.Theo lời nói của Bạch Dương, vị trí của Điền Hoằng Chính ở trong thành ủy Ngọc Lan rất đặc biệt, tự thành một hệ thống, rất độc lập.Tiếp theo đó là phó thị trưởng thường vụ Đỗ Văn Nhược, cũng trên 40, người tầm trung gầy gò, mặc đồ tây thẫm màu, đeo kính gọng đen to, ăn mặc rất chính thức, thái độ nghiêm nghị, chỉ hơi gật đầu đáp lại lời chào của Liễu Tuấn.Nhận xét của Bạch Dương là: Cán bộ bản địa, do một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên, là quân cờ kiềm chế Thôi Phúc Hoành, tác phong vững vàng, có chút khuynh hướng bảo thủ.Thứ 6 trong thường ủy là trưởng phòng tổ chức Kim Lập Kỳ, người cao lớn, hộ tịch là một khu tự trị đông bắc, đáp lại lời chào của Liễu Tuấn rất lớn, giọng sang sảng.Vị trưởng phòng tổ chức này mang tới ấn tượng không giống với các trưởng phòng tổ chức khác là thường phải trầm ổn, khác với vị đại hán khôi ngô sảng khoái này.Đương nhiên Liễu Tuấn biết, làm tới chức này thì không phải tầm thường, chớ lấy tướng mạo đo con người.Tiếp sau đó là bí thư chính pháp ủy Mạnh Kế Lương, chừng 40, trong thành ủy trừ Liễu Tuấn ra thì là người trẻ nhất rồi, trông qua rất nho nhã lịch sự, chẳng hề giống người nắm quyền cơ quan đầy quyền lực.Xếp thứ tám là trưởng phòng tuyên truyền Dương Nguyên Ích, cũng là trung niên nam nhân trên 40, là người rất chững chạc, làm Liễu Tuấn ngạc nhiên là Bạch Dương Nói hắn là bạn đại học của Dung Bách Xuyên trưởng phòng tuyên truyền tỉnh N, tư giao không tệ.Liễu Tuấn khi nghe Bạch Dương nói thế thì cảm động vô cùng.Chị Bạch Dương tự mình làm quan cũng chẳng bỏ công sức như vậy, nhưng vì Liễu Tuấn mà hao tổn tâm chí, ngay cả bối cảnh này cũng hỏi rõ ràng.Tiếp đó là trưởng ban thống chiến Yêu Hải Anh, là một nữ đồng chí trên bốn mươi, kiêm luôn chức vụ chủ tịch công hội và chủ tịch chính hiệp, nhìn rất khéo léo nhanh nhẹn, dưới bộ đồ tay màu đen, là chiếc áo len đỏ cao cổ, tăng thêm một vẻ diễm lệ cho khung cảnh toàn màu “u ám” này.Sau đó nữa là tư lệnh viên khu cảnh bị Thường Uy, quân hàm đại tá, có khí chất quân nhân, khi đáp lời Liễu Tuấn khá khách khí, dưới tình huống thông thường quân đội không xen vào chuyện quản lý địa phương, nên luôn khách khí lịch sự với các thành viên trong ban.Xếp thứ 11 là Hàn Kính Vũ bí thư khu ủy khu Dương Xuyên, khu Dương Xuyên là khu tốt nhất thành phố Ngọc Lan, cơ quan chỉnh phủ đều đặt ở đây, cấp bậc hành chính đặt là phó sở.

Hàn Kính Vũ 46 tuổi, giống Đỗ Văn Nhược, nghiêm túc, trầm tĩnh.Xếp thứ 12 là đồng chí Liễu Tuấn.Cuối cùng là thư ký trưởng Phùng Đào, tuổi chùng năm mươi, người gày gò, đen kính đen, mặt rất ôn hòa, cứ cười với Liễu Tuấn suốt.Vốn Liễu Tuấn mới tới hơn nữa lại tuổi còn quá trẻ, phải xếp ở vị trí cuối cùng mới đúng, nhưng bí thư khu Trường Hà tiền nhiệm ở vị trí này, giờ không phải lúc đổi kỳ, mà là đổi người mà thôi, Đinh Ngọc Chu không muốn thay đổi trật tự này, nên chẳng ai làm điều thừa thãi.Mà cho Phùng Đào xếp trên một bậc cũng chẳng có ý nghĩa gì, Phùng Đào đã 50 rồi, không gian thăng tiến rất ít, không vì một cái hư danh này mà tranh giành, Liễu Tuấn và Phùng Đào chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, trừ có quyền lợi bỏ phiếu ra thì những chuyện quan trọng khác không xen vào được.Phải nói ban thường ủy này được bố trí vô cùng chính thống, chút mới mẻ duy nhất là chức thường ủy của Liễu Tuấn, đại bộ phận khu cao tân các nơi không được vào thường ủy.Bên phía chính phủ, trừ Thôi Phúc Thành và Đỗ Văn Nhược ra, thì Cốc Tòng Chính tuổi lớn nhất, gần tới lúc nghỉ hưu rồi Chương 720: Tâm tư của Đinh Ngọc ChuThái Tiên Phong giới thiệu xong, Đinh Ngọc Chu nói mấy câu hoanh nghên đơn giản, ông ta lão thành trầm ổn, nói chuyện hết sức đúng phép tắc, không vượt quá quy củ chút nào, chẳng có lấy chút cảm xúc nào, cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên vì tuổi tác của Liễu Tuấn, chỉ nói hi vọng dưới sự lãnh đạo của Liễu Tuấn khu Trường Hà và công ty Trường Phong có thể thu được thành quả tốt đẹp, tiến lên thêm một bước nữa.Nghe nói thế người tham gia cuộc họp một số cá biệt thầm thở phào.Đấy cứ nghe Đinh bí thư nói đi.Tiến lên thêm một bước nữa.Có nghĩa là khu Trường Hà trước kia có thành tích, không phải hoàn toàn nát bét như như ai đó nói đâu!

Dù trước đó có một vị bí thư ở đó phải vào tù, một vị hưởng chức nhàn, nhưng thành tích cả khu là không thể phủ định được.Nguyên nhân khu Trường Hà là do Đinh Ngọc Chu một tay dựng lên lúc làm thị trưởng, vấn đề chỉ là do hai bí thư khu ủy kia là không giữ mình, chứ thiết lập khu Trường Hà là đúng với chính sách trung ương, là phù hợp trào lưu lịch sử.Nghe Đinh Ngọc Chu đánh giá như thế, một số lãnh đạo có quan hệ mập mờ khó nói rõ với khu Trường Hà hiểu nhiên yên lòng trở lại.Tiếp theo Liễu Tuấn phát biển càng ngắn gọn.Trong trường hợp này, nói chuyện có quy định cụ thể, Liễu Tuấn không cố ý làm ra sự khác biệt, nói khách khí theo quỷ củ mấy câu, cám ơn thành viên trong ban, bản thân mới đến còn xa lạ, hi vọng trong công việc sau này được các đồng chí chỉ điểm hỗ trợ thêm.Toàn bộ chỉ nói 2,3 phút, hết sức khiêm tốn ôn hòa.Vì thế một số người thầm gật đầu, đồng chí Tiểu Liễu tuy trẻ, nhưng dù sao đã làm bí thư huyện ủy, đám con cháu thế gia từ cơ quan trung ương nhảy dù xuống còn xa mới bằng, quả nhiên tinh thông quy tắc quan trường, thái độ không có chút kiêu ngạo nào, thật hiếm có, cũng thật không đơn giản.Liễu Tuấn nói xong, Hứa Chấn liền đứng dậy cáo từ.Nhiệm vụ của ông ta là đưa Liễu Tuấn tới nhậm chức, tiếp theo là thành ủy thảo luận, không ta không cần ở lại nữa, toàn thể thành viên đứng dậy vỗ tay tiễn chân, Đinh Ngọc Chu đứng dậy đưa ra tận cửa.Tủy nói trên tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu xếp trên Hứa Chấn, nhưng Đinh Ngọc Chủ đừng đầu địa phương quyền lực có giới hạn, còn Hứa Chấn đứng đầu một cơ quan chức năng toàn tỉnh, nắm quyền lực điều động cán bộ khiến trường hợp Đinh Ngọc Chu cần nhở và tới Hứa Chân nhiều hơn.Mọi người đợi tới khi Đinh bí thư t, hai tay áp xuống mới ngồi trở lại, tiếp theo là thảo luận vấn đề điều phối cán bộ.Vì đây là cuộc họp mở rộng, có cả phó thị trưởng và thư ký chính phủ tham gia, việc bổ nhiệm trọng đại không nhắc tới, chỉ là điều phối thông thường, tất cả kiến nghị đều được nhất trí thông qua, Liễu Tuấn cũng giơ tay vài lần theo mọi người.Tiếp theo đó là thảo luận vấn đề kiến thiết kinh tế.Cũng chẳng có tranh luận mấy, đều được giơ tay biểu quyết thông qua hết.- Vốn có kiến nghị liên quan tới khu Trường Hà muốn mọi người thảo luận, song đồng chí Liễu Tuấn mới nhậm chức, vậy kiến nghị này hoãn lại tới khi đồng chí Liễu Tuấn làm quen với hoàn cảnh công tác hãy thảo luận vậy.Thôi Phúc Thành nhìn Liễu Tuấn nói rất ôn hòa.Hắn làm như thế là rất nể mặt Liễu Tuấn rồi, Liễu Tuấn liền mỉm cười gật đầu đáp lễ.Thành ủy Ngọc Lan chỉnh thể hơi “già cả” một chút, nhưng chính vị như thế mà làm việc rất trầm ổn, rất chú ý quy tắc quan trường, không ai muốn vô cớ kiếm chuyện không vui với các thành viên khác trong ban.Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, cuộc họp cơ bản thảo luận xong, Đinh Ngọc Chu tuyên bố tan họp, đứng dậy ra khỏi hội trường trước, nói lại một câu:- Đồng chí Liễu Tuấn đợi lát nữa tới phòng của tôi.- Vâng thưa Đinh bí thư.Liễu Tuấn kính cẩn đáp lời.Cuối tuần trước y và Đinh Ngọc Chu gặp mặt một lần, hai bên nói chuyện không tới mười phút, chỉ có thể coi là làm quen qua loa mà thôi, hôm nay Liễu Tuấn chính thức nhận công tác, Đinh Ngọc Chu tất nhiên phải triệu kiến nói chuyện công việc.Đây không chỉ là lễ tiết, mà thực sự cần thiết.Đinh Ngọc Chu có chút việc muốn căn dặn Liễu Tuấn.Đinh Ngọc Chu rời đi trước, tiếp theo là Thôi Phúc Hoành rồi tới các thành viên thường ủy đúng theo trật tự cuối cùng là các thành viên mở rộng của cuộc họp.Liễu Tuấn sau khi rời khỏi hội trưởng không trì hoãn chút nào, đi tới thẳng văn phòng Đinh Ngọc Chu.Thư ký của Đinh Ngọc Chu họ Ngưu, là người ghi chép trong cuộc họp vừa rồi, thấy Liễu Tuấn tới liền đứng dậy chào rồi thông báo cho Đinh Ngọc Chu.Hai người liền đi ngay vào chủ để công việc.Đinh Ngọc Chu hỏi:- Đồng chí Tiên Phong đã nói chuyện với đồng chí chưa?Liễu Tuấn đáp:- Vâng Thái bí thư và Kim trưởng phòng nói 3 giờ chiều sẽ tới khu Trường Hà gặp mặt các đồng chí trong cơ quan.- Ừm, mời đồng chí Lập Kỳ đi cùng một chuyến là tốt.Đinh Ngọc Chu gật đầu, lấy thuốc lá đưa cho Liễu Tuấn, y không khách khí nhận lấy, rồi châm lửa cho Đinh Ngọc Chu.- Hai ngày qua đồng chí đã khảo sát được gì rồi?Đinh Ngọc Chu rít một hơi thuốc, hỏi thăm rất tủy ý.Liễu Tuấn mỉm cười, Đinh Ngọc Chu cố ý an bài cuộc họp thường ủy vào đầu tuần, là cho y có hai ngày “thường phục vi hành”, còn nguyên nhân vì sao ông ta lại làm thế thì không đoán được.Nếu chỉ dạo mát, ngó nghiêng một chút thì hai ngày không thấy được nhiều lắm.- Nhìn từ bề ngoài công ty Trường Phong không được không được phát đạt mấy.Liễu Tuấn chân thành đáp.Đinh Ngọc Chu hơi nhướng mày, mắt nhìn Liễu Tuấn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.Một câu nói đơn giản thôi nhưng nội dung biểu đạt rất nhiều.Thứ nhất khu Trường Hà không lớn không nhỏ, lại là nơi kết hợp ngoại ô và thành phố, hai ngày không đủ để xem xét được gì.Không bằng chỉ tới xem công ty Trường Phong, từ điểm này có thể thấy phong cách làm vệc của Liễu Tuấn là làm thật sự, không nói xuông.Thứ hai Liễu Tuấn biết thành ủy và Đinh Ngọc Chu kiên trì nhận xét tốt về khu Trường Hà, nên tránh nhắc tới nó, nhưng cũng không thuận theo ý của Đinh Ngọc Chu mà nói tốt.Người thanh niên này chẳng những vô cùng thông minh mà lại có nguyên tắc của mình.Trong chớp mắt Đinh Ngọc Chu đã đưa ra lời nhận xét đầu tiên với Liễu Tuấn.Cảm giác này làm Đinh Ngọc Chu không thoải mái lắm.Khu Trường Hà, do Đinh Ngọc Chu làm nên khi là thị trưởng thành phố Ngọc Lan, khi đó được xem là một chính tích, nên Đinh Ngọc Chu mới được thuận lợi tiếp nhận chức bí thư thành ủy Ngọc Lan, chỉ có Đinh Ngọc Chu tự biết, khu Trường Hà điều kiện tự nhiên không được tốt, thuộc lại cố ép gom đủ mọi thứ lại với nhau, chẳng ra thể loại gì.Nhưng số liệu về nó là tuyệt mật không truyền ra ngoài.Đinh Ngọc Chu chìm nổi trong quan trường bao năm, đối với các thủ pháp làm việc đã thấm nhuần trong lòng, thừa cơ phong trào khu cao tân dấy lên trong cả nước, cũng mở ra một cái khu “không ra thể loại gì” này, coi như là ứng với trào lưu lịch sử!Tuy biết khu Trường Hà không đủ điều kiện phát triển, nhưng ông ta vẫn đẩy cảm tỉnh với nói, cũng đầy hi vọng, những năm qua bất kể là từ chính sách hay tài chính Đinh Ngọc Chu đều ngả về phía nó, dốc bao nhiêu tâm huyết, nhưng không vãn hồi được thiếu hụt của nó, tình thế mỗi ngày một tệ hơn.Đinh Ngọc Chu đem chuyện này quy kết cho cán bộ khu Trường Hà làm việc bất lực, bí thư thứ nhất bị tố cáo tham ô vi phạm pháp luật, dù người đó là thân tin do một tay Đinh Ngọc Chu cất nhắc lên, nhưng ông ta vẫn không do dự ủng hộ kỷ ủy tra xét tới cùng, rồi tống vào nhà giam.Kết quả vị bí thư thứ hai cũng chẳng khác là bao.Lần này Đinh Ngọc Chu thận trọng hơn, hoạt động khắp nơi, cuối cùng người này thoát tai ương tù ngục, bị điều đi làm chức an nhàn.Khu Trường Hà thành lập chưa tới năm năm, vậy mà hai bí thư khu ủy xảy ra vấn đề, thể diện của Đinh Ngọc Chu bị đả kích không nhỏ.Đinh Ngọc Chu vốn đã chọn sẵn bí thư thứ ba, quyết tâm làm khu Trường Hà trở mình, tránh cho chính tích ngày nào lại thành thú bôi đen lên sĩ đồ của mình, không ngờ tỉnh ủy trực tiếp nhúng tay vào, nghiêm khắc mà nói là Hà Duyên An nhúng tay vào, không đời thành ủy Ngọc Lan để xuất nhân tuyển, đã điều thẳng Liễu Tuấn xuống.Hành động này có ý tứ vô cùng rõ ràng, tỉnh đã mất niềm tin vào năng lực khống chế khu Trương Hà của thành ủy Ngọc Lan, cũng chính là không tin tưởng vào Đinh Ngọc Chu nữa.Điều này đối với một quan lớn tư cách lão thành mà nói, đúng là một đả kích không nhỏ, thậm chí giao động quyển uy nhất ngôn cửu đỉnh của Đinh Ngọc Chu ở thành phố Ngọc Lan.Khi nghe nói tỉnh điều tới một người thanh niên hai mươi sáu tuổi, Đinh Ngọc Chu ngạc nhiên hồi lâu, sau đó bật cười, rồi cực kỳ phẫn uất.Giỏi lắm, các vị chỉ trích tôi dùng người không đúng, nhìn xem các vị dùng loại người gì đây?Đinh Ngọc Chu hoàn toàn không tin Liễu Tuấn có ba đầu sáu tay Chương 721: Nhìn không thấu nhauKhí độ và sự trầm ổn Liễu Tuấn thể hiện ra làm Đinh Ngọc Chu rất mâu thuẩn.Thành thực mà nói Đinh Ngọc Chu hi vọng có người đưa khu Trường Hà đi lên, làm những kẻ chĩa mũi nhọn vào sau lưng ông ta hoàn toàn câm họng, trong lòng ông ta luôn kỳ vọng đây là một công trình chính tích thực sự, chứ không phải là trò cười.Song, Đinh Ngọc Chu không muốn người đó là Liễu Tuấn.Nếu như khu Trường Hà tái sinh trong tay Liễu Tuấn, thì phương diện dùng người của Đinh Ngọc Chu đúng là có thiếu sót thật.Đù mọi suy nghĩ quấn quanh trong đầu Đinh Ngọc Chu, nhưng trên mặt không lộ ra một chút nào.Đinh Ngọc Chu hờ hững nói:- Nói thử đường lối làm việc của đồng chí đi.Chưa vội hạ kết luận, cứ cân nhắc người trẻ tuổi này đã rồi hãy tính, nếu như chỉ là một kẻ hoàn khố muốn tới khu Trường Hà kiếm tiếng, lấy chút kinh nghiệm, Đinh Ngọc Chu sẽ có cách ứng phó thích hợp.Vấn đề này cũng là điều Liễu Tuấn suy nghĩ mấy ngày qua.- Đinh bí thư, tôi mới tới tạm thời chưa thể nhắc đến đường lối làm việc, trước tiên phải gặp mặt các đồng chí trong ban, làm quen tình hình, sau đó mới có thể nói tới triển khai công việc thế nào.Liễu Tuấn đáp rất thỏa đáng.Đinh Ngọc Chu cười:- Đây chính là đường lối công tác mà, chủ tịch đã dạy chúng ta, không có dự định không có quyền phát ngôn, thái độ thực tế của đồng chí không tệ, huyện Ninh Bắc cũng có khu cao tân phải không.Liễu Tuấn gật đầu đáp:- Vâng, có làm một cái, cấp bậc chính khoa, diện tích chừng 30,40 km vuông, nhân khẩu 50 nghìn người.Đinh Ngọc Chu bám sát:- Nói rõ tình thế của khu cao tân đó đi.Liễu Tuấn nhìn Đinh Ngọc Chu, mặt vẫn cười lễ độ, đáp:- Huyện Ninh Bắc nằm ở chỗ hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, hoàn cảnh đầu tư không lý tưởng, ban đầu cất bước khó khăn, về sau tu sửa đường xá, nâng cấp điện nước, cơ sở được xây dựng hoàn thiện, môi trường đồng tư tốt lên.

Chủ yếu dó ba bộ phận xí nghiệp tạo thành, một là xí nghiệp nông thôn của bản thân huyện Ninh Bắc, hai là công xưởng liên hợp với công ty Đằng Phi, cuối cùng là đầu tư từ Hồng Kông.Đinh Ngọc Chu hứng thú hỏi:- Nghe nói tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông cũng đầu tư vào huyện Ninh Bắc?Liễu Tuấn đáp:- Vâng thưa Đinh bí thư, tập đoàn họ Từ có làm một khu công nghiệp điện tử, đầu năm nay mới bắt đầu đặt nền móng, hiện giờ còn đang xây dựng, thực sự phát huy hiệu quả phải đợi tới năm sau.Đinh Ngọc Chu gật đầu.Tập đoàn họ Từ không chỉ danh tiếng lẫy lừng ở Hồng Kông mà cả ở trong nước, rất nhiều thành phố đưa ra lời chào mời thiện chí cho những phú hào đỉnh cấp Hồng Kông như tập đoàn họ Từ, hi vọng bọn họ có thể đem “vàng bạc” tới, thành phố Ngọc Lan cũng là một trong số đó.Nhưng tập đoàn họ Từ rất cao giá, yêu cầu môi trường đầu tư rất nghiêm ngặt, thành phố Ngọc Lan không có sức cạnh tranh gì, nên mãi không thành công, vậy mà không biết tên tiểu tử này có tài năng gì lại lọt được vào mắt xanh của tập đoàn họ Từ, vứt bỏ hiệu quả kinh tế sang một bên, về chính trị đây là một vốn liếng không hề nhỏ.Các hào môn như họ Từ, đều có qua lại với trung ương, cần ra sức tranh thủ.Liễu Tuấn điều tới thành phố Ngọc Lan công tác, Đinh Ngọc Chu tất nhiên muốn tìm hiểu.Vì Đinh Ngọc Chu là phó bí thư tỉnh ủy, nên khi quyết định bổ nhiệm Liễu Tuấn, cả Hà Duyên An và Cận Tú Thật đều đích thân lần lượt đích thân nói nói chuyện với Đinh Ngọc Chu, đả thông tư tưởng.Đinh Ngọc Chu tuy miệng nói phục tùng an bài của tỉnh ủy, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì Cận Tú Thật và Hà Duyên An đều đoán được đại khái.Liễu Tuấn còn chưa tới nhậm chức, Đinh Ngọc Chu đã ố gắng tìm kiếm tư liệu về Liễu Tuấn nhiều nhất có thể, để xem y có năng lực gì, mà được Hà Duyên An xưa ngay luôn kiêu ngạo coi trọng như thế.Có tin tức bên lề nói, Liễu Tuấn thậm chí do đích thân Hồng phó thủ tướng tiến cử với Hà Duyên An.Đối với loại đồn đại này Đinh Ngọc Chu chỉ lắc đầu, trong lòng phán “nhảm nhí!”

Từ bản chất mà nói, Đinh Ngọc Chu thuộc về nhân vật chính trị bảo thủ, quan niệm đẳng cấp vô cùng quan trọng, một bên đường đường phó thủ tướng, một trong thất cự đầu, một bên là tên bí thư huyện ủy nhãi con miệng còn hôi sữa, chẳng chút dính dáng nào.Dù là Đinh Ngọc Chu cũng chưa chắc đủ tư cách đề Hồng phó thủ tướng đích thân tiến cử.Liễu Tuấn đã là cái gì chứ?Có điều sau khi xem tư liệu của Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu càng ngày càng kinh ngạc.Con trai Liễu Tấn Tài, con rể Nghiêm Ngọc Thành, mấy thân phận này chẳng là cái gì trong mắt Đinh Ngọc Chu.

Sự quật khởi của Nghiêm Liễu ông ta cũng biết, nhất là Nghiêm Ngọc Thành, danh vọng và địa vị trong hệ phái ngày càng cao, phóng mắt chính đàn cả nước là nhân vật không thể xem nhẹ, nhưng cách quá xa, không cần kiêng kỵ lắm.Liễu Tuấn sau khi tốt nghiệp, trong bốn nắp từ phó khoa vượt qua cấp chính xử, được bầu chọn làm bí thư huyện ủy ưu tú toàn quốc, cái này cũng chẳng làm Đinh Ngọc Chu động lòng.Có cha ruột lẫn cha vợ như vậy bảo hộ, quẳng xuống huyện nào đó, chỉ cần không phải là hạng quá ăn hại là thế nào chả có thành tích, Đinh Ngọc Chu hoàn toàn không tin vinh dự mà Liễu Tuấn giành được là nhờ vào bản thân.Cứ lấy ví dụ ba bí thư ưu tú của tỉnh A mà nói, Đinh Ngọc Chu hiểu quá rõ bọn họ bình chọn công bằng như thế nào rồi.Thực sự làm Đinh Ngọc Chu quan tâm là Hà Duyên an và Hồng phó thủ tướng.Nhắc tới Hà tỉnh trưởng, tâm tình Đinh Ngọc Chu rất phức tạp.Một người phụ nữ làm chức tỉnh trưởng, xếp trên đầu Đinh Ngọc Chu, thực sự ông ta chẳng hề tâm phục, nhưng chẳng làm gì nổi người ta lai lịch quá lớn, vì thể cho dù về cảm tỉnh Đinh Ngọc Chu ngả về thế lực bản địa của bí thư Cận Tú Thật, nhưng bình thường cũng không tùy tiện đi trêu chọc vào Hà Duyên An.Địa vị càng cao càng cảm thụ được áp lực cực lớn do uy danh hiển hách của nhà họ Hà mang tới.Đinh Ngọc Chu không sao hiểu nổi Hà Duyên An lại nhìn trúng Liễu Tuấn.Hình như nhà họ Hà và nhà họ Liễu có dính líu gì đâu.Không làm rõ nguyên cớ trong đó làm Đinh Ngọc Chu không an tâm, bí thư lại không hiểu thành viên trong ban, cảm giác này rất tệ, như quyền uy của mình bị khiêu chiến vậy.Tiếp đến là Hồng phó thủ tướng.Không ngờ Liễu Tuấn được Hồng phó thủ tướng đích thân tiếp kiến.Cho dù không biết vì đâu mà Liễu Tuấn được vinh dự này, nhưng xem ra tin tức bên lề kia không phải hoàn toàn là đồn thổi.Lại thêm một điều làm Đinh Ngọc Chu không hiểu.Một bí thư huyện ủy mà được phó thủ tướng tiếp kiến, nhất định có lý do cực kỳ chính đáng.Lòng suy nghĩ như vậy, ánh mắt Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn trở nên rất phức tạp.Đinh Ngọc Chu là loại quan viên có năng lực kiểm soát cùng dục vọng kiểm soát rất m nh, đối với cá bộ lãnh đạo trong ban thành ủy năng lực ra sao, bối cảnh thế nào, tâm tư gì đều nắm rất rõ, nên dùng các sách lượng khác nhau khống chế.Nhưng người thanh niên trước mắt này lại làm ông ta nhìn không thấu, mà nhìn khâu thấu thì không quyết định được phải ứng phó thể nào, may phạm vi công tac chủ yếu của Liễu Tuấn là ở khu Trường Hà, thường ủy chỉ là danh nghĩa, e rằng muốn can thiệp vào quyết sạch trọng đại của thành phố cũng phải một hai năm sau rồi, khi đó tỉnh thành biến hóa thế nào không ai nắm bắt được, cho nên Đinh Ngọc Chu nghĩ còn có đủ thời gian thăm dò chi tiết về Liễu Tuấn.- Đồng chí Liễu Tuấn, cá nhân tôi vô cùng hi vọng đồng chí mau chóng làm quen hoàn cảnh, bắt đầu công việc ở khu Trường Hà.Đinh Ngọc Chu chậm rãi nói.- Vâng thư Đinh bí thư, tôi nhất định sẽ đem hết sức lực, không phụ sự tín nhiệm của thành ủy và bí thư.Liễu Tuấn vẫn dựa theo tiêu chuẩn “quan cách” để trả lời, Đinh Ngọc Chu nhìn y mơ mơ hồ hồ, y nhìn Đinh Ngọc Chu càng mông mông lung lung, không thể không cẩn thận.Đối với những lời “khách sao” của Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không cho ý kiến.Đinh Ngọc Chu nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, công tác kiến thiết cụ thể của khu Trường Hà do Thôi thị trưởng phụ trách, đồng chí hãy liên lạc thêm với Thôi thị trưởng.Thái Tiên Phong vừa rồi đã giới thiệu sơ qua tình huống phân công công việc thành ủy, vì thời gian hạn chế nên không nói chi tiết lắm, theo cách nói này của Đinh Ngọc Chu thì Liễu Tuấn thuộc sự lãnh đạo của Thôi Phúc Thành rồi.- Vâng thưa Đinh bí thư, tôi nhất định sẽ báo cáo tình hình công tác với Thôi thị trưởng.

Thôi thị trưởng kinh nghiệm công tác phong phú hơn xa tôi, đang muốn học tập thêm ở Thôi thị trưởng.Mặc kệ trong lòng Đinh Ngọc Chu suy nghĩ như thế nào, Liễu Tuấn làm đủ công tác “thể diện” không để người ta nói y không tôn trọng lãnh đạo, không tôn trọng đồng chí lớn tuổi.- Báo cáo, học tập đồng chí Phúc Thành đương nhiên là cấn thiết.

Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí là một thành viên của ban thành ủy, nếu như công việc gặp phải khó khăn gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, thành ủy và tôi hết sức ủng hộ công tác của đồng chí với khu Trường Hòa.Đinh Ngọc Chu mặt hiện lên nụ cười ôn hòa.Câu này bằng trực tiếp nhắc nhở Liễu Tuấn, bề ngoài Thôi Phúc Thành quản lý công tác khu Trường Hà, nhưng vấn đề trọng đại phải quan ông ta, đừng có mà nhầm lẫn.Bất kể Liễu Tuấn lai lịch thế nào, Đinh Ngọc Chu chắc chắn không mong y và Thôi Phúc Thành qua lại quá thân cận.Giả sử Liễu Tuấn có thể nghe theo ông ta, vậy bối cảnh Liễu Tuấn càng lớn, càng có lợi cho Đinh Ngọc Chu.Một cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi như thế, Đinh Ngọc Chu không cần vừa mới tới đã đẩy người ta ra ngoài.- Đinh bí thư, tôi nhất định nhớ kỹ tổ chức kỷ luật của đảng.Liễu Tuấn vẫn dùng những lời lẽ trên quan trường trả lời Đình Ngọc Ch- Ha ha ha, điều này rất tốt, đảng viên là phải tuân thủ tổ chức kỷ luật của đảng.Đinh Ngọc Chu càng tươi cười ôn hòa hơn.Người trẻ tuổi này mỗi lúc một thú vị rồi Chương 722: Làm khách và làm việcTạm biệt Đinh Ngọc Chu, về tình về lý Liễu Tuấn đều phải qua chỗ Thôi Phúc Thành.Lễ tiết này nhất định phải chú ý, dù là Đinh Ngọc Chu cũng không thể nói gì.Hơn nữa Đinh Ngọc Chu còn chủ động nhắc nhở Liễu Tuấn: Bên phía đồng chí Ngọc Thành có một số vấn đề khu Trường Hà cần xử lý, đồng chí hay qua đó thảo luận một chút.Biết rõ Liễu Tuấn sẽ tới chỗ Thôi Phúc Thành, ông ta liền chủ động tỏ thiện ý.Liễu Tuấn vâng theo, từ chỗ Đinh Ngọc Chu thong thả tới khu vực làm việc của chính phủ thành phố, khu vực này nằm ở phía tây tòa nhà thành ủy.Vấn đề an bài thư ký tuần trước văn phòng chính phủ đã trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn, y là thường ủy thành ủy, có tư cách yêu cầu văn phòng thành ủy cấp cho một bí thư riêng.Có điều Liễu Tuấn mỉm cười uyển chuyển từ chối.Công tác trọng điểm của y ở khu Trường Hà, nên dùng nhân viên làm việc ở đó làm thư ký thì tốt hơn, cũng quen thuộc với tình huống của khu.Lái xe của Liễu Tuấn đang dẫn đường cho y.Lái xe thuộc ban xe hơi của văn phòng chính phủ, tên Tiết Chương Dịch, hai mươi tám tuổi, rất trầm ổn, đã làm việc ở bộ đội.Tiết Chương Dịch im lặng đi bên cạnh Liễu Tuấn, không nói nhiều, chỉ khi nào tới chỗ rẽ mới đi tới trước vài bước dẫn đường.Vừa từ tòa nhà thành ủy đi ra không lâu, liền có một cán bộ trung niên vội vãn đi tới, tươi cười chào hỏi Liễu Tuấn.- Liễu bí thư, là Liễu bí thư phải không?Người này chừng bốn mươi, mặc đồ tây thâm đen, hơi béo, vóc dáng cũng không cao, chừng hơn mét bảy, hơi khomg lưng trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đứng lại, ôn hòa nói:- Tôi là Liễu Tuấn đây.Nguy Chính Quang khom người báo cáo:- Chào Liễu bí thư!

Tôi tên là Ngụy Chính Quang, là bí thư trưởng khu Trường Hà, mấy vị này là cán bộ khu Trường Hà, nghe nói hôm nay Liễu bí thư chính thức nhậm chức, chúng tôi đặc biệt tới đây xin chỉ thị của Liễu bí thư.- Ồ, xin chào đồng chí Chính Quang.Liễu Tuấn mỉm cười vươn tay ra.Ngụy Chính Quan vội nắm chặt lấy, lắc một hồi, rồi giới thiệu cho Liễu Tuấn mấy cán bộ, có chủ nhiệm văn phòng khu còn phó chủ nhiệm ủy ban quản lý, Liễu Tuấn lại bắt tay cùng mọi người.Bắt tay xong đám người Ngụy Chính Quang đứng thẳng, đợi Liễu bí thư chỉ thị.Mới tới Ngọc Lan, Liễu Tuấn không biết lai lịch đám người Ngụy Chính Quang thế nào, có điều vội vội vàng vàng tới thành ủy nghênh tiếp y, ít nhất là một loại thiện ý.- Đồng chí Chính Quang, tôi vừa từ chỗ Đinh bí thư ra, hiện giờ muốn tới bái phỏng Thôi thị trưởng, các đồng chí về khu trước đi, buổi chiều tôi sẽ tới khu báo danh.Liễu Tuấn nói rất khách khí.- Không sao, không sao cả, Liễu bí thư cứ đi gặp Thôi thị trưởng trước, chúng tôi đợi bí thư ở đây, buổi trưa tẩy trần cho bí thư.Ngụy Chính Quang lại khom lưng xuống.Liễu Tuấn cười:- Tẩy trần thì không cần nữa, sau này là đồng chí trong cùng một ban rồi, cúi đầu ngửa đầu thấy nhau cả, không cần chú ý nhiều như vậy.- Bí thư dạy rất đúng, có điều đây là chút tâm ý của các đồng chí.

Chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ căn dặn, ngày đầu tiên Liễu bí thư tới khu Trường Hà, không thể thiếu chu đáo.Ngụy Chính Quang vội lấy chiêu bài chủ nhiệm ban quản lý ra.Sài Thiệu Cơ cũng là cán bộ cấp phó sở, về sau là cộng tác chủ yếu của Liễu Tuấn, y hiểu khá rõ, đương nhiên chỉ là hiểu qua hồ sơ thôi, loại cán bộ như Sài Thiệu Cơ, dù cấp bậc tới phó sở, nhưng phía Bạch Dương không nghe ngóng được nhiều tin tức “tư nhân” lắm.Liễu Tuấn biết Sài Thiệu Cơ là bí thư huyện ủy huyện Đông Ngọc điều tới khu Trường Hà, cấp bậc thăng lên một cấp, nhưng thực quyền không thể so với một “chúa tể” huyện được, rốt cuộc là Sài Thiệu Cơ chủ động yêu cầu, hay là do bị “chèn ép” thì giờ còn chưa biết.Nghe Ngụy Chính Quang nói thế, Liễu Tuấn không vui:- Ngụy thư ký trưởng, tôi đến khu Trường Hà là để làm việc, không phải là để làm khách, các đồng chí không cần khách khí nữa.Nói xong không đợi trả lời, đi thằng tới khu văn phòng chính phủ.Ngụy Chính Quang ngẩn người, Liễu Tuấn đi xa rồi mới ủ rũ lắc đầu:- Cái miệng này làm hỏng chuyện rồi.- Thư ký trưởng, giờ phải làm sao?Một cán bộ bên cạnh hỏi.- Còn làm sao, đợi thôi!

Chúng ta đã tới thì kệ thế nào cũng không thể cứ thể mà về được.- Vị Liễu bí thư này thực sự quá trẻ.Một cán bộ khác lắc đầu tặc lưỡi.- Có gì đâu, nếu anh có một người cha làm tỉnh trưởng, nhạc phụ làm bí thư tỉnh ủy, anh cũng làm được vị trí này thôi.Lại có một cán bộ tiếp lời.Ngụy Chính Quang trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng quát:- Nói bậy bạ cái gì đó?

Không nhìn xem đây là ở đâu à?Cán bộ kia rụt cổ lại không dám nói nữa.Thôi Phúc Thành thấy Liễu Tuấn tới thái độ khác hẳn Đinh Ngọc Chu, tươi cười đứng dậy mời Liễu Tuấn gồi xuống ghế sô pha.Ngọc Lan là thành phố cấp tỉnh, nhưng chỉ có bí thư thành ủy là theo thông lệ được xếp cao hơn một bậc, còn thị trưởng có được hay không thì phải dựa vào lý lịch cá nhân quyết định.Thôi Phúc Thành tuổi trên năm mươi, từ thị trưởng thành phố khác điều tới, chỉ là cán bộ cấp chính sở, đối diện với Đinh Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, không được tự tin lắm, làm thị trưởng rất thận trọng, nên không thể làm cao với Liễu Tuấn như Đinh Ngọc Chu được.- Cậu có thể tranh thủ được Thôi Phúc Thành.Đó là lời Bạch Dương nói qua điện thoại với Liễu Tuấn, nhưng Liễu bí thư chỉ cười không để vào trong lòng, Bạch Dương lại “nổi lòng nghĩa hiệp” cho rằng Thôi Phúc Thành ở vào vị trí yếu thế rõ ràng so với Đinh Ngọc Chu.Có điều Liễu Tuấn biết, dù Thôi Phúc Thành không có cấp bậc như Đinh Ngọc Chu, nhưng làm tới thị trưởng thành phố cấp tỉnh, há là loại tầm thường để dễ dàng “tranh thủ” được.- Liễu bí thư tới hai ngày rồi, đã quen với việc ăn uống ở Ngọc Lan chúng tôi chưa?Thôi Phúc Thành tươi cười trò chuyện thường ngày, hơn nữa không hề ỷ già lên mặt, xưng hô quan hàm rất chính thức, tỏ ý đặt Liễu Tuấn ở vị trí bình đẳng trong công việc.Một thị trưởng trên năm mươi tuổi làm được điểu này không dễ.Liễu Tuấn cười đáp:- Cám ơn thị trưởng quan tâm, quen rồi, tôi không có thói quen kén chọn thức ăn lắm, cứ no bụng là được.Thôi Phúc Thành vuốt mái tó của mình, than:- Tuổi trẻ thật là tốt, ăn cái gì cũng ngon, chúng tôi thì không được nữa rồi, ăn cái gì cũng không thấy hứng thú.- Thị trưởng đang ở tuổi sức lực tràn trè, nếu như ăn không ngon miệng chủ yếu là vì công việc quá vất vả thôi.Liễu Tuấn vẫn nói rất đường hoàng.Bất kể Đinh Ngọc Chu dè chừng hay Thôi Phúc Thành thành khẩn, Liễu Tuấn đều đối xử bình thán, nhân vật cấp bậc này nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán, thì bị người ta “ăn” mất cũng chẳng biết vấn đề nảy sinh ở chỗ nào.- Ha ha, công tác ở thành phố đúng là trăm mối ngàn lo, có điều Liễu bí thư đã tớ, khu Trường Hà tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.Thôi Phúc Thành thấy Liễu Tuấn đối đáp khéo léo, không có chút bồng bột nào cua rngười trẻ, lòng thêm vài phần cẩn thận, lời nói càng khách khí hơn.- Thị trưởng, tôi vừa mới tới chưa hiểu gì về khu Trường Hà, thị trưởng có điều chỉ chỉ dạy không?Liễu Tuấn đi thằng vào vấn đề.Ngồi ở chỗ Đinh Ngọc Chu bao lâu cũng không sao, nhưng ở chỗ Thôi Phúc Thành không được ngồi quá lâu, trong ý tứ Đinh Ngọc Chu lơ đễnh lộ ra, Liễu Tuấn đã nắm bắt được.Đinh Ngọc Chu không muốn y đi lại quá thân cận với Thôi Phúc Thành.- Liễu bí thư quản lý huyện Ninh Bắc đâu ra đấy, khu Trường Hà dù là cấp phó sở, nhưng so ra cả diện tích lẫn đất đai đều kém xa, hơn nữa gần thành phố, vị trí ưu viện hơn huyện Ninh Bắc.

Với Liễu bí thư mà nói, quản lý khu Trường Hà không phải là chuyện khó khăn gì.Thôi Phúc Thành cười nói.Liễu Tuấn luôn miệng khiêm tốn, nhưng lòng không vui.Thôi Phúc Thành nếu không thuộc phân quản khu Trường Hà thì nói những lời khách sáo “hời hợt” cũng chẳng có gì mà lạ, nhưng rõ ràng ở trên cuộc họp thường ủy hắn đã nói có đề án liên quan tới khu Trường Hà, hiện giờ lại nói lời khách khí, không khỏi có chút thiếu đạo nghĩa.- Liễu bí thư, không phải tôi che dấu gì, đồng chí vừa mới tới nhậm chức, tôi không nên tùy tiện phát biểu ý kiến thì tốt hơn, bởi vì mỗi người có một đường lối làm việc khong nhau, nhìn vấn đề cũng khác.

Tôi thấy để đồng chí tới khu Trường Hà làm quen tình hình, chúng ta hãy trao đổi vấn đề cụ thể, đồng chí nói có phải không?Thôi Phúc Thành nhìn thấu tâm tư Liễu Tuấn, nhưng không để ý, vẫn tươi cười.Lời này nói rất có ý.Cảm quan của Liễu Tuấn liền có chút cải thiện, xem ra vị thị trưởng này tính cách ít nói, nhưng tác phong khá cởi mở và dân chủ, không tùy tiện đi ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác.- Thị trưởng dạy rất phải, tôi sẽ cổ gắng nắm bắt tỉnh hình, nếu có chỗ nào không hiểu, sẽ mau chóng xin chỉ thị của thị trưởng.Thôi Phúc Thành cười thoải mái:- Liễu bí thư nói thế là khách khí rồi, mọi người là đồng chí trong ban, không nói chỉ thị gì, chỉ là trao đổi học tập lẫn nhau mà thôi.Hai người lại tán gẫu mấy câu, Liễu Tuấn liền cáo từ đi về, kết quả đám Ngụy Chính Quang vẫn còn đang đứng đợi, chạy tới mới Liễu Tuấn dùng cơm trưa.

Lần này Liễu Tuấn không từ chối, đoàn người ăn cơm đơn giản ở phòng ăn thành ủy, buổi chiều trưởng phòng tổ chức Kim Lập Kỳ tháp tùng tới khu Trường Hà Chương 723: Muốn tiến bộ, lập thành tichChiều hôm đó, cư dân trấn Hợp Thủy đột nhiên phát hiện ra, hai bên đường quốc lộ đỗ một hàng xe dài, đa phần là những xe mới láng cóng.Một đoàn mấy chục người dáng vẻ như cán bộ lớn đáng nói chuyện tán gẫu ở đó.Những cán bộ này tất nhiên là thành viên ban quản lý khu Trường Hà, phó giám đốc cùng trưởng các phòng ban quan trọng trong công ty Trường Phong.Vì cơ quan khu Trường Hà gần tổng bộ công ty Trường Phong, cách nhau ba dặm, bình thường mọi người hay qua lại, vì thế trong lúc đợi lãnh đạo đại giá quang lâm, các thành viên túm năm tụm ba trò chuyện với nhau.Không bao lâu sau, di động của Sài Thiệu Cơ đổ chuông, chỉ nghe thấy hắn “ừ” một tiếng rồi cúp điện thội, sau đó rảo bước đi về phía bên đường quốc lộ.Mọi người liền hiểu ra cán bộ thành phố sắp tới rồi, lập tức dựa theo thứ tự, xếp thành một hàng dài, cán bộ quản lý khu ở trước, cán bộ công ty Trường Phong ở phía sau, dài cổ ra chú ý động tĩnh trên đường.Rất nhanh mọi người nhìn thấy một chiếc Audi đen bóng xuống hiện trước tầm nhìn.Kim Lập Kỳ ngồi cùng xe với Liễu Tuấn nói:- Liễu bí thư, thành viên ban khu ủy Trường Hà và cán bộ lãnh đạo chủ yếu của công ty Trường Phong đều tới rồi.Liễu Tuấn cười khẽ:- Các đồng chí khách khí quá.Chỉ một câu như vậy không hề hơn, làm Kim Lập Kỳ ngạc nhiên, nếu là một lãnh đạo khác nhất định sẽ phát biểu vài câu cảm khái.Liễu bí thư đúng là rất trầm ổn.Xe chầm chậm dừng lại bên đường, hai người đi xuống, Sài Thiệu Cơ lập tức đi lên bất tay.- Hoan nghênh Kim trưởng phòng tới khu Trường Hà chỉ đạo công tác, hoan nghênh Liễu bí thư tới khu Trường Hà làm việc cùng mọi người.Sài Thiệu Cơ tuổi chừng 33, 34 mặt có vẻ tài cán, có điều vành mắt hơi thâm, đoán chừng mấy ngày qua ngủ không ngon, lời đồn liên quan tới Liễu Tuấn quá nhiều, đều mơ hồ, làm Sài Thiệu Cơ lòng không yên, đây là chuyện rất bình thường.- Ha ha, Sài chủ nhiệm, thế trận này long trọng quá.Kim Lập Kỳ nói lớn.Sài Thiệu Cơ trước kia qua lại với Kim Lập Kỳ không ít, biết tính cách “ăn sóng nói gió” của hắn, liền cười nói:- Lãnh đạo quang lâm, đương nhiên phải làm long trọng rồi.- Sài chủ nhiệm vất vả.Liễu Tuấn bắt tay Sái Thiệu Cơ mỉm cười.Sài Thiệu Cơ vội đám:- Không vất vả, Liễu bí thư tới là chúng tôi có người lãnh đạo rồi.- Các đồng chí hỗ trợ nhau thôi.Liễu Tuấn cũng không quá khách khí, còn cả đoàn hai ba chục người nữa kìa, nếu mỗi người cũng nói mấy phút chắc phải tới khi tan sở.Bắt tay cả hàng người, hiếm có là Kim Lập Kỳ nhớ kỹ được tên và chức vụ từng người, ngay cả mấy giám đốc của côn ty Trường Phong cũng thế, làm Sài Thiệu Cơ đi ở bên chuẩn bị giới thiệu cho Liễu Tuấn thành “anh hùng không có đất dụng võ”Xem ra tính cánh thô hào ở Kim Lập Kỳ chỉ là vẻ ngoài thôi.Làm tới trưởng phòng tổ chức thành phố không có chút tài năng sao được.- Chào giám đốc Chu.Liễu Tuấn hơi dừng lại trước mặt Chu Phi Dược, phó giám đốc Công ty Trường Phong.Vị phó giám đốc này tuổi chừng 56, người gầy, khuôn mặt ngựa vừa dài vừa nhọn, một số tiểu thuyết, thích làm xấu khuôn mặt nhân vật phản diện, nhưng mặt Chu Phi Dược thì điển hình loại “kẻ ác”, chẳng biết lãnh đạo cấp trên vì sao lại nhìn trúng được cái mặt ngựa đen đúa này.Trong đầu Liễu Tuấn hiện lên hình ảnh tên Tiểu Long trong quán ăn hai hôm trước, hắn trông cũng không xấu, có lẽ là giống vợ của Chu Phi Dược.- Liễu bí thư, chào ngài chào ngài, hoan nghênh ngài tới công ty Trường Phong lãnh đạo mọi người công tác.Chu Phi Dược khom lưng xuống, rất khách khí.Liễu Tuấn thầm cau mày.Chu Phi Dược năm mấy rồi, lại là giám đốc tư cách lão làng, đâu cần phải khách khí với y như thế, xem ra người này là nhân vật biết co biết duỗi, không để ý tới chuyện thể diện, phàm là loại người này đều là là kẻ làm việc có mục đích nhắm đến rõ ràng, không phải là hạng dễ đối phó.Sài Thiệu Cơ xuất thân bí thư huyện ủy, lại thêm Chu Phi Dược, trực giác nói với Liễu Tuấn, hai vị cộng sự này đều không dễ chung sống.Năng lực công tác và phẩm hạnh cá nhân của Sài Thiệu Cơ thế nào tạm thời chưa biết.Song nếu như lời bà chủ quán kia đều là thật, thì Liễu Tuấn không thể dung thứ cho Chu Phi Dược, nhất định phải nghĩ cách hạ ông ta xuống.Nhưng y vừa mới tới nơi, hiện giờ chưa hề có quân bài nào để lợi dụng, làm sao để tung một đòn thắng luôn sẽ rất phí đầu óc.Có điều hiện giờ chưa chính thức nhậm chức, tạm thời không cần vội lo lắng vấn đề này.Cho dù Liễu Tuấn tranh thủ thời gian, nhưng bắt tay hai mươi mấy người cũng tốn mấy mấy chục phút, khi bắt tay vị trưởng phòng cuối cùng của công ty Trường Phong xong, Liễu Tuấn quay trở lại xe.Cả một hàng xe như con rồng đen dài cuộn mình trên đường quốc lộ trấn Hợp Thủy, khiến bụi đất mịt mù, người bên đường đều ghé mắt nhìn, không biết là nhân vật lớn nào tới thị sát.Trước khi khi khu Trường Hà mới lập nên, thì cảnh tượng “hùng vĩ” này cũng thường thấy, nhưng cùng với khu Trường Hà xa xút, tình hình này dần dần ít đi.Tòa nhà cơ quan khu Trường Hà mới được xây dựng, mặc dù trồng rất nhiều hoa cỏ, phong cảnh không tệ, song tổng quan thiếu đi một chút không khí trang trọng, có vẻ “phù phiếm” một chút.Mọi người vây quanh Kỳ Lập Kỳ và Liễu Tuấn tới phòng hội nghị ở lầu ba, ban đầu ý của Kim Lập Kỳ là Liễu Tuấn xuất hiện mở cuộc họp thành viên khu ủy xong rồi tới công ty Trường Phong nhậm chúc, nhưng giờ cán bộ phụ trách hai nơi đều tới đủ, liền gộp lại làm một tổ chức luôn cuộc họp liên tịch, dù sao hôm nay chỉ là giới thiệu thôi, công tác cụ thể chẳng bàn vào lúc này.Ban quản lý và công tác khu Trường Hà thực tế hoàn toàn lập theo ban bệ chính đảng hoàn chỉnh, ủy viên tổng cộng có chính người, Trừ Sài Thiệu Cơ, còn có phó bí thư phân quản công tác cán bộ Tạ Thái, phó bí thư kiêm bí thư kỷ ủy Tư Mã Huy, phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy Trì Cổ, trưởng phòng tổ chức Thượng Càn Khôn, trưởng phòng tuyên truyền Lưu Hi, phó chủ nhiệm ủy ban quản lý Vương Tư Hiển, thư ký trưởng Ngụy Chính Quang, trong đó Lưu Hi là một nữ đồng chí.Công ty Trường Phong ngoài phó giám đốc thường vụ Chu Phi Dược, có ba phó giám đốc khác, một người chủ quản sản xuất Triệu Ngạn, một người chủ quản tài vụ Chu Thiên Nguyên, một chủ quản hành chính hậu cận là Bối Nghĩa Nhân, bên tiểu thụ vẫn do Chu Dược Phi nắm giữ.Kim Lập Kỳ trước tiên đọc văn kiện bổ nhiệm của Liễu Tuấn, tiếp đó là giới thiệu sơ qua lý lịch.Các cán bộ ở đây cấp bậc thấp, ở phương diện tin tức không được linh thông như những người ở thành ủy Ngọc Lan, không hiểu lắm về Liễu Tuấn, nghe Kim Lập Kỳ giới thiệu mà thầm giật mình, vị bí thư mới này 22 tuổi là là phó xử, 24 tuổi lên chính xử, 26 tuổi lên phó sở, bước sát theo quy định bổ nhiệm cán bộ của TW, chưa hề dừng lại một chút nào.Khi người ta nghị luận một vị cán bộ nào đó thăng tiến nhanh, thường dùng một từ mang nghĩa xấu là “leo”, nói ai đó leo thật nhanh, nhưng dùng trên người Liễu Tuấn thì không thích hợp.Liễu bí thư không leo, không đi, thậm chí không chạy, mà là bay.Riêng bằng vào hồ sơ này đã làm mọi người khiếp sợ rồi, tuy nói Liễu Tuấn có cha đẻ cha vợ là quan to, nhưng thái tử, nha nội toàn quốc đâu có ít, vậy mà người “bay” được như Liễu Tuấn thì tìm không ra.Nếu chỉ nói dựa vào phúc ấm bề trên mà không có chút tài năng nào là nhất quyết không thể.Xem ra tân bí thư không đơn giản.Một số nghe đồn đài vốn coi Liễu Tuấn là cán bộ thuộc loại nha nội tới lấy kinh nghiệm, đã lờ mờ đoán ra suy đoán của mình không chính xác lắm, liền thêm phần thận trọng.Người ta đều nói quan mới nhậm chức ba bó lửa....Câu này chắc mọi người nghe nhiều rồi, nó xuất phát từ việc thầy bói họ Gia “đầu quân” cho Lưu giám đốc cty chiếu cói, trong thời gian ngắn đã gây ra 3 vụ hỏa hoạn lớn, 1 phá rừng ở gò Bác Vọng, 2 xóa xổ thành Tân Dã, 3 luộc cá ở Xích Bích.

Ý nói quan mới có chính sách mới biện pháp mới, sốt sắng lập công.Không biết ba bó lửa của Liễu bí thư sẽ đốt ai đây?Bất kể là đốt ai, chỉ sợ đều không dễ thoát.Loại lãnh đạo trẻ tuổi này thường thiếu kiên nhất, nóng lòng lập uy.

Mà cái gọi lập uy này biện pháp tốt nhất là học theo cách Tào Tháo mượn đầu người khác.- Tiếp theo xin mời đồng chí phát biểu.Khi mọi người đang miên man suy nghĩ, Kim Lập Kỳ kết thúc cuộc diễn thuyết của mình.Phòng hội nghị liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, so với tiếng vỗ tay ở phòng hội nghị thành ủy nhiệt liệt hơn nhiều, ai nấy ra sức vỗ tay, như sợ Liễu bí thư phát hiện ra mình không đủ nhiệt tình.- Các đồng chí, đầu tiên cám ơn mọi người hoan nghênh, sáng nay tôi đã nói với đồng chí Ngụy Chính Quang một câu, tôi tới khu Trường Hà là để làm việc, không phải để làm khách!

Giờ tôi vẫn nói câu này, tôi vừa tới không quen thuộc tình huống ở khu Trường Hà và công ty Trường Phong.

Khoảng thời gian sau này tôi sẽ đi sâu vào cơ sở tìm hiểu tình hình, hi vọng mọi người ai làm việc nấy, các hạng mục công tác triển khai đúng trình tự, không nên trễ nải.

Tư tưởng công tác của tôi chỉ có sáu chữ “muốn tiến bộ, lập thành tích”.Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng trầm vang, mỗi người ngồi đó đều nghe rõ ràng Chương 724: Tiệc tẩy trầnTuy nói là gặp mặt, nhưng thời gian không hề ngắn, đọc xong văn kiện bổ nhiệm, Kim Lập Kỳ liền cáo từ rời đi, Liễu Tuấn ở lại tiếp tục cuộc họp.Nội dung cuộc họp tiếp theo rất đơn giản nhưng tương đối tốn thời gian, là các thành viên báo cáo nội dung công việc mình đang xử lý.Đây cũng là việc đúng theo trình tự.Một là phương thức biểu thị sự tôn trọng của mọi người với bí thư mới, hai là Liễu Tuấn cũng có thể thông qua lời nói của mọi người, có hiểu biết sợ bộ về tính cách, cùng thái độ làm việc của họ.Liễu Tuấn tạm thời chưa có bí thư, liền lấy sổ ghi chép ra, vừa nghe các thành viên trong ban báo cáo, vừa ghi lại những tin tức quan trọng.Thấy Liễu Tuấn có hành động này, mọi người đều trở nên cẩn thận, không biết thái độ bí thư mới thế nào không dám nói tùy tiện, theo như đúng quy củ báo cáo.Tuy chỉ là những lời quan trường, nhưng Liễu Tuấn vẫn nhìn được ra khác biệt nhỏ trong đó.Ví như có người phát biểu ngắn gọi, có người rườm ra, có thể nhận ra được tác phong làm việc của từng người, mà “ngắn gọn” và “rườm rà” lại chia làm hai tình huống khác nhau, người ngắn gọn đi vào công việc của mình đang tiến hành, loại ngắn gọn khác thì chẳng có nội dung thực tế nào, toàn là lời hoan nghênh Liễu bí thư tới chỉ đạo công tác, lãnh đạo mọi người, loại “rườm ra” cũng có hai tình huống y như vậy.Liễu Tuấn muốn thông qua phương thức này có được tư liệu đầu tiên, mọi người cũng muốn thông qua báo cáo tìm hiểu Liễu Tuấn, có điều thất vọng là vị bí thư này từ đầu tới cuối ngồi vững vàng, mặt cười ôn hòa, bất kể là ai nói gì cũng chỉ gật đầu, thi thoảng lấy bút lên viết mấy chữ, còn về viết gì thì tất nhiên không biết.Bình tĩnh như nước, chính là lời thích hợp nhất cho tình huống này.Nhưng nước này không trong, mà rất đục.Nhìn không thấu được.Khi Liễu Tuấn đưa mắt lên nhìn qua hội trường, ánh mắt ôn hòa nhưng mọi người cảm thấy khí thế không giận tự có uy.Đây chính là khí thế của người đứng đầu thành quen tạo nên.Vất vả lắm vị phó giám đốc cuối cùng của công ty Trường Phong báo cáo xong, mọi người đều đợi Liễu bí thư lên tiếng.

Liễu Tuấn chậm rãi đóng sổ ghi chép lại, nói:- Các đồng chí vất vả rồi, hôm nay họp tới đây thôi.- Liễu bí thư.Sài Thiệu Cơ ngồi bên trái Liễu Tuấn lên tiếng.Liễu Tuấn vẫn cười nói:- Đồng chí Thiệu Cơ có lời xin mời nói.Sài Thiệu Cơ hơi khựng lại.Hừ hừ, được đấy, đồng chí Thiệu Cơ!Xem ra Tiểu Liễu đúng là tinh thông thủ đoạn người đứng đầu.- Liễu bí thư, buổi tối có cùng các động chí dùng cơm liên hoan không?Sai Thiệu Cơ lập tức khôi phục vẻ tươi cười, thấp giọng hỏi.Chuyện này cũng là điều hợp lý thôi, Liễu Tuấn gật đầu đồng ý, cũng không nói mấy lời đừng lãng phí gì, vì bữa cơm này đã chuẩn bị sẵn rồi, không thể vì một câu nói của y mà thay đổi được.Cho dù y nghiêm khắc yêu cầu chỉ bốn món ăn một món canh, thì những thứ chuẩn bị sẵn kia cuối cùng vẫn lãng phí thôi, hơn nữa y cũng muốn thông qua bữa ăn này để xem các quan viên khu Trường Hà tiêu pha ra làm sao.Liễu Tuấn đồng ý, làm Ngụy Chính Quang thầm thở phào, buổi sáng bị phê bình, cuối cùng chỉ ăn ở nhà ăn nhỏ tỉnh ủy, đủ mọi an bài của Ngụy thư ký trưởng đều hỏng hết.Cái gọi là cơm liên hoan, hoàn toàn khác với chuyện hội tụ tại phòng ăn cơ quan như thời thập niên 70, 80.

Một hàng lãnh đạo đúng theo trật tự nối đuôi nhau đi tới bãi đỗ xe.Liễu Tuấn hỏi Sài Thiệu Cơ:- Địa điểm liên hoan có xa không?- Ừm, chừng náu sáu dặm, là một khách sạn quy mô lớn nhất khu, tên là khách sạn Trường Hà.Liễu Tuấn gật đầu đi vào trong xe.Bên ngoài tức thì vang lên tiếng đóng cửa xe rầm rầm.Chiếc xe số hai của Sài Thiệu Cơ đi trước dẫn đường, Tiết Chương Dịch lái xe theo sau, đằng sau nữa là c một đoàn xe hơi đen xì, vì bí thư cũ của khu Trường Hà đi chiếc Audi do thành ủy phân phối cho nên Sài Thiệu Cơ dám vượt quá, cũng là Audi cũ, các cán bộ trong ban khu ủy càng xe kém hơn.

Chỉ có mấy phó giám đốc công ty Trường Phong là đi xe đắt giá hơn một chút, Chu Phi Dược ngồi chiếc Toyota Crown, những người khác đều là những chiếc xe Audi xa hoa.Thường thì giám đốc xí nghiệp ở phương diện đãi ngộ và xe cộ không phải băn khoăn nhiều như các lãnh đạo chính phủ, dù sao xí nghiệp phải liên hệ với bên ngoài, hoạt động thuần thương nghiệp tiêu chuẩn cao một chút cũng được.Năm sáu dặm, đi bộ nửa tiếng là tới, đi xe chừng mấy phút.Làm Liễu Tuấn hơi bất ngờ khách sạn Trường Hà còn treo cả biển nhà khác Trường Hà, nói cách khác là nơi chiêu đãi của chính phủ rồi, thấy Liễu Tuấn mặt nghi hoặc, Sài Thiệu Cơ đi sát bên cạnh Liễu Tuấn giải thích:- Ban đầu khu khai phát mới thành lập, không có nhà khách nào tử tế, vì suy tính tới nhu cầu kêu gọi đầu tư, nên đã làm nhà khách chính phủ xa hoa hơn một chút, coi như là nhất cự lưỡng tiện.

Hiện giờ cơ bản đã là doanh nghiệp đối ngoại rồi, cách cơ quan không xa còn có nơi chiêu đãi khác, hoàn cảnh yên tĩnh hơn bên này.Liễu Tuấn gật đầu, xem ra y lại sắp ở nhà khách rồi.Bữa liên hoan tổng cộng đặt tám bàn ăn, ba bàn trong phòng bao lớn, năm bàn khác ở các phòng bao bên cạnh chiêu đại lái xe và nhân viên thư ký.Sài Thiệu Cơ dẫn Liễu Tuấn vào ghế chính, mọi người đồng loạt ngồi xuống.Liễu Tuấn gật đầu.Sài Thiệu Cơ quay sang phía Ngụy Chính Quang ra hiệu, Ngụy Chính Quang liền bảo đưa thức ăn lên, được biệt hôm nay mời bí thư mới nhậm chức và tất cả các nhân vật tai to mặt lớn của khu Trường Hà, khách sạn Trường Hà đã tập trung 120% tinh thần, lấy toàn bộ bản lĩnh, không tới bốn năm phút các loại thức ăn đưa nối nhau đưa lên, phục vụ đều mặc váy, cô nào cô nấy trông vô cùng tươi trẻ.Là nhà khách chính phủ, lại đảm nhậm trọng trách tiếp đãi khách bên ngoài, những phục vụ này đều được lựa chọn khắt khe.Một số loại thức ăn địa phương Liễu Tuấn không gọi ra tên, nhưng những món nổi tiếng Nam Phương như Phật Nhảy Tường, không ngờ cũng có, quy cách bữa liên hoan này rất cao.

Liễu Tuấn thầm gật đầu xem ra phong trào ăn uống của khu Trường Hà khá thịnh hành.Bữa liên hoan này rượu uống rất kém, vì Liễu bí thư vừa tới đã nói rõ, tửu lượng của mình không tốt, sau ba chén là không uống nữa, mọi người không biết y tửu lượng kém thật hay là cố ý làm cho ra vẻ, nhưng mọi người không dám miễn cưỡng, mới lần đầu tiên gặp mặt, chưa hiểu rõ nông sâu thế nào, không dám lỗ mãng.- Liễu bí thư thời gian không còn sớm nữa, tối nay hay ngủ lại khách sạn Trường Hà, ngày mai an bài chỗ ở, bí thư thấy thế nào?Tiệc tan, Sài Thiệu Cơ nhỏ giọng hỏi, vốn chuyện này phải do Ngụy Chính Quang cai quản, Sài Thiệu Cơ không cần để ý chuyện tỉ mỉ như vậy.Cũng không biết tác phong của Sài Thiệu Cơ vốn là như thế, hay là muốn kéo gần quan hệ với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói:- Chẳng phải Sài chủ nhiệm nói còn có một nơi chiêu đãi khá yên tĩnh sao?

Tôi muốn tới bên đó, mấy ngày qua khá mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho khỏe.Sài Thiệu Cơ mỉm cười nói:- Vâng.Ý tứ của Liễu bí thư rõ ràng, tối nay anh đừng có tới nữa, muốn trao đổi gì thì lúc khác.Có điều ý định muốn yên tĩnh của Liễu Tuấn không thành, Sài Thiệu Cơ không tới, nhưng không đảm bảo được người khác cũng không tới.Người tới là Ngụy Chính Quang.Cơ sở dưới cấp huyện không đặt bí thư trưởng, khu Trường Hà cấp phó sở, vì thế có chức bí thư trưởng, cho dù chủ nhiệm văn phòng là người khác, nhưng Ngụy Chính Quang thực sự làm công việc của chủ nhiệm văn phòng, ngày đầu tiên lãnh đạo tới nhậm chức, lại độc một mình, vấn đề ăn ở thế nào cũng phải giải quyết mới được.Không thể đẻ bí thư đại nhân bận lòng vì chuyện nhỏ nhặt này được, thế thì Ngụy Chính Quang thất trách nồi.- Xin chào Liễu bí thư.Ngụy Chính Quang căn giờ mà tới, thật khéo thời sự vừa mới hết mấy phút.Trước kia ở huyện Ninh Bắc ai muốn tới phòng số 3 nhà khách Thiên Nga đều phải được Liễu Tuấn đồng ý trước, giờ mới tới đây nên quy củ này chưa được lập nên.- A, xin chào đồng chí Chính Quang.Liễu Tuấn biết hắn tới an bài những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, nên không nghiêm mặt lại, mà tươi cười mời Ngụy Chính Quang ngồi xuống, đưa thuốc lá ra.Ngụy Chính Quang được coi trọng đâm bối rối.Bí thư và thư ký trưởng đều là thành viên cùng một ban, cấp bậc hành chính chỉ cách nhau một chút, nhưng nghiêm khắc mà nói là quan hệ cấp trên cấp dưới thực sự.- Liễu bí thư, bí thư xem việc ăn ở nên an bài thế nào cho thích hợp.Nguỵ Chính Quang cẩn thận hỏi, thi thoảng lại quản sát sắc mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười không nói.Ngụy Chính Quang đánh nói tiếp:- Khi khu cao tân mới thành lập, có xây một số biệt thự nhỏ cho các lãnh đạo chủ yếu, cách nơi làm việc không xa, hiện giờ còn hai biệt thự trống, bao gồm cả biệt thự số một.Liễu Tuấn giật mình, không ngờ khu Trường Hà này bố chí đầy đủ như thế, mỗi thành viên trong ban đều có biệt thự.- Đây là do Đinh bí thư đích thân phê chuẩn, khi đó Đinh bí thư là thị trưởng, ý tứ là các lãnh đạo khu công tác vất vả, đãi ngộ sinh hoạt cao một chút cũng là nên làm.Liễu Tuấn cười, lý do này rất hay Chương 725: Chu Phi Dược sốt ruộtLiễu Tuấn vốn định ở nơi chiêu đãi, phòng tuy không lớn, trong ngoài cộng vào chỉ có bốn mấy mét vuông, nhưng đồ đạc đầy đủ, có người chiếu cố chuyên môn, không cần lo chuyện hàng ngày.

Nhưng sau khi nghe Ngụy Chính Quang giải thích, liền thay đổi chủ ý, quyết định ở trong biệt thự số một.Nếu là biệt thự do Đinh Ngọc Chu phê chuẩn xây mà không ở thì không tốt lắm, một đám cán bộ ở khu Trường Hà đang theo dõi y, đám thưởng ủy “già lão” trên thành phố bao gồm Đinh Ngọc Chu, lại chẳng không chú ý tới nhất cử nhất động của y?Ở chuyện này không cần khiến cho người khác nghi kỵ, nhất là làm Đinh Ngọc Chu bất mãn.Vừa mới rời khỏi tinh N, cảm giác không thoải mái tạm thời chưa biểu hiện ra.

Tỉnh A và tỉnh N là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, sức ảnh hưởng của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hơn xa sức ảnh hưởng của Hà Duyên An ở tỉnh A, hơn nữa quan hệ với Hà Duyên An cũng không thể sánh bằng.Con rể bí thư tỉnh ủy, bất kể ai trong tỉnh cũng phải cân nhắc tới cái phân lượng này.Cho dù khi ở huyện Ninh Bắc cũng liên tục có kẻ gây sự, trừ Phí Thanh được Cao Nhị sai phái, sau lưng là nhà họ Cao hùng mạnh, thì thực sự ở tỉnh N không ai dám nhảy ra trước mặt Liễu Tuấn gây chuyện.Song bây giờ địa vị đã khác so lúc làm bí thư huyện Ninh Bắc rồi.Chức vụ thường ủy thành phố cấp tỉnh cũng bị người ta chú ý hơn nhiều.- Làm đồng chí Chính Quang vất vả rồi, phiền đồng chí cho người quét dọn biệt thự số một, ngày mai tôi sẽ chuyển vào ở.Liễu Tuấn cười nói.- À vâng, dạ dạ được.Ngụy Chính Quang thấy Liễu Tuấn đồng ý vào Ỡrất là vui.Liên quan tới khu biệt thự của thường ủy Trường Hà, cũng có chút bị người ta lên án, phải nói bí thư khu ủy đầu đội mũ thường ủy thành ủy, ở biệt thự là đương nhiên, người khác cũng chẳng dám nói gì.Có điều anh có thể tới biệt thự thành ủy ở cơ mà, nơi đó điều kiện còn tốt hơn khu Trường Hà, như bí thư khu Dương Xuyên chẳng phải cũng ở đó sao?Các thành viên khác của khu Dương Xuyên còn đang phải ở trong gian phòng ba buồng kia kìa.Đương nhiên anh cũng có thể nói là khu Dương Xuyên ở gần thành ủy, người ta ở ở đó tiện hơn, khu Trường Hà xa hơn một chút.Nhưng có xe mà!Chẳng ai bắt anh đi bộ cả.Nếu như Liễu Tuấn không vào biệt thự ở, các đồng chí lãnh đạo khác trong khu bao gồm cả Ngụy Chính Quang đều không an tâm.- Bí thư, đồng chí Nghiêm Phi có phải chuẩn bị sắp điều tới.Ngụy Chính Quang dò hỏi.Liễu Tuấn cười đáp:- Chuyện này tạm thời chưa tính đến, nhạc phụ nhạc mẫu của tôi không nỡ để cô ấy rời thành phố Đại Ninh.Ngụy Chính Quang gật đầu.Kiều nữ của bí thư tỉnh ủy, e là không thể tùy tiện rời nhà.- Vậy chuyện cuộc sống hàng ngày của bí thư...Ngụy Chính Quang hỏi chuyện Nghiêm Phi chính là vì điều này, nếu Nghiêm Phi không tới vậy cuộc sống hàng ngày của Liễu bí thư cũng phải có người chiếu cố chứ, chẳng lẽ còn bắt Liễu bí thư tự làm vệ sinh tự giặt quần áo.Liễu Tuấn cười nói:- Điều này không cần đồng chí Chính Quang quan tâm nữa, tôi tự có sắp xếp.- Vâng, vâng được ạ.Ngụy Chính Quang gật đầu liên tục.- Vậy nhân tuyển thư ký và lái xe.Liễu Tuấn nói:- Vấn đề ngày để mai đi làm hãy nói.- Dạ được.Ngụy Chính Quang quan sát thấy Liễu Tuấn khẽ dựa vào ghế sô pha, không có ý giữ mình mình ở lại liền thức thời đứng dậy cáo từ.Tiếp cận với lãnh đạo đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng không thể gấp gáp được, Liễu Tuấn chấp nhận vào ở biệt thự số 1 là nể mặt hắn rồi.

Dù sao hắn là người đầu tiên trong khu Trường Hà có tiếp xúc thực tế với lãnh đạo.Ngụy Chính Quang vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một khuôn mặt ngựa đen xì, không khỏi giật mình, rồi lập tức cười chào hỏi:- Chào giám đốc Chu.Đứng ở ngoài cửa chính là Chu Phi Dược.Nhưng cái khuôn mặt ngựa đó trong lúc bất ngờ nhìn thấy, đúng là có thể làm người ta đứng tim.Liễu Tuấn cau mày lại.Tân quan nhậm chức, cấp dưới xếp hàng bái phỏng vốn là chuyện bình thường, có điều y quen với tình hình ở huyện Ninh Bắc, loại chuyện tự tiện đến thăm không hẹn trước này rất khó chịu.Có điều quy củ của mình chưa công bố, chỉ đành “kẻ không biết không có tội”.- Chào Liễu bí thư, tôi không quấy rầy chứ ạ?Chu Phi Dược đi vào tươi cười chào hỏi Liễu Tuấn.Theo lý, ông ta là phó giám đốc công ty Trường Phong, phải gọi Liễu Tuấn là giám đốc mới đúng.Có điều ông ta tinh thông văn hóa quan trường, biết những nhân tài mới nổi kiệt xuất của quan trường như Liễu Tuấn, chung tình với cách xưng hô “bí thư” đầy quyền uy này.Xưng hô giới làm ăn, đối với lãnh đạo quan trường chân chính là một loại hạ thấp.Ví dụ như bản thân Chu Phi Dược ở công ty Trường Phong một tay che trời, nhưng đối diện với thông gia Cốc thị trưởng sắp nghỉ hưu cũng phải hết sức cung kính.Sức mạnh tư bản và sức mạnh quyền lực đem so với nhau thì chênh lệch qua xa.Xét từ bất kỳ phương diện nào, Liễu Tuấn không có chút thiện cảm gì với Chu Phi Dược, nhất là sau khi y đi tới hộp đêm “Dạ Đế” một chuyến, thấy quy mô nơi này, chứng thực lời nói bà chủ quán và Tiểu Ngả, cơ bản có nhận thức toàn diện.Có điều hiện giờ chưa đến lúc.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Giám đốc Chu, mời ngồi.- Cám ơn Liễu bí thư.Chu Phi Dược gật đầu vâng dạ, chỉ ghé chút mông xuống ghế sô pha.Liễu Tuấn đưa cho Chu Phi Dược một điếu thuốc, vừa thấy đó là Trung Hoa, trong lòng ông ta vui sướng.Vị bí thư trẻ tuổi này quả nhiên là người thích hưởng thụ.- Liễu bí thư tới thật tốt quá, công ty chúng ta khoảng thời gian này đúng là quần long vô chủ...Chu Phi Dược mặt lộ vẻ nịnh nọt, mặt ghét tới gần hơn.Liễu Tuất cười khẽ, phất tay nói:- Chu giám đốc, thời gian nghỉ ngơi không nói chuyện công.

Mấy ngày này tôi sẽ làm quen với công tác trong khu sau đó tới công ty Trường Phong mở cuộc họp, hi vọng khi đó Chu giám đốc và các đồng chí khác đối diện thẳng thắn với nhau.- Vâng vâng, nhất định, nhất định ạ.Chu Phi Dược liên tục gần đầu.Liễu Tuấn dựa vào ghế hút thuốc, không nói gì, đợi Chu Phi Dược lên tiếng.Chu Phi Dược vốn muốn thăm dò ý tứ của Liễu Tuấn, trong cặp da dưới nách cũng có phong bì hai vạn đồng, chuẩn bị chờ cơ hội để đưa, Liễu Tuấn nói một câu “không nói chuyện công” làm toàn bộ lời nói ông ta chuẩn bị sẵn bị chắn đứng.May là Chu Phi Dương từng trải sóng gió, bỏ công việ qua một bên, cười hỏi:- Bí thư, vợ ngài khi nào thì tới?Liễu Tuấn cười:- Một thời gian nữa.Thái độ này là không muốn nói chuyện nhà rồi.Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng muốn nói bất kỳ chuyện gì với Chu Phi Dược.Chu Phi Dược ngầm nghiến răng.Thực tế cấp trên đột nhiên điều giám đốc công ty Trường Phong đi, Chu Phi Dược mặt dù nhất thời không hiểu vì sao, nhưng thực sự ôm hi vọng rất lớn, nói gì thì nói, vị trí đó để chống, sao không mơ tưởng cho được.Có điều Chu Phi Dược hoạt động một phen, phát hiện không biết xuống tay từ đâu.Không một ai hiểu lý do thực sự vì sao giám đốc cũ bị điều đi, các thượng cấp trực quản của công tay cũng không hay biết gì, bản thân họ cũng rất ngạc nhiên.Tình hình này trước kia không hay thấy.Cuối cùng một câu nói của Cốc Tòng Chính làm ông ta bỏ ý định tiến thêm một bước.Cốc Tòng Chính nói:- Xem ra là nhường đường cho một nhân vật rất có lai lịch rồi.Chu Phi Dược suy đi nghĩ lại, khả năng này là lớn nhất, nếu không sao chẳng nghe ngóng được tin tức gì?

Chu Dược Phi luôn tin vào phân tích của Cốc Tòng Chính.Sự thực chứng minh phân tích của Cốc Tòng Chính cực đúng, hiện giờ chằng phải Liễu Tuấn tới rồi sao?Con rể bí thư tỉnh ủy, con trai tỉnh trưởng, đặt ở đâu cũng là nhân vật lai lịch lớn.Nhưng muốn một phó giám đốc trên 50 tuổi, tâm phục khẩu phục một người trẻ tuổi 26 xuân xanh là không thể.Đáng hận nhất là Liễu Tuấn vừa tới làm ra cái vẻ cấp trên.Tên tiểu tử họ Liễu này đầy vẻ nha nội, thế này rất tốt, phàm là hạng nha nội thích sĩ diện, thực chất trong bụng chẳng có gì, rất dễ đối phó, quan trọng là phải thuận theo ý của y.Nam nhân có ai lại chẳng thích cái ấy ấy ấy...Tuổi trẻ thân ở vị trí cao, cũng chỉ có khẩu vị cao hơn một chút mà thôi.Thế thì dễ làm.- Liễu bí thư, thời gian còn sớm, nếu bí thư không vội nghỉ ngơi, tới nhà máy đi một vòng được không?

Thuận tiện xem hoàn cảnh công ty ra sao...Chu Phi Dược rất khéo léo thăm dò.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Y vốn cho rằng Chu Phi Dược sẽ đưa thẳng ra cái gì đó, không ngờ kẻ này làm việc rất cẩn thận, đoán chừng là muốn mời y tới hộp đêm thả lòng rồi, nhưng dùng cách đầy ẩn ý này.Ban đêm có cảnh gì mà xem chứ?Liễu Tuấn trầm ngâm không tỏ thái độ.- Liễu bí thư, Cốc phó thị trưởng cũng tới, hai vị lãnh đạo nhân cơ hội này nói chuyện một chút?Chu Dược Phi thấy Liễu Tuấn chần chừ, vội nói rõ thêm.Lúc này Cốc Tòng Chính cũng tới chắc chắn là nhằm vào Liễu Tuấn rồi.Nhưng mọi người đều là lãnh đạo cấp phó sở, Cốc Tòng Chính dù không phải là thường ủy, nhưng tuổi tác và lịch duyệt hơn xa Liễu Tuấn, không thể hạ mình tới thăm được, do Chu Dược Phi làm trung gian há chẳng phải mọi người cùng vui?- Ồ, Cốc thị trưởng cũng tới à?

Ông ấy là tiền bối, tôi nên tới bái phòng.Liễu Tuấn đồng ý.Chu Phi Dược mừng ra mặt Chương 726: Phải dựa sát vàoTrong một gian phòng bao xa hoa nhất của hộp đêm Dạ Đế, Liễu Tuấn gặp mặt Cốc phó thị trưởng béo ú.Chu Phi Dược nghe nói Liễu Tuấn muốn bái phỏng Cốc Tòng Chính, liền đem quá trình “tới công ty xem xét” bỏ qua, đưa thẳng Liễu Tuấn tới hộp đêm Dạ Đế, trong phòng bao trừ Cốc Tòng Chính còn có hai nữ nhân trang điểm lỏe loẹt, một trong số đố là chị Dung tú bà của hộp đêm.Liễu Tuấn vóc dáng cao lớn, vừa vào trong dã làm gian phòng như tức thì mờ đi, chị Dung nhất thời còn chưa nhận ra y là “bạn trai mới” của Tiểu Ngả.- Ôi chao Liễu bí thư, xin chào xin chào.Cốc Tòng Chính thấy Liễu Tuấn vào cửa, vội đứng dậy di động tấm thân béo núc đi nhanh tới bắt tay Liễu Tuấn.- Chào Cốc thị trưởng.Liễu Tuấn vẫn tươi cười trước sau như một.Cốc Tòng Chính hơn năm mươi, làm hết khóa này sẽ nghỉ hưu.Cho dù đầu tóc có nhuôm đen nhánh, nhưng khuôn mặt trông còn già hơn cả tuổi, khi bắt tay Liễu Tuấn dù dùng sức cả hai bàn tay, vẫn khiến y cảm thấy rất yếu ớt.Đã thế trên người còn xức nước hoa rất đậm, kết hợp với mùi cơ thể, trở nên rất khó ngửi.May Liễu nha nội rèn luyện lâu năm không tới mức nhíu mày lại.- Nào nào, mời Liễu bí thư ngồi!

Đường xa vất vả, tối nay phải thả lỏng một chút.Cốc Tòng Chính khách khí vô cùng, kéo tay Liễu Tuấn cùng ngồi xuống ghế sô pha.- Tiểu Dung, sao thế?

Khách quý tới rồi còn cứ đứng ngây ra đó làm gì?

Mau mau đưa đồ uống lên chứ!Cốc Tòng Chính vội quát chị Dung.Có lẽ Cốc Tằng Chính tỏ ra quá thân thiết, trong lòng Liễu Tuấn càng thêm cảnh giác.Mặc dù y là thường ủy, nhưng Cốc Tòng Chính không cần phải ân cần như vậy.Bỗng dưng tỏ ân cần, ắt có mưu đồ lớn!Tiểu Dung tất nhiên là tú bà của hộp đêm này, cô ta cực kỳ đầy đặn lại còn mặc y phục bó sát người, đứng thì còn đỡ, chứ ngồi xuống vòng mỡ bụng liền lộ ra ngay.Nghe Cốc Tòng Chính quát như thế, chị Dung giật mình, đồng thời lộ vẻ kinh ngạc.Người mới tới này chỉ là đứa bé lớn xác, tuổi sợ là còn ít hơn cô ta lại làm Cốc Tòng Chính đối đãi như cấp trên, từ khi hộp đêm Dạ Đế mở tới nay, cô ta là ma ma của nơi này, Cốc Tòng Chính và Chu Phi Dược là chỗ dựa lớn nhất cũng là khách quen.Cô ta rất ít khi thấy Cốc Tòng Chính dùng thái độ này đối đãi với người khác.Có điều cô ta không dám chậm trễ, vội rót rượu cho Liễu Tuấn.- Tiểu Dung, nước quả nước quả, Liễu bí thư không thích uống rượu.Chu Phi Dược vội nhắc nhở.Tình cảnh khi liên hoan, Liễu Tuấn không uống rượu, Chu Phi Dược vẫn nhớ y nguyên.- A, vâng vâng, được ạ.Chị Dung chân tay bối rối đổi sang nước hoa quả.Đồ uống trong hộp đem trộn lẫn rất nhiều hàng giả, nhưng chắc Cốc Tòng Chính và Chu Phi Dược không dám lấy đồ giả ra chiêu đãi Liễu Tuấn.- Liễu bí thư, tôi kính ngài một chén!Chị Dung cười tươi, nâng cốc bia lên, thỏ thẻ nói, khuôn mặt tròn trông càng lớn, mắt hít lại.- Không cần thiết, mọi người đều tới đây thả lỏng, cứ tùy ý đi.Liễu Tuấn hờ hững nói, nâng lý nhấp một ngụm.Làm vậy tất nhiên là rất mất lịch sự.Có điều đối với nhân vật cả Cốc Tòng Chính cũng phải thận trọng đối đãi, cô ta nào dám so đo người ta có lịch sự hay không?

Tươi cười nói:- Liễu bí thư, ngài là lãnh đạo, tôi cạn chén, ngài tùy ý.Nói rồi ngửa cổ uống cạn cốc bia.Cốc Tòng Chính cười tươi nói:- Liễu bí thư, Tiểu Dung là phục vụ trưởng ở nơi này, các phục vụ đều do cô ấy quản lý, Liễu bí thư có cần gì cứ thoải mái sao bảo là được.Lời này ý tứ đã vô cùng rõ ràng.Đoán chừng tâm tư Chu Phi Dược và Cốc Tòng Chính như nhau, người trẻ tuổi như Liễu Tuấn, có mấy ai không thích nữ sắc?Liễu Tuấn gật đầu mang đầy tính lễ tiết, nói:- Cám ơn Cốc thị trưởng, thi thoảng thả lòng thỉ được, thường xuyên tới không hay, dây là vũ trường của công tay Trường Phong, thế nào cùng phải chú ý ảnh hưởng một chút.- Đương nhiên, Liễu bí thư còn kiêm cả giám đốc công ty Trường Phong mà.Cốc Tòng Chính cười ha hả.Chị Dung nghe lời này thì kinh hãi.Sớm đã nghe nói bên trên muốn phái một giám đốc xuống, hóa ra là người trẻ tuổi này?

Nhưng sao còn là bí thư gì?

Chẳng hiểu nổi.Chị Dung bất giác len lén nhìn kỹ lại Liễu Tuấn, càng nhìn càng kinh hãi, đây chẳng phải là “bạn trai mới” tối hôm đó Tiểu Ngả đưa tới sao, không trùng hợp như thế chứ?Nhưng cô ta còn càng nhìn càng thấy giống.Khi đó cô ta còn ngạc nhiên, một anh chàng cao lớn đẹp trai, sao bị con điếm nhỏ Tiểu Ngả kia mê hoặc rồi.Chu Phi Dược ngồi cạnh bên chị Dung, đưa tay khẽ béo hông cô ta, ý tứ là mau đi tới lấy lòng Liễu Tuấn.Chị Dung thấy thái độ này của Chu Phi Dược cuối cùng cũng tin, người trẻ tuổi này chắc chắn là giám đốc mới, liền thỏ thẻ nói:- Liễu bí thư, Cốc thị trưởng, hai vị ngồi đây, tôi đi gọi mấy em gái vào cùng hát.Nói rồi liền kéo ống tay áo Chu Phi Dược, đi ra ngoài.Chu Phi Dược hơi ngạc nhiên, cũng cười bồi gật đầu với Liễu Tuấn và Cốc Tòng Chính, theo cô ta đi ra ngoài.- Phù, sợ chết đi được.Vừa ra khỏi cửa, chị Dung dựa tấm thân đầy thịt vào tường, thở phào, vỗ lên bộ ngực đẫy đà.- Sao thế?Chu Phi Dược biến sắc.Chị Dung thở một hồi, bình tĩnh lại rồi nói:- Ông chủ, tôi nói này, Liễu bí thư buổi tối mấy ngày trước có tới hộp đẹp chúng ta, đi cùng với Tiểu Ngả đấy...Chu Phi Dược thất kinh:- Cái gì?

Cô không nhìn nhầm chứ?- Chậc chậc, một anh chàng đẹp trai cao lớn như thế, tôi làm sao mà nhầm được.Sắc mặt Chu Phi Dược tức thì biến đối liên tục.Liễu Tuấn mấy ngày trước đã tới công ty Trường Phong.Tin tức này thực kinh người!Y tới làm gì?

Thường phục vi hành?

Vậy chẳng phải y đã nghe ngóng được tin tức gì đó?Chu Phi Dược trong lòng có điều mờ ám, nên đối với loại chuyện này càng thêm cẩn thận.Chỉ chốc lát Chu Phi Dược bình tĩnh lại, hỏi vội:- Cô nói đi cùng với ai?

Tiểu Ngả ư?- Đúng là Tiểu Ngả, là con bé mà Cốc thị trưởng thích ấy.- Ra thế.Chu Phi Dược mỉm cười.Tưởng rằng Liễu Tuấn đi vi hành, ai ngờ là đi tán gái, có lẽ ban đầu Liễu Tuấn tới không phải là vì tán gái, nhưng vừa tới đã chung chạ với Tiểu Ngả, xem ra ông ta phán đoán không sai chút nào, người trẻ tuổi này đúng là khoái món đó, có điều trong lòng khinh bỉ Liễu Tuấn.Không ngờ nhìn trúng Tiểu Ngả, có thể thấy Liễu nha nội là loại ăn tạp.- Nếu đã thế sao còn không mau gọi Tiểu Ngả tới?- Nhưng Cốc thị trưởng còn ở đây...Chị Dung do dự nhắc Chu Phi Dược, đừng để lúc đó hai đại lão nổi cơn ghen thì bọn họ không chọc vào nổi.- Hừ, óc cô là óc lợn à?

Cô cho rằng bọn họ để ý đến hạng gái như Tiểu Ngả sao?

Chơi bời thôi, Cốc thị trưởng sao có thể vì Tiểu Ngả mà khó chịu với Liễu bí thư!

Đúng là thứ kiến thức đàn bà!

Đi mau đi, cô cảnh cáo Tiểu Ngả, đừng phóng túng trước mặt Liễu bí thư.Chu Phi Dược đoán chừng mấy ngày trước Liễu Tuấn không nói thân phận cho Tiểu Ngả, nếu không sợ rằng tin này đã truyền khắp công ty Trường Phong rồi, chẳng may Tiểu Ngả mà không biết lớn biết nhỏ truớc mặt Liễu Tuấn thì hỏng việc.- Vâng vâng, tôi đi gọi ngay...- Gọi thêm vài người nữa, người trẻ tuổi thích đồ mới mẻ, tốt nhất là hàng nguyên kiện ấy...Chu Phi Dược vội dặn dò thêm.- Ông chủ, mấy ngày qua không có hàng mới nữa, nếu có còn chẳng phải là đưa ngay cho Cốc thị trưởng rồi ư?

Ông chủ này, Liễu bí thư rốt cuộc là ai thế, nghe Cốc thị trưởng nói là giám đốc công ty Trường Phong, sao còn luôn mồm gọi là Liễu bí thư?Cô ta không kìm được tỏ mò hỏi:- Hắc, nói ra cô sợ chếp khiếp!

Người ta là thường ủy thành phố Ngọc Lan, bí thư khu ủy khu Trường Hà kiêm giám đốc công ty Trường Phong đấy!- Mẹ ơi!Chị Dung kinh hãi thốt lên, lại một lần nữa đưa tay vỗ ngực.- Lợi hại thật!- Con trai tỉnh trưởng, con rể bí thư tỉnh ủy, lại chẳng lợi hại à.- Lại còn thế nữa!Cô ta lại thốt lên.Chu Phi Dược hạ thấp giọng quát:- Đừng có đứng đây mà kêu la nữa, đi đi!- Vâng vâng.Cô ta lắc cái mông lớn lật đật chạy đi.Chu Dược Phi nhìn theo cái mông lắc lư cô ta, rồi trầm tư một lúc mới đi vào phòng bao, trong chớp mắt đó mặt lại cười tươi roi rói.Liễu Tuấn như vô tình liếc mắt qua.Chu Phi Dược đột nhiên thấy rùng mình!

Ông ta có tật giật mình mà lại.Cứ như vị bí thư mới này có ý ra tay đối phó với ông ta.Nếu đổi lại mình ở vị trí của Liễu Tuấn, vừa mới tới phải lấy người ra khai đao thị uy, mình chẳng phải là đối tượng thích hợp nhất sao?

Thường vỰhó giám đốc bị hạ rồi, còn kẻ nào dám gây sự.Quan trọng nhất là Chu Phi Dược biết vấn đề của mình nghiêm trọng cỡ nào.Xem ra bất kể ra sao cũng phải chủ động tránh thủ dựa sát vào, để vị nha nội có lai lịch cực lớn này là chiến hữu của mình, nếu thế coi như lão Chu được đóng bảo hiểm rồi, không sợ ai nữa.Một lúc sau cửa phòng bao bị đẩy ra, một mùi nước hoa nồng bay vào, chị Dung đi trước, phía sau là một loạt bảy tám cô gái trẻ trang điểm lộng lẫy, Tiểu Ngả người thon cao và Tiểu An đầy đặn được xếp phía trên cùng Chương 727: Sói tru quỷ khócKhi chị Dung gọi tới, trong lòng Tiểu Ngả thực sự cực ngán, cô biết Cốc Tòng Chính lại tới rồi, Tiểu Ngả ghét Cốc Tòng Chính không phải chỉ vì lão ta vừa già vừa béo, làm người ta buồn nôn, còn có một nguyên nhân khác, tiếp lão ta gần như là “miễn phí”.Cốc Tòng Chính tới hộp đêm gọi gái bồi tiếp, chưa bao giờ trả tiền.Chị Dung đôi khi cũng cho các cô một chút ít, ví như tiền biểu diễn, chừng hai ba mươi đồng, có điều chút ân huệ nhỏ này chẳng ai để vào mắt.Thậm chí có cô nghe nói Cốc Tòng Chính tới, thậm chí muốn bỏ 300 đồng ra thuê người khác giúp, chỉ cần không bổi tiếp lão già chết tiệt đó là được.Tất nhiên chuyện này không thể rồi.Mệnh lệnh của phó thị trưởng đại nhân, ai dám làm trái.Có điều lần này chị Dung lại cười tủm tỉm nói với Tiểu Ngả:- Tiểu Ngả này, có một nhân vật lớn tới, có thể ngồi ngang hàng với Cốc thị trưởng, lại trẻ tuổi đẹp trai, còn là người quen của cô đấy.Tiểu Ngả hoàn toàn không tin, trừ mấy nhân vật lớn “làm quen trên giường”, thì tổ tiên mười tám đời nhà cô cũng không có chút dính líu gì tới nhân vật lớn, càng chẳng nói tới nhân vật có thể ngồi ngang hàng với phó thị trưởng.Tiểu Ngả rất khó chịu nói với cô ta:- Chị Dung, bảo em đi tiếp lão Cốc thì cứ nói rõ, không cần lừa em.- Hì hì, Tiểu Ngả, lần này không dỗ cô đâu, nhân vật lớn này là tổng giám đốc mới tới của nhà máy chúng ta, nghe nói còn là bí thư khu Trường Hà.

Đúng là người quen của cô, cô đi thì sẽ biết.

Này có điều tôi nói cho cô biết đừng ăn nói bừa bãi, loại nhân vật lớn này tâm tư rất khó nắm bắt, đừng thấy người ta hai ngày trước còn ân cần với cô, nếu chọc giận bọn họ là trở mặt không nhận người đâu đấy.Nghe cô ta nói rất nghiêm túc, trong lòng Tiểu Ngả cũng tin vào phần.Chẳng lẽ là vị khách mình từng tiếp, trước kia chưa bộc lộ thân phận.Phải đi xem cho biết.Giây phút nhìn thấy Liễu Tuấn, Tiêu Ngả thực sự ngẩn ra, thầm nghĩ sao y lại ở nơi này.

Lúc này Tiểu Ngả còn chưa đem Liễu Tuấn liên hệ với nhân vật lớn trong lời nói của chị Dung, cho rằng y là tùy tùng của nhân vật lớn kia.Còn nhớ Liễu Tuấn nói y được phân phối tới khối văn phòng mà.- Liễu bí thư, đây là Tiểu Ngả, cô gái xinh đẹp nhật hộp đêm Dạ Đế của chúng tôi.Chị Dung cười với vẻ lấy lòng rất rõ ràng, khom lưng giới thiệu Tiểu Ngả, giống như cô ta nói với Tiểu Ngả, những nhân vật lớn này tâm tư rất khó nắm bắt, ai biết y liệu có giả vở không quen Tiểu Ngả hay không.Hơn nữa theo suy nghĩ của cô ta, với thân phận địa vị của Liễu Tuấn, còn có thể sinh ra “cảm tình” với loại gái phục vụ hộp đêm như Tiểu Ngả hay sao?

Chỉ là ham của lạ, mua bán xác thịt mà thôi.- Chào Liễu...Liễu bí thư.Tiểu Ngả như tỉnh giấc mộng, lắp bắp khom lưng chào Liễu Tuấn, dưới cổ áo trễ, hai bầu vú đầy đặn trắng mịn có thể thấy loáng thoáng.Liễu Tuấn gật đầu, bình thản nói:- Nếu tới rồi thì ngồi đi.- Vâng.Tiểu Ngả hết sức thận trọng ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, thần thái cực kỳ cẩn trọng.Có điều mấy cô gái khác chưa từng gặp Liễu Tuấn, không biết y là nhân vật cấp bậc nào, trong lòng tất nhiên không sợ hãi gì, như bầy óc ong ùa tới, vây quanh Cốc Tòng Chính, cười khúc khích tranh nhau, thậm chí có một cô đặt mông ngồi lên đùi lão ta, đưa ôm lấy cổ.Cho dù các cô ghét loại keo kiệt như Cốc Tòng Chính, nhưng trước mặt chị Dung, đặc biệt là trước cái mặt ngựa kia, phải biểu hiện cho thật tốt.Cha con họ Chu lòng dạ ác độc thể nào mọi người đề hiểu rõ.Chu Phi Dường leo lên được chức phó giám đốc thường vụ, không biết đã xử lý bao nhiêu kẻ cừng đầu không chịu nghe lời, những người đó kết cục hình dùng là tan nhà nát cửa, vợ con ly tán cũng chẳng phải là quá đáng.Cốc Tòng Chính là chỗ dựa lớn của Chu Phi Dược, không hầu hạ lão ta mà được sao?Liễu Tuấn liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Cốc Tòng Chính không kiêng dè kỳ, hai bàn tay đang bận rộn “tìm hiểu” cơ thể của cô gái kia, còn vô liểm sỉ cười với Liễu Tuấn.Xem ra Cốc Tòng Chính biết đường thăng tiến của mình vô vọng, nên không quan tâm tới kẻ khác đánh giá nữa rồi.Con người một khi vứt bỏ liêm sỉ, chuyện tồi tệ gì cũng có thể làm ra được.Cốc Tòng Chính sờ mó một hồi mới cười ha hả nói:- Đi đi đi, cứ vây quanh lão già này làm gì?

Tới bên kia, liễu bí thư mới là khách quý tối nay.Thấy mấy cô phục vụ lại chuẩn bị ùa tới, Liễu Tuấn cười nói:- Không cần các cô tiếp Cốc thị trưởng, Tiểu Ngả, cô chọn một bài hát đi!Các cô phục vụ khựng lại tại chỗ, không dám tới nữa.Khi tới chị Dung đã nói trước, hôm nay có một nhân vật lớn tới làm khách, hiện giờ thấy Liễu Tuấn tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí độ vững vàng, dường như Cốc Tòng Chính cũng phải vô cùng khách khí với y, trong lòng các cô không khỏi lo sợ.Cốc Tòng Chính nói:- Được được, hát đi, Tiểu Ngả, cô chọn cái bài (Bó lửa trong mùa đông) của Phí Tường, bài đó hay....Bài hát được ưa chuộng trước năm 90, Phí Tường nhờ nó mà nổi danh trong một đêm. 冬天里的一把火 các bạn có thể search google để nghe thử.Liễu Tuấn lắc đầu.Bài hát này của Phí Tường đúng là nổi tiếng một thời, khi đó chủ yếu lưu hành âm nhạc Đồng An Cách, đám Phí Tường và Hoàng Gia Câu được yêu thích, Tứ Đại Thiên Vương của Hồng Kông như Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu đều hát, hết sức nổi tiếng....Đồng An Cách được xem như người phát ngôn dòng nhạc tình yêu chủ nghĩa lãng mạn.

Toàn nhân vật xa xưa rồi.Bài hát này chắc Cốc Tòng Chính cũng không thích lắm, chỉ chuyên đón ý Liễu Tuấn thôi.Tiểu Ngả ngồi bên cạnh Liễu Tuấn một lúc cũng dần dần hồi phục tinh thần, nghe Cốc Tòng Chính nói liền nhìn Liễu Tuấn xin ý kiến.

Cô gái này khá thông minh, đã nhìn ra Liễu Tuấn đúng là “ nhân vật lớn”, khách chính của tối ngày hôm nay, Cốc Tòng Chính chỉ khách phụ mà thôi.Hát bài gì phải do Liễu bí thư quyết định.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Phi Tường hát không tệ, nhưng bài Bó lửa trong mùa đông quá xốc nổi, hát (Độc nhĩ) đi, bài đó thú vị hơn.Bài hát y thích là một chuyện, Cốc Tòng Chính tùy tiện quyết định cho y lại là một chuyện khác.- A, Vâng!Tiểu Ngả liền đứng lên chọn bài, trước kia thường ngúng ngẩy lắc eo và hông giờ lại không dám thể hiện ra nữa, đùi khép chặt, đi đứng rất quy củ.Không biết vì sao Tiểu Ngả đột nhiên trở nên rất chú ý mỗi hành động tiếng nói của mình.Cốc Tòng Chính mắt hơi nheo lại, lập tức lại bình thường.Lão ta từng trải quan trường, biết rất rõ những người làm lãnh đạo lâu ghét nhất là người khác quyết định thay mình, không ngờ Tiểu Liễu còn trẻ như thế mà đã có cái thói quen này.Khi đó còn chưa có thiết bị tiên tiến chọn bài bằng computer, mỗi phòng bao KTV đều có một quyển sách dày và mấy chục tờ giấy, may mà Phi Tường khi đó nổi danh toàn quốc, Tiểu Ngả dễ dàng tìm được băng (Độc nhĩ), không bao lâu sau trong TV vang lên giai điệu quen thuộc.- Liễu bí thư, xin mời thể hiện giọng ca cho mọi người được không?Cốc Tòng Chính lần này học khôn rồi, không dám tự ý quyết định nữa, tươi cười hỏi ý kiến Liễu Tuấn.Liễu Tuấn khoát tay:- Tôi thích nghe hát.Thực ra Liễu Tuấn hát không hề tệ, khi tụ hội với người thân cận, cũng thường dẫn đầu hát vang, nhưng ở hoàn cảnh này phải tự trọng thân phận.Đám người này còn chưa đủ tư cách để nghe y hát.- Tiểu Ngả, đưa micro lại đây, tôi hát cho Liễu bí thư một bài.Cốc Tòng Chính bảo Tiểu Ngả, dáng vẻ rất hăng hái.Chu Phi Dược thầm cảm kích.Nếu là bình thường vị thông gia này làm cao vô cùng, hôm nay vì giúp ông ta móc nối quen hệ với Liễu Tuấn, chủ độc biểu diễn, coi như là “có tình có nghĩa” rồi.Có điều ông ta mau chóng nhớ ra, mình đút cho lão còn ít hay sao, thứ khác chưa nói, riêng hộp đêm này đã cho lão ta 3% cổ phần, cung phụng hoàng hoa khuê nữ cho lão chơi cũng không ít hơn mười cô, số xử nữ chơi qua còn nhiều hơn Chu Phi Dược.Kính lão ta như bồ tát không phải để nhờ lão ra sức cho mình vào thời khắc quan trọng như hiện giờ sao?- Ha ha, tôi bêu xấu đây!

Bài hát này tặng cho bí thư Liễu Tuấn.Cốc Tòng Chính đứng dậy, một tay chống nạnh, đứng giữa gian phòng hướng Liễu Tuấn tỏ ý xin phép.Liễu Tuấn chỉ đành ra sức kìm chế cơn buồn nôn, mỉm cười rồi vỗ tay vài cái mang tính tượng trưng.Tiểu Ngả ở bênh cạnh đột nhiên ghé sát tai y, thì thầm:- Anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi.- Sao thế?Liễu Tuấn còn đang ngạc nhiên thì tiếng ca của Cốc Tòng Chính đã vang lên.Đồng chí Liễu Tuấn lập tức hiểu ra.Có người hình dung ai mới học kéo vi - ô - lông, tiếng như kéo cưa, hoặc là tiếng mổ heo, nhưng toàn bộ những người học vi - ô - lông trên toàn thế giới gộp lại cũng không bằng một phần vạn “giọng ca” của Cốc phó thị trưởng.Lấy một câu “sói tru quỷ khóc” là chính xác nhất.Liễu bí thư không kịp đề phòng, bị dọa cho giật bắn mình.Lúc này Tiểu An luôn ngồi bên cạnh không nói đưa cho Liễu Tuấn một cốc nước quả, Liễu Tuấn khoát tay, cầm lấy một rượu phía trước nốc sạch.Muốn nghe hết bài hát này của Cốc phó thị trưởng, không uống tý rượu thêm dũng khí không được.Có vẻ Cốc phó thị trưởng hát hết sức say sưa, thậm chí còn học theo động tác trong TV, bắt đầu lắc mông, đánh mắt với các cô phục vụ đang cố gượng cười, thi thoảng đưa tay ra sờ soạng.Liễu Tuấn cảm thấy không thể ở lại trong gian phòng này được nữa.Xã giao trên quan trường khó tránh được, Liễu bí thư mới tới Ngọc Lan không thể quá tự đại, nhưng bất kỳ việc gì cũng có giới hạn, vượt khỏi giới hạn này là không được.Khó khăn lắm mới nghe hết bài hát của lão ta, Liễu Tuấn vỗ tay vài cái cho có, cầm cốc bia tới trước mặt Cốc Tòng Chính chạm cốc, cười nói:- Cốc thị trưởng thứ lỗi, hôm nay tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.Nói xong cũng không đợi cho lão ta tỏ vẻ gì, gật đầu với Chu Phi Dược rồi đi thẳng ra ngoài Chương 728: Quan hệ rắc rốiLiễu Tuấn đột nhiên rời đi làm Cốc Tòng Chính rất mất mặt, Tiểu Liễu hoàn toàn không để một phó thị trưởng vào trong mắt.Thấy tình thế này, người trong phòng câm như hến, sợ Cốc phó thị trưởng không chịu nổi, lấy bọn họ ra chút giận, đúng là tai bay vạ gió.Chu Dược Phi nhìn Cốc Tòng Chính.Lão ta liền từ trong phẫn nộ khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:- Người làm lãnh đạo ai chẳng kiêu một chút chứ?

Mau đưa người ta về đi.- À, vâng vâng.Chu Dược Phi nhưgiấc mộng, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bao.- Liễu bí thư...Liễu bí thư...Chu Dược Phi rảo bước đuổi theo Liễu Tuấn đang thong thả đi phía trước, mặt tươi cười.Liễu Tuấn chỉ gật đầu với ông ta, không nói một lời.Chu Phi Dược thấy y tâm tình không tốt, cũng không dám nói gì, ra khỏi hộp đêm lái xe đưa Liễu Tuấn về nơi chiêu đãi, nói một câu:- Liễu bí thư nghỉ ngơi cho khỏe.Sau đó cáo từ.Hiện giờ hơn tám giờ, chưa tới chín giờ, Liễu Tuấn mặc dù thường ngày có thói quen ngủ sớm, nhưng hiện tại vẫn chưa tới giờ ngủ, liền tắm nước nóng, thay một bộ áo ngủ thoải mái, ngồi trên ghế sô pha mở (tư trì thông giám) ra đọc....Cuốn biên niên sử của TQ.Nhưng còn chưa đọc hết được một trang, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Liễu Tuấn hỏi:- Vị nào đó?- Tôi...Ngoài cửa truyền tới giọng thấp thỏm của Tiểu Ngả.Liễu Tuấn cau mày.-...Còn cả Tiểu An nữa...Tiểu Ngả lại nói thêm, giọng bất giác hơi run lên.Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi mở cửa phòng.Quả nhiên Tiểu Ngả và Tiểu An đang khép nép đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Liễu Tuấn liền cúi đầu xuống.- Hai cô vào đi!Liễu Tuấn bình thản nói, ngồi trở lại ghế sô pha.Tiểu Ngả và Tiểu An nhìn nhau một cái, chầm chậm đi vào phòng, cúi đầu đứng trước mặt Liễu Tuấn, vẫn cái vẻ rụt rè bất an, có điều hai người ăn mặc hơi cổ quái, đều khoác áo choàng, dưới áo choàng là hai cặp đùi săn chắc, hình như đều mang tất khá mỏng.Liễu Tuấn cười:- Tiểu Ngả, phiền các cô tự rót nước nhé!- Dạ...Chúng...Chúng tôi không khát.Tiểu Ngả rất căng thẳng.Liễu Tuấn cười ôn hòa:- Ngồi đi, tôi đâu có phải là hổ, không cần phải khẩn trương như vậy.Hai cô gái lại nhìn nhau, ngồi xuống cùng một chiếc ghế đơn.Liễu Tuấn hỏi:- Hai cô tới có chuyện gì không?- Không, không có chuyện gì cả...Tiểu Ngả cuống quít xua tay.- Là...là giám đốc Chu bảo chúng tôi đến.Lần này là Tiểu An lên tiếng.Liễu Tuấn gật đầu, lòng đã hiểu chuyện gì rồi, cười nói:- Ha ha, Chu giám đốc đúng là biết quan tâm tới người khác.Trong phòng liền xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, Liễu Tuấn không nói, Tiểu Ngả và Tiểu An không dám lên tiếng.Lát sau, Tiểu Ngả lấy can đảm nói:- Liễu bí thư, bọn họ nói anh là tổng giám đốc mới tới của nhà máy, có đúng không?Hỏi xong câu này Tiểu Ngả tức thì hối hận.Nói thể chẳng phải ngốc sao?

Liễu Tuấn nếu không phải có lai lịch lớn, con lợn họ Cốc kia sao có thể khách khí với y như vậy?

Lão Chu sao có thể bảo cô và Tiểu An đem hàng tới tận cửa?Phải nói hai ngày trước bất ngờ được kết bạn với Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Ngả khơi lên chút xao xuyến, cô cũng tự biết với thân phận “gái phục vụ” của mình, tuyệt đối không thể cùng Liễu Tuấn phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao Tiểu Ngả tuổi chưa nhiều, trong lòng vẫn còn sót lại một chút thiếu nữ hoài xuân.Không thể có quan hệ thật thân thiết với anh chàng đẹp trai mới tới này, thì làm bạn bè cũng không tệ.Nhưng đột nhiên anh chàng đẹp trai từ “nhân viên văn phòng” biến thành tổng giám đốc quyết định vận mệnh mấy ngàn người trong công ty Trường Phong, Tiểu Ngả choáng váng.Coi mình làm những chuyện ngu xuẩn gì kìa.Nếu như làm Liễu Tuấn tức giận, y chỉ cần nói với Chu Phi Dược mấy câu, mình sẽ lĩnh đủ.Có điều trong con mắt Chu Dược Phi lại hoàn toàn khác hẳn, Tiểu Liễu nếu như vừa tới đã dính lấy cùng Tiểu Ngả, thì giữa nam nữ trẻ tuổi còn có chuyện quái gì được nữa chứ?Bởi thế khi Liễu Tuất “phất tay bỏ đi”, Chu Dược Phi khẩn trưởng vô cùng, liền thương lượng với Cốc Tòng Chính, liền dùng ra chiêu này.Liễu Tuấn chẳng có ấn tượng xấu nào với Tiểu Ngả và Tiểu An, tuy nghề nghiệp của các cô không tốt, nhưng xã hội này phức tạp như vậy, nhiều lúc không thể chỉ biết trách các cô gái không có tự trọng được.Thành thực mà nói ở cái xã hội vật chật này có mấy không bị đồng tiền mê hoặc và người khác ảnh hưởng?Liễu Tuấn cười đáp:- Đúng đấy, tôi là giám đốc mới tới, các cô có hoan nghênh không?Tiểu Ngả đáp ngay:- Hoan nghênh, hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh rồi.Còn về vì sao mà hoan nghênh sợ rằng cô cũng chẳng nói ra được nguyên nhân, đối với các cô gái ở tầng lớp thấp nhất này mà nói, ai làm “đại ca” của nhà máy cũng không sao, vì các cô kiếm cơm ở hộp đêm Dạ Đế cơ mà.Nếu như cha mẹ người thân không phải đều đang làm việc ở nhà máy, phải cầu tới Chu Phi Dược, cô đã sớm đi nơi khác rồi.Có ai muốn bị người quen rỉa rói đằng sau lưng chứ?- Liễu bí thư, anh bao nhiêu tuổi rồi?Thấy Liễu Tuấn sắc mặt ôn hòa, Tiểu Ngả lại lớn gan thêm mấy phần, hỏi thăm dò.

Cô rất tò mò với vấn đề này, trẻ như vậy mà làm được tổng giám đốc, thực sự là vượt quá nhận thức trước kia của cô.Liễu Tuấn đáp:- Lớn hơn cô mấy tuổi thôi.Tiểu Ngả nhoẻn miệng cười, đôi mắt kẻ vẽ rất đậm liếc liếc Liễu Tuấn, cắn môi thỏ thẻ:- Liễu bí thư, có phải anh mệt rồi không, hay là chúng tôi xoa bóp cho anh nhé?Nếu đổi lại là người khác, đâu ra chuyện dài dòng như vậy?

Rõ ràng là giao dịch xác thịt, các cô vào phòng một cái là kẻ đó không cẩn nói gì lập tức “tấn công” luôn, đương nhiên cũng có cũng có một vài anh chàng non tơ, bọn Tiểu Ngả phải chủ động.Có điều đối diện với nhân vật lớn như Liễu Tuấn, Tiểu Ngả và Tiểu An đều khẩn trương vô cùng, không ai dám lỗ mãng, càng chẳng cần nói tới vừa vào cửa đã cởi quần áo.Liễu Tuất khoát tay:- Không cần đâu.- Ồ...Tiểu Ngả gật đầu, Tiểu An trán toát mồ hôi, Chu Phi Dược đã căn dặn các cô, bất kể thế nào cũng phải hầu hạ Liễu bí thư cho thật tốt, nhưng hiện giờ Liễu bí thư thái độ “đao thương bất nhập”, nhiệm vụ này khó mà hoàn thành được.Liễu Tuấn thay đổi đề tài:- Tiểu Ngả, hộp đêm các cô mở bao lâu rồi?- Chắc ba năm rồi.Tiểu Ngả không dám khẳng định lắm, liền nhìn sang Tiểu An, Tiểu An tuổi lớn hơn cô, vào hộp đêm làm việc cũng lâu hơn, hiểu “lịch sử” hộp đêm hơn.Tiểu An bổ xung:- Hơn ba năm, sắp bốn năm rồi.- Ừm!

Ban đầu là do Chu Long quản lý à?Liễu Tuấn tiếp tục giống như đang tán gẫu.- Vâng, mới đầu là do Chu Long quản lý, có điều về sau nghe nói Chu Lệ, chị của Chu Long cũng tham gia cổ phần...Tiểu Ngả tất nhiên không biết Liễu Tuấn hỏi những điều này với mục đích gì, nhưng y hỏi gì cô đáp nấy, hiện giờ xem chừng không thể hoàn thành “nhiệm vụ” Chu Phi Dược giao phó rồi, giả sử có thể ở trong phòng của Liễu Tuấn một hai tiếng mới ra có lẽ có thể lừa gạt được bên kia.

Chẳng lẽ Chu Phi Dược lại còn tìm Liễu Tuấn hỏi hay sao?

Cho dù Chu Phi Dược có cái gan này, Liễu Tuấn cũng không nói thật với đâu nhỉ?Liễu Tuấn hỏi:- Chu Lệ là con dâu của Cốc phó thị trưởng phải không?- Vâng, nghe nói đang làm việc ở cục công nghiệp trên thành phố, trước kia đã tới hộp đêm của chúng tôi, trông rất xinh đẹp.Vừa tán gẫu Tiểu Ngả liền quay trở lại bản ính của cô gái trẻ, bắt đầu “lắm lời”, tựa hồ còn sợ Liễu Tuấn không tin lời mình, còn hỏi Tiểu An:- Đúng không Tiểu An?Tiểu An liền gật đầu.Tiểu An khá là đầy đặn, nhưng xem ra không lại loại thích nói chuyện lắm.Con gái của Chu Phi Dược có xinh đẹp hay không Liễu Tuấn chẳng bận tâm.- Trừ Cốc Tòng Chính ra bình thường còn có những ai tới hộp đêm chơi?

Ý tôi là những cán bộ lãnh đạo của khu và của thành phố ấy.Chị Dung nói Tiểu Ngả là cô gái xinh đẹp nhất của hộp đêm Dạ Đế, lời này có chút thổi phòng, nhưng Tiểu Ngả chắc chắn là phục vụ được ưa chuộng nhất trong hộp đêm, một cô gái như vậy có lẽ được tiếp xúc với nhiều quan viên tới hộp đêm ăn chơi, mượn cô thăm dò mạng lưới quan hệ của Chu Phi Dược cũng tốt.- Chuyện này...Tiểu Ngả nhìn Liễu Tuấn, thoáng hiện chút cảnh giác.Đây không phải là vị khách bình thường.Không biết y hỏi những chuyện này là có mục đích gì.Nhưng ánh mắt ôn hòa của Liễu Tuấn làm Tiểu Ngả bất giác sinh ra cảm giác tin tưởng.- Ừm, cán bộ thành phố thì tôi không biết lắm, nhưng cán bộ khu thì có một người thường xuyên tới chơi, mọi người gọi hắn là Trì bí thư, hình như là bí thư chính pháp gì gì 幮Trì Cổ!

Trong đầu Liễu Tuấn lập tức hiện lên một khuôn mặt âm trầm.Liễu Tuấn hỏi:- Vị Trì bí thư có phải giống như Cốc Tòng Chính, rất thích các cô gái hộp đêm các cô không?Tiểu Ngả bĩu môi nói với vẻ khinh bỉ:- Cán bộ ai chả như thế...Tiểu Ngả thình lình nhớ ra, nhìn Liễu Tuấn, kinh hãi há hốc mồm.Câu nói này của mình chẳng phải vơ cả y vào rồi sao?Liễu Tuấn cười thoải mái:- Không sao, họ là họ, tôi là tôi, hoàn toàn khác nhau.- Hi hi, anh đúng là khác với mọi người, bao nhiêu cán bộ tới hộp đêm chúng tôi, chỉ có anh là không giống những người đó.Tiểu Ngả thở phào, vội nịnh một cầu, có điều lời này phát ra từ nội tâm, Liễu bí thư chẳng hề tỏ ra háo sắc, tới một câu cợt nhả cũng không nói, trầm ổn khiến người kinh ngạc.Liễu Tuấn mỉm cười:- Cám ơn các cô, các cô có thể đi rồi.Tiểu Ngả và Tiểu An đưa mặt nhìn nhau.- Không sao đâu, nếu như Chu Phi Dược hỏi tới cứ nói là tôi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm, ông ta sẽ không làm khó các cô.

Chương 729: Phụ thân căn dặnSáng hôm sau Liễu Tuấn ăn điểm tâm ở nơi chiêu đãi.Nơi chiêu đãi này cách văn phòng khu ủy mấy trăm mét, đi bộ mất nhiều lắm là mười phút, Liễu Tuấn vừa đi ra ngoài cửa, đã thấy Ngụy Chính Quang cười tươi roi rói bên chiếc Audi.- Chào Liễu bí thư.Thấy Liễu Tuấn đi tới, Ngụy Chính Quang vội rảo bước đưa tay đón lấy chiếc cắp trong tay Liễu Tuấn, y tạm thời còn chưa chọn thư ký, công việc này liền phiền tới thư ký trưởng làm.Liễu Tuấn cũng không khiêm nhường.Ấn tưởng của y với Ngụy Chính Quang không tệ, nên không khách khí với hắn, đây cũng là một thủ đoạn của lãnh đạo với cấp dưới, càng tủy ý, người ta càng cảm kích trong lòng.Ngụy Chính Quang nhận lấy cặp, còn Tiết Chương Dịch sớm đã mở cửa xe đợi sẵn.Văn phòng của Liễu Tuấn ở phía tây tầng ba của tòa nhà khu ủy, diện tích rất lớn, trang trí cũng xa hoa.Ngụy Chính Quang giải thích:- Văn phòng của các đồng chí lãnh đạo chủ yếu khu ủy đều làm theo quy cách của thường ủy thành ủy.Liễu Tuấn gật đầu.Cùng với thời gian trôi đi thói đua đòi so sánh trong phạm vi toàn quốc ngày càng ác liệt.Văn phòng này không khác mấy ở huyện Ninh Bắc, chỉ là diện tích lớn hơn, sau chiếc bàn gỗ lim lớn phong cách cổ, là một tủ sách chất đầy đủ các loại đầu sách kinh tế, chính trị, đều là tác phẩm nổi tiếng.Liễu Tuấn không quan tâm tới chuyện này lắm, chỉ là đồ trang trí mà thôi, chắc sách trong đó toàn do Ngụy Chính Quang chọn.Trong phòng có mấy chậu hoa lan tươi tốt và hai tây vạn tuế cao lớn.Điều duy nhất khiến Liễu Tuấn không thoải mái là vách tường xung quanh quá trống, chẳng có mấy đồ trang trí.Thấy ánh mắt Liễu Tuấn lướt qua vách tường, Ngụy Chính Quang hiểu ngay, nhỏ giọng nói:- Trương bí thư trước thích trong phong thủy, không biết sở thích của Liễu bí thư ở phương diện này thế nào?Khu Trường Hà từ khi thành lập tới nay, hai vị bí thư đều có kết cục không tốt.

Một số người kế nhiệm rất kiêng kỵ, không ưa những thứ người tiền nhiệm để lại, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được vị trí văn phòng tốt hơn, nếu không e rằng Ngụy Chính Quang đã đổi cả phòng làm việc cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười:- Tôi cũng thích tranh sơn thủy, đồng chí đi bố tri đi.- Dạ, được được ạ.Ngụy Chính Quang liên tục vâng dạ:- Còn nhân tuyển thư ký, bí thư có yêu cầu gì không?- Cố gắng tìm người trẻ tuổi quen thuộc công tác của khu đi.Liễu Tuấn căn dặn đơn giản, tin rằng ở phương diện khác, Ngụy Chính Quang sẽ biết phải làm gì.Nhắc tới thư ký, bất giác nhớ tới Phan Tri Nhân, đó là một thư ký tốt, ba năm qua Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân phối hợp rất ăn ý, không biết điều tới cục kiểm toán rồi hắn làm việc có được thuận lợi không.Chắc Thạch Trọng sẽ chỉ điểm cho hắn thôi.- Vâng, được, vậy tôi đi lấy tư liệu cá nhân của mấy người cho bí thư chọn.Ngụy Chính Quang lại thăm dò:- Vậy còn lái xe...Lái xe hiện nay là quơ tạm của ban xe hơi trên thành phố, không biết Liễu Tuấn có vừa lòng không.Đối với Ngụy Chính Quang mà nói, tất nhiên là mong Liễu Tuấn không hài lòng.Nhân tuyển thư ký và lái xe của người đứng đầu là hai vị trí quan trọng nhất, vì kỵ húy, Ngụy Chính Quang tuy không dám đưa người có sắc thái hệ phái quá rõ rệt tới bên cạnh Liễu Tuấn, nhưng bất kể thế nào đây cũng là một món ân tình lớn, dù Ngụy Chính Quang tiến cử ai, chỉ cần được Liễu Tuấn chọn là bằng với việc có ơn rồi, hơn nữa về sau càng tiện có được tin tức của Liễu Tuấn, Ngụy Chính Quang lọc lõi chuyện đời, biết thăm dò ý tứ cấp trên là bí quyết làm việc của thư ký trưởng.Liễu Tuất khoát tay:- Lái xe của thành ủy cấp rất được, không cần phải đổi nữa.Ấn tượng của Liễu Tuấn với Tiết Chương Dịch rất tốt, hơn nữa là nhân tuyển do chủ nhiệm văn phòng thành phố ăn bài không tiện từ chối.- Vâng vâng.Ngụy Chính Quang hơi thất vọng, có diều che đậy rất tốt, không lộ ra trên mặt chút nào.Hắn đích thân pha trà cho Liễu Tuấn xong rồi mới cáo từ ra ngoài.Liễu Tuấn ngồi xuống bàn làm việc, gọi điện cho Liễu Tấn Tài.- A lô!Bên kia truyền tới giọng trầm ổn thân thuộc.- Ba, con đây, con tới thành phố Ngọc Lan rồi, hiện giờ đang ở văn phòng khu Trường Hà.Liễu Tuấn thông báo đơn giản hành tung của mình.- Ừ, đến là tốt rồi, hôm nay chính thức đi làm hả?Nhận được điện thoại của con trai, Liễu Tấn Tài rất cao hứng.- Vâng, sáng hôm qua họp thành ủy, chiều tới khu Trường Hà gặp các đồng chí, tình huồng nơi này lẫn công ty Trường Phong đều rất phức tạp.Chẳng phải là Liễu Tuấn kể khổ, từ khi y mười tuổi, hai cha con thường trao đổi như vậy, cái này thành thói quen rồi.- Phức tạp cũng không sao, nếu không phức tạp Hà tỉnh trưởng đã không gọi con tới rồi.Liễu Tấn Tài cổ vũ con trai, cách ứng phó cụ thể Liễu Tuấn không hỏi ông cũng không nói nhiều.

Đứa con trai này luôn làm ông rất yên tâm, nhiều việc trong mắt người khác khó khăn vô cùng với Liễu Tuấn lại là chuyện giải quyết dễ dàng.- Vâng, đào chín sao tới lượt con hái chứ.Liễu Tuấn cười, nhớ tới vị Cao đại thiếu gia đang hái đào chín ở thành phố Dương Đông.Cao Trường Hoành đi trước y một bước, cũng đã thành lãnh đạo phó sở, hiện giờ là phó thị trưởng thường vụ một thành phố cấp phó tỉnh giàu có.Cao đại thiếu gia hơn Liễu Tuấn bốn tuổi, lại có bối cảnh lớn đằng sau, lên tới vị trí này là hết sức bình thường, hiện giờ hắn là phó thị trưởng mà không phải phó bí thư, có thể thấy ý của nhà họ Cao là muốn Cao Trường Hoành có thêm kinh nghiệm ở phương diện kiến thiết kinh tế.Trước đó Cao Trường Hoành ở cơ quan quốc gia nhiều năm, kinh nghiệm đó đủ rồi, hiện giờ các nơi trong cả nước đều ra sức kiến thiết, Cao Trường Hoành rèn luyện ở vị trí phó thị trưởng, càng có lợi cho việc làm phong phú lý lịch bản thân hắn.Là người nối nghiệp nhà họ Cao, gia tộc tất nhiên an bài mọi thứ thỏa đáng cho hắn rồi, có thể nói với bối cảnh đó, trước khi lên tới cấp phó tỉnh, cơ bản hắn sẽ không bị trở ngại lắm.So ra thì con đường Liễu nha nội gian nan hơn nhiều.- Ba không hiểu tình huống bên đó, nên không tiện nói với con phương pháp công tác cụ thể, nhưng con phải nhớ, tới địa phương mới trước tiên là phải kiềm chế, bất kỳ nơi nào cũng có những hiện tượng không hợp lý tồn tại, muốn thế giới đại đồng trong một đêm là không thực tế.Liễu Tấn Tài dặn.- Vâng con nhớ rồi.Liễu Tuấn biết ông lo mình tuổi trẻ sốc nổi, không đủ bỉnh tĩnh, tân quan nhậm chức nóng lòng nổi lửa, trước khi làm rõ tình thể đã lỗ mãng ra tay, chẳng may chuyện không thành, vừa mất nhuệ khí lại tổn hại uy phong.Lãnh đạo vừa mới nhậm chức đã bị mất uy thường là chuyện trí mạng, rất có khả năng không trở mình lại được nữa.Quân đội đánh tránh coi trọng chiến thắng trận đầu cũng vì lý do này.- Còn nữa, gặp phải vấn đề gì phải tự mình giải quyết, không nên tùy tiện đi gây phiền toái cho Hà tỉnh trưởng.

Hà tỉnh trưởng cũng có chỗ khó của mình, đồng chí Cận Tú Thật chừng làm hết khóa này sẽ lui về tuyến hai, thời khắc quan trọng, Hà tỉnh trưởng phải ứng phó với rất nhiều vấn đề.Lời như vậy chỉ có khi cha con tâm tình mới có thể nói, nếu không Liễu Tấn Tài thân là tỉnh trưởng lại đi bình luận quan hệ giữ tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy một tỉnh khác, bất kể thế nào cũng là chuyện rất hạm húy.Liễu Tuấn cười nói:- Ba yên tâm, dì Hà gọi con qua đây không phải để con gây thêm rắc rồi, thế nào cũng phải làm chút thành tích lấy thể diện cho dì ấy.Trước mặt cha mình, Liễu nha nội chẳng khiêm tốn lắm.- Con mau chóng an định rồi đón Phi Phi qua đi.Hai cha con nói chuyện một hồi, Liễu Tần Tài dặn.Nếu như nói đứa con này còn có gì làm Liễu Tấn Tài thực sự lo lắng, thì đó là phương diện nữ nhân, người trẻ khí huyên phương cưong, nhất định có lúc mất kiểm soát, trước khi kết hôn với Nghiêm Phi hoang đường một chút còn được, hiện giờ thành gia thất đàng hoàng lại gây chuyện gì thì không hay.Phía bên này mặt thớt của Liễu nha nội hơi hồng lên, chỉ biết vâng dạ.- Buổi tối gọi điện thoại về nhà nói chuyện với mẹ vài câu, mẹ con mấy ngày qua luôn nhắc đấy.Trước khi cúp điện thoại, Liễu Tấn Tài lại nhắc.- Vâng, tối nay con nhất định gọi điện về.

Ba cũng phải chú ý sức khỏe, công việc làm không hết được.Liễu Tấn Tài cũng ừ.Có điều Liễu Tuấn đoán chừng ông đáp cho có lệ thôi, giống như lúc nãy y cũng đáp lấy lệ khi bị nhắc chuyện “gái mú” vậy.Vừa cúp điện thoại Ngụy Chính Quang đã gõ cửa đi vào, bên trong là hồ sơ nhân sự nói:- Liễu bí thư, tôi dựa theo yêu cầu của bí thư chọn qua các cán bộ trẻ tuổi, lấy tài liệu một số người cho bí thư thẩm duyệt, xem xem có ai thích hợp không.Nói rồi Ngụy Chính Quang đặt hồ sơ lên bàn làm việc.Y và Liễu Tấn Tài nói chuyện chỉ hai mươi mấy phút mà Ngụy Chính Quang đã đưa tài liệu tới, có thể thấy đã chuẩn bị từ trước rồi, chỉ cần Liễu Tuấn có yêu cầu thư ký, hắn có thể thuận tay chọn ra những người có điều kiện tốt nhất.Vị thư ký trưởng này làm việc khá tinh tế, Liễu Tuấn rất thích phong cách làm việc có chuẩn bị trước như vậy.

Chương 730: Vận may trên trời rơi xuống- Đồng chí Chính Quang hãy gọi đồng chí Vu Hoài Tín tới phòng làm việc của tôi một chút.Trong một tiếng Liễu Tuấn nghiên cứu sáu bản tài liệu mà Ngụy Chính Quang đưa tới.Con số hồ sơ này tương đương khi ở huyện Ninh Bắc, chủ nhiệm Trần Lỗi đưa cho y chọn.

Nhiều sẽ làm lãnh đạo khó chọn, hơn nửa tỉ lệ được chọn của người tiến cử giảm xuống, nếu ít quá thì tỏ ra anh chuẩn bị không không đầy đủ, có hiềm nghi bắt chẹt lãnh đạo.Anh cho lãnh đạo có hai ba người, người ta lấy đâu ra nhiều sự lựa chọn.Lãnh đạo vừa rới, thư ký trưởng đã chơi thủ đoạn thì đúng là đại kỵ ttrên quan trường, một khi lãnh đạo đứng vững chân rồi là anh sẽ phải trả giá đắt cho hành vi này.Vu Hoài Tin được Liễu Tuấn tuyển trúng 29 tuổi, đã kết hôn, hộ tịch ở khu Dương Xuyên, giống Phan Tri Nhân tốt nghiệp đại học chính quy, làm việc ở phòng tuyên truyền.Nhìn từ hồ sơ thì quá trình làm việc của Vu Hoài Tín rất thuần phác, sau khi tốt nghiệp đại học phân phố tới cơ qua kỷ ủy, khu Trường Hà thành lập không lâu liền điều tới làm việc ở phòng tuyên truyền, làm 5 năm vẫn là một cán sự.Trước kia Vu Hoài Tín được phân phối tới kỷ ủy là do có chút quan hệ.Tuy kỷ ủy thời đó không sướng bằng đời sau, nhưng là chúc vị được người người xu nịnh, tỉ lệ cạnh tranh khá kịch liệt, không có chút quan hệ là không vào được.

Có điều tới khu Trường Hà năm năm trời, chức vụ của Vu Hoài Tính không hề thăng tiến, từ điều này có thể phân tích, quan hệ của Vu Hoài Tín cũng chỉ có một chút rồi, khả năng là nhở vả qua tay, người ta giúp tiến vào kỷ ủy là nể mặt lắm rồi, về sau có ở lại nổi hay không người ta không chiếu cố nữa.Cán bộ cơ quan kỳ thực như người trên thương trường đều rất thực thế, quan hệ sâu bao nhiêu hoặc là “lễ” lớn thế nào cơ bản tính toán rõ ràng, muốn thêm chút “lợi tức” ngoài là hoàn toàn không thể.Trường Hà là một khu chẳng lớn mấy, mà làm cán sự tới năm năm trời, chắc là hiểu rõ ràng rành mạch quan hệ đường lối rồi.Đương nhiên Liễu Tuấn tuyển trung Vu Hoài Tín không phải chỉ bởi hai lý do đó, trên lý lịch của hắn có hai tin tức khác khiến cho Liễu Tuấn hứng thú.Thứ nhất Vu Hoài Tín thường có bài đăng báo, tuy thân là cán sự phòng tuyên trường, phát biểu trên báo là công việc trong chức phận, nhưng ít nhất chứng mình văn tài của Vu Hoài Tín không tệ, tuy bản thân Liễu Tuấn bút lực cũng khá xuất sắc, nhưng là bí thư đảng ủy không thể chuyện gì cũng tự mình làm được, nhiệm vụ soạn thảo để cho Vu Hoài Tin làm hẳn sẽ không có vấn đề gì.Hơn nữa trường đại học Vu Hoài Tín tốt nghiệp là nơi Liễu Tuấn có thiện cảm.Đó là đại học chính pháp Đông Nam giống Doãn Xương Huy và Lý Uyển, bất quá hai người kia chuyên ngành pháp luật, còn Vu Hoài Tín chuyên nghành văn học hiện đại.Doãn Xương Huy và Lý Uyển là người rất chính trực, Liễu Tuấn rất thích đôi bạn này, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên có cảm giác thân thiết với bạn học của họ.Tuy nói làm việc theo cảm tính là đại kỵ, nhưng ngẫu ở chuyện không quá quan trọng này không vấn đề lớn lắm.Dù thế nào thì lãnh đạo cũng là người, tâm lý giống như người dân thường thôi.Nói thực, Ngụy Chính Quang nhận được điện thoại của Liễu Tuấn sai gọi Vu Hoài Tín tới, trong lòng buồn bực, Vu Hoài Tín không phải là nhân tuyển hắn chọn trúng, thậm chí từ ý nghĩa nào đó mà nói là để làm nền, trong sáu bản tư liệu kia, ai cũng là nhân viên công tác trẻ tuổi trong cơ quan khu ủy, chỉ có Vu Hoàn Tín ở phòng tuyên truyền, hắn vốn cho rằng Liễu Tuấn mới tới sẽ còn nhân viên trong cơ quan làm bí thư.Dù sao người trong cơ quan hiểu tình hình hơn người của phòng tuyên truyền, nắm được các quan hệ phức tạp.Ai ngờ Liễu bí thư chọn trúng kẻ làm nền.Ngụy Chính Quang sau khi buồn bực biết chuyện khó có thể vãn hồi, liều điều chính tâm thái gọi điện bảo Vu Hoài Tín tới văn phòng của hắn một chuyến.Vu Hoài Tín không biết xảy ra chuyện gì, công tác của mình đâu có dính líu gì tới Ngụy Chính Quang, nhưng phía nhà vờ nghe nói có chút quan hệ thân thích vòng vèo gì đó với Ngụy thư ký trưởng.- Ngụy thư ký trưởng, anh tìm tôi?Vu Hoài Tín hơi khẩn trưởng, đối với nhân vật kiểu “sai vặt” như hắn, Ngụy Chính Quang là một nhân vật lớn cao vời vợi rồi.- Ha ha, Tiểu Vu tới rồi.Ngụy Chính Quang thấy Vu Hoài Tín liền từ sau bàn làm việc đi ra, nhiệt tình bắt tay Vu Hoài Tín.Hành động này làm Vu Hoài Tín kinh sợ.Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.- Tiểu Vu chuyện là thế này, hôm qua bí thư mới đã tới khu chúng ta, cậu biệt chứ?Ngụy Chính Quang cười tươi nói:- Biết ạ.Vu Hoài Tín gật đầu, thầm nghĩ chuyện lớn như vậy là nhân viên công tác trong đảng làm sao mà không biết được.

Liễu Tuấn còn chưa đến, các cán bộ khu Trường Hà không biết suy đoán bao nhiêu lần rồi.- Ừ, Liễu bí thư vừa tới, muốn chọn một thư ký, yêu cầu văn tài tốt, phẩm hạnh đoan chính, tôi liền tiến cử cậu.Vu Hoài Tín tức thì cảm thấy đầu óc váng vất.Không phải chứ?

Có bánh từ trên trời rơi xuống thật à?Vừa mói tốt nghiệp đại học được phân phối tới kỷ ủy, khi đó Vu Hoài Tín rất hưng phấn, thầm hạ quyết tâm làm việc thật tốt, lập nên sự nghiệp vinh diệu tổ tông.Nhưng Vu Hoài Tín mau chóng bị hiện thực tàn khốc đánh thức.Trong thể chế, nhất là trong cơ quan lớn ở thành phố, nếu anh không có chỗ dựa thì làm việc đến chết cũng uổng công, trừ khi có kỳ tích xảy ra, nếu không cả đời chỉ là một cán bộ nhỏ.Về sau phân phối tới khu Trường Hà là do Vu Hoài Tín chủ động yêu cầu, thấy làm việc trong cơ quan lớn không có ngày nở mày nở mặt, hắn muốn thay đổi hoàn cảnh, hắn là tài năng của trường đại học Đông Nam, văn tài cao siêu, điều vào phòng tuyên truyền tương đối hợp tính cách, Vu Hoài Tín muốn thông qua nổ lực bản thân phấn đấu lần nữa.Trong khoảng thời gian đầu Vu Hoài Tín làm việc cực kỳ chăm chỉ, công việc khổ cực gì cũng làm, lại viết bài đăng lên báo rất nhiều, đủ các phương diện, tuyên truyền, công nghiệp, thương nghiệp...v...v...v hắn đều có bài đăng.Nhưng cho dù Vu Hoài Tín nỗ lưc ra sao vẫn bị hiện thực không khách khí giáng cho một đòn nữa.Lãnh đạo miệng khen ngợi không ít, nhưng khi có chuyện tốt thì hoàn toàn bỏ qua hắn, người khác chẳng làm gì vẫn hưởng lợi.

Năm năm liền cấp bậc hành chính của hắn không có chút thay đổi nào.Thời gian dài, Vu Hoài Tín đạm bạc “công danh” chuẩn bị an tâm làm người dân nhỏ tới hết đời.Ai ngờ Ngụy thư ký trưởng lại nói với hắn, hắn sắp thành thư ký của bí thư mới.Chuyện này là sao đây?- Cám ơn bí thư trưởng, cám ơn bí thư trưởng.Choáng váng một lúc, Vu Hoài Tín nhớ ra phải cám ơn Ngụy Chính Quang.Ngụy Chính Quang thản nhiên tiếp nhận, dù sao không có hắn “tiến cử” thì Liễu bí thư hoàn toàn không biết tới Giang Hữu Tín là thần thánh phương nào.- Hầy, cám ơn gì chứ, đây toàn do cậu nỗ lực làm việc có được báo đáp thôi.

Hơn nữa tôi và nhà vợ cậu là thân thích mà.Ngụy Chính Quan cười, ánh mắt nhìn hắn rất ôn hòa thân thiện.Vu Hoài Tín lại luôn mồm cám ơn mấy câu.- Đi đi, Liễu bí thư đang đợi cậu đấy.Ngụy Chính Quang vốn muốn dặn Vu Hoài Tín mấy câu, bảo hắn phải nắm giữ chừng mực trước mặt lãnh đạo, có điều nghĩ một lúc Ngụy Chính Quang không nói nữa, chuyện n ày thành hay không phải gặp Liễu bí thư mới quyết định, lỡ Liễu bí thư không hài lòng chẳng phải tâm phúc thực sự của mình có cơ hội sao.Tới văn phòng của Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín bị tuổi tác của y làm giật mình.Tuy từ chiếu hôm qua cả tòa nhà khu ủy đã truyền đi đủ mọi tin tức về Liễu Tuấn, trong đó quan trọng nhất là Liễu Tuấn rất trẻ, nhưng khi đứng trước sự thực vẫn vô cùng chấn động.- Liễu bí thư, đây là đồng chí Vu Hoài Tín của phòng tuyên truyền.Ba chữ “phòng tuyên truyền” Ngụy Chính Quang cố ý nhấn mạnh, như nhắc Liễu Tuấn dùng người trong cơ quan đáng tin hơn.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên liếc hắn một cái.Chỉ một cái nhìn túy úy làm Ngụy Chính Quang lông tóc dựng ngược như chút “mưu đồ” của mình bị Liễu bí thư nhìn thấy vậy.Liễu Tuấn gật đầu:- Chào đồng chí Vu Hoài Tín.- Xin chào Liễu bí t hư.Giọng Vu Hoài Tín hơi run rẩy, bất giác hai chân khép lại thánh tư thế đứng nghiêm.- Mời ngồi!

Đồng chí Chính Quang cũng ngồi đi.Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.Hai người vâng theo thận trọng ngồi xuống đối diện bàn làm việc.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Đồng chí Vu Hoài Tín, tôi vừa mới tới, cần một thư ký, Ngụy bí thư trưởng đã tiến cử đồng chí.- Cám ơn Liễu bí thư, cám ơn Ngụy thư ký trưởng.Vu Hoài Tín vội khom người cảm tạ.Nguy Chính Quang tức thì toàn thân như được mát xa, lỗ chân lông giãn hết ra, cảm thấy dễ chịu vô cùng.Vị bí thư mới này đúng là hiểu lòng người, thuận tay cho hắn một ân tình lớn, quả nhiên là tinh thông đạo làm quan, phục vụ cho lãnh đạo như vậy làm người ta rất vui sướng Chương 731: Biệt thự xa hoaKhu Trường Hà có hai mươi mấy tòa biệt thự nhỏ được xây ở ven hồ chứa nước Hợp Thủy, hồ chưa nước này là nguồn nước lớn nhất khu Trường Hà, vốn chỉ là một cái ao, vào năm 60 khi đại tu công trình thủy lợi đã mở rộng nó thành hồ nước quan trọng, vào mùa nước diện tích lên tới trên 5km vuông, vào mùa cạn chừng 3km vuông, đối với một khu vực chỉ có 300km vuông nó là một cái hồ cực lớn rồi.Quyết định xong chuyện thư ký, Ngụy Chính Quang liền để nghị Liễu Tuấn tới biệt thự xem xét, lãnh đạo dù có chăm chỉ cũng phải an bài vấn đề ăn ở trước, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.Liễu Tuấn đồng ý vào ở biệt thự rồi thì không có lý do gì từ chối đề nghị của Ngụy Chính Quang, liền dân cả thư ký mới nhậm chức Vu Hoài Tín đến xem biệt thự.Khu biệt thư cách cơ quan khu ủy chừng 2 km, đường xá rất tốt, toàn là đường rải nhựa sáu làn đường, xe đi rất nhanh, mấy phút đã tới bên hồ Hợp Thủy, trừ hơn hai mươi tòa biệt thự thường ủy thành một quần thể ra còn có hơn trăm tòa biệt thự đủ mọi phong cách khác điểm xuyết trong tàng cây xanh xanh bên hồ.Liễu Tuấn liền hỏi tình hình những tòa biệt thự đó.Ngụy Chính Quang đáp:- Liễu bí thư, trừ khu biệt thự thường ủy ra đều là phòng của công ty địa ốc, tình hình tiêu thụ rất tốt, hiện giờ không còn mấy toàn biệt thự trống nữa.Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên.Ngọc Lan là thành phố cấp tỉnh, nhà đất hưng thịnh có thể hiểu được, nhưng trấn Hợp Thủy là ngoại ô, nơi này lại có thể tiêu thụ được nhiều biệt thự như vậy có thể thấy tiềm lực kinh tế của Ngọc Lan khá hùng hậu.Đương nhiên Liễu Tuấn cũng biết vào năm 95 này, người có thể mua được biệt thự do tự dựa vào sức mình giàu lên không nhiều, tầng lớp nhà giàu mới đại đa số có quan hệ loằng ngoằng với quan trường.- Chủ yếu là của công ty Tinh Vũ!Chủ nhiệm văn phòng Trịnh Linh Chi thêm vào một câu.Trịnh Linh Chi là chủ nhiệm văn phòng kiêm phó bí thư trưởng, là một thiếu phụ trên ba mươi, không thuộc loại nữ nhân quyến rũ, ăn mặc đồ tây rất nghiêm chỉnh, tóc cắn ngắn, trông rất có kinh nghiệm.- Công ty Tinh Vũ lớn lắm à?Liễu Tuấn chỉ thuận miệng hỏi cho có, không mang ý tứ gì đặc biệt, đối với nhân viên làm việc bên mình Liễu Tuấn không làm ra vẻ bao giờ, uy nghiêm của lãnh đạo chủ yếu nhắm vào cán bộ cấp dưới làm việc thiếu trách nhiệm, ở điều này Liễu Tuấn bị ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài.Không ngờ Ngụy Chính Quang nghiêm khắc nhìn cô ta một cái, Trịnh Linh Chi quay đầu nhìn đi chỗ khác.Liễu Tuấn không hỏi thêm nữa.Y vừa mới tới chưa hiểu quan hệ giữa hai người ra sao, nhưng tình huống bình thường thì quan hệ giữa bí thư trưởng và phó bí thư trưởng luôn có ngăn cách.Đó là do tranh giành quyền lực, vì công tác cụ thể của bí thư trưởng nhiều lúc liên quan tới chủ nhiệm văn phòng, thường vì cân bằng, người đứng đầu sẽ không để hai người hợp tác thoải mái với nhau cùng ở vị trí có liên quan mật thiết này, đó là một thủ đoạn khống chế cấp dưới.Cấp dưới mà hòa hợp với nhau, thì lãnh đạo tất nhiên bị che đậy nhiều chuyện.Biệt thự thường ủy xây dựng rất đặc sắc, mang phong cách Châu Âu rõ ràng.Nhìn cồng vỏm lớn khác thường của một số biệt thự, Liễu Tuấn bất giác mỉm cười.Nụ cười này đương nhiên là lọt vào mắt Ngụy Chính Quang, hắn liền tới gần giải thích:- Trước kia khi xây biệt thự thường ủy, mọi người đều nói khu Trường Hà chủ yếu là thu hút đầu tư nước ngoài, nên phương diện kiến trúc phải tiếp cận trào lưu quốc tế.Liễu Tuấn muốn phì cười.Một lý do rất hay.Một số vị lãnh đạo của nước ta khi kiếm lợi đút túi riêng, luôn luôn tìm được cho mình lý do đường hoàng chính đáng.Vu Hoài Tín chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, không nói lời nào.Trong văn phòng khi Liễu Tuấn chính thức chấp thuận hắn làm thư ký, Vu Hoài Tín bị một niềm hạnh phúc và vui sướng lớn láo lấp đầy lòng ngực, tới hiện giờ vẫn càn lâng lâng, hắn lần đầu tiên được tiếp xúc với “lãnh tụ tối cao” của khu gần như thế, trước kia ngay cả Trịnh Linh Chi, Ngụy Chí Quang với hắn là lãnh đạo to lắm rồi.Có điều Vu Hòai Tin cũng nhìn ra được thay đổi lớn trong mắt bọn họ, rõ ràng hai vị lãnh đạo đều tỏ ra thân cần ôn hòa với hắn, đây là điều trước kia không bao giờ tưởng tượng nổi.Tất cả vì thân phận thư ký của Liễu bí thư ban cho.Xem ra tối nay về nhà không cần phải chịu đựng vợ cần nhằn nữa.Biệt thự số một nằm tận trong cùng khu biệt thự thường ủy, xây sát bên hồ, đó là biệt thự hai tầng, diện tích mặt bằng chừng hơn 200 mét vuông, nhưng còn có vườn hoa nhỏ hơn 300 mét vuông, dù đang là mùa đông nhưng hoa cỏ vẫn bừng bừng sức sống.Trước cửa biệt thự sớm đã có vài người đứng đợi.Người đứng đầu là nam nhân hơn 40 mươi, tóc nhuộm kiểu tây, mặt cười nịnh bợ, khom lưng chào đoàn người Liễu Tuấn.Ngụy Chính Quang giới thiệu:- Liễu bí thư đây là giám đốc Lỗ Thủ Nghiệp của khu biệt thự, là nhân viên thuộc khu ủy.Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra:- Chào đồng chí Thủ Nghiệp.- Xin chào Liễu bí thư, tôi đại biểu cho toàn bộ đồng chí phòng nhà đất thường ủy hoan nghênh Liễu bí thư.Lỗ Thủ Nghiệp cuống quít nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc mạnh.Liễu Tuấn cười.Đúng là nhân viên cơ quan, lúc nào cũng nhớ thân phận của mình.Ngụy Chính Quang hỏi:- Thủ Nghiệp, Liễu bí thư hôm nay Liễu bí thư dọn vào biệt thự số một, công tác chuẩn bị sao rồi.Lỗ Thủ Nghiệp vội đáp:- Thưa bị thư trưởng, công tác vệ sinh được làm sạch sẽ, không biết Liễu bí thư có yêu cầu gì khác...Liễu Tuấn cười:- Vào xem đã, yêu cầu của tôi không cao, chỉ có thể nghỉ ngơi là được rồi.- Liễu bí thư, thư ký trưởng, Trịnh chủ nhiệm, mời!Lỗ Thủ Nghiệp đi trước dẫn đường.Thiết kế nội thất biệt thự khá hợp lý, không gian phòng khách và phòng ngủ chính đều rất lớn, nhà bếp cũng không nhỏ, ngoài ra còn có ba gian phòng nho nhỏ, chắc là để cho giúp việc ở, trang trí rất xa hoa, dù Liễu Tuấn không để ý việc trang trí lắm nhưng tầm mắt không thấp, nhìn một cái là nhận ra ghế sô pha toàn da thật, đồ gỗ đều là gỗ lim chính tông.Liễu Tuấn phóng chừng tòa biệt thự này cùng với trang trí và đồ giá dụng công lại cũng không dưới 2, 3 triệu, hơn hai mgươi biệt thự, tổng giá trị phải trên 50 triệu, khu biệt thự này xây dựng đầu những năm 90, với vật giá thời đó đúng là một con số khủng khiếp.Đương nhiên khẳng định không phải chi trả một lần, sau khi khu biệt thư xây dựng lên, trong vài năm khẳng định lục tục thêm vào nhiều thư, dù sao ban đầu xây khu khai phát chỉ là vì tranh hạng mục, tranh tài chính, tài chính tới tay tiêu thế nào là do lãnh đạo, vì tập thể lãnh đạo mưu cầu chút phúc lợi là trách nhiệm của người đứng đầu.Những những thứ này chẳng làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, trước kia y ở biệt thự tỉnh ủy rồi.Thực sự làm Liễu Tuấn kinh ngạc là trừ vườn hoa trước cửa, lại còn có một hậu hoa viên, hậu hoa viên này nối liền với hồ nước, nhưng hình thành một khu vực độc lập lại còn hồ nước ước chừng 1000 mét vuông, sóng gợn lăn tăn, dõi mắt về phía xa là nơi nước trời tiếp giáp, phong cảnh tuyệt đẹp.- Nước thật là trong.Liễu Tuấn buông một câu cảm thán, Ngụy Chính Quang vội giải thích:- Liễu bí thư hồ Hợp Thủy là nguồn nước sinh hoạt lớn nhất của khu chúng ta, cả vùng hồ đều được bảo vệ, xung quanh và thượng du trong vòng mười kilomet không có nguồn công nghiệp gây ô nhiễm.

Nếu như vào mùa khô, cổng xả nước sẽ đóng lại, nước không chảy ra ngoài nữa, bí thư khi nhàn rỗi có thể câu cá thả lỏng một chút.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, sự bố trí này thực sự hết sức chu đáo, nếu là nhà tư Liễu Tuấn phải thầm than cực kỳ sáng tạo, độc đáo.Có điều biệt thự nhà nước mà xa hoa như thế không phải là chuyện hay.Liễu Tuấn hỏi:- Vậy, các biệt thự thường ủy khác có hậu hoa viên như thế này không?Mặt Ngụy Chính Quang tỏ ra hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói:- Chỉ có biệt thự số một thôi, ban đầu cũng không có hậu hoa viên này, về sau bí thư thư nhất thêm vào, chính là Quách bí thư hiện đang trong tù, thời gian thụ án rất dài.Quách bí thư không ngờ sau khi mình xây dựng hậu hoa viên tuyệt vời này không kịp hưởng thụ được mấy ngày thì đã bị vào tù, làm hai bí thư kế nhiệm hưởng lợi.Dù Liễu Tuấn không tán đồng việc làm của Quách bí thư nhưng không tùy tiện bình phẩm, hơn nữa đã xây lên rồi, lại đem rỡ đi vừa uổng phí lại được được chẳng bằng mất.- Liễu bí thư, tất cả đồ dùng chúng tôi đã thay mới, bí thư xem có chỗ nào chưa hài lòng, chúng tôi lập tức xử lý.Lỗ Thủ Nghiệp không hề thấy được vẻ vui mừng trong ánh mắt của Liễu Tuấn, lòng rất không yên.Liễu Tuấn hời hợt nói:- Đã tốt lắm rồi, không cần thêm gì nữa.Lỗ Thủ Nghiệp vâng dạ không dám nói nhiều.Ngụy Chính Quang nhắc:- Thủ Nghiệp, phu nhân của Liễu bí thư tạm thời còn chưa tới, việc quét dọn vệ sinh hàng ngày phòng nhà đất phải an bài cho thỏa đáng, đừng để lãnh đạo phải phiền lòng vị chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt.Lỗ Thủ Nghiệp vội đáp:- Bí thư trưởng yên tâm, mỗi ngày sẽ có người tới quét tước giặt dũ, công việc nặng cũng đều có nhân viên chuyên môn.Nguy Chính Quang lúc này mới yên tâm, nhưng liếc mắt nhìn phát hiện ra Liễu bí thư hoàn toàn chẳng bận tâm tới chuyện này Chương 732: Tình hình cực kỳ tồi tệVừa tới văn phòng không lâu, Sài chủ nhiệm đã gọi điện thoại tới.- Liễu bí thư, việc ăn ở đã an bài xong chưa?Sài Thiệu Cơ cười ha hả hỏi thăm.- Cám ơn đồng chí quan tâm, cơ bản là an bài thỏa đáng rồi.Liễu bí thư cười đáp.- Vậy bí thư có thời gian không?

Tôi qua ngồi nói chuyện một chút.Liễu Tuấn vừa nhậm chức, trao đổi với người đứng đầu chính phủ là chuyện quan trọng hàng đầu, tất nhiên chẳng có lý nào mà lại không hoan nghênh cả.

Sài Thiệu Cơ hỏi theo quy củ thôi, hơn nữa đợi Liễu Tuấn đem hành lý đơn giản chuyển vào biệt thự số một mới gọi điện thoại tới, có thể thấy hắn nắm rất rõ hành tung của Liễu Tuấn.- Hoan nghênh, tôi cũng đang định tới bái phòng đồng chí đây.- Ấy bí thư khách khí qua, đương nhiên tôi phải tới bái phỏng bí thư mới đúng.

Xin bí thư chờ một chút, tôi sẽ tới ngay.Khu nhà chính phủ và đảng phân chia thành đông tây độc lập, từ bên kia qua theo tốc độ đi bộ bình thường chừng 5 phút, Sài Thiệu Cơ đi đúng thời gian đó, không nhanh không chậm, rất có khí độ người đứng đầu chính phủ.Phải nói trong lòng Liễu Tuấn khá tôn trọng Sài Thiệu Cơ, dù sao hắn đã làm bí thư huyện ủy, tuổi hơn Liễu Tuấn, năm nay đã 43 rồi, một người công sự có kinh nghiệm như thế, nếu như quan hệ tốt là một người giúp đỡ không tệ.Liễu Tuấn không cho rằng hai người đứng đầu nhất định phải đối lập.Y và Bành Thiếu Hùng hợp tác thì không cần nói nhiều, ngay cả uy thế như Đường Hải Thiên với Đảo Nghĩa Âu tính cánh cứng cỏi, trải qua vài năm va chạm, cũng hợp tác nhiều hơn đấu tranh.Theo Liễu Tuấn thì thân trong quan trường, bất kể là đấu tranh như thế nào, tiền đề cơ bản và phương hương không thể thay đổi, đó chính là làm việc thực sự vì dân, dưới tiền đề này, thi thoả thỏa hiệp và bình hành Liễu Tuấn sẽ làm, nhiều khi còn phải tận lực người cộng tác của mình, chỉ khi đối phương không làm trái với tiền đề này, thuần túy vì lợi ích cá nhân mà khơi lên đấu tranh, y sẽ không chút do dự hạ sát thủ.Ấn tượng đầu tiên Sài Thiệu Cơ cấp cho y không tệ, là người rất giỏi giang.Đương nhiên tới vị trí này Liễu Tuấn sớm đã qua giai đoạn trong mặt mà bắt hình dong rồi.- Ha ha, Hoài Tín, tới chỗ Liễu bí thư làm việc rồi hả?Sài Thiệu Cơ ở gian ngoài chào hỏi Vu Hoài Tín, thái độ tỏ ra rất thân thuộc.Vu Hoài Tín tất nhiên đứng ngay dậy chào hỏi Sài Chủ Nhiệm, trong lòng hơi ngạc nhiên, tựa hồ trước kia mình chưa bao giờ tiếp xúc với Sài chủ nhiệm, vậy mà Sài chỉ nhiệm lại nhớ được tên mình, có điều Vu Hoài Tín mau chóng hiểu ra, Sài chủ nhiệm chẳng nhớ gì mình, chỉ nhớ thư ký của Liễu bí thư thôi.Biết Sài Thiệu Cơ sắp tới, cửa phòng làm việc mở sẵn, hắn còn chưa đi vào, Liễu Tuấn đã đứng dậy đợi sau bàn làm việc, nghe thấy Sài Thiệu Cơ và Vu Hoài Tín chào hỏi nhau bên ngoài, Liễu Tuấn liền có nhân thức sơ bộ với tính cách của Sài Thiệu Cơ.Một con người rất cẩn thận.Cấp bậc Sài Thiệu Cơ tương đương với Liễu Tuấn, tư cách cũng cao hơn, lại là cán bộ bản địa, vốn không cần quá khách khí với một bí thư mới nhậm chức, dù là Liễu Tuấn cũng chỉ cần đúng theo thể diện xã giao là được.- Chào Liễu bí thư.Sài Thiệu Cơ thấy Liễu Tuấn đã đứng dậy đợi liền tiến vào phòng làm việc, đưa tay ra từ xa, tỏ vẻ hết sức thân thiết, hai người bắt tay rồi ngồi xuống ghế sô pha.Vu Hoài Tín vội pha trà nóng cho Sài Thiệu Cơ, rồi lại rót đầy cốc trà cho Liễu Tuấn rồi mới lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, một loạt động tác làm rất thuần thục.Vì để làm tốt chức thư ký này, buổi trưa Vu Hoài Tín mời một số cán bộ văn phòng giao tình với hắn không tệ dùng cơm, không ngoại học hỏi thỉnh giáo bọn họ rất nhiều bí quyết làm thư ký.Nghe nói Vu Hoài Tín được bí thư mới nhậm chức nhín trúng tuyển làm thư ký, vợ hắn quả thực vui sướng không sao tả siết, thay đổi thái độ lạnh nhạt trong quá khứ với Vu Hoài Tín, mặt tươi cười tay chân nhanh nhẹn xuống bếp làm mấy món ăn ngon chiêu đãi khách của chồng.Vu Hoài Tín ngoài vui mừng không khỏi có chút cảm khái.Làm thư ký người đứng đầu, đúng là hóa thành phượng hoàng, ngay cả vợ cũng xoay chuyển 180 độ, quyền lực là thứ thật tuyệt, dù chỉ ở bên dính vào một chút, cũng có thể ưỡn thẳng lưng lên rồi.Trong văn phòng, Liễu Tuấn chỉ cùng Sài Thiệu Cơ hàn huyên mấy câu rồi đi thẳng vào chuyện chính.- Đồng chí Thiệu Cơ, tôi muốn tìm hiểu tình huống cơ bản của khu, chủ yếu là ở phương diện kinh tế.Phương diện bố trí cán bộ đương nhiên Liễu Tuấn hết sức quan tâm, nhưng hiện giờ không thể gấp, hơn nữa cũng không tiện hỏi Sài Thiệu Cơ.Sài Thiệu Cơ cười khổ, thở dài một tiếng rồi nói:- Liễu bí thư, tôi rất hổ thẹn.Liễu Tuấn ánh mắt trở nên nghiêm túc, có điều miệng vấn cười ôn hòa nói:- Đồng chí Thiệu Cơ, nơi này chỉ có hai người quản gia chúng ta, có gì khó khăn, chớ ngại thẳng thắn giãi bày.

Chúng ta cùng nhau nghĩ kế, có lẽ nghĩ ra được biện pháp mới.Lời này của Liễu Tuấn nói rất đúng mực, chẳng những thành khẩn, lại giữ thể diện cho Sài Thiệu Cơ, ngay biện pháp cũng là “mới” mà không phải là “tốt hơn”, tránh tự cho là tài giỏi hơi hắn.Sài Thiệu Cơ gật đầu, hết sức có thiện cảm với sự ôn hòa khiêm tốn của Liễu Tuấn, vốn còn cho rằng loại nha nội thiếu niên đắc chí này nhất khá kiêu ngạo, thậm chí Sài Thiệu Cơ chuẩn bị sẵn tâm ty để Liễu Tuân “khiển trách”, không ngờ lời nói Liễu Tuấn thể hiện ra sự giáo dục tốt đẹp cùng khéo léo hiểu lòng người.Xem ra người ta lên được vị trí này chẳng phải nhờ may mắn.- Bí thư, tình hình hiện nay của khu Trường Hà nói khách khí một chút là rất không lạc quan.Sài Thiệu Cơ cắn răng, quyết định nói thật với Liễu Tuấn.Có điều lời này làm Liễu Tuất cả kinh.Rất không lạc quan, lại còn là nói khách khí, vậy nói không khách khí thì thế nào?Liễu Tuấn dù trong lòng kinh ngạc, vẫn cười nói:- Đồng chí Thiệu Cơ, không bi quan tới mức đó chứ.- Liễu bí thư là người lèo lái khu Trường Hà, tôi dấu ai chứ không dấu bí thư, tình hình của khu đúng là cực kỳ tồi tệ, hiện giờ tài chính có thể sử dụng của khu không tới một triệu, tôi đang lo lắng tiền lương tháng này của cán bộ đây!

Vừa đảm bảo chi phí thường ngày cho văn phòng chính phủ và đảng ủy, cùng tiền lương cho cán bộ, sợ là không đủ.Liễu Tuấn thực kinh hãi rồi.Trước khi tới đã biết tình hình khu Trường Hà rất tồi tệ, nhưng không ngờ tới mức phải lo lắng vì tiền lương của cán bộ rồi.Khu Trường Hà được đặt cấp phó sở, nhưng so với khu hành chính chính quy, phương diện biên chế nhân viên tính giản hơn, chỉ có hai ủy ban nhân sự và quản lý, cũng chính là “chính phủ và đảng ủy” trong lời nói của Sài Thiệu Cơ, đại biểu nhân dân và chính hiệp là không có, nên toàn bộ việc bổ nhiệm cán bộ khu Trường Hà do tỉnh trực tiếp nắm giữ, không cần thông qua hội động nhân dân.Hơn nữa diện tích khu Trường Hà chỉ có 300 km vuông, tổng cộng có 3 phường, năm cơ cấu trấn, nhân số cán bộ trong biên chế ít hơn hẳn một khu hành chính cấp huyện.

Căn cứ vào báo cáo khu Trường Hà có hơn năm trăm xí nghiệp công nghiệp, trong đó còn có xí nghiệp quốc hữu cốt cán như công ty Trường Phong, đáng lẽ phải là nguồn tài chính hùng mạnh của thành phố Ngọc Lan mới đúng.Trước kia khi thành lập khu Trường Hà, tỉnh cũng gửi gắm hi vọng lớn vào nó, kỳ vọng có thể trở thành mổi điểm nổi bật của thành phố Ngọc Lan, vậy mà đầu tư biết bao nhân lực tài chính vào đây, mà ngay cả tiền lương cho cán bộ cũng không đủ để chi trả.Liễu Tuấn rít mấy hơi thuốc, thần thái khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi nói:- Đồng chí Thiệu Cơ, tôi muốn nghe lý do.Sài Thiệu Cơ thở dài:- Bí thư có thể lấy làm lạ, vì sao có hơn năm trăm xí nghiệp mà ngay tiền lương cán bộ cũng không trả nổi.- Đúng, tôi rất lấy làm lạ.Liễu Tuấn nói không che đậy gì.- À, làm bừa, đều là làm bừa gây hỏng việc.Liễu Tuấn hỏi:- Là ai làm bừa?- Toàn bộ lãnh đạo chủ yếu của hai ban trước sau của khu đều làm bừa!

Đương nhiên có cả tôi trong đó!

Thực thực tôi chức chủ nhiệm quản lý này, tôi làm không hợp cách.Sài Thiệu Cơ mặt đầy vẻ xấu hổ.Liễu Tuấn lại nhìn Sài Thiệu Cơ, thần thái của hắn tựa hồ rất thành khẩn, có điều Sài Thiệu Cơ lão luyện giang hồ, lọc lõi chuyện đời rồi, muốn từ trên mặt mà nhìn rõ suy nghĩ nội tâm của hắn không phải dễ, nhất thời Liễu Tuấn không hiểu Sài Thiệu Cơ nói vậy là có ý gì.Theo lý thường mà phân tích, người đứng đầu vừa nhậm chứ, Sài Thiệu Cơ đến nói những lời này sẽ bị người ta nắm chỗ yếu.Có điều Liễu Tuấn tạm thời không có tâm tư đi suy tính xem Sài Thiệu Cơ chân tình hay giả ý.Ít nhất, Sài Thiệu Cơ báo cáo là sự thực, sổ sách cục tài chính bày ra đó, hắn cũng không thể nói dối được.Liễu Tuấn quan tâm là vì sao hiện trạng của khu Trường Hà lại tồi tệ như thế.- Mỗi một lãnh đạo đều có một cách làm của mình, Quách bí thư nhiệm kỳ đầu làm ba năm, làm cho cả bản thân bị đỏ chưa nói, xí nghiệp trong khu bị sụp một nữa.

Trương bí thư kế nhiệm, cũng chẳng phải dân trong nghề, không kêu gọi được đầu tư, các xí nghiệp tiếp tục sụp đồ, tình trạng hiện giờ càng tệ...,Sài Thiệu Cơ nói rõ thêm Chương 733: Dũng khí và cách cụcSài Thiệu Cơ nói về Quách bí thư không khách khí gì, nhưng nói về Trương bí thư ngôn từ chú ý hơn, dù sao người ta tuy hưởng chức nhàn, nhưng cấp bậc vẫn còn đó, nói không chừng hai năm sau lại trở mình thì sao.Quan trường là như thế, chỉ cần không hoàn toàn ngã xuống là có cơ hội Đông Sơn tái khởi, chỉ xem vận may ra sao cùng thủ đoạn vận động có cao minh hay không thôi.Kỳ thực vị Trương bí thư này chẳng những không biết làm kinh tế, mà phẩm hạnh cũng chả hơn Quách bí thư bao nhiêu!

Nhưng quan hệ của hắn mạnh hơn, nên tránh được vào tù.Nền móng có tốt đến đâu, qua năm năm phá hoại còn lại được gì nữa?Huống hồ theo Liễu Tuấn biết, khu Trường Hà thành lập chỉ là công trình chính tích vội vàng, con số xí nghiệp trên sổ sách thổi phồng rất nhiều, nói cách khác, nền móng của khu Trường Hà vốn cũng chẳng tốt.Liễu Tuấn suy nghĩ rồi hỏi:- Nếu như tình hình tài chính đã tới mức này, vậy chi tiêu hàng ngày duy trì như thế nào?Sài Thiệu Cơ nghi hoặc nhìn y, vị bí thư Tiểu Liễu này giống như hắn, từ chức bí thư huyện ủy điều tới, kinh nghiệm chấp chính một phương không thiệu, sao lại không biết thủ đoạn này.Đoán chừng là cố ý hỏi để thể hiện quyền uy rồi.- Không giấu bí thư, trước kia đều đi vay, nói khó nghe một chút chỉ cần kiếm được tiền, thì bất kể số tiền đó ban đầu mục đích để làm gì, cứ phát tiền lương cho cán bộ trước đã.Cho dù trong lòng nghi hoặc, Sài Thiệu Cơ vẫn đem thủ pháp báo cáo đại khái.Liễu Tuấn nói:- Vây tiền giật bên nọ đắp bên kia cũng đâu phải là cách.Sài Thiệu Cơ thoáng hiện vẻ xấu hổ, nói:- Tôi cũng biết đây không phải là cách lâu dài, nhưng lửa cháy ngang mày nên chỉ đành làm thế, nếu tiền lương cán bộ không thể phát đúng thời hạn, sợ rằng công tác bình thường cũng không ai làm.- Công tác bình thương?

Ha ha ha, nếu các cán bộ đều tận tâm tận lực làm công việc trong phận sự thì khu Trường Hà sao có thể tới tình trạng này?Liễu Tuấn nói vẫn ôn hòa, nhưng mày đã nhướng lên.Tuy ở huyện Ninh Bắc hắn đẩy mạnh kiến thiết kinh tế, nhưng đa phần tinh lực lại đặt vào việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, chính vì không buông lỏng phương diện này mới có thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay.Từ khi tiến vào quan trường, Liễu Tuấn đã hiệu một đao lý, cai quản một địa phương không phải chỉ dựa vào một người mà làm được, mà phải dựa vào cả một đội ngũ có sức chiến đấu lớn.Sài Thiệu Cơ bị câu nói này của Liễu Tuấn làm hết sức khó chịu, lửa giận trong lòng bất giác bốc lên.Nhưng hắn từng trải quen trường, công phu dưỡng khí rất kát, nhớ kỹ mục đích bái phỏng Liễu Tuấn ngày hôm nay, nếu như không nhịn cơn giận này, làm quan hệ với Liễu Tuấn đi vào bế tắc thì không có lợi gì cho hắn.Chưa kể Liễu Tuấn là thân tín tâm phúc của Hà tỉnh trưởng, sau lưng có một tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy, mà dù Liễu Tuấn là cán bộ thường, vừa mới điều tới, vừa tới nhậm chức y cũng không thể làm quan hệ hai bên căng thẳng, nếu không lãnh đạo cấp trên nhìn vào sẽ nói thế nào?Người ta vừa mới tới, Sài Thiệu Cơ cậu không chịu phối hợp, lại còn gây chuyện, làm ra vẻ tư cách lão làng hả?Trước kia Sài Thiệu Cơ làm bí thư huyện ủy, ấn tượng trong mắt lãnh đạo thành phố không tệ, sau khi điều tới khu Trường Hà, cấp bậc tăng lên, nhưng phân lượng trong mắt lãnh đạo thành phố chỉ sợ lại tụt xuống.Không làm ra thành tích gì ra hồn mà, sốt cả ngay vì kinh phí cơ quan và tiền lương của cán bộ mà sứt đầu mẻ trán.Lần này Hà Duyên An điều một vị bí thư trẻ từ xa tới, chẳng những khu Trường Hà mất hết thể diện mà ngay cả chính phủ thành phố Ngọc Lan chẳng vẻ vang gì.Nhưng điều này không có nghĩ rằng Liễu Tuấn được các cán bộ thành phố chấp nhận.Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức đã có lời đồn bất hòa cùng người đứng đầu chính phủ, luận ra thì nhất định là Sài Thiệu Cơ không đúng, cấp trên sẽ không vì Sài Thiệu Cơ không phối hợp mà điều Liễu Tuấn đi, chỉ e vì bảo vệ quyền uy của người đứng đầu mà dùng thủ đoạn cứng rắn với hắn.Vào lúc này Liễu Tuấn lại ở vào vị trí vững trãi, bất kể xảy ra vấn đề gì đều không thể tính vào y, giả sử Sài Thiệu Cơ không kiềm chế được, ngươi ta chỉ cần một câu “chưa quen tình hình”, là có thể đem tất cả lỗi lầm đẩy hết lên người Sài Thiệu Cơ.- Liễu bí thư nói hết sức chính xác, khu Trường Hà hỏng ở phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ.Trong chớp mắt, Sài Thiệu Cơ áp chế lửa giận, làm ra vẻ rất thành khẩn.Liễu Tuấn mỉm cười.Sài Thiệu Cơ quả nhiên lõi đời, một câu nói nhẹ nhàng chẳng những thuận theo ý của Liễu Tuấn, mà khéo léo đưa mình ra khỏi phảm vi trách nhiệm, kiết thiết đội ngũ cán bộ là việc của bí thư mà, chẳng liên quan mấy tới lão Sài tôi.- Vậy đồng chí cho rằng phải dùng biện pháp gì mới xoay chuyển được tình thế hiện nay?Liễu Tuấn sớm đã trấn áp được cơn giận trong lòng, khôi phục giọng nói thong thả.Sài Thiệu Cơ cũng mỉm cười, nói:- Khu loạn như vậy tôi cũng có trách nhiệm, giờ bí thư tới rồi, chúng tôi đương nhiên đều đợi chỉ thị của bí thư, hi vọng dưới sự lãnh đạo của bí thư, khu Trường Hà sớm ngày thoát khỏi cảnh khó.Giờ thành trò đá bóng rồi.Nhận thức của y với Sài Thiệu Cơ lại nhiều thêm vài phần, người này chẳng những rất cẩn thận, ở phương diện dũng khí và cách cục đều thiếu sót, hắn còn cho rằng Liễu Tuấn đang thử hắn.Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà hắn bị điều từ chức bí thư huyện ủy tới khu Trường Hà.Làm người đứng đầu, có thể thiếu sót gì nhưng không thể thiếu hai thứ quan trọng nhất là dũng khí và cách cục.Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Trương bí thư rót đài, tỉnh và thành phố đều không nghĩ tới việc đưa Sài Thiệu Cơ lên.Liễu Tuấn cười nói:- Đồng chí Thiệu Cơ, tôi vừa mới tới, chưa quen thuộc tình huống trong khu, nói dẫn mọi người thoát khỏi cảnh khó còn quá sớm.

Đồng chí Thiệu Cơ đừng che dấu, có biện pháp gì hay đưa ra chúng ta cùng thương lượng để làm.Sài Thiệu Cơ suy nghĩ rồi cẩn thận nói:- Bí thư, ban quản lý cũng không phải là không có cách, nhưng hành động lớn này phải được đảng ủy phê chuẩn mới được.Liễu Tuấn nói:- Đồng chí cứ coi vài ngày nữa tôi mới nhập chức, thoải mái nói ra biện pháp của mình đi.Ý tứ là anh có thể coi như tôi không tồn tại, anh là người quản lý, thì có biện pháp gì hay vượt ải khó không?Sài Thiệu Cơ thấy Liễu Tuấn ép sát tới, không chịu bỏ qua, biết mình không đưa ra chút gì đó là không đi được, liền nói:- Bí thư, muốn giải quyết khó khăn trước mắt cũng không phải hoàn toàn không có cách, ban quản lý thấy có hai cách đáng để thử.- Đồng chí cứ nói thẳng đừng ngại.- Biện pháp thứ nhất chính là bán đấu giá xí nghiệp tập thể và quốc hữu, có một số nợ nần chồng chất, sớm đã đóng cửa rồi, có thể bán đi kiếm một chút tiền, cuối năm sắp tới rồi không thể để dây dưa kéo dài.Liễu Tuấn cau mày, xem ra đây là ý đồ thực sự của Sài Thiệu Cơ hôm nay tới bái phòng y.Bán xí nghiệp phá sản, chuyện này từ ở huyện Ninh Bắc chưa điều đi, Liễu Tuấn đã bắt đầu trù tính rồi.

Nhưng y nắm rõ tình hình nơi đó có thể quyết định được, còn với khu Trường Hà coi như bị bịt tai che mắt, không thể tùy tiện đồng ý được, nếu không người ta muốn giở trò trong quá trình đó là chuyện dễ nhưu trở bàn tay, đến khi đem bán xí nghiệp không nên bán, cấp trên truy cứu thì bí thư y sẽ phải gánh hết trách nhiệm.Coi tôi còn trẻ ranh chưa hiểu chuyện gì thật sao?Liễu Tuấn bỉnh thản hỏi:- Biện pháp thứ hai của đồng chí là gì?Sài Thiệu Cơ trầm ngâm:- Cách thư hai là chỉ có thể nhờ vào cấp trên thôi, không giấu gì Liễu bí thư, bắt đầu từ đầu năm nay, khu Trường Hà đã chỉ có tiêu ra mà không có kiếm vào, còn cần tỉnh thành trợ cấp.

Có điều tài chính bên trên cũng không sung túc, tài chính trợ cấp có hạn, không đủ lấp vào khoảng trống.- Biên chế nhân viên trong khu vượt mức quy định bao nhiêu?Không đợi cho Sài Thiệu Cơ nói xong, Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.Sài Thiệu Cơ không ngờ y đột nhiên hỏi như thế, hơi ngẩn ra một chút.Quá rõ ràng mà, tỉnh thành trợ cấp là dựa theo biên chế tiêu chuẩn, nếu như không đủ, chỉ có thể nói biên chế vượt tiêu chuẩn, có nhiều kẻ không đáng được ăn lương nhà nước cũng chen vào trong cơ quan kiếm chén cơm.Liễu Tuấn dù vẻ mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt trở nên rất nghiêm khắc, làm Sài Thiệu Cơ bất giác bối rồi, lắp bắp nói:- Có vượt quá một chút...- Một chút là bao nhiêu?Liễu Tuấn hỏi sát không tha.Sài Thiệu Cơ cười khổ:- Hai trăm phần trăm.Liễu Tuấn tức thì nhướng mày.- Hai trăm phần trăm?

Có nghĩ là một biên chế có tận ba người làm.- Đúng thế, đó chỉ là tình hình vượt biệt chế của cơ quản khu ủy, còn cơ quan chức năng, cấp phường và trấn càng nghiêm trọng hơn.Sài Thiệu Cơ không che dấu gì, vừa nói vừa khẩn trương nhìn Liễu Tuấn.Mặt Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh, nhưng Sài Thiệu Cơ chú ý thấy, ánh mắt y đã ánh lên ngọn lửa phẫn nộ.Hồi lâu Liễu Tuấn mới nói:- Được rồi, tạm thời tôi không phát biểu ý kiến gì với loại tinh huống này.

Khó khăn tài chính, hi vọng đồng chí Thiệu Cơ nghĩ cách khắc phục, bất kể thế nào, tiền lương của cán bộ phải đảm bảo Chương 734: Gánh nặng đường xaLiễu Tuấn đứng ở trước ban công lớn, hai tay khoanh trước ngực, rít một hơi thuốc, xuyên qua làn khói lờ mà, nhìn về cảnh sắc hồ nước Hợp Thủy xa xa, trong đầu thì sóng cả cuộc trào, không thể bình tĩnh được.Sớm biết đống hỗn loạn này không dễ dọn dẹp, nhưng không ngờ tồi tệ tới mức này.Đại đa số xí nghiệp kinh doanh khó khăn, xí nghiệp đầu tư bên ngoài vốn có rất ít cơ bản đều đã đóng cửa, số ít còn duy trì cũng không có cuộc sống tốt lành gì.

Các xí nghiệp tập thể và quốc hữu, cùng xí nghiệp cá thể dân doanh bản địa, thì càng chắc phải nói.Xí nghiệp bên ngoài ít nhiều có có chính sách ưu đãi chống đỡ, gánh nặng thuế má và chi phí khác nhỏ hơn xí nghiệp bản địa nhiều, mà tài chính chính phủ chỉ tiêu không thu, làm cảnh ngộ các xí nghiệp bản địa càng thêm khốn khó.Đối với thủ đoạn chấp pháp dã mãn của một số ban ngành chính phủ, Liễu Tuấn nhận thức rất sâu, bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thu phí cấp trên giao cho, còn xí nghiệp phía dưới có kinh doanh được nữa không thì không thèm quan tâm.Còn cán bộ lãnh đạo thực sự nắm vận mệnh các xí nghiệp này, biết rõ làm như thế là giết gà lấy trứng, nhưng để vượt qua khó khăn trước mắt, liền ngó lơ khó khăn của xí nghiệp.Muốn cứu vớt nhiều xí nghiệp lâm vào cảnh khốn cùng này, không chỉ đơn giản dựa vào mời gọi đầu tư là được.Nếu như muốn đưa đầu tư vào, một năm 3,4 trăm triệu thậm chí 1 tỉ, đối với Liễu Tuấn chỉ là chuyện vặt, chưa tính tới thực lực tài chính khổng lồ của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, chỉ cần Kim Phú Xương vung tay kêu gọi, là có rất nhiều người hưởng ứng.Nhưng đưa đầu tư vào, có thể đâm rể nảy mẩm, kết trái ngọt được hay không thì yêu cầu thổ nhưỡng rất cao, ít nhất không thể ném nó vào đất phèn chua bạc màu được.Thế nhưng xí nghiệp ế ẩm chỉ là biểu tượng bên ngoài, nguyên nhân xâu xa hơn là cả một đội ngũ quản lý vô tích sự, Sài Thiệu Có có lẽ làm công tác đảng ủy giỏi, nhưng công tác kiến thiết kinh tế chẳng phải dân trong nghề, trước kia thành ủy Ngọc Lan điều chỉnh cán bộ đoán chừng suy nghĩ không đầy đủ về phương diện này, bỏ qua tính đặc thù của khu cao tân, coi khu Trường Hà chỉ như một khu vực hành chính thông thường, vì chú trọng cân bằng trên quan trường, hi sinh lợi ích toàn bộ khu Trường Hà.Đương nhiên, tình cảnh hiện nay của khu Trường Hà không thể trách một mình Sài Thiệu Cơ được, đủ các dấu hiệu cho thấy, hai bí thư tiền nhiệm đều rất uy thế, địa vị của Sài Thiệu Cơ bị suy yếu, mà bản thân hắn là một kẻ cẩn thận, chủ trọng tiến thối được mất của thân, tính cách của hắn quyết định hắn không thể làm gì cho tiền đồ của khu Trường Hà.Nếu đổi lại ở một hoàn cảnh tương đối yên bình, một quan trường tương đối truyền thống, Sài Thiệu Cơ có lẽ là một công sự không tệ, biết quy củ, không quá ham mê tranh quyền đoạt lợi.Nhưng ở khu cao tân thì cần một cánh bộ lãnh đạo có chí tiến thủ.Có lẽ sau khi Liễu bí thư tới, Sài Thiệu Cơ sẽ có chút cống hiến.Dùng phong cách và sức hút của mình ảnh hưởng tới trợ thủ chủ yếu bên cạnh, vốn là tốt chất có của một nhân vật loại lãnh tụ, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, có thay đổi được Sài Thiệu Cơ hay không là một khảo nghiệm với Liễu Tuấn.Trên quan trường, hạ gục một đối thủ có lẽ không khó, dù sao chỉ cần túm lấy nhược điểm của đối phương, ra đòn thật mạnh, là có thể đánh một đòn diệt địch, giải quyết vẫn đề một cách gọn nhẹ.Nhưng muốn thông qua phương thức “ăn mòn” dần dần thay đổi người bên cạnh, làm mọi người tự giác tụ về phía mình, thì phức tạp hơn, khó khăn hơn hạ gục đối thủ nhiều, đầy là một quá trình lâu dài.Vấn đề quan trọng nhất của khu Trường Hà gặp phải Liễu Tuấn cho rằng là ở phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ, khu Trường Hà muốn thực sự cất cánh, thì phải có ban lãnh đạo mạnh mẽ, từ trên xuống dưới, rèn lên một đội ngũ cán bộ đắc lực, đồng tâm hợp sức, mới có được thành tích lý tưởng.Một thân một mình muốn xoay chuyển cục diện đội ngũ cán bộ, tiến tới xoay chuyển kinh tế cả khu, đúng là chẳng dễ như nói.Vấn đề suy tính của Liễu Tuấn hiện giờ là khu cao tân gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cơm phải ăn từng miệc, việc phải làm từng phần, rốt cuộc phải ra tay từ đâu mới chính xác nhất.Trừ cục diện khu Trường Hà, Liễu Tuấn còn có một trọng trách khác, đó là công ty Trường Phong, cũng là một đống hỗn loạn không lạc quan.Liễu Tuấn vốn định sau khi nói chuyện với Sài Thiệu Cơ xong sẽ tới công ty Trường Phong một tiếng, triệu tập cuộc họp cán bộ trung tầng của công ty, gặp mặt mọi người.Nếu không các cán bộ công ty Trường Phong hiểu nhầm mình không coi trọng.Cảm giác của Liễu Tuấn hiện giờ là mình vừa làm tướng quân lại vừa phải làm trinh sát, đứng ở vị trí bi thư khu Trường Hà, Liễu Tuấn phải nghĩ tới vấn đề toàn cục, tới công ty Trường Phong, thì phải thâm nhập giải phẫu các mắt xích cụ thể, tìm vất để mấu chốt ở đâu để giải quyết, sau đó lấy phương thức xử lý này làm mẫu, mở rộng ra xí nghiệp toàn khu, nhìn cao hơn một tầng nữa, cả khu Trường Hà l một sự thí điểm, sau khi Liễu Tuấn làm mẫu, sẽ mở rộng ra toàn tỉnh.Liễu Tuấn hút hết điều thuốc lúc nào không hay.Liễu Tuấn day huyệt thái dương, về bàn làm việc gọi điện cho Vu Hoài Tín.- Hoài Tín, cậu gọi điện thoại cho Chu phó giám đốc của công ty Trường Phong, nói với ông ta, ngày mai 8h 30 tôi sẽ tới công ty Trường Phong mở cuộc họp cán bộ trung tầng, bảo ông ta chuẩn bị tốt cho cuộc họp.Vu Hoài Tín cung kính vâng lời.Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, dựa vào ghế da mềm mại, tiếp túc suy nghĩ đủ mọi vấn đề, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.- Hi hi, Tiểu Tuấn là em đây.Trong điện thoại truyền tới giọng nói ngây thơ của Nghiêm Phi.Liễu Tuấn tinh thần phấn chấn, mỉm cười hỏi:- Phi Phi, nhớ anh phải không?- Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không đã chẳng gọi điện thoại cho anh vào lúc làm việc.Phi Phi vẫn cứ thẳng thắn như vậy, trước mặt người chồng yêu quý chưa từng che dấu chút gì.- Anh ở bên đó đang làm gì?

Ăn uống có quen không?

An bài chỗ ở thế nào rồi.Còn chưa đợi Liễu Tuấn nói gì, Phi Phi đã hỏi một loạt.Liễu Tuấn cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói:- Ăn uống rất quen, anh ăn gì cũng ngon cả, chỗ ở cũng sắp xếp xong, ở trong biệt thự thường ủy khu, biệt thự rất lớn ở bên hồ, có hai vườn hoa.Phi Phi chừng như rất vui:- Oa, tuyệt vậy sao?Liễu Tuấn đáp:- Anh cũng khôn ngờ được điều tới nơi tốt như vậy?Nghiêm Phi lại hỏi:- Vậy ai làm cơm cho anh?

Quần áo bẩn thì làm như thế nào?Trước kia ở huyện Ninh Bắc sống ở nhà khách, cuộc sống hàng ngày có phục vụ chuyên chức lo liệu, Nghiêm Phi chẳng cần bận tâm, giờ Liễu Tuấn sống một mình ở biệt thự, Phi Phi lền nhớ tới vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống này.- Ăn uống thì dễ giải quyết, ăn trong phòng căn cơ quan là được, còn quần áo cũng không cần lo, bên phòng nhà đất sẽ an bài nhân viên theo giờ...- Thế không được.Phi Phi ở phía bên kia lắc đầu:- Anh ăn rất nhiều, dễ bị đói, buối tối ở nhà muốn ăn gì cũng không tiện.Liễu Tuấn cười:- Dễ giải quyết mà, mà ít mì để trong nhà là được, nếu không thì bánh bích quy, bán mì.

Buổi tối chỉ cần đối phó một chút thôi.- Ừm, không được không được, ăn những thứ đó không có dinh dưỡng gì cả, thế này đi, anh thuê một giúp việc, tiện chiếu cố cho anh.Phi Phi bày ra tư thế bà chủ, an bài sinh hoạt cho chồng.- Được anh nghe em, một lát nữa sẽ nói với thư ký bảo bên công ty gia chính an bài một bảo mẫu.Ở phương diện này, Liễu Tuấn vui vẻ nghe theo sự sắp đặt của Phi Phi, để cô có cảm giác thành tựu, còn lúc này thành phố Ngọc Lan có công ty gia chính hay không chẳng cần quan tâm, bí thư khu ủy muốn mời giúp việc, tin này chỉ cần truyền ra ngoài, không biết có bao nhiều người đánh nhau vỡ đầu để chui vào biệt thự số một.Dù làm công mất tiền cũng được.- Ừ, cứ quyết định như thế, nếu bên đó không có người thích hợp, bên này em sẽ tìm cho anh một người, người quê mình chu đáo hơn, khi rảnh còn có thể nói chuyện quê hương nữa.Phi Phi ở các chuyện khác chẳng hề để ý, chỉ mỗi việc liên quan tớiLiễu Tuấn mỉm cười đáp:- Được.- Thế nhé, em không quấy rầy anh làm việc, vài ngày nữa em qua thăm anh.Đôi vợ chồng trẻ lại nói mấy lời âu yếm, Nghiêm Phi mới quyến luyến cúp điện thoại.Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, cầm tấm bức ảnh chụp hai người lên, vuốt ve hình Nghiêm Phi, như vuốt trên làn da mịn màng mỏng manh của cô, mặt cười ấm áp, tâm tình phiền muộn vừa rồi được quét sạch.Buổi chiều Liễu Tuấn không ra ngoài, cũng không gặp cấp dưới, bảo Vu Hoài Tín đem hồ sơ của cán bộ chủ yếu trong khu tới, ngồi trong phòng chậm rãi lật xem, đây là thói quen của của y, thông qua hồ sơ tìm hiểu tình huống cán bộ là biện pháp tốt.Mặc dù sách là vật chết, nhưng người thực sự tinh thông về quan trường, thường thường có thể tử quỹ tích thăng tiến cùng các loại biểu dương, xử phạt tìm được tin tức hữu dụng.Hết giờ làm Liễu Tuấn tới phòng ăn nhỏ của cơ quan, ăn tối xong ngồi xe về biệt thự số một, mùa đông trời tối tương đối sớm, Liễu Tuấn chưa vào cửa đã phát hiện trong phòng khách có ánh sáng, cửa phòng mở.Liễu Tuấn trong lòng thoáng lấy làm lạ, sao ai không được y đồng ý đã vào biệt thự rồi.Chắc là người làm công tới dọn dẹp.Liễu Tuấn nghĩ như thế chậm rãi đi vào biệt thư, nhìn thấy một bóng người rất xinh đẹp như đã từng gặp Chương 735: Chẳng có ai tốt cảLiễu Tuấn cho dù thân hình cao lớn, cân nặng không nhỏ, nhưng đi đứng rất nhẹ, chừng là do y luyện võ có thành tựu nhất định, khi đi vào phòng khách, cô gái kia vẫn chưa chú ý có người tới, tiếp tục dọng dẹp đồ đạc trên ghế ô pha, nổi bật cặp đùi thon dài thẳng tắp dưới chiếc quần đen bó sát.Liễu Tuấn trí nhớ hơn người, chưa nói tới mức nhìn là không bao giờ quên, ít nhất những người và vật gặp qua trong thời gian ngắn đều có chút ấn tượng.- Tiểu Vũ phải không?Liễu Tuấn nhớ ra, cô gái này là Tiểu Vũ gặp trong quán ăn sáng mấy ngày trước, con gái chủ quán, là cô cái xinh đẹp ít nói, sao cô lại xuất hiện trong nhà của mình?- Á!Tiếng gọi bất thình lình làm Tiểu Vũ giật mình hét lên, chân tay luống cuống quay lại, nhìn Liễu Tuấn, một bàn tay nhỏ bé bất giác đặt trước ngực vỗ khe khẽ.Tiểu Vũ không thuộc loại hình nư nhân đầy đặn gợi cảm, mà thon thả, khuôn mặt thanh tú, mang theo vài phần trẻ con, cô gái chưa tới hai mươi, phát triển rất khá, dưới chiếc áo len hồng, bầu ngực đã có quy mô rất khả quan, động tác vô thức này rất cám dỗ.- Sao, sao anh lại tới đây?Tiểu Vũ cũng nhận ra là anh chàng đẹp trai sáng hôm đó ở trong quán một mình ăn bằng ba người khác rồi.Liễu Tuất bật cười.Hỏi gì thế chứ?Chẳng lẽ Tiểu Vũ không biết đây là đâu?- Tôi ở đây mà!Liễu Tuấn cười đáp.- Anh, anh ở đây ư?

Không phải đây là nhà của bí thư khu cao tân sao?Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiểu Vũ chớp chớp, tỏ ra khó hiểu.Liễu Tuấn đáp:- Ha ha ha, bí thư khu cao tân chính là tôi.- Anh, anh là bí thư khu cao tân?Tiểu Vũ tức thì tròn xoe mắt, mặt mang theo vẻ không tin tưởng, bất kể như thế nào cô cùng không thể liên hệ người trong quán mấy hôm trước với bí thư của khu cao tân.Trong suy nghĩ của cô, bí thư của khu cao tân là nhân vật ghê gớm lắm, sao có thể tới quán nhà cô ăn sáng?

Người ta sơn hào hải vị gì mà không có?

Sợ rằng tùy tiện ăn một bữa cơm cũng phải có mấy người hầu hạ.Liễu Tuấn gật đầu, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống.- Tiểu Vũ, sao em lại tới đây?Vấn đề này phải do y hỏi mới hợp đạo lý.- Em, em là giúp việc.Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn đường hoàng ngồi xuống, lòng trở nên thấp thỏm, không biết chính xác Liễu Tuấn nói thật không, chẳng lẽ y là bí thư khu cao tân thật?Có điều nói hai chữ “giúp việc” Tiểu Vũ bất giác nói nhỏ lại, tựa hồ cả thấy hai chữ này là một sự xỉ nhục với mình, trong giọng nói mang theo cả sự nhục nhã và bất lực.Liễu Tuấn tức thì cau mày lại, hỏi:- Giúp việc à?

Tôi còn cho rằng em đang đi học chứ?- Em vốn còn đang đi học mà...Á, không, không phải, em không đi học, em tới đây để làm giúp việc...Tiểu Vũ hơi luống cuống.Liễu Tuấn ý thức được trong việc này khả năng có vấn đề rồi.- Em ngồi đi.Liễu Tấn chỉ ghế sô pha đối diện.Tiểu Vũ rất khẩn trương ngồi xuống, nghi hoặc trong lòng càng lớn, nhìn thái độ của Liễu Tuấn, y có khả năng là người mình phải hầu hạ rồi, ừm, vô tưởng là một lão gia, nói không chừng là một lão già mặt ngựa như lão Chu kia, nếu như đúng là anh ấy...Trong thời gian ngắn...Đầu tiển vũ hiện lên vô số suy nghĩ.- Anh, anh đúng là bí thư khu?

Anh chính là Liễu Tuấn?Tiểu Vũ suy nghĩ miên man, vọt miệng hỏi.Liễu Tuấn hơi buồn cười, nói:- Đúng, tôi là Liễu Tuấn.-...Không, không đúng.Tiểu Vũ vốn rấ khẩn trương, thấy Liễu Tuấn là “người quen” lại trẻ tuổi ôn hòa, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác thân cận, tâm tình khẩn trương hơi lắng xuống.

Đương nhiên, điều này cũng có thể liên quan tới tính chá của cô, nhìn qua thì dịu dàng ít nói, có lẽ trong người mang gen ngầm “khỏe nói” của mẹ cũng chưa biết chức.Liễu Tuấn ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại:- Sao lại không đúng?Tiểu Vũ mở to đôi mắt sáng nhìn y:- Bọn họ nói tân bí thư từ tỉnh N điều tới, nhưng em nhớ anh nói, anh ở Nam Phong.Liễu Tuấn nhớ ra hôm đó ở quán ăn mình đã nói câu này thật, không ngờ Tiểu Vũ không ở gần, lại cũng nghe thấy, hơn nữa còn nhớ được, thật là hiếm có.- Ha ha, hộ tịch của tôi ở Nam Phương, có điều trước kia công tác ở tỉnh N.- Ồ...Tiểu Vũ gật đầu.Liễu Tuấn cười hỏi:- Tiểu Vũ, em học ở trường nào thế?- Học ở trường kỹ thuật trong nhà máy.Tiểu Vũ vọt miệng nói, lập tức ý thức được không ổn, vội bổ xung:- Ừm, em học chuyên nghành văn thư, đã tốt nghiệp rồi.- À, nhà máy có cả trường kỹ thuật à?

Chuyên nghành văn thư học mấy năm, trung cấp hay là cao đẳng?Liễu Tuấn hứng thú hỏi.Bình thường một xí nghiệp quốc hữu như công ty Trường Phong, chỉ có thể miễn cưỡng làm một trường học cho con em nhân viên, thực sự lên tới được trường kỹ thuật dạy nghề, cần có nguồn học sinh lớn hơn, công ty Trường Phong có hơn ba nghìn nhân viên, thêm vào người nhà chừng vạn người, không đủ nguồn học sinh suy trì.

Đương nhiên nếu như thuần túy dựa vào cơ cấu bối dưỡng nội bộ, dựa vào công ty cấp tiền, không hạch toán độc lập thì là chuyện khác.Tiểu Vũ đáp:- Khóa ba năm, bằng cao đẳng.Liễu Tuấn nhìn cô, chậm rãi hói:- Tiểu Vũ, em thực sự tốt nghiệp rồi sao?

Phải nói thật.Tiểu Vũ né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, đầu cúi xuống, mấp máy môi không nói lên lời, một bàn tay vô thức vẽ vòng tròn chên đùi, khuôn mặt xinh xắn hơi nhợt nhạt.Hiển nhiên Tiểu Vũ cảm nhận được khí thế trên người Liễu Tuấn phát ra.Lúc này cô cuối cùng đã tin người trẻ tuổi trước mắt là người cô phải phục vụ rồi.Hồi lâu sau Tiểu Vũ mới đáp nhỏ như muỗi kêu:- Ừm, sang năm, sang năm em mới tốt nghiệp.Liễu Tuấn hỏi tiếp:- Ai bào em tới?Dù Liễu Tuấn yêu cầu bên nhà đất mời cho y một giúp việc chiếu cố cuộc sống hàng ngày, nhưng buổi chiều mới nói với Vu Hoài Tín, không ngờ lại nhanh như thế, hơn nữa Vu Hoài Tín tuyệt không thể chọn một nữ học sinh làm giúp việc cho y, dù không có kinh nghiệp thư ký, thì kiến thức cuộc sống thông thường này phải có.Tiểu Vũ lắp bắp đáp:- Ừm, là phó giám đốc Chu bảo em tới, là Chu Phi Dược ấy...Câu trả lời này không nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn, người nhà của nhân viên công ty Trường Phong, khả năng cùng cô có qua lại hơn hẳn Vu Hoài Tín, hơn nữa theo lời Tiểu Ngả, Chu Long sớm đã có ý đồ với Tiểu Vũ, nhưng đột nhiên đẩy cô tới bên cạnh mình, đùng là làm y có hơi ngạc nhiên.Liễu Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng.Cả hai người cha của y đều có thói quen này, gặp phải vấn đề khó giải quyết, thích vừa đi vừa hút thuốc suy nghĩ, bất tri bất giác Liễu Tuấn cũng bị ảnh hưởng.Tiểu Vũ khẩn trương đứng dậy, hai tay đan chéo đặt trước bụng, mặt di chuyển theo người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn hỏi:- Chu Phi Dược có nói với em tới đây làm gì không?- Dạ, ông ta nói Liễu bí thư mới đến, gia quyến còn chưa tới, sinh hoạt hàng ngày không có ai chiếu cố, cần mời một giúp việc, bảo em chiếu cố sinh hoạt của anh...Nói tới đây, khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Vũ ửng lên ráng hồng mỹ lệ.Chu Phi Dược còn dặn một câu, bất kể Liễu bí thư có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn.

Tiểu Vũ nếu đã tới đây, là đã chuẩn bị tâm lý “thỏa mãn” y rồi, nhưng trước mặt Liễu Tuấn khó mà nói ra được.Đương nhiên cô không nói Liễu Tuấn cũng đoán được đại khái.Nếu mời giúp việc cho y, Chu Phi Dược hoàn toàn không cần bỏ vốn lớn như thế, chắc chắn Tiểu Vũ chẳng muốn làm “giúp việc”, nhưng vì bức ép, trong chuyện này Chu Phi Dược rốt cuộc dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ gì khiến cho một hoàng hoa khuê nữ cam tâm tình nguyện đi “hiến thân”, Liễu Tuấn có thể đoán được đại khái rồi.Nếu Tiểu Vũ là người trong thể chế hoặc là cha mẹ cô trong thể chế, vì leo cao chủ động tiếp cận Liễu Tuấn là có thể hiểu được.Ở huyện Ninh Bắc, nếu chẳng phải Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý vì tội “dâng gái” mà vào tù, chẳng biết sẽ có bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp sán đến.Có điều tình huống Tiểu Vũ rõ ràng không như vậy.Cô gái nhà bình thường, quan hệ là lãnh đạo và bị lãnh đạo, dù có nắm mơ cũng không nghĩ tới thông qua hầu hạ Liễu Tuấn để leo lên.Liễu Tuấn đột nhiên cười nói:- Hà, xem ra lão Chu suy nghĩ rất chu đáo.Nghe câu này Tiểu Vũ tức thì lạnh từ đầu tới chân.Khi cô xác định Liễu Tuấn chính là bí thư mới tới, trong lòng ít nhiều còn ôm chút ảo tưởng, cho rằng Liễu Tuấn còn trẻ, không giống người xấu, hơn nữa sáng hôm đó Liễu Tuấn để lại ấn tướng trong cô rất tốt, có lẽ không giống loại “quan lớn” như Chu Phi Dược.Nhưng hiện giờ xem ra đều cá mé một lứa, chẳng có gì khác biệt.Chớp mắt đó, Tiểu Vũ hận Liễu Tuấn thấu xương, không ngờ người này nhìn đạo mạo đường hoàng, thực tế cũng xấu xa tồi tệ, người làm quan đúng là chẳng có kẻ nào tử tế, chỉ biết úc hiếp dân thường.

Nhưng tâm thân thanh bạch của mình, sắp mất trong tay kẻ xấu xa này rồi.- Tiểu Vũ, đồ dùng hàng ngày mang tới rồi chứ?Tiểu Vũ gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ.- Tốt lắm, sau này em ở trong gian phòng giữa lầu dưới, còn thiếu gì tới chỗ tôi lấy tiền mua.Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Tiểu Vũ, vẫn cười nói:- Phải rồi, tôi ăn khá nhiều, mỗi bữa em làm nhiều một chút, nếu không em sẽ bị đói đấy.Người này đã coi mình thành giúp việc rồi.Tiểu Vũ thầm nghiến răng, nhưng không thể không gật đầu.Đêm nay, đêm nay...

Chương 736: Chú Liễu sởn gai ốcCả buổi tối Tiểu Vũ đều ngầm quan sát Liễu Tuấn, “vị chủ nhân” mà cô hết sức oán hận cũng hết sức tò mò.Liễu Tuấn rất có quy củ, trước tiên là bật TV, trầm tĩnh ngồi trên ghế sô pha xem thời sự, trong cả quá trình đó không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc hút, mắt nhìn thẳng, dường như trong phòng không hề có sự tồn tại của Tiểu Vũ.Xem xong thời sự, Liễu Tuấn đứng dậy lên lầu, vào thư phòng.Tiểu Vũ tới đây vào buổi chiều, tình huống trong biệt thự đã nắm bắt đại khái rồi, thư phòng nhỏ này Tiểu Vũ cũng đã vào xem, có một tủ sách rất lớn đặt các loại tác phẩm kinh tế chính trị nổi tiếng, khi nhìn số sách này Tiểu Vũ sinh chút thiện cảm với chủ nhân của biệt thự, cảm thấy “lão già” họ Liễu này mặc dù nhân phẩm tồi tệ, nhưng rất có học vấn.

Tiểu Vũ đang đi học, tất nhiên kinh trọng người có học vấn, có điều kính trọng mau chóng biến thành khinh bỉ, rất nhiều quyền sách còn nguyên lớp nilong đóng gói chưa được mở ra, có thể thấy là thứ trưng bày, “lão họ Liễu” hoàn toàn không động tới thứ này.Hiện giờ cuối cùng gặp được Liễu Tuấn, phát hiện ra Liễu bí thư không phải là “lão già” trong tượng tượng, là một thanh niên lớn hơn cô cùng lắm vài tuổi.Tiểu Vũ không ở trong thể chế, không kinh ngạc bằng người ở quan trường, theo suy nghĩ của cô, chỉ cần may mắn, tuổi tác không phải là chướng ngại làm quan lớn.Loáng thoáng nghe Chu Phi Dược nhắc tới, cha ruột lẫn cha vợ của Liễu Tuấn đều là quan rất rất to.Có một chỗ dựa lớn như vậy, thì thành người đứng đầu nhà máy cùng khu cũng là chuyện hợp lý.Đợi sau khi Liễu Tuấn vào phòng, Tiểu Vũ mới nhớ ra phải pha trà cho y, một giúp việc hợp cách, lúc nào cũng phải chú ý tới chuyện này.Nhưng Tiểu Vũ không muốn đi pha trà cho y.Cô rất sợ Liễu Tuấn.Tiểu Vũ cảm thấy thật buồn cười.Dựa theo “con đường” Chu Phi Dược sắp đặt cho cô, người thanh niên cao lớn này sẽ làm nam nhân đầu tiên trong cuộc đời.

Trong suy nghĩ của Tiểu Vũ, đó phải là một thời khắc tuyệt mỹ, làm người ta trọn đời khó quên, hai người nhất định phải yêu thương nhau, tình cảm tích lũy tới mức độ nồng cháy mới phát sinh quan hệ thân mật nhất, cùng hòa làm một.Nhưng hiện giờ cô mới gặp Liễu Tuấn có hai lần, tối nay đã bị y đoạt mất thứ quý giá nhất rồi.Tiểu Vũ do dự một chút, vẫn quyết định pha trà vào đưa cho Liễu Tuấn.Tiểu Vũ là cô gái ngoan ngoãn tính cách rất yếu mềm, chuyện đã tới nước này, cho dù trong lòng hận Liễu Tuấn và Chu Phi Dược, nhưng chuẩn bị tâm lý chấp nhận rồi, có lẽ mình làm tốt vai trò giúp việc, tên bí thư độc ác kia đột nhiên lương tâm thức tỉnh, tha cho mình cũng chưa biết chừng.Bất kể như thế nào cũng nên thử một phen.Khi pha trà, Tiểu Vũ bất giác nhìn ra phía cửa.Không ai trông coi cả.Bên ngoài tối đen.Nếu như bây giờ máy chạy mất, hẳn là y không biết đâu nhỉ?

Cho dù có biết cũng sẽ không đuổi theo, y là quan lớn, phải chú ý tới thân phận và ảnh hưởng.Nhưng chạy được thì sao?

Hòa thượng chạy được nhưng miếu còn, chẳng lẽ mình có thể bỏ lại cha mẹ, em trai lưu lãng bên ngoài cả đời.Thế lực của nhà họ Chu ở công ty Trường Phong, Tiểu Vũ hiểu rất rõ, trừ khi cả nhà cô cả đời không về, nếu không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhớ tới người cha đi làm trong xưởng, mẹ cả ngày từ sáng tới tối tất bật ở quán, đứa em trai nhỏ đang đi học, hai chân Tiểu Vũ như có xích sắt nặng ngàn cân.Cô biết vận mệnh của mình đã được quyết định rồi, cô chạy không thoát.Tiểu Vũ chỉ hi vọng, những điều Chu Phi Dược hứa đều có thể được thực hiện.Còn mình, cứ coi như bị chó cắn đi.Nhớ tới Tiểu Ngả ở nhà bên!

So ra nam nhân mà mình phải hầu hạ khá lắm rồi, huống chi dù Liễu Tuấn đáng ghét, nhưng trẻ tuổi, đẹp trai, so với mấy lão già bụng phệ hay tới hộp đêm tốt hơn nhiều, trừ không quen biết nhau, không có cảm tình, kỳ thực Liễu Tuấn là “bạn tình” rất được.Tiểu Vũ suy nghĩ lung tung, thiếu chút nữa bị nước sôi làm bỏng tay.Liễu Tuấn đang đọc hồ sơ các cán bộ chủ yếu của khu Trường Hà, thi thoảng ghi chép lên quyển sổ nhỏ những tin tức quan trọng nhất, bị tiếng động sau lưng làm kinh động, liền quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Vũ rụt rè bưng một cốc trà đứng ở cửa, liền mỉm cười nói:- Vào đi.Tiểu Vũ bưng trà từ từ đi vào, tò mò nhìn đống tài liệu trên bàn một cái, đặt cốc trà bên tay phải Liễu Tuấn.- Cám ơn.Biết Tiểu Vũ không phải phải là người trong thể chế, Liễu Tuấn không kiêng kỵ che tư liệu đi.Tiểu Vũ lắp bắp nói:- Ừm...Liễu...Liễu bí thư.Liễu Tuấn nhìn cô.- Anh...Anh có muốn muốn tắm rửa không, quần áo đều đặt trong tủ ở phòng ngủ rồi.Tiểu Vũ nói tới đó mặt đỏ tới tận mang tai.Đây là lần đầu tiên cô hỏi một người đàn ông có muốn đi tắm không, nhưng nếu như không đi tắm, Tiểu Vũ thấy rất khó chịu, cho dù không có cảm tỉnh, cô vẫn hi vọng làm lần đầu tiên của mình “khá” hơn một chút, tranh cho sau này nghĩ lại không tới mức buồn nôn.Liễu Tuấn cười đáp:- Ừ tôi biết rồi, sau này em chỉ cần giúp tôi gặp áo ngoài, còn lại tôi tự giặt.Đồng chí Tiểu Liễu sau khi trùng sinh ở phương diện việc việc nhà là con sâu lười siêu cấp, có điều trong biệt thự có máy giặt, tắm xong cho đò lót vào, tựa hồ cũng không phải là chuyện khó lắm, kiếp trước cũng làm nhiều lắm rồi.- Vâng.Tiểu Vũ vâng lời, trong lòng mừng thầm, như thế chẳng lẽ y coi mình là giúp việc thật rồi?Đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Vụ bối rối chạy ra ngoài, ấn nút thông tiếng ở phòng khách, hỏi:- Ai đấy?- Ha ha, Tiểu Vũ là tôi đây.Đó là tiếng cười làm người ta không rét mà run của Chu Phi Dược.- Liễu bí thư đã về chưa?- A, về, về rồi.Tiểu Vũ vội mở cửa cho Chu Phi Dược.Từ điểm này mà xét, Tiểu Vũ tạm thời còn chưa nhập vào vai trò giúp việc, sao có thể chưa xin phép chủ nhân đã tùy tiện mở cửa cho người ta vào?Nhưng Tiểu Vũ quá sợ Chu Phi Dược, hoàn toàn không dám trái lệnh của ông ta.Bất ngờ là Chu Phi Dược còn dẫn một nữ nhân chừng 30 tuổi tới, trông hơi giống Chu Long, Tiểu Vũ biết Chu Phi Dược có hai người con gái, một trong đó lấy con trai Cốc Tòng Chính, hẳn chính là người này rồi.- A, Chu giám đốc đến rồi, mời ngồi.Không đợi Tiểu Vũ vào thông báo, Liễu Tuấn đã từ thư phòng đi ra, tươi cười chào Chu Phi Dược.Đúng là cùng một lũ.Tiểu Vũ trong lại khinh bỉ Liễu Tuấn một chập.- Tối thế này còn tới làm phiền bí thư, thật ngại quá.Chu Phi Dược kính cẩn nói, tự giác đem chữ Liễu trong “Liễu bí thư” bỏ đi, lộ vẻ thân thiết.- Bí thư, đây là con gái tôi Chu Lệ, là con dâu Cốc thị trưởng, làm việc ở cục công nghiệp thành phố.Chu Phi Dược bắt tay Liễu Tuấn xong liền giới thiêu.- Chào chú Liễu.Chu Lệ mặc một bộ váy đen, trang điểm như “quý phu nhân”, vóc người đầy đặn, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra khẽ bắt tay Liễu Tuấn, cười chúm chím gọi một câu “chú Liễu”.Dù đồng chí Liễu Tuấn công phu dưỡng khí vô cùng ghê gớm, nhưng bị một cô gái hơn mình mấy tuổi gọi là “chú”, bất giác vẫn nổi hết da gà.Chỉ một cầu này đã nhìn ra Chu Lệ chẳng dễ chơi.Có điều trong mắt Chu Lệ, Liễu Tuấn càng khó chơi hơn, người này nhìn qua còn ít tuổi hơn em trai mình, vậy mà được cô gọi là “chú” không tỏ ra có chút thiếu tự nhiên nào, tiếp nhận thoải mái, nguyên do là làm lãnh đạo lâu, cũng quen người ta nịnh bợ rồi.

- Tiểu Vũ, khách tới rồi, sao chưa đưa trà lên.Hai bên hàn huyên mấy câu, Liễu Tuấn gọi Tiểu Vũ.- Vâng, có ngay đây.Tiểu Vũ luống cuống đáp, vội đi pha trà, còn về đồ ăn thì trên bàn có hoa quả, không cần lo.- Để cháu tự pha trà, không cần làm phiền Tiểu Vũ.Chu Lệ cười duyên, đứng dậy giúp Tiểu Vũ, cặp mông mấy lắc lư trước mặt Liễu Tuấn.Sắp xếp Tiểu Vũ làm giúp việc cho Liễu Tuấn, là kết quả cô ta và Chu Phi Dược thương lượng với nhau.Tối qua Tiểu Ngả và Tiểu An ở trong phòng Liễu Tuấn chưa tới nửa tiếng đã bị đuổi ra, Chu Lệ liền trách cha mình, không nhìn xem Liễu Tuấn thân phận thế nào, loại gái làng chơi như Tiểu An và Tiểu Ngả sao có thể nhìn trúng được?

Tưởng người ta là hạng ăn tạp như Cốc Tòng Chính sao?Nếu muốn tặng ân tình, thì phải tặng một phần lễ nặng, nếu không làm người ta xem thường.Hôm nay nhìn thái độ tùy ý của Liễu Tuấn với Tiểu Vũ, Chu Lệ cảm thấy nước cờ này đã đi đúng rồi, Tiểu Vũ trẻ trung xinh đẹp, lại là cô gái nhà lành, còn sạch sẽ, như thế mới lọt vào mắt Liễu bí thư được.Qua đêm nay thân phận của Tiểu Vũ sẽ hoàn toàn khác, nói không chừng sau này còn ngửa mặt mong người ta chiếu cố, lúc này tất nhiên phải thân cận một chút.Chu Phi Dược trong lòng cũng hết sức vui sướng.Chỉ cần Liễu Tuấn nhận lễ vật của lão Chu, thì về sau công ty Trường Phong vẫn là thiên hạ của Chu Dược Phi.- Bí thư, Tiểu Vũ là cô bé ngoan, rất nghe lời, bí thư đừng khách khí, có chuyện gì cứ bảo cô ấy làm, bấ kể chuyện gì cũng được.Sợ rằng Liễu Tuấn chưa hoàn toàn hiểu ý mình, Chu Phi Dược nhắc:- Ha ha ha, cám ơn giám đốc Chu!Liễu Tuấn cũng cười gật đầu Chương 737: Cơ hội hiếm cóCả đêm hôm đó Tiểu Vũ không ngủ ngon.Tối hôm qua, Chu Phi Dược nói chuyện với Liễu Tuấn trong phòng khách, Chu Lệ cười tủm tỉm kéo cô vào gian phòng nhỏ tán gẫu, trước kia Tiểu Vũ chưa gặp Chu Lệ, nhưng đối với người nhà họ Chu đều rất sợ hãi.Chu Lệ cười rất tươi, nhìn rất ôn hòa, giống như người chị hàng xóm hỏi han cuộc sống hàng ngày vậy, quan tâm ân cần, lại còn lấy một nghìn đồng nhét vào tay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sợ chết khếp, bất kể thế nào cũng không dám nhận, cuối cùng Chu Lệ vẫn cứ nhét vào trong túi đồ của cô.- Tiểu Vũ này, hầu hạ nhân vật lớn như Liễu bí thư phải chú ý, em phải trang điểm thật xinh đẹp mới không làm mất mặt Liễu bí thư.Chu Lệ cười nhắc nhở.Trong lòng Tiểu Vũ tủi thân ra sao khỏi phải nói.Mình đã đích thân tới tận nơi làm “thông phòng nha hoàn” cho người ta, lại còn ăn mặc cho đẹp lấy thể diện cho y nữa.- Em gái ngốc ơi, đừng mặt mày ủ rũ, chị nói cho em biết, đây là cơ hội tốt đốt đuốc cũng khó tìm đấy.

Không biết bao nhiêu người muôn làm giúp việc cho Liễu bí thư đâu, chị dám nói, chỉ cần đưa tin này ra, những cô gái trẻ trung xinh đẹp muốn tới hầu hạ Liễu bí thư sẽ xếp hàng dài từ biệt thự này tới tận ngoài đường lớn đó.Thấy Tiểu cười gượng gạo, Chu Lệ công tác tư tưởng còn chưa làm thông.Như vậy là không được, vì muốn dựa vào cây đại thụ Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phí bao nhiêu tâm cơ nghĩ cách.Giả sử Tiểu Vũ cứ mang khuôn mặt “người chết” này, chẳng những không lấy lòng được Liễu Tuấn, lại còn gây họa.Như lời cô ta đã nói với Tiểu Vũ, với thân phận lịch sự và vẻ tuấn tú lịch sự của “chú Liễu”, chẳng lo không có nữ nhân hầu hạ, vì đưa Tiểu Vũ tới bên cạnh Liễu Tuấn, nhà họ Chu đã phải đưa cho Lỗ Thủ Nghiệp một phong bì lớn, có thể nói ở chuyện này nhà họ Chu chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.Đây là nguyên nhân tối nay Chu Phi Dược tới bái phỏng lại mang theo Chu Lệ, một số lời chỉ có nữ nhân mới có thể chia sẻ với nhau.Tiểu Vũ cúi đầu không nói.Trong lòng có vẫn ít nhiều hoài nghi lời Chu Lệ.Cô không phải người trong quan trường, không biết được người ham mê quyền thế, có tâm thái ra sao.- Tiểu Vũ, nghe chị nói đi, không sai được đâu, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

Em nghĩ mà xem, Liễu bí thư tuổi còn trẻ đã làm quan lớn ngang phó thị trưởng, sau này tiền đồ là vô hạn.

Em được hầu hạ Liễu bí thư là vận may lớn, nếu có thể có kết quả gì, thì cả đời không phải lo lắng gì nữa.

Tới khi đó à, chỉ sợ cả nhà chị còn phải nhờ xem chiếu cố.

Nghe chị, phải hậu hạ Liễu bí thư cho tốt, sau này cuộc sống trong nhà em có chuyện gì khó khăn cứ việc nói với chị.

Đây là điện thoại của chị, em cầm đi.Không thể không nói, những lời dụ dỗ ngon ngọt của chu Lệ, khơi lên gợn sóng trong lòng Tiểu Vũ.Nếu như tất cả không thể kháng cự được, vì sao không nên nghĩ tới phương diện tốt hơn?

Kỳ thực bỏ qua sự nhục nhã của bản thân, Liễu Tuấn là nam nhân rất được các cô gái yêu thích, cao lớn đẹp trai, phong độ lỗi lạc, là người tình trong mộng của biết bao cô gái trẻ.

Giả sử như “có kết quả” như lời Chu Lệ, có lẽ là kết cục đẹp nhất cho chuyện bất đắc dĩ này.Cha con Chu Phi Dược đi rồi, Tiểu Vũ đi ra thu doạn phòng khách, tim đập thình thịch, dường như ánh mắt của Liễu Tuấn là vật thể hữu hình, có thể xuyên qua nội tâm của cô.Có lẽ nam nhân sau lưng kia, có thể ôm lấy cô bất kỳ lúc nào.Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn uống trà xong liền đứng dậy lên lầu, trước khi đi còn dặn một câu, buối tối không còn việc gì nữa, cô có thể hoạt động tự do, có thể ngủ sớm.

Sáng mai 7h30 chuẩn bị bữa sáng cho đúng giờ.Tiểu Vũ nửa tin nửa ngờ.Chẳng lẽ y coi mình là giúp việc bình thường thật?Có điều cả tòa biệt thự chỉ có hai người, Liễu Tuấn hoàn toàn không phải làm bộ trước mặt cô.Đúng là không hiểu nổi trong lòng nam nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì.Cả đêm Tiểu Vũ trằn trọc chên giường, không thể ngủ nổi, khẩn trương chờ đợi tiếng cửa mở đột nhiên vang lên, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, tới tận gần sáng, Tiểu Vũ không chống đỡ nổi nữa, mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, kết quả vừa tờ mờ sáng đã bị đánh thức rồi.Không phải bị chuông đồng hồ đánh thức, mà là bị tiếng quát tháo trong vườn hoa truyền tới đánh thức.Tiểu Vũ không biết xảy ra chuyện gì, vội rời giường xem xét động tĩnh, nhưng bất ngờ phát hiện ra Liễu Tuấn mặc một bộ áo lụa trắng, đang tập luyện quyền cước trong vườn.Tiểu Vũ mặc dù không tập luyện võ thuật, nhưng cũng có thể nhìn qua, mỗi một động tác của Liễu Tuấn đều mang sức mạnh rất lớn, quyền cước vù vù.Nhất thời Tiểu Vũ hơi choáng, không ngờ “kẻ xấu” này lại văn võ song toàn.Len lén nhìn một lúc thì đồng hồ báo thức vang lên, Tiểu Vũ cuống quít rửa ráy rồi chuẩn bị bữa sáng, cô thường giúp mẹ mở quán buổi sáng, công việc trong nhà bếp là sở trường, rất nhanh đã làm xong một bữa sáng thơm phương phức, Tiểu Vũ nhớ kỹ lời dặn của Liễu Tuấn, bữa sáng làm rất nhiều.Người này sức ăn vượt xa người thường.7h 30, Liễu Tuấn đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, dĩ nhiên tắm rửa xong, quần áo chỉnh tề, mỉm cười chào Tiểu Vũ, nhìn thấy bữa sáng nghi ngút ở trên bàn, Liễu Tuấn rất vừa ý, ăn xong khen ngợi Tiểu Vũ mấy câu.7h 50, Tiết Chương Dịch lái xe tới, cùng Vu Hoài Tín xuất hiện trước cửa biệt thự, Liễu Tuấn cầm lấy cặp da, trước khi đi giao cho Tiểu Vũ một tấm thẻ ngân hàng, bảo cô mật mã, nói là chi tiêu hàng ngày cô tự đi rút tiền mà dùng.Lúc ấy thể ngân hàng là thứ tương đối hiếm.Liễu Tuấn đi tới cửa thì Tiểu Vũ đột nhiên đuổi theo, ma xui quỷ khiến hỏi:- Này, anh...anh buổi trưa muốn ăn gì?Liễu Tuấn đáp:- Gì cũng được, em nấu ăn tốt lắm.

Ừ, thức ăn thêm chút cay là được.Đột nhiên trong biệt thự Liễu Tuấn xuất hiện một cô gái trẻ thanh thú như vậy, mặt Vu Hoài Tín lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại Tiết Chương Dịch dửng dưng, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Tiểu Vũ, làm Vu Hoài Tín thầm xấu hỗ, xem ra công phu hàm dưỡng của mình chưa đủ, Tiết Chương Dịch không hổ thẹn là lái xe của cơ quan lớn, rất hiểu quy củ.Cuộc sống riêng của lãnh đạo, chuyện nào nên biết, chuyện nào biết mà như không thấy, chính là kỹ năng cơ bản của người làm thư ký.Còn phải rèn luyện thêm mới được.- Tới công ty Trường Phong.Liễu Tuấn vừa lên xe, liền bảo Tiết Chương Dịch.Thời gian họp hôm qua Liễu Tuấn dặn Chu Phi Dược là 8h 30, có điều ông ta đã đợi ở cửa tòa nhà văn phòng từ rất sớm, chẳng những Chu Phi Dược mà cả ba phó giám đốc khác cũng đứng ở đó.Những nhân việt khác không được thông báo xếp hàng đón giám đốc mới, tự biết không đủ tư cách xếp ngang hàng với các vị phó giám đốc, đều rất tự giác tránh đi, có điều đại bộ phận đều không kìm được sự tò mò, len lén nhìn qua ô cửa sổ, muốn thấy vị giám đốc vang danh đã lâu này rốt cuộc là nhân vật cỡ nào.Đúng 8h, chiếc xe Audi xuất hiện trước cửa.Tòa nhà văn phòng của công ty Trường Phong có diện tính lớn, khí thế lồng lộng, oai phong hơn tòa nhà cơ quan khu Trường Hà, tòa nhà này được xây vào thời kỳ đỉnh thịnh của công ty, cho dù mấy năm qua công ty làm ăn bết bát, thu không bù nổi chi, nhưng vẫn chú ý tới cái bộ mặt của công ty này, giữ gìn không tệ, y như mọt tòa nhà mới.Chiếc xe vừa dừng lại, Chu Phi Dược liền bước nhanh tới mở cửa xe cho Liễu Tuấn, còn tỉ mỉ đưa tay đặt che lên trên cửa, đề phòng Liễu Tuấn bị cụng đầu.Riêng động tác này làm các nhân viên nhìn trộm qua cửa sổ vừa khinh bỉ lại vừa kinh ngạc.Khinh bị cảnh nịnh bợt của Chu Phi Dược, đường đường phó giám đốc thường vụ, chỉ cách người ta một chút xíu thôi, cần gì xun xoe như thế?

Kinh ngạc là vì ông ta chưa bao giờ khách khí với giám đốc cấp trên như vậy, hai người tuy không nói là như nước với lửa, nhưng âm thầm tranh đầu ganh gắt, hợp tác không vui vẻ.Không biết giám đốc mới rốt cuộc là nhân vật ghê gớm như thế nào mà được Chu Phi Dược ân cần như vậy?Đợi khi Liễu Tuấn từ xe đi ra, lầu trên lầu dưới vô số kẻ mắt lòi ra ngoài.Nếu như không phải Chu Phi Dược khom lưng cúi đầu bắt tay, mọi người nhất định cho rằng đây là thư ký của giám đốc mới.Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay với mấy vị giám đốc, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, nói:- Tòa nhà này rất khí phái.Chu Phi Dược vội nói:- Vâng, đúng là hơi xa xỉ một chút, tốn gần 10 triệu, trước kia Đàm giám đốc khi tại nhiệm kiên trì muốn xây, hiện giờ xem ra không hợp lý lắm.Chu Phi Dược và Đám giám đốc tiền nhiệm bất hòa, tuy giờ Đàm giám đốc đã điều đi rồi, nhưng vẫn nói một câu khó nghe, dù không được tác dụng gì, nhưng cũng sướng trong lòng.Liễu Tuấn liếc ông ta một cái, không nói gì cả.Các vị phó giám đốc khác vẻ mặt khác nhau, phó giám đốc sản xuất Triệu Ngạn miệng mấp máy, muốn nói lại thôi, động tác này tất nhiên bị Liễu Tuấn nhìn thấy.Chu Phi Dược hỏi:- Liễu bí thư tất cả đều đến đủ rồi, ngài xem...- Cứ tới văn phòng xem qua một chút đã, nói 8h 30 họp, không nên tùy tiện thay đổi, quản lý xí nghiệp cũng chú ý mệnh lệnh nghiêm khắc.- Vâng vâng vâng, Liễu bí thư dạy rất đúng.

Văn phòng của ngài ở lầu tám, mời đi theo tôi.Chu Phi Dược luôn miệng vâng dạ, đi trước dẫn đường.Đại sảnh lầu một vô cùng khí phái, bàn tiếp tân rất lớm rất dài, hai nữ tiếp tân mặc váy đỏ chót cung kính cúi chào các vị giám đốc.Riêng khung cảnh này ai dám nói công ty Trường Phong là đống hỗn loạn chứ?

Chương 738: Gay go cực độĐi thang máy lên thẳng lầu tám, toàn bộ lầu tám chỉ có 3 gian phòng, một của giám đốc, một của bí thư đảng ủy, một của phó giám đốc thường vụ Chu Phi Dược, văn phòng các phó giám đốc khác ở lầu dưới.Giờ Liễu Tuấn vừa là giám đốc vừa là bí thư đảng ủy nên một gian phòng bỏ trống.Phòng giám đốc rất lớn, phòng làm việc chính phải tới hơn một trăm mét vuông, tương ứng, các đồ dùng cũng bố trí rất xa hoa, một cái bàn làm việc lớn, chừng có thể dùng như một cái giường đôi, toàn bộ văn phòng có gian vệ sinh, gian nghỉ ngơi, phòng khách, đều đầy đủ, có thể nói cực kỳ xa xỉ.Liên tưởng tới tình huống kinh doanh bết bát của công ty Trường Phong hiện tại, Liễu Tuấn thầm cau mày.Trong văn phòng có một khu tiếp khách độc lập, dùng bốn tấm bình phong ngăn cách ra.Đoàn người Liễu Tuấn đi vào văn phòng, lập tức có mộ cô gái trẻ đi tới, rót trà cho bọn họ.Cô giá này cũng làm Liễu Tuấn có cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi, tướng mạo tươi tắn, người đầy đặn, trang phục công sở màu vàng bó sát lấy người, trông vô cùng lả lướt.Chu Phi Dược mắt rất tinh, thấy Liễu Tuấn lộ vẻ ngạc nhiên, liền cười giải thích:- Liễu bí thư, đây là con gái út của tôi Chu Yến, làm việc ở phòng tài vụ, hiện giờ bí thư mới tới, tạm thời chưa có thư ký, tôi gọi nó tạm thời tới pha trà rót nước.Liễu Tuấn gật đầu.Lừi này của Chu Phi Dược chỉ là cái cớ thôi.Không có thư ký thì cũng phải điều động nhân viên phòng thư ký tới phục vụ tạm thời, Chu Phi Dược làm thế chẳng qua là muốn con gái xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn, nếu như Liễu Tuấn đồng ý, thì điều tới làm thư ký cũng được, công ty Trường Phong dù sao là xí nghiệp, ở phương diện dùng thư ký, không cần tuân thủ quy định của Trung Ương.Xem ra một mình Tiểu Vũ còn chưa đủ cho Chu Phi Dược an tâm, định đưa cả con gái ruột mình các vào, so với Chu Lệ, vốn liếng của Chu Yến càng đầy đủ hơn, vừa có sự tươi tắn của thiếu nữ thanh xuân, lại có thân hình của thiếu phụ thành thục, cho dù không phải quá xinh đẹp, nhưng lại rất có sức sát thương với nam nhân.Chu Yến rót một cốc trà thơm ngát, nhẹ nhàng đặt trước mặt Liễu Tuấn, cười ngọt ngào lộ ra hàm răng trắng chính tệ, nói:- Liễu bí thư, đây là Hoàng Sơn Vân Vụ năm nay, mùi vị cũng được lắm.Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn, cầm cốc trà lên nhấp môi, quả nhiên là thơm mát, vị lắng đọng, là trà Hoàng Sơn Vân Vụ cực phẩm.Chu Phi Dược cười híp mắt nói:- Liễu bí thư, nội dung cuộc họp hôm nay xin bí thư cho ý kiến.Liễu Tuấn nói:- Chỉ cùng mọi người gặp mặt thôi, đương nhiên, tôi cũng muốn nghe cách nhìn của các đồng chí về tình hình kinh doanh và sản xuất hiện tại.Chu Phi Dược liên tục gật đầu:- Vâng vâng, tôi biết rồi.8h 30, Liễu Tuấn được một đám phó giám đốc xúm quanh đi tới phòng hội nghị.Phòng hội nghị này trải thảm đỏ rất dảy, hai bên bàn hội nghị rất dài có hai mươi ba người đang ngồi, toàn bộ là người đứng đầu các phòng ban của công ty Trường Phong, thấy Liễu Tuấn tới nhất tề đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.Liễu Tuấn mỉm cười đi tới vị trí chính, hai tay áp xuống, đợi tiếng vô tay dừng lại mới chậm rãi ngồi xuống, sau đó gật đầu với Chu Phi Dược.Chu Phi Dược hắng giọng, đi tới micro, cố gắng dùng giọng nói thật vang:- Các đồng chí, hôm nay mở đại hội cán bộ trung tầng, đầu tiên tôi bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt với đồng chí Liễu Tuấn, bí thư đảng ủy kiêm giám đốc của công ty ta...Phòng hội nghị lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.- Các đồng chí, mọi người đều biết Liễu bí thư là thường ủy thành ủy, bí thư khu Trường Hà, là người lèo lái đứng đầu khu Trường Hà chúng ta, do thường ủy thành phố làm giám đốc công ty Trường Phong chúng ta là vinh quang chưa từng có trên lịch sử công ty chúng ta.

Các đồng chí, điều này chứng minh công ty Trường Phong chúng ta được các lãnh đảo tỉnh thành coi trọng cao độ, nói rõ chính phủ thành phố còn gửi gắm hi vọng lớn vào công ty Trường Phong.

Liễu bí thư là đại biểu cán bộ thanh niên kiệt xuất của đảng ta, là đại biểu kiệt xuất của 100 bí thư huyện thị ưu tú biểu dương toàn quốc năm nay.

Trước kia Liễu bí thư làm bí thư huyện Ninh Bắc tỉnh N, chính tích trác tuyệt, kinh tế huyện Ninh Bắc một năm tăng mấy bậc, GDP toàn huyện tăng vọt, từ một huyện nghèo thành một huyện giàu có, quần chúng nhân dân được cải thiện sinh hoạt lớn lao.

Đều là do Liễu bí thư lãnh đạo sáng suốt, huyện Ninh Bắc mới có thay đổi lớn lao như vậy, công ty ta dưới sự lãnh đọa của Liễu bí thư, sẽ mau chóng xoay chuyển cục diện bị động hiện nay, tranh thủ sang năm làm một cú trở mình thật đẹp.Chu Phi Dược mồm miệng không tệ, nói lời xã giao rất đặc sắc, “vỗ mông” Liễu Tuấn một cái đánh đét.Mọi người đều tươi cười nhìn giám đốc trẻ tuổi, mặt lộ vẻ khâm phục và ngạc nhiên, bình thường mà nói loại lời lẽ xã giao này chẳng ai coi là thật, gồm cả Liễu Tuấn.

Chu Phi Dược nói thế nào thì y nghe như thế, nếu thực sự coi trọng những lời này mới là có bệnh.Làm cho Liễu Tuấn ngạc nhiên là Chu Phi Dược không cần giấy tờ gì, tuy nói những lời hình thức, nhưng hơn mười phút miệng lưỡi trơn tru lưu loát, không hề lặt lại hoặc ầm ừ gì, có thể thấy người này một tay che trời ở công ty Trường Phong chẳng phải là chỉ dựa vào Cốc Tòng Chính chống đỡ, trong bụng cũng có chút tài, chỉ tiếc rằng tài năng này không dùng trên con đường đàng hoàng.Chu Phi Dược khống chế tiết tấu rất tốt, ước chừng mười lăm phút kết thúc phát biểu, nhìn sang Liễu Tuấn xin y chỉ thị.- Đồng chí Phi Dược hãy giứoi thiệu qua các đồng chí ngồi đây để mọi người cùng làm quen một chút.Liễu Tuấn trầm ổn nói, dựa theo thông lệ cuộc họp ở địa phương, gọi Chu Phi Dược là đồng chí, làm ưu thế của người đứng đầu với phó giám đốc thường vụ kéo dãn rõ ràng, nổi bật ưu thế, ánh mắt nhìn qua phòng hội nghị, các cán bộ trung tầng công ty một lần nữa ưỡn thẳng lưng lên.Xí nghiệp khác với địa phương, việc điều động cán bộ ở xí nghiệp, vấn đề điều phối cán bộ, trừ điều chỉnh mấy phó giám đốc ra phải báo lên sở công nghiệp tỉnh phê chuẩn, còn dưới phó giám đốc, bất kỳ sự bổ nhiệm nào Liễu Tuấn có quyền lực nói một lời quyết định.Là quyết lực, không phải quyền uy.Liễu Tuấn vừa nhậm chức, muốn dựng lên quyền uy thì cần một quá trình, có điều nắm trong tay quyền lược “tối cao vô thượng” như thế, chỉ cần thủ đoạn và con người không quá mức tệ hại, quá trình thành lập quyền uy cũng không quá dài.Chu Phi Dược liền giới thiệu từng cán bộ ngồi đây cho Liễu Tuấn, mấy vị phó giám đốc Liễu Tuấn đã được gặp ở cuộc họp thường ủy khu Trường Hà rồi, hiện giờ Chu Phi Dược vẫn không biết chán giới thiệu một lần nữa, chiêu này tham khảo “kinh nghiệm” vừa rồi của Liễu Tuấn, vừa học đã áp dụng ngay, làm nổi bật vị trí độc nhất vô nhị của phó giám đốc thường vụ.Trừ lão Chu tôi ra, những người khác đều không gần người đứng đầu như vậy.Chu Phi Dược giới thiệu tới đâu, Liễu Tuấn gật đầu chào hỏi cán bộ đó, lại vừa ghi chép vào sổ tay, đáng lý y hoàn toàn cố thể yêu cầu phòng thư ký cung cấp danh sách cán bộ trung tầng, có điều Liễu Tuấn cho rằng, xem hồ sơ và tự mình ghi chép là hai chuyện khác nhau, quả nhiên các cán bộ thấy giám đốc Liễu ghi tên tuổi và chức vụ của mình vào sổ tay đêm trên người, lòng nổi lên cảm giác được coi trọng, khoảng cách kéo gần rất nhiều.Từ lúc Đào giám đốc điều đi, việc chọn giám đốc mới, luôn là đề tài nóng bỏng các cán bộ công ty luôn bàn tán, một dạo mọi người cho rằng, Chu Phi Dược được lên chấp chính rồi, kẻ này thủ đoạn kết giao quyền quý rất cao, Cốc Tòng Chính chỉ là hậu đài bề ngoài mà thôi, chỗ dựa chân chính là sở trưởng công nghiệp tỉnh thậm chí phó tỉnh trưởng, quan hệ rốt cuộc thế nào thì mọi người không rõ lắm, nhưng chuyện Chu Phi Dược thường xuyên làm khách ở nhà sở trưởng sở công nghiệp là sự thực.Không ở xảy ra chuyện bất ngờ, Chu Phi Dược không được tiến lên mội bậc, tỉnh bổ nhiệm Liễu Tuấn tới làm người lèo lái, hơn nữa kiêm nhiệm luôn cả bí thư khu Trường Hà, bản lĩnh thực sự của Liễu Tuấn ra sao mọi người không biết, nhưng từ điều này có thể thấy, quan hệ của Chu Phi Dược không phải là vạn năng.Thư khi thấy Liễu Tuấn, trong lòng mọi người đều nổi lên cảm giác khác thường, có lẽ công ty Trường Phong sắp có thay đổi rồi.Giới thiệu xong cán bộ trung tầng ngồi đây, Liễu Tuấn mỉm cười nhìn Triệu Ngạn.- Đồng chí Triệu Ngạn hay giới thiệu qua tình hình sản xuất hiện nay của công ty đi.Triệu Ngạn ưỡn thẳng lưng, gật đầu với Liễu Tuấn, mặt hiện lên vẻ nặng nề nói:- Liễu bí thư, tình hình sản xuất trong nhà máy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.Liễu Tuấn vẫn giữ nụ cười hỏi:- Ồ, bốn chữ nào vậy?- Gay go cực độ.Triệu Ngạn vừa nói ra, tất cả đều thất kinh.Trong chớp mắt đó, cái mặt ngựa đen đúa chủ Chu Phi Dược càng rài hơn, xa sầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Ngạn, Triệu Ngạn quay đầu đi chẳng để ý.Nếu như hắn dám nói ra lời này trước mặt Liễu Tuấn ở cuộc họp trung tầng, tỏ rõ là không để ý tới suy nghĩ của Chu Phi Dược.Liễu Tuấn mặt không biến đổi gì, nhưng đôi mày hơi nhường lên, xem ra Chu Phi Dược chưa hoàn toàn che hết được bầu trời của công ty Trường Phong Chương 739: Phải nói cho thậtTriệu Ngạn khác với các phó giám đốc khác, không ở trong biệt thư của công ty, mặc dù khu biệt thự của các giám đốc công ty Trường Phong không bằng của thường ủy khu Trường Hà, nhưng cũng xây mười mấy tòa biệt thư trên ngọn đồi yên tĩnh, phong cảnh vừa lòng người.Triệu Ngạn vẫn ở trong khu túc xá của xưởng máy, có ba phòng ở một phòng khách, chừng trăm mét vuông, Triệu Ngạn lên chức giám đốc sản xuất chính từ xưởng trưởng xưởng máy.Công ty Trường Phong trước kia có tên gọi là nhà máy chế tạo xe máy Trường Phong, về sau vì thích ưng với nhu cầu thương nghiệp xã hội, mổi đổi “nhà máy” thành “công ty”, nhưng các phân xưởng đều không thay đổi, xưởng máy là hạch tâm của công ty, chất lượng xe máy tốt hay xấu, hơn một nửa là nằm ở khâu này.Về phần vì sao Triệu Ngạn không ở trong biệt thự thì tạm thời Liễu Tuấn chưa hiểu nội tình.Tan họp, Liễu Tuấn từ chối lời mời tẩy trần khác của Chu Phi Dược, mấy ngày trước khu Trường Hà đã có một lần tẩy trần rồi, mấy phó giám đốc công ty cũng tham dự, hiện giờ không cần thiết phải làm thêm, hơn nữa tình hình tại vụ của công ty Trường Phong còn tệ hơn cả khu Trường Hà.Nói thế nào thì khu Trường Hà vẫn là khu hành chính cấp một, nguồn tiền phong phú hơn khu Trường Hà nhiều.Hơn nữa phạm vi của công ty Trường Phong cũng nhỏ hơn nhiều, chỉ có công xưởng mấy nghìn người, giám đốc mới chỉ hắt hơi một cái quá nửa công ty đều nghe thấy, Liễu Tuấn vừa tới đã ăn uống linh đình, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm.Hơn nữa Liễu Tuấn vốn chẳng ưa gì chuyện xã giao có cũng được chẳng có cũng xong này.Ăn cơm, cứ ăn ở nhà thoải mái hơn.Buổi trưa trở về biệt thự số một, vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi cải cay rất bắt mũi, mùa này không phải mùa cải cay, có điều việc trồng cây trong nhà kính đã mở rộng ra toàn quốc, ăn đồ trái mùa đã không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, nhưng nếu như ăn vào đúng mùa, mùi vị vẫn ngon hơn.- Tiểu Vũ, làm món gì thế?Liễu Tuấn đi vào phòng ăn, thuận miệng hỏi.Tiểu Vũ mặc áo cánh dơi đang lưu hành thời đó, phía dưới vẫn mặc chiếc quần đen bó, bàn chân nhỏ nhắn đi dép lê có hình chó con, hông quấn tạp dề màu vàng, mái tóc dài dùng khăn trắng bọc lại, đang xếp đồ ăn lên đĩa.Giọng của Liễu Tuấn đột nhiên vang lên sau lưng, làm Tiểu Vũ sợ run lên, vội quay đầu lại, mắt lướt qua trên mặt Liễu Tuấn, rồi cúi đầu xuống, mấp máy môi nói:- Liễu bí thư về rồi, anh đợi một chút, thức ăn sắp xong.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn ăn châm điếu thuốc.Cả tòa biệt thự chỉ có hai người bọn họ, tất cả đồ dùng trong nhà lại hơn lớn một chút, ví như cái bàn ăn làm bằng gỗ hồ đào này, có thể đủ cho hai mươi người ngồi quanh dùng cơm.- Ừm, trước khi ăn cơm không nên hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.Không bao lâu, Tiểu Vũ đặt một bát canh lên bàn, thấy Liễu Tuấn đang nuốt mây nhả khói, liền lớn gan nói một câu.- Không sợ!Liễu Tuấn cười nói, chẳng may may thay đổi.Y làm người đứng đầu quen rồi, người khác muốn thuyết phục được y chẳng phải là chuyện dễ.Tiểu Vũ không dám nói nhiều, bới một bát cơm đặt trước mặt Liễu Tuấn, sau đó đứng ở bên cạnh, Liễu Tuấn cầm bát cơm lên, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện ra Tiểu Vũ không có ý ngồi ăn cùng y, liền nói:- Cùng ăn đi.- Anh ăn xong, em mới ăn...Liễu Tuấn cau mày:- Cùng ăn đi!Tiểu Vũ thấy vẻ mặt Liễu Tuấn không vui, trong lòng sợ hãi, cũng không dám nói gì, bới vội một bát cơm, ngồi cách Liễu Tuấn thật xa, dè dặt gắp một miếng rau.Liễu Tuấn lại cau mày lại, nhưng rồi lập tức giãn ra, nói:- Tiểu Vũ, em làm thế không hay, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của tôi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, em cứ như chuột thấy mèo vậy, trong lòng thấy không thoải mái.- Vâng, em biết rồi.Tiểu Vũ vội gắp một chút thức ăn, cho ít cơm vào miệng.Anh mà cảm thấy không thoải mái.Cứ giả vờ đi.Tiểu Vũ hậm hực nghĩ trong lòng.Hiện giờ cô thực sự không hiểu được Liễu Tuấn là dạng người gì, nói anh ta không xấu, vậy sao tươi cười niềm nở với giám đốc Chu, không phải cá mè một lứa thì là cái gì?

Nói anh ta xấu ư, rõ ràng biết mình thân phận thế nào, nhưng không hề chạm vào một cái.

Đừng nói là động chân động tay, ngay cả lời trêu ghẹo cũng chẳng có nửa câu, mặc dù ngữ khí ôn hòa không nghiêm khắc chút nào, nhưng loại thần thái cao vời bên trên, xa cách ngàn dặm đó thực sự rõ ràng.Giống như giữa hai người chỉ có quan hệ chủ và người làm vậy.Chẳng lẽ anh ta chê mình không đủ xinh đẹp gợi cảm?Tiểu Vũ ngoài oán hận, đột nhiên lại có suy nghĩ rất kỳ quái.Nói tới đây, Tiểu Vũ đầy tự tin vào bản thân, tuy cô không quá gợi cảm, nhưng vốn liếng dứt khoát không kém.

Còn về dung mạo, từ nhỏ tới lớn, người quen bạn bè có ai không khen mình xinh đẹp?

Còn có người nói, nếu Tiểu Vũ đi đóng phim nhất định là ngôi sao hàng đầu.Tiểu Vũ thích nghe lời này.Dù là những ngôi sao trong TV cũng có rất nhiều người chẳng xinh đẹp bằng mình.Tiểu Vũ cứ suy nghĩ miên man, một bát cơm nhỏ ăn mãi không hết, còn bên phía Liễu Tuấn đã ăn tới bốn bát lớn, bỏ đũa xuống rồi.Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt.Thì ra anh ta nói phải làm nhiều cơm chẳng phải là đùa.Càng làm Tiểu Vũ ngạc nhiên là, cô phát hiện ra thức ăn ở trên ban đều chỉ ăn một bên phía Liễu Tuấn, nong nửa phần còn lại, Liễu Tuấn chưa hề động đũa qua.Hiển nhiên là Liễu Tuấn để lại cho cô.Người này rất là chu đáo.- Tiểu Vũ, hỏi em chuyện này.Đợi Tiểu Vũ ăn xong, dọn dẹp bát đũa, đưa cho y một cốc trà nóng, Liễu Tuấn mới hỏi.- Chuyện gì ạ?Tiểu Vũ có hơi bất an.- Em có biết Triệu Ngạn không?

Là phó giám đốc sản xuất của nhà máy ấy.Tiểu Vũ gật đầu:- Vâng em biết, trước kia bác ấy làm xưởng trưởng xưởng máy, ba em là cấp dưới.- ỿ Vậy hiện giờ ba em còn làm việc ở đó không?- Vẫn còn, có điều chân ba em không tiện lắm, chỉ còn làm người bảo quản.Tiểu Vũ vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng có chút kỳ quái, thế nào mà trước mặt nam nhân này mình cái gì cũng nói, hơn nữa chẳng suy nghĩ gì, anh ta hỏi gì mình đáp nấy thế?Liễu Tuấn ừm một tiếng, hỏi:- Vậy người trong xưởng bình phẩm về Triệu Ngạn thế nào?Nói tới đây Liễu Tuấn lại nhớ tới bốn chữ “gay go cực độ” mà Triệu Ngạn nói trong cuộc họp.Sau khi Triệu Ngạn nói ra, mọi người đều nhìn ông ta như nhìn quái vật, cái lão già cứng đầu này lại nổ pháo bừa bãi rồi!

Nhất là Chu Phi Dược, ánh mắt nhìn Triệu Ngạn như thể hận không ăn sống nuốt tươi được.Nhưng Liễu Tuấn không để cho Triệu Ngạn ương bướng tới cùng, cho dù Triệu Ngạn xuất phát từ công hay tư, trong lần đầu tiên y mở cuộc họp cán bộ trung tầng mà nói lời này là không thích hợp.Vấn đề của công ty Trường Phong có nghiêm trọng hơn nữa vẫn phải cần thời gian để giải quyết, Liễu Tuấn không muốn khơi lên tranh chấp kịch liệt ngay lần họp đầu tiên, đó là sự khiêu chiến với quyền uy của y.

Thực sự dù Triệu Ngạn xuất phát từ công tâm, không có ý nhắm vào ai, nhưng ông ta làm thế là có hiềm nghi “coi thường lãnh đạo”.Liễu Tuấn thích người có bản lĩnh, có trách nhiệm, nhất là cán bộ kỹ thuật, nhưng đối với tất xấu của bọn họ không định quá thiên vị, nguyên nhân rất đơn giản, muốn công ty Trường Phong đi lên, để nói khởi tử hồi sinh, chỉ dựa một người là không được.Đem so với một cá nhân siêu quần, Liễu Tuấn thích một đội ngũ có sức chiến đấu hơn.Bởi thế Triệu Ngạn nói xong bốn chữ kia, Liễu Tuấn không hề khách khí cắt ngang, để các phó giám đốc khác báo cáo công việc của mình.Có điều đối với Triệu Ngạn, Liễu Tuấn vẫn rất hứng thú.Tiểu Vũ không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới vấn đề này, không biết đám ra sao, thực sự cô chỉ là một học sinh thôi, đối với một “nhân vật lớn” như Triệu Ngạn chưa từng tiếp xúc qua, nếu có chút tin tức cũng chỉ là nghe đồn thổi.- Chuyện này em không rõ lắm, em không biết bác ấy, có điều em nghe nói, Triệu Ngạn không ở trong biệt thự, mà ở trong túc xá của xưởng máy.Liễu Tuất gật đầu:- Rất tốt.Tiểu Vũ ngẩn ra.Rất tốt?ất tốt là ý gì?Nói Triệu Ngạn hay là nói mình?- Thái độ của em rất tốt!

Biết nói là biết, không biết nói là không biết.Liễu Tuấn mỉm cười giải thích.Thì ra là thế.Trong lòng Tiểu Vũ thấy buồn cười, vốn phải như vậy mà, chẳng lẽ chuyện không biết cũng nói chẳng phải là nói càn rồi sao?Tất nhiên Tiểu Vũ không biết rằng ở vị trí như Liễu Tuấn hiện nay, đã dần dần không được nghe nhiều lời nói thật nữa rồi, đôi khi vì nắm bắt tình hình thực sự, nắm được tư liệu trực tiếp, Liễu Tuấn đành phải xuống cơ sở điều tra nghiên cứu.Dù khu Trường Hà hay huyện Ninh Bắc, diện tích quản lý không lớn, Liễu bí thư miễn cưỡng có thể “đi tới từng ngõ ngành nghe tiếng lòng của dân chúng”, nhưng cùng với địa vị của y tăng lên, đơn thuần dựa vào đôi mắt đôi tai bản thân rõ ràng là không đủ, bởi thế người bên cạnh nói thật, với cán bộ lãnh đạo cấp cao mà nói là rất quan trọng.Giống như thế, một cấp dưới có nói thật trước mặt mình không, chẳng những có thể kiểm nghiệm độ trung thành của cấp dưới, cũng có thể kiểm tra sức hút nhân cách của bản thân lãnh đạo.- Ừm, xem ra tối nay phải tới nhà Triệu Ngạn một phen rồi.Liễu Tuấn tự nhủ.Tiểu Vũ không tiếp lời.Chuyện qua lại giữa những nhân vật lớn bọn họ, Tiểu Vũ tự cảm thấy không liên quan tới mình, có điều câu tiếp theo của Liễu Tuấn làm cô ngây ra hổi lâu, một cảm giác hổ thẹn và hoảng loạn sinh ra trong lòng.Liễu Tuấn nói:- Tiểu Vũ, hai hôm nay vợ tôi sẽ qua đây, em chuẩn bị thêm chút hoa quả tươi, cô ấy rất thích ăn Chương 740: Tôi rất nhiều tiềnTriệu Ngạn không ngờ Liễu Tuấn lại đích thân tới tận nhà, Triệu Ngạn là cán bộ kỹ thuật tương đối bảo thủ, tuổi tương đương với Chu Phi Dược, có điều thân thể rõ ràng rắn chắc hơn nhiều, người tuy không cao lớn lắm, nhưng rất cường tráng, đầu tóc bắt đầu hói, thêm vào khuôn mặt hồng, cấp cho người ta cảm giác rất hăng hái.Khi Liễu Tuấn đến thì Triệu Ngạn còn đang ăn cơm, chỉ có hai món căn, và một chai rượu.Liễu Tuấn không quen thuộc bố cục khu xưởng lắm, mùa đông trời tối sớm, may có Tiểu Vũ chỉ đưởng, không phải quanh co gì.

Nhà của Triệu Ngạn ở tầng ba, là gian phòng kiểu cũ xây nhưng năm 80, nhưng không phải kiểu nhà ngang nữa, có ba phòng ở một phòng khách, nhà bếp vệ sinh đầy đủ, vào những năm 80, cũng được coi là thiết kế hiện đại rồi.Liễu Tuấn một mình đi lên, Tiểu Vũ và Tiết Chương Dịch đợi ở trong xe, y không muốn phải tốt nước bọt giải thích chuyện của Tiểu Vũ cho Triệu Ngạn, đoán chừng việc Tiểu Vũ làm giúp việc cho y, đã truyền khắp nơi rồi, hẳn là lời đồn đại gì cũng có.

Nhưng Liễu Tuấn chẳng bận tâm, y biết với vị trí hiện nay, vẫn đề sinh hoạt cá nhân không thể gây ảnh hưởng lớn lắm, càng đi giải thích thì càng bôi càng đen thôi.Cẩn thận vững vàng và cẩn thận dè dặt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.Cận thận dè dặt là cả ngày chỉ lo mình không có nhược điểm bị nắm trong tay kẻ khác, là hạng tuyệt đối không thể thành đạt trên quan trường, người có tài lãnh tụ thực sự hoặc nhân vật lớn đại quyền một phương, sâu bên trong phải có khí khái anh hùng, ngạo thị thiên hạ.Một phụ nữ trung niên hơn năm mươi mở cửa cho Liễu Tuấn, hẳn là vợ Triệu Ngạn.- Xin hỏi cậu là...Người phụ nữ đó không nhận ra Liễu Tuấn, trong nhiệt tình có chút ngạc nhiên, hỏi.- Có phải chị Trương không?

Tôi là Liễu Tuân, là giám đốc mới tới.Liễu Tuấn mỉm cười đáp.Tiểu Vũ có nói, vợ Triệu Ngạn họ Trương.- Giám đốc?

Ái chà, là Liễu bí thư, mau mau mời vào.

Ông nó, Liễu bí thư Liễu bí thư tới rồi.Chị Trương vội lên tiếng gọi Triệu Ngạn.Triệu Ngạn đưa mắt lên nhìn thấy Liễu Tuấn, nhưng không đứng dậy, cứ ngồi đó, mặt cũng chẳng thấy nụ cười, lạnh nhạt nói:- Liễu bí thư tới rồi, mời qua đây ngồi.Chị Trương giật mình, không hiểu vì sao ông chồng già có thái độ như thế với giám đốc mới, cho dù chị Trương cũng nhạc nhiên vì tuổi tác của Liễu Tuấn, nhưng cái mũ quan thì không phải là giả, có trẻ hơn nữa thì người ta nắm trong tay con dấu.- Ông nó.Chị Trương quay lưng lại Liễu Tuấn, đánh mắt cho Triệu Ngạn.Triệu Ngạn làm như hoàn toàn không thấy.Liễu Tuấn cười, biết rằng Triệu Ngạn còn đang tức giận với chuyện cuộc họp sáng nay đây, đối với khốn cảnh trong nhà máy, trong lòng Triệu Ngạn rất lo, từ lâu đã bất mãn rồi, trước kia khi Đàm giám đốc tại nhiệm, Triệu Ngạn không biết đã bao nhiêu lần phản ánh vấn để của nhà máy với sở công nghiệp, câu trả lời có được lần nào cũng chỉ là những lời hình thức, lần tốt nhất là do Lưu sở trưởng đích thân gọi điện thoại cho ông ta, cười ha hả nói sẽ suy nghĩa.Những năm qua, trong lòng Triệu Ngạn nín nhịn rất nhiều.Hiện giờ cả một nhà máy lớn phát đạt ngày càng nợ nần chồng chất, Triệu Ngạn làm việc trong công ty Trường Phong mấy chục năm, thực sự đã đem tuổi thanh xuân và sinh mạng của mình đều hiến cho nhà máy, tình cảm sâu sắc thế nào, người khác khó mà lý giải được, đó là tình cảm máu thịt.Triệu Ngạn vốn hạ quyết tâm, hôm nay trong cuộc họp phải cạch trần hiện trạng nhà máy, không vì điều gì khác, dù chỉ tác dụng cảnh tỉnh cũng tốt, còn về phần người khác cho rằng ông ta muốn vượt mặt Chu Phi Dược, Triệu Ngạn chỉ cười nhạt.Triệu Ngạn ngứa mắt với Chu Phi Dược, biết rõ Chu Phi Dược mới là con sâu mọt lớn nhất công ty trưởng phong, là đầu sỏ khiến cho công ty đi xuống, nhưng Triệu Ngạn không cho rằng hạ được Chu Phi Dược là công ty Trường Phong có thể cải tử hoàn sinh, so với tiền đồ mấy ngàn công nhân viên, Chu Phi Dược có là cái gì?

Những kẻ nghĩ như kia, thực sự xem thường ông ta rồi.Triệu Ngạn chưa từng bao giờ cho rằng Chu Phi Dược có thể xếp ngang với mình.Không ngờ tên nhóc con Liễu Tuấn không nể mặt chút nào, không cho ông nói.Triệu Ngạt khi đó thực sự là tức phát uất, nhưng ông vẫn nhịn, dù sao Tiểu Liễu mới tới, không biết tính cách ra sao, ông ta không sợ đắc tội với lãnh đạo, dù sao bản thân cũng sắp nghỉ hưu, còn sợ chó gì gì!

Triệu Ngạn lo là chẳng may chọc giận Liễu Tuấn, đạu kế cứu vớt nhà máy trong bụng mình sẽ tan vỡ.Người trẻ tuổi rất để ý tới thể diện của mình.Càng chẳng c nói loại cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, có bối cảnh lớn như Liễu Tuấn.Trừ sợ “làm hỏng đại kế” nên Triệu Ngạn cố nhịn cơn giận, còn vì lời nói của Liễu Tuấn hai hôm trước của Liễu Tuấn hợp khẩu vị với Triệu Ngạn.Đương nhiên rất nhiều lãnh đạo nói một đằng làm một néo, có điều Triệu Ngạn vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng lời nói của Liễu Tuấn đi đôi với việc làm.

Nếu quả thật như thế, công ty Trường Phong được cứu rồi.- Liễu bí thư, cậu không uống rượu, nhưng tới nhà thì là khách, thế nào cũng phải uống với lão già này ba chén.Liễu Tuấn ngồi xuống cạnh bàn ăn, Triệu Ngạn liền cầm bình rượu rót cho y.Liễu Tuấn cười:- Uống ba chén thì được, có điều nói thật với giám đốc Triêu, thứ rượu này tôi uống không vào được.Triệu Ngạn mặt đỏ như tôm luộc:- Tôi biết người làm lãnh đạo uống rượu ngon quen rồi, toàn Mao Đài gì đó, thứ rượu vài đồng này, cậu không để vào trong mắt.Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không lên tiếng.Triệu Ngạn lạnh lùng nói:- Đáng tiếc Liễu bí thư, tôi là kẻ nghèo, không mua được rượu ngon, không tiện mời Liễu bí thư rồi.Chị Trương sợ tới tuốt mồ hôi.Lão già nhà mình nói gì gì thế?

Vừa mới vào cửa đã gây chuyện rồi.- Ha ha giám đốc Triệu, tôi biết ông nghèo, thanh liêm chính trực, cho nên tôi mang rượu ngon tới đây.Liễu Tuấn chẳng chút bị thái độ của Triệu Ngạn tác động, tiện tay đặt hai bình Mao Đài lên bàn.Triệu Ngạn chẳng thèm liếc nhìn hai bình Mao Đài đó lấy một cái, mặt nghiêm lại, khó chịu nói:- Xin lỗi Liễu bí thư, tối hôm nay nếu như cậu đã tới hẳn là nghe ngóng qua tính khí của lão Triệu này, lão Triệu tôi không uống thứ rượu lai lịch bất minh, ăn thứ cơm kiếm từ tiền không rõ ràng.Chị Trương thực sự cuống rồi, tránh chồng:- Ấy, cái ông này ăn nói kiểu gì thế?Cho dù nói như thế nào, Liễu bí thư buổi tối tới chơi, người tới là khách, sao có thể đối đãi như vậy?

Qua lại giữa người bình thường cũng không thể như thế.- Xin lỗi Liễu bí thư, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng, ông ta tính khí xấu như vậy đấy, cả đời không sửa được cái thói ăn nói này.Liễu Tuấn cười khoát tay:- Chị Trương yên tâm, nói biết mà, nói thật, tôi cũng chẳng thích cái tính của lão Triệu.

Quá kích động, không biết kiềm chế.

Có điều hôm nay tôi đã tới đây là chuẩn bị tư tưởng rõ ràng rồi!

Chị yên tâm, tôi chẳng định đánh nhau với lão Triệu nhà chị đâu.

Chị Trương há hốc mồm.Chẳng lẽ dám đốc mới tới này cũng là một kẻ “ngốc”?Không ngờ Triệu Ngạn lại bật cười, vỗ bàn nói:- Hay, nói rất hay!

Liễu bí thư, lời này tôi thích nghe, nam tử hán đại trưởng phu, là phải có gì nói nấy.Liễu Tuấn chẳng thèm để ý tới Triệu Ngạn, chỉ lo mở rượu, rót đầy vào chén nhỏ trước mặt mình, rồi cầm lấy chén của Triệu Ngạn chẳng thèm để ý hất rượu bên trong đi, rót Mao Đài vào.Thấy Liễu Tuấn “mạnh mẽ” như thế, Triệu Ngạn không nói nữa, mặc cho y làm.- Lão Triệu, trước khi uống rượu tôi nói với anh một việc, số rượu này là tôi tự bỏ tiền ra mua, lai lịch rõ ràng rành mạch!

Mặc kệ anh có tin hay không, Liễu Tuấn này làm cán bộ từ huyện trưởng tới bí thư huyện ủy, hai năm đó chưa từng nhận của người ta một đồng tiền nào.Liễu Tuấn đưa cốc rượu đặt trở lại trước mặt Triệu Ngạn, bình tĩnh.Triệu Ngạn mắt trợn tròn, nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, chỉ thấy người trẻ tuổi này sắc mặt rất thản nhiên, không hề có chút giả dối nào.- Lời này thật chứ?- Đương nhiên.Liễu Tuấn bình thản đáp.- Không phải là tôi không thích tiền, mà bởi vì tôi có rất nhiều tiền, chừng mấy chục triệu, lai lịch rõ ràng.

Chuyện này năm ngoài yêu cầu các lãnh đạo cấp huyện phải báo cáo tài sản tôi đã chính thức báo lên thành ủy, được tổ chức thẩm định.

Cho nên không một ai có thể lấy tiền mua chuộc tôi.Liễu Tuấn chậm rãi nói, nhưng làm chẳng những làm chị Trương mắt tròn xoe, mà cả Triệu Ngạn cũng không ngậm miệng lại được.Người trẻ tuổi này không ngờ lại nói y có gia sản mấy chục triệu, hơn nữa chính thức báo lên tổ chức, chuyện này đừng nói là chưa thấy qua bao giờ, thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói tới.- Mấy chục triệu?Hồi lâu sau Triệu Ngạn mới khôi phục được bình thường, lắm ba lắp bắp nói.Liễu Tuấn cười kể qua chuyện thời nhỏ.- Có loại chuyện này sao?

Ha ha ha, Liễu bí thư thật là quá may mắn, may tới mức làm người ta không sao tưởng tượng nổi.Triệu Ngạn cười sang sảng.Liễu Tuấn hôm nay tới đây, đương nhiên không phải là để khoe giàu với Triệu Ngạn, có điều Liễu Tuấn biết, đối với loại người như Triệu Ngạn, anh muốn người ta dốc lòng với mình, thì mình phải trải lòng với người ta trước.

Đương nhiên phải từ từ, trong công việc hàng ngày tiếp xúc nhiều, lâu ngày thấy lòng người, chỉ cần mình làm việc ngay thẳng, người ta dần dần sẽ tin.Có điều hiện giờ Liễu Tuấn không có thời gian mà từ từ.Bất kể là khu Trường Hà hay là công ty Trường Phong tình thế đều hết sức tồi tệ, thực sự không thể kéo dài được nữa.Qua một phen chuyện trò Triệu Ngạn, Liễu Tuấn cho rằng tối nay đi chuyện này không tệ, ít nhất Triệu Ngạn là người chính trực, vì Triệu Ngạn không cần giả vở chính trực trước mặt mình, rõ ràng có biệt thự không ở lại ở túc xá không phải là để Liễu Tuấn xem.- Nào lão Triêu, cạn chén, tối nói chuyện cho thỏe thuê.Liễu Tuấn nâng chén lên.

Chương 741: Xin hãy tin emNghiêm Phi tới thành phố Ngọc Lan vào chiều thứ sáu.Trước đó không lâu Phi Phi đã chính thức làm thủ tục nghỉ việc ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, phương diện thời gian ngày càng tự do, kỳ thực tạm thời nghỉ việc hay bỏ việc đối với Nghiêm Phi mà nói không phải là vấn đề lớn, dù sao cô đều là nhà thiết kế, có điều cuối cùng vẫn theo ý kiến của Liễu Tuấn chỉ nghỉ việc.Nhưng con gái bí thư tỉnh ủy bỏ việc “ra biển”, không được dễ nghe lắm.Sở dĩ thứ sáu cô mới tới Ngọc Lan là vì thời gian của Liễu Tuấn.Mặc dù đồng chí Liễu Tuấn là người ủng hộ kiên định của Nghiêm Ngọc Thành, nhưng vừa mới tới nhậm chức, đủ trăm công nghìn việc, Liễu nha nội khó kiên trì được lý tưởng, phải ngả theo khuynh hướng của Liễu Tấn Tài.Phi Phi tới, Liễu bí thư có bận đến đâu cũng phải bỏ việc đấy để đón.Khi đón Phi Phi ở sân bay Ngọc Lan, Liễu Tuấn phát hiện ra Phi Phi ì ạch kéo một cái rương cực lớn, không khỏi bật cười:- Phi Phi, bên trong rương là cái gì thế.- Đều là thứ anh thích ăn đấy, thịt sấy này, đậu hũ khô này, còn có cả quả khô do mấy người Trần Lập và Tôn Hưu Đạo mang tới tặng.Phi Phi cười đáp, chẳng bận tâm tới chốn công cộng, ôm lấy chồng hôn một cái.

Kỳ thực thường thì Phi Phi thích gì làm nấy, nhiều thứ đạo lý thế tục cô chẳng để vào trong lòng, hoặc có thể nói, cô hoàn toàn không biết mấy cái quy tắc đó tồn tại.Đó là tâm tính tốt mà một nhà thiết kế lớn phải có.Bị ảnh hưởng quá nhiều của quan niệm thế tục, chỉ là một thợ thiết kế mà không phải là một nhà thiết kế nữa!Liễu Tuấn liền đón lấy cái rương lớn, rất đau lòng nói:- Ha ha, nhiều như thế em bảo nhóm Đồng Động mang cho, hoặc là vận chuyển tới cũng được mà.Nhóm Đồng Đồng chính là hai vệ sĩ thiếp thân của Nghiêm Phi, đều là cô gái do Hắc Tử an bài, sư muội do Lệ Thục Dĩnh giới thiệu, thân thủ rất cao.“Trang bị” vệ sĩ cho Phi Phi là Liễu nha nội yêu cầu.Kỳ thực phạm vi hoạt động thường ngày của Phi Phi cơ bản là cố địnhsinh hoạt cũng rất có quy luật, vệ sĩ không có tác dụng lớn, nhưng Liễu Tuấn không cần biết, Phi Phi đẹp như hoa như ngọc, là phải có vệ sĩ.Hắc Tử hoàn toàn ửng hộ.Theo suy nghĩ của hắn là, kiếm cả đống tiến như vậy, không tiêu bậy một chút thì sao mà hết được?Phi Phi mặc trang phục do mình thiết kế, cũng chẳng cố ý trang điểm, nhưng khi tới biệt thự bên hồ Hợp Thủy vẫn làm Tiểu Vũ hoa mắt.Thường ngày Tiểu Vũ rất tự tin vào dung mạo của mình, nhưng giây phút nhìn th Nghiêm Phi, sự tự tin đó liền giao động, nếu chẳng phải chính mắt nhìn thấy, cô thật sự không dám tin trên thế giới lại có một cô gái như Nghiêm Phi.Thực sự là xinh đẹp tới quá mức rồi.Phi Phi cũng bị Tiểu Vũ làm cho giật mình, hiển nhiên cô không ngờ rằng lại gặp một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong biệt thự của Liễu Tuấn.- Đây là Tiểu Vũ, người nhà làm việc trong công ty Trường Phong, giúp anh chiếu cố cuộc sống hàng ngày.Liễu Tuấn giới thiệu cho vợ, vẻ mặt rất tự nhiên.Phi Phi mỉm cười, đưa bàn tay ngọc ngà ra với Tiểu Vũ, nói:- Chào em Tiểu Vũ, chị tên là Nghiêm Phi, là vợ của Liễu Tuấn!

Cám ơn em đã chăm sóc anh ấy.Giọng nói trong trẻo hồn nhiên, hết sức dễ nghe.Tim Tiểu Vũ đập thình thịch, nắm chặt lấy Nghiêm Phi.Lúc này Tiểu Vũ khẩn trương hơn cả lần đầu tiên tới biệt thự số một, mặc dù mấy ngày qua giữa cô và Liễu Tuấn không hề xảy ra chuyện gì, nhưng luôn có cảm giác chột dạ.Có điều nhìn thái độ của Nghiêm Phi, tựa hồ thực sự không để ý.Có lẽ điều này đại biểu cho một sự tự tin.- À, cơm canh đều đã được chuẩn bị xong rồi.Tiểu Vũ bắt tay Nghiêm Phi xong, vội nói.- Phi Phi, ăn cơm trước nhé, tài nghệ của Tiểu Vũ khá lắm.Liễu Tuấn cười nói.- Ừm, em vẫn chưa đói, có điều chắc anh đói rồi, được, chúng ta cùng ăn.Phi Phi gặp lại chồng yêu sau thời gian ngắn xa cách, tâm tình hết sức khoai khoái.Nghiêm Phi liền gọi Đồng Đồng và một cô gái khác tên Lam Lam cùng ăn cơm, may mà khi Liễu Tuấn ra ngoài đã dặn Tiểu Vũ có ba người tới để chuẩn bị, nếu không chẳng đủ ăn, Đồng Đồng và Lam Lam nhìn rất dịu dàng, sau khi vào nhà không nói một lời, nhưng sức ăn thì không nhỏ.Ăn cơm xong, Phi Phi nôn nóng đi tham quan nhà mới của Liễu Tuấn, cô rất hài lòng với thiết kê của hậu hoa viên, có điệu trang trí trong ngoài của biệt thự thì không chấp nhận nổi, môi bĩu cao, lắc đầu liên tục.Trong mắt cô kiểu trang trí giầu xổi này thực sự quá quê mùa.Liễu Tuấn cười nói:- Thứ người tiền nhiệm lưu lại, phải chịu thôi.Phi Phi gật đầu:- Đợi sau khi em chuyện tới, sẽ làm lại hết, chứ sống lâu ở hoàn cảnh này, còn người biến thành thô tục mất.Liễu nha nội tất nhiên là gật đầu liên tục.Dù sao chẳng thiếu tiền, cứ để nhà thiết kế làm theo ý mình là được.Tiểu Vũ lại lần nữa há hốc mồm kinh ngạc.Trang trí thế này còn không hài lòng, thật sự không biết trong mắt những nhân vật lời này phải trang trí thế nào mới thích hợp, muốn thành hoàng cung mới vừa ý sao?Nhìn thái độ chiều chuộng của Liễu Tuấn với Phi Phi, cho dù cô muốn đạp cả biệt thự này đi xây lại chỉ sợ cũng không cau mày một tiếng.Đúng là người làm quan mà!Có điều trong lòng Tiểu Vũ cảm khái, Liễu Tuấn đối xử với vợ thật tốt, thực sự là rất rất tốt.Có người chồng như vậy, cả đời xem như không sống uổng.- Tiểu Tuấn, bế em!Trở về phòng ngủ, Phi Phi lười nhác giang hai tay ra, gò má ngọc phớt hồng, diễm lệ vô cùng.Liễu Tuấn đi tới bế cô lên.Phi Phi cười khanh khách, hai chân quấn chặt lấy hông y, ngả đầu dựa vào vai Liễu Tuấn, động tác này trước kia bọn họ thường làm, nhưng mãi vẫn không biết chán.- Nhớ em không?Hai người ngã ra giường, ân ái một hồi, Phi Phi thở gấp, thỏ thẻ hỏi.- Nhớ!Ánh mắt Liễu Tuấn lại nổi vẻ “dâm đãng”, hai tay trở nên không thành thực.Tiểu biệt thắng tân hôn chính là tình cảnh này, huống chi, bọn họ vốn đang thời kỳ tân hôn....Dọn dẹp xong phòng khách cùng phòng bếp, Tiểu Vũ đã sớm trốn vào gian phòng nhỏ của mình.Tòa biệt thự này bố trí rất đầy đủ, mỗi một gian phòng đều có lắp TV, phòng khách và phòng ngủ chính còn có cả đầu video và máy quay phim.Tiểu Vũ bật TV lên, chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất rồi ngồi xem.Kỳ thực mặt dù hai mắt cô nhìn chằm chằm vào TV, nhưng rốt cuộc TV đang chiếu cái gì thì không biết, tâm tư của cô đã không còn đặt ở đó nữa.Vợ của Liễu Tuấn xinh đẹp tới cực điểm, mình còn cần ở lại đây nữa không?

Hay là đi thôi, trở về nói rõ với Chu Phi Dược, Liễu Tuấn hoàn toàn không để mắt tới mình, “mỹ nhân kế” của phó giám đốc Chu thất bại rồi.Tiều Vũ nhìn như rất hiền lành ít nói, nhưng suy nghĩ rất thông minh, cô cũng biết mình vào biệt thự này chỉ cần một đêm thôi là sự thanh bạch của mình bị hủy rồi, rất nhiều năm sau phải mang tiếng xấu.Nếu nói giữ cô và Liễu Tuấn hoàn toàn trong sạch, thì ai thèm tin?

Cô không phải là giúp việc, người ta không tin cô bỏ học giữa chừng chỉ để tới làm giúp việc bình thường cho Liễu Tuấn.Chả lẽ tới bệnh viện làm cái xét nghiệm “màng xử nữ còn hoàn chỉnh” để chứng minh à?Cho dù có cái giấy chứng minh đó cũng vô dụng, chẳng ai tin cả.Nghĩ tới đây Tiểu Vũ liền đứng dậy, thu doạn đồ đặc, có điều cô mau chóng dừng lại, vì cô nghĩ tới một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.Giả sử cô rời khỏi biệt thự này, rời khỏi Liễu Tuấn, đi “nói rõ ràng” cho Chu Phi Dược, bất kể ông ta có tin lời mình nói không, cho dù có tin, thì e rằng Chu Long cũng không bỏ qua cho cô.Chu Long có mưu đồ với cô không phải là ngày một ngày hai nữa.Thực tế nếu như không có Liễu Tuấn “chen ngang”, Tiểu Vũ tin cô chẳng giữ mình được tới năm sau, sự tàn bạo háo sắc của Chu Long cô biết rất rõ.Toàn bộ công ty Trường Phong có ai không biết.Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn là bùa hộ thân của Tiểu Vũ.Bởi vì có một nam nhân mạnh mẽ hơn xuất hiện, Chu Long mới phải nín nhịn, phối hợp với cha hắn chủ động đem cô dâng lên cho Liễu Tuấn.Hiện giờ nếu mình đi, chẳng phải đâm đầu vào lưới?So ra, trong lòng Tiểu Vũ thì Liễu Tuấn tốt hơn Chu Long nhiều lắm.Có mất, cũng phải mất cho nam nhân như vậy.Tiểu Vũ nghĩ vậy rồi lặng lẽ đặt lại y phục vào trong tủ.Tiểu Vũ vẫn đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ khe khẽ cửa vang lên.- Ai đấy?Tiểu Vũ thuận miệng hỏi, tới mở cửa.Ngoài cửa là Nghiêm Phi, cô đã thay một bộ áo ngủ bằng lụa trắng mềm mại, mái tóc đén nhánh buông xõa bên vai, dưới ánh đèn mờ mờ, càng như mộng như ảo, đẹp hơn cả tiên trên trời.Nghiêm Phi nắm tay Tiểu Vũ, nhỏ nhẹ nói:- Tiểu Vũ, chúng ta nói chuyện được không?Tiểu Vũ gật đầu.Đối với Nghiêm Phi, cô có một cảm giác rất tin tưởng.- Tiểu Vũ, nói cho chị biết chuyện trong nhà em đi.Phi Phi kéo tay Tiểu Vũ ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn cô.Tiểu Vũ không dấu diếm gì đem chuyện nhà nói cho Nghiêm Phi, bao gồm cha mình tính tình không tốt, lúc nào cũng có thể bị cho thôi việc, mẹ sáng sớm phải mở hàng, bị đám lưu manh trong nhà máy tới ăn không trả tiền, tới em trai còn nhỏ đang học.

Thậm chí tới cả việc bị Chu Phi Dược ép tới đây làm “giúp việc” cũng nói ra.Nói ra tất cả, Tiểu Vũ bất giác thở một hơi thật dài, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.Nhưng chuyện này, tiểu cô nương kìm nén trong lòng, thực sự rất khó chịu.- Chị Phi Phi, xin chị hãy tin em, tin Liễu bí thư.Thổ lộ hết xong, Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra thân phận của Nghiêm Phi, lại vội vàng nói, khuôn mặt trắng bệch.- Chị tin, chị luôn tin vào anh ấy!

Tiểu Tuấn là người tốt.

Tiểu Vũ, em cũng phải tin vào anh ấy, anh ấy nhờ chị chuyển lời với em, cho anh ấy chút thời gian, tất cả rồi sẽ tốt hơn.Nghiêm Phi khẽ vỗ tay Tiểu Vũ, nói rất nhẹ nhàng.

Chương 742: Chỉnh đốn tác phong khó lắm- Ha ha Liễu Tuấn, không ngờ tên oắt con cậu có vợ đẹp như vậy.Đó là ở trong biệt thự số hai của thưởng ủy tỉnh A, Hà Duyên An cười tủm tỉm đánh giá Nghiêm Phi, không quên trêu Liễu Tuấn.Bởi vì ở nhà, Hà Duyên An không có bất kỳ sự cố kỵ nào, gọi thẳng một vị thường ủy thành ủy là “tên oắt con”, làm Liễu bí thư xấu hổ.Hà Duyên An xuất thân từ gia đình quân đội, ở phương diện ngôn ngữ khó tránh khỏi bị chút ảnh hưởng, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử cả đời chinh chiến trăm trận, vời thời đại chiến tranh, khi bà còn nhỏ, luôn bị gọi là “quỷ con”, Hà Duyên An gọi Tiểu Liễu là “oắt con” xem như là lịch sự hơn rồi.Nghiêm Phi tới thành phố Ngọc Lan, về tình về lý Liễu Tuấn đều phải đưa cô tới thăm Hà Duyên An.- Nào Phi Phi, ngồi đi cháu.Hà Duyên An gần như vừa nhìn thấy Phi Phi là đã thích cô rồi, cho dù bà xuất thân danh môn, thấy qua vô số các cô gái xinh đẹp, bản thân cũng là một đại mỹ nữ tuyệt trần, nhưng cô gái còn xinh xắn hơn búp bê như Nghiêm Phi vẫn là lần đầu thiên thấy.- Phi Phi, Nghiêm bí thư và mẹ cháu sức khỏe đều tốt chứ?Hà Duyên An theo lệ hỏi tình hình của Nghiêm Ngọc Thành, đây là lễ tiết phải có.- Cám ơn dì Hà, ba và mẹ cháu đều rất khỏe.Nghiêm Phi cũng rất thích Hà Duyên An tao nhã cao quý, mỉm cười đáp.Liễu Tuấn hỏi:- Dì Hà, chú Cam đâu?

Thứ bảy rồi còn làm việc sao?Chú Cam, là chỉ Cam Sương chồng của Hà Duyên An, bà thích nam nhân lịch thiệp, khi trẻ theo lệnh cha mẹ qua lại với Vũ Thu Hàn, kết quả hoàn toàn không hợp nhau, nên đành bỏ qua.Cam Sương là nhân viên nghiên cứu của khoa quốc phòng, là nhân viên kỹ thuật thuần túy, trong nhà cũng chẳng có bối cảnh lớn, Hà Duyên An năm xưa kiên trì sống cùng Cam Sương đã gây nên sóng gió nho nhỏ trong nhà họ Hà, cuối cùng Hà lão gia tử nhượng bộ con gái nhỏ, để người có tình thành đôi lứa.Hà Duyên An tới tỉnh A làm tỉnh trưởng, công tác của Cam Sương cũng điều tới một ban nghiên cứu, ban nghiên cứu này cũng thuộc về công ủy khoa quốc phòng, Cam Sương làm công tác nghiên cứu, không đảm nhận chức vụ lãnh đạo hành chính.Có điều cấp bậc được hưởng đãi ngộ cấp phó bộ.Những chuyện này tất nhiên là Hà đại tiểu thư và Liễu nha nội tán gẫu trong giờ nghỉ giữa “cuộc chiến”.Liễu Tuấn chưa được gặp mặt Cam Sương.- Ông ấy à, còn đang đọc sách trong phòng.Nhắc tới Cam Dương, Hà Duyên An cười ấm áp, có thể thấy tình yêu giữa họ qua năm tháng vẫn bền chặt.- Tiểu Phương, đi gọi chú Cam ra, bảo có khách tới.Hà Duyên An sai giúp việc.Giúp việc vâng lời, tới thư phòng gõ cửa, trong lòng lấy làm lạ, không biết đôi thanh niên nam nữ này lai lịch thế nào, người tới nhà Hà tỉnh trưởng làm khách chẳng ít, nhưng rất ít khi sai cô đai gọi chú Cam ra tiếp cách.Trong trí nhớ, chỉ có lần bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật đích thân tới bái phỏng, Hà Duyên An mới gọi Cam Sương ra tiếp.Những người khách khác, dù là quan lớn trong tỉnh cũng chưa bao giờ được hưởng thụ sự “đãi ngộ” này.- Khách trong nhà tới hả?Không bao lâu sau, Cam Sương từ thư phòng đi ra, mỉm cười gật đầu.Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vội đứng dậy cúi đầu chào:- Chào chú Cam.- Ừ, được được.Cam Sương đúng như miêu tả của Hà đại tiểu thư, người cao gầy, đeo một chiếc kính gọng đen, toàn thân toát ra vẻ học giả rất rõ, riêng ngoại hình mà nói, thực sự lả rất hợp với Hà Duyên An cao quý.- Đúng là một đôi bạn lữ thân tiên trai tài gái sắc.Liễu bí thư thốt lên.- Giỏi đấy, tên oắt con này làm dám trêu chọc dì Hà.Hà Duyên An tức thì trừng mắt lên, nhìn Liễu Tuấn tựa cười tựa không, dáng vẻ đùa nghịch của Hà đại tiểu thư, thật giống y hệt Hà Duyên An.- Tiểu tử không dám!

Chỉ cảm khái mà nói thôi.Liễu Tuấn cười ha hả.Kỳ thực trong long Liễu Tuấn lúc này đang so sánh Cam Sương lịch thiệp và Vũ Thu Hàn oai nghiêm, nếu như năm xưa Hà Duyên An gả cho Vũ Thu Hàn, có lẽ thành giai thoại anh hùng mỹ nhân rồi.Có điều câu này Liễu Tuấn tuyệt đối không dám nói ra.- Chàng trai trẻ, cậu là ai thế?Cam Sương thong thả ngồi xuống bên cạnh Hà Duyên An, hỏi rất tự nhiên, có thể nhìn ra ông cũng hứng thú với Liễu Tuấn, mặc dù Cam Sương không quan tâm tới chuyện đời, nhưng cũng biết quyền uy tỉnh trưởng lớn như vậy, chàng trai trẻ này ung dung trước mặt Hà Duyên an, rất không tầm thường.- Đây là Liễu Tuấn mà tôi thường nói với ông đấy, là công tử của tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài tỉnh J, còn đây là Nghiêm Phi vợ cậu ta, là thiên kim tiểu thư của bí thư Nghiêm Ngọc Thành ở tỉnh N.Hà Duyên An mỉm cười giải thiệu cho chồng.- À, thì ra chính là Liễu Tuấn, lão gia tử luôn khen cậu đó.Cam Sương lộ vẻ ngạc nhiên thích thú.Liễu Tuấn vội khom người làm lễ, khiêm tốn nói:- Đó là Hà lão gia tử yêu quý vãn bối.Cam Sương cười nói:- Hà hà, cậu không đơn giản đâu, nghe nói còn trẻ mà đã làm bí thư huyện ủy, quản lý huyện rất tốt, làm nông dân giàu có.

Học trò của Chu Dật Phi tiên sinh quả không tầm thường.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Chú Cam biết bác Chu sao?- Đúng thế, văn chương lẫn đạo đức của tôn sư đều là hàng đầu, ta mặc dù làm công tác kỹ thuật, khi rảnh rỗi cũng nghiên cứu một số đề tài phương diện nhân văn, quen biết với tôn sư lâu rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Chu Tiên Sinh và Cam Sương đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.Phần tử trí thức thuần túy như vậy, chính là nhân vật Liễu Tuấn kính trọng nhất.- Chú Cam gần đây nghiên cứu đề tài ở phương diện nào ạ?Liễu Tuấn hỏi.Cam Sương mỉm cười:- Đề tài thuần túy kỹ thuật thôi, cái này ta không nói với câu, khi nào rảnh, ta suy nghĩ tới vấn đề khả thi chuyện chuyển sản phẩm quân sự thành dân sự.Nam tuần thủ trưởng với khí phách lớn, phán đoán thế giới trong thời gian lớn không có khả năng bùng phát đại chiến quy mô thế giới, tư tưởng quốc phòng chuyển biến sang thời kỳ hòa bình, chú trong kiến thiết kinh tế dân sinh, tương tuớng có nhiều xí nghiệp quân sự chuyển sang sản xuất sản phẩm sinh hoạt dân dụng....Nam tuần thủ trưởng: Đặng Tiểu Bình.Liễu Tuất gật đầu nói:- Chú Cam đây là đề tài lớn, xí nghiệp quân giới lớn đều có thực lực kỹ thuật và nghiên cứu, thành công chuyển đổi lý luận không vấn đề gì, nhưng trong thực tế thường rất khó khăn.

Chú yếu là phải là chuyển biến tư tưởng, kinh tế lấy thị trưởng làm chủ đạo, chỉ cần tư tưởng chuyển biến rồi xí nghiệp quân giới sẽ lần nữa hồi xuân.Cam Sương ngạc nhiên:- Đúng là đạo lý này, không ngờ cậu còn trẻ mà góc độ nhìn vấn đề rất cao, không thẹn là học trò của Chu tiên sinh.Nếu là một người trẻ tuổi thông thường, e rằng cùng ông tham khảo vấn đề kỹ thuật cụ thể rồi.Hà Duyên An cười:- Người ta tuy ít tuổi nhưng làm người đứng đầu quen rồi, tầm mắt tất nhiên phải cao.Liễu Tuấn không khỏi đỏ mặt:- Dì Hà, ai lại trêu chọc vãn bối như thế.- Á này, chỉ cậu được trêu ta thôi hà?Hà Duyên An tâm tình rất tốt, lại hỏi tới vấn đề công việc:- Liễu Tuấn, làm việc được một tuần rồi nhỉ.Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng, vừa tròn một tuần rồi.- Sao rồi, có suy nghĩ gì không?Hà Duyên An cười hỏi, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén, tới lúc này, Hà Duyên An mới có uy nghiêm của tỉnh trưởng.Liễu Tuấn nghiêm mặt đáp:- Suy nghĩ thì có ạ, có điều hiện giờ hiện giờ còn khó nói lắm, tình hình nội bộ của công ty Trường Phong lẫn khu Trường Hà đều hết sức phức tạp, thậm chí có thể nói khu Trường Hà đi xuống là do vấn đề con người.

Cả ban bệ đều rệu rã thiếu tinh thần.Trước mặt Hà Duyên An, lại là thăm hỏi tư nhân, Liễu Tuấn không cần che dấu quan điểm của mình.Hà Duyên An nói:- Chuyện này ta cũng nghĩ như cậu, không chỉ ta các lãnh đạo trên tình đều có cùng quan điểm.Lời này đã nói rõ ràng.Cái vấn đề này các lãnh đạo đã sớm phát hiện ra, nếu không cậu cho rằng ta điều cậu tới làm gì?

Chỉ riêng mấy câu qua loa sao để ta hài lòng được.- Dì Hà, nếu như cháu chỉnh đốn lại tác phong, tỉnh và thành phố có thể ủng hộ lớn thế nào?Liễu Tuấn cười thăm dò.Hà Duyên An mỉm cười đáp:- Điều chỉnh cán bộ phải theo nguyên tắc tổ chức, chủ yếu do thường ủy Ngọc Lan quyết định, tỉnh chỉ đưa phương hướng chung.Câu này càng nói rõ ràng hơn.Nếu cậu muốn dựa vào tỉnh chống lưng để làm lớn ở khu Trường Hà, e rằng hơi khó.Dù sao khu Trường Hà là do thành phố Ngọc Lan quản lý, có tiếng nói lớn nhất việc điều chỉnh cán bộ khu, không phải là Hà Tỉnh Trưởng, mà là Đinh Ngọc Chu.

Hà Duyên An không thể vượt chức trách.Liễu Tuấn gật đầu, cầm chén trà lên uống, không nói nữa.Giả sử có được sự ủng hộ hoàn toàn của Hà Duyên An, Liễu Tuấn sẽ có cách làm khá là cực đoan, nhưng hiện giờ dù trong lòng Hà Duyên An có hoàn toàn ủng hộ, thì thực tế cũng có rất nhiều khó khăn trở ngài.Không phải ở trong tỉnh, chuyện gì cũng do tỉnh trưởng quyết định được.- Sao, không đủ tự tin à?Hà Duyên Anh nhẹ nhàng khích Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười:- Chỉnh đốn tác phong là một quá trình lâu dài, dù long tin có đỬ vẫn phải có kiên nhẫn.

Có điều vấn đề của khu Trường Hà khá nghiêm trọng, cháu tỉnh đem sức lực đặt vào vấn đề kiến thiết kinh tế trước đã, dùng hiệu quả kinh tế trực tiếp thúc đẩy tinh thần mọi người, hi vọng ban bệ có thể đoàn kết, tạo ra sức chiến đấu.Hà Duyên An hài lòng gật đầu.Xem ra đầu óc Liễu Tuấn rất tỉnh táo, vừa mới tới nơi, đã dùng cách cứng rắn không phải là thượng sách Chương 743: Giám đốc Cty điện ảnh Phượng HoàngNăng lực quản lý địa phương của Liễu Tuấn thế nào, cán bộ khu Trường Hà đều coi nghe là giả, chưa nhìn thấy chưa tin, nhưng năng lực ở phương diện mời gọi đầu tư thì mau chóng thế hiện ra.Sáng thứ ba, Sài Thiệu Cơ vừa tới chỗ làm không lâu, đã nghe trong sân có tiếng náo động nho nhỏ.- Chuyện gì thế?Sài Thiệu Cơ đi ra hỏi thư ký.Thư ký đáp:- Hình như là có khách tới.- Khách à?Sài Thiệu Cơ không hiểu, trong cơ quan lớn mỗi ngày đều có không ít khách, chưa từng ồn ào như thế, có điều hắn mau chóng hiểu ra nguyên nhân.Một chiếc BMW vô cùng xa hoa đi vào trong sân.Khu Trường Hà cũng có không ít ông chủ đi chiếc xe đắt tiền, nhưng đó đều là chuyện hai ba năm trước rồi, gần đây đừng nói là BMW, chỉ xe cấp bậc hơi cao một chút cũng hiếm, đương nhiên là trừ mấy chiếc xe dùng để giữ thể diện của công ty Trường Phong ra.

Trừ chiếc xe BMW giống như quái thú, gây xôn xao còn bởi người chủ từ trên xe xuống.Người này nhìn tuổi chứng trên ba mươi, nhưng lại béo quá thể đáng, so với hà mã chắc chẳng kém bao nhiêu, bộ đội trên người chắc chắn phải đặt làm chứ tuyệt đối không thể mua ở đâu được.Hà Mã tiên sinh vừa xuống xe, lập tức có ba bốn phụ tá đi theo, một cô gái trẻ vô cùng yểu điệu, theo sát bên người Hà Mã tiên sinh.- Oa, là Thư Tâm...Cơ quan khu ủy ngày thường lặng ngắt như tờ vang lên hàng loạt tiếng hô.Sài Thiệu Cơ bình thường không hay xem phim cảnh lắm, có điều nhìn cô gái kia cũng hơi quen, không khỏi ngạc nhiên nhìn thư ký:- Tiểu Lương, cô gái kia hình như là diễn viên hả?Thư ký dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn Sài Thiệu Cơ, mồm há hốc, nói không tin nổi:- Chủ nhiệm, đó là Thư Tâm, chủ nhiệm không biết à?

Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất.Nói Thư Tâm là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất không phải là thổi phồng lắm.Gần đây công ty truyền thông Phượng Hoàng ăn phát đạt, cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh đều rất ăn khách, không kéo bao nhiêu so phim Hồng Kông, Thư Tâm là một trong số đóa hoa của công ty Phượng Hoàng, thanh danh ở nội địa như mặt trời chính ngọ.Nhưng tiểu thư Thư Tâm trong lòng bọn họ như nữ thần lúc này lại giống như một thư ký, quấn quanh Hà Mã tiên sinh, nhìn thái độ của cô, là biết vừa kính trọng vừa sợ hắn.Vị Hà Mã tiên sinh này lai lịch thế nào?Tất nhiên đó chính là tổng giám đốc Lâm Hải Nhân rồi.- Xin hỏi phòng của chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ ở gian nào?Thư Tâm mỉm cười hỏi một nhân viên.Nhân viên trẻ tuổi đó lúc này đầu óc thiếu chút nữa chập mạch.Trời ơi, đại minh tinh lại thực sự xuất hiện trước mặt mình, ôi giọng nói đó so mới nhạc trời còn dễ nghe hơn.Thư Tâm hé miệng cười, người bình thường, đặt biệt là chàng trai trẻ thấy cô đa phần đều như thế, cô cũng quen rồi, liền hỏi lại lần nữa.- A, cô tìm Sài chủ nhiệm, tôi, để tôi dẫn đường.Nhân viên trẻ tuổi đó như choàng tỉnh giấc mộng, run rẩy nói.- Cám ơn anh.Thư Tâm lại khẽ cười.Giám đốc Lâm đi trên hành lang dường như làm cả tòa nhà phải rung rinh, may mà tòa nhà khu ủy mới được xây dựng, làm bằng bê tông cốt thép, chứ nếu là loại nhà gỗ kiểu cũ, sợ rằng không chịu nổi sức nặng của giám đốc Lâm.- Chào Sài chủ nhiệm, tôi là Lâm Hải Nhân.Giám đốc Lâm xuất hiện ở văn phòng Sài Thiệu Cơ, cười lớn nói:- Vị này là giám đốc Lâm Hải Nhân của công ty trách nhiệm truyền thông Phượng Hoàng chúng tôi.Thư Tâm ở bên cạnh thêm vào một câu.Sài Thiệu Cơ không thích xem TV lắm, nhưng không đại biểu cho hắn chưa nghe tới công ty Phượng Hoàng, nghe nói vị “tráng sĩ” này không ngờ là ông trùm mới của giới truyền thông trong nước, vội đứng lên nhiệt liệt bắt tay.- Hoan nghênh, hoan nghênh giám đốc Lâm.Sài Thiệu Cơ mời giám đốc Lâm ngồi xuống ghế sô pha, có điều giám đốc Lâm cũng chỉ có thể ngồi tại ghế tại ghế sô pha, giả sử mời ngồi ở ghế đơn có nguy cơ đổ xuống.- Giám đốc Lâm đại giá quang lâm không biết có việc gì?Hai bên hàn huyên mấy câu, Sài Thiệu Cơ hỏi, không khỏi có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ công ty Phượng Hoàng muốn chính phủ địa phương phối hợp gì sao?Khi đó mạng tinternet còn chưa phố biến ở trong nước, công ty điện ảnh là xí nghiệp lớn, Sài Thiệu Cơ cảm thấy, nếu như công ty Điện Anh quay phim ở đây, thì đó là vinh dự lớn.Lâm Hải Nhân nói lớn:- Ha ha, Sài chủ nhiệm, tôi tới đây là để đầu tư.- Đầu tư?

Hoan nghênh, hoan nghênh, hết sức hoan nghênh.Sài Thiệu Cơ đang hết sức đau đầu vì tình hình tài chính bết bát của khu, mấy năm qua số tiền đầu tư và tài chính sử dụng thực tế ít vô cùng, dù là số tiền đầu tư ít ỏi kia cũng xen vào không ít thành phần thổi phồng, chỉ để giữ thể diện mà thôi, bởi thế Sài Thiệu Cơ nghe thấy hai chữ “đầu tư” như nghe khúc Nghê Thường, đúng là mừng ngoài sức tưởng tượng.Đương nhiên, ngoài vui mừng Sài chủ nhiệm cũng hơi ngạc nhiên, không biết công ty Phượng Hoàng có thể đầu tư hạng mục gì ở khu Trường Hà.- Sài chủ nhiệm công ty Phượng Hoàn chúng tôi định đầu tư hai trăm triệu ở chỗ các vị, thiết lập một thành phố điện ảnh, về sau lấy đây làm đại bải doanh chế tác điện ảnh của công ty Phượng Hoàng.Giám đốc Lâm phất tay lên, hết sức khí thế.- Hai trăm triệu!Sài Thiệu Cơ suýt ngất.Quả nhiên là ông chủ lớn, vung tay một cái là hai trăm triệu.- Đúng, hai trăm triệu chỉ là dự toán sơ bộ, nếu như không đủ có thể tùy thời thêm vào, công ty điện ảnh gì không có chứ tiền không thiếu.Giám đốc Lâm nói đầy khí phách.Lời này chẳng phải là khoác lác, chưa nói trước đó Bàn Đại Hải kinh doanh công ty quảng cáo kiếm lớn, năm nay trong cơn bão kỳ hối đầu tư vào quỹ Thịnh Nghiệp một tỷ, xẻo được của đám tiểu quỷ tử 3 tỷ tiền mặt, đủ cho giám đốc Lâm khoe khoang một phen.- Giám đốc Lâm muốn xây thành phố điện ảnh?Sài Thiệu Cơ ổn định lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra hạng lục giám đốc Lâm muốn đầu tư, tưởng rằng mình nghe nhầm.Giữa thập niên 80, đài truyền hình trung ương xây dựng một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chiếm diện tichá 4 hécta, diện tích mặt nước sử dụng gần 200 héc ta, trở thành nơi sản xuất phim ảnh trong nước.Phim trưởng này xây dựng lại rất nhiều quần thể kiến trúc cổ điển, như ngự hoa viên, hoàng cung, thành cổ v...v...v...Trở thành một khu du lịch hết sức thu hút, danh tiếng của thành phố vì thế cũng được đề cao.Khi làm bí thu huyện Ngọc Đông, Sài Thiệu Cơ từng tới thành phố điện ảnh đó tham quan, lưu luyến quên lối về.Vậy mà hiện giờ vị giám đốc Lâm Hà Mã này lại muốn thành phố điện ảnh ở khu Trường Hà, trong suy nghĩ của Sài Thiệu Cơ, thành phố điện ảnh trung ương một phương diện là tiền bạc, phương diện khác đài truyền hình là chiêu bài cỡ nào?

Khu Trường Hà có vinh dự sánh ngang với thành phố điện ảnh trung ương sao?

Mà vị giám đốc Lâm này có thực lực đấu với đài truyền hình trung ương không?- Đúng thế, tôi làm điện ảnh, xây thành phố điện ảnh là chuyện trong phận sự.

Sài chủ nhiệm, tin rằng sau khi thành phố điện ảnh này xây lên, có thể sẽ có tác dụng xúc tiến tốt với kinh tế nơi này.Lâm Hà Mã nói:- Đương nhiên, đương nhiên.Điều này Sài Thiệu Cơ không nghi ngờ gì, nếu như thành phố điện ảnh thực sự được xây lên, chẳng những khu Trường Hà hưởng lợi, mà toàn bộ thành phố Ngọc Lan cũng thơm lây.Có điều hạng mục này thực sự quá lớn, Sài Thiệu Cơ không thể không thận trọng, cười nói:- Giám đốc Lâm, quý công ty nhìn trung khu Trường Hà, muốn đầu tư lớn ở đây, tôi đại diện khu Trường Hà biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh.

Xin hỏi giám đốc Lâm định dùng phương thức gì hợp tác với chúng tôi?Thói đời hiện nay, là đào hoành hành, tuy đối phương có ngôi sao điện ảnh nổi tiếng làm tủy tùng, cơ bản có thể xác nhận thân phận không phải giả mạo, nhưng Sài Thiệu Cơ không mê phim cảnh, không thể phân biệt được Thư Tâm có phải là thật hay không.

Đất nước lớn như vậy, cả tỷ người muốm tìm vài chục người trông giốngnhau chẳng phải khó, khắp nơi trong cả nước, vụ án giả mạo đầu tư không ít.Bàn Đại Hải trông có vẻ to béo ngốc nghếch, nhưng thực sự rất tinh minh, nghe Sài Thiệu Cơ hỏi thế là biết hắn đang lo điều gì.- Sài chủ nhiệm đang lo lắng thực lực của chúng tôi phải không?

Cái này ông không cần hoài nghi, tất cả chi phi xây dựng thành phố điện ảnh đều do chúng tôi bỏ, các vị chỉ phụ trách công tác tháo dỡ mặt bằng, đương nhiên chính sách ưu đãi cũng không thể thiếu.Sài Thiệu Cơ nghe Lâm Hải Nhân nói thế liền yên tâm rồi, cười đáp:- Đâu có đâu có, giám đốc Lâm hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không hoài ngh thực lực của quý công ty.Chỉ cần không phải khu bỏ tiền ra thì không phải lo gì hết, bất kể thế nào, cái thành phố điện ảnh này sau khi dựng lên có thể sánh với thành phố điện ảnh trung ương hay không, thì tác dụng xúc tiến kinh tế địa phương là rất lớn.- Xin lỗi, mời giám đốc Lâm nghỉ ngơi một chút, tôi phải đi báo cáo với Liễu bí thư.Sải Thiệu Cơ đứng lên gọi điện thoại tới văn phòng bí thư, không ngờ chẳng có ai bắt máy.Sài Thiệu Cơ ngạc nhiên liền thử gọi điện thoại cho Vu Hoài Tín, liền có người nhận điện ngay.Sài Thiệu Cơ hỏi hành tung của Liễu bí t hư.Vu Hoài Tín đáp:- Sài chủ nhiệm, Liễu bí thư hôm nay ra ngoài, bí thư dặn tôi chuyển lời cho Sài chủ nhiệm, nếu giám đốc Lâm của công ty Phượng Hoàng tới thương lượng chuyện xây thành phố điện ảnh, Sài chủ nhiệm cứ toàn quyền xử lý.Sài Thiệu Cơ sửng sốt.Liễu bí thư sớm biết công ty Phượng Hoang sẽ tới sao?

Khách quan trọng như thế tới, Liễu bí thư không đợi ở văn phòng mà còn đi đâu?

Chương 744: Liên Hoa Sơn TrangLiễu bí thư còn phải tiếp vị khách quan trọng hơn.Thực tế từ tối hôm qua Liễu nha nội đã xuất phát từ thành phố Ngọc Lan, đi xe hơn một trăm kilomet, tới thánh địa Phật giáo Liên Hoa Sơn.Liên Hoa Sơn là một trong bốn ngọn núi nổi danh của Phật giáo, diện tích hơn một trăm kilomet vuông, có hơn mười ngọn núi, ngọn chính cao hơn mực nước biển 1300 mét, là khu thắng cảnh trọng điểm của quốc gia, trong núi có hơn 90 tòa chùa miếu, mấy trăm tăng ni, dùng để cung phụng bồ tát.Đi xe hơn một trăm kilomet để tới Liên Hoa Sơn không phải vì Liễu nha nội thành tâm lễ phật mà vì Xảo Nhi đưa Nhạc Nhạc tới Liên Hoa Sơn.Liên Hoa Sơn là thắng cảnh du lịch, Liên Hoa sơn trang phía dưới chân núi là khách sạn có quy cách cao nhất.Bốn gian phòng xa hoa nhất của Liên Hoa sơn trang đều bị Xảo Nhi bao, một cái do mẹ con Xảo Nhi ở, một cái cho đôi vợ chồng Hắc Tử và Thạch Tú Lệ, một cho đôi Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh, gian thứ tư là phòng của nhân nhân viên vệ sĩ.Nghe nói Liễu Tuấn tới tỉnh A nhậm chức, Xảo Nhi liền đưa Nhạc Nhạc tới, đám Hắc Tự cũng tới ôn chuyện cũ cùng Liễu Tuấn, dù cuộc đời thay đổi thế nào, những người cũ như Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cươg và Tô Kiến Trung đều coi Liễu Tuấn là lãnh tụ của bọn họ, Xảo Nhi và Tiểu Thành hiển nhiên là “chủ mẫu” rồi.Nhận được điện thoại thông báo của Xảo Nhi, Liễu nha nội đột nhiên quay về năm mười tám tuổi, nôn nóng chạy ngay tới, Liễu Tuấn chẳng những hơn một tháng chưa gặp Nhạc Nhạc, đồng thời cũng hơn một tháng chưa gặp Xảo Nhi, trong lòng hết sức nhớ nhung.- Nào Nhạc Nhạc, ra ba ôm một cái.Vừa tiến vào phòng, Liễu Tuấn đã tươi cười hớn hở giang tay ra với Nhạc Nhạc.Nhạc Nhạc đã hai tuổi rồi, tiểu nha đầu mặc áo đỏ chót, mái tóc mềm bện thành từng bím nhỏ, hai bím ngoài cùng thắt đầy nơ bướm, khuôn mặt như ngọc khắc, đáng yêu xinh xắn vạn phần.Không ngờ động tác thân thiết này của Liễu bí thư không được Tiểu Nhạc Nhạc đáp lại, cô bé nấp ra đằng sau lưng mẹ, ôm lấy chân chân Xảo Nhi, nhìn ngó cái “người xa lạ” tự xưng là ba ba này.Hơn một tháng không gặp đối với một đứa bé mà nói, là đủ để ném “ba ba xấu” lên chính tầng mây rồi.Xảo Nhi cười:- Xem anh kia làm bảo bối sợ rồi.Xảo Nhi cũng giống Nhạc Nhạc mặc bộ trang phục đời Đường đỏ rực, thân hình mê người như ẩn như hiện, nổi bật gò má ửng hồng, thêm vài phần quyến rũ lả lơi.Liễu Tuấn cười hì hì ôm lấy Xảo Nhi, ôm lên mặt nàng:- Con gái không cho ôm thì ta đi ôm vợ...- Đi xe xa như vậy vậy rồi, anh ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi đã.Xảo Nhi mãi mãi chu đáo dịu dạng hiểu lòng người như thế.Liễu Tuấn mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha, Xảo Nhi pha cho y một ấm trà đặc bốc khói nghi ngút.Nhạc Nhạc thì vẫn cứ mở đôi mắt to đen láy nhìn Liễu Tuấn không chớp.Liễu Tuấn liền làm mặt xấu với con gái.Động tác nhỏ này tức thì làm Nhạc Nhạc vui mừng.- Ba ba.Cô bé con lạch bạch nhào tới.Nhạc Nhạc nhớ cái khuôn mặt xấu này rồi, người trước mắt đúng là ba ba.Liễu Tuấn bế Nhạc giơ lên cao quay liền mấy vòng, Nhạc Nhạc cứ cười khách khách không ngừng, tiếng cười trẻ thơ giòn tan vang vọng mỗi góc căn phòng.Xảo Nhi đứng bên cạnh nhìn hai cha con thân thiết, mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc.Không bao lâu sau, nhóm Hắc Tử, Tô Kiến Trung đều nghe tin đi tới.- Tuấn thiếu gia tới rồi.Hắc Tử và Tô Kiến Trung đều là người chân thành, thấy Liễu Tuấn rất vui mừng, nhưng không nói nhiều, Hắc Tử còn nói năm chữ, Tô Kiến Trung chỉ gọi “ông chủ” rồi hết, khuông mặt cũng chẳng mảy may thay đổi, dường như ở cái thời lái xe cho Liễu Tuấn, ngày nào cũng gặp rồi vậy, chỉ ánh mắt lộ vẻ kích động.Tình cảm mười mấy năm trời không thể hiện bằng miệng.- Đại Hải nói không tới, mà tới khu Trường Hà, nếu chuyện này đàm phán thành công, e rằng hắn sẽ thường trú ở thành phố Ngọc lan.Mọi người ngồi xuống rồi, Hắc Tử liền nói.Liên Hoa sơn trang tuy nói là khách sạn tốt nhất xung quanh khu Liên Hoa sơn, nhưng điều kiện bình thường, chỉ có một cái bàn nho nhỏ, hai chiếc ghế sô pha mà thôi, mọi người ngồi xuống giường, mỗi Liễu Tuấn và Hắc Tử và đối diện nhau.Thường ngày Xảo Nhi là chủ tịch, nhưng Tiểu Tuấn đến là Lương chủ tịch tự giác lui ra đằng sau, để Hắc Tử trực tiếp báo cáo tình hình với Liễu Tuấn.Thực tế, Xảo Nhi và Hắc Tử lần này tới tỉnh A không chỉ là để ngắm cảnh Liên Hoa sơn, thắng cảnh phật giáo, chiêm ngưỡng thân thể Địa tạng vương bồ tát, mà tới thương lượng chuyện đầu tư vào tỉnh A với Liễu Tuấn.Lần này là do Liễu Tuấn chủ động yêu cầu.Thứ bảy tuấn trước gặp Hà Duyên An, Liễu Tuấn khéo léo đề ra hai con đường, một là chỉnh đốn tác phong sau đó là từ từ phát triển.

Cách thứ hai thì ngược lại, trước tiên trì hoãn chỉnh đốn tác phong, kích thích kinh tế trước.Hà Duyên An ngả về đường lối thứ hai hơn.Đânh là một phương án càng thêm chắc chắn.Liễu Tuấn vừa mới tới nơi, chưa có chút căn cơ nào đã thình lình khai đao, hết sức nguy hiểm, nếu không hạ được đối tượng, sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt với người đứng đầu, sau này ra mệnh lệnh gì cũng khó.

Khi lời nói của lãnh đạo không tác dụng, có nghĩa là y còn là bù nhìn trong thời gian tại nhiệm thôi, đừng mong làm ra thành tích, có thể bình an qua ngày là tốt rồi.Ra tay từ việc kích thích kinh tế, có thể từng bước gây dựng lên uy tín của Liễu Tuấn, trong việc kiến thiết kinh tế, Liễu Tuấn có thể dần dần tích lũy nhân mạch của mình, đem những cán bộ đủ để tín nhiệm đề bạt vào vị trí quan trọng, đợi cơ sở vững chắc, có ban bệ của riêng mình, mới chỉnh đốn tác phong, tất nhiên sẽ thuận lợi.Nếu như Hà Duyên An không ủng hộ Liễu Tuấn mạo hiểm lắm thì y đành tạm thời kiềm chế.Đương nhiên mặc kệ có chỉnh đốn tác phong hay không, thế cục kinh tế bết bát của khu Trường Hà cần phải được xoay chuyển, nếu không ngay cả vận hành thường nhật cũng khó khăn.Vì để mau chóng xoay chuyển cục diện khu Trường Hà, Liễu Tuấn cần gấp một lượng lớn tài chính, khởi công các hạng mục lớn, tạo ra khí thế phát triển tích cực, đâm một nhát trâm mạnh vào ban bệ sa sút tinh thần của khu Trường Hà.Đồng thời cũng xóa bỏ nghi ngờ của mọi người về Liễu Tuấn.Liễu Tuấn biết, cho dù có Hồng lão tổng tiến cử, có Hà Duyên An “khoét góc tường”, nhưng một thường ủy thành ủy 26 tuổi vẫn quá chói mắt.Đoán chừng không chỉ có một đám người trên tỉnh và thành phố đang đợi y làm trò cười, mà những thành phố anh em khác cũng tâm tư như vậy cũng không phải ít.Liễu Tuấn có thể đứng chân ở khu Trường Hà, tiến tới làm ra thành tích hay không, thực tế sẽ ảnh hưởng tới cách cục cán bộ toàn tỉnh.

Giả sử Liễu Tuấn thành công, phái cán bộ trẻ sẽ cực kỳ phấn chấn, việc đề bạt cán bộ thanh niên ưu tú có ví dụ điển hình.

Giống như thế, nếu như Liễu Tuấn thất bại, ra đi không kèn không trống, thế lực bảo thủ sẽ lấy y ra làm ví dụ, chứng minh người trẻ tuổi không đáng tin, các trưởng bối lão thành chững chạc mới quản lý được địa phương.Nên Liễu Tuấn không cần kiêng kỵ gì nữa.Hơn nữa từ khi Tiểu Thanh được Bộ thống chiến Trung Ương mời tới thăm thủ đô, Liễu Tuấn biết đế quốc tài chính ẩn giấu sau lưng y đã dần dần bị phát hiện, bộ thống chiến mời Tiểu Thanh, chẳng lẽ lại không điều tra bối cảnh của cô?Nhưng quỹ Thịnh Nghiệp đã trở thành con quái thú tư bản toàn cầu chú ý, ảnh hưởng dần lớn mạnh trên thị trường tài chính, các đại lão trung ương cân nhắc thiện hơn, tất nhiên là phải đưa ra thái độ thân thiện, Hồng lão tổng đích thân tiến cử y với Hà Duyên An, có lẽ không phải chỉ vì ấn tượng sâu sắc Liễu Tuấn để lại cho ông khi triệu kiến, mà có lẽ một trong số nguyên nhân chính vì đế quốc tài chính sau lưng y.Tổng hợp các loại nhân tố, ở phương diện dùng lực lường tài chính này thế nào sao cho hiệu quả, đường lối của Liễu Tuấn đã phát sinh biến hóa lớn.Cao tầng chấp nhận sự tồn tại đế quốc tài chính của y, khẳng định cũng hi vọng đế quốc này có thể cống hiến nhiều hơn vì quốc gia.Vì thế Liễu Tuấn trực tiếp hạ lệnh cho Xào Nhi và Hắc Tử, đồng thời Tiểu Thanh cũng hưởng ứng, có điều thời gian cô tới tỉnh A gặp y sẽ tránh Xảo Nhi.Còn về phần cụ thể đầu tư ở hạng mục nào Liễu Tuấn không can thiệp, thương nghiệp có quy luật vận hành của riêng mình, ở phương diện này, Liễu bí thư đã lạc hậu hơn Lương chủ tịch và Liễu chủ tịch rồi.Có điều khi Bàn Đại Hải báo cáo qua điện thoại muốn xây dựng một thành điện ảnh làm Liễu Tuấn hơi giật mình.Trực tiếp đấu với đài truyền hình TW hình như không ổn lắm.Đây là suy nghĩ của Liễu Tuấn khi đó.Không ngờ Bàn Đại Hải hào khí ngút ngàn, oai hùng nói:- Chỉ là đọ tiền thôi, không sợ.Liễu Tuấn phá lên cười.Vị này có cái thói đốt tiền mà lại.Được, dù sao bọn họ cũng có tiền, thích làm gì thì làm, Liễu bí thư không can thiệp.- Đại Hải giờ thành đạt rồi, tiền nhiều thế lớn rồi.Liễu Tuấn cười nói với Hắc Tử:Hắc Tử cũng cười nói:- Hiện giờ tổn tải sản của công ty Phượng Hoàng đã là 5 tỷ 700 triệu.Câu nói này mang ý tứ báo cáo.Liễu Tuấn cười:- Giải đoạn hiện tại công ty Phượng Hoàng là Cự Vô Bá (Big Mac) của điện ảnh trong nước rồi!

Được, nếu đã thế chẳng phải sợ gì.Xảo Nhi cười:- Buôn bán đều có nguy hiểm, không nhất định lần nào đầu tư cũng lãi, lỗ một hai lần không quan trọng.Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên làm trò:- Lương chủ tịch thật cao kiến!

Không thẹn là bà chủ lớn, nói rất khí phách.Mọi người đều cười rộ lên.Nhạc Nhạc không biết vì sao mọi người lại cười, đôi mắt đen lánh cứ nhìn hết người nọ đến người kia rồi vỗ tay cười theo Chương 745: Cô bé ngoanĐám Hắc Tử biết Liễu Tuấn lái xe suốt đêm tới đây, khá mệt mỏi rồi, gặp mặt qua một lúc, rồi thức thời đứng dậy cáo từ.Dựa theo an bài của Liễu Tuấn, ngày mai còn có cả một ngày dạo chơi Liên Hoa sơn, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện, quyết định một số phương hướng đầu tư cơ bản ở khu Trường Hà.- Nhạc Nhạc, bảo bối ngoan, ba ba và con chơi trò chơi nhé.Mấy người Hắc Tử vừa đi, Liễu Tuấn liền bế Nhạc Nhạc lên giường, cười tươi chơi đùa cùng còn gái.- Hay quá.Nhạc Nhạc vỗ tay.- Vậy Nhạc Nhạc cho ba ba mượn nơ bướm được không?- Vâng.Nhạc Nhạc đồng ý, hơi nghiêng cái đầu nhỏ đi, gỡ từng cái nơ bướm đặt trước mặt ba ba.Liễu Tuấn liền cầm lấy cái nơ bướm đủ mọi màu sắc trong tay nói:- Nhạc Nhạc nhìn thấy không, nơ bướm ở đây này.- Có ạ.Nhạc Nhạc nhìn chăm chú vào nơ bướm trong lòng tay ba ba, rồi gật đầu.Liễu Tuấn nắm tay lại, khi lần nữa xòe tay ra thì chiếc nơ đã biến mất.Nhạc Nhạc không biết cái nơ đầu rồi, tò mò nắm lấy bàn tay lớn của ba ba, lật qua lật lại mấy lượt, sau đó tròn mắt nhìn Liễu Tuấn.- Làn lần nữa nhé, hai ha, biến!Liễu Tuấn mở lòng bàn tay ra, chiếc nơ bướm xinh đẹp lại xuất hiện.- Oa, ba ba thật giỏi.Nhạc Nhạc vui sướng vỗ tay không ngừng.Xào Nhi nhìn hai cha con nô đùa, cười rất vui vẻ liền đi chuẩn bị y phục cho Liễu Tuấn tắm rửa, khi từ nhà tắm ra thấy Liễu Tuấn đang bò trên giường làm ngựa cho con gái cưỡi.Xảo Nhi cười khẽ nói:- Anh sẽ làm hư con gái đấy.- Không sai, con gái chúng ta chiều mãi không hư, mà có chiều hư cũng chả sao.Liễu Tuấn chẳng hề lo.Chơi tới hơn một tiếng đồng hồ Nhạc Nhạc mệt mỏi vùi lòng ba ba ngủ say, nhìn gò mã hồng của con gái trong giấc mộng, Liễu Tuấn khômg kìm được thơm một cái.Xảo Nhi mỉm cười đi tới bế lấy Nhạc Nhạc, cởi áo ngoài cho cô bé, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.- Xào Nhi.- Ừm.Xảo Nhi quay đầu lại.- Lại đây anh ôm nào.Liễu Tuấn mỉm cười nói.Xảo Nhi liền đi tới, nhẹ nhàng nép vào lồng ngực lớn của y.Từ khi có Nhạc Nhạc, giữa Liễu Tuấn và Xảo Nhi có chút thay đổi nhỏ, trước kia khi hai người gặp nhau, đồng chí Liễu Tuấn luôn nôn nóng âu yếm Xảo Nhi trước, chuyện nghiêm chỉnh chỉ xen được vào lúc hai người “đình chiến”, hiện giờ bớt đi chút kích động thời niên thiếu, thêm vài phần điềm đạm ấp áp, nhưng tình cảm lại một lần nữa thăng hoa.Vì Nhạc Nhạc, giữa họ càng thêm không còn cách trở gì nữa.- Tiểu Tuấn.Lần này tới lượt Xảo Nhi gọi Liễu Tuấn.- Ừ.- Em rất thỏa mãn.Xảo Nhi khẽ nói bên tai y.- Anh cũng vậy.Giờ phút này Liễu Tuấn thực sự muốn cảm ơn trời cao đưa một cô gái hoàn mỹ như vậy tới bên y, cả đời cùng ở bên nhau.Sáng hôm sau, Liễu Tuấn phá lệ không luyện võ buổi sớm, ôm Xảo Nhi ngủ ngon lành, kết quả để Nhạc Nhạc đánh thức hai người.- Mẹ, mẹ.Cô bé đưa bàn tay mũm mĩm trắng trẻo ra lắc vai Xảo Nhi.- Ừ, bảo bối.Xảo Nhi lười biếng xoay người lại, ôm lấy con gái thơm liền mấy cái.- Con muốn ngủ giữa ba mẹ.Nhạc Nhạc bày tỏ sự bất mãn về việc mình bị “bỏ rơi”.Liễu Tuấn cũng bị Nhạc Nhạc đánh thức, liền đưa tay ôm lấy Nhạc Nhạc, đặt giữa mình và Xảo Nhi, Nhạc Nhạc hết nhìn ba lại nhìn mẹ, cười toe toét rất là thích ý, nhắm mắt lại giả vở ngủ, có điều không tới một giây, lại lập tức mở mắt ra, nhao nhao lên:- Dậy thôi, dậy thôi, Nhạc Nhạc muốn đi chơi, mẹ nói hôm nay ba ba sẽ dẫn Nhạc Nhạc đi chơi.Liễu Tuấn cười lới, xoay người ngồi dậy, ôm Nhạc Nhạc vào lòng, nói:- Được, hôm nay dẫn Nhạc Nhạc đi xem Địa tạng vương Bồ Tát.- Ba ba, Địa tạng vương bồ tát là ai?- Địa tạng vương bồ tát là một người tâm địa rất tốt, rất thiện lương, Nhạc Nhạc có thích người thiện lượng không?- Thích, mẹ mẹ nói, thiện lương là ngoan, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan.- Nói đúng lắm, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan nhất trên đời.Khi cả nha ba người từ trong phòng đi ra, đám Hắc Tử đã đợi ở đại sảnh từ trước, thấy Liễu Tuấn bế Nhạc Nhạc tới liền mỉm cười đi lên đón, mọi người ăn sáng ở Liên Hoa sơn trang, rồi lái xe tới rặng Thần Quang.Năm 95 kinh tế còn chưa phát triển lắm, Xảo Nhi không lái chiếc Rolls - Royce đen quá bắt mắt mà đi một chiếc BMW.Trừ Rolls - Royce, bình thường Xảo Nhi rất thích BMW.Điểm này tựa hồ giống với Tiểu Thanh và Hà đại tiểu thư, bọn họ thích Rolls - Royce trang nhã sang trọng khi dùng vào liệc lớn, chỉ vì hình tượng công chúng, còn thực chất đều thích BMW nổi bật cá tính.Xe đi tới điện Nhục Thân....Nhục Thân: Xác phàm của các vị phật/bồ tát cách nói của Phật giáo.Nơi này là chỗ bảo vệ nhục thân của Địa tạng vương bồ tát, từ xa đã nhìn thấy tấm ho phi “Đông Nam Đệ Nhất Sơn”, dừng xe lại, mọi người đi tới điện Nhục Thân, một mùi hương thơm ngát truyền tới.Liên Hoa sơn thế núi chập trùng, các đỉnh núi đứng sừng sững, hẻm núi thung lũng, khe sâu suối nước đan xen nhau, giữa những ngọn núi chùa miếu san sát, hương khói lượn lờ, cổ thụ chọc trời, linh khí tập trung, có danh xưng là “Liên Hoa Phật Quốc”.Điện Nhục Thân thờ phục nhục thân của nhà sư Kim Địa Tạng của nước Tân La hơn một nghìn năm trước, khí thế hùng vĩ, tường đỏ oai nghiêm....Chỗ này mình không biết dụng ý tác giả là gì, vì thực tế Liên Hoa Sơn là trú của Quan Thế Âm Bồ Tát, chắc mọi người quá hiểu hoa sen là gắn với Quan Âm, Cửu Hoa Sơn mới là nơi trú của Địa Tạng Vương bồ tát.

Dù sao mình đính chính lại so thực tế để các bạn khỏi nhầm.Đứng trên bậc đá, ngẩng đầu nhìn đại điện nguy nga, làm người ta bất giác sinh lòng tôn kính trang nghiêm.Liễu Tuấn trùng sinh nên đầy kính sợ với sức mạnh trong coi âm u chưa rõ, nhưng chẳng phải là giáo đồ của Phật, có điều y rất ngưỡng mộ nên văn hóa lắng đọng, truyền thường cả nghìn năm ở nơi đây.Nhạc Ngạc ngẩng đầu lên, nhìn mấy chục bậc đá hỏi:- Ba ba, người nói cô bé ngoan kia ở bên trên à?Nghe bảo bối Nhạc Nhạc mệnh danh Địa tạng vương bồ tát là cô bé ngoan, Liễu Tuấn bật cười, trong lòng trẻ nhỏ, đứa trẻ ngoan chắc chắn là lời khen ngợi cao nhất rồi, Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo vì mình là cô bé ngoan của ba mẹ, nên có thiện cảm với cô bé ngoan khác.Xảo Nhi vội mắng:- Nhạc Nhạc, trẻ con không được nói lung tung, thế là xúc phạm thần linh.Cô cũng không phải là giáo đồ của Phật, nhưng giống như Liễu Tuấn đều tràn ngập kính sợ với sức mạnh thần bí, một cô gái nhà quê mới tốt nghiệp tiểu học, mười mấy năm sau trở thành phú hào có tới hàng tỷ đồng, còn có hai người thân yên như Nhạc Nhạc và Liễu Tuấn, Xảo Nhi đầy cảm kích với ân điển bên trên.Nhạc Nhạc giảu môi, rất là ấm ức, không biết là mình sai ở đâu.Liễu Tuấn lại bế cô bé lên, cười nói:- Nhạc Nhạc không nói lung tung, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan.Nhạc Nhạc sung sướng ôm đầu ba ba, thơm lên má một cái.Đoàn người đi lên bậc thang, giữa chừng Tô Kiến Trung muốn đỡ Nhạc Nhạc thay Liễu Tuấn, không ngờ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy đầu ba ba không chịu buông, Tô Kiến Trung nở nụ cười hiếm có:- Nhạc Nhạc tiểu xấu xa.- Nhạc Nhạc là cô bé ngoan, bác Kiến Trung là đại xấu xa.Nhạc Nhạc phản kích.Cả đoàn người cười rộ.Tiến vào điện Nhục Thân liền nhìn thấy một bảo tháp bằng gỗ cao bảy tầng tám mặt, đặt trên nền bạch ngọc.

Tòa tháp gỗ này là linh tháp thờ phục Nhục Thân của Kim Địa Tạng, phía bắc tòa tháp là lời thề của Địa Tạng Vương do địch thân tổng thân dân quốc Lê Nguyên Hồng viết: “Địa ngục vị không thệ bất thành phật, chúng sinh độ tận phương chứng bồ đề”....Đại khái là: Nếu Ngài chưa độ hết chúng sanh, thì Ngài không chứng quả Bồ Đề, và nếu sự thọ khổ trong địa ngục hãy còn, thì Ngài thề không chịu thành Phật.Liễu Tuấn ngiền ngẫm kỹ hai lời thề này, than:- Địa tạng vương bồ tát quả nhiên Phật nguyện lớn lao, lòng tựa đại hải.Xảo Nhi ở bên cạnh nói:- Bậnh viện bình dân của chúng ta mờ cái thứ ba rồi đấy.Liễu Tuấn hỏi:- Ồ, cái thứ ba mở ở đâu?Hai cái bệnh viện trước thì y biết, cái thứ nhất hoạt động ở Bảo Châu đã gần hai năm, Dư Quốc Huân quả nhiên tài lớn, điều hành bệnh viện rất tốt, Xảo Nhi lại không tiếc tiền đầu tư, hiện giờ được gọi là “bệnh viện từ thiện Hoa Hưng”, nói tới quy mô, có lẽ không bằng bệnh viện nhân dân Bảo Châu, nhưng kỹ thuật tiên tiến hơn hẳn.Đương nhiên, kỹ thuật bệnh viện cần quá trình tích lũy trình tự, không phải cứ bỏ thật nhiều tiền vào là thấy hiệu quả, nhưng bệnh viện bình dân ở Bảo Châu chẳng những được người dân đánh giá tốt, phía chính phủ cũng được chính phủ chấp nhận.Bệnh viện thứ hai tân nhiên là mở ở huyện Hướng Dương.Nơi đó là quê nhà của Liễu Tuấn và Xảo Nhi, nguồn tài chính ban đầu của đế quốc tài chính được tích lũy ở nơi này, giờ giàu có rồi phải có đền trả quê hương.Mặc dù huyện Hướng Dương kinh tế phát triển, nhưng không phải ai cũng là triệu phú, vẫn còn nhiều người cần cứu trợ.- Cái thứ ba mở ở thành phố Nam Phương.Xảo Nhi đáp:Liễu Tuấn gật đầu.Thành phố Nam Phương là nơi đặt tổng hành dinh của công ty Hoa Hưng, tất nhiên cũng được báo đáp.- Em nghĩ cái thứ tư mở ở khu Trừng Hà nhé?Xảo Nhi nhìn Liễu Tuấn hỏi ý:Liễu Tuấn nghĩ một chút, mỉm cười đồng ý:- Được, hành thiện tích đức, bồ tát sẽ phù hộ cho em.- Bồ tát cũng sẽ phù hộ anh.Xảo Nhi lòng đầy vui sướng, quay lại đại điện, hướng bảo tháp vài thật sâu, lòng thầm cầu khẩn bồ tát phù hộ cho cô, Nhạc Nhạc và Lễu Tuấn, cả đời bình an vui vẻ!

Nếu có tai họa, nguyện ý một mình gánh chịu tất cả Chương 746: Cứ làm kinh tế đi lên hãy nóiLiễu Tuấn vừa mới trở về khu, liền phát hiện ra không khí trong tòa nhà cơ quan có thay đổi nho nhỏ.Ánh mắt mọi người nhìn y, trừ sự kính sợ và lấy lòng thông thường, còn có chút vẻ ngạc nhiên và bội phục.Vu Hoài Tín báo cáo với y:- Liễu bí thư, đám phán giữa công ty Phượng Hoàng và khu cơ bản đã hoàn thành rồi, hai bên đã đạt được nhất trí.Dù Vu Hoài Tín biết công ty Phượng Hoàng nhằm vào Liễu bí thư mà tới, vị giám đốc Lâm béo múp kia còn chưa tới khu, Liễu bí thư đã nói với mình rồi, nhưng báo cáo tiến trình của vụ này việc, là bổn phận của thư ký.Liễu Tuấn gật đầu nói:- Ừ, Sài chủ nhiệm làm việc hiểu suất rất cao.Bàn Đại Hải tới khu Trường Hà xây thành điện ảnh là kết quả thương lượng với Xảo Nhi và Hắc Tử, bất kể về sau thế nào, trước tiên cứ tới giữ thể diện cho Liễu Tuấn rồi hãy nói.Dù sao cũng chẳng thiếu tiền.Có điều không có nghĩa là trong quá trình đàm phán cụ thể không tồn tại sự chia rẽ nào.Là sự đầu tư mang tính chất thương nghiệp, Bàn Đại Hải lâu năm trên thương trường, một số lợi ích thế nào cũng cũng sẽ đòi hỏi khu Trường Hà, thậm chí cố ý đề xuất yêu cầu làm khó cũng chưa biết chừng.Chuyện nào ra chuyện ấy.Sài Thiệu Cơ có thể đạt được đàm phán trong hai ngày làm việc ngắn ngủi, năng lực và hiệu suất làm việc đáng được khẳng định.Liễu Tuấn vừa mới ngồi xuống bàn làm việc, chuẩn bị phê duyệt văn kiện do Vu Hoài Tín đưa tới thì chuông điện thoại vang lên.Điện thoại do Sài Thiệu Cơ gọi tới, trong điện thoại, Sài chủ nhiệm khá hưng phấn, báo cáo:- Liễu bí thư, tôi báo một tin tốt, chúng ta đã ký hợp đồng với công ty Phượng Hoàng rồi.Liễu Tuấn cười:- Chúc mừng!- Liễu bí thư trêu tôi rồi, tôi chỉ là nhân viên làm việc theo phận sự thôi.Sài Thiệu Cơ tâm tình thoải mái, nói rất khiêm tốn.Vụ đầu tư này là do Liễu Tuấn đưa tới, trong lòng mọi người đều biết cả, vị nha nội này quả nhiên không chỉ có hư danh, vừa tới đã kéo đến 200 triệu đầu tưu, đối với khu Trường Hà mà nói, số tiền đầu tư này là rất lớn.Hạng mục này một khi khai công, không chỉ là vấn đề số liệu kêu gọi đầu tư, mà một công trình to lớn như thế, sẽ phải dụng rất nhiều nhân viên tới làm việc, có vô số vật chất phải mua, là một tin tức hết sức tốt đẹp cho thu hoạch tài chính của khu.Liễu Tuấn khách khí:- Đồng chí Thiệu Cơ khiêm tốn rồi.- Như thế này nhé, tôi hẹn giám đốc Lâm, nói chúng ta mời ông ấy ăn cơm trưa.- Ừm, mời cả các đồng chí trong ban tụ họp cùng, địa điểm mời đồng chí an bài.Bữa tiệc này cũng coi như để tẩy trần cho Bàn Đại Hải.Tất nhiên Sài Thiệu Cơ khẳng định là đã mời Bàn Đại Hải rồi, có điều đó không thể đại biểu cho bản thân Liễu Tuấn, trong mắt Bàn Đại Hải, địa vị của Liễu Tuấn không ai có thể thay thế được.Liễu Tuấn vốn chỉ muốn Sài Thiệu Cơ và Vương Tư Hiển đi cùng, dù sao là thương nghiệp qua lại mà, do hai người đứng đầu hành chính tiếp khách là hợp lý, sau nghĩ lại, mình tới lâu như vậy chưa mời các đồng chí trong ban ăn cơm, nhân cơ hội này làm một thể luôn.Nghe Liễu Tuấn nói, trong lòng Sài Thiệu Cơ hơi khó chịu.Liễu Tuấn cậu là người đứng đầu thật đấy, nhưng lão Sài tôi nhiều hơn cậu mười bảy mười tám tuổi, nói cách một đời cũng miễn cưỡng được, sao có thể tùy tiện ra mệnh lệnh cho tôi?

Phải biết tôi không phải là Ngụy Chính Quang!

Cấp bậc chúng ta là giống nhau.Có điều khó chịu thì khó chịu, Sài Thiệu Cơ cũng không do dự, liền gật đầu đồng ý.Dù sao người ta vẫn là người đứng đầu, coi mình như cấp dưới, bề ngoài đúng là không có gì để phản bác, nếu có gì bất tuân để truyền ra ngoài, tất cả lỗi đều rơi lên đầu mình.Sao, người đứng đầu mời anh hẹn nhà đầu tư dùng cơm anh cũng không chịu hợp tác?

Oai phong quá nhỉ.Tâm tình không vui của Sài Thiệu Cơ tới khách sạn Trường Hà thì mất sạch, đó là vì thái độ của giám đốc Lâm.Giám đốc Lâm là khách mời, theo lý phải khoan thai đến muộn mới tỏ được thân phận tôn quý.Không ngờ giám đốc Lâm lại tới rất sớm, đứng ở trước cửa khách sạn Trường Hà, hơn nữa còn cả một đám tùy tùng, gồm cả Thư Tâm tiểu thư xinh đẹp mê người, đều đứng ở thật xa không dám tới gần.Xe của Liễu Tuấn vừa mới dừng ở trước cửa, Vu Hoài Tín còn chưa kịp đi xuống, giám đốc Lâm liền lắc cái thân phì nộn như anh chớp, cực nhanh tiến tới mấy bước, mở cười của Liễu Tuấn, cười vui sướng bắt tay.- Chào Liễu bí thư.Liễu Tuấn liềm mỉm cười đáp lại, ở trường hợp chính quy Đại Hải tự giác gọi quan hàm của y, không có tùy tiện oang oang gọi “Tuấn thiếu gia”.- Đại Hải, càng ngay càng béo rồi, cứ tiếp tục thế này không được.Bàn Đại Hải cười khổ nói:- Liễu bí thư sai bảo bất kỳ việc gì tôi cũng chấp hành theo, chỉ có chuyện này, thực sự độ khó hơi cao, thân không tự quyết được mà.- Đại Hải này, đã là ông chủ bạc tỷ rồi, cũng phải chú ý hình tượng chứ!- Vâng vâng, nhất định chú ý, nhất định.Bàn Đại Hải không ngừng gật đầu.Kỳ thực khi bọn họ gặp riêng, tình cảm huynh đệ hơn xa hữu nghị chủ khách, Bàn Đại Hải cũng rất tùy ý, không có bộ dạng “xun xoe” như vậy, nhưng hiện giờ Liễu Tuấn vừa mới tới khu Trường Hà, Bàn Đại Hải muốn kiếm thể diện cho y.Thấy Bàn Đại Hải tỏ ra khúm núm trước mặt Liễu Tuấn, các thành viên trong ban khu ủy ngạc nhiên vô cùng, vì hai ngày đàm phán vừa qua, giám đốc Lâm làm cao quá đáng.Chịu thôi, người ta có tiền mà.Loại ông chủ lớn thế này, ở đâu chẳng được người ta cung phục như thần tài.Không ngờ chớp mắt một cái, ở trước mặt Liễu Tuấn đã thay đổi hoàn toàn con người, thành dáng vẻ của cấp dưới.- Liễu bí thư, phòng bao XXX lầu 2, xin mời!Bàn Đại Hài đưa tay ra mời, đi trước dẫn đường, lơ tít đám người còn lại đi.

Sài Thiệu Cơ vừa buồn bực và buồn cười, sao khách mời lại còn ân cần hơn cả người mời khách thế này?Liễu Tuấn xoay người gật đầu với mọi người rồi mới sải bước lên lầu.Thành viên ban khu ủy có tổng cộng 9 người, thêm vào Bàn Đại Hải là tròn 10, mà bàn tròn trong phòng bao chuẩn bị cho 20 người, Sài Cơ thấy Thư Tâm giống như người hầu phải ngồi cùng với thủ hạ của giám đốc Lâm ở một cái bàn khác, liền mỉm cười nhắc:- Giám đốc Lâm, hay là mời tiểu thư Thư Tâm cũng sang đây ngồi.Sài Thiệu Cơ nói rồi, ánh mắt nhìn qua Lưu Hi.Trong cả ban khu ủy, chỉ có Lưu Hi là nữ, không khí bừa tiệc không khỏi hơi kém một chút, hiện giờ có một ngôi sao điện ảnh xinh đẹp như Thư Tâm ở bên cạnh mà không mời tới giúp vui thì quá đáng tiếc.Bàn Đại Hải liền nhìn Liễu Tuấn, đợi y quyết định.Liễu Tuấn cười nói:- Tôi thấy cũng được.Bàn Đại Hải liền ra hiệu cho Thư Tâm.Thư Tâm rất ấm ức, thân là ngôi sao lớn, đi đâu chẳng là nhân vật tiêu điểm, được cả vạn người xúm quanh, sao tới cái khu Trường Hà này lại thành nhân vật có hay không cũng được rồi?

Thấy giám đốc Lâm ra hiệu, lập tức tươi cười, lắc hông yểu điệu đi tới.Bàn Đại Hải giới thiệu:- Thư Tâm, đây là Liễu bí thư.- Xin chào Liễu bí thư!

Rất vui được làm quen ngài.Thư Tâm cười tươi như hoa, duyên tay ra với Liễu Tuấn.Cô ta là người có con mắt sắc bén, vừa rồi cảnh tưởng ở cửa nhìn hết vào mắt, Thư Tâm theo Bàn Đại Hải được một khoảng thời gian rồi, chưa bao giờ thấy hắn cung kính với ai như vậy, cho dù bà chủ đằng sau trong tuyền thuyết, tựa hồ cũng không được uy phong như Liễu Tuấn.Mặc dù nhất thời chưa mò ra được lai lịch của vị bí thư trẻ tuổi này, nhưng ghé gần tới khẳng định là không có hại gì.Kỳ thực Thư Tâm và Liễu Tuấn đã gặp qua một lần ở thành phố Nam Phương, nhưng thời gian quá lâu, Thư Tâm lại chỉ chú ý tới Lương Xảo, không tránh khỏi bỏ qua Liễu bí thư đẹp trai.- Chào cô!Liễu Tuấn chỉ khẽ bắt tay Thư Tâm.Thư Tâm lại bực bội, thì ra trong mắt những nhân vật lớn thực sự, mình chẳng là cái gì cả!

Thái độ y như mình đối đãi với những những người hâm mộ vậy.Sài Thiệu Cơ cười hỏi:- Giám đốc Lâm, uống rượu gì đây?

Hay là lại Mao Đài?Ngày hôm trước trong bữa tiệc tẩy trần, Sài Thiệu Cơ đã được chứng kiến tửu lượng của giám đốc Lâm, một bình Mao Đài 53 độ mà uống như nước lã, cho dù với những cán bộ lãnh đạo được “thử thách” bởi rượu, tửu lượng này cũng là ghê gớm lắm rồi.Bàn Đại Hải liên tục xua tay, nói:- Có Liễu bí thư ở đây, không tới lượt tôi quyết định.Sài Thiệu Cơ hỏi như vậy, kỳ thực cũng có ý làm bẽ mặt Liễu Tuấn, dưới tình huống bình thường đương nhiên là bí thư đại nhân quyết định rồi, nhưng hiện giờ chẳng phải tiếp khách quý sao?

Vậy ngẫu nhiên bỏ bí thư ngài qua một bên cũng có thể lý giải chứ nhỉ?Không ngờ Bàn Đại Hải chẳng hề lay chuyển, cho hắn đụng thẳng đầu vào tường.Sao chứ, ngay cả một thương nhân như tôi cũng biết ai là “lão đại”, anh là cấp phó lại không hiểu à?

Trên quan trường loại sai lầm này là không chấp nhận được.- Mao Đài đi.Liễu Tuấn bình thản gật đầu.Phút chốc thức ăn rượu uống được đưa lên như nước, Thư Tâm thu lại vẻ ngôi sao lớn, vội rót rượu cho Bàn Đại Hải và Liễu Tuấn, những người khác không được đãi ngộ này.Liễu Tuấn nâng chén rượu lên, nói:- Nào Đại Hải, tôi đại biểu cho khu Trường Hà mời anh một chén, cám ơn công ty Phượng Hoàng tới khu Trường Hà đầu tư!- Có Liễu bí thư ở khu Trường Hà tọa trấn, tôi mà không tới đầu tư là ngốc rồi.Bàn Đại Hải vội nâng cốc, cười lớn đáp.Liễu Tuấn gật đầu.Vì tẩy trần cho Bàn Đại Hải, Liễu Tuấn phá quy củ chỉ uống ba chén, uống thêm ba chén nữa, tùy ý bảo Sài Thiệu Cơ:- Đồng chí Thiệu Cơ, vài ngày nữa còn có đoàn đại biểu thương nhân Hồng Kông tới khảo sát đầu tư, ban quản lý hãy làm tốt công tác tiếp đãi!

Chương 747: Cáo mượn oai hùmKhi Liễu Tuấn trở về biệt thự, thấy Tiểu Vũ có vẻ bất an, liền dùng ánh mắt nhìn cô dò hỏi.Từ sau khi nói chuyện với Nghiêm Phi, cảm quan của Tiểu Vũ với Liễu Tuấn đã hoàn toàn thay đổi, cho dù không dám chủ động nói chuyện với Liễu Tuấn nhiều, song tâm tình thoải mái hơn.Chưa nói lời của Nghiêm Phi có đang tin hay không, nhưng chỉ bằng việc cô để một cô gái trẻ xinh đẹp như Tiểu Vũ ở lại làm bạn với Liễu Tuấn, có thể gián tiếp nhìn thấy được phẩm hạnh của Liễu Tuẩn rồi.Mấy ngày qua, Tiểu Vũ thực sự bỏ được khối đá lớn đè nặng trong lòng xuống.Nhưng không biết Nghiêm Phi nói cho Liễu Tuấn chút thời gian là bao nhiêu lâu, chuyện của những nhân vật lớn bọn họ, không phải là điều Tiểu Vũ có thể nghĩ tới được.

Trong lòng Tiểu Vũ suy đoán, dù Liễu Tuấn là lãnh đạo, nhưng Chu Phi Dược là địa đầu xà, gốc sâu rễ dày, nếu muốn hoàn toàn giải quyết lão ta, đúng là chẳng dễ dàng chút nào.Tiểu Vũ trước kia hận Liễu Tuấn và Chu Phi Dược cùng một bọn, giờ lại thành lo lắng cho Liễu Tuấn, trong suy nghĩ của cô, một người trẻ tuổi như Liễu Tuấn, sợ không phải đối thủ của hạng gian xảo như Chu Phi Dược.Nhưng hôm nay Tiểu Vũ có tâm sự, không phải vì những nguyên nhân này.- Liễu bí thư, em nghe nói...Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn nhìn mình dò hỏi, liền lên tiếng.Liễu Tuấn cười:- Trong nhà khi không có người ngoài, em có thể gọi tôi là Liễu Tuấn, không nhất định cứ phải gọi là Liễu bí thư.Có thể thấy Tiểu Vũ luôn tỏ ra không quen khi gọi quan hàm của y, vì sao lại như thế thì khó mà suy đoán được.Tiểu Vũ thầm bĩu môi.Nghe đi, không có người ngoài có thể gọi tên, có người ngoài vẫn phải gọi là bí thư.Người này lớn hơn mình có mấy tuổi, sao mà sĩ diện cao thế?

Người làm quan, nhất là người làm quan lớn đều như vậy cả sao?Có điều cùng lúc bĩu môi, Tiểu Vũ lại cảm thấy một chút ngọt ngào, người ta làm thế là đã coi mình là người cùng một nhà rồi.Tiểu Vũ nói:- Em nghe nói, Triệu Ngạn, là phó giám đốc Triệu, con rể bác ấy bị người ta đánh.Liễu Tuấn vốn chuẩn bị lên gác, nghe lời này thì dừng bước, cau mày lại hỏi:- Chuyện gì xảy ra vậy?- Nguyên nhân cụ thể thì em không rõ lắm, hôm nay khi đi mua thức ăn, nghe người ta bàn tán, nói con rể của Triệu Ngạn hôm qua khi đi làm về, trên đường tranh cãi với mấy tên lưu manh, kết quả bị người ta đánh.Liễu Tuấn liền ngồi lại ghế sô pha, chỉ vào bên kia ghế nói:- Em ngồi xuống nói kỹ càng hơn đi.Thấy Liễu Tuấn coi trọng chuyện này như thế, Tiểu Vũ hơi luống cuống, do dự một lúc mới chịu ngồi xuống:- Kỹ hơn thế nào thì em cũng không biết đâu.Liễu Tuấn hỏi:- Con rể Triệu Ngạn tên là gì?

Làm việc gì?- Cái này em cũng không biết, chỉ nghe nói là họ Văn, làm việc ở xưởng máy, là một kỹ sư, Triệu Ngạn chỉ có một con gái, không có con trai, nghe nói người con rể này ở cùng nhà họ.Liễu Tuấn gật đầu, dựa vào lưng ghế trầm tư.Tiểu Vũ hiếu kỳ nhìn y, đột nhiên phát hiện ra nam nhân trẻ này khi suy nghĩ có khí chất rất độc đáo, toàn thân phát tán ra sự chững chặc không phù hợp với tuổi tác, ừm, dựa theo cách nói đang lưu hành hiện này là “thâm trầm”!Trầm tư một hồi, Liễu Tuấn nói:- Tiểu Vũ, thế này nhé, một lát nữa em đi tìm Tiểu Ngả, bảo cô ấy nghe ngóng tình hình một chút.- Em đi tìm Tiểu Ngả á?Tiểu Vũ tức thì ngây ra, vẻ mặt sợ hãi, cô và Tiểu Ngả thủa nhỏ là hàng xóm, khi bé chơi cùng nhau, tình cảm không tệ, nhưng từ khi Tiểu Ngả vào hộp đêm làm việc, Tiểu Vũ đã ít qua lại với Tiểu Ngả, không phải là cô coi thường nghề nghiệp của Tiểu Ngả, chủ yếu là Tiểu Vũ rất sợ nhóm người của hộp đêm.Trong suy nghĩ của Tiểu Vũ, những người trong đó đều là nhân vật độc ác trên xã hội.Liễu Tuấn cười nói:- Đừng sợ, em cứ đến hộp đêm tìm cô ấy, chẳng ai dám làm gì em đâu.Tiểu Vũ “A” một tiếng, lúc này mới nhớ ra thân phận “giúp việc” của Liễu bí thư, đừng nói là hộp đêm, dù cả khu Trường Hà cũng không ai dám có ý đồ gì với cô.Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Vũ ủng đỏ.Hơn nữa làm cho Tiểu Vũ sợ hãi là, không lòng cô không ngờ lại hơi hơi thích cái thân phận này rồi!

Chẳng lẽ...Tiểu Vũ thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.- Em nói với Tiểu Ngả, chuyện này cô ấy lén dò hỏi thôi, đừng nói là tôi bảo cô ấy nghe ngóng!Liễu Tuấn lại dặn.Tiễu Tũ cho dù còn trẻ không có nhiêu kinh nghiệm xã hội lắm, nhưng đầu óc rất thông minh, mơ hồ đoán ra Liễu Tuấn quan tâm tới chuyện này là vì sao.

Liễu Tuấn không lâu trước đó tới thăm Triệu Ngạn, liền xảy ra chuyện con rể Triệu Ngạn bị đánh, chẳng lẽ giữa hai chuyện này không có gì liên quan.Có lẽ có người muốn thông qua chuyện này cảnh cáo Triệu Ngạn, hoặc là cố ý cho Liễu Tuấn xem.Tiểu Vũ biết, loại nhân vật lớn như Liễu Tuấn, ghét nhất là bị người ta uy hiếp.

Nghĩ tới đây Tiểu Vũ bật giác thấy can đảm hơn, cảm thấy phải giúp Liễu Tuấn làm gì đó.- Vâng, em đi tìm Tiểu Ngả ngay.Tiểu Vũ mặc một bộ áo lông xanh biếc đột nhiên xuất hiện ở hộp đêm Dạ Đế làm cho Tiểu Ngả kinh hãi:- Tiểu Vũ, em đến đây làm gì?Thời tiết mặc dù khá lạnh, nhưng Tiểu Ngả vẫn ăn mặc hở hang, đó là do nghề nghiệp yêu cầu, hơn nữa nhiệt độ trong hộp đêm cũng cao hơn bên ngoài rất nhiều, Tiểu Ngả lại phải liên tục cười đùa với khách, nên thậm chí chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.Tiểu Vũ mang “hùng tâm tráng chí” làm việc cho Liễu bí thư mà tơi, nhưng khi đến cái chốn mông lung xa đọa này, tim vẫn đập thình thịch, trán cũng toát mồ hôi.Dưới ánh đèn mơ hồ của hộp đêm, Tiểu Vũ tóc vài phủ ngang vai, dung mạo thanh tú xinh xắn càng thêm thuần khiết đáng yêu, chưa đợi Tiểu Vũ đáp lời, mấy vị khách đang ngả ngớn uống rượu cùng Tiểu Ngả đã huýt sáo.- Này Tiểu Ngả ai thế?

Phục vụ mới tới hả?- Oa, em gái đẹp thật đấy, giới thiệu cho tôi đi.Một nam nhân trên ba mươi, đã có chút hơi mem, hò hét với Tiểu Ngả.Tiểu Ngả cười nói:- Anh Huy, người ta không phải là phục vụ, mà là một người chị em của em.- Láo toét!

Lúc này chạy tới đây, còn nói không phải là phục vụ?

Đi, gọi chị Phượng lại đây, ông đây muốn hỏi cô ta thứ hàng ngon thế này sao lại giấu đi không cho người ta thấy.Tên Huy cực kỳ bực mình, loạng choạng đứng dậy.Mấy tên khác cũng hò reo đứng lên theo.Tiểu Vũ thấy cảnh này, mặt trắng nhợt, sợ hãi lùi lại sau mấy bước.- Anh Huy đừng có nói xằng, cô ấy không phải là phục vụ.Tiểu Ngả cuống lên, đưa tay chặn tên Huy lại.Hắn không biết hiện giờ “Tiểu Vũ” đang làm việc ở đâu.Tên Huy quát:- Con điếm thối xéo đi!

Đừng ngăn ông mày tìm thú vui.Tiểu Ngả nhương mày lên, thu tay lại, cười khẩy:- Giỏi lắm anh Huy, nếu anh nhất định muốn làm bừa thì tôi cũng không cản, nhưng để xảy ra chuyện lớn thì đứng nói tôi không cảnh báo anh trước.Tên Huy nghe thế khựng lại, nhìn Tiểu Vũ thật kỹ, thấy Tiểu Vũ cho dù trông rất xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại rất bình thường, trông không giống có lai lịch gì, bĩu môi khinh bỉ nói:- Mẹ nó, mày dọa ai vậy hả, xéo ngay!- Hừ, dọa ư?

Anh Huy, anh tốt nhất là hỏi cho rõ ràng cô ấy ở chỗ nào?Tiểu Ngả lại cười khẩy, lách người tránh đường.Tiểu Vũ dậm chậm, nói:- Tiểu Ngả, đừng gây chuyện nữa, chị qua đây một chút, em có chuyện muốn nói với chị, anh ấy...Tiểu Ngả liền thu lại cái vẻ bất cần đời.Nghe ý của Tiểu Vũ thì cô tới đây do Liễu Tuấn ủy phái.Nhân vật trên quan trường Tiểu Ngả thấy nhiều rồi, trong lòng cô đầy khinh bỉ đối với đám quan viên trong đạo mạo trang nghiêm này, chỉ có mỗi Liễu Tuấn là ngoại lệ, không phải bởi vì y trẻ tuổi đẹp trai, mà vì tối hôm đó khi Liễu Tuấn từ chối cô và Tiểu An, mặt rất ôn hòa, có thể nhìn ra Liễu Tuấn lúc đó đang cố giữ sự tự tôn cho cô và Tiểu An.Lúc đó Tiểu Ngả thậm chí còn muốn khóc.Với thân phận của cô, thứ thiếu nhất là tôn nghiêm.- Anh Huy, đừng làm loạn nữa, quay về mà uống rượu đi, Tiểu Vũ ở biệt thự số một đó.Tiểu Ngả không dây dưa với tên Huy nữa.- Biệt thự số một nào?Tên Huy chẳng hiểu ra sao.Tiểu Ngả cười nhạo báng:- Uổng cho anh là người đứng đầu phân cục trị an, ngay cả cái này cũng không biết, khu Trường Hà chúng ta có được mấy cái biệt thự số một?

Đương nhiên là biệt thự số một của hồ Hợp Thủy.- Hà?

Cô...Cô ấy là...Tên Huy tức thì trố mắt, mồ hôi vã ra như tắm.- Anh biết là tốt rồi!

Mau về chỗ uống rượu đi, tôi đi trước đây.Tiểu Ngả gật đầu, xoay người rời đi.- Tiểu Ngả...Tiểu Ngả này...Tên Huy vội giữ chặt y phục Tiểu Ngả, lắp bắp gọi:- Xin lỗi...Tiểu Ngả, tôi thực sự không biết cô ấy chính là...Chính là...Cô nói giúp tôi mấy câu dễ nghe nhé, để sau tôi sẽ bày tiệc rượu xin lỗi cô.Tiểu Ngả cố kiềm chế sự thống khoái trong lòng, ừ một tiếng rồi gạt tay tên Huy đi ra khỏi phòng.- Sướng!

Mẹ nó chứ, sướng thật!Tiểu Ngả kéo tay Tiểu Vũ tới một góc yên tĩnh, rồi không kìm được hét lên.Tiểu Vũ mặt ngây ra.- Hì hì, Tiểu Vũ, em không biết đâu, cái lũ chó đó ngày thường vênh váo, hôm nay cuối cùng cho chúng một bài học.

Bà nội chúng, xem sau này bọn chúng đứa nào dám ra vẻ trước mặt trước bà cô này.Tiểu Vũ gật đầu tựa hiểu tựa không.Té ra Tiểu Ngả đang cáo mượn oai hùm.- Này Tiểu Ngả, em nói cho chị biết, có phải anh ấy lợi hại lắm phải không?

Không hành hạ em quá chứ?

Nhìn cái vẻ yểu điệu yếu đuối của em, anh ấy lại cường tráng như vậy, chị nhìn mà lo.Tiểu Ngả hưng phấn một hồi rồi kéo tay Tiểu Vũ cười hì hì hỏi, mặt đầy vẻ khao khát.- Tiểu Ngả, chị nói bậy cái gì thế.Tiểu Vũ mặt đỏ tới tận mang tai, nhất thời quên luôn cả sứ mệnh của mình Chương 748: Gánh nặng quá lớnLiễu Tuấn triệu kiến Chu Phi Dược và Triệu Ngạn trong văn phòng giám đốc của công ty Trường Phong.Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn chính thức làm việc ở công ty Trường Phong.Văn phòng vẫn chưa bố trí thư ký chuyên trách, vẫn do Chu Yến chuyển sang làm thư ký tạm thời, pha trà rót nước cho mấy vị lãnh đạo.

Chu Phi Dược chú ý thấy ánh mắt của Liễu Tuân tựa hồ như vô ý liếc lên người con gái mình, thậm chí ông ta cảm giác được anh mắt của Liễu Tuấn rất chú ý đôi chân dài và cặp mông mẩy dưới chiếc quần bó chặt.Chu Yến đã hai mươi ba tuổi, đã yêu, có điều hiện giờ chưa có đối tượng cố định, một thời gian trước Chu Phi Dược còn lo lắng vì chuyện cả đời của con gái, hiện giờ lại mừng thầm, may mà con mình chưa có bạn trai.Ba đứa con của ông ta, chẳng có được nào mang tướng vào và vóc dáng của Chu Phi Dược, đều thừa hưởng rất nhiều ưu điểm của người mẹ qua đời, nhất là Chu Yến, trong mấy nghìn công nhân nhà máy, cũng được coi là mỹ nữ hạng nhất rồi, nếu như không phải chu yến làm việc ở phòng tài vụ, là cán bộ chính thức, e rằng hiện giờ giúp việc cho Liễu Tuấn không phải là Tiểu Vũ, mà là Chu Yến.Còn nói tới ảnh hưởng, kệ con bà nó.Giám đốc Chu không để ý tới thứ hư hão đó.Trên đời này thứ gì là hiện thực nhất.Quyền lực.Có quyền lực là có tất cả.Có biết phu nhân chân chính của Liễu Tuấn là ai không?Thiên kim tiểu thư của bí thư tỉnh ủy, danh môn khuê tú thật sự!

Còn gái mình có thể làm “thông phòng nha hoàn” đã là khá lắm rồi, không phải ai cũng có tư cách lên giường của Liễu bí thư.Liễu Tuấn hôm nay triệu tập ông ta và Triệu Ngạn tới bàn bạc công việc, trong lòng Chu Phi Dược rất tự tin.Triệu Ngạn nhìn qua khá tiều tụy, không còn vẻ hồng hào ngày trước nữa, mà hơi xám xít, ông ta chỉ có một con gái, con rể Văn Thành là ông ta đích thân chọn, khi xưa Văn Thành ở xưởng là đồ đệ của ông ta, đứa nhỏ này thành thực chững chạc, đối xử với mọi chười chân thành, một lòng nghiên cứu kỹ thuật, chưa bao giờ tranh cãi với người khác, sao lại có thể xung đột với lưu manh?

Bị đánh cho phải vào viện?Triệu Ngạn luôn thương Văn Thành như con trai.Nghe nói Văn Thành bị đánh, Triệu Ngạn muốn tìm bọn chúng liều cái mạng già.- Lão Chu, tình hình tiêu thụ hiện giờ sao rồi.Bàn công việc nghiêm túc, Liễu Tuấn không mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, mà ngồi ở bàn làm việc đối diện hai vị cấp phó của mình.Tâm tính người đứng đầu của cấp trên trẻ tuổi này, Chu Phi Dược đã hiểu khá đến nơi đến chốn, không có gì bất an cả.

Triệu Ngạn thì từ buổi tối hôm đó Liễu Tuấn tới bái phòng, nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, càng chẳng để ý tới sự kiêu ngạo của Liễu Tuấn nữa.Nhưng tính ông ta nóng nảy, mặc dù tán thành chính sách “chậm rãi” của Liễu Tuấn, nhưng vẫn rất sốt ruột.- Không tốt, Liễu bí thư...Tình hình tiêu thụ không được lý tưởng lắm...Chu Phi Dược lặc đầu, vẻ mặt rất lo lắng, không phải là giả vờ, ông ta trông coi mảng tiêu thụ mà, xe máy Trường Phong tiêu thụ không tốt, tức là thu nhập của lão Chu không tốt, không lo mới là lạ.Nhiều người nói, công ty Trường Phong là do Chu Phi Dược phá đổ, Chu Phi Dược chỉ cười nhạt với loại lời nói “thiếu trách nhiệm” này.Nực cười!Cả cái công ty Trường Phòng này không một ai hi vọng tha thiết công ty Trường Phong tiêu thụ xe máy đứng đầu toàn quốc, thậm chí toàn thế giới như chu Phi Dược.Xe máy Trường Phong là cây sinh tiền của lão Chu mà lại.- Tình hình tiêu thụ vì sao không lý tưởng?

Xe của chúng ta chất lượng kém lắm sao?Lời này là nói với Triệu Ngạn.Nhắc tới công việc, tinh thần Tiệu Ngạn hơi khá lên một chút, lắc đầu- Xe máy của chúng ta trong các nhãn hiệu xe máy toàn quốc, chất lượng được tính và tầm trung.

Đương nhiên, động cơ và kỹ thuật sơn, kém xa những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, nhưng giá tiền càng chênh lệch lớn hơn, theo tôi thấy việc tuyên truyền quảng cáo không tốt, rất nhiều thị trường quảng cáo đều bị nhãn hiệu khác cướp mất.Mặt ngựa của Chu Phi Dược xấm xuống:- Lão Triệu, anh nói thế tôi có ý kiến, các đồng chí phòng tiêu thụ rất nỗ lực, biện pháp nghĩ ra được đều nghĩ tới rồi, người ta đã ra sức quảng cáo, làm ầm trời lên còn gì...Triệu Ngạn liếc Chu Phi Dược một cái, tựa hồ chẳng thèm tranh luận với ông ta.Sự khinh bỉ không nói thành lời này càng làm người ta uất hận.Chu Phi Dược không chịu nổi sự khinh bỉ này, đang muốn lên tiếng thì Liễu Tuấn đã hỏi:- Vậy tại sao chúng không tăng cường quảng cáo?Chu Phi Dược cười khổ nói:- Bí thư, không phải chúng ta không tăng cường lực độ quảng cáo, mà là chi phí quá lớn không gánh vác nổi.

Xe của chúng ta, chất lượng bình thường, giá lại cao, so với xe cùng chất lượng cao hơn tới ba trăm đồng, hiện giờ ai chẳng để ý tới lợi ích kinh tế, xe cùng chất lượng người ta đương nhiên phải chọn cái thấp hơn rồi.- Hừ, cái giá dao động của bên tiêu thụ định ra vốn có vấn đề.Triệu Ngạn quay đầu đi, quẳng lại một câu.Cái mặt ngựa của chu Phi Dược càng dài:- Lão Triệu hôm nay Liễu bí thư mời hai ta đến bàn công việc, sao anh cứ nhắm vào bên tiêu thụ?

Nếu anh thấy bên tiêu thụ có vấn đề, có thể ngay trước mặt Liễu bí thư phái người xuống điều tra.Triệu Ngạn không nói nữa.Chuyện điều tra thế này không phải là chưa làm, hơn nữa cũng không phải chỉ điều tra mỗi lần, nhưng lần nào điều tra cũng “trong sạch”, giá cả chênh lệch thì xí nghiệp ngào cũng có, công ty Trường Phong chỉ cao hơn một chút thôi, không phải là sai lầm mang tính nguyên tắc.Liễu Tuấn khoát tay, ngăn sự “kích động” của Chu Phi Dược lại, nói:- Vậy hai người nói xem nguyên nhân gì giá xe chúng ta cao như vậy?

Giá cả dao động chắc chỉ là một phương diện?

Hẳn còn có nguyên nhân khác.Mấy ngày nay, trọng tâm công tác của Liễu Tuấn đặt ở bên khu Trường Hà, nhưng với tình hình của công ty Trường Phong vẫn có nhận thực nhất định, có điều muốn thông qua hai vị cấp phó, thu được nhiều tin tức hơn.Làm lãnh đạo, cho dù đôi khi cũng “thường phục vi hành” đi sâu vào cơ sở lấy tư liệu trực tiếp, nhưng những tin tức toàn diện hơn, đương nhiên phải lấy từ trợ thủ chủ yếu và cả đoàn thể.Liễu Tuấn không cho rằng mình là thánh hay siêu nhân mà một mình có thể đánh khắp thiên hạ.Cho dù Chu Phi Dược và Triệu Ngạn có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng thực tế họ đã làm việc ở công ty mấy chục năm là không thể phủ nhận, những thứ hiểu được khẳng định càng toàn diện hơn Liễu bí thư mới tới được mấy chục ngày.Hơn nữa bất kể đa phần bình luận Chu Phi Dược tế như thế nào, có một điều mà Liễu Tuấn tin, đó là Chu Phi Dược cũng không hi vọng công ty Trường Phong sụp đổ.Công ty Trường Phong đã cho ông ta địa vị, tiền bạc như ngày nay, nếu công ty sập, không hề có chút lợi nào cho Chu Phi Dược.

Thường thường khi xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn như thế này mà sụp đổ, cấp trên sẽ nổi giận, truy cứu xuống thì rất nhiều vấn đề sẽ bị bộc lộ, như thế sẽ có một đám quan viên thành vật bồi táng theo công ty phá sản.Chu Phi Dược không hi vọng mình lại thành một trong số đồ chôn cùng đó.Chí có công ty bay cao, thì những vấn đề nghiêm trọng kia mới có thể bị thành tích chói mắt che lấp, như thế cấp trên sợ ném chuột vỡ đồ, lo một khi có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng tới sự vận hành của toàn bộ công ty, nếu như hiệu quả không tệ, vậy thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.Chu Phi Dược thở dài:- Liễu bí thư, thành phẩm của chúng ta quá cao?Liễu Tuấn hỏi:- Chi phí sản xuất cao hay là chi phí nhân lực cao?- Chủ yếu là chi phí nhân lực cao.Chu Phi Dược hơi chột dạ đáp.Liễu Tuấn gật đầu, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.Nghiệp vụ vật tư thuộc sự quản lý của phó giám đốc Bùi Nghĩa Nhân, mà Bùi Nghĩa Nhân lại là bè đảng của Chu Phi Dược.Nghe nói quan hệ của hắn với giám đốc tiền nhiệm không tầm thường.Điều này cũng có thể hiểu được, hành chính và vật tư đều là mắt xích quan trọng, ai làm lãnh đạo cũng sẽ cố gắng giữ chặt trong tay mình.Có xí nghiệp quốc hữu nào lại không có vấn đề ở khâu vật tư chứ?- Chúng ta là xí nghiệp quốc hữu lớn, gánh nặng cũng lớn, hơn ba nghìn công nhân đang làm việc, lại phải nuôi gần một nghìn công nhân đã nghỉ hưu, chi phí cho mảng này rất c.

Những xí nghiệp kiểu mới, nhất là xí nghiệp dân doanh hoặc liên doanh không có gánh nặng này...Ngoài ra sản lượng cũng không cao, hiệu suất của bên sản xuất không phát huy được, người ta một người làm ra được một cái xe, chúng ta thì cần tới ba người mới làm ra được.Chu Phi Dược sợ bị hỏi về chuyện vật tư, liền đưa ra cái nhìn của mình.Triệu Ngạn không nhịn nữa, lập tức phản bác:- Hiệu suất của bên sản xuất không phát huy được, nhân lực lãng phí trầm trọng.

Nhưng còn cách nào khác?

Bên tiêu thụ không bán được hàng, chúng tôi làm nhiều xe để làm gì?

Trước kia làm ăn có lãi, năng lực của chúng tôi có thấp như vậy không?

Hơn nữa bên vật tư cũng không cung ứng đủ vật liệu cho chúng tôi.Liễu Tuấn cau mày lại.Chu Phi Dược và Triệu Ngạn đều năm mươi mấy rồi, vậy mà phùng mang trợn mắt như gà chọi, xem ra xí nghiệp đúng là xí nghiệp khác với cơ quan chính phủ và đảng.

Nếu như ở cuộc họp thường ủy khu Trường Hà, nếu cán bộ lão thành tuổi tác như hai người, dù có bất đồng với nhau ra sao cũng không để lộ ra thế này.Mọi người đều thầm mưu tính trong lòng, còn biểu hiện ra rất hòa hợp.Lần này Chu Phi Dược không phản bác Triệu Ngạn, mà gật đầu tán thành:- Liễu bí thư đó là chỗ khó của công ty quốc hữu cỡ lớn chúng ta, không có thị trường, không có vật liệu nhưng công nhân vẫn phải nuổi, không thể tủy tiện đuổi việc, cho dù có đuổi cũng phải lo cho người ta sống chết, phải trả phí sinh hoạt, gánh nặng thực sự quá lớn.

Chương 749: Đâm một nhát vào timGánh nặng quá lớn.Đây là vấn đề mà mỗi một xí nghiệp quốc hữu đều gặp phải trong giai đoạn chuyển mình.Đôi khi lắng đọng của lịch sử không phải là chuyện tốt.Lịch sử lâu dài, tất nhiên có tích lũy kỹ thuật sâu dày, đồng thời cũng sinh ra rất nhiều ràng buộc và gánh nặng.Ví như số lượng công nhân và cán bộ nghỉ hưu, ví như phúc lợi cố hữu của xí nghiệp quốc hữu.Tất cả những thứ này cộng lại, là một số tiền cực lớn.Mà số tiền này, tất nhiên phải tính vào trong giá thành phẩm.Giá sản phẩm cao, sức cạnh tranh liền suy yếu.Sản xuất càng nhiều, lỗ càng lớn hơn.Nhưng nếu ngừng sản xuất, thì đó không phải là vẫn đề lời lỗ nữa, mà là vấn đề sinh tồn.Vận hành cơ bản thế nào cũng phải duy trì.Đồng thời, cơ chế sơ cứng cũng là một vấn đề.Nhiều chỗ thiếu sót, hoặc là cơ hội thị trường xuất hiện không phải là không ai nhìn thấy.Thậm chí có thể nói rất nhiều người nhìn thấy.Xí nghiệp quốc hữu đâu có thiếu nhân tài nhạy bén có tầm nhìn.Nhưng quan trọng là có nhìn thấy cũng không có cách nào.Một cơ cấu vận hành nội bộ bị sơ cứng không thể xử lý hiệu quả tin tức này.Mọi người đều chuyện chẳng liên quan tới mình đều kê cao gối ngủ ngon, thậm chí có liên quan vẫn cứ ngủ ngon, chưa tới lúc lửa chảy ngang mày thì chưa hành động.Cùng với cơ cấu sơ cứng thì cũng tồn tại tư tưởng sơ cứng.Cầm cái bát cơm sát, ăn cái bát cơm to, là cán bộ công nhân viên chức nhà nước, luôn “tự động tự giác” đợi cấp trên an bài.Đó là dấu ấn cực sâu do các kế hoạch kinh tế để lại.Bao nhiêu năm quá tất cả hình thành một thói quen, tất cả đợi cấp trên.Dù sao anh cũng phải trông nom chuyện của tôi, sinh lão bệnh tử cũng có cơ quan đơn vị lo rồi.Nhưng đại bộ phần đều không nghĩ tới, một khi cơ quan không dựa được vào nữa thì sao?

Trong thời đại kinh tế kế hoạch, thậm chí là trong thời kỳ đầu cải cách mở cửa đều không phải lo lắng vấn đề này....còn gọi là kinh tế mệnh lệnh, từ khâu phân phối vật liệu, tiêu thụ sản phẩm đều cho chính phủ hoạch định trước, gần như mọi kế hoạch đều dựa vào chính phủ.

Trong giai đoạn chiến tranh, thời kỳ đầu dựng nước thì tất nhiên rất có lợi, nhưng một khi thả ra thị trưởng thì...Công việc có đơn vị lo, vậy đơn vị thì ai lo?

Quốc gia chứ ai!

Một quốc gia lớn như vậy còn sợ để công nhân chết đói à?

Không ngờ cái tình huống này giáng xuống thật, giống như dần dần giáng xuống, lại giống như thình lình giáng xuống.Đột nhiên cái bát cơm sắt không dựa vào được nữa.Phải nghỉ việc rồi!

Phải tự kiếm sống rồi!

Có người không hiểu, có người phẫn nộ, thậm chí có người không ngừng khiếu nại lên trên!

Nhưng bất kể thế nào cũng không thay đổi được hiện thực.Không tiến bộ sẽ bị đào thải.Liễu Tuấn hiện giờ không có tâm tư truy cứu nguyên nhân, y quan tâm tới biện pháp và lối thoát hơn.- Lão Chu, lão Triệu, nhà máy cứ như thế này là không được, cần phải nghĩ cách!Liễu Tuấn cau mày nói.Ánh mắt Chu Phi Dược và Triệu Ngạn gặp nhau thoáng chốc rồi tự tách ra.- Vâng phải nghĩ cách thôi, nếu không không qua được năm nay nữa.Chu Phi Dược nói.Hiện giờ sắp hết năm, cần chi tiêu một khoản lớn, để xem vị Tiểu Liễu bí thư này rốt cuộc có bản lĩnh gì để ứng phó nguy cơ.Liễu Tuấn mày càng nhíu chặt, không để ý tới Chu Phi Dược.Mặc dù Chu Phi Dược nói đều là sự thực, nhưng so với tiền đồ của nhà máy, nó chỉ là khó khăn tạm thời mà thôi.Liễu Tuân cần phải nhìn rõ toàn cục, dây dưa vào vấn đề cụ thể này, biến thành chữa được đau chân sinh ra đau đầu mất rồi.Hà Duyên An điều y từ tít tỉnh N tới đây không phải để làm lính cứu hỏa.Cán bộ lâu năm năm trong thế chế, chỉ cần không quá ngu xuẩn, thì gần như ai cũng có thể đi cứu hỏa được, còn làm đẹp hơn cả Liễu Tuấn nữa.Liễu Tuất phất tay lên, quyết đoán nói:- Quan niệm kinh doanh của nhà máy, và quan niệm quản lý, tiêu thụ đều phải thay đổi.

Hơn nữa phải cải cách triệt để.Chu Phi Dược và Triệu Ngạn đều giật mình, mở to mắt nhìn Liễu Tuấn nói tiếp.Không biệt vị “đại ca” này nghĩ ra cách làm điên rồ gì đây!- Tôi vừa mới tới, không hiểu tình hình trong nhà máy lắm, trước kia cũng không làm việc về xe máy, không phải dân trong nghề.Liễu Tuấn nhìn hai cấp dưới cao tuổi, chậm rãi nói:- Hai vị đều ở trong nhà máy mấy chục năm, ở phương diện kinh nghiệm vô cùng phong phú rồi, nhưng như thế khó tranh khỏi mang theo thứ chủ quan ước đoán.Đó là chủ nghĩa kinh nghiệm, có một số thứ mới là không thể lĩnh ngộ được.Mỗi người đều có tầm nhìn và cực hạn của bàn thân.- Vì thế cho nên tôi định mời chuyên gia tới chẩn đoán cho chúng ta.“Chẩn đoán”, cả hai người đều bị từ ngữ mới mẻ này làm gẩn ra.Muốn chữa bệnh hay sao?- Đúng, chúng ta phải nghe người thực sự hiểu tiêu thụ thị trường, hiểu quản lý nội bộ, hiểu quản lý thương hiệu.

Phải điều tra cho thật kỹ càng, không chững phải làm rõ khúc mắc mà nhà máy còn tӮ tại, mà phải đưa ra kế hoạch sửa chữa.Liễu Tuấn thong thả nói, ngữ khí vô cùng kiên định.Chu Phi Dược nuốt nước bọt.Ông ta cũng đã nghe ra, Liễu Tuấn không phải đang thương lượng với bọn họ, mà đã ra quyết định rồi.Qua mấy ngày tiếp xúc và tìm hiểu, chu Phi Dược hiểu một sự thực, một khi Liễu Tuấn ra quyết định người khác khó mà thay đổi được.Huống chi người ta mới nhậm chức, vừa ra quyết định trọng đại, nếu phủ quyết, thể diện sẽ không thể chịu nổi.- Ý tứ của bí thư là chúng ta mời chuyên gia trên tỉnh tới sao?Chu Phi Dược thăm dò.Liễu Tuấn cười:- Lão Chu, tư tưởng còn chưa đủ rộng mở, thế giới lớn như thế, chỉ có tỉnh chúng ta có chuyên gia sao?Triệu Ngạn hỏi:- Vậy ý của Liễu bí thư là muốn mời chuyên gia tỉnh ngoài.Liễu Tuấn vẫn lắc đầu:- Không phải chỉ có thể điều chuyên gia ở tỉnh ngoài tới, mời chuyên gia từ đâu cũng không phải là vấn đề.

Tôi định mới mấy chuyên gia thị trường và quản lý xĩ nghiệp ở nước ngoài tới, rồi lại mới mấy chuyên gia học viện kinh tế đại học Hoa Nam, tạo thành tổ điều cha nghiên cứu.

Tổ điều tra không phụ trách vấn đề kỹ thuật sản xuất chụ thể, chỉ đưa ra luận chứng mang tính phương hướng cho cả công ty.

Tôi tin những chuyên gia này có thể cho chúng ta phương án toàn diện hơn.Đường lối mời chuyên gia này, Liễu Tuấn đã hết sức tin cậy từ cách đây đã lâu!Khi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài làm việc ở Bảo Châu, Liễu Tuấn đã giật giây hai người mời chuyên gia tới nghiên cứu!

Cùng tham khảo phương hướng phát triển tương lai, sau đó quy hoạch phát triển từng huyện.Sự thực chứng minh đây là một biện pháp tốt vô cùng hiệu quả.Kinh tế Bảo Châu nhiều năm phát triển tốc độ cao, gần đây thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua Đại Ninh, Liễu Tuấn tin, các chuyên gia khẳng định có thể tìm ra một phương hướng tốt cho công ty Trường Phong.Là người đứng đầu, cần phải làm là đưa ra quyết định chấp hành một phương án hay không?Còn về phần quản lý và tiêu thụ, có thể thông qua Tiểu Thanh và Kim Phúc Xương, hoặc Xảo Nhi mời tới.Cho dù không mời được chuyên gia đỉnh cấp, thì với một xí nghiệp quốc hữu quy mô thế này cũng dư sức ứng phó.Đường lối chuyên gia chỉ là bước đi đầu tiên.Đợi tới khi các chuyên gia đưa ra phương án cụ thể, Liễu Tuấn tiếp theo sẽ “tuyên chiến” dùng thủ đoạn sấp sét thanh lý một đám nhân viên không đủ tư cách.Thậm chí bước thư ba Liễu Tuấn đã nghĩ kỹ rồi, đó là lên sàn!

Thị trường cổ phiếu trong nước vào những năm 95 chưa được hoàn thiện, có điều có công năng thu gom tài chính sơ bộ.Giả sử sau khi công ty Trường Phong cải cách có thể thuận lợi lên sàn, vậy tài chính khởi động kế hoạch bay cao có rồi.Đương nhiên trước đó phải có được tư cách lên sàn đã.Chuyện này không lo.Có Khâu Tình Xuyên rồi.Em vợ hắn là trưởng ban chứng giám mà.Nếu như một trưởng ban chứng giám không thể quyết định việc lớn như thế, thì còn bố vợ của Khâu Tỉnh Xuyên nữa, một phó thủ tướng, đủ chưa?Nghe nói Liễu Tuấn muốn mời chuyên gia nước ngoài, cả hai cán bộ già đều cảm thấy uy hiếp.Năm 95 thông tấn chưa phát đạt lắm, mạng internet còn đang ở giai đoạn manh nha.Trong nước hiểu về thế giới, về nước ngoài chưa được rõ.Nhất là những đồng chí lớn tuổi như Triệu Ngạn và Chu Phi Dược, trong còn mang tư tưởng sợ hãi thâm căn cố đế.- Bí thư, mời chuyên gia nước ngoài phải tốn nhiều tiền lắm.

Tình hình tài vụ nhà máy bí thư cũng biết rồi, chi tiêu cuối năm còn chưa đủ, xe lại không bán được.Chu Phi Dược đưa ra ý kiến phản đối khéo léo.Liễu Tuấn cười:- Mười người ta tới giúp đương nhiên phải trả tiền, chuyện này không có gì để nói.

Có điều ở phương diện chi phí, tôi sẽ cố gắng không chế.Những chuyên gia này đều là nhân viên công tác, chỉ cần trả thủ lao bình thường là được, phương diện tiếp đãi không cần xa xỉ lắm, còn về chi tiêu cuối năm à, chúng ta có bao nhiêu sản phầm tồn kho?- 1 nghìn 1 trăm linh 3, cái.Chu Phi Dược không cần nghĩ, đáp ngay.Người này với công tác thuộc bổn phận rất thuần thục, lần nữa chúng minh sự giỏi giang của ông ta.Đáng tiếc tài năng không dùng vào việc chính đáng.Liễu Tuấn nói:- Bán hết toàn bộ!

Bỏ giá dao động, dựa theo giá thấp nhất, rồi giảm thêm 10% bản ra, tranh thủ kiếm được tiền mặt vào cuối năm.- Hả?Chu Phi Dược và Triệu Ngạn sững sờ nhìn nhau.- Liễu bí thư, làm thế là giết gà lấy trứng.Lần này do Triệu Ngạn phản đối.Về phần Chu Phi Dược càng chẳng cần phải nói.Bỏ giá dao động, vậy khoản kiểm thêm của ông ta lấy đâu ra nữa?

Không ngờ tên Tiểu Liễu này vừa ra tay đã đâm một nhát vào tim.

Chương 750: Hổ địa phương- Tiền vốn phải luôn luân chuyển, câu nói này hẳn hai vị đều đã nghe, người làm ăn chú trọng đánh nhanh rút nhanh, toàn bộ số xe chất ở bên trong kho không biến được thành tiền mặt thì không có một giá trị gì, huống hố xe chất lượng không tệ nhưng lỗi thời qua nhanh, hiện giờ lâu thì một năm, nhanh thì năm tháng đã có xe mới rồi, lúc đó sợ rằng có giảm giá 10% cũng chẳng bán đi nổi.Liễu Tuấn không chút do dự phủ quyết sự phản đối của Triệu Ngạn.- Liễu bí thư nên chăng thận trọng hơn một chút.Chu Phi Dược nói rồi cau mày lại, chuyện khác ông ta có thể thuận theo ý của Liễu Tuấn chứ việc này liên quan tới lợi ích căn bản không thể không tranh đấu.Nếu không tôi tốn bao nhiêu tiền cung phụng cậu như vậy để làm cái chó gì hả?Liễu Tuấn hiểu tâm tư của Chu Phi Dược, liền dùng giọng điều không cho phản bác nói:- Đây là chuyện nhỏ, cứ quyết định như vậy, không cần thảo luận nữa.

Đương nhiên điều này chỉ là quyết định mang tính tạm thời nhắm vào số hàng tồn thôi, không có lần sau nữa.Thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm, hơn nữa nói không có lần sau cũng coi như một thái độ rõ ràng rồi, Chu Phi Dược chỉ đành lại nuốt nước bọt không nói nữa.Cuộc họp thường ủy của xí nghiệp nhà nước không hạn chế được quyền lực của người đứng đầu như trên quan trường, chỉ cần không phải liên quan tới phương diện miễn nhiệm cán bộ trọng yếu, thì Liễu Tuấn có toàn quyền quyết định.- Đúng rồi, lão Triệu này, nghe nói con rể ông bị người ta đánh hả?Liễu Tuấn thay đổi đề tài.Nhắc tới chuyện này trong mắt Chu Phi Dược thoáng hiện vẻ bối rối, còn Triệu Ngạn thì tỏ ra phẫn nộ.- Vâng, mây tên du côn lưu manh đó không nói lý lẽ gì cả.- Ồ, chuyện du côn lưu manh là sao, ông kể cho tôi nghe xem.Liễu Tuấn mặt không đổi sắc hỏi.Triệu Ngạn đem sự việc Văn Thành bị đánh kể đơn giản qua, khóe mắt thi thoảng lướt qua Chu Phi Dược đang cầm cốc trà, Chu Phi Dược cũng theo lời kể của Triệu Ngản lộ vẻ tức giận.Chân tướng của chuyện này Liễu Tuấn cơ bản đã rất rõ ràng rồi, sau khi Tiểu Vũ tới tìm Tiểu Ngả thì ngày hôm sau liền có kết quả, tin tức của Tiểu Ngả ở hộp đêm Dạ Đế rất linh thông chuyện xảy ra như thế nào, có mấy người tham dự, thậm chí mấy tên côn đồ đó tên tuổi ra sao cũng biết hết sức rõ ràng.Theo Tiểu Ngả nói mấy tên lưu manh đó toàn là bọn trước kia nhận Chu Long làm đại cai theo Chu Long đánh nhau trên đường phố, kém Chu Long tới mấy bậc, nhưng chắc chắn là do Chu Long sai phái.Liễu Tuấn suy đoán chuyện này do y đi bái phỏng Triệu Ngạn mà ra.Cha con Chu Phi Dược đoán chừng là muốn dùng thủ pháp này cảnh cáo Triệu Ngạn đừng quên công ty Trường Phong là thiên hạ của ai, Chu Phi Dương thông qua thủ đoạn chính quy không làm gì được Triệu Ngạn, nên dùng thủ đoạn đê tiện này?Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra mời Chu Phi Dược và Triệu Ngạn:- Thế có bắt được mấy tên hung thủ đánh người không?- Bắt thì có bắt, nhưng người ở đồn công an nói, là tranh chấp dân sự bình thường, bảo bọn chúng bồi thường chút chi phí thuốc men rồi thôi.Khuôn mặt Triệu Ngạn vốn đỏ càng đỏ hơn.- Bị thương có nghiêm trọng không?- Bị gãy một xương sườn, ngoài ra không bị thương ngoài da.Nói tới đây mắt Triệu Ngạn hơi đỏ lên.Liễu Tuấn gật đầu nói:- Xem ra tình hình trị án trong nhà mày không được lạc quan, tôi thấy chi cục công an và đồn công an phải tăng cường chỉnh đốn rồi.- Vâng, đồn công an không thể chỉ ngồi ăn mà không làm việc được.Chu Phi Dược cau mày lại, có điều không nói gì.Buổi chiều, Liễu Tuấn trở về phòng làm việc khu Trường Hà, Vu Hoài chỉnh lý một số thư của quần chúng đưa lên, dầy gần hai mươi phân.Liễu Tuấn hỏi:- Hoài Tín, đây đều là thư khiếu nại thu được gần đây của quần chúng sao?Vu Hoài Tín cẩn thận đáp:- Đại bộ phần là gần đây thu được, có ba bốn bản là khi dọn dẹp văn phòng phát hiện ra, tôi thấy có liên quan tới vấn đề mà quân chúng tới ảnh ánh gần đây, nên đề cùng một chỗ cho, còn có mấy bức thư là do Trịnh chủ nhiệm đưa tới.Liễu Tuấn gật đầu cổ vũ:- Ừm, làm tốt lắm.Vu Hoài Tín ngượng ngùng cười khiêm tốn.- Chủ yếu là phương diện nào?- Chủ yếu là phản ánh phương diện trị án, một số quần chúng rất không hài lòng với tình trạng trị an cùng tốc độ xử lý và phương thức xử lý của chi cục công an, ừm vấn đế tương đối tập trung vào công ty Trường Phong.Vu Hoài Tín cân nhắc từ ngữ đáp:Liễu Tuấn cau mày lại cầm một bức thư lên xem, rất nhanh mày của Liễu bí thư cau càng chặt.Đúng như Vu Hoài Tín nói, quá nửa số thư phản ánh là của công chức nặc danh của công ty Trường Phong tố cáo hộp đêm Dạ Đế cưỡng ép phụ nữ bán dâm, nhiều thư nói tới hành động ngang ngược của Chu Long mấy năm qua ở công ty Trường Phong, nói hắn dựa vào Chu Phi Dược tổ chức một đám nhân viên thất nghiệp đi gây sự với nhân viên và người nhà của công ty Trường Phong, bắt ép các cô gái trẻ tuổi trong nhà máy phải tới hộp đêm...v...v...v...Ngoài ra có một số bức thư phản ánh thế lực bất lương khác hoành hành trong khu Trường Hà.Thư còn phản ánh rất nhiều thái độ đối xử với quần chúng thô bạo của chi cục công an, thậm chí có một số bức thư thẳng thẳng chỉ ra những phần tử xấu và cảnh sát của chi cục là đồng bọn.Cảnh cướp cùng một ruộc.Có quần chúng đã viết như thế.Quần chúng hi vọng bí thư khu ủy mới tới có thể chỉnh động trị an xã hội, thanh lý những con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ công an và trừng trị thế lực xã hội đen trả lại cho quần chúng cuộc sống thanh bình.Gần một tiếng đống hồ sau Liễu Tuấn mới xem xong chồng thư, châm một điếu thuốc rơi vào trầm tư.Tiểu Vũ tối hôm đó trở về, đem toàn bộ mọi chuyện ở hộp đêm nói với y một cách tỉ mỉ, bao gồm cả hành động xấu xa của tên Huy cũng không che dấu gì.Theo Tiểu Ngả nói, tên Huy không ngờ lại là một phó đại đổi trưởng của phân cục công an, vậy mà tới hộp đêm công khai đòi “gái” có thể thấy tổ chất của đội ngũ công an chi cục Trường Hà không hề “tầm thường”.Tiểu Vũ khi nói tới hắn khuôn mặt đỏ bừng bừng.Liễu Tuấn rít liền mấy hơi thuốc rồi gọi điện cho Trì Cổ.Trì cổ là bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng chi cục công an khu Trường Hà.Vào những năm 90, việc kiêm nhiệm này là một bố trí tiêu chuẩn của tổ chức, đại bộ phận các khu vực hành chính cũng như vậy.Liễu Tuấn trầm giọng nói:- Chào đồng chí Trì Cổ, tôi là Liễu Tuấn.- Chào Liễu bí thư.Trì Cổ đáp không nhanh không chậm, giọng rất bình tĩnh.- Đồng chí Trì Cổ hiện giờ có thời gian không, tôi có chút chuyện muốn trao đổi với đồng chí.- Vâng, tôi tới ngay lập tức.Phía bên kia điện thoại hơn chần chừ một lúc rồi mới đáp.Chừng nửa tiếng đồng hồ sau Trì Cổ mới thong dong tới phòng làm việc của Liễu Tuấn.Nơi làm việc của Trì Cổ cách tòa nhà khu ủy chưa tới hai kilomet, đi xe chỉ cùng lắm là ba bốn phút sẽ tới, từ văn phòng của hắn đi ra công với thời gian đi lên lầu ba chỗ Liễu Tuấn thường chỉ tới tám phút, vậy mà Trì Cổ để cho Liễu Tuấn đợi tới 30 phút, thái độ coi thường là rất rõ ràng.Thấy Trì Cổ, Vu Hoài Tín rất khẩn trương chào hỏi hắn.Trì Cổ chỉ khẽ gật đầu, không đợi cho Vu Hoài Tin thông báo, đẩy thẳng cửa đi vào luôn.- Liễu bí thư.Trì Cổ nhìn Liễu Tuấn, khẽ gật đầu miệng hơi nhếch lên một chút coi như xong phần chào hỏi.- Đồng chí Trì Cổ, mời ngồi.Liễu Tuấn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, không hề có ý đứng dậy bắt tay với hắn.Trì Cổ cau mày, đầu ngẩng cao ngồi ngồi thoải mải xuống ghế, hai tay đặt lên tay vịn ghế, lưng dựa ra đằng sau, nhìn Liễu Tuấn không nói một lời.Liễu Tuấn rất hiểu thông tin cá nhân của Trì Cổ.Trì Cổ năm nay 35 tuổi, mắt to mày rậm, nhưng thân thể không rắn chắc lắm, đồng phục cảnh sát trên người để bay lất phất rất lãng tử.Cha của Trì Cổ là bí thư chính pháp tỉnh ủy Trì An Phong, ba năm trước hết khóa đã nghỉ hưu, Trì An Phong là cán bộ bản địa chính tông nhất, bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật và bí thư thành ủy Đinh Ngọc Chu đều là đồng sự cũ Trì An Phong, hơn nữa quan hệ cá nhân nghe nói không tệ chút nào.Trì Cổ được điều từ vị trí phó cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Lan tới.Về cấp bậc tuy không có gì thay đổi, nhưng từ cấp phó tới người nắm đại quyền một phương xem như được coi là tiến bộ rồi.Khi Trì An Phong còn chính thức tại nhiệm, Trì Cổ là nha nội chính tông, hiện giờ dù Trì An Phong đã nghỉ hưu, nhưng ở trong hệ thống chính pháp ủy có một đám cán bộ hiện nhiệm do Trì An Phong đề bạt lên, ảnh hưởng là cực kỳ lớn.Đối với vị cấp trên trẻ tuổi một mình từ ngoại tỉnh tới nhậm chức, Trì Cổ có thái độ này là có thể hiểu được, Trì bí thư rất kiêu ngạo, không phải một kẻ mới ngồi lên vị trí bí thư có thể ủy tiện chỉ tay múa chân trước mặt hắn.Nên lần đầu tiên được Liễu Tuấn triệu kiến, Trì Cổ cố ý đếm muộn là để biểu đạt một thông điệp cho Liễu Tuấn: Đây là tỉnh A, ở khu Trường Hà này chỉ có một mình ta mới là “hổ”.
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 16


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 751: Cực kỳ ngông cuồngLiễu Tuấn vẻ mặt rất nghiêm túc.Điều này không phải bởi vì thái độ của Trì Cổ, hiện giờ vấn đề thái độ đã rất khó khiến trong lòng Liễu bí thư khơi lên chút xáo động nào, nịnh nọt cũng được, vênh váo cũng được, ngoài cười trong chửi cũng thế, đều không thể ảnh hưởng tới tư tưởng của Liễu bí thư.Đối với cán bộ trong thể chế, nhất là cấp dưới của mình, Liễu Tuấn có một tiêu chuẩn rất cứng rắn và rõ ràng, hắn đã đề ra trong cuộc họp thường ủy khu lần đầu, muốn tiến bộ, lập thành tích.Và hiển nhiên là Trì Cổ làm việc chẳng ra làm sao.- Đồng chí Trì Cổ, ở chỗ tôi thu được một số thư tín của quần chúng, chủ yếu phản ánh vấn đề trị an xã hội đồng chí xem đi.Liễu Tuấn trầm giọng nói, rồi đẩy chồng thư khiếu nại tới trước mặt Trì Cổ.Đương nhiên những bức thư này đã được chọn lọc, toàn bộ số Vu Hoài Tín đưa cho Liễu Tuấn phải dùng một tiếng mới xem xong, sao có thể để Trì Cổ ngồi đọc trước mặt y một tiếng được?Những bức thư có tính đại biểu nhất, ngôn tử kịch liệt nhất được để phía trên cùng.Trì Cổ chẳng thèm đáp lời, lấy một bức thư để ở trên cùng ra xem.Hắn xem rất nhanh, gần như là chỉ lướt mặt qua, từ đầu tới cuối không đầy 2 phút đã đọc xong bức thư dày mấy trang rồi, xem xong hắn thuận tay ném trở lại, không hề có ý xem tiếp.Trì Cổ lạnh nhạt đáp:- Liễu bí thư, loại thư nặc danh này chính pháp ủy mỗi ngày thu được cả đống.Liễu Tuần mặt hơi trầm xuống, nếu như Trì Cổ chỉ cố ý xem thường vị bí thư mới nhậm chức này, thì nó vẫn nằm trong phạm vi có thể tha thứ của Liễu Tuấn, còn dám đối đãi với vấn đề quần chúng phản ánh như thế thì vượt ngoài giới hạn rồi.Bởi thái độ này của Trì Cổ, Liễu Tuấn đã có thể xác định, vấn đề tác phong của cơ quan công an thậm chí là “cướp cảnh cùng một ruột” mà các lá thư quần chúng nhắc tới, tuyệt đối không phải là đồn đại vô căn cứ.Dẫn chứng ngay trước mặt.Trì Cổ đối đãi với quần chúng như thế thì sao có thể dẫn dắt được một đội ngũ cho ra hồn?Mỗi khi tới một nơi, nhất định phải siết chặt trị an xã hội, đó là thói quen chấp chính của Liễu Tuấn.

Nguyên nhân không gì khác, đây là một phương diện thể hiện rõ ràng việc chấp chính vì dân nhất, thử nghĩ một địa phương mà sinh mạng và tài sản của quần chúng đều không được bảo đảm thì nói gì tới phát triển kinh tế.- Đồng chí Trì Cổ, quân chúng gửi thư tới có ký tên hay không tôi thấy không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng ở chỗ, những hiện tượng quần chúng phản ánh có phải là sự thực hai không.Liễu Tuấn nghiêm giọng nói:Trì Cổ khóe miệng nhếch lên thành một điệu bộ khiến người ta rất khó chịu, nói:- Liễu bí thư, chưa nói bọn họ vô cớ gây sóng gió thì cũng là nói quá sự thực, tình hình trị án xã hội của khu Trường Hà không tệ như thế.

Còn về việc nói cơ quan chính xác không làm việc, ha ha ha, thế lại có hiềm nghi vu khống.

Trước kia cậu làm bí thư huyện ủy chắc là cũng đã gặp rồi, giờ cũng thế cả mà thôi, đám dân chúng điêu ngoa xảo quyệt này không có chuyện gì cũng cáo trạng tứ tung, cậu mà không thuận theo ý bọn chúng, là bọn chúng nói xấu ngay...Cái loại vận đề này không chỉ cơ quan chính pháp của chúng tôi gặp phải, cậu thử đi hỏi mấy cái phòng khiếu nại xem, bọn họ cũng gặp hết, bọn họ còn gặp phải vấn đề người dân khiếu nại nhiều hơn, chưa có ngày nào không có hết.Liễu Tuấn cau mày lại, nói:- Đồng chí Trì Cổ, nhìn nhận vấn đề phải phân chia thật rạch ròi, không phủ nhận là có một số quần chúng đi tố cáo có chút kích động, nhưng cũng không thể vì thế mà ngó lơ tất cả những điều quần chúng phản ánh.Trì Cổ lại nhếch mép cười, phản bác lại lời Liễu Tuấn:- Liễu bí thư nặng lời rồi, cơ quan chính pháp của khu Trường Hà luôn vận hành hữu hiệu, cũng có thấy thiên hạ đại loạn gì đâu.

Nói chung cơ quan chính pháp làm việc thế nào, làm việc với phương thức nào đều có quy định hết, thế nào cũng không thể để công tác của chúng tôi cho quần chúng chỉ huy chứ?Liễu Tuấn gật đầu, đôi mày nhíu chặt giãra, nói:- Đồng chí Trì Cổ là người công tác chính pháp lâu năm rồi, tôi tin đồng chí có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng trong mỗi một đơn vị, tố chất và năng lực của nhân viên là không đồng nhất, có người cao người thấp, vàng thau lẫn lộn thậm chí cũng tồn tại một số con sâu làm rầu nồi canh cá biệt.

Cho nên ý kiến quần chúng phản ánh vẫn nên đáng được chúng ta coi trọng.Ngừng lại một chút, Liễu Tuấn nhận mạnh thêm:- Tôi hi vọng sau khi đồng chí trở về, hãy chỉnh đốn thật tốt cơ quan chính pháp, nhất là trật tự công tác trong nội bộ cơ quan công an, đề cao nhiệt tình làm việc của các đồng chí cảnh sát.

Ngoài ra đối với các hiện tượng vi phạm nghiêm trọng mà quần chúng phản ảnh, phải tăng cường lực độ đả kích.Những lời này của Liễu Tuấn nói rất đúng quy củ, phù hợp với đường lối quan trường.Trì Cổ bật cười, nói:- Liễu bí thư nói rất chính xác, sau khi trở về tôi sẽ bố trí chu đáo.Chắc chắn trong suy nghĩ của Trì Cổ, hôm nay hắn đã đạt được mục đích rồi, hắn cố ý tới chậm, ngoài ra đối với vấn đề Liễu Tuấn chỉ ra, hắn cũng phản bác lại, là một đối sách chính xác, vùng này hắn là “hổ”, biểu hiện rõ ràng ra điều đấy là đủ rồi, chuyện gì cũng không nên thái quá, dù sao hắn cũng chẳng định “soán ngôi” của Liễu Tuấn.Chưa nói tới việc hắn trước tới giờ làm việc ở cơ quan chính pháp, thiếu kinh nghiệm chấp chính một phương, mà chức bí thư khu Trường Hà hiện này cũng chẳng phải là vị trí khiến người ta thèm muốn lắm.

Năm năm qua ở vị trí này có tới hai người toàn là loại nhân vật ghê gớm bối cảnh vững vàng, vậy mà kết cục chẳng một ai được hay ho gì.Mình muốn tiến bộ, cứ từng bước tiến lên trong cơ quan chính pháp thì hơn.Trì Cổ chỉ muốn nhắc nhở Liễu Tuấn, đừng có tưởng mình là bí thư mà làn càn, nhìn cho rõ đây là địa bàn của ai, mọi người tốt nhất là chung sống hòa bình, ai làm phận sự của người nấy, không đúng chạm tới nhau là tốt nhất.

Đừng nghĩ đây là tỉnh N, muốn làm gì cũng được là không thể đâu.Tất nhiêu nếu như Liễu bí thư cậu thức thời hiểu được lời cảnh báo bên trong đó thì Trì Cổ tôi cũng không làm khó cậu, về bề ngoài vẫn sẽ che dấu cho cậu một chút.Cái này gọi là người nâng người mà.Sau khi Trì Cổ rời đi, Vu Hoài Tín đi vào dọn dẹp, thấy Liễu bí thư dựa lưng vào ghế trầm lặng hút thuốc, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng mắt thì hết sức dữ dội, trong lòng bất giác run lên.Vu Hoài Tín du dự một lúc, vẫn mở lời:- Bí thư.Liễu Tuấn gật đầu, khi nhìn hắn thì ánh mắt đã trở lại vẻ thường ngày, hết sức ôn hòa, Vu Hoài Tín liền cảm thấy bình tĩnh trở lại.Vu Hoài Tín nhắc:- Bí thư Trì Cổ, chính là con trai của Trì An Phong là bí thư chính pháp ủy trên tỉnh ba năm trước.Hắn lo lắng lắng Liễu Tuấn vừa mới tới chưa hiểu nội tình, chuyện Trì Cổ ngông cuồng ngạo ngược thế nào, Vu Hoài Tín lại chẳng biết hay sao, các thành viên trong hai ban đảng ủy lẫn chính phủ khu Trường Hà còn có ai là không biết?Trì An Phong cho dù về hưu, nhưng Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu thì vẫn ngồi vững vàng, một bí thư tỉnh ủy và một phó bí thư tỉnh ủy, bất kể là đối với ai cũng là sự tồn tại hùng mạnh.Hiển nhiên vừa rồi Liễu bí thư và Trì Cổ nói chuyện không được hòa hợp cho lắm.Vu Hoài Tín mặc dù không biết nội dung nói chuyện cụ thể, nhưng từ thái độ của Liễu Tuấn cùng với thời gian nói chuyện kết thúc, cũng có thể suy đoán được phân nào.

Cuộc nói chuyện kết thúc quá nhanh, chỉ có chương đầy mười phút mà Trì Cổ đã nghênh ngang từ trong phòng đi ra, khi vào còn khẽ gật đầu với hắn, còn khi ra thì hoàn toàn lơ tít, cứ như hắn hoàn toàn không tồn tại trên đời vậy.Thái độ thành viên trong ban thường ủy với người đứng đầu như thế, hoàn toàn bộc lộ sự khinh thường cùng không chút sợ hãi gì.- Ừ!Liễu Tuấn gật đầu, cười rất hòa nhã.Mặc dù Vu Hoài Tín nói “cái điều y biết từ lâu”, nhưng y biết và Vu Hoài Tín nói cho y nghe lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc làm việc đã nói hết sức rõ ràng, muốn bồi dưỡng Phan Tri Nhân thành người thân tin nhất của mình, nhưng tới khu Trường Hà một thời gian rồi, vẫn chưa một lần dốc bầu tâm sự với Vu Hoài Tín.Nguyên nhân không gì khác ngoài hoàn cảnh bất đồng.Khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, thì Bạch Dương là bí thư huyện ủy, lại là quê hương bản quán, Liễu Tuấn không phải cố kỵ nhiều, nếu như Phan Tri Nhân không thể bồi đắp, thì cứ thay người là được, không ảnh hưởng tới đại sự.Nhưng tới khu Trường Hà thì tình hình phức tạp hơn nhiều, Liễu Tuấn cố ý lựa chọn một cán sự của cơ quan trực thuộc, mà không phải là nhân viên trong cơ quan văn phòng khu, cũng vì suy nghĩ này.

Người có quan hệ quá phức tạp không thể tùy tiện bồi dưỡng thành tâm phúc được.Cho nên những ngày qua Liễu Tuấn đều âm thầm quan sát Vu Hoài Tín, xem xem hắn có đáng được tín nhiệm hay không?Hiện giờ Vu Hoài Tín chủ động nói với y về bối cảnh của Trì Cổ, đó là một sự khởi đầu không tệ.Được ánh mắt của Liễu Tuấn khích lệ, Vu Hoài Tín phấn chấn trong lòng, liền đứng lại trong văn phòng không vội đi ra, có thể thấy hắn vẫn còn lời muốn nói.Liễu Tuấn chỉ vào vị trí Trì Cổ vừa mới ngồi, mỉm cười nói:- Hoài Tín, ngồi xuống đi.- Vâng thưa bí thư.Vu Hoài Tín vội gật đầu, cận thận ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn.- Hoài Tín, tới văn phòng của tôi làm việc đã thấy quen chưa.- Dạ, quen rồi.Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, nhưng không nói những lời bợ đỡ sởn gai ốc, điều này làm Liễu Tuấn rất hài lòng, ngày nào cũng gặp nhau, nếu như Vu Hoài Tín mồm miệng trơn như mỡ thì ngán lắm.- Bí thư, kỳ thực tình trạng trị an của khu Trường Hà không tốt, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, trước kia khu Trường Hà chưa được thành lập, nơi đây là vùng ngoại ô giao cách, gần như là nơi bị cấp trên không biết, không nghe, không thấy rồi nên lưu manh côn đồ rất nhiều.

Sau khi khu cao tân được lập nên, bọn lưu manh thấy nhà máy phân xưởng lập nên nhiều, làm ăn tấp nập, liền hoạt động mạnh mẽ, gần như đã hình thành tới mấy phe phái thế lực ngầm.Vu Hoài Tín cũng không do dự, nói tới phượng diện trị an xã hội với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, lại nhìn hắn khích lệ.- Sau khi Trì bí thư tới nhậm chức, ban đầu cũng truy quét vài lượt, tổ chức mấy hoạt động chỉnh đốn, có điều về sau dần dần buông lỏng, ví dụ như công ty Trường Phong, bảo vệ xưởng chỉ là hạng thùng rỗng kêu co, chủ yếu phải dựa vào đồn công an để duy trì trật tự, có điều nghe nói cái hộp đêm Dạ Đế kia rất nhiều cán bộ có cổ phần trong đó, Trì bí thư cũng có, hơn nữa còn là cổ đông, có điều lấy danh nghĩa vợ hắn.Liễu Tuấn lặng lẽ ngồi nghe, ánh mắt lại dần trở nên dữ dội Chương 752: Yêu một người không nên yêuTiểu Vũ ngày hôm nay tỏ ra bất ngờ vì không thấy có khách viếng thăm, kể từ khi Tiểu Vũ làm giúp việc cho biệt thự số một cho tới nay, ngày nào cũng có rất nhiều khách khứa tới chơi, đại đa phần đều là nam nhân trung niên trên bốn mươi, hơn nữa đại đa số là cán bộ, vì khí độ đó khác hẳn với người thường.Những cán bộ này khi tới thăm viếng đều rất khách khí với Tiểu Vũ, có một số thậm chí tỏ ra nịnh bợ rõ ràng, hai ngày trước có một đồng chí nữ hơn bốn mươi tuổi cùng chồng tới chơi, cứ nằng nhặc đòi thăm quan phòng của Tiểu Vũ, cô chối từ mãi không được, đành dẫn người ta vào thăm, ban đêm khi đi ngủ mới phát hiện ra trong chăn có một phong bì 1000 tệ.Đây là lần thứ hai Tiểu Vũ nhận được một số tiền lớn như vậy, lần trước là con gái Chu Lệ của Chu Dược Phi, cứ ép nhét 1000 tệ vào trong túi đồ của Tiểu Vũ, làm Tiểu Vũ sợ vô cùng, nhưng vì ngại Nghiêm Phi có mặt nên Tiểu Vũ không dám nói, sau khi Nghiêm Phi đi rồi, Tiểu Vũ cuối cùng cũng thành khẩn lắp bắp “khai báo” với Liễu Tuấn.Ai ngờ Liễu Tuấn sau khi nghe xong chỉ mỉm cười nói:- Người ta đã tặng thì em cứ nhận đi.Tiểu Vũ chẳng hiểu ra sao.Mặc dù cô còn chưa hiểu chuyện đời lắm, nhưng cũng biết thứ tiền này là không thể nhận được, ngươi ta nào đâu có tặng tiền cho cô?

Mà là tặng cho Liễu Tuấn, chẳng qua vì Liễu Tuấn khí độ đường đường, người ta không dám đưa trước mặt mà thôi.Gần như những cán bộ tới thăm đều mang theo đồ tới, cuối cùng lại lủi thủi mang về.Quá trình Liễu Tuấn từ chối nhận quá cáp, trong mắt Tiểu Vũ cực kỳ “vô vị”, Liễu Tuấn chẳng nói nhiều, chỉ im lặng ngồi đó, mắt lướt qua những thứ quà biếu kia, rồi lại nhìn qua chủ nhân của nó, là những cán bộ kia đều cười ngượng ngập, sau đó ngoan ngoãn mang đồ về.Tiểu Vũ biết, mọi người đều sợ Liễu Tuấn.Thật là lạ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Tuấn nổi giận với ai bao giờ, khách tới chơi mặc dù Liễu Tuấn không tỏ ra nhiệt tình cho lắm, nhưng trên khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ rất hòa nhã, chẳng hiểu tại sao những cán bộ bốn mươi năm mươi kia lại sợ anh ấy như vậy.Sau khi nhận được 1000 tệ lần thứ hai, Tiểu Vũ lại báo cho Liễu Tuấn.Lần này Liễu Tuấn ngay cả nói một lời cũng chẳng có, chỉ gật đầu.Tiểu Vũ chẳng còn cách nào, cô không biết cán bộ kia và vợ ông ta làm việc ở đơn vị nào, có ý muốn trả lại tiền cũng chẳng biết đâu mà trả, còn về phần số tiền của Chu Lệ, Tiểu Vũ hoàn toàn không dám đi trả.Cô có một nỗi sợ hãi thăm căn cố đế với nhà họ Chu.Vì hai nghìn tệ này mà Tiểu Vũ lòng dạ không yên, suy trước tính sau, liền tâm sự với mẹ.- Bao nhiêu tiền?Dì Chung mắt mở to, hỏi với vẻ không tin được.Tiểu Vũ đưa hai ngón tay thanh thoát ra, đáp:- Hai nghìn ạ.- Mẹ tôi ơi, người làm quan đúng là có tiền thật đấy.Dì Chung thở một hơi dài, rồi nhắc Tiểu Tũ:- Con gái này, số tiền này không thể tiêu được, để mẹ giữ cho con.

Mà thôi, con cứ giữ đi, tới lúc cần thiết thì đem trả lại cho người ta.- Mẹ, anh ấy nói không sao cả.Tiểu Vũ liền truyền đạt lại lời của Liễu Tuấn.- Cậu ta nói không sao á?Dì Chung chẳng hiểu, lẽ nào bí thư Tiểu Liễu là quan tham?

Nghĩ tới đây bà liền trở nên sợ hãi, tư tưởng của dì Chung rất mộc mạc, tham quan thì tất nhiên không phải không tham tiền, mà là chưa tới lúc, nên chưa đòi đó thôi.Hơn nữa, tham quan đa phần là háo sắc.Dì Chung lo lắng hỏi:- Con gái, cậu ta đã làm gì con chưa?Kỳ thực lúc ban đầu Chu Phi Dược đích thân tới nhà, Chu Long còn mang theo mấy tên lưu manh dáng vẻ dữ tợn theo đằng sau, nói muốn Tiểu Vũ làm “giúp việc” cho biệt thự số một, ý tứ là gì cũng nói rất rõ ràng.Dì Chung không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng phải đồng ý, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở một hồi, thế nhưng về sau Tiểu Vũ lại nói với bà, Liễu Tuấn không làm gì cô cả.Lúc này dì Chung mới biết, Liễu bí thư không phải là một lão già năm sáu chục tuổi, mà chính là chàng trai trẻ khôi ngô đẹp trai đã ăn sáng trong quán của bà.Nghe Tiểu Vũ truyền lại lời của Nghiêm Phi, dì Chung hoàn toàn yên tâm.Nhưng hiện giờ bà lại lo lắng.Chàng trai kia có phải là chỉ giả bộ thôi hay không, vì mới đến chưa biết rõ tình thế nông sâu thế nào nên không dám làm bừa, một khi ngồi vững chỗ là sẽ lộ ra bản chất?

Con gái của mình xinh đẹp như thế, muốn dung mạo có dung mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, một hoàng hoa khuê nữ tươi trẻ, cả ngày từ sáng tới tối ở bên nhau mà không động lòng được sao?Anh chàng này đang tuổi trẻ hừng hực.Cái tuổi nhu cầu thịnh vượng lắm mà.- Mẹ này, mẹ nói cái gì thế?

Người ta là người đứng đắn, không giống như mẹ nghĩ đâu.Tiễu Vũ không chịu, dậm chân hời dỗi.- Thế thì tốt rồi, con gái à, con gặp phải quý nhân rồi đấy.

Á, không được, không ổn, con gái, con, con, con không thích cậu ta đấy chứ?Dì Chung không thẹn là am hiểu chuyện đời, mơ hồ từ trong lời của con gái nghe ra chút manh mối, thế thì phiền phức to rồi, theo lời Tiểu Vũ nói với bà ta, thì vợ của Liễu bí thư xinh đẹp như thiên tiên, hơn nữa cực kỳ “ghê gớm”, mang theo hai vệ sĩ sát sườn, một nhân vật như thế, nếu như biết con gái mình “tranh chồng” với cô ta, thì hậu quả nghiêm trọng khó lường.- Mẹ, mẹ chỉ biết nói bậy bạ thôi, con không nói chuyện với mẹ nữa, con phải trở về nấu cơm đây, anh ấy về một cái là muốn ăn cơm ngay.Tiểu Vũ thẹn tới mặt đỏ bừng bừng.Dì Chung nhìn theo bọn lưng nhỏ nhắn, đầy sức xuân của con gái, bất giác lắc đầu, khuôn mặt đầy âu lo, nha đầu này ngàn vạn lần đừng có yêu phải người không nên yêu đấy!...Bàn Đại Hải cười sảng khoái nói:- Tuấn thiếu gia, cái biệt thư này không tệ, không ngờ cán bộ chính phủ mà cũng được hưởng đãi ngộ cao như thế!Tới nhà Liễu Tuấn, hắn không cần phải làm bộ làm tịch gọi “Liễu bí thư” nữa, gọi “Tuấn thiếu gia” thuận miệng hơn, hơn nữa lại có cảm giác được quay về thời mười mấy năm trước ở huyện Hướng Dương, mọi người đi theo Tuấn thiếu gia tung hoành thiên hạ.Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.Cũng chỉ có loại người như Bàn Đại Hải mới nói ra những lời này, cho rằng quan viên chính phủ đều là “sư khổ hạnh”, mấy năm qua Bàn Đại Hải dọc ngang chốn thương trường, thanh danh càng ngày càng cao, các loại quan viên lớn nhỏ qua lại không ít, chất lượng sinh hoạt của quan viên chính phủ thực sự là không đáng nhắc tới, đến giờ hắn vẫn không sao hiểu nổi, Tuấn thiếu gia đi chuốc khổ vào thân làm gì.Nếu như Tuấn thiếu gia không theo nghiệp chính trị, với tài sản dưới tên của Xảo Nhi và Tiểu Thanh, thân vương Ả - Rập trong mắt Tuấn thiếu gia cũng chỉ là dân nghèo.Chỉ có điều lão đại quyết như thế, người làm huynh đệ cũng không cản, chỉ đành tận lực giúp đỡ thôi.Bàn Đại Hải phất tay với bên ngoài:- Mang hết cả vào đi.Một lúc sau mấy người nam nhân mặc đồ tây màu đen mang từng bao lớn gói nhỏ, đặt vào trong phòng khách, nhẹ nhàng đặt xuống.

Bàn Đại Hải lại phất tay, mấy người đó khom người cúi chào Bàn Đại Hải và Liễu Tuấn, sau đó xoay người rời đi.Nhìn thấy những thứ này, Tiểu Vũ nghĩ, đuổi đi làm gì, tí nữa lại tốn công gọi người vào vác đi.Không nghi ngờ gì, Bàn Đại Hải là một vị khách khiến Tiểu Vũ phải hoảng hồn, cô không phải là chưa gặp qua người béo, nhưng người “hoành tráng” như vậy thì cô mới lần đầu, tưởng chừng như chỉ đi hai bước thôi cũng không thở nổi nữa.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Đại Hải ngồi đi.Tiểu Vũ cảm giác được, trong nụ cười của Liễu Tuấn, mang theo sự thân thiết khó diễn tả thành lời, hoàn toàn khác biệt với nụ cười xã giao với những người khách khác.Liễu Tuấn hỏi:- Những thứ gì thế?- Quần áo, trà, thuốc là!Bàn Đại Hải đáp:- Quần áo là do Tiểu Thanh mua, mấy hôm nữa cô ấy và Kim Phú Xương sẽ đích thân dẫn đội khảo sát tới, bảo tôi đem quần áo mang tới cho thiếu gia trước, cô ấy lần trước đi Châu Âu một chuyến, cho người thiết kế đặc biệt cho thiếu gia.

Louis Vuitton, Armani đều có hết.

Còn trà và thuốc do tôi và anh Hắc Tử mua.Nghĩ tới việc Liễu Tuấn vừa tới khu Trường Hà, cần chú ý ảnh hưởng, nên Tiểu Thanh bố trí như vậy, coi như chu đáo hết sức rồi.Liễu Tuấn liền gật đầu.Với quan hệ giữa y và Bàn Đại Hải cùng Hắc Tử, bất kể bọn họ mua cho cái gì cũng không cần phải nói tới nửa câu khách khí.- Tiểu Vũ, đem những thứ này vào phòng tôi đi, trà và thuốc thì để lại một ít tiếp khách.Liễu Tuấn căn dặn Tiểu Vũ.Tiểu Vũ giật mình, bất giác nhìn lại Bàn Đại Hải, người này không đơn giản, có thể được Liễu Tuấn thu quà cáp, thì Đại Hải là người đầu tiên cô biết.Tiểu Vũ đi tới pha một cốc trà cho Bàn Đại Hải, rồi mới khom người xuống lấy đồ mang lên lầu, đồ quá nhiều, riêng thuốc lá đã có hơn 20 tút, phải đi tới mấy chuyến mới xong.Bàn Đại Hải đánh giá Tiểu Vũ thật kỹ càng, mỉm cười giở ngón tay lên với Liễu Tuấn:- Tuấn thiếu gia con mắt rất tốt, cô bé này còn chưa nở đâu, đợi tới khi nở rồi, càng rực rỡ hơn bây giờ.Bàn Đại Hải từ khi lập công ty Phượng Hoàng tới giờ, có thể nói là “chơi gái vô số”, ánh mắt nhìn nữ nhân rất chuẩn xác.- Ngay cả anh cũng nói cô ấy không tệ, thì chắc chắn là chính xác rồi.Liễu Tuấn chỉ mìm cười nói, cũng không giải thích nhiều.Không cần thiết phải giải thích.Bất kể là y làm gì, thì với đám Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cương, đều chấp nhận hết.Nghe thấy lời này, Tiểu Vũ đang lên cầu thang thiếu chút nữa thì té ngã.Bàn Đại Hải cố gắng hết sức đem cái đầu tròn xoe ghé tới gần Liễu Tuấn, hạ thấp giọng xuống, hỏi với chút lo lắng:- Tuấn thiếu gia, nếu như Phi Phi tới thì phải làm sao?Liễu Tuấn cười:- Phi Phi đã tới rồi, hai người còn gặp mặt, nói chuyện riêng một lúc.- Cao!

Lão đại đúng là lão đại!Bàn Đại Hải trố mắt, lại lần nữa giơ ngón tay cái lên.Đã có vợ còn nuôi tình nhân thì Bàn Đại Hải thấy nhiều lắm rồi, chính hắn cũng là người trong số đố, nhưng thân phận của Nghiêm Phi không hề tầm thường, lại là mỹ nữ tuyệt đỉnh thiên hạ, không ngờ cho phép Tiểu Vũ ở bên cạnh Liễu Tuấn, quả nhiên cực kỳ bản lĩnh.Liễu Tuấn cười mắng:- Thôi đi!

Luận tới cái bản lĩnh này thì còn ai hơn được anh?Bàn Đại Hải mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái đồ vật nho nhỏ, đặt lên mặt bàn:- Cái thứ này nghe nói là cổ vật triều Tống, tôi thấy hay hay, liền mua tặng cho thiếu gia đặt trong thư phòng.Liễu Tuấn cầm lên xem, là một con hổ chặn giấy bằng đồng mà vàng, chất liệu đồng đen, tạo hình phong cách cổ xưa, rất có phong thái, đặt trong thư phỏng rất có ý cảnh.

Bàn Đại Hải chẳng phải người phong nhã, tất nhiên chuyên môn mua cho y.- Được.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Chương 753: Đòi tiền bảo kêLiễu Tuấn hỏi:- Đại Hải, đã chọn được xong địa điểm cho thành phố điện ảnh chưa?Bàn Đại Hải đầu tư thành phố điện ảnh ở khu Trường Hà, tuy là được Liễu Tuấn gọi tới, nhưng tất cả các công việc cụ thể Liễu Tuấn không hề nhúng tay vào.Chẳng phải muốn tránh kiêng kỵ gì, mà là một vấn đề quản lý tầng cấp.Liễu Tuấn hiểu rõ đạo làm lãnh đạo, không tùy tiện đi giúp người khác làm việc.Trong những chuyện kiến thiết cụ thể, bí thư chèn ép quyền lực của thị trưởng, chuyện như vậy có nhiều lắm.Nguyên nhân rốt cuộc không gì ngoài tranh giành lợi ích.Ai nắm giữ hạng mục cụ thể, người đó sẽ nắm được lợi ích cụ thể trong đó.Quy luật này hoàn toàndùng được trên người Liễu Tuấn.Chính bởi vì Liễu Tuấn buông quyền.Mấy ngày qua cảm quan của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn sinh ra biến hóa lặng lẽ.Sau bữa tiệc tẩy trận cho Bàn Đại Hải, chẳng những Sài Thiệu Cơ, mà tất cả thành viên trong ban lòng đều hiểu rõ quan hệ giữa Liễu Tuấn và Bàn Đại Hải không tầm thường, công ty Phượng Hoàng hoàn toàn do Liễu Tuấn gọi tới.Vì thế Liễu Tuấn buông quyền càng trở nên đáng quý.Việc do anh quản lý, thành tích của Sài chủ nhiệm, Liễu Tuấn sẽ không đưa tay ra mò.Nói tới tầm cao hơn, toàn bộ thành tích của khu Trường Hà cuối cùng cũng được tính cho Liễu Tuấn cơ mà.Bàn Đại Hải cười nói:- Sơ bộ đã thăm dò rồi, chính ngay ở đối diện thiếu gia.Mặc dù hợp đồng chính thức chưa được ký, nhưng công việc cụ thể đã được tiến hành.Liễu Tuấn cười:- Vị trí này lựa chọn không tệ, có sông có núi, địa thế cũng rộng rãi, chỉ có điều vấn đề di dời tương đối phức tạp một chút.Thành phố điện ảnh tất hiên phải xây sát sông rồi.Khi đóng phim cảnh quay sông nước trong phim không phải là ít.Hồ chứa nước Hợp Thủy cho dù là vào mùa khô, diện tích mặt nước cũng hơn 300 héc ta, thế là đủ dùng rồi.Chỉ có điều khi thành phố điện ảnh được xây dựng lên, chất lượng nước khó tránh khỏi bị ô nhiễm, không thích hợp làm nguồn nước uống nữa.May mà thành phố Ngọc Lan chưa bao giờ thiếu nước, khu Trường Hà cũng thế, nguồn nước dùng uống được trong khu Trường Hà còn rất nhiều.Xung quanh hồ Hợp Thủy, phong cảnh tươi đẹp, song cư dân tương đối nhiều, xây dựng một quần thể kiến trúc cực lớn, số hộ dân bị di dời tương đối nhiều.Bàn Đại Hải đáp:- Vấn đề di dời không sợ, vì tiền bối thường sẽ không chây ì.Liễu Tuấn gật đầu:- Ừm, không nên quá nhỏ nhen, phải nhất định dựa theo văn kiện quy định của TW, chi trả bồi thường đúng thời gian.

Như thế công tác di dời sẽ dễ tiến hành.Bàn Đại Hải cười:- Tuấn thiếu gia yên tâm, tôi không phải là thương nhân bất lương.Liễu Tuấn cười sảng khoái.Sau khi Nghiêm Phi trở về tỉnh N, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn cười sảng khoái như thế.Tiểu Vũ đang bận rộn dọn đồ hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.Nam nhân này khi cười thực sự là hấp dẫn.- Tiểu Vũ, giới thiệu cho em nhé, đây là giám đốc Lâm tới khu Trường Hà chúng ta đầu tư xây dựng thành phố điện ảnh, là giám đốc điều hành của công ty điện ảnh Phượng Hoàng.

Sau này nếu em mà muốn làm diễn viên cứ nói với giám đốc Lâm một tiếng, anh ấy sẽ sắp xếp cho em một vai diễn tốt.Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, vui vẻ nói với Tiểu Vũ.Tiểu Vũ giật mình, ánh mắt nhìn Bàn Đại Hải liền mang theo một sự sùng bái.Công ty Phượng Hoàng ở trong nước được coi là xí nghiệp danh tiếng lẫy lừng rồi, nhất là những cô gái trẻ như Tiểu Vũ, làm diễn viên điện ảnh, trở thành ngôi sao lớn, càng là mộng tưởng không ngày nào không mơ thấy.Nhưng trong mắt người dân thường, đó là khoảng cách quá xa, chỉ có thể là mơ mộng mà thôi.Đột nhiên Liễu Tuấn lại nói giám đốc của công ty Phượng Hoàng lừng danh ở ngay trước mặt, bảo Tiểu Vũ không kinh hãi sao được.Bàn Đại Hải nói:- Nếu Tuấn thiếu gia nỡ để cho Tiểu Vũ lộ diện ra ngoài thì phía tôi không có vấn đề gì.

Tiểu Vũ so với đại đa số ngôi sao điện ảnh còn xinh đẹp hơn, ngay cả Thư Tâm cũng chẳng bằng được.Tiểu Vũ cuống quít xua tay:- Giám đốc Lâm nói đùa rồi, tôi làm sao mà đẹp được như Thư Tâm.Trong mắt của cô, Thư Tâm là ngôi sao xinh đẹp nhất nhất rồi.Bàn Đải Hải cười ha hả:- Đẹp chứ, tất nhiên là phải đẹp rồi, nữ nhân của Tuấn thiếu gia làm sao không xinh đẹp cho được?Tiểu Vũ tức thì mặt đỏ bừng, len lén liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy người này vẫn cứ ung dung uống trà như hoàn toàn không có việc gì.- Được, nếu như Tuấn thiếu gia đã có lời, chúng ta cứ quyết định như thế khí, khi nào cô muốn đóng phim cứ nói một tiếng, tôi nhất định định sắp xếp cho cô vai nữ số một...À tức là là nhân vật chính đấy.Tiểu Vũ nghe thế thì bối rối, chỉ cười ngượng ngập với Bàn Đại Hải, rồi tiếp tục mang đồ lên lầu.Xem ra mọi người đều giống như giám đốc Lâm, đều coi mình thành nữ nhân của anh ấy rồi!

Nhưng từ khi tiến vào biệt thự cho tới nay, anh ấy đã nói một lời nào như vậy đâu.- Tuấn thiếu gia, nghe nói ở nơi này có kẻ không phục thiếu gia?Thấy Tiểu Vũ đi lên lầu, Bàn Đại Hải đột nhiên thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Anh nghe được cái gì rồi?Bàn Đại Hải nói:- Tôi nghe nói, tay bí thư chính pháp ủy, tên Trì Cổ thì phải, cha hắn trước kia là quan to trên tỉnh, ở nơi này là thổ bá vương hoành hành ngang ngược, không nể mặt ai cả, còn có người nhắc tôi, muốn đầu tư ở khu Trường Hà phải tới chỗ hắn nộp tiền bảo hộ.Sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc.Hắn đã được nghe tới sự ngông cuồng của Trì Cổ, cũng đích thân thấy, nhưng không ngờ lại còn có cả chuyện này.Như vậy tính chất của sự việc đã hoàn toàn khác rồi.Khu Trường Hà là một khu khai phát, việc kêu gọi đầu tư luôn luôn là một phần rất quan trọng.Đây chính là nguồn tài nguyên trọng yếu để khu Trường Hà dựa vào đó phát triển.Nhưng hiện giờ lại có người “nhắc nhở”, thương nhân đầu tư bên ngoài phải “nộp tiền bảo hộ”!

Đó còn là một xí nghiệp thanh danh hiển hách thực lực hùng mạnh như công ty Phượng Hoàng và Bàn Đại Hải.Giả sử là những thương nhân thực lực yếu hơn một chút há chẳng phải sợ chết khiếp mà chạy sao?Quan trọng hơn nữa là Bàn Đại Hải do đích thân y đưa tới.Đường đường là thương nhân vào đầu tư do bí thư khu ủy giới thiệu, ở trong địa bàn quản lý của mình, phải đi nộp tiền bảo hộ cho kẻ khác, đúng là không thể tưởng tượng nổi.- Tên họ Trì này ngang ngược như thế, hay là để tôi xử lý hắn?Bàn Đại Hải hỏi, đôi mặt ốc nhồi lóe lên một vẻ hung dữ.Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn.Bàn Đại Hải vội giải thích:- Thiếu gia yên tâm, tôi không chơi xấu hắn đâu.

Trong giới truyền thông tôi quen biết rất nhiều, gọi bọn họ tới lôi tên Trì Cổ này ra ngoài ánh sáng, cho hắn nếm đủ!Đây là biện pháp mang tính khả thi cao.Một bí thư chính pháp ủy nghỉ hưu có lẽ trong hệ thống quan trường tỉnh còn có chút dư uy, nhưng trong mắt giới truyền thông thì đã không đáng một xu rồi.Bàn Đại Hải lăn lộn trong giới thông bao năm, thủ đoạn kết giao rất giỏi, nhất định quen biết không ít người nổi tiếng trong nghề.Thêm vào thực lực tài chính khủng bố của bản thân, thực sự nếu ra tay, quyết không thể xem thường.Bàn Đại Hải nói:- Chỉ là...Tôi lo ảnh hưởng tới thiếu gia thôi.Cho dù thế nào Liễu Tuấn cũng là người đứng đầu nơi đây, nếu như mời giới truyền thông tới “hoành hành”, thì cũng có chút sợ ném chuột vỡ đồ quý.Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, bình thản nói:- Thôi, anh là người làm ăn, đừng xem vào những chuyện này là hơn.Bàn Đại Hải gật đầu, hắn tin tưởng vào Liễu Tuấn.Từ khi theo Liễu Tuấn tới nay, chưa bao giờ bị thua thiệt, tên họ Trì này cho dù là “hổ” ở đây đi chẳng nữa, cũng chưa đủ tư cách so bì với Tuấn thiếu gia.Bàn Đại Hải nói:- Tuấn thiếu gia, hay tôi di chuyển tổng hành dinh tới nơi này phút luôn cho xong.

Anh Hắc Tử cũng định tới nơi này ở một khoảng thời gian, anh ấy nói thiếu gia vừa tới đây, bên cạnh không có người sai bảo, sợ không tiện cho lắm.Liễu Tuấn liền vỗ vỗ vai Bàn Đại Hải nói:- Anh lưu ở đây là được rồi, Hắc Tử cứ ở Nam Phương đi.- Không sao.Bàn Đại Hải nói:- À, nghe nói Hà tư lệnh viên đã điều tới quân khu đông nam rồi?- Ừ cũng được mấy tháng rồi!Liễu Tuấn gật đầu, không muốn nói nhiều thêm về đề tài này:- Đại Hải, lần trước tôi bảo anh triển khai nghiên cứu đầu tư kỹ thuận internet, anh làm thế nào rồi.Bàn Đại Hải gãi đầu xấu hổ nói:- Cái thứ này là đồ công nghệ cao, tôi chẳng hiểu lắm...Liễu Tuấn không khỏi bật cười.Bảo một vị đại ca đánh đấm trên đường phố đi kinh doanh mạng internet đúng là làm khó người ta.- Nếu cái gì cũng phải đợi bàn thân làm rõ rồi mới ra tay thì cơm canh nguội ngắt cả rồi.

Thế này nhé, ở bên phía Tiểu Thanh có cái công ty nghiên cứu kỹ thuật cao, bên đó đang có đột ngũ chuyên môn nghiên cứu thứ này, hình như đã có được hiệu quả nhất định.Kỳ thực công ty kia là do Tiểu Thanh thu mua lại của Nhật Bàn, cho nên về mặt kỹ thuật đã có điều kiện nhất định rồi.- Hạng mục này cứ do anh thao tác đi, lập hẳn ra một công ty tách biệt với công ty Phượng Hoàng, hạch toán riêng, đừng để trộn lẫn vào nhau, hiểu không?

Phải hành động cho nhanh, chuyện này trì hoãn không lợi.Tiểu Thanh khi hợp tác với công ty Đằng Phi sớm đã hoàn toàn tiếp thu công ty nghiên cứu phát triển kỹ thuật cao của Đằng Phi, đầu tư vào rất nhiều tiền của, mấy năm qua thu được tiến triển không tệ, một số thành quả nghiên cứu đã được đưa vào ứng dụng.Nhưng mạng internet thực sự là thứ quá mẫn cảm, với thân phận hiện nay của Tiểu Thanh là công dân một quốc đảo Thái Bình Dương, kinh doanh mạng internet trong nước có chút rắc rối.Nếu để dưới tên Đại Hải thì không cần suy nghĩ nhiều.Tất nhiên Tiểu Thanh phát triển kinh doanh mạng ở bên Mỹ thì sẽ không thành vấn đề gì.Vài năm sau, kỹ thuật mạng sẽ phát triển với tốc độ cao, Mỹ thậm chí là cả thế giới được lợi ích không nhỏ.Một cơ hội cực tốt như thế, hơn nữa là một sự nghiệp có thể phát triển lâu dài, là môt kẻ trùng sinh, đế quốc tài chính của Liễu Tuấn tất nhiên không bỏ lỡ thời cơ như thế được.Bàn Đại Hải gật đầu.Hai người lại hàn huyên một lúc rồi Bàn Đại Hải mời cáo từ rời đi.Tiễn Bàn Đại Hải đi rồi, Liễu Tuấn không vội về thư phòng mà vẫn ngồi ở ghế sô pha hút hết điều thuốc này tới điều thuốc khác.Thấy tàn thuốc trước mặt Liễu Tuấn ngày càng nhiều, Tiểu Vũ lòng rất lo lắng.Không biết anh ấy gặp phải vấn đề gì.Là người đứng đầu nhà máy và cả khu, tay nắm quyền lực lớn, còn chuyện gì không tự quyết định được sao.Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt, lòng sốt ruột, nhưng không dám quấy rầy, chỉ bê cốc trà thật đặc nhẹ nhàng đặt trước mặt Liễu Tuấn, sau đó ngồi xuống phía bên kia ghế, lặng lẽ làm bạn cùng y Chương 754: Cáo trạngĐinh Ngọc Chu mày nhíu chặt, không trả lời ngay vấn đề Liễu Tuấn mới trình bày.Liễu Tuấn rất kiên nhẫn chờ đợi, cũng không hề né tránh ánh mắt của Đinh Ngọc Chu.- Ừm, trị an xã hội không siết chặt là không được, năng lực công tác của Trì Cổ không tệ đầu, tuy hơi kiêu ngạo một chút, đồng chí nên trao đổi nhiều hơn với cậu ta.Một lúc sau Đinh Ngọc Chu mới chậm rãi nói, gọi thẳng tên Trì Cổ.Liễu Tuấn nhắc tới vấn đề trị an xã hội với ông ta, thực sự là cáo trạng Trì Cổ, nhưng phương thức khá uyển chuyển mà thôi.

Liễu Tuấn không né tránh ánh mặt của Đinh Ngọc Chu, chứng minh người trẻ tuổi này tin tưởng vào ý tứ mình muốn trình bày, không phải là hạng tiểu nhân chơi xấu, Đinh Ngọc Chu cũng không vòng vo với Liễu Tuấn.Thủ đoạn quan trường không phải là dùng bất kỳ lúc nào, Liễu Tuấn tuy là thường ủy thành phố, nhưng tuổi còn quá trẻ, Đinh Ngọc Chu mà cứ dùng thủ đoạn chơi cấp dưới ít tuổi, khó tránh khỏi mang tiếng xấu lòng dạ hẹp hòi.- Vâng.Liễu Tuấn gật đầu, đáp vô cùng ngắn gọn.Mắt Đinh Ngọc Chu nheo lại.Ông ta đã cố ý gọi tên Trì Cổ, đi thẳng vào vấn đề, chỉ ra Trì Cổ hơi kiêu ngạo, coi như là đáp lời chính diện vấn đề của Liễu Tuấn, có điều lời nói rõ ràng là có ý che chở cho Trì Cổ, ông ta tin với trí tuệ của Liễu Tuấn phải hiểu ý của mình, không ngờ Liễu Tuấn chỉ lạnh nhạt đáp một câu, xem ra Liễu Tuấn không hề tán đồng ý kiến của ông ta.Tức là Trì Cổ thực sự đã khiến cho Liễu Tuấn phản cảm rồi.Nhưng Liễu Tuấn bất mãn với Trì Cổ thì có thể làm được gì chứ?

Cho dù là ông ta có muốn xử lý Trì Cổ cũng phải kiêng kỵ rất nhiều, tất nhiêu là Đinh Ngọc Chu muốn lôi kéo Liễu Tuấn vào phe cánh của mình, nhưng vì thế mà đắc tội với Trì An Phong từng là cấp trên của mình, nhân vật đại biểu cho thế lực bản địa thì đó là chuyện không thể nào.- Dù cho thế nào thì vẫn phải làm tốt quan hệ giữa các thành viên trong ban.Đinh Ngọc Chu bình tĩnh dặn.Liễu Tuấn rời khỏi văn phòng Đinh Ngọc Chu không lâu, Trì Cổ nhận được điện thoại của Đinh Ngọc Chu, dặn hắn phải tôn trọng quyền ủy của người đứng đầu, sai hắn phải chỉnh đốn thật tốt trật tự trị an của khu Trường Hà, đừng để vì thế mà ảnh hưởng tới môi trường kêu gọi đầu tư của khu Trường Hà.Trong điện thoại Trì Cổ không ngừng vâng dạ, nhưng vừa mới cúp điện thoại, hắn chộp ngay chán trà trên bàn ném xuống đất vỡ choang, mảnh xứ trắng và lá trà vàng bắn tung tóe khắp phòng.- Giỏi lắm!

Tao không chọc vào mày, vậy mà mày lại chơi sau lưng tao!

Giỏi!

Giỏi!Trì Cổ hai tay chống nạnh, hầm hầm đi lại trong phòng, cứ như một con bò đực nổi điên, lông tóc toàn thân như muốn dựng đứng hết lên.Ngày hôm sau, tên cuộc họp thường ủy khu Trường Hà, Trì Cổ tung ra một bản đề nghị, chủ ý là trước khi hết năm, triển khai một hành động chỉnh đốn trị an lớn, tiến hành xử lý trọng điểm các nơi ăn chơi tiêu khiển trong phạm vi toàn bộ khu, tiến hành kiên quyết đả kích một số thành phần lưu manh côn đồ trên đường phố.Có điều đằng sau bản đề án này, Trì Cổ thêm vào rất nhiều điều kiện, chủ yếu là yêu cầu tăng cường kinh phí phá án cho cơ quan công an và cơ quan chính pháp, trở những khoản công tác phí đã nợ thời gian trước, ngoài ra phải tăng cường số xe cảnh sát và một số dụng cụ chấp pháp, tổng cộng yêu cầu khu cấp cho 2 triệu 4 trăm 3 mươi nghìn.Sài Thiệu Cơ tức thì cau mày lại.Bản kiến nghị của Trì Cổ hoàn toàn là tập kích bất ngờ, muốn số tiền lớn mà trước đó cũng không thèm trao đổi với hắn, hơn nữa khi đưa ra kiến nghị mặt còn sầm xuống như là đang muốn gây sự vậy.Nhưng không biết Trì Cổ vì sao “lên cơn”?Sài Thiệu Cơ cắn răng nói:- Trì bí thư, chỉnh đốn trị an xã hội, đả kích phần tử phạm tội đương nhiên là chuyện tốt.

Có điều hiện giờ sắp hết năm rồi, tình trạng tài chính trong khu rất khẩn trương, ngay một lần không thể có được khoản tiền lớn như thế.- Ha ha ha, Sài chủ nhiệm đây chính là nhiệm vụ Đinh bí thư đích thân giao cho, tôi cùng lắm chỉ là người chấp hành thôi.

Trị an xã hội trong khu Trường Hà vốn không tệ, nhưng có kẻ muốn lấy nó ra giở trò, tôi cũng hết cách.

Xin hỏi Sài chủ nhiệm, cái đạo lý binh mã chưa ra quân, lương thảo đã sẵn sàng, mọi người hiểu cả chứ hả?

Khu ủy nợ kinh phí phá an của cục chúng tôi không phải là chuyện một hai tháng nữa, chúng tôi thường xuyên phải móc túi mình ra mà đi trả tiền bắt tội phạm đấy.

Hiện giờ phải tổ chức hành động lớn như thế, Sài chủ nhiệm và các đồng chí lãnh đạo trong khu không thể để cho cán bộ cảnh sát chúng tôi ôm cái bụng đói đi bắt tội phạm chứ?Trì Cổ giọng điệu rất khó nghe, ánh mắt thì cứ lướt qua mặt Liễu Tuấn.Sài Thiệu Cơ và các thành viên trong ban liền vỡ lẽ, thì ra người ta nhắm vào “đại ca” rồi, nhiệm vụ Đinh bí thư đích thân giao phó, tức là nói cách khác, có kẻ cáo trạng trước mặt Đinh bí thư.Sài Thiệu Cơ khó chịu nhìn sang Liễu Tuấn.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Quản lý trị an xã hội là chức tranh của cơ quan chính pháp, đảm bảo kinh khí phá án, là chuyện trong phận sự của ban quản lý.

Tôi hi vọng mỗi một đồng chí trong ban đều hoàn thành tốt công tác của mình.

Thân là thành viên thường ủy, phải lấy mình làm gương, đừng để người khác phải thúc giục công việc trong chức trách.Liễu Tuấn thân là thường ủy thành phố, trên thành phố mở cuộc họp thường ủy, nếu không có chuyện bất thường, thì nhất định phải , gần hết năm, chuyện cần thảo luận tăng thêm, cuộc họp thường ủy cũng được mở liên tục.Hội nghị thường ủy lần này thảo luận vấn đề biểu dương cuối năm.Tình thế hiện nay, Liễu Tuấn tạm thời hoàn toàn chưa có tiếng nói trên thành phố, bất kể là thảo luận đề tài gì, chỉ cần không liên quan tới khu Trường Hà là không có ý kiến, nếu như ở vấn đề lớn cần biểu quyết, Liễu Tuấn giơ tay theo số đông, nếu như có xảy ra chia rẻ, Liễu bí thư giống như tư lệnh khu cảnh bị, chọn bỏ quyền.Nhưng cho dù Liễu Tuấn ở trên phương diện đại sự của thành phố tỏ ra cực kỳ hạ mình, không đại biểu cho người ta vì thế mà bỏ qua cho y, sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, Thôi Phúc Thành gọi hắn lại, muốn nói chuyện một số vấn đề kinh tế khu Trường Hà, hai người đang nói cười chuẩn bị tới văn phòng thị trường thì thư ký của Đinh Ngọc Chu vội vàng chạy tới, đứng lại cách hai người mấy bước, thái độ ngập ngừng như có chuyện gì muốn nói.Thôi Phúc Thành cười hỏi:- Tiểu Ngưu, có chuyện gì thế?Ngưu thư ký cười áy náy, nhỏ giọng nói:- Xin lỗi Thôi thị trưởng, Đinh bí thư mời Liễu bí thư qua nói chuyện một lúc.Liễu Tuần liền nhìn qua Thôi Phúc Thành hỏi ý.Thôi Phúc Thành cười:- Đinh bí thư mời đồng chí tới, khẳng định là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.Liễu Tuấn gật đầu.Không phải là chuyện của Thôi thị trưởng không quan trọng, mà so ra chuyện của Đinh bí thư quan trọng hơn mà thôi.Đinh Ngọc Chu vẫn dáng vẻ cũ, thần sắc uy nghiêm, không nói không cười, thấy Liễu Tuấn đi vào cũng chỉ gần đầu mà thôi.

Nhưng dù Đinh Ngọc Chu làm ra vẻ, Liễu Tuấn vẫn phải chú trọng lễ phép, mỉm cười khách khí chào hỏi Đinh Ngọc Chu.- Đồng chí Liễu Tuấn ngồi đi.Đinh Ngọc Chu đưa tay ra hiệu.Liễu Tuấn liền ngồi xuống trước mặt ông ta.- Liễu Tuấn này, cậu đã hiểu được tình hình ở khu Trường Hà chưa?Đinh Ngọc Chu chậm rãi hỏi, bỏ đi hai chữ đồng chí, gọi thẳng tên, với chênh lệch tuổi tác của hai người, Đinh Ngọc Chu xưng hô như thế không phải là vô lễ, mà còn tỏ ra sự thoải mái, để không khí nói chuyện không quá mức nặng nề.Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng, đại khái có nắm bắt sơ lược rồi.Đinh Ngọc Chu mỉm cười.Người trẻ tuổi này vẫn rất trầm ổn, không lúc nào nói cho trọn ý.- Ừm, người trẻ tuổi làm việc vững vàng là đúng, nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, việc cậu làm trong khu Trường Hà trong thời gian qua tôi rất tán đồng, việc mời gọi đầu tư làm không tệ, khơi lên thanh thế lớn, làm tinh thần mọi người phấn chấn rồi.Đinh Ngọc Chu đi thẳng vào vấn đề, khẳng định công tác của Liễu Tuấn.Công ty Phượng Hoàng đầu tư 200 triệu xây dựng thành phố điện ảnh đã chính thức ký hợp đồng, vì khoản đầu tư quá lớn, chính Thôi Phúc Thành đã tới khu Trường Hà chủ trì công tác ký hợp đồng, mấy ngày trước Tiểu Thanh và Kim Phú Xương dân một đoàn khảo sát đông đảo tới khu Trường Hà khảo sát hoàn cảnh đầu tư.Đoàn khảo sát lần này không chỉ có thương nhân Hồng Kông, mà còn có cả đại biểu của mấy công ty Mỹ và Nhật, tất nhiên danh nghĩa đại biểu là do Kim Phú Xương dẫn đầu, Tiểu Thanh chỉ ở lại khách sạn Thu Thủy, ban ngày điều khiển hành động của đoàn khảo sát, buổi tối thì bị Liễu bí thư điều khiển.Đoàn khảo sát ở lại khu Trường Hà ba ngày, ký mười mấy bản hiệp thư ý định đầu tư, nếu như toàn bộ thành sự thực, có thể đưa vào 100 triệu USD.Hai chuyện này không chỉ gây nên chấn động khu Trường Hà, mà cũng làm cho thành phố Ngọc Lan xôn xao không ít, người trẻ tuổi ít nói này đúng là rất giỏi, chưa tới bao lâu đã làm nhiều việc như thế.Phải nói rằng Đinh Ngọc Chu rất hài lòng với hai việc làm này của Liễu Tuấn, mặc kể Liễu Tuấn là người do ai điều tới, kinh tế của khu Trường Hà có thể chấn hưng là điều Đinh Ngọc Chu muốn thấy.Liễu Tuấn làm ra thành tích, Đinh Ngọc Chu tất nhiên là phải cổ vũ, cho dù khi Liễu Tuấn mới đến nhậm chức thức sự làm cho Đinh Ngọc Chu rất khó chịu, nhưng không phải là không thể thay đổi, Đinh Ngọc Chu muốn thử kéo Liễu Tuấn và phe cánh của mình.Đương nhiên dù làm như thế dấu ấn nhà họ Hà trên người Liễu Tuấn vẫn rất lơn, có điều đấu tranh cấp tỉnh thì với thân phận Liễu Tuấn hiện giờ chưa đủ để xuất hiện, Đinh Ngọc Chu không cần cố kỵ nhiều.Liễu Tuấn khiêm tốn nói:- Mới chỉ là bước khởi đầu, nếu muốn thực sự triển khai toàn diện, còn có rất nhiều việc phải làm.Đinh Ngọc Chu gật đầu:- Ừm, hiện giờ sắp cuối năm, đầu tư bên ngoài chính thức có thể phải năm sau mới có, tuy nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là có một khởi đầu tốt đẹp, tiếp tục như thế, cục diện khu Trường à sẽ ngày một tốt hơn.

Đương nhiên cậu vừa tới nhậm chức, nếu như công tác có gì không thuận lợi lắm, có thể kịp thời phản ánh với tôi.Liễu Tuấn liền trầm ngâm.Đinh Ngọc Chu mỉm cười:- Có gì cứ nói thẳng.Liễu Tuấn lựa chọn từ ngữ, cẩn thận nói:- Thưa Đinh bí thư là thế này, mặc dù giới đầu tư bên ngoài đánh giá tốt về chỉnh thể môi trường đầu tư của khu Trường Hà, có điều cũng không phải là không có họa ngầm.- Ví dụ?Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn vẫn rất ôn hòa, còn mang theo chút cổ vũ.- Quan trọng là ở phương diện trị an xã hội, tình trạng không lạc quan lắm, quần chúng phản ánh rất nhiều, những người phụ trách hiện tại của một số xí nghiệp bên ngoài cũng phản ánh vấn đề này.

Chương 755: Bộ đội đặc chủngTrì Cổ chưa siết chặt trị an thì không sao, vừa mới làm đã gây ra chuyện lớn!

Một buổi tối cách cuộc họp mà Trì Cổ “gây chuyện” không lâu, Liễu Tuấn đang ở trong thư phòng phê duyệt công văn thì điện thoại của Sài Thiệu Cơ gọi tới.- Liễu bí thư, xảy ra chuyện lớn rồi.Mặc dù Sài Thiệu Cơ đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn không tránh khỏi lộ vẻ kinh hoàng, giọng nói gấp gáp.

Sài Thiệu Cơ làm việc thì cẩn thận đấy, nhưng dũng khí và cách cục thì thiếu sót lớn, công phu dưỡng khí lại rất cao, người đã từng làm bí thư huyện ủy thì không thể đơn giản được, lúc này kinh hoàng như thế chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.Liễu Tuấn không nói gì, đợi hắn tiếp tục.- Một đại đội quân đội đồn trú đã bao vây chi cục công an, có hơn một trăm người, mang theo súng đạn thật, cảnh sát trực ban đều bị hạ, hình như Trì Cổ cũng đã bị đánh.Sài Thiệu Cơ thở hồng hộc, nói ra một tin tức kinh người.Liễu Tuấn dù mày nhíu chặt, nhưng vẫn nói bình tĩnh:- Được, tôi sẽ tới ngay.Sài Thiệu Cơ lần này lại cả kinh, có điều là bởi vì sự chấn tĩnh của Liễu Tuấn, việc cơ quan chính pháp và quân đội đồn trú phát sinh xung đột không phải chưa có tiền lệ, hơn nữa ở nơi nào cũng có, nhưng rất ít khi có quy mô lớn như thế, xung đột lại kịch liệt như vậy, hơn một trăm bộ đội mang theo súng đạn thận bao vây cục công an, đánh cục trưởng, thực sự là là bằng với hình thức đấu tố thời kỳ đầu đại loạn rồi....Cái thời đại loạn này đại loạn nọ nói trắng ra là thời “đại cách mạng văn hóa”, giờ bên TQ vẫn có người né tránh chuyện này.Không ngờ Liễu Tuấn nghe xong lại bình tĩnh như thế.Người này chẳng lẽ giây thần kinh làm bằng thép sao?- Liễu bí thư, hiện giờ tới sợ rằng không tốt lắm, người bộ đội đang rất tức giận.Sài Thiệu Cơ dù giật mình thì giật mình, nhưng đầu óc còn chưa mất tỉnh tảo, vội nhắc nhở Liễu Tuấn.Đám bộ đội trú quân này một khi đã chơi cứng, thì không phải là chuyện đùa, Liễu Tuấn tới đó lỡ bị người ta đập cho một trận thì sao?

Dù thế nào ngay cục trưởng chi cục công an cũng đánh rồi, có ngại gì mà không đánh thêm vài người?- Tôi sẽ tới ngay.Liễu Tuấn nhắc lại lần nữa, ngữ khí kiên định.Xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là bí thư khu ủy mà lại không tới hiện trường xử lý thì khẳng định là không được.- Lão Sài, anh hãy lập tức báo cáo cho Đinh bí thư và tư lệnh Thường Uy của khu cảnh bị đi.- À, vâng vâng, tôi báo cáo ngay đây, Liễu bí thư hãy cần thận một chút.Sải Thiệu Cơ thấy không thể ngăn cản nổi y, chỉ đành dặn dò một câu.- Được, tôi sẽ chú ý, lão Sài, cám ơn anh.Chi cục công an Trường Hà, cách biệt thự số một chỉ chừng mấy dặm, Liễu Tuấn mau chóng tới được hiện trường.

Từ xa xa đã nhìn thấy đông đảo quần chúng vây quanh xem náo nhiệt, cổ nghểnh ra, chân kiễng cao nhìn vào trong cục công an, thậm chí có một số người thích ngồi lê đôi mách còn trèo lên cây muốn nhìn cho rõ ràng.Tiết Chương Dịch hạ bớt tốc độ, nhìn Liễu Tuấn hỏi:- Bí thư, làm sao bây giờ?Liễu Tuấn ra lệnh:- Chương Dịch, cứ đi vào.Tiết Chương Dịch gật đầu, lấy còi cảnh sát đặt trên nóc xe, lái xe đi thẳng vào, đám đông quay đầu lại, thấy còi kêu inh ỏi liền nhường đường, chiếc Audi mang biển số 1 đi thẳng vào sân cục công an, bên trong có mười mấy quân nhâm tay cầm tiểu liên đứng canh ở cửa ra vào tòa nhà, người đứng đầu ngăn xe lại, rồi lập tức có bốn chiến sĩ chạy nhanh tới.Liễu Tuấn từ trong xe đi ra.Người thượng úy đứng đầu tỏ ra rất đúng lễ nghi, trước tiên là đứng nghiêm chào, sau đó mới trầm mặt xuống nói:- Đồng chí, xin hỏi đồng là người đơn vị nào?- Tôi là Liễu Tuấn, là thường ủy thành phố Ngọc Lan, đồng thời là bí thư đảng ủy khu Trường Hà!

Đây là giấy chứng minh của tôi.Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ, thuận tay đưa giấy chứng minh công tác của mình ra.Viên thượng úy tỏ ra ngạc nhiên, lúc đầu còn cho rằng Liễu Tuấn là thư ký của lãnh đạo cơ, sau khi xem qua chứng minh, lập tức hai chân khép lại, tay giơ lên, nói:- Chào thủ trưởng!- Đồng chí thượng ủy, đã xảy ra chuyện gì thế?Liễu Tuấn trầm giọng hỏi, mắt liếc nhanh qua trên người hơn mười quân nhân xung quanh, kinh ngạc phát hiện, những người này toàn là quan quân, thấp nhất là thiếu úy, đừng nói là binh sĩ, mà cả sĩ quan cũng không thấy một ai.Hơn nữa những quan quân này ai nấy đều mặc đồ ngụy trang tác chiến, tay cầm súng liểu liên mini, đầu đội mũ sắt, trang bị tác chiến cực kỳ đầy đủ.Thế này thì quái lạ, bội đội gì mà lại toàn do quan quân tạo thành thế kia?- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi là đội viên đại đội đặc chủng quân khu đông nam!

Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi.To chuyện rồi.Đại đội đặc chủng là tinh anh trong quân, tân binh lăn lộn sa trường hai ba năm mà muốn vào được đơn vị bộ đội này thì là điều khó tưởng tượng được.

Trong bảy quân khu lớn cả nước, đại đội đặc chủng của quân khu phương nam và quân khu tây bắc là tinh nhuệ nhất, vì nhắm vào quan hệ quan hệ bên ngoài phức tạp, nếu như chiến tranh bùng phát, bọn họ rất có khả năng đảm nhận nhiệm vụ “chặt đầu”.

Đại đội đặc chủng quân khu tây bắc thì đối phó với phần tử dân tộc chủ nghĩa chia tách, đôi khi là cả thế lực khủng bố, không phải lính đặc chủng không làm được....Chặt đầu: Bác nào đọc Giang Sơn mình dịch chắc biết rất rõ mấy hành động chặt đầu này rồi, các đơn vị tinh nhuệ sẽ đột nhập vào hậu phượng địch, giết chỉ huy, phá hủy cơ sở trọng yếu, ý nghĩa giống kiểu “bắt giặc bắt vua trước”, nhưng đương nhiên có yêu cầu nghiêm ngặt và phức tạp hơn nhiều.- Đồng chí thượng úy, tôi muốn vào gặp thủ trưởng của các đồng chí!

Mời đồng chí dấn được.Liễu Tuấn nghiêm túc nói:- Xin lỗi thủ trưởng, tôi cần phải xin chỉ thị đã.Viên thượng uy mặt lạnh tanh, nói cũng rất cứng rắn:- Mời đồng chí lập tức xin chỉ thị.Liễu Tuấn đứng chắp tay sau lưng, trước mặt l mấy đội viên đội đặc chủng, sắc mặt nghiêm nghị.Viên thượng úy liền nói vào tai nghe bên miệng:- Báo cáo, báo cáo, nơi này có một vị bí thư đảng ủy khu Trường Hà, tên là Liễu Tuấn, muốn gặp thủ trưởng.- Có thể cho anh ta vào!

Hết!- Vâng!Thượng ủy đưa tay ra mời:- Thủ trưởng, mời đi theo tôi.Liễu Tuấn cất bước tiến tới, Tiết Chương Dịch theo sát đằng sau, mấy đội viên đặc chủng nhìn một cái nhưng không ngăn cản.Chi cục công an khu Trường Hà, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn mới tới, may mà viên thượng ủy tựa hồ rất quen thuộc nơi này, dẫn y thẳng tới phòng hội nghị ở lầu 3, trong phòng đèn đuốc sáng choang, ngoài cửa có hai đội viên đặc chủng đứng canh, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.- Bào cáo.Viên thượng úy đáng ở công hô vang.- Vào đi.Bên trong truyền ra một giọng nam trầm.Liễu Tuấn đi vào sau, chỉ thấy bên trong phòng hội nghị rất là náo nhiệt, bảy tám đội viên đặc chủng cầm súng đứng nghiêm, một viên trung tá mặc đồ ngụy trang tác chiến, ghế bên cạnh có hai người nam trẻ tuổi ngồi, ước chừng trên dưới ba mươi, tinh thần trông dũng mãnh như các đội viên còn lại, nhưng y phục rách nát, trên mặt lẫn khóe miệng đều có vết thương, có thể thấy bị đánh.Nòng súng các đội viên đặc chủng chĩa vào là mười mấy cán bộ công an, có người mặc đồng phục, có người mặc thường phục, đồng chí Trì Cổ không ngờ cũng nằm trong đó, chỉ có điều trông vẻ mặt rất khốn khổ, một bên mặt bị đập cho thâm tím, khóe miệng xưng vù, chiếc áo Armani trên người xộc xệch, cái mặt thâm tím từng mảng trông như gấu mèo, đang run lên bần bật.- Liễu bí thư!Liếc mắt thấy Liễu Tuấn, Trì Cổ như nhìn thấy cứu tinh từ trên trời xuống, vội vàng đứng dậy, hoàn toàn quên mất trước đó mình ngạo ngược ra sao trước mặt người ta.- Ngoan ngoãn một chút!

Ngồi xuống.Không đợi cho Liễu Tuấn đáp lời, một đội viên đặc chiến xông tới thúc nòng súng vào hông Trì Cổ, quát lớn:Người đó ra tay không nương nhẹ chút nào, Trì Cổ tức thì đau tới méo mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống, tới cục trưởng còn ăn hại như thế, các cán bộ cảnh sát khác càng không dám làm bừa, có điều vẫn không kìm được tò mò nhìn ngó Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhậm chức chưa lâu, còn chưa chính thức thị sát chi cục công an, tuyệt đại bộ phận cán bộ công an vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy vị quý nhân đang đồn đại này, quả nhiên là rất trẻ, Trì Cổ hơn ba mươi được ngồi cấp chính xử có thực quyền đã là phái cán bộ trẻ nổi bật lắm rồi, không ngờ vị này còn “khủng” hơn, hai mươi mấy tuổi đã là phó sở.Để xem y có thủ đoạn gì, có thể thuần phục đám binh sĩ hung thần này hay không?- Đồng chí trung tá, chuyện này là thế nào.Liễu Tuấn mặt xấm xuống, lạnh lùng hỏi, y đã lướt mắt nhanh qua những người ở trong phòng, phát hiện trung tá này có quân hàm cao nhất, hiển nhiên là một người đứng đầu bộ đội đặc chủng.- Cậu là thư ký khu Trường Hà?

Tên là Liễu Tuấn hả?Viên trung tá không hề đứng dậy, liếc xéo Liễu Tuấn một cái, hỏi rất vỗ lễ.- Đúng thế, tôi còn là thành ủy thành phố Ngọc Lan.Trung Tá gật đầu, đứng dậy làm quân lễ với Liễu Tuấn:- Chào thủ trưởng!

Tôi là phó đại đội trưởng Cao Đức Thịnh của đại đội đặc chủng quân khu đông nam.- Chào Cao đại đội trưởng.Liễu Tuấn đưa tay ra, mặt vẫn lạnh lùng như cũ.Nhìn thấy cảnh này, Trì Cổ ngồi dưới đất thầm nghiến răng, hắn cũng là thủ trưởng nhưng được đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với Liễu Tuấn.

Nhưng hắn chưa từng suy nghĩ qua, chuyện này vì ai mà ra, người ta chỉ có hắn vài cú đấm cú đá, đã coi như là khách khí lắm rồi.Cao Đức Thịnh đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn, siết rất mạnh.- Thủ trưởng, chuyện là như thế này...Cao Đức Thịnh kể.Liễu Tuấn đưa tay ra ngăn Cao Đức Thịnh lại, trầm giọng nói:- Cao đại đội trưởng, nguyên nhân sự việc phát sinh thế nào một lúc nữa hay nói, những đồng chí này...Liễu Tuấn chỉ một hàng cảnh sát đang ngồi dựa vào tường:- Đều là cảnh sát trong chi cục của chúng tôi, trong đó còn có bí thư chính pháp ủy của khu, là đồng chí Trì Cổ, các đồng chí đối đãi với các đồng chí ấy như thế là không thích hợp.

Trước tiên để mọi người đứng dậy cả đã, bất kể là chuyện lớn như thế nào cũng có cách xử lý.Những công an đang ngồi ánh mặt lộ ra vẻ khâm phục.Bộ đội đặc chủng đã hoàn toàn khống chế cục diện, chỉ cần người của chi cục công an không gây sự bừa bãi nữa, thì sẽ không ra tay.

Nhưng bọn chúng thường ngày hống hách ngang ngược, trong mắt người dân thường cực kỳ oai phong, thế mà giờ bị người ta tóm như tóm lưu manh, bị súng chĩa vào đầu, ngoan ngoãn dựa vào tường mà ngồi, trong lòng nhục nhã cực kỳ khó chịu.Liễu bí thư vừa mới tới đã giải vây cho bọn chúng, quả nhiên là người đứng đầu, tầm mắt lẫn lòng dạ đều hơn người.Cao Đức Thịch quay đầu lại liếc qua người Trì Cổ cười nhạt, phất tay, các đội viên đặc chủng đồng loạt lui về phía tường bên kia, nòng súng không chỉ vào bọn Trì Cổ nữa.Liễu Tuấn chẳng khiêm nhường, ngồi ngay xuống vị trí chính của bàn hội nghị, chậm rãi nói:- Mọi người ngồi hết xuống ghế, có gì nói thẳng với nhau.

Chương 756: Hậu quả của việc chấp pháp thô bạoTrì Cổ thấy thành viên bộ đội đặc chủng lùi lại, xác định bọn họ tạm thời không trở mặt nữa, cũng đứng dậy sửa sang trang phục, làm bộ làm dáng ngồi xuống phía trái Liễu Tuấn, quát các cán bộ cảnh sát khác:- Ngồi xuống cả đi.Nói rồi len lén liếc mắt về phía Liễu Tuấn, vừa khéo chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của y, bấc giác nở nụ cười lấy lòng, rồi lại chột dạ cúi đầu xuống.Phải nói Trì Cổ vốn không phải ăn hại như vậy, nhưng đám Cao Đức Thịnh quá vô lý, xông ào vào cục công an, thấy người là đánh, hắn vừa đi lên, to tiếng quát tháo có hai tiếng là ăn một cái tát nảy đom đóm, đưa giấy tờ công tác ra nhưng người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, vẫn cứ đấm đá.Trì Cổ tuổi không cao, nhưng người đã bị tửu sắc khoét rộng rồi, ăn có vài đấm đã không chịu nổi, ôm đầu ngồi xuống đất, còn không quên hô lớn báo ra tên tuổi và thân phận của mình.- Đéo mẹ!

Cục trưởng là cái chó gì?

Bọn ông cứ đánh mày đấy!Ai mờ ngờ không báo danh thì thôi, vừa nói ra chữ “cục trưởng” một trận mưa đòn đã ập xuống.Trì Cổ thấy tình thế bất ổn, chỉ đành ngậm miệng ăn tiền, dù là thế vất bị đánh cho thiếu chút nữa tàn tật, vừa rồi quá khẩn trương nên không cảm thấy gì, hiện giờ Liễu Tuấn tới rồi, thần kinh căng như giây đàn được thả lòng, tức thì cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không đau, răng cắn chặt, dáng vẻ thảm hại.

Trong lòng tất nhiên là chửi tổ tiên mười tám đời Cao Đức Thịnh vô số lần, nhưng mặt không dám lộ ra chút nào, còn phải cố cười nịnh bợ.Đây là chuyện mà mấy chục năm trong đời, Trì Cổ chưa bao giờ gặp phải.Liễu Tuấn nói với vẻ rất không vui:- Cao đại đội trưởng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Các đồng chí vũ trang tấn công cơ quan công an là một hành vi sai lầm hết sức nghiêm trọng.Tất cả cán bộ cảnh sát từ Trì Cổ trở xuống đầu sợ chiếng điếng, thầm nhủ: Ông nội của tôi ơi, đừng có nói như thế, mau đuổi cái lũ hung thần này đi đã, đừng có gây chuyện không lại ăn đòn cả lũ bây giờ!- Hắc hắc, Liễu bí thư đừng vội phê bình tôi, cứ hỏi các đồng chí công an dưới quyền anh đã làm chuyện thối tha gì đã.Cao Đức Thịnh lạnh lùng nói, rồi đưa tay chỉ vào hai người nam bị thương bên cạnh mình, nói:- Hai cậu này, đều là đội viên trong đại đội của tôi, đây thiếu tá Tống Văn Chiêu trung đội trưởng, đây là thượng úy Trương Trung, hai người bọn họ đều là người Ngọc Lan, trở về nhà thăm người thân, cùng với mấy người bạn tới hộp đêm Dạ Đế giải trí một chút, nhưng bởi vì không chịu gọi gái phục vụ, nên bị người của hộp đến tới gây sự, vừa mới nói được vài câu, bọn chúng đã hô chém hô giết.

Cán bộ công an của anh đến hiện trường không hỏi ba bảy hai mươi mốt, đã đánh luôn một trận.

Sao nào?

Chỉ cho người của anh đánh người, mà không cho lính của tôi đánh trả à?Cao Đức Thịnh nói lạnh như băng, ý tứ rất rõ ràng.Liễu Tuấn nhìn sang Trì Cồ, lãnh đạm hỏi:- Trì bí thư, có chuyện này hay không?Trì Cổ ú ớ đáp:- Khi đó tôi không ở hiện trưởng, nên không rõ tình hình lắm...- Trí bí thư, khi đó anh đúng là không có mặt ở hiện trường, nhưng khi chúng tôi tới cục công an nói thân phận của mình, anh đã có thái độ gì?

Không phải nói, cứ đánh đám binh sĩ chúng tôi sao?Tống Văn Chiêu lập tức chặn họng Trì Cổ lại, hai mắt nhìn hắn như muốn phun ra lửa.Trì Cổ rụt vòi lại, không dám nói một lời.- Làm loạn rồi!Liễu Tuấn hừ một tiếng:- Ai ở hộp đêm Dạ Đế đi báo cảnh sát.- Báo, báo cáo Liễu bí thư, là là tôi.Một cán bộ công an hơn ba mươi tuổi run run đứng lên, nói lắm ba lắp bắp, mặt còn sưng tím hơn cả Trì Cổ, hắn là tên “đầu sỏ” gây ra chuyện nình, lính của Cao Đức Thịnh sau khi khống chế cục diện, tất nhiên là “ân cần chiếu cố” hắn nhiều nhất, may mà lính đặc chủng còn có chừng mực, nếu không hắn sao còn đứng nổi mà nói chuyện gì nữa?- Đồng chí tên là gì?- Báo báo Liễu bí thư, tôi tên là Hoàng Huy, là đội trưởng đại đội một chi cục công an Trường Hà.Liễu Tuấn có chút ấn tượng về tên Hoàng Huy này, tối ngày hôm đó Tiểu Vũ tới hộp đêm tìm Tiểu Ngả “nghe ngóng tin tức”, thiếu chút nữa bị tên Hoàng Huy là quấn lấy, may mà có Tiểu Ngả nói ra thân phận của Tiểu Vũ, nếu không Tiểu Vũ có đi ra khỏi đó cũng là một vấn đề.Không ngờ chuyến này lại là hắn gây họa.Có điều kẻ này thường ngày làm việc y thói của Trì Cổ, ngang ngược thành thói quen rồi, gây họa chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chuyến này hắn lại đá phải khối thép quá rắn.Liễu Tuấn nhìn tên Hoàng Huy, lạnh lùng hỏi:- Tình huống khi đó có phải như Cao đại đội trưởng nói không?- Báo cáo Liễu bí thư, chuyện này chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe bên hộp đêm Dạ Đế báo án, nói có người gây chuyện, liền dẫn người tới xem xét vì sao bọn họ đánh nhau, không được rõ lắm...Hoàng Huy toàn thân run lên.- Mày đương nhiên là không rõ lắm rồi, mày vừa tới đã rút ngay gậy ra đánh người, có hỏi tình huống tới nửa câu không?Trương Trung lập tức phản bác, rồi nhìn sang Liễu Tuấn:- Liễu bí thư, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi, mọi người cùng tới hộp đêm Dạ Đế ca hát, đám người ở đó bắt chúng tôi phải gọi gái tiếp rượu, chúng tôi không chịu, kết quả là xảy ra tranh chấp, bọn chúng liền gọi mười mấy tên bảo vệ tới uy hiếp chúng tôi.

Tôi thấy cũng chẳng phải là bảo vệ gì, mà là đám lưu manh côn đồ, bọn chúng không nói gì rút ngay “hàng” ra chơi chúng tôi, sau đó bọn chúng gọi cảnh sát tới, tên họ Hoàng này vừa mới tới không hỏi gì hết, đã vây đánh chúng tôi, rồi dẫn về cục công an, tới cục rồi cũng không hỏi han gì, liền xúm cả bọn vào đánh đập.Liễu Tuấn cau mày lại:- Có phải là như thế không?Hoàng Huy lắp bắp muốn giải thích cho mình mấy câu, nhưng bị ánh mặt của Liễu Tuấn và Cao Đức Thịnh quét tới, liền cục đầu xuống, lí nhí nói:- Lúc đó hiện trường quá loạn, tôi nghĩ, nên bắt người về cục trước...Sắc mặt Liễu Tuấn càng trở nên âm trầm, nhìn soáy vào Trì Cổ chất vấn:- Nói láo!

Tình hình còn chưa làm rõ ràng đã tùy tiện dùng bạo lực?

Trì bí thư, bình thường đồng chí dạy bảo bọn họ ra sao?Trì Cổ không dám trả lời, quay đầu sang trút giận lên đầu Hoàng Huy:- Hoàng Huy, cái thẳng khốn kiếp này, chuyện còn chưa làm rõ ràng sao đã có thể tùy tiện bắt giữ người ta.

Tao phải xử phạt mày.Hoàng Huy sắc mặt tái nhợt, thầm nhủ: Sao tới cục anh chưa hỏi gì đã bảo chúng tôi dạy bảo người ta?

Chẳng phải vì hộp đêm Dạ Đế có cổ phần của anh?

Chung tôi chẳng phải vì anh mà phục vụ sao, hiện giờ lại nói những lời này!Tất nhiên những lời này cũng chỉ ở trong lòng Hoàng Huy thôi, bất kể thế nào cũng không dám nói ra.- Liễu bí thư, tôi thấy trong truyện này có điều mờ ám.Cao Đức Thịnh nói rất lãnh đạm:- Cao đại đội trưởng nói vậy là sao?Liễu Tuấn liền thay đổi ngữ khí nói:Chuyện này đã có mượng tượng đại khái rồi, chi cục công an đuối lý trước, nên thái độ của Liễu Tuấn tất nhiên phải thay đổi.- Liễu bí thư, theo biểu hiện của cảnh sát Hoàng và bí thư Trì mà xét, bọn họ cùng một ruộc với cái hộp đêm gì đó, không hỏi cho rõ ngọn nguồn trắng đen đã đánh người, cảnh sát thực sự có chấp hành công vụ như thế không?Cao Đức Thịnh hết sức tinh minh, thoáng một cái đã nhìn ra bản chất vấn đề.- Cao đại đội trưởng, không có chứng cứ không nên tùy tiện quy chụp.Cao Đức Thịnh cười nhạt:- Liễu bí thư yên tâm đi, tôi không vu cáo cho bọn họ đâu, muốn chứng cứ à?

Dễ thôi, lính của tôi đã tiếp quản cái hộp đêm đó, đoán chừng bọn chúng có cái gì đều sẽ lộ ra hết.

Vừa rồi tôi đã nói chuyện với người của tôi bên kia, cán bộ chính phủ ăn chơi không ít đâu, còn có mấy nhân vật tai to mặt lớn trên thành phố đó, đang làm chuyện rất hay ho trong hộp đêm!

Chính phủ địa phương các vị không quản lý được thì để bộ đội chúng tôi giúp cho, xem xem đường đường là lãnh đạo mà làm những việc gì?Liễu Tuấn tức thì nhướng máy lên.Cao Đức Thịnh làm việc quá nhanh gọn, chẳng những khống chế cục công an, ngay cả hộp đêm cũng khống chế luôn, lần này không biết có bao nhiêu kẻ bị bắt ngay tại trận, đợi lúc nữa Đinh Ngọc Chu và Thường Uy tới nơi chẳng hiểu mặt mũi sẽ thế nào?Tuy nói cán bộ công an khu Trường Hà chấp pháp thô bạo, là đuối lý trước rồi, nhưng Cao Đức Thịnh suất lĩnh quân đội “công chiếm” chi cục công án, đánh thẳng tay bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an, lại tước hết khí giới của cán bộ cảnh sát cũng chẳng phải là chuyện nhỏ.Chuyện này nhất định là xôn xao lớn rồi, điều động tới cả binh chủ thiện chiến nhất tinh nhuệ nhất của quân khu đông nam, sau này nhất định phải báo cáo với tổng bộ, thậm chí kinh động tới thủ trưởng số một cũng chưa biết chừng, đừng nói khu Trường Hà không che dấu được, dù là tỉnh A cũng chẳng che nổi.Cao Đức Thịnh trước khi động thủ nhất định đã suy tính tới hậu quả này rồi, có thể làm được tới phó đại đội trưởng, đầu óc đâu có ngốc, khống chế tất cả nhân viên hộp đêm Dạ Đế, lại bắt ngay tại trận rất nhiều người, coi như nắm trong tay nhược điểm của đối phương rồi, cho dù bị kiện cáo đến đâu, chưa nói thắng chắc, thì ít nhất cũng không bị thua thiệt.Cái gọi là “định mưu trước rồi mới hành động” chính là thế.Liễu Tuấn nói:- Cao đại đội trưởng, tôi đã báo cho bí thư thành ủy và tư lệnh viên khu cảnh bị rồi, hai vị lãnh đạo sẽ mau chóng tới nơi, cứ đợi lãnh đạo tới xử lý vậy.Cao Đức Thịnh lạnh nhạt nói:- Tốt, tôi cũng báo cáo với bộ tác chiến của quân khu rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên những tiếng phanh xe, nghe ra không chỉ có một cái, lập tức tiếp quát hỏi khẩu lạnh vang lên, tựa hồ có rất nhiều tiếng bước chân, hơn nữa cũng là bộ đội.Tiếp đó liền nghe thấy ở ngoài có người hô “đứng nghiêm” rồi “chào thủ trưởng.”

Tiếp theo tai nghe của Cao Đức Thịnh vang lên:- Báo cáo, báo cáo, là Đinh bí thư, Thôi thị trưởng và tư lệnh Thường Uy tới!

Còn có đồng chí cảnh sát vũ trang.- Đã nhận.

Hết!Cao Đức Thịnh nhìn Liễu Tuấn, hai người đứng dậy đi ra ngoài.- Trông coi kỹ, đứng cho bọn chúng lộn xộn.Ra tới cửa Cao Đứng Thịnh còn quẳng lại một câu Chương 757: Tố cáo tại chỗLiễu Tuấn và Cao Đức Thịnh vừa mới đi tới cầu thang, thì gặp ngay Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Thường Uy cùng với Mạnh Kế Lương đi lên, theo sau còn có cả một đám quan viên, trong đó có một thượng ta mặc đồng phục cảnh sát vũ trang, đoán chứng là chi đội trưởng của chi đội Ngọc Lan rồi.Nếu quân đội và cơ quan công an phát sinh xung đột, cảnh sát vũ trang nhất định phải xuất hiện.- Chào thủ trưởng.Cao Đức Thịnh làm quân lễ với Thường Uy, mấy vị khác hắn cũng biết là lãnh đạo thành ủy, có điều chưa được giới thiệu, còn Thường Uy mặc quân trang, quân hàm đại tá, theo quy củ, hắn phải chào trước.Thường Uy mặt âm trầm, dùng quân lễ đáp lại.- Chào Đinh bí thư.Liễu Tuấn đi tới bắt tay Đinh Ngọc Chu, sắc mặt trấn tĩnh.Đinh Ngọc Chu chỉ nắm khẽ rồi buông ra, mắt nhìn y có vẻ rất phức tạp.Tiếp theo đó Liễu Tuấn gật đầu với đám Thôi Phúc Thành, hiện giờ không phải lúc cần chú trọng lễ tiết.Đinh Ngọc Chu hỏi:- Người của chi cục công an đâu?Liễu Tuấn đáp:- Ở trong phòng hội nghị.Định Ngọc Chu lại nhìn Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn khẽ gật đầu, Đinh Ngọc Chu liền thở phào, xem ra ít nhất không tạo thành sự cố thương tích, nếu như thế thì chuyện xử lý hậu quả có rất nhiều không gian để xoay chuyển điều đình.Đinh Ngọc Chu không nói, sải bước tiến tới.Liễu Tuấn đi trước dẫn đường tới phòng hội nghị.- Đinh bí thư.Nhìn thấy Đinh Ngọc Chu, Trì Cổ theo phản xạ đứng bật dậy.Đinh Ngọc Chu nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, Trì Cổ chột dạ cúi đầu xuống.Phòng hội nghị không rộng lắm, một lúc đi vào bao nhiêu lãnh đạo thành ủy, ngay những cảnh sát chi cục đang ngồi cũng phải đứng dậy nhường chỗ cho cán bộ, tự giác đứng đối diện với Đinh Ngọc Chu, kẻ nào kẻ nấy cúi đầu, không dám thở mạnh lấy một cái.Các đội viên đội đặc chủng vẫn hiên ngang cầm súng, giữ đúng tiêu chuẩn của quân nhân.Ánh mắt uy nghiêm của Đinh Ngọc Chu chầm chầm quét qua toàn phòng, dứng trên người Trì Cổ đang cúi đầu một lúc, cuối cùng nhìn Liễu Tuấn, hỏi rất bình tĩnh:- Tình huống thế nào?

Liễu Tuấn, cậu nói đi.Liễu Tuấn gật đầu, nói:- Thưa Đinh bí thư và các vị lãnh đạo, trước tiên xin giới thiệu, vị này đồng chí Cao Đức Thịnh, phó đại đội trưởng của đại đội đặc chiến quân khu đông nam!

Cao đại đội trưởng, vị này là bí thư Đinh Ngọc Chu của thành phố Ngọc Lan, còn đây là thị trưởng...Liễu Tuấn giới thiệu thân phận hai bên, rồi vắn tắt kể lại tình hình, vô tư khách quan, không thêm vào bất kỳ một lời bình luận cá nhân nào.Đinh Ngọc Chu nhìn Trì Cổ, hỏi rất uy nghiêm:- Trì Cổ, cậu dẫn dắt đội ngũ thế nào?- Đinh bí thư, tôi xin kiểm điểm, đầu trách bình thường tôi không quản lý đội ngũ không nghiêm...- Không đúng, Trì bí thư, đây không phải là vấn đề anh quản lý nghiêm hay không, chính bản thân anh cũng không đủ tư cách.Cao Đức Thịnh không chút khách khí cắt ngang lời Trì Cổ, sau đó nói với Đinh Ngọc Chu:- Đinh bí thư, theo hai đồng chí Tống Văn Chiêu và Trương Trung phản ánh, bọn họ vừa tới đã nói rõ thân phận với đồng chí Trì Cổ, nhưng đồng chí Trì Cổ vẫn ra lệnh cho cán bộ cảnh sát đánh hai người bọn họ.Đinh Ngọc Chu hơi nhướng mày lại.Từ khi ông ta đảm nhận chức vụ lãnh đạo trọng yếu, chưa từng có ai xen vào khi ông ta nói chuyện với cấp dưới, càng chẳng cần nói chỉ là một trung tá quan quân nho nhỏ.

Một cán bộ cấp trung đoàn nho nhỏ bình thường há đáng lọt vào mắt Đinh Ngọc Chu?

Nhưng hiện giờ tình huống hơi đặc thù, đã trở thành sự kiện xung đột quân cảnh, hơn nữa trong địa phận của ông ta, không thể không thận trọng xử lý.Đối với binh chủng tinh nhuệ của quân khu đông nam này, ông ta ít nhiều cũng nghe nói tới, Cao Đức Thịnh lên tới phó đại đội trưởng, nói không chừng có bối cảnh rất lớn, nếu không sao dám “công chiếm” chi cục công an?

Ít nhất thì cũng là nhân tài được cấp trên coi trọng.Quân đội có tính đặc thù riêng, rất nhiều chuyện địa phương không thể tùy ý can thiệp vào, hơn nữa rõ ràng là người ta chiếm lý, Đinh Ngọc Chu càng phải xử lý thận trọng.- Trì Cổ, chuyện cỏ phải là như thế không?

Cậu ngẩng đầu lên, trả lời thật trung thực cho tôi.Đinh Ngọc Chu nhìn thẳng vào Trì Cổ, ngữ khí rất không vui.Trì Cổ run rẩy, vội ngẩng đầu lên, giải thích:- Đinh bí thư, bọn họ thực sự là quán ngang ngược.Liễu Tuấn hơi nhếch mép cười nhạo.Đinh Ngọc Chu từ đầu tới cuối luôn để ý theo dõi Liễu Tuấn, tất nhiên hành động này không qua được mắt ông ta, không khỏi thầm lắc đầu, Trì Cổ đúng là bị lãnh đạo cũ làm hư rồi.Người ta có ngang ngược tới đâu, tiến vào chi cục công an, anh thân là cục trưởng tuyệt đối không thể không hỏi trắng đen gì là dùng bạo lực nay?

Văn minh chấp pháp ở đâu?

Huống hồ người ta còn nói rõ thân phận rồi, từ đầu tới cuối rõ ràng là hộp đêm kia và cảnh sát hùa vào với nhau, chẳng lẽ anh đem bắt người ta, lại còn bảo người ta ngoan ngoãn chịu đòn sao?Không có chút dũng mãnh, thì làm sao lm được lính đặc chủng?

Về nhà bế con luôn cho xong.- Khốn kiếp!Đinh Ngọc Chu quát lớn, nổi giận lôi đình.- Đây là cục công an hay là ổ phỉ?

Cứ vào cửa này là phải ăn đòn à?Trì Cổ chưa từng thấy Đinh Ngọc Chu nổi giận như thế, chớp mắt sắc mặt tái nhợt như giấy, trên trán mồ hôi rỏng ròng, toàn thân không kìm chế được run lên.Thường Uy và Mạnh Kế Lương sắc mặt âm trầm, chỉ có Thôi Phúc Thành thản nhiên như không, ngồi đó không có chút biểu cảm nào, không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.- Trì Cổ, chuyện này cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cậu phải làm bản kiểm điểm sâu sắc, đợi tổ chức xử lý.Đinh Ngọc Chu quát tháo Trì Cổ tới mấy phúc mới hơi bình tĩnh lại, nói lạnh như băng.Thôi Phúc Thành khóe miệng nhếch lên một chút, nụ cười nhạo báng thoáng qua rồi biến mất.Đừng thấy Đinh Ngọc Chu nổi giận lôi đình, chửi mắng Trì Cổ tối tăm mặt mũi, nhưng đến lúc xử trí vấn đề chỉ hời hợt cho qua.

Hắc hắc, kiểm đểm sâu sắc, chờ xử lý à?

Nghe thì đường hoàng lắm, nhưng truyện trôi qua rồi, còn ai truy cứu nữa?Đây chính là sự khác biệt với việc đấu tranh tầm thấp như cấp huyện, ở địa phương lúc nào cũng đối lập nhắm thẳng vào nhau không tha.Đợi đuổi đám Cao Đức Thịnh đi, rồi đánh tiếng với cao tầng bộ đội, phê bình giáo dục người bên mình một chút, thế là xong chuyện.Dù sao chuyện này bất kể là địa phương hay là quân đội, không ai muốn làm lớn lên cả.Đinh Ngọc Chu quát tháo Trì Cổ xong, hòa hoãn ngữ khí rồi nói:- Đồng chí Cao Đức Thịnh, cán bộ công an chi cục Trường Hà chấp pháp thô bạo, làm đồng chí bộ đội bị đối xử bất công, tôi xin đại biểu cho chính phủ thành phố, cùng khu Trường Hà, bày tỏ xin lỗi!

Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc những người có liên quan.Phải nói thái độ này của ông ta bề ngoài rất thành khẩn, là lãnh đạo địa phương, không thể tùy ý phê bình bộ đội.

Mặc dù chuyện này bên công an sai trước, nhưng bộ đội cũng sai, song người có tự có cấp trên quản lý, xử lý đám Cao Đức Thịnh thế nào tất nhiên có cao tầng bộ đội quyết định.

Giả sử chuyện này Đinh Ngọc Chu xử theo phía bội đội, thì làm thế này là rất bảo vệ cho đám Trì Cổ rồi.Cao Đức Thịnh ưỡn thẳng lưng, đứng nghiêm nói:- Cám ơn Đinh bí thư, xin lỗi thì tôi không dám nhận!

Có điều tôi có chuyện muốn tố cáo.Tất cả mọi người có mặt đầu biến sắc, không biết Cao Đức Thịnh còn muốn giở trò gì.Hàng mi của Đinh Ngọc Chu giần giật, bình thản hỏi:- Đồng chí Cao Đức Thịnh, đồng chí muốn tố cáo điều gì?- Tôi muốn tố cáo hộp đêm Dạ Đế trong địa phận công ty Trường Phong, chứa chấp phụ nữ mại dâm, bắt chẹt khách hàng.Cao Đức Thịnh nói từng chữ một.- Đồng chí Cao Đức Thịnh, xin hãy chú ý thân phận.Lúc này Thường Uy cuối cùng đã phải lên tiếng, thái độ rất không vui.Ai cũng cảm thấy Cao Đức Thịnh làm chuyện thừa thãi, cục công an có sai, các anh dùng tới cả bộ đội đặc chủng, đem từ cục trưởng tới đội viên phổ thống đánh không tha một ai thì lại đúng chắc?

Một phó bí thư tỉnh ủyđã phải cúi đầu xin lỗi, thể diện cấp cho đủ lắm rồi còn muốn gây phức tạp thêm vấn đề làm gì?Thật không hiểu chuyện gì cả!Cao Đức Thình trầm giọng nói:- Thường tư lệnh viên, tôi tố cáo có chứng cứ xác thực, hiện giờ hộp đêm Dạ Đế đã ở sự khống chế của chúng tôi, bắt được rất nhiều cuộc mua bán dâm ngay tại chỗ.Các lãnh đạo thành ủy tức thì đưa mặt nhìn nhau.Lúc đầu nhận được báo cáo, chỉ là quân cảnh xung đột, không ngờ Cao Đức Định con chơi trò này, thực chất Cao Đức Thịnh bị ép, chuyện đã làm rồi thì phải có câu trả lời, nếu không về sau làm um lên, rất có khả năng bị hộp đêm cắn trả.Quân đội và công an xung đột thì có cấp trên quản lý, là vấn đề trong thể chế, cấp trên của cả hai sẽ tìm cách che đậy, nhưng hộp đêm Dạ Đế là xí nghiệp, Cao Đức Thịnh dẫn một đám quan quân như lang như hổ tới xới tung lên, nếu như cứ thế im lặng lui quân thì không phải là thượng sách, người ta muốn giở trò quá dễ.Cao Đức Thịnh hiểu rất rõ, đã mở đầu là phải có cách giải quyết hậu quả.Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đập chế cái hộp đêm đó, nhổ cỏ tật gốc, dẹp trọng ổ, đây mới là biện pháp tốt nhất để giải quyết tất cả lo lắng về sau.- Đinh bí thư, Thường tư lệnh, theo tình huống mà tôi biết, người liên quan tới việc mại dâm chơi gái hôm nay, có mấy vị là cán bộ khu và thành phố, thậm chí còn là cán bộ lãnh đạo chức vụ rất cao.Thấy Đinh Ngọc Chu mặt biến đổi không ngừng, Cao Đức Thịnh lại thêm vào một câu.Đến giờ Thôi Phúc Thành như sư nhập thiền cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.- Được rồi, giờ chúng ta tới hộp đêm xem sao.Đinh Ngọc Chu trầm ngâm chốc lát rồi đưa ra quyết định Chương 758: Xấu mặtTình hình ở hộp đêm Dạ Đế còn tưng bừng nào nhiệt hơn cả cục công an, cửa đã bị người dân biết tin vây quanh tới giọt nước cũng không qua được, nhưng bọn họ đứng cách xa xa, vì đứng gác ở cửa là bảy tám quân nhân cầm súng, vẻ mặt hầm hầm.Ai mà chẳng sợ chứ?Kỳ thực ngoài mấy quân nhân và mấy ánh đèn nê ông xanh đỏ chớp tắt kia ra thì chẳng còn gì hay ho để mà xem, tình hình bên trong không nhìn thấy mà, nhưng mọi người đều đợi một kết quả xử lý, thế nào thì những quân nhân này cũng không thể đem hết người bên trong tới bộ đội được.Đinh Ngọc Chu dẫn một hàng xe lãnh đạo tới nơi, mọi người liền tự giác nhường đường, theo sát sau xe các lãnh đạo và bốn chiếc xe tải chở cánh sát vũ trang.Bọn Đinh Ngọc Chu vừa tiến vào, hơn một trăm cảnh sát vũ trang liền bố trí một vòng cảnh giới lớn hơn ở bên ngoài, các đội viên của bộ đội đặc chiến ở chi cục công an cũng có chừng 30 đi theo, phối hợp với các chiến sĩ của bên mình.Cho dù Trì Cổ bị Đinh Ngọc Chu chửi mắt xối xả nhưng lúnc này cũng dấn mấy cán bộ cảnh sát đi sát hai bên, hắn không tới không được, trong này hắn có 20% cổ phần, có trời mà biết bị đám hung thần kia đập phá thành cái gì rồi.Bất ngờ là hộp đêm từ trong ra ngoài đều hoàn chỉnh, không hề bị phá hỏng gì.Xem ra Cao Đức Thịnh làm việc có chừng mực.Có điều sau khi đi sâu hơn nữa vào bên trong, trái tim của Trì Cổ lại treo ngược lên cây, trên sản nhảy cực lớn, tất cả đèn đều được bật lên, chiếu sáng như ban ngày, một hai trăm người cả nam lẫn nữ đều ngồi dưới đất, rất nhiều người ăn mặc rất “thiếu vài” bị mấy lính đặc chủng coi chừng.

Trong một góc khác, có hơn hai mươi nam nữ, đã phần đều chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc, thậm chí có mấy người chỉ quấn chăn, mấy chục người này khỏi nói cũng biết là mua bán dâm rồi.Đinh Ngọc Chu nhìn qua cảnh này, sắc mặt xanh mét, Thôi Ngọc Thành thì tỏ ra xấu hổ.Những người bị bắt tại trận kia có liền mấy cán bộ chính phủ thành phố, trong đó có một vị béo múp míp, chính là phó thị trưởng Cốc Tòng Chính.Nhìn thấy Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành, Cốc Tòng Chính người quấn khăn, mặt cắt không ra máu, xấu hổ vô cùng.- Để cho bọn chúng mặc quần áo vào!

Thế này còn ra thể thống gì nữa!Đinh Ngọc Chu thở hồng hộc, quai hàm bạnh ra, cắn chặt răng rít lên.Người thiếu tá phụ trách nhìn Cao Đức Thịnh xin ý kiên, hắn liền gật đầu.- Các ngươi đứng dậy, theo tôi.Viên thiếu tá quát đám người mua bán dâm.Cốc Tòng Chính cũng đứng dậy đi theo vào trong, song mới đi được vài bước người đã loạng choạng, ngã rầm một tiếng ra đất, toàn thân co giật, miệng sùi bọn mép.Đinh Ngọc Chu trầm giọng ra lệnh:- Đưa ông ta tới bệnh viện.Trì Cổ lúc này trở nên không ngoan, vội sai mấy cán bộ cảnh sát, luống cuống khuân Cốc phó thị trưởng béo mập ra ngoài cửa, không ngờ vừa ra ngoài liền vang lên những tiếng vỗ tay vang dội, lại còn xen vào những tiếng hoan hô.Sắc mặt Đinh Ngọc Chu càng thêm khó coi.Thấy Cốc Tòng Chính bị khuân ra ngoài mà quân chúng phản ứng như thế, đúng là bị dân chúng quay lưng lại rồi.Đinh Ngọc Chu liền hỏi Trì Cổ:- Cái hộp đêm này là do ai mở.Trì Cổ lau mồ hôi, mấp máy môi đáp:- Là...là Chu Long, con tr...trai Chu Phi Dược, phó giám đốc công ty Trường Phong.- Báo cáo thủ trưởng, theo tình hình chúng tôi tìm hiểu được hộp đêm này trên danh nghĩa là do Chu Long mở, nhưng phó thị trưởng Cốc Tòng Chính có 30% cổ phần, Trì Cổ bí thư chính pháp ủy khu Trường Hà có 20% cổ phần, ngoài ra phó giám đốc Bùi Nghĩa Nhân của Cty Trường Hà cũng chiếm 10% cổ phần.Một viên thiếu tá đi tới, giơ tay kính lễ rồi báo cáo.Đinh Ngọc Chu bật cười, cười rất âm trầm.Xem ra người ta có chuẩn bị rồi mới tới, vừa khống chế cục diện là lập tức đã tìm hiểu được rõ ràng tình hình, hiện giờ còn lấy ra một chồng tài liệu, tới cả lời khai cũng ghi chép xong hết.Thủ đoạn được lắm!Viên thiếu tá giao số tài liệu này cho Cao Đức Thịnh, hắn lại làm lễ với Đinh Ngọc Chu rồi nói:- Báo cáo Đinh bí thư, số tài liệu này chúng tôi chỉ tạm thời quản lý, hiện giờ giao lại cho các đồng chí địa phương.Đinh Ngọc Chu khoát tay, nói:- Giao cho Thường tư lệnh viên.Cao Đức Thịnh quay sang Thường Uy, hai tay đưa tài liệu lên, Thường Uy nhận lấy nhưng lại lập tức chuyền qua Mạnh Kế Lương:- Lão Mạnh, những thứ này do anh quản lý là hơn.Mạnh Kế Lương cười gượn, rồi nhận lấy.- Báo cáo Đinh bí thư, Thường tư lệnh, tiếp theo bộ đội đặc chủng hành động như thế nào, xin được chỉ thị.Đinh Ngọc Chu mặt âm trầm, không nói lời nào.Thương Uy hời hợt nói:- Về nơi đóng quân.- Vâng.Cao Đức Thịnh lại một lần nữa kính lễ, rầm rập một hồi, mấy chục lính đặc chủng rút lui sạch sẽ.Đám quân nhân như lang như hổ vừa mới rút đi, sàn nhảy liền xôn xao, không ít người lần lượt đứng dậy, nhìn ngang ngó ngửa, tựa hồ muốn làm gì đó.Các lãnh đạo chủ yếu của thành phố đều ở đây, Trì Cổ sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, quát lớn:- Làm cái gì thế?

Ngồi hết xuống.Nhân viên của hộp đêm đại bộ phận đều nhận ra vị Trì bí thư này, thấy hắn nghiêm giọng quát, lại người nào người nấy ngồi xuống, đám Liễu Tuấn nhìn sang Đinh Ngọc Chu, đợi ông ta ra quyết định.Đinh Ngọc Chu nói:- Lão Mạnh, bảo cảnh sát vũ trang tiến vào đây, đem chủ của hộp đêm cùng với mấy người hiềm nghi vừa được nêu tên đưa hết về cục công an thành phố.

Kể cả những kẻ bị bắt mua bán dâm tại chỗ này cũng đưa cả về thành phố xử lý.Đinh Ngọc Chu vừa nói vừa liếc nhìn Thường Uy.Thường Uy tuy là thưởng ủy thành phố, nhưng dù sao cũng thuộc quản lý của bộ đội, hơn nữa khu cảnh bị có binh lực bốn trung đoàn, đều là biên chế quân dã chiến thực sự, vì thể Thường Uy hoàn toàn có thể đại biểu cho quân đội, Cao Đức Thịnh đã nói rõ ràng sự việc trước mặt mọi người, Đinh Ngọc Chu nếu như muốn che đậy thì cần phải được Thường Uy phối hợp.Thường Uy không nói một lời, ngay cả lông mày cũng chẳng thèm nhướng lên.- Vâng thưa Đinh bí thư.Mạnh Kế Lương quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau cũng mang mấy chục cảnh sát vũ trang súng đạn đầy đủ tiến vào.- Quay về chi cục công an đi, chúng ta thương lượng một chút.Đinh Ngọc Chu nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng khỏi hộp đêm.Một đoàn cán bộ đi theo sau Đinh Ngọc Chu, Trì Cổ chính đang do dự thì Mạnh Kế Lương đánh mắt ra hiệu, hắn vội vàng theo sau.

Vừa rồi Đinh Ngọc Chu chỉ thị rõ ràng, khống chế toàn bộ những người có hiềm nghi phạm tội đưa về cục công an thành phố.Nhưng những người tham gia cổ phần có phải là hiềm nghi phạm tội hay không thì khó nói.Dù sao bọn họ chỉ góp cổ phần, không tham gia kinh doanh trực tiếp, cho dù hộp đêm có chứa chấp gái mại dâm cũng chỉ là chủ kinh doanh Chu Long có tội, bọn Cốc Tòng Chính chủ yếu bị xử phạt trong đảng.Mạnh Kế Lương làm ở cơ quan chính pháp lâu rồi, lại được cha Trì Cổ một tay đền bạt lên, xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên phải cố hết sức giúp đỡ cho Trì Cổ.Có điều thế cục rõ ràng cho thấy Trì Cổ muốn tẩy thoát hoàn toàn trách nhiệm là rất khó.Trong phòng hội nghị của chi cục công an, bốn vị thường ủy Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Mạnh Kế Lương, Thường Uy ngồi thành đôi đối diện với nhau, Trì Cổ làm phục vụ, pha trà rót nước cho lãnh đạo.Đinh Ngọc Chu lạnh lùng nói:- Trì Cổ, cậu ra ngoài đi.Trì Cổ vội vàng đặt chén trà xuống, đi khỏi phòng hội nghị, đóng cửa từ bên ngoài.- Chuyện này phải xử lý như thế nào, mọi người cho ý kiến đi.Đinh Ngọc Chu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:Im lặng!Không ai nói một lời.Chuyện này rất khó giải quyết.Bỏ bên quân đội ra chưa nói, chính bên thành phố, vụ án liên quan tới mấy người rất khó xử lý, nhất là Trì Cổ và Côc Tòng Chính, cả hai đều là nhân vật có trọng lượng.- Lão Mạnh, anh là bí thư chính pháp ủy, anh hãy nói ý kiến đi.Thấy không ai nói gì, Đinh Ngọc Chu cau mày lại điểm danh.- Biểu hiện hôm nay của Cốc phó thị trưởng thật đúng là...Mạnh Kế Lương đẩy Cốc Tóc Chính ra trước, lắc đầu.

So ra Cốc Tòng Chính tuy là phó thị trưởng, kỳ thực địa vị không bằng Trì Cổ, vì đằng sau Trì Cổ có Trì An Phong bảo vệ, còn Cốc Tòng Chính bị người ta bắt tại trận, lại bêu xấu trước hàng trăm người, có muốn che đậy cũng khó.Nhắc tới Cốc Tòng Chính, Đinh Ngọc Chu mặt tối sầm lại, hừm một tiếng:- Già không biết tự trọng!

Hoàn toàn đánh mất lập trường của một đảng viên, cần phải xử trí theo pháp luât.Có câu nói này, Cốc Tòng Chính sợ rằng khó có thể bình an nghỉ hưu.- Còn về phía Trì Cổ, trong chuyện này cũng có tránh nhiệm không thể trốn thoát, tôi để nghị xử phạt nhất định trong đảng.Mạnh Kế Lương nói thì nghe có vẻ nghiêm chỉnh lắm, thực tế muốn giơ cao đánh khẽ, chỉ xử phạt trong phạm vi nội bộ mà thôi.Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ, quay sang Thôi Phúc Thành hỏi:- Thị trưởng, ý anh thế nào?Thôi Phúc Thành từ lúc tới hiện trường gần như không nói một lời, giữ đúng quy củ của người đứng thứ hai, nghe Đinh Ngọc Chu hỏi mới gật đầu:- Về cơ bản tôi tán đồng với ý kiện của Mạnh bí thư.Cáo già!Trong lòng những người còn lại đều vang lên câu này.Người này thậm chí một đề nghị chính thức cũng chẳng có, hời hợt một câu “tôi tán đồng”, sau chuyện này bất kể xử lý thế nào cũng hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hắn.- Đồng chí Liễu Tuấn, nói ý kiến đi.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:- Khu Trường Hà để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, đầu tiên là do tôi lãnh đạo thiếu sót, tôi xin kiểm điểm với Đinh bí thư và Thôi thị trưởng.Đinh Ngọc Chu khoát tay:- Kiểm điểm hay không thì để sau hãy nói.Liễu Tuấn nói:- Về cơ bản tôi tán đồng với ý kiện của Mạnh bí thư.Thôi Phúc Thành không chịu tỏ thái độ, Liễu Tuấn càng chẳng dại gì thò mặt ra.Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn thật sâu, rồi quay đầu sang nói với Thường Uy:- Lão Thường, phía bên bộ đội làm phiền anh đi liên hệ một chút.Thường Uy chậm rãi gật đầu Chương 759: Thêm vào một bó lửaKhi Liễu Tuấn trở về biệt thự số một thì đã là vào lúc rạng sáng.Y vừa đi vào cửa đã thấy Tiểu Vũ nằm gục trên ghế sô pha phòng khách, y phục mặc chỉnh tề, như chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại ngủ mất.Hẳn là cô đợi Liễu Tuấn trở về, quá buồn ngủ nên thiếp đi từ lúc nào.Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu, đi vào gian phòng nhỏ của Tiểu Vũ, lấy một cái chăn bông ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, mặc dù trong phòng ấm áp, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, hơn nữa phòng khách quá lớn, ngủ trên ghế sô pha thế này dễ bị cảm lạnh.Không ngờ chăn vừa đắp lên người, hàng mi dài của Tiểu Vũ chớp lên, lập tức mở to mắt ra, nhìn thấy Liễu Tuấn, ngồi bật dậy, nói:- Liễu Tuấn, anh về rồi.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu.- Em đi pha trà cho anh.Tiểu Vũ vội đặt chiếc chăn lên ghế, vội chạy đi pha trà cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cũng không đợi cô mang trà tới, đi thẳng lên lầu vào thư phòng, Tiểu Vũ pha trà xong khẽ đẩy cửa thư phòng đi vào, nói nhỏ:- Muộn rồi, anh đi ngủ sớm đi, công việc làm mãi cũng không hết mà.Liễu Tuấn cười ôn hòa, nói:- Xảy ra một số chuyện, tôi cần suy nghĩ một chút, em đi ngủ trước đi.Tiểu Vũ nói:- Vậy để em đi nấu mỳ cho anh.Liễu Tuấn ngày thường sinh hoạt nghỉ ngơi rất có quy luật, thường thời gian đi ngủ sẽ không quá 22 h 30, buổi sáng luyện tập không muộn hơn 6h, cho dù đôi khi làm việc quá khuya, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng, mà buổi trưa ngả lưng một chút.Khi làm việc muộn, Liễu Tuấn sẽ ăn lót dạ.Liễu Tuấn nghĩ một lúc nói:- Không cần đâu, một lát nữa tôi phải gọi điện thoại, em mang cho tôi mấy cái bánh mì là được.Khuya thế này rồi còn muốn gọi đện thoại?

Không biết là gọi cho ai?Có điều Tiểu Vũ không dám hỏi.Cô biết nam nhân không thích các cô gái điều tra những chuyện thế này, ví dụ như chuyện xảy ra tối nay, là do dì Chung gọi điện thoại nói cho, Tiểu Vũ sau khi nghe xong hết sức lo lắng, có ý muốn đi xem sao, nhưng lại sợ Liễu Tuấn có thể về bất kỳ lúc nào, nên chỉ ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi ở phòng khách.Không bao lâu sau Tiểu Vũ mang mấy cái bánh mì lớn và một cốc sữa nóng hôi hổi đi vào.Liễu Tuấn cười:- Cám ơn em.Tiểu Vũ gò má lại hồng lên, lấy dũng khí hỏi:- Em nghe nói hộp đêm kia xảy ra chuyện?Liễu Tuấn gật đầu:- Đúng thế, Chu Long bị bắt rồi.- Ôi!

Thật tốt quá!Tiểu Vũ reo lên, nhưng lập tức lại xấu hổ che miệng lại.

Thật chẳng ra sao, không xem bây giờ là mấy giờ rồi còn hét toáng lên như vậy.Có điều Tiểu Vũ quên mất, cả biệt thự lớn chỉ có hai người mà thôi.Liễu Tuấn nói:- Nếu như tất cả mọi thứ đều thuận lợi, không bao lâu sau em có thể về trường học tiếp rồi.- Dạ...Tiểu Vũ đáp lại, nhưng nghe chừng giọng nói không được vui vẻ cho lắm.Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn cô.Lần trước khi Nghiêm Phi tới, Liễu Tuấn nhờ Nghiêm Phi nói chuyện riêng với Tiểu Vũ, đã đem ý tứ của y nói ra, Tiểu Vũ hẳn phải là hiểu rõ, chỉ cần cha con Chu Long bị hạ, Tiểu Vũ sẽ an toàn, có thể đi học lại.- Thực ra, em...em em muốn ở lại đây làm giúp việc cho anh.Tiểu Vũ nói xong câu này là lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài, tới tận cầu thang, mới dựa lưng vào cột, khẽ vỗ vỗ lên ngực, bình ổn lại nhịp tim, môi mím chặt, nhưng hai hàng nước mắt không kìm chế được được lặng lẽ tuôn ra...Liễu Tuấn sững sờ.Hiển nhiên là Tiểu Vũ đang biểu đạt tình ý với y, nhưng Liễu Tuấn thực sự là chưa bao giờ suy nghĩ tới phương diện này, Tiểu Vũ trẻ trung, xinh đẹp, lại hết sức thuần khiết đáng yêu, là đối tượng theo đuổi của biết bao chàng trai trẻ.

Nhưng Liễu Tuấn chỉ coi cô như một người cần giúp đỡ, hay là một cô gái cần bảo vệ mà thôi, hơn nữa sau khi tới nhậm chức, Liễu Tuấn đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc mở ra cục diện mới cho khu Trường Hà và Cty Trường Phong như thế nào, thực sự không có thời gian mà nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt.Liễu Tuấn cứ ngồi ngây ra nhứ hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu cười khổ.Thiếu nữ hoài xuân cũng là chuyện hết sức bình thường, với điều kiện cá nhân của y, lại thêm vào hoàn cảnh có lợi, khả năng bất tri bất giác Tiểu Vũ đã thích y, ừ chắc chỉ là thích thôi, cách “yêu” còn xa lắm, đợi khi cô trở về trường học, hoàn thành học tập, thời gian trôi đi sẽ dần dần quên tình cảm này.Liễu Tuấn hiện giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, tâm tư của cô gái nhỏ thật sự không còn lúc nào để ý tới.Liễu Tuấn cầm điện thoại lên, gọi cho Hà Duyên An, theo thói quen xem đồng hồ.12h 37 phút.Lúc này Hà Duyên An hẳn là đã ngủ, nhưng xảy ra chuyện trọng đại như thế, Liễu Tuấn cần ngay lập tức trao đổi với bà, hơn nữa về nguyên tắc, y phải là người đầu tiên báo cáo cho Hà Duyên An.Cái gọi là người “đích hệ” chính là thể hiện ở những phương diện tỉ mỉ này, đương nhiên Hà Duyên An và Nghiêm Liễu không thuộc về cùng một hệ phái.

Liễu Tuấn thân là lớp hậu sinh kiệt suất của hệ phái, trên sĩ đồ sau này Liễu Tuấn không không thể mang dấu ấn “Hà phái” thực sự được, nhưng hiện giờ y còn chưa đạt được tới tầm cao đó, là chiến tướng mà Hà Duyên An điểm danh gọi tới, vào lúc quan trọng y phải có biểu hiện phù hợp với vị trí của mình.Điện thoại vang lên chừng mười mấy giây, bên kia vang lên giọng nói êm ái mang theo chút ngái ngủ của Hà Duyên An.- A lô!

Tôi là Hà Duyên An đây.- Dì Hà, cháu đây.Hà Duyên An lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, hỏi:- Liễu Tuấn, có chuyện gì thế?Liễu Tuấn nửa đêm khuya khoắt gọi điện tới tận đầu giường, có thể thấy chuyện không nhỏ.Liễu Tuấn liền đem chuyện xảy ra kể lại một lượt.- Đại đội đặc chủng quân khu đông nam à?Hà Duyên An hỏi lại lần nữa.- Vâng thưa dì Hà.Hà Duyên An trầm mặc mấy giây, rồi chậm rãi hỏi:- Đinh Ngọc Chu nói gì?Liễu Tuấn đáp:- Xử lý cán bộ địa phương, ông ấy tạm thời chỉ bảy tỏ thái độ với Cốc Tòng Chính, yêu cầu cơ quan chính pháp xử lý.

Bên phía bộ đội thì nhờ tư lệnh viên Thường Uy trao đổi.- Vậy Trì Cổ thì sao?Hà Duyên An liền nắm ngay lấy mấu chốt của vấn đề.Trì Cổ ỷ vào thân phận và thế lực bản địa, chống đối Liễu Tuấn, lại công khai “chỉ mèo mắng chó” trên cuộc họp thường ủy, những việc này Hà Duyên An biết hết, nhưng vì Trì Cổ là cán bộ thành phố Ngọc Lan, lại là người của bên chính pháp, bà không tiện nhúng tay vào, nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, khẳng định phải nắm chặt lấy.Nếu như có thể hạ được Trì Cổ, sẽ cực kỳ quan trọng đối với việc củng cố địa vị của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà, có thể nói, trong chín vị thường ủy khu Trường Hà, Trì Cổ có chỗ dựa và bối cảnh vững nhất.- Bí thư chính pháp ủy Mạnh Kế Lương đề nghị xử phạt trong đảng, Đinh Ngọc Chu không bày tỏ thái độ.Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt ve cái chặt giấy hình hổ thời Tống, cảm nhận hơi lạnh trên người nó.- Ừm!Hà Duyên An gật đầu.Liên quan tới Trì An Phong, chuyện này Đinh Ngọc Chu cũng không tiện tỏ thái độ.- Dì Hà cháu nghĩ Đinh bí thư muốn bảo vệ Trì Cổ.Nửa đêm báo cáo với Hà Duyên An, Liễu Tuấn đương nhiên không che dấu suy nghĩ của mình, vào thời khắc quan trọng như thế, bảo trì ý kiến đồng nhất với Hà Duyên An là điều quan trọng nhất.Mặc dù đêm nay xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, nhưng nếu như muốn ra sức bảo vệ vẹn toàn cho Trì Cổ cũng không phải là không thể làm nổi, chỉ cần bên phía bộ đội chịu thôi, thì vấn đề không lớn.Hà Duyên An hừ một tiếng.Đinh Ngọc Chu do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, về mặt tư tưởng chính trị giống y hệt Cận Tú Thật, đều là điển hỉnh của loại lãnh đạo truyền thống, tư tưởng bảo thủ, chỉ muốn làm quan thật yên ổn vững vàng, coi đó là chuyện đương nhiên, nên muốn bảo vệ Trì Cổ.Hà Duyên An còn khá trẻ, quan điểm chấp chính tất nhiên khác biệt lớn với Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu, nhất là đối với loại chỉ biết mở rộng lực lượng của bản thân, bất chấp cả việc phá nguyên tắc để trao đổi, cực kỳ ghét bỏ.Trong lòng loại loại cán bộ như Đinh Ngọc Chu “đoàn kết tốt các đồng chí” mới là chuyện hàng đầu.Chính vì tư tưởng này mà khu Trường Hà ngày càng đi xuống, đã là chuyện có thể lường được, thậm chí kinh tế của cả thành phố Ngọc Lan cũng làm Hà Duyên An không hề hài lòng, trong các thành phố cả nước, thành phố Ngọc Lan nằm ở tầm trung.Hà Duyên An trầm ngâm rồi hỏi ngược lại:- Cậu thế thế nào?- Trì Cổ cần phải hạ, ít nhất thì cũng không thể để lại trong khu Trường Hà.Liễu Tuấn tỏ thái độ rất rõ ràng.- Dì Hà, cháu không nói gạt dì, cả khu Trường Hà trị an không lý tưởng, ngay cả đảm bảo an ninh cơ bản cũng không có, thì nói gì tới kêu gọi đầu tư, càng chẳng phải nói tới mau chóng kiến thiết.Hà Duyên An khẽ hít một hơi, nói:- Trì Cổ chỉ có tình huống mà cậu vừa nói sao?

Còn có vấn đề khác chưa từng bộc lộ ra không?Nghe Hà Duyên An hỏi như thế Liễu Tuấn liền yên tâm, Hà tỉnh trưởng chẳng những ủng hộ quan điểm của y, mà đã bắt đầu suy nghĩ từ góc độ thực thi vấn đề rồi.- Chuyện này tạm thời cháu khó nói, có điều theo cháu vấn đề của hắn không thể nhỏ được, hắn có dính líu sâu như tế với cái hộp đêm của Chu Long, bên trong khẳng định còn có chuyện có thể đào sâu thêm, hơn nữa biểu hiện của Trì Cổ ở hệ thống chính pháp rất tồi tệ, khó tránh được còn vấn đề khác đang che dấu.- Ừ!Hà Duyên An đáp lời.Bà tin Liễu Tuấn nói là sự thực, người này nhìn vấn đề luôn nắm bắt được điểm mấu chốt nhất, nhưng vấn đề của Trì Cổ làm sao để vạch trần ra đây?Không có lý do đủ vững chắc không thể tùy tiện xen vào trong được.Phía tỉnh ủy, cũng chính là bí thư Cận Tú Thật, cũng chẳng hoàn toàn khống chế được, Hà Duyên An muốn vượt qua Cận Tú Thật, trực tiếp chỉ thị kỷ ủy tỉnh điều tra vấn đề của Trì Cổ là rất khó.Liễu Tuấn thong thả nói:- Dì Hà, cháu thấy thế này, dì để các đồng chí sở công nghiệp và sở kiểm toán thanh tra Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Âu, chúng có giao tình rất sâu với Trì Cổ.Đây là cách đi đường vòng, hoàn toàn hạ được Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Nhân, có lẽ có thể lôi kéo thêm nhiều vấn đề liên quan tới Trì Cổ, sở công nghiệp và sở kiểm toán trực thuộc tỉnh, Cty Trường Phong cũng là xí nghiệp của tỉnh, Hà Duyên an phái người hai cục kia xuống điều tra Cty Trường Phong là trong phạm vi chức quyền, có thể tránh được con đường dùng chính pháp.- Được, ta biết rồi.

Chương 760: Thắng bại chưa rõTrong biệt thự số một thường ủy tỉnh ủy, một ông già tóc hoa râm và Đinh Ngọc Chu ngồi đối diện, hai người đang bày ván cờ, ông gia kia trông hơn sáu mươi, mắt to mày rậm, dáng vẻ oai nghiêm, mỗi một hành động cử chỉ đều đầy quan uy.Có một nam nhân mặc đồ tây trí thức lịch thiệp, diện mạo khá đẹp trai, ngồi ở bên xem đầu cờ.Ông già oai nghiêm kia là Trì An Phong, cha của Trì Cổ ông ta đi cờ đỏ, Đinh Ngọc Chu đi cờ đen.Nhìn từ cảnh này có thể thấy Đinh Ngọc Chu rất tôn trọng ông ta.Bàn cờ chiến đấu không kịch liệt lắm, hai người đều dùng chíến thuật phòng ngự phản công, không ai chịu tiến lên trước, ván cờ diễn biến rất chậm.Đinh Ngọc Chu đi một nước cờ, nói:- Bí thư An Phong, đây đâu giống với cách đánh cờ của bí thư.- Già rồi, huyết khí đều giảm, không còn đấu tranh quyết liệt được nữa.Trì An Phong vuốt mái tóc hoa râm, khẽ thở dài một tiếng.Đinh Ngọc Chu mỉm cười nói:- Bí thư An Phong, già lão nhưng mạnh mẽ.Trì An Phong khoát tay, lại khẽ thở dài một tiếng:- Ngọc Chu này, Tiểu Cổ đặt ở chỗ câku, làm cậu phải nhọc lòng rồi.Nụ cưởi trên môi Đinh Ngọc Chu cũng tắt dần:- Tiểu Cổ rất thông minh, chỉ có đôi khi hơi kích động, người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được.Xảy ra chuyện lớn như thế, Đinh Ngọc Chu vốn không định lập tức bái phỏng Trì An Phong, nhưng ông ta gọi điện thoại tới tận nhà, Đinh Ngọc Chu muốn tránh cũng không được.Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tin tức lính đặc chủng đại náo khu Trường Hà đã lan truyền xôn xao.Có điều Cận Tú Thật và Hà Duyên An tạm thời chưa có ai ra mặt, hẳn là muốn xem thành phố Ngọc Lan có cách ứng phó thế nào, rồi mới quyết định ra tay.Vấn đề quân đội và địa phương xung đột, bất kỳ ai cũng phải cẩn thận.Nhất là Hà Duyên An, là em gái của tân tư lệnh quân khu đông nam Hà Trường Chinh, thân phận mẫn cảm, ngả về địa phương thì không dễ nói chuyện với anh trai, ngả về phía quân đội, thì bà còn là tỉnh trưởng.Cận Tú Thật lão thành thận trọng, thế cục chưa rõ ràng cũng sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.- Ngọc Chu, thành phố định xử lý Tiểu Cổ ra sao?Trì An Phong không vong vo gì, trực tiếp hỏi, với giao tình bao năm của ông ta và Đinh Ngọc Chu, vòng vo chỉ khiến Đinh Ngọc Chu phản cảm.Đinh Ngọc Chu trầm ngâm:- Hiện giờ chuyện còn chưa làm rõ ràng, Mạnh Kế Lương để xuất xử phạt trong đảng.Hai người bọn họ thuận miệng nhắc tới vấn đề nhạy cảm như vậy mà không hề tránh nam nhân bên cạnh, có thể thấy hắn là người đươc cả hai tin tưởng.Người này cũng chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.Trì An Phong nghe thế khẽ gật đầu.Mạnh Kế Lương không thẹn là do một tay ông ta đề bạt lên, lúc quan trọng trợ giúp rất đắc lực.Trì An Phong hỏi:- Ngọc Chu, trừ xử lý chuyện này có thiếu sót thì Tiểu Cổ còn có vấn đề khác không?Sau khi chuyện này xảy ra, ắt có người đem tình hình chi tiết báo cao với ông ta rồi, nhận được tin Trì An Phong biết, Trì Cố có díu líu tới cái hộp đêm Dạ Đế gì đó kia.Xung đột với bộ đội, nghe thì to tắt lắm, nhưng chỉ cần không phát sinh ra sự cố thương vong gì, thì cũng dễ xử lý.

Bên bộ đội không thể buông chặt không tha, vì bọn họ chẳng thiệt gì, mà bội đội can thiệp vào chính sự địa phương vốn là đại kỵ.Nếu như Trì Cổ còn có vấn đề về kinh tế, thì rất khó nói, không chừng có người lấy ra để giở trò.Thân ở quan trường, có kẻ thù là bình thường, chưa nói tới Trì Cổ ngang ngược, dù Trì An Phong là người thận trọng, làm quan mấy chục năm, môn nhân trải khắp toàn tỉnh, nhưng kẻ thù đâu đâu cũng có.Đinh Ngọc Chu cẩn thận đáp:- Tạm thời còn chưa rõ.Trì An Phong hơi cau mày, Đinh Ngọc Chu đáp như thế là do tính cách cẩn thận, nhưng cũng nói rõ, Trì Cổ có khả năng còn tồn tại vấn đề khác.- Đinh bí thư, nghe nói bí thư mới của khu Trường Hà là một người trẻ tuổi do Hà tỉnh trưởng điều tới.Nam nhân đồ tây đột nhiên hỏi, mặt mang nụ cười nhạt.Đinh Ngọc Chu liếc nhìn hắn rồi gật đầu.Liễu Tuấn đã tới nhậm chức một thời gian, nam nhân đồ tây này không thể không biết, lúc này hắn đột nhiên hỏi thế tất nhiên là có nguyên nhân.Hắn cười nói:- Tiểu Liễu khi công tác ở huyện Ninh Bắc đã nói tiếng cứng rắn, lúc còn làm huyện trưởng đã ép cho bí thư huyện ủy thở không ra hơi, cuối cùng còn đẩy văng được bí thư đó đi.

Hừ, có chút tuổi đầu nhưng thủ đoạn rất cao.- Quốc Chiêu, Ngọc Chu không phải là người ngoài, có gì cứ nói thẳng ra.Trinh An Phong khẽ nhắc.- Vâng.Quốc Chiêu khom người với Trì An Phong, mặt vẫn mang nụ cười, ánh mắt thì trở nên sắc bén, nói:- Ba, Đinh bí thư, đây chỉ là một suy đoán của con thôi, không chuẩn xác được.

Con đang nghĩ, Đinh bí thư vừa bảo Tiểu Cổ chỉnh đốn trị an khu Trường Hà, thì xảy ra sự cố ngay lập tức.

Có phải là hơi trùng hợp không?

Theo con biết, khu Trường Hà có một bãi luyện quân của đại đội đặc chiến, nhưng bọn họ đâu chỉ có một chỗ luyện quân.

Mà mới chỉ từ bên bờ biển di chuyển tới khu đó thôi, vừa tới nơi là lập tức có xung đột với địa phương, không thể không làm người ta có suy nghĩ khác.

Hà tư lệnh viên là anh ruột của Hà tỉnh trưởng cơ đấy.Sắc mặt Trì An Phong lẫn Đinh Ngọc Chu tức thì nghiêm lại.Ý tứ của Quốc Chiêu rõ lắm rồi.Hắn hoài nghi có kẻ cố ý sai khiến đại đội đặc chiến gây sự, mà mũi giáo cĩia vào Hà Duyên An.- Quốc Chiêu, chuyện này không nên đoán bừa, còn là thị trưởng, càng cận thận lời ăn tiếng nói.Một lúc sau, Trì An Phong không vui nói.Quốc Chiêu mỉm cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi mời thuốc Trì An Phong và Đinh Ngọc Chu, thong thả nói:- Đây là nói chuyện trong nhà, Đinh bí thư là trưởng bối đã nhìn đám tiểu bối bọn con lớn lên, trước mặt trưởng bối, con tất nhiên phải nghĩ sao nói vậy, không dám che dấu.Đinh Ngọc Chu cười, nhưng mày thầm cau lại.Uông Quốc Chiêu không thẹn là thị trưởng, là con rể một tay Trì An Phong dạy bảo, nịnh bợ rất trơn tru, không do dự chút nào.Có điều suy đoán của Uông Quốc Chiêu đúng là nói vào bụng dạ ông ta, thậm chí ngay trong đêm nghe nói có xung đột, Đinh Ngọc Chu đã nghĩ tới điều này, nhưng Hà Duyên An thân là tỉnh trưởng, hẳn không kinh xuất như thế?Chỉ vì ủng hộ Liễu Tuấn thôi sao?Hà Duyên An và Liễu Tuấn, quan hệ đâu có mật thiết dến thế.Hơn nữa Hà Trường Chính là ai chứ?

Là nhân tuyển cho tổng tham mưu trưởng tương lai, sao có thể ủng hộ quân nhân làm chuyện này?- Bí thư An Phong, tiếp tục đánh cờ thôi, chuyện đã xảy ra thế nào cũng có cách ứng phó.Đinh Ngọc Chu rút một hơi thuốc, ánh mắt quay trở lại bàn cờ.- Được, chơi tiếp!

Có điều cứ tiếp tục thế này, sợ là khó phân thắng bại đấy.Trì An Phong cười:- Cũng chưa chắc đâu.Đinh Ngọc Chu cười ha hả, Đinh Ngọc Chu bắt đầu đi cờ hừng hực khí thế....Trong phòng hội nghị thành phố Ngọc Lan, cuộc họp thường ủy đang diễn ra.Đinh Ngọc Chu chậm rãi nói:- Các đồng chí, tối ngày hôm kia, ở khu Trường Hà đã xảy ra một sự kiện rất ác liệt.Chắc chắn cuộc họp này là để thảo luận giải quyết hậu quả, buổi sáng Đinh Ngọc Chu đã triệu tập Liễu Tuấn tới thảo luận, trong cuộc họp văn phòng bí thư xuất hiện chia rẽ nhất định.Ý của Đinh Ngọc Chu là xử lý kín đáo trong nội bộ, làm lớn chuyện lên không có lợi cho ai, nhưng bí thư kỷ ủy Điền Hoằng Chính đưa ra ý kiến khác, Đường Hoằng Chính cho rằng, vấn đề đã bộc lộ, cố che đậy là không thích hợp, chỉ cổ vũ cho cán bộ cá biệt khác mang lòng khinh nhờn.Điền Hoằng Chính được trung kỳ ủy phái xuống, thêm vào tính chất đặc thù của kỷ ủy, thân phận của cô ta trong thành ủy tương đối siêu nhiên, hay nói cách khác là tự lập thành một phái.

Các sự vụ khác, bất kể là kinh tế kiến thiết hay là điều chỉnh cán bộ, Điền Hoằng Chính thường không xen vào, giữ vững quy tắc quan trường, tương ứng, công tác kỷ ủy Điền Hoằng Chính quản lý rất nghiêm, hơi mang chút tư tưởng cục bộ, khi dính líu đến vấn đề nguyên tắc, cô thường kiên trì ý kiến của mình.Thành tích công tác của Điền Hoằng Chính, vốn thể hiện ở việc kỷ ủy triển khai công việc tốt hay xấu.Đám Thôi Phúc Thành và Thái Tiên Phong chỉ im lặng lắng nghe không có ý kiến.Đỗ Văn Nhược là người thuộc Đinh hệ, tất nhiên ủng hộ Đinh Ngọc Chu vô điều kiền, nhưng cuộc họp văn phòng bí thư chỉ có tác dụng trảo đổi, không phải lần nào cũng cần biểu quyết, nên có chia rẽ là bình thường.Cuộc họp văn phòng bí thư không thu được nhất trí, Đinh Ngọc Chu vẫn đưa lên thường ủy.Dù sao chuyện lớn như vậy thế nào cũng phải có một kết luận tổ chức mới được, không thể đóng cửa lại mấy người thì thầm với nhau là xong.Cho dù tất cả các thường ủy đã nghe chuyện này tới nhàm tai rồi, Đinh Ngọc Chu vẫn theo nguyên tắc, giới thiệu đơn giản sự kiện “quân cảnh xung đột”, tiếp theo đó nói:- Thưa các đồng chí, xảy ra chuyện như thế này tôi rất kinh hãi, cũng rất đau lòng.

Một số cán bộ cá biệt của khu Trường Hà làm việc không hết chức tranh!

Đương nhiên cũng có đồng chí lĩnh đạo cá biệt của thành phố đi chơi gái, càng không ra cái gì, thực sự là mất hết thể diện.

Chuyện này các lãnh đạo tỉnh ủy đều hết sức quan tâm.

Bí thư Cận Tú Thật chỉ thị chúng ta phải nghiêm túc xử lý vấn đề liên quan, quyết không dung thứ nương tay, cho nên tôi mở cuộc họp thường ủy, mời các đồng chí đưa ra cái nhìn, xem tiến hành xử lý thế nào.Mọi người đều tựa như vô ý liếc mắt nhìn Liễu Tuấn Chương 761: Đối chọi gay gắtLiễu Tuấn hai tay cầm chén trà, khuôn mặt không như bao lần tham dự cuộc họp thường ủy khác là luôn mỉm cười, hôm nay vấn đề thảo luẩn khá nhiêm trọng lại xảy ra ở khu Trường Hà, tất nhiên phải tỏ ra nghiêm túc.- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí là bí thư khu Trường Hà, hãy nói ý kiến đi.Đinh Ngọc Chu trực tiếp điểm danh.- Vâng, tôi có ba ý kiến.Liễu Tuấn cũng không khách khí, gật đầu với Đinh Ngọc Chu, nhìn qua các thường ủy khác rồi bình tĩnh nói:- Thứ nhất, tôi cho rằng phải xin lỗi quân trú đóng, cố gắng để bên bộ đội thứ lỗi.

Thứ hai, tôi thân là bí thư, quản lý cấp dưới không nghiêm, trong khu xảy ra chuyện lớn như vậy, về lý phải chịu trách nhiệm, vì thế tôi thỉnh cầu thành ủy xử phạt.Liễu Tuấn nói tới đây, các thường ủy đều hơi giật mình.Sau khi chuyện xảy ra, mọi người đều ngầm suy nghĩ trong lòng cách xử lý hậu quả nhiều lần, nhưng không ai nghĩ tới việc xử phạt Liễu Tuấn.

Cho dù thế nào thì người ta cũng mới tới mà, chỉ chừng một tháng mà thôi, sợ rằng ngay cả địa phương còn chưa quen thuộc hết, chuyện này xảy ra bất ngờ sao có thể tính trách nhiệm lên đầu y.

Hơn nữa trong lòng mọi người đều sáng như gương, chuyện này là do tên nha nội Trì Cổ hống hách ngang tàng gây ra, giả sự hai đội viên đặc chủng kia tới chi cục công an xử lý đúng trình tự bình thường, mà không sai người đánh đập, thì cũng không xảy ra lắm chuyện như thế?Không ngờ Liễu Tuấn lại chủ động xin xử phạt.Người trẻ tuổi này rốt cuộc là dũng cảm nhận trách nhiệm, hay là thích trò lập dị?

Nếu nói Liễu Tuấn không hiểu quy tắc quan trường thì mọi người dứt khoát không tin, 26 tuổi làm tới thường ủy thành phố, trí tuệ sao có thể thấp được.- Thứ ba tôi cho rằng cần phải toàn diện chỉnh đốn chỉnh pháp của khu Trường Hà, toàn diện xử lý tình hình trị an, đối với lãnh đạo và người phụ trách trực tiếp của sự kiện này, cần phải có xử phạt.Liễu Tuấn không để ý tới anh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ quan tâm trình bày ý kiến của mình.- Hà, đồng chí Liễu Tuấn dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, nghiêm khắc với bản thân, tôi thấy rất tốt.

Cán bộ lãnh đạo phải có lòng dạ này.Liễu Tuấn vừa dứt lời, Mạnh Kế Lương nói tiếp ngay:- Có điều tôi cho rằng đồng chí Liễu Tuấn mới nhậm chức, chưa quen thuộc tình hình trong khu lắm, chuyện này lại xảy ra bất ngờ, khó dự liệu trước.

Vì thế tôi thấy đồng chí Liễu Tuấn không cần phải bị xử lý trong đảng, sau này chú ý là được.

Đương nhiên những người có trách nhiệm liên quan thì phải nghiêm khắc xử lý, đồng chí Trì Cổ trong chuyện này đã thiếu sâu sát, tôi đề nghị xử phạt trong đảng!

Còn đám người Hoàng Huy trực tiếp gây ra chuyện, tôi cho rằng kiên quyết trừng phát, để giáo dục cho các cán bộ cảnh sát khác, để mọi người nhìn vào đó tự cảnh tỉnh bản thân.

Ngoài ra hộp đêm Dạ Đế liên quan hiềm nghi cưỡng ép chứa chấp phụ nữ bán dâm, và kẻ kinh doanh Chu Long phải trừng trị nghiêm khắc, nếu liên quan tới pháp luật, phải truy cứu trách nhiệm hình sự.Hắn là bí thư chính pháp, nên có tiếng nói lớn trong việc xử lý việc này, hắn vừa lên tiếng, liền có mấy thường ủy gật đầu, hơn nữa nghe qua Mạnh Kế Lương nói rất có lý.- Tôi có ý kiến khác với bí thư Kế Lương.Một giọng nữ trầm đột ngột vang lên, tất cả đều nhìn ngay về phía Điền Hoằng Chính.Điền Hoằng Chính khẽ vén mái tóc, gật đầu với Đinh Ngọc Chu rồi nói:- Bí thư Kế Lương, tôi cho rằng bí thư Liễu Tuấn nói rất có lý.

Liễu bí thư tuy vừa mới tới, nhưng trong địa phận quản lý xảy ra vụ án ảnh hưởng xấu như vậy, là người đứng đầu, khó thoát khỏi trách nhiệm, tự xin xử phạt, là thể hiện một đảng viên dám nhìn thẳng vào sai lầm, dũng cảm nhận trách nhiệm, là phẩm chất tốt đẹp.

Tôi cho rằng, nên xử phạt ghi lý lịch cho đồng chí Liễu Tuấn.

Còn về Trì Cổ, tôi cho rằng đồng chí Kế Lương đã xử lý quá nhẹ, căn cứ vào tình huống tôi nắm được, Trì Cổ có quan hệ không tầm thường với hộp đêm Dạ Đế, thậm chí còn có 20% cổ phần nơi đó, lệnh trung ương cấm chỉ phối ngẫu cùng con cái lãnh đạo kinh doanh, chính là để để phòng sản sinh giao dịch quyền tiền.

Đồng chí Trì Cổ, thân là bí thư chính pháp ủy, lại tham dự buôn bán, có cổ phần ở một nơi kinh doanh phi pháp, hành vi này là cực kỳ tồi tệ.

Bí thư Kế Lương vừa rồi có nói hộp đêm kia liên quan tới việc chứa chấp và cưỡng ép phụ nữ bán dâm, điều này xúc phạm nghiêm trọng pháp luật.

Hộp đêm đó từ khi mở cửa đến nay đã có 4 năm, sợ rằng không chỉ có thế, trong bốn năm này, rốt cuộc đã có bao nhiêu hành vi phạm tội?

Cần phải điều tra nghiêm túc mới có thể xác định rõ ràng, một hộp đêm như vậy tồn tại bốn năm, biết bao nhiêu cô gái thanh bạch vì nó bị vấy bẩn?

Tôi cho rằng phải lập án điều tra, làm rõ vấn đề bên trong!

Trả cho quần chúng một câu trả lời thỏa đáng.Điền Hoằng Chính giọng hơi trầm, thậm chí hơi khản, nói rất thong thả.- Điền bí thư, ý kiến của tôi chẳng phải cũng là như thế sao?

Tôi cho rằng vấn đề của hộp đêm Dạ Đế không thể xử lý cẩu thả, phải tra cho rõ ràng.

Thực tế, Chu Long và những trợ thủ chủ yếu của hắn, đã bị cục công an thành phố khống chế!

Công tác điều tra cụ thể đã bắt đầu được tiến hành.Mạnh Kế Lương cũng thu lại nụ cười, nói rất nghiêm túc.Có điều lúc này mọi người đa ngửi thấy có “mùi” rồi, Mạnh Kế Lương đã cố ý trộn lẫn khái niệm, Điền Hoằng Chính kiên trì xử lý hộp đêm Dạ Đế là nhắm vào những kẻ bảo hộ sau lưng, nói trắng ra là Trì Cổ và Cốc Tòng Chính, có lẽ thâm vào Chu Phi Dược, nhưng Chu Phi Dược không phải là cán bộ thành phố, mà trực thuộc quản lý của tỉnh, Chu Phi Dược sống chết sống chế ra sao hoàn toàn không đặt trong lòng.

Thậm chí Cốc Tòng Chính, một kẻ sắp nghỉ hưu cũng chẳng đáng nói, tối hôm đó Cốc Tòng Chính bêu xấu ngay trước mặt Đinh Ngọc Chu, coi như chấm dứt sĩ đồ của lão ta rồi, còn về có vào tù hay không cũng chẳng phải là chuyện lớn.Tới cấp độ độ bọn họ, một phó thị trưởng ngoài thường ủy sắp nghỉ hưu không đáng được bàn luận.Tiêu điểm là Trì Cổ.Điền Hoằng Chính lập tức phản bác:- Hộp đêm Dạ Đế phải tra, kẻ bảo hộ đằng sau cũng phải tra.

Không tóm được đám ô dù này, căn nguyên vấn đề không thể được giải quyết, ai đảm bảo về sau có sinh ra cái hộp đêm Dạ Đế thứ hai thứ ba nữa hay không?Liễu Tuấn không khỏi thẩm thán phục.“Đường coi thường Điền Hoằng Chính!”

Liễu Tuấn nhớ tới lời bình phẩm của Bạch Dương, vị nư bí thứ kỷ ủy này đúng là không đơn giản, biết rõ đứng sau Trì Cổ là Trì An Phong, nhân vật cầm đầu cán bộ bản địa, nhưng chuyện liên quan tới nguyên tắc vẫn không hề nhượng bộ.Mạnh Kế Lương nghẹn họng hoàn toàn.- Các đồng chí khác nói ý kiến đi.Thấy chuyện sắp căn thẳng, Đinh Ngọc Chu vội ra mặt.- Tôi nói mấy câu vậy.Bất ngờ người lên tiếng là trưởng phòng tuyên truyền Dương Ích Nguyên, người này cho người khác ấn tượng kiêm nhường ôn hòa, đứng đầu phòng tuyên truyền mà, phải nho nhã điềm đạm, trên thường ủy, chỉ cần không liên quan tới vấn đề tuyên truyền, Dương Ích Nguyên trước nay chỉ nghe không nói, giơ tay theo đám đông mà thôi.Không ai ngờ ông ta muốn phát biểu vào lúc này.Ngay cả Đinh Ngọc Chu cũng tỏ ra chút ngạc nhiên, ôn hòa nói:- Mời đồng chí Ích Nguyên nói.Các thường ủy đều phấn chấn tinh thần, xem Dương trưởng phòng ngày thường kín tiếng có cao kiến gì.- Tôi cho rằng ý kiến của Điền bí thư rất đáng được coi trọng.Dương Ích Nguyên vừa lên tiếng, sắc mặt Mạnh Kế Lương trở nên rất khó coi.Nói cái gì thế?Ý kiến của Điền Hoằng Chính đáng được coi trọng, còn lão Mạnh tôi nói bậy bạ hả?Có lý nào lại như thế?Hắn còn cho rằng Dương Ích Nguyên sẽ nói mấy câu lập lờ xã giao thôi, ai ngờ vừa lên tiếng đã tỏ thái độ rõ ràng.Ha ha, ai mà chả biết Mạnh Kế Lương bám đít Đinh Ngọc Chu!

Nói không chừng những lời họ Mạnh nói thực ra là ý của họ Chu kia, hơn nữa, sau lưng khẳng định còn có bóng dáng họ Trì.

Điền Hoằng Chính có thói quen làm việc độc lập khác người đã đành, sao Dương Ích Nguyên cũng nhảy ra chống đối.Thật khó hiểu.Cuộc họp thường ủy hôm nay có chuyện mới rồi đây.- Tôi rất tán thành tinh thần gánh vác tránh nhiệm dũng cảm đối diện với sự thực của đồng chí Liễu Tuấn.

Đây là nguyên tắc cán bộ đảng viên phải kiên trì, là một biểu hiện cụ thể của kiên trì chính nghĩa.

Đồng chí Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức, nhưng không né tránh vấn đề, chủ động đối diện với hiện thực.

Vậy các đồng chí phụ trách khác, có nên học tập theo đồng chí Liễu Tuấn không?

Trắng thì sẽ trắng, đen thì là đen, nếu như không có vấn đề, thì cần gì sự điều tra.

Nếu có vấn đề, thì phát hiện sớm, xử lý sớm sẽ tốt hơn.

Sửa chữa tận gốc, bản thân nói là một loại bảo vệ cán bộ.Dương Ích Nguyên nói rất ôn hòa, không nhanh không chậm, câu nào rõ câu nấy.

Có điều lọt vào trong tai một kẻ nào đó lại trở thành vô cùng khó nghe.Mạnh Kế Lương không thể nhẫn nhịn được, lạnh lùng nói:- Nói như thế, đồng chí Dương Ích Nguyên muốn kiên trì ý kiến tuyên chiến với hệ thống chính pháp của khu Trường Hà sao?Trong lời này dĩ nhiên mơ hồ lộ ra vẻ uy hiếp.Tất nhiên Mạnh Kế Lương không uy hiếp nổi Dương Ích Nguyên, mọi người đề là thành viên trong ban, ai quản việc nấy, nhưng Mạnh Kế Lương lại đại diện cho người khác, nên khác hẳn.Dương Ích Nguyên cũng không nổi giận, thản nhiên cười nói:- Xin đồng chí Kế Lương chú ý, tôi không nhắm vào ai, chỉ lấy chuyện luận chuyện, cuộc họp của đảng, vốn là phải nghĩ gì nói đó.Mạnh Kế Lương cứng họng.Nói về đấu võ miệng, Mạnh Kế Lương sao phải là đối thủ của Dương Ích Nguyên?

Chương 762: Khiêu chiến mạnh mẽĐinh Ngọc Chu tâm tình khá phức tạp, phải nói là rất mâu thuẫn, ban đầu ông ta cười khẩy vào cái chuyện tự xin xử phạt của Liễu Tuấn, chú nhóc con, ra vẻ cái gì đây?

Muốn thể hiện mình thanh cao liêm chính ở cuộc họp thưởng ủy hả?Đây không phải là khu Trường Hà.Muốn làm bộ làm tịch chưa tới lượt cậu đâu.Thế nhưng khi Điền Hoằng Chính và Dương Ích Nguyên nối nhau lên tiếng, Đinh Ngọc Chu đột nhiên phát hiện sự mẫn cảm của mình đã thụt lùi rồi, không bằng hai người kể trên, thậm chí còn kém cả Mạnh Kế Lương.Bọn họ nhìn một cái đã thấu ngay ý đồ thực sự của Liễu Tuấn.Tôi vừa mới tới nhậm chức, còn là người đứng đầu, vì cái chuyện không liên quan mà bị phạt, vậy kẻ khác thì sao?

Nhất là mấy kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp, không thể hời hợt ứng phó cho qua.Nếu xử trí như thế, chưa nói tới ai, Hà Duyên An là người không chấp nhận đầu tiên.Bắt nạt người ta thái quá rồi.Tới khi đó tỉnh ủy liền có cớ chính đáng để nhúng tay vào việc này.Không nghờ tên Tiểu Liễu này tí tuổi đầu đã xảo quyệt đến thế, liều mình nhận xử phạt cũng nhất định phải hạ cho được Trì Cổ.

Còn về phần Liễu Tuấn, cái xử phạt này không ảnh hưởng gì tới y, ai chả biết y vừa mới tới nhậm chức, nói không chừng lại còn được tán dương một phen.Đinh Ngọc Chu tức giận vì phản ứng chậm chạp của mình.Chẳng lẽ làm người đứng đầu đã quá lâu, có thói quen người khác vâng dạ trước mặt, nên tính cảnh giác đã bị sụt giảm rồi?

Trước kia trừ Điền Hoằng Chính thi thoảng nhảy ra chống đối, Đinh Ngọc Chu đã lâu lắm rồi chẳng phải đối diện với nguy cơ gì, ông ta cho rằng mình kiểm soát thường ủy rất chặt chẽ.Nhưng Liễu Tuấn vừa mới tới, tất cả đều mơ hồ có sự thay đổi.Người trẻ tuổi này xuất hiện trong ban thường ủy Ngọc Lan, bản thân chuyện ấy là sự sỉ nhục với Đinh Ngọc Chu.Bị người ta vả vào mặt rồi.Nếu Liễu Tuấn là cán bộ cấp dưới của thành phố Ngọc Lan, dù không phải do Đinh Ngọc Chu đề bạt, thì tình hình còn đỡ.Đinh Ngọc Chu đã phải dùng một thời gian dài mới làm cho “vết thương lòng” bình phục, hiện giờ lại để xảy ra chuyện này, một lần nữa đẩy ông ta vào địa vị rất bối rối.Nhìn Điền Hoằng Chính đang thao thao bất tuyệt, nhìn Điền Hoằng Chính mặt cứng cỏi, lại đảo mắt qua Liễu Tuấn thản nhiên như không, Đinh Ngọc Chu cảm giác uy quyền của mình bị khiêu chiến nghiêm trọng.Ba người này, có lẽ trước đó không thương lượng gì trước, nhưng trên cuộc họp lại ăn ý kinh người, âm thầm thổi lên tiếng tù và chống lại quyền uy “vô thượng” của Đinh Ngọc Chu.Hừ hừ, các ngươi đừng quá đắc ý.Thành phố Ngọc Lan này ta vẫn là bí thư đấy.Dương Ích Nguyên nói xong, Đinh Ngọc Chu sầm mặt xuống hỏi:- Các đồng chí khác có ý kiến bất đồng gì nữa không?Ý kiến bất đồng.Cho dù bí thư đại nhân ngữ điệu vẫn như bình thường, nhưng hai chữ “bất đồng” này đã để lộ bản chất.Các thường ủy giật nảy mình.Đó là dấu hiệu Đinh Ngọc Chu sắp nổi giận.- Để tôi nói vậy.Người lên tiếng là Thường Uy, lại là một sự bất ngờ nữa.Thường Uy ngày thường còn “kê gối ngủ kỹ” hơn cả Dương Ích Nguyên, có điều xung đột lần này liên quan tới quân đội, thân là tư lệnh khu cảnh bị, ông ta phát biểu ý kiến là hợp tình hợp lý.- Vừa rồi đồng chí Liễu Tuấn phát biểu ba điều, cá nhân tôi cho rằng, xin lỗi quân đóng giữ là cần thiết.

Dù sao đồng chí chi cục công an khu Trường Hà sai trước.

Đương nhiên, cách làm tiếp đó của bộ đội là quá khích, tôi đã phản ánh đúng sự thực với bộ tư lệnh quân khu, người chịu trách nhiệm trực tiếp chuyện này, tự sẽ bị xử phạt.Điều này không có ai dị nghị gì cả, dù đó là Mạnh Kế Lương.Trú quân là binh lính nhân dân mà!

Ai dại gì vô duyên vô cớ chọc vào bộ đội.- Đồng chí Liễu Tuấn xin xử phạt, tôi cho rằng là rất cần thiết.

Sai thì sai rồi, đã sai là có trách nhiệm, không có gì để bàn hết.Thường Uy giọng vang vang, mắt hướng về Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu với ông ta.- Điều thứ ba, tôi cũng tán đồng.

Đối với vấn đề của cán bộ lãnh đạo khu Trường Hà, thậm chí là cán bộ cá biệt của thành phố, đã mất đi nguyên tắc cơ bản của đảng viên, mất đi đạo đức cơ bản của con người, tôi cho rằng phải nghiêm túc truy cứu, không thể bao dung kẻ ác!

Nếu không chuyện tương tự rất có khả năng sẽ còn xảy ra.Các thường ủy càng kinh ngạc hơn.Vị này cũng đứng về phía Liễu Tuấn rồi.Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích, Thường Uy, lại thêm vào bản thân Liễu Tuấn, đã có bốn thường ủy tỏ rõ có cái nhìn khác với Mạnh Kế Lương, trước kia đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.Đương nhiên Ngọc Lan có mười ba thường ủy, nên họ vẫn là số ít, có điều so với chuyện “nhất ngôn đường” trong quá khư của Đinh Ngọc Chu, đây là biến cố kinh người rồi.Ánh mắt của các thường ủy bất giác hướng vè phía Đinh Ngọc Chu.Thôi Phúc Thành tay cầm chén trà, mỉm cười nói:- Ý kiến của tư lệnh Thường Uy, rất đáng được cân nhắc thận trọng, dù sao thành phố Ngọc Lan chúng ta là một tấm gương thành phố song ủng của toàn quốc mà.** song ủng ở đây là ủng hộ chính quyền, yêu mến nhân dân; ủng hộ bộ đội, ưu đãi gia đình quân nhân cách mạng.

Thời đầu cuộc bình chọn song ủng chỉ có ở thành phố, vì sau mở rộng cấp huyện, chẳng nhớ thứ nó có từ cái đời nào nữa.Giọng của Thôi Phúc Thành rất nhẹ, nhưng lại như tiếng ấm nổ giữa trời quang, vừa rồi bốn tường ủy ăn ý còn chưa đủ sức nặng lắm, nhưng Thôi Phúc Thành là người đứng thứ hai, không một ai dám xem nhẹ nữa rồi.Liễu Tuấn mới tới, tuổi còn trẻ, phạm vi công tác chỉ ở khu Trường Hà, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, Dương Ích Nguyên đứng đầu cơ quan chắc năng của đảng, phân lượng trên Liễu Tuấn một chút, nhưng rất hữu hạn, dù sao tuyên truyền không phải ban ngành có quyền thế hiển hách lắm.Bốn thường ủy đầu chỉ có Điền Hoằng Chính là phân lượng tương đối cao, nhưng vì cô là cán bộ do trung kỷ ủy phái xuống, thân phận này khiến có chô có quyền tự chủ tương đội lớn, nhưng cũng hạn chế cô phát huy thế lực ở trong thường ủy, định sẵn là “phái thiểu số”.Nhưng Thôi Phúc Thành thì khác, hắn đứng đầu chính phủ, trong tuyên truyền đối ngoại hắn mới là đại biểu pháp nhân của thành phố Ngọc Lan, là nhân vật lớn có thể ngồi ngang với Đinh Ngọc Chu.Nghe thấy Thôi Phúc Thành lên tiếng, khóe miệng Đinh Ngọc Chu khẽ co giật.Giỏi lắm, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhảy ra rồi.Bình thường bí thư thành ủy và thị trưởng mặc dù có phân chia chủ thứ, nhưng cách biệt không rõ ràng như Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành, vì Đình Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, cán bộ cấp phó bộ tư cách lão làng, quan trọng hơn nữa ông ta đã thâm căn cố đến ở Ngọc Lan rồi, nhiều năm trước ông ta là phó bí thư, sau đó là thị trưởng, trước sau đã làm cán bộ lãnh đạo chủ yếu của Ngọc Lan hơn mười năm.Lại thêm Đinh Ngọc Chu thủ đoạn thâm hiểm, đâu tranh cao minh, nên có quyền uy tối thượng ở thành phố Ngọc Lan, ngược lại Thôi Phúc Thành do từ thành phố khác điều ngang cấp sang, dù địa vị thành phố cấp tỉnh có nổi bật hơn, nhưng cấp bậc của Thôi Phúc Thành chỉ là chính sở, chưa được liệt vào thành viên chính phủ tỉnh, kém Đinh Ngọc Chu một bậc, luận về căn cơ hắn mới chỉ điều tới ba năm trước, thay thế vị trí thị trưởng của Đinh Ngọc Chu, so với nhau khác biệt như trời với đất.Bởi thế ba năm qua Thôi Phúc thành vẫn luôn kín tiếng thận trọng, tránh xung đột chính diện với Đinh Ngọc Chu.Nhưng Thôi Phúc Thành cũng có chỗ khó nói của mình.Đó là Đinh Ngọc Chu quá thích quyên quyền, dục vọng kiểm soát của người này quá mạnh mẽ, thường tùy tiện xen vào công việc trong phạm vi của Thôi Phúc Thành, mà lại còn ra vẻ như đó là chuyện hết sức đương nhiên, khiến Thôi Phúc Thành rất bị động, đếu một mình Đinh Ngọc Chu thì cũng thôi đi, người ta đứng đầu, lại có tư cách lão thành, hắn có thể nhịn, nhưng phó thị trưởng thường vụ Đỗ Văn Nhược cũng bám đít Đinh Ngọc Chu vênh váo, thì làm Thôi Phúc Thành vô cùng căm tức.Đỗ Văn Nhược là tâm phúc lâu năm của Đinh Ngọc Chu, đặt bên chính phủ với mục đích là kiềm chế Thôi Phúc Thành, do có Đinh Ngọc Chu chống lưng, Đỗ Văn Nhược không kiêng dè gì, nhúng tay đủ mọi viện, từ âm thầm lẫn công khai đẩy Thôi Phúc Thành ra khỏi phạm vi quyền lực của mình.Hiện giờ cuối cùng cơ hội đã tới, Thôi Phúc Thành liền quyết đoán ra tay.Tới bốn thường ủy không hợp ý với Đinh Ngọc Chu, đây là lần đầu tiên hắn gặp được tự khi nhậm chức, đương nhiên hắn có thể lựa chọn tiếp tục “nhất trí” với Đinh Ngọc Chu, có điều Thôi Phúc Thành cho rằng mình nhẫn nhịn tới cực hạn rồi, hơn nữa, hai năm sau Ngọc Lan sẽ có cuộc tuyển cử giao ban, nếu như trong hai năm này Thôi Phúc Thành vẫn không thể lập nên hệ phái của mình, vẫn phải theo gót Đinh Ngọc Chu, thì khó mà tiến thêm một bước, có lẽ sẽ phải ở vị trí chính sở này tới già rồi.Năm người, thế yếu cũng vẫn quá rõ ràng.Nhưng Thôi Phúc Thành cho rằng thế là quá đủ rồi, hắn không thể hi vọng trongmột đêm giang sơn đổi chủ, dù sao đây vẫn là lần “khiêu chiến” lớn nhất Đinh Ngọc Chu gặp phải, sau khi nhậm chức bí thư thành ủy tới nay.Thôi Phúc Thành nhận ra rằng bốn người Liễu Tuấn không hề có trao đổi trước, hoàn toàn là tự phát hình thành ý kiến đồng nhất, nếu Thôi Phúc Thành không nắm lấy cơ hội tỏ thái độ, sẽ tiếp tục bị “cô lập” trên cuộc họp thường ủy, trong tương lai nếu có chuyện tương tự, cũng chẳng có cơ hội thư hai như thế này.Mặc kế đó là ván gỗ hay cọng cỏ, đưa đưa tay ra tóm lấy đã rồi hãy nói, còn tốt hơn là trong tay không có gì.Thôi Phúc Thành tỏ thái độ ủng hộ, Đinh Ngọc Chu trong lòng rất khó chịu, nhưng có một người thầm thở dài.Người này là đồng chí Liễu Tuấn.

Chương 763: Liễu Tuấn bị xử phạtBất kể là Liễu Tuấn tự xin xử phạt, hay là Điền Hoằng Chính kiên trì tra xét, thậm chí Thường Uy, Dương Ích Nguyên tỏ thái độ ủng hộ, Đinh Ngọc Chu cũng sẽ không bận tâm lắm, điều này Liễu Tuấn hiểu rất rõ.Nguyên nhân đơn giản cả bốn người họ đều không thể uy hiếp thực sự đối với Đinh Ngọc Chu.Liễu Tuấn thì khỏi nói, tuổi còn quá trẻ, muốn leo lên vị trí của Đình Ngọc Chu còn cất rất nhiều năm.Đúng vậy, còn tốn nhiều năm lắm.Dưới thể chế hiện hành trong nước, dù Liễu Tuấn có bản lĩnh thông thiên, song muốn ngồi lên bảo tọa bí thư thành ủy, còn phải tích lũy thêm kinh nghiệm.Thường Uy là nhân vật trong quân, bỏ qua.Dương Ích Nguyên bất kể kinh nghiệm hay uy vọng đều kém Đinh Ngọc Chu quá xa.Điền Hoàng Chính thì uy vọng không tệ, nhưng thân phận bí thư kỳ ủy hạn chế nấc thang tiến bộ của cô, thông thường cán bộ kỳ ủy thâm nhiên đều đề bạt trong nội bộ hệ thống.Bốn người bọn hó ý kiến bất đồng với Đinh Ngọc Chu không phải là chuyện lớn, chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi, khi việc trôi đi dần dần sẽ bị lãng quên.Liễu Tuấn cho dù giữ thái độ bình thản, nhưng khóe mắt chưa lúc nào rời khỏi Đinh Ngọc Chu, sau khi Thường Uy phát biểu ý kiến, dù Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt rõ ràng có thay đổi.Quân cảnh xung đột, ý kiến của Thường Uy vô cùng đáng coi trọng.Đinh Ngọc Chu không thể không suy tính tới vấn đề đằng sau.Nhưng Thôi Phúc Thành vừa lên tiếng, tính chất đã hoàn toàn biến đổi, hắn có ý lôi kéo mấy vị thường ủy cực kỳ rõ ràng, bình thường, nếu không có cơ hội cực kỳ thích hợp, Thôi Phúc Thành sẽ không chủ động tiếp cận đám Liễu Tuấn và Điền Hoằng Chính.Ai mà biết bọn họ nghĩ gì?Nếu không phải là tranh chấp thực sự quan trọng, thành viên trong ban di tùy tiện đi đắc tội với Đinh Ngọc Chu?Giờ Thôi Phúc Thành tỏ thái độ rõ ràng, bất kể kết quả cuộc họp ra sao, đều được coi Thôi Phúc Thành tiến một bước tới gần nhóm Liễu Tuấn, đặc biệt là Liễu Tuấn, coi như nợ hắn một ân tình, thêm vào khu cao tân thuộc phân quản của Thôi Phúc Thành, Đinh Ngọc Chu rất có khả năng tính Liễu Tuấn vào phe cánh của Thôi Phúc Thành.Đây không phải là điều Liễu Tuấn mong muốn.Vị trí còn chưa vững đã đối lập với người đứng đầu là rất thiếu khôn ngoan.Đương nhiên sự kiện Trì Cổ là một ngoại lệ.Trước đó Liễu Tuấn hai lần phản ánh sự ngang ngược của Trì Cổ trước mặt Đinh Ngọc Chu là dựa theo nguyên tắc tổ chức, Trì cổ là cán bộ cấp chính xử, không chịu phối với với công việc của y, đương nhiên là phải phản ánh với bí thư thành ủy, Đinh Ngọc Chu cũng có nghĩa vụ “làm đẹp” mối quan hệ này.Đó là công việc trong phận sự của ông ta.Còn Trì Cổ không nghe lời Đinh Ngọc Chu, cố tình đối địch với Liễu Tuấn, hiện giờ có hội xuất hiện, Liễu Tuấn kiên trì muốn xử lý hắn là chuyện đương nhiên, nếu như anh không chịu phối hợp, tôi cũng không thể trở mắt nhìn cấp dưới ngông nghênh trước mắt, không nhổ cái đinh này, công tác làm sao triển khai được.Chuyện liên quan tới tiền đồ cá nhân và khu cao tân thuận lợi triển khai công tác, chỉ đành không nể mặt Đinh bí thư thôi.Điều này chắc chắn Đinh Ngọc Chu có thể lý giải được, ông ta ở trong quan trường đấu tranh mấy chục năm, chẳng thiếu loại chuyện này.Nhưng đứng về phe Thôi Phúc Thành thì ýnghĩa sẽ khác hẳn.Vốn chuyện Liễu Tuấn nắm khá chắc, nhưng vì Thôi Phúc Thành lên tiếng ủng hộ lại gây ra phản tác dụng, vì không còn là lấy chuyện luận chuyện nữa, đã diễn biến thành tranh đấu giữa bí thư thành ủy và thị trưởng rồi.- Tôi có ý kiến bất đồng với Thôi thị trưởng.Đỗ Văn Nhược đẩy mắt kính, thong thả nói.Đã tới lúc hắn ra mặt rồi.Mạnh Kế Lương và Đỗ Văn Nhược là thân tin của Đinh Ngọc Chu, thậm chí Đỗ Văn Nhược còn thân cận với Đinh Ngọc Chu hơn, theo Liễu Tuấn biết, ba năm trước khi Đinh Ngọc Chu lên chức bí thư, nhân tuyển thị trưởng tiến cử với cấp trên là Đỗ Văn Nhược, khi đó Đỗ Văn Nhược đã là phó thị trưởng thường vụ rồi.Về sau không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, cuối cùng Đỗ Văn Nhược không trúng tuyển, Thôi Phúc Thành được điều tới, nhưng cũng cho Đỗ Văn Nhược an ủi rất lớn, đó là chức vụ trong đảng nâng lên thành phó bi thư, cấp bậc hành chính là chũng là cấp chính sở, cơ bản không khác gì Thôi Phúc Thành.Trên người Mạnh Kế Lương ít nhiều còn mang dấu ấn của Trì An Phong, Đinh Ngọc Chu dùng Mạnh Kế Lương mang hàm ý ổn định cán bộ bản địa, dù sao từ rất rất lâu trước đó, Đinh Ngọc Chu từ cơ quan quốc gia điều xuống, phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể hòa mình được vào đội ngũ cán bộ bạn địa, nhưng chung quy “huyết thống” không phải, khác với cán bộ bản địa chính tông nhất thuộc hệ Trì An Phong, thậm chí Cận Tú Thật còn chính tông hơn.Đỗ Văn Nhược chậm rãi nói:- Tôi cho rằng xin lỗi trú quân là cần thiết, đả kích nghiêm khắc hộp đêm Dạ Đế cũng là điều cần thiết, nhưng có cần phải vì thế lôi kéo thêm các vấn đề khác vào không?

Tôi cho rằng phải suy nghĩ kỹ càng, đồng chí Cốc Tòng Chính đã mất đi lập trường cán bộ lãnh đạo, thậm chí mất đi cả đạo đức tu sỉ mà một quần chúng phổ thông cần có, đối với loại cán bộ như vậy, tôi kiến nghị thành ủy nên nghiêm túc xử lý.Liễu Tuấn chủ ý thấy khóe miệng Điền Hoằng Chính nhếch lên, thái độ rất khinh bỉ.Việc mâu thuẫn giữa Đỗ Văn Nhược và Cốc Tòng Chính, Liễu Tuấn cũng nghe thấy ít nhiều, trước kia Cốc Tòng Chính tranh đoạt vị trí phó thị trưởng thường vụ, khi đó Đỗ Văn Nhược là nhân tài lớp sau, Cốc Tòng Chính tư cách lão thành hơn hắn ta nhiều, vốn rất có hi vọng giành phần thắng, nhưng Đỗ Văn Nhược thủ đoạn cao minh hơn, được Đinh Ngọc Chu hoàn toàn tín nhiệm, nên đã trèo lên đầu Cốc Tòng Chính, cướp lấy chức vụ kia, từ đó hai người sản sinh ra chia rẽ sâu sắc.Suy nghĩ tới việc Cốc Tòng Chính sắp lui về tuyến hai, Đỗ Văn Nhược cũng không muốn thái quá, dù sao bắt nạt đồng chí cao tuổi không phải là thanh danh hay ho gì.Có điều hiện giờ Cốc Tòng Chính hai tay dâng đầu lên cho Đỗ Văn Nhược, hắn sao lại chẳng thừa gió bẻ măng.Lúc nào cũng chỉ nhớ tới bài trừ người đối lập với mình, đó là nguyên nhân Điền Hoằng Chính khinh bỉ Đỗ Văn Nhược.Nhưng Đỗ Văn Nhược lúc này ném Cốc Tòng Chính ra chẳng phải chỉ vì báo thù riêng, mà chủ yếu là vì kiếm một con dê thế tội cho Trì Cổ, chuyện này xôn xao quá lớn, không xử lý một vài cán bộ có sức nặng thì không cho qua được, Cốc Tòng Chính cấp bậc trên Trì Cổ, lấy ra chặt đầu, dễ có câu trả lời thỏa đáng với các phe hơn.- Còn về phần cán bộ khu Trường Hà, ví dụ như nói đồng chí Trì Cổ, tôi cho rằng nên phê bình giáo dục thôi, cùng lắm là xử phạt tổ chức thích đáng.

Đồng chí Trì Cổ tuổi khá trẻ, phương diện kinh nghiệm công tác hơi thiếu sót một chút là thế nào cũng phải có, phạm sai lầm không phải chuyện quan trọng, sai mà chẳng phạm sai lầm chứ?

Chỉ cần có thể nghiêm túc sửa đổi, thì vẫn là đồng chí tốt mà...Hơn nữa đồng chí Liễu Tuấn vừa mới nhậm chứ không lâu, thành viên trong ban xảy ra biến động lớn không tốt.

Tục ngữ cũng đã nói một háo hản có ba người giúp mà!

Đồng chí Trì Cổ công tác ở khu Trường Hà nhiều năm, có rất nhiều công hiến cho công tác chính pháp của khu, lại am hiểu địa phương, sau khi hấp thu giáo huấn này, sẽ phối hợp tốt hơn với đồng chí Liễu Tuấn...Ấn tượng Đỗ Văn Nhược cấp cho Liễu Tuấn là tương đối bảo thủ, hiện giờ tuy miệng cười ha hả nhưng thái độ lạnh lùng, khiến người ta cực kỳ khó chịu.- Về việc đồng chí Liễu Tuấn xin xử phạt, tôi thấy là chuyện tốt, giữ nghiêm kỷ luật, rộng lòng đãi người mà, cũng có thể mang lại tác dụng cảnh tỉnh cho cán bộ khu Trường Hà.Liễu Tuấn mỉm cười, thần sắc rất hòa nhã.Xem ra Đỗ Văn Nhược thực sự rất hiểu tính cánh Đinh Ngọc Chu, chẳng những cố gắng giữ vẹn toàn cho Trì Cổ, còn muốn Liễu Tuấn phải bị xử phạt, để đánh tan nhuệ khí của Liễu Tuấn.Người trẻ tuổi, hãy nhìn cho rõ tình thế đi, đây là tỉnh A không phải là tỉnh N.Tiếp theo là trưởng ban thống chiến Yêu Hải Anh, bí thư khu Dương Xuyên là Hàn Kính Vũ lên tiếng rất khách khí, nhưng biểu thị ủng hộ Đỗ Văn Nhược hết sức rõ ràng.- Đồng chí Tiên Phong có cái nhìn thế nào về chuyện này?Đinh Ngọc Chu quay sang nhìn Thái Tiên Phong.Từ đầu đến giờ Thái Tiên Phong không nói một lời, nhưng hắn ta thân là phó bí thư đảng ủy, ý kiến của hắn ở trường hợp này là rất quan trọng, hơn nữa tình thế hiện tại mơ hồ có hướng diễn biến thành tranh đấu giữa thị trưởng và bí thư, Đinh Ngọc Chu không cho phép hắn né tránh.Đinh Ngọc Chu cười khẽ:- Về nguyên tắc tôi đồng ý với cách nhìn của đồng chí Mạnh Kế Lương.Đinh Ngọc Chu gật đầu, mắt hơi nheo lại.Mạnh Kế Lương bảo vệ Trì Cổ nhưng không ủng hộ xử phạt Liễu Tuấn, xem ra Thái Tiên Phong còn để lại đường lui ít nhiều, chuyện này cũng bình thường, Đinh Ngọc Chu không thể ép một phó bí thư quyền cao chức trọng trăm phần trăm ngả về phía mình.Thành ủy trải qua một cuộc giao phong ngầm, cuối cùng hình thành bốn quyết định.Thứ nhất, xử phạt cảnh cáo trong đảng với đồng chí Liễu Tuấn.Thứ hai, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng với đồng chí Cốc Tòng Chính, triệt bỏ chức vụ trong đảng và chính phủ, kiến nghị đại hội nhân dân trừ bỏ chức vụ phó thị trưởng.Thứ ba, đồng chí Trì Cổ, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, xử phạt ghi lỗi hành chính, phải làm kiểm điểm trên cuộc họp thường ủy khu Trường Hà.Thứ tư, đóng cửa hộp đêm Dạ Đế, Chu Long và những người phụ trách khác của hộp đêm lập án điều tra Chương 764: Còn có chiêu đằng sau- Làm vậy là không ổn, thế nào cũng gây ra phiền toái lớn.Vẫn là nơi ở của Trì An Phong, Uông Quốc Chiêu cau mày nhìn văn kiện đóng dấu đỏ của thành phố Ngọc Lan, đó chính là quyết định xử phạt vừa mới được đưa ra.Trì Cổ ngạc nhiên hỏi:- Anh rể vậy là sao?Văn kiện này là do Trì Cổ mang về nhà, hầm hầm tức giận ném cho cha hắn xem.Cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, xử phạt hành chính cũng được đi, nhưng phải kiểm điểm trước cuộc họp thường ủy khu Trường Hà thì chấp nhận được, Trì Cổ từ nhỏ tới lớn đã bao giờ bị chịu ủy khuất như thế?Khi Trì Cổ ra đời, thì Trì An Phong đã là cán bộ cấp phó xử, thủ đoạn làm quan của Trì An Phong rất cao, trong thời đại động loạn, không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Nói là Trì Cổ sinh ra trong nhung lụa, lớn lên trong đường mật cũng chẳng hề sai chút nào, cùng với quan chức của Trì An Phong này một thăng cao, tính khí công tử của Trì Cổ càng lúc càng mạnh, tới khi hắn vào trong thể chế, sĩ đồ cũng thông suốt, hát vang tiến lên, chẳng có chút trở ngại nào.Không ngờ lần này bị người ta đánh cho thâm tìm mặt mày, mất hết thể diện, lại còn phải kiểm điểm công khai, thực sự không còn lỗ nẻ nào mà chui nữa, Trì Cổ tức phát cuồng rồi.Cho nên lần này hắn về nhà là để chất vấn cha già.Trì Cổ còn lo phân lượng của mình chưa đủ, mang theo cả vợ cả còn cùng về.Con trai của hắn là thịt trên người Trì An Phong, cực chiều rất mực, so với hắn hồi nhỏ càng được chiều chuộng hơn.Ba nhìn đi, con trai ba bị người ta chèn ép thành cái gì rồi đây!Trì An Phong nhìn văn kiện kia, cũng có chút tức giận.Xử phạt trong đảng là cần thiết, thế nào cũng phải có câu trả lời với cấp trên, nhưng kiểm điểm công khai kia thì thành vẽ rắn thêm chân rồi, làm tổn hại tới uy tín của Trì Cổ, sau này con mình làm sao triển khai công tác được.- Đúng thế anh rể, bọn chúng quá đáng lắm rồi, về sau em còn kiếm cơm ở khu Trường Hà sao được nữa?

Còn chút uy tín nào nữa?Trì Cổ thấy anh rể cau mày không nói, cứ tưởng mình đúng, thêm vào một câu, Uông Quốc Chiêu cười khổ, nói:- Tiểu Cổ, em còn ngây thơ lắm!- Anh rể, anh nói thế là sao?Trì Cổ rất bất mãn, có điều ở trước mặt Uông Quốc Chiêu hắn không dám làm càn, anh rể hắn cũng là một truyền kỳ trong chính đàn tỉnh A, chưa tới 40 đã trở thành thị trưởng của thành phố Ngô Tây, là nhân vật điển hình của cán bộ trẻ, Uông Quốc Chiêu là người âm hiểm, đấu tranh chính trị lọc lõi, tầm mắt cực chuẩn, đối thủ thường thường bị hạ gục mà chẳng hiểu ra sao, giống như một cao thủ tuyệt đỉnh, giết người một cách vô hình.- Ba à, thành phố Ngọc Lan làm thế này là rất nguy hiểm cho Trì Cổ.Uống Quốc Chiêu không để ý tới Trì Cổ, chỉ dựa vào ghế hút thuốc rồi nói với Trì An Phong.- Nguy hiểm?

Anh rể, rốt cuộc anh nói cái gì thế?Trì Cổ trước tiên là kinh hãi, tiếp theo đó là khó chịu, hắn cảm thấy Uông Quốc Chiêu sau khi lên làm thị trưởng càng ra vẻ thần bí, nhưng cha hắn lại hết sức coi trọng Uông Quốc Chiêu, cơ bản nói gì cũng nghe.Có điều cũng không có gì mà lạ, Uông Quốc Chiêu vốn là thư ký của Trì An Phong, khi làm thư ký đã là túi khôn của Trì An Phong rồi, ông ta có thể đứng vững trong chính giới, là có sự gỗ trợ đắc lực của Trì An Phong.Trì An Phong trừng mắt nhìn Trì Cổ, trầm giọng quát nạt:- Tiểu Cổ, hay nghe thật kỹ anh rể con phân tích đi, lớn chừng đó rồi mà không có chút kiên nhẫn nào.Trì Cổ hầm hừ ngậm miệng lại.- Thành ủy Ngọc Lan làm thế này rõ ràng là bắt nạt Liễu Tuấn, người bên ngoài!

Nhưng đứng quên sau lưng người ta còn có một tỉnh trưởng.Uông Quốc Chiêu nói mập mờ.Trì An Phong già thì già thật, hưu thì hưu thật, nhưng mẫn cảm chính trị thì còn chưa mất, lúc đầu còn chưa suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng Uông Quốc Chiêu vừa nhắc nhở, tức thì choàng tỉnh, hừ một tiếng:- Đinh Ngọc Chu hồ đồ rồi.Uông Quốc Chiêu cười âm hiểm, nói:- Đinh Ngọc Chu không hồ đồ đâu, người ta muốn làm ngư ông đó thôi.Trì Cổ càng nghe càng mù tịt, không kìm được hỏi:- Ba, anh rể, hai người chơi cái trò đánh đố gì thế?Uông Quốc Chiêu liếc nhìn Trì Cổ một cái, trong lòng thầm than.Nhạc phụ tinh minh một đời, sao sinh ra đứa con trai ăn hại đến thế?- Quốc Chiêu, Tiểu Cổ nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn giải thích cho nó nghe đi, đ nó mở mang kiến thức một chút.Lời này của Trì An Phong cho thấy sự cưng chiều của ông ta với con trai là cực độ, Trì Cổ thông minh không kém, nhưng bị cuộc sống quá mức thuận lời làm hỏng, bị chiều chuộng thành một kẻ vô tích sự.Trì Cổ cũng đâu còn nhỏ nhít gì nữa, ba mươi lăm tuổi đầu, cấp bậc tới chính xử, thông thường cán bộ lên lên cấp này, không có chỗ dựa vững chắc, thì có kẻ nào mà không gian manh hơn cả cáo?Cứ nói Liễu Tuấn đi, y trẻ hơn Trì Cổ tới mười tuổi, nhưng chỉ riêng nhìn vào việc nhận xử phạt, đã biết chắc chắn sẽ thành tinh rồi.- Tiểu Cổ, em hãy suy nghĩ một chút nữa đi, giả sử em là Liễu Tuấn, vừa mới nhậm chức đã bị sự việc không dính líu tới mình mà bị xử phạt, còn y là người trực tiếp gây ra chuyện này thì em sẽ xử lý y như thế nào đây?Trì Cổ ngẩn ra rồi vọt miệng nói:- Đuổi hắn đi.Uông Quốc Chiêu cười khẽ, không nói nữa.Thì ra nó còn hiểu được!Hiện giờ quyết định này của Ngọc Lan khác gì đánh cho Liễu Tuấn năm mươi roi, bảo Liễu Tuấn sao chịu thôi?

Trì Cổ đã tỏ rõ thái độ không hợp tác với Liễu Tuấn, chuyện “chỉ gà mắng chó” trên cuộc họp thường ủy đã truyền khắp, lại còn ép ban quản lý chi trả hơn 2 triệu đồng, khuôn mặt ngông cuồng ngang ngược đã lộ ra rõ ràng, bất kỳ ai làm bí thư cũng không chấp nhận phía dưới có một trợ thủ ngang ngược như thế.Theo tình hình bình thường, thành phố Ngọc Lan phải phê bình nghiêm khắc Trì Cổ, thậm chí là dùng biện pháp cứng rắng, điều chỉnh công tác của Trì Cổ.Liễu Tuấn đã bị xử phạt, Trì Cổ bị điều đi còn là nể mặt Trì An Phong lắm rồi, đổi lại là một người khác rất có khả năng bị cách chức, tiến thêm một bước là truy cứu trách nhiệm.Hiện giờ thành ủy Ngọc Lan ra quyết định ức hiếp người khác, tuy trong văn kiện ghi một câu dấu đầu hở đuôi “đồng chí Liễu Tuấn tự xin xử phạt”, càng chẳng che lấp được bản chất chèn ép cán bộ bên ngoài.Thành ủy Ngọc Lan làm thế là bằng với hạ độc thủ với Liễu Tuấn.Giả sử Trì Cổ vẫn nguyên vị trí cũ, sau này Liễu Tuấn cơ bản đừng nghĩ ghì tới tạo dựng uy tín nữa, đối với một người 26 tuổi đã leo lên cương vị lãnh đạo cấp phó sở, liệu có chịu cái kết cục này không?Có lẽ Liễu Tuấn mới tới, chưa làm gì nổi Trì Cổ, nhưng đó là chiến tướng do Hà Duyên An điểm danh gọi tới, thành ủy Ngọc Lan làm thế là khác gì ép Hà Duyên An phải ra tay, nếu không Hà Duyên An cũng mất hết uy tín.Người ta nói gì?Nhìn kìa làm tỉnh trưởng cái kiểu gì mà người chính mình điều tới cũng chẳng bảo vệ nổi.Nếu Đinh Ngọc Chu muốn bảo vệ Trì Cổ thật thì có rất nhiều biện pháp, nhưng trước tiên là phải giữ thể diện cho Liễu Tuấn, sau đó là xử phạt Trì Cổ thật nặng, để Trì Cổ phải nhận được bài học mà hạ mình xuống, ít nhất trong nửa năm tới một năm sau phải phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, đó mới là thượng sách.

Nếu như lùi lại một bước thì giống như trì cổ đã nói “đuổi hắn đi”.Điều Trì Cổ đi, đưa một bí thư chính pháp ủy khác tới cho khu Trường Hà, Liễu Tuấn sẽ không còn lý do gì để bám chặt lấy Trì Cổ nữa.- Quyết định này của thành ủy Ngọc Lan là một lá thư tuyên chiến.Uông Quốc Chiêu khẽ thở dài.Trì An Phong nhíu chặt mày, im lặng hút thuốc hồi lâu, trầm giọng hỏi:- Vì sao Đinh Ngọc Chu lại làm như thế?Uông Quốc Chiêu cũng cau mày lại, trầm ngâm chốc lát rồi nói:- Cái này con cũng không chắc được, nhưng con đoán là vì ba đấy!- Vì ta?Lần này tới ngay cả Trì An Phong cũng không hiểu.- Đúng, con nghĩ thực ra cũng không phải ý của Đinh Ngọc Chu đâu, mà là ý của ông chủ lớn.Trì An Phong giật mình, Uông Quốc Chiêu là thị trưởng Ngô Tây, vậy ông chủ lớn trong miệng hắn chỉ có thể là...Cận Tú Thật.- Không phải chứ, Liễu Tuấn thì có là cái thá gì mà đáng để ông chủ lớn phải chú ý.Trì Cổ vẫn không coi chuyện này vào đâu.Câu nói này chỉ nói một nửa, một nửa còn lại là: Trì Cổ tôi càng chẳng là cái thá gì, không đáng để ông chủ lớn nhắc tới.

Có chút chuyện vặt vãnh giữa tôi và thằng nhãi kia mà để Cận Tú Thật chú ý, thực sự là nực cười.Trì Cổ tuy tự đại, nhưng vẫn còn rất biết mình.- Hồ đồ!Trì An Phong hiếm hoi nổi giận với con trai, quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, đi đi lại lại ở trong phòng khách.Hiện giờ ông ta đã hoàn toàn tán đồng cách nhìn của Uông Quốc Chiêu rồi, với quan hệ của ông ta và Đinh Ngọc Chu, thì Đinh Ngọc Chu hoàn toàn không cần phải chơi ông ta, vì không được chút lợi lộc nào, nếu như đúng như lời Uông Quốc Chiêu phân tích, Cận Tú Thật ngầm nhứng tay vào, thì mục tiểu chỉ có một - Hà Duyên An.Hà Duyên An từ khi đảm nhận tỉnh trưởng tới nay, vì bối cảnh hùng mạnh và tuổi tác tương đối trẻ trung đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho Cận Tú Thật, hai năm nữa là nhiệm kỳ mới, tuổi tác của Cận Tú Thật vừa đạt tới quy định, nếu thao tác mà khéo, có khả năng ở lại thêm một khóa nữa, nếu như thất bại, chỉ đành nghỉ hưu, có điều nghỉ hưu cũng có rất nhiều cách.Hà Duyên An khẳng định không muốn làm thị trưởng thêm một nhiệm kỳ nữa.Cho nên mâu thuẫn của hai người đứng đầu tỉnh là không thể điều hòa, Cận Tú Thật muốn nhân cơ hội này để đẩy Trì An Phong và Hà Duyên An đối đầu với nhau, dù kết quả ra sao, cán bộ bản địa sẽ càng đoàn kết chặt chẽ dưới ngọn cờ của Cận Tú Thật, đây là nguồn lực lớn để lợi dụng.Trì An Phong là cán bộ bản địa tư cách lão làng, mặc dù rất không tán đồng với nhiều phương thức chấp chính của Hà Duyên An, nhưng cũng chẳng chịu để người ta lợi dụng mình, vô duyên vô cớ gây thù oán với Hà Duyên An, nhìn từ góc độ lâu dài, không có lợi gì cho Trì An Phong và người nhà của ông ta.- Vậy bây giờ phải làm sao?

Điều Tiểu Cổ đi ngay lập tức ư?Trì An Phong dừng bước, hỏi Uông Quốc Chiêu.Uông Quốc Chiêu lắc đầu:- Sợ là không được, nếu đúng là ý của ông chủ lớn, Đinh Ngọc Chu sẽ không đồng ý để cho Tiểu Cổ đi!

Nếu không ông ta cũng chẳng đưa ra quyết định này...Chuyện phiền phức to rồi.

Chương 765: Không phải chỉ có một người thông minhVăn kiện quyết định của thành phố Ngọc Lan đặt trên bàn làm việc của Hà Duyên An, khi Mã thư ký đi vào thay trà nước, thấy Hà tỉnh trưởng mày nhíu chặt, gò má đoan trang ửng hồng vì phẫn nộ.Mã thư ký đã thấy vẻ mặt này của Hà Duyên An vài lần, mỗi khi bà nổi giận như vậy, là thế nào trong tỉnh cũng xảy ra một số chuyện chấn động.Mã thư ký biết Hà tỉnh trưởng vì sao lại nổi giận, văn kiện kia là do cô đưa cho Hà tỉnh trưởng.Đinh Ngọc Chu thực sự đã quá đáng rồi.Hà Duyên An cau mày một lúc, đưa tay cầm lấy điện thoại.- Liễu Tuấn, là ta, dì Hà đây!Trong giây phút điện thoại thông, sắc mặt Hà Duyên An khôi phục bình tĩnh, ngữ diệu ưu nhã như từ trước tới giờ.Mã thứ ký liền lùi ra ngoài, trong lòng thầm thắc mắc, không biết Liễu Tuấn có quan hệ gì với Hà tỉnh trưởng và nhà họ Hà, mà Hà tỉnh trưởng gọi điện thoại trong phòng làm việc cũng tự xưng là “dì Hà”.Tình hình này trong trí nhớ của Mã thư ký tựa hồ chỉ có lúc Hà Duyên An gọi điện cho con cháu trong họ.Bên kia điện thoại, giọng Liễu Tuấn rất bình tĩnh:- Chào dì Hà!- Đừng có mang gánh nặng gì trong lòng nhé, con đường tiến bộ còn dài, gặp chút trắc trở là chuyện thường tình.Hà Duyên an cố áp chế phẫn nộ, một khi nói chuyện với Liễu Tuấn phải rất chú ý kỹ xảo.Bà thân là tỉnh trưởng, không thể mở miệng ra là lý gian gây thị phi giữa các thành viên trong ban thường ủy Ngọc Lan.Liễu Tuấn cười nói:- Dì Hà, đây đâu phải là trắc trở gì.

Mà cháu thấy người ta cũng chẳng nhắm vào cháu.Hà Duyên An hơi giật mình, hỏi:- Cái thằng oắt con này, trong đầu lại nghĩ lung tung gì rồi?- Dì Hà, người ta nhắm vào dì đấy, đồng chí Liễu Tuấn cháu đây làm gì có thể diện lớn như thế.Trên cuộc họp thường ủy, Đinh Ngọc Chu cưỡng ép biểu quyết để quyết định, kết quả là 7 tán thành 5 phiếu trống, 1 phiếu trắng, bỏ phiếu trắng là Thai Tiên Phong.Kết quả quá bán, nhưng đây là lần đầu tiên tron gnhiều năm qua chỉ vừa quá bán, trước kia thường ủy biểu quyết, cơ bản là đều ngả hẳn về một bên, phản đối và bỏ quyền gần như chưa hề xảy ra.Làm người ta phải tốn công suy nghĩ nhất là, cái quyết định này do hai phó bí thư đứng đầu phản đối, một phó bí thư khác lựa chọn bỏ quyền, nói cách khác trong bốn phó bí thư đã có ba người không tán thành ý kiến của Đinh Ngọc Chu rồi.Thực tế, kết quả biểu quyết này đã chứng minh, quyền uy “nhất ngôn cửu đỉnh” của Đinh Ngọc Chu đã bắt đầu dao động.Thai Tiên Phong bỏ quyền, càng nói rõ vấn đề.Trước kia Thôi Phục Thành và Đinh Ngọc Chu có tranh đấu thì ai cũng hiểu được, Điền Hoằng Chính thì luôn hành độc độc lập, vấn đề nguyên tắc rất kiên trì ý kiến của mình, thậm chí có thể nói, trước kia trong cuộc họp văn phòng bí thư, Điền Hoằng Chính là “phái phản động” duy nhất, nhưng Thái Tiên Phong trước kia luôn là thân tín của Đinh Ngọc Chu, không ngờ trong lúc quan trọng lại lựa chọn bỏ quyền, sự ảo diệu trong đó thực sự khiến người ta tốn công suy nghĩ.Trong lúc biểu quyết được thông qua, Liễu Tuấn phát hiện ra trên khuông mặt kiên nghị của Đinh Ngọc Chu lại tỏ ra bất lực.Thái độ này của Đinh Ngọc Chu làm Liễu Tuấn kinh hãi.Chẳng lẽ đây không phải là ý muốn của Đinh Ngọc Chu.Vậy ai có thể khiến Đinh Ngọc Chu đưa ra quyết định trái lòng.Trì An Phong ư?Trong đầu Liễu Tuấn hiện lên một cái tên, nhưng lập tức lại phủ quyết, Trì An Phong mặc dù từng là cấp trên của Đinh Ngọc Chu, nhân vật đứng đầu cán bộ bản địa, nhưng dù sao cũng về hưu rồi, không thể ép Đinh Ngọc Chu đưa ra quyết định trái với ý muốn.Tất nhiên Liễu Tuấn phải nghĩ tới ngay cấp trên của Đinh Ngọc Chu.Cận Tú Thật!Chẳng lẽ là Cận Tú Thật gây áp lực với Đinh Ngọc Chu?

Từ lý mà phân tỉnh, trong tỉnh người có thể gây áp lực với phó bí thư tỉnh ủy chỉ có bí thư tỉnh ủy mà thôi, dù là Hà Duyên An cũng chẳng có quyền uy như thế.Nhưng Liễu Tuấn không hiểu, nếu như Cận Tú Thật gây áp lực cho Đinh Ngọc Chu với mục đích là gì?

Một bí thư tỉnh ủy gây áp lực cho cấp phó của mình, nhất định phải có lý do rất vững.Không thể vì Cận Tú Thật thấy Liễu Tuấn ngứa mắt, nên cho y chút khó chịu được.Liễu nha nội rất tự tin, nhưng chưa tới mức tự mãn.Thế là Liễu Tuấn liền nhớ tới Hà Duyên An.Vì quyết định này đưa ra, Hà Duyên An sẽ lập tức hành động.Không hành động không được.Như thế đấu tranh giữa Hà Duyên An và Trì An Phong sẽ bị khơi lên một cách vô hình, đẩy Hà Duyên An vào vị trí đối lập với cán bộ bản địa.Nhưng Liễu Tuấn không dám khẳng định lắm, vì dù sao y chưa từng gặp mặt Cận Tú Thật, không hiểu gì về ông ta, nếu như suy đoán bậy bạ tâm tư ông ta mà sai, thì rất không hay.Khi tan cuộc họp, Liễu Tuấn sắc mặt bình tĩnh, khi ra khỏi cửa không có chút nào là không vui, vô tình nhìn thấy Dương Ích Nguyên, ông ta khẽ gật đầu với Liễu Tuấn một cái.Liễu Tuấn vừa mới trở về văn phòng khu ủy, điện thoại của Dương Ích Nguyên đã gọi tới.- A lô, bí thư Liễu Tuấn phải không?

Tôi là Dương Ích Nguyên đây.Cú điện thoại này đã nằm trong dự liệu của Liễu Tuân, hôm nay Dương Ích Nguyên lên tiếng ủng hộ Liễu Tuấn, có lẽ người khác không hiểu ra sao, cho rằng Dương Ích Nguyên uống lộn thuốc, giúp Liễu Tuând đối đầu với Đinh Ngọc Chu, nhưng Liễu Tuấn thì biết nguyên nhân.- Chào chú Dương!

Cháu là Liễu Tuấn đây!Dương Ích Nguyên cười:- Liễu bí thư xưng hô như thế tôi không dám nhận đâu.Liễu Tuấn cũng cười:- Đồng chí Dung Bách Xuyên là khách quen của nhà cháu, cháu gọi là chú, hai ngươi lại là bạn học, cháu sao nhất bên trọng, nhất bên khinh được.Dương Ích Nguyên rất ôn hòa nói:- Trước kia ở thành phố Bảo Châu, Liễu bí thư còn là học sinh, gọi như thế cũng được, giờ mọi người đều là đồng nghiệp trong ban rồi, xưng hô như thế không thỏa đáng lắm đâu.Dương Ích Nguyên nói rất khách khí, cólộ ra chút quan tâm.- Vậy cung kính không bằng nghe lệnh, Dương trưởng phòng có gì chỉ giáo?Liễu Tuấn cũng không dây dưa ở chuyện nhỏ nhặt này nữa, một tiếng “chú Dương” để Dương Ích Nguyên cảm thụ được sự tôn trọng trong lòng y là đủ rồi.Liễu Tuấn vừa tới tỉnh A, Dung Bách Xuyên liền liên hệ với Dương Ích Nguyên, khéo léo bày tỏ quan hệ của mình và nhà họ Liễu, lại nói rõ Liễu Tuấn là đệ tử nhập môn của Chu Dật Phi.Giao tình của hai người vốn rất tốt, lại thêm vào chiêu bài lớn của Chu tiên sinh, Dương Ích Nguyên tất nhiên phải ghi nhớ Liễu Tuấn trong lòng, có điều Dương Ích Nguyên giữ thái độ quân tử giao tình đạm bạc, bình thường không có chuyện gì không qua lại với Liễu Tuấn.Nhưng vào lúc quan trọng, ông không chút do dự đứng ra ủng hộ y.Nhưng thiện cảm của Liễu Tuấn đối với ông không phải chỉ vì chuyện giúp đỡ ngày hôm nay, mà còn bởi vì sự mẫn cảm của Dương Ích Nguyên về tranh đấu quan trường, trước đó hai người không có trao đổi gì, nhưng Liễu Tuấn xin xử phạt, Dương Ích Nguyên hiểu ngay ra tâm tư của y.Sự nhạy cảm này không đơn giản.Dương Ích Nguyên khẽ buông một tiếng thở dài:- Liễu bí thư, tình thế trên tỉnh và thành phố đều rất phức tạp.Liễu Tuấn rùng mình, biết trong lời của Dương Ích Nguyên còn mang nghĩ khác, chứ không nông cạn tới mức gọi điển cho y để “đòi công”, liền khách khí nói:- Xin Dương bộ trưởng chỉ điểm.Dương Ích Nguyên chậm rãi nói:- Chỉ điểm thì không dám, tôi chỉ cảm thấy, quyết định hôm nay không xuất phát từ ý muốn của Đinh bí thư.Người này tính cách ôn hòa, làm việc cận thận, cho dù hôm nay từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói ông ta và Liễu Tuấn đã là chiến hữu cùng mộ con thuyền, nhưng nhắc nhở vẫn hết sức khéo léo.Liễu Tuấn trầm giọng nói:- Tôi cũng có cùng cảm nhận này.Dương Ích Nguyên mỉm cười, ông biết Liễu Tuấn hiểu ý của mình rồi, thật ra, hôm nay Dương Ích Xuyên giúp Liễu Tuấn hoàn toàn nển mặt Dung Bách Xuyên và Chu Tiên Sinh, còn đối với vị đồng nghiệp trẻ này ông không không có nhiều thiện cảm lắm, vì dù sao hai người chưa từng tiếp xúc qua, trên cuộc họp thường chỉ gật đầu chào nhau mà thôi, có điều biểu hiện ngày hôm nay của Liễu Tuấn làm ông ta phải có một cái nhìn khác.Chưa nói Liễu Tuấn nắm chừng mực rất vừa tầm, thái độ thản nhiên trước vinh nhục đã cho thấy đầy đủ tố chất của một người lãnh đạo, dù sao với Đinh Ngọc Chu ở trên cao cũng chẳng kém bao nhiêu.Mặc dù mọi người đều là thường ủy, nhưng chẳng phải ai cũng có khí độ đường đường như thế, Đinh Ngọc Chu cuối cùng dựa vào ưu thế bí thư và nền móng bao nhiêu năm mới cưỡng ép thông qua được quyết định này, về khí thế thì không thể áp chế được Liễu Tuấn, cho người ta một cảm giác, chỉ cần có thêm thời gian, Liễu Tuất nhất định là đối thủ cùng đẳng cấp với Đinh Ngọc Chu, thậm chí không cần đợi tới khi y lên tới vị trí phó bộ, chỉ cần cho chút thời gian nữa là đủ.- Liễu bí thư đừng vội, từ từ thôi, phàm chuyện gì suy nghĩ kỹ hãy làm, khu Trường Hà thời gian gần đây kêu gọi đầu tư rất tốt, tôi đang định tổ chức nhân viên, làm một bài báo cho các đồng chí.

Vẫn nên phải tuyên truyền mặt tốt nhiều hơn.Dương Ích Nguyên càng nói càng tỏ ra hòa nhã.- Cám ơn Dương trưởng phòng ủng hộ công tác của khu Trường Hà chúng tôi.Liễu Tuấn khách khí đáp, hành đôngnj này của Dương Ích Nguyên đúng là ủng hộ rất lớn cho y, vừa xảy ra chuyện lớn như thế, cần nhiều sự tuyên truyền chính diện để vãn hồi lại.Dương Ích Nguyên xã giao mấy câu rồi cúp điện thoại.Dương Ích Nguyên có cùng nhận định với mình, đường lối suy nghĩ của Liễu Tuấn càng thêm rõ ràng, khi Hà Duyên An gọi điện tới liền không che dấu gì đêm suy nghĩ của mình nói ra.Hà Duyên An là nhân vật bậc nào?

Tất nhiên là hiểu ngay ý tứ của Liễu Tuấn, thản nhiên hỏi lại:- Vậy bước tiếp theo cậu định làm thế nào?Liễu Tuấn đáp:- Đây là chuyện nội bộ của khu Trường Hà, vậy hãy giải quyết trong nội bộ, thái độ của cháu rất rõ ràng, kẻ đáng đi không thể giữ!

Kẻ vi phạm pháp luật không dung thứ cho bất kỳ một tên nào Chương 766: Không kẻ nào chạy thoátCuộc sống của Chu Phi Dược vốn rất dễ chịu, nhưng đám binh lính kia vừa gây chuyện, đã hoàn toàn thay đổi rồi.Trong đêm xảy ra xung đột, Chu Long, chị Phượng, cùng cả một đám bảo vệ và gái phục vụ của hộp đêm bị bắt tại trận, cả lũ cả lỹ đưa hết lên cục công an thành phố giam lại, ngày hôm sau hộp đêm Dạ Đế liền bị đóng cửa.Đóng cửa hộp đêm Dạ Đế cũng chẳng có gì, Chu Phi Dược lo lắng nhất cho đứa con trai của mình, những chuyện chó má mà mấy năm qua Chu Long làm ở Cty Trường Phong, Chu Phi Dược biết không ít, nếu nghiêm túc điều tra, Chu Long có mười cái đầu cũng không không đủ chặt.Trước kia cũng đã xảy ra vài lần chuyện nguy hiểm tương tự, song có Cốc Tòng Chính bảo vệ, nên đều thoát chết gang tấc, nhưng lần này lão Cốc cũng bị bắt tại trận, còn bêu xấu trước bao ngươi ngay bản thân cũng khó mà giữ được.Cần phải mau chóng nghĩ cách.May mà Chu Phi Dược gây dựng cơ sở nhiều năm, qua lại với quyền quý chẳng phải chỉ có một mình Cốc Tòng Chính, ông ta liền lái chiếc Toyota Crown, xe không ngừng bánh chạy khắp mọi nơi, nhưng kết quả rất thất vọng.Cái đám tri giao trước kia cùng ông ta xưng anh xưng em, kẻ nào kẻ nấy né tránh ông ta như tránh ôn dịch vậy.Chỉ có mỗi Trì Cổ là còn cho ông ta chút an ủi, ít nhất hắn còn chịu gặp gỡ, vỗ ngực bồm bộp nói không có chuyện gì, sóng gió qua đi, chuyện lớn bằng trời cũng sẽ tan, trước tiên Chu Long chịu khổ ở trong nhà giam vài ngày.Cho dù Trì Cổ tỏ thái độ làm Chu Phi Dược an tâm một chút, nhưng dù sao Trì Cổ cũng đang ở trong đầu sóng ngọn gió, có thể giữ được cái ghế của mình hay không còn rất khó nói, Chu Phi Dược suy trước tính sau rồi quyết định đi gặp Liễu Tuấn.Chu Phi Dược thực ra rất sợ gặp Liễu Tuấn.Chung quy chuyện vì hộp đêm Dạ Đế mà gây ra, người ta vừa nhậm chức đã bôi đen lên mặt người ta rồi, còn có thể diện nào mà đi cầu xin người ta nữa.Thái độ Liễu Tuấn rất tốt, có điều không cho ông ta một tin tức chuẩn xác nào.Chu Phi Dược hiểu tâm tư của Liễu bí thư, người ta mới tới nơi, còn chưa đứng vững chân đã gặp phải chuyện lớn thế này, đúng là không dễ tỏ thái độ, chuyện này kinh động tới cả bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng, Liễu bí thư không nắm chắc tuyệt đối, còn có thái độ không tệ với ông ta đã là an ủi lắm rồi.Hai ngày qua, Chu Phi Dược không còn lòng dạ nào mà đi làm nữa.Nhưng khi Chu Phi Dược cuối cùng lê bước tới văn phòng, chuẩn bị ứng phó qua loa công việc một chút, thì tổ điều tra của tỉnh ủy đã đợi sẵn ông ta trong phòng làm việc rồi.Tổ điều tra này quy cách rất cao, do sở trưởng Hạ Hồng Học của sở kiểm toán Hạ Áp Học đích thân dẫn đội, mang theo một đám chuyên gia kiểm toán, chuyên giả sổ sách, thêm vào phó sở trưởng sở công nghiệp, có tới hơn ba bốn chục người.Hạ Hồng Học chia nhân viên ra làm sáu tiểu tổ, lần lượt kiểm định phòng tài vụ, phòng sản xuất, phòng hành chính, phòng tiêu thụ, phòng vật tư của Cty Trường Phong, ngoài ra có một tiểu tổ phối hợp công tác.Chu Phi Dược nhìn thấy cảnh này, trực giác liền cho biết chuyện hỏng rồi.Trước kia sở công nghiệp và sở kiểm toán cũng tới tra sổ sách của Cty rồi, nhưng chưa bao giờ có quy mô thế này, càng chưa bao giờ có việc đích thân Hạ Hồng Học dẫn đội, hơn nữa Chu Phi Dược mau chóng nghe ngóng được, tổ kiểm toán ở lại nơi chiêu đãi của Cty Trường Phong, tức là muốn tra tới cùng rồi.- Liễu bí thư...Chuyện này...Chu Phi Dược luống cuống chân tay, chẳng cần chú ý tới lễ tiết gì, xông thẳng vào phòng giám đốc của Liễu Tuấn, khuôn mặt ngựa đầm đìa mồ hôi.Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, thản nhiên nói:- Tổ kiểm toán do chính phủ tỉnh trực tiếp phái tới, Uông phó tỉnh trưởng vừa gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta hết sức phối hợp.Uông phó tỉnh trưởng là phó tỉnh trưởng quản lý công nghiệp của tỉnh.- Nhưng chuyện này, trước đó chẳng đánh tiếng với chúng ta một lời, thực là quá đáng.Chu Phi Dược lau mồi hôi, cũng chẳng đợi cho Liễu Tuấn mời, ngồi ngay xuống đối diện.- Lão Chu, an bài của chính phủ tỉnh, đâu cần phải báo trước cho chúng ta.Liễu Tuấn đẩy bao thuốc lá Trung Hoa tới trước mặt Chu Phi Dược, thái độ rất trấn tĩnh.Chu Phi Dược trong lòng chửi thầm thằng nhóc lừa ai đấy?Ai chả biết mày là do Hà tỉnh trưởng đặc biệt điều tới?

Chuyện lời thế này, bà ấy có thể không báo trước cho mày được sao?Có điều lúc này Liễu Tuấn đã là chỗ dựa duy nhất của Chu Phi Dược rồi, thế nào cũng không thể đặc tội với y được, Chu Phi Dược liền làm ra vẻ hết sức đáng thương nói:- Liễu bí thư, một công ty lớn như thế sao tránh nổi có chút thiếu sót, nếu như người ta muốn chuyện bé xé ra to thì chúng ta phải làm sao đây?Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Sao, lão Chu, ông không tin tưởng vào bản thân à?- Không, không phải, tôi làm việc ngay thẳng, có gì mà phải sợ chứ.Chu Phi Dược vẫn mạnh miệng.- Ha ha, thế là xong rồi, cây ngay không sợ chết đứng, nếu không có vấn đề gì, thì cứ để bọn họ tra đi!Chu Phi Dược lại lau mồ hôi, xem ra chỉ đành trông cậy vào đám sổ sách giả kia thôi.Trước kia đã bị điều tra rồi, nhưng lần nào cũng ứng phó được, Chu Phi Dược làm việc thận trọng, nên chuẩn bị rất đầy đủ.Thế nhưng không được như mong muốn, hi vọng của Chu Phi Dược mau chóng bị dập tắt.Cty Trường Phong chỗ nào cũng có lỗ hổng, sổ sách giả có làm kín đáo đến đâu cũng không lấp được, trước mặt người tinh thâm kiểm toán như Hạ Hồng Học, mấy thứ sổ sách giả đám Chu Phi Dược làm trình độ chẳng khác gì đống rác.- Hà tỉnh trưởng, Uông phó tỉnh trưởng, vấn đề của Cty Trường Phong cực kỳ nghiêm trọng.Tổ kiểm toán ở Cty Trường Phong ba ngày, cơ bản đã có được kết quả, trong cuộc họp đích thân Hà Duyên An tham gia, Hạ Hồng Học thái độ trịnh trọng, báo cáo.Cuộc họp này phạm vi không lớn.Chủ trì cuộc họp là phó tỉnh trưởng Uông Thiếu Đông, lãnh đạo tỉnh chính phủ khác chỉ có Hà Duyên An, hai vị sở trưởng phó sở trưởng tổ kiểm toán chắc chắn phải tham gia, ngoài ra còn có Lưu sở trưởng của sở công nghiệp và mấy người phụ trách các tiểu tổ cuối cùng là đồng chí Liễu Tuấn giám độc Cty Trường Phong.Đối với việc xuất hiện của Liễu Tuấn, trừ Hà Duyên An ra, ai cũng thấy ngạc nhiên.Đây là cuộc họp báo cáo kết quả điều tra, theo lý Liễu Tuấn phải tránh mới đúng, sao Hà tỉnh trưởng lại gọi y tới?Có điều mọi người tuy ngạc nhiên, nhưng không ai thể hiện ra mặt.Tỉnh trưởng an bài thế nào, đâu đến lượt các ngươi chỉ tay múa chân.Hà tỉnh trưởng làm như vậy nhất định là có lý do.Mấy người phụ trách tiểu tổ kiếm toán vội lật tài liệu của mình, xem xem có chỗ nào dính tới Liễu Tuấn không còn tránh.Thật may là vị giám đốc này mới tới nhậm chức, vấn đề của Cty Trường Phong không có cái nào liên quan tới y, nếu không lát nữa báo cáo thật không biết phải ăn nói thế nào.- Căn cứ vào tình hình kiểm toán mấy ngày qua, các phòng ban của Cty Trường Phong đều tồn tại không ít vấn đề, trong đó phòng tiêu thụ và phòng vật tư là nghiêm trọng nhất.Hà Hồng Học không nhìn sổ sách mà nhìn vào hai vị tỉnh trưởng.Hà Duyên An khẽ hừ một tiếng.Phòng vật tư và phòng tiêu thụ, một cái ra một cái vào, nắm giữ toàn bộ tài nguyên tiền vốn của công ty, hai phòng ban này vấn đề nghiêm trọng, chứng tỏ chuyện không hề nhỏ.Cty Trường Phong là công ty lớn với ba nghìn công nhân, thời đỉnh thịnh, giá trị tổng sản lượng hàng năm lên tới trăm triệu, có người giở trò ở hai phòng ban kia thì món tiền phải rất lớn.- Vấn đề của phòng tiêu thủ, chủ yếu là nằm ở hai phương diện, thứ nhất là lợi dụng chênh lệch giá cả của công ty, khai báo sai con số, giá tiêu thụ của xe máy Trường Phong trên thị trường mỗi cái chừng năm ngàn đồng, công ty định ra giá chênh lệch là 500 đồng, về lý, tiêu thụ một cỗ xe máy lãi chênh lệch chừng 800 đồng...Hạ Hồng Học liếc nhìn quyền sổ trong tay, đọc ra một loạt các con số.- Căn cứ vào tình hình hiện nắm giữ được, trong năm năm gần nhất, Cty Trường Phong tiêu thụ được chừng 120 nghìn chiếc xe máy, riêng giá chênh lệch đã là gần 60 triệu, đương nhiên đó chỉ là con số lý luận, thực tế không thể nhiều như vậy.

Nhưng lỗ hổng bên tiêu thụ cực lớn, ít nhất phải tới hơn 20 triệu không có chi tiêu rõ ràng.Hà Hồng Học tiếp tục báo cáo.- Vấn đề thứ hai của phòng tiêu thụ là báo cáo sai chi phí chiêu đãi, theo tính toán sơ bộ, có ước chừng hơn 3 triệu là tiền báo cáo giả...Hà Duyên An và Uông Thiếu Đông đều nghiêm mặt lại.Vào thời đó hơn 20 triệu và 3 triệu là con số không nhỏ, có thể nói là chuyện tày trời rồi.Tiếp theo Hạ Hồng Học lại báo cáo vấn đề tồn tại của phòng vật tư, cách biển thủ tài sản quốc gia của phòng vật tư y hệt phòng tiêu thụ, đều giờ trò ở giá chênh lệnh, từ mua giá thấp báo giá cao, còn tồn tại rất nhiều vấn đề kê khai và mua bán vật tư không đúng chất lượng.Số tiền không rõ ràng lên quan cũng lên tới trên chục triệu.Nói cách khác chỉ hai phòng ban này trong năm năm đã biển thủ của Cty Trường Phong gần 40 triệu, bảo sao công ty không ngày một đi xuống.- Một lũ sâu mọt!

Ghê tớm.Hà Duyên An không kìm được phẫn nộ, vỗ khẽ lên bàn.- Đúng là rất ghê tớm.Uông Thiếu Đông cũng tán đồng:- Tỉnh trưởng, tôi kiến nghị lập tức báo cáo lên tỉnh ủy, mời kỷ ủy lập tổ chuyên án, tới Cty Trường Phong tra thật rõ vấn đề.- Ừ, tôi tán đồng ý kiến của đồng chí, phải hành động thật nhanh, tôi lập tức liên hệ Cận bí thư thảo luận xử lý vấn đề này.Hà Duyên An gật đầu, rồi quay sang Liễu Tuấn.- Liễu Tuấn, cậu lập tức trở về bố trí, không để những kẻ có liên quan chạy mất.Liễu Tuấn ưỡn thẳng mình, trịnh trọng đáp:- Vâng, xin tỉnh trưởng yên tâm, bọn chúng không thể chạy thoát được.

Chương 767: Khai đaoCuộc họp văn phòng bí thư tỉnh ủy mở ngay trong đêm, nghe Hà Duyên An giới thiệu tình hình, Cận Tú Thật cả kinh, không thảo luận nhiều, mau chóng đạt được nhất trí, tỉnh kỷ ủy và tỉnh chính phủ thành lập tổ chuyên an, dó phó bí thư kỷ ủy tỉnh Bao Thượng Nguyên làm tổ trưởng, lập tức tới Cty Trường Phong, lập án điều tra.Do Bảo Thượng Nguyên đảm nhận tổ trưởng, có thể thấy thái độ của Cận Tú Thật, quyết giao vụ án này cho Hà Duyên An điều tra, bản thân không nhúng tay vào.Vì Bao Thượng Nguyên là người thuộc Hà hệ.Dù sao Cty Trường Phong thuộc chính phủ tỉnh quản lý, Cận Tú Thật không muốn bị người ta nghị luận là thích xen vào chuyện ngoài phận sự.Chu Phi Dược còn mang một chút ảo tưởng, cho nên không bỏ chạy, phó giám đốc phân quản vật tư và hậu cần Bùi Nghĩa Nhân thì cảm thấy tình hình không ổn, tổ kiểm toán vừa rời khỏi Cty Trường Phong về tỉnh báo cáo tình hình, là hắn chuẩn bị bỏ chạy, kết quả còn chưa chạy ra khỏi tổng bộ công ty Trường Phong đã bị bảo vệ tóm gọn, lập tức khống chế.Sau khi tổ chuyên án tiến vào Cty Trường Phong, căn cứ vào tin tức sở kiểm toán cung cấp, chia ra khống chế nhân viên liên quan, tổng cộng hơn hai mươi cán bộ trung cao tầng bị tổ chuyện án mời đi tìm hiểu vấn đề.Bao Thượng Nguyên còn phái mấy tiểu tổ chuyên trách, tới mấy văn phòng làm việc của Cty Trường Phong sắp đặt ở bên ngoài, chuẩn bị đem toàn bộ nhân viên tiêu thụ có liên quan về thành phố Ngọc Lan.Vấn đề của đám người Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Nhân bày ra đó, trước kia vì có lưới quan hệ bảo hộ, cho nên không ai nghiêm túc điều tra, hiện giờ vừa nghiêm túc là phát hiện ra hàng trăm sơ hở.Chu Phi Dược còn ngoan cố kháng cự, Bùi Nghĩa Nhân đã khai nhận rồi.Bị bắt vào ngày hôm qua, Bùi Nghĩa Nhân đã biết ngay là không tránh nổi nữa, nên có gì là khai sạch bách không che dấu.Bao Thượng Nguyên đích thân thẩm vấn Chu Phi Dược.Chu Phi Dược cũng được coi là hạng lọc lõi kinh nghiệm phong phú, căn cứ vào tình huống nắm giữ được, Chu Phi Dược là con sâu lớn nhất của Cty Trường Phong, hạ được ông ta, coi như vụ án có bước đột phá quan trọng nhất.Bao Thượng Nguyên làm việc ở hệ thống kiểm tra giám sát bao năm, đối phó đủ các loại tội phạm xảo trá rồi, trong tay lại cầm tài liệu của sở kiểm toán, cơ bản chứng cứ sắt đá, Chu Phi Dược có lão luyện giang hồ thế nào thì cũng khó mà thoát, bị hạ chỉ là chuyện sớm hay muộn.Tổ chuyên án bắt đầu vào Cty Trường Phong phá án, giám đốc Liễu Tuấn cũng không àn hạ.Tổ chuyên án vừa khống chế hơn hai mươi cán bộ, phòng tiêu thụ, phòng hành chính, phòng vật tư gần như sụp đổ, công tác thường nhật không cách nào tiến hành, nhất thời nhà máy lòng người hoảng loạn.Liễu Tuấn kịp thời mở đại hội cán bộ trung tầng.- Các đồng chí, hiện giờ Cty Trường Phong chúng ta đối diện với một chiến dịch lớn chưa từng có, đó là một trận chiến chống tham ô hủ hóa, bao nhiêu năm qua, vì thiếu sót giám sát và quản thúc, khiến cho công ty sinh ra một đám sâu mọt, đục khoét tài sản quốc gia...Hiện giờ tỉnh chính phủ phái tổ chuyên án tới công ty chúng ta, quyết tâm thanh tra rõ toàn bộ số sâu mọt này để đưa ra công lý!

Các đồng chí, đây là chuyện tốt, chỉ cần thanh tra hết lũ sâu mọt này, cắt đi ung nhọt, là Cty Trường Phong chúng ta sẽ phục hồi, có thể vận hành bình thường, tình trạng kinh doanh bết bát sẽ được xoay chuyển tốt lên...Giọng nói hùng hậu của Liễu Tuấn vang lên trong phòng hội nghị lầu tám.Các cán bộ đều nghiêm túc lắng nghe người lèo lái trẻ tuổi này.- Tôi biết, trong lòng mọi người đang nghi ngờ không biết lần này tổ chuyên án có thể xử lý triệt để những con sâu mọt kia không.

Tại đây, tôi nói với mọi người, nghi ngờ này là hoàn toàn không cần thiết, tổ chuyên án của tỉnh được phái tới sau khi qua cuộc họp văn phòng bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng Hà Duyên An đã tỏ thái độ rõ ràng, đây là một chiến dịch phản hủ xướng liêm lớn, không giành được toàn thắng không thu quân!

Phàm là hạng sâu mọt tham ô, đục khoét tài sản quốc gia, thì không một tên nào có thể chạy thoát.Liễu Tuấn nói tới đây, Triệu Ngạn ngồi bên cạnh dẫn đầu vỗ tay, phía dưới cũng vang lên tiếng vỗ tay rào rào.Triệu Ngạn mặt đỏ hồng, như cánh lên hào quang hưng phấn, đột nhiên trông như trẻ ra tới mười tuổi.- Ha ha, các đồng chí, tiếng vỗ tay không nhiệt liệt lắm nhỉ...Tôi cũng biết mọi người đang lo lắng gì, lo lắng cuộc điều tra lần này có bị mở rộng quá mức, đem những vấn đề không nghiêm trọng cũng bị cuốn vào.

Điều này mọi người có thể yên tâm, thái độ của tỉnh ủy rất rõ ràng, chỉ bắt cá lớn, không bắt tôm nhỏ.

Thế nào là cá lớn, thế nào là tôm nhỏ, không phải Liễu Tuấn tôi định đoạt, cũng không phải là tổ chuyên án định đạt, mà là sự thật định đoạt.

Vì thế, tôi nhắc nhở mọi người, nếu như từng phạm sai lầm nhỏ, không quan trọng, các đồng chí phạm sai lầm hãy mau chóng nói rõ vấn đề của mình với tổ chuyên án...Các đồng chí, chính sách của đảng ta là trị bệnh cứu người, vấn đề thái độ là quan trọng nhất, anh nói rõ ràng thì anh tranh thủ được quyền chủ động, các đồng chí của tổ chuyên án nhất định sẽ cân nhắc.

Ngàn vạn lần đừng tự cho rằng mình thông minh, ôm một tia hi vọng trốn thoát, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.Liễu Tuấn thong thả nói, ánh mắt quét qua phòng hội nghị, những người trong lòng có điều mờ ám bất gi cúi đấu xuống, nhưng có một số người ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào Liễu Tuấn.Tỉnh lần này hạ quyết tâm thanh tra Cty Trường Phong, đối với đám Chu Phi Dược mà nói là một tai họa, nhưng với các cán bộ khác há chẳng phải là cơ hội trời cho?Bao nhiêu vị trí thực quyết bị bỏ trống, có ai là không muốn tranh thủ?Có tranh được hay không, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay người trẻ tuổi này, hiện giờ lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Liều bí thư là cực kỳ quan trọng.- Phần tử ung nhọt phải bắt, vẫn đề phải xử lý, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là lối ra về sau cho công ty!

Đám sâu mọt chỉ là thiểu số, hơn ba nghìn nhân viên công ty chúng ta đại bộ phận là người tốt, chính trực.

Chúng ta là những cán bộ lãnh đạo chủ yếu của công ty, làm sao nắm chặt thời cơ, đưa công ty bước ra khỏi khó khăn mới là điều quan trọng nhất.Liễu Tuấn nói tới đây liền dừng lại, uống một ngụm trà.Tất cả nhân viên tham dự cuộc họp chăm chú nhìn y.- Thời kỳ phi thường, dùng biện pháp phi thường, không thể câu nệ quy tắc thông thường.

Trước khi tổ chuyên án kết thúc điều tra, công ty chúng ta phải duy trì vận hành bình thường, vì thế, sau khi xin phép sở công nghiệp, hiện giờ tôi đại biểu đang ủy công ty, bổ nhiệm đồng chí Triệu Ngạn làm phó giám đốc thường vụ, hiệp trợ công tác quản lý công ty, đồng thời đồng chí Chu Thiên Nguyên tạm thời kiêm quản cả công tác tiêu thụ.

Tiếp theo xin mời đồng chí Triệu Ngạn đọc phương án điều chỉnh cán bộ trung tầng.Phía dưới lại vang lên những tiếng vỗ tay, lần này chỉnh tề nhiệt liệt hơn nhiều, mọi người vừa nghe vừa giương lỗ tai lên.Triệu Ngạn lấy từ trong cặp da một bộ kính lão, lật quyết sổ nhỏ trước mặt, đọc lệnh bổ nhiệm cán bộ.

Danh sách này là Liễu Tuấn, Triệu Ngạn, Chu Thiên Nghiên mở cuộc họp khẩn cấp đưa ra, chủ yếu là kết hợp ý kiến hai vị lãnh đạo già, dù sao bọn họ hiểu rõ tình hình cán bộ trung tầng trong nhà máy hơn xa Liễu Tuấn, như điều Liễu Tuấn nói, thời kỳ phi thường, dùng cách phi thường, ổn định quan trọng hơn tất cả, trước tiên ổn định, đợi vụ án được làm hai năm rõ mười, mới tiếp tục điều chỉnh thích hợp hơn....- Chu Phi Dược, thái độ của ông không tệ, khai báo rất nhiều vấn đề, cơ bản ăn khớp với tình hình chúng tôi nắm giữ được.Trong phòng thẩm vấn tạm thời, cuộc giao phong giữa Bao Thượng Nguyên và Chu Phi Dược đã có đột trọng đại, trước mặt chứng cứ sắt đá, Chu Phi Dược luống cuống, bắt đầu trả lời có tuyển chọn.Bao Thượng Nguyên châm thuốc rồi liếc nhìn Chu Phi Dước, lấy đẩy thuốc lá và bật lửa tới trước mặt ông ta.- Cám ơn Bao bí thư...Chu Phi Dược rít mạnh liền mấy hơi thuốc.- Có điều Chu Phi Dược, ông vẫn mang tâm lý hi vọng thoát nạn...Bao Vô Thượng không trở vị trí, cứ đứng trước mặt Chu Phi Dược, nhìn thẳng vào ông ta, nói nhấn mạnh thêm.Chu Phi Dược rõ ràng run lên.- Nói thực nhé, Bùi Nghĩa Nhân, còn cả con trai Chu Long của ông, có thể nói là thông minh hơn ông nhiều, bọn họ biết tự cứu mình ra sao.Giọng nói trầm ổn của Bao Thượng Nguyên từng chữ như nhát trùy đập vào lòng Chu Phi Dược.- Bao bí thư...Thằng, thằng Chu Long nhà tôi nó còn khỏe chứ?Chu Phi Dược ngẩng đầu lên hỏi, mặt lộ vẻ quan tâm hết sức.Bao Thượng Nguyên khẽ thở dài.Đáng thương cho lòng người làm cha mẹ.Chu Phi Dược tự thân có giữ còn lo cho con trai.Bao Thượng Nguyên chậm rãi nói:- Vụ án Chu Long là cục công an thành phố Ngọc Lan tra xét, nên tình huống tiến triển tôi cũng không rõ lắm, có điều theo tin tức bên đó phản hồi lại, thái độ chu Long rất tốt, cho dù vấn đề nghiêm trọng, nhưng cậu ta cũng tố cáo rất nhiều người.

Điều này rất tốt, nếu như qua xác minh, tình huống tố cáo là đúng sự thật, có thể coi là biểu hiện lập công, về sau khi toàn án phán quyết sẽ suy nghĩ tới việc này...Đạo lý này thì Chu Phi Dược cũng biết, chẳng qua trước đó không để trong lòng, hiện giờ tình huống đột biến, mình từ vị trí cao vời thành tù nhân, đột nhiên cảm thấy Bao Thượng Nguyên nói rất có ý.Đó là lòng của kẻ sắp chế đuối.Chu Phi Dược lại rít mạnh mấy hơi thuốc nữa, rồi ném mẩu thuốc lá xuống sàn nhà, đưa chân ra dẫm mạnh lên dập tắt thuôc, thở thât dời, nhìn thẳng vào Bao Thượng Nguyên, kích động nói:- Bao bí thư, tôi muốn tố cáo.

Chương 768: Không chống đỡ nổiLiễu Tuấn nhận được điện thoại của Mạnh Kế Lương trong phòng làm việc.- Xin chào Liễu bí thư.Mạnh Kế Lương cười ha hả, tiếng cười rất sảng khoái, cứ như hai người là bạn chi giao nhiều năm vậy.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Chào Mạnh bí thư.Cuộc điện thoại này của Mạnh Kế Lương phải gọi vào lúc nào, Liễu Tuấn đã đoán được đại khái, vụ án Cty Trường Phong có đột phát trọng đại, Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Nhân tố cáo cả một đám quan viên nhận hối lộ, trong đó chủ yếu là các cán bộ nắm thực quyền trong sở công nghiệp tỉnh, thành phố Ngọc Lan cũng có một số cán bộ, trong đó gồm Cốc Tòng Chính và Trì Cổ.Tại thành phố Ngọc Lan, Chu Long cũng tố cáo rất nhiều chuyện của Cốc Tòng Chính và Trì Cổ, theo tình huống hiện giờ mà xét, hai kẻ này chính là ô dù bảo vệ chính của Chu Long.Có điều trình tự đột phá có trước có sau, sau khi bên này tố cáo, bên cục công an thành phố mới có tiến triển đột phá.Trình tự này Liễu Tuấn cũng hiểu.Mạnh Kế Lương kiêm nhiệm cục trưởng cục công an Ngọc Lan, hắn là cán bộ do Trì An Phong một tay đề bạt lên, nếu có thể giải vây cho Trì Cổ thì đương nhiên phải ra sức giải vây, chỉ có điều Chu Phi Dược đã khai báo rồi, chuyện rõ ràng có xu thế mở rộng, vụ án Cty Trường Phong do kỷ ủy tỉnh và chính pháp ủy liên hợp làm, nếu Mạnh Kế Lương còn che đậy cho Trì Cổ chẳng những vô nghĩa còn đẩy cả bản thân mình vào.Nội bộ cục công an và chính pháp ủy chẳng phải là một khối thép, số người nhìn vào vị trí của Mạnh Kế Lương sợ là không ít.- Ha ha, Liễu bí thư hôm nay có thời gian không?

Chúng ta tụ họp một chút.Mạnh Kế Lương không vòng vo.Liễu Tuấn thì chần chừ.Mạnh Kế Lương nói thêm ngay:- Khách sạn Thu Thủy hôm nay tới một vị đầu bếp đồ tây, làm gan ngỗng đúng hương vị của Pháp, nghe nói không tệ, mời Liễu bí thư thưởng thức thử.Cái này chẳng cần hắn nói Liễu Tuấn cũng biết, khách sạn Thu Thủy đang từng bước tiền ra nước ngoài, đã bắt đầu xây dựng khách sạn ở khu vực Đông Nam Á, chẳng những đang đem thức ăn trong nước đi ra quốc tế, mà còn hấp thu thức ăn toàn thế giới mang về trong nước.Bởi thế hiện giờ khách sạn Thu Thủy, không chỉ là danh từ đại diện cho sự xoa hoa, mà còn là sự sành điệu.

Theo phong cách làm việc của Hắc Tử, Liễu Tuấn đoán chừng đây chẳng phải là đầu bếp Pháp chính gốc, mà chỉ được bồi dưỡng ở pháp thôi.Món gan ngỗng là món ăn truyền thống nổi tiếng toàn cầu của Pháp, Liễu Tuấn cũng ăn vài lần, quả nhiên là rất tuyệt vời, món ngày mới truyền vào Ngọc Lan, Mạnh Kế mời y đi thử, có thể thấy rất có thành ý.- Vậy được, cám ơn Mạnh bí thư thịnh tình khoản đãi, cung kính không bằng nghe lệnh.Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.Dù cùng là thưởng ủy thành phố, nhưng quyền lực trong tay của Mạnh Kế Lương, Liễu Tuấn chẳng thể so bì, còn về thân sơ xa gần trong mắt Đinh Ngọc Chu, Liễu Tuấn càng chẳng bì được.Liễu Tuấn không cần thiết vô duyên vô cớ đi đắc tội với Mạnh Kế Lương.Cho dù vì vấn đề của Trì Cổ, hai người đã ở vào vị trí “đối địch”, có điều quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

Là bạn hay là địch, không phải là hình thình là không thể thay đổi, cho dù là đối thủ thù oán cực sâu, nhưng vì lợi ích chung mà thường cũng đạt thành nhật trí và đồng minh tạm thời.- Vậy được, tôi lấp tức đưa xe tới đón Liễu bí thư.Mạnh Kế Lương khách khí vô cùng.Liễu Tuấn cười đáp:- Cái này sao dám nhận.- Không sao, có xa đâu, Liễu bí thư không cần khách khí với tôi.Mạnh Kế Lương tiếp tục cười ha ha, vẻ như bạn bè thân thiết.Nếu Mạnh Kế Lương kiên trì, Liễu Tuấn không từ chối nữa, đặt điện thoại xuống, xem đồng hồ.Cũng sắp tới giờ ăn tối rồi, Liễu Tuấn lại cầm điện thoại gọi về biệt thự số một.- A lô.Trong điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ của Tiểu Vũ.Cha con Chu Phi Dược bị bắt, cả Cty Trường Phong thành một bể vui sướng, ban đầu hộp đêm Dạ Đế bị đóng cửa, đám người chỉ ngồi xem diễn biến, dù sao chuyện này trước kia đã xảy ra, không bao lâu sau hộp đêm đó lại mở cửa hoạt động, Chu Long lại ngông nghênh xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ tới khi Chu Phi Dược bị bắt, mọi người mới tin chắc lần này làm thật rồi, cha con họ Chu sẽ gặp xui xẻo.Mấy ngày qua công ty Trường Phòng bắt vô số pháo hoa để ăn mừng.Thanh kiếm luôn treo lơ lửng trên đầu đã biến mất, tâm tình của Tiểu Vũ trở nên cực kỳ tốt, khi chuẩn bị cơm cho Liễu Tuấn cũng ngâm nga khúc hát, như con hươu non vui vẻ, nhảy tung tăng khắp biệt thự.- Tiểu Vũ, tối nay tôi không về nhà ăn cơm đâu.Liễu Tuấn căn dặn đơn giản.- Vâng...Giọng nói của Tiểu Vũ hết sức thất.Liễu Tuấn lắc đầu, không nói gì thêm.Tiếng u u trong điện thoại vang lên rất lâu Tiểu Vũ mới cúp điện thoại, cô biết, mình đã hoàn toàn sa lầy rồi, nhất là mấy ngày qua khi cô ra chợ mua thức ăn, hoặc trở về quán hàng nhỏ của dì Chung, đều nghe thấy mọi người bàn tán, ai ai cũng khen ngợi Liễu Tuấn, nói vị giám đốc mới đã trừ đi họa lớn cho Cty Trường Phong.Thậm chí có người nói Liễu Tuấn là cứu tinh của công ty.Tất nhiên, cũng có một số người thân cận biết Tiểu Vũ là “giúp việc” của Liễu Tuấn, từ trong ánh mắt của bọn họ, Tiểu Vũ nhận ra sự khác biệt hoàn toàn.Trước kia những ánh mắt đó nhìn Tiểu Vũ luôn quai quái, vừa hâm mộ vừa khinh bỉ, còn hiện giờ khinh bỉ ít đi, thâm vào nhiều hâm mộ hơn, thậm chí còn có vài phần thân cận lấy lòng.Tất cả đều vì ấn tượng Liễu Tuấn trong lòng mọi người đã có thay đổi lớn lao.Thậm chí dì Chung cũng có thay đổi nho nhỏ với Tiểu Vũ, đương nhiên dì Chung biết giữa con gái mình và Liễu bí thư không xảy ra chuyện gì, vì thế càng cảm kích Liễu Tuấn hơn những người khác, dì Chung cho rằng, con gái mình được chiếu cố cuộc sống cho Liễu Tuấn hơn một tháng thực sự là may mắn.Mạnh Kế Lương đích thân lái xe tới, không đưa theo thư ký, hơn nữa còn lái xe số một của cục công an thành phố, cho dù nhân viên khu Trường Hà không nhận ra hắn cũng nhất định phải biết số xe này.Mạnh Kế Lương đi tới thẳng văn phòng của Liễu Tuấn, trên đường đi nhưng nhân viên ra về nhiều người nhận ra Mạnh Kế Lương, liền tươi cười chào hỏi, trong lòng ngạc nhiên không biết Mạnh bí thư đột nhiên đại giá quang lân có việc gì?Mạnh Kế Lương vừa tới gần cầu thang, liền thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện.- Xin chào Liễu bí thư.Mạnh Kế Lương liền nở nụ cười tươi roi rói.- Làm phiền Mạnh bí thư phải tới tận đây, thận ngại quá.Liễu Tuấn liền rảo bước nhanh tới, khi còn cách mấy bậc thang liền đưa tay ra, y vốn cao hơn Mạnh Kế Lương hẳn một cái đầu, lại có ưu thế ba bậc thang, đưa tay ra với thái độ trên cao rõ ràng, trong mắt người ngoài Mạnh bí thư phải ngước nhìn Liễu bí thư rồi.Mạnh Kế Lương tu dưỡng rất tốt, tựa hồ chẳng hề bận tâm điều này, cười vô cùng vui vẻ, còn lắc tay Liễu Tuấn, tỏ ra rất thân thiện.- Liễu bí thư, xin mời.Mạnh Kễ Lương nói, hai người cùng nhau đi ra cửa.Liễu Tuấn vừa xuất hiện các nhân viên trong cơ quan tự đồng đứng tại chỗ, hoặc chậm bước lại, chăm chú nhìn theo Liễu bí thư.Đi ra cửa, mọi người kinh ngạc phát hiện ra Mạnh Kế Lương lại đích thân mở cửa cho Liễu bí thư, mà Liễu bí thư cũng chẳng khách khí, chỉ cười khiêm tốn một chút rồi ngồi vào, lúc này Mạnh Kế Lương mới vòng qua, tới chỗ lái.Chuyện này là sao đây?Tại sao Liễu bí thư lại khách khí với Liễu bí thư như thế?Tới khi chiếc xe chuyên dụng biển số một đi lâu lắm rồi, nhân viên cơ quan vẫn chưa tỉnh ra, nhìn thấy cảnh này còn có Sài Thiệu Cơ và các lãnh đạo chủ yếu của khu, tất cả đều không tin vào mắt mình.Thân phận và địa vị của Mạnh Kế Lương ở trong thành phố ra sao bọn họ rất biết.Thậm chí có thể nói ngay cả Thôi Phúc Thành chưa chắc gì được đặt trong lòng Mạnh Kế Lương, rốt cuộc có chuyện gì đây?Chẳng những đám Sài Thiệu Cơ kinh hãi, Liễu bí thư lúc này há có thể bình tĩnh như thường được?Vô cớ tỏ ra ân cần, ắt có mưu đồ lớn.Mạnh Kế Lương nắm thời cơ rất tốt, vừa vặn lúc tan ca, có thể thấy đã chuẩn bị sẵn, để cho mọi người xem, cấp đầy đủ thể diện cho Liễu Tuấn, ắn sau này giá trí của Liễu Tuấn ở trong cơ quản khu ủy Trường Hà sẽ tăng lên không ít.Quan trường nói phức tạp thì phức tạp, mà nói đơn giản thì cũng đúng là đơn giản.Một lãnh đạo có đáng tôn kính, hoặc đáng đi theo hay không, đôi khi không phụ thuộc vào hành động của người đó, mà còn phụ thuộc vào thái độ của lãnh đạo cấp cáo được người khác công nhận.Mạnh Kế Lương hạ mình lấy lòng Liễu Tuấn, chắc chắn trong mắt người khác vô cùng huyền diệu, không dễ phán đoán, nhưng ít nhất khẳng định Liễu Tuấn phải có địa vị riêng mình ở thành ủy rồi, nếu không Mạnh Kế Lương sao lại làm thế?Mặc dù trước đó không lâu Liễu Tuấn bị xử phạt, tựa hồ thành ủy muốn hạ uy phong của y, nhưng quan trường đừng có nhìn biểu hiện bên ngoài mà xét đoán.Ví như Trì Cổ, bị cảnh cáo nghiêm trong trong đảng, bị ghi phạt hành chính, bị kiểm điểm công khai, dường như mất hết thể diện, nhưng người sáng suốt đều biết, xử phạt này đổi lại vị trí cho Trì Cổ!

Vậy Liễu Tuấn bị xử phạt sẽ được đổi lại cái gì?

Chương 769: Âm nhu tới cực điểmMạnh Kế Lương ở tòa nhà cơ quan khu Trường Hà tỏ ra cực kỳ khách khí, nhưng khi lên xe thì không nói lấy một lời, Mạnh Kế Lương hạ cửa gió xuống một nửa mặt cho gió lạnh vù vù quất lên mặt.Hai người đều không nói một lời.Mạnh Kế Lương làm trò cho người khác xem, cho Liễu Tuấn đủ thể diện, tiếp theo là phải đàm phán rồi, đàm phát tốt, ít nhất giữa hai người còn có tình hữu nghị bề ngoài, nếu như đàm phán không ra sao, thì ngay cả thể diện cũng không cần nữa.Khu Trường Hà chỉ cách nội thành chưa đến 10 km.Khách sạn Thu Thủy chiếm cứ vùng sầm uất nhất của thành phố Ngọc Lan, thành phố Ngọc Lan trong toàn quốc không được coi là thành thị lớn lắm, nên một xí nghiệp kinh doanh khách sạn siêu cấp tới đầu tư, tất nhiên phải hoan nghênh bội phần.Khách sạn Thu Thủy tiền nhiều thế mạnh, lấy được khu đất tốt cách tòa nhà thành ủy không xa là điều hợp lý.Xe còn chưa tới khách sạn, Mạnh Kế Lương đã lấy di động trông tay bấm số, bên kia liền truyền tới giọng nam âm trầm.Mạnh Kế Lương nói một câu “sắp tới rồi”, liền cúp điện thoại.Chiếc điện thoại di động to uỵch như thế, vừa lái xe vừa gọi là rất bất tiện.Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa khách sạn, người trông cửa còn chưa kịp tới mở cửa cho khách, một nam nhân trung niên đã chậm rãi đi tới.- Xin chào Liễu bí thư, tôi là Uông Quốc Chiêu.Người trung niên cuời mỉm, giọng nói nhu hòa cực đồ, trong nhu hòa thoáng như phát ra luồng khí lạnh.Người này quá âm trầm, giống như một con rắn hổ mang vậy.- Uông thị trưởng của thành phố Ngô Tây.Sợ Liễu Tuấn mới tới còn chưa biết Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương ở bên cạnh giải thích thêm một câu.Kỳ thực hắn làm thế là quá thừa, đối với người đứng đầu mười tám thành phố trong cả tỉnh, Liễu Tuấn có lẽ chưa nhớ kỹ hết, nhưng đại danh của Uông Quốc Chiêu khẳng định phải rõ.Y coi Trì Cổ là đối thủ phải hạ, sao lại chẳng biết trong nhà người ta có nhân vật cỡ nào?Hơn nữa Uông Quốc Chiêu chưa tới bốn mươi đã đảm nhận thị trưởng thành phố, là một nhân vật cực kỳ ghê gớm, nhưng Liễu Tuấn nghe danh Uông Quốc Chiêu đã lâu lại không ngờ hắn là người âm trầm như vậy, làm người ta vừa thấy là bất giác như có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.Mạnh Kế Lương mời hắn tới đây, Liễu Tuấn cũng hiểu nên tỏ ra thản nhiên.Quan Trường đơn giản chỉ là đấu tranh và thỏa hiệp, cuối cùng đạt tới bình hình nào đó, đấu tranh tới mức nào, thỏa hiểu tới mức nào, thì phải xem lợi thế nằm trong tay và thế lực của từng người.Nếu như cự tuyệt sự điều đình của Mạnh Kế Lương, đối với Liễu Tuấn còn chưa đứng vững chân là một lựa chọn thiếu khôn ngoan, quy tắc cuộc chơi là thế, không phải ai cũng đều có thể tùy tiện phá vỡ.Trừ quy tắc quan trường ra Liễu Tuấn thản nhiên là vì nguyên nhân khác, đó là lợi thế y nắm trong tay rất lớn, chiếm cứ vị trí chủ động, có thể tranh thủ được lợi ích thật lới cho mình, lợi ích này có liên quan mật thiệt tới chính sách mà y muốn mau chóng thi thành tại khu Trường Hà.Nhưng vừa mới gặp Uông Quốc Chiếu, trong lòng Liễu Tuấn lập tức nổi lên sự cảnh giác và lo lắng mạnh mẽ.Kẻ này quá nguy hiểm.Uông Quốc Chiêu tất nhiên không biết Liễu Tuấn trong lòng đã đặt mức “báo động” lên tới cấp cao nhất, vẫn mìm cười đưa tay ra làm động tác mời khách:- Liễu bị thư xin mời.Phòng bao đã được đặt trước.Đó là một phòng bao cực lớn bài bố vô cùng thanh nhã, diện tích của căn phòng này phải đủ bày bốn bàn tiệc lớn, nhưng hiện giờ bên trong chỉ có một chiếc bàn, không gian thừa đều được các loại cây cối xanh tươi chiếm cứ.Đó là cây cối thật chứ không phải là đồ nhựa, tuy bên ngoài là mùa đông giá rét, nhưng bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, đi vào thậm chí còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, thì ra trên hòn giả sơn có thiết kế thác nước, đoán chừng bên trong hòn giả sơn này có lắp đặt thiết bị diện tự khuếch âm, phóng đại tiếng nước chảy, mô phỏng không khí dã ngoại.- Bố trí như vậy thực sự rất tốn tâm lực.Uông Quốc Chiếu nhìn phong cảnh phòng bao, khẽ thở dài một tiếng, gian phòng này vốn là do hắn thuê, trước kia chắc cũng đã tới xem qua, hiện giờ cảm khái như thế chỉ để làm không khí thêm sôi động.Mạnh Kế Lương cười ha hả nói:- Đúng thế, khách sạn Thu Thủy đứng hàng đầu cả nước, khách sạn sang trọng nhất, dẫn đầu trào lưu ngành nghiệp, những người làm thương nghiệp cũng xem là nhân sĩ kiệt xuất rồi.Mạnh Kế Lương cũng là kẻ có học văn nhã, nhưng đem so với Uông Quốc Chiêu cực kỳ âm trầm, thì lại thành “ hào sảng phóng khoáng” lắm rồi.- Liễu bí thư, mời.Uông Quốc Chiều mời Liễu Tuấn vào chỗ.Từ lúc gặp mặt tới giờ Uông Quốc Chiêu chỉ mời chào Liễu Tuấn, còn để mặc Mạnh Kế Lương, đó tuyệt đối không phải do hắn thất lễ, mà chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ đã tới mức không còn cần khách khí gì nữa rồi.Sơm đã thân như anh em, cần gì ngày nào đối diện cũng chào hỏi.Liễu Tuấn cũng là lần đầu tiên thấy một phòng bao bố trí tỉ mỉ như vậy, hẳn là một hạng mục mới gần đây khách sạn Thu Thủy sáng tạo ra, đúng là rất khiến người ta yêu thích, Hắc Tử ngày càng tài giỏi rồi.Có cấp phó tận tâm tận lực như vậy, Xảo Nhi bớt đi không ít tâm lực, đặt nhiều công sức hơn lên Nhạc Nhạc, nghĩ tới cô con gái như tiểu thiên sứ, Liễu Tuấn bất giác nở nụ cười.Bàn rất lớn, ba người chia nhau ra người, cũng không chú ý chủ khách gì.- Uông thị trưởng, thành phố Ngô Tây mấy năm qua kinh tế phát triển thật nhanh.Liễu Tuấn mỉm cười, móc thuốc lá ra đưa cho Uông Quốc Chiêu và Mạnh Kế Lương.Gần đây, y ngày càng hút nhiều thuốc rồi.Có lẽ tới Ngọc Lan, chuyện cần phải lo lắng quá nhiều.Thành phố Ngô Tây nằm ở phía đông nam tỉnh, là một thành phố lịch sử nổi tiếng, mấy năm qua ra sức phát triển kinh tế, GDP đã vượt qua những thành thị khác trong tỉnh, đuổi thẳng theo thành phố Ngọc Lan, địa vị trong tỉnh chỉ đứng sau thứ hai, chính phủ tỉnh rất hài lòng với ban bệ thành phố Ngô Tây, cả hai người đứng đầu đều được đại lão trong tỉnh coi trọng.Lời này của Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng phải là tâng bốc Uông Quốc Chiêu, có thể làm kinh tế phát triển nhanh như thế đúng là rất giỏi, Uông Quốc Chiêu xuất thân hàn vi, có được Trì An Phong coi trong, gả con gái làm vợ, tiến tới thành thị trưởng, có thể coi như truyền kỳ trên quan trường.Dù lập trường hai người đối địch với nhau thế nào, không thể phủ nhận được năng lực của người ta.Trì An Phong là lãnh đạo tỉnh ủy lão làng, nhưng lên được thị trưởng một thành phố kinh tế như Ngô Tây không chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Trì An Phong, ví dụ ngay Liễu Tuấn, địa vị Nghiêm, Liễu hơn xa Trì An Phong, nhưng nếu chẳng phải y có năng lực nổi bật, không thể thăng tiến nhanh như vậy.- Cám ơn Liễu bí thư khen ngợi, thành phố Ngô Tây mấy năm qua phát triền đúng là cũng được, đều là do tỉnh ủy tỉnh chính phủ lãnh đạo đúng đắn.Uông Quốc Chiêu đáp lại đúng theo quy tắc quan trường.Liễu Tuấn gật đầu.Mạnh Kế Lương hỏi:- Uông thị trưởng, nghe nói thành phố Ngô Tây đang dàm phán chuẩn bị để khách sạn Thu Thủy mở ở đó, có phải thế không?Uông Quốc Chiêu cười:- Đúng là có chuyện này, có điều tiến độ đàm phán không được lý tưởng cho lắm, khách sạn Thu Thủy là công ty hàng đầu trong nước, hiện giờ ngay cả ở Đông Nam Á cũng tương đối có tiến, tổng bộ của bọn họ nói mục tiêu tiếp theo là tiến vào thế giới, còn trong nước chỉ nghĩ tới thành phố cấp tỉnh thôi.Mạnh Kế Lương khịt mũi:- Cái khách sạn này ngạo mạn thật.Mạnh Kế Lương là loại người tư tưởng địa phương cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hắn, một tập đoàn có lớn đến đâu, bản chất chỉ là làm ăn mà thôi, một thành phố chính phủ đưa tay ra mời, nể mặt như thế mà lại cự tuyệt, thật đúng là không biết suy nghĩ.Uông Quốc Chiếu cười, nhìn Liễu Tuấn nói:- Ha ha, chuyện này có lẽ muốn thành công phải nhờ Liễu bí thư giúp đỡ nữa.Trong lòng Liễu Tuấn hơi chấn động, lập tức cười nói:- Nếu như Uông thị trưởng muốn mời khách sạn Thu Thủy vào đầu tư ở Ngô Tây, có lẽ tôi giúp được.- Ồ?

Liễu bí thư quen biết chủ của khách sạn Thu Thủy?Mạnh Kế Lương hỏi đầy hứng thú.Uông Quốc Chiêu hơi giật mình, từ khi quyết định xử phạt của thành phố Ngọc Lan đưa ra, Uông Quốc Chiêu biết chuyện này khó mà nhẹ nhàng kết thúc, liền bắt đầu thu thập tư liệu về Liễu Tuấn, đương nhiên hắn không thể tìm hiểu được bí mật cao tầng, nhưng Liễu Tuấn đi lên từ huyện Hướng Dương, tổng giám đốc điều hành Nhan Hải Quân (Hắc Tử) của khách sạn Thu Thủy cũng là người huyện Hướng Dương, theo quy tắc quan trưởng phân tích, một khách sạn làm to như thế, khẳng định là phải có liên quan tới người trong quan trường, trong nước gần như không tồn tại tập đoàn thương nghiệp cỡ lớn nào thuần úy cả, như vậy quan hệ khách sạn Thu Thủy rất có thể là nhà họ Liễu, Liễu Tuấn có lẽ còn chưa đủ tư cách, nhưng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hoàn toàn đủ.Uông Quốc Chiêu vốn chỉ thăm dò thôi, xem phản ứng Liễu Tuấn thế nào, không ngờ y thẳng thắn thừa nhận có liên quan.Biểu đạt như thế thể hiện một sự tự tin.Liễu Tuấn chẳng hề bận tâm người ta biết được chuyện này.Uông Quốc Chiêu bất giác điều chỉnh lại đánh giá trong lòng với Liễu Tuấn Chương 770: Đơn xin từ chức- Đúng thế, giám đốc Nhan Hải Quân là bạn thời thanh niên của tôi, quan hệ không tệ.Liễu Tuấn mỉm cười trả lời.Mạnh Kế Lương ngẩn người, cười nói:- Liễu bí thư nói câu này làm tôi ngạc nhiên quá, bạn thời trẻ của Liễu bí thư ư?

Ha ha ha...Uông Quốc Chiêu cũng mỉm cười.Hai người bọn họ đều là cán bộ phái trẻ nổi danh trong tỉnh, nhưng so với Liễu Tuấn rất “giả rồi”, không hiểu cái “thời trẻ” của Liễu Tuấn là phân chia kiểu gì, hiện giờ y là thanh niên hay trung niên.Liễu Tuấn cười đáp:- Chẳng giấu gì hai vị, ngày ngày lo lắng vì chính sự, tôi cảm thấy mình già thật rồi.Mạnh Kế Lương và Uông Quốc Chiêu nhìn nhau gật đầu, tựa hồ rất đồng cảm, hai người bọn họ cũng thấy tâm thái của mình đôi khi còn già hơn cả người năm mươi tuổi.- Liễu bí thư, nếu như có thể mời khách sạn Thu Thủy tới thành phố Ngô Tây, để tăng thêm một cảnh đẹp cho thành phố chúng tôi, tôi xin cảm ơn trước.Uông Quốc Chiêu nói lời cảm ơn hết sức chân thành.Mọi người đều là quan viên trong thể chế, biết Liễu Tuấn nếm không nắm chắc 8,9 phần, khẳng định sẽ không nói thế, chuyện này cơ bản được xác định rồi.- Thưa tiên sinh, xin hỏi các vị dùng món gì?Trong phòng có hai phục vụ, trong đó có một người tuổi hơi lớn, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn hỏi.

Đây cũng là đặc sắc của khách sạn Thu Thủy, khi đó rất nhiều khác sạn cho dù quy mô lớn, cấp bậc cao nhưng nhưng khuynh hướng địa phương hóa vô cùng nghiêm trọng, nhân viên thường dùng tiến bản địa giao tiếp với khách.Khách sạn Thu Thủy quản lý nhân viên từ tầng thấp nhất, các nhân viên ưu tú thường giao lưu với nhau, vì thế ở chi tiết phục vụ đều có tiêu chuẩn thống nhất.Vào nhưng năm 90 đây là một điểm nổi bật.Uông Quốc Chiêu hỏi:- Liễu bí thư, lần đầu gặp mặt, không biết Liễu bí thư có sở thích như thế nào, tôi không dám đại diện, món gan ngỗng Pháp mỗi người một phần, các món khác tủy ý, được chăng?- Được.Liễu Tuấn đồng ý, chọn mấy món ăn ưa thích, Uông Quốc Chiêu an bài như vậy rất hợp ý y, trong phòng chỉ có ba người không cần bầy biện hết cua cá, tùy ý một chút ăn thoải mái hơn.Hai người còn lại cũng tự chọn món ăn.Uông Quốc Chiêu hỏi:- Uống rượu gì đây?Liễu Tuấn cười nói.- Gan ngỗng Pháp thường đều uống với rượu porto....Gan Ngỗng Pháp kiểu món pate ấy, mình ăn thì không khoái thấy nó nát và bở, chắc mua phải đồ hộp rẻ tiền.Rượu Porto vốn là một loại rượu vang sản xuất ở Bồ Đào Nha, thuộc loại rượu vang nồng độ cồn khá cao, bình thường ủ rượu nồng độ cồn từ 10% tới 20%, trong quá trình đó thêm cồn, nước nho chưa lên men hết, vì thế rượu Porto đều ngọt.

Tửu lượng của Liễu Tuấn tuy tiến bộ, nhưng không thích rượu, khi nào có thể không uống rượu mạnh thì y cố tránh.Uông Quốc Chiêu nói:- Liễu bí thư quả nhiên biết thưởng thức, Kế Lương, anh thích rượu trắng thì tự chọn đi.Liễu Tuấn liếc nhìn Mạnh Kế Lương, không ngờ Mạnh bí thư trong nhã nhặn lại có sở thích rượu mạnh, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng, có lẽ là do ban ngành chính pháp lâu rèn luyện được.- Được, ai theo sở thích người đó, có điều tôi phải nói trước, chúng ta phải uống cho công bằng, tôi một chén mao đài, hai vị phải 2 chén rượu vang.Mạnh Kế Lương cẩn thận nói trước, thực ra thì dù 2 chén rượu vang so 1 chén Mao Đài thì hắn vẫn bị thiệt, nhưng hôm nay mọi người không tới uống rượu, Uông Quốc Chiêu là “âm trầm” tới tận xương tủy, hẳn tình hình chuốc rượu nhau sẽ không xảy ra.Uông Quốc Chiêu cười, chỉ mặt hắn nói:- Không thẹn là người léo lái bên chính pháp, tâm tư rất kín đáo.Mạnh Kế Lương cười:- Hai vị đều là quan lớn chấp chính một phương, rất là xảo quyệt, quan hệ với các vị không thể không cẩn thận.Uông Quốc Chiêu và Liễu Tuấn đều cười lớn, không khí nhìn qua rất hòa hợp.Không bao lâu rượu và đồ ăn được đưa lên, mỗi người chọn ba bốn món, trông cũng không đến nổi keo kiệt lắm.- Nào, Liễu bí thư, Kế Lương, cạn một chén.Ba người đều là cán bộ trẻ tuổi, trong đó Uông Quốc Chiêu khả năng nhiều hơn Mạnh Kế Lương hai ba tuổi, chức vụ của hắn cũng là lớn nhất, liền làm chủ đạo của bữa tiệc.- A, đây là gan ngỗng nổi tiếng của Pháp, ăn đúng là không tệ, chỉ là không hợp với khẩu vị của người nước chúng ta...Mạnh Kế Lương thử một miếng gan trước, cười lắc đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Trong món gan này đã thêm vào khẩu vị bản địa rồi đó.Thực ra món ăn Pháp chú trọng nguyên vị, nhưng khẩu vị các nơi lại khác nhau, món gang ngỗng Pháp chính tông ăn trong miệng người tây ngon vô cùng, nhưng chuyển tới các nước khác, dù có mang theo hoàn toàn hương vị, thì cũng chỉ thử mới lạ cho biết thôi, chư muốn mở rộng phát triển thì phải kết hợp với khẩu vị bản địa, nhưng như thế lại mất đi “chất “ của nó.Ba người chỉ ăn uống nói một chút chuyện đồn đại vui vẻ trên quan trường.Có lẽ Uông Quốc Chiêu thấy không khí bữa ăn chưa được nhiệt tình lắm.- Liễu bí thư, lần này chấn động của công ty Trường Phong lớn lắm phải không?Lại tán gẫu một hồi nữa, Uông Quốc Chiêu thấy không khí tạm ổn rồi, liền vòng vo đi vào vấn đề.Liễu Tuấn đáp:- Đúng là rất lớn, trước kia tôi cũng không ngờ Cty Trường Phong lại tồn tại vấn đề nghiêm trọng đến thế, cả một đám người phá hoại, thiếu chút nữa làm sập cả xí nghiệp cốt cán của quốc gia.Uông Quốc Chiêu nói:- Tình huống đó cũng không phải chỉ có ở Cty Trường Phong, xí nghiệp quốc hữu toàn tỉnh, ít nhiều đều có vấn đề tương tự, nếu như không chỉnh đốn một chút, tình huống sợ là ngày càng tệ.Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.Uông Quốc Chiêu lại nói:- Xem ra Hà tỉnh trưởng đã hạ quyết tâm chỉnh đốn xí nghiệp tập thể và quốc hữu làm ăn không tốt trong cả tỉnh rồi, tôi hết sức tán thành việc làm này của Hà tỉnh trưởng và chính phủ tỉnh, giải đoạn hiện nay, kinh tế quốc dân là chủ thể, nếu như không thể phát huy được hiệu quả, sẽ trở thành gánh nặng, sẽ ảnh hiểm nghiêm trọng tới tốc độ phát triển kinh tế.Mạnh Kế Lương tiếp lời.- Cho nên Hà tỉnh trưởng mới đặc biệt điều Liễu bí thư từ tỉnh N qua đây, chính là hi vọng Liễu bí thư có thể làm mẫu ở Cty Trường Phong, để toàn tỉnh có cái tham khảo.Uông Quốc Chiêu thở dài:- Trọng trách của Liễu bí thư không nhẹ.Liễu Tuấn bình thản nói:- Chuyện do người làm, nếu tới rồi, thì thử xem sao.

Kỳ thực bất kỳ sự phát triển của địa phương hay xí nghiệp quan trọng là vấn đề cán bộ, đoàn kết cán bộ càng là điểm mấu chốt trong đó.Uống Quốc Chiêu gật đầu:- Lời này của Liễu bí thư rất hợp lý, đoàn kết cán bộ đúng là vấn đề quan trọng nhất...Liễu bí thư, Trì Cổ tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mong Liễu bí thư tha thứ.Miệng Liễu Tuấn nhếch lên thành nụ cười.Uông Quốc Chiêu nói Trì Cổ quá trẻ trước mặt Liễu Tuấn thật hơi “quá đáng”, nhưng khí độ Liễu Tuấn biểu hiện ra trầm ổn không thua kém Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương làm người ta dễ quên đi tuổi thực của y.Liễu Tuấn nhấp một ngụm rượu không nói.Uông Quốc Chiêu trong lòng vui mừng, Liễu Tuấn đang đợi mình ra điều kiện đây, như vậy còn có chỗ để thương lương, nếu không thể thương lượng được, Liễu Tuấn cũng chẳng thèm đến nghe người ta nói.- Nói thực nhé, Uông thị trưởng, cá nhân tôi thấy Trì Cổ không hợp ở lại khu Trường Hà nữa, cán bộ làm chính pháp chú ý uy tín, Trì Cổ không dựng được uy tín lên, sao có th khiến đám lưu manh kia sợ hãi...Mạnh Kế Lương ở bên cạnh nói thêm:Thì ra đó là điều kiện bọn họ đưa ra sao?

Điều Trì Cổ đi à?Liễu Tuấn mỉm cười, lấy đũa gặp một miếng gan ngỗng cho vào mồm.Uông Quốc Chiêu cười:- Kế Lương, anh đừng nói tốt cho Trì Cổ nữa, tuy nói tôi là anh rể cậu ấy, nhưng theo tôi thấy, cậu tra là đứa nhỏ bị chiều hư, mãi mãi không lớn được, thậm chí có thể nói, không hợp làm công chức quốc gia.Nói thế có chút thú vị rồi đây.Liễu Tuấn đặt đũa xuống, vẫn không lên tiếng.Uông Quốc Chiêu lấy ra một tờ giấy gấp sẵn, khẽ đẩy tới trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mở ra xem, không ngờ là báo cáo từ chức của Trì Cổ, hắn không chỉ từ chức bí thư chính pháp hay cục trưởng cục công an, mà muốn xin nghỉ việc.Ra biển kinh doanh.Liễu Tuấn đã xem báo cáo của Trì Cổ, nhận ra chữ viết của hắn.Liễu Tuấn xem xong, chậm rãi gấp lại bỏ trong túi mình, trầm ngâm nói:- Mạnh bí thư, tình hình trị an khu Trường Hà không được lạc quan, tôi vừa mời tới, không hiểu các cán bộ bên chính pháp...Mạnh Kế Lương tiếp lời ngay:- Điều này Liễu bí thư không cần lo, chẳng những thành phố tính tới tình huống đặc thù của khu Trường Hà, mà tỉnh chính pháp ủy cũng đang suy nghĩ, ý thứ là điều đồng chí Vương Bác Siêu phó đội trưởng cục công an Đại Ni tới đây cho Liễu bí thư.Phải nói thành ý của nhà họ Trì đưa ra rất cao, chẳng những hạ Trì Cổ xuống, cấp cho Liễu Tuấn thhể diện, lại còn điều sư huynh Vương Bắc Siêu của Liễu Tuấn từ tỉnh N qua, coi như một sự bồi thường.Điều động cán bộ vượt tỉnh là rất khó, nhà họ Trì vì giữ mạng cho Trì Cổ đã phải trả giá lớn, đồng thời như thế cũng tránh được xung đột toàn diện với Hà Duyên An.Kỳ thực Hà Duyên An cũng đâu có muốn xung đột với cán bộ bản địa vào lúc này.- Nào, Uông thị trưởng, Mạnh bí thư, chúng ta cạn chén.Liễu Tuấn liền giơ chén lên với hai người Chương 771: Căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng- Hi hi, bí thư Liễu Tuấn, ngài thật chẳng ra làm sao, mới chạy ra khỏi tỉnh N được mấy ngày đã bị người ta cho một cái cảnh cáo trong đảng rồi.Người đó vừa trêu chọc Liễu Tuấn, vừa tặc lưỡi lắc đầu, vẻ mặt rất khinh thường.Chẳng phải nghi ngờ, người dám chọc giận Liễu Tuấn chỉ có thể là Hà đại tiểu thư.Liễu bí thứ đúng là hơi tức thật, trừng mắt lườm Hà đại tiểu thư một cái, sau đó vứt điếu thuốc kia, đón gió lạnh căm căm, rảo bước về phía trước, nằm sau một vị trí xạ kích, cầm lấy một khẩu súng trường tự động, bắt đầu nhắm bắn.Đây là một căn cứ quân sự trong địa phận khu Trường Hà, cấp độ bảo mật rất cao.Thực ra đây chính là một trong ba căn cứ huấn luyện của đại đội đặc chủng quân khu Đông Nam đặt ở thành phố Ngọc Lan, nếu không có người trong quân đội dẫn vào, Liễu Tuấn muốn tiến vào cũng không khó, thăm hỏi bộ đội mà, có điều nếu như muốn mặc đồng phục ngụy trang tác chiến, tùy tiện dùng súng bắn như hiện giờ sợ là không thể nào.Cho dù là Hà đại tiểu thư là trung tá, là quan quân trung cấp trong bộ đội mà không có giấy thông hành đặc biệt cũng đừng nghĩ tới việc đi vào đây.

Trừ khi cô có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng minh cô là con gái của tư lệnh viên quân khu Đông Nam, thì lại là chuyện khác.Hôm nay có thể chạy tới căn cứ huấn luyện này bắn súng hoàn toàn là bởi vì Lương Kinh Vĩ và Cao Đước Thịnh, hai người đều nốc một bình Nhị Oa Đầu, mặt đỏ bừng bừng muốn tới trường bắn phân thắng bại.Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết chạy tới đây thăm cha.Hà Trường Chinh điều tới quân khu Đông Nam, hai vợ chồng họ không điều tới theo, nguyên nhân đơn giản vì hai người đều trở thành quan quân bộ đội trú Hồng Kôn, hiện giờ đang đóng ở Giang Khẩu tiến hành huấn luyện ở Giang Khẩu, đợi tháng bảy năm sau sẽ oai hùng tiến vào đô thị lớn của phương đông.Cao Đức Thịnh là cấp dưới cũ của Lương Kinh Vĩ.Khi Lương Kinh Vĩ làm trung đội trưởng đội đột kích, Cao Đức Thịnh là một tiểu đội trưởng, cùng Lương Kinh Vĩ tham gia trận chiến tự vệ phản kích, là dũng sĩ xông lên từ trong biển máu, cũng lập được huân chương hạng nhất.

Lương Kinh Vĩ năm đó lên đại đội trưởng, Cao Đức Thịnh lên trung đội trưởng, Lương Kinh Vĩ lên tiểu đoàn trưởng, Cao Đức Thịnh thành đại đội trưởng.

Tiếp sau đó Lương Kinh Vĩ điều tới sư đoàn thì Cao Đức Thịnh không còn là cấp dưới của hắn nữa, mà điều tới đại đội cảnh vệ quân khu.Cao Đức Thịnh giống như Lương Kinh Vĩ, tựa hồ sinh ra để làm lính, làm đại đội trưởng hai năm, rất được Hà Trường Chinh xem trọng.Nhân cơ hội quân khu thành lập đại đội đặc chủng, Cao Đức Thịnh chiến công trác tuyệt, kỹ thuật quân sự nổi trội, liền được lựa chọn thành đội viên đại đội đặc chủng.Kỳ thực luận ra Lương Kinh Vĩ càng thích hợp làm nhân tuyển cho bộ đội đặc chủng, nhưng là một trong số những người nối nghiệp thế hệ thứ ba của nhà họ Hà, vị trí của Lương Kinh Vĩ không thể dừng lại ở tầng cấp “dũng sĩ”, mà định sẵn phải thành quan chỉ uy ưu tú.Đại đội đặc chủng là binh chủng được chọn binh hùng tướng mạnh tự khắp quân khu, thực sự được xưng là cao thủ như mây, trong hoàn cảnh đó Cao Đức Thịnh cũng vật nhanh chóng vươn lên, thành nhân vật kiểu mẫu cho đại đội đặc chủng, nên được ủy thác trọng trách lớn.Sau khi Hà Trường Chinh điều tới, cũng dẫn Cao Đức Thịnh theo làm phó đại đội trưởng đặc chủng, tình thế ngoài biển phức tạp, Hà Trường Chinh coi trọng kiến thiết đại đội đặc chủng cũng là hợp tình hợp lý.Tuy nói hòa bình là sự ca ngợi lớn nhất với quân nhân, nhưng thân là chỉ huy cao cấp quân đội, đầu óc của Hà Trường Chính lúc nào cũng căng như giây đàn.Liễu Tuấn hôm nay tới đây hoàn toàn với thân phận tư nhân.May là căn cứ báo mật vô cùng chu đáo, địa phương không ai nhận ra y xuất hiện ở nơi này, nếu không ai cũng có thể đoán ra, Liễu bí thư chính là “giật giây” sự kiện xung đột trước đó không lâu.Liễu Tuấn bị Hà đại tiểu thư châm chọc một phen, trong lòng tức lắm, nhưng ở nơi công chúng đông người, không thể lập tức đè Hà Mộng Doanh xuống “dạy bảo” một phen, chỉ đánh đem toàn bộ cơn giận trút vào bia tập bắn, “đoàng đoàng đoàng” bắt liền một hơi mười phát đạn.Ngoài năm mươi mét người coi bia nhìn vết đạn, khóe miệng nhếch lên.Trình độ này mà cũng chạy tới đây bắn bia?

Đúng là làm trò cười, nhưng người đó cũng biệt, đồng chí này tuy còn trẻ, nhưng là bạn của Lương tham mưu trưởng và Cao đại đội trưởng, hơn nữa được tôn xưng là “bí thư”, nên không dám thất lễ.- Sáu mươi điểm, trúng chín, một viên ra ngoài.Người coi bia báo ra thành tích.Tức thì Hà đại tiểu thư cười tới gập người, nói với Liễu Diệp bên cạnh:- Diệp Tử, cậu em của em bắn súng thật chả ra làm sao cả.Hà Mộng Doanh và Liễu Diệp tuy gặp nhau không nhiều, chỉ gặp nói chuyện mấy câu ở hôn lễ của Vũ Chính Hiên và Liễu Yên cùng Liễu Tuấn và Nghiêm Phi.Nhưng dù sao đó là chị ruột của tiểu sắc ma, Hà Mộng Doanh có một loại cảm giác thân thiết.Liễu Diệp thuần túy chỉ tới làm khách, nghe thế liền nói:- Cậu ấy vốn không xuất thân quân nhân, có thể bắn được thành tích như vậy là khá rồi, Nghiêm Minh nhà em cũng ở bộ đội mấy năm, chỉ sợ cũng không bắn tốt hơn được.Nghiêm Minh đã qua tuổi tam thập nhi lập, hiện giờ làm bí thư huyện Thanh An thành phố Bảo Châu, tính cách xốc nổi trước kia đã biến thành trầm ổn vô cùng, nghe vợ bình luận chỉ cười không phản bác.Không ngờ Cao Đức Thịnh ở bên cạnh không chịu, chạy tới giành lại công bằng:- Này Liễu Diệp, cô nói thế tôi có ý kiến đấy.

Nghiêm Minh hồi ở bộ đội là quân của tôi, do tôi cầm tay dạy cậu ấy mấy tháng trời, dù hiện giờ có giải ngũ, nhưng nền móng năm xưa vẫn còn, nếu không bắn được thành tích như kia thì tôi tức tới phun ra máu mất...Này này, Nghiêm Minh, Nghiêm bí thư, lão gia cậu đừng chỉ có có ì ra đó, mau tới cầm một khẩu chơi vài phát cho vợ cậu mở rộng tầm mắt đi.- Đại đội trưởng, anh cứ khoác lác đi.Nghiêm Minh phản đối, trêu lại:- Khi tôi vừa tới bộ đội, ngày nào cũng bị anh chửi thì có, anh đã cầm tay dạy tôi bao giờ?Nghiêm Phi trước khi chuyển nghiệp, là quân của Cao Đức Thịnh, cho nên về sau luôn gọi Cao Đức Thịnh như thế, giống như Cao Đức Thịnh cũng luôn gọi Lương Kinh Vĩ là tiểu đoàn trưởng.Cuộc tụ hội hôm nay là do Nghiêm Minh tới thăm Cao Đức Thịnh đề nghị, vừa khéo vợ chồng Lương Kinh Vĩ cùng Hà đại tiểu thư cũng tới bầu bạn với Hà Trường Chinh vài ngày, một cú điện thoại gọi tới, thế là Liễu bí thư bỏ công bỏ việc lật đật chạy đi chơi.Lương Kinh Vĩ và Cao Đức Thịnh tửu lưởng rất cao, Nghiêm Minh cũng chẳng hạng xoàng, mà bí thư huyện ủy là “cái lò luyện rượu”, gặp nhau chẳng bao lâu, mấy người đó đã hò hét cạn chén rồi.

Đồng chí Liễu Tuấn tuy cũng là bí thư, nhưng kinh nghiệm thiếu sót, nói tới uống rượu thế nào cũng không phải đối thủ của mấy cái “hũ chìm” này!

May mà y tuổi nhỏ nhất, lại không ở bộ đội, được Lương Kinh Vĩ và Nghiêm Minh bảo vệ, nên không bị chuốc say.Cho dù là thế Liễu bí thư cũng có chút chếnh choáng, vì thế mới không chịu được Hà đại tiểu thư chọc giận, tự động tự giá chạy đi bêu xấu, trong căn cứ địa của bội đội đặc chủng, không ngờ có viên đạn bắn trượt bia, sợ rằng trở thành chuyện lạ chưa từng có.Nghiêm Minh làm mất mặt “cấp trên” như vậy, Cao Đức Thịnh sao chịu nổi?

Tức thì làm um lên.- Này, Nghiêm Minh, phải nói chuyện bằng lương tâm chứ!

Khi đó cậu và Đường Thắng Châu là hai tên hoàn khố vô tích sự nhất, vì hai tên khốn kiến các cậu mà tôi bị tiểu đoàn trưởng giáo huấn!

Mặc dù người làm bí thư huyện ủy thì trợn mắt nói dối quen rồi, nhưng không được quá đáng vậy chứ?Cao Đức Thịnh nốc nguyên một bình Nhị Oa Đầu, đã hơi “phê” rồi, mặt đỏ bừng bừng rất phẫn nộ.- Hừ hừ, Tiểu Cao, cậu đang xúc phạm cán bộ lãnh đạo của đảng đấy, phải chú ý ảnh hưởng.Hà đại tiểu thư cười tủm tỉm nói.Khi Cao Đức Thịnh làm đại đội trưởng cảnh vệ cho quân khu Nam Phương, Hà đại tiểu thư là người làm cho hắn đau đầu nhất, cô chỉ lớn hơn hắn mấy tháng, mà cứ mở miệng đóng miệng gọi “Tiểu Cao”, khiến hắn mặt đỏ tía tai!

Nhưng người ta là con gái Hà Trường Chính, hắn làm gì nổi.Hiện giờ vẫn cứ thế.- Hắc hắc, bà chủ Hà đừng chụp mũ người ta chứ, phải nói hiện giờ một số cán bộ lãnh đạo địa phương chẳng ra cái quái gì...Phải rồi, Liễu Tuấn, cái tên Trì Cổ còn cả lão Cốc thị trưởng kia rốt cuộc bị xử lý thế nào?Cao Đức Thịnh chạy tới hỏi Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đáp:- Trì Cổ!

Khai trừ công chức!

Cốc Tòng Chính đã giao cho bên tư pháp, vụ án này đoán chừng năm sau mới có phán quyết chính thức.Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu rất giỏi, cho dù có đủ loại chứng cứ chứng minh Trì Cổ có hiềm nghi là ô dù bảo vệ cho thế lực xấu, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được Trì Cổ.

Có điều từ chức thành khai trừ công chức, trách nhiệm nặng hơn thì rơi hết lên đầu Cốc Tòng Chính và cha con Chu Phi Dược, đoán chừng khí chính thức xét xử cũng bị phán không nhẹ.- Hừ, khai trừ công chức?

Quá lợi cho hắn rồi, hại tôi bị nhốt mất bảy ngày!

Có điều tên tiểu tử đó chịu đòn cũng khá lắm, nếu chẳng phải sợ xảy ra chuyện lớn, tôi tháo hết khớp hắn ra.Cao Đức Thịnh chỉ nói thế thôi, hắn biết quan hệ địa phương chằng chịt rối rắm, chẳng tiện bình luận.- Ê cậu còn dám nói à, cậu bị giam bảy ngày đã là cái gì?

Kinh Vĩ bị lão gia tử nhà tôi mắng cho một trận, bao tội tính hết lên đầu cậu ấy đấy.Hà đại tiểu thư vừa nói vừa liếc kẻ đầu sỏ, chỉ thấy Liễu nha nội làm như chuyện chẳng liên quan tới mình đang ung dung hút thuốc, đúng là làm người ta tức chết.

Chương 772: Lăng NhãNgày 25 tháng chạp, năm hết tết đến, các đơn vị cơ quan đã chẳng còn ai chịu nghiêm túc làm việc nữa rồi, các cán bộ thì bận rộn đi lo lót quan hệ, các cán bộ phổ thông thì tất bận chuẩn bị ăn tết, không khí hân hoan nào nhiệt.

Khu Trường Hà thì phong trào kiến thiết tưng bừng.Liễu nha nội trước đó mặc dù bị xử phạt cảnh cáo, nhưng thu hoạch cũng dồi dào, Trì Cổ bị đuổi việc, từ cán bộ cấp chính xử trở thành “chân trắng”, cả đời này hắn xem như đã cáo biệt thể chế rồi, cho dù nhà họ Trì có thể lực tới đâu, Trì Cổ cũng không thể đông sơn tái khởi được nữa.Kỳ thực với cái tính cách của Trì Cổ, hắn đúng là không hợp kiếm cơm trong thể chế nữa, lần này còn bảo vệ nổi, nhưng lần sau thì sao?

Nói không chừng bị tổng thẳng vào nhà lao ngồi bóc lịch rồi.Dù sao Trì An Phong cũng không ở trên chính trường nữa, mặc dù dư uy vẫn còn, nhưng quan trường rất thực tế, ân tình dùng một lần là ít đi một phần, nhà họ Trì vì bảo vệ cho Trì Cổ lần này xem như đã vận dụng hết vốn liếng, nhưng quan hệ có thể dùng đã dùng cả rồi, nợ món ân tình lớn như vậy còn phải trả nữa.Giả sử ân tình lần này còn chưa trả hết đã lại xảy ra chuyện gì, lúc đó muốn người ta ra mặt thì khó lắm!Xử lý được Trì Cổ, lại điểu Vương Bác Siêu từ tít thành phố Đại Ninh tới thay thế vị trí chính pháp ủy, Liễu Tuấn một chiến dịch đã lập nên quyền uy của mình ở khu Trường Hà và Cty Trường Phong.Song Liễu bí thư hiểu rất rõ, loại việc dựa vào mưu mô để lập nên quyền uy là không đủ vững chắc, kỳ binh chỉ có thể dùng một lần, nếu muốn lập nên uy tín lâu dài thì phải có thành tích.Hai tập đoàn tài chính khổng lồ của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, trút tiền vào một khu cao tân nhỏ tí, tức thì cả khu vận chuyển cao tốc.

Tranh thủ trước khi hết năm, một loạt hiệp nghị hợp tác đã được ký, đợt tài chính đầu tiên đã gửi đến, gần tới một tỷ, mấy chục hạng mục lớn nhỏ đồng loạt khởi công, tức thì tiếng máy móc xây dựng nổ uỳnh uỳnh khắp khu Trường Hà, các vị giám đốc đầu tư bên ngoài quần áo sang trọng lũ lượt xuất hiện ở các công trường, tiền hô hậu ủng, cho dù là thời đỉnh cao của khu cũng không thấy được cảnh tưởng náo nhiệt như thế.Liễu Tuấn dùng thủ đoạn mạnh mẽ, quả nhiên thu được hiệu quả rất tốt, trên tỉnh vốn còn một số tiếng chất vấn nghi ngờ Liễu Tuấn, hiện giờ đều dần lắng xuống.Thành tích sờ sờ ra đó, còn nói được gì nữa.Hạng mục kiến thiết cụ thể ra sao Liễu Tuấn không xen vào, Tiểu Thanh và Xảo Nhi phái tới đều là tinh anh thực sự ở thường trường, đoàn thương nhân mà Kim Phú Xương kéo tới cũng chẳng có ai là hạng xoàng, không cần Liễu bí thư phải “lắm mồm”.

Liễu bí thư chỉ cần nắm thật chức hai ban công chức và quản lý của khu, toàn lực chi viện hậu cần, không để các nhà đầu tư bị níu chân.Vương Bác Siêu vừa nhậm chức, liền dùng thủ đoạn sấm sét học từ Lương Quốc Cường và Trình Tân Kiên, một mặt chỉnh đốn trật tự nội bộ chi cục công an, thanh trừng đám thân tín của Trì Cổ, một mặt triển khai hoạt động chính đốn trị an rầm rộ, đem cả một đám lưu manh ương ngạnh trong khu tóm một mét mấy chục tên về đồn công an, uốn nắn cẩn thận.

Đem một số tên đặc biệt ngang ngược trong đó đưa thẳng vào nhà lao, những kẻ cầu đầu thì bắt đầu thu thập tài liệu, chuẩn bị đem ra xét xử.Thế là diện mạo của khu Trường Hà được rực rỡ hẳn lên, dân chúng hò reo ăn mừng, khen ngợi bí thư và cục trưởng cục công an mới rầm trời.Liễu nha nội cuối cùng cũng khẽ thở phào một hơi, cho rằng có thể an tâm đón năm mới rồi.Không ngờ vào lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự liệu.Điện thoại do Lăng Nhã gọi tới.- Liễu Tuấn, tôi đang ở sân bay Ngọc Lan.Trong điện thoại Lăng Nhã nói có chút tức giận.Liễu Tuấn ngạc nhiên lắm, mặc dù cấp bậc của Lăng Nhã không cao, nhưng lại là nhân viên trong văn phòng của Hồng lão tổng, nếu như vì công việc mà tới Ngọc Lan, tuyệt đối không thể lặng lẽ như thế.

Giả sử Lăng Nhã tới du lịch thì càng không đúng, giờ đã sắp hết năm, cô chạy tới đây du lịch làm cái gì?

Mà Ngọc Lan cũng chẳng phải là thẳng cảnh du lịch nổi tiếng.Hơn nữa nghe giọng nói rõ ràng là đang giận ai đó!- Được, cô ở nguyên đó đừng đi đâu, tôi tới đón cô ngay.Liễu Tuấn không kịp nghĩ nhiều, dặn.- Ừ.Lăng Nhã cũng chẳng nói thừa, cúp điện thoại luôn.Khi Liễu Tuấn tới sân bay, Lăng Nhã bấc giác đưa cổ tay lên xem đồng hồ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ, có điều chỉ thoáng qua chốc lát, lập tức hồi phục vẻ không vui.Từ khu Trường Hà tới sân bay Ngọc Lan, phải tới mười bốn mười lăm kilomet, Liễu Tuấn mười mấy phút sau đã tới nơi, có thể coi là thần tốc.

Phải biết rằng khi đó còn chưa có đường cao tốc, có thể thấy Liễu bí thư cúp điện thoại một cái là không chần chừ một giây lái xe chạy tới ngay.Lăng Nhã không ngờ vẫn ăn mặc đồ công sở vô cùng chính thức, khí chất ưu nhã của cán bộ hành chính và nữ trí thức cao cấp lộ ra hoàn toàn.

Trên tay cô trống trơn, chẳng có hành lý gì cả, cứ như cô làm việc ở thành phố Ngọc Lan, vừa mời từ văn phòng làm việc đi ra, chuẩn bị ăn cơm qua loa, rồi lại lao đầu vào trong công việc bộn bề.Liễu Tuấn thì ăn mặc rất tùy ý, áo Jacket màu vàng nhạt, cùng áo len cao cổ màu xanh thẫm, dày da quần tây, đầy sức sống thanh xuân, không hề nhận ra được là người đứng đầu một cơ quan hành chính.Liễu Tuấn vừa đi tới gần, đã theo thoi quen đưa tay ra, Lăng Nhã bĩu môi, như chẳng hề trông thấy bàn tay Liễu bí thư, hậm hực nói:- Liễu Tuấn, anh cố tình chọc tức tôi đấy à?Liễu nha nội mỉm cười thu tay lại, nói:- Tiểu Nhã, tôi không phải là Trương Nghị, đừng lấy tôi ra mà trút giận.- Được, anh giỏi lắm!

Nếu thế thì xin mời ngài trở về đi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi đáp chuyến bay kế tiếp quay lại.Lăng Nhã tức thì giận dỗi quay người đi, dày cao gót nện rầm rầm trên sàn đá, đến thẳng chỗ bàn vé, chiếc eo nhỏ đong đưa rất đúng mực, thêm vào bộ đồng phục bó chặt cặp mông tròn trịa, làm cho mấy nam nhân bên cạnh mở to mắt ra nhìn.Lăng Nhã đi chừng hai mươi bước, cảm giác Liễu Tuấn chẳng hề đi theo, không nhìn được quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện ra Liễu nha nội theo sát sau mình cách mấy mét, nhìn mình rất vui vẻ.- Tại sao anh đi đứng không có chút tiếng động nào vậy?

Anh có còn là nam nhân không?Lăng Nhã trừng mắt lên.- Đi thôi, đừng để lát nữa lên máy bay khóc lóc một mình.Liễu Tuấn mỉm cười kéo tay Lăng Nhã, động tác hết sức tự nhiên, cứ như hai người là bạn bè lâu năm rồi vậy.- Đừng hòng!

Có anh khóc một mình ấy.Lăng Nhã bĩu môi, đôi mày liễu hơi nhưỡng lên, thậm chí còn khẽ dậm chân, như cô bé con hời dỗi, đâu còn chút bóng dáng gì của nữ nhân trưởng thành.Liễu Tuấn chỉ cười, nắm tay Lăng Nhã đi ra ngoài.Lăng Nhã để mặt cho y nắm tay mình, không nói một lời.Đi ra khỏi phòng chờ, gió lạnh căm căm thổi qua, tấm thân mảnh mai của Lăng Nhẽ khẽ run lên, bất giác nhích lại gần Liễu Tuấn, nhưng y lại khẽ buông tay cô ra.Lăng Nhã hơi giật mình, vội tách ra một chút.Nhưng không biết vì sao, nam nhân này chỉ nắm tay cô một lúc, sự phiền muộn trong lòng đã tan đi không ít.Liễu Tuấn lái tới là chiếc xe BMW sang trọng trước kia của giám đốc Cty Trường Phong, Liễu Tuấn tạm thời còn chưa xử lý, có điều chiếu theo cách làm của Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc, chỉ sợ chiếc xe ngày không giữ được bao lâu.Xe của thành ủy phân phối cho y chỉ là một chiếc Audi, chiếc xe này quá bắt mắt.- Này, cán bộ cấp sở ở thành phố Ngọc Lan đều đi xe xa hoa như vậy sao?Ngồi trên chiếc ghế da rộng rãi êm ái của chiếc BMW, Lăng Nhã tò mò hỏi.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Cô quan tâm nhiều như thế làm gì?

Cãi nhau với Trương Nghị, chạy tới chỗ tôi thư giãn, thì phải bỏ suy nghĩ của nhân viên văn phòng Hồng lão tổng đi.

Nếu không khi cô trở về vẫn cứ tức tối thôi.Lăng Nhã lại bị tức nghẹn luôn.Cô đột nhiên phát hiện ra, nhận thức của mình với Liễu Tuấn không được toàn diện, trước kia chỉ cảm thấy người này chững chạc thành thục, có thể cho người ta cảm giác an toàn, làm bạn bè rất tốt.

Nhưng không ngờ tới kẻ này còn có một mặt “vô lại” như thế, nói câu nào là làm người ta tức chết câu đó!

Hoàn toàn là thái độ của một tên nha nội.Lăng Nhã trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, làm om lên:- Hừ, làm sao anh lại biết tôi và Trương Nghị cãi nhau?

Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như thế?Liễu Tuấn cười nói:- Đại tiểu thư, cô viết hai chữ khó chịu lên trên mặt kia kìa!

Chẳng là là cô giận thủ trưởng nên từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây à?- Con người anh thật là, anh quá tự tin đấy!

Tôi không thể cãi nhau với bạn bè à?

Sao cứ nhất định phải cãi nhau với Trương Nghị.Lăng Nhã miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng ngạc nhiên không thôi.Không thể không thừa nhận, những người làm lãnh đạo cơ sở, ánh mắt nhìn mặt đoán y rất là sắc sảo, tựa hồ nhìn một cái là xuyên qua lục phủ ngũ tạng của ngươi, làm ngươi chẳng thể trốn đi đâu được.Nhưng nếu là người khác, cho dù có nhìn thấu tâm tư của mình cũng sẽ không nói thẳng ra như Liễu Tuấn, mà chỉ giữ trong lòng, mặt còn cười tươi, nói những chuyện chẳng liên quan, để chuyển hướng đề tài.- Cô mà cãi nhau với bạn bè thì phải về khóc lóc kể lể với Trương Nghị!

Cãi nhau với Trương Nghị, thì mới tìm bạn bè khóc lóc kể lể.- Anh chết đi!

Cái gì mà khóc lóc với kể lể?

Nói thật khó nghe, nói cho anh biết, tôi và anh ta cả ngày chẳng nói với nhau được mấy câu, cãi nhau với bạn bè mà về tìm anh ta, thà rằng tự nói với đầu gối còn hơn.Lăng Nha nói rồi bất giác lời nhớ tới cái vẻ lạnh nhạt của Trương Nghị, anh ta và đám bạn bè thì cười nói như pháo rang, được công nhận là người giỏi xã giao!

Chỉ có với cô là nói một câu cũng chẳng có hứng, cho dù là cãi nhau cũng chỉ lạnh lùng nói mấy câu, rồi xoay người bỏ đi, mấy ngày chẳng thèm về nhà.Liễu Tuấn chỉ cười, nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc BMW lao vụt đi.

Chương 773: Xem có tài cán gì?Khi đi vào gian phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, cho dù từng trải như Lăng Nhã cũng không khỏi có chút chần chừ, cô cũng xuất thân từ thế gia kinh thành, tuy họ tộc không phải là đại lão hàng đầu, nhưng cha mẹ đều là cán bộ cơ quan trung ương, nhà chồng thì giàu có, một gian phòng tổng thống vốn chẳng có là gì, nhưng lần này cô tới tìm Liễu Tuấn thì đúng là ma xui quỷ khiến.Liễu Tuấn đoán không hề sai.Lăng Nhã đúng là đã cãi nhau với Trương Nghị một trận lớn.

Trương Nghị từ lúc kết hôn với cô đã luôn dửng dưng hời hợt, kết hôn được mấy năm thì càng ngày càng lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào, ngay cả sinh hoạt cơ bản của vợ chồng cơ bản cũng dừng lại rồi.Cuộc hôn nhân giữa hai người vốn mang theo chút hơi hớm hôn nhân chính trị, Trương Nghị trong nhà họ Trương cũng chẳng nổi bật gì, không được chỉ định làm người nối nghiệp.Gia đình của Lăng Nhã đem so với Trương gia thì thanh thế lẫn quyền lực đều kém xa, nhưng lại ở kinh sư lâu năm, trong ủy ban trung ương có giao du nhất định, Trương Nghị không phải là truyền nhân đích hệ do Trương gia vui bồi, cuộc hôn nhân này được coi là khá môn đăng hộ đối.Bằng cấp của Lăng Nhã rất cao, dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã, làm việc trong thể chế không tệ chút nào, tài mạo song toàn, phải nói là một cặp xứng đôi.

Hỏng ở chỗ là tính cưỡng ép của cuộc hôn nhân này.

Trước Khi gặp Lăng Nhã, Trương Nghị có mối tình đầu say đắm, hai người đã tới mức nói chuyện hôn nhân rồi, thậm chí cô gái kia còn mang thai cho Trương Nghị, nhưng khi ấy nhà họ Trương gặp phải một chuyện khó giải quyết, vừa khéo các mối quan hệ của cha mẹ Lăng Nhã có thể giúp được, kết quả vì lợi ích gia tộc, Trương Nghị đành phải kết hợp với Lăng Nhã.Chuyện này bản thân Lăng Nhã cũng biết.Cô và Trương Nghị mặc dù chẳng thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng mọi người đều sinh ra trong cùng một tầng cấp, nên vẫn hết sức quen thuộc với nhau.

Nhưng khi đó Lăng Nhã vừa mới tốt nghiệp, còn hết sức ngây thở thần khiết, thân ở chốn thế gia kinh sư, cô quá quen chuyện hôn nhân chính trị, càng chẳng lạ gì những bi kịch “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài”, hôn nhân hào môn, luôn chẳng hề đơn giản, nhìn bề ngoài Trương Nghị cũng tuấn tú lịch sự, có thể coi là một nhân tài, Lăng Nhã chẳng suy nghĩ gì, cứ thế mơ mơ hồ hồ bị gả đi.Kết cục lại không thể tồi tệ hơn.Liễu Tuấn chỉ có thể đoán được Lăng Nhã và Trương Nghị cãi nhau, còn nội tình đương nhiên không đoán được.Dù sao Liễu bí thư đâu phải thân tiên.- Cô tâm tình không tốt liền nghĩ tới chỗ tôi, tức là coi tôi là bạn thực sự rồi.

Cho nên tất cả đều phải nghe tôi an bài, hiểu không?Liễu Tuấn chẳng hề để ý tới vẻ ngạc nhiên của Lăng Nhã, cười nói:- Đừng cho rằng chỉ đám hoàn khố ở kinh thành mới biết ăn chơi mà coi thường đám nhà quên chúng tôi đấy!Lăng Nhã khôi khỏi đau đầu, nói:- Bình thường anh đều nói chuyện cái kiểu này à?- Ha ha ha, cũng gần như thế!

Nhưng phải xem đối tượng là ai?

Đối với công việc thì tất nhiên là phải quy củ.

Đối với bạn bè thì nghĩ gì thì nói nấy, nếu không sao có thể gọi là bạn bè.- Ôi, người hai mặt!Lăng Nhã lại bĩu môi.Hình như mỗi một cô gái trong lúc không chú ý đều có động tác nho nhỏ riêng, động tác đó của Lăng Nhã là bĩu môi, có điều bản thân Lăng Nhã không biết rằng cái dáng vẻ bĩu mỗi của cô có sức cám dỗ ghê gớm với nam nhân, vì cánh môi của cô căng mọng, nói rõ hơn một chút là cặp môi gợi tình, bình thường đã khiến người ta tơ tưởng rồi, bĩu đi bĩu lại như thế thực sự giết người không dao.Liễu Tuấn không khỏi nhìn tới ngơ ngẩn.Đối với Lăng Nhã, cảm giác của y dành cho cô cũng khá đặc biệt, mới ban đầu tiếp xúc thì rất thận trọng, dù sao cô cũng là người của văn phòng thủ tướng, lai lịch không nhỏ, về sau buông lỏng dần, nhất là sau cuộc nói chuyện ba tiếng ở văn phòng Hồng lão tổng, Liễu Tuấn nhận ra, Lăng Nhã bề ngoài thì là một nữ trí thức trang nhã nhưng thực chất bên trong vẫn là một cô gái nhỏ.

Những cô gái như Lăng Nhã, xuất thân tốt, gia thế tốt, quá trình trưởng thành vô cùng thuận lợi, sau khi tham gia công tác cũng thuận theo trình tự, lặng lẽ thăng lên từng cấp từng cấp một, do thân phận hạn chế, vòng giao thiệp của các cô rất nhỏ, rất am hiểu về phạm trù công việc và vòng quen biết đó.Nhưng rời khỏi phạm vi này, thì cảm giác gần như cách biệt với đời rồi.Nhận thức của các cô vè một số chuyện đời, còn chẳng bằng một học sinh trung học ở địa phương.Cho nên cảm nhận của Liễu Tuấn với Lăng Nhã cũng mau chóng chuyển biến, Lăng Nhã coi y như bạn bè, thì y cũng coi cô là bạn.Lăng Nhã “trào phúng” Liễu Tuấn một câu, rồi ngã mình xuống chiếc ghế sô pha cực lớn, đã văng chiếc dày cao gót, đôi chân nhỏ cuốn dưới cặp mông tròn lẳn, mình cuộn lại, tư thế vô cùng quyến rũ.Liễu Tuấn lắc đầu, chuyển ánh mắt rời khỏi thân thể đầy mê hoặc kia.Động tác này tất nhiên đều lọt vào mắt Lăng Nhã, cô cười khúc khích nói:- Sao thế, bạn bè mà có vẻ như thế là không đúng đâu nhé, trong đầu có mưu đồ xấu xa gì rồi?Gian phòng tổng thống xa hoa kinh người, cũng rộng kinh người, một nam một nữ ở trong không gian khép kín rộng lớn như thế, rất dễ nảy sinh ra suy nghĩ ám muội.Liễu Tuấn tự biết mình chẳng phải là thành, chỉ có sức kiềm chế lớn hơn một chút mà thôi, nhưng cũng có giới hạn, một khi bị vượt qua giới hạn này, bản thân y khó nắm chắc được gì.Liễu Tuấn quay đầu lại, nhìn “hau háu” vào người Lăng Nhã, gằn giọng dọa dẫm:- Này, cô đừng có thử tôi, con người tôi ý chí không kiên định, không vượt qua được thử thách khắc nghiệt đâu.Lăng Nhã cười khẽ, dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:- Được được, đại bí thư, tôi không trêu anh nữa.

Tôi đói rồi, bị Trường Nghị chọc cho nổi điên chẳng có hột cơm nào đã chạy thẳng ra sân bay.Liễu Tuấn cười nói:- Mãn Hán toàn tịch hay là đại tiệc cung đinh Pháp, tùy cô lựa chọn.Trong lòng y thở phào.Liễu nha nội tự biết nhược điểm của mình nằm ở đâu, những cô gái xinh đẹp thân phận cao như Lăng Nhã rất dễ khơi lên ham muốn chinh phục nguyên thủy của y!

Có điều đúng như Hà đại tiểu thư nói, toàn thân Lăng Nhã đều là gai.Nhà họ Trương chính là gai trên người Lăng Nhã.Lăng Nhã lườm y một cái:- Anh muốn làm tôi no nứt bụng à?Lăng Nhã biết Liễu Tuấn có tiền, tài sản cá nhân y chủ động báo lên đã tới mấy chục triệu, trong phạm vi nhỏ tiếp xúc được với tin tức này đã dẫn tới oanh động không nhỏ, có lẽ trong phạm vi toàn quốc có không ít quan viên có tài sản cá nhân lên tới mấy chục triệu, nhưng đó đều là số tiền mờ ám, một số đại tham quan khi trình báo tài sản đều có nghèo rớt mùng tơi, còn Bao Công hơn cả Bao Công, có mỗi Liễu Tuấn là báo lên con số khủng khiếp mà hoàn toàn có thể điều tra được phải nói là dị loại.Liễu Tuấn cười mắng:- Năm mới sắp tới rồi, nói mấy câu may mắn một chút được không.Lăng Nha có chút càn quấy:- Xì, nhìn anh tuổi trẻ thế kia, sao phong kiến vậy?Liễu nha nội dở khóc dở cười:- Đại tiểu thư, nói cho vui miệng thôi, có ai chụp mũ người khác kiểu như cô không.- Mặc kệ, dẫn tôi đi ăn!

Ra đường ăn, thành phố Ngọc Lan không phải rất nổi tiếng với những món ăn vặt sao?Lăng Nhã từ ghế sô pha bật dậy, không ngờ cô mặt váy bó mà lại có thể làm động tác này lưu loát như vậy, có điều khi tiếp đất, bầu vú được áo len bó chặt không ngừng rung rinh, làm Liễu nha nội nhìn hoa cả mắt.Liễu Tuấn không phản đối đề nghị của Lăng Nhã.Y biết rõ loại cô gái trong “thâm cung” như Lăng Nhã, kỳ thực rất tò mò với cuộc sống đại chúng, ăn gì cũng không sao cả, quan trọng là cảm thụ không khí thôi.Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới một lượt.- Sao thế?

Mặt có nhọ à?Lăng Nha hết sức kỳ quái, liền cũng ngó nghiêng người mình một chút, trừ y phục hơi xộc xệch ra thì có gì không ổn đâu.Liễu Tuấn cười nói:- Trang phục của cô quá chính thống, ai cũng có thể nhận ra cô làm việc trong cơ quan, chúng ta đi dạo phố, không phải đi họp.Lăng Nhã nghĩ cũng đúng, bĩu môi nói:- Bị một cú điện thoại của anh ta làm tức quá, nên chạy từ văn phòng làm việc tới đây.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Không phải chứ?

Văn phòng làm việc của thủ trưởng mà thiếu quy củ như vậy sao?- Hứ, anh không xem tin tức à?

Thủ trưởng đi thị sát rồi, không có nhà!Lăng Nhã lườm y, mặc dù thủ trưởng không có mặt, cũng không thể tùy tiện trốn việc, nhưng khi thủ trưởng không có mặt thì nhãn nhã hơn, Lăng Nhã có bối cảnh lớn, gần hết năm rồi, có xin phép cũng dễ.Liễu Tuấn không khỏi vỗ đầu, nói:- Cũng phải, khoảng thời gian này nhiều việc bận rộn qua nên quên mất.Lăng Nhã nói trêu:- Hi hi, anh đúng là quý nhân hay quên, thân là lãnh đạo cấp phó sở, cũng được coi là cán bộ cao cấp rồi, lại đi quên luôn cả việc quan trọng như vậy, lợi hại, rất lợi hại.Liễu Tuấn há miệng cười:- Dù sao thủ trưởng cũng không đến khu Trường Hà thị sát được, tôi việc gì phải sợ.Lăng Nhã cười:- Anh đừng có nói sớm, thủ trưởng nhớ mặt anh rồi, còn gọi điện cho Hà tỉnh trưởng hai lần, hỏi xem anh tới khu Trường Hà làm việc ra sao, có hành động gì?Liễu Tuấn trố mắt ra.Không phải chứ?Có điều Liễu Tuấn mau chóng ý thức được thủ trưởng cũng giống Hà Duyên An, quan tâm tới vấn đề phương thức phát triển khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hữu, không phải nói một cán bộ nho nhỏ như Liễu Tuấn được thủ trưởng nhớ tới như thế.Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong thời gian ngắn được thủ trưởng gọi điện thoại hỏi hai lần, có thể thấy sức nặng của Liễu Tuấn trong lòng thủ trưởng khá lớn, ít nhất Hồng lão tổng nhận định y là một tài năng làm kinh tế, vô cùng hi vọng y có thể mày mò được một con đường tham khảo.- Anh đó, thủ trưởng quan tâm tới anh như vậy, mà ai lại bị xử phạt cảnh cáo trong đảng, còn kích động quân đội gây chuyện, lá gan không nhỏ.Lăng Nhã tiếp tục trêu y.Sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên trịnh trọng, hỏi:- Kích động quân đội gây chuyện?

Cái này là do ai nói?Đây là chuyện chẳng nhỏ.- Anh cho là ai?

Chính miệng thủ trưởng nói đấy, tên nhóc Liễu Tuấn này lá gan không nhỏ!

Để xem y có tài cán gì!

Chương 774: Cảm giác tê tê bủn rủn?Lăng Nhã học theo ngữ khí của thủ trưởng, nhưng cô là một mỹ nữ yểu điệu, cố học theo ngữ khí trải hết tang thương mưa gió của thủ trưởng, nên chẳng thành cái thể loại gì.Liễu Tuấn nghe cô nói mà phải bật cười:- Đừng nghịch ngợm nữa, đi thôi.Giống như tất cả các khách sạn Thu Thủy khác, gian phòng tổng thống đều có đường đi chuyên dụng, Liễu Tuấn vừa tới thành phố Ngọc Lan, chìa khóa phòng liền rơi ngay vào trong tay y, khách sạn nếu như muốn tiếp đại khách hết sức quan trọng nào đó đều phải trao đổi với Liễu Tuấn trước, nếu không đụng phải nhau thì phiền toái to.Thành phố Ngọc Lan cuối tháng chạp, khắp nơi đầu là đám đông hối hả huyên náo, cho dù là mùa đông, khí lạnh căm căm, mọi người vẫn dạo phố mua sắm quần áo, đồ đạc, nhiệt tỉnh không giảm chút nào.

Trừ cư dân thành phố, rất nhiều nông dân ở ngoại thành thậm chí là từ huyện cũng tranh thủ thời điểm này lên thành phố mua sắm.Liễu Tuấn đã nhậm chức được ba tháng, nhưng không phải quen thuộc đường xá ở Ngọc Lan lắm, nhưng trí nhớ y rất tốt, khi lên thành phố họp cũng thường để ý nhớ một số con đường, nên phương hướng đại khái không nhầm được.Có điều trong quá trình đi tìm món ăn vặt nổi tiếng của thành phố Ngọc Lan, Liễu bí thư vẫn phải dừng xe hỏi mấy lần mới tìm được địa điểm chính xác, so với thời gian y đưa xe tới sân bay đón Lăng Nhã còn lâu hơn nhiều.Lăng Nhã bĩu môi trêu:- Hừ hừ, hay cho một viên quan phụ mẫu của Ngọc Lan.Liễu bí thư rất là ấm ức, nói:- Đừng có mạnh miệng, lần sau tôi tới thủ đô, lĩnh giáo bản lĩnh thuộc đường của Lăng đại tiểu thư.Lăng Nhã cười duyên nói:- Được thôi, chỉ cần anh nói ra được địa danh là tôi có thể tìm được!

Tôi từ trung học, đại học đến giờ luôn ở thủ đô, chuyện này còn làm khó được tôi sao?Liễu Tuấn cười:- Còn nữa chứ, khi ở nhà trẻ cũng ở thủ đô cơ mà?

Cái hồi đang mặc tã lót chẳng phải chơi trốn tìm trong ngõ nhỏ mà lớn lên sao?Lăng Nhã tức thì đỏ cả mặt.Người này thật đúng là cái gì cũng nói ra khỏi miệng được.Liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, chỉ thấy y cười tủm tỉm, dáng vẻ rất đắc ý, trông mà phát ghét.Lăng Nhã đột nhiên nhớ ra, người này mới chỉ có 26 thôi, tuổi cũng bằng với mình, cũng chỉ là một đứa bé lớn.

Có lẽ trong cuộc sống thực, đây mới chính là Liễu Tuấn thật sự.Phố ăn vặt của thành phố Ngọc Lan lúc này cũng vô cùng nhộn nhịp, có điều chưa tới giờ ăn, rất nhiều người dân thành phố đang mua thức ăn mang về nhà, làm đồ dữ trữ.

Thời đó mặc dù tủ lạnh chưa phải đồ gia dụng điện tử mà nhà nhà đều có, vì nói vẫn là thứ xa xỉ, có điều mấy thứ đồ ăn này cũng không sợ để lâu bị biến chất.Trong cửa hàng vẫn chưa đông đúc lắm.Liễu Tuấn và Lăng Nhã sát vai nhau đi trong đoàn người, tìm kiếm quán ăn, mới tới nơi này, Lăng Nhã thấy cái gì cũng mới mẻ lạ lẫm, nghìn ngang ngó dọc, miệng thì liên túc phát ra những tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ, tâm tình buồn bực vì tranh cãi với Trương Nghị sớm đã ném đi tận đâu đâu, thi thoảng liếc mắt sang nhìn Liễu Tuấn cao lớn khôi ngô bên cạnh, nụ cười của Lăng Nhã lại càng thêm ngọt.Ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới Ngọc Lan, trên máy bay cô còn vô cùng thấp thỏm.Không biết Liễu Tuấn nghe nói mình tới trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?

Liễu có coi mình thành loại “oán phụ khuê phòng” không?

Nếu thế thì xấu hổ chết đi được.Có điều nhìn thái độ thản nhiên của Liễu Tuấn, Lăng Nhã biết mình lo lắng dư thừa.Người này đậm chất nam nhân làm việc lớn, khí độ và lòng dạ lỗi lạc, làm người ta bất giác sinh lòng dựa dẫm tin cậy.Chuyến đi này thật quá chính xác!

Cả năm mới vì vậy cũng có tâm tình tốt đẹp.Lăng Nhã nghĩ thầm trong lòng.Lăng Nhã đang suy nghĩ miên man thì Liễu Tuấn đã tìm thấy được địa điểm thích hợp, nắm tay cô, nói:- Tiểu Nhã, ăn ở đây đi.Liễu Tuấn chọn một cửa hàng nhìn qua rất lâu đời, kiến trung mang phong cách đời Thanh rõ ràng, vào cuối thời nhà Thanh, thành phố Ngọc Lan là một trong số đại bản doanh của những thương buôn Nam Phái.

Vào thời đó thương nhân Nam Phái lấy một vị quan nhị phẩm làm lãnh tụ cũng cực thịnh được một thời, để lại những dòng chữ sâu sắc trong lịch sử quốc nội, thành phố Ngọc Lan còn lưu giữ lại rất nhiều những cửa hàng mang kiến trúc thương nhân nam phái.Lăng Nhã ngâng đầu nhìn, ngạc nhiên thốt lên:- Oa, cửa hàng này hẳn lâu năm lắm rồi.- Ừ, có thể như thế, đi nào, vào trong thưởng thức một chút.Liễu Tuấn khéo tay Lăng Nhã đi vào trong cửa hàng, Lăng Nhã chỉ cám thấy bàn tay mềm mại của mình bị một bàn tay lớn thô ráp đầy nốt chai nắm chặt, một cảm giác tê tê bủn rủn truyền thẳng vào trong tim.Bởi vì đã cũ, nên trong cửa hàng có hơi âm u, đương nhiên nhìn rõ đường lối không phải là vấn đề gì?- Xin chào, có phải hai vị tới dùng cơm?Một người phục vụ mặc áo bông đỏ chót liền đi ngay tới chào hỏi.Liễu Tuấn gật đầu.- Vậy xin mời đi lên lầu hai, nơi đó rất yên tĩnh, có thể thưởng thức phong cảnh trên đường phố.Phục vụ thấy hai người tay năm tay, nam cao lớn anh tuấn, nữ tú mỹ thanh nhã, còn mặc váy bó, nhìn một cái là biết ngay thành phần trí thức, hơn nữa tất nhiên còn coi hai người là một đôi.- Được.Liễu Tuấn cũng chẳng hỏi ý kiến của Lăng Nhã, theo người phục vụ lên thẳng lầu hai.Lăng Nhã lại len lén bĩu môi.Cái người này đúng là rất bá đạo, cái gì cũng tự quyết định chẳng thèm hỏi cô một câu!Gian nhã phòng ở lầu hai rõ ràng là sau này tách ra, có điều đúng như người phục vụ nói, quả thật khá yên tĩnh, gian phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, Lăng Nhã vừa nhìn đã thích rồi.- Thịt bò hầm với cả vịt quay, thêm mấy món ăn vặt nổi tiếng ở trên đường, ngoài ra thêm vào mấy móng Quảng, cô thấy thế nào?Liễu Tuấn ngồi đối diện diện với Lăng Nhã, cười hỏi:- Tôi thấy ăn sao cũng được, quan trọng là phải nhanh một chút, tôi đã đói meo rồi.Lăng Nhã vừa rồi đi dạo phố nên quên đi việc đói bụng, hiện giờ bị Liễu Tuấn gọi món liền nhớ lại, hơn nữa còn đói tới cồn cáo, cảm thấy dù một con bò cũng có thể ăn hết được.- Tiểu nha đầu đáng thương, bị người ta bắt nạt cho chẳng thành bộ dạng gì nữa.Liễu Tuấn lắc đầu thở dài.Chưa bao giờ bị người ta vô lễ với mình như thế, Lăng Nhã liền trừng mắt nhìn Liễu Tuấn một cái, nhưng lập tức cúi đầu xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngượng ngùng.Người phục vụ mỉm môi cười, vào cửa hàng người hét đói ầm lại lại chẳng phải là nan nhân cao lớn, mà lại là cô gái yểu điệu nhỏ nhắn, đúng là rất thú vị.Có lẽ thương Lăng Nhã đói meo rồi, nên đầu bếp của cửa hàng chân tay hết sức mau lẹ, chẳng bao lâu nhưng món ăn ngào ngạt hương thơm lại nóng hôi hổi được đặt lên trên bàn.Lăng Nhã nhìn nồi thịt bò hầm ở trước mặt mà ứa nước miếng, đang muốn vung đũa động thủ thì Liễu Tuấn cười nói:- Nếu tôi là cô tôi sẽ chọn ăn bánh trước.- Vì sao?Liễu Tuấn lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ thương hại, nói:- Lăng xử, cô không nhìn thấy thịt bò còn đang bốc khói nghi ngút à?

Ăn vội như thế có còn muốn cái lưỡi nhỏ của mình nữa không.Lăng Nhã thở dài, cũng lắc đầu nói:- Vậy là hết rồi.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Cái gì hết rồi.- Hình tượng chói lọi cao lớn hùng vĩ của anh trong lòng tôi hết rồi.

Chỉ còn lại một tên xấu xa!

Một tên xấu xa chỉ biết bắt nạt các cô gái.Lăng Nhã nói rồi cười khúc khích, nhìn Liễu Tuấn “khiêu khích”.Liễu Tuấn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lăng Nhã, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, ánh mắt bắt đầu phóng túng hết lướt lên mặt lại lên người Lăng Nhã, còn không hể khách khí dừng lại ở chỗ không nên dừng rất lâu.Lăng Nhã bị y nhìn cho bối rối, đành quay đầu đi, cầm lấy cái bánh nướng cho vào miệng ăn, món vịt quay ăn bánh nướng này là món ăn vặt nổi tiếng của thành phố Ngọc Lan, cực kỳ độc đáo, lúc này trong miệng Lăng xử lại cứ như bò nhai rơm.- Này, anh đứng có cứ nhìn hau háu người ta như vậy được không?

Anh không biết làm thế là rất mất lịch sự à?Thấy ánh mắt của Liễu Tuấn càng ngày càng trở nên phóng túng, Lăng Nhã cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, quay ngoắt đầu lại, kiến nghị:- Ấy, chính cô phong cho tôi là kẻ xấu xa mà!

Kẻ xấu thì phải như thế chứ, đã bao giờ cô thấy một kẻ xấu chú ý tới phép lịch sự chưa?Liễu Tuấn cười ha hả, nhưng không trêu gẹo Lăng Nhã nữa, cũng cầm bánh nước, ăn hùng hục.- Oa, cái món thị bò này mùi vị thật tuyệt, tôi lớn thế này rồi còn chưa bao giờ được ăn món thịt bỏ ngon như thế.Khó khăn lắm mới đợi được cho thịt bò nguội đi một c hút, Lăng Nhã bỏ ngay bánh nướng xuống, gặp một miếng thịt bỏ cho vào miệng, lập tức khen ngợi rối rít.Liễu Tuấn mỉm cười.Món thịt bò hầm của Ngọc Lan cũng là món ăn y đặc biệt thích, khi công việc nhàn rỗi, hứng trí bốc cao, Liễu Tuấn gọi Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch chạy tới phố ăn vặt của khu Trường Hà để thưởng thức.

Nhưng năm giữa thập kỷ 90, giá cả rẻ hơn đời sau rất nhiều, cả một nồi thịt bò đầy ú ụ cũng chỉ hai ba đồng, thêm một đồng nữa là được thêm một môi lớn, mỗi người chưa tới năm đồng thôi là có thể ăn no căng bụng.

Nhưng nhiên khi đó tiền lương của cán bộ chỉ có ba bốn trăm đồng, một bữa ăn năm đồng cũng không phải là rẻ gì, thi thoảng ra ngoài ăn một bữa cũng được coi là hành vi xa xỉ, có điều may mà Liễu bí thư đãi khách hào phóng, Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch chẳng ngại ăn ké.Tiểu Vũ sau khi biết y thích món này, nên cũng đi tìm dì Chung học hỏi, ngày nào trong nhà cũng bốc mùi thịt bò thơm phức, để Liễu Tuấn cũng có thể ăn được món thị bò hầm chính tông nhất ngay ở nhà.Khu phố ăn vặt ở thành phố làm món này càng ngon hơn ở khu Trường Hà, có điều cũng chẳng khoa trương tới mức như Lăng Nhã nói, hẳn là Lăng xử trưởng đói quá rồi, ăn cái gì cũng thấy thơm ngon vô cùng.Lăng Nhã khen ngợi một hồi, đột nhiên phát hiện ra mấy cái bánh bánh lớn trên đĩa trước mặt y đã hết sạch, món thịt bò cũng biến mất một nữa, không khỏi tròn mắt.- Liễu Tuấn, bánh đâu rồi.- Ăn rồi.Liễu Tuấn càng khó hiểu, chẳng biết Lăng Nhã ngạc nhiên vì cái gì?- Ba cái cơ mà.Lăng Nhã nhìn lại cái đĩa trước mặt mình, ở đó vẫn còn lại hai cái rưỡi.Liễu Tuấn cười:- Nếu như tôi đi làm cùng với cô, ngày nào buổi tối cũng chỉ ăn chút xíu mì cô nấu thì chỉ ba ngày đã chết đói rồi Chương 775: Cám dỗLiễu Tuấn châm một điếu thuốc hỏi:- Tiểu Nhã, nói xem, vì sao lại cãi nhau với Trương Nghị?Thấy Lăng Nhã nói rất hăng, nhưng món thịt bò ăn chưa được một nửa tốc độ đã chậm lại rồi, đoàn chừng khó mà ăn hết được, tuy gọi là đo ăn vặt, nhưng chẳng phải ít đâu.Nhưng Lăng Nhã thì nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay y, nói:- Liễu Tuấn, nói với anh nhé, hút thuốc trước mặt phụ nữ là không lịch sự.Liễu Tuấn nhún vai, chẳng hề bận tâm nói:- Đừng có nói chuyện đâu đâu, tôi đang hỏi cô nghiêm túc đấy.Lăng Nhã bất lực, xem ra muốn làm bạn với Liễu Tuấn thì phải quen với cái chủ nghĩa đại nam nhân cố chấp của y, có điều Lăng Nhã vẫn giữ vững giới hạn của mình, nói:- Nói cho anh biết, đừng có dài dòng lèm bèm làm công tác tư tưởng với tôi, tôi không muốn nghe.Hẳn là vì quan hệ giữa cô và Trương Nhị không tốt, nên có không ít người nhiệt tình tới làm công tác tư tưởng hòa giải rồi, nghĩ cũng phải, trong mắt người ngoài, Trương Nghị và Lăng Nhã là đôi kim đồng ngọc nữ trong giới hào môn, là đôi lứa trời sinh, cuộc hôn nhân như thế mà còn không hài lòng, muốn cái nhau thì quả thực là không biết thỏa mãn rồi.Liễu Tuấn nhả ra một hơi thuốc, cười nói:- Cô nói trước ra nghe xem sao, nếu như có chỗ để xen vào tất nhiên tôi sẽ nói mấy câu công bằng.

Xem xem có thể khuyên hai người hòa hợp được không.- Không có cách nào đâu, anh đừng có phí công vô ích.Chẳng đợi cho Liễu Tuấn nói xong, Lăng Nhã đã chặn ngang, không ngờ Liễu Tuấn chẳng để ý tới lời cô nói, cứ tiếp tục nói, hơn nữa vừa nói ra làm cho Lăng Nhã mặt mày đỏ bừng.Liễu Tuấn nói:- Nếu không thì tôi xem xem có thể lợi dụng cơ hội nhảy vào được không.- Anh...Anh đúng là...Lăng Nhã dở khóc dở cười:- Chẳng lẽ anh chưa nghe nói, vợ của bạn không thể đụng vào hay sao?- Có chứ, vấn đề là tôi ngay cả Trương Nghị cũng chưa nhìn thấy, anh ta đâu thể tính là bạn của tôi.- Anh chẳng hề giống một cán bộ cấp phó sở, chỉ là một tên nha nội hoàn khố.Lăng Nhã miệng thì oán hận, nhưng đột nhiên phát giác ra, cơn giận vừa rồi nhắc tới Trương Nghị đã tan biến thừ lúc nào không hay.Nam nhân này thực sự là quá mức khôn khéo, biết ở tình hình nào phải nói gì để đạt được hiệu quả tốt nhất.- Nói cho anh biết vậy, Trương Nghị và mối tình đầu của anh ta chưa bao giờ ngừng qua lại cả, chuyện này kỳ thực tôi biết ngay từ đầu, nhưng tôi nhịn, làm sao được, ai bảo cuộc hôn nhân của tôi là hôn nhân cưỡng ép.Lăng Nhã vén mái tóc ngắn qua tai, chậm rãi nói, cả tâm tình và giọng điệu đều rất bình thản.Liễu Tuấn liền mỉm cười.“Hôn nhân cưỡng ép!”

Nếu chẳng phải chính tai nghe thấy, ai mờ ngờ được một cô gái như Lăng Nhã lại phải nói ra một câu như thế!

Có điều Liễu Tuấn cũng biết, bên trong thế gia đại tộc, cuộc hôn nhân cưỡng ép như thế có nhiều lắm.

Rất nhiều cuộc hôn nhân nhìn bề ngoài thì hạnh phúc vô cùng, nhưng nói không chừng hai vợ chồng sớm ly thân rồi.Bất quá chỉ là hai phái thế lực muốn dựa vào cuộc hôn nhân đó để tuyên bố sự tồn tại liên mình giữa họ với bên ngoài mà thôi.- Nhưng mà anh ta làm thật quá thể đáng, hiện giờ là cuối năm, dù thế nào cũng phải giữ thể diện bên ngoài chứ?

Ai mà ngờ anh ta không nói một lời, chạy thẳng tới đông bắc đoàn tụ năm mới với tình nhân của anh ta.

Hừ, tôi còn biết con của bọn họ sắp ra đời cơ.

Liễu Tuấn, anh nói xem, tình trạng chúng tôi như thế còn đáng gọi là vợ chồng không?

Loại hôn nhân như thế có cần tồn tại nữa hay không?Lăng Nhã cho dù cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, có điều ngữ khí vấn có chút kích động.Liễu Tuấn cười nói:- Cần chứ, nếu như cô không muốn bị người ta chê cười thị phải nhịn, nếu không muốn cãi cọ với cha mẹ cô thì cô càng phải nhịn.

Dương Thái Phó thời Tây Tấn có nói, chuyện thiên hạ mười việc có bảy tám việc không được như ý, chính là có ý tứ này.Lăng Nhã không khỏi ngạc nhiên.Những người làm công tác tư tưởng cho cô không phải là không ai khuyên giải như vậy, có điều mọi người đều nói rất uyển chuyển.

Chỉ riêng Liễu Tuấn là không vòng vo gì cả, thẳng thắn nói ra cô phải “nhịn”.Nghĩ kỹ ra thì hôn nhân chính trị vốn chính là như vậy.- Anh...Hừm, có ai làm bạn như anh không?

Anh không nói mấy câu dễ nghe một chút để dỗ tôi hay sao?Lăng Nhã giận dỗi.Liễu Tu cười ha hả:- Được, để lát nữa tôi gọi điện thoại chửi cho Trương Nhị một trận, cô muốn tôi chửi thế nào thì tôi chửi như thế.- Xấu xa.Lăng Nhã lại lườm y một cái.- Đi nào, cô khó khăn lắm mới tới được thành phố Ngọc Lan thăm tôi, thế nào cũng phải đề tôi mua cho cô mấy bộ y phục làm kỷ niệm, đừng để trở về thủ đô đón năm mới lại bỉ cảm thì không hay.Liễu Tuấn nhìn bộ trang phục hết sức chính thức trên người Lăng Nhã nói:- Coi như anh có lương tâm.

À, tôi biết anh là triệu phú đấy, đứng có mua mấy thứ đồ bày ngoài được để cho qua đâu nhé.Lăng Nhã không khách khí chút nào.Liễu Tuấn cười:- Chất liệu y phục thế nào thì tôi không hiểu lắm, cho nên toàn chọn những món hàng hiệu cho cho tiện.

Nói trước cho cô biết nhé, mặc vào có đẹp hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ phụ trách trả tiền thôi.Lăng Nhã thở dài:- Nam nhân nhàm chán.Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Với hoàn cảnh sinh hoạt và làm việc của Lăng Nhã mà nói, nếu cô muốn tiếp xúc với nan nhân thú vị thực sự không hề dễ.Thành thực mà nói Liễu Tuấn không am hiểu mấy về y phục bất kể là kiếp trước hay kiếp này, y đều rất ít khi tự mình đi mua y phục, nhất là kiếp này lại lấy một nhà thiết kế thời trang làm vợ, thêm vào Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Hà đại tiểu thư thi thoảng lại chọn mua những bộ y phục đắt giá nổi tiếng thế giới, nên trong tủ quần áo của Liễu Tuấn chẳng tới 100 thì cũng phải có 90 món hàng hiệu, riêng chỗ y phục này đã thiếu chút nữa làm Tiểu Vũ ngất xỉu rồi.Còn về trang phục nữ, Liễu nha nội càng ù ù cạc cạc, ngay cả đi đâu mua cũng không biết.Lăng Nhã bình phẩm y là “nam nhân nhàm chán” chẳng hề oan uổng chút nào.Cho dù chủ động đề nghị mua mấy bộ y phục cho Lăng Nhã làm kỷ niệm, nhưng Liễu Tuấn thực sự không biết phải làm sao.- Phải rồi trong khách sạn Thu Thủy có khu mua sắm, hình như là có bán trang phục, chúng ta đi xem xem.Liễu nha nội đột nhiên nhớ ra những khách sạn hàng đầu trên thế giới đều có khu mua bán đồ xa xỉ, ở phương diện này khách sạn Thu Thủy tất nhiên cũng không chịu đi sau người khác.Là chuỗi khách sạn hàng đầu trong nước, hàng bán bên trong đó thế nào cũng không thể là hàng giả được.Nằm ngoài dự liệu là bọn họ thấy được những cửa hàng độc quyền thời trang Italia ở trong khu mua sắm ở khách sạn Thu Thủy.- Không phải chứ?

Mở ở tận Ngọc Lan à?Lăng Nhã hơi choáng.Là cô gái nhà giàu ở kinh thành, Lăng Nhã tất nhiên hiểu biết rất rõ về nhãn hiệu thời trang danh tiếng, nhưng cô làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, nên bình thường rất ít khi mặc những món đồ đắt giá của thế giới này, nhất là những đồ thời trang Italia có thể nói là xa xỉ và khiêu chiến với quy tắc cổ hủ, nhưng món trang phục cực kỳ cá tính này lại càng không phù hợp với thân phận cán bộ quốc gia như Lăng Nhã.Ở kinh thành có cửa hàng độc quyền, không ngờ ở thành phố Ngọc Lan lại cũng gặp được, thực sự khiến cho Lăng Nhã ngạc nhiên.- Chào cô, tổng công ty của chúng tôi đã ký hiệp nghị hợp tác, phàm là nói đặt khách sạn Thu Thủy, đều sẽ có những cửa hàng chất lượng cao này.Người bán hàng hết sức lễ độ giới thiệu với Lăng Nhã.- Ra là như thế,Lăng Nhã gật đầu.- Y phục thì cô tự chọn, chọn xong thì tự đi thử, sau đó lấy tôi làm gương, cứ nhìn thấy hai mắt tôi sáng lên là được rồi.Liễu Tuấn ngồi luôn xuống ghế trong cửa hàng, nói thẳng với Lăng Nhã.Lăng Nhã lại lần nữa nhìn Liễu Tuấn “khinh bỉ”, cánh môi căng mọng bĩu lên, nhưng cũng biết rằng muốn thay đổi loại nam nhân cố chấp như Liễu Tuấn, sợ rằng còn khó hơn cả cứu vãn cuộc hôn nhân của cô và Trương Nghị.Nhưng Lăng Nhã mau chóng bị Liễu Tuấn “cảm phục” rồi, cô phát hiện ra, cho dù Liễu Tuấn rất nhàm chán, nhưng trình độ thưởng thức không tệ, cô cố ý mặc thử hai bộ y phục mình không hài lòng lắm, làm dáng trước mặt Liễu Tuấn, nhưng y chẳng nhướng mắt lên lấy một cái, còn cười khẩy rất khinh thường, coi như là bình phẩm.Khi Lăng Nhã mặc thử bộ y phục thứ ba từ gian thử đổ đi ra thì hai mắt Liễu Tuấn “sáng rực”, Lăng Nhã bên trong mặc một chiếc áo đen màu đen bó sát người, thêm một chiếc áo jacket da màu đen nhỏ, phía dưới là chiếc váy ngắn, loại đầy gợi cảm, cùng với cùng chiếc khăn lông cừu, làm thân hình đầy đặn lộ hết những chỗ nổi bật nhất, mang cho người ta cảm giác trực quan vừa mềm mại vừa đầy sức sống, thêm vào mái tóc ngắn gọn gàng, và khí chất cao nhã của một nữ trí thức, thực sự là một thể hỗn hợp của “thiên sứ và ma quỷ”.- Này, vậy là đủ rồi, cô đức lắc đi lắc lại nữa, nếu không làm người không ngủ được.Dù Liễu nha nội quen mắt với mỹ nữ cũng cảm thấy khó chống đỡ, người vẫn là người đó, không ngờ chỉ thay một bộ y phục mà có thể sinh ra hiệu quả kinh người.Lăng Nhã chẳng thèm bận tâm tới y “nói năng bậy bạ”, xoay tría xoay phải trước gương, ngắm nghía thân hình xinh đẹp của mình, thế đã đành, trước khi đi lại còn dựa vào khung cừa, hơi cong một cái chân ra đằng sau, làm một động tác cực kỳ gợi cảm, tới ngay cả cô gái bán hàng cũng tròn mắt, miệng khen không ngớt.Liễu bí thư phải cố ép mình quay đầu đi.Động tác như vậy nhìn ít thì hơn, nhìn nhiều thế nào cũng phạm sai lầm.Gai trên người Lăng Nhã chẳng những hơi nhiều, mà lại còn quá sắc bén, đồng chí Liễu Tuấn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào mà xông bừa vào nhổ gai thì thực sự quá mạo hiểm.Liễu Tuấn thầm hít một hơi, để trái tim khẽ thổn thức của mình bình phục lại.Tối hôm đó Liễu Tuấn cùng Lăng Nhã đi xem một bộ phim, rồi lại dạo phố đêm, hơn chín giờ mới quay về gian phòng tổng thống, khuôn mặt Lăng Nhã đỏ bừng bừng, nụ cười như chưa từng dứt.Có điều Liễu bí thư chỉ đưa Lăng xử trưởng tới cửa phòng, không đi vào.- Tiểu Nhã, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai tôi đưa cô tới sân bay.Liễu Tuấn dặn, nụ cười trở nên rất chính thức.Lăng Nhã nhìn thật sâu vào mắt Liễu Tuấn rồi nhoẻn miệng cười, gật đầu Chương 776: Tụ họp ở thành phố Kinh HoaMùng 5 tháng 1, Liễu Tuấn thành phố Kinh Hoa, nơi trú quân của quân khu Đông Nam, Liễu bí thư tới là để chúc tết tư lệnh viên Hà Trường Chinh, Hà đại tiểu thư, Vũ Chính Hiên cùng Liễu Yên tới đón.Hai vợ chồng Vũ Chính Hiên và Liễu Yên cùng Vũ Thu Hàn tới thành phố Kinh Hoa thăm Hà Trường Chinh, trước đó hai người họ đã ăn tết ở thành phố Hồng Châu cùng vợ cồng Liễu Tấn Tài.Liễu Yên đã có thai, theo ý Hà đại tiểu thư, người có mang không tiện hoạt động, nhưng Liễu Yên đã lâu không được gặp em trai, nghe nói Liễu Tuấn tới thành phố Kinh Hoa, bất kể như thế nào cũng muốn gặp được em trai ngay lập tức.Hà đại tiểu thư không làm sao được, chỉ đành đồng ý.Ở phòng chờ, Liễu Tuấn nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Liễu Yên, liền oán trách:- Chị Ba, chị nên ở nhà nghỉ ngơi chứ, trời đông giá rét chạy đi chạy lại bị cảm lạnh không phải là chuyện nhỏ đâu, đang mang thai không tiện uống thuốc!- Nói gì thế?

Vừa gặp chị cậu đã nói bệnh tật với thuốc men?

Tiểu Yên mặc kệ cậu ta.Liễu Yên còn chưa kịp đáp lời thì Hà đại tiểu thư đã ra mặt “lấy lại công lý”.Liễu Tuấn hơi xoay đầu qua, trừng mắt lên nhìn Hà Mộng Doanh, nhưng cô làm như hoàn toàn không nhìn thấy.- Không sao đâu, sức khỏe chị rất tốt.Liễu Yên mỉm cười đáp, rồi nhìn kỹ Liễu Tuấn:- Ừm, không gầy, vẫn rắn chắc như cũ.Liễu Yên tính cách vốn giống hệt Nghiêm Phi, ngây thơ vô cùng, giờ lại sắp làm mẹ cho nên càng dịu dàng hiền từ, trong mắt nhìn em trai, lòng tràn đầy niềm vui.- Anh Chính Hiên, em nghe nói ánh rèn luyện chị em như rèn lính của anh vậy.Liễu Tuấn cười bắt tay Vũ Chính Hiên.Tuy là trong thời gian nghỉ ngơi, Vũ Chính Hiên vẫn quân phục chỉnh tề, hiện giờ đã mang quân hàm trung tá, thăng lên làm tham mưu trưởng tiểu đoàn bộ binh số một khu cảnh bị thành phố Đại Ninh.

Trước đó Vũ Chính Hiên đã rèn luệyn trong học viện chỉ huy quân sự một năm, năm ngoái thăng chức vốn là muốn đảm nhận trưởng khoa tác chiến, về sau lại đổi lại thành tham mưu trưởng, nhưng bất kể là chực vị nào, cũng đều có phân lượng rất lớn trong bộ đội.Có điều khu cảnh bị ở Đại Ninh là bộ đội dã chiến chính quy, nhưng vẫn mang ít nhiều hơi hớm của bộ đội địa phương, Vũ Chính Hiên ngày sau muốn vươn mình lên trong bộ đội, tới thời cơ thích hợp điều ra khỏi khu cảnh bị là con đường cần thiết phải đi.Cũng may là hắn còn rất trẻ, cấp phó tiểu đoàn ở tuổi 29 cũng được coi là phái trẻ rồi, lại dựa lưng vào cây đại thục chọc trời nhà họ Vũ, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn mang tính nguyên tắc, thì từng bước thăng tiến sẽ có tiền đồ rực rỡ.Vũ Chính Hiên giống y hệt Vũ Thu Hàn, chất phác ít nói, nghe em vợ trêu ghẹo, chỉ cười giải thích:- Sức khỏe của Tiểu Yên hơi yếu, anh bảo cô ấy rèn luyện thêm một chút thôi.Liễu Yên cũng cười giải thích.- Đúng thế, buổi sáng dậy sớm chạy bộ rất có lợi cho sức khỏe.Hà Mộng Doanh vừa đi vừa uy hiếp tiểu sắc ma:- Này Liễu Tuấn, nhắc cho cậu biết, Lương Kinh Vĩ vẫn còn ở đây, chủ Hải cũng tới rồi.Liễu Tuấn cười méo xẹo.Một mình Vũ Thu Hàn đã làm người ta khó chống đỡ nổi, lại thêm vào Hải Hướng Quân, Lương Kinh Vĩ, Vũ Chính Hiên, một đám hảo hán trong quân, xem ra hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp rồi.Liễu Yên ra mặt vì em trai:- Tiểu Tuấn không sợ, chị uống thay em.Hà Mộng Doanh ngẩn người, rồi cười phá lên:- Chủ ý này của Liễu Yên không tệ đâu, xem bọn họ ai dám chuốc rượu em.Liễu Tuấn cũng vui vẻ, cười an ủi chị Ba:- Không sao đâu mà chị.Trải qua nhiều năm rèn luyện thương trường, Hà đại tiểu thư đã không còn tiểu tư sản nóng lòng phát tài, lúc nào cũng ra vẻ ưu nhã nữa, ví như lần này về quân khu Đông Nam ăn tết cùng cha già, không hề đi chiếc BMW phô trương, mà đi một chiếc Hồng Kỳ hết sức quy củ.Vào thời đó, xen Hồng Kỳ mặc dù không còn vinh quang ngày xưa, nhưng cũng còn xa mới luân lạc tới mức trở thành xe taxi, ít nhiều còn có thể bộc lộ thân phận, lại không quá phô trương, hết sức thích hợp.- Cháu chào bác Hà, chào chú Vũ, chào chú Hải.Đi vào cửa, Liễu Tuấn liền khom người cúi chào hàng loạt.Dù ở nhà, lại là kỳ nghỉ nên Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều mặc thường phục, nhưng lại làm Liễu Tuấn ngẩn ra, vì y quen với dang vẻ oai phong trong quân phục của bọn họ, nhưng dù hai người mặc thường phục, thì khí chấn tướng quân uy nghiêm vẫn thấy rõ ràng.- Ừ.Hà Trường Chinh chỉ khẽ gật đầu.- Ha ha, Liễu Tuấn, nghe nói cậu vì thu thập mấy tên khốn kiếp mà ngay cả đại đội đặc chủng của quân khu cũng dùng tới luôn phải không?Hải Hướng Quân tính cách phóng khoáng, vừa thấy mặt liền trêu chọc Liễu Tuấn.- Chú Hải đừng oan uổng cho người tốt chứ!

Cháu là cán bộ quy củ, được đảng giáo dục bao năm, chưa bao giờ làm những việc như vậy.Liễu bí thư mặt mày nghiêm trang, kiên quyết phủ nhận lời “chỉ trích” của Hải quân trưởng.- Đừng chối lẻo, ta thấy thấy trên đời này chẳng có chuyện gì mà cậu không dám làm.Lần này người xuất kích lại là “ông chú thông gia” Vũ Thu Hàn, gần đây thế cục tương đối bình yên, các phe phái chung sống hòa bình, lại làm khách ở nhà họ Hà, cho nên Vũ Thu Hàn không phải cố kỵ gì, cho dù ông ta và đồng minh chính trị của Trương Quang Minh, nhưng rất thích Liễu Tuấn.- Hì hì chú Vũ, nói ra thì mấy tên đó thực sự chẳng ra gì cả, bộ đội đặc chủng coi như chỉ gặp thời cơ nên trừ hại vì dân thôi.

Còn cháu chỉ nhặt lấy cái lợi có sẵn, ngoại ra lại bị cảnh cáo xử phạt trong đảng đấy.Liễu Tuấn cười đáp, nhưng trong lời nói vẫn không chịu thừa nhận chuyện kia.- Làm càn.Hà Trường Chinh chỉ nói hai chữ, đã quyết định tính chất việc này.Liễu Tuấn liền rụt cổ lại không dám ý kiến nữa.Nghe Hà đại tiểu thư nói, vì chuyện này mà Hà Duyên An phải gọi điện hỏi Hà Trường Chinh, xem có phải là do ông cho phép hay không.

Hà Duyên An biết anh hai mình yêu thích Liễu Tuấn không hề dưới cha mình, chính vì có ông chống lưng, điều động đại đội đặc chủng cũng chẳng phải là chuyện không thể.

Khi ấy Hà Trường Chinh vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ bình thản nói:- Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì nên làm gì thì làm đó đi.Hiện giờ Hà tư lệnh viên chỉ mắng y một câu “làm càn” đã là hết sức cưng chiều rồi.- Lão Hà, ông cũng thật là Tiểu Tuấn từ xa tới chúc tết ông, vừa mới vào cửa, còn chưa được ngồi xuống ông đã nghiêm mặt quát mắng cái gì chứ.Thì ra là Hà phu nhân thấy chuyện bất bình nên rút đao ra tương trợ.- Mẹ à, mẹ đừng che chở cho cậu ta, nếu không cho cậu ta một chút cảnh cáo, nói không chừng sẽ làm chuyện xấu đấy.Hà đại tiểu thư công nhiên gây khó dễ với tiểu sắc ma, mượn gió bẻ măng, ranh mãnh nhìn Liễu Tuấn.Liễu bí thư “căm hận” vô cùng, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.- Thôi, nói lung tung cái gì, nào, Tiểu Tuấn, mau ngồi đi, mặc kệ cha con ông ấy.Hà phu nhân trừng mắt nhìn con gái, rồi tủm tỉm nói với Liễu Tuấn.- Thật bất công.Hà Mộng Doanh làu bàu.Đừng thấy bà chủ Hà gia tài bạc tỷ, ở bên ngoài oai phong hiển hanh, danh chấn kinh sư, có thể úp tay làm mưa ngửa tay làm mây, nhưng về tới nhà thì địa vị lại trở thành thấp nhất.

Đôi khi cô than vãn với Liễu Tuấn, nói trong nhà mình chẳng được ai yêu thương, không ngờ tiểu sắc ma cực kỳ đáng hận, lại trợn mắt với cô, nói bản thân cô không chịu phấn đấu, còn trách được ai?

Làm Hà đại tiểu thư căm tức cắn cho y mấy cái thật đau, nhưng chuốc lấy sự “báo thù điên cuồng” của tiểu sắc ma, ngày hôm sau không bò dậy nổi.Liễu Tuấn liền ngồi xuống nói chuyện với các đại lão gia.Cha con Vũ Thu Hàn và Hà Trường Chinh tính cách trầm mặc ít nói, chủ yếu là là nói chuyện cùng với Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ, tham khảo chút vấn đề quân sự, đổ bộ tác chiến.Liễu Tuấn không ngừng quan sát sắc mặt của Hà Trường Chinh.Hà Trường Chinh liếc y một cái, hờ hững hỏi:- Có chuyện gì?Liễu Tuấn cười đáp:- Không có gì ạ, chủ yếu là muốn biết loại khí độ của vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã ra sao thôi.Đám Vũ Thu Hàn phá lên cười.- Cậu là cái đồ nịnh bợ.Hà đại tiểu thư lại ra mặt đả kích tiểu sắc ma.Liễu Tuấn cười ha hả, sắc mặt không hề thay đổi.Nói ra thì vừa rồi Liễu Tuấn cũng không phải là hoàn toàn nịnh bợ, Hà Trường Chinh đã tranh thủ trước khi Bill Clinton đồng ý cho tên lãnh đạo họ Lý nào của hòn đảo bên kia éo biển dùng thân phận phi chính phủ tới thăm nước Mỹ, tham gia phát biểu công khai trong lễ tốt nghiệp của đại học Cornell về sự kiện ngoại giao nghiêm trọng này.Nhân cơ hội hòn đảo đó lần đầu tiên bỏ phiếu bầu cử “tổng thống” trực tiếp, nhà họ Lý vì lôi kéo phiếu bầu, ra sức tạo thế, dùng rất nhiều tiền mời công ty danh tiếng của Mỹ du thuyết nghị viên quốc hội Mỹ, để được nước Mỹ ủng hộ về mặt chính trị.

Vốn ngoại trưởng Mỹ đã công khai tuyên bố sẽ không mời họ Lý tới thăm nước Mỹ, không ngờ có mấy tháng mà đã lập tức giở quẻ, thượng tuần tháng sáu, họ Lý tới Mỹ, phát biểu mang tính chính trị ở đại học Cornell cái gọi là “điều mà dân muốn thì trời sẽ chiều theo”, cường hòa quan hệ với Mỹ, đậm sắc thái chính trị.Chuyện này vừa diễn ra, lập tức khiến trong nước phản ứng quyết liệt, với hành vi gây chiến công khai này, phản ứng của cao tầng cực kỳ cứng rắn.Hạ tuần tháng bảy, họ Lý sau khi tới thăm nước Mỹ không lâu, căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo của tỉnh thử phóng sáu quả tên lửa đạn đạo, toàn bộ bắn trúng mục tiêu công kích.Hạ tuần tháng tám, Hà Trường Chinh tọa trấn chỉ huy, quân khu Đông Nam điều động gần sáu mươi chiến hạm, hai trăm máy bay diễn luyện phòng ngự trên biển.

Tới hạ tuần tháng chính tháng mười, tiến hành phô bày uy lực hải lực không quân ở vùng duyên hải, tháng mười một, bộ đội quân khu Đông Nam tiến hành hai cuộc thao diễn đổ bộ tác chiến trên đảo....Lão họ Lý này tên là Lý Đăng Huy, miễn giải thích thêm, ai muốn biết cứ hỏi google.- Tư lệnh viên, vừa mới nhậm chứ đã xử lý xong chuyện này, thật quá đã.Hải Hướng Quân nói với Hà Trường Chinh, khuôn mặt đen đẩy vẻ hưng phấn, bản tích thích đánh giết, đối với cuộc diễn tập lớn như thế mà bản thân không được đích thân tham dự, hết sức tiếc nuối.Hà Trường Chính cười nói:- Chuyện còn chưa xong đâu Chương 777: Vũ Thu Hàn mặc lại quân phụcTới bữa cơm, không xảy ra tình trạng chuốc rượu như Liễu nha nội lo lắng, Hà tư lệnh nói một câu: “Thời kỳ phi thường, nên bớt uống rượu.”

Mọi người đều trở nên nho nhã, chỉ có Hải Hướng Quân “khát rượu” uống mấy chén cho có.Sau bữa ăn, Hà Trường Chinh không nói chuyện nguy cơ eo biển nữa, ngược lại húng thú hỏi tới tình hình quản lý địa phương, trước kia ông không quan tâm tới chuyện địa phương lắm, nhưng cùng với địa vị, quân quàn, chức vụ ngày một cao, uy quyền ngày một lớn, góc độ nhìn vẫn đề cũng dần dần có chút chuyển biến.Quân đội và địa phương vốn không thể tách biệt quá rõ ràng, thân là tướng lĩnh cấp cao của quân đội, tìm hiểu thêm về tình hình của địa phương không có gì xấu, nhất là khi Hà Trường Chinh sau này thăng lên cương vị lãnh đạo càng cao hơn nữa, thì càng cần phải chú ý tới vấn đề đại cục.- Bác Hà, mấy tháng trước khi cháu tới thăm dì Hà, có nói chuyện với chú Cam về vẫn đề chuyển xí nghiệp quân giới sang sản xuất đồ dân dụng.Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình huống của khu Trường Hà rồi thay đổi đề tài.Hà Trường Chinh hứng thú hỏi:- Ồ, Cam Sương vẫn đang nghiên cứu cái đó à?Xí nghiệp quân giới chuyển sang sản xuất đồ dân dụng kỳ thực đã được đề ra ở đầu giai đoạn cải cách mở cửa, để thực hiện sự chuyển biến này, chính phủ trung ương đã định ra phương châm “quân dân kết hợp”, thực thi quân chuy thành dân, hạch tâm là đưa kỹ thuật công nghệ quốc phòng chuyền thành phục vụ cho nông nghiệp và công nghiệp.Xí nghiệp quân giới mặc dù thuộc về sự quản lý của tập đoàn công ty công nghiệp binh khi (binh tổng ti), không thuộc quản lý trực tiếp của quân khu, nhưng trên thực tế không thể tách rời quan hệ với quân khu.

Hà Trường Chinh rất quan tâm tới vấn đề này, quân ủy đã mở mấy lần hội nghị mở rộng, tiến hành thảo luận chi tiết về nó.Liễu Tuấn chậm rãi nói.- Bác Hà, về vấn đề này cháu có chút ý kiến, đó là không thể quá cứng nhắc được.Liễu Tuấn biết rõ, trong nước có một thói quen không tốt, đó là làm gì cũng hơi quá khích, hận không thể chỉ trong một đêm đem tất cả xí nghiệp quân giới chuyển thành sản xuất đồ dân dụng.Hà Trường Chinh chăm chú nhìn Liễu Tuấn, thực tế chứng minh, ở vần đề mang tính toàn cục, Liễu Tuấn luôn có cái nhìn rất độc đáo.- Tuy nói hiện giờ là thời kỳ hòa bình, đại chiến sẽ không diễn ra, nhưng cũng không thể khẳng định 100%, chúng ta có thể không đi trêu chọc người khác, nhưng không cam đoan được người ta không tới trêu chọc mình.Cho dù trong trí nhớ của Liễu Tuấn ở kiếp trước, ít nhất trước khi y trùng sinh, thế giới thực sự là khá yên bình, nhưng kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi, có đi theo quỹ tích lịch sử kiếp trước hay không thì rất khó nói.Liễu Tuấn bày tỏ quan điểm của mình:- Còn nhớ những năm ba mươi, trước khi bùng nổ cuộc chiến vệ quốc của Liên Xô, Liên Xô cũng rất lạc quan với thế cục trong nước và thế giới, cho rằng sẽ không có chiến tranh quy mô lớn, nên rất nhiều xí nghiệp quân giới đã chuyển sang sản xuất đồ dân dụng, thậm chí còn tháo bỏ rất nhiều dây chuyển sản xuất chiến đấu cơ.

Không ngờ chính vào lúc đấy Đức Quốc Xã đánh tới, Liên Xô trở tay không kịp, không quân ở tiền tuyến tổn thất nặng, hậu phương trong thời gian ngắn không có cách nào bổ sung kịp thời, kết quả ủy viên nhân dân chủ quản binh khí bí xử bắn trực tiếp!

Cho nên cháu cho rằng phải tiến hành cẩn thận một chút.Hà Trường Chinh gật đầu, biểu thị tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn, hiện giờ ông đảm nhận chỉ uy trọng trách quân sự eo biển, giống như ông đã nói, chuyện còn c hưa kết thúc.Tất nhiên, quan trọng hơn nữa là vấn đề cải cách xí nghiệp.- Này tiểu sắc ma, sau đó cậu còn tìm ba chị và chú Hải thì thầm cái gì mà thần bí thế?Mỗi lần Hà đại tiểu thư nói chuyện như thế thì cô đều giống như một đứa trẻ sơ sinh, trên người không có lấy một mảnh vải, tiểu sắc ma cũng giống như thế, trên người cả hai chỉ có tấm chăn lớn mà thôi.Hà Trường Chinh điều tới quân khu Đồng Nam, Hà Mộng Doanh tất nhiên cũng chạy tới thành phố Kinh Hoa bố trí nhà cửa, có điều ổ ái tình lãng mạn ấm áp này, tiểu sắc ma mới lần đầu tiên tới.Buổi chiều sau khi nói chuyện đề tải quân sự chuyển sang dân sự, một đám hậu bối bị Hà Trường Chinh đuổi đi chúc tết các thủ trưởng khác của quân khu, Vũ Thu Hàn mặc dù không còn trong quân nữa, nhưng nhà họ Vũ vẫn có uy danh hiển hách ở bộ đội, Vũ Chính Hiên là đích tôn của Vũ lão gia tử, cùng vợ chồng Lương Kinh Vĩ đi thăm hỏi các đại lão trong quân khu là chuyện nên làm.Đại lão quân đội cũng thường điều động, nói không chừng lần bái phỏng này có lợi lớn cho con đường thăng tiến trong quân sau này của Vũ Chính Hiên.Hà Mộng Doanh thì lười chẳng muốn đi.Dù sao cô sớm đã chẳng còn là người quân đội thuần túy rồi.Liễu Tuấn thì tới thư phòng nói chuyện với nhóm Hà Trường Chinh, theo cách nói của Hà đại tiểu thư là đi “thì thà thì thụt” với nhau rồi.Mỗi khi vào lúc thế này, cho dù cô kiếm bao nhiêu tiền, có nổi danh đến đâu, thì trong mắt Hà Trường Chinh vẫn là không chịu làm việc đàng hoàng.- Cũng không có gì, chỉ nhắc nhở ba chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng tối cao thôi.Liễu Tuấn ôm tấm thân mềm mại của Hà Mộng Doanh trong lòng, một chân bị đôi chăn chắc khỏe mịn màng của Hà Mộng Doanh kẹp chặt, hai người quấn lấy nhau như hai con bạch tuộc.Hà đại tiểu thư không hiểu:- Sao cậu lại nghĩ tới việc chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng tối cao?Tiểu sắc ma tư duy đúng là nhảy cóc, luôn nghĩ tới những thứ ly kỳ cổ quái.- Năm tháng chẳng buông tha một ai, dù là anh hùng cái thế, trí tuệ vô song thì dù sao cũng chín mươi rồi.Liễu Tuấn nói mơ hồ, còn vệ chuyện chấn động thiên hạ xảy ra một năm sau đó, thì không tiện làm “thày bói mù” trước mặt Hà Mộng Doanh, vì Hà đại tiểu thư tinh quái hơn nhiều Tiểu Thanh và Xảo Nhi, thường xuyên truy hỏi cho tới tận cùng vấn đề.Năm ngoài Đồng lão qua đời đã dẫn tới một cuộc đấu tranh lớn ở cao tầng, dư chấn tới bây giờ vẫn còn chưa tan hết, vì thể có thể thấy năm sau là năm quan trọng tuyển cử nhiệm kỳ mới, sức khỏe của thủ trưởng tối cao đáng được quan tâm chú ý.

Năm sau đại hổi đảng toàn quốc mở ra, nhất định có sự điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, nhà họ Hà và nhà họ Vũ, những hào môn quân đội, cùng quan lớn chính giới như Nghiêm Liễu chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này, đoán chừng ngay từ bây giờ các hệ phái lớn đã bắt đầu bố cục rồi.- Em đề nghị với chú Vũ một việc.Liễu Tuấn thay đổi tư thế, ngửa mặt lên trời, một cánh tay vẫn ôm bờ vai tròn của Hà Mộng Doanh, Hà đại tiểu thư vẫn bám dính lấy y, đôi vù đè lên ngực tiểu sắc ma, một tay tì trên ngực, duỗi năm ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng vuốt ve đường nét góc cạnh trên mặt tình lang.- Cậu lại bày ra chủ ý xấu gì cho chú Vũ rồi?Liễu Tuấn cười đáp:- Em đề nghị chú ấy mặc lại quân phục.- Hả?Hà Mộng Doanh giật mình ngẩng đầu lên nhìn y chằm chằm.- Chú Vũ cởi quân phục đã mười mấy năm rồi.- Thế thì có sao?

Chú Vũ sau khi chuyển nghiệp luôn công tác ở công tác chính pháp, sau khi trở về bồ đội có rất nhiều công tác thích hợp cho chú ấy, ví dụ chư bộ tình báo chẳng hạn.Liễu Tuấn chẳng hề bận tâm.Thực ra đối với một quân nhân cũ xuất thân thế gia quân ngũ như Vũ Thu Hàn mà nói, giao hoán chức vụ ở địa phương với quân đội không phải là chuyện quá khó khăn, ví dụ này có nhiều vô khối.- Thế này cũng đúng, có điều vì sau đột nhiên cậu lại có cái suy nghĩ này?

Chú Vũ ở địa phương chẳng phải làm rất tốt sao?Liễu Tuấn cười, vuốt nhẹ chóp mũi của nàng, mắng:- Chị thì vĩnh vĩnh là một nha đầu ngốc, chỉ biết kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống...Hà đại tiểu thư nhoẻn miệng cười, siết chặt lấy y hơn một chút.Trước kia Liễu Tuấn gọi cô ngốc, cô còn có chút tức giận, hiện giờ hoàn toàn không còn tâm thái đó nữa, trước mặt nam nhân mình yêu thương, có mấy nữ nhân không ngốc.Huống hồ nam nhân này lại mạnh mẽ như thế.- Là như thế này, chú Vũ sau khi đổi quân trang về công về tư đều có cái lợi.

Về công, chú ấy trở về quân đội có thể tăng thêm thực lực trong quân đội của hai nhà Hà, Vũ.

Chú ấy vốn là một quân đội kiệt xuất.Liễu Tuấn cười giải thích cho Hà đại tiểu thư.Thấy cô nhìn mình với một ánh mắt sùng bái, sĩ diện nam nhân dễ dàng được thỏa m nhất vào lúc này.- Về tư, ở địa phương chú Vũ đã tới mức không thể thăng tiến nữa rồi, trở về quân đội có nhiều không gian hơn.Điều này Hà đại tiểu thư hết sức tán đồng.Vũ Thu Hàn muốn tiến thêm một bước, từ bốn ban lớn trong tỉnh thì không còn vị trí nào để đi nữa rồi, vì giới hạn của tư lịch, nên hai chức tỉnh trưởng hoặc bí thư tỉnh ủy là gần như bằng 0, còn vị trí chính hiệp hoặc đại biểu nhân dân càng không thể, Vũ Thu Hàn đang tuổi sung sức, còn lâu mới tới lúc lui về tuyến hai.Nếu tiến tới cơ quan quốc gia, chỉ có thể tới bộ công an và an ninh quốc gia.

Bên trong bộ an ninh quốc gia, rất nhiều phe phái lớn, mà bộ trưởng công an thì luôn chỉ là cấp phó quốc gia, Vũ Thu Hàn có tới cũng chỉ là chức phó, đối với một nhân vật uy thế quen làm người đứng đầu mà nói không phải là chuyện tốt nhất.- Chú Vũ nói thế nào?Nhắc tới chuyện này Liễu Tuấn bực bội, khó chịu nói:- Chú ấy mắng em một trận, bảo em lo cho tốt bổn phận của mình là được rồi.- Đáng đời lắm.Hà Mộng Doanh cười khanh khách, ôm lấy cổ y hôn một cái.

Chương 778: Liễu Tuấn sai rồiKhu Trường Hà tính thế kiến thiết tốt đẹp, Liễu Tuấn cho dù bận rộn suốt từ sáng tới tối nhưng tâm tình rất tốt, vừa mới vào cửa ngửi thấy mùi thì bò thơm phức đã cười vui vẻ hỏi:- Oa, thơm quá, lại làm thịt bò hầm đấy hả Tiểu Vũ?- Anh về rồi.Tiểu Vũ nghe thấy liền từ trong bếp đi ra, đón lấy chiếc cặp da trong tay đặt lên bàn trà, rồi lại tươi cười lấy dép lê có hình con chuột nhỏ đáng yêu tới, khom lưng đặt dưới chân Liễu Tuấn.Lúc làm những việc này, trên mặt Tiểu Vũ mang theo nụ cười thỏa mãn.Trải qua mấy tháng tiếp xúc, cảm giác khẩn trương của Tiểu Vũ đã dần dần tan đi, thi thoảng cũng chủ động nói chuyện với Liễu Tuấn, buổi tối ngày hôm đó Tiểu Vũ nói muốn làm “giúp việc” cho y, vốn cho rằng Liễu Tuấn không lập tức đuổi cô đi, là hiểu tâm y của cô, sẽ “tốt” với cô.

Không ngờ Liễu Tuấn cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn hệt như trước kia, đối xử với cô rất ôn hòa, nhưng không vượt quá giới hạn nửa bước.Tiểu Vũ trừ xấu hổ, trong lòng tự an ủi mình, ít nhất anh ấy đã không đuổi mình đi.Tiểu Vũ làm việc nhà đặc biệt cần mẫn, cả một tòa biệt thự lớn chẳng những phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ, không lấy một hạt bụi, mà cả hai vườn hoa trước sau cũng được tỉa tót goạn gàng, sức sống dồi dào.Chính đôi dép lê mà cô mang tới cho Liễu Tuấn cũng là do đích thân cô làm, mềm mại mà ấm áp, đi vào rất dễ chịu, năm 96 là năm Tý, cho nên Tiểu Vũ thêu ở trên hình một con chuột, Tiểu Vũ vốn không biết thêu thùa, nên đi học dì Chương.

Dì Chương cũng biết là cô muốn làm cho Liễu Tuấn, liền cười nhắc cô, ra chợ bỏ hai ba đồng ra là có thể mua được một đôi rồi.Tiểu Vũ liên tục lắc đầu:- Mẹ, những thứ dép ở chợ chán lắm, toàn làm bằng cao su, không thông khí, đi lâu sẽ bị thối chân.Dì Chương thay đổi ý kiến, hứa sẽ làm cho Liễu Tuấn một đôi, không ngờ Tiểu Vũ vẫn lắc đầu.- Con sẽ làm cho anh ấy.Vẻ mặt của Tiểu Vũ rất kiên định, thậm chí còn có vài phần cố chấp.Dì Chương thầm lắc đầu, biết con gái mình đã hoàn toàn sa lầy rồi, chỉ đành nhắc nhở:- Con gái, đừng có ngốc nghếch, không có kết quả đâu, cậu ta là ai, còn chúng ta là ai?

Hơn nữa cậu ta cũng có vợ rồi.Tiễu Vũ chỉ nói:- Mẹ, mẹ đứng nói nữa, con không muốn gả cho anh ấy, con chỉ muốn làm cho anh ấy đôi dép để anh ấy đi vào dễ chịu một chút, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy là con thỏa mãn rồi.Dì Chương cuống lên, vì bà rõ ràng nhìn thấy nước mắt long lanh trong mắt con gái.- Ôi cái con bé này...Dì Chương lại buông một tiếng thở dài não nề.Năm xưa khi bà gà cho cha của Tiểu Vũ, thì một chân của ông ta đã tập tễnh rồi, tất cả mọi người trong nhà đều phản đối, nhưng dì Chương cứ kiên trì lựa chọn cua rmình.Nhìn Tiểu Vũ thế này, dì Chương lầm bẩm: Chẳng lẽ tính cách đó cũng di truyền?Liễu Tuấn cởi giày da, đi đôi dép mềm vào, cảm giác rất dễ chịu, cười nói:- Rất êm chân.Tiểu Vũ nhoẻn miệng cười, khom lưng cầm đôi giày của Liễu Tuấn đặt vào trong tủ, chiếc quần kéo căn lộ ra đôi bờ mông đầy sức sống, trông rất là bổ mắt:- Món chính tối này là thị bò hầm, còn có thị thỏ và đậu hũ mà anh thích ăn.Tiểu Vũ đặt từng món ăn một lên trên bàn, vui vẻ nói:Khoảng thời gian này thương gia bên ngoài tới đầu tư ngày càng nhiều, Liễu Tuấn cũng thường xuyên phải đi xã giao, hiếm khi về nhà ăn cơm được, đôi khi vì quá bận Liễu Tuấn quên thông báo cho Tiểu Vũ, làm Tiểu Vũ chuẩn bị đầy đủ thức ăn ngồi ngây ra đợi, thức ăn nóng lại lạnh, lạnh lại hâm nóng, trái tim đơn thuần của cô gái đôi mươi cũng như món ăn, lúc ấm áp lúc lạnh giá.Liễu Tuấn chỉ cần không bị bệnh là ăn uống rất tốt, trên quan trường dù có đấu đá như thế nào, cũng không ảnh hưởng tới khẩu vị của y, từ khi theo Lương Quốc Cường tập võ, từ nhỏ tới lớn y gần như chưa bao giờ bị bệnh, vì thế Liễu bí thư luôn có hứng thú cao độ với việc ăn uống, vừa mới ngồi xuống bàn ăn là gắp ngay một miếng thịt bỏ lớn cho vào mồm nhai ngon lành.Tiểu Vũ chẳng những tài nấu nướng không tệ, mà hiếm có hơn nữa là thức ăn đặt tới trước mặt Liễu Tuấn luôn vừa để ăn, không bị lo bỏng miệng:- Ừm, Tiểu Vũ, kỹ thuật càng ngày càng tuyệt rồi...Liễu Tuấn vừa ăn vừa khen Tiểu Vũ, tâm tư của cô thế nào y hiểu rất rõ, đừng nghĩ việc nhà chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có thể làm tới mực độ tỉ mỉ như thế, có thể thấy tâm ý của tiểu nha đầu này với y sâu như thế nào.Liễu Tuấn không phải là thánh nhân, cũng chưa bao giờ tự coi mình là thánh nhân, ở phương diện nữ sắc, trừ Nghiêm Phi còn có mấy hồng nhan tri kỷ, mỗi một người đều có một câu truyện, cuối cùng đến với nhau hết sức tự nhiên.Nhưng Tiểu Vũ...chắc chắc chỉ cần y yêu cầu, Tiểu Vũ sẽ đồng ý.Nhưng sau đó thì sao?Liễu Tuấn cho rằng, phải giải quyết vấn đề này.Tiểu Vũ nào có biết suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn, nghe y khen ngợi mình, trong lòng ngọt như được uống mật, miệng nở nụ cười vui sướng vô hạn.Liễu Tuấn vẫn như trước kia, thoáng một cái đã quét sạch nồi thịt bò, một đĩa thịt thỏ cũng ăn hơn một nửa, lấy khăn tay lau miệng cười nói:- Tiểu Vũ, em ăn từ từ nhé.Tiểu Vũ gật đầu, biết y muốn đi xem thời sự.Liễu Tuấn tới phòng khách, bật TV lên, châm một điều thuốc, dựa lưng vào ghế.Tiểu Vũ nhìn đĩa thịt thỏ, những miếng cứng hoặc còn xương xẩu Liễu Tuấn đều ăn hết, để lại cho cô những miệng thịt ngon, bất giác nhớ lại lần đầu tiên cô ngồi ăn cùng y, Liễu Tuấn cũng để lại cho cô nửa thức ăn.Nam nhân này luôn luôn chu đáo như vậy.Tiểu Vũ thong thả ăn xong một bát thịt bò, ngược lại thịt thỏ thì ăn hết sạch, dọn dẹp bàn ăn, tới phòng khác xem TV.Tin tức thời sự với Tiểu Vũ khô khan và buồn tẻ, nhưng cô thích cảm giác ở cùng với Liễu Tuấn xem TV, cho dù y chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình, nhưng chỉ cần được ngồi bên cạnh y, Tiểu Vũ đã thấy hạnh phúc không nói lên lời.Sau khi Liễu Tuấn về nhà, cả buổi tối ước chừng chỉ có hai ba mươi phút này Tiểu Vũ có thể ở bên cạnh y.Tiểu Vũ hận đài truyền hình TW không chiếu thời sự liền một tiếng đồng hồ, đương nhiên nếu như biến thành hai tiếng đồng hồ thì càng tốt.“Tin tức thời sự hôm nay tới đây là hết...”

Trên TV vang lên tiếng phát thanh viên nói tiếng phổ thông hết sức tiêu chuẩn, Tiểu Vũ lại thầm thở dài.- Tiểu Vũ.- Á!Bình thường Liễu Tuấn đều không nói một lời đứng dậy lên lầu, hôm nay lại gọi cô một tiếng, làm Tiểu Vũ còn chưa phục hồi tinh thần, hơi chút hoảng loạn.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:- Em làm sao thế?- Không...Không sao cả.Tiểu Vũ cười ngượng ngập với Liễu Tuấn, nhưng không cúi đầu xuống, mà chăm chú nhìn y.- Tiểu Vũ, trường học của em khai giảng rồi phải không?- Vâng, khai giảng được mấy ngày rồi.Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, lập tức cảnh giác nói luôn:- Em không đi học đâu...Liễu Tuấn nhìn cô.- Bọn họ...Bọn họ sẽ cười trộm sau lưng em...Tiểu Vũ càng bối rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy ra một cái cớ như thế.Liễu Tuấn cau mày lại.Đây đúng là một vấn đề, Tiểu Vũ đã làm giúp việc cho biệt thự số một hơn năm tháng rồi, cô nam quả nữ ở chung một nhà tới chừng đó thời gian, người ta làm sao không suy nghĩ lung tung cho được.

Chuyện phong lưu nam nữ chính là điều mà người dân thường thích đồn thổi lan truyền nhất, chỉ có một chút dấu hiệu hoặc là cần một lời suy đoán thôi là đã có vô số câu truyện lan truyền đi, nhất là Liễu Tuấn lại càng là tiêu điểm cho mọi con mắt, Tiểu Vũ cũng theo đó được người ta chú ý.Đoán chừng trường học sẽ không có ai dám công khai chê cười Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ đã trở thành sự “khác biệt”, chắc chắn tất cả đều không dám tiếp cận cô.Tình nhân của lãnh đạo khu, ai dám tới gần chứ?- Thật ra, không phải vì thế, mà...mà vì em không muốn đi...Thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Tiểu Vũ hiểu nhầm, cho rằng Liễu Tuấn tức giận, trong lúc luống cuông vọt miệng nói ra ý nghĩ thật sự của mình, gò mà trắng đỏ như quả táo chín, xấu hổ vô cùng.Liễu Tuấn lại châm một điếu thuốc nữa, rít từng hơi một.Một lúc sau, Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Ừ, không muốn tới trường học cũng được.

Ngày mai tôi dẫn em tới chỗ Đại Hải, xem xem trong tay anh ta có nhân vật nào phù hợp cho em diễn không.Liễu bí thư cố ý trộn lẫn khái niệm, Tiểu Vũ nói không muốn đi, y cố ý hiểu thành không muốn đi học.- A!

Thật sao...Em đi đóng phim sao?Tiểu Vũ kinh ngạc.Liễu Tuấn cười nói:- Có gì đâu, em cho rằng ngôi sao điện anh sinh ra là biết diễn xuất sao?

Ai mà chẳng do rèn luyện mà ra, yên tâm đi, Đại Hải sẽ sai người chiếu cố cho em.- Em...em vẫn không muốn đi...Tiểu Vũ chỉ hưng phấn một lúc, rồi cúi đầu xuống nói lí nhí.Liễu Tuấn cười khẽ, nói rất ôn hòa:- Nha đầu ngốc, em không thể làm giúp việc cho tôi cả đời được, đúng không?

Thế nào cũng có một nghề nghiệp, có chuyện mà mình thích làm, nếu không sẽ thấy rất trống rỗng...Tiểu Vũ hỏi:- Vậy sau này...Em có thể tới thăm anh không?Liễu Tuấn nói:- Ha ha, sao lại không chứ?

Chìa khóa của biệt thự em có thể mang theo, lúc nào về thăm cũng được.Tiểu Vũ nói với chút khẩn cầu:- Em...Em suy nghĩ thêm đã, được không?- Được!Liễu Tuấn gật đầu, không nói gì thêm, đứng dậy đi tới thư phòng trên lầu.Tiến vào thư phòng, Liễu Tuấn lấy từ trong cặp ra một bản báo cáo rồi đọc cẩn thận, dàn dần rơi vào trầm tư, đây là báo cao do bên chính phủ đưa tới, nội dung là mở rộng xanh hóa toàn khu, xây dựng một thành phố mới kiểu hoa viên.Suy nghĩ này Liễu Tuấn rất tán thành, xưa nay y luôn kiên trì lấy môi trường tốt làm cơ sở kêu gọi đầu tư.Không biết qua bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Liễu Tuấn biết Tiểu Vũ mang trà tới, cho nên không để ý lắm.

Nhưng rất nhanh y nhận ra mình sai rồi, Tiểu Vũ đi ra đằng sau y, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên bên huyệt thái dương, tiếp đó Liễu Tuấn cảm thấy đầu mình được đặt dựa vào một nơi mềm mại kinh người...

Chương 779: Vai nữ chínhLiễu Tuấn không nhúc nhích.Khi đầu của y cảm nhận được sự êm ái kinh người do bầu vú của Tiểu Vũ truyền tới, Liễu Tuấn biết mình đã đánh giá thấp tình cảm của Tiểu Vũ rồi.Y vốn cho rằng tiểu cô nương này chỉ cảm kích mình đã giữ lại tấm thân thanh bạch cho cô nên mới sinh ra thiện cảm, là loại tỉnh cảm mông lung mối tình đầu của các thiếu nữ thanh xuân.Loại tình cảm mông lung này rồi sẽ phai nhạt đi theo thời gian.Nhưng quan trọng là hiển nhiên y đã sai rồi.Tiểu Vũ bề ngoài hiền dịu ít nói, thậm chí có chút nhu nhược, không ngờ tính cách bên trong lại cứng cỏi như vậy, chuyện gì đã xác định là không dễ thay đổi, ở điều này, Tiểu Vũ có chút bóng dáng của Liễu Thanh.Liễu Tuấn không nhúc nhích, vì y không dám nhúc nhích.Về mặt sinh ý y chỉ có hai mươi sáu tuổi, hơn nữa thân thể lại cực kỳ cường tráng.Liễu Tuấn có thể cảm nhận được đôi tay nhỏ đặt lên huyệt thái dương của mình đang khẽ run rẩy.- Em...Em xoa bóp cho anh một chút nhé...Bình thường giọng của Tiểu Vũ rất trong trẻo, mang theo chú vẻ non nớt, nhưng vào lúc này vì quá độ khẩn trưởng mà trở nên có chút khàn, so với hai tay cô càng run hơn.Liễu Tuấn vẫn không nói.Dưới đan điền có một luồng hơi nóng đang bốc lên.Đó không phải là nội lực, mà là dục vọng.Tiếp ngay đó Tiểu Vũ hít sâu một hơi, làm cho bầu vũ của nàng càng căng lên, cảm giác Liễu Tuấn cảm nhận được càng rõ ràng, sau đó mười đầu ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu day huyệt thái dương của Liễu Tuấn.Kỹ xảo có hơi gượng gạo, nhưng thủ pháp thì lại rất có dáng có vẻ, hình như được bái sư ở đâu rồi.Liễu Tuấn trước kia ở huyện Ninh Bắc thi thoảng cùng đám Đường Thắng Châu, Trình Tân Kiến đi mát xa thả lỏng, sau khi tới khu Trường Hà, bên cạnh không có đám bạn bè thân thiết đó nữa, cũng chẳng có hứng thú đi mát xa một mình, công việc bận rộn, đôi lúc cảm thấy thực sự mệt mỏi.Cùng với lực xoa bóp của Tiểu Vũ mạnh lên, Liễu Tuấn càng cảm thấy thư thái.Liễu Tuấn liền vứt bỏ hết mọi tạp niệm, hoàn toàn buông lỏng cơ thể để hưởng thụ.Tiểu Vũ xoa bóp huyệt thái dương cho y một lúc, đôi tay hơi dừng lại một chút, dần dần di động, lòng bàn tay đặt lên má Liễu Tuấn, day nhè nhẹ, hơi thở thơm mát cùng u hương xử nữ thấm tận vào tim phổi Liễu Tuấn.Khi mát xoa đầu, xoa bóp má là lúc cảm thấy dễ chịu nhất.Dần dần thủ pháp của Tiểu Vũ trở nên thành thạo.Khi xoa bóp tới bả vai, Tiểu Vũ dè dặt hỏi:- Có đủ mạnh chưa?Khi cô thỉnh giáo kỹ thuật xoa bóp của Tiểu Ngả, Tiểu Ngả có nói, mỗi người có sức chịu lực khác nhau, cho nên mới hỏi Liễu Tuấn.Tiểu Vũ lo lắng mình làm đau Liễu Tuấn.Liễu nha nội đang đấu tranh quyết liệt với dục vọng ngày càng nóng bỏng, nghe được câu này liền phì cười, dụng vọng trong lòng tan đi một chút.Liễu Tuấn hỏi:- Ai dạy em thế?- Tiểu...Tiểu Ngả.Tiểu Vũ thở phào.Liễu Tuấn nãy giờ không nói gì làm Tiểu Vũ ngày càng thấp thỏm, tuy cô đã hoàn toàn bị nam nhân này mê hoặc, nhưng lại chẳng hề biết gì về suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn.Cái gọi là tính yêu thường mù quáng chính là như vậy.Liễu Tuấn cười nói:- Mấy ngày này Tiểu Ngả rảnh lắm phải không?- Vâng.Tiểu Vũ gật đầu.Cha con Chu Phi Dược bị bắt giam, hộp đêm Dạ Đế đóng cửa, những nhân viên như Tiểu Ngả cũng trở nên hết sức nhàn rỗi.Tiểu Vũ tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Liễu Tuấn, nói:- Tiểu Ngả nói, chị ấy không định làm việc ở hộp đêm nữa, muốn tới Nam Phương làm công...Liễu Tuấn khẽ thở dài, gật đầu:- Thế cũng tốt, khi nào cô ấy đi, em đưa số điện thoại này cho cô ấy, bảo cô ấy tới tới thành phố Giang Khẩu tìm giám đốc Nhan, anh ấy sẽ an bài công việc thích hợp cho Tiểu Ngả.Liễu Tuấn nói rồi ngồi thẳng dậy, tách đầu khỏi bầu ngực làm y bất an suốt từ nãy tới giờ, lấy bút viết số điện thoại của Hắc Tử.Cho dù thế nào, xem như y và Tiểu Ngả cũng có duyên, nếu giúp được đương nhiên sẽ giúp.Liễu Tuấn đưa tờ giấy cho Tiểu Vũ, cười nói:- Hi vọng sau này Tiểu Ngả có thể tìm được một người chồng tốt.Tiẻu Vũ nhận lấy, gấp lại rồi cận thận bỏ vào trong túi.Khi Liễu Tuấn quay đầu lại, đã chuẩn bị sắn tâm lý, vừa rồi khi dựa đầu vào ngực cô, cảm giác da dịt rất mạnh mẽ, y hơi lo Tiểu Vũ ăn mặc quá mát mẻ.Y đang độ tuổi dục hỏa hưng thịnh, cám dỗ quá lớn thực sự khó mà kháng cự được.May là Tiểu Vũ vẫn ăn mặc bình thường, nhưng chiếc áo len mỏng kia rõ ràng đã không thể che đậy được bầu ngực đã khá phát triển rồi.Liễu Tuấn thầm thở phào, mỉm cười nói:- Tiểu Vũ, cám ơn em.Tiểu Vũ hé miệng cười mang theo chút xấu hổ, cô cảm nhận được khoảng cách của hai người đã xích lại thêm một bước....Thành phố điện ảnh mà Cty Phượng Hoàng đầu tư xây dựng đã chọn được địa điểm, theo lời dặn của Liễu Tuấn, ở mặt trả tiền bồi thường, Bàn Đại Hải không hề tính toán chi li, rất phối hợp với công tác của ủy ban quản lý.

Lấy được khoản bồi thường lớn, người dân cơ bản không gây khó khăn gì, đều hết sức phối hợp, công tác di dời tiến hành rất thuận lợi, trước mùa xuân, thành phố điện ảnh đã vỡ đật khởi công rồi.Nơi này sẽ được lấy tên là “thành phố điện ảnh Phượng Hoàng”, là quần thể kiến trúc nổi tiếng nhất trong khu, Bàn Đại Hải đã đem thiết kế tổng thể tới biệt thự số một bái phỏng Liễu Tuấn, có điều Liễu Tuấn hoàn toàn không bình phẩm gì về thiết kết, chỉ cười vui vẻ tán gẫu với Liễu Tuấn....sau này dịch tắt là thành Phượng Hoàng cho gọn.Bàn Đại Hải biết tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, sẽ không để ý tới kiết thiết thành Phượng Hoàng, nhưng đây là hành động trọng điểm năm nay của Cty Phượng Hoàng, đã làm cho giới điện ảnh chấn động cực lớn, nhất là đài truyền hình TW và mấy công ty cấp dưới đều cực kỳ quan tâm với việc xây dựng thành Phượng Hoàng, dù sao căn cứ vào tỉnh báo, tòa kiến trúc này có quy mô đủ phân cao thấp vơi thành phố điện ảnh TW.Dựa theo lời dặt của Hắc Tử, Bàn Đại Hải đặt tổng bộ lâm thời ở khu Trường Hà, bao nguyên cả một tầng lầu của khách sạn Trường Hà để làm văn phòng làm việc.Khách sạn Trường Hà cách cơ quan khu ủy có mấy phút đi xe, Tuấn thiếu gia có chuyện gì có thể gọi hắn bất kỳ lúc nào.Hắc Tử còn lo một mình Bàn Đại Hải không đủ để ứng phó với đại sự, bản thân vốn muốn kiên trì tới thành phố Ngọc Lan tọa trấn, bất kể thế nào phải đợi cho Liễu Tuấn đứng vững chân rồi hãy nói, nhưng về sau Vương Bác Siêu điều tới nắm ban chính pháp, mới yên tâm.

Vương Bác Siêu cũng là bè đảng tâm phúc của Liễu Tuấn, lại làm việc trong ngành công an lâu năm, có hắn rồi, nhiều việc không cần phải lo lắm nữa.Có điều lúc này Bàn Đại Hải không ở khách sạn mà tới công trường.Một công trình quy mô lớn như thế Bàn Đại Hải cũng phải cẩn thận, ngoài quy mô lớn, đầu tư càng lớn, quan trọng hơn nữa là sau khi thành phố điện ảnh này xây dựng lên có vận hành thành công hay không, sẽ liên quan trực tiếp tới sự hưng suy của Cty Phượng Hoàng.Nếu là trước kia bảo Bàn Đại Hải chạy tới công trường gió lạnh vù vù, máy móc rền vang, để thị sát tiến độ thi công quả thực là khó có thể tưởng tượng.Ở trong biệt thự ấm áp, gọi thêm vài ngôi sao gợi cảm làm bạn, còn gì sướng hơn được.Giám đốc Lâm vừa mới tới, các đầu mục lớn nhỏ liền trở nên khẩn trương, ai chẳng biết giám đốc Lâm nhìn bề ngoài tươi cười ôn hòa thế kia nhưng một khi nổi giận có thể lột cả da của ngươi.Một đám đông xúm quanh, đạo diễn Phan không quay phim, cũng lật đật chạy theo sau, thi thoảng xen vài câu bình luật hài hước, để mua vui cho giám đốc Lâm.Di động của Bàn Đại Hải rung lên.- Alô...Tuấn thi...À Liễu bí thư, tôi đang ở công trường đây, vâng, được, tôi đợi.Cúp điện thoại, giám đốc Lâm vốn tươi cười liền trở nên nghiêm túc, ra lệnh:- Liễu bí thư một lát nữa sẽ tới, đừng ở đây chơi bời nữa, mau đi làm việc đi, phải làm gì thì làm nấy, con mẹ nó, nhanh chân lên cho lão tử.Ào một cái, chó chạy gà bạy, chỉ còn mấy người trợ lý theo sát bên Bàn Đại Hải, không bao lâu sau chiếc Audi từ đường quốc lộ chạy thẳng tới trước mặt Bàn Đại Hải.Bàn Đại Hải chạy nhanh tới, mở cửa cho Liễu Tuấn, Tiểu Vũ rụt rè đi đằng sau y, nhìn thấy giám đốc Lâm vẫn ít nhiều khẩn trương.- Chào Liễu bí thư, hà hà, Tiểu Vũ cũng tới rồi.- Đại Hải, trời lạnh thế này mà tới công trường, tinh thần làm việc thật hăng say,Liễu Tuấn vỗ vai Bàn Đại Hải trêu, mắt liếc nhìn Tiểu Phan:- Ồ, đạo diễn Phan cũng ở đây, vừa vặn có chuyện muốn nói với hai người.Đạo diễn Phan tất nhiên sớm biết thân phận của Liễu Tuấn, vội đi tới truớc nắm nay Liễu Tuấn, khom mìm cười:- Liễu bí thư gọi thế sao tôi dám nhận, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Phan đi.Luận tuổi đạo diễn Phan hơn Liễu Tuấn mười mấy tuổi.- Ha ha Tiểu Phan khách khí rồi, Tiểu Phan này, có kịch bản nào đang quay không?- Có, có, có một kịch bản cuộc sống.Tiểu Phan liên tục gật đầu.Khi đó quay phim đều chừng hai mươi tập, không giống như đời sau tám mươi tới một trăm tập vẫn còn cho là ngắn.- Thế này, nào giới thiệu một chút, đây là Tiểu Vũ, em gái tôi, vừa tốt nghiệp xong, muốn làm diễn viên, ông thấy sao?Liễu Tuấn mỉm cười giới thiệu Tiểu Vũ.- Oa, em gái Liễu bí thư thật quá xinh đẹp, tôi làm đạo diễn bao năm rồi, chưa thấy cô gái nào xinh đẹp thuần khiết như vậy, đúng là nữ nhân vật chính cho kịch bản trong tay tôi rồi.Tiểu Phan tấm tắc khen rất khoa trương.Kỳ thực vai nữ chính Tiểu Phan đã hứa cho một nữ diễn viên cặp kè với hắn, nhưng lúc này Tiểu Phan nào còn để ý tới cô ta.

Chương 780: Hùng tâm bừng bừngLiễu bí thư làm xong việc riêng, liền cùng một đám đông xúm xít vây quanh bắt đầu quan sát công trường, đó không phải là kiểu quan cách hời hợt, mà Liễu bí thư đi tới mấy địa điểm thi công, bắt tay thăm hỏi nhân viên công trình, nói những lời quan tâm, thấy thời gian không sớm nữa, Liễu bí thư chuẩn bị kết thúc chuyến thị sát.Lúc này điện thoại của Vu Hoài Tín vang lên.- A lô, vâng chào Thôi thị trưởng, vâng Liễu bí thư có ở đây, thị trưởng đợi một chút...Vu Hoài Tín liền đưa điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhận lấy điện thoại:- Chào Thôi thị trưởng.- Liễu bí thư ở công trường à?

Được được, tôi tới ngay, thuận tiện thảo luận chút chuyện.Thôi Phúc Thành cười ha hả trong điện thoại, tâm tình không tệ.Từ khi Liễu Tuấn đưa vào vô số cuộc đầu tư, mức độ quan tâm của Thôi Phúc Thành với khu Trường Hà tăng lên rõ ràng, thậm chí Thôi Phúc Thành còn đích thân tham gia nghi thức ký hợp đồng và khởi công xây dựng thành phố điện ảnh, từ năm ngoái đến nay hắn tới khu Trường Hà không dưới bảy lần.Khu Trường Hà thuộc phân quản của hắn, quan tâm một chút là hợp tình hợp lý, năm năm trước Đinh Ngọc Chu vì kiến thiết khu Trường Hà mà thu được không ít lợi ích, thành công leo lên làm bí thư, nhưng tới tay hắn lại thành một đống hỗn loạn, mặc dù ai cũng biết nguyên nhân trong đó không thể trách hắn được.Nhưng bất kể thể nào khu Trường Hà xuống dốc trong tay hắn, về lý, món nợ này thế nào cũng tính lên đầu hắn.Nhưng Liễu Tuấn vừa tới, đã làm khu Trường Hà sắp lấy lại được cảnh tượng huy hoàng ngày nào, Thôi Phúc Thành sao chẳng quan tâm?

Nói không chừng lão Thôi hắn bởi vì “trùng hưng” được khu Trường Hà mà tái diễn lịch sử năm xưa của Đinh Ngọc Chu.Hơn nữa từ cuộc hợp thường ủy hôm đó ủng hộ Liễu Tuấn, sâu trong nội tâm, quan hệ hai người tựa hồ xích lại gần hơn rất nhiều, Thôi Phúc Thành hi vọng có thể lôi kéo Liễu Tuấn vào phe cánh của mình.Người trẻ tuổi này là một nhân vật lớn.Vừa mới tới đã chống lại thế lực bản địa, đẩy văng con trai Trì An Phong ra khỏi quan trường, còn ép Trì An Phong phải ra mặt hoạt động, điều thân tín của y tít từ tỉnh N qua đây, có thể được gọi là toàn thắng.Một nhân vật mạnh mẽ như thế, không thể cho bản thân sử dụng cũng không nên trêu chọc thành kẻ địch.Nhận được điện thoại của Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn liền cùng đám Bàn Đại Hải tới cửa công trường đợi.Rất nhanh chiếc Audi của Thôi Phúc Thành tới trước mặt, vì khu Trường Hà ở ngoại thành, nên Thôi Phúc Thành chỉ mang theo một thư ký.Liễu Tuấn không chủ động đi tới mở cửa cho Thôi Phúc Thành, chỉ mỉm cười đứng đợi.Tuấn thiếu gia không hành động, Bàn Đại Hải cũng đứng im.Trên thế giới này, người đáng để Bàn Đại Hải đích thân mở cửa xe không nhiều, Thôi Phúc Thành không có tên trong danh sách đó.- Chào Thôi thị trưởng.Thôi Phúc Thành từ trên xe xuống, Liễu Tuấn mới tiến lên một bước bắt tay, Thôi Phúc Thành cũng không có chút phật ý nào, cười vui vẻ bắt tay y.Mặc dù Thôi Phúc Thành có ý muốn kéo Liễu Tuấn vào phe cánh của mình, nhưng thường ngày gặp gỡ qua lại, vô cùng khách khí và ôn hòa, trong lòng hắn, kỳ thực đặt Liễu Tuấn ở một vị trí ngang hàng rồi.

Quan chức của Liễu Tuấn thấp hơn hắn một bậc, tuổi cũng ít hơn hai mươi mấy tuổi, chênh lệch lớn, song Thôi Phúc Thành hiểu rõ, mình không thể mãi mãi là cấp trên của Liễu Tuấn, chỉ sợ vài năm nữa thôi là Liễu Tuấn ngồi ngang hàng với hắn, thêm chút thời gian nữa, có lẽ hắn còn phải ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn.Trong thời gian hợp tác với Liễu Tuấn, tạo dựng nên quan hệ sâu sắc, là điều quan trọng nhất.- Giám đốc Lâm lúc nào gặp cũng thấy phong thái như cũ.Thôi Phúc Thành nắm chặt tay Bàn Đại Hải, nói vui một câu.- Ha ha, Thôi thị trưởng lại trêu tôi rồi.Bàn Đại Hải cũng tươi cười bắt tay, hắn khá có thiện cảm với sự khách khí của Thôi Phúc Thành, hắn đã gặp đủ các loại quan viên, kẻ nào kiêu ngạo trước mặt hắn thì hắn càng kiêungạo hơn, cho dù qua lại với đám đầu mục tổng cục điện ảnh, cũng chẳng khúm núm hạ mình.Giám đốc Lâm càng làm cao, người ta càng khách khí.Cái thế giới này rất hiện thực.Thôi Phúc Thành nói:- Liễu bí thư, cùng đi ngó nghiêng một chút nhé?- Vâng.Hai người liều đi sóng vai nhau, Bàn Đại Hải tụt lại nửa bước, những người khác thì theo đằng xa, cả đoàn người đi tới một ngọn núi nhỏ, nghiêm khắc mà nói thì gọi là một đồi đất thì đúng hơn.Thôi Phúc Thành hỏi:- Giám đốc Lâm, cái đồi đất này định dùng vào việc gì?Bàn Đại Hải cười đáp:- Thôi thị trưởng, trong quy hoạch của chúng tôi đó là một giáo trường, một số cảnh quay có không gian rộng lớn, về sau sẽ quay ở nơi này, ngọn đồi này làm điểm đặt máy quay rất thích hợp.Thôi Phúc Thành khẽ gật đầu, quan sát ngọn đồi rồi cười:- Đúng là thế, giám đốc Lâm thật có tầm nhìn.- Ha ha, Thôi thị trưởng quá khen rồi, đây là công lao của những kiến trúc sư, chính bọn họ quyết định như thế.

Thôi thị trưởng, Liễu bí thư, đi lên đó có thể đại khải nhìn thấy cả khu thành.Thôi Phúc Thành cười lớn.- Hay, leo lên đỉnh Thái Sơn, nhìn xuống khắp thiên hạ...Ngọn đồi đất này tất nhiên không thể so bì được với Thái Sơn Đông Nhạc, nhưng ở khu hồ Hợp Thủy, cũng được coi là cao điểm rồi, đoàn người đi lên trên Bàn Đại Hải đã phải thở dốc rồi.Liễu Tuấn lắc đầu:- Đại Hải, phải rèn luyện thêm thôi.Bàn Đại Hải cười ngượng:- Vâng, vâng, phải rèn luyện...Lên ngọn đồi quả nhiên tầm nhìn rộng lớn hơn rất nhiều, cả khu công trường đều thu hết vào tầm mắc, thấy cảnh tượng những chiếc máy lớn chạy rầm rầm, hối hả tập bật, Thôi Phúc Thành cảm khái:- Giám đốc Lâm không thẹn là ông chủ lớn từ Nam Phương tới, lòng dạ và khí phách chưa nói, chỉ êing tốc độ xây dựng này đã khiến người ta phải khâm phục không thôi rồi...Bàn Đại Hải liền cười nói mấy câu khiêm tốn.- Giám đốc Lâm, theo kế hoạch của ông thì nơi này bao giờ hoàn thành toàn bộ, chính thức đi vào sử dụng.Bàn Đại Hải đáp rất chắc chắn.- Quy mô thành phố điện ảnh tương đối lớn, tổng cộng chia làm ba giai đoạn xây dựng.

Thành thời Đường chính là chỗ đang xây dựng dự kiến cuối năm nay hoàn thành, chính thức đi vào hoạt động luôn, hai giai đoạn sau, sang năm có thể xong.- Thế thì tốt quá.Thôi Phúc Thành gật gù, thân thiết nói:- Giám đốc Lâm nếu có yêu cầu gì với chính phủ địa phương thì ngàn vạn lần đừng khách khí, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ phối hợp.- Ha ha, có Thôi thị trưởng và Liễu bí thư ủng hộ, tôi không còn gì phải lo lắng nữa rồi.- Liễu bí thư từ khi tới khu Trường Hà, có mấy tháng ngắn ngủi, chưa đầy một năm đã làm khu Trường Hà thay đổi nghiêng trời lệch đất, khắp nơi là cảnh kiến thiết tưng bừng làm lòng người phấn chấn.Thôi Phúc Thành quay sang nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Đó đều là do chính phủ thành phố lãnh đạo chính xác, tôi và các đồng chí trong khu chỉ làm việc trong phận sự thôi.Thôi Phúc Thành nhìn y một cái gật đầu.Người trẻ tuổi này bất kể lúc nào cũng trầm ổn như thế, chẳng bao giờ vơ lấy công vào mình.- Liễu bí thư, đối với việc quy hoạch phát triển tổng thể của khu Trường Hà mấy năm sau nữa, đồng chí là các đồng chí khác trong khu có sắp xếp thế nào?Thôi Phúc Thành hỏi tới vấn đề mình quan tâm.Khu Trường Hà thành hay bại, sẽ liên quan tới tiền độ của hắn, năm nay hắn đã 50 rồi, nếu như có thành tích lớn, hoàn toàn có thể tiến lên thêm một bậc, trở thành lãnh đạo cấp phó bộ, nếu như vận may không tệ, tiến thẳng tới chức chính bộ cũng không phải là hoàn toàn không thể.- Trong vòng ba năm sẽ xây dựng nên một thành phố mới, nối liền cả khu Trường Hà với thành phố Ngọc Lan, chính thức trở thành một bộ phận chỉnh thể của thành phố Ngọc Lan.Liễu Tuấn thong thả nói.Thôi Phúc Thành giật mình, hắn vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ nói tới hạng mục kiến thiết cụ thể như đưa vào đầu tư bao nhiêu, tăng thêm thu nhập ti chính bao nhiêu, cống hiến cho thành phố thế nào.

Dù sao trong thiết kế ban đầu, nơi này là nguồn thuế của thành phố Ngọc Lan, không ngờ Liễu Tuấn vẽ ra một viễn cảnh rộng lớn như thế.Muốn khu Trường Hà trở thành bộ phận của thành phố Ngọc Lan, đây chẳng phải là trò đùa, từ lúc thành lập, mấy chục năm qua thành phố Ngọc Lan không ngừng xây dựng phát triển, diện tích khu nội thành chỉ có 200 km vuông, vậy mà diện tích khu Trường Hà là 300 km vuông.Đương nhiên đưa toàn bộ khu Trường Hà bất kể quy cách khu vực đều trở thành thành phố là không thể, nhưng nếu chỉ đem trấn Hợp Thủy thành khu thành thị mới cũng là hết sức khả quan, có nghĩa là diện tích toàn bộ thành phố Ngọc Lan sẽ tăng thêm một phần ba.Đây đúng là một thành tích chấn động.Nếu như lời của Liễu Tuấn có thể thành sự thật, vậy Thôi Phúc Thành là thị trưởng, nhất định sẽ lưu lạnh tiếng thơm trong lịch sử kiến thiết của thành phố Ngọc Lan.Thôi Phúc Thành nhìn Liễu Tuấn nửa tin nửa ngờ, đợi y giải thích thêm.- Trong vòng ba năm, đầu tư bên ngoài tận dụng thực tế sẽ không dưới 5 tỷ, xí nghiệp mới quy mô trung bình lớn không dưới con số 10, lấy kỹ thuật mới làm chủ thể, thêm vào xí nghiệp tập thể và quốc hữu vốn có, như thế tài chính có thể sử dụng trong khu sẽ tăng mạnh, lấy trấn Hợp Thủy làm trung tâm, phát triển về phía nam, kết nối với thành phố Ngọc Lan, xây dựng lên một thành phố hoa viên.Liễu Tuấn vẫn thong thả trình bày kế hoạch của mình.Thôi Phúc Thành nhướng mày, vì trong lời nói của Liễu Tuấn, hắn nhận ra sự tự tin cực độ, dường như Liễu Tuấn không phải đang đàm luận một khu vực chỉ 300km vuông, mà là một một viễn cảnh lớn lao hơn rất nhiều, như nắm giữ một xí nghiệp siêu cấp, tất cả đã được sắp xếp thỏa đảng, có tài chính hùng hậu để đảm bảo thực thì kế hoạch.Nếu đúng là như thế khu Trường Hà may mắn thay!

Thành phố Ngọc Lan may mắn thay.

Chương 781: Thành phố điều động cán bộ- Liễu bí thư, trên thành phố có khả năng sắp thương thảo vấn đề điều chỉnh ban bệ cán bộ khu huyện rồi.Sau khi khảo sát công trường thành phố điện ảnh xong, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bàn Đại Hải ở khách sạn Trường Hà.Nụ cười trên mặt Thôi Phúc Thành trong suốt quá trình khảo sát đã thu lại, sắc mặt trở nên trịnh trọng.Bàn luận vấn đề mẫn cảm như thế thì cần phải thận trọng.Văn phòng làm việc của Bàn Đại Hải được cải tẠtừ gian phòng xoa hoa, trong ngoài có hai gian, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn ở gian trong, Bàn Đại Hải ở gian ngoài “canh gác”, tạm thời làm nhân viên bảo an cho Tuấn thiếu gia, cấm chí người không phận sự tiến vào.Hai người đang tham khảo vấn đề điều chính cán bộ, bất kể là văn phòng làm việc của ai trong hai người cũng không tiện nói.Dù Thôi Phúc Thành hay Liễu Tuấn đều là lãnh đạo chủ yếu bị thành ủy Ngọc Lan quan tâm, mà điều chỉnh cán bộ lại là chuyện trong phạm vi quyền hạn của Đinh Ngọc Chu, hai người bàn bạc trong phòng làm việc của mình quá lâu, cho dù là nói về nội dung gì thì cũng khiến người ta nghi ngờ.Từ khi Đinh Ngọc Chu kiên quyết xử phạt Liễu Tuấn, ông ta không lần nào triệu kiến riêng Liễu Tuấn nữa, tất nhiên giao lưu bình thường giữa thành viên trong ban vẫn phải có, nhưng lần nào cũng chỉ đúng theo phép tắc nên có, không hề liên quan tới đề tài mẫn cảm.Không còn gì phải nghi ngờ Đinh Ngọc Chu đã có thành kiến với y.Căn cứ vào phân tích sau này của Liễu Tuấn thì việc sử phạt này có bóng dáng của người cao hơn đằng sau, hiểu được đối phương nhằm vào Hà Duyên An, cho nên Liễu Tuấn đối phó rất thận trọng, cuối cùng khi sự việc được giải quyết hoàn toàn trái ngươc với dự đoán ban đầu của các lãnh đạo tỉnh ủy, thế lực bản địa lựa chọn thỏa hiệp với Hà Duyên An và Liễu Tuấn, tình thế “trai cò tranh nhau” đã không xuất hiện.

Trải qua chuyện này, ngược lại thế lực bản địa còn xuất hiện chia rẽ, phát sinh biến hóa vi diệu, nhìn chung là tương đối có lợi cho Hà Duyên An.Một nước cờ hay bị người ta nhẹ nhàng hóa giải, còn ít nhiều gặp tổn thất, lãnh đạo chủ yếu giật dây cho quyết định này tất nhiên là rất thất vọng.Ở thành phố Ngọc Lan, Trì Cổ tử chức khiến cho uy tín của Đinh Ngọc Chu bị tổn hại nghiêm trọng, mà càng làm cho ông ta nổi giận hơn, một vòng quyền lực lấy Thôi Phúc Thành làm trung tâm tựa hồ đang dần dần hình thành.Từ khi Thôi Phúc Thành tới nhậm chứ, Đinh Ngọc Chu luốn chèn ép hắn, hơn nữa còn ép được tới ba năm, ai ngờ hiện giờ cuối cùng bị Thôi Phúc Thành nắm được cơ hội, có xu thế ngóc đầu lại.Tất cả đều bắt nguồn tự sự xuất hiện của Liễu Tuấn.Thôi Phúc Thành khó khăn lắm nơi nắm bắt được cơ hội này, tất nhiên là không muốn lãng phí vô ích, hôm nay tới gặp mặt Liễu Tuấn chính là để củng cố thêm thành tích, khéo léo mượn văn phòng của Bàn Đại Hải làm việc, có thể thấy Thôi Phúc Thành phải phí công suy nghĩ cho cuộc gặp mặt này.Thị trưởng đi thị sát, bí thư khu ủy và thương nhân đầu tư tháp dùng, cùng thương lượng vấn đề kiến thiết cụ thể là điều hiển nhiên, không ai nghi ngờ gì cả.Thôi Phúc Thành cũng nghĩ tới việc tới thăm Liễu Tuấn trong thời gian tư nhân, nhưng suy nghĩ kỹ càng không dám mạo hiểu, chẳng may bị Liễu Tuấn từ chối thỉ không hay, khó khăn lắm mới gặp được cơ hội không thể để vuột mất.Liễu Tuấn hiểu rất rõ tâm tư của Thôi Phúc Thành.Hiện giờ y vẫn chưa định chọn phe phái, dù sao Thôi Phúc Thành đang ở thế yếu rất rõ ràng, cơ bản chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả, đấu tranh chính trị không phải là giang hồ mà chủ ý “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”, ở đây, thực lực và thủ đoạn quyết định tất cả.Mặc dù Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn đã có ngăn cách nhất định, nhưng không có nghĩa là phải cùng Thôi Phúc Thành kết minh.- Vấn đề này phòng tổ chức và Đinh bí thư hẳn là phải có suy tính chu đáo rồi.Liễu Tuấn nói rất bình thản, ở trường hợp công chúng, Liễu Tuấn rất chú trọng quy củ, lúc nào cũng đưa Thôi Phúc Thành lên trước, không tranh giành thể diện lung tung, nhưng hai người đối mặt trong phòng kín, Liễu Tuấn liền thể hiện thái độ ngang hàng một cách tự nhiên.Thái độ này làm Thôi Phúc Thành hơi khó chịu, cũng làm hắn yên tâm.Người ở trước mặt là một nhân vật trọng yếu có thể ngồi ngang hàng với mình, bất kể kết quả lôi kéo thế nào, cũng không sợ y có hành động tiểu nhân.Một số nguyên tắc cơ bản trên quan trường, tất cả đều phải tuân thủ.- Khu huyện khác có thể tạm thời chưa nói đến, nhưng sắp xếp ở khu Trường Hà, đồng chí có ý kiến gì không?Thôi Phúc Thành thấy thái độ của Liễu Tuấn rõ ràng, không vòng vo nữa.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Thôi thị trưởng thấy ban bệ khu Trường Hà hiện nay ra sao?Thôi Phúc Thành châm một điếu thuốc, thành khẩn nói:- Trước khi đồng chí tới, chỉ là một nắm cát rời, không hề hợp cách.Liễu Tuấn cười, cơ bản y cũng tán đồng với bình luận của Thôi Phúc Thành, khoảng thời gian này có rất nhiều khoản đầu tư ồ ạt đổ vào khu Trường Hà, mọi người tinh thần được kích thích, nhất là Liễu Tuấn xác lập được quyền uy sơ bộ, lại luôn nhấn mạnh chú trọng công tác cụ thể, cho nên dần dần có sự đoàn kết.

Chu dù Liễu Tuấn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng có thể từng bước khơi lên sự tích cực cũng không tệ.Liễu Tuấn thong thả nói:- Tôi thấy tình huống cụ thể giờ đã thay đổi, suy nghĩ của mọi người cũng sẽ thay đổi không thể suy nghĩ theo lối cũ.Thôi Phúc Thành nheo mắt lại, ý tứ của Liễu Tuấn hắn hiểu rồi, đó là chỉ cầu ổn định, Liễu Tuấn vừa tới, mới làm quen được công việc, cọ sát với thành viên chưa lâu, lúc này thực sự không tiện có biến động.Thôi Phúc Thành hời hợt nói:- Tôi cũng tán đồng cách nhìn của đồng chí, nhưng người khác thì chưa chắc.- Ví dụ như?Thôi Phúc Thành cười:- Thành ủy có người muốn điều Sài Thiệu Cơ đi.Liễu Tuấn nhướng mày lên, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh...- Sài Thiệu Cơ trướng kia là thư ký của Trần phó tỉnh trưởng, là thư ký cuối cùng trước khi ông ấy nghỉ hưu...Thôi Phúc Thành nhắc nhở thêm.Tình huống này Liễu Tuấn đương nhiên là biết, thực tế lý lịch tất cả thành viên thường ủy Liễu Tuấn đã tìm hiểu rất kỹ càng rồi.Trần phó tỉnh trưởng nghỉ hưu đã hơn mười năm, hiện giờ tuổi trên bảy mươi, sức ảnh hưởng với tỉnh thành đã gần như bằng 0, trước đó không lâu phải vào bệnh viện, nghe nói tình hình không được lạc quan lắm.

Nói cách khác Sài Thiệu Cơ trên quan trưởng đã trở thành ngọn cỏ không rễ, trước kia không ai động tới hắn chẳng qua vì khu Trường Hà là một đống hỗn loạn, nên chẳng ai thèm vị trí này.Nói ra thì khi ấy chức vụ của Sài Thiệu Cơ là một cái gân gà, cấp bậc là chính xử, nhưng không có thực quyền, nhất các cán bộ cấp chính xử kiểu bí thư huyện ủy khu ủy khác sẽ chẳng thèm vị trí này, ngồi lên chức vụ đó có ai là không có bối cảnh đăng sau, người ta muốn tiến bộ cũng phải chọn chỗ tốt, giả sử như muốn tới kiếm kinh nghiệm cũng chọn những cơ quan trực thuộc tỉnh, cần gì mất công tới khu Trường Hà làm cái chức vô bổ.Còn các cán bộ cấp phó xử thông thường, những người ở vị trí không “màu mỡ” lắm thì thèm vị trí chủ nhiệm ủy quan quản lý này, dù là gân gà chăng nữa thì cấp bậc rõ ràng, tốt xấu gì cũng thuộc hàng ngũ cán bộ cao cấp, nhưng những người này lại chẳng có bối cảnh lớn, muốn xông vào tranh ăn đâu có dể.Vì thể người có năng lực đẩy Sải Thiệu Cơ đi thì chẳng thèm tranh khúc xương trong bát hắn, kẻ muốn tới tranh thì thực lực lại kém hơn, cho nên tới tận bây giờ Sài Thiệu Cơ vẫn giữ được chiếc mũ ô sa trên đầu.Nhưng hiện giờ tình hình đã thay đổi, tiền đầu tư cuồn cuộn đổ vào như thác, khu Trường Hà tưng bừng náo nhiệt, ai cũng biết, chỉ cần có tiền, kiến thiết kinh tế sẽ dễ dàng mang lại thành tích, giờ đây cái gân gà đã trở thành miếng thịt mỡ, thế là bao kẻ thèm thuồng, vừa tiến lên một bước lại có thể có thành tích, lại còn sẽ kiếm chác được nhiều lợi ích, có ngốc mới không tới.Trước kia còn ít nhiều kỵ húy Trần phó tỉnh trưởng, nhưng hiện giờ Trần lão sắp cưỡi hạc bay về trời, còn lo lắng gì nữa?Liễu Tuấn nhấp ngụm trà, mỉm cười hỏi:- Thành phố định phái ai tới?- Chung Vĩnh Minh.Thôi Phúc Thành đáp ngắn gọn.Liễu Tuấn hỏi:- Chung Vĩnh Minh của huyện Ngọc Tây?- Chính là hắn, người này có chút quan hệ thân thích với đám nhỏ trong nhà Cận bí thư.Thôi Phúc Thành tỏ thái độ thẳng thắn chân thành.Liễu Tuấn cau mày lại.Chung Vĩnh Minh là huyện trưởng Ngọc Tây, cuối năm ngoài trong bữa tiệc cuối năm toàn thành phố, Liễu Tuấn đã gặp qua hắn, tuổi chưa tới bốn mươi, khi kính rượu Liễu Tuấn giữ đúng quy củ, lời nói khôn khéo, Liễu Tuấn không phản cảm gì với hắn, nhưng lời nói của Thôi Phúc Thành khiến hắn cảnh giác.Cái gọi là có chút thân thích với đám nhỏ trong nhà Cận bí thư, hẳn là thân thích bên phía con dâu rồi.Người này chắc chắn là thuộc phe cánh Cận Tú Thật, còn Liễu Tuấn do Hà Duyên An điều tới, đưa Chung Vĩnh Minh tới khu Trường Hà cộng tác với Liễu Tuấn, trừ để hưởng trái ngọt có sẵn, thì ý tứ tranh đấu rất rõ ràng.Liễu Tuấn suy nghĩ rồi hỏi:- Vậy Sài Thiệu Cơ an bài thế nào?Thôi Phúc Thành nói:- Chuyện này còn chưa nghe nói tới, có điều một cán bộ cấp phó sở khó kiếm được vị trí thích hợp ở thành phố...Liễu Tuấn cười:- Như vậy sợ không tốt lắm, đồng chí Sài Thiệu Cơ làm việc rất cố gắng, năng lực cụ thể cũng không tệ.Không một ai muốn một cấp phó bên cạnh mình lại không thuộc sự khống chế của bản thân, Liễu Tuấn muốn thực hiện kế hoạch ba năm thì điều này càng thêm quan trọng.Thôi Phúc Thành mỉm cười, biết chuyến này mình đi không uổng phí.

Chương 782: Tái sinh từ tro tànĐiều chỉnh cán bộ luôn là chuyện được người ta chú ý nhất trên quan trường, thường thường việc điều chỉnh còn chưa bắt đầu các loại tin tức đồn thổi đã bay khắp nơi.Mỗi khi qua năm mới là thời điểm lòng dạ các cán bộ nôn nao nhất, vì đó là thời gian thành phố tiến hành điều chỉnh cán bộ nhất định, điều chỉnh lớn hai nhỏ thì phải dựa theo xu thế mà quyết định.Sài Thiệu Cơ chắn chắn là người nôn nao nhất.Hắn đã nghe được tin đồn vị trí của mình không giữ được nữa, có mấy kẻ đang thèm thuồng ghế này, mà đều là nhân vật thủ đoạn thông thiên, nhất là Chung Vĩnh Minh.Chính tích của Chung Vĩnh Minh ở huyện Ngọc Tây bình thường, danh tiếng bình thường, mọi người đều nói hắn ngang ngược khó thuần, thường xuyênh tranh đấu với với bí thư huyện ủy, sở dĩ hắn hung hăn như vậy chẳng qua vì đằng sau có chỗ dựa lớn.Thân thích của con dâu bí thư tỉnh ủy vẫn rất hữu dụng.Vị trí chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Trường Hà trong mắt của người khác có lẽ không là gì, nhưng với Sài Thiệu Cơ thì cực kỳ quan trọng, hắn biết căn cơ của mình trong cao tầng quá mỏng, mặc dù vào quan trường nhiều năm, cũng có chút quan hệ, nhưng nguồn hỗ trợ thực sự tới từ Trần phó tỉnh trưởng, nhưng ông ta đã nghỉ hưu quá lâu, tuổi cũng lớn, cơ bản không còn sức ảnh hưởng gì trên tỉnh nữa.

Cho nên Sài Thiệu Cơ mấy năm nay luôn hết sức thận trọng, sợ đi sai một bước mà rơi xuống chín tầng địa ngục, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.Hiện giờ khu Trường Hà vừa có chút khởi sắc, là đã có kẻ vội tới hái quả rồi.Mặc dù còn chưa biết hướng điều động cụ thể, nhưng Sài Thiệu Cơ đoán chừng cũng chẳng được ai bài vị trí nào ra hồn, kết quả tốt nhất sợ rằng được phân cho một cái chức phó xếp bét cùng trong đơn vị cấp tỉnh, hơn nữa còn là đơn vị nhàn tàn, tệ hơn một chút trực tiếp đưa hắn tới chỗ dưỡng lão như chính hiệp hoặc đảng ủy cũng không phải là không thể.Một quan viên không có căn cơ, lãnh đạo lớn cấp trên sẽ chẳng ai bận tâm, nói chung cho anh một chỗ để ăn lương là được.Sài Thiệu Cơ quyết không thể ngồi yên chờ chết, cần phải có chút hành động gì đó.Việc đầu tiên Sài Thiệu Cơ làm là vội vàng tới bệnh viện thăm lãnh đạo cũ, Trần phó tỉnh trưởng nhiều năm qua ở trong bệnh viện, ông cụ năm nay đã cao tuổi, toàn thân mang bệnh, năm mới con cháu về nhà bầu bạn cho ông vui, không ngờ vui quá hóa buồn, ông cụ cao hứng quá mức, huyết áp tăng cao phải đưa vào bệnh viện cấp ứu.

Người thì cứu được rồi, nhưng tình trang không lạc quan, ngày đầu tiên Trần phó tỉnh trưởng vào viện, Sài Thiệu Cơ ngay trong đêm từ nhà chạy tới tỉnh tới bệnh viện thăm một lần, lúc đó Trần phó tỉnh trưởng nằm trong phòng giám hộ cấp cứu, Sài Thiệu Cơ chỉ có thể nhìn qua kính, trò chuyện với người thân Trần lão mấy câu, để lại hai nghìn đồng và một số hoa quả.Hiện giờ tình hình khẩn cấp, Sài Thiệu Cơ lại lần nữa tới bệnh viện.Tình trạng vẫn không lạc quan.Trần lão mặc dù tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không thể cử động, nói chuyện rất khó khăn, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, đứng nói là Sài Thiệu Cơ, ngay cả con cái của mình ngay bên giường bệnh cũng không nhận ra.Thấy tình hình này Sài Thiệu Cơ không biết phải làm sao.Có điều Sài Thiệu Cơ không vì thể mà từ bỏ, mang chút đồ rượu thuốc tới nhà một vị phó trưởng phòng tổ chức trên tỉnh, vị phó trưởng phòng đó tiếp hắn rất nhiệt tình, nói chuyện tràng giang đại hại, nhưng khi vừa mới vào đề thì người ta liền lảng tránh, chỉ cười ha hả, chẳng nói được một câu có ý nghĩa nào.Sài Thiệu Cơ hiểu đời, biết rằng chuyện này sợ rằng không còn các nào nữa.Liên quan tới thân thích của bí thư tỉnh ủy, có cán bộ nào trên tỉnh mà chẳng thận trọng?

Cho dù có lòng muốn giúp Sài Thiệu Cơ cũng chẳng đủ sức.Sài Thiệu Cơ cơ bản đã mất hết hi vọng, hắn biết, ở quan trường, mình đã không còn “tổ chức” nữa.Sài Thiệu Cơ không phải chưa nghĩ tới Liễu Tuấn, nhưng suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng không đi bước này.Liễu Tuấn chẳng qua mới đứng vững chân mà thôi, các thành viên khác trong ban có lẽ Liễu Tuấn còn có thể nghĩ cách giúp, chứ mình vị trí đứng đầu chính phủ, tỉnh thành sẽ chẳng ai nghe Liễu Tuấn cả.Thôi vậy, an tâm làm một công việc cuối cùng, chuẩn bị cuộc sống nhàn nhã đi.Chỉ tiếc rằng còn chưa an bài được tương lai cho đám nhỏ....Liễu Tuấn hiện giờ còn chưa có thời gian đi chú ý tới tâm tình rối loạn của các cán bộ trong khu, mấy ngày qua Liễu Tuấn cơ bản đều ở Cty Trường Phong.Cuối năm, Liễu Tuấn y theo đường lối của mình, mời tới một tổ chuyên gia tiến hành nghiên cứu khảo sát toàn diện, tổ chuyên gia này có người tới từ Nhật, Mỹ và cả Hồng Kông, đều là tinh anh trong việc quản lý và tiêu thụ, do Tiểu Thanh tiến cự và mời tới, có điều Liễu Tuấn cũng biết, nhưng đoàn khảo sát nước ngoài thường có kết luận “quá khích”, nếu cứ chiếu đó mà làm chỉ sợ cán bộ công ty không phục, vì thế Liễu Tuấn còn mời thêm mấy vị chuyện gia đại học kinh tế Hoa Nam tới cùng nghiên cứu tham khảo.Đồng thời còn có chuyên gia tới từ sở công nghiệp, ủy ban kế hoạch tỉnh và quốc gia.Những người này là viện binh Liễu Tuấn xin Hà Duyên An phái tới, một kế hoạch cải tổ sĩ nghiệp hoàn chỉnh mà thiếu ý kiến của “nha môn chủ quản” không cẩn thận sẽ thành khối thuốc nổ.Việc thăng tiến của Liễu Tuấn có bị ảnh hưởng không chỉ là việc phụ, nhưng công ty Trường Phong không thể đợi được nữa.Một tổ chuyên gia quy mô như thế ở Cty Trường Phong tới một tần, thái độ làm việc các chuyên gia hết sức nghiêm túc, phân chia làm mấy tổ nhỏ, đi sâu vào các phân xưởng của công ti và các phòng ban, tổng hợp ý kiến chuyên gia, cuối cùng đưa ra một bản báo cái dài dằng dặc tới mấy vạn chữ.Bản báo cáo này phân tích tỉ mỉ vấn đề lớn của Cty Trường Phong, đồng thời đưa ra biện pháp ứng phó, điểm đầu tiên là tiến hành cổ phần hóa cũng có được phương án cải tổ cụ thể.Liễu Tuấn sau khi nhận được bản báo cáo này đồng thời gửi cho Liễu Triệu Ngọc, Xảo Nhi và Tiểu Thanh, nghe ý kiến tham khảo của bọn họ.Ba người đều là người quản lý xí nghiệp lớn nổi danh trong ngoài nước, ở phương diện vận hành thương nghiệp, tầm nhìn hơn xa Liễu bí thư.Ba người Tiểu Thanh tất nhiên đều tận lực với việc của Liễu Tuấn, cùng tổ chức nhân viên cao tầng công ty tiến hành thảo luận chuyên đề, lấy ra ý kiến khả thi.Có được những thương nhân cự phách tán đồng, Liễu bí thư liền tự tin, đem phương án báo cáo lên tỉnh và thành phố Ngọc Lan, thỉnh cầu cho Cty Trường Phong tiến hành thí điểm cổ phần hóa.Hà Duyên An nhận được bản báo cáo này vô cùng coi trọng lập tức triệu tập người phục trách các ban nghành liên quan tiến hành thương thảo, trong quá trình định ra phương án này sở công nghiệp và ban kế hoạch tỉnh sẽ phái chuyên gia theo sát, tất nhiên là nhất trí tán đồng, cho rằng cho có thật sớm thực thi phương án này, công ty Trường Phong mới có thể trở mình được.Được các ban ngành chức năng tán thành, Hà Duyên An lại tiến hành thảo luận chuyên đề trên cuộc họp văn phòng tỉnh trưởng.Cty Trường Phong cho dù là xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn, nhưng còn chưa phải là hàng đầu trong tỉnh A, nhưng cũng là một trong số xí nghiệp cốt cán, giám đốc Liễu Tuấn lại được Hà Duyên An đặc biệt “khoét “ từ tỉnh N tới, nên các phó tỉnh trưởng đều hiểu tâm tư của Hà Duyên An, biết bà buộc phải thành công trong việc cải cảnh Cty Trường Phong, hơn nữa bản phương án này có tỉnh khả thi cực cao, các phó tỉnh trưởng liền vui vẻ đầy thuyển xuôi dòng....Viết tắt: Quốc xĩ: Xí nghiệp quốc hữu.Được thông qua ở cuộc họp văn phòng tỉnh ủy, Hà Duyên An đưa thẳng lên cuộc họp thường ủy tỉnh ủy.Không thể trách Hà Duyên An thận trọng như thế, cải cách quốc xĩ cỡ lớn, đặc biệt là tiến hành cổ phẩn hóa, mặc dù toàn tỉnh có nhiều ví dụ thành công, nhưng dù sao Cty Trường Phong có cải cách thành công hay không sẽ có ảnh hưởng sâu sắc ở tỉnh A, do đó thận trọng rất nên.Cận Tú Thật lại chẳng coi trọng việc này, chỉ hời hợt nói vài câu, bảo chính phủ phải giám sát chặt chẽ, đừng để tải sản quốc gia thất thoát trong quá trình cổ phần hóa.Quá trình thí điểm cổ phần hóa các quốc xĩ trong cả nước đúng là phát sinh vấn đề thất thoát tài sản, một số quan viên nhân cơ hội cổ phần hóa mà giở trò, cùng với thương nhân bất hợp pháp biển thủ tài sản quốc gia, gây ra vụ án oanh động, Cận Tú Thận dặn như thế cũng không phải là không có nguyên nhân.Cận Tú Thật chỉ nắm toàn cục, vấn đề công tác thế nào không quan tâm thái quá, nếu không mang cái ác danh “tay dài” cuối cùng chẳng may xảy ra vấn đề lại còn phải gánh trách nhiệm.Cuối cùng tỉnh chính phủ phê duyệt phương án cải tổ.Sau khi cổ phần hóa, Cty Trường Phong thành lập hội đồng quản trị, do Liễu Tuấn làm chủ tịch kiêm giám đốc, vốn Liễu Tuấn có thể không cần kiêm chức giám đốc nữa, nhưng tạm thời y không nhường cái ghế này ra.Y còn muốn quan sát xem ai có khả năng đảm nhận chức vụ này nhất.Cty Trường Phong cho dù hoàn tành cổ phần hóa, nhưng lại đối diện với một vấn đề lớn là cần bạn hợp tác, đầu tư tài chính, để thực thi chiến lược lớn.Chuyện này thì không khó, Tiểu Thanh từ Nhật Bản tìm được một nhà hợp tác, mà người này lại cũng là một người quen cũ của Liễu Tuấn Chương 783: Cuộc đàm phán kỳ lạ- Chào Liễu bí thư!

Tôi là Sơn Điền Thứ Lang!

Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn.Tiệu Ngạn dẫn một thương nhân Nhật Bản mặc đồ tây tiến vào, tươi cười giới thiệu thân phận của Liễu Tuấn, thương nhân Nhật Bản trung niên này liền khom người thật sâu chào hỏi.Đây chính là chú của Sơn Điền Tuấn Ngạn người trước kia gây chuyện trong khách sạn Phù Dung, trêu ghẹo nữ nhân viên, bị vệ sĩ của Liễu Tuấn dạy cho một bài học, sau đó bị công an thành phố Đại Ninh giam giữ bảy ngày.Vì chuyện này mà gây ra một cuộc phong ba ngoại giao nho nhỏ, công ty Sơn Điền rút vốn đầu tư khỏi thành phố Đại Ninh.Trong chuyến nguy cơ đồng Yên năm ngoài, tuyệt đại bộ phận tập toàn tài chính Nhật bị trọng thương, công ty Sơn Điền ở Nhật Bản chỉ là một công ty tầm trung, tất nhiên bị thương càng nặng nề, gần như lâm vào tỉnh trạng phá sản, quỹ Thịnh Nghiệp thừa cơ tấn công, mua rất nhiều xí nghiệp Nhật Bản, trong đó gồm cả Cty Sơn Điền.Hiện giờ mặc dù cái tên không đổi, nhưng chủ nhân công ty Sơn Điền đã đổi người, trở thành một công ty cấp dưới của Thịnh Nghiệp bị khống chế 51% cổ phần.Chủ cũ của công ty Sơn Điền là Sơn Điền Thái Lang, anh trai của Sơn Điền Thứ Lang bị thanh lý khỏi công ty, hiện giờ nghiệp vụ của công ty do Sơn Điền Thứ Lang chủ trì.Nói cách khác hiện giờ thân phận của Sơn Điền Thứ là là một cổ đông của Thịnh Nghiệp.Đương nhiên cấp bậc của Sơn Điều Thứ Lang còn kém Tiểu Thanh một vạn tám ngàn dặm, có ngẩng đầu lên cũng chẳng nhìn thấy ngón chân của Liễu chủ tịch.

Những công ty mà Tiểu Thanh thu mua vốn là xí nghiệp kỹ thuật cao và mạng internet, loại công ty như Sơn Điền không thuộc phạm vi, nhưng vì nhớ tới Sơn Điền Tuấn Ngạn gây rắc rối cho Liễu Tuấn, nên cô thuận tiện thôn tính luôn, sau đó đuổi cả hai cha con Sơn Điền Thái Lang ra khỏi công ty.Không ngờ lần này Cty Trường Phong tìm bạn hàng hợp tác lại có tác dụng, nghiệp vụ của Cty Sơn Điền bao gồm cả tiêu thụ xe máy, rất thích hợp làm bạn hàng.Sơn Điền Thứ Lang nghe nghe danh Liễu Tuấn từ lâu.Lần này nhận lệnh tổng công ty hợp tác, trong lòng ông ta không khỏi có chút xấu hổ, có điều người Nhật Bàn rất phục tùng mệnh lệnh, nên Sơn Điền Thứ Lang không dám trễ nải, lập tức dẫn mấy nhân viên cao cấp tới tỉnh A.Triệu Ngạn nhận được điện thoại của Liễu Tuấn bảo chuẩn bị đón tiếp khác người Nhật, trong lòng rất ngạc nhiên.Trước nay mời gọi đầu tư đều là tự mình đi tim người hợp tác, đối phương chỉ lộ ra chút hứng thú là áp sát ngay, dùng đủ mọi thủ đoạn mời thần tài tới cửa.Hiện giờ lại trái ngược, thần tài tự động tới cửa.Triệu Ngạn hiện giờ bội phục sát đất vị cấp trên trẻ tuổi này rồi, cứ nhìn thủ đoạn của người ta đi, mấy tháng ngắn ngủi mà cả Cty Trường Phong lẫn khu Trường Hà đều thay da đổi thịt, bao nhiêu khúc mắc khó khăn lâu năm không giải quyết được đều bị Liễu Tuấn xử lý, nhất là việc kêu gọi đầu tư thực sự làm người ta không sao tin nổi.Những thương nhân trong nước ngoài nước cứ như nhận được mệnh lệnh của cấp trên, tranh nhau tới khu Trường Hà, tài chính cứ thể tràn vào như nước đỏ.Triệu Ngạn nào biết, những thương nhân này đúng là nhận được mệnh lệnh cấp trên thật, tất nhiên phải tranh nhau tới rồi.Mấy tỷ đồng ở đâu cũng là một con số cực lớn, nhưng với đế quốc tài chính của Liễu Tuấn mà nói, thực sự chỉ là chín trâu mất một sợi lông.Cuối cùng loại chuyện tốt này cũng đã tới lượt Cty Trường Phong rồi.Nhận được chỉ thị của Liễu Tuấn, Triệu Ngạn không dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị đầy đủ, lại còn lần đầu tiên ăn mặc trải chuốt, chỉnh đốn lại mái tóc lưa thưa, còn trát lên đó một đống”dầu mỡ”, làm cái trán hói càng thêm bóng loáng.Chị Trương vợ của Triệu Ngạn trêu ông ta:- Ông mấy chục tuổi đầu rồi, giờ mới biết làm đẹp.Triệu Ngạn cười vui vẻ:- Người ta từ tít tận Nhật Bản tới mà, chúng ta không thể thất lễ được phải không?

Hơn nữa đây là do Liễu bí thư đích thân căn dặn, chuyện không thể hỏng được.Triệu Ngạn đi vào phòng làm việc lại khiến đám nhân viên trẻ tuổi thì thầm cười trộm một hồi, Triệu Ngạn là người ôn hòa, không làm cao, nên người ta không sợ ông, có mấy người còn công khai trêu ghẹo, nhưng Triệu Ngạn vẫn chỉ tươi cười, tinh thần rất phấn chấn.Sau khi đón đoàn người Sơn Điền Thứ Lang ở sân bay, Triệu Ngạn không dám chậm trễ, đưa Sơn Điền Thứ Lang tới văn phòng Liễu Tuấn, lúc này nghe ông ta nói tiếng phổ thông lưu loát, so với lão Triệu còn tiêu chuẩn hơn, Triệu Ngạn không khỏi giật mình.Vừa mới rồi ông ta và Sơn Điền Tuấn Ngạn hàn huyên, tên tiểu quỷ tử này còn nói thứ tiếng ma quỷ, sao tới trước mặt Liễu Tuấn lại nói tiếng phổ thông rồi?Té ra vừa rồi tên tiểu quỷ tử này làm cao.- Xin chào Sơn Điền tiên sinh, mời ngồi.Cho dù Liễu Tuấn chẳng có lấy nửa chút cảm tình với tiểu quỷ tử, nhưng Sơn Điền Thứ Lang hiện giờ là cấp dưới của Tiểu Thanh, cũng là cấp dưới của y, người ta tới giúp mình kiếm tiền, về tình về lý đều phải khách khí vài phần, liền mới Sơn Điền Thứ Lang ngồi xuống ghế sô pha đãi khách.Vu Hoài Tín mau mắn đem trà nước lên.Vốn theo ý Triệu Ngạn là chuẩn bị một thư ký chuyên chức cho Liễu Tuấn, chỉnh lý công văn tài liệu, nhưng Liễu Tuấn thấy mình ở Cty Trường Phong không nhiều, chẳng cần làm việc thừa thãi, nên không đồng ý, chỉ để một nhân viên văn thư trông coi văn phòn, dù sao khi y tới Cty Trường Phong làm việc thì Vu Hoài Tín cũng đi theo.Còn về phần Chu Yến, khi hai cha con Chu Phi Dược xảy ra chuyện, chưa từng xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn lần nào nữa.Liễu Tuấn nói:- Sơn Điền tiên sinh đường xa vất vả rồi.Triệu Ngạn trong lòng giật mình, sao nhìn thái độ của Liễu bí thư chẳng tỏ ra nhiệt tình mấy thế kia?Sơn Điền Thứ Lang thì lại coi đó là chuyện hết sức hiển nhiên, trước khi ông ta khởi hành, tổng giám đốc đã đích thân căn dặn, chuyến hợp tác này chỉ cho phép thành công không có phép thất bại, Cty Trường Phong có yêu cầu gì đều phải đồng ý hết.Ông ta kinh doanh hai ba chục năm trời, nhưng lần đầu tiên nhận được một mệnh lệnh như vậy.Chẳng lẽ chúng ta không phải đi đầu tư mà đi nộp tiền cho người ta à?Kỳ thực tất cả thương nhân đầu tư, bất kể là nhân mã thuộc hệ Tiểu Thanh hay là Xảo Nhi, hoặc là quan hệ với bên Kim Phú Xương, đều không nhận được mệnh lệnh nào như thế.

Sơn Điền Thứ Lang là một ngoại lệ, nguyên nhân rất đơn giản, Cty Trường Phong do đích thân Liễu Tuấn quản lý, khác với các hạng mục khác của khu Trường Hà, ông chủ đích thân ra trận, cấp dưới chỉ có phục tùng 100% là đương nhiên, trong suy nghĩ của Tiểu Thanh, hợp tác với Cty Trường Phong có lỗ cũng chẳng hề gì, tiền đầu tư của quỹ Thịnh Nghiệp vô khối, chẳng để ý tới chút thịt muỗi ấy, có thể làm Cty Trường Phong sống lại, để Liễu Tuấn có được thành tích chính trị, thì lợi hơn cả kiếm được một mớ tiền.Đặc tính của người Nhật Bản là phục tùng một cách mù quáng, cho dù Sơn Điền Thứ Lang không hiểu mệnh lệnh của tổng công ty nhưng kiên quyết chấp hành.Đương nhiên Sơn Điền Thứ Lang cũng suy nghĩ cẩn thận, đoán Liễu Tuấn có khả nang cùng tổng giám đốc giao tình cực thân, cho nên ông ta càng thêm thận rọng.Phải biết hiện giờ ông ta không còn là ông chủ của Cty Sơn Điền nữa, mà chỉ là một nhân viên cao cấp, bạn thân của tổng giám đốc chẳng phải trò đùa, Sơn Điền Thứ Lang cũng có chút nghiên cứu về phong tục dân tình của đất nước hàng xóm to lớn này, biết rằng người của quốc gia này chú ý nhất là “thể diện”, nhiều khi vì kiếm thể diện cho bạn bè mà quan trọng hơn cả kiếm tiền.Kỳ thực Sơn Điền Thứ Lang không biết, tổng giám đốc của công ty cũng chỉ nhận được mệnh lệnh của thư ký Hoàng Diệu Kỳ, còn nguyên nhân thì hoàn toàn không hiểu, Hoàng thư ký yêu cầu ông ta chấp hành 100% mệnh lệnh này, hơn nữa ngữ khí cũng rất nghiêm khác, tổng giám đốc biết Hoàng tiểu thư là tâm phúc bà chủ lớn tin tưởng nhất, trịnh trọng ra lệnh như thế ắt phải có nguyên nhân trọng đại.Còn về nguyên nhân gì gì không cần bận tâm.Đôi khi biết quá nhiều bí mật không phải là chuyện tốt.- Sơn Điền tiên sinh, chuyện hợp tác giữa hai bên tôi có chút yêu cầu.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Xin Liễu bí thư ra lệnh.Sơn Điều Thứ Lang hoàn toàn dùng thân phận cấp dưới, người hơi cúi xuống, cung kính đáp.- Thứ nhất, tôi yêu cầu quý công ty đầu tư không dưới 5 triệu USD.- Vâng!

Xin Liễu bí thư yên tâm, toàn bộ tài chính đã có đủ, sản sàng chuyển đến bất kỳ lúc nào.Sơn Điền Thứ Lang lại cúi mình xuống.Liễu Tuấn gật đầu, ôn hòa nói:- Thứ hai, khi toàn bộ tài chính tới nơi, công ty Sơn Điền phái nhân viên tài vụ tới giám sát sử dụng khoản tài chính này, đây là điều tuyệt đối không thể sơ xuất, phải đảm bảo từng đồng tiên phải được dùng ở mặt kinh doanh.Đưa đầu tư vào không phải chuyện khó, khó là việc quản lý sau đó, Liễu Tuấn không muốn xuất hiện một Chu Phi Dược thứ hai nữa, người Nhật làm việc máy móc, tỉ mỉ, là nhân tuyển giám sát tài chính tốt nhất.- Vâng!

Lần này trong số nhân viên đi theo có trưởng ban tài vụ của Cty Sơn Điền, tên là Tá Đằng Tín Phu, để cậu ta đảm nhận chức trách này.Liễu Tuấn mỉm cười:- Rất tốt, tôi hi vọng Tá Đằng tiên sinh có thể thực hiện tốt chức vụ này, vậy điều thư ba, tôi hi vọng cuộc đàm phán này có thể hoàn thành trong vòng mười tới mười lăm ngày, sau đó Cty Sơn Điền phải đưa một đoàn cố vấn quản lý tới, hỗ trợ Cty Trường Phong tiến hành quản lý, còn công việc cụ thể, ông và cấp phó của tôi là Triệu Ngạn tiến hành trao đổi cụ thể.- Vâng!

Nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của Liễu bí thư.Sơn Điền Thứ Lang đứng hẳn dậy khom mình đáp.Triệu Ngạn và Vu Hoài Tín từ đầu tới cuối cứ đứng thộn ra.Trên thế giới này không ngờ lại có cuộc đàm phán như thế Chương 784: Đều thành đạt cả rồiMùa xuân hoa nở, Liễu Tuấn trở về Liễu gia sơn đã xa lâu ngày.Lần này chẳng những có y và Nghiêm Phi trở về, đôi vợ chồng già Liễu Tấn Tài, Nguyễn Bích Tú cùng Giang Hữu Tín, Liễu Hoa, Nghiêm Minh, Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên, Liễu Yên đều về Liễu gia sơn, tất nhiên hai tiểu bảo bối Giang Minh Nguyệt và Nghiêm Hạo cũng về theo rồi.Biệt thự tổ nhà họ Liễu tức thì tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ.Nguyên nhân của cuộc tụ hội này là vì ông ngoại đột nhiên bị bệnh nhẹ, đầu xuân tiết trời còn lạnh, lúc dễ mắc bệnh nhất, ông ngoại tuổi đã cao, sức đề kháng kém, thi thoảng bị cảm gió, bệnh tình ập tới, mọi người luống cuống chân tay, vội vàng đưa cụ tới bệnh viện trên thị trấn.Liễu gia sơn và mấy thôn trang xung quanh hình thành một thị trấn nhỏ, quy mô ngày càng mở rộng, các trang thiết bị của thị trấn đầy đủ, điều kiện bệnh viện có thể sánh ngang với bệnh viện lớn ở thành phố Bảo Châu, chỉ có quy mô là nhỏ hơn.Thấy bệnh tình nguy ngập, bà ngoại cấp bách, gọi cậu Nguyễn Thành Lâm lập tức gọi điện thông báo cho con cháu mau chóng trở về Liễu gia sơn.Dù sao ông ngoại cũng đã trên tám mươi, hôm nay không biết chuyện ngày mai, chẳng may có gì không hay xảy ra, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có, điện thoại gọi tới tỉnh J, Nguyễn Bích Tú hoảng hốt, vội vàng thương lượng với Liễu Tấn Tài.Ông bà nội của Liễu Tuấn qua đời từ rất sớm, Liễu Tấn Tài rất có hiếu, đối đãi với cha mẹ vợ như cha mẹ đẻ, nghe được tin tức này liền giục vợ mau chóng dẫn Giang Hữu Tín và Liễu Hoa về quê, ông thân là tỉnh trưởng, không tiện rời bỏ chức vụ.Nhưng không biết từ đâu mà bí thư Tiễn Kiến Quân cũng biết được tin tức này, liền tới gặp Liễu Tấn Tài, nửa đùa nửa thật “chỉ thị” cho ông nghỉ bảy ngày, bảo ông mau trở về Liễu gia sơn.Liễu Tấn Tài từ khi tới tỉnh J nhậm chức cơ bản là chưa có kỳ nghỉ thực sự nào, cho dù là cuối tuần, cũng chỉ là tan sở sớm hơn ngày thường một chút thôi.

Vì việc này mà Tiễn Kiến Quân đích thân trao đổi với ông vài lần, lần nào Liễu Tấn Tài cũng cười tiếp nhận sự “phê bình” của Tiễu bí thư, nhưng về tới văn phòng là cắm đầu vào công việc, đem hết chuyện nghỉ ngơi vứt qua một bên.Tiễn Kiến Quân cũng bất lực.Hai người phối hợp rất tốt, trong tỉnh thành trong cả nước, hai người đứng đầu phối hợp ăn ý như vậy là cực kỳ hiếm có, vì cả hai đồng tâm hiệp lực, mấy năm qua tỉnh J đã có những bước tiền dài, tình thế phát triển hết sức vừa lòng người.Thành tích của Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài thu được ở tỉnh J làm phân lượng của hai người trong mắt đại lão trung ương ngày càng cao, những lời khen ngợi không ngớt.

Đánh giá của đại lão Trung Ương với Tiễn Kiến Quân là có cái nhìn đại cục, năng lực quản lý mạnh, giỏi đoàn kết đồng chí, còn đánh giá với Liễu Tấn Tài là tinh thần làm việc hăng hái, con mắt kinh tế đi trước thời đại, là nhân tài hiếm có ở phương diện kiến thiết kinh tế.

Đặc biệt là trong sự kiện ứng phó với đồng Yên tăng giá, biểu hiện của tỉnh J cực kỳ nổi bật, chẳng những chẳng một quốc xĩ nào bị tổn thất mà lại còn kiếm lợi, so với các tỉnh khác phải “nộp học phí” ít thì tương phản càng nổi bật.

Công lao tính lên sự am hiểu và đi sâu nghiên cứu với tài chính quốc tế của Liễu Tấn Tài.Kinh tế tỉnh J phát triển phi tốc, GDP mỗi năm một tiến cấp so với các tỉnh trong cả nước, dĩ nhiên do trước kia xếp hạng dưới trung bình, giờ đã chen chân vào vị trí trung cấp.

Trong ba năm thúc đẩy một tỉnh nông nghiệp lạc hậu có tiến bộ toàn diện, đúng là một chuyện không đơn giản, đã có tin tức đồn đi, trong lần tuyển cử khóa mới, Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài đều là nhân tuyển có trọng lượng được hệ phái ra sức tiến cử.Bởi thế Tiễn Kiến Quân càng thêm quan tâm tới người cộng sự này.Liễu Tấn Tài suy nghĩ rồi đồng ý, trở về phòng làm việc gọi điện cho Hồng lão tổng, chính thức xin nghỉ phép một tuần, mang vợ con về Liễu gia sơn.Nếu Liễu Tấn Tài cũng đã về, đám con cái như Liễu Tuấn cũng phải đi theo.Hơn nữa tỉnh cảm của mọi người với ông bà ngoại đều vô cùng sâu nặng, biết ông ngoại ngã bệnh, ai nấy đều sốt ruột.Trở về Liễu gia sơn, bận rộn ở bệnh viện hai ngày, bệnh tình của ông ngoại được khống chế, dần dần chuyển biến tốt, mặc dù thân thể bị suy nhược, nhưng có thể xuống giường hoạt động khi có người dìu đỡ rồi.Con cháu tề tụ, ông cụ tâm tình rất tốt, cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng.Liễu Tấn Tài trở về Liễu Gia Sơn, những người quen cũ ở tỉnh N và Bảo Châu tất nhiên là đều tới hỏi thăm, Liễu gia sơn tưng bừng nào nhiệt, tới buổi tối, khách khứa mới cáo từ rời đi, cả nhà mới có thời gian tĩnh lặng ngồi xuống trò chuyện.Bà ngoại không hiểu quốc gia đại sự, chỉ quan tâm tới con cháu đầy nhà, thấy bụng Liễu Yên lùm lùm, liền quan tâm hỏi han tình trạng khi mang thai, bốn chị em Liễu Tuấn đều lớn lên dưới đôi cánh che chở của ông bà ngoại, tình thân đồng đậm.- Khỏe lắm ạ, bà ngoại, hết thẩy đều rất tốt.Liễu Yên có chút xấu hổ trả lời bà ngoại, cô giống Nghiêm Phi, bản tính rụt rè bẽn lẽn, giờ sắp làm mẹ rồi mà vẫn hay xấu hổ.Ông ngoại nặng tai, phải nói to mới nghe được đại khái, bà ngoại thì tai thính mắt inh, không cần phải nói lớn, làm đám Liễu Tuấn ngạc nhiên nhất là, mấy đứa bé có vài tuổi hàng xóm kế bên, bà ngoại chẳng những nhận ra rõ ràng, lại còn gọi được cả tên, thực sự là cực kỳ đang kinh ngạc.Bà ngoại không yên tâm, lại nhắc nhở:- Ừ, phải ăn nhiều vào để bồi bổ, người cháu còn gấy lắm, sinh con ra sẽ không đủ sữa.Liễu Yên cười giải thích:- Bà ngoại hiện giờ cháu ba ngày ăn một con gà đó, sắp béo ú ra rồi.Mọi người đều cười rộ lên.- Ăn gà rất tốt...Tiểu Yên này, bà nghe nói gà ở trong thành phố đều là gà công nghiệp, ăn không có dinh dưỡng.

Ngày mai bà bảo người lên trấn mua cho cháu mấy con gà ở quê, cháu mang về nhà ăn bồi bổ nguyên khí.Bà ngoại lại dặn dò.Vì nghề nuôi trồng được đẩy mạnh quảng bá, gà qué trong trong thành phố lớn đúng là tràn ngập mọi nơi, không ngờ bà ngoại tuổi đã cao, cũng rất hiểu chuyện ở bên ngoài.- Bà ngoại thiên vị, sao chỉ mua gà cho chị ba ăn, không mua cho cháu?Liễu Tuấn góp vui.Từ nhỏ tới lớn, người bà ngoại yêu thương nhất là y rồi.Bà ngoại trừng mắt lên:- Tiểu Tuấn, bà đang có chuyện muốn nói với cháu đây, cháu kết hôn sắp được một năm rồi phải không?

Sao bụng Phi Phi không có động tĩnh gì?- Bà ngoại...Nghi Phi không kịp đề phòng mặt đỏ bừng cả lên, lắc người phụng phịu.Liễu bí thư mặt dày, tất nhiên chẳng ngại gì, nắm lấy tay Nghiêm Phi cười hì hì.Bà ngoại không đề ý tới sự kháng nghị của Nghiêm Phi, tiếp tục nói rất nghiêm túc:- Tiểu Tuấn, cháu không được lừa bà.

Năm nay cháu đã hai bảy, Phi Phi đã hai tám, còn chưa sinh còn là không được.

Như Tiểu Yên năm nay mới sinh con là quá muộn rồi.

Nữ nhân tuổi cao rồi, sinh con rất có hại cho sức khỏe.Liễu Tuấn không khỏi phục bà ngoại tới sát đất.Lão nhân gia không biết chữ, nhưng tám mươi năm kinh nghiệm cuộc đời chẳng phải đùa, còn giỏi hơn bác sĩ.Liễu Tuấn cười khì khì đáp:- Vâng, bà ngoại, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, năm nay, muộn nhất là năm sau sẽ cho bà một đứa cháu nữa.- Tiểu Tuấn, anh thật là...Nghiêm Phi xấu hồ thò tay ra véo một cái thật mạnh lên lưng y.Thấy Nghiêm Phi xấu hổ như cô bé con, mọi người không khỏi bật cười.- Như thế còn được.Bà ngoại hài lòng gật đầu, cười rất vui vẻ, rồi quay sang vợ chồng Giang Hữu Tín và Liễu Hoa, quan tâm hỏi:- Hữu Tín, cháu và Hoa Tử tới nơi xa xôi như tỉnh J, sống đã quen chưa?Giang Hữu Tín gật đầu:- Dạ, cũng quen rồi ạ.- Cháu và Hoa Tử hiện giờ làm việc ở đâu?

Cháu còn là bí thư không?Bà ngoại không hiểu quốc gia đại sự, nhưng rất quan tâm tới tiền đồ của con cháu mình, bà biết Giang Hữu Tín trước kia làm bí thư huyện Ninh Bắc, sau này tới tỉnh J vẫn là bí thư.Giang Hữu Tín cười đáp:- Vẫn là bí thư ạ.Kỳ thực Giang Hữu Tín đã điều tới phòng tuyên truyền của tỉnh J làm bí thư đảng ủy, phụ trách công tác học tập cùng kiểm tra kỷ luật của các đơn vị trực thuộc, cấp bậc hành chính điều chỉnh thành phó sở.Có điều cái chức quan này giải thích cho bà ngoại có chút rắc rối, nên đành thôi.Bà ngoại rất hài lòng:- Thế thì tốt, vậy Hoa Tử làm việc ở đâu?Liễu Hoa vội đáp:- Bà ngoại, cháu vẫn làm việc ở ngân hàng công thương, chủ nhiệm phòng doanh nghiệp chi nhánh Hồng Châu...Bà ngoại nghe xong liền cười, bà quá quen thuộc với cái quan hàm chủ nhiệm rồi, vào thời kỳ đại động loạn, quan viên lớn nhỏ trong huyện đều gọi là chủ nhiệm, chủ nhiệm phòng doanh nghiệp là cái chứng vụ gì bà chẳng chẳng biết, nhưng phàm là chủ nhiệm thì đều là quan cả, bị ảnh hưởng văn hoa truy thống mấy nghìn năm trong nước, trong mắt các cụ, làm quan chắc chắn là giỏi nhất.- Ừ, Hữu Tín, Hoa Tử, ba mẹ các cháu tuổi cũng cao rồi, Tần Tài năm nay phải 56 rồi, lại làm tỉnh trưởng, công việc rất vất vả, các cháu là phận dưới, phải chăm sóc cho ba mẹ cho tốt...Ài, sao Tiểu Tuấn nhà ta lại đi làm xa như thế?

Để ở bên ba mẹ nó có phải tốt hơn không, còn có người mà chăm sóc...Bà ngoại phàn nàn, nhìn Liễu Tuấn rất là thương.Đoán chứng trong mắt bà, Liễu Tuấn vẫn là thằng bé con hay quấn quanh chân bà làm nũng rồi.Thấy mẹ thương cảm, Nguyễn Bích Tú vội khuyên giải:- Mẹ đừng lo, bọn con sống ở bên đó rất tốt, quốc gia có quy định, nên đều có đãi ngộ cả...Còn Tiểu Tuấn giờ cũng thành đạt rồi, qua bên kia vẫn làm bí thư, quan còn to hơn cả ở Đại Ninh, nó giờ cũng là người lớn rồi, mẹ không phải lo đâu.Bà ngoại nghĩ cũng phải, liền vui vẻ nói:- Nghiêm Minh hiện giờ cũng là bí thư, giỏi giỏi, đều thành đạt cả rồi Chương 785: Bí mật của Nghiêm PhiCả nhà nói nói cười cười cho tới tận đêm khuya, nghĩ tới ông ngoại bệnh mới đỡ, không thể quá mệt mỏi, nên dìu lão nhân gia lên giường nghỉ ngơi, còn mọi người cũng đều đi ngủ.Biệt thự có hai tầng, nên phòng ốc cũng đủ, biết cả nhà Liễu Tấn Tài đều sẽ về, bà ngoại đã sớm kêu người chuẩn bị, phòng ngủ chuẩn bị hết sức chỉnh tề.

Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi nắm tay nhau đi về phòng, vừa mới đi qua cửa Liễu Tuấn đã ôm ngay lậy Nghiêm Phi, cười đùa:- Vợ ơi, cho anh bế cái nào...Liễu Tuấn về nhà muộn hơn so với Liễu Tấn Tài một ngày, sau khi về lại ở trong bệnh viện với ông nội một đêm, giờ mới có thời gian âu yếm Nghiêm Phi.

Phi Phi bình thường mỗi tháng đều tới biệt thự số một hồ Hợp Thủy ở vài ngày, khi nào nhớ quá thì tới hai chuyến, Liễu Tuấn không muốn cô vất vả, liền bàn bạc với cô chuyển đến thành phố Ngọc Lan luôn.Nghiêm Phi do dự, muốn cả ngày cùng chồng ở bên nhau, nhưng lại không nỡ để cha mẹ già ở lại một mình, trái phải đều khó, cuối cùng không hạ được quyết tâm.Thôi thì đành vất vả một chút vậy, dù sao cũng không cần dùng chân đi.Cho dù mỗi tháng đều gặp nhau, nhưng Liễu Tuấn vẫn có chút nôn nóng, có người nói hôn nhân là mồ chôn ái tình, nhưng Liễu Tuấn không cho là như vậy, dù sau khi kết hôn, y vẫn yêu Phi Phi không kém đi lấy chút nào.- Đừng, không muốn...Không ngờ Phi Phi vẫn luôn nghe lời lại từ chối y, lại còn xấu hổ.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:- Sao thế Phi Phi?- Ừm, em...em thấy hơi khó chịu.Phi Phi ấp úng nói, mặt đỏ bừng bừng.Liễu Tuấn cuống lên, vội đưa tay ra thử nhiệt độ trên trán cô, nói:- Cái thời tiết này lúc ấm lúc lạnh, rất khó ăn mặc, em không bị cảm chứ?Nghiêm Phi lắc đầu quầy quậy:- Không phải...em không bị cảm.- Vậy thì là vì sao?Liễu Tuấn gãi đầu, rồi đột nhiên mặt mày hớn hở:- Có phải là cái kia tới...À, không đúng, thời gian không đúng...Phi Phi thấy y suy đoán bậy bạ, mặt càng đỏ dừ, lí nhí nói:- Cái đó...Không tới...- Sao?Liễu Tuấn đầu tiên là giật minh, tiếp đó là mừng phát điên, ôm gọn lấy Phi Phi, hỏi liên tục:- Bao lâu rồi?

Em không tính sai ngày chứ?Phi Phi lườm y, nói:- Em có thể tình sai được à?

Đã hơn một tháng rồi...Phi Phi tới Ngọc Lan đoàn tụ với Liễu Tuấn, tất nhiên là phải tính toán thời gian cụ thể, nếu không từ xa chạy tới nhưng chỉ có thể “nhìn nhau mà cười”, thì thật chẳng thể nản hơn.- Nói như thế thì anh sắp làm ba ba rồi?Liễu Tuấn hớn hở, luồn tay vào dưới y phục của Phi Phi, đặt lên bụng nhỏ trơn mịn của Phi Phi, không ngừng xoa lên vuốt xuống, miệng thì nói nhăng nói cuội.- Sao chẳng thấy cái gì nhỉ?

Em bé không đá anh...Nghiêm Phi phì cười, khẽ đánh y một cái:- Ngốc ạ, mới hơn một tháng thôi, đá với đấm cái gì?Lúc này Liễu bí thư như một đứa bé, trí thông minh thì xuống dốc không phách, đúng là có chút ngớ ngẩn:- Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xác nhận...Hay là, đi ngay bây giờ đi, anh không đợi được nữa...Phi Phi cuống quít can:- Đừng nói bậy, đâu cần gấp như thế?

Đợi trở về Đại Ninh hãy kiểm tra, em không muốn mọi người đều biết hết, xấu hổ lắm.Liễu Tuấn khẽ xoa lên bụng Phi Phi, cười hi hì:- Tiểu nha đầu hay xấu hổ...Có gì phải ngượng chứ?

Em đã là vợ anh rồi, là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Liễu, sinh con đẻ cải là chuyện đại hỉ...- Ừ, nhưng em thấy không cần...Phi Phi không chịu lúc lắc đầu, môi chu lên.- Tiểu Tuấn, em cảnh cáo anh, trước khi tới bệnh viện kiểm tra không được nói chuyện này...Nếu anh nói, sau này em không để ý tới anh nữa.- Ha ha, em sợ vạn nhất báo sao quân tình, không tiện giải quyết hà?

Có sao đâu chứ, cho dù lần này không có, thì chúng ta nỗ lực công tác vài lần là được rồi.Liễu Tuấn cười rất “vô sỉ”.- Anh chết đi, chỉ biết công tác...Nói rồi Nghiêm Phi cũng bật cười, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng bừng.Đêm hôm đó Liễu nha nội kìm chế dữ dội, y đã phải tới hai mươi ngày chưa gần nữ sắc rồi, khó khăn lắm mới được xum họp cùng vợ, nhưng lại chỉ nhìn không ăn được, đúng là tra tấn.Nói ra Liễu Tuấn có mấy hồng nhan tri kỷ, nhưng mỗi người một nơi, mọi người cũng thay nhau tới tụ họp với y, dù sao ai cũng bận việc.Hiện giờ trong lòng ôm một đại thiên kiều bá mị, cảm thụ từng làn hương thơm trên người Phi Phi và da thịt mềm mại, Liễu nha nội dục hỏa sôi trào, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.- Ừm, Tiêu Tuấn, anh...Anh muốn lắm phải không?Nghi Phi nghe thấy hơi nhở nặng nề của Liễu Tuấn, biết y không ngủ được, liền nhỏ nhẹ hỏi.- Em nói xem, ôm trong lòng một cô vợ xinh đẹp thiên hạ vô song, nhưng phải học Liễu Hạ Huệ, đổi lại là em thì có khó chịu không.Liễu nha nội hơi hờn dỗi.Phi Phi khẽ cười, mắt:- Anh là đồ đại xấu xa, chỉ biết làm cái chuyện kia...Nói rồi Nghiêm Phi xoay người đi.Không ngờ cô vừa xoay người, sự cọ sát làm Liễu nha nội càng kích thích mạnh mẽ, y không kìm chế được chui đầu vào trong chăn, há miếng ngậm lấy bầu vú, ra sức mút mạnh.Nụ hoa trong miệng Liễu Tuấn mau chóng nở lớn trong miệng Liễu Tuấn...Nghiêm Phi cũng không kìm được, hô hấp trở nên gấp gáp, nghiêng người một tay vươn ra ôm lấy đầu Liễu Tuấn, tay còn lại thì vuốt ve lên xuống tấm lưng rộng của y, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ say lòng.- Tiểu Tuấn, á...Phi Phi cảm giác được bàn tay lớn thô ráp của Liễu Tuấn đã tiến vào bãi cỏ thơm, ngón tay bắt đầu quấy phá ở nơi đó.- Tiểu Tuấn...Nếu...Nếu anh muốn thì tới đi...Em xem sách nói...Ba tháng đầu vẫn có thể.Phi Phi hào hển nói.Liễu Tuấn không đáp, chỉ ôm gọn lấy thân thể người Phi Phi, vung thương phóng tới, toàn thân Phi Phi nằm lên người Liễu Tuấn, cặp đùi thon giang rộng đón chào...Phi Phi lí nhí nói:- Nhẹ thôi...Đừng vào sâu quá......Ngày thứ tư trở về huyện Hướng Dương, Giang Hữu tín dẫn đội, bốn gia đình hàng hậu bối cùng tới nhà họ Nghiêm ở trấn Độ Đầu, bệnh tình của ông ngoại cơ bản đã thuyên giảm rồi, tinh thần cũng dần dần khỏe lại, không cần lo lắng nữa.Nếu như đã về huyện Hướng Dương, thì tới trấn Độ Đầu thăm hỏi thân thích của Nghiêm Ngọc Thành cũng là điều nên làm.Cha mẹ Nghiêm Ngọc Thành cũng mất sớm, trong họ còn có một số thân thích, có người huyết thống rất gần, Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ chức cao quyền lớn, không thể tùy tiện ra ngoài, nếu không sẽ kinh động địa phương, nên dặn Nghiêm Minh có thời gian phải thường về nhà thăm hỏi.Nghiêm Ngọc Thành là người vô cùng trọng tình nghĩa, từ giao tình giữa công và Liễu Tấn Tài có thể thấy được điều này.Huyện Thanh An cách huyện Hướng Dương không xa, nhiệm vụ này rơi lên người Nghiêm Minh là tất nhiên.Nhưng Nghiêm bí thư hiện giờ bộn bề công việc, không dễ có thời gian, còn là đồng sự cũ của Phạm Thư Hồng bí thư huyện hướng dương, nên về huyện Hướng Dương, Phạm Thư Hồng nhất định phải tới nhà họ Nghiêm thăm hỏi, còn có cả đám bạn học và bạn thời nhỏ nghe tín tới, thực tế cũng kinh động địa phương rồi.Còn về phần Nghiêm Phi càng lâu lắm rồi mới về nhà cũ.Hiếm khi hai anh em đều đầy đủ, nên cùng nhau trở về.Trở về nhà, người thân đều hết sức nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, ăn cơm trưa xong, Giang Hữu Tín để nghị bốn người cùng đi dạo nói chuyện, bốn người đều là lãnh đạo xuất sắc rồi.

Từ khi Giang Hữu Tín điều tới Hồng Châu, mặc dù bốn anh em cũng có gặp mặt, nhưng cơ bản không có lúc nào thật sự yên tĩnh mà chuyện trò, nên đề nghị này của Giang Hữu Tín tất nhiên được mọi người nhất trí tán đồng, vì thế mọi người cùng chậm rãi thả bước trên đường quê, giao lưu cuộc sống và sinh hoạt của nhau.Nghiêm Minh hỏi:- Liễu Tuấn, vụ án kia phán chưa?Liễu Tuấn biết hắn hỏi tới vụ án cha con Chu Phi Dược, liền gật đầu nói:- Phán quyết rồi, Cốc Tòng Chính tham ô nhận hối lộ xử 7 năm tù giam, Chu Phi Dược tham ô, đưa và nhận hối lộ 20 năm năm tù giam, Bùi Nghĩa Nhân cũng cùng tội cùng hình phạt.

Còn về Chu Long, sơ thẩm là tử hình, đoán chừng tỉ lệ thay đổi là rất ít.Nghiêm Minh gật đầu.Giang Hữu Tín lạnh lùng nói:- Làm bao truyện ác, chết chưa hết tội.Quan hệ giữa hắn và Liễu Tuấn là mật thiết nhất, Liễu Tuấn thường hỏi Giang Hữu Tín một số vấn đề cụ thể, Giang Hữu Tin hơn mười năm trước đã xuống cơ sở chủ trì công tác, luận kinh nghiệm quan trường là người từng trải nhất trong bốn anh em.- Xử lý được đám này rồi khu Trường Hà yên tĩnh hơn nhiều phải không?Nghiêm Minh cười hỏi:- Đúng là yên tĩnh hơn, có điều bây giờ lại sắp có sóng gió rồi.- Ồ chuyện gì thế?- Hừ hừ, có kẻ thấy công tác trong khu có khởi sắc nên thèm thuồng, chuẩn bị thay chủ nhiệm ban quản lý của khu, cố ý muốn chơi em một vố.Liễu Tuấn cười giải thích thình hình điều chỉnh ban bệ thành phố Ngọc Lan sắp tiến hành.Nghiêm Minh tức giận chửi:- Con mẹ nó, sao bọn chúng không bao giờ chịu yên.Hắn là con trai Nghiêm Ngọc Thành, được bồi dưỡng là trong thành lũy kiên cố nhất của Nghiêm Liễu hệ, tất cả đều thuận buồn xuôi gió, nên rất tức giận với việc Liễu Tuấn luôn bị phá rối.- Người ta muốn gây sự, em phải làm sao đây?Liễu Tuấn cười khổ lắc đầu.Giang Hữu Tín lạnh nhạt nói:- Bọn chúng có kế Trương Lương, chúng ta có thang trèo tường......Câu này tương tự câu trên có chính sách, dưới có đối sách, Trương Lương không phải giải thích, còn vế dưới nói về Lữ Hậu vợ của Lưu Bang, Lưu Bang đoạt được thiên hạ có công lớn của vợ, mình nhớ mang mang hồi Lưu Bang còn là tên lưu manh lang thang ở chợ đã bắc thang leo tường vào hú hí với Lữ Thị nên có cái câu sau thì phải.

Chương 786: Tiệm phu thêTrước khi Liễu Tấn Tài trở về tỉnh J, đương nhiên phải đến tỉnh gặp mặt Nghiêm Ngọc Thành, lần gặp nhau gần nhất của hai người họ chính là việc hôn lễ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vào hồi năm ngoái, còn lại cũng chỉ là gọi điến thoại nói chuyện.Liễu Tấn Tài tuy là vì việc tư mà đến tỉnh N nhưng khi đến thành phố Đại Ninh đã là thứ 7 rồi, tỉnh N cũng chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chào đón Liễu Tấn Tài, tất cả cán bộ đều đến tham dự.

Việc này không phải do Nghiêm Ngọc Thành đưa ra mà là Trương Quang Minh.Tỉnh trưởng tỉnh bạn đến thăm, chẳng cần quan tâm là vì lý do gì, Trương Quang Minh đều đón tiếp nồng hậu, huống hồ Liễu Tấn Tài vốn lại là cán bộ đi từ tỉnh N, đều đã quen biết các cán bộ tại đây nữa.

Cho dù khi Liễu Tấn Tài ở tại tỉnh N có xảy ra mâu thuẫn gì đi chăng nữa thì hiện nay đương nhiên là phải quên hết đi mà nhập tiệc, chẳng ai đi tính toán những chuyên cũ làm gì nữa.Lãnh đạo tỉnh ủy cùng gặp mặt, bạn bè của Liễu Tuấn cũng họp mặt.

Nghe nói Liễu Tuấn về tỉnh Trình Tân Kiến, Thạch Trọng, Đường Thắng Chu cùng mấy người khác sớm đã muốn đến Liễu gia sơn để tụ tập nhưng Liễu Tuấn từ chối, Liễu Tuấn về Liễu gia sơn vì ông ngoại ốm, không muốn làm lớn chuyện, bây giờ bệnh tình của ông đã đỡ, anh lại đến thành phố Đại Ninh nữ a cho nên không thể tìm được lý do để từ chối nữa.Huống hồ đây đều là bạn bè tốt Liễu Tuấn cũng thật sự rất nhớ họ!Liễu Tuấn vốn định đưa Nghiêm Phi đi bệnh viện kiểm tra, xác minh lại “Thông tin” có đúng không, nhưng Nghiêm Phi nói hơi mệt, không muốn đi, cho nên Liễu Tuấn vội vàng sắp xếp phòng cho cô ấy nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Phi Liễu Tuấn chắc đến 8 phần mình sắp được làm cha rồi, cho nên tâm lý rất vui vẻ, tối đó uống rượu cùng bạn bè tại khách sạn Thu Thủy cười vô cùng thoải mái.Khách đến phòng số 2016 của khách sạn Thu Thủy thật sự rất nhiều có: Trình Tân Kiến, Tiêu Vũ, Tiêu Kiếm, Đường Thắng Châu, Thạch Trọng, Khưu Viện Chiều, Dịch Hàn, Trương Hiểu Mạn, Mai Văn Hoa, Ma Hồng Lượng, Phan Trí Nhân, Giang Vân Hiệp, Vương Á đều là những người bạn cũ.Trần Lập Hữu, Khổng Hữu Đạo, Phương Khuê, Uông Văn Khải những người cũ tại thành phố Bảo Châu, khi cùng Liễu Tuấn ở tại huyện Hướng Dương cũng họp mặt với Liễu Tuấn.Lương Quốc Cường cuối năm ngoái quyết định lên cấp sở, nhưng chưa được gặp mặt.Ông ấy là thầy của Liễu Tuấn, đương nhiên Liễu Tuấn phải đến chào hỏi trước rồi.Hai người Xương Huy và Vũ Viện Viện cũng chưa từng lộ diện, Lý Uyển và Vũ Viện Viện đều là bạn thân của Nghiêm Phi, cũng có những mối quan hệ riêng của mình, sau khi nghe tin Liễu Tuấn về thì tất cả đều tụ họp lại với nhau.Với việc Giang Vân Hiệp cũng đến tham dự đã làm cho Liễu Tuấn cảm thấy rất ngạc nhiên, cười hỏi: “Đồng chí Vân Hiệp, công việc tại sở thẩm tra kế hoạch vẫn thuận lợi chứ?

Sở trưởng Phan có làm khó cho đồng chí không?”

Hai năm trời nay Giang Vân Hiệp đã trưởng thành hơn, phong thái chững trạc, hơn rất nhiều so với trước kia, dường như những gì nông nổi, bốc đồng đã được thay thế bằng con người của hiện nay.“Ha ha, sở trưởng Phan đâu có làm khó cho tiểu Giang chứ?

Bí thư Liễu, đồng chí cũng hơi quan liêu đó, sở thẩm tra kế hoạch sắp biến thành tiệm phu thê rồi...”

Không đợi Giang Vân Hiệp trả lời, Đàm Chí Quang đã cười lên tiếng rồi.Giang Vân Hiệp thấy hơi tức giận nhưng thái độ thế hiện lại không giống như trước kia nữa mà cúi đầu, rồi thoải mái nói với Đàm Chí Quang: “Sở trưởng Đàm, đồng chí là lãnh đạo, sao lại nói quá về những cán bộ cấp dưới chúng tôi như vậy chứ, thật chẳng hiền hậu chút nào...”

Liễu Tuấn chừng mắt nhìn về phía Phan Chí Nhân, cười lớn: “Chí Nhân, cậu được đó!

Chỉ cần một câu đã đưa được mỹ nhân số một của huyện Ninh Bắc về nhà rồi!”

Phan Chí Nhân còn thấy xấu hổ hơn cả Giang Vân Hiệp, nắm tay cười, thi thoảng lại nhìn về phía Giang Vân Hiệp, với ánh mắt hiền hòa, tràn đầy tình yêu.Khi đó chỉ là vì việc công muốn tìmho Phan Chí Nhân một trở thủ có năng lực, không ngờ lại thành việc mai mối đại sự cho hai người này, điều này thực sự làm cho Liễu Tuấn cảm thấy vô cùng vui mừng.Còn về việc tin đồn trước đây Giang Vân Hiệp là tình nhân của Liễu Tuấn, cũng dần biến mất từ sau khi Liễu Tuấn rời huyện Ninh Bắc, đến nay chẳng còn ai nhắc tới nữa.

Sau khi Thạch Trọng tiếp nhận chức bí thư huyện kiêm luôn cả kế hoạch của Liễu Tuấn, tiếp tục dốc toàn lực vào phát triển kinh tế của huyện Ninh Bắc, giảm bớt đi gánh nặng cho người nông dân, đối với Phan Chí Nhân, Giang Vân Hiệp, vương á cùng với những cán bộ khác đều là những cán bộ trẻ tuổi được Liễu Tuấn cất nhắc, đều phát triển được khả năng của mình, riêng với công tác tại cục thẩm tra kế hoạch, Phan Chí Nhân tham gia vào như cá gặp nước vậy.Còn về Dịch Hàn, Trương Hiểu Mạn hai người này cùng với Mai Văn Hoa, Ma Hồng Lương, sớm cũng đã trở thành những cán bộ cốt cán của huyện Ninh Bắc, trở thành trợ thủ đắc lực cho Thạch Trọng.Người thân thiết thì nhiều đến nỗi không ngồi đủ một bàn, Trình Tân Kiến thật sự cảm thấy không thoải mái, theo ý của người này vì là tiệc rượu nên người càng đông càng tốt không khí càng thêm phần náo nhiệt.“Mẹ kiếp, sao bàn lại là hình tròn chứ, nếu là bàn vuông, hai bàn kê lại với nhau thật không gì hợp bằng?”

Trình Tân Kiến mắng chửi.

Người này vào năm ngoái đã nhậm chức sở trưởng sở công an thành phố kiêm bí thư ủy ban chính trị pháp luật, ủy ban thường vụ thành phố Hàn Hồ, đường đường là một phó sở trưởng, nói năng lại vẫn giống như thời còn ở tại huyện Hướng Dương chẳng thay đổi chút nào cả.Đường Thắng Châu cười nói: “Anh Trình, dù sao cũng ngồi trong một phòng rồi, mọi người vừa uống vừa nói chuyện, cũng không sao mà”Trình Tân Kiến vốn định mắng thêm mấy câu, nhớ đến khách sạn này là do Xảo nhi mở ra hơn nữa trước mặt bao nhiêu người vậy không tiện nói ra những câu thô tục nữa, đành cười ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn.“Anh Trình, anh đến thành phố Hàn Hồ, không làm cho người khác phải rơi vào tình cảnh hỗn loạn vì kinh hoàng đó chứ?”

Liễu Tuấn hỏi han.“Hi hi, những tên này chẳng chịu làm ăn, mắng chúng làm gì!

Có những tên ngày ngày không mắng hắn thì chân tay thấy ngứa ngáy...”

Trình Tân Kiến cười nói.Mọi người cũng bật cười, trong lòng cũng âm thầm đồng tình với những cán bộ trong hệ thống công an thành phố Hàn Hồ, lôi lên được một vị “Đại ca” như thế này, ngày ngày chẳng nhẽ lại không bị mắng? nhưng có Trình Tân Kiến ngổi vững tại đó, trị an xã hội của thành phố Hàn Hồ mới chó chút được yên tâm.Tất cả những anh em đi theo Liễu Tuấn tuy hiện nay đều có những hoàn cảnh khác nhau những đều cùng chung một điểm đó là làm việc không hề hồ đồ, năng lực công tác thì không cần bàn thêm gì.Trong lúc mọi người ngồi bàn bạc thì thức ăn đã được mang lên đầy cả bàn, đều là anh em thân thiết với nhau, tụ tập thế này cũng mang tính chất cá nhân, cũng chẳng cần phải quá lễ nghi, nhờ thế mà không khí bàn rượu mới náo nhiệt được.

Nhưng sau 3 chén rượu, Liễu Tuấn chỉ uống từng ngụm nhỏ một.

Mọi người đều biết tửu lượng của Liễu Tuấn rất khá, nhưng tối nay còn phải nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành cho vậy không ai dám miễn cưỡng Liễu Tuấn uống cả.“Thắng Châu, bác Đường sức khỏe dạo này thế nào?”

Đang giữa bữa tiệc, Liễu Tuấn liền hỏi thăm đến tình hình hiện nay của Đường Hải Thiên.Đường Thắng Châu và Trình Tân Kiến mỗi người ngồi một bên Liễu Tuấn.

Nếu theo như cấp bậc thì Thạch Trọng với chức vụ là một bí thư ủy ban huyện sẽ ngồi rất gần với Liễu Tuấn, nhưng đường thắng sinh lại là nha nội hơn nữa lại là bạn ấu thơ của Liễu Tuấn cho nên thạch trọng tự giác nhường vị trí đó lại cho Đường Thắng Châu.“Vẫn tốt, mắc một bệnh giống như chú Liễu, đã làm việc thì quên ngày quên đêm, đến khi mệt mới thôi”Đường Thắng Châu lắc đầu nói.Liễu Tuấn cũng lắc đầu. cán bộ trong hệ Bảo châu, có lẽ phần nhiều đều mắc căn bệnh này, thật sự chịu ảnh hưởng khá nặng của Liễu Tấn Tài, thật sự chẳng phải ai cũng học được cách làm việc như Nghiêm Ngọc Thành, nhưng khí chất của Nghiêm Ngọc Thành vẫn là điều mà chẳng ai có thể học được cả? chỉ có nha nội Liễu này, từ nhỏ đã bị Nghiêm Ngọc Thành bảo ban, 16 - 17 năm nay cũng không dám nói là đã đạt được “Chân truyền”, khi công việc quá nhiều, bận đến nỗi chân không chạm được đến đất. với tính cách tự nhiên phóng khoáng như Nghiêm Ngọc Thành, chỉ có thể say mê mà thôi.“Thắng Châu, việc làm ăn thế nào?”

Liễu Tuấn lại hỏi,Vì Đường Hải Thiên vẫn kiên quyết cho rằng con trai không được xuất phát từ chính trị, những năm gần đây chức vụ của Đường Hải Thiên vẫn dẫm chân tại chỗ, bên thành phố Bảo Châu đã mất lần đè ép Đường Thắng Châu rồi, làm cho Đường Hải Thiên bị kẹt giữa, thời gian cũng đã lâu, con đường làm quan của Đường Thắng Châu cũng không nói đến nữa, tuy vẫn làm phó chủ nhiệm của văn phòng thành phố Bảo Châu đóng tại Đại Ninh, trên thực tế tâm huyết đã được dồn vào thương nghiệp rồi.

Chẳng qua để đối phó với văn kiện của trung ương thì chỉ dám đứng đằng sau mà thôi.“Hi hi, cậu cũng biết, cha tôi có đức hạnh đó đó, tôi cũng không dám nói năng lung tung về ông, tiền không kiếm được một đồng lại bị cha mắng...ài...”

Đường Thắng Châu xúc động nói.Nhìn là thấy, người này thực sự có chút oán trách cha mình, người ta đều là có chỗ dựa vững chắc, thăng quan tiến chức, phát tài.

Thấy Liễu nha nội này thật sự là một tấm gương noi theo, học tập, 26 tuổi đã là cấp phó sở rồi! còn nói đến tiền thì báo cáo với tổ chức đã là mấy ngàn vạn, lai còn lấy được một người vợ có tháng lương cũng cao ngất nữa.

So sánh với mình một người đã ngoài 30 tuổi, cấp phó sở còn lo giữ, không dám ngho ngoe gì, làm kinh doanh còn phải giấu giếm.

Thật sự nếu đem so sánh thì thật buồn!nhưng Liễu Tuấn lại đồng ý với Đường Hải Thiên, Đường Thắng Châu quá khôn khéo, làm những việc liên quan đến quan hệ xã hội thì thật là một người tài giỏi, còn nếu như làm về mặt quan trường thì không làm lớn được.

Chốn quan trường, một người có thể tiến lên được chức vụ cao quyết không thể không có nguyên tắc của mình, đây là yêu cầu cơ bản.

Rất rõ ràng rằng, Đường Thắng Châu không có điều kiện này.Khi Đường Hải Thiên còn đương chức thì Đường Thắng Châu có lẽ không có những phiền phực lớn nhưng một khi Đường Hải Thiên nghỉ hưu, kết cục tốt nhất của Đường Thắng Châu chính là bị đẩy sang một bên.

Mà một người nếu như đang được hưởng thụ vị ngọt ngào của quyền thế, bất ngờ mất đi nó thì đó thực sự là một đòn công kích rất lớn. do đó đi từ sự trầm luân sang phạm tội không phải là ít.Nhưng những lời này, Liễu Tuấn không thể nói trước mặt Đường Thắng Châu được.“Thắng Châu à, hiện nay anh có bao nhiêu vốn?”

Liễu Tuấn cười hỏi.“30 - 50 vạn, sao vậy, bí thư muốn giúp anh em một tay ư?”

Đường Thắng Châu nửa đùa nửa thật hỏi. trong lòng cũng có phần hy vọng, anh tuy không hiểu ý đồ của Liễu Tuấn nhưng cúng biết vị này thật sự có rất nhiều cách.

Nếu như những người như Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ không có sự sắp xếp của Liễu Tuấn thì làm sao trên chốn quan trường lại có thể như cá gặp nước, hầu bao rủng rỉnh như vậy.Liễu Tuấn cười nói: “Quay đầu lại giới thiệu cho anh một vài người có năng lực trên chốn thương trường, có lẽ họ sẽ giúp được anh”Đường Thắng Châu trong lòng thầm vui, liếc nhìn những người khác đều là chưa từng nói chuyện cùng.Liễu Tuấn đã nói vậy nhất định là có ý cả!Lúc Liễu Tuấn về đến lầu một của ủy ban tỉnh không phải rất muộn.

Trước khi uống rượu, Trình Tân Kiến mắng này mắng nọ, có chút không thoải mái, uống đến nửa cuộc thì tất cả những khó chịu đó của lão Trình dường như được bay hết lên chín tầng mây rồi, say sưa uống với Đường Thắng Châu và Thạch Trọng, tuy nói mọi người đều là những người quen cũ của thiếu gia Tuấn, nhưng dù sao sự thân thiết cũng có khác biệt, khác biệt về cấp bậc chức vụ cũng vậy.

Ví dụ như Trình Tân Kiến là một cán bộ cấp cao bí thư ủy ban chính trị pháp luật của thành phố, uy phong lẫm liệt, còn Vương Á thì chỉ là một cán bộ rất bình thường.

Mọi người trước mặt Trình Tân Kiến cũng không hoàn toàn tự nhiên, có thế so tài cao thấp với Trình Tân Kiến trên bàn rượu cũng chỉ có Đường Thắng Châu, Thạch Trọng với một vài vị khách nữa mà thôi, Chương 787: Đoàn đại biểu đại hội đảngSau khi cơm no rượu say, thì bí thư Trình lại đề nghị đi hát karaoke.

Những người trẻ tuổi như Phan Trí Nhân, Vương Á thì đều nhiệt tình hưởng ứng, còn phần đông mọi người thì còn đợi thái độ của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cũng không từ chối.Khó khắn lắm mới có cơ hội để mọi người tụ tập lại như vậy, Liễu Tuấn đương nhiên không thể làm cho mọi người mất hứng được.

Đặc biệt là Trình Tân Kiến, người đã cùng Liễu Tuấn hy sinh nhiều.

Hai người cách nhau đến gần 20 tuổi nhưng tình cảm thì lại rất thân thiết.Nhưng bí thư Liễu đi hát Ok cùng cũng chỉ ngồi tầm 1 tiếng rồi cũng xin cáo lùi, có lẽ lúc này Đường Hải Thiênvẫn đến lầu số một nói chuyện với hai người cha của mình rồi.

Dự đoán của Liễu Tuấn không hề sai, nhưng ngoài Đường Hải Thiên đến còn có cả Mai Ngạo Hàn sở trưởng sở chính trị tài chính, Dung Bách Xuyên phó sở trưởng thường vụ tuyên truyền ủy ban tỉnh, Điền Văn Minh thị trưởng thành phố Hàn Hồ, Lưu Nhan phó bí thư tổ chức đảng thành phố Đại Ninh, Lưu Hòa Khiêm bí thư ủy ban kỷ luật, bí thư ủy ban chính trị pháp luật Lương Quốc Cường, Lý Dũng phó thị trưởng thưởng ủy, Quách Kì Lương phó tỉnh trưởng ủy ban thường vụ tỉnh tất cả đều đã đến.Quách Kì Lương và Mai Ngạo Hàn là cán bộ thuộc hệ Nghiêm, những người còn lại đều đã từng là cán bộ cũ của Liễu Tấn Tài, mượn cơ hội này đến để vào hỏi lãnh đạo cũ, đương nhiên cũng là điều nên làm.Cũng là do Liễu Tấn Tài đã đến mọi người mới đến đông đủ như vậy.

Những ngày bình thường cho dù mọi người đều là tâm phúc của hệ Nghiêm nhưng theo “Nguyên tắc” của Nghiêm Ngọc Thành thì cũng không được đông đủ như thế này đến cả.

Điều đặc biệt làm Liễu Tuấn bất ngờ chính là Trì Hiểu Ba bí thư tỉnh đoàn cũng đến.

Khi mà Liễu Tuấn vừa tham gia công tác cũng chính là bắt đầu từ cơ quan này.

Trì Hiểu Ba bây giờ là phó bi thư tỉnh đoàn, không có “Tổ chức”, sau này hoàn toàn ủng hộ Liễu Tuấn và Bạch Dương cho nên cũng coi như đã bước chân lên con thuyền của hệ Nghiêm Liễu, đến bây giờ có thể xuất hiện tại nhà của Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên cũng được liệt vào hệ Nghiêm Liễu, có thể thấy đã dành được sự tán thưởng của Nghiêm Ngọc Thành con đường công danh coi như là sáng lạng rồi.Trung ương đề xướng cần dũng cảm đề cử những cán bộ nữ trẻ tuổi, những cán bộ không có tổ chức, dân tộc thiểu số, và nữ trung niên cũng chiếm một sỗ lượng nhất định, Trì Hiểu Ba rất phù hợp với những yêu cầu này, nhận được sự tán thưởng của Nghiêm Ngọc Thành cũng là điều có thể dự đoán được.Thấy Liễu Tuấn, mọi người đều mỉm cười chào hỏi.Người trẻ tuổi trước mắt không chỉ là con trai của Liễu Tấn Tài mà còn là con rể của Nghiêm Ngọc Thành, lại còn là cán bộ cấp phó sở nữa, coi như không có sự “Ân sủng” của Nghiêm Liễu thì cũng đã có thể cùng những đại sứ hành lễ ngang hàng nhau rồi.Thấy chỉ có Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở đó, cau mày giống như người con rể này vô hình vậy.Khi Liễu Tuấn còn nhỏ đã nhận được sự sủng ái của Nghiêm Ngọc Thành, hai người này thường đấu khẩu với nhau, nhưng theo sự trưởng thành của Liễu Tuấn, đặc biệt sau khi Liễu Tuấn bước vào chốn quan trường thì Nghiêm Ngọc Thành càng ngày càng nghiêm với anh, hay cũng là với người con rể tài hoa này cũng cần có những yêu cầu nghiêm khắc.Liễu Tuấn cũng không chú ý đến việc Nghiêm Ngọc Thành sẽ vui hay không, nghiêm chỉnh ngồi không khách khí ngồi xuống một bên.“Tiểu Tuấn à, công việc tại thành phố ngọc lan thế nào rồi? ta nghe nói tháng 6 vừa rồi đã thu hút được 2 tỷ tiền vốn đầu tư nước ngoài, thật được đó...sao khi ở tại thành phố Đại Ninh không có những số tiền lớn như vậy đến...”

Đường Hải Thiên cười nói.Luận đến chức vụ trong nội bộ đảng, Quách Kì Lương là phó tỉnh trưởng ủy ban thưởng vụ tỉnh, trên câp Đường Hải Thiên nhưng Đường Hải Thiên lại là đồng nghiệp lâu năm của hệ Nghiêm Liễu, quen biết hơn, hơn nữa cũng lớn tuổi hơn Quách Kì Lương cho nên Quách Kì Lương liền nhường vị trí đầu bên trái cho Đường Hải Thiên.Liễu Tuấn nghe xong cười nói: “Bác Đường, không như bác nói đâu, khi cháu ở huyện Ninh Bắc thật sự cũng đã cố gắng rất nhiều mà”Cả căn phòng này đều là người của mình cho nên Liễu Tuấn dùng những lời nói cũng khá thoải mái, không cần quá câu lệ, những câu nói khách sáo trên chốn quan trường.“Hừm, con cố gắng cũng cố gắng rồi! nhưng cục diện vẫn chưa thay đổi nhiều! quá chi là cẩn trọng đó!”nói những câu này thì lại là Nghiêm Ngọc Thành.Tinh thần của liễu nha nội có vài phần thấy xấu hổ, ý của Nghiêm Ngọc Thành rất rõ ràng.

Có lẽ Nghiêm Ngọc Thành cũng có chút cảnh giác với tập đoàn tài chính dấu hình phía sau Liễu Tuấn.

Nói những câu này chính là khi ở tại huyện Ninh Bắc thì nên tận dụng triệt để sức mạnh của tập đoàn này không cần thiết trốn tránh cái gì.Đi đến thành phố Ngọc Lan, vốn cũng không muốn khua chiêng múa trống như vậy nhưng không làm vậy thì không được.

Sự phê bình của Nghiêm Ngọc Thành thực sự rất có lý.Liễu Tuấn cười, nói: “Cha, tất cả cần có 1 quá trình, cục diện cũng không thể ngày 1 ngày hai là có thể xây dựng lên được”Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Con muốn làm công tác hiện nay hay làm tại ủy ban đoàn, câu này phải nói cho rõ ràng”tiểu tử này hiện này đã không còn là cấp phó sở nữa rồi, đường đường làm trong thường ủy ủy ban thành phố từng bước đi cần chắc nhưng phải nhanh lên một chút, sự kiên quyết và quyết đoán của con nhất thiết cần phù hợp với chức vị con đang đảm đương, thậm chí còn cần cao hơn một bậc nữa.

Nghiêm Ngọc Thành là môn sinh giỏi nhất của Chu Dật Phi, cũng giống như thầy của mình thường nhìn nhận đánh giá sự việc ở nhiều phương diện của nó.Liễu Tuấn đành gật đầu đồng ý.

Trước mặt của nhiều cán bộ trong tỉnh như vậy nên không thể đấu qua đấu lại với cha vợ được, cần phải giữ lại thể diện cho đại bí thư Nghiêm.Mọi người lại bắt đầu nói chuyện, thấy thời gian không còn sớm nữa, liền lần lượt cáo từ ra về.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không giữ khách liền đứng dậy bắt tay với mọi người.

Còn Liễu Tấn Tài thì tiễn khách ra đến tận cửa biệt thự, bắt tay cáo từ với Đường Hải Thiên và vài người nữa.Liễu Tuấn đương nhiên cần đi theo hành lễ cùng với cha rồi.

Liễu Tấn Tài từ cửa đi vào, dùng mắt ra hiệu với Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Ngọc Thành liền đứng dậy, hai tay vắt ra sau lưng, từ từ bước lên cầu thang, cha con Liễu Tấn Tài cùng đi lên lầu vào trong thư phòng.Liễu Tuấn vẫn giữ quy tắc, đi pha trà mời thuốc cho hai người cha.

Hai người Nghiêm Liễu này thực sự rất có nhiều điều cần bàn bạc với nhau, nói qua điện thoại không thể hết được, nhân cơ hội khó có này bàn bạc về về đề tổ chức thành viên như thế nào cho hội nghị ủy viên trung ương sắp được tổ chức vào năm tớ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hai người đứng đầu của hệ đương nhiên cần quan tâm tới vấn đề này rồi, cho nên cần bàn bạc để kịp thời gian.“Tấn tài!

Việc lựa chọn đại biểu cho kỳ họp thứ 15 của tỉnh J đã bắt tay vào chuẩn bị chưa?”

Nghiêm Ngọc Thành châm thuốc hỏi.Dựa theo lệ cũ, đại hội đại biểu lần 15 sẽ được tổ chức vào cuối năm sau, nhưng Liễu Tuấn lại biết vì người đứng đầu mất các thế lực, đảng phái xảy ra tranh chấp cho nên có chút thay đổi về thời gian sẽ được tiến hành vào đầu năm sau.Bắt đầu từ 1 - 2 năm đã bắt đầu công tác chuẩn bị cho đoàn đại biểu tham gia đại hội lần thứ 15 cũng theo lệ cũ đây được coi là đại sự quan trọng nhất trong công tác của nhà nước, tổ chức của hội nghị ủy viên trung ương là kết quả của mức độ lớn mạnh của các phái hệ, cũng quyết định sau khi đại hội 15 được tổ chức từ nay về sau trong vòng 5 năm con đường đi của đất nước không thể không cẩn trọng.Hình thức lựa chọn ủy viên trung ương và ủy viên dự khuyết là lựa chon theo cách bỏ phiếu không ghi tên, cho nên có sự thay đổi về số lượng là rất lớn. cho nên những phái hệ với những thế lực của các đoàn đại biểu của tỉnh trong thời gian này đặc biệt quan trọng.Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức bí thư ủy ban tỉnh tỉnh N đã 3 năm rồi, nhưng thế cục tỉnh N vẫn rất phức tạo, Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân đều có nhưng thế lực thâm căn cố đế của mình, không thể coi nhẹ được.

Xem ra nội trong 1 - 2 năm này Nghiêm Ngọc Thành sẽ phải hao tâm khổ tứ nhiều cho chuyện này.Liễu Tấn Tài nói: “Đã bắt đầu vào lựa chọn rồi, vấn đề không quá lớn”Cục diện của tỉnh J thì thực sự đã nắm khá vững trong tay rồi.

Tiền Kiến Quân và Liễu Tấn Tài phối hợp khá ăn ý với nhau, tuy hai người là người của hai phái khác nhau, khi lựa chon ứng cử viên cho kì hội nghị này sẽ có những điều không thống nhất với nhau, nhưng giữa hai người cũng khá hiểu nhau.

Có thể nắm được bao nhiêu phiếu bầu là một vấn đề, có thể hoàn toàn nắm được tình thế của đoàn đại biểu lại là một vấn đề khác.

Những hệ phái lớn và lâu thì thường dựa vào tình hình thực tế để đưa những phương châm chiến lược thực tế cho hợp lý, để khả năng giành được thắng lợi là lớn nhất.Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, nói: “Trước đây không lâu, tỉnh trưởng khi gọi điện cho tôi, cũng cảm thấy rất lo lắng.”

Tai của Liễu Tuấn liền chăm chú lắng nghe, hệ phái này tất cả có hai người thuộc cấp cao, thường liên lạc với Nghiêm Ngọc Thành là một tỉnh trưởng khá trẻ tuổi.

Năm ngoái lão Đổng mất, dư âm của những lần đấu nhau của những vị quan cấp cao có lẽ vẫn chưa lắng xuống.

Nghiêm Ngọc Thành là nhân vật lãnh đạo mới được bổ nhiệm có lẽ trong kì đại hội năm sau sẽ thắng tiến thêm nữa.

Còn về vị trí cụ thể như thế nào tạm thời không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra, nhưng dựa theo cục diện hiện nay thì lại có những âm thanh phản ra không giống nhau.Hai nhân vật cấp cao đem so sánh với nhau thì tỉnh trưởng trẻ tuổi thì âm điệu hơi thấp một chút còn vị tỉnh trưởng lớn tuổi thì lại hành sự khá phách lối, toàn quốc có mấy tỉnh xảy ra những sự đố kị giữa đại với đảng phái thực sự vô cùng phức tạp, nếu không đánh giá sự việc ở nhiều góc độ thì không thể nhìn nhận sự việc chính xác được.Xem ra trước kỳ đại hội đại biểu 15 được tổ chức thì Nghiêm Ngọc Thành không những cần nắm được đoàn đại biểu của tỉnh N mà còn cần giải quyết cho thỏa đáng những đố kị tranh chấp trong nội bộ phái hệ của này, áp lực vô cùng lớn.Thấy Nghiêm Ngọc Thành cau mày, Liễu Tuấn nhẹ nhàng đặt tách trà trước mặt hai người cha, cười nói:“Cha, có một việc con cần báo cáo”Ánh mắt của Nghiêm - Liễu liền hướng về phía Liễu Tuấn.“Chú Vũ Thu Hàn rất có khả năng phải chuyển vị trí quân đội, về tỉnh đều...”

Việc này.

Liễu Tuấn cũng đã nói đến khi gặp Hà Trường Chinh, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân tại đại viện bộ tư lệnh quân khu hải quân thành phố Kinh Hoa.

Khi đó tuy chưa cho đáp án chính xác, nhưng Liễu Tuấn đoán Vũ Thu Hàn nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của mình.

Với việc hai nhà Hà Vũ đã nói, chỉ có thể đứng vững trong quân đội mới có thể làm chuyện lớn.

Vũ Thu Hàn là người có năng lực như vậy mà cứ đứng ngoài cuộc thì thật sự rất lãng phí nhân tài!Nghiêm Ngọc Thành cau mày, Vũ Thu Hàn nếu như điều đi, Cục thế của tỉnh N đương nhiên lại có thay đổi, có thể chiếm được thế chủ động, Nghiêm Ngọc Thành không truy hỏi lấy thông tin này từ đâu, việc đại sự như thế này, đưa trẻ này xưa nay chưa từng ăn nói hàm hồ.“Giả sử, chú Vũ gần đến ngày mà rời đi, con thấy sở trưởng sở công an tỉnh sẽ có ứng cử viên sáng giá nhất là sư phụ của con ngồi vào đó”Liễu Tuấn cười nói.Nghiêm Ngọc Thành lườm Liễu Tuấn, tiểu tử này lại nói những lời vớ vẩn!Nhưng có lẽ đề nghị của Liễu Tuấn cũng có lý, Lương Quốc Cường cho dù xét về năng lực hay kinh nghiệm đều đáp ứng đủ!

Chương 788: Đông nam đệ nhất“Bí thư Liễu về rồi, tôi có vài việc muốn báo cáo với đồng chí!”

Liễu Tuấn vừa bắt đầu đi làm lại tại khi Trường Hà, Sài Thiệu Cơ liền đến tận nơi cười cười nói.“Ha ha, đồng chí Thiệu Cơ đến đó à, mời ngồi”Liễu Tuấn đi ra từ bàn làm việc, bắt tay với Sài Thiệu Cơ, mời khách ngồi xuống ghế sofa.“Bí thư Liễu, tình hình gia đình vẫn tốt chứ?”

Sài Thiệu Cơ vừa ngồi xuống liền khách khí hỏi thăm.Liễu Tuấn cười nói: “Cảm ơn đồng chí Thiệu Cơ đã quan tâm, tình hình gia đình tôi vẫn tốt...đồng chí Thiệu Cơ có chuyện gì cần thảo luận vậy?”

Nói đến chuyện công việc, Sài Thiệu Cơ liền thu lại nụ cười, lấy quyển số tay ra, ngón tay chỉ vào từng mục một, bắt đầu báo cáo với Liễu Tuấn.

Phần lớn là một vài vấn đề về tình hình thu hút vốn đầu tư thương nghiệp, tiến độ xây dựng của các doanh nghiệp, tình hình khá tỉ mỉ xác thực, có thể thấy Sài Thiệu Cơ vẫn rất quan tâm.Theo tin đồn thì thành phố sắp tiến hành điều chỉnh cán bộ, trụ sở của khu mới Trường Hà đương nhiên sớm đã truyền tin ra rồi, Sài Thiệu Cơ rất có thể được lựa chọn, cũng đã chuyền ra rất nhiều những tin tức xoay quanh đó nữa, bản thân Sài Thiệu Cơ cũng hiểu rõ rằng vị trí của mình không thể giữ mãi được, cho nên dốc toàn tâm toàn ý làm việc.

Thái đọ này Liễu Tuấn cảm thấy rất hài lòng.Sài Thiệu Cơ vừa báo cáo vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nghiêm túc nghe, nhưng lại không thể hiện bất kỳ thái độ vui mừng nào, có lẽ như đang lắng nghe những tin rất bình thường.

Sài Thiệu Cơ trong lòng lại có chút không vui, không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.“Đồng chí Thiệu Cơ, vất vả rồi!”

đợi Sài Thiệu Cơ báo cáo xong, Liễu Tuấn mỉm cười nói.Sài Thiệu Cơ đến lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy thái độ trầm ngâm của người này thật sự không thể không chạy lòng được.“Đồng chí Thiệu Cơ, với quy hoạch trỉnh thể của khu những năm sau này, đồng chí có cách nhìn thế nào?”

Liễu Tuấn rút thuốc lá ra, đưa cho Sài Thiệu Cơ một điếu, mình một điếu, hút hai hơi, hỏi.Sài Thiệu Cơ hơi ngạc nhiên, những ngày này, thấy vị trí của mình có thể thay đổi, Sài Thiệu Cơ rất nản lòng, nhưng vẫn nghiêm chỉnh làm tốt công việc, đây cũng là để cho người ta coi thường mình được.Ngoài việc làm quan ra, còn phải làm người nữa đúng không?Nhưng cách nhìn nhận và tư tưởng của Sài Thiệu Cơ vẫn khó có thể tránh được sẽ có sự thay đổi, nghiêm chỉnh làm tốt công việc, nói đến vấn đề quy hoạch chỉnh thể trong khu, thậm chí là kế hoạch của những Năm tháng sau này nữa, Sài Thiệu Cơ thật sự chưa hề nghĩ đến.Quan tâm đến vấn đề này làm gì?

Dù sao làm quy hoạch cũng không thể thực hiện!Đương nhiên, đâu có kiểu tự mình lại đề cử mình lên, cán bộ thay thế vị trí của mình là một ngoại lệ, phương án qui hoạch của người tiền nhiệm đưa ra cũng có ý kiến của mình trong đó.“CÁi này, bí thư, tôi vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ đến...xin hỏi bí thư có chỉ điểm gì”Sài Thiệu Cơ không muốn giả bộ uyên thâm, thành thật trả lời.Cách xưng hô của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn cũng có chút thay đổi, khi bắt đầu là bí thư Liễu, lộ ra chút khách khí nguyên tắc, sau thì thành bí thư lại thể hiện sự thân mật, muốn cùng phối hợp làm việc với Liễu Tuấn.

Hiện nay lại chuyển về bí thư Liễu rồi, ý là giữ vững khoảng cách, đã là người sắp bị chuyển đi, sau này cũng chỉ là những người quen bình thường mà thôi, làm ra vẻ quá thân thiết thật sự hơi thừa.Liễu Tuấn cười nói: “Không dám nói đến chỉ điểm gì cả, mọi người thảo luận thôi.

Tôi cho rằng, khu Trường Hà với tư cách là bộ kết hợp của thành phố, với tư cách khu mở đầu cho áp dụng kỹ thuật với vào sản xuất, hiện nay không thể hạn chế trong thu hút vốn đầu tư nước ngoài.

Mục tiêu thu hút vốn đầu tư nước ngoài của chúng ta là gì?

Xây dựng công trường! thế mục đích xây dựng công trường làm gì?

Không chỉ đơn gian là để tăng thu nhập tài chính...”

Liễu Tuấn nói, nhấc tách trà lên uống.Sài Thiệu Cơ đã bị những lời nói của Liễu Tuấn thu hút, gật đầu nói: “Bí thư Liễu nói rất chính xác, mục đích xây dựng công xưởng chủ yếu là làm kinh tế, tăng cơ hội tạo công ăn việc làm, để người dân được hưởng cuộc sống ấm no hạnh phúc.”

Liễu Tuấn cười vui vẻ nói: “Đồng chí Thiệu Cơ nói rất có lý, kì thực cả đất nước đều tập trung làm kinh tế, để người dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc, mới là mục đích cuối cùng, dân có giàu nước mới mạnh được! cụ thể đến khu Trường Hà chúng ta, con đường phát triển sau này, tôi có một cách...mục tiêu tổng thể, là trong thời gian là khoảng 3 năm, liên hiệp khu Trường Hà và Ngọc Lan thành một, hình thành một chỉnh thể, để cho diện tích của khu thành phố Ngọc Lan mở rộng hơn nữa!”

Sài Thiệu Cơ rất ngạc nhiên.

Vị này thật dám nghĩ dám làm, khu Trường Hà cuối năm năm ngoái vẫn còn là một mớ bong bong, khó khăn lắm mới cơ những tháng ngày rạng rỡ như này, thu hút được mấy tỷ vốn đầu tư nước ngoài.

Có thể nói là muốn cùng khu thành phố Ngọc Lan nói cách khác là phải dựa vào tiêu chuẩn của khu tỉnh thành để xây dựng khu Trường Hà.Điều này có thể sao?Thành phố Ngọc Lan phát triển đến ngày hôm nay, cũng phải mất gần 40 năm.Ba năm!Hi hi, Sài Thiệu Cơ ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến, xem ra cho dù Liễu Tuấn có trầm ngâm như thế nào đi chăng nữa thì trong đầu của vị cán bộ trẻ tuổi này cũng đang nghĩ đến rất nhiều điều.Liễu Tuấn cũng biết Sài Thiệu Cơ không tin.Trước đây không lâu khi nói chuyện với Thôi Phúc Thành, thôi phúc thành bề ngoài cũng tỏ ra tán thành nhưng sau đó thì biệt tăm vô tích không thấy bóng dáng đâu nữa.

Có lẽ cũng không dám tin, dù sao những câu này cũng được nói ra từ miệng của một người trẻ tuổi.

Thôi Phúc Thành ngày hôm đó đến tìm Liễu Tuấn cũng chỉ là nhằm mục đích để cho quan hệ của hai người thêm phần gần gũi mà thôi.Liễu Tuấn không để ý đến việc người khác không tín, việc đại sự như thế này Liễu Tuấn có nguyên tắc của mình, rất ít chịu ảnh hưởng của người khác.“Muốn làm được điều này rất khó những không phải là không có khả năng”Sài Thiệu Cơ cũng có chút thoải mái thăm rò: “Thế từng bước làm cụ thể sẽ như thế nào?

Xin bí thư Liễu chỉ điểm!”

Phải xem bí thư có nói phét hay không!Tuy nói quan cho chữ nhưng việc như thế này cũng cần phải thấy văn bản hẳn hoi, anh không thể chỉ nói lửng lơ như vậy.Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Điểm thứ nhất, đương nhiên vẫn phải thu hút vốn đầu tư nước ngoài, nội trong 3 năm từ bây giờ tổng kim ngạch thu hút được của cả khu và lợi nhuận thực tế thu được phải đạt trên 2 tỷ”Sài Thiệu Cơ thật sự thấy choáng.Hai tỉ USD, tương đương với hơn 1 trăm vạn đồng nhân dân tệ! con số này, có lẽ phải là sự tổng hợp của cả tỉnh A trong thu hút vốn thương nghiệp trong ba năm vừa qua.

Nhưng với điểm này, Sài Thiệu Cơ lại nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc năng lực thu hút vốn thương nghiệp của Liễu Tuấn ở đâu, ngay hiện nay đã có thể thu hút được vốn giải ngân đã gần 2 tỷ rồi.

Liễu Tuấn đến nhậm chức cũng chỉ có nửa năm mà thôi, theo tốc độ phát triển như hiện nay, thì việc thu hút 2 tỷ cũng không phải là không thể thực hiện được.

Kế hoạch của Liễu Tuấn vốn là dùng 5 tỷ vốn đầu tư nước ngoài, sau đó bàn bạc với tiểu Thanh và Xảo nhi để mở rộng hơn nữa“Vốn đầu tư nước ngoài được thu hút về, xây dựng được nghiều xí nghiệp công nghiệp hơn nữa, đây chính là nền tảng căn bản!

để giải quyết tốt các vấn đề về việc làm cũng thư thu nhập tài chính”Liễu Tuấn tiếp tục nói về kế hoạch phát triển của mình.“Điểm thứ hai, thương nghiệp cũng nhất định phát triển, hiện nay trong tỉnh của chúng ta, chỉ có một thị trường cung cấp vật liệu xây dựng có quy mô, hơn nữa lại là quy mô nhỏ, rất nhiều thành phố của Nam bộ và Đông bộ, đều đến các tỉnh khác để lấy vật liệu xây dựng.

Chỉ có vấn đề này đã làm cho tỉnh ta thao hụt một lượng lớn nguồn thu nhập tài chính rồi.

Do đó, công tác hiện nay khu vực cần tiến hành chính là mở rộng quy mô của thị trường cung cấp vật liệu xây dựng.

Điều này chính là mối quan hệ giữa khu vực thành phố và các thị trấn, sẽ xây dựng lên một siêu thị cung cấp vật liệu xây dựng không nhưng về quy mô phải là số một của tỉnh mà tại các tỉnh Đông nam cũng phải xếp vào hàng số 1...”

Ánh mắt của Sài Thiệu Cơ như sáng lên, nói: “Bí thư Liễu, ý kiến này rất hay...vật liệu xây dựng chỉ vào năm sau, sẽ ngày càng náo nhiệt...”

Cả nước đang nóng dần lên với vấn đề xây dựng, do đó nếu như có thể nhìn được trước vấn đề thì thực lực sau này càng có cơ hội phát triển hơn nữa, không những có thể xây dựng thành một công trình mà còn thể hiện được giá trị lợi nhuận của nó nữa.“Nhưng, vốn để xây dựng thị trường này lấy ở đâu ra?”

Sau những giây phút hào hứng, Sài Thiệu Cơ liền cau mày nói, theo kế hoạch của Liễu Tuấn, thị trường này phải đứng đầu các tỉnh của Đông nam, nhưng vốn huy động cần lên tới tiền tỷ, cho dù có huy động cả khu vực cũng chẳng đủ được, ngay cả giữ các thành phố và tỉnh cũng chưa chắc điều động nổi.“Ha ha, vốn không thành vấn đề, chỉ cần hạng mục xây dựng thị trường này được thông qua, thì tự nhiên sẽ có rât nhiều những thương nhân đến đây nói chuyện đầu tư, ngoài ra, khu vực của chúng ta cũng có thể thu một phần vốn, đây không phải là đang kiếm tiền sao?”

Liễu Tuấn cười nói, chỉnh lại tư thế ngồi trên dựa lưng vào chiếc ghế sofa.“Trong khu vực?”

Sài Thiệu Cơ cười gượng.Trong khu vực chẳng qua cũng chỉ là giải quyết các vấn đề về tiền lương cán bộ mà thôi.“Không sao, chúng ta có thể đưa lên ủy ban kế hoạch quốc gia, họ làm về vốn đầu tư xây dựng của những khu mới thành lập”Liễu Tuấn cười, điều này đương nhiên là Bạch Dương lộ ra cho Liễu Tuấn biết.

Hiện nay Bạch Dương là phó của công ty ngành sản xuất công nghệ cao của ủy ban kế hoạch quốc gia, quản lý chính chính là bên mảng này.“Thế sao?”

Sài Thiệu Cơ không hề có một mối quan hệ nào với ủy ban của quốc gia cả, xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện này. người lãnh đạo này thật sự có thể nối quan hệ tới tận trời đó!“Điểm thứ 3, chính là có cơ hội sản xuất với cư dân của vùng này”Sài Thiệu Cơ lại ngạc nhiên, nói: “Sản xuất cùng với cư dân bản địa”Đây lài là tin với chưa từng nghe qua.“Đúng, những nhà máy chúng ta xây dựng đều chỉ là một phương diện, thu nhập của dân bản địa rất hạn hẹp, nhiều nhất cũng chỉ kiếm từ tiền lương hay chuyển nhượng đất.

Quan trọng là cần nhượng lại thị trường và nhà máy, điều động toàn thể nhân dân của khu Trường Hà.

Ví dụ như: anh xây một nhà máy điện tử, sản phẩm sản xuất ra cần đóng gói, thì cần xây đựng một nhà máy đóng gói bao bì.

Nhà máy này đầu tư không cao, có thể thu hút nhân dân bản địa đến làm...ngoài ra, sản phẩm sản xuất cần vận chuyển đi đến các nơi khác, nhân dân ở đây có thể mua xe để vận chuyển! kế hoạch này, sau này có thể trở thành công ty vận chuyển Trường Phong.

Toàn thể nhân dân cùng làm thì đương nhiên sẽ phát triển rất nhanh!”

“Bí thư Liễu, nói như vậy thật sự là có thể tiến hành...”

Sài Thiệu Cơ nói, trong lòng cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng rất nhanh cảm giác đó mất đi mà thay thế bằng sự trầm lắng. kế hoạch có tốt nữa, cũng là việc của người khác.Liễu Tuấn nhìn Sài Thiệu Cơ, mỉm cười nói: “ĐỒng chí Thiệu Cơ, tôi chính thức yêu cầu ủy ban quản lý của các đồng chí, nội trong ba ngày đưa ra bản kế hoạch hoàn chỉnh, để nộp lên cấp trên!“Bí thư Liễu đến rồi...”

Thấy bóng dáng cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện tại phòng làm việc. thư ký tiểu mã của Hà Duyên An mỉm cười đứng lên chào hỏi.

Kỳ thực thư ký Mã cũng đã ngoài 30 rồi, tuổi tác cũng lớn hơn Liễu Tuấn, coi như trong lòng người ta cũng chẳng thấy thoải mái gì.Hà Duyên An triệu kiến Liễu Tuấn cũng khá tùy ý, dù sao khoảng cách cũng khá gần, nghĩ ra điều gì muốn bàn bạc với Liễu Tuấn thư bảo thư ký Mã gọi điện đến cho Liễu Tuấn cũng có khi là đích thân Hà Duyên An gọi điện đến cho.

Chương 789: Dạy lãnh đạo làm việcTrong ấn tượng của thư ký Mã, thì những cán bộ cấp dưới của Hà Duyên An xưa nay chưa từng được tín nhiệm như vậy, cho dù có được coi là thân tín thuộc hệ của mình thì Hà Duyên An cũng có những quy tắc nhất định, nhưng với Liễu Tuấn lại hoàn toàn khác, rất thân thiết gần gũi.

Có thể thấy vị trí của Liễu Tuấn trong Hà Duyên An không hề giống với những người bình thường khác, hoặc đây đã vượt ra ngoài mối quan hệ công việc mà xen chút tình cảm của những người thân trong gia đình.Thư ký Mã đương nhiên không biết Liễu nha nội là khách thường xuyên của tư hợp viện nhà họ Hà, trung bình cứ hai đến ba tháng Liễu Tuấn nhất định sẽ đến thăm Hà lão gia tử.

Hà lão gia tử luôn nhắc tới Liễu Tuấn thậm chí con cháu trong nhà.

Cũng chưa từng được nhắc tơi nhiều như vậy, Hà Duyên An là người mà Hà lão gia tử yêu chiều nhất, mỗi lần về thăm là Hà lão gia tử lại nói chuyện về Liễu Tuấn cùng Hà Duyên An, cho nên trong suy nghĩ của Hà Duyên An, Liễu Tuấn đã trở1 thành viên của gia đình rồi.Ví dụ như hôm nay, Liễu Tuấn đang cùng Jiro bàn bạc về đại kế hoạch phát triển công ty tại công ty Trường Phong, nhận được điện thoại của thư ký Mã gọi tới liền đến ngay.“Dì Hà...”

Liễu Tuấn bước vào văn phòng làm việc của tỉnh trưởng mỉm cười chào hỏi Hà Duyên An.“À, Liễu Tuấn đến à, ngồi đi, ngồi đi...”

Hà Duyên An đang chăm chú xem một xấp tài liệu trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Liễu Tuấn một lát, nói một câu rồi lại cắm cúi đọc tài liệu.

Liễu Tuấn cũng không khách khí liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hà Duyên An, thư ký Mã liền đem trà vào cho hai người.Liễu Tuấn liếc nhìn xấp tài liệu Hà Duyên An đang đọc, lập tức khẳng định đây chính là bản kế hoạch trong 3 năm mà ủy ban quản lý khu Trường Hà gửi lên.

Anh yêu cầu Sài Thiệu Cơ phải hoàn thành bản kế hoạch trong vòng ba ngày, Sài Thiệu Cơ quả nhiên không hề sai lệnh đích thân hoàn thành đúng theo kế hoạch mà Liễu Tuấn nói.Liễu Tuấn cảm thấy rất hài lòng với bản báo cáo này của Sài Thiệu Cơ.

Căn bản, Sài Thiệu Cơ coi như là hoàn toàn lĩnh hội được tư tưởng của Liễu Tuấn, về những chi tiết cụ thể cũng làm rất tốt.

Từ điểm này, cũng có thể thấy Sài Thiệu Cơ không những có năng lực công tác xuất sắc, khả năng lĩnh hội về vấn đề kinh tế cũng rất cao.

Với những cán bộ trong nước những năm 96, có thể đạt được trình độ này coi như là rất khá rồi.

Sau khi Liễu Tuấn xem phương án này, liền ký ngay “Duyệt”, yêu cầu Sài Thiệu Cơ nhanh chóng lấy danh nghĩa của khu vực mới phát triển gửi lên cấp trên, Sài Thiệu Cơ cảm thấy rất ngạc nhiên với quyết định này của Liễu Tuấn.Việc lớn như vậy, lại không bàn bạc với hội nghị ủy ban hay sao?”

Liễu Tuấn chỉ nói một câu: “Việc về mặt kinh tế, vẫn do ủy ban quản lý quyết định!”câu nói này, thể hiện sự tin tưởng của Liễu Tuấn đối với ủy ban quản lý và Sài Thiệu Cơ.Hơn nữa cho dù phương án này có được thực hiện hay không, hay có thể thực hiện đến mức độ nào cũng là có ý tưởng sáng tạo, sau này khi báo cao cũng gây được sự chú ý của ban lãnh đạo.

Do đó cơ hội lập công lớn thế này Liễu Tuấn lại nhường cho ủy ban quản lý và Sài Thiệu Cơ.Tất cả những phương án hay cách suy nghĩ trên cũng đều là một mình Liễu Tuấn nghĩ ra.

Vô cùng tin tưởng Sài Thiệu Cơ.

Nhưng hiện nay Liễu Tuấn lại đang ngồi trước mặt Hà Duyên An, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bản phương án này đã báo lên trên một thời gian rồi, Hà Duyên An sao đến tận bây giờ mới đọc đến chứ!Hà Duyên An xem bản phương án này rất cẩn thận, Liễu Tuấn cũng không dám thúc giục, nhâm nhi thưởng thức trà.“Liễu Tuấn, phương án này, dì đã xem 3 lần rồi...”

Cuối cùng Hà Duyên An cũng đóng báo cáo lại, ngẩng đầu nói chuyện với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói: “Cháu được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo”Hà Duyên An bật cười, tên tiểu tử này trước mặt mình ngày càng “Xấc xược” hơn, nhưng chính thái độ này làm cho Hà Duyên An cản thấy thoải mái, những cán bộ khác trong tỉnh thậm chí bao gồm cả thư ký Mã ai ai trước mặt Hà Duyên An cũng vô cùng kính cẩn, cho nên mọi người luôn rất khách khí với nhau.

Như bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người “Khác loại” như Liễu Tuấn thế này, mới có cảm giác thoải mái hơn chút ít.“Là ý của cháu à?

Nói thật đi!”

Hà Duyên An gặn hỏi.“Vâng, là của cháu, nhưng với việc tuyên truyền, công lao là của Sài Thiệu Cơ”Trước mặt Hà Duyên An, Liễu Tuấn không hề che giấu.Hà Duyên An nheo mày hỏi: “Cháu nhất định muốn giữa lại Sài Thiệu Cơ?”

Liễu Tuấn lại cười nói: “Thủ trưởng sáng suốt”Hà Duyên An nói ra câu này là do Thôi Phúc Thành tiết lộ thông tin, trên trực tế Hà Duyên An tuy là tỉnh trưởng nhưng những thay đổi về vấn đề nhân sự của cả tỉnh vẫn rất quan tâm, không chỉ là có ảnh hưởng lớn đến toàn tình mà còn là vì Đinh Ngọc Chu vị bí thư ủy ban thành phố kiêm thêm phó bí thư ủy ban tỉnh.Đinh Ngọc Chu, vốn được cán bộ trong tỉnh coi như là một trong những người bí thư ủy ban tỉnh được ủng hộ nhất, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đang bận rộn cho đại hội đại biểu lần thứ 15 vào năm tới, Hà Duyên An trở thành đại sứ biên cương, làm sao có thể không quan tâm được?Hơn nữa Hà Duyên An, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có tình hình không giống nhau.

Nghiêm Ngọc Thành nghĩ tới vấn đề tiên thêm một bước, còn Liễu Tấn Tài vì giành được thành tích đáng khen tại tỉnh J, thêm vào đó lại có ký kết ngầm với bí thư ủy ban tỉnh Tiền Kiến Quân nữa, cho nên việc thăng tiến cũng đã được định rồi. cCoi như tiền kiến quân tiếp tục nhậm chức tại tỉnh J, Liễu Tấn Tài cũng có thể sẽ được điều đến làm bí thư ủy ban tỉnh, thậm chí trước tiếp tiến vào kinh đô cũng được, còn Hà Duyên An lại phải đối phó với vẫn đề Cận Tú Thật có tiếp tục ở lại nhậm chức hay không.Liên quan đến quyền lực của Cận Tú Thật, mâu thuẫn này có lẽ là không có cách nào hòa hoãn được.

Coi như Hà Duyên An có thể điều đến tỉnh khác hay kinh thành, nếu muốn thành bí thư ủy ban tỉnh hay người cầm lái của cơ quan của quốc gia cũng phải có được thành tích làm mọi người tại tỉnh A công nhận.

Thành tích của cấp chính không chỉ là những lời nói về phát triển kinh tế, với năng lực nắm bắt toàn bộ cục diện cũng là một trong những vấn đề quan trọng cần phải suy nghĩ.Đọ sức giữa Bí thư ủy ban tỉnh và tỉnh trưởng rất ít được thể hiện ở mặt chính diện mà thường đều là văn chương.Vì nơi Liễu Tuấn đến nhậm chức lại là thành ủy thành phố Bảo Lan, điều này đã có rất nhiều tin được đồn ra.

Điểm này là điều mà Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu đều không thể lường tới, chẳng ai nghĩ tới, một thanh niên hơn 20 tuổi;lại có năng lực để “Thay đổi cục diện như vậy”.“Thế cháu nói đi, Sài Thiệu Cơ này, rốt cuộc có năng lực gì?”

Hà Duyên An không chút biểu cảm hỏi.Liễu Tuấn sớm đã có câu trả lời, không trần chừ nói: “Sài Thiệu Cơ, có năng lực công tác rất tốt, là nhân tài chấp hành không tồi.

Về phương diện kinh nghiệm cũng rất phong phú.

Sau nhiều năm tháng hợp tác giữa chúng cháu, căn bản cũng hình thành một ký kết ngầm.

Khu Trường Hà muốn thực hiện kế hoạch này trong 3 năm, thì hợp tác mật thiết giữa các phòng ban là điều kiện tiên quyết.

Lúc này điều đến cho cháu một người mới thực sự không thể biết được lòng dạ của họ rốt cuộc thế nào!”

Lời của Liễu Tuấn nói chẳng hề khách khí.“Cho nên cháu liền nhường việc này cho Sài Thiệu Cơ?”

Hà Duyên An vẫn rất ôn hòa.Liễu Tuấn cười, nói: “Đều là điều cần phải làm mà”Ngoài mượn danh nghĩa của ủy ban quản lý ra những phương tiện truyền thông cũng đã nói đến phương án 3 năm này, việc tiến hành công tác kinh tế kiến thiết của khu Trường Hà ngày càng nóng hổi, nhằm thu hút vốn đầu tư nước ngoài, hơn nữa khi những cơ quan truyền thông mời phỏng vấn Liễu Tuấn cũng để cho Sài Thiệu Cơ đứng ra trả lời, nói về kế hoạch và mục tiêu phát triển của khu Trường Hà.Ý của Liễu Tuấn rất rõ ràng, chính là trước khi thành phố điều chỉnh cán bộ sẽ để cho Sài Thiệu Cơ lập chút thành tích, được mọi cán bộ công nhận, để cho Đinh Ngọc Chu không có lý do để chuyển Sài Thiệu Cơ đi.“Dì Hà, việc này vẫn cần dì giúp cháu!”

“Giúp thế nào?

Điều chỉnh cán bộ tại thành phố cháu, ta không tiện tùy ý can thiệp”Hà Duyên An gượng cười nhìn Liễu Tuấn, không biết tiểu tử này lại nghĩ ra điều gì.Sài Thiệu Cơ tuy là cán bộ cấp phó sở, nhưng tại công ủy và ủy ban quản lý của thành phố Trường Hà tương đương là cơ cấu của chính quyền thành phố Ngọc Lan cũng có chút hiểu biết.

Điều chỉnh cán bộ của khu mới này căn bản hoàn toàn thuộc quyền hạn của ủy ban trực thuộc thành ủy thành phố Ngọc Lan, khác biệt là lãnh đạo của đảng, cần ủy ban tỉnh đồng ý mà thôi.

Nhưng với tình hình này của khu mới, tỉnh ủy đồng ý cũng phải đi một chặng đường dài, khả năng tỉnh ủy đồng ý với ý kiến của thành phố Ngọc Lan là rất thấp, để một tỉnh trưởng như Hà Duyên An quyết định càng không phù hợp với quy định.“Dì Hà chính là cố ý kiểm tra cháu...”

Liễu Tuấn cười.“Cháu cũng không có yêu cầu khác, dì tổ chức hội nghị những người phụ trách ủy ban quản lý khu mới toàn tỉnh một lần, để mọi người giao lưu kinh nghiệm, để Sài Thiệu Cơ là điển hình lên tiếng là được!

đương nhiên, dì đồng ý sau hội nghị một mình tiếp nhận ý kiến của ông ta, để có thêm động lực mà, thế là quá được rồi ạ/...”

Hà Duyên An cười, nói: “Tên này, cháu có biết đây là dạy lãnh đạo làm việc không!”

“Lãnh đạo có nghĩ bao lâu cũng không nghĩ đến điều này mà...chính là gọi người có trí có suy nghĩ đến đâu cũng có chỗ khiếm khuyết haha...”

Chương 790: Tin xấu - Tin tốtLiễu Tuấn nói chẳng để ý điều gì,“Được, ta đồng ý, nhưng ta cũng muốn hỏi cháu!

Nếu bài này không làm được, người ta vẫn kiên quyết đổi người thì sao?”

Hà Duyên An nhìn Liễu Tuấn ánh mắt tuy ôn hòa nhưng vẫn có chút sắc bén.Liễu Tuấn trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Thế còn phải xem, xem cháu đồng ý hay không!

Cháu nếu không đồng ý, ông ta có mang một bàn tiệc như thế đến chỗ cháu, cháu nhất định cho ông ta lùi đi! khu Trường Hà là do cháu đang làm bí thư!”

Liễu Tuấn để cho Sài Thiệu Cơ nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên và các cơ quan truyền thông, Sài Thiệu Cơ cảm thấy rất bất an, nhưng Liễu Tuấn không nói rõ cho nên Sài Thiệu Cơ cũng không tiện hỏi. chỉ là cố gắng làm việc hơn nữa mà thôi, mấy ngày nay từ sáng đến tối đều bận rộn với công việc, tất cả những doanh nghiệp mới và cũ của khu mới này Sài Thiệu Cơ đều đã đi điều tra rồi, cho nên trong cuộc họp trực tiếp đều có thể giải thích các vấn đề với các nhà đầu tư.Có một vài vấn đề khá quan trọng, phạm vi đề cập tới cũng rất rộng, có khi không thể một mình một chủ nhiệm ủy ban quan lý có thể nói là được, hình thức rất nghiêm ngặt, Sài Thiệu Cơ cũng không dám thể hiện thái độ quá rõ ràng, trong lòng hơi bất an, nhưng chỉ cần Sài Thiệu Cơ thể hiện thái độ cho dù là bí thư Liễu có biết hay không, thì sau đó cũng có những thỏa thuận ngầm giữa hai người họ.

Nếu như đề cập đến vấn đề trong thành phố thậm chí là quyền hạn của các cơ quan có chức năng, Liễu Tuấn đã đích thân xuất hiện để tiến hành thông hiểu tư tưởng.

Liễu Tuấn làm tại ủy ban thường ủy thành phố lại là “Tâm phúc” của Hà Duyên An cử tới.

Các cơ quan trong thành phố hay tỉnh cũng phải nể mặt vài phần.Ngày này nhận được thông báo của chính quyền, muốn lãnh đạo chủ chốt của khu mới Trường Hà phụ trách các đồng chí sẽ tham gia hội nghị tọa đàm tại tỉnh thành.

Nhận được tin này Sài Thiệu Cơ liền vội vàng đến xin chỉ thị của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không hề khách khí, vẫn ngồi yên sau bàn làm việc, mỉm cười mời Sài Thiệu Cơ ngồi xuống, mời hút thuốc.“Lão Sài, đây là việc tốt mà, đồng chí đi chuẩn bị đi, chuẩn bị một bài phát biểu trước buổi tọa đàm”Sài Thiệu Cơ ngạc nhiên, vội hỏi: “Bí thư, hội nghị này, bí thư không tham gia?”

“Ha ha, tôi không tham gia, tọa đàm hợp tác của công ty Trường Phong và người nhật đã đi vào giai đoạn quan trọng, tôi phải qua đó kiểm tra...đồng chí đi là được rồi, đủ đại biểu tham gia rồi...”

Liễu Tuấn cười nói.

Rât tùy ý.Sài Thiệu Cơ đến lúc này đã hiểu, Liễu Tuấn làm việc này tất cả là tiến cử mình, tăng cường ảnh hưởng của mình.

Chuẩn bị bài phát biểu tại buổi tọa đàm toàn tỉnh là một cơ hội vô cùng tốt, đại biểu cho khu mới Trường Hà và Sài Thiệu Cơ này đã nhận được sự công nhận hoàn toàn của chính quyền tỉnh.

Dụng ý của Liễu Tuấn chỉnh là việc điều chỉnh cán bộ trong thành phố.“Bí thư, tôi...”

Sài Thiệu Cơ thấy sống mũi cay cay, đã bao nhiêu tuổi rồi vậy mà nước mắt thiếu chút nữa là không nén lại được.Liễu Tuấn cười mỉm nói: “Khu Trường Hà muốn phát triển thì chúng ta cần có một ban lãnh đạo hợp tác đoàn kết.”

“Vâng”Sài Thiệu Cơ gật đầu. sau khi Sài Thiệu Cơ đi, Liễu Tuấn đang chuẩn bị đến công ty Trường Phong xem xet tình hình, thì chuông điện thoại kêu lên.“Xin chào, tôi là Liễu Tuấn!”

“Hi hi, tiểu quỷ, nhớ tôi không?”

Từ điện thoại vọng ra tiếng nói đùa của Hà đại tiểu thư.Liễu Tuấn cười nói một tiếng: “Nhớ”“Hừ, cậu cũng quá tiết kiệm lời đó!

Nới nhiều thêm mấy chữ cũng tốn sức sao?”

Hà đại tiểu thư tỏ ra không hài lòng nói, tính cách của chị này ngày càng giống trẻ con, Liễu Tuấn đến khu Trường Hà không lâu.

Cô là người đầu tiên chạy đến thành phố Ngọc Lan sắp xếp công việc, sắp xếp xong xuôi khi không có việc thì lại chạy tới gặp mặt với ái lang tại thành phố Ngọc Lan.Dù sao cô của Hà đại tiểu thư cũng là tỉnh trưởng của tỉnh A, người nhà làm quan tại đây có việc hay không có việc chạy đến đây cũng chẳng ai nói gì được, huống hồ hiện nay cũng đã chẳng có ai có thể quản nổi Hà đại tiểu thư nữa.

Đại bà chủ với tiền tỷ trong tay cũng chẳng phải ai nói muốn quản là quản nổi.“Ài, nói cho cậu một tin tốt, và một tin không tốt, muốn nghe cái nào trước?”

Hà đại tiểu thư lại chơi trò trẻ con trong điện thoại.Liễu Tuấn cười không nói, Hà đại tiểu thư không chịu nổi nữa liền nói: “Liễu Tuấn, cậu ngày càng quá rồi đó...”

Liễu Tuấn cười nói: “Nói như vậy, lần trước nếm mùi chưa đủ?

Thế thì được, lần sau chị tới, để cho chị thử chiêu thức mới...”

Hà đại tiểu thư rất xấu hổ nhưng vẫn nói: “Cậu đúng là, chỉ có biết đến cái kia...trong mắt của cậu, giữa nam nữ còn những chuyện gì nữa nào?”

“Chị thích nói hay không nói, tôi cúp máy đây, đang rất bận đó!”

Đối phó với Hà đại tiểu thư Liễu Tuấn có rất nhiều cách.

Hà đại tiểu thư rất tức giận, hừ hừ mấy tiếng trong điện thoại, không vui nói: “Chị Bạch Dương của cậu, mấy hôm nữa sẽ đến thăm cậu!

điều này cậu vui chưa?

Còn nữa, cái tên Cao nhị, cũng chạy đến thành phố Ngọc Lan, nghe nói anh ta có quan hệ rất thân thiết với Cận Tú Thật, cậu cẩn thận một chút, đừng có mải quan tâm tận tình chị Bạch Dương của mình quá, vui quá sinh sầu đó!”

Chỉ hừ một tiếng, Hà đại tiểu thư liền cúp máy.

Hai thông tin này thật sự làm cho Liễu Tuấn thấy ngạc nhiên,\tại sao tự nhiên Bạch Dương lại đến thành phố Ngọc Lan, lại là Hà đại tiểu thư thông báo cho mình nữa? việc này, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Nói như vậy đi, Hà đại tiểu thư chưa từng tỏ thái độ “Ghen” với Xảo nhi và tiểu Thanh, ngược lại còn khá tốt, ít nhất là theo nhìn nhận của Liễu Tuấn là vậy, xưa nay chưa từng ghen với họ.

Duy chỉ có với Bạch Dương, Hà đại tiểu thư nhắc tới là đã thấy ghe tuông rồi.

“Cố ý” một cách lạ lùng thế này thật sự không biết nguyên nhân do đâu.

Nói một cách nghiêm túc thì quan hệ thể xác với Bạch Dương, Liễu Tuấn xưa nay chưa từng nói với bất kì ai, càng không hề nhắc với Hà đại tiểu thư.

Hà Mộng Doanh có lẽ đã đoán ra.Trực giác của phụ nữ thật nhạy bén.

Nghĩ kỹ lại, Hà đại tiểu thư và Bạch Dương cho dù xét về xuất thân hay kinh nghiệm đêù ngang nhau, duy chỉ có một điều là Bạch Dương hiện nay đang nằm trong thể chế, còn Hà đại tiểu thư thì chỉ mang danh nghĩa của quân đội mà thôi.Liễu Tuấn lắc đầu, không nên mất nhiều thời gian suy nghĩ điều này, Hà Mộng Doanh cũng không phải là người ăn nói lung tung với người khác.Với tin xấu Hà Mộng Doanh nói Liễu Tuấn càng phải tăng cường cảnh giác.

Nhị thiếu gia nhà họ Cao Bảo Hùng cũng chẳng có gì đáng lo nhưng thi thoảng nó cũng làm cho Liễu Tuấn cảm thấy không thoải mái, không vui, ví dụ như lần này lại tìm đến thành phố Ngọc Lan.

Đến thì cứ đến đi, chăng liên quan gì.Quan trong là Hà đại tiểu thư nói quan hệ của Cao nhị với Cận rất thân thiết, Liễu Tuấn càng không thể không thận trọng đối đãi được.

Người họ Cận này cũng chẳng phải ai khác mà chính là công tử của bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật. nghe nói làhuyện trưởng huyện Ngọc Tây Chung Dũng Minh muốn tranh giành vị trí chủ nhiệm của Sài Thiệu Cơ, đây chính là người thân của bên vợ Cận Hữu Vi.Trong tỉnh, sức nặng của bí thư tỉnh ủy nặng bao nhiêu, Liễu Tuấn biết rất rõ ràng.

Nhưng với người như Cận Hữu Vi rốt cuộc phẩm chất có như thế nào Liễu Tuấn cũng được biết tuy trước đây chưa từng gặp mặt.Liễu Tuấn cứ đứng thế suy nghĩ, sau đó liền ngồi xuống gọi điện cho Hà đại tiểu thư“Sao, nghe nói chị Bạch Dương của cậu đến, đứng ngồi không yêu rồi. muốn nghe kỹ hơn đúng không?

Muốn nghe báo cáo tình hình cũng được, cho tiền đi, khoảng 5 ngàn vạn một tin...”

Hà đại tiểu thư lại nói lung tung qua điện thoại, nhưng qua những lời nói đó lại thể hiện sự vui mừng.

Mỗi lần tiểu quỷ gợi điện đến cho chị, thì đều làm cho Hà đại tiểu thư thấy vui.

Cũng có khi chị nghĩ, mình có phải đang đi vào động quỷ.

Lại đi yêu một “Người đàn ông hư hỏng”.

Nhưng...nhưng tên tiểu quỷ này thật sự rất đáng yêu! từ khi người này xuất hiện trong cuộc đời chị, chị mới cảm thấy những ngày tháng cuộc đời mình mới vui vẻ!Cho dù có đi vào nhập quỷ cũng kệ, yêu một người không có tội!

Liễu Tuấn cứ cầm điện thoại không nói gì.“Được rồi, được rồi, tôi vừa đi nghe ngóng tin tức, không được sao? cái người Cận Hữu Vi đó, trước đây đã tham gia thể chế trong một thời gian, sau này chủ động từ chức không làm nữa, cũng không biết nguyên nhân vì sao, có lẽ là chê làm việc trong thể chế không được thoải mái, sau khi từ chức thì tham gia vào một công t y bất động sản, nói là cái gì bất động sản Tinh Vũ gì đó, cậu nghe nói chưa?”

Liễu Tuấn liền nhớ tơi biệt thự có phong cách khác biệt tại đập chứa nước thủy hợp, nhớ là chủ nhiệm phòng công ủy Trịnh Linh Chi nhắc tới đó là do công ty bất động sản tinh vũ làm.Với tư cách là một tổng giám đốc, Liễu Tuấn biết rất rõ, chưa đến 10 năm, những nước phát triển phương tây như Mỹ, có thể kiếm được rất nhiều tiền từ mạng và những doanh nghiệp liên quan tới, còn trong nước, người kiếm được nhiều tiền nhất là thương nhân buôn bán nhà cửa đất đai.

Tục ngữ có hình dung thành phú ông chỉ trong một đêm với hai chữ “Cướp tiền”, đây cũng chưa thể hình dung hết được những khoản tiền mà buôn bán bất động sản làm được! nhất định cần dùng một câu để hình dung cái lợi hại của buôn bán bất động sản trong nước, chỉ có thể là “Bóc lột đến tận xương tủy”Liễu Tuấn biết rõ mình không đủ để thay đổi cục diện, để ứng phó với “Điên cuồng bất động sản” việc Liễu Tuấn có thể làm chính là dặn dò Xảo nhi và Hắc Tử.

Tăng cường hơn nữa vốn đầu tư cho công ty Hoa Hưng, tập trung vào đất đai, để sau này có thể dùng giá của công ty Hoa Hưng để ngăn chặn việc buôn bán đất đai điên cuồng kia.

Đương nhiên, chỉ dựa một mình vào công ty Hoa Hưng không đủ để ngăn chặn thế cục này.

Chỉ có thể làm hết sức mà thôi.Hoặc theo sự thay đổi của thời gian, chức vụ của Liễu Tuấn thăng tiến lên cao hơn nữa, có thể để tiến hành quy hoạch những quy mô trong xây dựng nhà cửa giá bình dân và kiêm cả phòng cho thuê trong khu vực của mình để điều tiết hiện tượng trên.“Bất động sản Tinh Vũ, đã nghe đến rồi!”

Liễu Tuấn lạnh lùng nói.“Tạm thời tôi cũng chỉ có biết vậy, những tin khác tự cậu đi tìm hiểu đi.

Tóm lại cậu nên cẩn thận hơn, những người này động đến sau này hậu quả là khó lường được”Hà đại tiểu thư quan tâm nói.“Ừ, tôi biết rồi, người không động đến mình, mình không động đến người!”

“Hi hi, biết cậu lợi hại...mấy hôm nữa đếm thăm cậu...cậu yên tâm, không phá hỏng chuyện vui của cậu đâu...”

Liễu Tuấn chẳng biết làm gì thì Hà đại tiểu thư liền cúp máy trước, cũng không quên trêu anh một trận.“Chị, khi nào đến thăm?”

Liễu nha nội gọi điện đến cho Bạch Dương, giọng điệu đương nhiên rất nhã nhặn.“Sao. có người thông báo cho em rồi à?”

Liễu Tuấn hơi chột dạ, trời cũng biết trực giác của người phụ nữ này rất nhạy bén!

Có lẽ là cũng có chút bản năng, giống như Liễu Tuấn khi ở trong thể chế, đã rèn luyện thành một kỹ năng trước thông tin tiếp nhận rồi.“Em rất nhớ chị, hay mấy hôm nữa em đến thăm chị nhé”Liễu Tuấn đưa điện thoại sang một bên tai khác, nói với giọng rất “Ôn hòa”“Được, thế chị hoãn mấy hôm nữa rồi đến thành phố Ngọc Lan được rồi”Bạch Dương cười.Liễu nha nội lập tức cảm thấy rất vui Chương 791: Bạch ti trưởng tới khảo sát- Hoan nghênh Bạch ti trưởng tới khu Trường Hà khảo sát nghiên cứu...Liễu Tuấn cười tươi, thái độ nghiêm trang, nhưng tới câu sau là bắt đầu toàn nói nhăng nói cuội.- Ừm, ngoài ra kẻ hèn này cũng phải khảo sát thật kỹ xem khoảng thời gian qua Bạch ti trưởng gầy hay là béo, ừm, tốt nhất là phải khảo sát ngay ở thực địa.Bạch Dương chỉ cười tủm tỉm, tiểu ngoan đồng trước mặt chị Bạch Dương vĩnh viên không có lúc nào nghiêm chỉnh.Dù sao đây cũng phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, không lo có ai nhìn thấy.Đoàn khảo sát tổng cộng có bốn người, trừ thư ký của cô ra, còn có hai cán bộ của quốc kế ủy, tới sân bay Ngọc Lan từ buổi chiều, lần này Bạch Dương tới, chủ yếu là khảo sát tình hình mời gọi đầu tư của khu Trường Hà.Liễu Tuấn sau khi nhậm chức đã có hàng loạt động tác lớn, chưa tới nửa năm mà đưa vào 2 tỷ tiền đầu tư, hơn nữa những hợp đồng mang tính định hướng đều được thực thi, không cái nào chỉ là tô vẽ.

Đây là điều có một không hai trong các khu cao tân trên toàn quốc, không chỉ làm cho tỉnhA oanh động mà tới ngay cả những người phụ trách liên quan của quốc kế ủy cũng bị kinh động, muốn biết tường tận.

Xét thấy Bạch Dương và Liễu Tuấn trước kia làm việc cùng nhau, liền phái Bạch Dương dẫn đội tới tìm hiểu, xem xem có kinh nghiệm để tham khảo, mở rộng ra toàn quốc hay không.Các lãnh đạo không ngờ rằng, Bạch ti trưởng vừa mới tới thành phố Ngọc Lan, khảo sát còn chưa bắt đầu, đã bị bí thư khu ủy “lửa” tới khách sạn Thu Thủy, bản thân Bạch ti trưởng biến thành đối tượng bị khảo sát.- Nào, trước tiên em nghe xem trong lòng chị có em không đã.Tiểu ngoan đồng nói bậy bạ xong vùi đầu vào giữa hai bầu ngực lớn của chị Bạch Dương, không ngừng hít hà, hai tay càng hư hỏng, một tren một dưới tấn công, cái thì vuốt dọc sống lưng hướng lên trên, cái thì luồn xuống dưới mép bộ váy công sở chui vào, nắn bóp cặp mông đầy đặn.- Tiểu ngoan đồng, cậu lúc nào cũng sốt ruột như thế...Bạch Dương mặc cho y ôm lấy, khẽ gõ lên trán tiểu ngoan đồng, miệng thị trách nhưng khóe môi lại nở nụ cười.- Chuyện này không thể trách em được.Liễu nha nội từ giữa hai bầu vú êm ái ngẩng đầu lên, nhìn chị Bạch Dương, nói rất nghiêm túc.- Vậy thì phải trách ai?- Đương nhiên phải trách chị rồi, ai bảo chị xinh đẹp tới mức họa nước hại dân, còn lẳng lơ tận xương tủy như thế.- Nói bậy cậu mới là đồ họa nước hại dân, cậu mới là đồ lăng lơ...Đồ xấu xa...Bạch Dương nghe thấy câu bình phẩm của Liễu nha nội tức thì phản đối, xấu hổ vô cùng, người vùng vẫy thoát khỏi đôi tay ma quái của y, hai tay đấm liên tục lên bả vai rắn chắc đó.Liễu Tuấn cười ha hả.Chỉ Bạch Dương của y vẫn cứ ngây thơ như cũ, không bị cơ quan lớn ở quốc gia làm thay đổi chút nào.Trong tiếng cười, tiểu ngoan đồng bế chị Bạch Dương lên rồi ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Dương biến thành giang rộng hai chân rồi trên đùi tiểu ngoan đồng.Bạch Dương mặt đỏ bừng bừng.Hai người ân ái không chỉ một hai lần nữa, nhưng đối với tư thế quá “dâm đãng” này, Bạch Dương vẫn xấu hổ vô cùng.Liễu Tuấn chu môi lên ghé tới trước mặt Bạch Dương, cô cười khách khách, cắn mạnh một cái lên môi y, tiểu ngoan đồng bị đau, siết chặt hai tay, cả người Bạch Dương liền bị dán sát vào lòng y.Tiểu ngoan đồng một tay siết chặt eo Bạch Dương, một tay cởi cúc áo trước ngực, hai bầu vú lớn sừng sững hiện ra trước mặt, núm vú đỏ hồng rung rinh, mê hoặc vô cùng.Tiểu ngoan đồng mặt hiện vẻ tham lam như dã thú, há miệng ra ngậm lấy một bên vú, còn dùng răng nhay mạnh nụ hoa tươi kia.- Á...Tiểu Tuấn...đừng...cậu làm đau chị rồi...Hai người đã lâu chưa gần gũi, rụt rè như Bạch Dương cũng mau chóng phá ra những tiếng u ử say lòng, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Bạch Dương đang rên rỉ không ngớt, mặt đỏ như lửa, cảm thấy bàn tay lớn của tiểu ngoan đồng cởi bỏ váy của cô.Tên tiểu ngoan đồng này, không phải...Y muốn...Ngay ở tư thế này chứ?Thế thì xấu hổ chết đi được.- Không.Bạch Dương thét lên.- Em muốn.Tiểu ngoan đồng đáp rất kiên quyết.- Tiểu Tuấn, vào bên trong đã được không.Bạch Dương đổi thái độ, mềm mỏng cầu khẩn.- Ngay ở đây!Tiểu ngoan đồng chẳng đề ý tới lời ngon ngọt của Bạch Dương, cứ tiếp tục động tác của mình.- Chúng ta...Chúng ta vào bên trong...Vẫn tư thế này...Được không?Bạch Dương thấy cơ thể sắp thất thủ tới nơi, chỉ đành nhược bộ.- Không!

Ngay ở đây.Tiểu ngoan đồng kiên định vô cùng, ở chuyện này lần nào y cũng hết sức cứng rắn, tuyệt không nhún nhường.Bạch Dương vùng vẫy chống cự một hồi cuối cùng vẫn bại trận, đành phải chiều theo yêu cầu vô sỉ của y, khi cô ngồi trên người tiểu ngoan đồng cảm nhận sự xâm nhập mạnh mẽ của y, mặt đỏ tới tận mang tai, gục đầu lên vai tiểu ngoan đồng, quyết không để cho y nhìn thấy khuôn mặt của mình.Tiểu ngoan đồng cũng chẳng có thời gian, y bận hưởng thụ từng luồng khoái cảm trào dâng như thủy triều....- Tiểu Tuấn...Thế thôi, ngày mai còn phải làm việc đó.Bạch Dương yếu ớt thì thầm, nghe không rõ ràng cho lắm.Lúc này hai tấm thân ở trạng thái nguyên thủy đã di chuyển chiến trường lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, vẫn quấn chặt lấy nhau, tiểu ngoan đồng vẫn vui đầu giữa hai bầu ngực của chị Bạch Dương, như ở đó có trò chơi khiến y chơi mãi không biết chán.- Một lần nữa...Liễu Tuấn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dương.- Không, đã sắp một giờ rồi.Bạch Dương kinh hãi, người này thực sự cường tráng quá mức, từ lúc bắt đầu tới giờ gần như không có lúc nào ngơi nghỉ.- Hơn nữa...Quá độ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu...Ngoan!

Nghe chị đi, nghỉ ngơi cho khỏe...Bạch Dương đưa bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt gò má của tiểu ngoan đồng, dịu dàng như nước.Tiểu ngoan đồng luôn bị hạ cục trước chiêu này, chỉ đành đầu hàng, gối đầu lên cánh tay của Bạch Dương, đưa tay ôm lấy cổ cổ vùi đầu vào ngực, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, bất tri bất giác ngủ say từ lúc nào.Bạch Dương vẫn nhẹ nhàng ầu yếu gò má Bạch Dương, cảm thụ từng run động trên người chàng trai nhỏ khiến cô sa đọa, lòng dịu ngọt như mật.Tiểu Tuấn chưa từng bao giờ ngủ trước cô cả, gần như mỗi lần đều do mệt mỏi chìm vào giấc mộng bình an trong lồng ngực rắn chắc của y, nam nhân này luôn mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ, thậm chí ngay từ còn nhỏ đã cho người ta cảm giác vững vàng có thể nương tựa được.Nhưng hiện giờ, cuối cùng cũng vẻ mệt mỏi.Bạch Dương hoàn toàn có thể hiểu được, sự mệt mỏi này không tới từ thể xác, mà tới từ tinh thần.Có thể thấy y một mình tới tình A, bề ngoài nhìn thật thành tích rực rỡ, nhưng áp lực thế nào, tốn biết bao đêm không ngủ hao tâm tổn trí thì ai hay biết?Quan trường đúng là nơi hại người.Tuy nói quan trường không phân nam nữ, thật ra vẫn có chút khác biệt, cơ quan quốc gia cũng khác với địa phương, đặc biệt là nữ đồng chí xuất thân danh môn, có cha ở vị trí cao như cô, chỉ cần không phải cô chủ động gây chuyện, thì đồng nghiệp từ trên xuống dưới đều vui vẻ gây dựng quan hệ tốt với cô, áp lực của Bạch Dương chắc chắn nhẹ nhàng hơn Liễu Tuấn rất nhiều.Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Liễu Tuấn cửa mình, nằm ngựa mặt lên, Bạch Dương cảm thấy tay hơi tê, liền khẽ khàng rút tay khỏi cổ Liễu Tuấn, vén chăn lên chuẩn bị vào phòng tắm thì không cẩn thận chạm vào tiểu huynh đệ vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu cả tiểu ngoan đông, hoảng hốt nhìn Liễu Tuấn, còn may, y vẫn ngủ rất ngon.Dù là như thế, chị Bạch Dương mặt vẫn đỏ như táo chỉ, nhớ lại cảnh điên cuồng vừa rồi, Bạch Dương vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, khẽ cắn lấy cánh môi hông......“Hoan nghênh Bạch ti trưởng và các đồng chí của quốc kế ủy tới khu Trường Hà chỉ đạo công tác”Ở cổng tào nhà cơ quan khu Trường Hà treo một tấm băng rôn lớn, Sài Thiệu Cơ dẫn toàn thể thành viên hai ban quản lý và công tác xếp hàng nghênh đón.

Cấp bậc của Bạch Dương thực ra ngang với Sài Thiệu Cơ, có điều người ta ở cơ quan lớn, quốc kế ủy thường được xưng là “tiểu quốc vụ viện”, hơn nữa mọi người đều biết cha của Bạch ti trưởng là ủy viên bộ chính trị, bộ trưởng trung tổ bộ, lại từng là cấp trên của Liễu bí thư, đích thân tới khu Trường Hà khảo sát, bất kể phương diện nào cũng xứng đáng với sự chào mừng này.Chiều hôm qua vốn Sài Thiệu Cơ xin chỉ thị của Liễu Tuấn, muốn huy động toàn thể thành viên trong hai ban tới sân bay đón Bạch Dương, nhưng bị Liễu Tuấn phủ quyết, nói một mình đi là đủ, để Bạch ti trưởng “nghỉ ngơi lấy sức”, hôm sau còn tới khu chỉ đạo công tác.Sài Thiệu Cơ kính cẩn phụng mệnh.Hắn tham gia cuộc toàn đàm của người phụ trách khu cao tân do tỉnh chính phủ mở ra, được dựng làm đại biểu điển hình, còn phát biểu chuyên đề trên cuộc họp, tỉnh trưởng Hà Duyên An dẫn đầu vỗ tay, sau khi cuộc tọa đàm kết thúc, Hà Duyên An đích thân tiếp kiến hắn, trong lời nói mang theo vẻ cổ vũ, điều này làm tâm tình suy sụp của Sài Thiệu Cơ liền trở nên cực độ phấn chấn.Xem ra Liễu bí thư vì giữ mình lại quả thực nghĩ hết biện pháp.Với biểu hiện của hắn trước kia ở khu Trường Hà thật sự không đáng đề Hà Duyên An khen ngợi như thế.Bất giác Sài Thiệu Cơ thực sự coi Liễu Tuấn như cấp trên của mình rồi, cấp bậc trên quan trường không phải là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá quyền lực, người có thể quyết định tiền đồ của mình, cho dù cấp bậc của người đó có thấp hơn, thì cũng là cấp trên, huống chi Liễu Tuấn là cấp trên thật.Nếu như Liễu bí thư sai bảo như thế, nhất định là có tính toán rồi.Chỉ có điều Sài Thiệu Cơ nằm mơ cũng không ngờ được, “tính toán” của Liễu bí thư là lôi Bạch ti trưởng lên giường.Tháp tùng Bạch Dương tới khu Trường Hà khảo sát từ Liễu Tuấn còn có một vị phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy, mọi người gặp nhau ở khách sạn Thu Thủy, rồi mới đi xe tới khu Trường Hà.Khi Bạch Dương từ trên xe xuống, các cán bộ khu Trường Hà đều hoa mắt vì vẻ đẹp đoan trang của Bạch ti trưởng.

Chương 792: Tham lam vô độĐoàn khảo sát của Bạch ti trưởng đương nhiên tiến hành rất thuận lợi, Liễu bí thư tháp tùng toàn bộ hành trình, có điều nhìn thấy quang cảnh xây dựng nhộn nhịp của khu Trường Hà, cùng những nhà máy lớn đang từ dưới đất mọc lên, Bạch ti trưởng không ngạc nhiên như các đồng chí ở quốc kế ủy, vì chị Bạch Dương hiểu rất rõ bản lĩnh của tiểu ngoan đồng.Tiểu ngoan đồng xưa nay làm việc chưa bao giờ chịu ở sau người khác, thậm chí có thể nói, y tới nơi nào công tác là phúc của người dân nơi đó, nếu như tiểu ngoan đồng tới thành phố Ngọc Lan nửa năm mà không mở ra được cục diện mới, chị Bạch Dương sẽ không tin.Mãnh tướng được lọt vào mắt xanh của Hồng phó thủ tưởng há cỏ thể là hạng tầm thường.Tiễn phó chủ nhiệm của tỉnh kế ủy thấy khung cảnh hùng vĩ này trong lòng thầm nhủ mình quan liêu rồi, ngay ở trong tình có một tòa thành thị mới đang dần dần hiện ra, đây là chuyện oanh động thế nào?

Vậy mà mình lại không hề hay biết, thậm chí quốc kế ủy cũng bị kinh động rồi mà mình vẫn ù ù cạc cạc.Bạch Dương mỉm cười ưu nhã, hỏi:- Liễu bí thư, đường lối quy hoạch tổng thế của khu Trường Hà là như thế nào.Đây không phải ở trường hợp công chúng nữa, mà là văn phòng của Liễu Tuấn, bên trong chỉ có bốn người, Bạch Dương, Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ và thư ký Tiểu Kim của Bạch Dương.Tổ khảo sát nghiên cứu hai ngày, có được nhận thức trực quan với khu Trường Hà, hiện giờ Bạch Dương đang viết báo cáo, một báo hoàn chỉnh thế nào cũng phải có đường lối tổng thể, rồi từng bước triển khai.- Về vấn đề này mời Sài chủ nhiệm báo cáo cho Bạch ti trưởng, bên ban quản lý có một đường lối hết sức đầy đủ.Cuộc họp điều chỉnh cán bộ trên thành ủy sắp mở, Liễu Tuấn không lúc nào quên đẩy Sài Thiệu Cơ lên sân khấu.Sài Thiệu Cơ rất kính cẩn báo cáo quy hoạch tổng thể khu cao tân trong ba năm, tuy Liễu bí thư tháp tùng toàn bộ quá trình khảo sát, nhưng hành trình do Sài Thiệu Cơ an bài, Liễu Tuấn làm lãnh đạo rất chuẩn mực, việc nhỏ nhặt không quan tâm nhiều.Sài Thiệu Cơ đã nhận được thông báo của chính phủ tỉnh, Cận Tú Thật và Hà Duyên an đều muốn hội kiến Bạch Dương, hiển nhiên hai vị lãnh đạo nhắm vào bộ trưởng trung tổ sau lưng người ta.Sài Thiệu Cơ do địa vị và tầm nhìn có giới hạn, nên không hiểu nhiềm lắm về tình hình cao tầng, có điều theo suy đoán của hắn, năm sau đổi khóa, bộ trưởng Bạch Kiến Minh hẳn lui về tuyến hai rồi, dù sao tuổi tác đã tới giới hạn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ảnh hưởng của Bạch Kiến Minh sẽ mất, những người đảm nhận bộ trưởng trung tổ không ai là không có ảnh hưởng sâu rộng, cho dù có lui về, ảnh hưởng với cao tầng vẫn rất lớn, nhất là ý kiến của cán bộ cấp phó quốc gia lúc sắp lui về sẽ được cao tầng rất coi trọng.Con gái Bạch Kiến Minh tới tỉnh A, Cận Tú Thật và Hà Duyên An chú ý là tất nhiên.Hai ngày khảo sát Sài Thiệu Cơ cũng ý thức được quan hệ thân mật vô cùng giữa hai người Bạch Liễu, có thể thấy khi hai người hợp tác ở huyện Ninh Bắc hết sức hòa hợp.Sài Thiệu Cơ báo cáo ngắn gọn, nêu bật trọng điểm, bí thư Tiểu Kim ghi chép nhanh trên sổ tay, đương nhiên những tư liệu này khu ủy chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng thư ký lúc nào sẵn sàng ghi ghép là bổn phận.- Rất rốt, rất có tham vọng.Bạch Dương gật đầu, mắt liếc qua Liễu Tuấn, bằng trực giác cô biết đấy là ý tưởng của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Chị, em muốn nhờ chị giúp một việc.Cả Sài Thiệu Cơ lẫn Tiểu Kim đều thất kinh, vị này sao lại xưng hô thân mật như thế?

Có điều trở lại bình thường rất nhanh, Sài Thiệu Cơ càng thầm cảm kích.Liễu Tuấn gọi Bạch Dương là chị ngay trước mặt hắn, có thể thấy đã hoàn toàn coi hắn là người mình rồi, điều này làm Sài Thiệu Cơ rất kích động, đừng thấy Tiểu Liễu tới tỉnh A chỉ có một mình, nhưng sau lưng người ta là ai?

Nghiêm Liễu hệ, thậm chí có thể nói có ảnh hưởng khá lớn với cao tầng, Nghiêm Ngọc Thành càng là người phát ngôn của cả hệ phái, lần này tuyển cử khóa mới, rất có khả năng tiến thêm một bước.Sài Thiệu Cơ hiện giờ ở quan trường có thể nói là tới ngưỡng, cán bộ cấp phó sở 43 tuổi, tuy chưa nói là nhiều tuổi, nhưng cũng không phải là ít nữa, có tiến bộ được hay không quan trọng là phải xem có được ai tán thưởng không, hiện giờ được thành thân tín của Tiểu Liễu, tới lúc thích hợp quý nhân trên đầu đưa tay kéo hắn một cái là có thể tiến lên rồi.Cơ họi đột nhiên rơi xuống, Sài Thiệu Cơ đương nhiên là phải tóm cho chặt.Bạch Dương sóng mắt lưu chuyển:- Sao?

Lại có mưu đồ với quỹ hỗ trợ của chúng tôi đấy hả?Chuyện này Liễu bí thư không nói trước với Bạch Dương, hai ngày qua đêm nào cũng quấn lấy nhau “tác chiến” thời gian đâu mà nói chuyện đó.

Tiểu ngoan đồng cứ như chết đói, đòi hỏi không thôi, Bạch Dương ứng phó mệt mỏi.Vốn “cả gan trắng trợn” dính lấy nhau như thế, Bạch Dương có chút lo lắng, có điều thấy thái độ thản nhiên của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương cũng yên lòng.Người này hình như chẳng biết sợ cái gì.Hiện giờ nghe thấy Liễu Tuấn lên tiếng, Bạch Dương lập tức nhớ tới cái chợ vật liệu “đông nam đệ nhất” mà Sài Thiệu Cơ nói, cái chợ này kinh phí dự toán là 200 triệu, khu Trường Hà tài chính eo hẹp, Liễu Tuấn tất nhiên là muốn “làm tiền” quốc kế ủy rồi.Tiểu ngoan đồng tuổi hổ, thấy thịt là vồ!Liễu bí thư cười hì hì:- Cái quỹ hỗ trợ kia của bọn chị vốn là để hỗ trợ cho khu cao tân mà, nếu em không có mưu đồ với nó mới là lạ.Sài Thiệu Cơ lần đầu tiên nhìn thấy thái độ tương xứng với tuổi tác trên mặt Liễu Tuấn, cười hết sức sáng lạn, nhưmột thanh niên chưa hề biết mưu tính gì.Bạch Dương trầm ngâm rồi nói:- Muốn bao nhiêu?

Chị nói trước cho mà biết, nhiều là không được, còn các địa phương khác đang trông chờ kia kìa.- Hì hì, thịt Đường Tăng thì ai cướp được là của người đó.Liễu Tuấn cười rất gian manh.Thư ký Tiểu Kim mồm cứ há hốc ra.Vị Liễu bí thư này đúng là cái gì cũng dám nói.Tiểu Kim là thư ký quốc kế ủy phân phối cho Bạch Dương, tuổi trên hai mươi, trông khá xinh xắn, đặc biệt hai lúm đồng tiền làm người ta yêu thích.

Cô cũng nghe nói hai người Bạch Liễu từng cộng tác với nhau, hai ngày qua cô cũng nhận ra ánh mắt Bạch ti trưởng nhìn Liễu bí thư đầy dịu dàng cưng chiều, như chị ruột thật vậy.Có điều Liễu Tuấn nói trắng ra như vậy vẫn làm cô giật mình.Đây đâu phải là thái độ của một lãnh đạo cấp phó sở chứ, không ngờ câu tiếp theo lại càng làm Tiểu Kim kinh hãi hơn.- Em cũng chẳng cần nhiều, 100 triệu là được.Liễu Tuấn tham lam vô độ.Bạch Dương mắng:- Một trăm triệu!

Cậu coi quốc kế ủy là ngân hàng đấy à?- Em mặc kệ, chỉ không cho em 100 triệu, ngày nào em cũng tới quốc kế ủy quấy rầy chị.Tiểu ngoan đồng giở thủ đoạn “lưu manh”.Bạch Dương bật cười:- 100 triệu thì khẳng định là không được, thế này để sau khi chị vào báo cáo lên trên, xem ý tứ lãnh đạo ủy ban thế nào rồi lại liên hệ với cậu.Liễu Tuấn cười hì hì không nói nhiều nữa.Y biết, 100 triệu là hoàn toàn không có khả năng, có điều ra giá là phải hét lên tận trời, Bạch ti trưởng có trả giá dưới đất, thi ít nhiều cũng phải kiếm được 3 - 5 chục triệu, tới khi đó lại mưu đồ với ngân hàng.

Cái chợ vật liệu này Liễu Tuấn chuẩn bị biến nó thành túi tiền của khu Trường Hà, ba năm sau, khu Trường Hà còn phải tiêu tiền nhiều lắm.Cũng chỉ có Bạch Dương mới dung thứ cho y công khai “uy hiếp”, nếu là cán bộ địa phương khác, dù cấp bậc cao hơn Liễu Tuấn thì cũng nào dám càn rỡ với một cán bộ cơ quan quốc gia nắm thực quyền như thế?Liễu Tuấn còn nhớ trong một bài phỏng vấn của con cháu một vị khai cuốc công thần, nói ông ta đường đường là phó tỉnh trưởng, khi tới cơ quan bộ ngành quốc gia, cũng phải ngồi bậc thang đợi nhân viên làm việc cấp khoa cấp xử tới.Sài Thiệu Cơ không khỏi thầm thở dài, giờ mới hiểu thế nào là có người nhà làm quan trong triều.Bạch Dương nếu như đã đồng ý, thế nào ít nhiều cũng phải kiếm cho chút tiền, vào thời buổi này, tài chính địa phương đâu đâu cũng khó khăn, mọi người đều thiếu tiền, có thể kiếm được tiền của quốc kể ủy là bản lĩnh lớn.Giống như lời Liễu Tuấn nói, thịt Đường Tăng ai cướp được thì là của người đó, còn về phần cướp được rồi dùng ra sao là toàn quyền của lãnh đạo địa phương.

Anh lấy đi kiến thiết hay là làm công quỹ du lịch, hoặc biến thành thịt cá ăn vào bụng, thậm chí có tiêu trên cái bụng trắng nõn nà của các cô em mơn mởn cũng chẳng có ai nghiêm túc giám sát anh.Bình thường mà nói cho dù có quan hệ thân thiết với nhân viên làm việc ở cơ quan quốc gia, cũng phải chủ động tươi cười tới nhà, người ta cho anh cái ghế ngồi đợi là nể mặt rồi.

Há miệng tham lam như Liễu Tuấn lại còn đường Bạch Dương đồng ý sau này chủ động liên hệ với bọn họ đúng là dị loại trong dị loại rồi, nói ra ngoài, ối người hâm mộ chết luôn.Liễu Tuấn quay sang nói với Sài Thiệu Cơ.- Lão Sài, chuyện này không thể sơ xuất.

Chị tôi nói rồi đó, có không ít người nhắm vào miếng thịt Đường Tăng này đâu...Tôi thấy thế này, khi đoàn chị tôi trở về, anh phụ trách tháp tùng, trước tiên làm xong chuyện này đã, dù sao chợ vật liệu này chỉnh phủ tỉnh cũng đồng ý rồi.Sài Thiệu Cơ rối rít gật đầu.Bạch Dương cười mắng:- Cứ như chúng tôi nợ cậu vậy, đòi nợ cũng không phải thúc như thế.- Hi hì, tiền vào trong túi thì mới yên tâm được.Bạch Dương mỉm cười nói:- Tiểu Tuấn, cái chuyện kết hợp cư dân bản địa và sản nghiệp các cậu vừa nói kia chị thấy rất hay, có tính cở mở, cậu nói tỉ mỉ hơn cho chị nghe xem nào.

Chương 793: Dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnhSơn Điền Thứ Lang làm việc rất tận tâm tận lực, thừ khi nhận nhiệm vụ hợp tác với Cty Trường Phong gần như ở luôn thành phố Ngọc Lan, ngày ngày tới công ty thương thảo với Triệu Ngạn các vấn đề chi tiết.Cho dù Liễu Tuấn chẳng ưa gì tiểu quỷ tử, nhưng rất tán thưởng thái độ làm việc chăm chỉ và nghiêm túc của dân tộc này.Sau khi hợp tác, 40% lợi nhuận Cty Trường Phong có được thuộc về Cty Sơn Điền, thực tế là về túi Tiểu Thanh và Liễu Tuấn, cuối cùng lại quay trở về khu Trường Hà đâm chồi nảy lộc.Triệu Ngạn cũng là người làm việc cục kỳ nghiêm chỉnh, lần này coi như gặp phải đối thủ rồi, hai người thượng vì vấn đề chi tiết mà cái nhau tới đỏ mặt tía tai.

Triệu Ngạn nóng lên trách mắng Sơn Điền Thứ Lang không hiểu tình hình thực tế trong nước, lúc này Triệu phó giám đốc quên mất Sơn Điền tiên sinh là khách Cty Trường Phong mời tới, là bạn hàng hợp tác, may mà Triệu Ngạn không chửi thô tục, còn Sơn Điền Thứ Lang thì cực kỳ lệ độ, Triệu Ngạn vừa nổi giận là ông ta đứng bật dậy, liên tục khom người nhận lỗi, nhưng khom người thì khom người, ông ta cũng chẳng chịu nhược bộ chút nào.Liễu Tuấn cùng đoàn khảo sát của Bạch Dương tới văn phòng Triệu Ngạn ở Cty Trường Phong, thì Triệu Ngạn và Sơn Điền Thứ Lang lại đang tranh chấp, Triệu Ngạn giọng rất lớn, nói ầm ĩ trong văn phòng, bảo Sơn Điền Thứ Lang đang nói chuyện nhà binh trên giấy.

Sơn Điền Thứ Lang lại cúi đầu, nói:- Xin lỗi ngài Triệu, xin ngài thông cảm.

Nhưng vấn đề này đúng là phải thương lượng thêm.Bạch Dương không vọi tiến vào, nhìn Liễu Tuấn đợi y giải thích.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Hai người cái nhau một là phó giám đốc thường vụ Triệu Ngạn, người kia là Sơn Điền Thứ Lang, của công ty Sơn Điền, bạn hợp tác của Cty Trường Phong.Bạch Dương mắt tròn xoe, kinh ngạc vô cùng.- Phó giám đốc thường vụ cãi nhau với đại biểu hợp tác?

Hợp đồng hợp tác của hai bên, không phải là chưa ký chính thức sao?Đám người Tiễn phó chủ nhiệm của tỉnh kế ủy đi cùng cũng đầy kinh ngạc, chưa kịp hợp đồng chính thức đã cãi nhau long trời lở dất với bên hợp tác, vị phó giám đốc này quá khác người rồi?

Không lo người ta ôm tiền bỏ đi hay sao?Có thể hợp tác với Cty Trường Phong đâu thể là thương nhân nhỏ.Cty Trường Phong tuy mấy năm gần đây tuy làm ăn không tốt, nảy nòi ra một lũ một mọt, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu không có trên trăm triệu vốn đầu tư, căn bản không đủ điều kiện hợp tác với Cty Trường Phong.- Không sao đâu, bọn họ cãi nhau quen rồi, cả hai đều ngoan cổ cả.Liễu Tuấn thản nhiên như không, gõ cửa mấy cái rồi đi vào.Nhìn thấy Liễu Tuấn hai người đang cái nhau lập tức dừng lại, Triệu Ngạn không xoay chuyển kịp, mặt đỏ bừng bừng gật đầu với Liễu Tuấn, còn Sơn Điền Thứ Lang hết sức lễ độ khom người 90 độ:- Xin chào Liễu bí thư.Theo lời giới thiệu của Liễu Tuấn, lưng Sơn Điền Thứ Lang cứ như gắn máy, tới ai là cúi mình cái rụp, Liễu Tuấn hoài nghi người Nhật Bản thế nào cũng có cả đống mắc bệnh sụn đệm cột sống.Liễu Tuấn chỉ gật đầu, còn đám người Bạch Dương tất nhiên không thể làm cao, ai nấy bắt tay khách khí.- Lão Triệu, đang tranh luận vấn đề gì thế?Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.Triệu Ngạn nói:- Vấn đề phân phối công chức, Sơn Điền tiên sinh muốn tối ưu hóa tổ hợp.

Theo phương án ông ấy đưa ra, phải có tới 50% công nhân cho thôi việc, Liễu bí thư cũng biết tình hình nhà máy đó, mấy năm qua hiệu quả không tốt, tiền lương thưởng phát không đầy đủ, hành hạ mấy năm trời, chút vốn liếng tích trữ được đã bị tiêu sạch rồi...Liễu Tuấn khoát tay, ngăn lời dông dài của Triệu Ngạn lại:- Lão Triệu, tôi ủng hộ Sơn Điền tiên sinh, Cty Trường Phong muốn cất cánh bay cao thì phải đại phẫu, tiến hành tối ưu hóa tổ hợp.Sơn Điền Thứ Lang cúi đầu cảm tạ.Xí nghiệp của Nhật Bản rất chú trọng đãi ngộ phúc lợi, mặc dù không phải là xí nghiệp quốc hữu, nhưng sinh lão bệnh tử của công nhân viên đều do xí nghiệp bao hết, điều này có liên quan tới truyền thống của dân tộc Nhật Bản, tình cảm với xí nghiệp rất cao, thực sự coi xí nghiệp là nhà.Có điều Sơn Điền Thứ Lang cực kỳ bất mãn với kết cấu nhân viên của Cty Trường Phong, ông ta cho rằng rất nhiều người căn bản không cần thiết, điều này và chuyện nuôi dưỡng nhân viên nghỉ hưu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Xí nghiệp của người Nhật Bản quyết không có phép một ai ngồi không ăn lương, nhưng các công nhân viên thường xuyên tự giác tăng ca.Không tăng ca, thì tiểu tử nhà ngươi coi chừng bị sa thải.Nếu không thu gọn số nhân viên dư thừa, giá thành sản phẩm sẽ không hạ xuống được, sức cạnh tranh không còn, đổ vào bao nhiêu tài chính cũng vô dụng.Triệu Ngạn ra sức tranh đấu:- Liễu bí thư, dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn những công nhân đó chết đói được.Đối với người trải qua hai xã hội như Triệu Ngạn mà nói, tính ưu việt của Chủ nghĩa Xã hội là phương diện ông ta cực kỳ coi trọng.Liễu Tuấn cười nói:- Lão Triệu, tối ưu hóa tổ hợp và tinh giản nhân viên không phải là làm công nhân chết đói, với những công nhân không phù hợp, nhà máy đương nhiên có an bài đường ra khác cho bọn họ.Triệu Ngạn mắt trợn tròn, không hiểu gì cả:- Liễu bí thư, nhà máy không cần bọn họ nữa thì an bài đường ra thế nào?Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Lão Triệu hôm nay tôi cùng Bạch ti trưởng, Tiễn chủ nhiệm và các đồng chí khác tới Cty Trường Phong nghiên cứu khảo sát chính là cùng tham khảo đường lối phát triển sau này, chuyện này trước tiên phải làm sáng tỏ, vì sao sức cạnh tranh của công ty đi xuống?

Không phải là chấ lượng thấp mà là giá thành cao, hiệu năng sản xuất kém, chi phí nân lặng tăng, tổng thể mà nói, Cty Trường Phong quy mô không nhỏ, nhân viên nhiều.

Một Cty lớn giống như một cái tàu chở đầy thậm chí quá trọng tải, khó ứng phó được với sóng gió lớn, muốn quay đầu càng khó khăn trùng trùng.

Vì thế sau khi công ty cổ phần hóa, bước quan trọng nhất tiếp theo là thu gọn quy mô, tinh giản nhân viên, chúng ta phải hợp nhất nhà xưởng, hợp nhất phòng ban, giảm nhẹ cơ cấu, chỉ giữ lại đội ngũ cán bộ tinh nhuệ nhất, một số những thứ linh kiện phụ trợ sản xuất và phân xưởng đóng cửa toàn bộ.Triệu Ngạn cả kinh, thiếu chút nữa hét toáng lên:- Liễu bí thư, đóng cửa những phân xưởng đó, dây chuyền sản xuất của chúng ta sẽ không hoàn chỉnh, làm sao cho ra sản phẩm?Đúng là dân ngoài nghề chỉ đạo dân trong nghề mà.Triệu Ngạn thừa nhận Liễu Tuấn rất biết cách quản lý cán bộ, chỉ tới một hai tháng đã khoét hết đám sâu mọt Chu Phi Dược đi, nhưng nói tới quản lý sản xuất nhà xưởng thì phải cần có kinh nghiệm phong phú.Liễu Tuấn làm thế chẳng phải là chỉnh đốn bừa à?

Sản phẩm không làm ra được lấy cái gì bán cho khách hàng?- Lão Triệu cứ bình tĩnh đã, những phân xưởng đóng cửa, chỉ là đóng cửa với công ty thôi, chứ không phải là đóng cửa thật sự, công ty chúng ta không sản xuất những phụ kiện kiện có thể bao thầu hoặc cho thuê, bảo người ta sản xuất cho chúng ta.

Chúng ta chỉ mua những linh kiện đó, như thế ở phương diện tài chính lưu động, chi tiêu quản lý có thể giảm thiểu, có thể tập trung tinh lực vào những chi tiết quan trong hơn.

Đương nhiên, cho thuê hay bao thầu cũng sẽ suy nghĩ tới công nhân vừa nghỉ việc, dù sao bọn họ làm việc trong nhà máy nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành t hục, có điều đây chỉ là hiện tượng tạm thời, sẽ mau chóng có người cạnh tranh.

Cạnh tranh càng mạnh càng có lợi cho công ty, có thể dùng giá thấp hơn để mua số phụ kiện đó, toàn bộ giá thành sản phẩm cũng sẽ giảm bớt.Liễu Tuấn mỉm cười thong thả giải thích cho mọi người.Kỳ thực đường lối này không phải do Liễu Tuấn sáng tạo ra, kiếp trước y ngẫu nhiên đọc được bài báo so sanh suản xuất xe máy trong nước và một vùng duyên hải đông nam, phát hiện ra xí nghiệp duyên hải kia sản xuất ra xe máy cùng chất lượng mà giá thành ít hơn tới 30%, nguyên nhân do xí nghiệp kia chỉ làm ba việc...Sản xuất động cơ, sơn xe và lắp ráp hoàn chỉnh!

Trừ ba công việc đó ra, tất cả các khâu khác đều do xưởng gia đình trong vùng tự làm, nơi đó gần như trên 60% hộ gia đình gia công linh kiện xe máy, hình thành một dây chuyển sản nghiệp hoàn chỉnh, bời vì có sự cạnh tranh, các công xưởng nhỏ đua nhau giảm giá thành nâng cao chất lượng, xí nghiệp lặp đặt chỉ cần dùng giá rất thấp là có thể rmua được linh kiện tốt, hơn nữa áp lực tài chính giáp bớt rồi, một phượng diện khác là chi phí quản lý do cơ cấu cồng kênh sinh ra, cùng gánh nặng cho công nhân nghỉ hưu càng không phải quan tâm.Đồng thời kinh tế trong vùng phát triển cao tốc, nhà nhà hộ hộ đều có đường kiếm tiền, hình thành một vòng tuần hoàn tốt, đó là con đường phát triển liên tục cho Cty Trường Phong thậm chí là cả khu Trường Hà.Đám Bạch Dương và Triệu Ngạn còn đang nghiền ngẫm kỹ lời nói của Liễu Tuấn, thì Sơn Điền Thứ Lang đã hưng phấn đứng dậy, cúi người thật sâu với Liễu Tuấn, luôn mồm nói:- Quá hay, quá hay, biện pháp này của Liễu bí thứ quá là hay!

Là phương án tốt nhất giải quyết giá thành quá cao của Cty Trường Phong!

Sơn Điền bội phục.Bạch Dương trầm tư một lúc rồi mắt sáng lên:- Liễu bí thư, nếu như phương án này có thể thuận lợi thực thi, như vậy được hưởng lợi không chỉ có Cty Trường Phong, mà rất nhiều quần chúng khu Trường Hà cũng có thể tìm được đường lối phát triển riêng mình, đúng là một công nhiều việc!

Tôi hi vọng Cty Trường Phong và khu Trường Hà có thể mau chóng thực thi phương án này tiến tới thực thi trên toàn quốc.

Chương 794: Kiến nghị điều động cán bộThành ủy Ngọc Lan cuối cùng cũng chuẩn bị điều động cán bộ rồi.Cuộc họp văn phòng bí thư này Kim Lập Kỳ cũng tham gia chính là một tín hiệu rõ ràng, bình thường mà nói cuộc họp văn phòng thảo luận lĩnh vực nào, thường ủy cai quản lĩnh vực đó sẽ được mời tham gia, Kim Lập Nghi tham gia họp nhiều nhất, thậm chi đôi khi người ta thành thói quen coi Kim Lập Kỳ trở thành một thành viên của cuộc họp văn phòng bí thư.Trước cuộc họp Đinh bí thư theo lệ đưa ra nội dung của cuộc họp.- Thưa các đồng chí, hôm nay mời mọi người tới đây là để thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ trong thời gian sắp tới, năm ngoài thành phố Ngọc Lan chúng ta giành được thành tích đáng mừng, trừ khu Trường Hà ra, các khu huyện khác đều tiến bộ khá rõ ràng...

Thôi Phúc Thành khóe mắt giật lên một cái.Đinh Ngọc Chu đặc biệt loại khu Trường Hà khỏi danh sách “tiến bộ khá rõ ràng”, ý độ thế nào cũng biết.

Kỳ thực nếu luật tiến bộ, chẳng nơi nào rõ ràng như khu Trường Hà, nhưng Đinh Ngọc Chu nói là năm ngoái, miễn cưỡng nói qua, khu Trường Hà năm ngoái đa phần công tác thiếu tình thần.Thôi Phúc Thành được chỉ định phân quan quản khu Trường Hà, Đinh Ngọc Chu nói như thế là có ý điểm danh phê bình hắn.- Đương nhiên thành tích thì ai cũng thấy, nhưng không có nghĩa là không có chút khuyết điểm nào, số ít cán bộ, đặc biệt là các cán bộ phụ trách khu huyện, sự thực chứng minh không đảm nhiệm được công tác trong phận sự, vì thế phải tiến hành điều chỉnh.

Tôi hi vọng các đồng chỉ có thể nghiêm túc tham khảo vấn đề này.Đinh Ngọc Chu còn chưa dứng lời các phó bí thư đã ngạc nhiên nhìn ông ta.Trước kia triển khai thảo luận bất kỳ vấn đề nào Đinh Ngọc Chu cũng chưa từng thêm vào câu chú thích như vậy.

Hôm nay làm sao rồi?

Chẳng lẽ Đinh Ngọc Chu cho rằng lần điều chỉnh này có thể gặp trở ngại gì sao?

Nên dự phòng trước.Có lẽ lòng tin của Đinh Ngọc Chu đã bắt đầu dao động rồi, cho rằng bản thân không thể nắm giữ cuộc họp bí thư 100% như trước nữa.Đây là điều chưa từng có.Đinh Ngọc Chu nói xong lời mở đầu, liền gật đầu với Kim Lập Kỳ.Kim Lập Kỳ hiểu ý, đằng hắng một tiếng rồi mở sổ trước mặt ra, bắt đầu nói tới kiến nghị điều chỉnh cán bộ.

Lần điều chỉnh này quy mô không lớn, chức vị điều chỉnh không cao lắm, thậm chí còn chiếu cố tới thể diện của Thôi Phúc Thành, dựa theo ý kiến của bên chỉnh phủ mà kiến nghị điều chỉnh mấy người đứng đầu đơn vị trực thuộc chính phủ.Đối với việc điều chỉnh các cán bộ này, cơ bản không có trở ngại gì, mọi người đều thông qua.- Ngoài ra phòng tổ chức kiến nghị đồng chí Chung Vĩnh Minh đảm nhận chức chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà, đồng chí Sài Thiệu Cơ sẽ có an bài khác.Cuối cùng trong giọng nói vang vang của Kim Lập Kỳ cũng phát ra kiến nghị điều chỉnh cán bộ có trọng lượng.Thôi Phúc Thành cau mày lại rất rõ rệt, cầm cốc trà lên uống.- Kim trưởng phòng, khu Trường Hà hiện giờ triển khai công tác rất tốt, kêu gọi đầu tư đứng số một của toàn tỉnh, chính phủ thành phố trước đó không lâu còn phê chuẩn kế hoạch ba năm của khu Trường Hà.

Lúc này điều chỉnh cán bộ phụ trách chủ yếu của khu thì có cần thiết không?Bất ngờ người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối là Điền Hoằng Chính.Trước kia cô chưa bao giờ phát biểu ý kiến về việc điều chỉnh cán bộ trọng yếu.Kim Lập Kỳ cười ha hả, nói:- Điền bí thư, tôi cũng khá hiểu tình hình khu Trường Hà.

Năng lực công tác của đồng chí Sài Thiệu Cơ rất tốt, nhưng đồng chí này cẩn thận có dư nhưng dũng khí không đủ.

Khu Trường Hà hiện giờ trăm hoa đua nở, đồng chí Chung Vĩnh Minh ở huyện Ngọc Tây ra sức kiến thiết huyện, gần đây huyện Ngọc Tây thu được bước tiến dài, ý kiến của phòng tổ chức là bố trí cho đồng chí Liễu Tuấn một người công sự trẻ hơn, sáng tạo hơn để có lợi cho công tác khu Trường Hà.Chắc chắn lời này của Kim Lập Kỳ đại biểu cho ý kiến của Đinh Ngọc Chu.Không được ông ta đồng ý, một trường phòng cấp thành phố không thể tủy ý đưa kiến nghị điều chỉnh công tác của cán bộ cấp phó sở.Thôi Phúc Thành nói:- Tôi tán đồng ý kiến của Điền bí thư, chính như lời Kim trưởng phòng nói, khu Trường Hà trăm hoa đua nở, từ khi đồng chí Liễu Tuấn tới nhậm chức, diện mạo của khu Trường Hà hoàn toàn đổi mới, công tác kiến thiết tưng bừng náo nhiệt.

Nói tới sáng tọa mới mẻ, đồng chí Liễu Tuấn xứng đáng khen ngợi, tôi cho rằng để công tác triển khai tốt hơn càng không nên điều đồng đồng chí Sài Thiệu Cơ.

Đồng chí Liễu Tuấn năng lực công tác rất cao, nhưng vừa mới tới, còn đồng chí Sài Thiệu Cơ ở khu Trường Hà khá lâu, am hiểu tình hình, lại là người cẩn thận, vừa khéo bù đắp cho đồng chí Liễu Tuấn.Đỗ Văn Nhược âm trầm nói:- Khu Trường Hà có mỗi 300 km vuông, nhân khẩu chưa tới 30 vạn, đồng chí Liễu Tuấn tới nửa năm rồi, hẳn là phải nắm được tình hình rồi chứ?- Đỗ thị trưởng công tác ở thành phố Ngọc Lan 20 năm rồi, có dám nói là nắm rõ tất cả tình huống của thành phố như lòng bàn tay không?Thôi Phúc Thành nhẹ nhàng chọc lại một câu.Thành thực mà nói, Thôi Phúc Thành là một thị trường vô cùng uất ức, trên đầu bị đè một phó bí thư tỉnh ủy, bên dưới bị chống bởi một phó thị trường thường vụ ngang cấp chính ở, thực sự là không nhúc nhích được.

Năm xưa tỉnh ủy điều hắn tới đây, nói không chừng nhìn trúng đặc điểm cực kỳ nhẫn nại của hắn, Thôi Phúc Thành trước kia làm thị trưởng thành phố khác cũng nổi danh “chịu đựng” rồi.Đinh Ngọc Chu rất mạnh mẽ, nếu bố trí một cộng sự cũng mạnh mẽ tương đương thì tỉnh lo nội bộ lục đục nghiêm trọng.Khoảng thời gian gần đây phong cách làm việc của Thôi Phúc Thành có chút thay đổi, liên tục xuất chiêu ở bên chính phủ, xâm chiến quyền lực của Đỗ Văn Nhược.

Dù Đỗ Văn Nhược có uy thế ra sao thì danh nghĩa vẫn là cấp dưới của hắn, Đỗ Văn Nhược có khó chịu đến đâu cũng không tiện đeo lên mặt, mà cũng không thể lúc nào cũng gọi Đinh Ngọc Chu ra mặt áp chế được.Hiện giờ tới cuộc họp văn phòng bí thư, Thôi Phúc Thành cũng thay đổi phong cách hùa theo số đông trước đây, chủ động xuất kích.- Đồng chí Liễu Tuấn còn kiêm nhiệm giám đốc Cty Trường Phong, gánh vác trọng trách thí điểm cải cách quốc xĩ, lúc này điều chỉnh đồng chí Sài Thiệu Cơ đi, đưa đồng chí Chung Vĩnh Minh tới, cả hai đều là người mới, lại cần thêm thời gian cọ sát, cá nhân tôi cho rằng chỉ có hại mà không có lợi cho việc triển khai công tác ở khu Trường Hà.Thôi Phúc Thành “đâm” Đỗ Văn Nhược một phát xong liền trình bày rõ hơn ý kiến của mình, lập trước rất rõ ràng.Khuôn mặt vốn u ám của Đỗ Văn Nhược càng sa sầm xuống như trời sắp đổ mưa, lạnh lùng nói:- Đồng chí Liễu Tuấn năng lực công tác mạnh, đồng chí Chung Vĩnh Minh cũng chẳng yếu hơn, hai người liên thủ, càng làm công tác khu Trường Hà thúc đẩy nhanh hơn.- Ban bệ bố trí, phải chú trọng bù đắp cho nhau, tôi nghĩ đạo lý này Đỗ thị trưởng hiểu chứ?Thấy Đỗ Văn Nhược tức giận, Thôi Phúc Thành lại trở nên bình tĩnh, thong thả uống trà, ngữ khí hết sức ôn hòa:- Hiện giờ khu Trường Hà như một cái xe đầu xăng, đồng chí Liễu Tuấn cầm bánh lái, thì phải bố trí cho một người dậm phanh, nếu không cả hai tranh nhau bánh lái, lỡ có tình huống gì thì phanh không kịp.- Thôi thị trưởng nói quá dọa người rồi, gan phải lớn hơn, bước tiến phải nhanh hơn!

Đó là chỉ thị rõ ràng của thủ trưởng tối cao.

Chính vì khu Trường Hà xu thế phát triển rất tốt, cho nên cần tăng thêm lực độ, tôi cho rằng kiến nghị của phòng tổ chức rất tốt.

Nếu như cuộc họp văn phòng bí thư không thể thống nhất ý kiến, tôi đề nghị đưa lên thường ủy biểu quyết.Đỗ Văn Nhược tức bế phổi.Hắn đã bao giờ phải chịu nín nhịn trước mặt Thôi Phúc Thành?Thực sự trong lòng Đỗ Văn Nhược thì thị trưởng thành phố Ngọc Lan họ Đỗ chứ không phải họ Thôi!

Nếu chẳng phải Đinh Ngọc Chu cảnh cáo hắn không được quá đáng, thì chỉ sợ Đỗ Văn Nhược hắn sớm đã nắm hết mọi thứ bên chính phủ trong tay, đoạt sạch quyền lực của Thôi Phúc Thành rồi.Hiện giờ thấy Thôi Phúc Thành càng ngày càng cứng rắn, hắn liền đẩy ra cuộc họp thường ủy, trên thường ủy Đinh Ngọc Chu vẫn có thể khống chế tuyệt đại đa số.Thôi Phúc Thành quai hàm bành lên, hít sâu một hơi nói:- Đỗ thị trưởng, có đưa ra thường ủy biểu quyết hay không phải do Đinh bí thư quyết định!

Cho dù văn phòng bí thư cũng không thể nhất ngôn đường được, phải nghe ý kiến các đồng chí khác.Đương nhiên Thôi Phúc Thành không phải khích bác gì giữa Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu, tới tầng cấp bọn họ rồi mang trò trẻ con đó ra chẳng phải chuốc nhục vào thân hay sao?Giống như Đỗ Văn Nhược, Thôi Phúc Thành cũng đầy một bụng túc, khu Trường Hà thuộc phận sự của hắn, phòng tổ chức điều chỉnh cán bộ chủ chốt mà không hề thông báo gì trước với hắn, đưa thẳng lên văn phòng bí thư.

Nếu như các ngươi không coi lão Thôi này vào đâu, thì ta việc quái gì phải nể mặt các ngươi nữa.Bị chèn ép như thế, uất ức tới già chẳng bằng vùng lên liều một cú.

Nhiều lắm là đổi chỗ khác, chẳng lẽ còn có thể triệt chức của hắn hay sao?Thôi Phúc Thành làm tới chức thị trưởng này đầu phải không có chút thế lực nào.Đinh Ngọc Chu sắc mặt âm trầm, nhưng ngữ khí vẫn còn bình tỉnh, nói:- Đồng chí Tiên Phong có ý kiến gì.Trong mắt Thôi Phúc Thành đây rõ ràng là biết còn cố hỏi.Thái Tiên Phong chủ quản tổ chức đảng, Kim Lập Kỳ đưa ra kiến nghị này có thể không trao đổi với Thôi Phúc Thành, sao có thể không trao đổi với Thái Tiên Phong cho được?

Có điều Thái Tiên Phong là người xưa nay không ai có thể hoàn toàn khống chế được.Thái Tiên Phong cười:- Tôi ủng hộ quyết định của Đinh bí thư.Những người còn lại trố mắt ra.Đinh Ngọc Chu còn chưa quyết định, anh ủng hộ cái gì?Nhưng Đinh Ngọc Chu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chương 795: Diện kiến Cận Tú ThậtCùng lúc với việc cuộc họp văn phòng bí thư thành phố Ngọc Lan diễn ra, Liễu Tuấn tháp tùng Bạch Dương tới tỉnh ủy, Bạch Dương nhận lời mời của Cận Tú Thật tới làm khách, Liễu Tuấn làm lái xe lâm thời.Ngay cả Tiết Chương Dịch cũng bị Liễu Tuấn đuổi đi rồi.Có thể ở riêng với chị Bạch Dương lúc nào, tiểu ngoan đồng đều không bỏ qua, trong mấy hồng nhan chi kỷ của y, chỉ có Bạch Dương khiến y sinh cảm giác quyến luyến dựa dẫm sâu nhất, nằm trong lòng cô như một bến cảng tĩnh lặng.Cận Tú Thật cũng mời thêm cả Liễu Tuấn.Có lẽ vị “đại ca” của tỉnh ủy này cũng có chút hứng thú với chàng trai trẻ đã gây ra động tĩnh ầm ĩ toàn tỉnh.Hơn nữa lai lịch của Liễu Tuấn không tầm thường, tới địa phận của Cận Tú Thật làm việc hơn nửa năm mà không gọi tới gặp mặt thế nào bị người ta xì xào sau lưng.Chiếc Audi chậm rãi đi vào khu tỉnh ủy trang nghiêm, Liễu Tuấn và Bạch Dương sóng vai đi vào văn phòng Cận Tú Thật.Thư ký của Cận Tú Thật tên Lý Huệ, tuổi trên 40, nhìn qua là một nam nhân trung niên rất ôn hòa, thấy hai người tới liền tươi cười đứng dậy bắt tay.Lý Huệ trước đó chưa từng gặp hai người, nhưng xuất hiện vào lúc này trừ hai người được triệu kiến ra thì không thể là ai khác.- Xin chào Bạch ti trưởng!

Chào Liễu bí thư!

Hai người đúng là thiếu niên tài cao.Liễu Huệ kèm luôn một câu nịnh bợ.Bề ngoài của Bạch Dương nhìn qua phải ít hơn tuổi thực của cô tới năm tuổi, nịnh nọt như thế cũng chẳng phải quá lời.- Lý chủ nhiệm quá khách khí rồi.Bạch Dương cười rất đúng mực, bắt tay Lý Huệ.Lý Huệ kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, là thư ký số một của tỉnh, theo Cận Tú Thật thời gian rất dài, là hiện tượng rất hiếm thấy, có thể thấy vị thư ký này rất được Cận Tú Thật yêu thích.Luận cấp bậc hành chính mọi người tương đương, nhưng Bạch Dương tới từ kinh thành, cán bộ cơ quan trước tiên, tất nhiên phải giữ thái độ chừng mực trước mặt cán bộ địa phương.- Hai vị chờ chốc lát, tôi vào thông báo cho Cận bí thư.Lý Huệ nói rất khách khí, có điều trong lúc hắn xoay người đi, Liễu Tuấn phát hiện ra trong mắt hắn có sự bất mãn, chắc chắn là vì Bạch Dương, có lẽ hắn bị sự “kiêu ngạo” của Bạch Dương kích thích một chút.Có thể ở bên bí thư tỉnh ủy bao lâu như thế, trong lòng Lý Huệ cũng là một kẻ kiêu ngạo, thậm chí có thể nói, trừ những nhân vật thực quyền trong thường ủy tỉnh ra, những phó tỉnh trưởng thông thường sợ rằng chẳng lọt vào mắt hắn.Liễu Tuấn mỉm cười.Những người làm việc bên lãnh đạo lớn quá lâu, thực sự rất dễ sinh kiêu ngạo.Lý Huệ báo cáo:- Bí thư, Bạch ti trưởng của quốc kế ủy và đồng chí Liễu Tuấn ở thành phố Ngọc Lan đã tới.- Mời họ vào.Trong phòng truyền ra giọng nói trầm khàn uy nghiêm nhưng hơi già cả.Tiếp đó Bạch Dương đi trước, Liễu Tuấn theo sau, chậm rãi vào văn phòng Cận Tú Thật.

Đằng sau chiếc bàn gỗ lim lớn, Cận Tú Thật đã đứng dậy chờ, mỉm cười gật đầu với hai người.Lý Huệ hơi giật mình.Đây là cảnh rất hiếm có, Cận Tú Thật là kiểu cán bộ lãnh đạo cũ, rất chú trọng quan uy quan thế, quy củ rất chặt, bình thường trừ Hà Duyên An cùng mấy vị phó bí thư tỉnh ủy, thì người khác rất ít thấy Cận Tú Thật đứng dậy đón.Có điều Lý Huệ nhanh chóng thấy bình thường, Cận Tú Thật chỉ biểu thị tôn trọng mấy vị đại lão đứng sau hai người này thôi.Cận Tú Thật làm thế hiển nhiên tỏ rõ cuộc triệu kiến hôm nay mang tính chất tư nhân.Bạch Dương và Liễu Tuấn đi nhanh tới khom người chào.- Chào Cận bí thư.- Hà hà, không cần khách khí...Nào, ngồi đi!Cận Tú Thật bắt tay hai người, nụ cười trên mặt hết sức ôn hòa, từ sau bàn làm việc đi ra, mời hơi người ngồi xuống ghế sô pha.

Lý Huệ đưa trà lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.Cận Tú Thật hỏi:- Bạch Dương, tới vài ngày rồi hả?Cận Tú Thật chừng sáu mươi, tóc chải ngược về đằng sau, nhuộm đen bóng, trông tinh thần hừng hực.

Có điều mặt có nếp nhăn rõ ràng rồi, không được trẻ trung như hình tượng mà Liễu Tuấn nhìn thấy trong TV.- Vâng thưa Cận bí thư tới được ba ngày rồi.- Lệnh tôn đại nhân vẫn khỏe chứ?- Ba tôi sức khỏe rất tốt, cám ơn Cận bí thư quan tâm!

Người nhờ tôi thay mặt hỏi thăm Cận bí thư.- Ài, Bạch chính cục quá khách khí rồi.

Liễu Tuấn, cha vợ và cha cậu khỏe cả chứ?Cận Tú Thật hỏi thăm Bạch Kiến Minh xong, liền quay sang hỏi Liễu Tuấn, ngữ khí và cách xưng hô có chút thay đổi, mơ hồ mang theo vài phần thân cận.

Đó không phải vì Bạch Kiến Minh địa vị cao hơn hai người Nghiêm Liễu, mà vì Liễu Tuấn làm việc trong địa phận ông ta quản lý, nên làm ra vẻ bề trên.Liễu Tuấn hơi cúi người, đáp:- Cám ơn Cận bí thư quan tâm, phụ thân và nhạc phụ tôi đều rất khỏe.Cận Tú Thật gật đầu:- Bạch Dương, ba ngày qua tiến hành khảo sát khu Trường Hà ra sao rồi?Bạch Dương mỉm cười đáp:- Cận bí thư, về cơ bản chúng tôi nhìn thấy thứ mình muốn thấy rồi.- Ồ?

Câu nói này thú vị đây!

Nó ra xem thứ mà các đồng chí muốn nhìn thấy là cái gì vậy?Cận Tú Thật mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén.Kỳ thực Cận Tú Thật luôn rất quan tâm tới khu Trường Hà, Lý Huệ gần như mỗi một khoảng thời gian đều báo cáo tình hình khái quát cho ông ta.

Một khu Trường Hà có lẽ không đủ để Cận Tú Thật quá coi trọng, nhưng tiền độ phát triển của khu cao tân trong toàn tình thì Cận Tú Thật rất quan tâm.

Đây cũng là chính tích của ông ta, dù ông ta không quản kiến thiệt kinh tế, nhưng toàn quốc đang dấy lên phong trào phát triển kinh tế, kinh tế một tỉnh tố hay xấu, cũng không thể tách rời bí thư tỉnh ủy.Kinh tế tỉnh đi lên, cũng không nhất định là Cận Tú Thật có thể tiếp tục tại nhiệm, nhưng nếu kinh tế trì trệ, thì Cận Tú Thật gần như không có khả năng ở lại rồi.Từ điểm này mà nói Cận Tú Thật và Hà Duyên An coi như vẫn có điểm chung nhất định.Bạch Dương vẫn giữ nụ cười đúng chừng mực, ưu nhã nói:- Cận bí thư, cụ thể mà nói thì có hai điểm chủ yếu, thứ nhật là tốc độ kêu gọi đầu tư và năng lực thực hiện dự án của khu Trường Hà nắm ngoài dự kiến của chúng tôi.

Căn cứ vào con số thống kê vè các khu cao tân trong cả nước cũng chưa từng có tiền lệ này.

Sức hút đầu tư bên ngoài của khu Trường Hà thực sự là vô cùng mạnh.Bạch Dương nói tới đây liền quay sang gật đầu với Liễu Tuấn, tỏ ý khích lệ.Liễu Tuấn cũng gật đầu đáp lễ, trong lòng cười thầm, chị Bạch Dương của y hiện giờ cũng hiểu đạo quan trường rồi, biết lúc thích hợp thì lấy thể diện cho y.- Ha ha, toàn quốc có một không hai, nói thế là Liễu Tuấn đổ thuốc mê cho nhà đầu tư bên ngoài rồi.Cận Tú Thật nói đùa.Liễu Tuấn vội đáp:- Cận bí thư, thứ thuốc mê này tôi còn chưa nghiên cứu ra.Cận Tú Thật cười ha hả, rất là sảng khoái.- Liễu Tuấn, tôi mặc kệ có phải cậu đổ thuốc mê cho người ta hay là dựa vào thành tín đãi người, nhìn chung có thể mời được nhiều nhà đầu tư tới, đồng thời biến thành hạng mục thực sự nhiều như thế là rất giỏi, rất đáng được biểu dương.- Cám ơn Cận bí thư khen ngợi, tôi chẳng qua chỉ làm công việc trong bộn phận thôi.Liễu Tuấn vẫn chiếu theo quy củ quan trường, khiêm tốn đáp.Từ khi y và Bạch Dương vào cửa, Cận Tú Thật tỏ thái độ hội kiến tư nhân, luôn rất ôn hòa, nhưng Liễu Tuấn vẫn cảm thấy áp lực đè nặng lên người, cảm giác này cho dù đối diện với Đinh Ngọc Chu cũng không mạnh mẽ như thế.

Liễu Tuấn cảm thấy đo không phải do quyền lực đại vị của Cận Tú Thật tạo ra, mà áp lực này nằm ở khí độ cực kỳ tự tin tựa như hết thảy nằm gọn trong lòng bàn tay của mình.Khí độ này Liễu tuấn chỉ mới thấy ở nguyên bí thư tỉnh N là Liêu Khánh Khai, Nghiêm Ngọc Thành cùng với Hà Trường Chinh.

Cho dù là Bạch Kiến Minh và cha hắn cũng không khiến y có cảm giác này.Liễu Tuấn hơi bất ngờ là tựa hồ Hà lão gia tử thậm chí Vũ lão gia tử cũng không khiến y bị áp lực lớn đến thế.- Ừm, người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nói vội, rất tốt!

Bạch Dương, không phải là nói có hai điều sao?

Điều còn lại là gì?Bạch Dương đáp:- Cận bí thư, còn lại là vấn đề kết hợp cư dân bản địa và sản nghiệp mà Cty Trường Phong và khu Trường Hà đề xuất ra.

Cụ thể mà nói, chính là dựa vào các loại xí nghiệp đã có hoặc đang kiến thiết trong khu, đưa ra ngoài một phần, từng bước hình thành một dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnh, để nhà nhà đều thành một mắt xích trong đó.

Chẳng những giảm bớt rất nhiều giá thành sản phẩm, phân tán áp lực tài chính xí nghiệp.

Đồng thời dùng tốc độ cao nhất khiến khu cao tân làm người dân giàu lên.

Cận bí thư, ở điểm này đối với sản nghiệp khu cao tân của chúng ta mà nói là một con đường mới chưa từng có.

Chúng tôi sẽ mật thiết chú ý tới tình huống phát triển của khu Trường Hà, mau chóng tổng kết kinh nghiệm có liên quan, kiến lập thí điểm ở khu cao tân tại các tỉnh thành khác, mày mò một kinh nghiệm hoàn chỉnh hũu hiệu, mở rộng ra phạm vi rộng hơn.Cận Tú Thật gật đầu:- Rất tốt, nếu như thực sự làm được điều này, cả hai đều lập được đại công rồi.Liễu Tuấn khiêm tốn nói:- Đó là do tỉnh ủy thành ủy lãnh đạo chính xác.Có điều lúc này không một ai ngờ được rằng, Liễu Tuấn sắp cùng các “lãnh đạo chính xác” của thành ủy, bùng nổ một cuộc xung đột chính diện vô cùng kịch liệt Chương 796: Vi tôn giả húyChuyến kháo sát của Bạch Dương kết thúc trọn vẹn, chuẩn bị hôm sau trở về kinh thành, tối hôm đó Liễu Tuấn không dính lấy Bạch Dương, dù sao ngày cuối cùng cô và ba đồng sự thế nào cũng phải trao đổi tổng hợp tư liệu, chuẩn bị viết báo cáo điều tra nghiên cứu.

Buổi tối tổ chức tiệc tiễn chân ở Ngọc Lan, Bạch Dương uống chút rượu, thêm vào ba đêm liền không được ngủ cho tử tế, đúng là mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi thật khỏe một đêm.Tiểu ngoan đồng sao có thể không chút tim gan nào được!Ngồi trong phòng Bạch Dương một lúc, lại ôm ấp âu yếm một hồi, Liễu nha nội quy luyến từ biệt, nói sáng sớm ngày hôm sau thế nào cùng làm lái xe đưa chân chị Bạch Dương.Vừa về mới biệt thự số một đã thấy Tiểu Vũ tươi cười chạy lên đón.- Anh, anh về rồi.Liễu Tuấn khi giới thiệu Tiểu Vũ cho Tiểu Phan nói cô là em gái mình, Tiểu Phan tất nhiên lòng sáng tựa gương, nhưng không nói ra.

Có điều bắt đầu từ đó, Tiểu Vũ liền gọi Liễu Tuấn là “anh”....Trước kia Tiểu Vũ cũng gọi Liễu Tuấn là anh, nhưng đó là xưng hô “anh, tôi” chứ không phải có tiền tố “ca” trước khi nói chuyện.

Giống như Liễu Tuấn gọi Bạch Dương là chị/tỷ mỗi khi mở đầu câu nói, còn nói chuyện với Hà Mộng Doanh thì gọi là chị nhưng xưng hô trống không.Thực sự là Tiểu Vũ cũng không biết phải gọi Liễu Tuấn ra làm sao, cô không quen được với cách xưng hô “Liễu bí thư”, cảm thấy rất ngược mồm.

Nếu như Liễu Tuấn đã giới thiệu với người ta cô là “em gái tôi”, thì gọi một tiếng anh cũng là hiển nhiên.Có điều tiếng “anh” này đúng là có ma lực, Tiểu Vũ thoáng cái cảm thấy mình và Liễu Tuấn kéo lại rất gần như, cứ như Liễu Tuấn trở thành người thân cận nhất thật rồi, không còn loại cảm giác khẩn trương mỗi lần tiếp xúc với y như trước kia nữa.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu.Tiểu Vũ vội lấy dép lê lại cho y thay.Liễu Tuấn xoa đầu Tiểu Vũ, hỏi:- Tiểu Vũ, mấy ngày qua đóng phim cảm giác thế nào?Tiểu Vũ thè lưỡi ra:- Căng thẳng!

Căng thẳng tới chết người.- Ồ?

Sao lại căng thẳng?

Nào, ngồi xuống đây kể cho anh nghe đi.Ba ngày liền làm bạn với Bạch Dương, tâm tình Liễu nha nội rất tốt, vì tổng bộ của Cty Phượng Hoàn chuyển tạm tới khu Trường Hà, cho nên Tiểu Phan và đoàn làm phim cũng tới thành phố Ngọc Lan quay phim.

Tiểu Vũ được an bài vai nữ số hai, vốn Bàn Đại Hải và Tiểu Phan đều muốn ai bài cho cô vai nữ chính, nhưng Liễu Tuấn thấy Tiểu Vũ thiếu kinh nghiệm động phim, diễn ngay vai chính nếu hỏng thì tổn thất là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ bất lợi cho sự phát triển về sau của Tiểu Vũ trong giới điện nảh, con đường này cứ đi từng bước vững chắc thì tốt hơn.Tuấn thiếu gia bảo sao, Bàn Đại Hải tất nhiên làm như thế.Tiểu Vũ mặc dù đã đi theo công ty đóng phim, nhưng đồ đạc trong biệt thự số một không chuyển đi, Liễu Tuấn không nhắc tới, bản thân Tiểu Vũ càng không chủ động chuyển đi.Có điều dù sao Tiểu Vũ cũng không thể ngày nào cũng ở trong biệt thự số một chăm lo việc nhà cho Liễu Tuấn nữa, liền thông qua Vu Hoài Tín tìm một giúp việc, đúng giờ tới làm cơm cho Liễu Tuấn.

Bình thường Tiểu Vũ đều trở về biệt thự số một vào buổi tối, thu dọn phòng ốc, chuẩn bị bữa sáng cho Liễu Tuấn rồi mới đi đóng phim.Bàn Đại Hải ngay lập tức điều phối một chiếc xe và tài xế chuyện dụng để đưa đón Tiểu Vũ.

Bàn Đại Hải làm việc chu đáo, căn dặn Tiểu Phan phải bảo mật thân phận của Tiểu Vũ, phải nói giới giải trí hỗn loạn u tối, thịnh hành đủ loại quy tắc ngầm.

Loại nha nội như Liễu Tuấn có tới vài tình nhân trong giới nghệ sĩ chẳng có gì lạ lẫm, Bàn Đại Hải suy tính tới việc hiện giờ đoàn làm phim ở thành phố Ngọc Lan, nếu để nhiều người biết được quan hệ thân mật giữa Tiểu Vũ và Tuấn thiếu gia thì chẳng phải chuyện hay ho gì.Có điều tới ngay cả Bàn Đại Hải cũng không ngờ được, “tình nhân” của Tuấn thiếu gia là một cô nương hoàn chỉnh.Nhân viên đoàn làm phim không biết Tiểu Vũ lai lịch ra sao, liền đoán là “sủng thiếp” mới của Bàn Đại Hải, nhưng lại thấy không ổn, hình như giám đốc Lâm khách khí với Tiểu Vũ hơi thái quá.Những cô gái thân thiết với giám đốc Lâm có dùng xe để chở, cho dù là ngôi sao lớn như Thư Tâm cũng chưa bao giờ thấy giám đốc Lâm khách khí như thế.Tiểu Vũ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, ban đầu còn cho rằng cứ làm ngôi sao điện ảnh là sẽ có xe đưa xe đón như vậy.

Nhưng dần dần hiểu ra, nguyên nhân là vì Liễu Tuấn, giám đốc Lâm kính trọng Tuấn thiếu gia, còn cô là nữ nhân của Tuấn thiếu gia, tất nhiên đối đãi với cô như bảo bối.Thực sự “chủ nhẫu” của Bàn Đại Hải không nhiều, mấy người mà hắn biết thì ai cũng là nhân vật lớn.

Tiểu Vũ tạm thời còn chưa sánh được với bất kỳ một ai trong số đó, có điều chỉ cần cô có thể làm Tuấn thiếu gia vui, là Bàn Đại Hải toàn tâm toàn ý cung phụng.Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn hỏi, nhoẻn miệng cười nói:- Đợi một chút, để em đi pha trà cho anh.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Tiểu Vũ tung tăng đi pha trà, một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút được đặt khẽ trước mặt y, sau đó cô hưng phấn ngồi xuống một bên ghế sô pha.Những ngày qua, cô sống thực sự rất vui vẻ.Cha con Chu Phi Dược một chết một vào tù, cả một đám lưu manh côn đồ ở Cty Trường Phong bị chi cục công an bắt sạch, vấn đề Tiểu Vũ lo lắng nhất đã không còn nữa, rồi chớp mắt một cái chả hiểu ra sao đã biến thành diễn viễn, hoàn thành mộng tượng trong lòng.

Ừm, đúng là mọi thứ như một giấc mơ vậy.Thấy dáng vẻ vui sướng của Tiểu Vũ, tâm tình Liễu Tuấn càng tốt hơn, Tiểu Vũ có thể cảm nhận được đó là niềm vui từ tận đáy lòng.Cùng sống với nhau dưới một mái nhà gần nửa năm, rất ít khi mình thấy anh ấy vui như thế.Anh ấy lúc vui vẻ trông thật là đẹp trai.- Đóng phim khó lắm hả?

Em bị đạo diễn mắng phải không?Liễu Tuấn khoan khoái dựa mình vào ghế sô pha, vừa thưởng thức trà vừa hỏi.- Không, không, đạo diễn không mắng em, còn đối xử rất tốt...Chỉ là bản thân em quá ngốc, cứ luôn căng thẳng, mà căng thẳng là quên hết lời thoại, mồ hôi chảy ra ngoài...Tiểu Vũ xấu hổ kể, gò má trắng nổi lên hai áng mây hồng.Liễu Tuấn cười:- Diễn viên mới đóng phim ai cũng thế cả, quen rồi sẽ ổn thôi...- Vâng.Tiểu Vũ gật đầu:- Đạo diễn cũng an ủi em như thế, ông ấy còn nói...- Ồ, ông ấy nói gì?Liễu Tuấn rất hứng thú.Tiểu Vũ lại đỏ mặt:- Ông ấy nói, em rất có thiên phú đóng phim, tiềm lực vô cùng khả quan...Liễu Tuấn bật cười.Nói thực y chẳng thấy Tiểu Vũ có chút thiên phú đóng phim nào, một cô nhóc con ngây ngô thì đúng hơn.

Đoán chừng Tiểu Phan nể mặt Tuấn thiếu gia cho nên mới nói như thế, có điều tất nhiên Liễu Tuấn không nói ra khỏi mồm.- Anh, có phải anh mệt không, để em đấm chân cho nhé.Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn tỏ ra có chút mệt mỏi, chẳng đợi y đồng ý, liền ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, nhẹ nhàng đấm bóp đùi cho y, động tác hết sức cẩn thận, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không hề có ý lấy lòng Liễu Tuấn, muốn giải trừ mệt mỏi cho y thực.Thời tiết nóng dần, Tiểu Vũ mặc khá mỏng manh, ngồi xuống đó có thể thấy bầu vú nhô lên cao, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại khẽ đấm lên đùi Liễu Tuấn, dáng vẻ cực kỳ mê người.May mà mấy ngày qua Liễu nha nội đêm đêm quyết chiến, dục vọng được phát tiết hết rồi, nếu không lộ “tướng xấu” trước mặt Tiểu Vũ thì gay to.Tiểu Vũ cách y gần như thế, nếu có một chút phản ứng nào thôi cũng không thể che dấu đi đâu được.- Tiểu Vũ được rồi, anh không mệt.Liễu Tuấn vẫn ngăn động tác của Tiểu Vũ lại, y biết mình tinh lực dư dật khát thường, kích thích trực tiếp như thế sẽ thất thủ ngay, cái thân thể này đôi khi không chịu nghe y chỉ huy.Tiểu Vũ đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, nhưng không quay về chỗ cũ, mà ngồi xuống bên Liễu Tuấn, dần dần đầu dựa gần tới, Liễu Tuấn chỉ cười không cự tuyệt.Tiểu Vũ tựa đầu lên vai y, rồi lại rụt rè đưa hai tay ra, ôm lấy cánh tay Liễu Tuấn, bầu vú thiếu nữ thanh xuân ép lên cánh tay y, hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng truyền tới.Còn Tiểu Vũ rõ ràng hơi thở gấp gáp hơn rất nhiều.Liễu Tuấn vẫn cầm chén trà, vẫn thong thả uống từng ngụm một.Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.Tiểu Vũ giật mình, cuống cuồng buông tay ra, đứng ngay dậy, mặt đỏ bừng bừng, không dám nhìn Liễu Tuấn tới một cái, vội chạy ra cửa, ấn nút thông thoại.- Xin chào, xin hỏi Liễu bí thư có nhà không?

Tôi là Sài Thiệu Cơ.Tiểu Vũ liền quay đầu lại nhìn Liễu Tuấn, thấy y gật đầu liền ấn nút mở cửa biệt thự.Tới cùng Sài Thiệu Cơ còn có một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi, khuôn mặt duyên dáng, vóc người tâm trung, rất có khí chất.- Xin chào bí thư, muộn thế này rồi còn tới quấy rầy bí thư thật xấu hổ quá.Sài Thiệu Cơ nhìn thấy Liễu Tuấn, vội đi nhanh tới, đưa cả hai tay ra nắm tay y, lắc liên tục, rồi giới thiệu người tới cùng với mình:- Bí thư, đây là vợ rôi, tên là Phương Hàm.- Xin chào Liễu bí thư.Phượng Hàm khách khí bắt tay Liễu Tuấn.- Lão Sài, chị dâu, mời ngồi.Liễu Tuấn rất tùy ý mời hai vợ chồng Sài Thiệu Cơ ngồi, khi y mới vừa vào ở tòa biệt thự này, Sài Thiệu Cơ đã tới thăm rồi, nhưng khi đó chỉ đi một mình, lúc này mang cả theo vợ, tất nhiên là biểu thị sự thân cận.Tiểu Vũ liền pha trà và cắt hoa quả mời khách.Sài Thiệu Cơ và Phương Hàm đều rất khách khí với Tiểu Vũ, thậm chí khi cô mang nước tới Sài Thiệu Cơ còn hơi nhấc mình lên, người cúi xuống.

Lời đồn trong biệt thự số một có cô gái trẻ, Sài Thiệu Cơ nghe thấy từ lâu rồi, khi đó chỉ mỉm cười, không bình luận một lời.Người trẻ tuổi thích chuyện này là đương nhiên, còn việc công khai nuôi “tình nhân” trong nhà thì ảnh hưởng không tốt, nhưng Liễu Tuấn là nha nội, làm việc quá giới hạn một chút là chuyện đương nhiên.Hiện giờ Sài Thiệu Cơ đã hoàn toàn đem mình là cấp dưới đích hệ của Liễu Tuấn rồi, càng không bình luận gì về chuyện này.

Đạo lý “vi tôn giả húy” Sài Thiệu Cơ hiểu rất rõ.......Vi tôn giả húy: ý nói tới khuyết điểm và lỗi lầm của người có thân phận cao quý, nôm na là có thể bỏ qua.Vi tôn giả húy, vi hiền giả húy, vi thân giả húy là cách nguyên tắc ứng sử và thái độ mà Không Tử soạn ra, đặt nền móng cơ sở văn hóa nho gia, chính vì cái thứ này mà hai chữ “bình đẳng” không thể đầm chồi nẩy lộc ở TQ, đừng nói gì tới phát triển ra.Tư tưởng này ảnh hưởng sâu đậm ở TQ, thế nên tuy cùng là nước phương đông, chúng ta ảnh hưởng TQ nhiều, nhìn bề ngoài văn hóa khá giống nhau, nhưng thực chất suy nghĩ nhìn nhật sự việc có khác biệt lớn.

Đơn giản như quan điểm “cường giả vi tôn” ở TQ mạnh hơn ở ta nhiều, thế cũng hợp lý một quốc gia khồng lồ nếu không có quan niệm này, thì tan từ lâu rồi.

Chương 797: Tình yêu nồng cháy- Bí thư, ngày mai tôi cùng Bạch ti trưởng tới thủ đô, tư liệu cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, bí thư còn chỉ thị gì không?Hai bên tán gẫu mấy câu chuyện thường nhật, Sài Thiệu Cơ liều xin chỉ thị.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:- Tới thủ đô làm xong chuyện này không cần vội trở về, ở thêm vào ngày, móc nối quan hệ một chút, nhận biết thêm vài người sau này làm việc tiện hơn...Ừ, tôi đã nói với chị tôi rồi, chị ấy sẽ giới thiệu người quen cho anh, ngoài ra tới gặp phó ti trưởng Khâu Tình Xuyên của ti chính sách tiền tệ ngân hàng TW, anh ấy cũng là bạn tôi.Liễu Tuấn nói, còn Sài Thiệu Cơ vội lấy sổ tay ra ghi chép.Hắn biết Liễu Tuấn đang giúp mình lập nên mạng lưới quen hệ ở thủ đô, để mình nhanh chóng hòa nhập vào vòng bạn bè của y.

Đối với một quan viên địa phương mà nói, đây là một món tiền tài cực lớn, một quốc kế ủy, một ngân hàng TW, đều là ban ngành hỗ trợ lớn cho kiến thiết địa phương.Sài Thiệu Cơ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn rồi, không cần nói thêm lời cảm kích, nếu không thành xa lạ.Liễu Tuấn lại nhắc:- Phía Khâu ti trưởng phải tranh thủ, anh ấy có khả năng sắp ra ngoài làm việc rồi.Khâu Tình Xuyên trước đó không lâu gọi điện cho Liễu Tuấn, nói lãnh đạo trong ngân hàng đã chính thức tìm hắn nói chuyện, chuẩn bị đưa hắn ra ngoài.

Khi đó Liễu Tuấn đưa ra lời mời, muốn hắn tới tỉnh A, cậu của Khâu Tình Xuyên, Vương phó chủ tỉnh quân ủy có quan hệ thân thiết với nhà họ Hà, Hà Duyên An làm việc ở tỉnh A, nếu như Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A làm việc, sẽ có nhiều thuận lợi, có được tỉnh trưởng hỗ trợ, chỗ lợi là thấy rõ, hơn nữa những người bạn cũ cũng có thể thường gặp nhau trò chuyện.Khâu Tình Xuyên thầm tán đồng ý kiến của Liễu Tuấn, có điều chuyện này tất nhiên phải trao đổi với lãnh đạo, thông suốt một số quan hệ.- Bí thư...Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn dò hỏi, cho dù ánh mắt rất ôn hòa, nhưng Sài Thiệu Cơ lại khẽ rùng mình, kỳ quái như vậy đấy, một khi ai đó xác định đi theo một kẻ mạnh, tự nhiên sinh ra cảm giác kính sợ trong lòng.- Bí thư, tôi nghe nói hôm nay thành ủy mở cuộc họp văn phòng bí thư, ý của thành ủy vẫn muốn điều Chung Vĩnh Minh Tới...Sài Thiệu Cơ nói ra lo lắng của mình.Chuyện điều động cán bộ rất khó mà giữ bí mật được.Liễu Tuấn bình thản nói:- Tôi cũng nghe nói rồi, có điều đó chỉ là thảo luận, không phải là quyết định.

Hơn nữa điều chỉnh cán bộ cấp phó sở, cuối cùng phải có ý kiến của tỉnh.Sài Thiệu Cơ yên tâm.Nếu Liễu Tuấn đã nói như thế thì không còn gì phải lo lắng nữa, từ lúc Liễu Tuấn tới nhậm chức tới nay, phàm y muốn làm chuyện gì, gần như không một ai có thể cản trở!

Hạ gục đối thủ là như thế, muốn bảo vệ người của mình hẳn là cũng như thế.Sài Thiệu Cơ liếc nhìn Tiểu Vũ im lặng ngồi một bên, nói:- Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, bí thư hãy nghỉ ngơi sớm.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu.Sài Thiệu Cơ nhấc cái giỏ để bên cạnh lên trên bàn nói:- Đây là một ít đặc sản ở quê tôi, mang tới cho bí thư nếm thử.Liễu Tuấn gật đầu.Chuyện y lắm tiền, các thành viên khu ủy khu Trường Hà không còn ai không biết nữa, tin rằng Sài Thiệu Cơ cũng không ngu xuẩn tới mức tặng cho y món quà quý trọng gì.Vợ chồng Sài Thiệu Cơ cáo từ rời đi, Liễu Tuấn bảo với Tiểu Vũ:- Tiểu Vũ, thu đồ lại đi.- Dạ...Tiểu Vũ vui vẻ đáp lời.Vừa rồi vợ chồng Sài Thiệu Cơ ngồi đó, Tiểu Vũ im lặng ở bên cạnh tiếp khách, không nói tới nửa câu, giữ vững quy củ.

Cô biết Liễu Tuấn và người ta thương lượng đều là đại sự, không phải thứ mình có thể hiểu được.Liễu Tuấn đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ trên lầu.Đã tới giờ ngủ rồi, không tới thư phòng xử lý công văn nữa.Huống hồ y cũng phải suy nghĩ cho kỹ, giả sử Đinh Ngọc Chu thực sự đề xuất kiến nghị điều chỉnh Sài Thiệu Cơ trên cuộc họp thường ủy thì phải ứng phó như thế nào.

Xét mức độ khống chế thường ủy của Đinh Ngọc Chu, nếu ông ta cưỡng ép thông qua kiến nghị này thì không phải là vấn đề lớn.

Cho dù Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích, Thường Uy vẫn giúp đỡ Liễu Tuấn như cũ, thêm vào Thôi Phúc Thành vẫn là năm phiếu, Đinh Ngọc Chu vẫn nắm đa số.Thực tế những hành động làm gần đầu đều là muốn bảo vệ cho Sài Thiệu Cơ, làm kiến nghị điều động cán bộ chết từ trong trứng nước, hiện ra xem ra Đinh Ngọc Chu không mảy may xuy chuyển, lần trước giao phong, kết thúc là Trì Cổ bị khai trừ công chức, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều biết, Đinh Ngọc Chu lại bị tát một cái nữa vào mặt.Đường đường một phó bí thư tỉnh ủy không trấn áp được một hậu bối trẻ tuổi mới tới, trong lòng Đinh Ngọc Chu uất ức thế nào khỏi nghĩ cũng biết.Nhưng trận chiến này, Liễu Tuấn cũng không muốn thua.Không phải chỉ vì Sài Thiệu Cơ đã quy thuận dưới cờ của y, mà còn vì tất cả những hành động của y đã biểu lộ rõ ràng muốn bảo vệ Sài Thiệu Cơ, giả sử Sài Thiệu Cơ vẫn bị điều đi, thì uy vọng mà Liễu Tuấn khó khăn lắm mới gây dựng lên được sẽ bị đả kích nặng nề.

Chung Vinh Minh tới, chỗ dựa còn mạnh hơn cả Trì Cổ, mọi người đều biết Đinh bí thư không ưa Liễu bí thư, như vậy Chung Vĩnh Minh rất có khả năng thay thế Liễu Tuấn trở thành hạch tâm ban bệ khu Trường Hà.Theo lợi tránh hại, đó là bản tính của người trong quan trường.Chân kẻ nào to thì ôm vào đó, chuyện hết sức đương nhiên.Liễu Tuấn xả nước đầy vào bồn tắm, thả người vào trong đó, nằm hút thuốc, đem toàn bộ sự kiện suy tính lại kỹ càng một lượt mới hạ quyết tâm.

Chậm rãi lau mình mặc áo tắm đi ra, bất ngờ phát hiện Tiểu Vũ đã đứng trước mặt y.Tiểu Vũ cũng đã tắm xong, cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ chất liệu tơ nhẹ giống y vậy, sau áo ngủ đoán chừng là trống trơn, có thể thấy rõ hình dạng hai núm vú gồ lên dưới lớp áo mỏng, đôi chân nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ mờ như phát ra ánh sáng dụ hoặc.- Em...em xoa bóp cho anh nhé...Tiểu Vũ lắm ba lắp bắp, khuôn mặt như bạch ngọc chuyển dần thành màu hồng.Liễu Tuấn ngẩn ra một chút, chậm rãi ngồi xuống giường, vỗ vào vị trí bên cạnh nói:- Tiểu Vũ, ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện.- Dạ...Tiểu Vũ liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh y, hai tay đặt trước bụng, mười ngón tay xoắn vào nhau, có hơi chút khẩn trương.- Tiểu Vũ, có phải em thích anh không?Liễu Tuấn hỏi thẳng thắn.- Ừm...Tiểu Vũ không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi trắng ra như vậy, cắn chặt môi, khẽ gật đầu, người hơi run lên.Liễu Tuấn lại hỏi:- Vậy em có hiểu anh không?- Có, anh là người tốt...Tiểu Vũ dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Liễu Tuấn, ánh mắt tha thiết mà chân thành, còn mang theo ngưỡng mộ vô biên.Liễu Tuấn lòng khẽ xao động.Loại ánh mắt này của các cô gái, với nam nhân mà nói là thứ vũ khí khó kháng cự nhất.Nhưng Liễu Tuấn cảnh cáo mình phải tỉnh táo.Y biết mình tên là “Liễu Tuấn” chứ không phải “Liễu Hạ Huệ”, đối diện với cô gái xinh đẹp thuần khiết như Tiểu Vũ, khó mà áp chế được kích động.

Nhưng nếu như y buông thả tình cảm chiếm hữu thân thể Tiểu Vũ, thì đó là một sự mở đầu tồi tệ, nói rõ y đã không kiểm soát được dục vọng của bản thân nữa.Quan trường là danh lợi.Vì sao các vụ án lớn cứ nối tiếp nhau mà xuất hiện?

Đó là thân ở quan trường, nếu bị quá nhiều lợi ích mê hoặc, sẽ tạo thành xung đột cực lớn với bản tính con người.Liễu Tuấn dứt khoát từ bỏ cuộc sống thong dong của phú ông tiến vào quan trường, động cơ rất đơn giản, chính là muốn làm “quan tốt”, có thể thực sự làm chút việc có ích cho người dân, giống như y đã từng tham khảo Liễu Tấn Tài, nhìn thấy quần chúng mỗi ngày một giàu lên, cuộc sống ấm no, trong lòng có cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.Ước nguyện ban đầu đó không thể từ bỏ.Nếu không Liễu Tuấn lo mình sẽ không đấu được quy tắc ngầm trên quan trường, ngược lại bị quy tắc ngầm đó nuốt chừng, biến thành một kẻ làm quan chỉ vì quan, hoàn toàn quan liêu.Nếu đúng là như thế vậy đó là bi kịch của y.Chính y đã đưa tay bóp nát lý tưởng của mình.Nếu thế chẳng bằng năm xưa chọn kinh doanh, sống cuộc đời xa hoa của phú ông cho xong.- Tiểu Vũ, thật ra em không hiểu chút gì về anh, em cũng không hiểu lắm về cái thế giới này, em tiếp xúc còn quá ít.

Thế giới này còn rất nhiều nam nhân ưu tú đang chờ em.Liễu Tuấn thong thả khuyên giải.- Không...Anh là người tốt nhất.Tiểu Vũ trở nên rất cố chấp, toàn thân run lên, dường như có thể nhào vào lòng y bất kỳ lúc nào.- Em không cần hiểu anh, em biết, anh là người đối tốt với em nhất trên đời.Liễu Tuấn hít sâu một hơi:- Anh có vợ rồi, chuyện này em biết mà!- Em biết!

Em không tranh giành với chị ấy...Em chỉ muốn ở bên anh...Thế là đủ...Những cái khác em không cần...Tiểu Vũ hoàn toàn quên đi sự rụt rè, quên đi sự xấu hồ, lý trí bị tình yêu nồng cháy che lấp, trở nên vô cùng bạo dạn.Liễu Tuấn cười khổ:- Tiểu Vũ, em để anh suy nghĩ đã, em cũng phải suy nghĩ cho thật ký, hiểu không?Tiểu Vũ gật đầu, cắn môi nói:- Anh, em không phải là hạng nữ nhân hạ tiện, em sẽ không quấn lấy anh, em biết anh là người làm việc lớn...Em sẽ đợi anh...- Được rồi, em ngủ trước đi!

Mấy ngày nữa anh sẽ rất bận.- Vâng!Tiểu Vũ lại gật đầu, đứng lên nhìn sâu vào mắt Liễu Tuấn, trong đôi mắt cô tràn ngập tình yêu thuần khiết.- Tiểu Vũ...Khi cô vừa đi tới cửa, Liễu Tuấn đột nhiên gọi.Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn y.- Vợ anh có mang rồi, có thể một thời gian nữa sẽ qua đây ở cùng anh.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói.Tiểu Vũ lặng người, hai hàng nước mắt long lanh chảy qua gò má, khẽ gật đầu:- Em biết rồi...
DoctorCrazy;643572 nói:
Chương 798: Làm cànTâm tình của Liễu Tuấn rất khó diễn tả.Tranh thủ cuộc họp thường ủy mở ra, Thôi Phúc Thành đã trao đổi với y, điều chỉnh Sài Thiểu Cơ gần như không thể tránh khỏi nữa, cho dù chưa thu được nhất trí trong cuộc họp văn phòng bí thư, Đinh Ngọc Chu vẫn quyết định đưa lên thường ủy thảo luận.Khi thông báo tình hình này, giọng nói của Thôi Phúc Thành rất bất lực, cũng xen vào đó chút phẫn nộ.Đinh Ngọc Chu quá bá đạo rồi.Ông ta làm quan ở Ngọc Lan bao năm, là phó bí tư tỉnh ủy tôn nghiêm, lại là một trong số đại tướng đắc lực nhất của Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu không cho phép quyền uy của mình có bất kỳ sự khiêu chiến nào, biết rõ ràng điều chỉnh Sài Thiệu Cơ sẽ hoàn toàn chọc giận Liễu Tuấn, từ đó liên minh với Thôi Phúc Thành, nhưng Đinh Ngọc Chu vẫn cố chấp độc đoán làm theo ý mình.Có lẽ trong mắt ông ta, dù Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành liên minh cũng chẳng là cái gì.Một thị trưởng cực kỳ yếu thế, một thường ủy con nít ranh, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, không có chút căn cơ nào ở Ngọc Lan, hai người như thế cho dù có kết mình mình cải biết gì được thế cục thường ủy chứ?Thường ủy Ngọc Lan vẫn là thiên hạ của Đinh Ngọc Chu.Quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh tuyệt đối không thể vì Liễu Tuấn tới mà thay đổi.Đinh Ngọc Chu quyết định điều chỉnh Sài Thiệu Cơ, đề bạt Chung Vĩnh Minh kiềm chế Liễu Tuấn, nếu không khu Trường Hà sẽ hoàn toàn quy thuận Thôi Phúc Thành, hoặc có lẽ Đinh Ngọc Chu chỉ muốn hoàn thành một mục đích, rất có khả năng là mục đích lớn nhất, lấy lòng Cận Tú Thận, có lẽ là Đinh Ngọc Chu còn có một mục đích khác.

Ông ta bất chấp tất cả làm càn như vậy, chỉ vì là muốn đạt mục đích cuối cùng “ăn miếng trả miếng” với Liễu Tuấn.Cuối năm ngoái so kè, Trì Cổ bị khai trừ công chức, tầng quản lý của Cty Trường Phong bị “thanh trừng” triệt để, Liễu Tuấn lập nên uy vọng rất cao ở khu Trường Hà, ngược lại quyền uy của Đinh Ngọc Chu bị suy yếu, ba phó bí thư tỏ thái độ rõ ràng không thuận theo ý ông ta nữa!

Mà thứ người đứng sau lưng ông ta muốn thấy là Hà Duyên An cùng cán bộ bản địa tranh đấu với nhau đã không xảy ra, ngược lại thái độ của Trì An Phong lại trở nên tương đối mập mờ, cán bộ Trì hệ hình như bắn đấu sản sinh ra chút chia rẽ với bọn họ, nhìn thì có vẻ không nhận ra nhưng nó đã thực sự tồn tại.Đinh Ngọc Chu rất tức giận.Người làm lãnh đạo lâu năm, khó chấp nhận nhất là loại khiêu chiến trắng trợn tới từ cấp dưới.Huống chí Đinh Ngọc Chu lại là lãnh đạo mạnh mẽ như thế.Không một ai có thể làm loạn ở Ngọc Lan này.Dù đó có là Thôi Phúc Thành hay Liễu Tuấn đều không thể.Khi trao đổi điện thoại với Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười rất thoải mái, làm Thôi Phúc Thành càng thêm buồn bực.

Người trẻ tuổi này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.- Tôi biết rồi, cám ơn Thôi thị trưởng.Liễu Tuấn chỉ hời hợt nói một câu như thế rồi cúp điện thoại, sau đó sai Vu Hoài Tín chuẩn bị xe, lên thẳng thành ủy.Bên kia điện thoại, Thôi Phúc Thành chưa cảm nhận được sự thay đổi của Liễu Tuấn, nhưng Vu Hoài Tín cảm thấy rõ ràng, Liễu bí thư ngồi ghế đằng sau, từ lúc lên xe hai môi mím chặt không nói một lời, nhưng toàn thân bốc lên chiến ý ngùn ngụt, theo kinh nghiệm nửa năm nay của Vu Hoài Tín, hắn đoán chắc chắn là Liễu bí thư thực sự nổi giận rồi.Lần này đối thủ Liễu bí thư gặp phải là ai đây?Liễu bí thư lên thành phố là để tham gia cuộc họp thường ủy, chẳng lẽ đối thủ là người trong thường ủy?

Tất nhiên Vu Hoài Tín nghĩ ngay tới Đinh Ngọc Chu.Vu Hoài Tin bất giác rùng mình.Nhưng hắn không dám nói gì, chỉ nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt.Khu Trường Hà mặc dù kề sát thành phố, nhưng trong tất cả thường ủy, văn phòng của Liễu Tuấn cách tòa nhà thành ủy xa nhất, trước kia đi họp, Liễu Tuấn thường đến sớm trước mấy phút, ngồi ở trong phòng họp đợi các thường ủy khác tới.

Đó là một thái độ hạ mình, cũng là sự khiêm nhường cẩn thận của một người trẻ tuổi nên biểu hiện ra.Nhưng lần này Liễu Tuấn lại tới đúng giờ, thậm chí còn gặp phải Đinh Ngọc Chu và Ngưu thư ký ở hành lang.- Chào Đinh bí thư.Liễu Tuấn rất trấn tĩnh.Đinh Ngọc Chu mặt nghiêm trang, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lễ.Ngưu thư ký thì mỉm cười với Liễu Tuấn, nhưng lòng thì ngạc nhiên.Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?Không phải Liễu Tuấn cố ý “đụng xe” với Đinh bí thư chứ?

Quy củ bất thành văn của thường ủy là bí thư sẽ tới cuối cùng, tiếp nhận mọi người chào hỏi, Liễu Tuấn đến cùng lúc là hơi phạm húy rồi.Ngưu thư ký vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ khách khí nhường Đinh bí thư đi trước, không ngờ Liễu Tuấn chào xong ngâng nhiên đi vào phòng họp, vứt Đinh Ngọc Chu lại đằng sau.Tôi tuân thủ quy tắc, tới phòng họp trước đợi bí thư đại nhân giá đáo!Làm như thế về lý không thể bới móc được gì, nhưng hai người một trước một sau đi vào phòng hội nghị, chỉ chênh nhau vài bước, lại cấp người ta một cảm giác Đinh Ngọc Chu “theo hầu” Liễu Tuấn rồi.Liễu Tuấn đi vào phòng hội nghị, mỉm cười gật đầu chào các thường ủy rồi đi tới chỗ ngồi của mình, Đinh Ngọc Chu đã xuất hiện ở cửa phòng họp, các thường ủy liền mỉm cười gật đầu chào.Đinh Ngọc Chu mặt vẫn lạnh tanh, bước vững vàng lên ghế chính.Thái Tiên Phong nhìn Đinh Ngọc Chu xin chỉ thị, ông ta khẽ gật đầu, Thái Tiên Phong liền hắng giọng bắt đầu cuộc họp.- Kính thưa các đồng chí, hôm nay thường ủy chủ yếu nghiên cứu điều chính một số cán bộ!

Tiếp theo, xin mời Kim trưởng phòng đọc danh sách điều chỉnh cán bộ dự kiến.Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Kim Lập Kỳ.Kim Lập Kỳ mỉm cười, mở quyển sổ trước mặt ra đọc:- Thưa các đồng chí, lần điều chỉnh cương vị này, tổng cộng có 12 người, đã thảo luận qua trên cuộc họp văn phòng bí thư, giờ tôi sẽ đọc lại.Mộ số thường ủy cảm thấy hơi ngạc nhiên.Điều chỉnh cán bộ trung tầng đương nhiên là phải thông qua thảo luận ở văn phòng bí thư rồi, Kim Lập Kỳ “chú thích” kiểu vẽ rắn thêm chân này là có dụng ý gì?Muốn nhắc nhở?

Hay cảnh cáo ai?Kim Lập Kỳ đọc danh sách dự kiến nhất trí với cuộc họp văn phòng bí thư.

Nhưng người tinh ý phát hiện ra vừa rồi Kim Lập Kỳ nói có tổng cộng 12 sự điều chỉnh, hiện giờ chỉ có đọc 10 điều chỉnh.

Đoán chừng vị trí quan trọng nhất để lại thảo luận riêng rồi.

Điều chỉnh cán bộ xưa nay chẳng thế nói tới hai chữ bảo mật, đừng nói là các thường ủy, dù là nhân viên văn phòng bình thường sợ rằng cũng nắm rõ danh sách này như lòng bàn tay.Sài Thiệu Cơ, mới chính là tiêu đểm thực sự của cuộc điều chỉnh này.Điều chỉnh 10 cương vị trước y như thảo luận ở văn phòng bí thư, mọi người đều không có ý kiến gì, các thường ủy chỉ nói vài câu mang tính tượng trưng, đại đa số là tán đồng, còn về phần các thường ủy danh nghĩa như Thường Uy, Liễu Tuấn và Phùng Đào, thậm chí ngay cả phát biểu mang tính tượng trưng cũng chẳng có, chỉ thi thoảng cầm cốc trà lên uống, không nói lấy một lời.Vì các thường ủy không có ý kiến gì phản đối, nên 10 vị trí kia được nhất trí thông qua, không cần tiến hành giơ tay biểu quyết.Kim Lập Kỳ hơi do dự nhìn Đinh Ngọc Chu.Điều chỉnh Sài Thiệu Cơ đã nảy sinh chia rẽ nghiêm trọng ở văn phòng bí thư, Kim Lập Kỳ đang dò hỏi Đinh Ngọc Chu có thay đổi chủ ý không.

Một khi hắn đọc ra là không còn đường lùi nữa.Đinh Ngọc Chu mắt nhìn thằng về phía trước, không chút lay chuyển nào.Kim Lập Kỳ thầm than, Đinh Ngọc Chu đã quyết rồi.- Phòng tổ chức kiến nghị đồng chí Chung Vĩnh Minh huyện trưởng chính phủ nhân dân huyện, phó bí thư huyện ủy huyện Ngọc Tây đảm nhận phó bí thư khu ủy khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Trường Hà, đồng chí Sài Thiệu Cơ nguyên chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà sẽ có an bài khác.Giọng Kim Lập Kỳ không còn vang vọng như trước nữa.Ánh mắt các thường ủy như vô ý lướt qua mặt Liễu Tuấn, Liễu bí thư ngồi ngay ngắn, trên mặt không có chút biểu cảm nào, thật không hiểu làm sao một người trẻ tuổi lại có thể rèn luyện được khí độ bình thản trước vinh nhục như thế.Có lẽ vì trong nhà có cha làm tỉnh trưởng, cha vợ làm bí thư tỉnh ủy mà vô tình bị ảnh hưởng rồi.- Tôi không đồng ý với sự điều chỉnh này.Không đợi cho Đinh Ngục Chu bảo mọi người cho ý kiến, Thôi Phúc Thành tiếp lời Kim Lập Kỳ ngay.Các thường ủy chấn động, ánh mắt chuyển hướng sang Thôi Phúc Thành.Vì Sài Thiệu Cơ nảy sinh chia rẽ lớn, thậm chí Thôi Phúc Thành và Đỗ Văn Nhược thiếu chút nữa cãi nhau, Điền Hoằng Chính cũng rõ ràng có thái độ phản đối, những điều này mọi người đều biết.

Vốn cho rằng nếu Kim Lập Kỳ đã đọc ra, như vậy sau cuộc họp văn phòng bí thư, khẳng định Đinh Ngọc Chu đã trao đổi riêng với Thôi Phúc Thành và Điền Hoằng Chính rồi.Dù sao cuộc họp văn phòng bí thư là mọi người “đóng cửa cãi nhau” có ý kiến bất đồng là thường tình, nhưng lên thường ủy, vẫn phải trao đổi ổn định trước thì hơn, cuộc họp thường ủy xảy ra chia rẽ mang tinh nguyên tắc không phải chuyện hay, cho dù được thông qua cũng là sự đả kích với uy tín của Đinh Ngọc Chu.Cứ dựa vào quyền thế chèn ép đồng nghiệp, phương thức làm việc của Đinh bí thư phải chăng quá thô bạo đơn giản?Nhưng theo tình hình này mà xét, hiển nhiên Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành trao đổi riêng không thu được nhất trí, thậm chí có trao đổi với nhau chưa cũng khó mà biết được.Đồng thời mọi người cũng ý thức được Đinh Ngọc Chu quyết tâm thông qua kiến nghị này.Mặc kệ thế nào, thành phố Ngọc Lan vẫn do Đinh Ngọc Chu tôi định đoạt.Chiến sự nổ ra rồi.

Chương 799: Có chuyện sắp xảy ra rồi- Ở trên cuộc họp văn phòng bí thư tôi đã trình bảy ý kiến của mình, hiện giờ tôi lặp lại một lần nữa.

Khu Trường Hà từ sau khi đồng chí Liễu Tuấn tới nhậm chức, tất cả đều diễn ra trình tự, công tác mời gọi đầu tư dẫn đầu toàn tỉnh, dù so với các thành phố ven biển cũng không thua kém gì, tôi cho rằng, ban bệ khu Trường Hà hiện nay không tiện có điều chỉnh lớn.

Ổn định mới là hàng đầu, điều chỉnh quá liên tục, sẽ chỉ có hại mà hoàn toàn không có lợi ích gì cho sự phát triển của khu Trường Hà.Thôi Phúc Thành mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của các thường ủy, bình thản tỏ rõ quan điểm.- Thôi thị trưởng, khu Trường Hà chỉ điều chỉnh một mình Sài Thiệu Cơ, sao có thể nói là điều chỉnh lớn?

Còn bảo là điều chỉnh liên tục càng không đúng, mỗi năm ban bệ khu huyện đều có điều chỉnh.

Tất cả chỉ vì thuận lợi cho việc triển khai công tác mà thôi.Đỗ Văn Nhược nhảy ra phản bác ngay lập tức.Một số thường ủy mỉm cười rất cổ quái.Hai người này đối đầu với nhau chẳng còn là gì bí mật nữa, ở cuộc họp văn phòng thị trưởng ý kiến luôn trái chiều, có điều trên cuộc họp thường ủy đôi khi phải giữ chút thể diện che dấu.

Nhưng hiện giờ Đỗ Văn Nhược càng ngày càng trắng trợn rồi, chỉ cần Thôi Phúc Thành ý kiến, bất chấp đúng sai hắn nhảy ra phản đối luôn.Thị trưởng và phó thị trưởng quan hệ căng thẳng như thế, lại công khai hóa như vậy, sợ rằng trong cả nước cùng không nhiều, bỏ qua lập trường các bên khác nhau chưa nói, nếu lấy chuyện luận chuyện, ngay cả các thường ủy thuộc Đinh hệ cũng thấy Đỗ Văn Nhược quá mức chèn ép người khác.- Thuận lợi triển khai công tác?

Tôi lại có cái nhìn trái ngược hoàn toàn với Đỗ thị trưởng, việc điều chỉnh này chẳng có lợi ích gì với công tác của khu Trường Hà.

Khu Trường Hà khó khăn lắm mới có chút khởi sắc đã vội vàng điều chỉnh cán bộ lãnh đạo chủ yếu là vì sao?

Kim trưởng phòng, đề nghị này của phòng tổ chức chưa suy tính kỹ càng.Một lần nữa bất ngờ là Điền Hoằng Chính lại ra mặt phản bác Đỗ Văn Nhược.Vị nữ bí thư kỳ ủy này thái độ ôn hòa, khí chất ưu nhã, nhưng lời nói lại chẳng mềm mỏng chút nào, chẳng khác gì chỉ thẳng mặt nói phòng tổ chức “làm càn”.Ai cũng biết điều chỉnh cán bộ cấp phó sở, phòng tổ chức thành phố làm gì có được độc lập quyết định?

Khu Ngọc Lan tương đối đặc thù, cơ cấu cấp cấp thành phố, nhưng lại thuộc quản lý của thành phố Ngọc Lan, coi như là cơ cấu công tác thành phố Ngọc Lan tách ra, nếu không điều chỉnh cán bộ cấp phó sở không cần thảo luận ở thành ủy, quyền dị động nắm trong tay tỉnh.Lời này của Điền Hoằng Chính đã chĩa thẳng mũi giáo vào Đinh Ngọc Chu.Thế cũng được đi, Điền Hoằng vốn là thứ khác loài, trước kia cô cũng hay nhảy ra gây khó dễ cho Đinh Ngọc Chu, mọi người cũng quen rồi, có điều với chuyện ngoài lĩnh vực kỷ ủy, rất ít khi có thái độ rõ ràng như thế.Chẳng lẽ Điền Hoằng Chính cũng chọn phe rồi, cuối cùng đã bị Thôi Phúc Thành lôi kéo?Chuyện này thực vô lý.Chưa nói làm thế là trái với phong cách làm việc trước kia của Điền Hoằng Chính, cho dù cô nhất định phải chọn phe thì cũng đứng bên phía Đinh Ngọc Chu mới đúng, so ra thì Đinh Ngọc Chu đang “quy thuận” hơn phải không?Trong chuyện này liệuc có nội tỉnh khác không?Đúng là chẳng hiểu nổi.Điền Hoằng Chính vừa lên tiếng, các thường ủy khác liền thầm cảnh giác, gốc rễ của cô ở thủ đô, đột nhiên có thái độ khác thường với sự vụ ở Ngọc Lan, chẳng lẽ bên trên có người đánh tiếng, muốn cô hỗ trợ ai đó.Ai đó kia chắc chắn không phải Thôi Phúc Thành.Hắn cũng là cán bộ bản địa tỉnh A, hẳn không có liên hệ quá sâu với đại lão ở thủ đô hoặc kỷ ủy TW.Sai một phó bí thư thành ủy chọn phe rõ ràng, cần có thực lực đủ mạnh mới được.Vậy thì người khác rồi.Thưởng ủy thành ủy có ai mà không đầu óc mau lẹ?

Lập tức nghĩ ngay tới Liễu Tuấn, ai cũng biết Liễu Tuấn khẳng định phản đối sự điều chỉnh này, ai mà muốn bên cạnh có một cộng sự “ngang ngược” chứ?

Chung Vĩnh Minh nổi danh “khó bảo”, hẳn khi tới khu Trường Hà cũng chẳng thay đổi tính cách ngoan ngoãn phối hợp với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn phí rất nhiều công sức, thậm chí mang cả sử phạt của đảng để đẩy văng Trì Cổ đi, chớp mắt một cái lại điều tới một kẻ cứng đầu hơn cả Trì Cổ thì ai mà chịu cho được.Căn cơ của Liễu Tuấn ở Ngọc Lan tuy mỏng, nhưng bối cảnh không thể coi thường, thông qua Nghiêm Liễu vận động thường tầng, hoặc quan hệ của Hà Duyên An để đại nhân nào đó ở trung kỳ ủy chiếu cố Điền Hoằng Chính một chút không phải là điều không có khả năng.Nếu đã không nhìn thấy bàn tay vô hình kia, thì cứ cẩn thận là hơn.Kim Lập Kỳ cười ha hả nói:- Lời phê bình này của Điền bí thư, tôi không dám nhận.Người khác có thể rụt đầu làm rùa, nhưng hắn thì không thể, Điền Hoằng Chính chỉ thẳng mặt phòng tổ chức có “mưu đồ” nếu không phản bác chẳng lẽ còn đợi Đinh Ngọc Chu ra mặt.- Điền bí thư, phòng tổ chức đưa ra kiến nghị này là đã suy nghĩ thận trọng, thảo luận trao đổi kỹ càng trong nội bộ.

Đồng chí Chung Vĩnh Minh trong thời gian làm việc ở huyện Ngọc Tây dũng cảm mở ra cái mới, năng lực công tác rất mạnh, tới khu Trường Hà sẽ càng thuận tiện phá huy năng lực.

Phòng tổ chức hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ có lợi cho việc triển khai công tác đề đưa ra kiến nghị này.Kim Lập Ký giọng lớn, dù là với ngữ điệu bình thường cũ rất vang vọng, nghe giống như đang “quát tháo” Điền Hoằng Chính.- Tôi đồng ý với Thôi thị trưởng, lúc này không thích hợp điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của khu Trường Hà.Điền Hoằng Chính không thèm “cãi nhau” với Kim Lập Kỳ, một lần nữa đơn giản tỏ thái độ.- Các đồng chí khác có quan điểm gì cùng thảo luận đi...Đồng chí Nguyên Ích có ý kiến thế nào?Đinh Ngọc Chu chỉ đích danh Dương Nguyên Ích.Lần trước năm người liên minh tỏ thái độ đối lập, có Dương Nguyên Ích, đương nhiên Đinh Ngọc Chu phải thăm dò thài độ của ông ta rồi.Đinh Ngục Chu cũng suy nghĩ kỹ càng về việc Dương Nguyên Ích bất ngở ủng hộ Liễu Tuấn lần trước, nhưng không có manh mối gì, giữa hai người đó đâu có gì dính líu tới nhau!

Tiếp đó Dương Nguyên Ích còn trống giong cờ mở tuyên truyền chính diện cho khu Trường Hà, nhất là nêu bật hai người Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ.

Nếu là bình thường Đinh Ngọc Chu cũng chẳng bận tâm, tuyên truyền điển hình là công việc thuộc bổn phận của Dương Nguyên Ích, trước nay đều hoàn thành rất tốt.

Nhưng Liễu Tuấn vừa mới đối đầu với Đinh Ngọc Chu trên cuộc họp thường úy liền vội chạy ra “ca tụng công đức” của Liễu Tuấn, nghi ngờ trong lòng Đinh Ngọc Chu càng lớn.Dương Nguyên Ích không có phân lượng lớn lắm trong thường ủy, nhưng là thủ trưởng ban ngành chức năng của đản ủy là cấp dưới trực tiếp của Đinh Ngọc Chu, điều này làm Đinh Ngọc Chu không thể không thận trọng, một bí thư đảng ủy ngay cả cấp dưới trực tiếp cũng không nắm bắt được nói rõ năng lực kiểm soát của Đinh Ngọc Chu rõ ràng đã bắt đầu dao động rồi.Đinh Ngọc Chu đẩy mắt kính, khẽ gật đầu với Đinh Ngọc Chu, nói:- Đinh bí thư, ý kiến cá nhân của tôi là lấy ổn định làm đầu, khu Trường Hà hiện nay đang ở thời khác mấu chốt để bay cao.

Dưới sự lãnh đạo đắc lực của đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí Sài Thiệu Cơ phối hợp cũng rất tốt, tôi cho rằng nên ủng hộ khu Trường Hà nhiều hơn.Đinh Ngọc Chu chậm rãi gật đầu, sắc mặt nghiêm lại, ánh mắt càng nghiêm khắc.Dương Nguyên Ích chẳng những tỏ thái độ rõ ràng, hơn nữa trong lời nói còn mơ hồ chỉ trách thành ủy không ủng hộ khu Trường Hà mà là níu chân.Xem ra đồng minh giữa Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính và Dương Nguyên Ích cơ bản đã hình thành, thêm vào Thái Tiên Phong luôn khó nắm bắt, Đinh Ngọc Chu phát hiện trong 13 thường ủy đã có 6 người không đồng lòng với mình nữa.Sáu người!Gần một nửa rồi.Hơn nữa trong đó bao gồm 3 vị phó bí thư.Bầu trời thành phố Ngọc Lan sắp đổi màu rồi sao?...tín hiệu thay đổi triều đại theo quan niệm trước năm...45Thấy Đinh Ngọc Chu mặt biến đổi, Hàn Kính Vũ nhảy ra:- Dương trưởng phòng, đồng chí Chung Vĩnh Minh và đồng chí Sài Thiệu Cơ đều cùng công tác với tôi trong một ban, tôi rất hiểu năng lực và tác phong làm việc của hai đồng chí này.

Đồng chí Sài Thiệu Cơ là người cẩn thận, là nhân tài chấp hành công việc, nhưng ở phương diện khai thác cái mới có điều thiếu sót.

Đồng chí Chung Vĩnh Minh trẻ tuổi, hăng say công tác, dũng cảm đổi mới, khu Trường Hà là trạm đầu của việc mời gọi đầu tư, tôi cho rằng đồng chí Chung Vĩnh Minh làm chủ nhiệm ban quản lý sẽ càng thích hợp hơn.Dương Nguyên Ích cười không nói, ông ta đã bày tỏ rõ thái độ là đủ rồi.Thôi Phúc Thành đột nhiên nói:- Nếu như chúng ta điều chỉnh cán bộ khu Trường Hà, phải chăng nên nghe ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn?Mọi người giờ mới để ý, hình như chẳng ai coi Liễu bí thư ra gì, quên cả sự có mặt của y.Ánh mắt tất cả mọi người lại tập trung lên người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đang uống trà, nghe thế đặt chén xuống, nói rất lạnh nhạt:- Đồng chí Sài Thiệu Cơ làm việc rất có trách nhiệm, tôi cho rằng đồng chí ấy thích hợp với công tác hiện tại, tôi không đồng ý điểu chỉnh.Đô Văn Nhược bực mình nói:- Không cần cãi đi cãi lại nữa, Đinh bí thư tôi đề nghị biểu quyết.Đinh Ngọc Chu chậm rãi gật đầu.Xem ra hai người này đã mất kiên nhẫn, muốn lấy ưu thế đa số ép người rồi.Liễu Tuấn cười khẩy.Tiếng cười này rất lớn, không hề có chút che dấu nào, đồng thời mọi người phát hiện ra đồng chí Liễu Tuấn vừa rồi còn phẳng lặng như mặt nước chớp mắt đã biến đổi.Biến thành vô cùng nghiêm nghị, toàn thân đấu chí dâng trào!Có chuyện sắp xảy ra rồi.

Chương 800: Liễu bí thư phẫn nộ- Đinh bí thư, Đỗ thị trưởng, Kim trưởng phòng, tôi không hiểu vì sao thành ủy nhất định phải điều chỉnh ban bệ khu Trường Hà vào lúc này, nhất là cương vị trọng yếu như chủ nhiệm ban quản lý.Liễu Tuấn cười nhạt, hai mắt nhìn thẳng vào Đinh Ngọc Chu, nói rất lãnh đạm.Thời khắc đó, tất cả thường ủy đều kinh hãi.Trên cuộc họp thường ủy chưa từng có một thường ủy nào chất vấn trực tiếp Đinh Ngọc chu như vậy, cho dù là ở cuộc họp văn phòng bí thư, mọi người tranh luận kịch liệt cũng chưa từng có phó bí thư nào chất vấn ngay trước mặt ông ta.- Vừa rồi Kim trưởng phòng đã nói, điều chỉnh cán bộ là xuất phát từ suy nghĩ có lợi cho việc triển khai công tác.

Được lắm, vậy là bí thư khu Trường Hà, tại đây tôi tuyên bố rõ ràng, tôi rất hài lòng với thái độ và năng công tác của đồng chí Sài Thiệu Cơ, biểu hiện của đồng chí Sài Thiệu Cơ, chư vị ở đây ít nhiều có thể hiệu rồi, đồng chí ấy suất lĩnh cán bộ ban quản lý, đưa ra viễn cảnh quy hoạch khu Trường Hà ba năm sau.

Quy hoạch này tỉnh và thành phố đều phê chuẩn, đều chấp thuận và ủng hộ.

Ngày hôm nay đồng chí Sài Thiệu Cơ còn đang ở thủ đô tranh thủ tiền hỗ trợ ở quốc kế ủy cho chợ vật liệu siêu cấp mà khu Trường Hà sắp xây.

Có lẽ đồng chí Sài Thiệu Cơ trước kia tác phong công tác khá thiên về cẩn thận.

Nhưng tôi cho rằng đó là chuyện tốt, là ưu điểm chứ không phải khuyết điểm, một lãnh đạo chủ yếu làm công tác cụ thể cần phải thực tế, lúc này đây điểu chỉnh công tác của đồng chí Sài Thiệu Cơ là hoàn toàn không cần thiệt!

Chỉ có thể làm ảnh hưởng tới công tác mà khu Trường Hà đang triển khai.Liễu Tuấn không hề để ý tới vẻ mặt kinh hãi của các thường ủy cùng với ánh mắt như muốn phun ra lửa của Đinh Ngọc Chu, cứ nói một cách rắn rỏi.- Đồng chí Liễu Tuấn hãy chú ý tới thái độ!

Thành ủy điều chỉnh cán bộ, là suy nghĩ cặn kẽ, không thể vì ý chí một cá nhân mà thay đổi.Đỗ Văn Nhược không đợi Đinh Ngọc Chu lên tiếng đã tức tối nhảy ra, làm tiên phong.Người này nhìn qua âm trầm vững vàng, không ngờ bên trong lại nóng tính như thế, có lẽ những kẻ ngông ngạo đều nóng nảy không bình tĩnh được.

Đỗ Văn Nhược theo Đinh Ngọc Chu rất lâu, ở chính phủ thành phố gần như hơn ở thị trưởng thực sự là Thôi Phúc Thành, chỉ tay quen rồi, thấy Liễu Tuấn đột nhiên nhảy ra hủng hổ như thế, hơn nữa điểm danh “PK” Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu, ngọn lửa trong lòng cháy ngùn ngụt, không kiềm chế được nữa.Liễu Tuấn liếc hắn một cái đầy khinh bỉ.- Suy tính cặn kẽ?

Đỗ phó thị trưởng nói rất chính xác!

Như vậy xin hỏi phó thị trưởng, điều chỉnh chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà có tình là việc lớn không?

Trước đó đã trao đổi bí thư khu ủy là tôi chưa?

Đã có ai đi gặp đồng chí Sài Thiệu Cơ nói chuyện chưa?

Nguyên tắc tổ chức của đảng, trình tự điều động cán bộ cơ bản có cần nữa hay không?

Hay là tôi và đồng chí Sài Thiệu Cơ không là một thành viên trong thành phố này?

Ngang nhiên trà đạp nguyên tắc tổ chức của đảng, trình tự cơ bản nhất cũng không coi vào đâu, rốt cuộc là tôi phải chú ý tới thái độ, hay phó thị trưởng hoặc các đồng chí lãnh đạo thành ủy phải chú ý tới thái độ?Mặt Đỗ Văn Nhược tức thì tím tái như gan lợn chết.Liễu Tuấn luôn miệng gọi “phó” thị trưởng, chất vấn liên tục, nhất là ánh mắt cực độ khinh bỉ, làm sự tự tin của Đỗ Văn Nhược bị đả kích lớn, xưa nay hắn luôn quen người ta khác khí nói chuyện với hắn, cho dù Thôi Phúc Thành không cùng đường với hắn, vị hắn chèn ép dữ dội cũng chưa bao giờ có thái độ kịch liệt như thế.Hắn đột nhiên phát hiện ra, thì ra một phó bí thư thành ủy, một phó thị trưởng mình đây trong mắt Liễu nha nội chẳng là cái thứ gì cả.- Liễu Tuấn, cậu...cậu đừng có ngang ngược...cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho những lời nói hôm nay của mình.Đỗ Văn Nhược thở phì phò tức tối, rống lớn, gân xanh trên cổ nổi hết lên, đôi mắt trợn tròn như mắt trâu, nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, như muốn ăn sống nuốt tươi y.Nhưng lúc này Đỗ Văn Nhược lại phát hiện ra Liễu Tuấn đang cầm chén trà, thong dong uống từng ngụm một, chẳng thèm nhìn hắn tới một cái thực sự khinh rẻ hắn tới cực điểm rồi.Đỗ Văn Nhược thiếu chút nữa nhào bổ tới.Có điều rất nhiều các thường ủy khác lại lắc đầu không tán đồng với hắn, nhất là Thôi Phúc Thành và Điền Hoằng Chính lắc đầu rất rõ ràng, vẻ khinh bỉ cũng hiện rõ trên mặt.Ngang ngược!Nếu luận về ngang ngược, những người ngồi đây thực sự không ai quá đáng hơn Đỗ Văn Nhược.Hơn nữa, trên cuộc họp thường ủy lại chỉ thẳng vào một thường ủy khác nói “ngang ngược”, cách dùng từ của Đỗ Văn Nhược rất có vấn đề, đây không phải là chợ búa!- Đồng chí Đỗ Văn Nhược, xin hãy chú ý tới cách ăn nói của mình.Liễu Tuấn đặt chén trà xuống, liếc nhìn Đỗ Văn Nhược một cái, thái độ càng thêm khinh bỉ.- Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm về lời nói của mình, tin rằng mỗi một đồng chí, mỗi một cán bộ lãnh đạo ở đây đều cũng như thế.

Tôi chịu trách nhiệm nói cho đồng chí biết, đồng chí căn bản chẳng hiểu gì về công việc của khu Trường Hà!

Tôi nhậm chức đã bảy tháng nay, đồng chí đã một lần đặt chân lên khu Trường Hà chưa?

Đã từng đề xuất ra một ý kiến nào có lợi cho việc kiến thiết khu Trường Hà chưa?

Đã bỏ một chút sức lực nào cho việc mời gọi đầu tư của khu Trường Hà chưa?

Không điều trà thì không có quyền phát ngôn, cán bộ của khu Trường Hà điều chỉnh như thế nào không phải do một người có thể quyết định, đồng chí dựa vào cái gì khẳng định ai thích hợp hơn ai?Liễu Tuấn ngôn tử kịch liệt vô cùng, nhưng thái độ bình tĩnh, logic chặt chẽ, làm cho Đỗ Văn Nhược cứng họng.- Cậu...Cậu...Đỗ Văn Nhược tức tới há hốc mồm, tay chỉ thẳng vào mặt Liễu Tuấn, hồi lâu không nói lên lời.Thôi Phúc Thành lại ngán ngẩm lắc đầu, vẻ khinh bỉ trên mặt biến thành vẻ nhạo báng.Đỗ Văn Nhược hôm nay đụng đầu vào tường sắt rồi.Có điều Thôi Phúc Thành cũng không ngờ rằng Liễu Tuấn lại phản ứng kịch liệt như thế, hơn nữa nhìn vào thần thái bình tĩnh của Liễu Tuấn có thể thấy, lần này y công nhiên “gây chuyện” trực tiếp chất vấn Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu không phải là nhất thời kích động, mà là chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.Người trẻ tuổi này cuối cùng bị thái độ chèn ép của đám người Đỗ Văn Nhược, Đinh Ngọc Chu chọc giận, chuẩn bị toàn lực phản kích.Lúc này Dương Nguyên Ích nhìn sang Liễu Tuấn đầy lo lắng bất an, cùng đầy quan tâm.Cuộc họp thường ủy thành phố không phải là hội nghị tranh luận ở Đại học mà có thể tùy ý dùng miệng lưỡi, hiện giờ nói ra những lời này thống khoái thì thống khoái thật đấy, nhưng để lại hậu họa vô cùng.Với biểu hiện trước kia của Liễu Tuấn mà xét, thì không phải là người kích động như thế.Liễu Tuấn đón ánh mắt của Dương Nguyên Ích, gật đầu rất khẽ tỏ ý cám ơn.Lúc này bí thư thành ủy Đinh Ngọc Chu ngồi cao cao trên chế chính tâm tình kích động không kém gì Đỗ Văn Nhược đang há mốc mồm kia.Tới rồi, tới rồi.Mình bao nhiêu năm nay luôn thận trọng đề phòng “thế lực phản đối” cuối cùng cũng đã nổi lên, vốn cho rằng qua nhiều năm lăn lộn, thêm vào danh hiệu phó bí thư tỉnh ủy hiển hách, đủ chấn áp những kẻ “sinh lòng dạ khác”, không ngờ thình lỉnh một tên Liễu Tuấn ở đâu xen vào.Liễu Tuấn chất vấn Đỗ Văn Nhược liền một loạt như pháo liên thanh, nhưng thực chất mỗi một câu nói là đều nhằm vào Đinh Ngọc Chu.

Vừa rồi Đinh Ngọc Chu rất phẫn nộ, rất muốn vỗ bàn thận mạnh, dùng thế gió táp mưa xa giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này.Cậu cho rằng đây là tỉnh N hả?

Cho rằng đây là thiên hạ của cha vợ cậu hả.Nhưng Đinh Ngọc Chu vẫn nhẫn nhịn được.Ông ta không ngừng cảnh cáo mình, thời kỳ phi thường nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo hơn nữa.Bởi vì giống như Thôi Phúc Thành, ông ta cũng cảm giác được sự bình tĩnh của Liễu Tuấn tức là có chuẩn bị trước rồi, với thân phận là một bí thư tôn quý mà lại trực thiếp tham gia tranh luận, lỡ chẳng may bị Liễu Tuấn nắm được sơ hở gì trong lời nói, khó trách khỏi có kết cục giống Đỗ Văn Nhược, tới khi đó cho dù có hoàn toàn lật nhào Liễu Tuấn, đá văng y ra khỏi tỉnh A cũng không có tác dụng gì, bị một tiểu bối chỉ trích cho không cãi lại được ngay trước mặt, thế nào cũng trở thành trò cười.Đinh Ngọc Chu liếc mắt qua nhìn bí thư chính pháp ủy Mạnh Kế Lương.Đỗ Văn Nhược đã bị “đánh bại” Mạnh Kế Lương, một trong số những người ủng hộ kiên định nhất của mình trên cuộc họp thường ủy nên phải xuất trận rồi.Nhưng lại có một chuyện bất ngờ xảy ra.Mạnh Kế Lương không ngờ lại cúi đầu xuống, làm như không nhìn thấy.Chuyện này là...Đầu óc của Đinh Ngọc Chu, nhất thời như chập mạch.Chẳng lẽ Mạnh Kế Lương cũng sinh lòng khác rồi?Làm sao có thể như thế!Lúc này Đinh Ngọc Chu cũng không kịp truy cứu vì sao Mạnh Kế Lương lại trốn tránh, nhưng cần phải áp chế sự “ngang ngược” của Liễu Tuấn, nếu không uy tín sẽ bị mất sạch.May là Đinh bí thư chẳng thiếu thân tin.- Đồng chí Liễu Tuấn, phòng tổ chức đúng là không trao đổi trước với đồng chí và đồng chí Sài Thiệu Cơ.

Có điều chỉnh đốn cán bộ là tập thể quyết định.

Chỉ cần thường ủy biểu quyết thông qua đa số là được, tựa hồ không có một quy định nào nói nhất định phải trưng cầu ý kiến người đương sự đâu nhỉ?Kim Lập Kỳ chậm rãi nói, giọng vang vang thường ngày cũng trở nên trầm trầm.Liễu Tuấn vừa rồi nói chỉ là thông lệ điều chỉnh cản bộ, Kim Lập Kỳ nói hoàn toàn là nguyên tắc tổ chức, đúng là chỉ cần biết quyết thông qua, không có quy định nào nói cần trưng cầu ý kiến đương sự.Nhưng làm như thế thì bản chất nhất ngôn được của Đinh Ngọc Chu đã lộ ra hoàn toàn, không tôn trọng các đồng chí nhất là thành viên trong ban như Liễu Tuấn, rõ ràng là không thích hợp.- Đúng đúng đúng, biểu quyết, biểu quyết đi!Đỗ Văn Nhược bị tức tới mê muội đầu óc lại hò hét.Hiện giờ chỉ có biểu quyết, cưỡng ép thông qua nghị quyết này thì mới vãn hồi được thể diện, hoàn toàn trấn áp khí thế của Liễu Tuấn, nếu không cuộc họp thường ủy về sau sẽ náo nhiệt lắm.Mọi người đưa mắt nhìn Đinh Ngọc Chu.Đánh võ mồm xong rồi, phải ra quyết định thôi.Đinh Ngọc Chu ngồi như bàn thạch, đôi mà nhíu chặt, không nói một lời, người nào kỹ tính sẽ nhìn thấy khóe mày ông ta đang giần giật, đó là biểu hiện Đinh Ngọc Chu đang cố đè nén cơn giận.Phong hội nghị lặng ngắt như tờ, mọi người đều khẩn trương chờ Đinh Ngọc Chu ra quyết định.Bất kể Liễu Tuấn ngôn từ có kịch liệt như thế nào, kết quả biểu quyết có lẽ không có gì hồi hộp.Hồi lâu sau Đinh Ngọc Chu cuối cùng cũng mở miệng nói hai chữ, hai chữ mà mọi người đều không ngờ tới
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 17


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu Tầm Chương 801: Không ai chịu nhường ai- Tan họp.Đinh Ngọc Chu chỉ nói hai chữ đó.Hai chữ lãnh đạm nhạt nhẽo, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, giống như tan họp bình thường vậy.

Đinh Ngọc Chu nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị, không hề quay đầu lại.Trước kia tan họp Đinh Ngọc Chu đi trước, tiếp theo đó là Thôi Phúc Thành rồi tới các vị phó bí thư và thường ủy, nhưng hiện giờ tựa hồ có chút rối loạn, tuyệt đại bộ phận thường ủy còn chưa lấy lại tinh thần sau chấn động, cứ ngồi ngây ra ở tại chỗ không nhúc nhích.Tan họp!Không ngờ Đinh Ngọc Chu lại tuyên bố tan họp vào lúc này.Vì sao lại không biểu quyết?Chẳng lẽ bản thân Đinh Ngọc Chu cũng không nắm chắc?Trừ Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích hình như đâu có thường ủy khác ủng hộ Liễu Tuấn, cho dù có thêm Thường Uy chăng nữa thì vẫn là số ít, Đinh Ngọc Chu có thể giống như lần trước, cưỡng ép thông qua quyết định.Nhưng Đinh Ngọc Chu lại lựa chọn né tránh.Bên trong chuyện này rốt cuốc có bí mật gì, mọi người trong thời gian ngắn nghĩ không ra.Soạch một tiếng, Đỗ Văn Nhược đứng bật dậy đá văng ghế trừng trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, làm y ngạc nhiên nhìn lại Đỗ Văn Nhược, nhếch mép cười nhạo báng, lấy thuốc lá ra cho vào miệng hút, chẳng thèm nhìn Đỗ Văn Nhược lấy cái nào nữa.Thế nhưng chính cái nhìn lãnh đạm đó làm cho Đỗ Văn Nhược giật mình.Tên tiểu tử này quá tự tin rồi.Thình lình, Đỗ Văn Nhược nhớ tới những nhân vật lớn đứng đằng sau Liễu Tuấn.Đó toàn là những nhân vật lớn ghê gớm trong cao tầng quốc nội, so với họ, Đỗ Văn Nhược chẳng là cái gì cả.Nghĩ tới đó, Đỗ phó thị trưởng tỏ ra bình tĩnh hơn, không ùy tiện đá ghế càng không dám hung hăng uy hiếp nữa, cứ thế không nói một lời bỏ đi.Sau Đỗ Văn Nhược là Kim Lập Kỳ, thái độ của Kim Lập Kỳ còn bình thường, không có vẻ khó chịu, trước khi đi còn không quên mỉm cười chào mọi người.Kim Lập Kỳ vừa đi, Mạnh Kế Lương đang muốn đứng dậy thì thư ký Tiểu Ngưu quay lại phòng hội nghị, vội vàng chạy tới bên cạnh Liễu Tuấn, cúi xuống thì thầm cái gì đó, giọng hạ rất thấp, nhưng mọi người đều đoán ra được, chắc chắn là Đinh Ngọc Chu triệu kiến Liễu Tuấn rồi.Bất kể như thế nào Đinh Ngọc Chu cũng phải trao đổi kỹ càng với y.Nhưng Liễu Tuấn chẳng có lấy một chút phản ửng, chỉ rít hết hơi thuốc này tới hơi khác, như chẳng hề nghe thấy lời của Ngưu bí thư.Vẻ mặt của Ngưu thư ký tức thì trở nên bối rối.Không ngờ người trẻ tuổi này một khi nghiêm túc lại trở nên cứng rắn như vậy.Ngưu thư ký chỉ đành nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.Cuối cùng Liễu Tuấn cũng khẽ gật đầu, nhưng chẳng thấy có ý muốn đứng dậy, vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ hút thuốc, các thường ủy ngồi đó đều không đi vội, một số người nghiện thuốc cũng lấy thuốc ra hút, nhất thời phòng hội nghị “sương khói” lượn lờ.Phòng hội nghị không cấm hút thuốc, nhưng khi Đinh Ngọc Chu không hút thì mọi người cũng tự giác không châm thuốc trước ông ta.Ngưu thư ký không thúc giục nữa, cứ thế đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn chờ đợi.Ngưu thư ký cũng đã sắp bốn mươi rồi, cấp bậc tạm thời là chính xử, đoán chừng trước khi tuyển cử khóa mới, Đinh Ngọc Chu sẽ giải quyết đãi ngộ phó sở cho hắn, rồi an bài cho hắn một vị trí tốt.Lâu lắm Liễu Tuấn mới hút xong điều thuốc, lại cầm chén trà lên làm một ngụm rồi mới đứng dậy gật đầu với Ngưu thư ký, làm hắn như trút được gánh nặng, hơi khom lưng xuống, đi trước dẫn đường.Liễu Tuấn đương nhiên là biết phòng làm việc của Đinh Ngọc Chu ở đâu, Ngưu thư ký làm như vậy chỉ là tỏ rõ một loại thái độ mà thôi.Từ thần thái của Ngưu thư ký, có thể gián tiếp thấy được phân lượng của Liễu Tuấn.Không nghi ngờ gì nữa, Ngưu thư ký cho rằng, nếu như không mời được Liễu Tuấn, thì đó là một sự thất trách nghiêm trọng.Thôi Phúc Thành nhìn Liễu Tuấn khích lệ, có điều Thôi thị trưởng lập tức cũng tỏ ra xấu hổ, Liễu Tuấn hoàn toàn không đáp lại hắn, cứ như vậy đi thẳng qua bên người.Thôi Phục Thành hiểu ra, trong lòng Liễu Tuấn, phân lượng của thị trưởng mình đây cũng rất bình thường.Ngẫm lại thì cũng phải thôi, Liễu Tuấn hôm nay chẳng khác gì đã công khai tuyên chiến với Đinh Ngọc Chu, phó bí thư tỉnh ủy còn chẳng để vào mắt, chẳng lẽ coi một thị trưởng là “lão đại” thật hay sao?

Sau này có thể kết thành đồng minh bình đẳng với Liễu Tuấn đã là không tệ rồi.Đương nhiên tiền đề là Liễu Tuấn có thể tiếp tục ở lại thành phố Ngọc Lan.Đinh Ngọc Chu quyết không phải là loại để người ta tát cho một cái mà thông đánh trả.Liễu Tuấn bước đi rất vững vàng, không nhanh không chậm.Ngưu thư ký tuy đi phía trước, nhưng thực tế hắn bước nhanh hay chậm là hoàn toàn thuận theo tốc độ của Liễu Tuấn, luôn luôn đưa mắt nhìn lại chú ý hành động của Liễu Tuấn.Tới văn phòng của Đinh Ngọc Chu, cửa phòng làm việc bên trong mở sẵn, Ngưu thư ký cũng không thông báo, đưa thẳng Liễu Tuấn vào, Đinh Ngọc Chu chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ lớn, Liễu Tuấn tới sau ông ta năm mét thì dừng lại, không nói một lời.Ngưu thư ký thấy không khí ngột ngạt tơi mức như không thở nổi, vội vàng đưa một chén trà lên cho Liễu Tuấn rồi lui ra ngoài, vừa mới đóng cửa lại Ngưu thư ký dựa lưng vào tường thở pháo nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra như tắm.Thành thật mà nói, trước kia hắn chẳng hề đặt Liễu Tuấn vào trong mắt, vì Liễu Tuấn quá trẻ, tuy nói bối cảnh lớn, nhưng dù sao cũng xa tận tỉnh A.

Một người đứng đầu uy thế như Đinh Ngọc Chu, thường ủy bình thường đúng là chẳng đáng để Ngưu thư ký bận tâm, nhưng từ hôm nay trở đi, cảm quan của Ngưu thư ký với Liễu Tuấn đã thay đổi hoàn toàn, hắn có thể nhận ra được Liễu Tuấn ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ, khí thế này nguồn gốc từ sự tự tin cao độ, hiện giờ trong mắt Ngưu thư ký, hai vị ở bên trong văn phòng là “địch thủ” ngang cấp, không thể nói ai hơn ai kém.Hai người ở trong phòng cứ đứng như thế tới mấy phút liền, không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích.

Cuối cùng Đinh Ngọc Chu thở ra một hơi kìm nén trong lồng ngực, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng Liễu Tuấn, sắc mặt hết sức bình tĩnh, ánh mắt cũng không nghiêm khắc lắm, nhưng vẫn sắc bén tới rùng mình.Ánh mắt sắc bén này là đặc điểm riêng biệt của những người ở vị trí cao lâu năm như Đinh Ngọc Chu.Đặc điểm này Liễu Tuấn cũng có, nhưng thường ngày y càng giỏi ẩn giấu khí thế hơn Đinh Ngọc Chu.- Ngồi đi.Đinh Ngọc Chu đi tới trước ghế sô pha, bản thân ngồi trước, rồi chỉ ghế đối diện nói với Liễu Tuấn, ngữ khí bình hòa.Liễu Tuấn gật đầu, theo lời ngồi xuống đối diện, lấy thuốc lá ra mới Đinh Ngọc Chu, còn châm lửa cho ông ta, sau đó cũng tự châm một điếu.Cả quá trình hai người đều không nói lấy một câu.Sau đó cả hai cũng chỉ im lặng hút thuốc.- Chung Vĩnh Minh phải ngồi vào vị trí chủ nhiệm ban quản lý.Hút xong điếu thuốc, Đinh Ngọc Chu mới lên tiếng, giọng nói trần ổn bình tĩnh, giống như nói một chuyện đã được xác định với cấp dưới thân tín nhất của mình.- Không được.Liễu Tuấn chẳng rườm lời, từ chối luôn.Chuyện đã tới mức này tất cả những lời lẽ xã giao khách khí đều thu lại, nếu còn vòng vo quanh quẩn thì chẳng hay ho gì.

Liễu Tuấn hôm nay công khai tuyên chiến quyền uy của Đinh Ngọc Chu dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng “chiến đấu” rồi.Đinh Ngọc Chu nheo mắt lại, trong đó thoáng qua vẻ phẫn nộ.Thế cục hiện giờ đã bày rõ ràng ra rồi, cần có một người phải nhượng bộ, Đinh Ngọc Chu tất nhiên hi vọng người nhượng bộ là Liễu Tuấn, như thế ông ta mới giữ được chút thể diện cuối cùng, nếu không đừng nói công lao vun bón mười mấy năm hủy trong chốc lát, mà hậu quả cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng, mà hậu quả trực tiếp nhất là Thôi Phúc Thành sẽ thuận thế “phất cờ khởi nghĩa”, dần dần hình thành đoàn thể có thế lực nhất định, có lẽ chưa đủ để hoàn toàn sánh ngang với Đinh Ngọc Chu, nhưng tuyệt đối không để cho người ta tùy ý sắp đặt nữa.Nói không chừng người trẻ tuổi này cũng kéo một đám tới đối địch với Đinh Ngọc Chu.Đinh Ngọc Chu trong quan trường mấy chục năm, biết rõ uy tín của người đứng đầu lập nên không dễ, một khi bịp sụp đỗ muốn gây dựng lại là vô vàng khó khăn, nhất là địa vị càng cao, càng có nhiều người chú ý, nếu như địa vị của ông ta ở Ngọc Lan bị dao động, lúc đó sẽ xuất hiện hiệu ứng domino, chẳng những Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn rất khó đối phó, mà những “đòn hiểm” khác có thể tới từ tỉnh, dù sao vị trí phó bí thư tỉnh ủy làm rất nhiều người thèm thuồng.Trong suy nghĩ của ông ta, Liễu Tuấn có không gian trở mình nhiều hơn.Hôm nay Liễu Tuấn nổi giông tố trên cuộc họp thường ủy làm Đỗ Văn Nhược cùng học không nói được gì, áp chế cuộc biểu quyết sắp diễn ra đã là một thắng lại to lớn, cho dù cuối cùng có giữ lại được Sài Thiệu Cơ hay không uy vọng nhất định sẽ tăng lên một bậc.Đây là một thu hoạch cực lớn.Trước kia chưa có một ai dám khiêu chiến Đinh Ngọc Chu trực diện như thế.Đinh Ngọc Chu lại nói:- Chung Vĩnh Minh năng lực rất khá, hơn nữa nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của cậu!

Sau này thành phố sẽ còn hỗ trợ cho khu Trường Hà nhiều hơn, các thành viên khác trong ban chỉ cần cậu thấy không đảm trách được công việc, có thể đưa ra ý kiến điều chỉnh.Lời này là muốn đàm phán với Liễu Tuấn rồi, hơn nữa điều kiện rất hậu hĩnh: Tôi chỉ cần đưa Chung Vĩnh Minh lên là được rồi, nếu cậu lo Chung Vĩnh Minh kéo bè kết cánh với kẻ khác thì có thể hoàn toàn dựa theo ý kiến của mình lập lại hai ban của khu Trường Hà.Điều này xuất phát từ việc bảo vệ thể diện.Đinh Ngọc Chu cho rằng, mình đưa ra điều kiện như vậy, Liễu Tuấn không thể không đồng ý, nhưng Đinh Ngọc Chu quên mất một điều, Liễu Tuấn còn là người càng không chịu khuất mình hơn ông ta, y muốn cũng chỉ là một sự nhượng bộ bề ngoài.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải toàn thắng!

Nếu không đã đắc tội với Đinh Ngọc Chu rồi còn ngây thơ tới mức hi vọng sau này có thể chung sống hoa bình sao?Đinh Ngọc Chu vẫn bị tuổi tác của Liễu Tuấn làm mê muội, chưa hề đặt y ở cùng một cấp bậc để suy tính.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Đinh bí thư, nếu như thành ủy nhất định muốn điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của khu Trường Hà vậy thì cứ điều chỉnh công tác của tôi là được!

Đồng chí Chung Vĩnh Minh năng lực công tác rất mạnh, có thể để đồng chí ấy làm thư ký khu Trường Hà.Đồng tử của Đinh Ngọc Chu tức thì co lại Chương 802: Có thách cũng chẳng dámTrong phòng làm việc của tỉnh trưởng, Liễu Tuấn ngồi đối diện với Hà Duyên An.Đôi mày thanh tú của Hà Duyên An nhíu chặt vào nhau, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn rất nghiêm nghị, không biết phải nói thế nào mới được.Liễu Tuấn từ văn phòng Đinh Ngọc Chu đi ra không lâu thì nhận được điện thoại của Hà Duyên An bảo y lập tức tới văn phòng của mình một chuyến, giọng nói mất đi vẻ ưu nhã như xưa, tỏ ra có vài phần lo lắng.Liễu Tuấn biết Hà Duyên An đã biết chuyện trên cuộc họp thường ủy.Chuyện lớn như thế tất nhiên sẽ có người ngay lập tức với Hà Duyên An, là tỉnh trưởng bà nhất định phải có thân tín của mình ở Ngọc Lan, không thế mất sự khống chế với thành phố cấp tỉnh.Một lát sau, Hà Duyên An thở dài, nói:- Liễu Tuấn, quá kích động đấy.- Dì Hà, không phải cháu kích động mà bọn họ khinh người thái quá.Liễu Tuấn bình thản đáp, sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh.Hà Duyên An hiểu ý Liễu Tuấn, hơn nữa cũng tán đồng với y, bà tới tỉnh A ba năm, không ưa gì cách hành xử của cán bộ bản địa, thậm chí ghét cay ghết đắng, đám người này thường thường vì lợi ích cá nhân mà bất chấp nguyên tắc, kéo bè kết cánh với nhau cạnh tranh, lấy đàn áp đối thủ, chỉ cần giành được cái gọi là “chiến thắng” mà chẳng thèm bận tâm xem công tác có bị ảnh hưởng hay không.Trong con mắt của bọn chúng công tác thế nào chẳng duy trì tiếp được.Đúng chỉ cần duy trì.Vì sao kinh tế tỉnh A trì trệ, vì sao thành phố Ngọc Lan chẳng thể sải bước tiến lên, vì sau khu Trường Hà ngày càng xuống dốc, truy cứu nguyên nhân, chính là vì cái loại suy nghĩ “duy trì công tác” này.

Khi một đoàn đội quản lý đại bộ phận tâm tư không đặc ở công việc mà ở chuyện tranh đấu, thì thử hỏi cái đoàn đội đó có bao nhiêu sức chiến đấu.Hà Duyên An sau khi nhậm chức, ngày nào cũng phải hao tốn tâm huyết dung hòa các loại quan hệ, nhiều mẫu thuẫn theo bà mà nói là không cần xảy ra, nhưng nó cứ xảy ra, không xử lý điều hòa là không được.Liễu Tuấn muốn bảo vệ Sài Thiệu Cơ rõ ràng như thế, trước đó làm rất nhiều công tác chuẩn bị, vốn cũng là muốn nhắc nhờ đám Đinh Ngọc Chu, nhưng người ta không hề đề ý tới điều đó, khăng khăng làm theo ý mình.Thứ bọn chúng dựa vào chính là đoàn đội cán bộ bản địa.Người đông thế mạnh, chẳng những chiếm ưu thế ở cuộc họp thường ủy mà ở các đơn vị trực thuộc các khu huyện đều chiếm ưu thế cực lớn, cán bộ bên ngoài điều tới, rất khó mà hòa nhập vào cái vòng ròn này, trừ khi cam nguyện ở vị trí lệ thuộc, hòa cùng với bọn chúng làm một.Hơn nữa thế lực bản địa tỉnh A cũng phân chia thành rất nhiều nhóm khác nhau, ví dụ như Thôi Phúc Thành cũng được coi là cán bộ bản địa chính tông, nhưng vì từ thành phố khác điều tới nên nhóm Ngọc Lan rất bài xích hắn.Cán bộ tỉnh ngoài nhảy dù xuống như Liễu Tuấn, vừa tới nơi đã tát vào mặt Đinh Ngọc Chu lại càng khó được bọn chúng thừa nhận, Đinh Ngọc Chu ban đầu cũng có ý thu nạp Liễu Tuấn vào phe cánh của mình, nhưng Đinh Ngọc Chu dùng phương thức hết sức “bản địa hóa”, Liễu Tuấn cậu phải nghe lời của tôi, thì tôi mới suy nghĩ thu nạp cậu vào đội ngũ.Trì Cổ là ví dụ rất rõ ràng.Nếu như Liễu Tuấn có thể “hợp tác” với Trì Cổ, nhẫn nhịn cho Trì Cồ ngang ngược mà không làm loạn, chấp nhận làm một bí thư yếu thế, thì để thời gian nữa, có lẽ Đinh Ngọc Chu dần dần sẽ “ban” cho Liễu Tuấn chút ủng hộ, cho tới tận khi Liễu Tuấn hoàn toàn vượt qua “kiểm tra” mới ủng hộ nhiều hơn, có điều tới khi đó Liễu Tuấn chỉ còn là một con tốt cầm cờ hót hét trước ngựa của Đinh Ngọc Chu thôi.Ý tứ của Đinh Ngọc Chu rất đơn giản: Ở trên địa bản của ta, thì phải làm việc theo quy tắc của ta.Ai ngờ Liễu Tuấn chẳng chịu.Hai lần ra tay, hai lần đều làm cho Đinh Ngọc Chu xấc bấc xang bang.- Đinh Ngọc Chu ở tỉnh và thành phố đều có tiềm lực rất lớn.Hà Duyên An nhắc nhở Liễu Tuấn.- Cháu biết, nếu không ông ta cũng đã chẳng ngang ngược vô lối như thế.Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh.Hà Duyên An không khỏi vừa bực mình lại buồn cười, tên oắt con này không ngờ lại đem bốn chữ “ngang ngược vô lối” đặt vào Đinh Ngọc Chu, nhưng nghĩ ra thì lời của Liễu Tuấn rất xác đáng, những hành động việc làm của Đinh Ngọc Chu chẳng phải ngương ngược vô lối sao?

Ngay cả đám Đỗ Văn Nhược cũng ngang ngược theo, nhưng vì Đinh Ngọc Chu chức cao quyền lớn, tuổi cũng đã cao, nên mọi người không tiện dùng từ ngữ châm biếm mà thôi.- Hừ, theo ta thấy cấu mới chính là kẻ ngang ngược vô lối, biểu hiện hôm nay của cậu còn chẳng phải đúng với câu bình phẩm đó sao?Hà Duyên An nghiêm mặt giáo huấn.Từ khi Liễu Tuấn nhậm chức cho tới nay, đây mới là lần đầu tiên bà nghiêm mặt phê bình y.Mộ cán bộ cấp phó ở mới được lên làm thường ủy, lại làm cho một bí thư cấp phó bộ lão thành mất mặc trước đám đông, trong mắt người không hiểu chân tướng thì lời bình phẩm đó quá đúng.- Dì Hà, cái đám người này không tát cho bọn chúng mấy cái thì bọn chúng mãi mãi không tỉnh ra được, cháu chẳng có nhiều thời gian chơi đuổi bắt với bọn chúng, khu Trường Hà cũng không chờ nổi.Sắc mặt của Liễu Tuấn ngày càng trở nên bình lặng.Hà Duyên Anh thừ nhận đã bị Liễu Tuấn thuyết phục rồi, thực ra nếu chẳng ngại thân phận và tình hình phức tạp của tỉnh A thì bà còn vung tay tát lâu rồi.Nhưng đấu tranh quan trường xưa nay không phải là muốn gì làm nấy, làm cho thống khoái là được, nếu như không có đủ thực lực, thủ đoạn và hậu thuẫn, vì thống khoái qua đi thì sẽ là cực độ thống khổ.- Nếu như Đinh Ngọc Chu lại mở cuộc họp thường ủy cưỡng ép thông qua thì cậu làm thế nào.Hà Duyên An nhìn thẳng vào Liễu Tuấn.Phải cẩn nhắc cho kỹ phân lượng của ông ta.Liễu Tuấn cười, nói rất thản nhiên:- Có thách ông ta cũng chẳng dám....Liễu Tuấn nói đúng.Đinh Ngọc Chu không dám chơi cứng một lần nữa.Một ngày sau khi Liễu Tuấn “đại náo” cuộc họp thường ủy, Cận Thật Tú triệu kiến Đinh Ngọc Chu, trong phòng làm việc rộng rãi của bí thư tỉnh ủy, hai người ngồi đối diện nhau, sắc mặt âm u như không khí phòng làm việc lúc này.Liễu Tuấn không ngờ ngang nhiên lấy việc từ chức để uy hiếp, điều ngày hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đinh Ngọc Chu, nhưng Liễu Tuấn nắm bắt thời cơ cực chuẩn, khi y nói, không có một ai khác nghe được nữa.Nếu như chỉ vì điều chỉnh cán bộ ép cho bí thư khu ủy từ chức thì thực sự quá nghiêm trọng, hậu quả này Đinh Ngọc Chu không sao có thể gánh vác nổi.Cái gọi là nắm bắt thời cơ chuẩn ở chỗ, cục diện khu Trường Hà hiện này bỏ ai đi cũng được, chỉ mỗi Liễu Tuấn là không thể bỏ đi, tất cả đầu tư bên ngoài gần như do Liễu Tuấn mời tới, nói cách khác những thương nhân kia đều nhìn sắc mặt Liễu Tuấn mà làm việc, điều này Đinh Ngọc Chu rất hiểu.Giả sử Liễu Tuấn từ chức thật, hơn nữa bị uất ức mà bỏ đi, tình thế tốt đẹp của khu Trường Hà sẽ lập tức sụp đổ, ông ta muốn đề bạt Chung Vĩnh Minh không phải chỉ vì muốn kiềm chế Liễu Tuấn, mà còn vì muốn lấy lòng Chung Vĩnh Minh.

Nhưng Liễu Tuấn đi rồi, Chung Vĩnh Minh mà tới là ngang bằng với việc hại hắn, cái đống hỗn loạn đó ai mà giải quyết cho nổi.Nhưng đó vẫn chưa phải là nguyên nhân quan trọng nhất.Quan trọng nhất là tỉnh ủy sẽ không cho phép Liễu Tuấn từ chức, Hà Duyên An thì khỏi cần nói, trừ khi bị điên, mà Cận Tú Thật càng không thể đồng ý.Hai năm này cực quan trọng đối với việc Cận Tú Thật muốn tiếp tục tại chức.Liễu Tuấn là ai?Là con trai Liễu Tấn Tài, con rể Nghiêm Ngọc Thành!Sao có thể để tới tỉnh A được nửa năm đã bị o ép tới mức không còn cách nào ở lại nữa rồi?

Nghiêm Liễu dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Nếu chuyện làm om lên, thì Cận Tú Thật không có chút ít lợi gì, thân phận Liễu Tuấn là người nối nghiếp của Nghiêm Liễu, tỉnh A nếu đẩy Liễu Tuấn đi thật, hơn nữa vì một người thân của con dâu Cận Tú Thật mà nên nổi thì Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài tuyệt đối không thể để yên cho qua.Vào thời điểm mẫn cảm như thế, Cận Tú Thật sao có thể vì Chung Vĩnh Minh mà khai chiến toàn diện với Nghiêm Liễu.Nếu chuyện nổ ra, khả năng chẳng phải chuyên đơn giản hai năm nữa ông ta có được tái nhiệm hay không, kết mối thú này, Cận Tú Thật phải suy nghĩ cho đám con cháu của mình.Nghiêm Liễu đều còn trẻ hơn ông ta, nhất là Nghiêm Ngọc Thành, khả năng tiến thêm một bước là rất lớn, hơn nữa ảnh hưởng hiện giờ ở cao tầng cũng hơn hẳn ông ta.Một vầng mặt trời đang lên và một bên ánh sáng sắp tắt, chênh lệnh trong đó khỏi nói cũng biết.Cận Tú Thật chậm rãi nói:- Lão Đinh, chuyện này làm quá đáng rồi.Toàn thân Đinh Ngọc Chu run lên một chút.Câu nói này đã biểu đạt rõ ràng thái độ của Cận Tú Thật.Cận Tú Thật khẽ thở dài.Ông ta biết tính cách cố chấp của Đinh Ngọc Chu, cục giận này không thể nuốt xuống được, hơn nữa nếu Đinh Ngọc Chu nhận thua, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.Nhưng không nhận thua thì có thể làm gì được nào?Lúc đó hậu quả còn nghiêm trọng hơn.Đinh Ngọc Chu là cấp dưới cũ của Cận Tú Thật, nên ông ta biết chỉ một câu nói cua rmình không thể thuyết phục được Đinh Ngọc Chu, nếu như người này cố chấp làm càn, sẽ khiến cho chuyện không thể vãn hồi được.Trầm ngâm một chút Cận Tú Thật quyết định thẳng thắn với Đinh Ngọc Chu:- Hôm qua Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều gọi điện cho tôi.Liễu Tấn Tài nói chuyện còn hơi khách khí một chút, còn Nghiêm Ngọc Thành không hề ôn hòa, miệng cười ha hả nhưng lại tuyên bố rõ ràng: Nếu như Liễu Tuấn không thể làm việc được ở tỉnh A, thì sẽ điều về tỉnh N.Liễu Tuấn điều về tỉnh N, ảnh hưởng sự kiện nhả lên y sẽ không lớn, dù sao thành tích y làm được ở khu Trường Hà sờ sờ ra đó, không ai bới móc được gì, y chỉ là “kẻ bị hại” của thế lực bản địa tỉnh A thôi.

Nghiêm Liễu có thể lợi dụng cơ hội này mà khơi lên tranh đấu phái hệ cũng chưa biết chừng, mà cao tầng xưa nay luôn cực kỳ kiêng kỵ thế lực bản địa hùa vào với nhau.Nghe Cận Tú Thật uyển chuyển biểu đạt nội dung cuộc điện thoại của Nghiêm Liễu, Đinh Ngọc Chu buông một tiếng thở dài, lòng hiểu rất rõ chuyến này ông ta mất hết thể diện rồi.

Chương 803: Nhìn tới ngây dạiLiễu Tuấn tới thủ đô đã mấy ngày, y nhận lời mời của ủy ban kế hoạch quốc gia, tới tham gia cuộc thảo luận nghiên cứu việc cải tạo quốc xĩ và khu công nghiệp mới.Quy mô của hội nghị không lớn, quy cách cũng không cao.Cuộc thảo luận chỉ mới chưa tới ba mươi người phụ trách các khu cao tân, cấp bậc cao nhất cũng giống như khu Trường hà, cuộc thảo luận này tỉnh A được mời mỗi khu Trường Hà, đại bộ phận các đại biểu khác tới từ những tỉnh duyên hải kinh tế phát triển, thời gian mở cửa của bọn họ sớm hơn, có ưu thế chính sách nhất định lại chiếm địa lợi, các khu cao tân phát triển nhanh là điều tất nhiên.

Các tỉnh nội địa được mời không nhiều, trừ khu Trường Hà chỉ có khu cao tân thành phố Bảo Châu tỉnh N, ngoài ra bên tổ chức còn mời mấy chuyên gia kinh tế nổi tiếng cùng tham dự.Cuộc họp nảy Liễu Tuấn không đẩy Sải Thiệu Cơ lên phía trước nữa.Trải qua cuộc tranh đấu kịch liệt ở cuộc họp thường ủy, Liễu Tuấn đã thể hiện ra mặt cứng rắn nhất của một nha nội, làm Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược đâm đầu vào tường, kiến nghị điều chỉnh chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà bị “bóp nát” từ trong trứng nước.Qua chiến dịch này, thường ủy Ngọc Lan “chia rẽ” đã thành thế cục xác định, đặc biệt là Đỗ Văn Nhược bị Liễu Tuấn phê bình tối tăm mặt mũi, uy tín mất sạch, gần như trở thành trò cười, làm việc dè dặt hơn rất nhiều, Thôi Phúc Thành nắm chắc thời cơ hiếm có này, mạnh mẽ ra tay, dần dần lập được quyền uy của mình trong chính phủ.Cái gọi là uy vọng này thực sự là thứ rất kỳ diệu, thực tế Đỗ Văn Nhược làm việc ở chính phủ bao năm, ban bệ gây dựng được vẫn còn, nhân sự không bị điều chỉnh gì, nhưng tiếng nói không còn hiệu quả như trước nũa, một số người vốn dùng dằng giữa Thôi - Đỗ, rõ ràng đã ngã về phía Thôi Phúc Thành.

Ban bệ nhỏ ba năm qua Thôi Phúc Thành khó khăn lắm mới tạo dựng được lại càng thêm đoàn kết, nói theo lời dân gian là ôm chặt lấy chân Thôi thị trưởng, dù là người trong nhóm Đỗ Văn Nhược, cũng bắt đầu dấu hiệu dao động, không còn Đỗ phó thị trưởng bảo đâu đánh đấy như trước nữa.Người trên quan trường con mắt rất tinh.Ai được thế, ai thất thế nhìn một cái là rõ.Nếu chỉ là Đỗ Văn Nhược thua thiệt thì chả nói làm gì, có Đinh Ngọc Chu chống lưng, hắn trở mình chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng lần này tới cả Đinh Ngọc Chu cũng mất mặt, cách cục của thành ủy khó có thể phục hồi lại cảnh tưởng nhật ngôn cửu đỉnh khi xưa nữa, chính cục của Ngọc Lan về sau sẽ thêm rất nhiều biến cố không nắm bắt được.Xem ra nha nội đúng là nha nội, bình thường không sao, một khi nổi giông tố là không ai kháng cự được.Cẩn thận suy xét lại hơn nửa năm qua có lần nào Liễu Tuấn ra tay mà không thu được toàn thắng?

Vốn mọi người người cho rằng Liễu Tuấn còn cần thêm thời gian mới trở thành đối thủ của Đinh Ngọc Chu, nhưng nào ngờ cái ngày đó tới nhanh như thế.Đương nhiên, thành ủy cuối cùng thông qua một sự điều chỉnh khác, phê chuẩn Chung Vĩnh Minh tiếp thế chức phó thị trưởng chủ quản công nghiệp toàn thành phố của Cốc Tòng Chính trước đó.Đây là điều bất đắc dĩ.Dù sao cũng không thể để Liễu Tuấn vừa gây chuyện, Đinh Ngọc Chu liền lập tức co vòi lại, Sài Thiệu Cơ không thể điều đi, nhưng phải có câu trả lời cho Chung Vĩnh Minh, trước đó đích thân Đinh Ngọc Chu đã nói chuyện với hắn, còn hứa hẹn chắc chắn.Cái thể diện này dù sao cũng phải vãn hồi che lấp đi.Kiến nghị Chung Vĩnh Minh làm phó thị trưởng được toàn phiếu thông qua, mọi người đều tự giác bảo vệ thể diện cho Đinh Ngọc Chu, dù sao ép người ta quá mức, không ai có lợi lộc gì.Khi Sài Thiệu Cơ mang theo 50 triệu tiền hỗ trợ đặc biệt trở về khu Trường Hà, thì tất cả mọi việc đã kết thúc, chức chủ nhiệm của hắn đã được giữ vững.Tất nhiên Sài Thiệu Cơ hoàn toàn kiên định theo sát Liễu Tuấn.Nguyên nhân không gì khác, Liễu Tuấn không ngại trở mặt với Đinh Ngọc Chu, đại náo thường ủy, một lãnh đạo như thế mà không theo thì còn theo ai?Lần thảo luận nghiên cứu này Liễu Tuấn không an bài Sài Thiệu Cơ tham gia, vì không muốn kích thích đám Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược thêm nữa, khi nào cần hạ mình thì phải hạ mình.Hội nghị do Quách phó chủ nhiệm quốc kế ủy chủ trì, trên hội nghị, Liễu Tuấn phát biểu chuyên đề.Khu Trường Hà phát biểu cao tốc khiến quan viên quốc kế ủy cực kỳ hứng thủ, đem so ra thì khu Trường Hà thành công có tính đại biểu lớn hơn, vì ưu thế chính sách của vùng duyên hải không phải nơi nào trong nội địa có thể bắt chước được.Có điều quốc kế ủy biết một mà chẳng biết hai.Phương thức của khu Trường Hà, trên thực tế cũng rất khó bắt chước.Liễu nha nội chỉ có một, Tiểu Thanh và Xảo Nhi càng không thể kiếm ra người thứ hai.Nhưng những thứ ở sau lưng, người bình thường không thể nhìn thấy được.Hội nghị này văn phòng Hồng phó thủ tướng cũng phải người tới dự thính, hai người đó đều là người quen cũ của Liễu nha nội, Vu Tề Quân và Lăng Nhã.Có lẽ phân công trong nhân viên văn phòng thủ trưởng cũng có “định hướng”, Vu Tề Quân và Lăng Nhã đã có tiếp xúc với Liễu Tuấn, như vậy chuyện liên quan tới Liễu Tuấn sẽ do hai người họ ra mặt.Có điều Lăng Nhã rõ ràng là thiếu tập trung, người khác nói cái gì cơ bản cô chẳng nghe vào tai, chỉ chăm chăm nhìn Liễu Tuấn, khi Liễu Tuấn phát biểu chuyên đề, Lăng Nhã thiếu chút nữa còn gây ra trò cười, trong quá trình phát biểu y có hơi dừng lại một chút, đây vốn chỉ là chuyện dừng lại lấy hơi bình thường trong bài phát biểu dài, không ngờ Lăng xử trưởng lại vỗ tay, may mà mọi người cũng khéo léo vỗ tay theo, choi như che lấp hộ Lăng xử trưởng chỉ có Vu Tề Quân ngồi bên cạnh là ngạc nhiên nhìn cô.Hình như Tiểu Lăng có vẻ chú ý tới anh chàng đẹp trai đang phát biểu trên kia hơi quá mức thì phải.Lăng Nhã mặt đỏ bừng bừng, luống cuống như bị người ta nhìn thấu bí mật trong lòng.Từ lần trước ma xui quỷ khiến thế nào chạy tới thành phố Ngọc Lan gặp Liễu Tuấn, sau khi trở về, hình ảnh Liễu Tuấn bén rễ trong lòng cô đuổi thế nào cũng không đi được nữa.Lăng Nhã hiểu thế này là không được, cô và Liễu Tuấn đều là người có gia đình, mình mà cứ nhớ nhung Liễu Tuấn sẽ tạo thành hậu quả khó lường, tạo ra vô số phiền não cho bản thân.Thế nhưng tình cảm là cái thứ mà người ta không thể dùng ý chí mà điều khiển được, Lăng Nhã càng ức chế, thì tương tư càng cháy bỏng.Chiến tranh lạnh với Trương Nghị vẫn tiếp tục, không hề có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào, Lăng Nhã cũng biết, Trương Nghị và tình nhân đã có con trai, thậm chí Trương Nghị còn đem chuyện làm ăn bí mật bao năm chuyển hết sang tên tinh nhân, chỉ thiếu đường cho cô ta một danh phận mà thôi, nếu là bình thường Lăng Nhã kiên quyết không chịu bỏ qua.Người đã không giữ được, ngay cả tiền cũng muốn cho hết cô ta?

Vậy Lăng Nhã tôi là cái gì?

Chỉ là một người vợ có hư danh thôi sao?Nhưng Lăng Nhã kinh ngạc phát hiện ra, mình lại chẳng hề tức giận, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.Được rồi đã như thế thì ai đi đường nấy vậy.Trưởng bối hai nhà cần cuộc hôn nhân này để duy trì đồng minh chính trị, được vậy chỉ cần có cái vỏ là được rồi, còn thứ khác không cần thiết nữa.Lăng Nhã rũ bỏ chút gánh nặng cuối cùng, liên hệ với Liễu Tuấn đột nhiên trở nên mật thiết, thường xuyên chủ động gọi điện cho Liễu Tuấn vào lúc đêm khuya vắng lặng.Nội dung cuộc điện thoại ban đầu chỉ là đàm luận việc công tác, Lăng Nhã đã hoàn toàn vứt bỏ “nguyên tắc”, thi thoảng tiết lộ cho Liễu Tuấn biết những tình thế mới nhất.Cô biết Liễu Tuấn thích nghe cái này, mà cũng cần nghe cái này.Suy đoán ý tứ cấp trên, luôn là bí quyết làm quan lớn nhất.Hiện giờ lại có người trực tiếp đem ý của cấp trên truyền đạt cho, đúng là một sự giúp đỡ rất lớn với Liễu Tuấn, y dám quyết chiến tới cùng trong sự kiện Sài Thiệu Cơ có liên quan rất lớn tới tin tức do Lăng Nhã truyền đến cho.Thủ thưởng có đánh giá rất cao với những việc làm của y ở khu Trường Hà, thậm chí khi tán gẫu với các nhân viên bên cạnh, còn bảo bọn họ học tập Liễu Tuấn.Những người đó chẳng phải mãi mãi làm việc ở văn phòng phó thủ tưởng, tới lúc thích hợp sẽ xuống địa phương, hoặc là đảm nhận công tác thực tế ở cơ quan quốc gia, ví như Vu Tề Quân rất có thể trong thời gian ngắn sẽ tới địa phương làm bí thư hoặc thị trưởng, hiện giờ chưa có tin tức chính xác.Về sau nội dung Lăng Nhã và Liễu Tuấn trò chuyện ngày càng mở rộng, trên trời dưới đất, đa số là Lăng Nhã nói Liễu Tuấn nghe.

Lăng Nhã cười khúc khích kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, mỗi lần gọi điện cho Liễu Tuấn là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Lăng Nhã, thậm chí khi đi làm, Lăng Nhã cũng nóng lòng chờ tới buối tối....chú liễu bị quấy rối tình dục rồi.Liễu Tuấn là một thính giả vô cùng tuyệt với, chưa bao giờ tỏ ra có chút bực bội nào với câu chuyện chẳng đâu vào đâu của Lăng Nhã, lại còn luôn phụ họa với cô, nếu như Lăng Nhã muốn gây kịch tính, Liễu Tuấn thậm chí còn góp vui thêm vào một câu “về sau thế nào?”

Mỗi lần tưởng tượng khuôn mặt Liễu Tuấn khi hỏi “về sau thế nào?”

Lăng Nhã lại nở cụ cười vui sướng.Nhìn Liễu Tuấn phong độ lỗi lạc đang ung dung đàm thoại, trái tim Lăng Nhã không khỏi xao xuyến.Nam nhân này thực sự là khác biệt với mọi người, trong trường hợp vô cùng chính quy như vậy, diễn giảng chuyên đề hơn một tiếng đồng hồ mà không cần giấy tờ, nói chuyện kiến thiết kinh tế nhạt nhẽo vô vị mà nghe thật hấp dẫn, có thể thấy y thông thuộc công việc như thế nào, như thành một bộ phận của công việc, hoàn toàn không cần tài liệu, tất cả con số như in sâu vào não, chỉ cần dùng là hiện ra, Liễu Tuấn không dùng ngôn ngữ cơ thể nhiều lắm, chỉ thi thoảng vung tay lên.Ôi sao cái vung tay đó lại tiêu sái như thế.Lăng Nhã gần như nhìn tới ngây dại!

Chương 804: Mời Trương Nghị ăn cơmLiễu Tuấn mời Vu Tề Quân và hai vợ chồng Lăng Nhã và Trương Nghị ăn cơm ở khách sạn Thu Thủy.Đối với việc Liễu Tuấn lại đi chủ động mời Trương Nghị ăn cơm, Lăng Nhã chẳng hiểu gì cả.Liễu Tuấn giải thích thế này:- Tôi và vợ anh ta là bạn tốt của nhau, mời anh ta ăn cơm cũng là chuyện nên làm.Lăng Nhã lườm y, hết sức khó chịu nói:- Tôi không phải là vợ anh ta, chúng tôi ly thân từ lâu rồi.Liễu Tuấn cười khẽ, nói:- Ít nhất về mặt pháp luật, hai người vẫn là vợ chồng.Trong lòng Lăng Nhã hết sức không muốn, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tuấn thì không còn cách nào, có điều cô vẫn mạnh miệng nói:- Được rồi, dù sao anh cũng có tiền.

Nhưng tôi chỉ truyền đạt thành ý mời khách thanh cho anh thôi, còn anh ta có tới hay không tôi không dám đảm bảo.Liễu Tuấn mỉm cười:- Anh ta sẽ tới thôi.Lăng Nhã bĩu môi, vì cô biết Liễu Tuấn nói đúng.Trương Nghị không hòa hợp với cô, nhưng chưa bao giờ từ chối giao du với bằng hữu của cô, Lăng Nhã làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, cho nên những người cô quen biết đều là những cán bộ quốc gia hoặc là quan viên trọng yếu của địa phương, đó là con đường để Trương Nghị mở rộng mối quan hệ của mình.Đương nhiên rồi, với thân phận tuổi tác của Trương Nghị, cho dù là cháu của nguyên lão quốc gia, nhưng không được gia tộc coi trọng, nên người chịu qua lại với hắn chỉ là cán bộ cấp ti cấp xử, còn cán bộ cao hơn nếu không nể mặt Lăng Nhã thì người ta chẳng thèm hạ mình kết giao với hắn.Huống hồ gần đây sức khỏe của Trương lão mỗi ngày càng đi xuống, đoán chừng không còn duy trì được bao lâu, đời hai đời ba của nhà họ Trương không có nhân vật kiệt xuất, vinh diệu, quyền thế của gia tộc ngày một suy giảm, con cháu nhà họ Trương vì thế đa phần lựa chọn phát triển trong thương trường.Có điều là truyền nhân của gia đình cách mạng, Trương Nghị biết rõ, muốn buôn bán lớn thì không thể thiếu quan hệ trên quan trường, nếu không người ta muốn hại anh chỉ cần nói một câu là xong.Mặc dù Nghiêm Liễu chưa tiến kinh, nhưng Liễu Tuấn là nhân tài mới của Nghiêm Liễu hệ, đã có danh tiếng nhất định trong vòng giao du nhỏ ở kinh thành, nghe nói ngay cả Hà lão gia tử cũng đặc biệt coi trọng Liễu Tuấn, được như vậy thì chẳng phải là trò đùa.Cùng với việc các nguyên lão có trọng lượng trong quân dần dần ra đi, hai nhà Hà, Vũ đã thấp thoáng trở thành lãnh tụ mới ở quân đội, nhất là sức khỏe của hai vị lão gia tử đều rất khỏe mạnh, con cháu đời hai của cả hai nhà ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất, trong cuộc tranh đấu cao tầng gần đây, mỗi bước đi của hai nhà Hà Vũ đều vô cùng chính xác, một lần điều chỉnh lớn, đều nắm được tiên cơ, chiếm cứ chủ động, thu được lợi ích lớn nhất, việc vươn mình trong quân đã thành xu thế tất yếu.Đương nhiên trừ thành viên hạch tâm của hai nhà Hà Vũ ra, không ai biết rằng, mỗi lần nắm bắt trước tiên cơ chọn hướng đi chính xác, đều do một chàng trai trẻ giật dây ở đằng sau.Bởi thế mỗi lần tụ họp hạch tâm của hai nhà Hà Vũ, Liễu Tuấn đều thành khách quý, tuy không có quạt lông ngỗng, nhưng đường đường khí độ quân sư.Lần nào cũng có bước đi chính xác, thu được lợi ích lớn, khi tính tâm lại những thành viên hạch tâm của hai nhà không khỏi sinh ra rất nhiều nghi hoặc với phân tích chính xác của Liễu Tuấn, người này cứ như biết trước tương lai, vì sao có năng lực này thì không thể giải thích được.Nếu không chỉ có thể nói là kỳ tài ngút trời, trăm năm khó gặp thôi.Cho thêm thời gian, người này ắt thành nghiệp lớn.Một ngôi sao mới rực rỡ đang lên trong chính đàn như vậy, Trương Nghị sao lại chằng muốn kết giao.Trương Nghị tuổi chừng ba mươi, tương đương với Cao Trường Hoành, thân hình tầm trung hơi gầy gò, trông rất lịch thiệp, mặt mang theo vẻ cao ngạo chỉ con cháu thế gia đại tộc mới có, cho dù có gặp mặt Vu Tề Quân, Bạch Dương, Liễu Tuấn cũng không hề thu vẻ cao ngạo đó lại.Tụ hội tư nhân, Lăng Nhã mặc bộ đồ thời trang Italia cá tính mà Liễu Tuấn mua cho lần trước, trông vô cùng tươi trẻ rực rỡ, cổ áo trễ để lộ ra khe vú sâu hút hồn, cổ tay còn đeo dây chuyền vàng, càng nổi bật làn da ngọc ngà.Ngay cả Trương Nghị xưa nay luôn xem Lăng Nhã như không khí cũng không khỏi đưa mắt nhìn cô thêm vài lượt.Lăng Nhã ăn vận như vậy không chỉ vì muốn cho Liễu Tuấn thấy một khuôn mặt khác của mình, mà vì có Bạch Dương ở đây, nếu cô lại mặc đồ công sở quy củ, thì khí chất ưu nhã hiền thục không thể so sánh được với Bạch ti trưởng, chẳng bằng đi theo hướng thanh xuân thì hơn.Vu Tề Quân cười hỏi:- Tiểu Lăng, hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại trang điểm xinh đẹp như thế?Lăng Nhã mỉm cười, đáp:- Có bạn từ phương xa tới chơi, sao không vui vẻ cho được?Vu Tề Quân tán đồng:- Ha ha, nói rất đúng, theo lý thì Liễu bí thư từ xa tới, nên do chúng tôi mời khách mới đúng, giờ làm loạn hết phép tắc rồi.Liễu Tuấn cười:- Vu ti, nói như thế là trêu tôi phải không?

Các vị đều là cán bộ cơ quan lớn, Liễu Tuấn này là quan nhỏ địa phương, phải nịnh hót các vị, sau này còn mong được chiếu cố chứ.Bạch Dương mắng:- Đã là thường ủy thành phố rồi mồm mép còn láu lỉnh như vậy.Liễu Tuấn cười ha hả:- Lãnh đạo phê binh rất đúng, sau này sẽ kiên quyết sửa đổi.- Nào Trương xử, giới thiệu cho cậu, vị này là Bạch ti trưởng của ti sản nghiệp kỹ thuật cao trong quốc kế ủy, đồng chí Bạch Dương.

Còn vị này hẳn Tiểu Lăng đã giới thiệu cho cậu rồi, thư ký của khu cao tân Trường Hà, thường ủy thành ủy Ngọc Lan.Vu Tề Quân biết quan hệ giữa Lăng Nhã và Trương Nghị căng thẳng, nên giới thiệu thay.Trương Nghị cũng làm việc ở cơ quan quốc gia, có điều cấp bậc vẫn chỉ là phó xử, bản thân hắn cũng không ham tiến bộ trong quan trường lắm.

Nói ra thì con cháu thế gia vào quan trường có cái lợi cũng có cái hại, lợi thì khỏi phải nói, bối cảnh vững vàng, nguồn lực hùng hậu.

Hại năm ở chỗ, cây cao sẽ gặp gió lớn, lúc nào cũng ở vào chỗ đầu sóng ngọn gió, đầu óc chỉ hơi kém một chút thôi, sẽ phải hao tâm tổn trí lớn.Kẻ chú trọng hưởng thụ cuộc sống như Trương Nghị bản thân cảng muốn đi kinh doanh hơn.Cái này lại hoàn toàn khác biệt với Liễu nha nội.Liễu nha nội cảm thấy kiếm tiền thật vô nghĩa, làm quan mới có hứng, vì kiếm tiền với y mà nói là quá dễ dàng, hoàn toàn chẳng có gì kích thích.- Xin chào Bạch ti trưởng.Trương Nghị bắt tay Bạch Dương trước, hắn ở thủ đô lâu năm, tất nhiên có nghe nói xuất thân lai lịch của Bạch Dương, dù sao ủy viên cục chính trị chỉ có mười hai vị, có ai là không bị người ta lấy kính hiển vi ra mà quan sát.Bạch Dương rất lịch sự bắt tay Trương Nghị.- Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Tiểu Nhã ở nhà thường nhắc tới tên Liễu bí thư.Trương Nghị bắt tay Liễu Tuấn nói rất khách khí.Lăng Nhã hơi cau mày lại.Người này đúng là giỏi già vở, ở nhà hai người gần như không nói chuyện, ngay cả ngủ cũng ai ngủ giường nấy, có nói chuyện gì với nhau?

Cho dù có chuyện không nói không được, thông thường Trương Nghị cũng không bao giờ gọi tên cô, càng đừng nói tới cách xưng hô thân mật như “Tiểu Nhã”.Chỉ có những người bạn của Lăng Nhã mới gọi cô như vậy.Lăng Nhã không vui, tất nhiên là Trương Nghị hiểu rõ, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, theo suy nghĩ của hắn, tác dụng lớn nhất của Lăng Nhã là nằm ở chiêu bài “bà xã của Trương Nghị”, nó có thể giới thiệu cho hắn một số người bạn cấp cao, nếu không thì cô hoàn toàn không cần tồn tại.Bạch Dương là khách mời của Liễu Tuấn, không hề biết về tình trạng vợ chồng của Lăng Nhã, nhưng nhìn thái độ của Lăng Nhã, người thông minh từng trải như cô cũng đoán được vài phần.Bạch Dương nhỏ giọng hỏi:- Tiểu Tuấn, hôm nay còn hẹn ai nữa không?Ánh mắt của ba người còn lại như vô ý liếc qua Bạch Dương.Từ cách xưng hô “Tiểu Tuấn”, có thể nhìn ra giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn quan hệ chẳng cạn, ví như cách gọi Tiểu Nhã, cũng chỉ mấy người bạn thân thiết nhất dùng tới, hơn nữa đại đa số hào mộ kinh sư xuất thân con cháu cách mạng, Mà các động nghiệp trong văn phòng như Vu Tề Quan thường đều gọi cô là “Tiểu Lăng”.Có điều cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, Liễu Tuấn tuổi còn trẻ đã leo lên được cấp phó sở có thực quyền, mạng lưới quan hệ nhất định hết sức to lớn phức tạp, giao tình sâu sắc với Bạch Dương cũng là điều hợp lý.Liễu Tuấn đáp:- Hết rồi, chỉ mấy người chúng ta thôi,Liễu Tuấn được mọi người nhất trí tán đồng, năm người ở đây, có ai là chưa thấy việc đợi?

Thịt cá ê hề mang lên quá tục, bạn bè tụ hội quan trọng là phải chú trọng thoải mái vui vẻ.- Vu ti, lần trước anh và Lăng xử tới huyện Ninh Bắc thì thân mang nhiệm vụ không tiện chiêu đãi, hôm nay coi như đền bù, chúng ta uống chút rượu nhé.Liễu Tuấn khách khí nói.Chủ động mời người khác uống rượu với Liễu Tuấn mà nói là rất hiếm có.Vũ Tề Quân cười nói:- À, Liễu bí thư khách khí quá, tửu lượng của tôi không được tốt, Trương xử rộng lượng bỏ quá cho nhé.Trương Nghị vội khóat tay khiêm tốn nói:- Đâu có, đâu có, tôi chỉ là công chức nhỏ, sao dám so với Vu ti và Liễu bí thư.Lăng Nhã lại bĩu môi.Cô biết luận tới uống rượu, đừng thấy vẻ ngoài mọt sách của Trương Nghị mà nhầm, hắn nốc rượu như nước lã, nhưng kẻ này khôn khéo, hiểu lấy lòng người, không tiện so bì với Liễu Tuấn và V Tề Quân mà thôi.- Vậy làm chút lấy hứng, một bình Mao Đài, Bạch ti và Lăng xử uống vang nhé?Liễu Tuấn tự quyết định, người khác tất nhiên là không có ý kiến gì.Lúc sau thức ăn mang lên, vì là lần đầu cùng ăn cơm, số người không đông, lại là người có thân phận, bữa cơm diễn ra rất quy củ, thiếu chút không khí náo nhiệt, cũng may mọi người tới đây không phải là để uống rượu mà là giao lưu tình cảm, kéo gần quan hệ, nên không ai uống nhiều.Trút vài chén Mao Đài xuống bụng, Trương Nghị liền thăm dò:- Liễu bí thư, khu Trường Hà dưới sự lãnh đạo của bí thư hi ăn nêm làm ra, không biết hiện giờ có đường đầu tư nào tốt?Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Không biết cái gọi là đường đầu của của Trương xử ý nói phương diện nào?- Ha ha, phương diện nào cũng được, một người bạn của tôi mở công ty mậu dịch nhỏ, muốn làm ăn chút, nhưng lại không có cơ hội.Con cháu cách mạng ở kinh thành đa phần làm công ty mậu dịch, cái đó gọi là gần quan thì được ban lộc, rất ít người kinh doanh nghiêm chỉnh.

Giống như Trường Nghị, khi địa phương có chuyện cần nhờ vả công văn, không cần đưa tiền bạc gì trực tiếp, hắn cấp cho công văn, anh trả lại cho hắn chút mặt hàng bán chạy là được.Lễ lạt có qua có lại, mọi người đều vui vẻ, không có gì mạo hiểm.Liễu Tuấn nắm rõ những mánh mung này của bọn họ như lòng bán tay, cười đáp:- Không vấn đề gì, Trương xử có thời gian tới Ngọc Lan một chuyến, tôi sẽ giới thiệu cho vài người bạn.Trương Nghị tức thì cười tươi như hoa, Lăng Nhã thì tức tối nếu chẳng phải ngại có mấy người ngồi đây thì đã lén đá cho hắn một cái rồi Chương 805: Đừng tưởng chỉ đàn ông mới biết chơiLăng Nhã nghiến răng hỏi:- Liễu Tuấn, anh làm thế là có ý gì?- Ấy này, chăm chú lái xe đi, nếu không chết cả lút bây giờ.

Chết thì chết, nhưng mà hai chúng ta chết chung một xe, khó ăn nói lắm đấy!Liễu Tuấn dựa vào ghế phụ lái nói rất bình thản, còn mang theo chút ý trêu chọc.Bọn họ đang đi tới một cuộc tụ hội của bạn bè Lăng Nhã, theo Lăng Nhã nói cuộc tụ hội kiểu thế này mang tính chất vô cùng tư nhân, đều là những người bạn cực kỳ thân thiết của cô, nói cách khác là một bữa tiệc do các tiểu thư thế gia trong kinh thành bí mật tổ chức.Lúc ấy Liễu Tuấn có hỏi một câu:- Vậy đưa tôi theo làm cái gì?Lăng Nhã trả lời rất tuyệt:- Người ta đều mang theo tình nhân, tôi không có tình nhân thì quá mất mặt, nên lấy anh thay thế tạm vậy.Liễu nha nội chỉ đành đầu hàng.Có điều nói thật ra thì y cũng rất muốn được thấy qua cuộc sống riêng tư của các tiểu thư thế gia kinh thành nó ra làm sao, với thân phận và địa vị của Liễu Tuấn hiện nay, cũng được coi là hậu duệ danh môn, có điều Nghiêm Liễu quật khởi quá nhanh, Liễu Tuấn lại một lòng lo chính vụ, không được tính là con cháu thế gia, nên có hiểu biết rất ít về cuộc sống riêng của những nha nội và tiểu thư chốn kinh kỳ.Cho dù Hà đại tiểu thư nghiêm khắc mà nói cũng không phải là đại tiểu thư kinh thành chính tông, Hà Trường Chinh đóng quân ở Nam Phương lâu năm, căn cơ sâu nhất của Hà đại tiểu thư là ở thành phố Nam Phương.Lăng Nhã có một chiếc xe riêng, một chiếc Ferrari rất thời thượng, hết sức mạnh mẽ và thân xe sơn màu bạc vô cùng lóng lánh, từ đó có thể nói trong nội tâm Lăng Nhã thực ra rất cá tính, chẳng qua cô bị giới hạn bởi thân phận, nếu không chiếc xe thể thao này được trọng dụng rồi.Vừa lên xe, Lăng Nhã chất vấn Liễu Tuấn như gây sự.Liễu nha nội biết ý Lăng Nhã là gì, nhưng Trương Nghị hỏi “đường làm ăn” ngay rước mặt y, mà sau này một số hạng mục cũng cần nhờ tới Trương Nghị, không bằng thuận nước đẩy thuyền.Liễu Tuấn biết rõ, cho dù mình có uy thế cỡ nào, cũng tuyệt đối không thể chính đốn kỷ cương trong sạch được, cả trào lưu của xã hội như thế, không phải năng lực một cá nhân nào có thể kháng cự lại được, Liễu Tuấn nhiềm lắm là chỉ có thể giảm bớt hiện trượng này trong phạm vi quản lý của mình, nếu như tặng ân tình, thì để ở trong khu vực của mình như thế dễ quản lý hơn.Nếu như cấp dưới chơi thủ đoạn sau lưng mình, chính là biểu hiện nội bộ bắt đầu lục đục.Liễu Tuấn né trách câu hỏi của cô làm Lăng Nhã rất bực mình.Lăng Nhã hậm hực nói:- Liễu Tuấn, tôi nói thật đấy.

Trương Nghị chẳng ra gì cả, hắn và tình nhân của hắn đã sinh con lại còn chuyển hết tài sản cơ nghiệp sang tên cô ta.

Anh giúp hắn kiếm tiền để làm gì?Liễu Tuấn liếc cô một cái, phát hiện Lăng xử trưởng đang giảu miệng hờn dỗi như một cô bé con.- Cô muốn kiếm tiền sao?

Dễ lắm, tôi cho cô một chục triệu làm vốn, ba năm sau đảm bảo cô kiếm được trăm triệu.Liễu Tuấn vẫn nói rất thản nhiên, thực sự với y hiện giờ mà nói, không hứng thú với kiếm tiền mấy nữa, nhưng nếu có thể giúp bạn bè vui vẻ, y sẽ chẳng keo kiệt giúp đỡ, dù sao thì cũng cắt từ thịt đám tiều quỷ tử ra, chẳng cần phải xót.Két một tiếng, chiếc Ferrari phanh gấp, Liễu nha nội không ngờ Lăng Nhã lại chơi chiêu này, đầu thiếu chút nữa đập vào kính chắn gió, may mà y phản ứng cực nhanh, may mắn thoát khỏi tai nạn.- Anh nói cái gì?Lăng Nhã nhìn y chằm chằm như nhìn quái thú.Liễu Tuấn trừng mặt nhìn cô, tức giận nói:- Cô không biết lái xe à?

Vậy để tôi lái.Nói thực sự, Liễu bí thư đã lâu lắm rồi chưa bị ai “chơi” một vố như vậy?- Anh vừa nói cái gì?

Anh cho tôi một chục triệu, đảm bảo ba năm sau kiếm được một trăm triệu?Lăng Nhã hoàn toàn ngó lơ thái độ hung hãn của y, kinh ngạc vô cùng, cô gặp nhiều kẻ khoác lác không đóng thuế rồi, nhưng nói khoác tới mức bán trời không cần văn tự như Liễu Tuấn lại như có thật, thì chưa thấy qua.Có điều Liễu Tuấn đâu giống loại tùy tiện khoác lác.Liễu nha nội xoa trán làu bàu:- Có cần phải giật mình như thế không?

Kiếm tiền có gì khó?

Làm như một trăm triệu to lắm vậy.- Một trăm triệu mà còn không nhiều?Lăng Nhã gần như muốn thét lên.Theo như cô biết trước khi kết hôn, Trương Nghị đã bắt đầu kinh doanh rồi, khi đó nhà họ Trương uy thế hơn hẳn bây giờ, Trương lão gia tử còn hết sức khỏe mạnh, nhưng bao năm kinh doanh, cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, tận dụng bao mối quan hệ cũng chỉ kiếm được hai mươi triệu.

Đương nhiên chuyện này có liên quan tới việc nhà họ Trương chẳng coi trọng Trương Nghị lắm, nhưng cho dù nói thế nào một trăm triệu cũng là con số kinh khủng lắm rồi, vậy mà trong miệng người này nói ra chẳng khác gì một trăm đồng.- Liễu Tuấn, anh không phải là một đại tham quan đấy chứ?Lăng Nhã kinh ngạc xong, lại không khỏi lo lắng cho Liễu Tuấn.Lăng Nhã thân ở trong quan trường lại xuất thân danh môn, đối với quan viên lợi dịch khe hở của tài chính làm giàu thì thấy nhiều rồi, trơ lỳ rồi.

Nhưng cảm quan của cô với Liễu Tuấn thì hoàn toàn khác hẳn, Liễu Tuấn định sẵn là sẽ thành tài, nếu thực sự chỉ vì tiền tài thì quá phí.Liễu Tuấn dở khóc dở cười:- Tới mức đó không?

Đại tiểu thư à, cô quá mẫn cảm rồi.- Liễu Tuấn, tôi nói thật đấy, anh đã có rất nhiều tiền rồi, đừng suy nghĩ tới việc kiếm thêm tiền nữa được không?

Quan trường rất hiềm ác.Lăng Nhã liền nghiêm túc nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn bất giác cảm động.Y có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Nhã phát ra từ tận đáy lòng.- Yên tâm đi, không giống như cô nghĩ đâu, đối với tôi mà nói, kiếm tiền thực sự không khó, nhưng tôi không hứng thú với việc kiếm tiền.

Cô không cần để ý tới chút tiền của Trương Nghị, tôi tặng cô một trăm triệu, đương nhiên một trăm triệu này phải cần chút thời gian kiếm về.Liễu Tuấn thu lại thái độ dửng dưng, cũng nói rất nghiêm túc.Lăng Nhã nhìn y hồi lâu rồi thở phào, đưa tay khẽ vỗ lên ngực vài cái, tựa hồ yên tâm rồi, động tác này làm Liễu nha nội nhìn tới khô cả họng.- Liễu Tuấn, anh thật khác người.Lăng Nhã nói từ tận đáy lòng.Cô tin lời Liễu Tuấn, có lẽ đối với một kỳ tài như y, có lẽ chẳng chuyện gì làm khó được.

Kiếm một trăm triệu với người khác có lẽ khó khăn vạn phần, nhưng với Liễu Tuấn, đó có thể chỉ là một câu nói.Liễu Tuấn cười:- Lái xe đi, đừng có chơi động tác nguy hiểm như vừa rồi.

Hay là để tôi lái xe, cô cứ chỉ đường là được.- Thôi đi lão gia, không làm anh sợ nữa đâu.

Mà vừa rồi tôi bị anh hù thì có...Lăng Nhã càu nhàu hai câu rồi lại khởi động xe.Có điều Lăng Nhã ngạc nhiên phát hiện ra, trải qua chuyện vừa rồi, sự oán hận của cô với Trương Nghị không ngờ nhạt đi.

Hình như trên người Liễu Tuấn có dị năng vậy, chỉ cần ở bên cô, thuận miệng nói mấy câu là tâm tình của cô lập tức sẽ tốt lên.Nơi Lăng Nhã muốn tới ở gần ngoại ô, chiếc Ferrari chạy tới bốn mươi phút đồng hồ mới tới một khu biệt thự, đó là quần thể biệt thự vô cùng lớn, quang cảnh rất đẹp.Liễu Tuấn chú ý thấy ở cửa vào khu biệt thựó biển của Hoa Hưng.Xem ra Hoa Hưng đã dần dần đứng vững chân ở kinh thành rồi, làm ăn càng ngày càng lớn, Tiểu Thanh và Xảo Nhi kinh doanh các hạng mục khác nhau, lối suy nghĩ kinh doanh cũng khác nhau, nhưng một điều có thể khẳng định chắc chắn, hai cô làm việc gì cũng phải làm lớn, quyết không làm thứ tủn mủn vụn vặt.- Tiểu khu này được mở ra cách đây không lâu, xanh hóa làm rất tốt, quang cảnh lại đẹp, Thi Thi mua một biệt thự ở nơi này.

Ừm, tôi cũng chỉ mới lần đầu tới đây thôi...Lăng Nhã nói với Liễu Tuấn.Thi Thi chính là người bạn thân thiết nhất của Lăng Nhã, cha mẹ là cán bộ cấp ti ở cơ quan quốc gia, gả cho một thương nhân rất lắm tiền, Thi Thi là người phóng khoáng rộng rãi, mỗi lần tổ chức tiệc, cơ bản đều là do Thi Thi làm c hủ.Trước kia Thi Thi từ chối những đám hỏi từ hào môn kinh sư, gả cho một thương nhân là muốn hưởng thụ, chồng cô có tiền, không cho cô phung phí một chút, thực sự là không phải với tuổi trẻ của bản thân.Lăng Nhã rất quen thuộc với đường xá của nơi này, cái gọi là lần đầu tới, chắc là lần đầu tới sự tiệc thôi, là bạn thân của Thi Thi, Thi Thi đổi nhà mới, khi ăn mừng tân gia tất nhiên phải tới làm khách chúc mừng.Quần thể biệt thự này cũng phân khu, càng đi vào trong càng xa hoa, Lăng Nhã lái xe tới một biệt thự có lớn có hồ bơi và sân tennis, rồi ấn còi.Lăng Nhã hỏi:- Sao?

Tòa biệt thự này khá sang trọng đấy chứ?Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Nếu như Lăng Nhã mà thấy biệt thự của Tiểu Thanh bên vịnh ở Hồng Kông thì không biết sẽ có cảm tưởng gì, trước đó không lâu khi nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Thanh, cô nói đã mua một hòn đảo nhỏ ở quốc đảo Maldives thuốc Ấn Độ Dương đang chuẩn bị xây “hoàng cung” trên đó.Đợi tòa “hoàng cung” này được xây xong, Liễu nha nội tất nhiên cũng sẽ tới hưởng thụ một phen, Maldives là một trong số quốc đảo đẹp nhất thế giới, hưởng thụ cuộc sống ở đó hẳn là phải vô cùng thích ý.- Này, nói cho anh biết, Thi Thi rất xinh đẹp, anh không được có mưu đồ gì với cô ấy nhé.Lăng Nhã nói một câu rất quái chiêu.Liễu Tuấn đau đầu.Làm sao các cô gái khi lộ ra “bản chất”, cô nào cô nấy đều tinh quái như thế.Liễu Tuấn chọc lại một câu:- Đại tiểu thư, hiện giờ tới cô tôi còn chưa chinh phục được, tâm tư đâu mà đi mưu đồ người khác.Lăng Nhã bĩu môi lườm y một cái, đầy quyến rũ, dụ hoặc vô cùng.Lăng Nhã căn dặn:- Anh thật là, lát nữa đừng có nói thân phận của mình với người ta nhé, nơi này loại người nào cũng có, truyền đi không tốt đâu.Liễu Tuấn cau mày:- Không phải cô nói toàn là bạn thân của cô sao?- Bạn thân thì đương nhiên là đáng tin, nhưng tình nhân của bọn họ thì đủ mọi thể loại, người xã hội đen cũng có, mọi người đều không nói tới thân phận.Liễu Tuấn cười khổ:- Xem ra tôi phải đánh giá lại các cô rồi.- Hừ!

Anh cho rằng chỉ đàn ông các anh mới biết chơi?

Nuôi phụ nữ chúng tôi như chim trong lồng vàng sao?

Ở kinh thành những nhóm như thế này nhiều lắm!

Chỉ không nói ra mà thôi Chương 806: Cuộc tụ hội quy cách không caoCánh cửa biệt thử chầm chậm mở ra, chiếc Ferrari đi vào, Liễu Tuấn và Lăng Nhã vừa mới xuống xe, thì một bóng người đỏ chót mang theo mùi nước hoa thơm phức từ trong biệt thự chạy ra.- Hi hi, Tiểu Nhã, cuối cùng cậu cũng tới rồi.Giọng nữ đó nghe chừng không lớn tuổi lắm, hơi chút khàn khàn, có thể là do rượu thuốc quá độ mà ra.- Thi Thi.Lăng Nhã đi tới ôm chầm lấy đối phương, thái độ cực kỳ thân thiết.- Hi hi, Tiểu Nhã, cuối cùng thì cậu cũng thông suốt rồi, đã bảo cậu bao lâu rồi, chẳng cần ôm lấy một cái cây chết khô, hạng nam nhân đó căn bản không đáng để cậu phải giữ gì cho hắn hết.Thi Thi thấy Liễu nha nội cao lớn khôi ngô, liền nhao nhao lên với Lăng Nhã, lại vừa ngó nghiêng Liễu Tuấn.Thi Thi oang oang giọng hỏi Liễu Tuấn:- Ừm, mặt mày không tệ, Tiểu Nhã, người này đẹp trai hơn Trương Nghị nhiều, lại cao lớn mạnh mẽ, Này anh chàng đẹp trai, tên là gì thế?- Cứ gọi tôi là anh Tuấn là được.Liễu Tuấn hời hợt đáp, lấy tạm một cái xưng hô cho bản thân.- Hi hi, anh Tuấn à?

Chàng trai trẻ ngạo mạn quá đấy.Mặt Thi Thi hiện lên vẻ khinh bỉ.- Thi Thi, đừng nói bừa.Lăng Nhã cuống lên nhắc nhở Thi Thi, rồi lại sợ sệt nhìn Liễu Tuấn, chỉ sợ y không vui, còn may, Liễu nha nội như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, mày cũng chẳng hề nhướng lên lấy một cái.Nữ nhân thân phận như Thi Thi, cho dù là xuất thân danh môn, muốn làm cho Liễu nha nội không vui cũng chẳng phải dễ.- Sao?

Lún vào rồi hả?

Được được được, mình không nói nữa, anh Tuấn, xin mời!Thi Thi chẳng tin Liễu Tuấn có lai lịch gì lớn, nhưng thấy vẻ mặt thấp thỏm của Lăng Nhã, chừng như rất để ý tới cái người tên anh Tuấn gì đó này, tất nhiên nể mặt Lăng Nhã, nếu không sẽ đắc tội với bạn bè rồi.Liễu Tuấn đi tới trước, Lăng Nhã đứng tại chỗ một lúc, đợi Liếu Tuấn tới trước mặt cô mới đi nhanh tới, khẽ vịn lấy khuỷu tay Liễu Tuấn, y như một con chim nhỏ.Thi Thi thấy cảnh này hai mắt nheo lại, ngạc nhiên đánh giá lại Liễu Tuấn.Nam nhân này đúng là khí độ bất phàm, khác hẳn với những gã đàn ông qua lại với những người bạn của cô.Phòng khách của biệt thự rất lớn, phải tới bảy tám mươi mét vuông, trang trí cực kỳ xoa hoa, Liễu Tuấn thường không để ý tới mấy thứ như thế này, bất quá có kinh nghiệm trang trí biệt thự một lần với Phi Phi, ít nhiều cũng có chút khái niệm, đoán chừng riêng đồ trang trí của căn phòng khách này cũng không dưới 500 ngàn, coi như là một con số rất lớn rồi, xem ra chồng của Thi Thi là một phú hào, vượt khỏi phạm trù nhà giàu thông thường.Thân là danh môn khuê tú, khuất mình làm vợ thương nhân thế nào cũng phải có lý do.Dung mạo của Thi Thi trong mắt Liễu Tuấn miễn cưỡng được tính vào trên trung bình, không thể sánh với bất kỳ một hồng nhan tri kỷ nào của y, uổng cho Lăng Nhã lại còn nghiêm túc nhắc nhở y không được có ý đồ gì với Thi Thi, đem so với Lăng Nhã thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.- Ôi cha, Tiểu Nhã tới kìa, hôm nay ăn mặc thật gợi cảm, làm người ta chết mê rồi.Trong phòng khách đã tụ tập khá đông người, nam nữ hỗn tạp, đầy mùi rượu thuốc, nữ nhân đầu khá trẻ, cao nhất cũng chỉ chừng ba mươi, cô nào cô nấy mặc đồ hiệu, khí chất không tệ, nhìn thấy Lăng Nhã đều thi nhau chào hỏi, tươi cười như hoa, trong đó có hai cô đặc biệt thân thiết với Lăng Nhã tới nắm tay cô, tấm tắc khen ngợi.- Mọi người, tôi muốn tuyên bố một tin tức đặc biệt.Giọng khàn khàn của Thi Thi vang lên trong phòng kách, nhưng tiếng huyên náo lập tức ngừng lại, mọi người đều nhìn về phí Thi Thi.- Đồng chí Tiểu Nhã của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt, cây khô ngàn năm cuối cùng đã nở hoa, tìm được một anh chàng đẹp trai...Hiện giờ xin mời anh chàng đẹp trai của Lăng Nhã long trọng lên sân khấu ra mắt...Thi Thi nói rồi lách mình nhường vị trí cho Liễu Tuấn, theo ý của cô, là đích thân muốn tới kéo Liễu Tuấn tới giữa phòng khách, nhưng còn chưa đưa tay ra thì chạm phải ánh mắt của Liễu Tuấn, tim giật thót một cái, đành bỏ ý định này.Trong phòng khách vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt.Không phải là mọi người không nhiệt tình, nhưng nhân số không đông, chỉ chừng hơn mười người thôi, lại chẳng phải người trong quan trường, không được rèn luyện nên vô tay không chỉnh tề.Liễu Tuấn khẽ cau mày, nhưng mau chóng giãn ra, hơi gật đầu một cái rồi đi thẳng tới chiếc ghế sô pha gần trong góc ngồi xuống.Mọi người đều sững sờ.Người này quá kiêu ngạo rồi.Bọn họ không biết rằng Liễu Tuấn sở dĩ còn chịu ngồi xuống đây hoàn toàn là nể mặt Lăng Nhã, nhìn điệu bỏ này thì bữa tiệc này quy cách không cao, cho dù Liễu Tuấn chưa từng lưu ý tới cuộc sống đám hoàn khố ở kinh thành, nhưng đám thái tử nữ này nếu buông thả chơi bời, thì không kém đám nha nội một chút nào.Lăng Nhã luôn thận trọng quan sát mỗi một cử động của Liễu Tuấn, nên thấy rõ y cau mày không vui, tim cứ đập loạn lên, đi vội tới, ngồi kề bên Liễu Tuấn, lí nhí nói:- Xin lỗi, lần sau sẽ không tới nữa.Liễu Tuấn hơi gật đầu.Thấy Liễu Tuấn hoàn toàn không phối hợp với mình, Thi Thi cũng cụt hứng, cười gượng một chút rồi xoay người nói:- Theo quy củ cũ, mọi người tự tìm thú vui đi.Liễu Tuấn sau khi ngồi xuống liền quan sát tình hình trong phòng khác, nó giống như một bữa tiệc đứng, trên bàn rượu thuốc ê hề, nam nữ tụ lại một chỗ tán gẫu đoán quyền.

Còn có mấy đôi nam nữ xúm vào một chỗ chơi bài, không biết âm ly xếp ở đâu mà truyền tới tiếng nhạc nhịp độ cao, khung cảnh trông hơi loạn.- Tiểu Nhã.Thi Thi đi tới cầm hai ly rượu vang, đưa cho Lăng Nhã một ly.- Gần đây cãi nhau với Trương Nghị hoàn toàn tan rã rồi phải không?Thi Thi ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhã hội rất tùy ý, đàm luận Trương Nghị ngay trước mặt Liễu Tuấn, xem ra cuộc tụ họp của các cô nàng đúng như Lăng Nhã nói, rất tư nhân, hoàn toàn không có bí mật gì.Lăng Nhã không vui:- Đừng nhắc tới kẻ đó được không?

Bực mình.- Hi hi, không phải mình muốn làm mất hứng đâu, nhưng mình thấy cậu quá hiền lành rồi, trơ mắt nhìn thằng cha đó vét hết của cải mang đi.

Hay là mình giúp cậu kiếm vài người, qua bên đó dạy dỗ thằng cha không có liêm xỉ đó để cho hả giận.Thi Thi tỏ thái độ rất trượng nghĩa, đoán chừng quan hệ với Lăng Nhã không tệ, vì xả giận cho Lăng Nhã mà không ngại đắc tội với nhà họ Trương.

Nếu đối phương chỉ là mối tình đầu của nhà họ Trương thì cũng đành, nhà họ Trương sẽ công coi trọng lắm, e rằng cả Lăng Nhã trong con mắt thành viên hạch tâm nhà họ Trương cũng chỉ là một quần bài hôn nhân chính trị.

Nhưng nếu cô gái kia đã sinh cho con trai cho Trương Nghị thì khác hẳn rồi, có lẽ với nhà họ Trương, địa vị của cô ta còn trên cả Lăng Nhã.Càng thế gia đại tộc, càng coi trọng truyền thừa.Vì sao người trong nước lại tôn sùng hoàng đế, nguyên nhân chẳng những là vì uy phong quyền lực muốn làm gì thì làm, hơn nữa uy phong quyền lực này còn có thể truyền thừa đời đời.

Vì sao hoàng đế nguyện tin dùng thái giám mà không tin đại thần, nguyên nhân cũng giống thế, thái giám không có hậu đại, khả năng tạo phản thấp hơn rất nhiều, làm hoàng đế mà không thể lưu truyền thiên thu vạn đại, thì ham muốn làm hoàng đế chẳng mãnh liệt như thế.Lăng Nhã giật này mình, cuống lên nói:- Không cần, chẳng đáng đâu.Cô biết Thi Thi là đồ ngốc to gan, vì trượng nghĩa chẳng may nhất thời kích động sai người tới phương bắc sinh sự, mặc dù nhà họ Trương quyền thế dần suy bại, nhưng lạc đà chế còn to hơn ngựa, nếu xảy ra chuyện chẳng ai bảo vệ được, bản chất Lăng Nhã là cô gái quy củ, không muốn làm liên lụy tới bạn bè.- Cậu đó, cậu đó...Thi Thi rất không vui gõ gõ đầu Lăng Nhã, nhìn Liễu Tuấn một cái rồi bật cười:- Được, mình biết rồi, chỉ cần hôm nay cậu đi bước này, chị thấy vui rồi.

Thật là, loại nam nhân kia có gì đáng để cho cậu phải giữ gìn cho hắn?

Này, anh Tuấn, lần đầu tiên tới đây đừng câu nệ, mọi thứ coi như ở nhà vậy, đêm nay cũng không cần về, nhà của tôi nhiều phòng lắm...Lăng Nhã đột nhiên hơi chột dạ, hối hận không nên đưa Liễu Tuấn tới nơi thế này, liệu anh ấy có coi mình là một nữ nhân phóng đãng không?

Cho dù thực sự giữa cô và Liễu Tuấn chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng vô cùng để ý tới cái nhìn của Liễu Tuấn về mình.- Thi Thi, đừng nói bừa, mình và anh ấy chỉ là bạn tốt.Lăng Nhã vội giải thích với Thi Thi.Thi Thi rất ngạc nhiên, đầu tiên là tỏ vẻ không tin, thấy Lăng Nhã nói rất nghiêm túc liền có chút ngờ ngợ, có điều giữa nam và nữ, nếu như tới mức “bạn bè tốt” thì vượt qua một nấc thang chỉ là chuyện sớm .Thi Thi hoàn toàn không tin trên thế giới này có tình bạn nam nữ thuần khiết.Đang nói chuyện thì một thanh niên nam tử rất đẹp trai đi tới, ngồi kề xuống bên Thi Thi, một tay thoải mái đặt lên eo Thi Thi, thái độ thân mật.Chẳng hỏi cũng biết đây là bạn trai của Thi Thi rồi.Trong biệt thự chồng mình mua, lại công nhiên âu yếm với tình nhân, còn gọi cả một đám người tới góp vui, cô nàng này tư tướng rất cởi mở.

Liễu Tuấn không hỏi cảm thán, mình đúng là lạc hậu rồi, uổng cho bản thân còn từ thế giới phồn hoa lộng lẫy trùng sinh lại.Liễu Tuấn quan sát tình hình phòng khách, nam nữ xen lẫn vào nhau, có điều phân chia rõ ràng, chưa tới mức trao đổi bạn tình, về cơ bản có thể tính là bạn bè tụ hội bình thường, chỉ là quy cách không cao mà thôi.- Anh Tuấn, giới thiệu nhé, đây là Nguyên Kiệt.Thi Thi giới thiệu bạn trai của mình, vẻ mặt rất đắc ý.- Nguyên Kiệt là ngôi sao điện ảnh.Lăng Nhã biết Liễu Tuấn không để ý tới chuyện thế giới giải trí, liền giải thích.Liễu Tuấn cười, gật đầu nói:- Thảo nảo nhìn mặt hơi quen.Lời này làm Nguyên Kiệt uất nghẹn, mình là ngôi sao lớn vậy mà với người này chỉ hơi quen mặt mà thôi.Sao nực cười như thế được Chương 807: Lăng Nhã muốn tới tỉnh AKỳ thực Liễu Tuấn nói quen mắt đã là lời khen ngợi rất cao rồi, ngay cả ngôi sao rực sáng nửa bầu trời như Thư Tâm rót cho Liễu Tuấn một chén rượu còn phải đợi cơ hội, Liễu Tuấn thực ra hoàn toàn không có ấn tượng gì với Nguyên Kiệt, nói thế chỉ là nể mặt bạn của Lăng Nhã thôi.Người ta đem ra khoe như bảo bối, Liễu nha nội tốt xấu gì cũng phải nói một câu dễ nghe.- Ha ha, anh Tuấn phát tài ở đâu thế?Nguyên Kiệt miệng cười mặt lạnh, ánh mắt âm trầm.Cái gọi là ngôi sao giới điện ảnh kỳ thực bụng dạ rộng lớn không nhiều, lẫn lộn trong cái chốn bẩn thỉu tăm tối đó, vốn thiếu điều kiện cần có để thành người tài.Liễu Tuấn khoát tay, nói:- Đi làm.Nguyên Kiệt cười ha hả, thái độ rất coi thường.Vào thời đó làm ngôi sao điện ảnh thu nhập rất cao, địa vị không tệ, không giống đời sau bị nhiều người chỉ trích, Nguyệt Kiệt có thói quen nuôi thành thói tự cao, nghe Liễu Tuấn là viên chức, tất nhiên là xem thường rồi.Thi Thi len lén bóp tay hắn một cái, ý bảo hắn không nên quá đáng.Thi Thi biết xuất thân của Lăng Nhã, hiện giờ lại còn làm việc trong văn phòng Hồng phó thủ tưởng, nghiêm túc mà nói, là người có tiền đồ lớn nhất trong đám chị em ở đây, Lăng Nhã xưa nay luôn cao ngạo, hôm nay dẫn Liễu Tuấn tới đây là có thể thấy được phân lượng Liễu Tuấn trong lòng Lăng Nhã lớn thế nào, Thi Thi không muốn vì hai nam nhân đấu đá nhau mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa cô và Lăng Nhã.- Này ngôi sao lớn, chuyện lần trước nói với anh ra sao rồi?Nguyên Kiệt đang bực bội thì một cô gái ăn mặc rất thoáng đi tới, cô gái này chừng hai mươi sáu, dung mạo còn chẳng bằng Thi Thi, nhưng vóc người không tệ, vẻ mặt thì bất cần đời.- Ài, không dễ đâu, hiện giờ người tranh giành vai nữ chính nhiều lắm, tôi đã nói với đạo diễn, nhưng hiện giờ ông ấy chưa có kịch bản thích hợp.Nguyên Kiệt vứt Liễu Tuấn qua một bên nói chuyện với cô gái gợi cảm kia.- Hư, lần trước chẳng phải anh vỗ ngực nói không có vấn đề gì sao?

Hại tôi đi nói với người ta rồi, giờ lại nói là không được, chẳng phải là tát vào mặt tôi à?Cô gái đó tỏ ra rất khó chịu.Nguyên Kiệt xấu hổ, gượng cười nói:- Mai Mai, không phải là tôi không chịu giúp, mà tạm thời không có kịch bản thích hợp.

Cô yên tâm, chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ làm được.

Đợi lần sau có kịch bản nhất định sẽ giúp em cô giành được vai nữ chính.Mai Mai bĩu môi khinh bỉ, nói với Thi Thi:- Thi Thi, bạn của chị sao nói chẳng đáng tin cậy chút nào?

Sớm biết thế em đã bảo người nói với giám đốc Lâm, ít nhiều ông ấy cũng phải nể mặt em.Liễu Tuấn vốn không rõ Nguyệt Kiệt là diễn viên thuộc công ty nào, nghe lời Mai Mai nói mới biết thì là là của Cty Phượng Hoàng, có lẽ hắn hứa để cho em gái Mai Mai làm nhân vật chính, kết quả không làm được, thất tín với người ta.Có điều Liễu Tuấn cảm thấy Nguyên Kiệt là kẻ hết sức phù phiếm, không giống loại người làm việc đến nơi đến chốn.Mai Mai nói Bàn Đại Hải ít nhiều phải nể mặt cô ta, có lẽ là làm việc trong ban nghành liên quan, có chút liên hệ với Cty Phượng Hoàng, mặc dù Bàn Đại Hải làm ăn trên thương trường, hô phong hoán vũ, cũng không phải là ai hắn cũng nể mặt.Nguyên Kiệt giải thích:- Không phải thế, vốn có một vị trí nữ chính, không phải là trong nhóm chúng tôi, mà là thuộc nhóm khác, đạo diện của tôi vốn đã nói với đạo diễn Phan rồi, nhưng không biết về sau từ đâu chui ra một nữ nhân, cướp lấy vai diễn này, nghe nói là tình nhân một người bạn của giám đốc Lâm.Nghe chừng thì đang nói Tiểu Vũ rồi, có điều Liễu Tuấn nhớ Tiểu Vũ là vai diễn số hai, có lẽ Tiểu Phan đem vị trí số một cho ngôi sao nào đó có quan hệ rồi.Mai Mai chẳng thèm để ý tới hắn.Liễu Tuấn phát hiện ra nơi này trọng nữ khinh nam, cả một đám nam nhân xun xoe quanh những thái tử nữ này, quan hệ của Thi Thi và Nguyên Kiệt chắc chắn là Thi Thi bỏ tiền bao, đám nữ thái tử này có tiền có thế, nam nhân thông thường đúng là phải ngửa mặt lên nhìn các cô.- Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.Lăng Nhã thấy vẻ mặt Liễu Tuấn ngày càng khó chịu, trong lòng thấp thỏm, liền hạ thấp giọng đề nghị.- Được.Liễu Tuấn gật đầu.Vườn hoa của biệt thự rất lớn, có điều thời tiết phương bắc vẫn còn khá lạnh, nếu không có thể ra hồ bơi ngaam mình, Liễu Tuấn và Lăng Nhã tới bậc thang của hồ bơi ngồi xuống, hai người ngồi cách nhau một khoảng nhỏ, hôm nay đưa Liễu Tuấn tham gia buổi tụ hội này, lòng Lăng Nhã luôn bất an.Cô phát hiện ra cho dù nam nhân này đã ăn sâu vào tâm trí cô, nhưng cô lại không hiểu Liễu Tuấn nhiều lắm.Trầm mặc một lúc, Lăng Nhã ấp úng nói:- Liễu Tuấn, tôi...Tôi muốn điều tới tỉnh A.Liễu Tuấn hơi giật mình, quay đầu lại nhìn cô.Dưới ánh trăng mờ mờ, người Lăng Nhã khoác lên một ánh sáng bạc, đẹp như mộng ảo.- Sao lại có suy nghĩ này?Lăng Nhã nói:- Ừm, tôi nghe nói Mã thư ký của Hà tỉnh trưởng sắp tới trung ương đảng bồi dưỡng ba tháng, chuẩn bị đưa ra ngoài rồi.Liễu Tuấn bật cười:- Tin tức của cô thật mau lẹ, người trong văn phòng thủ trưởng có phải đều chú ý tới tỉnh A như vậy không?- Anh chết đi...Rõ ràng anh biết là không phải.Lăng Nhã lườm y một cái, nam nhân này đôi khi thật đáng hận, biết rõ ràng trong lòng mình nghĩ gì rồi lại còn lấy ra làm trò cười, có phải trong lòng những nam nhân mạnh mẽ, nữ nhân đều ở vào địa vị phụ thuộc không?Hà Duyên An vốn không định đưa Mã thư ký đi vào lúc này, nhưng một thành phố phía bắc tỉnh A vừa khéo có một vị trí phó thị trưởng thường vụ để trống, nên Hà Duyên An liền để Mã bí thư tới, ý tứ muốn xen vào trong đó quá rõ ràng.Chuyện này Mã thư ký đã nói với Liễu Tuấn.Sau khi tới tỉnh A, Liễu Tuấn theo thói quen trước kia, quan hệ vợi Mã thứ ký rất hòa hợp, Mã thư ký là một trong số những người Hà Duyên An tin cậy nhất, Liễu Tuấn có rất nhiều việc không muốn làm phiền Hà Duyên An, nên đều nghe ngóng tin tức từ chỗ Mã thư ký, giữa hai người tuy không thể nói là bạn bè tốt, nhưng đều tin tưởng nhau.Nếu như Lăng Nhã có thể thay thế Mã thư ký thì vô cùng thích hợp, Hà Duyên An có thể dựa vào mạng lưới quan hệ của Lăng Nhã để hiểu thêm về động thái của phĩa Hồng lão tổng, gia đình Lăng Nhã cũng có quan hệ rất rộng trong ủy ban quốc gia, là sự trợ lực không nhỏ cho Hà Duyên An.Nhưng Liễu Tuấn biết Lăng Nhã không phải nhắm vào vị trí thư ký số một của tỉnh chính phủ mà tới, mà là vì Liễu nha nội y.- Em...em muốn được gặp anh nhiều hơn.Thấy Liễu Tuấn trầm ngâm không nói, trong lòng Lăng Nhã càng thêm thấp thỏm, bất giác vuột miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, mặt cô liền đỏ như táo chín, xấu hổ cúi đầu xuống.Liễu Tuấn cười dịu dàng, đưa tay ra đặt lên bờ eo của Lăng Nhã, người cô mềm đi dựa vào lồng ngực rộng của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ôm Lăng Nhã vào lòng, nhưng không tiến tới, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay Lăng Nhã, khẽ nắn nhẹ trong lòng bàn tay sần sùi, người Lăng Nhẽ khẽ run lên.Gió đêm thổi tới, Lăng Nhã cửa mình càng nép sâu hơn vào lòng Liễu Tuấn.- Tiểu Nhã...- Ừm...- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không vui, em phải biết cách quên đi.- Em biết rồi, sau này em sẽ sống rất vui vẻ.Lăng Nhã nằm trong lòng Liễu Tuấn, tai dán sát vào lồng ngực cường tráng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, nhất thời cả ngươi như mơ màng, cảm thấy an tâm vô cùng.Cảm giác này đã lâu lâu lắm rồi chưa từng thấy, tựa hồ khi còn rất nhỏ, nằm trong lòng ngực ấm áp của cha mới có cảm giác yên bình như vậy.Hai người cứ thế ôm nhau, không ai nói gì.Thời gian trôi đi, tựa hồ rất lâu, Lăng Nhã lại cựa mình, chầm chậm ngồi thẳng người dậy, ngẩng lên nhìn Liễu Tuấn, dưới ánh trăng nhạt, nam nhân đó tỏa ra khí thế thật mạnh mẽ.Lăng Nhã đột nhiên ôm lấy Liễu Tuấn, hôn lên má y một cái, rồi mau chóng đứng bật dậy, tay xoắn vào nhau, khẽ cắn môi, xấu hổ vô cùng.Liễu Tuấn mỉm cười, nắm lấy tay cô nói:- Đi về thôi.Lăng Nhã gật đầu:- Ừ, chúng ta vào tạm biệt bọn Thi Thi.Trong phòng khách vẫn ồn ào như trước.- Sao thế Tiểu Nhã, muốn đi hả?Thi Thi hơi ngạc nhiên.Lăng Nhã cười:- Ừ.Thi Thi đang muốn nói thì điện thoại vang lên, liền cười xin lỗi hai người nhận điện thoại, nói mấy câu đã cau mày lại.- Sao thế Thi Thi.Lăng Nhã hỏi, nhìn thái độ này thì có thể Thi Thi gặp phải chuyện khó rồi.- Có chút việc, chuyện làm ăn của lão Tư có chút rắc rồi, số xe hơi nhập khẩu bị tổng đội biên phòng bên tỉnh F thu giữ, nghe nói còn muốn bắt người.Thi Thi hiện vẻ lo âu.Lão Tư chính là chồng của Thi Thi, Lăng Nhã cũng không nói với Liễu Tuấn là làm gì, chỉ biết là rất lắm của, giờ xem ra là buôn lậu rồi.- Hả?

Vậy làm sao bây giờ?Lăng Nhã cũng hơi sốt ruột.Tổng đội biên phòng giữ xen còn muốn bắt người, e rằng phiền toái lớn.Thi Thi bình tĩnh lại:- Không sao, để mình tìm người xem xem.- Sao thế?

Tổng đội biên phòng có rắc rối à?

Không sao không sao, tôi nói với đạo diễn một tiếng, bảo ông ấy nói chuyện với giám đốc Lâm, thể diện của giám đốc Lâm rất lớn, một cú điện thoại là giải quyết được ngay...Nguyệt Kiệt lại ghé vào thể hiện sự tồn tại của mình.Liễu Tuấn hơi cau mày.Tên Nguyên Kiệt này đúng là quá ngây thơ, có lẽ là bị cái danh ngôi sao lớn làm hỏng rồi.Thi Thi rất bực mình quát:- Đi chỗ khác, xen vào làm gì?

Chẳng hiểu cái gì hết!Nguyệt Kiệt liền có chút xấu hổ, trong phòng đang có cả một đám thái tử nữ, chuyện trong thể chế, một diễn viên như hắn thì hiểu cái gì?

Đúng là tự chuôc nhục vào người.Chuyện này với Liễu Tuấn mà nói đúng là chỉ một cú diện thoại có thể giải quyết được, Vũ Hoàng Hà là là phó tư lệnh bộ đội nội vệ, đoán chừng không lâu nữa sẽ lên chính cấp, có điều Liễu Tuấn sẽ không nhúng tay vào, cũng không để cho Bàn Đại Hải nhúng tay vào.- Đi thôi.Liễu Tuấn nắm tay Lăng Nhã đi khỏi biệt thự Chương 808: Hà đại tiểu thư nổi giậnHà đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, tới thành phố Ngọc Lan “triệu kiến” Liễu bí thư.Đúng là triệu kiến.Hà đại tiểu thư vừa tới căn phòng ở vườn hoa Cẩm Giang đã lập tức gọi điện thoại cho Liễu bí thư, giọng điệu rất bất thiện:- Liễu Tuấn, tôi ở vườn hoa Cẩm Giang, cậu lập tức tới đây gặp tôi.Khi cú điện thoại này gọi tới Liễu Tuấn đang họp, khu Trường Hà có chín thường ủy, năm chính phó bí thư, chiếm hơn một nửa, phó bí thư công tác cán bộ Tạ Thái, phó bí thư kiêm bí thư kỷ ủy Tư Mã Huy, phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy Vương Bác Siêu và Liễu Tuấn cùng Sài Thiệu Cơ.Hiện giờ khu Trường Hà đã dần hình thành “nhất ngôn đường” của Liễu bí thư.Văn phòng bí thư khu ủy, Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ, Vương Bác Siêu tiến lui đồng lòng, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đương nhiên Tạ Thái và Tư Mã Huy cũng chẳng muốn đối địch với Liễu bí thư.Một bí thư uy thế như vậy, nếu không phải là bất đắc dĩ bội phần, thành viên trong ban có ai lại muốn đối nghịch với y?Uy thế của Liễu Tuấn khác hoàn toàn với uy thế của Đinh Ngọc Chu.Đinh Ngọc Chu thực hiện “nhất ngôn đường” thực sự, bất kể là công tác ở phương diện nào ông ta cũng can thiệp vào, phàm là ông ta nhúng tay vào, đưa quyết định, thì không ai dám làm trái.Người này dục vọng kiểm soát quá mạnh mẽ.Liễu Tuấn thì khác, hết sức tôn trọng quyền hạn các thành viên trong ban, bình thường chỉ đưa chỉ đạo mang tính nguyên tắc, rất ít can thiệp, chuyện trong phận sự của mình, các ủy viên có tiếng nói lớn, chỉ cần phương hướng chung không sai, không phạm vào vấn đề nguyên tắc là Liễu bí thư không tùy tiện nhúng tay vào.Mọi người dần phát hiện ra, kỳ thực làm việc dưới Liễu Tuấn rất là thoải mái, quan trọng là làm tốt công tác trong bổn phận.Tình thế khu Trường Hà đang có chuyển biến tốt đẹp mau chóng, một số khoản đầu tư cuối năm ngoái đã có một bộ phận nhỏ sinh lợi, một số xí nghiệp nhỏ tất nhiên đã đi vào sản xuấ, còn hạng mục lớn vẫn đang trong quá trình kiến thiết, nhưng có tác dụng xúc tiến rất lớn với khu Trường Hà, dù sao xây dựng một công trình lớn phải mua nhiều nguyên vật liệu, dùng tới nhiều công nhân, đây là một nguồn thu không tệ.Tài chính trong khu dần dần nhiều lên, Sài Thiệu Cơ không cần căng thẳng như trước, tâm tình thoải mái vô cùng, ngày nào cũng tươi cười.Liễu Tuấn mở cuộc họp văn phòng bí thư để tăng cường kiến thiết đội ngủ cán bộ, gia tăng việc phản hủ xướng liêm, cùng với vô số nhà đầu tư tràn vào, khu Trường Hà đột nhiên trở thành đâu đâu cũng thấy cơ hội, đã xuất hiện dấu hiệu một số cán bộ trung tầng và cơ sở vòi vĩnh nhà dầu tư, đây là điều Liễu Tuấn cực lực phản đối.Bất kể là huyện Ninh Bắc hay khu Trường Hà, Liễu Tuấn đều dốc tâm huyết lớn vào việc kiến thiết đội ngũ cán bộ.Không ngờ cuộc họp chưa kết thúc, Hà đại tiểu thư đã gọi điện tới, nghe giọng nói “điên tiết” của Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn ngẩn ra, đây là chuyện chưa từng có.Giọng của Hà Mộng Doanh rất lớn, Sài Thiệu Cơ ở gần nghe ra là một giọng nữ, thấy Liễu bí thư nhận điện thoại xong vẻ mặt hơi thay đổi, Sài Thiệu Cơ đoán chừng “hậu viện” của Liễu bí thư có rắc rồi, có điều chuyện này hắn giả vờ như không ghe thấy.Cho dù Liễu Tuấn ở phía Hà đại tiểu thư phát sinh biến cố gì nhưng vẫn họp xong rồi mới tới vườn hoa Cẩm Giang.Hà đại tiểu thư rất biết kiểm soát, những ổ ái tình để tụ họp với Liễu Tuấn đều không biến thành biệt thự xoa hoa, đương nhiên gian phòng vẫn trang trí với cấp bậc cao, Hà đại tiểu thư luôn có phong cách “cao quý”, loại phong cách này Liễu Tuấn cũng rất thích.Có điều hiện giờ Hà đại tiểu thư không bình tĩnh chút nào, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt rất tức giận.- Chuyện Lăng Nhã là sao?

Tại sao cô ta lại tới tỉnh A?

Lại còn làm thư ký cho cô của tôi?Thì ra vì chuyện này.Liễu bí thư dựa người vào ghế sô pha, châm thuốc hút, thản nhiên đáp:- Dì Hà muốn tìm một thư ký không cần thiết phải được em đồng ý phải không?

Chuyện này chị đi tìm tiểu cô ấy.Hà đại tiểu thư không để ý tới Liễu Tuấn trêu chọc, cứ đi lại trong phòng, tức giận nói:- Không được, chuyện này không được, tôi nhất định phải phá hỏng kế hoạch của cô ta.Liễu Tuấn không lên tiếng, chỉ hút thuốc, mặt cười rất tươi.- Cậu, cậu còn cười được...Cậu là đồ tiểu sắc ma.

Tôi nói với cậu rồi, đừng đụng vào cô ta, rất phiền phức.Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn hoàn toàn không thèm để ý, tức tối dậm chân, đi sầm sầm tới trước mặt y, thở phì phì nhìn thẳng vào mặt y.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Ngay cả chị cũng đụng vào rồi, sao không được đụng vào cô ấy?

Có văn kiện nào quy định không?Hà đại tiểu thư nghẹ lời, tức tối một hồi rồi đột nhiên lại cười tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, ôm lấy y nói:- Này, có phải cậu thiếu nữ nhân không?

Hay là chị tới Ngọc Lan ở nhé, không đi đâu nữa chỉ bồi tiếp cậu thôi.Liễu Tuấn cười lớn, nhéo cô thật mạnh.- Hay lắm, đuôi hồ ly lộ ra rồi hả?

Lấy việc công làm việc tư.Hà Mộng Doanh nói:- Cút đi, chị lấy việc công làm việc tư thế nào?

Thành thật khai báo ra ngay, có phải cậu cùng cô ta lên giường rồi không?

Nếu đúng thế cũng không sao, nhưng đừng có đi khoe khắp nơi, sẽ rước họa vào thân đấy.- Được rồi, chị đừng quá mẫn cảm, nói cho chị biết, Lăng Nhã là do tiểu cô yêu cầu với Hồng lão tổng!

Không liên quan gì tới em.Liễu Tuấn nói vậy cũng không phải là nói dối, dù y biết nguyên nhân vì sao Lăng Nhã tới tỉnh A, nhưng chỉ biết mà thôi, không hề nhúng tay vào.

Lăng Nhã thực sự do Hà Duyên An xin Hồng lão tổng.- Nói thật chứ?Hà Duyên An nhìn Liễu Tuấn có vẻ không tin tưởng lắm.- Tin hay không tùy chị.Liễu Tuấn nằm xuống ghế, vắt chân lên.Hà Mộng Doanh thấy thái độ này, lòng đã tin bảy phần, trầm ngâm nói:- Như vậy là tiểu cô muốn mượn lực rồi.Thế cục của tỉnh A hiện nay cực kỳ phực tạp, Hà Mộng Doanh cũng hết sức rõ ràng, năm sau Cận Tú Thật thành công tại nhiệm, hay Hà Duyên An thuận thế tiến bộ, đã thành tiêu điểm chính đàn tỉnh A chú ý nhất.

Vốn Cận Tú Thật ở tỉnh A lâu năm, cây lớn rễ sâu, nếu là một tỉnh trưởng khác bất kể thế nào cũng không thể gây ra uy hiếp lớn như vậy với ông ta, nhưng lai lịch của Hà Duyên An quá lớn, Cận Tú Thật đi theo con đường bản địa, Hà Duyên An đi theo con đường thượng tầng, hai bên đều có ưu có khuyết, so ra thì Cận Tú Thật vẫn có ưu thế rõ ràng hơn một chút, dù sao thì ông ta cũng chiếm cứ vị trí bí thư tỉnh ủy, nhưng lần trước Đinh Ngọc Chu định cưỡng ép điều động vị trí của Sài Thiệu Cơ khiến cho Liễu Tuấn mạnh mẽ phản ứng, mơ hồ khiến cho mấy đại lão trung ương bất mãn, cuộc cấu tranh giành cân bằng, lại bắt đầu ngả về phía Hà Duyên An một chút.Hiểu quả việc Hà Duyên An điều Liễu Tuấn tới đã bắt đầu lộ ra, người trẻ tuổi này chẳng những giúp bà kiếm thành tích, quan trọng nhất là mang tới sự ủng hộ cực lớn của đoàn thể đứng sau lưng y, Đinh Ngọc Chu là đại tướng của Cận Tú Thật, liên tục làm khó Liễu Tuấn, đám người Nghiêm Liễu khó bỏ qua món nợ này cho Cận Tú Thật.Hơn nữa sau khi Liễu Tuấn công khai gây giông tố, một số quan viên thực lực mạnh trong tỉnh xuất hiện thay đổi nhỏ, thái độ ngồi chờ xem tình thế càng thêm rõ ràng.Xin Lăng Nhã làm bí thư chỉ là một thủ pháp mượn sức đầu tiên của Hà Duyên An, theo ý của Liễu Tuấn thì y không tán đồng lắm sách lượng này, có điều y không đi can thiệp vào cách dùng người của Hà Duyên An.Dù sao đó cũng không phải là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn Tài.Mức đó tham dự vào của vị quân sư này tất nhiên có chừng mực.- Hắc hắc, phân tích như thế đáng tin chưa, đừng có chuyện gì cũng đổ lên người em.Liễu nha nội khoan khóai vặn mình một cái.- Hừm dù sao cũng không thể tin cậu được.Hà Mộng Doanh vẫn chưa tin tưởng 100%.Liễu Tuấn rất đau đầu:- Đừng gây chuyện vô lý, đã nó là chủ ý của dì Hà, em hoàn toàn không tham dự vào mà.- Chị thèm vào mà tin cậu!

Cậu là người thấy nữ nhân xinh đẹp là đi không nổi nữa!

Vậy cậu nói xem cô bé giúp việc của cậu là sao?

Cậu đứng có nói là giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì nhé.Liễu nha nội đầu sắp nổ tung rồi.- Này, chị quá đáng rồi đấy!

Chuyện này cả Phi Phi cũng không quản.Hà Mộng Doanh bĩu môi, rất không vui nói:- Thèm mà quản vào!

Nếu cậu thiếu nữ nhân có tin chị điều tới cho cậu tám mười cô, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo.Liễu Tuấn dở khác dở cười:- Được rồi, chị thành chủ chứa lúc nào thế?- Trêu cậu thôi!

Này, nói chuyện nghiêm chỉnh nhé, chị định mở câu lạc bố thứ ba ở thành phố Kinh Hoa, cậu thấy có được không?Chuyện nghiêm túc này, Hà đại tiểu thư lại chui vào lòng tiểu sắc ma nằm để nói.Vốn chuyện làm ăn vốn cô không cần phải xin ý kiến Liễu Tuấn, nhưng lần trước Hà đại tiểu thư muốn làm một câu lạc bộ ở Đông Phương Minh Châuphủ quyết, nên Hà đại tiểu thư sợ không nói trước một tiếng sẽ làm y không vui.Thực ra lý do Liễu Tuấn phản đối đã không còn nữa.Khi Hà Trường Chinh điều tới thì tham mưu trưởng cũ của quân khu đông nam đã điều đi rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Chuyện này tủy chị, nhưng nhắc chị một câu, năm sau ba tiến kinh rồi, ai tới quân khu đông nam vẫn chưa biết đâu.Hà Trường Chinh rất có khả năng thành tổng tham mưu trưởng, chuyện này Hà Mộng Doanh biết rõ, có điều vẫn hỏi vặn:- Làm sao mà cậu khẳng định được?

Cậu là chủ tịch quân ủy TW à?

Mà quan tâm làm gì ai tới, ông ta làm tư lệnh viên, chị kinh doanh, chẳng liên quan gì tới nhau.Liễu Tuấn cười:- Đúng lắm, hay là làm như trước kia chị muốn, mở ở Đông Phương Minh Châu ấy, kiếm ối tiền đấy.Hà Mộng Doanh tức thì cao hứng, cười nói:- Được, đây là do cậu nói nhé, nếu như không kiếm được tiền thì bắt cậu phải bù lỗ.

Chương 809: Ô nhiễm môi trườngThoáng cái đã sắp tới tháng sáu, Liễu Tuấn bắt đầu tăng cường xuống năm trấn thuộc khu Trường Hà khảo sát nghiên cứu.Khu Trường Hà tổng cộng có 3 phường 5 trấn, nếu đã được gọi là khu cao tân, tất nhiên Liễu Tuấn đem tinh lực chủ yếu đặt ở việc quy hoạch kiến thiết xí nghiệp và công nghiệp, nhưng không đại biểu là y không quan tâm tới nông nghiệp và các lĩnh vực khác, thực ra dù khu Trường Hà là ngoại ô của thành phố Ngọc Lan, nhưng tổng số người làm nông vẫn chiếm trên 60% nhân khẩu thường trú của toàn khu.Liễu Tuấn khảo sát khu vực quản hạt luôn “hành trang gọn nhẹ”, không bày nghi lễ gì hết, chỉ có một cái xe và ba người thôi.Trấn Liễu Tuấn muốn khảo sát lần này là trấn Phượng Đài cách trấn Hợp Thủy xa nhất, ước chừng phải đi 20km, đường xá bình thường, đại tu vào năm ngoái, không rộng lắng, thi thoảng còn có chướng ngại ổ gà, nhưng hai bên đường là cây cao lớn chắc khỏe, bừng bừng sức sống, thi thoảng có chim chóc bay liệng ra vào, làm người ta thấy thư thái dễ chịu.Kế hoạch của Liễu Tuấn sau khi thị trường vật liệu xây dựng hoàn toàn được định xong, sẽ bỏ sức lực ra siết chặt vấn đề sửa đường và kiến thiết thành phố, tới đâu liền ra sức sửa đường, cải thiện công trình điện nước, xanh hóa môi trường, gần như là con đường cố định của Liễu Tuấn rồi.

Theo kế hoạch của Liễu Tuấn, trong ba năm khu Trường Hà phải hoàn toàn hòa nhập vào nội thành của Ngọc Lan, như thế kiến thiết thành phố trở thành một mắt xích vô cùng quan trọng, Liễu Tuấn không muốn khu Trường Hà đơn thuần chỉ là một khu công nghiệp, một túi tiền cho thành phố thôi.Bạn hàng hợp tác cho thị trường vật liệu cũng do Liễu Tuấn đưa tới, Triệu Thành Cương nghe thấy Bàn Đại Hải tới khu Trường Hà, lại còn thường trí ở đó, trong lòng ngứa ngáy, liền chủ động xin Liễu Tuấn muốn làm thị trường vật liệu, Cty Thông Đạt thực lực hùng mạnh, thành lập chợ cỡ lớn không xa lạ gì, Đại Cương làm cái này là rất thích hợp, Liễu Tuấn cười đồng ý.Có điều Liễu Tuấn kiên trì cồ phần của chính phủ phải trên 40%, đậy định sẵn là một khoản đầu tư ra tiền, Liễu Tuấn không muốn thấy khu Trường Hà mất đi một tài nguyên lớn, còn Cty Thông Đạt giảm cổ phần không phải điều Liễu Tuấn quan tâm, đế quốc thương nghiệp của Xảo Nhi không cần y quan tâm hết mọi chuyện.Vốn Liễu Tuấn muốn chính phủ nắm phần lớn cổ phần, nhưng cân nhắc kỹ liền đành bỏ qua, chính phủ làm thế hại nhiều hơn lợi, một là rất dễ nảy sinh vấn đề tham ô, khu Trường Hà có y quản lý vấn đề không lớn, nhưng một khi y điều đi, trong tay chính phủ nắm một “kho vàng” lớn như thế không đảm bảo được không có ai thèm thuồng, cho nên giao cho xí nghiệp vận thành thì an toàn hơn, cho dù tới lúc đó có cán bộ cá biệt không kìm được thèm thuồng, thì cũng không tới mức làm chợ sụp đổ.Chuyện thương nghiệp phải tuân theo quy tắc thương nghiệp vận hành.Dù chỉ là 40% cổ phần, nhưng 50 triệu đồng Sài Thiệu Cơ kiếm được ở quốc kế ủy còn xa mới đủ, ít nhất phải thiếu 5,6 chục triệu nữa.May là Khâu Tỉnh Xuyên đã tới tỉnh A, nhậm trức giám đốc ngân hàng kiến thiết, Liễu Tuấn liền mưu đồ với hắn, tham lam há miệng đòi vay 100 triệu, vẫn dùng cách cũ lấy thu nhập ba năm sau của chợ vật liệu để thế chấp, vay tiền trước, một phần kiến thiết chợ vật liệu số còn lại Liễu Tuấn định dùng vào phương diện “làm đẹp”, cụ thể là xây một quảng trưởng nhân dân lớn, không có quảng trưởng lớn thì không có không khí của thành thị.Liễu Tuấn hết sức lạc quan với tiền cảnh phát triển của khu Trường Hà trong ba năm sau, căn bản không lo trả không được, đợi tới năm sau, những khoản đầu tư của khu Trường Hà bắt đầu đi vào vận hành, tài chính khu hoàn toàn xoay chuyển thành có lãi là điều thấy trước được, tới khi đó Liễu bí thư càng có thể ra tay làm lớn.Khâu giám đốc rất bất mãn với hành vi thiếu bạn bè của Liễu bí thư, kẻ này quá xấu xa, ra sức cổ động mình tới tỉnh A, mông còn chưa ngồi âm chỗ, đã xông tới vòi tiền, cứ như mình tới làm giám đốc ngân hàng là để trong nom túi tiền cho y vậy.Nhưng chẳng còn cách nào khác, đồng chí Liễu Tuấn mặt cực dày, ngang ngược tuyên bố không cho vay thì ngày nào cũng tới văn phòng giám đốc quấy rầy, quyết không đi một bước, Khâu Tỉnh Xuyên còn phải lo cơm nước, không ngon miệng không được.- Thằng nhóc này chỉ biết tới gây chuyện.Khâu giám đốc bất lực, chỉ đành cho tay vào túi, lấy tiền trừ tai, chiến thuật ăn vạ của Liễu nha nội giành được toàn thắng.Nhớ tới bộ mặt uất ức của Khâu Tình Xuyên, Liễu bí thư ngồi trong xe cười đắc ý, Vu Hoài Tín ngồi trước thường xuyên quan sát thái độ của Liễu bí thư qua kính chiếu hậu, thấy tâm tình của Liễu bí thư rất tốt, cũng vui mừng theo.Từ lần Liễu bí thư nổi bão trên thành phố, cục diện của khu Trường Hà cơ bản đã ổn định rồi, uy vọng trong dân gian của Liễu bí thư còn chưa được lập nên, dù sao cũng tới nhậm chức chưa lâu, quần chúng chưa quen thuộc Liễu bí thư lắm, nhưng uy vọng trong hai ban của khu Trường Hà và cán bộ trung tầng thì lớn chưa từng có, mọi người thay đổi tác phong làm việc tản mác trước đó, ai nấy phấn chấn tranh nhau làm việc.Liễu bí thư vì sao lại bảo vệ cho Sài Thiệu Cơ.Còn chẳng phải vì nhìn trung Sài Thiệu Cơ làm việc chu đáo, nỗ lực công tác sao?Muốn tiến bộ, lập thành tích.Câu này chẳng phải chỉ là nói cho có.Người đứng đầu đã thế, mọi người tất nhiên không dám tụt lại phía sau.Không biết tới trấn Phượng Đài tư bao giờ, chưa tới được nơi đặt chính phủ trấn, Liễu Tuấn đã cau mày lại, Vu Hoài Tín biết vì sao, vì hắn cũng ngửi thấy mùi thuốc sâu nồng nặc.Một mùi thuốc sâu nồng nặc lởn vởn trong không khí, chui vào trong người.Liễu Tuấn hỏi:- Chuyện này là sao?Vu Hoài Tín đáp:- Công ty sinh hóa Trường Giang xây dựng ở gần trấn Phượng Đài, bọn họ sản xuất thuốc trừ sâu.- Công ty sinh hóa Trường Giang à?Liễu Tuấn càng nhíu mày chặt hơn.- Vâng, ông chủ của bọn họ tên Vương Kim Căn, tuổi chừng năm mươi, người thấp lùn, nhà máy này xây dựng đã sắp được ba năm rồi, là bí thư tiền nhiệm đưa tới, khi đó muốn xây dựng ở Hợp Thủy, nhưng bị phản đối kịch liệt, thuốc trừ sâu là thứ độc hại.

Về sau Trương bí thư quyết định xây dựng ở gần trấn Phượng Đài.Vũ Hoài Tính giải thích sơ qua.Liễu Tuấn có chút ấn tượng về công ty này, là một trong số ít doanh nghiệp làm ăn còn lợi khi y tới, hơn nữa còn là hộ đống thuế lớn, năm nào cũng nộp thuế cho khu đúng hạn, nhắc tới Cty sinh hóa Trường Giang, Sài Thiệu Cơ rất tán thưởng.Chẳng phải là Sài Thiệu Cơ tầm nhìn hạn hẹp, lúc đó hắn đang đau đầu nhức óc vì tình hình tài chính trong khu, xi nghiệp có thể trả thuế đúng thời gian đương nhiên được Sài Thiệu Cơ coi trọng.

Liễu Tuấn trước kia chưa từng tiếp xúc với loại xí nghiệp sinh hoa, nên không hiểu lắm vì sao lại có mùi vị nồng nặc như vậy, năm ngoái y có tới trấn Phượng Đài hai lần, nhưng khả năng là do mùa đông, nhà máy không sản xuất nên không ngửi thấy.Liễu Tuấn ra lệnh:- Chương Dịch, dừng xe.Xe chầm chậm dừng lại ở bên đường.Liễu Tuấn xuống xe, mùi khác thường càng thêm nồng nặc.- Chuyện này không được rồi.Liễu Tuấn lắc đầu.- Vâng, thôn dân của mấy thôn xung quanh công ty này mấy năm qua đều đột nhiên mắc bệnh, hình như thu hoạch nông nghiệp lẫn cây quả trong thôn đều bị ảnh hưởng, sản lượng sụt giám.Vu Hoài Tín giải thích thêm.Thực tế Cty sinh hóa Trường Giang gây ô nhiễm môi trường thế nào Vu Hoài Tín biết rất rõ, khi làm ở phòng tuyên truyền, hắn từng theo phóng viên Báo chiều Ngọc Lan, tới trấn Phượng Đài phỏng vấn chuyện này, khi đó người dân trong thôn có rất nhiều ý kiến, kéo nhau phản ánh vấn đề của Cty sinh hóa Trường Gian, nhưng khu ủy không biết vì sao ngó lơ chuyện này, người dân không phục, một số người lớn gan tố cáo tới tòa báo.Tòa báo lúc ấy rất coi trọng, phái phóng viên xuống phỏng vấn, Vu Hoài Tín đi theo toàn bộ hành trình, nên hiểu rõ ràng sự kiện này.Liễu Tuấn nhìn Vu Hoài Tín, bảo hắn giải thích rõ hơn.Vu Hoài Tín liền đem tình hình phỏng vấn khi đó nói ra hết.Liễu Tuấn hỏi:- Vậy về sau xử lý ra sao?Vu Hoài Tín suy nghĩ rồi mới đáp:- Sự việc bị báo chiều vạch trần, khiến cho lãnh đạo trong thành phố chú ý, chuyên môn yêu cầu khu phải xử lý khẩn cấp, cho quần chúng một câu trả lời thích đáng.- Ai yêu cầu?Liễu Tuấn cắt ngang lời Vu Hoài Tín.- Là Thôi thị trưởng.Liễu Tuấn gật đầu.Lúc đó Thôi Phúc Thành còn chưa tới nhậm chức được một năm, bên dưới chấp hành mệnh lệnh của hắnđâu chẳng nghĩ cũng biết.- Khi đó trong khu cũng rất coi trọng việc này, nghe nói còn chuyên môn mở cuộc họp ủy viên thảo luận.

Ý của Trương bí thư là Cty sinh hóa này là hộ thuế lớn của khu, lại là do khu chủ động mời tới, cần phải xử lý thận trọng.Vu Hoài Tín cố nhớ lại tình hình khi đó để có giải thích toàn diện cho Liễu Tuấn.- Cẩn thận như thế nào?- Quyết định cụ thể ra sao thì tôi không rõ lắm, về sau Cty sinh hóa Trường Giang đồng ý mỗi năm trả cho người dân trong thôn tiền bồi thương nhất định, mỗi năm một hai vạn đồng thỉ phải, chuyện này cứ thế rồi qua, có điều...Vũ Hoài Tín trầm ngâm, tựa hồ khó mở lời.Liễu Tuấn nhìn hắn.Vũ Hoài Tín cười ngượng ngập, nói:- Về sau phóng viên của báo chiều bị phê bình nghiêm khắc, nói anh ta gây trở ngại cho việc kiến thiết kinh tế khu Trường Hà.Liễu Tuấn nghe vậy nhướng mày lên:- Vì sao?Vu Hoài Tín không tiện nói nữa, ai sáng suốt cũng có thể nhìn ta, phóng viên báo chiều bị phê bình có thể thấy Vương Kim Căn có bối cảnh không đơn giản, một bí thư khu ủy không thể gây áp lực lớn như thế cho tòa báo.- Đi, tới công ty đó xem sao Chương 810: Xảy ra chuyện rồiCty sinh hóa Trường Giang cách chính phủ trấn Phượng Đài chừng năm sáu dặm, ở một chỗ khá hẻo lánh, xe đi tới gần nhà máy, không khí càng trở nên khó ngủi, cho dù có đóng chặt cửa kính thì cũng không có tác dụng, vì mùi thối này ở khắp nơi, dù Liễu Tuấn thân thể cường tráng ngửi mùi này lâu cũng thấy hoa mắt chóng mặt, Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch không khá khẩm gì, Tiết Chương Dịch là quân nhân còn đỡ, Vu Hoài Tín thì trán đã đẫm mồ hôi.Bọn họ chỉ vừa mới tới gần đã thế, vậy quần chúng ngày đêm sống ở gần nhà máy thì sẽ thế nào?Vu Hoài Tín chú ý thấy tâm tình tốt đẹp vừa rồi của Liễu bí thư đã vứt lên chín tầng mây, lúc này mặt sa sầm như trời mưa, cực kỳ khó chịu.Nhà máy của Cty sinh hóa Trường Giang có quy mô rất lớn, nhà xưởng chỉnh tề, lát gạch trắng, dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, chỉ nhìn từ bề ngoài thì có thể gọi là một nhà máy kiểu vườn hoa.- Bí thư...Xe đi tới gần nhà máy, Tiết Chương Dịnh giảm tốc độ, quay lại nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.Liễu Tuấn rất hài lòng, Tiết Chương Dịch là một tài xế rất hợp cách.- Đi thẳng vào, tìm người phụ trách của bọn họ tìm hiểu tình hình.Liễu Tuấn ra lệnh.Tiết Chương Dịch chỉ gật đầu, không nhiều lời.Nhưng chiếc Audi vừa tới gần nhà máy đã gặp tình huống bất ngờ, ba bốn người nông dân từ trong ruộng gần đó khiêng một người vội vã chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng, chạy tới trước xe, hưa tay ngăn xe lại.Tiết Chương Dịch phanh gấp, Vu Hoài Tín nhảy xuống, rất khó chịu hỏi:- Có chuyện gì?

Vì sao lại chặn xe.- Đồng chí xin hay thương tình giúp đỡ, có người ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.Người nông dân đi đầu thở hồng hộc trình bày, mặt mũi cự kỳ lo lắng.Lúc này Liễu Tuấn cũng đã xuống xe, đi tới gần nhìn, người bị ngất là một nam giới chừng năm muổi, trên người đầy bùn đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, toàn thân co giật, nhìn cách ăn mặc thì chắc là nông dân, đang làm việc trên đồng thì ngất xỉu, được mọi người cứu lên.Vu Hoài Tín liền nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.Liễu Tuấn lập tức hạ lệnh:- Hoàn Tín, cậu và Chương Dịch mau đưa người tới bệnh viện nhân dân chữa trị!

Nhanh lên.Vu Hoài Tín hỏi:- Vậy bí thư thì sao?- Không sao, tôi sẽ gọi điện cho chính phủ trấn.

Mau lên, không thể chậm trễ nữa!

Nhớ rõ bảo bác sĩ làm rõ nguyên nhân gây bệnh.Vu Hoài Tín gật đầu liên tục, lập tức chỉ huy mấy người nông dân khiêng bệnh nhân lên ghế sau, Tiết Chương Dịch quay đầu xe phóng thẳng tới trấn Hợp Thủy, chuyện tiếp sau đó Liễu Tuấn tạm thời không quan tâm, chỉ cần Vu Hoài Tín nói rõ thân phận, người bệnh sẽ được chữa trị tử tế.Liễu Tuấn chậm rãi đi tới phòng bảo vệ công ty.- Này, cậu là ai?Chế độ bảo vệ của Cty sinh hóa Trường Giang khá nghiêm ngặt, phòng bảo vệ có hai người mặc đồng phục, tuổi không lớn, một trong đó thấy Liễu Tuấn đi tới liền cảnh giác hỏi.- Tôi là cán bộ của khu, họ Liễu.- Cậu có việc gì?Bảo vệ không may mảy để ý tới thân phận của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn bình thản nói:- Tôi muốn tìm người phục trách nhà máy nói chuyện, tìm hiểu một số tình hình.Bào vệ gạt phắt ngay:- Ông chủ không có ở đây, ngày khác cậu hãy tới.Cảnh vừa rồi ở cộng bọn họ đã thấy, cho dù không nhìn rõ biến số xe, nhưng khi đó cán bộ có thể ngồi xe ra ngoài thế nào cũng có thân phận, bảo vệ vì thế nói thêm vào một câu “ngày khác hãy tới”, thái độ cũng không ngang ngược lắm.- Vậy người phụ trách khác thì sao?

Có mặt không?- Không có.Bảo vệ đáp khô khốc.Liễu Tuấn gật đầu, không nói nhiều lấy điện thoại ra gọi cho trấn Phượng Đài:- Hoàng bí thư à?

Tôi là Liễu Tuấn, phải chính là tôi!

Tôi đang ở cửa công ty sinh hóa, đồng chí lập tức tới đây một chuyến.Bảo vệ thấy chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn trong tay Liễu Tuấn thì cực kỳ hâm mộ.Năm 96, điện thoại để bàn đã từng bước thay bằng điện thoại đi động, có điệu giá cả khi đó vẫn đắt kinh người, điện thoại có hai hướng thu phí, giống như phí vận tài, trong tỉnh là một giá, ngoài tỉnh là một giá, ngoài tám trăm kilomet lại giá khác, đắt khủng khiếp.

Một số người làm ăn có tháng phải trả phí điện thoại trên vạn đồng, thậm chí có ví dụ cực đoan lên tới 3 vạn đồng.May là Liễu Tuấn chẳng để ý tới phí điện thoại.Có điều vào thời đó cầm một chiếc di động thì 100% là nhật vật ghê gớm, chẳng phải quan cao thì là nhà giàu, các cán bộ thường cấp khoa cục không dùng được, cho dù có nhà nước chi trà cũng không thể gánh vác được con số lớn như thế, cán bộ cấp phó huyện cũngkhông dùng nổi, còn ở khu Trường Hà chỉ có Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu là có di động, các thành viên khác hoàn toàn không.Di động của Vương Bác Siêu do cơ quan trả phí, còn Liễu Tuấn tự chi trả.Đó cũng là điều hợp lý, dù sao Vương Bác Siêu là cục trưởng chi cục công an, vạn nhất có sự kiện xấu đột phát, có thể liên hệ ngay lập tức.Liễu bí thư thì không thể mở tiền lệ này, nếu không các thành viên khác trong ban đều dùng di động, riêng phí điện thoại một tháng đã là mấy vạn, thậm chí nhiều hơn, lại còn làm hỏng lề thói.Thấy thái độ của Liễu Tuấn như vậy, bảo vệ biết ngay lai lịch của y cực lớn, hơn nữa vừa rồi nghe thấy Liễu Tuấn ra lệnh cho một “bí thư” khí độ đường đường, không hề giống làm bộ.Liễu Tuấn cất điện thoại đi, bảo vệ liền tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi xuống, còn pha trà mời nước:- Liễu cán bộ, mời ngồi nghỉ một lát, mặt trời gắt lắm.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Xin hỏi họ của hai vị là gì?- Không dám, tôi họ Yến, anh ấy họ Tôn.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Tiểu Yến này, sao giám đốc Vương không có ở nhà máy.- Bình thường khoảng thời gian này giám đốc Vương không có mặt ở nhà máy.Liễu Tuấn hiểu ra, giám đốc Vương cũng không chịu nổi cái mùi này.- Vậy khoảng thời gian này ai phụ trách nhà máy.- Cháu giám đốc Vương, có điều có điểm giám đốc Tiểu Vương cũng chẳng có ở đây.Thái độ của Tiểu Yến với Liễu Tuấn thay đổi rất lớn, trả lời rất kính cẩn.Liễu Tuấn cau mày, hai chú cháu nh này biết thuốc trừ sâu độc hại, mùa sản xuất trốn thật xa, nhưng không để sức khỏe người dân và công nhân vào trong mắt.- Tiểu Yến này, mùi trong nhà máy nồng như thế, các công nhân chịu được sao?Tiểu Yến cảnh giác, cười đáp:- Ban đầu thì không quen, nhưng lâu rồi chẳng thấy gì nữa, công nhân làm việc đều được phát đồ bảo hộ, hơn nữa tiền lương cao, đãi ngộ tốt, nên mọi người chỉ đành khắc phục.Liễu Tuấn nhớ tới dãy nhà ở vừa rồi, đúng là toàn phòng mới, xem ra Vương Kim Căn giỏi lung lạc lòng người, biết là có độc vẫn chịu làm việc cho ông ta, mặc dù như vậy cũng không thể chấp nhận được.Sức khỏe phải được đặt lên vị trí hàng đầu, huống chí là một quần thể lớn như tế bị ảnh hưởng.Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, ngay cả trong nước cũng có vị lạ, có lẽ là bị ảnh hưởng tâm lý cũng chưa biết chừng.

Y không tiến tục hỏi nữa, vì biết hỏi cũng không ra gì.Bí thư trấn ủy Hoàng Sơn nghe nói Liễu bí thư tới Cty sinh hóa, tức thì sợ són đái, cuống cuống gọi trấn trưởng Long Phi, nhảy lên xe Santana phóng như bay tới, Liễu Tuấn mới uống được hai ngụm trà thì tiếng phanh xe ken két đã vang lên.- Chào Liễu bí thư.Hoàng Sơn và Long Phi vội vàng chạy vào phòng bảo vệ, thấy Liễu Tuấn liền đứng thẳng người, vẻ mặt khẩn trương.Liễu bí thư hôm nay tới trấn mà lại không vào văn phòng, lại tới Cty sinh hóa Trường Giang, rõ ràng là tới tìm vấn đề, hai người sao không khẩn trương cho được.Vấn đề của công ty này thực sự là không nhỏ.Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay hai người tới:- Hôm nay tôi vốn muốn tới tìm hai vị bàn vấn đề đẩy mạnh cơ giới hóa trồng trọt, nửa đường ngửi thấy mùi khác thường cho nên mới đi thẳng tới đây.Hoàng Sơn rối rít nói:- Vâng vâng, Liễu bí thư thật quan tâm tới công tác của trấn chúng tôi.- Thế này, chúng ta đi vòng quanh nhà máy xem xem rốt cuộc tình hình ra sao.- Vâng, được ạ, mới Liễu bí thư.Hai người này bình thường cũng tới công ty sinh hóa Trường Giang, bảo vệ tất nhiên biết thân phận của bọn họ, thấy họ cung kính với Liễu Tuấn như thế đều cuống hết cả lên, nào dám ngăn cản, vội vàng dẫn mấy vị lãnh đạo đi vào nhà máy, tìm Lý xưởng trưởng phụ trách sản xuất.Lý xưởng trưởng nghe nói Liễu Tuấn là bí thư khu Trường Hà thì kinh hãi, vội vàng mời ba người ngồi, Liễu Tuấn khoát tay, đi thẳng vào vấn đề:- Không cần, Lý xưởng trưởng, mời ông dẫn chúng tôi đi tới nhà máy, tôi muốn tìm hiểu xem vì sao lại có mùi lạ nồng như thế, hơn nữa tôi cũng muốn tìm hiểu ngoại trừ có mùi thì còn ngụy hại gì không?Lý xưởng trưởng bối rối, thận trọng nói:- Liễu bí thư, chuyện sản xuất thuốc sâu thế nào cũng có chút mùi...Còn về nguy hại khẳng định không có...Liễu Tuấn chỉ cười không nói nhiều soay người đi ra cửa.Đám Hoàng Sơn và Lý xưởng trưởng nhìn nhau rồi vội vàng đi theo Chương 811: Lợi ích kinh tế và sức khỏeChủ của Cty Trường Giang tới tận bốn ngày sau khi Liễu Tuấn tới thị sát mới chịu lộ diện, hơn nữa còn đi tới gặp Ngụy Chính Quang trước, Ngụy Chính Quang gọi điện thoại tới tìm Liễu Tuấn, hỏi có muốn gặp Vương Kim Căn không?Nhận được cú điện thoại này, Vu Hoài Tín rất ngạc nhiên.Sao Ngụy Chính Quang lại làm thế này, chẳng lẽ không biết như vậy là rất phạm kỵ húy sao?Người nông dân bị trúng độc kia may được đưa tới bệnh viện tương đối kịp thời, không còn nguy hiểm lắm tới tính mạng, có điều hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Bệnh viện nói sức khỏe người đó rất yếu ớt, phải quan sát thêm, cho dù một người nông dân ngất xỉu không phải là chuyện gì lớn, nhưng không may bị Liễu bí thư gặp được thì không phải chuyện thường nữa.Theo lý Vương Kim Căn phải ngay lập tức tới nói rõ ràng với Liễu bí thư.Chưa nói tới sự kiện người nông dân trúng độc, bí thư khu ủy đích thân tới nhà máy của anh, khi đó anh không có mặt thôi, nhưng sau đó sao không mau chóng tới biểu thị kính trọng xin chỉ thị?Người làm ăn sao không hiểu chút quy củ nào?Ngụy Chính Quang lại càng quá đáng.Vương Kim Căn không tới gặp Liễu bí thư mà tới gặp anh trước cũng được đi, có lẽ hai người có quan hệ riêng, nhưng sao cú điện thoại này cũng do Ngụy Chính Quang anh gọi tới, Vương Kim Căn không có miệng à?

Không biết tự gọi sao?Chả lẽ trong mắt Vương Kim Căn, bí thư khu ủy không lớn bằng thư ký trưởng.Theo lý Ngụy Chính Quang là người thành tinh, sao lại phạm sai lầm rõ ràng như thế?Vu Hoài Tín dù không hiểu, nhưng vẫn tới xin chỉ thị Liễu Tuấn.Lúc này Liễu Tuấn đang nói chuyện với Triệu Thành Cương trong văn phòng, Đại Cương cũng tới được một thời gian rồi, tất nhiên nội tâm tới là vì Tuấn thiếu gia và Bàn Đại Hải.Thực tế tuy ở văn phòng nhưng hai người chẳng hề bàn việc công, mà là tán gẫu, Triệu Đại Cương kể một số chuyện vui xảy ra ở thành phố Bảo Châu và Đại Ninh, Triệu Đại Cương biết Tuấn thiếu gia là người nhớ quê.Vu Hoài Tín vốn không nên tới quấy rầy lúc Liễu bí thư có khách, có điều hắn biết Liễu bí thư rất coi trọng vấn đề phát sinh ở Cty Trường Gian, hiện giờ Vương Kim Căn tới, phải báo cho Liễu bí thư ngay lập tức.Liễu Tuấn nghe Vu Hoài Tín báo cáo xong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.Đại Cương liền đứng dậy nói:- Vậy buối tối tôi tới nhà bái phỏng Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười khoát tay nói:- Không vội, ngồi nói chuyện chút nữa đã.

Hoài Tín, cậu đi nói với lão Ngụy, bảo anh ta hai mươi phút sau dẫn Vương Kim Căn tới chỗ tôi, ngoài ra mời Sài chủ nhiệm cũng tới một chuyến.- Vâng.Vu Hoài Tín gật đầu lui ra.Lãnh đạo muốn lạnh nhạt hai kẻ không biết điều kia đây mà.Khi Ngụy Chính Quang và Vương Kim Căn tới, Ngụy Chính Quang tỏ ra hết sức khép nép cẩn thận, lão béo Vương Kim Căn thì có ra vẻ một chút, cái bụng phệ lúc la lúc lắc, nụ cười trên mặt chẳng hề chân thật chút nào.Liễu Tuấn lần đầu nhìn thấy Vương Kim Căn cũng hơi giật mình, không ngờ trên thế giới còn có “tráng sĩ” có thể sánh ngang với Bàn Đại Hải, hơn nữa còn khó coi hơn Bàn Đại Hải nhiều, ít ra thì Bàn Đại Hải còn cao lớn, nên trông khôi ngô.

Vị giám đốc Vương này thì người lùn xủn, trông y như một cái quả bóng thịt, nếu Bàn Đại Hải và Vương Kim Căn tham gia thi đấu bóng đá, Bàn Đại Hải còn có hi vọng thành cầu thủ, còn giám đốc Vương chỉ có cơ làm...quả bóng thôi.Người này chưa qua cửa đã có hơi rượu sộc tới.- Chào Liễu bí thư, chào Sài chủ nhiệm.Tuy ngày nào cũng gặp mặt nhưng Ngụy Chính Quang vẫn giữ đúng quy củ, cúi mình chào.Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ cùng ngồi ở ghế sô pha, Sài Thiệu Cơ ở trước mặt Liễu Tuấn không dám làm ra vẻ, đứng dậy bắt tay cả hai.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Lão Ngụy, giám đốc Vương, ngồi đi.Ngụy Chính Quang giật mình, biết Liễu bí thư tức giận rồi, trước kia Liễu bí thư không hề làm ra vẻ trước mặt các thành viên trong ban, ngày nào cũng gặp mặt nhưng rất nhiệt tình, chưa từng lãnh đạm như hôm nay.Nhưng Ngụy Chính Quang có điều khó nói, hiện giờ không tiện giải thích với Liễu bí thư.Vương Kim Căn liền có chút khó chịu, lão ta là hộ đóng thuế lớn trong khu, khi tài chính khu Trường Hà khó khăn nhất còn nộp thuế trước, từ Trương bí thư trở xuống có ai không tươi cười khách khí với lão, Liễu bí thư này đúng là quá làm cao.Có điều lão ta đã nghe nói tới thủ đoạn của Liễu bí thư, lần đầu gặp mặt vẫn cẩn thận:- Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm.Vương Kim Căn ngồi thẳng xuống ghế sô pha rồi mới gật đầu chào, nếu Liễu Tuấn không có ý đứng dậy chào thì lão ta cũng chẳng việc gì phải nhiệt tình.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Giám đốc Vương, mấy ngày trước tôi có tới Cty Trường Giang.- Cám ơn Liễu bí thư quan tâm tới công ty chúng tôi.Vương Kim Căn hời hợt đáp.Mặt Sài Thiệu Cơ hơi trầm xuống.Lão họ Vương này không biết mình đang đối diện với người đứng đầu khu sao?

Sài Thiệu Cơ hiện giờ không chấp nhận bất kỳ ai có chút nào bất kính với Liễu Tuấn, Cty Trường Giang đúng là hộ thuế lớn, nhưng cũng tạo thành ô nhiễm môi trường vô cùng nghiêm trọng.Sài Thiệu Cơ nghiêm túc nói:- Giám đóc Vương, công ty Trường Gian của các ông mùi quá nồng, quần chúng xung quanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn xảy ra sự kiện thông dân trúng độc, đây là vấn đề lớn.Trong lòng Vương Kim Căn bốc lên cơn phẫn nộ, trước kia mời tôi tới đầu tư, thái độ của các người thế nào?

Khi các người không có tiền tiêu, thái độ của tôi ra sao?

Bây giờ lại vì một thàng nông dân ngất xỉu, chưa biết có liên quan tới công ty tôi hay không mà đã trở mặt rồi?- Sài chủ nhiệm, công ty chúng tôi đầu tư sản xuất trong khu đâu chỉ một năm nữa, trước kia đâu có sao, sao bây giờ lại thành thế này?Vương Kim Căn miệng tuy vẫn cười, nhưng giọng nói khô khốc, con mặt tí hi nhìn thẳng vào Sài Thiệu Cơ.- Giám đốc Vương đó là khi trước chúng tôi có nhật thức chưa đầy đủ về tính nguy hại của việc sản xuất thuốc trừ sau, nên đầu tư bừa, đương nhiên khu Trường Hà rất cám ơn giám đốc Vương đầu tư, đó là sự hỗ trợ cho công tác của chúng tôi.

Nhưng, sức khỏe của người dân là hàng đầu, chúng tôi không thể vì lợi ích kinh tế mà hi sinh sức khỏe của người dân được.Sài Thiệu Cơ cũng không khách khí nữa.Vốn Sài Thiệu Cơ không định có thái độ cứng rắn như thế, nhưng thấy Liễu Tuấn không vui, Sài Thiệu Cơ biết Liễu Tuấn có ý kiến với Cty Trường Giang rồi.

Đây chính là một tín hiệu, lãnh đạo không tiện ra mặt tranh cãi với người ta, tất nhiên tới lượt Sài Thiệu Cơ ra tay, nếu không còn gì gọi là đích hệ?- Sài chủ nhiệm, không thể nói như thế?

Cty chúng tôi đã ký hợp đồng với khu, giấy trắng mực đen, mấy thôn xung quanh tôi cũng trả tiền bồi thường, điều này cũng có hợp đồng.

Giờ là thời đại pháp chế, mọi người phải tuân thủ pháp luật, công ty chúng tôi trong ba năm qua đều hoàn thành nộp thế, hơn nữa năm sau cao hơn năm trước, thậm chí cuối năm ngoái khi khu tài chính khó khăn, chúng tôi còn đóng thuế trước, lúc bấy giờ sản phẩm chúng tôi còn chưa bán đi, phải lấy tài chính dự trữ ra.

Chúng tôi coi như đã dốc toàn lực ủng hộ khu rồi, Sài chủ nhiệm, cả khu Trường Hà này số xí nghiệp như chúng tôi không nhiều đâu.Đừng thấy Vương Kim Căn trông to béo đần độn, tựa hồ trí óc không cao, ai ngờ khi nói chuyện rất có trình độ, không trì trệ chút nào, xem ra lúc vào cửa, Liễu bí thư xem giám đốc Vương là quá bóng, có chút không biết nhìn người rồi.Sài Thiệu Cơ biết lão Vương nói những lời này đều là sự thực, nhưng nếu Liễu bí thư đã bất mãn với lão, thì dù lão ta có ngàn vạn lý do, Sài Thiệu Cơ cũng sẽ không nghe vào tai.Sài Thiệu Cơ đang cân nhắc từ ngữ thì Liễu Tuấn đã lên tiếng:- Giám đốc Vương, tôi tính những điều ông nói là sự thực, nhưng Cty Trường Giang gây ô nhiễm nghiêm trọng cho môi trường cũng là sự thực, người thôn dân mấy ngày trước đưa vào viện hiện giờ còn chưa ra, bệnh việt đã chỉ ra rõ ràng là do trúng độc thuốc trừ sâu, tôi nghĩ đây không phải là chuyện trùng hợp.

Cho nên giám đốc Vương, quý công ty nên tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường, Sài chủ nhiệm nói rất đúng, không thể hi sinh sức khỏe quần chúng đổi lấy lợi ích kích tế.Vương Kim Căn luôn giữ cảnh giác với Liễu Tuấn, biết người trước mắt tuy trẻ, nhưng thủ đoạn rất cao- Liễu bí thư dạy bảo rất đúng, chúng tôi nhất đinh tăng cường đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường.

Nhưng, xí nghiệp cũng có cái khó của xí nghiệp, tăng cường đầu tư là tăng giá, sức cạnh tranh sẽ giảm, lợi nhuận sẽ giảm.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Nếu như quý công ty bảo vệ môi trường đúng tiêu chuẩn, như thế khu sẽ suy nghĩ tới việc giảm thuế cho quý công ty, coi như một sự bồi thường cho việc công ty phải tăng giá sản phẩm.- Thế thì tốt quá.Vương Kim Căn liên tục gật đầu, đôi mắt nhỏ tí hi thì đảo loạn lên, không biết đang có mưu tính gì.Liễu Tuấn nói:- Hôm nay làm phiền giám đốc Vương rồi, tôi hi vọng quý công ty có thể mau chóng hoàn thành cải tiến thiết bị.Vương Kim Căn biết cuộc nói chuyện hôm nay thế là hết, liền đứng dậy tạm biệt.Nguy Chính Quang lại không đi theo Vương Kim Căn, cứ đứng đó bối rối nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:- Ngụy thư ký trưởng, đều là đồng chí trong ban cả, có gì cứ nói đi đừng ngại.Ngụy Chính Quang tim đập thình thịch, trán toát mồ hôi lạnh.Ngụy thư ký trưởng.Liễu bí thư nổi giận thật rồi.

Chương 812: Không thể tha thứ- Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, trước kia Vương Kim Căn tới khu đầu tư là do tôi tiếp đãi.Ngụy Chính Quang ấp úng nói, vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của Liễu Tuấn.Người làm thư ký, việc quan sát ý lãnh đạo là bổn phận, nhưng Ngụy Chính Quang dùng nó vào lúc này lại không thích hợp, đối diện với anh là hai người đứng đầu khu, anh làm như vậy rõ ràng là thái độ không thành thật, làm sao có thể tín nhiệm được.Thư ký trưởng là một nhân vật đặc biệt, luôn xếp hàng cuối trong ban thường ủy, nhưng trong tay lại nắm đại quyền đủ thứ việc trong cơ quan, có thể coi là chỗ , có điều trong ban bệ lại không được coi là lãnh đạo thực sự, chỉ là một người quản gia thôi, thường thường thư ký trưởng muốn tiến thêm một bậc, theo trình tự sẽ đảm nhận chức phó hành chính, thoát mình ra khỏi ban thường ủy, đi kiếm kinh nghiệm, đợi tới khi đảm nhận chức phó thường vụ bên chính phủ rồi mới lại vào ban thường ủy, rồi tiếp tục thăng tiến.Tất nhiên cũng có nhân vật cá biệt bản lĩnh thông thiên chỉ lấy chức thư ký trưởng là bàn đạp tiến vào thường ủy, tới cơ hội, là lập tức làm phó bí thư chuyên chức hoặc quản lý đảng ủy, sau đó tấn công trực tiếp vào vị trí người đứng đầu.Hiển nhiên Ngụy Chính Quang không phải là nhân vật bản lĩnh thông thiên.Nhất là thế cục hiện nay ở khu, Sài Thiệu Cơ đã thành cấp dưới thân tín nhất của Liễu Tuấn, các địa phương còn xuất hiện tranh đấu giữa người đứng đầu đảng chính phủ, nhưng nơi đây thì không, các đồng chí phía dưới mất cơ hội mất kể hở đề mưu đồ, Ngụy Chính Quang nếu như lưu lại ấn tượng “không thành thực” trong lòng Liễu Tuấn thì tiền đồ đáng lo.Điều chỉnh người làm thư ký trưởng không tốn sức như điều chỉnh chủ nhiệm ủy bản quan lý, với uy thế hiện nay của Liễu Tuấn, yêu cầu điều chỉnh một thư ký trưởng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.Nghe lời giải thích không thật lòng của Ngụy Chính Quang, Liễu Tuấn mặt không thay đổi, chỉ thong thả uống trả, thậm chí ánh mắt chẳng thèm nhìn Ngụy Chính Quang, điều này có nghĩa là Liễu bí thư mất kiên nhẫn rồi.Ngụy Chính Quang biết còn do dự nữa là phiền toái thật rồi.- Liễu bí thư, Vương Kim Căn có quan hệ với công ty địa ốc Tinh Vũ.Ngụy Chính Quang cắn răng, nói ra lý do trong đó.Liễu Tuấn cuối cùng khẽ nhướng mày lên, nhìn Sài Thiệu Cơ, Sài Thiệu Cơ khẽ gật đầu.Địa ốc Tinh Vũ.Tên béo này không ngờ lại có quan hệ với Cận Hữu Vi.Ngụy Chính Quang giải thích thêm:- Là giám đốc Chung của địa ốc Tinh Vũ gọi điện thoại tới cho tôi...Liễu Tuấn hiểu rất rõ nội tình của địa ốc Tinh Vũ, từ lần trước Hà đại tiểu thư nói Cao Tương Hoành tới thành phố Ngọc Lan, có quan hệ không tệ với Cận Hữu Vi con trai Cận Tú Thật, Liễu Tuấn đã chú ý rồi, đúng như lời Hà Mộng Doanh nói, đám hoàn khố này một khi kích động chuyện gì cũng làm ra được, bất chấp mọi hậu quả.Cao Nhị không đáng sợ, thế lực của nhà họ Cao có lẽ đã thâm nhập vào tỉnh A, nhưng Cao Tường Hoanh chủ yếu chỉ mang cái chiêu bài nhà họ Cao ra dùng ở trong đám hoàn khố kinh thành thôi, chứ muốn ảnh hưởng tới những quan lớn ở tỉnh thì chưa đủ sức.Nhưng Cận Hữu Vi là đệ nhất nha nội của tỉnh A, thì không thể không coi trọng.Đại biểu pháp nhân của Cty Tinh Vũ là Chung Hải Tinh, em vợ của Cận Hữu Vi, vợ chồng Cận Hữu Vi chỉ mang danh cố vấn, chỉ là tránh văn kiện trung ương thôi, chứ thực chất Cty Tinh Vũ là sản nghiệp của Cận Hữu Vi.Giám đốc Chung mà Ngụy Chính Quang nói, ước chừng là Chung Hải Tinh.Đường đường là thiếu gia của bí thu tỉnh ủy tham dự vào chuyện này, một thư ký trưởng cấp chính xử như Ngụy Chính Quang thực sự là khó kháng cự, huống chi Ngụy Chính Quang chỉ báo thay cho Vương Kim Căn mội tiếng, rồi lập tức “khai báo”, không thể tính là quá đáng lắm.Sắc mặt Liễu Tuấn hòa hoãn hơn, mỉm cười nói:- Tiếp đãi thương nhân đầu tư vốn là công tác trong phận sự của thư ký trưởng, lão Ngụy vất vả rồi.Ngụy Chính Quang thầm thở phào.Tất cả chỉ vì một câu “lão Ngụy”!Liễu Tuấn tới nửa năm, cán bộ lớn nhỏ trong khu có hiểu biết sơ bồ về vị “đại ca” này, chỉ cần anh nỗ lực làm việc trong bổn phận, không xen lung tung vào việc khác, không gây khó dễ, thì thủ đoạn của Liễu bí thư sẽ không nhắm vào anh, hàng ngày tiếp xúc cũng không vòng vo lờ mờ, mà nói chuyện thẳng thắn đơn giản.Sài Thiệu Cơ ngồi vững vàng trên ghế sô pha, không hề có ý đứng dậy, Ngụy Chính Quang biết mình nên cáo từ rồi, hai lãnh đạo còn có chuyện phải nói.- Thiệu Cơ, toàn bộ chân tướng của chuyện này là như thế nào?Ngụy Chính Quang vừa ra ngoài, Liễu Tuấn liền thay đổi ngữ khí, lấy thuốc lá ra mời.Cho dù Liễu Tuấn ít hơn Sài Thiệu Cơ mười tám tuổi, nhưng không thấy gọi thẳng tên hắn có gì mà không ổn, Sài Thiệu Cơ càng thấy đó là chuyện tự nhiên.Sài Thiệu Cơ châm thuốc, nói:- Ba năm trước, tôi mới tới khu Trường Hà không lâu, khi đó nó đã di xuống dốc rồi, Quách bí thư vừa mới bị rớt đài, Trương bí thư lên thay, do nóng vội thu dọn đống hỗn loạn, mở ra cục diện mới, nên đi khắp nơi kêu gọi đầu tư.

Vương Kim Căn và Cty Trường Giang đang mời gọi tới lúc đó, khi ấy tôi nghe nói là sản xuất thuốc trừ sâu trong lòng cũng không yên, nhưng lão Trương lại vỗ bàn tự ý quyết định, còn ký hợp đồng...Hiện giờ xem ra thì bản hợp đồng này có rất nhiều sơ hở, ví dụ như nghĩ vụ của khu chỉ là làm công tác tư tưởng cho quần chúng, không thể ảnh hưởng tới việc kinh doanh sản xuất của Cty Trường Giang.Liễu Tuấn hừ một tiếng, lạnh lùng nói:- Dự mưu từ trước, không thể tha thứ.Sài Thiệu Cơ giật mình, xem ra mình đã phóng chừng tầm nghiêm trọng của vấn đề chưa đủ rồi, phàm là khi Liễu Tuấn dùng ngữ khí này, nói rõ đã căm ghét ai đó hoặc việc gì đó tới cực điểm rồi, tiếp theo sẽ là dùng thủ đoạn sấm sét giải quyết.- Hầy, chuyện này phải trách tôi, khi đó chỉ một lòng muốn đưa kinh tế của khu đi lên, mà quên tính chất nguy hại của nó.

Khi đó Vương Kim Căn nói muốn xây dựng nhà máy ở gần trấn Hợp Thủy, tôi không đồng ý.Liễu Tuấn nói:- Không đồng ý là đúng, nếu không chỉ sợ nơi này không cách nào làm việc được nữa.- Về sau chính thức đi vào sản xuất, mùi quá nồng khiến dân chúng xung quanh phản đối mạnh mẽ, thành phố cũng can thiệp vào, lão Vương liền đàm phán vơi skhu, muốn khu ra mặt làm công tác cho người dân, Cty Trường Giang mỗi năm sẽ bồi thường cho một chút, chuyện này cũng ký hợp đồng chính thức, khu là người trung gian, hai bên là quần chúng mấy thông xung quanh và Cty Trường Giang.Sài Thiệu Cơ kể cặn kẽ sự việc trải qua.Liễu Tuấn cau mày lại, không vui nói:- Chuyện này làm quá hồ đồ.Sài Thiệu Cơ đỏ mặt.Khi đó trong lòng hắn đúng là có lo lắng, nhưng Trương bí thư lại vô cùng nhiệt tình, luôn miệng thúc giục làm việc này, Sài Thiệu Cơ không tiện làm trái ý người đứng đầu, nên đại biểu cho khu Trường Hà ký hợp đồng này.Về sau Sài Thiệu Cơ cũng dần dần hiểu ra các loại quan hệ trong đó, Vương Kim Căn chỗ dựa mạnh, lão Trương muốn ôm chân, đương nhiên một trong số nguyên nhân là không đắc tội nổi.Nếu người đứng đầu còn không đắc tội nổi thì Sài Thiệu Cơ bản tính cẩn thận càng không tùy tiện tham gia vào, nên bỏ mặc luôn, trong ba năm hắn chỉ tới công ty này 2 lần, một lần trong đó còn vì đi cùng Trương bí thư.Phải nói là chính sách ôm chân ông lớn của Trương bí thư có hiệu quả nhất định, về sau phát sinh sự kiện song quy, kết cục không bi thảm như Quách bí thư, tuy mất vị trí nhưng ít nhất còn giữ được tự do nhân thân, còn có chỗ lĩnh lương.Nhưng lời này không thể nói trước mặt Liễu Tuấn.Hạ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn là một việc, song những lời không nên nói vẫn phải tránh.- Bí thư, cái công ty này gây nguy hại ngày càng rõ ràng rồi.Sài Thiệu Cơ thăm dò.Dù thế nào đằng sau lưng Vương Kim Căn là Cận Hữu Vi, nghe nói vị Cận công tử này khá khó hiểu, đường đường là con trai bí thư tỉnh ủy lại đi bỏ công chức, tính cách ngang ngạnh thế nào khỏi nói cũng biết.

Nhưng không thể lấy chuyện này ra nhận định Cận Hữu Vi không được Cận Tú Thật yêu quý, ít nhất không được Cận Tú Thật gật đầu, Cận Hữu Vi không thể “từ quan” được.Người bình thường muốn tiến vào thể chế rất khó, đệ nhất nha nội như Cận Hữu Vi thì muốn thoát khỏi thể chế càng khó hơn, có thể thuyết phục Cận Tú Thật cho “làm bừa”, có thể thấy bản lĩnh rất lớn.Trong lòng, Sài Thiệu Cơ không muốn Liễu Tuấn có xung đột với Cận Hữu Vi.Hai người đều là nha nội rất “ngang bướng”, Cận Hữu Vi tuy không ở trong thể chế, nhưng chiếm cứ địa lợi, hai hổ đấu nhau, ắt có một con bị thương, hơn nữa xung đột trực tiếp với Cận Hữu Vi theo phân tích của Sài Thiệu Cơ, dù thắng hay bại đều chỉ bất lợi cho Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi không phải là Đinh Ngọc Chu, đụng vào Đinh Ngọc Chu thì Cận Tú Thật còn dung thứ đượng, nhưng chọc vào Cận Hữu Vi, ngay cả Cận Tú Thật cũng không còn đường lùi.Liễu Tuấn trầm ngâm chốc lát rồi nói:- Lần trước tôi đi tới Cty Trường Giang không nhìn ra điều gì.

Chuyện này cần phải có chuyên viên tới điều tra.Sài Thiệu Cơ không dám gật đầu.Lãnh đạo khiêm tốn là phong cách của lãnh đạo, bản thân không thể tùy tiện phụ họa.- Thế này, tôi thấy phải mời chuyên viên tới, Thiệu Cơ, anh tới cục bảo vệ môi trường mời chuyên gia tiến hành kiểm tra toàn diện Cty Trường Hà, ngoài ra phái luật sư kinh nghiệm phong phú thẩm tra lại hợp đồng ký kết với bên đó, xem có chỗ hở nào không.Sài Thiệu Cơ gật đầu.Làm như thế là rất ổn thỏa.- Nhưng bất kể ra sao chuyện này cũng phải mau chóng giải quyết, không thể kéo dài mãi, càng để lâu vấn đề càng lớn, càng khó giải quyết.Liễu Tuấn nói rất chắc chắn Chương 813: Tống tiền Khâu Tình XuyênTrong một cái ngõ chẳng có gì đặc biệt ở khu Dương Xuyên thành phố Ngọc Lan, trước đó không lâu mọc lên một quán trà nhỏ tên là “Ngữ hậu thiêm tình”.

Quán trà này nghe nói là do một cô gái trẻ tới từ thủ đô mở, diện tích mặt đường không lớn, trang trí hết sức cổ điển trang nhã, rất có ý vị.

Nhưng xe đi vào bên trong lại thấy một khung cảnh rộng rãi, bên trong không ngờ có một bãi đỗ xe cực lớn, hơn nữa có hai tầng dưới đất.Nhìn kỹ ra thì thấy xe sang trọng không ít, Audi chỉ có thể là một thứ tầm trung, có điều cái biển số thì tương đối bắt mắt, nhìn một cái là biết thành viên trong ban thành ủy Ngọc Lan, nếu như có ai thích nhiều chuyện gập ngón tay mà đếm thì có thể đoán ra đồng chí Liễu Tuấn gần đây thanh danh hiển hách đã tới Ngữ hậu thiêm tình rồi.Cho dù biển số chiếc Audi rất bắt mắt, nhưng so với chiếc BMW 350 bên cạnh thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.Thực tế, Liễu nha nội cũng đang vì việc này mà tức giận.- Này giám đốc Khâu, làm như anh là không được đâu, đúng là một tham quan ô lại mà, dùng một cái xe xa hoa như thế là cố ý chọc tức tôi phải không?Liễu bí thư vừa pha trà, vừa phẫn nộ không thôi.Ngồi ở đối diện là đồng chí Khâu Tình Xuyên giám đốc ngân hàng kiết thiết mới của tỉnh A, mặt vẫn tình tĩnh như nước, mặc cho Liễu Tuấn trêu chọc, chỉ mỉm cười không nói.Cô gái ngồi cùng lại không phải là Giao Giao bà chủ của Ngữ hậu thiêm tình, mà là tiểu thư Lăng Nhã cũng vừa mới nhậm chức thư ký số một chính phủ tỉnh A, đang hứng thú nhìn Liễu Tuấn pha trà.Trong mắt Lăng Nhã, mỗi một động tác của Liễu Tuấn thật trầm ổn lại phóng khóang, chẳng hề phù hợp với những lời phát ra từ miệng y.- Tiểu Nhã, trước kia em còn bảo anh đi xe vượt tiêu chuẩn, nhìn vị giám đốc Khâu này đi, đó mới là vượt tiêu chuẩn.Liễu Tuấn thấy Khâu Tình Xuyên không mắc lừa, không chịu đấu khẩu với mình liền quay sang khích bác Lăng Nhã.Lăng Nhã chỉ nhoẻn miệng cười rồi liếc Khâu Tình Xuyên một cái, cũng không nói gì.Mặc dù cả hai người đều xuất thân thế gia kinh thành, nhưng trước đó không có qua lại tư nhân nào, chỉ có giao tiếp công việc, đa số là do Khâu Tình Xuyên nhận lời mời của Hồng lão tổng tới nghị sự.

Khâu Tình Xuyên là con cháu cách mạng đời ba chính tông nhất, ba mươi sáu tuổi đã lên cấp chính sở nắm thực quyền, lại là con rể phó thủ tướng hiện nhiệm, dù ở chốn kinh đô ngọa hồ tàng long cũng là nhân vật có tên tuổi.Lăng Nhã rất có thiện cảm với Khâu Tình Xuyên anh tuấn nhã nhặn lịch sự.Đương chỉ là thiện cảm của con người dành cho nhau mà thôi.Hôm nay là thứ bảy, nhận lời mời của Liễu Tuấn tới đây thưởng thức trà mới, Lăng Nhã không hề biết quan hệ giữa Giao Giao và Khâu Tình Xuyên, trước khi Khâu Tình Xuyên điều tới tỉnh A thì Giao Giao đã từ chức, xác định được là Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A, Giao Giao liền đi theo, mở quán trà này, Liễu Tuấn là bạn thân của Khâu Tình Xuyên, đương nhiên là phải tới ủng hộ.Lăng Nhã là bí thư của Hà Duyên An, bỏ qua quan hệ riêng cùng Liễu Tuấn, qua lại về mặt công tác là không thể thiếu, theo thông lệ của Liễu Tuấn là luôn làm tốt quan hệ với thư ký của lãnh đạo.

Khâu Tình Xuyên cũng là nhân vật có lai lịch lớn, Liễu Tuấn dẫn Lăng Nhã tới, mọi người qua lại nhiều hơn, chính là thủ pháp mở rộng vòng giao thiệp thường thấy nhất trong quan trường.Nếu như chỉ có Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, Giao Giao nhất định phải tới tiếp, nhưng hôm nay có thêm Lăng Nhã, nên cô chủ động tránh đi.- Được, hai vị đều giả bộ nho nhã hả?

Vậy tôi cũng giả bộ nho nhã.Liễu Tuấn thấy hai người đều không nói gì, liền hừ một tiếng chuyên tâm pha trà.Lăng Nhã có chút không đành lòng, người này đúng là lắm lúc rất trẻ con, ừm có lẽ bị chính vụ nằng nề đè trên người, khắp nơi đều là cạm bẫy khó lường, đúng là rất mệt, hiếm khi có thể thả lòng một chút.

Lăng Nhã đang định lên tiếng thì liếc nhìn thấy khóe miệng Khâu Tình Xuyên lộ ra nụ cười ranh mãnh.Lăng Nhã hiểu ra, nụ cười của trẻ con này Lăng Nhã chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy trên mặt Khâu Tình Xuyên, loại người như hắn, định sẵn là sẽ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc, làm vẻ vang cho gia tộc, lại ở lâu trong cơ quan quốc gia, cơ cảnh hơn cả linh dương trên đại thảo nguyên Phi Châu, không ngờ cũng có lúc thả lòng như vậy.Xem ra hắn chẳng những cũng có nhu cầu thả lỏng giống Liễu Tuấn, hơn nữa giao tình giữa hai người này không hề tầm thường.Lăng Nhã đột nhiên nhớ ra, hình như Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn đã cùng ký tên trong một bài viết ở Nhật báo kinh tế, khiến cho Hồng lão tổng chú ý cao độ.Phải có giao tình cỡ nào thì Khâu Tình Xuyên mới làm việc này?Đây chẳng phải là tham khảo học thuật bình thường, mà nói rộng hơn, có thể là một loại tín hiệu hai hệ phái lớn liên hiệp.Liễu Tuấn tụ hội với người bạn thân nhất cũng mời thêm mình, có thể thấy phân lượng của mình trong lòng y quan trọng tới đâu, nghĩ tới đây Lăng Nhã không khỏi thấy trái tim thiếu nữ xao xuyến, cảm thấy quyết định tới tỉnh A trước đó là hoàn toàn chính xác.Nam nhân trước mắt này đáng để cho cô đưa ra quyết định ấy.Cho dù y vĩnh viễn không thể cho mình một danh phận.Ừm, chuyện này tạm thời không nói với anh ấy thì tốt hơn.- Khâu lão gia, mời dùng trà.Liễu Tuấn cuối cùng cũng đun sóng một ấm trà, hương thơm đầy phòng,ra bên ngoài cửa số, cành la đu đưa, ve kêu râm ran, phối hợp hương thơm trong phòng, làm bao tục niệm con người tan biến, đi vào cõi thân tiên.Người làm ra quán trà này hẳn phải có trình độ, hẳn đằng sau bà chủ quán trà trẻ trung xinh đẹp ấy phải có người khác, Giao Giao cho dù trí thông minh không thấp, nhưng kinh nghiệm cuộc sống còn thiếu.- Lăng đại tiểu thư, mời dùng trà.Liễu Tuấn lại đặt một chén trà trước mặt Lăng Nhã.- Liễu đại thiếu gia mời trà, tiểu nữ không dám nhận.Lăng Nhã nhịn không được cũng vui đùa với Liễu Tuấn một câu, nếu không nói chuyện với y, bản thân cô cũng cảm thấy “lương tâm bất an”.Liễu Tuấn lẩm bẩm:- Nói thế còn được.Lăng Nhã mìm cười, tính trẻ con của Liễu Tuấn thật thú vị.Khâu Tình Xuyên chậm rãi uống trà, yên tĩnh như sương khói, nếu chẳng phải người này thực sự đang ngồi bên cạnh, Lăng Nhã thấy thiếu để ý một chút là có thể quên mất sự tồn tại của hắn.Trong lòng Lăng Nhã không khỏi đem hai người so sánh với nhau.Trầm ổn, điềm tĩnh thì cả hai người đều không phân cao thấp, Khâu Tình Xuyên nho nhã hơn một chút, Liễu Tuấn vì tuổi tác và vóc dáng, trong trầm ổn toát ra vẻ uy thế, Khâu Tình Xuyên thì trầm ổn như nước, làm người ta rất khó phát giác ra sát khí.

Có lẽ do xuất thân của hai người, Khâu Tình Xuyên có gia tộc cường đại, bản thân cũng là nhân tài kiệt xuất được gia tộc coi trọng, mấy năm qua từng bước tiến đều đi rất vững vàng, không phải là hắn không có đối thủ, nhưng đối thủ của hắn không phải bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn xung đột chính diện với hắn, nên Khâu Tình Xuyên nuôi dưỡng thành khí độ tinh hoa ẩn giấu trong người.

Còn Liễu Tuấn, do Nghiêm Liễu là ngôi sao mới lên của chính đàn, do thăng tiến qua nhanh phương diện nền móng không so được với Khâu Tình Xuyên, Liễu Tuấn lại từ trong thiên quân vạn mã đánh ra, nên trên người có loại khí sạt phạt, bình thường ẩn giấu rất tốt, nhưng một khi bộc lộ ra là uy thế kinh người.Lăng Nhã thấy quen thế gia khí độ cao nhã, trong con mắt người dân thường, Liễu Tuấn thần bí khó lường, cao không với tới, nhưng trong mắt cô có chút quê mùa lỗ mãng.

Nhưng chính vì thế mà nó đã đánh sâu vào trái tim trầm lắng đã lâu của cô, làm cô thích nam nhân này tới mức không thể vãn hồi.Khi có một mình yên tĩnh ngẫm nghị lại, Lăng Nhã thậm chí thấy bản thân có chút điên rồi.Nhưng ai thèm quan tâm chứ, điên rồ thì cứ điên rồ đi.Đời người thế nào chẳng có lúc thiếu lý trí, Lăng Nhã chính vì lý trí quá lâu, cho nên mới áp ức, đè nén như thế.- Giám đốc Khâu, anh không nói cũng được, nhưng khoản vay hai trăm triệu anh hứa với tôi khi nào thì tới nơi?

Tôi đang cần dùng gấp đây.Liễu Tuấn nâng chén trà lên nhấp một ngụm thong thả hỏi:Khâu Tình Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa:- Hai trăm triệu nào?

Lần trước các cậu vay một trăm triệu, không phải đã gửi xuống rồi sao?

Đoán chừng lúc này đều dùng hết rồi phải không?Liễu Tuấn cười phá lên:- Anh nói đúng rồi đó, khu Trường Hà có ba vạn nhân khẩu, một trăm triệu chẳng đủ nhét vào kẽ răng, sớm đã tiêu sạch rồi, tôi cần ít nhất hai trăm triệu nữa, nếu không thì không có tiền trung chuyển.Khâu Tình Xuyên quay luôn đầu đi, nhìn cành cây lay động bên ngoài, thoàn toàn ngó lơ những lời nói của Liễu Tuấn.Không chấp nhận được.Mời mình tới uống trà mà lại dám mở miệng ra tống tiền.Tên chết tiệt này coi ngân hàng là kho vàng do nhà y mở mất rồi.Liễu Tuấn chỉ uống trà, không thúc giục, y qua lại với Khâu Tình Xuyên đã lâu, biết nhược điểm của hắn ở đâu.

Nhược điểm của Khâu Tình Xuyên là có rất ít bạn bè thực sự, khó khăn lắm mới có một người nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ.- Bên ngân hàng công thương có nguồn dư khá lớn, cậu tới tìm giám đốc Ngô thương lượng ấy được không?Quả nhiên đúng như dự liệu của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc, thấy Liễu Tuấn không nói gì, chỉ đành quay đầu lại thương lượng.- Hắc hắc, tôi và giám đốc Ngô không có giao tình, còn chưa gặp mặt người ta lần nào, không tiện đi tống tiền.Liễu Tuấn thành khẩn “khai báo”.- Cậu cũng biết là đang tống tiền à?

Không tống tiền nổi người ta nên chuyên môn tới tìm tôi?

Tôi dễ bắt nạt như vậy sao?Khâu Tình Xuyên đột nhiên quát lớn.Lăng Nhã hoảng sợ.Không ngờ Khâu Tình Xuyên nhã nhặn, lại biến thành như thế.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Được rồi, tôi có thế chấp lại không nợ anh chút lãi nào, đáng tin cậy.

Khách hàng như thế anh không cho vay thì cho ai vay?

Chả lẽ lưu lại để mua trái phiếu của Mỹ à?

Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi, muón làm ăn đó không lãi đâu.Thấy hai nam nhân trầm ổn như núi đột nhiên cãi nhau như trẻ con, Lăng Nhã thấy rất thú vị, cười tủm tỉm ngồi nhìn.

Trong mắt Khâu Tình Xuyên lại thoáng hiện một tia sáng Chương 814: Đại sự quốc gia- Liễu Tuấn, không thể nói như vậy được.Khâu Tình Xuyên thu lại vè đùa cợt, nghiêm túc nói, thái độ trịnh trọng đó làm Lăng Nhã giật mình, bất giác cũng thu lại nụ cười, ngồi thẳng lên.- Tôi biết đó là chính sách.Liễu Tuấn phất tay nói rất thản nhiên.Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đang đàm luận một loại hiện tượng lĩnh vực kinh tế trong nước, từ khi cải cách mở cửa tới nay, đặc biệt là sau năm 90, trên từ trung ương, dưới tới địa phương, các cấp chính phủ đều ra sức kiếm ngoại tệ, vì nó mà định ra rất nhiều chính sách ưu đãi, thậm chí ở một số tỉnh lớn kinh tế duyên hải, kiếm ngoại tệ và kêu gọi đầu tư là hai chỉ tiêu quan trọng như nhau, phàm là địa phương kiếm nhiều ngoại tệ, thì người đứng đầu đảng chính phủ đều được ra sức biểu dương, tiếp đó tiến tới cương vị cao hơn, mà mọt khi ngoại tệ bị thất thoát, thì bị chất vấn, thậm chí bị phê bình.Loại biện pháp hành chính cứng ngắc này làm các nơi tranh nhau xuất khẩu, năm nào mậu dịch cũng là xuất siêu.Phải nói thời đầu cải cách mở cửa, lượng dữ trữ vàng và ngoại hối của quốc gia đều ít tới thảm thương, tiền trong nước lại không thể tiến vào lĩnh vực lưu thông quốc tế, ảnh hường nghiêm trọng tới nhu cầu nhập khẩu vật tư và thiết bị nước ngoài, nên quốc gia định ra chính sách khuyến khích này là chính xác.Chính sách này đã mang tới tác dụng rất tốt cho việc kiến thiết kinh tế ở thời đầu cải cách.Nhưng kinh tế trong nuốn luôn có một tệ nạn, đó là luôn mang bóng dáng của kinh tế kế hoạch, tới tận bây giờ vẫn còn “ủy ban kế hoạch quốc gia”, chính là một minh chứng.Lĩnh vực thuần kinh tế, một khi dùng thủ đoạn hành chính can thiệp vào thường sẽ phát triển dị dạng.Ngoài ra rất nhiều người trong nước, bao gồm cả các nhân vật tinh anh trong lĩnh vực, đều bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý thức kinh tế tiểu nông mấy nghìn năm, một câu nói hình tượng nhất là: Trong tay có gạo, lòng mới yên tâm.Nếu từ góc độ ứng phó chiến tranh thì câu nói này là rất đúng, rất triết lý, nhưng ứng dụng vào lĩnh vực kinh tế chưa chắc là sách lược tốt nhất.Quốc gia ra sức dự trứ ngoại hối, theo đuổi địa vị quốc gia cho vay, trên báo chí thường vui mừng cổ vũ tin tức này, như nước ta đã vượt qua cường quốc nào đó, trở thành nước cho vay lớn nhất thế giới, thích mang tâm thái của “nhà giàu”.- Ý thức tiểu nông, không chấp nhận được.Liễu Tuấn lắc đầu lo lắng.Khâu Tình Xuyên càng tỏ ra trịnh trọng, trầm ngâm một chút, chậm rãi hỏi:- Nguyên nhân do đâu?Hắn là một trong số ít nhân vật tinh anh cấp cao của giới tài chính, tất nhiên hiểu câu “ý thức tiểu nông” của Liễu Tuấn là nói về cái gì, còn Lăng Nhã thì hơi vất vả, dù trước kia cô làm việc ở văn phòng Hồng phó thử tướng, hiện giờ làm ở văn phòng Hà Duyên An, hai vị thủ trưởng làm kinh tế, nên cũng có kiến thức không ít, nhưng thực sự đi vào lĩnh vực tài chính chuyên nghiệp, thì khó hiểu hết được trong thời gian ngắn.Có điều Lăng Nhã rất thông minh, biết rằng lúc này nên cẩn thận mà nghe, không nên tuy tiện lên tiếng hỏi ảnh hưởng suy nghĩ của hai người, nếu có chỗ nào không rõ, để hỏi riêng Liễu Tuấn, nhất định y cũng không giấu cô.- Trong việc này có một vấn đề của quan niệm chi tiêu.Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ rất cẩn thận, không phải lo Khâu Tình Xuyên không đáng tin, mà vì hắn là quan viên trọng yếu của hệ thống tài chính, đàm luận vấn đề này phải nói rõ ràng, không thể để Khâu Tình Xuyên hiểu nhầm sang nghĩa khác.- Lấy thành phố trong nước làm ví dụ mà nói nhé, lấy luôn Giang Khẩu, sáng tạo một kỳ tích trên lịch sử phát triển kinh tế, còn sáng tạo ra một danh từ “tốc độ Giang Khẩu”, vậy anh cho rằng kinh tế Giang Khẩu vì sao lại phát triển nhanh như thế?Khâu Tình Xuyên hời hợt đáp:- Cả nước cho Giang Khẩu.Vấn đề này chắc chắn không làm khó được Khâu Tình Xuyên, Giang Khầu phát triển nhanh vượt bậc có nhiều nguyên nhân, như ưu đãi chính sách, lợi thế vị trí địa lý, tư tưởng nhân dân cởi mở, nhưng quan trọng nhất, nhìn từ góc độ kinh tế hoạc thuần túy, chỉ vì Giang Khẩu sáng tạo ra một hoàn cảnh tốt để tận dụng tài chính, sự phát triển của Giang Khẩu khốc thể tách rới điều căn bản nhất - Tài chính.Rất nhiều tài chính, thậm chí là con số không đếm xuể.Vì Giang Khẩu có hoàn cảnh tận dụng tài chính tốt, nên tài chính đầu tư ở đây có thể sinh hiệu quả với tốc độ nhanh nhất, cho nên chẳng những tài chính nước ngoài ùn ùn đổ vào, mà tài chính các nơi trong cả nước cũng chảy vào Giang Khẩu, vô số tài chính tập trung vào Giang Khẩu, thành phố này không muốn phát triển cũng khó.Khâu Tình Xuyên đem hiện trước này đúc kết thành năm chữ - Cả nước cho Giang Khẩu.Liễu Tuấn cười nói:- Rất hình tượng.Khâu Tỉnh Xuyên hỏi:- Còn nữa chứ?Nếu đã nói tới rồi, Khâu Tình Xuyên không thể qua loa rồi thôi, mặc dù hắn không hiểu vì sao Liễu Tuấn là một quan viên đảng vụ địa phương, lại hiểu thấu triệt về đại thế kinh tế như thế, nhưng hắn biết, kiến giải của Liễu Tuấn đúng là rất có tính độc đáo.- Nước Mỹ trở thành một siêu cường cũng nhờ có nhiều địa phương có tình hình phát triển giống như Giang Khẩu, tiền của toàn thể giới đều bị nước Mỹ thu hút hết, bằng với việc toàn thế giới giúp Mỹ kiến thiết, nền kinh tế hùng mạnh nhất thế giới đồng thời cũng là con nợ lớn nhất thế giới, chẳng lẽ đây không phải là vấn đề cần suy nghĩ kỹ sao?Lăng Nhã vọt miệng nói:- Nước Mỹ lấy tiền của người ta mua đồ của người ta, sau đó tự đem dùng.- Chính xác.Liễu Tuán liền quay sang nhìn cô tán thưởng.Lăng Nhã hé miệng cười, xinh đẹp vô ngần.Thì ra được nam nhân trong lòng nhìn một cái tán thưởng thôi cũng có thể làm tâm tình dễ chịu như thế, cảm giác này thật tuyệt diệu.

Lăng Nhã sau khi gặp Liễu Tuấn mới bi ai phát hiện ra, mặc dù mình kết hôn nhiều năm, nhưng chưa từng thưởng thức mùi vị của ái tình.Khi còn đi học, Lăng Nhã là một cô gái ngoan ngoãn điển hình, vừa tốt nghiệp không lâu thì hồ đồ gả cho Trương Nghị, trong quá trình đó thiếu một mắt xích, hơn nữa là một mắt xích quan trọng nhất.- Cho nên với chính sách dự trữ ngoại hối hiện nay của nước ta tôi không tán đồng!Liễu Tuấn nói thẳng thừng:- Dự trữ ngoại hối phải có một giới hạn an toàn, thấp hơn giới hạn này là rất nguy hiểm, nhưng cao hơn cũng chẳng phải là chuyện tốt, dự trữ là để ứng phó với bất ngờ.

Nhưng bình thường coi như là vô dụng, căn bản không thể phát huy hiệu quả, mấy vạn xí nghiệp toàn quốc ra sức kiếm ngoại tệ, không phải là vì để cất đi không dùng.Khâu Tình Xuyên lại lần nữa trầm tư.Hiển nhiên hắn bị lời nói của Liễu Tuấn làm động lòng rồi.Liễu Tuấn cũng không thúc giục, múc nước suối từ một cái thùng bên cạnh vào trong bình Tử Sa, đặt trên lò than hồng, bắt đầu pha trà.- Nhật Bản cũng có ví dụ này.Trầm tư chốc lát, Khâu Tỉnh xuyên lẩm bẩm.Liễu Tuấn cười, biết Khâu Tỉnh Xuyên nắm được mấu chốt vấn đề rồi.Nhật Bản ra sức tích lũy tài chính, thời gian dài chiếm cứ ngôi vị chủ nợ lớn nhất thế giới, một khoảng thời gian chính phủ Nhật Bản và người dân bị loại cảm giác giàu có này kích thích tinh thần phấn chấn, đầu tư ào ạt vào Mỹ, mua công trái Mỹ, cho rằng như thế là vững như tường đồng vách sắt rồi.

Nhưng bản chất là lấy tiền của mình kiến thiết cho nước Mỹ, đợi nước Mỹ phát triển gặp chướng ngại, lại thành một nguy cơ tài chính, vét sạch tài phú mà Nhật Bản tích lũy bao năm.Đáng thương cho người Nhật còn không chịu tỉnh ngộ, vết thương lành là quên mất cơn đau, vừa hồi phục được một chút nguyên khí, trong tay có chút tích góp là lại vội vàng đem biếu cho nước Mỹ.- Kỳ thực nước Mỹ giống như một cái ngân hàng, thu hút toàn bộ tài chính thế giới, gửi vào với lãi xuất thấp, sau đó lại cho vay ra ngoài, mang tới hiệu quả kinh tế lớn hơn.

Có điều đối tượng cho vay không phải là người dân Mỹ, hiện giờ chúng ta ra sức thu mua công trái Mỹ, làm phương thức đảm bảo giá trị tiền gửi, nhưng hiển nhiên lợi tức của công trái không thể theo được tốc độ lạm phát, tiền của chúng ta con số càng nhiều, nhưng thực tế sức mua lại liên tục giám, nói cách khác chúng ta đang cấp tiền cho người ta dùng.Những lời này hoàn toàn đối lập với chính sách tài chính kinh tế ngoại hối mà ngân hàng TW đang chấp hành.- Vậy theo ý cậu thì phải làm thế nào?

Chẳng lẽ lại cất tiền ở trong nhà mình.Khâu Tình Xuyên cơ bản chấp nhận quan điểm của Liễu Tuấn, có điều vẫn muốn truy cứu tận ngọn nguồn.- Anh đúng chỉ làm nổi giám đốc Ngân hàng, nếu ra ngoài làm ăn chẳng kiếm nổi tiền.Liễu Tuấn không chút khách khí “đả kích” Khâu Tình Xuyên.Lăng Nhã thất kinh, mặc dù hiện giờ cô đã biết giao tình giữa hai người này rất sâu sắc, nhưng nói năng không chút nể mặt như vậy chỉ y làm Khâu Tình Xuyên phật lòng.Không ngờ Khâu Tình Xuyên hoàn toàn chẳng bận tâm, nói:- Cho nên tôi không đi kinh doanh, có làm cũng chỉ làm đầu cơ mưu lợi.- Chúng ta hoàn toàn có thể học theo kinh nghiệm nước Mỹ, đầu tư thực nghiệp, đầu tư phát triển thị trường năng lượng, với tốc độ tăng trưởng GDP của nước ta mà xét, không bao lâu nữa năng lượng sẽ không đủ dùng.

Theo ý kiến cá nhân tôi, một phần lượng dữ trữ ngoại hối nên biến thành tiền mua thiết bị, kỹ thuật đưa vào trong nước, mà không phải để mua công trái, hoặc đưa vào cơ cấu tài chính của bọn họ.

Như thế ngoại hối chúng ta vất vả kiếm được mới có giá trị, mới biến thành hiệu ích thực sự, là tiền sống chứ không phải tiền chết.- Tôi sẽ phản ánh lên trên.Khâu Tình Xuyên trịnh trọng gật đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Không chỉ phản ánh mà phải ra sức đấu tranh, đại sự quốc gia, không thể trễ nải.Khâu Tình Xuyên uất lắm, kẻ này nể nang một chút là lên mặt ngay.- Không cần cậu phải dạy bảo!

Cậu cứ lo cho mình đi, đang yên lành chọc vào Cận Hữu Vi làm gi?

Chương 815: Vấn đề hết sức nghiêm trọngXem ra tỉnh A thật nhỏ bé, có chút chuyện nhỏ nhặt mà cả một cán bộ tài chính như Khâu Tình Xuyên cũng biết rõ ràng, mấy ngày trước Vương Kim Căn tức giận bỏ đi, Sài Thiệu Cơ nghe theo lời dặn của Liễu Tuấn mời tổ chuyên gia của cục bảo vệ môi trường tới Cty Trường Gian khảo sát thực địa, không ngờ bị một số cán bộ công chức công ty cản trở, không thể tiến hành được.Sải Thiệu Cơ nổi giận, thực sự không coi ai ra gì nữa rồi.Hắn liền thương lượng với Vương Bác Siêu, phái cán bộ công an cùng cảnh sát vũ trang tới bảo vệ, tháp tùng chuyên gia cục bảo an tới Cty Trường Giang.

Cty Trường Gian thấy điệu bộ sát khí đằng đằng này, mới biết khu hạ quyết tâm rồi, không kẻ nào dám ra mặt cản trợ nữa, chuyên gia môi trường thu được mẫu vật, đang nghiên cứu phân tích, tạm thời chưa có báo cáo.Có điều khu Trường Hà dùng cảnh sát vu trang đối phó với một nhà đầu tư gây ra phong ba không nhỏ, có người viết thành báo cáo, gửi lên tỉnh và thành phố, ngôn từ kịch liệt, nói lãnh đạo chủ yếu khu Trường Hà luôn miệng nói hoan nghênh đầu tư, nói là ưu đãi này nọ, đảm bảo thế kia, nhưng thực tế lại dùng vũ lực uy hiếp nhà đầu tư “không hiểu chuyện”, làm người ta khinh bỉ. v...v...v...Có điều lần này bất kể là tỉnh hay thành phố đều chẳng có phản ứng gì, như không có chuyện gì xảy ra vậy.Có tiền lệ Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược trước đó, mọi người đều cảnh giác với vị nha nội cực kỳ cứng rắn này, người này nhìn qua thì rất ôn hòa trầm tĩnh, nhưng đụng vào “địa bàn” của y, là y sẽ cho ngươi nếm đủ.Dù sao lần này y chọc vào Cận nha nội, cứ để hai nha nội đấu với nhau, người thường không nên giây vào thì tốt hơn.Liễu Tuấn thản nhiên đáp:- Tại vì hắn chọc vào tôi trước.Lăng Nhã ngạc nhiên:- Người ta chọc vào anh như thế nào?Liễu Tuấn cười:- Anh làm bí thư khu Trường Hà, hắn lại đem một công ty có độc tới trong địa phận, chẳng phải cố ý làm khó anh à?- Cái công ty này hình như đã mở ba năm trước rồi cơ mà.Bản tài liệu này Hà Duyên An cũng thu được, Lăng Nhã cũng biết tình hình cụ thể, hơn nữa chỉ cần là chuyện của Liễu Tuấn, cô sẽ rất để ý.Khâu Tình Xuyên cười nói:- Tiểu Nhã, đừng nghe nói nói nhăng nói càn, người này mà chơi trò cùn là rất đau đầu, đạo lý toàn thế giới này cứ như thuộc về nhà họ Liễu hết.Lăng Nhã cười duyên.Khâu Tình Xuyên không thẹn là tri kỷ của Liễu Tuấn, nói một lời là trúng ngay.Đôi khi Liễu Tuấn đúng là không chịu nói lý.- Thôi, mặc xác hắn, giám đốc đại nhân, chuyện cho tôi vay 200 triệu suy nghĩ thế nào rồi?

Hay là bắt đầu từ tuần sau tôi tới phòng làm việc của ngài ngồi chờ?Liễu Tuấn lại bất đầu uy hiếp Khâu Tình Xuyên.- Cái gì?

Lại chơi chiêu này à?

Nói cho cậu biết, không linh nghiệm nữa đâu, tuần sau tôi tới các chi nhánh rồi.

Hay là tôi để lại chìa khóa văn phòng cho ngài nhé, lúc nào ngài muốn tới ngồi hóng gió xin cứ thoải mái.Bị ảnh hưởng của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên cũng chơi cùn.Lăng Nhã cười khúc khích.Trước kia ở văn phòng thủ trưởng, mỗi lần thấy Khâu Tình Xuyên đều là một người trầm tĩnh nhã nhặn, tới nơi này lại thay đổi hoàn toàn.- Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.Lăng Nhã đưa ra nhận xét.Liễu bí thư uất lắm.Chắc chắn trong mắt Lăng Nhã, đồng chí Liễu Tuấn là “mực” chứ chẳng phải “đèn”.- Rồi, anh giỏi lắm.Liễu Tuấn giơ ngón cái lên, mặt đầy vẻ hậm hực.Khâu Tình Xuyên cười một hồi rồi nghiêm chỉnh nói:- 200 triệu thì trong thời gian ngắn không có, trước tiên cho cậu 100 triệu thôi, định dùng làm gì?- Làm đường!

Trồng hoa.Liễu Tuấn đáp ngay.- Trồng hoa?Lăng Nhã lại kinh ngạc thốt lên.Làm đường thì cô còn hiểu, lần đầu tiên tới huyện Ninh Bắc điều tra Liễu Tuấn, cô và Vu Tề Quân phải tán thưởng tình trạng đường xá của huyện Ninh Bắc, tới đâu cũng đẩy mạnh kiến thiết giao thông là phương thức chấp chính tất yếu của hai cha cọn họ Liễu, chiêu này cho thấy hiệu quả rõ ràng với việc thúc đầy phồn vinh kinh tế đương địa.Nhưng trồng hoa thì không biết để làm gì, hơn nữa còn vay tới 200 triệu đêm trồng hoa.Liễu Tuấn nói:- Tuyến đường chính từ nội thành tới trấn Hợp Thủy phải mở rộng toàn bộ, hai chiều tám lán xe, phải đem nó thành một con đường lớn thực sự, mười km đường quốc lộ, là 10km thành thị hoa viên.Điều này sớm nằm trong quy ho của Liễu Tuấn, hiện giờ con đường nối với nội thành thực sự chẳng ra sao, nhà đầu tư thấy đường xá như thế chẳng yên lòng mà làm ăn nữa.Vì mau chóng khởi động kiến thiết khu Trường Hà, liễu tuấn không tiếc điều động toàn diện hai tập đoàn tài chính của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, tạo nên cơ sở tốt, nhưng phát triển về sau thì không thể chỉ dựa vào hai cô được, nhất định phải đề bạn bè bốn phương cùng chung sức.

Làm tốt môi trường đầu tư của khu Trường Hà, chính là chuyện lớn mà Liễu Tuấn quan tâm hàng đầu.- Vay hai trăm triệu để làm đường, chỉ có cậu mới dám làm chuyện này.Khâu Tình Xuyên lắc đầu thở dài.Con đường chính này không thể thu phí giống con đường quốc lộ khác, hiện giờ thuần túy là bỏ tiền, sau này còn tốn rất nhiều tiền bảo dưỡng, khu Trường Hà hiện giờ chẳng qua mới chỉ có chút khởi sắc, Liễu Tuấn dám làm việc này, có thể thấy rất tin tức về sự phát triển trong tương lai.- Giám đốc đại nhân, tôi đã lập quân lệnh trạng, trong vòng ba năm khu Trường Hà sẽ biến thành một thành phố Ngọc Lan thứ hai.

Không nhân chân một chút thì làm sao mà được?

Anh đừng bủn xỉn nữa, sảng khoái một chút cho tôi vay 200 triệu đi, tôi còn phải làm một cái quảng trường trung tâm nữa.

Yên tâm tới khi đó đất đai xung quanh quảng trường lên giá đủ để trả tiền cho anh.- Được!

Tuần sau bảo người của cậu tới làm thủ tục, cho vay một trăm triệu trước, còn lại bảy tháng sau cho nốt.Khâu Tình Xuyên cuối cùng cũng sảng khoái một chuyến.Liễu Tuấn cười, nâng chén trà lên với Khâu Tình Xuyên....- Bí thư tình hình ở Cty Trường Giang cơ bản đã được làm rõ rồi.Sáng ngày thứ hai, Liễu Tuấn tới văn phòng chưa được bao lâu Sài Thiệu Cơ đã vội vàng chạy tới, trong tay là một sấp tài liệu dày vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.- Cty Trường Giang sản xuất ba năm ý thức an toàn sản xuất rất kém, không áp dựng biện pháp phòng hộ, các chuyên gia cục môi phường phát hiện ra hạm lượng clo trong lân hữu cơ vượt mức quốc gia cho phép thải ra ngoài tới mấy chục lần, tạo thành ảnh hưởng rất lớn với sức khỏe của thôn dân xung quanh.Sài Thiệu Cơ nói rồi đặt sấp tài liệu trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn liếc mắt qua là báo cáo khám nghiệm hiện trường và báo cáo hóa nghiệm của cục bảo vệ môi trường thành phố Ngọc Lan.Liễu Tuấn không đọc những báo cáo này, y tin Sài Thiệu Cơ ắt đã đọc cẩn thận rồi, chỉ gật đầu nói:- Vậy theo ý của cục bảo vệ môi trường thì phải làm sao?- Lập tức ngừng sản xuất!

Tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện của nông dân xung quanh, tìm hiểu tình hình bị trúng độc mới có thể quyết định bước hành động tiếp theo...Sài Thiệu Cơ dừng lại một chút, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.- Theo phỏng đoán của ở cục môi trường, vì Cty Trường Giang đã đi vào sản xuất ba năm rồi, cho nên công nhân và quần chúng xung quanh phải bị trúng độc clo vô cùng nghiêm trọng, tình huống không lạc quan, clo có tính hòa tan cao, không dễ thủy phân, vô cùng ổng định, tập trung trong cơ thể con người, nếu ở trong thực vật tự nhiên, thì ít nhất phải mấy chục năm không thể sử dụng lại được...Một loạt những thuật ngữ chuyên ngành từ trong miệng Sài Thiệu Cơ thoát ra, có thể thấy mức độ nghiêm túc trong công việc của hắn.Liễu Tuấn cau mày lại, hỏi:- Công nhân và số lượng nhân khẩu của thông trang xung quanh chừng bao nhiêu.Sài Thiệu Cơ đáp ngay:- Công nhân hơn bốn trăm người, xung quanh có bốn thôn trang gần 6000 người...Đó là chưa bao gồm những người trước kia làm việc ở Cty Trường Giang, và sau đã rời đi.Liễu Tuấn trầm ngâm:- Sáu nghìn người, an bài toàn bộ tới khu kiểm tra sẽ có chút khó khăn.Sài Thiệu Cơ đề nghị:- Hay là chúng ta tổ chức nhân viên y tế trong khu tới trấn Phượng Đài kiểm tra.Liễu Tuấn gật đầu nói:- Thiệu Cơ chuyện này phải coi như công tác quan trọng nhất hiện nay, phân làm hai bước đi, thức nhất, lập tức hạ lệnh Cty Trường Gian ngừng sản xuất, niêm phong!

Cơ quan chính pháp tham gia, không cho phép có bất kỳ hành động ngăn cản nào, nếu như dùng bạo lực đối kháng thì bắt hết lại.

Thứ hai, cứ làm như anh nói tổ chức nhân viên y tế trong khu tới thôn kiểm tra sức khỏe, nếu như nhân thủ và thiết bị không đủ tôi có thể cầu viện trên thành phố...Hành động phải nhanh, có điều phải làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng, không thể để xảy ra hỗn loạn, phải động viên toàn bộ cán bộ trấn Phượng Đài tham gia công tác này...Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu, lấy sổ tay ra ghi chép lại chỉ thị của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn hết sức hài lòng vì thái độ công tác tỉ mỉ của hắn, trước đó quyết định bảo vệ Sài Thiệu Cơ là chính xác, hiện giờ y phải suy nghĩ tới vấn đề toàn cục, có một người làm việc cẩn thận như Sài Thiệu Cơ bớt được không ít việc.Căn dặn Sài Thiệu Cơ xong, Liễu Tuấn lập tức tiến hành bố trí.Liễu Tuấn dựa vào ghế, châm một điếu thuốc, xem ra vấn đề của Cty Trường Giang nghiêm trọng hơn dự đoán, xử lý hậu quả càng đau đầu.Ừm, phải bảo Xảo Nhi mau chóng xây dựng bệnh viện bình dân thôi, hẳn là có tác dụng nhất định.Liễu Tuấn đang chuẩn bị gọi điện cho Xảo Nhi thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, vừa nhấc máy, nghe chưa được vài câu mặt đã trở nên khó coi Chương 816: Cận nha nội“Chung Hải Vận, em trai của cô đúng là con lợn.”

Trong văn phòng cố vấn công ty bất động sản Tinh Vũ, hai vị cố vấn đang ngồi hai đầu của ghế sô pha, cố vấn nam nói với cố vấn nữ.“Sao thế?

Lại chọc giận em trai tôi sao?”

Chung Hải Vận tức giận thở phì phò, lườm hắn nói.Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận là vợ chồng cùng làm cố vấn tại công ty bất động sản Tinh Vũ, trên thực tế là chủ giấu mặt.

Cho nên nội thất trong phòng này còn xa hoa hơn nhiều so với phòng chủ tịch.

Cận Hữu Vi dựa vào ghế sô pha vắt chân, ngậm điếu thuốc lá nhìn vợ bằng vẻ mất tự nhiên.“Hắn cho hắn là ai chứ, có hai triệu năm trăm tám mươi nghìn vậy mà cũng dám gọi điện cho Liễu Tuấn.

Thế có tức không cơ chứ?”

Cận Hữu Vi khó chịu nói.“Liễu Tuấn giỏi như vậy, em trai tôi gọi điện cho hắn không được sao?”

Chung Hải Vận cũng không để ý đến thái độ của hắn.Trước khi kết hôn Chung Hải Vận cũng đã biết hắn chẳng ra gì nhưng mà có một người cha tốt, nếu như không nhanh chóng gả cho hắn thì không biết có bao nhiêu cô gái mong muốn được như thế.

Cưới xong, đến ngay cả sinh con, làm bố rồi mà hắn vẫn không thay đổi, đến ngay cả bố làm bí thư tỉnh uỷ cũng đành bó tay, Chung Hải Vận giận vì thái độ của Liễu Tuấn.Theo lời của Chung Hải Tinh thì vì chuyện của công ty sinh hóa Trường Giang hắn đã gọi điện cho Liễu Tuấn mời ăn cơm nhưng mà ai ngờ chưa nói gì Liễu Tuấn đã cúp điện thoại.Trong tỉnh hắn chưa bao giờ chịu uất ức như vậy.

Chung Hải Tinh giận đến mức thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại, sau đó là thêm mắm thêm muối nói với Chung Hải Vận, rằng Liễu Tuấn quá vênh váo không coi ai ra gì.“Tôi nói cho anh biết, bình thường không phải anh nói chuyện gì anh cũng làm được sao, trong tỉnh A này có chuyện gì anh không làm được?

Bây giờ thì sợ rồi chứ gì?

Liễu Tuấn là cái gì chứ dám cúp điện thoại của em tôi, là không nể mặt em tôi, không nể mặt tôi, không nể mặt Cận gia!”

Chung Hải Vận cũng đã gần ba mươi tuổi rồi nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng giống như thiếu nữ, dáng người cũng rất thon thả, rất kiêu ngạo.

Nếu không như vậy thì sao mê hoặc được con trai bí thư tỉnh trưởng, chỉ có điều bây giờ quá nên mặt bây giờ không đỏ mà là tím.“Thôi đi, đừng có mà nói nữa, em cô là cái gì chứ, sao có thể thay mặt cho tôi, cho Cận gia?

Đầu óc cô có vấn đề à?

Hắn là hắn, tôi là tôi, đừng có mà kéo tôi vào, hắn không phải là em trai tôi, làm tên đánh giầy cho tôi cũng không đáng, đúng là ngu xuẩn.”

Cận Hữu Vi tức giận nói.Chung Hải Vận cũng biết em trai của mình không ra gì, cũng may là nhờ vào mình và Cận gia hoành hành ngang ngược nếu như không phải lúc cấp bách chưa tìm được người quản lý thì còn lâu hắn mới được quản lý công ty bất động sản Tinh Vũ.

Đương nhiên đó chỉ là trên danh nghĩa, còn thực tế người đưa ra quyết sách là Cận Hữu Vị còn Chung Hải Vận là giám đức hành chính.“Cô cho rằng Liễu Tuấn là ai?

Ngoài cha hắn và cha vợ hắn ra, chính bản thân hắn cũng là cán bộ trẻ tuổi chức cao vọng trọng, cả tỉnh A này cô tìm đâu ra người thứ hai như thế?

Cũng may là người ta được nuôi dạy tử tế, nếu đổi lại là tôi, em cô mà gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra lệnh cho người ta cho hắn một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng.”

Cận Hữu Vi mắng.Chung Hải Vận không lên tiếng.

Cô biết lời của chồng đúng, Liễu Tuấn quả thật là viên ngọc khong thể động đến được, một mình đường xa đến tỉnh A này dám làm như vậy đã không phải là tầm thường.

Em trai của cô đúng là không biết trời cao đất rộng gì.“Vậy làm sao bây giờ?

Lão Vương cũng phải giúp chúng ta một tay chứ?

Ban đầu chúng ta cũng đâu có bỏ đi phần lợi của hắn?”

Chung Hải Vận đổi ngữ khí hỏi chồng.“Ngồi im đó, ban ngày ban mặt đừng có mà nhiều chuyện!”

Cận Hữu Vi cáu lên quát.Chung Hải Vận biến sắc, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.

Giọng của hắn đúng là chẳng khác nào côn đồ, nếu không phải người biết thân phận của hắn thì có đánh chết chắc cũng không tin đây là công tử bí thư huyện ủy.“Vương Kim Căn cái tên béo chết tiệt đó cũng không ra cái gì, hắn vẫn còn cố kiếm khoản tiền trái lương tâm này.

Mẹ kiếp, giúp lần này xong không còn lần nữa đâu.

Điện thoại đâu đưa đây, số của Liễu Tuấn nữa.”

Cận Hứa Vi mắng một trận rồi mới gọi điện cho Liễu Tuấn.“Xin chào tôi là Liễu Tuấn.”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam.Cận Hữu Vi giật mình, hắn trước giờ chưa gặp Liễu Tuấn chỉ nghe nói hắn 26 tuổi vậy mà sao giọng nói nghe lại giống như mấy vị thị trưởng bí thư thị ủy đến nhà mình làm khách vậy nhỉ?

Rất rắn rỏi nhưng mấy người đó đều bốn mươi, năm mươi tuổi rồi.Nếu không phải Liễu Tuấn tự nói thì hắn còn tưởng gọi nhầm số.“Ha ha, Liễu Tuấn tôi là Hữu Cận Vi con của Cận Tú Thực...”

Cận Hữu Vi tự giới thiệu.Liễu Tuấn nghe xong cũng hơi ngạc nhiên.Tại sao ai nhắc đến Cận Hữu Vi cũng giống như nhắc đến hổ, chẳng lẽ hắn giả bộ lợn ăn thịt hổ để đến dò xét?“Cận công tử, có gì muốn nói?”

Liễu Tuấn lạnh nhạt hỏi.“Liễu Tuấn trên quan trường cậu là quan lớn nhưng mà tôi lớn tuổi hpn cậu, cũng không nên làm bộ như vậy trước mặt tôi chứ?

Em vợ tôi là Chung Hải Tinh khi nãy gọi điện cho cậu phải không?

Cậu không cần để ý đến hắn, cái tên óc heo đó quan tâm làm gì.

Tôi khi nãy đã dạy cho hắn một bài học không biết trời cao đất rộng là gì.

Hay là thế này nể mặt tôi, tôi mời cậu bữa cơm coi như là tạ lỗi, đừng để bụng chuyện này được chứ?”

Cận Hữu Vi dõng dạc nói.“Được, anh nghĩ đi đâu vậy.”

Liễu Tuấn cũng vui vẻ nhận lời, đằng sau Vương Kim Căn là Cận Hữu Vi, người ta đã tự mình gọi điện đến thì chắc cũng không còn cách nào, gặp nhau nói rõ vẫn tốt hơn.“Khách sạn Ngọc Lan thế nào?

Nếu không thì đổi qua Thu Thủy cũng được?”

Cận Hữu Vi ân cần hỏi.“Khách sạn Ngọc Lan đi.”

Liễu Tuấn cũng không khách khí.“Được vậy hẹn gặp ở phòng 200 khách sạn Ngọc Lan, 7h tối, không gặp không về.”

Cận Hữu Vi nói.“Được!”

Liễu Tuấn đồng ý rồi cúp điện thoại.“Ha ha, tên này cũng có cá tính đấy chứ.”

Cận Hữu Vi không ngờ Liễu Tuấn lại cúp điện thoại nhanh như vậy, bèn lầm bầm một câu.“Hắn đã đồng ý?”

Chung Hải Vận vội vàng hỏi.Cận Hữu Vi nói: “Mời hắn ăn cơm sao hắn không đồng ý chứ?”

“Vậy thì em đi làm tóc”Chung Hải Vận cầm bóp đi ra khỏi phòng.“Em vội gì chứ, đâu có bảo em đi cùng!”

Cận Hữu Vi nói.“Cái gì?

Em không đi thì anh nói gì với người ta?”

Chung Hải Vận ngạc nhiên.“Nói nhảm.

Chẳng lẽ anh không biết nói chuyện?

Hay là nghe nói người ta trẻ nên động lòng rồi?”

Chung Hải Vận “ xì” một tiếng: “Anh nói chuyện tử tế chút được không?

Em là vợ anh, sao có thể động lòng người khác được chứ, anh hâm à?”

Nói vậy nhưng mà Chung Hải Vận cũng rất tò mò.“Đi đi đi, đến chỗ nào mát mẻ một chút.

Các ông nói chuyện phụ nữ xen vào làm gì?

Chỉ toàn làm hỏng chuyện.

Bảo em trai em chuẩn bị tối nay đến xin lỗi nếu không thì sau này chết lúc nào không biết.

Cái tên Vương béo không cần gọi hắn, nhìn thấy hắn là tức rồi, trông xấu còn hơn ma.”

Cận Hữu Vi hầm hừ.“Vương béo không đi ai tính tiền?”

Chung Hải Vận nói.Cận Hữu Vi hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Đúng là mụ vợ kiệt xỉ, tiền của một đống vậy mà vẫn còn chi li như vậy, đúng là không biết tiết kiệm nhiều tiền thế để làm gì.“Em không thấy chán à, mau đi làm tóc đi, đừng có đứng đây nữa...”

Cận Hữu Vi chán ngán khoát tay.Chung Hải Vận giận dỗi đi ra, vừa đến chỗ rẽ thì lấy điện thoại gọi cho Vương Kim Căn:“Vương tổng à, tôi là Võ Chung Hải Vận đây, đúng là tôi...Chuyện đó khá là phiền phức.

Người ta không thanh toán nợ, đúng thế.

Cái tên Liễu Tuấn đúng là cao tay, bí thư thị ủy cũng không yên với hắn, không dễ giải quyết...mười vạn?

Hì hì, Vương tổng, tôi thấy hình như anh vẫn chưa hiểu tình hình rất nghiêm trọng, nếu không giải quyết ổn thỏa thì ngồi tù như chơi...Nếu là tôi thì cũng phải chuẩn bị ít nhất ba mươi vạn, thế cũng chưa chắc đã thành, phải xem tối nay chồng tôi nói chuyện với Liễu Tuấn thế nào đã mới biết kết quản.

Dù thế nào nếu giúp được sẽ giúp...Chuyện của anh, chồng tôi luôn lưu tâm anh mau chuẩn bị tiền đi...”

Chương 817: Bí mật điều traĐừng tưởng Hữu Cận Vi nói chuyện điện thoại sỗ sàng thế nhưng mà làm việc cũng rất lịch sự.

Hắn đến khách sạn Ngọc Lan sớm vài phút để đón Liễu Tuấn.

Hắn là khách quen ở đây, mỗi lần đến tổng giám đốc lại đích thân ra đón.

Tổng giám đốc cũng hiểu có thể đắc tội quan nhưng không thể đắc tội nha nội.

Quan xuất chiêu còn có tuần tự, chứ nha nội mà xuất chiêu thì không có trình tự, quy tắc nào hết.Huống chi Cận Hữu Vi lại là nha nội nhất cái tỉnh A này, vốn cũng là công tử nhà giàu đến đây để tiêu tiền, giảm giá có giảm thật nhưng mà không ăn không uống không, so với một số nha nội khác còn tốt hơn nhiều.

Mọi người đều biết, Cận công tử là người có máu mặt.

Nhưng mà lần này, tổng giám đốc thấy khá buồn bực không biết là ai mà công tử lại đứng ở cửa để đón.

Trong ấn tượng của hắn thì đây đúng là hiếm thấy, đến ngay cả phó huyên trưởng cũng chưa từng thế này không biết người này là người thế nào.Tổng giám đốc trong nội tâm cũng khá hiếu kỳ.

Gần bảy giờ một chiếc Audi 100 xuất hiện trước cổng khách sạn.

Tổng giám đốc không cẩn thận nhìn biển số nên nghĩ nhân vật để Cận công tử đích thân đón không phải là chiếc xe này.

Không ngờ Cận công tử lại đứng dậy đi về phía chiếc xe đó.Từ trong xe một thanh niên cao lớn bước xuống.“Liễu Tuấn, chào cậu!”

Cận Hữu Vi đi về phía trước chào hỏi.Liễu Tuấn bèn cười.

Cận công tử mặc áo sơ mi, quần trắng, giầy đen, đầu tóc hơi rối, ngoài chiếc nhẫn cưới ra thì không có đồ trang sức nào nữa, nhìn sao cũng không thấy giống nha nội nhất thành phố này.“Cận công tử chào anh.”

“Đừng có khách khí thế, tôi gọi cậu là Liễu Tuấn thì cậu cứ gọi tôi là Cận Hữu Vi, nếu không tôi gọi cậu là Liễu công tử?”

“Xin cứ tự nhiên!”

Liễu Tuấn cũng không để ý.“Ha ha.

Được lắm không hổ là lãnh đạo cấp cao.

Mời!”

Cận Hữu Vi khẽ đưa tay mời.Liễu Tuấn này đúng như tin đồn, phải nói là lợi hại, để cho tên cáo già xảo quyệt Đinh Ngọc Chu thấy khó nhằn cũng không phải là chuyện dễ dàng.Giám đốc khách sạn Ngọc Lan hoàn toàn ngây ra, không hiểu lai lịch của người này như thế nào mà Cận Hữu Vi đích thân ra nghênh đón.

Nếu như hắn cũng là nha nội thì cả tỉnh A này làm gì có nha nội nào hơn Cận Hữu Vi.Cha người ta là “ đại ca” tỉnh ủy huống hồ khi nãy Cận Hữu Vi nói người đó là lãnh đạo cán bộ thế thì càng không nên ra vẻ không nể mặt Cận Hữu Vi.

Trong quan trường trẻ tuổi như vật mà không nịnh nọt con trai tỉnh trưởng thì còn nịnh ai nữa chứ?Khi tổng giám đốc miên man suy nghĩ, Cận Hữu Vi đã cùng Liễu Tuấn đi vào thang máy.

Em vợ của Cận Hữu Vi chính là Chung Hải Tinh tổng giám đốc công ty bất động sản Tinh Vũ, chạy theo đúng là như con chó con đi theo đuôi.Vào phòng 2008, Liễu Tuấn bị bàn tiệc thịnh soạn, xa hoa làm cho giật mình, chắc phải có đến hai mươi ba mươi món.

Cả bàn 12 người ngồi tất cả đều bày chật kín.

Nhìn lướt một lượt, tôm hùm, cua biển đủ cả.

Ngọc Lan là thành phố nằm trong nội địa, bàn tiệc thế này cũng phải mất mấy nghìn nhân dân tệ.“Cận công tử, có phải là nhiều quá không?

Làm sao ăn hết được?”

Liễu Tuấn cũng không khách khí ngồi vào vị trí chính giữa nói.“Hì hì, Liễu công tử, ăn không hết là một chuyện gọi lên là chuyện khác.

Cậu là khách quý những chuyện keo kiệt nhỏ nhặt tôi không làm được.”

Cận Hữu Vi ngồi cách Liễu Tuấn hai ghế.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.“Liễu công tử...gọi như vật thật là ngượng quá, tôi gọi cậu là Liễu Tuấn nhé, cậu gọi tôi là gì cũng được.

Liễu Tuấn đây là em vợ tôi, Chung Hải Tinh đang giúp tôi quản lý công ty bất động sản Tinh Vũ.

Nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói linh tinh với cậu, cậu là người lớn đừng chấp nó.

Chung Hải Tinh mau qua đây nhận tội, phạt ba chén, xin lỗi bí thư Liễu Tuấn.”

Cận Hữu Vi quát lên.Thấy anh rể ra vẻ rồi lại nhìn Liễu Tuấn vẫn không có thay đổi gì, Chung Hải Tinh biết mình thất lễ thiếu chút nữa gây đại họa.

Đừng có tưởng Liễu Tuấn vốn căn cơ ở tỉnh N nhưng mà Liễu nha nội vẫn là nha nội, từ xa đến nhưng mà vẫn rất uy phong hiển hách không phải là loại mà hắn có thể địch nổi.Chung Hải Tinh lập tức mở chai rượu Mao Đài trên bàn nói với Liễu Tuấn: “Bí thư Liễu, thật không phải tôi không biết điều nên mạo phạm anh, xin anh tha lỗi.”

Hắn vừa nói vừa rót ba chén rượu.Liễu Tuấn vẫn không nói gì, lông mày cũng không nhíu lấy một cái.Chung Hải Tinh loại người như hắn có đắc tội hắn, thất lễ với hắn hắn cũng không để ý.

Nói thật Chung Hải Tinh đến tư cách để hắn giận cũng không có.

Nhưng mà Cận Hữu Vi không giới thiệu về thân phận của Chung Hải Tinh trước cửa, đến đây mới nói chứng tỏ hắn bề ngoài có vẻ sỗ sàng nhưng mà làm việc khá chu đáo.

Có thể mở rộng quy mô của công ty Tinh Vũ như vậy không phải là dựa vào cái mác nha nội không mà được.

CHắc chắn hắn cũng là một tên biết về thương trường.Thấy biểu hiện của Liễu Tuấn không thay đổi gì, Chung Hải Tinh âm thầm chửi rủa trong lòng.

Cận Hữu Vi nheo mắt nhìn Chung Hải Tinh nói: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, sau này làm việc cho cẩn thận, mắt mở to ra một chút đừng có mà gây họa nữa.”

Chung Hải Tinh trong lòng nghiến răng nghiến lợi, chửi thầm Cận Hữu Vi nhưng không dám nói ra nửa chữ.“Liễu Tuấn, hai chúng ta ngồi uống rượu không có gì thú vị, tôi gọi thêm bạn đến cậu không ý kiến gì chứ?”

Liễu Tuấn cười không từ chối.“Đây là tiểu Hoa, Hoa Viễn Hàng, con trai của bí thư chính pháp tỉnh ủy, hai người làm quen một chút sau này còn đi lại.”

Cận Hữu Vi giới thiệu Liễu Tuấn với một người đi cùng, ước chừng khoảng hai sáu hai bảy tuổi, cao tầm trung, trông có vẻ cao ngạo.

Từ cửa vào hắn không nói câu nào, lúc này mới hướng về phía Liễu Tuấn khẽ gật đầu nói: “Xin chào bí thư Liễu.”

Hoa Quân Đình bí thư chính pháp tỉnh ủy mới được điều đến, trước kia ông ta là trưởng công an tỉnh.

Trước khi Trì An Phong từ chức ba năm thì nhậm chức bí thư chính pháp tỉnh ủy nhưng mà Hoa Quân Đình và Cận Tú Thực có quan hệ thân thiết, Liễu Tuấn tin chắc là như vậy.

Trước mắt hệ thống ban kỷ luật thanh tra không hiển hách như sau này nhưng mà cũng đã bắt đầu độc lập hơn.Rất nhiều bí thư tỉnh ủy các tỉnh đều khó mà khống chế được ban kỷ luật thanh tra của tỉnh mình.

Chính pháp ủy cũng là một bộ phận quyền lực khác.

Bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thực đương nhiên là nắm quyền trong tay mình, muốn lên cái chức bí thư chính pháp e rằng có chút khó khăn.Hôm nay Cận Hữu Vi mời Liễu Tuấn ăn cơn không mời người khác, chỉ mời con của Hoa Quân Đình đến có thể thấy bọn họ cùng một hội.

Cận Hữu Vi qua lại với các nha nội khác không thể không do ảnh hưởng của gia đình, nếu như hai Cận Tú Thực và Hoa Quân Đình chỉ là quan hệ bình thường thì đương nhiên Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng cũng chỉ qua lại mà thôi, nhưng mà hôm nay chuyện quan trọng như vậy lại cho hắn đến nghe cùng, có thể thấy mối quan hệ đặc biệt.“Chào Hoa khoa trưởng!”

Liễu Tuấn gọi theo chức danh.Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng kinh ngạc.Chức vụ của Hoa Viễn Hàng tại tỉnh cũng không hiển hách gì, chỉ nhậm chức khoa trưởng ngục giam của tỉnh mà thôi.

Mặc dù cha con cùng hệ thống nhưng mà cũng có chút kiêng kị, chức vụ của Hoa Viễn Hàng quá thấp vốn dĩ luôn kéo theo các vấn đề tị nạnh.

Với xuất thân của hắn hai sáu tuổi làm khoa trưởng quả là có chút thấp kém.Nhưng mà, điều khiến hai người kia kinh ngạc là Liễu Tuấn lại gọi bằng chức vụ của hắn.

Cho thấy Liễu Tuấn rất hiểu biết về bọn họ mà bọn họ hôm nay mới lần đầu gặp mặt.Nghĩ đến đây Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng không khỏi đề cao cảnh giác.

Hoa Viễn Hàng vốn dĩ không phục Liễu Tuấn, coi thường hắn, tuổi thì xấp xỉ nhau nhưng mà hắn chức cao vọng trọng, còn mình thì mãi cứ lẹt đẹt.Dựa vào cái gì chứ!

Nhưng lúc này hắn không còn nghĩ như thế nữa.“Ha ha, Liễu Tuấn, cậu đúng là rất hiểu về tình hình gia đình của huyện ủy, vậy có phải là cậu bí mật điều tra về chúng tôi không?”

Cận Hữu Vi nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười nói.

Việc điều tra gia đình các cán bộ tỉnh ủy không có gì là phạm tội nhưng mà là chuyện tối kị.Liễu Tuấn mỉm cười, nói: “Bí mật điều tra, e rằng cả tỉnh này có không ít người như vậy.”

Đúng là như vậy, để tiếp cận gia đình lãnh đạo chỉ có một cách đó mà thôi.“Ha ha, không nói chuyện này nữa, chúng ta uống rượu.”

Chương 818: Suy nghĩ kĩ càngUống được hai chén rượu thì giám đốc khách sạn Ngọc Lan đẩy cửa bước vào theo sau là ba cô gái trẻ.“Ha ha, các vị lãnh đạo, cảm ơn đã đến khách sạn của chúng tôi, tôi mời các vị một ly!”

Tổng giám đốc cười tủm tỉm giơ chén uống cạn: “Tôi xin cạn một chén kính lễ, ba vị cứ tự nhiên.”

Cận Hữu Vi cũng uống cạn chén, Liễu Tuấn và Hoa Viễn Hàng chỉ nhấp môi một chút.

Làm quan nếu chén nào cũng uống cạn thì đừng có mơ mà tỉnh táo được.“Tiểu Cận, phòng này hơi to, ba người có vẻ hơi rộng tôi gọi thêm ba em đến phục vụ rượu.”

Tổng giám đốc cười ha hả đẩy ba cô gái lên trước.Cận Hữu Vi cười nói: “Hàng hóa thế nào đây, giới thiệu cái đã nào, không tươi ngon không lấy đâu.”

“Ha ha, tiểu Cận nói vậy là không nể mặt tôi rồi, tôi nào dám không đưa cậu hàng tươi ngon, lẽ nào không muốn sống nữa?

Yên tâm, đây đều là những nhân viên phục vụ chúng tôi mới tuyển.”

Tổng giám đốc đã quá hiểu tính khí của hắn.Cận Hữu Vi gật đầu, chợt nhớ tới hôm nay có khách đến nên nói với Liễu Tuấn: “Liễu Tuấn, thế nào?”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Cận công tử cao hứng là được.”

“Ha ha, xem ra tôi từ chức là đúng, nếu như còn ở vị trí đó thì chắc cũng giống như cậu bây giờ, lời nói chẳng có chút sức lực nào, được chỉ cần Liễu Tuấn không phản đối thì cứ để họ ở lại.”

Ba cô gái đều khoảng hai mươi tuổi gì đó, dáng người khác nhau, người thì đầy đặn, người thì thon thả, tướng mạo đều rất đoan trang, mặc sườn xám xẻ cao.Cận Hữu Vi liếc Liễu Tuấn cười nói: “Ngươi vóc dáng lớn, cho cậu cô đầy đặn một chút nếu không không chịu nổi.

Cô này tên là gì?”

Cận Hữu Vi chỉ vào một trong ba cô hỏi.“Tôi tên là Thanh Thanh.”

Cô gái dáng đầy đặn đáp.“Cô rót rượu cho Liễu Tuấn, phải phục vụ cho tốt nếu không thì phiền cho khach sạn của cô đấy.”

Thanh Thanh yêu kiều đi đến ngồi cạnh Liễu Tuấn, dùng hai tay rót rượu cho Liễu Tuấn.“Liễu Tuấn, tiểu Hoa, uống thêm chén nữa, đêm nay mọi người cứ vui vẻ đi, không say không về.”

Cận Hữu Vi giơ chén lên thét to.

Liễu Tuấn cũng không nói gì một hơi cạn sạch.“Được, hay lắm, đầy vào, đầy vào!”

Thanh Thanh vội vàng rót đầy cho Liễu Tuấn, rồi khẽ dựa người vào hắn.

Đột nhiên thoáng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Liễu Tuấn, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái rồi ngồi thẳng dậy.

Hai cô gái bên cạnh thì đã dán vào người Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng.“Liễu Tuấn, không việc gì phải nghiêm túc như vậy?”

Cận Hữu Vi nhíu mày nói: “Sao thế không tin tôi à?

Yên tâm Cận Hữu Vi tôi không phải là loại tiểu nhân đâu.”

“Rượu, tôi chỉ uống ba chén rượu thôi, Cận công tử có gì thì nói đi!”

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.Liễu Tuấn cũng không ghét Cận Hữu Vi không biết là hắn giả vờ hay thật như thế nhưng mà tính cách của hắn khiến Liễu Tuấn thấy phản cảm.

Con của bí thư tỉnh ủy.

Cận Hữu Vi không phải là người keo kiệt nhưng mà trọng tâm không phải là ở đó mà là hắn không thích luẩn quẩn.Hắn làm lãnh đạo quen rồi, luôn thích làm chủ mọi chuyện.

Nói trắng ra là, Liễu Tuấn đêm nay có thể tới, đã là nể tình lắm rồi.

Cận Hữu Vi không là gì nhưng mà cũng là con trai của bí thư tỉnh ủy, mọi người đều là nha nội nên nể mặt hắn.Cận Hữu Vi có chút mất hứng, nói: “Liễu Tuấn tôi xem cậu như bạn bè sao cậu lại xem tôi như người ngoài thế.”

Liễu Tuấn cười nói: “Cận công tử, bạn bè cũng có rất nhiều loại.

Không nhất định phải uống rượu mới là bạn tốt.”

Cận Hữu Vi vỗ bàn, cười nói: “Lời này tôi thích nghe!

Nói hay lắm.

Được, hôm nay là tôi có chuyện muốn nhờ cậu cứ theo cậu mà làm.”

Hoa Viễn Hàng liền nhíu mày.Hắn cũng biết lai lịch của Liễu Tuấn không bình thường.

Con của bí thư chính pháp tỉnh ủy, không thể không để ý đến chuyện này nhưng mà dù thế nào Cận Hữu Vi mới là nha nội nhất tỉnh A này, Liễu Tuấn làm thế có phải là quá kiêu ngạo không?

Hoa Viễn Hàng đã cảm thấy có gì đó khó chịu.Liễu Tuấn nhà ngươi có lợi hại hơn nữa thì dù sao đây cũng là tỉnh A không phải tỉnh N, nếu đắc tội Cận Hữu Vi thì có ích gì chứ?“Nói như vậy, thì Vương Kim Căn ông chủ của công ty Trường Giang là bạn của tôi, chuyện đó cậu có thể bỏ qua cho anh ta?”

Cận Hữu Vi thấy vậy bèn nói.Hắn vốn định để mọi người uống rượu rồi cùng nói chuyện, như thế vừa gần gũi, chuyện của Vương Kim Căn cũng chắc chắn giải quyết được.Cận Hữu Vi có thể phát triển công ty Tinh Vũ như vậy, thủ đoạn trên thương trường đều rất có chừng mực.

Mặc dù có cái mác nha nội nhất tỉnh này chưa từng gặp bất lợi gì nhưng hôm nay ai ngờ lại gặp phải Liễu Tuấn, làm hắn khó chịu.“Cận công tử, anh có hiểu chân tướng của chuyện đó không?”

Liễu Tuấn cũng không vội tỏ thái độ, hỏi ngược lại.“Tất nhiên, có gì khó hiểu chứ?

Công ty Trường Giang trước kia do bí thư tiền nhiệm Trương quản lý.

Lúc đó định chuyển nhà xưởng đến huyện Ngọc Tây nhưng nể mặt lão Trương nên mới chuyển về khu Trường Hà, vì chuyện này à mấy tên trong huyện Ngọc tây có ý kiến với cha tôi.

Công ty Trường Giang là nguồn lợi nhuận lớn của Trường Hà các cậu, tiền mỗi năm một nhiều, cống hiến cho khu không kể xiết, cậu vừa đến đã “hạ đao” với người ta vậy là cái lý gì?”

Cận Hữu Vi cũng không quanh co nói thẳng.“Trường Giang gây ô nhiễm môi trường anh có biết không?”

Liễu Tuấn cũng không thèm để ý thái độ của hắn.

Hắn cũng không cho rằng con trai của Cận Tú Thực là người ăn nói biết điều.

Nhưng mà cũng cần biết Cận Hữu Vi hiểu biết về chuyện này đến mức nào.“Ô nhiễm môi trường?

Không phải là có chút mùi thôi sao?

Sản xuất thuốc trừ sâu lẽ nào lại thơm như sản xuất thực phẩm.

Liễu Tuấn chuyện này có thể đưa ra điều kiện, nếu khó khăn quátôi sẽ nói với lão Vương, bảo anh ta phối hợp làm việc với các cậu.

Phạt ít tiền, bồi thường cho nhân dân quanh vùng là được rồi. lão Vương béo ụt ịt nhưng mà không phải kẻ keo kiệt, tôi dám đảm bảo như thế.”

Cận Hữu Vi nói.Trong mắt hắn, nguyên nhân thật sự dẫn đến chuyện này hoàn toàn là do Vương Kim Căn không biết làm người.

Trường Hà đã thay lãnh đạo cấp cao đến nửa năm rồi mà không thiết lập quan hệ với người ta, cũng khó trách Liễu Tuấn muốn trị hắn.”

Mẹ nó chứ, lãnh đạo không biết nịnh thì chết là đúng rồi.Liễu Tuấn gật nhẹ đầu, xem ra Cận Hữu Vi hiểu biết nông cạn về vấn đề này.

Vương Kim Căn không phải là có quan hệ với Cận Hữu Vi mà là bên nhà vợ hắn, nếu không thì Cận Hữu Vi đã làm rõ chuyện này rồi.Các dấu hiệu cho thấy, Cận Hữu Vi không phải là kẻ ngu.“Cận công tử, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ vấn đề!

Theo điều tra của ban bảo vệ môi trường thì công ty Trường Giang đã gây ô nhiễm nghiêm trọng ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân trong thôn.

Liên quan đến mạng sống của sáu nghìn con người không phải là chuyện nhỏ.”

“Nghiêm trọng vậy cơ à?

Không đến mức thế chứ?

Nếu như vậy thì ban đầu khu Trường Giang các anh không nên cho phép xây dựng công xưởng này.”

“Đúng, đây là một sai lầm, do bí thư Trương trước đó không biết tình hình sản xuất của công ty nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.”

Cận Hữu Vi trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy các cậu định thế nào?”

“Rất đơn giản.

Lập tức ngừng sản xuất.

Khu đã quyết định như vậy, hôm nay sẽ niêm phong.

Sau đó là tổ chức các đội cứu tế và thiết bị để kiểm tra sức khỏe của nhân dân trong vùng.

Nếu như số người bị trúng độc quá nhiều thì toàn bộ tiền kiểm tra và chữa trị sẽ do công ty Trường Giang chi trả và còn phải trả trước...”

Liễu Tuấn bình tĩnh nói.“Đợi đã, cậu nói thế là thế nào?”

Cận Hữu Vi không hiểu lắm mấy thuật ngữ trong ngành.“Là bỏ tiền ra trước để tạm ứng phó.”

Hoa Viễn Hàng giải thích.“Mẹ ơi, sáu nghìn người, mỗi người một trăm, vậy đã là 60 vạn thế thì còn gì nữa chứ?

Tên béo lần này lỗ nặng rồi.”

Cận Hữu Vi nhíu mắt nói.Liễu Tuấn lắc đầu, nói: “Mỗi người một trăm cũng chưa thể chắc chắn được.

Nhưng dù tiền có nhiều đến mấy thì công ty cũng phải chi trả, không được 'mặc cả' Nếu anh ta không bỏ tiền thì sẽ bán đấu giá công y.”

Hoa Viễn Hàng nhíu mày nói: “Đấu giá nhà xưởng?

Liễu bí thư, chuyện này e rằng khu không thể quyết định được.”

“Đương nhiên, phải theo trình tự pháp luật, do viện kiểm sát phán quyết sau đó mới thi hành.”

Cận Hữu Vi mất kiên nhẫn nói: “Liễu Tuấn, cậu đừng có tung hỏa mù nữa, cậu nói thật xem có còn cách nào thương lượng được không?”

Liễu Tuấn bình tĩnh nhìn hắn hỏi ngược lại: “Cận công tử, anh thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này thì hãy suy nghĩ cho kỹ vào?”

Chương 819: Ban quản lý bị tố cáoSau khi kiểm tra, phát hiện công nhân của công ty Trường Giang và nhân dân quanh vùng bị ảnh hưởng về sức khỏe, có những người bị nhiễm độc tố rất nặng cần phải chữa trị gấp.

Từ khi giải quyết vấn đề này, Sài Thiệu Cơ ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần báo cáo với Liễu Tuấn là thần sắc mệt mỏi.“Bí thư, vấn đề rất nghiêm trọng, có mười mấy người dân đã bị ung thư, có thể chữa được hay không bệnh viện cũng không dám chắc!”

Sài Thiệu Cơ khàn khàn nói.Mấy ngày nay, đúng là hắn mệt muốn chết.Liễu Tuấn cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng vậy bèn nói: “Thiệu Cơ vất vả cho anh quá, mấy người đó đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

“Sắp xếp xong xuôi, tại khu bệnh viện nhân dân.”

“Tốt lắm, anh về nghỉ ngơ trước đi, tôi đến viện thăm họ.

Ngày mai họp họi nghị thảo luận giải quyết vấn đề này.”

Liễu Tuấn nói.“Bí thư, tôi không mệt đâu...”

Sài Thiệu Cơ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Thật ngại quá, lúc đầu tôi không...”

Liễu Tuấn gật gật đầu, nói: “Đúng là anh phải bị giáo huấn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là hàng ngàn hộ dân bất hạnh cho nên trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì nhất định phải suy nghĩ kỹ.”

Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu.Nếu như lúc trước, một người trẻ tuổi như vậy giáo huấn hắn thì hắn đã âm thầm chửi rủa rồi.

Nhưng mà đối với Liễu Tuấn hắn lại không có suy nghĩ như vậy, hắn rất phục.

Ví dụ chính là chuyện của công ty Trường Giang, Liễu Tuấn đến huyện Phượng Thái phát hiện có vấn đề không kéo dài thời gian mà lập tức xử lý nếu không thì số người trúng độc mà chết còn nhiều hơn nữa, hậu quả khó mà tưởng được, e rằng lúc đó không chỉ là vấn đề bảo vệ mũ quan trên đầu.

Liễu Tuấn đến bệnh viện thăm người dân, khoảng mười người đã bắt đầu có triệu chứng ung thư, trúng độc nặng.Biểu hiện của những công nhân viên chức này khiến Liễu Tuấn rất mừng.

Biết Liễu Tuấn bố trí kiểm tra, chữa trị cho họ, họ rất cảm kích.Liễu Tuấn gọi điện cho viện trưởng Dư Quốc Huân của bệnh viện Bình Dân thành phố Bảo Châu.

Dư Quốc Huân đã chính thức kết hôn cùng Lương Thiếu Lan trở thành con rể nhà Lương gia.

Quỹ từ thiện Hoa Hưng đã xây dựng ba tòa bệnh viện Bình Dân, có một kết cấu thống nhất là bộ phận quản lý bệnh viện quỹ từ thiện Hoa Hưng.

Dư Quốc Huân đảm nhiệm chức chủ nhiệm bộ phận quản lý.Liễu Tuấn gọi điện và kể cho Dư Quốc Huân nghe tình hình khu Trường Hà, Dư Quốc Huân rất coi trọng vấn đề này, lập tức điều tra tình hình Trường Hà, và giúp đỡ điều trị.

Sau đó Liễu Tuấn lại điện cho Hà tiểu thư, bảo cô trích ra một khoản cho bộ phận quản lý bệnh viện quỹ từ thiện Hoa Hưng, không dưới một nghìn vạn để chuẩn bị cứu trợ.Người thứ ba Liễu Tuấn gọi điện cho chính là Xảo nhi.

Xảo nhi nghe xong thấy rất khó chịu, không đợi Liễu Tuấn nói, cô đã cấp năm trăm ngàn làm từ thiện.

Trong thời gian ngắn nhất đưa đến bệnh viện Bình Dân được xây tại khu Trường Hà.

Liễu Tuấn tâm trạng đang rất lo lắng, may mắn Lạc Lạc xuất hiện đúng lúc bi bô một hồi với cha khiến Liễu Tuấn thấy nhẹ lòng hẳn....Hội nghị khu Trường Hà sáng sớm đã bắt đầu họp, vấn đề thảo luận hôm nay chính là xử lý công ty Trường Giang.

Liễu Tuấn vốn không định mở cuộc họp này nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên họp thì hơn.Vấn đề khá nghiêm trọng mọi người cũng nên tự xem xét lại mình.Sài Thiệu Cơ giới thiệu cơ bản tình hình và biện pháp xử lý.“Tất cả mọi người cho ý kiến chuyện này nên xử lý sao cho thỏa đáng.”

Liễu Tuấn nhìn các đồng chí trong cuộc họp nói.“Bất nhân như vậy đương nhiên là phải bắt lại!”

Bí thư Tư Mã Huy Ban kỷ luật thanh tra bí thư nói: “Mặt khác để đề phòng hắn chạy thoát chúng ta sẽ di dời tài sản của hắn!”

Đứng ở lập trường của Ban Kỷ Luật Thanh tra, thái độ của Tư Mã Huy như vậy là bình thường.“Tôi đồng ý, chuyện này nên xử lý nghiêm.”

Phó bí thư Tạ Thái cũng đồng ý.Tiếp đó mấy vị ủy viên đều lên tiếng, đồng ý với ý kiến của hai vị nói trước.

Mấy ngày nay ai cũng theo dõi tình hình nắm rõ thái độ của Liễu Tuấn, đương nhiên thái độ của lãnh đạo không ai dám làm trái.

Chuyện này mà đối đầu với Liễu Tuấn chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.“Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, tôi ngĩ chuyện này nên xử lý theo pháp luật!”

Sau khi mọi người đã thống nhất thái độ của mình, phó chủ nhiệm La Tái Nghĩa đột nhiên đưa ra ý kiến phản bác.

Ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung vào hắn.Khuôn mặt Liễu Tuấn lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cười nhìn hắn nói: “Đồng chí Tái Nghĩa có gì xin cứ nói.”

La Tái Nghĩa mới có ba lăm tuổi, trong số các chủ nhiệm ngồi đây có thể coi là trẻ nhất, đeo kính, trông rất nho nhã.

Công việc của hắn cũng là quản lý pháp luật.

Ngày thường hắn rất ít khi phát biểu, không ai ngờ hội nghị hắn lại một mình một ý thế này.La Tái Nghĩa nói: “Ban đầu tiến cử công ty Trường Giang là quyết định của hai ban trong khu và kí kết hiệp định hợp tác.

Mấy ngày nay, tôi có xem qua về hiệp định hợp tác này, một là hiệp định hợp tác, hai là cam kết bồi thường cho nhân dân quanh vùng, đều là những văn kiện chính thức có hiệu lực.

Giờ đây công ty Trường Giang để xảy ra vấn đề, khu chúng ta áp dụng cưỡng chế đóng cửa nhà xưởng là đúng.

Nhưng thuần túy đứng ở góc độ pháp luật thì chủ thể pháp luật không chỉ có chính quyền và doanh nghiệp mà còn có công nhân nhà máy và nhân dân quanh vùng.”

Nói đến đây hắn dừng lại một chútLiễu Tuấn chăm chú lắng nghe nói: “Rất có lý, đồng chí nói tiếp đi.”

“Thuần túy từ góc độ pháp luật nếu chủ thể bị hại là công nhân và dân quanh công ty Trường Giang thì người gây hại là công ty Trường Giang, phải chịu trách nhiệm liên đới là ủy ban quản lý khu Trường Hà.”

La Tái Nghĩa chậm rãi nói.Hắn vừa dứt lời cả phòng không khí bỗng thay đổi.Mọi người hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.“La chủ nhiệm, ý của anh là công nhân và nhân dân là nguyên cáo còn chúng ta và công ty Trường Giang là bị cáo?”

Tạ Thái kinh ngạc hỏi.“Đúng.

Đơn giản mà nói, chính là như vậy!”

La Tái Nghĩa gật đầu nói.Lập tức tất cả mọi người nhìn hắn như quái vật.Cái tên La Tái Nghĩa này muốn gây loạn sao?

Ủy ban quản lý khu Trường Hà sao có thể trở thành bị cáo được chứ?

Theo luật tố tụng thì mấy năm trước cũng có mấy vụ dân kiện quan.

Nhưng nếu mà thật sự làm theo pháp luật thì không loạn mới lạ.

Truyền thống mấy ngàn năm quan chính là ông trời.

Truyền thống đó không dễ gì thay đổi.“Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, tôi cho rằng làm theo pháp luật là hợp lý nhất.

Thứ nhất, có thể tăng cường nhận thức về pháp luật của người dân, khiến cho quần chúng hiểu về quyền và nghĩa vụ của mình.

Đồng thời, cũng là hồi chuông cảnh báo cho quan chức chấp pháp vì dân, nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định.”

La Tái Nghĩa không để ý đến ánh mắt của mọi người tiếp tục nói.Sài Thiệu Cơ có chút chấn động, những lời này, khá giống với những gì Liễu Tuấn nói ở văn phòng, Chẳng lẽ...Sài Thiệu Cơ kìm lòng không được liếc nhìn Liễu Tuấn.“Thứ hai, chúng ta phải suy nghĩ tình hình của Trường Giang, Vương Kim Căn là nhà đầu tư.

Trong khu chúng ta có rất nhiều thương gia đến đầu tư, đặc biệt là ở Đài Loan.

Bọn họ tuân thủ quy tắc trò chơi, trong khi chúng ta lại không như vậy.

Nếu chúng ta không xử lý theo pháp luật thì e rằng sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu.

Tôi cho rằng xử lý chuyện này phải để ý đến suy nghĩ của các thương gia.”

Liễu Tuấn cười cười, nói: “Rất tốt, ý kiến của đồng chí La Tái Nghĩa tôi thấy rất thỏa mãn.

Tôi đề nghị hỗ trợ pháp luật công nhân và nhân dân quanh vùng, giải quyết chuyện này theo pháp luật.”

Chương 820: Bất luận thắng bại đều là kẻ thắngLiễu Tuấn đã nói như vậy thì Sài Thiệu Cơ cũng không dám nói gì nữa nhưng mà trong lòng hắn không thích cái ý kiến của La Tái Nghĩa.

Lẽ nào mấy ngày nay khu vẫn còn chưa nỗ lực hết mình?

Giải quyết vấn đề công ty Trường Giang vẫn chưa kịp thời?Đưa lên tòa?Người trẻ tuổi đúng là luôn thích lập dị.

Nhưng mà La Tái Nghĩa cũng đã ba lăm tuổi rồi đâu còn trẻ nữa mà vẫn còn thích cái trò trẻ con như vậy?Lại gặp phải Liễu Tuấn một bí thư trẻ được thể giúp hắn “làm loạn”.

Nếu như là Trương bí thư tiền nhiệm thì La Tái Nghĩa có dám thế không?Sài Thiệu Cơ trở lại văn phòng, có phần lo lắng.Không những khiến cho quản lý khu thành bị cáo mà còn cho người đi chỉ đạo nhân dân kiện cáo, thật đúng là loạn.

Sau này ban quản ý không biết làm việc kiểu gì khi mà uy quyền đã chẳng còn chút nào.La Tái Nghĩa đúng là con mọt sách, một tên thông thái rởm nhưng sao Liễu bí thư lại thế?Nghĩ đến đây, Sài Thiệu Cơ trong nội tâm không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Liễu bí thư không hài lòng với công việc của ban quản lý khu nên mượn cớ để nhắc nhở mình?

Sài Thiệu Cơ đi qua đi lại trong văn phòng, nghĩ tới đây, lập tức dừng bước, sau đó suy nghĩ lại một lượt những việc mình đã làm xem có sơ suất gì không nhưng hắn không nghĩ ra điều gì.

Để báo đáp ơn tri ngộ của Liễu Tuấn hắn đã cố gắng hết sức.Ân, có lẽ là người tuổi trẻ muốn làm chuyện lạ để thu hút người khác.

Liễu Tuấn mặc tính cách khá trầm nhưng thủ đoạn rất cao tuổi còn trẻ nhưng dã tâm không nhỏ.

Sài Thiệu Cơ cuối cùng cũng ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu phê duyệt văn kiện.Mãi cho đến ngày thứ ba Sài Thiệu Cơ không thể nhịn được nữa mới chạy đến văn phòng Liễu Tuấn.

Nguyên nhân đó là vì nhận được thông báo biện hộ của tòa án nhân dân thành phố, hóa ra công ty Trường Giang đã tố cáo ban quản lý khu Trường Giang.Trường Giang khởi tố ban quản lý khu Trường Hà không thực hiện theo hợp đồng, mà cưỡng chế niêm phong công ty, gây tổn thất nặng nề về danh dự và kinh tế cho công ty, yêu cầu toà án tuyên bố ban quản lý khu Trường Hà vi phạm hợp đồng, lập tức bỏ lệnh niêm phong công ty, bồi thường mọi tổn thất.Tòa án thành phố Ngọc Lan thụ án sau đó thông báo cho ban quản lý khu Trường Hà.

Sài Thiệu Cơ vừa nghe xong thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.Mẹ nó, làm phản rồi.

Nhưng mà Sài Thiệu Cơ chỉ phẫn nộ, chưa mất hình tượng, hắn đương nhiên pải báo cáo chuyện này cho Liễu Tuấn.“Bí thư, anh xem cái tên Vương béo này gan không nhỏ đâu.”

Sài Thiệu Cơ phẫn nộ nói với Liễu Tuấn.“Thiệu Cơ, an tâm, cứ ngồi xuống đã.”

Liễu Tuấn cười cười, đưa cho Sài Thiệu Cơ một điếu thuốc, tiếp đó cầm lấy phần đơn khởi tố xem rồi cười khiến Sài Thiệu Cơ muốn phát điên.Người này càng lúc càng khó hiểu.Bị tố cáo còn cười được.“Rất tốt mà, không ngờ Vương Kim Căn này cũng biết đến pháp luật.”

Liễu Tuấn xem hết đơn khởi tố xong càng cười lớn hơn.Sài Thiệu Cơ buồn bực nói: “Bí thư, không thể cho phép bọn họ làm thế.

Cái tên họ Vương này đúng là lòng dạ hiểm độc giờ đây hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu chúng ta.

Theo ý của hắn thì tất cả những người chết do trúng độc mà chết, thì chúng ta cũng phải giải quyết cho hắn, nếu không sẽ là vi phạm hợp đồng.

Thế này thì còn đạo lý nữa không?”

Liễu Tuấn cười.“Thiệu Cơ không cần kích động như vậy.

Xe đến trước núi nhất định có đường đi, chỉ cần làm theo pháp luật không lo hắn tố cáo.”

Sài Thiệu Cơ nói: “Bí thư, không phải tôi sợ hắn tố cáo mà làm như vậy quả thật không được, ban quản lý khu quản lý nhiều doanh nghiệp như vậy doanh nghiệp nào cũng thế thì chúng ta phải làm sao?

Sau này làm thế nào để suy trì trật tự?”

Liễu Tuấn nói: “Thiệu Cơ, không thể nói như vậy.

Có phải anh có ý kiến gì với việc tôi ủng hộ việc nhân dân tố cáo công ty Trường Giang và quản lý khu không?”

Sài Thiệu Cơ sửng sốt một chút, khẽ gật đầu: “Bí thư, không giấu gì anh, quả thật tôi có chút không hiểu.

Từ xưa đến nay, đều là quan trông nom dân, giờ đây quần chúng lại tố cáo chúng ta, việc này có chút bất thường, sau này có thể khó mà quản lý được họ...”

Liễu Tuấn gật nhẹ đầu, móc ra một điếu thuốc châm hút rồi đẩy bao thuốc về phía Sài Thiệu Cơ.

Sài Thiệu Cơ tư tưởng lạc hậu, Liễu Tuấn cũng đã nghĩ đến nhưng không ngờ lại lạc hậu quá vậy.“Thiệu Cơ, trước hết không cần quan tâm đến phương thức xử lý mà hãy suy nghĩ vấn đề, chuyện này khu có sai không?Sài Thiệu Cơ nói: “Có sai!

Điểm này không cần phải nói.

Lúc trước không quản lsy nghiêm không rõ nội tình công ty Trường Giang...”

“Thế là đúng rồi, đã sai thì không nên ngăn cản người khác chỉ ra.

Biết sai sửa sai mới là đúng!”

“Bí thư.

Chúng ta không phải đang sửa sao?

Niêm phong Trường Giang kiểm tra sức khỏe nhân dân không phải là đang sửa sai sao?...Dù sao ban quản lý khu cũng là cơ quan hàng đầu cũng phải chú ý đến thể diện...”

Ý của Sài Thiệu Cơ đã quá rõ, sai phải sửa nhưng mà lại đóng cửa lại sửa trong nội bộ, không để lộ ra ngoài sợ xấu mặt.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Thiệu Cơ, tôi trước cũng nghĩ như anh, không nên đem chuyện xấu trong nhà ra rêu rao.

Nhưng mà, cuối cùng tôi nghĩ đến một vấn đề.

Ví dụ chuyện này đi, đổi lại là một người khác ở vị trí của anh, có phải là cũng sẽ nhận sai, biết sai sửa sai không?”

Liễu Tuấn nói, ánh mắt nhìn về phía Sài Thiệu Cơ.Sài Thiệu Cơ ngẩn ra, có phần lưỡng lự lắc đầu, nói: “...Cũng không nhất định...”

“Đúng!

Không nhất định.

Chúng ta có rất nhiều cán bộ, nhất là lãnh đạo có cái nhìn phiến diện với kiểm tra quản lý.

Thượng cấp kiểm tra còn chịu được nhưng nhân dân kiểm tra thì khó mà chấp nhận được.

Đã xảy ra vấn đề thì luôn tìm cách che đậy.

Đến khi che không được thì trở thành vấn đề lớn...Như vậy không được.

Có thể nói tôi và anh hôm nay nhận sai sửa sai nhưng mà sau này khi chúng ta bị điều đi nơi khác, thay lãnh đạo khác liệu họ có tự giác nhận sai sửa sai?

Tôi thấy không nhất định!

Bởi vậy, hướng dẫn quần chúng lợi dụng pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình, giám sát công tác của chính quyền là quan trọng.

Trường Hà muốn duy trì phát triển thì điều quan trọng là gì?

Là xây dựng đội ngũ cán bộ, phải vượt qua thử thách mới lớn mạnh được.Thiệu Cơ chỉ dựa vào sự kiểm tra, giám sát của cấp trên thôi không đủ.

Hai người chúng ta, coi như là hàng năm làm việc với nhau 365 ngày, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cũng không thể cam đoan có thể giám sát đến từng cán bộ.

Cho nên, lãnh đạo quần chúng thành lập cơ chế giám sát lâu dài là vô cùng quan trọng.

Trường Hà bị mất mặt một lần không sao cả nhưng nếu chúng ta xây dựng được đội ngũ giám sát từ nhân dân thì công việc của anh và tôi không phải sẽ nhẹ hơn sao?”

Liễu Tuấn nói liền một mạch hơn mười phút đồng hồ.

Bình thường hắn không nói nhiều như vậy nên có thể thấy chuyện này Liễu Tuấn rất coi trọng.Sài Thiệu Cơ giống như là đã ngộ ra, trầm tư gật nhẹ đầu: “Bí thư, anh nói rất có lý...Nhưng mà, để xây dựng cơ chế giám sát của quần chúng không phải dễ...”

“Đúng thế, nhưng mà phải có bước đầu tiên thì mới có bước tiếp theo.

Bởi vậy, tôi cho rằng, lần kiện cáo này, dù quyết định của tòa thế nào cũng là chúng ta thắng!”...Sài Thiệu Cơ không hiểu vì sao Vương Kim Căn kiện lên toàn, Chung Hải Vận cũng vậy.“Ai, Cận Hữu Vi trước kia lão Vương đối xử với chúng ta rất tốt, giúp chúng ta rất nhiều việc, bây giờ hắn bị người ta xử anh không thể thấy chết không cứu...”

Chung Hải Vận trần truồng nằm trong lòng chồng.Chung Hải Vận rất hiểu chồng, biết lúc này là lúc dễ nói chuyện nhất.

Ví dụ Cận Hữu Vi mà tức giận thì đã bị “ tiểu đệ” của hắn không chế, lúc này nói chuyện dễ được việc nhất.“Chung Hải Vận, em làm sao thế nhỉ, sao lúc nào cũng nói với anh mấy chuyện nhảm đó?

Rốt cuộc chúng ta là vợ chồng hay là em với lão Vương là vợ chồng?

Sao em cứ ra sức giúp hắn thế?”

Cận Hữu Vi khó chịu, nghĩ tới việc đang ở lầu một thường ủy tỉnh ủy, cha hắn đang ngủ nếu không thì hắn đã gào ầm lên rồi.“Anh đúng là vô lương tâm, anh thích chụp mũ người khác thế hả?

Được, ngày nào đó em sẽ cho anh biết tay...”

Chung Hải Vận làm bộ giận dỗi.“Em dám!”

Cận Hữu Vi cũng hơi bực mình.“Anh cảnh cáo em, em đã nhận của tên béo đó bao nhiêu mau đưa trả lại cho hắn, đừng có mà tự rước lấy họa.

Vấn đề này không phải chuyện nhỏ đừng có vướng vào.”

Chung Hải Vận kinh hãi, xem ra thật đúng là coi thường chồng mình, trong lòng không hiểu hắn nghĩ gì.“Theo ý anh thì cứ đứng nhìn tên béo đó chết sao?

Anh không phải là người nghĩa khí nhất sao?”

Nói vậy nhưng mà Chung Hải Vận vẫn không nỡ buông tay với 30 vạn của Vương Kim Căn.“Em biết cái gì, anh không phải là người có nghĩa khí sao?

Vấn đề này đã ra tòa, chỉ cần không trong phạm vi khu là dễ giải quyết.

Đừng quên cha của Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp!”

Chương 821: Xu hướng tương laiTrong phòng thật sự quá rối loạn.

Bàn Đại Hải vừa vào cửa thì đã nhíu mày.

Trực giác mách bảo Trương Thiên có chuyện xấu, mười phần **, Lâm tổng lúc này sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trương Thiên, Lâm tổng không nổi giận, mà đứng nhìn người đàn ông cao to đẹp trai trẻ trung, khuôn mặt béo múp tròn tròn có chút xấu hổ.Không phải chứ?Lâm tổng mà cũng biết xấu hổ?Trương Thiên cho là hắn nhìn lầm rồi!

Trương Thiên là tổng tài chấp hành công ty hữu hạn khoa học kĩ thuật internet “Triều Lưu”, chưa đến ba mươi tuổi vẫn còn xuân sắc.

Bằng cấp của Trương Thiên cũng không phải là thấp, trường đệ nhất trong nước nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành máy tính đại học Bắc Phương.

Trước khi đảm nhiệm chức vụ tổng tài, là chủ nhiệm nghiên cứu kỹ thuật internet công ty Đằng Phi.Bàn Đại Hải nhận được lệnh của Liễu Tuấn là thiết lập mạng internet công ty, hắn không dám chậm trễ, lập tức cùng tiểu Thanh liên lạc.

Tuy hiện nay Bàn Đại Hải là người của tập đoàn của Xảo nhi nhưng tính chi li thì hắn và tiểu Thanh trước kia có thời gian cộng sự dài hơn chút.

Dù sao với Bàn Đại Hải dù là tiểu Thanh hay là Xảo nhi đều là “ bà chủ”.

Tiểu Thanh đương nhiên cũng cố gắng hết sức ủng hộ, tiến cử Trương Thiên.Bàn Đại Hải dốt đặc cán mai về internet, nếu như tiểu Thanh đề cử, tất nhiên không phải nghi ngờ, gọi Trương Thiên tới Trường Hà gây dựng sự nghiệp, xây dựng công ty Internet khoa học kỹ thuật.

Dù sao cũng không hiểu nên Bàn Đại Hải trao toàn quyền cho Trương Thiên, cho hắn toàn quyền phụ trách, còn hắn chỉ phụ trách tài chính.

Mất thứ này nghe có vẻ thần bí, đáng lo nhưng mà thật ra cũng không cần nhiều tiền lắm, trước cứ đưa tám trăm vạn, Trương Thiên tươi cười, vỗ ngực đảm bảo mọi chuyện sẽ được xử lý thỏa đáng.Bàn Đại Hải ngược lại trong nội tâm lại không thấy an tâm.Nghe ý của Liễu Tuấn thì việc này rất quan trọng, sau này có thể kiếm nhiều tiền.

Vậy mới có tám trăm vạn sao đã khiến Trương Thiên vui mừng như vậy?

Có phải có gì đó không đúng không?Bỏ nhiều tiền mới thu về lớn.Bàn Đại Hải mặc dù không hiểu Internet, nhưng hắn lại biết đạo lý này.Tám trăm vạn để mà kinh doanh thì đúng quá ít.

Bàn Đại Hải thấy chỉ như một bữa ăn sáng.

Chút tiền ấy có thể làm nên chuyện lớn sao?

Không cần phải đợi đến lúc hỏng việc, lỗ tiền là chuyện nhỏ, phụ kỳ vọng của Liễu Tuấn mới là chuyện lớn, đến lúc đấy Bàn Đại Hải biết để mặt mũi ở đâu?Nhưng mà chuyện này hắn xác thực không hiểu.

Công ty Internet khoa học kỹ thuật Triều Lưu hắn cũng đã đến mấy lần nhưng mà lần nào cũng chỉ thấy có khoảng mười người trẻ tuổi ngồi ở máy tính gõ gõ đánh đánh đánh, hoàn toàn không biết họ đang làm cái gì trò.

Trương Thiên ngược lại cười tủm tỉm, tin tưởng gấp trăm lần, nói là trang web của Triều Lưu có thể lập tức sử dụng, tên là “mạng Triều Lưu”.Bàn Đại Hải bị mạng này mạng kia làm cho chóng hết cả mặt không nói thêm lời nào.

Trương Thiên có thể thi đỗ trường đại học số một trong nước, đầu óc chắc chắn là nhanh nhạy.

Đúng vậy Liễu Tuấn cũng có vào được trường Bắc Phương đâu.

Tin tưởng chuyên gia.

Liễu Tuấn nghe tin công ty Triều Lưu đã được chỉnh sửa, hắn thấy rất vui và muốn đến thăm.

Nhưng mà hắn dặn đây là cá nhân đến thăm, không được để lộ thân phận của hắn.

Hắn không muốn có bất cứ hình thức hoan nghênh đón thăm nào.Bàn Đại Hải tất nhiên là phụng mệnh sớm đến công ty Triều Lưu chờ.

Chỉ chốc lát, Liễu Tuấn đã ngồi xe của Đại Cương tới.

Bàn Đại Hải thấy có chút kỳ quái, vừa hỏi, mới biết Liễu Tuấn đi thị sát công trường xây dựng.Trường Hà bây giờ còn náo nhiệt hơn đầu năm, 10 công ty xí nghiệp đang xây dựng, tiếng máy móc vận hành ngày đêm không lúc nào ngừng nghỉ.

Những người dân trong thị trấn Hợp Thủy thuộc vùng giải tỏa để xây dựng quảng trường đang được di dời, chẳng mấy chốc quảng trường Trường Hà sẽ hiện lên trước mặt mọi người.

Mấy thương nhân cũng đang tranh nhau mua đất xung quanh.

Đường tám làn đường nối liền giữa Hợp Thủy và khu thành phố đang trong quá trình kiểm tra đo đạc.

Với tiến độ mà Liễu Tuấn yêu cầu thì con đường này chắc chỉ mất hai tháng để hoàn thành.Trường Hà phát triển nhanh chóng như vậy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Nhân dân bản địa được hưởng lợi ích thực tế, ai cũng vui mừng.

Rất nhiều cư dân trữ tiền mua máy ủi đất, máy đào đất, xe tải, các loại máy móc xây dựng, ra nhập vào đội quân xây dựng.

Từng đội làm công nhỏ mọc lên như nấm.Những hạng mục bình thường Liễu Tuấn rất ít khi hỏi, hắn tập trung chủ yếu vào những dự án mà có ảnh hưởng sau rộng đến Trường Hà sau này.

Thí dụ như thị trường vật liệu xây dựng, Internet khoa học kỹ thuật.Bàn Đại Hải không hiểu cái công ty Internet khoa học kỹ thuật công ty nho nhỏ này sao có thể sánh bằng thị trường vật liệu xây dựng.“Trương Thiên, người của cậu không thể ổn định được sao?

Mỗi lần đến đều loạn hết cả lên, người đứng người ngồi, loạn như chuồng lợn ý...Nơi này là văn phòng, không phải chợ bán thức ăn!

Chợthức ăn còn sạch sẽ hơn ở đây!”

Tuy Liễu Tuấn mỉm cười, Lâm tổng vẫn cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu.

Chuyện này Liễu Tuấn đã dặn dò rồi, đưa 800 vạn mà chỉnh lý thành ra thế này đúng là xấu hổ.Trương Thiên cũng hơi xấu hổ cười.“Thực xin lỗi Lâm tổng, mấy ngày nay thật sự bận quá...”

Bàn Đại Hải còn muốn răn dạy nữa nhưng Liễu Tuấn ngăn hắn lại nói: “Đại Hải, IT cậu giỏi như vậy nhưng lại lôi thôi lếch thếch thì làm sao giải quyết các việc bên ngoài được?”

Thấy Liễu Tuấn đã mở miệng, Bàn Đại Hải lập tức câm miệng không mắng nữa mỉm cười gật đầu.Trương Thiên trong nội tâm cũng kinh ngạc.Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Lâm tổng ở trước mặt hắn, còn phải cung kính như vậy, nghe nói Lâm tổng cũng tiền cũng lên đến chục tỉ.“Cậu nhóc, Cậu tên gì?”

Liễu Tuấn ôn hòa hỏi Trương Thiên.Trương Thiên ngây ra.

Cậu nhóc?

Là gọi mình phải không?Ông cụ non này xem ra còn trẻ hơn cả mình.Nhưng mà thấy Lâm tổng kính trọng người này đương nhiên Trương Thiên không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Tôi tên là Trương Thiên, là tổng tài công ty Internet khoa học kỹ thuật Triều Lưu.”

“Trương Thiên, giỏi lắm, cậu học ở đâu?”

Liễu Tuấn tiếp tục hỏi.

Thật sự, nếu như nói về tâm lý thì có lẽ còn già dặn hơn cả cha của Trương Thiên, cảm giác ngữ khí rất trầm ổn.“Nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành máy tính đại học Bắc Phương!”

Nhắc tới chuyện này Trương Thiên vẫn vô cùng tự hào.

Học sinh đại học Bắc Phương nổi tiếng “khiêm tốn”, Trương Thiên cũng không đến nỗi quá kiêu ngạo để người ta ghét.“Rất tốt, người tài của đại học Bắc Phương, được lắm!

Trương tổng, tôi thấy chủ yếu vẫn phải tập trung vào mặt chuyện môn, việc mở rộng trang web như thế nào để thị trường nhanh chóng tiếp nhận thì mới là trọng tâm công việc của cậu.

Những chuyện lặt vặt trong công ty cậu tìm lấy một tổng giám đốc chuyên phụ trách, không cần phải mất nhiều sức lực...”

Liễu Tuấn mỉm cười nói rồi đi vào văn phòng.Bàn Đại Hải cùng Trương Thiên liên tục gật đầu.Nói thật Liễu Tuấn cũng không hiểu lắm về internet, nhưng mà hắn là một người xuyên việt nên sự phát triển của khoa học kĩ thuật và máy tính đời sau hắn đương nhiên biết rõ.

Hôm nay hắn tới đây cũng không định nói về vấn đề kĩ thuật mà chủ yếu để cho Trương Thiên thấy suy nghĩ của hắn.“Trương Thiên, bảo mọi người nghỉ vài phút nói chuyện!”

Liễu Tuấn cũng không khách khí ngồi xuống sau bàn làm việc, chắc là vị trí tổng tài Trương Thiên làm việc.“Nhanh lên!”

Bàn Đại Hải thúc giục Trương Thiên.Trương Thiên rất hiếu kì với người thanh niên này, vội vàng gật đầu, gọi mười mấy người tới trước mặt Liễu Tuấn.

Những người này ăn mặc thoải mái, sặc sỡ áo phông, quần sooc, dép lê.

Một cậu béo cởi trần, cánh tay ướt đầm mồ hôi.

Hình tượng thật là bất nhã.

Bàn Đại Hải nhíu lông mày, muốn mắng mà không dám mắng trước mặt Liễu Tuấn.“Tất cả mọi người ngồi đi, không cần khách khí...Trương Thiên, văn phòng này phải được cải thiện, phải lắp điều mặt khác, phải có nhân viên phục vụ hành chính để mọi người có điều kiện ăn uống tốt hơn, ngày nào cũng ăn mì ăn liền không được.

Nếu tài chính không đủ, thì cứ nói với Lâm tổng...Đại Hải, về vấn đề tài chính nhất định phải đáp ứng nhu cầu của họ.”

Trương Thiên đúng vậy khẽ giật mình, vị này lão đại, ra vẻ đối với cái nghề này của đặc tính rất minh bạch a!, hiểu rằng làm cho máy vi tính internet, tại trên sinh hoạt đều là đại đồ lười, gần như nhược trí.

An bài như thế, thật sự quá săn sóc.“Cảm ơn cảm ơn!

Cảm ơn lão tổng đã quan tâm.”

Không biết thân phận thật của hắn, nhưng có thể làm cho Lâm tổng cúi đầu nghe theo, chắc chắn không phải người thường, gọi lão tổng chắc chắn không sai.“Trương Thiên, các cậu định phát triển trang web thế nào?”

Liễu Tuấn hỏi.“Ân, trước mắt chủ yếu là tập trung vào mảng tin tức...”

Trương Thiên giới thiệu sơ lược suy nghĩ của mình.

Mặc dù mọi người đều rất chuyên nghiệp nhưng Internet dù sao cũng vẫn còn mới mẻ, Trương Thiên cũng chỉ là mò mẫm mà làm thôi chứ không có kinh nghiệm gì.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Tin tức đương nhiên là phải chú trọng, nhưng chỉ chỉ có tin tức không thôi thì không đủ.

Thí dụ như tài chính và kinh tế, cổ phiếu nhất định phải có, còn ô tô, sức khỏe, thể dục, trò chơi...Một vài lĩnh vực của cuộc sống cũng có thể khai thác.

Internet là một thế giới có thể phát huy sức tưởng tượng lớn nhất, có thể nói như vậy, tâm của cậu lớn đến thế nào thì internet cũng rộng như thế...”

“Tâm của cậu lớn đến thế nào thì internet cũng rộng như thế?”

Trương Thiên trầm ngâm, đột nhiên hai mắt sáng ngời.“Quá tuyệt vời, lão tổng những lời này quả thật là từ quảng cáo tuyệt vời cho mạng Triều Lưu của chúng ta!...”

Chương 822: Hạ công tử chứ aiRạp hát thành phố Ngọc Lan mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt.Cùng với việc mở rộng của ktv, đài truyền hình, phim ảnh, các loại kịch truyền thống khó mà tránh khỏi việc tụt dốc.

Mấy năm nay rạp hát thành phố cũng đã đóng cửa im lìm, sửa mặt tiền thành cửa hàng cho thuê để đoàn có thể duy trì được.Mấy ngày nay náo nhiệt hẳn lên là vì Công ty điện ảnh và truyền thông Phượng Hoàng thuê rạp hát làm sân khấu biểu diễn.

Lúc đó, quay phim là một chuyện mới lạ, rất nhiều người trong đoàn văn công đã đến xem.

Đương nhiên, rạp hát bị đóng cửa những người không phận sự không được vào.Những người trong đoàn văn công đương nhiên là có thể xem trộm cho đã mắt.

Hơn nữa, đoàn văn công cũng có vài diễn viên, tướng mạo không tồi nếu nhân cơ hội này có thể tiếp xúc với đạo diễn thì nói không chừng có thể làm diễn viên truyền hình.Người đứng đầu trong đám người nhàn rỗi này là một thanh niên cao ngồi ở hàng ghế trước đang cười xem diễn viễn diễn.

Người này không cần hỏi cũng biết là thường vụ thị ủy thành phố Ngọc Lan, bí thư khu Trường Hà đồng chí Liễu Tuấn.Hôm nay thứ bảy, Liễu Tuấn rảnh rỗi nghe nói Tiểu Vũ quay phim tại nhà hát Ngọc Lan nên đến xem.Từ buổi tối hắn và Tiểu Vũ nói chuyện Nghiêm Phi mang thai, Tiểu Vũ liền chuyển ra biệt thự số một, vẫn chưa quay lại lần nào.

Nói đúng hơn là khi Liễu Tuấn ở nhà thì chưa qua lần nào.Khi Liễu Tuấn không ở biệt thự Tiểu Vũ vẫn thường xuyên tới, xem việc nhà hộ hắn, nhất là thư phòng, quét dọn sạch sẽ.

Cả biệt thự, đều giữ lại dấu vết của Tiểu Vũ.

Liễu Tuấn cũng rất cảm động.Đã một thời gian dài chưa gặp tiểu Vũ, Liễu Tuấn đột nhiên thấy hơi nhớ cô gái này.

Sau khi Nghiêm Phi mang thai hắn muốn đưa cô đến Trường Hà ở, bất đắc dĩ Giải Anh lại không chịu.

Giải Anh từ nhỏ đã vô cùng chiều chuộng Nghiêm Phi, giờ lại mang thai nên càng yêu chiều, không nỡ rời con nửa bước!

Về điểm này hai bà thông gia đều nhất trí.Đây là cháu của bà, nếu như có vấn đề gì xảy ra thì không được.Dù Liễu Nha Nội có bản lĩnh đến đâu cũng không dám qua mặt hai mẹ đành phải đầu hàng, mỗi tháng lại về Đại Ninh thăm vợ và đứa con sắp sinh.

Cũng may Nghiêm Phi vẫn khỏe mạnh, tuổi tác còn trẻ nên mang thai cũng không mệt.

Cô ấy lại là người chịu ngồi yên, Lý Uyển và Liễu Yên thỉnh thoảng đến làm bạn.Vũ Thu Hàn đã nhậm chức bộ trưởng tổng tham mưu, được trao tặng quân hàm thiếu tướng quân hàm, chính quân chức.

Còn em trai của Hà Trường Chinh Hà Đông Tiến nhậm chức phó tư lệnh hải quân.

Anh của Vũ Thu Hàn Võ Hoàng Hà từ phó tư lệnh bộ đội nội vệ được chuyển lên nhậm chức ủy viên chính trị bộ đội nội vệ, dự tính năm sau sẽ chính thức nhậm chức.Năm sau Hà Trường Chinh chính thức nhậm chức tổng trưởng thì thế lực hệ thống nhà họ Hà sẽ tăng lên đáng kể.Vũ Viện Viện theo cha mẹ đến thủ đô.

Võ Chính Hiên ở lại, Liễu Yên vừa sinh hạ một cậu con trai, đó cũng là một trong những nguyên nhân điều động công tác của Võ Chính Hiên.Nếu không phải giới hạn tư lịch, e rằng Nghiêm Ngọc Thành sẽ cho hắn tranh chức bí thư chính pháp tỉnh ủy.

Như vậy thì Nghiêm Phi không thể tới Trường Hà khu, liễu nha nội cũng bất đắc dĩ, nhàm chán không có gì làm nên hắn chạy đi chạy lại khắp nơi.Sân khấu này là Tiểu Vũ tham khảo các tình tiết trong kịch bản.

Tiểu Vũ là nữ diễn viên số hai, nhưng mà cảnh này cô là diễn viên chính.

Trải qua mấy tháng rèn luyện Tiểu Vũ đã thành thục hơn rất nhiều, không còn là cô bé hắn gặp lần đầu.

Cô mặc một chiếc váy hoa liền trông có vẻ đầy đặn hơn trước nhiều.

Bàn Đại Hải lần đầu tiên trông thấy Tiểu Vũ nói cô không đầy đặn, quả nhiên là nhiều năm lão luyện mắt quả là lợi hại!Giờ đây thì đúng là mê người?Về mặt diễn xuất hắn cũng không biết là cô có tiến bộ hay không vì đây là lần đầu tiên hắn tới xem Tiểu Vũ quay phim.

Nhưng theo hắn thì Tiểu Vũ diễn không tồi ít nhất đạo diễn cũng không bắt dừng liên tục.Liễu bí thư là trà trộn vào nên không làm kinh động đoàn làm phim càng không làm kinh động Tiểu Vũ.

Giả sử Tiểu Vũ biết hắn ở dưới khán đài thì không biết lo lắng đến cỡ nào, chỉ sợ mọi cố gắng của nhóm kịch hôm nay đều công cốc.

Đường đường thị ủy thường vụ mà lại đến xem tiểu mỹ nhân diễn kịch, một đôi chân to rất chướng tai gai mắt hiện ra hàng ghế trước.Khi không có người quen hoặc là những người thân thiết, Liễu Tuấn không ngại ngùng mà thể hiện bản chất thật nhất của mình.

Suốt ngày mang mặt nạ, xác thực là rất mệt mỏi đương nhiên hắn muốn thả lỏng một chút.Liễu bí thư vốn định xem qua sau đó im lặng rời đi.

Hắn thừa nhận, trong lòng của hắn có bóng dáng của Tiểu Vũ nhưng không phải là quá sâu đậm.

Không cần phải trêu chọc nữa, cùng với thời gian Tiểu Vũ sẽ tìm được đối tượng phù hợp, chuyện này sẽ qua mau thôi.Ai ngờ sau khi xem xong đồng chí Liễu Tuấn có chút không muốn rời đi, ít nhất là không muốn vội vã rời đi, tựa hồ cô gái trên khán đài kia đang thu hút ánh nhìn của Liễu Tuấn.

Dù sao hôm nay là đến để thả lỏng nhưng mà cũng muốn xem cho đã.

Bất giác cảnh này đã xong.“Tốt lắm!”

Đạo diễn hét lớn, mọi người trong tổ kịch thở phào nhẹ nhõm.“Làm việc liên tục, giỏi lắm, tiểu Vũ càng ngày càng tiến bộ rồi...”

Lúc này những người đứng xem cổ vũ nhiệt liệt, Liễu Tuấn cũng vỗ tay nhiệt liệt.“Cảm ơn Trương đạo diễn!”

Tiểu Vũ mỉm cười đi xuống khán đài chỗ đạo diễn.Không biết vì sao, không thấy Phan đạo diễn ở trường quay.

Có lẽ là tạm thời có việc tới không tới được, Trương đạo diễn này Liễu Tuấn chưa từng gặp qua có lẽ là trợ thủ của tiểu Phan.Khi tất cả đã im lặng thì đột nhiên tiếng vỗ tay của ai đó vang lên.

Nhìn ra thì đó là tiếng vỗ tay của một người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa.“Hay lắm, quả nhiên là đại minh tinh, xinh lắm, diễn rất hay...”

Người trẻ tuổi kia cười nói, tiếng phổ thông ngọng líu lô.

Người này chẳng những mặc quần áo hoa hơn nữa tóc còn để dài bóng mượt, nhìn cái là biết công tử ăn chơi, rõ ràng ràng là đã khoảng ba tuổi mà vẫn cưa sừng làm nghé.Sau khi vỗ tay vài cái hắn đứng dậy, cầm theo một bó hoa bên cạnh, đến trước mặt tiểu Vũ, cười nói: “Tiểu Vũ tiểu thư, cô diễn hay lắm, tôi rất thích phần biểu diễn của cô...”

Vừa nói hắn vừa đưa hoa trước mặt Tiểu Vũ.“Anh là ai, tôi không biết anh!”

Tiểu Vũ lập tức lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn hắn.Xem ra Tiểu Vũ cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.“Không sao cả, trước lạ sau quen, tôi tên là Hạ Tông Diễn, cha tôi là ông chủ công ty môi giới hàng hóa Hâm Xương thành phố Ngọc Lan...”

Hắn dương dương đắc ý nói quý tính đại danh như thể cha hắn là nhân vật lớn của thành phố Ngọc Lan: “Không biết không sao cả, trước lạ sau quen mà!”

“Thực xin lỗi, tôi không muốn làm quen với anh!”

Tiểu Vũ không chút khách khí cự tuyệt, lùi về sau vẻ mặt càng thêm đề phòng.“Thực xin lỗi!, Hạ tiên sinh, xin anh đừng quấy rầy tiểu Vũ nữa!”

Trương đạo diễn ra mặt, ngăn hắn nhưng mà trên mặt vẫn tươi cười.

Dù sao hắn có vẻ là người có thế lực không nên đắc tội.“Ha ha, ương đạo diễn, chúng ta làm quen một chút, kết giao làm bạn, sau này có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp anh giải quyết!

Thế nào nể mặt tôi, chúng ta cùng đi ăn một bữa?”

Hà Tông Diễn móc danh thiếp ra đưa cho Trương đạo diễn.“Hạ công tử, cảm ơn!

Tiểu Vũ tiểu thư hôm nay hơi mệt, cần nghỉ ngơi!”

Trương đạo diễn nhận danh thiếp, cười cười nói.“Này, đạo diễn, anh cũng nên biết điều chứ!

Tiểu Diễn nhà chúng tôi là ai mà tùy tiện mời khách ăn cơm?”

Một tên đi cùng Hà Tông Diễn lên tiếng.Người này vừa nhìn là biết không tử tế gì.

Chương 823: Trước lạ sau quenTrương đạo diễn diễn chỉ là phó đạo diễn.

Thời gian ra nhập công ty điện ảnh truyền thông Phượng Hoàng chưa lâu, mặc dù biết Lâm tổng không phải là người sợ phiền phức.

Hắn lại không biết địa vị của Tiểu Vũ, chỉ biết ngày thường Phan đạo xác thực rất tốt đối với Tiểu Vũ.

Chuyện này Trương đạo diễn diễn trong ngành giải trí đã thấy nhiều rồi.Nếu là Phan đạo diễn chắc cũng không vì một nữ diễn viên mà đắc tội mấy tên có chức có quyền.Nghĩ vậy, Trương đạo diễn diễn cũng có chút động tâm, vừa cười vừa nói: “Hạ công tử đã nói vậy thì chúng ta đi ăn một bữa!...”

Hà Tông Diễn cười đắc ý.“Trương đạo diễn diễn, tôi không đi...”

Tiểu Vũ chỉ không rành tình đời, không hiểu cái tên ăn chơi trác táng này đang âm mưu gì.

Người này cùng loại người như Chu Long.

Tiểu Vũ thấy phản cảm với loại người này.“Tiểu Vũ!”

Trương đạo diễn diễn nể mặt.

Không được chứng kiến thực lực của Hà Tông Diễn, Trương đạo diễn diễn cũng không phải là muốn nịnh nọt hắn, nhưng Tiểu Vũ không theo sắp xếp của hắn khiến Trương đạo diễn diễn có phần không vui.“Trương đạo diễn diễn, tôi thấy khó chịu, muốn về nghỉ ngơi!”

Tiểu Vũ tìm cớ từ chối.Trương đạo diễn trầm mặt, đang định mở miệng nói thì một người đàn ông đi đến mỉm cười gọi “Tiểu Vũ”.

Tiểu Vũ cũng không ngờ rằng lại gặp Liễu Tuấn ở đây vội vàng chạy đến trước mặt hắn.“Anh đến rồi!”

Tiểu Vũ muốn kéo cánh tay của Liễu Tuấn nhưng rồi lại rụt lại.“Tiểu Vũ, đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, sau đó về nghỉ ngơi.”

Liễu Tuấn kéo Tiểu Vũ đi thẳng ra ngoài không để ý đến Hà Tông Diễn.“Này, cô và hắn **...”

Cái tên đi cùng Hà Tông Diễn vừa nói nửa câu đã rống lên như giết lợn, không biết từ đâu một người đàn ông hung dữ xông đến tóm cổ hắn dí xuống ghế.

Một tên đi cùng khác định hành động thì cũng bị khống chế.

“Đông” một tiếng, hai người đụng đầu vào nhau bất tỉnh.Người đàn ông liếc nhìn Hà Tông Diễn, toàn thân hắn lạnh như băng, run lẩy bẩy.

Người này thật sự quá khỏe mạnh, toàn thân sát khí giống như một con dao nhỏ trí mạng.

Hai tên đi cùng hắn vốn là những tên ra tay độc vậy mà cũng không là gì với tên này thì hắn chịu sao nổi.

Chẳng những Hà Tông Diễn mà thành viên trong đoàn kịch cũng há hốc miệng kinh ngạc, không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi người đàn ông đó đi mất thì đám Hà Tông Diễn mới quay lại.Ngồi ở ghế phụ của ô tô, Tiểu Vũ hai tay đặt ở trước bụng, ngồi im, khóe miệng không che giấu nổi niềm vui.

Vừa rồi bọn Từ Văn Hòa xử lý Hà Tông Diễn, Tiểu Vũ không nhìn thấy.

Liễu Tuấn vừa xuất hiện, thì hắn đã thu hút mọi sự chú ý của cô.“Anh, sao hôm nay anh lại đến đây?”

Thật lâu sau, Tiểu Vũ mới sợ hãi hỏi hắn, dường như vẫn không tin đó là sự thật.

Hắn có bao nhiêu việc phải làm sao có thể đến đây?“Hôm nay thứ bảy, đến thăm em một chút thôi!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói.“...Sao anh biết em đóng kịch ở đây?”

Tiểu Vũ lại hỏi, tiếp đó cười xấu hổ.

Lâm tổng cùng Phan đạo diễn đều rất cung kính với hắn, chẳng nhẽ biết cô ở đâu với hắn lại khó đến thế?Liễu Tuấn cười cười, nói: “Em muốn đi ăn ở đâu?”

“Em không biết...Em không thông thuộc mấy khách sạn lắm...”

Tiểu Vũ hoang mang lắc đầu, có phần ngượng ngùng.Liễu Tuấn thấy hơi kì quái bèn hỏi: “Mấy tháng nay, em chưa ăn cơm ở khách sạn à?”

Tiểu Vũ lắc đầu: “Không toàn là ăn cùng đoàn kịch hoặc là về nhà ăn...Cơm hộp của đoàn kịch ngon thật...”

Xem kìa ngôi sao ăn cơm hộp.Liễu Tuấn trong nội tâm không khỏi cảm thương: “Phải chú ý sức khỏe, sức khỏe là vốn quý của con người.”

“Ân, em biết rồi.”

Tiểu Vũ liên tục gật đầu.“Tiểu Vũ, em tiến bộ rồi đấy, giỏi lắm.”

Liễu Tuấn khích lệ nói.Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, cắn môi không nói lời nào.

Liễu Tuấn trực tiếp cho xe chạy đến phòng trà “ Ngữ hậu thiêm tình” ở đây không những được uống trà mà còn có cả đồ ăn.

Đầu bếp tay nghề rất khá.Xe của Liễu Tuấn không phải là loại xe Audi 100 trên thị trường, cũng không phải là xe của công ty Trường Phong mà là một chiếc xe mới do hắn tự bỏ tiền ra mua Audi 200, tạo hình kiểu cổ, thậm chí đến mức bị mọi người trêu là Liễu thư kí mua xe riêng động cơ không khỏe chút nào.Liễu Tuấn cũng không để ý đến điều đó.Có lẽ là do ở trong quan trường lâu, tính tình cũng đã “ lão hóa”, cảm thấy rằng có khoa trương đi chiếc xe đẹp đẽ hơn cũng thấy mất tự nhiên.Hoàn cảnh thay đổi con người, xem ra là rất có đạo lý.“Oa, cảnh ở đây đẹp quá...”

Tiểu Vũ tán thưởng khi đi vào một lối đi nhỏ.Liễu Tuấn cười cười, tìm đến phòng trà mà hắn hay ngồi đẩy cửa ra đi vào, nói: “Tiểu Vũ.

Ở đây cũng chỉ có vài món ăn đơn giản thôi.”

“Cũng được mà.”

Tiểu Vũ gật đầu cuống quít, dáng bộ rất đáng yêu.

Liễu Tuấn không nhịn được đưa tay vuốt đầu cô.

Tiểu Vũ bèn cắn môi cười.

Liễu Tuấn gọi nhân viên phục vụ để gọi đồ ăn.“Cô à, cho nhiều cơm một chút!”

Khi cô phục vụ sắp ra khỏi cửa, Tiểu Vũ bèn nói thêm một câu.

Người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn cô trông cô nhỏ nhắn vậy mà lại đưa ra yêu cầu này.

Tiểu Vũ chỉ cười chứ không giải thích.

Cô biết Liễu Tuấn ăn rất khỏe.“Tiểu Vũ, để anh pha trà cho em!”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.“A!

Để em, để em...”

Tiểu Vũ giật nảy mình, sao có thể để anh ấy pha trà cho mình chứ?

Tiếu Vũ vội vàng tìm dụng cụ pha trà nhưng mà nhìn mấy thứ đồ cổ này, Tiểu Vũ không biết cách dùng.Liễu Tuấn cười nói: “Đồ ở đây không giống như ở nhà đâu.

Để anh dạy em...”

“A!”

Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, rồi chăm chú căng thẳng nhìn Liễu Tuấn làm.Thấy Tiểu Vũ chăm chú Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười, nói: “Tiểu Vũ, trà đạo phải chú ý đến ý cảnh, dáng bộ của em như thế thì pha trà chẳng khác nào bức cung.”

Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, xấu hổ nói: “Em không hiểu...Có phải là em rất ngốc không?”

Liễu Tuấn vuốt đầu cô nói: “Ai bảo vậy?

Em chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm sống thôi, sau này thành minh tinh rồi nhất định sẽ khiến cho người khác lóa mắt.”

“Thật không?”

Tiểu Vũ vui vẻ.“Tiểu Vũ, chú Sở và dì Đông có khỏe không?”

Liễu Tuấn vừa pha trà vừa hỏi Tiểu Vũ.

Chú Sở chính là cha của cô.“Đều tốt cả...”

Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn hỏi thăm bố mình thì rất vui vẻ liên tục gật đầu: “Sau khi cải cách công xưởng bố em vẫn được phân làm bảo vệ kho, lãnh đạo đối với bố em rất tốt.

Cửa hàng của mẹ em buôn bán cũng tốt, nhiều người đến ăn cơm, ai cũng bận cả.”

Nhắc tới người nhà, Tiểu Vũ rạng ngời hạnh phúc.Cô hiểu rằng đây đều là nhờ Liễu Tuấn cả, mặc dù giờ cô không còn ở đó nữa nhưng mà mọi người ai cũng cho rằng cô là người của Liễu Tuấn, đương nhiên là cũng phải tốt với bố mẹ cô rồi.“Giờ đây hiệu quả và lợi nhuận của xưởng càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều khen anh, thật lợi hại, đã cứu sống công ty...”

Nói đến những chuyện liên quan đến người thân, Tiểu Vũ nói nhiều hơnLiễu Tuấn cười cười hiểu rằng Tiếu Vũ nói thật.

Sau khi cải cách, rót vào một ngàn năm trăm vạn đôla, hơn nữa lại phái đội cố vấn tài năng đến nên hiện tại có thể nói hoạt động đã đi vào quỹ đạo, tuy tạm thời vẫn chưa thể nói là công ty lớn mạnh nhưng mà tình hình rất đáng mừng, công nhân lần đầu tiên lĩnh đủ lương và tiền thưởng.Liễu Tuấn dự tính tới cuối năm, tình hình công ty sẽ có thay đổi lớn.

Bước tiếp theo là mở rộng kinh doanh, sau đó mở rộng thị trường, chính thức phát triển trở thành xí nghiệp trụ cột.

Cho đến lúc này, Liễu Tuấn vẫn kiêm nghiệm chức tổng giám đốc, có thể nhường lại cho người khác.

Trải qua một thời gian ngắn quan sát, Liễu Tuấn cảm thấy Triệu Ngạn khá phù hợp.

Tuy hắn không hiểu lắm về dự tính những thay đổi nhưng mà phẩm chất và kinh nghiệm thì khỏi nói.

Có chính mình tọa trấn, lại thêm đội cố vấn của Yamada thì để Triệu Ngạn đảm nhiệm chức tổng giám đốc không phải là vấn đề lớn.Dù sao là nòng cốt của công ty không thể tuyển chọn bên ngoài được.Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên.

Liễu Tuấn móc điện thoại ra xem xét dãy số bèn vui vẻ cười.

Chương 824: Tổng thống Nga tương laiTrong điện thoại, truyền đến giọng của tiểu Thanh: “TTuấn em vừa từ Nga trở về!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Em giờ đây ở đâu?”

Tiểu Thanh cười khúc khích: “Còn có thể ở đâu chứ?

Hồng Kong công ty còn một đống việc đang chờ em xử lý.

Anh đang ở đâu đấy?”

“Ừ, ăn cơm ở quán trà của người bạn.”

“Bên người có cô nương xinh đẹp nào không thể?

Không được nói dối đâu đấy!”

Tiểu Thanh cùng Hà đại tiểu thư giống nhau ngày càng tinh quái.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Thế nào, Nga có lạnh không?

Gặp Ivan rồi chứ?

Cái người tổng thống tương lai của Nga!”

Tiểu Thanh lần này đến Nga, ngoại việc làm việc cùng ngân hàng trung ương Liên Bang Nga còn có nhiệm vụ khác là gặp mặt Ivan phó thị trưởng thứ nhất của thành phố Petersburg.

Người tên Ivan này nếu như không có biến cố gì thì sẽ trở thành tổng thống của Nga trong tương lai.Lần trước tiểu Thanh đã nhận lời đến thủ đô ngắm cảnh, Liễu Tuấn đã nhận ra, trung ương thực tế đã phát giác ra công ty mà đứng hắn đằng sau.

Về việc mời tiểu Thanh cũng có thể thấy họ đã cân nhắc.

Bất kể như thế nào, sự tồn tại của tập đoàn này có lợi lớn cho quốc gia.

Dù sao cha con Liễu Tuấn đều làm trong nhà nướcTập đoàn Thịnh Nghiệp ngày càng mở rộng thì càng ảnh hưởng sâu rộng đến kinh tế đất nước.

Không cần phải nói nhiều, phương Tây rất nghi ngờ cảnh giác với việc nước ta phát triển một cách nhanh chóng.

Trên thực tế, cái gọi là “Lý luận Đông Phương uy hiếp” luôn luôn dậy lên những xôn xao.Một số ít những kẻ đã lợi dụng điều đó để ngăn cản nước ta phát triển.Lãnh đạo cấp cao đã ra tín hiệu “ thân mật” như vậy thì Liễu Tuấn ra lệnh cho tiểu Thanh nhanh chóng phát triển công ty Thịnh Nghiệp hơn nữa.Nga là một nước lớn lúc bấy giờ, là một nước lớn phía Bắc nước ta sau này cần phải hợp tác nhiều nên cần phải chú ý.

Liễu Tuấn biết rằng sau này Ivan sẽ trở thành tổng thống nhưng mà cái khó là ở chỗ hắn không thể nói cho các lãnh đạo biết nên chỉ còn cách phát triển Thịnh Nghiệp mà thôi.Thấy tương lai của Ivan sau này tiểu Thanh đã tự mình đến Petersburg, với những thàng tựu sau này của hắn thì tổng tài đích thân đi cũng đáng.Đương nhiên, trước đó, tiểu Thanh đã thiết lập đủ mọi quan hệ, giữ liên lạc với Ivan.

Nói cách khác, đến thăm không quá đường đột.Mấy năm trước tiểu Thanh cùng Xảo nhi đều tạo nên con đường đi riêng tại Nga.

Nhất là tiểu Thanh, làm những chuyện này đúng là như bẩm sinh vậy.Sau nhiều năm tích lũy, giờ đây tiểu Thanh đã có ảnh hưởng khá lớn tại Nga, đến ngay cả Liễu Tuấn cũng không thể dự tính được.

Nhưng mà khi cô nói muốn gặp Ivan đối phương lập tức trả lời, vậy là có thể thấy ảnh hưởng của Thịnh Nghiệp đến nga quả thật là kinh người.“Kinh người!”

Tiểu Thanh nói.Liễu Tuấn im lặng.

Khi Ivan đảm nhiệm chức tổng thống Nga sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn lợi hại.”

Kinh người” đương nhiên là hai chữ đánh giá.

Nhưng mà câu tiếp của tiểu Thanh lại làm Liễu Tuấn kinh ngạc.Tiểu Thanh nói: “Người này, thật là đáng sợ.

Quả thực là chẳng khác gì anh!”

Liễu Tuấn im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Không phải chứ?

Anh đáng sợ vậy sao?

Em đừng có phỉ báng anh thế chứ?”

Liễu Tuấn nhận điện thoại của tiểu Thanh cũng không tránh Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ vốn cũng không dám nghe điện thoại của Liễu Tuấn nhưng mà thấy hắn nói “ phỉ báng” thì giật mình nhìn về phía hắn đầy quan tâm.Chẳng lẽ người trong điện thoại là kẻ địch?Nhưng khi nhìn thần sắc không giống, nụ cười đó giống như là khi gặp Nghiêm Phi, vậy thì chắc chắn là người phụ nữ của hắn.Một người đàn ông như vậy thì không thể có một người phụ nữ nào có thể sở hữu một mình được!

Tiểu Vũ trong lòng ngầm thở dài, đột nhiên rất hâm mộ người đang nói chuyện với Liễu Tuấn qua điện thoại.“Em đâu có phỉ báng anh.

Anh thật sự rất đáng sợ, chẳng lẽ chính anh cũng không biết sao?

Ai bên cạnh anh không lo lắng, cẩn thận?

Dường như chúng ta nghĩ gì cái tên Ivan này đều nhìn thấu được, hắn giống anh có khả năng đặc biệt...”

Tiểu Thanh nói.Liễu Tuấn đành phải cười cười.“Nói chuyện với Ivan thế nào?”

Liễu Tuấn hỏi.“Cũng được, hắn rất chu đáo, chỉ cần thành phố Ngọc Lan mời thì hắn sẽ đến.”

Đây chính là một trong những mục đích của chuyến đi Nga lần này.

Nếu như hắn đến thì bước tiếp theo là hai thành phố Ngọc Lan và Petersburg kết bạn bè.

Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này, Thịnh Nghiệp còn có những nhận thức chung khác với Ivan.

Từ giờ trở đi, chắc phải mất ba năm nữa để củng cố quan hệ giữa Thịnh Nghiệp và Ivan.

Đến khi Ivan lên đến đỉnh cao thì Thịnh Nghiệp cũng đạt đến tầm ảnh hưởng lớn nhất.“Không tồi!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói.“Đại lão gia của em ơi, em bay ngàn dặm xa xôi, đi đi về về, giờ người đau ê ẩm, anh không thể khen được một câu sao?”

Tiểu Thanh nói.Liễu Tuấn cười cười.Tiểu Thanh đoán ra có lẽ giờ hắn không tiện nói chuyện.

Liễu Tuấn hôn gió rồi nói “Mấy ngày nữa anh sẽ đến thăm em.” rồi cúp điện thoại.Tiểu Vũ ân cần nhìn Liễu Tuấn.Cô không dám hỏi nhiều.Liễu Tuấn nhắm mắt trầm tư, mỉm cười, ngồi vào bàn trà tiếp tục pha trà....Chiều chủ nhật, Liễu Tuấn cũng đang ngồi trong phòng của phó bí thư tỉnh ủy tỉnh A kiêm bí thư thành phố Ngọc Lan Đinh Ngọc Chu pha trà.Liễu Tuấn được mời đến.Từ sau khi sóng gió trong đại hội thường ủy, quan hệ giữa Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn như nước với lửa.

Đinh Ngọc Chu tính cách rất mạnh mẽ, bởi vì Cận Tú Thực bắt hắn phải hòa hoãn trong quan hệ với Liễu Tuấn chứ nếu không thì chẳng có chuyện này.

Trên quan trường lăn lộn cả đời, chưa bao giờ nếm mùi thiệt thòi như vậy chẳng lẽ già rồi mà lại phải cúi đầu trước một thằng nhóc?

Cho nên suốt mấy tháng, Đinh Ngọc Chu không nói chuyện với Liễu Tuấn, thậm chí nói chuyện xã giao cũng không.Cơ hội hau người gặp nhau cũng chỉ có trong hội nghị thường ủy mà thôi.

Hắn cũng không thèm để ý đến Liễu Tuấn, ngược lại khi Liễu Tuấn phát biểu là vẫn theo lệ, gật đầu làm lễ với hắn.

Những ủy viên trước kia phát biểu đều là “ bí thư Đinh tôi muốn nói vài lời”.

Địa vị của Thôi Phúc Thành khác với những phó bí thư bình thường, không ai lại mở đầu bằng ba chữ “Thôi thị trưởng”.

Nhưng sau khi Liễu Tuấn tạo ra sóng gió thì có chút thay đổi, khi các ủy viên phát biểu thì đặt “Thôi thị trưởng” cùng “Đinh bí thư” ngang hàng nhau.Người làm như vậy đầu tiên là Liễu Tuấn.

Thôi Phúc Thành thấy vui sướng vô cùng nhưng mà hắn cũng rất phục Liễu Tuấn.

Mở đầu bằng ba chữ “Thôi thị trưởng”có vẻ rất bình thường, kì thực thật không đơn giản.

Đương nhiên Liễu Tuấn không muốn “Kết thù kết oán” với Đinh Ngọc Chu.

Với tính cách của Đinh Ngọc Chu thì khi hắn nghe thấy “ Đinh bí thư Thôi thị trưởng” được đặt ngang hàng thì đương nhiên là bất mãn.Nhưng mà Thôi Phúc Thành cũng không quá để ý.

Đã “ phản kích” như thế rồi thì coi như lật mặt với hắn luôn, không chẳng lẽ lại làm bẽ mặt hắn còn giả vờ “ ngoan”?Nhưng mà hôm nay Đinh Ngọc Chu đột nhiên mời Liễu Tuấn đến nói chuyện, Liễu Tuấn cũng không hiểu hắn có ý gì.

Đột nhiên nghĩ kĩ lại thì nhận ra hắn muốn “ làm hòa”?

Cũng có khả năng này.

Dù sao hắn cũng là nha nội, sau khi thể hiện sức mạnh xong, mấy người của Đinh Ngọc Chu giận thì cũng giận rồi, cuối cùng cũng phải đưa ra một đối sách không thể suy trì chiến tranh lạnh mãi được.

Đinh Ngọc Chu càng lờ Liễu Tuấn đi thì hắn càng bị động.Tại sao, anh đường đường là phó bí thư Tỉnh ủy mà lại bó tay với cấp dưới?

Chỉ còn cách chơi trò “ hờn dỗi” như trẻ con hay chơi với nhau?Đúng là quá phi thực tế.

Không ngờ một Đinh Ngọc Chu hổ báo như thế mà lại bị một tên nhóc đánh đổ.

Về mặt chính trị không có chuyện mãi là bạn hay mãi là kẻ thù chỉ có lợi ích của hai bên mà thôi.

Nếu như cần thiết thì kẻ thù cũng phải bắt tay.Trải qua mấy tháng như vậy cuối cùng Đinh Ngọc Chu đã nghĩ thông suốt.Vô luận thế nào, lãnh đạo của thị ủy đã mời đến tận nhà riêng, chắc chắn là việc riêng, Liễu Tuấn không thể không đến.

Chỉ có điều hắn phải đề phòng.Kể từ bây giờ “ hòa giải” với Đinh Ngọc Chu là một việc quan trọng.

Đối với hắn Liễu Tuấn cũng quan trọng.

Chương 825: Thỏa hiệp của Đinh Ngọc ChuĐinh Ngọc Chu rất khách sáo, bày biện đủ loại hoa quả, trà, thậm chí còn phái con hắn đứng ở cổng đón Liễu Tuấn.

Con của Đinh Ngọc Chu tên là Đinh Nguyên Ưng, khoảng gần ba mươi tuổi, là giảng viên trường đại học công nghiệp Ngọc Lan.

Một trí thức nho nhã, nụ cười hiền lành.

Bề ngoài trông không giống Đinh Ngọc Chu chút nào, chắc là giống mẹ.

Đinh Nguyên Ưng rất khách khí khi nói chuyện với Liễu Tuấn đồng thời cũng lộ vẻ tò mò.Một thanh niên thậm chí còn trẻ hơn cả mình vật mà lại dám chống lại ba mình trong cuộc họp thường ủy tỉnh ủy?

Dáng người khôi ngô cao lớn, sắc mặt bình thản!

Liễu Tuấn vừa đi vào phòng khách Đinh Ngọc Chu vội vàng đứng dậy tươi cười.Liễu Tuấn vội vàng đưa tay, mỉm cười nói: “Chào Đinh bí thư!”

Đinh Ngọc Chu mỉm cười gật đầu nói: “Mời ngồi.”

Liễu Tuấn ngồi xuống.

Sau đó Đinh Ngọc Chu đẩy thuốc và trà đến trước mặt hắn cười nói: “Biết cậu cũng là một cái “ ống khói” không phải khách khí, muốn thì cứ hút.”

“Cảm ơn Đinh bí thư!”

Không cần biết mục đích của Đinh Ngọc Chu hôm nay là gì, đã đến đây rồi thì cũng phải lịch sự một chút.Đinh Nguyên Ưng cười hỏi: “Liễu bí thư, uống trà gì?

Thiết Quan Âm, Phổ Nhị hay Hoàng Sơn Vân Vụ?”

Liễu Tuấn bèn nở nụ cười.Xem ra Đinh Nguyên Ưng đúng là một người chỉ biết đến sách vở, không hiểu thế nào lễ nghĩa trên quan trường.

Nếu như là bạn bè thân thiết thì hỏi vậy không sao nhưng Liễu Tuấn lại lần đầu đến đây, ở thành phố này cũng coi là đức cao vọng trọng.“Khách theo chủ.

Tôi thích trà xanh.”

Đinh Nguyên Ưng cười nói: “Trà xanh tốt mà.

Trà xnh được xếp là một trong những loại đồ uống tất nhất.

Vậy thì uống Hoàng Sơn Vân Vụ đi.”

Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Đinh Ngọc Chu cười nói: “Liễu Tuấn, nghe nói cậu là cao thủ trà đạo hôm nay thể hiện chút đi?”

Liễu Tuấn cười nói: “Đinh bí thư chê cười rồi, tôi cũng chỉ biết chút ít, sao nói là cao thủ được?”

“Ha ha, dù sao chúng tôi cũng không hiểu, cậu cứ lừa chúng tôi là được mà!”

Đinh Ngọc Chu bèn trêu đùa.Liễu Tuấn nở nụ cười: “Đã như vầy thì bất kính không bằng tuân lệnh.”

Hiển nhiên trên bàn bày đủ các dụng cụ pha trà, thậm chí có cả một cái lò nhỏ nhưng mà nhìn kĩ ra thì đó là một cái bếp điện được thiết kế như một cái bếp lò cổ.

Dù sao thì cũng không dễ gì kiếm được than củi ở đây.Đinh Ngọc Chu tỏ ra rất thoải mái khi nói chuyện, với tính cách của hắn thì đây có thể coi là rất thành ý rồi.Lập tức Liễu Tuấn cũng không từ chối.

Bắt đầu pha trà.Đinh Ngọc Chu chuẩn bị trà cực phẩm của An Khê Thiết Quan Âm.

Xem ra Đinh Ngọc Chu cũng đã nghiên cứu qua về sở thích của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn trong nội tâm lại càng đề cao cảnh giác.“Liễu Tuấn, nghe nói bằng hữu của cậu có quan hệ rất tốt với đệ nhất đệ nhất Phó thị trưởng Ivan thành phố Petersburg?”

Liễu Tuấn bắt đầu pha trà, Đinh Ngọc Chu vừa nhìn vừa hỏi.

Đinh Nguyên Ưng còn chăm chú hơn cả cha.Liễu Tuấn trong nội tâm hơi kinh hãi, vốn dĩ hắn định nói chuyện này cho Thôi Phúc Thành trước để mời Ivan nhưng không ngờ Đinh Ngọc Chu lại hỏi trước, không biết hắn nghe đâu tin này?Vị bằng hữu đó không nghi ngờ gì chính là Liễu Thanh.Xem ra tập đoàn sau lưng hắn càng ngày càng trồi lên mặt nước.

Đinh Ngọc Chu xem ra cũng biết khá nhiều về hắn.Liễu Tuấn trong nội tâm không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh pha trà: “Ân, đúng là có chuyện như vậy.

Trước đó không lâu cô ấy đã đi Nga gặp Ivan.”

Đinh Nguyên Ưng liếc Liễu Tuấn trong nội tâm càng thêm kinh ngạc.Ngày thường, khách đến chơi không ít, hắn vẫn thường ngồi tiếp khách thế này.

Mặc dù hắn không làm về chính trị nhưng Đinh Ngọc Chu lại rất hài lòng với con trai mình.

Đinh Nguyên Ưng tính cách hiền lành không hợp với việc làm chính trị.

Nhưng làm một học giả, Đinh Nguyên Ưng lại hết sức ưu tú.

Đối với Đinh Ngọc Chu mà nói, chỉ cần con có thể tự lập được còn làm quan hay không thì không quan trọng.Đinh Nguyên Ưng kinh ngạc đương nhiên là thái độ của Liễu Tuấn.Đến nhà Đinh Ngọc Chu chơi, bất kể là quan chức cấp cao hay cấp thấp, tuổi lớn hay nhỏ đều không khỏi không khỏi cung kính.

Người khác thậm chí là chân tay luống cuống, vã mồ hôi hột.

Cũng có vài người mở miệng là nịnh nọt, khiến người ta nổi cả da gà, nhưng Liễu Tuấn thì khác.Người trẻ tuổi này, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, có vẻ rất cung kính cha mình nhưng lại có chút gì đó rất kiêu ngạo.

Đúng là không ngờ tuổi trẻ mà phong độ đến vậy.“Petersburg là thành phố lớn thứ hai của Nga công nghiệp và kinh doanh vô cùng phát triển.

Nhất là công nghiệp nặng, thực lực rất hùng hậu, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ đến việc hợp tác với họ.”

Liễu Tuấn nói.Lúc này nước đã bắt đầu sôi, Liễu Tuấn liền cho trà Thiết Quan Âm vào mùi thơm thoang thoảng cả phòng.“Thơm quá.”

Đinh Nguyên Ưng khen một câu.Liễu Tuấn cười cười, đưa một chén trà đến trước mặt Đinh Ngọc Chu, Đinh Ngọc Chu cũng không khách khí, bưng lên nhấp một ngụm, vuốt cằm, nói: “Nước trà này đúng là khác biệt, thần kì quá.”

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Liễu Tuấn cho rằng, trà đạo chủ yếu là phải dưỡng tính, trong trà đạo phải dần dần hiểu ra mùi vị của nó.

Nhưng mà hôm nay, Đinh Ngọc Chu rõ ràng không phải có ý muốn luận trà đạo với hắn.“Liễu Tuấn, tôi thấy ý kiến này được đấy.

Chuyện này, cậu bàn bạc với Thôi Phúc Thành xem sao, rồi sau đó mời họ sang thăm thành phố chúng ta.

Lúc nào đó thuận tiện chúng ta cũng phái người đến đó học tập.”

Đinh Ngọc Chu uống mấy ngụm trà, dặn dò nói.

Nói chuyện đến chuyện công tác, Đinh Ngọc Chu trở nên tương đối nghiêm túc.Liễu Tuấn gật đầu đồng ý: “Tốt, ngày mai tôi sẽ chuyển chỉ thị của bí thư với thị trưởng.”

Đinh Ngọc Chu khoát khoát tay, nói: “Chỉ thị hay không chỉ thị, đều không sao cả.

Không cần phải chi tiết như vậy, chuyện công việc cứ bàn bạc, nói chuyện là được rồi.”

“Dạ.”

Liễu Tuấn cũng không nói nhiều.Đinh Ngọc Chu nói ra những lời tự nhiên như vậy có lẽ đây là lần đầu tiên.

Có lẽ, đây là cũng là mục đích hôm nay Đinh Ngọc Chu mời hắn đến đây.

Đinh Ngọc Chu muốn truyền đi một thông điệp rằng tôi hiểu cậu ít nhiều, chuyện trước kia thì cho qua đi, sau này thì bàn bạc mà làm.

Thật không hiểu Đinh Ngọc Chu đã phải đấu tranh tư tưởng cỡ nào để có thể thuyết phục chính mình.Hơn nữa Đinh Ngọc Chu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Cận Tú Thực chắc chắn là cũng biết gì đó và đã bảo Đinh Ngọc Chu là không nên đối đầu trực tiếp với Liễu Tuấn.

Lúc này là lúc vô cùng nhạy cảm.

Dù thế nào Liễu Tuấn cũng không đủ mạnh để uy hiếp cấp trên Đinh Ngọc Chu.

Chỉ cần ngươi Đinh Ngọc Chu không nhằm vào người ta thì người ta cũng không làm gì ngươi.

Cận Tú Thực chính là mấu chốt của việc giảng hòa này của Đinh Ngọc Chu.Vô luận Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích hay là Liễu Tuấn quyền hạn đều nằm trong tỉnh.

Nếu như không có Cận Tú Thực suy trì thế lực thì Đinh Ngọc Chu chỉ có mà đưa mình vào chỗ bất lợi mà thôi.

Tiền đồ Cận Tú Thực muốn phát triền được thì đành phải để Đinh Ngọc Chu chịu thiệt.

Đã chèn ép không được, Đinh Ngọc Chu nhất định phải suy nghĩ đến.“Đồng tâm hiệp lực”.

Đây là sách lược suy nhất lúc này.

Nhìn sang thanh niên vẫn đang bình tĩnh bên cạnh, Đinh Ngọc Chu trong lòng than thở một tiếng đầy bất đắc dĩ.“Liễu Tuấn, chuyện của công ty Trường Giang là thế nào?

Tại sao các cậu lại đưa ra tòa, kiện quản lý khu Trường Hà?”

Đinh Ngọc Chu hơi kích động hỏi.Liễu Tuấn thẳng người đáp: “Chuyện này chủ yếu là vì hai lý do một là vì Trường Giang là một trong những công ty hàng đầu do chúng ta thu hút đầu tư, bây giờ xảy ra chuyện đương nhiên phải xử lý theo pháp luật.

Mặt khác, tôi cũng muốn thông qua chuyện này nhắc nhở các quan chức, nhắc nhở mọi người sau này phải suy nghĩ kĩ, làm rõ tình hình không thể tùy tiện quyết định được.

Thông qua quần chúng để giám sát cán bộ, là biện pháp tốt.”

Đinh Ngọc Chu cũng không nóng mà từ từ suy nghĩ lời của Liễu Tuấn sau đó mới chậm rãi gật nhẹ đầu, nói: “Cũng rất có lý.

Làm theo pháp luật, vụ kiện lần này rất có ý nghĩa giáo dục!”

“Đúng vậy, Đinh bí thư, tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Liễu Tuấn, Trường Hà năm nay cũng khá, cậu không cần phải băn khoăn lo lắng, thị ủy luôn ủng hộ cậu.”

Đinh Ngọc Chu nói, ánh mắt có chút né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, rót thêm trà cho Đinh Ngọc Chu.

Chương 826: Ivan chính thức tới thămĐầu tháng 8 năm 96, là mùa mua bán vàng có nhiều biến động.

Nhận lời mời của chính quyền thành phố Ngọc Lan đệ nhất Phó thị trưởng Ivan đã dẫn đầu đoàn đại biểu đến thăm thành phố.

Nhận ủy thác của Đinh bí thư, thị trưởng Thôi Phúc Thành đã dẫn đầu đoàn đại biểu thành phố đến sân bay đón tiếp.Trong số các quan chức đến đón tiếp Liễu Tuấn đứng thứ năm.Máy bay chậm rãi hạ cánh, cửa mở ra một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Liễu Tuấn, vẫy tay với những người đến đón.Đương nhiên, lúc này Ivan còn chưa nổi tiếng như sau này, trong danh sách quan chức của Nga cũng chỉ xếp bậc trung mà thôi.

Được thị trưởng thành phố Ngọc Lan đích thân đến đón đã là một vinh dự lớn.Ivan sau khi vẫy tay chào thì tiến đến bắt tay với các quan chức.Đến lượt Liễu Tuấn, Liễu Tuấn tỉ mỉ quan sát đánh giá nhân vật tầm cỡ quốc tế tương lai này.Ivan mặc bộ vest xanh đen, cà - vạt nâu.

Trang phục rất trang trọng.

Trông hắn rất trẻ, thật ra năm đó hắn cũng mới chỉ có 44 tuổi, đây chính là độ tuổi hoàng kim.

Ở tuổi này người làm chính trị kinh nghiệm phong phú, sức lực dồi dào.

Tuy hết sức quen mặt nhưng mà khi bắt tay Liễu Tuấn vẫn cảm thấy Ivan khác so với những gì hắn nhìn thấy trên tivi.

Ivan lúc này cười thân thiết, đôi mắt màu xanh lam để lộ ra vẻ kiên nghị.Đúng như tiểu Thanh nói, ánh mắt của hắn quả đáng sợ, phảng phất như thể chỉ nhìn thoáng là có thể nhìn thấu tất cả.

Ivan bắt tay rất có lực, chắc là đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Phiên dịch giới thiệu cho Ivan hàng lãnh đạo đứng đầu.

Trong thành phố thì cũng chỉ có lãnh đạo thường ủy thị ủy là quan trọng nhất còn những người khác thì không cần phải hành lễ.

Trời nóng bức, không thể đứng ở sân bay lâu được.Khi giới thiệu đến Liễu Tuấn ánh mắt của Ivan bỗng lóe lên vẻ kinh ngạc.

Tuy Tô Cộng đã giải tán, mặc dù không còn quyền vô hạn như trước kia nhưng mà cũng từng là một trong những thành viên của Tô Cộng, Ivan đương nhiên là hiểu rõ đảng ủy.

Không ngờ Liễu Tuấn trẻ như vậy mà lại đứng trong hàng ngũ lãnh đạo có quyền lực nhất thành phố.“Xin chào, Ivan tiên sinh, hoan nghênh anh tới thành phố chúng tôi!”

Liễu Tuấn nói tiếng Nga lưu loát.Khi còn nhỏ, dưới sự giám sát chặt chẽ của Chu tiên sinh, Liễu Tuấn đã học hết quyển sách《 Chiến tranh và hoà bình 》.

Để luyện khẩu ngữ ngày nào Liễu Tuấn cũng thao thao cả buổi.

Đến khi trưởng thành thì đây là lần đầu tiên dùng đến.

Ivan thần sắc càng thêm kinh ngạc, rồi dùng tiếng Nga trả lời hắn.“Cảm ơn Liễu bí thư.

Tôi rất vui được đến thăm thành phố Ngọc Lan, được gặp Liễu bí thư và các lãnh đạo thành phố.”

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, nắm chặt tay của Ivan.Sau khi kết thúc nghi lễ đón tiếp đoàn người nhanh chóng lên xe, nối đuôi nhau về đại viện thị ủy.Chuyến viếng thăm lần này của Ivan, tỉnh A và thị ủy thành phố Ngọc Lan đều rất coi trọng.

Mặc dù nước lớn phương Bắc này đang gặp phải biến cố lớn, và đối mặt với những thử thách nhưng mà sức ảnh hưởng trên trường quốc tế vẫn không thể xem nhẹ.

Vài năm trước, ngoại giao của Trung Quốc rơi vào tình thế khó khăn, các nước phương Tây đặc biệt là các chính khách phái phủ chiến vô cùng căm thù Trung Quốc.Năm ngoái lãnh đạo nào đó đến thăm Mỹ, đã gây lên sóng gió ngoại giao lớn, đến nay vẫn chưa lặng sóng.

Lúc đó thiết lập quan hệ ngoại giao tốt với các nước láng giềng là nhiệm vụ cấp bách.Ngọc Lan thành công trong việc mời phó thị trưởng Ivan đến thăm không chỉ là một kết quả lớn trong trận chiến ngoại giao mà đến ngay cả bộ ngoại giao cũng rất coi trọng chuyện này, phái một vụ trưởng chuyên phụ trách những công việc liên quan đến Nga đến thành phố Ngọc Lan giám sát, đồng thời tổ chức đón tiếp và hội đàm.

Chuyến viếng thăm lần này mục tiêu chủ yếu của tỉnh A và thành phố Ngọc lan là kết giao bè bạn.Ivan lần này đến thăm trong năm ngày bởi vậy nên Ngọc Lan sắp xếp tương đối thoải mái.

Trong hành trình ban đầu thì có đến nửa ngày để Ivan du lãm Ngọc Lan.

Nhưng mà về sau bên Nga đưa ra đề nghị, nói rằng Ivan muốn hiểu biết thêm về phát triển kinh tế của thành phố.Lúc ấy Ivan vẫn chưa nổi tiếng nên mọi người không hiểu về hắn.

Liễu Tuấn lại biết rằng Ivan nổi tiếng là “ tham công tiếc việc”.

Sau khi thăng chức, hắn chỉ dựa vào sức mình để vực Nga dậy, một người mạnh như thế thường không có cảm giác với việc thưởng hoa thưởng nguyệt.Trước khi Ivan đến hai ngày, Liễu Tuấn về cơ bản chưa từng gặp mặt hắn.

Ngoại trừ việc gặp mặt ở sân bay và buổi yến tiệc đón chào vào buổi tối ra thì Liễu Tuấn cũng không có gặp hắn.

Sau đó thì Ivan bận rộn với việc gặp gỡ các cán bộ trong tỉnh thành phố.

Cận Tú Thực Hà Duyên An cũng đến gặp hắn nói chuyện.Ivan để lại ấn tượng về sự trung thực của mình, Ivan rất ít khi nói những lời bay bổng, hoa mỹ.

Mãi đến ngày thứ ba mới đến lượt Liễu Nha Nội làm nhân vật chính.

Trong hành trình của Ivan thì có cả một ngày để đến tham quan khu phát triển kinh tế kĩ thuật cao Trường Hà.

Yêu cầu này cũng là của bên Nga đưa ra, hơn nữa lại là bất ngờ thay đổi.

Lúc trước chỉ sắp xếp Ivan đến đó tham quan trong hai giờ.

Nhưng mà tối hôm qua Ivan cùng bí thư thị ủy Đinh Ngọc Chu gặp mặt đã trực tiếp đưa ra yêu cầu này nói rằng nghe nói khu phát triển kinh tế của Trường Hà rất đặc sắc nên muốn có thêm thời gian để đến xem cũng như gặp mặt các cán bộ chủ chốt.Yêu cầu này làm cho Đinh Ngọc Chu trở tay không kịp.Nhưng mà Ivan đã nói thế hắn không thể cự tuyệt.

Cũng không thể nói, Ivan tiên sinh, Trường Hà khu không có gì đẹp mắt, ngài hãy đến xem những khu khác đi?

Thật ra Ivan đột nhiên muốn thay đổi hành trình cũng không phải do Liễu Tuấn bày trò.

Ivan cũng chỉ là một quan địa phương có quan hệ mật thiết với Liễu Tuấn cũng không thể làm cho con đường thăng quan của hắn trở nên sáng lạn.Theo kế hoạch cũ thì Ivan chỉ có hai giờ để thăm quan, giữa hai người cũng chỉ có thể nói vài câu đơn giản, như vậy là đủ rồi, coi như là thiết lập tình hữu nghị.

Mặc dù chỉ là hữu nghị ngoại giao trên danh nghĩa.Ivan đột nhiên thay đổi hành trình, nguyên nhân chủ yếu là do tiểu Thanh.

Tiểu Thanh không hiểu phương thức làm việc của nội bộ chính quyền, chỉ muốn cho chồng yêu thêm chút lợi.

Tiểu Tuấn đã dự đoán sau này Ivan sẽ thành tổng thống Nga đã vậy thì cứ để hắn thân thiết một chút sau này cũng có lợi.Tiểu Thanh chưa bao giờ hoài nghi dự đoán của Liễu Tuấn.Vô số sự thật đã chứng minh Liễu Tuấn chưa bao giờ dự đoán sai.Tiểu Tuấn nói, khi có lợi thì đừng nương tay.

Liễu nha nội khi nói những lời này cười đầy bất lương, khiến người khác thấy chán ghét.Đối với những biểu hiện này của Liễu Tuấn tiểu Thanh đã quá quen thuộc.Chồng yêu của cô vốn là thần của thần mà.Đinh Ngọc Chu thấy không thoải mái trước đề nghị của Ivan nhưng không thể từ chối.

Hành trình đã sắp xếp chi tiết cụ thể không dễ gì mà thay đổi được.

Khách đã có hứng như vậy thì chủ cũng không có lý do gì mà từ chối.Bởi vì Ivan rất chú tâm đến khu phát triển kinh tế kĩ thuật cao Trường Hà, giành cả một ngày để tham quan nên vị vụ trưởng bộ ngoại giao phụ trách các sự vụ của Đông Âu lập tức đến gặp Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ để hỏi tỉ mỉ tình hình Chương 827: Liễu Tuấn góp ý cho IvanIvan đên thăm khu Trường Hà được tiếp đón một cách nồng nhiệt.

Địa vị hiện nay của hắn cũng không phải là cao lắm nên phía chính quyền tiếp đãi cũng phải theo cấp bậc, không thể tùy tiện đi quá giới hạn nhưng mà không thể cấm được người dân đón chào.

Trong vòng một đêm, Trường Hà đãchuẩn bị hàng trăm biểu ngữ “ Hoan nghênh Ivan tiên sinh đến thăm quan.

“.

Mấy xí nghiệp của tiểu Thanh lại càng hoan nghênh nhiệt liệtơn.Doanh nghiệp tự bỏ tiền ra tổ chức đón tiếp nên đồng chí bộ ngoại giao cũng không có ý kiến gì.

Về phần những doanh nghiệp này sao lại hoan nghênh nhiệt liệt đến vậy thì hắn không rõ.

Có lẽ là mánh khóe của dân kinh doanh.Ivan mặc dù là một người tham công tiếc việc không để ý những thứ nhỏ nhặt nhưng mà hắn công du nước ngoài đại diện cho sự tôn nghiêm của quốc gia, có thể được chủ nhà hoan nghênh như vậy cũng là một vinh dự.“Liễu bí thư, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Tại cửa khu Trường Hà Ivan bắt tay Liễu Tuấn khẽ cười nói.Liễu Tuấn mỉm cười đáp lễ: “Hoan nghênh phó thị Trưởng đến thăm Trường Hà.”

Thật ra Ivan nói là muốn thăm quan khu Trường Hà lâu hơn cũng là có nguyên nhân.

Khi hắn và người phụ nữ phương Đông thần bí kia bí mật gặp gỡ, nghe nói đến số tiền mấy chục tỉ đô la.

Đệ nhất mỹ nhân giàu có đã nói với hắn về một bí thư trẻ tuổi tài giỏi ở phía Nam.

Về mặt chính trị, xây dựng phát triển kinh tế đều đạt được những thành tựu rực rỡ.Năm năm trước, Nga đã xảy ra những biến đổi lớn, cường quốc suốt bảy mươi năm bỗng chốc sụp đổ, Nga tuyên bố độc lập, bởi vì bạo loạn đã gây ra hậu quả nghiêm trọng khiến kinh tế quốc gia bị suy yếu nặng nề, trật tự kinh tế hỗn loạn.

Sự thật này đã khiến cho nhiều anh hùng Nga cảm thấy thất vọng.

Ivan lòng ôm chí lớn, chấn hưng Nga nên rất có cảm tình với những người có tài năng trong xây dựng phát triển kinh tế.

Hắn hi vọng lần gặp mặt này có thể có được sự chỉ dẫn, gợi ý nào đó.Đương nhiên, Ivan hiểu bộ máy chính quyền của nước bạn nên hắn hiểu rằng một người trẻ như Liễu Tuấn chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của đất nước trong tương lai.

Thông qua chuyến viếng thăm lần này, Ivan cũng hy vọng có thể cùng Liễu Tuấn xây dựng mối quan hệ hữu nghị.

Có lẽ vài chục năm sau, quan hệ hữu nghị này sẽ có tác dụng lớn trong việc tăng cường giao lưu hữu nghị giữa lãnh đạo cấp cao hai nước.Khách và chủ sau khi chào hỏi giao lưu vài câu.

Liễu Tuấn thay mặt khu Trường Hà biểu thị sự hoan nghênh đón chào.Tối hôm qua Ivan đã đưa ra yêu cầu được tham quan khu Trường Hà lâu hơn.

Sau khi biết tin, khu Trường Hà đã phái chuyên gia cùng nhân viên của Ivan lương thượng lại hành trình.

Công ty xe máy Trường Phong là nơi đầu tiên mà Ivan khảo sát.

Đây là một trong những xí nghiệp nòng cốt, đã từng gặp phải nhiều sóng gió, loại hình giống với nhiều doanh nghiệp của Nga.

Chỉ có điều, công ty này đã từng bước vượt qua khó khăn.

Đa số xí nghiệp của Nga vẫn còn đang trong giai đoạn vật lộn thậm chí có xí nghiệp còn bị nhấn chìm.

Liễu Tuấn đích thân đưa Ivan đi tham quan.Phó tổng Triệu Ngạn đã sớm được thông báo thị trưởng Nga sẽ đến thăm quan.

Trong hành trình trước đó của Ivan thì đến thăm công ty này là nhiệm vụ hàng đầu.

Triệu Ngạn hết sức kích động, hắn làm việc ở đây đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên đón khách đến từ Nga.Nhắc đến St.

Petersburg có lẽ Triệu Ngạn không mấy ấn tượng nhưng mà nhắc đến Leningrad thì Triệu Ngạn chắc chắn đã nghe quá nhiều rồi. 《 Lenin tháng mười 》 bộ phim nhựa kinh điển của nhiều quốc gia.

Đây là bộ phim làm để chào mừng 20 năm Cách mạng Tháng Mười Nga.Công ty Trường Phong đã từng tổ chức để cho công nhân cán bộ xem phim này.

Đối với những người tầm tuổi như hắn thì Leningrad đã quá quen thuộc.Ivan đã từng làm đệ nhất Phó thị trưởng thành phố Leningrad, điều này khiến cho bọn Triệu Ngạn thấy vô cùng vinh dự.Để nghênh đón Ivan đến Triệu Ngạn mấy ngày nay đều chỉ ngủ bốn năm giờ, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ tất cả.

Tường bao quanh nhà xưởng cờ bay phấp phới.Tất cả các phân xưởng đều phải tiến hành sản xuất như bình thường.

Trên thực tế, do nhu cầu thị trường các phòng của công ty cũng rất bận rộn, chẳng có lúc nào mà nhàn rỗi cả.

Đoàn xe dài tiến vào công ty, thấy quang cảnh sạch sẽ, và đón tiếp nồng nhiệt Ivan liên tiếp gật đầu mỉm cười thể hiện sự cảm ơn với Liễu Tuấn đang ngồi sau.“Cảm ơn Liễu bí thư, đã tiếp đón tôi nồng nhiệt như vậy.”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Phó thị trưởng không cần phải khách khí, nhiệt tình hiếu khách là truyền thống của nhân dân chúng tôi.

Hơn nữa Ivan tiên sinh lại đến từ quê hương của vĩ nhân nên cũng phải đón tiếp long trọng chứ.”

Nhắc tới Lenin vị lãnh tụ vĩ đại này, Ivan thần sắc nghiêm nghị, nói: “Lê Nin là vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc ta và mãi mãi là niềm kiêu hãnh của St.

Petersburg chúng tôi.”

Sau khi Soviet giải thể Tô cộng bị giải tán.

Đánh giá những lãnh đạo chủ chốt trong liên minh Soviet, có nhiều luồng ý kiến khác nhau, vài vị bị đánh giá rất thấp.

Nhưng mà đối với Lenin thì mọi người đều đánh giá ông là người chính diện.

Quê của Lenin chính là thành phố St.

Petersburg cũng giống như Peter Đại Đế, ông được nhân dân thành phố chấp nhận, ủng hộ.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Sau khi im lặng một hồi, Ivan đột nhiên hỏi: “Liễu bí thư, xin hỏi một vấn đề cá nhân một chút, tiếng Nga của anh sao mà lưu loát vậy?”

Lúc ấy một cán bộ trẻ tuổi không học khoa tiếng nước ngoài mà có thể nói lưu loát như thế đúng là vô cùng hiếm khiến Ivan không khỏi hiếu kỳ.Liễu Tuấn cười nói: “Khi tôi còn nhỏ thầy giáo của tôi là giáo sư đại học, đã từng du học Moskow, nên rất hiểu biết về tiếng Nga.”

“Thì ra là thế!”

Ivan liên tục gật đầu.“Lúc đó tôi mới chỉ có vài tuổi, hàng ngày đều bị thầy giáo bắt học tiếng Nga, đúng là rất khổ.”

Liễu Tuấn khẽ cười nói.Ivan cười lớn.Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn nghe thấy tiếng cười của vị tổng thống Nga tương lai.

Nhân vật phi thường đương nhiên phải có chỗ khác người.Đoàn xe không dừng lại trước văn phòng công ty, mà trực tiếp chạy đến phân xưởng.

Ivan, Liễu Tuấn bắt đầu đi tham quan dây chuyền sản xuất của xưởng.

Ivan xem rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hỏi thăm tình hình.

Các vấn đề kĩ thuật đôi khi phiên dịch cũng không hiểu rõ nên Liễu Tuấn dùng tiếng Nga nói với Ivan.Liễu Tuấn giới thiệu với Ivan về tình hình khó khăn trước kia của công ty và biện pháp khắc phục cũng như tình hình tiêu thụ khả quan của công ty hiện nay.

Ivan chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng khẽ gật đầu, đương nhiên cũng đưa ra vài câu hỏi.

Liễu Tuấn cũng vui lòng trả lời mọi câu hỏi của Ivan trong tầm hiểu biết của mình.

Có thể thấy Ivan rất hài lòng.

Có thể tham khảo kinh nghiệm của Trường Phong, chắc chắn có ích cho Nga.Sau khi thăm quan xong, Ivan rất cảm khái nói: “Liễu bí thư, quý quốc đang đi trên con đường lớn mạnh, đó là sự dẫn dắt cho tôi.”

Liễu Tuấn mỉm cười đáp: “Hai nước chúng ta hữu hảo lân bang, tôi tin rằng sau này sẽ còn hợp tác trên nhiều lĩnh vực.”

Ivan gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Liễu bí thư, theo anh thì nền kinh tế không ổn định thì nên cải cách thế nào là tốt nhất?”

Vấn đề này có hơi lớn, nhưng mà Liễu Tuấn đã sớm chuẩn bị, lập tức không chút do dự đáp: “Ivan tiên sinh, quan trọng nhất là trật tự.

Khôi phục trật tự thì mọi chuyện đều có thể tiến hành.”

Ivan mỉm cười, gật đầu, một lần nữa cùng Liễu Tuấn bắt tay.Chuyến viếng thăm của Ivan đến Ngọc Lan thành công tốt đẹp.

Hai bên đã kí kết hiệp định hữu nghị.

Ivan trở lại Nga không lâu thì bàn giao chức Phó thị trưởng đến điện Kremlin gia nhập tầng lớp trung tâm Chương 828: Bà mẹ xinh đẹp nhất“Phi Phi, em phải rèn luyện nhiều!”

Liễu Tuấn nói với Nghiêm Phi nói.

Nghiêm Phi lại cứ nằm trên giường không chịu ngồi dậy.Đây không phải là khu biệt thự số một của khu Trường Hà mà là tỉnh N.Chiều thứ 6 Liễu Tuấn bay về Đại Ninh để thăm Nghiêm Phi.Nghiêm Phi chửa đã được tám tháng bụng to, ăn mặc đồ bầu rộng rãi, nằm trên giường mỉm cười nhìn Liễu Tuấn không muốn ngồi dậy.“Em muốn anh làm đồ ăn sáng cho em, em muốn ăn trứng luộc!”

Nghiêm Phi vừa nói vừa mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.Liễu Tuấn kiếp này chưa từng làm việc nhà.

Kiếp trước thì cũng làm nhiều, nói đến nấu ăn luộc trứng hắn cũng khá thành thạo.

Mỗi lần trở lại Đại Ninh thăm vợ Liễu Tuấn lại trổ tài nịnh vợ.“Được, được được.

Anh sẽ luộc trứng cho em!”

Nghe vợ nói vậy Liễu Tuấn cũng nhanh chóng gật đầu nhấc mông đi vào bếp.Khi mới mang thai Nghiêm Phi cũng không từ bỏ công việc, khi bụng còn chưa to cô đã vẽ không ít.

Hơn nữa cũng không có gì làm.

Theo thời gian bụng của Phi Phi ngày càng lớn nên từ bỏ mọi đơn đặt hàng chuyên tâm dưỡng thai.

Bà nội Nguyễn Bích Tú ở tỉnh J xa xôi rất quan tâm đến Nghiêm Phi của quan tâm, không chút ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, thậm chí có hôm còn bỏ Liễu Tấn Tài ở lại một mình về thăm cháu chưa ra đời.

Là cháu nội!Vốn dĩ Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi đều không quan trọng chuyện giới tính của con, bất luận nam nữ, đều là con cháu nhà họ Liễu nhưng Nguyễn Bích Tú hoà Giải Anh đều không muốn như vậy muốn mau chóng biết giới tính của cháu.Thừa dịp Liễu Tuấn không ở đây, hai bà lừa Nghiêm Phi đến bệnh viện kiểm tra, vốn định giấu diếm thân phận nhưng mà hai vệ sĩ đi cùng đã làm lộ danh phận của Nghiêm Phi.

Bệnh viện tuy không rõ địa vị của Nghiêm Phi lắm nhưng mà thấy vệ sĩ đi cùng chắc chắn không phải là người tầm thường.

Họ lập tức không dám chậm trễ, cẩn thận kiểm tra cho Phi Phi sau đó thông báo kết quả là con trai, thai nhi bình thường khỏe mạnh.Tin tức này, làm cho Giải Anh cùng Nguyễn Bích Tú mừng rỡ như điên.

Thiếu chút nữa là hát hò trong bệnh viện.

Ai nhìn thấy chắc cũng không thể tin được đây là hai phu nhân quan lớn.Ngay sau đó Nguyễn Bích Tú vội vã gọi điện cho con, không cần biết nó bận đến mấy cũng phải về thăm Nghiêm Phi.Lệnh của mẹ Liễu Tuấn nào dám chống.Hơn nữa hắn cũng muốn thường xuyên gặp vợ.Thật ra bữa sáng, bảo mẫu đã sớm đã làm xong rồi.

Cả nhà đều đã ăn rồi, Nghiêm Ngọc Thành dùng bữa xong theo thường lệ ngồi trên ban công xem báo.

Ước chừng đến chín giờ nếu không có sự kiện trọng đại gì thì Nghiêm bí thư sẽ đi bộ đến công viên gần đó tìm người nói chuyện đánh cờ.Bữa sáng hôm nay là trứng ốp la.

Bảo mẫu tay nghề rất cao nên trứng có vị ngon tuyệt.

Bảo mẫu thấy Liễu Tuấn tới, bèn cho rằng hắn đến lấy đồ ăn sáng cho Nghiêm Phi bèn cầm lấy chiếc đĩa trên bàn đưa cho hắn nói: “Tôi đi pha sữa...”

“Được!”

Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.Sau đó bảo mẫu tựu giật mình nhìn thấy Liễu Tuấn ăn hết hai quả trứng, sau đó lại cầm nồi lên.

Chẳng lẽ hắn chưa ăn no sao?

Chỉ bữa sáng mình hắn ăn hết 6 quả trứng, bốn bánh bao lớn, một bát cháo đậu xanh lớn.

So với vợ chồng Nghiêm bí thư và mình là ba người hắn ăn quá nhiều.

Mới có vài phút trôi qua mà đã ăn thêm hai quả trứng nữa?Nghe nói con rể của Nghiêm bí thư là cán bộ ở vùng khác, cấp bậc còn cao hơn cả con ruột Nghiêm bí thứ.

Trong mắt bảo mẫu những cán bộ đều là những người nho nhã nhưng Liễu Tuấn lại có phần gì đó giang hồ.Nhưng mà chính bởi vì như thế, bảo mẫu lại cảm thấy Liễu Tuấn là người thân thiện nhất trong gia đình này.Thấy bảo mẫu có vẻ kinh ngạc, Liễu Tuấn chỉ vào nồi nói: “Phi Phi muốn ăn trứng do tôi làm...”

“A...”

Bảo mẫu gật gật đầu, trong lòng cảm thấy không phục, chẳng lẽ tiểu Tuấn làm trứng ngon mình?

Không thể!

Nhưng lại có người thích đồ ăn khó nuốt, đúng là kì quái!Liễu nha nội tay chân lanh lẹ, nhanh chóng nấu xong hai quả trứng rồi mang sữa, cười hì hì chạy vào phòng ngủ, thét to nói: “Vợ ơi, dậy ăn sáng thôi!”

“Em không muốn, em muốn ngủ thêm lát nữa!”

Phi Phi làm nũng.Liễu Tuấn cười mỉm đi tới, một tay ôm cổ Phi Phi một tay ôm chân của cô bế bổng Nghiêm Phi lên.

Sau khi mang thai, Nghiêm Phi cũng không kiêng gì, muốn ăn gì thì ăn nấy nên cũng lên cân nhiều, khoảng mười cân.

Nhưng mà chút sức nặng ấy đối với Liễu Tuấn chẳng là gì.Phi Phi hai tay ôm cổ chồng khanh khách cười.Thật vất vả mới lừa được Phi Phi ăn điểm tâm.

Ăn xong Phi Phi đi vào phòng khách, hỏi: “Tiểu Tuấn, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?”

“Ân, gọi Doãn Xương Huy cùng Lý Uyển và chị ba cùng anh Chính Hiên cùng đi dạo phố...”

Liễu Yên đã sinh con trai, tên là Võ Mục Dã Tên là do ông nội đặt cho, nhưng mà mọi người vẫn quen gọi nó là “ Tiểu mao mao”.“A, vậy tốt quá, em thích Mao Mao...”

Nghiêm Phi vui mừng reo lên.Phi Phi rất thích trẻ con, bây giờ sắp làm mẹ nên càng thích cháu hớn.“Phi Phi, người em giờ di chuyển nặng nề, đi không tiện hay là thôi không đi dạo phố nữa?

Bảo tiểu Yên đưa Mao Mao đến đây chơi...Hơn nữa Lý Uyển cũng đang mang thai mấy người đi dạo phố như vậy sao yên tâm được?”

Giải Anh vừa nghe thấy thế vội vàng nói.“Mẹ, còn có Liễu Tuấn đi cùng con mà?

Có gì phải lo lắng, hơn nữa còn có Huyên Huyên, Lam Lam đi cùng mà...”

Nghiêm Phi lập tức phản bác.Hai vệ sĩ đó lúc nào cũng đi cùng, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh đều biết nên cũng không ngăn trở nữa.

Dù sao hiện nay Phi Phi cũng đã kiếm được rất nhiều tiền muốn tiêu xài thế nào là quyền của cô.

Nghiêm Ngọc Thành từ trước giờ không để ý chuyện nhỏ nhặt này.Huyên Huyên cùng Lam Lam là vệ sĩ nhàn nhã nhất Phi Phi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hơn nữa bình thường cũng rất ít ra khỏi nhà, nhiều nhất cũng chỉ là đi chơi phố, mua chút đồ vặt.

Huyên Huyên Lam Lam quả thực không có việc gì làm.Liễu Tuấn cười cười, nói: “Mẹ, không việc gì đâu...”

Giải Anh cũng yên tâm.Đối với cậu con rể này bà vô cùng yên tâm.

Nhiều khi, Liễu Tuấn làm cho người ta có cảm giác giống như Nghiêm Ngọc Thành.

Tựa hồ trên thế giới này, không có chuyện gì họ không lo được.“Đi mau đi mau, mau gọi bọn họ đi.”

Nghiêm Phi có phần vội vã.Có Liễu Tuấn cùng đi dạo phố, là Nghiêm Phi lúc vui vẻ nhất của Nghiêm Phi.“Trước tiên gọi điện thoại đã, thứ bảy, nói không chừng Doãn Xương Huy cùng Lý Uyển vẫn còn chưa dậy.”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.“Vậy anh mau gọi đi!...”

“Nhìn em vội vã chưa kìa, như trẻ con ý...”

Liễu Tuấn dịu dàng cọ vào mũi vợ nói.“Liễu Tuấn, anh đã về rồi đấy à?

Đi dạo phố...Ân, được rồi, tôi sẽ nói với Lý Uyển.”

Doãn Xương Huy nhận được điện thoại của Liễu Tuấn xong rất vui mừng nhưng mà hắn lại không nhiệt tình lắm với đề nghị đi dạo phố.

Nể tình bạn bè cũng không nên cự tuyệt.Quả nhiên không ngoài suy đoán của Liễu Tuấn, Lý Uyển cũng như Phi Phi vẫn còn đang trên giường.

Lý Uyển lớn hơn Phi Phi hai tuổi, có thể coi là “Tuổi” phụ nữ có thai lười biếng.

Nghe nói Liễu Tuấn đã trở lại, hẹn nhau cùng đi dạo phố, tất nhiên là vui mừng như chim sẻ, lập tức ra khỏi giường, rửa mặt trang điểm.Cha của Doãn Xương Huy nguyên là phó bí thư Tỉnh ủy ban kỷ luật thanh tra Doãn Bảo Thanh sau khi về hưu vẫn sống trong biệt thự của thường ủy.

Liễu Tuấn dìu Nghiêm Phi, chậm rãi đi về phía biệt thự đó.Thời tiết hôm nay rất đẹp Phi Phi ăn mặc một chiếc váy bầu màu xám, để lộ ra đôi chân trắng như ngọc, đi một đôi dép đế bằng, không khác mấy so với các bà bầu khác.

Chỉ có điều cả thế giới này khó mà tìm ra được bà bầu nào xinh đẹp thế.Nghiêm Doãn hai nhà ở cực kỳ gần, vợ chồng son chậm rãi đi đến.Biết rằng bọn họ sẽ đến Doãn Xương Huy sớm đã mở cửa biệt thự, trông thấy Liễu Tuấn, theo thói quen bắt tay Liễu Tuấn.

Doãn Xương Huy vẫn còn non nớt như thế có khi đến già hắn cũng không học được kiểu ôm giữa đàn ông.“Liễu Tuấn, trở về lúc nào thế?”

Doãn Xương Huy vừa mời Liễu Tuấn Nghiêm Phi vào trong vừa hỏi.“Còn lúc nào nữa chứ?

Chiều qua.”

Khi nói chuyện với Doãn Xương Huy Liễu Tuấn rất thoải mái.

Doãn Xương Huy đúng là Liễu Nha Nội thật thà hiếm thấy.“Xương Huy, Lý Uyển đâu vẫn chưa dậy à?”

Phi Phi cười hỏi.“Dậy rồi, dậy rồi, đang ngồi ăn sáng, cứ ngồi chơi chút đã dù sao cũng không vội...”

Liễu Tuấn hỏi: “Bác Doãn đâu?”

“Ha ha, ăn sáng xong bố tôi ra công viên đi bộ rồi. về hưu xong không có việc gì làm nên sức khỏe tốt hơn trước nhiều...”

Doãn Xương Huy đáp, trên mặt mỉm cười.Liễu Tuấn vỗ vỗ vai Doãn Xương Huy tỏ vẻ khen ngợi.

Chương 829: Vô cùng chính nghĩa“Đúng là bà mẹ xinh đẹp...”

Vừa vào phòng khách Doãn gia là nhìn thấy Lý Uyển.

Lý Uyển ăn mặc cũng chẳng khác Nghiêm Phi là mấy, váy rộng thùng thình màu vàng nhạt, tóc có chút hơi rối nhưng mà trông vẫn vô cùng xinh đẹp.Liễu Tuấn bèn tán thưởng.Lý Uyển cười nói: “Anh lúc nào cũng trêu em, nói đến xinh đẹp ai vượt được vợ anh?”

Liễu Tuấn cười nói: “Xinh thì xinh thật nhưng mà ăn uống thì khó coi quá!”

Lý Uyển trợn mắt nhìn, tiếp đó cười khanh khách, cũng không để ý đến hắn nữa chăm chú ăn bánh mì.

Nhìn cái tư thế ăn uống đó đúng là chẳng khác gì Liễu Nha Nội.Nghiêm Phi cũng cười lớn.Lý Uyển nói: “Nghiêm Phi, đừng để ý đến anh ấy, cậu nhìn mình xem béo quá rồi!”

Lý Uyển đúng là đẫy đà hơn trước rất nhiều.

Cô mang thai cũng chỉ kém Nghiêm Phi có một tháng nhưng mà bụng thì không hề nhỏ hơn.“Lý Uyển, cậu nhanh lên một chút...”

Nghiêm Phi thúc giục nói.“Vội cái gì, dù sao cũng có nhiều thời gian, đợi mình trang điểm chút đã...”

Nghiêm Phi nói: “Được rồi được rồi, đi cùng tiểu Mao mao trang điểm xinh mấy cũng chẳng tác dụng gì!”

“Đã vậy thì càng phải trang điểm cho xinh không thì xấu xí quá.”

Lý Uyển cười rồi đi vào phòng ngủ, trang điểm.

Doãn Xương Huy bèn mời hai vợ chồng Liễu Tuấn ngồi xuống để hắn pha trà.“Thôi không cần pha trà đâu cũng vừa ăn sáng xong mà.”

Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói.Doãn Xương Huy là người thành thật, lập tức dừng lại ngồi xuống, cùng Liễu Tuấn nói chuyện.

Doãn Xương Huy năm nay cũng đã 30 tuổi nhưng vẫn nhã nhặn thanh tú không khác gì mấy so với lúc mới quen Liễu Tuấn.

Cuộc sống gia đình tạm ổn nên hắn cũng an nhàn.

“Liễu Tuấn, nghe nói Trường Hà khu các anh ủng hộ nhân dân kiện cáo?”

Doãn Xương Huy hỏi.Liễu Tuấn lấy làm lạ hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Một tin động trời như thế sao không biết được?

Vụ án này đã trở thành đề tài nóng hổi gần đây, tất cả mọi người đều đang chờ xem kết quả...Xem có phải là các anh đầu cơ không.”

Liễu Tuấn nghe câu trước còn có thể nghe lọt tai nhưng câu cuối khiến hắn không vui, bèn nói: “Nói thế là ý gì?

Tôi là ai mà phải đầu cơ?”

Trước mặt bạn cũ Liễu Tuấn mới có thể tỏ ra không vui.“Được rồi được rồi, biết là anh lợi hại.

Kể tôi nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Doãn Xương Huy bèn chuyển câu hỏi.Nghe hai người nói đến những chuyện này, Nghiêm Phi thấy mất kiên nhẫn, cười đứng dậy hướng về phòng của Lý Uyển nói: “Hai người cứ nói chuyện công việc, em vào với Lý Uyển.”

Hai người liền mỉm cười gật đầu.Vương Kim Căn kiện quản lý Trường Hà khu làm trái trái với hợp đồng, sau khi niêm phong Trường Giang không lâu, dưới sự giúp đỡ của quản lý khu Trường Hà nhân dân và công nhân của công ty đã cử ra đại diện để kiện công ty trong việc làm ô nhiễm môi trường, ảnh hưởng đến sức khỏe của công nhân và dân quanh vùng.

Đất đai và nguồn nước cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng, yêu cầu toàn án niêm phong công ty và bồi thường cho những thiệt hại mà công ty gây ra.

Bị cáo thứ hai đó là quản lý khu Trường Hà không hoàn thành trách nhiệm, không giám sát quản lý nghiêm công ty dẫn đến những tổn thất nghiêm trọng nên cũng phải gánh một phần trách nhiệm.Đơn kiện này vừa được đưa lên tòa án thành phố Ngọc Lan, lập tức trở thành một cơn trấn động.

Sau khi 《Luật tố tụng hành chính》được ban hành, nhiều nơi cũng có những vụ kiện tương tự nhưng mà quy mô không lớn thế này.

Tuy nói pháp luật mới ban hành thì phải có vài vụ để làm “ ví dụ” nhưng mà giới cầm quyền trở thành bị cáo thì đúng là phải cẩn thận.

Ảnh hưởng quá lớn cũng không được.Nhưng Trường Hà khu lần này đúng là làm lớn.

Một là nguyên cáo là số đông, khoảng sáu ngàn người là nguyên cáo.

Thứ hai, bị cáo thứ hai chính là ban quản lý khu Trường Hà.

Đây là một trong những vụ án hiếm.

Nói như vậy, tức là trước đây chỉ là một bộ phận nhỏ nào đó mắc sai lầm, trải qua phán quyết uốn nắn là xong.

Nhưng đáng kinh ngạc hơn là ở chỗ ban quản lý khu Trường Hà lại giúp nhân dân khởi kiện.Ban quản lý khu Trường Hà chẳng nhẽ đầu óc có vấn đề hết?Việc lạ như vậy đương nhiên đồn xa vang xa.Liễu Tuấn cười cười, đem sự việc đại khái nói cho Doãn Xương Huy.“Làm tốt lắm!

Liễu Tuấn!

Việc này đúng là làm quá hay.”

Doãn pháp quan vừa nghe xong đã tán thưởng, thậm chí kích động bắt tay Liễu Tuấn, khiến cho Liễu Tuấn dở khóc dở cười.

Doãn pháp quan đúng là chính nghĩa.“Làm như vậy là quá được rồi.

Không thể cứ ở trên cao mà hoàn toàn thoát ly quần chúng.

Vụ án này dù thế nào cũng đều đáng giá!”

Doãn Xương Huy kích động nói.Liễu Tuấn cười nói: “Tình hình có vẻ không khả quan như anh nói, ban quản lý khu Trường Hà có thể thua!”

“Thua cũng tốt, nếu thắng thì chẳng có gì cả.

Hơn nữa, theo như những gì cậu nói thì phán xét công bằng, công ty Trường Giang và ban quản lý khu Trường Hà thua kiện là chắc.

Dù thế nào cũng không thoát được!”

Doãn Xương Huy đứng ở góc độ của thẩm phán phát biểu ý kiến.Liễu Tuấn gật gật đầu.Cùng Doãn Xương Huy đàm luận những chuyện này, luôn vui vẻ.

Đừng tưởng Doãn Xương Huy bây giờ chỉ là một chức nhỏ trong tòa án dân sự nhưng mà trong mắt Liễu Tuấn thực lực của hắn rất lớn.

Nhiều khi Liễu Tuấn gặp phải khó khăn trong đấu tranh và thỏa hiệp trong đầu hắn thường thường hiện lên hình ảnh của Doãn Xương Huy, nghĩ thầm nếu là hắn thì hắn sẽ chọn thế nào?Đáp án là chắc chắn, Doãn Xương Huy là người có tình nghĩa.

Nếu như cần thiết Doãn Xương Huy sẽ không chút do dự lựa chọn “Sát thân vì nghĩa”.Đương nhiên, trên quan trường, Liễu Tuấn không thể làm theo nguyên tắc của Doãn Xương Huy để xử lý mọi vấn đề.

Nhưng hắn sẽ học tính nhân nghĩa của Doãn Xương Huy.“Xương Huy, vụ án này nếu anh là thẩm phán thì anh sẽ phán quyết thế nào?”

Liễu Tuấn trầm ngâm, hỏi.“Ha ha, chuyện này tôi không thể nói được, tôi không hiểu rõ về vụ án...”

Doãn Xương Huy nói.Doãn Xương Huy rất cẩn thận trong công việc, mỗi khi nhận một vụ án hắn đều căn cứ theo bằng chứng.

Bởi vậy những vụ án mà hắn đảm nhận hầu hết đều không có bất kì một sai sót, nhầm lẫn nào.Liễu Tuấn cười nói: “Anh không cần phải lo vấn đề chứng cứ, coi như tất cả những gì tôi nói đều là thật?”

“Nếu như vậy thì rất đơn giản, công ty Trường Giang phải gánh chịu trách nhiệm là chủ yếu, lập tức ngừng sản xuất, bồi thường tất cả tổn thất, đối với những người bị bệnh thì phải chi trả toàn bộ tiền chữa trị.

Nhà máy như thế nhất định phải niêm phong không cho sản xuất.

Những vấn đề ô nhiễm nguồn nước và đất cũng do công ty giải quyết...Về phần ban quản lý khu Trường Hà các anh cũng bị liên đới.

Cũng phải gánh chịu một phần kinh tế.”

Doãn Xương Huy đơn giản rõ ràng nói ý kiến của mình.Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, lông mày chau lên.Doãn Xương Huy không khỏi kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy, Liễu Tuấn có vấn đề gì sao?”

Liễu Tuấn lắc đầu.

Vương Kim Căn chọn con đường kiện cáo khiến Liễu Tuấn nhớ tới ngày cùng Cận Hữu Vi ăn cơm và còn có cả Hoa Viễn Hàng.

Cha của Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp tỉnh, có ảnh hưởng lớn đến tòa án thành phố Ngọc Lan.

Vụ án này tòa án liệu có phán quyết theo pháp luật là cả vấn đề.

Nhưng mà tình huống này không nên nói cho Doãn Xương Huy nghe, để khỏi khiến hắn bực mình.“Đi thôi, đi xem hai cô ấy đã trang điểm xong chưa, chúng ta nên ra ngoài thôi.”

Chương 830: Quân đội hải lục quânVõ Thu Hàn sau khi đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ tham mưu, Võ Chính Hiên cùng Liễu Yên không còn ở trong khu biệt thự của tỉnh ủy nữa.

Cũng may bọn họ còn có một khu biệt thự khác nằm ở Đông Hồ.

Võ Chính Hiên cùng Liễu Yên kết hôn Hà Mộng Oánh cùng tiểu Thanh tặng quà cưới là biệt thự cho họ.

Khi Liễu Tuấn kết hôn họ bán một tòa cho Liễu Tuấn, còn lại một tòa để ở.

Nhưng mà nhiều khi, Võ Chính Hiên đều lại ở trong doanh trại bộ đội.

Hắn là Phó đoàn trưởng cảnh vệ khu, không thể không túc trực thường xuyên.

Biệt thự to như vậy một mình mẹ con Liễu Yên ở cũng hơi cô đơn nên sau này có thuê thêm bảo mẫu vừa để chăm sóc tiểu Mao mao vừa để làm bạn cùng Liễu Yên.Liễu Tuấn cùng Doãn Xương Huy lái ô tô đến biệt thự nhà Liễu Yên không ngờ lại gặp Võ Chính Hiên ở nhà, Võ Viện Viện cùng Lý Tử Hành cũng ở đó.

Võ Thu Hàn sau khi vào kinh Võ Viện Viện vốn theo cha mẹ đi thủ đô, nên không ngờ lại gặp cô ở đây.“Viện Viện, sao lại ở đây?...”

Phi Phi cùng Lý Uyển vừa thấy Võ Viện Viện, đều mừng rỡ không để ý mình đang mang thai vội vàng chạy tới.“Cẩn thận cẩn thận, cẩn thận không ngã!”

Võ Viện Viện vẫn là người quan tâm đến hai người nhất.“Con bé này đến lúc nào thế?”

Phi Phi giữ chặt tay Võ Viện Viện vui mừng hỏi.Võ Viện Viện là bạn thân của Phi Phi, Phi Phi không quen biết nhiều, bạn bà cũng có hạn.

Võ Viện Viện đột nhiên đi thủ đô, lâu ngày không gặp đột nhiên gặp lại, đương nhiên là vui mừng.“Hì hì, đây là nhà của anh mình, mình nhớ tiểu Mao Mao nên đến thăm không được sao?”

Võ Viện Viện kêu lên.“Ha ha, mình thấy hình như không phải!”

Liễu Tuấn lắc đầu liên tục.“Sao lại không chứ?”

Võ Viện Viện hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không để ý Võ Viện Viện mà nắm tay Lý Tử Hành nói: “Tôi thấy hình như không phải là nhớ tiểu Mao Mao mà là nhớ đại Mao Mao này?”

“Xì, cán bộ gì thế này chứ...Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc, lúc nào cũng thích vợ gối ấp tay kề?

Bổn đại tiểu thư không thế đâu.”

Võ Viện Viện vẫn mạnh miệng.Lý Tử Hành nhìn cô cười tràn đầy hạnh phúc.Liễu Yên ôm tiểu Mao Mao tới vừa cười vừa nói: “Viện Viện đến là để chuẩn bị đăng kí kết hôn...”

“Chị dâu, chị đúng là không thể tin được...Vừa nói là không được nói với mọi người vội cơ mà...”

Võ Viện Viện lập tức hờn dỗi, thậm chí còn dậm chân.

Đột nhiên trông thấy tiểu thư lộ vẻ nhõng nhẽo như còn thiếu nữ mọi người đều cười lớn.“Tốt tốt.

Chuyện tốt mà!”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: “Viện Viện, cô cũng không còn nhỏ gì nữa đâu, cùng tuổi với tôi cũng nên kết hôn đi không thì không gả cho ai được đâu...”

“Xì, ai bảo thế?

Bổn đại tiểu thư có sức hấp dẫn vô cùng, chỉ cần tôi nói một câu, những anh đẹp trai muốn cưới tôi có mà xếp quanh Đông Hồ này?”

Võ Viện Viện làm ra vẻ “ mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành” thêm vẻ mặt đắc ý.Lý Tử Hành cũng phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, chỉ có tôi là may mắn!”

Võ Viện Viện liền vênh váo tự đắc.Liễu Tuấn cười rồi lần nữa nắm tay Lý Tử Hành nói: “Tử Hành chúc mừng anh, tình yêu quả thật không dễ phải không?

Dù sao thì cũng đã “ tu thành chính quả”!”

“Cảm ơn cảm ơn...”

Lý Tử Hành cười đến không ngậm miệng được.Lúc trước Võ Thu Hàn được điều đến tỉnh N, Vũ đại tiểu thư tốt nghiệp đại học, được phân công đến cục thương mại Đại Ninh làm việc, Lý Tử Hành vừa nhìn thấy cô đã quyết tâm theo đuổi bằng được!

Cuối cùng cũng làm được.

Đúng là trải qua không ít khó khăn, một thời gian dài Võ tiểu thư không xác định rõ tình cảm của mình khiến Lý Tử Hành thấp thỏm không yên.Về sau không biết dùng cách gì mà được bố mẹ vợ rất yêu quý.

Võ Viện Viện và Lý Tử Hành khi đó vẫn còn chưa chính thức xác định quan hệ, thì đã được giúp đỡ điều chỉnh công tác tiếp cận Võ Viện Viện.

Chuyện hai người kết hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Liễu Tuấn đúng là vui mừng thay cho hắn.Nói như vậy Võ Viện Viện là con “nhà tông” dù xét mặt nào cũng thấy môn đăng hộ đối.

Cha của Lý Tử Hành là cục trưởng cục thương mại Đại Ninh, cũng có thể coi là gia đình danh giá ở Đại Ninh, nhưng chưa thể sánh bằng Vũ gia.

Hắn theo đuổi Võ Viện Viện thành công có thể nói là một kì tích.Nhưng mà theo Liễu Tuấn Lý Tử Hành rất xứng với Võ Viện Viện.

Võ Viện Viện tính tình qua loa, tùy tiện, đôi khi khá là “Ương ngạnh”, có phong cách giống như những cô gái “Dã man “ của phim Hàn Quốc sau này.

Nếu là quả thật vì mục đích chính trị gả vào nhà giàu có khác, nhà trai tính cách ôn hòa thì đúng là hậu quả khó lường.

Lý Tử Hành tính cách ôn hòa khiêm nhường, đối với Võ Viện Viện rất tốt, hai người có thể bù trừ cho nhau.

Tuy sau khi kết hôn, có thể sẽ trở thành ông chồng sợ vợ nhưng mà hai người yêu thương nhau thì nhất định sẽ sống vui vẻ.“Đúng là đại hỷ sự, hay quá vậy buổi trưa hôm nay, Tử Hành mời chúng ta ăn một bữa no nê!”

Doãn Xương Huy cũng lên tiếng.“Không vấn đề gì mọi người muốn đi đâu?”

Lý Tử Hành vui vẻ đồng ý.“Này, các anh đừng có mà nhân cơ hội bắt nạt người hiền lành nhé!”

Không ngờ Vũ đại tiểu lại ra mặt bảo vệ chồng tương lai.Liễu Tuấn cười nói: “Nhìn cô xem, đúng là bà vợ keo kiệt.

Lý Tử Hành nổi tiếng là thành thật, cô thì không thế!

Cô nổi danh là phú bà giàu có, nên hôm nay chúng tôi nhất định phải xử.

Khách sạn Thu Thủy, hải sản loại ngon và đắt nhất!”

“Thôi đi, chút tiền của tôi trong mắt anh chỉ là cọng lông thôi.”

Võ Viện Viện bẹt miệng trêu đùa nói.Liễu Tuấn ha ha cười, nói: “Đây không phải là vấn đề tiền nong mà là vấn đề thái độ đồng chí Võ Viện Viện ạ!”

Võ Viện Viện bèn nói: “Được rồi được rồi, đừng có mà ra vẻ bí thư trước mặt chúng tôi...”

“Viện Viện!”

Võ Chính Hiên bèn gọi em gái.Thật ra Võ Viện Viện hoàn toàn không có ý mời khách đã thế lại là hải sản đắt tiền.

Trong mắt Vũ đại tiểu thư những năm gần đây kiếm được không ít.

Cô thích là thích tranh cãi với Liễu Tuấn giống như Liễu Tuấn thích cùng Nghiêm Ngọc tranh luận.Bọn họ ở đây làm cho không khí trở nên náo nhiệt, không ngờ tiểu Mao Mao đang nằm trong lòng mẹ bỗng tỉnh dậy, khóc rống lên.

Lần này, chẳng những Liễu Yên giật mình mà đến mợ Nghiêm Phi, cô Võ Viện Viện đều vây quanh tiểu Mao Mao trêu chọc.“Không sao nhỉ, thằng nhóc đang nhắc chúng ta đấy!”

Võ Chính Hiên cười ha hả, mời mấy người Liễu Tuấn ngồi xuống rồi gọi bảo mẫu pha trà.Tiểu Mao Mao mới có mấy tháng tuổi nhưng đã lớn phổng phao rất giống Võ Chính Hiên.

Cũng không biết tại sao gien của Vũ gia rất “Cường hãn”, Võ Thu Hàn giống hệt ông nội của Võ Chính Hiên, Võ Chính Hiên lại giống hệt Võ Thu Hàn, hôm nay đến ngay cả tiểu Mao Mao cũng giống Võ Chính Hiên, ít cũng phải giống đến tám phần.Liễu Tuấn bèn cười trêu đùa với cháu trai.

Thằng bé vẫn chưa được nửa tuổi chưa biết nhận người quen cậu trêu vài cái cũng toét miệng cười.“Đi thôi đi thôi, đi dạo phố ở nhà mãi chán chết...”

Lần này, là Vũ đại tiểu đề nghị.Nghiêm Phỉ cùng với Lý Uyển nhìn nhau cười.

Có Võ Viện Viện đi dạo phố cùng đương nhiên là càng vui.Lập tức một chuyến đi lớn khởi hành.Cùng với sự phát triển kinh tế của Đại Ninh, quảng trường Thiên Mã cũng ngày càng náo nhiệt.

Liễu Tuấn, Võ Chính Hiên đều không phải là người thích dạo phố, hôm nay chỉ là cùng phu nhân và con cái đi dạo mà thôi.

Bốn phụ nữ cùng nhau “ hiên ngang” đi về phía trước.

Hai người có thai vẫn khiến nhiều ánh mắt phải đổ dồn về phía mình.

Lý Tử Hành vừa đi vừa ôm vai vợ, Doãn Xương Huy thì đúng là luống cuống đi cạnh vợ, Liễu Nha Nội và Võ Chính Hiên thì đi phía sau nói chuyện.“Anh Chính Hiên công việc mới đã ấn định rồi chứ?”

Sau khi Võ Thu Hàn được điều nhiệm đến thủ đô Võ Chính Hiên vẫn ở lại Đại Ninh là vì Liễu Yên và tiểu Mao Mao.

Hiện tại hai mẹ con đều rất tốt nên cũng đã đến lúc rời đi.

Dù sao thì ở lại Đại Ninh cũng không thể thăng tiến được.“Ân, đã ấn định công tác mới rồi.

Đại đội trưởng đệ nhất sư đoàn viễn chinh và hải lục quân!”

Võ Chính Hiên đơn giản đáp.Ở một số nước hải quân lục quân là một quân chủng riêng nhưng mà ở đây lại không như vậy.“Ha ha, hải lục quân cũng được mà!”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói Chương 831: Thủy Lam Chi DạĐối với Cận Hữu Vi mà nói trên thế giới này không có gì có thể sánh bằng tình bạn.

Điều kiện tiên quyết là chỉ cần hắn cha của hắn vẫn giữ nguyên vị trí hiện tại.

Bởi vậy bạn của Cận Hữu Vi rất nhiều, đủ loại người.

Từ quan chức chính phủ lớn, cho đến buôn bán nhỏ.Cho nên, Cận Hữu Vi rất bận rộn, thường xuyên có nhiều người mời hắn ăn cơm, đi giải trí tiêu khiển.

Bình thường Cận Hữu Vi không từ chối chỉ trừ khi hắn ghét kẻ đó, ví dụ như Vương Kim Căn.Cận Hữu Vi quả thật ghét hắn.Nhưng hắn quả thật cũng nợ tên mập này vài chuyện.Cho nên, đương khi tên mập hẹn hắn, Cận Hữu Vi mặc dù không muốn đi cũng phải đi.

Ngoại trừ Vương Kim Căn ra còn có vài người bạn cũ của hắn cũng nên nể mặt.“Thủy Lam Chi Dạ” có thể coi là khu giải trí lớn nhất của Ngọc Lan cũng là sản nghiệp của Hạ Hâm Xương.

Hạ Hâm Xương là chủ tịch của công ty môi giới Hạ Hâm Xương, nhưng mà công ty không chỉ làm môi giới mà còn làm nhiều lĩnh vực khác.

Năm 92 dịch vụ môi giới mới bắt đầu xuất hiện cùng với cổ phiếu ở trong nước.

Hạ Hâm Xương trước kia là công ty giải trí.

Những năm đầu tám mươi là khu giải trí đầu tiên của Ngọc Lan sau đó cùng với sự phát triển của khách sạn, KTV trở thành một công ty hàng đầu về giải trí.

Có người đùa giỡn gọi Hạ Hâm Xương là ngọn cờ đầu của giải trí thành phố Ngọc Lan.

Nếu muốn biết giờ đang thịnh hành loại giải trí nào thì chỉ cần đến Hạ Hâm Xương.Thân phận giờ đây của Hạ Hâm Xương giống như xã hội đen trong phim ảnh của Hong Kong.

Sau khi rửa sạch thanh danh, không còn chút máu, đi theo con đường chính đạo.

Nói cho cùng cũng là không còn dây dưa với giới lưu manh nữa rồi.

Những người bình thường ở Ngọc Lan muốn gặp “Hạ thúc”, phải xem có may mắn hay không.

Không nói tới chuyện phạm tội, lịch sử phát triển của Hạ Hâm Xương đúng là một bộ sử về sự phấn đấu.Đến ngay cả Cận Hữu Vi cũng phải thừa nhận, Hạ Hâm Xương là một nhân vật thủ đoạn rất cao, nhất là ánh mắt vô cùng độc ác, tựa như mũi dao, cái mũi rất nhạy cảm của hồ ly đã thành tinh.Khi mà hầy hết mọi người còn chưa biết môi giới là thế nào thì Hạ Hâm Xương đã trở thành công ty môi giới hàng đầu Ngọc Lan.

Cho dù đến bây giờ vẫn có rất nhiều người koong biết môi giới là gì thì Hạ Hâm Xương đã buôn bán được hàng tỉ nhân dân tệ, trở một trong những công ty môi giới lớn nhất phía Nam.

Cận Hữu Vi cũng có một tài khoản trong công ty này, lúc đầu tiền vốn gửi vào là một trăm vạn, hắn ủy thác hoàn toàn cho Hạ Hâm Xương.

Lúc nào cần tiền thì rút, trước đó không lâu Hạ Hâm Xương nói cho hắn biết, trong tài khoản đã có năm trăm vạn.Cận Hữu Vi năm trăm vạn không đáng nhắc đến.

Nhưng mà Cận Hữu Vi rất để ý năm trăm vạn này, bởi vì đây là tiền riêng của hắn.

Tiền của công ty bất động sản Tinh Vũ hắn có thể dùng lúc nào cũng được nhưng mà hắn rất hiểu vợ mình.

Cái kiểu “ nhìn rõ tâm can” Cận Hữu Vi không thích...Chẳng lẽ muốn mua xe mua nhà cho bồ nhí lại phải thương lượng với vợ?Hạ Hâm Xương làm việc rất hiệu quả, một trăm vạn tiền vốn đều là Hạ Hâm Xương ứng ra.

Bởi vậy tên Vương mập hẹn hắn không thể không đi, Hạ Hâm Xương hẹn hắn thì không thể không nể mặt.Huống hồ Hạ Hâm Xương cũng khá quý Hạ Hâm Xương.Một người làm việc gọn gàng luôn khiến người khác yêu mến.Đặc biệt quan trọng là gần đây nơi họ hẹn gặp Thủy Lam Chi Dạ có một cô gái trẻ mới, Cận công tử đương nhiên muốn gặp rồi.

Hạ Hâm Xương chủ động hẹn Cận công tử thì một đóa hoa trinh nữ nhất định không thể thiếu.Đệ nhất nha nộiA giá lâm, lại là lão bản đích thân tiếp khác Thủy Lam Chi Dạ đương nhiên là phải sắp xếp phòng xa hoa nhất rồi.Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hạ Hâm Xương đã gọi cho hắn một cô gái mười tám tuổi tên là Hiểu Xuân, nghe nói từ vùng núi phía Bắc đến đây kiếm tiền.

Đừng tưởng những cô gái miền núi không xinh đẹp bằng gái thành thị, Da có thể không mịn màng bằng nhưng lại đầy đặn khỏe mạnh, mông mập vú lớn, không hề thua kém, hơn nữa lại mang phong vị đặc biệt.

Một cô gái như vậy làm nhân viên mát xa Cận Hữu Vi không khỏi thấy khó chịu, đợi lát nữa khi mát xa hắn sẽ xử luôn.Nhưng mà Cận nha nội lúc này tâm trạng bình thường, quan trọng là không muốn gặp cái tên Vương mập.Hắn sao có thể béo đến vậy chứ?

Đến ngay cả bát giới cũng phải thua.

Đột nhiên có đống thịt lù lù xuất hiện đúng là ngứa mắt.

Cận nha nội đôi khi hoài nghi mình có chút cổ quái.

Không phải nằm cùng giường với tên béo đó nhưng mà hắn nằm cạnh thôi cũng đã ảnh hưởng đến tâm trạng làm chuyện ấy.Hiểu Xuân mát xa cho Cận Hữu Vi rất cẩn thận.

Cô hiểu rằng, người này chắc chắn là nhân vật quan trọng.

Thợ cả nói, đó là người mà ai cũng phải nể ở cái tỉnh này, chỉ cần hầu hạ tốt thì cả đời này không phải lo.

Một cô gái mười tám tuổi phải làm chuyện này chắc chắn là có nguyên do.

Nếu như là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi ở thành thị chung chạ quen, làm chuyện này cũng không là gì nhưng Hiểu Xuân không phải người như vậy.

Nếu có thể hầu hạ một người đàn ông cũng coi là một kết cục tốt.Bởi vậy Hiểu Xuân có chút cảm tình với Cận Hữu Vi.

Bất kể thế nào, người này cũng không xấu, không già và hung dữ.

Nếu như cùng hắn sống cả đời ở thành phố này cũng không tệ.“Tiểu Cận tôi có chuyện muốn nhờ cậu...”

Vương mập nằm mát xa trên một giường khác quay đầu đối nói với Cận Hữu Vi.Hắn kiện ban quản lý khu Trường Hà làm trái pháp luật niêm phong công ty Trường Giang.

Tòa án thành phố Ngọc Lan đang tiến hành thẩm tra xử lí.

Hơn nữa người dân và công nhân Trường Giang là nguyên cáo, hắn cùng công ty Trường Giang là bị cáo, và ban quản lý khu Trường Hà là bên liên đới thứ ba.

Chuyện này làm cho Vương Kim Căn rất khó chịu.

Nháy mắt hắn từ nguyên cáo thành bị cáo.Hơn nữa hắn cũng thấy được mức độ nguy hiểm của vụ án này.

Vốn dĩ hắn định kiện ban quản lý khu Trường Hà đã là một chuyện liều lĩnh.

Là một người làm ăn, hắn làm sao có thể không hiểu đạo lý nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan?

Huống chi Liễu Tuấn của ban quản lý khu Trường Hà lại là một nha nội có thế lực nên hắn mới miễn cưỡng làm thế.Bây giờ người dân lại kiện cáo lại, tòa án chuyển nguyên cáo thành bị cáo để điều tra, Vương Kim C đương nhiên là không thể ngồi yên được.Hắn hiểu lần này nếu thua không chỉ mất tiền mà cả đời này hắn không thể ngóc đầu lên được.

Việc hắn đâm đơn kiện là đắc tội Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ.

Nếu hắn thắng kiện thì vẫn còn có cơ hội thay đổi, đến lúc đó mềm mỏng với Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ phục bỏ ra ít tiền, rời nhà xưởng đi nơi khác là xong.

Nếu như thua kiện, theo phong cách làm việc “ tàn bạo” của Liễu Tuấn thì thịt mỡ trên người hắn đúng là thành dầu hết.Về phần đầu tư Vương mập thấy khí thế của khu Trường Hà gần một năm qua thì chút tiền đó của hắn Liễu Tuấn chẳng thiết tha gì.

Liễu nha nội chỉ cần hô một tiếng không biết có bao nhiêu người quyên góp.

Điện ảnh và truyền hình, vật liệu xây dựng các thị trường đó thị trường nào không cần nhiều vốn?

Vậy mà không đến một năm hắn đã xây dựng được.Đơn kiện sau khi chuyển tới tòa án, Vương mập không khỏi kinh ngạc khi không ai dám nhận quà lễ của hắn.

Nhưng mà cũng đúng ai dám đắc tội với bản quản lý khu Trường Hà?Có một số loại tiền có thể lấy nhưng cũng có loại không thể lấy.Giờ đây Vương Kim Căn chỉ còn trông cậy vào Cận công tử.

Có lẽ, chỉ có nha nội đệ nhất tỉnh A này mới có thể chống lại Liễu Tuấn được.Cận Hữu Vi”Hừ “ một tiếng, rất bất mãn nói: “Vương mập tôi đã nói rồi, tôi đã bảo rồi tiền bất chính không được kiếm vậy mà anh không nghe, lần này thì đau đầu rồi.

Nếu xử lý không tốt thì uống thuốc sâu đi!”

Chương 832: Theo dõiVương Kim Căn nghe xong cũng bớt lo lắng.

Cũng không phải Vương Kim Căn là người thích bị người khác mắng mà là hắn hiểu tính cách của Cận Hữu Vi.

Giả sử Cận công tử chửi cả họ hàng nhà hắn ra thì tối nay hắn có ngủ cũng bật cười mà tỉnh dậy.

Đây là biểu hiện Cận công tử sẽ làm hết sức mình.Vương Kim Căn không trông cậy Cận Hữu Vi giúp hắn nhiệt tình.

Mối quan hệ của hắn và Cận Hữu Vi vẫn chưa thân thiết đến thế nhưng mà Hạ Hâm Xương có thể.

Lão Hạ là người nghĩa khí, vì giúp Vương mập mà đã đem cô gái miền núi của mình ra tặng cho Cận Hữu Vi.

Thật ra với thế lực và tiền tài trước mặt của Hạ Hâm Xương thì Vương Kim Căn nhấc giày cho hắn cũng không xứng.

Hạ Hâm Xương cũng chỉ là làm theo nguyên tắc trên giang hồ kết thêm bạn thì thêm người giúp đỡ.Không thể biết lúc nào cần người khác giúp.“Tiểu Cận cũng không phải là tôi không có lương tâm, quản thật là chuyện phát sinh như thế!

Nếu không có chút mùi nào là điều không thể!

Tôi đã nói rõ với bọn họ như vậy rồi mà...”

“Xì, anh đừng có mà nói xạo với tôi nữa...”

Cận Hữu Vi tức giận mắt hắn, khiến Hiểu Xuân giật nảy mình trong lòng càng thêm hiếu kì người nhã nhặn như vậy mà sao vừa rồi lại thô bạo vậy?“Tôi nói cho anh biết, anh tưởng rằng mấy trò mèo của anh không ai biết?

Lúc đầu là vì anh đưa tiền cho lão Trương nên công ty mới được xây dựng ở khu Trường Hà?

Vậy mà đến lúc này vẫn còn ngồi đây nói linh tinh với tôi.

Đúng là không biết điều.”

Vương Kim Căn xấu hổ, khúm núm nói: “Lần sau tôi không thế nữa...”

Hiểu Xuân càng thêm giật mình, xem ra thợ cả nói không sai, người này đúng là nhân vật quan trọng.

Vương tổng lúc này cũng phải cun cút nghe lời như chó con.“Tiểu Cận, lão Vương cũng là bị dồn vào bức đường cùng thôi, cậu xem thế nào giúp tôi, những người này đều không dễ gì...”

Hạ Hâm Xương nói.Cận Hữu Vi cũng nể mặt Hạ Hâm Xương mà nói: “Tiểu Hoa đã gật đầu, việc này sẽ cố gắng hết sức nhưng không dám chắc trăm phần trăm...”

Hạ Hâm Xương không cho là đúng nói: “Tiểu Cận không phải tôi châm ngòi ly gián, nói thật tôi không quen Liễu Tuấn nên cũng không thể đánh giá được hắn là người thế nào.

Nhưng tôi thấy đây là tỉnh A phải vậy không, đã là tỉnh A thì không phải họ Liễu.”

Cận Hữu Vi cười lớn không lên tiếng.

Hạ Hâm Xương tuy rất giỏi nhưng xuất thân giang hồ nên không hiểu biết về lãnh đạo cấp cao.

Hắn nghĩ là như chuyện ngoài đường thôi.

Bí thư tỉnh ủy đôi khi cũng phải xét quan hệ để mà làm việc.

Nhưng mà chuyện như vậy cũng không cần phải giải thích với hắn.

Cận Hữu Vi mặc dù kết giao với nhiều loại người, nhưng mà nên nói gì với ai thì hắn rõ vô cùng.

Chỉ có giữ bí mật thì mới tạo ra cảm giác thần bí, khiến người khác nể sợ.

Tỉnh ủy Cận Hữu Vi hiểu rất rõ nhưng đối với Hạ Hâm Xương thì quá khó hiểu.“Tiểu Cận...”

Hạ Hâm Xương vừa định nói thì điện thoại của Cận Hữu Vi vang lên.Hắn nhìn số điện thoại, khóe mắt lập tức nhíu lên, xoay người ngồi dậy, khiến Hiểu Xuân giật mình.

Hai người kia cũng hoảng hốt.Hạ Hâm Xương quen biết hắn lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn nhận một cuộc điện thoại thận trọng như vậy.

Lần trước có một vị bí thư thị ủy gọi đến hắn đang trong cơn mây mưa cũng không dừng lại.“Liễu Tuấn, là tôi đây!”

Cận Hữu Vi nghe điện thoại nói.Lần này đến phiên Hạ Hâm Xương Vương Kim Căn giật mình.

Thì ra là Liễu Tuấn, vậy mà cứ tưởng là cha hắn.Liễu Tuấn nói: “Cận công tử, tôi đang ở phòng lớn của Thủy Lam Chi Dạ!”

Cận Hữu Vi trầm giọng nói: “Liễu Tuấn đến rồi đấy à?”

Liễu Tuấn không nói gì nữa vội cúp điện thoại.“Tiểu Cận sao thế?”

Hạ Hâm Xương cùng Vương Kim Căn bốn mắt nhìn nhau, không hiểu Liễu Tuấn đã nói gì mà khiến cho Cận Hữu Vi cáu giận vậy.Nhưng mà chắc chắn là chỉ nói một câu, Cận Hữu Vi gác điện thoại rất nhanh.

Không khí trong phòng trở nên nghiêm trọng.

Vương mập không chịu được bèn hỏi.

Phỏng chừng Liễu Tuấn gọi đến là có chuyện liên quan đến công ty Trường Giang.Cận Hữu Vi nhìn Vương béo một cái rồi nhìn Hạ Hâm Xương, lạnh lùng nói: “Liễu Tuấn đang ở đây.”

Vương Kim Căn vẫn còn chưa định thần, vẻ mặt của Hạ Hâm Xương cũng đã thay đổi nói: “Không phải chứ?

Sao hắn có thể đến đây chứ?”

Cận đầy hứa hẹn “Hừ” một tiếng.“Hắn...Hắn theo dõi cậu...”

Vương mập cũng không phải kẻ ngu dốt, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức kêu lên kinh ngạc, hoảng sợ nhìn sang Cận Hữu Vi.

Cận công tử lúc này cũng đang sầm mặt Mấy nhân viên mát xa đã dừng tay lại, Hiểu Xuân lại càng thêm sợ hãi.

Không khí lúc này không phải là nghiêm trọng mà là quỷ dị.Im lặng thật lâu sau Cận Hữu Vi mới nói: “Có lẽ hắn đến đây để giải trí thấy xe của tôi...”

Hạ Hâm Xương khóe miệng méo xệch.

Chuyện trùng hợp như vậy hắn không tin, càng trùng hợp càng nghi.

Hắn vừa rồi còn nói với Cận Hữu Vi nơi này là tỉnh A không phải tỉnh N.

Đối với Cận Hữu Vi và Hạ Hâm Xương cũng như những người khác, trong mắt của Liễu Tuấn không có chỗ của họ.

Giả sử Liễu Tuấn muốn xử lý Hạ Hâm Xương thì cũng chẳng khó khăn gì.

Chính là vì quen biết quan trường nên Hạ Hâm Xương mới có thể tồn tại đến.

Ngẫm lại những tên đại ca đầu đường xó chợ trước kia không biết lúc này đang ở nơi đâu.“Hắn đã đến thì cũng nên gặp mặt.”

Cận Hữu Vi cười cười, nhìn Hiểu Xuân ý bảo mang quần áo của hắn tới.Hiểu Xuân run rẩy cầm quần áo của hắn đến, Cận Hữu Vi đột nhiên đổi ý chỉ mặc đồ ngủ.

Hiểu Xuân lại chân tay luống cuống mặc quần áo ngủ cho hắn.

Cận Hữu Vi mặc quần áo ngủ đi về phía cửa.Hạ Hâm Xương mỉm cười.Cận công tử làm như vậy, chính là muốn trêu tức Liễu Tuấn.

Ta mặc áo ngủ tới gặp ngươi sao hả?

Nếu là bạn thân thì hành động đó không coi là thất lễ nhưng mà Liễu Tuấn đến để nói chuyện, hành động này của Cận Hữu Vi chính là sự thất lễ.

Cái này gọi là ăn miếng trả miếng!Xem ra Cận công tử đã tức giận rồi.Không ngờ Cận Hữu Vi vừa mở cửa ra thì trước mặt tối um, Liễu Tuấn đã đứng trước cửa, thân hình to lớn che mất ánh sáng của đèn hành lang, Cận Hữu Vi có chút chưa kịp thích ứng.“Hừ!”

Cận Hữu Vi khẽ hừ một tiếng.Hắn vừa rồi còn đang định lấy lại mặt mũi cho mình đồng thời cũng là tìm cớ cho Liễu Tuấn chỉ là không để cho Hạ Hâm Xương cùng Vương mập xem cuộc vui.

Chuyện giữa nha nội sợ gì tàn bạo ác liệt, máu chảy đầu rơi, cũng không cần người đứng cạnh xem.

Nhưng mà Liễu Tuấn đứng trước cửa phòng khiến tất cả đều sụp đổ.Liễu nha nội hôm nay muốn nói rõ cho ngươi biết một điều, ta không những biết ngươi ở trong khu giải trí này mà còn biết rõ ở phòng nào.

Cận Hữu Vi không tin Liễu Tuấn đã hỏi thăm.

Hơn nữa cho dù là hỏi thăm cũng không được. chvi là ai?

Sao có thể đem hành tung của con trai bí thư tirng ủy tùy tiện tiết lộ ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện thì ai gánh được?Lẽ nàu phái người theo dõi?

Liễu Tuấn vẫn không nói một tiếng, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa.Cận Hữu Vi vẫn không sao nhưng mấy người trong phòng mồ hôi lạnh đã ứa ra.

Liễu Tuấn này quá rõ tình hình ở đây.

Ở tỉnh A này dám như thế với Cận Hữu Vi chỉ có mình hắn.

Hai nha nội thế lực đánh nhau, những người khác nên tránh đi để khỏi rước họa.“Vào đi!”

Sau một hồi im lặng Cận Hữu Vi mời Liễu Tuấn vào phòng.Liễu Tuấn nhanh chóng đi vào nhìn lướt Hạ Hâm Xương cùng Vương Kim Căn.

Hạ Hâm Xương cố bình tĩnh, mỉm cười gật đầu, Vương Kim Căn mồ hôi vã ra đầm đìa.

Không hề nghi ngờ, đêm nay chính là đêm quyết định tiền đồ của hắn nhưng hắn không thể làm gì được đành phải chờ đợi thôi.

Kiểu chờ đợi này đúng là không sung sướng gì Chương 833: Anh dám đọ“Xin chào Liễu bí thư, tôi là Hạ Hâm Xương, đây là khu giải trí do tôi mở, Liễu bí thư cần phục vụ thế nào?”

Hạ Hâm Xương nhảy từ trên giường xuống bắt tay với Liễu Tuấn.Thật ra hắn giới thiệu vậy là quá thừa, Liễu Tuấn đã biết Cận Hữu Vi đến đây thì chẳng lẽ cùng phòng có ai hắn lại không biết.Hạ Hâm Xương có lẽ không biết, bởi vì con trai bảo bối của hắn đã quấy rối Tiểu Vũ tại nhà hát Ngọc Lan nên đã lọt vào “mắt xanh” của Liễu Tuấn.

Chỉ có điều hôm đó Hà Tông Diễn không biết Tiểu Vũ đi theo ai mà thôi.“Xin chào Hạ tổng.

Tôi có chuyện muốn nói riêng với Cận công tử, anh không bận tâm chứ?”

Liễu Tuấn mỉm cười, lạnh nhạt nói.“Đương nhiên không vấn đề gì, hai người cứ nói chuyện, tôi gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống tới...”

Hạ Hâm Xương cũng không hỏi Liễu Tuấn thích uống gì.

Trong phòng này có một tủ lạnh lớn đựng đủ loại đồ uống, nói vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi.“Lão Vương, chúng ta ra ngoài đi dạo chút...”

Hạ Hâm Xương bèn bảo Vương Kim Căn cùng ra ngoài.Vương Kim Căn gật đầu chân tay luống cuống mặc quần áo, mang theo bộ mặt nhăn nhó liếc nhìn Cận Hữu Vi đi ra.

Cận Hữu Vi không phản ứng gì.

Hiểu Xuân cũng định đi theo ra ngoài, Cận Hữu Vi đột nhiên nói: “Cái gì nhỉ, đúng rồi, Hiểu Xuân ở lại.

Lão Hạ gọi thêm một cô tới cho Liễu Tuấn!”

“Được.”

Hạ Hâm Xương đồng ý ngay lập tức cũng không hỏi ý kiến Liễu Tuấn.Thái độ này của Hạ Hâm Xương rất là chu đáo.

Dù sao nơi này là tỉnh A hắn phải bám lấy Cận công tử như thế mới là cái lợi lớn nhất.Với sắp xếp của Cận Hữu Vi Liễu Tuấn cũng không có ý kiến gì.Hai người vừa ra khỏi cửa, Liễu Tuấn bèn ngồi xuống một chiếc giường mát xa khác liếc nhìn Cận Hữu Vi.

Cận Hữu Vi cầm bao thuốc đầu giường đưa cho Liễu Tuấn một điếu.Hiểu Xuân đứng nghiêm ở một bên đầy sợ hãi.Liễu Tuấn từ lúc vào chỉ nói có một câu, vừa cười vừa nói nhưng mà đủ thấy khí thế có thể lấn át Cận Hữu Vi.

Liễu Tuấn cầm lấy châm thuốc hút một hơi.

Cận Hữu Vi đã hút được ba hơi, mặt không vui nói: “Liễu Tuấn, cậu làm như vậy là không đúng quy tắc, tôi đâu có làm gì cậu!”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Anh không động đến tôi?

Vậy sao anh lại bảo Hoa Viễn Hàng đánh tiếng với tòa án?”

Cận Hữu Vi không lên tiếng chỉ hút thuốc.Liễu Tuấn khẽ nghiêng người dựa vào giường, vừa hút thuốc vừa nhìn Cận Hữu Vi, trông rất thoải mái.“Cận Hữu Vi tại sao tôi đến tỉnh A này, tôi nghĩ anh biết rõ vì sao?”

“Đương nhiên, Hà tỉnh trưởng đích thân điều cậu đến, còn có Hồng phó tổng đích thân đề cử.

Cậu thì giỏi rồi.”

Cận Hữu Vi nhìn Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.Hiểu Xuân nghe xong lời này, không khỏi choáng váng.Tỉnh trưởng?

Hồng phó tổng?Trời ơi, hai vị này đều là những người thế nào chứ?Trong mắt Hiểu Xuân trưởng làng đã là to lắm rồi.Liễu Tuấn cười nói: “Tôi cũng có thể không đến ở tỉnh N hưởng an nhàn nhưng mà tôi đã đến thì phải làm cho rõ ràng.

Vương Kim Căn và công ty Trường Giang, anh đừng có can thiệp vào.”

Cận Hữu Vi nhướng mày, cười lạnh nói: “Cậu đang uy hiếp tôi sao?”

Liễu Tuấn cười nói: “Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ.

Vương Kim Căn và công ty Trường Giang nhất định phải chịu trách nhiệm.

Công việc kinh doanh của anh giờ rất tốt, sao với dây dưa vào chuyện này?

Vì cái tên Vương béo đó có đáng không?”

Cận Hữu Vi hơi sửng sốt khi phát hiện ra ngữ khí của Liễu Tuấn có khác so với lúc trước, không giống như lần đầu gặp mà có vẻ rắn chắc và tàn khốc hơn, giống như là người ngang hàng với hắn.Ngươi là nha nội, ta cũng là nha nội.

Nếu như ngươi can thiệp vào dùng cách của nha nội để giải quyết.

Nếu như Cận Hữu Vi còn làm trong ngành thì, liễu tuấn quả quyết chắc Liễu Tuấn nhất định không dùng cách “ đàm phán” với Cận Hữu Vi.Cận Hữu Vi hút một hơi thuốc trầm tư suy nghĩ.Liễu Tuấn phát hiện ra hóa ra Cận Hữu Vi cũng có mặt này.Liễu Tuấn giật mình, xem ra hắn chưa hiểu hết về Cận Hữu Vi.

Người này, không đơn giản như bề ngoài.“Liễu Tuấn hôm nay cậu cho người theo dõi tôi, nói thật vậy là không chính nghĩa.”

Trầm ngâm hồi lâu Cận Hữu Vi mới nói.“Tôi biết.”

Liễu Tuấn vẫn tùy tiện nói, mặt không chút tỏ ra áy náy.Cận Hữu Vi liếc hắn một cái trong lòng cũng thấy hoang mang.

Hắn rõ ràng là quá cứng rắn.

Chuyện này hắn làm sai nhưng mà vẫn coi như đó là chuyện đương nhiên.“Đương nhiên, bây giờ cậu nói thẳng cho tôi biết vậy đã coi tôi là bạn bè rồi.

Tôi không so đo chuyện này nữa.”

Liễu Tuấn cười cười, nói: “Anh có thể so đo nếu muốn!”

“Này, cậu nghĩ tôi thật sự sợ cậu sao?”

Cận Hữu Vi nhịn không nổi nữa kêu lên.Liễu Tuấn lắc đầu, nói: “Đây không phải là vấn đề sợ hay không.

Tôi tin anh rất tỉnh táo, cho nên mới trực tiếp tìm anh để nói chuyện.

Nói cáchtôi trực tiếp bảo anh bắt tên Vương mập lại, hắn có gì mà không xử lý được?”

Cận Hữu Vi lập tức nghẹn lời.Liễu Tuấn nói rất đúng.Hắn thân là con trai của bí thư Tỉnh ủy, ủng hộ một tên bất lương như vậy những người có đầu óc đều biết là có vấn đề.Liễu Tuấn muốn bắt Vương mập cho hắn một trận thì e rằng đến lúc đó chuyện khi hắn đi nhà trẻ lúc ba tuổi bị đặt sâu róm vào hộp cơm cũng khai hết ra.

Thủ đoạn của công an, Cận Hữu Vi vẫn còn chưa nghe đến?

Nói thật, hắn mặc dù đã từ chức nhưng mà vì hắn là con của Cận Tú Thực nên vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi chốn quan trường.Nếu như hắn chỉ là một thương nhân bình thường thì liệu Vương mập có hết lần này đến lần khác tặng quà cho vợ chồng hắn?

Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì chỉ e rằng liên lụy đến cha hắn.

Cận Hữu Vi cũng biết năm sau là năm đổi nhiệm kì mới, cha hắn có thể tiếp tục được hay không là cả vấn đề.

Người ta muốn lấy hắn làm văn chương, từ đó đả kích cha của hắn.

Không cần biết hữu dụng vô dụng, ít nhất cũng có người làm thử.

Đương nhiên, người bình thường tuyệt không dám mạo hiểm.

Nhưng mà Liễu Tuấn tuyệt đối có thể làm như vậy, hơn nữa hắn có động cơ.Liễu Tuấn do Hà Duyên An điều đến, không nghi ngờ gì là cán bộ nòng cốt.

Trong thị ủy Ngọc Lan, đã khiến cho Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược mất mặt.

Liễu Tuấn đến ngay cả phó bí thư tỉnh ủy cũng không coi ra gì thì con trai của bí thư tỉnh ủy có là gì?

Thật đúng là đáng để suy xét lại, ít nhất cũng không có vị trí lớn như Cận Hữu Vi từng nghĩ.

Nếu như ép Liễu Tuấn ra chiêu đó thật thì nhất định cả hai bên đều sẽ tổn thất.

Một điều chắc chắn là Cận Hữu Vi sẽ bị tổn thất nhiều hơn, nói không chừng không gượng dậy nổi.Đều là nha nội nhưng Liễu Tuấn không giống hắn.

Hắn đã ra khỏi ngành, làm thương nhân.

Hiện nay cha hắn vẫn đang công tác, hắn nhiều ít vẫn còn chỗ dựa.

Một khi Cận Tú Thực bị hạ bệ, Cận công tử e rằng khó lòng được như hôm nay.

Liễu Tuấn lại vẫn đang trong ngành, đã vậy thành tích hiếm có.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài so với Cận Tú Thực trẻ hơn nhiều, cho dù không thể tiến thêm một bước, thì giữ vững vị trí hiện tại cũng không vấn đề.

Đến khi Nghiêm Liễu thật sự về hưu e rằng Liễu Tuấn đã trở thành một “ cây đại thụ lớn” rồi.Liễu Tuấn có can đảm ngang nhiên phái người theo dõi hắn, hơn nữa vẫn vô cùng tự tin trước mặt hắn, tựa như đang nói.

Anh muốn thì có thể so đo.Mấu chốt của vấn đề ở chỗ hắn có dám hay không mà thôi.Liễu Tuấn hôm nay chủ động đến tìm hắn cho thấy chuyện này vẫn trong phạm vi của nha nội, anh có thể dùng cách của nha nội để giải quyết.Cận Hữu Vi bên ngoài tỏ ra rất oai nhưng mà bên trong cũng không khỏi lo lắng.Con trai của bí thư Tỉnh ủy có thể thuyết phục cha cho mình ra khỏi ngành, không làm “Người nối nghiệp” không phải là chuyện đơn giản như vậy cũng đủ thấy Cận Hữu Vi không phải kẻ ngu.Cận Hữu Vi đang định nói thì chuông cửa vang lên.“Mời vào!”

Cận Hữu Vi lớn tiếng quát.Hạ Hâm Xương tươi cười bước vào theo sau là bốn cô gái xinh đẹp.“Liễu bí thư thích cô nào?”

Hạ Hâm Xương làm việc chu đáo, mấy cô gái này dáng người đều rất đẹp.Liễu nha nội lần đầu tiên đến đây nên không biết “ khẩu vị” thế nào đành phải đem đủ loại lên Chương 834: Phỉ báng bí thư tỉnh ủy“Cô này.”

Liễu Tuấn cũng không khách khí chọn một cô trông có vẻ đầy đặn có vẻ ngại ngùng giống như Hiểu Xuân.Hạ Hâm Xương bèn gật đầu.Hai nha nội này khẩu vị về mặt này giống nhau.“Kiều Kiều, cô ở lại phục vụ Liễu bí thư!”

Hạ Hâm Xương dặn dò xong rồi dẫn các cô gái khác rời đi.“Lão bản mời thay quần áo...”

Kiều Kiều sợ hãi nói.Cô không biết Liễu Tuấn là quan to cỡ nào nhưng mà ông chủ đã đích thân đưa nhân viên phục vụ đến nhất định phải là người có xuất thân đặc biệt, nên có chút sợ hãi.

Liễu Tuấn gật gật đầu, cởi quần áo ra.Trời đang mùa hạ nên không mặc nhiều quần áo lắm.

Thân thể vừa lộ raCận Hữu Vi bèn khen: “Khá lắm.”

Dưới ánh đèn, cơ bắp của Liễu Tuấn tràn đầy năng lượng.“Liễu Tuấn cậu luyện võ à?”

Cận Hữu Vi tấm tắc tán thưởng.Hắn gặp rất nhiều nha nội nhưng mà chưa thấy ai như Liễu Tuấn.

Những tên đó đều ham mê tửu sắc nên thân thể dặt dẹo, chẳng được như Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười cười mặc áo ngủ vào.“Lão bản, mát xa đầu trước hay là toàn thân trước...”

Kiều Kiều lại sợ hãi hỏi.“Đầu trước đi.”

Kiều Kiều đặt một chiếc gối nhỏ lên đùi, để Liễu Tuấn gối lên rồi bắt đầu cẩn thận mát xa.

Kiều Kiều và Hiểu Xuân ăn mặc giống nhau, rất mát mẻ nên nhìn từ dưới lên trên có thể thấy hết cả ngực.Cận Hữu Vi cười nói: “Mát xa vào đầu cho tôi, đầu, tôi bị cậu làm cho đau hết cả đầu rồi!”

Liễu Tuấn mỉm cười.

Cận Hữu Vi chắc chắn là đã quyết định rồi.“Liễu Tuấn, không phải tôi không nể mặt cậu, quả thực là tên mập này trước kia đã giúp tôi, tôi nợ hắn.”

Mát xa một hồi Cận Hữu Vi mở miệng nói.Liễu Tuấn “Hừ” một tiếng không thèm nhìn hắn.“Cậu phải tin tôi.

Có thể cậu không tin nhưng chính à vì một cái xe, một cái xe Toyota rách!”

Cận Hữu Vi không để ý đến thần sắc của Liễu Tuấn nói.Thật ra vì sao Cận Hữu Vi vì sao mà từ chức, Liễu Tuấn có hứng thú nghe.

Không cần biết là là hắn nói thật hay không dù sao cnxg là hiểu thêm về tính cách của Cận Tú Thực.

Những người trong quan trường ai không đeo mặt nạ?

Đến địa vị như Cận Tú Thực càng khỏi nói, muốn hiểu suy nghĩ của hắn là điều không thể nào.

Nhưng mà trước mặt những người thân đặc biệt là con trai ruột của mình thì không che giấu gì.”

“Lúc đó tôi làm trưởng phòng ở tỉnh ủy, đi một chiếc xe Toyota nát của đơn vị để cha tôi nhìn thấy mắng cho một trận bảo tôi cấp bậc gì mà đi xe đó?

Bảo tôi mau trả lại xe cho đơn vị, có bản lĩnh thì tự mình mua một chiếc, không bản lĩnh thì đi bộ đi làm...”

Cận Hữu Vi có chút tức giận nói.

Cận Tú Thực là lãnh đạo lạc hậu, tư tưởng vẫn còn lạc hậu.“Này, Cận Hữu Vi anh đừng có mà phỉ báng Cận bí thư như vậy, làm gì đến nỗi chứ?”

Liễu Tuấn cho rằng không phải vậy nói.“Cậu không tin, cha tôi đúng là lạc hậu vậy đấy.

Ông ấy không phải nói tôi đi kiếm tiền mà là nói tôi làm gì cũng phải nghĩ đến thân phận của mình.

Nếu buôn bán dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, thích tiêu sài thế nào thì ông ấy cũng mặc kệ.

Đã làm cán bộ thì phải có tư cách của cán bộ, không được làm cái kiểu quan không ra quan, thương nhân không ra thương nhân...”

“Vì thế nên anh đã từ chức, tự mình lập công ty Tinh Vũ?”

Liễu Tuấn hỏi.“Không phải thế sao?

Dù nói thế nào, tôi cũng là con trai của bí thư tỉnh ủy lẽ nào không có tư cách ngồi xe Toyota nát?

Tôi thật sự không tin, người ta có thể kiếm tiền còn tôi thì không?”

Liễu Tuấn chỉ cười cười, không lên tiếng.Con trai bí thư tỉnh ủy muốn kiếm tiền, không muốn hắn kiếm được tiền quả thật là khó.“Lúc ấy tôi vừa từ chức, trong tay không một đồng vốn, Vương mập đã cho tôi vay ba mươi vạn...”

Liễu Tuấn “Xuy” một tiếng cười lạnh, rất khinh thường nói: “Anh đang dựng chuyện.”

“Cậu không tin tôi tí nào sao?”

Cận Hữu Vi không khỏi phẫn nộ, thoáng cái ngồi dậy.

Hiểu Xuân chăm chú mát xa không để ý nên không kịp tránh, đầu hắn đụng vào ngực cô, vội vàng lùi về sau thiếu chút nữa là ngã xuống giường.Liễu Tuấn cũng không thèm để ánh mắt phẫn nộ của Cận Hữu Vi, nhàn nhạt nói: “Tôi nên tin anh sao?

Anh muốn buôn bán ngân hàng nào dám không cho anh vay cần gì phải dùng tiền của Vương mập?”

“Xì, ngươi không hiểu. cha tôi nói rồi, tôi có thể buôn bán nhưng mà không được dựa vào danh nghĩa của ông ấy, không được vay tiền của nhà nước!”

Nói như vậy Liễu Tuấn đúng là tin hắn.

Cận Tú Thực tương đối bảo thủ.

Hắn và Hà Duyên An xung đột nhau không phải là chỉ vì quyền lực mà còn là vì quan niệm.Sự bảo thủ của Cận Tú Thực khác với Đinh Ngọc Chu.

Đinh Ngọc Chu thích nhúng tay, bất kể là không phải chuyện của hắn nhưng hắn thấy phải quản chuyện này thì nhất định sẽ quản.

Bề ngoài Cận Tú Thực có vẻ là người nguyên tắc, xây dựng kinh tế là công việc của tỉnh trưởng, Cận Tú Thực rất ít khi phát biểu ý kiến cụ thể.

Thí dụ như quy hoạch ba năm khu khoa học kĩ thuật cao Trường Hà đã dẫn đến chấn động lớn trong tỉnh, Cận Tú Thực cũng không có chỉ thị cụ thể nào, giao toàn quyền xử lý cho Hà Duyên An.

Nhưng vậy không có nghĩa là để Hà Duyên An tự do làm gì thì làm.Cận Tú Thực khá coi trọng những người trưởng thành ổn định.

Nói cách khác là những cán bộ có suy nghĩ giống hắn.

Cán bộ quan niệm bảo thủ như vậy tràn ngập các ngành, Hà Duyên An mỗi lần tiến hành cải cách kinh tế đều gặp rất nhiều trở ngại.Mọi người không nói không chấp hành, chỉ là chấp hành nhưng rất miễn cưỡng.Quan trường đúng là như vậy, ai giữ mũ ô sa của mình thì nghe người ấy.Cận Hữu Vi tất nhiên không biết, trong nháy mắt Liễu Tuấn đã đánh giá về tính cách của cha hắn mà chỉ lo “ tố khổ”.“Chính là bởi vì có 30 vạn của hắn mà tôi mới có ngày hôm nay.

Quy mô của công ty cũng không phải là nhỏ nữa...”

Nói đến đây, Cận Hữu Vi có vài phần đắc ý.

Cũng không phải muốn khoe khoang trước mặt Liễu Tuấn cảm giác mình đã thắng cha.“Liễu Tuấn, cậu biết tôi là người có tình nghĩa.

Lúc trước khi gặp khó khăn, người ta giúp mình, giờ họ gặp nạn mình lại không giúp sao?”

“Không được, chuyện này không có chuyện thương lượng đâu!”

Liễu Tuấn quả quyết cự tuyệt.Cận Hữu Vi cũng không tức giận, chỉ nói: “Liễu Tuấn hôm nay cậu có thể tới đã là nể mặt tôi rồi, cậu nói thật một câu xem có phải quyết xử lý Vương mập không?”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Nếu vậy thì tôi còn cho anh ta cơ hội khởi tố?”

Cận Hữu Vi cười nói: “Là vậy sao...”

Ý của Liễu Tuấn đã rất rõ ràng, nhà xưởng nhất định phải niêm phong, công nhân và nhân dân nhất định phải được bồi thường.

Chuyện này không thể thương lượng.

Nhượng bộ duy nhất là Vương mập chịu trách nhiệm.Bằng không Liễu Tuấn có thể bắt hắn lại, truy cứu trách nhiệm hình sự.Thật ra, Liễu Tuấn làm như vậy không phải là nể mặt Cận Hữu Vi mà là Vương Kim Căn bất kể thế nào cũng là thương nhân, đẩy hắn vào ngục giam cũng không phải là ý hay, sẽ ảnh hưởng đến những thương nhân khác.“Liễu Tuấn, tôi rất thích tính của cậu, chúng ta kết bạn đi!”

Cận Hữu Vi nói.Liễu Tuấn khinh thường nói: “Vậy anh nghĩ bây giờ chúng ta là gì?

Tôi rảnh rỗi đến tìm anh nói chuyện phiếm sao?”

Cận Hữu Vi ha ha cười, kéo Hiểu Xuân hôn một cái, đưa tay luồn vào trong áo của cô.

Bàn tay không ngừng chuyển động.Hiểu Xuân không kịp chuẩn bị cả mặt đỏ bừng, khẽ run rẩy.Liễu Tuấn không khỏi chau mày.Cận Hữu Vi lấy làm lạ hỏi: “Sao thế?

Đừng nói với tôi là cậu chưa thế này bao giờ?”

Liễu Tuấn không để ý tới hắn, mà hỏi Hiểu Xuân: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nhìn Hiểu Xuân là biết không phải là một cô gái hiểu biết chuyện đời.“Mười...Mười tám tuổi...”

Hiểu Xuân đáp, run lẩy bẩy.“Làm nghề này bao lâu rồi?”

“Nửa tháng...”

Liễu Tuấn gật gật đầu, rồi nhìn về phía Cận Hữu Vi.Cận Hữu Vi vội vàng rút tay về nói: “Được được rồi, tôi đầu hàng!

Đại bí thư, cậu đúng là cha mẹ của dân, tôiđộng đến cô ấy là được chứ gì?”

Liễu Tuấn nói: “Anh muốn động đến cô ấy cũng được thôi nhưng mà nhớ chịu trách nhiệm.

Làm bạn với tôi phải tuân thủ nguyên tắc của tôi.”

Cận Hữu Vi oán thán một tiếng: “Mẹ kiếp, thế là thế nào.

Ở nhà bị cha quản, ra cửa còn phải tuân theo quy tắc của cậu.

Bí thư các người chẳng được ai ra hồn cả.”

Liễu Tuấn không khỏi mỉm cười, tên này lại bắt đầu biến thái Chương 835: Trương Nghị, Lăng Nhã làm hòa?Công ty Trường Giang là vụ án lớn.

Liễu Tuấn cũng biết, ngoại trừ Cận Hữu Vi ra thì không còn ai đến thương lượng với mình.

Vụ án này không chỉ liên quan đến mình Vương Kim Căn.

Nhưng mà Lăng Nhã nhờ hắn giúp đỡ thì đúng là vô cùng bất ngờ.

Một buổi chiều hôm nọ, khi sắp tan tầm, Lăng Nhã gọi điện cho Liễu Tuấn.“Liễu Tuấn, tối nay anh có rảnh không?”

Lăng Nhã thấp giọng hỏi, có thể thấy rằng cô cũng đang ở trong phòng làm việc nên phải nói nhỏ sợ Hà Duyên An nghe thấy.

Trong giờ làm việc hẹn gặp bạn không tiện lắm.“Cô hẹn tôi, tôi sao dám không có thời gian?”

Liễu Tuấn cười nói.Lời này có hai ý, về công Lăng Nhã là bí thư tỉnh trường, ai không nể mặt?

Nhưng mà xét quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã thì những lời này có ý thân mật thì đúng hơn.

Lăng Nhã nhẹ nhàng cười, cô giờ đây đã quen với cách nói chuyện của Liễu Tuấn.

Người này làm việc và ngoài đời hoàn toàn khác nhau, nhất là trước mặt bạn bè càng không kiêng kị.“Tốt, tôi sẽ nhớ những lời này!”

Lăng Nhã cũng đáp trả.Liễu Tuấn nói: “Nói đi, lại có chuyện gì muốn hối lộ tôi hả?”

“Xì, tôi hối lộ anh khi nào chứ?...vậy thì tối nay bảy giờ, tại khách sạn Thu Thủy phòng 2008, tôi mời anh ăn cơm.”

“Được, có cần tôi đón không?”

Nếu như là người khác mời thì Liễu Tuấn nhất định sẽ lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân, chưa chắc sẽ đi nhưng mà Lăng Nhã mời thì không cần.

Trước kia khi Mã bí thư còn đương chức bọn họ cũng thường xuyên gặp mặt nói chuyện.“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi, anh giờ là ngôi sao sáng chói rồi!”

Lăng Nhã nhẹ nhàng cười, cúp điện thoại.Lăng Nhã lời này quả không sai, Liễu Tuấn lúc này quả là “Đại minh tinh”.

Nhất là ở thị ủy Ngọc Lan, ai gặp hắn cũng cung kính chào hỏi.Không ai dám coi thường Liễu Tuấn kể cả Đinh Ngọc Chu.

Liễu Tuấn tùy tiện nói vài câu ở tỉnh ủy cũng khiến cho người khác nghĩ cả buổi.Đúng như dự liệu của mọi người quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh của Đinh Ngọc Chu tại Ngọc Lan không khỏi dao động.

Thế lực mới phát triển.

Điều khiến cho người ta không ngờ được chính là hai phe của Ngọc Lan, cầm đầu ngoại trừ Đinh Ngọc Chu ra còn có một phe khác đứng đầu không phải là thị trưởng Thôi Phúc Thành mà là bí thư Liễu Tuấn chỉ đứng vị trí thứ hai từ dưới lên, trên thư kí trưởng Phùng Đào.Đương nhiên, trên danh nghĩa người cầm đầu vẫn là Thôi Phúc Thành.

Chỉ là người thông minh đều biết Liễu Tuấn mới thực sự là người cầm cờ.Nhất định phải nâng cao địa vị của Thôi Phúc Thành, chỉ có thể nói, trong phe phái này Thôi Phúc Thành đảm nhiệm trọng trách kêu gọi.

Những nội dung trong hội nghị nếu như không được Liễu Tuấn cho phép thì không được thực hiện.Liễu Tuấn giờ đây là cây to đón gió, thân thiết với tỉnh trưởng và thư ký, ít nhiều có phần phạm huý.

Huống chi Lăng Nhã lại là một người xinh đẹp gợi cảm như vậy, một thư ký chức cao như vậy càng phải chú ý đến ảnh hưởng.Liễu Tuấn đến khách sạn đúng giờ.

Lăng Nhã đã đến trước.

Điều khiến cho Liễu Tuấn có chút giật mình là vừa mở cửa ra thì thấy Trương Nghị.

Trương Nghị cùng Lăng Nhã đứng dậy chào Liễu Tuấn.“Ha ha, anh Trương thế này không phải là quá long trọng sao?”

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Trương Nghị, giả vờ như không trông thấy Lăng tiểu thư.

Với quan hệ của bọn họ, bắt tay, quả thật chỉ là nghi thức.“Liễu bí thư nói quá lời, cậu đúng là đáng để chúng tôi ngưỡng mộ!”

Trương Nghị khiêm nhường nói.Liễu Tuấn trở về thủ đô không lâu thì Trương Nghị đến khu Trường Hà một chuyến, với tư cách cá nhân, và trên danh nghĩa là ông chủ của “Công ty tiểu mậu dịch”, Trương Nghị tự coi mình là bạn.

Liễu Tuấn không khỏi thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ Trương Nghị quá là nóng vội, hai người chỉ là ăn cơm cùng nhau mà cũng coi là bạn sao?

Trên bàn rượu hắn chỉ thuận miệng nói một câu khách sáo mà thôi.Nhưng mà hắn đã ngàn dặm đến đây, Liễu Tuấn cũng giữ lời hứa, giới thiệu cho hắn một vụ làm ăn, làm xong thì chuyện kiếm mấy trăm vạn không thành vấn đề.

Trương Nghị rất vui, cảm thấy Liễu Tuấn rất đáng tin, đáng để kết bạn.Nhưng mà Trương Nghị cũng biết, Liễu Tuấn nể mặt hắn không phải là do bản thân hắn.

Thân phận đệ tử thế gia của hắn trong mắt người thường có lẽ rất giỏi nhưng mà đối với Liễu Tuấn thì quá tầm thường.

Công ty Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới lên thay người cũ.

Sau đại hội lần thứ 15, lão Trương chắc chắn sẽ càng ngày càng rời xa vòng chính trị, sức khỏe của cha hắn cũng không thể cầm cự được đến năm sau.Liễu Tuấn chỉ là nể mặt Lăng Nhã thôi.Bất kể là làm việc tại phòng làm việc của Hồng phó tổng hay là làm thư ký cho Hà Duyên An, Lăng Nhã trên quan trường lời nói đều có trọng lượng hơn hắn.

Liễu Tuấn cười cười, không nói nhiều trực tiếp đi vào phòng.Rượu và thức ăn cũng đã gọi xong, không đầy bàn cá thịt mà rất tinh tế, Liễu Tuấn liếc một cái, đầy đủ các món vừa vặn ba người ăn, chắ cũng phải hai ba nghìn tệ.Khách sạn Thu Thủy là khách sạn xa hoa, tay nghề của đầu bếp khỏi chê nhưng giá tiền cũng khỏi nói.

Nhưng mà có rất ít người kêu giá của khách sạn này đắt.

Có thể đến Thu Thủy ăn cơm đều là những người có thân phận cao quý.

Không biết chừng càng đắt người ta lại càng vui, như vậy mới thể hiện được đẳng cấp của người ta.Liễu Tuấn thấy vậy mỉm cười, nói: “Anh Trương là anh gọi món sao?”

Trương Nghị khẽ giật mình hỏi: “Liễu bí thư sao cậu biết?”

Liễu Tuấn cười nói: “Chỉ có anh mới mời tôi ăn đồ ngon thôi, còn cô ấy à chỉ có mời tôi ăn trứng luộc thôi.”

Liễu Tuấn lời này là nói cho Trương Nghị nghe nhưng thật ra là Lăng Nhã biết khẩu vị của hắn, ngoại trừ cua ra những hải sản khác Liễu Tuấn không thích thú.

Lăng Nhã nhất định không gọi những món đồ này.Trương Nghị bèn cười, nói: “Đồng chí nữ quen tiết kiệm mà.”

Lăng Nhã chép miệng, rất khinh thường nói: “Tiết kiệm là đức tính tốt.

Anh cho rằng tôi giống anh sao?”

Trương Nghị cười nói: “Tiểu Nhã, nếu như em thiếu tiền tiêu thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ cho em.”

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày.Trương Nghị sao lại chủ động đưa tiền cho Lăng Nhã?

Quả nhiên là chuyện lạ.

Hơn nữa gọi tiểu Nhã không chút gượng gạo.Nói như vậy, hai người bọn họ quan hệ đã bình thường trở lại?Nhưng không đúng, Lăng Nhã vốn dĩ không nói đến chuyện này.

Quả thật nếu quan hệ cải thiện, Lăng Nhã không có lý do gì phải giấu hắn.

Đến ngay cả chuyện Lăng Nhã thiếu chút nữa ngã trong phòng tắm còn thông báo cho hắn một tiếng thì chuyện lớn vậy sao hắn không biết?Ai ngờ biểu hiện của Lăng Nhã tiếp đến càng khiến hắn bất ngờ.Lăng Nhã không chút khách khí, thuận miệng nói: “Được, vậy hãy chuyển cho tôi mười vạn đã, rồi đưa xe của tôi đi bảo dưỡng.”

Lăng Nhã đi xe ferrari màu trắng đến tỉnh A.

Xe này trị giá hơn mười vạn, để bảo dưỡng cũng phải tiêu hết cả tháng lương của cô.Lăng Nhã nói, khẽ liếc Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười cười, nâng tách trà lên uống một ngụm.Người ta đã nói vậy thì mình cũng không có ý kiến gì.

Chỉ là chuyện này quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.Vợ chồng Lăng Nhã làm hòa, là bạn của Lăng Nhã Liễu Tuấn phải vui mới đúng nhưng mà rõ ràng Liễu Tuấn không vui.

Từ đó có thể thấy, không cần biết địa vị của ngươi cao đến đâu, thì tình cảm cũng không dễ gì thay đổi.Thấy vợ chồng người ta hòa hảo Liễu Tuấn lại thấy không vui, Liễu Nha Nội cảm thấy vốn dĩ hắn cũng không phải là người tốt.“Được, không vấn đề gì, hai ngày tới anh sẽ chuyển đến.”

Trương Nghị đồng ý ngay lập tức cũng không phát hiện ra giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã có gì khác thường.

Có lẽ, cho dù phát giác ra cũng làm như không biết.“Anh Trương còn có khách nào nữa sao?”

Liễu Tuấn hỏi, cảm thấy không muốn nhìn thấy vợ chồng họ nói những lời này trước mặt mình.Trên bàn bày bốn bát.“Ha ha, đúng là còn một người bạn...”

Trương Nghị cười đáp lại Liễu Tuấn.Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Ai vậy?”

“Trương Khiếu Hoa, không biết cậu có ấn tượng gì không?”

Liễu Tuấn chau mày.Trương Khiếu Hoa sao có thể không nhớ?

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng lại nổi tiếng đã lâu, chính là tiền nhiệm vị trí của Liễu Tuấn.Không ngờ người mời hắn ăn cơm hôm nay không phải là Trương Nghị mà là người đó.

Hiển nhiên Liễu Tuấn nhíu mày, Trương Nghị cứu viện nhìn Lăng Nhã.Lăng Nhã quay đầu đi chỗ khác, thần sắc cũng không vui vẻ gì bất mãn nói một câu: “Là tôi hẹn!”

Liễu Tuấn liếc cô một cái cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.

Chương 836: Chẳng thèm quan tâmChức vụ của Trương Khiếu Hoa hiện nay là phó chủ tịch công đoàn, hơn nữa xếp gần bét, phải nói rằng hắn có thể ở chức vụ này là không tệ rồi, vì bối cảnh hắn đủ vững, nếu không với sai lầm hắn phạm phải, phán ba tới năm năm tù là có dư.Đối với loại quan viên này Liễu Tuấn không có chút thiện cảm nào.Tham ô hối lộ, không chịu làm chuyện việc nghiêm chỉnh, chỉ biết đấu tranh, khu Trường Hà trong tay hắn là một đống lộn xộn hoàn toàn, giờ còn sót lại nhiều vấn đề Liễu Tuấn đang phải chùi đít cho hắn.Ví dụ như sự kiện Cty Trường Giang hiện giờ đang gây xôn xao, nếu chẳng phải tên họ Trương này nhận tiền của Vương Kim Căn bật đèn xanh, thì lấy đâu ra chuyện ngày hôm nay.- Trương xử, Lăng xử.Không bao lâu sau, cửa phòng bao xuất hiện một trung niên nam nhân béo như lợn, tuổi chừng trên bốn mươi, đầu chải hất ra sau, có chút tướng làm quan, ăn mặc bình thường, chỉ có một chiếc sơ mi trắng, nhìn một cái là biết loại hàng rẻ tiền, quần và giày da cũng là hạng hết sức tầm thường, đừng ở cửa cười rất dè dặt, hơi khom lưng xuống, không dám đi vào.- A ha ha, Trương chủ tịch tới rồi, mau mau mời vào.Trương Nghị rất nhiệt tình, đứng dậy chào mời Trương Khiếu Hoa, nắm tay hắn hết sức thân thiết.Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã, cô bối rối quay đầu đi, không dám tiếp xúc với anh mắt của y.- Nào nào Trương chủ tịch, tôi giới thiệu một chút, vị này là bí thư Liễu Tuấn, hai vị hẳn nghe tên nhau từ lâu rồi chứ?Theo lời kể của Lăng Nhã, Trương Nghị là kẻ rất giỏi xã giao, nhìn biểu hiện hôm nay của hắn đúng là không phải chỉ có hư danh, rất biết làm không khí sôi động.Trương Khiếu Hoa tỏ ra kinh ngạc, đi nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn, khom lưng xuống, ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn:- Xin chào Liễu bí thư, đúng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sét đánh bên tai.Liễu Tuấn chỉ hơi gật đầu, lãnh đạm nói:- Trương chủ tịch.Thấy người ta chẳng hề có ý bắt tay với mình, Trương Khiếu Hoa tỏ ra có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt càng thêm khúm núm, nghe lời mời của Trương Nghị dè dặt ngồi xuống, nhưng cách Liễu Tuấn khá xá, ngồi ở một bên Trương Nghị, bày ra thái độ cấp dưới.

Lăng Nhã ngồi gần Liễu Tuấn gần nhất.- Liễu bí thư uống chút rượu nhé?Trương Nghị dò hỏi, trong lòng có càm giác quái lạ, đáng lý ra hắn là con cháu cách mạng chính tông, Liễu Tuấn chẳng qua chỉ là một khách quý, dù tiền đồ vô lượng cũng không thể tạo thành áp lực với mình, nhưng Trương Nghị lại cảm thấy một áp lực nặng nề thực sự, Trương Nghị ở kinh thành lâu năm, nhìn thấy quan cao nhiều rồi, có rất nhiều quan lớn hơn Liễu Tuấn, nhưng ít người mang lại cho hắn cảm giác này.Mỗi lần gặp Liễu Tuấn, cảm giác này lại tăng thêm vài phần.Cường giả!Đột nhiên trong lòng Trương Nghị nảy ra danh từ đó.Chắc chắn Liễu Tuấn là loại cường giả bẩm sinh.Liễu Tuấn gật đầu:- Rượu vang đi, ăn đồ biển tốt nhất là rượu vang.Trương Nghị gật đầu, không quên ninh bợ một câu:- Liễu bí thư chẳng những chấp chính tài giỏi, sinh hoạt cũng rất có trình độ...Em gái, chỗ này có rượu vang lâu năm không, Bordeaux, Lafite đều được.Mỗi phòng bao của khách sạn Thu Thủy đều có người phục vụ chuyên chức.- Vâng thưa tiên sinh, chúng tôi có Lafite năm 86, Bordeaux năm 88, xin hỏi...- Lấy Lafite năm 66.Không đợi phục vụ nói xong, Liễu Tuấn đã cắt ngang.Tất cả mọi người đều giật mình, nhất là Trương Nghị, hắn giao du với đám nha nội hoàn khố ở kinh đô, hiểu biết về rượu vang sao lại chẳng sâu, Lafite năm 66, chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ có cơ hội thưởng thức.

Lafite năm 82 ở kinh đô đã là đô cực phẩm rồi, giá trị hơn vạn đồng một bình, còn không có mà mua, dù sao rượu lâu năm uống một chai là ít đi một chai, chẳng thể tái sinh được.Lafite năm 66, căn bản là vô giá.Có tiền cũng chẳng mua được, mấy thứ này đều cất giọng trong hầm rượu của vương thất quý tốc, khi chiêu đãi khách quý cấp quốc gia mới dùng.

Khách sạn Thu Thuy mặc dù xa hoa số một trong nước, nhưng liệu có được thứ này không?Trương Nghị không tin lắm.Phục vụ thận trọng nói:- Thưa tiên sinh, trong khách sạn chúng tôi không có...- Đi nói với giám đốc của các cô, bảo Liễu Tuấn muốn.Phục vụ thấy vẻ mặt y rất tự tin, liền không dám nói chiều, vâng dạ xoay người rời đi, không khí trong phòng liền có chút nặng nề, Liễu Tuấn không nói, Trương Nghị và Trương Khiếu Hoa không dám nói, ngay cả Lăng Nhã cũng im lặng.Một lúc sau, phục vụ quay lại, mặt ửng đỏ tựa hồ khá kích động, theo sau là một nam nhân hơn ba mươi, trong tay thận trọng ôm một chai rượu, đi vào phòng bao, khom mình chào Liễu Tuấn:- Liễu bí thư, đây là Lafite năm 66 mà ngài muốn.Người này Liễu Tuấn nhận ra, chính là giám đốc khách sạn Thuy Thủy ở Ngọc Lan, trong hầm rượu nơi này, có một khu vực đặc biệt cất 20 chai Lafite năm 66, còn có một số loại vang lâu năm khác, cái hầm rượu này có mật mã bảo vệ, chỉ có một mình giám đốc mới biết.Sau khi Liễu Tuấn tới khu Trường Hà, Tiểu Thanh liền chuyển số rượu này qua, vào những năm 80 Liễu Tuấn đã bảo Tiểu Thanh thu mua những thứ rượu lâu năm, về sau mở riệc rượu, tặng quà đều dùng tới.

Thực tế rượu ngon của Liễu chủ tịch đã trở thành một đề tài trong giới siêu cấp phú hào ở Hồng Kông, Tiểu Thanh gửi số rượu này tới, tất nhiên là để lấy thể diện cho Liễu nha nội rồi.Quan hệ của Liễu Tuấn với khách sạn Thu Thủy, chỉ có rất ít thân tín biết được khi thành lập khách sạn Thu Thủy số hai ở Giang Khẩu, những người này hiện giờ đã thành thành viên hạch tâm cao tầng cả rồi, những giám đốc về sau chiêu mộ tới không biết rõ nội tình, bọn họ chỉ nhận được lệnh của tổng bộ, tất cả mệnh lệnh của Liễu Tuấn đều phải phục tùng vô điều kiện, còn nói rõ ràng, số rượu ở Hồng Kông chuyển tới là tài sản riêng của Liễu Tuấn, do bạn Liễu bí thư tặng, tạm thời cất trong khách sạn.Chưa nói cái khác, chỉ riêng giá trị của số rượu này đã làm giám đốc phải cận thận đối đãi rồi.Liễu Tuấn cười ôn hòa, nói:- Cám ơn anh, mở ra đi.Viên giám đốc đích thân mở rượu, rồi rót cho mọi người, hương rượu thuần, với ánh rượu màu hổ phách, cực kỳ mê người.- Nào...Liễu Tuấn nâng ly lên, đám Trương Nghị, Trương Khiếu Hoa vội vàng nâng ly lên theo.Thật ra đối với Liễu Tuấn mà nói, bất kể là Lafire năm 66 hay là rượu vang mới sản xuất trong nước cũng chẳng có gì khác biệt gì, đều chỉ là thứ nuốt vào bụng, nhưng có lúc cần phải làm ra vẻ.Trương Nghị nhấp một ngụm nhỏ, tấm tắc khen không ngớt miệng.:- Liễu bí thư thật là thần kỳ, cho dù ở thủ đô một bình Lafite năm 82 đã là tuyệt phẩm rồi, thật không ngờ tới đây lại gặp được thứ này, thuật đúng là...Lăng Nhã khẽ cau mày, có điều không nói gì cả, chỉ im lặng gắp thức ăn, tựa hồ nhiệm vụ hôm nay của cô là hẹn Liễu Tuấn tới, còn cái khác không liên quan nữa.Trương Khiếu Hoa mấy lần muốn mời rượu Liễu Tuấn, nhưng từ lúc vào cửa, trừ lần chào hắn ra thì không nhìn hắn cái nào, coi hắn như không khí vậy, Trương Khiếu Hoa do dự mãi, cuối cùng không dám mở miệng, mặc dù trong phòng mở máy lạnh, nhưng trán hắn lấm tấm mồ hôi, chỉ đành nhin Trương Nghị cầu viện.Trương Nghị cười ha hả nói:- Liễu bí thư, Trương chủ tịch là thân thích của tôi, là anh họ, nghe danh Liễu bí thư đã lâu, luôn muốn tới thăm, nhưng sợ làm lỡ thời gian quý báu của Liễu bí thư...Liễu Tuấn lạnh nhạt:- Không dám, Trương chủ tịch là bí thư tiền nhiệm của khu Trường Hà chúng tôi, phải do tôi tới thăm mới đúng.Liễu Tuấn miệng thì nói thế nhưng trong lòng thầm kinh hãi, vốn cho rằng Trương Nghị nhận tiền của Trương Khiếu Hoa nên mới tới làm thuyết khách, không ngờ hắn có quan hệ với nhà họ Trương, mặc dù không biết loại quan hệ này gần tới mức nào, nhưng dù sao có dính dáng tới nhà họ Trương là cần phải thận trọng.Liễu Tuấn nhìn qua Lăng Nhã, nhưng mặt cô lạnh tanh, có điều dùng ánh mắt nói với y, chuyện này cô cũng không biết.

Thực tế trước kia cô và Trương Nghị cũng rất ít trò chuyện với nhau, đừng nói là loại họ hạng xa này, cho dù là người rất thân thiết Lăng Nhã cũng chưa bao giờ tiếp xúc, hôm nay cô chỉ phụ trách mời Liễu Tuấn mà thôi, còn thứ khác do Trương Nghị an bài.- Liễu bí thư nói thế là xa lạ rồi, nào, Liễu bí thư, cạn chén, hôm nay Trương chủ tịch may mắn được gặp Liễu bí thư, ngày sau mong Liễu bí thư chỉ giáo thêm.Liễu Tuấn không hề nâng ly, vẫn nói rất lãnh đạm:- Xin lỗi Trương xử, tửu lượng của tôi không cao, cũng không quen uống rượu vang, mọi người cứ tự nhiên.- Vâng vâng, Liễu bí thư nói tự nhiên thì tự nhiên vậy.Trương Nghị ngượng ngùng thu ly rượu về, trong mắt thoáng qua vẻ căm hận.Cho dù nói thế nào hắn cũng là con cháu thế gia đại tộc, đã bao giờ lạnh nhạt như thế?

Nhưng hôm nay có việc cần cấu người ta, không tiện phác tác, hơn nữa Liễu Tuấn khí thế mạnh mẽ, Trương Nghị thực sự không dám làm ra vẻ trước mặt y.Còn mồ hôi trên trán Trương Khiếu Hoa càng lúc càng nhiều, chảy ròng ròng xuống Chương 837: Đồ ngốc- Tiểu Nhã, về sau loại chuyện này em đứng có xen vào.Liễu Tuấn nghiêm túc nói với Lăng Nhã.Hiện giờ đã là 9 giờ tối, hai người rời khỏi khách sạn Thu Thủy, ngồi trong phòng khách của biệt thự số một uống trà, vốn Trương Nghị định ăn cơm xong mời Liễu Tuấn đi giải trí, nhưng Liễu Tuấn hoàn toàn không hứng thú gì, ăn xong liền đi thẳng.Liễu Tuấn cho rằng Lăng Nhã sẽ đi cùng hắn, dù sao vợ chồng người ta đã có dấu hiệu hòa giải, Trượng Nghị từ tận thủ đô tới thành phố Ngọc Lan thế nào cũng phải xum vầy, không ngờ Liễu Tuấn vừa đứng dậy, Lăng Nhã cũng theo sát, không nói một tiếng đi lên chiếc Audi của Liễu Tuấn, rồi về thẳng biệt thự bên hồ.Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều, mời Lăng Nhã vào nhà.Lăng Nhã đã tới tỉnh A làm việc một thời gian rồi, hai người vẫn liên hệ mật thiết như cũ, ăn cơm cùng nhau không ít, nhưng chưa từng có hành động thân mật, còn nhà Liễu Tuấn, đây là lần đầu tiên Lăng Nhã tới.- Hay nhỉ, không ngờ cán bộ khu Trường Hà lại sống xa hoa như thế.Lăng Nhã không để ý tới lời “cảnh cáo” của Liễu Tuấn, chỉ cứ ngắm nghía biệt thự, miệng tấm tắc không thôi.Liễu bí thư cũng hết cách.Khi Lăng Nhã ở một mình cùng với y cứ luôn tùy hứng như vậy, hoàn toàn chẳng để sự uy nghiêm Liễu bí thư vào trong lòng, chỉ biết chú ý tới thứ mình hứng thú.Lăng Nhã quay đầu lại hỏi:- Này Liễu Tuấn, biệt thự lớn thế này bình thường chỉ có một mình anh ở à?- Ừ!Liễu Tuấn cũng lười nói.- Đúng là nhàm chán, không ngờ anh còn cô đơn không em.Lăng Nhã lắc đầu, mặt tỏ vẻ thương hại.Liễu Tuấn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói:- Đừng nói lung tung nữa, không phải Trương Nghị tới rồi sao?

Uống trà xong rồi về nhanh lên đi...Lăng Nhã cười chúm chím, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trêu ghẹo:- Sao thế, em muốn ở đây một chút không được à?

Anh sợ cái gì?

Sợ em quyến rũ anh à?Liễu bí thư đau hết cả đầu.Lăng Nhã ngày càng bướng bỉnh rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà cái gì cũng dám nói, may mà hôm nay cô ăn mặc đúng quy củ, váy ngắn tất và áo sơ mi, che dấu đi thân hình nóng bỏng gợi cảm, nếu không Liễu nha nội lo mình không chống đỡ nổi.- Hi hi, anh đúng là vô vị...À này, cô bé giúp việc đâu?

Sao không có ở đây.Liễu bí thư muốn bùng nổ lắm rồi.Cái gì thế này?Một Hà đại tiểu thư tinh quái đã làm Liễu bí thư không đề phòng nổi lại thêm một Lăng xử trưởng, tựa hồ cũng chẳng kém cạnh gì Hà đại tiểu thư.Chẳng nhẽ những cô gái xuất thân danh môn đều như thế.Thấy Liễu Tuấn mặt mũi không biết phải diễn tả ra sao, Lăng Nh cười khinh khích, nói:- Sao, anh còn cho rằng đây là một bí mật à?

Ai chả biết Liễu đại bí thư phong lưu háo sắc, công khai nuôi tình nhân trong biệt thự.Liễu Tuấn ngồi tại chỗ châm thuốc hút, không thèm để ý tới cô nữa.- Nói cho anh biết, ngay cả Hà tỉnh trưởng cũng biết chuyện này lâu rồi.Liễu Tuấn lại hừ một tiếng.- Hi hi, anh còn không chịu tin à, chuyện này do chị Mã nói đấy, Hà tỉnh trưởng đích thân hỏi chị Mã là có phải có chuyện ấy hay không?Lăng Nhã tiếp tục “khiêu khích” Liễu Tuấn.Chị Mã tất nhiên là chỉ thư ký tiền nhiệm của Hà Duyên An, hiện giờ là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Bắc, nói thế tức là quan hệ giữa hai người rất tốt, chuyện như thế cũng kể cho Lăng Nhã.Có điều sau khi Hà Duyên An biết chuyện này lại không hề nhắc tới với Liễu Tuấn, không biết vì nguyên nhân nào, có lẽ là không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của Liễu Tuấn, đây là chuyện giới danh môn kinh thành rất kiêng kỵ, nguyên nhân đơn giản lắm, nói thẳng ra là quá loạn, hoàn toàn không quản nổi.Liễu Tuấn nhớ tới lần trước cùng Lăng Nhã đi tham dự cuộc tụ hội tư nhân kia, Thi Thi công khai ôm ôm ấp ấp tình nhân Nguyên Kiệt trước mặt một đám bạn bè ngay trong nhà mình, cứ không có ai ở bên cạnh, từ đó có thể thấy cuộc sống của đám hoàn khố đồi trụy sa đọa tới mức nào.Hẳn là Hà Duyên An chẳng lạ lùng gì nữa.- Này Liễu Tuấn, em đang hỏi anh đấy, cô giúp việc sinh đẹp kia đi đâu mất rồi.- Đi rồi.Liễu Tuấn hờ hững đáp.Lăng Nhã nhướng mày lên hỏi lại:- Đi rồi sao?- Không tin à?

Hay là kiểm tra một lượt xem.Liễu bí thư có chút tức giận, liếc mắt nhìn Lăng Nha mang theo chút khiêu chiến.Lăng Nhã lại cười khúc khích.Ừm, thế là Liễu nha nội phóng khoáng tùy hứng lại trở về rồi, lúc nãy ở khách sạn Thu Thủy thực sự là quá áp lực, phải tỏ uy nghiêm của người đứng đầu.

Trương Nghị xin cô ra mặt hẹn Liễu Tuấn là muốn cầu khẩn cho Trương Khiếu Hoa, điều này Lăng Nhã hiểu rất rõ, chỉ là một người họ xa, hoàn toàn không đủ tư cách cho Trương Nghị chạy từ thủ đô tới làm thuyết khách, đoán chừng giữa hai kẻ đó có quan hệ khác.Sự kiện lần này mũi giáo chỉ thẳng vào hội quản lý trước kia đưa Cty Trường Giang vào, nói thẳng ra một chút là cuối cùng rất có khả năng đánh lên đính Trương Khiếu Hoa và Sài Thiệu Cơ.

Sài Thiệu Cơ có Liễu Tuấn bảo vệ, vấn đề đoán chứng không lớn, hiện giờ mỗi sự việc ở khu Trường Hà, từ Đinh Ngọc Chu trở xuống đều tự giác không nhúng tay vào, hai lần giáo huấn liên tiếp đủ sâu sắc lắm rồi.

Có một vị nha nội cực kỳ cực cứng rắn uy thế ở khu Trường Hà, người khác nên tránh một chút là tốt hơn, thực tế khu Trường Hà hiện giờ có chút hơi hướm “vương quốc độc lập” rồi, cho dù đó không phải là ý muốn của Liễu Tuấn, vì đó là điều cực kỳ kiêng kỵ trong thể chế, có điều chuyện diễn biến thành như thế, Liễu nha nội cũng chẳng bỏ công sức ra thay đổi.Có nhân ắt có quả, nhiều chuyện không phải cứ theo ý chí của mình được.Trương Khiếu Hoa cuống hết tay chân, nếu như muốn tìm một con ma chết thay, thì hắn là nhân tuyển tốt nhất, vụ án Cty Trường Giang vừa được thành lập, hắn liền ý thức được nếu không mau chóng hành động thì ngay cả chức vụ hiện tại không giữ được, một năm trước phải dùng hết bản lĩnh mới thoát khỏi tù ngục, không khéo giờ vẫn phải vào.Liễu Tuấn không phải là “quý nhân” đầu tiên mà Trương Khiếu Hoa nghĩ tới, thực ra lúc đầu hắn hoàn toàn không để Liễu Tuấn vào trong lòng, mà chiếu theo tư duy cũ, tìm đại lão bản địa giúp đỡ.

Nhưng tình hinh hoàn toàn nằm ngòa dự liệu của hắn, những đại lão bản địa thường ngày quan hệ không tệ như đám Mạnh Kế Lương, vừa mới nghe thấy Trương Khiếu Hoa muốn chơi thủ đoạn với Liễu Tuấn, đều nhìn hắn như nhìn kẻ điên, chỉ lảng tránh hoàn toàn không nhắc tới đề tài này.Liên tục mấy lần đụng đầu vào tường, cuối cùng Trương Khiếu Hoa cũng hiểu ra, thành phố Ngọc Lan hiện giờ đã khác trước kia rồi, có một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, ngay cả bí thư thành ủy cũng phải tránh né ba phần.- Lão Trương, chuyện này trừ khi Liễu Tuấn mở miệng, nếu không thì không ai dám nhúng tay vào, mà có nhúng tay cũng chẳng vào được.Có lẽ thấy Trương Khiếu Hoa chạy loạn khắp nơi cũng đang thương, Mạnh Kế Lương nhắc một câu.Trương Khiếu Hoa như tỉnh giấc mộng, lúc này mơi sbiết mình nỗ lực nhầm phương hướng rồi, vì thế mà mới có buổi gặp mặt tối nay, nhưng Trương Khiếu Hoa cố sức thế nào cũng không thể tiếp cận với Liễu Tuấn, Trương Nghị mấy lần muốn lên tiếng đều bị Liễu Tuấn gạt đi.Thái độ này làm Trương Khiếu Hoa lạnh từ đầu tới chân.Hết rồi hết rồi, xem ra Liễu Tuấn chuẩn bị đem hắn ra “chịu tội” thay cho Sài Thiệu Cơ!

Chuyện này cũng dễ hiểu, Lão Sài đã là thân tín của Liễu Tuấn, đương nhiên Liễu Tuấn phải bảo vệ hắn.Lăng Nhã cười một lúc, rốt cuộc nói tới chuyện chính, cũng không đi lại lăng quăng nhìn ngang nó dọc biệt thự nữa, mà đi tới trước mặt Liễu Tuấn, nhìn y nói:- Liễu Tuấn, ừm, Trương Khiếu Hoa hình như có quan hệ khá mật thiết với Trương Nghị.Liễu Tuấn bình thản nói:- Biết rồi, về nói với Trương Nghị đừng xem vào chuyện này, vấn đề ở địa phương rắc rối hơn cơ quan nhà nước nhiều, nếu lún vào sẽ rất khó dứt ra được.Lăng Nhã bĩu môi khinh bỉ nói:- Em chẳng thèm nói với hắn, có dứt ra được hay không chẳng liên quan gì tới em.Liễu Tuấn rất muốn dè cô xuống, đánh thật mạnh lên cặp mông tròn mầy kia.Đùa kiểu gì thế?Vì nể mặt ai mà tối hôm nay tôi mới phải tới gặp Trương Nghị?

Trương Nghị còn đỡ, chứ Trương Khiếu Hoa trong mắt Liễu nha nội không đáng một xu.Nhưng tới khi đụng truyện, Lăng đại tiểu thư lại rũ sạch trách nhiệm, không chấp nhận được.Liễu Tuấn quát:- Em qua đây.Lăng Nhã giật mình, hết sức bất mãn nói:- Làm gì chứ, dọa người ta chết khiếp!

Không qua!Miệng thì nói như thế, nhưng thấy Liễu Tuấn tức giận, Lăng Nhã vẫn ngoan ngoãn đi tới.- Ngồi xuống!Liễu Tuấn chỉ một bên ghế sô pha.Lăng Nhã không nói một lời ngồi xuống, môi cong lên.- Anh đã nói với em rồi, những chuyện này em hoàn toàn không hiểu gì hết, đừng có xen vào.

Chuyện ở địa phương phức tạp hơn ở văn phòng thủ trưởng nhiều, vị trí hiện nay của em mẫn cảm ra sao có biết không?

Nếu là Mã thư ký thì chị ấy sẽ tuyệt đối không tham dự vào, chuyện này chỉ có một lần thôi, về sau em chỉ đứng ngoài nhìn là được.Liễu Tuấn nhìn thằng Lăng Nhã, nói rất nghiêm túc.Lăng Nhã bĩu môi không nói.- Được rồi, em mau về đi, đừng để Trương Nghị hiểu lầm.Liễu nha nội hạ lệnh đuổi khách.Lăng Nhã vẫn không nói một lời, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, tới cửa mới hơi dừng lại, không ngờ Liễu Tuấn ngồi yên trên ghế, hoàn toàn không có phản ứng.Lăng Nhã âm ức lẩm bẩm:- Đúng là cái đồ ngốc.Chỉ có điều Lăng đại tiểu thư không biết, c cho rằng mình nói rất nhỏ song kỹ thực vẫn bị Liễu nha nội nghe thấy rõ ràng.

Chương 838: Đích tônSau lễ quốc khánh, Liễu nha nội vội vàng chạy về thành phố Đại Ninh.Nguyên nhân vì Nghiêm Phi đã vào bệnh viện chuẩn bị sinh.Nghiêm Phi chuẩn bị sinh con làm kinh động không ít người, chẳng những Liễu Tuấn chạy về làm bạn với vợ mà Nguyển Bích Tú cũng vứt Liễu tỉnh trưởng qua một bên, cùng bà thông gia trông coi ở bệnh viện.Nghiêm Minh và Liễu Diệp cũng xin nghỉ từ huyện Thanh An chạy lên tỉnh, Giải Anh vừa lo cho con gái vừa chăm ông chồng già có chút mệt mỏi, lúc này Nghiêm Minh phận làm con phải chạy tới chia sẻ gánh nặng cho mẹ.Trong gian phòng đặc biệt của bệnh viện nhân dân, chất đầy các loại hoa quả, hoa tươi thì càng trải thành thảm, rất nhiều người tới thăm Giải Anh cũng chẳng biết ai vào với ai, người ta cũng báo tên tuổi, nhưng phu nhân bí thư tỉnh ủy có nhớ nổi hay không thì khó nói.Liễu Tuấn ngồi ở bên cạnh, nắm tay Nghiêm Phi nói chuyện an ủi.Phi Phi tỏ ra rất khẩn trương:- Tiểu Tuấn, em không muốn mổ đâu, em sợ lắm.Phi Phi nói rất nhỏ, tay nắm chặt lấy bàn tay lớn của Liễu Tuấn, trong lòng bàn tay mềm mại toàn là mồ hôi.Mổ đẻ do hai bà thông gia thương lượng, Giải Anh biết cô con gái của mình yếu đuối yểu diệu, chưa bao giờ biết khổ là gì, khi nhỏ không cẩn thận bị ngã một cái cũng khóc tới nửa ngày trời, chuyện thống khổ như sinh con bất kể thế nào cũng không chịu nổi, Nguyễn Bích Tú cũng tán thành đề nghị này của bà thông gia.Phi Phi thực sự quá mong manh, khiến người ta không sao yên tâm được.Liễu Tuấn dịu giọng an ủi:- Không sao, bác sĩ sẽ gây mê cho em, không đau một chút nào.- Không đâu...Mổ sở lắm...Nghe nói còn lưu lại vết sẹo lớn ở trên bụng, xấu chết đi được...Em không chịu đâu.Phi Phi liên tục lắc đầu.Cô hết sức giữ gìn vóc dáng hoàn mỹ của mình, nếu như bác sĩ rạch một đường ở trên đó thì phải làm sao?- Mẹ, con thấy để Phi Phi tự sinh đi.Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi quay sang thương lượng với hai bà mẹ.- Không được!

Không được, tuyệt đối không được!Giải Anh không cần suy nghĩ, lắc đầu còn dữ hơn cả Phi Phi:- Phi Phi sao chịu được khổ cực như thế, tới lúc đó không sinh được ra thì phiền to.Nguyễn Bích Tú cũng phụ họa:- Đúng thế, sinh được nửa chừng mà hết sức là rất nguy hiểm.Liễu Tuấn cười nói:- Cái đó thì không phải lo, đây là bệnh viện cơ mà.Để con gái bí thư tỉnh ủy thuận lợi sinh con đầu lòng, bệnh viện nhân dân đã bố trí chu toàn nhất, sắp xếp bác sĩ mổ phụ khoa tốt nhất, hơn nữa còn kiềm tra nhóm máu của Phi Phi, chuẩn bị đầy đủ nhóm mau B, cho dù có đổi toàn bộ máu trong người mấy lượt cũng dư dả.Kiểm tra trước khi sinh, vị trí thai nhi bình thường, thai nhi cũng phát triển rất tốt, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là cực thấp.- Con có sức, con tự sinh được.Phi Phi kháng nghị, cô luôn là một cô bé ngoan, hai bà mẹ nói sao nghe vậy, rất ít khi cãi lại, bây giờ cũng lên tiếng dị nghị.- Phi Phi, phải nghe lời, tự sinh đau vô cùng, con không chịu được đâu.Nguyên Bích Tú hơi cuống vừa dọa con dâu vừa trừng mắt lên nhìn Liễu Tuấn.Vào lúc quan trọng thế này còn bày ra ý kiến vớ vấn gì chứ.Liễu Tuấn gãi đầu.Cho dù là quan lớn đến đâu, trước mặt mẹ, Liễu bí thư vĩnh viễn là một đứa bé.Giai Anh an ủi:- Phi Phi, mổ không đau đâu, đừng sợ.Thái thái độ của hai bà mẹ đều hết sức kiên quyết, Phi Phi giảu mô lên, không vui.

Dù sao cô chưa được trải qua sự đau đớn khi sinh nở, cho nên đối với mức độ thống khổ khi “tự sinh” thế nào Phi Phi không có nhận thức trực quan, cảm thấy thế nào cũng tốt hơn rạch một nhát dao ở trên bụng, có điều Phi Phi giảu môi chẳng được bao lau, đã chuyên rang rên khẽ.- Tiểu Tuấn, bụng em đau quá.Cơn đau trước khi sinh đã bắt đầu rồi.Điều này thực sự là Liễu Tuấn không giúp gì được rồi, ngay cả đưa tay ra xoa bụng cho vợ cũng không dám, đây là động tác cấm kỵ trước khi sinh, chỉ đành lấy khăn ra lau mồ hôi cho Phi Phi, dịu dang an ủi.Giải Anh lại nói.- Con xem đi, có đau một chút thôi cũng không chịu được rồi, một lúc nữa sinh còn đau hơn nhiều.Phi Phi lập tức cố nhịn đau, không rên nữa, nói:- Mẹ, con vẫn muốn tự sinh, nếu, nếu không còn sức nữa hãy bảo bác sĩ mổ...Thấy con gái kiên trì, Giải Anh hơi do dự, quay sang thương lượng với Nguyễn Bích Tú:- Bích Tú, chị thấy sao?Nguyễn Bích Tú nghĩ một lúc rồi nói:- Hay là hỏi ý kiến bác sĩ xem.Bác sĩ kỳ thực ủng hộ sinh tự nhiên, dù sao đó là phương thức truyền thừa bao năm, là phương thức tốt nhất, có lợi cho sức đề khác cho thai nhi, có điều chuyện liên quan tới con gái bí thư tỉnh ủy, mấy bác sĩ thảo luận kỹ lưỡng với nhau mới đồng ý với Nghiêm Phi.Thấy bác sĩ đồng ý cho mình tự đẻ, khuôn mặt nhợt nhạt của Phi Phi lộ ra nụ cười nhẹ.Tới buổi chiều, Phi Phi đau đớn tăng lên, được đẩy vào trong phòng mổ.Giải Anh kiên quyết vào cùng, bà thực sự không yên tâm về cô con gái này, các bác sĩ lại phải thương lượng một hồi, cuối cùng đồng ý cho Giải Anh mặc áo sát khuẩn đi vào phòng mổ.Chỉ có phu nhân bí thư tỉnh ủy mới có đặc quyền này.Liễu nha nội cứ như kiến bò chảo nóng, đi đi lại lại ngoài phòng mổ, ba năm trước Nhạc Nhạc ra đời, Liễu bí thư cũng bất an y hệt, có điều Xảo Nhi làm người ta yên tâm hơn Nghiêm Phi, chuyện cô trải qua cũng nhiều hơn Phi Phi, nên kiên cường hơn.Nghiêm Minh, Liễu Diệp mang theo cả Nghiêm Hạo tới bệnh viện.Thấy Liễu Tuấn cứ đi như đèn cù, Nghiêm Minh hơi buồn cười, cậu em vợ kiêm em rể này thì ra cũng có lúc không bình tĩnh như vậy.Hắn liền đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, cười nói:- Không sao đâu, đây là bệnh viện tỉnh mà.Liễu Tuấn gật đầu.Hết sức bất ngờ là Phi Phi sinh vô cùng thuận lợi, bệnh viện chuẩn bị rất nhiều phương án mổ đẻ đều không dùng tới, ước chừng hơn một tiếng sau, trong phòng mổ truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa.Cháu đích tôn của nhà họ Liễu ra đời rồi.Nguyên Bích Tú nãy giờ căng thẳng hết sức liền nhũn người đi, mông phịch xuống ghế ở hành lang, Liễu Diệp vội vàng lau mồ hôi cho mẹ.Không lâu sau bác sĩ bế em bé ra, đã không còn khóc lóc nữa, đôi mắt to đen láy mở lớn, tò mò nhìn thế giới xa lạ.- Chúc mừng chúc mừng, sinh một bé trai, một em bé 3 cân 1.Giọng nói của bác sĩ rất vui mừng.- Bác sĩ vợ tôi sao rồi?Liễu Tuấn chưa kịp nhìn con, chỉ lo cho tình trạng của Phi Phi.- Không sao, rất bình an, có chút rách, đang khâu rồi, không sao cả.Bác sĩ rất tán thường thái độ này của Liễu Tuấn.Liễu bí thư thở phào, liên tục cám ơn bác sĩ.Nghiêm Ngọc Thành hết giờ làm tới bệnh viện, thấy con cháu bình an, vô cùng vui sướng, khuôn mặt nở nụ cười hiếm hoi, chủ động ôm lấy em bé trong nôi, rất là yêu thương.Thấy dáng vẻ của bí thư tỉnh ủy uy nghiêm vào lúc này, mấy cô y ta mỉm miệng cười trộm.Nghiêm Ngọc Thành tới rất nhanh, Liễu Tấn Tài tới cũng không chậm, sáng sớm ngày hôm sau đã từ Hồng Châu tới nơi, cháu trai trưởng của nhà họ Liễu ra đời, Liễu tỉnh trưởng phải nghỉ phép tới thăm, nhà họ Liễu bốn đời liền đều nam đinh độc truyền, chẳng trách Liễu Tấn Tài sốt ruột muốn thấy cháu nội ngay lập tức.Chú bé con trông rất khỏe mạnh chắc chắn, đôi mắt to đen nhánh, đáng yêu hết sức.Liễu Tuấn cười hơn hớn nói:- Ba, đặt tên cho em bé đi.- Ừm, cái này ba còn chưa nghĩ ra...Liễu Tấn Tài cười:- Ba thấy, cứ gọi là Liễu Dương đi, Dương là Thái Dương, còn tên tộc, đời này là tới chữ Tường rồi, ba thấy gọi là Tường Vân.Nghiêm Ngọc Thành cười nói:- Tên này thì chấp nhận được rồi, quan trọng là sau khi lớn lên đừng có ngang ngược như ba nó.Liễu bí thư cú lắm.Người này làm bí thư tỉnh ủy bao năm rồi vẫn cứ thích trêu con rể, xem ra thói quen đấu khẩu mười mấy năm của hai người đã ăn sâu tới tận xương tủy, muốn sửa cũng khó.Rất nhanh, Đường Hải Thiên, Dương Bách Xuyên, Lương Quốc Cường, Lý Dũng, Trì Hiểu Ba hay tin đều chạy tới nơi, bệnh viện trở nên náo nhiệt vô cùng, cả một đám đông chen nhau trong phòng bệnh, các b sĩ vội vàng dọn dẹp phòng khách, mời bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng, thị trưởng. v...v...v.

Tới bên này nói chuyện.

Trong phòng khách rộn rã tiếng cười nói.Liễu Tuấn không đi góp vui.Y muốn ở bên vợ.Cho dù đã là ngày hôm sau, mặt Phi Phi vẫn hơi nhợt nhạt, có điều tinh thần rất tốt, vịn tay Liễu Tuấn trêu đùa em bé, mặt mày tràn ngập hạnh phúc.Phi Phi cười nói:- Anh xem đi, con rất giốngnh!

Mũi này, mắt này, đều giống...có đẹp không?Liễu Tuấn liên tục gật đầu:- Đẹp, con do Phi Phi nhà ta sinh ra, còn không đẹp hay sao?

Lớn lên rồi nhất định đẹp trai, làm chết mê vô số cô gái, ha ha ha...- Anh thật đúng là...Phi Phi lườm y:-

Sau này không được nói thế trước mặt con!

Con lớn lên rồi chẳng giống như anh, đi khắp nơi tán tỉnh các cô gái...Liễu nha nội không ngờ vợ đột nhiên nói một câu như thế, tức thì xấu hổ lại chột dạ, chỉ biết người ngượng ngập.Thấy chồng lúng túng, Nghiêm Phi mỉm cười, đưa bàn tay mềm mại vuốt má Liễu Tuấn, nhẹ giọng nói:- Ngốc ạ, đùa anh chút t hôi...Liễu Tuấn thuận thế nắm tay Phi Phi gật đầu.

Chương 839: Cuộc họp hạch tâm nhà họ HàSau khi Liễu Dương ra đời, Liễu Tuấn ở Đại Ninh ba ngày, vốn y nghỉ phép năm ngày, nhưng ngày thứ tư liền rời khỏi Đại Ninh, nguyên nhân đơn giản là lại tới ngày tụ hội gia đình của hai nhà Hà, Vũ nên Liễu Tuấn phải tới thủ đô.Mỗi năm tham dự hai lần cuộc họp gia đình của nhà Hà, Vũ đã trở thành lịch cố định của Liễu Tuấn.

Có điều tụ hội gia đình nhưng không phải tất cả thành viên gia đình tham gia, cơ bản không bao gồm con cháu đời ba, có tư cách tham dự cuộc họp này đều nhà nhân tài kiệt xuất đời hơi, Liễu Tuấn thuộc về ngoại lệ, bản thân vừa không phải con cháu hai nhà, lại còn nhỏ hơn bất kỳ con cháu đời ba nào, nhưng Liễu Tuấn chưa từng vắng một cuộc tụ họp nào trong mấy năm gần đây.Thành viên hạch tâm của hai nhà đều đã quen có một gương mặt trẻ trung đột nhiên xuất hiện giữa những tướng quân oai nghiêm và vị quan lớn lão thành rồi.Trừ Liễu Tuấn ra, năm nay hàng tiểu bối còn có thêm một người đó là Lương Kinh Vĩ, nguyên nhân Lương Kinh Vĩ là người có thành tựu cao nhất trong con cháu đời ba của hai nhà, đoán chừng sau khi chính thức tiến vào Hồng Kông đồn trú, quân hàm và cấp bậc của Lương Kinh Vĩ còn tiến lên một bậc nữa.Người nối nghiệp mà nhà họ Hà ra sức bồi dưỡng chính là Lương Kinh Vĩ.Còn bên phía nhà họ Vũ, người nối nghiệp là Vũ Chính hiên, vốn cuộc tụ họp này hắn cũng được tham gia, nhưng không may bộ đội của hắn đang có nhiệm vụ diễn luyện, Vũ Chính Hiên là thành viên cốt cán, lại vừa mới tới nhậm chức ở hải quân lục chiến không lâu, cần mau chóng làm quen tình hình, nên không tới được.Theo thông lệ, Liễu Tuấn tới thủ đô do Hà đại tiểu thư tới đón.Mỗi lần tụ hội như thế này, Hà đại tiểu thư đều đổi sang quân phục, có lẽ như thế hòa hợp với không khí trong nhà hơn, nhìn đâu cũng thấy toàn là các vị tướng quân huân chương sáng lấp lánh.Hơn nữa Hà đại tiểu thư cũng biết tiểu sắc ma thích cô mặc quân phục.Tên nhóc này có sở thích thật quái đản, khi nhìn thấy cô mặc quân phục là đặc biệt phấn khích.Hà tiểu thư lái một chiếc xe Hồng Kỳ dán giấy thông hành đặc biệt, có thể trực tiếp đi vào đường bằng, hiện giờ ở thủ đô cán bộ đi Hồng Kỳ đã ngày càng hiếm thấy rồi, nhưng biển số xe và giấy thông hanh kia đã nói lên thân phận hiển hách của chủ nhân, người thực sự tinh thông quy tắc quan trường ai cũng biết, những nhân vật thuộc cấp nguyên lão đại thần vẫn có một phần lớn chung tình với xe Hồng Kỳ.Liễu nha nội vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy Hà trung tá đứng đợi cách đó không xa.- Chào thủ trưởng.Hà Mộng Doanh đúng quy củ chào Liễu Tuấn, vẻ mặt nghiêm túc.Liễu bí thư gật đầu, mặt cũng nghiêm trang.- Mời thủ trưởng lên xe.Hà đại tiểu thư liền diễn tới cùng luôn, vội mở cửa cho Liễu bí thư, nhưng lại mờ cửa ghế phụ, xem ra diễn xuất của Hà đại tiểu thư còn phải trau dồi nhiều hơn.Liễu bí thư không nói một lời, ngồi vào vị trí.- Tặng cho con của cậu đó.Hà Mộng Doanh vừa mới lên xe liền đưa cho Liễu Tuấn một hộp tinh xảo.- Cám ơn chị.Liễu Tuấn mỉm cười nhận lấy.Hà đại tiểu thư là “gián điệp KGB” nổi tiếng, loại chuyện như Liễu bí thư làm ba, cháu đích tôn nhà họ Liễu ra đời, Hà đại tiểu thư tất nhiên là biết ngay tức thì.Hà đại tiểu thư hôm nay có vẻ không vui, Liễu Tuấn biết rõ nguyên nhân, nhưng không nói ra.Hà Mộng Doanh hỏi:- Sao không mở ra xem.- Thôi, là quà chị tặng cho em bé, đợi khi em thấy nó rồi hẵng mở ra vậy.- Vậy thì tùy cậu.Hà đại tiểu thư suốt cả dọc đường không ngờ lại nhịn được không nói chuyện với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng kệ cô, không phải là y cố ý trêu cô, mà thực sự ý nghĩa của lần tụ họp này rất quan trọng, Liễu nha nội phải suy nghĩ kỹ đường lối.

Không lâu sau, cùng với việc vĩ nhân qua đời, một trận đấu tranh quyết liệt trên quan trường diễn ra, không một phái hệ nào có thể đặt mình ở bên ngoài, cho dù là địa phương hay quân đội....Mình đoán là vĩ nhân ở đây là Đặng Tiểu Bình.Thực tế, trận so kè năm ngoái tới nay dư chấn chưa tan.Ví dụ điển hình là vị quan lớn kinh thành kia năm ngoái bị hạ bệ cho tới bây giờ vẫn chưa có kết luận chính thức của tổ chức, người đó dù đã bị triệt bỏ chức vụ trong và ngoài đảng, bị hạn chế tự do, nhưng dấu hiệu rõ ràng nhất chuẩn bị phán xử là khai trừ khỏi đảng thì chưa thực thi.Nói cách khác, vị quan lớn đó hiện nay vẫn là đảng viên chính thức.Từ đó có thể thấy đấu tranh vẫn tiếp tục, chưa đạt được sự cân bằng mà mọi người cùng chấp nhận.Đương nhiên với vị quan lớn đó mà nói, hiện giờ dù cho giữ được đảng viên, nhưng cơ hội Đông Sơn tái khởi là tuyệt đối không thể có nữa, nhưng xử phạt trong đảng hay đưa ra tư pháp thẩm phán đối với cuộc sống cá nhân ông ta là sự khác biệt lớn, xử lý ông ta thế nào, chính là kết quả thỏa hiệp của lần đấu tranh này.Bất kể là nhà họ Hà hay nhà họ Vũ, đặc biệt là hai vị lão gia tử trải bao tang thương sóng gió, trí tuệ chính trị của bọn họ tuyệt đối cao hơn hẳn Liễu Tuấn, nhưng y lại có một ưu thế không ai so được.Y có khả năng tiên tri.Thường y căn bản không cần chỉ điểm người khác phải làm như thế nào, chỉ cần đưa ra phán đoán chính xác kết quả là được, còn thao tác cụ thể, kinh nghiệm của những thành viên hạch tâm hai nhà hơn hẳn y.Thấy tiểu sắc ma không ngờ lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, Hà đại tiểu thư hận tới ngứa răng ngứa lợi.- Này, thái độ gì thế hà!Hà Mộng Doanh cuối cùng không nhẫn nại được, hậm hực cong môi lên.Liễu Tuấn giật mình, lập tức cười, đưa tay ra xoa đầu Hà Mộng Doanh, nói:- Hơi mệt, phải nghỉ ngơi một chút, tối còn có chuyện mà.Hà Mộng Doanh không nói nữa, cô biết tầm quan trọng của cuộc tụ họp này, chuyện liên quan tới tiền đồ hai nhà, thậm chí nói liên quan tới tiền đồ quốc gia cũng không phải là quá.Nghĩ tới đây Hà Mộng Doanh không khỏi kiêu ngạo vì tình lang.Người này có chút tuổi đã thế rồi, thêm một thời gian nữa sẽ tiến tới đâu.Đi tới tứ hợp viện nhà họ Hà, ở lối vào rõ ràng tăng cườn thêm trạm canh, dưới ánh mặt trời, từng hàng chiến sĩ cảnh sát vũ trang xếp hàng, lưỡi lê sáng loáng, tới cửa còn thấy cả quan quân đứng gác, chắc chắn đây là những cảnh vệ của đám tướng quân Hà Trường Chinh.Các chiến sĩ giơ tay chào chiếc xe Hồng Kỳ.Có điều đi vào bên trong tứ hợp viện, không khí không khẩn trương như ở ngoài cửa, mọi người nói cười vui vẻ.- Chà, người mới làm ba tới rồi kia, phải ăn mừng một chút chứ.Liễu Tuấn vừa tới gần, Hà Duyên An đã cười trêu đùa.Hà Trường Chinh, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều trầm mặc ít nói, thấy Liễu Tuấn chỉ khẽ gật đầu.

Hà Đông Tiến và Hà Duyên An tính cách cởi mở hơn, cuời nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu đáp lại, đi tới trước mặt hai vị lão gia tử cúi mình thật sâu.- Cháu chào ông Hà, chào ông Vũ.Lễ tiết là không thể bỏ được.Vũ lão gia tử khẽ gật đầu, Hà lão gia tử thì cười tươi nói:- Liễu Tuấn, nghe cháu ở tỉnh A làm việc khá tốt.- Vâng ạ, tiểu cô gọi cháu tới, thế nào cũng phải lấy thể diện cho tiểu cô chứ ạ.Liễu Tuấn cười hì hì.Y ở tỉnh gọi Hà Duyên An là dì, tới nhà họ Hà gọi là tiểu cô, đôi khi cũng gọi là dì Hà, nói thực và Hà Mộng Doanh qua lại cũng sắp mười năm, hai người ân ái cũng nhiều năm, quan hệ mật thiết như vậy muốn hoàn toàn che giấu mọi người trong nhà họ Hà là không thể.

Nhưng thế gia đại tộc, đối với chuyện tư tình nam nữ chẳng coi trọng lắm, chỉ cần đừng gây chuyện khiến mọi người xấu hồ là có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.Hiện giờ thân phận của Liễu Tuấn không còn là chàng trai trẻ mới lần đầu tới nhà họ Hà nữa, trong thể chế y dần dần có thành tích, dù chức vụ không cao, nhưng lưu lại ấn tượng sâu trong lòng mấy vị đại lão siêu cấp, quan trọng nhất sự quật khởi của Nghiêm Liễu cơ bản đã thành định cục, năm sau tuyển cử, Nghiêm Ngọc Thành gần như chắc chắn vào bộ chính trị, Liễu Tấn Tài tới TW cũng rất lớn, Nghiêm Liễu trở thành đại biểu hệ phải là sự thật không cần tranh cãi.Năm ngoái Đổng lão qua đời, lãnh đạo của hệ phái bị các hệ phái khác chèn ép, rơi vào trung tâm vòng xoay, còn may một lãnh đạo khác của phái hệ vẫn còn mạnh khỏe, trải qua một phen long tranh hổ đấu cuối cùng trụ vũng được, nhưng vị quan lớn ở kinh thành bị hạ bệ, ít nhiều mất mặt, trong nhân vật trung kiên, Nghiêm Liễu là hai vị có thanh danh tốt nhất, bất kể năng lực hay phẩm hạnh đều được tán thưởng, cùng với tiến trình khai sáng chính trị được đẩy nhanh, Nghiêm Liễu xuất thân “tầm thường” càng phù hợp nhu cầu phái hệ, nên dần nổi bật là xu thế tất yếu.Liễu Tuấn đã ngầm thành cây cầu hợp tác giữa hai phái hệ.Hai hệ phái lớn hợp tác, ảnh hưởng sâu sắc tới đại cục chính trị quốc gia, đương nhiên, loại hợp tác này là kín đáo, tránh cho các hệ phái khác bất an.Có cơ sở này, chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt của đám tiểu bối, sao có thể để vào mắt thành viên hạch tâm hai nhà.Trước kia còn không ngừng có người nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho Hà đại tiểu thư, nhưng mấy năm gần đâu cơ bản tuyệt tích rồi, tựa hồ không còn ai lo lắng cho chung thân đại sự của cô nữa.Đương nhiên là chuyện này cũng liên quan tới thay đổi của bản thân cô, trước kia cô là quan quân chính thức trong quân đội, lại làm quý tộc độc thân thì quá “chướng mắt”, hiện giờ cơ bản đã thành nhà tư bản lớn, người khác thực sự không thể coi cô như con nít nữa.Hà lão gia tử cười rất sảng khoái:- Tốt, người trẻ tuổi phải có kiêu ngạo, nếu không thì chẳng làm gì được.

Liễu Tuấn, nghe nói cháu làm cha rồi hả?

Thế thì phải chúc mừng cháu rồi Chương 840: Dấu hiệu trước cơn bão tài chínhBuổi tối mọi người quây quần ăn cơm.Mặc dù tuyệt đại bộ phận con cháu đời ba không có tư cách thm dự cuộc họp hạch tâm, nhưng mỗi năm vào thời điểm này, đều là cơ hội tốt con cháu hai nhà gặp mặt, bình thường mọi người đều có công việc của mình, bận rộn tíu tít, thiếu giao lưu với nhau, muốn có cơ hội tụ họp đầy đủ nhưng không được.- Ba, chú Vũ, con mời ba và chủ một chén, chúc ba và chú khỏe mạnh.Hà Trường Chinh nâng chén mời rượu hai vị lão nhân gia.Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều có tửu lượng cao, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử cả đời chinh chiến, tửu lượng vốn cực kỳ ghê gớm, nhưng tuổi cao rồi, bác sĩ chăm sóc “trông coi” rất nghiêm, không để hai vị lão gia tử tùy tiện.- Được.Hà lão gia tử mỉm cười gật đầu.Vũ lão gia tử là người nghiêm nghị, có điều đối với vãn bối mà ông nhìn lớn lên từ nhỏ, giờ là tướng quân oai chấn bốn phương vẫn nể mặt chút ít.

Hiển nhiên sau khi hai vị lão gia tử trăm tuổi, Hà Trường Chinh sẽ là lãnh tụ mới của hai nhà, là người lãnh đạo cao nhất trong quân đội tương lai.Vũ lão gia tử nói:- Trường Chinh, hai năm qua ở tiền tuyến đông nam làm được lắm, rất oai phong.Nhắc tới một loạt cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn do đích thân Hà Trường Chinh chỉ huy vào năm ngoái, khuôn mặt xạm đen của Vũ lão gia tử cũng hơi ửng hồng, rất là hưng phấn.- Cám ơn chú Vũ khen ngợi.Hà Trường Chinh mỉm cười đáp, ngửa cổ uống cạn chén rượu.Hai vị lão gia tử vừa cười vui vẻ uống nửa chén thì bác sĩ đã “cảnh giác” nhìn tới, hai người lắc đầu, uy phong cả đời, hiện giờ cũng bị người ta “quản chế” rồi.Điều này có nghĩa là, các vị tiếp theo không cần chúc rượu nữa.Vốn đây chẳng phải sinh nhật hay ngày kỷ niệm ý nghĩa nào, không cần chú ý lắm.Hai vị lão gia tử uống một chén rượu, ăn ít cơm liền đứng dậy rời bàn tiệc đi thẳng tới thư phòng nói chuyện, không khí trên bàn tiệc hơi hào hứng thêm một chút, có điều cũng rất hữu hạn.Có Hà Trường Chinh ở đây, đám tiểu bối không ai dám quá càn rỡ.Hà Thắng Lợi hạ thấp giọng hỏi:- Này Liễu Tuấn, khu Trường Hà các cậu làm ăn tưng bừng quá, có chiêu gì không?Hà Thắng Lợi vẫn đảm nhậm chức tham mưu trong bộ đội nội vệ, quân hàm thăng lên trung tá, cấp bậc lên tới phó tiểu đoàn, có điều vị Hà tham mưu này giống với với đa phần đám hoàn khố ở kinh thành, không thích làm quan, chỉ thích kiếm tiền, mang danh “cố vấn” ở khá nhiều công ty.Hà Đông Tiến tác phong cởi mở, yêu cầu với con cái không nghiêm khắc như Hà Trường Chinh, chỉ cần Hà Thắng Lợi không gây chuyện gì quá lớn, ông sẽ mặc xác hắn, nên Hà Thắng Lợi sống rất thoải mái.Liễu Tuấn là khách quen của nhà họ Hà nên quan hệ với Hà Thắng Lợi không tệ.Liễu Tuấn cười:- Sao thế, hiện giờ làm ăn không được dễ dàng à?Hà Thắng Lợi liếc nhìn mấy vị tướng quân ở bàn bên kia, nhỏ giọng nói:- Khục, cậu đứng nói với tôi là không biết nhé, hiện giờ chẳng phải đang siết chặt ngân sách sao?

Đâu mà chẳng thiếu tiền.Hồng phó thủ tương thắt chặt ngân sách, làm đám hoàn khố kinh thành dựa vào “mậu dịch” phát tài như Hà Đông Tiến hai năm qua thực sự không được sung sướng như trước nữa, bọn họ tiêu pha thằng tay quen rồi, nên túi tiền vừa thắt vào một tý làm cảm thấy toán thân không dễ chịu.Có thể dự kiến được trong vòng hai ba năm nữa, chính sách ổn định vĩ mô của quốc gia làm ngân sách vẫn bị thắt.Như vậy đám Trương Nghị và Hà Đông Tiến sẽ phải chạy khắp nơi kiếm tiền rồi.Liễu Tuấn cười nói:- Đừng có mưu tính bên chỗ tôi, số tiền đó kiếm được rất khó khăn.

Tôi thấy anh nên cầu viện chị cả ấy.Hà Mộng Doanh bĩu môi, không vui nói:- Sao lại dính tới chị rồi?

Thắng lợi, đừng nghe cậu ta nói bậy.Hà Thắng Lợi chẳng tin, hắn biết Liễu Tuấn nói như vậy nhất định là có lý do, liền nói:- Chị cả, chị thật không có nghĩa khí, chỉ chăm chăm phát tài một mình, không để ý tới sống chết của anh em.Liễu Tuấn nói vậy đúng là có ý.Nước Thái Lan nhìn qua thì sóng êm gió lặng, nhưng quỹ Thịnh Nghiệp và mấy quỹ tài chính lớn khác đã chuẩn bị vây bắt toàn diện rồi, lần này Liễu Tuấn dặn Tiểu Thanh giữ lại đường lui, không dốc toàn lực vào như những lần trước.Trước kia quỹ Thịnh Nghiệp là cơ cấu tài chính thuần túy, có rất ít thực nghiệp, nhưng qua chiến dịch đồng Yên, quỹ Thịnh Nghiệp đã không còn thuần túy như vậy nữa, đặc biệt là đầu tư khoáng sản, cùng với hành động ở nước Nga đều cần khoản tài chính không nhỏ.

Dưới tình huống đó, trước tiên phải đảm bảo an toàn tài chính, nếu không lỡ chẳng may thất thủ ở thị trường tài chính sẽ dẫn tới hiệu ứng domino sập hàng loạt.Cùng với thời gian trôi đi, hiệu ứng hồ điệp theo cùng sự trùng sinh của Liễu Tuấn mang lại ngày càng rõ ràng, nhất là quỹ Thịnh Nghiệp đã bắt đầu ảnh hưởng tới thế cục tài chính toàn cầu rồi, như vậy xu thế tài chính thế giới có còn giống như ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn hay không rất khó nói.Từ một góc độ khác mà phân tích, hiện giờ bất kể là Thịnh Nghiệp hay tập đoàn Thu Thủy đều đã thành con cá mập kinh tế sở hữu tư bản hùng hậu, phương thức kiếm tiền nên hướng về phương thích chính quy, không thể chỉ dựa vào mỗi “tiên tri” của Liễu Tuấn nữa.Lần bố trí này vẫn là Tiểu Thanh dẫn đầu, Xảo Nhi, Liễu Triệu Ngọc, Hà Mộng Doanh, Kim Phú Xương cũng tham gia.- Chỉ cả.Thấy Hà Mộng Doanh không có phản ứng gì, Hà Thắng Lợi bất mãn, lại gọi tiếng nữa.Hà Mộng Doanh cười nói:- Thắng Lợi, cậu kinh doanh nhỏ, chị thấy thôi đi, đừng xen vào việc này.Hà Thắng Lợi vừa nghe đã biết ngay có tin mừng, tức thì hớn hở nói:- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn nổi danh kinh thành rө!

Chị nói cho em nghe, lần này là làm ăn gì lớn.Hà Mộng Doanh cười nói:- Được, có điều hiện giờ chưa tiện, nếu cậu có thể điều động được 20 triệu tiền mặt, chị cho cậu theo sau.Hà Thắng Lợi há hốc hồm.Nghe đi.20 triệu.Lại còn là tiền mặt.- Chị cả, đừng trêu em nữa, nếu em mà có 20 triệu thì chẳng thèm làm gì nữa, cần gì đến chị.Hà Thắng Lợi mặt mày nhắn nhó.Hà Mộng Doanh cười dài:- Trông kìa, tham vọng cậu chỉ có chút đó thôi à, 20 triệu, xì...Trái tim “non nớt” của Hà Thắng Lợi bị tổn thương, bực bội nói:- Chị cả, em biết chị là bà chủ lớn giàu có rồi, nhưng không cần mỉa mai em chứ?May là Hà Mộng Khiết ở lại Giang Khẩu không tới thủ đô, chỉ có Lương Kinh Vĩ tới, nếu không thấy Hà Thắng Lợi ham tiền như thế, nói không chừng nghiêm mặt lại giáo huấn người anh họ này rồi.Lương Kinh Vĩ chững chạc, không ý kiến gì.Hơn nữa anh ta cũng chẳng để ý tới tiền.Hai cô em gái đều là tỷ phú cả, Lương Kinh Vĩ mà cần đến tiền chỉ là một câu nói thôi.Liễu Tuấn cười:- Thắng Lợi, thế này đi, anh có thể điều động được bao nhiêu tiền mặt?Hà Thắng Lợi suy nghĩ rồi nói:- Hiện giờ trong tay tôi rất hạn hẹp, chừng ba bốn triệu, còn phải nghĩ cách.- Được, thì 3,4 triệu!

Ngày mai giao cho chị cả, năm sau trả lại anh 20 triệu.Liễu Tuấn quyết định.- Thật không?Hà Thắng Lợi tức thì mở to mắt, quả thực không sao tin nổi trên đợi có chuyện ngon lành như thế, chẳng cần làm gì mà 3,4 triệu thành 20 triệu, dù tiền âm phủ cũng chẳng thể kiếm được như thế.Liễu Tuấn chỉ cười không lên tiếng.- Chị cả, thật không?Hà Thắng Lợi thấy Liễu Tuấn bày ra vẻ “cao nhân” thâm sâu khó lường, không tin, quay đầu sang hỏi Hà Mộng Doanh.Hà đại tiểu thư cười:- Cậu ấy nói thật thì là thật.Ở phương diện đại sự, vị trí Hà Mộng Doanh là Liễu Tuấn nói sao thì nghe vậy, thực tế nghiệp vụ tài chính quốc tế cô không hiểu nhiều lắm, chuyện duy nhất có thể làm là theo yêu cầu của Tiểu Thanh điều động tài chính, trút vào tập đoàn Thịnh Nghiệp, sau đó giống như năm ngoái, ngồi đợi chia hoa hồng.Nếu như Liễu Tuấn đã có lòng chiếu cố Liễu Tuấn, cô là chị, càng không thể phản đối.Cho dù tới lúc đó không kiếm được 20 triệu, thì Liễu Tuấn đã lên tiếng, thế nào cũng trả đủ cho Hà Thắng Lợi, thể diện của Liễu bí thư rất quan trọng, chỉ 20 triệu chưa mua được.Hà Mộng Doanh nói như vậy là Hà Thắng Lợi hoàn toàn yên tâm rồi, mặt mày hơn hở, sung sướng vô cùng.- Ôi, chỉ có chị cả tốt với em.- Thôi đi, chị kiếm cho cậu bao nhiêu tiền, để lấy một câu khen ngợi như thế của cậu thế thôi hả?Hà Mộng Doanh liếc xéo hắn.- Hì hì, chị cả, chị luôn chiếu cố cho em, về sau có gì cần tới huynh đệ đây cứ việc lên tiếng.- Á à, giang hồ hảo hán nhỉ, tiếp theo có phải nói, nếu cau mày một cái thì không phải là hảo hán không?Hà Mông Doanh trêu.Hà Thắng Lợi gãi đầu cười gượng.Bàn bên kia, đoàn quân nhân, quan lớn đã dùng cơm xong, liếc sang bên này, Hà Thắng Lợi vội ngồi thật ngay ngắn, vui đầu ăn cơm, trong lúc nói chuyện Liễu Tuấn đã nhét được ba bát cơm lớn vào bụng rồi.Tiếp theo là nói chuyện nghiêm túc với các tướng quân Chương 841: Chuyện trọng đại trong quânKỳ thực cuộc họp hai lần trong năm của hai nhà Hà Vũ không nghiêm túc như tưởng tượng của nhiều người, trong thư phòng của Hà lão gia tử, mọi người ngồi quây quanh bàn, các vị tướng quân nhiều năm quân lữ thói quen ngồi thẳng tắp, hai vị lão gia tử tuổi đã lớn rồi, không ngồi ngay ngắn như vậy được, Hà lão gia tử ngồi dựa vào ghế thái sư ỷ.Trường hợp thế này không cần có thư ký phục vụ, hai tiểu bối là Liễu Tuấn và Lương Kinh cũng không cần phải làm phục vụ, vì có Hà đại tiểu thư đảm đương rồi.Từ đó có thể thấy trong hai cô con gái, Hà Trường Chinh mặc dù yêu quý Hà Mộng Khiết hơn, nhưng địa vị Hà Mộng Doanh không thấp, ít nhất cô là người được trưởng bối hai nhà rất tín nhiệm.Thực ra công tác phục vụ rất nhẹ nhõm, các loại hoa quả đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cô phục vụ Hà Mộng Doanh, chỉ cần pha trà rót nước cho mọi người, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Tuấn, hứng thú nghe các trường bối nói chuyện, nhưng bình thường, Hà đại tiểu thư không lên tiếng.Trình tự tụ hội cũng không có quy định gì, thường là nghĩ tới đâu nói tới đó, có điều là Hà Trường Chinh thường mở đầu, nói qua vấn đề kiến thiết quân đội trong thời gian gần đó, tiếp đến là Vũ Hoàng Hà, Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn thay nhau nói chuyện công tác trong phạm vi của mình.Mọi người nói chuyện một hồi, Hà lão gia tử đột nhiên hỏi:- Trường Chinh, người tên Triệu Vũ kia rốt cuộc năng lực thế nào?Hà Trường Chinh trầm ngâm:- Năng lực rất khá, năm 79, hắn và Hải Hướng Quân giống nhau đều là tiểu đoàn trưởng dưới quyền của con, năm 84 hắn ta là sư đoàn trường, có điều không còn trong quân của con nữa, so với Hải Hướng Quân thì khác biệt rất rõ ràng.Nói tới vẫn đề quan trọng, mọi người liền trở nên nghiêm túc.Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ đưa mắt nhìn nhau,Người tên Triệu Vũ kia, vào năm 79 là trung đoàn trưởng trong sư đoàn của Hà Trường Chinh, nhưng so ra quan hệ không thân thiết với Hà Trường Chinh bằng Hải Hướng Quân, Hải Hướng Quân ngày đầu nhập ngũ đã là cấp dưới của Hà Trường Chinh, từ đó theo sát ông, gần như mỗi lần Hà Trường Chinh thăng cấp là đều để lại vị trí cho Hải Hướng Quân lấp vào.Trong quân đội, chú ý nhất chính là đích hệ.Giống như Hải Hướng Quân, từ khi nhập ngũ liền theo sát Hà Trường Chinh, mấy chục năm như một, dù không phải là con cháu họ Hà, nhưng mức độ thân tín không kém chút nào.Triệu Vũ ban đầu không phải là lính của Hà Trường Chinh, chỉ đảm nhận tiểu đoàn trưởng trong quân của Hà Trường Chinh, về sau điều tới bộ tác chiến làm tham mưu, tới năm 79 lại điều về sư đoàn của Hà Trường Chinh làm tiểu đoàn trưởng, tới năm 84 lại điều đi, vì thế quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người không lâu, mức độ thân cận đương nhiên không bằng Hải Hướng Quân rồi.- Hải Hướng Quân là người gan dạ, rất có tinh thần, luyện binh mang binh thì không cần nói, quát tháo rất có oai!

Linh của cậu ta, ai nấy đều là hảo hán tử.Nói tới đây ánh mắt Hà Trường Chinh liếc qua Lương Kinh Vĩ.Lương Kinh Vĩ chính do một tay Hải Hướng Quân rèn nên.Hà lão gia tử gật đầu:- Chú nhóc con đó không tệ.Liễu bí thư và Lương thượng ta cố nhịn không dám cười ra tiếng, Hải Hướng Quân là nhân vật uy phong lẫm liệt nhường nào?

Đường đường là quân trưởng của tập đoàn quân, thiếu tướng lục quân, mà trong miệng Hà lão gia tử là chú nhóc con.Nếu Hải quân trưởng mà nghe thấy không biết có cảm tưởng gì.- Ừm!

Còn Triệu Vũ đánh trận khá khôn khéo, chịu suy nghĩ, trong lần thu phục Lương Sơn, sư đoàn của hắn có thương vong ít nhất, theo phân tích của con trận đó muốn giao cho Hải Hướng Quân đánh thì không cần tốn thời gian lắm, thoáng cái là giải quyết được ngay, có điều thương vong khẳng định sẽ cao hơn của Triệu Vũ.Hà Trường Chinh tiếp tục phân tích ý kiến của mình với hai vị dũng tướng.- Đánh trận thế nào chẳng có người chết, quân đội là phải chú ý tới khí thế tinh thần hăng hái.Vũ lão gia tử lên tiếng.Trong thời đại chiến tranh, Vũ lão gia tử nổi danh dũng mãnh thiện chiến, quân của ông như một thanh đao sắc bén, đao chỉ tới đâu đánh thắng tới đó!

Phàm là kẻ địch dám lấy cứng chọi cứng với ông đều chết rất khó coi, vì thế Vũ lão gia tử thiên vị Hải Hướng Quân hơn một chút cũng là hợp lý.Hai anh em Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hà đều chịu ảnh hưởng lớn của ông, ngồi đâu cũng thấy sát khí tràn ngập.Hà lão gia tử trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Con thấy người đó thế nào?Chắc chắn hiện giờ Hà lão gia tử hỏi tới không phải là năng lực chỉ huy tác chiến của Triệu Vũ, mà là mức độ đáng tin cậy.Hà Trường Chinh nói:- Con thấy có thể được.Hà lão gia tử gật đầu:- Hiện giờ hắn ở quân khu tây nam hả?- Vâng, là phó tham mưu trưởng.Hà Trường Chinh nói chuyện luôn ngắn gọn.Hà lão gia tử nhìn sang Vũ lão gia tử, cả hai cùng gật đầu, ý tứ thế là rõ, Triệu Vũ được Hà Vũ hệ chấp nhận, vị trí sắp điều động.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Ông Hà, ông Vũ, cháu có chút ý kiến.Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía y, hai vị lão gia tử gật đầu, Hà lão gia tử cười:- Nói đi.Liễu Tuấn tham gia cuộc tụ hội này có đầy đủ quyền phát biểu, điều này có sự khác biệt về bản chất với Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ gần như giống Hà đại tiểu thư, chỉ nghe không nói, cho phép tham dự cuộc tụ hội này chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng, được hạch tâm hai nhà chấp thuận, từ đó xác định địa vị người nối nghiệp, nhưng muốn phát biểu ý kiến đủ trọng lượng, thì còn cần thời gian rất dài, tất nhiên điều này không có nghĩa là Lương Kinh Vĩ không được phát biểu, hắn phát biểu thì các trưởng bối vẫn coi trọng, nhưng Lương Kĩnh Vĩ là người chững chạc, thời cơ chưa tới sẽ không nói bừa.Huống chi liên quan tới vấn đề điều động cán bộ cụ thể, càng không tuy tiện phát biểu.Liễu Tuấn thì khác, từ lần đầu tiên tham dự tụ hội đã có thân phận kiểu “quân sư”, nếu không nói thì còn là quân sư gì nữa.Thực tế mỗi một lời y nói những bị tướng quân ngồi đây luôn cân nhắc kỹ càng.Liễu Tuấn nói:- Nếu như muốn điều động Triệu Vũ, cháu thấy cứ để ông ta cầm quân thì thích hợp hơn.Liễu Tuấn thậm chí còn hiểu rõ thay đổi vị trí quan trọng trong quân còn rõ ràng hơn cả quan quân chân chính là Lương Kinh Vĩ, vì mỗi năm y tham dự tụ hội hai lần.Hiện giờ tham mưu trưởng của quân khu tây nam có khả năng bị điều động, theo phân tích hai vị lão gia tử và Hà Trường Chinh rất có khả năng để Triệu Vũ lên làm tham mưu trưởng.Hành động này rất quan trọng, đó là dấu hiệu Triệu Vũ trở thành nhân vật trọng yếu của Hà Vũ hệ.Hà lão gia tử nhướng đôi mày bạc:- Mang quân?- Vâng!

Tới tập đoàn quân thứ XXX!Liễu Tuấn nói khẳng định:- Tham mưu trưởng có thể để Lam quân trưởng đảm nhiệm, Triệu Vũ thay thế vị trí của ông ta càng thích hợp hơn.- Vì sao?Lần này hỏi là Hà Đông Tiến.Trong những vị tướng quân ngồi đây, Hà Đông Tiên là người có thái độ nho nhã nhất, huân trương trung tướng cùng với bộ đồng phục hải quân màu trắng càng tăng thêm vài phần phong độ nho tướng.Hà Đông Tiến vốn đảm nhận bộ trưởng ở bộ tổng tham mưu, rồi điều ra ngoài làm phó tư lệnh viên, trừ để làm phong phó kinh nghiệm, quan trọng nhất là nhường đường cho Hà Trường Chinh, nếu không ra ngoài, năm sau Hà Trường Chinh lên chức tổng tham mưu trưởng, hai anh em ruột đều ở bộ tổng tham mưu, thành cấp trên cấp dưới trực tiếp là hơi kiêng kỵ.Tham mưu trưởng quân khu ở cấp phó, nếu như Triệu Vũ điều tới vị trí quân trưởng tập đoàn quân là điều ngang cấp, khác biệt lớn cho với lên tham mưu trưởng.Liễu Tuấn cười nói:- Trực tiếp nắm giữ bộ đội tác chiến quan trọng hơn với tình thế hiện nay.Mấy vị tướng quân tức thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.Hà lão gia tử vẫn dựa lưng vào ghế, hờ hững nói:- Cháu lo lắng cái gì.Nắm giữ bộ đội tác chiến ở thời kỳ phi thường là thủ đoạn quan trọng, có điều vì sao Liễu Tuấn cho rằng đã tới thời kỳ phi thường?

Theo kinh nghiêm trước kia phân tích, mỗi khi Liễu Tuấn đưa ra phán đoán này là có đại sự sắp xảy ra.Hiện giờ tình thế vẫn khá ổn định cơ mà.Liễu Tuấn cười:- Nguyên nhân này đầu năm nay tới thành phố Kinh Hoa cháu đã trình bày với bác Hà và chú Vũ rồi.Hà Trường Chinh nhướng mày lên.Đầu năm Liễu Tuấn tới thành phố Kinh Hoa chúc tên nói hai việc, một trong đó là khuyên Vũ Thu Hàn mặc lại quân trang, hai là chú ý tới sức khỏe của thủ trưởng.Chẳng lẽ...Hà Trường Chinh nhìn Hà lão gia tử.Hà lão gia tử cau mày lại rồi giãn ra rất nhanh, gật đầu hết sức chậm rãi.Tâm tình của mọi người đều trở nên nặng nề.Sức khỏe của thủ trưởng đương nhiên là bảo mật, nhưng đối với ai thôi, chứ đối với những bộ hạ cũ của thủ trưởng như Hà lão gia tử mà nói không phải bí mật gì, tình hình càng không tốt, càng không thể giữ bí mật với những bộ hạ cũ đã theo thủ trưởng cả đời.Hà lão gia tử vừa gật đầu mọi người liền hiểu, chuyện Liễu Tuấn lo lắng chỉ sợ sắp xảy ra rồi....Chừng mười già, hai vị lão gia tử đứng dậy nghỉ ngơi, Hà Trường Chinh tự đỡ cha đi vào phòng ngủ, khi ra đột nhiên gọi Liễu Tuấn lại.- Liễu Tuấn, ngày mai cháu đừng về vội.Liễu Tuấn nhìn Hà Trường Chinh dò hỏi.Hà Trường Chinh trầm ngâm nói:- Ngài mai ta dẫn cháu đi gặp một người.Liễu Tuấn gật đầu, không hỏi nhiều.Nhưng không biết Hà Trường Chinh căn dặn trịnh trọng như vậy là muốn đưa y đi gặp nhân vật lớn nào Chương 842: Chủ nhiệm văn phòng TWChiếc Audi đen bóng đi trên con đường tới công viên Long Sơn, trên vị trí ghế phụ là cảnh vệ Tiểu Lưu của Hà Trường Chinh.Tiểu Lưu không xuất thân từ cảnh vệ TW, mà Cao Đức Thịnh đích thân tiến cử với Hà Trường Chinh, là tinh anh của đại đội tổ chức, có điều sau khi làm cảnh vệ của Hà Trường Chinh, quan hệ tổ chức cũng điều tới cảnh vệ TW.Cảnh vệ trước kia của Hà Trường Chinh là cảnh vệ của nhà họ Hà, hiện giờ làm trung đoàn trưởng ở quân khu Đông Nam.Hà Trường Chinh và Liễu Tuấn ngồi ở hàng ghế sau.Tiểu Lưu trước kia chưa gặp Liễu Tuấn, miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng ít nhiều có chút ngạc nhiên, không hiểu người trẻ tuổi này là ai lại có thể ngồi ngang hàng với Hà tư lệnh.Công viên Long Sơn là một nơi có phong cảnh cực đẹp của thủ đô, là vườn hoàng gia ngày xưa, thấp thoáng trong tàng cây xanh là từng tòa biệt thự xinh đẹp, mục tiêu của chiếc xe Audi chính là một trong số những tòa biệt thự đó.Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ không lâu thì gặp phải trạm kiểm tra, nhưng không ai ngăn cản, nhìn thấy biển số xe, lính gác liền đứng nghiêm chào cho đi qua.Có thể ở trong này tất nhiên là nhân vật có thân phận cực cao.Nhìn thấy một tòa biệt thự phong cách cổ điển ở trước mặt, đột nhiên Hà Trường Chinh nói:- Chúng ta đi gặp Kính chủ nhiệm.Liễu Tuấn hơi giật mình.Vị Kính chủ nhiệm này y vô cùng quen thuộc, kiếp trước đã thấy trên TV nhiều lần, một trong chín cự đầu sau này, phó bí thư thành phố Đông Phương Minh Châu điều tới làm phó chủ nhiệm văn phòng, ba năm trước nhậm chức chủ nhiệm văn phòng TW, trong lễ thọ của Hà lão gia tử, y từng từ xa nhìn thấy một lần, khi đó Kính phó chủ nhiệm đại biểu cho thủ trưởng số một tới chúc thọ cho Hà lão gia tử.- Kính chủ nhiêm?Liễu Tuấn hỏi lại.Hà Trường Chinh chỉ gật đầu không nói gì thêm.Liễu Tuấn chẳng phải là sợ gì Kính chủ nhiệm, tuy tuổi y nhỏ, chức vị thấp, nhưng tiếp xúc với không ít nhân vật lớn, chỉ là trong nhất thời y không hiểu ra vì sao Hà Trường Chinh muốn dẫn y đi gặp Kính chủ nhiệm thôi.Trong nhân mã thuộc hệ thủ trưởng số một, địa vị của Kính chủ nhiệm rất nổi bật, nhiều khi ông ta thậm chí xuất hiện với tư cách đại biểu cá nhân của thủ trưởng số một.Nghiêm khắc mà nói, thủ trưởng số một và đường lối chính trị của Nghiêm Liễu hệ hiện nay không hoàn toàn nhất trí.Hà Trường Chinh đột nhiên dẫn một kẻ vãn bối như y tới gặp Kính chủ nhiệm là có ý gì.Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Hà Trường Chinh đã làm cho đầu óc y nổi sóng, phải biết thân phận của y hiện nay không đơn giản là vãn bối của nhà họ Hà, còn lại người nối nghiệp của Nghiêm Liễu hệ.Hiển nhiên đây là quyết định của Hà lão gia tử.Tối qua Hà Trường Chinh đỡ Hà lão gia tử vào phòng ngủ nghỉ ngơi đã ở lại thêm vài phút.Vậy ý tứ của Hà lão gia tử là gì đây?Tính cách của Hà Trường Chinh luôn ít nói, nghiêm nghị, cho dù biết lúc này Liễu Tuấn có trăm ngàn suy nghĩ nhưng lại chẳng giải thích thêm một câu.

Chàng trai trẻ này tối hôm qua nói một câu đã thay đổi quỹ tích thăng tiến của một vị tướng quân, người này tuy trẻ tuổi, nhưng Hà Trường Chinh không còn đối đãi như một tiểu bối nữa rồi.Có thể nói, hôm nay gặp mặt Kính chủ nhiệm, thân phận của Liễu Tuấn là đại biểu Nghiêm Liễu hệ, thậm chí là cả hệ phái Nghiêm Liễu hệ tham gia cũng không phải là quá.Chiếc xe đi tới trước biệt thự thì hơi giảm tốc độ, cánh cửa sắt tự động mở ra, hiển nhiên vừa rồi trạm gác đã đem tin tức Hà Trường Chinh tới bái phỏng thông báo cho chủ nhân.Chiếc xe vừa mới dừng lại một người trung niên nham nhân đeo kính, tinh thần phấn chấn xuất hiện ở cửa, đứng nghiêm chờ đón Hà Trường Chinh.- Xin chào Hà tư lệnh viên, vất vả quá.Hà Trường Chinh vừa xuống xe, Kính chủ nhiệm liền đi nhanh tới thân thiết bắt tay.- Chào Kính chủ nhiệm.Phản ứng của Hà Trường Chinh tương đối bình thản.Tất nhiên Kính chủ nhiệm không để ý, Hà Trường Chinh nghiêm nghị ít nói là điều mọi người biết cả.- Hà lão vẫn khỏe chứ?- Cám ơn Kính chủ nhiệm, lão gia tử sức khỏe rất tốt, ăn được ngủ được.Nhắc tới cha, Hà Trường Chinh phá lệ nói thêm mấy câu.- Ha ha, Hà lão mạnh khỏe là phúc của quân ta đảng ta.Hà Trường Chinh gật đầu cám ơn.- Kính chủ nhiệm, giới thiệu cho ông một anh bạn nhỏ.

Đây là Liễu Tuấn, con trai của tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài tỉnh J, Liễu Tuấn vị này là Kính chủ nhiệm văn phòng TW.Liêu Tuấn vội đi tới một bước, khom người chào:- Xin chào Kính chủ nhiệm.- Ừ, được được.Kính chủ nhiệm mỉm cười bắt tay Liễu Tuấn, vẻ mặt không thấy có chút ngạc nhiên nào, khẳng định Hà Trường Chinh trước khi lên đường đã gọi điện báo thân phận của Liễu Tuấn rồi.Tới tầng cấp này qua lại với nhau mà “tập kích bất ngờ” là không được.- Nào Hà tư lệnh, mời vào nhà, đồng chí Liễu Tuấn, xin mời.Thái độ của Kính chủ nhiệm vô cùng khách khí.Mặt mũi thân thiện, là thái độ thường thấy của quan chức kinh thành, nguyên nhân không gì khác, quan lớn ở kinh thành quá nhiều, quá làm cao ảnh hưởng không tốt, đương nhiên quan cao tới như Kính chủ nhiệm, nếu Liễu Tuấn không đặc thù như vậy hoặc không phải do đích thân Hà Trường Chinh dẫn tới thì một cán bộ cấp bậc như y không đáng được Kính chủ nhiệm nhiệt tình.Đi vào phòng khách, trang trí giản dị nho nhõ, nổi bật được khí độ và phong cách của Kính chủ nhiệm.Giống như Hà Trường Chinh, cả hai đều là con cháu cách mạng đời hai, Kính lão là một nhà cách mạng giải cấp vô sản, trong thời kỳ cách mạng cùng với lập nước, đảm nhận chức trách trọng yếu của đảng, mẹ của Kính chủ nhiệm cũng chính là chiến sĩ tham gia vào cuộc vạn lý Trường Chinh, tuổi chỉ ít hơn Hà Trường Chinh một chút, đại khái tương đương với Nghiêm Liễu.Con cháu thế gia như thế, từ nhỏ được ảnh hưởng gia đình, khí độ tầm nhìn tất nhiên là phi phàm.- Hà tư lệnh viên, đồng chí Liễu Tuấn mời ngồi.Kính chủ nhiệm khiêm ngường mời hai người ngồi xuống rồi ngồi đối diện với Hà Trường Chinh.Kính chủ nhiệm cười nói:- Hà tư lệnh viên, từ năm ngoái tới nay, tư lệnh tọa trấn đông nam, biểu hiện của quân ta làm lòng dân phấn chấn!

Toàn do Hà tư lệnh lãnh đạo đúng đắn.Hà Trường Chinh xua tay, khiêm tốn nói:- Chủ yếu là quyết sách của thủ trưởng quân ủy anh minh, bộ tư lệnh quân khu chỉ kiên quết chấp hành mệnh của thủ trưởng, đương nhiên các chiến sĩ đều dũng cảm, vượt qua được khảo nghiệm.Lời này nói rất khéo léo, Hà Trường Chinh thậm chí còn chưa từng dùng tới từ “chúng tôi”, mà toàn là bộ tư lệnh quân khu.Kính chủ nhiệm gật đầu:- Đúng thế đều là chiến sĩ do đảng lãnh đạo mà.Hà Trường Chinh cũng gật đầu.Kinh chủ nhiệm quay sang hỏi Liễu Tuấn:- Đồng chí Liễu Tuấn, Liễu tỉnh trưởng vẫn khỏe chứ?Liễu Tuấn hơi khom người, kính cẩn đáp:- Cám ơn Kính chủ nhiệm quan tâm, phụ thân tôi rất khỏe, người dặt tôi thay mặt hỏi thăm Kính chủ nhiệm.- Cám sơn, Liễu tỉnh trưởng khách khí quá!

Liễu tỉnh trưởng sau khi đến tỉnh J, làm kinh tế tỉnh J phát triển hết sức nhanh chóng, đặc biệt là vùng núi nghèo khó phía nam mấy năm qua tiến bộ rất lớn, tỉnh J chúng tôi có quan phụ mẫu như Liễu tỉnh trưởng thật là có phúc.Kính chủ nhiệm quê ở tỉnh J, thời đại cánh mạng, phụ thân của Kính chủ nhiệm từng chiến đấu, làm công tác cách mạng thời gian dài vùng núi tây nam tỉnh J, thu được thành tựu nổi bật, được lãnh đạo TW tán thưởng.Liễu Tuấn khiêm tốn nói:- Kính chủ nhiệm qua khen, tỉnh J là địa khu cách mạng, là nơi Kính lão từng chiến đấu, phụ thân tôi thường nói với chúng tôi, nhất định phải làm người dân mau chóng giàu lên, hưởng cuộc sống tốt đẹp, như thế phải không thẹn với vùng đất đã thấm đẫm bao xương máu của các nhà cách mạng vô sản thế hế trước như Kính lão đã dốc vào vùng đất này.Liễu Tuấn từng trải quan trường, nên những lời đường đường chính chính đương nhiên há miệng ra là có, không trì trệ chút nào.- Tốt tốt, Liễu tỉnh trưởng cần mẫn yêu dân, không thẹn là người đầy tớ của nhân dân.Kính chủ nhiệm liên tục gật đầu, mỉm cười nói, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.Sáng sóm hôm nay khi ông nhận được điện thoại của Hà Trường Chinh nói dẫn một vãn bối tái bái phỏng, Kính chủ nhiệm đã tìm hiểu kỹ càng về Liễu Tuấn, ông thường đại biểu cho thủ trưởng số một liên lạc với các đại lão có trọng lượng trong quân đội, hai nhà Hà Vũ chính là trọng điểm ông ta chủ ý, Liễu Tuấn thân phận đặc thù thường xuyên ra vào nhà họ Hà, tất nhiên là Kính chủ nhiệm đã nghe nói tới.Có điều Liễu Tuấn tuổi quá trẻ, Kính chủ nhiệm không để ý lắm.Con cháu quan cao qua lại mật thiệt với nhau là chuyện bình thường, căn cứ vào tình hình nắm bắt được, quan hệ của Liễu Tuấn với hậu bối hai nhà không tệ, chị Liễu Tuấn còn là vợ của Vũ Thu Hàn, nên hậu bối qua lại không đáng để Kính chủ nhiệm quan tâm, nhưng Hà Trường Chinh đột nhiên dẫn Liễu Tuấn tới bái phỏng thì không thể không làm cho Kính chủ nhiệm phải nghiêm túc nhận định lại rồi, nhìn từ lý lịch chàng trai này giống như phụ thân, tinh thông kiến thiết kinh tế, tốc độ thăng tiến kinh người, ở trong niên đại hòa bình có thể gọi là kỳ tích.

Hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, đối diện với nhân vật quyền cao chức trọng như ông ta mà bình tĩnh tự nhiên, đối đáp chừng mực, rất có phong phạm đại gia, xem ra y thăng tiến vùn vụt trên sĩ đồ chẳng phải chỉ nhờ hưởng vinh quang của Nghiêm Liễu.Có lẽ người trẻ tuổi này còn có thể đại biểu cho Nghiêm Liễu thật cũng chưa biết chừng.- Đồng chí Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí làm việc ở khu Trường Hà vô cùng xuất sắc, khai sáng phương thức mới cho khu cao tân, rất tốt.Kính chủ nhiệm tán dương.- Cám ơn Kính chủ nhiệm biểu dương, đó đều là việc tôi nên làm, làm chưa được tốt lắm, hi vọng sau này dưới sự lãnh đạo của thành ủy có thể tiến thêm một bậc nữa.- Rất tốt, đồng chí Liễu Tuấn mới làm cha không lâu hả?

Chúc mừng, Nghiêm bí thư và Liễu tỉnh trưởng có người kế thừa rồi.Kính chủ nhiệm cười nói, một lời mang hai nghĩa Chương 843: Tiến kinh hay nam hạ?Gặp mặt Kính chủ nhiệm chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ, Hà Trường Chinh và Kính chủ nhiệm tán gẫu mấy câu, thời gian Kính chủ nhiệm nói chuyện với Liễu Tuấn còn nhiều hơn, Liễu Tuấn thầm nghĩ, cuộc gặp mặt này có lẽ đặc biệt an bài vì y, Hà Trường Chinh thậm chí chỉ là khách đi kèm.Nhưng lời này Liễu Tuấn không tiện hỏi ra, mặc dù y có tư cách tham dự tụ hội hạch tâm của hai nhà, nhưng chuyện này liên quan tới việc hai hệ phái có liên minh được với nhau hay không, không thể tùy tiện hỏi bừa.Từ công viên Long Sơn trở về tứ hợp viện, Liễu Tuấn bảo Hà đại tiểu thư nhường xe, y muốn tới chỗ ở của Chu tiên sinh.Nhìn vẻ mặt của Hà đại tiểu thư khó chịu là biết ngay cô tưởng Liễu Tuấn muốn đi gặp chị Bạch Dương rồi, nhưng tiểu sắc ma phong lưu thành tính, Hà đại tiểu thư cũng không tiện quá can thiệp vào cuộc sống của y.Liễu Tuấn cười giải thích:- Ba em tới, đang ở chỗ Chu tiên sinh.Hà đại tiểu thư lúc này mới chuyển giận thành vui, lúc này xung quanh không có ai, cắn môi nói:- Tối tới nhé.Liễu Tuấn cười:- Để xem đã, nói không chừng phải trò chuyện cùng ba em, muộn quá thì sẽ không tới nữa.Hà Mộng Doanh tức thì mặt sưng sỉa, không để ý tới y nữa.Liễu Tuấn chỉ biết cười trừ.Ngày hôm sau khi Liễu Tuấn tới thủ đô, Liễu Tấn Tài cũng trực tiếp từ Đại Ninh tới thủ đô, theo lời triệu tập của Hồng phó thủ tướng, khoảng thời gian này sức khỏe của thủ tướng không tốt, công tác thường ngày trong quốc vụ viện đều do Hồng phó thủ tướng chủ trì, triệu kiến các tỉnh trưởng trao đổi công việc chính là một phần quan trọng trong công việc hàng ngày.Liễu Tuấn tối hôm qua nói chuyện với Liễu Tấn Tài, hẹn gặp nhau ở nhà Chu tiên sinh.Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài lên thủ đô bất kể thế nào cũng bỏ thời gian tới thăm Chu tiên sinh, ôn truyện cũ.Mấy năm qua Liễu nha nội tới kinh thành không ít, đã đại khái quen với đường xá rồi, đại khái từ từ hợp viện nhà họ Hà tới chỗ ở Chu tiên sinh thì không nhầm được, nếu không y lái chiếc xe Hồng Kỳ biển số mẫn cảm như thế hỏi được khắp nơi không tiện chút nào.Khi Liễu Tuấn tới nơi Liễu Tấn Tài đã tới rồi, đang cùng Chu tiên sinh nói chuyện trong phòng khách, nhìn thấy Liễu Tuấn tới, sư mẫu rất vui mừng, cười nói:- A Tiểu Tuấn cũng tới rồi, vừa rồi chúc mừng Tấn Tài, lại phải chúc mừng cháu rồi.Liễu Tuấn cười đáp:- Cám ơn sư mẫu.- Tiểu Tuẩn cuối cùng cũng làm cha rồi, trưởng thành rồi.Chu tiên sinh cũng rất hứng trí, mặt cười rạng rỡ.- Cháu chào bác, ồ, bác ngày càng trẻ hơn.Chu tiên sinh mặc dù tóc bạc trắng cả đầu, nhưng tinh thần hết sức khỏe khoắn, sức lực tràn trề.- Nói gì thế, ông ấy ngày càng trẻ, chẳng lẽ ta ngày càng già hay sao?Không ngờ sư mẫu nghe được câu này thì không vui.- Không phải, sư mẫu cũng ngày càng trẻ y như vậy.Liễu bí thư vội nịnh bợ sư mẫu.- Được rồi, chỉ khéo miệng.Sư mẫu lấy một miếng dưa hấu cho y, mặc dù trong nhà có nhân viên phục vụ công việc thường nhật, nhưng khi những người cũ ở huyện Hướng Dương tới như Liễu Tấn Tài, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn thì toàn do sư mẫu đích thân chiêu đãi.- Ba, Hồng thủ tướng triệu kiến, nói chuyện gì với ba thế?Liễu Tuấn vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.Liễu Tấn Tài đáp:- Ừ, chủ yếu là một số vấn đề lĩnh vực kinh tế, ví dụ như cải cách quốc xĩ, kế hoạch nền kinh tế hoàn toàn chuyển sang kinh tế thị trường.Liễu Tuấn mỉm cười:- Con thấy trước tiên là nên đổi cái tên quốc kế ủy đi, trung ương còn mang cái chiêu bài kinh tế kế hoạch mà lại bảo ía dưới đi theo con đường kinh tế thị trường thì lòng an tâm sao được.Liễu Tấn Tài hơi giật mình, ngạc nhiên nói:- A, Hồng thủ tướng cũng nói như thế, hai người đúng là không mưu mà hợp.Liễu Tuấn cười:- Có thế cũng tác dụng gì, tuổi con còn quá nhỏ, vấn đề trong đại như thế, con có nói ra cũng chẳng ai thèm để ý.Liễu Tấn Tài nói:- Ba cũng nói thế với thủ trưởng, ý của thủ trưởng là cái tên này phải đổi rồi, song phải cần hai ba năm, đương nhiên rồi, quốc gia lớn như thế, chúng ta lại đi theo con đường Xã hội Chủ nghĩa, không thể hoàn toàn vận hành theo kinh tế thị trường, một số vấn đề quốc kế dân sinh vẫn phải phát triển theo hướng kế hoạch.Liễu Tuấn hỏi ngay tới:- Chuyện này là ba nhắc tới với thủ trưởng sao.Liễu Tấn Tài gật đầu.Chu Tiên Sinh cười, nói hời hợt:- Xem ra Hồng thủ tướng muốn khoét tường rồi.Cha con nhà họ Liễu giật mình, đồng loạt nhìn sang Chu tiên sinh, Chu tiên sinh gật đầu nói:- Tấn Tài giỏi quản lý kiến thiết kinh tế, Hồng thủ tướng cũng cần một người trợ thủ như thế.Trong lần tuyển cử khóa mới năm sau, nếu như không có gì quá bất ngờ, Hồng phó thủ tướng lên làm thủ tướng là điều chắc chắn, hiện giờ đã sắp cuối năm, Hồng phó thủ tướng chuẩn bị an bài cho ban bệ mới của mình cũng là trong dự liệu, Liễu Tấn Tài được các đại lão trong hệ phái vô cùng tán thưởng, nếu như có thể làm trợ thủ cho cho Hồng phó thủ tướng, phải nói là cục diện mà các đại lão rất muốn thấy.Bất kể như thé nào, trong tâm của đảng đã chuyển sang phương diện kiến thiết kinh tế, bố trí một ban bệ chỉ hủy hiểu kiến thiết kinh tế là nhu cầu chung của các phe.Chu tiên sinh địa vị siêu nhiên, ở phía các đại lão đương thế đều là khách quý, với đề tài mẫn cám như thế tất nhiên sẽ không tùy tiện nói bừa, đây cơ bản đại biểu cho ý kiến nhất trí của các đại lão TW rồi, kết quả này thật ra tương đối phù hợp với dự liệu của hai cha con nhà họ Liễu khi nói chuyện riêng.Nhưng cao tầng đấu tranh, chưa tới thời điểm cuối cùng thì vẫn luôn đầy biến cố.Vấn đề này quá mẫn cảm, cho dù là ở nhà Chu tiên sinh cũng không tiện thảo luận quá nhiều.- Tiểu Tuấn, lại tới nhà họ Hà làm khách hả?Chu tiên sinh bỏ qua đề tài kiến thiết kinh tế, liên quan tới vấn đề học trò nhỏ của mình và nhà họ Hà có quan hệ thật mật vẫn luôn làm Chu tiên sinh ngạc nhiên, nhưng không tiền hỏi nhiều.- Vâng, sáng ngày hôm nay cháu có tới công viên Long Sơn một chuyến.Liễu Tuấn trả lời rất tự nhiên.- Công viên Long Sơn?Chu tiên sinh khá ngạc nhiên, Liễu Tấn Tài cũng đặt chén trà xuống nhìn sang con trai, mặc dù ông không ở thủ đô, nhưng rất hiểu địa vị của công viên Long Sơn là thế nào.Ít nhất nhà họ Hà tựa hồ không có một ai ở nơi đó.Không phải vì nhà họ Hà không đủ tư cách, mà vì Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử lớn tuổi rồi, thích ở trong tứ hợp viện kiểu cổ hơn, con cháu đời hai của cả hai nhà đại đa số ở trong quân đội, nên chẳng tới đó góp vui.- Vâng tới đó gặp Kính chủ nhiệm của văn phòng TW, Hà tư lệnh viên dẫn cháu tới.Liễu Tuấn vẫn nói rất thong dong, nhưng chắc chắn đây là một tin tức khiến người ta chấn động.- Hà tư lệnh viên dẫn con tới gặp Kính chủ nhiệm sao?Cho dù Liễu Tấn Tài trài qua nhiều sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.Quan trọng là ba người trong cuộc gặp đó đều có thân phận không nhỏ, hai vị kia không cần phải nói, lại là người đại diện cho hai phái thế lực lớn nhất hiện nay, Liễu Tuấn cho dù địa vị kém xa, nhưng lại đại biểu cho một thế lực khác, đều là những thế lực có thể làm rung chuyển chính đàn trong nước.Vấn đề là vì sao lại mang Liễu Tuấn theo?Chu tiên sinh hỏi ngay tới:- Nói những chuyện gì?Liễu Tuấn đáp:- Chỉ nói chút chuyện phiếm thôi ạ.Chu tiên sinh gật đầu, cuộc gặp mặt như vậy quả thực không thể nói chuyện gì mẫn cảm, nhất là Liễu Tuấn còn quá trẻ, hai người kia không thể thực sự đặt y ở cùng một tầng cấp, nhưng bản thân cuộc gặp mặt này đã bao hàm quá nhiều tin tức.Nhất thời phòng khách rơi vào trầm mặc, ba người chỉ uống trà hút thuốc không nói một lời.Tin tức này đúng là tới quá bất ngờ, dù trí tuệ như Chu tiên sinh và Liễu Tấn Tài cũng phải cân nhắc thật kỹ vấn đề trong đó.Liễu Tuấn càng nghĩ tới đau cả đầu.- Ừm, chuyện này Hà lão có biết không?Một lát sau, Chu tiên sinh hỏi.Liễu Tuấn liền trả lời ngay:- Theo cháu nghĩ là biết, đoán chừng là ông Hà muốn Hà tư lệnh làm như thế.Mọi người lại im lặng.Hồi lâu sau Chu tiên sinh mới nở nụ cười, chậm rãi nói:- Tiểu Tuấn à, Hà lão yêu quý cháu đúng là không thể hơn được nữa rồi.Liễu Tuấn vội khom người xuống nói:- Vâng, đúng thế ạ.Kỳ thực người thầy trước mắt này lại yêu quý mình kém hơn hay sao?Chu tiên sinh chậm rãi nói:- Xem ra Hà lão định lên tiếng hộ Ngọc Thành rồi.Hai cha con nhà họ Liễu cùng nhìn Chu tiên sinh, im lặng nghe lời sau.- Chuyện của Tấn Tài cơ bản đã được xác định rồi, công tác kiến thiết kinh tế tương đối đơn thuần, các phương diện có liên quan không mẫn cảm lắm.Chu tiên sinh nói:- Ngọc Thành năm sau tiến kinh hay nam hạ, hiện giờ còn chưa nói được.- Nam hạ?

Tới tỉnh D sao?Liễu Tuấn giật mình.Chu tiên sinh gật đầu:- Đúng, có khả năng này, tỉnh D là nơi phúc tạp nhất, phía đông đã không còn gì để tranh đấu nữa, ở phía nam địa vị tỉnh D nổi trội, luôn là nơi binh gia phải giành lấy.Liễu Tuấn hỏi ngay:- Vậy tiến kinh thì sao ạ?Chu tiên sinh khẽ nhậm một ngụm trà, bình thản nói:- Tình hình trong kinh thành rất phực tạp, Kiến Minh năm sau chắc chắn là lui về rồi, vị trí bộ trưởng trung tổ, Ngọc Thành không thể tranh nổi, còn các vị trí khác thì phải xem đã.

Chương 844: Bộ trưởng trung tổLiễu Tuấn buổi tối cùng với Bạch Dương tới gặp Bạch Kiến Minh.Mặc dù Bạch Dương trở về thủ đô làm việc, nhưng không phải ngày nào cũng về nhà, quốc kế ủy có an bài chỗ ở cho cô, Bạch Tú Khôn anh trai của Bạch Dương cũng làm việc ở thủ đô, là quan quân thủ bị kinh thành, sư đoàn trưởng sư đoàn tăng thiết giáp, đồn trú ở ngoại thành, chị dâu cô thì là cán bộ cấp chính xử trong bộ tổng thông tin.

Bạch Dương sau khi trở về thủ đo phối hợp với hai người đó rất ăn ý, thay phiên nhau về nhà bầu bạn với hai vị lão nhân gia, vợ chồng già Bạch Kiến Minh coi như được hưởng thụ hạnh phúc gia đình.Bạch phu nhân luôn lo lắng cho hôn sự của con gái, nhưng ở chuyện này Bạch Dương thái độ hết sức cứng rắn, mỗi lần bà nhắc tới là Bạch Dương chuyển sang đề tài khác, giơ cao “miễn chiến bài”, vì thế luôn làm cho Bạch phu nhân không vui, nhưng con gái lớn rồi, lại là cán bộ lớn của quốc gia, Bạch phu nhân cũng không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riếng tư của cô.

Hơn nữa Bạch Dương làm việc được lãnh đạo đạo bình phẩm tốt, đoán chừng trong mấy năm nữa có thể tiến lên một bậc, trở thành cán bộ cao cấp của đảng, về già cũng được bảo đảm rồi.Đứng ở lập trưởng của một người phụ nữ, Bạch phu nhân thấy con gái trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, lại không có con, để lại nuối tiếc lớn trong đời, về già, sự cô đơn trông trái người bình thường khó mà chịu nổi.Nhưng từ khi con gái về thủ đô, trang thái tinh thần luôn rất tốt, lần nào về nhà cũng tươi cười, hoàn toàn khác hẳn với lúc mới ly hôn, đúng là một chuyện lạ.Còn về Bạch bộ trưởng sớm đã bỏ ý định khuyên con gái tái hôn rồi.Đừng chỉ thấy Bạch Dương bề ngoài yếu mềm, tính cách cô rất cứng cỏi, một khi quyết định rồi, người khác muốn thay đổi là rất khó.Liễu Tấn Tài công việc bận rồi, theo ý của Liễu Tuấn, hai cha chon hiếm khi gặp nhau ở thủ đô, liền ở lại thêm một ngày, Liễu Tuấn cùng cha đi dạo một vòng, thưởng thức danh lam thắng cảnh ở kinh thành cũng là chuyện tốt.Liễu Tấn Tài từ chôi, nói rằng về sau cơ hội ngắm cảnh ở kinh thành không ít.Liễu Tuấn bất mãn nói:- Cho dù sau này ba có tiến kinh, con thấy cơ hội này cũng chẳng nhiều.Liễu Tấn tài chỉ cười khà khà, nói:- Thế nào chả tới ngày nghỉ hưu.Liễu Tuấn biết không có cách nào thay đổi được tính cách của ông nên chỉ đành cười khổ bỏ qua, đích thân đưa ông tới sân bay, đáp chuyến bay trong ngay trở về thành phố Hồng Châu, tiếp đó Liễu Tuấn lại lái xe tới quốc kế ủy tìm Bạch Dương.Bạch Dương nhìn thấy biển xe Hồng Kỳ thì hai mắt nheo lại, lạnh nhạt nói:- Lại tới nhà họ Hà hả?Liễu Tuấn thầm hối hận, vội vàng quá đâm quên mất việc này.- Ừm, nói chuyện với Hà lão gia tử một lúc, còn có Vũ lão gia tử nữa.Liễu Tuấn thành thật khai báo, trước mặt Bạch Dương y rất ít khi nói dối, nói ra thì nhà họ Vũ với nhà họ Liễu hiện giờ là thân thích rồi.Bạch Dương chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, qua lại với các thế gia là đương nhiên, nhưng trực giác nữ nhân cho Bạch Dương biết quan hệ của tiểu ngoan đồng với đại tiểu thư của nhà họ Hà không tệ, nhưng cô ngại ngùng kiềm chế hơn Hà Mộng Doanh, sẽ không nói chuyện này với Tiểu Tuấn.- Đi thôi, ăn cơm với chị.Bạch Dương chủ động đề nghị, tâm tinh không tệ, dù sao tiểu ngoan đồng vừa tới thủ đô liền tới tìm cô, làm chị Bạch Dương rất vui.- Như tiểu thư mong muốn.Liễu Tuấn cười hì hì, dẫn Bạch Dương tới khách sản Thu Thủy dùng cơm, rồi để xuất tới thăm Bạch Kiến Minh.Bạch Dương hơi ngạc nhiên:- Sao hôm nay lại nhớ tới thăm ba chị?Chẳng phải trước kia Liễu Tuấn bạc tình bất nghĩa, nhưng cùng với địa vị cao dần, đại hội thứ 15 cũng sắp tới, hai bên thuộc về hệ phái khác nhau, Liễu Tuấn thực sự không tiện thường xuyên tới nhà họ Bạch.Tiêu ngoan đồng mặt mày cợt nhả, nói bậy bạ:- Chị nói gì thế, em tới thăm cha vợ mà còn phải lý do gì sao?- Chỉ biết nói bậy.Bạch Dương tức thì mặt đỏ dừ, dưới gầm bàn đưa chân đá tiểu ngoan đồng một cái, không ngờ Liễu bí thư sớm có chuẩn bị đưa tay túm lấy, thuận thể cởi giày ra gãi lòng bàn chân của cô.Bạch Dương không kịp đề phòng bật cười khanh khách.May là ở trong phòng bao, không sợ bị người ngoài bắt gặp.Bạch Dương muốn rụt chân về, nhưng thứ đã vào tay tiểu ngoan đồng, nào dễ buông ra?

Tay tiểu ngoan đồng dọc theo chân mò lên, Bạch Dương người bủn rủn, sợ hãi kêu lên:- Đừng!

Tiểu ngoan đồng.Cái kẻ này không phải nổi cơn háo sắc, muốn làm chuyện bậy bạ trong này chứ?Theo cái tính trước kia của Liễu bí thư mà xét, chuyện này không phải là hoàn toàn không có khả năng, tiểu ngoan đồng một khi làm bừa, là bất chấp hết mọi thư.Tiểu ngoan đồng cố ý không nghe, một cái tay ngày trở nên hư hỏng.Bạch Dương mặt đỏ bừng bừng, cầu khẩn:- Tiểu ngoan đồng, đừng quấy nữa...May Liễu bí thư vẫn còn có chút lý trí, không tiến tới, có điều trước khi ra ngoài vẫn ôm lấy chị Bạch Dương, âm yếm một ồi, còn cắn lấy tai cô nói:- Thế đêm nay tất cả phải chiều theo ý em nhé.Bạch Dương vừa mừng vừa thẹn, mặt đỏ tới tận mang tai.Bạch Kiến Minh cũng hơi ngạc nhiên vì Liễu Tuấn bất ngờ tới thăm, mỉm cười nói:- Liễu bí thư, đúng là khách quý đây.Bạch Kiến Minh đột nhiên chơi chiều này, dù Liễu bí t hư mặt dày, cũng không khỏi ửng hồng.Liễu bí thư không chịu:- Bác Bạch, chả lẽ bán luôn châm chọc trêu ghẹo cán bộ cơ sở tới thăm như vậy sao.Bạch Kiến Minh cười ha hả:- Cái đó thì cũng phải xem là ai đã...Ngồi đi.Cho dù Bạch Kiến Minh không cùng hệ phái với Nghiêm Liễu, nhưng đối với vãn bối có thể coi là nhìn lớn lên từ nhỏ như Liễu Tuấn, Bạch Kiến Minh rất có thiện cảm, mà dù sao Liễu Tuấn tuổi còn quá trẻ, không cần thiết phải phân chia phe cánh quá rõ ràng.- Cám ơn bác Bạch.Liễu Tuấn không vội ngồi xuống mà chào Bạch Tú Khôn trước.Theo “hiệp nghị” giữa Bạch Tú Khôn và Bạch Dương, tối nay tới lượt hai vợ chồng Bạch Tú Khôn mang con về nhà bầu bạn với cha mẹ, Liễu Tuấn trước kia cũng gặp qua Bạch Tú Khôn vài lần, Bạch Tú Khôn trông rất tuấn lãng, không phải là loại quân quân khí thế uy nghiêm, nhưng thân trong quân ngũ vị trí cao, tự có khí độ oai nghiêm.Bạch Tú Không chỉ gặp mặt Liễu Tuấn vài lần, xã giao lễ tiết mấy câu nên chẳng có mấy cảm tình, nhưng nghe nói chàng trai trẻ này khi công tác với em gái mình bỏ rất nhiều sức lực, thậm chí Bạch Dương còn nói đùa mình là bí thư huyện ủy thoải mái nhất cả nước, vì thế mà Bạch Tú Khôn cũng đánh giá cao Liễu Tuấn hơn một chút.Cho dù thế nào người này có khí độ nam nhân, biết chiếu cố cho phụ nữ.- Chào Liễu bí thư!Bạch Tú Khôn ở nhà không mặc quân phục, nên khỏi hành quân lễ, bắt tay Liễu Tuấn.- Chào Bạch sư trưởng.Hai anh em nhà này một Bạch sư trưởng, một là Bạch ti trưởng, ai mà tiếng phổ thông kém một chút là lẫn hết.- Tiểu Tuấn, mau ngồi xuống đi, uống trà nào.Bạch phu nhân có cảm quan với Liễu Tuấn rất tốt, niềm nờ bảo Liễu Tuấn ngồi xuống, đưa cho y một chén trà, Bạch Kiến Minh mêm pha trà, Bạch Tú Khôn vừa về nhà mọi người liền quây quần pha trà nói chuyện, cũng là một phương thức nghỉ ngơi rất tốt trong lú chính vụ rảnh rỗi.Bạch Kiến Minh nói:- Liễu Tuấn, nghe nói cháu ở thành phố Ngọc Lan làm khu cao tân kia không tệ hả?

Dương Dương về nhà nói với ta rồi, quốc kế ủy đang chuẩn bị mở rộng kinh nghiệm của cháu đấy.Liễu Tuấn kinh cẩn đáp:- Cám ơn bác Bạch khen ngợi, cháu chỉ làm hết sức trong phận sự của mình thôi.Bạch Kiến Minh gật đầu:- Ừm, người trẻ tuổi không kiêu ngạo không vội vàng là đúng, hôm nay cháu cùng Hà tư lệnh tới thăm Kính chủ nhiệm hả?Ông vừa dứt lời, hai anh em họ Bạch giật mình, Hà tư lệnh viên cùng Kính chủ nhiệm đều là nhân vật lớn danh tiếng lấy lừng, nhưng mọi người thuộc phái hệ khác nhau, sao lại có quan hệ với chàng trai trẻ này?Bạch Dương biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và nhà họ Hà rất mật thiết, nhưng tới mức này thì này cả cô cũng không ngờ tới, còn cho rằng chỉ là một người bạn vong niên với Hà lão gia tử, không xen vào thành phần chính trị nào ở bên trong, hiện giờ xem ra hoàn toàn không phải là như thế.Liễu Tuấn không ngạc nhiên Bạch Kiến Minh tin tức linh thông, ông vốn là thành viên hạch tâm trong hệ phái của mình, thủ trưởng số một dự bị thuộc phái hệ của Nghiêm Liễu phân quản công tác đảng, như thế chức vụ bộ trưởng trung tổ phải nắm chắc trong tay, nếu không sao có thể nắm được việc điều chỉnh các bộ.Sau nhiệm kỳ thứ 15, nếu không có gì bất ngờ Kính chủ nhiệm khẳng định sẽ thay thế chức vị của Kính chủ nhiệm, tiếp tục nắm quyền lớn, hôm nay Hà Trường Chinh dẫn Liễu Tuấn tới gặp Kính chủ nhiệm, tin tức này tất nhiên làm cao tầng các hệ phái phải suy tính, hành động này của Hà Trường Chính biểu thị sự ủng hộ rõ ràng của Hà Vũ hệ với Nghiêm Liễu, nhưng chỉ là ủng hộ cá nhân Nghiêm Liễu, chứ không phải ủng hộ hệ phái, nếu không Hà Trường Chinh đã công khai gặp Nghiêm Liễu chứ không phải chỉ đưa Liễu Tuấn tới rồi.Phân tích của Chu tiên sinh rất có lý.Liễu Tuấn đột nhiên tới thăm Bạch Kiến Minh cũng là ý này, cao tầng là một chuyện, với giao tình cá nhân của Nghiêm Liễu và Liễu Tuấn với Bạch Kiến Minh, ắt phải đi chuyến này, tranh thủ được Bạch Kiến Minh tán đồng, để có được sự ủng hộ lớn nhất cho Nghiêm Ngọc Thành năm sau.Liễu Tuấn lại lần nữa cung kính đáp:- Vâng thưa bác Bạch.Bạch Kiếm Minh mỉm cười, không đàm luận đề tài này nữa Chương 845: Thành tinhChuyến đi thủ đô Liễu Tuấn có thu hoạch khá phong phú, theo tin tức bên Nghiêm Liễu truyền tới, nhà họ Hà đẩy Liễu Tuấn lên đài, làm cao tầng chấn động không nhỏ, tóm lại ảnh hưởng chính diện là rất rõ ràng, nhưng không phải là hoàn toàn không có tác dụng phụ.

Bẩt ngờ là ở ngay trong hệ phái lại có tiếng chất vấn, cho rằng Nghiêm Liễu qua lại với nhà họ Hà là “mang mưu đồ khác”, vì lợi ích cá nhân mà bất chấp cả hệ phái, về sau Biện lão phải ra mặt, triệu tập mấy người đừng đầu hệ phái lại thống nhất tư tưởng.Vào thời khắc quan trọng không thể để loạn trận địa.Đó là nguyên văn lời của Biện lão.Có điều cụ thể tới đồng chí Liễu Tuấn mà nói, chỉ là tạm thời làm “đạo cụ” một chuyến, đấu tranh ở tầng cấp đó, y tạm thời chỉ có thể ở phía sau, chưa được trực tiếp ra trận.Liễu bí thư về thành phố Ngọc Lan, ngoan ngoãn cai quản vùng đất nhỏ bé của mình.Trải qua thời gian dài tố tụng, ba lần công khai xét xử, vụ án quyết sách sai lầm của ủy ban quan lý Trường Hà và cáo trạng của công nhân cùng người dân với Cty Trường Giang đã có kết quả, tòa án trung cấp thành phố Ngọc Lan phán xét, Cty Trường Giang phải chịu trách nhiệm chủ yếu cho tổn hại sức khỏe của công nhân và người dân xung quanh, hạ lệnh Cty Trường Giang lập tức ngừng sản xuất, bồi thường, sơ thẩm quyết định Cty Trường Giang phải bồi thường gần 6 triệu.Ban quản lý khu Trường Hà thất trách và sai lầm, đưa công ty Trường Giang vào nhưng quản lý không nghiệm, có trách nhiệm liên đới, phải bồi thường 2 triệu.Lần xét xử thứ ba, Sài Thiệu Cơ là đại biểu pháp nhân ra tòa trả lời câu hỏi.Trong lần xét xử thứ ba này, dưới sự xuất lĩnh của Liễu Tuấn, toàn bộ thành viên của hai ban khu Trường Hà đều tham gia dự tính, Liễu Tuấn hi vọng thông qua phương thức này để đề cao ý thức trách nhiệm pháp luật của các thành viên trong ban, tăng cường trách nhiệm hành chính, kết quả phán quyết là điều Liễu Tuấn quan tâm, nhưng y còn quan tâm hơn quá trình của nó.Kỳ thực tòa án còn chưa ra phán quyết, tiền quyên góp của quỹ từ thiện Hoa Hưng đã tới khu Trường Hà, khởi công xây dựng bệnh viện từ thiện, Dư Quốc Huân đích thân dẫn rội mang theo mười mấy bác sĩ y tá, cùng số thuốc men hơn một triệu tới khu Trường Hà, bắt đầu cứu chữa thôn dân và nông dân trúng độc, cục môi trường thành phố phái chuyên gia chỉ đạo người dân phải xử lý đất canh tác nhiễm độc và những thuốc trừ sâu sót lại như thế nào.Sau khi tòa án trung cấp ra phán quyết, Cty Trường Giang không phục, kiện lên tòa án cấp cao của tỉnh A, nhưng khoàn tiền phạt tòa bán trung cấp đưa ra phán quyết phải trà tiền bồi thường trước, nói cách khác cho dù tòa án cấp cao phán quyết thế nào t hì Cty Trường Giang phải trả tiền cứu trợ cho người dân bị hại, tài khoản ngân hàng của Cty Trường Giang bị đóng băng, nhưng chỉ có hơn 300 nghìn tiền mặt, tòa án phán quyết có thể bán đấu giá thiết bị và nhà xưởng của Cty Trường Giang lấy tiền cứu trợ người dân, ban quản lý khu Trường Hà cũng đã trả trước hơn 1 triệu tiền cứu trợ.Tiếp theo đó là quỹ từ thiện Hoa Hưng tiến vào, khoản quyên góp lớn làm người dân và công chức được cứu trợ, bất kể kết quả phán quyết cuối cùng của tòa án cấp cao.Buổi sáng hôm đó Thôi Phúc Thành tới thị sát khu Trường Hà, cùng Liễu Tuấn trao đổi công việc trong văn phòng bí thư khu ủy, trước kia đó là chuyện phạm kỵ húy, Thôi Phúc Thành lần đầu tiên nói chuyện riêng với Liễu Tuấn còn phải mượn văn phòng Cty Phượng Hoàng để che dấu tai mắt người khác.Có điều hiện giờ không cần phải kiêng kỵ gì nữa.Thôi Phúc Thành không còn là thị trưởng yếu thế, Liễu Tuấn càng không phải chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, dù Đinh Ngọc Chu cũng không thể làm gì được hai người.- Liễu bí thư, khu Trường Hà định xử lý Sài Thiệu Cơ như thế nào?Hai người ngồi đối diện với nhau, Thôi Phúc Thành châm thuốc hỏi rất thoải mái.Hiện giờ cuộc sống của Thôi Phúc Thành rất dễ chịu, cách cục thường ủy Ngọc Lan đã có biến hóa nghiêng trời lệnh đất, quyền uy tối cao vô thượng của Đinh Ngọc Chu trước kia không còn nữa, cục diệt trở thành quần hùng khởi nghĩa, Thôi Phúc Thành, Điền Hoàng Chính, Dương Nguyên ích, Liễu Tuấn thì không cần phải nói nữa, đã nghiêm nhiêm thành một phái.

Thái độ của Thái Tiên Phong càng trở nên mờ ám, tuy không ngả về phía Liễu Tuấn, nhưng ở vấn đề lớn “kiên quyết” giữ lập trường trung lập, cho dù Đinh hệ trước kia đoàn kết nhất trí cũng đã chia rẽ, bề ngoài thị Đinh Ngọc Chu vẫn nắm giữ cuộc họp thường ủy, nhưng vấn đề quan trong nếu như không trao đổi trước kỹ càng tuyệt không đưa lên thường ủy biểu quyết.Cái gọi là trao đổi nói trắng ra là “mặc cả”, anh nhổ hai củ cải, thì thể nào cũng phải để lại cho tôi hai củ, đó là tiền đề cơ bản, muốn ăn một mình là chớ có hòng, còn về phần củ cái đó thuộc về ai thì phải xem tình thế.

Trước kia ở bên chính phủ, Thôi Phúc Thành bị Đỗ Văn Nhược ép cho không thở nổi, trong ba năm cũng chỉ gây dựng được một đoàn thể nho nhoi đến đáng thương, thừa cơ Đỗ Văn Nhược mất sạch thể diện, Thôi Phúc Thành quyết đoán ra tay giành lại quyền thế, tiếng nói của Đỗ Văn Nhược bị giảm mạnh, quyền uy của thị trưởng dần dần lộ ra.Đương nhiên, ở trong các khu huyện Đinh hệ vẫn chiếm địa vị áp đảo, dù sao Đinh Ngọc Chu làm việc ở Ngọc Lan mười năm, căn cơ vững chắc không dễ dàng bị lay động, Thôi Phúc Thành tạm thời cũng chẳng để ý tới việc vươn tay vào các khu huyện.Nhưng thế phân liệt đã thành, đầu xuân năm sau một lần nữa điều chỉnh ban bệ khu huyện, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tất nhiên không thể không có hành động gì, khẳng định phải an bài người của mình vào các khu huyện.Từ lúc điều tới thành phố Ngọc Lan tới nay, Thôi Phúc Thành chưa bao giờ được nở mày nở mặt như thế.Tất cả là nhờ vào vị nha nội trước mắt này ban tặng.Trước mặt Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành tất nhiên không bày ra vẻ thị trưởng, mục đích của hắn cũng không phải chỉ chăm chăm vào các khu huyện, mà nhắm vào lần tuyển cử khóa mới, làm sao để có thể tiến thêm một bước mới là trọng tâm Thôi Phúc Thành thực sự quan tâm, để thực hiện được mục tiêu này, làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn là điều quan trọng nhất.Hai lần đấu tranh, Thôi Phúc Thành đều kiên đựng đứng bên cạnh Liễu Tuấn, biểu hiện này đã được Hà Duyên An công nhận, nỗ lực thêm một chút nữa, chính thức được vào hệ phái của Hà Duyên An không phải là không thể.Tới chức vị và tuổi tác của Thôi Phúc Thành, nếu như được các đại lão TW nhìn trúng, tiền đồ là không giới hạn.Hiện giờ tòa án trung cấp vừa mới đưa ra phán quyết, Thôi Phúc Thành đã vội vàng chạy tới thương lượng với Liễu Tuấn, những phương diện khác thì không phải lo lắng, Liễu Tuấn quan tâm nhất là xử phạt Sài Thiệu Cơ ra sao.Thế nào thì trách nhiệm lớn như vậy, chủ nhiệm ủy ban không thể trối bỏ hoàn toàn được.Liễu Tuấn suy nghĩ rồi nói:- Thực ra chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của Trương Khiếu Hoa.Thôi Phúc Thành mỉm cười.Xem ra Liễu Tuấn vô cùng tán thưởng Sải Thiệu Cơ, bất kể tình hình thế nào đều ra mặt cho hắn, gặp được bí thư như Liễu Tuấn, coi như Sài Thiếu Cơ được đổi vận rồi.Có điều Trương Khiếu Hoa đã bị tới công đoàn hóng mát hơn một năm rồi, giờ lại lôi hắn ra đâm cho nhát nữa, có phải hơi thái quá không?- Liễu bí thư, vấn đề của Trương Khiếu Hoa đã được thành ủy kết luận, hơn nữa còn báo lên hồ sơ tỉnh ủy.Thôi Phúc Thành nhắc nhở.Chuyện đã có quyết định rồi còn lật lại có phù hợp không?

Nếu chỉ riêng kết luận của Ngọc Lan thì đã đành, hiện giờ Liễu Tuấn hoàn toàn có thực lực lật ngược lại, Đinh Ngọc Chu tuyệt đối không vì một quan cờ vị vứt bỏ mà tranh chấp với Liễu nha nôi.Thực tế, chính bởi vì Trương Kiếu Hoa và khu Trường Hà mới trở nên be bét ngày càng đi xuống như thế, khiến cho Hà Duyên An nắm được cớ điều Liễu Tuấn tới đây, tạo thành cục diện “thảm thiết” bây giờ, trong lòng Đinh Ngọc Chu còn hận hắn không hết, nếu Liễu Tuấn lấy hắn ra làm dê thế tội, e rằng Đinh Ngọc Chu còn sung sướng thừa gió bẻ măng, tát cho hắn thêm vài cái nữa không chừng.Nhưng tỉnh ủy lập hồ sơ thì không dễ lật lại.Năm ngoài Trương Khiếu Hoa bị tố cáo tham ô hối lộ, cuối cùng vẫn được tự do là nhở tỉnh, thậm chí nghe nói ở kinh thành cũng có người ra mặt nói đỡ, Liễu Tuấn lấy hắn ra thế tội cho Sài Thiệu Cơ sợ rằng sẽ đắc tội với cả một đám người.Liễu Tuấn không tỏ thái độ, hỏi ngược lại:- Vậy ý thị trưởng ra sao?- Chuyện này mặc dù tạo thành hậu quả nhất định, nhưng chưa tới mức không thể vãn hồi, huống hồ khu Trường hà áp dụng biện pháp xử lý hiệu quả, tâm tình của quần chúng cơ bản là rất ổn định, tôi thấy không cần phải làm quá nghiêm túc, theo ý kiến cá nhân tôi chỉ cần xử lý nội bộ đảng rồi báo lên thành ủy là được.Thôi Phúc Thành phân tích nghiêm túc.Sài Thiệu Cơ là cán bọ cấp phó sử, khu Trường Hà tất nhiên không có quyền xử phạt, chỉ có quyền kiến nghị, thậm chí sau khi thường ủy thành phố thông qua, theo thông lệ còn phải báo lên tỉnh ủy.Thôi Phúc Thành cũng rất chú ý lời nói, đều là “ý kiến cá nhân” hoàn toàn đặt Liễu Tuấn ở vị trí ngang hàng, chỉ tham khảo ý kiến, kết quả thế nào do Liễu Tuấn quyết định.Liễu Tuấn cười khẽ nói:- Thị trưởng cho rằng làm vậy có thích hợp không?

Trên thành phố chẳng lẽ không có người nào đó nhảy ra ý kiến sao?Thôi Phúc Thành khựng lại, mặt thoáng chút xấu hổ, xem ra trong lòng mình nghĩ cái gì hoàn toàn không giấu được Tiểu Liễu, người này sao tí tuổi đầu đã thành tinh như thế?

Chương 846: Cơ hội dâng tới tận cửaĐỗ Văn Nhược nhịn rất lâu rồi, từ khi Liễu Tuấn đại náo cuộc họp thường ủy làm hắn phải cứng họng, sau đó Đinh Ngọc Chu dưới áp lực mạnh mẽ từ các phía bị ép phải thỏa hiệp với Liễu Tuấn, Đỗ Văn Nhược mất hết thể diện, tiếng nói mất giá trị, Thôi Phúc Thành thừa cơ điều chỉnh phạm vi phân quản của phó thị trưởng, quyền lực thực tế trong tay Đỗ Văn Nhược bị bó hẹp.Hiện giờ hắn không còn là Đỗ thị trưởng oai phong vô hạn như trước nữa mà trở thành Đỗ phó thị trưởng thực sự, điều này đối với kẻ tự đại quen như hắn, thực sự là khó chịu.Nhưng Đỗ Văn Nhược phải nhịn.Vì hắn bị cảnh cáo nghiêm khắc.Cảnh cáo này tới từ Cận Tú Thật.Cận Tú Thật rất khách khí với Đinh Ngọc Chu, khi trao đổi với ông ta thì ngôn từ rất uyển chuyển, dù sao Đinh Ngọc Chu cũng là phó bí thư tỉnh ủy, lại là thân tín của Cận Tú Thật, tất nhiên là phải cố gắng giữ lại thể diện cho ông ta.Nhưng đối với Đỗ Văn Nhược thì ông ta không mềm dẻo như vậy, sau khi triệu kiện Đinh Ngọc Chu không lâu, Đỗ Văn Nhược cũng bị triệu kiến, bị phê bình nghiêm khắc.

Cận Tú Thật nói với hắn một cách rõ ràng, phải giữ đúng phận sự, làm việc đúng đắn, làm tốt công tác trong phận sự của thường vụ phó thị trưởng, chuyện không nên xen vào thì đừng xen bừa.Nhớ tới khuôn mặt âm trầm và ngữ khí lạnh lẽo của Cận Tú Thận, dù cách nửa năm Đỗ Văn Nhược vẫn cứ run sợ.Hắn ở Ngọc Lan lâu năm, hiểu rất rõ tính khí của Cận Tú Thật, ông ta một khi đã nói như thế là bất mãn cực độ rồi, vị trí của Đỗ Văn Nhược nguy ngập cực độ rồi, ông ta khách khí với Đinh Ngọc Chu, tuyệt đối không đại biểu cũng khách khí với hắn, vì tiền đồ chính trị của mình, Đỗ Văn Nhược là con cờ có thể hi sinh bất kỳ lúc nào.Đỗ Văn Nhược nhịn nhục nửa năm, quy củ làm “phó” thị trường, hết sức phối hợp với công tác của Thôi Phúc Thành, thậm chí Thôi Phúc Thành điều chỉnh phân công của phó thị trưởng, đem một nửa công việc của hắn cướp mất, Đỗ Văn Nhược cũng không hề có bất kỳ chút dị nghị nào, Đinh Ngọc Chu không ra mặt lên tiếng, lời nói của hắn thì mất tác dụng, có dị nghị cũng vô ích.Trải qua bài học này, Đỗ Văn Nhược bi ai phát hiện ra hai sự thực.Thứ nhất hắn chỉ là một con hổ giấy, không có Đinh Ngọc Chu chống lưng thì chẳng là cái gì.

Thứ hai đừng bao giờ đắc tội với một nha nội chân chính.Nhưng Đỗ Văn Nhược ẩn nhẫn nửa năm không đại biểu cho hắn đã hoàn toàn buông xuôi, là một cán bộ cấp chính sở trên 40, Đỗ Văn Nhược được coi là điển hình phái trẻ trong tỉnh A, dã tâm chính trị tuyệt đối không thể vì một lần trắc trở mà hoàn toàn đánh mất, hắn đang chờ cơ hội.Hiện giờ cơ hội đã tới.Tòa án trung cấp Ngọc Lan phán quyết, tức là bằng với tuyên bố ban quản lý khu Trường Hà phạm sai lầm, phát sinh ra sự kiện nghiêm trọng như thế, Sài Thiệu Cơ sao có thể không gánh trách nhiệm?Đây chính là cơ hội.Nếu như có thể hạ được Sài Thiệu Cơ, chẳng những vãn hồi được thể diện của hắn và Đinh Ngọc Chu, mà còn có thể làm trọng thương Liễu Tuấn.Cứ nhìn đi, kẻ mà đồng chí Tiểu Liễu bảo vệ có nhân phẩm thế nào?

Sai lầm lớn như thế, đầu độc biết bao người?

Uổng cho Liễu Tuấn còn coi hắn như báu vật, trên cuộc họp thường ủy lớn tiếng nói cái gì mà Sài Thiệu Cơ làm việc chăm chỉ cẩn thận.Hạ được Sài Thiệu Cơ rồi, phải thế nào thao tác một bước tiếp theo, cần dùng tới truyền thông vạch trần việc này, Đỗ Văn Nhược suy nghĩ kỹ hết cả rồi, đoán chừng Liễu Tuấn sẽ mau chóng đề nghị xử phạt Sài Thiệu Cơ trên cuộc họp thường ủy.Y không đề xuất không được.Cổ động quần chúng cáo trạng ban quản lý chính bản thân Liễu Tuấn làm ra, thích khác người mà, nói cái gì mà tăng cường ý thức pháp luật, cái gì mà làm việc theo pháp luật.

Hô hô hô, giờ thì nhục chưa, tòa án phán rồi đấy, ủy ban quản lý có trách nhiệm lớn.Liễu Tuấn cậu không thể nói một đằng, làm một nẻo chứ?Trách nhiệm lớn như thế Sài Thiệu Cơ là chủ nhiệm, không xử phạt mà được sao?

Đừng quên Liễu Tuấn cậu vì sự kiện “xung đột vũ trang” mà tự xin xử phạt.Nếu như làm việc theo pháp luật, thế thì phải làm gương đi chứ.Một người thất trách nghiêm trọng như thế, không thể cứ thế mà cho qua được.Chỉ cần Liễu Tuấn đề ra, Đỗ Văn Nhược sẽ phát biểu ý kiến của mình, lần này bất kỳ ai cũng không thể nói hắn sai nữa, cho dù người ta nhận định rằng hắn lấy việc công báo thù riêng cũng không thể nói lý do như thế ra bên ngoài được.Đỗ phó thị trưởng tôi chỉ muốn giữ vững nguyên tắc, giữ vững chính nghĩa.Vì chuyện này mà Đỗ Văn Nhược mưu tính rất nhiều ngày, chỉ đợi Liễu Tuấn dâng cơ hội tới tận cửa, hơn nữa Liễu Tuấn không còn cách nào khác là phải đưa cơ hội này tới trước mặt Đỗ Văn Nhược.Ha ha ha, cuối cùng sắp được hả dạ rồi....Kế hoạch của Đỗ Văn Nhược thế nào, có thể Liễu Tuấn biết, hoặc cũng có thể không biết, nhưng Đỗ Văn Nhược và những thường ủy khác thuộc Đinh hệ nắm lấy chuyện này giờ trò là điều có thể dự liệu được.Có điều, bất kể bọn chúng xuất chiêu thế nào thì Liễu Tuấn cũng phải tiếp đón, từ bản thân chuyện này mà nói, y không phải là người thích hợp đấu tranh chính trị thực sự, còn một sự cố thất trách nghiêm trọng cần phải xử phạt người có trách nhiệm liên quan.Vì việc này Liễu Tuấn mở cuộc họp liên tịch khu ủy khu Trường Hà.Bất ngờ là cuộc họp liên tịch này không phải do Liễu Tuấn chủ trì, mà là do bí thư kỳ ủy Tư Mã Huy chủ trì.Các thành viên trong ban thấy tình cảnh này thì lòng trầm xuống, đây là một điều chưa từng có trong hội nghị.Mọi người ngồi ngay ngắn, lén đưa mắt nhìn Liễu Tuấn, sắc mặt Liễu bí thư vẫn bình thường, mặc dù không mang nụ cười thường lệ, nhưng ít nhất không nghiêm mặt lại, nhìn qua Sài Thiệu Cơ, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ai tinh ý có thể phát hiện ra, khóe mắt Sài chủ nhiệm khẽ giật giật, có thể thấy Sài chủ nhiệm chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài.Cũng phải thôi, trong khu mấy ngày nay đều nói Sài chủ nhiệm sẽ bị sử phạt.Theo tác phong làm việc trước sau như một của Liễu bí thư, lời đồn này khả năng là thật.Anh làm việc nghiêm túc, Liễu bí thư mắt nhìn thấy lòng ghi nhớ, khi biểu dương thì biểu dương, nên đề bạt thì đề bạt, nhưng anh gây chuyện, muốn lấm liếm cho qua thì khả năng rất nhỏ, khi phải phê bình, Liễu bí thư chẳng hề khách khí.- Thứ các đồng chí, tôi được ủy ban khu ủy ủy thác chủ trị cuộc họp liên tịch này.Thấy mọi người đã tới đủ, Tư Mã Huy đưa mắt xin chỉ thị của Liễu Tuấn xong liền hắng giọng bắt đầu cuộc họp, Tư Mã Huy dùng tử rất ổn hỏa, không nói do Liễu bí thư ủy thác mà nói khu ủy.

Đó là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, y không thích nêu bật cá nhân, cho dù đó là bản thân cũng không được, Liễu bí thư tôn sùng lãnh đạo tập thể, luôn nói với mọi người, một đoàn thể vững mạnh mới là ban lãnh đạo đáng tin cậy nhất.Nhưng mọi người không cho rằng Liễu bí thư làm ra vẻ thanh cao, vì dù y có quyền uy tột đỉnh nhưng rất ít khi xen vào công việc phận sự của các thành viên, đó là minh chứng việc tồn sùng lãnh đạo đoàn thế.- Cuộc họp lần này, chỉ thảo luận việc xử lý hậu quả liên quan tới Cty Trường Giang, mọi người có ý kiến gì có thể đề xuất ra.Tư Mã Huy mở đầu rất ngắn gọn rõ ràng, không chút rườm rà.- Các đồng chí, để tôi nói vậy.Tư Mã Huy vừa dứt lời, Sài Thiệu Cơ liền tiếp lời.- Tạo thành sự kiện nghiêm trọng lần này, ban quản lý khu chúng ta không thể trốn trách trách nhiệm, chính vì ba năm trước giám sát không nghiêm, thậm định không ký mà mù quáng đồng ý đưa vào một xí nghiệp như thế, kết quả làm tổn hại nghiêm trọng cho một bộ phận quần chúng trong khu, là chủ nhiệm ban quản lý, tôi đại biểu cả ban, làm kiểm điểm văn bản với mọi người.Sài Thiệu Cơ vừa nói lời này, thành viên trong ban đầu chấn động.Kiểm điểm bằng văn bản không phải là chuyện đùa.Mà hiện giờ đường đường một chủ nhiệm ban quản lý phải làm kiểm điểm văn bản.Vậy kết quả cuối cùng của Sài Thiệu Cơ ra sao.Sài Thiệu Cơ mở quyền sổ trước mặt, lấy một tờ giấy đã gấp kỹ bên trong, chậm rãi mở ra, sau đó đứng dậy đọc kiểm điểm.Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng ho cũng không có, chỉ có giọng nói chậm rãi của Sài Thiệu Cơ, bản kiểm điểm này có tới bốn tờ, hơn một nghìn chữ, Sài Thiệu Cơ đọc mười mấy phút mới xong.- Vì ban quản lý, đặc biệt bản thân tôi phạm sai lầm dẫn tới hậu quả nghiêm trọng ngày hôm nay, tôi xin khu ủy xử phạt nghiêm khắc, để lấy làm cảnh cáo.Sài Thiệu Cơ lấy phương thức tự xin xử phạt kết thúc bản kiểm điểm, cúi đầu với Liễu Tuấn rồi chậm rãi ngồi lại chỗ, đợi mọi người phê bình.- Đồng chí Sài Thiệu Cơ chủ động gánh chịu trách nhiệm, dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, thể hiện được trách nhiệm của một đảng viên, đăc biệt là một cán bộ lãnh đạo phải có, tôi đại biểu khu ủy hoan nghênh đồng chí Sài Thiệu Cơ tự phê bình, các đồng chí cho ý kiến đi.Liễu Tuấn chậm rãi nói, nhìn qua phòng hội nghị một lượt.Các thành viên trong ban đều nhìn thấy sự chấn động, thậm chí sợ hãi trong mắt đối phương.Làm thật rồi.Qua giơ tay biểu quyết, cuộc họp liên tịch đưa ra quyết đinh:Xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong nội bộ đảng với đồng chí Sài Thiệu Cơ!

Văn bản kiểm điểm sẽ in ra gửi tới các phường, trấn trực thuộc, yêu cầu cán bộ tổ chức thảo luận nghiêm túc, tìm kiếm sai lầm thiếu sót trong công tác, nhận thức được tầm quan trọng của làm việc theo pháp luật.Đồng thời đưa quyết định này lên thành ủy xin phê chuẩn Chương 847: Cuộc họp thường ủy nổi phong baThành thực mà nói, Đinh Ngọc Chu hơi sợ mở cuộc họp thường ủy, trước kia Đinh bí thư ngồi trên ghế chủ tịch, oai phong lồng lộng, dù không nói một câu, không cau mày một cái, thành viên khác đều câm như hến, không làm rõ ý đồ của Đinh bí thư, tuyệt không dám tùy tiện lên tiếng.Hiện giờ cuộc họp thường ủy lại rất náo nhiệt.Mọi người thoải mái ý kiến, thường xuyên có đề nghị bất ngờ được đưa ra thảo luận, trình tự rối loạn hết cả, còn về phần thành ủy hoặc chính phù có kiến nghị gì là nói luôn, chẳng hề có kiểu thận trọng cố kỵ như trước nữa.Đối diện với trạng thái mất kiểm soát này, Đinh Ngọc Chu chỉ biết tự trảo lộng an ủi bản thân: Ừ thì phát uy tác phong tự do của đảng mà.Không còn được cảm giác nắm giữ tất cả như trước kia, Đinh bí thư cũng chẳng còn hứng thú mở cuộc họp thường ủy nữa, có điều, dù Đinh bí thư có thích hay không thì vẫn phải mở, công việc vẫn phải tiếp diễn mà.Trừ náo nhiệt ra thì cuộc họp thường ủy còn có một thay đổi so với trước kia, trước kia Đinh bí thư không đích thân chủ trì cuộc họp, đa phần giao cho phó bí thư Thái Tiên Phong, điều này kỳ thực vì nhu cầu làm “thần hóa” vị trí người đứng đầu, lúc nào cũng muốn thể hiện sự khác biệt của lãnh đạo đối với thành viên khác, còn hiện giờ Đinh Ngọc Chu phải nắm chặt quyền khống chế cuộc họp trong tay.Chẳng còn cách nào khác.Đinh Ngọc Chu không còn nhiều đường lui nữa.Nhiệm kỳ mới sắp tới, tiến thêm một bước là rất khó, nguyện vọng lớn nhất của Đinh Ngọc Chu là được tại chức làm thêm một nhiệm kỳ, nếu như có thể thì được làm phó bí thư tỉnh ủy làm công tác đảng ủy, nhân vật số ba của tỉnh thì không thể tốt hơn.

Nhưng ông ta lo là bị điều khỏi tỉnh A.Đinh Ngọc Chu tuổi không ít nữa, nếu như sĩ đồ định sẵn kết thúc ở cấp phó bộ, Đinh Ngọc Chu đương nhiên hi vọng có thể ở tỉnh A tới cuối đời, nếu không thì trở về tỉnh A cũng được, giả sử điều sang tỉnh khác thì nguy mất, trạm cuối cùng phải sang địa phương khác, phải bắt đầu đấu tranh mới, thực sự là quá hao tâm tổn trí.Đương nhiên, nếu như năm sau lui về tuyến hai, tới đại hội nhân dân hoặc chính hiệp dưỡng lão thì đó là kết cục tồi tệ nhất, hơn nữa kết quả này không phải hoàn toàn không có khả năng.Đinh Ngọc Chu đột nhiên bi ai phát hiện ra, kỳ thực ông ta không nắm được vận mệnh của mình nữa.Nội dung cuộc họp lần này, là nhấn mạnh phương diện xây dựng tinh thần văn minh, Thái Tiên Phong sẽ làm tỉểu tổ trưởng lãnh đạo.Căn cứ và yêu cầu của ủy ban văn minh TW, yêu cầu toàn quốc tăng cường công tác xây dựng tinh thần văn minh, Thái Tiên Phong đọc văn kiện liên quan của TW và tỉnh xong, các thường ủy tiền hành ký kiến, lĩnh hội và học tập theo.Tiếp đó Thôi Phúc Thành đưa ra mấy đề nghị ở phương diện kiến thiết kinh tế, mọi người không có ý kiến, Đinh Ngọc Chu hiện giờ cơ bản không can thiệp vào vấn đề kiến thiết kinh tế cụ thể, Đỗ Văn Nhược cũng không tùy tiện lên tiếng.- Các đồng chí còn có ý kiến gì muốn phát biểu không?Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn trầm ổn như cũ.- Tôi có một kiến nghị, cần xin thường ủy thảo luận.Người lên tiếng là Điền Hoằng Chính.Ánh mắt mọi người đổ dồn vào vị nữ bí thư kỳ ủy “dị loại” này, có điều hiện giờ sự dị loại của cô không còn rõ ràng nữa, trước kia chỉ có một mình cô thi thoảng nhảy ra chống đối Đinh Ngọc Chu, nên hết sức nổi bật, hiện giờ thường ủy “trăm hoa đua nở”, Điền bí thư không còn chướng mắt lắm nữa.Đương nhiên ý kiến do Điền Hoằng Chính đưa ra các thường ủy không ai dám xem nhẹ.Điền Hoằng Chính theo đúng quy củ gật đầu xin phép Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành rồi mới tiếp tục lên tiếng:- Đề nghị này liên quan tới khu Trường Hà, Cty Trường Giang thải hóa chất độc hại khiến cho công nhân viên và quần chúng xung quanh trúng độc phạm vi lớn, hiện giờ tòa án trung cấp Ngọc Lan đã đưa ra phán quyết, nhưng chỉ là phán quyết bồi thương về phương diện tài chính, chưa đưa ra quyết định xử phạt với cá nhân liên quan.

Kỷ ủy cho rằng đây là sự kiện thất trách nghiêm trọng, cán bộ liên quan phải xử phạt nhất định.Vẻ mặt các thường ủy thoáng có chút cổ quái, như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn.Sao thế, Điền Hoằng Chính không phải “cùng một bọn” với Liễu Tuấn sao?

Thế nào lại đưa ra đề nghị này, hơn nữa quyết định xử phạt Sài Thiệu Cơ đã được báo cáo lên, chẳng lẽ Điền Hoằng Chính không đồng ý với quyết định xử lý đó.Khu Trường Hà hiện giờ cơ bản là “vương quốc độc lập”, nếu như Liễu Tuấn không chủ động đề xuất thảo luận vấn đề của khu Trường Hà, các thường ủy tự giác né tránh, chỉ có Thôi Phúc Thành thỉnh thoảng còn đưa ra để nghị liên quan khu Trường Hà, nhưng đều là hạng mục kiến thiết kinh tế, nhưng nữa đa phần còn là để ủng hộ khu Trường Hà.Hành động này của Điền Hoằng Chính thực sự làm người ta tốn công suy nghĩ.Có điều đối với một số kẻ mà nói thì đúng vào mong mỏi trong lòng, nếu các thường ủy khác đưa ra kiến nghị, khó tránh khỏi có hiềm nghi nhắm vào Liễu Tuấn, giờ tất cả mọi người, bao gồm Đinh Ngọc Chu đều không muốn chủ động “trêu chọc “ y.Nhưng Điền Hoằng chính chủ động đề xuất ra lại là cơ hội hiếm có, phải lợi dụng cho tốt.- Vụ án Cty Trường Giang, tôi nghị mọi người đều hiểu rõ rồi...Tuy nó như vậy nhưng Điền Hoằng Chính vẫn giới thiệu sơ lược qua tình hình:-...Vì thế khu Trường Hà mở cuộc họp liên tình quyết định xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng đồng chí Sài Thiệu Cơ trong đảng, đem bản kiểm kiểm của đồng chí Sài Thiệu Cơ gửi tới các đơn vị trực thuộc...Thái độ dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, tích cực triển khai phê bình và tự phê bình này đương nhiên rất đáng được tán dương.

Nhưng đối với việc xử lý cán bộ gánh trách nhiệm liên quan, tôi cho rằng chưa đủ nghiêm khắc, chỉ xử phạt Sài Thiệu Cơ là chưa đủ, các nhân viên khác cũng phải xử phạt, để thể hiện sự nghiêm túc của kỷ luật đảng.Điền Hoằng Chính nói không nhanh, âm điệu vang vọng, không có chút mềm yếu nào của nữ giới.Đinh Ngọc Chu lên tiếng:- Tôi đồng ý với đồng chí Điền Hoằng Chính, khu Trường Hà dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, tích cực triển khai phê bình và tự phê bình là đáng được tán dương.

Còn về phần xử phạt cán bộ cụ thể, tôi cho rằng nên tôn trọng ý kiến khu ủy và đồng chí Liễu Tuấn.Mọi người sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng thầm gật đầu.Đinh bí thư không ngờ lại nói ra những lời này, thực sự là lần đầu tiên, xem ra Đinh bí thư hoàn toàn thay đổi sách lược rồi.Ừm, hẳn là bị ép tới hết cách rồi.- Đương nhiên, nếu như đồng chí Điền Hoằng Chính xin thường ủy thảo luận, vậy các đồng chí cho ý kiến đi.Đấy là cách làm bình thường, nếu thành viên trong ban đưa ra ý kiến, thì thế nào cũng phải thảo luận mới đúng, bỏ qua là không thể được, dù trước kia Đinh Ngọc Chu uy thế vô cùng cũng chưa bao giờ quên trình tự tổ chức cơ bản này, hiện giờ càng không làm thế, nếu không vô duyên vô cớ làm sâu thêm chia rẽ với Điền Hoằng Chính.- Nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, tôi cho rằng phải phân tích kỹ càng tình hình đương thời, khi đó đồng chí Trương Khiếu Hoa làm bí thư khu Trường Hà, chẳng lẽ không có trách nhiệm nào hay sao?Bất ngờ lần nữa người lên tiếng đầu tiên sau khi Đinh Ngọc Chu dứt lời lại là đồng chí nữ, Yêu Hải Anh.Ha ha, hôm nay đúng là kỳ quái rồi.Yêu Hải Anh trước kia ở cuộc họp thường ủy hết sức kín tiếng, không phải tình huống đặc thù rất ít khi phát biểu ý kiến cá nhân ngoài công tác của mình, càng chẳng nói tới là người đầu tiên lên tiếng.Huống chi Trương Khiếu Hoa hiện giờ là phó chủ tịch công đoàn, là cấp dưới trực tiếp của Yêu Hải Anh, chẳng lẽ Yêu Hải Anh ở trong công đoàn gây mâu thuẫn với cô ta?Về lý mà nói là không thể.Chủ tịch công đoàn do Yêu Hải Anh kiêm chức, cơ bản cô không quản lý công tác thường ngày ở đó, mà do phó chủ tịch thường vụ phụ trách, mà một cán bộ phạm sai lầm như Trương Khíếu Hoa, lại là phó chủ tịch xếp cuối cùng là một vị trí có hay không cũng được, não hắn có nhọt thì mới đối đầu với Yêu Hải Anh.Kết luận đã có, Điền Hoặc Chính và Yêu Hải Anh mở rộng phạm vi của việc này, làm mọi người chẳng hiểu ra sao.Nếu như chưa hiểu thì không lên tiếng vội, xem rõ ràng tình thế rồi hẵng hay.- Vương Kim Căn và Cty Trường Giang là do Trương Khiếu Hoa tiến cử, đương nhiên Sài Thiệu Cơ có trách nhiệm, nhưng hiện giờ xảy ra vấn đề lớn, chỉ xử phạt một người có hợp lý không?

Tôi cho rằng Trương Khiếu Hoa phải chịu trách nhiệm, tồi để nghị kỳ ủy tiến hành điều tra sâu hơn về trách nhiệm của Trương Khiếu Hoa trong việc này.Yêu Hải Anh nói tiếp, vẻ mặt có chút kích động.Các thường ủy một lần nữa giật mình.Kiến nghị này của Yêu Hải Anh quá ác độc rồi.Nếu chỉ kiến nghị xử phạt Trương Khiếu Hoa trong tổ chức đã đành, dù sao hắn đã bị xử phạt nghiêm trọng, hiện giờ chức vụ bị giáng xuống, xử phạt thêm cũng thế cả, nhiều nhất là tới chỗ khác hóng mát thôi.

Hơn nữa một cán bộ cấp phó sở nếu không bị giáng cấp hành chính, thì thật khó tìm ra chỗ nào “mát” hơn cho phó chủ tịch công đoàn nữa.Nhưng đề nghị kỷ ủy tham gia thì hoàn toàn khác.Yêu Hải Anh muốn hoàn toàn lật nhào quyết định của khu Trường Hà phán xét lại, một khi tra ra bên trong có giao dịch quyền tiền, đừng nói Trương Khiếu Hoa không thoát được, mà xử phạt Sài Thiệu Cơ cũng phải xem xét lại.

Chương 848: Đinh Ngọc Chu uy thế đã quay vềLàm tới thường ủy thành phố đương nhiên không phải hạng tầm thường, Yêu Hải Anh đột nhiên ra chiêu này làm mọi người giật mình, bấc giác nhìn về phía Đinh Ngọc Chu.Cho dù uy vọng của Đinh Ngọc Chu đã không còn như xưa, nhưng lượng lượng cơ bản vẫn còn, trừ thái độ Mạnh Kế Lương trở nên hơi mập mờ, còn những người khác không thay đổi gì đặc biệt.Đỗ Văn Nhược dù kiếm chế hơn, nhưng vẫn theo sát chân Đinh Ngọc Chu, trước kia hắn ngang ngược đắc tội với không ít người, không theo Đinh Ngọc Chu thì kết cục càng tồi tệ.Kim Lập Kỳ, Hàn Kính Vũ, Yêu Hải Anh, Phùng Đảo đám người này trên trán vẫn dán chữ “Đinh”.Trên quan trường chọn phe phái là chuyện nghiêm túc, không thể tủy tiện có thể đổi bên được.Chỉ có điều những nhân mãn thuộc Đinh hệ này có hết sức ủng hộ Đinh Ngọc Chu như trước kia không thì khó nói.Hiện giờ Yêu Hải Anh biểu hiện như thế, mọi người tất nhiên nghĩ tới Đinh Ngọc Chu.Theo lý thường mà nói, Yêu Hải Anh không có lý do ra tay, cho dù là Trương Khiếu Hoa đắc tội với cô ta thật, thì Lâu Hải Anh cũng khối cách đểu xử lý, không cần đắc tội với Liễu Tuấn, hiện giờ ở Ngọc Lan, đối đầu với Liễu nha nội, thì hàm nghĩa chẳng kém gì “ôm bom cảm tử”, vì hạ bệ một Trương Khiếu Hoa mà trả giá như thế thì không khỏi quá lớn.Vì thế mọi người hoài nghi tới Đinh Ngọc Chu là hoàn toàn bình thường.Đinh Ngọc Chu chỉ cầm chén lên uống, mặt thản nhiên không chút gợn sóng.- Tôi nói mấy câu vậy...Vừa nghe giọng này là biết ngay Hàn Kính Vũ rồi, trước kia Hàn Kính Vũ không phát biểu gì trên cuộc họp thường ủy, địa vị của hắn tương tự với Liễu Tuấn, xếp hạng cũng ngay trên Liễu Tuấn, đương nhiên khu Dương Xuyên đứng đầu thành phố Ngọc Lan, có địa vị đặc thù, Hàn Kính Vũ tư cách lão làng, đây là chỗ khác biệt với Liễu Tuấn.- Tôi cho rằng ý kiến của Yêu trưởng phòng rất đáng coi trọng, căn cứ vào tình huống Điền bí thư giới thiệu mà xét, Cty Trường Giang tạo thành mức độ nguy hại phạm vi quá lớn, tới 6 nghìn công nhân và thôn dân bị hại, đây là một sự kiện vô cùng nghiêm trọng, sinh mạng của quần trung cao hơn tất cả, đó là tôn chỉ chấp pháp của đảng ta.

Như vậy chuyện này từ đâu mà ra?

Chỉ là thất trách do mời gọi đầu tư thôi sao?

Nếu thế thực thì cũng có thể dung thứ, nhưng khó khẳng định 100%, bên trong đó liệu có liên quan tới giao dịch quyền tiền hay không?

Tôi thấy phải điều tra thật kỹ, thật rõ ràng, trả cho người dân một câu trả lời chính đáng.Hàn Kính Vũ quen làm người đứng đầu, nói chuyện thong thả, từ ngữ rõ ràng, ngữ điều trầm ổn, hắn tỏ thái độ như thế, không khí hội nghị tức thì trở nên nặng nề.Hàn Kính Vũ xếp sau Yêu Hải Anh, nhưng thực tế quyền lực của bí thư khu ủy hơn hẳn Yêu Hải Anh, hơn nữa hắn là kẻ rất mạnh mẽ, giống như Liễu Tuấn, khu vực mình quản hạt kẻ khác đừng mong động một ngón tay vào, lời hắn nói ra mọi người phải cân nhắc cho kỹ.- Điền bí thư thấy thế nào?Hàn Kính Vũ lại thêm vào một câu, chỉ thẳng vào Điền Hoằng Chính, muốn cô tỏ thái độ.Thôi Phúc Thành cau mày lại, hiển nhiên không hài lòng với thái độ bức ép người khác của hắn.- Hàn bí thư, tôi thấy việc này phải dùng biện chứng để phân tích, sự kiện này đúng là ác liệt, nhưng bí thư Liễu Tuấn xử trí cũng hết sức hiệu quả.

Vừa phát hiện ra có vấn đề là lập tức đóng của Cty Trường Giang, khẩn cấp áp dụng phương thức cứu hộ người dân, chuyện này tôi đã trao đổi với Liễu bí thư, phía sau còn có nhiều tiền từ thiện và thuốc men cứu trợ gửi tới, đây là chuyện tốt, phàm chuyện gì cũng nên nhìn về phía trước.Thôi Phúc Thành chậm rãi nói, ngữ điệu khá cao.Từ khi Liễu Tuấn đại náo cuộc họp thường ủy, Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược mất nhuệ khí, quan uy của Thôi thị trưởng ngày càng hiển lộ ra.- Trừ cứu chữa kịp thời với quần chúng, khu Trường Hà xử lý chuyện này cũng rất chính xác, không hề che dấu, hơn nữa xử lý đúng trình tự, thông qua tòa án phán xét, có tác dụng tốt cho việc xúc tiến ý thức làm theo pháp luật trong toàn khu, hơn nữa sau khi có phán quyết của tòa an, khu Trường Hà lại tiến hành tổ chức xử lý cán bộ lãnh đạo liên quan.

Tôi cho rằng đều là chuyện mang lại ảnh hưởng tốt, phàm chuyện gì cũng phải chừng mực, thái quá sẽ hỏng.

Bất kể nói thế nào Cty Trường Giang là do trước kia khu Trường Hà mời gọi tới, xảy ra vấn đề, xử lý theo pháp luật nhưng đồng thời phải chú ý tới hưởng, không thể để các nhà đầu tư khác hiểu lầm, điều này quan hệ tới lởi ích chỉnh thể về sau, so ra có truy cứu trách nhiệm của Trương Khiếu Hoa hay không, đã không quá bức thiết nữa.- Vậy ý của Thôi thị trưởng là vì mời gọi đầu tư, vì chiếu cố tới suy nghĩ của người đầu tư, chúng ta có thể mặc cho cán bộ làm gì thì làm, không nghe không hỏi?Thôi Phúc Thành chưa dứt lời, Yêu Hải Anh đã lập tức phản kích.Lời này phải do cô ta nói, vì cô ta là nữa đồng chí, lại là thủ trưởng ban ngành chức năng của đảng, nếu như do Hàn Kính Vũ nói, thì mùi “thuốc súng” quá nồng.Thôi Phúc Thành khôi khỏi tức giận, không vui nói:- Đồng chí Hải Anh nói thế là không đúng, tôi nói vì kêu gọi đầu tư mà mặc bỏ mặc tất cả bao giờ?

Đừng có trộn lẫn khái niệm, vấn đề Trương Khiếu Hoa đã có kết luận của tổ chức, được đưa lên tỉnh ủy.

Hiện giờ lại đêm chuyện cũ lật lại có cần thiết không?

Nếu như biểu hiện của Trương Khiếu Hoa ở công đoàn không tốt, đồng chí là chủ tịch công đoàn có thể trực tiếp đề xuất xử lý đối với Trương Khiếu Hoa.Yêu Hải Anh tức thì sầm mặt lại, siết chặt bút máy trong tay, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.Thôi Phúc Thành nói thế là chỉ thẳng cô ta lấy chuyện công báo thù riêng, ở công đoàn không làm gì được người ta nên tới đây chơi xỏ sau lưng.

Phải nói Thôi Phúc Thành chơi chiêu này quá độc, dù quá khứ Trương Khiếu Hoa phạm sai lầm gì, nếu như có kết luật tổ chức mà cứ không chịu buông tha, dồn một cán bộ bị xử phạt tới đường cùng là không phù hợp với quy tắc quan trường.Hơn nữa con người đều có chút tâm lý đồng tình với kẻ yếu, năm ngoái Trương Khiếu Hoa còn ngồi đây cùng mọi người thảo luận vấn đề, ít nhiều còn sót lại chút “hương hỏa” chứ?Người ta đã luân lạc tới mức đó, cần gì dồn tới chỗ chết.Đa số thường ủy đều tỏ thái độ tán đồng.Quan trường hiểm ác, ai đảm bảo được một ngày kia mình không phạm vấn đề?

Nếu mở tiền lệ dồn tới đường cùng như thế, thì ai cũng cảm thấy bất an.- Ha ha, Thôi thị trưởng nói rất có lý...Kim Lập Kỳ hắng giọng, cười ha hả lên tiếng.Các thường ủy khác không khỏi sửng sốt.Cuộc họp này ngày càng thú vị rồi, sao Kim Lập Lỳ cũng nói giúp Thôi Phúc Thành?

Chẳng lẽ trận địa của Đinh Ngọc Chu lại một lần nữa giao động?Kim Lập Kỳ xếp thứ năm, địa vị hơn hẳn Hàn Kính Vũ và Yêu Hải Anh, Thái Tiên Phong đã giữ trung lập, giả sử Kim Lập Kỳ trở mũi giáo, thì quyền điều chỉnh cán bộ trong tay Đinh Ngọc Chu sẽ sụt giảm lớn, có thể tụt xuống ngang với Thôi Phúc Thành, thậm chí càng tệ hơn.Thư hỏi một bí thư không nắm được mũ ô sa thì còn uy tin gì nữa.Kim Lập Kỳ nhìn Liễu Tuấn, cười mỉm hỏi:- Khu Trường Hà dưới sự lãnh đạo của Liễu bí thư, tình thế đáng mừng, nhà đầu tư nhiệt tình rất cao, chúng ta phải bảo vệ tình hình này, cho nên tôi cho rằng, truy cứu Trương Khiếu Hoa và các cán bộ có trách nhiệm khác là cần thiết, một chính phủ liêm khiết chính là sự bảo vệ tốt nhất cho nhà đầu tư!

Huống hộ xử lý cán bộ thất trách thuần tủy là chuyện nội bộ trong đảng ta mà, nhà đầu tư sẽ không tới can thiệp phải không?

Tôi rất tin tưởng Liễu bí thư hiểu suy nghĩ các nhà đầu tư hơn tất cả chúng ta, có phải không Liễu bí thư?Mọi người thầm lắc đầu.Kim Lập Kỳ vẫn cùng phe với Đinh Ngọc Chu, nhưng phương thức phát biểu uyển chuyển hơn mà thôi.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.Khí độ thong dong này làm cho Kim Lập Kỳ giật mình, vội cười quay đầu đi, trong lòng hết sức hối hận, không nên quá đắc ý mà chỉ điểm danh hỏi thẳng người ta.Hắn không sợ giao phong với Thôi Phúc Thành, nhưng không hề muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội.Trong lòng Kim Lập Kỳ, trong thành viên thường ủy chỉ có Liễu Tuấn mới là đối thủ thực sự của Đinh Ngọc Chu, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thôi Phúc Thành chẳng quá là một con tốt trước trận của Liễu Tuấn mà thôi.- Tôi thấy điều tra cũng tốt.Mạnh Kế Lương cuối cùng cũng lên tiếng:- Vấn đề của Trương Khiếu Hoa mặc dù đã có kết luận của tổ chức, nhưng khi đó vấn đề của Cty Trường Giang chưa bộc lộ ra, hiện giờ xảy ra tinh huống mới, điều tra cẩn thận cũng phù họp với điều lệ kỷ luật.

Điền bí thư không phải luôn kiên trì tra xét tới cùng cán bộ phạm vấn đề sao?

Tôi kiến nghị tiếp tục tra xét.Mạnh Kế Lương vừa lên tiếng, Thôi Phúc Thành mẫn cảm phát hiện ra Đinh Ngọc Chu nhướng mày, một khí thế mạnh mẽ đã lâu không thấy tỏa ra.Thôi Phúc Thành tức thì trong lòng cả kinh.Một Đinh Ngọc Chu uy thế lại trở về rồi sao?

Chương 849: Lâm trận trở cờQuy tắc của cuộc họp thường ủy, đối với kiến nghị có tranh luận, bí thư có thể tạm hoãn, có thể cho biểu quyết, lấy thiểu số phục tùng đa số để thông qua quyết định.Hiện giờ Đinh Ngọc Chu phát ra khí thế mạnh mẽ như vậy nói rõ vấn đề này Đinh Ngọc Chu sẽ không hoãn lại.Hiện giờ chuyện đã rất rõ ràng rồi, cái gọi là điều tra Trương Khiếu Hoa chỉ là cớ, Trương Hiếu Hoa là con hổ chết, hoàn toàn không đáng lọt vào mắt các thường ủy, lật lại chuyện cũ chỉ vì muốn tìm kiếm cơ hội đả kích Sài Thiệu Cơ, vì thân phận nha nội cùng thành thích thu được ở khu Trường Hà, bất kể là ai cũng không thể trực tiếp đả kích Liễu Tuấn, nhưng nếu có thể hạ được Sài Thiệu Cơ, tuyệt đối là sự đả kích với Liễu Tuấn.Đinh hệ gần nửa năm sĩ khí suy xụp, rất có khả năng một lần nữa đoàn kết trở lại, tạo nên địa vị hùng mạnh của Đinh Ngọc Chu ngày nào.Chỉ cần áp chế được Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành hoàn toàn không đáng sợ.Đinh Ngọc Chu luôn nhẫn nại, vì thái độ ám muội của Mạnh Kế Lương, Đinh hệ không được bảo hiểm ưu thế quá bán trên thường ủy, giả sử không xác định được thái độ của Mạnh Kế Lương, Đinh Ngọc Chu sẽ không thông qua biểu quyết để đạt được mục đích.Nửa năm qua cuộc họp thường ủy không có kiến nghị quan trọng tiến hành biểu quyết, nếu có tranh luận, Đinh Ngọc Chu đều tạm hõan lại, thông qua phương thức trao đổi riêng, tiến hành thỏa hiệp cân bằng, giành được nhất trí, rồi mới biểu quyết trên thường ủy, đám Thôi Phúc Thành lợi dụng sự thỏa hiệp của Đinh Ngọc Chu thu được không ít lợi ích.Hiện giờ Mạnh Kế Lương tỏ thái độ rõ ràng, Đinh Ngọc Chu đảm bảo được ưu thế quá nửa, huống chi Điền Hoằng Chính cũng ủng hộ kiến nghị này, khả năng thành công rất cao.Còn về Liễu Tuấn, không thể lần nữa tỏ thái độ cứng rắn.Chuyện gì cũng phải có mức độ.Thành ủy muốn điều tra cán bộ, hơn nữa là một bí thư cũ của khu Trường Hà, Liễu Tuấn dựa vào cái gì mà phản đối?

Cho dù Sài Thiệu Cơ là thân tín, cũng không thể công khai bao che như thế.Đó là đại kỵ.Thế lực sau lưng Liễu Tuấn cũng không thể tùy tiện xen vào.Chẳng lẽ vì có Liễu Tuấn và thành ủy Ngọc Lan không thể vận hành bình thường sao?Thôi Phúc Thành không khỏi có chút ảo não, chuyện này hắn đã nhắc Liễu Tuấn rồi, khả năng sẽ có kẻ lấy chuyện này ra để khơi lên tranh đấu.

Khi đó Liễu Tuấn rất bình tĩnh, tựa hồ không bận tâm lắm, Thôi Phúc Thành liền yên tâm, hắn cho rằng bằng vào thủ đoạn đấu tranh và trí tuệ chính trị của Liễu Tuấn, nếu có để phòng thì sẽ không để kẻ khác thừa cơ, sự thực chứng mình, Liễu Tuấn ở phương diện đại sự chưa bao giờ thất thủ.Hiện giờ xem ra mình quá sơ xuất, quá tin tưởng vào Liễu Tuấn.Liễu Tuấn tuổi trẻ khí thịnh, quá tự tin vào bản thân.Sớm biết như thế mình đã chuấn bị trước.Nhìn Đinh Ngọc Chu là biết ông ta sắp ra tay rồi, hơn nữa vấn đề của Cty Trường Giang quá lớn, dù Sài Thiệu Cơ không ăn tiền của người ta, thì Trương Khiếu Hoa chắc chắn sẽ nhận.

Hắn vốn vì vấn đề kinh tế mà rớt đài, một khi dùng phương thức nghiêm khắc với Trương Khiếu Hoa, Sài Thiệu Cơ là người ký tên trên hiệp nghị, thì không thể lấy tội danh thất trách, xử phạt trong đảng mà qua ải được.Từ đó sinh ra phản ứng dây chuyền thế nào, Thôi Phúc Thành hiểu rất rõ.Nhưng hiện giờ đại thế đã định, khó có thể vãn hồi được nữa.Nghĩ tới đây Thôi Phúc Thành lại nhìn Liễu Tuấn, thấy y vẫn ung dung uống trà, sắc mặt bình tĩnh, chẳng hề có chút gì khác lạ.Thôi Phúc Thành than thầm.Bất kể thế nào, tên này đúng là giỏi giả bộ.Thôi thì đi bước nào hay bước đấy vậy.Ánh mắt Đinh Ngọc Chu quét qua toàn hội nghị, dừng lại trên người Liễu Tuấn một chút, rồi hắng giọng, chuẩn bị đưa ra quyết định.- Tôi nói ý kiến của mình vậy.Chính vào lúc này, Đỗ Văn Nhược đột nhiên lên tiếng, tranh trước Đinh Ngọc Chu.Ánh mắt các thường ủy đồng loạt chiếu vào hắn.Thôi Phúc Thành cười khinh bỉ.Theo suy nghĩ của hắn, lúc này Đỗ Văn Nhược phát biểu ý kiến thuần túy là dư thừa, các ngươi đã nắm chắc phần thắng, chỉ đợi biểu quyết thông qua, cần gì phải lằng nhằng?

Vừa rồi tình huống chưa rõ sao không lên tiếng, giờ mới ra mặt “đánh hội đồng”, tính cách thực sự quá đê tiện.Có lẽ Đỗ Văn Nhược bị dồn nén quá lâu, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, muốn phát tiết một phen cho hả, nhưng có cần thiết không, tưởng rằng đây là trẻ con cãi nhau, phải chửi cho hả sao?Đinh Ngọc Chu cũng hơi khó chịu.Lúc cần xung phong hãm trận thì rút đầu lại làm rùa đen, giờ thấy thắng lợi trong tầm mắt chạy ra vẫy cờ.Nhân phẩm thật là...!Có điều mọi người “bận” khinh bỉ Đỗ Văn Nhược mà không để ý khóe miệng hắn co giật, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt cũng không nhìn về phía Đinh Ngọc Chu, tựa hồ hơi chột dạ.- Tôi cho rằng, chuyện này nên tôn trong ý kiến của Liễu bí thư.Giọng nói của Đỗ Văn Nhưuợc vẫn lề mề như cũ, nhưng lời vừa phát ra như một quả lưu đạn phát nổ ngay trên đầu, làm mọi người biến sắc.Không phải chứ?Đỗ Văn Nhược lại lâm trận trở cờ, ủng hộ Liễu Tuấn.Đúng là không sao hiểu được.Thành phố Ngọc Lan cho dù ai ai cũng phản đối Đinh Ngọc Chu, nhưng Đỗ Văn Nhược là người trung thanh tới chết.Không có Đinh Ngọc Chu nâng đỡ thì làm gì có Đỗ Văn Nhược hôm nay.Đỗ Văn Nhược không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, cắn răng nói:- Sự kiện này khu Trường Hà xử lý vô cùng kịp thời hiệu quả, nhất là một sự kiện lớn như thế nhưng khu Trường Hà độc lập xử trí, không hề yêu cầu thành phố chi viện, có thể thấy ban bệ khu Trường Hà dưới sự lãnh đạo của đồng chí Liễu Tuấn là một đoàn thể rất có tính chiến đấu.

Nếu tâm tình quần chúng không kích động, toàn án có phán quyết, khu Trường Hà lại xử phạt nghiêm khắc đồng chí Sài Thiệu Cơ rồi thì thành ủy không cần làm phức tạp thêm tình hình nữa.

Nếu như vì thế mà ảnh hưởng tới cục diện tốt đẹp của khu Trường Hà, tôi cho rằng được không bằng mất...Đinh Ngọc Chu cảm thấy đầu óc choáng váng.Chuyện này sao có thể?Đỗ Văn Nhược “phản bội”?- Tôi cũng tán đồng ý kiến của Đỗ thị trưởng, nên tới thì dừng thôi!

Mọi chuyện phải nhìn về phía trước.Thái Tiên Phong cũng đột nhiên tỏ thái độ.Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong, Đỗ Văn Nhược ba phó bí thư đã ủng hộ Liễu Tuấn, thêm vào Dương Nguyên Ích, Thường Uy và Liễu Tuấn, chỉ có 6 phiếu, nhưng thực tế Đinh Ngọc Chu không thể tiến hành biểu quyết nữa.Đỗ Văn Nhược đột nhiên “trở cở” là một đả kích mang tính hủy diệt với Đinh hệ, bí thư trưởng Phùng Đào nhất định bỏ quyền, người này nổi tiếng cẩn thận, còn về Điền Hoằng Chính thì Đinh Ngọc Chu hoàn toàn không thể “trấn áp” được, một khi biểu quyết, cô có giơ tay hay không rất khó nói.Chẳng trách Liễu Tuấn trấn tĩnh như thế, thì ra sớm gài sẵn phục binh.Nhưng vì sao Đỗ Văn Nhược lại làm như thế?Đinh Ngọc Chu đầu óc kêu oong oong, đủ các loại ý nghĩ dồn tới, gần như không thể tiến hành phân tích bình thường được nữa, khó khăn lắm Đinh Ngọc Chu mới trấn tĩnh được, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:- Đồng chí Liễu Tuấn và khu Trường Hà xử trí việc này hết sức thỏa đáng, tôi cho rằng không cần khơi lên sóng gió nữa, tan họp.Nói xong hãi chữ này, Đinh Ngọc Chu không đứng dậy rời đi như trước kia, mà tiếp tục ngồi ngây ra trên ghế bất động.

Không phải là ông ta không muốn đi, mà đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút lạnh, người mềm nhũn chẳng có chút tinh thần nào.Thất bại rồi!Đây là suy nghĩ trong đầu Đinh Ngọc Chu.Hơn nữa còn thất bại triệt để.Vốn cho rằng nửa năm nghỉ ngơi dưỡng sức, nửa năm ẩn nhẫn mài đao, lòng tin từng dao động của Đinh Ngọc Chu lại dần dần quay lại, dù sao trên cuộc họp thường ủy, Đinh hệ vẫn chiếm đa số, cho dù thái độ Mạnh Kế Lương mập mờ, nhưng vào lúc quan trọng hắn không tới múc ngả sang hướng Liễu Tuấn, Thái Tiên Phong ủng hộ Liễu Tuấn có giới hạn, Điền Hoằng Chính cũng thế, tính độc lập của kỷ ủy định sẵn cô không thể ủng hộ Liễu Tuấn hoàn toàn.Đồng minh chân chính của Liễu Tuấn chỉ có Thôi Phúc Thành, Dương Nguyên Ích và Thường Uy.Mà Thường Uy thì chỉ có tác dụng bỏ phiếu thôi, còn sự vụ địa phương không thể can thiệp được, Đinh Ngọc Chu luôn chờ cơ hội phất cờ trở lại, đuổi Liễu Tuấn đi là không thực tế, xuất phát từ nhu cầu phát triển của Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu không thể làm như thế, nhưng ép y vào “cái xó” Trường Hà vẫn có thể làm được.Áp chế được Liễu Tuấn rồi, Thôi Phúc Thành không đáng sợ.Cho dù không thể khôi phục quyền uy vô thượng như cũ thì cũng cơ bản nắm được thường ủy, đợi năm sau tuyển cử khóa mới xong, tranh đấu Cận Hà có kết quả, thì hãy tính toán tiếp cũng không muộn.Nhưng hiện giờ Đinh Ngọc Chu biết tất cả không thể vãn hồi được nữa.Đỗ Văn Nhược trở cờ, đại biểu cho “thời đại Đinh Ngọc Chu” đã chấm dứt hoàn toàn, về sau ông ta chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Liễu Tuấn.Dù ánh mắt của Đinh Ngọc Chu không dừng trên người Liễu Tuấn, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Liễu Tuấn in sâu vào đầu óc ông ta, không tài nào đuổi đi được nữa.Người trẻ tuổi này không chỉ đơn giản là đối thủ của ông ta, một mình tới nhậm chức, chỉ dùng không tới một năm, với thân phận cấp dưới, thành công đoạt mất quyền lực bí thư thành ủy thuộc về Đinh Ngọc Chu.Điều làm người ta không sao tin được đã xảy ra.Kẻ này là ai chứ?Trong chớp mắt đó Đinh Ngọc Chu sinh ra một cảm giác như trong cõi mộng Chương 850: Cấp phó bộ- Liễu bí thư.Thôi Phúc Thành ngồi đối diện với Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.Bội phục.Thôi Phúc Thành bội phục Liễu Tuấn từ tận đáy lòng.Chơi quá đẹp.Thôi Phúc Thành bước vào chính đàn gần 30 năm rồi, trải qua nhiều sóng gió, gặp vô số người, nhưng chưa từng thấy nhân vật lợi hại như Liễu Tuấn, cho dù những nhân vật lớn trên tỉnh ai nấy đều thành tinh, cũng không bì được với người trẻ tuổi trước mặt này, Đinh Ngọc Chu chính là một minh chứng.Đây là văn phòng thị trưởng.Vừa họp xong, Liễu Tuấn liền tới thẳng văn phòng của Thôi Phúc Thành.Hiện giờ y không cần phải kiêng kỵ gì nữa.Từ hôm nay trở đi, mỗi một câu nói của y, tất cả mọi người trong tòa nhà chính phủ Ngọc Lan, bao gồm cả Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành đều phải suy nghĩ nghiêm túc.Thôi Phúc Thành muốn hỏi xem Liễu Tuấn giở thủ đoạn gì khiến Đỗ Văn Nhược lâm trận trở cở, nhưng hắn không dám, bí mật như thế Liễu Tuấn chỉ chia xẻ với người thân cận nhất, hiển nhiên Thôi Phúc Thành chưa đạt tới mức độ đó.Nhưng có thể thấy Liễu Tuấn nhất định nắm được thóp của Đỗ Văn Nhược, dùng thủ đoạn sấm sét, khiến hắndám phản kháng.Đỗ Văn Nhược thích chuyên quyền, càng thích lộng quyền, ngang ngược độc doán cực điểm, kẻ như thế thì đầy sơ hở, nhưng chỉ có Liễu Tuấn mới đủ tự tin tóm lấy những nhược điểm ấy, đổi lại người khác ví như Thôi Phúc Thành thì không dám!

Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân hắn cũng có nhược điểm, cũng có bí mật không thể lộ ra ngoài, nếu làm bừa lấy cứng chọi cứng chỉ có lưỡng bại câu thương.Nhưng Liễu Tuấn không sợ, về kinh tế y 100 % không hề có vấn đề gì, một người có gia sản bạc triệu gần như không thể đánh vào kinh tế được.Càng chẳng cần nói những nhân vật lớn uy danh hiển hách đứng sau y.Nói theo miêu tả của tiểu thuyết võ hiệp, là một cao thủ nội ngoại công đều tới hóa cảnh, không hề sợ bất kỳ loại công kích nào.Nhớ tới trạng thái thất thần của Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành cảm thấy may mắn, người đứng phía đối lập với Liễu Tuấn là Đinh Ngọc Chu chứ không phải là hắn.- Thị trưởng, giữ chúng ta không cần phải như vậy chứ?Thôi Phúc Thành cười ngượng:- Thực sự bội phục từ đáy lòng mà lại.Liễu Tuấn gật đầu, không nói tiếp về đề tài này nữa, y vốn không muốn ra tay ở cuộc họp thường ủy, hoàn toàn công khai đánh bại Đinh Ngọc Chu không phải là điều y muốn, bất kể thế nào chênh lệch hai người quá rõ ràng, Liễu Tuấn làm việc không để đường lui, truyền ra ngoài trong mắt các đại lão sẽ thành thiếu kiềm chế, đó không phải là chuyện tốt.Y vốn cho rằng Đinh Ngọc Chu có thể nhìn rõ tình thế, chỉ cần ông ta không nhắm vào y, không nhắm vào khu Trường Hà, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể chấp nhận, y không muốn làm ông vua không ngai ở thành phố Ngọc Lan, cứ kiếm thành tích thực sự ở khu Trường Hà, tiến vững chắc từng bước một mới là con đường tốt nhất.Nhưng Đinh Ngọc Chu lại lần nữa nhận định nhầm tình thế, ép y phải đánh trả, thì không cần suy nghĩ chu đáo nữa.Rất nhiều chuyện, bất kỳ ai cũng không thể làm tới mức hoàn mỹ được.Nếu giờ đã đi nước này rồi, lập nên được quyền uy tối cao, vậy thì phài dựa theo tình thế này mưu tính hành động tiếp theo.Liễu Tuấn hỏi:- Thị trưởng, đầu năm sau tất cả các khu huyện đều phải tuyển cử khóa mới sao?Thôi Phúc Thành gật đầu:- Đúng, chừng tháng ba, đại hội đảng và đại hội nhân dân thường mở vào lúc đó.- Vậy hiện giờ phải chuẩn bị bố trí ban bệ các khu huyện rồi.Ngữ khí của Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh, như đang nói một chuyện vô cùng đơn giản.Trong lòng Thôi Phúc Thành trào dâng một sự kích động, hắn nhậm chức bốn năm, trước kia tổ chức ban bệ các khu huyện hắn cơ bản không thể xen vào, đừng nói Đinh Ngọc Chu chưa bao giờ chừng cầu ý kiến hắn về nhân tuyển người đứng đầu đảng chỉnh phủ, cho dù là các chức cấp phó cũng an bài cho hắn một số lượng cực kỳ hữu hạn.

Bình thường mà nói, hắn có thể tranh được một hai “hạn ngạch” cho người đứng đầu đơn vị trực thuộc là tốt lắm rồi, đó còn là do Đinh Ngọc Chu chấp nhận vì nhu cầu cân bằng, dù sao Thôi Phúc Thành có yếu thế tới mức cùng cực thì Đinh Ngọc Chu cũng chẳng lợi ích gì, lưu lại cho hắn chút mặt mũi còn dễ ăn nói với bên trên.Hiện giờ Liễu Tuấn lại thương lượng lựa chọn nhân viên khu huyện ngay trước mặt hắn, hơn nữa Thôi Phúc Thành biết, nhân tuyển hai người hôm nay thương lượng, ít nhất có tới 80% có thể lên được vị trí chỉ định.Nắm mũ ô sa trong tay, mới thực sự có thể thành lập nên uy vọng.- Ừm, hiện giờ có thể chuẩn bị được rồi, Liễu bí thư có nhân tuyển nào trúng ý không?Câu nói này của Thôi Phúc Thành hết sức thỏa đáng, bảy tỏ thành ý hợp tác bình đằng rõ ràng, mơ hồ còn đưa vị trí Liễu Tuấn làm chính.

Thực tế, nếu Liễu Tuấn không gật đầu, nhân tuyển Thôi Phúc Thành đưa ra sẽ không qua được cuộc họp thường ủy.

Sau này Đinh Ngọc Chu lựa chọn hàng đầu là hợp tác với Liễu Tuấn, sau đó mới tới Thôi Phúc Thành.Liễu Tuấn cười nói:- Tôi là bí thư khu Trường Hà, nhân tuyển ban bệ khu huyện anh em tôi không tiện xen vào, hơn nữa tôi cũng không quen thuộc với tình hình các khu huyện khác, chuyện này phải để thị trưởng làm chủ, chúng ta cùng thương lượng mà làm.- Không thế nói vậy được, Liễu bí thư là lãnh đạo thành ủy mà.Thôi Phúc Thành cũng cười vui vẻ.Hắn đã có được đáp án mình muốn.Người trẻ tuổi này làm việc rất đẹp, hơn nữa không tùy tiện khiêm tốn, “thương lương mà làm” đã biểu thị rõ tâm thái của người lãnh đạo.- Có một việc nữa muốn trao đổi với thị trưởng.- Mời Liễu bí thư nói.Thôi Phúc Thành chăm chú nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn trịnh trọng như thế chắc chắn chuyện không hề nhỏ.- Ừm, lần trước tôi tới thủ đô gặp bộ trưởng Bạch Kiến Minh, có nói tới thị trưởng.Liễu Tuấn vẫn nói rất bình thản.Thôi Phúc Thành thiếu chút nữa làm rơi chén trà, nhìn Liễu Tuấn, mặt tỏ ra cực kỳ chấn động, nói không ra lời.

Liễu Tuấn gật đầu xác nhận.- Liễu bí thư nói với Bạch bộ trưởng về tôi...Một lúc sau Thôi Phúc Thành mới hơi bình ổn được tâm tình kích động, đường đường là thị trưởng mà nói chuyện thành lắp bắp.Thực sự là hắn quá kích động.Bạch Kiến Minh là ai chứ?Ủy viên bộ chính trị TW, bí thư ban bí thư, bộ trưởng trung tổ, năm giữ đề bạt cán bộ cấp phó bộ trên toàn quốc, Liễu Tuấn không ngờ lại có thể tới bái phỏng, thế đã đủ làm hắn chấn động rồi, vậy mà còn lại nhắc tới hắn nữa.Điều này có ý nghĩa là gì, Thôi Phúc Thành sao lại chẳng hiểu- Đúng, bác Bạch khá hiểu tình huống của thị trưởng.Bác Bạch...Bác Bạch...Người trẻ tuổi này rốt cuộc còn ẩn chứa điều gì đằng sau?

Thực sự là làm người ta không sao suy đoán được.Thâm sâu khó lường.Thôi Phúc Thành chỉ có thể dùng từ ngữ này để hình dung cảm thụ của mình.Thôi Phúc Thành luôn miệng nói:- Cám ơn Bạch bộ trưởng!

Cám ơn Liễu bị thư.- Thị trưởng nên chuẩn bị trước, Hà tỉnh trưởng sắp tới sẽ đề nghị lên tỉnh ủy, tăng thêm thành viên cho đảng chính phủ, bên phía trung tổ có khả năng sẽ phái cán bộ xuống tiến hành khảo sát.Liễu Tuấn không làm hắn hồi hộp thêm nữa, nói thẳng ra ý định.Thôi Phúc Thành liên tục gật đầu.Dù là an bài của Hà tỉnh trưởng hay Bạch bí thư, hiển nhiên đều do người trẻ tuổi này “giật giây” đằng sau, vốn Thôi Phúc Thành chỉ muốn thông qua kết minh với Liễu Tuấn mở rộng không gian sinh tồn của m ình, không phải làm một thị trưởng quá yếu thế nữa, đương nhiên nếu có thể tiến vào Hà hệ hoặc Nghiêm Liễu hệ thì không thể tốt hơn.Nhưng Thôi Phúc Thành cũng rất tỉnh táo, không mang hi vọng hão huyền.Một tập đoàn thể lực lớn, muốn kết nạp sinh lực mới, thì cũng phải là nhân vật kiệt xuất, tiền đồ như gấm, với biểu hiện “ăn hại” của mình, thực sự không đáng để xuất hiện trước mặt người ta.Nhưng hiện giờ không ngờ giấc mơ thành sự thực, một cái bánh lớn ở trên trời rơi đánh bịch xuống đầu hắn, làm hắn choáng váng, toàn thân bất giác run lên.- Liễu bí thư.Thôi Phúc Thành đứng dậy, trịnh trọng bắt tay Liễu Tuấn.Lúc này đây hắn thực sự không thể tìm ra cách tốt hơn biểu đạt sự kích động trong lòng nữa.Kỳ thực Liễu Tuấn ra sức hỗ trợ Thôi Phúc Thành, đa phần là toan tính cho bản thân.Mặc dù y đã thành công cản được đòn của Đinh Ngọc Chu, thậm chí gi được thắng lợi huy hoàng, nhưng cấp bậc và tuổi tác là hạn chế của y, cứ chọi cứng với Đinh Ngọc Chu không phải là cách lâu dài, chiếu theo tình thế hiện nay, Đinh Ngọc Chu chỉ có thể thỏa hiệp với y, nhưng không có nghĩa là Đinh Ngọc Chu không có sức hoàn thủ nữa.Hà Duyên An nói, Đinh Ngọc Chu có tiềm lực rất lớn trên tỉnh, nếu chẳng may Đinh Ngọc Chu vận động cao tằng điều Dương Nguyên Ích đi, thậm chí là điều Thôi Phúc Thành đi, thì thế cân bằng hiện nay sẽ bị phá vỡ, quyền uy của bí thư thành ủy, dù sao cũng không thể cắt bỏ dễ như thế được.Cho nên đẩy Thôi Phúc Thành lên mới là chính đạo.Thôi Phúc Thành tiến vào đảng ủy chính phủ tỉnh, cấp bậc sẽ là phó bộ, chênh lệch với Đinh Ngọc Chu sẽ thu hẹp rất nhiều, thực sự có đủ vốn liếng ngồi ngang hàng với Đinh Ngọc Chu, thêm vào Liễu Tuấn chống lưng là cách làm ổn thỏa nhất.Quá sắc ắt không thể lâu.Vẫn là câu nói cũ, chức tranh của Liễu Tuấn là bí thư khu Trường Hà chứ không phải là bí thư thành phố Ngọc Lan.- Thị trưởng, cá nhân không quan trọng, quan trọng là kiến thiết vì Ngọc Lan.Liễu Tuấn mỉm cười, nói một câu rất đường hoàng Chương 851: Uy hiếp hay dụ dỗ?Đinh Ngọc Chu đợi ở bên trong phòng làm việc cả buổi chiều, nhưng thất vọng.Ông ta không thấy Đỗ Văn Nhược tới.Mấy chục năm phấn đấu trên quan trường, hôm nay Đinh Ngọc Chu đi vào ngã rẽ!

Nhưng hiện giờ tâm tư của ông không đặt ở trên người Liễu Tuấn, sự quật khởi mạnh mẽ của Liễu Tuấn đã không thể ngăn cản, sau này Đinh Ngọc Chu sẽ dùng sách lược thỏa đáng hơn để đối phó, chỉ cần bỏ thể diện xuống, đem những vinh quang trong quá khứ là mấy khói, điều chỉnh lại tâm thái, Đinh Ngọc Chu vẫn là một sự tồn tại hùng mạnh.Liễu Tuấn tạo thành đả kích lớn về uy tín và địa vị của ông ta, nhưng hoàn toàn không dao động tới căn cơ của Đinh Ngọc Chu.Nhưng Đỗ Văn Nhược trở cở lại tạo thành uy hiếp cực lớn cho căn cơ của Đinh Ngọc Chu, vì bản thân hắn chính là một trong số căn cơ đó, lại còn là căn cơ quan trọng!

Đỗ Văn Nhược “phản bội”, sau này Đinh Ngọc Chu sẽ không xen được vào bên chính phủ nữa.Không làm rõ được nguyên nhân, Đinh Ngọc Chu ăn ngủ không ngon.Ông ta đương nhiên hi vọng Đỗ Văn Nhược chủ động tới “khai báo” với mình.Song Đỗ Văn Nhược không tới.Cho tới tận khi hết giờ làm rất lâu rồi, Đinh Ngọc Chu vẫn cô độc ngồi trong văn phòng làm việc, thậm chí khi trời hoàn toàn tối cũng không bật đèn lên, Ngưu bí thư ngồi ở gian ngoài lòng càng thấp thỏm.Hắn đi theo Đinh Ngọc Chu rất lâu rồi, luôn nhớ ân tri ngộ của Đinh Ngọc Chu trong lòng, nhưng Đinh bí thư chưa bao giờ ngờ được, Đinh bí thư có một ngày lạc lõng như thế, bị một người trẻ tuổi ép cho không còn sức mà đánh trả.Ngưu thư ký đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, muốn khuyên Đinh Ngọc Chu mấy câu, nhưng cuối cùng không dám.Cả một buổi chiều, không có cán bộ nào tới xin chỉ trị hay báo cáo.Truyện xảy ra trong cuộc họp thường ủy đã truyền khắp mỗi một ngóc ngách quan trường Ngọc Lan, người có một chút ý thức chính trị thôi đều có thể ý thức được bầu trời sắp đổi màu rồi, tâm tình Đinh bí thư hiện giờ đã xấu tới cực điểm, cho dù là tâm phúc của Đinh hệ cũng không dám tới chuốc lấy xui xẻo vào lúc này.Thấy trời hoàn toàn tối, Ngưu thư ký đành nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, bật đèn lên, nhìn về sau bàn làm việc.Đinh bí thư ngồi dựa vào lưng ghế, cổ ngoẹo sang một bên.Nhìn thấy cảnh này, Ngưu thư ký hồn siêu phách tán.Chẳng lẽ Đinh bí thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn?Đương nhiên Ngưu thư ký nhanh chóng ý thức được mình quá mẫn cảm, Đinh bí thư chỉ mệt quá ngủ mất mà thôi.Ngưu thư ký liền đi ra gian ngoài, tìm được một tấm chăn chiên mỏng, nhẹ nhàng đi vào đắp lên người Đinh Ngọc Chu.

Văn phòng Đinh Ngọc Chu có đủ đồ gia dụng, Đinh bí thư trước kia khi làm việc qua vất vả thi thoảng ngủ trưa ở phòng làm việc nên đồ chăn gối đều có chuẩn bị.Ngưu thư ký nhìn kỹ Đinh Ngọc Chu, bỗng nhiên phát giác ra, người “khổng lồ” của thành phố Ngọc Lan đã già rồi, tuy tóc nhuộm đen bóng nhưng chân tóc đã hoa râm, những nếp nhăn thấy rõ ràng.Ngưu thư ký thấy lòng chua xót, một giọt nước mắt chảy ra.Ngưu thư ký theo Đinh Ngọc Chu lâu năm, tình cảm rất sâu sắc.- Tiền Tiến, khóc cái gì?

Lệ nam nhi không được tùy tiện rơi xuống.Đinh Ngọc Chu không phải là ngủ thật, thấy Ngưu thư ký rơi nước mắt, khẽ nói một câu.- Vâng.Ngưu thư ký vội quay đầu đi, lau sạch nước mắt.- Già mất rồi...Đinh Ngọc Chu nhìn tấm chăn trên người, khẽ buông một tiếng thở dài.Ngưu Tiền Tiến không nói, hắn rất hiểu tính cách của Đinh Ngọc Chu, ông tuyệt đối không phải là một người muốn nhận sự thương hại của kẻ khác, càng chẳng cần nói đó là người suốt ngày thấy mặt nhau.Ngưu Tiền Tiến nhỏ giọng khuyên:- Bí thư, trở về thôi, trời lạnh rồi.- Ừ.Đinh Ngọc Chu gật đầu nhưng không đứng dậy.Ngưu Tiền Tiến nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:- Bí thư, tôi nghe nói Đỗ phó bí thư có một người bạn nữ giới có quan hệ không tệ, là giám đốc ngân hàng kiến thiết khu Dương Xuyên, tên là Quách Mỹ Lệ.Đỗ phó thị trưởng.Ngưu Tiền Tiến chưa bao giờ thêm chữ “phó” vào trước từ thị trưởng khi gọi Đỗ Văn Nhược.Hơn nữa sinh hoạt cá nhân của Đỗ Văn Nhược thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nhắc trước mặt Đinh bí t hư, nhưng không nói, không có nghĩa là hắn không biết.

Thực tế, là một thư ký, tìm hiểu những chuyện này là một trong số “chức trách công việc” của Ngưu Tiền Tiến, còn về phần tin tức có chính xác hay không, không quá quan trọng.Đôi lúc lãnh đạo chỉ cần một sự nhắc nhở.Nếu muốn tra rõ ràng, lãnh đạo có cách của mình, quan trọng là có tra hay không mà thôi.Đinh Ngọc Chu hơi nhướng mày lên, trước kia ông ta đã nghe nói tới chuyện phong lưu của Đỗ phó thị trưởng, kẻ này nhìn qua nghiêm nghị trầm ổn, trước mặt người khác làm ra vẻ đứng đắn, nhưng thực tế chuyện bẩn thỉu nhơ nhớp gì cũng đã làm, nghe nói tình nhân không dưới hai mươi cô.Đinh Ngọc Chu trước kia cũng đã từng vì chuyện này mà nhắc nhở Đỗ Văn Nhược, nhưng không nghiêm túc đối đãi, trong mắt ông ta, cán bộ tầng cấp như Đỗ Văn Nhược quan trọng là có thể dựa vào về mặt chính trị, làm việc có năng lực, những chuyện khác chỉ là thứ vụn vặn không cần truy cứu, Đỗ Văn Nhược là kẻ thông minh, sẽ không đi quá đà.Nhưng hiện giờ Ngưu Tiền Tiến nhắc tới chuyện này, Đinh Ngọc Chu liền cảm thấy hết sức quan trọng.Đỗ Văn Nhược “phản bội”, chỉ có hai lý do: Thứ nhất là dụ dỗ, thứ hai là uy hiếp.

Trong suy nghĩ của Đinh Ngọc Chu, cả hai khả năng đều tồn tại, nhưng cái thứ nhất nhỏ hơn.Đinh Ngọc Chu tuyệt đối không xem thường Liễu Tuấn, cho dù trước kia có, thì bây giờ hoàn toàn không còn nữa rồi, theo ông ta người trẻ tuổi này hiện giờ làm ra bất kỳ việc gì.

Nhưng Đỗ Văn Nhược là cán bộ cấp chính sở, nhân vật số năm của thành phố cấp tỉnh, nếu đưa tới các thành phố khác, chắc chắn là phải làm bí thư, thị trưởng là không thể.

Muốn dùng lợi dụ dỗ Đỗ Văn Nhược, thì cái lợi này phải rất lớn.Cấp phó bộ.Mà nếu không phải là phó bộ có thực quyền, Đỗ Văn Nhược sẽ không động lòng.Liễu Tuấn có giỏi tới đâu thì hiện giờ còn chưa có cách nào tác động tới TW, Nghiêm Liễu thì có thể ảnh hưởng được, bất quá vì tranh chấp cục bộ ở Ngọc Lan mà Nghiêm Liễu xin một chỉ tiểu cấp phó bộ, cho Liễu Tuấn làm quà “biếu” Đỗ Văn Nhược thì chỉ nghĩ thôi cục thấy nực cười.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài mà chỉ có chút tầm nhìn đó thì sao leo lên được địa vị ngày hôm nay.Chuyện như vậy hai người đó dứt khoát không làm.Hà Duyên An có khả năng làm việc này, ai chả biết tầm quan trọng của Đỗ Văn Nhược với Đinh Ngọc Chu, hạ được Đỗ Văn Nhược là bằng với chém đứt một cánh tay của Đinh Ngọc Chu, hơn nữa chiêu sổ lợi hại hơn cả hạ Đỗ Văn Nhược như chuyện trên cuộc họp thường ủy ngày hôm nay, trợ thủ đắc lực thành kẻ địch nguy hiểm nhất, so hơn kém, thì cán cân đấu tranh độ nghiêng càng lớn, nếu như cho Đỗ Văn Nhược vị trí cấp phó bộ, tức là Hà Duyên an đang chuẩn bị cho cơ cấu cấp tỉnh vào năm sau rồi.Đương nhiên, khả năng này không lớn lắm.Đinh Ngọc Chu ngả về phía Đỗ Văn Nhược bị uy hiếp trí mạng nào đó hơn.Ngưu Tiền Tiền nói như vậy, tức là suy nghĩ của mọi người là nhất trí, còn về có phải là Quách Mỹ Lệ xảy ra vấn đề, liên lụy tới Đỗ Văn Nhược hay không thì phải đợi xét.Đinh Ngọc Chu hỏi ngược lại:- Giám đốc ngân hàng kiến thiết khu Dương Xuyên à?- Vâng.Ngưu Tiền Tiến gật đầu, thấy Đinh bí thư hứng thú với đề tài này, đầu óc bắt đầu hoạt động, có thể phát huy tác dụng của tâm phúc chân chính vào thời khắc quan trọng, Ngưu Tiền Tiến rất vui, không còn kiêng kỵ gì nữa:- Quách Mỹ Lệ trước kia không phải là người trong hệ thống ngân hàng, mà là nhân viên văn phòng khu Dương Xuyên, lúc Đỗ phó thị trưởng làm bí thư khu Dương Xuyên...Đinh Ngọc Chu khẽ gật đầu.Đỗ Văn Nhược trước kia là bí thư của khu Dương Xuyên, Ngưu Tiền Tiến nói như thế là có thể chứng minh, Quách Mỹ Lệ là nhân tình của Đỗ Văn Nhược.

Tuy nói hệ thống ngân hàng quản lý theo ngành dọc, nhưng Đỗ Văn Nhược là người đứng đầu cả khu, muốn nhét tình nhân vào không phải là vấn đề gì.Cho dù nói như thế nào ngân hàng nằm trong phạm vi chính phủ quản lý, có quản lý theo ngành dọc, chẳng lẽ người phụ trách hoàn toàn “không nhiễm bụi trần”?- Liễu Tuấn mà quen được giám đốc ngân hàng kiết thiết tỉnh sao?Đinh Ngọc Chu hỏi tương đối mập mờ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Ngân hàng quan lý theo ngành dọc, dù Quách Mỹ Lệ có vấn đề, Liễu Tuấn cũng làm sao mà nhứng tay vào được?Ngưu Tiền Tiến đáp:- Bí thư, tôi nghe nói giám đốc ngân hàng tỉnh mới tới là Khâu Tình Xuyên, quan hệ với Liễu Tuấn không tệ, trước kia còn cùng ký tên viết bài trên nhật báo kinh tế.Từ khi Liễu Tuấn lộ ra dấu hiệu đối lập với Liễu Tuấn, Ngưu Tiền Tiến đã không ngừng thu thập tin tức liên quan tới Liễu Tuấn.Đinh Ngọc Chu cau mày lẩm bẩm:- Khâu Tình Xuyên?- Vâng, là con rể của phó thủ tướng Lý Đức Sơn.Đinh Ngọc Chu gật đầu, ông ta tất nhiên là biết lai lịch của Khâu Tình Xuyên, đường đường là con rể phó thủ tướng tới tỉnh A nhậm chức, thân là phó bí thư tỉnh ủy, sao có thể không biết.Chỉ có điều Đinh Ngọc Chu không nghĩ tới là Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên lại có quan hệ mật thiết như thế, một cán bộ địa phương và một nhân vật tinh anh trong hệ thống tài chính cùng ký tên viết bài thì quan hệ sao tầm thường được.- Thì ra là thế.Đinh Ngọc Chu đã có hình dung đại khái về chuyện bất ngờ ngày hôm nay.Ngưu Tiền Tiến thăm dò:- Bí thư, vậy về sau...- Không sao hết!Đinh Ngọc Chu khoát tay, đứng dậy, tinh thật mệt mỏi già nùa trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ lạnh nhạt nói một câu:- Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn.Ngưu Tiền Tiến thở phào, xem ra Đinh bí thư đúng là Đinh bí thư, tuyệt đối không dễ bị đánh bại, câu nói này bao hàm một loại sức mạnh tự tin.

Chương 852: Lạnh như băngBa ngày sau, Đỗ Văn Nhược cuối cùng cũng tới văn phòng của Đinh Ngọc Chu.Đỗ Văn Nhược trông rất tiều tụy, mang theo một loại mệt mỏi suy xụp, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo.Trước khi hắn tới gọi điện cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký mong đợi cuộc điện thoại này thậm chí còn hơn cả Đinh Ngọc Chu, mấy ngày qua trạng thái tinh thần của Đinh bí thư không được tốt lắm, tựa hồ bị cảm, có điều vẫn cố gượng đi làm, Ngưu thư ký biết, trong lòng Đinh bí thư vướng mắc chuyện này, chỉ ngại thể diện mà không chủ động đi tìm Đỗ Văn Nhược.Hiện giờ Đỗ Văn Nhược chịu chủ động tới tìm, Ngư Tiền Tiến thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống đất.Vì thế khi Đỗ Văn Nhược tới, Ngưu Tiền Tiền càng thêm khách khí, trước kia hai người không cần khách sáo như vậy, mọi người cùng là tâm phúc của Đinh bí thư mà.Hiện giờ đương nhiên là không phải thế.Đỗ Văn Nhược không có lòng dạ nào để ý tới thái độ của Ngưu Tiền Tiến.Hắn đề ý tới thái độ của Đinh Ngọc Chu.Mà thái độ của Đinh Ngọc Chu có thể dự đoán được.

Giống như trước kia tới ăn phòng Đinh Ngọc Chu, ông ta ngồi sau bàn làm việc, chỉ khẽ gật đầu với Đỗ Văn Nhược, nói hai chữ:- Ngồi đi.Đối với sự bình thản này của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược đã quá quen thuộc rồi, rất lâu trước kia, khi hắn còn là một cán bộ bình thường cấp dưới của Đinh Ngọc Chu, khi có cơ hội được gặp Đinh Ngọc Chu, thái độ của ông ta cũng thế, về sau trở thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, rồi thành cánh tay phải, thái độ của Đinh Ngọc Chu vẫn như vậy.Thế nhưng Đinh Ngọc Chu không thấy đổi, còn hắn thì đã thay đổi rồi, hắn không còn có thể thản nhiên xen một chút kính trọng và thân cận khi đối diện với Đinh Ngọc Chu như trước kia nữa.Hơn nữa Đinh Ngọc Chu thực sự không thay đổi sao.Đó chỉ là thái độ bên ngoài không đổi thôi.Đỗ Văn Nhược không ngồi, mà đứng trước phòng làm việc, khuôn mặt vốn u ám lại càng thêm u ám, mang thêm chút nhợt nhạt day dứt.Đinh Ngọc chu nhướng mắt lên nhìn hắn.Đỗ Văn Nhược chột dạ, chầm chậm ngồi xuống.Đinh Ngọc Chu đẩy thuốc lá tới trước mặt hắn.Đây cũng là một động tác hết sức quen thuộc.Đỗ Văn Nhược máy móc rút một điếu ra cho lên miệng, đột nhiên phát hiện Đinh Ngọc Chu chưa hút thuốc, vội đẩy thuốc lá lại trước mặt ông ta, cầm bật lửa chuẩn bị sẵn.Đinh Ngọc Chu khoát tay nói:- Hai ngày qua tôi bị cảm, cổ họng không thoải mái lắm.Đỗ Văn Nhược vội bỏ điếu thuốc trên miệng ra, tay chân hơi luống cuống, cảm giác này hắn lâu lắm không còn có rồi, Từ khi lên làm cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là thành thân tín của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược lúc nào cũng tinh thần phấn chấn, tràn trề tự tin, cảm thấy mọi thự đều nằm trong sự khống chế của mình.Nhưng mấy ngày qua hắn không còn được nếm loại tư vị đó nữa.Khi Quách Mỹ Lệ khẩn trương nói với hắn, chuyện nhận cổ phiếu của xĩ nghiệp bị ngân hàng tỉnh phát giác, Đỗ Văn Nhược có cảm giác cuống cả chân tay, trước kia hắn nhét Quách Mỹ Lệ vào ngân hàng chẳng có ý gì khác, chỉ cho rằng với quan hệ của hai người, Quách Mỹ Lệ không tiện làm việc ở khu ủy khu Dương Xuyên nữa, mà Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng.Phải nói thật không uổng cho Quách Mỹ Lệ thích làm việc ở ngân hàng, cô ta làm việc rất xuất sắc, thêm vào sự ủng hộ của Đỗ Văn Nhược, mau chóng vươn lên thành cán bộ nghiệp vụ cốt cán, từng bước bay cao tới tận chức giám đốc.Rồi cùng với bước tiến cải cách ngày một nhanh, đặc biệt là việc cải cách cổ phần xí nghiệp quốc hữu làm từng bưng, rất nhiều xí nghiệp dựa dẫm vào ngân hàng ngày một lớn, là giám đốc ngân hàng kiến thiết khu, Quách Mỹ Lệ có rất nhiều cơ hội trục lợi.Vì thế Quách Mỹ Lệ thấy lợi là nhận, chẳng hề do dự.Khi đó lưu hành việc lấy cổ phiếu nghuyên thủy của xí nghiệp ra tặng ân tình, cái này tốt hơn tặng tiền mặt, ít nhiều có thể che dấu qua được, lại có thể đổi sang tiền mặt bất kỳ lúc nào, rất tiện lợi.Đỗ Văn Nhược cũng thu không ít, đều cất hết ở chỗ Quách Mỹ Lệ.Giống như bên ngoài đồn thổi, Đỗ Văn Nhược có rất nhiều tình nhân, nhưng thực giữ quan hệ mật thiết trong thời gian dài thì không nhiều, Quách Mỹ Lệ chính là một trong số đó, cô ta không chỉ đi theo Đỗ Văn Nhược lâu nhất, hơn nữa còn rất có năng lực, là người giỏi quản lý tiền bạc, Đỗ Văn Nhược thích cô ta không phải chỉ vì cặp vú mẩy.Quan trọng nhất là Đỗ Văn Nhược và Quách Mỹ Lệ có con chung, trừ không có danh phận ra, thì Quách Mỹ Lệ là vợ thực sự của Đỗ Văn Nhược, à là một trong số.Vì thế, Đỗ Văn Nhược rất yên tâm giao gia sản vào trong tay Quách Mỹ Lệ.Nhưng Khâu Tình Xuyên biết được.Khi Đó Đỗ Văn Nhược trợn mắt lên hỏi:- Làm sao Khâu Tình Xuyên biết được?Quách Mỹ Lệ chỉ hung hăng trừng mắt lại, không trả lời câu hỏi ngu xuẩn này.

Chuyện này còn cẩn phải hỏi sao?

Ai mà biết được chứ?

Hơn nữa mấy năm qua Quách Mỹ Lệ thu lợi chẳng phải ít, sở dĩ không bị ai vạch trần là vì sau lưng có Đỗ Văn Nhược chống lưng, tuy hệ thống tài chính tương đối độc lập, nhưng ai dại gì vô duyên vô cớ đi đắc tội với phó thị trưởng thường vụ, càng khỏi nói sau lưng Đỗ Văn Nhược là phó bí thư tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu.Chứ còn muốn biết thì có gì mà khó đâu.Khâu Tình Xuyên là cấp trên của cô ta, sau lưng là phó thủ tướng, phó chủ tịch quân ủy, một người như thế đương nhiên không phải kiêng kỵ gì cô ta.Nghe nói đối thủ là Khâu Tình Xuyên, toàn thân Đỗ Văn Nhược lạnh như băng.Đấu không nổi.Đó là phản ứng đầu tiên của Đỗ Văn Nhược.Bối cảnh của Khâu Tình Xuyên quá mạnh.Có điều Khâu Tình Xuyên mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, vì hắn nghĩ tới một vấn đề, Khâu Tình Xuyên không có lý do gì đối phó với hắn, trước nay không có thù oán mà.Đương nhiên Khâu Tình Xuyên mới nhậm chức, cần phải giết “gà” để lập uy, dọa đám khỉ, cũng hoàn toàn là có thể.Đỗ Văn Nhược không muốn Quách Mỹ Lệ là con “gà” đó.Kết quả thương lượng của hai người là do Đỗ Văn Nhược đích thân ra mặt tới bái phỏng Khâu Tỉnh Xuyên, nếu là nhân tình khác, Đỗ Văn Nhược tuyệt đối không đích thân ra trận, nhưng Quách Mỹ Lệ thì khác, không vì cô ta thì cũng phải suy nghĩ cho con hắn chứ.

Nếu như đối thủ không phải là Khâu Tình Xuyên, hắn cũng sẽ không đích thân ra mặt.Đỗ Văn Nhược và Khâu Tình Xuyên gặp mặt cũng qua an bài tỉ mỉ, mặc dù phải cầu tới người, nhưng Đỗ Văn Nhược vẫn phải để ý tới thân phận của mình.

Hắn hiểu đạo trong quan trường, đôi khi cầu người không phải là hạ mình khúm núm mà có hiệu quả, phải ra vẻ thích hợp, đề cao thân phận của mình một chút, lại thu được hiệu quả không ngờ.Khâu giám đốc muốn lập uy sao?

Được, Đỗ Văn Nhược tôi ủng hộ, ủng hộ mạnh mẽ!

Muốn giết gà dọa khỉ càng ủng hộ, trong hệ thống ngân hàng toàn tỉnh, tình huống như Quách Mỹ Lệ nhiều lắm, anh cứ kiếm bừa hai con gà mà vặn cổ là được, đâu phải con gà nào cũng có phó thị trưởng thường vụ sau lưng.Khâu giám đốc anh lần này giơ cao đánh khẽ, sau này Đỗ Văn Nhược tôi ắt báo đáp.Vì thế Đỗ Văn Nhược rất lạc quan về chuyện đàm phán, chỉ cần Khâu Tình Xuyên không phải là hạng lừa ương bướng thì chuyện gì cũng thương lượng được.

Mà nhiều dấu hiệu cho thấy, Khâu Tình Xuyên hiểu rõ đạo quan trường, không phải kẻ ngốc.Có điều khi Đỗ Văn Nhược nhìn thấy Liễu Tuấn ở trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy thì hắn biết mình sai rồi, hơn nữa là sai lớn!

Người muốn đối phó với hắn không phải Khâu Tình Xuyên, mà là Liễu Tuấn.Giữa hắn và Liễu Tuấn không còn chỗ nào để thương lượng cả.À không, chính xác thì Đỗ Văn Nhược vẫn có lựa chọn.Hoặc là khuất phục, hoặc là...CHẾT!Kỳ thực Liễu Tuấn không làm khó gì hắn, thậm chí rất khách khí, mà không khí bữa ăn cũng không lãnh đạm, mọi người cạn chén nói cười, từ đầu tới cuối Liễu Tuấn không hề nói một câu nào về công việc, chỉ nói hi vọng sau này Đỗ thị trưởng ủng hộ khu Trường Hà nhiều hơn.Đỗ Văn Nhược biết, mình đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với Liễu Tuấn, chỉ cần một ngày Liễu Tuấn còn ở khu Trường Hà ngày nào, thì hắn phỉ “ủng hộ” công tác của khu Trường Hà ngày đó.Ngồi đối diện với Đinh Ngọc Chu, đủ lại ý nghĩ ập vào, làm đầu óc Đỗ Văn Nhược ù ù, hoàn toàn không bình tĩnh lại được.- Vì sao?Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn bình thản, không mang theo chút tức giận nào.Đỗ Văn Nhược toàn thân run lên, im lặng một chút mới gian nan lên tiếng:- Xin lỗi Đinh bí thư!

Tôi có lỗi...- Vì sao?Đinh Ngọc Chu vẫn hỏi rất bình thản.Trán Đỗ Văn Nhược đã lấm tấm mồ hôi, miệng há ra hồi lâu nhưng không nói lên lời.Trong mắt Đinh Ngọc Chu dần dần ánh lên đốm lửa.Mồ hôi lạnh trên trán Đỗ Văn Nhược ngày một nhiều, trước khi quyết định gặp Đinh Ngọc Chu, hắn đã quyết định thành khẩn rồi, dù sao ân bồi đắp nâng đỡ của Đinh Ngọc Chu với hắn là không gì sánh được, nhưng khi tới nơi hắn lại do dự, không biết sau khi nói ra, Đinh Ngọc Chu tha thứ cho hắn không.Kỳ thực Đinh Ngọc Chu có tha thứ hay không không quan trọng, quan trọng là hắn không còn đường quay lại nữa.

Đây không phải là nhất thời hồ đồ, làm sai thì sửa, từ nay về sau, cho dù hắn không đối lập với Đinh Ngọc Chu thì ít nhất khi Đinh Ngọc Chu muốn hắn đối lập với Liễu Tuấn, hắn không thể nghe theo.Chỉ bằng điều này thôi, hắn không còn tư cách được Đinh Ngọc Chu tha thứ nữa.Nếu đã thế khai ra với Đinh Ngọc Chu có thể còn chết nhanh hơn.Đỗ Văn Nhược không thể không thận trọng.- Đinh bí thư, tôi xin lỗi...Tôi không còn cách nào khác.Hồi lâu, Đỗ Văn Nhược mới lại khó khăn cất tiếng.Đinh Ngọc Chu như muốn nhìn xuyên qua bụng dạ của hắn, Đỗ Văn Nhược thấy mình sắp sụp đổ rồi, dần dần đốm lửa trong mắt Đinh Ngọc Chu tắt dần, thay vào đó là một loại lãnh đạm.Lạnh như băng Chương 853: Niềm vui bất ngờGần đây Liễu bí thư không phải xã giao nhiều lắm nữa.Cán bộ khu Trường Hà thông thường không dám mời Liễu bí thư ăn cơm uống rượu, không phải vì từng bị Liễu bí thư từ chối, mà căn bản không có ai dám đưa ra lời mời.Uy vọng của Liễu bí thư đã quá cao.Mọi người chưa bao giờ nghĩ tới, làm cấp dưới cũng có thể làm tới oai phong lẫm liệt như Liễu bí thư.Phía các nhà đầu tư thì thi thoảng cũng đưa ra lời mời, nhưng thông thường Liễu bí thư uyển chuyển từ chối, trừ khi là lần đầu tiên tới khu Trường Hà hoặc có chuyện hết sức trọng đại xảy ra thì Liễu bí thư mới đồng ý tham gia tiệc mời.Còn các cán bộ khác trong thành phố gần đây đều đang quan sát.Không ai dám tới quá gần Liễu Tuấn, giống thế, cũng chẳng ai dám tới quá gần Đinh Ngọc Chu, tình huống chưa rõ ràng, không nên chọn phe tùy tiện thì hơn.Bản thân Liễu Tuấn cũng không thích chuyện xã giao.Một trong số nguyên nhân là y không thích uống rượu, cũng không thích cái cảnh ồn ào nhốn nháo.Thường là y về nhà ăn cơm.Người làm thuê theo giờ mà Vu Hoài Tín mời cho y nấu nướng không tệ.Có điều hôm nay Liễu Tuấn vừa đi vào trong biệt thự, liền ngửi thấy nhà bếp có mùi lạ, cái mùi đậm đà này Liễu Tuấn quá quen thuộc, là thịt kho chính tông huyện Hướng Dương.Cho dù là Tiểu Vũ nấu ăn cực giỏi cũng chẳng thể sao chép được hương vị chính tông này.Thế thì lạ quá, hình như y ăn hết thịt kho rồi cơ mà, cái mùi này ở đâu ra?Liễu Tuấn liền nhẹ nhàng đi vào trong bếp quan sát.Vừa nhìn một cái Liễu bí thư đã giật mình.Cô gái quay lưng lại với y đang bận rộn làm thức ăn, không thể quen thuộc hơn.Không ngờ là Tiểu Thanh.Tiểu Thanh tới khu Trường Hà không thông báo trước cho y đã đành, lại còn vào phòng nhà bếp, đeo tạp dề làm thức ăn.Niềm vui này thực sự quá bất ngờ.Thoáng chốc, niềm vui sướng bùng nổ trong lòng Liễu bí thứ, bất kể ba bảy hai mươi mốt lao vào nhà bếp từ phía sau ôm lấy Tiểu Thanh.Vẫn như thế, vẫn nhỏ nhắn mà đầy đặn, săn chắc.- Á...Tiểu Thanh không kịp đề phòng thét lên sợ hãi, cái thìa trong tay rơi vào nồi.- Tiểu Tuấn, đừng phá...Tiểu Thanh hét lên, không ngờ Liễu Tuấn đã hà miệng cắn lấy vành tai của cô, nhay mạnh.- Đừng...Để em làm hết món ăn này đã...Tiểu Thanh người mêm nhũn, cười khanh khách, trở tay vuốt ve gương mặt Liễu Tuấn.- Em làm việc của em, anh làm việc của anh, không can thiệp vào nhau...Liễu bí thư sử dụng lý lẽ méo mó của mình.- Anh...Anh quấy rối như thế em còn làm thước ăn sao được.- Vậy thì anh ăn em trước.Liễu bí thư đúng là không hề thuận miệng nói bừa, lời vừa dứt là một cái tay luồn qua cổ áo Tiểu Thanh chui vào, tóm ngay lấy bầu vui no căng dày vò.- Đừng, Tiểu Tuấn ngoan, ăn cơm trước đã nhé...Tiểu Thanh mềm mỏng cầu khần, lòng lại đầy dịu ngọt.- Được, tha cho em lần này, có điều anh muốn bế em.Liễu Tuấn ngừng hành động, nhưng vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay.- Anh đó, đã là cán bộ cao cấp rồi mà còn tính khí trẻ con như vậy.Tiểu Thanh lắc đầu than thở, nhưng xen lẫn trong lời nói là niềm vui vô hạn, cô làm bà chủ đỉnh cấp nhiều năm, nhưng việc nấu ăn chưa bao giờ bỏ, hiếm có nhất là bị Liễu Tuấn ôm ghì lấy như vậy không ngờ vẫn làm được món thịt kho đầy đủ hương sắc vị.- Ừm, quá ngon...Hai người ngồi dựa vào nhau cùng ăn cơm, Liễu Tuấn nhét một miếng thịt to tướng vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, nước mỡ thuận theo khóe miệng chảy xuống, hình tượng cực kỳ “thô bỉ”, nhưng ai mà thèm quan tâm.Tiểu Thanh cười khúc khích, lấy giấy ăn lau miệng cho y, nói:- Em về Liễu gia sơn một chuyến thăm ba mẹ, biết anh thích ăn thịt kho, nên mang theo một ít.- Bác bảy, thím bảy vẫn khỏe chứ?- Khỏe lắm, ba em hoàn toàn nghỉ hưu rồi, không làm chủ tịch giám sát của Cty Đằng Phi nữa, chỉ thích trồng rau quả...Liễu Tuấn cười:- Cái này khó đây, Liễu gia sơn đâu còn đất cho bác ấy trồng rau cỏ.Liễu gia sơn đã hoàn toàn phát triển thành tiểu thành trấn công nghiệp, hoàn toàn không còn đất ruộng nữa, nếu chẳng phải như thế, tổng bộ Cty Đằng Phi đã chẳng phải chuyển tới thành phố Đại Ninh.Tiểu Thanh đáp:- Hi hi, cái này khó gì đâu, cải tạo lại nóc nhà một chút, làm vườn rau bên trên.Liễu Tuấn cười lớn:- Ý tưởng hay, người ta làm vườn hoa trên không, tới nhà em thành vườn rau trên không rồi.- Anh đừng có cười, rất nhiều người học them đó, Liễu gia sơn nhiều năm không ai trồng trọt, thế hệ trước rảnh tới phát ngán, thấy ba em làm cái vườn rau này, mọi người đều hâm mộ học theo!

Ngay cả bác năm cũng làm một cái muốn so với ba em xem ai trầu rau tươi ngon hơn...Liễu Tuấn liên tục gật đầu:- Chuyện này rất tốt, vừa rèn luyện thân thể, lại làm sạch không khí, nhất cử lương tiện.Hai anh em già so tài ở chuyện trồng trọt này, chỉ nghĩ thôi Liễu Tuấn đã thấy thú vị.- Nhưng mẹ em cứ cằn nhằn...Nhắc tới chuyện này Tiểu Thanh hơi xấu hổ, tất nhiên thím bảy cằn nhằn về chuyện hôn nhân của Tiểu Thanh, thực ra mười năm trước hai bác đã lo lắng về chuyện này rồi.Liễu Tuấn đặt bát xuống, khẽ năm lấy tay cô.Tiểu Thanh tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhịn lại, cười duyên nói:- Ăn cơm trước đã, anh đừng để bị đói xỉu ra đó, một lát nữa lại nói chuyện.Liễu Tuấn gật đầu lại cầm bát lên ăn hùng hục, tài nấu ăn của Tiểu Thanh vẫn như cũ, giống như Xảo Nhi làm món nào cũng hợp khẩu vị của Liễu Tuấn, ăn ngon lành hơn bình thường gấp bội.Thấy Liễu Tuấn ăn như sói đói, Tiểu Thanh lòng tràn ngập niềm vui, cũng ăn nhiều hơn nửa bát.Ăn xong Tiểu Thanh muốn thu dọn bát đũa thì bị Liễu Tuấn ôm lấy, nói:- Mặc kệ cái đó.Cô biết quá rõ cái tính nóng vội của Liễu Tuấn, kinh hoàng kêu lên:- Chờ chút đã, vừa ăn cơm xong.- Được, vậy thì chờ một chút.Liễu Tuấn ôm tấm thân nhỏ nhắn của Tiểu Thanh trong lòng, đi thẳng vào phòng ngủ ở tầng trên.Biệt thư rất lớn, có tới mấy phòng ngủ chính, đều bố trí đầy đủ.Tiểu Thanh hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn, thỏ thẻ:- Tiểu Tuấn, em muốn anh cứ mãi ôm em như vậy.- Được!Liễu Tuấn ôm cô, ngả người lên giường, Tiểu Thanh nằm trên người y.Cái tư thế này Tiểu Thanh không thể quen thuộc hơn được nữa, mỗi lần ân ái xong, Liễu Tuấn đều thích đặt tấm thân nhỏ xinh của cô trên lồng ngực lớn của mình, hai người bốn mắt nhìn nhau nói chuyện.Hiện giờ tất nhiên cũng như vậy, Tiểu Thanh nâng khuôn mặt góc cạnh của Liễu Tuấn, nhìn sâu vào đôi mắt thâm thủy của y, bốn con mắt đầy chan chứa ái tình.Liễu Tuấn nâng đầu lên bốn cánh môi nóng hầm hập xoắn lại vào một chỗ.- Tiểu Tuấn...Chúng ta...Đi tắm đi...Giống như lần đầu tiên vậy...Tiểu Thanh thở gấp.- Ừ.Liễu Tuấn bật cười, ôm cả Tiểu Thanh dậy, lại đi thẳng vào trong phòng tắm.Trong hơi nước lờ mờ, thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Thanh vẫn y như mười năm trước, lả lướt yêu kiều, đẹp không sai tả xiết, hai người đùa nghịch trêu ghẹo, tay dạo khắp người đối phương, hơi thở dần trở nên nặng nề, Liễu Tuấn thô bạo ấn Tiểu Thanh lên tường, vác cặp đùi cô lên, tiến thẳng tới.- Á.Tiểu Thanh khẽ thét lên một tiếng, hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn, bầu vú trắng mịn rung rinh theo từng động tác của Liễu Tuấn....Triền miên qua đi, Tiểu Thanh thỏa mãn cuộn mình trong lòng Liễu Tuấn, gò mã trắng ửng hồng khiến cô càng thêm xinh đẹp, Liễu Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, hỏi:- Tiểu Thanh, em muốn có con phải không...Trước đó từ rất lâu Tiểu Thanh đã muốn có con rồi, nhưng về sau đủ mọi công việc quấn lấy nên bị trễ nải, hiện giờ Nhạc Nhạc đã ba tuổi, Liễu Dương đã ra đời, Liễu Tuấn lại nói tới chuyện cũ, y coi Phi Phi, Xảo Nhi, Tiểu Thanh đều là vợ mình, có con với nhau là đương nhiên.- Vâng...Tiểu Thanh lại rúc vào lòng y, ôm chặt thêm một chút.- Em chỉ lo việc quá nhiều...Hay là, động thủ với nước Thái ngay bây giờ...Nói ra trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh là cô gái háo thắng nhất, có lòng theo đuổi sự nghiệp nhất, còn Xảo Nhi cũng sở hữu bạc tỷ nhưng thực chất thích làm cô gái bình thường cùng chồng săn sóc con cái sống tới cuối đời hơn, gia tài bao nhiêu cũng chẳng bằng nụ cười của Nhạc Nhạc và Liễu Tuấn.

Còn Hà đại tiểu thư chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, hứng thú kiếm tiền trước kia giờ cũng đã nhạt dần, Hà Mộng Doanh biết rất rõ, tiền kiếm nhiều đến đâu cũng không có nhiều tác dụng, hiện giờ cô liên tục mở các câu lạc bộ đều là một loại quán tính, dù sao có mô thức cố định, có tập thể quản lý hoàn chỉnh, chuyện cần cô nhọc công lo lắng không nhiều, có điều gần đây Liễu Tuấn quan sát thấy tâm tính Hà đại tiểu thư tựa hồ có chút thay đổi, có vẻ đã muốn có con rồi, mấy lần nói chuyện với y hay nói về Nhạc Nhạc và Liễu Dương.

Còn Bạch Dương thì điềm đạm, tình cảm với y hòa trộn giữa yêu và chiều, vừa là chị và là tình nhân, trong năm vị hồng nhan, Bạch Dương là người duy nhất không chủ động gặp Liễu Tuấn.Đương nhiên, chuyện này cũng do cô ở trong thể chế, phương diện thời gian không tự do như các cô gái khác.Liễu Tuấn cười:- Tiền kiếm đến bao giờ cho đủ, kiếm nhiều một chút hay ít một chút cũng không sao.- Ừ, em biết mà...Tiểu Tuấn, em muốn thương lượng với anh chuyện này...Tiểu Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc Chương 854: Cự phủ thế giới và cô vợ nhỏThái độ trịnh trọng của Tiểu Thanh làm Liễu Tuấn hơi hoảng.Từ khi hai người trở thành vợ chồng tới nay, Tiểu Thanh rất ít khi dùng thái độ như vậy nói chuyện với y.- Được, em nói đi.- Em muốn...Ừm, em nói rồi, anh không được phép tức giận nhé...Tiểu Thanh đột nhiên trở nên dè dặt, đôi mắt long lanh nhìn Liễu Tuấn, ấp úng như không biết phải mở miệng ra sao.Liễu Tuấn ôm cô chặt hơn một chút, nói:- Không sao, em nói đi, dù là chuyện gì anh cũng đồng ý với em.- Thật chứ?Trong mắt Tiểu Thanh ánh lên một tia vui mừng.- Đương nhiên.Liễu Tuấn đưa tay vuốt gò mà cô.- Ừm, chuyện là thế này, em...Em muốn đem chuyện của chúng ta nói cho ba mẹ em...Nếu không, đợi chúng ta có con rồi không dễ giải thích...Nhất là con chúng ta khẳng định sẽ rất giống anh...Tiểu Thanh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng lập tức gật đầu:- Được.Liễu Tuấn đồng ý sảng khoái như thế lại làm Tiểu Thanh hơi do dự, căn môi bất an nói:- Em chỉ sợ...chỉ sợ ba mẹ em không giữ được bí mật, tới lúc đó sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh...- Không sao cả, không có gì mà không tốt, hiện giờ không còn như trước kia nữa, quan niệm của mọi người đều thay đổi rồi.Liễu Tuấn cười an ủi Tiểu Thanh.Đó là sự thực, mấy năm trước Liễu gia sơn đã phá bỏ quy củ cùng họ không kết hôn với nhau, nói ra quan hệ giữa Liễu Tuấn và Tiểu Thanh ít nhất phải trên bảy đời rồi, nếu như không cùng sống ở Liễu gia sơn, hai người kết hợp với nhau sẽ không một ai cản trợ.Tiểu Thanh gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn một chút.- Em vẫn lo lắng, ba mẹ em...Ừm...Ba mẹ em không chấp nhận quan hệ của chúng ta.Cái này đúng là đáng lo thật, hôn nhân cùng họ không cấm, nhưng sợ là bác bảy thím bảy sẽ không đồng ý Tiểu Thanh làm “vợ bé” của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn trầm ngâm:- Hay là để anh đích thân nói với hai bác.Tiểu Thanh cảm động hết sức, hôn y một cái rồi lắc đầu:- Đừng!

Em không muốn anh đi chịu mắng...Em có thể thuyết phục được...Hay là đợi con chúng ta ra đời rồi hẵng nói.Liễu Tuấn cười vuốt mũi cô một cái, nói:- Được, cái này gọi là tiền trảm hậu tấu!

Lấy cháu ra uy hiếp ông bà.- Không vậy thì sao chứ?

Tạm thời chỉ có cách đó...Tiểu Tuấn, em muốn sinh con trai cho anh.- Con trai con gái chẳng phải như nhau ư?- Không, em muốn sinh con trai.Tiểu Thanh rất kiên quyết.Liễu Tuấn cười:- Cái đó thì phải xem bụng em có chịu không...Nếu chẳng may là con gái thì sao?- Thì sinh thêm đưa nữa.Vẻ mặt Tiểu Thanh càng thêm kiên định.- Ừ, theo em hết!

Chúng ta sinh luốn mấy đưa cả trai cả gái, sinh một đống luôn!

Dù sao em cũng có tiền, không sợ chúng lớn lênh tranh đoạt gia sản.Liễu Tuấn nói đùa.- Điều này do chính anh nói đấy nhé!Tiểu Thanh cười khích khích, bàn tay nhỏ từ lồng ngực Liễu Tuấn trượt xuống phía dưới......Hôm sau là thứ bảy, Liễu Tuấn không đi làm, cũng không luyện tập buối sáng, tối hôm qua vì kể hoạch sinh con để cái, Liễu bí thư đã tốn một phen công sức, Liễu bí thư văn võ toàn tài, thân thể cường tráng, tốn thêm chút sức lực không hề gì, chỉ khổ cho Tiểu Thanh, bị y hành hạ không còn ra “người” nữa, toàn thân trên dưới mềm nhũn, không có chút sức lực nào, mặt trời lên tới tận ba cây sào vẫn rúc trong lòng y ngủ say sưa.Nếu không phải điện thoại của Bàn Đại Hải gọi tới, chẳng biết buổi trưa có dậy nổi không.- Tuấn thiếu gia, còn chưa rời giường sao?Giọng nói của Bàn Đại Hải có chút mờ ám.- Hừ hừ, anh có lời thối tha gì thì tuôn luôn ra đi.- Nếu thiếu gia chưa ngủ đủ thì lát nữa tôi tới là được.Bàn Đại Hải càng trêu già.Liễu Tuấn bật cười.- Trưa qua đây, gọi thêm cả Đại Cương nữa.- Vâng.Bàn Đại Hải đáp lời, tựa như hết sức phấn chấn.Liễu Tuấn có thể hiểu được tâm tình hưng phấn của hắn, Bàn Đại Hải và Đại Cương là bạn tốt lâu năm, tuy cả hai danh nghĩa đều giúp đỡ cho Xảo Nhi, nhưng tính ra thời gian hai người làm việc với Tiểu Thanh dài hơn, nhất là tòa khách sạn Thu Thủy đầu tiên ở Giang Khẩu chính do Tiểu Thanh, Hắc Tử và Bàn Đại Hải chung sức xây nên, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.Những năm qua đa số thời gian Tiểu Thanh ở nước ngoài, mọi người không có nhiều thời gian gặp nhau, có thể tụ họp ở nơi này tất nhiên là vô cùng vui mừng.Họ đều là những người trọng tình cảm.Đến trưa, Bàn Đại Hải và Đại Cương cùng nhau tới nơi, đều mặt mày tươi cười, vừa vào cửa Bàn Đại Hải đã sốt ruột hỏi ngay:- Tuấn thiếu gia, Liễu chủ tịch đâu rồi?Liễu Tuấn đánh miệng về phía nhà bếp:- Đang bận làm thức ăn cho hai anh đấy.Bàn Đại Hải và Đại Cương lộ vẻ kinh ngạc.- Cái này...Cái này thực sự là không dám nhận rồi...Người giàu nhất thế giới nấu cơm cho chúng tôi ăn sao?

Đúng là quá vinh hạnh.Liễu Tuấn cười:- Ai thì cũng phải có bạn bè chứ.Tiểu Thanh nghe vậy từ trong nhà bếp thò đầu ra, niềm nở nói:- Bàn Tử, Đại Cương đến cả rồi à, ngồi chơi trước đi, thức ăn sắp xong rồi...Tiểu Tuấn, pha trà cho khách đi.Lúc này Tiểu Thanh mặc trang phục thường ngày ở nhà, hông quấn tạp dề, chân đi ép lê, đầu buộc một cái khăn đỏ đáng yêu, bất kể là ăn mặc hay nói năng, đều là hình tượng của một cô vợ nhỏ.Nụ cười trên môi càng phát ra tự sâu tận đáy lòng.Bà Đại Hải gật gù, giơ ngón tay cái lên:- Tuấn thiếu gia, bội phục!

Tôi không bội phục không được!

Chuyện này quá tài rồi.Liễu Tuấn trêu:- Tôi có phải là cục trưởng tổng cục điện anh đâu, anh khỏi dùng chiêu đó với tôi.- Xì, tổng cục điện ảnh là cái chó gì!

Cục trưởng của bọn chúng sao làm tôi phục được?

Thành thực nói, trên đời này tôi phục mỗi một người là Tuấn thiếu gia!

Cái này, cái này nói sao nhỉ...Mấy nghìn năm lịch sử nước ta, mấy trăm năm lịch sự thế giới, mới xuất hiện một người, chính là nói tới Tuấn thiếu gia.- Thôi, thôi, đủ rồi, anh mà nói thôi tôi sởn hết gai ốc lên bây giờ.Đại Cương không nói nhiều như Bàn Đại Hải, chỉ tự bày biện đồ chuẩn bị pha trà.Bàn Đại Hải chẳng chịu ngồi yên đợi uống ta, chạy vào nhà bếp, hít lấy hít để, khen không ngớt miệng:- Oa, đây là thịt kho ở quê, quá chính tông luôn, thèm chết tôi rồi...Không ngờ, đúng là không ngờ, Tiểu Thanh à, cô chẳng những càng ngày càng giàu có, càng ngày càng xinh đẹp, mà nấu nướng cũng càng ngày càng cao siêu.Tiêu Thanh cười khúc khích:- Thôi đi, anh nịnh Tuấn thiếu gia chán lại chạy sang nịnh tôi.- Ấy, đây không phải là nịnh đâu, giỏi là giỏi!

Tôi chưa bao giờ khen ngợi ai bừa bãi.- Anh ngồi nói truyện với Tuấn thiếu gia đi, thức ăn sẽ song ngay.Gặp được bạn cũ xa cách lâu ngày, Tiểu Thanh cũng rất vui vẻ, đi đứng hơi nhún nhảy, nếu để các giám đốc của tập đoàn Thịnh Nghiệp mà thấy không biết miệng há to tới mức nào.Đây có phải là người giàu nhất thế giới không, có phải là người phụ nữ thành đạt nhất trong giới tài chính không?Đảo lộn hết cả rồi.Một nam nhân thế nào mới có thể làm Liễu chủ tịch thay đổi thành thế này?Không bao lâu sau thức ăn làm sau, ba món mặn một món canh, bữa ăn liêm chính tiêu chuẩn, mọi người biết Liễu Tuấn không thích rượu, nên không uống, chỉ lấy chút nước ngọt ra thay thế.Trong bữa cơm, Bàn Đại Hải hỏi:- Tiểu Thanh, bao giờ các cô ra tay với nước Thái?Quỹ Thịnh Nghiệp đang tập trung tài chính, chuẩn bị xuống tay với Thái Lan, Bàn Đại Hải cũng tham gia giống như vụ đồng Yên năm ngoái, có điều lần này tập trung nhiều tài chính hơn, chuyện này trong vòng tròn hạch tâm nhất của đế quốc tài chính đã là công khai rồi.Đầu nhưng năm 90, những quốc gia phát triển của phương Tây bước vào quá trình suy thoái kinh tế, các quốc gia Đông Nam Á lại tăng trưởng như kỳ tích, thực lực kinh tế ngày một mạnh, tiền đồ rộng mở, vì đẩy nhanh bước tiến tăng trưởng, các quốc gia này đều thả lỏng quản lý tài chính, thúc đẩy tự do hóa tài chính, mong thành trung tâm tài chính thế giới.

Nhưng trong ánh hào quang lấp lánh đó, các quốc gia Đông Nam Á lại bỏ quên một thứ, đó là kinh tế của họ tăng trưởng không phải vì đầu tư sản xuất tăng lên, mà chủ yếu dựa vào đầu tư tài chính bên ngoài tăng lên, vì thể mà buông lỏng quản lý tài chính, chẳng khác gì xây nhà trên cát, tiền tệ của các quốc gia hoàn toàn không có sự bảo hộ nào, điều này sáng tạo cơ hội lớn cho các con cá mập đói khát ở phương tây.Trước đó không lâu, một nhà kinh tế học của tổ chức tiền tệ quốc tế lên tiếng dự đoán: Các quốc gia Đông Nam Á đang đối mặt với sự tấn công tiền tệ tứ bốn phía, có thể bùng phát nguy cơ tài chính bất kỳ lúc nào.

Nhất là Thái Lan, nhân tố nguy hiểm càng lớn, càng dễ bị tiền tệ thế giới tấn công, xảy ra chấn động lớn.

Nhưng lời dự đoán của ông không được các quốc gia ĐNA coi trọng, mọi người còn đang chìm đắm trong kỳ tích mình tạo ra, thời gian trôi đi, dấu hiệu kinh tế phát triển quá nóng của DNA càng thêm nổi cộm.

Ngân hàng TW các nước ĐNA không ngừng dùng phương pháp nâng cao lãi suất để hạ bớt tỉ lệ làm phát, trong đó vấn đề Thái Lan nghiêm trọng nhất.Hiện giờ Thái Lan có mức độ thị trường tự do hóa cao nhất trong các quốc gia ĐNA, bám sát đồng USD, tiền vốn ra vào tự do, trở thành nền kinh tế bong bóng điển hình.Tiểu Thanh cười nói:- Công tác chuẩn bị cơ bản là đủ rồi, sắp ra tay thôi, mọi người chỉ cần dọn sạch phòng chuẩn bị chứa tiền là được.Lúc này Tiểu Thanh lại trở thành Liễu chủ tịch oai phong trên thị trường tài chính quốc tế Chương 855: Kỷ ủy muốn tìm Đỗ Văn Nhược nói chuyệnCách cục cuộc họp thường ủy thành phố Ngọc Lan khó lường, cuộc họp văn phòng bí thư càng biến ảo, năm chính phó bí thư mỗi người một suy tính, trước kia còn có phân chia đại khái, Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu một hệ, Điền Hoằng Chính và Thôi Phúc Thành một hệ, Thái Tiên Phong khá trung lập, tự mình thành một hệ.Hiện giờ hoàn toàn không nhìn ra được nữa.Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu đã nội bộ lục đục, Thôi Phúc Thành càng không thể nắm chắc Điền Hoằng Chính, nhưng Đỗ Văn Nhược có hoàn toàn ngả sang phía Liễu Tuấn hay không thì rất khó nói, trừ rất ít người, còn lại chẳng ai biết ruộc cuộc giữa Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược xảy ra chuyện gì.Đương nhiên cũng có những người đầu óc nhanh nhạy đoán ra được có thể là Liễu Tuấn giở trò, nhưng đại bộ phận không tin có thể uy hiếp hay dụ dỗ Đỗ Văn Nhược phản bội Đinh Ngọc Chu, chỉ nghĩ đã thấy điên rồ rồi.

Có lẽ là hai người đó tự phát sinh mâu thuẫn.Cuộc họp văn phòng bí thư hôm nay thảo luận tình hình chuẩn bị đại hội nhân dân toàn thành phố vào đầu năm sau.Công tác này do Thái Tiên Phong phụ trách, bình thường hội nghị tổng kết năm và đại hội nhân dân chênh nhau một chút, còn tuyển cử khóa mới của thành phố Ngọc Lan sẽ tiến hành vào cuối năm sau, tuyển cử đại biểu nhân dân và chính phủ thì vào cuối năm sau nữa.Nhưng như thế không đại biểu cho đại hội nhân dân không quan trọng, bởi vì đầu năm sau các khu huyện sẽ tiến cảnh tuyển cử khóa mới, là sự kiện lớn trong đời sống chính trị ở Ngọc Lan.

Những nhân vật mạnh mẽ như thị trưởng, phó bí thư thành ủy có sức ảnh hưởng không chỉ ở trong phạm vi nhỏ hẹp là cuộc họp văn phòng.

Cuộc họp thường ủy và cuộc họp văn phòng thị trưởng cùng lắm là tập trung thể hiện năng lực kiếm soát của lãnh đạo chủ yếu, một mặt quan trọng khác là phải thể hiện ở việc nắm giữ các khu huyện cấp dưới.Cuối đời Minh và đầu nhà Thanh là khoảng thời gian khá dài, chấp chính các địa phương không nằm trong tay các chậu huyện, mà nằm trong tay các sư gia, nhất là lấy sư gia Thiệu Hưng làm chủ.Đương nhiên tình hình hiện nay của Ngọc Lan không thể so với thời đó, nhưng tranh đoạt kiểm soát các khu huyện thì không khác gì.Bởi thế Thái Tiên Phong đưa ra một danh sách đại biểu đại hội nhân dân, đó là một danh sách quan trọng, từ trong đó có thể nhìn ra chút manh mối cho cuộc tuyển cử khóa mới năm sau, cũng đại biểu cho ý kiến sơ bộ của những người đứng đầu thanh ủy.Dù Thái Tiên Phong đảm trách công tác này, nhưng chuyện cụ thể lại do Kim Lập Kỳ làm, lãnh đạo có cách làm của lãnh đạo, Thái phó bí thư chủ yếu nắm giữ phương hướng thôi.Kim Lập Kỳ vẫn như cữ, giọng rền vang đọc danh sách thành viên đại biểu.Trừ Đỗ Văn Nhược ra thì những người khác đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ có hắn là vẻ mặt hoảng hốt, tâm tư để đẩu đâu, chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.Đinh Ngọc Chu ngữ điệu bình thản nói:- Các đồng chí có ý kiến gì với danh sách này không?Hiện giờ đã hơn một tháng trôi qua từ ngày Đỗ Văn Nhược trở cở trên cuộc họp thường ủy, trung tổ bộ đã phái người xuống nói chuyện với Thôi Phúc Thành, kết quả thế nào thì không ai biết.

Nhưng cuộc nói chuyện khảo sát cán bộ kiểu này nội dụng cơ bản là cố định, quan trong là thao tác sau đó, Hà Duyên An đề xuất kiến nghị trên văn phòng bí thư tỉnh ủy, thăng Thôi Phúc Thành trở thành thành viên đảng ủy tỉnh.Kiến nghị của Hà Duyên An được thông qua, Thôi Phúc Thành chính thức là đảng viên cấp tỉnh, còn về cán bộ cấp phó bộ, thì phải đợi văn kiện TW gửi xuống, có điều theo thông lệ, một khi trung tổ bộ đã phái cán bộ xuống nói chuyện, trừ khi xảy ra chuyện bất ngờ lớn, thì Thôi Phúc Thành chắc chắn bước lên nấc thang này rồi.Thôi Phúc Thành lên cấp phó bộ, uy hiếp với Đinh Ngọc Chu càng rõ ràng, không chỉ bởi vì cấp bậc thay đổi, mà quan trọng hơn từ đó chứng minh Thôi Phúc Thành chính thức quy phục Hà Duyên An, được sự hỗ trợ lớn từ cao tầng.

Đinh Ngọc Chu sở dĩ trước kia có quyền uy tối thượng ở Ngọc Lan trừ tạo nên móng lâu năm, có quan hệ chẳng chịt từ dưới lên trên, quan trọng nhất là được Cận Tú Thật toàn lực ủng hộ, hiện giờ ở điểm này Thôi Phúc Thành không còn ở thế hạ phong nữa.Hà Duyên An dựa lưng vào nhà họ Hà hùng mạnh, lại ở tỉnh A bốn năm, hoàn toàn có thực lực ngang hàng với Cận Tú Thật.Bởi thế Đinh Ngọc Chu càng coi trọng kiểm soát các khu huyện cấp dưới hơn bất kỳ lúc nào, mặc dù danh sách này do Thái Tiên Phong và phòng tổ chức định ra, nhưng Đinh Ngọc Chu chú ý sát sao.

Khoảng thời gian gần đây liên tục trao đổi với Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong vấn đề điều chỉnh cán bộ.Thực tế đây chỉlà quá trình tái phân phối quyền lực.Trước kia Thôi Phúc Thành bị đẩy khỏi những chuyện quan trong thế này, muốn an bài một thân tín vào khó khăn vô cùng, nói khó nghe hơn một chút là phải mong đợi vào sự bố thí của Đinh Ngọc Chu.Giờ thì khác rồi, Thôi Phúc Thành cuối cùng cũng có thể đứng ngang hàng với Đinh Ngọc Chu, đối thoại thẳng thắn, đương nhiên vẫn ở thế yếu, nên Đinh Ngọc Chu chủ động tìm hắn trao đổi, Thôi Phúc Thành cũng chủ động nhượng bộ, có điều có thể tranh thủ được vài chức vụ đứng đầu đảng chính phủ khu huyện cùng cơ quan trực thuộc thành phố, đã làm Thôi Phúc Thành hài lòng rồi.Bản danh sách Kim Lập Kỳ đang đọc, thực tế là kết quả hiệp thương của các phe.Nhưng không phải thế mà không có tranh luận, nhân tuyển người đứng đầu khu Hoa Thành và huyện Ngọc Tây chưa đạt được sự nhất trí.Khu Hoa Thành là một khu kinh tế sôi động nhất thành phố Ngọc Lan, nếu như nói khu Dương Xuyên là trung tâm chính trị của thành phố, thì khu Hoa Thành là trung tâm văn hóa, những khu thương mại cỡ lớn đều tập trung ở Hoa Thành.

Nên bí thư khu Hoa Thành là trọng điểm trong trọng điểm điều chính cán bộ lần này.Trái lại với khu Dương Xuyên, vì Hàn Kính Vũ là thường ủy thành ủy, quyền lực điều động nằm trên tỉnh, nên không được chú ý lắm.Bí thư hiện nhiệm của khu Hoa Thành là cán bộ được Đinh Ngọc Chu xem trọng, giống như Đinh Ngọc Chu cũng thuộc hàng “già cả bảo thủ”, Thôi Phúc Thành vì thế mà rất không hài lòng, hắn là thị trưởng chính tích của hắn thể hiện ở phương diện kiến thiết kinh tế.

Giờ khu Trường Hà có Liễu Tuấn mà phát triển ầm ầm vượt tưởng tượng của mọi người, gần như không cần Thôi Phúc Thành quan tâm, chỉ ngồi chờ thành quả là được rồi, ánh mắt của Thôi Phúc Thành liền tập trung vào khu Hoa Thành.Giả sử kinh tế khu này cũng có thể phát triển cao tốc như khu Trường Hà, thành phố Ngọc Lan sẽ có hai máy động cơ mạnh mẽ, kinh tế chấn hưng thậm chí nhảy vọt là có thể thấy trước được.Ý tứ của Thôi Phúc Thành là muốn đổi bí thư hiện nhiệm của khu Hoa Thành sang một cán bộ biết kiến thiết kinh tế, có điều ở chuyện này Đinh Ngọc Chu kiên quyết không chịu nhượng bộ, Thôi Phúc Thành cũng không thể làm quá.Còn về huyện Ngọc Tây, thị trưởng Chung Vinh Minh và bí thư huyện như nước với lửa, Cốc Tòng Chính rớt đài, Chung Vĩnh Minh thế chức của lão ta, nghiêm nhiên thành lãnh đạo cấp trên, huyện trưởng kế nhiệm cũng là do Chung Vinh Minh tiến cử, huyện trưởng mới kế thừa tính cách ngang ngược của hắn, hoàn toàn “không đái cùng một bô” với thư ký huyện.

Vì thế kinh tế huyện Ngọc Tây mấy năm qua không thể chấn hưng, luôn xếp hàng cuối cùng, Thôi Phúc Thành muốn điều chỉnh.Cứ tranh đấu nội bộ như thế không phải là kế lâu dài.Khi trao với Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành trình bày rõ ràng quan điểm của mình, khi đó Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ, nhưng danh sách Kim Lập Kỳ đang đọc, thì Đinh Ngọc Chu vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.Danh sách này chưa phải là kết luận chính thức, còn có thể biến động.Đinh Ngọc Chu trưng cầu ý kiến của mọi người, Thôi Phúc Thành không khách khí trình bày quan điểm rõ ràng của mình, cho dù khu Hoa Thành và huyện Ngọc Tây không thể điều chỉnh theo mong muốn của hắn, thì ít nhất cũng phải điều chỉnh một nơi.Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ, chỉ thong thả uống trà đợi người khác ý kiến trước.Thái Tiên Phong chỉ mỉm cười không nói.Hai nơi đó Thái phó bí thư đều không muốn xen vào, đặc điểm lớn nhất của hắn là có thể nhìn rõ tình thế, kể cả bản thân hay người khác, đều nhận định rất chuẩn xác.

Hắn biết phải làm sao giữ vững lợi ích của mình và không xung đột quá kịch liệt với hai người đứng đầu, Thái Tiên Phong cho rằng muốn đạt được mục đích này, quan trọng nh là phải né tránh được mâu thuẫn chủ yếu.Điền Hoằng Chính thì vẫn cái vẻ cũ, không can thiệp và chuyện ngoài phạm vi kỷ ủy.Ánh mắt Đinh Ngọc Chu như vô ý dừng trên mặt Đỗ Văn Nhược.Đỗ Văn Nhược giật mình, tựa hồ từ cói hư ảo trở về trần thế, song chẳng nhìn ai, chỉ cầm cốc trà lên uống, hồi lâu không nói một lời.Đinh Ngọc Chu nheo mắt lại.Đúng lúc này điện thoại trong phòng vang lên, Ngưu thứ ký phụ trách ghi chép liền đi tới nhận điện thoại, sắc mặt mọi người cùng trở nên nặng nề, điện thoại gọi tới lúc này, khẳng định có biến cố lớn.Ngưu thư ký chỉ nghe mấy câu vẻ mặt đã biến đổi, vội trở về bên cạnh Đinh Ngọc Chu, nói nhỏ:- Bí thư, đồng chí kỷ ủy tỉnh muốn tìm đồng chí Đỗ Văn Nhược nói chuyện...

Chương 856: Xua hổ nuốt sóiChấn động.Phó thị trưởng thường vụ Đỗ Văn Nhược trực tiếp bị đồng chí kỷ ủy tỉnh dẫn đi khi đang họp, tiếp đó truyền tới tin tức Đỗ Văn Nhược và Quách Mỹ Lệ bị kỷ ủy song quy.Tin tức này khiến cho quan trường thành phố Ngọc Lan đang cuồn cuộn sóng lại lần nữa bị ném xuống một khối thuốc nổ, làm cho rất nhiều người choáng váng, nhất là những cán bộ ngày thường qua lại mật thiết với Đỗ Văn Nhược thì như ngày tận thế đã tới.Từ xưa tới nay Đỗ Văn Nhược đều lấy tư thế của một cường giả xuất hiện trước mặt mọi người, bề ngoài nhìn như trầm tĩnh kín tiếng, thực chất tác phong làm việc cực kỳ cứng rắn, phát huy câu “thuận ta thì sống chống ta thì chết” phát huy tới cực điểm.

Phàm là kẻ nào một lòng một dạ theo hắn sẽ thu được không ít lợi ích, còn kẻ nào đứng đứng ở phía đối diện, hắn sẽ không từ bất kỳ một thủ đoạn nào dồn đối thủ vào đường cùng.Đỗ Văn Nhược chính là hạng người như thế.Trong một thời gian dài rất nhiều người thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là kẻ địch của Đỗ thị trưởng.Hiện giờ một nhân vật uy thế như vậy mà bị đổ sụp.Như vậy tiếp theo đó sẽ có phản ứng dây chuyền như thế nào?

Căn cứ vào thông lệ mà xét, một vị quan to như Đỗ Văn Nhược mà đổ, nhất định sẽ lôi theo cả một đám người.Thành Phố Ngọc Lan loạn rồi.Nhưng những người có thực lực thật sự họ không quan tâm tới chuyện này, họ quan tâm cái ghế do Đỗ Văn Nhược bỏ lại sẽ do ai lấp vào.Đương nhiên bọn họ còn chú ý một vấn đề, vì sao Đỗ Văn Nhược bị rớt đài.Đỗ Văn Nhược bị đưa đi, cuộc họp tất nhiên không thể tiếp tục tiến hành, gây phút nhìn Đỗ Văn Nhược bị người của kỷ ủy đưa đi, mắt Đinh Ngọc Chu lạnh như băng.- Liễu bí thư...Đỗ Văn Nhược bị kỷ ủy tỉnh song quy rồi.Thôi Phúc Thành sau khi có được tin tức xác thực, vội vội vàng vàng gọi điện cho Liễu Tuấn, hiện giờ Thôi thị trưởng sắp thành quan lớn cấp phó bộ nhưng lại càng tỏ ra tôn trọng Liễu Tuấn, điều này có thể phát hiện ra từ giọng điệu khi hắn nói chuyện với Liễu Tuấn.Thôi Phúc Thành có thể lên được con thuyền lớn của Hà Duyên An, người trẻ tuổi bên kia điện thoại là nhân tố quan trọng.Liễu Tuấn tựa hồ không ngạc nhiên lắm, chỉ trầm mặc một lúc rồi nói ba chữ:- Tôi biết rồi.Thôi Phúc Thành hơi ngẩn ra.Người này quá trầm tĩnh rồi, đại sự như thế mà chỉ nói ra mấy chữ hời hợt.- Vậy...Thôi Phúc Thành không biết phải dùng từ ngữ thế nào, đột nhiên hắn phát hiện trong lòng mình không ngờ đang kỳ vọng được Liễu Tuấn chỉ điểm, hoặc nhắc nhở.

Trước kia, chỉ đối diện với lãnh đạo cũ mà hắn tin phục nhất, Thôi Phúc Thành mới có tâm lý này.Người trẻ tuổi này thành lãnh đạo của mình rồi sao?- Không có gì đâu, Đinh Ngọc Chu cũng phải ra tay thôi.Có thể do hiểu được bất an trong lòng Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn lại bình thản nói thêm một câu.Thôi Phúc Thành bất an là có lý do, mặc dù trung tổ bộ đã khảo sát với hắn, bản thân đã thành công chen lên đuợc đảng ủy chính phủ tỉnh, nhưng lúc này Đỗ Văn Nhược đột nhiên xảy ra chuyện có ảnh hưởng tới sự tiến bộ của hắn hay không thì khó nói.Nghe câu này của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành thở phào.Hắn vốn cho rằng Đỗ Văn Nhược rớt đài là do Liễu Tuấn đứng sau giật dây, dù sao nhìn qua thì Liễu Tuấn là người có khả năng ra tay nhất, tất nhiên Thôi thị trưởng cũng có động cơ.Nhưng hắn không động vào Đỗ Văn Nhược.Nếu như là đòn của Liễu Tuấn, như vậy sắp tới sẽ phải đối diện với sự phản kích toàn diện của Đinh Ngọc Chu, làm như thế là dồn Đinh Ngọc Chu vào đường cùng, ông ta quyết không thể không phản kích.Mà đứng đằng sau Đinh Ngọc Chu chính là Cận Tú Thật.Giả sử Cận Tú Thật kiên quyết phản đối hắn tiến cấp, TW chắc chắn sẽ suy nghĩ lại.Cận Tú Thật không có lý do để trực tiếp ra tay với Liễu Tuấn, hơn nữa còn có rất nhiều cố kỵ, nhưng ra tay với Thôi Phúc Thành thì không cần suy tính quá nhiều.Hiện giờ nghe ý tứ của Liễu Tuấn thì hạ Đỗ Văn Nhược do Đinh Ngọc Chu chủ trương, như vậy thì tốt hơn nhiều rồi.Đinh Ngọc Chu đối với Đỗ Văn Nhược có thể nói là ân nặng như núi.

Càng như thế lại càng không thể chấp nhận sự phản bội của Đỗ Văn Nhược, hơn nữa suy tính về góc độ quyền mưu, Đinh Ngọc Chu đúng là có lý do để ra tay đối phó với Đỗ Văn Nhược.Giả sử thân tín công khai phản bội mà Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ gì thì sau này làm sao còn đứng vững được nữa?

Ngoài ra Đỗ Văn Nhược ngả về hướng đối phương, làm tăng thêm một trợ thủ mạnh cho đối phương, Đinh Ngọc Chu chẳng những bị cô lập ở trên cuộc họp văn phòng bí thư, mà trên cuộc họp thường ủy cũng rơi vào thế yếu.Nếu như Đỗ Văn Nhược đã không thể để cho mình dùng được nữa, vậy thì hạ hắn xuống, xào bài lại chính là sách lược tốt nhất mà Đinh Ngọc Chu sử dụng.Liễu Tuấn nói:- Thị trưởng, cứ lặng im xem diễn biến thôi.Thôi Phúc Thành hiểu ý, lúc này đối với Thôi Phúc Thành mà nói, quan trọng nhất là mình tiến lên một bước, còn ai thay thế Đỗ Văn Nhược mặc dù quan trọng, nhưng không tiện xen vào.Đó là chuyện của Cận Tú Thật và Hà Duyên An....- Này Liễu Tuấn, anh có phải là quá ác rồi không?Khi thành phố mới lên đèn, Liễu Tuấn xuất hiện ở trong phòng trà của “ngữ hậu thiêm tình”, chậm rãi pha trà, Lăng Nhã ngồi ở đối diện vừa hứng thú nhìn y đun nước, vừa nói.Liễu Tuấn cho một muỗng trà vào bình, mí mắt chẳng thèm nhướng lên một cái.- Em đang nói chuyện với anh đấy.Lăng Nhã bĩu môi, nói rất là không vui.Liễu Tuấn liếc nhìn cô:- Em làm thư ký cho Hà tỉnh trưởng bao lâu rồi?Lăng Nhã ngẩn ra:- Nửa năm rồi.Liễu Tuấn cười khẽ:- Em cũng nhớ được là nửa năm rồi à?

Vậy anh hỏi em, nửa năm qua em làm gì?- Làm cái gì?

Phục vụ cho thủ trưởng chứ còn có thể làm cái gi?Lăng Nhã đột nhiên phát hiện ra, chỉ cần ở cùng Liễu Tuấn, đầu óc mình trở nên chậm chạp.Liễu Tuấn đặt bình Tử Sa lên chiếc bếp nhỏ rực lửa, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nhã.

Lăng Nhã mặt bộ y phục thời trang của Italia cuối năm ngoái mua ở khách sạn Thu Thủy, cho dù là cô đang ngồi, nhưng đường cong duyên dáng của cơ thể vấn được tôn lên rõ ràng, vòng trân châu trên chiếc cổ ngọc phà phát tán ra ánh sáng nhu hòa, càng làm sắc đẹp của cô thêm mê người.- Nói như vậy là em chẳng học được gì, vẫn là một kẻ đại ngốc hả?Liễu Tấn hỏi rất nghiêm túc.Lăng Nhã tức thì xấu hổ vạn phần.Làm sao có thể như thế được.Người này rõ ràng đang trêu ghẹo mình, nhưng lại làm ra cái vẻ trang nghiêm, thật tức chết.- Đáng ghét, không được nói người ta như thế...Anh cho rằng ai cũng gian ngoan xảo quyệt như anh đấy hả?

Còn hồ ly hơn cả hồ ly.Lăng Nhã vơ lấy mấy cái khăn giấy trên bàn ném Liễu Tuấn.Liễu Tuấn phì cười:- Chuyện này nếu em không hiểu thật thì có thể đi hỏi Hà tỉnh trưởng.Lăng Nhã bĩu môi:- Anh cho rằng em là anh à, chuyện gì cũng dám nói càn trước mặt lãnh đạo?

Chuyện này làm sao em dám đi hỏi.Câu này có lý.Trên quan trường rất nhiều thứ phải dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ.- Vậy em đi hỏi chị Mã cũng được.Lăng Nhã càng không chịu:- Không phải chứ, Liễu Tuấn, anh không nói cho em được à?

Vì sao phải đi hỏi hết người này tới người kia?

Cứ như em ngốc thì anh vui lắm phải không.Liễu Tuấn mỉm cười:- Em vốn là cô ngốc mà.Lăng Nhã uất ngẹn, quay ngoắt đầu đi không lý tới y nữa, nhưng đợi một hồi lâu không thấy Liễu Tuấn có động tĩnh gì, Lăng Nhã không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Liếu Tuấn đang chuyên tâm pha trà, hoàn toàn không để ý tới sự hờn dỗi của cô.Lăng Nhã hoàn toàn bị đánh bại rồi.Cả đời này chỉ gặp hai nam nhân làm cô động lòng, người đầu tiên là do trong nhà ra sức vun vào làm cô động lòng, kết quả tệ tới không thể tệ hơn.

Khó khắn lắm mới gặp được Liễu Tuấn, không ngờ cũng y như thế, làm thủ đoạn của tiểu cô nương hoàn toàn không thể thi triển được.Nghe đám bạn thân như Thi Thi nói, nam nhân dễ mềm lòng nhất là khi nữ nhân hờn dỗi làm nũng, chiếu này dùng trăm lần được cả trăm, sao tới phiên mình thì lại xui xẻo như thế.Lăng Nhã đang tự giận bản thân thì Liễu Tuấn hỏi:- Chị Mã đã nói gì với em?Lăng Nhã hai mắt tròn xoe, đem sự bất mãn vừa rồi ném lên tận chín tầng mây, ngạc nhiên hỏi:- Làm sao anh biết được chị Mã nói gì với em?Liễu Tuấn cười:- Em cứ trả lời anh lầ được.- Chị ấy nói...Chiêu này của anh quá độc ác.Lăng Nhã trong lòng ngạc nhiên vì tài tiên tri của Liễu Tuấn, nhưng miệng không chịu nhận thua, tiếp tục nói lung tung.Liễu Tuấn nhìn cô, mỉm cười lắc đầu.Lăng Nhã biết mình không thể gạt được nam nhân trước mặt này, đầu óc y đúng là co không sao so bì được, chỉ đành thành thực khai báo:- Chị ấy nói, tuyệt vời, một chiêu xua hổ nuốt sói quá hay!

Giờ thì anh hài lòng rồi chứ?Liễu Tuấn cười:- Cho nên em còn phải chăm chú học tập.

Cán bộ địa phương không đơn giản như em nghĩ đâu.Lăng Nhã lại lần nữa bĩu cánh môi mọng ướt lên, có chút nhụt chí nói:- Em học không nổi...Hay là em từ chức luôn cho xong...Em ra biển làm ăn...Liễu Tuấn cười phá lên:- Với đầu óc đó của em mà muốn ra biển làm ăn?

Em có bao nhiêu tài sản chứ?Lăng Nhã cười:- Em có bao nhiêu tài sản cũng không quan trọng, lỗ sạch cũng không sao, dù sao anh đã nói là sẽ nuôi em.Liễu Tuấn ho sặc sụa, thiếu chút nữa bị bình Tử Sa làm bỏng, mắt trợn tròn:- Không phải chứ, Đại tiểu thư, tôi nói thế bao giờ nhỉ?Thấy Liễu Tuấn luống cuống, Lăng Nhã liền vui vẻ, cười hì hì nói:- Ấy sao lại quên rồi?

Anh nói cho em mười triệu làm vốn.

Trong ba năm kiếm cho em một trăm triệu.Liễu Tuấn tức thì cứng họng không phản bác được.Câu này đúng là y nói thật.- Được rồi, em nghĩ thông rồi, em muốn một trăm triệu, anh đưa đây.Lăng Nhã thò tay ra trước mặt Liễu Tuấn, cười ranh mãnh.Liễu Tuấn cười lớn:- Một trăm triệu không có vấn đề gì?

Nhưng em phải nghĩ có kỹ, có qua thì phải có lại.

Em cầm một trăm triệu này, thì về sau phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Chương 857: phó thị trưởng thường vụThứ sáu, Liễu Tuấn xuất hiện ở văn phòng tỉnh trưởng.Đó là do Lăng Nhã gọi điện bảo y tới.Liễu Tuấn vừa ngồi xuống đối diện với Hà Duyên An, liền cười nói:- Dì Hà, bao giờ Lý Huệ tới nhậm chức?Hà Duyên An kinh hãi, hôm nay bà triệu kiến Liễu Tuấn chính là muốn nói chuyện nhân tuyển thường vụ phó thị trưởng thành phố Ngọc Lan.

Đương nhiên, theo quy tắc bình thường mà xét, vấn đề trọng đại như vậy, Hà Duyên An phải thương lượng với các thành viên trong ban tỉnh ủy, ít nhất thì cũng phải trao đổi với Thôi Phúc Thành, còn Liễu Tuấn chỉ là cấp dưới của phó thị trưởng thường vụ, thương lượng chuyện này với Liễu Tuấn đúng là có chút không phải.Chỉ có điều trong mắt Hà Duyên An, địa vị của Liễu Tuấn chưa bao giờ đơn giản chỉ là bí thư khu Trường Hà.

Đại sự quốc gia, tướng quân tiến thoái, ngay cả cha bà và Vũ lão gia tử cũng phải trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn mà!

Vị quân sư này đúng là thật oai phong.Hình như cà Vũ Thu Hàn mặc lại quân phục cũng là kiến nghị của Liễu Tuấn.Không ngờ Liễu Tuấn vừa ngồi xuống là trực tiếp đưa Lý Huệ ra.Lý Huệ là thư ký của Cận Tú Thật.- Cậu nghe ai nói đấy?Hà Duyên An ngạc nhiên hỏi.Liễu Tuấn cười đáp:- Hì hì, dì Hà, chuyện này chắc là Cận bí thư cũng chỉ vừa mới trao đổi với dì phải không?

Các đồng chí khác trong ban thường ủy tỉnh sợ rằng còn chưa trao đổi, cháu đi tìm ai mà hỏi thăm đây?Lăng Nhã đang pha nước ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.Chuyện này chính bản thân cô còn chưa biết cơ mà, Hà tỉnh trưởng hôm qua tới chỗ Cận bí thư một chuyến, đoán chừng là thương lượng chuyện này.

Cận Tú Thận rất tôn trọng Hà Duyên An, chí ít bề ngoài là như thế, nhưng rốt cuộc là ai sẽ thay vị trí của Đỗ Văn Nhược thì Hà Duyên An không nói, Lăng Nhã cũng không tiện hỏi.Sao Liễu Tuấn lại khẳng định như thế?

Hơn nữa nghe ngư khí của Hà tỉnh trưởng thì Liễu Tuấn nói đúng rồi.Liễu Tuấn và Hà Duyên An đàm luận vấn đề trọng đại như thế mà không kiêng kỵ Lăng Nhã, hơn nữa cũng không thấy Hà Duyên An có gì không vui, điều này nói rõ Lăng Nhã đã được Hà Duyên An tuyệt đối tín nhiệm.Trước đó Hà Duyên An xin người chỗ Hồng phó thủ tướng, được tiến cử Lăng Nhã, đây cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng kiến cô được Hà Duyên An mau chóng tin nhiệm.

Nếu Lăng Nhã không đáng tin, Hồng lão tổng sao có thể tùy tiện tiến cử!Hà Duyên An hứng thú hỏi:- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nghĩ tới Lý Huệ.Người trẻ tuổi này thực sự là khôn ngoan quá mức rồi, suy đoán tâm tư của Cận Tú Thật chính xác tới mức đó, nếu Cận Tú Thật mà biết được chẳng hiểu sẽ kinh hãi tới mức nào.Thật muốn biết vì sao y lại có loại bản lĩnh như thế.Liễu Tuấn mỉm cười:- Đoán chừng là Đinh Ngọc Chu xin Lý Huệ với Cận bí thư.Hà Duyên An liền mỉm cười.Khi Cận Tú Thật trao đổi với bà, trong lời nới mập mờ nhắc tới ý này.

Đỗ Văn Nhược rớt đài là do Đinh Ngọc Chu một tay bày bố, Đinh Ngọc Chu quyết không thể chấp nhận sự phản bội của Đỗ Văn Nhược, chuyện này nghiêm trọng hơn sự khiêu chiến của Liễu Tuấn nhiều.

Liễu Tuấn tỏ thái độ đối lập rõ ràng, như thế tranh đấu ra sao cũng là điều hợp lý, ai nấy đều có mưu riêng giành thắng lợi, không ai có thể nói được gì.Nhưng chức vụ Đỗ Văn Nhược giữ quá mẫn cảm, Đinh Ngọc Chu xô đổ Đỗ Văn Nhược, xà bài lại, mục đích rất rõ ràng, tất nhiên là muốn tiếp tục nắm chắc chức vụ này trong lòng bàn tay.

Giả sử ông ta đích thân giật đổ tâm phúc của mình, nhưng lại đổi lấy là một người thân Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn thì làm sao cam lòng được.

Cho dù đổi lại là một người trung lập, Đinh Ngọc Chu cũng tuyệt đối không đồng ý, Đinh Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, Cận Tú Thật đương nhiên phải nghĩ tới cảm thụ của ông ta.Nhưng ngay cả Đỗ Văn Nhược cũng không chống đỡ nổi Liễu Tuấn, toàn tỉnh A muốn tìm được một nhân vật mạnh hơn Đỗ Văn Nhược chẳng phải là chuyện dễ.Lý Huệ, chắc chắn là nhân tuyển thích hợp nhất.Hậu thuẫn đủ mạnh, vì Cận Tú Thật chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ Lý Huệ, hơn nữa cho dù đang mưu cầu tại nhiệm thêm một kỳ, có thể thành hay không đang ở giữa cả hai khả năng.

Nếu như không thành, phải lùi về tuyến hai, thì trước đó an bài đường ra cho thư ký, Lý Huệ là cấp phó sở, nhậm chức phó thị trưởng thường vụ thành phố cấp phó tỉnh là chức vị cao nhất trong đó rồi, đó hoàn toàn là tính cho Lý Huệ, nên Cận Tú Thật chấp nhận thỉnh cầu này của Đinh Ngọc Chu.Liễu Tuấn hỏi rất tùy ý:- Dì Hà, Lý Huệ là người như thế nào.Y đã chú ý thấy Lăng Nhã không hề lui ra, mà vẫn ở bên cạnh sắp xếp công văn tài liệu, Hà Duyên An cũng không muốn Lăng Nhã tránh đi, nói ra cũng là một cách bồi dưỡng Lăng Nhã.Thông thường các cán bộ khác trên tỉnh báo cáo công tác với Hà Duyên An, đều tỏ thái độ làm việc công, lời nói thận trọng, cho dù cho Lăng Nhã ở bên cạnh nghe, thường thường cũng chỉ nói vòng vo, hàm nghĩ bên trong không thể hiện hiện ra, hơn nữa đối khi thứ Lăng Nhã tự ngộ ra chắc gì đã là ý nghĩ của người ta.Nhưng Hà Duyên An và Liễu Tuấn nói chuyện, gần như không có chút che dấu nào, giống như nói chuyện nhà, nghĩ gì là nói đó, Lăng Nhã nghe rất rõ, hoàn toàn không cần phí sức suy đoán.Liễu Tuấn không hỏi Hà Duyên An có đồng ý để Lý Huệ tới Ngọc Lan nhậm chức hay không, vì theo y nghĩ, chuyện này đã được xác định.

Nếu là người khác, có lẽ Hà Duyên An và các thành viên trong ban còn có thể dị nghị, mời Cận Tú Thật suy nghĩ lại, nhưng Lý Huệ là thư ký của ông ta, chỉ cần ông ta không quá đáng, thì các thành viên khác không tiện xen vào.An bài ổn thỏa cho mỗi một thư ký, đều là vấn đề quan trọng của các lãnh đạo, ít nhiều xen lẫn tình cảm cá nhân vào trong đó, nếu Hà Duyên An cản trở, là bằng với công khai trở mặt với Cận Tú Thật, trong giai đoạn này không nên làm chuyện như thế.Muốn giở trò cũng phải thật khôn khéo.Hà Duyên an nghĩ một lúc rồi đáp:- Có năng lực!

Rất kiêu ngạo.Hà Duyên An nói ngắn gọn, nhưng khái quát rõ ràng đặc điểm của Lý Huệ.

Kẻ này theo Đinh Ngọc Chu quá lâu, nên khó tránh khỏi kiêu ngạo, đồng thời cũng chứng tỏ Lý Huệ không phải kẻ ngốc, năng lực khẳng định không tệ.Liễu Tuấn mỉm cười:- Đúng như cháu nghĩ, so với Đỗ Văn Nhược càng tệ hơn.Hà Duyên An còn bình thản, nhưng Lăng Nhã thì giật mình.So với Đỗ Văn Nhược còn tệ hơn?Điều này có nghĩa là gì?Năng lực của Lý Huệ không bằng Đỗ Văn Nhược hay là thái độ với Liễu Tuấn còn cực đoan hơn cả Đỗ Văn Nhược?Nghĩ tới đây Lăng Nhã liếc nhìn Liễu Tuấn, đương nhiên là thận trọng né tránh Hà Duyên An, nếu để Hà tỉnh trưởng nhìn ra tình ý của cô với Liễu Tuấn thì rắc rối không nhỏ.Liễu Tuấn tất nhiên nhận ra sự quan tâm của Liễu Tuấn, nói:- Đinh Ngọc Chu và Lý Huệ phối hợp với nhau sẽ có vấn đề.

Lý Huệ về bản chất là kẻ chỉ sùng bái cường giả.Mà cường giả trong lòng Lý Huệ là ai?Là Cận Tú Thật.Nói cách khác, trong tỉnh A này thực sự làm cho Lý Huệ một lòng kính phục chỉ có duy nhất Cận Tú Thật!

Tình thế Ngọc Lan hiện nay rõ ràng là Đinh Ngọc Chu hi vọng Lý Huệ tới “cứu hỏa”, hi vọng có thể nhờ vào chỗ dựa hùng mạnh của Lý Huệ để trấp áp Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành.

Điều này cần sự phối hợp ăn ý giữa Lý Huệ và Đinh Ngọc Chu, vấn đề là hiện giờ trong mắt Lý Huệ thì Đinh Ngọc Chu đã không còn là kẻ mạnh nữa, làm là kẻ yếu cầu viện trợ.

Tâm thái “đấng cứu thế” của Lý Huệ với tâm thái kiểm soát của Đinh Ngọc Chu sẽ sản sinh ra va chạm.- Dì Hà, chuyện này không tốt đâu, nội loạn liên tục sẽ bất lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Ngọc Lan.Hà Duyên An vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:- Giỏi lắm, chọc phá khắp nơi, gây thị phi là cậu, hiện giờ lại còn tới trước mặt tôi làm ra vẻ đường đường chính nghĩa.Lăng Nhã phì cười.Cuối cùng cũng được nhìn thấy người này bị mắng rồi.Thật là thú vị.Nếu chẳng phải ngại Hà Duyên An ngồi đây, Liễu Tuấn đã trợn mắt lên rồi.Liễu nha nội gãi đầu:- Dì Hà, hai chuyện khác nhau không thể trộn lẫn được.

Cháu đấu tranh chỉ là bất đắc dĩ, thế nào cũng không thể để người ta ngồi trên đầu tác oai tác quái được đúng không ạ?

Nhưng nếu cứ đấu đi đấu lại như thế cũng không được.

Thành phố Ngọc Lan cần một sự bình hành tương đối vẫn tốt hơn, bất kể là Đinh Ngọc Chu hay Thôi Phúc Thành, bên nào quá yếu đều không có lợi.Hà Duyên An cười một hồi rồi sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.Liễu Tuấn đúng là đã nói tới điểm mấu chốt rồi, nếu như tư tưởng Đinh Ngọc Chu không quá bảo thủ, thì ông ta làm nhất ngôn đường cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Ví như Liễu Tuấn có uy vọng rất cao ở khu Trường Hà, không kém Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan, nhưng khu Trường Hà phát triển nhanh hơn, quan trọng nhất nằm ở chỗ quan niệm chấp chính của Liễu Tuấn hoàn toàn khác Đinh Ngọc Chu.Nếu như Lý Huệ và Đinh Ngọc Chu không đồng lòng sẽ không có cách nào hình thành một thế cân bằng hợp lý, ắt nội bộ lục đục không thôi, đúng là rất bất lợi cho việc kiến thiết của thành phố Ngọc Lan.Hà Duyên An hỏi:- Vậy ý cậu là như thế nào?- Lý Huệ có thể tới làm phó thị trưởng thường vụ, nhưng cấp bậc chính sở và phó bí thư thành ủy thì tạm thời gác lại.Liễu Tuấn đáp chắc chắn.Như thế địa vị Lý Huệ ở Ngọc Lan không quá hiển hách, giữ được khoảng cách nhất định để Đinh Ngọc Chu lãnh đạo hắn.Hà Duyên An trầm tư một lúc rồi khẽ gật đầu:- Cấp chính sở vốn cũng không tính tới, Lý Huệ lên phó sở cũng chưa lâu.

Còn thành ủy phó bí thư thì cậu nói rất đúng, để tôi trao đổi với Cận bí thư.Liễu Tuấn cười:- Thủ trưởng anh minh.- Được rồi, đường rồi, đừng đắp xi măng vào mũi tôi.

Liễu Tuấn này, thế phát triển của khu Ngọc Lan không tệ, nhưng những khu cao tân khác trong thành phố Ngọc Lan vẫn không tốt, còn cả việc cải cách quốc xĩ cũng hết sức chậm chạp đây là một vấn đề.Hà Duyên An cau mày lại, nói với chút lo lắng.Liễu Tuấn không hề khách khí:- Cứ để cho cháu.Hà Duyên An mỉm cười, thằng oắt con này mặc dù không khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không đùn đẩy trách nhiệm, mình đúng là không nhìn nhầm người.

Chương 858: Liễu nha nội lại thăng quan rồiBởi vì Đỗ Văn Nhược bị song quy, đại hội nhân dân của thành phố Ngọc Lan tổ chức trước thời hạn, trên đại hội tuyên bố đồng chí Lý Hệ làm phó thị trưởng thường vụ thành phố Ngọc Lan.Nhưng Lý Huệ không vui mừng chút nào, vì chức vụ trong đảng của hắn, không được tiếp nhận chức phó bí thư của Đỗ Văn Nhược.

Thường vụ phó thị trường có người đảm nhận phó bí thư, có người đàm nhận thường ủy, chủ yếu là dựa vào kinh nghiệm mà quyết định.

Lý Huệ mặc dù là đệ nhất thư ký tỉnh ủy, nhưng thời gian lên phó sở chưa lâu, luận kinh nghiệm tất nhiên không thể sánh bằng Đỗ Văn Nhược, trừ Chung Vĩnh Minh mới lên chức phó thị trưởng ra, thì tất cả phó thị trưởng khác đều có kinh nghiệm hơn Lý Huệ.Nên chỉ cho Lý Huệ làm thường ủy thành ủy cũng là điều hiểu được.Dù sao cấp bậc trước kia của Đỗ Văn Nhược là chính ở, cho dù là ở thành phố cấp phó tỉnh, chức vụ trong đảng thế nào cũng không thể thấp được.Ừ thế thì cũng được đi, làm Lý Huệ khó chịu nhất là cùng lúc tỉnh bổ nhiệm hắn, thì lại bỏ nhiệm Liễu Tuấn làm phó bí thư thành ủy Ngọc Lan.Công tác của Liễu Tuấn không còn chỉ giới hạn trong khu Trường Hà nữa, mà mở rộng tới phục trách toàn bộ khu cao tân và xí nghiệp quốc hữu trong thành phố, đồng thời công tác kế hoạch và công tác công nghiệp của thành phố Ngọc Lan cũng phải tiếp nhận sự chỉ đạo của Liễu Tuấn.Đây là sự phân công công tác khá thú vị.Là một phó bí thư đảng ủy nhưng lại quản lý công tác của chính phủ.Liên quan tới việc điều chỉnh công tác của Liễu Tuấn, ban đầu tỉnh ủy không phải là không có chia rẽ.Liễu Tuấn ở khu Trường Hà một năm, biểu hiện có thể xưng là chính tích trác tuyệt, diện mạo khu Trường Hà phát sinh biến đổi mạnh mẽ lớn lao, quy hoạch ba năm mà năm ngoái khu Trường Hà báo lên trong mắt nhiều người không khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm, nằm mơ nói mộng.Xem ra nha nội vẫn là nha nội, luôn thích việc lớn hàm công to, nói những lời hùng hồn không thực.Người đợi Liễu nha nội thành thằng hề không phải ít.Không ngờ một năm thôi khu Trường Hà đã có vóc dáng của một thành phố Ngọc Lan mới, mấy chục hạng mục lớn thay nhau đi vào hoạt động, công tác cải cách quốc xĩ triển khai hết sức trật tự, rất nhiều xí nghiệp mang “nguy cơ” đã sống lại.

Những thứ đó mới chỉ là thành tích công tác ở phương diện công nghiệp, con đường thông suốt từ khu Trường Hà tới nội thành dài hơn mười km, quảng trường nhân dân siêu kích cỡ và chợ vật liệu có quy mô lớn nhất khu đông nam cũng đã được khởi công kiến thiết, dự kiến nửa năm sau sẽ toàn bộ hoàn thành đi vào sử dụng, đây là một chính tích lớn về kiến thiết thành phố, nghe nói Liễu Tuấn một hơi vay 300 triệu từ ngân hàng kiến thiết tỉnh.Người này lá gan quá lớn.Một năm trước khu Trường Hà còn không đủ tiền phát lương, y lại dám vay 300 triệu làm đường trồng hoa.Còn cả Khâu Tình Xuyên nữa, làm giám đốc Ngân hàng mà lại hùa vào làm bừa với y.Nhưng những kẻ đợi cười y phát hiện ra mình đã sai rồi, sai lớn rồi, Liễu Tuấn không hề làm bừa, cũng với những hạng mục này được khai công kiến thiết, địa vị của khu Trường Hà ở thành phố Ngọc Lan đã sinh ra biến hóa cực kỳ trọng đại.Trước kia khu Trường Hà danh nghĩa là khu cao tân, thực chất trong lòng mọi người thì nó bất quả chỉ là khu ngoại ô, địa vị trên ba huyện của Ngọc Lan một chút, còn xếp bét trong bốn thành khu còn lại, bất kể là thương nhân hay là cư dân của thành phố Ngọc Lan đều chẳng có mấy hứng thú với khu Trường Hà.Khu Trường Hà phát triển cao tốc trước tiên đã kích thích phát triển của địa sản và thương nghiệp.Những thương nhân nhà đất có chút nhãn quang thôi cũng có thể nhìn ra đất đai xung quanh quảng trưởng nhân dân và thành phố điện ảnh chẳng chắc sẽ thành một khu vực thương nghiệp hoàng kim, bất kể là mở cửa hàng hay là xây nhà ở sẽ đều có lợi nhuận khổng lồ, thế là lập tức có mấy chục thương nhân địa ốc ùn ùn đổ vào, bắt đầu tranh đoạt khu vực hoàng kim nay.Có người tính toán sơ bộ, với giá hiện nay mà nói, chỉ riêng bán diện tích mặt bằng, đã thu được hơn xa 300 triệu.

Liễu Tuấn trả tiền vay ngân hàng xong còn dư dả kiến thiết các hạng mục khác trong thành phố, sau khi chợ vật liệu khành thành, tiền cho thuê đất và thuế thu cũng là một nguồn thu nhập khổng lồ.

Thành Phượng Hoàng cũng sắp khách thành hạng mục công trình đầu tiên, qua năm mới là đi vào sử dụng, lúc đó riêng thu nhập du lịch đã đủ làm chính phủ Trường Hà và người dân kiếm bội rồi.Những đồ kỷ niệm có liên quan, đặc biệt là những đồ kỷ niệm do chính Cty Phượng Hoàn phát hành bán đắt như tôm tươi, ai chả biết một khi thành điện ảnh đi vào sử dụng, nhưng du khách bền ngoài đổ tới thì những đồ kỷ niệm nho nhỏ này sẽ tăng giá gấp mấy lần.Là chủ nhiệm ban quản lý, Sài Thiệu Cơ mặc dù mang một xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng của đảng, nhưng ngay nào cũng cười toe toét, hiện giờ khu Trường Hà đã giàu có rồi, Sài Thiệu Cơ không phải đau đầu vie tiến lương của cán bộ nữa, đang khua chiêng xây nhà phúc lợi cho cán bộ cơ quản nữa ấy chứ.Thành ông chủ Sài tiền nhiều thế lớn rồi.Cái người trẻ tuổi tên Liễu Tuấn từ tận tỉnh N xa xôi chạy tới vung cây gậy phép lên, thế là cả khu hoàn toàn thay da đổi thịt.Vì Liễu Tuấn có chính tích vững mạnh như thế, nên khi Hà Duyên An đề xuất muốn thêm trọng trách cho Liễu Tuấn, gánh vác công tác công nghiệp và cải cách quốc xí toàn thành phố Ngọc Lan, tỉnh thành không có một đại lão nào dị nghị, nhưng khi cấp chức vụ mới của Liễu Tuấn thì có dị nghị.Có lãnh đạo tỉnh ủy đề xuất, có thể để Liễu Tuấn kiêm nhiệm phó thị trượng thành phố Ngọc Lan, dù sao công tác y quản lý đều thuộc sự vụ của chính phủ, làm phó thị trưởng là hết sức hợp lý.Nhưng Hà Duyên An lại đề xuất Liễu Tuấn làm phó bí thư.Hà Duyên An cũng có lý do của Hà Duyên An, bà cho rằng, công tác phân chia cho Liễu Tuấn, nhìn thì là việc của bên chính phủ, nhưng một mắt xích quan trọng nhất trong việc kiến thiết thành phố Ngọc Lan là phải điều hóa quan hệ hết sức phức tạp, không cho Liễu Tuấn quyền uy nhất định, thì khó làm người khác phục công tác cũng khó triển khai.Hiển nhiên quyền uy của phó bí thư thành phố hơn xa phó thị trưởng thông thường, cho dù uy vọng của Liễu Tuấn hiện nay ở Ngọc Lan đã vượt ngoài chức vụ bản thân, mơ hồ có thể sánh ngang với Đinh Ngọc Chu.

Nhưng có chức vụ cao hơn trong đảng tất nhiên càng lợi triển khai công tác.- Đối với cán bộ trẻ tuổi, chúng ta nên ra sức ủng hộ.Đó là nguyên văn lời nói của Hà Duyên An ở cuộc họp văn phòng bí thư tỉnh ủy.Các đại lão thoáng nghe ra chút “uy hiếp” trong lời nói của Hà tỉnh trưởng, không ủng hộ công tác của đồng chí Liễu Tuấn cũng được thôi, chả sao cả, nhưng mà cứ chuẩn bị nghênh tiếp khiêu chiến đi.

Thực sự, không ủng hộ công tác của đồng chí Liễu Tuấn, hậu quả rất nghiêm trọng, đã có một vị phó bí thư tỉnh ủy trả giá đắt, một phó bí thư thành ủy sắp vào tù.- Tôi đồng ý với Hà tỉnh trưởng, tăng thêm trọng trách cho đồng chí Liễu Tuấn, phó bí thư thành ủy chỉ là phân công trong đảng, cấp bậc không hề thay đổi mà.Nằm ngoài dự liệu, người nói lời này lại là Đinh Ngọc Chu.Thú vị rồi đây, Đinh Ngọc Chu xưa nay tính cách cương liệt sao lại có thể nói được lời này?

Có điều nếu như cả Đinh Ngọc Chu còn không phản đối thì các bí thư khác càng chẳng tiện lên tiếng phản đối.Vì thế đề nghị đồng chí Liễu Tuấn làm phó bí thư thành ủy Ngọc Lan được nhất trí thông qua, tiếp đó đưa lên thường ủy tỉnh cũng được nhất trí thông qua.Vì thế mà Lý Huệ uất ức vô cùng.Các người nói tôi không đủ kinh nghiệm tạm thời chưa thích hợp nhậm chức phó bí thư thành ủy, ừ tôi nhận!

Nhưng Liễu Tuấn chẳng phải còn ít kinh nghiệm hơn tôi à?

Sao lại được thành phó bí thư xếp thứ 5 trên t hường ủy rồi.Lãnh đạo tỉnh ủy khi thương lượng vấn đề này quên mất lý do áp chế Lý Huệ này rồi à?

Nếu đã thế trước đó đừng lấy cái cớ thối tha kia nói với tôi.Có điều Lý Huệ ức thì ức, văn kiện bổ nhiệm đã truyền xuống, châu chấu sao đấu nổi xe.Thế là phó thị trưởng thường vụ hắn trong đảng còn phải ngửa mặt lên nhìn bí thư khu ủy cấp dưới rồi.Đúng là...Lý Huệ thiếu chút nữa muốn chửi tục rồi, niềm vui được đảm nhậm chức vụ thực quyền không còn lại chút nào.Nhưng Lý Huệ không vui, đồng chí Liễu Tuấn đột nhiên được thăng chức tâm tình cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào.- Chúc mừng bí thư Liễu Tuấn.Ở trong phòng trả ngữ hậu thiêm tỉnh, Lăng Nhã cười hì hì trêu.Liễu Tuấn cười đáp lại.Khâu Tình Xuyên cũng cười hì hì:- Chúc mừng bí thư Liễu Tuấn.Không ngờ lần này Liễu bí thư lại trừng mắt lên, rất khinh bỉ nhìn Khâu Tỉnh Xuyên giơ ngón tay cái lên:- Giám đốc Khâu, anh giỏi!

Rất giỏi!

Đáng mặt bạn bè đấy.Khâu Tình Xuyên cười ha hả.Lăng Nhã không khỏi ngạc nhiên, cùng là một câu nói, cô nói thì đồng chí Liễu Tuấn mỉm cười, thậm chí còn khoan khoái, sao Khâu Tỉnh Xuyên nói ra là trở mặt luôn rồi.Trọng sắc khinh bạn đế thế là cùng.Huồng hồ chức mừng thăng quan chẳng lẽ là sai?- Ha ha ha, chúc mừng cậu, chúc mừng cậu bị đẩy lên lò lửa.Khâu Tình Xuyên cười ngặt ngẽo nói hết lời.- Lò lửa?Đôi mắt Lăng Nhã cứ tròn xoe, không hiểu gì cả.- Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu liên thủ đẩy tôi lên lò lửa cũng đành đi.

Không ngờ dì Hà cũng thiếu nghĩ khí, đồng lõa với bọn chúng...Liễu bí thư hậm hực không thôi.Lăng Nhã càu nhàu:- Liễu Tuấn, hai người đang chơi trò đánh đố gì thế?Trước mặt hai người này, Lăng xử trưởng không ngại lộ ra mặt “ngốc nghếch” của mình, hai nam nhân này đều kiệt xuất, có ngốc hơn bọn họ một chút cũng không xấu mặt.Khâu Tình Xuyên cười:- Tiểu Nhã, chuyện vòng vo lắt léo trên quan trường cô phải học nhiều hơn mới được Chương 859: Cận nha nội không đơn giản- Liễu Tuấn, lần này đau đầu rồi chứ hả?Người nói câu này là Cận Hữu Vi, địa điểm là trong căn phòng kia của Thủy lam chi dạ, chỉ có hai người bọn họ và hai thợ mát xa.Văn kiện bổ nhiệm của tỉnh ủy vừa công bố, người tới chúc mừng Liễu bí thư không ngớt, đại đa số là những cán bộ khu Trường Hà công ty Trường Phong, và đám huynh đệ chí cốt Bàn Đại Hải, Đại Cương.Có điều trừ đám Bàn Đại Hải ra, những người khác chỉ dám chúc mừng miệng Liễu bí thư, còn mời ăn cơm thì bất kể thế nào cũng không dám nói.Quỹ tích thăng thiên của vị này thực sự quá là...Không biết nói thế nào nữa, từ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm bó trường phòng giáo dục tỉnh đoàn N, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi từ cấp phó khoa leo lên tới phó bí thư thành phố phó tỉnh, gần như không có một thời điểm quá độ nào xen giữa, chức vụ cứ mỗi năm biến động một lần, lần sau cao hơn lần trước.Người khác không dám mời Liễu Tuấn ăn cơm là vì kính sợ, Cận Hữu Vi thì lại không tồn tại vấn đề này, cho nên hắn vừa mới là Liễu Tuấn liền tới.

Có điều Liễu Tuấn cũng có điều kiện.- Chỉ có hai chúng ta thôi đấy, đám vớ vẩn khác thì khỏi.Liễu nha nội “cảnh cáo” Cận nha nội như thế.- Được, cậu là lãnh đạo, là phó bí thư thành ủy, tất nhiên là cậu được định đoạt, người anh em này về sau còn phải ngửa mặt nhờ cậu chiếu cố nữa đấy...Cận Hữu Vi cười ha hả.Liễu Tuấn cụp điện thoại cái rầm, chẳng thèm phí nước bọt với hắn.Cận nha nội quả nhiên giữ lời, không gọi “đám vớ vẩn khác”, hắn cũng biết, mình và Liễu Tuấn khác nhau, hắn là người làm ăn, thì bạn bè đủ tầng cấp đều phải giao du lấy một ít, điều đó không sao cả.

Nhưng Liễu Tuấn là cán bộ cao cấp trong thể chế, quyền cao chức trọng, kết bạn thì phải nhìn người, không phải ai cũng có thể tới gần Liễu bí thư được.Không ngờ Cận Hữu Vi lại nói ra một câu như thế.Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn Cận Hữu Vi.Cận Hữu Vi nhếch mép, nói rất là khó chịu:- Hắc, đừng có lấy cái loại ánh mắt đó nhìn tôi, Cận Hữu Vi này tuy từ chức rồi, nhưng mấytrò vòng vèo đó của các n gười sao qua mắt được tôi, cứ tưởng chỉ có mấy người là thông minh thôi hả?

Đừng coi thường người khác.Liễu Tuấn cười, gật đầu lạnh nhạt nói:- Chẳng phải nhờ phúc ông cụ nhà anh, không muốn cho tôi được sống yên.Liễu Tuấn thăng chức làm phó bí thư thành ủy, người thực sự có thể nhìn thấu huyện cơ bên trong hiện giờ chỉ có ba người, một là Khâu Tình Xuyên, hai là Sài Thiệu Cơ.

Còn những cán bộ tâm phúc khác đều tranh nhau chúc mừng Liễu Tuấn, vui tươi hớn hở.Chẳng trách được, “đại ca” thăng quan, đàn em cũng được thơm lây mà.

Ngay cả bí thư chính pháp ủy Trình Tân Kiến ở tít tận thành phố Hãn Hồ cũng ngay lập tức gọi điện thoại tới, hét oang oang mấy phút liền, tiếng cười sang sảng khiến Liễu nha nội ù hết cả tai.Sài Thiệu Cơ thì lo lắng ra mặt nói:- Bí thư, Đinh bí thư đúng là mưu sâu kế hiểm.Cận Hữu Vi cười:- Liễu Tuấn, chuyện này không trách ông cụ nhà tôi được, đây là ý của Lão Đinh và Hà tỉnh trưởng.

Nói ra thì lão Đinh cũng hết cách rồi, ai bảo cậu hung như thế?

Nếu như ông ta mà không đâm chọc một chút giữa cậu và Lý Huệ thì riêng Lý Huệ thôi ông ta khó nắm chắc được.Liễu Tuấn không lên tiếng, ra hiệu cho Kiều Khiều đang xoa bóp đầu đưa thuốc, Kiều Kiều vội vươn một tay ra, lấy thuốc lá ở trên bàn trà, đặt vào miệng Liễu Tuấn rồi châm thuốc cho y.Từ sau cuộc đàm phán với Cận Hữu Vi ở Thúy lam chi dạ, Liễu Tuấn tới đây vài lần, đương nhiên lần nào cũng là do Cận Hữu Vi mời khách, mỗi lần Liễu Tuấn tới đều là do Kiều Kiều xoa bóp cho y, đây là thói quen của y, sau khi quen một người mát xa rồi là không dễ đổi người.Kiều Kiều từng có một lần châm thuốc cho Liễu Tuấn, tự mình rít một hơi mới đặt vào miệng Liễu Tuấn, kết quả bị y lạnh lùng nhìn cho toát hết mồ hôi, từ sau đó không dám lỗ mãng nữa, càng không dám có hành đồng quá đà nào khi xoa bóp.Người này tuổi thì trẻ nhưng quy củ thì nghiêm vô cùng.Nghe quản lý nói là cán bộ lớn của thành phố, chẳng trách mà sĩ diện như thế.Nhưng mà Kiều Kiều rất thích phục vụ Liễu Tuấn, không phải vì Liễu Tuấn đẹp trai, mà vì thái độ của Liễu Tuấn với cô rất tốt, rất bình đằng, loại bình đẳng này làm Kiều Kiều cực kỳ cảm động.Liễu Tuấn phát hiện ra, mình vẫn xem thường Cận Hưu Vi.Người này quả thực rất thông minh.Để Liễu Tuấn làm phó bí thư chứ không phải là Lý Huệ, ý đồ đúng như Cận Hữu Vi nói, là gây chia rẻ giữa hai người.

Nếu như Liễu Huệ tiếp nhận hoàn toàn những “di sản” Đỗ Văn Nhược để lại, ít nhất ở giai đoạn hiện tại, chức vụ của hắn không thể thăng tiến nữa, nói cách khác hắn chẳng cần cầu cạnh gì đến Đinh Ngọc Chu.

Đinh Ngọc Chu không nắm trong tay lợi thế, sao không chế được được hắn?

Đồng thời Liễu Tuấn tuổi ít hơn mà chức vụ trong đảng lại đè lên đầu hắn, Lý Huệ ắt cho rằng Liễu Tuấn xúi Hà Duyên An làm như thế, cướp mất đi cái mũ phó bí thư của hắn, bảo Lý Huệ sao không hận cho được?Chỉ dựa vào một thủ đoạn nho nhỏ liền cắt đứt khả năng Liễu Tuấn và Lý Huệ liên minh với nhau, ngoan ngoãn theo phe mình, chiêu này của Đinh Ngọc Chu rất cao minh.Trước đó Đinh Ngọc Chu liên tục bị thua thiệt nguyên nhân chủ yếu nắm ở chỗ quá khinh địch, bị tuổi tác của Liễu Tuấn che mắt, muốn một phó bí thư tỉnh ủy trên 50 coi một cán bộ phó sở hơn 20 ở vị trị ngang hàng để đối đãi thực sự là rất khó.Hiện giờ Đinh Ngọc Chu đã tỉnh ra rồi.Một kẻ lăn lộn quan trường lão luyện đâu dễ đối phó.Cận Hữu Vi thấy Liễu Tuấn không đáp lời cũng chẳng tức giận, cười hì hả hỏi:- Này Liễu Tuấn, tôi vẫn có chút không hiểu, cậu nói xem Hà tỉnh trưởng vì sao lại chủ động đẩy cậu vào lò lửa như thế?Liễu Tuấn vẫn chẳng trả lời.Kiều Kiều có chút khẩn trương, cô biết Cận Hữu Vi là con trai bí thư tỉnh ủy, Thúy lam chi dạ rất nhiều người biết đệ nhất nha nội tỉnh A này, trong mắt Kiều Kiều, hắn là nhân vật ghê gớm lắm rồi, không ngờ Liễu Tuấn lại lơ tít Cận nha nội đi, nếu như người ta mất mặt tức giận thì to chuyện.- Xì, tên tiểu tử cậu đúng là giỏi làm bộ.Cận nhân nội đúng là hơi bất mãn, định đưa tay ra bóp vú cô gái mát xa kia đỡ tức, nhưng vừa giơ tay ra lại nhớ tới quy củ của Liễu Tuấn, liền hậm hực bỏ tay xuống.Tên này quan cách hơn cả ông cụ nhà mình.Cận Hữu Vi thực sự không dám tùy tiện phá hỏng quy củ của Liễu Tuấn, vì cái tên khốn kiếp này mà trở mặt chưa chắc đã nể nang gì Cận nha nội.Liễu Tuấn phun ra một vòng khói, tựa hồ rất khoan khoái.Phải nói quan hệ giữa y và Cận nha nội rất là kỳ quái, giống như bạn bè, lại không phải là bạn bè thực, ít nhất không phải là loại bạn bè tri kỷ.

Dù sao Liễu Tuấn là đại tướng của Hà Duyên An, Cận Hữu Vi là con trai Cận Tú Thật, sự thực này không thể nào thay đổi, may là giữa hai người thuần túy là quan hệ cá nhân, không xen vào bao nhiêu thứ lợi ích, cho nên vấn đề không lớn.Công chủ yếu thuộc về thân phận của Cận nha nội.Cận Hữu Vi không ở trong thể chế, Liễu Tuấn không phải cố kỵ nhiều.Thực ra sâu trong lòng, Liễu Tuấn rất thích Cận Hữu Vi, người này trí thông minh cực cao, quan trọng nhất là biết tiến biết lùi, biết nặng biết nhẹ, đó là điều cực kỳ đáng quý, một tên nha nội lấc cấc kiểu như Cao lão nhị, chi dù cha hắn có quan to đến đâu cũng chẳng thể lọt vào mắt Liễu Tuấn.Có lẽ sau khi cuộc tranh đấu giữa Cận Tú Thật và Hà Duyên An có kế quả rồi, thân phận cả hai không còn mẫn cảm nữa, giao tình hai bên có thể tiến thêm một bước.Liễu Tuấn không hề phản đối làm bạn thực sự với Cận Hữu Vi.- Tôi biết rồi...Cận Hữu Vi đột nhiên hét tướng lên, ngồi bật dậy, làm hai cô gái mát xa giật bắn mình.Vị Cận nha nội này lại động kinh rồi.Liễu Tuấn liếc hắn một cái.- Liễu Tuấn, cái chức phó bí thư này là do cậu muốn phải không?

Là tự cậu xin với Hà tỉnh trưởng!Cận Hữu Vi nhìn thẳng vào Liễu Tuấn lớn tiếng hỏi:Liễu Tuấn nhướng mày lên.Liễu Tuấn không ngờ Cận Hữu Vi cũng đoán được, điều này cao minh hơn Sài Thiệu Cơ, có thể bì với Khâu Tình Xuyên rồi.- Hô hô hô, bị tôi đoán đúng, không dám giả bộ nữa phải không?Cận Hữu Vi thấy vẻ mặt Liễu Tuấn, biệt mình đoán trúng, liền đắc ý cười khoái trá như trúng thưởng, giơ ngón tay cái lên:- Tiểu tử cậu chơi được!

Rất được!

Không muốn đẩy Đinh Ngọc Chu vào đường cùng.Liễu Tuấn tiếp túc hút thuốc, trong lòng cảm khái.Kẻ thông minh trên đời này, đúng là không chỉ có một mình y.- Khà khà, Liễu Tuấn, tên nhóc con cậu nhỏ tuổi hơn tôi, sao lại cáo như thế?

Lão Đinh cũng được coi là gian xảo rồi, nhưng so với cậu còn chưa đủ.

Cậu không phải là bí thư thành ủy mà hơn cả bí thư thành ủy, suy tính chu đáo cho Đinh Ngọc Chu!

Thà bản thân bị lên lò lửa chứ không muốn để Ngọc Lan bị rối loạn!

Được!

Đinh Ngọc Chu thua cậu không oan chút nào!

Đổi là kẻ khác cũng phải thua thôi.Cận Hữu Vi cười lớn.Liễu Tuấn cười nói:- Cơ bản thì anh đoán đúng, có điều hơi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi là thường ủy Ngọc Lan, tất nhiên là phải suy nghĩ cho toàn cục...- Thôi thôi thôi, lại thế rồi...Cận Hữu Vi phất tay, không hề khách khí cắt ngang lời Liễu Tuấn, ánh mắt có chút khinh bỉ:- Sở dĩ tôi từ chức là thực sự không chịu nổi cái đám làm quan giả dối các người, mồm miệng đầy đạo đức nhân nghĩa thối tha...Tôi chẳng thèm phí công dây dưa với các người, không bằng kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống!

Từ điểm này mà nói, Liễu Tuấn cậu là thằng đần.Liễu bí thư tức tối trừng mắt nhìn Cận nha nội một cái rồi nằm phịch xuống, không thèm để ý tới hắn nữa Chương 860: Lý Huệ làm caoLiễu Tuấn có một văn phòng ở tòa nhà thành ủy.Hiện giờ y đã không còn là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa nữa, mà là nhân vật số 5 thực sự của thành phố Ngọc Lan, về sau có một bộ phận lớn thời gian sẽ xử lý công việc ở thành ủy.Ở bên phía khu Trường Hà có Sài Thiệu Cơ, rất nhiều công việc vụ cthể không cần phải hỏi tới, sự chu đáo của Sài Thiệu Cơ thực sự làm người ta rất yên tâm.Liễu Tuấn là phó bí thư, nhưng thực tế gánh vác một phần lớn công tác kiến thiết kinh tế của Ngọc lan.Thư ký trưởng Phùng Đào cũng vì vấn đề thư ký tới xin chỉ thỉ y, hỏi có muốn cấp một thư ký khác ở bên thành ủy hay không, dù sao có hai địa điểm làm việc hơn nữa đều rất quan trọng, nếu như tính cả Cty Trường Phong, Vu Hoài Tín phải quản lý văn phòng ba nơi thực sự là rất vất vả.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nghĩ ra biện pháp trung gian:- Phùng thư ký trưởng, bên thành ủy không cần cấp thư ký chuyên chức cho tôi nữa, đồng chí an bài một người giúp tôi chỉnh sửa chút tài liệu văn phòng là được, công tác cụ thể mời đồng chí đó liên lạc với Vu Hoài Tín.Phùng Đào gật đầu đồng ý.Cùng Liễu Tuấn tới tòa nhà thành ủy, Vu Hoài Tín kích động hơn xa Liễu bí thư.Văn phòng thành ủy, Vu Hoài Tín ta lại về rồi đây.Trước kia Vu Hoài Tín chỉ là một cán sự bình thường ở văn phòng thành ủy, công việc bẩn thỉu vất vả gì cũng phải làm, riêng mỗi ngày đến sớm quét dọn văn phòng, chuẩn bị nước non cho các đồng chí khác đã phải làm hơn một năm, nhưng hắn không có chỗ dựa, trong cơ quan lớn làm việc, có vùi đầu làm việc có biểu hiện tốt tới đâu cũng vô ích.

Hoàn toàn không có ai đặt hắn vào trong lòng, những đồng sự hưởng sự phục vụ của hắn với một thái độ rất đương nhiên.Tiểu tử nhà ngươi rễ nông thì phải làm những việc này nếu không tới từ đâu thì phải trở về đó.Nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, trong lòng Vũ Hoái Tín vừa chua xót lại có chút bực tức.Hiện giờ Vu Hoài Tín đầy kiêu ngạo và tự hào.Ha ha ha, sáu năm sau, hiện giờ Vu Hoài Tín đã không còn là Vu Hoài Tín năm xưa nữa, nhìn ánh mắt những người trong cơ quan là có thể thấy được rõ ràng.Vu Hoài Tín đi sau lưng Liễu Tuấn, mặt dù khom lưng cun đầu như trước kia, hết sức hạ mình bình hòa, nhưng những đồng sự cũ ngày trước thi thoảng gặp phải hắn, ánh mắt đầy hâm mộ và cung kính.Điều này làm Vu Hoài Tín thấy dễ chịu không nói lên lời.Cuộc đời lên voi xuống chó, bánh xe phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng tới lượt nhà họ Vu rồi.- Hoài Tín, về sau cậu phải chạy hai nơi, tôi thấy cấp cho cậu một cái xe.Trong văn phòng rộng rãi của thành ủy, Liễu Tuấn nói với Vu Hoài Tín.Vu Hoài Tín đang pha trà cho Liễu bí thư vội đặt cốc trà xuống, nói:- Bí thư, chuyện này...Hình như không hợp quy củ?Liễu Tuấn cười:- Cũng để thuận tiện cho công việc thôi, vợ và con cậu đều làm việc ở thành phố, có cái xe cuối tuần về nhà cũng tiện hơn...Ừm, xe của thành ủy hơi thiếu thốn, chúng ta không cần họ nữa, bảo bên công ty Trường Phong cấp xe cho cậu.Vu Hoài Tín liền rối rít gật đầu.Liễu bí thư suy tính luôn tỉ mỉ chu đáo, quan tâm tới hắn càng không gì hơn được, từ khi làm thư ký cho Liễu Tuân, tình hình trong nhà có thay đổi lớn, đơn vị của vợ được điều chỉnh, con cũng được miễn phụ phí, được vào nhà trẻ tốt nhất thành phố, thành ủy còn phân phối cho một căn túc xá bốn phòng hoàn toàn mới.- Hoài Tín này, tới thành phố làm việc không giống như ở khu, tình hình nơi này phức tạp hơn nhiều, chúng ta mới tơi nơi, tất cả đều phải chú ý một chút.Liễu Tuấn căn dặn.Vu Hoài Tính trong lòng giật mình, nhớ tới vừa rồi mình dương dương đắc ý không khỏi xấu hồ, xem kìa, mình thật kém cỏi!

Liễu bí thư nói lòng dạ phải chưa đại cục, nhìn rõ thế lớn, xem ra mình còn kém xa lắm.Liễu bí thư hiện giờ ở thành ủy được coi là quyền cao chức trọng rồi, nhưng chính như lời Liễu bí thư nói, thành ủy phức tạp, Liễu bí thư lại đối lập với Đinh bí thư, đương nhiên tất cả đều phải thật thận trọng.- Vâng bí thư, tôi nhớ rồi.Liễu Tuấn gật đầu.Y rất hài lòng với Vu Hoài Tín, người này thông minh, bản chất tốt, không kiêu ngạo, tùy tiện lấy danh nghĩa y ra làm việc, là nhân tài có thể đào tạo.

Vào thời khắc quan trọng có thể phát huy được tác dụng.- Cậu thông báo cho phó thị trưởng Lý Huệ, Chung Vĩnh Minh cùng đồng chí đứng đầu khu cao tân trong toàn thành phố ba giờ chiều này thành ủy mở cuộc tọa đàm, mọi người gặp mặt nhau.Sở dĩ muốn Lý Huệ tham gia cuộc tọa đàm này vì phân công của chính phủ, phó thị trưởng thường vụ cũng quản lý công tác khu cao tân.

Nói ra cũng thú vị, theo chức vụ trong đảng Lý Huệ phải báo cáo với Liếu Tuấn, nhưng u lại chí là bí thư khu Trường Hà, theo bên chính phủ thì y lại phải báo cáo cho Lý Huệ.Đương nhiên, chính phủ vẫn ở dưới sự lãnh đạo của đảng, Lý Huệ và Chung Vĩnh Minh phải phục tùng sự lãnh đạo của Liễu bí thư, tại trình tự trước sau này không thể lầm lẫn được.- Vâng.Vu Hoài Tín gật đầu vâng lời, liền ra ngoài gọi điện.Thế nhưng Vu Hoài Tín không ngờ ngay cú điện thoại đầu tiên đã đụng đầu vào tường, thư ký Tiểu Chu của Lý Huệ vừa nghe thấy hắn nói liền thốt lên:- Ba giờ chiều ngày hôm nay sao?

Vu thư ký, thật không may, ba giờ chiều Lý thị trưởng hẹn cán bộ khu Dương Xuyên nói chuyện rồi.Vu Hoài Tín mỉm cười nói:- Chu thư ký, xin cứ chuyển lời cho Lý thị trưởng, đây là an bài của Liễu bí thư.Vu Hoài Tín nói rất ôn hòa, nhưng trong câu chữ có sự nghiêm nghị, nhắc nhở Tiểu Chu, cậu đừng có nhầm, Liễu bí thư lãnh đạo Lý thị trưởng chứ không có chuyện ngược lại!

Lý Huệ có tham gia hội nghị này không, Tiểu Chu cậu tự tiện quyết định được sao?Tiểu Chu tất nhiên nghe ra ý tứ của Vu Hoài Tín, vội nói:- Vâng thưa Vu thư ký, xin chờ một chút, tôi sẽ báo cáo cho Lý thị trưởng.Lúc này Lý Huệ đang ở trong văn phòng, Tiểu Chu gõ cửa đi vào, nhỏ giọng nói:- Thị trưởng, vừa rồi thư ký Tiểu Vu của Liễu bí thư gọi điện thoại tới, nói ba giờ chiều nay mở cuộc tọa đàm ở thành ủy, m ời các đồng chí phụ trách khu cao tân trong toàn thành phố tham gia, Liễu bí thư cũng mời thị trưởng...Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lý Huệ.Tiểu Chu là thư ký bên chính phủ an bài cho cho Lý Huệ, hai người đang trong thời gian tiếp xúc, Tiểu Chu cũng không hiểu tính khí Lý phó thị trưởng lắm, có điều mấy ngày qua Lý phó thị trưởng đều rất khó chịu thì Tiểu Chu biết rõ, hơn nữa biết cả nguyên nhân.- Không đi.Lý Huệ đáp hơi chữ đơn giản rồi tiếp tục đọc văn kiện.Tiểu Chu ngẩn ra, thầm nhủ sao làm thế chứ?

Nếu không cán bộ cấp dưới Lý Huệ hẹn gặp vào ba giờ hoàn toàn có thể an bài thời gian khác.Một bên là phó bí thư thành ủy, một bên là cán bộ phổ thông, bên nặng bên nhẹ chả lẽ Lý Huệ còn không phân biệt rõ.Xem ra Lý thị trưởng muốn gây khó cho Liễu bí thư rồi.Thấy tỉnh hình này, Tiểu Chu run run, không dám hỏi nhiều, rón rén đi ra gian ngoài, cầm điện thoại lên nói:- Xin lỗi Vu thư ký, Lý thị trưởng không thể đến được.Vu Hoài Tín cực kỳ bất mãn, nhưng không phát tác với Tỉểu Chu, chỉ cười đáp:- Tôi biết rồi.Đặt điện thoại xuống, Vu Hoài Tín liền vào báo cáo:- Bí thư, vừa rồi bên Lý phó thị trương rnói buổi chiều không có thời gian, không tới tham gia tọa đàm được.Từ ngữ rất bất bình.Sớm đã nghe nói Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thật nhiều năm rất là kiêu ngạo, nhưng tới Ngọc Lan, lần đầu tiên Liễu Tuấn triệu tập hội nghị đã không chịu hợp tác, vị Lý thị trưởng này quá ngạo ngược rồi.Liễu Tuấn cười nhạt:- Không sao, hắn sẽ tới thôi.Sao có thể khẳng dịnh như thế?Vu Hoài Tin nghiềm ngẫm một chút liền hiểu ra sao Liễu Tuấn tự tin như vậy, nếu Lý Huệ không tham gia họp thì kẻ bị tổn thất là hắn chứ chứ không phải Liễu bí thư, vì thế thức là hắn phải bò công tác quản lý khu cao tân và quốc xĩ rồi.Cấp trên trực tiếp an bài anh còn không nể mặt, chẳng lẽ sau này còn mong Liễu Tuấn nể mặt anh sao?“Dự ngôn” của Liễu Tuấn có lệch một chút so với thực tế, đã sắp tới giờ họp, Liễu bí thư đi vào phòng hội nghị, các cán bộ khu huyện và Chu Vĩnh Minh đều đến đầy đủ, Liễu Tuấn vừa đi vào tiếng vỗ tay rào rào nhiệt liệt vang lên, Chung Vinh Minh vỗ tay hăng nhất, tựa hồ cực kỳ khâm phục Liễu bí thư, nhưng chỉ sợ suy nghĩ trong lòng hắn hoàn toàn khác.

Chung Vĩnh Minh từng là đối thủ cạnh tranh của Liễu Tuấn.Trong phòng hội nghị không thấy Lý Huệ.Vu Hoài Tín nhỏ giọng xin chỉ thị:- Bí thư, Lý phó thị trưởng còn chưa đến...Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Lý phó thị trưởng rất bận, chúng ta không cần đợi nữa, họp thôi.Cuộc họp này chủ yếu là để tìm hiểu tình hình căn bản các khu cao tân trong toàn thành phố, trong tay Liễu Tuấn có chút tư liệu, nhưng không trực quan bằng nghe báo cao trực tiếp.Họp được chừng ba mươi phút Lý Hệ mới tới.- Xin lỗi Liễu bí thư, bên phía chính phủ có chút chuyện làm chậm trễ...Lý Huệ cười rất giả dối.Liễu Tuấn nói:- Không sao, Lý thị trưởng, công tác khu cao tân về sau còn mời đồng chí đưa ý kiến tham khảo nhiều hơn.Sắc mặt Lý Huệ sầm xuống.Lời này có nghĩa là về sau chuyện khu cao tân tôi là chính, anh chỉ có quyền đưa ý kiến tham khảo.Liễu Tuấn mặc kệ sự khó chịu chịu của Lý Huệ, quay đầu đi thản nhiên nói:- Mọi người họp tiếp nào.

Chương 861: Biến cố lớn xảy raSau tết năm 1997, ngày mười một tháng giêng tức 17 tháng 2 dương lịch, Liễu Tuấn tới thủ đô, trước tiên tới chỗ Bạch Dương một tối sau đó tới tổ ái tình Hà đại tiểu thư chuẩn bị cách câu lạc bộ Trường Hà không xa.Hà Mộng Doanh không biết tiểu sắc ma lúc này chạy tới thủ đo làm gì, hiện giờ các ban ngành bắt đầu đi làm, đang là lúc bố trí công tác cà một năm, tiểu sắc ma lại ngang nhiên trốn việc, quá là ngang ngược rồi.Hà đại tiểu thư nằm trên lồng ngực cường tráng của tiểu sắc ma cười hỏi:- Này, công việc ở thành phố Ngọc Lan không cần làm à?

Thong thả vậy sao?Bên ngoài gió lạnh rít gào, trong phòng ấm áp như mùa xuân, Hà đại tiểu thư tựa hồ thích màu hồng, giường đệm toàn một màu hồng, còn Bạch Dương lại thích màu nhã hơn chăn đệm có màu lam nhạt.Liễu Tuấn không nói, bàn tay thô ráp chậm rãi hoạt động trên tấm lưng trơn mịn của Hà đại tiểu thư.Thấy thái độ này của Liễu Tuấn, Hà đại tiểu thư khẩn trương một cách kỳ lạ:- Sắp có chuyện lớn xảy ra rồi phải không?Liễu Tuấn thực sự không thể ở kinh thành lâu vào lúc này, trừ khi có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng cô chẳng thấy có gì khác thường.Liễu Tuấn nói:Hà đại tiểu thư giật thót, biết là có chuyện lớn sắp xảy ra thật rồi.- Xảy ra chuyện gì?- Tạm thời thì chưa có, nhưng sắp rồi.Hà đại tiểu thư buồn bực.Trả lời kiểu gì thế?Cậu là thầy bói à?Nhưng nghĩ tới biểu hiện khác thường trước kia của tiểu sắc ma, cô có chút ngờ ngợ, hình như tên nhóc này thi thoảng đúng là có năng lực tiên tri thật.

Liễu Thanh và Lương Xảo kiếm được gia bạc tỷ quá nửa dựa vào tiên tri của y mà có, ngay cả Hà đại tiểu thư mấy năm qua sông ung dung nhàn nhã mà tiền chẳng còn chỗ để cất.- Nói cho chị nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì.Hà Mộng Doanh ôm lấy cổ Liễu Tuấn, thỏ thẻ cầu khẩn.

Khi ở cùng tiểu sắc ma, cô luốn có cảm giác rất lạ, như tuổi của mình còn ít hơn Liễu Tuấn rất nhiều.Vì thế Hà đại tiểu thư bất giác đem mình thành cô gái nhỏ, bám lấy Liễu Tuấn làm nũng.Liễu Tuấn cười đáp:- Mấy ngày nữa là chị sẽ biết.Vốn Liễu nha nội định nói: “Ngài mai chị sẽ biết”, nhưng lời ra tới miệng liền thay đổi, Liễu Tuấn biết tiến trình lịch sử kiếp này và kiếp trước đã xuất hiện khác biệt, năm 95 Đổng lão qua đời chênh kiếp trước một tháng, không biết vì sao có sự chênh lệch này....Đặng Tiểu Bình mất 19 tháng 2, 1997 đó là vì sao đầu chương lại có 2 mốc thời gian.An bài ông trời ai mà biết được.Vậy ngày mai có xảy ra chuyện cả thế giới chấn động hay không hiện giờ khó mà biết được 100%, nhưng Liễu Tuấn cần phải chuẩn bị trước.Mấy năm qua trong nước có rất nhiều việc.Kiếp trước y là giới thảo dân, biết rất ít quốc gia đại sự, động tĩnh của tầng tối cao không có ảnh hưởng nhiều tới người dân thường.

Có điều từ đó cũng có thể nhìn ra, bất kể cao tầng tranh đấu ra sao cũng khống chế chính cục rất tốt, không tạo thành ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của người dân, đây là điều rất giỏi.Hà Trường Chinh, Hà Duyên An, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài những nhân vật lớn này càng có chuyện lớn càng không thể tùy tiện rời bỏ chức vụ, Liễu Tuấn lúc này ở kinh đô, chắc chắn có tác dụng làm cầu nối liên kết cực kỳ quan trọng.- Xấu xa!

Không nói thì thôi.Sự cẩn thận của Liễu bí thư lọt vào trong mắt Hà đại tiểu thư chắc chắn thành làm ra vẻ khiến cô hồi hộp, nên môi cong cớn rất tức.

Tên tiểu sắc ma này đôi khi cực kỳ đáng ghét, thần thần bí bí, đem Hà đại tiểu thư thành cô bé đại ngốc.Phải nói là Liễu bí thư thực sự có cái bệnh này, chủ nghĩa đại nam tử hơi nghiêm trọng, có điều bản thân Liễu bí thư lại không hề nhận ra.Liễu Tuấn cười khẽ, siết chặt tay ôm Hà Mộng Doanh chặt thêm một chút, lại đưa tay trái ra chầm chậm xoa nắm bầu vú của cô, nhưng trong đầu toàn là chuyện sắp xảy ra ngày mai.Hà đại tiểu thư tức tối một hồi lại trở nên cao hứng, chỉ cần có tiểu sắc ma ở bên cạnh, Hà đại tiểu thư liền rất thoải mái, một tay thuận theo lồng ngực y đi xuống, nắm lấy chỗ yếu hại, khẽ đùa nghịch, cười hì hì:- Này, nói với cậu nhé, chị muốn có con.- Ờ.Tiểu sắc ma đang cưỡi mây về gió, chỉ đáp bừa một câu, rõ ràng không nghe thấy cô nói cái gì.- Cậu...Hà đại tiểu thư cực kỳ phẫn nộ, tay tắc thêm sức, bấm mạnh lên cậu em nhỏ hư đốn của y.- Á, ác phụ mưu sát thân phu.Lần này cuối cùng cũng làm tiểu sắc ma từ trầm tư tỉnh lại, hét om lên, trừng mắt nhìn Hà đại tiểu thư, cô quay người đi, xoay cặp mông tròn mầy cùng tấm lưng thon về phía Liễu nha nội.Liễu Tuấn vỗ đầu, tựa hồ nhớ ra lời Hà đại tiểu thư vừa nói, mặt mày tươi hơn hớn, từ phía sau ôm lấy cô, cười hỏi:- Vừa rồi chị nói gì đấy?Hà đại tiểu thư “hừm” một tiếng.Vừa rồi ái tình trào dâng, muốn sinh cho tiểu sắc ma một đứa con trai, thấy thái độ của y, cô mất hứng rồi.Liễu Tuấn cười.Hà đại tiểu thư vẫn cứ cái tính ương bướng đó.Nếu cô không nói, thì mình cứ làm như không nghe thấy là được....Lịch sử không đổi, chuyện kinh động kiếp trước vẫn xảy ra.

Liễu Tuấn tới nhà họ Hà vào ngày 19, Hà lão gia tử tâm tình rất tốt, thấy Liễu Tuấn liền cao hứng, dù sao vẫn ở tiết đầu xuân.- Ha ha, Liễu Tuấn đến rồi à.Hà lão gia tử cười gật đầu.- Chúc ông năm mới vui vẻ.Liễu Tuấn theo quy củ, cúi đầu chào hỏi Hà lão gia tử.- Ừ ừ, nào ngồi nói chuyện với ông.Hà lão gia tử vừa nói vừa liếc mắt qua mặt Hà Mộng Doanh, cô liền chột dạ, hình như trong mắt ông nội có vẻ gì đó khó đoán, chẳng nhẽ ông nội cũng biết quan hệ giữa mình và tiểu sắc ma rồi?Nói thực quan hệ giữa hai người muốn giấu tất cả người trong nhà họ Hà là rất khó, vị dụ Hà Thắng Lợi thành tinh, sớm đã đoán ra quan hệ hai người không tầm thường.

Chỉ có điều trong thế gia đại tộc chuyện này quá nhàm rồi, vả lại thường ngày chị cả đối xử với đám đàn em hết sức quan tâm chiếu cố, chỉ cần cô và Liễu Tuấn ở bên nhau vui vẻ thì có gì mà không được.Đương nhiên Hà Thắng Lợi biết và Hà lão gia tử biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Nhưng lão gia tử là ai chứ?

Vào thời đại chiến tranh, có mười cái đầu cộng lại cũng chẳng bằng một cái của lão gia tử.

Liễu Tuấn lần nào tới thủ đô cũng cùng mình xuất hiện, lão gia tử sao chẳng phát hiện ra.- Ông nói chuyện...Cháu...Cháu đi pha trà đây.Hà Mộng Doanh luống cuống bỏ chạy.Hà lão gia tử mìm cười, ánh mắt lại dừng trên mặt Liễu Tuấn.Có lẽ bị sự hốt hoảng của Hà đại tiểu thư ảnh hưởng, cho dù Liễu nha nội da mặt rất dày, cũng không khỏi có chút bối rối, cười ngượng ngập nói:- Ông vẫn khỏe chứ ạ.Hà lão gia tử bình thản nói:- Cháu hôm nay không phải tới đây chỉ nói điều đó với ông thôi chứ?Liễu Tuấn rùng mình, tức thì đem sự xấu hổ vừa rồi vứt qua một bên, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm ngâm hỏi:- Ông, sức khỏe của lão nhân gia thế nào rồi?Trước mặt Hà lão gia tử, người đáng được xưng hô là “lão nhân gia” khắp thiên hạ chỉ có một người mà thôi.Lão nhân gia sức khỏe không tốt bên ngoài không thể nào biết được, nhưng những người trung thành đi theo lão nhân gia, hiện giờ là thái sơn bắc đầu của quốc gia thì chắc chắn là biết rõ.Hà lão gia tử nheo mắt mại, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, trong đôi mắt như lóe sáng.Liễu Tuấn thản nhiên đón nhận, khẽ gật đầu.Hà lão gia tử thở dài:- Sợ là không được bao lâu nữa.Liễu Tuấn hỏi sát một câu:- Liệu có thể là hôm nay không ạ?Hà lão gia tử toàn thân chấn động, mắt quắc lên, nhìn thẳng Liễu Tuấn thật lâu, hiển nhiên câu nói này của Liễu Tuấn làm lão gia tử cả kinh rồi.

Mặc dù mấy vị nguyên lão bọn họ biết thời gian còn lại cả lão nhân gia không nhiều, nhưng Liễu Tuấn nói thẳng là hôm nay thì bảo ông không kinh hãi sao được?

Hình như người trẻ tuổi này luôn có năng lực tiên tri dị thường, một năm trước đã nhắc hai nhà Hà Vũ tăng cường bố cục trong quân, một năm qua tuy chưa thể nói là không còn sơ xuất nào, n hưng cơ bản hoàn thành bố cục ứng phó sự cố bất thường.Trong đấu tranh cao tầng, chuẩn bị trước là khâu quan trọng nhất, đặc biệt là nội bộ quân đội càng thêm quan trọng.Liễu Tuấn đột nhiên tới vào lúc này nói một câu chấn động trời đất như thế, tuyệt không thể là nói càn.Hà lão gia tử trịnh trọng hỏi:- Cháu chắc chứ?Liễu Tuấn gật đầu:- Cháu có dự cảm.- Người đâu, chuẩn bị xe.Hà lão gia tử không chần chừ nữa, chống gậy xuống đất, trầm giọng ra lệnh.Xe mau chóng được chuẩn bị xong.Liễu Tuấn đi tới đỡ Hà lão gia tử dậy, lúc này lão gia tử vốn hòa ái thân thiệt đột nhiên sát khí dào dạt, như quay lại thành chiến tướng vô địch oai phong thời buổi khói lửa tán loạn.- Ở nhà đợi ông.Trước khi lên xe, Hà lão gia tử quay đầu lại dặn.Liễu Tuấn gật đầu.

Chương 862: Thế cục khó đoánHà lão gia tử quay về nhà thì đã là đêm khuya, đi về cùng ông còn có Vũ lão gia tử và Vương phó chủ tịch quân ủy, chính là cậu của Khâu Tình Xuyên, bộ hạ cũ của Hà lão gia tử.Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn đều đã tới trước một bước, mọi người yên lặng uống trà trong phòng khách, không ai nói một lời.Hà đại tiểu thư biết có chuyện xảy ra rồi.Ba người Hà Đông Tiến khẳng định là do nhận được thông báo của lão gia tử về nhà bàn chuyện.Hà Mộng Doanh vừa rót thêm trà cho mọi người, vừa liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, chỉ thấy y sắc mặt bình thường, ngồi ngay ngắn uống trà, khí độ chẳng kém mấy vị tướng quân.Đợi hai lão gia tử và Vương phó chủ tịch tới nơi, mấy người liền đi vào thư phòng.Lần này ngay cả Hà đại tiểu thư cũng không được đi vào làm “phục vụ”.Hà đại tiểu thư chỉ đành đợi ở bên ngoài, có chút nóng ruột, không biết vào lúc này ở trong kinh thành có biết bao người đang đứng ngồi không yên, trắng đêm khó an giấc.Họp không lâu lắm, chừng bốn mươi phút sau, Vương phó chủ tịch ra trước, tiếp đó là nhóm Hà Đông Tiến, không ai nói một lời, sắc mặt nghiêm nghị, đi lên xe đợi sẵn trước cửa tử hợp viện phóng đi.Lại thêm mấy phút nữa, Liễu Tuấn theo sau hai vị lão gia tử, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.- Liễu Tuấn, đêm ngay nghỉ lại đây đi...Đại nha đầu, cháu dẫn Liễu Tuấn đi nghỉ.Hà lão gia tử vẻ mặt mang chút đau thương, căn dặn.- Vâng thưa ông!

Hai ông cũng sớm đi nghỉ.Liễu Tuấn cúi đầu làm lễ với hai vị lão gia tử, cả hai đều gật đầu.Hà Mộng Doanh không dám nói nhiều, dẫn Liễu Tuấn tới phòng, nói:- Muốn gọi điện thoại thì máy di động sẽ tốt hơn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, thời điểm quan trọng như thế, Liễu Tuấn tất nhiên phải liên lạc với hai người cha, tâm tư của Hà đại tiểu thư rất chu đáo.Liễu Tuấn cầm điện thoại lên, Hà Mộng Doanh liền khép cửa lại, lặng lẽ ngồi bên cạnh Liễu Tuấn.Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Nghiêm Ngọc Thành.- Lão ba, con ở thủ đô, lão nhân gia vừa mới đi rồi...Ở phía bên kia điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành im lặng một lúc rồi nói:- Ta biết rồi.- Cục diện không có biến đổi lớn, thái độ của ông Hà rất rõ ràng.- Ừ.Lần này Nghiêm Nghọc Thành đáp càng đơn giản hơn, dừng lại một chút rồi dặn:- Tất cả phải thận trọng để ý, nghe nhiều ít nói.- Vâng con biết.Nghiêm Ngọc Thành cúp điện thoại.Cú điện thoại thứ hai tất nhiên là gọi cho Liễu Tấn Tài, thái độ của ông cơ bản giống hệt của Nghiêm Ngọc Thành, có điều cha con gắn bó, Liễu Tấn Tài dặn Liễu Tuấn thêm mấy câu, nhắc nhở y giữ lên hệ với Chu tiên sinh.Liễu Tuấn vâng lời đặt điện thoại xuống, ngả đầu dựa vào lưng ghế, tựa hồ vô cùng mệt mỏi, một bàn tay tho thả đưa tới, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.Liễu Tuấn ngậm điếu thuốc, rít hai hơi, thở ra thật dài.- Liễu Tuấn, làm sao mà cậu biết?Vừa mới hút hết điều thuốc, Hà đại tiểu thư đã không nhịn được hỏi, câu này cô đã phải kìm nén trong lòng lâu lắm rồi, tiểu sắc ma có thế dự đoán chuẩn xác thế cục, hoặc là nói “ánh mắt như đuốc”, thì còn có thể hiểu được.

Nhưng nhìn thấu sinh tử như thế thì không sao tin nổi.Liễu Tuấn đáp:- Tư Mã Ý đêm xem thiên văn, thấy một ngôi sao lớn màu đỏ ánh sáng lóe lên, từ phía đông bắc bay sang phương nam, rơi vào doanh trại quân Thục, liền bấm quẻ mà than...Hà Mộng Doanh tức thì dở khóc dở cười.Người này không ngờ lại kể tam quốc diễn nghĩa với cô.- Này, đừng nói là cậu biết nhìn sao nhé.Liễu Tuấn thản nhiên:- Kẻ làm tướng không biết thiên văn, không tường địa lý, không hiểu âm dương, chỉ là hạng tầm thường.Hà Mộng Doanh điên cả đầu:- Liễu Tuấn, cậu còn nói năng bậy bạ, chị không thèm để ý tới cậu nữa...Liễu Tuấn thở dài:- Được rồi, em nói với chị chân tướng, nhưng chị nhất định phải giữ bí mật.- Được được, chị nhất định sẽ giữ bí mật.Hà Mộng Doanh hớn hở, khuôn mặt xinh đẹp ghé tới, đầy vẻ chờ đợi.Liễu Tuấn cười:- Em là người thế giới tương lai trùng sinh về đây, cho nên biết được thế giới đã từng xảy ra chuyện gì.Hà Mộng Doanh tức tới nghiến răng ken két, nếu chẳng phải là ở trong tứ hợp viện mà là ổ nhỏ của hai người, Hà đại tiểu thư nhất định sẽ hét lớn một tiếng cắn cho y một cái thật mạnh vào vai, không cắn cho tóe máu ra thì không buông.Hà đại tiểu thư đầy thương xót nói:- Ôi, xem ra cậu mệt thật rồi, thôi được, không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi nhé.Nói năng lung tung như thế, xem ra mệt lắm rồi.Liễu Tuấn nói đùa:- Ở lại với em đi.- Không được...Chị còn chưa xin phép với mẹ, đợi nói rồi thì hẵng hay...Hà đại tiểu thư nói với vẻ hết sức nghiêm túc, không nhìn ra chú đùa cợt nào, tựa hồ thực sự sẽ làm như thế.

Lần này tới lượt Liễu bí thư mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm ra nhìn Hà Mộng Doanh, nói không ra lời, lợi nhớ tới đêm qua cô nói muốn sinh con, chẳng lẽ...- Hi hi...Hà Mộng Doanh thấy dọa được tiểu sắc ma, không khỏi sung sướng, xoay tấm thân lả lướt đi ra khỏi khòng....Liễu Tuấn rất ít khi tới văn phòng của Chu tiên sinh, có điều mấy ngày qua tiên sinh không ở nhà nhiều lắm, gần như đều ở trong văn phòng bộ tuyên truyền.Thời kỳ phi thường, trận địa tuyên truyền không thể nhiễu loạn.Liễu Tuấn tìm tận tới bộ tuyên truyền TW.Phiền thư ký của chu Tiên Sinh là người quen cũ của Liễu Tuấn, hai người đã gặp nhau ở nhà Chu tiên sinh nhiều rồi, biết Liễu Tuấn là học trò cưng nhất của chủ nhiệm, nên khi Liễu Tuấn gọi điện tới hẹn gặp liền lập tức an bài.Chu tiên sinh hơi ngạc nhiên:- Tiểu Tuấn, sao cháu lại tới đây?Phát sinh ra chuyện trọng đại như thế, Liễu Tuấn xuất hiện ở kinh thành là chuyện thường, vì Nghiêm Liễu đều không thích hợp lộ diện, chính là câu là quan lớn một phương, chưa được triệu gọi, đã tới kinh thành là tối kỵ.

Liễu Tuấn tuy vùn vùn thăng thiên, nhưng chỉ là cán bộ phó sở nho nhỏ, tới kinh sư liên lạc là rất hợp.

Chu tiên sinh ngạc nhiên là Liễu Tuấn lại tới nhanh như thế.- Cháu tới từ hôm kia rồi.Liễu Tuấn không giấu diếm.Chu tiên sinh nhướng mày lên:- Hà lão gọi cháu tới sao?Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với tiên sinh, lắc đầu:- Cháu tự tới, chỉ vừa khéo thôi.Cái vừa khéo này cũng quá khéo rồi, có điều Liễu Tuấn nói thế Chu tiên sinh cũng không truy cứu sâu thêm, nghe sao biết thế thôi.Liễu Tuấn muốn lấy thuốc ra mời Chu tiên sinh, nhưng liếc mắt nhìn thấy trong gạt tàn đầy đầu thuốc liền thu lại.Chu tiên sinh cười, đẩy gạt tàn tới:- Muốn hút thì hút đi, nhà họ Hà có phản ứng gì?Liễu Tuấn châm thuốc, suy nghĩ rồi nói:- Chiều hôm qua ông Hà tới chỗ lão nhân gia, khi đó người có mặt không nhiều, Cao lão và Biện lão cũng có mặt, thủ trưởng số một cũng có, còn cả mấy vị nguyên lão...Tình huống tất nhiên là do Hà lão gia tử sau khi trở về nói cho Liễu Tuấn biết.Chu tiên sinh chậm rãi gật đầu.Nói như vây các nhân vật lãnh tụ của hệ phái chủ yếu đều có mặt, hẳn là đạt thành đồng thuận sơ bộ, ít nhất đã tiến hành một số thương thảo.Chu tiên sinh trầm tư chốc lát rồi hỏi:- Biện lão có thái độ gì.Biện lão là lãnh tụ của phái hệ Nghiêm Liễu, tư cách không bằng Đổng lão, cũng là nguyên lão trong đảng, trước khi lập nước đảm nhận chức vụ trọng yếu trong đảng, làm quan lớn nhiều nhiệm kỳ, cũng như đảm nhận thủ trưởng chủ yếu trong ban ngành TW, uy vọng rất cao.

Sau khi Đổng lão qua đời, Biện lão thành cây cờ đầu của phái hệ, trong nội bộ phái hệ, cũng chiếu theo các đại lão mà phân chia thành từng nhóm nhỏ, tư tưởng chính trị của Nghiêm Liễu nghiêng về thủ trưởng trẻ nhất, là thủ trưởng do một tay biện lão đề bạt lên.Thực tế sau khi Đổng lão qua đời, trong hệ phái có tiếng nói khác nhau, hai vị đại lão của hệ phái, vị lớn tuổi hùng tâm bừng bừng, muốn sánh ngang đương kim thủ trưởng, thái độ cứng rắn khiến các hệ phái khác bất an.

Khi đó thái độ Biện lão là quan trọng nhất, nếu nội bộ hệ phái không thể thống nhất tư tưởng, thì trong cuộc đấu tranh sau đó sợ rằng sẽ rơi vào thế cực kỳ bất lợi.- Biện lão rất xem trọng thủ trưởng, Hà lão cũng có ý tứ này, đã trao đổi qua với Biện lão.Liễu Tuấn chỉ báo cáo tinh huống không xen vào phân tích của mình, để tránh ảnh hưởng tới phán đoán của tiên sinh.Chu tiên sinh lần nữa rơi vào trầm tư, hồi lâu sau chậm rãi nói:- Có Hà lão ủng hộ, vấn đề của Tấn Tài không lớn, thành tích của Tấn Tài về mặt kinh tế thì ai cũng thấy.

Biện lão cũng có ý đó, còn về Ngọc Thành.Chu tiên sinh lại trầm mặc.Liễu Tấn Tài là do Hà lão yêu cai yêu cả đường đi lối về, muốn giúp Liễu Tuấn, thì trước tiên phải bảo vệ Liễu Tấn Tài, huống chi Liễu Tấn Tài là nhân tài hiếm có, được cả các hệ phái khác tán thành.

Nghiêm Ngọc Thành đi theo con đường đảng, tranh đấu kịch liệt hơn nhiều.Liễu Tuấn hỏi:- Bác, có phải Cao bí thư có ý về kinh?Cao bí thư là cha của Cao tương hoanh, hiện đang là bí thư tỉnh ủy tỉnh tây nam, là đối thủ lớn nhất của Nghiêm Ngọc Thành.

Hai người đều mong tiến bộ ở đại hội đảng thứ 15, khả năng va chạm nhau ở vị trí cụ thể.Chu tiên sinh cười:- Theo bác thấy, lão Cao ở lại địa phương một khóa thì có lợi hơn, kinh nghiệm chấp chích địa phương của ông ta ít hơn Ngọc Thành, còn Ngọc Thành thì kém kinh nghiệm TW hơn.Liễu Tuấn gật đầu:- Cháu cũng nghĩ như thế, tỉnh D khả năng ông ta không tới, Cao lão sẽ không để ông ta tới cạnh thùng thuốc nổ.Chu tiên sinh thản nhiên:- Trừ tỉnh D vẫn còn nơi để đi Chương 863: Tiền đồ như gấmNhư chuyện xảy ra ở kiếp trước của Liễu Tuấn, cao tầng sóng cả ầm ầm, nhưng chính cục địa phương thì hết sức bình ổn, Liễu Tuấn ở thủ đô năm ngày rồi trở về thành phố Ngọc Lan.Liễu Tuấn vừa trở về Sài thiệu Cơ đã cười hỉ hả tới văn phòng của y báo cáo công tác.Vốn ngày 08 tháng giêng là phải đi làm, nhưng bí thư đại nhân đã bốc hơi suốt từ năm ngoái cho tới sắp nguyên tiêu mới chịu lộ mặt ra, không biết là đi đâu.

Sài Thiệu Cơ từng thăm dò ở chỗ Vũ Hoài Tín, Vu Hoài Tín cũng không rõ, kỳ thực Sài Thiệu Cơ có thể gọi điện cho Liễu Tuấn, là đích hệ của Liễu Tuấn, mức độ hắn được Liễu Tuấn tín nhiệm không hề kém hơn Vu Hoài Tín, nhưng Sài Thiệu Cơ giữ gìn quy củ, Liễu Tuấn nếu như thấy không cần phải nói cho hắn thì hắn không tiện hỏi, Liễu bí thư thiếu niên thành đạt sớm, lại anh tuấn lắm tiền, phải có một hậu viện lớn cần trông coi, hỏi nhiều không tốt.Nhưng Sài Thiệu Cơ thế nào cũng không ngờ được khi biến cố lớn xảy ra, Liễu Tuấn lại là một trong số những người tiếp cận giới hạch tâm nhất, tầng cấp đó đối với Sài Thiệu Cơ mà nói nó quá xa vời, Sài Thiệu Cơ cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều.- Bí thư, năm mới vui vẻ.Đã là tết nguyên tiêu rồi, Sài Thiệu Cơ đã từng gọi điện chúc mừng, nhưng khi gặp m vẫn không thể thiếu lễ số.- Ha ha ha, Thiệu Cơ tới rồi, mời ngồi.Liễu Tuấn mỉm cười, ném qua một gói thuốc đặc biệt.- Bí thư, thứ này là đồ tốt.Sài Thiệu Cơ cười vui vẻ, ở chỗ Liễu bí thư luôn có những thứ tốt.Liễu Tuấn cười:- Mấy ngày qua ở thủ đô, những thứ khác không kiếm được, còn mấy thứ lắm vặt này kiếm được một đống, lát nữa cho anh một ít.- Cám ơn bí thư.Sài Thiệu Cơ mặt không lộ ra gì, nhưng trong lòng cả kinh.Mấy ngày nay ở thủ đô?Một cán bộ cấp phó sở lại ở thủ đô thời gian này mấy ngày, bên trong đó chắc chắn có huyền cơ.- Bí thư, đây là quy hoạch của ủy ban quản lý năm nay.

Bí thư xem xem.Sài Thiệu Cơ khẽ đẩy một văn kiện tới trước mặt Liễu Tuấn, giống như văn kiện số một mà TW mỗi năm đều phát xuống, chính phủ và đảng ủy các địa phương cũng căn cứ vào tình huống thực tế, phát một văn kiện chỉ đạo cả năm, phát xuống các đơn vị trực thuộc.

Ban quản lý làm công tác cụ thể, chiếu theo yêu cầu của Liễu Tuấn, kết hợp với tinh thần của văn kiện số một, đưa ra một văn kiện có tính thao tác cụ thể hơn.Liễu Tuấn khoát tay:- Một lát nữa tôi xem, anh nói qua nội dung chủ yếu trước đi.Đây là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ quen rồi, tuy nói Liễu Tuấn không xen vào công tác cụ thể của ban quản lý, nhưng văn kiện cương lĩnh chỉ đạo không được người đứng đầu cho phép thì chắc chắn sẽ không thể chính thức phát đi được.

Sài Thiệu Cơ dù được Liễu Tuấn tín nhiệm đến đâu thì sự kỵ húy cơ bản nhất như thế sao có thể phạm vào được.- Thứ nhận là công trình vì dân đang xây dựng, nửa đầu năm nay sẽ toàn bộ làm xong.Sài Thiệu Cơ lấy tinh thần, bắt đầu báo cáo.Công trình vì dân chính là con đường Trường Hà dài mười km, quảng trưởng nhân dân và chợ vật liệu, những công trình do chính phủ đóng vai trò chủ đạo, có vai trò lớn thức đẩy kinh tế khu Trường Hà, đặc biệt là quảng trưởng nhân dân và thành phố điện ảnh, làm khu đất đai thương nghiệp nhân dân đã trở thành mục tiêu tranh đoạt kịch liệt, có điều thành phố điện ảnh kẻ sát hồ Hợp Thủy, đất thương nghiệp xúc quanh đã bị mấy công ty nhà đất gồm Cty Tinh Vũ chia chác mất bảy tám phần rồi, chẳng còn lại mấy khu vực có giá trị thương nghiệp cao nữa.Liễu Tuấn căn dặn:- Con đường Trường Hà phải tranh thủ kiến thiết, thông xe vào tháng tư.Sài Thiệu Cơ gật đầu, Liễu Tuấn muốn thông xe vào tháng tư là vì chợ vật liệu dự kiến hoàn thành vào cuối tháng tư, nằm kề bên con đường Trường Hà, nếu như đường xá chưa thể thông xe sẽ ảnh hưởng tới thời gian khai trương của chợ vật liệu.Lập hạng mục vào tháng tám năm ngoái, tháng tư năm nay đã hoàn thành, với quy mô con đường Trường Hà, thì tốc độ này có thể gọi là kỳ tích nhanh hơn cả tốc độ Giang Khẩu rồi.- Bí thư, thông xe vào tháng tư thì khẳng là không có vấn đề gì, nhưng xanh hóa hai dải ven đường thì hơi eo hẹp thời gian.Dựa theo quy hoạch của Liễu Tuấn thì hai bên đường Trường Hà một dải xanh rộng, là một con đường xanh thực sự, còn phải xây cả một công viên và một cái vườn bách thảo.Khi kế hoạch này vừa đề xuất ra Sài Thiệu Cơ há hốc mồm.Còn có kiểu làm đường như vậy sao?Đúng là chưa bao giờ nghe thấy.Có điều sự tín nhiệm của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn tới mức độ mê tín rồi, Liễu bí thư đã quy hoạch như thế ắt phải có đạo lý, Sài Thiệu Cơ tới lúc nhìn viện kế hoạch đưa xa bàn không khỏi tấm tắc khen ngợi, bị cảnh đẹp xa hoa của con đường Trường Hà làm hoa cả mắt, đúng như Liễu bí thư nói, con đường này xây xong nhất định là quốc lộ chính của thành phố hoa viên.Một con đường dài hơn mười km của thành phố pho viên trong toàn quốc cũng là có một không hai.Sài Thiệu Cơ không thể không bội phục tầm mắt cũng như lá gan của Liễu Tuấn, trong lòng không có kiến thức sao có thể làm được.Liễu Tuấn cười:- Có thể thông xe trước, công tác xanh hóa và công viên tiếp tục xây dựng.- Vâng, ý tôi cũng như thế.

Bí thư một phường xin chỉ thị, yêu cầu ở bênh cạnh thành phố Phượng Hoàng tiến hành di dời, quy hoạch một vùng đất thương nghiệp chừng hai trăm nghìn mét vuông, bí thư thấy thế nào?- Thế ý của anh ra sao?Sài Thiệu Cơ không do dự đáp:- Tôi thấy có thể được, đất thương nghiệp xung quanh quảng trường nhân dân ước chừng cũng có quy mô này, căn cứ vào giá đất hiện nay mà tính, nếu như bán hết đi có thể thu về gàn 800 triệu tiền mặt, trả tiền ngân hàng xong vẫn còn quá dư, tài chính kiến thiết tiếp theo cho con đường Trường Hà cũng không thành vấn đề, vùng đất thương nghiệp quanh thành Phượng Hoàng giá trị không thấp hơn, trả phí di dời, bồi thường cho người dân, chính phủ vẫn có thể kiếm được mấy trăm triệu.

Như thế tài chính trong tay dư dả rồi, chính sách nhà ở Liễu bí thư đề xuất ra có thể lập tức thực thi.Liễu Tuấn “uy hiếp” Khâu Tình Xuyên, vây được 300 triệu, dùng ở kiến thiết chủ thể cho đường Trường Hà và quảng trường nhân dân, kiến thiết các công trình phụ trợ thì vẫn còn thiếu một khoản lớn, Liễu Tuấn liền nhắm vào giá trị tiềm ẩn của các vùng đất thương nghiệp xung quanh, không có nó làm chỗ dựa, Liễu Tuấn sao dám “làm càn” như thế, vay tiền kiến thiết nhất định phải nghĩ tới vấn đề trả nợ về sau, nếu không sẽ thành “công trình gánh nặng”, lúc đó không phải là chính tích của Liễu bí thư mà là trò cười.Liễu Tuấn chấp chính nơi nào, đều đem kiến thiết kinh tế nhà ở làm đại sự hàng đầu, hiện giờ thì chưa thấy hiệu quả nhiều, nhưng mấy năm sau chính sách này sẽ bộc lộ ra hiệu quả, nhưng chắc chắn lúc đó Liễu Tuấn đã không còn nhậm chức ở khu Trường Hà rồi, song làm quan một kỳ, tạo phúc một phương chính là thế.Tầm mắt của người chấp chính không thể quá ngắn được.Liễu Tuấn sau này ắt thành đạt, như vậy địa phương y nhậm chức phải chuẩn bị cho tương lai bị kiểm nghiệm, giả sử Liễu Tuấn cũng giống như những quan viên tầm nhìn hạn hẹp chỉ chú ý tới lợi ích trước mắt, làm công trình hình tượng, cho dù có hiệu quả nhất thời, nhưng về lâu dài, bên trên nhìn xuống phán xét thì có hối cũng không kịp.Đinh Ngọc Chu làm ra khu cao tân Trường Hà chính là một ví dụ như thế, năm xưa dựa cho chính tích huy hoàng của nó mà leo lên chức bí thư thành ủy, không tới ba năm lại thành trò cười, khiến Hà Duyên An phải điều Liễu Tuấn từ tỉnh N xa xôi tới cứu hỏa, tới giờ quay đầu nhìn lại, Đinh Ngọc Chu mất sạch uy danh.

Còn Liễu Tuấn sở dĩ uy vọng ngày một cao vời, trừ vì hai người tranh đấu Liễu Tuấn chiếm cứ thượng phong, thì năng lực chấp chính của hai người cũng là một nguyên nhân quan trọng.Đinh Ngọc Chu ông có giỏi thế nào cũng vẫn phải cần Liễu Tuấn tới giải quyết hậu quả ông gây ra.Vết xe đỏ phía trước Liễu Tuấn không thể đi vào.Liễu Tuấn trầm tư một lúc rồi chậm rãi gật đầu:- Nói thế thì tôi thấy có thể thử một chút, có điều nhất định phải làm công tác thật tốt cho nhân dân xung quanh, bồi thường nhất định phải hợp lý, không được dùng biện pháp thô bạo.

Ngoài ra kiến thiết nhà ở phải quy hoạch hai bên đường Trường Hà, phát triển về phía nam, nối liền với thành phố.Trong ba năm đưa khu Trường Hà nối liền với thành phố Ngọc Lan, mở rộng diện tích thành phố Ngọc Lan lên gấp đôi là mục tiêu đầu tiên trong quy hoạch tổng thể của Liễu Tuấn, tất nhiên là lúc nào cũng đau đáu ở trong lòng.Sài Thiệu Cơ cười nói:- Bí thư, tôi có một ý nghĩ, cư dân xung quanh thành Phượng Hoàng không cần di dời đi nơi khác, nơi đó kiến thức dân gian tương đối lộn xộn, không có quy hoạch thống nhất lãng phí không ít đấy đai, chúng ta có thể thống nhất quy hoạch một khu vực ngay ở cạnh thành Phượng Hoàng, chính phủ cấp tiền, để người dân xây nơi ở mới, rồi bồi thường nhất định, như vậy là đẹp cả đôi đường.Liễu Tuấn vừa nghe đã gật đầu:- Không tệ, Thiệu Cơ, ý kiến này rất tốt.Sài Thiệu Cơ tỏ ra ấp úng.Liễu Tuấn nhìn y, tựa cười tựa không hỏi:- Sao, còn định mai phục gì ở đằng sau.- Ha ha, tôi đâu dám mai phục bí thư...Tôi đang nghĩ, cái Cty Tinh Vũ không được bình thường lắm...

Chương 864: Cận Hữu Vi muốn giở trò gì?Cty Tinh Vũ.Liễu Tuấn không ngờ Sài Thiệu Cơ lại nhắc tới Cty Tinh Vũ vào lúc này, hiện giờ quan hệ của Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi ở vào một giai đoạn rất đặc biệt, hai người được coi là bạn bè, đó là điều chắc chắn, Liễu Tuấn không ghét Cận Hữu Vi, nếu không dù cho hắn có là con của Cận Tú Thật thì Liễu Tuấn cũng không dây dưa gì, nhiều lắm chỉ là ứng phó xã giao, sau chuyện của Cty Trường Giang, hai người sẽ không có qua lại gì nữa, ít nhất Liễu Tuấn sẽ không chủ động có qua lại với Cận Hữu Vi.Hiện giờ Liễu Tuấn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Cận Hữu Vi, có liên hệ với nhau, nhưng không phải mật thiết.Lần này lên kinh cũng là vì Hà Duyên An, Liễu Tuấn gián tiếp tim hiều hướng đi của Cận Tú Thật và Hà Duyên An sau đại hội thứ 15, nguyện vọng lớn nhất của Cận Hữu Vi là tại nhiệm, con đường tiến bộ không suy tính tới nữa.

TW không cánh giá cao bước tiến kiến thiết kinh tế của tỉnh A, Cận Tú Thật phải gánh quá nửa trách nhiệm, lúc mẫn cảm như hiện nay, việc đi ở của Cận Tú Thật tạm thời chưa đáng được các đại lão cao tầng đưa ra bàn bạc.Ngược lại Hà Duyên An càng được cao tầng chú ý, có hai nguyên nhân, một trong số đó đương nhiên do xuất thân của bà, là con gái cưng được Hà lão gia tử yêu quý nhất, mặc dù lần này nhà họ Hà tập trung toàn bộ sức lực vào bố trí trong quân đội, chú ý tới địa phương chỉ là thứ yếu.

Nhưng ai có thể ngăn được Hà lão gia tử quan tâm tới “cô con gái nhỏ”?Thực tế, mấy năm qua hai nhà Hà Vũ liên tục ra tay trong quân đội, thu hoạch cực lớn, đã khiến cho các đại lão khác trong quân bất an cực độ, bất kể là quân đội hay là địa phương, việc quyền lực quy về một nơi là rất phạm húy.

Hà Vũ hai lão gia tử từng trải sóng gió, kinh nghiệm đấu tranh phong phú, trong lòng hiểu rõ điều này, như thế muốn Hà Vũ hệ nhường ra một phần lợi ích trong quân đội, thì phải bồi thường ở một phương diện khác, Hà Duyên An tiến lên cấp chính bộ đã được mấy năm rồi, tiến thêm một bước thành người lãnh đạo của đảng và quốc gia tạm thời có chút khó khăn, nhưng điều chỉnh lên vị trí càng có thực quyền hơn thì hoàn toàn có thể.Thứ hai nguyên nhân chính ở Hà Duyên An, là một nữ đồng chí đang tuổi sung sức, năng lực cao, được đại lão chú ý là chuyện đương nhiên.Bồi dưỡng một cán bộ cấp bộ không phải là dễ, bồi dưỡng một nữ cán bộ ưu tú cấp bộ càng không dễ.Theo tin tức Liễu Tuấn nắm bắt được, cán cân đấu tranh Cận Hà đang dần dần ngả về phía Hà Duyên An.Có điều Hà Duyên An không phải là không có khuyết điểm, lý do bà bị phê bình vẫn là vì vấn đề kiến thiết kinh tế, trước đó Cận Tú Thật là tỉnh trưởng, kiến thiết kinh tế không được như ý, ông ta phải chịu trách nhiệm rất lớn, Hà Duyên An là tỉnh trưởng hiện nhiệm, cũng có trách nhiệm trọng đại.Bởi thế theo một số tin tức bên lề, Cận Hà đều sẽ phải “bật bãi”!

Tin tức chính xác hơn là, Cận Tú Thật lui về tuyến hai, làm chủ tịch chính hiệp tỉnh, Hà Duyên An thì về cơ quan TW.Đương nhiên Liễu Tuấn không quá để ý tới tin tức bên lề này.Tóm lại là phải đợi cho đại cục xác định, các phái hệ cơ bản đạt thành cân bằng, thì điều chỉnh cán bộ tỉnh mới lọt vào tầm mắt của các đại lão, hiện giờ có sốt ruột cũng vô ích.Liễu Tuấn chăm chú hỏi:- Cty Tinh Vũ có gì không ổn.Sài Thiệu Cơ cân nhắc từ ngữ đáp:- Cũng không phải có gì không ổn, nhưng trong danh sách công ty địa ốc cạnh tranh không thấy có tên Cty Tinh Vũ.- Ồ!Liễu Tuấn nhướng mày lên, ý đúng là không quan tâm tới điều này, nếu luận quy mô tài sản, Cty Tinh Vũ có lẽ không phải đại ca giới nhà đất ở tỉnh A, nhưng luận tiếng tăm nhất định là số một, nguyên nhân là vì Cận Hữu Vi.Khu Trường Hà một năm qua động tĩnh quá lớn, chẳng những toàn bộ công ty địa ốc trong tỉnh bị kinh động, mà rất nhiều công ty ngoài tỉnh cũng ào ào kéo tới thăm dò, trong đó có mấy công ty thực lực hùng hậu, chỗ dựa vững chắc như Cty Kinh Hoa, đằng sau là chính uy quân khu đông nam hiện nhiệm, là thượng tướng hải quân, tư cách còn lão thành hơn cả Hà Trường Chinh.Hoa Hưng vốn cũng có ý tiến vào khu Trường Hà, Phạm Thanh Linh có gọi điện thoại tới xin chỉ thị của Liễu Tuấn nhưng y không đồng y.

Tập đoàn tài chính và xí nghiệp khác của Xảo Nhi tiến vào đầu tư thì được, nhưng công ty địa ốc xưa nay luôn là một đề tài mẫn cảm, Liễu Tuấn không muốn Hoa Hưng dấn thân vào địa phận mình quản lý, công ty địa ốc vận hành có rất nhiều quy tắc ngầm, rất dễ bị người ta túm lấy gót, thao tác thuần thương nghiệp có lẽ không ai để ý, nhưng một khi dính líu tới quy tắc ngầm, nếu bị chính địch nắm lấy để công kích thì hết sức đau đầu.Hoa Hưng hiện nay đã trở thành một trong số đại ca của giới địa ốc trong cả nước, không nhân định là phải tới khu Trường Hà góp vui.So với mấy con quái thú siêu cấp cấp quốc gia mà nói, Cty Tinh Vũ trở thành trò trẻ con rồi, có điều bất kể thế nào, chỉ cần một ngày Cận Tú Thật còn ở tỉnh A, thì Cty Tinh Vũ luôn có sức cạnh tranh lớn nhất, đó là vì huyện quan không bằng hiện quản mà.Hiện giờ bên miệng có miếng thịt mỡ mà Cty Tinh Vũ lại không động lòng, đúng là có chút quái lạ.Thời gian trước vì Cty Trường Giang mà hai vị nha nội so tài, từ kết quả mà xét, Cty Trường Giang thua kiện hoàn toàn, nhà xưởng bị đóng cửa bán đấu giá, bồi thường tổn thất cho người dân.Sài Thiệu Cơ cũng bị xử phạt, hiện giờ tiến vào giải đoạn xử lý hậu quả.Vì thế Sài Thiệu Cơ chú ý tới động tĩnh của Cận nha nội, theo quy tắc quan trường mà xét, Cận Hữu Vi là đệ nhất nha nội của tỉnh A, không thể bảo vệ được Vương Kim Căn coi như mất mặt, chỉ sợ trong lòng bất mãn, muốn gây bất lợi cho Liễu Tuấn.Khi các công ty địa ốc khác ồ ạt đồ vào khu Trường Hà thì Cty Tinh Vũ hoàn toàn không có động tĩnh, khó tránh khỏi làm Sài Thiệu Cơ nghi hoặc, không biết Cận nha nội muốn giở thủ đoạn gì.Liễu Tuấn hỏi:- Từ đầu tới cuối Cty Tinh Vũ đều không tiếp xúc với khu sao?- Không có!Sài Thiệu Cơ lắc đầu, nói chắc chắn:- Công tác đấu thầu đất đai này đều là tôi đích thân chỉ đạo, La Tái Nghĩ là trợ thủ.Điều này cũng là do Liễu Tuấn đặc biệt căn dặn.Đấu thầu đất đai bên trong có rất nhiều mánh mung, không giao vào tay người mình tín nhiệm nhất thì Liễu Tuấn không thể yên tâm.

Sĩ đồ của Sài Thiệu Cơ đầy triển vọng, hẳn sẽ không xen vào.

Khu Trường Hà trước sau có hai vị bí thư rót đài, Sài Thiệu Cơ chủ quan kinh tế, không tra ra vấn đề gì về kinh tế đủ chức minh nhân phẩm của hắn không tệ, đó là nguyên nhân quan trọng Liễu Tuấn bảo vệ cho Sài Thiệu Cơ.

Hiện giờ Liễu Tuấn đang kiến thiết một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, cán bộ chủ yếu có phẩm đức phải tốt, nếu không năng lực có lớn đến đâu cũng không dùng được.Cho dù là thế Liễu Tuấn cũng không hoàn toàn yên tâm, lại đem La Tái Nghĩa phó chủ nhiệm pháp chế tới làm trợ thủ cho Sài Thiệu Cơ, La Tái Nghĩa tinh thông pháp luật, có quan niệm làm việc theo pháp luật, là người chính trực trẻ tuổi, Liễu Tuấn rất coi trọng hắn, có ý bồi dưỡng.

Đó là một sự bảo hiểm cho Sài Thiệu Cơ, dù sao thì Sại Thiệu Cơ có rất nhiều công việc, đôi khi bận tới tối mày tối mặt, chẳng may nhất thời lầm lỡ, để khoảng trống cho kẻ khác chui vào không thể không có khả năng.Thành thực mà nói Sài Thiệu Cơ chẳng ưa gì La Tái Nghĩa, vì hắn để xuất ra cái “làm việc theo pháp luật”, kích động Liễu Tuấn ủng hộ nhân dân cáo trạng ban quản lý, làm Sài Thiệu Cơ bị cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, ít nhiều mất mặt.

Nhưng Liễu Tuấn xem trọng La Tái Nghĩa, muốn trọng dụng hắn là thân tín trung kiên của Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ không thể phản đối.Ở hạng mục kiến thiết cụ thể, Sài Thiệu Cơ kiên trì ý kiến của mình thì Liễu Tuấn cũng chấp thuận, liên quan tới sử dụng cán bộ, nhất là sự dụng phó chủ nhiệm, là quyền uy của bí thư, Sài Thiệu Cơ không thể phạm ký húy, quan hệ có thân cận tới đâu, thì cấp trên cấp dưới vẫn phải giữ khoảng cách nhất định.- Ha ha, tên Cận Hữu Vi này lại muốn chơi trò gì đây?

Một miếng thịt mỡ đặt trước miệng mèo mà có thể nhịn không cắn được sao?Nghe Sài Thiệu Cơ nói, Liễu Tuấn ngạc nhiên vô cùng, Cận Hữu Vi là thương nhân hoàn toàn rồi, trên thương trường gặp phải cơ hội tốt như thế mà không động lòng là vô lý.Thấy Liễu Tuấn nói rất thoải mái, Sải Thiệu Cơ cũng hết sức ngạc nhiên.Sao nhìn cái điệu bộ này có vẻ như giữa hai vị nha nội không có ngăn cách gì lớn, lại có chút giống như bạn bè.

Chuyện này đúng là khó tin, Liễu Tuấn làm bẽ mặt Cận Hữu Vi, hai người lại còn trở thành bạn.Liễu Tuấn khoát tay nói:- Thiệu Cơ, không sao cả, hắn không tới là hắn lỡ cơ hội, sau này hắn sẽ thối hận.

Mặc xác hắn, chúng ta tiếp tục nói chuyện.Sài Thiệu Cơ gật đầu, nhưng trong lòng quyết định thế nào cũng phải để lại một miếng đất tốt, chẳng may Cận nha nội có hối hận, Liễu bí thư có thể tặng ân tình Chương 865: Mở ra dòng chảy mớVề cơ bản Liễu Tuẩn khá hài lòng với quy hoạch của ban quản lý, Sài Thiệu Cơ không tệ, lĩnh hội tinh thần của văn kiện số một khá thấu triệt, nhất là chỉ tiêu đưa ra với các phường trấn rất cụ thể, theo thuật ngữ quản lý xĩ nghiệp mà nói là định mức chỉ tiêu, đây là do Sài Thiệu Cơ làm theo sáu chữ “muốn tiến bộ, lập thành tích” của Liễu Tuấn, quy định cụ thể này là sự phụ trợ tốt với việc rèn lên đôi ngũ cán bộ vững mạnh.- Thiệu Cơ, chỉ tiêu này làm tốt lắm, hết hết sức ủng hộ, ngoài ra còn có chuyện muốn thương lượng với anh...Sài Thiệu Cơ khiêm tốn:- Bí thư, thương lượng gì chứ, bí thư cứ ra chỉ thị, tôi kiên quyết quán triệt thực thi.- Thực sự là thương lương, không phải chỉ thị...Tình hình trong khu rất tốt, thương nhân đầu tư nhiều, cư dân bản địa và thương nhân Ngọc Lan chạy tới bên này làm ăn làm công nhân càng nhiều, mọi người đều tập trung phản ánh một vấn đề là hiệu xuất làm việc của cơ quan chức năng chính phủ quá thấp, thường thường muốn mở một cửa hiệu hoặc nhà xưởng phải chạy tới mười đơn vị, đóng rất nhiều con dấu, không có mười ngày nửa tháng là không xong, chuyện này chậm trễ rất nhiều thời gian.Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu:- Vâng thư bí thư, đây đúng là một chuyện khó giải quyết, một số thủ tục không thể không làm, đó là văn kiện TW quy đinh...Thế này vậy, mấy ngày tới tôi triệu tập người phụ trách cục thuế vụ, cục công thương đốc thúc một chút, ngoài ra tổ chức kiểm tra bình bầu, để hiệu xuất tăng lên.Phải nói đề nghị này của Sài Thiệu Cơ rất đúng quy củ, cũng có tác dụng nhất định, không ngờ Liễu Tuấn lắc đầu nói:- Thiệu Cơ, biện pháp này chỉ có hiệu quả nhất thời, anh đâu thể lúc nào cũng giám sát bọn họ làm việc được, tôi thấy thế này, nên tập trung làm thủ tục.- Tập trung làm thủ tục?

Ý bí thư là tổ chức ngày tiếp đãi hoặc làm việc ngay hiện trường.Đầu óc của Sài Thiệu Cơ xoay chuyển rất nhanh.Liễu Tuấn nói:- Không phải là như thế, những cái đó đều là hành vi thời gian ngắn, thi thoảng làm còn được, rất khó kiên trì thời gian dài.

Tôi nói tập trung làm thủ tục là do ban quản lý dẫn dầu, làm một văn phòng hành chính chuyên môn ở gần quảng trưởng trung tâm, tất cả ban ngành chức năng liên quan tới xí nghiệp như công thương thuế vụ, công an,, v, đều rút nhân viên làm việc chuyên nghiệp tập trung làm việc ở một chỗ, thẩm hạch thủ tục.

Trong một ngày làm xong cho người ta, như vậy tiết kiệm được thời gian, hình tượng chính phủ làm việc vì dân nổi bật, anh giám sát cũng dễ dàng, anh thấy sao?- Ra là thế...Sài Thiệu Cơ không vội trả lời ngay, đầu óc suy tính cấp tốc tính khả thi của biện pháp này.- Bí thư, tôi thấy có thể được, ban ngành chức năng liên quan tới xí nghiệp rất nhiều, nhưng nhiều chuyện chỉ cần tìm một hai phòng ban là được, tập trung lại bớt không ít việc!

Bí thư thật cao minh.Sài Thiệu Cơ khâm phục.Liễu Tuấn chỉ mìm cười.Sài Thiệu Cơ lại suy nghĩ kỹ hơn, càng nghĩ càng bội phục:- Bí thư, thực sự là cao minh, như thế việc kêu gọi đầu tư của chúng ta có một danh tiếng mới cho việc kêu gọi đầu tư rồi.Vị bí thư trẻ tuổi này luôn có tư duy mới mẻ, hơn nữa đưa ra luôn được ủng hộ, có thể thấy văn phòng làm việc này một khi được thành lập, sẽ mở ra dòng chảy mới trong thành phố Ngọc Lan, thậm chí toàn tỉnh toàn quốc, tới khi đó công lao của Sài Thiệu Cơ, lại có thêm một dòng sáng chói.Đây chính là vốn liếng chính trị.Liễu Tuấn chưa bao giờ đi tranh giành công lao ở những chuyện như vậy với cấp dưới.Cách cục người đứng đầu rất cao.Liễu Tuấn nói:- Thiệu Cơ, tôi thấy văn phòng chính phủ có thể đưa máy vi tính vào làm việc, làm một mạng nội bộ, tất cả tư liệu của đơn vị đều tiến hành chia sẻ sử dụng, hiệu suất tăng lên không ít.- Máy ví tỉnh?Sài Thiệu Cơ như đi tàu lượn, đầu óc bị tư duy mới mẻ của Liễu bí thư làm cho lúc lên lúc xuống, không đủ dùng nữa, cơ quan làm việc của ban quản lý đúng là bắt đầu đưa Computer vào làm việc rồi, nhưng đối với cán bộ kiểu cũ như Sài Thiệu Cơ mà nói, mang theo giấy và bút mới là đồ dùng văn phòng đáng tin cậy, cái thứ computer này, công nghệ quá cao.Sài Thiệu Cơ cũng không biết dùng computer như thế nào.- Ha ha, Thiệu Cơ, thời đại không ngừng tiến bộ mà, anh đấy, về sau phải mau chóng quen với phương thức làm việc bằng máy tính đi, rất nhanh.

Ừm, việc thiết kế phần mềm, tôi tiến cử một Cty vi tính cho anh, là công ty hữu hạn khoa kỹ mạng Trào Lưu, mở ở khu công nghiệp, giám đốc tên là Trương Thiên.

Anh đợi một lát, tôi đưa số điện thoại để anh liên lạc, nói chuyện này với người ta, bọn họ sẽ mau chóng làm phần mềm cho anh, toàn bộ hệ thống có thể giao bọn họ lắp đặt bảo dưỡng.Liễu Tuấn nói rồi lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Trương Thiên.Công ty mạng là điều Liễu Tuấn luôn rất quan tâm, hiện giờ có cơ hội như vậy, để bọn Trương Thiên thử đao một phen, bất kỳ công ty nào muốn trưởng thành cũng phải trải qua rèn luyện thực chiến.Sau khi Trương Thiên lập nên Cty Trào Lưu, xét thấy tốc độ phát triện mạng trong nước còn khá chậm, hiện giờ lượng duyệt web không cao, Bàn Đại Hải có chút sốt ruột, không phải vì tiếc tiền, chút tiền đó sao ở trong mắt Hà Mã tiên sinh, hắn sốt ruột là Tuấn thiếu gia coi Cty mạng quái quỷ gì đó như bảo bối, mà đám khốn kiếp kia chỉ biết tiêu tiền, không tự nuôi sống được bản thân, theo tình hình này sớm muộn gì cũng đóng cửa, nói gì tới trào lưu tương lai.Liễu Tuấn thì không vội, thi thoảng chạy tới cái Cty Trào Lưu vẫn hết sức hỗn loạn trò chuyện với Trương Thiên, cổ vũ khuyến khích.

Trương Thiên tất nhiên cũng dần dần làm rõ thân phận của Liễu Tuấn, hết sức bội phục tầm mắt vị bí thư này, vỗ ngực bồm bộp thề sống thề chết khong phụ kỳ vọng của Liễu bí thư.Bàn Đại Hải lăn lộn giang hồ, quá quen với kiểu thề thốt này rồi nên hoàn toàn không tin, làm ăn là dựa vào thực lực thủ đoạn, chứ không phải là lời thề!

Có điều Liễu Tuấn lại rất tin vào lời thề của Trương Thiên nhiều lần căn dặn Bàn Đại Hải kiên nhẫn, Bàn Đại Hải chỉ đành đè nén một bụng tức, hàng tháng gửi tiền theo dự toàn của Trương Thiên.Sài Thiệu Cơ giống Đại Hải cũng nghi ngờ về thứ computer này, nhưng Liễu bí thư có lệnh, hơn nữa rất tự tin, Sài Thiệu Cơ dù nghi ngờ đến đâu cũng không tiện nói nhiều.- Thiệu Cơ, anh vừa mới nói muốn đầu tư lớn vào nông thôn của năm trấn, mở rộng trồng trọt cơ giới hóa, phát triển chăn nuôi tôi rất ủng hộ.

Thành phố Ngọc Lan có 4 triệu nhân khẩu, mỗi ngày tiêu thụ lượng rau thịt rất lớn, khu Trường Hà hoàn toàn có thể trở thành nguồn cung thực phẩm cho Ngọc Lan.

Chuyện này cần một quy hoạch chỉ đạo thống nhất, tài chính phải tăng cường đầu tư, TW yêu cầu thiết thực giảm nhẹ gắng nặng cho nhân dân, không chỉ là giảm bớt gành nặng tài chính cho nông dân, mà quan trọng nhất là phải giúp họ phát triển, đó mới là con đường giải quyết gốc rễ vấn đề.

Cho nên kiến nghị ban quản lý lập một quỹ hỗ trợ cho người nông dân.

Thiệu Cơ này, khu Trường Hà chúng ta không lớn, nhân khẩu không nhiều, nếu chúng ta đưa ra mục tiêu trong ba năm nối liền với thành phố, như vậy không chỉ kiến thiết thành phố đi lên, quan trọng nhất phải đưa quần chúng dung nạp vào thành phố Ngọc Lan, trở thành dân cư Ngọc Lan thực sự mà không phải là nông dân Ngọc Lan.Liễu Tuấn nói với Sài Thiệu Cơ bất giác nhớ tới huyện Ninh Bắc, hiện giờ huyện Ninh Bắc đang hô cao khẩu hiệu “tôi là người thành phố Đại Ninh”.- Nông dân phải giàu có, nông nghiệp phải phù trợ, nông thôn phải tiến lên.

Hiện giờ ba khu công nghiệp lớn của chúng ta đại bộ phận tập trung trong trấn Hợp Thủy, chưa ảnh hưởng tới toàn khu, đợi khu thành chính kiến thiết tới quy mô nhất định, khu công nghiệp phải mở rộng ra xung quanh.

Giai đoạn hiện nay chủ yếu là hỡ trợ cho các xí nghiệp các trấn, chuyện này ban quản lý phải đi đầu, đưa các xưởng gia công nhỏ tiến lên, tạo ra thanh thế, dựng cơ sở vững chắc.

Văn kiện của ban quản lý phải trình bày rõ nội dung này.Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu.Hắn không thể không thừa nhận, tầm mắt của Liễu Tuấn cao hơn mình, nhìn vấn đề toàn diện hơn, người ta không chỉ nhắm vào mấy công trình chính tích, mà thực sự muốn làm toàn thể quần chúng khu Trường Hà cùng giàu có.- Vâng, tôi sẽ đi sửa đổi nội dung văn kiện ngay, ngày mai lại đưa tới cho bí thư xem.Sài Thiệu Cơ là người làm việc thực điển hình, lập tức không ở lâu, đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nói một câu:- Hôm nay là tết nguyên tiêu, bí thư nên nghỉ ngơi sớm.- Ừ, cám ơn anh.Sài Thiệu Cơ vừa ra cửa, Vu Hoài Tín đã đi vào, tay là một đống công văn chờ xử lý:- Bí thư, bên phía phó thị trưởng Lý Huệ đã có một số hành động rồi.

Chương 866: Thủ đoạn của Lý HuệVu Hoài Tín hiểu tính cách của Liễu Tuấn, giữa những người thân cận không thích vòng vo, cho nên vừa lên tiếng là nói tới trọng điểm.Cuối năm ngoái trong cuộc họp người phụ trách khu cao tân, Lý Huệ cố ý đến muộn làm bẽ mặt Liễu Tuấn, cuối cùng hố to, Liễu Tuấn rõ ràng biến hắn thành cấp dưới, mời hắn đưa ra ý kiến tham khảo.Lý Huệ là kẻ kiêu ngạo, vì ở bên Cận Tú Thật quá lâu, ngay cả phó tỉnh trưởng thậm chí thành viên ban tỉnh ủy xếp sau một chút thôi là không để vào trong mắt.

Liễu Tuấn tranh vị trí của hắn, đã làm hắn rất bực mình rồi, lại còn chơi chiêu đó làm Lý Huệ thiếu chút nữa tức té xỉu.

Nhưng thành ủy phân công rõ ràng việc cải cách quốc xĩ và khu cao tân do Liễu Tuấn quản lý, nên bề ngoài hắn không tiện nói gì.Nhưng đó không có nghĩa là hắn nhận thua.Theo phân công của chính phủ, mảng này là do Lý Huệ chủ quản, trừ khu Trường Hà do Thôi Phúc Thành quản lý, thì các khu cao tân và quốc xí khác thuộc phạm vi của Lý Huệ, thậm chí công tác kế hoạch của Tp Ngọc Lan cũng phải báo cáo với Lý Huệ.Mà thành ủy lại chỉ định Liễu Tuấn chỉ đạo công tác ban kế hoạch.Nói cách khác, phạm vi quản lý của hai người sinh ra chồng chéo, mặc dù theo nguyên tắc tổ chức, phó thị trưởng phải chịu trách nhiệm với phó bí thư, nhưng đây là điều rất khó nói, phải xem thủ đoạn và thực quyền hai bên rốt cuộc ra sao, thì người phía dưới mới xác định là mình nghe người nào.Thường thì phó bí thư quyền lớn hơn.Nhưng Lý Huệ là phó thị trưởng thường vụ khác rất nhiều với phó thị trưởng thường, hơn nữa bối cảnh của hắn rất vững, chiêu bài thư ký tiền nhiệm của Cận Tú Thật rất có lợi, coi như kỳ phục địch thủ của Liễu nha nội.Cho nên người phía dưới rất đau đầu không biết phải lựa chọn ra sao, chỉ đành mang thái độ quan sát, tranh thủ không đắc tội với cả hai bên.

Có điều trên quan trường đó là điều rất khó, cần có trí tuệ rất cao, rất xa mà tựa hồ chưa có ai thành công được.Liễu Tuấn bảo Vu Hoài Tín nói tình hình tỉ mỉ.Vu Hoài Tín vừa pha trà vừa kể:- Sau tết, Lý phó thị trưởng triệu tập toàn bộ lãnh đạo chủ chốt của khu cao tân và quốc xĩ cốt cán mở hội nghị, chủ đề là làm sao đẩy nhanh kiến thiết và cải tạo cổ phần hóa.Theo quy tắc thông thường trên quan trường, những chữ “phó” thường bị lược bớt thể hiện sự tôn trọng.

Vu Hoài Tín gọi những phó thị trưởng khác cung làm như thế, chỉ mỗi Lý Huệ thì nhất định phải thêm chữ “phó” vào.Liễu Tuấn cầm cốc trà lên, thản nhiên nói:- Đây là chuyện bình thường mà, công tác này thuộc phân quản của Lý Huệ.Liễu Tuấn tới thủ đô gọi điện thoại cho Lý Huệ thông báo hành tung của mình, dặn hắn nếu có chuyện trọng đại thì liên hệ bất kỳ lúc nào.

Lý Huệ rất hiểu chuyện, trong năm ngày đó không gọi điện thoại tới, đặc biệt là sau khi chuyện chấn động kia xảy ra, Vu Hoài Tín choàng tỉnh vì sao Liễu bí thư ở lại thủ đổ, nên càng không tùy tiện gọi điện quấy rầy.Hành động của Lý Huệ, ở Ngọc Lan có thể tỉnh là việc không nhỏ, nhưng so với đại sự Liễu bí thư mưu tính ở thủ đô thì chẳng bằng một phát rắm, đợi Liễu bí thư trở về rồi báo cáo cũng không muộn.- Bí thư nếu chỉ là tham khảo bình thường thì cũng được, nhưng Lý phó thị trưởng công khai nói, mô thức của khu Trường Hà và công ty Trường Phong không thích hợp dùng cho mỗi khu cao tân hoặc công ty...Vu Hoài Tín vừa nói vừa quan sát thái độ của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Lý Huệ nói như thế rất biện chứng, phương pháp của tôi không phải là chân lý bốn phương, đúng là cần thích ứng với từng nơi một.- Vâng thưa bí thư.Vu Hoài Tín không nói thêm nữa.Biện chứng hay không biện chứng hắn mặc xác, hắn chỉ biết công khai nói như thế là phạm đại kỵ, đừng nói Liễu Tuấn chức vụ trong đảng cao hơn Lý Huệ, cho dù Lý Huệ có nhận hết toàn bộ chức vụ của Đỗ Văn Nhược mà Liễu Tuấn vẫn là vị thường ủy số 12, thì cũng không nên nói thế.

Thành ủy chỉ thị rõ ràng Liễu Tuấn chủ quản khu cao tân và quốc xi, Lý phó thị trưởng anh làm như thế không phải cố ý gây bất hòa trong cán bộ sao.Công khai tuyên chiến với Liễu bí thư, Lý Huệ muốn dẫm vào vết xe đổ của Đỗ Văn Nhược rồi.Vu Hoài Tín theo Liễu Tuấn hơn một năm, ngày càng hiểu rõ tính cách của y, vị bí thư này nhìn bề ngoài ôn hòa, nhưng khi ra tay cực kỳ dữ dội.Để xem Lý Huệ có tài cán gì.- Bí thư, đây là một số thư pphản ảnh của quần chúng về vấn đề của công ty điện cơ Ngọc Tây, nếu bí thư có thời gian, tôi kiến nghị bí thư xem qua.Vu Hoài Tín đặt một phong thư trên cùng xếp tư liệu tới trước mặt Liễu Tuấn, đoán chừng phong thư này có gì đặc biệt, nếu không Vu Hoài Tín không trịnh trọng như thế.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu lấy thư ra xem.Vu Hoài Tín ở bên cạnh sửa sang tư liệu, kỳ thực Liễu Tuấn sáng nay mới đi làm, văn kiện tư liệu đều chỉnh tề, hắn ở lại để chuẩn bị trả lời Liễu Tuấn mà thôi.Bức thư nói, giám đốc Thượng Viện của công ty điện cơ độc đoán, tác phong quân phiệt, không chấp nhận ý kiến bất động, quản lý kinh doanh cực kỳ bá đạo, khiến công ty điện cơ kinh doanh không tốt, nội bộ sơ hở, quanh năm thua lỗ, công chức thất nghiệp, đã tới bờ vực phá sản.

Hi vọng thành ủy có thể quyết đoán ra tay, giải quyết vấn đề tồn tại trong công ty, để tổng công ty khôi phục sản xuất kinh doanh bình thường, để công chức được đảm bảo việc làm.Bất ngờ bức thì này lại là tố cáo với tên thật.Người viết thư trên Trương Văn Ba, tự xưng là, kỹ sư khoa kỹ thuật công ty điện cơ, hiện giờ đã thôi việc làm ở bên ngoài.- Bưu điện Giang Khẩu!

Gửi ngày mùng 4 tháng 2, hai ngay trước tết.Vu Hoài Tín ở bên cạnh giải thich, hắn luôn quan sát nhất cử nhất động của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ngẩng đầu lên:- Hoài Tín, cậu thấy sao?Phàm là thư ký mình nhìn trúng, Liễu Tuấn đều ra sức bồi dưỡng, thậm chí ở phương hướng tuyển chọn thư ký cũng giống nhau.

Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín có nhiều điểm giống nhau, bằng cấp tương đương, trầm ổn chắc chắn, chỉ cần bồi dưỡng thêm nhất định sẽ thành tài.Vu Hoài Tin đứng trước mặt Liễu Tuấn, đáp:- Tôi thấy mức độ đáng tin rất cao, Trương Văn Ba trong thư nói Thượng Việt có vấn đề về tác phong, nhưng hắn cũng nói bản thân chỉ nghe nói, không dám khẳng định.

Có thể thấy người này có trách nhiệm, chu đáo là tác phong cán bộ kỹ thuật, bình thường những người như thế không nói dối.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Y cũng có cái nhìn tương tự, từ trong thư có thể nhìn ra Trương Văn Ba là người có trách nhiệm chu đáo, một bức thư năm sáu tráng không có một lỗi chính tả, tử ngữ cũng chú ý, như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta đọc rất dễ chịu.Thường nói chữ như người, ít nhiều có vài phần đạo lý.- Công ty điện cơ Ngọc Tây...Liễu Tuấn khẽ lặp lại cái tên này.- Công ty này là xí nghiệp quốc hữu tầm trung, cơ cấu cấp chính xử, đặt ngoại ô huyện Ngọc Tây, xây năm 60, trước kia do chính phủ quản lý trực tiếp, về sau ủy thác cho cục công nghiệp.

Giám đốc hiện nhiệm Thượng Việt 47 tuổi, quê huyện Viễn Hà thành phố Ngọc Lan, trước kia là phó cục trưởng cục công nghiệp, 4 năm trước điều tới làm giám đốc Cty điện cơ.Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình hình.Liễu Tuấn vừa tiếp nhận công tác cải cách quốc xĩ, chưa hiểu rõ lắm về mấy trăm xí nghiệp lớn nhỏ của Ngọc Lan, nhưng Cty điện cơ Ngọc Tây thì còn có chút ấn tượng vì nói được coi một trong quốc xĩ cốt cán của Tp Ngọc Lan.Công ty này mặc dù có chữ “Ngọc Tây”, nhưng lại là xí nghiệp thành phố, có điều vì nhà máy xây dựng ở huyện Ngọc Tây, là đơn vị ngang cấp với huyện Ngọc Tây, không chịu trách nhiệm với nhau.

Một công ty như thế được coi là có trọng lượng rồi, nếu kinh doanh tốt, mỗi năm có thể cho thành phố không ít lợi nhuận, còn thua lỗ liên miên như hiện giờ thì là một gánh nặng, mỗi năm phải cắt thịt từ tài chính thành phố ra nuôi.Liễu Tuấn tỏ vẻ tán thưởng.Lý Huệ vừa mới nói những lời không nên, Vu Hoài Tín liền lấy một phong thư như vậy ra, lại còn điều tra kỹ càng về Cty điện cơ, làm việc rất chắc chắn.Lãnh đạo và thư ký cần nhất là sự ăn ý này.- Bí thư, Lý phó thị trưởng cũng là người huyện Viễn Hà, cùng xã với Thượng Việt.Vu Hoài Tín lại giải thích thêm.Liễu Tuấn gật đầu, nhưng chưa chú ý tới vấn đề đó vội mà hỏi:- Thôi thị trưởng nói thế nào?- Thôi thị trưởng đề nghị với Đinh bí thư điều chỉnh phân công công tác chính phủ, tách việc quản lý hiện nay ra giao hẳn cho bí thư, nhưng Đinh bí thư không tỏ thái độ gì.Liễu Tuấn gật đầu, mắt nheo lại Chương 867: Quà tặngHôm nay là tết nguyên tiêu, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều quên rồi.

Liễu Tuấn một mình tới thành phố Ngọc Lan, Vu Hoài Tín nhiều lần muốn nhắc tới chuyện này nhưng rốt cuộc không lấy đủ dũng khí.Được lãnh đạo tín nhiệm là một việc, nhưng có thể tiến vào không gian tư nhân của lãnh đạo lại là chuyện khác.Vu Hoài Tin không cảm thấy mình có được vinh dự này, hồng nhan tri kỷ của Liễu bí thư hẳn là có an bài?

Lỡ lên tiếng mời mà bị lãnh đạo từ chối thì không hay.Vu Hoài Tín vốn cẩn thận, đi theo Liễu Tuấn lại càng bị khí độ trầm ổn như núi của y cảm nhiễm, chuyện không nắm đủ tám phần trở lên không làm, không đủ 10 phần không nói.Bản thân Liễu Tuấn không ý thức được hôm nay là tết nguyên tiêu.Đi vào chính trường, đặc biệt là thành lãnh đạo, Liễu Tuấn ngày càng không có quan niệm lễ tết nữa rồi, thường thường cần phải nhắc nhở, may mà người nhắc nhở y không ít.Sắp hết giờ làm, khi y đang đọc văn kiện, thì đột nhiên di động vang lên, Liễu Tuấn cầm lên nhìn, là điện thoại ở biệt thự số một gọi tới.- Tiểu Vũ à?Liễu Tuấn nhận điện thoại.- Anh, làm sao anh biết được là em?Trọng điện thoại truyền trới tiếng kêu ngạc nhiên của Tiểu Vũ.Liễu Tuấn cười.Chỉ có Tiểu Vũ và người làm công mới có chìa khóa của biệt thự mà người làm công lại không biết số điện thoại của y.- Anh, em đang ở nhà nấu bánh trôi...Tiểu Vũ thận trọng thăm dò, cô biết Liễu Tuấn rất bận, càng là lễ tết thì lãnh đạo càng bận, vì phải xã giao nhiều.

Có điều câu trả lời của Liễu Tuấn làm cô vô cùng vui sướng.- Ừ, một lát nữa anh về nhà.Liễu Tuấn đột nhiên nhớ ra hôm nay là tết nguyên tiêu.- Vâng.Có thể nghĩ ra điệu bộ gật đầu đáng yêu của Tiểu Vũ lúc này, nhưng Liễu Tuấn không biết rằng sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vũ thậm chí vui mừng tới mức quay một vòng, thiếu chút nữa ngã ra đất, may mà không ai nhìn thấy, nếu không tiểu nha đầu xấu hổ chết.

Trở về biệt thiệt, phòng khách sớm đã sáng đèn, nhìn thấy ánh đèn nhu hòa, trong lòng Liễu Tuấn thấy ấm áp, nói thực từ năm mới tới nguyên tiêu, y chẳng có lấy một ngày nhẹ nhõm.

Trước khi tới thủ đỏ thì ngựa không ngừng vó đi chúc tết, thậm chí chẳng có mấy thời gian bên vợ con, tới thủ đô rồi thì càng lúc nào cũng trong trạng thái cực độ thận trọng, thời kỳ quan trọng như thế, đi sai một bước, nói sai một câu là khác biệt giữa trời với đất.Vừa về tới khu Trường Hà lại gặp phải chuyện Lý Huệ, đầu óc cứ vận chuyển liên tục, chẳng nghỉ ngơi tới một giây.Tới tận bây giờ nhìn thấy ánh đèn ấm áp, bóng hình duyên dáng của Tiểu Vũ, giây thần kinh mới được buông lỏng hoàn toàn.Cảm giác này thật dễ chịu.- Anh, anh về rồi.Liễu Tuấn vừa bước vào cửa, Tiểu Vũ đã tươi cười chạy lên đón, nhận lấy cặp da của y.Tiểu Vũ bộ váy màu phấn hồng, một cái mũ màu phấn hồng, dưới chân cũng là đôi giày màu phấn hồng, toàn thân trông vô cùng xinh xắn tha thướt, so với mấy tháng trước Tiểu Vũ dư như lớn hơn một chút, đường nét ngày càng trở nên mềm mại, làm thần kinh Liễu Tuấn kích thích mạnh.Giai đoạn cô gái non nớt chuyển biến thành thiếu nữ thanh xuân là giai đoạn mê người nhất của một cô gái, làm người ta nhìn hết sức thích mắt, Liễu Tuấn không kìm được nhìn cô từ trên xuống dưới.Nếu là trước kia Tiểu Vũ nhất định xấu hổ cúi đầu xuống, mặt đỏ như gấc chín.Có điều Tiểu Vũ bây giờ là diễn viên điện ảnh có chút tiếng tăm, trở nên tự nhiên hơn nhiều, đón nhận ánh mắt của Liếu Tuấn, tay xòe váy ra khẽ nhún mình, cười khúc khích nói:- Anh, em có đẹp không?- Đẹp!Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.Tiểu Vũ cười càng thêm vui vẻ.- Anh, anh ngồi đây đi, em về hơi muộn mới làm xong bánh trôi, còn chưa làm thức ăn, anh đợi một chút nhé...Xem TV trước đi.Tiểu Vũ giống như một cô vợ nhỏ hiền dịu, kéo Liễu Tuấn tới ghế sô pha ngồi xuống, thay giày cho y, rồi lại lấy lò sưởi tay ra đặt vào trong tay y.Chưa hết tháng giêng, tiết trời Ngọc Lan vẫn vô cùng giá rét, Liễu Tuấn tập nội công, thân thể cường tráng, không cần sợ, nhưng tâm ý của Tiểu Vũ không tiện cự tuyệt, liền mỉm cười cầm lấy lò sưởi tay, nhiệt độ rất vừa vặn.Tiểu Vũ lúc nào cũng chu đáo tỉ mỉ.Liễu Tuấn nghỉ làm đúng giờ, thời sự chưa bắt đầu, TV chỉ có quảng cáo, Liễu Tuấn liền đứng dậy đi tới cửa phòng bếp nhìn Tiểu Vũ làm thức ăn.- Tiểu Vũ, bộ phim thứ hai bắt đầu quay rồi à?- Á...Tiểu Vũ đang chuyên tâm làm thức ăn, không nghĩ tới Liễu Tuấn lại tới nói chuyện với cô vào lúc này, giật mình.- Có sao không?- Không sao ạ.Tiểu Vũ miệng thì nói thế, nhưng tay đưa lên sờ trán, tập tục dân gian, nếu bị hoảng sợ làm như thế nghe nói có thể thu hồn phách đã bay đi quay trở về.Liễu Tuấn mỉm cười.- Ừm, bộ phim thứ hai đã quay được một phần ba rồi.- Lần này là phim gì, vẫn là phim cuộc sống sao?- Không phải, là phim cổ trang đánh võ, em được làm nữ diễn viên số một đấy.Tiểu Vũ nói có chút hưng phấn.- Chúc mừng, chúc mừng, em sắp thành ngôi sao rồi...Bộ phim Tiểu Vũ đảm nhận vai diễn số hai kia Liễu Tuấn xem rồi, tất nhiên vì nể mặt Tiểu Vũ thôi, chứ trong mắt Liễu Tuấn phim ảnh cuộc sống thời đó chẳng có mấy điểm sáng mà thưởng thức, nhưng so với về sau còn hay hơn nhiều, ít nhất có chút ý nghĩa hàm súc sâu sắc, không hời hợt như phim thế kỷ 21.Xét toàn bộ phim, Tiểu Vũ tiến bộ rất rõ ràng, mấy tập đầu gượng gạo, tới sau này dần thành thành thục, kỹ xảo diễn xuất không ít, trải qua rèn luyện, được nhận vai chính là hiển nhiên.Theo suy nghĩ của Bàn Đại Hải, nếu Tuấn thiếu gia đã đưa Tiểu Vũ vào giới giải trí, thì mình phải ra sức đẩy Tiểu Vũ lên làm ngôi sao sáng chói, nữ nhân của Tuấn thiếu gia, không thể kém được.Có điều Bàn Đại Hải cũng hơi ngạc nhiên, dựa vào kính nghiệm qua vô số nữ nhân, đã phán đoán ra được, Tiểu Vũ vẫn là cô gái thuần khiết, chưa biến thành thiếu phụ xinh đẹp.

Thật không biết Tuấn thiếu gia có ý gì, có lẽ thấy Tiểu Vũ còn hơi non, muốn nuôi thêm một vài năm?

Cho dù Bàn Đại Hải theo Liễu Tuấn mười mấy gần hai mươi năm trời, vẫn không thể hoàn toàn thấu triệt tâm tư ông chủ này.Thôi mặc kệ, cứ cung phụng như “chủ mẫu” là được.- Tiểu Vũ, em có diễn võ được không?

Có bị bạn diễn lỡ tay đánh phải không?Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, lên tiếng trêu.- Có...À, không, không có...Tiểu Vũ vừa nấu ăn vừa đáp không suy nghĩ, lập tức phát hiện ra không ổn, vội sửa lời, mặt ửng hồng.Liễu Tuấn mỉm cười đi tới xoa đầu cô nói:- Cô bé con cũng biết nói dối với anh rồi.- Không phải, em, em sợ anh lo.Tiểu Vũ cắn môi, lấy dũng khí nói:- Anh, em...Em không còn nhỏ nữa, sắp hai mươi rồi.Tiểu Vũ có lẽ bất bình vì Liễu Tuấn gọi cô là cô bé con.

Cô yêu Liễu Tuấn, nếu như trong lòng y, địa vị luôn là “cô bé” thì tiền đồ không lạc quan.Nói tới đây Tiểu Vũ vô tình ưỡn ngực lên, vóc người cô đã phát triển rất khả quan, động tác này có thể khiến nam nhân phun máu mũi.Liễu Tuấn vội chuyển ánh mắt sang bàn ăn.Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn có chút luống cuông, trong lòng rung động, vừa ngọt ngào lại bối rối, vội vàng làm nhanh thức ăn đặt lên bàn, rồi xới cho Liễu Tuấn một bát cơm đầy, cúi đầu mỉm môi cười trộm.Thấy dáng vẻ của Tiểu Vũ, Liễu bí thư không biết làm sao.Liễu bí thư đúng là ít khi bị một cô gái nhỏ cười trộm, chỉ đành ăn từng miếng lớn, làm một hơi ba bát cơm, rồi lại ăn một bát bánh trôi lớn, lập tức ra phòng khách xem thời sự.Tiểu Vũ lòng như có hoa nở, dọn dẹp bát đũa xong tới phòng khách, ngồi kề bên Liễu Tuấn, một tay cứ giấu sau lưng, trên mặt thi thoảng lại hiện lên nụ cười ấm áp.Liễu bí thư đột nhiên cảm thấy không sao xem tiếp thời sự được nữa, toàn thân có chút khô nóng.Biến hóa nhỏ này, Tiểu Vũ tất nhiên là không phát giác, cô lấy dũng khí đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo giấu sau lưng ra.- Anh, tặng quà cho anh này.Tiểu Vũ rụt rè đặt món quà trước mặt Liễu Tuấn, nhìn ánh mắt mong mỏi, tựa hồ sợ Liễu Tuấn từ chối.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:- Vì sao lại tặng quà cho anh?Tiểu Vũ lí nhí đáp:- Em...Muốn tặng quà cho anh.Cô gái tặng quà cho chàng trai mình thích, đúng là chẳng cần lý do.Liễu Tuấn mỉm cười nhận lấy.- Anh mở ra xem có thích không?Tiểu Vũ nói đầy chờ đợi:- Được.Liễu Tuấn mở hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ Rolex, tạo hình rất phóng khoáng.- Tiểu Vũ, cám ơn em, anh rất thích.Tiểu Vũ lại thở phào, chiếc đồng hồ này cô nhờ giám đốc Lâm mua từ tận thành phố Nam Phương tới, tiêu mất gần một vạn đồng.

Mặc dù cô hiện giờ thành ngôi sao nhỏ rồi, nhưng Bàn Đại Hải chưa được lệnh của Tuấn thiếu gia, cũng không dám trả lương quá cao, chiếc đồng hồ này đã tiêu gần hết sỗ tiền cô tích góp được, biết Liễu Tuấn không thích phô trương, Bàn Đại Hải không dám tự ý mua đồng hồ vàng.- Anh, để em đeo cho.Tiểu Vũ cười chúm chím, tháo chiếc đồng hồ kiểu Thượng Hải cũ xuống, đặt lên bàn, rồi lại đeo chiếc đồng hồ Rolex lên, ngẹo đầu bên nọ bên kia nhìn, hết sức hài lòng.Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem, khẽ gật đầu.Chiếc đồng hồ vừa khoáng đạt lại chắn chắn này rất phù hợp với khí độ của y.Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi.- Anh, tối nay em ở đây với anh một đêm được không?

Hôm nay là tết nguyên tiêu.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Tiểu Vũ liền khoác lấy tay y, ngả đầu tựa vào vai, cực kỳ thỏa mãn Chương 868: Mánh mung trong công ty điện cơCông ty Ngọc Tây nằm phía đông huyện Ngọc Tây, kề sát với thành phố, từ khu Trường Hà tới công ty điện cơ, cần đi qua hết cả thanh phố Ngọc Lan, dưới điều kiện không bị tắc xe cũng phải đi hết hơn 1 tiếng đồng hồ.Liễu Tuấn không đi chiếc xe của thành ủy mà đi chiếc xe Audi 200 tự mình mới mua, cùng Vu Hoài Tín tới công ty điện cơ để tìm hiểu tình hình.Không phải Liễu Tuấn thích “thường phục vi hành”, có điều đối khi thâm nhập cơ sở, nắm tư liệu trực tiếp là rất cần thiết.Từ lá thư Trương Văn Ba phản ánh mà xét, tình huống của Cty điện cơ Ngọc Tây khá phức tạp, Thương Việt rốt cuộc là tác phong bá đạo, đọc đoán hay là còn vấn đề kinh tế thì rất khó nói.Nếu như Lý Huệ với Thượng Việt là đồng hương, cho dù không thể khẳng định giữa hai người có quan hệ riêng tư hay không, Liễu Tuấn thấy vẫn phải nên cẩn thận một chút, vì Cty Ngọc Tây là quốc xĩ cốt cán, là đối tượng Liễu Tuấn cực kỳ quan tâm.Căn cứ vào tư liệu cục thống kê quốc gia mà xét, năm ngoái toàn quốc có tổng cộng mấy vạn quốc xĩ hoàn thành cải tạo cổ phẩn, giá trị cổ phiếu đạt hơn 600 tỷ đồng, cục thống kế kết luận bước đầu tiên của cải cách quốc xĩ thành công, sau này phải tiếp tục cải cách sâu hơn, tiến một bước phối hợp với văn kiện quốc kế ủy.** nhắc lại: quốc xĩ - xí nghiệp quốc hữu, kế ủy - ủy ban kế hoạch.Tình hình cải cách quốc xĩ toàn quốc thực sự như thế nào thì Liễu Tuấn không tìm hiểu, không dám tùy tiện bình luận, có điều tình hình ở thanh phố Ngọc Lan thì không lạc quan, tiêng nhìn từ con cố mà xét thì rất nhiều công ty quốc xĩ ở Ngọc Lan đã hoàn thành cái tạo, nhưng đó chỉ là con số phía chính phủ mà thôi.Liễu Tuấn biết, nếu đi tin vào những con số này thì sẽ thành quan liêu thực sự, nói khó nghe một chút thì con số này giống như một tấm bọt biển vậy, bóp cho một phát là tóp đi ngay.Nhìn từ tình huống thực tế Ngọc Lan, trừ khu Trường Hà thực sự có 90% quốc xĩ hoàn thành cổ phần hóa, tiền vào vòng tuần hoàn tốt, các quốc xĩ khác cải tạo vận hành cực tệ, Liễu Tuấn thậm chí còn hoài nghi một số quốc xĩ lấy cớ cải tạo cổ phần, bị quan viên và thương nhân bất lương câu kết biến tướng khoét sạch chỉ còn lại cái xác rỗng.Trong ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, vụ án như thế trên cả nước không ít, cái gì cũng chỉ theo đuổi con số báo cáo đẹp mắt, lỗ hổng pháp luật và chế độ khắp nơi, rất nhiều quốc xĩ khi tiến hành cải cách thiếu giám sát, làm tại sản bị hạ thấp nghiêm trọng, phần tử bất lương dùng giá cực thấp mua đại bộ phận cổ phiếu, tiếp cho chia chác tài sản quốc gia như chia củ cải.Liễu Tuấn không tin Ngọc Lan là thế ngoại đảo viên, mọi người có tư tưởng tự giác cao, không có sâu mọt xuất hiện.Căn cứ là tư liệu Vu Hoài Tín tìm hiểu được thì công ty Ngọc Tây cuối nắm ngoái đã hoàn thành cải tạo cổ phần, tình huống Trương Văn Ba tố cáo là trước khi cải tạo, còn Trương Văn Ba đã tới Giang Khẩu làm công mưu sinh, không hiểu chuyện về sau.Liễu Tuấn họp xong mới cùng Vu Hoài Tín lên đường, đến được công ty Ngọc Tây thì đã là 12 giờ trưa.Nhìn hoàn cảnh xung quanh công ty thì nơi đặt công ty không hẻo lánh lắm, cơ bản tiếp giáp với huyện Ngọc Tây, cửa công ty có một quảng trưởng rất lớn, gần ngã tư có không ít cửa hàng, còn cả quán hàng rong, giữa trưa, người qua người lại rất náo nhiệt.- Bí thư, đó là công ty điện cơ...Vu Hoài Tín gửi xe xong, tới bên cạnh Liễu Tuấn, chỉ quần thể công trình kiến trúc cách đố không xa nói.Quy mô Cty Ngọc Tây không nhỏ, khu nhà xưởng và túc xa nối liền với nhau, cửa lớn trang trí rất hào hoa, nếu chỉ riêng nhìn bề ngoài thì hết sức bề thế, giống Cty Trường Phong, cũng có một thời kỳ huy hoàng ngắn ngủi, cùng với cạnh tranh khốc liệt, quản lý không tốt, gần đây đã xuống dốc nghiêm trọng, chỉ còn lại cái vẻ ngoài lộng lẫy.Liễu Tuấn nói:- Đi vào xem sao.Vu Hoài Tín do dự nói:- Bí thư, tôi thấy trước tiên nên tìm chỗ ăn cơm đã, ăn xong hãy tìm hiểu cũng không muộn.Vu Hoài Tin ăn không nhiều lắm, lúc này không cảm thấy đói, có điều hắn biết rõ sức ăn của Liễu Tuấn, nếu có tình huống đặc thù, đến giờ là nhất định phải ăn cơm.Ra ngoài “vi hành”, cũng không thể để lãnh đạo đói được.Tìm hiểu tình hình không cần vội tức thì.- Được, ăn cơm trước.Liễu Tuấn gật đầu, tới một hiệu ăn nhỏ cách cửa công ty không xa, nhìn qua thì hẳn là có cấp bậc cao nhất xung quanh đây rồi.

Thực ra trước kia là xây theo quy cách nhà ở, người dân khu ngoại ô sau khi một số ít giàu lên cơ bản đều xây nhà ở, sau đó mới xửa thành cửa hiệu.Cái hiệu ăn này tên dân quê mùa, là “Hảo tái lai”...Ngon thì lần sau lại tới.Vu Hoài Tín rảo bước đi trước Liễu Tuấn, vào hiệu ăn nhìn qua, thấy gọn gàng sạch sẽ, hai người liền đi lên tầng hai, không ngờ hiệu ăn này buôn bán không tệ, hai phòng bao đều đã đầy khách, Liễu Tuấn liền chọn mộ chỗ gần cửa sổ, xoay lưng về phía cầu thang ngồi xuống.- Hai vị khách dùng gì?Phục vụ là một người phụ nữ trên 30, trông mặt mũi đàng hoàng, mặt mang theo chút khí chất người có học, thái độ lịch sự, Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên, một người người như thế không giống phục vụ cho lắm.Vu Hoài Tín hiển nhiên không để ý tới điều này, chọn mấy món Liễu Tuấn thích ăn.Phục vụ lại hỏi:- Hai vị có uống rượu không?Vu Hoài Tín nhìn Liễu Tuấn hỏi ý kiến.Liễu Tuấn lắc đầu:- Thôi, trưa không uống rượu, ăn cơm đã.Vu Hoài Tín liền dặn:- Vâng!

Phục vụ cho thêm chút cơm, nhanh vào nhé.Liễu Tuấn không khỏi buồn cười, hình như những người đi ăn cùng y đều nhớ bảo phục vụ cho thêm cơm, đường đường bí thư thành ủy chả khác gì hảo hán giang hồ.- Vâng, có ngay ạ.Nhà bếp làm việc rất mau mắn, thức ăn cùng một tô cơm lắn được đưa lên, Vu Hoài Tín xới cho Liễu Tuấn một bát đầy.Liễu Tuấn gắp một miếng thịt xào cho vào miệng, gật đầu nói:- Khá ngon.Vu Hoài Tín cười:- Thường thường loại cửa hiệu thể này làm thực ăn hợp khẩu vị hơn, vì đều là thức ăn thường ngày.Đang ăn cơm thì cầu thang cười nói ồn ào, có năm sáu vị khách đi lên, trong đó có một nam nhân giọng rất lớn, cười ha hả khiến tầng hai như muốn rung rinh.- Sao, không còn phòng bao nữa à?

Làm ăn kiểu gì thế, sao không nói trước?Nam nhân thô hào đó nghe nói không có phòng báo, rất là bất mãn làm om lên:- Hôm nay tôi mời khách quý đấy.Vu Hoài Tín nghe thế không khỏi buồn cười.Nói là khách quý mà lại mời cơm ở một hiệu bên đường, có thể thấy chẳng quý lắm.- Xin lỗi, hôm nay chúng tôi hết phòng bao rồi.Một phục vụ trẻ tuổi khác liên tục xin lỗi.- Chu khoa, hay là chúng ta lên huyện ăn?Nam tử thô hào kia hỏi một vị khách.- Thôi, cứ ăn ở đây đi, không sao cả.Đáp lời là một vị khách nữ.Nghe cái giọng nói này Liễu Tuấn hơi cau mày lại, Liễu bí thư trí nhớ không tệ, lại thêm cái quan hàm “Chu khoa” liền nhớ tới một người, là Chu Lệ con gái Chu Phi Dược, hiện làm việc ở cục Thương Nghiệp.

Cô ta từng cùng Chu Phi Dược tới biệt thự số một bái phỏng y, cái giọng nói cố ý nói “thỏ thẻ” làm Liễu Tuấn có ấn tượng sâu sắc.Cốc Tòng Chính và Chu Phi Dược đều vào tù, chồng của Chu Lệ tất nhiên thất thế, cô gái này vẫn được người ta coi là “khách quý” tiếp đãi, có thể thấy có bản lĩnh, không thể xem thường.Nam tử thô hào nói:- Hôm nay thật có lỗi với Chu khoa, lần sau nhất định bồi thường.- Giám đốc Lương không cần khách khí, mọi người đều là đồng chí cả, cậu nệ thế làm gì.Chu Lệ đáp lời, mặc dù là bạn bè qua lại bình thường vẫn cố ý làm điệu giọng, làm Liễu Tuấn nghe sởn gái ốc, không biết là những người khác có đồng cảm với Liễu bí thư không, có lẽ có kẻ thích chưa biết chừng.- Phục vụ, ra đây nào.Sáu người đó ngồi xuống bàn cách đó không xa, giám đốc Lương lại hét toáng lên.Phục vụ vội vàng đưa thức đơn tới, giám đốc Lương phất tay:- Thực đơn cái gì, tôi không phải là khác lạ...Gà hầm nồi đất, thịt dê...Ha ha, Chu khoa, cái hiệu này tuy nhỏ một chút, nhưng đầu bếp tài nghệ rất được, đặt biệt là món gà hầm nổi đất, lát nữa Chu khoa nếm thử...Chu Lệ cười:- Giám đốc Lương nói ngon thì nhất định là ngon rồi.- Ha ha, Chu khoa thật biết nói chuyện, chẳng trách nổi danh trong hệ thống công nghiệp chúng ta, ngay cả giám đốc Thượng của chúng tôi cũng khen không ngớt.Giám đốc Lương nịnh nọt.Vu Hoài Tín hạ thấp giọng nói:- Ngươi này tên là Lương Lượng, lượng trong trăng sáng, trước kia là phó giám đốc công ty điện cơ.- Trước kia à?- Vâng, năm ngoài từ chức rồi, lần này công y điện cơ cổ phần hóa, hắn là một trong số cổ đông.Liễu Tuấn cau mày lại.Phó giám đốc cũ từ chức trước khi cổ phần hóa, rồi lập tức lắc mình biến thành cổ đông, thú vị đây, xem ra cái công ty này đúng là có một số nội tình không cho ai biết.- Ấy, Trầm Đan?

Làm sao lại là cô?Giám đốc Lương đột nhiên kêu lên như phát hiện ra lục địa mới.- Đúng là tôi, phó giám đốc.Cô phục vụ hơn ba mươi tuổi kia đám rất chừng mực.- Ha ha đường đường là cán sự văn phòng phải đi làm phục vụ rồi!

Sao, Trương Văn Ba còn khỏe chứ, trốn đi đâu rồi, đi cáo trạng có đã không?

Có phải tới thủ đô tố cáo rồi không?

Chương 869: Ân OánLượng Lượng giọng lớn, lại nói đầy đe dọa như thế, làm người ta không khỏi thấy rùng mình, thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Vu Hoài Tín hơi xấu hổ, không ngờ đi ăn cơm gặp phải cái loại chuyện này.Vu Hoài Tín biết, hiện giờ chuyện có thể khiến Liễu bí thư cau mày lại là không nhiều.Trầm Đan không nói, đặt thức ăn xuống rồi xoay người đi.Lương Lượng thấy thái độ của Trầm Đan như thế rất khó chịu, quát:- Đứng lại.- Quý khách còn có yêu cầu gì?Trầm Đan dừng bước, quay lại hỏi rất lãnh đạm.- Tới đây rót rượu.Lương Lương càng bực tức, làm ra vẻ lão gia.Trầm Đan mặt trắng bệch, cắn chặt môi, đứng nguyên tại chỗ.Lương Lượng hầm hừ nói:- Này Trầm Đan, cô còn kiêu ngạo cái gì?

Có kiêu ngạo đến đâu cũng vô dụng, Trương Văn Ba nhà cô cả ngày đi cáo trạng, hô hô, ngay cả cái lông chân của giám đốc Thượng và tôi cũng chẳng chạm vào nổi đâu!

Lại đây rót rượu đi.Trầm Đan đứng nguyên tại chỗ.- Hay lắm, phục vụ như thế này thực sự là hiếm có!

Đến khách muốn rót rượu cho cũng không được sao?

Trương Văn Ba nhà cô không phải luôn nói lão Lương này thân vị trí nào phải làm đúng việc đó sao?

Chả lẽ Trương kỹ sư ở trên giường không dạy cô à, chỉ biết làm tình thôi à?

Ha ha ha...Lương Lượng cười càn rỡ.Vu Hoài Tín cũng cau mày lại.Nghe lời của Lương Lượng thì người phục vụ trên Trầm Đan này là vợ Trương Văn Ba, trước kia làm việc văn phòng ở Cty điện cơ, chẳng trách có khí chất khác với phục vụ bình thường.

Sở dĩ luân lạc tới mức làm phục vụ là vì gần đây công ty kinh doanh không tốt, côn nhân thất nghiệp rất nhiều, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là Trương Văn Ba cáo trạng Thượng Việt và Lương Lượng.Trầm Đan không nhịn được nữa, bỏ mặc Lương Lượng, quay người bước nhanh đi.- Con mẹ nó, mày là cái thá gì chứ?Lương Lượng ngẩn ra, vỗ bát quát tháo:- Chủ hiệu, chủ hiệu, Tiểu Tam Tư đâu, xéo ra đây cho lão tử...- Giám đốc Lương, tôi thấy thôi đi, không cần so đo với hạng đàn bà như thế.Lúc này một vị khách cùng bàn với Lương Lượng khuyên can, người này chừng ba lăm ba sáu, mặc đồ tây, đeo kích, vẻ mặt khá trí thức.- Hừ, Tiểu Đậu, tên tiểu tử cậu ăn trong rào ngoài hả?

Thế nào, có phải nhìn con điếm Trầm Đan đó xinh xắn một chút nên ngứa ngáy hà?

Mẹ nó, hàng nát Trương Văn Ba chơi qua thì có chó gì?

Thảo nào hắn không tố cáo cậu.Lương Lượng không biết có phải uống lộn thuốc không, cứ thấy ai là cắn người đó.Tiểu Đậu mặt đỏ gay, tựa hồ đang rất kím nén.- Hi hi, giám đốc Lương, nói chuyện chú ý một chút nhé, tôi là nữ đồng chí đấy.Chu Lệ lên tiếng, có điều nghe ngữ khí của cô ta chẳng hề có ý trách móng, mà có ý ngả ngớn nhiều hơn.Lương Lượng cười:- Ồ, xin lỗi, xin lỗi, quên mất!

Xin lỗi Chu khoa, tôi chỉ không chịu nổi cái kiểu lăng lơ của ả Trầm Đan này, con mẹ nó toàn làm ra vẻ đứng đắn như thằng Trương Văn Ba.Chu Lệ trêu ghẹo:- Trương Văn Ba là kẻ như thế nào mà lại khiện giám đốc Chu ghét như thế?Lương Lượng cười mờ ám:- Giám đốc Thượng không nói với Chu khoa sao?Chu Lệ liếc hắn một cái, cười rúc rích, hờn mát:- Giám đốc Lương tốt xấu gì cũng là ông chủ lớn mà, sao lại ăn nói như thế?

Giám đốc Thượng là ai chứ?

Chuyện này sao nói cho tôi được.- Nói đúng lắm, là tôi lỡ lời, tự phạt ba chén.Lương Lượng cười phá lên.Lúc này Liễu Tuấn không cau mày lại nữa, sắc mặt nhìn như rất bình tĩnh, ăn cũng chậm hơn, tựa hồ có hứng thú với lời nói của Lương Lượng.

Vu Hoài Tín thì đã ăn no rồi, lúc này chỉ cho từng hạt cơm vào mồm bồi tiếp Liễu Tuấn, không thể ăn xong trước rồi trơ mắt ra nhìn lãnh đạo ăn phải không?

Như thế là thiếu lịch sự.- Chu khoa, nói cho cô biết, ả Trầm Đan này trước kia là nhân viên văn phòng ở công ty chúng tôi, chồng là phó khoa kỹ thuật, là kỹ sư, luôn tự cho mình là thanh cao, là ghê gớm lắm, coi thường phương thức kinh doanh của giám đốc Thượng và tôi, đưa ra rất nhiều ý kiến.

Giám đốc Thượng rộng lượng không so đo với hắn, còn đề bạt từ cán bộ thường lên phó khoa trưởng, lương bổng tăng lên một cấp.

Có thể cô không biết, lúc đó công ty rất khó khăn, bao nhiêu người phả mất việc, giám đốc Thượng làm thế là chí nhân chí nghĩa với họ Trương rồi!

Ai ngờ thằng khốn đó không biết tốt xấu, lại đi cáo trạng khắp nơi, vu cáo giám đốc Thượng một đống tội tham ô hối lộ...Cô nói xem, loại khốn kiếp lấy oán báo ân đó là cái thứ gì?Lương Lượng nói oang oang, vẻ mặt rất phẫn uất, hẳn là trong cáo trạng của Trương Văn Ba cũng có tên hắn, Lương Lượng đã từ chức rồi, đáng lý không còn là người của công ty điện cơ nữa, nhưng vẫn luôn miệng công ty chúng tôi, nhìn thái độ này thì hắn hoàn toàn không coi mình là người ngoài, vẫn là giám đốc công ty, chỉ đổi thân phận khác thôi.Vu Hoài Tín nhạy cảm phát hiện một nụ cười nhạt thoáng qua khóe miệng Liễu bí thư.- Á, trên đời còn có loại người này ư, lòng lang dạ thú.Chu Lệ nói rất khinh bỉ, theo suy nghĩ của cô ta, Trương Văn Ba đúng là lấy oán báo ân rồi.

Rồi hứng thú hỏi:- Vậy cứ để cho hắn ta làm bậy thế à?

Giám đốc Thượng cũng thật là tốt.Lương Lượng cười:- Giám đốc Thượng có tốt đến đâu cũng không thể chấp nhận cho hắn làm càn, khai trừ họ Trương, còn ả họ Trầm, tối tinh giảm biên chế cho nghỉ...Văn phòng vốn đông người mà.- Vậy chúng chịu yên rồi chứ?Chu Lệ hỏi, nhìn cái vẻ của cô ta là biết chẳng tán đồng cách làm của Thượng Việt, như thế chẳng phải ép người ta cáo trạng tới cùng sao?

Người ta trong nhà máy còn kiêng kỵ ít nhiều, giờ khai trừ cả vợ lẫn chống rồi còn sợ gì nữa.- Yên cái chó!

Họ Trương kia óc không có nếp nhăn, khai trừ rồi vẫn cứ cáo trạng.

Khi đó tôi không đồng ý với giám đốc Thượng rồi, với tính của tôi, loại khốn kiếp mù mắt này phải cho người dạy dỗ một bài học thì mới ngoan ngoãn được.Chu Lệ cười, nói rất âm hiểm:- Hiện giờ vẫn chưa muộn mà.Lương Lượng giơ ngón tay cái lên:- Chu khoa, chẳng trách giám đốc Thượng nói cô là nữ trung hào kiệt, quả nhiên là không sai, lời này trúng tâm ý của tôi.

Giám đốc Thượng nếu sớm nghe lời tôi thì đã tốt rồi, hiện giờ hơi muộn, Trương Văn Ba đã lẩn mất, trước đó thì cả hai vợ chồng đều mất tích, trong nhà chỉ còn lại một lão già và một đứa nhãi.Chu Lệ cười lạnh, nói:- Hiện giờ Trầm Đan không phải là đã xuất hiện rồi sao?

Giám đốc Lương, chuyện này không thể sơ xẩy được đâu, giờ không còn như trước nữa, Liễu Tuấn đã lên làm phó bí thư thành ủy, chủ quản mảng này.

Người đó nổi tiếng lòng dạ độc ác, ăn thịt người không nhả xương, tôi thấy phải cẩn thận một chút, một số kẻ đừng để bọn chúng chạy bừa, nói bậy thì hơn.Cả nhà cha ruột lẫn cha chồng Chu Lệ gần như tan nhà nát cửa trong tay Liễu Tuấn.

Cô ta nhắc tới Liễu Tuấn là hận tới nghiến răng ken két, giông như Lương Lượng vừa “khen ngợi”, cô ta đúng là không phải tay vừa.Đổi lại là người khác, nếu trong nhà gặp phải biến cố như thế, sớm đã suy sụp rồi, nhưng nữ nhân này vẫn rất tích cực, từ đó có thể thấy rất bản lĩnh.

Có điều Chu Lệ hận thì hận, nhưng nhớ tới thủ đoạn của Liễu Tuấn vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.- Không thể nào, Liễu Tuấn lợi hại vậy thật sao?

Yên tâm, Lý thị trưởng và giám đốc Thượng là người cùng quê, học cùng ở trường đảng, mảng này cũng do Lý thị trưởng quảng, chẳng phải sợ.Lương Lượng nói rất ngang tàng.Chu Lệ nhìn hắn, nói với chút phật lòng:- Giám đốc Lương, loại lời này không nên nói khắp nơi thì hơn.

Đinh bí thư có lợi hại không?

Tỉnh ủy phó bí thư đấy!

Giờ thì sao nào?

Theo tôi, mau chóng ra tay bịt miệng những kẻ này đi, thế mới an toàn.Liễu bí thư mặt vẫn phẳng lặng như gương.Tiệu Đậu không nhịn được lại lên tiếng khuyên:- Giám đốc Lương, Chu khoa, công ty sắp hoàn thành cải cách rồi, không nên làm phức tạp thêm nữa.

Vả lại, làm khó một nữ nhân cũng không hay.Lương Lượng trừng mắt nhìn hắn, quát:- Tiệu Đậu, sao cứ nói giúp họ Trương là thế nào?

Có phải cậu và ả Trầm Đan kia có chung chạ gì không?

Hừ hừ, tôi biết rồi, nói không chừng là chính cậu gọi Trầm Đan trở về, phải không?Tiểu Đậu giật nảy mình, cuống cuồng giải thích:- Giám đốc Lương, tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy lúc này nên ổn định là hơn, đừng để chuyện ầm ĩ lên.Lương Lượng hừ một tiếng:- Tôi muốn chơi vợ thằng Trương Ba đấy, sao nào?

Hắn cắn tôi à?

Chủ hiệu, Tiểu Tam Tử, xéo ra cho lão tử!Lương Lượng quát lớn, như lưu đạn nổ, làm những người khác giật mình.- Giám đốc Lương, giám đốc Lương, có chuyện gì thế?

Nào nào, hút điếu thuốc bớt giận...Một nam tử chừng ba mươi tuổi gầy gò từ trên lầu xuống, theo sau là Trầm Đan, mắt đỏ hoe, trên mặt còn dấu nước mắt chưa khô.Nam tử gầy gò này là chủ hiệu Tiểu Tam Tử rồi.- Tiểu Tam Tử, con ả kia...Lương Lượng chỉ Trầm Đan:- Lập tức đuổi việc nó!

Nếu không đừng trách tôi không nể mặt, cái hiệu nhỏ tí này, lão tử chỉ nói một câu thôi là bị đóng cửa ngay.- Ôi ôi, giám đốc Lương bớt giận, tôi chỉ có chỗ này kiếm ăn...Trầm Đan đắc tội với ngài, ngài rộng lương đừng so đo, tôi bảo cô ấy xin lỗi...Trầm Đan, còn không mau tới đây rót rượu xin lỗi.Tiểu Tam Tử cúi mình liên tục, có thể nhìn ra Lương Lượng là ác bá chốn này, Tiểu Tam Tử rất sợ hắn.- Ông chủ, tôi không làm nữa.Trầm Đan cắn môi, lạnh lùng nói.- Mẹ nó, con điếm này, mày còn làm cao với bố mày à?

Có tin tao sai người hiếp mày không?Lương Lượng lộ mặt lưu manh Chương 870: Thích ngang ngược đấy, làm gì được tôiTrầm Đan mặt cắt không ra máu, đứng ngây ra đó toàn thân run rẩy.Lương Lượng này không phải là Thượng Việt.

Thượng Việt chung quy vẫn là cán bộ cơ quan xuống, ít nhiều còn chú ý tới quy củ, Lương Lượng thì là một tên bảo vệ của công ty điện cơ từng bước đề bạt lên, vốn hắn là tên lưu manh địa phương, ngay cả bây giờ cũng có quan hệ không rõ ràng với đám lưu manh côn đồ ở huyện Ngọc Tây.Đụng vào Thượng Việt thì mất việc mất chức, còn chọc giận Lương Lượng thì an toàn nhân thân cũng không được bảo đảm!

Dù sao cô trên có cha mẹ dưới còn có con cái.- Con điếm lại đây, ngoan ngoan rót rượu hậu hạ lão tử, lão tử sẽ sẽ tha cho mày.Lương Lượng đã hoàn toàn lộ ra bộ mặt lưu manh rồi.- Đủ rồi!Một tiếng quát đột ngột vang lên sau lưng Lương Lượng:- Đây là thiên hạ của đảng, không phải nơi cho bọn lưu manh ác bá hoành hành ngang ngược.Không có gì phải nghi ngờ, nói như vậy chỉ có Liễu bí thư.Lúc này Liễu Tuấn đã bỏ bát xuống, đứng dậy nhìn Lương Lượng.Lương Lượng phát cuồng:- Thẳng chó chết này, mày là cái mẹ gì?- Giám đốc Lương.Chu Lệ cuống quít quát ngăn hắn lại, nhìn thấy Liễu Tuấn, chớp mắt mặt đã trắng bệch.Thấy vẻ mặt của Chu Lệ, Lương Lượng cũng ý thức được chuyện không ổn, nhưng Liễu Tuấn tuy khí độ trầm ổn, nhưng còn quá trẻ.

Lương Lượng nhất thời không liên hệ y tới một nhân vật lớn nào.- Chu khoa, sao thế?Chu Lệ nháy mắt với Lương Lượng, sau đó nỗ lực nặn ra nụ cười, đi tới trước mặt Liễu Tuấn:- Xin chào Liễu bí thư.Cha chồng và cha ruột cô ta đều bị phán trọng hình, em trai thì được ăn sôi gà, theo lý mà nói thì phải có thù sâu tựa bể với Liễu Tuấn, lúc này có thể tới cười chào hỏi Liễu Tuấn, cho dù cười còn khó coi hơn cả khóc cũng có thể thấy cô ta không đơn giản.

Liễu Tuấn không bận tâm tới Chu Lệ, lấy di động ra gọi điện:- A lô, Bành Khoan hả?

Tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, tôi đang ở hiệu ăn “hảo tái lai” gần Cty điện cơ Ngọc Tây, đồng chí lập tức dẫn người qua đây một chyến.Lập tức tất cả mọi người đều biến sắc.Đại danh của Bành Khoan người ở đây không ai không biết, bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an huyện Ngọc Tây.

Còn người trẻ tuổi này lại tự xưng là phó bí thư thành ủy.Chu Lệ mặt càng trắng bệch hơn nữa.“May mắn” làm sao, toàn bộ hành động việc làm của chúng ở đây bị Liễu Tuấn thấy được, thế cũng đành đi, dù sao nhà họ Chu và nhà họ Cốc hoàn toàn xong đời rồi, Chu Lệ cũng chẳng cần gì ở Liễu Tuấn, chỉ cần mình không chọc y, hẳn với thân phận hiện nay của Liễu Tuấn, sẽ không làm khó một cô gái.Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn lại gọi công an huyện Ngọc Tây lập tức đưa người tới.Y muốn đối phó với ai đây?Theo tình hình thì, đối tượng đó chỉ có thể là Lương Lượng.Lương Lượng không ngốc, lập tức ý thức được chuyện ngày hôm nay gây phiền phức lớn rồi, ai mà ngờ hôm nay gặp đúng Liễu nha nội được đồn là “lòng dạ độc ác”?

Lương Lượng không nói một lời đứng dậy chạy xuống lầu.Vu Hoài Tín đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.Lương Lượng chạy đâu cho thoát.Vừa rồi Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ngồi ăn cách đó không xa sớm đã đứng gác ở cầu thang, Lương Lượng vừa tới gần, Từ Văn Hòa đã tiến tới lạnh nhạt nói:- Quay về.Lương Lượng khựng lại.Người này vóc dáng chỉ tầm trung, nhưng trên người như có sát khí vô hình làm hắn phải rùng mình.

Nhưng muốn hắn ở lại đây chờ “chết” thì thế nào hắn cũng không cam tâm.Lương Lượng quát:- Tránh ra.Lương Lượng phải tranh thủ thời gian, nếu ở đây đợi Bành Khoan tới thì quá bị động.

So sánh vóc người thì Lương Lượng cao hơn Từ Văn Hòa nửa cái đầu, thể hình cũng lớn hơn nhiều.Lương Lương mắt bắt ra vẻ ác độc:- Mày có tránh ra không?Từ Văn Hòa vẫn lười biếng đứng đó, chẳng thèm nhìn Lương Lượng một cái.Lương Lượng nóng ruột, hắn vốn là loại lỗ mãng ngang tàng, mặc dù không dám công khai đối kháng với Liễu Tuấn, nhưng bảo hắn ngoan ngoan đứng đây chờ bị bắt thì vạn lần không thể, lập tức quát lớn, đấm mạnh về phía Từ Văn Hòa.Chu Lệ cuống lên quát lớn:- Giám đốc Lương.Lương Lương đúng là ngu xuẩn, động thủ với tùy tùng của Liễu Tuấn ngay trước mặt y, không có chuyện gì cũng thành có chuyện, nhìn mặt Liễu Tuấn âm u như sắp đổ mưa.

Chu Lệ sợ hết hồn, nếu Lương Lượng ngoan ngoãn nhận sai trước mặt Liễu Tuấn, thì chuyện còn có cơ may vãn hồi.

Dù sao thì Lương Lượng cũng chỉ đe dọa miệng Trầm Đan vài câu, không có hành động gì, theo pháp luật làm việc thì Liễu Tuấn không thể tủy tiện sai công an bắt người được.Nhưng nếu ra tay thì tất cả thành bị động rồi.Chu Lệ hiểu rất rõ, nếu Lương Lượng xảy ra chuyện sẽ liên lụy tới cả đống chuyện lớn.Nhưng không còn kịp nữa, đừng nói Lương Lượng chẳng nghe thấy cô ta quát, cho dù có nghe thấy thì nắm đấm cũng đã vung lên rồi.

Chu Lệ chỉ biết thờ dài, sau đó là nghe thấy một loạt những tiếng “ối á”.Cả đám người trố mắt ra.Không biết Từ Văn Hòa ra tay thế nào, Lương Lượng dĩ nhiên nằm bẹp ra đất, mặt biến thành một hình thù kỳ quái, một cánh tay bị vặn ra sau lưng, một tay khác của Từ Văn Hòa bóp cổ hắn.

Thân hình to lớn của Lương Lượng như một thư đồ chơi trẻ con, bất kể vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.Liễu Tuấn chậm rãi ngồi xuống, Vu Hoài Tín đã rót cho y một cốc trà, Liễu Tuấn thong thả ngồi uống.Vu Hoài Tín nói:- Mọi người đều ngồi xuống đi, đợi Bành bí thư tới xử lý.Nhưng mọi người đều sợ chết đứng rồi, còn dám ngồi xuống sao?Tiểu Tam Tử càng mồ hôi như tắm, lau thế nào cũng không hết, Lương Lượng là tên lưu manh, bị mất mặt trong cửa hiệu của hắn, về sau thế nào cùng tới gỡ thể diện.

Người trẻ tuổi trầm tĩnh này là phó bí thư thành ủy thật ư?

Dù là thật thì tục ngữ có nói cường long không đấu được địa đầu xà.Đối với người dân thường như hắn thì phó bí thư thành ủy quá xa vời, còn Lương Lượng đáng sợ ra sao thì hắn biết rất rõ.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Ngồi cả đi.Cả đám người như người máy nhận lệnh đồng loạt ngồi hết xuống, chỉ có Chu Lệ và Trầm Đan vẫn đứng.

Chu Lệ khẽ khom người nói nhỏ:- Liễu bí thư, người không biết không có tội!

Lương Lương là kẻ thô lỗ, nói năng lung tung quen rồi, chứ không phải là muốn làm gì Trầm Đan đâu, ngài xem...Hay là tha thứ cho một lần.Liễu Tuấn liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói:- Còn phải thế nào nữa mới không thể tha thứ?Chu Lệ thầm cắn chặt răng:- Liễu bí thư, dù sao hắn chỉ đe dọa ngoài miệng mấy câu, không có làm gì...Liễu Tuấn nhướng mày lên.Ý tứ của Chu Lệ thế nào ý hiểu rõ, Liễu bí thư chẳng phải luôn nói làm việc theo phép luật sao?

Người ta chỉ nói mấy câu quá đáng, miễn cưỡng có thể coi là uy hiếp, cũng chẳng tới mức gọi người của cục công an tới xử lý chứ?

Hay là làm việc theo pháp luật chỉ là với người khác, còn tới Liễu bí thư ngài thì không có tác dụng?Đừng tưởng mình là phó bí thư thành ủy, làm như thế thì có khác gì đám nha nội hoàn khố ỷ thế bắt nạt người?Liễu Tuấn thong thả nói:- Nếu như đợi tới khi có hành động thực tế không phải là muôn rồi sao?

Đối với tội phạm là phải đề phòng trước.Chu Lệ biết Liễu Tuấn đã hạ quyết tâm rồi, người ta là nha nội, thích ngang ngược đấy, làm gì nổi người ta nào?

Chu Lệ mặc dù không tiếp xúc với Liễu Tuấn nhiều, nhưng có nhận thức sâu sắc về thủ đoạn của Liễu Tuấn.

Xem ra hôm nay Liễu Tuấn không định tha cho Lương Lượng rồi, nội tình không đơn giản chỉ vì Lương Lượng uy hiếp Trầm Đan, Liễu Tuấn xuất hiện ở đây đã là một vấn đề rồi, người ta nhắm vào công ty điện cơ mà tới.

Chuyện Lương Lượng chẳng qua là gặp cơ hội mà thôi.Lý Huệ vừa nhậm chức đã gây chuyện với Liễu Tuấn, người tin tức linh thông một chút ở quan trường Ngọc Lan đều biết, Liễu Tuấn muốn lấy công ty điện cơ ra khai đao, khó nói có phải là nhắm người sau lưng Thượng Việt không.

Người khác so thể không biết chứ Chu Lệ biết rõ người đó là Lý Huệ.Lương Lượng coi như đã dâng mình tới cửa rồi.- Buông ra, buông ra...Tôi không phạm tội, các người làm cái gì...Lương Lượng gào khản cả giọng, mặt hắn bí ấn dính lên tường, giọng nói cũng biến đổi, nghe hết sức khó chịu.Từ Văn Hòa tăng thêm chút sức, cổ họng Lương Lượng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ, mặt đỏ bừng bừng, không nói lên lời nữa.Chu Lệ trầm mặc một lúc rồi khẽ khom người với Liễu Tuấn, không nói một lời đi sang bên cạnh lấy di động ra, giọng nói rất nhỏ không biết nói với ai.Rất nhanh, phía dưới hiệu ăn vang lên tiếng còi cảnh sát, rồi tiếng bước chân vội vã, một trung niên nam tử vóc dáng khôi ngô đẫn mười mấy cảnh sát tới hiện trưởng.Người này chính là Bành Khoan.Bành Khoan nhìn một lượt, lập tức thấy Liễu Tuấn, liền bước nhanh tới, kính lễ, cao giọng nói:- Báo cáo Liễu bí thư, Bành Khoan có mặt, xin chỉ thị.Không đợi Bành Khoan ra lệnh, ba bốn cảnh sát đã vây quanh hai người Từ Văn Hòa và Lương Lượng.- Chào Bành bí thư.Liễu Tuấn khẽ gật đầu:- Kẻ này tên là Lương Lượng, công nhiên uy hiếp nữ phục vụ ở đây, nói muốn sai người cưỡng bức cô ấy.

Tôi hoài nghi hắn có câu kết với thế lực lưu manh tàn ác.

Hi vọng cục công an các đồng chí lập tức điều tra rõ ràng, không ngồi nhìn thảm án xảy a.- Vâng thưa Liễu bí thư, kiên quyết chấp hành nhiệm vụ.Bành Khoan quay người lại, phất tay lên:- Đưa đi Chương 871: Lũ sâu mọt trắng trợnCảnh sát huyện Ngọc Tây vừa tới, Lương Lượng ngoan ngoãn hơn, không kêu gào nữa, chỉ cần là cảnh sát Ngọc Tây chứ không phải cảnh sát thành phố thì tốt rồi, Lương Lượng có lưới quan hệ rất lớn ở huyện Ngọc Tây.Bành Khoan không đi cùng những cảnh sát cấp dưới, lãnh đạo ở đây hắn không thể cứ thế mà đi được.- Liễu bí thư còn có chỉ thị gì nữa không?Bành Khoan thấy qua Liễu Tuấn mấy lần ở cuộc họp thành ủy mở, nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế thì là lần đầu tiên, hắn cơ bản không hiểu tính cách của Liễu Tuấn, cho nên có chút thấp thỏm.Liễu Tuấn mỉm cười:- Không dám nói chỉ thị, đồng chí Bành Khoan, Lương Lượng là kẻ đoán chừng có liên hệt mật thiết với thế lực xấu trên xã hội, cục công an huyện nhất định phải coi trọng vấn đề này.

Hắn trước kia là cán bộ công ty điện cơ mà tác phong hành sự như lưu manh!

Đây không phải là ấn tượng tốt.Bành Khoan lo lắng.Hắn tiếp xúc với Bành Khoan vài lần, biết lời của Liễu Tuấn không phải là suy đoán vô căn cứ, nhưng Lương Lượng chẳng những có cấu kết với thế lực lưu manh, mà còn quan hệ lớn trên quan trường.

Nếu truy cứu thực sự chỉ sợ chọc vào tổ ong vò vẽ, nhưng theo ý của Liễu Tuấn phải nghiêm trừng Lương Lượng, Bành Khoan suy nghĩ khắp một lượt, nhưng không dám có dị nghị gì trước mặt Liễu Tuấn.Uy thế của vị nha nội này hiện giờ ở Ngọc Lan còn ai không biết.- Vâng thưa Liễu bí thư, chúng tôi nhật định đi sâu điều tra, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ Liễu bí thư giao.Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Bành Khoan, tựa hồ muốn thấy được ý nghĩ thật trong lòng hắn.Bành Khoan cảm thấy lưng ướt đẫm, bất giác ưỡn thẳng lưng lên.- Được, đồng chí Bành Khoan, tôi hi vọng vụ án này nhanh chóng có kết quả.Vụ án!Liễu bí thư đã định luận việc này rồi.Trán Bành Khoan giờ cũng ướt đấm.- Vâng Liễu bí thư.- Vất vả cho Bành bí thư rồi, hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu qua tình huống của công ty điện cơ.Câu này mang ý tiễn khách, Bành Khoan lần đầu tiên tiếp xúc với Liễu Tuấn, không dám dây dưa, giơ tay kính lễ cáo tử rời đi, trong hiệu ăn lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn Liễu Tuấn, tới thở mạnh một cái cũng không dám.- Đồng chí Trầm Đan, nếu thuận tiện, tôi muốn nói chuyện với đồng chí, được không?Liễu Tuấn quay sang Trầm Đan, nói rất ôn hòa.Hà?

Vâng vâng...Trầm Đan như vừa tỉnh giấc mộng, chân tay luống cuống.Liễu Tuấn không nói nhiều, đi xuống lầu, Vu Hoài Tín tính tiền, dẫn Trầm Đan tới xe, xin chỉ thị:- Bí thư.Liễu Tuấn phất tay:- Trở về thành phố.Lần vi hành này vốn để tìm hiểu công ty điện cơ, thư của Trương Văn Ba chỉ có dấu bưu điện Giang Khẩu, không có địa chỉ chính xác, giờ tìm được vợ Trương Văn Ba, vậy là đủ rồi, không cần tới công ty điện cơ nữa.Trầm Đan ngồi trong xe lòng vẫn cứ bất an, Liễu Tuấn ngồi bên cạnh trầm tĩnh dựa vào ghế, không nói một lời.

Trầm Đan cũng không dám nói, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với lãnh đạo thành ủy gần như thế.Người trẻ tuổi này thực sự là phó bí thư thành ủy sao?Quá trẻ!

Không biết trong ba mươi tuổi chưa?

Lãnh đạo thành phố trẻ như thế, còn chưa bao giờ nghe qua chứ đứng nói là nhìn thấy, có điều Trầm Đan biết Liễu Tuấn là phó bí thư thành ủy thật, nếu không Bành bí thư tuyệt đối không cung kính như vậy, cô chỉ cảm giác có chút không chân thực.Xe đi rất nhanh, mau chóng trở vè tòa nhà thành ủy, thấy cảnh sát canh gác kính lễ với Liễu Tuấn, Trầm Đan lại có cảm giác kỳ lạ.Tới văn phòng, Liễu Tuấn mời Trầm Đan ngồi xuống, bảo với Vu Hữu Tín:- Hoài Tín, cậu ở lại cùng nghe, rồi ghi chép.- Vâng.Vũ Hoài Tín ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, mở sổ ra.- Đồng chí Trầm Đan, tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, phân quản công tác cải cách quốc xĩ, trước đó không lâu, tôi nhân được thư phản ánh của đồng chí Trương Văn Ba, tôi muốn tìm hiểu sâu thêm vấn đề trong bức thư.Trầm Đan gật đầu máy móc:- Cám ơn, cám ơn Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười:- Hai đồng chí phản ánh tình huống xĩ nghiệp với thành ủy, đáng ra tôi phải cám ơn các đồng chí mới đúng.

Đồng chí Trầm Đan trước kia làm việc ở công ty điện cơ?- Vâng thưa Liễu bí thư, trước kia tôi là nhân viên văn phòng, phụ trách chính sửa tài liệu văn kiện.Trầm Đan cẩn thận đáp, từ trong hoảng loạn sợ hải dần bình tĩnh lại.- Ừm, vậy đồng chí hẳn là khá hiểu tình hình trong công tay?- Có hiểu một chút tình huống trước k.

Tôi đã nghỉ việc từ tháng sáu năm ngoái rồi.Liễu Tuấn gật đầu, rất tán thưởng thái độ này của Trầm Đan, xem ra cô và Trương Văn Ba giống nhau, tính tình cẩn thận trách nhiệm, đối với việc mình không hiểu không nói bừa.- Vậy công ty điện cơ có những vấn đề gì?- Chủ yếu là đường lối kinh doanh không đúng.

Thượng Việt...Chính là giám đốc công ty, là người rất ngang ngựoc, không chấp nhận ai có ý kiến bất đồng.

Lương Lượng do Thượng Việt một tay đề bạt lên, hắn ta chỉ thích cấp dưới ca tụng công tác.

Sau khi hắn ta nhậm chức, cơ bản cán bộ trung tầng công ty đều đổi thành người hắn ta tín nhiệm, mấy vị phó giám đốc ban đầu gần như bị điều đi hết...Liễu bí thư cũng biết, công ty chúng tôi là cục công nghiệp thành phố quản lý, Thượng Việt trước kia là phó cục trưởng...Trầm Đan nói rất rõ ràng, Thượng Việt là giám đốc không thể quyết định điều động phó giám đốc, nhưng hắn ta lợi dụng quan hệ cũ ở cục công nghiệp, đạt mục đích “thuận ta thì sống, chống ta thì chết”- Những người Thượng Việt đề bạt lên có nhiều người không hiểu sản xuất, không biết kỹ thuật và tiêu thụ, kết quả chất lượng sản phẩm của công ty càng ngày càng kém, tiêu thụ mỗi ngày một đi xuống.

Liễu bí thư, sản phẩm của công ty chúng tôi là nhãn hiệu nổi tiếng, được tỉnh khen ngợi...Nhưng về sau chồng tôi nói, rất nhiều sản phẩm ngay cả tính năng cơ bản nhất cũng không đảm bảo, vậy mà công ty đưa chúng ra thị trưởng, nên thanh danh công ty bị đả kích lớn!

Năm 91 công ty tiêu thụ cả năm được một trăm bảy mươi triệu, tới năm 95 chỉ còn chưa tới 30 triệu.Trầm Đan phụ trách chinh đốn tài liệu nên hiểu rõ các con số.Liễu Tuấn cau mày.Mấy năm ngắn ngủi mà tiêu thụ sụt giảm như thế, đúng là xuống dốc không phanh, sao có thể duy trì được nữa.

Chưa nói Thượng Việt có tham ô hối lộ gì không, chỉ riêng điều này đã không xứng làm lãnh đạo công ty.Làm Liễu tuấn lo lắng là, loại tình huống như công ty điện cơ Ngọc Tây ở thành phố Ngọc Lan chiếm tỉ lệ rất lớn, thậm chí có thể nói là một hiện tượng hết sức phổ biến.Đống rác này càng khó dọn dẹp hơn khu Trường Hà.Dù sao khu Trường Hà là một đơn vị hành chính hoàn chỉnh, Liễu Tuấn có quyền tự chủ hoàn toàn, có thể nhất ngôn cửu định, lực cản từ bên trên lẫn bên dưới đều rất nhỏ, tiến thành cải cách thuận lợi hơn.Đối với lãnh đạo không xứng chức, Liễu Tuấn chưa bao giờ chùn tay, muốn xoay chuyển cục thế trong thời gian ngắn thì không thể thiếu thủ đoạn sấm sét.

Liễu Tuấn không có nhiều kiên nhẫn đi làm công tác tư tưởng cho những kẻ này, công tác của lãnh đạo có lý luận rất đơn giản - Dùng người thích hợp vào việc thích hợp.Ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn có thể làm được điều này.Nhưng tới thành phố Ngọc Lan thì không đơn giản như thế nữa, quan trọng nhất là trong tay y không nắm mũ của những giám đốc xí nghiệp kia.Hạ Thượng Việt không phải là vấn đề lớn, riêng giải quyết vấn đề của Cty điện cơ cũng không khó, nhưng toàn thành phố có cả trăm quốc xĩ, nếu mỗi công ty đều cần Liễu Tuấn tới giải quyết thị dù y có ba đầu sáu tay, làm liên tục 24 h cũng chẳng nổi.Thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Trầm Đan càng thấp thỏm, không dám nói nữa.- Đồng chí Trầm Đan, cô có hiểu tình hình cải cách cổ phần của Cty điện cơ Ngọc Tây không?- Thưa Liễu bí thư, tháng 6 năm ngoái tôi bị cho thôi việc, công ty cải cách vào tháng bảy, tình huống cụ thể tôi không biết, có điều, có một số tình huống theo tôi biết có vấn đề...Nói tới đây Trầm Đan có chút do dự.Liễu Tuấn nhìn cô, nói:- Đồng chí cứ nói.- Liễu bí thư, tình huống này tôi chỉ nghe người ta nói thôi.- Không sao.- Tôi nghe nói khi cải tạo cổ phần, tài sản của công ty bị hạ giá nghiêm trọng.

Tôi nhớ con số thống kê của năm 94, tài sản cố định của công ty chưa tính đất đai là 78 triệu, khi cổ phần hóa, tổng tài sản của công ti chỉ được tính 50 triệu, còn bao gồm cả đất đai.Liễu Tuấn nhướng mày lên nhìn Vu Hoài Tín.Vu Hoài Tín đáp lời:- Tôi sẽ đi tra ngay.- Ngoài ra, Lương Lượng năm ngoái còn là phó giám đốc, sau khi từ chức lại trở thành cổ đông lớn nhất, Liễu bí thư, tôi thấy trong chuyện này có vấn đề.Nói chuyện một lúc, Trầm Đan lớn gan hơn, lấy dũng khí nói.Liễu Tuấn gật đầu.Chuyện này khẳng định là có vấn đề rồi, đám người Thượng Việt có hiềm nghi rất lớn chiếm đoạt tài sản quốc gia, hơn nữa làm không kiêng dè gì, có lẽ bọn chúng không ngờ rằng tỉnh đột nhiên phái Liễu Tuấn chủ quản công các cải cách quốc xĩ, có lẽ nếu biết trước đã không trắng trợn như thế.

Chương 872: Không thể làm như thếNhận được điện thoại của Chu Lệ, Thượng Việt cuống cả lên.Thế này cũng quá đen rồi, vào bên đường ăn cơm cũng gặp phải Liễu Tuấn?

Lại thế nào còn đụng phải ngay vợ Trương Văn Ba?

Thế cũng được đi, Liễu Tuấn lại còn gọi người của cục công an bắt Lương Lượng.Thượng Việt rất hiểu bối cảnh xuất thân của Lương Lượng, kẻ này không bắt thì thôi, chứ một khi điều tra nghiêm túc, dưới mông toàn phân, có một cái xe cứu hỏa tới cũng không rửa sạch được.Thượng Việt khôn khéo hơn Lương Lượng, Chu Lệ vừa khể tình hình xong, hắn ta lập tức có thể khẳng định, Liễu Tuấn đem chuyện bé xé ra to, mục tiêu vô cùng rõ ràng là nhắm vào mình.

Nếu như Liễu Tuấn đã nghe thấy những lới thối tha của Lương Lượng, sao chẳng suy đoán ra giữa hắn ta và Lương Lượng có dính líu?

Hạ Lương Lượng rồi, Thượng Việt khác gì bị lột sạch trình diện trước mặt người ta, tới mảnh vải che thân cũng không có.Đáng chết.Thế nào mà lại đụng đúng vào cái tường đá đó!Tức thì Thượng Việt cân nhắc rõ ràng vốn liếng của mình - Không đủ!

Hơn nữa còn xa lắm mới đủ.So với Liễu nha nội ngang ngược, Thượng Việt hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, Liễu Tuấn muốn xử lý hắn ta, chỉ nhấc tay một cái là xong.Nhưng Thượng Việt không có đường lùi.Công ty đã cải tạo cổ phần xong rồi, cái gì ngon đã ăn mất rồi, có muốn nhả ra cũng không được nữa.Cho dù hắn muốn nhả ra thì cũng cần người ta chịu nhận mới được.Thượng Việt không nói hai lời, chạy thẳng tới văn phòng của Lý Huệ.Hiện giờ Lý Huệ là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng rồi, Thượng Viện làm trong quan trường Ngọc Lan hai mươi mấy nắm, mạng lưới quan hệ rất lớn.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận rõ các mối quan hệ của mình, phó thị trưởng, cục trưởng không ít, bình thường quan hệ cũng mật thiết, nhưng chỉ có Lý Huệ mới có thể kháng cự được Liễu Tuấn.Vì Liễu Tuấn là kẻ xử lý được cả nhân vật ghê gớm như Đỗ Văn Nhược.Kỳ thực Lý Huệ nếu không phải dựa lưng vào bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật cũng chẳng chống lại được.- Lão Thượng có chuyện gì?Nghe nói Thượng Việt không hẹn trước mà xông vào, Lý Huệ có chút phật ý.Cận Tú Thật là lãnh đạo kiểu cũ, quy củ rất nghiêm, cán bộ phía dưới rất kính sợ, Lý Huệ cũng bị ẩn hưởng, làm gì cũng học y theo Cận Tú Thật, rất khó chịu với những cách làm không đúng quy củ, nhưng nể mặt Thượng Việt là bạn học đồng hương, nên không so đo.Hơn nữa ngày thường Thượng Việt cũng không phải là thiếu quy củ như thế, hôm nay đoán chừng gặp phải chuyện khó khăn nên luống cuống.- Thị trưởng, không hay rồi, Liễu Tuấn đã bắt Lương Lượng.Thượng Việt thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp nói.

Luận tuổi, Thượng Việt nhiều hơn Lý Huệ, nhưng khí độ thì kém xa, dù sao Lý Huệ là người bên cạnh bí thư tỉnh ủy mà lại.Nghe thấy câu trước, Lý Huệ mặt đã trầm xuống.Lão Thượng ngày càng không biết ăn nói rồi.Có điều nghe tới câu sau, Lý Huệ lập tức quăng việc Thượng Việt không hiểu chuyện qua một bên, vì không có cái tên nào làm hắn mẫn cảm như Liễu Tuấn.Lý Huệ nghiêm mặt lại hỏi:- Có chuyện gì?Thượng Việt lau mồ hôi, vội vàng báo cáo đơn giản qua tình hình, cơ bản không thêm thắt hay che dấu gì biểu hiện của Lương Lượng ở quán cơm.

Thượng Việt biết, ở trước mặt lãnh đạo không thể tùy ý bẻ cong sự việc, nếu làm nhầm nhận định của lãnh đạo thì hậu quả rất nghiêm trọng.- Làm loạn rồi, tên Lương Lượng này rốt cuộc là cán bộ quốc gia hay là đại ca đám lưu manh?

Ba ngày ban mặt công nhiên uy hiếp một người phục vụ, đúng là đồ khốn kiếp.Lý Huệ vừa nghe xong mặt đã đen như đít nồi.- Thị trưởng, lão Lương là kẻ thô lỗ, miệng quen ăn tục chửi bậy rồi, cũng không phải muốn làm gì người phục vụ kia.

Hơn nữa Liễu Tuấn cũng không thể bằng vào một câu nói mà bắt người chứ?

Cục công an là do nhà y mở sao?Thượng Việt càng nói càng tức giận.Lý Huệ hừ một tiếng.Thượng Việt đúng là biết nắm trọng điểm vấn đề, Liễu Tuấn làm thế có hiềm nghị lấy quyền đè người.Lý Huệ hỏi:- Lão Thượng, công ty điện cơ cải tạo cổ phần rốt cuộc có vấn đề không?Mỗi người có một cái nhìn khác nhau, Liễu Tuấn sai người bắt Lương Lượng, Thượng Việt cho rằng là nhắm vào hắn, Liễu Tuấn vừa nhậm chức muốn giết gà dọa khỉ.

Công ty điện cơ quy mô tầm trung cả nước, nên thậm chí Thượng Việt không phải là gà, mà là khỉ, Liễu Tuấn muốn giết khỉ dọa khỉ.Còn Lý Huệ thì nghĩ Liễu Tuấn nhắm vào mình, khi Liễu Tuấn ở thủ đô, hắn mở cuộc họp công nhiên tuyên bố không thể dùng mô hình của Liễu Tuấn, thực tế là muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn.Lý Huệ vốn không muốn vừa nhậm chức đã đối địch với Liễu Tuấn, nhưng tỉnh ủy an bài chức vụ trong đảng, rõ ràng muốn chơi khó hắn, thêm vào Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn là đồng minh, nếu như Lý Huệ quá nhẫn nhịn, thì hắn khó mà lập uy được ở trong chính phủ.Ở bên Cận Tú Thật lâu, hắn đã tạo thành cái tính kiêu ngạo, hơn nữa nếu như Lý Huệ không mở ra được cục diện mới, một khi Cận Tú Thật lui về tuyến hai, thì sĩ đồ của hắn càng gian nan.Không có năng lực lại không có chỗ dựa thì tiến bộ bằng cái gì?Nói thực Lý Huệ rất khó chịu với sự an bài của tỉnh ủy, đoán chừng là vì thỏa hiệp với Hà Duyên An, đồng thời nể mặt Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nên Cận Tú Thật mới làm thế.Bất kể là xuất phát từ suy tính nào, người phía dưới sẽ nghĩ, à thì ra Lý Huệ cũng chẳng mạnh như suy nghĩ, ngay cả một chức phó bí thư đặt đấy sẵn rồi còn chẳng kiếm nổi, công tác lại bị phân ra cho Liễu Tuấn.Hắn làm sao mà chịu nổi.Có điều Lý Huệ cao ngạo thì cao ngạo, nhưng không ngu ngốc, nếu mình đã nổ phát súng đầu, thì phải chuẩn bị nghênh đón sự phản kích của Liễu Tuấn bất kỳ lúc nào.Thượng Việt nghe hỏi tới việc cải cách cổ phần, lòng run lên, vẫn đánh liều đáp:- Thị trưởng yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì, tất cả đều làm theo quy củ, do cục công nghiệp và ban kế hoạch phái người tham gia.- Vậy tài sản công ty là sao?

Vì sao lại ít hơn hai năm trước một con số lớn.- Thị trưởng, thua lỗ mà!

Công ty mấy năm qua luôn thua lỗ, nợ tới mấy chục triệu, đều lấy tài sản cố định ra thế chấp, nếu không người ta sao chịu hợp tác với chúng tôi.Nói thế cũng có lý.Kinh nghiệm của Lý Huệ trước đó thiên về việc trong đảng, kinh nghiệm công tác chính phủ có thiếu sót, câu này Thượng Việt cũng chỉ lừa nổi hắn, chứ giải thích với Liễu Tuấn như thế thì khó mà qua nổi.Chỉ cần công ty điện cơ không có vấn đề thì Lý Huệ yên tâm, lập tức gọi điện cho Bành Khoan.- Đồng chí Bành Khoan hả?

Xin chào, tôi là Lý Huệ!

Đúng, là tôi đây...Đồng chí Bành Khoan, vì sao các đồng chí bắt cổ đông hợp tác của công ty điện cơ Ngọc Tây, người ta phạm tội gì.Bành Khoan vốn biết bắn Lương Lượng là thế nào cũng có rắc rối, nhưng không ngờ Lý Huệ lại đích thân gọi tới, mà lại nhanh như vậy, đành đáp:- Lý thị trưởng, đây là chỉ thị của Liễu bí thư, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo.Lý Huệ liền trở nên nghiêm túc, không vui nói:- Không thể làm như thế, đồng chí Bành Khoan!

Cơ quan chính pháp là để phục vụ nhân dân, không phải là sản nghiệp cá nhân!

Làm như thế chẳng phải thành chế độ phong kiến rồi sao?

Lãnh đạo muốn bắt ai thì bắt, các đồng chí không có chút nguyên tắc nào à?

Bắt người phải dựa vào chứng cứ, lấy pháp luật làm chuẩn mực, không được lạm quyền.

Đồng chí, đừng có phạm sai lầm.Mồ hôi của Bành Khoan lúc nãy còn chưa khô hết, giờ lại tuôn ra ào ào.Sớm đã nghe nói Lý thị trưởng và Liễu bí thư không hòa hợp, xem ra lời đồn là thực rồi!

Lời này của Lý thị trưởng là chỉ thẳng vào Liễu bí thư lạm quyền.Ôi bị kẹp giữa hai lãnh đạo đúng là khó sống.- Đồng chí Bành Khoan, cơ quan chính pháp phải phá án độc lập, không thể bị cá nhân ảnh hưởng, bất kể người đó là ai!

Trước pháp luật tất cả đều bình đẳng, tôi hi vọng các đồng chí suy nghĩ kỹ càng vấn đề.Lý Huệ nói xong không đợi Bành Khoan trả lời, cúp điện thoại đánh rầm.Bành Khoan cầm ống nghe kêu tu tu tới ngây ra.Lý Huệ cúp điện thoại xong, mặt âm u tới phát sợ.Thượng Việt bề ngoài thì làm bộ sợ hãi, trong lòng thì mừng phát điên, trước đó hắn không dám mơ Lý Huệ có thái độ rõ ràng đến thế, hiện giờ Lý Huệ rõ ràng muốn đối phó tới cùng với Liếu Tuấn, điều này với Thượng Việt mà nói là tin tức tốt nhất.Lý Huệ trầm giọng nói:- Lão Thượng, công ty điện cơ làm thế cũng không được, thua lỗ mấy năm liền, chỉ dựa vào vay tiền sống qua ngày sao mà được?

Phải nghĩ cách đưa sản xuất và tiêu thụ đi lên, hiện giờ thị trường là chủ đạo, làm gì cũng phải có lãi.- Vâng vâng, tôi sẽ trở về triệu tập hội nghị cổ đông, mọi người cùng thương lượng năm mới sẽ phải triển khai công tác thế nào.

Sau khi cải tạo cổ phần, ban bệ của công ty có cải biến rất lớn, thu hút được rất nhiều nhân tài, nhất định năm nay sẽ trở mình.Lý Huệ gật đàu:- Thế mới được, anh mau trở về làm một bản phương án tường trình chi tiết giao gửi cho tôi.

Chỉ cần công ty thay đổi, kinh doanh có lãi, kẻ nào làm gì nổi Chương 873: Xem đấy mà làmThượng Việt rời đi, Lý Huệ càng nghĩ càng tức giận, gọi điện thoại cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký rất khách khí trả lời Đinh bí thư hiện giờ có thời gian.Lý Huệ lập tức tới văn phòng Đinh Ngọc Chu.Kỳ thực Đinh Ngọc Chu đang tiếp cán bộ cấp dưới, nghe Ngưu Tiền Tiến báo cáo, liền cắt ngang buổi tiếp kiến, bỏ thời gian ra tiếp Lý Huệ, với tình thế của ông ta bây giờ, rất cần sự ủng hộ của Lý Huệ.- Xin chào Lý thị trưởng, Đinh bí thư đang đợi.Thấy Lý Huệ, Ngưu Tiền Tiến không do dự, dẫn thẳng hắn vào trong.Đinh Ngọc Chu vẫn như cũ, chỉ gật đầu với Lý Huệ, không đứng dậy.Lý Huệ quen thuộc tính cách của Đinh Ngọc Chu, cũng không khách khí ngồi xuống đối diện với ông ta, đợi cho Ngưu thư ký ra ngoài, liền bực bội nói:- Đinh bí thư, Liễu Tuấn càng ngày càng làm việc ngang ngược, người ta nói mấy câu vui đùa, mà đã bảo cục công an bắt rồi.Đinh Ngọc Chu mỉm cười hỏi:- Chuyện là thế nào?Lý Huệ đem lời của Thượng Việt thuật lại, trong quá trình đó tất nhiên là toàn thành Liễu Tuấn làm càn, Lương Lượng chỉ nói mấy câu đắc tội với Liễu Tuấn, nên mới bị cục công can Ngọc Tây bắt đi.- Theo ý của Liễu Tuấn, là muốn bắt cục công an trị tội Lương Lượng.

Người ta là cổ đông lớn của công ty điện cơ, làm như thế đúng là coi như trò đùa, hoàn toàn bất chấp tiền đồ của công ty điện cơ.

Hơn nữa, Liễu Tuấn luôn đeo mấy câu làm việc theo pháp luật, xã hội pháp trị trên miệng, vậy mà tới bản thân y hoàn toàn bất chấp!

Chỉ muốn ra vẻ oai phong.Đinh Ngọc Chu thản nhiên hỏi:- Lương Lượng rốt cuộc có vấn đề gì không?Lý Huệ ngẩn người, rồi nói ngay:- Đinh bí thư, Lương Lượng có vấn đề hay không đâu quan trọng.

Cho dù Lương Lượng có vấn đề cũng phải giải quyết theo con đường bình thường, chỉ dựa vào một cú điện thoại mà bắt người không phải là loạn hết lên rồi?Đinh Ngọc Chu chậm rãi gật đầu.Xem ra Lý Huệ bị Liễu Tuấn làm giận tới mất khôn rồi.Kỳ thực câu kia của Đinh Ngọc Chu là nhắc Lý Huệ, nếu như Lương Lượng có vấn đề thật, thì dù Liễu Tuấn xử lý không ổn lắm, nhưng không bới móc gì được.Lý Huệ bắt đầu được nước lấn tới:- Đinh bí thư, tôi thấy thành ủy không thể bỏ mặt tác phong ngang ngược của đồng chí cá biệt.

Một phó bí thư thành ủy, đại biểu cho cả thành ủy Ngọc Lan.

Nếu truyền ra ngoài bị kẻ có dụng tâm xấu lợi dụng, thanh danh cả thành ủy Ngọc Lan sẽ bị ảnh hưởng không tốt.Nói thực Đinh Ngọc Chu không có mấy thiện cảm với Lý Huệ, ông luôn cho rằng hắn là hạng tiểu nhân đắc chí, từ khi làm thư ký cho Cận Tú Thật trở nên thèm khát quyền lực, thích cáo mượn oai hùm.

Nhưng không biết vì sao Cận Tú Thật lại coi trọng hắn, có lẽ là một loại duyên phận.Ví như hiện giờ Lý Huệ trước mặt ông ta không hệ có ý thức cấp dưới, cách ăn nói như muốn ép ông ta phải lập tức ra tay với Liễu Tuấn.Nếu là trước kia Đinh Ngọc Chu đã nổi giận rồi.Hiện giờ tình hình đã khác.- Đồng chí Lý Huệ, tình hình đồng chí phản ánh rất quan trọng.

Tôi thấy đồng chí nên trao đổi qua với đồng chí Liễu Tuấn, dù sao công tác là do đồng chí và đồng chí Liễu Tuấn cùng quản lý, phải trao đổi nhiều hơn.Lý Huệ trong lòng bực bội.Sao thế, chẳng lẽ Liễu Tuấn không phải đối thủ chung của ông và tôi à?

Lại còn muốn tôi trao đổi với y!Có điều Lý Huệ cũng có thể hiểu được, ở vị trí của Đinh Ngọc Chu đúng là không thể tùy tiện tỏ thái độ với một số vấn đề.- Vâng Đinh bí thư, trước tiên cứ làm thế vậy.Đinh Ngọc Chu cũng không giữ lại, đứng dậy bắt tay hắn, khi Lý Huệ sắp rời đi thêm vào một câu:- Đồng chí Lý Huệ, công tác của đồng chí Liễu Tuấn là do tỉnh ủy quyết định, hãy phố hợp với đồng chí ấy nhiều hơn.Lý Huệ khựng người, quay lại gật đầu với Đinh Ngọc Chu, coi như làm tròn phép tắc của cấp dưới....Cùng lúc đó Bành Khoan cũng lòng như lửa đốt chạy tới thành phố, cầu kiến Mạnh Kế Lương.

Bành Khoan nhiều hơn Mạnh Kế Lương hai tuổi, không thể nói là do Mạnh Kế Lương đề bạt lên, nhưng khi Mạnh Kế Lương còn chưa phất lên, Bành Khoan đã rất có tầm nhìn, mau chóng quy thuận dưới cờ Mạnh Kế Lương.

Mạnh Kế Lương lên thành phố nhậm chức đã kiếm cho Bành Khoan chức vụ hiện tại, nên Bành Khoan được tính là đích hệ của Mạnh Kế Lương.- Lão Bành, có chuyện gì mà hoảng hốt như cháy nhà vậy?Mạnh Kế Lương thầm kinh ngạc, Bành Khoan thường ngày rất chững chạc, hôm nay sắc mặt tái dại, chắc là có chuyện lớn rồi.Mạnh Kế Lương có chút khí thế “Thái Sơn sụp xuống trước mặt không đổi sắc”, tuổi tuy không lớn, nhưng có uy vọng trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan.Thấy Mạnh Kế Lương, Bành Khoan bình tâm lại, lau mồ hôi nói:- Mạnh bí thư, rất khó giải quyết...Mạnh Kế Lương khoát tay:- Trước tiên ngồi xuống uống nước rồi hãy nói.Bành Khoan thở phào, không biết vì sao, Mạnh Kế Lương phất tay một cái là có thể trấn an lòng người, đây có thể là trí tuệ của người lãnh đạo.Bành Khoan uống một ngụm nước, Mạnh Kế Lương lại đưa cho hắn một điếu thuốc, đợi cho Bành Khoan cơ bản bình tĩnh lại, mới mỉm cười hỏi:- Nói đi, có chuyện gì.Bành Khoan kể lại hết sức khách quan, Liễu Tuấn sai bắt người ra sao, Lý Huệ gọi điện thoại chất vấn thế nào, cơ bản là sao y bản chính, không kèm theo ý kiến cá nhân.Mạnh Kế Lương dần dần thu lại nụ cười, đôi mày thì cau vào.Lương Lượng sống chế không quan trọng, quan trọng là Lý Huệ với Liễu Tuấn đấu tranh.

Về tình cảm, Mạnh Kế Lương tất nhiên ngả về Lý Huệ, cho dù “ân chủ” Trì An Phong của hắn chẳng liên can gì tới Lý Huệ, nhưng Lý Huệ tới thay vị trí của Đinh Ngọc Chu, tỏ rõ Cận Tú Thật hộ ông ta, là một trong số đại biểu của cán bộ bản địa, Mạnh Kế Lương cực kỳ cảnh giác với Liễu Tuấn.Nhưng thế cục hiện nay không cho phép hắn làm việc theo cảm tính.Từ sau sự kiện Trì Cổ, giữa Đinh Ngọc Chu và Trì An Phong đã xuất hiện vết nứt lớn, Trì An Phong cực kỳ bất mãn với việc Đinh Ngọc Chu cố ý lấy một ông già nghỉ hưu như ông ta ra để đấu với Hà Duyên An, hậu quả trực tiếp là Trì Cổ mất chức mất hoàn toàn con đường tiến thân trong thể chế.

Đối với một người cực kỳ cưng chiều con như Trì An Phong thì đây là kết quả khó chấp nhận.Kỳ thực chỉ cần Đinh Ngọc Chu chỉ cần nhượng bộ một chút, Liễu Tuấn sẽ không đẩy Trì Cổ vào đường cùng, nhưng Đinh Ngọc Chu vì lợi ích bản thân vứt bỏ giao tình bao năm, trách sao được Trì An Phong ghi hận trong lòng.Trong mắt người ngoài Trì An Phong đã nghỉ hưu, Đinh Ngọc Chu còn đương quyền, Mạnh Kế Lương lựa chọn rất dễ, nhưng trong quan trường chưa bao giờ đơn giản như thế, huống hồ nhiều lần giao phong với Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu đều kết thúc trong thảm bại, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận giữ khoảng cách với Đinh Ngọc Chu.Giờ lại có một tên Lý Huệ vừa nhậm chức đã gây chuyện với Liễu Tuấn, Mạnh Kế Lương càng thêm cẩn thận, chưa nói cả hai người đó đều không trêu vào được, cho dù Mạnh Kế Lương không sợ cả hai cũng chẳng xen vào làm chuyện ngu xuẩn tốn công chả lợi lộc gì.Nhưng bây giờ Mạnh Kế Lương khó đặt mình bên ngoài nữa.Bành Khoan đã bị người ta “tóm” rồi mà.Mạnh Kế Lương có thể không để ý tới việc này, mặc cho Bành Khoan, xử lý không tốt thì người đắc tội không phải là hắn, nhưng như thế sẽ làm người ta thất vọng, quyền uy của hắn trong hệ thống chính pháp Ngọc Lan sẽ dao động.Mạnh Kế Lương biết quyền uy của lãnh đạo một khi dao động, về sau khó mà vãn hồi lại được.Đinh Ngọc Chu là một minh chứng.Mạnh Kế Lương không có căn cơ và thế lực như Đinh Ngọc Chu, không dám đi thử.- Lão Bành, Lương Lượng rốt cuộc là người như thế nào?- Kẻ vô lại.Bành Khoan rất thẳng thắn.Mạnh Kế Lương bật cười, hắn thích cái tính của Bành Khoanh, từ khi theo hắn, Bành Khoan luôn nghe lời, làm việc đắc lực, là một mãnh tướng.Mạnh Kế Lương hứng thú hỏi:- Ồ?

Hắn tệ thế nào?- Tên này danh nghĩa là phó giám đốc Cty điện cơ, thực chất chẳng khác gì đám lưu manh đường phố.

Trước kia làm bảo vệ của công ty nổi danh du thủ du thực, cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, theo đám côn đồ ăn hiếp người khác.

Không biết vì sao mà Thượng Việt nhìn trúng hắn, đề bạt lên làm phó giám đốc...Nói tới đây Bành Khoan lắc đầu liên tục.- Có lẽ là có tài làm việc!Bành Khoan gật đầu:- Hẳn là thế, tên này năm ngoài từ chức, lắc mình một cái biến thành cổ đông lớn của công ty điện cơ, tính ra phải có chục triệu trên người.Mạnh Kế Lương mắt lóe sáng:- Có chuyện này sao?- Mạnh bí thư...Giữa Liễu bí thư và Lý thị trưởng...Tôi không biết phải làm sao.Mạnh Kế Lương cười:- Nên làm gì thì làm thế, cứ chăm sóc tên Lương Lượng kia cho ký, bụng hắn có cái gì móc hết ra.- Vây...Phải trả lời Lý thị trưởng ra sao?Bành Khoan kinh hãi.Chẳng lẽ Mạnh bí thư và Liễu bí thư cùng một phe?- Khà khà, tài liệu cứ nắm trong tay, có đưa ra hay không phải xem tình hình.Mạnh Kế Lương căn dặn.Bành Khoan gật đầu, tựa hồ hiểu ra một chút rồi Chương 874: Thủ đoạn vặt vãnh chỉ làm trò hềĐinh Ngọc Chu không ngờ vừa tiễn Lý Huệ, Liễu Tuấn đã tới.Ngưu Tiền Tiến nhận được điện thoại của Liễu Tuấn thậm chí còn có chút kích động, Liễu nha nội rất ít cầu kiến đinh bí thư.Văn phòng của Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu cùng một tầng, đi bộ cũng chỉ mất hai ba phút, tới văn phòng Đinh Ngọc Chu, Liễu Tuấn theo quy củ mỉm cười chào hỏi.Đinh Ngọc Chu chỉ khẽ gật đầu nói:- Ngồi đi.Liễu Tuấn ngồi xuống, không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề:- Đinh bí thư, tôi có một đường lối cải cách quốc xĩ toàn thành phố, muốn báo cáo.Đinh Ngọc Chu mày khẽ giật giật.Liễu Tuấn không phải chưa bao giờ báo cáo công tác với đông ta, có điều đều là chuyện trước kia rồi, Liễu Tuấn tựa hồ chẳng bận tâm người ta nói mình ngang ngược, chỉ chăm chăm quản lý khu Trường Hà, thi thoảng thương lượng với Thôi Phúc Thành, các thường ủy khác đều tự giác không xen vào công tác của khu Trường Hà, bình thường Liễu Tuấn cũng chẳng giả bộ làm gì.Đinh Ngọc Chu cũng không cần sự tôn trọng bề ngoài của y, Liễu Tuấn cũng không cần làm thế để thể hiện mình khiêm tốn, giữa y và Đinh Ngọc Chu đã hình thành tình thế - Thực lực quyết định tất cả.Hiện giờ đang ở trạng thái tương đối cân bằng.Đinh Ngọc Chu lạnh nhạt:- Nói ra xem.- Trừ khu Dương Xuyên và khu Hoa Thành, toàn thành phố gồm sáu khu cao tân, phân bố ở hai khu ba huyện, diện tích rộng, một mình tôi không thế quản lý hết, ngoài ra cải cách quốc xĩ cũng là công tác bức thiết, toàn thành phố cần chỉ đạo các quốc xĩ quy mô tầm trung trở lên, có cả trăm cái.

Cho nên tôi cho rằng cần thành lập một văn phòng chuyên môn điều hành thống nhất, một văn phòng quản lý khu cao tân, một văn phòng chỉ đạo cải cách, hai chiêu bài chỉ cần một ban nhân mã, trực tiếp phụ trách với tôi.- Thành phần nhân viên thì thế nào?- Không cần tăng biên chế mới, nhân viên có thể từ kể ủy, khu Trường Hà, một số quốc xĩ rút ra.

Hai văn phòng này theo suy nghĩ của tôi đều là cơ cấu tạm thời, sau khi công tác thu được thành quả mang tính giai đoạn có thể triệt tiêu, nhân viên an bài mới, còn về phương diện cấp bậc, tôi nghĩ là chính xử là hợp lý.Đinh Ngọc Chu trầm ngâm.Đề Nghị này của Liễu Tuấn là rất hợp lý, tỉnh ủy và thành ủy đều chỉ thị rõ ràng y phụ trách hai hạng mục đó, như thế thành lập văn phòng chuyên môn phụ trợ y cũng là điều cần thiết.- Về nguyên tắc, tôi đồng ý với kiến nghị của cậu, cậu làm một bản phương án cho tôi xem.Đinh Ngọc Chu không do dự nhiều liền quyết định, chuyện hiển nhiên này ngăn cản là không thể, cho dù thế nào, công tác ở Ngọc Lan làm tốt hay xấu, đều được tính lên người Đinh Ngọc Chu.- Vâng, cám ơn Đinh bí thư ủng hộ.Đinh Ngọc Chu khoát tay, hỏi:- Liễu Tuấn, hôm nay cậu tới huyện Ngọc Tây?- Vâng thưa Đinh bí thư.- Vậy chuyện Lương Lượng là sao?Hiện giờ ông ta và Liễu Tuấn không cần vòng vo tam quốc gì cả.Liễu Tuấn cười.Chuyện này Đinh Ngọc Chu khẳng định là biết, nhưng Liễu Tuấn không ngờ Đinh Ngọc Chu biết nhanh như thế, xem ra Lương Lượng đúng là làm rất nhiều người phải lo lắng.Thế thì tốt, càng như thế càng chứng minh Lương Lượng và kẻ đằng sau hắn có vấn đề nghiêm trọng.Liễu Tuấn đáp:- Lương Lượng có hành vi tàn ác gì cụ thể tạm thời tôi còn chưa rõ lắm, nhưng người này khẳng định có vấn đề lại liên quan tới vấn đề ẩn giấu của Cty điện cơ, phải đối đãi thận trọng.Đinh Ngọc Chu cau mày:- Vấn đề ẩn giấu của Cty điện cơ?- Vâng thưa Đinh bí thư, căn cứ vào tình huống tìm hiểu sơ bộ, công ty này có vấn đề tài sản bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng, trong quá trình cổ phần hóa, tình huống này phát sinh nhiều lần, đại đa số do con người làm.Y trình bày ý tứ rất rõ ràng, công ty điện cơ có sâu mọt lớn.Liên quan tới vấn đề này, Đinh Ngọc Chu không tiện nói gì, đây là chuyện tốt nhất thà tin có chứ đừng nên tin là không, cứ cố áp chế, chẳng may chuyển nảy ra, thì không cứu vãn nổi, sự kiện Trì Cổ là một ví dụ.- Ừm có điều liên quan tới cơ quan tư pháp tốt nhất làm theo trình tự thì thỏa đáng hơn.Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng thưa Đinh bí thư....Thành phố muốn thành lập “văn phòng quản lý khu cao tân Ngọc Lan” và “văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ Ngọc Lan” móng chóng làn truyền đi, hai văn phòng này đương nhiên trực tiếp phụ trách với Liễu bí thư.Vốn mỗi một phó bí thư thành ủy đều tự có một ban thư ký chuyên môn, như khoa một tổng hợp thành ủy của Đinh Ngọc Chu, khoa một tổng hợp chính phủ phục vụ cho Thôi Phúc Thành, tương tự là các ban thư ký của Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính...Trước kia Đỗ Văn Nhược có ban thư ký là khoa hai tổng hợp, hiện giờ đã phụ trách với Lý Huệ.

Phùng Đào thực tế đã xin chỉ thị Liễu Tuấn thành lập một ban thư ký phục vụ cho hắn, Liễu Tuấn thấy như vậy là không đủ, vì y quản lý hai công tác, cần có hai văn phòng chức năng chuyên môn phụ trách trực tiếp với y.

Bên chính phủ có Chung Vĩnh Minh phân quản công nghiệp, nhưng Liễu Tuấn tất nhiên không hi vọng hắn thực lòng thực ý làm trợ thủ cho mình.Về cấp bậc y và Chung Vĩnh Minh ngang nhau.Lượng công việc lớn như thế, nếu chỉ dựa vào mấy thư ký là không đủ, Liễu Tuấn lại không thể làm quá đem ban thư ký của mình mở rộng lên mấy chục người, ai biết nội tình có lẽ cho rằng y làm thế vì công việc, đại đa số không biết, hoặc không muốn biết sẽ chỉ đánh giá y hai chữ...Cuồng vọng.Thành lập hai văn phòng thì danh chính ngôn thuận rồi.Nhất thời, có rất nhiều người động lòng.Đây là một cơ hội tốt tiếp cận Liễu Tuấn, trở thành nhân mã đích hệ của Liễu bí thư, nếu là trước kia sẽ không có mấy người động lòng, cán bộ bên ngoài khó mà đứng vững chân ở Ngọc Lan, có đứng vững được cũng sẽ bị cho ngồi hóng mát.

Tình thế hiện giờ đương nhiên là khác hẳ, có thể trở thành đích hệ của Liễu bí thư, tức là có cơ hội lên như diều gặp gió.Liễu Tuấn mặc dù ngang ngược khó bảo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối đãi với thân tin thì không thể chê vào đâu được.Lý Huệ cũng động lòng.Hắn ngửi ra được một mùi “âm mưu” rất đậm trong chuyện này, rõ ràng một khi hai ban trên thành lập, công tác hai mảng đó hắn chỉ còn quyền đưa y kiến thôi.Lý Huệ có chút nản chí.Hắn đột nhiên phát hiện, về cách cục hắn kém xa Liễu Tuấn, hắn chỉ nghĩ tới được mất cục bộ, Liễu Tuấn thì luôn suy nghĩ giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Ví dụ như công ty điện cơ, cho dù hắn thành công ngăn cản được thế công của Liễu Tuấn, bảo vệ được Thượng Việt và Lương Lượng, nhưng chỉ thu hoạch được sự cảm kích của một giám đốc công ty mà thôi, Liễu Tuấn vừa mới lên đã muốn nắm tất cả quyền lực vào trong tay.Cao thấp rõ ràng.Có điều Lý Huệ không dễ nhận thua.Trên cuộc họp thị trưởng, Lý Huệ đưa ra một kiến nghị.- Thôi thị trưởng, tôi nhận được một số bức thư phản ảnh công ty điện cơ tồn tại chút vấn đề...Thôi Phúc Thành hơi ngẩn ra, không ngờ Lý Huệ chủ động nhắc tới chuyện này, Thôi Phúc Thành đương nhiên nghe nói quan hệ mật thiết giữa Lý Huệ và Thượng Việt, Liễu Tuấnsai người bắt Lương Lượng cũng biết.

Rõ ràng Liễu Tuấn và Lý Huệ có mâu thuẫn xung đột trực tiếp.Thôi Phúc Thành giữ thái độ quan sát, nếu Liễu Tuấn chưa tìm hắn thương lượng, thì hắn không tùy tiện nhúng tay vào.- Ừm, những lá thư như vậy tôi cũng đã thu được.Thôi Phúc Thành đáp bình thường.Lý Huệ đẩy gọng kính lên, nói:- Nếu như quần chúng có phản ánh, tôi thấy nên tra xét qua thì tốt hơn.

Dù sao Cty điện cơ cũng là quốc xĩ có quy mô trong thành phố của chúng ta.Thôi Phúc Thành trầm ngâm, không trả lời ngay lập tức.Hắn không hiểu ý của Lý Huệ là gì.Chẳng những hắn mà các phó thị trưởng khác cũng không hiểu, có điều chuyện không liên quan cứ kê gối ngủ kỹ, Lý Huệ muốn làm gì thì làm, tốt nhất đứng ngoài nhìn đừng xem vào.Lý Huệ không đợi Thôi Phúc Thành đáp, cứ tự nói:- Tôi đề nghị cục công nghiệp, cục kiểm toán thành lập tổ điều tra tới công ty điện cơ, làm rõ vấn đề quần chúng phản ánh.Chung Vĩnh Mình tỏ thái độ:- Tôi đồng ý với Lý thị trưởng, nếu như có vấn đề nên điều tra làm rõ chân tướng.Hắn trước kia là thị trưởng Ngọc Tây, tỏ thái độ như thế cũng nên.Kiến nghị đường đường chính chính như thế, Thôi Phúc Thành không có lý do gì để phản đối, gật đầu:- Tra xét cũng tốt, có điều phải khống chế ảnh hưởng, không nên làm lòng người hoảng loạn.Lý Huệ cười khẽ:- Thôi thị trưởng yên tâm, không có đâu.Tan họp, Thôi Phúc Thành lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn, thông báo tình hình.Liễu Tuấn cười khinh bỉ:- Thủ đoạn vặt vãnh chỉ làm trò hề, tự vác đá đập chân mình.Thôi Phúc Thành đột nhiên cũng hiểu ra hàm ý của Lý Huệ.Hắc hắc, đúng là Liễu nha nội đầu óc nhanh nhạy, thoáng cái đã nhìn thấu loại thủ đoạn vặt vãnh này Chương 875: Trí tuệ của Lý HuệĐầu tháng ba, Kim Phúc Xương, Lâm Hải Nhân cùng chừng mười vị giám đốc xí nghiệp lớn đưa ra lời mời, khu Trường Hà tổ chức một đoàn đại biểu tới Hồng Kông và Giang Khẩu tiến hành hiệp đàm kêu gọi đầu tư.Đoàn đại biểu này do đồng chí Liễu Tuấn tự dẫn đội, thành viên bao gồm chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ, phó chủ nhiệm La Tái Nghĩa, cùng hơn mười người phụ trách hai ban của khu Trường Hà.Trạm thứ nhất của đoàn đại biểu là thành phố Giang Khẩu, nghỉ chân trong khách sạn Thu Thủy, Liễu bí thư ở trong phòng tiêu chuẩn như mọi người, cho dù chuyến khảo sát này do Kim Phúc Xương và Lâm Hải Nhân bỏ tiền bao, nhưng Liễu bí thư giữ quy củ, không tùy tiện “hưởng thụ xa xỉ”.Có điều phòng bình thường của khách sạn Thu Thủy đã hết sức xa xỉ rồi.Công tác thường ngày của đoàn đại biểu do Sài Thiệu Cơ phụ trách, bên Giang Khẩu do Bàn Đại Hải phụ trách, cùng các xí nghiệp gặp mặt hội đàm, những chuyện này Liễu Tuấn giao hết cho Sài Thiệu Cơ làm chủ, không cần xin chỉ thị hay báo cáo.Sài Thiệu Cơ mặc dù không biết mối quan hệ tư nhân của Liễu bí thư ở Giang Khẩu, nhưng biết ở thế giới phồn hoa này, Liễu bí thư khó có thời gian nói chuyện nghiêm chỉnh với người làm ăn rồi.Có điều lần này Sài Thiệu Cơ không đoán đúng lắm, ít nhất chuyện đầu tiên Liễu bí thư làm là chuyện công, vừa an bài chỗ ở Liễu Tuấn liền gọi Hắc Tử lấy xe, mang theo Vu Hoài Tín và Trầm Đan tới khu công nghiệp ở Giang Khẩu.Trầm Đan đột ngột xuất hiện trong đoàn đại biểu làm các thành viên thầm toát mồ hôi, không biết thiếu phụ này là nhân vật nào lại được Liễu bí thư coi trọng như thế, mới tới Giang Khẩu, chưa ngồi ấm chỗ đã vội vàng chạy mang đi rồi.Sài Thiệu Cơ có dò hỏi, nghe Vu Hoài Tín khéo léo nhắc nhở, Trầm Đan chính là một trong số phành viên hai văn phòng mới thành lập trước đó không lâu.Nhân viên của hai phòng này do chính Liễu bí thư chọn lựa, bất kỳ ai cũng không xen vào được.Còn vị đích thân lái xe cho Liễu bí thư làm tất cả mọi người trố hết cả mắt ra nhìn, khi gặp mặt được giới thiệu vị Nhan Hải Quân tiên sinh này chính là tổng giám đốc kiêm phó chủ tịch chấp hành của chuổi công ty khách sạn Thu Thủy.Đám Sài Thiệu Cơ không biết khách sạn Thu Thủy rốt cuộc có quy mô lớn đến đâu, nghe giới thiệu đã có hơn năm mươi cái, trong đó có hơn mười cái mở ở nước ngoài, thậm chí có cả ở nước Mỹ và Châu Âu.

Thành thị lớn trong nước cơ bản đều có.

Nghe nói Giang Khẩu chính là tòa khách sạn Thu Thủy đầu tiên, lâu năm nhất, hiện giờ đã lạc hậu, có điều trong mắt đám Sài Thiệu Cơ vẫn xa hoa vô cùng.Hiện giờ khách sạn Thu Thủy thứ hai ở Giang Khẩu đã chọn xong địa điểm, sắp vỡ đất khởi công rồi.Giang Khẩu mấy năm qua kinh tế phát triển gặp phải trở ngại nhất định, tốc độ có chậm lại, nhưng trong nội địa vẫn là thiên đường phồn hoa trú phù.

Khách sạn Thu Thủy đặt tổng bộ ở Giang Khẩu, tất nhiên không thể lạc hậu so với người khác, khách sạn mới chiếm diện tích lớn hơn khách sạn đầu tiên rất nhiều, theo kế hoạch xây 48 tầng, thành khách sạn hàng đầu Giang Khẩu.Sài Thiệu Cơ khá mẫn cảm với con số kinh tế, đã tính toán sơ qua, tài sản dưới tên tập đoạn khách sạn Thu Thủy riêng giá bất động sản đã hơn 500 triệu, còn về tài sản vô hình càng khó tính toán.Tổng giám đốc một tập đoàn cơ lớn như thế trên thương trường là nhân vật cấp độ nào?

Đám Sài Thiệu Cơ gặp tổng giám đốc Nhan cảm giác khí thế vô cùng, ai nấy đều thận trọng, một nhân vật như vậy lại chủ động làm “xa phu” cho Liễu bí thư?Thực là khó tưởng tượng.Kỳ thực Liễu Tuấn không bảo Hắc Tử làm tài xế mà tự Hắc Tử muốn.Một thời gian không gặp rồi, Hắc Tử tất nhiên muốn thể hiện tình cảm của mình với Tuấn thiếu gia.Lên chiếc BMW 600 của Hắc Tử, Liễu Tuấn hỏi:- Hắc Tử anh có quen đường không?

Cái khu công nghiệp kia không ở trong nội thành, mà ở ngoại ô.- Không sao, không tìm được thì hỏi đường.Hắc Tử cười đáp, hắn là người tính cách hết sức trầm ổn, nếu là Bàn Đại Hải nhất định sẽ vỗ ngực nói “tuyệt đối không thành vấn đề.”

Liễu Tuấn gật đầu.Chỗ ngồi trong xe sắp xếp rất thú vị, Liễu Tuấn ngồi ở ghế phụ làm thư ký, còn Vu Hoài Tín và Trầm Đan ngồi đằng sau làm lãnh đạo.Vu Hoài Tín đoán, người Liễu bí thư gọi là “Hắc Tử “ này có quan hệ không tầm thường với Liễu bí thư, an bài như thế rõ ràng để tiện cho hai người nói chuyện.Còn Trầm Đan cứ như nằm mơ, tới giờ vẫn có cảm giác không chân thật.Sau khi nói chuyện với Liễu Tuấn ở văn phòng không lâu thì cô nhận được thông báo của thành ủy, bảo cô chính thức tới thành ủy làm việc, một nhân viên văn phòng bình thường của công ty cấp huyện đột nhiên trở thành người trong “hai ban” của bí thư thành ủy.Thế cũng chưa là gì, Liễu bí thư tới Giang Khẩu tiến hành khảo sát, không ngờ mang cô theo, vừa tới nơi lại đưa đi gặp chồng cô.Trầm Đan biết, trước đó không lâu chính phủ thành phố phái đoàn điều tra tới công ty điện cơ, tổ điểu tra này do cục trưởng cục công nghiệp làm tổ trưởng.Ban đầu cô còn cho rằng lần này điều tra vấn đề thật rồi, hết sức khâm phục tác phong mạnh mẽ của Liễu bí thư, nhưng mau chóng cô và các cán bộ trong công ty phát hiện ra không ổn, đoàn điều tra không phải tới điều tra, mà là để che dấu vẫn đề cho Thượng Việt.Tổ điều tra ở Cty điện cơ một tuần, ngày nào cũng chỉ cùng đám Thượng Việt ăn chơi chè chén, chỗ ăn chơi cao cấp nhất của huyện Ngọc Tây đầu có dấu chân của tổ điều tra.Bảy ngày sau, báo cáo được đưa ra.Báo cáo cho thấy: Tổng công ty điện cơ Ngọc Tây cải tạo cổ phần hóa hoàn toàn phù hợp với tinh thần văn kiện và pháp luật liên quan của quốc gia, trình tự không hề có vấn đề gì, đánh giá tài sản quốc gia cơ bản cũng công bằng hợp lý, chiếu cố tới lợi ích cả tư nhân và nhà nước, cuộc cải tạo cổ phần này đã thành công.Đương nhiên Liễu bí thư cũng nhận được một bản báo cáo.Kỳ thực y không quan tâm tới nội dung bản báo cáo, trước đó Lý Huệ đề nghị phái một tổ điều tra như thế xuống có dụng ý gì thì y biết quá rõ, chỉ là tranh thủ trước khi hai ban thành lập, cấp cho công ty điện cơ một kết luật tổ chức chính thức, hình thành quyết định, chặn họng Liễu Tuấn.Liễu tuấn vui vẻ để Lý Huệ làm việc này.Lý Huệ muốn đập chân mình, thì phải để hắn vác đá lên trước đã.Liễu Tuấn chỉ để ý tới phê duyệt ở cuối bản báo cáo này, tổng cộng có ba vị lãnh đạo chủ yếu của chính phủ thành phố ký tên đưa ý kiến cụ thể của mình.Vị đầu tiên là Chung Vĩnh Minh.Tổ điều tra do cục trưởng cục công nghiệp dẫn đầu, nên báo cáo điều tra đưa cho Chung Vĩnh Minh phó thị trưởng phân quản công nghiệp thẩm duyệt đầu tiên là hợp tình hợp lý.Chung Vĩnh Minh phê: Căn cứ vào điều tra cho thấy, Cty điện cơ Ngọc Tây cải tạo cổ phần thành công, phù hợp với quy định pháp luật, mời các đồng chí cục công nghiệp tiếp tục giám sát mật thiết tình huống kinh doanh tiếp theo, kịp thời chỉ đạo, để công ty mau chóng thoát khỏi khốn cảnh, sớm ngày chuyển lỗ thành lãi...Chuyển Lý phó thị trưởng, Liễu phó bí thư và Thôi thị trưởng thẩm duyệt.Chung Vĩnh Minh phê rất đúng với tinh cách và thân phận của hắn, tỏ thái độ rõ ràng, phù hợp hình tượng “ngang ngược” trong lời đồn, đương nhiên vẫn chủ trọng quy củ, xếp thứ tự ba vị lãnh đạo rất đúng quy củ.Lý Huệ càng “ngang ngược” hơn, ký: Đã duyệt!

Công ty điện cơ hoàn thành cải cách thuận lợi, rất tốt!

Hi vọng có thể mau chóng chuyển lỗ thành lãi.Lý Huệ chẳng thèm nhắc tới hai vị lãnh đạo đằng sau.Nhìn thấy lời phê của Lý Huệ, Liễu Tuấn lắc đầu, miệng cười mỉa, xem ra trước kia mình quá đề cao trí tuệ của Lý Huệ rồi, người này chỉ được cái mũ thư ký bí thư tỉnh ủy, còn năng lực thật sự, so với Đỗ Văn Nhược cũng chẳng bằng.Dù Thôi Phúc Thành xếp trên Liễu Tuấn, nhưng khi ký tên vẫn viết: Đã duyệt!

Chuyển cho bí thư Liễu Tuấn!Mấy chữ thôi nhưng ý tứ của Thôi Phúc Thành rất rõ ràng, bất kể là Lý phó thị trưởng hay Chung phó thị trưởng đều không định đoạt được chuyện này, thậm chí cả tôi cũng thế, công tác này do Liễu bí thư chủ quản, phải để Liễu bí thư định đoạt Chương 876: Gặp mặtNội dung báo cáo điều tra và phê duyệt của mấy lãnh đạo, tất nhiên là Trầm Đan không biết, bản báo cáo này tới chỗ Liễu Tuấn cơ bản là dừng lại, đương nhiên có một bản đưa cho Đinh Ngọc Chu, nhưng ông ta khẳng định không có bất kỳ ý kiến gì, vì Liễu Tuấn chưa phê mà.Có điều thái độ Liễu bí thư rất rõ ràng, đích thân tới Giang Khẩu tìm Trương Văn Ba chính là minh chứng.Có một việc Liễu Tuấn không ngờ tới, nhà máy nơi Trương Văn Ba làm việc lại là thuộc về nhà máy dưới quyền công ty Đằng Phi, nhất là Liễu Tuấn vừa khéo gặp Nguyễn Vĩ Đức cũng vừa tới thị sát công việc, hai chiếc xe BMW 600 đen bóng gặp nhau ở cổng nhà máy.Mặc dù Giang Khẩu là thành thị kinh tế phát triển nhất cả nước, nhà giàu nhiều như lông trâu, nhưng hai chiếc BMW 600 đắt giá cùng xuất hiện ở cổng nhà máy vẫn thu hút ánh mắt một đống người.Nhìn thấy chiếc xe kia, Hắc Tử cười nói:- Là giám đốc Nguyễn.Liễu Tuấn hơi bất ngờ:- Anh cả ư?Nguyễn Vĩ Đức cũng nhận ra xe Hắc Tử.Là một trong số giám đốc của tập đoàn công nghiệp lớn nhất Giang Khẩu, Nguyễn Vĩ Đức là khách quen của khách sạn Thu Thủy, nên thân thuộc với Hắc Tử, liền bảo lái xe đỗ lại, đi xuống chào hỏi.Nguyên Vĩ Đức trong lòng ngạc nhiên, giám đốc Nhan sao lại tới đây?

Lại còn đích thân lái xe.Đợi tới khi Liễu Tuấn xuống xe, Nguyễn Vĩ Đức vui mừng vô cùng.- Ha Ha, Tiểu Tuấn, chuyện này thật đúng là...Ha ha...Nguyễn Vĩ Đức hơn Liễu Tuấn đúng 15 tuổi, đã là người trung niên trầm tĩn vô cùng, nhưng lúc này cũng chạy nhanh tới, giang tay ra ôm lấy cậu em họ.- Tiểu Tuấn, sao em lại tới đây?

Đúng là không ngờ được.Nguyễn Vĩ Đức là con trai cậu cả của Liễu Tuấn, giống như Liễu Triệu Thời, mười mấy năm qua luôn chủ trì nghiệp vụ của công ty Đằng Phi ở Giang Khẩu, gần như thành một nửa người Giang Khẩu rồi.Liễu Tuấn cười đáp:- Em tới đây tìm một người.- Hả?

Tìm ai thế?Nguyễn Vĩ Đức giật mình, hắn biết Liễu Tuấn giờ là quan cao rồi, so từ xa xôi ngàn dặm chạy tới một vùng ngoại ô Giang Khẩu tìm người?

Đúng là kỳ quái.- Một kỹ sư tên Trương Văn Ba, là kỹ sư kết cấu phòng kỹ thuật của nhà máy này.Trầm Đan kính phục, mình chỉ nói với Liễu bí thư một lần tình huống của Trương Văn Ba mà Liễu bí thư nhớ kỹ như thế.Nguyễn Vĩ Đức hỏi:- Tìm anh ta có việc gì?- Trương Văn Ba là người Ngọc Lan, em muốn gặp tìm hiểu một số chuyện.- Được được, vừa vặn hôm nay anh cũng tới tìm hiểu tình hình phát triển sản phẩm mới của nhà máy, cùng vào văn phòng nói chuyện nào.Liễu Tuấn gật đầu đi vào nhà máy.Nguyễn Vĩ Đức và Hắc Tử một trái một phải, còn thư ký thực sự Vu Hoài Tín bị vứt qua một bên.Cảnh tượng này làm các giám đốc nhà máy nghe tin ra nghênh tiếp Nguyễn Vĩ Đức tròn mắt, với bọn họ một giám đốc nắm trong tay tài sản tới trăm triệu như Nguyễn Vĩ Đức, nhân vật quyền thế thứ ba công ty Đằng Phi là nhân vật ở tít trên cao, dù là quan viên như phó thị trưởng Giang Khẩu tới công ty Đằng Phi, giám đốc Nguyễn vẫn đứng ngang hàng, người trẻ tuổi này lại được giám đốc Nguyển coi như cấp trên, không biết lai lịch gì.Đương nhiên họ không dám hỏi nhiều, dẫn đoàn người tới khu văn phòng.- Lão Chu, anh đi gọi một người tên Trương Văn Ba, kỹ sư phòng kỹ thuật lên đây.Nguyên Vĩ Đức sai giám đốc nhà máy.Lão Chu vâng lời ngay, ra cửa truyền lệnh.Nguyễn Vĩ Đức quay sang Liễu Tuấn, tò mò hỏi:- Tiểu Tuấn, Trương Văn Ba là ai mà quan trọng tới mức em phải đích thân tới tìm?Nguyễn Vĩ Đức mặc dù không ở trong quan trường, nhưng cũng giao tiếp với nhân vật quan trường không ít, hiểu rất rõ phó bí thư thành phố cấp phó tỉnh lớn thế nào, nên rất ngạc nhiên.Liễu Tuấn cười:- Tìm hiểu chút chuyện, ngoài ra muốn khoét tường của anh.Nguyễn Vĩ Đức càng ngạc nhiên:- Khoét tường của anh à?Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng, lát nữa em sẽ nói chi tiết với anh.

Lần này em tới Giang Khẩu để đàm phán đầu tư, mấy ngày nữa còn phải tới Hồng Kông một chuyến.- Vậy tốt rồi, tối nay anh mời khách, mấy anh em chúng ta phải vui vẻ một chút.Liễu Tuấn cũng không chối từ:- Được, cứ quyết định tối nay, em ở chỗ Hắc Tử.

Có điều em nói trước nhé, đoàn của em có hai mươi mấy người đấy, lúc đó mỗi người chúc anh một chén rượu, anh phải cố chống đỡ nhé.Nguyễn Vĩ Đức cười ha hả:- Không thành vấn đề, anh cũng không tới một mình đâu.Hắc tử cười:- Giám đốc Nguyễn có một đôi Hoa tỷ muội, đều là nhân vật tửu lượng hàng đầu, khi rảnh thì ủ chăn cho giám đốc Nguyên, trên bản tiệc thì làm thần bảo hộ.Liễu Tuấn tròn xoe mắt:- Còn có loại chuyện này cơ à?

Anh cả, anh được đấy.- Thì cũng theo thời đại thôi.Nguyễn Vĩ Đức cười xấu hổ, hắn có chút kính sợ cậu em họ này, dù trong quan trường hay thương trường cũng đều làm ra tấm ra món.Liễu Tuấn cười nói:- Giỏi cho câu theo thời đại, đừng để chị dâu biết đấy nhé.- Sao để cô ấy biết được?

Yên tâm, anh cẩn thận lắm.Nguyễn Vĩ Đức lại hỏi:- Tiểu Tuấn, khu Trường Hà còn cần đầu tư không?

Hay là anh qua đó mở mấy công xưởng?Trầm Đan nghe hai anh em nhà này nó chuyện mặt đỏ tới tận mang tai, cô là người phụ nữ rất chính thống, chuyện quan trường bao vợ bé, nuôi tình nhân luôn rất không quen.

Chỉ có điều người ta là Chu Du và Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn chịu, cô cũng chẳng làm gì được.

Nhưng nghe lời sau của Nguyễn Vĩ Đức thì giật mình.Người ta đi kêu gọi đầu tư thì van hết ông này bà nọ, tới Liễu bí thư thì ngược lại, người ta lại còn hỏi có cần đầu tư không?- Cần chứ, hoan nghênh!

Chủ nhiệm ban quản lý bên em lần này cũng tới, tối anh anh và người ta nói chuyện.

Anh cả, em cónghị, nếu anh muốn mở công xưởng ở khu Trường Hà, em thấy chủ yếu nên sản xuất máy nông nghiệp cỡ nhỏ, khu Trường Hà đang chuẩn bị mở rộng trồng trọt bằng máy móc, chính phủ bỏ tiền trợ cấu nông dân mua máy móc, anh làm cái này, hai bên cùng có lợi.- Được, em nói sao thì làm vậy.Nguyễn Vĩ Đức và Liễu Triệu Thời đều là phó chủ tịch tổng công ty Đằng Phi, mở một công xưởng chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không cần phải thương lượng với bất kỳ ai.Hơn nữa tới hỗ trợ Liễu Tuấn, bất kỳ một lãnh đạo nào của công ty Đằng Phi cũng sẽ không phản đối, ai dám dị nghị, Liễu Tấn Văn đâu hiền lành, cả chủ tịch Liễu Triệu Ngọc chọc giận ông cụ cũng phải nếm đủ.Không lâu sau, lão Chu dẫn một người trung niên nam tử trên ba mươi tới.Trầm Đan vừa thấy lập tức kích động đứng dậy gọi:- Văn Ba...Người đó là Trương Văn Ba, hắn nghe nói tổng giám đốc tới tìm mình thì kinh hãi, cái nhà máy này quy mô mấy nghìn người, hắn chỉ là một người mới đến chưa được một năm, bình thường tới trưởng phòng cũng chẳng gặp được nói mấy câu, chứ nói gì tới giám đốc.

Hôm nay tổng giám đốc triệu kiến mình, thực sự không biết xảy ra sự cố gì.Đang đầy bụng nghi hoặc thì thình lình thấy Trầm Đan ngồi trong phòng khách, thực sự sợ hãi, mặt tái nhợt:- Trầm Đan, xảy ra chuyện gì?

Trong nhà có chuyện gì?Từ sau khi hắn trượng nghĩ lên tiếng, nhiều lần phản ánh các vấn đề của công ty điện cơ, vận rủi đổ xuống liên tục, bản thân bị đuổi việc, sau đó tới vợ bị tinh giảm biên chế, sinh tồn của cả nhà gặp vấn đề, ép hai vợ chồng phải ra ngoài làm công kiếm sống, không yên tâm trong nhà còn có già có trẻ, Trầm Đan kiếm việc ở gần công ty điện cơ, Trương Văn Ba thì phải đi xa làm ăn, mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với vợ toàn nghe được tin tức xấu.Hiện giờ Trầm Đan đột nhiên tìm tới tận nơi, không có dấu hiệu báo trước, Trương Văn Ba sao chẳng run sợ, phản ứng đầu tiên là trong nhà có chuyện, nếu không Trầm Đan sẽ không tới đây.Trương Văn Ba sợ tới mức giọng nói cũng biến đổi.Trầm Đan thấy Trương Văn Ba hiểu lầm vội an ủi:- Không sao, không sao, trong nhà đều ổn cả, anh đừng nghĩ bậy.Trương Văn Ba thở phào, ngạc nhiên hỏi:- Vậy sao em lại tới đây?- Liễu bí thư bảo em tới anh...Liễu bí thư muốn tìm hiểu chuyện của công ty điện cơ.- Liễu bí thư!Trương Văn Ba ngạc nhiên:- Liễu bí thư nào?- Là Liễu bí thư của thành ủy thành phố Ngọc Lan.- Đồng chí Trương Văn Ba, tôi là Liễu Tuấn, phó bí thư thành phố Ngọc Lan, hôm nay tới đây là để tìm đồng chí.Liễu Tuấn đứng dậy, đưa tay ra với Trương Văn Ba.

Thành phần trí thức đầy chính nghĩa như vợ chồng Trương Văn Ba, Liễu Tuấn luôn rất tán thưởng, chưa bao giờ làm ra vẻ.- Ngài là phó bí thư thảnh ủy?Nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, Trương Văn Ba thấy không sao tin được Chương 877: Em muốnNghe Liễu Tuấn tự giới thiêu, trong lòng Trương Văn Ba nảy lên một suy nghĩ buồn cười: Vợ mình bị lừa rồi, lấy đâu ra một phó bí thư thành ủy trẻ như thế?

Đừng nói là Ngọc Lan, cho dù là thành phố thông thường, cũng rất khó nhìn thấy phó bí thư thành ủy dưới 30 tuổi.Đương nhiên suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, hắn rất nhanh trấ tĩnh lại.Hắn đã được nghe Trầm Đan kể về vị phó bí thư thành ủy mới được đề bạt, trước kia là bí thư khu Trường Hà, tên Liễu tuấn, nếu không có được tin tức này, Trương Văn Ba sao lại đột nhiên viết thư phản ánh với Liễu Tuấn.

Cho dù hắn chưa gặp Liễu Tuấn, nhưng nghe Trầm Đan kể về rất nhiều chuyện của Liễu Tuấn, riêng từ lời đồn trong dân gian mà xét, thì vị Liễu bí thư này là một quan viên giữ được chính nghĩa.Nhưng không ngờ Liễu bí thư lại là một chàng trai trẻ như thế.Trương Văn Ba ngẩn người đương nhiên không lọt qua được mắt của Liễu Tuấn, chuyện mình bị người ta hoài nghi thân phận vì trẻ tuổi đã gặp nhiều rồi, đối với Liễu Tuấn mà nói đã qua quen, không bận tâm.- Đồng chí Trương Văn Ba, mời ngồi.Lão Chu và nhân viên phụ trách tiếp đãi mắt cũng tròn xoe, thì ra người này là phó bí thư thành ủy, chẳng trách giám đốc Nguyễn cung kính như thế.Chỉ có điều Ngọc Lan cách Giang Khẩu hơi xa.Lại nghe Liễu Tuấn luôn miệng gọi “đồng chí”, mọi người cảm thấy hay hay, ở Giang Khẩu đúng là ít khi nghe thấy cách xưng hô này nữa rồi, toàn là “tiên sinh” với “tiểu thư”.Nguyễn Vĩ Đức cũng rất khôn khéo, đứng dậy ngay, nói:- Tiểu Tuấn, cứ nói chuyện đi nhé, anh đi quanh nhà máy, đợi lát lại tới nói chuyện với em.Liễu Tuấn gật đầu.Lão Chu vội đi tới, khom người nói:- Giám đốc Nguyễn, mời!Hắc Tử không nói một lời theo Nguyễn Vĩ Đức ra ngoài, phòng khách chỉ còn lại Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín và vợ chồng Trương Văn Ba.- Đồng chí Trương Văn Ba, mời ngồi.- Cám ơn Liễu bí thư.Trương Văn Ba ngồi xuống sát bên Trầm Đan, mắt nhìn Liễu Tuấn không chớp.Vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:- Đồng chí viết thư cho tôi, tôi đã nhận được rồi, căn cứ vào tìm hiểu, công ty điện cơ Ngọc Tây đúng là có vấn đề nhất định...Hơi thở của Trương Văn Ba mạnh hơn, vẻ mặt rất kích động.Hai năm trước hắn bắt đầu phản ảnh vấn đề của công ty lên lãnh đạo, nhưng chưa bao giờ được trả lời chính diện, hiện giờ Liễu Tuấn với thân phân phó bí thư thành ủy đích thân tìm tới Giang Khẩu nói chuyện này với hắn, thực sự làm hắn và mừng vừa cảm động.

- Đồng chí hãy nói chi tiết tình huống nắm bắt được cho tôi nghe.- Vâng thưa Liễu bí thư, là thế này...Trương Văn Ba hiện giờ không hoài nghi thân phận của Liễu Tuấn nữa, thái độ của giám đốc chu vừa rồi hắn đã nhìn thấy, Trương Văn Ba bình ổn lại tâm tình, bắt đầu nói tình huống mình biết.Một phần Trầm Đan đã kể rõ với Liễu Tuấn, còn một số thứ khác ngay cả cô cũng không biết.

Trương Văn Ba là cán bộ kỹ thuật, lô gíc cao, năng lực tổ chức ngôn ngữ không tệ.Liễu Tuấn vừa nghe vừa gật đầu, Vu Hoài Tín thì chăm chú ghi chép.Liễu Tuấn nghe Trương Văn Ba giới thiệu tình huống xong, nói:- Rất tốt, đồng chí phản ánh tình huống rất chi tiết.

Hiện giờ thành phố thành lập văn phòng quản lý khu ccao tân và cải cách quốc xĩ, cần bổ xung một số nhân viên công tác, đồng chí Trầm Đan đã làm việc ở văn phòng rồi, tôi kiến nghị đồng chí cũng tới văn phòng cải cách làm việc, cùng xử lý vấn đề này, ý đồng chí thế nào?Trương Văn Ba kích động đứng dậy:- Cám ơn Liễu bí thư, tôi rất vui sướng được đảm nhận công tác này.- Được, tôi cho đồng chí ba ngày, đồng chí giải quyết công việc còn lại, đồng chí Trầm Đan ở lại cùng đồng chí.

Trao đổi công việc ở đây xong, cả hai trực tiếp về Ngọc Lan, nhân viên văn phòng sẽ tiếp đãi hai đồng chí.

Bên này tôi còn một chút công việc phải hoàn thành, ước chừng mười ngày sau mới trở về, trước khi tôi về, đồng chí tạm thời không nên có hành động gì, hiểu chưa?- Vâng thưa Liễu bí thư.Hai vợ chồng họ Trương cùng gật đầu, vui mừng không sao tả xiết, Liễu bí thư suy nghĩ cho bọn họ quá chu đáo, đi theo lãnh đạo như vậy là may mắn trong đời....Công tác của Liễu bí thư ở Giang Khẩu là làm bầu bạn với Xảo Nhi và Nhạc Nhạc.Nguyễn Vĩ Đức buổi tối mở tiệc lớn ở khách sạn Thu Thủy, không những toàn bộ cao tầng của Cty Đằng Phi tại Giang Khẩu đều xuất hiện, còn mời một vị phó thị trưởng tới góp vui, bày tám bàn tiệc lớn, khung cảnh náo nhiệt phi thường.Đôi hoa tỷ muội đến từ quê hương của rượu tất nhiên cũng đến, nhưng được làm tráng đinh của Liễu Tuấn, Nguyễn Vĩ Đức biết cậu em họ anh hùng kiệt xuất, chỉ có mỗi uống rượu là không giỏi, hiện giờ ý “bốn mặt có địch” tất nhiên phải cấp cho hai lá chắn.Đôi hoa tỷ muội đó dung mạo với Liễu Tuấn mà nói thì bình thường, vóc dáng ngon lành, còn tửu lượng thì kinh người, nốc cả một chai Mao Đài như nước lã, nhìn cái điệu bộ này là biết có mười Liễu bí thư cũng chẳng bằng một nửa người ta.Có đôi hoa tỷ muội này “hộ giá”, Liễu bí thư thoát hiểm, còn rất nhiều “bợm rượu” đổ gục.

Nhưng bữa tiệc khết thúc đã là hơn mười giờ, Nguyễn Vĩ Đức hỏi ý kiến của y, muốn mời đi ca hát, Liễu Tuấn khéo léo từ chối, không phải là y không nể mặt, mà hiện trường đã không còn mấy người tỉnh táo nữa, một đám say đi hát Karaoke, Liễu bí thư còn tỉnh táo quá bằng chịu tội, Liễu bí thư chả dại.Hơn nữa y cũng rất nhớ Xảo Nhi và Nhạc Nhạc, không muốn ở lại đây lâu.Vẫn là Hắc Tử lái xe, đưa Liễu Tuấn đến biệt thự của Xảo Nhi, cô có chỗ ở cố định ở Nam Phương và Giang Khẩu, nghe nói Liễu Tuấn muốn tới Giang Khẩu, sớm đã đưa Nhạc Nhạc tới rồi, có điều hôm nay gặp Nguyễn Vĩ Đức làm đảo lộn kế hoạch, Liễu Tuấn đành xin lỗi Xảo Nhi, chuyển thời gian gặp nhau sang ngày mai.Ai ngờ Liễu bí thư đột nhiên thay đổi chủ ý, nửa đêm canh ba chạy tới.Lệ Thục Dĩnh theo Xảo Nhi vừa tới Giang Khẩu, vừa thấy Liễu Tuấn liền vui mừng, muốn đi thông báo, nhưng Liễu Tuấn xua tay ngăn lại, muốn cho Xảo Nhi bất ngờ.Lệ Thục Dĩnh mỉm cười đưa chìa khóa phòng ngủ cho y.Lúc này đã là mười một giờ đêm, Xảo Nhi khác với những nhà giàu khác, thời gian nghỉ ngơi rất quy luật, khi người ta còn đang đắm chìm trong hưởng lạc thì chủ tịch Lương đã nghỉ sớm rồi, Liễu bí thư rón rén mở cửa phòng lẻn vào.Dưới ánh đèn nhu hòa, Xảo Nhi mặc áo ngủ màu hồng nhạc nằm nghiên người, một tay gối lên đầu, mái tóc mây bềnh bồng xõa xuống gò má tuyệt mỹ, đẹp không gì sánh bằng.Biệt thự bảo vệ rất nghiêm, Xảo Nhi ngủ say, hoàn toàn không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên đi vào.Liễu Tuấn ngồi xuống giường, yên lặng nhìn ngắm Xảo Nhi, miệng cười dịu ngọt, đưa tay ra khẽ vén mái tóng đen nhánh của cô.Xảo nhi choàng tỉnh, theo bản năng rụt người lại, thấp giọng quát:- Ai?- Xảo Nhi, là anh...Liễu Tuấn thấy Xảo Nhi hoảng sợ như thế thì hối hận lắm, đáng nhẽ không nên chơi trò này.- Tiểu Tuấn?Xảo Nhi thật không giám tin, mừng rỡ gạt tấm chăn lông ra, lao tới chầm lấy Liễu Tuấn:- Sao anh lại tới vào lúc này, không phải nói mai mới đến à?Khuôn mặt cô tràn ngập hạnh phúc.Liễu Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Xảo Nhi, hôn lên hai cánh môi hồng mọng ướt, tay luồn vào dưới lớp áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú đầy đặn.Da dẻ Xảo Nhi vẫn non mềm như cũ, đầy sự mê hoặc cụ thiếu phụ trưởng thành, cho dù cả hai đã có mười năm ân ái, Liễu Tuấn vẫn say mê Xảo Nhi vô cùng.Tiểu biệt thắng tân hôn, trong miệng Xảo Nhi thoáng chốc đã phát ra tiếng rên nhỏ làm nam nhân hồn siêu phách lạc, chiếc áo ngủ mềm nhẹ bị trượt xuống, tấm thân đầy kiêu ngạo hiện ra trước mắt Liễu Tuấn.Sau khi sinh nở, Xảo Nhi càng thêm nảy nở hơn trước, càng gợi cảm chết người...- Xảo Nhi, em thật đẹp...Dưới ánh sáng dìu dịu, Liễu Tuấn ngây ngất nhìn cơ thể của Xảo Nhi, thốt lên như trong mộng.Xảo Nhi cươi duyên, thỏ thẻ:- Tiểu Tuấn, hôn em...Hôn ở đây...Liễu Tuấn phủ người xuống, miệng ngậm lấy núm vú tươi hồng, say sưa liếm mút, một tay bóp mạnh bầu vú bên kia.Xảo Nhi rướn người lên, phát ra tiếng rên khoan khoái, cặp đùi săn chắn, thon dài quấn bên hông Liễu Tuấn.Vào thời khắc quan trọng, Liễu Tuấn đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ngẩng đầu lên hỏi:- Nhạc Nhạc đâu?Xảo Nhi trả lời trong tiếng thở hào hển:- Phòng bên cạnh...- Tại sao?Liễu Tuấn ngạc nhiên.- Nhạc Nhạc bốn tuổi, phải ngủ riêng rồi...Xảo Nhi nhìn khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi của Liễu Tuấn, đôi môi gợi cảm cong lên đầy quyến rũ, đáp:Liễu Tuấn làu bàu:- Mới bốn tuổi thì đã biết cái gì...- Hi hi, tên xấu xa anh, chẳng phải mấy tuổi đâu đã mưu đồ với con gái nhà người ta sao?Bị niềm vui bất ngờ kích thích, Xảo Nhi hiền dịu thường ngày cũng trở nên tinh quái, lôi “chuyện xấu” ngày xưa của Liễu bí thư ra.Liễu Tuấn cười hì hì, hạ thấp giọng nói:- Sai rồi, không phải là anh mưu đồ con gái nhà người ta, mà là chính em nói thích anh...Còn nhớ không?Nhớ tới đêm lãng mạn nhiều năm trước, gò má Xảo Nhi như hai quả táo chín mọng, đưa tay ôm lấy cổ tỉnh lang, ghé sát tai, miệng y phả ra hương thơm ngây ngất.- Tiểu Tuấn, em muốn...

Chương 878: Lo lắng của Xảo Nhi- Ba ba, ba tới từ bao giờ đấy?Nhạc Nhạc reo lên sung sướng vô hạn, trước kia cô bé mở mắt ra nhìn thấy không phải là mẹ mình thì là bảo mẫu, lần này không ngờ lại nhìn thấy cha, nên Nhạc Nhạc lòng vui sướng như hoa nở.Sát bên cạnh phòng ngủ Xảo Nhi là phòng ngủ của Nhạc Nhạc, không gian rộng y như nhau, trang trí thành vườn hoa kỳ ảo, chiếc giường nhỏ của Nhạc Nhạc thậm chí còn ẩn giấu trong một tòa thành, Liễu bí thư cần phải cúi đầu cái đầu cao ngạo xuống, mới có thể vào chơi với con gái, có thể thấy Xảo Nhi vì “lừa” được con gái ngủ riêng đã phí không ít tâm tư.Kỳ thực Nhạc Nhạc mới chỉ ba tuổi ruỡi, Liễu bí thư không sợ Nhạc Nhạc tới nhà trẻ nói với đám bạn nhỏ của mình là phát hiện “ba mẹ đánh nhau” trên giường.Liễu Tuấn thơm thật mạnh lên gò má hồng xinh xắn của Nhạc Nhạc mấy cái liền.Nhạc Nhạc trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng lại làm bộ phụng phịu:- Ba không phải là con gái, vì sao cũng thích thơm lên má Nhạc Nhạc.Liễu bí thư mỉm cười:- Vì ba yêu quý Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan ba yêu quý nhất...Nhạc Nhạc vui vẻ ôm lấy cổ Liễu bí thư, thơm một cái, sau đó giang bàn tay nhỏ mũm mĩm ra:- Ba ba, bế...- Ừ, Nhạc Nhạc dậy nào...Liễu Tuấn ôm con gái từ chiếc giường rực rỡ sắc màu lên.- Ấy, anh mau cho con vào chăn, Nhạc Nhạc còn chưa mặc quần áo, sẽ bị cảm đấy...Xảo Nhi đi theo vào, cuống quít lấy quần áo cho Nhạc Nhạc mặt, dù là nhà giàu hàng đầu thế giới Xảo Nhi luôn hiền dịu như thế, chăm sóc chồng con chu đáo vô cùng.Nhạc Nhạc như phát hiện ra lục địa mới thốt lên:- Mẹ hôm nay thật là đẹp.Xảo Nhi giả vở không vui:- Nha đầu ngốc, mẹ hôm nào không đẹp?- Không phải, không phải, mẹ hôm ngay đẹp hơn hôm qua, má đáng yêu như quả táo chín vậy...Nhạc Nhạc nói rất nghiêm túc, cô bé con ba tuổi rưỡu còn chưa biết nhiều từ ngữ lắm, lấy lời mọi người hay khen mình ra dùng lên người mẹ.Liễu Tuấn quay đầu sang nhìn, chứ còn sao nữa, gò má tuyệt mỹ của Xảo Nhi ủng hồng, long lanh như phát sáng, cả người tinh thần phấn chấn, càng thêm quyến rũ.- Ha ha, đấy gọi là được ái tình tưới nhuần...Con cái ba ánh mắt rất chuẩn...Liễu bí thư cười phá lên, ôm lấy cả hai mẹ con, hết hôn vợ lại thơm con cái, hạnh phúc vô hạn.- Tiểu Tuấn, anh nói cái gì thế...Chú ý một chút...Xảo Nhi xấu hổ lắm, không nhịn được véo y một cái, rồi quay mặt đi cười khúc khích, Liễu Tuấn cười càng thêm vui vẻ, Xảo Nhi của y vẫn là tiểu cô nương rụt rè e thẹn của huyện Hướng Dương năm nào.Nhạc Nhạc mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, bên ngoài khoắc một chiếc áo lông vàng nhạt, Xảo Nhi vốn mỗi ngày tỉ mỉ bện tóc cho con gái, hôm nay không còn chu đáo như thế nữa, chỉ đành buộc thành hai tóc đuôi ngựa, quân vào chiếc nơ bướm, nhưng Nhạc Nhạc vẫn búp bê má phấn, đáng yêu kinh người.Liễu Tuấn bế con gái, cùng Xảo Nhi đi ra ngoài.Phòng ăn, vợ chồng Lệ Thục Dĩnh và Tô Kiến Trung đã sớm đợi từ trước, hiện giờ là hơn chín giờ sáng, tối hôm qua hơi “quá độ”, Liễu nha nôi chăm chỉ lại phải bỏ luyện tập buổi sáng, ôm Xảo Nhi ngủ tít trên giường.- Oa, Nhạc Nhạc thật xinh đẹp.Lệ Thục Dĩnh và Tô Kiến Trung ít nói như nhau, chỉ có với Nhạc Nhạc là khác, cười đùa trêu cô bé.Nhạc Nhạc ngoan ngoãn chào hỏi:- Chào buổi sáng di Thục Dĩnh, bác Kiến Trung.- Ông chủ.Tô Kiến Trung thấy Liễu Tuấn, mỉm cười chào một tiếng.Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp lại.Cả nhà ba người ngồi ăn sáng, Nhạc Nhạc ngồi trên ghế, chấm bánh mì với sữa ăn ngon lành.

Xảo Nhi yêu con hết sức, nhưng lại không nuông chiều, tận lực bồi dưỡng tính độc lập cho Nhạc Nhạc.Xảo Nhi đưa đĩa trứng ốp lếp tới trước mặt Liễu Tuấn, khẽ hỏi:- Lần này anh ở mấy ngày?- Ba ngày, anh còn phải tới Hồng Kông một chuyến.Liễu Tuấn cũng không giấu cô.Xảo Nhi gật đầu, quan hệ giữa cô và Tiểu Thanh luôn khá hài hòa, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Xảo Nhi dịu dàng hiểu lòng người nhất, tất cả đều lấy Liễu Tuấn làm trung tâm.Xảo Nhi nhỏ nhẹ nói:- Bên Thái Lan đã bắt đầu khai chiến rồi, có mấy quỹ tài chính lớn đồng loạt ra tay, đúng là nên tới xem xét một chút.Đầu tháng ba, quỹ Thịnh Nghiệp động thủ với động Bạt (Baht tiền Thái) trước tiên, tập trung hơn 1 trêm triệu USD đàn áp đồng Bạt, quỹ Quantum của George Soros cùng mấy quỹ tài chính lớn theo vào, thị trường tài chính của Thái Lan chìm trong “gió tanh mưa máu”, thị trường tài chính của Than Lan vốn hỗn loạn, sổ sách ngân hàng càng loạn hơn, gặp phải đòn tấn công dữ dội như thế, sụp đỗ chỉ là sớm muộn.Khác với ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, lần này cầm đầu tấn công đồng Bạt không phải quỹ Quantum mà là quỹ Thịnh nghiệp, giờ quỹ Thịnh Nghiệp đã trở thành con cá mập lớn có sức chiến đấu và hiệu triệu lớn nhất trong thị trường tài chính....George Soros: từ WikiNăm 1973, sau một thời gian hoạt động trong lĩnh vực buôn bán chứng khoán, G.

Soros thành lập công ty quản lý tài chính Soros với số vốn 17 triệu USD.

Năm 1979 sau đó, ông đã tăng ngân sách của mình lên 100 triệu USD.

Năm 1992, ông thu được một món lợi lớn từ sự sụt giá của đồng bảng Anh, và đã thu lợi tới 1 tỷ USD chỉ trong vòng một tuần.

Trong khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997, Soros thu lợi hàng tỉ đô laĐối với quy mô của quỹ Thịnh Nghiệp hiện nay mà nói, cuộc chiến đồng Bạt chỉ là chuyện vặt vãnh, không cần Liễu Tuấn phải lo lắng, có điều nếu đã tới Giang Khẩu, tất nhiên phải qua xum họp với Tiểu Thanh.Không thể thiên vị được.- Ừm, Dương Dương có dễ chăm không?

Có hay khóc không?Xảo Nhi hỏi qua chuyện Liễu Dương.Liễu Tuấn đáp:- Cũng ngoan, giống như Nhạc Nhạc rất khỏe mạnh, không thích khóc quấy.Xảo Nhi có vẻ yên tâm:- Vậy là tốt rồi, em còn lo Phi Phi chăm không được.

Dương Dương bú hay ăn sữa ngoài?Đây hoàn toàn là điệu bộ của chị quan tâm tới em rồi.Liễu Tuấn khẽ bóp tay Xảo Nhi, cảm động thốt lên:- Xảo Nhi...Xảo Nhi khẽ xoa bàn tay y, mỉm cười nói:- Nếu như có thể thì ăn sưa mẹ tốt cho sức đề kháng của trẻ hơn, vì dụ như Nhạc Nhạc, rất khỏe mạnh, ít khi mắc bệnh.- Ừ, Dương Dương bú mẹ, có điều Phi Phi không có nhiều sữa lắm.- Phi Phi đúng là quá mỏng manh, làm người ta lo lắng.Liễu Tuấn vỗ tay Xảo Nhi, nói:- Đừng lo, Phi Phi khỏe lắm, dì Giải Anh chăm sóc rất tốt.- Cô ấy còn ở Đại Ninh, không tới Ngọc Lan sao?- Ha ha, không tới, dì Giải Anh hoàn toàn không định cho cô ấy đi, Dương Dương còn quá nhỏ, dì ấy không yên tâm.Liễu Tuấn nói có chút bất lực, Giải Anh trước kia lo Phi Phi đi rồi, bỏ lại hai ông bà già cô đơn, khiến Phi Phi chạy đi chạy lại hai bên.

Sau này có mang, Phi Phi lập tức thăng cấp thành bảo vật quốc gia, Giải Anh chỉ hận không thể dùng lồng sắt bảo vệ con gái, ở bên canh gác 24/24.

Dương Dương vừa ra đời, thì càng không cần nói nữa.

Nếu để Phi Phi đưa Dương Dương sang Ngọc Lan ở, Giải Anh khỏi phải làm gì nữa, riêng lo lắng không thôi cũng đủ hết ngày.- Vấn đề này đúng là khó giải quyết.Xảo Nhi lo lắng:- Vậy anh một mình ở Ngọc Lan không có ai chăm lo sao?- Không sao, có ăn có ngủ là được rồi, anh đâu phải Nhạc Nhạc, cần gì phải chăm sóc đến thế?Nhạc Nhạc vốn không hiểu ba mẹ nói chuyện gì, nhưng Liễu Tuấn vừa nhắc tới cô bé, liền xen vào ngay:- Ba, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan, rất nghe lời, sẽ không làm cho ba mẹ giận.Liễu Tuấn cười tít mắt:- Đúng đúng, Nhạc Nhạc của ba ngoan nhất.Nhạc Nhac kngạo vểnh cái mũi nhỏ lên, cắn một miếng bánh mì thật to, đáp lại lời biểu dương của cha.- Vậy Tiểu Vũ đâu?Liễu nha nội đang cùng con gái trêu nhau, không ngờ Xảo Nhi tung một chiêu như vậy, luống cuống cả lên, giả vở nổi giận:- Xảo Nhi!Xảo Nhi cười khúc khích không thôi, nháy mắt với y đầy tinh quái, Liễu bí thư đau đầu vô cùng, sao Xảo Nhi cũng thành ra như vậy rồi?

Xem ra Hà đại tiểu thư gây họa vô cùng.Liễu nha nội cố giải thích:- Thực ra anh với cô ấy không có gì cả...Thực tế đúng là hai người chưa phát sinh ra chuyện gì, nhưng Liễu Tuấn biết sức kháng cự của mình với Tiểu Vũ mỗi ngày một yếu rồi, một khi xuất hiện tình huống đặc thù nào đó là sẽ thất trận.

Có suy nghĩ này nên Liễu nha nội hơi chột dạ.Xảo Nhi cười:- Em biết mà...Tiểu Tuấn, thực ra không sao cả, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, hiện giờ anh ở vị trí cao, áp lực lớn, bọn em không thể thường xuyên ở bên cạnh, đôi khi cần có cô gái chu đáo chăm sóc cho anh...Có anh, bọn em mới có tất cả.Liễu Tuấn choáng váng, nhìn Xảo Nhi như muốn thấy thế giới nội tâm của cô.- Đừng nhìn em như thế, em nói thật đấy, nữ nhân dù có địa vị cao bao nhiêu, có nhiều tiền thế nào, nếu không có một nam nhâm yêu thương thật lòng, thì tất cả đều là hư ảo.Liễu Tuấn cười ngượng ngùng:- Hiện giờ em quản lý công ty lớn như thế, còn vất vả hơn anh.- Hai chuyện khác nhau, em rất thoải mái, Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cương còn cả Phạm Thanh Linh đều tận lực giúp em, chuyện trong ngoài công ty thực ra không cần em lo lắng nhiều.

Nhưng hoàn cảnh của anh không như thế, luôn có người muốn gây chuyện với anh, em biết cả chứ...Tiểu Tuấn, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, em rất thương tâm.Liễu Tuấn trầm mặc.Y biết Xảo Nhi nói thật, đế quốc tài chính của cô và Tiểu Thanh đi tới ngày hôm nay đã đứng trên đỉnh kim tử thạm, đối thủ không phải không có, nhưng rất ít.

Một tập đoàn tài chính lớn như vậy, đối thủ rất khó lay động từ gốc rễ được, nói cách khác, thương trường cho phép thất bại, cho dù đó là sai lầm lớn, nhưng quan trường không được phép đi sai lấy một bước.Sai một bước thôi là phải đối diện với vực thẳm.- Xảo Nhi, không nói chuyện này nữa...Im lặng một lúc, Liễu Tuấn nói với chút không vui Chương 879: Tôi không điTiểu Vũ sau khi ký hợp đồng chính thức thành diễn viên của công ty Phượng Hoàng, lần đầu tiên tới tổng bộ công ty đặt ở Nam Phương, cô tới đây vì một ngoại cảnh của bộ phim đang đóng cần quay ở Nam Phương.Lần đầu tới thành phố Nam Phương, thấy cảnh sầm uất xe hơi nối nhau san sát trên đường, Tiểu Vũ hơi hoa mắt, cùng là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng mức độ hiện đại hóa của Nam Phương cao hơn của Ngọc Lan rất nhiều.

Có điều Tiểu Vũ không phải là chuyên gia kiến thiết thành thị, không hiểu khác biệt sự tinh tế trong đó, mà cô cùng chẳng cần hiểu.

Hiện giờ cô chỉ là một người khách vội vã đi qua đây, tòa thành thị phồn hoa này không có nhiều cơ hội cho cô xuất hiện nhiều lắm.Tiểu Vũ vốn không cần tới tổng bộ công ty, cô cũng không đưa ra yêu cầu này, cho dù trong lòng cô đầy ngưỡng mộ với công ty Phượng Hoàng nghe danh từ lâu này, nhưng bản chất, Tiểu Vũ là cô gái ngoan ngoãn, không đưa ra yêu cầu quá thân phận.Tới giờ Tiểu Vũ là vai nữ chính bình dị nhất mà mọi người được gặp.Có lẽ trong tương lai không xa, cùng với việc thăng tiến trong giới nghệ thuật, với ánh hào quang bao phủ, Tiểu Vũ cũng sẽ thay đổi?Ngày hôm đó Tiểu Vũ theo lệ ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị tới đại sảnh gặp mặt nhân viên trong đoàn làm phim, cùng tới ngoại cảnh.

Hiện giờ đoàn làm phim đang quay ở ngoại thành, trú trong một khách sạn nhỏ.

Trong mắt người ngoài, người đống phim là ghê gớm lắm, không phải triệu phú thì là là giàu, kỳ thực đó là sự hiểu lầm, ngôi sao điện ảnh chỉ rực rỡ bên ngoài khi xuất hiện trước mặt công chúng, còn khi làm việc cũng rất vất vả, như Tiểu Vũ phải ăn cơm hộp với nhân viên trong đoàn mấy tháng trời, đấy là cô còn là vai nữ số hai.Hiện giờ Tiểu Vũ là vai nữ chính, đãi ngộ tất nhiên khác người thường, có điều cũng chỉ được ở trong gian phòng riêng đơn giản.Tới đại sảnh, thành viên trong đoàn đã có một phần đợi trước rồi, thấy Tiểu Vũ tới mọi người đều tươi cười chào hỏi.

Trong cuộc sống hàng ngày, Tiểu Vũ ăn mặc rất đơn giản, mộc mạc với chiếc áo phông vàng, mái tóc dài tết một cái đuôi ngựa ở đằng sau, dùng dây nịt buộc lại, không có chút phô trương nào.Dù như thế vóc người của Tiểu Vẫn uốn lượn hết sức mê người, thêm vào dung mạo xinh đẹp, rất nhiều nhân viên đoàn đều thì thầm với nhau, Tiểu Vũ thậm chí còn có thân hình nhan sắc xuất chúng hơn cả Thư Tâm, lại có chỗ dựa vững chắc, tiền đồ không thể đong đếm.Còn về đằng sau lưng Tiểu Vũ là thần thánh phương nào thì mọi người đủ kiểu đồn đoán, cũng có người lắm chuyện len lút hỏi Phan đạo diễn, nhưng chỉ nhận đượcái mỉm cười.Chuyện này giám đốc Lâm nghiêm khắc căn dặn Tiểu Phan, tuyệt đối không được tùy tiện tiết lộ tin tức, nếu không đừng trách giám đốc Lâm trở mặt vô tình, đạo diễn Pham đã thấy giám đốc Lâm trở mặt ra sao, không hề muốn nếm thử cái kết quả đó.Nhưng Phan đạo diễn không biết vì sao Liễu bí thư lại có uy phong lớn như thế, khiến giám đốc Lâm kính phục sát đất, để được một ông chủ gia tài bạc tỉ cam tâm tình nguyện đi theo, thực sự khó hơn cả lên trời.Tiểu Vũ cười hỏi:- Phan đạo diễn đâu rồi.- Chắc sẽ đến ngay thôi.Một nhân viên đáp.Không bao lâu sau Phan đạo diện ăn mặc hoa lá xanh đỏ, đeo kính rầm từ trên lầu xuống tươi cười chào hỏi mọi người, tâm tình không tệ.Đang nói chuyện đột nhiên đoàn người có chút náo động, một chiếc BMW 6000 lặng lẽ đỗ ở trước cửa khách sạn, ánh mắt của mọi người trong đoàn liền thu hút tới, ai cũng nghĩ giám đốc Lâm tới rồi.Trong công ty Phượng Hoàng chỉ có giám đốc Lâm đi xe đắt tiền như thế.Phan đạo diễn đi ngay tới, hắn nhận ra đó không phải là xe của giám đốc Lâm, nhưng người ngồi xe như thế tới đây, tuyệt đối đáng được cẩn thận tiếp đãi.Từ trên xe xuống không ngờ là một cô gái, gương mặt nghiêm nghị, người như có sát khí khiến người ta phải rùng mình.

Phan đạo diễn có chút ấn tượng với người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này, cô từng tới tổng bộ hai lần cùng với giám đốc Lâm, nghe nói là trợ lý riêng của bà chủ phía sau, có cái họ hết sức hợp với ngoại hình, họ Lệ!...Lệ trong lệ quỷ ấy.- Xin chào xin chào Lệ tiểu thư.Phan đạo diễn vội đi tới muốn bắt tay Lệ tiểu thư, thấy ánh mắt cao ngạo của cô, không dám đưa tay ra nữa.Người tới chính là Lệ Thục Dĩnh, trợ lý riêng của Lương chủ tịch, thân phận chính thức là phó tổng giám đốc công ty Hoa Hưng, mấy năm qua cô cơ bản quay lại bên cạnh Xảo Nhi giúp việc, nên phó giám đốc chỉ là cái danh xuống.Lệ Thục Dĩnh gật đầu với Phan đạo diễn rồi lên tiếng hỏi:- Ai là Tiểu Vũ?- Là tôi.Không đợi Phan đạo diễn trả lời, Tiểu Vũ đã tiến tới một bước trả lời, cô chưa gặp qua Lệ Thục Dĩnh, nhưng nhìn Phan đạo diễn, biết Lệ Thục Dĩnh có lai lịch lớn.Lệ Thục Dĩnh nhìn Tiễu Vũ khắp một lượt từ trên xuống dưới, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút nụ cười, cô có càm giác không tệ về vẻ thuần khiết đáng yêu của Tiểu Vũ, không có kiểu sành đởi của ngôi sao điện ảnh, nụ cười rất hồn nhiên.Tiếp theo Lệ Thục Dĩnh không nói gì, lấy di động ra bấm số, rồi giao cho Phan đạo diện.- Giám đốc Lâm mời ông nghe điện thoại.Đạo diễn Phan vội nhận lấy, cho dù không đối diện với giám đốc Lâm vẫn theo bản năng lộ ra nụ cười nịnh bợ.- Xin chào giám đốc,...Dạ dạ, tôi biết rồi...Vâng...Giám đốc cứ yên tâm.Đạo diễn Phan hai tay cung kính trả điện thoại cho Lệ Thục Dĩnh, quay sang cười với Tiểu Vũ:- Tiểu Vũ, giám đốc Lâm mời cô tới tổng bộ một chuyến, có chuyện quan trọng muốn tìm cô.Tiểu Vũ giật mình:- Giám đốc Lâm muốn tìm tôi?- Ừm, cô theo Lệ tiểu thư cùng tới tổng bộ công ty.- Vậy cảnh quay hôm nay phải làm sao?Tiểu Vũ rất lo, cô biết làm phim chậm một ngày, tổn hao rất lớn.Phan đạo diễn nói:- Không sao, coi như cho cả đoàn nghỉ một ngày đi, lâu lắm không được nghỉ rồi.Tiểu Vũ do dự gật đầu, đi tới bên cạnh Lệ Thục Dĩnh, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Thật là lạ, mình tưởng chỉ anh ấy mới có khí thế ấy, tại sao cô gái này cũng làm cho người ta sợ hãi.Lệ Thục Dĩnh không nói một lời, xoay người lên xe, không đóng cửa, chờ Tiểu Vũ.Tiểu Vũ có chút sợ hãi, vì cô không quen Lệ Thục Dĩnh, quay lại nhìn Phan đạo diễn, thấy hắn ra dấu hiệu OK, Tiểu Vũ liền lên xe, chiếc BMW phóng vù đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.Chiếc xe vừa rời đi, đại sảnh vang lên những tiếng xôn xao.Dùng BMW đích thân tới đón chưa phải là không thấy, ngôi sao điện ảnh là đối tượng cho các nhân vật “ghê gớm” tranh nhau lấy lòng, có điều cái xe hôm nay quá sang, mà lại phái một cô gái tới đón Tiểu Vũ.Kỳ thực mọi người đều hiểu sai, muốn gặp Tiểu Vũ không phải là loại nam nhân trong tưởng tượng của bọn họ.Tiểu Vũ ngồi trong xe, toàn thân thấy thiếu tự nhiên, liếc nhìn Lệ Thục Dĩnh mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí hỏi:- Lệ tiểu thư, có phải giám đốc Lâm muốn gặp tôi không?- Không.Lệ Thục Dĩnh trả lời luôn đơn giản như thế.- Vậy...Tiểu Vũ có hơi bối rối, cô vốn cho rằng giám đốc Lâm triệu kiến cô, như thế còn được, giám đốc Lâm là bạn của anh ấy, sẽ không gây bất lợi cho mình, nhưng người khác...Có điều Tiểu Vũ vừa rồi nghe Phan đạo diện nói chuyện với giám đốc Lâm, như vậy thì ai muốn gặp cô?

Chẳng lẽ là Liễu Tuấn?Nếu như Liễu Tuấn muốn gặp cô, vậy người lạnh lùng này là ai?Bằng trực giác Tiểu Vũ đoán ra được, Lệ tiểu thư và Liễu Tuấn không có loại quan hệ kia, vì sao khẳng định như thế thì chính bản thân Tiểu Vũ cũng không được rõ lắm.Đôi khi nữ nhân làm việc toàn bằng trực giác.Thấy vẻ khẩn trương của Tiểu Vũ, Lệ Thục Dĩnh giải thích thêm một câu:- Lương chủ tịch muốn gặp cô.Lệ Thục Dĩnh vốn không phải người ưa nói nhiều, nhưng cảm quan của cô với Tiểu Vũ không tệ, nên phá lệ nói thêm một câu.- Lương chủ tịch?Tiểu Vũ không hiểu, cô chưa bao giờ nghe về người này.- Đúng!

Công ty Phượng Hoàng là sản nghiệp của Lương chủ tịch, giám đốc Lâm chỉ quản lý hộ.Lệ Thục Dĩnh giới thiệu đơn giản.Thì ra là do Lương chủ tịch ra lệnh, Lệ Thục dĩnh không biết vì sao Xảo Nhi lại hứng thú với một nữ diễn viên của công ty, nhưng xem ra rất coi trọng Tiểu Vũ.Trước đó Lệ Thục Dĩnh chưa bao giờ thấy Xảo Nhi gặp một diễn viên nào của công ty Phượng Hoàng.Tiểu Vũ tức thì choáng váng.Mặc dù cô không biết mấy về tình hình kiểm soát cổ phần trong công ty, nhưng Lệ Thục Dĩnh nói rất rõ ràng, Lương chủ tịch là chủ của công ty Phượng Hoàng, điều này hoàn toàn nắm ngoài nhận thức của Tiểu Vũ, với cô giám đốc Lâm to lắm rồi, vậy mà chỉ là một người làm công.Một người làm công như thế, thì “ông chủ” đằng sau sẽ như thế nào.Tiểu Vũ đột nhiên nói:- Lệ tiểu thư...Tôi không đi đâu.Lệ Thục Dĩnh ngạc nhiên:- Cô không đi?

Vì sao?- Tôi...tôi không gặp nam nhân lạ.Tiểu Vũ cuống lên, trong đôi mắt to đã có ánh lệ long lanh, nhìn dáng vẻ nếu không phải xe đang đi nhanh, cô có thể đẩy cửa ra ngoài.- Cô nghĩ kỹ rồi chứ?Lệ Thục Dĩnh tin mày đã nói rõ thân phận của Lương chủ tịch rồi, vậy mà một diễn viên nho nhoi lại dám kháng cự.Chẳng lẽ cô ta không biết từ chối đại biểu cho hậu quả gì sao?- Vâng!Tiểu Vũ gật đầu kiên quyết.- Tôi không đi!

Bác tài, xin hãy dừng xe Chương 880: Chị emVẻ lạnh lùng của Lệ Thục Dĩnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ thân thiết, thời nay diễn viên giữ mình như Tiểu Vũ thực sự rất hiếm có, rất nhiều cô gái, vì được thành ngôi sao mà nghĩ trăm phương ngàn kế hiến dâng cơ thể của mình.- Đừng sợ, Lương chủ tịch là nữ.Thấy Tiểu Vũ sợ rới run rẩy, Lệ Thục Dĩnh cười giải thích.- Nữ ư?Tiểu Vũ như thấy mắt hoa lên.Cô nằm mơ cũng không ngờ chủ phía sau của công ty lại là nữ.Lệ Thục Dĩnh nở nụ cười, rồi mau chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói chuyện với Tiểu Vũ nữa.Cho dù nghe nói Lương chủ tịch là nữ giới, Tiểu Vũ vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng, nhưng không còn kêu muốn xuống xe nữa, không biết Lương chủ tịch muốn triệu kiến mình rốt cuộc là vì sao?Tới tổng bộ của công ty, Tiểu Vũ vừa mới xuống xe, bị tòa nhà chọc trời lọt vào mắt, đột nhiên sinh ra tâm tình căng thẳng tột độ, đi theo sau Lệ Thục Dĩnh, hai tay nắm chặt bóp, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt.Tòa nhà này có ba mươi sáu tầng, toàn bộ do Cty Phượng Hoàng bỏ tiền xây, có tên là tòa nhà Phượng Hoàng.Văn phòng của Bàn Đại Hải ở tầng thứ ba mươi lăm, tầng ba mươi sáu là một vườn hòa trên không trung, ngẩng đầu lên là bầu trời trong xanh, xung quanh là trăm hoa khoe sắc, cỏ cây xanh mượt, người trong đó cảm thấy tinh thần thanh thản, quên hết mọi chuyện của thế gian.Tiểu Vũ không ngờ rằng một “pháo đài” bê tông cốt thép như thế mà lại có một chố đào nguyên tiên cảnh, không khỏi tấm tắc khen ngợi.Lệ Thục Dĩnh dẫn cô tới một cái cô cực lớn chính giữa vườn hoa, hơi cũi người với một thiếu phụ váy đen cực kỳ xinh đẹp:- Chủ tịch, Tiểu Vũ tới rồi.Mỹ nhân này đương nhiên là chủ tịch Xảo nhi rồi.Xảo Nhi thấy Tiểu Vũ liền thong thả đứng dậy, đưa tay ra, cười nói:- Chào Tiểu Vũ, chị là Lương Xảo.Lệ Thục Dĩnh giật mình.Xảo Nhi bình dị dễ gẫn, nhưng bao năm qua làm chủ tịch tập đoàn lớn, Xảo Nhi hình thành nên khí độ ưu nhã cao quý, bình thường tiếp kiến, không phải quan cao của chính phủ, thì là chủ bự trong thương trường, nếu như tiếp kiến những cán bộ cấp cao của công ty, trừ Hắc Tử, Bàn Đại Hải ra thì không ai xứng được Lương chủ tịch đứng lên đón.Tiểu Vũ bị sự xinh đẹp cao quý của Lương Xảo làm chấn động, trong lòng tự ti, không ngờ trên thế giới, trừ Nghiêm Phi ra còn có một bông hoa tuyệt sắc như thế.- Xin chào, Lương chủ tịch...Tiểu Vũ cố trấn tĩnh, đưa tay ra bắt tay Xảo Nhi, giọng hơi run run.Lương Xảo cẩn thẩn nhìn Tiểu Vũ một lượt, nụ cười càng thêm nhu hòa, cô gái này có lẽ dung mạo không phải tuyệt đỉnh, nhưng hết sức thuần khiết, có thể nhìn ra là một cô gái vô cùng lương thiện.- Chủ tịch, tôi thiếu chút nữa không hoàn thành được nhiệm vụ của chủ tịch.Vợ chồng Lệ Thục Dĩnh đều là khúc gỗ, chỉ có trước mặt Xảo Nhi, Nhạc Nhạc mới cởi mở, như thành một người khác, có nói có cười.Xảo Nhi cười hỏi:- Ồ?

Gặp phải rắc rối gì sao?- Tiểu Vũ nói không muốn đến.Lệ Thục Dĩnh nhìn Tiểu Vũ mỉm cười.Xảo Nghi không khỏi ngạc nhiên, nhìn Tiểu Vũ hỏi:- Tiểu Vũ, vì sao thế?- Tôi...Tôi...Tiểu Vũ mặc đỏ như gấc, xấu hổ vì sự “ngu dốt” của mình!

Nhìn lại mình đi, đã coi Lương chủ tịch thành loại người nào rồi?

Nhưng, nhưng mình không thể không cẩn thận.Trong lòng Tiểu Vũ, cô sớm là người của Liễu Tuấn rồi, trừ Liễu Tuấn ra, những nam nhân xa lạ khác, cô đều hết sức đề phòng.Tấm thân thanh bạch này, chỉ giao cho anh ấy thôi!Lệ Thục Dịch cười giải thích:- Tiểu Vũ nói không gặp nam nhân lạ.Xảo Nhi lộ vẻ tán thưởng, mỉm cười nói:- Ra là thế, rất tốt, Tiểu Vũ, con gái phải biết giữ mình.- Cám...Cám ơn Lương chủ tịch.Tiểu Vũ như gặp tri kỷ, cảm thấy khoảng cách giữa mình và vị chủ tịch đẹp như tiên nữ thoáng cái gần hơn rất nhiều.Xảo Nhi lại ngồi xuống chỉ chiếc ghế bên cạnh nói:- Nào, Tiểu Vũ, ngồi đi, cứ tự nhiên.Tiểu Vũ rụt rè ngồi xuống, hai tay đặt chéo trước bụng, vẫn có chút thận trọng, dù sao trước mặt cô là một nhân vật lớn.- Tiểu Vũ, ăn sáng chưa?Lương Xảo cổ gắng tạo ra một không khí nói chuyện thoải mái, cô biết thân phận hiện nay của mình, sẽ tạo thành áp lực tấp lý lớn thế nào đối với những người bình thường.Tiểu Vũ rối rít gật đầu:- Rồi ạ...Ăn ở khách sạn rồi...- Đóng phim có vất vả không?- Dạ...Tiểu Vũ gật đầu rất tự nhiên, nhưng lập tức ý thức được Lương Xảo là chủ của Cty Phượng Hoàng, nói như thế là không được, khuôn mặt vừa mới khôi phục lại chút tự nhiên, lập tức đỏ bừng.- Có điều...Có điều tôi rất thích, đạo diễn, và những đồng nghiệp đều rất tốt với tôi.Tiểu Vũ ấp úng giải thích.Xảo Nhi cười vỗ tay Tiểu Vũ, nói:- Tiểu Vũ, đừng căng thẳng, em cứ coi chị như chị của em là được rồi, nói gì cũng được.- Chủ tịch...Tiểu Vũ vô cùng cảm động, thật không ngờ một nhân vật truyền kỳ như vậy, không những trẻ trung xinh đẹp lại còn bình dị thân cận, trong lòng cô nổi lên một cảm giác tin tưởng.Lúc này Lệ Thục Dĩnh mang một cốc sữa xuống đặt trước mặt Tiểu Vũ.- Cám ơn Lệ tiểu thư.Xảo Nhi cười nói:- Tiểu Vũ, đây là sữa bò nấu đu đủ, đẹp da lại làm ngực nở.Tiểu Vũ liếc nhìn vóc người đầy đặn của Xảo Nhi, lại nhìn ngực mình, cười thẹn thùng.Lương Xảo ngày càng thấy Tiểu Vũ đáng yêu, nói:- Tiểu Vũ, kể chuyện trong nhà của em đi.Tiểu Vũ giật mình, không biết vì sao Lương chủ tịch lại đối tốt với mình như thế, hỏi tới chuyện nhà không phải là sự quan tâm bình thường, bạn bè cũng chỉ hỏi thăm đơn giản sức khỏe cha mẹ, huống chi thân phận của mình và Lương chủ tịch chênh lệch như thế, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả người quen còn chưa đáng, nói gì tới bạn bè.Có điều thái độ của Xảo Nhi người ta sinh cảm giác thân cận, Tiểu Vu ngây thơ liền kể về chuyện nhà của mình.Lớn như vậy rồi mà Tiểu Vũ mới lần đầu xa nhà, trước đó quay phim căng thẳng, chỉ có thời gian gọi điện báo bình an, chẳng có thời gian mà nhớ tới nhà.

Lương Xảo nhắc tới đề tài này, làm cô sinh lòng nhớ nhà, đôi mắt to hơi ướt át.Tiểu Vũ khi nói tới người nhà hiện vẻ ấm áp, cũng làm Xảo Nhi nhớ tới cha mẹ, thầm nghĩ bản chất Tiểu Vũ cũng giống như mình!

Hiền lành lương thiện, đầy tình cảm với gia đình.- Xin lỗi Lương chủ tịch, tôi...Tiểu Vũ ý thức được mình thất thố, vội vàng lau nước mắt xin lỗi.- Không sao, đừng khẩn trương.Lương Xảo lại vỗ tay Tiểu Vũ, nói:- Kỳ thực chị cũng giống như em, trường kia rất rụt rè ngại ngùng...Tiểu Vũ em có bạn trai chưa.Tiểu Vũ tức thì đỏ mặt, cúi đầu lí nhí:- Chưa có...Ừm, em cũng không biết nói thế nào...Tiểu Vũ tuy vào nghề không lâu, nhưng cũng biết rất nhiều ngôi sao điện ảnh giữ kín trạng thái hôn nhân và tỉnh cảm của mình, vì thu hút sự chú ý, sợ sau khi lộ ra, làm fan hâm mộ “tức giận”, khiến sự ủng hộ giảm xuống, ảnh hưởng tới thu nhập của công ty, Lương chủ tịch là chủ của công ty, không biết có phản đối mình yêu đương không.Xảo Nhi cười rất thân thiện, cầm cốc sữa đu đủ lên uống.Tiểu Vũ đột nhiên lấy dũng khí nói:- Lương chủ tịch, thầm yêu một người có coi là...Có bạn trai không?Xảo Nhi trong lòng run lên, bên ngoài vẫn cười ôn hòa:- Thầm yêu như thế nào?- Ừm, anh ấy có vợ rồi, còn có con...Tôi...Tôi biết như vậy là không tốt, nhưng...Nhưng không thể quên được anh ấy.Tiểu Vũ luôn vùi thật sâu tình cảm với Liễu Tuấn trong lòng, cho dù là mẹ mình cũng chưa bao giờ nói tới.

Kỳ thực tiểu cô nương kìm nén khó chịu vô cùng, nhưng không dám nói với ai, không biết vì sao hôm nay lần đầu gặp Lương Xảo, lại mở rộng nội tâm như vậy.Có lẽ giống như cảm giác của Lương Xảo, hai người bản chất giống nhau, làm Tiểu Vũ bất giác sinh tín nhiệm, đem tình yêu say đắm của mình với Liễu Tuấn thổ lộ hết ra.Đương nhiên, Tiểu Vũ rất cẩn thận, không nói tên của Liễu Tuấn ra.Cô biết như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Liễu Tuấn, người trên quan trường sợ nhất là ảnh hưởng không tốt.Thấy giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt Tiểu Vũ trào ra, Xảo Nhi cũng than thầm trong lòng, hiện giờ Tiểu Vũ bị dày võ cũng y hệt cô năm xưa.

Chỉ có điều cô may mắn hơn Tiểu Vũ, đi vào trái tim Liễu Tuấn từ rất sớm, Xảo Nhi tin chắc rằng người Tiểu Tuấn yêu nhất là cô.Một nam nhân ưu tú như thế, Tiểu Vũ gặp phải là may mắn hay bất hạnh, thật khó nói rõ được.Xảo Nhi đứng dậy nắm tay Tiểu Vũ nói:- Tiểu Vũ, em là một cô gái rất lương thiện, chị rất thích em, sau này em gọi chị là chị đi!

Trong lòng có gì cũng có thể nói với chị.- Thật sao?

Em có thể gọi chủ tịch là chị ư?Tiểu Vũ như không tin vào tai mình.Xảo Nhi gật đầu khẳng định, xoa đầu Tiểu Vũ, cảm khái nói:- Tiểu Vũ yêu một người không phải là chiếm hữu, mà là hi sinh, em hiểu không?- Vâng.Tiểu Vũ chân thành đáp.

Chương 881: Bác bảy thím bảy tới rồiLiễu nha nội không biết Xảo Nhi và Tiểu Vũ gặp nhau, nếu như mà biết chắc phát điên mất, có điều hiện giờ y cũng chẳng nhẹ nhõm gì, trong biệt thự ở Hồng Kông, Liễu bí thư bất ngờ gặp bác bảy và thím bảy.Hai người đều đã trên sáu mươi rồi, đây mới là lần đầu tiên tới Hồng Kông, đi vào “nhà” của Tiểu Thanh, thiếu chút nữa làm hai cụ già ngất xỉu.Đây là nhà cho một người ở sao?So với cái trường học kỹ thuật ở Liễu gia sơn cũng chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, mà trường học đó có tới mấy nghìn học viên.

Có điều nghe Liễu Triệu Ngọc nói, tài sản của Tiểu Thanh giờ là 10 tỷ, tương đương toàn bộ công ty Đằng Phi.Đương nhiên tổng tài sản của công ty Đằng Phi sớm đã vượt qua con số đó, chuyện này trước kia Liễu Tấn Bình làm chủ tịch giám sát công ty cũng không rõ lắm, hiện giờ nghỉ hưu rồi càng không rõ.Có điều 10 tỷ thực sự là quá nhiều.Liễu gia sơn mặt dù là thôn giàu nhất tỉnh N, nhưng trừ những giám đốc như Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thời, Nguyễn Vĩ Đức ra, thì gia đình bình thường, thù nhập hàng năm cũng chỉ có mười mấy vạn, bác bảy có lương hưu, thêm vào hoa hồng, hai ông bà một năm cũng có thu nhập mấy vạn đồng.

Ở nông thôn vào thời đó mà nói, như vậy là đã nhiều lắm rồi, hai ông bà già dù tiêu thế nào cũng hết, tiền Tiểu Thanh biếu, hai ông bà hoàn toàn không động tới, mỗi lần nghĩ tới trong ngân hàng có tài khoản tới cả triệu, bác bảy và thím bảy đều rất an tâm.Trong tay có gạo, lòng vững vàng.Lời dạy của lãnh tụ vĩ đại quả nhiên có đạo lý.Tiểu Thanh trước kia cũng từng mời hai ông bà tới Hồng Kông chơi, nhưng khi đó Liễu Tấn Bình còn chưa nghỉ hưu, ông là người rất có trách nhiệm, bất kể thế nào cũng không thể nghỉ phép đi chơi được, cho tới tận bây giờ mới có thời gian tìm hiểu cuộc sống của con gái ở Hồng Kông.Hai ông bà cả đời sống ở Liễu gia sơn, nơi xa nhất từng tới cũng chỉ là thành phố, đó là khi Liễu Yên kết hôn mới tới Đại Ninh một chuyến.

Trong lòng hai ông bà, Hồng Kông là một khái niệm vô cùng vô cùng xa xôi, Hồng Kông trong TV trừ tòa nhà cao tầng, còn có khu ổ chuột tối tăm và đám xã hội đen hơi một chút là vung dao lên chém người.Đương nhiên, hai ông bà tin, Tiểu Thanh gia sản bạc tỉ, cho dù ở Hồng Kông nơi vàng trải đầy đắt, cũng là người ở tầng lớp trên rồi, không tới mức phải sống ở đường phố kinh khủng như thế.Nếu như hai ông bà mà biết con gái mình đã đứng trên đỉnh tài phú thế giới, ngạo nghễ nhìn tất cả, không biết sẽ kinh hãi như thế nào.

Để cho hai ông bà có thể ăn ngon ngủ kỹ, chuyện này nên tiếp tục che dấu thì tốt hơn.Tiểu Thanh không tới đón mà phái Hoàng Diệu Kỳ tới đã làm Liễu bí thư nghi hoặc rồi, đây là chuyện chưa bao giờ có.Lên xe rồi, Liễu Tuấn hỏi:- Tiểu Thanh bận lắm sao?Hoàng Diệu Kỳ cung kính trả lời:- Tuấn thiếu gia, trong nhà chủ tịch có khách.Mỗi khi quỹ Thịnh Nghiệp có hành động lớn, Tuấn thiếu gia sẽ xuất hiện ở Hồng Kông, chuyện này đã thành một thông lệ, Hoàng Diệu Kỳ không thấy lạ nữa.

Mà mỗi lần thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, trong lòng Hoàng Diệu Kỳ liền vững tin, qua vô số sự thực trước kia chứng minh, chỉ cần có Tuấn thiếu gia, quỹ Thịnh Nghiệp đánh đâu thắng đó, từ khởi đầu bằng mấy triệu đô Hồng Kông mười mấy năm trước, đã trở thành số một thế giới như hiện nay.Trong mắt người ngoài Liễu chủ tịch và quỹ Thịnh Nghiệp đã thành một thần thoại thực sự, còn những người theo Tiểu Thanh mười năm qua, Tuấn Thiếu gia mới là thần thoài thực sự, bởi thế chẳng những Liễu chủ tịch, mà Hoàng Diệu Kỳ cũng coi Tuấn thiếu gia là ông chủ.Liễu Tuấn giật mình.Tiểu Thanh có khách là chuyện thường, nhưng khách quan trọng tới mức Tiểu Thanh “bỏ rơi” mình là nhân vậc bậc nào?

Đầu óc xoay chuyển một vòng, mặt lộ vẻ bất an.Hoàng Diệu Kỳ kinh ngạc phát hiện ra, Tuấn thiếu gia lại có chút bất an.Chuyện này đúng là kỳ quái rồi, trên thế giới này còn chuyện gì có thể khiến Tuấn thiếu gia bất an?

Chẳng lẽ Tuấn thiếu gia sợ cha mẹ Liễu chủ tịch.Cô biết chuyện hai vợ chồng già Liễu Tấn Bình tới Hồng Kông.Ừ, tựa hồ cũng có lý thôi.Loại quan hệ kia của Tuấn thiếu gia và Liễu chủ tịch đoán chừng là dấu hai cụ già rồi!

Vì sao giữa Tuấn thiếu gia và Liễu chủ tịch hình thành quan hệ kỳ diệu như thế thì Hoàng Diệu Kỳ không biết, nhưng chắc chắn Tuấn thiếu gia không thể cưới Liễu chủ tịch, chuyện này đúng là lạ, nữ nhân như Liễu chủ tịch mà có nam nhân nào mà không xứng?Đường đường người giàu nhất thế giới lại cam tâm làm tình nhân cho nam nhân này, quả thực là không sao tin được, không biết vợ thực sự của Tuấn thiếu gia là nhân vật bậc nào.Chắc chắn Liễu Tuấn đã đoán ra khách của Tiểu Thanh là ai.Nhưng chuyện đã tới nước này cũng chỉ đành đánh liều đi gặp hai cụ thôi.Thực ra chẳng những Liễu Tuấn khẩn trương, mà cả Tiểu Thanh cũng nơm nớp lo sợ, cô vốn không định để cha mẹ biết chuyện vào lúc này, có điều sớm muộn gì cũng phải “khai báo”, vậy thì nói sớm luôn cho xong.Trước đó không lâu Tiểu Thanh tới Ngọc Lan xum vầy với Liễu Tuấn, không áp dụng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, khi trở về Hồng Kông kiểm tra, đã hoài thai rồi, Liễu chủ tịch oai phong, nhiều năm chưa được nếm trải mùi vị thấp thỏm như thế.Thấy Tiểu Thanh đứng ngồi không yên, thím bảy lấy làm lạ:- Tiểu Thanh làm sao thế?

Không khỏe à?- Dạ, không...Không phải.Tiểu Thanh ấp a ấp úng, mặt hồng lên.Hai ông bà nhìn nhau, tỏ ra ngạc nhiên, họ đã rất lâu rồi không thấy vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ trên mặt con gái, hôm nay đúng là có chuyện lạ.Liễu Tấn Bình chậm rãi hỏi:- Tiểu Thanh, con có chuyện gì giấu ba mẹ hả?- Dạ, đâu...đâu có...Tiểu Thanh vốn định “thành thật khai báo”, những nghĩ rồi lại thôi, đợi Tiểu Tuấn tới rồi xem tình hình hãy nói, nếu không để vừa gặp mặt đã xung đột thì không hay.Thấy con gái không chịu nói, hai ông bà dù trong lòng lo lắng cũng không tiện hỏi, hiện giờ đưa con gái này chẳng còn là con nhóc mười mấy năm trước ở Liễu gia sơn nữa, ngay cả thủ trưởng tối cao gặp cũng phải khách khí.Không bao lâu sau, chiếc xe chở Liễu bí thư đã tới nơi, Liễu bí thư xuống xe, hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút “bi tráng”.- Bác bảy!

Thím bảy!Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy hai ông bà cụ, Liễu b thư vội đi nhanh tới chào hỏi, sống lưng ớn lạnh từng cơn.- A, là Tiểu Tuấn.Hai ông bà cũng không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, liền đứng dậy, cười tới hai mắt tít lại.- Tiểu Tuấn à, sao cháu cũng tới Hồng Kông?Bác bảy cười hỏi, không đợi Liễu Tuấn ngồi xuống, đã đưa cho y một điếu thuốc.- Tiểu Tuấn, lại cao lên một chút rồi, vẫn rắn chắc như trước kia.Thím bảy nhìn Liễu Tuấn một lượt, tấm tắc khen.Toát mồ hôi!Thím bảy vẫn còn coi mình như trẻ con, “lại cao lên một chút rồi”!Liễu Tuấn vội nhận lấy điểu thuốc bác bảy đưa cho, lấy bật lửa ra châm thuốc cho bác bảy rồi luôn mồm hỏi thăm sức khỏe hai ông bà.- Khỏe, khỏe lắm...Cọp cũng đánh chết được.Bác bảy rất hài lòng với sức khỏe cả mình, sống vô cùng thoải mái, bác bảy lại chăm chỉ làm vườn, xương cốt rất chắc khỏe.Bác bảy lại hỏi:- Tiểu Tuấn, cháu tới Hồng Kông là...- Dạ, là thế này, khu cháu tổ chức một đoàn đại biểu kêu gọi đầu tư, tới Hồng Kông đàm phán một số hạng mục, cháu tiện đường qua thăm chị Tiểu Thanh, không ngờ hai bác cũng đến...Liễu Tuấn vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đáp lại bằng nụ cười trêu chọc, Liễu bí thư bực lắm, trừ Hà đại tiểu thư ra, trong mấy hồng nhan tri kỷ của y, Tiểu Thanh là tinh quái nhất, cứ lấy việc trêu ghẹo Liễu bí thư làm vui.Thất bá gật đầu:- À à, là thể hả, tốt tốt...Trong tòa biệt thự xa hoa này của Tiểu Thanh, mỗi một người đều hết sức cung kính với hai ông bà, muốn gì có nấy, làm hai vợ chồng giả thấy thiếu tự nhiên, hiện giờ Tiểu Tuấn “từ trên trời rơi xuống”, khỏi nói hai ông bà vui sướng thế nào?Hai vợ chồng Liễu Tấn Bình có tình cảm hết sức đặc biệt với đứa cháu trong họ này, năm xưa nếu chẳng có Liễu Tuấn, cuộc sống trong nhà đã chẳng có chuyển biến lớn như thế, thậm chí Tiểu Thanh có thể bị thầy cúng hại chết rồi.

Toàn bộ Liễu gia sơn không có được cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay, mặc dù hai ông bà không biết rõ nội tình lắm, nhưng khẳng định Tiểu Thanh đi tới địa vị ngày hôm nay, chắc chắn có liên quan tới Liễu Tuấn.Hiện giờ đột nhiên gặp Tiểu Tuấn ở Hồng Kông, tất nhiên không gì vui bằng.Thím bảy hỏi:- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu làm quan to ở tỉnh A rồi hả?Thực ra quan to quan nhỏ ra sao thím bảy cũng chẳng hiểu lắm, có điều mấy năm trước Liễu Tuấn làm huyện trưởng, trong mắt thìm bảy là quan to lắm rồi, hiện giờ chắc chắn càng thành đạt.Tiểu Thanh liền giải thích:- Mẹ à, Tiểu Tuấn hiện giờ làm phó bí thư thành phố Ngọc Lan, ừm, to như bí thư thành phố Bảo Châu chúng ta ấy.- Thế à, tốt tốt, chú mười hai bây giờ cũng là tỉnh trưởng rồi mà.Thím bày liên tục gật đầu, nhìn Liễu Tuấn càng yêu thương dào dạt, giống như nhìn thấy con cái mình thành đạt vậy.- Ha ha, rất giỏi, Tiểu Tuấn năm nay cháu hai bảy à?Bác bảy hỏi.- Dạ, tròn hai mươi bảy, sắp hai mươi tám rồi.- Đúng, đúng, cháu sinh năm 69 mà.Nói tới đây, Liễu Tấn Bình không kìm được nhìn sang con gái, có lẽ nhớ tới Tiểu Thanh lớn hơn Liễu Tuấn mấy tuổi, Tiểu Tuấn đã làm cha, con gái mình thì còn chưa thấy bóng dáng bạn trai đâu.Thím bảy hỏi:- Tiểu Tuấn, Dương Dương có dễ nuôi không?

Sắp nửa năm rồi hả?Liễu Tuấn xấu hổ, ho khan một tiếng, hạ quyết tâm “thẳng thắn xin khoan hồng” với hai ông bà, nhưng nhìn thấy Tiểu Thanh liên tục xua tay, lời ra tới miệng lại nuốt vào.Động tác này không qua được mắt Liễu Tấn Bình, tức thì trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Chương 882: Tương lai của Hồng KôngMay có Từ Hưng Bang giải vây cho Tiểu Thanh.Liễu Tấn Bình thấy Tiểu Tuấn và Tiểu Thanh đầu mày cuối mắt với nhau, tựa hồ có chuyện gì giấu mình, trong lòng hết sức nghi hoặc, chính đang muốn hỏi thì điện thoại của Tiểu Thanh vang lên.Tiểu Thanh vừa nhìn số gọi tới, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc:- Chào chủ tịch Từ!

Tôi là Liễu Thanh đây.Điện thoại là do Từ Hưng Bang gọi tới, giây phút đó Tiểu Thành lại từ cô bé rụt rè biến thành bà chủ oai phong, giọng nói trẩm ồn, lịch sự mà uy nghiêm.- A chào Liễu chủ tịch!

Nghe nói lệnh tôn lệnh đường tới Hồng Kông?Tiểu Thanh mỉm cười, tin tức của Tử Hưng Bang đúng là rất linh thông:- Đúng thế Từ chủ tịch!

Cám ơn ông quan tâm.- Không biết Liễu chủ tịch và nhị lão hiện giờ có rảnh không, tôi muốn qua thăm một chút.- Làm phiền tới Từ chủ tịch tự mình giá lâm, sao tôi dám nhận.- Liễu chủ tịch khách khí quá, hai vị lão nhân gia tới Hồng Kông, Từ mỗ phải đến bái kiến là đúng mà.Thái độ của Từ Hưng Bang vô cùng khiêm tốn, tự coi mình là vãn bối của hai vị lão nhân gia, với thân phận và địa vị của Từ Hưng Bang ở Hồng Kông, điều này coi như hết sức lễ nghĩa rồi, Liễu Thanh tất nhiên không thể từ chối.Tiểu Thanh cúp điện thoại, Liễu Tuấn hỏi:- Từ Hưng Bang muốn tới à?- Ừ, muốn tới thăm ba mẹ chị.Liễu Tuấn cười:- Không ngồi yên được nữa rồi.Tiểu Thanh cũng nhỏen miệng cười:- Giống tố sắp tới mà...Nói ra bởi vì Từ Triết Hoằng mà Từ Hưng Bang có chút hiềm khích với Liễu Tuấn và Tiểu Thanh.

Đương nhiên với những đại phú hào như ông ta, sự khó chịu đó sẽ không đeo ở trên mặt, giờ quỹ Thịnh Nghiệp ngày càng hùng mạnh, Từ Hưng Bang càng không chủ động gây sự với Liễu Thanh, cố gắng làm tốt quan hệ, hai bên cùng có lợi.Tiểu Thanh nói với cha mẹ:- Ba, mẹ, một lúc nữa có khách tới, họ Từ, coi như là ông chủ lớn ở Hồng Kông, nói muốn tới thăm hai vị lão nhân gia.Liễu Tấn Bình nói:- Ồ, ông chủ Từ này quá khách khí rồi.Liễu Tấn Bình đương nhiên không biết Từ Hưng Bang là nhân vật nào, nhưng nếu được con gái gọi là “ông chủ lớn”, thì ắt phải là tỷ phú, đích thân tới thăm hỏi mình, đúng là vinh dự.Thím bảy hơi lo lắng nói:- Con phải bàn công việc, vậy ba mẹ tránh đi nhé?Tiểu Thanh cười:- Người ta đặc biệt tới thăm hai vị lão nhân gia mà, ba mẹ tránh đi thì sao mà được?Liễu Tuấn nói:- Không sao đâu thím bảy, đều là bạn chị Tiểu Thanh thôi, chị ấy giờ là bà chủ số một số hai của Hồng Kông rồi.Thím bảy cười tít mắt, liên tục gật đầu, ba luôn tin lời Liễu Tuấn.Từ Hưng Bang tới rất nhanh, xét thân phận của ông ta, Liễu Thanh đích thân ra cửa đón, tuy tài lực của quỹ Thịnh Nghiệp trên tập đoàn họ Từ, nhưng dù sao họ Từ kinh doanh ở Hồng Kông mấy chục năm, căn cơ chắc chắn, thanh danh hiển hách, khôngphải những người mới nổi như Liễu Thanh có thể bì được.- Liễu chủ tịch đích thân ra đón, thật không dám nhận.Từ Hưng Bang thấy Liễu Thanh đứng chờ ở công, rất hài lòng, liên tục chắp tay.- Chủ tịch Từ đại gia quang lâm, là vinh hạnh của tôi mà.Liễu Thanh đáp rất khách khí.Hai đại phú hào chào hỏi rồi cùng đi vào phòng khách.Liễu Tuấn đứng dậy:- Chào Từ chủ tịch.- Ồ, là Liễu bí thư, thật bất ngờ.Từ Hưng Bang thấy Liễu Tuấn thì giật mình, lại liên tục chắp tay.- Hai vị chắc là phụ mẫu của Liễu chủ tịch rồi!

Chào hai vị lão nhân gia!Hà huyên với Liễu Tuấn xong, Từ Hưng Bang đi thẳng tới trước mặt vợ chồng Liễu Tấn Bình, cúi đầu chào hỏi.

Từ Hưng Bang đã gần sáu mươi, chỉ ít hơn Liễu Tấn Bình vài tuổi mà thôi, nhưng lại dùng lễ vãn bối, rất là cung kính.

Ông ta tuy không phải người sáng lập tập đoàn họ Từ, nhưng là người làm nó nổi danh, quả nhiên biết co biết dưổi.Từ Hưng Bang thành danh đã lâu, cử chỉ lời nói đều có khí đó đường đường, làm hai vợ chồng Liễu Tấn bình vội vàng đáp lễ, có chút luống cuống.- A Hoa.Từ Hưng Bang vẫy tay gọi tùy tùng.Người đó đi tới, đưa chiếc hộp lễ vật to giao vào trong tay Từ Hưng Bang, nhìn cảnh Từ Hưng Bang nhận lấy nó khá vất vả thì biết thứ ở bên trong không nhẹ.

Ông ta cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, mở ra.- Đây là một bức tượng quan âm đại sĩ mà tôi đặt làm, mời một vị đại sư ở chùa Bảo Liên đích thân khai quang, hai vị nhân gia tới Hồng Kông, Từ mỗ không có gì tỏ lòng, chỉ có chút lễ mọn, không đáng cười, cầu bình an thôi.Đó là một bức tượng quan âm toàn thân bằng ngọc, được trạm khắc tinh tế, đoan trang hiền từ, sáng lấp lánh, là tác phậm nghệ thuật hiếm có, dùng tặng cho người già rất hợp lý, có thể thấy Từ Hưng Bang bỏ không ít công cho lần tới bái phỏng này.Hai vợ chống Liễu Tấn Bình thấy bức tượng quan âm xa hoa không khỏi tấm tắc khen, bác bảy mặc dù không tin Phật, nhưng thím bảy lại tin.

Một bức tượng như thế đặt ở trên phật đường đúng là rất vinh diệu.Liễu Thanh vội gật đầu nói:- Liễu Thanh xin thay mặt gia phụ gia mẫu cám ơn ý tốt của chủ tịch Từ.- Liễu chủ tịch chê cười rồi.Thấy bức tượng quan âm thu được hiệu quả như dự đoán, Từ Hưng Bang cũng rất hài lòng, tiếp đó mọi người chia chủ khách ngồi xuống, Từ Hưng Bang thăm hỏi cuộc sống hàng ngày của hai vị lão nhân gia, Liễu Thanh thay mặt trả lời, không khí rất hài hòa.- Liễu chủ tịch, lần này quỹ Tịnh Nghiệp ra tay với đồng Bạt, thu hoạch hẳn không nhỏ.Tán gấu chuyện nhà một hồi, Từ Hưng Bang đổi đề tài, phải nói Từ Hưng Bang hỏi như vậy là hơi phạm kỵ húy, có điều nhà họ Từ lấy thực nghiệp làm chủ, bình thường tuy cũng xen vào thị trường tài chính, nhưng quy mô kém xa quỹ Thịnh Nghiệp, nói với tính chất tán gẫu cũng không phải là chuyện lớn gì.Liễu Thanh cũng không giấu diếm:- Thái Lan kinh tế phát triển quá nhanh, thị trường tài chính hỗn loạn, từ chôn xuống mầm họa rồi, lần này mọi người chỉ tưới thêm chút nước cho nó mà thôi.Từ Hưng Bang cười:- Liễu chủ tịch quá khiêm tốn rồi, quỹ Thịnh Nghiệp ngày nay đã là tập đoàn lớn nổi danh thế giới rồi, với Liễu chủ tịch có thể là một chút nước, nhưng với Thái Lan mà nói lại nặng như Thái Sơn, không thể ngăn cản.Liễu Thanh mỉm cười, trao đổi ánh mắt với Liễu Tuấn.Từ Hưng Bang đột nhiên tới thăm, tuyệt không đơn giản chỉ là thăm hỏi hai vị lão nhân gia, cũng không phải là vì chúc mừng cô, cả hai lờ mờ đoán ra ý của ông ta rồi.Quả nhiên tiếp đó Từ Hưng Bang thở dài nói:- Qua chuyến đả kích lần này, sợ là nước Thái Lan tổn thương nguyên khí lớn, không có vài năm thì khó phục hồi được.

Kỳ thực tình hình tài chính ở Hồng Kông cũng không khác mấy nước Thái, cực kỳ hỗn loạn, đúng là làm người ta lo lắng.Liễu Tuấn cười:- Tập đoàn họ Từ lấy thực nghiệp làm chủ, thị trưởng tài chính dao động, hẳn là không bị ảnh hưởng lớn.Từ Hưng Bang lắc đầu:- Liễu bí thư không cần an ủi tôi nữa, kinh tế toàn cầu nhất thể hóa, tài chính và thực nghiệp xưa nay luôn liên quan tới nhau, giông tố sắp tới ai có thể đặt mình ra ngoài được, tình hình thật đáng lo.Liễu Tuấn im lặng.Từ Hưng Bang không hổ là lăn lộn thương trường lâu năm, cách nhìn với tương lai Hồng Kông trùng hợp với ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn.

Ở trong thế giới Liễu Tuấn tới, mặc dù chính phủ đại lục mãnh mẽ tham gia, thành công đánh lui được sự “xâm lược kinh tế” của George Soros, giữ cho đô la Hồng Kông không giảm giá trì, nhưng sau đó kinh tế vẫn suy thoái một thời gian dài, thị trường bất động sản sụt giảm mạnh, rất nhiều công ty địa ốc phá sản.

Tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có sản nghiệp lớn, tiền đồ không lạc quan.Tiểu Thanh nói:- Chủ tịch Từ không cần quá lo, chuyện gì cũng có cách ứng phó.Từ Hưng Bang nhìn quý phụ xinh đẹp này, trong lòng thoáng qua vẻ mong đợi, nói:- Nguyện nghe kỹ hơn.Liễu Thanh mỉm cười:- Gốc rễ của tập đoàn họ Từ đặt ở Hồng Kông, cũng là nơi đặt tập đoàn Thịnh Nghiệp, chỉ cần mọi người bắt tay với nhau, có cửa ải nào không qua được.Từ Hưng Bang không ngờ Liễu Thanh tỏ thái độ rõ ràng như thế, không khỏi vui mừng, các quỹ tài chính lớn toàn cầu tấn công Đông Nam Á, Hồng Kông lúc nào có thể đi theo Thái Lan, bùng phát nguy cơ tài chính, đó là điều những người như Từ Hưng Bang hoàn toàn có thể dự liệu được, đến lúc đó chính phủ đại lục có xen vào không, Từ Hưng Bang không dám xác định, nếu không có lượng dự trữ ngoại hối cực lớn của chính phủ đại lục làm hẩu thuẫn, thì thái độ của quỹ Thịnh Nghiệp là quan trọng nhất.Thái độ của Liễu Thanh đã làm Từ Hưng Bang như được uống thuốc an thần.Chỉ cần quỹ Thịnh Nghiệp không liên thủ với các tậo đoàn tài chính thế giới đối phó với đô la Hồng Kông, nguy cơ tài chính sẽ giảm đi rất nhiều, cho dù các tập đoán khác mạo hiểm tấn công, có quỹ Thịnh Nghiệp dẫn đầu liên hợp với các tập đoàn khác của Hồng Kông đối kháng, thắng bại là 50/50.- Ha ha, Liễu chủ tịch quả nhiên không kém đấng anh hào, Từ mỗ nguyện đi làm mã tốt.Từ Hưng Bang chắp tay với Liễu Thành.- Từ chủ tịch, thực gia không cần phải sợ đấu tài chính đối với kẻ đầu cơ quốc tế đó.Liễu Tuấn chậm rãi nói.Từ Hưng Bang chăm chú nhìn y, cho dù Liễu Tuấn là cán bộ đảng bộ nội địa, chẳng dính dáng gì tới cục thế tài chính Hồng Kông, nhưng Từ Hưng Bang không dám coi thường ý kiến của y, hai mấy tuổi leo cao như thế trong thể chế nội địa, ắt phải có chỗ phi phàm.- Bọn họ đều là kẻ theo chủ nghĩa đầu cơ, chỉ có lợi mới làm, trước khi ra tay khẳng định cân nhắc thiệt hơn, cho dù mạo hiểm tấn công, muốn đánh bại bọn họ cũng không khó.

Quan trọng là làn sóng tiếp theo, nhất định phải cẩn thận.

Giống như Từ chủ tịch nói, thế cục kinh tế toàn Đông Nam Á đều có liên quan, Hồng Kông không thể đặt mình ra ngoài, khó tránh khỏi một đợt sụt giảm, nhất là nghành địa ốc, mong Từ chủ tịch cân nhắc.Liễu Tuấn nói rất mập mờ, trong đó liên quan tới một số vấn đề mẫn cảm, y không thể nói quá rõ.Từ Hưng Bang liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có chút thay đổi.

Chương 883: Thành khẩn xin khoan hồngHai vợ chồng Liễu Tấn Bình tới Hồng Kông, bất kể là Tiểu Thanh hay Liễu Tuấn đều bỏ hết công việc sang một bên, bên kia cuộc chiến đồng Bạt đang vào hồi gay go, nhưng cũng không quan tâm nữa, huống chi quỹ Thịnh Nghiệp giờ đây sớm đã có một đội ngũ thao tác tinh nhuệ, thi thoảng báo cáo xin Liễu chủ tịch chỉ điểm phương hướng đại khái, còn thao tác cụ thể đã từ lâu không cần can thiệp nữa.Hoàng Diệu Kỳ sẽ xử lý tốt mọi chuyện, “nguyên lão trọng thần” theo Tiểu Thanh lâu năm như Hoàng Diệu Kỳ, Tiểu Thanh đã phân chia tỉ lệ lợi tức nhất định cho bọn họ, với năng lực kinh doanh hiện nay của quỹ Thịnh Nghiệp, dù chỉ một chút xíu lợi tức thôi cũng là một món tài phú kinh người.Sau khi Từ Hưng Bang rời đi, Tiểu Thanh và Liễu Tuấn tháp tùng hai vị lão nhân gia đi thăm thú danh lam thắng cảnh của Hồng Kông, những nơi nổi tiếng như đền thờ Hoàng Đại Tiên, thế giới hải dương tất nhiên là phải đến xem.Tiểu Thanh không định rầm rộ xuất quân, số xe và nhân viên an bài rất ít, dù là thế thêm vào lái xe và vệ sĩ của Liễu Tuấn, vẫn tới ba bốn cỗ xe với bảy tám tùy tùng.

Có điều đám Từ Văn Hoa đều vô cùng chuyên nghiệp, biết che dấu hành tung, không quá ầm ĩ.Vợ chồng Liễu Tấn Bình lần đầu tiên tới thế giới phồn hoa như Hồng Kông, đập vào mắt toàn là tòa nhà chọc trời, xe hơi nườm nượp, náo nhiệt vô cùng, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt, khen mãi không thôi.Liễu Tấn Bình tâm tình rất tốt, nói:- Tiểu Thanh này, dẫn ba mẹ tới chỗ con làm việc đi.Ông từng làm chủ tịch giám sát, nên rất chú ý tới nơi làm việc.- Vâng.Tiểu Thanh cười vâng lời.Liễu Tuấn lại phát hiện ra Tiểu Thanh tựa hồ có chút mệt mỏi, thừa lúc bác bảy thím bảy không chú ý, lén lút hỏi:- Sao thế, không khỏe à?Tiểu Thanh lườm y một cái, mím môi cười rúc rích.Liễu bí thư chả hiểu ra sao, nhưng lập tức cực kỳ vui mừng, bất giác nắm tay Tiểu Thanh, hạ thấp giọng hỏi:- Thật chứ?Tiểu Thanh gật đầu, mặt ửng hồng, mang theo chút thấp thỏm cùng niềm vui của người sắp làm mẹ, nếu không phải ngại vợ chồng Liễu Tấn Bình ở đây, Liễu Tuấn muốn ôm cô xoay mấy vòng.

Có điều hiện giờ chỉ đành áp chế niềm vui trong lòng, buông tay Tiểu Thanh ra, rồi lại chột dạ nhìn về phía bác bảy thím bảy, may hai người tựa hồ không hề đề ý tới động tác thân mật của họ.Thực ra bác bảy đã phát giác ra rồi, chỉ có Liễu Tuấn là tưởng chưa bị phát giác thôi.Thấy thái độ của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh, trong lòng bác bảy cực kỳ nghi ngờ, có điều không tiện hỏi trước mặt mọi người, nhưng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh nữa.Thấy cha đột nhiên tinh thần sụp giảm, thời gian cũng không sớm nữa, Tiểu Thanh đề nghị tới cửa hiệu ăn cơm, Liễu Tấn Bình rầu rĩ nói:- Về nhà ăn đi, đồ ở cửa hàng ăn không quen.Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên, cha cô đâu còn là ông nông dân nhà quê trước kia nữa, trong lớp người già ở Liễu gia sơn được tính là người thấy nhiều biết rộng rồi, sao có thể ăn không quen đồ trong cửa hàng?

Trước kia ông đâu có như thế?Có điều nếu cha tâm tình không vui, Tiểu Thanh cũng không miễn cưỡng, thế là cả đoàn người quay trở về biệt thự, đầu bếp nhận được điện thoại trước, đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, đầu bếp này mời từ khách sạn Thu Thủy tới, làm món ăn hương vị tỉnh N rất ngon.

Tiểu Thanh bình thường nếu không phải xã giao cũng rất thích ở nhà ăn cơm.Cả nhà quây quần ăn cơm, Tiểu Thanh trong lòng bồn chồn, cứ suy tính xem có nên thành thật khai báo với cha mẹ không, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đã bị một cơn buồn nôn tiết lộ hết bí mật của Liễu chủ tịch rồi.Vốn cô mới hoài thai không lâu, chưa có phản ứng thai nghén sớm như thế, có lẽ vì trong lòng bất an, nên mới lộ.Nhìn thấy Tiểu Thanh che miệng vội vã chạy vào phòng vệ sinh, thím bảy còn chưa kịp đứng dậy thì Liễu Tuấn đã chạy ngay theo.

Hai vợ chồng già nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương thấy sự lo lắng bất an sâu sắc.Liễu Tấn Bình đặt bạt đũa xuống, mặt sa xầm, không nói một lời.Thím bảy quay đầu nhìn về phía gian vệ sinh, cau mày nói nhỏ:- Ông nó, ngàn vạn lần đừng nổ giận, con lớn rồi, lại giỏi giang như thế, phải giữ thể diện...Liễu Tấn Bình càng tỏ ra không vui, hừ mạnh một tiếng.Tiểu Thanh mãi không nhắc tới chuyện hôn nhân, hai ông bà làm công tác như thế nào cũng không có tác dụng gì, đôi khi chỉ đành an ủi bản thân, có lẽ ở Hồng Kông lưu hành phong túc cưới muộn đẻ muộn, nhưng nhìn phản ứng của Tiểu Thanh, tám phần là có mang rồi.Thế cũng đành đi, theo hiểu biết của Liễu Tấn Bình, những siêu cấp phủ hào như Tiểu Thanh không muốn cùng nam nhân khác chia sẻ món tài sản khổng lồ này, nên tự mình sinh con, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.Nhưng nhìn tình thế này, đứa con trong bụng Tiểu Thanh chắc chắn là của Tiểu Tuấn.Chuyện nà...Tiểu Tuấn có vợ có con rồi mà.Làm như thế, sao xứng với con gái của Nghiêm bí thư?

Sao dám nhìn mặt Tấn Tài?Trong thời gian ngắn, đủ mọi suy nghĩ ập tới, Liễu Tấn Bình chỉ thấy đầu óc váng vất.- Nếu...nếu đúng là của Tiểu Tuấn thì cũng tốt...Tiểu Thanh và Tiểu Tuấn lề mề chưa ra, thìm bảy lẩm bẩm nói, đưa mắt quan sát chồng.Liễu Tấn Bình trừng mắt nhìn người bạn già:- Làm như thế sao phải với người ta chứ!Thím bảy nói:- Gạo đã nấu thành cơm rồi còn có thể làm sao bây giờ?

Tiểu Thanh tuổi không còn ít nữa, nếu bỏ đứa con này đi, về sau còn sinh được nữa hay không rất khó nói...Trong suy nghĩ của thím bảy, con gái có mang, mặc dù không chính đáng, nhưng thế nào cũng tốt hơn cả đời không cưới không đẻ nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì.Liễu Tấn Bình ngẩn ra, vừa rồi ông quá tức giận, chưa suy nghĩ tới phương diện này.Thím bảy tranh thủ làm công tác tư tưởng:- Tôi thấy chuyện đã thế, nên thuận theo ý của tụi nhỏ đi.

Tiểu Tuấn...Tiểu Tuấn đối với nhà chúng ta rất tốt, còn cứu mạng của Tiểu Thanh nữa.- Đợi lát nữa hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói.Liễu Tấn Bình hình như cũng có dút dao động, buồn buồn đáp.Hai vợ chồng già bên ngoài tức giận, hai vợ chồng trẻ tốn trong phòng vệ sinh không thoải mái gì, Tiểu Thanh nôn khan một hồi không nôn ra cái gì, Liễu Tuấn nhè nhẹ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi.- Tiểu Tuấn, em...em sợ lắm.Tiểu Thanh mãi mới nôn xong, mặt trắng bệch, nhìn ái lang thấp thỏm nói.Liễu Tuấn không khỏi có chút buồn cười, hai chữ “ợ lắm” lại có thể từ miệng Tiểu Thanh phát ra, để người ngoài biết không hiểu bao nhiêu người há mồng sái quái hàm.- Không sao, thành thật khai báo, tranh thủ xin khoan hồng.Liễu Tuấn cười khẽ:Tiểu Thanh lườm y một cái.- Đi nào, con dâu xấu cuối cùng cũng phải ra mắt mẹ chồng.Liễu Tuấn nắm tay Tiểu Thanh, chậm rãi đi ra phòng khách.

Hai vợ chồng Liễu Tấn Bình đều đã đặt đũa xuống, ngồi ở ghế sô pha, Liễu Tấn Bình mặt nghiêm lại, không nhìn hai người, chỉ tự tức giận một mình.

Thìm bảy thì mắt tha thiết nhìn Tiểu Thanh, rất là quan tâm.Mặc kệ đưa con trong bụng Tiểu Thanh là của ai, thế nào cũng là máu thịt thân tình.Thấy cái cảnh này, Tiểu Thanh càng sợ hãi, chậm chạp đi tới trước mặt hai ông bà già, cúi đầu lí nhí nói:- Ba, me, đứa bé...là con là...là của Tiểu Tuấn.Liễu Tấn Bình lại hừ mạnh một cái nữa, thím bảy thì thở phào một hơi dài, của Tiểu Tuấn là tốt rồi, thế nào cũng tốt hơn của một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, tên tuổi cũng không biết.- Tiểu Thanh, mau ngồi xuống...đừng để bị mệt.Không đợi cho chồng nói gì, thím bảy đã vội đứng dậy, kéo tay con gái, để Tiểu Thanh ngồi xuống bên cạnh, con gái là thịt trên người mẹ cắt xuống, thím bảy tất nhiên là thương xót.Nép vào lòng mẹ, Tiểu Thanh thở phào, cảm thấy an tâm chưa từng có, đôi mắt phượng long lanh không ngừng liếc nhìn Liễu Tuấn.Chỉ thấy Liễu bí thư cũng từ từ ngồi xuống, đối diện với Liễu Tấn Bình, mặt đỏ gay, đầu cúi gằm như đứa bé hư làm sai chuyện gì, có chút luống cuống, Tiểu Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thấn có dáng vẻ này, không kìm được phì cười, thì ra Liễu đại thiếu gia “hống hách” cũng có lúc không biết phải ứng phó ra sao.- Hai đứa...Rất lâu sau Liễu Tấn Bình mới lên tiếng.- Ba, chuyện này đừng trách Tiểu Tuấn, là do con thích Tiểu Tuấn.Không đợi ông nói hết, Tiểu Thanh đã tranh trước.Liễu Tấn Bình bực bội hỏi:- Lâu rồi phải không?Liễu Tuấn và Tiểu Thanh nhìn nhau, không ngờ Liễu Tấn Bình lại hỏi vấn đề này.- Lâu lắm rồi...Con cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, mười năm, hai mươi năm rồi...Tiểu Thanh lẩm bẩm, mắt lim dim dường như trở về năm tháng xa xưa, gặp được chàng trai nhỏ đẹp trai ngày đêm khiến cô nhung nhớ.Thím bảy không khỏi kinh hãi, hai mươi năm?

Tiểu Tuấn năm nay cũng chỉ mới có hai bảy hai tám!

Con bé này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề à?Liễu Tuấn cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nói:- Bác bảy, thím bảy, đúng là rất lâu rồi, chừng mười năm...Trước kia là do cháu muốn Tiểu Thanh tới Hồng Kông phát triển...Liễu Tấn Bình thở dài, nói:- Tiểu Tuấn, thể này không phải...Chuyện này thật không tiện tiếp lời, Liễu Tuấn chỉ đành im lặng.- Ông nó, tôi nói này, đừng nói những lời đó nữa, Tiểu Thanh giờ có em bé rồi, chuyện này quan trọng hơn tất cả...Tiểu Thanh, được bao lâu rồi?Chẳng phải thím bảy thoáng hơn bác bảy, mà đây là phương thức tư duy của nam nữ khác nhau, bác bảy bận tâm tới ảnh hưởng và danh dự, thím bảy chỉ quan tâm tới sức khỏe và tương lai của con gái.- Chừng một tháng ạ.- Mới có một tháng mà đã thế này?

Vậy về sau khác gì chịu tội...Thế này không được, cơ thể sẽ chịu không nổi, phải tim trung y xem sao.Thím bảy liền cằn nhằn.Tiểu Thanh cười:- Mẹ, không sao đâu, sức khỏe của con rất tốt, mỗi tháng định kỳ kiểm tra một lần, rất khỏe mạnh.Thím bảy lại nói:- Hay là con về Liễu gia sơn sống một thời gian tĩnh dưỡng cho tốt, con hơn ba mươi rồi, lại là thai đầu, ngàn vạn lần phải cẩn thận.- Con biết rồi mà, mẹ cứ yên tâm đi!

Chuyện công ty rất nhiều, con thấy hay là ba mẹ ở lại đây.Tiểu Thanh nhìn mẹ mong đợi.Thím bảy lại nhìn sang Liễu Tấn Bình, dò hỏi:- Ông nó thấy sao?Liễu Tấn Bình nghĩ một lúc rồi đáp:- Được rồi, vậy thì ở thêm vài ngày Chương 884: Sự kiện bạo lựcLiễu Tuấn còn chưa trở về Ngọc Lan, Trương Văn Ba đã xảy ra chuyện.Liễu Tuấn cho hai vợ chồng Trương Văn Ba ba ngày thu thập hành trang, nhưng Trương Văn Ba nôn nóng trở về, chỉ dùng một ngày đã hoàn thành bàn giao công việc, giám đốc nhà máy được giám đốc Nguyên căn dặn, bật đèn xanh cho Trương Văn Ba, còn trả thêm cho hắn hai tháng tiền lương, coi như là sự khẳng định với nỗ lực làm việc của hắn một năm qua.Trương Văn Ba và Trầm Đan hôm sau đáp xe trở về Ngọc Lan, tới văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ báo danh, người phụ trách lâm thời hai văn phòng được Liễu bí thư căn dặn trước, hết sức nhiệt liệt hoan nghênh, an bài công tác cho Trương Văn Ba.Liễu Tuấn ra lênh, trước khi y trở về Ngọc Lan, Trương Văn Ba không được có hành động gì, Trương Văn Ba nhớ kỹ, nhưng hắn trở về công ty điện cơ chuyển nhà, những đồng nghiẹp trong nhà máy ùn ùn kéo tới thăm, biết hắn hiện giờ đã “bay cao”, được làm việc ở thành ủy, tức thì vô cùng phấn chấn, ào ào phản ánh ý kiến với hắn, nói tới việc cải cách cổ phần của công ty đều hết sức bất bình, cho rằng trong đó có vấn đề, tài sản quốc gia bị hạ thấp, làm béo cho tư nhân.Trương Văn Ba không phải là người chịu ngồi an nhàn, tức thì vứt lời dặn của Liễu bí thư ra sau, quyết định thu thập ý kiến và tình huống của nha fmáy.Hiện giờ hắn là nhân viên của văn phòng cải cách quốc xĩ, thu thập những tư liệu này cũng đúng với thân phận, đường đường chính chính.Thế nhưng hành động này của Trương Văn Ba rõ ràng là chọc giận một số kẻ, kết quả là đưa con trai mười tuổi của hắn trên đường đi học về bị xe máy đụng phải.

Chắc chắn là có người cố ý làm thế, cơ bản đứa bé không bị thương đến gân cốt, chỉ sợ hãi và một chút thương tích ngoài da.Đây là một lời cảnh cáo rõ ràng.Trương Văn Ba không mảy may bị lay chuyển, tiếp tục thu thập tài liệu, tối trước khi Liễu Tuấn về Ngọc Lan, Trương Văn Ba trong lúc từ văn phòng trở về nhà, bị mấy tên lưu manh đánh cho một trận, phải vào bệnh viện.Liễu Tuấn vào bệnh viện thấy Trương Văn Ba đầu quấn băng, chân bó bột.Trương Văn Ba thấy Liễu Tuấn thì rất hổ thẹn:- Xin lỗi Liễu bí thư, tôi không nên làm trái mệnh lệnh của bí thư.Trầm Đan đứng ở bên cạnh cắn môi không nói một lời, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.Liễu Tuấn mắt tóe lửa, có điều mau chóng bình tĩnh lại, an ủi Trương Văn Ba mấy câu, rồi trở về văn phòng thành ủy, gọi điện thoại cho Bành Khoan.Bành Khoan tới rất nhanh, vừa cúp điện thoại xuống là ngựa không ngừng vó, chưa tới một tiếng đã chạy tới văn phòng của Liễu Tuấn, đầu mướt mồ hôi, không giống giả vờ.- Đồng chí Bành Khoan, tôi rất không hài lòng với việc trị an của huyện Ngọc Tây.Vừa gặp mặt, Liễu Tuấn không bắt tay, cũng không bảo hắn ngồi xuống, nói thẳng thắn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào mặt Bành Khoan.Bành Khoanh cúi đầu đứng trước bàn làm việc, mặt xấu hổ, luôn mồm nói:- Xin lỗi Liễu bí thư, tôi không làm tốt công việc, làm lãnh đạo nhọc lòng.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Đồng chí đúng là đã không làm tốt công việc, trước đó không lâu, có kẻ ngay trước mặt tôi, ở giữa thanh thiên bạch nhật ngang nhiên uy hiếp một phụ nữ yếu đuổi, tiếp theo đó sai lưu manh côn đồ xô xe vào đứa bé mười tuổi.

Còn hiện giờ cán bộ của văn phòng thành ủy cũng không được đảm bảo an toàn nhân thân nữa, xin hỏi đồng chí Bành Khoan, huyện Ngọc Tây rốt cuộc là thiện hạ của đảng, hay là thiên hạ của lưu manh côn đồ?Bành Khoan mồ hoi tuôn như suối, chẳng dám đưa tay ra lau, lắm ba lắp bắp nói:- Liễu bí thư, tôi...Tôi lập tức đi bố trí điều tra...Liễu Tuấn cười nhạt:- Đồng chí Bành Khoan, lần này lại định làm gì để lừa dối tôi nữa đây.- Liễu bí thư, tôi.Bành Khoan kinh hãi, mặt tái mét đi.- Lần trước các đồng chí điều tra Lương Lượng không có vấn đề gì, hết sức thanh bạch, tôi tôn trọng tính độc lập của tư pháp, cũng tôn trọng kết luận của cơ quan chính pháp.

Nhưng đồng chí Bành Khoan, Lương Lượng thực sự vô tội sao?Bành Khoan miệng đắng nghét, nói không ra lời.- Bành Khoan, tôi không muốn đồng chí kiểm điểm, cũng không muốn đồng chí thể hiện quyết tâm.

Tôi cho đồng chí 24 tiếng, nếu như không bắt được hung thủ đánh người về quy án, ngày mai tôi sẽ kiến nghị thành ủy Ngọc Lan điều chỉnh công tác của đồng chí.Liễu Tuấn nói xong phất tay một cái, không nhìn Bành Khoan thêm cái nào nữa.Bàn Khoan tim đập chân run, không dám nói nhiều, đứng nghiêm kính lễ rồi lui ra, vừa qua chỗ rẽ liền lấy di động gọi điện.- Mạnh bí thư, là tôi, Bành Khoan, hiện giờ rắc rối rồi...Bành Khoan lắp bắp đem lời của Liễu Tuấn lặp lại một lượt.Mạnh Kế Lương cau mày.Liễu Tuấn nổi giận rồi.Hơn nữa còn cực kỳ tức giận.- Một lũ ngu xuẩn!

Tự chuốc lấy cái chết.Mạnh Kế Lương nghiến răng rít lên.Bành Khoan hiểu ngay, nói mấy câu cám ơn Mạnh Kế Lương, rồi phóng như bay về huyện Ngọc Tây, chưa tới 6 tiếng đồng hồ, mấy tên lưu manh tham dự tấn công Trương Văn Ba đã bị bắt hết về quy án.

Công an cục vừa dùng chút thủ đoạn, mấy tên đó không chịu nổi, thừa nhận bị Lương Lượng sai phái đánh Trương Văn Ba, muốn hắn ngoan ngoãn không chạy kiện cáo khắp nơi.Vụ án đã rõ ràng, nhưng Bành Khoan không mừng nổi.Nguyên nhân không gì khác, Lương Lượng đã bỏ chạy, không biết là ai tiết lộ tin tức, xem ra công an huyện Ngọc Tây không phải ai cũng nằm trong sự khống chế của mình.Đương nhiên Bành Khoan không có tâm tư nào đi so đo chuyện này, điều hắn lo lắng chủ yếu là không có câu trả lời với Liễu Tuấn, nhớ tới thái độ lạnh lùng và câu nói khô khốc cuối cùng của Liễu Tuấn ở văn phòng thành ủy, Bành Khoan Bân giác rùng mình, không sao bình tĩnh lại được.Sự cứng rắn của Liễu nha nội thế nào Bành Khoan chưa đích thân trải nghiệm qua, nhưng đã nghe nói tới, nếu như Liễu Tuấn muốn điều chỉnh công tác của hắn thật thì không một ai ngăn được.

Mạnh Kế Lương đoán chừng cũng sẽ không vì hắn mà hoàn toàn trở mặt với Liễu Tuấn.Do dự mãi, cuối cùng Bành Khoan quyết định gọi điện xin chỉ thị của Mạnh Kế Lương, vào thời khắc quan trọng, cẩn thận một chút là hơn.- Lương Lượng chạy rồi à?Mạnh Kế Lương hiển nhiên là cũng không ngờ, tỏ ra có chút ngạc nhiên, có điều Bành Khoan ngạc nhiên hơn cả Mạnh Kế Lương, vì hắn nghe thấy Mạnh Kế Lương thở phào.Tại sao lại có thể như thế?Lương Lượng chạy rồi, mà Mạnh bí thư lại thở phào là sao?- Chạy thì chạy đi, số tài liệu lần trước tôi muốn anh lấy đã có chưa?Mạnh Kế Lương thong thả nói.- Có rồi ạ!

Bí thư sai bảo, tôi khẳng định làm theo 100%.Bành Khoan vội đáp, mặc dù Mạnh Kế Lương là “ân chủ” của hắn, nhưng ngày thường hắn cũng không nịnh nọt bừa bãi như vậy, mỗi người một khác, Mạnh bí thư tựa hồ không thích cán bộ cấp dưới làm như thế, nhưng hiện giờ tình huống khẩn cấp, Bành Khoan tất nhiên phải xun xoe một chút.Mạnh Kế Lương cười khẽ, có vẻ chẳng tức giận, hờ hững nói:- Vậy thì được, giao hết cho Liễu Tuấn đi!- Toàn bộ?Bành Khoan giật mình, hỏi ngược lại.- Đúng, toàn bộ.Mạnh Kế Lương nhấn mạnh thêm.Bành Khoan nghĩ một lúc, rồi dè dặt- Mạnh bí thư, số tài liều này có liên quan rất nhiều tới việc cải cách cổ phần của Cty điện cơ Ngọc Tây.Lời này là để nhắc nhở Mạnh Kế Lương, một khi giao ra sẽ khơi lên sóng to gió lớn, khi đó trâu bò húc nhau, đừng để đám ruồi muỗi gặp tai ương.

So với Liễu Tuấn và Lý Huệ, hắm chẳng là cái quái gì cả.Mạnh Kế Lương nói:- Bất kể là tài liệu gì, chỉ cần là Lương Lượng chính miệng nói đều giao cho Liễu bí thư không sót một trang.- Vâng thừa Mạnh bí thư.Mạnh Kế Lương đã nói chắc chắn như thế, Bành Khoan không dám nhiều lời.Biết Bành Khoan là kẻ đầu gỗ, không biết mấy chuyện vòng vo lắt léo, Mạnh Kế Lương dặn thêm mấy câu:- Lão Bành, giao số tài liệu này lên xong là anh hết việc, hiểu chưa?- Hiểu ạ, hiểu ạ, cám ơn Mạnh bí thư.Bành Khoan luôn miệng vâng dạ, kỳ thực hắn còn rất mơ hồ, như hiểu một chút, nhưng không rõ lắm, không khỏi thở dài, những người lãnh đạo thành ủy toàn là hồ ly, thực sự mình không sao đoán thấu được.Chút đầu óc này của mình đem so với người ta thực chẳng đáng gì.Buổi tối Liễu Tuấn tiếp Bành Khoan ở nhà, chẳng phải Bành Khoan muốn tới gần Liễu Tuấn, mà là làm xong xuôi việc này thì đã là buổi tôi, Bành Khoan vốn muốn đợi sáng hôm sau mới báo cáo với Liễu bí thư, nhưng nghĩ ngợi kỹ càng, vẫn quyết định báo cáo ngay trong buổi tối, Liễu bí thư cho hắn kỳ hạn 24 giờ, nhưng ai mà biết Liễu bí thư có kiên nhẫn đó không.Dù sao Liễu bí thư vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi luông thiếu kiên nhẫn.Thực hiện chỉ thị của lãnh đạo ngay trong ngày, vốn là một thủ pháp trong quan trường, rất nhiều cán bộ vì nhớ kỹ điều này mà quan lộ thênh thang, Bành Khoan không có hi vọng cao xa, chỉ cần giữ được vị trí hiện giờ là tốt lắm rồi.Bành Khoan lấy dũng khí gọi điện thoại cho Liễu bí thư, còn may, Liễu bí thư nghe hắn báo cáo, không hề tỏ ra có chút không vui nào, đồng ý cho hắn tới biệt thự số một.Vừa mới tiến vào biệt thư, Bành Khoan bị tòa biệt thư xa hoa này làm cho sửng sốt, hắn tới biệt thự của Mạnh Kế Lương rồi, nhưng so ra biệt thự thường ủy thành phố còn nhỏ hơn tòa biệt thự này của Liễu Tuấn.Đương nhiên điều này thì Bành Khoan không dám để lộ ra mặt, hết sức quy củ báo cáo tình huống với Liễu Tuấn, sau đó nhẹ nhàng đặt hồ sơ dầy trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cầm lên, thuận tay lật xem, mặt hiện ra nụ cười, ôn hoà nói:- Đồng chí Bành Khoan vất vả rồi.- Không vất vả, không vất vả, chấp hành chỉ thị của Liễu bí thư là phận sự của tôi.Bành Khoan thở phào, cảm giác lưng đã ướt đẫm Chương 885: Mượn thế lập uy- Liễu Tuấn, ra ngoài uống trà đi.Cận Hữu Vi gọi điện tới.- Sao thế, Cận đại công tử đổi khẩu vị rồi à?Liễu Tuấn trêu:Cận Hữu Vi mời y đi tiêu khiển cũng không phải là chỉ một hai lần nữa, cơ bản chỉ cần không phải có chuyện quá quan trọng là Liễu Tuấn sẽ không từ chối.

Nói ra cũng thú vị, hình như tới tỉnh A lâu như thế rồi, Trừ Khâu Tình Xuyên, Bàn Đại Hải và Đại Cương, Liễu Tuấn chỉ nhận lời mời “giải trí” của Cận Hữu Vi.Có điều Cận Hữu Vi mời không phải tắm hơi thì mát xa, nếu không thì là uống rượu, cái chuyện uống trà tựa hồ không dính líu dì tối Cận công tử, người này từ trên xuống dưới chẳng tìm thấy nổi một chút văn nhã.- Ha ha, gần đèn thì rạng mà!

Làm bạn với cậu lâu như thế, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng chứ, phải không?Liễu Tuấn cười nói:- Cận công tử khiêm tốn rồi, nói rõ địa phương đi!- Ngữ hậu thiêm tình, phòng trà Hoàng sơn vân vụ.Liễu Tuấn nhướng mày lên, lạnh nhạt nói:- Anh lại định xen vào đấy à?Vì phòng trả Hoàng sơn vân vụ là nơi Liễu Tuấn thường ghé thăm, chỉ cần không có ai chiếm dụng, Liễu Tuấn mỗi lần tới Ngữ hậu thiêm tình đều uống trà ờ đó.

Cận Hữu Vi lần đầu tiên mời y đi uống trà lại chỉ thẳng ra được cái tên này, tuyệt đối không phải là trùng hợp.- Không định xen vào, chỉ không muốn thấy bạn bè đánh nhau mà thôi.Cận Hữu Vi cũng không che dấu, nói thẳng thắn với thái độ thản nhiên.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Chỉ là là bạn của anh, nói thật ra, bạn của anh tôi chẳng để vào mắt.Cận Hữu Vi cười ha hả:- Tôi biết cậu không để vào mắt, nhưng hiện giờ cậu có cần dẫm chết người ta không?

Đừng quên là cậu tự muốn giành lấy cái chức phó bí thư này.- Anh còn định muốn xen vào tới khi nào?

Sớm vạch rõ giới tuyến đi, như vậy có lợi cho anh.Liễu Tuấn nhắc một câu.Cận Hữu Vi giật mình, nói:- Liễu Tuấn, tôi có thể coi đây là một loại tiết lộ tin mật không?- Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ!

Không ở trong thể chế, anh lại cố xen vào, anh thấy làm thế có sáng suốt không?Cận Hữu Vi trầm mặc một lúc, thở dài nói:- Không phải là ý của tôi, mà là ý của ông cụ.

Được rồi, tôi biết cậu nghĩa khí bạn bè, muốn tốt cho tôi, chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau.- Được, tôi sẽ tới.Liễu Tuấn đồng ý.Đặt điện thoại xuống, Cận Hữu Vi ngẩn ra một hồi lâu, rồi lại thở phào.

Xem ra ngày tháng của đệ nhất nha nội đã hết rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu kết thúc, có lẽ người bạn như Liễu Tuấn có lẽ sẽ lại gần hắn hơn.Cứ như hiện nay thực sự quá gượng gạo.Khi Liễu Tuấn tới Ngữ hậu thiêm tình thì muộn hơn so với thời gian hẹn mấy phút, không phải tắc xe, không phải là bận việc, mà là Liễu nha nội cố ý.

Đối với bạn bè của Cận Hữu Vi, y thực sự không nhìn vào mắt được, nếu chẳng phải nể mặt Cận Hữu Vi, Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng thèm để ý tới kẻ đó, nếu là hai nha nội gặp mặt, bất quy tắc một chút cũng được.Vì mấy phút đến muộn này, mà trong phòng trà, Lý Huệ đứng ngồi không yên, mặt lộ vẻ tức giận, nhịn không được nói:- Hữu Vi, cậu hẹn Liễu Tuấn rõ ràng rồi chứ hả?Cận Hữu Vi cười:- Yên tâm, y sẽ đến thôi.Lý Huệ liền hừ một tiếng.Cận Hữu Vi thầm lắc đầu, Lý Huệ có chút khôn vặt, nhưng thiếu trí tuệ lớn, không nói y trí tệ không cao, nhưng người này quá ham cái lợi trước mắt, tầm nhìn hạn hẹn, phương diện cách cục thiếu hụt.

Ông cụ nhà mình không để hắn lên làm phó bí thư, chắc cũng là có ý muốn mài bớt cái tính này đi.Vậy mà hắn không biết sống chết, muốn đối đầu với Liễu Tuấn, hiện giờ bị người ta dồn vào góc tường, chỉ biết chống đỡ, còn ương bướng không biết tiến biết lui.

Ông cụ nhà mình mà lui về thật, Lý Huệ không khéo bị người ta ăn không còn mẩu xuơng nào.- Anh Lý, một lát nữa Liễu Tuấn tới, cái thái độ này của anh không ổn đâu.Bất kể thế nào, ngày thường hai bên quan hệ không tệ, Cận Hữu Vi nhắc nhở một câu, Lý Huệ cho dù nhìn không rõ tình thế, ít nhất hắn rất tốt với Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi không thể trở mắt nhìn cố gắng của mình trôi theo dòng nước.Cận Hữu Vi tiếp xúc với Liễu Tuấn không lâu, nhưng hiểu rất rõ tính khi của y, hôm nay Lý Huệ có thể bỏ thể hiện xuống, có thái độ đúng mực, Liễu Tuấn nể mặt ông cụ và hắn, khẳng định sẽ không thái quá.

Nếu Lý Huệ còn không rõ tình thế thì gay to, cơ hội như thế, Liễu Tuấn tuyệt đối không cho một lần nữa.Cuộc gặp mặt hôm nay có liên quan tới tiền đồ của Lý Huệ.Cận Hữu Vi đối đãi với Lý Huệ, coi như tận tâm tận lực, thậm chí là không ngại phạm kỵ húy lớn, hẹn Liễu Tuấn ở phòng trà Hoàng sơn vân vụ, coi như dằn mặt khéo Liễu Tuấn một chút, chống lưng cho Lý Huệ.Lý Huệ không cam lòng, nói:- Hữu Vi, cần gì phải cỗ vũ đối thủ, diệt uy phong của mình?

Liễu Tuấn có ghê gớm đến đây thì đây vẫn là tỉnh A.Óc lợn.Cận Hữu Vi muốn chửi lắm rồi, nếu đám Hạ Hâm Xương nói câu này, Cận Hữu Vi chỉ cười xòa thôi, đám “thảo dân” hiểu sao được quanh co chốn cao tầng?

Nhưng Lý Huệ theo bên ông cụ nhà hắn bao năm, mà lại cứ lấy ánh mắt người dân thường nhìn nhận sự việc, Cận Hữu Vi không khỏi hoài nghi tầm nhìn của ông cụ.Tuyển loại thư ký gì thế này?- Anh Lý, nếu thái độ anh như thế tôi thấy thôi đi, đỡ làm hỏng chuyện.Cânj Hữu Vi cau mày nói:- Nói với anh thế này nhé, chuyện hôm nay là do ông cụ chính miệng bảo tôi.

Anh tự nghĩ cho ký càng đi.Ngoài dự liệu của Cận Hữu Vi, Lý Huệ lại cười:- Cám ơn Cận bí thư quan tâm, nếu như bí thư đã căn dặn như thế, tôi đương nhiên sẽ phục tùng mọi sự an bài của bí thư.Lý Huệ đột nhiên đổi thái độ, Cận Hữu Vi ngạc nhiên lắm, Lý Huệ có mỗi cái ưu điểm này, người khác không so sánh được, đó là coi mỗi một lời của Cận bí thư như “thánh chỉ”, bảo sao chấp hành y như vậy, nhưng hiện giờ Cận Hữu Vi nhìn ra, chuyện rõ ràng không đơn giản như hắn nghĩ ban đầu.Chẳng lẽ là Lý Huệ muốn dựa vào uy vọng của Liễu Tuấn để lập uy cho mình.Dám đối đầu với Liễu nha nội mạnh mẽ, bất kể là thắng bại ra sao, đều tăng thêm tiếng nói cho Lý Huệ ở trong chính phủ, vì ngoài khu cao tân và quốc xĩ, Lý Huệ còn quản lý rất nhiều công tác, những mảng đó Liễu Tuấn không xen vào được.

Hai miếng thịt kia dù sao cũng đã cắt ra rồi, Lý Huệ làm ra vẻ tranh giành một chút, tranh không được cũng chẳng sao, thể hiện thái độ cứng rắn của mình là được, công tác phân quản của Lý Huệ, kẻ khác muốn nhúng tay vào, thì hãy suy nghĩ cho kỹ.Xem ra leo lên được cấp độ này, chẳng ai đơn giản cả.Cận Hữu Vi đoán đúng rồi.Lý Huệ chỉ còn đợi mỗi một lời khẳng định này của Cận Tú Thật nữa thôi!Mọi người có thể cho rằng Lý Huệ kiêu ngạo, cho rằng thiếu kinh nghiệm chính phủ, nhưng nếu nhận định hắn kém thông minh thì nhầm to.Cận Tú Thật có ý gửi hắn xuống làm “cứu tinh” cho Đinh Ngọc Chu, nhưng lão Đinh lại đồng ý với Hà Duyên An để Liễu Tuấn làm phó bí thư, công tác chồng chéo với hắn là ý gì?Tưởng Lý Huệ không hiểu hay sao?Kỳ vọng của Cận Tú Thật, “lòng dạ bất lương” của Đinh Ngọc Chu, lại thêm cấp trên trực tiếp Thôi Phúc Thành chắc chắn chẳng để yên cho hắn thuận lợi triển khai công tác, còn Liễu nha nội mà hắn bị bắt phải “đối địch”.Nếu hắn từ từ làm quen với công việc, chậm rãi thong thả theo lối thông thường, sợ rằng chỉ có nước bị đầy ra rìa, tốt lắm thì làm chân sai vặt chỉ đâu đánh đó cho Đinh Ngọc Chu như Đỗ Văn Nhược trước kia, chỉ cần rời lão Đinh ra là thành con số 0.Với sự kiêu ngạo của Lý Huệ sao có thể chấp nhận được.Vì thế hắn xông vào “giành ăn” với Liễu Tuấn, hơn nữa không ngại cho tất cả mọi người thấy điều này.

Công khai “tuyên chiến” với Liễu Tuấn.Nếu hắn không bị Thượng Việt lừa làm lâm vào thế bị động.Nếu hắn không phải chỉ làm ra vẻ để danh chính ngôn thuận vứt hai công việc hắn “giây dưa” với Liễu Tuấn, cắt đi “nguồn” gây mâu thuẫn giữa hai bên mà quyết tâm đấu tranh thực sự thì kết quả chưa rõ được đâu.Lý Huệ chỉ quát tháo mấy câu, phê duyệt vài chữ, là có một Bành Khoan thấp tha thấp thỏm, Đinh Ngọc Chu suy trước tính sau, Liễu nha nội chạy một hơi tới Giang Khẩu tìm Trương Văn Ba, toàn thành ủy nín thở theo dõi diễn biến.Còn hắn chỉ ngồi trong văn phòng ung dung uống trà và chờ một câu nói của Cận Tú Thật.Nói thể nào thì Lý Huệ ra một chiêu quá đẹp, lừa được hầu hết mọi người, chẳng những lập nên uy vọng, còn mau chóng hòa nhập vào đời sống chính trị ở Ngọc Lan.Tất cả đều là giả, chỉ có một điều là thực: hắn đúng là chả ưa gì Liễu Tuấn.Nhưng tình cảm không ảnh hưởng tới hành động của hắn.Không lâu sau, phục vụ kéo cửa ra, thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện.Cận Hữu Vi mỉm cười đứng dậy:- Tới rồi!Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Lý Huệ, không hề có ý chào hỏi hắn, đây không phải trường hợp công chúng, Liễu nha nội hoàn toàn không cần phải giả bộ.Tôi khinh anh đấy, làm gì được nhau nào?Lý Huệ làm thư ký nhiều năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý không kém, sự khinh miệt của Liễu Tuấn sao hắn lại chẳng nhìn ra?

Nhưng không tức giận lắm, đứng dậy cười giả dối đưa tay ra.- Chào Liễu bí thư.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, tay tựa hồ chỉ như tùy ý chạm vào tay Lý Huệ một cái rồi thôi như sợ bẩn, ngay một câu “cháo Lý thị trưởng” cũng chẳng thèm có, đi thẳng tới vị chí chủ, nói với phục vụ:- Phục vụ, pha trà hoàng sơn vân vụ.Thấy Lý Huệ mặt đò bừng, Cận Hữu Vi cười khổ trong lòng, đánh mắt với Lý Huệ.Lý Huệ tỉnh lại, ngượng ngùng ngồi xuống vị trí khách.Kỳ thực Liễu Tuấn không có ý kiến gì với con người của Lý Huệ, y có ý kiến với chuyện thối tha Lý Huệ làm, Lý Huệ giật dây tổ điều tra, để làm một bản báo cáo “bình an vô sự” chứng minh Cty điện cơ làm việc hoàn toàn hợp lý hợp pháp, không có sơ hở nào.

Sự thực chứng minh đó là lời nói dối lớn.Trong hồ sơ Bành Khoan giao ra, có ghi chép lời khai của Lương Lượng, đương nhiên Lương Lượng không khai báo vấn đề cổ phần hóa, Bành Khoan cũng không hỏi tới vấn đề này.

Trước đó Liễu Tuấn đi báo án nói Lương Lượng câu kết lưu manh côn đồ uy hiếp Trầm Đan, tài liệu của Bành Khoan chủ yếu nhắm vào việc đó.Theo tài liệu cho thấy, tên Lương Lượng này đúng là thứ du côn đúng nghĩa, danh nghĩa là phó giám đốc Cty điện cơ, cán bộ quốc gia cấp phó xử, nhưng làm không ít chuyện xấu, là tên đầu sỏ lưu manh.Một người như thế mà lên tới chức phó giám độc, công an huyện Ngọc Tây sau khi làm rõ tinh huống lại chỉ giam bảy ngày, xử phạt hành chính, khi Liễu Tuấn tới Giang Khẩu, âm thầm thả người ra.Điều này làm Liễu Tuấn cực kỳ bất mãn.Cơ quan chính pháp hiện nay ở Ngọc Lan thật không ra gì, trừ khu Trường Hà dưới sự quản lý của Vương Bác Siêu, công tác còn khá đắc lực, các khu huyện khác, thậm chí cả thành phố Ngọc Lan cũng có hiểm nghi “bỏ rơi nhiệm vụ”.Có điều Liễu Tuấn tạm thời chưa động đến nó.Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hiện giờ trọng tâm công tác của y là cải cách quốc xĩ và khu cao tân, nếu xung đột với Mạnh Kế Lương sẽ tiêu hao quá nhiều tinh lực, không được chuyện gì ra chuyện gì.Hơn nữa Liễu Tuấn biết đây không phải vấn đề cá nhân của Mạnh Kế Lương, mà là vấn đề cả một thể chế, thiếu sự giám sát cần thiết, dựa vào một mình y đi xoay chuyển tác phong của cơ quan chính pháp rất khó đạt được hiệu quả, cho dù hạ được Mạnh Kế Lương thì kẻ mới lên quá nửa vẫn như thế, thế chế này là vậy, mà hệ thống chính pháp Liễu Tuấn không quản được.Cho nên sự chú ý của Liễu Tuấn vẫn tập trung ở Cty điện cơ, tra rõ vấn đề của công ty này, phân tích một phen, là tài liệu giáo dục phản diện không tệ, có thể mau chóng triển khai công tác cải cách, có bài học của Thượng Việt, những kẻ khác sẽ tỉnh táo hơn.Nhưng hạ Thượng Việt rồi, chỉnh đốn công ty điện cơ ra sao có rất nhiều lựa chọn, đó mới là nguyên nhân quan trọng hôm nay Liễu Tuấn chịu tới đây.

Chương 886: Tất cả phải làm theo ý của tôiNữ phục vụ mặc áo màu ngà, ngồi ngay ngắn pha trà, động tác ưu nhã.Phục vụ của Ngữ hậu thiêm tình đều được chọn lựa tỉ mỉ, tuổi không nhiều, không ít, luôn từ giữa 25 tới 30, vừa có phong vận thiếu phụ trưởng thành, có cái rực rỡ, có ngây thơ chưa hiểu đời của thiếu nữ thanh xuân, vóc dạng mặc dù không phải ai ai cũng thưởng đẳng, nhưng khí chất đều rất tuyệt, mỗi một động tác đều làm người ta dễ chịu.Trong phòng trà chỉ còn lại tiếng đồ pha trà chạm vào nhau, ba vị khách đều không nói gì.Thấy sắc mặt Lý Huệ âm u, Cận Hữu Vi cười nói:- Liễu Tuấn, nơi này khung cảnh ưu nhã, thanh tĩnh thư thái, quả nhiên không tệ.Liễu Tuấn cười khẽ.Cận công tử thấy không khí lạnh nhạt nên "pha trò" thôi, kỳ thực Cận Hữu Vi thích tràn trề chén chú chén anh, đèn xanh đèn đỏ thác loạn, chứ ngồi ở trong phòng trà này, toàn thân cảm thấy bứt rứt khó chịu.Quả nhiên, câu sau lộ ra ngay "bản chất" của Cận công tử.- Này Liễu Tuấn, anh Lý, hai người đừng sưng cái mặt lên được không?

Tôi ngột ngạt chết đi được, hay là gọi vài cô em tới chơi cho vui?Một tiếng "choang" giòn vang lên, tựa hồ tay phục vụ run lên, đụng phải thứ gì đó, đôi mắt đẹp như vô ý liếc qua mặt Cận Hữu Vi.Khách tới Ngữ hậu thiêm tình có không ít tay ăn chơi, ngày thường đập phá chác táng, chuyện thối tha gì cũng làm rồi, nhưng tới nơi này đều trở nên phong nhã, ít nhất thì cũng là "học đòi làm sang", để thể hiện thân phận cao quý của mình.

Ai như vị Cận công tử này, công nhiên muốn gọi "gái" tới chơi cho vui, nhìn hắn cũng áo quần bảnh bao, tướng mạo cũng không thô lỗ lắm, sao suy nghĩ thấp kém như vậy?Liễu Tuấn cười:- Cận Hữu Vi, nếu anh mời tôi tới đây, chẳng lẽ còn không biết quy củ của Ngữ hậu thiêm tình, không cho phép làm những chuyện bậy bạ.- Tôi nhổ vào!

Rốt cuộc là chủ to hay khách to?

Tôi tới tiêu tiền, thích gì làm nấy.Cận công tự phật ý rồi.Liễu Tuấn biết hắn lại lên cơn, hẹn Liêu Tuấn tới đây, sao có thể không biết ai bảo vệ địa bàn này?

Nếu không phải đứng sau lưng là Khâu Tình Xuyên, Ngữ hậu thiêm tình cũng chẳng có nhiều "quý nhân" tới chiếu cố như vậy, nhưng mọi người chỉ giữ trong lòng.Cận Hữu Vi móc điện thoại ra, nói oang oang:- Tôi biết ở đây quy củ lớn, các cô em bán nghệ không bán thân, tôi gọi ở nơi khác tới là được chứ gì.Phục vụ lại liếc Cận công tử một cái, muốn nói lại thôi.Liễu Tuấn cười:- Vậy anh thử xem, đừng để bị bảo vệ ném ra ngoài.Lý Huệ tròn mắt.Ở tỉnh A này còn có ai dám ném Cận công tử ra ngoài?

Bảo vệ nào lớn gan như thế?Không ngờ Cận Hữu Vi thu điện thoại lại thật, làu bàu:- Giả dối...Ghét nhất đám khốn kiếp làm ra vẻ đứng đắn!

Được, lần sau cứ tới chỗ Hạ Hâm Xương cho xong.Lý Huệ càng kinh hãi, bất giác ngồi thẳng lưng lên, hóa ra bối cảnh phía sau trà lâu này cũng khó lường, ngay cả Cận công tử cũng phải kiêng kỵ như vậy.Phục vụ pha trà xong, rót cho ba vị khách ba chén trà vàng ươm thơm ngát, nhẹ giọng nói:- Quý khách, mời dùng trà.Cận Hưu Vi cầm chèn trà lên, nốc một hơi hết sạch, khoát tay nói:- Cô ra ngoài đi, chúng tôi muốn nói chuyện.Phục vụ lại rót cho Cận Hữu Vi một chén đầy nữa, rồi mới đứng lên, khẽ khom người chào khác, nhẹ nhàmg đóng cửa lại.

Gặp phải người thô tục như thế, Liễu bí thư cũng chẳng biết làm sao, lắc đầu ngao ngán.- Này Liễu Tuấn, mọi người đều là bạn, hôm nay cậu tới đây là nể mặt tôi rồi, chuyện Cty điện cơ Ngọc Tây, cậu nói ra điều kiện đi.Cận Hữu Vi nói thẳng thừng.Liễu Tuấn thong thả nhấ một ngụm trà, thản nhiên nói:- Đáng bắt phải bắt, đáng nghỉ phải nghỉ, tất cả đạp đổ làm lại, tôi sẽ phái người tới tiếp quản.Lý Huệ nheo mắt lại, nói theo kiểu Liễu Tuấn còn gì để mà thương lượng nữa, những lời nói trước kia của Lý Huệ hắn đều là rác hết, cái tát này quá đanh gọn.Cận Hữu Vi liếc Lý Huệ rồi lại nhìn Liễu Tuấn, cười cợt nói:- Liễu Tuấn, lời này rất cứng!

Được, cứ theo cậu mà làm, đạp đồ làm lại.

Nên nghỉ thì thì, tôi thấy rất có lý!

Nhưng...Cái nên bắt thì bắt, có thể có đối đãi khác được không?Lý Huệ vẫn không tỏ chút thái độ gì, nhưng thực ra lỗ tai đã dựng lên, hiện giờ hắn cũng biết, công ty điện cơ không "sạch sẽ" như Thượng Việt nói, có điều Lý Huệ vẫn muốn bảo vệ Thượng Việt, chẳng phải là vì nể mặt bạn bè hay đồng hương, mà vì là thể diện của Lý thị trưởng.Ai chả biết quan hệ của Thượng Việt và Lý Huệ không tệ, nếu ngay cả Thượng Việt cũng không giữ được, về sau uy tín của Lý thị trưởng sẽ rất có vấn đề.Lý Huệ cũng thừa nhận, Liễu Tuấn lợi hại, nhưng nơi này là tỉnh A, bí thư là Cận Tú Thật, quy tắc ngầm trong quan trường cũng phải chú ý chứ?

Đừng tưởng rằng là nha nội là có thể thích gì làm nấy, không nể mặt ai.Vì suy nghĩ "cổ hủ" kiểu cán bộ bản địa này, hắn mới không ngại nhảy ra đối đấu với Liễu Tuấn, dù biết y rất lợi hại.Hắn thông minh, nhưng đánh giá về Liễu Tuấn chưa đủ.Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, dựa lưng về phía sau, không nóng không lạnh nói:- Sao, Cận công tử lại muốn làm thuyết khách à?

Tôi nói này, anh chơi với đám bạn bè ra hồn một chút được không?

Thượng Việt tới công ty điện cơ bốn năm làm thua lỗ hơn 20 triệu, đã thế lại còn đám lưu manh côn đồ như Lương Lượng chiếm đoạt tài sản quốc gia!

Loại người này có gì đáng để anh xin thay?Cận Hữu Vi ngượng ngập nói:- Thế nào thì người ta làm cán bộ hai mươi mấy năm, không có công thì cũng tốn sức mà...- Nói càn!

Hắn tốn chút sức lực gì?

Hoàn toàn là con sâu mọt!

Loại khốn kiếp như thế không giết đã là khoan dung rồi.Liễu Tuấn khinh bỉ nói.Liễu Tuấn dám ăn nói như thế với Cận Hữu Vi?Lý Huệ ngạc nhiên nhìn thấy, Cận Hữu Vi chẳng có chút gì phật ý, chỉ cầm cốc trà trầm ngâm không nói, hồi lâu mới lên tiếng:- Vậy để chính phủ thành phố raxử lý được không?

Dù sao công ty điện cơ do cục công nghiệp thành phố quản lý...- Được!

Nhưng phải làm theo quy của của tôi, không có phép méo mó một chút nào....Trên cuộc họp chính phủ, Lý Huệ bất ngờ đưa ra kiến nghị chỉnh đốn công ty điện cơ Ngọc Tây.- Các đồng chí, căn cứ vào điều tra, công ty điện cơ Ngọc Tây trong quá trình cải cách cổ phần tổn tại rất nhiều vấn đề, cá biệt có người phụ trách câu kết với thương nhân bất hợp pháp, đánh giá thấp tài sản quốc gia, không coi pháp luật vào đâu, cố ý biển thủ tài sản quốc gia nhét túi riêng...Các động chí, đó là đám sâu mọt!

Công ty điện cơ nảy sinh ra sâu mọt lớn!

Đối với hành vi này, chính phủ thành phố kiên quyết không thể ngồi yên!

Vì thế tôi kiến nghị lập tức tiến hành chỉnh đốn công ty điện cơ Ngọc Tây, việc cổ phần hóa lập tức ngừng lại, tất cả tài sản, kẻ cả bất động sản và không phải bất động sản đều đóng băng.Lời này vừa nói ra mọi người đủ thái độ khác nhau.Đa số là ngạc nhiên, trước đó không lâu chẳng phải đã điều tra toàn diện rồi sao?

Công ty điện cơ sạch sẽ sao chớp mắt một cái lại thành sâu mọt rồi?Chuyện này đúng là thú vị.Chung Vĩnh Minh sắc mặt trắng bệch.Lý thị trưởng sao thế, lại "ca cùng một giọng" với Liếu Tuấn là thế nào?Thôi Phúc Thành khóe miệng có nụ cười trào phúng rất khẽ, không biết trời cao đất dầy muốn đối đầu với Liễu Tuấn, giờ biết sai chưa?

Tự vả mặt mình, sướng nhỉ!Đối với phó thị trưởng thường vụ rõ ràng thuộc về Đinh hệ như thế, Thôi Phúc Thành cảnh giá cao độ, giờ Lý Huệ bị ăn đòn, Thôi Phúc Thành tất nhiên là rất vui.

Đỗ Văn Nhược mới rớt đài, Lý Huệ mới lên, chưa nắm bắt hết tình hình, Thôi Phúc Thành tận dụng trọng vẹn thời gian này, gây dựng nên quyền uy của thị trưởng.

Có điều Thôi Phúc Thành có có kiêng kỵ Lý Huệ, không ngờ Liễu Tuấn tát cho một cái nhanh như thế, Lý Huệ còn nuốt hết răng vào bụng, ngoan ngoãn ra mặt cầm cờ hò hét cho Liễu Tuấn.Vừa đàn áp được Lý Huệ, mình lại không phải ra mặt đắc tội với ai, Thôi Phúc Thành rất khoan khoái.Nhưng Thôi Phúc Thành không biết, Lý Huệ được "tự vả vào mặt" còn do Cận Hữu Vi ra mặt nói đỡ mới có, nếu không Liễu Tuấn trực tiếp vung tay lên rồi.Lý Huệ vừa nói xong, một số người phụ họa ngay, ai cũng biết quan hệ giữa Lý Huệ và Thượng Việt, hiện giờ Lý thị trưởng vì lợi ích quốc gia mà "đại nghĩa diệt thân" quả nhiên đầy tớ tốt của nhân dân.- Thị trưởng có ý kiến gì không?Lý Huệ cay đăng nuốt nuớc bọt xuống, cố lấy tinh thần hỏi Thôi Phúc Thành ngồi trên đài chủ tịch.Thôi Phúc Thành mình cười:- Về nguyên tắc tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Lý Huệ, đối với đám sâu mọt này không thể nhẹ tay được.

Hơn nữa, công ty điện cơ là quốc xĩ cốt cán của thành phố, nhất định phải cẩn thận tiến hành cổ phần hóa, đảm bảo có lợi cho công ty, lại không để cho tài sản quốc gia thất thoát.

Công tác này do đồng chí Lý Huệ quản, vậy đồng chí hãy đi đầu, dồng chí Chung Vĩnh Minh hỗ trợ, từ cục công nghiệp và các ban nghành liên quan tổ chức tổ điều tra chuyên môn, tới công ty điện cơ, tiến hành chỉnh đốn.Thôi Phúc Thành an bài như thế, coi như cứu vãn một chút thể diện cuối cùng với Lý Huệ, hắn liền khẽ gật đầu, thể hiện sự cám ơn.Thế nhưng Thôi Phúc Thành đổi giọng ngay, nói:- Có điều, đồng chí Lý Huệ, thành ủy phân công bí thư Liễu Tuấn quản lý việc này, đồng chí nhất định phải kịp thời báo cáo, xin chỉ thị của Liễu bí thư.Lý Huệ bình tĩnh gật đầu.Lời của Thôi Phúc Thành rõ ràng coi Lý Huệ và Chung Vĩnh Minh thành cấp dưới của Liễu Tuấn, nhưng lúc này Lý Huệ không ngờ chẳng có chút khó chịu gì, tựa hồ rất thản nhiên Chương 887: Nhã hứng của Nghiêm Ngọc ThànhCông ty điện cơ Ngọc Tây cải cách vô cùng thuận lợi, đám tham quan vô lại cầm đầu là Thượng Việt bị bắt quy án, nghe nói sẽ bị phán trọng hình.

Ngoài ra một kẻ phạm tội khác là Lương Lượng vẫn đang bỏ trốn, công an huyện Ngọc Tây xin sở công an phê chuyển, phát lệnh truy nã Lương Lượng.Ban bệ của Cty điện cơ làm mới, Đậu Dĩ Đức, người nói đỡ cho Trầm Đan ở trong hiệu ăn "Hảo tái lai" hôm đó được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty, Đậu Dĩ Đức trước kia là phó giám đốc, là thành viên duy nhất còn sót lại trong ban lãnh đạo trước kia.

Đồng thời văn phỏng cải cách quốc xĩ phái tiểu tổ giám sát tới công ty điện cơ tiến hành giám sát toàn bộ quá trình cải cách, Trương Văn Ba được bổ nhiệm làm tổ trưởng, trực tiếp chịu trách nhiệm với Liễu Tuấn.Tất cả những chuyện này danh nghĩa do chính phủ chủ đạo, thực tế đều làm theo ý Liễu Tuấn, không có chút sai lệch nào.Liễu Tuấn tốn công như thế, không gì ngoài lập uy: Giết gà dọa khỉ.Ngay cả Thượng Việt quan hệ mật thiết với Lý Huệ như thế còn bị hạ, những kẻ khác sao không run sợ?

Hai văn phòng giúp việc của Liễu Tuấn lập tức phái mười mấy tiểu tổ, bắt đầu tìm hiểu điều trả các quốc xĩ quy mô, lấy tư liệu đầu tiên, công tác cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan được triển khai toàn diện.Có điều nhân vật chủ đạo của tất cả chuyện đó không ở Ngọc Lan, mà về thăm vợ con rồi.

Chớp mắt đã tới ngày lễ 1/5, Liễu bí thư vứt hết công việc, chạy thẳng về Đại Ninh.Liễu Dương đã hơn nửa năm, mọc hai cái răng thỏ, nằm trong lòng cha ê a học nói, thi thoảng giơ bàn tay nhỏ mũm mỉm ra đánh lên mặt Liễu bí thư.Liễu bí thư cười ha hả:- Giỏi lắm, trên thế giới này, con là người đầu tiên dám tát vào mặt ba đấy.Thấy y cười, Liễu Dương như được khích lệ, càng tát nhiệt tình hơn, cười khanh khách.Phi Phi mặc váy trắng muốt đứng bên cạnh cười mỉm, sau khi làm mẹ, vóc dáng cô vẫn thon thả yểu điệu, chỉ ngực tăng quy mô hơn một chút, nếu không phải người quen biết, chẳng ai tin là cô đã có con.Ngày lễ 1/5 Nghiêm Ngọc Thành đúng lệ nghỉ ngơi, ăn sáng xong, chắp tay sau lưng ra ngoài tản bộ.Điểm này làm Liễu bí thư rất phục.Vì vĩ nhân qua đời, cao tầng các phái hệ đấu đá tới cao trào, nhất là tầng cấp hạch tâm tranh đấu, càng dữ dội.

Đại hội đảng lần thứ 15 sắp mở, số ủy viên bộ chính trị sẽ tăng thêm một chút, nhưng nhân số tạo nên thường ủy sẽ không đổi, có điều khuôn mặt chưa chắc đã giữ nguyên.Bảy chức vị trong thường ủy hiện giờ có thể xác định sẽ tại nhiệm chí có ba người, trong đó đương kiêm thủ trưởng số một dự bị nhất định sẽ tại chức, Hồng phó thủ tướng lên làm thủ tưởng, cũng là theo xu thế lớn, còn về nội bộ quân đội, đại khái hoàn thành điều chỉnh, các hệ phái đạt thành tiếng nói chung.Nhiều biến số nhất là vấn đề đi ở của một đại lão lãnh đạo mặt ngoài của hệ phái Nghiêm Liễu.Vị thủ trưởng này uy vọng trong đảng khá cao, thanh liêm chính trực, kinh nghiệm đảng bộ vô cùng phong phủ, am hiểu chính trị, nổi danh cứng rắn, điều duy nhất bất lợi là tuổi hơi cao.Gần đây Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài liên tục lên kinh thành, thương đàm với các đại lão có trọng lượng trong hệ phái, tất nhiên vì bố cục mới này, thời khắc quan trọng như thế, Nghiêm Ngọc Thành vẫn có nhã hứng đi kiếm bạn cờ trong dân gian, đùng là khí độ ngày càng trầm ổn.Liễu Tuấn bế Dương Dương hỏi:- Phi Phi, trông con có cực không?- Không có đâu, em bé rất là hay.Phi Phi lắc đầu, đưa tay ra bẹ má béo múp của Dương Dương, Liễu Dương liền há miệng ra muôn cắn.

Phi Phi trước nay luôn thích trẻ con, giờ làm mẹ rồi, chẳng biết còn cưng chiều Dương Dương thế nào.Phi Phi reo lên:- Hi hi, em bé đói bụng rồi, phải cho ăn sữa thôi.Liễu Tuấn choáng.Không phải chứ?

Chỉ là một động tác thói quen của trẻ con thôi, cứ cái gì ở gần miệng đều thử cắn một cái, Phi Phi lại thấy gió bảo là mưa, vội đi pha sữa.Phi Phi cũng ủng hộ nuôi con bằng sữa mẹ, nhưng cô lại không có nhiều sữa, Liễu Dương và cha nó giống nhau, rất háu ăn, chỉ mới hai ba tháng mà sữa mẹ rõ ràng không đủ nữa, phải ăn thêm sữa bột, tới nửa năm tuổi, cơ bản hoàn toàn nuôi bằng sữa ngoài.- Đừng vội, Phi Phi, em bé không đói, vừa mới ăn một bình sữa, làm sao mà đói nhanh như thế được.Liễu Tuấn cuống quít ngăn vợ lại.Phi Phi làm mẹ rồi tính cách vẫn ngây thơ như trước, không biết ngày thường cô trông con như thế nào, may mà còn có Giải Anh và bảo mẫu, cũng không cần quá lo.- Không phải, em thích nhất là nhìn con ăn, cái mồm chóp chép bú sữa hay vô cùng.Phi Phi liền dừng lại, nhưng vẫn còn tiếc nuối.

Liễu Tuấn lại choáng váng một trận nữa, bà mẹ kiếu gì thế này?

Vì thích nhìn con uống sữa, mặc kệ nó có đói hay không, cứ mang bình sữa tới.Liễu Tuấn hỏi Giải Anh:- Mẹ, Phi Phi thường ngày ở nhà chăm Dương Dương như vậy sao?Giải Anh cười:- Nó à, cơ bản chỉ gây thêm rắc rối, không càng giúp càng bận là tốt lắm rồi.Thấy con rể trở về, Giải Anh tâm tình rất tốt, đẩy con gái ra rìa một chút, Phi Phi lập tức không chịu, phụng phịu nói:- Mẹ, sao lại nói con như thế, ngày nào còn chẳng bế em bé đi ngủ.Giải Anh mắng yêu:- Cái này con đừng nói nữa thì hơn, bản thân con còn là đừa bé, nửa đêm phải để mẹ dậy đắp chăn cho.Phi Phi đỏ mặt nhưng không phản bác nữa, chắc là bị mẹ nói trúng rồi.- Đi nào Phi Phi, chúng ta bế con ra công viên đi dạo, tiện thể xem lão ba đang làm gì?- Đánh cờ chứ còn làm gì nữa.Phi Phi tuy miệng nói thế nhưng lại hết sức tán thành đề nghị này của chồng.

Tung tăng đẩy xe nôi ra, nhưng Liễu Tuấn không đặt con vào trong xe, cả đường đều ôm Dương Dương trêu chọc không ngừng, vui vẻ vô cùng.Dù sao Liễu bí thư từ nhỏ học võ sức khỏe tráng kiện, không sợ mệt.Khu thường ủy tỉnh ủy ở ngay một bên hồ, nhưng muốn tới chỗ náo nhiệt phải đi vòng vèo rất nhiều đường, cũng may là thời tiếc không tệ, nắng nhẹ, chậm rãi rảo bước, Huyên Huyên và Lam Lam đi theo không xa, hết sức thoài mái.Công viên chiếm diện tích rất lớn, phong cảnh tươi mát, là nơi để cư dân tỉnh thành tới nghỉ ngơi trong ngày lễ tết, hôm nay là ngày 1/5 người đi chơi công viên càng nhiều, rộn ràng đông đúc, náo nhiệt vô cùng.Phi Phi hết sức phấn khởi, mua một quả bóng bay hình con chuột cho Dương Dương cầm, mới đầu Dương Dương thích lạ, cầm rất chặt, một lúc sau chắc là chán rồi, thả tay cho bay đi.

Phi Phi chạy theo bắt lại, đưa cho con trai, lần này chú nhóc con không nể mặt nữa, mẹ vừa buông tay là hất đi, Phi Phi lấy về mấy lần nữa, kết quả vẫn giống nhau.- Giỏi nhé, thấy ba ba về là làm cao rồi, đợi ba ba con đi làm, mẹ không để ý tới con nữa.Phi Phi tức giận "uy hiếp" con trai.Dương Dương cười khanh khách.Phi Phi giằng lại con trai, hôn hít một hồi.- Phi Phi, nhìn kìa...Liễu Tuấn chỉ vào một cây xi cách đó không xa.Phi Phi thuận theo tay y nhìn tới, thấy Nghiêm bí thư ngồi ngay ngắn dưới tán cây, nhìn chăm chú vào bàn cờ, đang cùng một người trẻ tuổi đánh giết không phân thắng bại.- Ấy, đó không phải là người hay đánh cờ với ba.Phi Phi có chút ngạc nhiên.Liễu Tuấn trước kia khi ở huyện Ninh Bắc, thường cùng Nghiêm Ngọc Thành tới công viên đánh cờ, ông có mấy người bạn cờ, thường là người tầm tuổi, sau khi tới Ngọc Lan rồi tất nhiên không còn tiện nữa, không biết Nghiêm Ngọc Thành đổi bạn cờ.

Nghiêm bí thư tính cách xưa ngay không chịu thua, nói không chừng thích cùng người trẻ tuổi lấy cứng chọi cứng cũng chưa biết chừng.- Qua xem sao.Liễu Tuấn ôm Dương Dương, thong thả đi tới.Trên bàn cờ, Nghiêm Ngọc Thành đã chiếm ưu thế, xe pháo sang sông uy hiếp đối phương.

Người thanh niên đánh cờ với ông tuổi chỉ hai mấy, ăn mặc rất bình thường, đang chau mày nghĩ nước.

Nghiêm bí thư lấy thuốc lá ra cho lên miệng, Liễu Tuấn đưa Dương Dương sang tay trái rồi châm lửa cho ông.Nghiêm Ngọc Thành quay đầu nhìn lại con rể một cái khẽ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên bàn cờ, thong dong hút thuốc, dương dương tự đắc.

Liễu bí thư biết ông đánh ờ thắng ít thua nhiều, lần này hiếm khi thắng được một ván, đương nhiên đắc ý, không khỏi bật cười.Ngay cả Nghiêm đại bí thư cũng không thắng nổi, người trẻ tuổi này sức cờ chả ra sao.Quả nhiên thêm vài nước đi nữa, Nghiêm Ngọc Thành đã chiếu hết.- Thua rồi.Chàng trai trẻ rất buồn bực vỗ lên bàn cờ.Nghiêm Ngọc Thành cười khà khà, đắc ý nói:- Chàng trai trẻ, cậu thua hai ván rồi, có muốn chơi nũa không.- Chơi thì chơi, có điều lần này phải đánh cuộc.Người trẻ tuổi tựa hồ rất không phục, nhao nhao lên, không đợi Nghiêm Ngọc Thành nói gì, móc ra 50 đồng đặt lên bàn cờ đá:- Cuộc 50 đồng.Nghiêm Ngọc Thành cười:- Chàng trai trẻ, đánh bạc không hay đâu.- Sao?

Không dám cược à?

Không dám thì thôi.Người đó nói chuyện rất xấc.Nghiêm Ngọc Thành muốn thử lắm, chỉ ngại thân phận bí thư tỉnh ủy, không tiện tiếp lời, Liễu Tuấn liền cười móc ra một tời 100, đặt lên bàn cờ:- Được, thì cược 50 đồng, chọn cờ đi.- Cần gì chọn, chấp các người cở đỏ là được.Người đó liếc Liễu Tuấn một cái, nói rất khinh thường, mắt thoáng qua vẻ đắc ý Chương 888: Cao tầng bố cụcThấy người thanh niên bề ngoài mộc mạc đột nhiên lộ vẻ giảo hoạt, Liễu Tuấn trong lòng máy động, sớm nghe nói thành phố Đại Ninh có những tay sống bằng nghề lừa gạt, hôm nay chẳng lẽ gặp phải rồi sao?Thủ đoạn lừa gạt này, ví như đánh cờ, thường thì cá cược phá cờ thế, Nghiêm bí thư cho dù thích đánh cờ, song cũng tự biết sức cờ của bàn thân, nhất định sẽ không cùng người ta chơi phá thế cờ.Người trẻ tuổi này có lẽ là một thành viên của "bang lừa cờ" rồi.Hai bên dàn trận, người thanh niên thế cở không thay đổi bao nhiêu, vẫn cứ phòng thủ, không bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành chiếm được thế thượng phong, ăn của đối phương một con mã, Nghiêm bí thư liền lộ ra vẻ đắc ý.Nghiêm Ngọc Thành tính cách như thế, chuyện nghiêm túc luông thong thả, biết phân nặng nhẹ, khá có phong phạm vương giả, khí độ lãnh tụ.

Nhưng đánh cờ, câu cá mấy ngón giải trí vặt vãnh thì rất thiếu tu dưỡng, hỉ nộ ái ổ đều lộ hết ra mặt.

Mặc dù thua rồi tuyệt đối không nổi giận với đối thủ, nhưng nếu thẳng, khó tránh khỏi đắc ý một phen.Liễu Tuấn dần cau mày lại.Người thanh niên kia mặc dù vẫn thủ thế, nhưng phân phối cờ rất hợp lý, Nghiêm Ngọc Thành hơn một quân mã nhưng trong thời gian ngắn khó tấn công vào được, ngược lại nhìn bố cục, mơ hồ tạo thành uy hiếp với Nghiêm Ngọc Thành, một khi người thanh niên tấn công sẽ xộc thẳng vào thế trận bỏ trống của Nghiêm Ngọc Thành.Quan trọng nhất là hắn đi cờ cực nhanh, gần như không cần suy nghĩ, so với vừa rồi cau mày suy nghĩ, như hai người hoàn toàn khác.

Từ đó có thể thấy kỳ thực sức cờ hơn xa Nghiêm Ngọc Thành.Bộ mặt lừa đảo đã lộ ra hoàn toàn rồi.Liễu Tuấn không khỏi bực mình lại buồn cười.Chuyện này thực thú vị, không ngờ có kẻ đi lừa bí thư tỉnh ủy rồi, đương nhiên Liễu Tuấn không để 50 đồng vào trong mắt, nhưng y lo chuyện này làm hỏng công viên.

Đánh cờ cuối tuần là một trong số thú tiêu khiển của Nghiêm Ngọc Thành, nếu bị đám lừa cờ này làm thành việc bẩn thỉu, thì khó tránh khỏi làm hỏng hứng thú của Nghiêm Ngọc Thành.Chuyện này phá giải không khó, nhưng không thể làm ngay trước mặt, một khí Nghiêm Ngọc Thành biết đối phương đặt bẫy mình, ắt sẽ nổi giận, xem ra phải nghĩ cách trên bàn cờ.Liễu Tuấn đứng ngoài nhìn, nhận ra người thanh niên kia sức cờ còn kém mình, nếu không cũng chẳng tới công viên, kiếm "hạng kém cỏi" như Nghiêm Ngọc Thành để bắt nạt.Thấy Nghiêm Ngọc Thành giơ cờ lên, chuẩn bị vào mã, Liễu Tuấn nói:- Lão ba, đi thể không đúng, thu xe đi!

Lui xe về tăng cường phòng thủ.Nghiêm Ngọc Thành nhìn y một cái, còn chưa lên tiếng người thanh niên đã khó chịu nói:- Này, xem cờ không nói mới là quân tử.Liễu Tuấn cười:- Nói rất đúng, với quân tử thì dùng cách của quân tử, còn đối với tiểu nhân thì sao?Người trẻ tuổi giật mình, thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, liền nuốt nước bọt không nói nữa.

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành hoàn toàn không để ý tới lời nhắc nhở của Liễu Tuấn, tiếp tục tiến mã.Liễu nha nội chỉ biết cười khổ.Quên mất cái tính cố chấp của Nghiêm bí thư.Chuyện này cũng có nguyên do, đều học từ chỗ Chu Dật Phi lão gia tử, học trò của ông, bao gồm cả Liễu bí thư đều cố chấp vô cùng.Nghiêm Ngọc Thành kiên trì như thế, Liễu Tuấn không tiện nhúng tay vào.Quả nhiên không cần bao lâu, Nghiêm Ngọc Thành bị người thanh niên dùng xe pháo mã đột phá đánh bại, có điều hắn còn làm bộ làm tịch, đợi cho tới tận khi Nghiêm Ngọc Thành ăn sĩ của mình, thấy sắp không kháng cự được n mới đột nhiên xuất kỳ binh chuyển bại thành thắng, người xung quanh thở dài, cảm thấy Nghiêm Ngọc Thành thua thật oan uổng.Người thanh niên kia luôn nắm chặt tờ 100 của Liễu Tuấn trên bàn cờ, đẩy 50 đồng cá cược trả lại.- Đồng chí già, có muốn chơi ván nữa không?Người thanh niên tựa hồ còn rất hứng thú.Liễu Tuấn cười:- Vậy tôi chơi với cậu một ván!- Anh hả!

Được thôi.Người đó do dự một chút, tựa hồ hắn cũng nhìn ra Liễu Tuấn có thể sức cở cao hơn mình.- Tiểu tử, bỏ đi, chúng ta đi thôi.Nghiêm Ngọc Thành cười nói, xem ra tâm tình không tệ.Nhạc phụ đại nhân lên tiếng, Liễu Tuấn tất nhiên không dám trái, gật đầu.- Nào, Dương Dương, ra ông ngoại bế.Nghiêm Ngọc Thành đưa tay ra với Liễu Dương, ai ngờ chủ nhóc không nể mặt, quay đầu đi không để ý, Nghiêm Ngọc Thành không khỏi cực kỳ bất mãn:- Tiểu tử giỏi nhỉ, tính đâu giống hệt cha nó!

Có mới nới cũ!Liễu bí thư lập tức kháng nghị:- Lão ba, thành ngữ đó dùng không đúng, sao lại bảo con có tính đó?

Hơn nữa, con trai con giống tính con thì cũng là đương nhiên mà.Nghiêm bí thư hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.Liễu Tuấn bế Dương Dương theo ở bên cạnh, Phi Phi đẩy chiếc xe nôi trống theo sau, Tiểu Hoàng lùi lại sau mấy bước, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.- Ba, cái người kia lừa ba đó.Phi Phi đột nhiên thốt lên một câu.Liễu Tuấn rất ngạc nhiên:- Phi Phi em cũng nhận ra à?- Phải, hắn rõ ràng lợi hại hơn ba, chỉ muốn lấy tiền của ba thôi.Nghiêm Ngọc Thành cười:- Trên người ba chẳng có một xu, hai đứa không tới làm nhà giàu khoe của, thì hắn đánh mãi chẳng thắng nổi.Liễu Tuấn không khỏi gãi đầu, quên mất điều này, xem ra Nghiêm Ngọc Thành đâu có dễ bị lừa, có điều ông không thèm đi chắp nhặt với hạng tầm thường mà thôi, người kia có lừa gạt cũng không phải là chuyện lớn.Nghiêm Ngọc Thành hời hợt nói:- Tiểu tử, con còn háo thắng quá đấy.Liễu nha nội rùng mình, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này của nghiêm Ngọc Thành, trầm ngâm nói:- Xin lão ba chỉ giáo.Nghiêm Ngọc Thành khẽ mỉm cười, rất hài lòng với thái độ này của Liễu Tuấn, thong thả đi tới bên lan can sát hồ, vịn tay vào, nhìn ra xa nói:- Những việc con làm ở Ngọc Lan quá cương, quá lộ liễu!

Quá chiêu với đối thủ thì cũng phải tùy từng người, hạ Đỗ Văn Nhược là đúng, cũng là cần thiết.

Nhưng với Lý Huệ không thể dùng cách tương tự, Cận Tú Thật đoán chừng phải lui thật, Hà Duyên An cũng không nhất định có thể lưu lại.Giọng Nghiêm Ngọc Thành không lớn, nhưng làm Liễu Tuấn hết sức kinh hãi, theo dự đoán của y, sau đại hội thứ 15, Cận Tú Thật đúng là khó tại chức, nhưng Hà Duyên An chưa chắc lưu lại thì nằm ngoài dự liệu của y.Liễu Tuấn thăm dò:- Vậy Hà tỉnh trưởng sẽ đi đâu ạ?Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, không trả lời ngay.Tiểu Hoàng, Huyên Huyên cùng Lam Lam đi tránh ra vài bước, ngầm tạo thành thế trận để đảm bảo hai người nói chuyện không bị quấy rầy.Một lúc sau, Nghiêm Ngọc Thành nói:- Rất có khả năng trở về trung tổ bộ.Liễu Tuấn giật mình thốt lên:- Trung tổ bộ?

Làm phó cho Kính chủ nhiệm, thường vụ phó bộ trưởng?Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Tiểu tử này đúng là trưởng thành rồi, nhìn một cái có thể thấu rất nhiều bố cục, chức bộ trưởng trung tổ, đương kim thủ trưởng nhất định sẽ nắm chắc lấy, đây cũng là chuyện các phái hệ đều có thể chấp nhận.

Chuyện này phái hệ của Nghiêm Liễu càng không thể xen vào, bởi vì thủ trưởng số một dự bị, quản công tác đảng bộ ở thường ủy.Để Kính chủ nhiệm tiếp nhận chức vụ của Bạch Kiến Minh cơ bản đã thành định cục.Nhưng chức phó bộ trưởng thường vụ thì các phe đều muốn tranh đoạt.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:- Hà tỉnh trưởng về trung tổ bộ đúng là một nước cờ hay, không biết Hà lão gia tử có đồng ý không.Hà Duyên An tư tưởng chính trị ngả về phía phái hệ của Tiễn Kiến Quân, mà thực lực của Tiễn hệ trên cao tầng không mạnh lắm, luôn chú trọng vào việc thực chất, danh tiếng rất tốt.

Do Hà Duyên An đảm nhận phó bộ trưởng thường vụ, đều có thể làm vừa lòng các phe phái.Dù sao Hà Duyên An là con gái là Hà lão gia tử, sự ủng hộ của Hà Vũ hệ với đương kim thủ trưởng mọi người đều thấy rõ, chức vụ này rơi vào tay con cháu nhà họ Hà rất có lợi với đương kim thủ trưởng.Thế nhưng nhà họ Hà thanh thế quá lớn, đặt Hà Duyên An ở vị trí mẫn cảm như thế, Hà lão gia tử có muốn hay không thì khó biết.Thế thịnh khó giữ.Hà Vũ lão gia tử còn tại thế có lẽ không cần ngại gì, chẳng may hai vị lão gia tử cưỡi hạc về trời, Hà Vũ hệ khó tránh khỏi thành đích của mọi mũi tên.Nghiêm Ngọc Thành thong thả nói:- Làm hết một khóa hẳn vấn đề không lớn.Liễu Tuấn gật đầu, trong ba năm năm, lão gia tử sức khỏe rất tốt, không xảy ra vấn đề gì lớn, đợi tới khi tuyển cử khóa nữa, khi đó tình hình chắc chắn có thay đổi.

Bất kể thế nào, nếu như Hà Duyên An làm phó bổ trưởng trung tổ, ít nhất là có lợi với Nghiêm Liễu hệ, người ngoài rất ít người biết, sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn với Hà Vũ hệ lớn thế nào.Liễu Tuấn hỏi:- Lão ba đã xác định được hướng đi chưa?- Gần rồi.- Vào kinh ạ?- Ừ.Liễu Tuấn thở phào, mặc dù cả hệ phái còn đang tranh đấu, nhưng hướng đi của Nghiêm Liễu cơ bản đã được xác định rồi, Liễu Tuấn hiện giờ chỉ là cán bộ phó sở, chuyện quá cao không xen vào được, chỉ mong hai người cha có thể thuận lợi tiến bộ, đối với y mà nói, thế là đủ rồi.- Vậy chuyển ở tỉnh N thì sao ạ?

Bác Đường thế nào?Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn y:- Sao con lại quan tâm tới thế cục của tỉnh N như thế?Liễu Tuấn cười:- Quan tâm cũng có tác dụng gì đâu, con chẳng xen vào được.- Trương Quang Minh khả năng điều đi, bác Đường của con sẽ lên tỉnh.- Nhận vị trí của Quách Kỳ Lương?Quách Kỳ Lương là đại tướng của Nghiêm Liễu hệ, giờ là phó tỉnh trưởng nếu Trương Quang Minh rời đi, khả năng Quan Minh Kiệt tiếp nhận là không lớn, phái hệ không thể vì Nghiêm Ngọc Thành rời đi mà hoàn toàn bỏ tỉnh N, Quách Kỳ Lương được thủ trưởng số một dự bị tán thưởng, rất có hi vọng tiến lên một bước.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nói:- Hẳn là như thế.

Chương 889: Tuyệt chiêu của địa ốc Tinh VũThời gian đã đi vào tháng bảy, Hồng Kông chính thức trở về tổ quốc, thủ trưởng số một và thủ tướng tham gia nghi thức tiếp nhận, nhân dân toàn quốc hân hoan chúc mừng thời khắc lịch sử này.Công tác của khu Trường Hà cũng tiến vào giai đoạn nước rút, chợ vật liệu đã xong, đưa vào sử dụng, đường Trường Hà cũng được thông xe, phương an chỉnh biên hai trăm vạn mét vuông đất đi xung quanh thành Phượng Hoàng cơ bản được thực thi thuận lợi, vùng đất hoàng kim xung quanh quảng trưởng nhân dân giá tăng lên vòn vọt, vượt xa khỏi dự đoán ban đầu, Sài Thiệu Cơ cười tới không ngậm miệng lại được.Đã từng có ai, đã từng bao giờ, nghĩ tới đất đai lại bán được giá như thế.Nếu như bán hết tất cả, trong tay Sài Thiệu Cơ có khoản tài chính dũng mãi không hết, tất cả dự an đều sẽ được thực thi, thậm chí thực thi trước thời hạn, quy hoạch ba năm của ban quan lý, đã trở thành một tương lai có thể nhìn thấy rõ ràng.Ba năm tạo nên một thành phố Ngọc Lan mới đã sắp thành hiện thực.Đúng lúc này Liễu Tuấn nhận được một cú điện thoại bất ngờ của Đinh Ngọc Chu.Do Đinh Ngọc Chu đích thân gọi mà không thông qua Ngưu thư ký, tình hình này trước kia rất hiếm thấy, cho dù Liễu Tuấn đã trở thành nhân vật có thực quyền ở Ngọc Lan, đủ để ngồi sánh vai với Đinh Ngọc Chu, nhưng qua lại thường ngày, nếu có chuyện cần thương thảo với Liễu Tuấn, đều do Ngưu thư ký gọi điện thông báo.- Liễu Tuấn, là tôi đây.Giọng nói của Đinh Ngọc Chu trong điện thoại vẫn lãnh đạm, uy nhiêm như cũ.- Xin chào Đinh bí thư.Liễu Tuấn thì giữ lễ độ cần thiết.- Cậu có thời gian không?

Tới văn phòng của tôi một chuyến!- Vâng, hiện giờ tôi ở khu Trường Hà, sẽ tới ngay lập tức.- Ừ.Đinh Ngọc Chu không nói nhiều, cúp điện thoại luôn.Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, nghĩ một lúc nhưng không ra Đinh Ngọc Chu có chuyện gì, nhưng khẳng định không phải là trao đổi công tác thường ngà.

Có điều y cũng không nghĩ nhiều, gọi Vu Hoài Tín theo, đi thẳng lên thành phố.- Bí thư, nghe nói nhà đầu tư xưởng kim khí có chút vấn đề.Lên xe, Vu Hoài Tín đột nhiên nói.Liễu Tuấn im lặng, chờ nghe hắn nói tiếp.Vu Hoài Tín biết rõ tính y, tiếp tục:- Nghe nói nhà đầu tư kia từ đầu năm nay tới giờ không hề tiến hành công việc kiến thiết mang tính thực chất nào, hiện giờ lại đề xuất ra sửa xưởng kim khí thành khu vực cho thuê.Liễu Tuấn nhướng mày lên.Tình huống này y có chút ấn tượng.Xưởng kim khí là một xí nghiệp quốc hữu cỡ nhỏ, trước khi khu Trường Hà chưa lập nên, đã ở trong trấn Hợp Thủy, là một công xưởng kiểu cũ xây năm 60.

Năm ngoái Liễu Tuấn đẩy mạnh cải cách quốc xĩ trong khu Trường Hà, xưởng kim khí này thuộc về loại không có hi vọng, thiết bị cũ kỹ, tích lũy kỹ thuật gần như là không, còn về nhãn hiệu sản phẩm càng chẳng có.

Một xí nghiệp như thế, cần như không thể cải tạo, khi đó ban quản lý còn nước còn tát, cũng tiến hành tuyên truyền tìm nhà đầu tư cứu vãn.Không ngờ đúng là có nhà đầu tư nhìn trung cái xưởng cũ nát này, đồng ý bỏ vốn hợp tác kinh doanh, hơn nữa vốn rất lớn, gần như chiếm tới 70% cổ phần, khi đó còn dùng một khoản tiền lớn trả nợ lương có công nhân, được ban quản lý bình phẩm rất tốt.Công tác cụ thể như thế, Liễu Tuấn thường là không xen vào, đều giao hết cho Sài Thiệu Cơ và ban quản lý phụ trách, nên tình hình ra sao y không được biết nhiều lắm.Khu Trường Hà có tới mấy trăm công ty xí nghiệp, một xưởng kim khí nho nhỏ thực sự không đủ để Liễu bí thư coi trọng.Có điều hiện giờ Vu Hoài Tín vừa nói như thế, Liễu Tuấn liền coi trọng rồi.Vu Hoài Tín từ ghế phụ quay đầu lại, thái độ ngập ngừng.

Vu Hoài Tín theo y gần hai năm rồi, hai bên đã qua thời gian cọ sát, trong công việc rất ăn ý.

Gần đây rất ít khi thấy Vu Hoài Tín ngập ngừng như thế, có thể thấy chuyện rất quan trọng, có khả năng còn dính líu tới nhiều thứ khác.Liễu Tuấn bình thản nói:- Tiếp đi.- Vâng, nghe nói thương nhân này kỳ thực chỉ là vỏ ngụy trang, thực sự đứng đằng sau là công ty Tinh Vũ...Liễu Tuấn cau mày.Sao lại dính dáng tới Cận Hữu Vi rồi?Liễu Tuấn bất giác nhớ tới trước đó Sài Thiệu Cơ nói tới chuyện "bất ngờ" kia, trong mấy chục công ty địa ốc tràn vào khu Trường Hà, lại không có Cty Tinh Vũ, Sài Thiệu Cơ cho rằng bên trong có chuyện lạ, khi đó Liễu Tuấn không chú ý lắm, Cận Hữu Vi đã lui khỏi thể chế, chỉ là một thương nhân thuần túy, không cần quá quan tâm.Hiện giờ xem ra Cận tông tử mưu lược thật sâu.- Tôi biết rồi.Liễu Tuấn khoát tay, không nói tới đề tài này nữa, Liễu bí thư cần giữ tinh thần để ứng phó với Đinh Ngọc Chu.Tới văn phòng Đinh Ngọc Chu, Ngưu thư ký khách khí vô cùng, đứng vội dậy tươi cười tiếp đón, cũng không thông báo mà dẫn ngay Liễu Tuấn vào văn phòng, hiển nhiên Đinh Ngọc Chu đã đẩy các chuyện khác sang bên chuyên môn đợi Liễu Tuấn.Với địa vị của Liễu Tuấn hiện nay, đáng được Đinh Ngọc Chu coi trọng như thế.Hai người gặp mặt vẫn như cũ, Đinh Ngọc Chu gật đầu hời hợt, Liễu Tuấn chào hỏi rồi ngồi xuống, Đinh Ngọc Chu theo thói quen đầy thuốc lá tới, Liễu Tuấn châm cho mỗi người một điếu.Trong văn phòng mau chóng bốc lên một làn khói mờ.Hai người đều không nói.Trầm mặc một chút, Đinh Ngọc Chu chậm rãi mở lời:- Liễu Tuấn, tôi thu được một số phản ánh của quần chúng, một cố quốc xĩ ở khu Trường Hà trong quá trình cải cách có vấn đề.- Xin Đinh bí thư chỉ thị rõ hơn.- Ví dụ như xưởng kim khí, có phải là đầu năm nay hợp tác với thương nhân bên ngoài không?Liễu Tuấn thầm giật mình, xem ra tin tức của Vu Hoài Tin hơi chậm rồi, người ta đã đưa tới trước mặt Đinh Ngọc Chu, nhưng không biết ai lớn gan như thế, cả gan tuyên chiến với hai vị đại nha nội.- Vâng thưa bí thư, đầu năm có đưa vào một nhà đầu tư, chiếm 70% xưởng kim khí.- Vậy cậu có hiểu gì về nhà đầu tư này không?Giọng nói của Đinh Ngọc Chu vẫn hết sức bình thản, như nói chuyện thường ngày với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười:- Nói thật, Đinh bí thư, tôi không biết rõ lắm, xưởng kim khí đó quá nhỏ.Đinh Ngọc Chu nhướng mày lên, thái độ này của Liễu Tuấn vừa nằm ngoài lại nằm trong dự liệu, cả Ngọc Lan này chỉ có một mình Liễu Tuấn dừng tâm thái ngang hàng nói chuyện với ông ta, thẳng thắn thừa nhận không hiểu về tình huống của xưởng kim khí, có thể thấy trong lòng y căn bản chẳng bận tâm tới việc lưu lại ấn tượng xấu trong lòng ông ta.

Bất ngờ là Đinh Ngọc Chu vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ che dấu một chút.Đinh Ngọc Chu không tin Liễu Tuấn không biết nội tình.Xưởng kim khí nằm gần dãi hoàng kim bên thành Phượng Hoàng, quy mô mặc dù không lớn, nhân viên không nhiều, nhưng chiếm diện tích lớn, đó cũng là đặc điểm của các xí nghiệp quốc hữu, khi đó chú trọng cái thể diện, đất đai lại là của quốc gia, không hề có chuyện giao dịch đất cát, xây công xưởng là phải xây to lớn một chút, để biểu thị sự huy hoàng của nó.Một công xương như thế ở thời đại hiện này kỳ thực căn bản không có giá trị cải tạo gì, duy nhất đáng tiền là đất, nhà đầu tư nhìn trúng nó nên muốn thông qua phương thức hợp tác để chiếm lấy, đúng là một thủ đoạn cao minh.

Chỉ có điều trong quá trình thao tác cụ thể, nếu như chỗ dựa không trung, quan hệ không tới nơi tới chốn, thì sẽ có phiền toái xuất hiện, đa số là "vừa mất phu nhân lại thiệt quân", nhưng Cty Tinh Vũ rõ ràng không tồn tại vấn đề này.- Liễu Tuấn, theo quần chúng phản ánh, nhà đầu tư này thực chất đằng sau là công ty Tinh Vũ, có phải thế không?Đinh Ngọc Chu vẫn rất chú ý tới từ ngữ, luôn miệng nói là "theo quần chúng phán ánh", hơn nữa trực tiếp mời Liễu Tuấn tới văn phòng nói chuyện, thể hiện lòng dạ của bí thư.Đương nhiên chuyện này có liên quan tới địa ốc Tinh Vũ.Cho dù là Đinh Ngọc Chu cũng phải nể mặt Cận Hữu Vi vài phần.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:- Đinh bí thư, chuyện này tôi cũng chỉ vừa được nghe nói, còn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể.Định Ngọc Chu nhìn y, chậm rãi gật đầu:- Ừm, cần chú ý một chút, hiện giờ khu Trường Hà kiến thiết kinh tế rất tốt, giá đất xung quanh thành phố điện ảnh và quảng trường nhân dân không ngừng tăng, trong quá trình bán ra phải chú ý công khai công bằng, đừng để người ta nắm lấy sơ hở.- Vâng, thưa Đinh bí thư, tôi tán đồng với ý kiến của bí thư.Đinh Ngọc Chu gật đầu, cầm cốc trà lên không nói nữa.Thực tế Đinh Ngọc Chu hôm nay mời Liễu Tuấn tới đây là phải điều tra nhất định với cái gọi là "quần chúng phản ánh rồi", nếu không có chút chuẩn xác, Đinh Ngọc Chu sẽ không làm phiền tới Liễu Tuấn.Đối với Đinh Ngọc Chu mà nói, đàm thoại với Liễu Tuấn chẳng phải là chuyện hứng thú gì, mỗi lần nhìn thấy Liễu Tuấn trên cuộc họp thường ủy là ông ta lại phát ngán.Người trẻ tuổi này mang tới quá nhiều áp lực cho ông ta, vốn hi vọng Lý Huệ có thể chặn y lại, không ngở thoáng một cái Lý Huệ đã bị đánh cho nằm bẹp xuống, căn bản không cùng một đẳng cấp với y.Nhưng Lý Huệ cũng không phải là không có thu hoạch, dù vì chuyện Cty điện cơ Ngọc Tây mà hắn mất chút thể diện, nhưng uy vọng bên phía chính phủ được lập lên, đúng là một kẻ khôn ngoan, lợi dùng quá chiêu với Liễu Tuấn tạo dựng quyền uy của mình.Nguyên nhân rất đơn giản: Thua Liễu Tuấn không mất mặt.Đinh Ngọc Chu cũng thua mà.Lý Huệ dám khiêu chiến với Liễu Tuấn là đủ chứng minh lá gan và chỗ dựa của hắn, Lý phó thị trưởng thua Liễu phó bí thư, nhưng đối phó với kẻ khác thì chưa chắc.

Nếu như không có năng lực và chỗ dựa như Liễu Tuấn thì ngoan ngoãn trước mặt Lý Huệ đi.Có lẽ chuyện này là một cơ hội, có điều mấy bài học trước đó khiến Đinh Ngọc Chu bình tĩnh hơn nhiều, trước khi làm rõ tình hình, tuyệt đối không ra tay bừa bãi.- Đinh bí thư còn chỉ thị gì nữa không?Đinh Ngọc Chu khoát tay:- Vẫn câu nói cũ, phải chú ý ảnh hưởng Chương 890: Rất nghĩa khíCận Hữu Vi có chút luống cuống nói:- Liễu Tuấn, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa.

Chuyện này thực sự không phải tôi bảo bọn chúng làm.Bị Liễu Tuấn nhìn chằm chằm hồi lâu, Cận công tử coi trời bằng vung cũng không chịu nổi nữa.

Cận Hữu Vi không bận tâm người khác nói hắn tồi tệ, khốn kiếp nhưng lại chú ý người ta nói hắn không nghĩa khí, không nể bạn bè.Ở điều này trong những nha nội của thành phố Ngọc Lan, Cận công tử có thanh danh lớn.Nhưng nhìn ánh mắt Liễu Tuấn thì hoàn toàn không tin hắn.Liễu bí thư cầm cốc trà uống thong thả từng ngụm, Cận công tử thỉ ngả mình trên ghế số pha, hút từng hơi thuốc, Kiều Kiều và Hiểu Xuân nơm nớp lo sợ dự ở một bên, không dám nói lời nào.Hai vị nha nội này đến Thúy lam chi dạ, chẳng làm gì hết, cứ ngồi đó trừng mắt nhìn nhau, thật là kỳ quái, gian phòng hào hoa nhất Thúy lam chi dạ từ khi nào biến thành phòng trà rồi?Hiểu Xuân không thành được tình nhân của Cận Hữu Vi, vẫn làm thợ mát xa ở Thúy lam chi dạ, nhưng làm người ta ngạc nhiên là, không ai yêu cầu Hiểu Xuân đi hầu hạ nam nhân khác, tựa hồ quản lý được ông chủ ra lệnh, Hiểu Xuân có thể xoa bóp cho nam nhân khác, nhưng không được chơi thật.Cung không biết có phải Cận công tử đánh tiếng gì với Hạ Hâm Xương không.Bất kể như thế nào, Hiểu Xuân rất cảm kích Cận Hữu Vi, vì nam nhân này, cuộc sống của cô thoải mái hơn tất cả các chị em khác trong Thúy lam chi dạ, Hiểu Xuân thậm chí mong mỏi có một lần được thực sự hầu hạ Cận Hữu Vi.Tri ân báo đáo, đó là đặc điểm của các sơn nữ.Hiểu Xuân cảm thấy mình chỉ có thân thể này để báo đáp Cận Hữu Vi mà thôi.Có điều Cận Hữu Vi không chủ động yêu cầu, cô không dám lên tiếng, giờ thấy Cận Hữu Vi bị Liễu Tuấn làm có chút khốn đốn, trong lòng Hiểu Xuân có chút khó chịu thậm chí hận Liễu Tuấn.Người này là ai sao lại hung hăng như thế?Cho dù anh có lợi hại cũng không cần khinh người quá đáng.Thấy Cận Hữu Vi như thế, Liễu Tuấn cười nhạt:- Cận Hữu Vi, tôi có nên tin anh không?

Anh nói cái công ty Tinh Vũ kia dám chơi thủ đoạn sau lưng anh hay sao?Liễu Tuấn thực sự không tin.Theo hiểu biết của y với Cận Hữu Vi, người này khôn ngoan hơn người, trí tuệ cực cao, lại với uy của con trai bí thư tỉnh ủy, nếu cấp dưới dám lén làm chuyện vượt ngoài quy củ sau lưng hắn, thực sự là khó tin.- Mặc kệ cậu tin hay không tin, tôi không bảo bọn chúng làm như thế.Cận Hữu Vi bực bội nói:- Ha ha, đừng có chơi trò câu chữ với tôi!

Anh không bảo bọn họ làm, không đại biểu cho anh không biết chứ?

Bọn họ ký hợp tác với khu Trường Hà anh cũng không biết à?

Thành thật đi, trừ anh ra, tôi thực sự không tin cái Cty Tinh Vũ có ai đầu óc như thế.Liễu Tuấn hừ một tiếng, liếc xéo Cận Hữu Vi một cái.Cận Hưu Vi có lẽ ban đầu thực sự không biết chuyện này, đoán chừng vợ và em vợ hắn làm ra, nhưng sau đó khẳng định là biết, một động tác lớn như thế, ắt Chung Hải Vận và Chung Hải Tinh đều không có gan che dấu Cận Hữu Vi.Cận Hữu Vi cười khổ:- Đại bí thư, cậu đang khen tôi hay nói xấu tôi thế?

Sao tôi nghe nó cứ quai quái.- Không chợt nhả với anh nữa, nói cho anh biết, đừng chơi trò này với tôi, tranh thủ còn sớm thu lại đi.Cận Hữu Vi trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng dậy nói:- Này, Liễu Tuấn, cậu đừng có ngang ngược như thế, mặc kệ chuyện này có phải là do tôi bảo bọn họ làm hay không, cái bản hợp đồng kia là giấy trắng mực đen, có tác dụng phát luật của văn kiện chính thức.

Cậu không phải vẫn nói làm việc theo pháp luật sao?

Tới tôi lại định dùng hành chính cán dự à?Liễu Tuấn hừ một tiếng.Lời này của Cận Hữu Vi cũng không phải hoàn toàn không có lý.Sau khi từ chỗ Đinh Ngọc Chu trở về, Liễu Tuấn lập tức triệu kiến Sài Thiệu Cơ, tìm hiệu tinh huống cụ thể.

Sài Thiệu Cơ nghe Liễu Tuấn nói, mới biết trong đó có mánh mung, vội kêu người đem hợp đồng đã ký với công ty Tinh Vũ kia lại xem.Không xem thì thôi, xem rồi giật này mình.Thì ra trong bản hợp đồng đó ghi rõ ràng, nếu kinh doanh nửa năm sau xưởng kim khí không có khởi sắc, bên đầu tư có quyền cải biến phương hướng kinh doanh, không chỉ hạn chế ở sản xuất công cụ kim khí, có thể trên cơ sở xưởng kim khí, chuyển sang kinh doanh hạng mục khác, ban quản lý khu Trường Hà chẳng những không thể cấm chỉ, mà còn phải giúp đỡ làm thủ tục liên quan.Đó là quy định nghĩa vụ của phía chính phủ trong hợp đồng này.Phải nói lúc đầu ký hợp đồng này cũng không phải là ban quản lý khinh xuất, qua một phen suy nghĩ, cho dù thế nào, bên đầu tư đồng ý gánh vác chi trả lương bổng cho công nhân nghỉ hưu và đãi ngộ quốc gia quy định khác, đảm bảo tổ hữu công chức hiện có, an bài công tác.

Đối với xưởng kim khí hoàn toàn không có ưu thế gì mà nói, bên đầu tư này quả thực quá nhân từ này.Thương nghiệp vận hành xưa nay đều theo đuổi hiệu ích lớn nhất, bên đầu tư có trách nhiệm như thế thật hiếm có.Nhưng khi ấy mọi người đều bỏ qua một điều, hiện giờ khu Trường Hà không phải như hai năm trước đó nữa, vị trí địa lý xưởng kim khí chiếm cứ, hiện giờ đã thực sự nổi trội rồi.Nhưng khi đó ai có thể dự liệu được tương lai phát triển nửa năm sau chứ?

Dù sao với cán bộ quốc gia, ánh mắt thương nghiệp không xa như tinh anh trên thương trường.Sài Thiệu Cơ thốt lên:- Bí thư, người ta bẫy chúng ta rồi.Liễu Tuấn cũng không trách Sài Thiệu Cơ, ngay cả "kẻ đầu sỏ" là y cũng không ngờ khu Trường Hà phát triển mau chóng như thế, nhìn thấy bản hợp đồng này Liễu Tuấn thậm chí có chút tán thường người của Cty Tinh Vũ.Ít nhất thì tầm nhìn rất cao.Liễu Tuấn nói:- Anh muốn đất, nói rõ với tôi một câu, không cần thiết phải chơi thủ đoạn này.- Xì, mọi người đều là bạn, tôi chả thèm nợ nần cậu.Cận Hữu Vi phất tay lên, nói oang oang:- Hơn nữa khi đó cậu ngồi ở trên thùng thuốc nổ, bốn phương tám hướng đều là minh thương ám tiễn, tôi không muốn gây phiền toái thêm cho cậu.Liễu Tuấn ngẩn ra.Cận Hữu Vi nói câu này đúng là rất bạn bè rồi.- Vậy anh có nghĩ tới, hiện giờ gây ra phiền toái càng lớn hơn không?

Đinh Ngọc Chu đã đích thân hỏi tới rồi, anh còn định muốn quẳng ông ta sang một bên sao?Cận Hữu Vi cười hăng hắc:- Có hợp đồng mà, chúng ta cứ theo hợp đồng mà làm, Đinh Ngọc Chu làm gì nổi chúng ta?

Muốn chơi chúng ta thì cũng phải tìm được kẻ có đủ gan ở Ngọc Lan này mới được.Liễu Tuấn thở dài:- Anh lại giả ngốc với tôi đấy à?

Có hợp đồng thì sao nào?

Về bản chất bản hợp đồng này không thoát khỏi hiềm nghi quan thương câu kết, lấy quyền mưu lợi cá nhân.Cận Hưu Vi không nói.Liễu Tuấn nói có lý, hắn tuy không ở trong quan trường nữa, nhưng rất hiểu chuyện âm mưu trên quan trường, người ta chưa chắc có thể vì một chuyện này mà kéo đổ Liễu Tuấn, càng không thể kéo đổ hắn, nhưng những lời đồn thổi truyền đi, nói Liễu Tuấn phía sau lưng nịnh bợ Cận Hữu Vi, lấy lòng Cận Tú Thật là không phải trò đùa.Liễu Tuấn là đại tướng của Hà Duyên An, nếu y dựa vào Cận Tú Thật, trời mới biết Hà Duyên An sẽ nghĩ ra sao!Chẳng may Hà tỉnh trưởng nổi giận, rất có khả năng lấy chuyện này làm cớ tấn công ông cụ nhà hắn, tội danh dung túng con cái lạm dụng chức quyền sợ là chuyện Cận Tú Thật không tránh nổi.- Vậy cậu bảo phải làm thế nào?

Chẳng lẽ hủy hợp đồng?

Nhà miếng thịt ngon trong miệng ra à?

Cậu đứng quên tôi là thương nhân, tôi chỉ biết kiếm tiền, làm ăn lỗ vốn ai mà chịu.Liễu Tuấn cười khẽ:- Có phải là thịt ngon hay không, không phải là anh nói mà quyết.

Tôi muốn nó biết thành cái trâm, đâm thủng họng anh cũng không phải là không làm được.- Này, cậu có ý gì đấy hả?Cận Hữu Vi khẩn trương, cái tên khốn này khi xử lý người khác không thiếu thủ đoạn, Cận Hữu Vi không muốn nếm thử chút nào.- Không có gì, tôi thừa nhận bản hợp đồng này có hiệu lực.

Có điều anh muốn biến xưởng kim khí thành khu văn phòng cho thuê, thế nào cũng cần ban ngành chức năng cho một con dấu nhỉ?Cận Hứu Vi không khỏi mất tinh thần.Liễu Tuấn nói là sự thực, giả sự y lên tiếng, bảo các ban ngành cấp dưới giữ thủ tục Cận Hữu Vi báo lên, thực sự không ai dám xử lý số giấy tở đó.

Cận Hữu Vi có là con trai bí thư tỉnh ủy cũng vô dụng.

Huyện quan không bằng hiện quản!

Khu Trường Hà có kẻ nào lớn gan dám công khai kháng lệnh Liễu Tuấn chứ.Quan trọng nhất là Liễu Tuấn làm thế không phải là vi phạm hợp đồng, người ta không phải không hỗ trợ anh mà thời gian dài một chút thôi, ở các nơi khác, công văn bị kéo dài một hai năm diễn ra vô số kể.Cận Hữu Vi làu bàu:- Liễu Tuấn, cậu làm thế không phải bạn bè.Liễu Tuấn mặc kệ hắn, ngả đầu ra đằng sau nói:- Kiều Kiều, bóp đầu cho tôi với, bị người này làm tức chết mất rồi.Kiều Kiều hé miệng cười, thong thả đi tới, đưa tay ra đặt lên huyệt thái dướng của Liễu Tuấn.Cận Hữu Vi tức thì cực kỳ ấm ức, rốt cuộc là ai làm cho ai tức chết chứ?

Sao đám làm bí thư này đều giỏi đổi trắng thay đen như thế.- Được được được, cậu được lắm!

Tôi bảo bọn chúng đền bù giá chênh lệch, thế là được chưa?Cận Hữu vi hướng Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.Liễu Tuấn chẳng đề ý tới hắn, nhắm luôn mắt lại, bắt đầu toàn tâm toàn ý hưởng thụ Kiều Kiều xoa bóp.Chỉ cần địa ốc Tinh Vũ đền bù chênh lệch, chuyện này coi như xong, không một ai có thể lấy nó mà giở trò nữa, có điều Cận Hữu Vi cực kỳ bực bội, trơ mắt nhìn tác phẩm đăc ý của mình bị người ta chơi xở, muốn không tức cũng khó.- Bà nội nó, thẳng nào chơi bẩn sau lưng!

Để ông đây biết, ông lột da mày.Cận Hưu Vi hầm hừ nói, cũng dựa lưng vào ghế, ngoắc tay gọi Hiễu Xuân xoa bóp đầu cho hắn, Cận công tử mới là bị Liễu nha nội làm tức giận.Liễu Tuấn cười khẽ, nói:- Bỏ qua đi, loại chuyện thế này không tra ra nổi đâu.

Cây cao gió cả, ai bảo Cận công tử nổi danh quá, người ta nhìn không vừa mắt muốn cho anh một chút khó chịu!

8 xu một cái tem, anh đi tìm ai mà lột da!

Tôi thấy anh nên yên phận một chút, an ổn qua mấy tháng hãy nói!

Muốn kiếm tiền thì còn nhiều cơ hội lắm, hơn nữa cho dù bù đắp theo giá chênh lệch thì không gian thu lợi của anh còn rất lớn, cần gì ăn quá dầy?Cận Hưu Vi trầm tư một lúc rồi gật đầu.

Chương 891: Cuộc triệu kiến ly kỳ của Hồng phó thủ tướngLiễu Tuấn hiện giờ thành người bận rộn thực sự rồi, cải cách quốc xĩ của Ngọc Lan vào giai đoạn khẩn trương, hai văn phòng của y mỗi ngày đưa ra hơn hai mươi bản cải cách quốc xĩ, đó toàn là xí nghiệp cốt cán mà Liễu Tuấn chú ý, cải cách có thành công hay không, trực tiếp quan hệ tới tăng trưởng kinh tế và thu nhập tài chính của thành phố Ngọc Lan mấy năm sau, chẳng những Thôi Phúc Thành cực kỳ quan tâm, ngay cả Đinh Ngọc Chu cũng luôn chú ý tới hành động ở việc này.

Đương nhiên điều bí thư và thị trưởng chú ý khác nhau, nhưng phương hướng chung cơ bản là nhất trí.Đinh Ngọc Chu thậm chí chủ động tìm Thôi Phúc Thành bàn bác, thu được đồng thuận, toàn lực ủng hộ Liễu Tuấn ở việc này.Dấu hiệu đại hội thứ 15 sắp diễn ra, bất kể là Thôi Phúc Thành hay Đinh Ngọc Chu, đều có mục đích nhất trí, danh sách đoàn đại biểu tỉnh A tham dự đại hội thứ 15 cơ bản đã được xác định, lúc này Hà Duyên An, Cận Tú Thật đều muốn khống chế chắc chắn đoàn đại biểu, đây không phải chỉ là yêu cầu của cao tầng phái hệ, cũng xuất phát từ nhu cầu chính trị bản thân.Bất kể sau đại hội 15, hướng đi của Cận Tú Thật ra sao, thân ở trong thể chế phải tận lực giữ sự nhất trí với cao tầng hệ phái.Hành động này của Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành không hiểu lắm, nhưng hết sức hoan nghênh, không lâu trước đó văn kiện TW đã hạ xuống, Thôi Phúc Thành toại nguyện thành quan lớn cấp phó bộ, sự cảm kích với Hà Duyên An và Liễu Tuấn tất nhiên không cần nói cũng biết.Tiểu Liễu làm việc rất đẹp, đối phó với đám gây sự, không chút nương tay, có thể nói là "tàn độc" không đánh bẹp xuông không thôi.

Nhưng đối với "người mình" càng không cần phải nói, nghĩ trăm nghìn cách cho mọi người được lợi, đầu tiên với Sài Thiệu Cơ là thế, đối với hắn càng tận tâm tận lực.Thôi Phúc Thành ngoài mừng rỡ cũng thầm than may mắn, ban đầu mình chọn sách lượng chính xác vô cùng, nếu không sao có được báo đáp lớn như thế.Đại hội 15 sắp diễn ra, trừ cấp bậc tiến bộ, Thôi Phúc Thành cũng mong chức vị thực tế có thể tiến bộ thêm một bước.

Muốn tiến lên bước này, sách lược của Thôi Phúc Thành rất đơn giản, đó là quyết tâm bám sát bước tiến của Hà Duyên An và Liễu Tuấn, tuyệt không dao động.Vì thế Thôi Phúc Thành triệu kiến những người phụ trách quốc xĩ, nghe bọn họ báo cáo, rồi cổ vũ, căn dặn bọn họ phải chấp hành đúng y như chỉ thị của Liễu bí thư, gặp phải khó khăng gì, Liễu Tuấn thường thường chưa kịp ra tay, Thôi Phúc Thành đã giải quyết rồi.Liễu bí thư tuy bận một chút, nhưng cuộc sống rất thỏa mãn.Hiện giờ công tác tiến hành thuận lợi, khu Trường Hà phất lên, "cảm giác thành tựu" mà cha y nói từ đó mà sinh ra.Vì sự nỗ lực của y, rất nhiều người dân thường có cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngày một giàu có hơn, ngày một vui sướng hơn, đó là phần thưởng tối cao mà Liễu bí thư có được.Hiện giờ khu Trường Hà, bất kể trong quan trường hay trong dân gian, uy vọng của Liễu bí thư tới mức không thể cao hơn, thậm chí trong cuộc thi do khu phát động, một học sinh tiểu học của trường học dành cho con em Cty Trường Phong viết, lý tưởng của mình chính là lớn lên làm người như chú Liễu Tuấn.Ngày hôm đó, "chú Liễu Tuấn" vừa mới đi làm, chuẩn bị xử lý công văn thì điện thoại bảo mật vang lên.- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây?- Là ba.Không ngờ trong điện thoại là tiếng Liễu Tấn Tài.- Ba.- Tiểu Tuấn, Hồng phó thủ tướng sáng ngày mai tới tỉnh J thị sát, điểm danh muốn gặp con!

Con lập tức qua đây đi.Giọng nói của Liễu Tấn Tài khá nghiêm túc.Liễu Tuấn thầm giật mình, Hồng phó thủ tưởng tới tỉnh J thị sát lại điểm danh gặp cán bộ tỉnh A?

Tình huống này thực sự hiếm thấy, trái hẳn thường lệ.Liễu Tuấn cau mày:- Ba, có chuyện gì thế?Năm nay cao tầng đấu tranh kịch liệt vô cùng, đương kim thủ trưởng tọa trấn kinh sư, gần như nữa năm chưa tửng thị sát, cũng không đi thăm viếng bên ngoài.

Hồng phó thủ tướng lại không ngừng thị sát địa phương, trao đổi ý kiến với các quan lớn một phương, đây là điều cần thiết của cuộc đấu tranh, không có gì mà lạ.

Nhưng Hồng phó thủ tướng nếu như muốn gặp Liễu Tuấn y, thì một cú điện thoại gọi tới y tới thủ đo là được, cần gì phải tới tỉnh J?Nhất thời Liễu Tuấn không sao nghĩ ra được.- Tình huống cụ thể ba cũng không rõ lắm, thủ trưởng không tiết lộ.Liễu Tấn Tài giống nhu y, hết sức bất ngờ về quyết định này của Hồng phó thủ tướng.Liễu Tuấn đoán:- Chẳng lẽ thủ trưởng có chuyện gì cần con với ba cùng thương lượng?Liễu Tấn Tài thấy suy đoán này của con trai khá hợp lý, nhưng thủ trưởng có việc gì mà cẩn cả hai tra con họ tham khảo?

Hiện giờ Liễu Tuấn đâu đã đạt tới tầm cao đó?

Liễu Tấn Tài trầm ngâm một lát rồi nói:- Đừng suy đoán lung tung thì hơn, con cứ qua đây ngay lập tức đi.- Vâng.Liễu Tuấn gật đầu.Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, dựa mình vào ghế da, chậm rãi rít mấy hơi, đầu óc vận chuyển như tàu cao tốc, trầm tư một lúc vẫn không lý giải được hành động bất ngờ này của Liễu Tuấn.Vị thủ trưởng này xử xự, quá là nằm ngoài dự liệu của người khác.Liễu Tuấn hút hết thuốc mà không nắm được mấu chốt, liền gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành.- Lão ba, con có chuyện này muốn thỉnh giáo.Liễu bí thư rất khách khí.- Nói đi.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, tên tiểu tử thối này gần đây đã rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với mình như thế rồi.Liễu Tuấn đem tình hình kể lại một lượt.Nghiêm Ngọc Thành cau mày, chuyện này đúng là khác thường, thời khắc mẫn cảm như thế Hồng phó thủ tưởng tới tỉnh J thị sát là đương nhiên, nhưng đồn thời triệu kiến cả Liễu Tuấn thì thật khó nắm bắt.- Phía Tấn Tài không có chút tin tức nào hay sao?- Không có ạ.- Ừm...Không thể là chuyện nghiêm túc được.Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm một lúc lại phán một câu như thế.Liễu bí thư ngớ người, thủ trưởng tìm ý, tới vị này lại thành "chuyện không nghiêm túc"?

Chỉ có Nghiêm Ngọc Thành mới dám nói câu này, mà cũng chỉ nói với Liễu Tuấn mới thế.

Có điều Liễu Tuấn mau chóng hiểu ra, thời khắc mẫn cảm này trong lòng Nghiêm Ngọc Thành, cao tầng tranh đấu mới là chuyện nghiêm túc, các chuyện khác so ra tầm quan trọng không bằng nữa.Không phải chuyện nghiêm túc, thì khẳng định không phải chuyện tỉnh A, nếu Hồng phó thủ tướng muốn tìm hiểu mô hình cải cách quốc xĩ và khu cao tân, sẽ không gọi y tới tỉnh J nói chuyện cùng với cha y.Nhưng trừ hai chuyện đó ra, còn cái gì mà y cùng Hồng phó thủ tướng có liên quan?- Tiểu tử, người ta nhìn trúng tiền của con rồi.Liễu bí thư đang suy nghĩ thì Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên nói.Liễu bí thư giật bắn mình:- Tiền của con.- Ha ha, Đông Nam Á đang mịt mù khói lửa, Hồng phó thủ tướng rất quan tâm tới chuyện này.

Nghe nói mấy quỹ tài chính kia, còn có cả người Mỹ tên Soros gì đó đang làm rất náo nhiệt.Liễu Tuấn nghẹn lời.Nghiêm Ngọc Thành đúng là Nghiêm Ngọc Thành, qua mấy tháng cướp bóc ở Đông Nam A, mấy quỹ tài chính nổi tiếng thế giới và con cá mập tài chính Soros đã danh nổi như cồn, mấy quốc gia kia bị tổn thất nghiêm trọng, nguyên thủ quốc gia và đầu não chính phủ mấy quốc gia đó, nhắc tới đám người Soros không ai vừa tức vừa sợ, nghién răng ken két.

Nhưng tới Nghiêm Ngọc Thành, thì lại thành Soros gì đó, nếu Soros mà biết được không biết buồn bực ra sao.- Còn cả cái quỹ Thịnh Nghiệp kia của con nữa, cô Liễu Thanh kia cũng chẳng phải là hạng vừa đâu.Nghiêm Ngọc Thành vẫn nói thong thả, nhưng lọt vào tai Liễu bí thư như sấm nổ giữa trưa hè, "quỹ Thịnh Nghiệp" đã đành đi, nhưng cái "cô Liễu Thanh kia" phát ra từ trong miệng Nghiêm Ngọc Thành thì bảo sao Liễu nha nội không hiếp vía?- Lão ba...Liễu bí thư môi mấp máy, cho dù điều hòa chạy vù vù, mồ hôi trên trán y vẫn vã ra như tắm, nhất thời tay chân luống cuống.- Hừ!Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng, rất là không vui.-...Liễu bí thư lưng cũng ướt luôn rồi.- Thôi vậy, cuối cùng thì con cũng dùng số tiền đó vào chỗ nên dùng.Hồi lâu sau Nghiêm Ngọc Thành lên tiếng, giọng khôi phục sự bình tĩnh.- Cám ơn lão ba...Liễu nha nội lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ rất thảm hại, may mà không ai nhìn thấy, nếu không chẳng biết sợ ra sao, Liễu bí thư trầm ổn như núi Thái Sơn mà như vậy thì không biết đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách gì.- Tiểu tử, con có tiền thì có tiền, nhưng phải chú ý chừng mực, số tiền này là vốn liếng của con, bất kể tốt xấu ra sao cũng không thể vứt bỏ được.

Nếu như sau này tiếp tục trở thành trợ lực, thì rất nhiều chuyện không thể lộ ra, hiểu chưa?Nghiêm Ngọc Thành đúng là phong phạm lãnh tụ, cầm lên được bỏ xuống được, rất mau chóng nhắc nhở Liễu Tuấn phương diện cần cảnh giác.- Vâng, con hiểu.Liễu bí thư lí nhí đáp:Cùng với địa vị của y trong thể chế tăng lên, các tập đoàn tài chính sau lưng cũng bị phát hiện, chuyện này Liễu Tuấn sớm đã dự liệu trước.

Đúng như Nghiêm Ngọc Thành nói, bất kể tốt hay xấu y đều không vứt bỏ được, hơn nữa thái độ của Nghiêm Ngọc Thành với chuyện này hẳn là chấp nhận, yêu quý y cũng không giảm đi so với trước, nếu không với tính cách của ông, sao chịu đem con gái gả cho y.Còn về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, là cha vợ, ông tất nhiên không thể không để ý, có điều trong mắt nhà chính trị đó không phải chuyện quan trọng, bất kể thế nào địa vị người nối nghiệp Nghiêm Liễu sớm đã được xác định!

Đó mới là chuyện quan trọng nhất.Được Nghiêm Ngọc Thành nhắc nhở, Liễu Tuấn có nhận thức cơ bản về cuộc triệu kiến bất ngờ này, không do dự nữa, lập tức bảo Vu Hoài Tín đặt vé máy bay tới Hồng Châu, rồi gọi điện xin nghỉ với Đinh Ngọc Chu, phóng thẳng tới sân bay.Tới sân bay, Liễu bí thư xuống xe, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đi xe BMW 350 Chương 892: Sóng cả cuộn tràoNgười đi xe BMW 350 mặc áo sơ mi trắng muốt, phong độ nho nhã, chính là giám đốc ngân hàng kiến thiết tỉnh - Khâu Tình Xuyên.- Tình Xuyên?Liễu bí thư không khỏi ngạc nhiên.Thấy Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên cũng bất ngờ, cười:- Đi công tác à?- Ừ, tới thành phố Hồng Châu.Khâu Tình Xuyên nhướng mày lên, rồi bật cười:- Cùng đường.Liễu Tuấn cũng cười, chớp mắt hiểu ra, Khâu Tình Xuyên và y nhận được lệnh triệu kiến như nhau, hai người không nói gì, im lặng lên máy bay.Các chuyến bay trong nước, không có phân chia khoang hạng nhất với khoang thường, từ Hồng Châu tới Ngọc Lan, chỉ mất một tiếng đồng hồ mà thôi.

Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên ngồi cạnh nhau.- Biết chuyện gì chưa?Liễu Tuấn dựa vào ghế, hờ hững hỏi:Khâu Tình Xuyên chẳng nhìn y lấy một cái, cũng hờ hững nói:- Sao, thử tôi à?- Không dám, chỉ muốn xem xem, đại giám đốc Khâu có cùng suy nghĩ với tại hạ hay không thôi.Khâu Tình Xuyên cười:- Tôi nghĩ hẳn là chuyện Đông Nam Á rồi, quỹ Thịnh Nghiệp và quỹ Quantum quá ầm ĩ, đoán chừng chiến tranh sắp lan tới Hồng Kông.Cho dù y và Khâu Tình Xuyên là bạn hết sức thân thiết, nhưng chuyện quỹ Thịnh Nghiệp, Liễu Tuấn chưa từng nói tới với hắn, không phải là không tin Khâu Tình Xuyên, song chuyện này quá mẫn cảm, cao tầng biết là một chuyện khác, Liễu Tuấn thân trong thể chế, vẫn cẩn thận là hơi, khoe khoang khắp nơi chẳng phải chuyện hay.Liễu Tuấn cười:- Chí lớn gặp nhau.Tháng ba năm nay, ngân hàng TW Thái Lan tuyên bố với bên ngoài có chín công ty tài vụ trong nước và một công ty cho vay vốn nhà đất tồn tại vấn đề chất lượng nhà ở không cao cùng tài chính lưu động không đủ.

Đó chính là tín hiệu tổng tấn công phát ra với các con cá mập quốc tế, những quỹ tài chính lớn đã có chuẩn bị ra tay trước, bắt đầu dốc sức bán tống bán tháo đồng Bạt, thị trường ngoại hối Thái Lan lập tức cuộn sóng, đồng Bạt sụt giá thê thảm.

Ngân hàng TW Thái Lan thấy tình thế bất ổn, sử dụng cơ chế ứng phó khẩn cấp, dùng hơn 100 triệu USD mua đồng Bạt, đồng thời đề cao lãi xuất vay nóng qua đêm, để hạn chế hành vi vay nóng của ngân hàng trong nước.Phải nói biện pháp khẩn cấp này ban đầu khiến giao dịch các quỹ tài chính tăng cao, tạo thành tổn thất nhất định.Khi Liễu Tuấn tới Hồng Kông chính là giao tranh bất lợi, quỹ Thịnh Nghiệp có tổn thất nhỏ, thêm vào bác bảy thím bảy phát hiện quan hệ giữa y và Tiểu Thanh, Tiểu Thanh có thai trong người, thân thể không khỏe, lòng tin dao động.

Liễu Tuấn không chần chừ thay quyền chỉ huy, hạ lệnh Hoàng Diệu Kỳ tăng cường tài chính.Đồng Bạt đại bại là sự thực Liễu Tuấn trải qua kiếp trước, chỉ riêng một quỹ Quantum do Soros chỉ huy đã đánh tan tành ngân hàng TW Thái Lan.

Sau khi trùng sinh, lại thêm vào thực lực tài chính của quỹ Thịnh Nghiệp, ngân hàng TW Thái Lan bất kể thế nào cũng không kháng cự được.Cùng với quỹ Thịnh Nghiệp trút thêm tài chính, các quỹ khác được cổ vũ, cũng ùn ùn theo sau, tập trung tài chỉnh khổng lồ, tấn công đồng Bạt dữ dội, các sở giao dịch hỗn loạn, đồng Bạt rớt giá không ngừng, thương nhân điên cuồng bán ra, như ngày tận thế sắp tới.

Chính phủ Thái Lan lập tức tăng cường múc độ can thiệp, dùng 300 triệu USD dự trữ và 100 triệu USD đi vay quốc tế, ý đồ ngăn cơn sóng dữ.Nhưng lúc này tình hình rõ ràng đã không thể nghịch chuyển, mấy trăm triệu USD sao so được với con quái thú siêu cấp của hàng loạt quỹ tài chính hàng đầu thế giới gộp lại.Đấu tháng 7, chính phủ và ngân hàng TW Thái Lan không kháng cự được thế công, đã vứt bỏ chế độ tiền tệ duy trì hơn ba mươi năm, tuyên bố thả nổi đồng Bạt.

Tuyên bố này giáng thêm một đòn cuối cùng với tiền tệ trong nước, đồng Bạt hạ xuống giá thấp nhất trong lịch sử, nước Thái Lan tổn thất mấy tỉ USD, nguyên khí tổn thương.Các quỹ tài chính quốc tế thừa thắng truy kích, càn quét tới các nước Indonexia, Philipin, Myanma, Malaysia.

Đồng rupi, đồng pê - Sô, đồng Miến, đồng Malay lần lượt sụt giảm, công xưởng đóng cửa hàng loạt, ngân hàng đua nhau phát sản, vật giá leo thang chóng mặt.

Cuộc khủng hoảng này nhanh chóng lan tới Mỹ, Đông Âu cùng thị trưởng chứng khoán khác.

Hi Lạp, Ba Lan, Brazil, Singapo theo đó mà rung chuyển, tiền tệ và giá trị chứng khoán kéo nhau hạ xuống, chính phủ các quốc gia này phải dùng quốc khố để hỗ trợ.

Cùng lúc đó các quốc gia bắt đầu tăng cường giám sát tài chính, đề phòng gắt gao những con cá mập tài chính quốc tế.- Thảm không sao kể siết.Khâu Tình Xuyên nhớ tới thảm cảnh của các nước Đông Nam Á, không thỏi buông tiếng thở dài.Cơn bão tài chính chỉ kéo dài mấy tháng nhưng làm quốc gia đang phát triển đó tạo thành tổn thất lớn, không chỉ thất thoát hàng chục tỷ USD, mà toàn bộ công trình dân sinh ảnh hưởng lớn.Liễu Tuấn nói:- Chiến tranh tiền tệ xưa nay chẳng nhân từ hơn chiến tranh đao kiếm, có điều có giết người thấy máu hay không mà thôi!

Kết quả như nhau.Khâu Tình Xuyên khẽ gật đầu, tâm tình nặng nề.- Bài học này đang tham khảo nghiên cứu.- Nghiên cứu là chuyện về sau, đoán chừng chúng ta sắp phải đích thân ra trận rồi.Hồng phó thủ tướng chẳng những triệu kiến y mà còn cả Khâu Tình Xuyên, ý định rõ ràng, sau khi các nước ĐNA á dụng biện pháp phòng hộ, các quỹ tài chính gặp phải trở ngại, hiện giờ nhìn khắp đông á, chỉ có một thành phố không được phòng ngự, đó là viên ngọc phương đông vừa mới trở về tổ quốc.Ở kiếp trước, Soros và quỹ Quantum hạ độc thủ với Hồng Kông,Chiến tranh tài chính giống như Liễu Tuấn vừa nói, chẳng có gì là nhân nghĩa hay đạo đức, các quỹ tài chính cùng tiến cùng lui, chẳng qua vì lợi ích nhất trí mà thôi, quỹ Thịnh Nghiệp không ra tay với Hồng Kông, các quỹ khác chẳng chịu bỏ qua miếng thịt nhìn rất béo bở này.Khâu Tình Xuyên là giám đốc ngân hàng tỉnh, vốn không đủ tư cách tham dự đại sự này, xem ra Hồng phó thủ tướng nhìn trúng tài hoa của Khâu Tình Xuyên, dù sao hắn là cán bộ cao cấp có nghiên cứu tình thế tài chính quốc tế nhất, là tinh anh cốt cán thực sự, tuổi lại trẻ, rất có khả năng phó thủ tướng muốn bồi đắp hắn.Còn về đồng chí Liễu Tuấn, đừng có đắc ý vội, Hồng phó thủ tướng quá nửa chỉ nhìn vào tủi tiền của y thôi.Nói cách khác là nhìn trúng sức ảnh hưởng của quỹ Thịnh Nghiệp.Có điều Liễu nha nội không thất vọng, phương hướng phát triển của y vốn không đặt ở phương diện tài chính, vào thời khác quan trọng có thể chia sẻ lo lắng với phó thủ tướng, có thể ra sức vì quốc gia là đủ rồi.Khâu Tình Xuyên khẽ mỉm cười, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.Tới khi Liễu bí thư cũng muốn thả lỏng một chút thì gặp phải một khó khăn, khi đó các chuyến bay trong nước đều là loại máy bay nhỏ kiểu Boeing 707, chỗ ngồi thiết kế khá sít, Khâu Tình Xuyên thân hình tầm trung, duỗi chân tay ra không có vấn đề gì.

Nhưng Liễu bí thư "vai u thịt bắp" không thể duỗi mình ra được, ngồi rất vướng víu khó chịu.- Mẹ cái máy bay *** này, lần sau phải bảo bọn họ đổi cái khác.Liễu bí thư cực kỳ bất mãn, lẩm bầm.Nghe đường đường phó bí thư thành ủy ăn nói ô uế như thế, Khâu Tình Xuyên phì cười:- Đợi tới khi cậu làm cục trưởng tổng cục hàng không rồi hãy nói.- Báu lắm đấy, ai thích thì đi mà làm.Liễu bí thư hừ một tiếng.- Này, tới Hồng Châu tới nhà tôi ở nhé?- Tới Hồng Châu thì tất nhiên phải đi thăm chú Liễu, còn ở dó thì miễn đi, ngày mai còn phải gặp lão tổng, không ngủ ngon là không được.Liễu Tuấn cười ha hả, cũng không miễn cưỡng.Một tiếng sau, ở sân bay Hồng Châu, Tạ Ý Tường đã đưa xe tới đợi sẵn, nhìn thấy Liễu Tuấn liền tươi cười đi tới bắt tay.- Liễu bí thư tới rồi.Tạ Ý Tường hiện giờ vẫn làm thư ký của Liễu Tấn Tài, tính ra đã được 6,7 năm.

Với một thư ký mà nói, thời gian như thế là dài lắm rồi, tương ứng là Tạ Ý Tường ngày càng thêm trầm ổn.- Anh Tạ.Liễu Tuấn nắm chặt tay Tạ Ý Tường:- Nào để em giới thiệu với Anh, vị này là đồng chí Khâu Tình Xuyên giám đốc ngân hàng kiết thiết tỉnh A, Tình Xuyên, đây là thư ký Tạ Ý Tường của ba tôi.Tạ Ý Tường không biết chuyện Hồng phó thủ tướng cũng triệu kiến Khâu Tình Xuyên, có điều đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, vội bắt tay hàn huyên với Khâu Tình Xuyên.Khâu Tình Xuyên lai lịch cực lớn, có thể quen biết được đương nhiên đáng mừng.

Nghe trong lời nói của Liễu Tuấn, thì quan hệ hai người không tệ, Tạ Ý Tường càng muốn kết giao.- Anh Tạ, Tình Xuyên cũng tới báo cáo với thủ trưởng.Lên xe, Liễu Tuấn nhắc một câu, Tạ Ý Tường tự đoán được là một việc, y cũng không thể không nói một tiếng, đó là thái độ nên có của bạn bè.- Giám đốc Khâu là bậc đại tài mà.Tạ Ý Tường đích thân lái xe, cười tâng bốc một câu.Hồng phó thủ tướng đích thân triệu kiến là đại sự, Tạ Ý Tưởng giữ gìn quy củ, không phát biểu ý kiến bừa bãi, Khâu Tình Xuyên thầm lắc đầu, Tạ Ý Tường theo Liễu tỉnh trưởng nhiều năm, quả nhiên cũng tập thành thói quen làm việc cẩn thận.

Chương 893: Thực lực quyết định tất cảCho dù biết con trai tới, Liễu tỉnh trưởng vẫn khó ở nhà để đợi, ngày mai Hồng phó thủ tướng tới Hồng Châu, triệu kiến Liễu Tuấn chỉ là thuận tiện, công tác chuẩn bị khác còn rất nhiều.Bình thương mà nói một trong bảy cự đầu đi tuần, đều thông báo trước mấy ngày để địa phương chuẩn bị, tình huống ngày mai tới, hôm nay mới thông báo tương đối hiếm.

Đương nhiên không phải là tuyệt đối không có, trước kia lão nhân gia tuần thị cũng không hề thông báo, nói tới là tới, điều này cũng có nhân tố vì an toàn bên trong.Hơn nữa hiện giờ quá mẫn cảm, Hồng lão tổng đột nhiên tuần thị địa phương cũng có thể hiểu.Cách cục chính trị ở tỉnh J trong cả nước không nổi bật mấy cho dù mấy nắm qua kinh tế, quản lý có bước tiến triển dải, so với mấy thành phố ven biển vẫn có khoảng cách dài.

Nhưng hai người Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấ Tài đều là nhân vật có trọng lượng các hệ phái ra sức tiến cử, rất có khả năng tiến bộ sau đại hội 15.Đại hội sắp tới gần, Hồng lão tổng gặp mặt hai người để có nhận thức chung là điều hết sức quan trọng.Tạ Ý Tường hỏi:- Liễu bí thư, về nhà hay tới chính phủ tỉnh.Nếu là nha nội khác, Tạ Ý Tường quyết không hỏi như thế, trực tiếp đưa xe tới thưởng ủy tỉnh là được, cha con tâm sự nên về nhà tốt hơn.

Nhưng Tạ ý Tường biết Liễu nha nội thì khác, không phải vì chức vụ trong thể chế của y, trước đó rất lâu Tạ Ý Tường đã phát hiện Liễu Tuấn có thể ảnh hưởng tới quyết sách của cha.Cha con như vậy trên chính đàn rất hiếm thấy.Liễu Tuấn đáp:- Tới chính phủ tỉnh đi.Liễu Tuấn làm thế là không muốn bạn bè bị bỏ rơi, chưa nói chức vị của Khâu Tình Xuyên và với xuất thân của hắn, cũng đáng đươc Liễu Tấn Tài tiếp kiến ở văn phòng.Ở lễ tiết quan trọng, Liễu Tuấn chưa bao giờ hàm hồ, trên quan trường, đặc biệt mẫn cảm với chuyện này.- Được.Tạ Ý Tường gật đầu, vừa lái xe, vừa lấy di động ra gọi cho Liễu Tấn Tài.- Tỉnh Trưởng, tôi đón được bí thư Liễu Tuấn rồi, còn có đồng chí Khâu Tình xuyên giám đốc ngân hàng tỉnh A...Dạ, vâng vâng, được ạ, tôi sẽ tới ngay.Cúp điện thoại, Tạ Ý Tường cười nói:- Tỉnh trưởng mời hai vị lập tức tới văn phòng.- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.Khâu Tình Xuyên mỉm cười gật đầu.Xe đi rất nhanh, chẳng bao lâu tới tòa nhà chính phủ ẩn dấu dưới tàng cây xanh, Tạ Ý Tường dừng xe, dẫn hai người tới văn phòng Liễu Tấn Tài.- Xin chào giám đốc Khâu.Liễu Tấn Tài nhìn thấy Khâu Tình Xuyên, đứng dậy đón chào, rất khách khí.- Xin chào Liễu tỉnh trưởng.Khâu Tình Xuyên đi nhanh tới mấy bước, hơi khom người xuống bắt tay Liễu Tấn Tài đưa ra, hắn là bạn thân của Liễu Tuấn, nên tự coi mình là vãn bối.- Nào, mời ngồi.Liễu Tấn Tài mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Tuấn là cán bộ cấp phó sở, cũng được hưởng đãi ngộ "quy cách cao", có điều Liễu nha nội không dám coi mình là khách, đứng dậy pha trà rót nước.Tạ Ý Tưởng không dám cản trở, lùi ra ngoài đóng cửa lại.Cha con gặp nhau, muốn thể hiện lòng hiếu thảo, mình không nên tranh thì hơn.Liễu Tuấn nhìn cha, thấy ông càng thêm gầy gò, tóc trắng trên đầu nhiều hơn, có thể thấy khoảng thời gian này thật vất vả, kiếp trước vào lúc này, cha y tựa hồ trẻ hơn nhiều.Làm tỉnh trưởng chẳng nhẹ nhõm gì.- Giám đốc Khâu, lần này Hồng phó thủ tưởng triệu kiến, cả hai đã biết nguyên nhân chưa?Liễu Tấn Tài đi thẳng vào vấn đề, ông nghe con trai nhắc tới quan hệ thân thiết với Khâu Tình Xuyên, nên không né tránh gì, trong ngôn từ lộ ra quan tâm của bề trên.Khâu Tình Xuyên hạ người xuống, đáp:- Chú Liễu, cháu và Liễu Tuấn trên máy bay đã tham khảo một chút.Liễu Tấn Tài mỉm cười.Khâu Tình Xuyên quả nhiên là nhân tài biết ứng đối, tiếng "chú Liễu" gọi hết sức tự nhiên.- Đoán chứng là Hồng phó thủ tướng quan tâm tới thế cục tài chính chấn động ở ĐNA hiện nay, nước ta mặc dù tạm tời chưa gia nhập WTO, tiền tệ không gặp phải tấn công, nhưng mậu dịch xuất nhập nhất định bị ảnh hưởng, hơn nữa bên phía Hồng Kông khả năng sẽ bị ảnh hưởng càng lớn.Khâu Tình Xuyên trần thuật đơn giản ý kiến của mình, thái độ thành khẩn, rất khéo léo, phong phạm đàng hoàng con cháu thế gia.Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu, về cơ bản ông cũng đưa ra kết luận tương tự, Hồng lão tổ đột nhiên tới tỉnh J triệu kiến con trai mình, Liễu Tấn Tài tất nhiên muốn làm rõ nguyên nhân trong đó.Ông còn hiểu tập đoàn tài chính của Lương Xảo và quỹ Thịnh Nghiệp hơn xa Nghiêm Ngọc Thành.Liễu Tuấn xen vào, nói rất chắc chắn:- Không cần lo, đám người Soros chắc gì dám ra tay với Hồng Kông, cho dù có dám, thì đảm bảo Hồng Kông đánh bại ông ta cũng chẳng phải chuyện khó.Khâu Tình Xuyên ý thức được Liễu Tuấn đang thông quan điểm trước cuộc triệu kiến, Hồng lão tổng tác phong thẳng thắn cứng rắn, không thích hàm hồ, Liễu Tuấn trả lời như thế, khả năng rất hợp ý với thủ trưởng.- Sao có thể nói như thế?Khâu Tình Xuyên cẩn thận hỏi.Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra mời mọi người xong, nói:- Chiến tranh tài chính và chiến tranh súng đạn giống nhau cả thôi, thắng bại dựa vào thực lực...Khâu Tình Xuyên chậm rãi gật đầu.Hai người ở văn phòng Liễu Tấn Tài không lâu, chỉ chừng nửa tiếng là cáo từ, dù sao ngày mai Hồng lão tổng tới, Liễu Tần Tài phải sắp xếp rất nhiều chuyện.Buổi tối, Khâu Tình Xuyên cùng Liễu Tuấn tới bái phòng Tiễn Kiến Quân.Tiễn Kiến Quân hết sức coi trọng hai ngôi sao mới nổi này, nói chuyện với bọn họ một tiếng đồng hồ.

Tiễn Kiến Quân học thức uyên bác, thái độ lịch thiếp, danh tiếng cá nhân rất tốt, là quan viên kiểu học giả điển hình, Khâu Tình Xuyên rất kính phục ông.- Thế nào rồi, hay là kiếm chỗ thả lòng một chút.Từ chỗ Tiễn Kiến Quân đi ra, Liễu Tuấn cười đề nghị.- Thôi đi, ngày mai lão tổng tới rồi, mấy tụ điểm ăn chơi của Hồng Châu đêm nay chẳng chó chạy gà bay hay sao?

Tới chịu tội làm gì?Khâu Tình Xuyên nói có lý.Trước khi Hồng lão tổng tới, công tác bảo an tất nhiên càng được coi trọng, mấy chốn ăn chơi chính là địa điểm bị thanh tra.Liễu Tuấn cười:- Được rồi, anh muốn tắm rửa trai giới, tôi cũng không ngăn.Khâu Tình Xuyên cười, chẳng để ý tới Liễu Tuấn trêu ghẹo, đi thẳng tới nơi chiêu đãi của tỉnh ủy nghỉ ngơi.Liễu Tuấn về nhà, vợ chồng Giang Hữu Tín - Liễu Hoa đã đưa Giang Minh Nguyệt tới rồi, biết em trai tới, Liễu Hoa tất nhiên nóng ruột tới thăm.Tiểu nha đầu Giang Minh Nguyệt thấy cậu, liền chạy tới làm nũng, kéo tay y hỏi đông hỏi tây, quấn lấy y đòi nghe kể chuyện, trước kia mỗi lần gặp mặt, Liễu Tuấn đều kể chuyện cho cô bé.Cả nhà cười nói vui vẻ.Tụ hội gia đình như vậy, Tạ Ý Tường và vợ Mục Toa Toa cũng tới, làm thư ký cho Liễu Tấn Tài lâu năm, Tạ Ý Tường sớm đã dung nhập vào gia đình này, quan hệ với Giang Hữu Tin rất hòa hợp.Mục Toa Toa hiện giờ làm việc ở cục công an Hồng Châu, là một nữ cảnh sát rất giỏi giang, có năng lực, là bạn thân của Liễu Hoa.

Thấy Giang Minh Nguyệt quấn lấy cậu, cứ cười trêu cô bé.Mọi người tán gẫu một hồi, Liễu Tuấn đề nghị cùng tới chỗ chiêu đãi thăm Khâu Tình Xuyên.Khâu Tình Xuyên tới Hồng Châu, giới thiệu cho Giang Hữu Tín làm quen, mọi người thân cận nhiều hhơn, chính là chuyện họp lý.Mạng lưới quan hệ trong quan trường cứ thế mà chầm chậm được dệt nên.Đề nghị này đương nhiên được nhất trí hưởng ứng.Nơi chiêu đãi cách đó không xa, đi bộ tới chỉ nửa tiếng đồng hồ, buổi tối không khi rất tốt, không nóng nực mấy, Giang Hữu Tín nói:- Đi bộ tới đi, coi như rèn luyện thân thể.Liễu Tuấn cười:- Cũng được, anh lười vận động, đúng là phải rèn luyện thêm.Ông anh rể này hiền lành lịch thiếp, phẩm hạnh tốt, cái khác không nói, chỉ không thích rèn luyện sức khỏe, vì chuyện này mà Liễu Hoa cằn nhằn không biết bao lần rồi.Ba người chậm rãi đi tới chỗ Khâu Tình Xuyên.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Anh Tạ, chuyện ra ngoài đã quyết định chưa.Sau đại hội, vị trí của Liễu Tấn Tài chắc chắn có thay đổi, nếu như tiến kinh đùng là khó mang theo Tạ Ý Tường, hơn nữa hắn theo ông quá lâu rồi, cho dù vị trí của Liễu Tấn Tài giữ nguyên cũng nên điều động là vừa.- Cơ bản có kết quả rồi, tới Giang Châu.- Giang Châu?Liễu Tuấn hơi giật mình, trong đầu hiện lên trận đại hồng thủy khủng khiếp kia, hình như Giang Châu chính là nơi trọng điểm tai nạn.- Chúc vụ thế nào?- Phó bí thư thành ủy kiêm phó thị trưởng thường vụ.Ngữ khí của Tạ Ý Tường có chút cảm khái, nhớ lại trước kia khi hắn làm một nhân viên văn phòng nho nhỏ, chẳng bao giờ nghĩ tới một ngày làm phó thị trưởng.

Với kinh nghiệm của hắn, ba năm trước lên cấp phó sở, làm phó bí thư trong đảng là đương nhiên.- Nếu như tới Giang Châu, nhất định phải đặc biệt coi trọng công tác chống lũ.Liễu Tuấn vội nhắc một câu.Tạ Ý Tường gật đầu:- Vấn đề không lớn, thành phố Giang Châu có đê phòng lũ lớn do tỉnh trưởng đích thân giám sát, đủ đệ chống lại đại hồng thủy trăm năm khó gặp.Liễu Tuấn nghe thế thì yên tâm, y tất nhiên tin tác phong làm việc của ha mình, có điều vẫn nhắc:- Đây là chuyện sống chết, anh sau khi tới đó tốt nhất là nên chuẩn bị.Tạ Ý Tường nhìn ý có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu Chương 894: Lời hứa tất thắngHồng phó thủ tướng triệu kiến Liễu Tuấn vào ngày hôm sau vào buổi tối, dù sao lần này ông tới là để thị sát công tác ở tỉnh J, trưa nghe cán bộ chủ yếu của tỉnh báo cáo, chiều thị sát một số xí nghiệp, buổi tối triệu kiến Liễu Tuấn ở chỗ nghỉ, bất ngờ là ông triệu kiến cả hai cha con họ Liễu.Hai người vừa tới nơi chiêu đãi, Hồng lão tổng đứng dậy đón.Tất nhiên đãi ngộ này cấp cho Liễu Tấn Tài.Ban ngày là báo cáo việc công, buổi tối triệu kiến, không khí khá thả lỏng, Hồng phó thủ tướng nổi danh uy nghiêm, ở trường hợp công chúng ít thấy ông có khi nào mỉm cười, khi gặp hai cha con Liễu Tuấn trên mặt ông lộ ra chút nụ cười.- Đồng chí Tấn Tài, mời ngồi!

Liễu Tuấn, cậu cũng ngồi đi.Nơi chiêu đãi của tỉnh ủy không tệ, bên trong trang trí không xa hoa lắm, lấy màu thẫm làm chủ thể hiện sự trang trọng, phòng khách rất lớn, Hồng lão tổng ngồi giữa, hai cha con họ Liễu bồi tiếp hai bên.- Đồng chí Tấn Tài, nghe nói đồng chí nghiên thuốc nặng, muốn hút cứ hút, chỗ tôi không cấm.Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Thủ trưởng, tôi hút thuốc cũng không ít.- Được, cậu cũng có thể hút, trước mặt quy tắc, ai cũng như nhau.

Có điều Liễu Tuấn này, cậu tuổi còn trẻ, hút thuốc nhiều không tốt đâu...Hồng lão tổng tâm tình rất tốt, không lấy làm phật lòng, nhưng nhân vật như vậy không thể nhìn về ngoài mà đo lường được, có lẽ chỉ muốn làm không khí tích cực hơn.- Đồng chí Tần Tài, tôi mời cả hơi tới là có chuyện muốn thương lượng.Liễu Tấn Tai fhạ mình xuống:- Xin thủ trưởng chỉ thị.Hồng phó thủ tướng xua tay:- Ầy, đồng chí Tấn Tài, không cần khách khí như thế, thực sự thương lượng mà.Hai người giao đàm với nhau không ít rồi, nên Liễu Tấn Tài khá hiểu tính cách của ông, không nói nhiều nữa.- Liễu Tuấn, cậu có cái nhìn thế nào về cơn bão tài chính lần này.Hồng phó thủ tướng không hàn huyên nhiều, nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi thẳng thắn.Xem ra mọi người đoán không sai, Hồng phó thủ tướng quả nhiên là nhắm vào nguy cơ tài chính ĐNA đột nhiên bùng phát, hỏi như thế chính là cho thấy Liễu Tuấn mới là nhân vật chính của cuộc triệu kiến, Liễu Tấn Tài trở thành vật làm nền cho con trai.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, trầm ổn đáp:- Nằm trong dự liệu ạ.Hồng phó thủ tướng nhướng mày lên, thấy Liễu Tuấn trả lời rất thú vị, hỏi:- Trong dự liệu thế nào.Liễu Tuấn thoáng trầm tư, đáp:- Mấy năm qua các quốc gia ĐNA phát triển quá nhanh, chú trọng công năng của thị trường tài chính, bỏ qua kiến thiết cơ sở, kinh tế phát triển như thế chỉ là một sự giả tạo, là bong bóng kinh tế!

Thị trường tài chính và tiền tệ đều lộ hết trước nòng súng của người ta, không chút bảo vệ nào, tồn tại quá nhiều ẩn họa, khiến cho quỹ tài chính đầu cơ ra tay với bọn họ, đó là chuyện đương nhiên.

Giống như một đứa bé ba tuổi ôm đống vàng trong tay, chạy trên đường phố, ai cũng nảy lòng cướp đoạt.Nếu dự liệu trước nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến, Liễu Tuấn tất nhiên chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.Hồng phó thủ tướng khóe miệng hơi thoáng hiện nụ cười, tựa hồ thấy hình dung của Liễu Tuấn rất hay.- Ừm có lý, nói tiếp đi.- Hiện giờ nước ta chưa gia nhập WTO, kinh tế chưa thực sự hòa vào quỹ đạo của kinh tế thế giới, ảnh hưởng với chúng ta không lớn lắm, nghành nghiệp xuất khẩu sẽ bị ảnh hưởng một chút, có điều ĐNA không phải là thị trưởng xuất khẩu chủ yếu của chúng ta, nên ảnh hưởng rất có hạn.- Vậy Hồng Kông thì sao?Hồng phó thủ tướng đi thẳng vào trọng điểm.Liễu Tuấn cười khẽ, đáp:- Vấn đề ở Hồng Kông không lớn.- Ồ?

Tại sao?Hồng phó thủ tưởng liếc sang Liễu Tấn Tài, ông khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng phán đoán của con trai.- Chiến tranh tài chính, cũng do thực lực quyết định tất cả.

Đương nhiên, nếu nói nó như một cuộc chiến thì cũng có chiến thuật tập kích, nhưng Soros nếu muốn ra tay với Hồg Kông, thì không còn tính bất ngờ về chiến thuật nữa, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.

Hồng Kông mặc dù cũng có chính sách tài chính cực kỳ thoáng, nhưng có đề phòng, giới quản lý tài chính sẽ không phạm phải sai lầm như chính phủ Thái Lan.- Theo phân tích này thì quỹ tài chính quốc tế sẽ không ra tay với Hồng Kông.Hồng phó thủ tướng hỏi sát.- Không nhất định ạ, nhưng quỹ tài chính đầu cơ này, cứ thấy lợi là làm.

Trong mắt bọn họ, Hồng Kông là một miếng thịt mỡ, nên khả năng bọn họ mạo hiểm ra tay vẫn còn.Liễu Tấn Tài lúc này xen vào, nói:- Điều đó cũng không sao, cho dù bọn họ ra tay, chưa chắc chiếm được lợi.- Đồng chí Tấn Tài sao khẳng định được như thế?Liễu Tấn Tài nói:- Những quỹ tài chính này nắm bắt rất chuẩn xu thế của thị trường, đó là ưu điểm của bọn họ.

Song chuyện gì cũng có hai chiều, quá tin vào năng lực thao túng thị trường của mình cũng là khuyết điểm của họ.

Hướng đi của thị trưởng, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh không bằng ảnh hưởng thực lực cơ bản, tự thân Hồng Kông có lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ, thêm vào dự trữ ngoại hối của chúng ta, bọn họ không nhất định chiếm được ưu thế.Hồng phó thủ tướng gật đầu:- Đồng chí phân tích như thế tôi rất tán đồng.

Tổ quốc đại lục là hậu thuẫn kiên cường của Hồng Kông.Hồng Kông mới trở về, bảo về thị trường tài chính ổn định chẳng những xuất phát từ nhu cầu kinh tế, mà cũng là nhu cầu chính trị.

Tài chính quốc tế ra tay với Hồng Kông, chính phủ TW phản ứng quyết liệt là hành động đương nhiên.Có điều vẻ mặt Hồng phó thủ tướng không được nhẹ nhõm.Bởi vì nguyên nhân lịch sử và hiện thực, giới tài chính trong nước chưa nhận thức được về tình thế tài chính quốc tế thấu triệt như chuyên gia phương tây, nhất là thiếu kinh nghiệm thao tác thực tế.

Điểm này trong khoảng thời gian ngắn khó mà bù đắp, cho dù chính phủ TW và đặc khu Hồng Kông liên thủ, thực lực hùng mạnh, dù sao khó dự đoán chính xác được vốn nổi quốc tế lớn tới chừng nào.Hồng phó thủ tưởng mắt quắc lên nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi:- Liễu Tuấn, quỹ Thịnh Nghiệp có thái độ gì?Liễu Tuấn hơi giật mình, mặc dù y biết tập đoàn Thịnh Nghiệp đã bị lộ ra ngoài, nhưng mọi người chỉ hiểu ngầm trong lòng.

Hồng phó thủ tướng đột nhiên hỏi thẳng như thế, đúng là làm người ta cả kinh, có điều y nhanh chóng bình tĩnh lại, đại khái đây là một trong số nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến hai cha con.Chỉ thuần túy là lấy việc luận việc, Hồng phó thủ tướng không có ý nhắm vào ai, tránh hiểu lầm.Hiện giờ, đối diện với khiêu chiến cực lớn, tất nhiên phải đoàn kết với tất cả sức mạnh có thể, quỹ Thịnh Nghiệp đã thành tổ chức tài chính hàng đầu thế giới, tìm hiểu hướng đi của nó là quan trọng nhất.Liễu Tuấn đón nhận ánh mắt sắc bén của Hồng phó thủ tướng, thành khẩn nói:- Xin thủ trưởng yên tâm, bên phía quỹ Thịnh Nghiệp không có vấn đề gì.Hồng phó thủ tướng thêm một câu:- Cậu đảm bảo chứ?Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, khẳng định:- Tôi đảm bảo.- Tốt.Hồng phó thủ tướng khẽ vỗ lên ghế sô pha, vẻ mặt có chút phấn chấn.

Liễu tuấn đoán, thủ trưởng sắp ra quyết định rồi.- Đồng chí Tấn Tài, đồng chí Liễu Tuấn, Hồng Kông ắt phải giữ ổn định, đây là tiền đề cơ bản, để đảm bảo cho thị trường tài chính Hồng Kông, đảm bảo đồng đô la Hồng Kông không bị tác động xấu.

Quốc vụ viện quyết định phái tiểu tổ chuyên gia tài chính tới Hồng Kông, giám sát mật thiết thế cục, lúc cần thiết, cùng cục quản lý tài chính Hồng Kông chung tay tác chiến.- Thủ trưởng anh minh.Liễu Tuấn không kìm được thốt lên.Hồng phó thủ tướng nói tiếp:- Tổ chuyên gia này do đồng chí Thịnh Đại Thành dẫn đội, Liễu Tuấn, cậu và Khâu Tình Xuyên cũng theo tổ chuyên gia cùng tới Hồng Kông đi.Thịnh Đại Thành là chuyên gia tài chính nổi tiếng trong nước, thân phận công khai là giáo sư kinh tế học của đại học thủ đô, viện sĩ viện khoa học xã hội quốc gia, phó hội trưởng hiệp hội nghiên cứu tài chính.

Thực tế, Thịnh Đại Thành là quân sư tài chính hàng đầu của Hồng phó thủ tướng, do ông dẫn đội có thể thấy quyết tâm của thủ trưởng.- Liễu Tuấn, trận chiến này chỉ cho phép thắng không được phép bại!

Cậu có tự tin không?Liễu Tuấn nghiêm nghị đáp:- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng ta tất thắng.- Hay, người trẻ tuổi phải có nhuệ khí.

Đợi mọi người ca khúc khải hoàn, tôi đích thân mở tiệc chúc mừng.Hồng phó thủ tướng lại khẽ vỗ ghế sô pha, mắt lộ vẻ tán thưởng, rồi quay sang mỉm cười nói với Liễu Tấn Tài:- Đồng chí Tấn Tài, bắt tạm con trai đồng chí làm tráng đinh, đồng chí không có ý kiến gì chứ?Liễu Tấn Tài cũng cười:- Tráng đinh thủ trưởng đích thân bắt, có ý kiến cũng không dám nói.Hồng phó thủ tướng cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái.Hai cha con nhà họ Liễu đi rồi, Hồng phó thủ tướng lại triệu kiến riêng Khâu Tình Xuyên, hắn được phó tủ tướng coi trọng, nên thủ trưởng muốn nhân cơ hội này rèn luyện thêm cho Khâu Tình Xuyên, ý đồ này có thể thấy rõ ràng.Trận đại chiến thực sự như thế, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, trải qua thực chiến, năng lực chiến tranh tài chính quốc tế của Khâu Tình Xuyên hẳn sẽ nâng lên một bậc.Hồng phó thủ tướng dặn Khâu Tình Xuyên nghe nhiều nhìn nhiều học nhiều, tranh thủ làm thấu đáo.Khi từ phòng khách của Hồng phó thủ tướng đi ra, Khâu Tình Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười đáp:- Tôi đang đợi anh ngay ở cửa.Khâu Tình Xuyên tới đại sảnh, qua nhiên thấy y đang thong thong hút thuốc, hoàn toàn không để ý tới xung quanh đều là nhân viên công tác của văn phòng TW.Khâu Tình Xuyên không khỏi bật cười.Tên này đúng là có cá tính.

Chương 895: 100 tỷ USDTổ chuyên gia do mười một người lập nên, trừ Liễu Tuấn ra, đều là tinh anh giới kinh tế và tài chính, không thiếu giáo sư chuyên gia nổi tiếng.

Thịnh Đại Thành làm tổ trưởng, tổ phó là phó hội trưởng hội chứng giám Tống Thiên Thanh, ngoài ra còn có cấp trên cũ của Khâu Tình Xuyên, ti trưởng Hồ Lập Quân.Chứng giám hội: Ủy ban quản lý giám sát chứng khoán TQ.Một tổ chuyên gia như thế, có thể nói tụ hội toàn tinh anh đỉnh cấp giới tài chính trong nước, Khâu Tình Xuyên được tham gia vào, thành có ý theo đuôi học hỏi, còn về một cán bộ đảng vụ địa phương hai mấy tuổi như Liễu Tuấn trở thành thành viên, trở nên quá nổi bật.Trừ Khâu Tình Xuyên, tất cả mọi người bao gồm Thịnh Đại Thành đều ngạc nhiên.Nhưng đây là do Hồng phó thủ tướng an bài, Thịnh giáo sư dù trong lòng nghi hoặc, nhưng không nói ra miệng, dù sao quan hệ của Liễu Tuấn và quỹ Thịnh Nghiệp thuộc về cơ mật quốc gia, Hồng phó thủ tướng tuyệt đối không tùy tiện tiết lộ, địa vị quỹ Thịnh Nghiệp càng siêu nhiên, càng có lợi với quốc gia, có thể mang tới tác dụng mà con đường ngoại giao chính quy không thể đạt được.Nghe nói y là con trai của Liễu Tấn Tài, mọi người đều vỡ lẽ.Một hai tháng nữa đại hội thứ 15 sẽ diện ra, an bài nhân sự trọng yếu cũng dần dần làm rõ, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Tấn Tài là nhân tuyển phó thủ tướng khóa sau.

Hồng phó thủ tướng rất coi trọng tài kiến thiết kinh tế của Liễu Tấn Tài, đoán chừng Liễu Tấn Tài sẽ phụ trách công tác tài chính trong chính phủ TW, như thế để con trai ông đi thấy phương thức điều hành tài chính thực sự là điều có thể hiểu được.Có lẽ đồng chí Tiểu Liễu tương lai cũng sẽ phát triển trong hệ thống tài chính.Khâu Tình Xuyên chính là một ví dụ.Phó thủ tướng Lý Lập Sơn quản lý công tác tài chính, Khâu Tỉnh Xuyên hiện giờ chẳng phải là cán bộ cấp cao trong hệ thống tài chính ao?Đương nhiên chức vụ của Liễu Tuấn làm cho các chuyên gia cả kinh, cán bộ cấp phó sở trong mắt bọn họ không đang nhắc tới, Thịnh giáo sư đãi ngộ cấp chính bộ rồi.

Nhưng hai mươi mấy tuổi trở thành phó bí thư tỉnh ủy thì thật là hết sức hiếm có.

Đồng chí Tiểu Liễu này hẳn quản lý địa phương cũng không tệ, không nhất định phải phát triển trong hệ thống tài chính.Nhắc lại chút: Quốc gia - > Bộ - >Sở/Ti - >Xử - > Khoa.Có điều các chuyên gia trong lòng ngạc nhiên cũng không thể hiện ra mặt, đại chiến sắp tới nơi rồi, tâm tư của mọi người cũng không đặt lên chuyện này.Các thành viên toàn thể tổ chuyên gia, tập trung ở Giang Khẩu.Những thành viên chủ chốt của thành phố Ngọc Lan và tỉn A đều nhận được điện thoại thông báo của văn phòng phó thủ tướng.

Hồng phó thủ tướng phái Liễu Tuấn đi hoàn thành một nhiệm vụ chính trị quan trọng, cần 20 ngày tới 1 tháng, hi vọng giao tiếp thích đáng công tác của đồng chí Liễu Tuấn, không được làm ảnh hưởng công tác khu Trường Hà và thành phố Ngọc Lan.Chuyện này chỉ có Cận Tú Thật, Hà Duyên An và Đinh Ngọc Chu, nếu như văn phòng phó thủ tướng không nói rõ là nhiệm vụ chính trị gì, mọi người cũng giữ điều lệ bảo mật không hỏi.

Tuyên bố với bên ngoài là Liễu Tuấn nghỉ phép, công tác của Liễu Tuấn của khu Trường Hà có Sài Thiệu Cơ, Cty Trường Phong có Triệu Ngạn, còn hai ban của y thì Liễu Tuấn yêu cầu rõ ràng nhân viên phụ trách với Thôi Phúc Thành.Điều này Đinh Ngọc Chu không có dụ nghị gì, dù sao đó toàn là công tác thuộc về chính phủ, Thôi Phúc Thành là cấp trên của Liễu Tuấn, tiếp nhận là vô cùng hợp lý.Tổ chuyên gia ở nơi chiêu đãi của thành ủy Giang Khẩu một tối.Thịnh Đại Thành mở hội nghị, tuyên bố nhiệm vụ cùng kỷ luật liên quan của nhiệm vụ này, vì hành động tập thể, mọi người lại đều là cán bộ cao cấp có thên phận địa vị, chủ yếu là cường điệu kỷ luật bảo mật và một số chuyện cần chú ý ở phương diện đối ngoại.

Dù thế nào mọi người đại biểu cho thể diện của chính phủ TW, nếu để xảy ra sự kiện xấu hổ gì đó thì không tốt.Cuối cùng Thịch giáo sư giữ một mình Liễu Tuấn lại, tiến hành giao lưu ngắn ngủi.- Đồng chí Liễu Tuấn, lần tới Hồng Kông này, thủ trưởng đã chỉ thị chính xác nhiệm vụ cho đồng chí chưa?Thịnh giáo sư châm thuốc, chậm rãi hỏi.Liễu Tuấn cười, Thịnh giáo sư là ống khói lớn, khi họp cũng hút thuốc không ngừng, trình độ hơn Liễu bị thư.May là các chuyên gia đa phần đều là những ống khói, nên không ai kháng nghị.- Vâng thưa giáo sư.

Ý tứ của thủ trưởng là để tôi phụ trách liên lạc tài chính dân gian Hồng Kông.Liễu Tuấn mỉm cười đáp.Điều này chắc chắn thủ trưởng đã căn dặn Thịnh giáo sư rõ ràng rồi, hiện giờ Liễu Tuấn đích thân thừa nhận, ông vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên, liên lạc tài chính dân gian nghe qua thì hết sức đơn giản thoải mái, nhưng thực tế tuyệt không đơn giản.Thế gia vọng tộc của Hồng Kông không ít, thực lực tư bản dân gian hùng hậu, riêng một cái quỹ Thịnh Nghiệp không biết đã có thể điều động bao nhiêu tài chính rồi, ngoài ra Từ Hưng Bang, Lý Trường Hanh cũng chẳng thể coi thường, đều có quan hệ sâu trong cao tầng thủ đô.

Ví như tập đoạn họ Từ, nghe nói qua lại rất gần nhà họ Cao.Muốn những nhà đại tư bản này đồng tâm hiệp lực, theo suy nghĩ của Thịnh giáo sư, ắt phải nhân vật trí thức lão thành, đức cao vọng trọng mới được.Người trẻ tuổi này có tài đức gì đảm nhận được trọng trách như thế.- Cậu nắm chắc được bao nhiêu?Thịnh Đại Thành trầm ngâm.Vốn thủ trưởng có được lời dặn của thủ trưởng, ông ta không nên hoài nghi mới đúng, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, Thịnh giáo sư không thểđặc biệt cần thật.

Mấy tháng trước ngân hàng TW và chính phủ Thái Lan trước sau dùng tới 600 triệu USD mà kết quả vẫn không chống đỡ nổi những quỹ tài chính kia, bị đại bại.

Lượng dữ trự trong nước và Hồng Kôn mặc dù hơn xa chính phủ Thái Lan, nhưng dù sao không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, quy mô tiền trôi nổi trên thị trường quốc tế, lúc điên cuồng nhất có thể có tới hơn 1000 tỷ USD tràn vào.Cuộc chiến này liên quan tới thể diện quốc gia, tiền đồ Hồng Kông, như thủ trưởng đã nói, chỉ được thắng không được bại.Không ngờ thủ trưởng đem mắt xích quan trọng nhất cho một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, trong lòng Thịnh Đại Thành thực sự không sao yên tâm được.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- 100 tỷ!

USD!- Cái gì?Dù Thịnh giáo sư từng trải sóng gió bão bùng, nghe thế cũng giật mình, gần như đứng bật dậy.

Ông năm nay 67 tuổi, thấy nhiều hiểu rộng, là thái sơn bắc đầu trong giới học thuật tài chính, ngay cả trong sách ông viết, cũng rất ít đụng chạm tới con số 100 tỷ USD, vậy mà người trẻ tuổi này có thể nói điều động được con số đó.Hay là mình nghe nhầm.- Liễu Tuấn, ý cậu nói là 100 tỷ USD?Thịnh Đại Thành nhìn chằm chằm vào y hỏi, mái tóc bạc trắng như dựng hết cả lên.Liễu Tuấn gật đầu chắc chắn, mặt thản nhiên cứ như có thể rút được 100 tỷ USD ra khỏi túi bất kỳ lúc nào vậy.Thịnh Đại Thành nhìn y bất giác lắc đầu, y quá chắc chắn tự tin, làm người ta khó có thể hoài nghi.

Song nhất thời Thịnh giáo sư khó liên hệ người trẻ tuổi này với con số khủng bố kia lại với nhau.Thịnh giáo sư châm một điếu thuốc, lại nhìn thẳng vào y nói:- Liễu Tuấn, chuyện này không đùa được đâu.Liễu Tuấn mỉm cười:- Giáo sư, ngià cho rằng tôi có thể lấy chuyện này ra đùa sao?Thịnh đại thành vẫn nửa tin nửa ngờ.Liễu Tuấn nói:- Giáo sư, ngài cứ dựa theo con số tài chính tôi cung cấp mà định ra kế hoạch, giáo sư cứ yên tâm, sẽ không có sơ xuất đâu.Liễu Tuấn khẳng định như thế là có chỗ dựa.Hiện giờ tổn tài sản của Tiểu Thanh và Xảo Nhi đã hơn 60 tỷ USD, tài chính lưu động có thể tùy thời điều động cũng gần 30 tỷ, thêm vào sức hiệu triệu của quỹ Thịnh Nghiệp, lâm thời thu hút tài chính, đủ có thể hơn 80 tỷ USD, chuyện liên quan tới tiền đồ Hồng Kông và lợi ích của bản thân, đám người Từ Hưng Bang, Lý Trường Hanh càng không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Cho dù quá khứ mọi người có khúc mắc gì, ắt cũng sẽ nhất trí bắt tay đối ngoại, 100 tỷ USD còn là con số ít nhất.Thịnh giáo sư trầm ngâm:- Nếu như vậy, cuộc chiến này phần thắng của chúng ta rất lớn.Liễu Tuấn cười:- Soros không tới thì thôi, nếu dám tới thật, ông ta sẽ thảm bại.Thịnh Đại Thành bật cười:- Cậu đúng là rất tự tin đó.- Vẫn một câu nói cũ, chiến tranh tài chính, cũng như chiến tranh gươm đao, thực lực quyết định tất cả.

Mặc dù quỹ tài chính quốc tế thực lực khổng lồ, không sao dự đoán chuẩn xác được, nhưng chỉ là một nắm cát rời, không có khả năng chi huy thống nhất, những tài chính này đều là gió trước cờ, ai có thực lực lớn thì ngả theo, tuyệt đối không có nhân nghĩa đạo đức gì.

Chỉ cần chúng ta có thể trụ vững được đợt tấn công ban đầu của bọn họ, là có thể ngăn được khoản tài chính tiếp theo tràn vào, đợi tới khi bọn họ gặp phải tình trạng đằng sau đuối sức, sẽ còn xảy ra cảnh theo gió trở cờ rồi giậu đổ bìm leo.Thịnh Đại Thành gật đầu, đột nhiên hỏi:- Liễu Tuấn, cậu tốt nghiệp đại học gì?

Chuyên nghành gì.Tác phong nghiên cứu học vấn của lão phu tử phát tác rồi.- Giáo sư, tôi học đại học Hoa Nam khoa Trung văn, chuyên nghành văn học cổ đại.Liêu Tuấn đáp cung kính, đối với phần tử trí thức, Liễu Tuấn luôn rất tôn trọng.- Chuyên nghành văn học cổ đại.Thịnh giáo sư hơi choáng, rồi phá lên cười:- Trong sách tự có hoàng kim!

Câu nói này thật đúng là để dùng cho cậu.Một người học văn học cổ đại, lại tự xưng có thể điều động 100 tỷ USD, còn thấu hiểu cục thế tài chính như thế, xem ra lời tổ tiên truyền lại, đúng là có lý.Liễu Tuấn cười:- Giáo sư, có chuyện này tôi phải báo cáo với ngài trước.

Tới Hồng Kông, khả năng tôi cần không gian tự do tương đối lớn, để giữ liên lạc với bạn bè.Y là một thành viên trong tổ, thông báo trước này là điều phải làm.Thịnh Đại Thành gật đầu:- Được!

Nhưng nhất định phải chú ý an toàn.

Chương 896: Quản giaTổ chuyên gia tới Hồng Kông với danh nghĩa là một đoàn du lịch nhỏ, hết sức kín tiếng, ở khách sạn Thu Thủy.Thực tế nếu như đem chuyện lần này là một cuộc chiến tranh, thì tổ chuyên gia là bộ chỉ huy tiền tuyến, tất nhiên phải kín tiếng, còn về phần tuyên truyền tạo thế, uy hiếp các thế lực quốc tế, là việc làm của các ban nghành đoàn thể và cơ quan chức năng, không cần bọn họ phải lo.Có thể dọa cho đám Soros sợ mà bỏ chảy là kết quả tốt nhất.Nhưng với Liễu Tuấn mà nói thì lại hi vọng Soros giống như như kiếp trước, len lén thò bàn tay vào, để Liễu nha nội đánh một trận với ông ta, vừa hả hê lòng người vừa kiếm được một khỏan, lưỡng toàn kỳ mỹ.Tổ chuyên gia tới khách sạn Thu Thủy không lâu, trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông Quan Giản, ti trưởng chính vụ Tương Thái Thái, ti trưởng tải chính Ân tiên sinh, cũng những chích khách hiển hách của chính phủ đặc khu tới khách sạn bái phỏng tổ chuyện gia.Cuộc gặp gỡ tiến hành trong sự bảo mật cực cao, sở cảnh sát phái vô số tinh anh tiếp quản hệ thống bảo an của khách sạn, ngoài ra còn có một số nhân viên tùy tùng, không còn ai khác nữa.Việc binh là việc gian trá mà.Chiến tranh tài chính cũng là chiến tranh, hơn nữa càng là cuộc chiến dựa vào thông tin, bận pháp bảo mật tất nhiên vô cùng nghiêm ngặt.Đặc khu biểu thị cảm tạ đoàn người Thịnh giáo sư đến đây, Thịnh giáo sư cũng khách khí đáp lại.Tổ chuyên gia lần này tới với nhiệm vụ cực kỳ rõ ràng, hai bên không hàn huyên quá nhiều, mau chóng đi vào chủ đề chính, đàm luận phương pháp dứng phó cụ thể và phương thức liên lạc.Hai bên đàm phán xong, quyết định do cục quản lý tài chính ra mặt, thiết lập một phòng thao tác lâm thời ở khách sạn, sử dụng trang thiết bị liên lạc tiên tiến nhất cho tổ chuyên gia sử dụng, sở cảnh sát thì phái tinh anh tới hoàn toàn phong tỏa cả tầng lầu, đảm bảo an toàn cho các chuyên gia.Chính phủ đặc khu phối hợp như thế, Thịnh giáo sư rất hài lòng.Một cuộc chiến bí mật đã diễn ra.Sau khi hội nghị kết thúc, Liễu nha nội báo với Thịnh giáo sư và Khâu tỉnh xuyên một tiếng, sau đó lẻn ra khỏi khách sạn, leo lên một chiếc Rolls - Royce, dưới sự bảo vệ của hai chiếc BMW chống đạn, tới thẳng vịnh nước nông.Trong một biệt thự xa hoa, Tiểu Thanh mặc áo bầu mầu hồng, vác cái bụng lớn, mặt đầy nụ cười hạnh phúc của người sắp làm mẹ, đang đi đi lại trong phòng khách, nhìn thấy Liễu Tuấn tới liền tươi cười, nhưng người có bầu, không nhào tới như trước kia.Liễu Tuấn giang rộng hai tay ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sô pha.Hoàng Diệu Kỳ nhìn thấy cảnh này thì nhoẻn miệng cười cực kỳ an ủi.

Cô đi theo Liễu chủ tịch hơn mười năm rồi, từ một người bán hàng nho nhỏ, trở thành nhân vật số hai của tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới như hiện nay, bước lên đinh cao sự nghiệp biết bao nhiêu người không mơ thấy, trong lòng đầy cảm kích và yêu quý Liễu chủ tịch.Nhiều năm như vậy, Hoàng Diệu Kỳ chỉ thanh quen hình tượng một người phụ nữ oai phòng mạnh mẽ, ngoài sùng bái cũng có chút lo lắng.

Liễu chủ tịch không có gì phải nghi ngờ là đã đứng tới đỉnh cao nhất của lĩnh vực, nhưng là nữ nhân, không có hôn nhân là không hoàn chỉnh rồi, nếu ngay cả con cái cũng không có, theo suy nghĩ của Hoàng Diệu Kỳ, đó là sự thất bại.Tình yêu say đắm của chủ tịch Liễu với Tuấn thiếu gia không gì sánh bằng, không có hôn nhân, Hoàng Diệu kỳ thấy cũng miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao Tuấn thiếu gia cũng rất yêu Liễu chủ tịch.

Giờ Liễu chủ tịch cuối cùng đã hoài thai sắp làm mẹ rồi trong lòng Hoàng Diệu Kỳ vui mừng thay cho Liễu chủ tịch.Liễu Tuấn vừa ngồi xuống ghế sô pha, liền cau mày lại nói rất không vui:- Tiểu Thanh, em đang có mang, không ăn là không được đâu.Tiểu Thanh khoan khoái dựa mình vào cánh tay ái lang, nói với vẻ làm nũng:- Sao em lại không ăn gì?

Mỗi ngày em ăn năm sáu bữa...Liễu Tuấn lắc đầu liên tục:- Nói dối, cân nặng của em gần như không tăng lên.Liễu bí thư đưa ra "chứng cứ" xác đáng, Liễu chủ tịch hết đường chối cãi, chỉ đành "khai báo":- Em cũng muốn ăn thêm một chút, nhưng nôn dữ quá, thực sự không ăn được.- Như thế không được.Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày hơn:- Phải nghĩ cách.- Đúng vậy, chủ tịch, như thế không được, thân thể của chủ tịch sẽ không chịu được...Hoàng Diệu Kỳ rất quan tâm, tiếp lời ngay.- Có cách gì được chứ, ăn cái gì nôn cái đó.Lúc này Tiểu Thanh giở tính trẻ con, bĩu môi phụng phịu, đâu còn uy phong của người giàu nhất thế giới?

Ở trước mặt người thân cận nhất, cô để lộ ra bản chất thật.- Hay là về Liễu gia sơn ở...Liễu bí thư bắt đầu khởi động đầu óc nghĩ cách, bác bảy thím bảy ở Hồng Kông hai tháng, không kìm được lòng nhớ quê, không yên tâm quay trở về Liễu gia sơn, Liễu Tuấn luôn cảm thấy nữ nhân khi hoài thai, tốt nhất có cha mẹ chăm sóc.

Hơn nữa dù sao Tiểu Thanh sinh sống ở Liễu gia sơn hơn mười năm, thích ứng với hoàn cảnh nơi đó hơn một chút, riêng không khí ở Liễu gia sơn cũng tươi mát hơn Hồng Kông.Có lẽ trở về quên cũ, Tiểu Thanh sẽ không nghén dữ dội như thế nữa.- Không được.Tiểu Thanh lườm y một cái.Thân phận của cô bây giờ còn là gái chưa chồng, ở Liễu gia sơn, cô cùng với đám Liễu Tuấn, Liễu Triệu Ngọc là nhân vật kiệt xuất của giới trẻ, là thần tượng trong mắt rất nhiều người.

Đột nhiên vác một cái bụng "lai lịch không rõ" trở về, không biết bị người ta chê cười thành ra cái gì nữa.Tiểu Thanh không chịu được điều đó.- Chúng ta không nói cái này nữa, dần dần rồi sẽ tốt lên thôi, em cố gắng ăn nhiều thêm một chút vậy...Tiểu Tuấn, lần này nhóm anh tới Hồng Kông định làm thế nào.Nói tới chuyện nghiêm túc, Tiểu Thanh liền cựa mình thoát khỏi lòng Liễu Tuấn, ngồi trên ghế sô pha hỏi.Liễu Tuấn cười đáp:- Phải xem đám người Soros làm thế nào đã.Tiểu Thanh bĩu môi:- Nếu đầu óc ông ta tỉnh táo thì sẽ không tới.Hoàng Diệu Kỳ cũng tán đồng:- Đúng đấy Tuấn thiếu gia, tôi cũng đoán ông ấy sẽ không dám làm bừa.Mặc dù quỹ Thịnh Nghiệp cũng đầu cơ tài chính, giống như tất cả các quỹ khác, lợi nhuận là mục đích lớn nhất, nhưng ở lập trường bảo vệ Hồng Kông thì khác biệt hoàn toàn với các quỹ tài chính khác.Nghiêm khắc mà nói, quỹ Thịnh Nghiệp không đầu tư ở Hồng Kông nhiều thực nghiệp lắm, đồng đô Hồng Kông bị đả kích, không bị ảnh hưởng nhiều.

Ngược lại quỹ Thịnh Nghiệp còn thu được nhiều lợi ích hơn.Có điều người quân tử yêu tài vật, cũng phải giành được một cách chính đáng.Hồng Kông không phải là nơi Thịnh Nghiệp muốn "hút máu", Tiểu Thanh sống ở đây hơn mười năm, có cảm tình với mảnh đất này, ắt không vì một chút tiền tài mà làm việc tổn hải nghiêm trọng tới chỉnh thể lợi ích của Hồng Kông.Liễu Tuấn mỉm cười:- Anh thì lại hi vọng ông ta sẽ tới.Tiểu Thanh hờn giọng:- Anh đó, chỉ thích náo nhiệt...Hi hi, nếu không ta dám tới thật, chúng ta cho một trận nhở đời cúp đuôi chạy về nhà...Đây cũng được tính là chính tích của anh chứ?Mục đích Liễu Tuấn tham gia tổ chuyên gia tới Hồng Kông sớm đã nói rõ qua điện thoại với Tiểu Thanh, vì thế cô rất phấn chấn, không phải chỉ vì sắp được gặp ái lang, mà quan trọng nhất Tiểu Thanh cảm thấy đế quốc tài chính khổng lồ của mình không trở thành gánh nặng, ngược lại có thể trở giúp nhất định cho ái lang, là chuyện hết sức đáng kiêu ngạo.Trước kia Tiểu Thanh lo lắng mình quá nổi bật trên thị trường tài chính, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười nói:- Tính là thành tích của em chứ, nếu em đánh cho ông ta ôm đầu bỏ chạy, nói không chừng thủ trưởng số một sẽ đích thân tiếp kiến em.- Hay quá, em sẽ nói xấu anh trước mặt thủ trưởng, bảo thủ trưởng đuổi việc anh.Tiểu Thanh đang cười khách khách, đột nhiên "á" một tiếng, đưa tay xoa bụng, chau mày lại.- Sao thế?Liễu Tuấn vội hỏi gấp:- Con sao nữa?

Con trai anh đá em!

Cái thằng nhóc này bé như thế đã biết bắt nạt mẹ rồi.Tiểu Thanh lườm y một cái, rồi lập tức cười tươi như hoa.- Làm sao em biết là con trai mà không phải là con gái?

Em kiểm tra rồi à?

Nhỏ như thế chắc là còn chưa kiểm tra ra được phải không?Liễu bí thư hỏi một loạt, rồi ghé đầu vào sát bụng Tiểu Thanh, cười tít mắt:- Để anh nghe xem, xem xem con trai có nói chuyện với anh không?Tiểu Thanh cười rất vui vẻ, đưa tay ra xoa đầu ái lang, mặt tràn gập yêu thương.Thấy khung cảnh ấm áp này, Hoàng Diệu Kỳ khẽ mỉm cười, biết mình không hợp xuất hiện ở đây nữa, liền nhẹ nhàng xoay người đi ra phòng khách, căn dặn nhân viên không ai được phép vào làm phiền hai người.Cả hai đều hết sức bận rộn, hiếm có khi được ở bên nhau.- Tiểu Tuấn, em đi kiểm tra rồi, bác sĩ nói con còn quá nhỏ, tạm thời chưa phân biệt được nam nữ.Tiểu Thanh bất mãn nói.- Là nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần thi nhi bình thường, em bé phát triển khỏe mạnh là được.

Con trai chúng ta dù là nam hay nữ đều sẽ rất xuất sắc.Liễu Tuấn biết Tiểu Thanh muốn sinh con trai cho y nên an ủi.Sinh con trai hay con gái chẳng phải bản thân có thể làm chủ được, quan trọng là Tiểu Thanh cũng được tính là không trẻ nữa, Liễu Tuấn lo chẳng may cô một lòng muốn sinh con trai mà làm ra hành động ngu xuẩn gì đó, thì nguy hiểm quá lớn.- Ừm...Nhưng em vẫn thích con trai hơn, anh nghĩ đi, nếu nó lớn lên, khẳng định sẽ xuất sắc giỏi giang như anh, vậy là em yên tâm rồi...Tiểu Thanh đành mơ ước nói, ánh mắt có chút mơ màng, cô là nữ nhân ảnh hưởng văn hóa truyền thống sâu sắc, luôn cảm thấy, gia tài bạc tỉ thế nào cũng phải truyền cho con trai.

Nếu không cho thằng "tiểu tử thối" nào đó không liên quan hưởng lợi thì chỉ nghĩ thôi đã tức chết rồi.Liễu Tuấn hôn cô một cái, trêu:- Em là cái đồ tiểu phong kiến.Tiểu Thanh không chịu, làm nũng:- Chẳng phải em nghĩ cho nhà họ Liễu sao?

Em à, chỉ là một bà quản gia!

Hiện giờ trông coi gia sản cho anh, đợi tới khi con lớn rồi, thì làm quản gia cho con.Liễu Tuấn không khỏi bật cười:- Giỏi lắm, con trai còn chưa ra đời mà anh bị ra rìa rồi, em quá có mới nới cũ rồi đấy.- Hi hi, đều học anh cả thôi Chương 897: Mất kiên nhẫn rồiLiễu Tuấn sống rất thong dong, liền mấy ngày đều chỉ thò mặt ra ở khách sạn Thu Thủy, thậm chí ngay cả thò mặt mặt cũng thiếu, chỉ gọi điện báo tin bình an cho Thịnh giáo sư.Thịnh giáo sư cũng để mặc y.Mọi người mặc dù đã sẵn sàng nghênh chiến, nhưng vẻ ngoài sóng êm biển lặng, không có chút dấu hiệu gì quỹ tài chính bên ngoài sẽ ra tay, thậm chí các chuyên gia cũng có chút buông lỏng, may những người này đều là học giả thực sự, dù một số là quan cao trong thể chế, nhưng cầm kỳ thi họa chưa bao giờ vứt bỏ.Điều kiện và phục vụ ở khách sạn Thu Thủy đều là số một, sau khi đánh ra thị trưởng quốc tế, đứng vững chẫn ở Âu Mỹ, chất lượng phục vụ và trình độ quản lý của khách sạn Thu Thủy đều thăng lên một nấc thang hoàn toàn mới, đem so với những chuỗi khách sạn lâu đời nổi danh thế giới không thua kém chút nào, năng lực phát triển sau này càng mạnh.Nguyên nhân không gì ngoài thực lực tài chính hùng hậu.

Ở lính vực kinh tế, tài chính mạnh luôn là một trong số pháp bảo để quyết thắng, hơn nữa còn là pháp bảo quyết thắng quan trọng nhất.Có hậu thuẫn vững chắc, khách sạn Thu Thủy tiến bộ phi tốc cũng là chuyện hợp lý.Đoàn người Thịnh giáo sư ở khách sạn xem sách đánh cờ, nghe nhạc, thưởng thức giao hưởng thính phòng, rất là vui vẻ.

Có lẽ những quỹ tài chính quốc tế không dám tới rồi?Ngày hôm đó, Liễu bí thư ngâm mình trong hồ bơi của biệt thự vịnh nước nông, Tiểu Thanh vác cái bụng to ngồi dưới ô bên hồ, mỉm cười nhìn ái lang, thi thoảng cho hoa quả vào miệng.Mấy ngày qua Liễu Tuấn ở bên cạnh, Tiểu Thanh không còn nghén quá dữ dội nữa, khẩu vị tiến bộ, nhát là ăn hoa quả, thông thường sẽ không buồn nôn, chỉ có mấy ngày Tiểu Thanh đã tăng ba bốn cân rồi.Liễu bí thư trêu Tiểu Thanh là con heo con, rất dễ nuôi, cho ăn cái gì cũng béo lên được.Tiểu Thanh lườm y một cái, nói:- Anh kiếm bao nhiêu tiền như vậy, vợ con ăn một chút cũng có nghèo đi được đâu.

Thật nhỏ mọn...Liễu nha nội cười ha hả, rất là vui sướng.- Tiểu Tuấn, ngâm lâu thế là đủ rồi, lên ăn chút hoa quả đi.Tiểu Thanh nằm lâu thấy buồn, muốn đứng dậy đi lại một chút, tất nhiên là hi vọng được Tiểu Tuấn đỡ tản bộ trong vườn hoa, Tiểu Thanh thân thể không tệ, có mang 5 tháng người không nặng lắm, tự mình có thể đi lại, nhưng cô thích hưởng thụ lạc thú được chồng dìu đỡ.Liễu Tuấn cười, từ hồ bơi nhảy lên.- Đỡ em đi dạo một chút.Tiểu Thanh lười biếng vươn tay ra, liếc nhìn ái lác đầy quyến rũ.

Liễu Tuấn lau qua loa người, đỡ vợ dậy, vừa mới đứng lên thì Hoàn Diệu Kỳ vội vã đi tới.- A Kỳ, có chuyện gì thế?Tiểu Thanh hơi ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ thì Hoàng Diệu Kỳ khá khẩn trương, thân là nhân vật số 2 của Thịnh Nghiệp, Hoàng Diệu Kỳ là nhân vật lớn trong giới tài chính toàn cầu, ngày thường rất uy nghiêm trầm ổn.- Tuấn thiếu gia, chủ tịch, vừa rồi Karl gọi điện thoại tới.Tiểu Thanh hời hợt hỏi:- Karl?

Ông ta nói gì?Liễu Tuấn cũng biết người này, đó là quản lý của một quỹ tài chính cỡ lớn, trong tay nắm một tài chính rất lớn, thực lực tuy không bằng quỹ Thịnh Nghiệp, nhưng được coi là con cá mập có trọng lượng, thanh danh hiển hách.- Ông ta đang thăm dò ý của chúng ta.Tiểu Thanh sau khi có mang, vì ngén quá dữ, nên ngại vất vả, đem toàn bộ việc lặt vặt trong công ty ủy thác cho Hoàng Diệu Kỳ trong coi, bản thân an tâm dưỡng thai.

Chuyện thông thường, Hoàng Diệu Kỳ sẽ không tới quấy nhiều Liễu chủ tịch, nhưng một con cá mập hàng đầu thế giới như Karl đích thân gọi điện thoại tới, Hoàng Diệu Kỳ không dám tự quyết.Tiểu Thanh nhìn Liễu Tuấn.Mặc dù y rất ít khi can dự vào chuyện cụ thế, nhưng nếu y ở đây, Tiểu Thanh Phải cấp cho ái lang thể diện này.

Giống như lời cô nói, cô chỉ là một quản gia, trông coi tiền bạc cho cha con họ Liễu, Liễu Tuấn mới là chủ nhà.Liễu Tuấn dặn Hoàng Diệu Kỳ:- Cô nói với ông ta bốn chữ...Không thể trả ời.Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười gật đầu, nhận lệnh rời đi.Tiểu Thanh cười nói:- Mất kiên nhẫn rồi.- Muốn ăn cá nhưng lại sợ hóc xương.Liễu Tuấn lắc đầu.Tiểu Thanh háy mắt trêu y:- Anh thật xảo quyệt, rõ ràng muốn dự người ta mắc câu còn né né tránh trách.- Bọn họ lòng tham không đáy, trách anh sao được.Vừa rồi y sai Hoàng Diệu Kỳ trả lời đúng một câu ngoại giao tiêu chuẩn, thực sự là cấp cho bọn họ một tin tức rõ ràng, Thịnh Nghiệp vẫn là đồng minh của bọn họ, có điều thân ở Hồng Kông không tiện nói rõ, giả sử quỹ Thịnh Nghiệp không đồng ý bọn họ ra tay, Hoàng tiểu thư sẽ tuyên bố công khai, hiện giờ che che đậy đậy như thế, chẳng qua là không muốn bị chửi sau lưng mà thôi.Tiểu Thanh nói chắc chắn:- Yên tâm, bọn họ không bỏ được một miếng thị béo như vậy đâu.Cô cũng là người quản lý quỹ tài chính nổi danh toàn câu, am hiểu tính cách của những người này như lòng bàn tay, bất kể thái độ của Thịnh Nghiệp ra sao, các quỹ tài chính khác đều muốn thử một chút.

Hồng Không giàu có phồn vinh hơn xa Đông Nam Á, một khí tập kích thành công, sẽ có một khoản lợi nhuận kếch sù!

Đám Soros đã ăn quen mui rồi, không dừng lại được nữa....Ngày hôm đó, mặt trời vẫn chói chang, Thịnh giáo sư dịch sớm, múa một bài thái cực quyền ở vườn hoa trên không của khách sạn, tắm rửa xong, dùng bữa sáng, chậm rãi tới phòng giải trí, bày bàn cờ.

Không bao lâu sau Tống Thiên Thanh cũng thong thả tới, theo sau là Khâu Tình Xuyên và Từ Quân Lập, nhìn thấy Thịnh giáo sư, cười đùa:- Sao, giáo sư còn muốn thua một trận nữa à?Sức cờ của Thịnh Đại Thành và Tống Thiên Thanh sàn sàn như nhau, có điều hôm qua Tống Thiên thanh trạng thái tốt, đánh một hơi thắng liền ba ván, rất là đắc ý.

Thấy Thịnh Đại Thành bày bàn cờ, Tống Thiên Thanh liền ế nhạo một chút.Thịnh Đại Thành không giận, cười đáp:- Hôm qua anh gặp may thôi.

Hôm nay chưa chắc đâu, tới đây nào.- Được, hôm nay cho giáo sư thua tâm phục khẩu phục.Tông Thiên Thanh vén tay áo, ngồi xuống đối diện với Trịnh Đại Thành, nói với hai người phía sau:- Lão Từ, Tình Xuyên, hai người xem tôi chém Thịnh giáo sư xuống ngựa như thế nào nhé.Hai người chỉ mỉm cười không nói, cả hai tu dưỡng cực tốt, chỉ im lặng xem cờ, từ đầu tới cuối cùng không nói một lời.Không ngờ hôm nay tới lượt Thịnh giáo sư phát thần uy, trạng thái cực tốt, đánh cho Tống phó chủ tịch thua liểng xiểng.- Ấy, người ta nói, kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác.

Giờ mời có một đêm mà sức cờ của Thịnh giáo sư đã tăng vọt sao?

Hừ tôi không tin, chơi ván nữa.Thịnh giáo sư thắng được một ván, lòng khoan khoái, cười hà hà:- Ván nữa thì anh cũng thua thôi.Vừa mới bày cờ xong, di động của Thịnh giáo sư đã vang lên.- A lô.- Giáo sư, có động tĩnh rồi.Trong điện thoại là giọng nói trầm ổn của Liễu Tuấn.Sắc mặt Thịnh Đại Thành tức thì trở nên nghiêm túc:- Được, tôi biết rồi.Đàm người Tống Thiên Thành nhìn ông.Thịnh Đạt Thành phất tay:- Tới phòng thao tác có động tĩnh rồi.Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, vội vàng tới phòng thao tác, nhìn vào màn hình computer, quả nhiên xuất hiện chuyện khác thường, tình hình giao dịch ở các sở giao dịch lớn cho thấy, đồng đô Hồng Kông đang bị bán ra với số lượng lớn, tỉ giá so với USD đang rớt mạnh.- Giỏi lắm, cuối cùng cũng tới rồi.Thịnh Đại Thành lên tiếng, mọi người được vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, kìm nét mấy ngày liền, cuối cùng đã tới lúc ra trận.Rất nhanh, thành viên của tổ chuyên gia tề tụ ở phòng thao tác, mật thiết theo dõi tình huống giao dịch của các sở giao dịch lớn.So với không khí căng thẳng ở khách sạn Thu Thủy, trong biệt thư vịnh nước nông thoải mái hơn nhiều, Liễu Tuấn lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha cực lớn, trong cánh tay cường tráng là Liễu chủ tịch, đối diện với bọn họ là một màn hình lớn, trên đó hiện thị con số đồng bộ sở giao dịch lớn toàn cầu.Có điều ánh mắt hai người chẳng đặt lên màn hình.Liễu bí thư một tay ôm Tiểu Thanh, một tay thi thoảng đút mứt hoa quả vào trong miệng cô.- Ôi, không xong, cứ như thế này em thành bà béo thật mất.Khi Liễu bí thư lại đưa một miếng mứt nữa tới, Tiểu Thanh lắc đầu không chịu ăn.- Béo càng tốt, anh thích các bà béo.Liễu bí thư cười hì hì nói:- Lại lừa em, xấu chết đi được, anh còn thích nữa à...Tiểu Thanh vất vả xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:- Thành thật khai báo ra, gần đây có nhìn trúng cô bé nào mới không?- Em nhìn đi, trông anh có giống hạng chơi bời phóng đáng như vậy không?Liễu bí thư nói rất vô tội.- Có!Tiểu Thanh gật đầu khẳng định:- Cách đây không lâu Lương Xảo gọi điện qua cho em nói, anh một mình ở Ngọc Lan không có ai chiếu cố, muốn mời cho anh một cô giúp việc xinh đẹp.Liễu bí thư choáng luôn.Cái gì thế này?- Thế em nói xem có nên mời cô giúp việc đó không?Liễu bí thư quyết định cười nhăn nhở hỏi luôn:- Hừ hừ, đuôi hồ ly lộ ra rồi hả?

Thế mà Lương Xảo còn nghĩ ra được cái chuyện ấy...Gặp phải cô gái như vậy, đúng là phúc cho anh.Tiểu Thanh giẩu môi nói.- Gặp được em cũng là phúc của anh.Liễu bí thư ôm lấy cô, cười hì hì hôn lên má.- Coi như anh còn có lương tâm!Tiểu Thanh hừ một tiếng.Liễu bí thư đang chuẩn bị nói mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ vợ, không ngờ điện thoại vang lên.- Chủ tịch...A, Tuấn thiếu gia, đồng đô Hồng Kông tụt giá mạnh, chúng ta có nên ra tay can thiệp một chút không?Hoàng Diệu Kỳ xin chỉ thị.Liễu Tuấn cười lắc đầu:- Không vội, cứ để nó tụt nữa đi, người ta còn đang thăm dò đó.

Đợi cục quản lý tài chính ra tay rồi hãy nói Chương 898: Khuất phục bốn phươngCho dù đòn đầu tiên của các quỹ tài chính chỉ mang tính chất thăm dò, những cũng biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, xuất hiện vô số cuộc bán ra mang tính ngẫu nhiên, làm các sở giao dịch lớn sụt giảm mạnh, mau chóng tới ngưỡng tâm lý 7.

75 đồng ăn một USD.Chính phủ Hồng Kông thực hành tỉ lệ hối đoái theo sát đồng USD, điều này có tác dụng thúc tiến kinh tế Hồng Kông phát triển ổn địch, nhiều năm qua, tỉ lệ đồng đô Hồng Kông so với USD luôn khá ổn định, tỉ giá này cũng trở thành vật tham chiếu và biểu đồ cho thấy thị trường tài chính có ổn định hay không.Liền mấy ngày, tỉ giá này liên tục sụt giảm, thị trưởng tài chính Hồng Kông tức thì rơi vào cảnh hỗn loạn.Mấy tháng liền cơn bão tài chính càn quét các nước ĐNA, biết bao nhiêu giai cấp trung lưu phá sản trong một đêm, những nhà giàu có sung túc trong chớp mắt đá thành nghèo đói, thậm chí nợ nần chồng chất.

Cảnh tưởng thê thảm đó làm thần kinh cười dân Hồng Kông căng như dây đàn, họ vốn đã hoảng loạn, sợ tai họa đột nhiên giáng xuống đầu mình, nên tâm lý chịu đựng cực kỳ yếu ớt.Thị trường tài chính vừa mới xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, người dân lập tức cuống cuồng, chen lấn sô đẩy tới các ngân hàng lớn, đem đồng đô la Hồng Kông đang sụt giảm đổi thành USD.Vết xe đổ của các nước ĐNÁ cho thấy, dưới sức tấn công vũ bão của các quỹ tài chính này, chính phủ Hồng Kông sớm muộn cũng không kháng cự nổi, phải vứt bỏ tỉ giá cổ định, như thế tài sản bọn họ vất vả thu vén được sẽ bị co hẹp mạnh, thế là mọi người tranh nhau trước khi ngân hàng chính phủ thả lỏng tỉ giá, đổi sang đồng USD để bảo hiểm.Hồng Kông là một thành phố tài chính, thị trường tài chính ổn định là điều quan trọng nhất đối với cả thành phố, bảo vệ tỉ giá cổ định là bảo vệ lòng tin người dân.Cục quản lý tài chính tức tốc đưa ra phản ứng quyết liệt, dùng một lượng ngoại hối dự trữ lớn, khẩn cấp tiến vào, can thiệp mạnh mẽ, mua vô số đồng đô HK, đem tỉ giá kéo lên mức ổn định tâm lý.Quỹ tài chính vừa ra tay, tổ chuyên gia liền mật thiết giám sát tình thế.Có điều bọn họ là người từng trải rồi, đối với đòn công kích mang tính thăm dò này, không đưa ra phản ứng quá khích, sau khi thương lượng, đưa ra quyết định giống với Liễu Tuấn...Ngồi xem diễn biến.Vì ban ngành chức năng của đặc khu mạnh mẽ can dự, đã thu được hiệu quả tốt, tỉ giả bắt đầu tăng lên, biển người chen lấn ở các cửa ngân hàng giãn ra.Nhưng chỉ vẻn vẹn hai ngày, vô số cuộc bạn ra tràn vào thị trường, tỉ giá lại sút giảm xuống dưới ngưỡng tâm lý, biển người vừa mời tản đi một chút lại ùn ùn kéo tới, tranh giành sô đẩy càng quyết liệt hơn lần trước.

Chính phủ đặc khu chỉ đành điều động vô số cảnh sát tới duy trì trị án, khẩn cấp điều đồng ngoại hối ứng phó phong ba, tránh cho các ngân hàng phá sản.Tình hình chiến đấu diễn biến kịch liệt, nhưng đồng chí Liễu Tuấn thủy chung không chịu xuất hiện ở khách sạn Thu Thủy, Khâu Tình Xuyên không khỏi lấy làm lạ, thời khắc quan trọng như thế, quý ngài này trốn đâu mất rồi.Đây không phải là tác phong của Liễutuấn.Liễu bí thư đôi khi tỏ ra rất gàn bướng, nhưng tuyệt đối là người có trách nhiệm.- Này, Liễu Tuấn, cậu chạy đi đâu rồi?Khâu Tình Xuyên không nhịn được, gọi điện thoại cho Liễu Tuấn hỏi.Liễu Tuấn phía bên kia cười ha hả, nói ra nguyên nhân làm Khâu giám đốc há hốc mồm:- Tôi đang đi dạo phố với bạn gái, mua chút đồ, anh muốn mua gì tôi mua hộ cho.Khâu Tình Xuyên choáng:- Cậu giỏi!- Gấp cái gì chứ?

Anh không xem phim à?

Trong phim cao thủ luôn xuất hiện cuối cùng, vừa xuất hiện là khuất phục bốn phương, thiên hạ vô dịch.Liễu bí thư vẫn ung dung trêu chọc giám đốc Khâu.- Được, vậy cậu mua cho tôi một cái nhẫn kim cương, một cara.Khâu giám đốc đáp cũng rất tuyệt, mau chóng khôi phục bình tĩnh, không thể để tên này tiếp tục lên mặt được.Liễu Tuấn cười:- Xong ngay, tặng cho Giao Giao à?- Không, tặng cho vợ!

Tới Hồng Kông một chuyến, thế nào cũng phải mua thứ gì về.Cho dù cách điện thoại, Liễu bí thư vẫn giơ ngón tay cái lên, tấm tắc khen:- Đúng là một đáng lang quân tình thâm ý trọng, huynh đệ đây bội phục!

Không có gì để tỏ lòng tôn kính, cái nhẫn này coi như tôi tặng chị dâu.- A, nếu thế thì mua cái hai cara nhé.Liễu bí thư xuýt ngã.Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!Khâu giám đốc thủ đoạn rất được!- Dù sao cậu cũng có tiền, không bóp một chút cũng phí.Khâu giám đốc nói câu cuối cùng làm Liễu bí thư hoàn toàn câm nín.Kết bạn không cẩn thận rồi!Cho dù gặp phải bạn xấu, Liễu bí thư vẫn giữ đúng lời hứa, mua một chiếc nhẫn kim cương hai cara sáng long lanh, đích thân tới khách sạn Thu Thủy đưa cho giám đốc Khâu.

Vừa vặn Hác cục trưởng của cục quản lý tài chính đặc khu tới bái phỏng tổ chuyên gia, Liễu bí thư cũng tham gia.Hác cục trưởng tâm tình rất nặng nề, hai mắt đầy tơ máu, cho thấy mấy ngày qua không được ngủ ngon.

Chẳng trách được, thảm cảnh của những người hàng xóm quá bi đát, ông ta không khỏi căng thẳng.- Thịnh giáo sư, tình hình hiện giờ rất nguy cấp, tôi hi vọng chính phủ TW đưa tay viện trợ.Hác cục trưởng không hàn huyên nhiều, mau chóng đi vào chủ đề chính, nói rất trịnh trọng.Thịnh giáo sư liếc nhìn phó tổ trưởng Tống Thiên Thanh ở bên cạnh.Tống Thiên Thanh khẽ gật đầu.Tổ chuyên gia tới Hồng Kông, trên thực tế được Hồng phó thủ tướng trao toàn quyền, có thể điều động một lượng ngoại hối dự trữ lớn, can thiệp vào thị trường, bên ngân hàng TW cũng nhận được mệnh lệnh tương tự, sẽ toàn lực phối hợp.Thịnh giáo sư đang muốn lên tiếng, Liễu Tuấn giơ tay lên nói:- Giáo sư, tôi muốn nói mấy câu.- Xin mời.- Hác tiên sinh, tôi cho rằng hiện giờ vấn là cuộc tấn công mang tính thăm dò, chủ lực chưa ra mặt, lúc này không tiện bộc lộ thực lực của chúng ta quá sớn.- Bộc lộ thực lực quá sớm?Hác cục trưởng không hiểu hỏi lại.- Đúng thế, tôi cho rằng lần giao chiến này, không nên chỉ thỏa mãn với việc đánh lui đòn công kích vửa bọn họ.

Mà phải đánh cho trọng thương!

Có như thế bọn họ mới nhớ kỹ bài học này, về sau trong khoảng thời gian ngắn không dám ra tay với thị trường Hồng Kông nữa.Hác cục trưởng trầm ngâm:- Ý Liễu tiên sinh là giả vờ yếu thế?- Đúng vậy.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.- Hiện giờ chúng ta nên giữ vững phòng tuyến, không vội phản kích, đợi các quỹ tài chính điều động thêm nhiều tài chính công kích toàn diện mới vung nắm đấm lên, đánh một cú sụp đổ bọn họ, trọng thương lực lượng căn bản, như thế mới có lợi cho sự phát triển về sau của Hồng Kông.Thịnh Đại Thành hứng thú hỏi:- Cậu định phản kích như thế nào?- Chuẩn bị tài chính thì không thể nói nữa, đó là thủ đoạn căn bản đảo bảo thắng lợi.

Còn về thao tác, tôi kiến nghị chính phủ đặc khu có thể vào lúc thích hợp phát hành công trái chính phủ thật nhiều, cố ép tăng tỉ giá, ngoài ra nâng cao khoản vay nóng qua đêm trong các ngân hàng, tăng cường giác thành giao dịch đầu cơ, tới lúc cần, liên hợp ngân hàng đa quốc gia ra mặt, tăng cường áp lực, làm uy hiếp các quỹ tài chính nhỏ rút lui, suy yếu lực lượng các quỹ đứng đầu.Hàn cục trưởng lộ vẻ chấn kinh.Tình huống cơ bản của mười một thành viên trong tổ chuyên gia tất nhiên là ông ta hiểu rất rõ ràng, vị tiên sinh này, thân phận là phó bí thư thành ủy, không phải quan viên tài chính chuyên nghiệp, khi xem hồ sơ Hác cục trưởng cảm thấy vô cùng kỳ quái vì sự xuất hiện của Liễu Tuấn.Một quan viên đảng vụ trẻ tuổi, có liên quan gì tới nhiệm vụ của tổ chuyên gia lần này đâu, có lẽ là một an bài đặc thù nào đó, không cùng thể chế, nên Hác cục trưởng không hiểu quan trường nội địa cho lắm.Không ngờ chính cái vị gọi là "chuyên gia" không hiểu "xuất hiện vì cớ gì", lại quen thuộc thao tác tài chính như thế, hơn nữa tầm nhìn xa rộng, xem ra quan trường nội địa đúng là ngọa hổ tàng long.Trải qua thương lượng ngẳn, tổ chuyên gia và Hác cục trưởng cuối cùng cũng chấp nhận kiến nghị của Liễu Tuấn, thạm thời chỉ phòng ngự, giả vờ yếu thế, không toàn diện phản kích.Ngày hôm sau, cục quản lý tài chính lại lần nữa dùng ngoại hội dự trữ can thiệp vào thị trường, đẩy tỉ giá đồng đô la Hồng Kông lên ngưỡng trần, miễn cưỡng giữ vững được thế trận, đánh lui đòn công kích mang tính thăm dò.Chuyện phát triển gần như dự liệu của Liễu Tuấn.Hạ tuần tháng bảy, quỹ Quantum của Soros cầm đầu, điều động một khoản tài chính lớn, tấn công đồng đô la Hồng Kông kịch liệt, chuẩn bị diễn lại cảnh huy hoàng tiêu diệt đồng Bạt.

Chiêu này quả nhiêu hữu hiệu, ngày hôm đó đồng đô la Hồng Kông rơi vào tình trạng khẩn cấp.Trong phòng thao tác ở khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn nhìn biểu đồ các sàn gia dịch, nở nụ cười, nói với Thịnh giáo sư:- Giao sư, cá lớn mắc câu rồi, ra tay thôi.Thịnh Đại Thành cũng mỉm cười gật đầu.Liễu Tuấn lấy điện thoại ra, gọi cho Hoàng Diệu Kỳ, chỉ nói bốn chữ:- Toàn lực xuất kích.Cùng một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, một kế hoạch phản công bố trí tỉ mỉ khai hỏa.Ngày hôm sau, chính phủ Hồng Kông tuyên bố phát hành lượng lớn công trái chính phủ, thúc tỉ giá đồng đô Hồng Kông so với USD tăng lên, đồng thời, cục quản lý tài chính đề xuất cảnh cáo với hai ngân hàng, làm một đám thương nhân đầu cơ hoảng hồn, lập tức rút vốn.

Cục quản lý lại tăng cao tỉ lệ lãi suất vay ngắn hạn, khiến lãi suất cho vay qua đêm tăng vọt, giao dịch quỹ tài chính đột nhiên tăng giá.Tiếp ngay theo đó các nước Australia, Nhật Bản cùng các nước trong ASEAN mở cuộc họp tại Thượng Hải.

Phát tuyên bố: Chung sức đả kích lực lượng đầu cơ tiền tệ.Một loạt đòn đánh, nhất là một lượng tài chính như biển trút vào, khiến tỉ giá tăng vọt, các quỹ tài chính bị trọng thương, tổn thất nặng ngề, món tiền vơ vét được tư nơi khác khôn ngừng tràn vào túi những tập đoàn người mua như Thịnh Nghiệp, quỹ đầu tư đành cuống cuồng rút khỏi Hồng Kông.Phản kích thu được toàn thắng Chương 899: Đại hội đảng lần thứ 15Trung tuần tháng chín, Liễu nha nội tới thủ đô.Lầnnày không phải là tư nhân mà làm việc công.Đại hội đảng thứ 15 long trọng diễn ra ở thủ đô, Liễu Tuấn là một trong số đại biểu, theo đoàn đại biểu tỉnh A tới thủ đo tham dự hội nghị.Đại hội lần này có 2050 đại biểu chính thức, đặc biệt mời thêm 60 người, đại biểu cho hơn 58 triệu đảng viên toàn đảng.

Ngoài ra, không phải uy viên trung ủy khóa 14m không phải đại biểu khóa 15 hoặc lão đồng chí nội bộ đảng cũng với những đồng chí khác có liên quan tổng cộng 296 người tham gia đại hội này.

Đại hội còn mời các các đại biểu các đảng phái, và các nhân sĩ vô đảng phái trên toàn quốc, các nhân vật đại biểu cho tôn giáo, dân tộc thiểu số tổng cộng có 140 vị khách tham gia lễ khai mạc và bế mạc đại hội.Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn là đại biểu chính thức tham gia đại hội đại biểu toàn quốc, tâm tình rất kích động.Lần tới thủ đô tham dự đại biểu này, người Liễu Tuấn quen biết không ít, hai vị Nghiêm Liễu Tất nhiên cũng là đại biểu chính thức tham gia rồi.

Ngoài ra tỉnh N có tỉnh trưởng Trương Quang Minh, phó tỉnh trưởng Quách Kỳ Lương, thị trưởng Đường Hải Thiên của Đại Ninh, sở trưởng sở công an tỉnh Lương Quốc Cường, Điền Văn Minh, Mai Ngọc Hàn, Trình Tân Kiếtn...Nghiêm Minh, Giang Hữu Tín, Tạ Ý Tường đều đến cả.Trong đoàn đại biểu quân đội có những người quen cữ như Hà Trường Chính, Hà Đông Tiến, Hải Hướng Quân, Lương Kinh Vĩ.Đoàn trưởng đoàn đại biểu tỉnh A không phải Cận Tú Thật mà là Hà Duyên An,.

Cận Tú Thật không tham gia tuyển cử khóa 15, mà tham dự hội với tư cách ủy viên trung ương khóa 14.Điều này có nghĩa là Cận Tú Thật khẳng định sẽ lui về rồi.Điều này cơ bản nhất trí với tin tức Liễu Tuân thu được trước đó.Qua nghiên cứu thảo luận, trao đổi, đại lão cao tầng cơ bản đã đạt được công thức chung, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Tiễn Kiến Quân, Hà Duyên An, sau đại hội thứ 15 bế mạc sẽ tới cương vị mới.Trong đoàn đại biểu tỉnh A còn có đám người Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Lý Huệ.Lý Huệ có thể được chọn làm đại biểu chính thức đương nhiên là kết quả do Cận Tú Thật ra sức hỗ trợ, Cận Hữu Vi không phát triển trong thể chế, Cận Tú Thật liền đem người thư ký thân tín nhất thành người nối nghiệp chính trị của mình.

Không thể nói là Cận Tú Thật không biết nhìn người, nhưng theo Liễu Tuấn thấy, vị Lý phó thị trưởng này khó mà gánh vác nổi trọng trách.Đoán chừng người có cái nhìn tương tự không ít.Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn trong đại lễ đường nhân dân, nhìn chăm chú vào huy hiệu đảng rực sáng trên đài chủ tịch, cảm xúc dâng trào, không sao bình tĩnh được.Đại hội lần này được mở trong thời khắc quan trọng trong nước cải cách mở cửa và hiện đại hóa kiến thiết phát triển Xã hội Chủ Nghĩa, kế thừa và tiếp bước tiền nhân, đảm bảo toàn đảng noi theo ý chí của Nam tuần thủ trưởng, kiên định không dời đi theo con đường chính xác để tiến đến thắng lợi.Năm năm trước, đại hội đảng lần thứ 14 đã trang nghiêm tuyên bố vứi toàn thế giới: Mục tiêu cải cách thể chế kinh tế nước ta là thành lập hệ thông kinh tế thị trường Xã Hội Chủ nghĩa.Năm năm qua, trung ương đảng lấy tổng bí thư làm trung tâm quán triệt con đường cơ bản và lý luận cơ bản, nghiêm túc thực thi các hạng mục quyết sách trọng yếu của đại hội thứ 14, quán triệt phương trâm cơ bản "nắm bắt cơ hội, đi sâu cải cách, mở rộng mở cửa, xúc tiến phát triển, duy trì ổn định", khiến đảng và quốc gia vượt qua được những khảo nghiệm mới, đẩy việc cải cách mở cửa và hiện đại hóa kiến thiết Xã hội Chủ nghĩa lên một tầm cao lịch sử mới, các lĩnh vực đều thu được thành tựu khiến cả thế giới chú ý.Khung của hệ thống kinh tế thị trường Xã hội Chủ nghĩa được dựng lên, kinh tế quốc dân liên tục phát triển nhanh chóng, vững chắc.

Sức lão động của xã hội, tổng hợp sức nước, mức độ cuộc sống của người dân lại thăng lên một nấc thang mới.

Kiến thiết dảng, kiến thiết liêm chính, kiến thiết tinh thần văn minh Xã hội Chủ nghĩa được tăng cường.

Văn hóa, khoa học, kỹ thuật, giáo dục thu được những thành tích mới, kiến thiết quân đội có được tiến triển mới, quốc phòng được củng cổ, ngoại giao thu được thành tích kiệt xuất, địa vị trên trường quốc tế được đề cao.

Hồng Kông quanh trở về nước, sự nghiệp thống nhất tổ quốc tiến được một bước dài, sự nghiệp vĩ đại xây dựng Xã hội chủ nghĩa đang tưng bừng tiến về phía trước.Vào thời khắc tương lai rực sáng, đảng ta mở đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 15.Mệt, tí xíu.Đại hội 15 có 5 hạng nghị trình lớn, thứ nhất nhe và thẩm tra báo cáo của ủy viên trung ương khóa 14; hai thẩm tra báo cáo (văn bản) công tác ủy ban kiểm tra kỷ luật TW; ba là thông qua (sửa đổi điều lệ đảng); bốn là tuyển cửa ủy viên TW khóa 15; năm là tuyển cử ủy viên kiểm tra kỷ luật TW nhiệm kỳ tiếp theo.Nghi thức khai mạc đại hội do thủ tướng đích thân chủ trì, tổng bí thư đại biểu cho ủy viên TW khóa 14 báo cáo chuyên đề với đại hội.Tên đài chủ tich, giữa các lãnh đạo đảng và quốc gia, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn Tài, Hà Trường Chinh ngồi ngay ngắn, nhìn những khuôn mặt quen thuộc đó trên đài chủ tịch, Liễu Tuấn không khỏi cảm khái bội phần.Hai mươi năm nỗ lực, hai mươi năm phấn đấu, cuối cùng đã nghênh đón một cục diện hoàn toàn mới.Nói một cách không khoa trương chút nào, Liễu Tuấn đã thay đổi lịch sử, hay nói cách khác là thúc đẩy tiến trình lịch sử.

Hai mươi năm qua, Liễu tuấn tự hỏi lòng, mình giữ được lương tri và chính nghĩa, trong phạm vi năng lực bản thân có thể tác động, đã thay đổi diện mạo bần cùng lạc hậu của nhiều địa phương, khiến cho ngàn vạn người dân thường có được cục sống giàu có.Ngồi trong đại lễ đường nhân dân trang nghiêm thần thánh, nghe báo cáo của tổng bí thư, là đại biểu của 58 triệu đảng viên, là một thành viên kiệt xuất nhất, Liễu Tuấn tự thấy không hổ thẹn.Trong báo cáo của tổng bị thư, trình bày làm sao kiến thiết giai đoạn sơ cấp của Xã hội Chủ Nghĩa, đồng thời đưa ra lý luận và mục tiêu cơ bản nhất về chính trị, văn hóa, kinh tế của Xã hội Chủ nghĩa.

Tổng bí thư chỉ ra, mục tiêu cơ bàn và chính sách cơ bản là thông nhất, không thể trách rời, là cương lĩnh cơ bản cấu thành Xã hội chủ nghĩa ở giải đoạn sơ cấp.Tổn bí thư còn chỉ ra, nhiệm vụ của đại hội lần này xác định, đem sự nghiệp toàn đảng, toàn dân tiến vào thế kỷ 21, quan trọng ở chỗ kiên trì, tăng cường và cải tạo lãnh đạo, tiến thêm một bước kiến thiết đảng.

Người cường điệu, phải tăng cường kiến thiết tư tưởng đảng, kiến thiết tổ chức, kiến thiết tác phong, phản đối xa đọa hủ hóa quan liêu...Đại hội tiến hành tổng cộng sáu ngày.Trong thời gian đại hội, khi phân tổ thảo luận, Hồng phó thủ tướng đích thân tham gia học tập thảo luận của đoàn đại biểu tỉnh A, thay mặt quốc vụ viện ân cần hỏi thỏi các đại biểu đại hội toàn quốc.Hồng phó thủ tướng khẳng định, 5 năm năm qua tỉnh A thu được thành tựu to lớn, đặc biệt chỉ ra khu Trường Hà đã mày mò được một mô hình phát triển hoàn toàn mới, làm ra thành tích đưa người dân lên con đường cùng nhau giàu có.

Phó thủ tướng chỉ ra, bắt đầu từ cuối năm ngoái, quốc vụ viện theo báo cáo của quốc kế ủy, đem phương thức này tiền hành thí điểm mở rộng trên phạm vi toàn quốc, thu được kết quả không tệ, đang tiến hành tổng kết nâng cao, sắp mở rộng dần dần ra toàn quốc, tranh thủ để cho càng nhiều quần chúng sớm ngày giàu có.Lời của thủ trưởng là sự khẳng định toàn diện cho công tác của Liễu Tuấn ở thành phố Ngọc Lan.Các đại biểu vỗ tay nhiệt liệt.Tình huống này rất ít xảy ra trong cá tiểu tổ thảo luận, từ đó có thể thấy thủ trưởng cực kỳ coi trọng Liễu Tuấn.

Trước đó không lâu, Liễu Tuấn và các đồng chí ở tổ chuyên gia đã thành công đánh bại các quỹ tài chính thế giới mưu đồ với Hồng Kông, mang lại tác dụng to lớn duy trì ổn định và phồn vinh của đặc khu, thủ trưởng ca ngợi y như thế cũng là hợp lý.Tổng bí thư chủ trì nghi thức bế mạng đại hội, đại hội phê chu báo cáo của hội ủy viên TW khóa 14, thông qua nghị quyết của hội ủy viên kiểm tra kỷ luật khóa 14, thông qua nghị quyết (sửa đổi điều lệ đảng).Đại hội lấy phương thức bỏ phiếu kín tuyển cửa ra 193 ủy viên TW khóa 15, 151 ủy viên dự bị TW, 150 ủy viên kiểm tra kỷ luật TW.Đại hộii đảng lần thứ 15 tổng kết kinh nghiệm kiến thiết và cải cách, xác định tư tưởng chỉ đạo của đảng, xác định trị quốc theo pháp luật là phương hướng cơ bản, kiên trì chủ thể chế độ công hữu, kiên trì phân phối theo lao động.

Xác định nước ta đang ở giai đoạn Xã hội Chủ nghĩa sơ cấp, đảng và đại biểu khóa 15 đưa ra toàn thư phát triển thế kỷ của sử nghiệp Xã hội Chủ nghĩa.Hội nghị toàn thể lần đầu tiên của ủy viên TW khóa 15, tuyển cử ủy viên thường trực của bộ chính trị.

Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Tiễn Kiến Quân, Hà Trường Chinh được tuyển thành ủy viên bộ chính trị, Cao Kính Chương cha của Cao Trường Hoành cũng được chọn làm ủy viên cục chính trị.Nghiêm Liễu tiến vào bộ chính trị, chức vụ thực tế cũng có thay đổi, Nghiêm Ngọc Thành đảm nhận bí thư ban bí thư, bộ trưởng bộ công can kiêm bí thư chính pháp ủy TW, Liễu Tấn Tài làm phó thủ tướng quốc vụ viện, hiệp trợ thủ tướng chỉ đạo công tác kiến thiết kinh tế toàn quốc.

Đương nhiên, còn cần tiến hành thủ tục tuyển cử.Hà Trường Chinh trúng tuyển làm phó chủ tịch ủy viên quân sự TW.Biến hóa này nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn, vốn cho rằng ông sẽ quá độ ở vị trí tổng tham mưu trưởng một thời gian, ai ngờ lên thẳng chức phó chủ tịch.Xem ra Hà Vũ hệ cùng với đương kim thủ trưởng đạt thành công thức chung sâu hơn, dựng lên cơ sở chính trị năm năm thậm chí mươi fnăm sau rồi.Bạch Kiến Minh lùi về tuyến hai, đảm nhận phó chủ tịch chính hiệp toàn quốc, Kính chủ nhiệm lên làm bộ trưởng trung tổ bộ.Hà Duyên An tiếp tục làm ủy viên TW, tạm thời tại chức ở tỉnh A Chương 900: Không quan thân nhẹ nhõm- Chúc mừng Bạch ti trưởng.Tranh thủ thời gian đại hội đảng diễn ra, đồng chí Liễu Tuấn lại chạy ra ngoài, tới thẳng quốc kế ủy, ngồi đối diện với đồng chí Bạch Dương, cười hì hì ngắm chị Bạch Dương của y khắp từ trên xuống dưới.Bạch Dương thấy người này làm phó bí thư thành ủy, đường đường đại biểu đại hội đảng toàn quốc, có thể tính là nhân vật "đức cao vọng trọng" rồi, không ngờ còn tinh nghịch như thế.

Thư ký Tiểu Kim vừa mới ra khỏi phòng, Liễu bí thư đã đột nhiên xuất hiện bên người Bạch Dương, ôm lấy cô, hôn đánh chụt lên gò má trắng mịn.Bạch Dương đỏ mặt, vừa sợ vừa giận, quát khẽ:- Tiểu ngoan đồng, cậu thật là...Đây là quốc kế ủy.Mặc xác là chỗ nào, Liễu bí thư hoàn toàn không bận tâm, cứ âu yếm một hồi, đưa mặt mình ghé sát trước mặt Bạch Dương.Bạch Dương vừa bất lực lại ngọt ngào, chu môi lên khẽ chạm vào mặt y một cái, sau đó đẩy ngay tiểu ngoan đồng đang "làm nũng" ra.Nếu không thơm một cái, tiểu ngoan đồng tuyệt không chịu thôi, không biết bám tới múc nào.Người này thực sự giở tính bướng ra, đúng là không cần biết đây là đâu.- Chị, tối nay muốn ăn cơm ở đâu?Liễu Tuấn được toại nguyện, cuối cùng không phá quấy nữa, ngồi xuống đối diện với Bạch Dương hỏi.- Về nhà ăn đi.- Về cái nhà nào?Đối với Liễu Tuấn mà nói, Bạch Dương có hai cái nhà ở kinh thành, một là nhà lớn tứ hợp viện cổ kính, hai là nhà nhỏ hai gian ba phòng do quốc kế ủy phân cho.

Cái nhà lớn Liễu Tuấn tới không nhiều, lần nào đến cũng phải ngay ngắn, thận trọng, không phải vì chức vị của Bạch Kiến Minh, mà vì ông là trưởng bối y luôn kính trọng.

Hơn nữa có Bạch Dương, Liễu Tuấn cảm giác hết sức kính trọng hai cụ nhà họ Bạch.

Cái nhà nhỏ, hoàn toàn thuộc về y và Bạch Dương.Liễu Tuấn và Bạch Dương đã có một thời gian không thân mật rồi, rất nhớ cái giường màu xanh nhạt trong phòng ngủ của Bạch Dương.Hơn nữa, Liễu Tuấn hôm nay tới chúc mừng Bạch Dương.Trước đó không lâu, Bạch Dương chính thức thăng lên làm ti trưởng ti sản nghiệp kỹ thuật cao của quốc kế ủy, Liễu nha nội liền lợi dụng cơ hội tham gia đại hội thứ 15 này tới chúc mừng.Bạch Kiến Minh lui về tuyến hai, còn con cái đều tiến một bậc, Bạch Tú Khôn thăng lên làm tham mưu trưởng tập đoàn quân XXX, tập đoàn quân đó là một trong tập đoàn quan trạng bị hạng nặng, chủ vực bảo vệ kinh thành.

Bạch Kiến Minh là một trong số đại lão được đương kim thủ trưởng tín nhiệm nhất, khi ông lùi xuống, đề bạt Bạch Tú Khôn, là bồi dưỡng thực lực hệ phái trong quân đội.

Bạch Tú Không tuổi trẻ sung sức, bằng cấp cao, chính là nhân tài hiện đại hóa quốc phòng nhu cầu, tiến thêm một bước là hiển nhiên.Còn về việc đề bạt Bạch Dương, quá nửa là do sự nỗ lực bản thân cô, giống như lời khen của Hồng phó thủ tướng trong tiểu tổ thảo luận tỉnh A, Bạch Dương năm ngoái tới khu Trường Hà nghiên cứu khảo sát, đưa ra một mô hình hòan chỉnh, thí điểm trong 7 khu cao trên cả nước, dưới sự theo dõi của quốc kế ủy, bảy khu thí điểm này đều thu được thành tích không tầm thường, nhất là đã đưa quần chúng lên con đường cùng giàu có, hiệu quả vô cùng rõ ràng.Trong đó Bạch Dương có công đầu.Ti trưởng tiền nhiệm ra ngoài làm phó tỉnh trưởng tỉnh phía đông, Bạch Dương thuận thế tiếp nhận chức vị đó.Thấy tiểu ngoan đồng ánh mắt mập mờ, Bạch Dương vừa khôi phục bình tĩnh lại đỏ mặt lên, suy nghĩ trong lòng y thế nào, Bạch Dương sao chẳng biết chứ?...Bản thân cô cũng thế mà?- Ừm, về nhà nói chuyện với ba chị đi, chú Chu khả năng cũng tới.Bạch Dương cuối cùng không thuận theo tâm tư "xấu xa" của tiểu ngoan đồng, dịu dàng nói.Liễu Tuấn choàng tỉnh, cười ha hả:- Đúng là nên, ba chúng ta vừa lui về, trong lòng hẳn rất mất mác, nên an ủi!Người này da mặt thật dày, ngay cả câu "ba chúng ta" cũng nói ra được, Bạch Dương lườm y một cái, nhưng tiểu ngoan đồng chẳng hề bận tâm, vẫn cứ người nhả nhớt như vậy.- Này, cậu đừng phí báng người lãnh đạo đảng và quốc gia nhé!

Ba chi chẳng mất mác gì hết.Mỗi lần thấy tiểu ngoan đồng, chỉ Bạch Dương tâm tình khoan khoái, cùng lên tiếng đùa.Liễu Tuấn cười hì hì:- Đúng đúng đúng, em nói sai rồi!

Bạch bí thư phong thái đức độ, lòng dạ rộng lớn như biển, ha ha, chúng ta trở về chúc mừng thôi.Hai người trở về tứ hợp viện cổ kính, bên trong cười nói vui vẻ, không ngờ hai vợ chống Chu tiên sinh cũng tới rồi.

Đại hội lần này, Chu tiên sinh không phải là đại biểu chính thức, mà là ủy viên TW của đại hội thứ 14, giống Bạch Kiến Minh, ông ngồi trên đài chủ tịch.Sau đại hội, Chu tiên sinh cũng lui về phía sau, giao lại chức vụ chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách và phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, có điều Chu tiên sinh vẫn mang hàm viện sĩ viện khoa học xã hội quốc gia, sau khi giáo chức vụ chính thức, vẫn cứ ở phía sau làm quân sư cao nhất.Trước khia Bạch Kiến Minh còn hoạt động bên ngoài, hai người là sư huynh đệ đồng môn, mấy chục năm tương giao, tình nghĩa thân thiết, nhưng qua lại với nhau không nhiều, vì có quá nhiều điều kiêng kỵ.

Hiện giờ hai người đều đã lui về tuyến hai, thân phận không còn mẫn cảm như trước, qua lại thoải mái hơn.Nghe hai người nói chuyện vui vẻ, Liễu Tuấn và Bạch Dương nhìn nhau cười.Bạch Dương khẽ nói:- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.Bộ trưởng trung tổ ước chừng là chức vị hao tâm tổn trí nhất của cao tầng, không tránh khỏi phải thuộc về một hệ phái lớn nào đó, nhưng trong công tác cụ thể lại không thể chỉ nghĩ cho lợi ích hệ phái.

Làm sao có thể đạt thành sự cân bằng giữa các hệ phái, đúng là cần trí tuệ lớn, đồng thời cũng hao phí tinh thần.Bạch Kiến Minh công tác ở trung tổ bộ trước sau tới mười năm, vững như núi thái sơn, năng lực công tác và phẩm đức cá nhân đều được thế lức các phương thừa nhận.Bạch Dương mỗi lần về nhà thấy cha cau mày vì cân bằng lợi ích các phe phái, đau lòng không thôi, giờ lui về tuyến hai có thể an hưởng tuổi già, chưa chắc không phải là chuyện sung sướng.Liễu Tuấn gật đầu, đột nhiên nhớ tới cha mình, Liễu Tấn Tài là điển hình người tham công tiếc việc, bất kể làm ở đâu cũng muốn làm cho hoàn mỹ nhất.

Hiện giờ là một trong lãnh đạo quốc gia rồi, trọng trách nặng nề, chỉ sợ càng không nhàn nhã nữa, xem ra cũng phải hi vọng ngày lui về tuyến hai thôi.Bạch Dương vừa vào cửa, đã cười chào hỏi:- Ba, chú Chu.- Ồ, Bạch ti trưởng, chúc mừng...Ha ha, còn cả Liễu bí thư nữa kìa, thật hiếm có.Lần này cười khà khà trêu chọc bọn họ, không ngờ là Chu tiên sinh.Bạch Dương cười:- Chú Chu, chú là đại học giả nổi danh toàn quốc, trêu chọc tiểu bối bọn cháu là không tốt đâu.Chu tiên sinh trừng mắt, vờ giận nói:- Sao gọi là trêu chọc?

Cháu thăng quan, vốn hải tới chúc mừng, chú chỉ làm đúng thực tế mà thôi.- Bác Chu, xem ra không làm quan nữa, bác càng thong dong tự tại hơn rồi.Liễu Tuấn bình thường chỉ gọi ông là "Bác", hiện giờ có thêm Bạch Kiến Minh, phải thêm họ vào.- Đương nhiên rồi, đó gọi là không làm quan thân nhẹ nhõm.Chu tiên sinh tâm tình cực tốt, xem ra ông vui vẻ từ tận đáy lòng.- Tiểu Tuấn, mau mau lại đây ngồi nào.Bạch phu nhân vốn rấ yêu quý Liễu Tuấn, hiện giờ ông chồng già vừa lui về, Liễu Tuấn lập tức tới thăm, càng làm bà xem trọng hơn.

Cảm thấy người trẻ tuổi này hết sức trọng tình trọng nghĩa, Chu sư mẫu cũng có mặt, đang mỉm cười nhìn Liễu Tuấn, mặt đầy vui mừng.Chu sư mẫu làm phu nhân quan cao, nhưng không đổi bản sắc, thường xuyên qua lại Bạch phu nhân, quan hệ hai người không kém hơn Chu tiên sinh và Bạch Kiến Minh.- Tiểu tuấn cũng tham dự đại hội thứ 15 à?Bạch phu nhân mang lên cho Liễu Tuấn một chén trà, hỏi:- Vâng thưa bác.Liễu Tuấn cung kính đáp.- Chậc chậc, tuổi còn trẻ thế kia, thật tài giỏi, sau này e rằng càng thành đạt.Bạch phu nhân luôn miệng khen.Bạch Dương cười trêu:- Mẹ đừng khen cậu ấy, người này kiêu ngạo lắm, mẹ mà khen, cái mặt cậu ta hếch lên trời không còn nhìn thấy ai nữa.Bạch phu nhân trừng mắt nhìn con gái:- Con nói gì thế?

Tiểu Tuấn tới đây là khách.Chu tiên sinh cười ha hả:- Thiếu niên có tài, kiêu ngạo một chút cũng không có gì mà không được.Bạch Kiến Minh cười lớn:- Dật Phi, cậu nói thế là ảnh hưởng không tốt đâu nhé.Chu tiên sinh chẳng để ý:- Giờ không còn là quan nữa, sợ gì ảnh hưởng chứ?Bạch Kiến Minh gật đầu:- Nói đúng lắm, Tiểu Tuấn lần này tới Hồng Kông cho đám cá mập kinh tế một đòn đau, thắng lợi vẹn toàn, khuất phục bốn phương, sảng khoái lòng người...Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Bác Bạch, Bác còn quan tâm tới cả cái này à?Bạch Kiến Minh tỏ ra không vui:- Ý gì đấy!

Đây là chuyện lớn liên quan chế độ một nước hai chế độ có thành công hay không, ta không chú ý mà được sao?

Hơn nữa, Hồng thủ tướng đúng là có mắt nhìn ngọc!

Nhà đại tư bản cậu vào thời khắc quan trọng phải có tác dụng này.Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn mỉm cười.Liễu Tuấn gãi đầu.Ngay cả Bạch Kiến Minh cũng biết y là "nhà đại tư bản", xem ra Liễu nha nội đúng là bị người ta tra ra tận gốc rồi, may mà trước kia hạ tôn chỉ "một lòng báo quốc", nếu không sợ là khó thoát khỏi trách nhiệm
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 18


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu TầmChương 901: Bất ngờ.Đại hội lần thứ mười lăm với rất nhiều quan viên cao cấp trong thể chế mà nói, là giai đoạn người vui kẻ buồn, kẻ buồn thì mặc kệ, ít nhất Lăng Quân Khanh thuộc về người vui.Vốn cho rằng sĩ đồ cả đời này đã tới trạm cuối rồi, sống nốt quãng đời còn lại ở cấp ti.

Cho dù trước đại hội, Lăng Quân Khánh nỗ lực rất nhiều, nhưng tin tức phản hồi lại ở các phương diện có thể thấy đối thủ rất mạnh, phần thắng không lớn.Lăng Quân Khánh là cha của Lăng Nhã, hiện giờ là một ti trưởng trong quốc vụ viện.Nhà họ Lăng cũng là thế gia ở kinh sư, nhưng quan chức không cao, ông nội của Lăng Nhã trước kia là bộ trưởng quốc vụ viện, trong thời kỳ đại loạn bị hạ bệ, sau khi đại loạn kết thúc, Lăng lão gia tử được phục nguyên chức, nhưng trong thời kỳ đại loạn nếm không ít đau khổ, tinh thần ở vào trạng thái căng thẳng cao độ suôt thời gian dài, khôi phục công tác không lâu, Lăng lão gia tử cưỡi hạc về trời, không để lại được bao nhiêu di sản chính trị cho đời sau.Lăng Quân Khanh cùng mấy người khác trong đời hai nhà họ Lăng chức vụ đến cấp ti là dừng, muốn tiến thêm một bậc, là gặp phải trở ngại trùng trùng.Trong vòng xoáy quan trường này, ân tình lớn bao nhiêu làm việc lớn chứng đó, đấy là quy củ bất thành văn.

Lăng lão gia tử qua đời quá sớm, đời hơi của nhà họ Lăng muốn vươn lên là rất khó.Có điều nhà họ Lăng cũng có ưu thế rất lớn của mình, đó là có mạng lưới quan hệ khổng lồ trong cơ quan quốc gia, Lăng lão gia tử cùng thân thích bạn bè đều làm quan trong kinh thành, thi thoảng có ra ngoài quá độ, thì không lâu sau lại về cơ quan quốc gia nhậm chức.

Tới đời Lăng Quân Khánh, anh chị em nhiều, thành một gia tộc lớn, thông qua các thủ đoạn hôn nhân con cháu đời ba, đem mạng lưới quan hệ càng mở rộng hơn nữa.Bởi thế quan trường kinh thành, bình thường do ba bộ phận tạo thành.Bộ phận thứ nhất là những danh gia vọng tộc như Hà Vũ Cao, chiếm cứ quyền lực trung tâm, uy danh hiển hách, mấy vị lão gia tử dậm chân một cái đủ làm kinh thành rung chuyển.

Một gia tộc đủ tạo thành thế lực cực lớn, là quái thú khổng lồ thực sự, làm người ta kính sợ.Thứ hai là lực lượng mới trỗi dậy, thông qua nỗ lực bản thân hoặc vận động phái hệ, dần nổi lên sau cải cách, tiến vào vòng lánh đạo hạch tâm của thể chế, trở thành lãnh đạo mới của quốc gia.

Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài cùng cả Bạch Kiến Minh đều thuộc về lực lượng này, tạm thời thế lực mới chưa hình thành thế lực gia tộc khổng lồ, chủ yếu dựa vào năng lực cá nhân và uy vọng cá nhân đứng vững chân ở kinh thành.Thời gian quật khởi quá nhanh, căn cơ không vững, là nhược điểm chung của thế lực này, tiền đồ phát triển về sau cũng có hai loại khết quả khác nhau.

Kết cục tốt nhất, là thành công tiến vào trung tâm quyền lực, không ngừng mở rộng thế lực, trở thành thế gia vọng tộng mới.

Chen chân vào vòng tròn này, nếu như thiếu sức kế thừa, hoặc là đi sai một bước thôi, mất đi quyền bính sẽ thành cái đích của mọi mũi tên.Nghiêm Liễu có thành công thăng cấp thành thế gia vọng tộc mới hay không hiện giờ còn khó nói, nhưng từ tình hình trước mắt mà xét, xu thế thăng tiến của hai vị này còn rất mạnh.Trong lần đấu tranh cao tầng lần này, vị thủ trưởng lớn tuổi trong hệ phái Nghiêm Liễu đồng ý rút lui, đổi cho một vị thủ trưởng khác tiến vào thường ủy, nhưng vị thủ trưởng này tuổi cũng khá lớn, đoán chừng làm hết khóa này rồi sẽ lui về.

Tình thế rất rõ ràng rồi, phái hệ về sau sẽ ra sức ủng hộ vị thủ trưởng trẻ tuổi kia, tranh thủ thuận lợi lên đỉnh cao vào năm năm sau.Nghiêm Liễu rất được thủ trưởng trẻ coi trọng, luận tuổi tác cũng tương đương với thủ trưởng, ít nhất còn có thể hộ vệ cho thủ trưởng 10 năm.Nghiêm Ngọc Thành tiến vào ban bí thư TW, nắm cơ quan chính pháp toàn quốc chính là mình chứng.

Liễu Tấn Tài làm phó thủ tướng, chỉ đạo kiến thiết kinh tế, cũng là vị trí khá nặng.Hai vị này coi như là ngôi sao sáng nhất của đại hội thứ 15, từ trong sơn cước đi ra, hai mươi năm vượt ngũ môn, tiến lên vị trí lãnh đạo đảng quốc gia, nếu như về sau không phạm sai lần lớn, tiền đồ thênh thang, trở thành thế gia mới chưa chắc hoàn toàn không có hi vọng.Bộ phận thứ ba của quan trường kinh thành, cũng là bộ phận đông nhất, chính là thế gia nhỏ như Lăng Quân Khánh, cách quyền lực trung tâm không xa không gần, ưu thế lớn nhất là quan hệ rộng, một số đại lão mới nổi thường xem trọng các tiểu thế gia này, ra sức lung lạc, để tăng cường thực lực của mình, nhiều việc cụ thể sẽ thuận tiện hơn, nhất là liên quan tới tranh chấp trong các ban ngành quốc gia, thủ trưởng không tiện ra mặt xử lý, thường thường những "địa đầu xà" này làm thay, trao đổi vài lần liền dẹp yên việc.Chuyện như thế khắp nơi trên cả nước đều có, không có gì mà lạ, chẳng qua là mỗi phe có nhu cầu riêng thôi.Lăng Quân Khánh sở dĩ vui mừng vì lần này ông ta bị một cái bánh lớn rơi trúng đầu.Trước đó không lâu lãnh đạo trong bộ nói chuyện với ông ta hết sức khách khí, thừa nhận công tác của ông ta, khi đó Lăng Quân Khánh lạnh từ đầu tới chân.Từ tin tức ông ta có được, tiến bộ mà ông ta mưu cầu cơ bản đã thất bại, lãnh đạo lúc này nói chuyện với ông ta, biểu dương chỉ là căn cứ vào thông lệ quan trường, không phải là đề bạt ông ta thì là muốn ông ta tới vị trí kia rồi.Có thể tiến một bước thì tốt, nếu không bảo vệ vị trí hiện có, dù sao còn rất có thực quyền, Lăng Quân Khánh không ngờ hiện giờ tới ngay vị trí cũng không giữ được.Lăng Quân Khánh rất thất vọng, sớm biết như thế trước kia không nên đi tranh giành.Tranh đi đoạt lại, bị người ta đuổi về dưỡng lão rồi.Lăng Quân Khánh hơn năm mươi, tuổi không lớn không nhỏ, nếu có quý nhân phù trợ, nói không chừng vẫn còn đất trời thênh thang, trước khi nghỉ hưu đi tới chính bộ cũng là có khả năng, một khi bị người ta chặn lại, điều tới chỗ an nhà, cơ bản kiếp này sĩ đồ đã kết thúc.

Nếu ở địa phương, đảm nhận bí thư thành ủy, trước khi nghỉ hưu còn có thể kiếm được đãi ngộ cấp phó bộ để dưỡng lão, vì loại chức vị an nhàn địa phương nhiều lắm.

Nhưng ở cơ quan TW, cơ bản không có khả năng.Lăng Quân Khánh ngoài mặt mỉm cười gật đầu, trong lòng than thân trách phận.Không ngờ lãnh đạo lại ngoắt một cái, nói lời có thể coi là "long trời lở đất" với ông ta, nói xét thấy biểu hiện ưu tú trong quá trình công tác, đã xin cấp trên cấp thêm trọng trách cho ông ta, trung tổ bộ sắp phái người tới nói chuyện, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.Lúc đó Lăng Quân Khánh quả thức ngất ngây, không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa.Cái mũ cán bộ cấp phó bộ từng có lúc ở rất gần Lăng Quân Khanh như thế, tựa hồ tién tới một bước là lấy được.

Thế nhưng trải qua một phen phấn đấu quên mình, lại phát hiện ra, đó chỉ là hoa trong kính.

Mũ càng ngày đi càng xa, đúng lúc ông hoàn toàn thất vọng, thì nó lại rơi phịch từ trên trời xuống, trúng ngay đầu.Chuyện này là sao?

Lăng Quân Khánh hoàn toàn không hiểu.Thấy Lăng Quân Khánh vô cùng chấn động, bộ trưởng trong lòng phát ngán, cái lão Lăng này đúng là giỏi giả bộ, lúc nào rồi còn phải tỏ thái độ như thế, thật đúng là.Có điều nói ra người ta cũng giỏi thật, âm thầm bắt được quan hệ với Liễu Tấn Tài, xem ra lão Lăng rất có tài đấy.- Lão Lăng, Liễu chính cục rất coi trọng anh đấy, đừng để lãnh đạo thất vọng nhé.Bộ trưởng cười nói.- Liễu chính cục?Lăng Quân Khánh vẫn cứ ngẩn ngơ.- Lão Lăng, mọi người là đồng nghiệp lâu năm, ở đâu đâu có người ngoài...Bộ trưởng không nói hết, có điều ý tứ rõ ràng, đừng có giả vờ nữa, mất cả hứng, leo lên cây cao là bản lĩnh của anh, người khác có ghen tị cũng vô cụng.Lăng Quân Khách hiểu ra, Liễu chính cục chính là ủy viên cục chính trị Liễu Tấn Tài rồi, dù mọi người biết Liễu Tấn Tài ắt thành phó thủ tướng, nhưng chưa qua tuyển cửa của đại hội nhân dân, chưa tiện xưng hô phó thủ tướng.Căn cứ vào tin tức bên lề, sau khi Liễu Tấn Tài tiến kinh, cơ quan Lăng Quân Khánh làm việc thuộc phạm vi quản lý của Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài chưa tới nhậm chức, đã bắt đầu triển khai bố trí nhân sự rồi.Chuyện này cũng bình thường, nghe nói Hồng thủ tướng hết sức coi trọng cha con họ Liễu,Có điều như thế Lăng Quân Khánh càng mù mờ.Mình và Liễu chính cục bắn đại bác cũng chẳng tới, ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy, sao Liễu chính cục nhìn trúng mình?

Đúng là có nghĩ vỡ đầu cũng không ra.Nhưng Lăng Quân Khánh cũng lõi đời rồi, chấn động ban đầu quá nhanh, tiếp theo đó cười ha hả với bộ trưởng.Nói xong chuyện nghiêm túc, thái độ của bộ trưởng liền trở nên thân thiết, phải nói cảm quan của bộ trưởng trước kia với Lăng Quân Khánh bình thường, không thể nói là tốt hay xấu, loại gian giảo như lão Lăng rất khó nắm bắt, bộ trưởng không muốn quá thân cận, cũng không muốn quá tệ, qua loa bề ngoài là được.Nhưng tình hình hiện giờ rõ ràng khác rồi, Lăng Quân Khánh không ngờ có quan hệ với Liễu Tấn Tài thì đâu tầm thường.

Quan kinh thành tin tức linh thông, chuyện Liễu Tấn Tài có khả năng tiến kinh đã truyền đi trong phạm vi cơ quản quốc gia rồi.

Các bộ trưởng đều chú ý tới Liễu Tấn Tài, mặc dù làm tới bộ trưởng có ai là tầm thường, có ai không có bối cảnh cực cao, có điều đối với cấp trên sắp nhậm chức, mọi người phải tập trun 120% tinh thần chú ý.20 năm từ một thợ sửa chữa lên tới chức phó thủ tướng, bối cảnh càng không thể đơn giản.Bộ trưởng rất tò mò, nhà họ Lăng với nhà họ Liễu hình như trước kia đâu có quan hệ gì?Nhưng cả Lăng Quân Khánh còn không biết, thì sao giải thích nổi.Có điều trong mắt bộ trưởng, Lăng Quân Khánh cố làm ra vẻ thần bí thôi, song cũng không có cách nào, người ta giỏi mà, dựa được vào cây đại thụ Chương 902: Liễu chính cụcLăng Quân Khánh không biết mình về nhà như thế nào, đầu óc cư lâng lâng.Một cán bộ cấp phó bộ mặc dù Lăng Quân Khánh theo đuổi đã rất lâu, thậm chí nói là mục tiêu cả đời cũng không quá, nhưng ông ta là con cháu thế gia, vốn không tới mức thất thố như vậy, có điều hạnh phúc quá bất ngờ, tới Lăng ti trưởng trầm ổn cũng phải mừng tới phát cuồng.Chuyện thậm chí không đơn giản chỉ là một cấp phó bộ, thái độ của bộ trưởng đột nhiên trở nên thân thiết, không gì ngoài ông ta dựa vào được cây đại thụ Liễu Tấn Tài, bản thân Lăng Quân Khánh há chẳng như thế?Nghiêm Liễu là ngôi sao chính trị rực sáng nhất, so với thế gia đại tộc chân chính như Cao Kính Chương cũng chẳng hề rơi xuống thế kém.

Lăng Quân Khánh đột nhiên được Liễu Tấn Tài nhìn trúng, nếu hoạt động khéo léo, tiền đồ sau này là không thể đoán được, nói không chừng còn có thể tiến thêm nữa, trước khi nghỉ hưu thành cán bộ thực quyền cấp chính bộ cũng có thể.Đó là đỉnh cao chính trị mà nhà họ Lăng trừ Lăng lão gia tử ra, chưa từng có một ai đạt được, ông ta sẽ là nhân vật trùng hưng nhà họ Lăng.Trở về nhà, Lô Dĩnh phu nhân của Lăng Quân Khanh thấy ông ta tâm tình phấn chấn, không khỏi có chút ngạc nhiên, mấy ngày qua lão Lăng cứ thở vắn than dài.

Lô Dĩnh biết, vì đối thủ sắp tiến bộ còn lão Lăng thì bất đắc chí.Hôm nay có chuyện gì rồi.Lô Dĩnh hỏi:- Lão Lăng, có chuyện gì mà vui thế?Lăng Nhã cũng giỏng tai lên nghe.Cô theo Hà Duyên An cùng về thủ đô, Hà Duyên An không về tỉnh, cô cùng nhân cô hội chuồn mất hút, dù sao cái hội trường đó cô không vào được, còn cái kẻ kia nghiêm nhiên là đại biểu ngồi đàng hoàng trong đại lễ đường nhân dân.Nghĩ tới thành tựu của Liễu Tuấn, nghe nói khi phân tổ thảo luận, Hồng thủ tướng còn khen y nức nở, Lăng Nhã không khỏi có chút chóng mặt.Sao y lại giỏi như thế?Lăng Quân Khánh cười ha hả nói:- Hôm nay cao hứng, buổi tối tôi mời khách, khách sạn Thu Thuỷ làm một bữa ra trò, mọi người cùng vui vẻ.Lô Dĩnh mắt sáng lên, có chút không dám tin:- Lão Lăng, chẳng lẽ...- Ha ha ha, bà nghĩ tới cái gì thì chính là cái đó.Lăng Quân Khánh cười đắc ý, không ngờ đưa tay ra vỗ má vợ, động tác thân mật này hai vợ chồng đã lâu lắm chưa làm rồi, nói thế nào thì cũng năm mấy tuổi, hai vợ chồng đều là cán bộ cấp ti, không tiện làm động tác thân mật trước mặt vãn bối.Lô Dĩnh vừa nghe cũng mừng rõ, có điều lườm chồng một cái, gắt:- Chú ý một chút, Thi Thi ở đây đó!Thi Thi nghe nói Lăng Nhã trở về thủ đô cũng chạy tới nói chuyện, quan hệ hai nhà cực tốt, Lô Dĩnh coi Thi Thi như con cái trong nhà vậy.Thi Thi cười:- Chúc mừng chú Lăng lại thăng quan rồi.Cô ta rất nhạy bén, biết trong gia đình như thế này, vào thời khắc mẫn cảm, chuyện có thể khiến Lăng Quân Khánh vui mừng đến thế, thì chỉ có thăng quan mà thôi.- Ha ha ha, Thi Thi, cháu gọi điện cho lão già nhà cháu, bảo là chú mời khách, tối nay 7 giờ tối, tới khách sạn Thu Thủy, không gặp không về!

Đám bạn già phải uống thêm mấy chén ăn mừng.- Được ạ.Thi Thi là người thích náo nhiệt, lập tức lấy di động, chạy qua bên cửa sổ gọi điện.- Lão Lăng, chuyện này là sao thế?Lô Dĩnh sốt ruột lắm rồi, mặt ngoài vẻ vui sướng, còn có ba phần không tin.- Hà hà, nói ra bà cũng không tin đâu, nghe ý của bộ trượng nói thì Liễu chính cục đánh tiếng với ông ta.Lăng Quân Khánh hạ nhỏ giọng nói, ông ta là người cẩn thận, cho dù ở trong nhà, nhưng Thi Thi cách đó không xa, biết truyện này thì con bé nhất định sẽ om sòm lên khắp nơi, mà chuyện thì chưa xác định hoàn toàn.- Liễu chính cục?

Liễu Tấn Tài?Lô Dĩnh cả kinh.Mới lên làm ủy viên chính trị TW, họ Liễu chỉ có một người mà thôi.- Liễu chính cục, làm sao lại nhìn trúng ông?Lô Dĩnh cũng công tác ở cơ quan quốc gia, cùng là cán bộ cấp ti, quyền lực thực tế không bằng chồng, có điều ánh mắt cừng tốt, ở trong quan trường kinh thành chục năm, dù là người thông mình bình thường, thì cũng luyện thành được toàn thân như rada, cực kỳ nhạy bén với tin tức cơ quan!

Nghe nói Liễu Tấn Tài đánh tiến, Lô Dĩnh cũng giống như Lăng Quân Khánh lúc đầu, không dám tin.Đâu có chút liên quan gì.- Ờ kìa, xem bà nói kìa.

Lăng Quân Khánh tôi làm việc mấy chục năm, thực tế chuyên cần, tất nhiên có lãnh đạo biết nhìn ngọc chứ!Lăng Quân Khánh nói thế chứ cũng chẳng hiểu thực tế ra sao, nói chỉ để đối phó với vợ thôi.Hai vợ chồng chỉ lo cười vui, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt con gái ở bên cạnh lúc trắng lúc đỏ, ngây ra tại chỗ mất một lúc, Lăng Nhã mới luống cuống chân tay gọi điện cho Liễu Tuấn.Điện thoại không thông.Lăng Nhã lúc này mới nhớ ra, hiện giờ Liễu Tuấn không tiện nhận điện thoại.Lăng Nhã chỉ đành đợi, tới khi hết giờ làm đã tám lần gọi vào di động cho Liễu Tuấn, lần này thì thông rồi.- A lô...Lăng Nhã hỏi ngay:- Liễu Tuấn, là anh hả?Liễu Tuấn cười:- Sao, chả nhẽ anh còn bảo người khác nhận điện thoại của em.Lăng Nhã hơi ngẩn ra, rồi trách bản thân rối cả lên, cô có lý do để mà kích động, cô tới làm thư ký cho Hà Duyên An chẳng phải vì tiền đồ, mà chỉ muốn gặp Liễu Tuấn nhiều hơn.

Mục đích này đã đạt được rồi, gần như mỗi tuần đều có thể gặp Liễu Tuấn một lần, đôi khi hai ba ngày lại ăn cơm với nhau, nhưng gặp nhau nhiều mà "tình cảm" chẳng tiến thêm chút nào, Liễu Tuấn giữ gì quy tắc, thi thoảng nắm tay cô thì có, nhưng không có hành động thân mật nào hơn.

Nhất là lần trước sau khi Trương Nghị tới Ngọc Lan, trước mặt Liễu Tuấn nói gửi cho cô 100 ngàn, Liễu Tuấn càng cẩn thận, khi nói chuyện với cô chút ý hơn nhiều, bày ra cái vẻ thuần túy là bạn bè.Đúng là cái đồ đầu đất.Anh ta chẳng lẽ không nhìn ra chút nào sao?

Quan hệ của mình và Trương Nghị sớm đã không còn gì nữa rồi.Mấy tháng qua, ngày nào Lăng Nhã cùng dày vò lo được lo mất.Nhưng người này lặng lẽ chiếu cố cho nhà cô, Lăng Nhã chẳng tin lời cha cô nói, quan viên "thực tế chuyên cần" nhiều lắm, đâu chỉ mỗi mình cha cô, sao Liễu Tấn Tài lại nhìn trúng Lăng Quân Khánh?

Trong chuyện này nếu không có Liễu Tuấn giật giây sau lưng, đánh chết cô cũng không tin.Liễu Tuấn mà không nói với cha, thì sợ rằng Liễu Tấn Tài chẳng biết Lăng Quân Khánh là ai.Biết được Liễu chính cục quan tâm chiếu cố tới ba mình, Lăng Nhã chớp mặt bị cảm giác hạnh phúc thật lớn choán hết cõi lòng, cô chẳng chú ý lắm cha mình có tiến thêm một bước hay không, cô không phải phụ nữ mê quan, cô chỉ để ý tới sự quan tâm của Liễu Tuấn với mình.Hiển nhiên, Liễu Tuấn dứt khoát nể mặt cô mới đưa ra chủ ý này với Liễu Tấn Tài.Thì ra sự quan tâm của anh ấy với mình luôn giấu kín dưới đáy lòng.Nam nhân như thế mới thực sự dựa dẫm được.Lăng Nhã hạ thấp giọng nói:- Anh...Ừm, tối nay anh có thời gian không?Liễu Tuấn lại cười:- Vậy phải xem xem là chuyện gì đã.- Đáng ghét!Lăng Nhã bỗng nhiên đỏ mặt vô cớ, câu trả lời kia đúng là làm người ta suy nghĩ vẩn vơ.- Ba em hôm nay cao hứng, muốn mời khách ở khách sạn Thu Thủy, anh tới được không?- Ha ha, chú Lăng thăng quan rồi phải không?

Chúc mừng, chúc mừng.Liễu Tuấn nghe lời Lăng Nhã thì mới nhớ ra, y đã từng nhắc tới Lăng Quân Khánh trước mặt cha.

Từ khi biết được Liễu Tấn Tài rất có khả năng tiến kinh làm phó thủ tướng, hơn nữa ban nghành phân quản cơ bàn cũng đã được xác định, Liễu Tuấn liền thu thập tin tức cơ bản về các cơ quan phân quản đó, phàm chuyện gì cũng chuẩn bị trước là thói quen của y.Chuyện cho kết quả rõ ràng, y muốn thuận buồm xuôi gió trên quan trường, thì sĩ đồ của Nghiêm Liễu thuận lợi là đảm bảo tốt nhất.Liễu Tấn Tài trước kia chưa từng có kinh nghiệm ở cơ quan quốc gia, cái vòng xoáy lớn kinh thành đối với Liễu Tấn Tài mà nói là sự xa lạ hoàn toàn, tất nhiên cần phải bồi dưỡng một nhóm tâm phúc đích hệ, hơn nữa xuất phát điểm không thể quá thấp, nếu không tới lúc cất nhắc được lên rồi, nói không chừng công tác của Liễu Tấn Tài đã có thay đổi.Vừa khéo Lăng Quân Khánh là nhân tuyển thích hợp.Xuất thân thế gia, lọc lõi chốn kinh kỳ, có một mạng lưới quan hệ khổng lồ, kế lớn quốc gia không thể biết, nhưng phương diện chuyện cấp chính trị thấp hơn một bậc, là một nhân vật tinh thông đủ ngõ ngách.

Kinh nghiệm và năng lực đều không tệ, là chính chức cấp ti nhiều năm, tiến thêm một bước người khác không ai có thể nói gì.

Tuy nói bổ nhiệm cán bộ cao cấp, phải thông qua thủ trưởng cao tầng tán thành, dù sao lãnh đạo phân quản có tiếng nói rất lớn.Mà cán bộ cấp phó bộ và chính bộ khác nhau rất lớn.Tầng tối cáo, ít nhất phải là chính bộ mới có thể lọt vào mắt đại lão đỉnh cấp, phó bộ còn xa mới tới mức độ đó, Liễu Tấn Tài là phó thủ tướng mới, ở phương diện dùng người, đại lão tối cao phải suy nghĩ.Lãnh đạo cấp phó quốc thực quyền, ý nghĩa đại biểu của nói hơn xa một tỉnh trưởng.Đương nhiên Liễu Tuấn tiến cử Lăng Quân Khánh khẳng định là mang theo nguyên nhân vì Lăng Nhã, trong những lúc tán gẫu với cô, Liễu Tuấn biết Lăng Quân Khánh là cán bộ rất có năng lực, chỉ là vì quy tắc cuộc chơi, thiếu mất cơ hội.Có điều Liễu Tuấn không ngờ cha mình lại hành động nhanh như thế, còn chưa tiến kinh đã vươn tay ra rồi, xem ra nhận thực chính trị cao tầng của mình trước kia còn chưa toàn diện, tuy y sớm thành quân sư cho Nghiêm Liễu lẫn Hà Vũ, nhưng vì ngồi một bên mưu tính và đích thân can dự là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Cần tới khi đích thân Liễu Tuấn thực sự tiếp xúc với vòng tròn đó, mới có thể trải nghiệm được.Đoán chừng trong nội bộ hệ phái cùng Hồng thủ tướng đã đạt thành hiệp nghị nào đó, nếu không nắm chắc, với tính cách của Liễu Tấn Tài sẽ không làm như thế.- Liễu Tuấn, anh có tới không?Thấy Liễu Tuấn trầm mặc, trái tim Lăng Nhã treo ngược lên.- Được, anh tới.

Chương 903: Uy nghiêmThi Thi nhận ra, Lăng Nhã rất hưng phấn.Cái này khó trách được, cha sắp thăng quan một cấp, đối với thiên kim tiểu thư tiểu thế gia kinh thành, đúng là đáng mừng.

Mặc dù là bạn thân, không quá so đọ cao thấp với đối phương, nhưng cha của Lăng Nhã có thể đột phá tấng cấp tiến lên, tất nhiên sau này trong đám bạn bè sẽ càng có thể diện.Thi Thi là cô gái ham hưởng thụ, đối với những chuyện danh lợi khá chú ý, trong lòng vừa vui mừng cho Lăng Nhã đồng thời có chút mất mác.Có điều Thi Thi phát giác ra sự hưng phấn của Lăng Nhã quá mức bình thường, gò má nhỏ xinh đỏ rực, như phát sáng, đứng ở cửa khách sạn Thu Thủy nghển cổ ra nhìn ngang ngó dọc, tựa hồ đang đợi một người khách đặc biệt nào đó.Thì ra cô bạn này hưng phấn không phải vì cha tiến lên được một bậc.Thế thì thật lạ, hôm nay hẹn gặp đều là những bạn bè thân thuộc tới không thể thân thuộc hơn, Lăng Nhã sao lại hưng phấn như thế.Nhìn cáo bộ dạng này, giống hệt một thiếu nữ hoài xuân đang trong lúc yêu đương cháy bỏng.

Hi hi, chẳng lẽ tình nhân của nha đầu chết tiệt này sắp tới?Thi Thi bất giác nhớ tới cái bộ dạng đáng ghét của "anh Tuấn" trong lần tụ hội trước, cái tên này trừ giỏi làm ra vẻ ra có cái gì hay chứ?

Thật không hiểu nổi Lăng Nhã.Hơn nữa hôm nay là buổi tụ hội bằng hữu thân thích, Lăng Nhã không gọi Trương Nghị cũng đành đi, quan hệ của hai người đó chỉ còn cái vỏ ngoài.

Gọi Trương Nghị tới, chỉ làm người ta tức giận, nhưng cũng không nên gọi tình nhân tới chứ, thế thì quá đáng rồi.

Cho dù là Thi Thi, tích cách ham vui phô trương, cũng quyết không làm bừa trong trường hợp này cũng tuyệt đối không làm bừa.Lăng Nhã ngày thường kín đáo hơn cô ta, là một người quy củ nhất trong đám bạn bè thân thiết, sao đột nhiên tính cách lại quay ngoắt 180 độ như thế?- Tiểu Nhã, chờ ai thế?Thi Thi làm ra vẻ lỡ đễnh hỏi, là bạn thân nhất, cô có trách nhiệm phải nhắc một chút, bình thường lén lút trốn đi chơi một chút còn được, chứ quá là không chấp nhận.- Ừm, đợi một người bạn...Cậu gặp rồi đấy.Lăng Nhã đáp, vẫn ngó xung quanh, chẳng nhìn Thi Thi lấy một cái.- Nha đầu chết tiệt, không phải là anh Tuấn lần trước kia chứ?Thi Thi rất bất mãn với thái độ "trọng sắc khinh bạn" của Lăng Nhã, khẽ chọc một câu.Lăng Nhã cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Thi Thinói rất nghiêm túc:- Đúng là anh ấy!

Có điều Thi Thi, mình nói với cậu nhé, tuyệt đối không được nói năng lung tung đâu đấy, anh ấy rất uy nghiêm.Vừa nói ra câu này Lăng Nhã tự bản thân cũng giật mình, rất uy nghiêm!

Đó là hình dung về Liễu Tuấn sao?

Anh ấy chẳng qua mới 28 tuổi thôi.Nhưng Lăng Nhã phát hiện ra, trong lòng mình, Liễu Tuấn thực sự uy nghiêm!

Đó là khí độ lãnh đạo, thể hiện khắp mọi nơi.- Xì!

Giả bộ thôi.Cho dù Lăng Nhã nói rất nghiêm chỉnh, Thi Thi vẫn chẳng cho vào đâu.Tí tuổi đầu, uy nghiêm cái gì!Lăng Nhã bỗng thay đổi sắc mặt, rất không vui nói:- Thi Thi, nói thật với cậu đó!

Đừng có mà xem thường!

Có một số người, cậu chưa bao giờ tiếp xúc, ngàn vạn lần đừng tùy tiện đắc tội.Thi Thi thực sự giật mình, cô và Lăng Nhã giao tình rất sâu, tình cảm hai người có từ hai mấy năm trước chơi nhảy giây, là bạn bè thân thiết nhất.

Lăng Nhã chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế nói với cô.

Đó không phải là thận trọng nữa, mà là cảnh cáo.- Sao?

Anh ta là nhân vật lớn thật à?Thi Thi không tin.Thực sự tuổi của Liễu Tuấn không thể không khiến cô ta hoài nghi, nếu nói Liễu Tuấn giỏi giang ra sao, Thi Thi không tin, chút tuổi như thế thì liệu có được mấy thành tựu?

Nếu là người trong thể chế, cao lắm chỉ như Lăng Nhã, là cấp chính xử, đó còn là phải có chỗ dựa.

Giả sử làm ăn, quá lắm chỉ có vài chục triệu, đó còn là vừa có bản lĩnh vừa có chỗ dựa.

Nếu nói Liễu Tuấn là nhị thế tử, thì trong kinh thành sao chẳng nghe thấy nhân vật nào như thế.Gia tộc Thi Thi mặc dù ở kinh thành không hiển hách cho lắm, nhưng mấy thiếu gia lớn nỏi danh trong kinh thành đều gặp qua hết cả.Lăng Nhã không hề do dự đáp:- Chính xác là thế.Thi Thi có chút mù mờ rồi, cô ta biết tính cách của Lăng Nhã không phải hạng nói ba hoa, dù ở chuyện này cũng không thể "trong mắt tình nhân có Tây Thi!"

Một cô nương hoài xuân có thể dùng từ "đẹp trai" hay "tài giỏi" ra hình dung ra hoàng tử bạch mã trong lòng, nhưng " nhân vật lớn" thì không thể nào.Thi Thi lắc đầu, không nói nhiều nữa, quyết định lát nữa anh Tuấn đến, mình nể mặt Lăng Nhã khách khí với y là được, là bạn bè phải nên như vậy mà.Một chiếc Audi A đen bóng xuất hiện trước cửa khách sạn Thu Thủy, vừa nhìn biển số xe, Thi Thi đã nheo mắt lại, dù biển số này không thể so với chiếc Hồng Kỳ của nhà họ Hà, nhưng trong kinh thành cũng rất hiếm, đó là biển số phát hạn chế, người có được biển số xe này, tuyệt đối không đơn giản, là đối tượng Thi Thi phải ngưỡng mộ.Đó là xe của Hà Mộng Doanh.Thời khắc mẫn cảm như vậy, Liễu Tuấn tất nhiên không thể lái chiếc Hồng Kỳ của nhà họ Hà đi khoe khoang.Lăng Nhã bĩu môi, người này thích xe cũng phải là loại trầm ổn phóng khoáng, từ chiếc Audi đó xuống, chẳng phải "anh Tuấn" cực kỳ ghê gớm đó sao?

Thi Thi cũng bĩu môi, có điều không để Lăng Nhã nhìn thấy."

Anh Tuấn" này quá thể rồi, đi một cái xe đắt giá mang biển số 888 cực kỳ bắt mắt như thế, không ngờ lại mặc đồ bình dân, bất kể là áo sơ mi, dày da hoàn toàn là loại chừng 100 đồng.Lăng Nhã mắt sáng lên, mặt như có hào quang, cười tủm tỉm nói:- Đại biểu đảng toàn quốc quả nhiên rất chất phác.Cô biết Liễu Tuấn bình thường rất chú trọng ăn mặc, quần áo toàn là hàng hiệu, dù sao ai cũng biết là y có tiền, chẳng ai đi bàn tán sau lưng.

Nhưng Liễu Tuấn tới tham gia đại hội toàn quốc thì phải chú ý ảnh hưởng.Liễu Tuấn cười không đáp.- Đây là Thi Thi, anh gặp rồi đấy.Lăng Nhã chỉ vào Thi Thi nói.- Xin chào!Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Làm ra vẻ.Thi Thi trong lòng càng khó chịu hơn, nhưng mà nể mặt Lăng Nhã, vẫn "thưởng" cho anh Tuấn một nụ cười quyến rũ.- Anh Tuấn, làm việc ở đâu thế.- Thành phố Ngọc Lan.Thi Thi liếc qua Lăng Nhã, ý tứ rõ ràng, té ra cậu vứt chiêu bài nhân viên văn phòng thủ tướng, lật đật chạy tới tỉnh A là vì cái người này hả?

Có đáng không?Trong đám bạn bè thân mật, chỉ có Lăng Nhã chưa bao giờ "ngoại tình", hết sức thuần khiết như một tiểu cô nương, không ngờ bị tên mặt trắng giỏi giả bộ này "mê hoặc" mất.Lăng Nhã làm mặt xấu với Thi Thi, sau đó dẫn Liễu Tuấn vào phòng bao.Giữa nơi công cộng Lăng Nhã không dám khoác tay Liễu Tuấn, lại còn phải giữ khoảng cách thích hợp, Liễu Tuấn càng quyền cao chức trọng, Lăng Nhã càng tự giác bảo vệ hình tượng công chúng của y.Lăng Quân Khánh mới khách không nhiều, chỉ có mấy anh chị em trong nhà, với cha của Thi Thi là Viên Hòa An, hai người có giao tình sống chết.

Cơ bản mọi người đã tới đủ cả, chỉ không thấy Lăng Nhã và Thi Thi.Viên Hòa An ngạc nhiên hỏi:- Quân Khánh, Tiểu Nhã đi đâu rồi?Lăng Quân Khánh cũng lấy làm lạ:- Nha đầu này vừa rồi còn ở đây mà...- Chắc là đi đợi Trương Nghị.Lô Dĩnh nói có vẻ không chắc lắm, bà biết con gái và con rể bất hòa, nữ nhân của Trương Nghị sinh con bà cũng biết rồi, nhưng vì lợi ích gia tộc, mọi người chỉ đành giả bộ không biết.Lăng Quan Khánh lòng nhói đau, khẽ lắc đầu không nói.

Ông có chút day dứt về cuộc hôn nhân của Lăng Nhã, nếu năm xưa đừng coi trọng quyền thế của nhà họ Trương thì tốt rồi, hiện giờ xem ra đúng là một sai lầm, khác gì chôn sống con gái như hoa như ngọc.Trương lão gia tử mất giữa năm, nhà họ Trương hoàn toàn xuống dốc, trong lần đại hổi đảng toàn quốc này, ngay cả một ủy viên TW dự bị cũng chẳng trúng lấy một người, sớm biết như thế chẳng gả con gái đi.Có điều hiện giờ hết cách, thế nào cũng không thể bảo con gái ly hôn được, như thế thành quá hám lợi quên nghĩa.

Nếu như hôm nay Trương Nghị tới, ít nhất còn có một tia hi vọng.- Anh, nếu em thì em bảo Lăng Nhã ly hôn cho xong, nhà họ Trương khinh người quá lắm.Lăng Quân Dao, em gái Lăng Quân Khánh phẫn nộ nói, bà hiểu rõ nội tình cuộc hôn nhân của Trương Nghị và Lăng Nhã, luôn thương xót cháu gái, Tiểu Nhã đã phải "làm quả phụ" mấy năm rồi.Trước kia Trương lão gia tử còn sống, ngại dư uy nhà họ Trương, Lăng Quân Dao không tiện nói, hiện giờ tình thế đã khác, phượng hoàng rơi xuống đất chẳng bằng gà, nhà họ Trương kiêu ngạo cái gì nữa?

Vả lại, Lăng Quân Khánh hiện giờ được Liễu chính cục coi trọng rồi sao?

So ra về sau nhà họ Trương còn phải nhìn sắc mặt nhà họ Lăng.Lăng Quân Khánh trầm ngâm, lúc ấy ông ta đúng là có chút động lòng.

Lô Dĩnh nói:- Quân Dao, hôm nay mọi người cao hứng, đừng nói chuyện này.Lăng Quân Dao bĩu môi, nhưng không nói thêm.Viên Hòa An cười nói:- Quân Khánh nhẫn nhịn bao năm, cuối cùng kết thúc rồi, hôm nay phải uống cho thoải mái.- Chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng mà, không nên nói quá sớm.Lăng Quân Khánh thận trọng.Lăng Quân Dao nói:- Anh, em thấy nên mau gọi điện cho Liễu chính cục cám ơn đi.Lăng Quân Khánh rối rít khoát tay:- Quân Dao, đừng nói lung tung, đợi Liễu chính cục chính thức tiến kinh, có cơ hội cám ơn trước mặt cũng không muộn.Nói thì nói thế, kỳ thực Lăng Quân Khánh cũng biết, lãnh đạo tới tầng cấp Liễu Tấn Tài, để ý gì tới lời cám ơn bề ngoài?

Quan trọng là phải làm tốt công việc Liễu chính cục giao cho, mới xứng đáng với ơn tri ngộ của người ta.

Nghe nói Liễu chính cục là lãnh đạo toàn bộ lấy công tác làm trọng, đại lão đỉnh cấp nhìn trúng cũng chính là năng lực và phẩm hạnh của Liễu chính cục.Đang nói chuyện, thì Lăng Nhã cười tủm tỉm dẫn Liễu Tuấn vào Chương 904: Giỏi giả vờLăng Nhã dẫn tới một nam nhân, làm mọi người rất kinh ngạc có chút luống cuống.- Ba, mẹ con giới thiệu với mọi người, đây là Liễu Tuấn, đồng nghiệp của con ở tỉnh A.Liễu Tuấn biết họ hôm nay tụ hội là vì chuyện gì, trong điện thoại lộ chút ý, không muốn Lăng Nhã công bố thân phận trước mặt mọi người, nếu không để cha mẹ Lăng Nhã biết y là con trai "đại ân nhân", thì bữa cơm này không yên ổn mà ăn được, Liễu Tuấn không muốn làm ra vẻ trước mặt cha mẹ của Lăng Nhã.Kỳ thực y vốn không muốn tham gia cuộc tụ hội này, nhưng không cách nào từ chối Lăng Nhã.Phát hiện ra giữa Lăng Nhã và Trương Nghị có dấu hiệu hòa hảo, Liễu Tuấn chú trọng hành vi của mình, giữ gìn quy tắc, nhưng tư tưởng thì không khống chế được, không có gì phải nghi ngờ nữa, y biết mình thích Lăng Nhã rồi.Giữa nam nữ sinh ra tình ý không cần có lý do.Ông trời tạo ra nam nữ, đặc biệt là nam thanh nữ tú, mục đích chính là để bọn họ thu hút lẫn nhau.Trong chuyện không liên quan tới tính nguyên tác, Liễu Tuấn rất sẵn lòng làm mọi việc cho nữ nhân bên cạnh được hạnh phúc vui vẻ.- Chào chú Lăng, chào dì Lô.Liễu Tuấn chào hỏi cha mẹ Lăng Nhã, rồi dưới sự giới thiệu của Lăng Nhã chào hỏi từng người một, nhìn thấy Liễu bí thư uy nghiêm chào hỏi cha mẹ trưởng bối của mình quy củ như một học sinh tiểu học, Lăng Nhã vừa buồn cười lại ngọt ngào.Thực sự làm khó anh ấy rồi!- Ha ha, là bạn của Tiểu Nhã thì mau ngồi đi.Lăng Quân Khánh tâm tình rất tốt, dù Liễu Tuấn đến đột ngột, vẫn cười tươi mời ngồi.

Lăng Quân Khánh sành đời, nhìn một cái biết ngay khí độ đường hoàng đó không thể giả vờ được.

Một cuộc tụ hội gia đình thân mật như thế mà con gái lại mời y tới, hẳn là một nhân vật, có thể là người phụ trách một ban nào đó trong tỉnh, bình thường quan hệ tốt với con gái mình.Lăng Quân Khánh chưa công tác ở địa phương, nhưng đối với tình hình chính phủ địa phương hiểu không ít, tuổi như Liễu Tuấn có thể làm tới người phụ trách một ban có thể thấy có bản lĩnh, nói không chừng chỗ dựa cực lớn, không thể xem thường.Nhân vật xuất thân tiểu thế gia như Lăng Quân Khánh, sở trường lớn nhất là kết giao bạn bè, lập nên mạng lưới quan hệ rộng lớn.Liễu Tuấn tới không gây nhiều náo động lắm, mọi người chảo hòi xong tiếp tục trò chuyện, nội dung cơ bản liên quan tới đại hội đảng lần này.Người dân thủ đô thích nhất là nói chuyện chính trị, một tài xế tắc xi nói ba câu là không thể tách rời hính trị, nếu như người ta mà biết anh lần đầu tiên tới thủ đô thì rất vinh hạnh, anh sẽ thành thính giả, để tài xế "giáo dục chính trị", tài xế đặc biệt dẻo miệng có thể "diễn giảng chính trị" từ khi lên xe tới xuống xe.

Đương nhiên, nếu như khách hàng biểu thị hứng thú, thậm chí thi thoảng hỏi vào một vài câu, nói không chừng còn miễn cho anh số con số lẻ trong tiền xe nữa cơ.Đám Lăng Quân Khánh tất nhiên khác với người dân thường, nhưng thói quen thích nói chuyện chính trị thì y hệt.

Đương nhiên, vì có người ngoài, nên khi nói chuyện, mọi người có chút kiêng kỵ, không nhắc tới đề tài quá mẫn cảm.Liễu Tuấn lặng lẽ uống trà, im lặng lắng nghe, không nói một lời.

Trà là do Lăng Nhã pha, rất đặc, hợp với khẩu vị của y.Phải nói Liễu Tuấn không phản cảm chuyện những người kia đang đàm luận, thậm chí còn hơi thích.Cho dù trong lòng nói chuyện thêm phần cẩn thận, nhưng thi thoảng có thể nghe ra một chút tin tức hữu dụng.Lăng Quân Khách nói tới, hoàn toàn ở tầng cấp khác biệt so với mấy tay lái xe, ví như phân tích nguyên nhân một số thế gia đại tộc ngày một xuống dốc khá có lý.

Còn những thế gia đại tộc như mặt trời chính ngọ giống Hà Vũ Cao thì đám Lăng Quân Khanh sẽ không nói trước mặt Liễu Tuấn.Nguyên nhân suy bại của một số thế gia vọng tộc Liễu Tuấn cũng biết, nhưng đó đều là lý do bề ngoài, như nhân vật lãnh đạo gia tộc thất bại trong đại hội dảng lần này, mọi người đều biết đó là do gia tộc đi xưống.

Nhưng vì sao người lãnh đạo kia thất bại thì Liễu Tuấn lại không rõ, "tin tức bên trong" của Lăng Quân Khánh linh thông hơn, chưa nói độ tin cậy lớn, nhưng ít nhất có thể cung cấp cho Liễu Tuấn đường lối suy nghĩ.Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Hà Trường Chinh, ba quan viên lớn quan hệ mật thiết nhất với y đều thành ủy viên cục chính trị, có thể nói căn cơ của Liễu Tuấn từ địa phương đã di chuyển tới kinh thành.

Cuộc sống sau này của y, khó tránh khói phải hòa nhập vào cuộc sống kinh thành nhiều hơn, tím hiểu thêm cách nhìn và phân tích của những nhân vật trong kinh thành rất có lợi.Cha mẹ cô nói chuyện quốc gia đại sự trước mặt Liễu Tuấn làm Lăng Nhã có chút khẩn trương, ngàn vạn lần đừng nói lung tung tới những đại lão có liên quan với Liễu Tuấn.

Đương nhiên Lăng Quân Khánh hiện giờ đầy lòng cảm kích với Liễu chính cục, tuyệt không nói xấu nửa câu liên quan tới Nghiêm Liễu.

Có điều Lăng Nhã biết, quan hệ của Liễu Tuấn ở cao tầng không phải chỉ có Nghiêm Liễu, lực lượng ẩn sau lưng y càng khủng bố hơn bên ngoài, không may nói phải điều gì không nên thì gay to.Có điều thấy thái độ trầm ổn của Liễu Tuấn, sự khẩn trương trong lòng Lăng Nhã dần tiêu tan, nam nhân này có lòng dạ rộng như biển, không để ý tới lỗi lầm vô ý.Thi Thi cũng luôn chú ý tới Liễu Tuấn, có điều đánh giá của cô hoàn toàn khác với Lăng Nhã.Một câu thôi giả bộ.Chỉ có ba chữ giỏi giả bộ.Hừ hừ giỏi giả bộ cũng vô dụng, chỉ có nha đầu ngốc Lăng Nhã mới bị lừa, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh là nhân vật thế nào, đừng tưởng có thể dùng cách đó mà lấy lòng được họ, đạt được mục đích của mình, rồi đến lúc sẽ biết mặt.Thi Thi suy nghĩ chút hút hả hê.Chuyện đàm luận xa xôi đó không kéo dài được lâu, thức ăn được đưa lên.Lăng Quân Khánh giơ chén rượu lên, vui vẻ nói:- Nào Hòa An, à cả Liễu Tuấn nữa...Hôm nay cao hứng, mọi người cạn chén.Không biết có phải là do Lăng Nhã sắp xếp không, rượu là Mao Đào mà Liễu Tuấn thích nhất.

Thấy Liễu Tuấn uống cạn một hơi, Lăng Nhã hơi lo lắng nhỏ giọng nói:- Đừng uống quá mau, nào, ăn chút thức ăn đi, để áp rượu...Nói rồi Lăng Nhã gặp một miếng thịt ba chỉ vào bát trước mặt Liễu Tuấn.Cô biết Liễu Tuấn là động vật ăn thịt.Liễu Tuấn cười gật đầu:- Không sao, hôm nay chú Lăng cao hứng, nên bồi tiếp cho chú ấy thỏa lòng.Lăng Nhã hé môi cười, vui sướng vô hạn.Trong lúc đó, Lăng Quân Giao nhận ra thái độ của Lăng Nhã với Liễu Tuấn tựa hồ hơi vượt ngoài khuôn khổ, từ lúc Liễu Tuấn ngồi xuống, toàn bộ tâm tư của cô cháu gái hoàn toàn đặt lên người Liễu Tuấn, vui vẻ gắp thức ăn cho y, ánh mắt càng khác hẳng thường ngày.

Lăng Quân Giao trong lòng nảy một ý nghĩ, chẳng lẽ là một đồng nghiệp mà Lăng Nhã nhìn trúng.Ừm, chỉ riêng bề ngoài ăn đứt Trương Nghị rồi, tên kia gầy gò quắt queo, chỉ là một thằng mặt trắng.- Tiểu Liễu à, cậu làm việc ban nghành nào chính phủ tỉnh A?Lăng Quân Dao thăm dò.- Ở thành phộ Ngọc Lan ạ.Liễu Tuấn đáp rất đơn giản.Lăng Quân Dao có chút thất vọng, đối với người làm việc lâu năm trong cơ quan quốc gia mà nói, chính phủ địa phương hơi kém, làm ở tỉnh thì tạm được, chứ ở thành phố thì không cần nhắc tới.- Là đơn vị nào của Ngọc Lan thế?Lần này hỏi là Lô Dĩnh, hiển nhiên bà cũng nhận ra sự khác thường của con gái rồi.- Thành ủy Ngọc Lan ạ.Lô Dĩnh gật đầu:- Trẻ thế đã làm việc ở thành ủy là rất giỏi.Thực ra chỉ là một câu khách khí thôi, một ban trong thành phố Ngọc Lan bất quá nhỉ là cấp xử, Tiểu Liễu đoán chừng cùng lắm chỉ tới phó xử.Liễu Tuấn khẽ mỉm cười gật đầu đáp lễ.Lăng Quân Dao hỏi:- Tiểu Liễu, năm nay bao tuổi rồi, đã kết hôn chưa?Lăng Nhã không vui, liếc cô mình:- Cô à...- Cháu năm nay hai mươi tám, đã kết hôn rồi.Lăng Quân Dao giật mình, không hỏi thêm nữa, Tiểu Liễu dã kết hôn, Tiểu Nhã thân thiết với y như thế sợ là không ổn, đợi lát nữa phải hỏi cho rõ ràng, đứa cháu ngốc này đừng để bị khí độ y giả bộ lừa gạt.Bữa cơm đó mặc dù Liễu Tuấn là khách không mời, nhưng chủ khách đều vui.

Ăn cơm xong đi ra ngoài phòng, vừa khéo gặp một đoàn người, đi đầu là quan viên trẻ, được một đám đông xúm xít vây quanh, chính là Cao Trường Hoành.- A, Liễu bí thư, thật là khéo.Cao Trường Hoành vừa thấy Liễu Tuấn, lập tức tươi cười đi tới bắt tay.- Chào Cao thị trưởng.Liễu Tuấn cũng cười đáp lễ.Cao Trường Hoành hiện giờ là phó thị trưởng thường vị một thành phố phát triển phí đông, lên phó sở trước Liễu Tuấn một bước, cũng là đại biểu đại hội lần này.- Liễu bí thư ăn cơm ở đây sao?- Ha ha, ăn cơm cùng người nhà của Tiểu Nhã, mọi người là đồng nghiệp mà.Cao Trường Hoành lúc này mới chú ý tới đoàn người Lăng Nhã, vội chào hỏi, đói với vị Cao đại thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh này, nhà họ Lăng có ai không biết, vội vàng bắt tay Cao Trường Hoành, thấy hắn khách khí với Liễu Tuấn như thế, trong lòng kinh ngạc khỏi phải nói.Cao Trường Hoành cười nói:- Tiểu Nhã, không tệ đâu, quan hệ với Liễu bí thư rất tốt rồi.- Vâng, em đang học tập Liễu bí thư mà.- Tốt tốt, Liễu bí thư ở Ngọc Lan là danh nhân rồi, việc kiến thiết khu cao tân và cải cách quốc xĩ làm rầm rộ, Hồng thủ tướng cũng đích thân khen ngợi, có cơ hội tôi cũng phải học tập Liễu bí thư.Liễu bí thư cười nói:- Cao thị trưởng khách khí rồi, cùng nhau học tập thôi.- Liễu bí thư, chú Liễu và chú Nghiêm vẫn khỏe chứ?- Vẫn khỏe, cám ơn Cao thị trưởng hỏi thăm, xin thay tôi vấn an bác Cao.Đợi tới khi đoàn người Cao Trường Hoành rời đi, mọi người đều nhìn Liễu Tuấn quai quái, nhất là Thi Thim mắt tròn xoe, đột nhiên hỏi:- Anh là Liễu Tuấn, phó bí thư thành phố Ngọc Lan?Liễu Tuấn gật đầu.- Vậy vậy chẳng phải...Nói tới đây Thi Thi ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại.+++Đại hội đảng lần thứ 15 có thể nói là lần bố cục cuối cùng của truyện, tới đây cả chức vụ của Nghiêm Liễu, và Tiểu Liễu đã tăng tới giới hạn nhất định, chặng đường tiếp theo không còn dễ dàng như cấp độ dưới nữa.TW quyết định thay đổi diện mạo tỉnh A, cả bí thư và tỉnh trưởng đều thay người.

Hà Duyên An bị điều di, Liễu Tuấn thành "cây không rễ" ở tỉnh A, vừa không được lòng lực lượng thâm căn cố đế ở tỉnh, lại thuộc hệ phái đối địch của bí thư và tỉnh trưởng mới, Liễu Tuấn thực sự bốn bề thọ địch.Lúc này mọi người mải mê tranh trái đào lớn là tỉnh A, không ai coi một phó bí thư nho nhỏ vào đâu, đương nhiên Liễu bí thư kiêu ngạo không chịu, hùng hồn tuyên bố " không phải chỉ các người mới được tranh trái đào này".Liễu Tuấn bắt đầu thực sự xây dựng lực lượng phản kháng của mình, một cuộc đấu tranh kéo dài liên miên quyết liệt bắt đầu.Tới đây chuyện chính thức dần đi vào giai đoạn cao trào Chương 905: Đại kế trăm nămTừ thủ đô trở về Hà Duyên An biết ngày tháng của mình ở tỉnh A chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đại hội nhân dân phải đầu năm sau mới tiến hành, bà còn mấy tháng nữa, nhưng ý vị chờ giao ban đã quá rõ rồi.Không phải nói chức vụ phó bộ trường thường vụ trung tổ bộ không đủ hấp dẫn bà, tính toán cẩn thận ra thì chức vụ đó trên tỉnh trưởng, từ đó gửi ra ngoài, toàn là bí thư tỉnh ủy cả, không ai làm tỉnh trưởng.

Từ đó tiến tới làm lãnh đạo đản và quốc gia cũng không phải không có tiền lệ.Song Liễu Tuấn biết tâm tình Hà Duyên An không vui.Bà làm tỉnh trưởng hơn bốn năm, kiến thiết kinh tế không được như ý muốn, đừng thấy Hà Duyên An chỉ là một nữ đồng chí, tâm thái không kém một đấng mày râu, hao phí bao nhiêu tinh lực thành tích đó không đủ làm cho bà thỏa mãn, nếu như để cho bà chọn, đương nhiên là ở lại làm bí thư tỉnh ủy, quyết tâm đem kinh tế đi lên, thế mới sững với câu "làm quan một kỳ, tạo phúc một phương."

Tất nhiên điều này là không thể được, bổ nhiệm cán bộ cao tầng tuyệt không phải tuân theo ý muốn cá nhân.Liễu Tuấn ngồi đối diện với Hà Duyên An, có lòng muốn an ủi bà mấy câu, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

Trong lần đại hội này, Nghiêm Liễu hệ lẫn Hà Vũ hệ đều thu hoạch phong phú, Hà Trường Chinh làm phó chủ tịch quân ủy, chủ trì công tác thường ngày trong quân đội, trở thành người lèo lại quân đội thực sự, có nghĩa đấu tranh quân đội cơ bản đã kết thúc, Hà Vũ hệ giành toàn thắng lập nên địa vị cây trường sinh trong quân.

Ngoài ra Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà cũng có thu hoạch rất lớn.Nghiêm Liễu hệ càng dành toàn thắng, cả hai cùng tiến lên thành ủy viên cục chính trị bước vào hàng ngũ lãnh đạo đảng và quốc gia.

Bất kể đối với trong nước hay ngoài nước đều là một tin tức trọng đại.

Các Thành Viên khác trong Nghiêm Liễu hệ cũng đều có thu hoạch, Quách Kỳ Lương trúng tuyển làm ủy viên TW, Đường Hải Thiên trúng cử ủy viên TW dự bị.

Nghiêm Ngọc Thành vì đảm nhận chức vụ trong đảng, sau đại hội thứ mười lăm, mau chóng lên thủ đô nhậm chức, cho dù vẫn do ông kiêm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, nhưg thực chất đã ủy thác cho Trương Quang Minh chủ trị công việc, còn Trương Quan Minh trở thành bí thư tỉnh ủy một tỉnh phương bắc đã thành định cục, chỉ đợi tân bí thư tỉnh ủy tới nhậm chức, Trương Quang Minh sẽ rời đi.Chức vụ tỉnh trưởng có Quách Kỳ Lương tiếp nhận, Đường Hải Thiên làm phó tỉnh trưởng Thường Vụ.

Dung Bách Xuyên điều lên bộ tuyên truyền TW, thay thế chức vụ Chu tiên sinh để lại, điều chỉnh thành cấp phó bộ, Điền Văn Minh lên làm bí thư thành ủy Bảo Châu.Lương Quốc Cường là nhân tuyển nóng của lần tiến bộ này, ai cũng nghĩ rằng ông sẽ lên thường ủy tỉnh ủy thành phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy để tiếp tục duy trì ưu thế của Nghiêm Liễu hệ.

Có điều Liễu Tuấn biết, ông sẽ lên thủ đô, Nghiêm Ngọc Thành đã quyết định điều ông đảm nhận chức phó bộ trưởng bộ công an.Hệ thống bảo an và công an, vì nguyên nhân lịch sử và hiện thức, trong đó bè phái chằng chịt, Nghiêm Ngọc Thành nắm giữ cơ quan chính pháp ắt phải sào bài lại, Lương Quốc Cường đang tuổi sưng sức, về mặt công tác đầy mạnh mẽ, lại thiết diện vô tư, đảm nhận chức vụ này là vô cùng thích hợp.Giang Hữu Tín thì tới làm thị trưởng Hãn Hồ.Giang Hữu Tín kinh nghiệm phong phủ, công tác đảng ủy và chính phủ đều sở trưởng, tác phong công tác ảnh hưởng bởi cha vợ, thực tế cần cù, làm thị trưởng bất kể kinh nghiêm hay năng lực đều vẹn toàn.Nghiêm Minh lần này cũng tiến một bước, tiến vào thường ủy thành phố Đại Ninh, bí thư khu ủy khu Thương Hồ.Thành phố Bảo Châu, Hãn Hồ đều là đại bản doanh của Nghiêm Liễu, Đại Ninh sau khi Đào Nghĩa Âu điều đi, cũng có xu thể phát triển thành "pháo đài kiên cố", Nghiêm Minh qua đó rèn luyện, cũng sẽ tiếp nhận một ít khiêu chiến mới, không thể nuôi trong nhà kính mãi được.Tất cả những điều này, đều mang ý nghĩa rằng Nghiêm Liễu hệ đang phát triển thành một cây đại thụ chọc trời.Lúc này Liễu Tuấn nói những lời an ủi vô nghĩa, khó trách khỏi kích thích Hà Duyên An.- Dì Hà, cháu có một kiến nghị.Liễu Tuấn quan sát sắc mặt Hà Duyên An rồi mới nói.Hôm nay không phải là y được triệu tập mà chủ động tới, y biết lúc này Hà Duyên An có thể cần kiếm người nói chuyện, Liêu bí thư chắc chắn là nhân tuyển tốt nhẫn, nhìn khắm toàn tỉnh cũng chỉ có y mới có thể nói chuyện không kiêng kỵ gì với bà.Hà Duyên An cười:- Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn đi nhìn lại nữa, dì Hà của cậu chưa yếu đuối như vậy.Liễu bí thư hiếm khi đó mặt lên, giơ ngón cái nói:- Cao!

Thủ trưởng đúng là thủ trưởng, theo cháu dì nên bỏ chút thời gian đi dọc nam bắc một vòng, thị sát công trình phòng lũ, đây là một đại sự.Trong kí ức của Liễu Tuấn, năm sau xảy ra một trận lũ trăm năm có một lần, khi đại hồng thủy bùng phát, phía nam tỉnh tuyến đê phòng lũ số một tình hình cực kỳ nghiêm trọng, còn phí bắc thì gần hoài hà, nhiệm vụ kháng lũ cũng chẳng nhẹ nhàng.Trên lích sử đó, vì bảo vệ những thành thị lớn ở hạ du như Kinh Hoa, mấy huyện liền đều bị biến thành nơi điều tiết lũ.Đứng ở góc độ toàn cục mà xét, đó là một lựa chọn chính xác, cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ.

Liễu Tuấn hết sức lo lắng cho quần chúng bị liệt vào khu điều tiết lũ, đối với họ, đó chẳng phải tin tốt lành gì, phải trơ mắt nhìn nước lũ kéo tới nuốt chừng nhà cửa của mình, phải đợi tới khi nước lũ rút hết mới quay về làm lại tự đầu.Chuyện như vậy không phải trăm năm có một lần, mà năm nào cũng phải chuẩn bị, trở thành sự đả kích lớn đối với quần chúng, nhà cửa mới xây lên, còn chưa ở được hai ba tháng lại phải sắp rời đi, mặc dù quốc gia có bồi thường, nhưng sự đả kích về tâm lý quá nặng nề.Liễu Tuấn cho rằng là quan phụ mẫu chấp chính một phương, phải tận lức tránh cho loại tình huống này xảy ra, biện pháp khả thi duy nhất là xây dựng đê phòng lũ thật vững chắc, để quần chúng có lòng tin.

Nhưng vấn đề này liên quan quá rộng lớn, Liễu Tuấn hiện giờ không thể đủ tầm vóc để giải quyết vấn để.Chỉ đành tận lực giải trong phạm vi bản thân có thể ảnh hưởng tới.Hà Duyên An sắp điều đi, nhưng không thể xem nhẹ việc này, khi Liễu Tấn Tài làm tỉnh trưởng, Liễu Tuấn không ngừng nhắc nhở cha mình phải đặt công tác phòng lũ lên vị trí hàng đầu.Hà Duyên An nói:- Căn cứ vào tình huống báo cáo lên trên của các thành phố, vấn đề không lớn.Liễu Tuấn lắc đầu:- Tình huống báo cáo lên trên của các thành phố?Hà Duyên an trợn mắt, giả vờ nổi giận:- Sao nào, cậu đang phê bình tôi quan liêu hả?Lăng Nhã đang chỉnh đốn văn kiện ở một bên hé miệng cười, người này càng ngày càng ngang ngược rồi, công khai "chỉ trích" tỉnh trưởng quan liêu, gan đúng là không tầm thường.Hà Duyên An sắp về kinh, Lăng Nhã cũng biết, đang thầm ủ rũ trong lòng, chẳng phải vì lo cho công việc của mình, cô chẳng nhiệt tình lắm với việc tiến bộ trên quan trường, tuổi như thế đã tới chính xử là đủ để nuôi sống bản thân rồi, chẳng mang dã tâm gì thì cuộc sống rất dễ chịu, cô buồn là không biết nên theo Hà Duyên An về kinh hay tiếp tục ở lại tỉnh.Hà Duyên An về kinh, nếu đi theo thì sau này cùng Liễu Tuấn mỗi người một phương, đi ngược lại mục đích ban đầu, không phải điều cô mong muốn.

Song nếu ở lại, Lăng Nhã không biết phải an bài bản thân ra sao?Người này cũng không biết y rốt cuộc nghĩ cái gì, thái độ với mình rất "không tốt".Xem ra phải có chút hành động rồi.Vừa nghĩ tới đây Lăng Nhã không khỏi đỏ bừng mặt.Nghĩ cái gì thế?Đây là văn phòng tỉnh trưởng cơ mà.Liễu Tuấn cười cười, rồi lập tức trở nên nghiêm túc, nói:- Dì Hà, không phải là cháu không tin tình huống các nơi báo lên, nhưng chuyện hệ trọng, không thể không cẩn thận.

Những công trình phòng lũ này, thực sự mà nói không gian lợi ích qua lớn, khó đảm bảo không có ai nảy suy nghĩ lệch lạc.

Cháu cho rằng dì nên đi xem xem, còn nên mang cả chuyên gia theo, điều tra có kỹ, cái này mà xảy ra chuyện là chuyện rất lớn.Hà Duyên An bất giác bị thái độ của y cảm nhiễm, cau mày lại gật đầu.Kiến thiết kinh tế đã không được như ý rồi, giả sử ở phương diện phòng lũ cũng có sơ sẩy gì, sợ rằng khi bình điều đi cũng phải hộ thẹn với hương thân phụ lão.- Được, tôi tiếp thụ kiến nghị này của cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ lên đường xem xét.Liễu Tuấn nở nụ cười vui mừng.- Liễu Tuấn, công tác sau này có tính toán gì không?Hà Duyên An đột nhiên hỏi.Điều này ý tứ rõ ràng rồi, hiện giờ bí thư tỉnh ủy lẫn tỉnh trưởng trưởng đều sắp đổi người, tiểu tử cậu có muốn ở tỉnh A nữa không?Liễu Tuấn đáp:- Cám ơn dì Hà quan tâm, cháu sẽ an tâm làm tốt công việc trong bổn phận của mình Chương 906: Cận Tú Thật tung tú cầuỞ kinh thành thì ngựa không ngừng vó đi bái phỏng các vị đại lão, về tỉnh A, chưa nói chuyện xong với Hà Duyên An bao lâu, Liễu Tuấn lại thành khách trong nhà bí thư tỉnh ủy, ngồi đối diện với Cận Tú Thật thưởng thức trà thơmLà cán bộ trung tầng tỉnh A, Liễu Tuấn gặp Cận Tú Thật rất nhiều lần, nhưng ngồi đối diện nói chuyện với Cận tú Thật thì mới chỉ là lần thứ hai.Hôm nay tới nhà Cận Tú Thật thuần túy mang tính chất tư nhân.Hôm nay là sinh nhật của Cận Tú Thật.Cận Tú Thật là cán bộ rất cổ hủ, từ khi tham gia công tác tới nay, cả đời chưa tổ chức sinh nhật nghiêm túc lấy được một lần, khiến cho cả bạn bè thân cận nhất của ông ta cũng rất ít người biết được sinh nhật cụ thể của Cận bí thư.

Hồ sơ có ghi chép thật, nhưng tỉnh A ai có thể thấy được hồ sơ của bí thư tỉnh ủy?

Mà sinh nhật Cận Tú Thật, bình thường chỉ tụ hội trong nhà, rất ít khi mời người ngoài.Bao nhiên năm qua, chỉ có mấy năm gần đây có thêm một người ngoài, đó chính là Lý Huệ.

Cận Tú Thật tham gia công tác cách mạng nhiều năm, dùng không ít bí thư, nhưng chỉ có mỗi mình Lý Huệ là có thể hòa nhập vào trong cuộc sống cá nhân của ông, không thể không nói đó là một duyên phận lớn, có lẽ nó cũng liên quan tới tuổi tác của Cận Tú Thật.Người già rồi, thường thường tính tình sẽ thay đổi, trở nên đặc biệt nhớ chuyện cũ.Hiện giờ lại thêm một người ngoài: Liễu Tuấn.

Mời Liễu Tuấn tham dự sinh nhật, là một sự bất ngờ cực lớn đối với người bên cạnh Cận Tú Thật.

Ai cũng biết Liễu Tuấn là một tên nha nội "ỷ thế làm càn", luôn đối địch với cán bộ bản địa.

Cho dù không trực tiếp chọc tới Cận Tú Thật, nhưng cũng ép cho hai người thân cận nhất của ông ta là Lý Huệ và Đinh Ngọc Chu phát ngạt.Nhất là Lý Huệ, người trong nhà đều biết, ông coi hắn như con, Cận Hữu Vi rút khỏi thể chế, sau này tiếng nói của Cận Tú Thật trên quan trường đều phát qua tiếng nói của Lý Huệ.Nhưng Liễu nha nội chẳng hề nề mặt, vét sạch công tác đi, chẳng để lại cho Lý Huệ bao nhiêu!

Còn hạ cả bạn học kiêm đồng hương của Lý Huệ là Thượng Việt!

Một kẻ ngang ngược như thế sao lão gia tử lại mời y tới nhà làm khác?

Mọi người đều không hiểu trừ Cận Hữu Vi.Thực ra, tối ngày hôm qua hai cha con họ đã có một cuộc nói chuyện dài, Cận Hữu Vi đem toàn bộ chuyện qua lại với Liễu Tuấn kể cho cha ông sót chút nào.

Trước đó không phải ông không biết hai người có qua lại với nhau, nhưng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không ủng hộ cũng không phản đối.Cận Hữu Vi đánh giá Liễu Tuấn rất cao, ít nhất Cận Tú Thật chưa bao giờ thấy một lời đánh giá cao như thế phát ra từ trong miệng con trai.

Cận Hữu Vi không phải là khen ngợi Liễu Tuấn, mà là khâm phục.

Cận Tú Thật biết đừa con này của mình bề ngoài lông bông lấc cấc, nhưng bên trong trí tuệ hơn người, trước kia rất khi phục một ai.Như thế Liễu Tuấn đúng là rất tài, cuối cùng Cận Tú Thật quyết định:- Ngày mai là sinh nhật ba, con mời cậu ta tới nhà đi.Bất ngờ là Cận Hữu Vi không gật đầu ngay mà nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc mới chậm rãi gật đầu.

Cận Tú Thật không chút tức giận nào, mặt còn hiện lên một nụ cười an ủi.Trong chốc lát đó, Cận Hữu Vi đã cân nhắc sự việc suốt một lượt, định ra sách lược với Liễu Tuấn, rồi mới đưa ra quyết định.Vậy là được rồi, Cận Tú Thật đã có thể an tâm nghỉ ngơi.Giống như lời Cận Hữu Vi tán thưởng, điện thoại gọi đi, nói tình huống một lượt, Liễu Tuấn không do dự gì đồng ý ngay, tiếp đó tới biệt thự số một tỉnh ủy, Liễu Tuấn dùng con hổ chặn giấy của mình để chúc thọ Cận Tú Thật!

Cận Tú Thật mỉm cười nhận lấy.Cận Tú Thật không giống Đinh Ngọc Chu.Đinh Ngọc Chu vẻ mặt uy nghiêm, ít nói cười, dù là trong hay ngoài giờ làm, cũng chẳng hề nhìn thấy nụ cười.

Chẳng phải là ông ta cố tình làm bộ, mà tính cách như thế.

Cận Tú Thật quy củ rất nhiều, nhưng không hề suốt cả ngày mặt "hầm hầm", trước mặt cấp dưới cũng hay cười.Quy củ ông ta nghiêm ngặt là ở vấn đề mang tính nguyên tắc, đừng có nên làm trái!Lễ mừng thọ tổ chức đơn giản, thức ăn không thịnh soạn lắm, không khác biệt gì nhiều bữa ăn thường ngày, chỉ thêm món mì mừng thọ và quả đào thọ mà thôi.Liễu Tuấn không hề khách khí, chúc Cận Tú Thật một chén rượu xong là ngồi xuống đánh liền một hơi bốn bát cơm lớn, Cận Hữu Vi ăn cơm với y nhiều lần rồi, không còn lạ nữa, còn những người khác cứ há hốc mồm kinh ngạc.Liễu Tuất đột nhiên xuất hiện làm mọi người trong nhà họ Cận rất ngạc nhiên, Lý Huệ thì chẳng tỏ ra bất ngờ, ung dung nói chuyện với Liễu Tuấn, cử chỉ đúng mực, như đồng nghiệp tán gẫu bình thường.Thực tế ngoại trừ chuyện công ty điện cơ hai người "đấu võ" một hồi, còn ngoài ra hắn chuyên tâm công việc trong phận sự, thể hiện thủ đoạn hơn người, dần dần gây dựng lên uy vọng của mình trong chính phủ.

Chuyện thuộc phân quản của hắn, cả Thôi Phúc Thành cũng khó nhúng tay vào được.Dựa vào uy thế như mặc trời chính ngọ của Liễu Tuấn, gây ra chút khúc mắc nhỏ, để thuận thế đem hai công việc mà mình vốn không nắm giữ được cắt ra một cách sạch sẽ, thành công lập nên quyền uy của mình.Chiêu mượn sức nước đẩy thuyền này của Lý Huệ cực đẹp.Tất nhiên Liễu Tuấn về sau cũng hiểu ra mục đích của Lý Huệ, nhưng chỉ cười trừ.Người thông minh đúng là không ít!

Nếu không cần thiết Liễu Tuấn không muốn chọc vào một đối thủ khó lường như thế.Bí thư tỉnh ủy mới sắp tới nhậm chức rồi, Cận Tú Thật tới làm chủ nhiệm chính hiệp tỉnh là không thể thay đổi, mặc dù thối lui, nhưng chỉ cần Cận Tú Thật còn ở tỉnh A, sức ảnh hưởng của ông ta còn lâu mới mất đi, cán bộ bản đại vẫn coi ông ta làm lá cờ đầu.

Bí thư mới tới nhậm chức, giai đoạn đầu sẽ phải rất tôn trọng Cận Tú Thật.Sau khi Hà Duyên An điều đi, theo phân tích của quan trường, Liễu Tuấn thành "bèo không rễ", Nghiêm Liễu dù thành công tiến bộ, nhưng huyện quan chẳng bằng hiện quản, hai vị ủy viên cục chính trị không phải lúc nào cũng có thể ra mặt chống lưng cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nếu như được Cận Tú Thật ủng hộ, cho dù chỉ là sự ủng hộ sau lưng, thì ngày tháng sau này của y ở tỉnh A cũng sẽ khác hẳn.Trên quan trường không có kẻ địch hay bạn bè vĩnh viễn.Ăn cơm xong, tinh thần của Cận Tú Thật không tệ, ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Tuấn ngồi ở bên trái, ngang với Cận Hữu Vi, còn Lý Huệ ngồi phía bên kia.Cận Tú Thật mỉm cười nói:- Liễu Tuấn làm việc tốt lắm, trẻ tuổi rất có sách lược.Liễu Tuấn khom người nói:- Cám ơn Cận bí thư biểu dương.Cận Tú Thật cười gật đầu, ông rất có thiện cảm với việc Liễu Tuấn chú trọng quy củ, Liễu Tuấn từ khi tới nhậm chức làm rất nhiều việc, kẻ không hiểu chuyện thì cho rằng đó là sự khiếu chiến với Cận Tú Thật.

Cận Tú Thật lại luôn nhẫn nhịn, không hoàn toàn vì nể mặt Nghiêm Liễu, mà có một nguyên nhân quan trọng, Liễu Tuấn rất chú ý quy củ, thủ đoạn dù cứng rắn thậm chí là "ác độc", nhưng luôn trong quy tắc không hể làm càn.

Diện đả kích khống chế rất tốt, mục tiêu rõ ràng, không làm bừa mở rộng chiến trường khiến người không liên quan bị cuốn vào, luôn cố gắng trong phạm vi có thể kiểm soát.Như vậy là rất tốt, Cận Tú Thật thích những người chú trọng quy củ.Còn về đấu tranh thân ở quan trường có ai là không đấu tranh.Liễu Tuấn không tranh đấu, chút tuổi này sao lên được vị trí hôm nay.- Liễu Tuấn, không lâu nữa tôi sẽ lui lại, tới chính hiệp tỉnh, TW sẽ phái đồng chí Cù Hạo Cẩm tới tỉnh A công tác.

Đồng chí Củ Hạo Cẩm đang tuổi sung mãn, khi làm việc ở tây bắc, luôn mang tác phong mạnh mẽ, là một cán bộ lãnh đạo rất quyết đoán, hẳn sẽ tán thường cậu.Cận Tú Thật thong thả nói.Đây không còn là bí mật gì lắm nữa, nhưng do Cận Tú Thận chính miệng nói ra thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, ba người nghe ông nói, một là con tri, hai là thư ký coi như con, đều là người thân cận nhất.

Ông ta muốn biểu đạt một ý tứ: Liễu Tuấn cậu cũng là người tôi tín nhiệm!

Đối với tín hiệu thiện chí Cận Tú Thật đưa ra, Liễu Tuấn hoàn toàn hiểu được.Cận Hữu Vi và Lý Huệ là lý do ông tả tỏ thiện chí!

Nói thẳng một chút, Cận Tú Thật đang "gửi gắm con côi" cho Liễu Tuấn!

Nghiêm Liễu tiềm lực vô hạn, Liễu Tuấn cũng y như vậy, Cận Tú Thật hi vọng ngày sau con trai và thư ký của mình có thể trở thành bạn của Liễu Tuấn.

Đặc biệt là Cận Hữu Vi là thương nhân thuần túy, nếu có thể rở thành bạn thực sự của Liễu Tuấn, thì ông cơ bản là yên lòng rồi.Còn Cù Hạo Cẩm là một nhân vật có lại lịch lớn, trước kia làm tỉnh trưởng ở tây bắc, là tâm phúc mà đương kim thủ trưởng hết sức coi trọng, có quan hệ không hề tầm thường với đương kim thủ trưởng.

Liễu Tuấn không hiểu Cù bí thư, nhưng cả phái hệ của Nghiêm Liễu với phái hệ của Cù Hạo Cẩm không được hòa hợp cho lắm.Cận Tú Thật nói ông ta sẽ tán thưởng Liễu Tuấn chỉ là lời khách sáo mà thôi.Hiện giờ địa vị của Liễu Tuấn ở tỉnh A không cao không thấp, miễn cưỡng thì có thể được Cù Hạo Cẩm chú ý, còn có tán thưởng y không thì khó nói.Chắc chắn Cận Tú Thật nhìn rõ điều này, cho nên mới nên mới tung tú cầu ra.Có nên nhận lấy nó hay không, Liễu Tuấn đã có quyết định Chương 907: Điểm yếu của Liễu bí thư- Hữu Vi, ci công ty Tinh Vũ kia làm ăn còn được không?Ban đầu Liễu Tuấn gọi Cận Hữu Vi là Cận công tử, về sau gọi thẳng là Cận Hữu Vi, hiện giờ trước mặt Cận Tú Thật, đành phải gọi thân thiết hơn một chút, còn về phần nổi da gà thì đành chịu vậy.Kỳ thực trên người Cận công tử cũng nổi da gà chẳng hề ít hơn.- Ừ thì cũng chỉ qua loa kiếm chút tiền thôi.Cận Hữu Vi chẳng hề che dấu gì trước mặt ông cụ nhà mình, nghiêm túc mà nói nghề địa ốc trong nước đâu phải là "kiếm tiền", mà chả khác gì ăn cướp.- Tôi thấy anh không nên để hết cả trứng trong một cái giỏ, không phù hợp với nguyên tắc tài chính.Ngay trước mặt bí thư tỉnh ủy, dám bỏ ông qua một bên nói chuyện với người khác, ở tỉnh ước chùng không có ai dám thiếu lễ phép như vậy.

Có điều hiện giờ chẳng ai để ý tới sự vô lễ của Liễu Tuấn, mỗi một câu y nói ra, gồm cả Cận Tú Thật cũng phải cân nhắc cho kỹ càng.Cận Hưu Vi giật mình, biết rằng Liễu Tuấn đang nhắc nhở hắn.Kinh doanh địa ốc kiếm thì kiếm thật, nhưng nguy hiểm qua nhiều, nguy hiểm không tới từ thị trường, mà từ chính phủ.

Ở trong nước, những chủ địa ốc lớn hàng đầu, có ai là không có bối cảnh quan trường hùng mạnh đằng sau.

Cty Tinh Vĩ tất nhiên có bối cảnh lớn nhất ở tỉnh, nhưng nếu ra ngoài tỉnh, độ khó rất lớn, nhất là hiện giờ Cận Tú Thật lui về rồi, sau này Cty Tinh Vũ có thể còn hô phong hoán vũ trong tỉnh được hay không rất khó nói.Đi theo cùng lợi nhuận lớn, thường là nguy hiểm lớn.- Ha ha, nói tới kiến thiết kinh tế thì cậu là dân nhà nghề, vậy cậu chỉ cách cho tôi xem còn cái giỏ nào để trứng nữa?- Làm xe hơi, anh có hứng thú không?Cận Hưu Vi hoa mắt, người này không thẹn là nhân vật lớn, mở miệng ra là nói ngay làm xe hơi.- Khá hứng thú, cái xe hơi này làm thế này.- Anh đầu tư vào Cty Trường Phong đi, hiện giờ đã lập hạng mục rồi, chuẩn bị đưa vào dây chuyền sản xuất xe hơi của Mỹ, đang muốn mở rộng vốn, thử một chút cũng được.Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống, nói rất tùy ý.Hiện giờ y vẫn kiêm chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, còn vị trí tổng giám đốc đã nhường cho Triệu Ngạn.

Ông già này tận tâm tận lực, sắp tuổi già, cũng nên hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở rồi.Sản xuất xe máy của Cty Trường Phong sớm đã có quy mô, sản phẩm tốt giá rẻ, hiệu quả vô cùng tốt, đã chuyển lỗ thành lãi, thoát cảnh khó.

Khi công ty đang trên dưới hân hoan reo hò thì Sơn Điền Thứ Lang đề xuất ra việc làm xe ô tô, vì vì nó mà đưa ra kế hoạch hết sức chu đáo tỉ mỉ.

Trình cho Liễu Tuấn thẩm hạch, Liễu Tuấn cũng đồng ý làm xe hơi.Trong kế hoạch thư Sơn Điền Thứ Lang cũng viết hết sức rõ ràng, tiền đồ phát triển xe hơi không được lạc quan, cùng với cạnh tranh ngày càng kịch liệt, xe máy và rất nhiều đồ điện cơ trong nước giống nhau, sẽ rơi vào vòng tròn ác tính, lợi nhuận càng ngày càng giảm.

Nếu như không chuẩn bị trước, tới khi đó Cty Trường Phong lại một lần nữa đi theo hướng thua lỗ.Bới kỹ thuật chế tạo xe máy trong nước hiện này mà nói, tạo nên một sản phẩm nổi danh thế thời là quá lớn, so với tập trung nhiều tinh lực như thế để làm cho xe máy đổi mới, chẳng bằng sớm chuyển nghề.Xu thế cải cách mở cửa của quốc gia sẽ không thể nghịch chuyển, mức độ sinh hoạt của người dân sẽ ngày càng tăng cao, nhu cầu xe con trong nước sẽ ngày càng nhiều, Sơn Điền Thứ Lang cho rằng đó mới là lối ra về sau của công ty Trường Phong.Sống ở đảo quốc, tài nguyên eo hẹp, ý thức phòng tai nạn của người dân Nhật Bản xưa nay rất mạnh.Lúc này làm xe hơi thì thời cơ hơi chậm một chút, có điều vẫn còn chen chân vào được.Cận Hữu Vi liếc mắt nhìn cha, chuyện làm ăn xưa nay đều do y làm chủ, bất quá hôm nay tình huống khác biệt, Cận Tú Thật mời Liễu Tuấn, không phải mục đích bàn chuyện làm ăn.Cận Tú Thật cúi đầu mân mê con hổ chặn giấy Liễu Tuấn tặng, hòan toàn không để ý, cụ thể tới việc Cận Hữu Vi làm ăn gì, ông không can dự.

Liễu Tuấn đã tỏ rõ thái độ quan tâm tới việc làm ăn của Cận Hữu Vi là đủ rồi, mục đích mời Liễu Tuấn tới đây ngày hôm nay đã thành công.- Được, cậu nói sao thì làm thế, tôi nghe cậu.Cận Hưu Vi cũng sảng khoái, không chút do dự đồng ý....- Liễu Tuấn, em phải làm sao bây giờ?Trong phòng trà của Ngữ hậu thiêm tình, Lăng Nhã ngồi đối diện với Liễu Tuấn hỏi rất đáng thương.Liễu Tuấn đã pha trà xong rồi, đang chậm rãi thưởng thức.Lăng Nhã đã học khôn rồi, biết đồng chí Liễu Tuấn khi đang pha trà thường không tùy tiện trả lời câu hỏi, nhất là những câu hỏi của Lăng Nhã, theo Liễu Tuấn thấy, rất nhiều câu hỏi của cô không cần phải trả lời, cho nên Lăng Nhã im lặng đợi y pha trà xong mới lên tiếng.Hà Duyên An sắp về kinh thành nhậm chức, Lăng Nhã không biết phải ra sao.Căn cứ vào tin tức có thể tin cậy, chuẩn bị thay thế chức vụ của Hà Duyên An, là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh S, tên Thai Duy Thanh, đối với năng lực của vị phó tỉnh trưởng này, Liễu Tuấn tạm thời chưa biết, chỉ nghe nói là rất có chính tỉnh.

Tỉnh S nằm sát ngay tỉnh A, nhưng kinh tế phát triển hơn hẳn, tổng lượng GDP của hai tỉnh trên bảng xếp hàng cách nhau xa, theo Liễu Tuấn biết Thai Duy Thanh sẽ tiến bộ ở địa phương, hiện giờ TW quyết định đưa Thai Duy Thanh tới tỉnh A, với mục đích chấn hưng kinh tế hết sức rõ ràng.Hà Duyên An có chút cảm giác thất bại.Có điều Liễu Tuấn phân tích, Thai Duy Thanh tới chưa chắc đã được toại nguyện, nguyên nhân không gì ngoài, Thai Duy Thanh là người Cao lão coi trọng, với Cù Hạo Cẩm chưa chắc hoàn toàn đạt được nhất trí với nhau.

Cở sở tỉnh A cũng chẳng bằng tỉnh bên, thêm vào thế lực bản địa mạnh mẽ, xem ra màn "tam quốc diễn nghĩa" sẽ diễn ra rất náo nhiệt.Còn về phần Liễu nha nội y, cho dù vừa mới đạt thành ý hướng hợp tác với Cận Tú Thật, dù sao căn cơ quá mỏng, bị kẹp ở giữa hai thế lực, sẽ phải đối diện với rất nhiều lựa chọn và tranh đấu.Chẳng hề nhẹ nhàng.Thời tiết tháng 9 vẫn cứ nóng bức, Lăng Nhã hôm nay ăn mặt mát mẻ, một chiếc T - shirt làm nổi bật bầu vú cao, hết sức boor mắt, với váy ngắn dụ dỗ người ta phạm sai lầm, nổi bật lên đường cong lả lướt của cô.Vóc dáng phụ nữ trưởng thành mang theo dung nhãn xinh đẹp ngây thơ, làm Liễu Tuấn có chút mất kiểm soát, trước mặt Liễu Tuấn, Lăng Nhã ngày càng tự nhiên khoe mặt mê người nhất của mình, chết cái là, cái mặt đó có sức dụ hoặc quá lớn.Về đề này của Lăng Nhã, Liễu bí thư cần phải trả lời, người ta chạy từ tận thủ đô tới bao lâu như vậy, Liễu bí thư không cấp chút "phần thường" nào.

Hiện giờ lại phải đối diện với sự lựa chọn, nếu đồng chí Liễu Tuấn lại đặt mình ngoài cuộc, thì ngay chỉnh bản thân cũng phải mắng mình máu lạnh.- Vậy em có suy nghĩa gì?Lăng Nhã lắc đầu, vẻ mặt rất tội nghiệp, những ngày qua cô sắp bị vấn đề này làm suy sụp rồi, vẻ mặt ấy làm trái tím Liễu bí thư thắt lại.Liễu Tuấn lại im lặng, y thật khó mà đưa ra ý kiến.Nếu thuần túy vì tiền đồ, cô nên về thủ đô với Hà Duyên An, thư ký phó bộ trưởng trung tổ, không gian phát triển rất lớn, nhưng Liễu Tuấn nhìn ra, Lăng Nhã không để ý mấy tới việc tiến bộ trên quan trường.Cô là loại người không có chí lớn, quen được người khác an bài, "xé rào" chạy tới tỉnh A, có lẽ là lần duy nhát tự cô đưa ra lựa chọn, mục đích rất rõ ràng là vì nam nhân ngồi trước mặt.Nếu thuận theo tâm tư của Lăng Nhã thì đương nhiên phải ở lại tỉnh A.Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện ra, đây thật ra không phải là lựa chọn của Lăng Nhã, mà là lựa chọn của y.Phải đưa ra quyết định rồi.Chén trà đưa tới miếng lại đặt xuống, Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã hỏi:- Trương Nghị nói gì?Lăng Nhã ngẩn ra:- Anh ta cho em 500 nghìn.Liễu Tuấn cau mày.Câu này cho dù thông minh như Liễu bí thư nhất thời cũng không hiểu lắm, sao Trương Nghị lại trở nên thoáng như thế?

Lương tâm day dắt nên muốn tốt với Lăng Nha một chút ư?- Vậy thì em về thủ đô đi.Liễu Tuấn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.- Anh không thích em một chút nào sao?Lăng Nhã đột nhiên hỏi, gò má trắng mịn dần ửng hôngf, không phải xấu hổ mà là tức giận.- Có.Liễu Tuấn thẳng thắn, không né tránh ánh mắt của Lăng Nhã.Lăng Nhã nhìn chăm chú vào mắt Liễu Tuấn, nhìn rất nghiêm túc, như muốn thông qua đôi mắt ấy nhìn sâu vào trong tâm khảm của y.

Hồi lâu ánh hồng trên mặt cô biến thành đỏ rực, đáng yêu như cô bé xoa phấn, đôi mắt long lanh.- Lễ Quốc khánh, anh có nghỉ ngơi không?Lăng Nhã hỏi với một chút mong đợi.Cán bộ cấp bậc của Liễu Tuấn, cùng với thân phận đặc thù của y, chỉ cần không có an bài mang tính toàn cục, thì thực ra thời gian rất tự do, nghỉ lễ không có vấn đề gì.Lăng Nhã không nói gì, chỉ mở bóp ra, lấy từ bên trong một tấm vé máy bay, đưa tới trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cầm lên xem, là vé máy bay tới quần đảo Chu Sơn, thời gian là chiều ngày mai.- Đưa em đi ngắm biển nhé.Liễu Tuấn không có cách nào từ chối.Vì Lăng Nhã không nói là " đi ngắm biển với em" mà là "đưa em đi ngắm biển."

Hạng chủ nghĩa nam tử nghiêm trọng như Liễu Tuấn, mềm yếu nhất khi đối diện với bộ dạng chú chim nhỏ yếu đuối của các cô gái.- Em thật giảo hoạt.Liễu Tuấn thở dài.Lăng Nhã cuối cùng cũng đã mỉm cười Chương 908: Quyển sổ màu xanhTrên biển có núi tiên, núi ẩn trong mây mờ.Đó là nói về Phổ Đà sơn trong hơn một nghìn hòn đảo của quần đảo Chu Sơn.Phổ Đà sơn cùng với Ngũ Đài sơn ở Sơn Tây, Nga Mi sơn ở Tứ Xuyên, Cửu Hoa Sơn ở An Huy được xưng là bốn ngọn núi phật giáo lớn.

Phổ Đà sơn còn được gọi là "thắng cảnh nam hải", "hải thiên phật quốc", hình giống như con rồng nằm ở biển, diện tích mười mấy kilomet vuông, là thắng cảnh du lịch hải đảo trú danh.Nơi thần kỳ nổi danh nhất của Phổ Đà sơn là Quan âm đạo tràng, thánh địa phật giáo, hoạt động Phật giáo ở đây có thể ngược dòng từ thời Tần tới con đường tơ lụa thời Đường, nó xúc tiến sự hình thành mau chóng của Quan âm đạo tràng, đồng thời thành trung tâm tuyên truyền phật giáo.

Hiện giờ ngọn núi này có ba ngôi chua nổi tiếng, mấy chục thiền viện, tăng ni hàng ngàn, bất kề chùa miếu lớn nhỏ đều thở phục Quan Ân đại sĩ.Đêm trước lễ Quốc khánh, Liễu Tuấn nắm tay Lăng Nhã tới Phổ Đà sơn.Nếu như đã quyết định đưa Lăng Nhã đi du lịch giải khây, Liễu Tuấn tất nhiên không muốn ủy khuất ban thân hay Lăng Nhã, chọn ở trong khách sạn xa hoa nhất, thuê căn phòng xa hoa nhất.Liễu bí thư giữ đúng quy củ, đặt hai phòng.Lăng Nhã tới khách sạn mới biết việc này, liền bĩu môi lườm Liễu bí thư một cái.Phục vụ khách sạn nhìn bọn họ với ánh mắt hết sức kỳ quái, hai người này nam cao lớn đẹp trai, nữ tươi tắn như hoa, mang theo tình ý rõ ràng, hết sức xứng đôi, lại cô nam quả nữ nắm tay nhau đi du lịch, song lại thuê hai phòng, nghĩ vỡ đầu cũng không ra quan hệ hai người này là sao.Cô phục vụ làm ở khách sạn đã nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên gặp phải chuyện quái gở như vậy.Vì đi du lịch, Liễu Tuấn ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo T - shirt ngắn tay với chiếc quân thể thao, một đôi dép xăng đan, Lăng Nhã mặc áo phông bó sát người và quần bò cộc, và đôi xăng đan trắng, đôi chăn thon dài khỏe khoắn đầy ma lực dụ hoặc.Lăng Nhã xoay một vòng trước mặt Liễu Tuấn, nhoẻn miệng cười.Liễu bí thư thở dài:- Xem ra phải cẩn thận khỏi phạm sai lầm.Lăng Nhã cười khúc khích, khoác tay y, vẻ mặt cùng động tác hết sức tự nhiên.- Chúng ta lên Phổ Đà sơn nhé?Lăng Nhã ghé cánh môi đỏ mọng gợi cảm sát vào tai ý, hơi thở thơm mát, làm tai Liễu Tuấn cứ ngưa ngứa.- Đương nhiên rồi, thời gian eo hẹp, phải tranh thủ.Thực ra Lăng Nhã có ba ngày nghỉ do Hà Duyên An đặc biệt phê chuẩn, còn Liễu bí thư tự quyết định kỳ nghỉ.Vào năm 97, Trung Quốc còn chưa khởi động "tuần lễ hoàng kim", hơn nữa phương diện kinh tế đương nhiên chưa phát triển như đời sao, mức độ sinh hoạt của người dân chưa đạt tới cấp cao lắm, du lịch với rất nhiề gia đình mà nói, là một phung phí xa xỉ.

Vì thể dù Phổ Đà sơn là thắng cảnh du lịch nổi danh thiên hạ, nhưng chưa tới cảnh giới "biển người tấp nập".Tuần lễ hoàng kim là nghỉ một lèo 7 ngày nhân quốc khách, chủ yếu để kích thích du lịch, chi tiêu.Liễu Tuấn thuê một cái xuồng nhỏ.Theo Liễu bí thư nghĩ, loại xuống này rất dễ điều khiển, tự mình có thể làm được, nhưng chủ xuồng không bận tâm tới "ngài", cứ giữ chặt lấy tay lái không chịu buông, Liễu bí thư đành phải từ bỏ.Lên xuồng, Liễu Tuấn quay đầu lại đưa tay ra với Lăng Nhã, cô từ nhỏ sống dưới đôi cách ấp ủ của cha mẹ, không thích rèn luyện lắm, sức khỏe và khéo léo đương nhiên không bằng Liễu Tuấn, nắm lấy tay Liễu Tuấn, lấy dũng khí đặt một chân lên xuồng, còn chưa đứng vững đã vội vàng bước chân kia xuống, chiếc xuồng nhỏ lắc lư, Lăng Nhã loạng choảng, nhào lòng Liễu Tuấn.Phút chốc tấm thân ngọc ôm gọn trong lòng Liễu bí thư.- Ngồi cho vững vào, đừng lợi dụng xàm sỡ người ta.Không ngờ Liễu bí thư đáng ghét cực kỳ, làm Liễu Hạ Huệ cũng đành đi, lại còn thốt ra một câu như thế, thiếu chút nữa làm Lăng Nhã tức tới ngất xỉu, trừng mắt lườm y hờn dỗi quay đầu, không để ý tới y nữa.Có điều căn cứ vào kinh nghiêm trước kia, Lăng Nhã biết y sẽ chẳng dỗ mình, quả nhiên là thế, Liễu bí thư hai tay ôm đầu ngả mình thưởng thưởng đất trời, hoàn toàn không để Lăng xử trưởng trong lòng.Lăng Nhã nghiến răng, đưa tay nhéo mạnh vào hông Liễu bí thư, nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù gió biển rất lớn, vẫn chui vào tai Liễu Tuấn, suýt nữa đánh tan phòng tuyến Liễu bí thư giữ gìn khốn khổ bấy lâu.Lăng Nhã lẩm bẩm: Để anh lên mặt!

Đêm nay cho anh biết tay.Liễu bí thư ngây ra hồi lâu mới khẽ lắc đầu.Xem ra ba ngày này là một quá trình hành hạ do mình tự chuốc lấy rồi.Phổ Đà Sơn bốn mặt bao quanh bởi biển, phong cảnh tráng lệ, huyền bí độc đáo, được gọi là "nơi thanh tịnh nhất trên đời".

Từ trên xuống nhìn tới, khắp nơi cây cối xanh tươi, chim kêu ríu rít, hoa nở khắp nơi, cảnh sắc tuyệt mỹ.- Oa, cảnh ở đay đẹp quá...Lăng Nhã sau khi nghiến rằng lầm rầm một câu, rất nhanh ném Liễu nha nội đáng ghét ra đằng sau, dựa vào người Liễu Tuấn, đưa canh tay trắng muốt chỉ hòn đảo đằng xa, cảm thán không thôi.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Cảnh trí này đúng là hết sức đẹp đẽ, không uống bốn chữ "đệ nhất nhân gian".Bước chân lên đào, Lăng Nhã trẻ con tung tăng chạy trước, mái tóc ngắn tung bay, Lăng Nhã xuất thân danh môn, hiểu lễ nghĩa, lại làm việc cơ quan lớn chính phủ, trên người mang đậm chất trí thức, trộn lẫn với tấm thân gợi cảm và động tác trẻ con của cô tạo thành một mị lực độc đáo, làm Liễu bí thư nhìn tới khô cả cổ.Cứ phát triển theo tình thế này, đêm nay ai cho ai biết ta rất khó nói.Liễu bí thư mà "nổi giận", cho tới tận bây giờ chưa gặp được cô gái nào có thể chống đỡ nổi.Vừa mới lên đảo liền có người đi tới hướng dẫn du lịch, người tới Phổ Đà sơn du lịch, đa phần là khách hành hương, khách dạo chơi như Liễu Tuấn và Lăng Nhã, nhìn một cái là biết nhà giàu, một số cư dân đương địa, lấy hướng dẫn du lịch làm nghề kiếm sống.Liễu Tuấn mỉm cười khoát tay từ chối.Đối với du lịch, Liễu Tuấn thích cảnh quan thiên nhiên hơn, hứng thú với cảnh quan nhân văn không lớn.

Đi du lịch vớ Lăng Nhã, tính chất cùng giải khuây rất rõ ràng, hai người hứng đi đi tới đó, cần gì phải gọi một người không liên quan xen vào làm mất hứng.- Chứng ta ra biển đi, bãi cát thật là đẹp.Lăng Nhã từ nhỏ sinh trưởng ở phương bắc, không tiếp xúc nhiều với bãi cát ở phương nam, giờ thấy một phong cảnh bãi cát như tranh vẽ, sớm đã háo hức lắm rồi.Cô không phải tín đồ của phật, không đến để dâng hương, đi đâu không quan trọng, quan trọng là có Liễu Tuấn ở bên.

Chỉ cần có nam nhân này đi cùng, tâm tình cô không sao tả siết, cho dù y rất "xấu tính", trước nay chẳng hiểu săn sóc lấy lòng cũng chẳng sao cả.

Các cô gái một khi ở trạng thái yêu đương, rất nhiều linh kiện trọng đầu bị rỉ sét.- Oa, cởi dép ra trước đã!Lăng Nhã vịn vai Liễu Tuấn, cởi dép xăng đan và tất mỏng a, để lộ bàn chân nhỏ nhắn, đánh thẳng vào thần kinh thị giác của Liễu bí thư.Không có gì phải nghi ngờ, chỉ riêng bề ngoài và khí chất, Lăng Nhã hoàn toàn có thể liệt vào hàng ngũ "báu vật".Lăng Nhã đi chân trần chạy tung tăng trên bãi cát, vui sướng như một cô bé con, Liễu Tuấn thong thả đi đằng sau, nhìn theo bóng lưng Lăng Nhã, trên mặt nở nụ cười.- Này, sao anh cứ như thế, vui vẻ lên một chút chứ.Lăng Nhã xoay người lại gọi.Người này đi trên bờ biển mà cứ như đi trong văn phòng làm việc, đâu giống dáng vẻ du lịch.Liễu Tuấn lắc đầu:- Có điều bất thường.- Gì?Lăng Nhã hỏi lại.Liễu Tuấn không nói nữa.- Anh đó, anh đó, thả lòng một chút đi, em đâu có ăn thịt anh.Lăng Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, người này đúng là đem bản thân thành khách đi theo rồi, như thế này tình nhân chẳng giống tình nhân, bạn bè chẳng ra bạn bè, mất tự nhiên, sao vui vẻ được.Lăng Nhã mặc kệ ba bảy hai mốt, chạy tới khoác tay y, nhún chân hôn lên má, sau đó cười khanh khách, kéo tay Liễu Tuấn chạy trên bãi cát, bọt sóng bắn lên người cả hai.Liễu Tuấn chỉ đành chiều cô, chơi đùa một lúc, tâm tình cũng dần trở nên thoáng đạt.Nếu đem mình thành khách bồi tiếp, ba ngày này thật khó qua nổi.Bọn họ tới vào buổi chiều, chơi đùa trên biển gần hai tiếng, lại đi ngắm một số cảnh gần đó, mặt trời dần ngả về phía tây rồi.- Về thôi, mai lại tới.Lăng Nhã đang chơi vui, liền cong môi lên, có chút phật ý:- Sao anh lại đặt khách sạn trong thành phố, trên đảo có rất nhiều chỗ ở.Liễu Tuấn cười:- Chỗ ở trên đảo điều kiện không tốt bằng khách sạn thành phố, về đi, còn hai ngày nữa mà.- Được.Lăng Nhã khoát tay y, ngoan ngoãn vâng theo, dáng vẻ chú chim non rất đáng yêu.Về tới khách sạn, trời đã hoàn toàn tối rồi.- Đói quá đi.Lăng Nhã kêu ỏm tỏi.- Vậy đi ăn cơm.- Ừm...Gọi bọn họ đưa cơm lên phòng đi, em mệt rồi, không muốn động đậy nữa.Lăng Nhã nằm trên ghế sô pha lắng đầu.Liễu Tuấn cười chiều lòng cô, gọi người mang một bữa cơm thịnh soạn tới.

Hai người ngồi đối diện nhau, Lăng Nhã tắt đèn đi, châm nến lên, làm bữa tối dưới ánh nến, Liễu bí thư cũng không ngăn cản, xưa nay Liễu Tuấn không làm mất hứng ở chuyện như thế.Ăn tối xong, Lăng Nhã đứng dậy duỗi người, đường cong càng trở nên nổi bật, đẹp không sao tả xiết.Lăng Nhã lấy di động từ trong bóp ra nhìn giờ, thốt lên:- Ôi sáp 9 giờ rồi, tắm thôi tắm thôi.Nói rồi chẳng để ý tới Liễu Tuấn vứt di động sang một bên, mở túi hành lý ra, lấy đồ lót chạy vào phòng tắm.Liễu Tuấn cười dựa vào ghế sô pha châm thuốc hút, liếc mắt nhìn chiếc bóp trên bàn, đột nhiên mắt nheo lại, trong bóp có một quyển sổ nhỏ màu lam trong rất bắt mắt.Liễu Tuấn giật mình, lấy quyển sổ nhỏ đó ra xem, tức thì chết đứng Chương 909: Ai cho ai biết tay?Lăng Nhã mặc một bộ váy liền thân màu đen từ trong phòng tắm đi ra, chiếc váy này so với Lăng Nhã mà nói thực sự là quá nhỏ, bó chặt lấy bầu vú cao, cặp mông tròn của cô, mái tóc ướt còn hơi rối, gò má trắng mang theo ánh hồng, xinh đẹp tuyệt trần.Lăng Nhã vừa từ phòng tắm đi ra, liền phát hiện ra một thay đổi nho nhỏ, ánh đèn trong phòng khách đã điều chỉnh bớt xuống, quang cảnh lờ mờ, mang theo ý ám muội vô tận.Anh ấy cố ý làm như vậy sao?Tim Lăng Nhã bất giác đập thình thịch.Không biết anh ấy đã phát hiện ra chưa, giấy chứng nhận ly hôn kia làm từ tháng sáu năm ngoái rồi.

Lăng Nhã quyết định dứt khoát cắt đứt hết mọi việc ở Ngọc Lan, len lén cùng Trương Nghị ly hôn, che giấu tất cả mọi người.

Nguyên nhân vì khi đó Trương lão sức khỏe không tốt, Trương Nghị và Lăng Nhã đều không muốn làm lão gia tử khó chịu.Liễu Tuấn đang ngồi hút thuốc trên ghế, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như cũ, Lăng Nhã quá khẩn trương, không nhận ra, dưới vẻ ngoài bình thản của Liễu bí thư, ánh mắt có chút quái dị.Thấy Lăng Nhã, Liễu bí thư thản nhiên nói:- Anh muốn tắm, xem chuẩn bị quần áo cho anh đi.- Dạ...Tim Lăng Nhã đập càng dữ dội, gian nan đáp lời, tay chân hơi luống cuống đi chuẩn bị quần áo cho Liễu Tuấn.

Không phải đặt hai phòng ư?

Sao anh không về bên kia mà tắm?Có điều câu này Lăng Nhã dứt khoát sẽ không hỏi ra miệng.Liễu Tuấn dập tắt thuốc, đứng dậy rảo bước đi vào phòng ngủ, không nhìn lấy Lăng Nhã một cái.

Nha đầu đáng chết này dám lừa mình suốt hơn một năm, đêm nay nay nhất định phải cho biết tay.Chẳng đợi Lăng Nhã chuẩn bị xong quần áo, Liễu bí thư đã đi thẳng vào phòng tắm, tựa hồ không định mặc quần áo đi ra.Hừ, người này lại muốn làm ra vẻ lão gia trước mặt mình.Nam nhân toàn thích thứ sĩ hão khó hiểu.Lăng Nhã hậm hực nghĩ, cảm thấy toàn thân nóng lên, bất giác đưa tay sờ lên má.Nóng bỏng.Liễu Tuấn tắm rất nhanh, Lăng Nhã thậm chí hoài nghi y hoàn toàn không chịu tắm rửa cho nghiêm chỉnh, chỉ vẩy ít nướt lên ướt người cho có rồi đi ra.

Thân thể rắn chắc gần như để trần, chỉ có chiếc khăn tắm quấn hông.- Quần áo ở đây.Lúc đó đầu óc Lăng Nhã rối loạn, đưa hai tay ra, nói với vẻ rất ngốc nghếch.Liễu Tuấn đi tới, nhìn trừng trừng vào mắt cô, hừ một tiếng.Lăng Nhã rụt cổ lại, vẻ mặt hết sức tội nghiệp.- Xin lỗi...Em...em không cố ý đâu...Tại, tại em không dám...dám nói với anh.Dưới ánh mắt nghiêm khắc, Lăng xử trưởng hoàn toàn mất đi sự ưu nhã thường ngày, lắp bắp giải thích, không dám nhìn vào mắt Liễu Tuấn, tựa hồ che dấu việc mình ly hôn là phạm sai lầm tày trời vậy.- Lăng xử trưởng, cô không biết biết sao, các đồng chí phạm sai lầm, đều phải tiếp nhận tổ chức xử phạt.Người đáng ghét này không ngờ giờ còn lên giọng quan trường.- Tôi...Tôi chấp nhận xử phạt...Lăng Nhã đáp rất tuyệt vời, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, có điều Lăng xử trưởng chỉ dũng cảm được một giây, vừa tiếp xúc với anh mắt của Liễu bí thư, toàn thân run lên, lập tức cúi đầu xuống, như con dê non lạc mẹ.Nam nhân này thật cường tráng, Lăng Nhã đột nhiên sợ hãi vô cùng, mình chọc giận y, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?

Nhưng lúc này rồi, chuyện không còn do ý cô được nữa.- Nha đầu đáng chết này, dám giấu diếm lâu như vậy.Liễu Tuất đột nhiên bật cười.Lăng Nhã thở phào, cong môi lên, làu bàu:- Người ta...người ta sợ mà...- Em sợ cái gì.- Sợ anh mắng...Lời còn chưa nói hết, Lăng Nhã đã thấy người nhẹ bỗng, dĩ nhiên bị Liễu Tuấn bế lên, khẽ kêu một tiếng, rồi cả người nhào vào lòng ngực rộng của Liễu Tuần.Liễu Tuấn lẩm bẩm:- Ăn mặc gợi cảm như vậy để làm gì?

Cố ý dụ dỗ lãnh đạo phạm sai lầm ả?Nghe thế Lăng Nhã không nhịn được cười, Liễu Tuấn cũng cười lớn, tức thì tiếng cười hạnh phúc truyền khắp mọi ngóc ngách của gian phòng.- Hừ, cái bộ đồ này của em thật phiền toái ***...Khi nói lời này, hai người đã quấy lấy nhau như quẩy, tấm thân thon thả mềm mại của Lăng Nhã cùng cơ thể hùng tráng chắc khỏe của Liễu Tuấn hình thành sự đối lập rõ ràng,Lăng Nhã chưa bao giờ nghĩ tới, được một nam nhân cường tráng ôm trong lòng, tư vị lại ngất ngây như thế, bốn cánh môi xoắn xuýt lấy nhau mấy phút liền, Lăng Nhã đã thấy có chút không chống đỡ được nữa.Lúc này bộ váy bó sát nhìn gợi cảm vô cùng trở thành mộ trướng ngại khó chịu, Liễu nha nội phát hiện ra bàn tay lớn của mình rất khó len được vào.- Không được nói tục...Lăng Nhã giảu môi lên vừa thờ hổn hển vừa trách.Người này đúng thật là, làm tới chức phó bí thư thành ủy rồi còn ăn nói thô tục như thế.- Hừ hừ, chẳng những anh muốn nói tục, còn muốn làm chuyện tục hơn...Là do em chọc anh, đêm nay sẽ cho em biết tay.Liễu Tuấn gằn giọng nói, dùng sức xé váy Lăng Nhã.Nhưng cái váy đó thực sự rất đáng hận, dù Liễu bí thư khỏe vô cùng, cũng chẳng làm gì được nó.- Khóa kéo ở phía sau...Lăng Nhã nhắc tên thô lỗ này.- Anh biết.Liễu Tuấn rất bực bội mắng:- Em hoàn toàn không cần mặc y phục!Lăng Nhã chỉ cảm thấy phía dưới lạnh đi, lập tức lại thấy trước mắt tối sầm, thì ra Liễu bí thư làm càn, chẳng chịu kéo khóa, vén váy từ dưới lên, như cởi áo chui vậy.Lăng Nhã vừa bực tức vừa buồn cười, chỉ đành phối hợp với động tác của y, lột váy qua đầu, không ngờ ngực nóng lên, hai bầu vú mềm mại đã lọt vào bàn tay lớn của Liễu bí thư.Người Lăng Nhã khẽ run rẩy.Tay của nam nhân này thô ráp vô cùng, lại dày vò bầu vú mềm của cô không chút thương tiếc, như muốn chà xát nó để xả hận.Động tác Lăng Nhã chậm lại, cánh tay nâng lên vịn lấy vai Liễu Tuấn, hay bàn tay như sắp thép kia đột nhiên rời đi, núm vú tức thì cảm thấy một luồng hơi ấm bao bọc, một chiếc lưỡi khéo léo quấn lấy, mút mạnh...Lăng Nhã dừng mọi động tác lại, một khoái cảm như thủy triều từ sâu trong lòng trào lên.- A...Cuối cùng, Lăng Nhã không kìm chế nổi, phát ra tiếng kêu lớn, phảng phất như con mãnh thú giam cầm bao năm, đột nhiên thoát khỏi lồng, phòng đi, tiếp theo đó là khoái cảm và điên cuồng không cách nào đè nén được nữa.Trừ bộ váy bó kia, trên người Lăng Nhã không còn cái gì nữa.Liễu Tuấn vùi đầu giữa hai trái đào tiên như quên hết nhân gian, thật lâu sau đột nhiên ôm chặt lấy Lăng Nhã, da thịt hai người dán sát vào nhau.Tiếp sau đó Lăng Nhã lại cảm thấy một vật to lớn đã phá bỏ hết trở ngại, có chút nôn nóng tìm tới vườn địa đàng của mình.- Đừng...chậm...chậm một chút...em sợ lắm.Chiếc váy đen vướng víu cuối cùng bị quăng bừa sang một bên, Lăng Nhã ôm lấy cổ Liễu Tuấn, cặp mông mẩy cong lên, cố kéo giãn chút khoảng cách.- Lời em nói không tính.Liễu Tuấn hung tợn nói, động tác càng hung tợn hơn, hai bàn tay lớn bóp lấy cặp mông tròn lẳn của Lăng Nhã, dồn sức dấn tới, Lăng Nhã thét lên một tiếng, từ dưới lên trên đều dính sát vào Liễu Tuấn.- Nha đầu đáng chết, không phải em nói đêm nay muốn cho anh biết tay sao?

Được lắm, để xem xem em có bản lĩnh gì...Đừng trách anh không cảnh cáo, nếu không hạ gục nổi anh, thì em đừng hòng đi đâu được.Liễu Tuấn nói rồi hai tay dùng sức mạnh hơn, toàn bộ cơ thể đầy đặn của Lăng Nhã bị nâng lên, đôi chân thon dài tất nhiên quấn quanh hông Liễu Tuấn, cấm cung mở rộng, không còn gì ngăn cản kẻ địch đánh vào, Lăng Nhã cảm thủ được sự xâm phạm từng chút từng chút một, toàn thân như bị rút mất xương, từng chút từng chút một mềm xuống...Còn trong đầu thì trống rỗng, bị khoái ảm vô tận lấp đầy, không còn dung nạp thêm được bất kỳ một thứ gì nữa.Tới một giờ sáng, Lăng Nhã cuối cùng hiểu ra, Liễu Tuấn không dọa dẫm xuông, nam nhân này trầm ổn kiên nghị, tuyệt không nói dối, làm bất kỳ chuyện gì cũng có thực lực tuyệt đối hậu thuẫn ở đằng sau.Nhất là cái chuyện mà y đang làm.Lăng Nhã hoàn toàn mất đi năng lực tư duy, chỉ dựa theo yêu cầu của Liễu Tuấn như một cái máy, nằm trên ghế sô pha đưa phần mê người nhất của mình nâng lên, nắm tay siết chặt nhét vào miệng, phát ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát theo từng tiết tấu của Liễu Tuấn.- Liễu Tuấn...em...em đầu hàng rồi...Thời gian lại trôi qua rất lâu, Lăng Nhã cuốn mình trong cơ thể cường tráng vô bì của Liễu Tuấn, còn chưa thở lấy hơi, đã cảm thấy bàn tay hư hỏng của y chạy khắp vị trí mẫn cảm trên người, Lăng Nhã giơ cả trắng.-...Anh tha cho em đi.Liễu Tuấn không hề động lòng, hừ lạnh một tiếng:- Vậy sau này có dám lừa anh nữa không?- Không dám...Thực sự là không dám nữa...

Sau này...em đảm bảo sẽ ngoan...ngoan ngoãn nhất...Anh muốn làm gì em làm theo, được không?- Ừm, xem ra thái độ của em coi như còn thành khẩn, tha cho em một lần, nghỉ ngơi chút đi, lát nữa tiếp tục.Lăng Nhã hét lên, mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu Chương 910: Phiền toái đến thật nhanhTrước kia nghe bọn Thi Thi nói, nữ nhân mỗi lần ân ái, giống như chết qua một lần.Lăng Nhã hoàn toàn không tin, lần nào cũng lườm đám Thi Thi, rồi cười xấu hổ.Đám mê trai này, chỉ giỏi bịa.Nhưng Lăng Nhã cuối cùng cũng đã tin rồi, hơn nữa còn cảm thấy đám Thi Thi căn bản hình dung không chưa chính xác, không phải là chết một lần, cả đêm hôm qua cô chết rất nhiều lần rồi, cụ thể là mấy lần bản thân cô cũng không nhớ nổi nữa.Tóm lại mà nói, trước ba giờ sáng, hai mắt của cô còn miễn cưỡng có thể mở ra được, còn đầu óc thì cứ như lọt vào mây mù, cả người không ngừng chòng chành như thuyền đi trên sóng mãi không thôi.

Sau ba giờ, Lăng Nhã không chống đỡ nổ nữa, ngủ tít thỏ lò, cho dù sấm đánh bên tai cũng không dậy được.Liễu Tuấn thân thể tráng kiện, song dày vỏ quá nửa đêm, vẫn khá mệt mỏi, ngày hôm sau dậy sớm hơn Lăng Nhã, có điều mặt trời đã lên tới ba cây sào, nhìn Lăng Nhã đang ngủ say bên cạnh, không khỏi mỉm người.Lăng Nhã ngủ không thành thực, hết xoay người lại đá chăn, thời tiết tháng 10 dương lịch rất ấm áp, chỉ cần đắp một cái chăn lông mỏng, chăn che lên hông Lăng Nhã, còn từ phần trên hoàn toàn lõa lộ, một bầu vú ngạo nghễ ưỡn mình khoe sẳc trắng cùng chiếc chăn, dưới lớp chăn là cặp mông nẩy nở mê hồn.Lăng Nhã có một cặp mông gần như hoàn mỹ, và hai cánh môi dầy gợi cảm, đêm qua mang lại cho Liễu Tuấn hoan lạc cực lớn.Liễu Tuấn nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Nhã, xoay người xuống giường, tìm được một cái khăn tắm quấn sơ sài bên hông, trong tủ lạnh tìm được hai hộp mỳ, đem úp nước nóng, ăn ngon lành.Liễu bí thư không để ý là ăn cái gì, cứ no là được.Lăng Nhã ngủ không say, vừa ngửi thấy mùi thức ăn là chóp chép miệng, trở mình, Liễu Tuấn gọi điện bảo phục vụ mang bữa sáng lên, không ngờ phục vụ khách khí nhắc nhở Liễu bí thư, đã sắp tới giờ ăn trưa rồi.Liễu bí thư vỗ đầu bật cười.Lăng Nhã chóp chép miệng một hồi, đột nhiên thấy miệng ngòn ngọt, theo bản năng cắn lấy, ăn ngon lành.Liễu Tuấn cười phá lên.Lăng Nhã cuối cùng mở mắt ra, thì ra là Liễu bí thư cầm mấy miếng bánh đút cho cô, mặt tươi cười.

Lăng Nhã không khỏi xấu hổ, đột nhiên thét lớn một cái, ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm:- Hỏng rồi, hỏng rồi, còn chưa đánh răng, bẩn chết đi được.Liễu bí thư cười lắc đầu.Lăng Nhã nhảy ngay xuống dưới, dáng vẻ rất mạnh mẽ, ai ngờ chân vừa chạm đất, liền á một tiếng, toàn thân thử trên xuống dưới mềm nhũn, không còn chút sức nào.May mà Liễu Tuấn nhanh tay lẹ mắt, ôm ngay lấy cô.Lăng Nhã nằm trong lòng Liễu Tuấn, hai tấm thân cọ sát vào nhau, Liễu bí thư tay chăn lại bắt đầu không quy củ.- Đừng.Lăng Nhã kinh hãi vạn phần, ra sức tránh thoát khỏi "ma trảo" của Liễu bí thư, luống cuống chạy vào trong phòng tắm, hai chặt kẹp chặt lại, tư thế hết sức cổ quáí.Đêm qua thực sự quá mệt còn chưa làm sạch mình đã ngủ thiếp đi, giờ thiếu chút nữa xảy ra chuyện.Lăng Nhã vặn vòi hoa sen, làm nước ấm tận tình rưới lên người, thở phào, nhớ lại từng cảnh đêm qua, khóe miệng lộ ra nụ cười cực kỳ thỏa mãn.Thế nhưng...Liễu bí thư đột nhiên xuất hiện ở phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô, ánh mắt cực kỳ bất thiện.- Đừng, đừng...Lăng Nhã có dự cảm chẳng lành, sợ tới mức co mình lại dựa vào vách tường, khuôn mặt lại đỏ rực kiều diễm vô cùng.Liễu Tuấn không để ý tới Lăng Nhã kinh hoàng, rảo bước đi tới, ép Lăng xử trường tội nghiệp vào góc tường.- Xin anh đấy, đừng...Miệng thì nói thế nhưng đôi tay cô lại quấy lấy cổ Liễu Tuấn như một con rắn, cặp đùi thon khép chặt cũng hơi tách ra.- Chiều...Chiều còn du lịch nữa.Liễu nha nội cười nhạt:- Du cái gì mà du?

Ngoan ngoãn hầu hạ bản lão gia đi....Buổi chiều bọn họ thực sự không đi du lịch nữa, khi mặt trời sắp xuống núi, lại một lần nữa tới Phổ Đà Sơn.Phổ Đà Sơn có mười hai cảnh đẹp nổi tiếng, hoặc huyển ảo, hoắc nguy hiểm hoặc kỳ lạ, mang lại cho người tra tưởng tượng vô hạn, nhất là "bóng chiều soi ánh lên tảng Bàn Đà", thì phải tới chập tối mới có thể quan sát được.Ánh chiều ta heo hắt từ đằng xa chiều lại có thể thấy tảng đá Bàn Đá, tảng Bàn Đà dó hai tảng đá lớn nhỏ chất lên hau mà thành, tảng đã lớn phía dưới nhô lên khỏi mặt đất như một cái cột trụ, chu vi chừng 20 mét; tảng đá phía trên đáy hơi nhọn, cao ba mét, rộng gần mười mét, hình thoi đặt chênh vênh trên đáng đã dưới, hai tảng đã khít với nhau.Mỗi khi mặt trời về tây, ánh tàn dương của nó từ xa chiếu lại, làm tảng Bàn Đà như rực ánh hào qua, rực rỡ vô cùng.Lăng Nhã ôm chặt lấy tay Liễu Tuấn, mặt dựa vào bờ vai rộng của y, mở mắt nhìn tảng đá Bàn Thạch lấp lánh ánh hoàng kim xa xa, tấm tắc khen.- Thật là đẹp.Liễu Tuấn cười:- Đường đường sinh viên đại học chính quy, nhân vật tinh anh cao cấp cả văn phòng thủ tướng, mà chỉ biết dùng từ hình dung như thế thôi mà.- Hi hi, em ngốc mà...Sao rồi, hồi hận, không nên để một nha đầu ngốc như thế dính lấy à?Lăng Nhã chìm đắm trong ái tình, hoàn toàn không hề để ý tới Liễu bí thư trêu gẹo, cười hì hì nói, còn siết chặt cánh tay y hơn, hiện giờ Lăng Nhã yêu y chết đi được, từa hồ bất kể thế nào cũng không đủ biểu đạt hết tình cảm của mình.Liễu Tuấn cười ha hả, đưa tay ra bẹo má cô.- Này đại bí thư, anh đừng có chỉ biết cười chê tiểu nữ, anh bằng cấp cao, tốt nghiêp chuyên nghành văn học cổ đại.

Văn chương trác tuyệt, tiểu nữ thành tâm thỉnh giáo, nếu như là đại bí thư, thì phải hình dung kỳ quan này thế nào?Lăng Nhã lòng tràn ngập vui sướng được sủng ái, bướng bỉnh hỏi lại.- Ừm, nếu là anh hình dung thì đó là...Thật là đẹp con bà nó.Liễu bí thư trầm ngâm chốc lát, rồi nói hết sức trang trọng.Lăng Nhã cười phá lên, tiếng cười trong trẻo truyền đi thật xa, khiến cho du khách ở gần quay đầu ghe mắt nhìn, một số người bĩu môi lắc đầu, một số đôi tình nhân đang chìm trong ái tình, thì bị cảm nhiễm, nở nụ cười đồng cảm.Chỉ có nữ nhân được yêu chiều vô cùng, mới cười vui sướng như thế.Từ " ánh chiều trên tảng Bàn Đà" cần phải tới chập tối mới thưởng thức được, thì Phồ Đả Sơn còn một thắng cảnh nữa phải tới tối mới xem được đó là "liên trì dạ nguyệt"."

Liên trì dạ nguyệt" là chỉ cảnh ao Hải Ấn dưới đêm trăng, ao Hải Ấn ở trong ba ngôi chùa nổi tiếng nhất Phồ Đà Sơn, trước của chùa Phổ Tể, có ghi "ao phóng sinh" "ao sen", do đây là cái ao sen các tín đồ phật phóng sinh, nên gọi là "sao sen"Ao Hải Ấn là nơi Phật được tam muội, như biển rộng có thể hội tụ trăm dòng, Phật đứng trên mặt nước, có thể thể hiện vạn pháp của vũ trụ.

Ao Hải Ấn diện tích chừng năm mươi héc ta, trên ao xây dựng ba chiếc cầu đá.** tam muội: Chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: Tâm trí thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tụcAo sen ba mặt là núi, bốn phía cây xanh chọc trời, nước ao là suối núi lặng đọng, trong suốt nhưngọc bích, mỗi khi ánh mắt trời lên cao, chiếu xuống cổ thụ, cầu cong, bảo tháp, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Đêm trăng mùa hè tới đây, thưởng thức gió mát vi vui, hương thơm ngán bốn bề ngấm vào người, tâm hồn trở nên thanh tịnh.Xem xong "Ánh chiều trên tảng Bàn Đà" Lăng Nhã còn chưa hết hứng, quấn lấy Liễu Tuấn, tới ao Hải Ấn.Gió biển phất qua, hai hàng cây bên cạnh xào xạo, Lăng Nhã kéo tay người yêu, thong thả đi dưới, trong lòng sung sướng vô hạn, cảm thấy quãng thời gian trước kia, sống hoàn toàn lãng phí vô ích rồi.Hiện giờ là tháng tám âm lịch, hoa sen trong ao đã có vẻ tàn lụi, đứng trên cầu đá, thưởng thức ánh trăng, Lăng Nhã hoàn toàn không để ý cảnh đìu hiu của hoa sen.Cái gọi là hạnh phúc, hoàn toàn là do tâm thái mỗi người quyết định, hiện giờ cho dù gió lạnh rít gào, tuyết trắng phủ khắp, Lăng Nhã cũng không thấy khổ.CCC bình: Thế nên chân hạnh phúc là niềm vui không nguyên cớ, khi người ta cảm thấy hạnh phúc vì điều gì đó không phải là hạnh phúc thật sự.

Để đạt được chân hạnh phúc hoặc là thành phật hoặc là kiếm một cái búa tạ...- Liễu Tuấn, em muốn ở lại tỉnh A.Liễu Tuấn dựa lưng vào lan can, Lăng Nhã ôm lấy hông y, ngửa đầu nhìn khuôn mặt kiên cường của tình lang, nói với vẻ nũng nịu.Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt mũi cô, cười:- Sao thế, đêm qua ăn chưa no à?Lăng Nhã tức thì mặt đỏ như ráng chiều, khẽ dậm chân phụng phịu:- Đáng ghét!

Nói chuyện nghiêm túc với anh đó...Em không nỡ xa anh.- Anh thì thế nào cũng được.Lăng Nhã hờn dỗi, đưa tay lên đấm lên vai y liên tục, cong môi lên hậm hực nói:- Sớm biết anh là kẻ vô lương tâm.- Ha ha, chuyện này có liên quan gì tới lương tâm hay không.

Vậy em nói xem, em ở lại tỉnh A muốn làm gì?

Tiếp tục công tác ở chính phủ?

Thai Duy Thanh tới em còn ở lại làm thư ký à?- Sao lại không được?

Chức vụ của em là trưởng ban thư ký thứ nhất, ngoài ra cấp cho Thai tỉnh trưởng một thư ký văn thư là được rồi.Lăng Nhã không tán đồng:- Hơn nữa, Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh không đồng lòng như bác Liễu và bác Tiễn đâu, anh phải cẩn thận một chút.Liễu Tuấn cau mày.Lăng Nhã chỉ có hơi ngốc nghếch trước mặt Liễu bí thư thôi, thực sự không ngốc chút nào.

Thử nghĩ xem một nha đầu ngốc mà vào làm được ở văn phòng thủ tướng à?

Đừng nói tới được Hồng thủ tướng đích thân tiến cử cho Hà Duyên An.Lăng Nhã nếu như ở lại chỉnh phủ tỉnh, cho dù không thể ở ban thư ký số một tiếp cận Thai Duy Thanh, thì chỉ cần làm việc trong văn phòng chính phủ, là có thể thăm dò được rất nhiều tin tức tức thì, đối với cán bộ phía dưới mà nói, là điều khá quan trọng, đặc biệt đối với Liễu Tuấn càng quan trọng.Liễu Tuấn dự liệu được, sau khi Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm chính thức nhậm chức, y sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn.

Nhưng Liễu Tuấn không ngờ phiền toái lại tới nhanh như thế, vừa mới từ Phổ Đà Sơn về đã gặp được rồi Chương 911: Nhìn không thấu Thai Duy ThanhMùng 1 tháng 11, Hà Duyên An nhận được lệnh điều về thủ đô, làm phó bộ trưởng trung tổ, tiếp đó Thai Duy Thanh phó tỉnh trưởng tỉnh S điều tới tỉnh A, đại hội nhân dân tuyển cử Thai Duy Thanh trở thành phó tỉnh trưởng chính phủ, tỉnh trưởng tạm thời.Thai Duy Thanh tuổi bằng Hà Duyên An, năm nay 52 tuổi, riêng nhìn bề ngoài thì là người rất ôn hòa, luôn mỉm cười, nếu hắn không phải là một tỉnh trưởng, mà là quần chúng bình thường, sẽ là trưởng giả rất được hoan nghênh.Hà Duyên An không đi vội, ở lại cả tuần giao tiếp công việc cho Thai Duy Thanh, trước đó bà trưng cầu ý kiến Lăng Nhã, xem cô có yêu cầu gì với công việc của mình.

Lăng Nhã thẳng thắn, nói muốn ở lại tỉnh chính phủ, lý do hết sức đường hoàng, muốn rèn luyện ở cơ sở vài năm.Ha ha, cơ sở!Đường đường là chính phủ tỉnh, trong miệng Lăng Nhã thành cơ sở rèn luyện, chỉ có thủ trưởng xuất thân thế gia như Hà Duyên An mới có thể tiếp nhận cách nói này của Lăng Nhã, nếu là một người khác đã vểnh râu trợn mắt lên rồi.Tiếp xúc một thời gian ấn tượng Hà Duyên An với Lăng Nhã rất tốt, trừ thông minh chăm chỉ và công tác cơ bản của thư ký ra, Lăng Nhã làm Hà Duyên An thích nhất là giữ vững quy củ.

Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói tuyệt đối không nói.

Đó là kỹ năng rèn luyện ra trong đại nội, khí độ thế gia của cô cũng rất hợp với Hà Duyên An.Cô đã muốn ở lại rèn luyện, Hà Duyên An tất nhiên phải an bài tốt công tác cho cô.Hà Duyên An sắp xếp cho cô làm trưởng ban tổng hợp văn phòng chính phủ tỉnh, một chức vị không nổi bật những có thể tiếp xúc nhiều cơ mật.

Thủ trưởng trước khi đi an bài cho thư ký, lại thêm bối cảnh cực mạnh của Hà Duyên An, cán bộ phụ trách văn phòng tất nhiên nói sao nghe vậy.Hơn nữa Lăng Nhã xuất thân thế gia kinh thành, là "con dâu" nhà họ Trương, bản thân rất có thực lực rồi, ở đơn vị như văn phòng chính phủ tỉnh, là đối tượng người khác phải ngước nhìn, chỉ cần Lăng Nhã không đi chọc vào người khác, các đồng nghiệp tất nhiên vui vẻ làm tốt quan hệ với cô.Liễu Tuấn rất hài lòng với sự an bài này.Thai Duy Thanh sau khi nhậm chức tác phong làm việc khiêm nhường thực tế, triệu kiến thị trưởng các thành phố tìm hiểu tình hình phát triển kinh tế.Đầu tiên tất nhiên là gặp Thôi Phúc Thành.Liễu Tuân hỏi.- Thị trưởng Thai tỉnh trưởng đánh giá thành phố Ngọc Lan thế nào?Trong phòng trà Hoàng sơn vân vụ của Ngữ hậu thiêm tình, Liễu Tuấn ngồi đồi diện với Thôi Phúc Thành, hai người ngày càng qua lại mật thiết, thái độ ngày một tùy ý, nguyên nhân đơn giản, hai người cùng một chiến thuyến rồi.Vì quan hệ này mà hai người thường xuyên uống trà tán gẫu.Thôi Phúc Thành rất thích khung cảnh yên tĩnh, nghệ thuật trà tao nhã của nơi này, với tuổi tác và địa vị của Thôi Phúc Thành, không thích những nơi giải trì phù phiếm ồn ào.Thôi Phúc Thành vừa được Thai Duy Thanh triệu kiến không lâu, cho dù Liễu Tuấn không chủ động mời uống trà, thì Thôi Phúc Thành cũng tự có ý này.

Thực tế hiện giờ ở tỉnh A các cạn bộ lòng dạ rối loạn, khó mà trách được, đổi cả bí thư và tỉnh trưởng, ai mà biết hai vị lãnh đạo mới tính khí thế nào.Sau đại hội 14, tỉnh đổi cả hai vị lãnh đạo hàng đầu không nhiều, tỉnh J và N cũng ó tình huống này, khi Nghiêm, Trương và Tiễn Liễu đều điều đi.Có điều tình hình tỉnh N, J hoàn toàn khác tỉnh A, vì bí thư và tỉnh trưởng ở tỉnh A đều từ nơi khác điều đến.Cả hai lãnh đạo mới đều lai lịch không nhỏ, cũng đều nổi danh năng lực công tác tốt, xem ra TW đã quyết tâm phải thanh đổi diện mạo tỉnh A rồi.Nhất là Cù Hạo Cẩm, nghe nói tác phong rất cứng rắn, Hà Duyên An chỗ dựa lớn như thế, ở tỉnh A năm năm vẫn bị trói chân buộc tay, không thể hoàn toàn thi triển năng lực, có thể thấy thế lực bản địa ở tỉnh A mạnh ra sao, đem vị mãnh tướng tây bắc cực kỳ mạnh mẽ tới, dấu hiệu TW muốn khai đao với tỉnh A rất rõ ràng.Thôi Phúc Thành bất an là có lý.Hiện giờ tỉnh thế của hắn tương đối khó xử.Trước tiên hắn cũng là cán bộ bản địa, muốn được Cù Hạo Cẩm tín nhiệm là không dễ, thứ đến, hắn không phải là thành viên của nhóm quyền lực bản địa mạnh nhất, ngược lại còn đắc tội với Đinh Ngọc Chu, gián tiếp làm Cận Tú Thật không hài lòng.

Nói cách khá hắn không có được thế lực bản địa hùng mạnh chống lưng, Hà Duyên An vừa điều đi, hắn liền trở thành nhân vật "không được ai ưa", rất có khả năng bị đẩy ra rìa.Vốn hắn cho rằng sau khi Cận Tú Thật lui về tuyến hai, Hà Duyên An thuận lợi tiến bộ, như thế dựa và chính tích nổi trội của khu Trường Hà và Tphố Ngọc Lan, rất có khả năng tiến thêm một bước.

Không ngờ người tính không bằng trời tính, Hà Duyên An vừa đi đã đánh vỡ giấc mộng đẹp của hắn, đành phải ứng phó với vấn đề "sinh tồn".Vì thế Thôi Phúc Thành phải lấy 120% ứng phó với cuộc triệu kiến của Thai Duy Thanh.- Đánh giá?

Đương nhiên là rất tốt rồi.Thôi Phúc Thành cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, cười khẽ đáp.Thai Duy Thanh vừa nhậm chức, sẽ không gấp gáp gây chuyện như vậy, tìm hiểu tình huống các nơi, tuyệt đối không thể đưa ra đánh giá không tốt được.- Vậy thị trưởng đánh giá Thai tỉnh trưởng thế nào?Liễu Tuấn mân mê cốc trà, tùy ý hỏi.Nụ cười trên mặt Thôi Phúc Thành thu lại, trầm ngâm một lúc mới đáp:- Rất khó nói, nói chung là nhìn không thấu.Thôi Phúc Thành làm việc cẩn thận tỉ mỉ, phương diện dũng khí có hơi thiếu, nhưng có một sở trường nhìn người cực chuẩn, trước kia khi bị Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược đàn áp, từng chút từng chút lập nên thế lực nhỏ của mình, số lượng tuy ít, nhưng đều rất có năng lực, cực kỳ trung thành.Tôn chỉ là Thôi Phúc Thành là chất chứ không phải lượng, cán bộ không đạt được yêu cầu, cho dù có giữ chức vụ trọng yếu, cũng tuyệt đối không lôi kéo, trong bốn năm qua, thành viên trong Thôi hệ không một ai để xảy ra chuyện gì.Về điều này Liễu Tuấn rất phục.Hiện giờ Thôi Phúc Thành đánh giá Thai Duy Thanh là: Nhìn không thấu.Xem ra vị tỉnh trưởng này rất khó nắm bắt.Đương nhiên tỉnh trưởng và thị trưởng không cùng một tầng cấp, Thôi Phúc Thành lần đầu tiên tiếp xúc, nhìn không thấu người ta cũng bình thường.- Có điều Thai tỉnh trưởng lại tựa hồ rất hứng hứng thú với bí thư đấy.- Ồ, tại sao lại nói thế?Liễu Tuấn ngồi thẳng lên.- Tôi và Thai tỉnh trưởng nói chuyện chủ yếu về việc triển khai cải cách quốc xĩ và khu cao tân...- Thị trưởng nhắc tới trước?- Thai tỉnh trưởng nhắc tới trước, gần như vừa lên tiếng đã hỏi tới công việc này, còn hỏi rất tỉ mỉ, đặc biệt quan tâm tới cải cách quốc xĩ, cho rằng, cải cách là tất yếu, nhưng phải an bài thỏa đáng cho nhân viên được nghỉ làm, không thể sơ xuất.Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, phải nói Thai Duy Thanh ánh mắt nhìn vấn đề rất chuẩn.Cần phải thận trọng cải cách.- Đương nhiên Thai tỉnh trưởng đánh giá bí thư rất tốt, thừa nhận công tác của bí thư, cho rằng khu Trường Hà là một điển hình thành công, trong thời gian ngắn thay da đổi thịt là rất đáng khen ngợi.Thôi Phúc Thành có chút cảm khái.- Thai tỉnh trưởng quá khen rồi.Liễu Tuấn mỉm cười khẽ, còn về hần Thôi thị trưởng có quá tâng bốc lên không thì với quan hệ hai người hiện giờ, hoàn toàn không cần nói.Thôi Phúc Thành mỉm cười, tiếp tục uống trà.- Thị trưởng, vẫn là câu nói cũ, không nên vội, yên lặng xem biến hóa thôi.Thôi Phúc Thành gật đầu, hiện giờ đúng là chỉ có thể dùng sách lược như vậy, tình huống chưa rõ tùy tiện ra tay chỉ rơi vào thế bị động.Liễu Tuấn chậm rãi nói tiếp:- Trung Ương an bài Thai Duy Thanh tới trước một bước Cù Hạo Cẩm, có lẽ thế cục sẽ càng thêm phức tạp.Thôi Phúc Thành trầm ngâm nói:- Ý bí thư nói, Cận bí thư và Thai tỉnh trưởng...Thôi Phúc Thành chỉ nói nửa câu, vẻ mặt nặng nề.Ý tứ của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Cù Hạo Cẩm còn chưa tới, Cận Tú Thật vẫn là bí thư tỉnh ủy, thế lực bản địa và Thai Duy Thanh có khả năng đạt thành hiệp nghị nào đó, Thai Duy Thanh một mình tới đây, cũng cần có thể lực ủng hộ hắn.Trung ương muốn điều Cù Hạo Cẩm tới để tước bớt thế lực bản địa, nên thế lực bản địa mà muốn hợp tác với Cù Hạo Cẩm là không đủ điều kiện!

Hợp tác với Thai Duy Thanh còn có chút tính khả thi.Quan trọng là phải xem thái độ Cận Tú Thật thế nào Chương 912: Tứ bề thọ địch- Liễu Tuấn, Thai Duy Thanh tới rồi à?Trong ổ ái tình ở công viên Cẩm Giang, Hà Mộng Daonh nằm trên ngực Liễu Tuấn hỏi.Hà đại tiểu thư lần này mặc quân phục, không phải gì vì "đồng phục cám dỗ" của tiểu sắc ma, mà vì trên vai cô có thêm một ngôi sao.Hà Mộng Doanh đã lên thượng tá.Liễu Tuấn chẳng coi chuyện này vào đâu, bĩu môi nói:- Không thể làm như vậy chứ, ba chúng ta vừa mới lên phó chủ tịch quân ủy đã lấy quyền mưu lợi riêng, thăng quân hàm cho chị à?

Thật đúng là.Hà đại tiểu thư tức thì phẫn nộ lên tiếng:- Ba chúng ta lấy quyền mưu lợi riêng lúc nào?

Chị quyên thiết bị máy tính trị giá 10 triệu đồng cho đại đội thông tin điện tự quân khu đông nam đấy, chả lẽ không đáng được cái quân hàm thượng tá?

Nha đầu Mộng Khiết lên thượng tá từ đầu năm rồi.Hóa ra Hà đại tiểu thư lại ghen tị với Hà nhị tiểu thư rồi.Hai chị em này thật thú vị, ngày thường quan hệ rất hòa hợp, chỉ mỗi vấn đề quân hàm là luôn lởn vởn trong lòng Hà Mộng Doanh, thế nào cũng không chịu thua em gái.- Chị Mộng Khiết dựa vào năng lực thật mà thăng chức, hoàn toàn khác với vị.

Lấy 10 triệu mua lấy quân hảm thượng tá, chỉ có chị mới làm.Liễu Tuấn lắc đầu.- Chị thích đấy thì sao nào?

Đại tiểu thư đây nhiều tiền quá không có chỗ cất, ủng hộ kiến thiết quốc phòng tổ quốc không được à?Hà đại tiểu thư mắt hạnh trợn tròn.Liễu Tuấn vỗ trán:- Quên béng mất cái này rồi!

Giờ chịu giàu tới tiêu không hết tiến, không tùy tiện phung phí một chút, khéo tiền đầy làm nứt nhà mất.Trong lần nguy cơ tài chính lần này, Hà Mộng Doanh theo sau quỹ Thịnh Nghiệp đàu tư mấy trăm triệu, nên lại một lần nữa phát tài, không còn đếu nổi bao nhiêu tiền nữa.Hơn nữa "ủng hộ kiến thiết quốc phòng" không thể nói là tiêu bừa được.Hà Mộng Doanh đang đắc ý vì lý do "thiên tài" của mình, không ngờ bị tiểu sắc ma đè xuống, nói nhăng nói cuội cái gì mà làm tình với thượng tá chắc chắn là khoan khoái hơn trung tá.Câu này làm Hà đại tiểu thư tức điên, há miệng cắn tiểu sắc ma mấy cái đau tiếng.Sau đại chiến, Hà Mộng Doanh từ cõi bồng lai tiên cảnh trở về mặt đất, lo lắng cho Liễu Tuấn, chủ động hỏi tới Thai Duy Thanh.- Sao, chị biết Thai Duy Thanh à?Liễu Tuấn vừa hút thuốc vừa uể oải hỏi:- Hơn cậu một chút.- Vậy chị nói ra xem nào.Đối với việc Hà đại tiểu thư tin tức linh thông, Liễu Tuấn rất tán thưởng, thường xuyên đem lại được tác dụng bất ngờ.

Hơn nữa Liễu Tuấn ở trong quan trường, khó tránh khỏi "hoa mắt", rất cần một người tỉnh táo đứng ngoài nhắc nhở một chút.

Hà đại tiểu thư dù không ở trong quan trường, nhưng hết sức thông minh, lại có tai mắt rộng nhờ Hà gia, nên đủ tư cách chỉ điểm cho y.Hà Mộng Doanh đổi tư thế, làm mình nằm dễ chịu hơn một chút, các hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, hình như ai cũng rất hứng thú với lòng ngực lớn của y, đặc biệt là Hà Mộng Doanh.- Hắn là bạn học của Cao nhị!Hà Mộng Doanh đáp.Liễu Tuấn choáng luôn, hoàn toàn chả hiểu chuyện này ra sao.Thai Duy Thanh lại là bạn học của Cao nhị?

Thế là thế nào?Hà Mộng Doanh cười xin lỗi, là do cô không nói rõ ràng:- Là lão Cao Nhị không phải là tiểu Cao Nhị.

Là em của Cao Kính Chương, tên là Cao Kính Hán, phó bộ trưởng bộ bảo an ấy.Nhà họ Cao giống nhà họ Hà, con đàn cháu đống, chỉ có điều Cao Kính Chương là lãnh đạo của thế hệ của phái hệ, địa vị tối cao, chói lọi, hoàn toàn che mấp em trai em gái, thêm vào tình đặc thù của cơ quan an ninh quốc gia, Cao Kính Hán rất kín tiếng, bình thường không ai nhớ ra, nhưng thực lực ngầm rất là lớn.Vũ Thu Hàn mặc lại quân trang, nắm giữ tổn tham mưu trưởng bộ tình báo, cũng có ý tứ kiềm chế truyền thống khống chế tình báo của nhà họ Cao.Không ngờ Thai Duy Thanh và Cao Kính Hán có quan hệ này, dù bạn học chẳng phải là quan hệ mật thiết gì, nhưng Thai Duy Thanh có thể trở thành đại tướng của Cao hệ, có thể thấy không phải là bạn bè thông thường.Trước kia Liễu Tuấn và Cao Tương Hoành có va chạm, chỉ là chuyện nhỏ của đám tiểu bối, chưa đáng được đám Thai Duy Thanh bận tâm, nhà họ cao cũng chẳng tới mức gì chút việc vặt vãnh ánh mà làm khó Tiểu Liễu.

Nhưng Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ không nhất trí về tư tưởng chính trị, hai hệ phái cũng chẳng hài hòa, đó mới là quan trọng.Thai Duy Thanh là tỉnh trưởng, khoảng cách với Liễu Tuấn rất xa, nhưng Liễu Tuấn thân phận đặc thù, nên cho dù y c là một cán bộ cấp huyện, thì tỉnh trưởng đại nhân cũng sẽ nghiêm túc "chiếu cố" tới y.- Ôi, trước kia tiểu cô điều cậu tới không biết là đúng hay sai nữa.Hà Mộng Doanh thởi dài, lộ vẻ nặng nề hiếm thấy.Liễu Tuấn cười.Nói ra cái tình hình khó xử này đúng là do Hà Mộng Doanh tạo thành.Xưa nay các phái hệ bồi dưỡng người nối nghiệp luôn đặt trong "vườn hoa", thong thả bồi dưỡng.

Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh đều tuân theo mô hình này, tiến từng bước hết sức vững chắc, chỉ có mỗi Liễu Tuấn người có tiền đồ nhất, lại đẩy tới tỉnh A, nơi Nghiêm Liễu lẫn cả hệ phái đều không vươn tay tới được, bốn bề thụ địch.- Tiểu cô cũng không ngờ rằng thủ trưởng số một lại điểm danh tiểu cô tới trung tổ bộ...Hà Mộng Doanh nói thêm.Nói như vậyy là tình hình phát sinh biến hóa nằm ngoài dự liệu của Hà Duyên An, theo suy nghĩ trước kia của mọi người bà sẽ thay thế Cận Tú Thật, còn Liễu Tuấn sẽ ngồi vững như núi thái sơn, ở "vườn hoa" của Nghiêm Liễu hay của Hà Vũ với Liễu Tuấn mà nói không có gì khác biệt.- Không sao.Liễu Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Hà Mộng Doanh, cười an ủi:- Ai tới chả thế.Hà Mộng Doanh lắc mạnh đầu phấn chấn trở lại, hiện giờ Hà Mộng Doanh không để tóc ngắn nữa, mà đã dài ra một chút rồi, động tác này rất có tính khêu gợi, nói:- Phải, cục thế tỉnh A phức tạp như vậy, Thai Duy Thanh nhất thời chẳng để ý được tới cậu, hắn ta phải nghĩ cách chia chén canh với Cù Hạo Cẩm đã.- Chính xác.Liễu Tuấn khen ngợi.Cận Tú Thật quan hệ với cao tầng không mật thiết lắm, có chút ý "vạch đất phân chia" với cấp trên, tình hình này là do nguyên nhân lịch sử hình thành.

Trước kia tỉnh N do Liễu Khánh Khai chấp chình cũng như thế, nhưng cuối cùng ông ta lựa chọn dựa vào vòng quyền lực trung tâm, lập nên cơ sở vững chắc cho sự tiến bộ của Nghiêm Liễu.Nếu để Hà Duyên An lên thay Cận Tú Thật, cơ bản tỉnh A thuộc về Hà Vũ hệ rồi, đây không phải là điều đương kim thủ trưởng muốn thấy, dù đương kim thủ trưởng quan hệ mật thiết với Hà Vũ hệ nhưng cũng không phải là không có giới hạn.Đồng minh và người mình, khác biệt vẫn rất lớn.Đương kim thủ trưởng điều thân tín đích hệ là Cù Hạo Cẩm tới, dù đàn áp hay liên minh với cán bộ bản địa, thì mục đích cuối cùng vẫn là thu nạp tỉnh A vào trong tui, chỉ có điều một quả đào lớn như thế, các hệ phái khác sao chịu trơ mắt nhìn, vì thế Thai Duy Thanh cũng tới.Cao tầng âm thầm tranh đầu, thể hiện ra ở thế cục phía dưới.- Cậu làm việc thận trong một chút sẽ không có vấn đề gì lớn.

Thực sự không ổn thì rút lui cũng chẳng được.

Hay là nói với ba chúng ta một tiếng, điều cậu vào quân đội cho xong, kiếm cái thượng tá đại tá gì đó chơi, oai phong lắm đấy...Hà Mộng Doanh cười hì hì chỉ chiêu cho tình lang.Liễu Tuấn cười nhạt:- Mọi người đều thò tay tới rồi, vứt em lại ở Ngọc Lan, hừ trái đào lớn của tỉnh A, cũng không phải là hoàn toàn chỉ thuộc về bọn họ.Hà Mộng Doanh kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn y trân trân, nói với vẻ không tin được:- Không phải chứ?

Cậu muốn tranh giành với Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh ư?

Đừng kích động.Hà Mộng Doanh thực sự bị y làm cho hoảng sợ.Một cán bộ phó sở nho nhỏ, lại dám tranh đào với tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy, quả thực là ngông cuồng.Nhưng nhìn vẻ mặt của Liễu Tuấn không giống nói đùa, hơn nữa căn cứ vào hiểu biết của cô với Liễu Tuấn, ở loại chuyện này, tiểu sắc ma không bao giờ nói đùa.Hà Mộng Doanh cảm thấy mình không nên tới, lại còn mặc bộ quân phục thượng tá này, kích thích cho tiểu sắc ma phấn khích như vậy.- Chị cũng là quan quân, vậy chị cũng biết bộ đội có quân mũi nhọn chứ?

Em chính là quân mũi nhọn.Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh nói, nhưng vẻ mặt càng thêm kiên định.Xem ra người này coi mình làm quân tiên phong của Nghiêm Liễu để tranh giành tỉnh A rồi.Hà Mộng Doanh vừa lo lắng vừa thấy kiêu ngạo.Nam nhân của mình càng thêm uy thế rồi.Không uổng cho mình theo y không chút oán hận gì nhiều năm như thế.- Vậy cậu phải cẩn thận hơn một chút.Hà Mộng Doanh ôm chặt lấy Liễu Tuấn, kề sát gò má mềm mại của mình lên mặt y.- Không sợ, binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn, xem xem Thai Duy Thanh xuất chiêu thế nào.Liễu Tuấn chuẩn bị tiếp chiêu, Thai Duy Thanh tựa hồ "tâm linh tương thông" với y, triệu kiến Liễu Tuấn, điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người.Theo trình tự bình thường, Thai Duy Thanh triệu kiến hết các thị trưởng đàm thoại, rồi mới tới nhân vật "râu ria" khác, không ngờ sau khi gặp mặt thị trưởng Uông Quốc Chiêu của thành phố Ngô Tây là liền điểm danh triệu kiến Liễu Tuấn, theo trình tự Liễu Tuấn chính là người thứ tư trong tỉnh được triệu kiến Chương 913: Cơ cấu thế lực của tỉnh AThai Duy Thanh vẫn dùng văn phòng trước kia của Hà Duyên An, thậm chí ngay cả trang trí nội thất cũng không thay đổi, Hà Duyên An tuy là "mỹ nữ tỉnh trưởng" nổi danh toàn quốc, nhưng khi làm việc không hàm hồ chút nào, chút hơi hớm thủ đoạn sắt, văn phòng bố trí bình thường, không cố ý làm nổi bật thân phận mỹ nữ tỉnh trưởng của bà.Hà Duyên An từ đây tiến bộ, sĩ đồ thênh thang, Thai Duy Thanh tất nhiên sẽ không thay đổi địa diểm.

Ngồi trong văn phòng Hà tỉnh trưởng làm việc, Thai tỉnh trưởng hẳn cũng có vận may không tệ nhỉ?Liễu Tuấn theo lời mời tòa nhà chính phủ tỉnh, bước chân vững vàng, thần thái uy nghiêm.Liễu bí thư là khách quen ở nơi này, rất nhiều nhân viên quen với y, dọc đường đi, không ngừng có người chao hỏi y, dù Hà Duyên An đã điều đi, Tiểu Liễu có vẻ như không còn chỗ dựa ở tỉnh, nhưng người ta còn có hai người cha là ủy viên cục chính trị đấy nhé.Qua chỗ rẽ, Liễu bí thư nhìn thấy Lăng xử trưởng.Lăng Nhã khi đi làm ăn mặc rất quy củ, một bộ váy đen hợp người, áo len cao cổ màu đen, nổi bật vẻ đẹp nữ trí thức cùng sự ưu nhã của tiểu thư thế gia, hình thành sự quyến rũ đặc thù, nói Lăng Nhã là một cảnh đẹp của chính phủ tỉnh cũng không có gì là quá.Thấy Liễu Tuấn, Lăng Nhã hé miệng cười, gò má như phát sáng, bất giác ưỡn ngực lên, làm Liễu bí thư có chút xao động.Dưới chiếc váy đen bó chặt này cặp mông hoàn mỹ như vẽ bằng compa của cô thực sự dụ hoặc kinh người.Trước khi diện kiến tân tỉnh trưởng, trong tòa nhà chính phủ trang nghiêm, mà vẫn nảy lòng hưu dạ vượn được, thì chỉ một mình Liễu bí thư mới làm nổi.Lăng Xử trưởng chào hỏi rất quy củ.- Chào Liễu bí thư.Liễu bí thư nghiêm nghị khẽ gật đầu.Lăng Nhã thầm buồn cười, người này đúng là giỏi làm ra vẻ.

Có điều cười xong cô lại có chút thấp thỏm, cô hiểu rõ lai lịch của Thai Duy Thanh, Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ ra sao cũng hiểu một chút.

Thai Duy Thanh vừa nhậm chức đã vội triệu kiến Liễu Tuán, không biết "rắp tâm gì".

Nhưng tầng cấp bọn họ, Lăng Nhã không giúp được gì, có điều "vô tình" gặp Liễu Tuấn, cho y một nụ cười duyên, thì cô vẫn làm được.Lăng Nhã dùng phương thức này biểu đạt sự ủng hộ của cô.Liễu bí thư đầu óc nghĩ bậy nghĩ bạ nhưng không lộ lấy một chút nào ra ngoài, đi thẳng qua mặt Lăng Nhã, chậm rãi lên lầu.

Tòa nhà chính phủ có thang máy có điều Liễu bí thư đi cầu thang bộ, coi như rèn luyện sức khỏe.Liễu Tuấn thong thả tới văn phòng tỉnh trưởng, thư ký Tiểu Vương của Thai Duy Thanh đứng dậy chào hỏi:- Liễu bí thư tới rồi.Tiểu Vương trước kia là phó trưởng ban thư ký thứ nhất, được coi là người trong ban của Hà Duyên An, Thai Duy Thanh vừa tới đoán chừng chỉ là bí thư tạm thời, có được Thai Duy Thanh tín nhiệm thực sự thì còn phải xem xem.Có điều ban thư ký của tỉnh trưởng tiền nhiệm muốn được tỉnh trưởng mới tín nhiệm, Liễu Tuấn thấy hơi khó.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, đứng yên.Tiểu Vương liền gõ cửa phong, cung kính nói:- Thai tỉnh trưởng, phó bí thư Liễu Tuấn của thành ủy Ngọc Lan tới rồi.- Mời đồng chí ấy vào.Giọng Thai Duy Thành từ bên trong phòng vang lên, nghe khá ôn hòa.Liễu Tuấn bước vào, hơi khom người xuống:- Xin chào Thai tỉnh trưởng.- Ha ha, đồng chí Liễu Tuấn đây rồi, xin chào xin chào.Thai Duy Thanh từ sau bàn làm việc đứng dậy bắt tay Liễu Tuấn, hình tượng của vị Thai tỉnh trưởng này nhất trí với TV và báo chí Liễu Tuấn thấy trước đó, có chút hiền lành, thiếu quan uy của một vị tỉnh trưởng.Thai Duy Thanh bản thân có lẽ ý thức được điểm này, từ khi nhậm chức luôn đi theo đường thân dân, khi công tác ở tỉnh S, danh tiếng trong dân gian không tệ, còn tiếng tăm trong quan trường thế nào thì không biết.- Đồng chí Liễu Tuấn mời ngồi.Thai Duy Thanh không mời xuống ghế sô pha tiếp khách, có thể thấy hôm nay tiếp kiến là chuyện công.Liễu Tuấn thản nhiên ngồi xuống trước mặt Thai Duy Thanh, không dựa mình vào ghế, cũng chẳng chỉ ngồi nửa mông như các quan viên bình thường, để dứng dậy bất kỳ lúc nào.

Với địa vị thân phận hiện nay của y, cho dù trước mặt Hồng thủ tướng cũng không cần phải quá mặc dè dặt thận trọng.- Đồng chí Liễu Tuấn, khi tôi ở tỉnh S đã được nghe đại danh của đồng chí.Thai Duy Thanh nhìn Liễu Tuấn, anh mắt ôn hòa mà thân cận, có điều đừng vội từ đó mà đoán định suy nghĩ trong lòng của người ta.Liễu bí thư đoán rằng Thai Duy Thanh nhiều nhất cũng chỉ là tò mò về y thôi.- Thai tỉnh trưởng quá khen rồi.Liễu Tuấn đáp rất cẩn thận.- Ha ha, không phải là quá khen, đồng chí đưa ra mô hình công tác ở khu Trường Hà, ngay cả quốc kế ủy cũng tán thành, lấy làm thí điểm trong cả nước.

Trong đó có một cái ở tỉnh S do chính tôi quản lý.

Cho nên biết không ít sự tích của đồng chí.Thai Duy Thanh nói với chút cảm thán.Tuy nói trên quan trường không ít thứ "đặc sắc gì đó" " mô hình gì đó", "kinh nghiệm gì đó" mỗi năm sinh ra cả đống, nhưng đó chỉ là người nâng người mà thôi.

Một số quan viên phụ trách chính phủ địa phương vì nhu cầu thành tích, làm ra rất nhiều kinh nghiệm, truyền thông được đút túi, nên hò hét khắp nơi tạo thế.

Đôi khi cấp trên vì nhu cầu bản thân cũng hùa theo vỗ tay, nhưng thực sự có thể khiến có quốc kế ủy thừa nhận, đồng thời thí điểm toàn quốc rất hiếm có, không chỉ dựa vào con số bản thân khoác lác ra mà xong.Nhắc tới mô hình của khu Trường Hà, Liễu Tuấn không thể ùy tiện khiêm nhường, cung kính nói:- Thai tỉnh trưởng, vậy tình huống thí điểm ở tỉnh S ra sao?Là người sáng lập mô thức khu Trường Hà, Liễu Tuấn rất chú ý tới trạng thái của nó, nếu như quả thực có thể mở rộng ra phạm vi tòan quốc, chắc chắn mang lại nhiều lợi ích cho quân chúng.- Nhìn chúng mà nói là rất tốt.Thai Duy Thanh đầu tiên là tán thành, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, người trẻ tuổi này thong dong trước mặt mình, chủ động hỏi chuyện, xem ra lời đồn không sai, quả nhiên là có chút kiêu ngạo.Thai Duy Thanh xác định mình phải tới tỉnh A nhậm chức, tất nhiên phải phân tích tìm hiểu các thế lực chính trị ở tỉnh A.

Nhất là Hà Duyên An, bối cảnh mạnh hơn hắn, năng lực tuyệt đối cũng không dưới hắn, nhưng phấn đấu gần 5 năm không được toại nguyện, Thai Duy Thanh càng thêm chú ý.Thâm nhập tìm hiểu tỉnh A, hắn có được nhận thức trực quan, còn Liễu Tuấn, trong phân tích của Thai Duy Thanh cũng chiếm một góc, từ trình tự hắn triệu kiến có thể thấy địa vị Liễu Tuấn trong lòng hắn không thấp.Thai Duy Thanh triệu kiến đầu tiên là Thôi Phúc Thành, người được coi là đại biểu để lại của Hà Duyên An ở tỉnh A, gặp Thôi Phúc Thành coi như tiếp xúc chính thức ban bệ của Hà Duyên An.

Thứ hai là thị trưởng Tiền Châu, Tiềm Châu là địa phương Cận Tú Thật từng công tác qua, là trọng địa phía nam của tỉnh A, được xưng là một trong số pháo đài kiên cố nhất của Cận Tú Thật.

Bí thư thành ủy lẫn thị trưởng đều do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên.

Thai Duy Thanh triệu kiến người thứ ba là Uông Quốc Chiêu, một trong số nhân vật đại biểu quan trọng của cán bộ bản địa.An bài như thế có thể thấy Thai Duy Thanh nắm cách cục chính trị của tỉnh A tương đối rõ ràng.Vị thứ tư khiến người ta phải suy ngẫm, Liễu Tuấn là cán bộ đảng ủy, Thai Duy Thanh làm thế tức là coi Liễu Tuấn là thế lực chính trị thứ tư của tỉnh A.Có lẽ vị phó bí thư thành ủy chưa tới 30 này còn chưa hình thành được thể lực đủ mạnh, nhưng hai lưng người ta là hai vị ủy viên cục chính trị, không một ai có thể xem thường.Vì thế Liễu Tuấn tất nhiên là cẩn thận, Thai Duy Thanh cũng tập trung tinh thần, không dám vì y trẻ tuổi mà coi thường.- Đương nhiên, mức độ kêu gọi đầu tư thì thí điểm của tỉnh S còn xa mới bằng khu Trường Hà, hương diện phát triển không lý tưởng lắm.Liễu Tuấn mỉm cười:- Thai tỉnh trưởng, mô hình của khu trường hà đường lối chính là hình thành chuổi sản nghiệp hoàn chỉnh, cùng giàu có, kêu gọi đầu tư nhiều hay ít không phải là quan trọng nhất.Thai Duy Thanh cười ôn hòa:- Đúng, quan điểm này rất chính xác, hiện giờ khu Trường Hà phát triển tốt đẹp, đã dần hình thành một thành phố mới, điều này đáng được khẳng định.

Ngoài ra, công tác cải cách quốc xĩ của Ngọc Lan cũng hết sức quan trọng.

Hôm nay mời đồng chí tới là muốn nghe qua cái nhìn khách quan của đồng chí.Liễu Tuấn ưỡn thẳng người dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:- Vâng thưa Thai tỉnh trưởng.Khi Liễu Tuấn trình bảy cách nhìn của mình, Thai Duy Thanh nghe rất nghiêm túc, thi thoảng gật đầu hỏi vào mấy câu.

Liễu Tuấn báo cáo khá tổng hợp, nổi bật trọng điểm, dù sao Thai Duy Thanh không phải Hà Duyên An, Liễu Tuấn và hắn không có "giao tình" để tán gẫu.- Đồng chí Liễu Tuấn, tổng thể mà nói, tôi rất tán đồng phương pháp lối suy nghĩ của đồng chí, đối với một số quốc xĩ thua lỗ nghiêm trọng, cần phải dùng thuốc mạnh, tranh thủ trong thời gian ngắn hoàn toàn xoay chuyển tỉnh thế.

Nhưng có một điều mời đồng chí nên coi trọng, đó là bố chí cho các công nhân nghỉ làm, không thể qua loa, trước kia ở tỉnh S có ví dụ không tốt, vì an bài công chức nghỉ việc không đến nơi đến chốn mà gây ra sự kiện quân chúng nghiêm trọng.Thai Duy Thanh nói rất trịnh trọng.- Vâng thưa Thai tỉnh trưởng, tôi sẽ nhớ kỹ chỉ thị.Liễu Tuấn gật đầu, trong mắt thoáng qua vẻ cảnh giác Chương 914: Xung đột đổ máuSự thực chứng minh lo lắng của Thai Duy Thanh có lý, cải cách cổ phần quốc xĩ ở Ngọc Lan đã xảy ra tai họa.Ngày hôm đó, Liễu Tuấn đang xử lý công việc ở văn phòng, Trương Văn Ba gọi điện tới.

Khoảng thời gian này đại đa số thời gian Liễu Tuấn làm việc ở thành ủy, về khu Trường Hà rất ít.Trừ việc nơi đó đã đi vào quỹ đạo chính quy, còn có Sài Thiệu Cơ và Triệu Ngạn, những cấp dưới hoàn toàn có thể yên tâm ở đó, nguyên nhân lới nhất là ở thời kỳ mẫn cảm, Liễu tuấn phải để nhiều người nhìn thấy cái mũ phó bí thư thành ủy trên đầu minh.Phân lượng một phó bí thư thành ủy và bí thư khu cao tân trong mắt đại lão cấp tỉnh là hoàn toàn khác nhau.

Liễu Tuấn cần phải dùng hành động thực tế để cho mọi người biết, y là nhân vật số năm của thành ủy Ngọc Lan, chứ không phải là "đại ca" một khoảnh Trường Hà nhỏ nhoi.Huống hồ việc cải cách quốc xĩ vào giai đoạn khẩn trương, Liễu Tuấn cần tập trung nhiều tinh lực hơn vào trong công tác này.Sau khi đàm thoại với Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn cũng có lo lắng giống hắn, tăng cường giám sát và chỉ đạo công tác cải cách quốc xĩ, nhưng tai vạ vẫn sinh ra.- Liễu bí thư, công ty điện cơ xảy ra chút vấn đề...Trương Văn Ba dùng từ ngữ cẫn rấn chú ý, nhưng ngữ khí cấp bách, Liễu Tuấn biết Trương Văn Ba là cán bộ ký thuật rất vững vàng, làm việc trình tự rất có quy tắc, cho dù con trai bị người ta uy hiếp, bản thân bị lưu manh đánh đập vẫn cứ làm việc đây vào đấy.

Liễu Tuấn rất tán thưởng tinh thần nà, định sau khi Cty điện cơ cải cách xong hoàn toàn sẽ bổ nhiệm Trương Văn Ba làm phó giám đốc phụ trách kỹ thuật.Hiện giờ Trương Văn Ba danh nghĩ là tổ trưởng tổ công tác thành ủy phái xuống Cty điện cơ, nhưng đã làm việc của một phó giám đốc thực sự, chuyện trọng đại trong công ty đều do hắn và Đậu Dĩ Đức thương lượng mà làm.Lần này Trương Văn Ba đột nhiên cấp bách gọi điện thoại tới, có thể thấy vấn đề không nhỏ, hắn và Đậu Dĩ Đức đã không khốn chế được nữa, nếu không với tính cách của Trương Văn Ba tuyệt đối không chạy tới làm phiền Liễu bí thư.- Có vấn đề gì?Giọng Liễu Tuấn vẫn trầm ổn như cũ.- Vâng, có mấy chục công nhân cho thôi việc đang gây chuyện, vây lấy cửa công ty.Liễu Tuấn cau mày:- Lý do.- Muốn cơm ăn, muốn công việc.Trương Văn Ba trình bày trọng điểm rõ ràng, hẳn là việc bố trí công nhân nghỉ việc không tốt dẫn tới rắc rối.- Kể chi tiết hơn tình hình đi.- Vâng!...Theo lời kể của Trương Văn Ba, chuyện đại khái như thế này: Công ty Ngọc Tây cải tạo cổ phần vốn tiến hành khá sớm trong xí nghiệp tầm trung, có điều vì đám Thượng Việt, Lương Lượng tham ô hối lộ, làm một xí nghiệp đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn.

Cái gọi là cải cách cổ phẩn là nội ngoại câu kết, chiếm đoạt tài sản quốc gia, khiến cho cả công ty rối loạn.

Liễu Tuấn sau nhi nhận lấy, đã mạnh mẽ ra tay, nhổ tận gốc Thượng Việt và bè đảng, xây dựng lại ban lãnh đạo, tiến hành lại cải tạo cổ phần.Cho dù Liễu Tuấn dùng thủ đoạn sấm sét, nhưng công ty này bị đám Thượng Việt dày vò tới bốn năm, nguyên khí tổn thương trầm trọng, việc cải cách lần hai tiến hành cực kỳ gian nan.

May nhờ Đậu Dĩ Đức cùng Trương Văn Ba làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, lại được Liễu Tuấn làm cầu nói đưa công ty Hồng Kông vào đạt thành hiệp nghị hợp tác, trước đó không lâu, cơ bản hoàn thành cải tạo lần hai, chuẩn bị khôi phục sản xuất trước khi hết năm.Trong quá trình cải tạo, căn cứ vào nguyên tắc cốt tinh không cốt đa, tối ưu hóa tổ hợp, mộ số cán bộ công nhân không hợp cách bị cho thôi việc.

Những công nhân này cơ bản đạt thành hiệp nghị với công ty, nhận tiền bồi thường và phí sinh hoạt nhất định tự tìm lối ra.

Không ngờ mấy ngày trước đột nhiên giở quẻ, không thừa nhận hiệp nghị đã ký kết với công ty, yêu cầu quay trở lại công ty làm việc.Đậu Dĩ Đức và Trương Văn Ba chia nhau ra công tác tư tưởng, nhưng hiệu quả không cao, hôm nay có tới mấy chục công nhân vây quanh toàn nhà văn phòng công ty, yêu cầu đàm phán lại.Nghe xong chuyện này, Liễu Tuấn không ngạc nhiên cho lắm, trong quá trình cải cách xuất hiện nhiều sự kiện nghiêm trọng hơn, xảy ra xung đột bạo lực cũng chẳng ít, thực tế không chỉ cải cách quốc xĩ, mà bất kỳhành động cải cách nào, thường thường cũng mang theo những hiệu quả phụ không như ý muốn.- Kỹ sư Trương, không hay rồi, người của ban bảo vệ đã đánh nhau với công nhân...Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng nhớn nhác, đoán chừng có người chạy vào văn phòng báo cáo tình huống mới nhất với Trường Văn Ba.Trương Văn Ba khẩn cấp báo cáo:- Liễu bí thư, bảo vệ đánh nhau với công nhân cho thôi việc rồi...Liễu Tuấn mặt sầm xuống:- Trương Văn Ba, anh và Đậu Dĩ Đức lập tức ra ngoài công tác tốt với công nhân, không được để sự việc mở rộng, trước tiên mời công nhân vào phòng hội nghị ngồi xuống nói chuyện, tôi tới ngay lập tức.- Vâng thưa Liễu bí thư.Trương Văn Ba không rườm lời, đặt điện thoại xuống vội vàng chạy ra ngoài làm công tác.Liễu Tuấn lập tức sai Vu Hoài Tín bảo Tiết Chương Dịch chuẩn bị xe, rồi gọi điện cho Bành Khoan, bảo hắn lập tức phải người tới Cty điện cơ duy trì trật tự.Sự kiên xung đột bạo lực, là tầm nghiêm trọng đã nâng lên, Liễu Tuấn phải đích thân ra tay, nếu chỉ phái người của hai văn phòng giúp việc đi, chỉ sợ uy vọng không đủ.Vào thời kỳ mẫn cảm như vậy chuyện này rất dễ bị người ta túm lấy làm khó.Liễu Tuấn không quá để ý tới chuyện này gây ảnh hưởng tới tiền đồ của y, Nghiêm Ngọc Thành nói rất hay, một người chỉ lo được lo mất, là định sẵn không thể thành tài.

Nhất là trên quan trường, muốn đi càng xa hơn, đứng cao hơn, kiến thức và cách cục nhất định phải đủ!

Liễu Tuấn chỉ lo, chuyện này xử lý không tốt sẽ gây phản ứng dây chuyển, khiến cho cải cách ở các xí nghiệp khác không thể tiến hành thuận lợi.Đó mới là vấn đề toàn cục cần suy nghĩ.Chiếc Audi còn ở trên đường, điện thoại thoại của Bành Khoan đã gọi tới, giọng rất lớn, có vẻ hoảng hốt.- Liễu bí thư ạ?

Tôi là Bành Khoan...Liễu bí thư, tình hình không tốt lắm, công nhân nghỉ việc đã xung đột lớn với bảo vệ, mấy người bị thương rồi, đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu, công ty điện cơ đang đang rất loạn...Liễu Tuấn lòng trầm xuống.Không ngờ chỉ mấy phút ngắn ngủi mà sự viện diễn biến xấu kịch liệt như thế, sự kiện bạo lực đã đau đầu rồi, giờ thành xung đột đổ máu càng không dễ xử lý.- Bị thương nghiêm trọng không?Liễu Tuấn hỏi rất bình tĩnh:- Hiện giờ còn chưa rõ, có một công nhân bị thương vào đầu...Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát nói:- Đồng chí Bành Khoan, tăng cường lực lượng cảnh sát, lập tức cách ly hai bên xung đột, ai không phục tùng chỉ huy, có thể dùng biện pháp cưỡng chế, tôi đang trên đường, sẽ tới ngay lập tức.Bành Khoan liên tục vâng dạ.Liễu Tuấn cúp điện thoại, châm một điếu thuốc.

Tiết Chương Dịch liền hạ cửa kính sau xuống một nữa, nếu như khoảng cách xa thì Liễu bí thư mới hút thuốc, hiện giờ xem ra chuyện rắc rối lớn rồi.Vu Hoài Tín cũng quay lại lo lắng nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không lên tiếng, chỉ im lặng hút thuốc, cũng không bảo Tiết Chương Dịch đi nhanh hơn.Tiết Chương Dịch thì lặng lẽ tăng tốc, hắn biết tính cách của Liễu bí thư cực kỳ trầm ổn, xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng không nổi giận với nhân viên làm việc bên cạnh, càng không gây áp lực lên thư ký và lái xe.Thời tiết tháng 11 đã khá lạnh, chiếc Audi tăng tốc, gió lạnh từ ngoài thổi vào phất lên mặt gây chút cảm giác đau buốt.Khi tới công ty điện cơ, hiện trường cơ bản đã được khống chế, rất nhiều cảnh sát vũ trang có mặt, cách ly công nhân gây chuyện và bảo vệ ra.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Bành Khoan làm việc kinh nghiệm phong phú, mạnh mẽ, vừa nhận được điện thoại là lập tức hành động hiệu quả, phái lực lượng cảnh sát đầy đủ, nếu chẳng phải như thế, sự việc có nguy cơ mở rộng hơn.Vì Lương Lượng vẫn đang bỏ trốn, trong lòng Bành Khoan thủy chung day dứt, cảm thấy không hoàn thành được nhiệm vụ, dù Liễu Tuấn không trách y, nhưng Bành Khoan cảm thấy không yên ổn.

Lần này vừa nhận được điện của Liễu Tuấn là đích thân ra trận, đáng tiếc vẫn chậm một bước, Bành Khoan tới nơi thì hai bên đã đánh nhau rồi.Nhìn thấy xe của Liễu Tuấn, Đậu Dĩ Đức và Bành Khoanh chạy nhanh lên đón.Liễu Tuấn ánh mắt sức bén, hỏi ngay:- Trương Văn Ba đâu.- Liễu bí thư, kỹ sư Trương tới bệnh viện rồi, sắp xếp cho người bị thương.Đậu Dĩ Đức cận thận trả lời, hắn và Trương Văn Ba trước kia làm việc cùng nhau, cho nên quen với cách gọi "kỹ sư Trương".Liễu Tuấn gật đầu.Đó là sự khác biệt giữa cán bộ hành chính và cán bộ kỹ thuật, Đậu Dĩ Đức ở lại đón tiếp lãnh đạo, còn Trương Văn Ba vội vàng đi an bài công nhân bị thương.- Liễu bí thư.Bành Khoan đứng nghiêm kính lễ.- Bành Khoan, làm rất tốt.Liễu Tuấn khen.Bành Khoan cảm động lắm, hắn là lãnh đạo huyện lâu năm, hiểu rõ sự kiện đổ máu có ý nghĩa gì, không ngờ Liễu bí thư không trách móc còn biểu dương, lãnh đạo như vậy, thật đúng là rất hiểu và cảm thông cho cấp dưới.- Mấy người bị thương?Liễu Tuấn không vội vào công ty mà hỏi:- Thưa Liễu bí thư, có năm người!

Ba công nhân và hai bảo vệ, người bị thương ở đầu là bảo vệ.Đậu Dĩ Đức vừa trả lời vừa quan sát sắc mặt Liễu Tuấn Chương 915: Có vấn đề đằng sauLiễu Tuấn nhìn Đậu Dĩ Đức, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt nghiêm nghị đủ làm Đậu Dĩ Đức khiếp vía.Cái vũ ô sa của Đậu Dĩ Đức giống như miếng bánh trên trời rơi xuống, chỉ vì hắn nói mấy câu "nghĩa khí" ở hiệu ăn "Hảo tái lai" cho Trầm Đan mà được Liễu Tuấn nhìn trúng.Một cuộc va chạm tình cở mở đầu cho tai họa của đám Thượng Việt, còn với Đậu Dĩ Đức là khởi điểm cho việc thăng tiến phát đạt, may mắn leo lên được chiếc thuyền lớn của Liễu Tuấn, Đậu Dĩ Đức làm việc rất gắng sức, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo bình thường, tiền bạc không có chút tác dụng nào trước mặt Liễu Tuấn, duy nhất chỉ có nỗ lực làm việc được Liễu bí thư đánh giá cao mới có thể tiến thân.Giờ thấy sắp đại công cao thành, công ty đi vào quỹ đạo, hắn và Trương Văn Ba chuẩn bị sẵn tay áo lên làm sự nghiệp lớn, thì xảy ra chuyện này, bảo sao Đậu Dĩ Đức không ảo não cho được.Liễu Tuấn đang muốn lên tiếng thì di động vang lên, không ngờ do Lăng Nhã gọi tới.- Chuyện gì thế?Liễu Tuấn đi ra vài bước rồi mới tiếp điện thoại.Đám Bành Khoan, Đạu Dĩ Đức lùi lại, không thể làm Liễu bí thư hiểu nhầm mình nghe lén điện thoại được.- Liễu Tuấn, Cty điện cơ xảy ra chuyện lớn rồi, có xung đột đỏ máu.Lăng Nhã giọng rất bất an.Liễu Tuấn nhướng mày lên, hỏi:- Làm sao em biết?- Tiểu Vương nói, hắn bảo Thai Duy Thanh đã biết chuyện rồi.Tiểu Vương là thư ký của Thai Duy Thanh, trước kia là cấp dưới trực tiếp của Lăng Nhã, xem ra Lăng Nhã thường ngày rất biết đoàn kết đồng nghiệp, nên ngay lập tức có được tin tức.Liễu Tuấn hừ một tiếng.Y nhận được điện thoại cấp báo của Trương Văn Ba là không ngừng nghỉ chút nào chạy tới nơi, vừa mới tới thì Thai Duy Thanh đã biết tin.Hành động có thể nói là thần tốc.Gần như trong phút chốc đó, Liễu Tuấn đã ý thức được đằng sau chuyện này không hề đơn giản.

Tuyệt đối không chỉ là một sự kiện đột phát, nói không chừng có kẻ xúi giục đằng sau, nếu không Thai Duy Thanh mới nhậm chức chưa bao lâu, làm sao có thể an bài được tai mắt trong Cty điện cơ.Mà một công ty như thế, hoàn toàn chưa đáng để Thai Duy Thanh ghé mắt tới.Vấn đề được phản ánh lên nhanh như thé tới chỗ Thai Duy Thanh, chỉ có thể nói có kẻ đang ở trong chỗ tối âm thầm chờ đợi kết quả nảy, sự kiện vừa xảy ra, là lập tức bắn tin cho Thai Duy Thanh.Thủ đoạn được đấy.Xem ra có kẻ muốn rục rịch ra tay rồi.- Anh biết rồi, anh đang ở Cty điện cơ.Lăng Nhã lo lắng dặn:- Vậy anh phải cẩn thận một chút nhé.- Ừ.Liễu Tuấn cúp điện thoại, quay sang hỏi:- Đậu Dĩ Đức những công nhân thôi việc khác đâu?Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi đáp:- Trong phòng hội nghị.- Dẫn đường.Liễu Tuấn vốn muốn tới bệnh viện trước thăm người bị thương, tìm hiểu tình hình, nhưng nghe điện thoại của Lăng Nhã liền thay đổi chủ ý.

Cần phải trấn an những công nhân gây chuyện trước, không nên để xảy ra thêm chuyện gì.Liễu Tuấn đi theo Đậu Dĩ Đức tới phòng hội nghị.Trong phòng hội nghị có mười mấy cảnh sát vũ trang, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thấy đoàn người Liễu Tuấn tới, liền đứng nghiêm thi lễ, mặc dù mọi người không nhận ra Liễu Tuấn, nhưng nhận ra Bành Khoan, nên biết ngay y là lãnh đạo cao hơn rồi.Trong phòng hội nghị không khí căng thẳng, hai mươi ba công nhân người đứng người ngồi, thấy có người tới nhất tề nhìn lại, ánh mắt mang theo sự thù địch rõ ràng.- Các đồng chí, vị này là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn tới thăm hỏi mọi người.Đậu Dĩ Đức cố nặn ra nụ cười.Phòng hội nghị có chút xáo động, người ngạc nhiên vì tuổi của Liễu tuấn, kẻ thì ngạc nhiên vì lãnh đạo thành ủy đến nhanh như vậy.Liễu tuấn đứng giữa, lớn tiếng nói:- Các anh em công nhân, tôi là phó bí thư thành ủy Liễu Tuấn, phụ trách cải cách xí nghiệp quốc hữu, mọi người có gì không hài lòng có thể đề xuất với tôi.Đám công nhân nghỉ việc nhìn nhau, tựa hồ dùng ánh mắt trao đổi cái gì đó, cuối cùng mọi người nhìn vào một nam nhân trên ba mươi, hiển nhiên mong hắn ra mặt nói chuyện với Liễu Tuấn.Người này mặc đồng phục công nhân màu xanh, chất vài bình thường, vóc dáng cao lớn, mặt mũi khá hung dữ, nhất là ánh mắt không giống người lương thiện.- Xin chào Liễu bí thư, tên tôi là Tôn Đại Vận, là công nhân công ty điện cơ.Bị ánh mắt mọi người thúc giục, người đó ưỡn mình lên nói với Liễu Tuấn, giọng rất lớn, nhưng có chút gì đó bất an.Công nhân phổ thông đối diện với quan to như thế có áp lực cùng là bình thường.- Chào đồng chí.Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.- Liễu bí thư chúng tôi muốn biết, vì sao chúng tôi bị cho thôi việc?

Chúng tôi làm việc trong công ty mười mấy năm nay, không góp công thì cùng góp sức mà...Tôn Đại Vận hít sâu một hơi nói, ánh mắt tuy nhìn về phía Liễu Tuấn nhưng lại như vô ý né tránh ánh mắt của y, tay vô thức đưa ra phía trước thủ thế, đoán chừng là thói quen của hắn.Liễu Tuấn mắt hơi nheo lại, vì y nhìn thấy một cái nhẫn vàng lớn trên ta Tôn Đại Vận.- Đúng thế, đúng thế, vì sao chúng tôi bị thôi việc, vì sao người khác lại được đi làm?Có Tôn Đại Vẫn dẫn đầu, lập tức có mấy người nhao nhao phụ họa, có cả nam lẫn nữ.Liễu Tuấn giơ hay tay lên áp xuống, đám công nhân lập tức ngậm miệng lại.- Đồng chí Tôn Đại Vận, trước kia đồng chí làm gì ở công ty.Tôn Đại Vận ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới việc Liễu Tuấn lại hỏi như thế, chù chừ một lúc mới nói:- Bảo quản kho hàng.Liễu Tuấn gật đầu, bảo quản kho là công việc nhẹ nhàng, không yêu cầu kỹ thuật cao.

Xem ra hắn trước kia ở công ty là nhân vật khôn khéo, có sức hiệu triệu nhất định, nếu không đám công nhân này cũng không cử hắn đứng đầu.Liễu Tuấn lại hỏi:- Vậy vì sao nghỉ việc?Tôn Đại Vận chưa trả lời, Đậu Dĩ Đức ở bên cạnh xen vào:- Liễu bí thư, Tôn Đại Vận tự nguyện xin nghỉ việc với công ty.Liễu Tuấn nhìn Tôn Đại Vận:- Có phải vậy kông?- Đúng...Nhưng bây giờ tôi không mua nghỉ việc nữa, tôi muốn quay lại làm việc, dù sao công ty cũng không trả đủ bồi thường cho tôi, còn thiếu tôi hơn ba vạn nữa...Tôn Đại Vận to tiếng nói:Liễu Tuấn cau mày hỏi Đậu Dĩ Đức:- Chuyện này là thế nào?

Vì sao lại nợ tiền bồi thường cho công nhân.Đậu Dĩ Đức lau mồ hôi, nhỏ giọng đáp:- Liễu bí thư, tình hình tài chính của Cty hết sức eo hẹp, đến giờ vẫn lỗ vốn, còn nợ ngân hàng một khoản lớn.

Cho nên chúng tôi ký hiệp nghị với công nhân, trước tháng sáu năm sau trả đủ...- Ha ha ha, giám đốc Đậu nói thật nhẹ nhàng, tới tháng sáu năm sau mới trả hết tiền, vậy bây giờ chúng tôi ăn uống bằng cái gì?

Tôi còn trông vào số tiền đó để làm chút buôn bán đây, đợi tới tháng sau năm sau thì chết đói cả rồi.Tôn Đại Vận đối diện với Liễu Tuấn có chút sợ hãi, nhưng hoàn toàn không coi Đậu Dĩ Đức vào đâu.

Trước kia tuy Đậu Dĩ Đức là phó giám đốc, nhưng bị đẩy ra rìa, nên chẳng có mấy uy tín.- Đúng thế, đúng thế, phải trả hết một lượt, làm gì có chuyện trả từng phần, tưởng là mua phòng à.

Trả có chút một, làm gì cũng không được, có chút tiền lặt vặt thoáng cái là tiêu sạch, có muốn làm ăn cũng chẳng đủ vốn, sống sao được đây.Lập tức có mấy công nhân đồng loạt hò hét phụ hoạt.- Đậu Dĩ Đức, cả công ty có tổng cộng bao nhiêu xin nghỉ hẳn?- 93 người, tổng cổng phải trả 7 triệu 5 trăm 6 mươi nghìn...Đậu Dĩ Đức lập tức đáp, có thể thấy nắm bắt tình hình công ty rất đến nơi đến chốn.Liễu Tuấn lại cay mày, với một công ty liên tục thua lỗ, hơn bảy triệu là một món tiền cực lớn.Món tiền này phía bên thương nhân Hồng Kông không thể bỏ ra được, hiện giờ quốc gia đang thắt chặt tiền tệ không chế lạm phát, cái đống hỗn loạn này mà muốn vay ngân hàng là rất khó.- Trừ chuyện này ra, mọi người còn có gì muốn đề xuất nữa không?Liễu Tuấn lại lên tiếng hỏi các công nhân.- Liễu bí thư đó là vấn đề lớn nhất, phải bổi thường một lần, không được kéo nợ.

Hơn nữa trong quá trình tinh giảm biên chế, lãnh đạo công ty lấy quyền mưu lợi cá nhân, chiếu cố cho bạn bè người thân, cho thôi việc những người không đáng bị nghỉ việc.Tôn Đại Vận nói một hồi dần dần bớt sợ, giọng nói càng vang vọng, ánh mắt nhìn Đậu Dĩ Đức mang theo vẻ khiêu khích, nhưng che dấu rất giỏi.Đậu Dĩ Đức tức thì mặt đò bừng, muốn phản bác lại nhưng ngại có Liễu Tuấn ở bên nên không dám nói bừa, phải nín nhịn khó chịu vô cùng.Liễu Tuấn gật đầu, trong lòng có mường tượng đại khái rồi, lời này của Tôn Đại Vận rõ ràng mang ý tứ "vu khống", Liễu Tuấn chưa hiểu lắm về Đậu Dĩ Đức, không biết hắn có lạm dụng chức quyền không, nhưng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Văn Ba.

Lần này cải cách công ty, Trương Văn Ba nắm "thượng phương bảo kiếm" trong tay, nếu Đậu Dĩ Đức có hành vi này, Trương Văn Ba sao lại không báo cáo cho y?- Các anh em công nhân, vấn đề mọi người phản ánh, tôi sẽ có câu trả lời rõ ràng trong bảy ngày.

Tôi xin tuyên bố trước tại đây, tất cả mọi khoản bồi thường sẽ được trả dứt điểm vào trong tháng này, không kéo dài tới tháng sáu năm sau.

Còn về các vấn đề khác, sẽ phải điều tra mới có kết luậtn.

Hiện giờ tôi phải tới bệnh viện thăm công nhân bị thương, mọi người hãy về nhà trước.

Có điều tôi nhắc nhở, không thể gây chuyện nữa, nếu không vi phạm pháp luật là phải truy cứu trách nhiệm, xin mọi người tin tưởng vào thành ủy và chính phủ, nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng việc này Chương 916: Hành động rất nhanh- Liễu bí thư...Tôn Đại Vận là em họ của Lương Lượng.Vừa mới đi ra khỏi phòng hội nghị không bao xa, Đậu Dĩ Đức đã đột nhiên nói.Lương Lượng.Liễu Tuấn dừng chân lại, ánh mắt lướt qua mặt Bành Khoan.Bành Khoan có chút xấu hổ, Lương Lượng chạy mất trong tay hắn ta, nếu như lần đầu tiên bắt được hắn không thả ra thì Lương Lượng chạy sao nổi.Chuyện này nếu Liễu Tuấn muốn truy cứu, Bành Khoan sẽ phải chịu trách nhiệm.- Bành Khoan, phái người khống chế Tôn Đại Vận.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi quyết định, y vốn có nghi ngờ với Tôn Đại Vận, kẻ này ăn mặc đồ công nhân hẳn là chỉ giả bộ, trên tay còn đeo nhẫn vàng to như vậy.

Xã hội thời đó nam nhân đeo nhẫn không nhiều, đừng nói là nhẫn vàng, huống chi Tôn Đại Vận lúc đầu nói chuyện với y thái độ có chút thiếu tự nhiên.Nói không chừng có vẫn đề thật.- Vâng thưa Liễu bí thư.Bành Khoan khép chân đứng nghiêm, cung kính đáp.Liễu Tuấn dặn:- Chú ý sách lược, phải ngầm khống chế.- Đã hiểu!

Xin liễu bí thư yên tâm.Lúc này không thể làm mâu thuẫn sâu thêm.Liễu Tuấn hỏi Đậu Dĩ Đức:- Người bị thương đưa tới bệnh viện nào?- Bệnh viện trong huyện...vào đó gần hơn bệnh viện nhân dân một chút.- Lão Đậu, ở lại công ty, Bành Khoan, đồng chí và tôi tới bệnh viện.Đậu, Bành vâng lời.Chiếc xe Audi vừa mới đi tới cửa bệnh viện, điện thoại của Liễu Tuấn lại vang lên.Thôi Phúc Thành hỏi ngay không chào hỏi:- Liễu bí thư đã biết công ty điện cơ xảy ra xung đột đổ máu chưa?Liễu Tuấn cười:- Tôi đang ở Cty điện cơ, thị trưởng cũng biết rồi sao?- Tôi đang tới...Văn phòng Thai tỉnh trường thông báo cho tôi.Liễu Tuấn lại cười, Thai Duy Thanh sau khi biết việc này thông báo cho Thôi Phúc Thành mà không báo cho Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng người này, quan niệm đẳng cấp rất nặng.

Có điều thái độ của Thôi Phúc Thành khiến Liễu Tuấn hài lòng, vừa biết được tin là tới ngay, ở trên xe gọi điện cho y, có thể thấy quan hệ giữa hai người không còn khoảng cách nữa, Thôi Phúc Thành đã cho rằng chuyện của Liễu Tuấn là chuyện của hắn.- Thị trưởng, hiện giờ tôi đang tới bệnh viện huyện Ngọc Tây thăm người bị thương, công ty điện cơ tạm thời không còn vấn đề gì nữa.- Vậy được, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.Nghe ngữ khí bình tĩnh của Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành yên tâm lại, Thai Duy Thanh vừa mới tới, Cty điện cơ xảy ra việc này, đúng là làm Thôi Phúc Thành tức giận, sự kiện quần chúng xưa nay nói lớn cũng được nói nhỏ cũng xong, quan trọng là phải xem ý tứ bên trên thế nào.Mà dù là Thai Duy Thanh, hay là Cù Hạo Cẩm sắp tới, xem chừng đều chẳng "tử tế" gì.Thôi Phúc Thành tới bệnh viện sẽ cần một chút thời gian, Liễu Tuấn tới trước cũng không đợi, đi thẳng vào thăm công nhân bị thương.

Chuyện này vốn có chút kỵ húy, theo lý Liễu Tuấn phải đợi cấp trên tới mới cùng đi thăm người bị thương.Có điều với quan hệ hai người, không nhất thiết quá chú trọng chuyện nhỏ nhặt nữa.Bên ngoài phòng mổ, Liễu Tuấn đang thấy Trương Văn Ba thấp thỏm lo âu.- Liễu bí thư.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Trương Văn Ba lộ vẻ hổ thẹn, có lẽ cho rằng mình phụ sự kỳ vọng của Liễu bí thư, để xảy ra chuyện này.- Tình hình thế nào?Liễu Tuấn không nổi giận, chỉ hỏi thăm tình hình.- Tổng cộng có 5 người bị thương, 4 người vấn đề không lớn, thương nhẹ, đã được xử lý.

Chỉ có người tên Hàn Minh bị thương ở đầu, bác sĩ nói trong đầu chảy máu, đang phẫu thuật.Liễu Tuấn cau mày.Xuất huyết nội là rất nghiêm trọng, làm không khéo có thể thành án mạng, xung đột đổ máu đã khó giải quyết rồi, truyền đi ảnh hưởng không tốt, nếu còn có người chết, càng tồi tệ.Liễu Tuấn hỏi:- Hàn Minh là ai?- Nhân viên phòng bảo vệ, 38 tuổi.Trương Văn Ba thuận miệng đáp:- Căn cứ vào tình huống mà xét, Tôn Đại Vận dẫn công nhân muốn xông vào văn phòng công ty, Hàn Minh tới ngăn cản, hai bên liền va chạm, khung cảnh rất hỗn loạn, không biết là ai ra tay trước, kết quả Hàn Minh bị đánh trúng đầu.Liễu Tuấn quay lại bảo Vu Hoài Tín:- Đi mời viện trưởng lại đây.Vu Hoài Tín đáp lời rồi rảo bước đi thi hành.- Liễu bí thư, tôi...Tôi công tác không tốt, bí thư phê bình tôi đi...Trương Văn Ba cúi đầu xuống, nói rất bất an, Trương Văn Ba rất khâm phục Liễu Tuấn, là một lãnh đạo làm việc thực, tuổi trẻ dũng cảm lại vô cùng chính trực, hiện giờ để công ty xả ra chuyện như thế, hcắn tự cảm thấy không làm tròn phận sự.Liễu Tuấn khoát tay.Căn cứ theo tình huống hiện thời phân tích, nếu như có kẻ giật dây đằng sau thì không thể trách Trương Văn Ba và Đậu Dĩ Đức, Liễu Tuấn không phải loại lãnh đạo giận cá chém thớt.Không lâu sau, viện trưởng và hai người khác theo Vu Hoài Tín vội vã chạy tới, đứng lại cách Liễu Tấn mấy bước.Vu Hoài Tín giới thiệu:- Bí thư, đây là Lý viện trưởng bệnh viện.- Xin chào Lý viện trưởng, tôi là Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.- Xin chào, xin chào Liễu bí thư.Lý Viện trưởng nắm chặt tay Liễu Tuấn, lắc liên tục, vẻ mặt có chút kích động.- Lý viện trưởng, hiện giờ trong phòng phẫu thuật là cán bộ Hàn Minh của công ty điện cơ Ngọc Tây, đầu bị thương, theo chuẩn đoán quý bệnh viện thì xuất huyết trong đầu.

Tôi muốn tìm hiểu, loại tình hình thế này, tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.Lý viện trưởng trịnh trọng đáp:- Liễu bí thư, đang phẫu thuật thì khó xác định, có điều chúng tôi đã phái bác sĩ ngoại khoa tốt nhất chủ trì, phương diện kinh nghiệm rất phong phú.

Bệnh nhân xuất huyết trong đầu chúng tôi đã gặp rất nhiều ca, theo trước kia mà xét, tỉ lệ thành công rất cao, có trên 80% người bệnh khỏi hẳn.Liễu Tuấn gật đầu.Xem ra vị viện trưởng này cũng là cán bộ khá cẩn thận, không kết luận bừa, Liễu Tuấn luôn có thiện cảm với những cán bộ như thế.- Lý viện trưởng, mong bệnh viện toàn lực cứu chưa, tính mạng quần chùng là ưu tiên hàng đầu.- Vâng, Liễu bí thư yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.Liễu Tuấn trầm ngâm một lát rồi hỏi:- Có cần bệnh viện thành phố chi viện không?Lý viện trưởng mặt hơi thiếu tự nhiên, nghĩ một chút rồi nói:- Liễu bí thư, hiện giờ đang phẫu thuật, chuyên gia thành phố tới tạm thời khó tiếp nhận...Liễu Tuấn hiểu, xem ra tỉ lệ thành công là rất cao, nếu không Lý viện trưởng không tùy tiện từ chối thành phố chi viện.Đang nói chuyện thì hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, một đôi phóng viên nam nữ vội vã chạy tới, nữ phóng viên cầm microphone, nam vác camera, trong dáng vẻ thì là phóng viên truyền hình.Không đợi Liễu Tuấn ra lệnh, Vu Hoài Tín và Tiết Chương Dịch đồng thời chắn giữa hành lang.Vu Hoài Tín nghiêm mặt quát:- Các người muốn làm gì?Phóng viên nữ tuổi chừng trên hai mươi, có lẽ là chạy quá vội, hơi thở dốc, nói:- Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình, nghe nói công ty điện cơ Ngọc Tây phát sinh sự kiện quần chúng nghiêm trọng, có người bị thương, đặc biệt tới phỏng vấn...Còn anh là ai?

Tại sao ngăn cản chúng tôi.- Xin lỗi, chuyện này đang trong quá trình xử lý, không thể phỏng vấn.Vu Hoài Tín nhận ra nữ phóng viên này là người chủ trì chuyên mục tin tức đài truyền hình, tên Tằng Thiến, ở thành phố coi là danh nhân, có điều lúc này Vu Hoài Tín mặc xác cô ta là ai, sự kiện này rất dễ xảy ra cả làn sóng theo dây chuyền, Vu Hoài Tín tất nhiên phải ngăn cản.Hiện giờ kiểm sát thông tin đã không còn nghiêm ngặt như trước kia nữa, đài truyền hình, báo chí, chủ quyền lớnn hơn rất nhiều, tính tích cực săn tin tăng lên nhiều.- Anh là ai?

Anh có thể tự quyết định được sao?Tằng Thiến rõ ràng không nể mặt Vu Hoài Tín, trừng mắt lên rất khó chịu.Không phải ai cũng có thể lên mặt với phóng viên truyền hình.- Phóng viên Tằng, đài truyền hình thành phố cũng chịu sự lãnh đạo của thành ủy chứ?

Thành ủy đang xử lý việc này, còn chưa có kết quả, không được phỏng vấn.Chưa có chỉ thị của Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín không tiết lộ thân phận, có điều hắn đi theo Liễu Tuấn trên hai năm, dần dần hình thành khí thế uy nghiêm nhất định, mặc dù trước mặt Liễu Tuấn không phát hiện ra, nhưng với người ngoài thì khác, ngôn từ rất mạnh mẽ tự tin.- Thành ủy cũng không thể cấm phóng viên phỏng vấn?

Tự do thông tin là gì anh có hiểu không?Tằng Thiến vẫn không nể mặt:- Hơn nữa anh là ai, anh đại biểu được cho thành ủy à?Liễu Tuấn đứng ngoài quan sát, trong lòng cười nhạt.Có chút thời gian như vậy mà ngay cả phóng viên truyền hình cũng biết, chuyện này ngày càng rõ ràng là có kẻ giật dây, chính vì thế càng phải cẩn thận ứng phó.Thấy hai người kia nổ ra tranh cãi, Liễu Tuấn đi tới nói:- Phòng viên Tằng, tôi là Liễu Tuấn, phó bí thư thành ủy, chuyện này thành ủy đang xử lý, tạm thời không thể phỏng vấn.Tằng Thiến không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, cô ta từng thấy Liễu Tuấn ở trên hội nghị thành phố, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.- Xin chào Liễu bí thư.Dù sao cô ta là phóng viên, đi nhiều gặp nhiều, đối diễn với Liễu Tuấn không hề bối rối, tự nhiên đưa tay ra bắt tay Liễu Tuấn:- Liễu bí thư, chúng tôi muốn tìm hiểu sự kiện...Liễu Tuân khoát tay ngăn lại, hỏi:- Phóng viên Tằng, đài truyền hình làm sao biết được tin?- Chúng tôi nhận được điện thoại của quần chúng.Liễu Tuấn gật đầu."

Quần chúng" quả nhiên có người "tốt".- Phóng viên Tằng, chuyện này đang xử lý, còn có người bị thương đang cấp cứu, tất cả hãy lấy cứu người làm trọng, được chứ?

Đợi chuyện có kết quả rồi, đài truyền hình hãy phỏng vấn Chương 917: Khả năng phản ứng dây chuyềnĐối diện với vị phó bí thư thành ủy trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, trong lòng Tằng Thiến có vài phần kích động, trước kia trên hội nghị thấy Liễu Tuấn, cô ra đã rất tò mò, luôn muốn tìm cơ hội tiếp cận Liễu Tuân.

Không phải cô ta có "ý đồ" gì với Liễu bí thư, thuần túy là muốn thỏa lòng hiếu kỳ thôi, nhất là những người làm tin tức, lòng hiếu kỳ càng mạnh hơn người thường.Nếu là cán bộ lãnh đạo khác, phóng viên truyền hình muốn tiếp cận thương không từ chối, dù sao hiện giờ khác xưa rồi, chỉ vùi đầu làm việc không được, "làm chăm chẳng bằng làm khéo", làm ra thành tích chưa đủ, còn phải kịp thời tuyên truyền.

Liễu bí thư thì ngoại lệ, không thiện cảm gì mấy đơn vị truyền thông, rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn.Nghĩ chút thôi có thể hiểu được, người ta có chỗ dựa quá lớn, thế thịnh khó giữ, bình thường làm việc phải chú ý một chút, chỉ cần làm ra thích tích, còn cần truyền thông phải tâng bốc sao?

Các đại lão bên trên đang mong đợi cớ cấp vị trí cho y kìa.Có thể nói đối với loại nha nội có năng lực như Liễu Tuấn mà nói, kẻ địch lớn nhất là tuổi tác, dưới thể chế chính trị trong nước, kinh nghiệm vẫn là thứ cực kỳ quan trọng.- Liễu bí thư, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân và quá trình sự việc, không nhất định...sẽ phát ra truyền hình...Bị ánh mắt ôn hòa của Liễu Tuấn liếc qua, Tằng Thiến vốn hết sức tự tin cũng có chút luống cuống, ma xui quỷ khiến thế nào nói ra một câu không hợp quy củ.Quả nhiên, đôi mày rậm của Liễu bí thư chau lại, có vẻ không vui.Chả lẽ Liễu bí thư sợ các ngươi lan truyền đi sao?Nghe đồn Liễu bí thư có giao tình rất sâu với trưởng phòng tuyên truyền thành ủy Dương Nguyên Ích, là chiến hữu trong cùng chiến hào, đài truyền hình có ai dám đắc tội với Dương Nguyên Ích?- À, vậy, Liễu bí thư, à...Chúng tôi lần khác sẽ trở lại...Tằng Thiến nói lẫn lộn hết cả.Liễu Tuấn gật đầu.Chính đang nói chuyện thì Thôi Phúc Thành rảo bước đi tới.

Liễu Tuấn tiến lên bắt tay, Thôi Phúc Thành liếc mắt tóm được Tằng Thiến, càng tức giận nói:- Tiểu Tằng, ai bảo đài truyền hình tới đây?

Làm càn!Đài truyền hình phỏng vấn Thôi Phúc Thành nhiều lần, nên hắn khá quen thuộc Tằng Thiến.Gò má xinh xắn của Tằng Thiến ửng hồng.Hôm nay đúng là xúi quẩy, vô tình đắc tội với Liễu bí thư, hiện giờ ngay cả thị trưởng cũng khó chịu rồi.- Ha ha, thị trưởng, cũng không thể trách các đồng chí đài truyền hình được, lấy tin là chức trách của bọn họ mà.Liễu Tuấn giải vây giúp Tằng Thiến một câu:- Nghe nói đài truyền hình cũng nhận được điện thoại phản ánh của quần chúng.Mắt Thôi Phúc Thành ánh qua một vẻ sắc bén, rồi khôi phục bình tĩnh, xua tay với Tằng Thiến.

Cô ta và người quay phim vội cúi chào hai vị lãnh đạo, rầu rĩ bỏ đi.Nếu là bình thường Thôi thị trưởng vô cùng khách khí với bọn họ, xem ra chuyện hôm nay không tầm thường.Thôi Phúc Thành hỏi qua tình huống, Lý viện trưởng choáng váng không ngờ cả thị trưởng cũng tới, lại báo cáo lần nữa.Thôi Phúc Thành dặn dò vài câu rồi cùng Liễu Tuấn đi ra ngòai.Tới cổng, Thôi Phúc Thành nói:- Liễu bí thư, ngồi cùng xe với tôi quay về đi.Liễu Tuấn gật đầu:- Được.Lên xe rồi Thôi Phúc Thành nói:- Có kẻ giở trò đằng sau.Với sự lọc lõi của hắn, nhìn một cái là biết ngay vấn đề không đơn giản như bề ngoài, Liễu Tuấn kể qua tình hình ở Cty điện cơ.- Nói như thế khả năng là Lương Lượng giở trò?Thôi Phúc Thành mặt dãn ra, nói nhẹ nhõm hơn, nếu như chỉ là một tên tội phạm bỏ trốn giở trò, vấn đề không phức tạp, cho dù trước kia khi Lương Lượng còn chưa bị truy nã cũng hoàn toàn chẳng đáng để vào mắt cán bộ cấp bậc như Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn, khỏi nói hiện giờ là tên tội phạm bỏ trốn.Liễu Tuấn nói:- Hiện giờ không thể khẳng định, tôi đã yêu cầu Bành Khoanh bắt tay điều tra rồi.- Bành Khoan có tin được không?Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Thôi Phúc Thành hiểu ý, hiện giờ chỉ có một dự đoán là Lương Lượng gây chuyện thôi, không thể khẳng định.

Nếu đúng thế thì không cần sợ, nhưng cũng không thể lơ là, hiện giờ tình thế phức tạp, Liễu Tuấn và hệ Trì An Phong có khúc mắc, Hà Duyên An đã điều đi, ai mà biết đám Mạnh Kế Lương có thừa cơ thọc vào không?

Thậm chí trong chuyện này có bóng dáng đám Mạnh Kế Lương cũng chưa biết chừng.Đinh hệ cũng không phải không có khả năng.Phức tạp rồi.- Thị trưởng, khoản bồi thường của cán bộ nghỉ việc Cty điện cơ cần phải trả đù, có thể còn thiếu chừng 4 triệu nữa.Liễu Tuấn bỏ vấn đề kẻ phía sau qua một bên.- 4 triệu không đáng ngại, Liễu bí thư bảo bọn họ cáo lên đi, tôi sẽ nói với cục tài chính, hẳn không phải vấn đề lớn.Thôi Phúc Thành thì không để ý lắm tới vấn đề này, cho dù trước kia khi hắn cực kỳ yếu thế, cục tài chính vẫn khá phối hợp với phê duyện của hắn, đây là quyền hạn cơ bản của thị trưởng, dù cục trưởng cục tài chính do một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên cũng không thể phạm kỵ húy rõ ràng như thế.

Giờ hắn là cán bộ phó bộ, ở chính phủ có tiếng nói khá lớn, cục tài chính càng không có dúng khí tùy tiện chốn đối chỉ thị của thị trưởng.Lý Huệ lần trước "làm trò" với Liễu Tuấn, đã thành công dựng lên uy tín của mình rồi khôn khéo lui lại ngay, không xen vào cuộc đấu tranh giữa Đinh Ngọc Chu cùng Thôi Liễu nữa, ung dung bên ngoài.

Vì thế hiện giờ trên thường ủy Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu không thể chiếm vững ưu thế quá bán, còn về cuộc họp văn phòng bí thư càng như thế.

Cục tài chính mà dám đối đầu với Thôi Phúc Thành là bằng vào hai tay đâng mũ ô sa lên.Liễu Tuấn thì không thoải mái như vậy, day day đầu nói:- Thị trưởng, chỉ mỗi một Cty điện cơ thì không đáng nói, tôi lo các xí nghiệp cài cách khác, cộng gộp hết lại khoản bồi thường phải tới 5 trăm triệu, hiện giờ mới chỉ trả 2,3 trăm triệu thôi, còn thiếu rất nhiều.Sắc mặt Thôi Phúc Thành nghiêm lại.Thiếu tới 2,3 trăm triệu, đối với tài chính Tphố Ngọc Lan hiện nay mà nói không phải chuyện nhẹ nhàng, nhất là gần cuối năm rồi, phải tiêu tiền khắp nơi.

Thôi Phúc Thành không có phép biến ra số tiền này nên không tiện tỏ thái độ.- Mặc kệ vậy, trước tiên xử lý xong chuyện công ty Ngọc Tây hãy nói.Liễu Tuấn quyết định....Trong gian phòng hào hoa nhất của Thúy lam chi dạ có tới bốn vị khách.Hai vị Cận nha nội, Liễu nha nội đều là khách quen cả rồi, ngoài ra có một vụ khá trẻ, phục vụ cũng đã thấy nhiều lần, còn nhớ là họ Hoa, bạn của Cận công tử, nghe nói có cha làm quan lớn trên tỉnh.

Vị cuối cùng không quen, tuổi chừng bốn mươi, khí độ giống Liễu nha nội, cực kỳ trầm ổn lại có quan uy, có thể thấy lai lịch lớn, nghe bọn họ xung hô với nhau thì người này là Lý thị trưởng.Hoa Viễn Hàng chẳng ngạc nhiên gì khi Cận Hữu Vi mời đi tiêu khiển, hai người vốn là bạn bè rất tốt, hắn còn theo Cận Hữu Vi làm ăn tí chút, ví như là cổ đông nhỏ trong mấy công ty của Hạ Hâm Xương, trộn lẫn trong danh nghĩa của Cận Hữu Vi, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn kiếm được hai ba chục vạn, Hoa Viễn Hàng rất khâm phục Cận Hữu Vi.Hào hứng chạy tới nhưng thình lĩnh gặp phải Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng hơi giật mình, có điều chỉ hơi thôi, hắn đã nghe nói Cận nha nội và Liễu nha nội quan hệ không tệ.Chuyện này bình thường, chẳng ai nói giữa các nha nội không thể có tình hữu nghị.

Nhất là hai người cha của Liễu Tuấn cùng tiến vào vòng quyền lực trung tâm, Cận Hữu Vi làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn là rất nên.Nhưng thấy cả Lý Huệ nữa thì Hoa Viễn Hàng giật mình.Không lâu trước đó chẳng phải hai người này như nước với lửa sao?

Thế nào lại cùng nhau đi tiêu khiển rồi?

Đây đâu phải là xã giao, đối với quan viên cấp bọn họ tới nơi giải trì thế này phải rất chú ý, nếu là đồng nghiệp thông thường, xã giao bên ngoài tuyệt đối không bao giờ tới nơi này.Chuyện này rốt cuộc là thế nào, Hoa Viễn Hàng không sao hiểu nổi.Dù sao thân phận của hắn chỉ là một trại trưởng trại giam, nếu bỏ qua cha hắn là bí thư chỉnh pháp ủy tỉnh, thì hắn chỉ là bình dân nếu so với Liễu Tuấn, người chưa thực sự dấn thân vào quan trường thì không hiểu nổi chuyện vòng vo trong đó.Có điều chắc chắn hiện giờ Lý - Liễu không còn đối lập nữa, mà lại còn quan hệ khá hòa hợp.Xem ra trong quan trường đúng là tất cả chỉ xoay quanh lợi ích.Liễu Tuấn tới Thủy lam chi dạ thì dù Kiều Kiều có đang phục vụ cho khách cũng phải lập tức dừng lại, tới phục vụ cho Liễu Tuấn, đó là hoa Hạ Hâm Xương căn dặn.Hơn nữa mỗi lần phục vụ cho Liễu Tuấn, Kiều Kiều được trả gấp đôi.Từ đó có thể thấy Hạ Hâm Xương rất có thủe đoạn, như thế Kiều Kiều khi phục vụ cho Liễu bí thư càng t tâm tận lực.Hoa Viễn Hàng cũng có thợ mát xa riêng.Chỉ có Lý Huệ lần đầu tới đây, Cận Hữu Vi cười hỏi:- Anh Lý thích loại hình nào?

Đẫy đà một chút hay thon thả một chút.Lý Huệ chưa trả lời, Liễu Tuấn đã mắng:- Cận Hữu Vi, làm cái gì thế?

Chỉ một thợ mát xa thôi, đẫy đà với thon thả cái gì?

Tuyển hoa hậu à?Cận Hữu Vi phất tay, nói rất khinh thường:- Nói với cậu tốn công!

Cậu không chơi không đại biểu cho người khác cũng không chơi!

Thôi, thôi, bảo Hạ Hâm Xương gọi thêm vài món, anh Lý tự chọn nhé.Lý Huệ lắc đầu cười khổ, Cận nha nội vẫn mồm miệng không có nắp như thế Chương 918: Lựa chọn khác nhauLý Huệ tất nhiên không đi chọn thợ mát xa, thuận miệng gọi một số, quản lý liền đưa người tới.Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện thợ mát xa của Cận Hữu Vi đã đổi người, lấy làm lạ hỏi:- Cận Hữu Vi, Hiểu Xuân đâu?Cận nha nội liếc xéo y, cười đểu:- Sao, nhớ rồi à?

Nếu cậu thích Hiểu Xuân thì phải nói trước chứ, giờ thì muộn rồi, tôi nạp thiếp rồi.Liễu Tuấn hiểu ra, vừa tức mình vừa buồn cười, mắng:- Làm bậy.- Này, tôi hoàn toàn làm theo quy củ của cậu đó, không phải cậu nói muốn động vào cũng được, nhưng động vào là phải chịu trách nhiệm sao?

Tôi không nhịn được đụng rồi, đương nhiên là phải thu nạp, sao nào, làm đúng quy củ cũng bị mắng à?Cận Hữu Vi làm om sòm lên.Liễu Tuấn lắc đầu, mặc xác hắn.Tiểu cô nương đơn thuần từ vùng núi tới như Hiểu Xuân, không may lưu lạc tới chốn ăn chơi kết cục được định trước.

Cận Hữu Vi có chút lăng nhăng ra thì không tệ, Hiểu Xuân được theo hắn, có lẽ là kết cục tốt nhất rồi.Kiều Kiều trong mắt lộ vẻ hâm mộ.Những cô gái mát xa ở đây làm vợ bé cho người ta nhiều lắm, Hiểu Xuân làm việc không lâu, đã gặp được nha nội trẻ tuổi có quyền thế như Cận Hữu Vi, đúng là gặp phải vận may lớn, các chị em khác quá nửa là phải theo các lão già khú đế.Hoa Viễn Hàng cũng là người trầm tính, đám Cận Hữu Vi không lên tiếng nói chuyện chính, hắn cũng không nói, chỉ hưởng thụ xoa bóp.Phải nói Thúy lam chi dạ là chốn ăn chơi xoa hoa quy mô nhất Ngọc Lan, các cô gái ở đây chẳng những xinh đẹp gợi cảm, mà tài nghệ cũng cao hơn nơi khác một bậc, làm xoa bóp ở đây sướng hơn.Huống chi Hạ Hâm Xương biết trong phòng toàn là nhân vật lớn, nên chọn những thợ hàng đầu, không tới một tiếng, bốn vị lão đại đã toàn thân thư thái.Cận nha nội được thợ mát xoa dẫm ở dưới chân, rên hừ hừ nói:- Này...Viễn Hàng, cậu nói nhà giam các cậu trống một chỗ phó giám ngục, sao, có thể tranh được không?Chuyện này Hoa Viễn Hàng đúng là nói với Cận Hữu Vi, khi đó lánh đạo trại giam tỉnh cũng nói chuyện với hắn rồi, tài liệu cũng đã báo lên trên, ai cũng cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền.Không ngờ nhắc tới chuyện này, Hoa Viễn Hàng tức giận, mặt mày nhăn như bị, nói:- Đừng nói nữa, mất hứng.Cận Hữu Vi ngạc nhiên thốt lên:- Sao, lão Tương ở sở tư pháp ghê vậy à?Tất nhiên lão Tương là nói Tương sở trưởng của sở tư pháp rồi.Không trách được Cận Hữu Vi ngạc nhiên như thế, cha Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp ủy, vị Tương sở trưởng này dám bỏ qua tài liệu tiến chức của Hoa Viễn Hàng, gan đúng là không nhỏ.Hoa Viễn Hàng hầm hừ:- Chẳng liên quan gì tới lão Tương, ông già nhà thôi không chịu, còn mằng cho Tương sở trưởng một trận, nói con trai của Hoa Quân Đình thì được ưu đãi đặc biệt à?...Cận Hữu Vi chép miệng, lắc đầu nói:- Hóa ra ông cụ nhà cậu cũng là cũng cổ hủ chả kém gì ông cụ nhà tôi.Lắc đầu một hồi, Cận Hữu Vi hoài nghi nói:- Không đúng, ông cụ nhà cậu bình thường đâu giống loại người đó, vả lại còn trẻ hơn ông cụ nhà tôi bảy tám tuổi cơ mà.Hoa Quân Đình hình tượng công chúng là khá mạnh bạo dám nghĩ dám làm, khác biệt rất lớn với Cận Tú Thật thận trọng vững chức, không ngờ vấn đề đối đãi con cái lại nghiêm túc như thế.- Khục!

Đó là vì...Hoa Viễn Hàng chỉ nói nửa câu, ánh mắt liếc qua mặt Liễu Tuấn rồi ngậm miệng lại.Liễu Tuấn mỉm cười.Hoa Quân Đình không phải không muốn con mình tiến bộ, nhưng thời kỳ thực sự quá mẫn cảm, phải thận trọng.

Nghiêm Ngọc Thành vừa nhậm chức bí thư chính pháp ủy TW, ai biết Nghiêm chính cục sẽ có hành động gì?

Trước ay quan lớn nhậm chức luôn phải lập uy, Hoa Quân Đình không muốn mình trở thành nạn nhân.Lý Huệ từ đầu tới giờ không lên tiếng đột nhiên lại nói:- Hoa khoa, tôi thấy Hoa bí thư không muốn anh tiến bộ cũng tốt.

Mọi người là bạn bè cả, tôi nói thật nhé, hệ thống trại giám chẳng phải là đơn vị có gì đáng lưu luyến, theo tôi điều ra đi.Hoa Viễn Hàng sáng mắt lên, nói có chút gấp gáp:- Lý thị trưởng có thể điều ra được không?Quả thực Hoa Quân Hàng ngán trại giam tới tận cổ rồi, chính khoa trưởng trại giam, với người bình thường mà nói là chức vụ không tệ rồi, cũng uy phong lắm, dù sao cũng quản lý mấy nghìn người, dù là phạm nhân nhưng muốn có chút "chất béo" cũng rất dễ.

Nếu như không muốn tiến bộ, thì sống rất thư thái, nhưng nếu hắn cứ mãi dây dưa với cảnh sát giám ngục bình thường đời một ngày Hoa Quân Đình nghỉ hưu, hắn sẽ chẳng đáng một xu.Hắn đâu giống Cận Hữu Vi, có gia sản bạc triệu, dù ông già có lui về vẫn có thể ung dung làm phú ông.Nếu có thể điều đi thì biển trời thênh thang rồi.Lý Huệ cười:- Chuyện do người làm mà, Liễu bí thư thấy thế nào?Liễu Tuấn cười:- Chỉ cần Viễn Hàng muốn thì vấn đề không lớn.- Này Liễu Tuấn, đây là chuyện tốt, cậu lộ ra chút đi, định an bài Viễn Hàng tới đâu?

Tệ quá là không được đâu nhé.Cận Hữu Vi liền xen vào góp vui.Liễu Tuấn lơ đễnh nói:- Cục tư pháp thành phố có trống một vị trí phó cục trưởng, không biết Viễn Hàng có hứng thú không?Hoa Viễn Hàng tức thì kích động.Cục trưởng cục tư pháp cấp bậc là phó xử, mặc dù là cùng hệ thống chính pháp, cục tư pháp quyền lực không hiển hách nhưu bên công kiểm pháp (công an - Kiểm sát - Tư pháp), nhưng so với chính khoa giám ngục thì tuyệt đối là một bước lên trời.

Chưa nói quyền lực ra sao, nhưng đất trời rộng lớn hơn nhiều rồi, công kiểm pháp tùy thời có thể giao lưu nội bộ mà, chỉ cần Hoa Viễn Hàng nhảy ra khỏi thệ thống trại giam, tới thành phố Ngọc Lan, Lý Huệ hoặc Liễu Tuấn ngoắc tay một cái, lập tức có thể đổi sang vị trí thực quyền.Có điều Hoa Viễn Hàng không thẹn con cháu thế gia, kích đồng thì kích động, nhưng không tới mức lộ ra bộ dạng quá khó coi.- Liễu bí thư, nếu có thể tới cục tư pháp thì đương nhiên là tốt rồi, có lên được phó cục trưởng hay không không quen trọng.Hoa Viễn Hàng cố áp chế kích động, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói:- Viễn Hàng, cậu nói thế là coi thường người khác đấy, trước mắt cậu là một phó bí thư thành ủy, một phó thị trưởng thường vụ, phải một chức phó xử mới đáng mở miệng chứ?

À, lôi cậu từ trại giam ra nhét vào một chức khoa trưởng nho nhỏ cục tư pháp lại chẳng mất mặt à?Cận Hữu Vi không tán đồng.Hoa Viễn Hàng cười, không nói nữa, hắn chẳng có "đạo đức cao vời" như Hoa Quân Đinh, nếu vờ vịt khiêm tốn mấy câu, Liễu Tuấn và Lý Huệ điều ngang chức cho hắn thật thì hối cũng không kịp.Khi xoa bóp, Cận Hữu Vi cố ý ngồi ở gần Liễu Tuấn, nhỏ giọng hỏi:- Này Liễu Tuấn, cần gì phải chia ra hai bước?

Cậu cứ điểu thẳng Viễn Hàng tới cục công an khu Trường Hà làm phó cục trưởng không phải cũng thế cả sao?Liễu Tuấn trước kia lộ ý tứ với hắn là điều Hoa Viễn Hàng tới chi cục công an khu Trường Hà, tuy cấp bậc hành chính giống cục tư pháp, nhưng cùng là phó cục trưởng thì quyền lực thực tế khác nhau quá xa.Liễu Tuấn cười:- Không thể đi quá nhanh, phải xem suy nghĩ của Hoa bí thư ra sao, hiện giờ chưa nắm bắt được.Cận Hữu Vi gật đầu.Hoa Quân Đình trước kia là người cùng phe với Cận Tú Thật nhưng Cận Tú Thật sắp lui về tuyến hai rồi, ông ta còn giữ sự nhất trí với Cận Tú Thật hay không thì khó nói.

Cận Tú Thật lựa chọn hợp tác với Liễu Tuấn là vì tiền đồ sau này của Lý Huệ và Cận Hữu Vi, nhưng Hoa Quân Đình còn tại vị, thì suy nghĩ đầu tiên là vị trí của mình, còn về Hoa Viễn Hàng vẫn khá trẻ, Hoa Quân Đình ngồi vững thì không cần phải gấp.Nếu như Liễu Tuấn điều Hoa Viễn Hàng tới khu Trường Hà thì bước tiến quá nhanh, sợ rằng Hoa Quân Đình bất an, sinh ra biến cố thì ngược lại đâm hỏng chuyện.Thế cục chưa rõ, ai chẳng đặc biệt cẩn thận.- Liễu Tuấn cậu có coi vấn đề này quá nghiêm trọng không, chỉ là mấy tên công nhân gây chuyện thôi mà?

Toàn tỉnh cải cách quốc xĩ có đâu không có chuyện này?

Cần khẩn trương thế không?Hiện gờ hắn và Liễu Tuấn có thể nói là chiến hữu cùng một con thuyền, nên nói năng không cần cố kỵ.

Thực ra Cận Hữu Vi rất có thiện cảm với Liễu Tuấn, nhận thấy người này đầu óc tỉnh táo, hiếm có nhất là rất nghĩa khí với bạn vè, chỉ cần là người của y, nếu chiếu cố được là sẽ làm hết sức.Giống như hai cha con họ đã nói chuyện, nếu Cận Hữu Vi có thể kết giao tốt với Liễu Tuấn là vận may cả đời, vì thế công tác của Liễu Tuấn gặp trở ngại, Cận Hữu Vi cũng quan tâm.Liễu Tuấn thở dài:- Anh cho rằng tôi muốn khẩn trương à?Cận Hữu Vi im lặng.Hắn cũng biết đây là kế vẹn toàn của Liễu Tuấn, không có chuyện gì thì tốt nhất, còn nếu có kẻ muốn thừa cơ ra tay với Liễu Tuấn thì cũng không tới mực hoàn toàn không có phòng bị.

Ở quan trường nếu cứ mang hi vọng gặp may thì sẽ chết thế nào cũng chẳng hiểu.Thật lâu sau Cận Hữu Vi mới thở ra một hơi dài, bĩu môi nói:- Cho nên tôi mới bỏ quan trường, quá nhiều chuyện phiền lòng!

Kiếp người sống được mấy chục năm, sao không sống cho khoan khoái!Liễu Tuấn liếc nhìn hắn.- Được, được, được, coi như tôi nói sai.Cận Hữu Vi giơ tay nói:- Định nói, chim sẻ sao hiểu chí đại bàng phải không?Liễu Tuấn vỗ vai hắn, cười nói:- Cận công tử quá khiêm tốn rồi, chẳng qua là lựa chọn khác nhau mà thôi Chương 919: Quy tắc trên quan trườngĐiều Hoa Viên Hàng làm phó cục trưởng cục tư pháp do thị trưởng Thôi Phúc Thành đề ra trên cuộc họp văn phòng bí thư thành ủy, cục tư pháp thuộc về quản lý của chính phủ, do hắn đề xuất ra thảo luận không coi là đột ngột.Đương nhiên chiếu theo trình tự bình thường, bổ nhiệm cán bộ phải do phòng tổ chức đề ra, cuộc họp văn phòng bí thư này cũng không phải là đề thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ, Thôi Phúc Thành làm thế hơi kỵ húy.Có điều Ngọc Lan nay khác rồi, Thôi Phúc Thành cũng không còn như xưa nữa, người người tạo nên ban bí thư thì hắn và Liễu Tuấn là đồng minh, ba người kia mỗi người có suy tính khác nhau, hơn nữa thông thường Điền Hoằng Chính khá nghiêng về phía Liễu Tuấn.

Sau đại hội thứ 15, bí thư trung kỳ ủy tiến vào ban thường ủy, thành một trong bảy cự đầu, đại biểu cho việc TW coi trọng công tác kỷ ủy, phương hướng chung mà nói, vị đại lão này cũng ủng hộ Nghiêm Liễu.- Thị trưởng, vấn đề điều chỉnh cán bộ, nên chăng đề hội nghị chuyên môn thảo luận.Thai Tiên Phong khéo léo đề ra ý kiến phản đối, mặc dù chỉ điều chỉnh một cán bộ cấp phó xử không quan trọng lắm, nhưng Thôi Phúc Thành không qua phòng tổ chức là vòng qua Thái Tiên Phong, hắn phản đối là bình thường.Thôi Phúc Thành chỉ cười không nói.Liễu Tuấn cười:- Thái bí thư nói rất có lý, nhưng nếu như đã để xuất ra rồi thì thảo luận một chút cũng được.

Tôi thấy dồng chí Hoa Viễn Hàng công tác tư pháp nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, theo tình hình phía bên trại giam truyền về, đồng chí Hoa Viễn Hàng năng lực công tác không tệ, đồng chí này điều vào cục công tác tôi cho rằng có lợi cho việc tăng cường kiến thiết cục tư pháp.Liễu Tuấn nói rất thỏai mái như đang nhắc tới một chuyện thường ngày vậy.Thái Tiên Phong mỉm cười, không phản bác nữa.Hắn đã tỏ thái độ phản đối rồi, không cần phải nhiều lời nữa, nói thế nào thì Hoa Viễn Hàng là co của Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành để ra tức là đã trao đổi với Hoa Quân Đình, nếu hắn phản đối quá tích cực khó tránh khỏi đắc tội với Hoa Quân Đình.Không đáng mạo hiểu vì một chức cấp phó xử nhỏ nhoi mà đi đắc tội với bí thư chính pháp ủy tỉnh.Đinh Ngọc Chu sắc mặt bình thản, nói:- Đồng chí Hoằng Chính có ý kiến gì.Điền Hoằng Chính nói:- Cục tư pháp thuộc về chính phủ, nếu Thôi thị trưởng thấy cần, tôi cũng không phản đối.Đinh Ngọc Chu gật đầu:- Được, lần sau đưa lên thường ủy thảo luận.Hôm sau trên cuộc họp thường ủy, Kim Lập Kỳ đề xuất ra ý kiến bổ nhiệm Hoa Viễn Hàng, mọi người hơi ngạc nhiên, vì cuộc họp này không phải thảo luận điều chỉnh cán bộ.Có điều những thường ủy khác chỉ bất ngờ, Mạnh Kế Lương thì lại buồn bực.Thân là bí thư chính pháp ủy, cục tư pháp thuộc quản lý của hắn, vậy mà bổ nhiệm phó cục trưởng lại không báo cho hắn biết trước, chuyện này làm thế là không được.Xem ra có kẻ ngày càng không coi Mạnh Kế Lương ra gì rồi.Đương nhiên, chẳng phải tới cuộc họp này mới biết tin, hôm qua văn phòng bí thư có thảo luận rồi, dù hắn chưa bao giờ tham gia họp, nhưng vẫn biết đại khái nội dung thảo luận.Vốn cho rằng Đinh Ngọc Chu và Thái Tiên Phong sẽ trao đổi với hắn sau cuộc họp, dù hắn có đồng ý hay không thì ít nhất vẫn phải theo trình tự chứ?Không ngờ chẳng ai nói với hắn mà đưa thẳng lên thường ủy.Mạnh Kế Lương nhướng mắt lên nhìn khắp một lượng từ Đinh Ngọc Chu tới Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính cuối cùng là Liễu Tuấn, năm vị chính phó bí thư đều thản nhiên không chút gợn sóng.Mạnh Kế Lương khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, chậm rãi lắc đầu.Tầng cấp này còn chơi những thủ đoạn trẻ con ấy, thật đúng là...Đinh Ngọc Chu và Thái Tiên Phong không trao đổi với hắn, tất nhiên là muốn hắn trút oán hận lên Thôi, Liễu.

Đề nghị này do Thôi Phúc Thành đề ra mà, còn Liễu Tuấn thì tỏ rõ ủng hộ.

Được lắm các người không trao đổi với tôi, vậy tôi không liên quan gì tới các người nữa.Có trách cũng không trách được tôi.- Các đồng chí có ý kiến gì về đề nghị này thì cùng thảo luận nào.Đinh Ngọc Chu nói theo thường lệ.- Tôi tán thành.Đinh Ngọc Chu vừa dứt lời, Mạnh Kế Lương đã lên tiếng.- Đồng chí Hoa Viễn Hàng tuổi còn trẻ, có chí phấn đấu, lại luôn làm việc trong hệ thống tư pháp, tôi thấy bổ nhiệm làm phó cục trưởng cục tư pháp là rất thích hợp, hi vọng sau khi đồng chí Hoa Viễn Hàng tới nhậm chứ, có thể mang lại tác dụng tốt cho việc tăng cường công tác kiến thiết tư pháp.Mạnh Kế Lương có thái độ như thế không ai bất ngờ gì.Trì An Phong khi còn tại vị, Hoa Quân Đình là sở trưởng sở công an, phó bí thư chính pháp ủy tỉnh, rất hòa hợp với Trì An Phong, vì thế Mạnh Kế Lương tùy không phải hệ Hoa Quân Đình, có điều Trì An Phong nghỉ hưu đã năm năm, Hoa Quân Đình còn tại vị, Mạnh Kế Lương biết phải lựa chọn thế nào.Hơn nữa ủng hộ Hoa Quân Hàng nhận một chức phó xử cục tử pháp chẳng an có ý kiến gì, Trì An Phong cũng không thể ý kiến.

Cùng thời gian trôi đi, ảnh hưởng của Trì An Phong với chính cục tỉnh đã ngày càng giảm bớt, Mạnh Kế Lương tới lúc có sự lựa chọn khác, dù sao hắn còn rất trẻ vừa hơn hơn bốn mươi.Nếu Mạnh Kế Lương đã tỏ thái độ rõ ràng như thế, kiến nghị này tất nhiên được nhất trí thông qua.Vì Hoa Viễn Hàng là cán bộ thuộc cục tư pháp tỉnh, cho nên dù kiến nghị được thông qua vẫn phải làm mọt số thủ tục điều động, thường mà nói chỉ là cho có mà thôi.

Chuyện này Thôi Phúc Thành đã thu được sự nhất trí của lão Tương rồi, "chuyện tốt" như thế lão Tương trừ gật đầu còn có ý kiến gì được nữa.Hoa Quân Đình không để con mình tiến bộ là việc của ông ta, Tương sở trưởng phải có thái độ gì là vấn đề nguyên tắc, không thể nhầm lẫn được.Hoa Viễn Hàng sau khi biết được kết quả thảo luận của thường ủy Ngọc Lan, tâm tình cực tốt.Liễu Tuấn làm việc đúng là miễn chê, rất nghĩ khí, chưa từng nói xuông.

Nhớ tới trước kia bản thân có chút phản cảm với người ta, Hoa Viễn Hàng có chút xấu hổ trong lòng, đợi sau khi nhậm chức phải mời một bữa cho ra trò để cám ơn.Hơn nữa sau khi điều tới cục tư pháp Ngọc Lan rồi, hắn thành cấp dưới của Liễu Tuấn, làm tốt quan hệ với lãnh đạo là đương nhiên.Có điều tâm tình tốt đẹp của Hoa Viễn Hàng đã tan biến như xà phòng khi nhìn thấy Hoa Quân Đình.Hoa Quân Đình nghiêm mặt ngồi trong phòng khách, âm u dễ sợ.- Ba.Hoa Viễn Hàng run run lên tiếng chào.Từ nhỏ hắn đã sợ cha, người xuất thân từ công an này, sát khí rất nặng.Hoa Quân Đình hừ một tiếng, lạnh lùng nói:- Giỏi đấy, cánh cứng cáp rồi.- Ba.Hoa Viễn Hàng lại gọi một tiếng, vẫn rất sợ hãi, nhưng trong giọng nói có chút bất mãn.

Dù sao hắn cũng đã trên ba mươi, thành gia lập nghiệp, không phải là đứa trẻ con năm xưa nữa.Hoa Quân Đinh nhìn con trai trừng trừng, ánh mắt rất lạnh.Hoa Viễn Hàng không nói nữa, cứ như thế đứng trước mặt cha, nhưng không cúi đầu, chỉ có điều không dám tiếp xúc với ánh mắt như điện của Hoa Quân Đình, còn người hơi run lên.Hoa phu nhân nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, đi vào phòng ngủ.Mấy chục năm rồi, ông già này vẫn cứ dùng thái độ như quân thù quân hằn với con trai, ai không biết còn tưởng Hoa Viễn Hàng không phải là con ruột ông ta.Dần dần Hoa Viễn Hàng trấn tĩnh lại, người cũng không run nữa, chậm rãi ngồi xuống đối diện với cha, móc thuốc lá ra.

Hoa Quân Đình nheo mắt lại, mặc càng sầm lại, nhưng ánh mắt ôn hòa hơn một chút.- Ba.Hoa Viễn Hàng lần thư ba lên tiếng, đưa lên một điếp thuốc.Hoa Quân Đình hừ một tiếng, đưa tay nhận lấy điếu thuốc.Hoa Viễn Hàng thở phào.- Nói đi có chuyện gì?Hoa Quân Đình lạnh lùng hỏi.Hoa Viễn Hàng hoàn toàn trấn tĩnh, lưng vốn ưỡn thẳng lại ưỡn thêm một chút, cân nhắc từ ngữ nói:- Cận Hữu Vi làm cầu dẫn, Liễu Tuấn đề nghị, Lý Huệ cũng có mặt.- Lý Huệ cũng có mặt.Hoa Quân Đình nhướng mày lên, hơi bất ngờ.- Vâng.Hoa Viễn Hàng gật đầu:- Nếu chẳng phải có Lý Huệ ở đó con đã không đồng ý.Sắc mặt Hoa Quân Đình dịu đi một chút, con trai nói được câu này tức là đã hiểu được chút gì đó, xem ra mình phải nhận thức thêm về nó rồi.Hoa Quân Đình đột nhiên hỏi:- Liễu Tuấn có điều kiện gì?Hoa Viễn Hàng hơi kinh hãi, chần chứ nói:- Y không có điều kiện gì.Hoa Quân Đinh chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói:- Rất giỏi thủ đoạn.- Ba, bác Cận cũng đã...Hoa Viên Hàng vừa nói được mấy chữ, Hoa Quân Đình đã đưa tay ngăn lại.- Có một số chuyện biết là được, đừng có nói ra, hiểu chưa?Ngữ khí Hoa Quân Đình khôi phục vẻ bình thường, sắc mặt không còn lạnh như băng nữa, trong mắt thoáng qua vẻ hiền từ, nhưng biến mất rất nhanh.- Vâng, con biết rồi.Hoa Viễn Hàng gật đầu, trong lòng có chút chua chua, bao nhiêu năm rồi cha hắn mới lộ vẻ hiền từ như thế.- Viễn Hàng, đường trên quan trường rất khó đi, nhưng nếu con đã lựa chọn nó, ba tôn trọng lựa chọn của con, nhưng nhất định phải nhớ kỹ hai điều.- Xin ba chỉ bảo.Hoa Viễn Hàng có chút hưng phấn.- Thứ nhất, đã nhận làm bạn bè thì phải mãi giữ lấy giao tình.

Thứ hai, trên quan trường không có bạn vĩnh viễn, cũng không có địch vĩnh viễn.Hoa Viễn Hàng ngơ ngẩn.Thế này chẳng phải thành câu đầu và câu hai đá nhau à?

Phải ưu tiên cái nào hơn cái nào?Hoa Quân Đình khẽ thở dài, con trai mình muốn thực sự hiểu được hai câu này, khả năng còn phải rất lâu nữa Chương 920: Tin tức chấn động trên InternetPhẫu thuật đầu cho cán bộ bảo vệ công ty điện cơ khá thành công.

Nói thành công là giữ được tính mạng, còn nói khá là vì có di chứng, Hàn Minh thi thoảng còn ngây ngốc, phải lâu lắm mới lành hẳn được.Có điều chỉ cần giữ được tính mạng là chuyện còn có thể khống chế.Thôi Phúc Thành phát 4 triệu cho công ty điện cơ, bồi thường dứt điểm cho công nhân nghỉ việc, còn những công nhân yêu cầu quay lại làm việc, cơ bản đã tiếp thụ an bài của công ty sau khi Trương Văn Ba và Đậu Dĩ Đức vất vả làm công tác tư tưởng, tạm thời tìm lối ra khác, công ty phát phí sinh hoạt nhất định, hứa khi nào tình hình sản xuất chuyển biến tốt, bọn họ có thể quay về làm việc.Chuyện ở công ty điện cơ tạm thời như thế.Xử lý xong việc này, Liễu Tuấn day huyệt thái dương, khẽ thở phào, thì Trương Thiên của Cty Trào Lưu gọi điện thoại tới.- Liễu bí thư, hôm qua trên mạng có chút tin tức liên quan tới bí thư và công ty điện cơ...Trương Thiên lắp bắp nói, giọng có chút cấp bách.Liễu Tuấn giật mình, mở máy vi tính trong phòng làm việc ra.

Liễu Tuấn là người đầu tiên ở thành ủy Ngọc Lan trang bị máy vi tính trong phòng làm việc, các thành viên khác trong ban tạm thời giữ thái độ quan sát.Không quan sát thì sao, lắp cũng có biết dùng đâu.Liễu Tuấn vào mạng, quả nhiên là đọc được tin sự kiện đổ máu vừa rồi, hơn nữa còn có ảnh chụp, nhất là ảnh cảnh sát cầm súng đứng ở hiện trường bảo vệ trật tự có rất nhiều.Người đưa tin có nick là "người lương tri", làm ra vẻ "vén tấm màn đen", miêu tả cục ông an và công ty điện cơ thành phái phản động, ra sức công kích việc cải cách cổ phần có điều mở ám, đối đãi không công bằng với người dân, cán bộ quản lý côn ty lạm dụng chức quyền, chiếu cố người thân, ép những công nhân ưu tú nghỉ việc, để người quen của lãnh đạo được làm việc.Năm người bị thương cũng trở thành công nhân nghỉ việc hết, trong khi yêu cầu lãnh đạo công ty đối thoại, đã bị bảo vệ đàn áp dã man, khiến cho rất nhiều người bị thương."

Đây hoàn toan là một chuyện có mưu tính có tổ chức từ trước nhằm vào công nhân bị cho nghỉ việc..."

Người lương tri nói như thế.Từ cái gọi là "tấm màn đen" của Cty điện cơ, người lương tri chòn chĩa thẳng mũi dùi vào Liễu Tuấn, nói rõ người phụ trách của Cty điện cơ dám ngông cuồng lớn gan như thế là vì có Liễu Tuấn chống lưng, giám đốc Đậu Dĩ Đức dựa vào hồi lộ Liễu Tuấn mà được nắm quyền, còn về Trương Văn Ba thì là "chó săn" của Liễu Tuấn, được đặc phái tới Cty điện cơ để đàn áp cán bộ công nhân viên.Còn chưa hết, người lương tri thậm chí trắng trợn vu khống vợ Trương Văn Ba là Trầm Đan có quan hệ mập mờ với Liễu Tuấn, rất bất bình thường.

Trương Văn Ba nhờ "ngoại giao phu nhân" để lấy được sự tín nhiệm của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn vì chống lưng cho chồng của "tình nhân" nên sau khi sự kiện phát sinh, đã ra lệnh cho công an huyện Ngọc Tây bắt toàn bộ công nhân nghỉ việc lại, giam suốt ba tiếng liền mới thả.Bài viết này rất dài, có tới bốn năm nghìn chữ, thêm cả vào ảnh chụp nên đầy sức thuyết phục, được đưa lên mạng tối qua.Riêng từ văn tài và kết cấu, tuy không nói là thượng thừa nhưng không hề tầm thường, có điều nội dung vô cùng chấn động.Khi đó internet còn chưa phát triển như sau này, người biết lên mạng rất ít, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu "tiếng nói bất bình", tiếp sau đó là những tiếng chửi bới, chửi khắp lượt từ Liễu Tuấn tới đám Trương Văn Ba, Đậu Dĩ Đức tối tăm mặt mũi.Những từ "phẫn nộ" như đại quan tham, sâu mọt...v...v...Không thiếu.Không một ai đưa ra lời chất vấn về tính chân thực của bài viết.Vì lúc đó internet còn chưa hoàn thiện, quy định quản lý tin tức là hoàn toàn không có, rất nhiều người coi loại truyền thông mới này giống như báo chí hoặc truyền hình, tư duy còn rất đơn thuần, cho rằng cái gì được đưa lên là sự thực, nếu không sao người ta dám đăng.Mọi người đều chưa tiếp xúc với tin tức giả.Liễu Tuấn rất kiên nhẫn xem hết bài viết, châm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.- Liễu bí thư, làm sao bây giờ?Thương Thiên khẩn trương xin chỉ thị.- Đương nhiên là xóa bỏ.Liễu Tuấn không chút do dự nói:- Bao gồm tin tức ở hai trang web khác cùng loại, cậu lập tức liên hệ với bọn họ xóa toàn bộ, nếu không bọn họ sẽ phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật tương ứng.- Vâng vâng, được ạ, tôi lập tức đi làm.Trương Thiên vội vàng cúp điện thoại.Liễu Tuấn không vội đóng trang tin lại, trầm ngâm chốc lát rồi gọi điện cho Mạnh Kế Lương.- Mạnh bí thư, tôi là Liễu Tuấn.Mạnh Kế Lương nhận được điện thoại của Liễu Tuấn thì cả kinh, hắn biết Liễu Tuấn gọi điện cho mình ắt phải xảy ra việc lớn, nói thực hắn chẳng muốn nhận điện thoại của Liễu Tuấn chút nào.Ai mà muốn gặp phải chuyện phiền phức chứ.- Xin chào, Liễu bí thư có chỉ thị gì?Mạnh Kế Lương hỏi rất khách khi, dựa theo xếp hàng trong đảng, Liễu Tuấn ở trên hắn, như vậy không coi là hắn hạ mình.- Mạnh bí thư, tôi có một tình huống khẩn cấp cần trao đổi, mời Mạnh bí thư tới văn phòng của tôi một chuyến được không?Liễu Tuấn nói vẫn bình ổn, nhưng giọng điệu không cho phép chối từ.- Được, tôi qua ngay lập tức.Mạnh Kế Lương miệng thì đáp rất sảng khoái, thực chất trong lòng vô cùng khó chịu.

Sao Liễu Tuấn cậu dám lên mặt lãnh đạo với tôi thật rồi à?

Có chuyện gì sao không nói trực tiếp trên điện thoại, nhất định phải qua văn phòng của cậu?

Nếu là cần thiết, thì cậu có thẻ qua đây cơ mà.Có điều nghe giọng điệu bất thiện của Liễu Tuấn, hắn cũng không tiện dây dưa, hắn cũng muốn biết chỗ Liễu Tuấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Mạnh Kế Lương tuy tới, nhưng kéo dài thêm hơn mười phút.Vì thể diện của Mạnh bí thư, nhất định phải làm thế.- A, xin chào Liễu bí thư.Mạnh bí thư thong thả tới văn phòng Liễu bí thư, bắt tay, cười rất gượng.

Mạnh bí thư thực sự có hơi giận rồi.Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay, không hàn huyên mà đi ngay vào chủ đề:- Mạnh bí thư, thật xin lỗi, mời bí thư qua đây là vì trên internet xảy ra một chuyện không hay.- Trên internet?Mạnh Kế Lương thấy đầu có mù mờ, hắn và các lãnh đạo thành ủy khác giống nhau, rất xa lạ với thứ danh từ mới mẻ này.- Đúng thế, mời Mạnh bí thư xem.Liễu Tuấn liền xoay màn hình máy vi tính về hướng Mạnh Kế Lương, chỉ vào bài viết kia.Mạnh Kế Lương ù ù cạc cạc đưa đầu tới, mặt thì cười khẽ tỏ ý chẳng bận tâm, Tiểu Liễu cứ thích những thứ mới mẻ lập dị.

Một khoảng thời gian trước luôn mồm nói tới làm việc trên máy vi tính, chắc là cái thứ này rồi?

Xem xem nó là thứ quái quỷ gì nào?Có điều chỉ xem được mấy hàng, nụ cười đã cứng đờ lại trên mặt.- Thật láo lắm!Mạnh Kế Lương xem rất nhanh, mặt vừa đan xen chấn kinh và phẫn nộ, vỗ rầm lên bàn.Hắn là cán bộ chính pháp nhiều năm, bằng trực giác nhận ra rằng vấn đề này không nhỏ, chưa nói tính chất chân thực của tin tức, bất chấp kỷ luật tổ chức, công khai đưa lên tin tức ảnh hưởng cực xấu này đã vượt quá giới hạn cho phép của Mạnh Kế Lương.Trên thế giới còn có truyền thông nào không khống chế được?Đây là trong nước, không phải quốc gia tư bản phương tây.Mạnh Kế Lương mày dựng ngược, đùng đùng nổi giận nói:- Liễu bí thư, đây là sự khiêu khích trắng trợn, là tội phạm.Mạnh Kế Lương tỏ thái độ này là cần thiết, cho dù giữa hắn và Liễu Tuấn quan hệ không hài hòa, nhưng ở vấn đề nguyên tắc, Mạnh Kế Lương không thể do dự, không thể hàm hồ.Liễu Tuấn gật đầu, nói:- Mạnh bí thư, tôi đồng ý với cách nói này của đồng chí, đây đúng là tội phạm!

Hiển nhiên kẻ này có dự mưu trước, nên chuẩn bị được cả ảnh chụp.

Có điều đoán chừng là hắn không nhận thức sâu về truyền thông internets, cho rằng phát biểu tin tức trên internet là có thể tùy tiện nhào nặn, không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật.- Hừ!

Đừng có hòng như vậy được.- Mạnh bí thư, kẻ này phải bắt ngay, nếu không hắn sẽ còn tiếp tục tung tin đồn phạm tội.Nhắc tới công việc cụ thể, Mạnh Kế Lương do dự:- Liễu bí thư, chuyện này, bắt ra sao, sao biết được hắn trốn ở đâu...Đối với Mạnh Kế Lương mà nói, internet là khái niệm hoàn toàn mới mẻ, hắn chỉ biết sơ sài bên ngoài, trong mắt hắn, cả nước có biết bao nhiêu máy tính lên mạng, đi đâu mà tìm?Liễu Tuấn cười nói:- Không sao, mỗi một máy vi tính vào mạng đều có một địa chỉ ID duy nhất, thế này nhé, hai ta cùng tới công ty Trào Lưu một chuyện, nhân viên kỹ thuật bên đó có thể cung cấp tư liệu hữu ích.Mạnh Kế Lương nghe thế thì gật đầu ngay:- Được, tôi sẽ mời các đồng chí ở đội cảnh sát hình sự đi cùng.Liễu Tuấn gật đầu.Không lâu sau, Mạnh Kế Lương cùng mấy cảnh sát hình sự giỏi của chi đội cảnh sát hình sự tới.Lúc này công ty Trào Lưu đã hỗn loạn, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói thô hào đang quát tháo rầm rầm bên trong.Không có gì phải nghi ngờ, đó là giám đốc Lâm của công ty Phượng Hoàng.Trương Thiên báo cáo cho Liễu Tuấn xong, suy nghĩ kỳ càng, không dám che giấu Bàn Đại Hải, vừa chỉ huy nhân viên kỹ thuật xóa tin, vừa báo cáo.Bạn Đại Hải nghe xong, vội vàng chạy tới công ty Trào Lưu, nhìn thấy bi viết kia nổi giận lôi đình, bất kể ba bảy hai mốt, chửi mắt Trương Thiên té tát.Con mẹ nó làm ăn kiểu gì thế.Làm cái công ty internet hồ đồ, làm hại tới Tuấn thiếu gia rồi.Thực quá nực cười Chương 921: Chẳng ai được yên- Đại Hải, làm cái gì thế?Liễu Tuấn đi vào văn phòng, bình thản hỏi.- Cái đám chó đẻ chúng...Bàn Đại Hải vẫn đang bùng nổ, quáy đầu lại nhìn thấy thấy Liễu Tuấn, nuốt hết một chuỗi "tam tự kinh của huyện Hướng Dương" vào bụng, cái mặt tròn xoe nặn ra nụ cười.- Xin lỗi Liễu bí thư, đều tại tôi...Thấy đám người Mạnh Kế Lương đi cùng, Bàn Đại Hải đổi cách xưng hô.Bàn Đại Hải vừa thấy y liền làm kiểm điểm, đại khí vì cho rằng cái Cty Trào Lưu do giám đốc Lâm dựng lên, xảy ra chuyện như thế thì hắn phải chịu trách nhiệm.Liễu Tuấn vỗ bả vai béo núc của Bàn Đại Hải, cười nói:- Không phải lỗi của anh hay Trương Thiên, internet là thứ mới mẻ, mọi người đều chưa có kinh nghiệm, về sau loại chuyện thế này sẽ ngày càng nhiều, mặc dù tin tức là giả, nhưng không phủ nhận công năng giám sát của internet, phàm việc gì phải nhìn về phía trước.Bàn Đại Hải vâng dạ liên hồi, quả nhiên hơi nguôi giận, vội bắt tay chào hỏi đám Mạnh Kế Lương, Bàn Đại Hải giỏi việc giao tế, ở khu Trường Hà hơn một năm, những lãnh đạo cấp Mạnh Kế Lương tất nhiên cực kỳ quen biết.Trương Thiên cảm động rơi nước mắt.Theo ông chủ như Liễu bí thư đúng là phúc ba đời.Mạnh Kế Lương thấy Liễu Tuấn vẫn ung dung, trong lòng than thầm, người này thực sự là trầm ổn.

Đừng nói người khác, nếu Mạnh Kế Lương hắn gặp phải chuyện này trong thời khắc mẫn cảm như thế, nhất định không thể bình tĩnh được.- Trương Thiên, vị này là Mạnh bí thư của chỉnh pháp ủy thành phố, mấy vị này là chuyên gia hình sự, cậu hãy nói cho bọn họ làm sao để tìm ra kẻ phát tin đồn bậy này.Trương Thiên vừa nghe thế liền mừng rỡ, lập tức đi tới giải thích cho các chuyên gia hình sự, chỉ cần xác định được địa chỉ ID, thì chuyện bắt người là của đội hình sự.- Liễu bí thư, Mạnh bí thư, mời ngồi.Bàn Đại Hải không hiểu máy tính, không biết phá an,đi tiếp hai vị lãnh đạo.Mạnh Kế Lương nói:- Giám đốc Lâm, tôi không có tâm tình tốt như Liễu bí thư.

Tôi đang lòng như lửa đốt đây.- Đúng thế, đúng thế!

Thằng khốn này quá ***, không ngờ dám đặt điều như thế!

Đợi mọi người bắt được hắn, đừng để hắn được thoải mái.Bàn Đại Hải vẫn hậm hực không thôi.- Giám đốc Lâm yên tâm, dù có đào ba tấc đất, chúng tôi cũng sẽ tìm ra kẻ này.Tất nhiên tuy hắn nới với giám đốc Lâm, nhưng là để cho Liễu bí thư nghe.Liễu Tuấn cười:- Tìm ra hắn hẳn là không khó, đoán chừng cũng là người Ngọc Lan thôi.Vào năm 97, internet chưa phải có khắp mọi nơi, xác định được địa chỉ ID, tìm ra người này đúng là không khó.

Khi đó dù là người có hiểu biết qua về internet, e rằng cũng không biết cách chống điều tra.Mạnh Kế Lương gật đầu.Liễu Tuấn phân tích rất chính xác, nhân viên kỹ thuật của Cty Trào Lưu và chuyên gia hình sự mau chóng xác định được vị trí của "người lương tri", ngay ở huyện Ngọc Tây.

Người của đội hinh sự ôm cây đợi thỏ, ba ngày sau khi người lương tri tiếp tục lên mạng tạo tin đồn lập tức bị bắt ngay tại trận, đó là một thanh niên trên 20, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay.Người lương tri sau khi bị bắt khai nhận đã cầm 500 đồng của Tôn Đại Vận để làm việc này, tư liệu và ảnh chụp đều dó Tôn Đại Vận cung cấp.Bắt Tôn Đại Vận không tốn chút công sức nào, hắn luôn nằm dưới sự giám sát của công an huyện Ngọc Tây.Lời khai của Tôn Đại Vận đại khái trùng với phân tích trước kia của Liễu Tuấn, cơ bản đều do Lương Lượng bảo hắn làm, gồm cả xúi giục công nhân gây sự, gây ra xung đột toàn bộ là một tay Lương Lượng mưu tính.Tôn Đại Vận khai, trước kia khi Lương Lượng làm phó giám đốc Cty Ngọc Tây luôn rất quan tâm tới hắn, an bài cho làm việc nhẹ nhàng ở kho bảo quản.

Tôn Đại Vận cảm kích nên anh họ bảo gì làm thế, không suy nghĩ gì cả, Tôn Đại Vận nói không biết làm thế là phạm tội, chỉ muốn gây chút khó chịu công ty và trên thành phố.Cán bộ hình sự dở khóc dở cười lắc đầu.Kẻ ngu xuẩn đó tiếp theo không có ngày tháng dễ chịu gì.Có điều vẫn chưa bắt được Lương Lượng, liệu có còn điều gì ẩn giấu bên trong hoặc nguyên nhân sâu xa hơn hay không thì chưa biết.

Lương Lượng là lưu manh nhiều năm, có thủ đoạn chống điều tra nhất định làm Bành Khoan và các chuyên gia hình sự khó bắt được.Mạnh Kế Lương báo cáo tình hình này với Liễu Tuấn qua điện thoại.Liễu Tuấn chỉ hời hợt nói một câu "vất vả rồi", tiếp đó nói ngay:- Mạnh bí thư, kẻ này khó bắt như thế, cục nên chăng xin tỉnh chi viện?Mạnh Kế Lương cười khổ.Liễu nha nội không vui rồi, nếu để công an tỉnh thậm chí là bộ công an trực tiếp nhúng tay vào, thì không phải là vấn đề hắn mất mặt hay không nữa, trước đó Thôi Phúc Thành điều Hoa Viễn Hàng tới làm phó cục trưởng cục tư pháp, Hoa Quân Đình không tỏ ý phản đối, có thể thấy ông ta đã tiếp nhận thiện chí của Liễu Tuấn rồi, chính pháp ủy tỉnh tuy chưa hoàn toàn ngả sang phía Liễu Tuấn, nhưng ít nhất sẽ không ủng hộ hắn như trước kia nữa.Hắn biết Hoa Quân Đình khi làm phó sở trưởng sở công an chỉ bằng mặt không bằng lòng với Trì An Phong, mấy năm qua ủng hộ công tác của hắn chẳng qua là vì không muốn hoàn toàn trở mặt với Trì An Phong thôi.

Người ngoài đều tưởng quan hệ hai bên rất tốt.Hiện giờ năm năm trôi qua, ảnh hưởng Trì An Phong đã không bằng trước kia, Hoa Quân Đình thì đã giữ chắc ghế, còn "thỏa hiệp" với lực lượng Trì hệ như trước không rất khó nói.Nhạc phụ của Liễu Tuấn chính là cấp trên của Hoa Quân Đình.Một ông giả nghỉ hưu năm năm đem so với một bí thư chính pháp ủy TW, bên nào nặng bên nào nhẹ còn phải nói không?Ai cũng biết phải lựa chọn thế nào.Mạnh Kế Lương ý thức được nếu không mau chóng bắt lấy Lương Lượng, chuyện này rất có thể thành cái cớ cho Hoa Quân Đình nhúng tay vào chính pháp ủy Ngọc Lan, một khi ông ta đã vươn tay tới, muốn đuổi đi là rất khó.- Xin Liễu bí thư yên tâm, cục thành phố sẽ tổ chức lực lượng tinh nhuệ nhất ứng phó.Mạnh Kế Lương chỉ đành hạ mình, dùng giọng cấp dưới "đảm bảo" với Liễu Tuấn.- Được, tôi chờ tin tức tốt lành của Mạnh bí thư.Liễu Tuấn vẫn nói không nóng không lạnh.Mạnh Kế Lương cầm ống nghe kêu "tu tu" mà lắc đầu.Bão sắp đến rồi.Lúc này đâu chỉ Liễu Tuấn không sống yên....Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Lăng Nhã rất sung sướng.Liễu Tuấn chỉ nói đơn giản một câu:- Anh đang ở phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, qua đây ăn cơm với anh.Lăng Nhã vội vàng lấy son và bút chì vẽ mắt trong bóp ra, trang điểm qua loa một chút, rồi xoa chút phẩn lên gò má trắng nõn, nhìn trái ngó phải trong gương, miễn cưỡng chấp nhận được, lại vội vội vàng vàng lại xe tới khách sạn Thu Thủy.

Chiếc Ferrari của cô thực sự quá phong cách, không thích hợp thường xuyên xuất hiện ở chính phủ, nên cô học theo Liễu Tuấn, mua một chiếc Audi đen rất quy củ.Cho dù đã có quan hệ thân mật nhất với Liễu Tuấn, theo cách nói thông thường thì tình yêu đi tới giới đoạn kết thúc, nhưng Lăng Nhã càng ngày càng để ý hình tượng của mình, luôn muốn mình phải xinh đẹp nhất khi xuất hiện trước mặt Liễu Tuán.Tình yêu đến muộn làm Lăng Nhã vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, không thể không lấy 120% tinh thần để bảo vệ.Lăng Nhã là khách quen thời gian qua của gian phòng tổn thống này, từ sau khi ở Phổ Đà Sơn trở về, thương xuyên tới đây tụ họp với Liễu Tuấn, cô ở túc xá chính phủ phân phối, Liễu Tuấn ở biệt thự bên hồ, bốn xung quanh đều là đồng nghiệp, không tiện cho lắm.Liễu Tuấn đã gửi vào tài khoản của cô 5 triệu, bảo cô mua một căn nhà khác.Lăng Nhã còn chưa kịp đi mua.Trong căn phòng gỗ bồ đào lớn quá mức, đã bảy đủ món ăn, Liễu Tuấn thì đứng bên cạnh hút thuốc, Lăng Nhã mở cửa phòng đi vào, Liễu Tuấn cũng không quay đầu lại, trầm tư nhìn ra cửa sổ.Giờ là mùa đông, trời tối sớm, bên ngoài hoàn toàn tối om, những ánh đèn trong thành phố chỉ làm lòng người thêm nặng nề.Lăng Nhã biết thời gian qua Liễu Tuấn gặp áp lực lớn, mặc dù bài viết đặt điều kia đã bị xóa đi, nhưng đã bị lưu truyền ra xã hội, ngay trong tòa nhà chính phủ tỉnh ủy cũng đã có người thì thào chuyện này với thái độ ám muội.Cái gọi là "tư tình" giữa Liễu Tuấn và Trầm Đan bị người ta lan truyền đi y như thực, xem ra dù ở đâu, chuyện nam nữ luôn là đề tài vĩnh hằng.Lăng Nhã biết Liễu Tuấn không thèm bận tâm tới việc này.Tâm thái của lãnh đạo như y hoàn toàn khác với người bình thường về chuyện tin đồn, nếu như mà bận tâm tới những chuyện như thế thì khỏi cần làm việc nữa, tuổi trẻ, đẹp trai, lắm tiền, địa vị cao, thân phận lớn, "vấn đề tác phong" chắc chắn là bạn thân của y.Liễu Tuấn đang lo việc cải cách quốc xĩ bị ảnh hưởng, theo tin tức phản hồi lại, có một số công nhân thôi việc các xĩ nghiệp khác học theo, yêu cầu nhà máy phải trả dứt điểm tiền bồi thường.Chuyện này mà làm ầm lên, không dễ dàng xử lý.Lăng Nhã nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Liễu Tuấn từ đằng sau, áp mặt lên tấm lưng vững trãi của y, thỏ thẻ nói:- Đừng nghĩ nữa, buông long một chút đi, không có gì to tát cả Chương 922: Tình huống xấu nhất đã xảy raLiễu Tuấn thực sự rất thả lỏng, không ngờ Lăng Nhã xoa bóp giỏi như vậy.Hai người không một mảnh vải nằm trong bồn tắm, nước ấm khẽ sóng sánh xung quanh cơ thể, cảm giác so với sông hơi còn dễ chịu hơn, đương nhiên là vì vừa mới xông hơi xong, toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều nở ra lại ngâm trong nước ấm, thật làm cho người ta hết sức khoan khoái.Cơ thể Liễu Tuấn rất rắn chắc, không phải là loại cơ bắp hòan mỹ như các vận động viên, nhưng nhìn tràn ngập sức bùng nổ, cảm giác như toàn thân lúc nào cũng đầy tinh lực chảy khắp từng thớ thịt.Vóc dáng của Lăng Nhã cũng hết sức tuyệt mỹ, những đường nét nhu hòa, mặc dù mông và ngực cô đều rất đầy đặn, nhưng đường cong lượn rất đúng chỗ, không sệ cũng không nhọn, nép mình trong lòng Liễu Tuấn như con cá bạc, dưới ánh đèn mông lung làm người ta nhìn hoa mắt.Lăng Nhã nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cho Liễu Tuấn, cười xinh như hoa.- Thoải mái không?Lăng Nhã nhỏ giọng hỏi, nghe có chút ỏn ẻn.- Thỏai mái.Liễu Tuất gật đầu, lấy làm lạ hỏi:- Em học đâu ra thế?Hình như Lăng Nhã đâu có lý do học xoa bóp.Lăng Nhã nhoẻn miện cười:- Nếu như nói chuyên môn học vì anh thì anh có tin không?- Không tin.Liễu Tuấn lập tức lắc đầu.Cánh môi dầy gợi cảm cong lên, Lăng Nhã lẩm bẩm:- Sao mà không tin...Liễu Tuấn mỉm cười:- Dì Lô bị viêm khớp, em rảnh rối xoa bóp cho dì?

Chỉ là vừa khéo dùng lên người anh thôi!Lăng Nhã tròn mắt ngạc nhiên:- Làm sao mà anh biết.Liễu Tuấn cười ha hả:- Vừa mới nhớ ra thôi, trước kia em nấu cháo điện thoại với anh có nhắc tới...Nhớ tới thời cứ một tiếng hai tiếng lại gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, mặt Lăng Nhã đỏ bừng bừng, miệng cười thẹn thùng, khi đó mình mình khao khát một ngày cùng nam nhân này ở cùng bên nhau, hiện giờ mộng đẹp cuối cùng đã thành sự thực rồi.- Em nghe Tiểu Vương nói, Thai tỉnh trưởng rất quan tâm tới vấn đề của Cty điện cơ.Trong mắt Liễu Tuấn chỉ thấy bầu vú đầy đặn rung rinh trong nước theo từng nhịp xoa bóp của cô, tạo nên từng làn sóng nhó, làm y có chút thất thần, không nghe thấy Lăng Nhã nói cái gì.Thấy ánh mắt Liễu Tuấn khác thường, Lăng Nhã thuận theo ánh mắt y nhìn lên ngực mình, bất giác đỏ mặt, đưa tay ra bẹo lên hông y, giận dỗi:- Đang nói chuyện với anh đó.Liễu Tuấn cười phá lên, đưa tay khẽ mân mê núm vú hơn săn lại nhô lên, miệng thì thầm:- Em xoa bóp cho anh lâu như vậy rồi, đến anh xoa bóp cho em.Lăng Nhã phì cười, toàn thân rung rinh như cánh hoa, thân thể Lăng Nhã mẫn cảm như cô gái nhỏ vậy, vừa bị Liễu Tuấn chạm vào chỗ nhạy cảm, toàn thân có chút ngứa ngáy bủn rủn.- Đừng làm...trong nước...sẽ bị bệnh đấy...Liễu Tuấn cười:- Thi thoảng một lần, chắc không sao...- Đừng...Lăng Nhã miệng thì nói đừng, nhưng đã ôm lấy đầu Liễu Tuân, nằm xuống hôn y, chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm tiến vào miệng Liễu Tuấn, hư hỏng quấy phá lung tung, y hệt hai cái tay của Liễu Tuấn.Khi Liễu Tuấn sắp sửa vung thương tiến công thì Lăng Nhã thở dốc, thỏ thẻ nói:- Nói trước nhé...Đêm nay tối đa ba lần...Không thể nhi hơn, ngày mai còn phải đi làm.- Hi hi, cái đó phải xem bản lĩnh của em thôi, ba lần mà hạ gục anh là được.Liễu Tuấn cười hăng hắc, cười khiến Lăng Nhã lòng run sợ, sau đó "á" một tiếng, miệng há hốc, cả người như bị xuyên qua....Chuyện phát triển theo chiều hướng xấu nhất trong suy tính của Liễu Tuấn.Làn sóng mà "người lương tri" khơi lên vùn vụt lan đi, những công nhân nghỉ việc của các công ty tiến hành cải tạo cổ phần lũ lượt tụ tập lại với nhau tìm người phụ trách nhà máy, xí nghiệp đòi "đàm phán", người muốn trả dứt điểm bồi thường, người muốn quay lại làm việc.

Cùng lúc đó có một số không phải vì vấn đề cải cách cũng bị lôi cả vào, ví dụ như một số công nhân cho rằng tiền lương của mình ít một chút nhân cơ hội đoàn đội công nhân nghỉ việc tới "đàm phán", cũng chen vào yêu cầu cấp trên giải quyết.

Trong thời gian ngắn, cục diện trở nên hết sức nghiêm trọng, nhân viên hai văn phòng tới tấp báo cáo khẩn với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn chủ động yêu cầu mở cuộc họp văn phòng bí thư, cùng thương lượng biện pháp ứng phó, vấn đề này nếu như không giải quyết cấp tốc, rất có khả năng sẽ tiếp tục diễn biến xấu, ảnh hưởng tới vấn đề ổn định xã hội, cả thành ủy Ngọc Lan sẽ vì nó mà phải chịu trách nhiệm.Thời kỳ mẫn cảm, không phải chỉ Liễu Tuần cần "đoàn kết ổn định", Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong đều nhưu thế cả, người duy nhất có thể đặt mình bên ngoài là Điền Hoằng Chính, có điều cô là người chính trực, những vấn đề nguyên tắc rất rõ ràng, không thể đặt mình ngoài cuộc.Trong cuộc họp ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng.Liễu Tuấn giới thiệu sơ qua tình huống đang phải đối diện.Thái Tiên Phong nhướng mày lên, nói:- Nói như thế mấu chốt là giải quyết được tất cả những khoản bồi thường.Liễu Tuấn gật đầu.Hiện giờ chủ lực "gây chuyện", chính là đám công nhân nghỉ việc, cơ bản bọn họ đã không còn quan hệ với đơn vị công tác, một khi chấp nhận tiền bồi thường là ai đi đường nấy, không còn "tình nghĩa" gì nữa, nhưng hiện gi thấy công nhân Cty Điện Cơ gây chuyện, lập tức kiếm được tiền, thể là ai nấy "phấn chấn xông lên".Không phải chỉ là làm náo loạn sao?

Ai mà chả biết.Trước kia Liễu Tuấn gửi tiền cho Cty điện cơ giải quyết tiền bồi thường là đã dự liệu được tình hình này rồi, nhưng khi ấy tình thể bắt buộc, lửa chảy ngang mày rồi, không tính xa được nữa.Đinh Thái Điền ánh mắt đổ dồn về Thôi Phúc Thành.Hắn là thị trưởng, hắn giữ túi tiền.Thôi Phúc Thành mày nhăn tít lại, rất khó xử, không phải là hắn không giúp Liễu Tuấn, mà thực sự là không lấy ra được món tiền lớn như thế!

Gần 300 triệu, trong thời gian ngắn "cướp" đâu ra?

Gần cuối năm rồi, chỗ phải tiêu tiền rất nhiều, cho dù Thôi Phúc Thành có chặn tiền nnơi khác lại thì giờ cũng chẳng còn tiền.- Số tiền mà cục tài chính lập tức có thể dùng chỉ còn chưa tới 10 triệu.Thôi Phúc Thành tay gõ lên mặt bàn, lo âu hiện hết ra ngoài.Mọi người đều cau mày, 10 triêu và 300 triệu, chênh lệch quá lớn.- Không thể vay ngân hàng được sao?Người hỏi là Điền Hoằng Chính, cô chưa bao giờ công tác ở bên phía chính phủ, cho nên việc liên quan tới tiền không hiểu cho lắm.Thôi Phúc Thành cười méo xẹo:- Sắp hết năm tất cả ngân hàng đều đang thu hồi khoản vay, hơn nữa hiện giờ siết chặt ngân sách, khó vay lắm.Điền Hoằng Chính gật đầu đầu, không nói nữa.Thái Tiên Phong đột nhiên reo lên:- Liễu bí thư, khu Trường Hà nhiều tiền lắm mà.Liễu Tuấn mỉm cười, khu Trường Hà đúng là có tiền, trên sổ sách còn có ít nhất hơn một trăm triệu, có điều số tiền này Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ muốn dùng để kiến thiết nhà ở, xây dựng mấy khu nhà ở phù hợp kinh tế ở hai bên đường Trường Hà, chẳng những mang lại phúc lợi cho người dân, mà con mở rộng diện tích thành thị.

Hiện giờ bất đắc dĩ dùng để chi trả hạng mục thành phố cần một lý do hợp lý.Mạnh phu tử nói: Sự cấp tòng quyền.Nhưng "tòng quyền" cũng phải suy nghĩ tới hậu quả.Thôi Phúc Thành nói:- Liễu bí thư, thành phố vay của khu Trường Hà thì sao?

Năm sau trong khoản lợi thuế của, thành phố sẽ giảm đi.Kỳ thực chuyện này Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành đã thương lượng xong rồi, có điều thế nào cũng phải thông qua thảo luận tập thể, hình thành quyết định tổ chức mới dễ thực thi.

Nếu không sẽ mang thanh danh kéo bè kết cánh cánh và ngang ngược độc đoán.Liễu Tuấn trầm ngâm:- Hiện giờ tình huống khẩn cấp cũng chỉ đành như thế, tiền kiến thiết nhà ở chi khu Trường Hà đành hoãn lại.

Thị trưởng, khu có thể trích ra 100 triệu, thêm vào 10 triệu của thành phố vẫn thiếu nhiều lắm.- Số còn lại tôi sẽ nghĩ cách.Thôi Phúc Thành nhìn sang Đinh Ngọc Chu:- Bí thư có ý kiến gì không?Đinh Ngọc Chu chậm rãi nói:- Chuyện tài chính thì bên chính phụ tự quyết, nhưng nhìn tình hình hiện giờ chỉ riêng trả khoản bồi thương, vẫn đề chưa giải quyết được hoàn toàn.Đinh Ngọc Chu tỏ thái độ như thế là tiến bộ rõ ràng rồi, trước kia trong đầu ông ta không có khái niệm phân chia đảng chính phủ gì cả, cứ chuyện ông ta thấy cần là sẽ thọc vào.Trong suy nghĩ của Đinh Ngọc Chu, quyền uy của người đứng đầu chính là thể hiện ở phương diện này.Thôi Phúc Thành nói:- Trước tiên giải quyết vấn đề lớn này, các vấn đề khác giải quyết từng cái một."

Đánh tan" chủ lực là đội ngũ đám phán của công nhân nghỉ việc, vấn đề còn lại sẽ dễ giải quyết hơn một chút.Liễu Tuấn lên tiếng:- Vấn đề chủ yếu là đối thoại với công nhân phải dựa vào người phụ trách các nhà máy xí nghiệp.

Tôi thấy nên tăng cho bọn họ chút áp lực, định ra chỉ tiêu cứng rắn.Điền Hoằng Chính lập tức ủng hộ:- Tôi tán thành ý kiến của Liễu bí thư, phải có chỉ tiêu, không thể chuyện gì cũng do thành ủy giải quyết.Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn, lạnh nhạt nói:- Công tác này do đồng chí quản lý, hãy đưa ra phương án để chúng ta thảo luận, nếu như có thể thực thi, sẽ đưa lên thành ủy thảo luận rồi ban bố chấp hành.- Vâng.Liễu Tuấn không nói thừa, mở sổ đưa ra phương án của mình Chương 923: Biện pháp cứng rắn.Điều thứ nhất là nhắm vào người phụ trách xí nghiệp cải cách, không được phép có hành vi làm tổn hại tới của công.

Điều này là là đương nhiên, không ai có thể nói gì cả.Điều thứ hai là yêu cầu điều tra lại xem trong quá trình tinh giảm biên chế có hành vi gian lận hối lộ không.

Vì thế, văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ sẽ phải nhân viên chuyên môn tới nói chuyện với các công nhân nghỉ việc, thu thập ý kiến.

Đây cũng là chuyện hợp lý, nếu không làm thế khó yên cơn giận của những người công nhân nghỉ việc.Điều thứ ba thỉ nghiêm trọng hơn, đối với những cán bộ lãnh đạo không kịp thời giải quyết vấn đề đơn vị trong quá trình cải cách, phải truy cứu trách nhiệm, thậm chí cách trức.

Trong điều này Liễu Tuấn liệt kê rất nhiều quy định cụ thể, phàm cán bộ lãnh đạo vi phạm quy định đó đều cách chức hết.Liễu Tuấn liệt kê ra từng điều, những người khác thái độ khác nhau.Điền Hoằng Chính mắt sáng lên, có vẻ hết sức tán thành, cô luôn kiên trì nghiêm khắc với vấn đề cán bộ, những quy định cứng rắn này của Liễu Tuấn rất hợp với khẩu vị của cô.Đinh Ngọc Chu thì như giếng sâu tĩnh lặng, thời gian này Đinh Ngọc Chu thu mình lại nhiều rồi, không "chọc ngoáy" lung tung nữa, dần dần có phong phạm "vô vi", phải nói Đinh Ngọc Chu thay rất nhiều, các loại đánh giá đều có.

Nhưng hiển nhiên các thường ủy hoan nghênh loại thay đổi này, Đinh Ngọc Chu tựa hồ đang vô ý học theo Liễu Tuấn.Vô vi: Ngắn gọn là tư tưởng đạo gia, do lão tử đề xuất, thuận theo vận động quy luật biến đổi tự nhiên.

Đừng nhầm vô vi với vô tranh nhé.Liễu Tuấn làm việc chỉ nắm phương hướng, không để ý vấn để nhỏ, để cho các thường ủy tự quyết trong chức phận của mình, Liễu bí thư chỉ đưa chỉ thị mang tính phương hướng, tuyệt không xen vào thao tác cụ thể.Đinh Ngọc Chu bình tĩnh lại, sau khi phân tích cẩn thận, phải thừa nhận thủ pháp này cao mình, cao minh nhất là thực sự tạo dựng quyền uy cao vời khác biệt mọi người, không đặt mình ngang với các thường ủy.Vì Liễu Tuấn không nhúng tay vào, nên các thường ủy thành ra kính sợ Liễu Tuấn.Nếu như Liễu Tuấn phát biểu ý kiến về một chuyện cụ thể nào đó, các thường ủy không ai dám làm trái, chỉ biết chấp hành đúng y như chỉ thị của Liễu bí thư.Thậm chí là điều phối cán bộ mà các lãnh đạo coi trọng nhất Liễu Tuấn cũng dám buông quyền, giao cho các thường ủy tiến cử cán bộ trong phạm vi quản lý, uy thế của Liễu Tuấn thể hiện trong phương diện điều phố cán bộ là thẩm tra và giám sát, danh sách thì ánh đưa, nhưng phải qua Liễu bí thư thẩm duyệt.

Ở việc này Liễu Tuấn không hề qua quít chút nào, từ cơ quan trực thuộc tới các phường trấn, việc bổ nhiệm người đứng đầu dù bận rộn thể nào Liễu Tuấn cũng đích thân triệu kiến nói chuyện, sau đó dán bảng công bố, trong vòng một tháng, không có vấn đề gì có thể nhậm chức.Nếu như sự thực chứng minh, cán bộ bổ nhiệm có vấn đề, thì chẳng những người đó bị xử phạt, mà lãnh đạo tiến cử cũng bị trách nhiệm liên đới, nhẹ thì bị Liễu bí thư phê bình, nặng thì thu hồi quyền tiến cử.Làm như thế cán bộ được tiến cử thận trọng không dám phạm sai lầm, lãnh đạo tiến cử cũng càng thận trọng không làm rõ năng lực phẩm hạnh cán bộ được tiến cự không dám đề xuất.

Từ đó việc bổ nhiệm cán bộ ở khu Trường Hà đi vào một vòng tuần hoàn vô cùng tốt đẹp.

Cở bản hai năm Liễu Tuấn chấp chính, trừ thời gian ban đầu tra ra một số cán bộ có vấn đề, còn về sau gần như không phát sinh án lớn, khu Trường Hà phát triển cao tốc như kỳ tích có công lớn nhờ việc này.Lập nên một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, tạo nên lề thói quan trường tốt đẹp, là tư tưởng chấp chính hạch tâm của Liễu Tuấn, đi tới đâu cũng dốc toàn lực làm điều này.

Đây mới là đảm bảo căn bản cho sự phát triển về sau, nếu không kinh tế phát triển càng nhanh, sâu mọt càng béo, đục khoét cơ cấu, chẳng những làm mất lòng dân, cuối cùng sẽ làm kinh tế trì trệ, thậm chí thụt lùi.Đinh Ngọc Chu sau khi rút kinh nghiệm sương máu, phân tích thủ pháp chấp chính của Liễu Tuấn, cũng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi này trong hai năm ngắn ngủi tạo nên được thành tích to lớn và uy vọng cao vời, không phải là may mắn.Vì thế hiện giờ phàm là kiến nghị Liễu Tuấn đưa ra Đinh Ngọc Chu không tùy tiện phát biểu ý kiến, phải làm rõ ý tứ của Liễu Tuấn mới ra quyết định.Học tập một người hai mấy tuổi, Đinh Ngọc Chu tự ngẫm cũng thấy buồn cười.Liễu Tuấn đưa ra biện pháp cứng rắn này, phạn ứng tự nhiên của Đinh Ngọc Chu là không tán đồng, nhưng lập tức nghĩ sâu hơn, liền phát giác không như thế thì không thể lập uy.

Thời kỳ phi thường phải dùng biện pháp phi thường, để kéo dài vấn đề càng nghiêm trọng, lúc đó không ai có thể biện giải được.Đinh Ngọc Chu tất nhiên là biết rõ cả lai lịch lẫn tư tưởng chính trị của Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh, cả hai đều không cùng đường lối với Nghiêm Liễu, nói cách khác bọn họ khả năng chẳng ưa gì Tiểu Liễu, lúc này công việc Liễu Tuấn quản lý xảy ra chuyện, nếu trước kia thì Đinh Ngọc Chu sẽ thấy "sướng" nhất.Nhưng bây giờ Đinh Ngọc Chu không như thế nữa, nguyên nhân rất đơn giản, Cù - Thai không ưa Liễu Tuấn, cũng chắc gì đã ưa ông ta.

Ông ta được công nhận là nguyên lão của Cận phái, Cận Tú Thật lui về tuyến hai rồi mà ý đồ thanh trừng thế lực bản địa của TW lại rất rõ ràng.Cù Hạo Cẩm phải nhanh chóng đứng vững chân ở tỉnh A, mở ra cục diện mới, trừ năng lực và thủ đoạn bản thân phải cực kỳ xuất chúng, sự ủng hộ của TW là không thể thiếu được.Chỉ cần Cù Hạo Cẩm có thể nắm chắc quyền khống chế thường ủy tỉnh ủy, nắm trong tay quản lý mũ ô sa, thì thanh trừ thế lực bản địa sẽ rất thông suốt, dù sao người trong quan trường đều rất có mắt nhìn, ai nắm tiền đồ của họ sẽ nghe theo người đó.Đinh Ngọc Chu là bí thư lão làng của Ngọc Lan, rất có khả năng nằm trong nhóm bị điều chỉnh.Hiện giờ nhu cầu của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn là nhất trí, Ngọc Lan càng ổn định, kinh tế càng tăng trưởng thần tốc, thì chỗ ngồi của ông ta càng vững, cho dù muốn điều chỉnh TW cũng phải nghĩ tới thành tích mà ông ta làm được ở Ngọc Lan, điều chỉnh một chức vụ hợp lý cho ông ta chứ không phải "đi đày"!

Đinh Ngọc Chu đột nhiên phát hiện, tiền đồ của ông ta không ngờ lại liên hệ chặt chẽ với tên nhóc con "ngứa mắt" này, nếu muốn dựa vào thành tích huy hoàng của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà làm "vốn liếng", mà ông ta lại ném đá xuống giếng vào lúc này thì thực chất là tự gây chuyện với chính bản thân.Thôi Phúc Thành thì khỏi phải nói, những phương án này hắn và Liễu Tuấn đã thương lượng nhiều lần, đa số còn là ý kiến của Thôi Phúc Thành, chỉ mượn miệng Liễu Tuấn nói ra.

Thôi Phúc Thành trừ đoàn kết chặt chẽ, sóng vai tác chiến với Liễu Tuấn thì không còn cách nào khác.Thái Tiên Phong thì nhắm mắt, tay cầm chén trà, dựa lưng vào ghế, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề hết sức trọng đại.Hiển nhiên Thái Tiên Phong có điều không tán đồng với biện pháp cứng rắn của Liễu Tuấn, trong này liên quan tới quyền bổ nhiệm cán bộ, Liễu Tuấn phân công chỉ đạo cải cách khu cao tân và quốc xĩ, giới hạn phân công này là rất mơ hồ.Liễu Tuấn có quyền chủ đạo là chắc chắn rồi, công tác cụ thể phải báo cáo, xin chỉ thị Liễu Tuấn thì mới được thi thành, nhưng không có nghĩa là Liễu Tuấn có quyền miễn nhiệm cán bộ phụ trách.Rất nhiều quốc xĩ ở Ngọc Lan có cấp chính xử, cấp phó xử còn nhiều hơn nữa, quyền dị động những cán bộ phụ trách này đều nằm trong thành ủy, không phải một cá nhân nào có thể định đoạn, theo nguyên tắc bổ nhiệm cán bộ phải tuân theo tập thể, Đinh Ngọc Chu cũng không thể tự quyết.Trước kia Đinh Ngọc Chu cực kỳ uy thế, Thái Tiên Phong còn không mất tiếng nói trong việc phân công cán bộ, hiện giờ càng có quyền hơn.

Mặc dù bổ nhiệm cản bộ quốc xĩ không mẫn cảm lắm, nhưng dù sao vẫn là một miếng "thịt mỡ", Liễu Tuấn thực thi biện pháp cứng rắn này là bằng với nắm hết quyền bổ nhiệm cán bộ quốc xĩ trong tay.Không ngờ hoàn cảnh ngặt nghèo mà Tiểu Liễu còn đi được nữa cờ nhất cử lưỡng tiện như thế!Thủ đoạn rất cao!Làm Thái Tiên Phong khó lên tiếng là tình hình nguy cấp, hắn không tiện phản đối cách làm của Liễu Tuấn, hay nói cách khác hắn không phản đối việc mau chóng bình ổn, đây là tư tưởng nhất trí của tất cả mọi người.

Thái Tiên Phong làm phó bí thư nhiều năm rồi, muốn tiến lên một bậc là rất bình thường, hiện giờ cả Thôi Phúc Thành cũng đã tiến cấp, Thái Tiên Phong sao chẳng động lòng?Nhưng con đường hắn đi trước kia không cùng hướng với cả Đinh - Thôi - Điền.

Nhưng Đinh - Thôi - Liễu là người đứng đầu đảng chính phủ, làm ra thành tích có thể thấy ngay, Điền Hoằng Chính thì tiến bộ trong kỷ ủy.

Thái Tiên Phong chỉ là cấp phó của Đinh Ngọc Chu, khó kiếm thành tích, đương nhiên khó phạm sai lầm.

Hắn muốn biểu hiện, thì phải cho thấy năng lực nổi bật trong việc điều động cán bộ.- Liễu bí thư, về nguyên tắc tôi tán đồng phương án này, cán bộ không xứng chứng, toàn bộ do phòng tổ chức phái cán bộ mới xuống tiếp quản.Thái Tiên Phong tỏ thái độ rõ ràng, quyền miễn chức giao cho cậu, còn quyền bổ nhiệm thì không được!

Coi như là một biện pháp trung gian rồi.Liễu Tuấn nhìn hắn gật đầu Chương 924: Hạn hẹpTrong văn phòng của Cận Tú Thật, khói thuốc lượn lờ, Cận Tú Thật và Thai Duy Thanh ngồi đối diện hút thuốc, sắc mặt tương đối nghiêm nghị.Thai Duy Thanh rít vài hơi thuốc rồi chậm rãi nói:- Cận bí thư, hình như việc cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan có chút vấn đề...Cận Tú Thật lạnh nhạt liếc nhìn hắn, khóe miệng nhếch nụ cười theo lễ tiết, nói:- Thai tỉnh trưởng rất chú ý tới vấn đề này nhỉ.Thai Duy Thanh khóe miệng cũng giật giật, nặn ra nụ cười nói:- Tw cường điệu phải giữ gìn ổn định đoàn kết cán bộ, thành phố Ngọc Lan xảy ra vấn đề như vậy, tôi không quan tâm không được.Cận Tú Thật dí đầu thuốc vào gạt tàn, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, rồi mới bình thản hỏi:- Thành phố Ngọc Lan xảy ra vấn đề gì?Thai Duy Thanh thầm tức giận.Chuyện công nhân thôi việc náo loạn chẳng lẽ bí thư đại nhân ông không biết chút nào à?

Hiển nhiên Thai Duy Thanh không tin Cận Tú Thật trì độn tới cái mức đó.Cận Tú Thật lui về tuyến hai, lãnh đạo tương quan của TW đã tìm ông ta nói chuyện, thăm dò ý tứ, muốn mời ông ta tới thủ đô dưỡng lão, nhưng Cận Tú Thật rất uyển chuyển từ chối, tỏ ý muốn ở lại tỉnh A phát huy hết nhiệt tình còn lại.Đối với quan lớn một phương tư cách cực kỳ lão thành như Cận Tú Thật, khi sắp lui về, TW thường tôn trọng trọn vẹn ý nghuyện cá nhân.

Nếu ông ta không muốn rời đi, TW không tiện cưỡng ép, đồng ý để ông ta làm chủ tịch chính hiệp tỉnh.

Chính hiệp tỉnh đầu năm sau mới mở hội nghị toàn thể, tới khi đó ông ta chính hức lui về tuyến hai, thế nào cũng không thể để Cù Hạo Cẩm tới trước nhậm chức, làm Cận Tú Thật ngồi không hai tháng.Làm như thế hiển nhiên là không thích hợp.Mọi người đều hiểu Cận Tú Thật muốn ở lại tỉnh "phát huy hết nhiệt tình còn lại" là gì.Nnghe giọng điệu của Cận Tú Thật, Thai Duy Thanh lập tức nghĩ tới Đinh Ngọc Chu là đích hệ của ông ta, chẳng lẽ Cận Tú Thật cho rằng mình muốn ra tay với Đinh Ngọc Chu?Thai Duy Thanh mỉm cười nói.- Cận bí thư, gần đây tôi thu được rất nhiều thư của cán bộ và quần chúng, chủ yếu phản ánh về đồng chí Liễu Tuấn, nói đồng chí này trong quá trình cải cách quốc xĩ phương pháp khá đơn lẻ, tác phong thiếu chu đáo, thiếu dân chủ...Có lẽ đó cũng là một trong số nguyên nhân làm công nhân mất việc bất mãn.Thai Duy Thanh nói rất ủy chuyển, cái gọi là tác phong thiếu chu đáo dân chủ, là chỉ thẳng Liễu Tuấn chuyên quyền độc đoán!

Nói cách khác bày tỏ thái độ rõ ràng: Yên tâm, tôi không nhắm vào tâm phúc của ông, tôi chỉ có ý kiến với Tiểu Liễu.

Không phải người trẻ tuổi này không cùng đường với ông sao?Cận Tú Thật không trả lời ngay, trầm tư một lúc mới chậm rãi nói:- Thai tỉnh trưởng, an bài đồng chí Liễu Tuấn cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan là do tỉnh ủy quyết định.

Đồng chí Liễu Tuấn ở khu Trường Hà thu được thành tích rất tốt, công tác cải cách quốc xĩ làm khá chu đào.

Tỉnh ủy an bài như thế là để đồng chí phát huy năng lực tốt hơn.

Đương nhiên không ai là hoàn mỹ cả, mỗi người đều có chút thiếu sót.

Đồng chí Liễu Tuấn còn trẻ, nhiệt tình, hăng hái làm việc, có lẽ phương pháp làm việc chưa đủ toàn vẹn, có điều đây là chuyện bình thường mà.Thai Duy Thanh gật đầu nói:- Cận bí thư nói rất có đạo lý, tôi hoàn toàn tán đồng, cán bộ trẻ không đủ chững chạc vững vàng là hiện tượng bình thường.Cận Tú Thật sẽ cau mày, ai cũng nghe ra ông đang khẳng định năng lực và thành tích của Liễu Tuấn, nhưng Thai Duy Thành hoàn toàn bóp méo đi.Xem ra Thai Duy Thanh muốn "cắn chặt" lấy Liễu Tuấn rồi, lần này tới thăm dò thái độ của ông.

Sớm đã nghe Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ bất hòa, nhưng Thai Duy Thanh vừa tới nhậm chức đã ra tay với Liễu Tuấn, khó trách khỏi thiếu trầm ổn.Đường đường là tỉnh trưởng, lại thiếu kiến nhẫn thế sao?Nhà họ Cao hẳn không nóng vội như thế chứ!

Có lẽ cao tầng vẫn đang đấu tranh, Thai Duy Thanh muốn nhân cơ hội thể hiện tâm ý của mình với nhà họ Cao, muốn đẩy được Liễu Tuấn đi, để nhà họ Cao thấy năng lực và lòng trung thành của mình?Hẳn là không đơn giản như thế.Như vậy Liễu Tấn Tài mặc dù trúng tuyển ủy viên cục chính trị, nhưng chưa tiến kinh nhậm chức chả lẽ việc này còn có biến số?Trong thời gian ngắn Cận Tú Thật xoay chuyển vô số ý nghĩ, vừa nghĩ tới Liễu Tấn Tài, liền trở nên thận trọng, dù Cao hệ hay Nghiêm Liễu hệ, hiện giờ ông ta đều không muốn đắc tội, ông ta đã rút mình ra khỏi quyền lực trung tâm, nếu chen vào tranh đấu là không cần thiết.Có điểu đối với thái độ ép người này của Thai Duy Thanh, ông không hài lòng.

Cận Tú Thật đã trải nhiều sóng gió rồi, thực sự có thể làm được Thái Sơn sụp trước mặt vẫn ung dung, nhưng người trầm ổn đến đâu cũng có tình cảm người bình thường, Cận Tú Thật sắp lui về, không tranh khỏi có chút thương cảm lạc lõng, khó tránh khỏi có chút không cam tâm.

Lúc này những chuyện vốn không đáng kể rất có thể dẫn tới một cơn sóng dữ trong lòng.Thái độ của Thai Duy Thanh đã kích thích Cận Tú Thật, làm cán cân trong lòng ông bắt đầu lệch đi.- Vậy Thai tỉnh trưởng cho rằng nên làm thế nào?Thai Duy Thanh trầm tư một lát rồi đáp:- Hay là mời Cận bí thư nhắc nhở thành ủy Ngọc Lan một chút, bảo bọn họ đề cao cảnh giác, dùng biện pháp cần thiết, không nên tạo thành họa lớn?Cận Tú Thật cười:- Kiến nghị của Thai tỉnh trưởng rất tốt, tôi sẽ suy nghĩ.

Bên phía chính phủ cũng phải suy nghĩ một số biện pháp cụ thể giúp thành phố Ngọc Lan, dù sao đoàn kể ổn định là rất quan trọng.Thai Duy Thanh nheo mắt lại, gật đầu nói:- Vâng thưa Cận bí thư, nếu như cần thiết, chính phủ tỉnh nhất định sẽ giúp đỡ.Thai Duy Thanh mặc dù tỏ thái độ như thế, nhưng thực tế tỉnh chính phủ không có hành động gì, tựa hồ còn đang quan sát.Liễu Tuấn và các thành viên thường ủy khác không biết cuộc nói chuyện của hai người, bọn họ vẫn đang đúng trình tự làm theo phương án xử lý sự việc của mình.Chương trình thảo luận ở văn phòng bí thư được thông qua ở thường ủy, năm vị chính phó bí thư nhất trí với nhau, chỉ cần Đinh Ngọc Chu không giở quẻ, khả năng bị phủ quyết trên thường ủy là 0.Biện pháp sấm sét được đưa ra, hiệu quả thấy ngay lập tức, Liễu Tuấn một hơi triệt chức hai người đứng đầu quốc xĩ cốt cán cấp phó xử, bị đưa tới trưởng đảng học tập ba tháng rồi mới an bài công tác, chẳng khác gì đã bị đẩy ra rìa.Căn cứ vào phương án trung gian đạt được ở văn phòng bí thư, cách chức ai do Liễu Tuấn quyết, bổ nhiệm ai thì theo trình tự, do phỏng tổ chức thành ủy tiến cử, thảo luận thường ủy thông qua.Thấy Liễu nha nội đã giơ "thanh đao đẫm máu" lên, một số lãnh đạo xí nghiệp vốn mang mưu đồ bất chính xem náo nhiệt đều cuống lên, vội vàng đi làm công tác tư tưởng cho công nhân, động não suy nghĩ đủ mọi cách để dẹp loạn.Liễu Tuấn có uy vọng rất cao ở thành ủy, nhưng công các cải cách quốc xĩ quá rộng, thời gian cải tại gấp rút, Liễu Tuấn sử dụng biện pháp "áp đặt" khó tránh khỏi khiến một số lãnh đạo quốc xĩ chống đối.

Giờ thấy làn sóng công nhân gây chuyện nổi lên, một số kẻ mang tâm tư vui mừng, muốn nhìn Liễu nha nội ngang ngược bị nếm trái đắng.Không ngờ Liễu nha nội tính cách cương liệt như thế, quyết không thỏa hiệp, mang tư thế ôm bom cảm tử rõ ràng.

Nhân vật lớn đã liều, tất cả điều phải cẩn thận.Khu Trường Hà trích ra được 150 triệu gửi cho cục tài chính thành phố, Thôi Phúc Thành kiệt lực bóp nặn, cũng kiếm được chừng 100 triệu, còn thiếu gần 30 triệu nữa.Thôi Phúc Thành hơi sốt ruột, Liễu Tuấn hết sức tình nghĩa với hắn, vào thời khắc quan trọng, hắn lại không giúp được, thật là xấu hổ.Tại văn phòng thị trưởng, Liễu Tuấn như nhìn ra lo âu của Thôi Phúc Thành, mỉm cười nói:- Thị trưởng, tôi nghe nói Thai tỉnh trưởng rất quan tâm tới tình hình ở thành phố.Thôi Phúc Thành nhướng mày lên, bằng trực giác hắn cũng đoán được Thai tỉnh trưởng quan tâm tới thành phố là có ý gì.

Còn về phần Liễu Tuấn vì sao biết được tin, hắn không tiện nghe ngóng.Thôi Phúc Thành thăm dò:- Liễu bí thư, thành phố có khó khăn, tôi thấy nên xin trợ giúp của tỉnh chính phủ được không?- Thị trưởng có thể thử, tình huống khẩn cấp, xin bên trên chi viện là trong tình lý mà.Thôi Phúc Thành hiểu ý, lập tức làm báo cáo đích thân đưa lên tỉnh, Thai Duy Thanh phê: Đã duyệt, sở tài chính châm chước làm.Sở tài chính phê cũng rất hay: Đợi nghiên cửu giải quyết!Liễu Tuấn nhìn thấy mấy lời phê này lạnh nhạt nói:- Hạn hẹp.Thôi Phúc Thành tức giận:- Đúng thế, đợi bọn họ nghiên cứu xong thì sự việc đã om lên rồi.

Vốn cũng chẳng hi vọng gì ở bọn họ, chỉ 30 triệu làm khó được ai chứ?Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn lập tức triển khai cuộc họp người phụ trách quốc xĩ toàn thành phố, chia 30 triệu này ra, mỗi xí nghiệp mấy trăm ngàn, vấn đề không lớn lắm, dè xẻn một chú là có.Trong ba ngày, các công nhiên thôi việc đều nhận đủ tiền bồi thường, lãnh đạo công ty còn làm công tác tư tưởng hết sức chu đáo tỉ mỉ, công nhân tự giác không gây chuyện nữa.Mâu thuẫn chủ yếu đã giải quyết xong, tiếp theo là mâu thuẫn thứ yếu dễ đối phó hơn, ít nhất không xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn nữa Chương 925: Công ty sản xuất xe hơi Trường PhongChuyện Cty chế tạo xe máy Trường Phong chuyển sang sản xuất xe hơi cơ bản đã được xác định rồi, đây là một phương án rất vĩ đại, đưa vào dây chuyền sản xuất kỹ thuật xe hơi của Mỹ, hợp tác với công ty sản xuất xe hơi Thông Dụng nổi tiếng ở Mỹ.Phương án này đã làm hao tổn rất nhiều tinh lực của Liễu Tuấn, một cán bộ kiêm chủ tịch quốc xĩ cốt cán, bí thư khu ủy và cả phó bí thư thành ủy, nhưng lại làm công tác của chính phủ thực sự là hiếm thấy.Công ty Thông Dung là một trong số nhà máy sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới, ngưỡng hợp tác với bọn họ cực cao, một quốc xĩ như Trường Phong ở tỉnh A có lẽ còn coi là có danh tiếng và thực lực, còn đặt trong phạm vi cả nước không đáng nhìn, còn về đặt trên phạm vi thế giới càng không cần nhắc tới.Cty Thông Dụng trước kia e rằng hoàn toàn chưa nghe tới có cái công ty này.Cho nên khi Liễu Tuấn đề xuất hợp tác với Cty Thông Dụng, Sơn Điền Thứ Lang quả thực không dám tin.

Người Nhật Bản chú trọng lễ phép, bề ngoài gật đầu vâng dạ liên tục, xoay người đi một cái là không ngừng lắc đầu.Chắc chắn Sơn Điền Thứ Lang cho rằng Liễu Tuấn đang nằm mơ nói mộng.Chẳng những Sơn Điền Thứ Lang không tin, mà cả đồng chí Bạch Dương cũng hoàn toàn không tán đồng với kế hoạch của Liễu Tuấn.

Khi trong điện thoại nói tới chuyện này không chút khách khí phê bình Liễu bí thư mơ mộng viển vông, xa rời thực tế.- Tiểu ngoan đồng, đừng có nghịch ngợm nữa, nếu Sơn Điền Thứ Lang có thể thuyết phục nhà sản xuất xe hơi Nhật Bản hợp tác với các công thì mau chóng định chuyện này đi, đừng tham quá nuốt không trôi.Chị Bạch Dương nhắc nhở Liễu bí thư, phàm việc gì cũng phải dựa trên thực tế.Đương nhiên Bạch Dương tán đồng phương án đưa dây chuyền sản xuất xe hơi vào, khen rằng phương án lớn, điều này hợp với tác phong của Liễu bí thư, người này xưa nay khinh làm chuyện vụn vặt, làm cái gì cũng phải làm cho thật ầm ĩ.Bạch Dương sợ không hợp tác được với Cty Thông Dụng, làm lòng tin cao ngất của Liễu bí thư bị đả kích, đôi khi đêm khuya vắng lặng, chị Bạch Dương cũng nghĩ, để cho tên nhóc này bị đả kích một chút cũng tốt.

Khi Liễu Tuấn còn nhỏ xíu, Bạch Dương đã thân thiết với y rồi, trong ký ức của cô, mười mấy năm trời Liễu Tuấn gần như chưa gặp phải thất bại.

Cho dù gặp phải vấn đề khó khăn thế nào, đối thủ hùng mạnh ra sao, Liễu Tuấn đều có cách vượt qua.Tất nhiên phía sau "đánh khắp thiên hạ vô địch thủ", là sự cẩn thận của Liễu Tuấn, dự tính chu đáo rồi mới hành động.Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Phật Diện Miêu Nhân Phượng - Tuyết Sơn Phi Hồ - Cụ Kim.Ở trên sĩ đồ cứ thuận buồm xuôi gió như thế chưa chắc là chuyện tốt, hiện giờ Liễu Tuấn còn trẻ, chức vị chưa cao lắp, chỉ mới bước qua ngưởng cán bộ cao cấp, cho dù uy phong ngất trời, dù sao vẫn chưa đủ khiến cho các đại lão cao tầng coi trọng.

Nói cách khác, đối thủ chân chính của Liễu Tuấn chưa xuất hiện, một khi Liễu Tuấn nuôi thành cái tính "chỉ được thắng không được bại", sau này lên tới vị trí cao hơn, đối diện với kẻ địch thực sự mạnh, sợ rằng không nhẹ nhàng như vậy nữa.Kẻ thường thắng bất bại, kẻ thường bại bất vong.Còn kẻ thường thắng một khi thất bại, rất có khả năng sẽ thất bại thảm hại, vạn kiếp bất phục.Từ xưa tới nên, danh tướng bách chiến bách thắng cuối cùng bại một trận mà toàn quân bị diệt không phải là ít, còn danh tướng "đánh trận nào bại trận đó" cuối cùng lại thành công cũng có rất nhiều.Tăng Quốc Phiên chính là vị dụ điển hình.Tăng Quốc Phiên đại thần cuối thời Mãn Thanh, nói về ông này thì dài, tóm lại một vị danh nhân đương thời gọi ông ấy là "Kim Lượng" tức Gia Cát Lượng đương thời.

Tằng Văn Chính Công toàn tập là tác phẩm tham khảo để đời.Có thể thấy thi thoảng thất bại không phải là chuyện xấu, nhất là loại "chưa từng thất bại" như Liễu Tuấn thì càng như thế.

Nhưng Bạch Dương chỉ nghĩ tới tiểu ngoan đồng gặp phải trở ngại, lại đau lòng vạn phần.Vẫn...Vẫn không thất bại thì hơn.Liễu Tuấn cười:- Em không thích đồ của Nhật Bản, mặc xác ông ta có giới thiệu được hay không.Bạch Dương không nói nhiều nữa, tặng cho tiểu ngoan đồng một nụ hôn kích lệ qua điện thoại.Dựa theo tác phong hành động của Liễu Tuấn, chuyện không nắm chắc trên bảy phần thì không đi thử, ông chủ của Cty Thịnh Nghiệp trên nước Mỹ đã thăm dò ý kiến phía Cty Thông Dụng, đối phương không hoàn toàn đóng hết cửa.

Điều này cấp cho Liễu Tuấn lòng tin cực lớn, trải qua nhiều lần đàm phán gian nan, nhất là phương diện khống chế cổ phần, cuối cùng các bên nhượng bộ đạt thành công thức chung.

Cty Trường Phong nắm 37%, là cổ đông số một, Cty Thông Dụng nắm 32% đứng thứ hai, Cty Sơn Điền nắm 21% là cổ đông thứ ba, mười phần trăm còn lại do các cổ đông nhỏ nắm.

Những thương nhân như Cận Hữu Vi tiên sinh tỏ ra hết sức hứng thủ.Trong kế hoạch dự kiến, công ty mới có tên, công ty chế tạo xe hơi Trường Phong.Cơ bản phương án chỉnh thế đã thành hình, chỉ còn đợi chính phủ phê chuẩn là thực thi, trừ trình tự ra còn cần tỉnh hỗ trợ về tài chính.Cty xe máy Trường Phong sau khi cải tạo đã xoay chuyển lỗ thành lãi, nhưng Cty xe hơi Trường Phong cần số tiền đầu tư quá lớn, phải đảm công ty cũ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty mới, ít nhất phải đầu tư trên 600 triệu, hiện giờ Cty Trường Phong chỉ có thể gom góp được chưa tới 400 triệu, ít nhất còn thiếu 200 triệu.Theo ý ban đầu của Liễu Tuấn, là muôn công ty chế tạo xe hơi này thành xí nghiệp cỡ lớn, khởi điểm cao sau này cạnh tránh mới nắm phần thắng lới.Một công ty chế tạo xe hơi tổng giá trị chưa tới 2 tỷ, đừng nói thế giới, ngay trong nước sức cạnh tranh cũng không lớn.Đối với Liễu Tuấn mà nói, tài chính là thư không đáng nói tới nhất, tài sản của Tiểu Thanh và Xảo Nhi nếu đổi sang tiền trong nước phải hơn 500 tỷ, tài khoản của Liễu nha nội trong ngân hàng bí mật của Thụy Sĩ cũng hơn 200 triệu USD.

Nhưng Liễu bí thư đau đầu là số tiền này không thể biến thành tiền của Cty Trường Phong.Giai đoạn iện giờ hợp tác sản xuất với nước ngoài phải đảm bảo công ty trong nước là cổ đông lớn nhất, đó là sự cần thiết ở mặt chính trị.Đầu tư 600 triệu thậm chí vượt qua cực hạn Cty Trường Phong có thể gánh vác, là ngựa con kéo xe lớn, nếu làm to hơn, cho dù Liễu bí thư gan nuốt búa cũng không dám lỗ mãng, một khi sụp xuống chẳng phải trò đùa.- Liễu Tuấn, cậu làm như thế hơi mạo hiểm đấy.Trong phòng trà Hoàng sơn vân vụ, đồng chí Khâu Tình Xuyên cau mày có chút lo lắng.

Nói ra giám đốc Khâu không chỉ lo lắn cho bạn bè mà còn lo ắng cho mình.Nguyên nhân Liễu Tuấn là tên bạn không thể tin tưởng, một khi tài chính eo hẹp là nghĩ ngay tới giam đốc Khâu.Ngân hàng kiến thiết tỉnh gần như thành túi tiền nhỏ của người này, muốn lấy bao nhiêu lấy bấy nhiêu.Ví như hôm nay Liễu Tuấn hẹn hắn tới Ngữ hậu thiêm tình, mông còn chưa ngồi nóng chỗ, Liễu bí thư đã nhắc tới Cty xe hơi Trường Phong đang được thành lập, tuy chưa mở miệng đòi tiền, giám đốc Khâu đã thấy uy hiếp cực lớn.Vốn nếu bình thường thì vèn vẹn 300 triệu chẳng được giám đốc Khâu để vào trong mắt, Khâu Tình Xuyên tiền nhiều thế lớn, dù sao quan viên từ ngân hàng TW xuống mà lại.

Nhưng hiện giờ cuối năm rồi, giám đốc Khâu đang bận rộn thu hồi các khoản vây ở khắp nơi, thậm chí trong hội nghị giám đốc Khâu phải nghiêm mặt ra mệnh lệnh thép cho các giám đốc ngân hàng cấp dưới, nhất định phải cố gắng thu hồi khoản vay, giảm thiểu nợ xấu.Giả sử lúc này Liễu bí thư lại há mồm ra vay mấy trăm triệu, giám đốc Khâu không biết phải ứng phó ra sao.Có thể nhìn ra Liễu bí thư đang ra sức lấy lòng giám đốc Khâu, pha trà vô cùng chuyên chú, mỗi lần Liễu bí thư tới Ngữ hậu thiêm tình đều đặt tiêu chuẩn chi phí cao nhất, coi như làm tròn đạo bạn bè.Liễu bí thư vừa pha trà, vừa bĩu môi:- Khâu đại nhân, tôi còn chưa lên tiếng vay tiền mà, ngài gấp cái gì?Lăng Nhã hé miệng cười.Mỗi lần nhìn thấy Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đấu khẩu, Lăng xử trưởng đều thấy rất thú vị, kỳ thực Khâu Tình Xuyên là người nho nhã, nhưng nếp bị Liễu Tuấn ép quá mức, sẽ bấp chấp thể diện, gân cổ lên cãi nhau với y.Lần này ngoài giám đốc Khâu, Liễu bí thư và Lăng xử trưởng, trong phòng trà còn có một mỹ nhân trẻ trung, đó là bà chủ Giao Giao của Ngữ hậu thiêm tình.

Giao Giao ở Ngọc Lan một thời gian, càng thêm châu tròn ngọc sáng, quyến rũ lung linh, thiếu đi chút vẻ ngây thơ, thêm vào phong vận thiếu phụ.Giao Giao hiện giờ tất nhiên đã biết thân phận của Liễu Tuấn rồi, càng biết Hà Mộng Doanh chính "bạn gái" của Liễu bí thư.

Trước kia khi Lăng Nhã có mặt, Giao Giao tự giác né tránh, hiện giờ Khâu Tình Xuyên "ngang nhiên" để cô lộ mặt trước Lăng Nhã, tỏ ra đã tin tưởng mỹ nhân trí công sở này rồi.Nhìn Tiểu Nhã nép bên mình Liễu Tuấn như con chim non, Giao Giao lại chẳng hiểu quan hệ hai người sao?

Không khỏi thầm cảm thán, nam nhân nhìn qua như cực kỳ ưu tú này thì ra không phải là hoãn mỹ.Chẳng những Giao Giao, mà Khâu Tình Xuyên cũng cảm thán không thôi.Tên này giỏi thật, cứ im ỉm mà hạ được Lăng Nhã.

Một nữ trí thức xuất thân thế gia như Lăng Nhã, là tình nhân trong mộng của vô số nham nhân.Hiển nhiên hiện giờ Lăng Nhã được "tưới tắm" đầy đủ, toàn thân phát ra sức cuốn hút làm người ta ngây ngất.

Nếu như trước kia nói Lăng Nhã là một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, đẹp nhưng không có sức sông, còn Lăng Nhã hiện giờ là một nữ nhân đầy sức sống, đủ cho nam nhân kén chọn nhất cũng phải mê mẩn Chương 926: Hồ ly tinhKhâu Tình Xuyên đem suy nghĩ từ trên người Lăng Nhã thu về, cau mày nói:- Tôi nói trước nhé, cậu đừng có mưu đồ với tôi, trước tiên cứ thương lượng với sở tài chính và quốc tư ủy ấy, bọn họ mới là người quản tiền.Chuyện này bề ngoài mà nói bất kể thế nào cũng là một chuyện tốt, còn là một chuyện cực tốt, nếu như thành công, chẳng những thu hút được trăm triệu đầu tư nước ngoài, quan trọng hơn là đưa vào kỹ thuật sản xuất của Cty Thông Dụng, ở phương diện này có tiền lệ rồi.

Đại Chúng Thượng Hải chính là ví dụ điển hình nhất, hiện giờ đã thành nhà sản xuất xe hơi số một cả nương, chiếm phân ngạch lớn trên thị trường.Tốc độ trưởng thành của nó cực kỳ kinh người.Sau đại hội 15, toàn đảng thống nhất tư tưởng, tập trung tinh lực kiết thiến kinh tế, cải cách mở cửa tiến vào giai đoạn cốt lõi, kinh tế quốc gia phát triển mạnh là điều có thể dự đoán trước.

Cùng với kinh tế đi lên, thu nhập quốc dân cũng thuyền lên theo nước, nhu cầu với xe hơi sẽ tăng vọt.

Liễu Tuấn lúc này bước vào ngành xe hơi là rất tinh mắt, rất dũng cảm.Người này làm việc luôn luôn mạnh mẽ.Nhưng thực tế Khâu Tình Xuyên đã nhìn thấy họa ngầm phía sau, họa ngầm này không tới từ thị trường, mà tới từ quan trường.Hiện giờ tỉnh trưởng là Thai Duy Thanh.Khâu Tình Xuyên biết rất rõ chuyện Thai Duy Thanh bất hòa với Nghiêm Liễu hệ, giả sử nếu hắn không làm việc trong hệ thống tài chính có sự độc lập tương đối cao, chỉ sợ rằng hắn cũng gặp phải áp lực không kém gì Liễu Tuấn, vì Lý Đức Sơn cũng chẳng hòa hợp gì với nhà họ Cao.Thai Duy Thanh không muốn nhìn thấy Liễu Tuấn thu được thành quả tốt đẹp ở tỉnh A.Hà Duyên An ở tỉnh A năm năm, có bản sở tà chính và quốc tư ủy tỉnh đều có người của bà, nhưng triều vua nào triều thần đó, bà rời đi rồi, không với tay tới được nữa, những cựu thần kia còn một dà trung thành với bà không rất khó nói.

Cho dù bọn họ vẫn trung thành thì hiện giờ cũng phải đối diện với một vấn đề: Không giữ được ghế.Sở tài chính lần quốc tư ủy đều là ban ngành cực kỳ quan trọng trong chính phủ, Thai Duy Thanh muốn nhanh chóng đứng vững chân, mở ra cục diện mới phải ra sức thu lấy ban ngành quan trọng này vào tay.Căn cứ vào biểu hiện của Thai Duy Thanh thì kẻ này bề ngoài ôn hòa, mặt mũi tuơi cười, nhưng cực kỳ thủ đoạn, ngay tỉnh trưởng tỉnh S cũng phải nhường nhịn hắn ba phần.Nếu Thai Duy Thanh không lợi hại, Cao hệ cũng đã chẳng ra sức đưa hắn tới tỉnh A "tranh địa bàn".Cao tầng tranh đấu hai năm gần đây, hệ phái của Nghiêm Liễu không chiếm được mấy ưu thế, thanh thế đã không còn bằng thời đỉnh thịnh trước kia nữa.

Nghiêm Liễu quật khởi là điểm sáng duy nhất của hệ phái những năm qua, phân tích tỉ mỉ ra, thì do hệ phái muốn đảm bảo cho thủ trưởng trẻ tuổi nhất có thể thuận lợi lên nhậm chức 5 năm sau đã nhượng bộ khá lớn ở các phương diện khác.Cho nên đấu tranh cục bộ ở Ngọc Lan, thậm chí là ở tỉnh A không quan trọng với toàn bộ hệ phái, chức vụ hiện giờ của Liễu Tuấn cũng không đủ để cao tầng hệ phái ủng hộ, nhiều lắm là Nghiêm Liễu trợ giúp riêng cho một chút mà thôi.Không thể công khai, sự hỗ trợ sẽ rất hạn chế.Tình cảnh của Liễu Tuấn, không hề lạc quan.Cho dù Khâu Tình Xuyên không nói rõ, nhưng suy nghĩ trong lòng thế nào Liễu Tuất rất hiểu, y chậm rãi pha trà, đưa tới trước mặt từng người, thong thả thưởng thức, rôi fmới nói:- Quốc tử ủy và sở tài chính thì đương nhiên phải đi gặp, những người này sẽ có thái độ gì tôi cũng rất rõ.Khâu Tình Xuyên chỉ cười, châm tâm thưởng trà.Lăng Nhã nói:- Hay là em lên cấp trên nghĩ cách cho anh.Lăng Quân Khánh đã chính thức thành phó bộ trưởng, tuy xếp thư bậc gần chót, nhưng quyền lực không nhỏ, thêm vào nhà họ Lăng là thế gia kinh thành, có quan hệ trong cơ quan quốc gia, hoạt động ở tầng trên một chút, đánh tiếng xuống, tỉnh khó mà không nể mặt được, kể cả là Thai Duy Thanh cũng phải chấp nhận.

Mặc kể anh uy thế ra sao, chỗ dựa sau lưng anh quyền lực che trời thế nào, là quan lớn quản lý kinh tế địa phương, không thể tùy tiện xích mích cơ quan quốc gia.Nếu không gặp lúc thích hợp, người ta muốn chèn ép anh chỉ là một câu nói thôi.Thai Duy Thanh muốn được cao tầng thừa nhận thì cũng phải lập nên được chính tích nổi bật.Hà Duyên An chính là minh chứng, chấp chính địa phương không lý tưởng, hi vọng thuận thế tiền bộ tan tành.Khâu Tình Xuyên khẽ mỉm cười gật đầu với Lăng Nhã.Tác dụng của Lăng Nhã chính là phát huy vào lúc này.Không ngờ Liễu bí thư không nhận ân tình, liếc cô một cái, nói:- Tạm thời không cần.Lăng Nhã mặt ửng hồng, cho rằng mình phạm sai lầm, không nên nói muốn giúp Liễu Tuấn trước mặt Khâu Tình Xuyên, nam nhân này kiêu ngạo nhường nào?

Há dễ dàng nhặn sự giúp đỡ của nữ nhân.Liễu Tuấn đoán được suy nghĩ của Lăng Nhã, nắm lấy tay cô bóp khẽ, mỉm cười.Lăng Nhã toàn thân êm ái.Liễu Tuấn không trách cô, chỉ tự cô nghĩ sai thôi.

Liễu nha nội thực sự thấy chưa cần dùng tới quan hệ ở cơ quan quốc gia, dù nhà họ Lăng có mối quan hệ rất lớn, nhưng ân tình trên quan trường dùng một lần là phải "ghi nợ", hôm nay được người ta giúp cho cái gì, ngày sau cần trả lại cái đó.Nếu không thực sự cần thiết, đúng nên tùy tiện nợ người ta thì hơn.Khâu Tình Xuyên ngạc nhiên, trong suy nghĩ của hắn, lãnh đạo tỉnh không ủng hộ, tất nhiên là phải dùng tới quan hệ bên trên, đó là thủ pháp thông thường của quan trường, Liễu Tuấn bình tĩnh như thế, không biết lấy lòng tin đâu ra.Y không ngây thơ tới mức cho rằng Thai Duy Thanh sẽ làm việc theo lý lẽ chứ?Có điều Khâu Tình Xuyên đã thấy thủ đoạn của Liễu Tuấn rồi, người này đúng là có chút tài cán, thường có quân bài bất ngờ, tập kích giành phần thắng.Để xem lần này y có chiêu gì.- Liễu Tuấn, có phải anh rất quen với người ở sở tài chính không?Giao Giao dựa bên người Khâu Tình Xuyên hỏi, trước kia cô làm trong ngân hàng, nên hiểu đôi chút về phương diện tài chính, nghe thấy tình hình của Liễu Tuấn hiện nay, cho rằng chủ ý của Lăng Nhã không tệ.Liễu Tuấn đáp:- Bình thường thôi, chả quen mấy.- Vậy...Giao Giao không nói tiếp nữa, mặt có chút tò mò, không nắm chắc phía dưới, lại không muốn dùng quan hệ phía trên, Liễu bí thư còn có cao chiêu gì?Liễu Tuấn cười hăng chắc, nhìn Khâu Tình Xuyên không chút tốt đẹp gì.- Không phải là có giám đốc Khâu rồi sao?

Anh ấy là đại thần tài chính của tỉnh ta!

Anh ấy mà không giúp thì thật thiếu bạn bè.Khâu Tình Xuyên vừa nghe đã nổi giận, thì ra y vong qua vòng lại, là để đặt bẫy mình?

Uổng cho kẻ này còn dám trơ trẽn nói tới bạn bè, Khâu Tình Xuyên tốt tính đến đâu cũng không kiềm chế được.- Này Liễu Tuấn, cậu còn dày mặt nói tới bạn bè?

Biết rõ cuối năm căng thẳng, cậu không giúp tôi thì thôi còn mưu đồ.

Tôi hỏi cậu 150 triệu cậu hứa với tôi đâu?

Đi đâu mất rồi?Liễu bí thư giang tay ra rất vô tội:- Ấy, chẳng phải đã thương lượng với anh rồi sao, số tiền đó đem trả công nhân thôi việc, giờ lại còn hỏi tôi?

Tôi cũng hết cách mà.Khâu Tình Xuyên hừ lạnh một tiếng:- Cậu cũng biết là hết cách à?

Vậy thì tôi có cách chắc?

Tôi không phải là hồ ly tinh, không thể biến lá thành tiền.- Này này, anh đừng có chỉ chó mắng mèo nhé, ở đây có hai cô gái mê chết người...Liễu bí thư còn chưa nói hết câu đã bị tiền hậu giáp kích, Giao Giao lườm y một cái hừ lạnh, quay đầu đi.

Đồng thời bên hông Liễu bí thư có thêm một móng tay ngọc bấm sâu vào da thịt.HӠly tinh là câu chửi người con gái lăng loàn lăng lơ.- Anh mới là hồ ly tinh ấy.Lăng Nhã hậm hực nói.- Hồ ly tinh hay mà, em không xem hồ ly tinh trong Liêu Trai à?

Dịu dàng, lương thiện, hiểu lòng người, lại có bản lĩnh đặc biệt, hóa lá thành vàng, đúng là ai thấy cũng yêu...Nghe Liễu Tuấn nói tới đây không ngờ Khâu giám đốc luôn trầm mặc ít nói trước mặt các cô giái lại cười mỉm nhìn ngó Lăng Nhã rồi gật gù đầy vẻ trêu ghẹo.- Xong rồi.Lăng Nhã thở dài:- Giám đốc Khâu, hình tượng của anh trong lòng tôi cũng hoàn toàn sụp đổ rồi, bằng với đồng chí nào đó mất rồi.- Lăng xử, tôi thấy cô quá đề cao giám đốc Khâu rồi, theo tôi ấy à, giám đốc Khâu còn xấu hơn cả đồng chí nào đó, xấu tệ hại.Không ngờ Giao Giao cũng ra mặt đả kích giám đốc Khâu.Thấy Khâu Tình Xuyên mặt ửng đò, có chút bối rồi, Liễu bí thư thống khoái vô cùng...Xem ra giám đốc Khâu ở chốn riêng tư chọc giận Giao Giao, hiện giờ bị người ta túm lấy cơ hội báo thù.

Nhưng không biết là vì cớ gì.Mà bất kể vì cái gì có thể thấy giám đốc Khâu bị thua thiệt, đều là chuyện hả hê.Mọi người cười đùa náo động một lúc, Khâu Tình Xuyên nghiêm túc nói:- Liễu Tuấn, cậu để ý một chút, nếu thực sự không ổn, thì làm theo cách của Lăng Nhã, chỗ tôi thực sự rất khó.Liễu Tuấn cười:- Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh khó xử, tôi chỉ muốn xem xem bộ mặt thật của bọn họ thế nào.Khâu Tình Xuyên mỉm cười.Với hiểu biết của hắn về Liễu Tuấn, nếu y đã nói vậy là có cách rồi.Liễu Tuấn nói:- Tình Xuyên, nhắc anh một câu, đừng cho rằng hệ thống tài chính tương đối độc lập là an toàn, chưa chắc người ta không làm gì nổi anh đâu.

Hơn nữa cũng không nhất định cả đời ở một lĩnh vực, những lĩnh vực khác cũng có đất trời rộng mở.Khâu Tình Xuyên hơi ngẩn ra, trầm ngâm một chút rồi chậm rãi gật đầu Chương 927: Bị mất mặtĐúng như dự liệu, Liễu bí thư bị người ta đóng chặt cửa ở sở tài chính và quốc tư ủy tỉnh.Phương án cải tạo và thành lập Cty chế tạo xe hơi Trường Phong đã được báo lên sở tài chính, quốc tư ủy tỉnh, khi Hà Duyên An còn ở tỉnh A, sở công nghiệp tỉnh đã nhận được báo cáo này, đồng thời cũng đã ký tên tán thành thực thi.Khi đó thanh danh của Liễu nha nội bất kể ở thành phố hay ở tỉnh đều như mặt trời chính ngọ, không gì sánh bằng, bất kỳ hành động nào của y gần như đều được Hà tỉnh trưởng tán đồng.

Sở công nghiệp tấp nhiên càng không thể cản trở, Cty Trường Phong nếu có thể tiến thêm một bậc, từ súng trường trở thành đại pháo, sở công nghiệp từ trên xuống dưới đều vui vẻ tán thành.Hiện giờ đã đổi tỉnh trưởng, hơn nữa còn chẳng ưa gì Tiểu Liễu, sở công nghiệp không thay đổi, nhưng ủng hộ thì ủng hộ, tiền thì không cấp cho cho một xu.Quốc tư ủy tỉnh về nguyên tắc không quản tiển mà do sở tài chỉnh tỉnh quản, liên quan tới việc hợp tác với nhà đầu tư nước ngoài đều do quốc tư ủy thẩm duyệt, sau đo mới tiếp vào trình tự tiếp theo.Quốc tư ủy đồng ý cải tạo Cty Trường Phong sang sản xuất xe hơi, song thái độ như sở công nghiệp.Có điều Liễu Tuấn biết, quốc tư ủy thực chất có quyền điều động tài chính nhất định, hơn nữa còn rất có tiếng nói trong chuyện thế này.Người đầu tiên tới tìm quốc tư ủy là Triệu Ngạn chứ không phải Liễu bí thư.Từ khi nghe thấy Liễu Tuấn muốn làm xe hơi, Triệu Ngạn giơ cả hai tay tán thành, ông ta là cán bộ cơ khí, lòng dạ khá thẳng thắn, thấy Liễu Tuấn lèo lái hai năm Cty Trường Phong hoàn toàn đổi sang bộ mặt mới, từ con nợ thành nhà giàu, công nhân mặt mày hớn hở, đãi ngộ nâng cao, công xưởng náo nhiệt, Triệu Ngạn phục từ trong lòng.Chỉ cần Liễu bí thư nói là không thể sai được.Triệu Ngạn khâm phục Liễu Tuấn, biểu hiện ra ở hành vi toàn tâm toàn lực làm tốt công tác của mình, cố gắng chia sẻ ưu phiền với Liễu bí thư.

Liễu bí thư bận lắm, công việc trong tay rất nhiều, trọng trách trên vai rất nặng, thân là cấp phó, Triệu Ngạn rất tự giác, chỉ cần việc có thể làm được, tuyệt không làm phiền tới Liễu bí thư.Lần này công ty thiếu tiền, không đợi Liễu Tuấn ra lệnh, Triệu Ngạn đã vội vàng chạy đi tìm Vương phó chủ nhiệm của quốc tư ủy, mong được quốc tư ủy giúp đỡ.Triệu Ngạn không hiểu những lắt léo trong quan trường, đối với sự đấu tranh chính trị cấp tình càng không có nhận thức gì, trong suy nghĩ của ông ta chỉ biết đây là một việc tốt, quốc tư ủy không có lý do gì mà lại không ủng hộ.Khi công ty cải cách cổ phần hóa, Triệu Ngạn và Vương phó chủ nhiệm cũng tiếp xúc với nhau, cảm thấy Vương phó chủ nhiệm rất tốt là một lãnh đạo kiên trì nguyên tắc, hết lòng ủng hộ công ty.

Triệu Ngạn có ấn tượng không tệ.

Vì thế mới vuội vàng tìm tới văn phòng Vương phó chủ nhiệm.Không ngờ thái độ của Vương phó chủ nhiệm lại thay đổi hoàn toàn, nghe thư ký thông báo Triệu Ngạn tới tìm thì né tránh không gặp, nhưng thư ký nhắc Triệu Ngạn đang đợi ở bên ngoài, nếu nói dối sợ rằng sẽ mất tín nhiệm.Vương phó chủ nhiệm rất tức giận.Lão Triệu Ngạn này trên năm mươi rồi, làm sao không hiểu quy củ như thế?

Không hẹn trước mà cứ tới là tới, coi quốc tư ủy do nhà lão ta mở, muốn gặp ai là gặp à?Nói ra cấp bậc hành chính của Vương phó chủ nhiệm cũng ngang với Triệu Ngạn, đều là phó ở.

Nhưng Vương phó chủ nhiệm cho rằng thân phận địa vị của mình hơn xa Triệu Ngạn, Triệu Ngạn cùng lắm chỉ quản lý một nhà máy mấy nghìn người, còn Vương phó chủ tịch quản rất nhiều chuyện trong tỉnh, quyền lực thực tế lớn hơn Triệu Ngạn rồi.Có điều nếu Triệu Ngạn đã tới tận văn phòng, Vương phó chủ nhiệm cũng không tiện trợn mắt nói đối, chỉ đành bỏ thời gian ra tiếp kiến.Triệu Ngạn có thẳng thắn đến đâu thì vào văn phòng cũng cảm nhận được không khí không đúng, Vương phó chủ nhiệm vẫn khách khí cười vui vẻ đứng dậy bắt tay, gọi "giám đốc Triệu" hết sức thân thiết, nhưng Triệu Ngạn nhận ra trong nụ cười của hắn có chút đối phó cho qua.Điều này làm lòng Triệu Ngạn trầm xuống.Ông ta không để ý tới thái độ của Vương phó chủ tịch, người ta dù sao cũng là lãnh đạo của tỉnh, Triệu Ngạn khó coi ngang hàng được.

Có điều hắn đột nhiên thay đổi thái độ làm Triệu Ngạn không con tin vào mục đích tới đây nữa.Vương phó chủ nhiệm nở nụ cười rất giả dối:- Giám đốc Triệu đại giá quang lâm có gì chỉ giáo.Triệu Ngạn hơi sửng sốt:- Vương chủ nhiệm, sao dám nói chỉ giáo, tôi đến cầu viện...- Ha ha, giám đốc Triệu, công ty Trường Phong cải cách xong rồi, giữa chúng ta làm gì có ai cầu viện ai?Vương phó chủ nhiệm nói rất khách khí, nhưng chặn ngay lời Triệu Ngạn lại, mà ý tứ cũng rất rõ ràng, chúng ta không còn liên quan gì nữa, tốt nhất đừng có cầu với viện gì.Triệu Ngạn là người thành thật, mặc dù hiểu rõ ý của hắn, nhưng còn cho rằng đối phương chưa hiểu mình tới đây có ý gì, liền tươi cười mời thuốc.

Thường ngày Triệu Ngạn rất tiết kiệm, làm tới giám đốc cũng chỉ hút thuốc lá lại 3 - 5 đồng, hôm nay đi tới quốc tử ủy, mới mua một bao Trung Hoa.Vương phó chủ tịch khoát tay, không nhận thuốc, lạnh nhạt nói:- Giám đốc Triệu không cần khách khí, tôi biết ông hôm nay tới là vì chuyện sản xuất xe hơi.- Đúng đúng đúng.Triệu Ngạn gật đầu liên tục, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.- Giám đốc Triệu, quốc tư ủy chúng tôi không quản tiền, ông trực tiếp tới tìm sở tài chính ấy.- Vương chủ nhiệm...Triệu Ngạn còn muốn nói, nhưng hắn đã đưa tay ngăn lại:- Giám đốc Triệu, xin lỗi, hôm nay tôi rất bận.Triệu Ngạn chỉ thành thật chứ không phải ngu, thấy thái độ cự tuyệt này của Vương phó chủ nhiệm, mặc dù trong lòng nạc nhiên nhưng không tiện nói gì, chỉ đành cáo từ đi về.Bị mất mặt ở quốc tư ủy, Triệu Ngạn không phục, bảo lái xe đi thẳng tới sở tài chính, nửa đường điện thoại liền vang lên.- Xin chào Liễu bí thư.Triệu Ngạn vội vàng tiếp điện thoại.- Lão Triệu, tới quốc tư ủy đấy à?Liễu Tuấn hỏi.Triệu Ngạn không ngạc nhiên, dù ông không báo trước, nhưng Liễu bí thư luôn liệu sự như thần, Triệu Ngạn đã lĩnh giáo nhiều lần lắm rồi, tựa hồ chuyện gì cũng nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn.- Vâng thưa Liễu bí thư, Vương phó chủ nhiệm nói họ không quản chuyện này, phải đi tìm sở tài chính.- Đừng đi nữa, ông quay về đi, để tôi.Triệu Ngạn cũng không hỏi vì sao, gần như chấp hành theo bản năng.Liễu Tuấn biết Triệu Ngạn bị từ chối ở quốc tư ủy, không muốn ông ta tới sở tài chính bị người ta lạnh nhạt, đôi khi Liễu bí thư là một người vô cùng bao che cho cấp dưới.Nếu bị lạnh nhạt, thì hãy để Liễu bí thư tự đi.Liễu Tuấn tới thẳng sở tài chính, tìm sở trưởng Hướng Hài.

Hướng Hoài là người Cận Tú Thật đề bạt lên, giữ sở tài chính lâu năm rồi, có điều tuổi không nhiều, chỉ chừng 40, xét tuổi tác thì còn rất có tiền đồ.Liễu Tuấn tới sở tài chính không ít lần rồi.Hướng Hoài rất biết xã giao, dù trong lòng nghĩ thế, nào bề ngoài luôn tươi cười khách sáo, đương nhiên, liên quan tới hạng mục cụ thể, Hướng sở trưởng phải làm gì vẫn làm nấy, tuyệt đối không tùy tiện gật đầu.Liễu Tuấn giống Triệu Ngạn, không hẹn trước mà tìm ngay tới cửa.Thư ký Tiểu Chu nhìn thấy Liễu Tuấn, liền tươi cười đi tới chào đón:- Chào Liễu bí thư.- Chu xử, Hướng sở trưởng có đây không?Tiểu Chu thầm nghĩ: Lúc này anh tìm tới nơi, chẳng lẽ còn chưa nghe ngóng rõ ràng Hướng sở trưởng có mặt không?Tiểu Chu cũng rất hiểu thế cục của tỉnh, song không hiểu cao tầng lắm, Hà Duyên An đi rồi, nhưng cha ruột lẫn cha vợ của Tiểu Liễu đồng thời tiến vào cục chính trị.

Loại nha nội kép như Tiểu Liễu ở tỉnh A là duy nhất, các đại lão tỉnh đánh nhau như thế nào Tiểu Chu không xen vào được, cũng chả dám xen vào.

Tiểu chu chỉ biết một số người, ngàn vạn lần đừng có đắc tội.Ví dụ như vị Liễu nha nội này.- Có có, nhưng mà Hướng sở trưởng đang nói chuyện với mấy đồng chí khác.Tiểu Chu liên tục gật đầu, thi thoảng quan sát thái độ của Liễu Tuấn, ý bảo, hay là ngài đợi một chút.Liễu Tuấn đứng ngay tại chỗ, sắc mặt trầm tĩnh, không hề có ý ngồi đợi.Tiểu Chu mặt sệ xuống, nha nội đúng là nha nội, nghe nói trước kia Hà tỉnh trưởng mà y muốn gặp là gặp ngay, sở tài chính đúng là chưa đủ tư cách để Liễu nha nội phải ngồi đợi.- Xin Liễu bí thư chờ một chút, tôi thông báo với Hướng sở trưởng.Tiểu Chu rụt rè nói, sau đó nhấc điện thoại trên bàn lên:- Sở trưởng, bí thư Liễu Tuấn ở thành phố Ngọc Lan tới.Hướng Hoài rất uất, cảm thấy Liễu nha nội không nể mặt, lúc mẫn cảm như vậy lại tới làm khó mình, nhưng Liễu nha nội đã tới, không gặp không được, hơn nữa còn không thể để người khác chờ.Nha nội coi trọng nhất là vấn đề thể diện, anh làm mất mặt người ta, thì người ta có thể vì thế mà lột da anh.- Được, mời Liễu bí thư vào Chương 928: Cáo trạng tới tấpLiễu Tuấn đi vào văn phòng của Hướng Hoài, hai cán bộ tài chính đang nói chuyện với hắn vội đứng dậy chào hỏi Liễu bí thư, sau đó vội vàng cáo từ.- A, Liễu bí thư, khách quý, khách quý.Hướng Hoài cười ha hả, từ sau bàn làm việc đi ra, nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, nụ cười chân thành không để đâu cho hết, so với trước kia còn nhiệt tình hơn ba phần.Liễu Tuấn cũng mỉm cười bắt tay Hướng Hoài.Phải nói Liễu Tuấn không ghét Hường Hoài, đối với bất kỳ ai am hiểu chuyện đời y đều không ghét, mặc dù biết bọn họ cười là giả dối, nhưng trên quan trường có bao nhiêu người cười chân thành được?Có thể giữ lại mặt mũi cho nhau đã là khá lắm rồi.- Liễu bí thư mời ngồi đi, Tiểu Chu, mau pha trà.Hướng hoài niềm nở như bạn cũ lâu năm gặp nhau.Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ:- Hướng sở trưởng quá khách khí rồi.- Liễu bí thư hôm nay đại giá quang lâm có điều chi chỉ giáo?- Hướng sở trưởng trêu tôi hả?

Tôi làm gì dám chỉ thị sở trưởng!

Nhưng chuyện của Cty Trường Phong, thì Hướng sở trưởng phải chẳng nên ủng hộ chúng tôi một chút.Giao tiếp với những quan viên ban ngành chức năng này Liễu Tuấn chưa bao giờ vòng vo, nếu anh mà cứ mập mờ với bọn họ, thì bọn họ có thể nói dông nói dài tới tận sang năm.Hướng Hoài mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt nghiêm lại:- Ái chà, Liễu bí thư đúng là bạo tay, thành phố Ngọc Lan chúng ta cũng sắp sản xuất xe hơi rồi, đúng là không ngờ tới...Liễu Tuấn mặt cũng tươi cười, nhưng trong lòng thầm thở dài, đám quan viên này quen quanh quẩn rồi.

Chuyện này cũng bình thường, thân là sở trưởng sở tài chính, Hướng Hoài mà không có công phu "thái cực" phòng thân, thì mỗi ngày người ta chen tới sụp cửa mà xin tiền.- Hướng sở trưởng quá khen, kỳ thực cũng là tình thế bức ép thôi, nếu không cách tân, không nghĩ lối ra, chỉ dựa vào làm xe máy thì khó thành đạt được.

Cty Trường Phong có hơn ba nghìn công nhân và gần vạn miệng ăn đang đợi, đó là áp lực không nhỏ.- Đúng đúng, Liễu bí thư nhìn xa trông rộng, mọi người đều rất bội phục.Liễu Tuấn khoát tay:- Hướng sở trưởng, hiện giờ chúng tôi gặp phải khó khăn, lần hợp tác này Cty Trường Phong thiếu rất nhiều tài chính, mong được Hướng sở trưởng giúp đỡ nhiều hơn.Thấy Liễu Tuấn không định buông tha cho mình, Hướng Hoài biết không né tránh được nữa, đành thở dài nói:- Liễu bí thư, không phải là không chịu giúp, mà thực sự tôi cũng khó khăn lắm, cuối năm rồi, khắp nơi xin tiền...Ài, nhà nghèo khó sống...Công ty xe hơi đâu phải cần con số nhỏ tận 300 triệu cơ mà.Hướng Hoài nhìn Liễu Tuấn nói rất thành khẩn, ý tứ là, Liễu bí thư anh mà không thông cảm cho tôi thì là anh không phải rồi.Liễu Tuấn khẽ nhướng mày lên, hỏi:- Hướng sở trưởng, không có một chút biện pháp nào sao?Hường Hoài lòng giật đánh thót, lời này không dễ trả lời.

Liễu Tuấn là kẻ thông minh, đâu dễ lừa gạt, cuối năm thì cuối năm, nghèo thì nghèo, đường đường sở tài chỉnh tỉnh nếu nói không có cách nào thì ai mà tin.

Vị nha nội trước mắt này lại không tầm thường, Thai tỉnh trưởng không cùng đường với Nghiêm Liễu, nhưng kết quả cuối cùng ra sao hiện giờ còn chưa thể nói được.Lùi lại một bước mà nói, cho dù Tiểu Liễu không ở lại tỉnh A được, thì còn có rất nhiều nơi để đi, chỉ cần hai người cha của y còn tại vị, Liễu nha nội thủy chung là nhân vật không thể coi thường, ai mà biết ngày sau Liễu nha nội có thể thăng tiến tới đâu, Thai Duy Thanh chẳng thể ở tỉnh A cả đời.- Liễu bí thư, không phải là không có biện pháp, nếu như tỉnh có phê chuẩn chính xác, lão Hướng tôi có khó khăn đến đâu cũng tìm cách kiếm cho Liễu bí thư chút tiền, mọi người đều là bạn bè mà.Hướng Hoài nghĩ ngay ra cách đối phó.Cho mâu thuẫn đấu với nhau là tốt nhất.Muốn đấu thì phiền Liễu nha nội cậu đi tìm Thai Duy Thanh mà đấu, đừng làm khó những nhân viên làm việc chúng tôi.Liễu Tuấn gật đầu, đứng dậy nói:- Được, tôi đi lên tỉnh, phiền Hướng sở trưởng rồi.Thấy Liễu Tuấn nói đi là đi, Hướng Hoài bất an, ai mà biết trong lòng y suy nghĩ gì?

Vừa vội đứng đậy tiễn, vừa bổ xung:- Liễu bí thư, cuối năm tài chính đúng là rất khó khăn, thế này vậy, thành lập công ty xe hơi Trường Phong hoãn lại một chút được không, đầu năm sau tài chính bớt áp lực hơn.Bất kể thế nào cũng phải lưu lại đường lùi sau này có đất mà sống.Liễu Tuấn cười:- Cám ơn Hướng sở trưởng, cái chuyện thương nghiệp chủ yếu là phải chú trọng thời cơ, kéo dài thời gian rất bất lợi.- Đúng, đúng.Hướng Hoài liên tục gật đầu, hắn đã bày tỏ ý tứ rồi, nói nhiều cũng thừa.Từ chỗ Hướng Hoài đi ra, Liễu Tuấn không vội tới tỉnh ủy, mà rẽ qua văn phòng của phó sở trưởng sở tài chính Phiền Chí Vĩ.Tại chỗ Phiền Chí Vĩ thì Liễu Tuấn rất thoải mái, nguyên nhân đơn giản, Phiền Chí Vĩ chính do một tay Hà Duyên An đề bạt lên, được xem là tâm phúc đích hệ của Hà Duyên An, quan hệ với Liễu Tuấn rất tốt, nghe nói còn có chút quan hệ thân thích lòng vòng gì với Mã thư ký cũ của Hà Duyên An.Chỉ cần văn phòng Phiền Chí Vĩ không có ai là Liễu Tuấn đi thẳng vào, không cần thông báo.Văn phòng Phiền Chí Ví bố trí khác hẳn của Hướng Hoài, văn phòng Hướng Hoài là loại xa hoa của kẻ giàu xổi, đồ đạc thảm trải đều là màu vàng màu đỏ, trông rất phú quý.

Còn bên Phiền Chí Vĩ thì khá trang nhã, trên vách tường là hai bức tranh của danh nhân, với một chút hoa cỏ, đầy sức sống.Đây là một trong số nguyên nhân Phiền Chí Ví có thể lọt vào mắt Hà Duyên An.Bản thân Hà Duyên An là lãnh đạo nho nhã, đối với cấp dưới hiểu vẻ đẹp nội tâm, tất nhiên là đề cao hơn một chút.

Ở tỉnh A có rất nhiều quan viên kiểu học giả đều do Hà Duyên An đề bạt lên, có lẽ chỉ có Liễu bí thư là ngoại lệ.Vị này bằng cấp rất cao, chuyên ngành là văn học cổ đại, phân tích bên ngoài là người đọc sách chính tông, nhưng Liễu bí thư chẳng có mấy khí chất nho nhã, mà lại "hùng hổ" như võ phu.

Tới tỉnh A hai năm, làm việc luôn mạnh mẽ, trong mắt một số người thậm chí là ngông ngạo ngang ngược.Luận nhiệt tình Phiền Chí Vĩ kém xa Hướng Hoài, mông dính ở ghế chẳng nhúc nhích, mặt chẳng cười, chỉ khẽ gật đầu một cái, thái độ thẳng thắn, mời tự nhiên.Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.Phiền Chí Vĩ lắc đầu cười khổ, chậm rãi đóng văn kiện đang xem lại, đứng dậy cầm thuốc lá đi tới chỗ tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn ném thuốc lá qua.Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy một cái, thuận tay gạt sang bên:- Đường đường phó sở trưởng sở tài chính lại hút cái thư thuốc mấy đồng một bao này à?

Lão Phiền này, anh cũng giả bộ thái quá rồi đấy.Liễu bí thư vừa nói vừa móc bao Trung Hoa ra, ném cho Phiền Chí Vĩ, Phiền Chí Vĩ cũng chẳng khách khí, bóc vỏ lấy ra một điếu, rồi đút gả bao thuốc vào túi, mỗi lần Liễu Tuấn tới sở tài chính, Phiền Chí Vi đều chơi chiêu "thuận tay dắt dê" này.Người này có tiền, không "chiếm đoạt" một chú cũng phí.Phiền Chí Vĩ châm thuốc, hút với vẻ rất khoan khoái, hỏi:- Đụng đầu vào tường rồi hả?- Lão Hướng Hoài trơn hơn con cá trạch, đã bao giờ sảng khoái chưa?- Hắn có tiền, chẳng qua không dám móc cho cậu thôi.Liễu Tuấn nhìn Phiền Chí Vĩ cười lắc đầu, trong mắt người ngoài, Phiền Chí Vĩ là một người đọc sách nho nhã, nói năng đầy thâm ảo.

Có điều khi đối diện với Liễu Tuấn thì có gì nói nấy, với giao tình hơi người, thực sự không cần mập mờ.Phiền Chí Vĩ hỏi:- Nghe nói có kẻ đang cáo trạng cậu?Đây là sự thật, Liễu Tuấn dùng biện pháp cứng rắn cách chứng hai người phụ trách quốc xĩ, trong mắt người ngoài đều là xí nghiệp có năng lực, Liễu Tuấn làm càn như thế, tất nhiên khiến nhiều người bất mãn.Tiễu Liễu cậu gây ra cái làn sóng công nhân gây chuyện, lại đâm sau lưng người khác à?

Thực sự quá bất nhân đấy.Liễu Tuấn cười:- Làm cán bộ có ai không bị cáo trạng?- Lần này thì khác đấy, người cáo trạng rất nhiều, nghe nói thư cao trạng chất đống trên văn phòng Thai tỉnh trưởng, toàn nói xấu Liễu bí thư cậu.Tình huống này Lăng Nhã đã nhắc tới với Liễu Tuấn rồi, trong thư cáo trạng thứ quỷ quái gì cũng có, thậm chí còn tệ hại hơn cả bài viết của "người lương tri", chiếu theo miêu tả của cáo trạng thì Liễu Tuấn thực sự là hạng chết trăm lần chưa đủ làm yên lòng dân.Xem ra kẻ thông minh không ít, mọi người đều nhận ra hiện giờ là một thời cơ tốt để lật nhào tên nha nội kiêu ngạo, nên tranh nhau cung cấp đạn pháo cho Thai tỉnh trưởng.Liễu Tuấn khoát tay, chẳng hề bận tâm nói:- Anh đừng ngồi yên cười người khác gặp tai họa, lo cho bản thân đi, chẳng lẽ kẻ cáo trạng anh còn ít sao?Phiền Chí Vĩ không khỏi cười khổ.Kẻ nhắm vào Liễu Tuấn tất nhiên là không ít, kẻ nhắm vào Phiền Chí Vĩ càng nhiều hơn, người ta tố cáo Liễu Tuấn còn có chút ý báo thù, còn cáo trạng hắn là nhắm vào cái ghế dưới mông.Nói ra, hoàn cảnh của hắn còn khó khăn hơn của Liễu Tuấn.Tranh quyền đoạt lợi, luôn là âm điệu chủ đạo trên quan trường Chương 929: Mười phần tự tinLiễu Tuấn từ sở tài chính đi ra vừa định gọi điện cho thư ký Tiểu Vương của Thai Duy Thanh, muốn hẹn gặp Thai tỉnh trưởng thì điện thoại đã vang lên, do Tiểu Vương gọi tới.Chỉ có cán bộ cấp phó sở như Liễu Tuấn mới có thể tùy tiện gặp tỉnh trưởng, đổi lại là bí thư thành ủy hay thị trưởng khác, sợ rằng chỉ gọi điện thoại tới xin gặp cũng phải suy nghĩ kỹ càng.- Chào Vương xử.- Liễu bí thư phải không?

Tôi là Tiểu Vương...Vâng, Thai tỉnh trưởng hỏi Liễu bí thư có thời gian không?

Đúng, Thai tỉnh trưởng muốn nói chuyện, ngay bây giờ...Được, được, tôi sẽ báo cáo cho tỉnh trưởng.Thai tỉnh trưởng nhậm chức không lâu đã lần thứ hai triệu kiện Liễu Tuấn rồi, cho dù không phải Thai tỉnh trưởng nhắm vào Liễu nha nội thật, thì thái độ quan tâm này cũng quá mức rồi.- Chương Dich, tới chính phủ tỉnh.Liễu Tuấn cúp điện thoại xong nói với Tiết Chương Dịch, rồi quay sang nói với Vu Hoài Tín:- Hoài Tín, có mang theo phương án tổ kiến công ty xe hơi không?Đoán chừng Thai Duy Thanh triệu kiến y có liên quan tới công ty xe hơi, cho dù Thai Duy Thanh không nhắc tới, y cũng đã định báo cáo.

Phương án này sớm đưa lên phía chính phủ tỉnh rồi, Thai Duy Thanh chắc chắn là có.- Có đây ạ.Vu Hoài Tín vội lấy một bản phương án dày trong cặp công văn ra cho Liễu Tuấn, chần chừ một chút rồi hỏi:- Bí thư, có phải trên tỉnh có ý kiến bất đồng về phương án này không?Thấy mấy ngày qua Liễu Tuấn vì số tiền thiếu hụt mà phiền não, Vu Hoài Tín liền có suy đoán này.Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Vu Hoài Tín biết vấn đề này mẫn cảm không dám hỏi nữa, bí thư tạm thời không muốn giải thích cho mình, nếu như là vấn đề bình thường, Liễu Tuấn đều sẽ nói với hắn mấy câu, coi như một loại bồi dưỡng.Xe đi tới tỉnh chính phủ, Liễu Tuấn cầm bản phương an thong thả tới văn phòng tỉnh trưởng.

Tiểu Vương thấy Liễu Tuấn, không thân cận như trước nữa, chỉ cười theo lễ tiết.

Xem ra Thai Duy Thanh đúng là có ý dùng hắn rồi, nên Tiểu Vương bất tri bất giác thay đổi lập trường, trở nên ám muội.Cái này là chuyện thường tình, ai chả lo cho tiền đồ của mình.Có lẽ vì người cáo trạng Liễu Tuấn quá nhiều, y biến thành nhân vật tiêu điểm, cho nên Tiểu Vương mới chọn thái độ giữ khoảng cách, thân là thư ký, cẩn thận luôn không sai.Liễu Tuấn chẳng để ý tới thái độ của Tiểu Vương.Vì Thai Duy Thanh đặc biệt triệu kiến nên tất nhiên không thể để y đợi, Tiểu Vương thông báo xong, Liễu Tuấn lại lần nữa bước vào văn phòng quen thuộc, hơi khom người chào Thai Duy Thanh.Thai Duy Thanh lần đầu tiên triệu kiến y thì rất khách khí, lần này thì thay đổi, ngồi im sau bàn làm việc, chỉ hơi gật đầu thôi.

Căn cứ vào tìm hiểu của Liễu Tuấn, khi ở tỉnh S, Thai Duy Thanh được khen thân dân, có điều theo một số quan viên thân cận tiết lộ, thực ra hắn rất để ý tới quan uy, đẳng cấp, chỉ tươi cười với ai chẳng liên quan gì thôi.Liễu Tuấn cũng không nói gì, đi thẳng tới ngồi xuống đối diện.Trước mặt Thai Duy Thanh là một đống thư tín, hẳn là cáo trạng nhắm vào Liễu bí thư, Thai Duy Thanh cố ý bày ra trước mặt Liễu Tuấn khi triệu kiến, lại còn chất đống lên, xem ra không nhất định muốn nói chuyên công ty xe hơi rồi.Thai Duy Thanh thong thả nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu tình hình tiến triển việc cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan.Liễu Tuấn rất bình tĩnh:- Không biết Thai tỉnh trưởng muốn biết phương diện nào?Thai Duy Thanh nói thẳng:- Thời gian trước công nhân thôi việc ở Ngọc Lan hình như có chút ý kiến với chính sách của thành ủy...Liễu Tuấn không lên tiếng, chuyện này đã có báo cáo chuyên môn rồi, còn xin chi viện, Thai tỉnh trưởng không tỏ ý tốt lành gì, có điều chắc chắn là đã tìm hiễu rõ ràng.

Liễu Tuấn thấy bản thân không cần giải thích gì thêm.Thai Duy Thanh cau mày lại, mặt thoáng hiện sự bất mãn.Liễu Tuấn hơi cao ngạo rồi.Tôi biết hay không là một chuyện, cậu phải báo cáo với tôi là chuyện khác.

Chả lẽ không không có chút tự giác nào của một cấp dưới.Đó là Thai tỉnh trưởng còn chưa hiểu tính cách của y, thường thường Liễu nha nội biểu hiện như thế là không vui rồi, Liễu nha nội mà không vui thì thái độ với bất kỳ ai cũng như thế.

Đinh Ngọc Chu trước kia không hiểu, cho nên mới hố to.Thai Duy Thanh nhắc:- Đồng chí Liễu Tuấn, cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan là để thí điểm cho toàn tỉnh.Liễu Tuấn lạnh nhạt đáp:- Thai tỉnh trưởng, chuyện này tôi không hiểu, tỉnh ủy chưa từng phát văn kiện nói cải cách ở Ngọc Lan là thí điểm cho toàn tỉnh.Hà Duyên An đưa y lên làm phó bí thư thành ủy Ngọc Lan chính là có ý tứ thí điểm này, nhưng đó chỉ là ý tứ của bà, không chính thức công bố, Liễu Tuấn cũng biết, và cũng luôn coi nó là thí điểm điển hình, nhưng y chẳng tùy tiện vơ vào.

Mặc dù nói thí điểm cũng cho phép thất bại, nhưng theo thông lệ quan trường, thí điểm phải thành công, công tác bình thường thì được phép có sơ xuất.Vì có ai là thánh nhân đâu?Hơn nữa nếu là thí điểm thật, sao xin tỉnh 30 triệu cũng không cho.Thai Duy Thanh cau mày lại:- Đồng chí Liễu Tuấn, khi Hà tỉnh trưởng giao tiếp công việc với tôi, rất coi trọng việc cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan, kỳ vọng lớn vào đồng chí, nói nếu như thí điểm thành công, sẽ tổng kết kinh nghiệp mở rộng ra toàn tỉnh.- Cám ơn Hà tỉnh trưởng coi trọng.Liễu Tuấn vẫn không nóng không lạnh nói, nếu là là người khác sẽ không thêm vào chữ "Hà " này, hàm hồ nói một câu "cám ơn tỉnh trưởng coi trọng" chẳng phải tốt hơn sao?

Chẳng đắc tội ai cả.Khóe miệng Thai Duy Thanh giật giật.Mọi người đều nói Liễu Tuấn ngang ngược, hôm nay xem ra quả nhiên không sai.

Nói Liễu Tuấn không coi một tỉnh trưởng vào mắt thì hơi thái quá, nhưng chắc chắn là Liễu Tuấn đặt Thai Duy Thanh ở vị trí ngang hàng với bản thân.

Hai lần nói chuyện thái độ đều rất thản nhiên.- Đồng chí Liễu Tuấn, hiện ra xem ra việc cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan còn có chút thiếu sót nhất đinh, tôi thu được rất nhiều thư của quần chúng, phản ánh việc cải cách có vấn đề.- Xin Thai tỉnh trưởng chỉ thị rõ, để chúng tôi tiện sửa đổi trong công việc.Liễu Tuấn nói hời hợt.Thai Duy Thanh uất nghẹn, hôm nay hắn triệu kiến Liễu Tuấn đúng là có chút ý giáo huấn.

Sự tồn tại của Liễu Tuấn là cục xương khó nuốt của Thai Duy Thanh, hắn biết cao tầng hệ phái bất hòa với Nghiêm Liễu.

Sau đại hội thứ 15, hắn có nói chuyện với hai người Cao Kính Chương, Cao Kính Hán.

Cao Kính Chương có nhắc tới Liễu Tuấn, khi đó Thai Duy Thanh cả kinh.Cao Kính Chương là nhân vật đẳng cấp nào chứ?

Là lãnh tụ đời hai của hệ phái.Liễu Tuấn không ngờ lại lưu lại ấn tượng trong lòng Cao chính cục, đặc biệt nhắc tới y, từ có có thể thấy Liễu Tuấn không đơn giản.Đương nhiên Thai Duy Thanh chủ yếu cho rằng là do Cao chính cục coi trọng Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành thôi, Liễu Tuấn dựa hơi hai người cha mà được lọt vào mắt Cao chính cục.Có điều sau khi tới tỉnh A, Thai Duy Thanh tìm hiểu phát hiện Liễu Tuấn đúng là không đơn giản chỉ là một tên nha nội ngang ngược.Liễu Tuấn tự tin trước mặt hắn như thế không phải vì có chỗ dựa đằng sau.- Đồng chí Liễu Tuấn, có người phản ánh cán bộ cá biệt công ty Ngọc Tây có chút thiên vị, gây ra mất ổn định, điều này không tốt, đối với cán bộ phải đối đãi công bằng khách quan.Thai Duy Thanh ngầm "chỉ trích" Liễu Tuấn một chút."

Người lương tri" nói thẳng Liễu Tuấn và Trầm Đan có quan hệ mập mờ, Trương Văn Ba được coi trọng là do tiến lên bằng "phu nhân".Liễu Tuấn chẳng hề tức giận, vẫn thản nhiên đáp:- Đồng chí Trương Văn Ba chính trực vô tư, là người đầu tiên tố cao đám người Thượng Việt, có uy vọng rất cao trong cán bộ viên chức công ty điện cơ.

Đồng thời đồng chí ấy là kỹ sư, cốt cán kỹ thuật, cán bộ có đủ tài đức như thế là đối tượng đảng ta ra sức bồi dưỡng!

Còn về phần thiên vị thôi không phủ nhận, với cán bộ như thế còn có quá ít.Thai Duy Thanh nói rất mập mờ, không hề nói tới tên Trương Văn Ba, nhưng Liễu Tuấn chẳng ngần ngại nói ra.

Điều này làm Thái Duy Thanh trong lòng có chút mâu thẫn, người này trấn tĩnh như thế, sợ rằng việc này đúng là điều tra không ra được gì.- Đồng chí Liễu Tuấn, biện pháp ứng phó với công chức thôi việc ở thành phố Ngọc Lan rất hiệu quả, nhiều công nhân được an bài, đây là chuyện tốt.Thai Duy Thanh nhanh chóng ra quyết định, không nắm chắc mười phần tạm thời không nên lấy chuyện này công kích, mình vừa tới nơi, không nên xuất chiêu khinh xuất thì tốt hơn Chương 930: Cách cục của tỉnh trưởng- Cám ơn tỉnh trưởng.Đối với câu biểu dương không nóng không lạnh này của Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn trả lời hoàn toàn theo lễ tiết, nói xong bốn chữ đó là ngậm miệng không nói nữa.Thai Duy Thanh có chút xấu hổ.Hôm nay hắn ngoại trừ muốn "mắng" Liễu Tuấn một chút, còn muốn nói chuyện công ty xe hơi, có điều hắn hi vọng Liễu Tuấn chủ động nói ra, cầu viện hắn, để hắn được sĩ cái diện hão.Không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn lờ tịt, rất kiên nhẫn chờ đợi Thai tỉnh trưởng "chủ động"!Không thể để Thai tỉnh trưởng ngài gọi tôi tới đây nó mấy câu không đau không ngứa, thể hiện oai phong của tỉnh trưởng chứ nhỉ?

Thế thì quá kém rồi.Thai Duy Thanh cầm cốc trà lên uống một ngụm, ánh mắt như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn, mang theo ý nhắc nhở kín đáo.Ai ngờ Liễu Tuấn cũng cầm cốc trà lên uống, hoàn toàn coi như không thấy ám thị của tỉnh trưởng đại nhân, thong dong hết sức.Thực sự là quá "ngạo ngược" rồi.- Liễu Tuấn, nói chuyện công ty chế tạo xe hơi đi!Thấy Liễu Tuấn chuyên tâm thưởng thức trà, Thai Duy Thanh cố nén giận chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn hơi lạnh.Liễu Tuấn lấy bản phương án từ trong cặp da ra.Thai Duy Thanh khoát tay:- Không cần sách vở, bản phương án này tôi xem rồi.

Đòng chí nói phương diện chủ yếu nhất là được.Liễu Tuấn theo lời cất tài liệu đi, ngồi ngay ngắn lại, nói:- Thai tỉnh trưởng, nói một cách đơn giản chính là công ty Trường Phong, công ty Sơn Điền của Nhật, công ty Thông Dung của Mỹ hợp tác với nhau xây dựng một công ty chế tạo xe hơi ở khu vực của Cty Trường Phong bây giờ, sản xuất xe hơi mang nhãn hiệu Trường Phong.Thai Duy Thanh gật đầu.- Hiện giờ chúng tôi gặp phải một số khó khăn, căn cứ vào phương án tổ kiến, công ty xe máy Trường Phong chiếm chừng 37% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, công ty Sơn Điền chiềm 21%, công ty Thông Dụng chiếm 32%, số còn lại là cổ phần lưu thông, chia cho các đơn vị tài chính ngoài xã hội cùng góp vốn đầu tư.Liễu Tuấn giới thiệu đơn giản qua.Những cái này Thai Duy Thanh biết rồi, sự thực hắn rất hứng thú với phương án này, căn tứ vào đánh giá của y với triển vọng kinh tế trong nước, sau này thị trượng xe hơi trong nước sẽ có nhu cầu tăng vọt, nên phương án này là trong điểm tăng trưởng kinh tế, nếu vận hành thỏa đáng.

Cty Trường Phong có hi vọng thành một trong số sản nghiệp trụ cột của tỉnh A, điều duy nhất Thai Duy Thanh bất mãn, là sản nghiệp này nằm dưới sự không chế của Liễu Tuấn.Hiện giờ Liễu Tuấn thân kiêm ba chức, chức vụ nào cũng đầy sức nặng, Cty xe máy Trường Phong đã thành hộ thuế lớn, khu Trường Hà đang vươn mình thành một thành phố mới, đó hoàn toàn là công lao của một mình Liễu Tuấn.

Còn việc quản lý cải cách quốc xĩ và khu cao tân Ngọc Lan là việc tối quan trọng, làm tốt rồi, có thể sinh ra hiệu ích không nhỏCó cơ sở kinh tế hùng mạnh, Ngọc Lan mấy năm sau sẽ có tốc độ kiến thiết tăng nhanh, trở thành thành phố lớn của đông nam.Thành tích như thế thực sự quá chói mắt, nếu là người khác, chỉ cần làm được một phần ba số đố đã là chính tích to tát rồi, Liễu Tuấn lại một mình ôm hết, giờ lại còn muốn đi đầu toàn tỉnh làm xe hơi.Đợi Liễu Tuấn dựng công ty xe hơi này lên, thì y sẽ thành nhân vật lớn nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn tỉnh A.Một cán bộ cấp phó sở, một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi có được thành tích như thế, lại không phải người thuốc phe hắn, đó là điều Thai Duy Thanh không muốn thấy.Thai Duy Thanh bình tĩnh hỏi:- Có khó khăn gì không?- Có!Liễu Tuấn không chút do dự nói:- Khó khăn nhất hiện giờ là tài chính, công ty xe máy Trường Phong phải đầu tư 600 triệu, hiện giờ chỉ có thể điều động được 320 triệu, còn thiếu 280 triệu nữa.Thai Duy Thanh bất ngờ.Hắn bất ngờ không phải vì con số 280 triệu mà vì Liễu Tuấn không có vẻ gì là muốn xin hắn viện trợ.

Chẳng lẽ Liễu Tuấn không cần?

Có cách tự giải quyết rồi sao?

Gần 300 triệu đối với tài chính tỉnh là con số không nhỏ.

Theo Thai Duy Thanh biết vì bồi thường cho công nhân thôi việc, cả thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà đã vét sạch túi rồi.

280 triệu này lấy từ đâu ra được?Thật là kỳ quái.Chẳng lẽ y là thần tiên, có thể biến ra tiền?- Liễu Tuấn này, hiện giờ tài chính tỉnh không dư dả lắm, trong thời gian ngắn khó gom góp được khoản tiền này.Thai Duy Thanh đành phải chủ động nhắc nhở lần nữa, trong lòng kím nén lắm rồi, hắn làm quan bao năm, từ khi lên lãnh đạo chủ yếu, lần đầu tiên gặp phải chuyện "cấp trên cầu xin cấp dưới" thế này.Rốt cuộc ai là tỉnh trưởng hả?Liễu Tuấn nói:- Thai tỉnh trưởng, 280 triệu với Cty Sơn Điền và Cty Thông Dụng mà nói không phải là con số lớn lắm, trong phương án phân phối cổ phần, chúng tôi đã xác định rồi.Liễu Tuấn nói rất rõ, không phải là người ta không có tiền, mà vì chúng ta kiên trì muốn làm "đại ca", cho nên bọn họ mới đành đồng ý, hiện giờ "đại ca" lại không có tiền, không sao, hai công ty còn lại không bận tâm chút tiền đó, sẵn sàng bỏ ra làm đại ca.Thai Duy Thanh lạnh nhạt nói:- 280 triệu đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện lớn, Cty Trường Phong phải thương lượng lại với bọn họ, chính thức ký hợp động vào năm sau.Đợi qua năm sau, tài ch tỉnh và ngân hàng Thương Nghiệp giám bớt sức ép thì có cần nhiều tiền hơn nữa cũng được.Liễu Tuấn cười:- Thai tỉnh trưởng, thương trường chú trọng hiệu suất, thời gian chính là tiền.Thai Duy Thanh lại cau mày.Liễu Tuấn ngày càng quá đáng rồi, thế này bằng vào bác bỏ ý kiến của hắn, chỉ trích hắn không hiểu kinh tế.- Đồng chí Liễu Tuấn, phải thông cảm cho sự khó khăn của tỉnh, cơ sở kinh tế của tỉnh không hùng hậu lắm.Thai Duy Thanh bực bội nói, mang ý ngầm, nếu chẳng phải "ân chủ" Hà Duyên An của cậu làm ăn không ra sao, khiến kinh tế tỉnh không đi lên được, sao đến mức đường đường một tỉnh không lấy ra nổi 2,3 trăm triêu.Liễu Tuấn hiểu ý đồ của Thai Duy Thanh, Phiền Chí Vĩ nói rõ ràng, sở tài chính có tiền, nhưng Hướng Hoài không dám cấp!

Thai Duy Thanh đang muốn ép Liễu Tuấn phải cúi đầu.Hợp tác với bên ngoài, xí nghiệp quốc hữu phải chiếm quyền chủ động.Liễu Tuấn không dám tùy tiện phá vỡ tục lệ này, nếu như để nhà đầu tư nước ngoài chiếm chủ động, nói nghiêm trọng một chút là vấn đề chính trị.

Liễu Tuấn cậu muốn thể diện lại muốn lợi ích, tôi chẳng có nghĩa vụ cấp cho cậu thể diện, cậu biết khôn thì cúi đầu xuống, nói mấy câu dễ nghe, nói không chừng tôi ban ơn vung bút lên giải quyết vấn đề này cho cậu.Đương nhiên theo suy nghĩ của Thai Duy Thanh, cái hopự đồng này đợi tới đầu năm sau mới ký cũng chẳng có vấn đề gì, sắp hết năm rồi, mọi người chẳng còn mấy ai đặt tâm tư vào câu việc.Thai Duy Thanh không biết rằng, biểu hiện này của hắn khiến cho đánh giá của Liễu Tuấn với hắn đã tụt dốc thê thảm.

Lần đầu tiên gặp Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn không phản cảm với y lắm, năng lực công tác của Thai Duy Thanh rất tốt, có kinh nghiệm kiến thiết kinh tế.Nhưng bây giờ vì muốn Liễu Tuấn cúi đầu thỏa mãn hư vinh, Thai Duy Thanh kéo dài một hạng mục lớn tới mấy tháng sau, làm Liễu Tuấn không ưa nổi.

Quan trường tranh đầu là chuyện thường, nhưng không thể vì tranh đấu mà hi sinh lợi ích quốc gia và quân chúng.

Thai Duy Thanh thân là tỉnh trưởng không đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, đi tranh hơi với một cán bộ trẻ cấp phó sở, thực sự không đáng tôn trọng.Hơn nữa trong lời nói, Thai Duy Thanh còn bóng gió nói lời thị phi Hà Duyên An, càng làm Liễu Tuấn khó chịu.- Thai tỉnh trưởng, tôi biết tài chính tỉnh rất khó khăn, nhưng Cty xe hơi Trường Phong có tác dụng xúc tiến nhất định với việc kiến thiết kinh tế tỉnh, tôi hi vọng tỉnh trưởng có thể suy nghĩ từ nhiều phương diện hơn.Liễu Tuấn cố ép sự bất mãn trong lòng xuống, nhắc nhở hắn một câu.Liễu Tuấn khó chịu, Thai Duy Thanh lại càng khó chịu hơn, vốn hi vọng lấy chuyện tiền nong này đán áp y, không ngờ kẻ này không hiểu quy củ, làm lên mặt.Làm nha nội, cậu có thể mặc sức ngang ngược, nhưng thân trong thể chế lại là chuyệnkhác.- Đồng chí không lo việc nhà không biết xót củi lửa!

Tôi sẽ suy nghĩ thêm.Thai Duy Thanh nghiêm mặt lại nói:Thấy Thai Duy Thanh có thái độ này, Liễu Tuấn nhếch mép khẩy Chương 931: Ai đắc tội với aiThai Duy Thanh vẫn đợi Liễu Tuấn cúi đầu.Với nhận thức của Thai Duy Thanh với Liễu Tuấn, hắn biết Liễu Tuấn sẽ không trì hoãn hợp đồng này tới năm sau mới ký, ở phương diện kinh tế, Liễu Tuấn luôn mạnh mẽ quyết đoán, đánh nhanh thắng nhanh.

Hơn nữa hiện giờ mặc dù Cty Thông đạt ký hiệp ước phương hướng hợp tác, nhưng chưa ký hợp đồng chính thức, có thể trở mặt bất kỳ lúc nào, Liễu Tuấn không thể mạo hiểm.Hắn muốn xem xem cuối năm tới nơi Liễu Tuấn mò đâu được ra tiền.Đây không phải là con số nhỏ, Thai Duy Thanh tin Liễu Tuấn không phải là thần tiên.Đương nhiên, Liễu Tuấn có rất nhiều phương thức cúi đầu, như đến tận nơi cầu khẩn hắn, hoặc thông qua con đường khác nói đỡ, vì dự như quan hệ ở cơ quan quốc gia đánh tiếng hộ y.Cách "nhận lỗi" như thế Thai Duy Thanh cũng chấp nhận, chỉ cần Liễu Tuấn cúi đầu thôi, Thai Duy Thanh cũng rất muốn công ty xe hơi này mau chóng dựng lên.Thai tỉnh trưởng vừa mới tới tỉnh A, đã làm được một hạng mục lớn, đúng là thành tích đáng nể.Nhưng năm ngày sau, Thai tỉnh trưởng nhận được lời mời của Liễu Tuấn, mời hắn tham gia nghi thức ký kết hợp đồng chính thức.Điện thoại mời không gọi thẳng cho Thai Duy Thanh mà thông qua thư ký Tiểu Vương truyền đạt.

Tiểu Vương theo hắn chưa lâu, đang trong thời gian cọ sát.

Hắn vẫn đang quan sát Tiểu Vương, có rất nhiều chuyện Tiểu Vương không biết, ví như Liễu bí thư đang ngầm đọ sức với Thai tỉnh trưởng.Trong suy nghĩ của Tiểu Vương, Thai Duy Thanh là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn là nha nội, có ngang ngược tới đâu cũng không dám so đọ.Vì thế khi Tiểu Vương nhận được điện thoại mời, rất hưng phấn, lập tức báo cho Thai tỉnh trưởng.- Đầu tuần sau chính thức ký hiệp nghị ư?Thai Duy Thanh lộ ra vẻ không tin.Chuyện này là thế nào?Trước mặt Tiểu Vương, Thai Duy Thanh muốn giữ uy nghiêm của tỉnh trưởng, mau chóng thu vẻ ngạc nhiên lại, hời hợt dặn:- Tuần sau tôi không có thời gian, không tham gia được.Tiểu Vương thầm giật mình, lịch trình an bài của Thai Duy Thanh thế nào hắn hiểu quá rõ, tuần sau Thai Duy Thanh không có chuyện gì quan trọng, sao lại không có thời gian?

Tiểu Vương cũng là người nhanh nhạy, mau chóng đoán ra Thai tỉnh trưởng và Liễu bí thư có chuyện không vui, nên Thai tỉnh trưởng không cấp thể diện cho Liễu bí thư.Tiểu Vương không dám hỏi nhiều, vâng dạ đi ra ngoài, gọi điện lại cho Liễu Tuấn.- Biết rồi.Liễu Tuấn đáp cực kỳ đơn giản.Tiểu Vương vừa ra ngoài, Thai Duy Thanh gọi điện cho Hướng Hoài:- Hướng sở trưởng, tôi là Thai Duy Thanh.Hướng Hoài không ngờ nhận được điện thoại của Thai Duy Thanh, vội gật đầu liên tục:- Xin chào Thai tỉnh trưởng!

Xin hỏi tỉnh trưởng có chỉ thị gì?Thai Duy Thanh hỏi:- Khoản tiền đầu tư thiếu hụt của công ty xe hơi Trường Phong, có phải là gửi rồi không?Hướng Hoài do Cận Tú Thật một tay đề bạt lên, Thai Duy Thanh chẳng có thiện cảm gì với hắn, nói không chừng đã che giấu mình chuyển tiền cho Liễu Tuấn.

Nếu đúng là như thế, mục tiêu đả kích thứ nhất của hắn là Hướng Hoài.Có điều Thai Duy Thanh cũng có chút nghi hoặc, Cận Tú Thật và Hà Duyên An chẳng phải là "bạn bè tốt", Liễu Tuấn là người Hà hệ, Hướng Hoài không tới mức không phân biệt được "địch ta" chứ?- Chưa gửi thưa tỉnh trưởng, có phải gửi cho họ bây giờ không?Hướng Hoài kinh ngạc hơn xa Thai Duy Thanh, chẳng lẽ Liễu Tuấn đã thuyết phục được Thai Duy Thanh rồi?- Chưa à?

Vậy thì thôi, để tôi suy nghĩ thêm.Thai Duy Thanh thầm thở phào, ít nhất Hướng Hoài còn hiểu chuyện, không tùy tiện vượt quá giải hạn.Vậy Liễu Tuấn kiếm đâu ra 300 triệu kia?Thai Duy Thanh không hiểu....- Liễu Tuấn, cậu có cần làm thế không?

Vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội với Thai Duy Thanh, chẳng đáng.Trong phòng trà Hoàng sơn vân vụ, Khâu Tình Xuyên tỏ ra khó hiểu.Liễu Tuấn chậm rãi rót nước suối vào bình trà, đặt lên bếp lò, đầu không ngẩng lên, nói:- Không phải tôi đắc tội với hắn, mà hắn đắc tội với tôi.Khâu Tình Xuyên cười.Người này quá hoàn khố rồi.Nghe đi, là Thai tỉnh trưởng đắc tội với y đó.Khâu Tình Xuyên vừa cười vừa liếc nhìn Lăng Nhã, thời gian gần đây Lăng Nhã xuất hiện ở Ngữ hậu thiêm tình càng ngày càng nhiều, từ sau khi quan hệ bí mật của hai bên đều bị phát hiện, tình hữu nghị của Lăng Nhã và Giao Giao thăng tiến nhanh chóng, không tới một tháng, hai người đã thành bạn thân chốn khuê phòng.

Chẳng trách được, Lăng Nhã ở tỉnh A lâu rồi, nhưng vì thân phận đặc thù của cô, chẳng có được bạn bè thực sự.Người khác tiếp cận cô hết sức thận trọng, Lăng Nhã tiếp cận người khác lại chẳng như thế?Thư ký tỉnh trưởng là nhân vật bao nhiêu người muốn với cao?

Nhưng Lăng Nhã nhớ kỹ "lời dạy" của Liễu Tuấn, thân phận mình mẫn cảm, tuyệt không thể tùy tiện tin người.Đại đa số những người muốn tiếp cận Lăng Nhã, động cơ đều không thuần khiết.Đương nhiên đều là muốn kiếm chắc một chút từ Lăng Nhã, không như Liễu nha nội trực tiếp mưu đồ với thân thể lả lướt của mình, độc chiếm lấy không cho kẻ khác được ngó ngàng.Thân phận của Giao Giao vừa khéo thỏa mãn yêu cầu với bạn bè của Lăng Nhã.

Đằng sau Giao Giao là Khâu Tình Xuyên, hoàn toàn không cần lợi dụng gì Lăng Nhã kiếm lợi, mà Khâu Tình Xuyên là bạn chí thân của Liễu Tuấn.Nhất già Giao Giao tới từ thủ đô, có nhiều đề tài chung với Lăng Nhã.Đối với Giao Giao mà nói, sự xuất hiện của Lăng Nhã cũng là "trời cao ban ơn", chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Vợ Khâu Tình Xuyên là con gái phó thủ tướng Lý Đức Sơn, ánh hào quang đó quá chói mắt, đôi khi nó ép cho Giao Giao không thở nổi.Ở cùng với Lăng Nhã, Giao Giao không có chút gánh nặng tâm lý nào.Đó là nguyên nhân Liễu Tuấn vui vẻ để lộ quan hệ của mình với Lăng Nhã cho Giao Giao và Khâu Tình Xuyên.Lăng Nhã thấy trong ánh mắt của Khâu Tình Xuyên có chút trêu chọc, liền hé miệng cười.

Nhưng cô chẳng thấy Liễu Tuấn có chút hoàn khố nào, Thai Duy Thanh được thành đối thủ ngang hàng với Liễu Tuấn là vinh dự của hắn.Nam nhân này định sẵn sẽ bay cao trên chín tầng trời.Ví như thủ đoạn trêu đùa Thai Duy Thanh này của Liễu Tuấn, người khác không thể không thán phục.

Có điều Lăng Nhã không biết vì sao Liễu Tuấn lại có nhiều tiền như thế, nói một câu, là có 300 triệu trong tài khoản ngân hàng.Nói ra phương pháp điều động tài chính của Liễu Tuấn cũng rất đơn giản, sai Bàn Đại Hải lấy danh nghĩa của Cty Phượng Hoàng, gửi 300 triệu vào ngân hàng, thế là xong.Khâu Tình Xuyên không giúp Liễu Tuấn là vì trong tay không có tiền, cuối năm rồi các ngân hàng thương nghiệp đều ra sức thu hồi khoản vay, lúc này không có cửa nào tới ngân hàng vay tiền hết.

Quan hệ của hai người có tốt tới đâu cũng không thể phá lệ, là nhân tàiự bị mà cao tầng nhìn trúng, đặc biệt bồi dưỡng, Khâu Tình Xuyên làm việc càng phải thận trọng.Thế là Liễu Tuấn dùng biện pháp trung gian này, cấp cho Khâu Tình Xuyên 300 triệu, rồi sang tay cho Cty Trường Phong vay.Khoàn tiền Cty Phượng Hoàng gửi vào là "tài chính ngoài kế hoạch", Khâu Tình Xuyên có thể yên tâm cho Cty Trường Phong vay.Nghe lời Liễu Tuấn nói, Giao Giao chớp đôi mắt to ngây thơ, tò mò hỏi:- Liễu Tuấn, Thai tỉnh trưởng đắc tội với anh thế nào?Giao Giao là cô gái rất đơn thuần, một lòng theo Khâu Tình Xuyên chẳng đòi hỏi thân phận địa vị, chỉ cần Khâu Tình Xuyên đối tốt với cô là được.

Vốn cô cũng không muốn xen vào chuyện "quốc gia đại sự" giữa Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, nhưng nghe thấy y nói chuyện thú vị, nên nói thêm một cầu.Liễu Tuấn lắc đầu, nói với vẻ khinh miệt:- Kẻ này cách cục quá thấp, chỉ thích so đo đo tính toán.Giải thích như thế với Giao Giao cũng bằng 0, cô hoàn toàn không hiểu.Khâu Tình Xuyên cau mày:- Liễu Tuấn, câu đâu thể thay đổi được tất cả mọi người chứ.Khâu Tình Xuyên tính cách khác hẳn Liễu Tuấn, trong suy nghĩ của hắn, mặc kệ Thai Duy Thanh cách cục thấp đến đâu, Liễu Tuấn không cần đi đắc tội với hắn.- Cho dù không thay đổi được hắn cũng phải cho hắn một lời nhắc nhở.

Trên đời này còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn tranh đấu.Liễu Tuấn lạnh nhạt đáp.Từng làn hơi mỏng bốc ra từ ấm Tử Sa, Liễu Tuấn nhấc ấm lên, chậm rãi pha trà.Khâu Tình Xuyên lắc đầu, không khuyên thêm nữa.Mỗi người có con đường tiến bộ khác nhau, nhưng quan trọng nhất là phải phải phù hợp với mình.

Tính cách của Liễu Tuấn thích "chơi trội" hơn hắn, có lẽ cách làm này, chính là mấu chốt Liễu Tuấn không ngừng tiến bộ.Liễu Tuấn mạnh mẽ và Khâu Tình Xuyên thầm lặng, hai người đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của mình, không thể nói ai hơn ai kém....Đầu tháng mười hai, hợp đồng chính thức tổ kiến Cty sản xuất xe hơi Trường Phong đã được ký kết, phó tỉnh trưởng Uông Thiếu Đông và thị trưởng Thôi Phúc Thành nhận lời tham dự nghi thức ký hợp đồng, chủ tịch hội đồng quản trị công ty Trường Phong đồng chí Liễu Tuấn, và Sơn Điền Thứ Lang tiên sinh, đại biểu công ty Thông Dụng, trịnh trọng ký vào bản hợp đồng.Trên lễ ký hợp đồng Uông Thiếu Đông phát biểu những lời hết sức phấn chấn.Tối hôm đó, khi Thai Duy Thanh xem thời sự của tỉnh, nhìn thấy bản tin này, hơi nhắm mắt lại, cơ mặt giần giật, mặt xa sầm như trời sắp mưa Chương 932: Đi ngược dòngXử lý ổn thỏa làn sóng "biểu tình" của công nhân nghỉ việc, Cty điện cơ Ngọc Tây cải tạo cổ phần cơ bản hoàn thành, sản xuất bắt đầu đi vào quỹ đạo, căn cứ vào vào dự định ban đầu, Liễu Tuấn đề bạt Trương Văn Ba làm phó giám đốc, cùng Đậu Dĩ Đắc lãnh đạo công ty thoát khỏi cảnh khó.Hiện giờ Cty điện cơ không còn là xí nghiệp quốc hữu thuần túy nữa, mà là xí nghiệp liên doanh, có chế độ nhân sự hoàn chỉnh.

Nhưng nó lại là đơn vị sự nghiệp hành chính cấp chính xử, vì thế người phụ trách chính phải được thành ủy thảo luận mới được bổ nhiệm.

Các phó giám đốc và bí thư đảng ủy đều được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc hành chính.Đó là sự đặc sắc ở trong nước.Trước đó Trương Văn Ba làm phó khoa trưởng ở Cty điện cơ rồi, được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó khoa, nhưng đó là vì Thượng Viện muốn lôi kéo hắn.

Thực thế hắn làm phó khoa chẳng được bao lâu, vì tiếp tục tố cáo vấn đề của đám Thượng Việt mà bị khai trừ.Cho tới khi Liễu Tuấn tiếp nhận Cty này, mới xóa bỏ xử phạt, khôi phục thân phận cán bộ cho Trương Văn Ba, cấp bậc điều chỉnh làm chính khoa.Trong mấy tháng ngắn ngủi lại sắp đề bạt lên phó xử, tựa hồ quá thần tốc, không phù hợp với nguyên tắc đề bạt cán bộ.Người đầu tiên phản đối không ngờ lại là Thôi Phúc Thành.Đương nhiên Thôi Phúc Thành không phản đối trước mặt người khác, khéo léo đề xuất ra khi tán gẫu với Liễu Tuấn trong văn phòng.- Liễu bí thư, nghe lão Kim ở phòng tổ chức nói, chuẩn bị đề bạt Trương Văn Ba làm phó giám đốc Cty điện cơ?Khi nói chuyện với Liễu Tuấn về đề tài mẫn cảm, Thôi Phúc Thành rất chú ý câu từ.- Đúng.Liễu Tuấn thừa nhận.Dù Liễu Tuấn quản việc cải cách quốc xĩ, có tiếng nói lới trong việc đề bạt cán bộ, có điều theo nguyên tắc tổ chức, thì việc đề bạt cán bộ phụ trách chủ yếu của xí nghiệp quốc hữu, phải do chính phủ và phòng tổ chức đưa ra.Quốc xĩ thuộc quản lý của chính phủ, do cục công nghiệp trực tiếp điều hành, có điều cục công nghiệp cũng không thể tùy tiện miễn nhiệm cán bộ, mà quyền lực này nằm trong chính phủ.

Một số xí nghiệp có cấp bậc hành chính cao, thì cục công n hiệp càng không có quyền, danh sách đề bạt phải do bộ tổ chức khảo sát, đề danh, cuối cùng lên thường ủy thảo luận, mới có thể phát văn kiện bổ nhiệm.Còn cán bộ ở quốc xí cấp bậc thấp, nội bộ xĩ nghiệp quyết định rồi báo lên cho cục công nghiệp và chính phủ thành phố phê chuẩn là được.Liễu Tuấn nhảy qua chính phủ, trực tiếp báo danh lên phòng tổ chức thành ủy là không hợp quy củ, có điều với quan hệ giữa y và Thôi Phúc Thành, hắn sẽ không chỉ trích thiếu xót này.Thôi Phúc Thành trầm ngâm nói:- Liễu bí thư, Cty điện cơ là cấp chính xử, Trương Văn Ba ở phương diện kinh nghiệm đâu có đủ.Liễu Tuấn nhướng mày, trước kia Thôi Phúc Thành chưa bao giờ có ý kiến việc điều chỉnh cán bộ quốc xĩ cả, dù trước đó không lâu, Liễu Tuấn liền một hơi hạ ba cán bộ cấp xử, Thôi Phúc Thành cũng ủng hộ vô điều kiện, làm nhân tuyển Liễu Tuấn lựa chọn được thuận lợi thông qua.Hiển nhiên, vấn đề ở đây là vì Trương Văn Ba.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Thị trưởng, cứ nói đi đừng ngại.Thôi Phúc Thành cười ha hà, đẩy thuốc lá tới trước mặt Liễu Tuấn, cố gắng tạo không khí thoải mái, rồi mới cẩn thận nói:- Liễu bí thư, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, ý kiến của tôi là hoãn một chút, Trương Văn Ba là nhân tài hiếm có, am hiểu Cty điện cơ, uy vọng cao, đó là sự thật.

Bí thư tạm hoãn đề bạt, để Trương Văn Ba tiếp tục lấy thân phận thành viên ban cải cách, ở lại công ty điện cơ, vẫn có thể có tác dụng lãnh đạo giống như trước kia.Liễu Tuấn mỉm cười.Y biết Thôi Phúc Thành muốn tốt cho y, chuyện "quan hệ ám muội" của y và Trầm Đan thời gian này bàn tán xôn xao, lúc này đề bạt Trương Văn Ba lời đồn ngày càng rầm rĩ, lan truyền càng quá đáng.Nếu là bình thường, Liễu Tuấn không coi loại đồn đại vô căn cứ này vào đâu, nhưng giờ là thời kỳ mẫn cảm, theo ý của Thôi Phúc Thành nên hoãn lại một chút thị hơn, tránh cho có kẻ túm lấy giở trò.- Cám ơn thị trưởng, chuyện này kỳ thực không cần phải quá chú ý, cây ngay không sợ chết đứng, miệng mọc trên miệng người, muốn nói sao mà chẳng được.

Có điều, nếu mà sợ đồn đại không dám làm việc, có khác gì sợ nghẹn mà không ăn cơm.Liễu Tuấn nói rất khách khí.Thôi Phúc Thành cười khổ trong lòng, vị nha nội này có cái tính ương bướng thà gẫy chứ không cong, rõ rànggây chuyện không vui với Thai Duy Thanh, mà vẫn chẳng để ý tới cái nhìn của người ta.Có điều nói đi cũng phải nói lại, hắn bội phục dũng khí và cán đảm tiến về phía trước của Liễu Tuấn, xưa nay người thành nghiệp lớn, luôn có chỗ hơn người.

Song dũng khí và can đảm là hai thứ không thể thiếu.Thấy Liễu Tuấn đã quyết, Thôi Phúc Thành không nói nhiều nữa.Nghị án được đưa ra trên văn phòng bí thư trước, cuộc họp này cũng là để nghiên cứu vấn đề cán bộ, Kim Lập Kỳ cuối cùng đưa ra bổ nhiệm Trương Văn Ba.Đạt được nhất trí với Liễu Tuấn từ trước, tất nhiên Thôi Phúc Thành không phản đối nữa, có điều Điền Hoằng Chính có ý kiến bất đồng, giống y như Thôi Phúc Thành lấy kinh nghiệm Trương Văn Ba ra nói.Còn trong nội tâm, có phải cô muốn nhắc nhở Liễu Tuấn không thì khó nói.Điền Hoằng Chính luôn có nguyên tắc của riêng minh, chưa bao giờ thực sự chọn phe, tương đối độc lập, dù có hơi ngả về phía Liễu tuấn nhưng rất hữu hạn.

Kiến nghị mà Liễu Tuấn đưa ra nếu cô thấy không hợp lý, vẫn lên tiếng phản đối.Liễu Tuấn mỉm cười giải thích vì sao muốn dùng Trường Văn Ba, vấn đề kinh nghiệm không lớn, vì Cty điện cơ bây giờ không còn là quốc xĩ thuần túy nữa, mà là liên doanh rồi, thương nghiệp có đặc tính riêng, không quá coi trọng kinh nghiệm, khác hẳn với cách bổ nhiệm cán bộ của đảng.Nghe Liễu Tuấn giải thích, Điền Hoằng Chính gật đầu, xem ra đúng là cô có ý nhắc nhở Liễu Tuấn.Điền Hoằng Chính cũng không phản đối nữa, Đinh Ngọc Chu và Thái Tiên Phong tất nhiên không nhảy ra làm kẻ ác, bổ nhiệm mộ cán bộ phó xử với hai người đó mà nói hoàn toàn không phải chuyện to tát.

Còn lời đốn kia, Liễu Tuấn không để ý, hai người họ cần gì làm chuyện mất công chẳng được gì.Khi đưa lên thường ủy thảo luận, cũng không có ý kiến phản đối gì, chuyện bộ nhiệm cán bộ kiểu này mọi người chỉ giơ tay lên thôi là xong, có điều ánh mắt mấy thường ủy như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn.Xem ra cái lời đồn kia có lực độ rất lớn.Trương Văn Ba được bổ nhiệm làm phó giám đốc Cty điện cơ khiến Thai Duy Thanh bất mãn vô cùng, trước đó không lâu hắn triệu kiến Liễu Tuấn có nhắc qua, không ngờ kẻ này vẫn không thèm bận tâm, thích gì làm nấy.

Y tưởng rẳng có thể nghênh ngang làm gì ở tỉnh A này cũng được hay sao?Thai Duy Thanh lại nhắc tới chuyện này trước mặt Cận Tú Thật.Đương nhiên Thai Duy Thanh rất chú ý kỹ xảo, sau khi tiến hành trao đổi thường lệ với Cận Tú Thật, mới làm ra vẻ thuận miệng nhắc tới.- Cận bí thư, thời gian qua tôi thu được rất nhiều lá thư của quần chúng, có một bộ phận tương đối phản ánh vấn đề của đồng chí Liễu Tuấn, tình huống khá phức tạp.Cận Tú Thật im lặng nghe Thai Duy Thanh nói, miệng khẽ nhếch lên một vẻ giống như một nụ cười, chậm rãi nói:- Phản ánh vấn đề gì thế?Thai Duy Thanh trong lòng khó chịu, hắn tin chắc Cận Tú Thật cũng thu được những cáo trạng này, nói không chừng còn nhiều hơn của hắn, hiện giờ lại tỏ ra không biết gì cả.- Vâng, tập trung phản ánh đồng chí Liễu Tuấn tác phong độc đoán, không cho phép các dồng chí khác có ý kiến bất đồng...Phương diện khác tựa hồ có người nghi vấn về tác phong của đồng chí Liễu Tuấn, nói đồng chí này có quan hệ rất thân mật với vợ một đồng chí trong ban cải cách!

Trước đó không lâu, thành ủy Ngọc Lan còn thông qua văn kiện bổ nhiệm đồng chí đó lên phó xử, thế này ảnh hưởng không tốt...Thai Duy Thanh chú ý ngôn từ, rất tôn trọng Cận Tú Thật.Cận Tú Thật mỉm cười:- Nghe đồn đoán không phải là bằng chứng, phàm cán bộ lãnh đạo có uy vọng, đều có không ít thư cáo trạng.Thai Duy Thanh gật đầu:- Cận bí thư nói rất có lý, xuất phát từ sự quan tâm bảo vệ đồng chí Liễu Tuấn, nên chẳng tỉnh phái một tổ điều tra xuống tìm hiểu một chút, phân rõ trắng đen, nếu là lời đồn, cũng tiện trả lại thanh danh cho đồng chí Liễu Tuấn.Cận Tú Thật khoát tay:- Không cần phái tổ điều tra, không có chứng cứ xác đáng, đi điều tra một phó bí thư thành ủy là quá cẩu thả.

Tôi thấy nên trao đổi với đồng chí Liễu Tuấn nhiều hơn, bảo đồng chí ấy chú ý một chút là được.Cận Tú Thật phản đối rõ ràng ý kiến của mình, Thai Duy Thanh không kiên trì nữa, đành từ bỏ ý định điều tra Chương 933: Được thỏa nguyện- Tiểu Tuấn, vẫn bận lắm à?Trong điện thoại truyền tới giọng nói êm ái của Tiểu Thanh.Liễu Tuấn có chút áy náy, trung tuần tháng 11, Tiểu Thanh ở Hồng Kông cho nhà họ Liễu thêm một đứa cháu, tất cả như ước nguyện của Liễu Thanh, cô sinh một đứa con trai hơn 3kg, trong quá trình sinh nở có gặp chút rắc rối nhỏ.

Tiểu Thanh biết Nhạc Nhạc và Liễu Dương đều được sinh tự nhiên, nên hiếu thắng không muốn thua Xảo Nhi và Phi Phi, cũng muốn sinh tự nhiên.Có điều vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, tương ứng là khung xương nhỏ, em bé lại hơn 3kg, nên khi đẻ bị rách khá nghiêm trọng, nếm không ít đau đớn, may mà kỹ thuật y học ở Hồng Kông phát triển, Tiểu Thanh ở trong một bệnh viện lực lượng y bác sĩ hùng hậu trang thiết bị toàn vẹn nhất, nên vượt qua nguy hiểm.Em bé thì rất khỏe mạnh.Tiểu Thanh sinh đúng vào lúc công nhân gây chuyện, Liễu Tuấn không có cách nào thoát thân tới bầu bạn với cô, Tiểu Thanh rất hiểu, nói nam tử hán phải chuyên tâm vào sự nghiệp, nên không có ý trách móc.May là bác bảy thím bảy cùng anh và chị dâu Tiểu Thanh đều chạy tới Hồng Kông, còn cả Kim Phúc Xương, A Giai, Hoàng Diệu Kỳ tới bệnh viện làm bạn.Dù là thế Liễu Tuấn hổ thẹn trong lòng, bất kể thế nào, Tiểu Thanh cũng là vợ y, khi sinh nở không thể làm bạn bên cạnh, thực sự không phải.- Ừ, gần ổn rồi, chuyện cơ quan mà, thể nào rồi cũng phải lắng xuống.Liễu Tuấn hỏi:- Em thế nào rồi?

Thân thể hồi phục chưa?

Sữa có nhiều không?

Đừng làm con trai anh đói nhé.Tiểu Thanh đã chọn đẻ tự nhiên cũng chọn nuôi con bằng sữa mẹ.- Hi hi, em biết anh có con là không cần vợ nữa mà, yên tâm em rất nhiều sữa, con anh bú không hết.Liễu Tuấn cười, nhỏ giọng nói:- Vậy có cần anh giúp không?Ở đầu kia điện thoại, Tiểu Thanh nghe chồng trêu ghẹo, bất giác mặt đỏ lên, hờn trách:- Anh đó, không nghiêm túc gì cả, chẳng trách Lương Xảo nói muốn an bài giúp việc cho anh, đúng rồi cô giúp việc đó đâu?

Hiện giờ có ở bên cạnh anh không, nói chuyện có tiện không?Liễu Tuấn không khoi có chút váng đầu, Tiểu Thanh vừa mới khỏe lên một chút là bắt đầu tinh nghịch rồi.- Xảo Nhi có qua thăm em không?Ma xui quỷ khiến thế nào Liễu bí thư đột nhiên hỏi một câu, nói ra khỏi miệng lập tức lo lắng.

Kỳ thực không thể trách Liễu bí thư hồ đồ, Xảo Nhi mấy ngày trước nghe nói Tiểu Thanh sinh con, đúng là có nói muốn qua Hồng Kông thăm Tiểu Thanh.Dù sao hai người quen nhau từ rất lâu rồi, khi ở hiệu bánh mỳ Xảo Xảo còn "cạnh tranh" với nhau.

Hiện giờ cả hai thuộc về nhà họ Liễu, ai nấy có con cái rồi, lại đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, cái gọi là "va chạm" khi còn nhỏ cũng theo gió bay đi, với sự hiền lành của Xảo Nhi, làm như thế là hợp lý.Tiểu Thanh hiện giờ là dân của đảo quốc Thái Bình Dương, còn Xảo Nhi nhập tịch Canada, ra vào Hồng Kông rất tiện.Tiểu Thanh mỉm cười nói:- Tới rồi, Nhạc Nhạc rất đáng yêu, nhất định muốn bế em trai.Liễu bí thư đau đầu.Nhưng nghĩ tới cảnh Nhạc Nhạc đáng yêu như thiên sứ giang đôi tay non nớt bế em trai trong lòng dịu ngọt vạn phần, bất kể như thế nào, giữa Xảo Nhi và Tiểu Thanh, có thể "chung sống thuận hòa" với y mà nói là một may mắn.- Này, sao không nói nữa?

Sợ em và Lương Xảo đánh nhau à?Tiểu Thanh bên kia cười khanh khách, mặc dù không nhìn thấy nhau, cũng biết hiện giờ sắc mặt Liễu bí thư nhất định rất thú vị, thật làm khó y, mấy cô gái y đều yêu thương, không muốn một ai bị lạnh nhạt cả.Liễu bí thư chỉ đành cười gượng.Cái đề tài này không đi sâu tìm hiểu thì tốt hơn, đang yên lành chả dại gây thị phi, dù nữ nhân có đại lượng tới đâu, ở chuyện này luôn có chút "gai" trong lòng.

Chỉ có điều Xảo Nhi và Tiểu Thanh hiện nay đều là nhân vật lớn, đi nhiều hiểu rộng, lòng dạ khác với phụ nữ gia đình thường mà thôi.- Hi hi, không trêu anh nữa, tránh cho anh tức giận không để ý tới em.

Nghe nói tên tỉnh trưởng mới kia có chút thành kiến với anh hả?

Có chuyện đó thật không?Tiểu Thanh thông minh, hiểu sự quẫn bách của y, chủ động đổi đề tài.Liễu Tuấn hơi giật mình, hỏi:- Em nghe ai nói thế?Lời này nếu như là Hà đại tiểu thư nói ra, Liễu Tuấn không ngạc nhiên chút nào, chung quy Hà Mộng Doanh nổi danh giỏi nghe ngóng, lại xuất thân trong trung tâm vòng quyền lực, con đường tìm hiểu tin tức nhiều hơn người khác.

Kỳ thực trước kia Hà đại tiểu thư không "tinh quái" như vậy, sau khi đi theo Liễu bí thư rồi mới dần dần đổi tính, đủ mọi trò thăm dò tỉnh bào, nguyên nhân không gì ngoài hỗ trợ cho sĩ đồ của Liễu Tuấn.Mỗi một hồng nhan đều dùng phương thức của mình hết sức trợ giúp Liễu Tuấn.Điều này làm cho Liễu bí thư hết sức vinh dự, đồng thời cũng rất áp lực, nếu biểu hiện không tốt, còn áy náy đến đâu?Hà đại tiểu thư tao đổi điện thoại với Liễu Tuấn rất nhiều, không lâu trước đó tới Ngọc Lan còn nói chuyện với Liễu bí thư nói chuyện với nhau ba tiếng đồng hồ, đương nhiên là trần truồng ôm nhau nói chuyện rồi.Hà Mộng Doanh không tiếc sức lực thăm dò tỉnh báo, nhất là với Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm càng chú ý, gần như điều tra tới cả hòn gạnh lát nề nhà người ta.

Từng nơi hai người công tác qua, từng thành tích thu được trên con đường thăng, đánh bại những đối thủ lợi hại nào, trong nhà có quan hệ xã hội nào, Hà đại tiểu thư nói ra rành mạch, cứ như đặc công tinh anh vậy.Chuyện này không đủ làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, thực sự làm y ngạc nhiên là Hà đại tiểu thư lại lấy ra một danh sách, bên trên viết tên mười mấy cán bộ, có người ở tỉnh S, có người ở tỉnh tây bắc, ngoài ra còn có lý lịch đơn gian của các cán bộ đó.Liễu Tuấn nhìn tới trán nhăn lại, Hà đại tiểu thư cười hì hì nói với y, nhưng cán bộ này đều là thuộc hạ mà Cù Hạo Cẩm hoặc Thai Duy Thanh tín nhiệm nhất, một số trong đó rất có khả năng tới tỉnh A nhậm chức, thậm chí tới trực tiếp thành phố Ngọc Lan thành đồng nghiệp của Liễu Tuấn.Quan lớn điều chức mang theo mấy cán bộ thân tín vốn là chuyện rất bình thường, chẳng phải Hà Duyên An đưa Liễu bí thư từ tỉnh A tới hay sao?

Nhưng Hà Mộng Doanh đưa ra một danh sách như vậy dù không chính xác trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối là có cơ sở.Ở chuyện thế này Hà Mộng Doanh đều khác cẩn thận, đưa danh sách cho y xem là phải nắm chắc tới tám phần, những người này nếu như điều tới thành phố Ngọc Lan, trở thành đối thủ của Liễu Tuấn là một khả năng rất cao.Người đi theo chủ lớn ai chẳng tâm cao khi ngạo?

Sao chịu khuất mình trước kẻ khác?Huống hồ lần này Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm được TW điều tới chỉnh đốn rất rõ ràng, những người này tới chính là tiên phong mở đường.Khi ấy Hà Mộng Doanh nhìn sắc mặt nặng nề của Liễu Tuấn, liền trêu "có phải sợ rồi không?

", kết quả khỏi nói cũng biết, bị Liễu bí thư báo thù tàn nhẫn, bị dày vò cho chết đi sống lại.Hiện giờ ngay cả Tiểu Thanh cũng bắt đầu quan tâm tới những chuyện thể này, có lẽ Liễu bí thư địa vị càng cao, nữ nhân bên cạnh càng lo lắng.Cây cao gió cả.Tiểu Thanh bên kia không vui:- Này đúng nói khó nghe như thế chứ, sao em phải nghe người khác nói?

Em không quan tâm tới anh được à?Liễu bí thư vội xin lỗi, nói:- Em biết anh không có ý đó mà.Liễu bí thư vốn không phải là anh hùng "râu quặp", nhưng giờ Tiểu Thanh đang thời gian ở cữ, Liễu bí thư không dám chọc cô nổi giận.- Hi hi, trêu anh thôi, cái tên Thai Duy Thanh kia là tỉnh trưởng hả?

Nếu hắn ta cứ gây chuyện với anh, chúng ta giáo huấn hắn một chút.Tiểu Thanh nói với giọng rất tự nhiên.Liễu Tuấn cười khổ.Tiểu Thanh ngày càng có khí phách của bà chủ lớn rồi, đường đường là tỉnh trưởng vậy mà Liễu chủ tịch mở miệng ra là muốn giáo huấn người ta.- Nói thật với anh đó, Từ Hưng Bang xây dựng một bên cảng nước sâu cực lớn ở tỉnh S, chuyện này có vấn đề, đều một tay Thai Duy Thanh làm.Liễu Tuấn cau mày lại:- Sao em biết.- Chuyện liên quan tới tập đoạn họ Từ em đều biết một ít.Tiểu Thanh nói với vẻ tùy tiện, không hề có ý làm ra vẻ.

Cho dù nhà họ Từ và quỹ Thịnh Nghiệp nước sông không phạm nước giấng, thậm chí họ Từ còn ra sức lung lạc quỹ Thịnh Nghiệp, nhưng điều này không có nghĩa là quan hệ hai bên hòa hợp.

Bạn bè thương trường chỉ là loại lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhà họ Từ từng gây chuyện với Liễu Tuấn, Tiểu Thanh luôn chăm chăm theo dõi sau lưng người ta.- Nếu em vạch trần ra, đủ cho Thai Duy Thanh luống cuống chân tay một hồi.Liễu Tuấn nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:- Chuyện bến cảng đó anh cũng biết một chút.

Chuyện liên quan tới cả thành phố và cuộc sống của rất nhiều người, em phải thận trọng.Liễu Tuấn không muốn vì tranh đấu mà làm cho quốc gia và quần chúng bị tổn thất.- Được, anh nói thận trọng thì em thậtn trọng, có điều nếu như hắn tiếp tục không biết sống chết làm khó anh, thì chúng ta cũng không khách khí gì với hắn.Tiểu Thanh tựa hồ không cam tâm, nhưng không tiện làm trái ý Liễu Tuấn, trước chuyện lớn như thế, Tiểu Thanh rất biết vị trí của mình ở đâu.- Phải rồi Tiểu Tuấn, anh lấy tên cho con đi, gọi là gì?Trò chuyện chán chê Liễu Thanh mới nhớ ra mục đích của cú điện thoại này.Liễu Tuấn mỉm cười:- Gọi là Liễu Thịnh đi, chúng ta chẳng phải đầu tư thịnh nghiệp sao?Tiểu Thanh chun mũi, hừ một tiếng:- Anh cũng quá lười rồi, lấy tên cho con cũng bớt xén công đoạn, xem sau này em có bảo con mắng anh là ba ba lười không!

Chương 934: Cơm đoàn viênTết năm 98, Liễu Tuấn ăn tết ở Hồng Châu.Tiễn Kiến Quân trúng tuyển ủy viên cục chính trị không lâu, liền điều tới tỉnh D làm bí thư tỉnh ủy.

Tỉnh D là tỉnh chính trị phức tạp nhất nam phương, kinh tế phát triển cực nhanh, bốn đặc khu kinh tế sớm nhất, tỉnh D có ba cái.

Hiện giờ chiếm địa vị quan trọng trong chính trị kinh tế toàn quốc, vì nhiều nguyên nhân trong tỉnh D bè phái chằng chịt, phái hệ đông đúc, thế cục rất khó dự đoán.Từ khi cải cách mở cửa tới nay, bí thư tỉnh D luôn được đại lão TW coi trọng, không đủ đức tài là tuyệt không thể đảm nhận, nhưng chưa có một bí thư tỉnh ủy nào có thể điều hòa các phái thế lực chứ đừng nói là kiểm soát được.

Tiễn Kiến Quân năng lực nắm toàn cục mạnh, giỏi đoàn kết đồng chí, đưa ông tới vị trí này, có thế thấy TW kỳ vọng thế nào.Sau khi Tiễn Kiến quân điều đi, Liễu Tấn Tài kiêm nhiệm luôn bí thư tỉnh ủy, dù ông tiến kinh cũng thành định cục, song đại hội nhân dân toàn quốc chưa mở, chưa có bổ nhiệm chính thức, tạm thời còn phải ở lại tỉnh J.Có một ủy viên cục chính trị tọa trấn, TW tuyệt không thể lập tức phái bí thư tỉnh ủy tới được, có mấy tháng kiêm song chức, trong lý lịch Liễu Tấn Tài được ghi là đã làm bí thư tỉnh ủy, ích lợi không nhỏ.Giang Hữu Tín điều làm thị trưởng Hãn Hồ tỉnh N, Liễu Hoa và Giang Minh Nguyệt cũng theo, vốn ý của Liễu Hoa là để Giang Hữu Tín đi trước, cô và con gái ở lại Hồng Châu ăn tết với cha mẹ xong mới tới, nhưng Nguyễn Bích Tú không đồng ý, vì Giang Hữu Tín cũng là kẻ "cuồng công tác", đã lao đầu vào làm việc là không biết ngày đêm nghỉ ngơi gì, hắn lại lười rèn luyện, ý thức tự chiếu cố sinh hoạt cực thấp.

Liễu Hoa mà không theo, thế nào cũng chỉ ăn cơm bụi mỳ tôm, đừng nói là mấy tháng, chỉ sợ 10 ngày là không chịu nổi.Huống chi vừa mới nhậm chức, công tác rất nặng nề.Thế là trọng trách ăn tết với cha mẹ chỉ còn có thể rơi lên người Liễu bí thư thôi, thế nào cũng không thể để hai ông cụ già ăn tết chỉ biết bốn mắt nhìn nhau thôi chứ?Liễu Tuấn tới thành phố Hồng Châu, thì Phi Phi và Liễu Dương cũng nhất định phải tới, cô đã mang con theo Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh tới thủ đô sống, công việc chuyển tới cục văn hóa thủ đô rồi, dù sao cô tạm thôi việc, chỉ cần có chỗ đóng tiền bảo hiểm xã hội mà thôi.Phi Phi đã thương lượng với mẹ, muốn đưa Dương Dương tới Ngọc Lan sống cùng Liễu Tuấn, nhưng Giải Anh không yêu tâm, không do dự cản trở con gái và con rể xum vầy.

Hai mẹ con thương lượng nhiều lần, đạt thành hiệp nghị miệng có chút "hiệu lực pháp luật", đợi Dương Dương lớn thêm vài tuổi nữa, có thể đi nhà trẻ, Giải Anh sẽ nghỉ hưu luôn để chỉ chăm sóc ông chồng già và đứa cháu nhỏ, tới lúc đó "biển rộng mặc cá nhảy, trời cao thỏa chim bay" rồi!Không lâu nữa Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú cũng sẽ tới thủ đô, đoán chừng hai nhà đều sẽ ở thủ đo tới già, Giải Anh cực kỳ hưng phấn, thế là "đông minh thân thiết" của bà là Nguyễn Bích Tú, cuối cùng có thể tụ họp một chỗ rồi.Còn cả Chu sư mẫu nữa, chỉ nghĩa thôi đã đủ làm người ta vui sướng.Dù là như thế, Phi Phi muốn đưa Liễu Dương tới Hồng Châu ăn tết vẫn làm Giải Anh không vui, con cháu đi rồi, tòa biệt thự đẹp đẽ ở công viên Long Sơn chẳng phải biến thành vắng vẻ sao?May có Liễu Diệp hiểu sự cô đơn của bà, thuyết phục Nghiêm Minh đưa Nghiêm Hạo khẩn cấp lên kinh "cứu giá".Thấy con dâu và cháu nội tới, Giải Anh vui sướng, vung tay "ném" con gái và cháu ngoại đi.Ngày 30 tết, biệt thự số hai tỉnh ủy tỉnh J, tiếng cười nói vui vẻ.Cái gọi là biệt thự số 1 số 2 chỉ là quan niệm thế tục mà thôi, uy vọng của quan viên không phải vì ở đâu mà khác biệt, ví như ở tỉnh A, Cận Tú Thật mặc dù đã lui khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, nhưng người ta còn ở tỉnh A, ai dám tới yêu cầu ông phải chuyển nhà?

Cù Hạo Cẩm sau khi tới nhậm chức tự có an bài khác, Liễu Tấn Tài hiện nay dù có ở trong túp lều thì trong mắt mọi người đó cũng là biệt thự số 1 của tỉnh J.Liễu Dương đã được 16 tháng, đã biết đi rồi, chừng 14 tháng đã biết nói, gọi mẹ, bà rất là rõ ràng.

Chú bé con giống y hệt Liễu Tuấn, cực kỳ chức khỏe, có điều khuôn mặt lại giống Phi Phi, có một người mẹ tuyệt sắc như vậy, bé con ít nhiều có ảnh hưởng.Nghiêm Ngọc Thành thường đắc ý nói, Dương Dương lớn lên nhất định sẽ giống con cháu nhà họ Nghiêm, đem trai cực kỳ.Nghe lời này Liễu bí thư ấm ức, lúc đầu còn cố kiềm chế, không thèm "chấp nhặt" với ông, nhưng nghe nhiều Liễu bí thư không nhịn được, chống đối Nghiêm chính cục một câu:- Vậy sao con trai ngài lại không anh tuấn tiêu sái như con rể thế?Nghiêm chính cục đùng đùng nổi giận, phê bình giáo dục đồng chí Liễu Tuấn không biết "trời cao đất dày".Có điều Nghiêm chính cục cũng biết, tên tiểu tử này mồm không nói, nhưng trong lòng không phục.

Có thể "lừa" được cô con gái thiên kiều bách mị của mình, không biết trong lòng y tự phụ bản thân anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc đến thế nào.Liễu Dương mặc áo bông dày, đầu đội mũ có hai sừng, lật đật chạy đi chạy lại, Phi Phi ở đằng sau đưa hay tay ra chuẩn bị sẵn sàng, sợ con không may bị ngã, có điều chạy mấy vòng, Liễu Dương chưa làm sao, Phi Phi đã mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển rồi.Phi Phi bĩu môi lên nói với Liễu Tuấn:- Anh trông con đi, em mệt lắm rồi.Liễu Tuấn cười ha hả, đi tới bế lấy con trai, đi thẳng tới cửa phòng ngũ, bỏ con xuống, nghiêm túc nói:- Dương Dương, ba với còn chơi trốn tìm không?Mặc dù Dương Dương biết nói mấy từ đơn giản, nhưng trốn tìm vẫn quá phức tạp, không hiểu lắm, cứ tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn cha lắc đầu.- Là thế này, ba trốn trong phòng, con vào tìm ba nhé?Với con trai, Liễu bí thư kiên nhẫn chưa từng có, giải thích có chú nhóc con từng câu một.Liễu Dương gật đầu tự hiểu tựa không.Liễu bí thư liền đứng dậy chuận bị trốn sau cánh cửa, không ngờ Dương Dương theo sát đằng sau như hình với bóng, còn trốn đâu được?

Liễu bí thư không khỏi gãi đầu, chẳng biết phải giải thích cho đứa con hơn 1 tuổi quy tắc trò chơi ra sao.Phi Phi thấy Liễu Tuấn nổi hứng trẻ con, muốn cùng con trai chơi trốn tìm, cười tủm tỉm đi tới bế Dương Dương lên nói:- Dương Dương, để ba ba trốn trước, một lát nữa chúng ta đi tìm, biết không.Dương Dương liên tục gật đầu, ôm lấy cổ mẹ thơm liền mấy cái.Có vợ giúp, Liễu bí thư mới lẻn được ra sau cửa, tiếp đó Dương Dương tập tễnh đi vào, tới thẳng sau cửa tìm được Liễu bí thư đang đứng sát vào tường hết sức nghiêm túc.- Oa, nhanh thế đã tìm được ba rồi?

Con ba quá giỏi...Nào, tới con nấp đấy.Liễu Tuấn cười ha hả.Lần này chú bé con hiểu rồi, cha vừa ra khỏi cửa đã trốn sau cửa, mím chặt lấy môi có vẻ rất hưng phấn, Liễu Tuấn đi vào, cố ý nhìn đông nhìn tây như tìm kiếm, kiếm hồi lâu giả bộ buồn nản, lẩm bầm:- Dương Dương ở đâu rồi nhỉ?- Con đây này.Dương Dương ở sau cửa kêu to.Liễu bí thư như choàng tỉnh, sải bước đi tới, bế con trai lên cười nói:- Tìm thấy rồi nhé.Chú bé cười vui vẻ, tiếng cười trẻ thơ vang vọng cả tòa biệt thự, quấn quít lấy ba đòi chơi tiếp.Nguyễn Bích Tú mặt mày tươi rói, nhìn con trai con dâu và cháu chơi đùa, cười không ngậm miệng lại được.

Hai mươi năm trước bà còn là cán bộ phụ nữ bình thường của công xa Liên Hoa huyện Hướng Dương, sao có thể ngờ hai mươi năm sau có thể thành phu nhân phó thủ tướng cao quý.30 tết, Liễu chính cục cũng chẳng được thanh nhàn, lúcnày ông chưa về nhà, mà ra ngoài thị sát, chúc tết những cán bộ công an và cán bộ khác trực tết.Đây là quy củ của Liễu Tấn Tài, từ khi lên làm lãnh đạo chủ yếu chưa bao giờ thay đổi, công tác ở vùng đất cách mạng này 5 năm, ông có tình cảm rất sâu sắc.

Sắp rời đi xa, khó tránh khỏi thêm lưu luyến thương cảm.

Những cấp dưới cũng tranh thủ tạm biệt Liễu chính cục.

Tuy giao thông phát triển, tỉnh J cách thú đô không phải là quá xa, nhưng cùng địa vị Liễu Tấn Tài tăng dần, cơ hội để những cấp dưới này về sau gặp được Liễu chính cục là rất ít.- Mẹ, bao giờ ba về?Liễu Tuấn và con chơi đùa tưng bừng, Phi Phi liền nói chuyện với mẹ chống, tránh cho bà khỏi cảm thấy lạc lõng, từ lâu quan hệ hai nhà vô cùng mật thiết, Phi Phi lại chẳng có tâm cơ gì, nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu chẳng khác gì mẹ con ruột.Nguyễn Bích Tú có chút không vui:- Ai mà biết được, năm nào cũng như thế, đợi tới cơm canh nguội lạnh mà chả thấy bóng dãng đâu.

Phi Phi, con đói chưa?

Hay là mặc kệ ông ấy, chúng ta ăn trước.Nguyễn Bích Tú thực sự lo cô con dâu mong manh này bị đói.Phi Phi lắc đầu:- Con không đói, đợi thêm một chút.Bữa cơm hôm nay là cơm đoàn viên quan trọng nhất trong năm, sao có thể không đợi Liễu Tấn Tài về.Nguyên Bích Tú gật đầu, lại lo cho cháu:- Vậy làm chút gì cho Dương Dương ăn, đừng để nó đói.Đề nghị này thì Phi Phi không phản đối, cô thích nhất là nhìn con trai ăn, đúng là còn vui hơn cả trúng số, lập tức đi chuẩn bị cơm đút cho Dương Dương Chương 935: Họa ngầm- Phi Phi, mẹ con tới thủ đô đã quen chưa?Phi Phi chuẩn bị một bát cơm nhỏ đút cho Dương Dương, Nguyên Bích Tú vừa nhìn cháu trai ăn vừa chuyện phiếm với Phi Phi.Dương Dương ăn cơm đúng là mang phong cách của cha, ngồi ngay ngắn trong ghế, lần nào cũng há miệng rất to, rồi phồng má lai nhai, ăn ngon lành, chẳng trách Phi Phi thích nhìn nó ăn, ngay Liễu nha nội cũng bị "phong thái" ăn cơm của con mình mê hoặc.Phi Phi lắc đầu:- Không quen ạ, ngày nào cũng chắc tới mấy người bạn chơi bài.Nguyên Bích Tú nói:- Phải, nếu là mẹ cũng không quen, sống ở tỉnh N tới mấy chục năm trời, già rồi lại đi thủ đô, chả quen một ai, đến người nói chuyện cũng không có.Kỳ thực là phu nhân ủy viên cục chính trị tìm người trò chuyện đúng là tốn công, không phải chỉ là vấn đề quen biết, còn rất nhiều lễ tiết phải thận trọng.Liễu Tuấn ở bên cạnh xen lời:- Mẹ, vấn đề này không lớn, chẳng bao lâu nữa mẹ và bà ngoại Dương Dương tụ họp với nhau rôi fsao?Nguyễn Bích Tú trừng mắt nhìn con trai:- Tiểu Tuấn, con còn là bí thư đó, nói chuyện sao không chú ý như vậy?Dù sao Liễu Tấn Tài chưa qua trình tự tuyển cử chính thức, không tiện rêu rao khắp nơi, Nguyễn Bích Tú làm cán bộ mấy chục năm, "giác ngộ chính trị" chẳng thấp.Liễu Tuấn bị mẹ mắng cũng chẳng để ý, cười nói:- Ở nhà mà mẹ, lại chẳng có người ngoài.Nguyên Bích Tú không nói thêm nữa, với đứa con trai này bà hài lòng hết sức, thực sự không bới móc được chỗ nào, bình thường không nỡ trách móc y nửa câu.- Phi Phi, nhà con ở biệt thự công viên Long Sơn thế nào?Liễu Bích Tú hỏi tới tình hình Giải Anh gần đây.- Ừm, dạ...So với biệt thư tỉnh N thì to hơn một chút, hoàn cảnh thì không khác lắm, con thấy không khí bên công viên tỉnh N tươi mát hơn.Phi Phi nói thật.Bão cát ở thủ đô nổi danh toàn quốc, cho dù hiện giờ chưa nghiêm trọng như đời sau, nếu như không có gì bất ngờ, đoán chừng sẽ giống như tình hình trong ký ức trước kia của Liễu Tuấn, thi thoảng lại có trận bão cát lớn thò tay ra không nhìn thấy ngón.Nguyễn Bích Tú vốn muốn hỏi vì sao không ở trong tứ hợp viện, nhưng nghĩ một lúc rồi thôi, một là chuyện này ít nhiều liên quan tới cơ mật, hai là hỏi cũng cả được, với tính cách ngây ngô chẳng hiểu chuyện đời của Phi Phi, e là không biết rành mạch.Tứ hợp viện với các nhà cách mạng giai cấp vô sản thế hệ trước mà nói có cảm tình sâu sắc, ở quen hơn, đối với quý phu nhân tuổi chưa cao lắm như Giải Anh mà nói sức hấp dẫn không quá lớn.

Nếu nói về sự thoải mái, thì Nguyên Bích Tú thấy biệt thự hiện đại hóa ở công viên Long Sơn thích hợp hơn một chút.Nếu Giải Anh chọn ở trong biệt thư, Nguyên Bích Tú cũng nghĩ đợi tới thủ đô cũng ở đó tiện trò chuyện với Giải Anh.Mọi người đang nói cười thì bên ngoài có tiếng xe hơi, Phi Phi cười nói:- Ba về rồi.Liễu Tuấn lắc đầu:- Không phải.- Sao anh biết không phải.- Tiếng xe không đúng.Kiếp trước y làm duy du máy móc, đối với âm thanh máy móc vận chuyển có thể phân biệt được rõ ràng.Quả nhiên đi vào là hai vợ chồng Tạ Ý Tường và Mục Toa Toa, còn mang theo một ít lễ vật đặc sản địa phương.- A, Liễu bí thư.Tạ Ý Tường thấy Liễu Tuấn khá bất ngờ, vội đi nhanh tới bắt tay.Nguyên Bích Tú ngạc nhiên:- Tiểu Tạ, Toa Toa, sao hai đứa tới lúc này, không về Đại Ninh ăn tết à?Tạ Ý Tường đáp:- Dì Nguyễn, công việc trong thành phố hơi nhiều, cháu và Toa Toa năm nay không về nữa, chỉ đưa con về.

Cháu tới đây xin chút cơm thừa, tối còn phải chạy về Giang Châu nữa.Mục Toa Toa cười giải thích:- Ngày mai anh ấy trực ban.Tạ Ý Tường đi theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tình cảm sâu đậm, hai vợ chồng sớm đã thành một thành viên trong gia đình, đón chừng đây là cái tết cuối cùng của Liễu Tấn Tài ở tỉnh J, cho nên muốn tới ăn cơm đoàn viên với thủ trưởng cũ.Hắn không biết Liễu Tuấn đưa vợ con về, có điều dù biết cũng vẫn sẽ đến.Nguyễn Bích Tú cười;- Tiểu Tạ, cháu đừng học theo ông ấy, lúc nào cũng chỉ biết công việc, một mình Hữu Tín là đủ rồi.Theo cách nói này của Bích Tú thì chồng già nhà mình gây hại không ít, hại Giang Hữu Tín, giờ lại hại Tạ Ý Tường.- Dì Nguyễn, cháu cũng đau có muốn, nhưng theo tỉnh trưởng lâu bị ảnh hưởng, muốn sửa cũng khó.Tạ Ý Tưởng nói, trước mặt Nguyễn Bích Tú hắn cũng chẳng cố ý nói lời nịnh nọt sởn gai ốc.- Tiểu Tạ, Toa Toa, mau ngồi đi.Nguyễn Bích Tú niềm nờ mời hai vợ chồng ngồi xuống.- Dì Nguyễn, tỉnh trưởng chưa về ạ?Dù Liễu Tấn Tài hiện giờ đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy, nhưng thói quen lâu năm khó bỏ.Nguyễn Bính Tú cười khổ:- Cháu còn không biết ông ấy hay sao?Tạ Ý Tường cười gật đầu.Liễu Tuấn đưa thuốc lá ra mời, hỏi:- Anh Tạ, quen với công việc mới chưa?- Cũng quen.Tạ Ý Tường nhận lấy điều thuốc:- Tỉnh trưởng uy vọng cao vời, tôi ở dưới đại thụ được hướng bóng mát.Thực sự là thế, dù Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài dù không cùng hệ phái, nhưng rất ít va chạm tranh đấu với nhau, làm uy vọng cả hai thăng lên cực cao, hiện giờ lại là lãnh đạo quốc gia, chẳng ai dám đi làm khó thư ký Liễu chính cục.Điều này Liễu Tuấn không sao bì được, một Thai Duy Thanh đã làm Liễu Tuấn khó chịu, không lâu sau qua đại hội nhân dân, Cù Hạo Cẩm tới không biết còn gây ra chuyện gì, nhưng đoán chừng chẳng có lợi gì với đồng chí Liễu Tuấn.Tình thế chỉ có thể càng nghiêm trọng.Tạ Ý Tường cũng hiểu chút ít hoàn cảnh hiện tại của Liễu Tuấn, nhưng tay dài chẳng với tới trời, nói mấy câu an ủi vô nghĩa càng không nên, đành tránh khỏi đề tài này.Liễu Tuấn vốn định nói chuyện công trình phòng lũ với hắn, dù đê phòng lũ do đích thân Liễu Tấn Tài theo dõi, hẳn không tới mức xảy ra những công trình rỗng ruột như trong ký ức, nhưng đê phòng ở các huyện ngoại thành có xây chắc chắn không thì khí nói.

Nhưng Liễu Tuấn nói một lần rồi, cứ nói đi nói lại khó tránh khỏi làm người ta ghét.Trong ký ức của y, thành phố Tiềm Châu tỉnh A kiếp trước bị trận lũ khủng khiếp quét qua, tạo thành tổn thất cực lớn, may là đê chính không vỡ, nội thành không tổn thất quá thảm trọng.Song sau khi Liễu Tuấn trùng sinh, nhiều chuyện sẽ thay đổi, Tiềm Châu ngày nay có giữ được nội thành như kiếp trước hay không khó nói.Gdp của Tiềm Châu chỉ thấp hơn Ngọc Lan và Ngô Tây, địa phận rộng, nhân khẩu đông, công thương nghiệp phát triển không tệ, nếu không cẩn thận bị lũ tán phá thì nguy.May là thị trưởng lẫn bí thư Tiềm Châu đều do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, tinh thần khai thác cái mới có lẽ không đủ, năng lực thủ thành không tệ, hẳn là không có chuyện gì lớn.Hai người nói chuyện tham khảo tâm đắc chính trị, Tạ Ý Tường nhiều tuổi hơn Liễu Tuấn, kinh nghiệm công tác phong phú hơn Liễu Tuấn, nhưng kiến thiết kinh tế địa phương lại không bằng.

Tạ Ý Tường lần đâu tiên tiếp xúc công tác chủ đạo của chính phủ, kinh nghiệm công tác càng thiếu hụt, tìm Liễu Tuấn bù đắp một chút, không chừng có thu hoạch lớn.Liễu Tuấn không che dấu, phân tích đơn giản cách cục Giang Châu, Liễu Tuấn tiến cử với hắn "sách lược chuyên gia", Liễu Tuấn kiên trì cho rằng, trên quan trường không cần chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cần một đường chính xác và đoàn đội chỉnh thể vững mạnh.

Tạ Ý Tường liên tục gật đầu, sau khi hắn tới Giang Châu, bị ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, cắm đầu vào làm việc, hết sức cần mẫn, chỉ cảm thấy đầu mối hỗn loạn, hôm nay trò chuyện một buổi với Liễu Tuấn, tựa hổ có cảm giác như dội nước mát lên đầu.Bên kia ba người phụ nữ cũng nói chuyện tưng bừng, Mục Toa Toa lần đầu tiên gặp Liễu Dương, bị chú bé con béo múp hồng hào làm thích mê, khen luôn mồm, tươi cười hớn hở.

Liễu Dương chẳng biết lạ, tròn mắt nhìn ngó Mục Toa Toa, "nói chuyện" với cô hết sức "hợp ý"Tòa biệt thự tiếng nói cười càng thêm náo nhiệt Chương 936: Phải thận trọngKhi Liễu Tấn Tài về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối, mọi người chờ đợi có chút sốt ruột, không phải vì lỡ bữa ăn, mà vì lo lắng cho sức khỏe của Liễu Tấn Tài, nhưng đêm 30 tết, không ai để lộ lo lắng ra ngoài.- Ba!Liễu Tuấn đi tới đón, nhận cặp da trong tay cha.Vừa vào cửa mặt Liễu Tấn Tài mang chút mỏi mệt, nhưng nhìn thấy con trai thì cười vui vẻ, dù Liễu Tuấn đã gọi điện báo trước, dù sao gặp mặt vẫn khác.- Tỉnh trưởng về rồi ạ!Tạ Ý Tưởng đi tới chào hỏi.- A, Ý Tường cũng tới rồi hả.Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu, tinh thần trở nên phấn chấn.- Ông nội.Liễu Dương lạch bạch chạy tới gọi.Liễu Tấn Tài hết sức vui mừng, đây là lần đầu tiên được nghe cháu đích tôn gọi ông nội, làm Liễu chính cục cười không ngậm miệng lại được, vội ngồi xuống bế cháu lên.- Ui da, Dương Dương nhà ta là chú bé béo, ông nội sắp không bế được rồi.Liễu Tấn Tài đưa tay béo cái má bầu phúng phính của Dương Dương, cười tươi tỉnh, dường như tất cả mọi mệt mỏi đã bay biến mất.Liễu Dương gặp ông nội không nhiều, nhưng sự thân cận huyết thống là trời sinh, chú bé con không quấy phá trong lòng ông nội, làm Nguyễn Bích Tú và Phi Phi cười tít mắt.- Về rồi, ăn cơm đoàn viên thôi, mọi người đều đang đợi ông đấy.Nguyễn Bích Tú nói với chồng.- Để mọi người đợi lâu như thế đều là lỗi của tôi.Nguyễn Bích Tú bĩu môi:- Lần nào cũng nhận sai nhưng không chịu sửa.Liễu Tuấn nói:- Ba con khiêm tốn tiếp thu, kiên quyết không sửa.Mọi người cười rộ lên, vui vẻ ngồi quây quần bên bàn, giúp việc bày bát đũa, Tạ Ý Tường rót rượu cho Liễu Tấn Tài, nói những lời chúc may mắn.Mọi người yên lặng ăn cơm, quy củ của Liễu Tấn Tài là ăn cơm không chuyện trò, mọi người đều tuân theo, chỉ có Dương Dương không chịu an phận, chú bé vừa mới ăn một bát to, bụng no căng, chỉ lo quấy phá.Phi Phi vội đặt bát xuống, bế Dương Dương lên:- Mẹ ơi, Tiểu Tuấn khi nhỏ có nghịch như thế không?- Nó à, còn nghịch hơn Dương Dương, chẳng chịu yên tĩnh lấy một giây, Dương Dương nhà ta ngoan hơn ba nó nhiều.Nguyễn Bích Tú nhìn con trai đầy yêu thương, cười bảo:- Phi Phi, để mẹ bế, con ăn trước đi rồi mẹ ăn.- Mẹ, mẹ ăn trước đi.Phi Phi bế Dương Dương đứng dậy.Nguyễn Bích Tú không nói thêm, ăn vội một bát cơm rồi đỡ thay cho con dâu.Ăn cơm xong, mọi người ngồi xuống chuyện trò, Liễu Tấn Tài hỏi tới tình hình công việc của Tạ Ý Tường ở Giang Châu, Tạ Ý Tường báo cáo thành thực, Liễu Tấn Tài gật đầu, rất hài lòng với việc hắn làm.Liễu Tấn Tài dù có làm huyện trưởng hay tỉnh trưởng, phương diện công tác chưa bao giờ có chút qua loa nào, cấp dưới không dám nói dối ông, nếu không rất dễ bị ông vạch trận trước mặt, Liễu Tấn Tài thường ngày thân cận dễ gần, chỉ có công việc là không cho phép qua loa, với cấp dưới không nghiêm túc làm việc tuyệt đối không nể mặt chút nào.Tạ Ý Tường theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tất nhiên ở phương diện này phong cách y hệt.Nói một lúc, Tạ Ý Tường không khỏi thương cảm.Liễu Tấn Tài rất hiều tâm tư của hắn:- Ý Tường, chỉ cần công tác làm tốt, làm chu đáo, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp lại.- Vâng thưa tỉnh trưởng.Lời này của ông kỳ thực là một sự hứa hẹn.Thấy thời gian muộn rồi, Tạ Ý Tường đứng dậy cáo từ cùng Mục Toa Toa chạy suốt đêm về thành phố Giang Châu.- Ba tới thủ đô có thể cùng bác Chu, bác Liêu với cha vợ còn tụ tập nói chuyện rồi.Tiễn vợ chồng Tạ Ý Tường đi, cả nhà năm người ngồi quây quanh nói chuyện, Liễu Dương pha phách hồi lâu, hơi mệt, yên tĩnh nằm trong lòng mXơ mơ màng màng như muốn ngủ.Nguyễn Bích Tú liền vội lấy chăn mỏng đắp lên cho cháu.Liễu Tấn Tài mỉm cười không trả lời.Biết hai cha con có điều muốn nói, Nguyễn Bích Tú liền bế Liễu Dương lên, gọi con dậu ra phòng khách xem TV.

Liễu Tuấn đưa thuốc cho cha, hỏi:- Ba, chuyện ở quốc kế ủy đã xác định chưa?Quốc kế ủy cơ cấu nội bộ bên trong mô phỏng các ban ngành ở Quốc vụ viện để bố trí, trừ các công tác có tính độc lập cao như quốc phòng, ngoại giao, tư pháp thì các ban ngành khác đều có cơ cấu tương ứng như bên trong quốc vụ viện, rất nhiều hạng mục trọng đại của địa phương phải báo cáo cho quốc kế ủy phê chuẩn trước, nếu không được thông qua coi như chấm hết.Quốc kế ủy thường đều trực tiếp chịu trách nhiệm với thủ tướng, trong các chính phó chủ nhiệm của quốc kế ủy, có tới mấy vị cấp chính bộ, tầm quan trọng của nó còn hơn xa các ban ngành khác trong quốc vụ viện.Theo ý của Hồng thủ tướng, trong ban nội các mới, ban ngành này giao cho Liễu Tấn Tài phụ trách, đồng thời muốn làm một số cải cách trọng đại.

Trong kiến thiết dân sinh, quốc kế ủy chiếm phân lượng quá lớn, giả sử những ban ngành này không cải cách trước, sợ rằng không theo kịp nhu cầu cải cách, ngược lại thành hạn chế cải cách.Vì mức độ quan trọng của quốc kế ủy, thành viên nội các khóa mới tranh đọt quyền sở hữu nó quyết liệt, mong muốn của Hồng phó tổng có được quán triệt hữu hiệu không, còn nhiều nghi vấn.Nếu như Liễu Tấn Tài có thể thuận lợi nắm được quốc kế ủy, có nghĩa là trong ban nội các, quyền lực của ông chỉ kém hơn hai vị thường ủy.Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:- Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng lên nói:- Để người khác làm, không bằng tự mình làm.Liễu Tấn Tài một lòng vị việc công, Liễu Tuấn cho rằng ban ngành này nắm trong tay cha có thể phát huy tác dụng lớn hơn mang lại lợi ích thiết thực cho người dân.Liễu Tuấn kiếp trước chỉ là thảo dân thấp cổ bé họng mà thôi, đối với kế lớn quốc gia, bất kể tốt xấu đều chỉ có thể im lặng hưởng thụ thành quả hoặc chịu đựng áp lực, căn bản không thể xen vào.

Sau khi trùng sinh thân trong quan trường, hơn hai mươi năm đấu tranh, có năng lực ảnh hưởng nhất định cục bộ nhỏ, nhưng ở cấp độ quốc gia hiển nhiên không đủ tư cách.Nhưng hiện giờ đã có biến đổi lớn, cha y và cha vợ y đều trở thành lãnh đạo của đảng và quốc gia, nằm trong trung tâm quyền lực, Liễu bí thư cũng hết lòng quan tâm tới vấn đề trọng đại này.Ý kiến của y, có thể thông qua tay cha mình rất có khả năng ảnh hưởng được tới phương châm lớn của quốc gia rồi.- Về cơ bản thì vấn đề không lớn lắm.Liễu Tấn Tài sắc mặt rất bình tĩnh.Liễu Tuấn hiểu rõ tính cha, đã nói như thế là phải nắm chắc 7,8 phần rồi, mỉm cười nói:- Nếu như thế, ba, con có kiến nghị cái tên quốc kế ủy nên đổi đi, nó không còn phù hợp với đường lối mà đại hội thứ 15 đề ra nữa.Đây là lần thư hai Liễu Tuấn nhắc tới chuyện này.Liễu Tấn Tài gật gù:- Ừ Hồng thủ tướng cũng nói thế.- Ba và Hồng thủ tướng đã tham khảo qua rồi sao?Tuy nói đã quyết định trong nội bộ, dù sao chưa chính thức nhậm chức mà Hồng thủ tướng đã tiến hành trao đổi vấn đề quan trọng như thế với Liễu Tấn Tài, làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Liễu Tấn Tài gật đầu:- Mọi việc nên có sự chuẩn bị trước, nếu không ắt hỏng!

Hồng thủ tướng tính cách rất thẳng thắn.- Không những thẳng thắn, con thấy còn hơi hơi nóng vội.Liễu Tấn Tài ngản ra, rồi lập tức mỉm cười, đưa con này của mình lúc nào cũng rất nhạy cảm, nói trúng ngay đặc điểm lớn nhất của Hồng tổng lý.

Cũng chỉ ở trong nhà, cha con tâm sự mới có thể thoải mái nói như thế.Liễu Tấn Tài khẽ thở dài:- Ừ, năm tháng có chờ ai đâu.Hồng thủ tướng năm nay đã tới tuổi cổ lai hi, năm năm sau cách cục chính trị ra sao rất khó nói, tất nhiên rất muốn trong nhiệm kỳ của mình làm tốt mọi chuyện.Liễu Tấm trầm ngâm:- Một số việc dục tốc bất đạt, đặc biệt là liên quan tới cải cách dân sinh, ví dụ như y tế, giáo dục, bảo hiểm xã hội và cải cách nhà ở.

Phải đặc biệt thận trọng ứng phó, mặc dù cải cách cho phép đi chệch hướng, dù sao nó sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn với người dân, bớt được thì vẫn tốt hơn.Liễu Tấn Tài chăm chú nhìn con trai, nghiêm túc gật đầu Chương 937: Có muốn điều chỉnh không?- Tiểu Tuấn, chuyện công nhân thôi việc ở Ngọc Lan gây rối là sao?Hàn huyên chuyện quốc gia đại sự một hồi, sự chú ý của Liễu Tấn Tài lại đặt vào công việc của con trai, tổng thể mà nói thì ông rất hài lòng, đứa con này mang cả sở trưởng của ông lẫn Nghiêm Ngọc Thành, vừa có tầm nhìn xa nắm đại cục, lại có thể bình tâm lại, kiên trì làm công tác cụ thể, chiếu theo cách nói của quan trường là nhân tài toàn diện hiếm có.Thời gian trước thành phố Ngọc Lan đột nhiên khơi lên một trận phong ba, Liễu Tấn Tài cũng rất quan tâm, nhưng ông tài với khả năng của con trai, có thể xử lý tốt việc này, nếu con trai không chủ động thỉnh giáo, cả quá trình ông chỉ nhìn thôi.

Hiện giờ cha con nói chuyện, mới hỏi tới vài câu.Liễu Tuấn kể khái quát:- Mới ban đầu kỳ thực là một số công nhân nghỉ việc bị vài kẻ có mưu đồ khác khích bác xúi bẩy...Liễu Tuấn nói rồi đột nhiên nhớ tới Lương Lượng, Mạnh Kế Lương dù đảm bảo trước mặt hắn, nhưng tới nay vẫn chưa bắt được Lương Lượng về quy án, không biết là do Lương Lượng quá giảo hoạt, hay là còn có nguyên nhân chủ quan nào khác.- Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy thảo nguyên, từ xưa tới nay sự kiện quần chúng quy mô lớn đều phát nguồn từ nguyên nhân rất nhỏ, sau này phải chú hơn.Liễu Tấn Tài dặn.- Con hiểu rồi, kỳ thực cho con thêm hai năm nữa, không dám nói có thể làm toàn bộ quốc xĩ ở Ngọc Lan sống lại, nhưng tuyệt đại bộ phận thì không có vấn đề gì.

Tới khi đó xí nghiệp phát triển lớn mạnh, công nhân thôi việc ngày trước có thể quay về đơn vị làm việc, làm cái bánh lớn lên, đó mới là phương pháp giải quyết vấn đề.Liễu Tấn Tài nhướng mày, từ trong ngữ khí của con trai, ông nghe ra chút cô đơn lạc lõng, đó là chuyện chưa từng có, trong ấn tượng của ông, Liễu Tuấn luôn phấn chấn hướng tới, trở ngại không sờn, cho dù là ông cũng phải lắm lúc tự cảm thấy không bằng.Chẳng lẽ đổi tỉnh trưởng hoàn cảnh của Liễu Tuấn đã trở nên gian nan."

Cho con thên hai năm"Lời này của Liễu Tuấn phải chăng ám thị vị trí của y sẽ có thể bị lay động.Quan trường biến động là chuyện thường, có điều nếu như vì tranh đấu phái hệ mà bị ép điều đi, cho dù Liễu Tấn Tài có không bao che cho con cũng không chấp nhận kết quả này.Dù nói thể nào thành tích của Liễu Tuấn ở Tp Ngọc Lan đặc biệt khu Trường Hà là ai cũng thấy, nói sau này không có ai chưa chắc, song nói một câu chưa từng có thì đáng được nhận.Nếu không phải cấm kỵ, một cán bộ như thế dưới tay Liễu Tấn Tài, GDP tỉnh J nói không chừng còn phải vươn lên mấy bậc nữa, người dân có được thêm nhiều lợi ích thực chất.- Đồng chí Thai Duy Thanh yêu cầu với cán bộ nghiêm khắc lắm sao?Liễu Tuấn cười nhạt, không tán đồng:- Yêu cầu với cán bộ có nghiêm hay không thì chưa nhìn ra, nhưng người này hẹp hòi, cách cục không đủ là chắc chắn.

Quá quan tâm tới chuyện phe phái.Liễu Tuấn cau mày, trong ký ức của ông Liễu Tuấn chưa bao giờ đánh giá một cán bộ cao cấp của đảng như thế.Liễu Tấn Tài trầm ngâm:- Từ kinh tế tỉnh S mà xét, người này có năng lực nhất định.- Năng lực có lẽ không tệ, nhưng đoàn kết đồng chí có thiếu sót.Liễu Tuấn nói thẳng thừng.- Mặc kệ người ta, cứ nỗ lực làm tốt công việc trong bổn phận của mình.- Vâng.- Thực sự không được, hay là con nghĩ tới điều động công tác chưa?Liễu Tuấn hơi nhướng mày lên:- Ba thấy lúc này điều động công tác có thích hợp không?Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:- Con đã dựng lên cơ sở cho khu Trường Hà rồi, có nền móng tốt như thế mà không thể làm ra thành tích thì đó là vấn đề của lãnh đạo, còn việc cải cách ở Tp Ngọc Lan đã sắp kết thúc rồi chứ.Hiện giờ trong công việc Liễu Tuấn phủ trách, chỉ có cải cách quốc xĩ là hơi có chút trở ngại, còn những việc khác đều thuận buồn xuôi gió.

Việc cải cách khu cao tân trong 3 khu 5 huyện của Ngọc Lan tiến hành theo phương án của khu Trường Hà, thành tích không tệ, quan trọng là đã lập nên được đường lối chính xác.

Giống như Liễu Tấn tài nói, chỉ cần đám lãnh đạo khu cao tân đó không phá hoại bừa bãi, thì năng lực kế tục phát triển là có thể thấy được.Liễu Tuấn đáp:- Đúng là tạo dựng lên cơ sở rồi.- Vậy là đủ, con không thể ôm đồm hết được, làm thế bất lợi cho sự trưởng thành của cán bộ cấp dưới.Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, nói:- Xem tình thế hẵng hay ạ.Lúc này Liễu Tuấn thực sự chưa chuẩn bị tâm lý, quan trong nhất là không hợp với tính cách của y, tuy né tránh mũi nhọn là thủ pháp thường thấy trong quan trường, nhưng muốn Liễu Tuấn nhún nhường, thì ý không cam tâm.Liễu Tấn Tài không miễn cưỡng.Cha connói chuyện thì Nguyễn Bích Tú.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Sao mẹ không xem liên hoan cuối năm.Liễu Tuấn không hứng thú lắm với văn nghệ cuối năm, hơn nữa đại đã số là xem qua rồi, nhưng với Nguyên Bích Tú và Phi Phi mà nói cực kỳ háo hức.- Rửa cho hai cha con ít hoa quả.Nguyễn Bích Tú đặt mấy quả táo đỏ chói xuống, nhưng không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh chồng hỏi:- Tiểu Tuấn, sau này an bài Phi Phi và Dương Dương ra sao?

Các con đã thương lượng chưa.Thì ra bà quan tâm tới chuyện này.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài vào kinh, Nghiêm Minh và Liễu Diệp ở Đại Ninh, Giang Hữu Tín và Liễu Hoa ở Hãn Hồ, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên ở đông nam, Liễu Tuấn thì ở Ngọc Lan, cả nhà thể là "tan tác" hết cả.Nguyễn Bích Tú quan tâm chuyện đi ở của con gái và cháu nội, đó là chuyện hàng đầu.Liễu Tuấn nói:- Mẹ, chị ba và anh Chính Hiên đã nói sẽ đưa Mục Dã tới thủ đô rồi sao?Vũ Chính hiện là đại đội trưởng trong sư đoàn viễn chinh thứ nhất hải quân lục chiến, hiện đang đóng ở tiền tuyến đông nam, mỗi ngày khẩn trương huấn luyện, khu huyện thành đồn trú điều kiện quá kém, không có lợi cho sự phát triển của Vũ Mục Dã về sau.

Hai vợ chồng Vũ Thu Hàn cũng đã tới thủ đô, dì Bành kiên trì đưa cháu về theo.- Tiểu Yên và Mục Dã có về thủ đô cũng ở nhà họ Vũ mà.Nguyễn Bích Tú có chút không vui:- Hơn nữa còn có gì Giải của con nữa.Liễu Tuấn trêu:- Mẹ muốn bế cháu thì cứ nói rõ ra, cần gì lấy dì Giải làm lá chắn?

Chẳng lẽ làm bà nội không thân bằng làm bà ngoại.Liễu Tấn Tài bật cười.Nguyễn Bích Tú thấy cũng phải, nhưng vấn đề quan trọng quyết không buông tha:- Mẹ thấy ý kiến của dì Giải không tệ, Phi Phi và Dương Dương tạm thời ở lại thủ đô, đợi cho Dương Dương lớn thêm chút tuổi nữa, Phi Phi tới Ngọc Lan với con.- Chuyện này đêm nay con hỏi Phi Phi rồi hãy nói.Chuyện này là đương nhiên, Nguyễn Bích Tú gật đầu, đi xem TV....Trong phòng ngủ ánh đèn nhu hòa.Gian phòng ngủ này Liễu Tuấn chưa dùng mấy lần, Phi Phi cũng chỉ ở lại đếm trên đầu ngón tay, nhưng bố trí vẫn y theo yêu cầu của Phi Phi để làm, đầy những màu sắc và đồ trang trí trẻ trung thậm chí là ngây thơ, giống hệt như trang phục Phi Phi thiết kế.Trong giới thiết kế, Phi Phi ngày càng nổi danh, rất nhiều ngôi sao thích loại khí chất thuần khiết tự nhiên trong trang phục của cô, mặc y phục do Nghiêm Phi thiết kế, cả người đều trẻ hơn tới mấy tuổi.Xảo Nhi là fan hâm mộ của Phi Phi.

Trước kia Tiểu Thanh không thích trang phục do Phi Phi thiết kế, gần đây đã thay đổi rồi, thậm chí đôi khi còn mặc đồ do Phi Phi thiết kế khi ở cùng với Liễu Tuấn.Dù nam hay nữ, khi tới độ tuổi nhất định đều theo tự nhiên mà có thay đổi nhỏ.Có điều lượng công việc của Phi Phi ít đi, có Dương Dương rồi, tâm tư của cô bị chia ra quá nửa, chuyên tâm cho con trai, thời gian thiết kế giảm bớt.

Chính vì thế y phục do cô thiết kế càng trở nên quý hiếm, không phải là ai cũng có thể có được, cần phải đặt trước tới vài tháng.Còn về giá cả càng nước lên theo thuyền, trước kia mấy vạn là có thể mua một bộ, hiện giờ thì nghĩ thôi cũng miễn.Bàn Đại Hải lại danh chính ngôn thuận tăng lương cho cô, gắng sức đem tài sản của Tuấn thiếu gia chuyển qua.

Nhưng đế quốc tài chính của Liễu Tuấn quá khổng lồ, một nhà thiết kế có giỏi đến đêu thì cũng chỉ kiếm được một sợi lông trên con trâu thôi.Liễu Dương đã ngủ rồi, ngủ rất ngon.Phi Phi nép vào lòng Liễu Tuấn, mang theo sự thỏa mãn sau mưa rào, khuôn mặt tuyệt mỹ ánh lên sắc hồng mê ly, như mộng ảo.Phi Phi nỉ non:- Tiểu Tuấn em muốn tới Ngọc Lan với anh.- Ừ.Liễu Tuấn chẳng do dự, lập tức gật đầu, siết chặt tay, hai người dính chặt nhau thêm một chút.Phi Phi thỏa mãn hôn nhẹ lên má y, có điều không lâu sau lại bĩu môi nói:- Không được bà ngoại Dương Dương không cho, còn nữa, bà nội cũng chẳng chịu...Liễu Tuấn cười nói:- Không sao, Dương Dương lớn rồi, em có thể thường xuyên tới Ngọc Lan mà.- Ừ.Phi Phi gật đầu, vui vẻ trở lại Chương 938: Thôi Phúc Thành sắp bị điều đi rồiSau mùa xuân, tỉnh A từ trên xuống dưới đều trở nên bận rộn, người trên quan trường thì chủ yếu là bận mở đại hội đảng và nhân dân.Hai đại hội này đều tối quan trọng, liên quan tới tuyển cử khóa mới, tỉnh A bị trì trệ năm năm, phải chấn chỉnh lại rồi.

Cán bộ tỉnh A càng thêm bất an hơn cán bộ tỉnh khác, mặc dù hai đại hội này chí xác định thành viên cấp tỉnh, nhưng sau khi bố cục tỉnh đã định rồi, không có gì phải nghi ngờ, tiếp đến sẽ là điều chỉnh ban bệ các thành phố, chuyện này sẽ thành phản ứng dây chuyền, giống như ném một tảng đá xuống nước gợn sóng sẽ lan đi từng vòng một.Thời gian thành lập các thành phố tỉnh A khác nhau, đại hội đảng và nhân dân mở ở thời gian cũng khác nhau.

Trước khi đại hổi cấp tỉnh mở ra, một số nơi đã tiến hành tuyển cử khóa mới, xác định ban bệ lãnh đạo mới, thành phố Ngọc Lan vốn cũng muốn mở đại hội trước tỉnh, nhưng bị phủ quyết, tỉnh ủy yêu cầu rõ ràng hai đại hội lớn của Ngọc Lan, phải mở sau tỉnh.Kỳ thực mở đại hội luôn do thành phố tự quyết, chỉ cần không làm trái pháp luật quy định, thường thì tỉnh sẽ không tùy tiện can thiệp vào.Lần này tỉnh ủy bất ngờ phủ quyết Ngọc Lan mở đại hội cũng có chỗ bất đắc dĩ.Nguyên nhân là vì Cù Hạo Cẩm còn chưa tới nhậm chức.Ngọc Lan muốn tranh thủ trước khi bí thư tỉnh ủy mới tới, định ra bố cục nhân sự là có thể hiểu được, Đinh Ngọc Chu thân là phó bí thư tỉnh ủy, hướng đi của ông ta do TW quyết định, tỉnh A chỉ có quyền kiến nghị.Có điều làm Đinh Ngọc Chu lo lắng là tỉnh chần chừ không tỏ thái độ về hướng đi của ông ta, Đinh Ngọc Chu đi hỏi thẳng Cận Tú Thật, chỉ nhận được câu trả lời là hãy yên tâm, TW sẽ có an bài thích đáng.Không phải Cận Tú Thật sinh ra ý kiến gì với Đinh Ngọc Chu, nhưng hiện giờ Cận Tú Thật có nhiều chuyện không xác định được, ông giờ chỉ là anh hội trưởng duy trì thôi, đại kế lớn phải đợi Cù Hạo Cẩm tới quyết.Đinh Ngọc Chu chính vì thế mà muốn xác định ban bệ Ngọc Lan trước, mặc kệ sau này đi hay ở, trong phạm vi mình khống chế an bài ổn thỏa vẫn tốt hơn.

Chỉ cần Cận Tú Thật còn ở tỉnh A, cơ bản mong muốn của Đinh Ngọc Chu vẫn được chấp hành quán triệt.Có điều người khác nhìn thấu được suy nghĩ của ông ta.Đại lão cao tầng khi trao đổi điện thoại với Cận Tú Thật đã nói rõ ràng, ban bệ Ngọc Lan, phải đợi sau khi Cù Hạo Cẩm tới mới có thể xác định.Điều này Cận Tú Thật có thể hiểu.Nếu là thành phố khác thì cũng đành đi, song Ngọc Lan là trung tâm chính trị kinh tế của tỉnh A, sao có thể để cho phía dưới tự ý quyết định?Cận Tú Thật tuy mạnh mẽ thật, nhưng là người rất quy củ, khi ông còn tại nhiệm không cho phép người khác phá hỏng quy tắc, khi sắp rời nhiệm, bản thân càng không thể làm việc phá quy tắc.

Đó là nguyên nhân đại lão cao tầng không hài lòng với tỉnh A, nhưng vẫn rất tôn trọng con người Cận Tú Thật.Một người tận sức duy trì lợi ích của cả giai tầng, ắt sẽ được nhân vật trọng lượng cùng giai tầng tôn trọng.Liễu nha nội thì vẫn như cũ tận lực với công việc trong phạm vi của mình, trải qua phong ba năm ngoái, đa số quốc hữu ở Ngọc Lan thuận lợi cải tạo cổ phần, một số đi vào sản xuất.

Xí nghiệp thua lỗ nghiêm trọng như Cty điện cơ Ngọc Tây cũng đã có dấu hiệu phát triển tốt đẹp, cuối năm ngoái có thu nhập tiêu thụ nhất định giải quyết được vấn đề đãi ngộ của công chức hiện thời.Tới Ngọc Lan chưa tới hai năm rưỡi, Liễu Tuấn đã hoàn thành nhiệm vụ vượt kế hoạch.Y không bận tâm lắm về đại hội tỉnh lần này, Hà Duyên An đi rồi, cấp tỉnh y tạm thời không thể xen vào được, còn thành phố càng phức tạp hơn, cả Đinh Ngọc Chu lẫn Thôi Phúc Thành đều chưa xác định được hướng đi, những người khác càng khó nắm bắt, ngược lại y chẳng bận tâm, nếu như cấp trên có ý giữ y lại, thì chức phó bí thư thành ủy này ngồi vững vàng chắc chắn rồi.Cận Tú Thật mặc dù đã đưa ra thiện ý với y, nhưng khống chế trong phạm vi rất nhỏ, chủ yếu là kiến lập nên tình hữu nghị cá nhân giữa y và Cận Hữu Vi cùng Lý Huệ, coi trọng tiền đồ sau này của y, chứ không phải vì nhu cầu đấu tranh hiện nay trong tỉnh.Một cán bộ có 28 tuổi, dù có bối cảnh lớn đến đâu, năng lực thế nào, thì kinh nghiệm vẫn chưa đủ.Đó là suy nghĩ của các đại lão.Có điều Liễu Tuấn bình tĩnh được, nhưng có người không bình tĩnh được.Đó là Thôi Phúc Thành.- Liễu bí thư tối nay có rãnh không?Thôi Phúc Thành gọi điện tới, giọng nói có chút lo âu.Liễu Tuấn cười:- Thị trưởng triệu kiến, sao dám không rảnh.- Ha ha Liễu bí thư thật là...Thế này, tối nay cùng tới Thúy lam chi dạ thả lỏng một chút nhé.Liễu Tuấn kinh ngạc, Thôi Phúc Thành hẹn y đi thả lòng là bình thường, bọn họ luôn có lời mời như thế với nhau, có điều đều là ở nơi thanh tĩnh như Ngữ hậu thiêm tình, hay hồ câu cá.

Chủ động mời y tới nơi ăn chơi như Thúy lam chi dạ là lần đầu.- Sao thế, thị trưởng đổi khẩu vị rồi à?- À, thì thoảng thả lỏng một chú.Thôi Phúc Thành kỳ thực là nghĩ cho Liễu Tuấn, mặc dù Liễu Tuấn hoàn toàn khác so với những người trẻ cùng lừa, nhưng chung quy chỉ có hai mấy, Thôi Phúc Thành nghĩ nhất định Liễu Tuấn có nhu cầu của người trẻ tuổi, không thể để người ta cứ chiều theo mình mãi.Nếu Thôi Phúc Thành có thiện ý đó, Liễu Tuấn cũng không từ chối.Không biết trước kia Thôi Phúc Thành đã tới Thúy Lam chi dạ "ăn chơi" chưa, nhưng Liễu Tuấn chẳng lo thay người khác, Thôi Phúc Thành đã mời khách, Liễu bí thư khách chiều ý chủ là được.Không ngờ Thôi Phúc Thành đúng là lần đầu tiên tới Thúy lam chi dạ, hoàn toàn chẳng ai nhận ra Thôi thị trưởng, tuy Thôi Phúc Thành thường xuyên xuất hiện ở trên TV, nhưng những người ở giới ăn chơi này có ai lại đi quan tâm tới tin tức thời sự?Hơn nữa trong mắt người thường, thị trưởng xuất tuần, nhất định phải tiền hộ hậu ủng, cực kỳ rầm rộ.Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn cùng đi giải trì thả lòng đều rất kín tiếng, tính cách cả hai đều không thích phô trương, ngay cả tái xế cũng do Liễu Tuấn làm.Từ Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn thì không phải nói.Thúy lam chi dạ Liễu Tuấn cũng đến rất nhiều lần rồi, có điều lần nào cũng là nhận lời mời mà tới, đến thằng gian tốt nhất, không quen thuộc chỗ khác lắm, nhân viên phục vụ biết Liễu nha nội không nhiều.Hai người đi thả lòng chỉ là cái cớ, còn nói chuyện nghiêm chỉnh.Không ngờ Thúy lam chi dạ làm ăn phát đạt, tìm không ra gian phòng trống.Thôi Phúc Thành dù là thị trưởng, những chẳng hiểu mấy về chốn này, không biết sao nó lại làm ăn đắt khách như thế?Liễu Tuấn cười nói:- Sớm biết thế tới khách sạn Thu Thủy cũng được.Thôi Phúc Thành chỉ cười, không thấy ngượng gì, với giao tình hai bên, Liễu Tuấn chẳng phải có ý trêu chọc hắn.Phục vụ mời bọn họ ngồi nghỉ, nói một lát nữa có phòng nhất định sẽ sắp xếp cho họ.Liễu Tuấn cười hỏi:- Hôm nay sao làm ăn tốt thế?Phục vụ đáp:- Tiên sinh, chúng tôi là nơi giải trí chất lượng tốt nhất Ngọc Lan, ngày nào làm ăn cũng tốt như thế.

Hơn nữa tỉnh sắp mở hai đại hội, rất nhiều cán bộ lãnh đạo phía dưới lên thành phố giải trí.Hai người hiểu ra.Thời khắc mẫn cảm như vậy rất nhiều người bận lên tỉnh tìm quan hệ.Liễu Tuấn vốn muốn tới thẳng gian phòng mình hay tới, nhưng không biết bên trong có khách không nên thôi, cùng Thôi Phúc Thành ngồi xuống khu nghỉ tạm, lấy thuốc lá ra ngồi hút, tán gẫu.- Liễu bí thư, lần này tôi có khả năng bị điều động rồi.Xung quanh không có ai, Thôi Phúc Thành hạ giọng nói.Liễu Tuấn khẽ gật đầu:- Đã nói chuyện với thị trưởng rồi sao?- À chính thức thì chưa, nhưng Hà tỉnh trưởng nhắc tới với tôi trong điện thoại.Thôi Phúc Thành đã "quy phục" Hà Duyên An, là một quan lớn cấp phó bộ, trong hệ phái Hà Duyên An cũng là nhân vật khá có trọng lượng, nên thường duy trì liên lạc.

Hà Duyên An đã rời tỉnh A, nhưng không có nghĩa là bỏ bỏ những đồng nghiệp ngày trước, mạng lưới quan hệ ở quan trường không vì chức vụ thay đổi mà làm lại, nhất là quan lớn chính bộ nắm thực quyền như Hà Duyên An, càng không thể người đi theo thất vọng, những người này là hòn đá nâng bà lên.- Đi đâu?Liễu Tuấn hỏi thế, nhưng cơ bản xác định được rồi, một quan lớn cấp phó bộ, nếu điều động phải là bí thư thành ủy thành phố cấp tỉnh, còn các thành phố khác không thể được, Thôi Phúc Thành mới qua năm mươi khả năng tới chính hiệp hay hội đồng nhân dân là con số 0, còn điều ngoại tình cũng có khả năng, song lớn nhất vẫn là tỉnh chính phủ.Thôi Phúc Thành đáp:- Tỉnh chính phủ.Quả nhiên là vậy Chương 939: Chuyện bất ngờThị trưởng Ngọc Lan và phó tỉnh trưởng thực ra luận thực quyền không phân cao thấp, nếu là phó tỉnh trưởng thực quyền, thì còn khá hơn một chút.

Nếu xếp hàng gần cuối thì thực quyền so ra không bằng.Nếu là trước kia, Thôi Phúc Thành chưa lên cấp phó bộ, có thể tiến tới làm phó tỉnh trưởng, dù xếp bét cũng coi như thăng tiến, Thôi Phúc Thành cho là đáng ăn mừng.Dù nói thế nào cấp bậc tăng lên bằng với việc bước qua một hố ngăn lớn, Thôi Phúc Thành trên năm mươi, sĩ đồ không thuận buồm xuôi gió cho lắm, có thể nói là tới gần ngưỡng rồi, cho dù mấy năm nữa có lên được cấp chính bộ, đoán chừng cũng là chức an nhàn dưỡng già.Hiện giờ tầm nhìn của Thôi Phúc Thành đã khác rồi, phó tỉnh trưởng mà xếp gần cuối chỉ là điều bằng.

Mà theo đánh giá của Liễu Tuấn thì Thai Duy Thanh chẳng phải là cấp trên dễ hầu hạ, tới tỉnh chính phủ nhậm chức với Thôi Phúc Thành tỉnh cảnh của Thôi Phúc Thành còn tệ hơn ở Ngọc Lan trước kia.- Có vào thường ủy không?Liễu Tuấn hỏi tới vẫn đề quan trọng nhất.Thôi Phúc Thành cười khổ:- Cái đó còn phải nói sao?

Không phải xếp bét cùng đã là khá lắm rồi.Liễu Tuấn hơi cau mày, vốn cũng cho rằng Cù - Thai sẽ chẳng khách khí gì với thế lực bản địa, sớm muộn cũng có thủ đoạn, không ngờ cú đấm đầu tiên lại tặng cho Thôi Phúc Thành.Nghĩ ra thì cũng không phải là không có đạo lý.Khi Hà Duyên An ở tỉnh A thường xuyên va chạm thế lực bản địa, người Hà hệ là người ngoài, nhưng khi bà điều đi, những người bà dùng lại thành cán bộ bản địa.Thật là buồn cười.Liễu Tuấn đang muốn nói thì mấy người từ xa đi tới, Liễu Tuấn vốn không để ý lắm, có điều mấy người đó đi qua mặt bọn họ đột nhiên dừng lại, người đi đầu không ngừng nhìn ngó Liễu Tuấn.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi bật cười.Người này tóc tai bóng mượt, chấy chẳng bám nổi lên trên, chẳng phải Hạ Tông Diễn con trai Hạ Hâm Xương thì là ai?

Chính là tên hoàn khố tặng hoa cho Tiểu Vũ, thiếu chút nữa bị Từ Văn Hòa dọa cho xón đái.Lần đó Hạ công tử kinh hoàng nên không nhớ rõ mặt Liễu Tuấn lắm, nhưng ít nhiều có chút ấn tượng, đột nhiên chạm mặt ở Thúy lam chi dạ, thấy hơi quen quen, liền nhìn thêm vài cái.Hạ Tông Diễn có chút nghi hoặc hỏi:- Anh là...Liễu Tuấn phất tay bảo hắn đừng quấy rầy.Động tác này làm tổn thương sĩ diện của hắn, Hạ công tử cũng được coi là nhân vật có mặt mũi ở Ngọc Lan, lại trong địa bàn của mình bị người ta coi thường như thế, lập tức sầm mặt xuống, rất bực mình.Liễu Tuấn phất tay xong, không để ý tới hắn nữa chỉ quan tâm tới hút thuốc uống nước.Hạ công tử càng mất mặt.Có điều người ta là khách, Hạ Tông Diễn không tiện ngang nhiên gây sự, nghiêm mặt hỏi:- Xin hỏi hai vị là ai?Liễu Tuấn ngẩng đầu lên, lộ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ rất bất ngờ vì Hạ công tử không biết điều, lại bực mình phất tay lần nữa.

Trong mắt Liễu nha nội hạng chỉ biết chơi bời tráng táng như Hạ Tông Diễn tới ngay cả tư cách nói chuyện với y cũng không có.- Này, mày là ai?

Làm gì mà ghê thế?Hạ công tử chưa lên tiếng, tên đàn em bên cạnh đã hung hăng rống lên, tên này không biết có phải là tên bị Từ Văn Hòa cho ăn đòn lần trước không?

Dù Liễu bí thư trí nhớ hơn người, nhưng nhân vật cỡ này bảo có thể lưu lại trong trí óc Liễu bí thư là khó có thể.Từ Văn Hoa không biết từ góc nào xông ra.Liễu Tuấn đưa tay ngăn lại, ở địa bàn người ta tùy tiện xung đột, hơn nữa ngay trước mặt Thôi Phúc Thành không tốt.

Thấy Hạ Tông Diễn quắc mắt lên có vẻ rất muốn làm rõ chân tướng của mình, Liễu Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Cận Hữu Vi.Y muốn gọi cho Hạ Hâm Xương, nhưng mà dù ông ta có để lại phương thức liên lạc, song Liễu bí thư lại không lưu lại, khi đó dung lượng nhớ của máy di động rất hữu hạn, không gian quý giá như thế, Hạ Hâm Xương chưa len vào được.- Cận Hữu Vi, tôi đang ở Thúy lam chi dạ...À không, tôi đi với bạn, anh không cần tới đâu.

Anh gọi điện cho Hạ Hâm Xương bảo ông ta trông coi con trai bảo bối kỹ một chút, đang nghiến răng trợn mắt với tối đây này...Ừ, thế nhé, tạm biệt.Hạ Tông Diễn chính đang chuẩn bị "nghiến răng trợn mắt" với Liễu bí thư một phen, nghe cú điện thoại này của Liễu Tuấn tức thì ngầm miệng lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng.Cái tên Cận Hữu Vi mà hắn chưa nghe qua thì đừng sống ở Ngọc Lan nữa.Cận công tử kết giao đủ tam giáo cửu lưu, là nhân vật oai phong, nghe ngữ khí của Liễu Tuấn tựa hồ còn chỉ huy được cả Cận Hưu Vi, hắn ý thức được mình đụng đầu phải đinh rồi.Dáng vẻ của Liễu Tuấn không phải giả bộ.- Này, nói mày đấy...Tên đàn em vẫn không biết sống chết quát tháo, Hạ công tử không nói một lời, quay lại tát cho hắn một phát, tên đàn em sững sờ, che mặt thộn ra hồi lâu, không biết vì sao Hạ công tử nổi giận.Cái tát này cũng chẳng có gì lạ.Hà Tông Diễn quay đầu lai, liên tục cúi đầu, hắn không biết tên Liễu Tuấn là gì, chỉ biết luôn mồm xin lỗi.Lần này Liễu Tuấn chán chẳng muốn đuổi đi nữa, quay sang nói với Thôi Phúc Thành:- Đi thôi, tới khách sạn Thu Thủy.Thôi Phúc Thành càng chẳng hiểu ra sao, không ngờ ngồi ở đây có mấy phút gặp phải chuyện như thế.

Lập tức đứng dậy, mặt nghiêm lại không nói không rằng, mời Liễu Tuấn đi thả lòng, nhưng gặp phải hạng mù mắt như này, mất hết cả hứng.Mồ hôi trên trán Hạ Tông Diễ đổ xuống như suối.Hiện giờ hắn nhìn ra khí độ vững như núi thái sơn của hai vị này rồi, lúc đầu không để ý thành ra gây họa.- Thật xin lỗi hai vị...Hạ Tông Diễn một lòng muốn giữ hai người lại để lấy công chuộc tội, nhưng hai người đó hoàn toàn không định rườm lời với hắn, đi thẳng xuống lầu.

Ra tới cửa, gặp ngay Hạ Hâm Xương hớt hải chạy tới, hoàn toàn ngó lơ lời chào hỏi của nữ tiếp tân, giống hệt đứa con trai bảo bối, đầm đìa mồ hôi.Khi nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi, Hạ Hâm Xương chính đang ở trên đường, nghe nói Liễu bí thư đang rất nổi giận, Hạ Hâm Xương tý rơi điện thoại, không biết thằng con mình làm sao đắc tội với Liễu nha nội rồi.Người này thực sự không đắc tội nổi.Hạ Hâm Xương không phải là lão đại lưu manh thông thường, làm ăn tới mức độ này, đối với biến hóa chính cục của thượng tầng rất mẫn cảm, ông ta biết hai người cha của Liễu Tuấn giờ làm chức vụ gì.Liễu nha nội mà mu nhổ tận gốc nhà họ Hạ chẳng tốn một giọt mồ hôi.- Ôi cha, Liễu bí thư, xin lỗi, chuyện này thật là...Hạ Hâm Xương gặp được Liễu Tuấn ở cửa, rồi rít chắp tay xin lỗi, vẻ mặt hoảng sợ.Liễu Tuấn bình thản nói:- Không sao, tôi và Hạ công tử có chút hiểu lầm thôi.- Cái thằng khốn kiếp đó.Hạ Hâm Xương nghiến răng rít lên, nhìn vào bên trong, thấy Hạ Tông Diễn đang cuống cuồng chạy đuổi theo, tức thì tức không để đâu cho hết, rống lên:- Hạ Tông Diễn, mày xéo ra đây.Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn cau mày lại, Thôi Phúc Thành nói:- Giám đốc Hạ, không cần đâu.Hạ Hâm Xương vừa rồi quá kinh hoàng không chú ý tới Thôi Phúc Thành, lúc này nhìn rõ rồi, mồ hôi vã ra như tắm.

Ông ta là nhà doanh nghiệp dân doanh trứ danh ở Ngọc Lan, tham gia hội nghị thành phố không ít, chẳng lạ gì thị trưởng.- Xin lỗi, xin lỗi Thôi thị trưởng, thật không ngờ ngài cũng đại giá quang lâm, thật...Thật xin lỗi hai vị lãnh đạo, đều trách tôi không biết dạy con.Hạ Tông Diễn nhìn thấy cảnh này, hồn siêu phách tán, toàn thân run rẩy, hai chân xoắn vào nhau."

Bốp" một cái tát đanh gọn khuôn mặt non mềm của Hạ công tử lằn lên năm dấu tay đỏ hỏn.- Thằng khốn kiếp, mắt mù à, ngay cả thị trưởng và Liễu bí thư không nhận ra?Hạ Hâm Xương rống lên, nhìn cái vẻ như muốn nuốt chửng đứa con trai, tiếp tân và phục vụ ở đại sảnh chưa từng thấy giám đốc Hạ nổi giận lớn như thế, tát con trai bảo bối trước mặt đám đông càng chưa bao giờ có.Hạ Tông Diễn đưa tay che mặt, khóc không ra tiếng.Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu, loại nhị thế tổ này sao tên nào cũng ăn hại như nhau?

Thấy Hạ Hâm Xương lai vung tay lên muốn đánh, Liễu Tuấn nói:- Giám đốc Hạ, bỏ đi, chỉ là hiểu lầm thôi mà.Hạ Hâm Xương lập tức thu tay lai, cúi gập người xuống:- Thôi thị trưởng, Liễu bí thư, hai vị tới đây là nể mặt họ Hạ tôi, kẻ dưới không hiểu chuyện, không biết hai vị đại giá quang lâm có chỗ nào chiễu đãi không chu đáo.

Tục ngữ có nói đại nhân không chấp tiểu nhân.

Tôi an bài gian phòng cho hai vị ngay...Liễu bí thư, vẫn chỗ cũ nhé.Liễu Tuấn khoát tay:- Hôm nay thôi đi, để hôm khác.Xảy ra chuyện như thế, hứng thú lớn đến đâu cũng hết rồi Chương 940: Nhất định phải vào thường ủy- Dì Hà, dì ngủ chưa ạ?Trong phòng mát xa ở khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn gọi điện cho Hà bộ trưởng.- Ồ, Liễu bí thư đây mà...Thật là hiếm có.Hà Duyên An ở trong điện thoại trêu ghẹo y.Liễu bí thư oan khuất tay trời, nói:- Dì Hà, sao lại đi trêu vãn bối bọn cháu như thế?

Cháu thực sự hết sức cung kính Hà bộ trưởng, sớm đã báo cáo xin chỉ thị...- Được rồi, được rồi, từ đầu năm tới bây giờ đây mới là lần đầu cậu gọi điện thoại cho tôi hả?

Có oan cho cậu không?Hà Duyên An không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Liễu bí thư.Liễu bí thư đỏ mặt, cãi cùn:- Chẳng phải vì lãnh đạo công tác vất vả, nên cháu không dám làm phiền hay sao?Hà Duyên An chẳng nể mặt:- Được rồi, đừng ba hoa nữa, có chuyện gì nói đi.- Dạ cũng chẳng có gì, chỉ là cháu nhớ dì, muốn nói chuyện, tìm kiếm chỗ dựa tinh thần.Liễu bí thư nói không biết ngượng mồm.Thôi Phúc Thành ở bên cạnh không khỏi kinh hãi, sớm đã biết Tiểu Liễu và nhà họ Hà quan hệ không đơn giản, nếu không Hà Duyên An không điểm danh gọi y tới, chỉ không ngờ là lại thân cận tới mức này, chỉ nghe điện thoại, thì ai cũng nghĩ là hai cô cháu ruột thịt.

Liễu Tuấn không phải là hạng người tùy tiện đùa với người khác.Có điều Liễu Tuấn có thể gọi điện thoại như vậy cho Hà Duyên An ngay trước mặt hắn, làm Thôi Phúc Thành cảm động.Tiểu Liễu thực sự không coi hắn là người ngoài rồi.- Này này, cậu đừng có đẩy tôi lên cao, tôi biết tên oắt con nhà cậu giảo hoạt lắm, tôi phải cẩn thận, đừng để không chú ý một chút bị lừa mất.Hà Duyên An nửa đùa nửa thật nói.- Thì cháu cũng không phải là vì chuyện của mình.Hà Duyên An ở bên kia thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên trịnh trọng, hỏi:- Vì lão Thôi phải không?Liễu Tuất giật mình, lập tức nịnh hót:- Lãnh đạo quả nhiên anh minh sáng suốt, nhìn xa ngàn dặm.Hà Duyên An chỉ cười không nói.Liễu Tuấn nịnh hót một hồi chán chê mới nói:- Dì Hà, TW định an bài Thôi thị trưởng thế nào ạ?- Phó tỉnh trưởng, phân quản công tác vệ sinh giáo dục.Hà Duyên An không che dấu, chuyện này bà đã nói với Thôi Phúc Thành rồi, đương nhiên nói khéo léo chứ không thẳng thắn như với Liễu Tuấn.

Dù sao quan hệ giữa bà và Thôi Phúc Thành hoàn toàn là cấp trên cấp dưới, Liễu tuấn thì hoàn toàn khác.- Dì Hà, nếu như là thế cháu thấy rất không thỏa đáng.Thôi Phúc Thành ở một bên nín hơi nghe, thấy Liễu Tuấn nói như thế lại giật mình, nha nội đúng là nha nội cái gì cũng dám nói.Hà Duyên An buồn cười:- Chà, Liễu bí thư, phân công cán bộ cấp phó tỉnh cũng phải được cậu đồng ý cơ à?- Không cần qua cháu đồng ý cũng phài qua dì đồng ý.Hà Duyên An trở nên trầm mặc, bà rất hiểu ý của Liễu Tuấn, đó chẳng phải vì bà là phó bộ trưởng trung tổ, mà chủ yếu vì bà từng là tỉnh trưởng tỉnh A, không thể để người ta vừa mới điều đi, đã "dọn dẹp" sạch cán bộ mà người ta đề bạt lên chứ?Nếu như tới tỉnh làm chức đó thà rằng ở lại Ngọc Lan làm thị trưởng còn hơn.Ít nhất ở Ngọc Lan còn dễ lập nên thành tích.Hà Duyên An đâu phải chỉ là một tình trưởng thường, sau lưng bà là Hà lão gia tử và một phái hệ lớn khác, bất kỳ ai tới tỉnh A chấp chính đều phải nể mặt ba phần.Liễu Tuấn đợi một lúc mới hỏi:- Quyết định rồi ạ?

Không thay đổi được sao?- Cậu định thay đổi thế nào?- Tới tỉnh chính phủ cũng được, nhưng nhất định phải vào thường ủy, nếu không ở lại Ngọc Lan!Mục đích của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Thôi Phúc Thành lần này nhất định phải kiếm được vị trí thực quyền, Thôi Phúc Thành là quan viên cấp bậc cao nhất mà Hà Duyên An lưu lại tỉnh A, có thể nói là nhân vật đứng đầu Hà hệ, giả sử ngay cả hắn cũng không có được một kế cục hài lòng, các cán bộ khác của Hà hệ ở tỉnh A chẳng phải đều tâm ý nguội lạnh sao?Làm lãnh đạo chủ yếu, biểu hiện ở thời khắc quan trọng là cực kỳ phải chú ý, điều này liên quan tới uy vọng của Hà Duyên An cùng với cả hệ phái, Hà Duyên An tương đối trẻ, lại là nữ đồng chí, sĩ đồ không chỉ dừng lại ở đây!

Muốn tiến bộ, hệ phái ủng hộ tất nhiên là hàng đầu, nhưng bồi dưỡng lên một đội ngũ cán bộ trung thành với mình cũng không thể thiếu.Tuy nói cán bộ tầng cấp như Thôi Phúc Thành không thể ảnh hưởng tới quyết sách TW, nhưng đội ngũ Hà Duyên An nâng đỡ, nếu như biểu hiện xuất sắc ở địa phương, chính tích rõ ràng, thì công lao đó cũng sẽ tính lên người Hà Duyên An.Hà Duyên An trầm ngâm nói:- Chức vụ thường vụ phó tỉnh trưởng cơ bản đã được quyết, không thể thay đổi...Ngọc Lan thì canàg không dễ an bài.Liễu Tuấn không chịu nhường, lập tức nói:- Không lên thường vụ phó tỉnh trưởng thì phải vào thường ủy.

TW không phải chấn hưng kinh tế tỉnh A sao?

Trong ban chính phủ thêm vào một hạn ngạch thường ủy, hoàn toàn có thể được.Thôi Phúc Thành sớm đã chết đứng rồi, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn vừa kinh hãi, bội phục lại cảm kích.

Câu này hắn luôn muốn nói với Hà Duyên An, lẩn quẩn ở trong lòng mãi mà không dám nói ra, dù sao không khai đòi chức quan cho mình không tốt lắm, nói không chừng làm cho Hà Duyên An phản cảm.Nhưng do Liễu Tuấn nói ra thì hoàn toàn khác hẳn, ít nhất không thành thì cũng không có hại, với thân phận địa vị của Liễu Tuấn ở Ngọc Lan, Hà Duyên An sẽ không hoài nghi Liễu Tuấn bị y xúi nói những lời này, ở Ngọc Lan không ai có thể chỉ huy được Liễu Tuấn.Hà Duyên An trầm ngâm:- Nói thế cũng có lý.Liễu Tuấn không khỏi mừng thầm, Hà Duyên An nói như thế là chuyện còn có hể xoay chuyển, chưa tới mức đóng dấu quyết định.

Thực tế quan trường đấu tranh càng tới cao tầng càng khó nắm bắt, chưa tới thời khác cuối cùng chưa thể kết luận.Đuơng nhiên, phương hương chung thì có thể xác định.- Chuyện này để tôi trao đội lại thử xem.

Liễu Tuấn, cậu chuyển lời cho lão Thôi, cho dù kết quả cuối cùng là vị trí nào, đều phải phục tùng an bài của tổ chức, đây là điều quan trọng nhất.Hà Duyên An đưa ra quyết.- Vâng thưa dì Hà.Liễu Tuấn cung kính đáp.- Còn cậu nữa, cũng phải tự chú ý, đứng có quá lộ liễu!

Không phải lãnh đạo cấp trên ai cũng thích những người quá nổi trội đâu.Hà Duyên An thêm vào một câu, tỏ ý quan tâm với Liễu Tuấn.

Kỳ thực bà rất yên tâm về Liễu Tuấn, thậm chí yên tâm hơn cả với Thôi Phúc Thanh, nhưng biểu thị sự quan tâm là điều nên có.- Vâng ạ, cám ơn gì.Liễu Tuấn cúp điện thoại, ngồi lại ghế mát xa, hai mắt nhắm lại dựa vào lưng ghế.Thôi Phúc Thành đưa y một điều thuốc, Liễu Tuấn vừa đặt lên miệng đã "soạch" một tiếng, Thôi Phúc Thành bật lửa châm thuốc, hắn dùng hành động này biểu thị cảm kích với Liếu Tuấn.Liễu Tuấn hít sâu một hơi, rồi chuyển đạt lại lời nói của Hà Duyên An.Thôi Phúc Thành liên tục gật đầu:- Tỉnh trưởng anh minh, tôi nhất định tuân theo chỉ thị, nghiêm túc làm công việc của mình.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, bất kể thế nào nếu như Thôi Phúc Thành có thể vào thường ủy tỉnh ủy, đại biểu cho thắng lợi của cán bộ Hà hệ, ít nhất cũng không gặp phải đàn áp mạnh mẽ....Tháng 3 năm 1998, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chính thức được mở, đại hội thông qua báo cáo công tác của chính phủ, tuyển cử Hồng phó thủ tướng thành phó thủ tướng quốc vụ viện, Liễu Tấn Tài lên làm phó thủ tướng.Liễu Tấn Tài giao lại chức vụ ở tỉnh J, tiến kinh nhậm chức, bắt đầu một chặng đường mới trên sĩ đồ.Sau bữa cơm đại đoàn viên đêm 30, nội dung cha con họ Liễu nó chuyện ở phòng khách thành sự thực, dưới sự kiên trì của Hồng thủ tướng, Liễu Tấn Tài chẳng những phân quản công tác quốc kế ủy, còn kiêm nhiệm luôn chức chủ nhiệm.Tiếp đó không lâu quốc kế ủy chính thức đội tên thành ủy ban phát triển kế hoạch quốc gia, đặt hai chữ "phát triển" ở trước "kế hoạch", có thể thấy cán cân nghiên về kiến thiết kinh tế, kế hoạch kinh tế dần giảm bớt, cuôi cùng biến mất.Liễu Tấn Tài nắm giữ ủy ban phát triển kế hoạch quốc gia, xếp hạng trong chính phủ TW cũng cơ bản được xác định chỉ sau Hồng thủ tướng và một vị phó thủ tướng thường trực, đứng thứ ba.Đó là kết quả tốt nhất và lợi ích lớn nhất.Kết quả này chẳng những Nghiêm Liễu rất hài lòng, cả đại lão đỉnh cấp của cả hệ phái cũng cảm thấy vui mừng.Tháng 4 năm 1998, đại hổi đảng và đại hội nhân dân tỉnh A nối tiếp nhau được mở.

Trên đại hội Cù Hạo Cẩm được tuyển làm ủy viên thường ủy tỉnh A, chức vụ bí thư.Thai Duy Thanh trúng tuyển làm phó bí thư, tỉnh trưởng tỉnh A.Đinh Ngọc Chu tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thành phố Ngọc Lan, nhưng căn cứ vào tin tức bên lền, chức bí thư tỉnh ủy sắp bị người khác thay thế rồi.Thôi Phúc Thành, trúng tuyển làm thường ủy tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng.Cận Tú Thật giao lại chức vụ bí thư tỉnh ủy, trên hội nghị ủy viên chính hiệp, trung tuyển làm chủ tịch chính hiệp tỉnh A.Tới đây, tuyển cử kháo mới của tỉnh A hoàn thành, kỳ thực đối với tỉnh A mà thôi, cuộc đấu tranh mới chỉ vừa bắt đầu Chương 941: Liễu bí thư thật là ghêBộ khung nhân sự cơ bản của tỉnh A đã được an bài, giống như dự liệu của Liễu Tuấn, để tạo thế cho Cù Hạo Cẩm, thanh trừ chướng ngại, TW tiến hành điều chỉnh quy mô lớn với tỉnh A, tính cả Thai Duy Thanh, Cù Hạo Cẩm, lần này mười ba vị thường ủy tỉnh A đã thay sáu khuôn mặt mới, lực độ điều chỉnh rất lớn.Mọi người vốn cho rằng thường vụ phó tỉnh trưởng không điều chỉnh, nhưng không ngờ cũng điều chỉnh, phó tỉnh trưởng mới từ bên đông phương minh châu tới, cũng là thân tín của đương kim thủ trưởng, từng có quan hệ cấp trên cấp dưới với Cù Hạo Cẩm, thời gian cộng tác không ngắn, theo Liễu Tuấn biết, người này chính do Kính bộ trưởng tiến cử.Thế là chính phủ tỉnh coi như thay máu hết rồi, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng thường vụ là người thuộc Cù hệ, phó tỉnh trưởng thường ủy thì là Thôi Phúc Thành thuộc Hà hệ, ba đại lão đứng đầu chính phủ tỉnh hoàn toàn thay mới.Thôi Phúc Thành bất ngờ chen chân vào thường ủy tỉnh làm biết bao người mắt tròn mắt dẹt, không chỉ vì Thôi Phúc Thành tiến vào trung tâm quyền lực của tỉnh A, mà vị trí thường ủy này còn cố ép ra cho hắn.

Ban đầu ban tỉnh ủy chỉ cấp cho chính phủ hai hạn ngạch, Hà Duyên An vận động cao tầng, thể hiện sự tồn tại mạnh mẽ của mình, làm cán bộ Hà hệ ở tỉnh A tinh thần phấn chấn.- Tiểu ngoan đồng, cậu thật gớm đấy.Đồng chí Bạch Dương trêu chọc Liễu bí thư qua điện thoại.Liễu bí thư không hiểu gì:- Bạch ti trưởng, lãnh đạo nói chuyện quả nhiên là có trình độ, lời này khiến tôi như đi trong mây mù.Bạch Dương cười hì hì:- Vị trí của Thôi Phúc Thành do cậu an bài chứ gì?- Thủ trưởng anh minh, trông xa vạn dặm.Liễu bí thư cũng đùa, trước mặt chị Bạch Dương, y chẳng bao giờ che giấu gì.

Chỉ cần chị Bạch Dương hỏi gì, là cơ bản báo cáo đúng sự thật.

Có điều Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, chuyện này đang nhẽ phải do Hà Mộng Doanh đàm luận với y mới đúng, sao Bạch Dương cũng tin tức linh thông như thế rồi.- Hi hi, ngạc nhiên phải không?

Ba chị nói Hà bộ trưởng chuyến này tranh đấu quyết liệt, không hề có ý nhún nhường chút nào.Bạch Dương cười hé lộ đáp án.Liễu bí thư vỡ lẽ, Bạch Kiến Minh vừa mới lui về tuyến hai, sức ảnh hưởng còn rất lớn.

Thực tế quan viên cỡ như Bạch Kiến Minh cho dù lùi về, trí tuệ chính trị đối với người kế nhiệm vẫn là một món tài phú quý giá, Kính bộ trưởng lại cùng hệ phái với ông, đều là cấp dưới đương kim thủ trưởng tín nhiệm, Kính bộ trưởng gặp phải vấn đề khó giải quyết, trao đổi với ông là chuyện rất bình thường.Vì vị trí thường ủy của Thôi Phúc Thành mà Hà Duyên An dốc toàn lực, ngay cả Bạch Kiến Minh cũng phải nói bà tranh đấu quyết liệt thì đúng là mức độ kịch liệt rất lớn.

Hà Duyên An lịch sự nhã nhặn, nhưng một khi cương ngạnh thì ai ai cũng phải nhường ba phần.- Nghe nói lần này Hà bộ trưởng tiến cử Thôi Phúc Thành, vốn liếng lớn nhất chính là khu Trường Hà phát triển mau chóng, đó là công hiến đặc biệt trong nhiệm kỳ của Thôi Phúc Thành.Bạch Dương chỉ điểm rõ hơn, Liễu Tuấn lấy thành tích huy hoàng của mình ở khu Trường Hà ra cho Thôi Phúc Thành, để Hà Duyên An lấy đó làm vốn tranh đấu.Có điều Bạch Dương chẳng ngạc nhiên, người này khi mới tốt nghiệp đại học, làm chức phó khó trưởng nho nhỏ đã có khả năng tác động bố cục nhân sự của tỉnh rồi, y tới tỉnh A hơn hai năm, thành tích nổi trội, đấu đá tưng bừng, càng không thể coi thường.Phải nói Thôi Phúc Thành cũng không phải là cướp công của người khác, Thôi Phúc Thành bỏ ra rất nhiều công sức cho việc kiến khu Trường Hà, ít nhất nếu không có sự ủng hộ của hắn, Liễu Tuấn không thể mau chóng đứng vững ở khu Trường Hà rồi tiếp đó ho phong hoàn vũ ở Ngọc Lan.

Khu Trường Hà nhất định sẽ không phát triển nhanh chóng như ngày hôm nay.Sự ủng hộ toàn lực của người đứng đầu chính phủ đối với Liễu Tuấn mà nói là rất quan trọng, Thôi Phúc Thành vì thế tiến cấp là điều đương nhiên.- Chị, sao chị lại...Liễu bí thư hiểu rõ rồi lại hiện ra nghi vấn mới, trước kia Bchj Dương đâu để ý tới cái này, Bạch Dương có thói quen làm tốt công việc của mình, không tùy tiện đi can thiệp vào lĩnh vực bên ngoài.Bạch Dương bĩu môi, có chút không vui, rồi nhớ ra, tiểu ngoan đồng ở bên kia mà, sao thấy được động tác bất mãn của mình, không khỏi bật cười nói:- Ai bảo cậu ở đó chứ.Chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm Liễu Tuấn cảm động hết mức, chỉ cần y ở đâu, trái tim Bạch Dương hướng về đó.Liễu Tuấn trêu:- Đồng chí Bạch Dương, cha chồng thành lãnh đạo trực tiếp, trong lòng không có áp lực gì chứ?Bạch Dương đỏ mặt, gắt giọng:- Lại nói bậy bạ.Bạch Dương vẫn hay thẹn thùng như thế, cho dù trong lòng đem Liễu Tấn Tài thành "cha chồng" thật, nghe Liễu Tuấn nói thế vẫn không khỏi xấu hổ.- Chị yên tâm, ba chúng ta yêu cầu công việc có nghiêm khắc một chút, nhưng là người rất tốt, tuyệt đối không vô duyên vô cớ đi làm khó các đồng chí...Nếu biết chị là con dâu, nói không chừng...Liễu bí thư còn đang nói lung tung, chị Bạch Dương đã không chịu nổi, tức giận nói:- Cậu còn nói năng bậy bạ chị không thèm để ý tới cậu nữa.- Được được được, em không nói nữa.Liễu Tuấn biết tính cách e lệ của Bạch Dương, liền không nói nữa, chọc giận Bạch Dương rồi nói không chừng sẽ cúp điện thoại, thế thì gay to.Điện thoại trầm mặc một lúc, Bạch Dương nói khẽ:- Hai ngày trước chị tới công viên Long Sơn, nói chuyện với...Với dì Nguyễn, ừm, Liễu Dương thật dễ thương...Liễu Tấn Tài sau khi tiến kinh, không vào tứ hợp viện cổ kính ở, mà giống Nghiêm Ngọc Thành, ở trong khu biệt thự của công viên Long Sơn, đó là nơi quần cư của quan lớn trong kinh thành, Giải Anh và Nguyễn Bích Tú lại có thể thường xuyên gặp gỡ chuyện trò, Liễu Dương chạy qua chạy lại giữa bà nội và bà ngoại rất tiện.Bạch Dương từng là cấp dưới của Liễu Tấn Tài, hiện giờ Liễu Tấn Tài lần nữa thành cấp trên trực tiếp, hơn nữa với giao tình hai nhà, Liễu Tấn Tài tiến kinh, Bạch Dương tới bái phỏng là chuyện đương nhiên, không ai có thể bàn tán được gì.Nhưng thế giới nội tâm thực sự của Bạch Dương thì người ngoài không thể hiểu được.Nói tới câu "Liễu Dương thật dễ thương", Bạch Dương lặng lẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã.Tuổi hoa sớm qua, hồng nhan dễ già.Nhất thời tim Liễu Tuấn thắt lại, trầm mặc hồi lâu, rồi nói:- Chị, em nhớ chị rồi...Chị tới Ngọc Lan khảo sát đi.- Ừ.Bạch Dương thấp giọng đáp.Đặt điện thoại xuống rất lâu, trong lòng Liễu Tuấn cứ loạn lên, không sao bình tĩnh được, có điều Liễu bí thư thương cảm không được bao lâu, mau chóng bị tiếng chuông điện thoại khác quấy nhiễu.- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây!- Liễu bí thư, là tôi, Lý Huệ đây.Từ khi Cận Tú Thật "gửi con côi", biểu thị nguyện vọng hợp tác, quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Huệ đã thành một loại như đồng minh.

Ít nhất thì cũng không va chạm với nhau nữa, Lý Huệ là người rất thông minh nhạy bén, nếu như Liễu Tuấn cần chính phủ hợp tác, thường thường y chưa lên tiếng, Lý Huệ đã xử lý rồi, thủ đoạn gọn gàng mau lẹ, lại không hề kể công.

Ước chừng theo hắn, nếu là đồng minh, thì hỗ trợ cho nhau là điều hiển nhiên.Theo phân tích bình thường công việc của Liễu Tuấn và Lý Huệ không có mấy chỗ đan xen nhau, chuyện của Liễu Tuấn vốn không cần phiền Lý Huệ xử lý.

Quan hệ Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành đã công khai, cán bộ lớn nhỏ ở Ngọc Lan còn ai không biết Thôi thị trưởng là "chiến hữu" của Liễu bí thứ?

Song chính vì quan hệ mật thiết công khai, nhiều chuyện Thôi Phúc Thành không tiện ra tay.Nếu là cán bộ thân cận với bọn họ thì không phải là vấn đề lới, chỉ cần là công việc do một trong hai người giao cho, khẳng định ra sức đi làm.

Nhưng với cán bộ khác quan hệ xa hơn, dù Liễu Tuấn hay Thôi Phúc Thành giao việc cũng bớt xén, làm không tích cực lắm.Lúc này tác dụng của Lý Huệ liền thể hiện ra.Quan hệ đồng minh giữa hai bên là một bí mật, người biết cực kỳ ít.

Chính Thôi Phúc Thành cũng không biết.

Mọi người vẫn theo lối tư duy cũ cho rằng hai người từng có va chạm, Liễu Tuấn lại đăng tội với Đinh Ngọc Chu, tức là gián tiếp đắc tội với Cận Tú Thật, Lý Huệ chắc chắn đứng ở phía đối lập với Liễu Tuấn.

Cho nên khi Lý Huệ đứng ra xử lý, thu được tác dụng không ngờ.Liễu Tuấn cũng âm thầm xử lý một số vấn đề khó khăn của Lý Huệ.Lúc này Lý Huệ gọi điện tới có ý gì, Liễu Tuấn biết rõ.Thôi Phúc Thành lên phó tỉnh trưởng rồi, tuy vẫn kiêm nhiệm thị trưởng, nhưng thực tế chỉ là quá độ, đợi đại hội nhân dân ở Ngọc Lan được mờ, là phải trao quyền lại cho thị trưởng mới.Hiện giờ công tác thường ngày ở chính phủ do Lý Huệ chủ trì.Trong lòng Lý Huệ khó tránh khỏi có suy nghĩ.Có điều Liễu Tuấn thấy Lý Huệ lần này không có cơ hội, vì hắn lên phó sở còn muộn hơn Liễu Tuấn, không thể lên làm thị trưởng thành phố phó tỉnh sớm như thế.Lý Hụê làm thư ký cho Cận Tú Thật lâu, nhưng khởi điểm lại thấp, khi mới tới bên Cận Tú Thật chỉ là là cán bộ cấp phó xử, mấy năm tăng liền hai cấp lên phó ở, đã là quá mức rồi.Quả nhiên Lý Huệ nói:- Liễu bí thư có thời gian không?

Tối này cùng nhau tụ họp.- Được Chương 942: Thị trưởng Ngọc LanLý Huệ chủ động mời Liễu Tuấn, nhưng lần này không tới Thúy lam chi dạ, mà tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, nhìn thấy Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi không khỏi xấu hổ:- Liễu Tuấn, thật xin lỗi.Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi:- Xin lỗi cái gì?Cận Hữu Vi càng xấu hổ hơn:- Cái đó...Hạ Hâm Xương đã nói với tôi rồi, sẽ dạy dỗ tên tiểu tử không ra sao kia một trận.Té ra là vì thế.Liễu Tuấn cười:- Cận Hữu Vi, anh cũng thật là, cái đó liên quan gì tới anh?

Hơn nữa anh không nhắc tôi thực sự còn chẳng nhớ nổi.Liễu Tuấn chẳng phải làm ra vẻ, thử hỏi thời kỳ mẫn cảm, y nào có thời gian đặt tâm tư vào loại chuyện này?

Một tên Hạ Tông Diễn hoàn toàn không thể sinh ra ảnh hưởng tâm lý gì trong lòng Liễu Tuấn.Hắn còn chưa đủ tư cách.Cận Hữu Vi ngẩn người, người ta căn bản chẳng để ý, vậy mà làm Hạ Hâm Xương sợ tới té đái vãi phân!

Nghĩ kỹ thì cũng đúng, Liễu Tuấn hiện giờ là ai chứ?

Hạ Hâm Xương là ai?

Xem ra mình đã thành một thương nhân thuần túy rồi, dù nhìn việc trong quan trường rõ ràng, song thiếu tâm thái của người làm quan.

Đó chính là thân ở địa vị nào thì lo chuyện đó.Lý Huệ thì ngạc nhiên:- Hạ Hâm Xương đắc tội làm gì với Liễu bí thư rồi?Trong suy nghĩ của hắn, đó chẳng khác gì tự sát, đoán chừng Liễu Tuấn mà muốn xử lý Hạ Hâm Xương, chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, không cần cơ quan công tác có hành động gì, các ban ngành trực tiếp ra tay giải quyết ông ta rồi.Cận Hữu Vi cười:- Không phải, là Hạ Hâm Xương tự cho rằng ông ta đắc tội với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn bật cười.Cận Hữu Vi nói câu này rất thú vị.Người hẹn là Lý Huệ, mời khách lại là Cận Hữu Vi, nguyên nhân rất đơn giản, Cận Hữu Vi có tiền!

Lý Huệ cũng chưa bao giờ ngại làm tiền Cận Hữu Vi, hoàn toàn khác với những người bạn của Liễu nha nội.

Từ đó có thể thấy mức độ thân thiết của Lý Huệ và Cận Hữu Vi tới mức độ nào.Làm bạn với Liễu Tuấn đã lâu, Cận Hữu Vi biết thói quen của y, không gọi những món đồ tươi sống cao giá, mà toàn là món thường ngày dễ ăn.

Ở cùng người bạn thực sự, Liễu Tuấn đều không uống rượu, có thì cũng chỉ 1,2 chén Mao Đài.Cận Hữu Vi đích thân rót Mao Đài cho Lý Huệ và Liễu Tuấn, nói:- Ba chén thôi!

Sau đó thì tùy.Liễu Tuấn cười cạn chén, sau đó uống sạch.- Liễu bí thư, thị trưởng được quyết rồi.Lý Huệ rất nhã nhặn, một chén Mao Đài nhỏ cũng uống làm hai lần, phất tay bảo phục vụ ra ngoài, ăn một miếng thịt, rồi mới đi vào chủ đề tối nay.Thôi Phúc Thành lên phó tỉnh trưởng, vị trí thị trưởng Ngọc Lan liền trở thành tiêu điểm tranh đoạt, thị trưởng thành phố phó tỉnh rất hấp dẫn.Thai Duy Thanh đến nhậm chức chưa lâu, mọi người không hiểu hắn, nên tới xin xỏ không nhiều.

Những người giỏi xã giao, quan tâm lớn, cũng thông qua đủ loại quan hệ móc nối được với hắn tiến hành thăm dò dè dặt.

Ở vị trí này Thai Duy Thanh cũng rất cần thận, chưa từng tỏ chút thái độ nào.

Đặc biệt sau khi Cù Hạo Cẩm tới nhậm chức, Thai Duy Thanh càng thêm cẩn thận, phàm có ai nhắc tới đề tài này là nghiêm túc chặn lại, không chịu nói nửa câu.Còn về phần Cù Hạo Cẩm, thời gian tới càng ngắn hơn, hoàn toàn không có ai thực sự tiếp xúc với ông ta.Đương nhiên đó chỉ là điều mà đám Liễu Tuấn biết được mà thôi, chắc chắn còn điều chưa biết.

Ví dụ như Lý Huệ nói thị trưởng đã quyết, trước đó Liễu Tuấn không hề hay tin.Đương nhiên không có Cù Hạo Cẩm đồng ý, không thể quyết được.- Ai thế?Nói thật Liễu Tuấn chẳng bận tâm ai làm thị trưởng, dù sao chẳng phải là ai thân cận với y cả.Lý Huệ đáp:- Uông Quốc Chiêu.- Uông Quốc Chiêu?Liễu Tuấn giật nảy mình, chiếc đũa khựng lại.Không ngờ lại là Uông Chiêu.Lý Huệ gật đầu:- Chính là hắn.Cận Hữu Vi nói bổ xung:- Vì chuyện này, Cù Hạo Cẩm đã tới hỏi ý kiến ông cụ.Ông cụ tất nhiên là nói Cận Tú Thật, Cù Hạo Cẩm mới tới, biểu thị sự tôn trọng với ông là điều cần thiết.

Mặc dù người có chút nhãn quan chính trị đều biết, Cù Hạo Cẩm tới thanh lý thế lực bản địa, nhưng không thể vung một đao xử lý hết.

Nếu mà như thế thì Cù Hạo Cẩm không phải mạnh mẽ mà là lỗ mãng rồi.Liễu Tuấn cười nhạt.Cù Hạo Cẩm đăng môn thỉnh giáo là trong dự liệu, thái độ Cận Tú Thật cũng chẳng khó đoán, trong việc an bài nhân sự trọng đại, Cận Tú Thật quyết không thể chọi cứng với Cù Hạo Cẩm.- Động tác nhanh thật đấy.Lý Huệ và Cận Hữu Vi cũng biết Liễu Tuấn ý nói Uông Quốc Chiêu và Trì An Phong nhanh.Cận Hữu Vi người không cường tráng như Liễu Tuấn, nhưng uống rượu rất khí phách, nốc cạn chén rượu, đập mạnh chén rượu xuống hừ một tiếng:- Đám chó ai cho ăn thì kẻ đó là chủ.Chẳng trách Cận Hữu Vi nổi giận, Trì hệ không được Cận Tú Thật ra sức bảo vệ đã không đi tới được ngày hôm nay.

Mặc dù quan trường chỉ xoay quanh lợi ích, nhưng Cù Hạo Cẩm vừa tới tỉnh A, Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu đã vội vã tới quy phục, thật khó coi.- Kẻ thông minh.Lý Huệ nhấp một hợp rượu, khẽ mỉm cười nói.Trì hệ dựa vào Cận Tú Thật mà nước lên thuyền lên, hiện giờ Cận Tú Thật lui về tuyến hai, Uông Quốc Chiêu không chút do dự quay cờ sang trận địa Cù Hạo Cẩm, chính trị mà nói là lựa chọn hợp lý, nhất Uông Quốc Chiêu mới chừng 40, nếu được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng, có thể nói tiền đồ vô hạn.Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu, Cù Hạo Cẩm vì muốn thể hiện thực lực của mình, nên kẻ đầu tiên tới quy phục sẽ được nếm mật ngọt, nếu không làm người sau thất vọng.

Nhưng Uông Quốc Chiêu có đáng được trọng dụng không thì phải xem biểu hiện về sau, nếu không phù trợ được, có trung thành đến đâu cũng vô dụng.Nhưng Uông Quốc Chiêu đúng là rất có năng lực, điều tới làm thị trưởng Ngọc Lan, cấp bậc mà không tăng lên thì chỉ có thể nói là điều ngang cấp, có điều thành phố cấp phó tỉnh dễ thăng tiến hơn, như Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành đều từ Ngọc Lan tiến thẳng vào thường ủy tỉnh.Trong cơ cấu chính trị trong nước, thường ủy tỉnh là vị tri rất bắt mắt, so với các phó bộ trưởng bình thường ở ban ngành TW càng được cấp trên coi trọng hơn, tiến vào ban thường ủy là thực sự vào trung tâm quyền lực của tỉnh, có vốn liếng cực lớn.Ấn tượng của Liễu Tuấn với Uông Quốc Chiêu rất đặc biệt, người này âm trầm kín đáo tới cực điểm, làm người ta nhìn một cái không khỏi rùng mình, nhưng hắn lại rất lịch sự lễ độ, làm người ta không bới ra được chút khuyết điểm nào.

Sau này phải làm đồng nghiệm với hắn, trong lòng chẳng thấy yên ổn.- Hừ hừ, thông minh thì rất thông minh, nhưng không nên toan tính quá thông minh, nếu không làm hại chính bản thân.Nghe Lý Huệ nói, Cận Hữu Vi càng thêm khó chịu.Liễu Tuấn và Lý Huệ ngạc nhiên nhìn hắn, Cận công tử ngày thường đâu có thiếu bình tĩnh như thế, hắn luôn tùy tiện, chuyện gì cũng chẳng để vào trong lòng, chẳng lẽ có hiềm khích với Uông Quốc Chiêu?Cận Hữu Vi đương nhiên hiểu ý hai người kia, uống ực một chén Mao Đài, mặt lạnh lẽo không nói.

Dù mọi người là bạn tốt, nhưng có một số lời chỉ có thể giữ ở trong lòng, sau khi Cù Hạo Cẩm đăng môn bái phỏng rồi rời đi, ông cụ nhà hắn mặt sa xầm.Cận Tú Thật không giận Cù Hạo Cẩm, người ta tới rõ ràng là để "kiếm chuyện", nên làm thế nào cũng không quá.

Cận Tú Thật giận là vì hai cha con Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu được ông chiếu cố không ít, vậy mà trở mặt nhanh như thế, ông vừa mới lui về tuyến hai, trong lòng không khỏi có chút thiếu cân bằng, vậy mà hai kẻ đó lập tức xông tới sát thêm muốn vào vết thương.- Liễu Tuấn, cậu không phải rất giói sao?

Cậu nói xem có thể phá chuyện này không?Cận Hữu Vi nhìn Liễu Tuấn nói rất nghiêm túc.Lý Huệ giật mình, Cận công tử say rồi sao?

Lời này mà cũng nói ra được.Hắn biết rất rõ bí thư tỉnh ủy là một sự tồn tại hùng mạnh thế nào, Liễu Tuấn có giỏi tới đâu cũng chẳng tới mức đó chứ?Liễu Tuấn cầm chén rượu, chậm rãi mân mê, nhìn Cận Hữu Vi cười khẽ.Chẳng biết vì sao nếu Liễu Tuấn nói chuyện nghiêm túc, Cận Hữu Vi chẳng thèm bận tâm, chỉ có khi Liễu Tuấn tỏ ra hời hợt thì Cận công tử lại thấy toàn thân thiếu tự nhiên.- Được được được, coi như tôi uống say rồi, cậu đừng để trong lòng.Cận Hữu Vi cũng tự biết chuyện này quá khó, hắn chỉ tức giận nhất thời thôi, nếu Liễu Tuấn đi phá đám thật, chỉ sợ Cận công tử là người đều tiên nhảy ra phản đối.Liễu Tuấn uống một ngụm rượu, cảm thụ hơi cay của rượu, nói:- Phá hỏng thì hơi khó, phải xem có thể giữ Đinh Ngọc Chu ở lại làm bí thư thành ủy hay không.Cận Hữu Vi tức thì mắt sáng lên Chương 943: Khí độ đại trượng phu- Liễu Tuấn, ông cụ hỏi cậu có thời gian không, tới nhà tôi một chút?Ngày hôm sau Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi chỉ hỏi dò thôi, thời khắc mẫn cảm, Liễu Tuấn tới gặp Cận Tú Thật không biết sẽ nảy ra bao nhiêu lời suy đoán.Cận Hữu Vi cho rằng Liễu Tuấn hoàn toàn có thể từ chối, có lời gì Cận Hữu Vi truyền thay là được, trong cái tổ hợp đặc biệt này, Cận công tử chẳng phải có tác dụng như thế sao?- Trưởng bối triệu kiến, sao dám chối từ!

Tối nay tôi sẽ tới bái phỏng bác Cận.Liễu Tuấn đồng ý cực kỳ sảng khoái, không do dự chút nào.- Cám ơn.Cận Hữu Vi nói từ tận đáy lòng.Liễu Tuấn mỉm cười cúp điện thoại, không nói thêm.Cận Hữu Vi ở bên kia trầm ngâm một lúc mới quay sang nới với Cận Tú Thật:- Ba, Liễu Tuấn nói trưởng bối triệu kiến sao dám chối từ!

Tốii nay tôi sẽ tới bái phỏng bác Cận.Cận Hữu Vi truyền lại không đổi lấy một chữ.Cận Tú Thật hơi nhướng mày lên, gật đầu cảm khái nói:- Liễu Tấn Tài dạy được con như thế, không uổng ông ta lên được vị trí ngày hôm nay.Hiển nhiên Cận Tú Thật cũng không ngờ Liễu Tuấn đồng ý dứt khoát như vậy, chàng trai này khí độ quả nhiên phi phàm.

Hổ phụ sinh hổ tử, Liễu Tấn Tài dạy ra được đứa con như thế, hai mươi năm từ một người thợ kỹ thuật thành lãnh đạo quốc gia đêu phải chỉ nhờ may mắn.Cận Tú Thật biết quan trường đầy quyền mưu và thủ đoạn xảo trá, kXông hiểu quyền biến, nhất định sẽ thành đồ hi sinh, nhưng tới một tầng cấp nhất định, kẻ nào chỉ biết dựa vào thủ đoạn quyền mưu là hoàn toàn không đủ.

Quan trường cũng như các ngành nghiệp khác, tới cấp độ nhất định sẽ gặp chướng ngại, muốn phá được chướng ngại bứt lên phải đủ năng lực, bản lĩnh, vận may.Muốn thành quan lớn một phương, thậm chí chúa tể thiên hạ, trí tuệ, lòng dạ, khí độ, mưu lược, dũng khí không thể thiếu một thứ nào.Trí Tuệ, dũng khí, mưu lược của Liễu Tuấn đều được kiểm chứng, là nhân tuyển thượng thừa.

Hôm nay cú điện thoại trên đã cho thấy rõ ràng lòng dạ và khí độ của y.Cận Tú Thật nhận thấy trước khi mình lui về, gửi gắm Cận Hữu Vi và Lý Huệ cho Liễu Tuấn, là lựa chọn sáng suốt nhất.Có điều Cận công tử khó tránh khỏi bị đả kích, đứng ở một bên mặt lúc trắng lúc đỏ.Cận Tú Thật nhìn con trai, ánh mắt hiền hòa, chỉ ghế sô pha đối diện nói:- Hữu Vi, con ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một lúc.Trong lòng Cận Hữu Vi có chút tâm tình lạ quấy động, nghe lời ông cụ ngồi xuống, châm thuốc mời ông.

Cận Tú Thật ở vị trí cao lâu năm, nhưng sức khỏe so với đa phần quan lớn cùng tuổi thì tốt hơn nhiều, Cận phu nhân không khống chế lượng thuốc ông hút.- Hữu Vi, vừa rồi ba khen Liễu Tuấn, có phải trong lòng con không phục?- Không ạ,...Tên tiểu tử đó rất giỏi.Cận Hữu Vi mặt hơi đỏ lên, biết rằng vừa rồi mình thoáng thất thố bị ông cụ phát hiện ra, những người rèn luyện trong quan trường, ai nấy đều cao thủ hàng đầu "nghề" nhìn mặt đoán ý.Cận Tú Thật cũng không vạch trần con trai, hỏi:- Con có biết vì sao trước kia ba đồng ý cho con ra biển kinh doanh không?Cận Hữu Vi hơi ngẩn người, cho dù quan hệ cha con rất tốt, nhưng Cận Tú Thật uy nghiêm trịnh trọng, không phải là người cha hay trò chuyện với con cái, có lẽ sau khi nghỉ rồi, tâm thái ông cụ đã thay đổi.Cận Hữu Vi trầm ngâm:- Có phải vì ba thấy con không hợp lăn lộn quan trường.Cận Tú Thật bình đạm nói:- Ngay chữ lăn lộn đã nói rõ vấn đề rồi đó!

Sĩ đồ là một môn học mà cả đời con cũng không thể hiểu thấu.

Thái độ này của con đã tự phá hỏng con đường tiến bộ của mình rồi.Cận Hữu Vi dù thừa nhận ông cụ nói có lý, nhưng vẫn có vài phần không phục, phản bác:- Ba, con chỉ không quen mấy quy củ quan trường thôi, đôi khi nó đúng là ép người ta tới phát điên.Cận Tú Thật tâm tình rất tốt, không nổi giận, gật đầu nói:- Ba biết, chuyện này do tính cách quyết định, nó liên quan tới hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của con.Điều này Cận Hữu Vi cũng thừa nhận, Cận Tú Thật quan lộ thuận lợi, trong thời kỳ đại loạn bị một chút liên lụy, từng xuống trại cải tạo lao động một thời gian.

Có điều khi đó Cận Hữu Vi chưa sinh ra, đợi tới khi hắn hiểu chuyện rồi thì Cận Tú Thật đã phục nguyên chức, trở thành quan cao chính phủ, từ nhỏ Cận Hữu Vi đều thuận buồm suôi gió, cùng với chức vụ trên thể chế của Cận Tú Thật ngày một thăng cao, xung quanh hắn luôn là một đám nịnh hót xun xoe.Có thể nói Cận Hữu Vi chưa bao giờ chịu khổ, càng chưa bao giờ chịu thua thiệt gì, lớn lên trong hoàn cảnh đó khó tránh khỏi nuôi thành cái tính không thích bị quy tắc ràng buộc.Huống chi bản tính của Cận Hữu Vi lại còn rất ngay thẳng.- Hữu Vi, con rất thông minh, theo cách nói của đám trẻ các con thì là IQ rất cao, đó là ưu điểm của con.

Nhưng làm việc trong thể chế chỉ thông minh thôi là chưa đủ, con phải học thỏa hiệp, học nhẫn nại, phải biết tới lúc quan trọng không chút do dự vươn mình lên, khí độ đại trượng phu đó mới là điều kiện cần phải có cho ai muốn đi lên tới đỉnh cao.Cận Tú Thật vừa như giáo dục con trai, lại vừa như giải thích cho cuộc đời mình.Dù trong nước kỳ tài dị sĩ xuất hiện lớp lớp, nhưng có thể đi lên tới địa vị như Cận Tú Thật, bất kể thế nào cũng là tài năng kiệt xuất.Ba chữ "đại trượng phu" là lời bình chính xác.- Con quá lười, quá ỷ lại vào trí thông minh của mình, không tùy biến theo thời cuộc, đó là nguyên nhân ba đồng ý cho con ra biển.- Cái tên tiểu tử Liễu Tuấn kia từ khi nào biết tùy biến theo thời cuộc chứ ạ?- Y hi vọng Đinh Ngọc Chu tại chức chính là biết tùy biến thời thế.Cận Tú Thật khẳng đinh, hỏi:- Nếu là con thì con có làm thế không?- Không.Cận Hữu Vi thành thật đáp.Cận Tú Thật khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa....Chập tối, ráng chiều đầy trời, ánh tà dương vàng óng chiếu lên khu thường ủy tỉnh, như rải lên một lớp lụa hoàng kim rực rõ trong khu vườn tĩnh mịch.Chiếc Audi 100 của Liễu Tuấn đi vào sân biệt thự số 1.Cận Hữu Vi đứng ở cửa nghênh đón.- Liễu Tuấn, cậu giỏi lắm.Cận Hữu Vi giơ ngón cái lên.Những cán bộ tới thăm viếng lãnh đạo, đều chú ý thay xe khác, hơn nữa đợi cho trời tối hắn mới tới, vì không muốn làm cho lãnh đạo khác chú ý, đó là luật bất thành văn.Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng coi quy tắc đó vào đâu, cứ nghênh ngang lái xe biển thường ủy Ngọc Lan tới.Chẳng trách ông cụ nói y có khí độ "đại trượng phu".Liễu Tuấn liếc hắn một cái, nói rất khinh thường:- Bớt bình phẩm lung tung đi.Cận Hữu Vi cười ha hả mời khách vào nhà, Cận Tú Thật ngồi trong phòng khách, thấy Liễu Tuấn không ngờ lại phá lệ đứng dậy, mặt cười đầy ôn hòa.

Liễu Tuấn thấy vậy vội đi nhanh tới, bắt tay Cận Tú Thật:- Chào bác Cận.Cận Tú Thật mỉm cười, rất hài lòng.Cận Hưu Vì tạm thời làm phục vụ, cười toe toét hỏi:- Liễu Tuấn, uống trà gì?Biết ông cụ có chuyện công, những người khác trong nhà họ Cận, bao gồm cả Cận Tú Thật đều tránh đi.

Cận Tú Thật là lãnh đạo kiểu cũ, nên phu nhân can dự chính sự là đại kỵ.Liễu Tuấn không khách khí:- Anh biết rồi đấy.Cận Hữu Vi liền lấy Hoàng Sơn Vân Vụ ra.Cận Tú Thật theo thông hệ hỏi:- Liễu Tuấn, Liễu thủ tướng khỏe chứ?Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, cung kính đáp:- Cám ơn bác Cận, phụ thân cháu rất khỏe.- Ừ, Liễu thủ tướng khỏe mạnh là may mắn của quốc gia.Đây là lời khen ngợi rất cao rồi, cận Tú Thật nhiều tuổi hơn Liễu Tấn Tài, tư cách cũng lão thành hơn, nói thế không tính là quá giới hạn.

Liễu Tuấn lại hơi cúi người biểu thị cám ơn.- Liễu Tuấn, cậu có ý kiến gì với ban bệ của Ngọc Lan không?Hàn huyên xong, Cận Tú Thật nói thẳng luôn.Liễu Tuấn liền thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:- Bác Cận, điều này cháu không tiện bàn bừa.Với Cận Hữu Vi thì thế nào cũng được, nhưng đối diện với Cận Tú Thật thì phải giữ quy củ, vì ông là người rất chú trọng quy củ.Cận Tú Thật gật đầu:- Cậu cứ nói bừa đi, tôi cũng nghe bừa.Liễu Tuấn càng thêm thận trọng, trầm ngâm nói:- Bác Cận, cháu chưa tiếp xúc mấy với Uông Quốc Chiêu, nên không hiểu hắn lắm.- Năng lực không tệ, thủ đoạn càng không tệ.Uông Quốc Chiêu lên tới chức thị trưởng Ngô Tây là do Cận Tú Thật đề bạt, ông đánh giá về hắn tất nhiên là sẽ cao.Năng lực không tệ là bày ra ở bề ngoài, thủ đoạn không tệ thì chỉ có thể nói ở hoàn cảnh này.- Vậy cháu kiến nghị giữ Đinh bí thư lại.Cận Tú Thật không tỏ thái độ gì:- Nói lý do của cậu đi.Liễu Tuấn mỉm cười:- Lý do giống như cháu lên phó bí thư thành ủy vậy.Cận Tú Thật nhướng hàng mi trắng lên, còn Cận Hữu Vi thì cười hiểu ý.

Khi trước Liễu Tuấn lên làm phó bí thư thành ủy, rất nhiều người không nhìn ra huyền cơ trong đó.

Cận Hữu Vi là số ít nhìn thấy, hiện giờ Liễu Tuấn đề nghị Đinh Ngọc Chu tại chức, Cận Hữu Vi lập tức nhìn ra mấu chốt.Uông Quốc Chiêu thủ đoạn rất cao, lại dựa vào Cù Hạo Cẩm, nhuệ khí hừng hực, trừ Đinh Ngọc Chu, không ai ngăn được.Nếu không, Ngọc Lan sẽ loạn ngay Chương 944: Lựa chọn của Đinh Ngọc ChuTừ nhà họ Cận đi ra thì trời đã tối đen, Cận Hữu Vi đi tới cửa cười hì hì:- Có muốn thả lỏng một chút không?- Thôi, lại tới Thúy lam chi dạ hả?

Anh cứ ở nhà nói chuyện với ông cụ nhà anh đi!Liễu Tuấn không tán đồng.- Tôi này không được, đồng ý với Hiểu Xuân tới chỗ cô ấy rồi.Cận Hữu Vi gần đây đúng là mê đắm cơ thể trẻ trung khỏe mạnh của Hiểu Xuân rồi, cô em xóm núi đầy hương vị thiên nhiên, khác hẳn các cô nương trong thành phố.Liễu Tuấn thuận miệng nói:- Tốt với người ta một chút.Cận Hữu Vi bực mình:- Biết rồi, trên đời này không phải chỉ cậu mới có lương tâm.Liễu Tuấn cười phá lên, phất tay tạm biện Cận Hữu Vi, xe chậm rãi đi trong khuôn viên vắng lặng của thường ủy tỉnh, chưa đi được bao lâu thì có chuông điện thoại.Là Lăng Nhã gọi tới, Liễu Tuấn mỉm cười nhận điện thoại:- Anh đây.Lăng Nhã bĩu môi:- Lần nào cũng chỉ có hai chữ khô khốc.Liễu Tuấn đưa xe dựa vào bên đường, giảm tốc độ lại.Từ xa có hai ánh đèn đi tới.- Tối qua nhé.Lăng Nhã nói mang theo chút mong mỏi.- Ừ.Chỉ một chữ thôi làm Lăng Nhã hân hoan vui sướng.Lúc này ánh đèn ở phía xa đã tới gần, khi hai xe giao nhau, Liễu Tuấn nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ "cõi âm", hiển nhiên đó là Uông Quốc Chiêu, hắn nhìn thấy Liễu Tuấn, dừng xe lại.- Liễu bí thư.Uông Quốc Chiêu hạ cửa kính xuống chào.- Uông thị trưởng.Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp lại, rồi nhấn ga phóng xe đi, nơi này không phải chỗ để hàn huyên.Lăng Nhã đã mua một căn nhà ba gian hai phòng ở bên cạnh con đường Trường Hà, phòng ốc trang trí rất thanh nhã, cô biết Liễu Tuấn không thích sắc màu xa hoa, lại cẩn thận mua hai chỗ gửi xe, xe cô và Liễu Tuấn không thể để người khác thấy.Cô đã ly hôn rồi, chẳng bận tâm người khác nói gì, nhưng Liễu Tuấn thì khác.Liễu Tuấn tới nơi, đi lên tầng năm.Khi đó trong nước chưa có phong trào dùng thang máy lắm, nhưng đây là khu quy hoạch mới, đại bộ phần nhà cao tầng đều có cấu thang máy hơn, nhưng thường thì Liễu Tuấn thích đi cầu thang bộ, đó cũng là một loại rèn luyện.Liếu nha nội học võ từ nhỏ, rất coi trọng rèn luyện.Đó là căn bản y giữ sức "chiến đấu" sung mãn mà lại.Vừa tới nơi, cảnh cửa phòng đã mở ra, Lăng Nhã mặc một bộ váy đen bó sát làm dáng đứng trước cửa, nghịch ngợm nói:- Cung nghênh Liễu đại lão gia.Liễu Tuấn khẽ gõ lên đầu cô, đi vào phòng, Lăng Nhã đã chuẩn bị sẵn dép lê cho y thay, Liễu Tuấn tới thẳng ghế sô pha nằm xuống.Đây là thói quen của Liễu nha nội, trong ổ ái tỉnh của mấy hồng nhan tri kỷ, y thích nằm cho thoải mái.Lăng Nhã mang lên cho y một cấu trà nóng đậm đặc, đặt ở chỗ y có thể đưa tay ra là lấy được ngay, rất chu đáo, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế, gối đầu lên cánh tay y, giống như lời cô đã hứa với Liễu Tuấn, làm một "nha đầu" ngoan ngoan nhất.Tất cả đều xuất phát từ nội tâm, cô cam tâm tình nguyện làm như thế.Lăng Nhã từ nhỏ khá được cưng chiều, có tính đại tiểu thư lười biếng đợi cơm bưng nước rót tới tận miệng, chưa từng ngờ rằng, hầu hạ một nam nhân lại cảm thấy hạnh phúc và sung sướng như thế.Liễu Tuấn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve má Lăng Nhã.Lăng Nhã ngồi một lúc, có lẽ thấy mệt rồi, chui luôn vào lòng Liễu Tuấn nằm, ghế sô pha dù lớn nhưng dẫu sao không phải giường đôi, cơ thể hai người phải đè lên nhau mới đảm bảo được Lăng Nhã không ngã xuống.Cảm nhận được bầu ngực mềm mại của Lăng Nhã, Liễu bí thư bắt đầu này lòng hươu dạ vượn.Cái loại váy bó sát này, lúc làm việc đúng là phá hoại, nhưng tuyệt không phải hoàn tòan không có cái lợi, ít nhất nó có thể đem những đường cong chuẩn mực từng bộ phận một trên người Lăng Nhã trình diện trước mắt Liễu bí thư, cách một lớp lựa mềm, đôi khi càng làm người ta nhiệt huyết sôi trào hơn cả đối diện ở trạng thái nguyên thủy.Liễu Tuấn vẫn dùng biện pháp cũ, luồn tay xuống dưới váy, vầy vò cặp mông hoàn mỹ của cô.Lăng Nhã rất phối hợp, khẽ kéo váy lên.Có điều Liễu bí thư tay chân chỉ hoạt động theo bản năng, còn đầu óc vẫn đang suy nghĩ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Cận Tú Thật và vô tình gặp Uông Quốc Chiêu ở khu thường ủy tỉnh.Trì An Phong cũng ở đó cho nên gặp Uông Quốc Chiêu chẳng phải là lạ, có điều từ vẻ mặt Uông Quốc Chiêu nhìn y lức đó, rõ ràng là nói, hắn biết Liễu Tuấn tới tìm ai.

Sau này mọi người cùng là đồng nghiệp trong ban, nhưng cách cục trước kia e rằng sẽ thay đổi lớn.Ảnh hưởng của Cận Tú Thật ở cao tầng lẫn tỉnh A đều chưa mất đi, ông mời Liễu Tuấn tới nói chuyện, ắt phải phân tích toàn diện kiến nghị của y, hơn nữa cơ bản là tán đồng.Đinh Ngọc Chu vẫn là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh A, cho thấy chức vụ điểu chỉnh vẫn trong tỉnh, điều này làm sác xuất Đinh Ngọc Chu ở lại làm bí thư thành ủy Ngọc Lan cao hơn, chính vì thể Cận Tú Thật mới mời Liễu Tuấn tới gặp mặt.Thao tác ra sao là chuyện của Cận Tú Thật, còn cuộc nói chuyện hôm nay chỉ là để xác định thái độ của y, dù sao chuyện lớn phải thận trọng, không thể chỉ dựa vào Cận Hữu Vi chuyển lời được.

Nếu Đinh Ngọc Chu ở lại Ngọc Lan, Liễu Tuấn sẽ hoàn toàn thay đổi lập trường hợp tác với Đinh Ngọc Chu.Quan trường là thế, địch ban luôn biến hóa theo thời khắc, có điều hố ngăn cách giữa Đinh - Liễu quá sâu, Cận Tú Thật cần phải xác định rõ ràng thái độ của cả hai, nếu như giữa bọn họ không thể hợp tác thì Đinh Ngọc Chu ở lại chỉ làm tình hình càng thêm phức tạp.Với Liễu Tuấn chuyển biến này là cần thiết, phải chỉnh hợp thế lực Hà Duyên An để lại tỉnh A, khi Hà Duyên An làm tỉnh trưởng, quyền nhân sự không đủ, cán bộ đề bạt đã phần đều ở hệ thống chính phủ và cơ quan trực thuộc tỉnh, vị trí không quan trọng lắm, sau khi rời nhiệm sở càng khó kiểm soát.

Cho dù cán bộ Hà hệ, cũng chưa chắn hoàn toàn ngả theo Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành.

Cho nên y phải tranh thủ được sự ủng hộ của Cận Tú Thật mới có thể trở thành 1 trong ba cái chân vạc, không rơi xuống hạ phong trong cuộc đấu tranh sau này.Mà y nói mình là "quân mũi nhọn" với Hà đại tiểu thư chẳng phải là lời nói xuông.Với Đinh Ngọc Chu, sự chuyển biến này cũng là cần thiết, sự uy hiếp của Liễu Tuấn đã yếu đi sau khi Hà Duyên An và Thôi Phúc Thành điều chức.

Mà từ sau khi Đỗ Văn Nhược rớt đài, Đinh Ngọc Chu cơ bản "toàn diện đình chiến" với Liễu Tuấn rồi, quan hệ căng thẳng giữa hai bên có sự hòa hoãn hữu hiệu.Thế cục hiện giờ đã có thay đổi về căn bản, tất cả việc làm trước kia của Liễu Tuấn chẳng qua tranh thủ đủ không gian và tiếng nói cho bản thân, chỉ cần Đinh Ngọc Chu chịu buông một phần quyền lực, Liễu Tuấn sẽ không quá đáng.

Tổng thể mà nói, giao phong với Đinh hệ, Liễu Tuấn vẫn ở thế tác chiến trọng điểm, không "tấn công" toàn diện, mục đích cũng rất rõ ràng.

Nói cách khác mâu thuẫn hai bên không phải không thể hóa giải.Còn Cù - Thai là kẻ nắm quyền bên trên, trong cuộc đấu tranh sắp triển khai, hai người đó chiếm cứ cao điểm, sẽ từ trên diện đánh xuống dưới.Từ quy mô điều chỉnh thường ủy tỉnh ủy lần này là có thể thấy rồi.Đinh Ngọc Chu không muốn hoàn toàn bị đẩy ra rìa, thì phải kiếm được nhiều sự ủng hộ hơn, nhất là sự ủng hộ của Liễu Tuấn, như thế ông ta có sự hỗ trợ từ lực lượng bản địa trung kiên của Cận Tú Thật, và sự ủng hộ cao tầng từ Liễu Tuấn.Đoán chừng muốn Đinh Ngọc Chu chuyển biển từ trong lòng rất khó, với tuổi tác và chức vị của ông ta, đôi khi tư duy rất cố chấp.Liễu Tuấn cũng chẳng hi vọng thành bạn bè gì với ông ta, y chỉ cần kết minh mang tính giai đoạn.Với trí tuệ chính trị của Đinh Ngọc Chu, hẳn có thể nhìn thấu điểm này, huống chi còn có Cận Tú Thật nhắc nhở.- Này, hôm nay Thôi tỉnh trưởng tìm em nói chuyện đấy.Nằm trong lòng Liễu Tuấn, Lăng Nhã cũng cảm nhận được y đang để hồn vía đâu đâu, cũng không vội "đòi hỏi", nói tới chuyện công việc.- Thôi thị trưởng nói gì với em.- Đương nhiên là nói chuyện công việc rồi, hỏi em công việc gặp khó khăn gì có thể phản ánh...Có phải Thôi tỉnh trưởng biết gì rồi không?Lăng Nhã không dám xác định lắm, xoay người lại nắm úp lên người Liễu Tuấn, ánh mắt mang theo chút lo lắng, cô biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành cực kỳ mật thiết, Thôi Phúc Thành vừa tới nhậm chức liền tỏ ý quan tâm tới cô, nói không chừng hắn phát hiện quan hệ của cô và Liễu Tuấn.Thôi Phúc Thành biết không có gì, Lăng Nhã lo người khác cũng có thể phát hiện.Cô càng yêu Liễu Tuấn, càng không muốn tạo thành chút phiền phức nào cho y.Liễu Tuấn đưa tay lên, khẽ vuốt mái tóc ngắn suôn mềm, mỉm cười nói:- Không sao đâu, em đừng lo, người ta không biết thì sao, biết thì sao?Lăng Nhã an tâm, nằm trong lòng Liễu Tuấn, khóe miệng hơi cong lên, cực kỳ thỏa mãn Chương 945: Thế cục mới ở tỉnh ASau khi đại hội tỉnh, hai đại hội của thành phố Ngọc Lan cũng mở ra sát ngay sau đó, trước tiên là đại hội đảng, ban bệ thành ủy Ngọc Lan có biến hóa không nhỏ.Bí thư tỉnh ủy vẫn là Đinh Ngọc Chu.Đinh Ngọc Chu tại nhiệm nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, vì thời gian Đinh Ngọc Chu nhậm chức ở Ngọc Lan quá dài, thêm vào trước đó ông ta là thị trưởng, đã có hơn 10 năm ở đây rồi, rất ít một cán bộ nào ở một thành phố lâu như thế, mọi người đều cho rằng, lần này Đinh bí thư nhất định phải đi rồi.Một thời gian trước có không ít bên lề truyền đi rằng Đinh Ngọc Chu có khả năng điều đi làm phó bí thư tỉnh khác kiêm chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh, cấp bậc là chính bộ, làm hết một khóa là dưỡng lão, có một tin khác nói Đinh Ngọc Chu lên TW làm phó bộ trưởng.Phải nói những tin tức đó đều có chỗ dựa nhất định, trong quan trường có rất nhiều "bộ trưởng tổ chức" nghiệp dư, quan sát chiều hướng của quan trường rất tinh.

Đinh Ngọc Chu vốn hết sức thuận buồm xuôi gió ở vị trí bí thư thành ủy, nhưng vì Liễu Tuấn xuất hiện mà hai năm qua trở nên khốn đốn vô cùng, không ngừng gặp phải trở ngại, khiến cho uy tính sụt giảm, như vậy nhân cơ hội khoa mới thay đổi vị trí chưa chắc không phải biện pháp tốt.Liễu Tuấn biết những "bộ trưởng tổ chức" nghiệp dư kia thiếu chút nữa đoán trúng.Tranh thủ được cho Đinh Ngọc Chu ở lại, là công thức chung của y và Cận Tú Thật, sau khi trưng cầu ý kiến của Đinh Ngọc Chu, Cận Tú Thật đưa ra biện pháp cứng rắn, xét thấy ông vừa mới lui về tuyến hai sức hiệu triệu trong thế lực bản địa cực lớn, đại lão cao tầng suy nghĩ kỹ càng, trao đổi với Cù Hạo Cẩm xong, đồng ý để Đinh Ngọc Chu tại chức.Thị trưởng do Uông Quốc Chiêu đảm nhận.Việc này vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ, không bất ngờ là Uông Quốc Chiêu thu được thành tựu bất phảm ở Ngô Tây, được nhận vị trí này là tất nhiên.

Bất ngờ là, chẳng phải Cù Hạo Cẩm muốn ra tay với hệ phái bản địa sao?

Sao vẫn dùng nhân vật đại biểu của hệ phái bản địa.Trong chuyện này có chút huyền cơ, không phải các "nhà quan sát" bình thường có thể hiểu được.Liễu Tuấn nghĩ kỹ phải thừa nhận Cù Hạo Cẩm làm thế đúng là một nước cờ hay, vừa nghe Uông Quốc Chiêu làm thị trưởng Ngọc Lan, Liễu Tuấn nghĩ ngay tới Uông Quốc Chiêu đã "trở cờ", nghĩ kỹ một chút thì thấy không chỉ có thế.Cù Hạo Cẩm dù được đương kim thủ trưởng phái xuống dọn đống lộn xộn ở tỉnh A, nhưng không thể điều một đống cán bộ tỉnh khác tới được, nên Cù Hạo Cẩm xuất hiểu "tả hữu hỗ bác", để chia rẽ cán bộ bản địa.

Uông Quốc Chiêu vừa dựa vào ông ta, liền thuận thế đẩy tới Ngọc Lan đánh nhau với Đinh Ngọc Chu, dù thắng thua thế nào hai thế lực bản địa lớn nhất sẽ ngày càng xa cách, không có khả năng kéo bè kéo cánh chống đối Cù Hạo Cẩm.Cù Hạo Cẩm ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.Có lẽ đó là nguyên nhân Cù Hạo Cẩm cuối cùng đồng ý cho Đinh Ngọc Chu ở lại thành phố Ngọc Lan.Được, cho các ngươi tự đấu nhau sướng thôi.Làm thế hiệu quả hơn điều một người ngoài tới, giả sử điều một đại tướng Cù hệ, tới chưa đứng vững chân được, cán bộ khác của Ngọc Lan kéo nhau chơi thủ đoạn ngoài theo trong chống, làm việc gì cũng khiến bí thư tỉnh ủy đích thân ra mặt, không khỏi hạ thấp thân phận, được chẳng bằng mất.Bổ nhiệm Uông Quốc Chiêu, Cù Hạo Cẩm một tên trúng hai đích, tranh thủ được lợi ích lớn nhất.Liễu Tuấn có thêm vài phần nhận thức về vị bí thư tỉnh ủy mới này.Quả nhiên là cao!Phó bí thư đảng ủy cũng đổi người, Thái Tiên Phong điều tới làm bí thư thảnh ủy tỉnh tây bắc, Thái Tiên Phong lên chính sở nhiều năm rồi, lần điều chỉnh vị trí này là đương nhiên, cấp bậc không thay đổi nhưng cuối cùng lên tới vị trí nắm quyền cao nhất, điều này có lợi cho sĩ đồ của Thái Tiên Phong sau này.Thái Tiên Phong là sự tổn tại đặc thù, hắn có chỗ dựa, nghe nói là vị quan lớn tỉnh A, sau đó điều lên cơ quan quốc gia, rất có quyền thế, dù không thể giúp Thái Tiên Phong tiến bộ, nhưng đủ để giúp hắn giữ được "độc lập", không bị Đinh Ngọc Chu cho ra rìa.Phó bí thư đảng ủy mới là do ở cơ quan quốc gia nhảy dù xuống, tên Cổ Tiến Hiền, chừng 40, nghe nói bề trên có giao tình với Cù Hạo Cẩm.

Cổ Tiến Hiền trước kia chỉ có 2 năm công tác ở địa phương, lần này nhờ gió đông của Cù Hạo Cẩm tiến lên thành chính sở, đoán chừng có ý liên thủ Uông Quốc Chiêu kiềm chế Đinh Ngọc Chu.Có điều Cổ Tiến Hiền có đứng vững chân được ở Ngọc Lan phong ba thất thường này không còn phải xem đã.Với năng lực và bối cảnh của Liễu Tuấn mới tới Ngọc Lan còn bị ép ngạt thở, phải dùng thủ đoạn sấm sét mới xoay chuyển thế cục, mở ra vùng trời riêng.

Vị Cổ phó bí thư này, bối cảnh thì đủ rồi, chỉ không biết thủ đoạn ra sao.Căn cứ ấn tượng ban đầu của Liễu Tuấn, Cổ Tiến Hiền thuộc loại quan viên rất tích cực, nhiệt tình, tư tưởng cở mở, mang theo dấu ấn của quan viên thời đại mại, có vẻ không tâm cơ sâu lắm.Tất nhiên Liễu Tuấn không nông cạn tới mức dựa vào ấn tượng gặp mặt một lần mà kết luận.Dù thế nào cũng có thể khẳng định Cổ Tiến Hiền không đồng lòng với Đinh Ngọc Chu là chắc chắn.Điền Hoằng Chính điều tới bộ giám sát, cấp bậc tạm thời chưa điều chỉnh, đảm nhận phó chủ nhiệm văn phòng giải quyết tranh chấp quốc vụ viện, biểu hiện của Điền Hoằng Chính ở Ngọc Lan được các đại lão trung kỳ ủy thừa nhận, rèn luyện thêm một thời gian, nếu không có sai lầm gì, cơ hội tiến thêm một bước là rất lớn.Bí thư kỳ ủy mới vẫn từ TW nhảy dù xuống, là một cán bộ nam chừng 40, tên Lục Duyệt, luôn làm việc ở kỷ ủy, nghe nói rất cứng răn, chưa bao giờ thỏa hiệp với hiện tượng sai trái, xem ra là một Điền Hoằng Chính thứ hai.Cuối năm ngoái bí thư trung kỳ ủy tiến vào ban thường ủy cục chính trị, có nghĩa là quyền lực cơ quan kiểm tra kỷ luật được mở rộng, tính độc lập càng lớn, nên TW điều động cán bộ đắc lực tới một thành phố phó tỉnh tọa trấn là được nhiên.Nghe Lục Duyệt tới Ngọc Lan, Hà Mộng Doanh gọi điện cho Liễu Tuấn trêu:- Tiểu sắc ma, Lục Duyệt là đồ cổ hủ, mấy chuyện phong lưu của cậu tốt nhất đừng để hắn tím được, nều không ắn chẳng quan tâm tới cậu họ gì, sẽ điều tra ra ngọn ra nguồn.Liễu Tuấn lạnh nhạt trả lời:- Được em khai trực tiếp luôn, xem hắn có dám tới điều tra con gái bảo bối của Hà chủ tịch quân ủy không?Hà Mộng Doanh uất lắm.Đùa thì đùa, nhưng Liễu Tuấn vẫn rất cảnh giác, hóa ra dưới vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp của Lục Duyện lại là một trái tim "sắt đá".Liễu Tuấn luôn rất coi trọng tin tức mà Hà đại tiểu thư cung cấp.Nói nói về cả hệ phái lớn, Lục Duyệt và Liễu nha nội cùng một phe cánh, nhưng đó chỉ là ở phương hướng lớn mà thôi, còn trong nội bộ hệ phái, Lúc Duyệt thuộc hệ khác.

Xưa nay chưa có một hệ phái nào hoàn toàn đồng lòng suốt từ trên xuống dưới, thậm chí đôi khi nội bộ hệ phái đánh nhau còn dữ hơn đánh nhau với bên ngoài, chỉ khi nào đối diện nguy cơ hoặc cơ hội lớn, lãnh tụ hệ phái mới ra mặt thống nhất tư tưởng, nhất trí đối ngoại, giành lấy lợi ích lớn nhất.Vì thế trong sự vụ ở Ngọc Lan, Lục Duyệt có nhất trí với Liễu Tuấn hay không khó nói, dù sao Lục Duyệt là bí thư kỷ ủy, có nguyên tắc chính trị riêng, muốn hắn vô điều kiện ủng hộ Liễu Tuấn l không thể.Vị trí thứ 5 trong thành ủy vẫn là đồng chí Liễu Tuấn, cấp bậc nhỏ nhất trong 4 phó bí thư.Cách cục phòng bí thư với người ngoài trở nên mù mờ, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn bất hòa, cũng bất hòa với cả Uông Quốc Chiêu, Cổ Tiến Hiền thì hẳn liên thủ với Uông Quốc Chiêu, ba vị khác thì độc lập.Xem ra cuộc sống Liễu bí thư không thể dễ chịu như trước nữa.Dương Nguyên Ích điều cục trưởng trong bộ tuyên truyền TW, phẩm đức của Dương Nguyên Ích không tệ, năng lực công tác rất tốt, kinh nghiệp đủ rồi, tiến bộ là hợp lý, đoán chừng là đề nghị của Dung Bách Xuyên.

Ông ta mới thay chức Chu tiên sinh cần lập nên ban bệ của mình, cả Nghiêm Liễu hệ đang dựa vào những đại tướng tâm phúc này mở rộng ảnh hưởng.Trưởng phòng tổ chức vẫn là Kim Lập Kỳ, Đinh Ngọc Chu ở lại thì trưởng phòng tổ chức phải là người ông ta tin cậy, đó là thông lệ quan trường, nếu không chẳng ai dễ làm bí thư được.Mạnh Kế Lương vẫn tại vị, vốn trên tỉnh có kiến nghị lấy chức cục trưởng cục công an cua rhắn, Mạnh Kế Lương lo sốt vó một hồi, qua thao tác mới giữ được cái "kiêm chức" quan trọng nhất trên quan trường này, nếu không Mạnh bí thư bị cho ra rìa thật rồi Chương 946: Món nhậu Uông Quốc ChiêuSau đại hội nhân dân của thành phố Ngọc Lan, Uông Quốc Chiêu thuận lợi trúng tuyển làm thị trưởng, Lý Huệ vẫn là phó thị trưởng thường vụ, đám Chung Vĩnh Minh trở xuống đều trúng tuyển phó thị trưởng.Nhưng Uông Quốc Chiêu không vui, vì tỉ lệ phiếu của hắn không cao lắm, chỉ hơn 70 %, nếu ở các quốc gia chế độ tuyển cử, thì chừng đó có thể nói là ưu thế áp đảo, giành phần thắng hoàn toàn, nhưng ở trong nước thì khác.Tuyển cử có hạn ngạch phân phối cả rồi.Ví dụ như khi Uông Quốc Chiêu khi trúng tuyển ở Ngô Tây có số phiếu trên 95%.70% này lầ một đòn dằn mặt của Đinh Ngọc Chu.Đinh Ngọc Chu không đi ngược lại nguyên tắc tổ chức, ở trong thể chế "cấp dưới phục tùng cấp trên" là điều quan trọng nhất, an bài nhân sự quan trọng, đảng ủy phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ 100%, nếu không bí thư đảng ủy nhất định bị truy cứu trách nhiệm.Có điều dưới tiền đề đảm bảo Uông Quốc Chiêu trúng tuyển, còn tỉ lệ bao nhiêu có thể giở trò, theo quy định pháp luật, quá 50% số phiếu là thuận lợi trung cử rồi, nhưng toàn quốc rất ít khi tỉ lệ thấp như thế, thường là trên 90%, ít hơn thì thị trưởng còn thể diện gì nữa.Đinh Ngọc Chu muốn cho hắn biết, Ngọc Lan vẫn nằm trong tay tôi!

Tôi muốn cậu có số phiếu thấp một chút cũng được, thậm chí chọc giận tôi rồi, tôi cho cậu không trúng tuyển cũng được.Mấy năm trước đã xảy ra ví dụ này, từng có phó tỉnh trưởng thậm chí cả tỉnh trưởng trong đại hội nhân dân đã bị thất tuyển, khiến cho cao tầng chấn động, thế là một cuộc tranh đấu quyết liệt diễn ra.Đinh Ngọc Chu kiêm nhiệm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, muốn kiểm soát số phiếu của Uông Quốc Chiêu không khó.Trong biệt thự thường ủy tỉnh, Quốc Quốc Chiêu và Trình An Phong ngồi đối diện, vừa thưởng thức trà búp Minh Tiền của năn nay, vừa nói chuyện.- Quốc Chiêu, con vẫn không vui vì chuyện 70% số phiếu kia à?Trì An Phong chậm rãi thưởng thức trà thơm, hỏi rất tùy ý, ông ta hết sức hài lòng Uông Quốc Chiêu, thậm chí cảm thấy thành quả lớn nhất trong sĩ đồ của mình là đề bạt hắn.

Sự thực chứng minh, Uông Quốc Chiêu đúng là kỳ tài chốn quan trường, tựa hồ được sinh ra để lăn lộn trong thế chế này, tầm nhìn sắc sảo, chuyện gì cũng chỉ thoáng qua biểu hiện là thấy được bản chất.Bản lĩnh này ngay cả Trì An Phong cũng tự than không bằng.Kỳ tài kiệt xuất thường thường do trời sinh.Từ sau khi từ vị trí thư ký của Trì An Phong đưa ra ngoài, Uông Quốc Chiếu đã bồi dưỡng lên khí thế "Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc", gần như lúc nào cũng ung dung, chuyện lớn đến đâu cũng không để lộ ra mặt.

Chỉ ở trước mặt Trì An Phong, hắn thi thoảng mời biểu hiện chút vẻ của người bình thường, có thể thấy chút biến đổi tâm tình trên khuôn mặt hắn.Trì An Phong đôi khi còn nghĩ, cái ngoại lệ đó chỉ sợ do Uông Quốc Chiêu cố ý giả vờ ra thế cho ông ta vui lòng thôi, ý là bất kể Uông Quốc Chiêu có thành đạt ra sao, trước mặt người luôn là bề dưới.Sở dĩ ông ta nghĩ thế vì ông ta quá hiểu Uông Quốc Chiêu.Người này quá "tĩnh".Hiện giờ thấy Uông Quốc Chiêu có chút lo âu, Trì An Phong ngạc nhiên, đây là chuyện lớn rồi!

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện số phiếu bầu kia thôi.- Vâng ạ!Uông Quốc Chiêu chậm rãi gật đầu.Trước mặt cha vợ, hắn không cố ý che dấu tỉnh cảm của mình, Trì An Phong đoán có lý nhất định, hắn mở rộng lòng trước mặt ông ta có một phần nguyên nhân là để ông ta vui, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, một người trầm tĩnh đến đâu chăng nữa, vẫn là người bình thường, có nhu cầu tâm sự với người khác.

Uông Quốc Chiêu lòng đầy cảm kích Trì An Phong, cho dù hắn là nhân tài kiệt xuất chăng nữa, nhưng nếu không có Trì An Phong tán thưởng và vun đắp, thì lấy đâu ra thành quả hôm nay.Hơn nữa Trì An Phong lão luyện quan trưởng, thấu tường thế sự, là tham mưu tốt nhất cho hắn.Đôi khi cần có người ngoài chỉ điểm cho.Thấy con rể thừa nhận, trong lòng Trì An Phong lần nữa bùng lên sự bất mãn, đương nhiên đó là nhằm vào Đinh Ngọc Chu.- Đinh Ngọc Chu quá nhỏ mọn, trước kia đúng là đánh giá cao ông ta.Sau sự kiện Trì Cổ, giao tình bao năm của Trì - Đinh đã trôi theo dòng nước, trên quan trường ngươi gian ta trá, Đinh Ngọc Chu kết liễu tiền đồ của con cưng Trì An Phong thì nằm ngoài giới hạn có thể chấp nhận, đó là mối thù không thể hòa giải.

Hiện giờ Đinh Ngọc Chu lại dùng thủ đoạn "trẻ con" lên đầu con rể, sao bảo Trì An Phong không phẫn nộ cho được.Trong lòng Trì An Phong coi thường Đinh Ngọc Chu.Có cẩn thế không?

Ai chả biết ông là đại ca của Ngọc Lan?

Tới tầng cấp này còn lấy thủ đoạn trẻ con ra, nói một câu "đồ trẻ con" là còn khách khí lắm rồi.Nhưng Trì An Phong cũng hơi chút nghi hoặc, trí tệ chính trị của Đinh Ngọc Chu sao lại trở nên thấp như thế?Chả lẽ hai năm qua bị Liễu Tuấn đả kích liên tục, đâm ra não có vấn đề rồi?Không ngờ Uông Quốc Chiêu khẽ lắc đầu, càng thêm vẻ ưu lo, hiển nhiên là không đồng ý với cha vợ.Trì An Phong cầm chén trà lên, đợi hắn giải thích.- Ba, con luôn cảm thấy vấn đề trong chuyện này không đơn giản.- Vấn đề gì?Trước mặt Uông Quốc Chiêu, Trì An Phong ngày càng lười động não, vì Uông Quôc Chiêu đã "con hơn cha rồi", chỉ vào thời khắc quan trọng, Trì An Phong mới nhắc nhở Uông Quốc Chiêu, dù sao ông ta vẫn hơn hắn hai mấy năm kinh nghiệm quan trường.Uông Quốc Chiêu trầm ngâm:- Ba chắc còn chưa rõ lắm, Ngọc Lan và các khu huyện xung quanh hiện giờ không còn là thiên hạ của một mình Đinh Ngọc Chu nữa rồi.- Sao?Trì An Phong nhướng mày lên, ngạc nhiên vô cùng, chung quy ông ta đã lui về bao năm không quá quan tâm tới xu thế Ngọc Lan nữa, Đinh Ngọc Chu va chạm với Thôi - Liễu thì có biết, nhưng chi tiết hơn thì ông ta không hứng thú.Nói như thế chẳng những Đinh Ngọc Chu mất đi uy quyền nhất ngôn cửu định trong thành ủy, mà ở các khu huyện cũng không thể thống nhất sơn hà nữa.- Hai năm qua ban bệ khu huyện Ngọc Lan có điều chỉnh lớn, Đinh Ngọc Chu đã nhượng bộ rất nhiều, người đứng đầu một số khu huyện thuộc phe Thôi - Liễu, cụ thể thì còn không biết, nhưng Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn nắm giữ tiếng nói ở một số khu huyện là chắc chắn.Khi Cù Hạo Cẩm nói rõ hắn sẽ làm thị trưởng Ngọc Lan, Uông Quốc Chiêu bắt tay vào tìm hiểu cở cấu chính trị của Ngọc Lan, đặc biệt là về Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn, càng đi sâu tìm hiểu hắn càng cả kinh.Thế cục ở Ngọc Lan không ngờ thay đổi lớn đến thế, Thôi - Liễu chẳng những chắn được Đinh Ngọc Chu ở thưởng ủy, còn xen được cả vào khu huyện.Hiện giờ Thôi Phúc Thành điều đi, tất nhiên do Liễu Tuấn làm chủ rồi.Với hiểu biết của Uông Quốc Chiêu về Thôi Phúc Thành, thậm chí hắn còn hoài nghi nhân vật cầm đầu e là Liễu Tuấn chứ không phải Thôi Phúc Thành.Không ngờ trong hơn hai năm ngắn ngủi, Liễu Tuấn đã cướp đi một miếng bánh lớn như thế từ tay Đinh Ngọc Chu.Nhưng hiện giờ đó không phải là trọng điểm hắn quan tâm.- Quốc Chiêu, ý con là Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu liên thủ rồi?Trì An Phong không hổ là lão làng chốn quan trường, lập tức nhận ra điểm mấu chốt.Muốn khống chế số phiếu trên đại hội nhân dân, phải khống chế đại biểu các khu huyện, trước kia Đinh Ngọc Chu nhất ngôn cửu đỉnh thì khỏi phải nói, nhưng hiện giờ theo Uông Quốc Chiếu nói thế lực khu huyện đã chia làm hai, như thế muốn khống chế số phiếu, Đinh Ngọc Chu phải hợp tác với Liễu Tuấn, nếu không sẽ xảy ra sơ xuất.

Đinh Ngọc Chu vốn chỉ muốn hạ uy Uông Quốc Chiêu, nhưng lỡ mà không khống chế được số phiếu, để Uông Quốc Chiêu thất tuyển, thì thành sự kiện chính trị, Đinh Ngọc Chu sẽ không lấy tiền đồ cua rmình ra mạo hiểm.Uông Quốc Chiêu nói từng chữ một:- Đó là lời giải thích duy nhất.Sắc mặt Trì An Phong trở nên khó coi, vốn cho rằng Ngọc Lan là nhị hùng tương tranh, Uông Quốc Chiêu xen vào sẽ thành tam quốc diễn nghĩa, cục diện không quá tệ, có thể luồn lách giữa Đinh - Liễu.

Nhưng nếu hai người kia hợp tác thì Uông Quốc Chiêu sẽ rơi vào cảnh khó.Nói khó nghe một chút hắn chỉ là "món nhậu" của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn mà thôi Chương 947: Chia ba thiên hạLiễu Tuấn và Lăng Nhã nhận lời mời tới nhà Khâu Tình Xuyên làm khách.Đương nhiên là cái nhà bí mật của họ Khâu rồi.Giống tất cả các gia đình hôn nhân ngoài giá thú khác, Giao Giao đặt tổ ái tình ở ngoại ô, vị trí khá hẻo lánh, khung cảnh môi trường không tệ, có ba phòng hai sảnh, diện tích sử dụng 1 trăm 40 mét vuông, hai người ở, thế là lớn lắm rồi.Từ khi thành bạn thân của nhau, Giao Giao không chỉ một lần mời Lăng Nhã tới nhà làm khách, có điều Liễu Tuấn thì lần đầu mới tới.Liễu Tuấn vừa đi vào nhà của Khâu Tình Xuyên liền ngẩn ra, vì cách trang trí này, cách bài bố đồ dùng này, như đã thấy ở đâu.Khâu Tình Xuyên cười khổ:- Sao, thấy quen hả?

Tôi lại càng ngày càng lạ rồi.Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã một cái, hai cô gái liền cười khúc khích, sự thay đổi này là do Lăng Nhã xen vào, hai cô gái cả ngày ở cạnh nhau chỉ thì thầm mấy chuyện ăn ở quần áo, Lăng Nhã chỉ vẽ cho Giao Giao, phải làm thế này, thế kia, "không may" Giao Giao lại có sở thích trang trí nhà cửa, mỗi lần nghe Lăng Nhã ý kiến là "long nhan hớn hở", lập tức thực thì luôn.Dù sao cả cô và Khâu Tình Xuyên đều có tiền, chẳng tiêu cũng phí.Khâu Tình Xuyên là tinh anh kiệt suất trong giới tài chính, lại "câu kết" em vợ làm ở bên giám sát chứng khoán "giở trò", mấy năm qua thu hoạch không ít, lại thêm vụ đồng Yên, Khâu Tình Xuyên đúng là kiếm bội.Vì không thể cho Giao Giao một danh phận, trong lòng Khâu Tình Xuyên rất áy náy, cố gắng thỏa mãn mọi nhu cầu kinh tế cho Giao Giao, mặc cho cô tiêu pha thoải mái, điều này cũng giống với Liễu nha nội, y cũng gửi cho Lăng Nhã 5 triệu, thực hiện một phần lời hứa với Lăng Nhã trước kia.Đối với Liễu Tuấn, giờ tiền thậm chí không còn là một con số, mà là khái niệm mơ hồ.500 tỷ.Y dùng ném người khác không biết có bao nhiều người bị ném chết.Hai cô gái có bao nhiêu tiền như thế, không dùng trang trí nhà cửa thật chẳng biết tiêu thế nào, chẳng trách chỉ một thời gian ngắn, Khâu Tình Xuyên chẳng còn nhận ra nhà mình nữa.- Khâu lão gia, Liễu lão gia, hai vị thong thả trò chuyện, tiểu nữ đi nấu cơm cho hai vị.Hiếm khi có được khách tới nhà chơi, Giao Giao cực kỳ vui sướng.

Khâu Tình Xuyên đối xử với cô rất tốt, Giao Giao cũng dễ thỏa mãn, điều duy nhất không hài lòng là chưa bao giờ có khách tới nhà chơi thực sự, nhưng vì tiền đồ của Khâu Tình Xuyên, cô chỉ biết cam tâm chịu đựng cô đơn một mình.Giờ cuối cùng cũng có bạn bè qua lại rồi, có thể nhìn ra, Giao Giao vui sướng từ tận đáy lòng.Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, Lăng Nhã chủ động làm phục vụ, bận rộn pha trà cắt hoa qua cho hai vị lão gia, cười luôn miệng, cực kỳ niềm nở.Khâu Tình Xuyên không khỏi lại cười méo miệng:- Liễu Tuấn, có vẻ hai ta thành khách rồi hay sao ấy?Liễu Tuấn thản nhiên:- Tôi vốn là khách mà.Khâu Tình Xuyên cú lắm, người này nói chuyện chẳng biết làm vừa lòng nhau gì cả.Lăng Nhã làm xong công việc phục vụ, liền vén váy lên ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn, dựa vào người Liễu Tuấn, mày mặt hớn hở.

Có điều tâm tình hai vị lão gia chẳng vui vẻ gì, nhất là Liễu Tuấn.Cục diện ở thành phố thật khiến người ta lo lắng.Hay nghiêm khắc mà nói, là hai vị đại lão trên tỉnh khiến người ta bất an.

Liễu Tuấn luôn cảm thấy, cục diện sẽ không thể chỉ tới đây là xong.Khâu Tình Xuyên nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi:- Liễu Tuấn, nghe nói thành phố cậu tuyển cử thị trưởng, Uông Quốc Chiêu chỉ được 70% số phiếu.- Anh cũng biết rồi à?Khâu Tình Xuyên chỉ cười.Dù hai người là bạn thân, nhưng Khâu Tình Xuyên vốn chẳng quan tâm tới chính cục ở Ngọc Lan, có điều lần trước Liễu Tuấn nói, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, Khâu Tình Xuyên bị động lòng, tự nhiên sinh ra chú ý với chính cục địa phương.Liễu Tuấn nói không sai, ai bảo Khâu Tình Xuyên hắn cả đời chỉ có thể phát triển trong hệ thống tài chính?

Không phải chưa có tiền lệ quan cao trong nước đi lên chức tột đỉnh từ hệ thống tài chính đi ra.Trong lòng Khâu Tình Xuyên cũng không cho rằng đỉnh cao trong sĩ đồ của mình là giám đốc ngân hàng TW.Muốn vượt qua được độ cao đó, Khâu Tình Xuyên phải hiểu các chuyện khác, cho dù cuối cùng chỉ có thể đạt tới độ cao đó, thì một giám đốc ngân hàng TW hiểu rõ chính cục trong nước mới là hợp cách.Khâu Tình Xuyên, nói ít làm nhiều, thông minh nhạy bén, cũng là nhân tuyển kiệt suất trong quan trường.- Liễu Tuấn, nói thật tôi không đồng ý với cách làm này của cậu.Hắn vốn là người nói gì cũng chỉ có ba phần, chỉ có Liễu Tuấn rất hợp khẩu vị, lại có duyên, nên mỗi lần nói chuyện với Liễu Tuấn đều đi thẳng vào vấn đề.Đương nhiên hắn nhìn ra vấn đề mấu chốt đằng sau vụ 70% số phiếu này.Liễu Tuấn lắc đầu không nói.Lăng Nhã đột nhiên ở bên cạnh xen lời:- Đinh Ngọc Chu kiên trì làm như thế là muốn chặt đứt đường lui của người ta.Khâu Tình Xuyên liếc nhìn Lăng Nhã một cái, khẽ gật đầu.Liễu Tuấn thì giật mình, vốn y đang ngoẹo đầu dựa vào thành ghế, người liền bật thẳng dậy, nhìn Lăng Nhã chằm chằm, như không tin.Lăng Nhã chả hiểu ra sao, đưa tay sờ lên mặt:- Sao thế, mặt em có nhọ à?

Hay là em nói gì sai?- Không phải...Liễu Tuấn lắc mạnh đầu, mắt nhìn cô càng thêm quái dị.Khâu Tình Xuyên cười:- Liễu Tuấn, đừng vờ vịt nữa, tôi không tin là cậu không dạy cô ấy.Liễu Tuấn lập tức lắc đầu:- Tuyệt đối không, tôi cũng ngạc nhiên như anh thôi.

Lăng Xử trưởng, sao đột nhiên cô trở nên thông minh như thế?Lăng Nhã tắc lắm, hừng mắt nhìn y một cái, bĩu môi nói:- Cái gì chứ, chẳng lẽ em ngốc như thế à?

Đinh Ngọc Chu đâu phải trẻ con, ông ta làm như thế, không phải là ép anh tỏ thái độ, nói rõ hai người đã liên thủ với nhau cho tất cả biết sao?Khâu Tình Xuyên ngạc nhiên giơ ngón tay cái lên với Lăng Nhã, mặt lộ vẻ tán thường rõ ràng, xem ra người được rèn luyện qua văn phòng thủ tưởng và tỉnh trưởng chẳng thế ngốc được.Liễu Tuấn thì mặt mày càng thêm buồn chán.- Sao thế?Lăng Nhã thấy y như vậy, không khỏi có chút bất an.Liễu Tuấn than thở:- Anh vốn cho rằng em là một nha đầu ngốc, cho nên mới...Giờ thì gay rồi, anh không quen có một nữ nhân thông minh như thế ngủ bên cạnh, chẳng an toàn tẹo nào.Khâu Tình Xuyên cười phá lên.Lăng Nhã lúc này mới ngớ người, hóa ra kẻ đáng ghét này đang trêu chọc mình, vừa thẹn vừa tức, vung nắm đấm nện như mưa lên vai y, nhưng không dám đánh quá mạnh, người này da như da trâu, đánh mạnh quá đôi tay ngọc ngà Lăng xử trưởng không chịu nổi.Cười một lúc, Khâu Tình Xuyên cau mày nói:- Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu chơi chiêu này độc quá, cậu không còn đường lui nữa rồi.Liễu Tuấn khẽ buông một tiếng thở dài:- Thân trong quan trường, muốn lúc nào cũng chiếm chủ động, thuận lợi mọi bề?

Lấy đâu ra chuyện ngon lành như thế?- Nói phải lắm.Khâu Tình Xuyên tán đồng:- Đinh Ngọc Chu làm như thế ngay cả ông ta cũng không còn đường lui nữa.Cho dù có Cận Tú Thật ra mặt hòa giải, muốn Đinh Ngọc Chu hoàn toàn bỏ qua cách trở trước kia, đoàn kết với Liễu Tuấn rất khó.

Thể diện chỉ là một mặt, mặt khác ông ta nghi ngờ liệu Liễu Tuấn có nhất trí thật sự với mình hay không?Thế cục rõ ràng rồi, Cù - Thai ra tay với cán bộ bàn địa là không có gì phải nghi ngờ, thế lực bản địa chỉ có hai lựa chọn, hoặc giống Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu, hai là phản kháng tới cùng.Bất kể lựa chọn con đường nào cũng có lợi và hại riêng, con đường thứ nhất, tất nhiên được Cù - Thai vừa ý, nhưng phải đi đầu làm sĩ tốt, nói trắng ra là thua thì làm dê thế tội.

Thế lực mới quy thuận dù sao không thể so với đích hệ của người ta, sẵn sàng hi sinh bất kỳ lúc nào.

Con đường thứ hai thì phải cân nhắc xem thực lực của mình có đủ không.Cận Tú Thật ủng hộ chỉ là một phương diện.Đinh Ngọc Chu cho rằng cần sự ủng hộ lớn hơn.Trừ Cù - Thai ra, thế lực bên ngoài điển hình nhất là Liễu Tuấn, chỉ có y mới có thể quy tụ cấp dưới cũ của Hà Duyên An dưới một lá cờ, đồng thời có được sự chi viện mạnh mẽ từ cao tầng không thua kém Cù - Thai.Có hai chỗ dựa lớn như thế, Đinh Ngọc Chu trong lòng tự tin hơn khi đối đầu với đám sĩ tốt bản địa "phản bội" kia.Quan trường xưa nay thực lực quyết định tất cả, mưu lược chỉ là thủ đoạn phụ trợ.Nước yếu chẳng thể ngoại giao, dùng trên quan trường cũng vừa đúng.Cho nên Đinh Ngọc Chu thẳng thắn đưa ra ý kiến dằn mặt Uông Quốc Chiêu, Liễu Tuấn đồng ý không chút do dự, vì so với Đinh Ngọc Chu, y chẳng càng không có lựa chọn.Đinh Ngọc Chu còn có thể lựa chọn quy phục Cù - Thai, chứ y thì không được, là người nối nghiệp chính trị của Nghiêm Liễu, y không thể tới gần hai người đó.Đây là sự cấm kỵ cơ bản nhất.Đinh Ngọc Chu cần Liễu Tuấn, Liễu Tuấn há chẳng như thế?

Chia ba thiên hạ là cách duy nhất, nếu như y có thể thành công quy tụ được thế lực của Hà hệ và Cận hệ ở tỉnh A, thì đó là con đường nhanh nhất để y tiến vào tầng hạch tâm của hệ phái.Một cán bộ trẻ, đơn thương độc mã tới xứ ngoài, thành công dựng lên thế lực lớn riêng mình, các đại lão cao tầng không muốn chú ý cũng chẳng được Chương 948: Đề án chấn độngĐấu tranh đột nhiên bắt đầu, do Uông Quốc Chiêu chủ động khơi lên.Điều này nắm ngoài dự liệu của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn.Chiếu lẽ thường mà nói, Uông Quốc Chiêu là người âm trầm có thừa, dũng khí không đủ, cho dù mọi người đều biết cùng với điều chỉnh nhân sự quy mô của tỉnh, một cuộc tranh đấu mới ở Ngọc Lan là không thể tránh được, hơn nữa nhất định nổ ra giữa Uông Quốc Chiêu, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn.Nhưng Uông Quốc Chiêu đáng lẽ không nên chính diện xung đột, mà giống như trước kia, hắn bề ngoài bình thường đằng sau âm thầm mưu tính, đợi đối phương lộ sơ hở sau đó tung một đòn hạ gục.Đó là thủ pháp nhất quán của Uông Quốc Chiêu, đã qua vô số lần kiểm nghiệm thực tiễn, cực kỳ hữu hiệu.

Uông Quốc Chiêu mới tới nơi, chưa hiểu rõ tình thế, sao có thể ngu ngốc phát động xung đột chính diện.Nhưng hành động trái lẽ thường đó, Uông Quốc Chiêu đã làm thật.Uông Quốc Chiêu nhậm chức chưa tới một tháng, trên cuộc họp văn phòng bí thư, đưa ra một bản phân công công tác tổng thể, liên quan vấn đề điều chỉnh phân công các vị phó thị trưởng chính phủ.Điều chỉnh điều chỉnh trong phạm vi nhỏ, thì có thể xác định trên cuộc họp văn phong thị trưởng, thị trưởng đưa ra kiến nghị, mọi người đưa ra kiến nghị, chỉ cần không có phản đối quá lớn, là thông qua.

Nhưng điều chỉnh phân công phó thị trưởng cần thảo luận ở văn phòng bí thư, giả sử chia rẽ qua lớn, có thể đưa lên thường ủy thảo luận.Họp ở văn phòng bí thư chỉ là cho có lệ thôi.Trên cuộc họp Đinh Ngọc Chu đưa ra mấy kiến nghị, đều không mẫn cảm lắm, Cổ Tiên Hiền và Lục Duyệt đều mới tới nhậm chức hơn nữa ở TW nhảy dù xuống, đối với công tác kiến thiết kinh tế địa phương không hiểu lắm, cơ bản không nói gì, thấy cả Uông Quốc Chiêu và Liễu Tuấn hai người chủ quản kinh tế đều không dị nghị, nên cũng nhấc tay thông qua.- Các đồng chí còn có gì muốn đưa ra thảo luận không?Đinh Ngọc Chu vẫn thong thả như trước, mặt uy nghiêm không có thay đổi nhiều so với trước kia, thậm chí càng tự tin hơn.

Ba vị phó bí thư bị điều đi là Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính cơ bản chẳng chung lối với ông ta, hiện giờ ba người mới có Uông Quốc Chiêu và Cổ Tiên Hiên đối lập rõ ràng, Lục Duyệt trung lập, tình thế không có gì thay đổi, nhưng quan trong nhất Liễu Tuấn đã thành đồng minh của ông ta.Đinh Liễu hợp lực, bất kể là trên thường ủy hay là mỏ rộng tới các khu huyện đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Đinh Ngọc Chu lại tìm vể cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh.Đương nhiên "nhất ngôn" phải nhất trí với Liễu Tuấn, thì mới có thể "cửu đỉnh" được.Có điều thái độ của Liễu Tuấn không tệ, Đinh Ngọc Chu khi mở đại hội tuyển cử thăm dò y một chút, đã được câu trả lời hết sức rõ ràng.

Hơn nữa sự thực chứng minh, Liễu Tuân và Thôi Phúc Thành khống chế các cán bộ khu huyện hết sức tới nơi tới chốn, làm Đinh Ngọc Chu khá hài lòng, khi Cận Tú Thật nói chuyện với ông ta nhắc tới Liễu Tuấn là người giữ quy củ, Đinh Ngọc Chu rất tán đồng.Dù hai người tồn tại hố chia rẽ rất lớn, nhưng không thể phủ nhận những phẩm chất tốt của Liễu Tuấn.Chỉ cần Liễu Tuấn giữ quy củ, thì quyền uy bí thư tỉnh ủy của ông ta có thể xây dựng lại.Đó cũng là nguyên nhân quan trọng cuối cùng ông ta đồng ý hợp tác với Liễu Tuấn.- Đinh bí thư, tôi có một kiến nghị muốn đưa ra thảo luận.Giọng nói của Uông Quốc Chiêu vĩnh viễn "nhơn nhớt", hay nói cách khác là cực kỳ nhã nhặn, nhưng làm người ta bất giác rùng mình.

Nhất là loại nam nhân dương khí dồi dào như Liễu nha nội, khó có thể tưởng tượng ra, sao làm nam nhân có thể "âm" tới mức độ như Uông Quốc Chiêu.

Trưa kia rất lâu có bí thư thành ủy Bảo Châu là Chu Bồi Minh đã âm nhu lắm rồi, có điều đem so với Uông Quốc Chiêu thì là hảo hán tiêu chuẩn.Đinh Ngọc Chu gật đầu.Uông Quốc Chiêu sớm đã lĩnh giáo sự nghiêm nghị của Đinh Ngọc Chu, nên không bận tâm, nhưng trong lòng Lục Duyệt và Cổ Tiến Hiền không khỏi có chút phát ngán, cảm thấy Đinh bí thư tỏ quan uy hơi quá.- Kiến nghị này, liên quan tới sự điều chỉnh phân công phó thị trưởng trong chính phủ.Uông Quốc Chiêu rất lễ độ gật đầu với từng người, rồi mới mở sổ ra đọc.Hắn mới nói một câu, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn liền cảnh giác ngay, điều chỉnh phân công phó thị trưởng đương nhiên là cần suy tính, nhưng Uông Quốc Chiêu tới nhậm chức chưa tới một tháng, đã vội đưa ra điều chỉnh ở trên văn phòng bí thư, có thể thấy quy mô điều chỉnh không nhỏ.Quả nhiên Uông Quốc Chiêu nói tới đâu Đinh Ngọc Chu cau mày đến đó, Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt thì nghe rất nghiêm túc, không tỏ thái độ gì khác thường.

Hai người này còn ở giai đoạn học tập làm quen, hơn nữa công tác trong đảng bình thường không tiện xen vào việc trong chính phủ.

Liễu Tuấn thì lấy sổ ra ghi chép, mặt cũng bình thản như nước.Có điều hiển nhiên trong lòng Liễu bí thư quyết không thể bình thản như vẻ ngoài.Uông Quốc Chiêu đưa ra phân công điều chỉnh quá lớn, lớn nhất là của Lý Huệ và Chung Vĩnh Minh, gần như những ban ngành thực quyền đều bị Uông Quốc Chiêu tước bỏ hết, trực tiếp thuộc về Uông Quốc Chiêu chủ quản.Thật quá khó coi rồi.Vừa mới tới đã muốn làm chế độ tập quyền.Nếu thực sự phân công như thế, Quốc Quốc Chiêu sẽ là vị thị trưởng uy thế nhất trên lịch sử Ngọc Lan, tất cả phó thị trưởng bao gồm cả phó thị trưởng thường vụ Lý Huệ đều thành sai vặt của Uông Quốc Chiêu.Chẳng lẽ kẻ này điên rồi.Đinh Ngọc Chu cau mày:- Đồng chí Quốc Chiêu, phương án này cuộc họp văn phòng thị trưởng đã thảo luận qua chưa?Uông Quốc Chiêu cười đáp:- Có, hôm nay vừa thảo luận xong, mọi người đều đồng ý với sự phân công này.Liễu Tuấn cười, cười rất lạnh.Cuộc họp văn phòng bí thư mở lúc 9h sáng, Uông Quốc Chiêu lại nói hôm nay thảo luận xong rồi, tức là vừa đến chỗ làm liền gọi các phó thị trưởng tới, sau đó tuyên bố trên cuộc họp, mọi người còn đang ú a ú ớ thì đã lập tức tới tham gia cuộc họp văn phòng bí thư, nói đâu ra thảo luận với đồng ý gì?

Các phó thị trước khác e ngay cơ hội lên tiếng cũng chẳng có.Hơn nữa các phó thị trưởng cũng đâu phải là đồ ngốc, biết rõ Uông Quốc Chiêu đã quy thuận chủ mới, cũng biết kiến nghị này phải được Đinh bí thư đồng ý, nên mọi người chẳng thèm nói gì, mặc cho Uông Quốc Chiêu tới chỗ Đinh Ngọc Chu đập đầu vào tường.Trong phương án mới, đem việc cải cách quốc xĩ và khu cao tân vốn thuộc về Lý Huệ vơ hết vào người Uông Quốc Chiêu, lý do hai công tác này đều liên quan trực tiếp tới sự phát triển và thu nhập tài chính của thành phố, phải để thị trưởng chủ quan mới có thể thể hiện được sự coi trọng của chính phủ.Nhưng ai chả biết Lý Huệ chỉ chủ quản trên danh nghĩa thôi, thực tế hoàn toàn không xen vào được, còn hai văn phòng bên thành ủy sờ sờ ra đó trực tiếp phụ trách với Liễu Tuấn.

Lý Huệ không xen vào được vì chức vụ trong đảng của hắn kém Liễu Tuấn, nhưng Uông Quốc Chiêu muốn "cướp" lấy thì khác hẳn.Uông Quốc Chiêu bất kể chức vụ chính phủ hay đảng cũng ở trên Liễu Tuấn, hai người cùng quản lý một công việc thì tức là Liễu Tuấn phải báo cáo cho Uông Quốc Chiêu, thêm vào khu Trường Hà vốn thuộc sự quản lý trực tiếp của thị trưởng, nghĩa là Liễu Tuấn là cấp dưới trực tiếp của hắn, hoàn toàn không khác biệt gì các phó thị trưởng khác.Khi nghe kế hoạch điểu chỉnh này, Lý Huệ cũng nhếch mép cười nhạt y như Liễu Tuấn.Trước kia nghe nói Uông Quốc Chiêu lợi hại, không ngờ lại là kẻ lỗ mãng, ngay cả tỉnh thế cơ bản nhất còn chưa làm rõ đã ra tay.

Nếu như kẻ này muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu Tuấn, Lý Huệ thấy mình chẳng nên cản hắn, tin rằng Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn sẽ cho hắn một bài học.Lý Huệ rất rõ giữa Đinh Liễu đã đạt thành đồng minh, hơn nữa hắn là người ủng hộ kiên định nhất cho phương án này.

Cận Tú Thật đưa hắn "gửi gắm" cho Liễu Tuấn, Lý Huệ thấy là nước cờ hợp lý với tình thế nhất.Nhìn khắp tỉnh A không có đối tượng nào thích hợp quy thuận hơn Liễu Tuấn.Mượn tay Liễu Tuấn, thông qua liên hệ với đại lão cao tầng, được Nghiêm Liễu hệ lẫn Hà Duyên An mạnh mẽ ủng hộ, nếu thao tác thỏa đáng, bằng với việc Cận Tú Thật đã mở ra một con đường lớn thông tới trời cho những tâm phúc của mình.- Các đồng chí khác ý kiến thế nào?Đinh Ngọc Chu không phủ quyết vội, mà theo quy tắc hỏi các vị cấp phó khác.Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt đều như cao tăng nhập thiền, không nói một lời.

Dù cả hai không tiếp xúc với công tác chính phủ, cũng biết đây là thùng thuốc nổ lớn, chẳng may chạm vào là chui xuống một cái hố lớn ngay.Liễu Tuấn chậm rãi nói:- Uông thị trưởng, tôi thấy kiến nghị này không cần thiết.

Phân công bên chính phủ đã được thường ủy thảo luận rồi mới quyết định, sự thực chứng minh là đã vận hành rất tốt, thành phố Ngọc Lan hai năm qua có bước tiến dài.

Đó chính là sự chứng minh sự phân công trước kia rất hợp lý, không cần tùy tiện điều chỉnh.Đinh Ngọc Chu gật đầu:- Đồng chí Quốc Chiêu thấy thế nào?Uông Quốc Chiêu nói vẻ rất tự tin:- Nếu như văn phòng bí thư không thể nhất trí, tôi đề nghị đưa lên thường ủy thảo thuận Chương 949: Có mưu đồ khácUông Quốc Chiêu kiên trì đưa kiến nghị này ra thường ủy thảo luận hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đám người Đinh Ngọc Chu, kế hoạch phân công này vốn rất điên rồ, bị phủ quyết trên văn phòng bí thư, Uông Quốc Chiêu chẳng mất mặt, dù sao mọi người "đóng cửa bảo nhau" mà.Nhưng một khi đưa lên thường ủy thảo luận thì không giống thế nữa.Uông Quốc Chiêu chẳng những thần trí không tỉnh táo, bị tát má trái rồi, lại đưa cả má phải ra ăn tát?

Chẳng lẽ hắn có sở thích bị ngược đãi?Bất kể là ai, dù Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt mới tới cũng biết Đinh - Liễu rất phản đối nghị án này, tỉ lệ thông qua trên thường ủy là con số 0, chỉ có Mạnh Kế Lương và Cổ Tiến Hiền là có khả năng đứng về phía Uông Quốc Chiêu, Lục Duyệt tối đa giữ trung lập, muốn hắn ủng hộ Uông Quốc Chiêu là không thể, ngoài ra tư lệnh viên khu cảnh bị mới là Vạn Thái cũng trung lập, Đinh - Liễu sẽ nắm 8 phiếu, tuyệt đối đa số.Uông Quốc Chiêu kiên trì như thế, làm Đinh Ngọc Chu cẩn thận.Chuyện khác thường ắt có điều che dấu.Uông Quốc Chiêu đương nhiên không thể điên thật, làm như thế rốt cuộc có mục đích gì?

Chẳng lẽ hắn cho rằng trên thường ủy có kỳ tích.Kiến nghị này có đưa lên thường ủy hay không, Đinh Ngọc Chu có quyền quyết định cuối cùng, cũng có thể hoãn lại vô thời hạn, vĩnh viễn không cho nó lên thảo luận.Uông Quốc Chiêu nêu ý kiến xong, thong thả uống trà, đặt cốc xuống rồi chậm rãi đậy nắp lên, toàn bộ các động tác đều hết sức lich sự nho nhã, tính định tự nhiên, nhìn Đinh Ngọc Chu không hề né tránh ánh mắt của ông ta.Đối với khí độ trầm ổn này, Đinh Ngọc Chu đã quá quen thuộc rồi, Liễu Tuấn trước đó là như thế, giờ có thêm Uông Quốc Chiêu, đám này chẳng kẻ nào dễ chơi.Đinh Ngọc Chu khó ra quyết định, mắt liếc qua mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mặt mỉm cười, không chút gợn sóng.Đinh Ngọc Chu thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói:- Nếu đồng chí Quốc Chiêu kiên trì tôi đồng ý đưa lên thường ủy thảo luận.- Cám ơn Đinh bí thư.Uông Quốc Chiêu mỉm cười gật đầu.Tan họp, Liễu Tuấn quay về văn phòng chưa lâu thì Lý Huệ gọi điện thoại tới.- Liễu bí thư, Đinh bí thư đồng ý đưa lên thường ủy rồi sao?Chẳng trách Lý Huệ vội như thế, thực tế các phó thị trưởng đều đang đợi kết quả cuộc họp văn phòng bí thư, mặc dù biết nó không thể thông qua, nhưng sự liên quan tới lợi ích sát sườn, nhưng không khỏi thấp thỏm trong lòng.Lễu Tuấn cười:- Phải, Uông thị trưởng rất kiên trì mà.- Uông Quốc Chiêu điên rồi sao?Lý Huệ nói chẳng ngại ngần gì, tiếp xúc với nhau vài lần, Lý Huệ đã hiểu con người của Liễu Tuấn, biết y không thích vong vo giữ bạn bè, chỉ chơi "trốn tìm" ở trường hợp đặc biệt.Liễu Tuấn cảm nhận được sự tức giận của Lý Huệ.Cho dù Đinh Ngọc Chu trươc kia làm thị trưởng uy thế như vậy cũng chưa bao giờ có hành động ngông cuồng, đắc tội với toàn bộ phó thị trưởng, chưa nói lại cuốn cả Liễu Tuấn vào.Liễu Tuấn lạnh nhạt:- Uông thị trưởng tỉnh táo lắm, chẳng qua cái ý của Túy Ông không phải ở rượu.Có dụng ý khác.- Ý của Túy Ông không phải ở rượu?Lý Huệ lẩm bẩm nhẩm lại.Liễu Tuấn không đáp, y biết trí tuệ Lý Huệ rất cao, có thẻ hiểu được yếu quyết trong đó.- Ý Liễu bí thư nói, mục đích của hắn nằm ngoài thường ủy sao?Trầm ngâm một lúc Lý Huệ hỏi lại:- Hẳn là thế.Uông Quốc Chiêu vừa đưa ra kiến nghị này, đầu óc Liễu bí thư đã vận chuyển hết tốc độ xem rốt cuộc hắn có dụng ý gì, kiên trì thông qua thường ủy không có hi vọng gì, tự tát mặt mình?Giống như Uông Quốc Chiêu trước khi nhậm chức, đã tìm hiểu rất sâu về thế cục chính trị của Ngọc Lan, Liễu Tuấn biết hắn tới nhậm chức cũng thu thập rất nhiều tư liệu liên quan.

Theo điều tra, Uông Quốc Chiêu cực kỳ thích thể diện, đối với người có va chạm với hắn ở trường hợp công khai, tuyệt đối không bao giờ bỏ qua.

Dù là chuyện đã trôi qua rất lâu, Uông Quốc Chiêu chỉ cần tìm được cơ hội là đẩy vào chỗ chết.Chuyện như thế lại nhiều lần trong quỹ tích thông thiên của Uông Quốc Chiêu.Hắn kiên trì làm như thế, hiển nhiên mang mục đích khác, tuy nói trên quan trường không có kẻ địch hay bằng hữu vĩnh viễn, nhưng người làm tới chức vụ của hắn thì lợi ích bình thường sẽ không dễ thay đổi được.Như thế, là hắn muốn những nhân vật bên ngoài Ngọc Lan muốn nhân vật nào đó nhìn thấy thế cục thường ủy thành phố Ngọc Lan."

Người nào đó" khả năng lớn nhất là Cù Hạo Cẩm, Uông Quốc Chiêu muốn thông qua kết quả biểu quyết để cho Cù Hạo Cẩm thấy, phân tích của mọi người trước kia đã có sau lầm, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn không còn đối lập với nhau nữa mà hợp tác.Cù Hạo Cẩm sao có thể chấp nhận cho thế lực bản địa, liên kết với một Liễu Tuấn bối cảnh cực lớn.- Vậy chúng ta phải làm sao đây?Lý Huệ hỏi mang ý xin chỉ thị, theo xếp hạng trong đảng, Liễu Tuấn miễn cưỡng có thể tính là cấp trên Lý Huệ, Lý Huệ thông minh ở chỗ, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng vĩnh viễn biết rõ ví trí của mình ở đâu, đó là kỹ năng cơ bản của người làm thư ký.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:- Cứ ngồi xem diễn biến, đừng xen vào.Lý Huệ hiểu ngay.Nếu Lý Huệ muốn thông qua cái kiến nghị không thể thông qua này, để bóc trần cơ cấu thế lực của thường ủy Ngọc Lan, Liễu Tuấn không muốn cho hắn toại nguyện.

Đoán chừng chí có một hai người ủng hộ Uông Quốc Chiêu thôi, như thế Đinh - Liễu hệ cũng chỉ tùy tiện lấy một hai người phản bác, là kiến nghị này của Uông Quốc Chiêu sẽ chết trong trứng nước....Hai ngày sau, Uông Quốc Chiêu lấy danh nghĩa chính phủ, chính thức đưa kiến nghị này lên thường ủyĐinh Ngọc Chu theo trình tự nói:- Các đồng chí khác còn có kiến nghị gì muốn đưa lên thường ủy thảo luận không?Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói:- Đinh bí thư, các đồng chí, tôi có một kiến nghị muốn xin thường ủy thảo luận.Đinh Ngọc Chu gật đầu, lấy thuốc lá ra hút, chẳng tỏ thái độ gì.Trong mười ba thường ủy của Ngọc Lan, có tới mười "con nghiện thuốc", vì thế cuộc họp thường ủy không cấm hút thuốc.Bình thường Đinh Ngọc Chu cũng chẳng hút thuốc, chỉ khi nào thời gian thảo luận quá lâu, hoặc tranh luận quá kịch liệt mới hút, các thường ủy khác thì phải đợi bí thư đại nhân châm thuốc rồi mới dám hút theo.Cuộc họp hôm nay các nghị án trước đo được thông qua thuận lợi, tới lượt Uông Quốc Chiêu mới họp có chừng ba bốn mươi phút, vậy mà Đinh Ngọc Chu đã hút thuốc, các thường ủy khác như nhận được ám thị nào đó, không hẹn mà cùng lấy thuốc lá ra, tức thì trong phòng họp, "sương khói mịt mù".Trong lúc Uông Quốc Chiêu đọc kiến nghị, trong phòng họp thi thoảng lại có tiếng ho khan, không khí không nghiêm túc lắm.Liễu Tuấn qua làn khói thuốc mờ, liếc nhìn Uông Quốc Chiêu, thấy hắn vẫn đọc thong thả, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhưng quan sát kỹ thì thấy khóe mắt của Uông thị trưởng đang giần giật.Liễu Tuấn nhếch mép cười.Đinh Ngọc Chu đôi khi rất ranh mãnh, thích dùng những thủ đoạn nhìn như không đáng nhắc tới, nhưng không thể phủ nhận, những thủ đoạn vặt vãnh đó đôi khi lại thu được những hiểu quả không ngờ.Uông Quốc Chiêu thân là thị trưởng, khi đưa kiến nghị mọi người chỉ quan tâm hút thuốc, như chẳng bận tâm tới hắn đọc cái gì, uy tín của Uông Quốc Chiêu bị tước bớt một cách vô hình.Trong tiếng ho của các thường ủy, thì Lý Huệ ho to nhất, ho nhiều nhất, gần như muốn ho luôn ra máu.Lý Huệ đứng thứ bảy trong thưởng ủy, sau Kim Lập Kỳ và rước Mạnh Kế Lương.

Xếp hạng như thế tất nhiên là vì Kim Lập Kỳ tư cách lão thành hơn, Lý Huệ vừa khéo ngồi bên tay trái Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhìn về phía hắn, nhỏ giọng hỏi:- Lý thị trưởng bị cảm sao?- Đúng thế, cổ có chút khó chịu...Tiết trời mới vào xuân trời còn lạnh, là lúc dễ bị cảm nhất mà.- Nếu cảm thì nên hút thuốc ít đi một chút tốt hơn.- Vâng, cám hơn Liễu bí thư quan tâm.Lý Huệ miệng nói thế nhưng chẳng dập thuốc, tiếp tục rít từng hơi lớn, ho từng tiếng to.Uông thị trưởng đang nghiêm trang đọc kiến nghị, Liễu bí thư và Lý thị trưởng ở bên cạnh thì thẩm nói cười, tựa hồ rất thiếu lịch sự.

Có điều trừ Cổ Tiến Hiền và Mạnh Kế Lương ra, các thường ủy khác đều như không nhìn thấy, thậm chí trên miệng còn hiện lên nụ cười trào phúng.Uông Quôc Chiêu đưa ra nghị án này, tỏ rõ muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn và Lý Huệ, hai người đó tươi tười với hắn mới là lạ.Anh đã không nể mặt người ta, người ta có cần nể mặt anh không?Con người luôn tự làm nhục mình rồi sau đó người khác mới làm nhục.

Chương 950: Nhất tríUông Quốc Chiêu đưa ra kiến nghị này trên văn phòng bí thư không lâu, toàn bộ cán bộ chủ yêu của thành ủy đều biết, không khỏi có chút ngạc nhiên.Vị Uông thị trưởng này đúng là dám nghĩ dám làm.Hiện giờ đích thân nghe Uông Quốc Chiêu đọc, vẫn rất ngạc nhiên.Liễu Tuấn mặc dù hút thuốc, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra, kiến nghị hôm nay Uông Quốc Chiêu đọc có khác biệt chút ít so với khi đọc ở văn phòng bí thư, miệng nhỏ hơn, không tham ăn như lần trước, quyền lực chiếm đoạt của các phó thị trưởng cũng giám bớt phạm vi, cả hai khối công tác quản lý khu cao tân và quốc xĩ cũng có chút điều chỉnh.Uông Quốc Chiêu tuyên bố, dưới sự lãnh đạo chính xác của bí thư Liễu Tuấn, công tác cải cách cơ bản đã hoàn thành, một số xí nghĩ sau khi cổ phần hóa, sản xuất và kinh doanh đã bước vào quỹ đạo chính thống, vì thế kiến nghị, việc quản lý quốc xĩ nên đưa vào công việc thường ngày của chính phủ, để thị trưởng Chung Vĩnh Minh phụ trách.

Sáu khu cao tân, kể cả khu Trường Hà đều là nguồn thuế thu quan trọng của thành phố, qua thương thảo trên cuộc họp thị trưởng, mọi người đề ngh do thị trưởng Uông Quốc Chiêu đích thân quản lý.Việc an bài này nghe qua hết sức hợp lý.Trước kia tỉnh ủy chỉ thị Liễu Tuấn phân quản cải cách quốc xĩ và quản lý kiến thiết khu cao tân, Liễu Tuấn ngay lập tức thành lập văn phòng cải cách quốc xĩ và văn phòng quản lý khu cao tân, cũng là thông qua thường ủy, song rõ ràng mang tính chất giai đoạn tạm thời.

Cải cách hoàn thành rồi, khôi phục bình thường, đẻ chính phủ quản lý là đúng, không thể cứ tách riêng mãi ra được.Uông Quốc Chiêu làm thế cùng không phải là "tráo trở", một kiến nghị chưa được chính thức thông qua, phát hiện chỗ không thích hợp tùy thời chỉnh sửa là chuyện bình thường.So ra thì bản kiến nghị này đã không ngông cuồng như hai ngày trước đó nữa.Uông Quốc Chiêu mất chừng hai mươi phút thì đọc xong, đưa mắt nhìn Đinh Ngọc Chu, lễ độ gật đầu.- Các đồng chí có ý kiến gì với kiến nghị của đồng chí Uông Quốc Chiêu thì cùng trao đổi nào.Đinh Ngọc Chu quét mắt qua mặt các vị thường ủy, ánh mắt Đinh bí thư vần uy nghiêm như cữ.Cổ Tiến Hiền hắng giọng nói:- Tôi mới tới chưa lâu, không quen thuộc công tác của chính phủ lắm, không tiện tỏ thái độ.

Uông thị trưởng là người chủ quản công tác kiến thiết kinh tế, nếu Uông thị trưởng nói cần điều chỉnh, tôi nghĩ nên tôn trọng ý kiến của Uông thị trưởng.Miệng hắn thì nói không tiện tỏ thái độ, nhưng thực tế thái độ rất rõ ràng.

Nhưng ngôn từ rất chú ý kỹ xảo, người khác không thể nói hắn có gì không đúng.Đinh Ngọc Chu gật đầu, nhìn sang phía Lục Duyệt.Lục Duyệt khẽ mỉm cười lắc đầu, tỏ ký không muốn phát biểu.Đinh Ngọc Chu không ép, nhìn sang phía Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười:- Tôi đã đưa ý kiến trên cuộc họp văn phòng bí thư rồi, không cần nói thêm ở đây nữa.Đinh Ngọc Chu khẽ cau lại, nhưng giãn ra rất nhanh.Tiếp ngay đó là Kim Lập Kỳ, kẻ này "họng to", chưa nói đã cười ha ha, chấn động bốn phương.- Đinh bí thư, các đồng chí, tôi nói một chút vậy.Lời hắn còn chưa dứt, Uông Quốc Chiêu nheo mắt lại một chút, theo hắn biết, thường ủy Ngọc Lan sau này đã có một thói quen, trước khi thường ủy lên tiếng, có lời mào đầu "Đinh bí thư, Thôi thị trưởng", giờ đây lại biến thành mỗi "Đinh bí thư" không, các thường ủy khác bằng nhau hết, tuyệt đối không có phần riêng cho "Uông thị trưởng".Hiển nhiên mọi người cho rằng Uông thị trưởng chưa đủ tư cách xếp ngang với Đinh bí thư.Ừ thế thì cũng được đi, Đinh Ngọc Chu là bậc lão thành, lại là phó bí thư tỉnh ủy, cái gì cũng hơn hắn, Uông Quốc Chiêu có thể chấp nhận.

Song kiến nghị này do hắn đưa ra mà Kim Lập Kỳ phát biểu vứt bén Uông thị trưởng ở chung với các thường ủy khác, sự xem thường đã quá rõ ràng.Kim Lập Kỳ căn bản chẳng thèm bận tâm Uông thị trưởng có khí chịu hay không, cứ tiếp tục nói:- Công tác kiến thiết kinh tế là trọng điểm của toàn thành phố, trước khi Uông thị trưởng tới, dưới sự lãnh đạo của Đinh bí thư và Uông thị trưởng, công tác kinh tế của toàn thành phố đã thu được thành tích hết sức đáng chú ý, đặc biệt là khu Trường Hà thay đổi cực kỳ rõ nét.

Liễu bí thư và các lãnh đạo khu hai năm trước đề xuất trong ba năm xây dựng lên một thành phố Ngọc Lan mới, hiện giờ cơ bản đã thành hiện thực, một thành phố vệ tinh hoàn toàn mới đang vùn vụt mọc lên ngay bên cạnh thành phố Ngọc Lan.

Gdp toàn thành phố và thu nhập tài chính đã được tỉnh ủy và tỉnh chính phủ nhất trí thừa nhận.

Tất cả những thành tích đó đều cho thấy, ban bệ khóa trước là hoàn toàn hợp cách, nếu như thế, tôi thấy hiện giờ hoàn toàn không nên vội điều chỉnh công tác, cứ vận hành bình thường là tốt nhất.Những lời này của Kim Lập Kỳ, vang vọng cả hội nghị.Nếu là trước kia, Kim Lập Kỳ lại đi để cao Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn như thế thì thực sự là không sao tin nổi, nhưng hiện gi Đinh Ngọc Chu đã hợp tác với Liễu Tuấn, là thân tín trung kiên nhất hắn tất nhiên phải theo gió đổi chiều.Tạm thời sự hợp tác của Đinh - Liễu chỉ ở giai đoạn thăm dò, mọi người đều hết sức dè dặt không nói ra ngoài, nhưng đối với Kim Lập Kỳ, Đinh Ngọc Chu tiết lộ cho chút ít, dù lời lẽ mập mờ, nhưng Kim Lập Kỳ cũng từng trải quan trường, tất nhiên nghe một chút là thấu triệt ngay, ngoài kinh ngạc hắn cũng có chút phấn khích.Thế cục tỉnh biến động lớn, thế lực bản địa đối diện với áp lực nặng nề chưa từng có, đám cán bộ đi theo Đinh Ngọc Chu lâu năm như Kim Lập Kỳ trong lòng thấp tha thấp thỏm.Đột nhiên Liễu Tuấn ở đâu chen vào, đó là một người có thể mang theo ý cấp trên, có đủ thực lực chống lại Cù - Thai, đương nhiên không thể tốt hơn.Giọng nói thô hào của Kim Lập Kỳ dừng lại, phòng hội nghị rơi vào im lặng.Liễu Tuấn liếc qua Mạnh Kế Lương, nhưng hắn chăm chăm nhìn xuống dưới, như lão tăng nhập định, không hề có ý tứ phát biểu.

Dù hắn do một tay Trì An Phong đề bạt lên, nhưng đối diện với lựa chọn lớn như thế, không dễ đưa ra quyết định.Đinh Ngọc Chu lại điểm danh:- Đồng chí Lý Huệ, nói ý kiến của đồng chí xem.Lý Huệ hơi giật mình, sau khi gọi điện trao đổi với Liễu Tuấn, hắn quyết định ngồi xem diễn biến, không định lên tiếng, chẳng ngờ Đinh Ngọc Chu chỉ đích danh, hắn là phó thị trưởng thường vụ, Đinh Ngọc Chu trưng cầu ý kiến của hắn là đương nhiên.Lý Huệ liếc Liễu Tuấn, y nở nụ cười bất lực.Xem ra Đinh Ngọc Chu chưa hoàn toàn yên tâm, không muốn để Liễu Tuấn trốn sau lưng, bản thân thì xung phong hãm trận.

Nếu đã là đồng minh thì phải cùng tiến cùng lui, chỉ muốn hưởng lợi, mà không muốn gánh chịu nguy hiểm thì đừng có mơ.Lý Huệ thân phận càng đặc thù, lại là chuyện liên quan tới nguyên tắc, Đinh Ngọc Chu không cho hắn đứng ngoài cuộc.Lý Huệ lại ho mấy tiếng, cho phù hợp với "cổ hỏng khó chịu" của hắn.- Thưa Đinh bí thư và các đồng chí, tôi tán đồng lời nói vừa rồi của Kim trưởng phòng, hai đại hội của tỉnh thành vừa qua không lâu, công tác toàn tình đang bố trí lại, lúc này đây chúng ta nên bình ổn quá độ là hơn.

Uông thị trưởng khi công tác ở Ngô Tây thu được thành quả kinh tế ai cũng thấy, nhìn khắp tòan tỉnh cũng chỉ kém hơn có thành phố Ngọc Lan, Uông thị trưởng nóng lòng tiến bộ tôi có thể hiểu được...Có điều tôi cho rằng, vội quá hóa hỏng, thành phố Ngọc Lan khác với các thành phố khác.Lý Huệ nói có chút hời hợt, như đang khen Uông Quốc Chiêu, nhưng thực ra chẳng chút khách khí nói: Thành phố Ngô Tây có giỏi tới đâu vẫn còn kém Ngọc Lan, anh làm ra vẻ cái gì?

Trước kia chúng tôi làm việc còn tốt hơn anh.Đinh Ngọc Chu cực kỳ chậm rãi gật đầu, hiển nhiên tán đồng ý kiến của Lý Huệ, ánh mắt liếc qua Liễu Tuấn.Liễu nha nội khẽ lắc đầu, miệng cười đầy thâm ý.- Tôi tán đồng ý kiến của Kim trưởng phòng và Lý thị trưởng, công tác của chính phủ rất có thành tích, khi Thôi thị trưởng tại nhiều bố trí phân công hợp lý rồi, tôi cho rằng không cần vội vàng điều chính gì hết!

Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.Lý Huệ nói xong, thì giọng nói hơi chói tai của Yêu Hải Anh vang lên, cô ta là nữ đồng chí, nói năng càng thêm trực tiếp, gần như trách Uông Quốc Chiêu "làm bừa"!Nghe những lời này các thường ủy hơi biến sắc.Uông Quốc Chiêu thì vẫn mỉm cười, lấy bút ra ghi chép, chẳng hề tức giận Chương 951: Cù Hạo Cẩm không phải Thai Duy ThanhHọp xong, Liễu Tuấn trở về văn phòng, Vu Hoài Tín vội vàng hỏi:- Bí thư, kết quả biểu quyết của thường ủy ra sao?Vu Hoài Tín đã được giải quyết đãi ngộ cấp chính khoa, khi làm thư ký cho Liễu Tuấn, ngay cả phó khoa cũng chẳng phải.

Giữa hai người, hết sức hợp ý, Liễu Tuấn chú ý bồi dưỡng hắn, Vu Hoài Tín trước mặt Liễu Tuấn rất tự nhiên.Vu Hoài Tín biết kiến nghị của Uông Quốc Chiêu không thể thông qua, có điều hắn muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn một cách trắng trợn, không thể chấp nhận, Vu Hoài Tín rất muốn hắn phải chịu nhục một vố.- Không biểu quyết.Liễu Tuấn nói đơn giản.Đúng là không biểu quyết.Cả hội nghị hoàn toàn ngả về một phía, mọi người gần như tranh nhau nhảy ra chỉ trích Uông Quôc Chiêu, chỉ thiếu chút nữa chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng không biết trời cao đắt dày mà thôi.Trừ Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn ra, tất cả thường ủy Đinh Liễu hệ đều tỏ thái độ phản đối rõ ràng, thậm ch ngay cả tư lệnh viên Vạn Thái cũng uyển chuyển tỏ thái độ phản đối.Khi Vạn Thái lên tiếng cả Đinh Ngọc Chu và Uông Quốc Chiêu đều nheo mắt lại.Tư lệnh viên Thường Uy trước kia đổi thái độ ủng hộ Đinh Ngọc Chu vô điều kiện sang ủng hộ Liễu Tuân đã làm ông ta cả kinh, có điều còn cho rằng là phản ứng dây chuyền do "hộp đêm Dạ Đế" gây ra, không ngờ Vạn Thái cũng ủng hộ Liễu Tuấn, không thể không làm Đinh Ngọc Chu giật mình.Đinh Ngọc Chu không trao đổi trước với Vạn Thái, Đinh Liễu hợp lực đã đủ để khống chế thường ủy rồi, Đinh Ngọc Chu không cần thiết phải lôi Vạn Thái vào.Thông thường mà nói, bí thư và thị trưởng nảy sinh chia rẽ, tư lệnh viên khu cảnh bị sẽ chọn thế trung lập, không can dự dự vào việc địa phương, nhưng hiện giờ Vạn Thái tỏ thái độ rõ ràng, ắt là vì Liễu Tuấn.Bởi vì trong mắt những người không rõ chân tướng thì kiến nghị này nhắm vào Liễu Tuấn, Lý Huệ cùng các phó thị trưởng khác, Vạn Thái có thể kê cao gối ngủ kỹ.Đinh Ngọc Chu trước đó nghe thấy lời đồn Liễu Tuấn và Hà Vũ hệ quan hệ không tốt, khi đó chỉ cười khẩy, Liễu Tuâ, có chút tuổi đầu, ỷ vào hai người cha mà làm càn trên quan trường thôi, sao có thể có liên hệ với gia tộc cách mạng chính tông như vậy được.Ngay cả Nghiêm Liễu cũng khó díu líu gì tới Hà Vũ hệ, dù sao Hà Vũ hệ ủng hộ đương kim thủ tướng.Hà Duyên An coi trọng Liễu Tuấn thật, nhưng đó chỉ là một loại tán thưởng thôi, Hà Duyên An là ai, sao lại chẳng biết nặng nhẹ, vì Liễu Tuấn mà kéo cả nhà họ Hà ra trận?

Như thế không phù hợp với quy tắc quan trường.Nhưng hiện giờ xem ra lời đồn rất có khả năng là thật.Thái độ của hai vị tư lệnh viên đều như thế, ắt có nguyên nhân bên trong.Nếu trước kia Đinh Ngọc Chu đoán được loại quan hệ này thì áp lực trong lòng rất nặng, nhưng giờ thì khác rồi, mặc dù không thể nói lực lượng của Liễu Tuấn là lực lượng của ông ta, nhưng với thế cục hiện nay mà nói, đồng minh càng hùng mạnh càng có lợi cho bọn họ.Uông Quốc Chiêu giật mình khác với Đinh Ngọc Chu.Dù sao hắn cũng chưa tiếp xúc nhiều với Liễu Tuấn, nên chưa ngay lập tức nghĩ tới Hà Vũ hệ uy danh hiển hách, chỉ kinh ngạc về thủ đoạn của Đinh Ngọc Chu, ở chuyện này lại thuyết phục được tư lệnh viên khu cảnh bị tỏ thái độ rõ ràng.Khi viên thường ủy cuối cùng là Phùng Đào tỏ thái độ, Đinh Ngọc Chu nhìn Uông Quốc Chiêu.Hắn mỉm cười gật đầu.- Tan họp!Đinh Ngọc Chu nói xong, chậm rãi chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng hội nghị, Ngưu Tiền Tiến theo sát đằng sau, các thư ký của các khác theo thông lệ phụ trách ghi chép nội dung cuộc họp, đương nhiên văn phòng thành ủy cũng phái thư ký ghi chép để tiện xác nhận với nhau.Tiếp đó Uông Quốc Chiếu mỉm cười đứng dây, chậm rãi đi ra ngoài, chẳng có vẻ gì là không vui, thậm chí còn ngược lại, Lý Huệ nhìn thoáng qua Liếu Tuấn, thấy một chút lo lắng dưới vẻ ngoài trầm tĩnh của y.Lý Huệ thầm thở dài.Phong cách làm việc của Đinh Ngọc Chu là như thế đấy, mấy chục năm rồi không dễ sửa.Nhưng biết làm sao, trao đổi trước ư?

Định dạy bảo Đinh bí thư tôi làm việc à?Kết cục đã thế, đành chấp nhận vậy.Nghe nói không biểu quyết, Vu Hoài Tín cười vui mừng, dù Liễu bí thư không tiết lộ tình hình cụ thể, nhưng hẳn là Uông Quốc Chiêu mất sạch thể diện rồi.Thật kỳ lạ, đang yên đang lành sao tự chuốc khổ vào người!Vu Hoài Tin đang muốn nói đùa mấy câu cho Liễu bí thư vui, nhưng đột nhiên phát hiện ra, Liễu bí thư có chút không vui, đôi mày cau lại như đang lo lắng vì chuyện gì, làm hắn bất giác cũng khẩn trương theo.Phàm khi Liễu Tuấn có vẻ mặt này là đụng phải vấn đề khó giải quyết thật sự rồi, Vu Hoài Tín biết phải làm gì, lặng lẽ lui ra ngoài tránh quấy rầy Liễu bí thư.Liễu Tuấn dựa lưng vào ghê trầm tư một lúc rồi nhấc điện thoại bảo mật.- Lão ba, con là Liễu Tuấn đây.Liễu Tuấn gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành.Y là một trong số cực ít cho thể trực tiếp gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành không qua thư ký.- Ừ.Nghiêm Ngọc Thành đáp đơn giản.Liễu Tuẫn kể sơ qua về thế cục tỉnh A và biện pháp đối phó của mình.

Thực tế hiện giờ những điều y làm ở tỉnh A đã vượt quá quyền hạn của một phó bí thư thành ủy, nghiêm nhiên tự lấy thái độ người đại diện cho Nghiêm Liễu ở tỉnh A, chuyện này rất có khả năng làm Cù Hạo Cẩm bất mát, nên phải báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành hoặc Liễu Tấn Tài.Nghiêm Ngọc Thành làm công tác đảng, nên Liễu Tuấn gọi cho ông.Nghiêm Ngọc Thành chỉ im lặng lắng nghe, không xen vào.Liễu Tuấn chỉ báo cáo chừng mười phút, nêu bật trọng điểm, tuy là điện thoại bảo mật, nhưng đại sự như thế tốt nhất phải trao đổi thẳng thắn ngắn gọn.Báo cáo xong, Liễu Tuấn liền im lặng chời đợi Nghiêm Ngọc Thành chờ đợi.Một lúc sau Nghiêm Ngọc Thành nói:- Lộ liễu quá.- Dạ, con biết.- Cù Hạo Cẩm không phải Thai Duy Thanh, ông ta làm việc dứt khoát gọn gàng, cần phải cẩn thận.Nghiêm Ngọc Thái nhấn mạnh thêm.Liễu Tuấn đã trao đổi với Thai Duy Thanh nhiều lần, thậm chí có thể nói là giao phong, về cảm giác Thai Duy Thanh làm việc cẩn thận chuyện không nắm chắc hoàn toàn không tùy tiện xuất chiêu, nói khó nghe một chút là thiếu quyết đoán.

Nhưng Cù Hạo Cẩm thì chưa từng gặp mặt, càng chưa từng lĩnh giáo thủ đoạn ông ta, với Nghiêm Ngọc Thành, nhân vật cỡ nào mới đáng để ông dặn y "phải cẩn thận"?- Bậy né tránh mũi nhọn, đánh vào chỗ yếu?Liễu Tuán thăm dò.- Né tránh mũi ngọn thì đúng.Nghiêm Ngọc Thành chỉ đồng ý với nửa câu đầu của Liễu Tuấn, còn "đánh vào chỗ yếu" thì khó mà tỏ thái độ!

Liễu Tuấn cấp bậc quá thấp sao muốn "đánh vào chỗ yếu" của bí thư tỉnh ủy sao có thể dễ dàng?

Dù ông rất hiểu năng lực của Liễu Tuấn, cũng không thể tùy tiện khuyến khích y.Anh con rể này là người nối nghiệp mà mình và Tấn Tài đều nhất trí.Hiện giờ thấy Liễu Tuấn một mình ở tỉnh A chống đỡ áp lực mạnh mẽ, trong lòng Nghiêm Ngọc Thành cũng nổi lên ý xót tài, tình thế phức tạp gian nan như vậy, chính bản thân ông cũng rất ít trải qua.Sai một ly thôi ra rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nếu chọc giận Cù Hạo Cẩm rồi, có cơ hội bị ông ta cho một xử phạt nặng, ít nhất cần 3 tới 5 năm mới trở mình được.- Tiểu Tử, nếu quá khó khăn thì nghỉ ngơi một hồi đi.Trầm mặc một lúc, đột nhiên Nghiêm Ngọc Thành nói, ngữ khí ôn hòa một chút.Liễu Tuấn giật mình, chẳng lẽ cả Nghiêm Ngọc Thành cũng cho rằng tình thế của mình không lạc quan, sinh ra ý rút lui rồi?

Địa vị của Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ đã hoàn toàn khác biệt, tầm nhìn khác với y, nhiều khi dù người thông minh đến đâu, cũng phải đứng ở một độ cao nhất định nhìn xuống mới thấy rõ tình thế.Thân phận khác nhau, tầm nhìn khác nhau, sai một ly đi một dặm.Liễu Tuấn im lặng, Nghiêm Ngọc Thành cũng không thúc giục.- Cám ơn lão ba!

Nhưng c muốn thử xem.Hồi lâu, Liễu Tuấn đột nhiên cứng cỏi nói.- Được.Nghiêm Ngọc Thành cũng rất dứt khoát:- Nhớ kỹ, hãy liên hệ thường xuyên với đồng chí Hà Dyên An.- Vâng con hiểu.Hiển nhiên Nghiêm Ngọc Thành chỉ ra trọng điểm, Hà Duyên An thân phận đặc thù, lại từng là tỉnh trưởng tỉnh A, tỏ ra quan tâm sự vụ trong tỉnh thậm chí tranh thủ gì đó cũng là trong tình lý.

Bất kể là Cù - Thai, hay người đằng sau, đều không thể thái quá, ví dụ như việc Thôi Phúc Thành tiến vào thường ủy, dù Cù Hạo Cẩm không vừa lòng, cũng chỉ đành nín nhịn.Tính cách mạnh mẽ đến đâu, nhưng thân trong thể chế không thể làm việc theo cảm tính, khi cần thỏa hiệp thì phải thỏa hiệp.Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn ưỡn mình lên, cảm giác áp lực đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành đã thừa nhận những việc làm của y ở tỉnh A, khi cần thiết, Nghiêm Liễu thậm chí cả phái hệ sẽ lên tiếng.Y ở tỉnh A không phải là đơn độc tác chiến.Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Liễu Tuấn vừa nhấc máy, nghe được mấy câu thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng Chương 952: Lương Lượng bị giếtBàn Đại Hải:- Tuấn thiếu gia, nghe nói Lương Lượng bị giết rồi?Đây là ở trong phòng bao ở một nhà hàng cổ điển của thành Phượng Hoàng, có bốn người Liễu Tuấn, Hắc Tử, Bàn Đại Hải và Đại Cương.Công trình kỳ ba của thành Phượng Hoàng cơ bản đã hoàn thành, mở cửa với bên ngoài, tạo nên hiệu ứng oanh động, Bàn Đại Hãi xuất thân làm quảng cáo, Cty quảng cáo Phượng Hoàng lập tức hoạt động, thêm vào mấy ngôi sao hỗ trợ, sách lược kinh doanh hết sức thành công.

Sau khi khánh thành khí thế mạnh mẽ, chiếm mất không ít hào quang của thành phố điện ảnh TW xây tại tỉnh bên.Hiệu quả về du lịch nổi bật ngay lên, vì thành Phượng Hoàng đi vào vận hành, thành phố Ngọc Lan đã được liệt vào thành thị du lịch trọng điểm, rất nhiều du khách, vì chiêu bài vàng này mà tới, vào trong toàn thành quy mô hoành tráng quên cả đường về.Cty Phượng Hoàng cuối năm ngoái cũng thành công lên sàn chứng khoán, quy mô tư bản mở rộng, nghiêm nhiên thành xí nghiệp dân doanh hàng đầu trong nước, là đại ca trong nghành nghiệp.Sự thành công của thành Phượng Hoàng đã thúc đẩy rất nhiều sản nghiệp xung quanh, thu nhập tài chính của khu Trường Hà tăng vọt, ba khu nhà ở phù hợp kinh tế ở gần đường Trường Hà đồng loạt được khởi công, đồng thời cũng bắt đầu xây dựng nhà cửa cho cán bộ khu, xu thế phát triển ngày càng mạnh mẽ.Ba năm xây nên thành phố mới, đã thành sự thực.Đáng mừng nhất là thu nhập quân chúng trong khu cũng tăng lên liên tục, không còn thua kém nhiều so người dân thành phố Ngọc Lan nữa, điều này đối với Liễu Tuấn mà nói càng đáng mừng hơn xây nên thành phố mới.Đưa quân chúng cùng giàu có, là động lực lớn nhất khi xưa tiến vào quan trường.Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương.Lời dặn khi tạm biệt của Khương lão tiên sinh đã biến thành sự thực rồi.Chính cục ở tỉnh biến hóa phức tạp, Liễu Tuấn phải dè chừng từng bước đi, nhưng ở khu Trường Hà, bất kể là quan trường hay dân gian, uy vọng Liễu bí thư đã tới mức không thể tăng thêm.Một số kiến trúc trong thành Phượng Hoàng được tận dụng hữu hiệu, ví như những tửu quán hai bên đường, đều kinh doanh thực sự, du khách phục vụ như ông hoàng, đương nhiên, nếu đoàn làm phim có nhu cầu, các cửa hàng kinh doanh này đều phải hợp tác, đó là điều ghi rõ ràng trong hiệp nghị hợp tác ban đầu, đoàn làm phim cũng sẽ có bồi thường tương ứng.Nơi đám Liễu Tuấn đang ngồi là một nhà hàng giả cổ lớn nhất sang trọng nhất trong thành điện ảnh, do Bàn Đại Hải tự đầu tư kinh doanh.Hắc Tử từ Giang Khẩu tới Ngọc Lan thăm Tuấn thiếu gia, Bàn Đại Hải và Đại Cương tất nhiên phải tới bồi tiếp.

Chợ vật liệu xây dựng đã đi vào kinh doanh, Đại Cương hiện giờ chạy đi chạy lại giữa Đại Ninh và Ngọc Lan xử lý công việc.Bạn bè cũ gặp mặt, mọi người đều vui vẻ.Nhưng đề tài Bàn Đại Hải nhắc tới lại khiến trong lòng người ta có chút thiếu thoải mái.Sau khi Liễu Tuấn trao đổi điện thoại với Nghiêm Ngọc Thành, Mạnh Kế Lương gọi điện thông báo chuyện này.- Đại Hải, tên Lương Lượng này là cái hạng gì.Hắc tử không thường tới Ngọc Lan, nên không biết nhiều chuyện lắm.- Ài, hạng gì chứ?

Chỉ là thứ hạng bét, dám đối đầu với Tuấn thiếu gia...Bàn Đại Hải thường ở Ngọc Lan, nắm rõ chuyện phát sinh bên cạnh Liễu Tuấn rõ như lòng bàn tay, lập tức giới thiệu đơn giản qua chuyện Lương Lượng.Thành phố Ngọc Lan phát hiện đằng sau Tôn Đại Vận và người lương tri là Lương Lượng, lập tức ra tăng lực độ truye bắt, tên Lương Lượng này có vài phần bản lĩnh, cùng các cảnh sát hìnhchơi trò trốn tìm.Theo tình huống Mạnh Kế Lương thông báo, mấy ngày trước công an Ngọc Lan cơ bản đã xác định tung tích của Lương Lượng, lập ra kế hoạch bắt giữ kín khẽ, không ngờ trong quá tình bất giữ, Lương Lượng liều mạng phản kháng, hắn thân hình cao lớn, có kinh nghiệm đánh nhau rất định cầm hung khí đả thương mấy cán bộ cảnh sát, khi cảnh sát nổ súng chỉ thiên không có hiệu quả, đã quyết đoán bắn chết.Hắc Tử vừa nghe hết sức ngờ vực:- Không phải chứ?

Công an Ngọc Lan ăn hại như thế à?

Bảy tám người bắt một người, còn để hắn đánh bị thương bỏ chay!Bàn Đại Hải cười:- Năm xưa mười mấy người đuổi chém anh còn chẳng việc gì hay sao?Hắc Tử năm xưa là đại ca có tiếng ở huyện Hướng Dương, công phu rất cao, có không ít câu chuyện truyền kỳ, hiện giờ tuổi đã tứ tuần người vẫn rắn chắc vô cùng, sát khí ngùn ngụt, toàn thân không có chút thịt thừa nào, so với thời còn trẻ thì ngày càng uy nghiêm trầm ổn.Hắc Tử mỉm cười, rồi lập tức nghiêm mặt nói:- Tuấn thiếu gia, trong chuyện này có trò gì không?

Liệu có phải ai đó muốn Lương Lượng ngậm miệng?Hắc Tử trên thực tế là người lèo lái công ty chuỗi khách sạn Thu Thủy, nhiều năm rèn luyện tương trường, đã không còn là tên vũ phu ở huyện Hướng Dương năm xưa, đã thành nhân vật tinh anh ở thương trường, khách sạn Thu Thủy là tập đoàn công ty cỡ lớn xếp hạng trên thế giới, còn chuyện gì chưa gặp qua.Cạnh tranh trên thương trường cũng chẳng nhẹ nhàng hơn quan trường.Hắc Tử lập tức nghĩ tới khả năng bịt miệng.Theo Bàn Đại Hải miêu tả thì thấy chuyện công nhân Ct điện cơ gây chuyện đúng là có tổ chức bài bản, Lương Lượng là một tên tội phạm bỏ chạy, theo lý thường mà nói, giữ mạng là hàng đầu, lại dám mạo hiểm kích động công nhân gây chuyện, để đối đầu với Liễu Tuấn là trái lẽ thường.Mỗi người làm việc đều có động cơ.Bàn Đại Hải nói tới chuyện nghiêm chỉnh lập tức trở nên cực kỳ tinh minh, gật đầu phụ họa:- Phải đó Tuấn thiếu gia, trong chuyện này không chừng có vấn đề thật.

Lương Lượng là một tên lưu manh thô lỗ, sao suy tính chu đáo như vậy được?

Mà Cty điện cơ vừa làm loạn, là các xí nghiệp khác cùng hùa theo ngay, chuyện này không phải người thường có thể làm được, mà lại phải hiểu quy tắc trong thể chế...Liễu Tuấn nâng chén rượu Mao Đài lên nhấp một tiếng, không nói gì.Thực ra khi Tôn Đại Vận nói Lương Lượng sai hắn làm, trong lòng Liễu Tuấn đã có nghi ngờ rồi, Tôn Đại Vận đúng là có khả năng vị Lương Lượng sai phái, nhưng sau lưng Lương Lượng là ai thì khó nói, chỉ có điều Lương Lượng mãi không bắt được, nên không cách nào xác nhận.

Sau khi làn sóng công nhân gây chuyện lắng xuống, Liễu Tuấn lại bận ứng phó với chính cực phức tạp của tỉnh, nên phải bỏ chuyện Lương Lượng qua một bên, không suy nghĩ kỹ càng.Không ngờ Mạnh Kế Lương lại thông báo cho y, Lương Lượng bị giết rồi.Phân tích của Hắc Tử và Bàn Đại Hải, chắc gì đã không có lý.Cuối năm ngoái công nhân gây chuyện dù Liễu Tuấn cuối cùng cũng trấn áp được, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định với Liễu Tuấn, ít nhất là khơi lên mâu thuẫn giữa Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh, nếu như có kẻ giật giây đằng sau, có thể nói là đạt được mục đích nhất định.Chuyện bị dẹp yên, Lương Lượng mất đi giá trị lợi dụng, thành thùng thuốc nổ, tất nhiên phải thanh trừ.

Lương Lượng lại là tội phạm bị truy nã, giết chết hắn không có rắc rối gì về pháp lý.Quả thực là như thế thì đúng là thủ đoạn rất ác độc.Nhưng người ta làm việc gọn gàng sạch sẽ, Liễu bí thư dù có hoài nghi, cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, có lẽ cái chết của Lương Lượng có vấn đề, nhưng chuyện này vĩnh viễn bị chôn vùi.- Tuấn thiếu gia, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám rồi.Bàn Đại Hải khẳng định, trên khuôn mặt béo núc thoáng hiện một vẻ dữ dằn.Liễu Tuấn lắc đầu:- Lương Lượng đã bị giết, có gì mờ ám cũng hết rồi.- Hắc hắc, người chết không biết nói thì còn người sống.Bàn Đại Hải nói:- Hay là tôi sai người điều tra một chút?Hắc Tử và Đại Cương cũng nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.Liễu Tuấn nhìn hắn bình thản hỏi:- Tra như như thế nào?Bàn Đại Hải thấy y động lòng, lập tức tinh thần phấn chấn:- Cái này dễ lắm, những tên cảnh sát bắt hắn, còn cả người trong nhà Lương Lượng đều là đều mối, thế nào cũng có cách.Bàn Đại Hải giao du rộng lớn, giỏi xã giao, đầu óc cực kỳ mau lẹ, bỏ một đống tiền nói không chừng có thể tra ra được.

Đương nhiên tiền đề là chuyện này có vấn đề thật.Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi lắc đầu:- Hiện giờ tình thế phức tạp, không nên manh động thì hơn.Bàn Đại Hải đáp lời có chút mất hứng.Kỳ thực tình thế phức tạp chỉ là một phương diện thôi, một phương diện khác là Bàn Đại Hải là người ngoài thể chế, Liễu Tuấn không muốn hắn xen vào.

Quan trường có quy riêng, người ngoài thể chế xen vào chẳng có gì lợi, có lẽ nhất thời mang lại hiệu quả, nhưng xét về lâu dài, thì hại nhiều hơn lợi.Thân trong quan trường phải dùng thủ đoạn ngoài xã hội là sự thất bại.Có điều với những kẻ làm quan để kiếm lợi thì sẽ không quan tâm tới vấn đề này, còn người có mục đích cao hơn phải tránh, nếu không đến một lúc nào đó kém cỏi về trí tuệ chính trị này sẽ bộc lộ ra rõ ràng, có hối cũng không kịp.- Hắc Tử, thứ tôi bảo anh chuẩn bị thế nào rồi.Liễu Tuấn bỏ qua đề tài này.- Khá đủ rồi, lều bạn có bốn vạn cái, bao tại hơn một triệu, xuồng ba mươi chiếc, máy đào đất hai mươi cái, máy phát điện cỡ nhỏ năm mươi cái, còn có một số ít thứ khác nữa, phàm là thứ thiếu gia căn dặn, tôi đều chuẩn bị đủ, mấy hôm nữa sẽ chuyển tới.Đại Cương ngạc nhiên:- Tuấn thiếu gia chuẩn bị những thứ này làm gì?

Ngọc Lan sẽ bị lũ sao?Hiện giờ mặt trời chói trang, nào có chút dấu hiệu lũ nào chứ?Liễu Tuấn hi vọng trận lũ kinh hoàng ở thế giới kia trong kiếp trước sẽ không xảy ra ở thế giới này, nhưng rất nhiều chuyện không phải ý chí con người có thể lay chuyển, chuẩn bị trước là cần thiết.Liễu Tuấn nói:- Tỉnh A bị hai con sông lớn kẹp ở giữa, chuyện kháng lũ năm nào cũng phải chuẩn bị, đó là chuyện lớn.

Chương 953: Cù Hạo Cẩm triệu kiếnUông Quốc Chiêu bị "vả mặt" trên cuộc họp thường ủy không lâu, Liễu Tuấn nhận được điện thoại của thư ký Tiểu Ngô.Tiểu Ngô là thư ký của Cù Hạo Cẩm.Ngô thư ký năm nay chừng ba sáu ba bảy, cũng coi là "người già" ở văn phòng tỉnh ủy rồi, trước kia không có gì nổi trội, ai ngờ bị bánh trên trời rơi xuống, trở thành thư ký chuyên chức cho bí thư tỉnh ủy.Một thời gian dài Ngô thư ký bị hạnh phúc bao phủ, nhìn ai cũng thấy hết sức thuận mắt, nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, gọi điện cho Liễu Tuấn càng mang theo đầy vẻ sung sướng.- Bí thư Liễu Tuấn phải không?

Xin chào, tôi là Tiểu Ngô của văn phòng Cù bí thư.Liễu Tuấn có thể hiểu niềm vui bất ngờ này này của Ngô thư ký, mỉm cười đáp:- Xin chào Ngô xử.- Liễu bí thư, Cù bí thư hẹn nói chuyện vào chiều ba giờ ngày hôm nay, Liễu bí thư có thời gian không?Bí thư tỉnh ủy triệu kiến, y có thể không có thời gian sao?Bỏ điện thoại xuống, Liễu Tuấn không đi ngay mà châm thốc hút, rơi vào trầm tư.

Cù Hạo Cẩm triệu kiến y có ý gì đây?Mỗi khi một nhân vật triệu kiến, nhất là triệu kiến bất ngờ, Liễu Tuấn đều lấy tinh thần thông suốt các loại khả năng trong đó, để tiện ứng phó.Làm chuyện gì cũng chuẩn bị trước là thói quen của Liễu Tuấn.Nhưng lần này Cù Hạo Cẩm triệu kiến làm Liễu Tuấn không nắm được manh mối nào, Cù Hạo Cẩm nhậm chức hai tháng triệu kiến một người thực chất chỉ lo chuyện chính phủ là chính là cái gì?

Công hay tư?Về công thì đâu đã tới lượt y, các bí thư thành ủy còn chưa triệu kiến hết cơ mà, hơn nữa thưởng ủy tỉnh ủy điều chỉnh lớn như thế cũng cần cọ sát, Cù Hạo Cẩm phải rất bận mới đúng.

Trừ khi y làm ra cống hiến hay sơ xuất gì đó thật lớn, mới có vinh dự này.Vì tư, Cù Hạo Cẩm đâu có qua lại gì với Nghiêm Liễu, cũng chẳng quan hệ gì tốt với hệ phái.

Theo tìm hiểu của Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm chẳng phải là loại ủy mị thích nói chuyện với vãn bối, mà có tìm vãn bối nói chuyện cũng chẳng tới lượt y.Vậy thì là vì Uông Quốc Chiêu.Liễu Tuấn trong đầu thoáng qua khuôn mặt như rắn hổ mang của Uông Quốc Chiêu.Dù thường ủy không biểu quyết, nhưng mục đích của Uông Quốc Chiêu đã đạt được, tình hình mọi người đều nhảy ra chỉ trích hắn, hẳn là đã truyền tới tai các lãnh đạo tỉnh ủy.Chỉ lấy chuyện luận chuyện mà nói kiến nghị này của Uông Quốc Chiêu rất "láo toét", bị mọi người phê bình là tất nhiên.

Nhưng thời gian qua đi, truyền tới tai lãnh đạo tỉnh ủy thì khác rồi, chuyện này nguyên nhân rốt cuộc ro đâu các đại lão thường không truy cứu sâu, thường chỉ nhìn kết quả, mà kết quả chính là: Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn đã hùa nhau chèn ép đồng chí thị trưởng mới.Chuyện bày ra đó rồi, Uông Quốc Chiêu mặc dù là phái bản địa, làm thị trưởng Ngọc Lan, là biểu thị rõ ràng hắn đã được lọt vào mắt Cù bí thư.

Đinh Liễu làm như thế là không nể mặt, có hiềm nghi "chống đối cấp trên".Nghiêm Ngọc Thành đã nói Cù Hạo Cẩm làm việc mạnh mẽ nhanhọn, cần phải cẩn thận.Liễu Tuấn lòng trở nên nặng nề.Có lẽ đây là dấu hiệu báo trước giông tố sắp kéo đến?Ba giờ chiều, Liễu Tuấn đũng giờ xuất hiện ở văn phòng bí thư tỉnh ủy, nhìn thấy Liễu Tuấn, Ngô thư ký theo thói quen đưa đồng hồ lên nhìn, đúng ba giờ không hơn không kém, trong lòng buồn bực.Ai cũng nói vị nha nội này ngang ngược hết sức, quả nhiên không phải giả.

Bí thư tỉnh ủy triệu kiến, ai chẳng đến sớm hai ba phút?

Một là thái độ cần có, hai là cơ hội trao đổi với Ngô thư ký, lôi kéo quan hệ, đến chuẩn xác giờ như Liễu Tuấn thì Ngô thư ký mới gặp lần đầu.Người ta muốn sánh ngang hàng với Cù bí thư đây mà, còn về Ngô thư ký, sợ rằng không đáng được Liễu bí thư ghé mắt.Ngô thư ký công khu hàm dưỡng không tệ, trong lòng khó chịu không để lộ ra ngoài chút nào, mỉm cười đứng dậy chào hỏi Liễu Tuấn.- Chào Liễu bí thư.- Chào ngô xử.- Liễu bí thư chờ một chút.Ngô thư ký gõ cửa, kính cẩn nói:- Cù bí thư, đồng chí Liễu Tuấn phó bí thư thành ủy Ngọc Lan tới rồi.- Mời vào.Giọng của Cù Hạo Cẩm rất trầm, tràn ngập uy nghiêm.- Xin chào Cù bí thư.Liễu Tuấn đi vào, khẽ khom người làm lễ, sắc mặt lẫn ngữ khí đều rất bình tĩnh.Ngô thư ký lại bực bội, hắn lần đầu tiên được làm thư ký người đứng đầu một tỉnh, những ngày quan có thể nói là mở rộng tầm mắt, gặp rất nhiều nhân vật lớn.

Trong ấn tượng chỉ có Thai Duy Thanh khi gặp Cù Hạo Cẩm là giữ được phong độ thường ngày, còn những người khác, kể cả phó bí thư tỉnh ủy cũng ít nhiều có chút khẩn trương trước mặt Cù Hạo Cẩm.- Ừm, cậu chính là Liễu Tuấn hả?Cù Hạo Cẩm ngồi sau bàn làm việc, không đứng dậy, cũng chẳng tươi cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Tuấn từ trên xuống dưới.

Phải nói rằng Cù Hạo Cẩm làm như thế là rất cao ngạo, thiếu lịch sự, nhưng địa vị và tuổi tác hai bên quá chênh lệnh, nên cũng không phải là thái quá.Dưới tình huống thông thường cán bộ phía dưới gặp cù Hạo Cẩm luôn có chút sợ hãi, vì Cù Hạo Cẩm khi chấp chính tỉnh tây bắc, thậm chí có lời đồn có cán bộ nghe Cù Hạo Cẩm triệu kiến sợ tới ngất xỉu.Nhưng hiển nhiên Liễu Tuấn làm Cù Hạo Cẩm thất vọng.Cù Hạo Cẩm đánh giá y, y cũng đánh giá Cù Hạo Cẩm.Căm cứ vào tư liệu công khai cho thấy, Cù Hạo Cẩm năm nay 53 tuổi, nhìn qua thì trẻ hơn thực tế rất nhiều, chừng chỉ chưa tới 45, đôi mắt sáng có thần, mặt mũi nghiêm nghị, khí độ đường hoàng của người nắm quyền.Liễu Tuấn ánh mắt nhìn Cù Hạo Cẩm cũng giống như Cù Hạo Cẩm nhìn y, chẳng hề che dấu, thậm chí khi vào cửa ngay cả nụ cười mang tính lễ tiết cũng chưa từng xuất hiện trên mặt y, khí độ đường đường chẳng chịu thua kém.Cái cảnh "quỷ dị" này làm Ngô thư ký toát mồ hôi.- Ngồi đi.Hai người nhìn nhau tới mười mấy giây, Cù Hạo Cẩm lạnh nhạt phát ra hai chữ, không có chút tình cảm nào.- Cám ơn Cù bí thư.Liễu Tuấn cũng thản nhiên nói, ngồi xuống đối diện, hết sức ngay ngắn tự nhiên.Ngô thư ký vội pha trà mời Liễu Tuấn rồi vội ra ngoài ngay, ở gian ngoài khẽ thở phào, đưa tay lau mồ hôi.

Hai người này mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt, mà như thiếu chút nữa "đánh nhau" rồi.Toàn là người "đáng sợ" cả.Ngô thư ký cảm nhận được thế nào gọi là chênh lệch, xem ra người đứng đầu, khí thế đúng là khác biệt.Cù Hạo Cẩm hỏi:- Liễu Tuấn năm nay bao tuổi rồi?Không ngờ câu hỏi đầu tiên là vấn đề này.- Cám ơn Cù bí thư quan tâm, tháng 9 năm nay tôi tròn 29 tuổi.Liễu Tuấn mỉm cười đáp, người ta là bề trên hỏi tới tuổi thì phải tỏ ra lễ phép.Cù Hạo Cẩm khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười:- Thật là trẻ.- Cũng sắp tới tuổi nhi lập rồi.- Tới Ngọc Lan làm việc được ba năm rồi phải không?- Tôi tới Ngọc Lan công tác vào tháng 11 năm 95, đã được hai năm rưỡi rồi.Cù Hạo Cẩm gật đầu:- Trước đó không lâu tôi có tới xem qua khu Trường Hà, hai năm rưỡi có thể phát triển thành như thế là rất khá, Liễu Tuấn, cậu đã bỏ không ít công sức.Liễu Tuấn giơi giật mình, vậy mà y không biết một chút nào.

Xem ra Cù Hạo Cẩm thường phục vi hành rồi, vừa tới nhậm chức làm thế cũng là hợp lý.Có điều y tất nhiên không lộ chút gì ra ngoài, hơi cúi mình nói:- Cám ơn Cù bí thư biểu dương, đó là công việc trong phận sự, phải làm tốt.Cù Hạo Cẩm lại lần nữa gật đầu:- Liễu Tuấn, người trẻ tuổi hăng hái, nỗ lực làm việc là rất tốt, có điều chuyện gì cũng không thể quá gấp gáp.Liễu Tuấn tập trung 120% tinh thần để ứng phó, với mỗi một câu nói của Cù Hạo Cẩm đều cân nhắc kỳ càng.Chuyện gì cũng không thể quá gấp gáp là Cù Hạo Cẩm đang ám chỉ việc gì.- Cù bí thư, tôi chỉ muốn nỗ lực làm việc, để kinh tế sớm phát triển một chút, để cuộc sống quần chúng mau chóng trở nên giàu có.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm một chút rồi đáp.Cù Hạo Cẩm hơi nhướng mày lên, hiển nhiên Liễu Tuấn đã hiểu ý ông ta, và càng hiển nhiên y không tán đồng lời nhắc nhở đó.Người trẻ tuổi này quả nhiên là nhân vật kiệt ngạo ương ngạnh như người ta nói, bề ngoài thì tựa hồ giữ gìn quy tắc, nhưng bên trong thì hết sức kiên trì nguyên tắc của mình.Nghiêm khắc mà nói, Cù Hạo Cẩm rất thích loại tính cách này, trong thể chế kẻ a dua theo người khác quá nhiều rồi, những kẻ không giữ được nguyên tắc đó định sẵn là không thể tiến xa.

Liễu Tuấn tuy còn trẻ đã có tiềm chất của người đi tới đỉnh cao rồi.Cù Hạo Cẩm cũng chính là người như thế.Tính cách kiên cường, trăm khó chẳng sờn Chương 954: Mời anh đi chỗ khácCù Hạo Cẩm triệu kiến không lâu, chừng nửa tiếng là nói chuyện xong, Cù Hạo Cẩm chủ yếu tìm hiểu cách nhìn của Liễu Tuấn về phương hướng phát triển Ngọc Lan sau này.Chỉ vẻn vẹn có hai năm từ một khu cao tân rách nát trở thành một thành phố hoàn toàn mới, chẳng trách ngay cả một người chuyên kiến thiết kinh tế như Hồng thủ tướng cũng hết sức tán thưởng Liễu Tuấn.

Cù Hạo Cẩm hỏi cách nhìn của y là chuyện đương nhiên.Liễu Tuấn nêu bật trọng điểm.Đây là vấn đề lớn mà y thường suy nghĩ, tất nhiên là có đường lối hoàn chỉnh, cho dù y không phải là bí thư hay thị trưởng Ngọc Lan, nhưng Liễu Tuấn chưa bao giờ hạn hẹp như thế.

Theo Chu tiên sinh nói, người có thể già, lòng không thể đi xuống, nhìn vấn đề phải cao, phải thoát ra khỏi chức vụ của mình, phân tích vấn đề từ toàn cục.Cù Hạo Cẩm hôm nay triệu kiến y có ý đồ chân thật ra sao thì y cũng phải thận trọng ứng phó, kinh tế tỉnh A phát triển trì trề, Cù Hạo Cẩm nếu quan tâm tới kiến thiết kinh tế, Liễu Tuấn phải tận lực thể hiện.Cù Hạo Cẩm nghe rất chăm chú, không hề xen lời, có thể nhìn ra ông ta hứng thú với đường lối của Liễu Tuấn, nhưng không đi sâu tìm hiểu, có lẽ đây chỉ là mục đích thứ yếu của cuộc triệu kiến ngày hôm nay.Sau khi triệu kiến kết thúc, Cù Hạo Cẩm nói với Liễu Tuấn tới phòng tổ chức một chuyến, nói chuyện với trưởng phòng mới nhậm chức Vương Đức Dụ.Cù Hạo Cẩm nói thế thật sự có chút bất ngờ, Liễu Tuấn cáo từ, chậm rãi đi trên tấm thảm đỏ êm ái của tòa nhà tỉnh ủy, trong đầu khẩn trương suy nghĩ hàm nghĩa thực sự của chỉ thị này.Vương Đức Dụ cũng từ tỉnh khác điều tới.Trong sáu vị thường ủy tỉnh ủy mới, trừ Thôi Phúc Thành ra, Liễu Tuấn chỉ có hiểu biết qua về năm người kia.

Vương Đức Dụ năm nay 46, là người trẻ nhất trong ban thường ủy, con đường thăng tiến rất đặc sắc, là loại trực thăng lên thẳng điển hình, trước 40, Vương Đức Dụ chỉ là một bí thư huyện ủy cấp chính xử, 6 năm qua được cao tầng nhìn trúng, tốc độ tăng tiến có thể nói thần tốc.

Vừa mới từ chính xử lên phó sở, đã lập tức tới trường đảng TW học tập nửa năm, sau đó lật mình thành bí thư thành ủy, làm chưa tới ba năm đã thăng lên trưởng phòng tổ chức tỉnh.Đề bạt kiểu này mấy năm qua không còn lạ gì nữa, hiển nhiên các phái hệ đang ra sức bồi dưỡng lực lượng dự bị.Liễu Tuấn 26 tuổi đã lên phó sở, nhìn thì thực sự là kinh thế hãi tục, nhưng nghiên cứu tỉ mỉ sẽ thấy từng bước tiến của Liễu Tuấn cực kỳ vững trãi, chỉ từ chức phó khoa trưởng nhảy lên phó trưởng phòng ở tỉnh đoàn tỉnh A coi như hơi phá lệ một chút, còn sau đó mỗi lần tiến bộ đều có thành tích chói lọi làm chỗ dựa.

Đó là nguyên nhân chủ yếu kiến y lập nên uy vọng rất cao trong thể chế.Đó là phương thức căn bản Nghiêm Liễu hệ bồi dưỡng cán bộ.Nghiêm Liễu đều xuất thân từ tầng cấp cơ sở, phàm chuyện gì cũng chứ trọng chắc chắn thực tế, không mạo hiểm, bồi dưỡng cán bộ dự bị cũng như thế.

Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh cũng đang đặt dấu ấn từng bước đi, có điều cùng với địa vị của Nghiêm Liễu thăng tiến, sau này có phá lệ hay không thì khó nói.Dù sao địa vị cao rồi, tầm mắt tự nhiên sẽ khác, muốn mau chóng lập nên thế lực Nghiêm Liễu thì cần phải có đột phá.Vương Đúc Dụ rõ ràng được an bài để làm đại tướng cho Cù Hạo Cẩm, trường phòng tổ chức phải là người của bí thư tỉnh ủy, đó là thông lệ toàn quốc.Một khi trưởng phòng tổ chức và bí thư tỉnh ủy không cùng phe cánh, có nghĩa là không lâu sau có người phải phải kiếm chỗ khác rồi.Liễu Tuấn phân tích cẩn thận, đột nhiên ý thức được, hôm nay Cù Hạo Cẩm triệu kiến y, câu cuối mới là trọng điểm.

Vốn ông ta không cần phải triệu kiến Liễu Tuấn mà chỉ cần do phòng tổ chức thông báo cho y một tiếng là được, nhưng dù sao vẫn phải nể mặt hai vị chính cục.Cù Hạo Cẩm tuy uy thế mạnh mẽ, nhưng chú ý tới cách đối nhân xử thế.Hơn nữa chẳng lẽ Nghiêm Liễu lại kém hơn ông ta sao?

Luận tới mức độ nổi bật, Nghiêm Liễu là ngôi sao mới của đại hội thứ 15, không ai có thể sánh ngang được.Nghĩ tới đây Liễu bí thư sinh ra chút dự cảm chẳng lành, Vương Đức Dụ nói chuyện với y rất có khả năng liên quan tới tiền đồ sau này, Liễu bí thư không chừng lại phải điều đi rồi.Đi ra ngoài tòa nhà tỉnh ủy, Liễu Tuấn hít sâu một hơi.Văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy ở khu vực độc lập, cách đó chừng mấy trăm mết.Liễu Tuấn thong thả đi tới văn phòng Vương Đức Dụ, y tới Ngọc Lan công tác hơn hai năm, nhưng chưa từng nói chuyện với trưởng phòng tổ chức tỉnh.Nhưng thế không có nghĩa Liễu Tuấn là khuôn mặt xa lạ ở đây, ít nhất thư ký của Vương Đức Dụ nhìn một cái nhận ra y ngay.- Có phải Liễu bí thư không?

Xin chào, xin chào.Thư ký vội đứng dậy bắt tay Liễu Tuấn, cực kỳ nhiệt tình, Cù Hạo Cẩm và Vương Đức Dụ không mang thư ký theo, nên dùng cán bộ của văn phòng tỉnh, những người này Liễu Tuấn không biết hết, nhưng với một nhân vật "ghê gớm" như Liễu nha nội, cán bộ cơ quan hiếm có ai không biết.Không phải là tỉnh nào cũng có con trai ủy viên cục chính trị tới làm việc.Liễu Tuấn khách khi bắt tay thư ký nói:- Xin chào, Cù bí thư chỉ thị tôi tới báo cáo công tác với Vương trưởng phòng.- Vâng vâng, Vương bí thư đang đợi.Thư ký nói hết sức khách khí.Đoán chừng sự khách khí này là do Cù Hạo Cẩm, bí thư tỉnh ủy chính miệng chỉ thị, sao có thể tầm thường?Từ lời này Liễu Tuấn càng khẳng định phán đoán của mình là đúng, nhân vật chính của cuộc triệu kiến kiến hôm nay là Vương Đức Dụ.Từ cái nhìn đầu tiên, Vương Đức Dụ chưa tới 40, tóc đen nhánh, rõ ràng không phải nhuộm tóc, khuôn mặt rất ôn hòa, vóc người tầm trung, bụng không phệ, tinh thần phấn chấn.

Cũng phải thôi, đang lúc xuân phong đắc ý mà.Thấy Liễu Tuấn, Vương Đức Dụ khách khí đức dậy bắt tay:- Chà chà, Liễu bí thư, tôi ngưỡng mộ đại danh từ lâu.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, đường đường thưởng ủy tỉnh ủy lại nói như thế với một cán bộ cấp phó sở, thật làm người ta khó nắm bắt được.Liễu Tuấn hàm hồ nói:- Vương trưởng phòng quá khách khí rồi.- Ha ha, Liễu bí thư năm 95 trúng tuyển 100 bí thư huyện thị ưu tú, trên đại hội biểu dương đó, tôi chính là thính giả của Liễu bí thư.Thấy Liễu Tuấn tỏ ra không hiểu, Vương Đức Dụ cười giải thích.Liễu Tuấn bừng tỉnh, tính theo giờ gian thì lúc đó là khi Vương Đức Dụ tới trường đảng TW, bị bắt làm tráng đinh đi nghe hội nghị là đương nhiên.- Trong 100 bí thư huyện thị ưu tú, Liễu bí thư là vị trẻ nhất, thật là tài giỏi.Vương Đức Dụ cảm thán mời Liễu Tuấn tới ghé sô pha nói chuyện, bày ra vẻ tâm tình.Liễu Tuấn luôn miệng cám ơn.Bất kể thế nào, hiện giờ y đang đối diện với một vị trường phòng tổ chức tỉnh ủy chức cao quyền lớn, chứ không phải là học viên trường đảng.Vương Đúc Dụ đẩy bao thuốc Trung Hoa tới trước mặt Liễu Tuấn nói:- Liễu bí thư không cần khách khí, phòng tổ chức là nhà của cán bộ mà.Thư ký của Vương Đức Dụ thấy thế không khỏi thán phục, nha nội đúng là nha nội, đãi ngộ khác người thường, dù Vương trưởng phòng là người hết sức ôn hòa, nhưng bình thường cũng chưa bao giờ khách khí với cán bộ nào như thế.Liễu Tuấn cũng tự nhiên lấy thuốc ra châm cho hai người.Vương Đức Dụ chính thức nói chuyện:- Liễu bí thư tới Ngọc Lan công tác vào tháng 11 năm 1995 phải không.- Vâng, thưa Vương trường phòng.- Liễu bí thư, thành tích của đồng chí ở khu cao tân Trường Hà thật khiến người ta khâm phục, trong hai năm ngắn ngủi khu Trường Hà đã có tiến bộ kinh người, thành công nối liền vời Ngọc Lan làm một, rất rất giỏi.Vương Đức Dụ từ lúc bắt đầu liên tục biểu dương Liễu Tuấn, vẻ mặt và ngữ khí đều hết sức thân thiết.Liễu Tuấn miệng thì nói khiêm tốn nhưng trong lòng thở dài.Xem ra mình đoán đúng rồi.Lãnh đạo cấp trên, đặc biệt là trưởng phòng tổ chức khi khẳng định thành tích công tác của anh chỉ có hai lý do: Một là đề bạt, hai là mời anh đi chỗ khác.Cù Hạo Cẩm tuyệt đối không có lý do gì vừa nhậm chức đã đề bạt Liễu Tuấn.Vậy thì phải đi đâu đây.Sự việc không có chút dấu hiệu nào, nhất thời Liễu Tuấn không xác định được vì trí công tác mới ở đâu!

Hẳn là không phải ban ngành quốc gia rồi, nếu không phải có tin tức, vậy chẳng lẽ điều chỉnh trong nội bộ tỉnh A?Tỉnh đoàn sao?Liễu Tuấn suy nghĩ tới mấy khả năng mà không tìm được điểm mấu chốt, chỉ đành đợi Vương Đức Dụ công bố đáp án Chương 955: Bồi dưỡng ở trưởng đảng TWKhi bóng đêm buông xuống, đồng chí Liễu Tuấn một mình đi tới quảng trưởng nhân dân khu Trường Hà mới xây xong.Quảng trưởng quy mô cực lớn, lớn hơn hai quảng trưởng có diện tích lớn nhất trong nội thành Ngọc Lan, kiến trúc với phong cách hiện đại hóa, trở thành địa điểm tới giải trí tốt nhất cho quần chúng vào buối tối.Từng cơn gió mát buổi tối mang theo hương thơm mùa hạ, những người vất vả một ngày đều thay bộ trang phục mùa hè thoáng mát, tới quảng trường nghỉ ngơi.Kiến trúc của cả quảng trường do Liễu Tuấn tự thẩm định, vô cùng hợp lý, nơi nghỉ ngơi mùa sắm không thiếu cái gì.Bỏ qua quy mô chưa nói, thì công năng đầy đủ cũng là điểm sáng lớn nhất của quảng trường, hơn hẳn những quảng trường khác ở Ngọc Lan, thậm chí còn có cả rất nhiều người dân thành phố Ngọc Lan tới nghỉ ngơi mua bán, hưởng thủ khung cảnh náo nhiệt.Nhắm vào đặc điểm này, Thôi Phúc Thành đích thân chỉ thị, tổng công ty giao thông Ngọc Lan tăng mấy chuyến xe đi về tư Ngọc Lan tới quảng trường nhân dân, cho tới 10h 30 còn có chuyến xe vận chuyển công cộng cuối cùng, điều này rất tiện cho việc qua lại giữa thành phố và khu, tăng thêm sự tấp nập cho quảng trường nhân dân, thậm chí là cả khu Trường Hà.Sau khi quảng trường xây xong, Liễu Tuấn cũng tới mấy lần, đều một mình đi tới, hưởng thụ sự ản tĩnh yên bình trong lúc chính vụ rãnh rỗi, cũng để thay đổi đầu óc.Nhưng hôm nay Liễu bí thư tới quảng trường nhân dân với tâm tình khác biệt ngày trước.Liễu Tuấn đi dạo không có mục đích gì, chỉ vòng quanh ngó nghiêng, rất ít mua bán, cũng rất ít tham gia hoạt động tiêu khiển thật sự, giống như một người ngoài.Liễu bí thư chắp tay sau lưng, chậm rãi đi trong dòng người, đột nhiên di động trong túi vang lên.- Ừm.Liễu bí thư nhận điện thoại, chỉ nghe kiểu chào hỏi này, là biên người gọi tới cực kỳ thân cận.- Anh sắp đi rồi sao?Điện thoại do Lăng Nhã gọi tới, ngữ khí khá cấp bách.- Đúng tới trường đảng TW học nửa năm.Buổi chiều ngày hôm nay Vương Đức Dụ tuyên bố quyết định với y như thế, điều này có chút khác biệt so với phán đoán của Liễu Tuấn, y mang chức đi học, vẫn còn là bí thư khu Trường Hà và phó bí thư thành ủy Ngọc Lan.Còn về phần nửa năm sau, có phục hồi nguyên chức hay không thì phải xem tình hình, có lẽ tỉnh ủy sẽ có an bài khác.Sau đi nói chuyện với Vương Đức Dụ xong, Liễu Tuấn rất bình tĩnh rời đi, chưa từng nhắc với ai về chuyện này, nhưng Lăng Nhã vẫn biết rất nhanh, chuyện mẫn càm như thế khó mà bảo mật được, đoán chừng tới sáng hôm sau tất cả những cán bộ có cấp bậc, đều biết tình hình này.- Cù Hạo Cẩm, quá độc ác rồi.Lăng Nhã bất chấp tất cả làm om lên trong điện thoại, thái độ rất phẫn nộ.

Nói ra Lăng xử trưởng có lý do để mà nổi giận như thế, chuyện gì thế này chứ?

Cô yêu Liễu Tuấn suốt hai năm, khó khăn lắm mới "chiếm" được y, lòng đang như tắm trong mật ngọt, Cù Hạo Cẩm lại làm chuyện khốn kiếp này, chia tách cô và Liễu Tuấn.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.- Đều tại cái tên Uông Quốc Chiêu kia, ra sức hớt lẻo cáo trạng trước mặt Cù Hạo Cẩm, đúng là cái thư chẳng ra gì.

Như một con rắn vậy, thực đúng là ***...Lăng Nhã thực sự tức lắm, khiến cho Lăng đại tiểu thư thường ngày nhã hặn lịch sự, cũng phải buông lời mắng chửi.Liễu Tuấn nói:- Được rồi, đừng mắng nữa, Uông Quốc Chiêu làm thế là bình thường.Liễu Tuấn rất tán thưởng sự nhạy bén của Liễu Tuấn, Uông Quốc Chiêu có cáo trạng trước mặt Cù Hạo Cẩm, Lăng Nhã cũng không thể nhìn thấy, chừng là do cô suy đoán, hiển nhiên suy đoán này rất rất gần thực tế.Lăng Nhã cuống lên:- Vậy phải mà sao đây?- Em đúng là nha đầu ngốc thật mà!

Còn có thể làm gì?

Đương nhiên là đi học thôi, vừa khéo nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.

Ha ha ha, nửa năm đó, một kỳ nghỉ dài.- Vậy...Vậy em thì phải làm sao?Liễu Tuấn hiểu ý cô, hiện giờ hai người đang dính với nhau như keo với sơn, tự nhiên chia tay nửa năm, bảo Lăng đại tiểu thư làm sao chịu đựng nổi.- Em tiếp tục đi làm đi, Ngọc Lan và thủ đô cách nhau cũng không xa lắm.- Em muốn ngày nào cũng thấy anh.Lăng Nhã ở bên kia cong môi lên, Liễu bí thư có thể tưởng tượng ra cánh môi hồng của cô mê hoặc thế nào.- Được rồi, đừng khóc nữa, có phải sinh ly tử biệt đâu, nửa năm thôi mà!

Nếu không chịu được, thì thì em từ chức luôn đi, chuyên môn phục vụ cho anh thôi.Liễu Tuấn trêu ghẹo.Lăng Nhã mặt ửng ráng hồng, tựa hồ đang suy nghĩ tính khả thi của kiến nghị này, đó đúng là kiến nghị làm người ta động lòng, Lăng Nhã đúng là muốn vứt bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý phục vụ cho nam nhân khiến mình điên cuồng này.Một lúc lâu sau Lăng Nhã mới cắn môi nói:- Vậy một lát nữa anh có tới không?- Tới lúc đó hãy nói đi, anh muốn yên tĩnh một chút, nếu muộn quá em cứ ngủ trước.- Ồ...Giọng Liễu bí thư vẫn rất bình tĩnh, nhưng Lăng Nhã biết lúc này y cần phải yên tĩnh để suy nghĩ, tâm trạng chắc cũng không tốt, Lăng Nhã không dám quấn lấy.Quyết định của tỉnh ủy chắc chắn nhắm vào liên minh Đinh Liễu rồi, rộng hơn mà nói, Cù Hạo Cẩm không muốn nhìn thấy trong tỉnh A đột nhiên nảy ra một thế lực thứ tư.Một mình Liễu Tuấn có lẽ tạm thời chưa thể làm gì, nhưng tập đoàn thế lực khổng lồ sau lưng y kia, đủ để làm người ta cảnh giác gấp trăm lần.Cù Hạo Cẩm cũng không phải là ngoại lệ.Trước tiên điều Liễu Tuấn đi, nửa năm sau Cù Hạo Cẩm cơ bản đã khống chế được cục diện tỉnh A, tới khi đó Liễu Tuấn có quay lại tỉnh A hay không cũng không phải là vấn đề lớn nữa.

Nếu như Nghiêm Liễu bảo vệ y thì tốt nhất nên điều y đi.Cúp điện thoại, Liễu Tuấn lại chắp tay sau lưng, thong thả đi trước một loạt cửa hàng rực sáng sắc màu, khi đi qua một gian hàng đồ uống lạnh, ngửi thấy mùi kem, Liễu bí thư đột nhiên thèm ăn, đang chuẩn bị đi vào thì gặp phải một bóng người quen thuộc.- Anh, sao anh ở đây?Tiểu Vũ không ngờ lại gặp Liễu Tuấn ở đây, bất giác reo lên, tim vui sướng như muốn nổ tung.Liễu Tuấn cũng không ngờ lại khéo như thế, nở nụ cười vui vẻ.Tiểu Vũ mặc một bộ váy liền màu trắng muốt, trang trí rất đơn giản, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, mặc dù là buối tối, nhưng Tiểu Vũ vẫn đeo một cái kinh râm lớn, tất nhiên là dể che đi khuôn mặt thật rồi.Tiểu Vũ hiện nay đã là ngôi sao điện ảnh khá có tên tuổi, là bông hoa mà Cty Phượng Hoàng ra sức đưa lên, được coi là một danh nhân rồi.

May là hai năm qua cô diễn đại bộ phận là phim cổ trang, cách ăn mặc hoàn toàn khác hẳn, hiện giờ là buổi tối, lại đeo thêm kính râm nên không sợ ai nhận ra.Liễu bí thư cũng nhìn thấy ngay dì Chung ở đó, còn có cả một cậu bé chừng mười bốn mười lăm, trông khá cao ráo, có vài phần giống Tiểu Vũ, hẳn là em trai Tiểu Vũ rồi.Liễu Tuấn lên tiếng chào:- Chào dì Vũ.- À, ừ ừ...Chào Liễu bí thư.Dì Chung nhìn thấy Liễu Tuấn cũng giật mình, nhất thời luống cuống tay chân, ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn gần như là một thần thoại, trừ cái lần Liễu Tuấn mới tới nhậm chức gặp nhau một lần, hai năm qua dì Chung chỉ nhìn thấy Liễu Tuấn trên TV, hoặc khi y tới Cty Trường Phong thị sát, nhìn thấy ở rất xa.Với dì Chương mà nói, Liễu Tuấn cách cuộc sống của bà rất gần.Nam nhân này cả công ty Trường Phong đều biết, là tình nhân của con gái bà.Hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp trong xưởng trước mặt không dám nói tới chuyện này, chỉ lén xì xào sau lưng.

Trên từ giám đốc Triệu Ngạn, dưới tới công nhân bình thường, đều khách khi với cả nhà bà, không phải vì Tiểu Vũ là ngôi sao, mà vì nể mặt Liễu Tuấn.Nhưng dì Chương biết rất rõ, giữa con gái và Liễu Tuấn, thực sự không hề có chuyện gì.Tiểu Vũ mằng dù đã mọc cánh, trở thành phượng hoàng lộng lẫy, nhưng dì Chương biết cô vẫn là cô nương trăm phần trăm, nhưng cái thanh danh kia đã gắn lên người, vứt không đi được.Dì Chương không biết phải nói thế nào.Liễu Tuấn là đại ân nhân của cả nhà bà, chẳng những giữ được tấm thân trong trắng cho Tiểu Vũ, còn giúp cô thành ngôi sao lớn, kinh tế trong nhà có thay đổi ngiêng trời lệch đất, tất cả đều do Liễu Tuấn ban tặng.Nhưng con gái si mê Liễu Tuấn lại chẳng phải điều dì Chương mong muốn.Địa vị hai bên chênh lệch quá xa, Liễu Tuấn lại có vợ con, Tiểu Vũ yêu y là định sẵn không có kết quả.

Tiếp tục như thế chẳng phải lỡ dở cả đời của Tiểu Vũ.- Tiểu Vũ cùng người nhà đi dạo phố hả?Liễu Tuấn hỏi:- Vâng.Tiểu Vũ gật đầu liên tục, nụ nở bùng trên khuôn mặt xinh xắn, trông vui vẻ vô cùng.- Anh, sao anh ở đây?

Công việc không bận sao?Em tra Tiểu Vũ tò mò nhìn ngó Liễu Tuấn, không hiểu vì sao chị mình lại gọi người này là anh, hơn nữa lại còn thân thiết như thế.

Nó mới là một học sinh, chuyện này tất nhiên cha mẹ và chị không nhắc tới với nó, có điều trong trường học cũng nghe được tin đồn, bạn trai của chị là một nhân vật có lai lịch lớn.Chẳng lẽ chính là người cao lớn trước mặt này sao?Liễu Tuấn cười:- Việc bận đến đâu cũng phải nghỉ ngơi chứ.

Tiểu Vũ, dì Chương mọi người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa.Nói xong Liễu bí thư quên luôn cả mua kem ăn, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước Chương 956: Tạm biệt kỳ tíchVừa mới rẽ qua một con đường, đi tới bên khu nghỉ ngơi trung tâm quảng trưởng, sau lưng Liễu Tuấn vang lên tiếng giày cao gót, Liễu Tuấn mỉm cười, khẽ lắc đầu, dừng lại đừng nguyên tại chỗ.Một làn hương thơm mang theo mùi vị dịu ngọt của thiếu nữ chạy vào cánh mũi, tiếp đó một cánh tay mềm mại khẽ quấn lấy tay Liễu Tuấn, bầu vú thanh xuân đầy sức sống ép sát tới.Liễu Tuấn quay đầu lại, là khuôn mặt thanh lệ của Tiểu Vũ.Cùng với thời gian trôi đi, Tiểu Vũ ngày càng xinh đẹp mê người, vẻ ngây ngô trước kia đã hoàn toàn lui sạch, thay vào đó là vẻ lộng lấy của phụ nữ, bất kể là tướng mạo hay vóc dáng đều có biến đổi rõ ràng.Liễu Tuấn quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tiểu Vũ.Tiểu Vũ cười mang chút ngượng ngùng.- Tiểu Vũ trưởng thành rồi.Liễu bí thư cảm khái từ tận đáy lòng.Tiểu Vụ lại cười, siết chặt cánh tay thêm một chút, dựa đầu vào vai Liễu Tuấn, thong thả đi về phía trước.Hai người đều không nói, nhưng đều vô tình đi vào khu vực ánh sáng lờ mờ, dưới bóng cây tìm một chỗ ngồi xuống, Liễu bí thư mặc dù cải trang kỹ càng, nhưng nơi này đông người, khó đảm bảo không bị ai nhận ra.Ảnh hưởng chỉ là thứ yếu, quan trọng là phá hỏng hứng trí đi dạo của Liễu bí thư.Tiểu Vũ nép bên mình Liễu Tuấn một lúc, rồi không kìm được đứng dậy trước mặt y, nhìn từ trên xuống dưới, cười đùa:- Anh, anh càng ngày càng trẻ ra đó.Liễu bí thư nhìn lại mình, áo phông trắng, quần sóc giày thể thao, quả thực cực kỳ trẻ trung, lại thêm vào mũ lưỡi trai và cái kính râm lớn, nếu không phải là người cực kỳ thân cận, thực sự không thể liên hệ chàng thanh niên đầy sức trẻ này với Liễu bí thư trầm ổn.- Anh, em vui lắm.Tiểu Vũ không biết phải biểu đạt tình cảm trong lòng mình thế nào nữa.Thực ra Tiểu Vũ vẫn như trước kia, cách một thời gian lại chạy tới biệt thự số một dọn dẹp phòng Liễu Tuấn, thi thoảng cũng gặp y, nhưng thời gian trò chuyện không được lâu lắm, những ngày qua Liễu Tuấn bận hơn trước kia nhiều, thời gian về nhà cũng thất thường, Tiểu Vũ dù không hiểu chính trị nhưng biết y rất bận, rất áp lực.Mỗi lần thấy y, trên khuôn mặt tuấn lãng đó chẳng hề nhìn thấy được nụ cười, đôi mày kiếm thường xuyên nhíu chặt.Tiểu Vũ là một cô gái rất hiền dịu, biết rằng chuyện này mình chẳng thể giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là không quấy rầy, làm y thêm phiền toái.Liễu Tuấn chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì, nhưng Tiểu Vũ vẫn yêu say đắm yêu không hối tiếc, giống như lời cô đã nói, cô sẽ vẫn chờ y.Cảm thụ được tình cảm của Tiểu Vũ, trong lòng Liễu Tuấn rất xúc dộng.- Nào, Tiểu Vũ, ngồi đây.Liễu Tuấn bảo Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô cái trẻ trung kiều diễm bên cạnh, trong ánh mắt bất giác lộ ra sự yêu thương.- Anh phải thường xuyên ra ngoài đi dạo nhé, áp lực quá ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.Tiểu Vũ đặt tay Liễu Tuấn trong lòng bàn tay mềm mại của mình, khẽ xoa bóp, quan tâm nói.Liễu Tuấn gật đầu hỏi:- Tiểu Vũ, quay được mấy bộ phim truyền hình rồi.- Ba bộ rồi, còn cả hai phim điện ảnh, đều là cổ trang cả.Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, quay 3 bộ phim truyền hình 2 bộ phim điện này, cho dù trong ngành công nghiệp điện ảnh Hồng Kông theo đuổi tốc độ nghiêm trọng, cũng được coi là sản lượng cao rồi, rất là vất vả.- Bàn Đại Hải làm thế là không được, sức khỏe của em sẽ không chịu nổi.Liễu Tuấn hơi cau mày lại, có chút phật ý.Tiểu Vũ cuống quít nói:- Không sao đâu, em chịu được, công ty và giám đốc Lâm đều đối xử rất tốt em, tiền lương của em cũng tăng lên rồi, có thể mua rất nhiều đồ bồ.Liễu Tuấn cười, trước mặt y, Tiểu Vũ vẫn thuần khiết đáng yêu như xưa, mặc dù y không đặc biệt căn dặn gì, nhưng Bàn Đại Hải khẳng định sẽ không bạc đãi Tiểu Vũ.

Hơn nữa nhìn tình thế có thể thấy Cty Phượng Hoàng có ý đồ đưa Tiểu Vũ thành ngôi sao lớn, Tiểu Vũ ngày càng mỹ lệ cao quý, diễn xuất cũng ngày càng thành thục, kế hoạch này của Cty phượng hoàng có hi vọng thành công rất cao?- Tiểu Vũ, trong nhà có khỏe không?

Dì Chương vẫn mở cửa hàng buổi sáng chứ.Tiểu Vũ đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:- Đều rất khỏe, em trai em học tốt, có hi vọng thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, mẹ em bán cửa hàng cho người ta rồi, ở nhà chăm ba và em trai em.- Ừ thế cũng tốt, làm đồ ăn sáng quá vất vả.Hiện giờ thu nhập của Tiểu Vũ đương nhiên có thể làm cả nhà sống rất tốt, dì Chương không cần thiết phải vất vả như trước nữa.Tiểu Vũ đưa đôi tay non mềm, thuận theo tay Liễu Tuấn bóp lên trên, động tác này hết sực tự nhiên, trong lòng Tiểu Vũ, chỉ muốn cố gắng giúp được Liễu Tuấn một chút gì đó, cho dù chỉ là để y buông lỏng, giảm đi áp lực trong khoảng thời gian rất ngắn thôi cũng được.- Anh, em nói với anh một bí mật.Tiểu Vũ vừa xoa bóp cho Liễu Tuấn, vừa ngẩng mặt lên nói rất hưng phấn, gò mà vì kích động mà ửng hồng.Liễu Tuấn khẽ vuốt mũi cô:- Bí mật gì thế?- Dạ, em...Em được gặp bà chủ phía sau công ty rồi, Lương chủ tịch ấy, anh có quen không?Chuyện này đã cất trong lòng Tiểu Vũ rất lâu rồi, cô không dám nhắc tới với ai, thực sự cô cảm thấy quá ly kỳ, tới chính bản thân cũng không tin, nghe nói người phụ nữ cao quý đó là người giàu nhất trong nước, không ngờ lại tốt với mình như thế.Liễu Tuấn nhướng mày:- Quen, sao thế?- Ừm, chị...Chị ấy muốn em gọi là chị.Tiểu Vũ vẫn ở trong cảm giác không chân thực, mặc dù sau đó Lương Xảo còn nói chuyện với cô mấy lần, tỏ ý quan tâm, nhưng Tiểu Vũ lần nào cũng thấy thấp thỏm vô cùng.Liễu bí thư choáng váng.Thì ra Tiểu Thanh nói Xảo Nhi muốn tìm cho y một "giúp việc" là thật, còn làm rồi.Thật không biết nói thế nào!- Hồ đồ.Liễu bí thư hừ một tiếng.Tiểu Vũ tức thì mặt trắng bệch, tay dựng lại, mặt hết sức bất an, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn nói với cô bằng giọng nghiêm khắc như thế.- Anh...Em, em làm sai rồi sao?Tiểu Vũ lí nhí hỏi, đầu cúi xuống.Kỳ thực Liễu bí thư không phải là tức giận, mà là xấu hổ, có điều xấu hổ cũng chỉ thoáng qua là mất.

Tiểu Vũ rõ ràng là không biết quan hệ giữa y và Xảo Nhi, Xảo Nhi và Đại Hải quyết không nói cho cô biết.- Không phải, em không làm sai gì cả?Liễu Tuấn lại khôi phục sự nhu hòa vốn có.- Vậy...Anh nói Lương chủ tịch sao?

Chị ấy thực sự đối xử với em rất tốt, còn mua quà cho em, anh xem này...Tiểu Vũ hơi nghiêng người vè phía trước, kéo ra một cái vòng cổ, đó là một cái vòng kim cương, dưới ánh đèn mờ mờ cũng phát sáng lóng lánh, phối hợp với làn da trắng mịn màng của Tiểu Vũ, nổi bật với nhau, mỹ lệ vô cùng.Vốn cái vòng kim cương như thế, không nên giấu đi, mà phải đặt sáng chói trước ngực, nhưng vì buổi tối đi dạo phố với người nhà, cho nên Tiểu Vũ mới làm thế.Nhất thời Liễu Tuấn không biết phải nói sao nữa.Xảo Nhi của y thực sự quá đáng yêu, có một số chuyện mà làm Liễu bí thư nghẹn lời.Liễu Tuấn đưa tay ra xoa đầu Tiểu Vũ nói:- Ừ đẹp lắm, Lương chủ tịch đối xử tốt với em, anh cũng rất mừng.- Phải rồi, anh này, anh nói vì sao Lương chủ tịch lại giỏi như thế?

Lại còn trẻ và thật xinh đẹp nữa...Nhắc tới Lương Xảo, mặt Tiểu Vũ đầy vẻ sùng bái.- Cô ấy khi còn nhỏ, đã chịu rất nhiều đau khổ.Liễu Tuấn nhẹ giọng nói, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.- Ồ, anh thân Lương chủ tịch lắm sao?

A, phải nói, nghe giám đốc Lâm nói, Lương chủ tịch quên cũng ở huyện Hướng Dương, hai người quen nhau từ trước rồi phải không?Liễu Tuấn gật đầu:- Quen, anh quen cô ấy lâu lắm rồi, đã gần hai mươi năm rồi.Nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Vũ nổi lên cảm giác khác lạ, tựa hồ giữa Liễu Tuấn và Lương Xảo không chỉ đơn giản là quen biết.

Số người biết Lương Xảo là chủ phía sau của Cty Phượng Hoàng rất ít, nhưng không một ai biết chồng của Lương chủ tịch là ai, thậm chí Lương chủ tịch đã kết hôn hay chưa cũng là một bí ẩn.Chẳng lẽ anh ấy và...Hai người thực sự là rất xứng đôi.Tiểu Vũ không dám nghĩ tiếp nữa.Cả hai người đều là người cô sùng bái nhất, Tiểu Vũ không dám suy đoán bừa bãi chuyện này.- Tiểu Vũ, anh có thể sắp phải rời khỏi khu Trường Hả rồi.Liễu Tuấn không muốn cùng Tiểu Vũ nói về Lương Xảo nữa.- Hà?

Vậy anh đi đâu?

Điều động công tác sao?Tiểu Vũ cuống lên, nắm chặt tay Liễu Tuấn hỏi.- Tới trường đảng TW học sáu tháng.Tiểu Vũ khẽ thở phào, nói:- Vậy anh học xong sẽ về chứ?- Chưa chắc, phải xem tỉnh ủy an bài công việc ra sao, có lẽ là đi nơi khác.Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn dòng người huyên náo và ánh đèn sáng ở đàng xa, thở dài nói:Tiểu Vũ hiểu rồi, Liễu Tuấn tối nay tới để tạm biệt kỳ tích mà y một tay dựng lên, có lẽ sáu tháng sau y sẽ quay lại, có lẽ sẽ đi trên hành trình mới.- Anh!

Cho dù anh đi nơi nào làm việc, mọi người đều sẽ vĩnh viễn nhớ tới anh Chương 957: Tâm tư khác nhauTrong văn phòng bí thư Ngọc Lan, Liễu Tuấn ngồi đối diện với Đinh Ngọc Chu ở khu tiếp khách, cả hai đều im lặng không nói.Liễu Tuấn đột nhiên bị phòng tổ chức tỉnh cho đi tới trường đảng TW học nửa năm, người tức giận nhất là Đinh Ngọc Chu, không có gì phải nghi ngờ, ngươi ta ngứa mắt với sự liên minh của bọn họ, không để bọn họ tiến thêm một bước nữa.

Thế cũng được thôi, đấu tranh chính trị vốn đầy mưu ma chước quỷ, huống chi lần này Cù Hạo Cẩm đưa ra chiêu thức đường hoàng.Cán bộ trẻ tuổi có tài như Liễu Tuấn đúng là nên tới trường đảng rèn luyện, có lợi cho tiền đồ của y sau này, nói ra còn là sự quan tâm của Cù bí thư.

Trừ việc bồi huấn thông thường, thì muốn một chỉ tiêu tới trường đảng TW chẳng phải dễ dàng, tham gia ban bồi huấn như thế với cán bộ thông thường mà nói là tương lai sắp được đề bạt rồi.Cù bí thư lấy hẳn một chi tiêu ra không phải là cho thân tín, mà tặng cho Liễu Tuấn, chả lẽ không đổi lại được nụ cười cảm kích hay sao?Cù Hạo Cẩm làm việc này quá đẹp, chẳng ai có thể nói gì.Nhưng Đinh Ngọc Chu tức giận là chuyện lớn như thế mà chẳng ai thông báo cho ông ta, tốt xấu gì ông ta cũng là vị phó bí thư xếp thứ 5 trong tỉnh ủy, chức vụ trong đảng còn cao hơn Vương Đức Dụ, để một phó bí thư dưới quyền ông ta đi học tập mà không ai trao đổi trước, thực sự là không coi ông ta ra gì cả.Nhưng người ta nắm quyền lớn trong tay, Đinh Ngọc Chu có tức đến đâu cũng chỉ biết nhịn.Cảm giác nín nhịn này hai năm qua Đinh Ngọc Chu nếm đủ rồi, uy phong cả đời, tới khi già không ngờ tệ hại như vậy, Đinh Ngọc Chu vừa phẫn uất, lại bất lực.May là thái độ của Liễu Tuấn làm ông ta dễ chịu hơn một chút, ngày hôm sau vừa đi làm đã tới báo cáo tình huống, Cận Tú Thật nói Tiểu Liễu chú trọng quy củ, quả nhiên không sai.Liễu Tuấn tim Đinh Ngọc Chu là vì có một số chuyện cần đạt được sự nhất trí với ông ta, sáu tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cần an bài tốt.Cù Hạo Cẩm muốn phá vỡ sự liên minh của bọn họ, chặt đứt liên hệ giữ phái bản địa lớn nhất và Nghiêm Liễu hệ, Liễu Tuấn không để người ta được toại nguyện.- Đinh bí thư, chuyện thay thế công tác của tôi, tôi có vài ý kiến muốn báo cáo với bí thư.Đinh Ngọc Chu gật đầu.- Khu Trường Hà cơ bản đi vào quỹ đạo rồi, Sài Thiệu Cơ công tác ở đó đã lâu, uy vọng cao, trong thời gian tôi đi học, có thể để đồng chí ấy tạm quyền.Đinh Ngọc Chu lại gật đầu.Do Sài Thiệu Cơ tạm thời chủ trì công tác khu Trường Hà không ai có thể dị nghị rồi, dù sao Liễu Tuấn chỉ đi học, chức vụ không giải trừ, phái một bí thư tạm thời đến là không ổn.

Chỉ Cần Sài Thiệu Cơ khống chế được ban bệ ở khu Trường Hà thì vấn đề không lớn, khối này vẫn nắm chắc trong tay Đinh - Liễu, Uông Quốc Chỉêu chỉ có thể nhìn, không ăn được.Về phần sáu tháng sau Liễu Tuấn học xong, tỉnh ủy nếu như an bài công tác mới, Sài Thiệu Cơ đã thay thế 6 tháng, theo thông lệ nên để hắn tiếp nhận chức vụ đó.

Tuy khu Trường Hà cơ cấu cấp phó sở quyền bổ nhiệm người đứng đầu trong tay tỉnh, nhưng Đinh Ngọc Chu vẫn có tiếng nói lớn nhất ở vấn đề này.- Công tác phân quản khác của tôi, việc cải cách quốc xĩ vẫn trong giai đoạn tiến hành, rất nhiều công tác còn phải hoàn thiện thêm, công tác này theo phân công của chính phủ là thuộc về Lý Huệ, theo tôi, nên vẫn để đồng chí ấy làm là tốt nhất.

Còn quản lý khu cao tân, không biết Đinh bí thư có an bài thế nào?Căn cứ vào phân công của chính phủ, các khu cao tân trừ khu Trường Hà trực tiếp thuộc phân quản của thị trưởng, năm khu cao tân khác thuộc về Lý Huệ.

Hiện giờ Liễu Tuấn không trực tiếp đề xuất do Lý Huệ tiếp quản mà hỏi ý kiến Đinh Ngọc Chu, có thể thấy ở chuyện này Liễu Tuấn có ý kiến khác.Đinh Ngọc Chu rít một hơi thuốc, chậm rãi nói:- Đồng chí Uông Quốc Chiêu ở thành phố Ngô Tây kiến thiết kinh tế rất có tài, khu cao tân tôi thấy nên để đồng chí ấy trực tiếp quản lý thì hơn.Xem ra ở vấn đề này, cách nhìn của Đinh Ngọc Chu và y là nhất trí, Uông Quốc Chiêu đã tới, cứ đàn áp hắn mãi là không được, chỉ kiến người ta nắm lấy cớ gây chuyện.

Ví như lần này Cù Hạo Cẩm biểu thị ủng hộ Uông Quốc Chiêu một cách hết sức rõ ràng, sau khi Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu muốn dùng thế lớn áp đảo Uông Quốc Chiêu càng khó khăn, khi cần nhượng bộ thì phải nhượng bộ.Đấu tranh chính trị không phải là con gà tức nhau tiếng gáy, không phải là hàng tôm hàng cá tranh nhau, phải có chừng mực.Từ phương diện khác mà nói, Uông Quốc Chiêu chấp chính địa phương nhiều năm, kinh nghiệm kiến thiết hơn xa Lý Huệ, để hắn tiếp quản khu cao tân, có lợi cho sự phát triển kinh tế sau này.Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn, trước tiên phải nghĩ cho sự phát triển của Ngọc Lan, chứ không phải là lợi ích của bè phái bản thân.Phân công của Liễu Tuấn ở thành ủy còn có công tác công nghiệp và công tác kế hoạch, hai phân công có hay không cũng được này không cần nhắc tới.

Chính phủ có phó thị trưởng phân quản chuyên môn rồi, Liễu Tuấn rời đi không cần chỉ đạo nữa....Liễu Tuấn vừa trở về văn phòng, Vu Hoài Tín liền báo cáo có sở trưởng sở công nghiệp tỉnh gọi điện thoại tới, hỏi y có thời gian không muốn đến bái phỏng.Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, Lưu sở trưởng nói thế nào cả tư cách và chức vụ đều cao hơn y, nếu như có chuyện cần trao đổi thì cũng phải do Liễu Tuấn tới sở công nghiệp, sao lại đảo lộn hết cả thế?Liễu Tuấn nghĩ một lúc, mặt trầm xuống, nhấc điện thoại lên.- Xin chào Lưu sở trưởng phải không?

Tôi là Liễu Tuấn.- Ha ha, Liễu bí thư, xin chào, xin chào...Liễu bí thư hiện giờ có rảnh không?

Tôi muốn tới...Phải phải...Có chút vấn đề muốn thương lượng, thỉnh giáo Liễu bí thư đó...Trong điện thoại Lưu sở trưởng cười ha hả, tựa như hắn thân quen với Liễu Tuấn lắm.Liễu Tuấn bình thản nói:- Không dám nhận thỉnh giáo, Lưu sở trưởng có chỉ thị, để tôi qua đó.Dù hắn xuất phát vì mục đích gì mà muốn tới bái phỏng thì Liễu Tuấn cũng không thể vượt quá giới hạn.

Quan trường có rất nhiều chuyện nhỏ nhìn qua như không đáng kể, nhưng lại là thứ mẫn cảm nhất, Liễu Tuấn không muốn bị xác thực thanh danh ngang ngược.Lưu sở trưởng rất hài lòng với sự khách khí của Liễu Tuấn:- Liễu bí thư khách khí quá, tôi tới cũng vậy mà.- Xin Lưu sở trưởng chờ một chút, tôi tới ngay.- Vậy...Được được, tôi xin đợi đại giá của Liễu bí thư quang lâm.Tâm tình của Vu Hoài Tín rất tệ, có điều vẫn giấu dưới đáy lòng, công tác như thường ngày.

Đợi Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống lại nhìn y một cái.Liễu Tuấn hiểu tâm tình của hắn, mỉm cười nói:- Không sao, sáu tháng thôi mà.Vu Hoài Tín lập tâm an lòng lại, vào thời khắc quan trọng, một câu nói của Liễu Tuân luôn mang lại tác dụng này.Liễu Tuấn đứng dậy:- Đi nào, tới sở công nghiệp một chuyến.- Vâng.Lưu sở trưởng quả nhiên là chờ đón đại giá, cửa văn phòng mở rộng, vừa thấy Liễu Tuấn là lập tức đứng dậy, tươi cười ra đón, bắt tay lắc mạnh.Vào thời Hà Duyên An, Lưu sở trưởng không thể được coi là thuộc Hà hệ, nhưng rất biết cư xử, quan hệ với cả Cận Tú Thật và Hà Duyên An đều không tệ, ít nhất không khiến người ta ghét.Lưu sở trưởng mời Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha rồi đưa thuốc lá tới.Liễu Tuấn không ưa gì sự ân cần này, người này hẳn là nhận lệnh của Thai Duy Thanh đoạt quyền của mình, nhưng lại sợ đắc tội, nên chủ động đề xuất tới bái phỏng, thông minh thì thông minh, nhưng quá hạn hẹp.Nhưng Lưu sở trưởng tuối quá 50, trong cán bộ cấp sở thế là lớn tuổi rồi, hi vọng tiến bộ là 0, cẩn thận một chút, muốn giữ nguyên vị trí là nên, sinh tồn trong khe hở, ông ta cũng có cái khó của mình.

Có phải ai cũng như Liễu nha nội có cha tốt ở trên đâu.- Liễu bí thư, chúc mừng, chúc mừng, ha ha ha.Lưu sở trưởng cố gằng để nụ cười của mình thật chân thành.Theo thông lệ tới trường đảng học có nghĩa là chuẩn bị đề bạt, Lưu sở trưởng chúc mừng là hợp lý.Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, hỏi:- Lưu sở trưởng, tỉnh định an bài ai nhậm chứ chủ tịch Cty Trường Phong?Người ta có chỗ khó xử, Liễu Tuấn cũng không muốn gây khó thêm, bổ nhiệm người đứng đầu công ty Trường Phong không phải Lưu sở trưởng có thể quyết được, nhất định là Thai Duy Thanh nhúng tay vào, đoạt quyền của y.Cty Trường Phong trực thuộc sự quản hạt của chính phủ tỉnh, Thai Duy Thanh có cái quyền này.Lưu sở trưởng giật mình, thường nghe nói Tiểu Liễu lợi hại, quả nhiên chẳng sai.

Có điều thái độ thiện chí của Liễu Tuấn làm Lưu sở trưởng cảm kích, mặc dù mình chỉ là một người chuyển lời, khó tránh khỏi bị Liễu nha nội giận cá chép thớt, hiện giờ Liễu Tuấn chủ động nhắc tới làm ông ta thở phào.- Chuyện này, Liễu bí thư xem, tôi...Chuyện này.Lưu sở trường xoa xoa tay, nói với chút bối rối.Liễu Tuấn khoát tay:- Lưu sở trưởng, chuyện này tôi hiểu.- Thế thì tốt thế thì tốt...Ý của Thai tỉnh trưởng là để Liễu bí thư an tâm đi học, định đưa đồng chí La Nguyên Anh tới Cty Trường Phong thay chức của Liễu bí thư...Liễu Tuấn nheo mắt lại, thoáng qua một chút nghiêm nghị.La Nguyên Anh là phó sở trưởng sở công nghiệp, phủ trách công tác kiểm toán, bảo hắn ta tới thế chức của y, với La Nguyên Anh mà nói không phải là thăng tiến.

Nhưng có thể được tỉnh trưởng coi trọng thì không phải chuyện đùa.Thai Duy Thanh muốn đưa một người phụ trách kiểm toán tới Cty Trường Phong, dụng tâm ra sao khỏi nói cũng biết Chương 958: Không phải nơi tranh quyền đoạt lợiLa Nguyên Anh lòng vừa lo vừa mừng, không ngờ mình ở cấp phó sở bao năm, tuổi đã bốn mươi mấy rồi lại được Thai tỉnh trưởng coi trọng, mừng như vớ được vàng.Khi thư ký của Thai Duy Thanh thông báo hắn tới diện kiến tỉnh trưởng, La Nguyên Anh cứ ngây thộn ra, hắn và Thai Duy Thanh đâu có liên quan gì, dù sở công nghiệp do tỉnh trưởng chủ quản, nhưng địa vị của hai người chênh lệnh quá xa, rất nhiều cấp phó ở cơ quan trực thuộc tỉnh cả đời chẳng có cơ hội gặp riêng tỉnh trưởng.La Nguyên Anh bỏ điện thoại xuống, khẩn trương cân nhắc mấy phút liền, nhưng không nghĩ ra điều gì, Thai tỉnh trưởng đột nhiên triệu kiến đúng là bí ẩn.Đợi tới khi gặp Thai Duy Thanh, Thai tỉnh trưởng đúng là rất ôn hòa như trong lời đồn, Thai tỉnh trưởng là một lãnh đạo bình dị dễ gần, chưa bao giờ làm cao.

Thai Duy Thanh hỏi thăm tình hình cơ bản của La Nguyên Anh, rồi mau chóng đi vào chủ đề chính, do đồng chí Liễu Tuấn sắp tới trưởng đảng TW học tập, tỉnh chính phủ quyết định để hắn tiếp nhận nhiệm vụ của Liễu Tuấn ở Cty Trường Phong.Thời khắc đó La Nguyên Anh đúng là ngây như phỗng.Cho dù cấp bậc không tăng lên, nhưng ý nghĩa thực tế thì hoàn toàn khác biệt, hắn ở sở công nghiệp làm việc cho dù không bị cho ra rìa, nhưng cũng chẳng có quyền lực gì.

Cty Trường Phong hai năm qua phát triển vùn vụt, trở thành hộ thế lớn của tỉnh, làm người đứng đầu ở đó so với người người đứng thứ 6 ở sở công nghiệp thực sự khác nhau như trời với đất.

Hơn nữa Cty Trường Phong hiện giờ còn sản xuất xe hơi, nếu tất cả thuận lợi sẽ thành quốc xí cốt cán của tỉnh, tới khi đó cơ cấu rất có khả năng thăng cấp, người đứng đầu sẽ lên theo, chẳng phải là lợi nhân đôi.Một quốc xĩ cốt cán cực kỳ có tiềm lực như thế phải luôn nằm trong tay thân tín của tỉnh trưởng, mình có tài cán gì mà được Thai tỉnh trưởng coi trọng, muốn nhận làm thân tín tâm phúc?Tân quan nhậm chức, các cán bộ trăm phương nghìn kế muốn lại gần, chỉ buồn không có cửa, hiện giờ Thai tỉnh trưởng hai tay đưa cơ hội ngàn năm khó gặp tới trước mặt mình, không tóm ngay lấy thì là đồ ngu xuẩn.La Nguyên Anh không suy nghĩ nhiều, lập tức biểu thị quyết tâm.Thai Duy Thanh mỉm cười nghe hắn nói lời trung thành, đó là chuyện thường tình, La Nguyên Anh nói mãi không dứt, đẩy Thai tỉnh trưởng lên hết tầng cao này tới tầng cao khác, chẳng hề có ý dừng lại, Thai Duy Thanh liền khoát tay.- Đồng chí Nguyên Anh, hiện giờ Cty Trường Phong kinh doanh và sản xuất rất tốt, đồng chí xuống đó nhất định phải giữ được xu thế phát triển tốt đẹp này, không thể dừng lại.- Vâng vâng, tỉnh trưởng, tôi nhất định toàn tâm toàn lực chấp hành chỉ thị của tỉnh trưởng.- Ngoài ra theo tôi biết, hai năm trước Cty Trường Phong nảy sinh ra một vụ án tham ô lớn, có chuyện này không?La Nguyên Anh gật đầu:- Vâng, đúng là có chuyện này, hai năm trước tôi có tham gia công tác kiểm toán của Cty Trường Phong.- Ừ, nếu vậy sau khi đồng chí tới đó phải hết sức coi trọng công tác phản hủ xướng liêm.

Xĩ nghiệp muốn phát triển, thì không thể bỏ qua phản hủ xướng liêm, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia cho thấy, xí nghiệp hiệu quả càng cao, khả năng tham ô càng lớn.

Đây là chuyện cần cảnh giác cao độ, công tác kiểm toán là sở trường của đồng chí, phải phát huy, hiểu chưa?- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị.La Nguyên anh không cần suy nghĩ, gật đầu luôn.Cho tới khi rời khỏi văn phòng của Thai Duy Thanh rất lâu, La Nguyên Anh mới cẩn thận nghiền ngẫm lại những chỉ thị của Thai Duy Thanh mới kinh hãi.

Chẳng lẽ Thai tỉnh trưởng muốn mình đi thanh tra vấn đề có khả năng tồn tại ở Cty Trường Phong.Lệnh bổ nhiệm này là nhắm vào Liễu Tuấn.Hiểu ra điều này, niềm vui của La Nguyên Anh tan biến hết cả, một luống khí lạnh chạy dọc sống lưng.Liễu Tuấn là ai chứ?Một cán bộ cấp phó sở "không nơi nương tựa" như mình có thể lay chuyển nổi sao?La Nguyên Anh vừa mừng vừa lo, nhưng không còn cách nào, chỉ đành đến đâu hay đến đó.Bổ nhiệm cán bộ cấp phó sở phải qua trình tự tổ chức, hai ngày sau La Nguyên Anh dưới sự tháp tùng của Lý phó trưởng phòng tổ chức tỉnh, chính thức tới Cty Trường Phong nhậm chức.Tin tức này với Triệu Ngạn và cán bộ công chức Cty Trường Phong là hết sức đột nhiên, sao đùng một cái Liễu bí thư lại phải đi, đổi chủ tịch mới tới?Trên đại hội cán bộ trung cao tầng của công ty, Lý phó trưởng phòng tuyên bố lệnh bổ nhiệm của La Nguyên Anh.Các cán bộ đưa mắt nhìn nhau, không dám tin là thật, cho tới khi Lý phó bộ trưởng mời Liễu Tuấn lên nói chuyện mọi người mới tỉnh lại, Liễu Tuấn còn chưa mở miệng phía dưới tiếng vỗ tay như sấm động, ngày càng vang vọng như không muốn dừng lại.Liễu Tuấn phải giơ tay lên, tiếng vỗ tay mơi ngừng lại, mọi người như trước kia, ngồi thẳng mình, chăm chú nghe Liễu bí thư phát biểu.Liễu Tuấn nói lời chia tay rất đơn giản, chưa đầy mười phút, không nói tới thành tích đạt được hai năm qua mà nhắc tới phương hướng phát triển sau này, là một phát biểu mang tính cương lĩnh, trong quá trình đó thi thoảng lại bị tiếng vỗ tay cắt ngang, gần như một vài phút tiếng vỗ tay lại vang lên một lần.Mọi người dùng phương thức này để biểu đạt cảm kích cùng kính trọng.Thấy cảnh này La Nguyên Anh thầm kinh hãi, nếu mình muốn giờ trò với Liễu Tuấn ở Cty Trường Phong, chưa nói Liễu Tuấn có sơ xuất gì để bới móc không, chỉ riêng số cán bộ này là cửa ải khó qua.La Nguyên Anh tham gia công tác nhiều năm, rất ít khi thấy lãnh đạo kiêm chức nào lại có uy vọng cao như thế ở đơn vị.Các cán bộ gần như sùng kính cuồng nhiệt, thậm chí làm loạn cương lĩnh chấp chính mà La Nguyên Anh chuẩn bị trước, hắn không dám lấy ra nữa, thay đổi chủ ý tức thì, học theo Liễu Tuấn, nói đơn giản mấy phúc, tán dương Liễu Tuấn, rất khiêm tốn.Liễu Tuấn nhếch mép cười.Phải nói La Nguyên Anh cũng thông minh, hiểu được đạo lý tuần tự nhi tiến, không vừa mới lên đã khoe khoang năng lực của rmình, làm thế chỉ khiến người khác phản cảm.Tan họp, tiến Lý phó trưởng phòng đi, Liễu Tuấn và La Nguyên Anh tới văn phòng bàn giao công việc, thời gian nhập học cận kề, Liễu Tuấn không còn nhiều thời gian nữa.Tiến vào văn phòng, Liễu Tuấn không vội nói chuyện công, mà ngồi xuống ghế sô pha, La Nguyên Anh ý thức được Liễu Tuấn có lời muốn nói với mình, liền mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha.

Vu Hoài Tín đưa trà thơm lên rồi lui ra.- La sở, công tác sau này Cty Trường Phong có hai trọng điểm, vừa rồi tôi đã nói qua, hiện giờ tiếp tục trao đổi với đồng chí.Liễu Tuấn thong thả nói.- Mời Liễu bí thư nói, tôi rửa tai lắng nghe.La Nguyên Anh theo thói quen ưỡn thẳng người lên, rồi ngay lập tức thấy không ổn, mình và y là đồng nghiệp cùng cấp, không phải là cấp dưới, cần gì phải tỏ thái độ này?Không thể không thừa nhận người trẻ tuổi này rất uy nghiêm, làm mình bất giác phải kính trọng.- Thứ nhất đương nhiên là về sản xuất xe hơi, dây chuyền cơ bản đã lắp đặt xong, công nhân được huấn luyện, dự kiến tháng sáu cỗ xe đầu tiên có thể xuất xưởng.

Chuyện này không thể buông lỏng, thị trường xe hơi sẽ ngày càng cạnh tranh quyết liệt.

Thương hiệu của công tay có thể mau chóng vươn lên hay không thì quan trọng nhất là năm nay, cả tiêu thụ và phục vụ hậu mãi đều là trọng điểm, không được sơ xuất một khâu nào, nếu không rất phiền toái, đều tư 2 tỷ không phải là chuyện đùa.La Nguyên Anh gật đầu, trong lòng rất khó chịu, Liễu Tuấn không phải đang trao đổi với hắn, mà là chỉ thị.

Nhưng La Nguyên Anh không thể biểu thị bất mãn, vì Liễu Tuấn nói không sai, một hạng mục đầu tư 2 tỷ là con số cực lớn, thậm chí cả ủy ban phát triển quốc gia và bộ công nghiệp đều rất quan trong tới chuyện này, đúng là không thể sơ xuất.

La Nguyên Anh tự nhận thấy ở phương diện quản lý xí nghiệp, mình kém Liễu Tuấn xa.- Điều thứ hai, là phương diện hợp tác cùng nàh đầu tư phải xử lý tốt, kết cấu cổ phần của công ty khá phức tạp, cổ đông nhiều, những quan hệ này xử lý không tốt sẽ có vấn đề.

Nội bộ không thống nhất sẽ ảnh hưởng tới vận hành của cả công ty.

La sở, công ty Trường Phong giờ đây không còn là quốc xĩ thuần túy nữa, phải đảm báo tính tích cực của cán bộ công chức.Liễu Tuấn chẳng quan tâm tới La Nguyên Anh có phục hay không, bình tĩnh nói:La Nguyên Anh lại gật đầu.Thái độ này của hắn làm Liễu Tuấn bất mãn, đưa mắt liếc qua mặt hắn, lạnh nhạt nói:- La sở phải nhớ kỹ, Cty Trường Phong không phải là xí nghiệp của riêng ai, không là công cụ tranh quyền đoạt lợi cho ai, chuyện liên quan tới cuộc sống hơn ba nghìn công nhân viên chức.

Một số phương thức làm việc ở cơ quan chính phủ đừng tủy tiện dùng ở quản lý xĩ nghiệp.

Điều này tôi hi vọng La sở phải hiểu rõ.Bị ánh mắt sắc bén của Liễu Tuấn quét qua, hai chân La Nguyên Anh bất giác run lên, hơi chột dạ khẽ đáp lời.- Vâng.

Chương 959: Vẫn lo cho Trường HàVài ngày trước khi tới trường đảng, Liễu Tuấn rất bận rộn, Sài Thiệu Cơ nhắc y mấy lần cán bộ trong khu muốn tổ chức bữa cơm tiễn chân bí thư, Liễu Tuấn không để ý tới.Vừa bàn giao công ty Trường Phong xong, trở về khu ủy, chuyện đầu tiên là triệu tập hai ban khu ủy lại họp, nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, mọi người bỏ công việc đang làm đấy, tới ngay lập tức.Mọi người ý thức được đây có khi là cuộc họp liên tịch cuối cùng của Liễu bí thư ở khu Trường Hà rồi, nhất định có rất nhiều việc muốn căn dặn.Các quan lớn các nơi trong khu vội vàng tới phòng hội nghị khu ủy, nhưng phát hiện ra điều bất ngờ, Liễu bí thư và Sài chủ nhiệm đứng ở cửa phòng.- Chào bí thư, chủ nhiệm.Mọi người vội vàng chào hai vị lãnh đạo đứng đầu.Trưởng phòng tổ chức thành ủy đã đọc quyết định của tổ chức do Sài Thiệu Cơ tạm thời chủ trì công việc khu Trường Hà, cán bộ trong khu rất hài lòng, cũng rất yên tâm.Mấy ngày trước hay tin Liễu bí thư sắp đi học ở trường đảng, các cán bộ trong khu đều hốt hoảng, mọi người quen làm việc dưới quyền Liễu bí thư rồi, dù không kiếm được mấy "chất béo", nhưng làm việc càng hăng say, đãi ngộ cán bộ trong khu Trường Hà cao nhất trong tất cả các khu huyện của Tp Ngọc Lan, vì chuyện này nghe nói còn có một số lãnh đạo có ý kiến với Liễu bí thư.Liễu Tuấn trả lời đơn giản, làm việc cố gắng phải có báo đáp tương ứng.Với phần tử tham ô, Liễu bí thư kiên quyết không mềm lòng, dối với cán bộ chăm chỉ làm việc, Liễu bí thư cố găng tranh thủ được đãi ngộ phúc lợi tốt nhất cho mọi người.Đương nhiên đó chưa phải là nguyên nhân quan trọng nhất, mà mọi người không cần lo lắng Liễu bí thư sẽ đả kích mình vì nguyên nhân riêng, chỉ cần anh có ý kiến chính xác, là có thể kiên trì tới cùng.Hiện giờ Sài chủ nhiệm tiếp nhận vị trí của Liễu bí thư, mà Sài Thiệu Cơ là đích hệ thân tín nhất của Liễu Tuấn, phương chấp lớn nhất định chấp hành chính xác theo chỉ thị của Liễu Tuấn, cả phẩm đức cá nhân cũng được khen ngợi, sẽ không chơi trò triều vua nào quân thần đó.Hai vị lãnh đạo đứng ở cửa không vào, mọi người cũng tự giác đứng một bên trò chuyện tán gẫu, không khí rất thoải mái.

Không đầy năm phút sau tất cả nhân viên tới đủ, mọi người cùng đưa mắt nhìn Liễu Tuấn.- Được, mọi người đến đủ rồi, lên xe, cùng đi nào.Liễu Tuấn phất tay đi xuống lầu trước tiên, mọi người đưa mặt nhìn nhau, không biết Liễu bí thư chơi trò gì?

Có điều Liễu bí thư đã ra lệnh, phải tuân theo, liền nối đuổi sau đi sau.Trong sân, một chiếc xe bus nhỏ đã khởi động, chờ đợi các vị thủ trưởng.Liễu Tuấn không nói một lời, lên xe trước, ngồi ở vị trí đầu, Sài Thiệu Cơ lên theo, mọi người hơi do dự một chút rồi cũng đi lên, chiếc xe bus này có 19 chỗ ngồi, đủ để chưa tất cả.Vu Hoài Tín ngồi bên cạnh lái xe, thấy các lãnh đạo lên cả rồi liền nói:- Xuất phát.Chiếc xe bus chậm rãi đi khỏi khu ủy.Liễu Tuấn đứng dậy, quay về phía mọi người nói:- Các đồng chí, chủ đề cuộc họp hôm nay là phòng ngừa thiên tai.

Chúng ta tới hiện trường họp, thuận theo dòng sông xem xét có họa ngầm nào hay không.Mọi người nhìn nhau, thì ra Liễu bí thư có ý này.Từ năm ngoài tới giờ, Liễu Tuấn luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của phòng chống thiên tai, khu bỏ tiền gia cổ tất cả công trình đê điều, xây dựng theo mức lũ cao nhất của trăm năm qua, chỉ định một phó chủ nhiệm khu ủy công tác cần cù thực tế nhất chủ trì.Thành phố Ngọc Lan kề sát Đại Giang, trong địa phận có nhiều sông, còn cả khu hồ diện tích lớn, xưa nay phòng chống thiên tai luôn là công việc cần sẵn sàng của thành phố, Liễu Tuấn quan tâm tới việc này là hợp lý.

Chỉ có điều mức độ quan tâm của Liễu bí thư tựa hồ quá cao, đưa chuyện này lên cấp độ chưa từng có.Khu thành lập ban chỉ huy phòng chống thiên tai chuyên môn, do Sài Thiệu Cơ đích thân đảm nhiệm chỉ huy trưởng, có văn phòng và nhân viên chuyên môn, tài chính dư dả, Liễu Tuấn thường xuyên thăm hỏi công việc này, còn chỉ thị các phường trấn đều thành lập cơ cấu tương tự, đều dó lãnh đạo đứng đầu làm chỉ huy.Khu còn định ra phương án đối phó khẩn cấp hoàn chỉnh, cuối mùa thu năm ngoái, dù thế nước không lớn, cảnh báo không nghiêm trọng, Liễu Tuấn vẫn tiến hành một cuộc diễn tập kháng lũ toàn diện, kéo dài suốt ba ngày, Liễu Tuấn đích thân tới hiện trường chỉ huy, mỗi ngày tập trung các lãnh đạo đơn vị họp ngay ở hiện trưởng, kiểm điểm thiếu sót trong diễn tập và cải tiến.Tháng 3 năm nay khu ủy lại đưa ra văn kiện an bài toàn diện chi tiết cho công tác phòng ngừa thiên tai, ngay cả vật tư kháng lũ, từ số lượng bao tải đều có quy định rõ ràng.

Văn kiện chỉ ra rõ ràng, phàm đơn vị chuẩn bị không đầy đủ, sẽ trách phạt người đứng đầu.Liễu bí thư không bao giờ nói đùa, sự thực chứng minh một khi Liễu bí thư khiển trách thì người đứng đầu đơn vị không mất chức cũng bị xử phạt.Có một hai bài học như vậy rồi, không ai dám sơ xuất nữa.Nhưng sao Liễu bí thư lại cẩn thận như thế?

Hình như thời tiết năm nay đâu tệ.- Các đồng chí, các nhà khí tượng học dự báo, hiện tượng El Niño năm nay sẽ đặc biệt nghiêm trọng, bờ tây Thái Bình Dương có khả năng mưa lớn liên tục, khu chúng ta nằm kề sông sớn, công tác đề phòng thiên tai tuyệt không thể lơ là.

Hôm nay không những phải toàn diện kiểm tra tình hình đê điều, mà còn cả hồ chưa nước, và những nơi dễ phát sinh ra sạt lở đất đều phải đi xem xét.Liễu Tuấn nói thong thả nhưng rất nghiêm túc.Mọi người bất giác ngồi thẳng dậy, tinh thần cũng khẩn trương theo, Liễu Tuấn lần nào tỏ thái độ này, chứng minh chuyện đó trong lòng y cực kỳ không tầm thường, không chấp nhận có một chút sơ xuất nào.Nhất là Tạ phó chủ nhiệm chủ trì công tác kiến thiết đê phòng lũ càng thấp thỏm, dù hắn tự nhận thấy khi mình phục trách công tác này đã rất tận tâm tận lực rồi, nhưng Liễu bí thư bày ra thế trận lớn như vậy vẫn làm người ta rất bất an.Sông Hợp Thủy là một nhánh của Đại Giang, kéo dài chừng 20km trong địa phận khu Trường Hà, thường ngày nước chảy rất êm, chất nước cũng không tệ, rất trong.

Nhưng Liễu Tuấn biết, chính những dòng song ôn hòa này, khi gặp thời, sẽ phát ra sức mạnh mang tính hủy diện, nếu không dự phòng trước, toàn bộ tâm huyết phát triển mấy năm qua sẽ trôi theo dòng nước.Chiếc xe bus chạy dọc theo bờ sông, chậm rãi tiến về phía trước.Sau khi tài chính khu Trường Hà hoàn toàn chuyển biến tốt, đã đầu tư cải tạo mạng lưới giao thông trong khu, chẳng những làm được đường cái chạy tới thôn, mà cấp độ đường xá được thăng cấp, xe đi hết sức êm.Mỗi khi tới đoạn sông thắt lại, Liễu Tuấn cho dừng xe, suất lĩnh mọi người lên đê quan sát.

Kỳ thực toàn bộ công trình đê trong khu đều được xây dựng theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất, do Liễu Tuấn trông coi, không có sơ xuất nào.

Liễu Tuấn dẫn các đồng chi trong ban lên đây với mục đích để lần nữa khơi lên sự coi trọng cao độ của mọi người với việc đề phòng thiên tai.Trong đầu Liễu Tuấn vẫn nhớ trận lũ kinh hoàng ở kiếp trước, nên cho dù chuẩn bị đầy đủ, y vẫn không thấy hoàn toàn yên tâm.Công tác chuẩn bị nên làm thì đã làm rồi, trừ vật tư phòng bị trong khu hết sức đầy đủ, Liễu Tuất còn lệnh cho Hắc Tử chuẩn bị rất nhiều vật tư phòng lũ chứa ở công ty Thông Đạt, tới lúc cần, có thể đưa tới thành phố Ngọc Lan hoặc các nơi khác trong tỉnh A.Trong ba tỉnh mà Liễu Tuấn có thể ảnh hưởng tới là tỉnh A, tỉnh N, tỉnh J, y đều cố gắng hết khả năng ảnh hưởng đề chuẩn bị ứng phó.

Tỉnh N tỉnh J đều đề phòng rất tới nơi tớt chốn, dù sao chấp chính ở hai nơi đó là hai người cha của y, ý kiến của y được hết sức coi trọng.Ngược lại ở tỉnh A, ảnh hưởng của Hà Duyên An không bằng Nghiêm Liễu, công tác chuẩn bị ở các thành phố khác không bằng, Liễu Tuấn chỉ đành chủ động bù đắp cho mắt xích này.May mà Xảo Nhi có tài lực hùng hậu, vì thế tổn hao nhiều hơn cũng gánh được, hơn nữa còn rất đáng.Nhưng không ngờ đúng vào thời khắc này, Cù Hạo Cẩm lại "tống" y tới thủ đô học tập.Tới trưa, mọi người dùng cơm ở bên đường, mọi người đều mời rượu Liễu Tuấn, coi như tiễn biệt.Liễu Tuấn cầm chén rượu lên, phát biểu ngắn gọn vài lời với các công sự trong ban suốt hơn hai năm qua, trừ vài câu khách khí, tư tưởng trọng tâm vẫn là việc phòng chống thiên tai.Thấy Liễu Tuấn lần nữa nhấn mạnh, Sài Thiệu Cơ đứng lên nói:- Bí thư, trong lòng mọi người đều chứa quấn chúng nhân dân khu Trư Hà, bí thư yên tâm, Sài Thiệu Cơ tôi xin tuyên ố ở đây, nếu việc phòng chống thiên tai xảy ra vấn đề lớn, không cần bí thư phê bình, tôi sẽ là người đầu tiên từ chức.Liễu Tuấn cảm khái gật đầu Chương 960: Phó tổng giám cảnhThượng tuần tháng năm, Liễu bí thư tới trường đảng TW báo danh.Trường đảng TW là nơi trọng yếu bồi dưỡng lãnh đạo cao cấp của đảng và quốc gia, là nơi phát triển và kế thừa chủ nghĩa Mark, là thánh đường chứa các loại tri thức mà cán bộ lãnh đạo cần phải có, có địa vị không thể thay thế trong vòng quyền lực trung ương trong nước.Gần như tất cả quan viên trung cao cấp đều học tập qua ở trường đảng TW, mỗi năm có mấy chục kỳ bồi dưỡng huấn luyện cán bộ cấp bộ và cấp sở, rất nhiều cán bộ muốn tiến thêm một bậc đều được toại nguyện sau khi học ở đây, học tập ở nơi này là một bước quan trọng mang tính mấu chốt trong hệ thông quyền lực trong nước.Tỉnh A an bài Liễu Tuấn như thế nhìn bề ngoai rất hợp lý, Liễu Tuấn tham gia công tác bảy năm từ cán bộ cấp phó khoa lên tới cán bộ phó sở, điều này thể hiện sự quan tâm và coi trọng của tỉnh ủy tỉnh A với cán bộ trẻ.Phải nói chiêu này của Cù Hạo Cập khá cay độc.Đồng chí Liễu Tuấn làm ra thành tích xuất sắc, tôi cấp cho cậu tiền đồ gấm vóc, ngay cả Nghiêm Liễu chẳng những không nói gì được mà còn nợ ân tình của người ta.Một phương diện khác Cù Hạo Cẩm thành công trong việc đẩy Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A, mặc sức mở rộng phương án chỉnh đốn của mình.Phương diện nào cũng có câu trả lời thỏa đáng.Thực ra vứt bỏ cách cục chính trị của tỉnh A và đám đồng minh Thôi Phúc Thành sang một bên, lúc này tới trường đảng học với bản thân Liễu Tuấn là một chuyện tốt.

Hiện giờ hiệu trưởng của trường đảng chính là vị thủ trưởng trẻ nhất của hệ phái, thường ủy cục chính trị, bí thư ban bí thư TW, phó chủ tịch nước đồng chí Lỳ Trì Quốc.Ba năm trước trên đại hiểu biểu dương bí thư huyện thị ưu tú, Liễu Tuấn được nhận giấy chứng nhận trong tay Lý phó chủ tịch, tới nay vẫn còn nhớ lời khích lệ của thủ trưởng.Hiện giờ Liễu Tuấn vào trường đảng, về lý luận Liễu Tuấn đã trở thành môn sinh của phó chủ tịch, có quan hệ sư đồ này, có lẽ mấy năm nữa, thân phận này sẽ thành "môn sinh thiên tử".Vì thế khi Liễu Tuấn thông báo tin này với hai người cha, Nghiêm Liễu đều cho phép, thậm chí Nghiêm Ngọc Thành còn nói đùa:- Tiểu tử phải lo lắng việc nhà rồi đấy.Còn chẳng phải thế sao, nhà của y, vợ con y, hiện giờ đều ở thủ đô.Nghe Liễu Tuấn sắp tới trường đảng TW học 6 tháng, Nghiêm Phi reo hò vui sướng không thôi, sớm đã bố trí lại phòng ngủ trong cả hai tòa biệt thự, chỉ đợi chồng quay về.Liễu Dương chỉ có một tuổi rưỡi, nghe nói cha về, cũng vỗ bàn tay mũm mỉm, cười khanh khách.Trường đảng bố trí ba ban học: Ban tu nghiệp, ban bồi huấn, viện nghiên cứu sinh.Ban tu nghiệp bố trí cho cán bộ cấp tỉnh gọi là ban số một, ban số hai cho cán bộ cấp sở, ban thứ ba cho cán bộ cấp huyện, ban thứ tư cho cán bộ lãnh đạo quốc xĩ tầm trung.Liễu Tuấn tham gia ban thứ hai, dưới tình huống thông thường thời gian học kéo dài từ 4 tới 6 tháng.Sau khi báo danh xong, Liễu bí thư trở về biệt thự ở công viên Long Sơn.

Chính thức lên lớp học là vào 3 ngày sau, nghe nói là phó chủ tịch Lý Trì Quốc sẽ đích thân tới nói chuyện.Các học viên đều rất kích động, dù sao cán bộ cấp sở, có thể được nghe lời dạy bảo của Lý phó chủ tịch một cách trực tiếp là điều vô cùng đáng quý, cho dù nhân vật bản lĩnh thông thiên như Liễu nha nội mà cũng chỉ có một lần được vinh dự này ở đại hội biểu dương đó.Biệt thư ở công viên Long Sơn có diện tích lớn hơn biệt thự thường ủy tỉnh, trong biệt thự có hồ bơi nhỏ và sân cầu lâu, mỗi một tòa biệt t hư đều có tính độc lập, ẩn giấu dưới bóng cây tàng hoa.

Nghiêm Liễu đều ở nơi này, người nhà hai bên muốn qua chơi phải qua hai trạm giác, tất nhiên những lính gác trạm gác này đều hết sức quen thuộc với biển số xe hai nhà, phương diện thủ tục không rắc rối lắm.Phi Phi tới thủ đô mua một cái BMW kiểu thể thao, Liễu Tuấn không "trưng dụng" xe của vợ, cái xe thể thao này không thích hợp đi vào chốn trang nghiêm như trường đảng.Dù sao ở chỗ Hà Mộng Doanh nhiều xe lắm, sớm đã chuẩn bị cho y một chiếc Audi 200, biển số phổ thông, không hề nổi bật.Các học viên của trường đảng đều là nhân vật kiệt xuất trong thể chế, nên không cần khoe khoang gì với nhau, nếu chẳng phải Liễu Tấn Tài công tác ở thủ đô, Liễu Tuấn cũng sẽ ở trong túc xá của trường đảng, không làm chuyện khác biệt.Liễu Tuấn về kinh, với hai nhà Nghiêm Liễu mà nói là chuyện vui lớn, xem vừa đi tới biệt thư Phi Phi và Liễu Yên đã tươi cười đứng ở cửa chào đóng, hiện giờ đơn vị công tác của Liễu Yên là cục tài chính thủ đô.Hai đứa bé đang chạy nhảy nô đùa ầm ĩ trong biệt thự là Vũ Mục Dã và Liễu Dương, Vũ Mục Dã sinh tháng 3 năm 96, hơn Liễu Dương nửa tuổi, hai anh em đặc biệt thích quậy phá.- Ba ba...Nhìn thấy Liễu Tuấn, Dương Dương liền lạch bạch chạy tới.

Vũ Mục Dã gặp cậu không nhiều, nên rất xa lạ, đứng ở đằng xa, ngoẹo đầu nhìn người lạ mặt này, chú bé con kháu khỉnh, giống hệt Vũ Chính Hiên.Liễu Tuấn ôm lấy con trai, giơ qua đầu, Liễu Dương vui sướng cười không ngừng.Phi Phi đi tới:- Tiểu Tuấn, thủ tục nhập học làm xong xuôi rồi chứ?- Ừ, ba ngay sau khai giảng, ba ngày này cả nhà ta đi dạo thủ đô, vui chơi thỏa thích.Liễu Tuân đưa tay vuốt gò má mịn của vợ.Phi Phi cười hồn nhiên, vui mừng vô hạn.- Chị ba.Liễu Tuấn ôm con đi vào biệt thự chào Liễu Yên.

Liễu Yên người vẫn thon thả, đầy sức sống thanh xuân.- Tiểu Tuấn về rồi...Mục Dã, mau lại đây, gọi cậu đi.Thấy em trai về, Liễu Yên rất vui mừng.Mọi người vừa cười nói vừa đi vào biệt thự, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh ngồi trong phòng khách, hai vị "nhất phẩm phu nhân" này tính tính đều lạc quan cởi mở,Giải Anh thấy con rể, liền vui vẻ nói:- A Tiểu Tuấn về rồi, mấy ngày qua Phi Phi cứ nhắc mãi.Liễu Dương thấy bà ngoại, lập tức vùng thoát khỏi người Liễu Tuấn, chạy tới bên bà ngoại kêu "bà ngoại bế".

Nó vừa sinh ra đã do Giải Anh chăm sóc, tình cảm với bà ngoại còn hơn bà nội, có điều giờ Nguyễn Bích Tú cũng tới thủ đô, Phi Phi qua ở bên này, đoán chừng không lâu sau sẽ giống cha nó "có mới nới cũ".Giải Anh bế cháu ngoại, nói:- Tiểu Tuấn, lãnh đạo tỉnh con thật quan tâm, Tấn Tài vừa tới thủ đô, đã lập tức an bài cho con tới trường đảng học rồi.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:- Vâng ạ, lãnh đạo tỉnh ủy đương nhiên phải quan tâm tới cán bộ cấp dưới mà.Liễu Tuấn sẽ không nói thật chuyện phiền lòng này với hai bà mẹ.Chiều hôm đó mọi người ngồi quây quần trò chuyện, Liễu Tuấn cho dù là cán bộ cao cấp khá uy nghiêm, trước mặt hai bà mẹ chỉ là đứa trẻ to đầu, kể mấy câu chuyện vui ở địa phương mua vui cho mọi người.Buổi tối Nghiêm Ngọc Thành nghỉ làm sớm hơn Liễu Tấn Tài đi xe thẳng tới biệt thự nhà họ Liễu dùng cơm, mặc dù tới tầng cấp bọn họ, giao lưu với nhau đa số qua điện thoại, nhưng không phải vì do cẩn thận, cán bộ tới địa vị nhất định những chuyện cố kỵ trước kia liền biết thành không đáng bận tâm rồi.Làm Liễu Tuấn bất ngờ là đi cùng với Nghiêm Ngọc Thành xuống xe còn có sư phụ của y, phó bộ bộ bộ công an Lương Quốc Cường, Liễu Tuấn đã lâu không gặp mặt sự phụ rồi.Lương Quốc Cường năm nay đã gần 50, người vẫn khỏe khoắn như trước, thân hình khôi ngô mặc đồng phục uy vũ, huân chương trên vai, càng thêm vài phần uy nghiêm.Liễu Tuấn khép chân lại, đứng nghiêm nói:- Chào thủ trưởng.Lương Quốc Cường cười ha hả, nhìn Liễu Tuấn khắp lượt:- Ừ, không tệ, người vẫn rắn chắc lắm, xem ra mấy thứ ta dạy con vẫn chưa vứt đi.Lương phó bộ trưởng vốn trầm mặc ít nói, với đệ tử nhỏ đắc ý nhất cũng chỉ phá lệ nói thêm vài công.

Thực ra ông nghe nói Liễu Tuấn về kinh, lập tức cùng Nghiêm Ngọc Thành tới là đủ thấy tình cảm thế nào rồi.- Sư phụ, người còn nói được, mấy thứ người dạy hại con đến khổ.Liễu Tuấn đùa.Lương Quốc Cường ngạc nhiên:- Sao thế được.- Sáng nào cũng phải dậy vào sáu giờ, chẳng được ngủ nướng.Lương Quốc Cường cười lớn:- Con mới chút tuổi đã muốn ngủ nướng rồi à?

Ta còn chưa dám đây, sáng nào cũng dậy vào lúc sáu giờ.Liễu bí thư gãi đầu, hóa ra phó bộ trưởng vẫn cứ cần mẫn như cũ.- Lão ba, đồng phục đâu ạ?

Sao không mặc?Liễu Tuấn quay sang trêu Nghiêm Ngọc Thành, giờ Nghiêm Ngọc Thành kiêm nhiệm bộ trưởng bộ công an, là một trong hai vị tổng giám cảnh hiện nhiệm toàn quốc!

Có điều trừ trường hợp tất yếu, Nghiêm Ngọc Thành không mặc đồng phục.Đối với câu hỏi của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành theo thông lệ trừng mắt một cái rồi mặc xác y, ngồi chễm chệ xuống ghế sô pha, Liễu bí thư làm phục vụ, pha trà rót nước cho cha vợ và sư phụ, không bao lâu sau Liễu phó thủ tướng cũng trở về nhà.Tổng giám cảnh: Mình không hiểu chuyện quân đội/ cảnh sát nên không rõ vụ này, 2 người tổng giám sát nghành công an có thể là bộ trưởng bộ công an và bí thư đảng ủy bộ công an.

Chương 961: Làm chính trịĂn cơm xong, Nghiêm Ngọc Thành và Lương Quốc Cường ở lại trò chuyện, dù là bạn bè chí cốt, lại cùng phe cánh, nhưng khi nói chuyện không bàn tới việc công, chỉ nói tới chuyện ở huyện Hướng Dương và Bảo châu.Đối với nhân vật lớn thân ở vị trí cao như bọn họ, thi thoảng nhàn rỗi nói chuyện quê hương là sự nghỉ ngơi và điều tiết tốt.Nguyễn Bích Tú nói:- Nghe Triệu Ngọc kể, huyện Hướng Dương đứng thứ hai trong bầu chọn 100 huyện mạnh cả nước.Với chuyện quê hương, hai vị phu nhân còn tin tức linh thông hơn hai vị ủy viên cục chính trị, Nghiêm Liễu giờ đây thân ở vị trí cao, người thường không dám nói năng tùy tiện trước mặt, nên không có cơ hội tìm hiểu.

Hai vị phu nhân thân phận siêu thoát, có thể tiếp xúc với nhiều tin tức hơn.Liễu Tuấn hỏi:- Anh Triệu Ngọc tới hả mẹ?- Ừ, Triệu Ngọc giờ là đại biểu nhân dân toàn quốc, phó hội trưởng hiệp hội xí nghiệp dân doanh, hay tới thủ đô họp hành lắm, nghe nói công ty Đằng Phi muốn mở chi nhánh ở thủ đô nữa.Nhớ tới cảnh khi Triệu Ngọc tới bái phỏng vướng bao thủ tục rắc rối, Nguyên Bích Tú cảm khái đúng là "hầu môn sâu tựa biển", ngay cả ông chủ nổi tiếng lớn nhất nhỉ nước tới biệt thự công viên Long Sơn cũng khó khăn trùng trùng, cần Nguyễn Bích Tú đánh tiếng, trạm kiểm tra xác nhận nhiều lần mới vào được.- Đứng thứ 2 trong 100 huyện mạnh à?

Không tệ.Nghiêm Ngọc Thành gật gù.- Lão ba, đừng tự khen mình nữa, ha ha ha.Liễu nha nội không lúc nào quên trêu cha vợ, vì cơ sở cho huyện Hướng Dương cất cánh bay lên do Nghiêm Ngọc Thành lập nên khi làm bí thư, huyện Hướng Dương có thành tích huy hoàng sáng chói như thế Nghiêm Liễu có công đầu.Còn về Liễu nha nội cũng không thể không tính công được.Nghiêm Ngọc Thành trợn mắt lên:- Có công thì phải biểu dương...Phải rồi, tiểu tử, không phải giỏi lắm sao?

Cái khu Trường Hà kia xếp thư mấy trong cả nước thế?Liễu Tuấn bĩu môi:- Lão ba quan liêu quá, khu Trường Hà cơ cấu cấp phó sở, không đủ tư cách tham dự bình chọn.Nói ra Liễu Tuấn rất tức, khu Trường Hà quy mô lẫn nhân khẩu còn kém với các đơn vị hành chính cấp huyện khác, chỉ vì có cấp bậc hành chính quá cao, nên bỏ lỡ cơ hội nở mày nở mặt, nếu cùng cấp, khu Trường Hà dứt khoát đủ tư cách vào 10 vị trí hàng đầu.Đó là thành tích chính trị rất lớn.Thấy Liễu Tuấn và cha vợ đấu khẩu, mọi người đều mỉm cười.Giải Anh cảm thán:- Tiểu Tuấn, cũng chỉ có con dám nói với ông ấy như thế, cả Minh Minh trước mặt ông ấy mà còn chẳng dám thở mạnh.Liễu Tuấn lắc đầu:- Nghiêm chính cục, ngài yêu cầu quá cao rồi chăng?

Anh Nghiêm Minh là cán bộ cấp phó sở, đủ lấy mặt mũi cho ngài rồi.Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh:- Tiểu tử đừng đắc ý.

Giờ sáng mắt ra chưa!

Ta thấy con ngoan ngoãn học tập nửa năm rồi điều tới thủ đô đi, cứ mãi vùi mình ở phía dưới, tầm nhìn càng ngày càng hạn hẹp, thi thoảng phải tới TW rèn luyện một chút.Nghe Nghiêm Ngọc Thành nói thế, Nguyễn Bích Tú và Nghiêm Phi đều lộ vẻ vui mừng.Nhưng theo thông lệ chuyện lớn thế này, "bà nội trợ" không phát ngôn.Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ địa vị thế nào, chỉ có Liễu Tuấn mới được ông lên tiếng an bài công tác.

Như Giải Anh nói, Nghiêm Minh còn chẳng dám thở lớn trước mặt cha, nói gì tới cha con tâm sự.Điều này cũng là do duyên phận.Liễu Tuấn cười:- Đợi học tập xong rồi hãy xét ạ.Nghiêm Ngọc Thành không miễn cưỡng, ở loại chuyện thế này, Liễu Tuấn rất có chủ kiến, thông thưởng chỉ khi gặp quyện quan hệ trọng đại, mới trao đổi với hai người cha, cò thông thường đều "tự ý làm bừa".Thời gian được tán gẫu thế này là rất hiếm có, chỉ có thể gặp dịp chứ không chuẩn bị trước được.

Bất quá chừng nửa tiếng sau, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh về nhà, Lương Quốc Cường cũng đứng dậy cáo từ.Liễu Tấn Tài rất vui khi thấy con trai về, hai cha con có thể nói chuyện dài rồi.- Ba à, ba đã quen công việc bên quốc vụ viện chưa?Liễu Tuấn đưa cho ông một điều thuốc.Nguyễn Bích Tú không vui:- Tiểu Tuấn, mẹ đang cấm thuốc ông ấy, con giỏi lắm, lại làm ngược.- Cấm thuốc.Liễu Tuấn không hiểu.- Đúng thế, ba con tuổi ngày càng nhiều, sức khỏe đâu còn như trước, mỗi ngày bộn bề công việc, nên càng hút thuốc dữ hơn, cứ tiếp tục thế này sao mà được?Liễu Tuấn cười:- Bác sĩ chăm sóc nói sao ạ?Nguyễn Bích Tú đắc ý:- Bác sĩ chăm sóc nói ba con cứ ho suốt, phải cấm thuốc rồi.Liễu Tấn Tài nói:- Bỏ ngay lập tức thì không được, chỉ cố gắng hút ít thôi.Nguyễn Bích Tú mắt đầy nghi ngờ:- Câu này ông nói bao nhiêu lần rồi?

Có lần nào làm được không?Liễu Tấn Tài mỉm cười không nói, ở chuyện này đúng là ông đã "thất tín" nhiều rồi.Liễu Tuấn khuyên:- Mẹ à, ba vừa mới tới quốc vụ viện, công tác rối như tơ vò, chuyện cần suy nghĩ quá nhiều, lúc này mà cấm thuốc thì còn tổn hại đến sức khỏe còn nghiêm trọng hơn.Liễu Tuấn vốn cho rằng mẹ y sẽ phản bác "lý luận bừa" này, không ngờ Nguyễn Bích Tú lại gật đầu:- Bác sĩ cũng nói thế, bỏ thuốc ngay là không được, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình, kiến nghị ông ấy bỏ dần, từng bước giảm bớt lượng thuốc.- Mẹ thấy chưa, con vừa về nhà, hai nhà vui mừng, phải hút một điều chứ phải không ạ?

Ba không uống rượu, nếu không phải uống một chén rồi.Lý do này rất đúng, Nguyễn Bích Tú không ngăn cản nữa, cùng Phi Phi đưa Dương Dương đi xem TV, để hai người họ yên tĩnh trò chuyện.Liễu Tấn Tài cau mày lại nói:- Lúc này con không nên rời khỏi Ngọc Lan, nhất là công ty xe hơi vừa mới dựng lên, lúc này rời đi thế cục khó lường.Liễu Tuấn khâm phục, cha y bất kể lúc nào cũng xuất phát điểm từ công việc.- Con cũng đâu muốn rời đi, nhưng không tự chủ được.Liễu Tấn Tài gật đầu, ông hiểu hoàn cảnh của con trai, nói:- Kiến nghị của bác Nghiêm con suy nghĩ ký đi.- Ba, lúc này rời khỏi tỉnh A con thấy không thích hợp, là thiếu trách nhiệm với những người tin tưởng con, hơn nữa kinh tế tỉnh A trì trệ lâu rồi, nếu có thể góp sức thì con tình nguyện nhận áp lực.Liễu Tấn Tài biết tính y áp lực càng lớn, sức bộc phát càng mạnh, không uổng là học trò của Chu tiên sinh.- Ba nói công việc đang làm đi.- Mô thức phát triển hiện nay có vấn đề.Liễu Tuấn giật mình, không ngờ ông lại buông lời như thế, liền thu lại nụ cười, ưỡn thẳng mình lên.Liễu Tấn Tài nhìn con trai khẽ gật đầu:- Từ góc độ tăng trưởng kinh tế mà nói thì cải cải cách kinh tế của nước ta là thành công.

Mấy chục năm qua, con đường thành công này này là đi từng bước, hay nói cách khác là từ ngoài thể chế tới trong thể chế, cải cách lấy chính phủ, chính sách làm chủ, quá theo đuổi hiệu suất, theo đuổi tăng trưởng GDP.

Một số địa phương biến thành GDP chính trị, tất cả đều triển khai quanh nó...Từ góc độ chiến lược mà nói là chính xác, bỉnh ổn, đảm bảo cải cách không mất kiểm soát, xã hội ổn định...- Nhưng trả giá cũng rất lớn.Liễu Tuấn xen vào:- Phiến diện theo đuổi tăng trưởng GDP, phiến diện theo đuổi con số đẹp.

Kiến thiết trùng lặp, theo đuổi hiệu quả nhất thời, bỏ qua bảo vệ mỗi trường, bỏ qua khả năng phát triển lâu dài.

Ba, nói khó nghe một chút là cò hạc tranh cá, vì theo đuổi kinh tế tăng trưởng tốc độ cao mà chúng ta vứt bỏ quá nhiều lợi ích lâu dài, bỏ qua quá nhiều gốc rỠphát triển.Liễu Tấn Tài nhìn con trai tán thưởng.Quan điểm hai cha con nhất trí như thế, đúng là tâm linh tương thông.- Đúng, cần phải khống chế, không thể phát triển mù quang, không thể chỉ lo thành tích thời gian ngắn, những sản nghiệp tiêu hao lớn càng phải khống chế nghiêm ngặt, đó là căn bản của đại kế trăm năm.- Nhất là vấn đề tam nông và chênh lệch giàu nghèo, đây là vấn đề căn bản nhất để duy trì quốc gia trường tồn, không thể không coi trọng.

Ba, con cảm thấy, mục tiêu cuối cùng của cải cách, phải là trị quốc theo luật pháp, nhân trị thành pháp trị, kiến lập quy tắc công bằng, thị trường công bằng, không chế phân hóa giàu nghèo sâu thêm.

Đồng thời tăng cường đầu tư vào tam nông và giáo dục.Vấn đề này việt nam hiện giờ mới chính thức thực thi, chúng ta đang đẩy mạnh cải cách nông thôn mới từ đầu năm vì mục tiêu này, so ra đã muộn hơn TQ tới 10 năm rồi.Liễu Tấn Tài chậm rãi gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, phương diện hai cha con nói chuyện đã vượt ra ngoài khuôn khổ kinh tế đơn thuần, cho dù Liễu Tấn Tài hiện giờ quyền cao chức trọng cũng có cảm giác bất lực.Liễu Tấn Tài hiểu chỗ khó của cha, an ủi:- Ba, đây là một quá trình lâu dài, không phải một cá nhân nào có thể hoàn thành được, ba đừng quá lo.

Như ba nói, mấy năm sau, chủ yếu là khống chế các sản nghiệp hao tốn năng lượng phát triển mù quáng.

Những hạng mục này đầu tư lớn, một khí kiến thiết trùng lặp, sẽ tạo thành tổn thất lớn, ảnh hưởng tới xã hội càng lớn...Đương nhiên, điều này đắc tội với rất nhiều người.Liễu Tấn Tài hít sâu một hơi nói:- Thân vị trí này phải lo tới thôi, hai cha con ta đều dốc toàn lực vậy.Liễu Tuấn nhìn cha trịnh trọng gật đầu Chương 962: Thủ trưởng vẫn nhớ Liễu TuấnBa ngày sau, trường đảng khai giảng, lời đồn không sai, phó chủ tịch nước Lý Trì Quốc đích thân tới tham gia, phát biểu những lời đầy nhiệt tình.Có điều khác một chút với lời đồn, Lý phó chủ tịch không phải chuyên môn tới vì ban hai cán bộ cấp sở này, mà chỉ trùng hợp thôi.

Cùng ngày ban cán bộ cấp tỉnh bộ cũng khai giảng, các lãnh đạo của trường TW liền đem hai ban gộp làm một tổ chức khai giảng chung, nên bọn họ được may mắn hưởng "thiên ân" được nghe Lý phó chủ tịch răn dạy.Thủ trưởng vẫn trẻ như trên đại hội biểu dương ba năm trước, tinh thần phấn chấn, đầy khí độ.Thủ trưởng nóilâu lắm, giọng nói truyền cảm, sinh động, khích lệ mọi người nghiên cứu học tập chủ nghĩa Mark, học tập phương châm chính sách của đảng, tranh thủ nắm vững thêm nhiều tri thức lý luận, để kết hợp với thực tế sau này, cống hiến cho việc kiến thiết Xã hội Chủ nghĩa.Trong buổi lễ như vậy, quy củ rất nghiêm chỉnh, cán bộ cấp bộ ở phía trước, trong đó còn có cả một bị bí thư tỉnh ủy, cán bộ cấp cấp phó sở ở đằng sau, dạng phó sở giống Liễu phó bí thư tất nhiên là xếp càng gần phía cuối cùng.Kết thúc buổi lễ, người chủ trì thư thăm dò mời Lý phó chủ tịch chụp anh lưu niệm với học viên, thủ tướng vui vẻ đồng ý, mọi người vây quanh chuyện trò.Dù sao cũng là ở trưởng đảng cho nên không khí khá hài hòa, trước mặt hiệu trưởng không cần quá câu nệ, thủ trưởng thi thoảng còn cười lớn, vẻ mặt rất thư thái.Liễu Tuấn đi sau đoàn người, theo quy củ đi tới nơi chụp ảnh, không ngờ thủ trưởng phát hiện ra y, gọi:- Liễu Tuấn.- Có mặt.Liễu Tuấn dù không phải xuất thân quân nhân, nhưng lại phản xạ điều kiện ưỡn lưng, vang giọng đáp.- Ha ha, lại đây nào.Thủ trưởng cười thân thiết, vẫy tay gọi Liễu Tuấn.Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn, chỉ có một lần gặp mặt vào ba năm trước mà thủ trưởng còn nhận ra y, nhân vật phi phàm quả nhiên có chỗ phi phàm.Dưới ánh mắt kinh ngạc cua rmọi người, Liễu Tuấn rảo bước đi tới trước mặt thủ trưởng, cao giọng chào:- Chào thủ trưởng.- Ừ, được được...Liễu Tuấn, cậu cũng tham gia học tập kỳ này sao?Liễu Tuấn cung kính đáp:- Vâng thưa thủ trưởng, tôi ở ban 2.- Nghe nói cậu từ tỉnh N điều tới thành phố Ngọc Lan rồi?- Vâng thưa thủ trưởng, điều tới sắp được ba năm rồi.- Ừ, người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều hơn, công tác ở nhiều nơi, nỗ lực học tập tri thức, sau này mới tiện triển khai công việc.- Vâng thưa thủ trưởng, tôi sẽ nhỡ kỹ lời thủ trưởng chỉ dạy.- Tốt, tốt.Thủ trưởng liên tục gật đầu.Chụp ảnh xong, Lý phó chủ tịch tạm biệt mọi người, thủ trưởng vừa rời đi, khung cảnh liền trở nên sôi động hơn, có điều cũng rất hạn chế ở đây còn một đống quan lớn cấp bộ, trừ đại hội toàn quốc ra, khó mà thấy được nhiều quan lớn một phương tập trung như thế, các cán bộ cấp sở đương nhiên là phải chú ý ăn nói.Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Tuấn thêm một ít hâm mộ.Hôm nay là ngày đầu tiên, các học viên còn chưa quen nhau lắm, không biết lai lịch của Liễu Tuấn, thủ trưởng chủ động nói chuyện với y, thực sự là ly kỳ.Liễu Tuấn gặp được một người quen ở ban hai, đó là thư ký thứ nhất của Nghiêm Ngọc Thành, cùng quê ở huyện Hướng Dương, đó là Tiêu Chí Hùng, hiện giờ hắn là phó bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu.Tiêu Chí Hùng cũng không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, vui sướng vô cùng, cười ha hả bắt tay y:- Ái chà Tiểu Tuấn, thật là không ngờ...Cậu tới đây mà Nghiêm bí thư chẳng nói với tôi.Tiêu Chí Hùng được coi là tâm phúc thân tín nhất của Nghiêm Ngọc Thành, giờ đã trên bốn mươi, tiến bộ thua kém Giang Hữu Tín, có điều sau lần học tập này, nói rõ là sắp thăng chức rồi.

Chỉ cần hắn biểu hiện tốt, có thể đề bạt như hỏa tiễn cũng chưa biết chừng.Trưởng phòng tổ chức Vương Đức Dụ của tỉnh A chẳng phải được đề bạt lên như thế hay sao?Liễu Tuấn cười:- Em lâm thời nhận được thông báo, mấy ngày trước ba em mới biết.Tiêu Chí Hùng không cười nữa, thăm dò:- Sao, công tác ở tỉnh A không thuận lắm à?Vốn việc học ở trường đảng phải có chuẩn bị đề bạt cán bộ trước, vậy mà một nha nội bối cảnh lớn như Liễu Tuấn chỉ được thông báo lâm thời, điều này khiến người ta phải suy nghĩ rồi.

Ai chả biết học ở trường đảng nhìn ở một phương diện khác là biến tướng của cách ly.Liễu Tuấn cười:- Không sao cấp trên tự có an bài mà.Tiêu Chí Hùng gật đầu, nếu Liễu Tuấn không muốn nói, hắn tất nhiên không tiện truy cứu đến cùng, người ở trước mắt đây không phải là tên nhóc "nhi đồng thối tai" của huyện Hướng Dương ngày xưa nữa, mà là phó bí thư ngang hàng với hắn.

Hơn nữa Liễu Tuấn ngay khi còn nhỏ đã là nhân vật ghê gớm, đôi khi còn có thể góp ý cho Nghiêm Ngọc Thành cơ mà.Hiện giờ e rằng vị quân sư này càng lợi hại hơn rồi, Tiêu Chí Hùng lăn lộn trong quan trường hơn hai mươi năm, biết rõ chỉ cần Nghiêm Liễu không đổ, sẽ có ngày mình phải ngửa mặt lên nhìn y....Học tập ở trường đảng tương đối thoải mái, Liễu bí thư có dư dả thời gian làm bạn với mẹ già vợ con, đồng thời đi thăm hỏi các vị đại lão kinh thành.Chỗ Chu tiên sinh tất nhiên là trạm đầu, trạm thứ hai là tứ hợp viên nhà họ Hà.Lần này Liễu Tuấn tự mình lái xe tới, y quen thuộc đường lối thủ đô rồi, nhất là nhà họ Hà thì càng thuộc như lòng bàn tay.Nhưng chiếc Audi của Liễu bí thư ở nơi khác còn tạm, chứ muốn vào tứ hợp viện nhà họ Hà thì hơi khó, bị các chiến sĩ cảnh vệ không chút khách khí ngăn lại.Hơn nữa rõ ràng lực lượng cảnh vệ đã được tăng cường.May là Liễu bí thư có giấy thông hành đặc biệt, các chiến sĩ cảnh vệ xác nhận nhiều lần mới cho đi qua.Quả nhiên Liễu Tuấn vừa mới đi vào tứ hợp viện đã thấy Hà phó chủ tịch quân phục uy vũ đang nói chuyện với Hà lão gia tử.

Nói là nói chuyện kỳ thực không chính xác lắm, hai cha con mỗi người ngồi một phía, trầm ngâm, rất ít lên tiếng.

Hà Trường Chinh ít nói, đối diện với cha cũng chẳng nói nhiều, chỉ ngồi cùng với cha già một lúc, trọn đạo làm con mà thôi.Người phục vụ nhà họ Hà sớm quen với "hành vi kỳ lạ" hai cha con này rồi, đều tránh thật xa, không dám tới quấy rối.Liễu Tuấn vừa xuất hiện ở cửa, hai cha con họ Hà đều phát hiện ra ngay, ngẩng đầu nhìn lại, những người rèn luyện trong mưa bom bão đạn có phản ứng mẫn cảm thành bản năng, tuyệt không vì tuổi tác mà giám đi quá nhiều.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Hà lão gia tử mỉm cười ôn hòa.Liễu Tuấn đi nhanh tới, cúi đầu vấn an:- Chào ông ạ.Hà lão gia tử gật đầu.Liễu Tuấn lại quay sang chào Hà Trường Chinh:- Chào bác Hà.Hà Trường Chinh gật đầu:- Ừ tới rồi đó hả.- Vâng, cháu tới trường đảng TW học tập.Liễu Tuấn biết Hà Trường Chinh sẽ không truy hỏi tới cùng, nên chủ động báo cáo đơn giản, đồng thời cố ý nói to hơn vài phần, vì Hà lão gia tử tai không còn tốt như thời trẻ nữa.Hà Trường Chinh cau mày:- Lúc này mà lại tới trường đảng học à?Liễu Tuấn hiểu ý nhưng cố hỏi lại:- Bác Hà, lúc này thì có gì không ổn ạ?Thấy khách tới, người phục vụ vội đưa trà lên, đợi phục vụ lùi ra rồi Hà Trường Chinh mới trầm ngâm:- Nam phương mưa to.Liễu Tuấn tới trường đảng không lâu, mấy tỉnh phía nam bắt đầu đổ mưa như trút, càng ngày càng lớn, không hề có dấu hiệu sẽ tạnh trong thời gian ngắn, mặc dù hiện giờ đã vào mùa mưa, nhưng theo phân tích của các nhà khí học, tình hình năm nay có thể khác với năm trước, e rằng sẽ có lũ cực lớn.Hà Trường Chinh chủ trì công tác thường ngày, thiên tai trong cả nước đều trong sự quan tâm mật thiệt của ông, để sẵn sàng điều động quân đội giải cứu tai nạn.Lúc này Liễu Tuấn thân là quan viên địa phương, theo ý của ông, phải trấn thủ địa phương ứng phó với thiên tai lớn sắp bùng phát.Nhắc tới đề tài này, Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc, ngồi ngăn ngắn nói:- Bác Hà cháu có dự cảm tình hình năm nay khác với mọi năm, đặc biệt nguy cấp.

Lưu vực Trường Giang rất có khả năng bùng phát lũ lớn trăm năm một lần, quân đội cần phải chuẩn bị tình huống đột phát, không giấu gì bác, khu Trường Hà đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái rối.Hà Trường Chinh gật đầu:- Bộ đội đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng cấp 12 rồi.

Chương 963: Quốc gia có nạn thất phu hữu tráchHà lão gia tử rất chú tâm tới việc này:- Trường Chinh, đây là chuyện liên quan tới mạng người, nhất định không thể sơ xuất.

Năm xưa Hoa Viên khẩu vỡ đê, mất bao nhiêu năm mà chưa khôi phục lại được, đúng là ngàn dặm ngập chìm, dân chúng lầm than...Thế nước của Trường Giang, Hoàng Hà cũng không bì được.Hà Trường Chinh lại lần nữa gật đầu:- Ba cứ yên tâm, con chuẩn bị rồi.Hà lão gia tử biết tính cách của con trai, nếu đã nói như thế là chuẩn bị đầy đủ rồi, Hà Trường Chinh nổi tiếng trị quân nghiêm khắc.- Liễu Tuấn, có phải có kẻ cố ý làm khó cháu không?Hà lão gia tử mắt quắc lên nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cả kinh, mỉm cười đáp:- Ông, cũng không thể nói như vậy được, có thể tới trường đảng học cũng là chuyện tốt mà.Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thầm ngạc nhiên, sao Hà lão gia tử lại biết chuyện vụn vặt này, đoán rằng không phải Hà Duyên An mà là Hà Mộng Doanh thì thầm với Hà lão gia tử rồi, có lẽ nghe Liễu Tuấn ở tỉnh A bị người ta chèn ép, Hà đại tiểu thư nổi giận, giống hệt Tiểu Thanh, muốn cho kẻ nào đó biết tay.Hà đại tiểu thư mà thực sự làm loạn thì rất là đau đầu.Hà lão gia tử quét ánh mắt sắc bén qua mặt y, tựa hồ xác định Liễu Tuấn có nói thật không, một lúc sau mới cười khẽ, nói:- Người trẻ tuổi bị chút rèn luyện cũng tốt.Hà Trường Chinh thêm vào một câu:- Liễu Tuấn, người thành đại sự, phải biết bình tĩnh.Liễu Tuấn khom người cung kính nói:- Vâng, cám ơn chủ tịch chỉ bảo.Đang nói chuyện thì ở cửa có tiếng động, Liễu Tuấn ngồi xoay lưng về cửa nên quay lại nhìn, thấy hai cô cháu Hà đại tiểu thư cùng vẻ xinh đẹp cao quý như nhau sóng vai nhau đi vào.- Ha hà, Liễu Tuấn, cậu còn đến trước cả tôi.Hà Duyên An cười lên tiếng.Liễu Tuấn chỉ cần tới thủ đô là đến thăm lão gia tử, nên bà chẳng thấy ngạc nhiên.Liễu Tuấn thuận thế nịnh bợ ngay:- Thủ trưởng ngày trăm công nghìn việc, thời gian quý báu, cháu chỉ là một học viên, tất nhiên dạo chơi khắp nơi.Hà Duyên An nhướng mày lên còn chưa kịp đáp lại thì Hà Mộng Doanh đã bĩu môi, khinh thường nói:- Liễu bí thư, tuổi còn nhỏ mà miệng ngọt thật đấy, nịnh nọt cứ mở miệng ra là nói ngay được, cái thể chế này đúng là biết rèn người.Hà Trường Chinh trừng mắt nhìn con gái.Ở đây, người ngoài thể chế chỉ có mình Hà Mộng Doanh, nói thế là vơ hết mọi người vào, không bị mắng mới là lạ.Hà Mộng Doanh quay đầu đi làm mặt quỷ, Hà đại tiểu thư tuổi nhiều lên, nhưng tính tình mỗi ngày một trẻ ra.Hà Duyên An chào hỏi mọi người xong, ngồi xuống bên cạnh Hà lão gia tử, hỏi:- Liễu Tuấn, chuyện công việc bàn giao ổn rồi chứ?Liễu Tuấn cười:- Ổn hết rồi ạ, khu Trường Hà do Sài Thiệu Cơ chủ trì, cải cách quốc xí có Lý Huệ, quản lý khu cao tân giao cho Uông Quốc Chiêu, còn việc ở Cty Trường Phong do La Nguyên Anh của sở công nghiệp tỉnh tiếp nhận.Hà Duyên An rời khỏi tỉnh A chưa lâu, rất quen thuộc nhân viên trong tỉnh, Liễu Tuấn báo cáo trình từ, y biết trong thời gian ngắn, lòng bà còn quyến luyến tỉnh A.Hà Duyên An chau mày:- La Nguyên Anh tiếp nhận công ty Trường Phong?Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.- Làm càn!

Là ý của kẻ nào?Hà Duyên An nổi giận thực rồi, bà rất hiểu tình huống của La Nguyên Anh, kẻ này tra sổ sách rất giỏi song hoàn toàn không hề biết gì quản lý xí nghiệp, bảo hắn tới Cty Trường Phong thì làm sao người ta yên tâm được.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.Hà đại tiểu thư ở bên đâm chọc:- Cty Trường Phong quốc xĩ cấp phó sở, điều động người đứng đầu đương nhiên năm trong tay tỉnh trưởng rồi.Hà Mộng Doanh cũng biết chuyện này thì càng chẳng nói tới Hà Duyên An, gần như trong nháy mắt đã hiểu ra Thai Duy Thanh an bài như thế với dụng ý gì, sắc mặt càng trở nên khó coi.Liễu Tuấn cười:- Tiểu cô, cháu thì chẳng sao cả, La Nguyên Anh có tra cũng chẳng ra cái gì, chỉ là Cty Trường Phong thực sự làm người ta không yên tâm.Ở trước mặt Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn thích gọi Hà Duyên An là tiểu cô, coi như thỏa mãn nội tâm kỳ diệu của Hà đại tiểu thư.Hà Duyên An lạnh lùng nói:- Làm càn như thế hắn không nghĩ tới hậu quả sao?Hà lão gia tử hời hợt nói:- Duyên An, mỗi người có một phương thức làm việc khác nhau.Ông đang nhắc con gái, hiện giờ con không cỏn là tỉnh trưởng tỉnh A nữa, phải biết vị trí của mình.

Tới tầng cấp của Hà Duyên An dù cho ở nhà cũng không thể nói tùy tiện được.Hà Duyên An lập tức khôi phục bình tĩnh, hỏi:- Liễu Tuấn, học xong an bài công tác ra sao, Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư có chỉ thị rõ ràng không?Hiện giờ chức vụ của Nghiêm Liễu đều hơn bà rồi, Hà Duyên An dùng từ khá tôn trọng.Liễu Tuấn đáp:- Tạm thời chưa, mọi người tôn trọng lựa chọn của cháu.Hà Mộng Doanh hỏi ngay tới:- Vậy bản thân cậu có suy tính gì?Hà đại tiểu thư nắm bắt thời cơ rất tốt, cho dù nói thể nào Liễu Tuấn là do Hà Duyên An điều tới tỉnh A, hiện giờ tình thế khó khăn, Hà Duyên An phải có trách nhiệm, giả sử Liễu Tuấn ở lại tỉnh N thì sao gặp phải cảnh ngộ này?

Nhất định là rất ung dung, Hà đại tiểu thư thông minh, nhìn thấy tiểu cô kích động có ý "rút đao tương trợ", lập tức giúp tỉnh lang bằng câu hỏi đó, để Liễu Tuấn kiếm chút "ân huệ" ở chỗ tiểu cô.Hà Duyên An hiện giờ nắm mũ ô sa cả nước mà lại.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Nếu như có thể, em vẫn muốn về tỉnh A.Hà Duyên An bật cười, xem ra thằng oắt con này nổi tỉnh ương bướng rồi, phải trở về tỉnh A để làm ra tấm ra món.

Còn về kế hoạch vĩ đại chia ba thiên hạ của Liễu Tuấn ở tỉnh A, nhất thời bà chưa nghĩ tới.

Dù sao Liễu Tuấn hiện giờ chỉ là cán bộ cấp phó sở, có dã tâm tới đâu cũng phải có mức độ.- Về tỉnh A cũng tốt, phải nghĩa cách đưa kinh tế tỉnh A đi lên.Hà Duyên An nói một câu quan cách, Liễu Tuấn lại hiểu ý bà, điều này tức là bà nhớ yêu cầu của y rồi, tới lúc cần thiết sẽ ra sức cho y....- Liễu Tuấn, ngày mai chị muốn tới thành phố Kinh Hoa.Hà Mộng Doanh nói:Sau khi ăn cơm tối cùng Hà lão gia tử, Liễu Tuấn cáo từ, nhưng lại tới ổ ái tình Hà Mộng Doanh xây bên câu lạc bộ Trường Thành, nửa tiếng sau, Hà đại tiểu thư cũng chạy xe tới.Cho dù Liễu Tuấn đoán chừng quan hệ của y và Hà Mộng Doanh đã bị nhà họ Hà phát giác ra rồi, nhưng nếu người ta không nói ra, thì bề ngoài vẫn phải chú ý.Liễu Tuấn cau mày:- Vì sao lại tới Kinh Hoa vào lúc này.Hà Mộng Doanh cắn môi:- Câu lạc bộ bên đó có chút rắc rối, phải xử lý một chút.Khi nói câu này, Hà đại tiểu thư hơi quay đầnh tránh đi, Liễu Tuấn lòng hiểu ra, Hà đại tiểu thư ngại Nghiêm Phi cũng ở thủ đô, không muốn mình bị khó xử.

Nói thế chỉ là kiếm cớ mà thôi, với uy danh hiển hách cua rnhà họ Hà, và uy vọng của Hà Trường Chinh ở quân phu đông nam, khó mà có vấn đề gì ở việc kinh doanh bên đó mà cần Hà đại tiểu thư đích thân tới xử lý.

Liễu Tuấn cảm động, khẽ siết thân thể Hà đại tiểu thư vào trong lòng.- Chị để sau hãy tới đó thì hơn.- Vì sao?Bị Liễu Tuấn ôm lấy, Hà đại tiểu thư thấy người mềm đai, ở cùng tiểu sắc ma càng lâu, sức đề kháng của cô càng yếu, nam nhân này tự có một sức cuốn hút độc đáo.- Ba chúng ta nói phương nam mưa lớn, Kinh Hoa sắp thành tuyến đầu chống lũ rồi, bộ đội đã tiến vào trạng thái cành giác cao độ, chị tới đó vào lúc này rất không an toàn.Trong lòng Liễu Tuấn, Hà đại tiểu thư cao quý ưu nhã, chẳng liên quan gì tới trận lũ kinh thiên động địa kia.Hà Mộng Doanh trịnh trọng nói:- Nếu như vậy chị càng phải đi, quốc gia có nạn, thất phu hữu trách.Liễu Tuấn trêu gẹo:- Chị không phải là thất phu, chị là thất phụ.- Chết đi!Hà đại tiểu thư đấm Liễu nha nội một cái, người này thật đúng là, không sửa nổi chủ nghĩa đại nam tử.- Chị nói thật đấy, mấy ngày qua xem TV thấy tin mấy tỉnh phía nam mưa rất to, nói không chừng có lũ lớn thật, không biết ba chị bố trí ra sao.

Nhưng chị vẫn muốn đi, dù thế nào cũng phải góp một phần sức lực.Hà Mộng Doanh quay lại chính sự, nghiêm túc nói.Liễu Tuấn cũng nghiêm túc, buông Hà Mộng Doanh ra nói:- Chị có lòng báo quốc như thế thì em không can nữa, nhưg không tới vội, trước tiên chuẩn bị kỹ càng, quỹ từ thiện Hoa Hưng có thể vận hành rồi, phàm là những vật tư dùng để chống lũ, bao gồm cả đồ sinh hoạt, thức ăn, đều phải chuẩn bị một chút, em nghĩ tình huống nguy cấp nhất còn phải một thời gian nữa, chúng ta còn chút khe hở để chuẩn bị, nếu đã làm thị phải làm cho tốt.Hà Mộng Doanh gật đầu:- Chị hiểu, trước kia khi ở bộ đội, thành phố Nam Phương cũng thường xuyên có lũ, chị cũng được huấn luyện ở phương diện này.- Vậy thì tốt rồi.Liễu Tuấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ cứng cỏi của cô, nói:- Nhưng chị phải nhớ kỹ, chị là tổng chỉ huy, chủ yếu là chỉ huy thống nhất hành động của quỹ Hoa Hưng, không đừng tùy tiện xông lên tuyến đầu đâu đấy nhé.Hà Mộng Doanh biết y quan tâm tới mình, gật đầu nói:- Cậu cũng phải chú ý an toàn.Cô rất hiểu tính cách của Liễu Tuấn, tới lúc cấp bách khẳng định sẽ chạy về Ngọc Lan tham gia chống lũ, đó là đạo làm quan của y, cũng là tôn chỉ làm người của y Chương 964: Nam nhân kiêu ngạoPhương nam mưa lớn, nhưng ở thủ đô thời tiết rất tốt, thi thoảng cũng có mưa, nhưng không nhiều.Liễu Tuấn mỗi ngày đều gọi điện trao đổi với Sài Thiệu Cơ và Thôi Phúc Thành, tìm hiểu chuyện mưa bão ở tỉnh A, tình thế không lạc quan, nhưng còn chưa tới mức cần Liễu bí thư phải quay về.Ngày hôm đó Liễu Tuấn đang trên xe thì nhận được điện thoại của Lăng Nhã.- Anh ở đâu?- Lái xe!- Ừ, mai anh có thời gian không?

Ba em muốn mời anh ăn cơm.Lăng Nhã thăm dò.Kỳ thực Lăng Quân Khánh có ý định này rất lâu rồi, từ sau khi biết thân phận của Liễu Tuấn ở khách sạn Thu Thủy, ngoài chấn động thì ông cũng vỡ lẽ, có chút manh mối vì sao lại được lọt vào mắt Liễu chính cục, hóa ra căn nguyên ở chỗ này.Tất nhiên Lăng Quân Khánh không nghĩ tới phương diện khác, chuyện ly hôn của Lăng Nhã và Trương Nghị tạm thời vẫn còn che giấu người nhà.

Nhà họ Trương thất thế, nhà họ Lăng chẳng bận tâm tới nhân tố chính trị trong cuộc hôn nhân này nữa, Lăng Nhã giấu là vì sợ người trong nhà biết rồi sẽ vội vã đi tìm đối tượng cho cô.Với bối cảnh gia đình và điều kiện bản thân, Lăng Nhã muốn tìm một nam nhân môn đăng hộ đối không thành vấn đề gì.Lăng Nhã không muốn đối diện với sự quấy rầy vô cùng vô tận đó, đây là điều kiện ly hôn của cô, Trương Nghị có thể kết hôn với mối tình đầu của hắn, nhưng phải giữ bí mật, không công bố bên ngoài.

Vì đổi lấy sự đồng ý của hắn, Lăng Nhã từ bỏ số tài sản được phân chia, chỉ lấy 500 ngàn mang tính tượng trưng thôi.Tính cách của Lăng Nhã kỳ thực rất điềm đạm, không thích tranh giành với ai, nói ra đúng là người vợ tốt nhất, đáng tiếc không có duyên phận với Trương Nghị, chẳng thể làm gì được.Trương Nghị rốt cuộc gia sản bao nhiêu Lăng Nhã không rõ, có điều đoán chừng ít nhất cũng có một hai chục triệu, chỉ lấy 500 ngàn đổi lấy điều kiện giữ bí mật, Trương Nghị không có lý do gì mà không đồng ý.Liễu Tấn Tài sau khi nhậm chức, đích thân triệu kiến Lăng Quân Khánh, khích lệ một phen, Lăng Quân Khánh càng thêm cảm kích.

Vội nghe ngóng tác phong làm việc của Liễu thủ tướng, phát hiện ra cám ơn trước mặt Liễu thủ tướng là điều ngu xuẩn nhất.

Liễu Tấn Tài nổi danh cả về năng lực lẫn phẩm cách, làm quan hai mươi năm, chưa từng nhận quà cáp gì quý giá, cấp dưới muốn cám ơn ông, phương pháp tốt nhất là cố gắng làm việc.Đặc điểm này thậm chí người làm việc bên cạnh và con trai ông cũng bị ảnh hưởng.Danh ngôn chấp chính của Liễu Tuấn là: Muốn tiến bộ, lập thành tích.Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Quân Khánh thấy dù thế nào thì mình cũng nên biểu thị một chút cảm kích, không dám tùy tiện thăm dò phía Liễu Tấn Tài, liền tính mưu với Tiểu Liễu.Theo tình hình bữa cơm hôm đó thì có thể thấy công tử của Liễu thủ tướng và con gái mình quan hệ không tỮ Lăng Quân Khánh giỏi tính toán, đoán ra quan hệ của ha người chắc từ lúc Lăng Nhã tới huyện Ninh Bắc tìm hiểu.

Khi đó Lăng Nhã dưới chân thiên tử, Liễu Tuấn còn là quan nhỏ nhà quê, làm tốt quan hệ với Lăng Nhã là điều cần thiết, sau này Lăng Nhã làm thư ký cho Hà Duyên An, Liễu Tuấn là tâm phúc của Hà Duyên An, quan hệ càng thêm mật thiết là hợp lý.Lần này Lăng Nhã về thủ đô nghỉ phép, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh liền nói chuyện này với con gái.Chẳng phải vừa khéo Liễu Tuấn cũng tới thủ đô học tập sao?Liễu Tuấn không từ chối yêu cầu của Lăng Nhã, cô rất ít yêu cầu y cái gì, chỉ toàn tâm toàn ý tốt cho y!

Vì thế Liễu Tuấn nên đồng ý yêu cầu nho nhỏ của cô.- À, đây là sơ xuất của anh, đáng lẽ anh phải chủ động tới chào hỏi chú Lăng và dì Lô mới đúng.Lăng Nhã lòng nngọt lịm, rồi nhớ tới thái độ cung kính của Liễu Tuấn với trưởng bối nhà mình, người này tuy uy thế, nhưng không hề ngang ngược.- Thế này nhé, ngày mai là ngày nghỉ, anh tới nhà em bái phỏng chú và dì, ăn cơm ở nhà rồi cùng trò chuyện được không?- Thế thì quá tốt rồi.Lăng Nhã hết sức vui mừng, Liễu Tuấn đích thân tới nơi chào hỏi, khẳng định càng có thể diện hơn là để cha mẹ mình mời cơm, anh ânh luôn dùng phương thức chu đáo nhất để săn sóc mình.- Ừ, vậy giờ anh có thời gian không?

Chúng ta cùng ăn cơm...Lăng Nhã do dự hỏi, rồi thêm vào một cầu:- Chỉ ăn cơm thôi, không gì khác.Cô và Hà đại tiểu thư giống nhau, chú ý không làm Liễu Tuấn khó nghĩ.Liễu Tuấn khóe miệng hiện lên nụ cười:- Được, em muốn ăn cơm ở đâu?- Tới Lục Uyển đi, nơi đó hoàn cảnh không tệ, có món gà nồi đất, chân giò kho rất là nổi tiếng...Lăng Nhã biết Liễu Tuấn là động vật ăn thịt, nên lấy món thịt ra để dụ y.- Được, anh tới ngay.Lăng Nhã vội trang điểm, nói với cha mẹ một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.Khi Liễu Tuấn tới Lục Uyển thì Lăng Nhã đã đứng chờ ở cửa ngó ngang ngó dọc, mặc một chiếc áo trễ cổ, váy ngắn màu trắng, làm nổi bật hết đường nét thanh xuân gợi cảm trên người, những người khách ra vào quán đều ngoái cổ nhìn thêm vài lượt.Liễu Tuấn trêu:- Nếu em chịu đứng đây một chút, thế nào chủ quán cũng mời ăn miễn phí.Lăng Nhã cười khúc khích:- Vậy thì tốt, lỡ ngày nào thất nghiệp rồi cũng có thể kiếm được cơm.Lục Uyển là một chuỗi quán ăn quy mô không tệ, bên trong trang trí đơn giản thanh thoát, đi theo hướng đông tây kết hợp, trong quán có một khu mô phỏng phong cách nhà vườn giang nam, cầu nhỏ, giả sơn, suối nước.

Trời tối rồi, ánh đèn bên trong không sáng lắm, cho ý vị ám muội, bàn chuyện làm ăn hoặc nói chuyện yêu đương đều rất thích hợp.Đương nhiên nếu bàn chuyện làm ăn thì đó là loại không đứng đắn lắm, toàn thứ làm ăn không thể cho bên ngoài biết, còn làm ăn nghiêm chỉnh đương nhiên chọn khung cảnh rộng lớn sáng sửa.Mỗi gian của Lục Uyển có tường cách cao bằng người, đừng lên có thể nhìn thấy toàn cảnh, ngồi xuống thành không gian riêng, nếu không lớn tiếng thì sẽ không quấy nhiễu lần nhau.Lăng Nhã khoác tay Liễu Tuấn, đi vào gian riêng.Nơi này không phải là nội thành, Lăng Nhã không sợ bị người quen nhận ra, nhưng xui xẻo bọn họ gặp đúng người quen ở đây.Bọn họ gặp phải Thi Thi.Liễu Tuấn ngồi xuống chỉ hút thuốc, còn chuyện chọn món ăn giao hết cho Lăng Nhã, mỗi một hồng nhan tri kỷ ở bên cạnh y đều biết y thích ăn cái gì.Lăng Nhã gọi mấy mọn rau trước, sau đó gọi ngỗng rán, gà hầm,...Rồi cuối cùng đồ uống chỉ gọi nước hoa quả.Đợi món ăn đưa lên, Lăng Nhã nhìn thật kỹ Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:- Sao thế.Lăng Nhã mặt ửng hồng, lí nhí nói:- Nhớ anh.Liễu Tuấn đưa tay ra ôm cô vào lòng, Lăng Nhã phục trong lồng ngực cường tráng của y, thở ra một tiếng thỏa mán, một lúc sau cô ngẩng đầu lên, nói nhỏ:- Nghe nói La Nguyên Anh đang tra xét sổ sách của công ty Trường Phong hai năm qua, nói là muốn làm rõ ngọn nguồn.Liễu Tuấn cau mày lại, lãnh đạm nói:- Đã sớm dự liệu được rồi.Lăng Nhã quan tâm:- Hay là lần này anh đổi công tác đi, làm việc ở Ngọc Lan quá mệt mỏi, em, em lo lắm.- Lâm trận rút lui không phải là thói quen của anh.Lăng Nhã thầm thở dài, không dám khuyên nữa.Trước kia còn làm bí thư huyện ủy, y đối diện việc văn phòng Hồng lão tổng điều tra còn mười phần tự tin, so ra chút áp lực bây giờ ở tỉnh A có là cái gì.Lăng Nhã cảm thấy được đấu chí của Liễu Tuấn đã bốc lên hừng hực rồi.Không bao lâu sau thức ăn lần lượt được đưa lên, quả nhiên chân giò và thịt gà hầm ở đây hương vị độc đáo, Liễu bí thư đánh chén ngon lành, Lăng Nhã mỉm cười gắp thức ăn vào bát y, thi thoảng mới ăn một miếng.Những cô gái xinh đẹp đều chú ý vóc dáng của mình, Lăng Nhã vóc dáng bẩm sinh đã hơi đẫy đà, không dám ăn đồ mỡ, chỉ uống cháo, và mấy thứ rau củ.Liễu Tuấn thấy cô ăn như mèo, mỉm cười nói:- Em nên chú ý bổ sung dinh dưỡng, béo một chút không sao.- Không, không được, em đã béo lắm rồi.Lăng Nhã lắc đầu quầy quậy, hết sức đáng yêu.Liễu Tuấn cười:- Nếu em sinh ra vào thời Đường có thể ăn thoải mái.Lăng Nhã gật đầu, than thở:- Tất cả nữ nhân sinh ở thời Đường đều rất hạnh phúc.Khẩu hiệu thời Đường, béo khỏe, béo đẹp.

Phương Tây cũng có một thời như thế, một thời mấy em đít lồng bàn lên ngôi.Liễu Tuấn trêu:- Mộng tưởng lớn nhất của Lăng tiểu thư là mỗi ngày có thể ăn thịt thỏa thuê không lo béo.- Hứ, đó là mộng tưởng của anh thì có.- Nếu là thế thì mộng tưởng của anh đã thành sự thực rồi.Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, vui vẻ ung dung.- A, Tiểu Nhã là cậu à?...Liễu bí thư, anh cũng ở đây...Chính đang ăn uống vui vẻ bên ngoài phòng vang lên tiếng reo vui mừng, nhìn theo âm thanh thì thấy Thi Thi, cô vẫn mặc toàn thân màu đỏ chót, bó lấy thân thể gợi cảm, có vài phần phong vận cám dỗ.Bên cạnh Thi Thi là một nam nhân chừng hai tư hai lăm, nh hơn Thi Thi vài tuổi.

Liễu Tuấn buồn cười, có nhân có câu: Anh em như tay chân, vợ như y phục.

Thi Thi chính là ví dụ sinh động của câu nói này.Lăng Nhã gặp được Thi Thi cũng rất vui, vội mời Thi Thi và chàng trai kia vào, nghe Thi Thi giới thiệu thì chàng trai đó tên Chu Cảm, cũng là một diễn viên.

Có điều nhìn ánh mắt của Lăng Nhã là biết Chu Cảm là người mới trong giới diễn viên, chưa có danh tiếng.Cô thi Thi này đúng là có sở thích kỳ quặc với các ngôi sao Chương 965: Cuộc chạm trán xấu hổChu Cảm có chút "não rỗng", nghênh ngang bắt tay Liễu Tuấn, rồi quay sang Lăng Nhã, hiển nhiên hắn hứng thú với Lăng Nhã hơn xa Liễu bí thư.Lăng Nhã dung mạo kiều diễm, da dẻ trăng hơn tuyết, đầy đặn gợi cảm, thêm vào ăn mặc trẻ trung tươi mát, trông ít hơn tuổi thật nhiều.

Thi thi dung mạo không tệ, nhưng so với Lăng Nhã kém hơn rất nhiều, quá người lớn, già đời một cách thái quá.Lăng Nhã quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.Thi Thi thay tình nhân như thay áo, Lăng Nhã chưa bao giờ thèm nhìn thẳng nam nhân bên cạnh cô ta một cái, huống chi còn có "phu quân" ở bên cạnh.Vị này chủ nghĩa nam tử nghiêm trọng, đoán chừng ghen tuông cũng không nhỏ.Chu Cảm hơi xấu hổ, đóa chừng hắn làm diễn viên, luôn có tâm thái cao ngạo, thêm vào khuôn mặt điển trai, chưa bao giờ bị các cô gái ngó lơ.

Thấy mặt hắn không vui, Thi Thi trừng mắt lên nhìn.Thi Thi giờ đã biết Liễu Tuấn là ai, may là Liễu Tuấn làm việc ở tỉnh ngoài, nếu không trong kinh thành lại tăng thêm một vị đại công tử đầy uy thế rồi.Chu Cảm rất tức tối.Vì Thi Thi ngày thường để lung lạc hắn mà hắn đòi giù là đáp ứng, đã hao tốn không ít tâm tư tiền bạc trên người hắn.

Hiện giờ trước Lăng Nhã bị bẽ mặt, ngay cả Thi Thi luôn chiều chuộng hắn cũng thay đổi thái độ, làm "tâm linh non nớt" của Chu Cảm bị đả kích nặng nề.- Liễu...Anh Tuấn, thật là khéo.Thi Thi cười nịnh nọt, vốn cô định gọi là Liễu bí thư, nhưng bị Liễu Tuấn liếc một cái, vội đổi giọng.- Tôi tới trường đảng học tập, sẽ ở kinh thành một thời gian.Nể mặt Lăng Nhã, Liễu Tuấn khá khách khi với Thi Thi.- Ồ, chúc mừng anh.Thi Thi nói thật lòng, dù cô không ở trong thể chế, nhưng xuất thân thế gia kinh thành, rất rõ đường lối trên quan trường.

Biết cán bộ phía dưới một khi tới trường đảng TW học tập thì tám phần sắp thăng tiến rồi.Tỉnh A vừa đối khóa, với địa vị của Liễu Tuấn, nếu là luân chuyển thì không phải vào lúc này.Liễu Tuấn cười khoát tay.Lăng Nhã hỏi:- Thi Thi, hai người đã ăn chưa?- Ăn xong rồi đang chuẩn bị về thì gặp hai người đấy.Lăng Nhã và Thi Thi quan hệ thân thiết, hai nhà lại giao tình nhiều đời, Lăng Quân Khánh và Viên Hòa An cha của thi Thi là bạn thân, chỉ tiếc Viên Hòa An không làm việc trong khu vực Liễu Tấn Tài chịu trách nhiệm, nếu không cũng được thơm lây cũng chưa biết chừng.Hai cô gái đã gặp ở đây tất nhiên phải ngồi xuống trò chuyện, Lăng Nhã tới tỉnh A công tác hai năm, đôi bạn thân không được gặp nhau mấy lần.- Tiểu Nhã hay là điều về luôn cho xong.Thi Thi liếc Liễu Tuấn thăm dò, cô biết Lăng Nhã tới tỉnh A là vì Liễu Tuấn.

Nhìn dáng vẻ hai người, đoán chừng chuyện thành rồi, không khỏi mừng cho Lăng Nhã.

Theo Thi Thi thấy, bất kể gia thể, vóc dáng, dung mạo, học thức Lăng Nhã đều nổi trội trong đám bạn bè, chỉ có thằng đần như Trương Nghị, mù mắt mới thiếu chút nữa chôn vùi một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị.

Hiện giờ Lăng Nhã đi theo Liễu Tuấn, mặc dù không có danh phận, nhưng nhìn thần thái là biết vô cùng hạnh phúc.Thi Thi là điển hình của chủ nghĩa hưởng lạc, lễ giáo thế tục hoàn toàn không để vào mắt.Hiện giờ công tác của Liễu Tuấn khả năng có biến động, Thi Thi liền đưa ra kiến nghị này.Lăng Nhã không đáp, chỉ khẽ hé miệng cười, làm Chu Cảm nhìn tới thẫn thờ.

Tuy hắn sống trong giới giải trí, mỹ nữ như mây, nhưng tiên nữ như Lăng Nhã thì rất hiếm có.Nhưng tên "anh Tuấn" bên cạnh Lăng Nhã không thích nói chuyện, khí thế mạnh mẽ, đoán chừng không dễ chọc vào, nên Chu Cảm cố nhẫn nhịn, không dám lỗ mãng.Có Liễu Tuấn ở đây, Thi Thi kỳ thực cũng như ngồi trên bàn châm, hàn huyên với Lăng Nhã mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.

Lăng Nhã không giữ, cô biết trong lòng Liễu Tuấn không coi thường dạng người như Thi Thi.Không ngờ Thi Thi và Chu Cảm vừa mới đi ra thì quay ngoắt lại, vẻ mặt rất xấu hổ.Lăng Nhã ngạc nhiên:- Sao thế.- Ừ, à...Lão Tư tới.Thi Thi ấp a ấp úng.Lão Tư chính là chồng Thi Thi, Liễu Tuấn còn nhớ đó là một người làm ăn lớn, không ngờ gặp phải ở đây, thật là ly kỳ.Lăng Nhã phì cười:- Trùng hợp thế...Vậy cậu ngồi đây một lúc rồi hay đi.Chu Cảm có chút căn thẳng, đứng ngồi không yên, cổ cứng ngắc, hắn ta nghe nói chồng Thi Thi là ông chủ lớn, làm ăn không trong sạch.

Thông thường loại người này lòng dạ độc ác, nếu để người ta biết hắn vụng trộm với vợ của mình, còn tiêu không ít tiền của vợ người ta, chẳng biết có giữ được khuôn mặt này hay không.Không lâu sau có mấy người nam nữ đi qua, trong đó có một trung niên nam tử chừng trên 40 như vô tình liếc vào gian này, Thi Thi vội vàng quay mặt đi, hẳn đó là Lão Tư rồi.Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Liễu Tuấn cũng phát giác kẻ này mặt mũi bất thiện, không giống người tử tế.

Thi Thi mặc dù quay mặt đi, nhưng vợ chồng quan hệ mật thiệt nhường nào, đoán chừng lão Tư đã nhận ra rồi.Đây là chuyện nhà của người ta, Liễu Tuấn tất nhiên sẽ không truy cứu sâu, huống chi Thi Thi đã có gan nuôi tình nhân, thì hẳn cũng ứng phó được.- ***, hôm nay thật là đen đủi.Đợi đoàn người lão Tư đi qua, Thi Thi mới làu bàu một câu.Lăng Nhã không có kinh nghiệm về loại việc này, nhưng hẳn là chẳng một nam nhân nào có thể chịu đựng được, lo lắng hỏi:- Thi Thi, liệu có vấn đề gì không?- Có vấn đề gì được chứ, mình chẳng thèm sợ hắn ta.Thi Thi nói rất mạnh miệng, nhưng ngôn tử rõ ràng không được tự tin cho lắm, bất giác nhìn sang Chu Cảm một cái, cô ta nhà có thế lực, lão Tư còn có chuyện phải cần tới cô ta, có lẽ vấn đề không lớn, nhưng Chu Cảm thì không dám đảm bảo.Bị Thi Thi liếc một cái như thế, Chu Cảm sắc mặt càng nhợt nhạt, toàn thân bất giác run rẩy.Lăng Nhã không khỏi cau mày, nhan nhân như thế thật đúng là chỉ có mỗi vẻ ngoài láng lẩy, không có chút bản lĩnh nào.

Thật chẳng hiểu Thi Thi làm sao nhìn trúng loại người này, có lẽ chỉ thích vẻ ngoài của hắn.

Cái loại quan hệ tình nhân này, trừ tình dục ra, cơ bản chẳng còn lại cái gì nữa.- Vậy...Vậy tôi đi trước đây.Chu Cảm nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của lão Tư, càng ngày càng sợ, run rẩy nói.Thi Thi nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói:- Anh đi trước, mấy ngày nữa phải cẩn thận một chút.- Ừ.Chu Cảm ừ một tiếng rồi cuống cuồng chạy đi, không được bao xa thì nghe thấy "á" một tiếng, tiếp đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết, Thi Thi mặt tái đi, đứng bật dậy muốn ra ngoài.Lăng Nhã vội vàng gọi lại:- Thi Thi đừng đi.Cô hiểu lão Tư khá rõ, là một hạng không hiền lành gì, ở kinh thành làm quen với một đám bạn đầu đường xó chợ, nếu vợ chồng đòng cửa cãi vã có lẽ không phải vấn đề lớn.

Nhưng hôm nay đã tới mức ra tay ngay ngoài đường, nói rõ lão Tư không chấp nhận được việc này, Thi Thi bảo vệ Chu Cảm rõ ràng như thế là làm bẽ mặt lão Tư, Lăng Nhã lo lão Tư thẹn quá hóa giận, gây bất lợi cho Thi Thi.Thi Thi khựng lại, cắn môi rồi dậm chân.Đang lúc do dự thì lão Tư cùng một thanh niên nam khác xuất hiện ở cửa, mặt âm trầm đáng sợ.- Viên Thi Niệm, cô quá đáng rồi đấy.Lão Tư nhìn chằm chằm Thi Thi, nói lạnh như băng.Thi Thi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, cãi lại:- Sao hả Tư Uy, chỉ cho quan phủ phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn à?Trước mặt Liễu Tuấn, Thi Thi cố gắng khống chế bản thân không nói tục, nếu không sao có thể nói lịch sự như thế?

Cô ta chỉ lo lắng cho Chu Cảm, còn về mình, hẳn lão Tư không lớn gan dám đánh.- Mẹ nó, con đàn bà dâm tiện không biết xấu hổ, mày ăn mày uống của lão tử, lại còn lấy tiền của lão tử đi nuôi thứ đó, làm gì có đạo lý đấy?

Có tin lão tử rạch mặt ra không?Lão Tư ở trước mặt bạn bè không bỏ thể diện xuống được, buông lời độc ác.- Dám không!Thi Thi mắt trợn tròn, hai tay chống nạnh, cùng đùng đùng nổi giận nhìn trừng trừng Tư Uy.

Trước kia lão Tư nhìn trúng quyền thể nhà cô, mới dày mặt đeo bám, phí bao nhiêu công thức chiếm đoạt được.

Nhiều năm qua, Thi Thi tiêu không ít tiền của lão Tư, nhưng dựa vào mối quan hệ nhà họ Viên, cũng dẹp bỏ không ít rắc rối cho lão Tư, coi như chẳng ai nợ ai.

Còn về cuộc sống riêng, bản thân lão Tư có sạch sẽ gì?

Thi Thi cho rằng như nhau cả thôi, không ngờ lão Tư lại lên mặt.- Đừng cho rằng có mấy đồng tiền thối tha là không còn nhớ họ mình là gì nữa.

Tư Uy, tôi nói cho anh biết, tôi có thể làm anh phát tài, cũng có thể khiến anh không còn một xu.- Ồ, lão Tư, vợ của anh khẩu khí ghê gớm quá, không hổ xuất thân trong cơ quan quốc gia, chậc chậc, lợi hại!Tư Uy còn chưa lên tiếng tên thanh niên mặt đầy vẻ phù phiếm ở bên cạnh nói mát mẻ.- Anh là ai?Thi Thi quay sang phía hắn trừng mắt hỏi:- Tư phu nhân, làm quen một chút nhẽ, tôi tên là Đinh Quảng Hải, cha tôi là Đinh Hoài Dương.Tên thanh niên đó mặt cười cợt, làm bộ làm tịch đưa tay ra, nhưng đôi mắt nhìn loạn trên người Lăng Nhã.Thi Thi hít một hơi khí lạnh, cô ta chẳng biết hắn là ai, nhưng Đinh Hoài Dương là nhân vật tiếng tăm, là phó cục trưởng cục công an thủ đô, những con cháu tiểu thế gia kinh thành như Thi Thi rất am hiểu các nhân vật quyền lực thực sự.- Thì ra là Đinh thiếu gia, rất vui được gặp.Thi Thi cũng trải chuyện đời rồi, lập tức thu vẻ tức giận lại, tươi cười bắt tay Đinh Quảng Hải.- Ha ha, không cần khách khí, hai vị này là bạn của phu nhân sao?

Giới thiệu một chút được chăng?Đinh Quảng Hải cười hì hì nói.Thi Thi mặt lộ vẻ xấu hổ, cô ta tất nhiên không muốn đắt tội với Đinh Quảng Hải, nhưng có cho thêm mấy cái gan nữa cũng không dám đắc tội với Liễu Tuấn.

Nếu chẳng phải sợ khí độ uy nghiêm của Liễu Tuấn, thì đã chơi xấu, gây chút xích mích giữa hai người, mượn tay Liễu đại thiếu gia, dạy dỗ tên họ Đinh không biết trời cao đất dày này.- Sao, không tiện à?

Hay là coi thường tôi?

Vậy tôi tự tới làm quen là được.Đinh Quảng Hải nói rồi chen mình vào gian phòng Chương 966: Thay mặt dạy dỗĐinh Quảng Hải còn chú ý tới quy củ, không nhắm thẳng vào Lăng Nhã mà đưa tay ra với Liễu Tuấn trước.- Xin chào.Đinh Quảng Hải nói với tư thế bề trên, cười rất cao ngạo.

Hắn biết cha mẹ Thi Thi là cán bộ cơ quan quốc gia, nhưng nghề nghiệp của Thi Thi chỉ là "chơi bời", bạn bè các tầng cấp giao lưu không ít.

Lăng Nhã ăn mặc trẻ trung rực rỡ, không giống nhân viên công tác quy củ ở cơ quan quốc gia, có lẽ là người ngoài thể chế.

Mà cho dù cha mẹ Lăng Nhã cấp bậc như Thi Thi đi chăng nữa thì Đinh Quảng Hải sao thèm bận tâm, ít nhất hắn cho rằng, Liễu Tuấn cũng chỉ như Chu Cảm, là tên trai bao thôi.Chỉ có điều Chu Cảm làm ra vẻ đắt giá, Liễu Tuấn thích giả bộ thâm trầm.

Nhìn tuổi tác thì chỉ như mình thôi, chẳng lẽ là nhân vật lớn gì hay sao?Liễu Tuấn liếc hắn một cái, chẳng thèm bắt tay.Đối với loại nha nội hoàn khố không có chút mắt nhìn, không hiểu tình thế, Liễu bí thư trước giờ không ưa.Đinh Quảng Hải thấy Liễu Tuấn làm cao như thế, tức thì khựng lại, tiền lùi không xong, mặt sầm xuống, lạnh lùng nói:- Người anh em, cậu được đấy!Liễu Tuấn cau mày lại, trong lòng rất khó chịu.Đang nói chuyện thì bên ngoài xôn xào, có ba bốn kẻ tay chân lực lượng, kéo Chu Cảm mềm như bún tới, chỉ mấy phút thôi Chu Cảm đã bị một trận đòn nhừ tử, đánh mặt mày bập dập, khóe miệng toạc ra.Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Tư Uy:- Lão ư, chuyện nhà anh mang về nhà giải quyết, đây là nơi công cộng, đừng gây chuyện.Tư Uy lăn lộn giang hồ, mắt nhìn người hơn Đinh Quảng Hải nhiều, thấy khí độ trầm ổn của Liễu Tuấn, bất giác gật đầu.- Thả Chu Cảm ra rồi đi đi.Liễu Tuấn thản nhiên ra lệnh.Không đợi Tư Uy có ý kiến, Đinh Quảng Hải không chấp nhận rồi, hừ lạnh một tiếng, cười gằn nói:- Khẩu khí lớn lắm.Liễu Tuấn cau mày lại, liếc nhìn Đinh Quảng Hải một cái, lạnh nhạt nói:- Đinh Hoài Dương dạy dỗ cậu như thế đó hả?

Ông ta không biết dạy con, vậy thì tôi mời người dạy dỗ hộ ông ta.Đinh Quảng Hải cười hô hố:- Được, tao muốn xem mày mời ai dạy tao nào!

Nhị Tử, cho thằng tiểu tử này mở rộng tầm mắt.Nhị Tử đoán chừng là một trong mấy thằng đàn em đang xách cổ Chu Cảm kia, Đinh Quảng Hải thấy Liễu Tuấn cao lớn, không dam làm bừa, mới gọi thủ hạ tới.- Nhị Tử.Đinh Quảng Hải đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, lại quát tiếng nữa, vừa quát vừa quay đầu sang nhìn, tức thì há hốc mồm ra.

Không biết từ lúc nào Chu Cảm và mấy tên đàn em đã ngã lăn ra đất, một nam nhân vóc dáng tầm trung lạnh lùng nhìn bản thân, mắt ngập ngụa sát khí, làm toàn thân Đinh Quảng Hải ớn lạnh.Liễu Tuấn không nói nhiều, đi thẳng qua mặt Đinh Quảng Hải đang đứng chết trân tại chỗ, Lăng Nhã bám sát theo.

Thi Thi do dự một lúc, đánh mắt Chu Cảm, Chu Cảm lúc này đột nhiên thông minh ra vội vàng đi theo, không dám chậm một giây.Lúc này Thi Thi mới nhìn Tư Uy cũng đang đứng như trời trồng, nghiến răng nói nhỏ:- Gây đại họa rồi đó, tự cầu phúc đi, lần này tôi cũng không cứu nổi anh đâu.Tư Ủy toàn thân run lên, mồ hôi vã ra như tắm.Từ khi hắn cưới Thi Thi, chưa bao giờ thấy vợ nói như vậy, nhìn khí thế của Liễu Tuấn và thân thủ của tùy tùng kia, Tư Uy cũng biết hôm nay mình gây họa lớn rồi.Trong kinh thành nhân vật cỡ nào chẳng có.Thi Thi theo sau, chưa đi được mấy bước đã nghe đằng sau Đinh Quảng Hải rú lên thảm thiết, Thi Thi cũng không kìm được run lên.Cô ta ở thủ đô, nên rất hiểu thủ đoạn xử lý và ghi hận của đám nha nội hoàn khố.Có lẽ Liễu Tuấn cũng là dạng người như vậy.Nhất là Liễu Tuấn không chỉ là nha nội, bản thân cũng là vị quan chức cao quyền lớn, quan uy càng không cho phép mạo phạm.Liễu Tuấn đi ra khỏi Lục Uyển, lấy điện thoại ra, Thi Thi không dám tới gần, không nghe được nội dung cụ thể rao sao, nhưng kinh ngạc nghe đựoc Liễu Tuấn gọi đối phương là sư phụ.Liễu Tuấn là con cháu nhà quan chính tông, sao lại phát ra một danh xưng giang hồ như thế?...Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh nghe con gái nói Liễu Tuấn sẽ tới nhà bái phỏng, thực sự là không hiểu ra sao, nhất thời tay chân luống cuống, vội vàng đi chuẩn bị bữa cơm trưa mai, Lăng Quân Khánh nay đã là quan lớn cấp phó bộ, nhưng vẫn không kìm được kích động trong lòng.Không phải chỉ vì Liễu Tuấn là con của Liễu thủ tướng, mà là một loại vinh dự.Liễu công tử thực sự quá khách khí, không chiêu đãi cho tốt, nói thế nào cũng không được.Bận rộn một lúc, tới tối Lăng Nhã về, Lô Dĩnh thấy con gái má đỏ hồng hông, mặt mũi tươi tắn, trong lòng không khỏi dâng lên một sự nghi ngờ.

Nhiều năm rồi bà chưa từng thấy trên người Lăng Nhã sức sống như vậy, từ sau khi kết hôn với Trương Nghi luôn buồn bã, mỗi lần về nhà, vẻ mặt rầu rĩ của Lăng Nhã luôn làm Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh lòng như sát muối.Lô Dĩnh càng trăm ngàn lần hối hận, không nên làm chuyện hôn nhân chính trị, hại chết con gái, tên tiểu tử Trương Nghị kia đúng là khinh người quá đáng.Nhưng lần này tới tỉnh A, tình hình dần dần có thay đổi, con gái trở nên ngày một tươi tỉnh, nhất là nửa năm gần đây thực sự là thành một người hoàn toàn khác, cười tươi như hoa, đâu thấy chút vẻ buồn bã nào?Cái tỉnh A đó là nơi phong thủy thế nào mà có ma lực lớn như thế?- Tiểu Nhã, về rồi à?Lô Dĩnh lặng lẽ vào phòng con gái, mỉm cười hỏi.- Mẹ.Lăng Nhã vẻ mặt rạng rỡ chào.Lô Dĩnh cười tủm tỉm nói:- Tiểu Nhã, mẹ con ta lâu lắm rồi không trò chuyện, tối nay nói chuyện với mẹ nhé.- Da, mẹ ngồi đi.Lăng Nhã vội dọn chỗ cho mẹ ngồi, Lăng Quân Khánh dù đã lên cấp phó bộ, nhưng vì chú ý ảnh hưởng, nên không điều chỉnh chỗ ở, vẫn cứ ở gian nhà bốn phòng hai sảnh của cán bộ cấp sở.

Có điều thế là đủ rồi, nhưng cô con gái đả gả đi này luôn giữ lại phòng trong nhà mẹ đẻ, Lăng Nhã còn có một em trai, còn đang đi du học.- Tiểu Nhã, công tác ở tỉnh A có thuận lợi không?Lô Dĩnh không vội thăm dò bí mật của con gãi mà dùng biện pháp tuần tự lấn tới.Lăng Nhã cười:- Thuận lợi ạ.- Không phải đổi tỉnh trưởng rồi sao, tỉnh trưởng mới có thiên kiến gì với con không?Lô Dĩnh hỏi thế cũng không phải chỉ là ướm lời, bình thường thủ trưởng điều đi mà không mang theo thư ký thì đều đưa ra ngoài, chứ để lại tiếp tục nhậm chức ở cơ quan cũ như Lăng Nhã là hiếm có, dù sao thì triều vua nào quân thần đó.Lăng Nhã cười lắc đầu:- Mẹ đừng lo, con có tranh quyền đoạt lợi gì với người ta đâu mà tân tỉnh trưởng thiên kiến với con.- Ừ, cũng phải, con và bí thư Liễu Tuấn quan hệ tốt như thế, người ta cũng phải nể mặt.Lô Dĩnh thăm dò rất khéo.- Mẹ, xem mẹ nói kìa, con chẳng nhờ tới anh ấy.Lăng Nhã bĩu môi.Lô Dĩnh lòng cả kinh, cái thần thái này của con gái không ổn, nhắc tới "anh ấy" mắt cũng sáng lên.

Nha đầu này không phải thực sự là...Thế chứ?

Đột nhiên Lô Dĩnh nhớ ra một chuyện, đó là Trương Nghị đã rất lâu không tới rồi, cho dù là tết năm nay cũng chẳng thấy mặt đâu.

Đây không giống biểu hiện người làm con rể, dù quan hệ của hắn với Lăng Nhã có tệ tới thế nào cũng phải chú ý tới thể diện bên ngoài chứ.

Hơn nữa Tiểu Nhã mỗi lần về thủ đô là đều ở nhà mẹ đẻ, hoàn toàn không về nhà họ Trương nữa.Lô Dĩnh biết quan hệ của con gái và con rể rất tệ, nên không để ý điều này, nhưng hiện giờ càng nghĩ càng thấy không ổn.- Tiểu Nhã, con và Trương Nghị ra sao rồi?Sắc mặt Lô Dĩnh trở nên nghiêm túc.Lăng Nhã cau mày lại, không vui nói:- Mẹ, đừng nhắc tới hắn ta được không?

Thật là, làm hỏng hết tâm trạng.- Con bé này, nó là chồng con, là con rể nhà họ Lăng, sao mẹ không hỏi tới được?Lăng Nhã liền trở nên cảnh giác:- Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn hỏi cái gì?Lô Dĩnh hơi bối rối, vốn muốn xòe bài thẳng thắn với con gái, nhưng nghĩ kỹ rồi không hỏi ra, chỉ cười nói:- Mẹ quan tâm tới con mà.- Thôi mẹ đừng hỏi nữa, con biết phải làm như thế nào.

Đúng rồi, ngày mai Liễu Tuấn rới không cần chuẩn bị quá nhiều, anh ấy thích ăn thịt, ăn cay, không thích uống rượu, ăn chỉ no là được, rất là hiền.Nói tới đó Lăng Nhã cũng phải buồn cười.Nam nhân này, nói y hiền hòa, nhưng quy củ y lại rất nghiêm, nói y thích làm cao ư, nhưng nhiều khi y lại bình dị dễ gần.

Đúng là chẳng sao hiểu nổi.Có điều chính bởi vì như thế Lăng Nhã mới bị y mê hoặc, không kiềm chế được.Lô Dĩnh thầm thở dài.Xem ra giữa con gái và Liễu Tuấn quan hệ thật sự không bình thường, ngay cả sở thích cá nhân của người ta cũng hiểu rõ như thế.

Thôi vậy, con gái lớn rồi, không quản được nữa, may mà Trương Nghị sai trước, đoán chừng có biết cũng chưa chắc dám làm ầm lên.

Đêm, Lô Dĩnh không kìm được đem nghi ngờ của mình nói với chồng, rất lo lắng.

Bà lo nhà họ Trương bên kia sinh chuyện, lại lo giữa Nghiêm chính cục và Liễu thủ tướng có vấn đề, lỡ chẳng may chuyện vỡ lở ra, nhất định giông tố ập tới.Lăng Quân Khánh thì không lo xa như bà, nghĩ một lúc rồi, phất tay nói:- Không sao, tên tiểu tử Trương Nghị kia không phải với Tiểu Nhã nhà ta.

Tiểu Nhã lại chẳng nợ nó cái gì.

Còn về phần Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục cũng không cần lo, cao môn thế gia, ai mà để ý tới chuyện này.Thấy vợ còn chưa yên tâm, Lăng Quân Khánh nói:- Liễu Tuấn tuổi còn trẻ mà đã làm tới phó bí thư thành ủy, lần này lại tới thủ đô học tập, rõ ràng là sắp tiến bộ rồi.

Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục định sẵn cậu ta là người nối nghiệp, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.

Khi tới địa vị nhất định, có một số vấn đề thực sự không còn là vấn đề nữa.

Đừng lo, Tiểu Nhã biết chừng mực mà Chương 967: Không thèm chấpĐêm hôm đó không chỉ Lô Dĩnh ngủ không ngon.Ở trong tòa biệt thự ngoại ô do Cty Hoa Hưng xây dựng, Thi Thi ngồi ngay ngắn trên ghế, Tư Uy và Đinh Quảng Hải như hai đứa bé có lỗi, cúi đầu đứng trước mặt cô ta, nơm nớp lo sợ.Trên mặt Đinh Quảng Hải có năm dấu ngón tay rõ ràng.- Thi Thi, em là đại nhân rộng lượng, đừng chấp anh được không?Tư Uy mặt như đưa đám, cầu khẩn.- Tôi không phải đại nhân, tôi là con đàn bà đê tiện, tôi không biết xấu hổ.Thi Thi chẳng chút khách khí chặn lại, hầm hầm nói, kỳ thực trong lòng như nở hoa, cái cảm giác này thật sướng con mẹ nó.

Thi Thi chẳng bận tâm tới Chu Cảm lắm, loại ngôi sao mới nổi đó, với Thi Thi mà nói như món đồ lạ thôi, hết lạ rồi thì thay cái mới.

Thi Thi chỉ quan tâm tới thái độ của Tư Uy...., không phải nhờ bà đây, tên khốn kiếp lão đã bị người ta bắt mấy lần rồi, có lần nào mà tội ít hơn 8 - 10 năm tù?

Bà đây chẳng qua tiêu mấy đồng tiền thối của ngươi, chơi mấy anh chàng đẹp trai, mà dám mở mồm chửi bà là đê tiện à?Có giỏi thì cũng đừng đi đụng vào mấy cô gái khác đi.Cho rằng có con trai Đinh Hoài Dương là giỏi lắm à?

Đúng là con ếch ngồi đáy giếng, một tên phó cục trưởng, xách dép cho người ta còn chưa đáng!

Vậy mà lão Tư ông coi như nhân vật lớn vậy.Phải rồi nhân vật lớn!Lăng Nhã trước kia chẳng phải đã nói với mình anh ấy là nhân vật lớn sao?

Lúc đó mình còn không tin.Cũng không biết Liễu Tuấn gọi cú điện thoại kia lôi nhân vật ghê gớm nào ra, mà làm Đinh Quảng Hải sợ tới mức này, cái tát trên mặt kia hẳn là tùy tùng của Liễu Tuấn đánh rồi.Nghĩ tới người tùy tùng đó, Thi Thi cũng không khỏi rợn sống lưng.Trong suy nghĩ của Thi Thi, Liễu Tuấn chẳng qua là cán bộ cấp phó sở, làm sao đủ tư cách có vệ sĩ chứ?

Đoán chừng đó là vệ sĩ của Liễu thủ tướng rồiNhư thế thì đó đúng là nhân vật giết người không chớp mắt.Lăng Nhã lần này vớ được vàng rồi, Liễu Tuấn đối xử với Lăng Nhã thật tốt, còn quan tâm tới cả chú Lăng nữa.Tư Uy mặt mày xấu hổ, liếc Đinh Quảng Hải một cái, hắn trừng mắt nhìn lại, mắt hung tợn, làm Tư Uy rùng mình.Cảnh tượng buổi tối ở Lục Uyển, Tư Uy nhìn từ đầu tới cuối, người kia ra tay không biết thương xót, Đinh Quảng Hải chỉ ăn vài đòn mà thiếu chút nữa són cả ra quần rồi.Không bao lâu sau, Đinh Hoài Dương vội vàng chạy tới Lục Uyển, Đinh Quảng Hải thấy cứu tinh, đang chẩn bị cáo trạng với cha, không ngờ Đinh Hoài Dương không nói không rằng, giơ tay tát con trai một cái nảy đom đóm, làm Đinh Quảng Hải xoay một vòng trên mặt đất, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, hẳn là Đinh cục trưởng đánh hết sức.- Mày...Mày là thằng khốn kiếp.Đinh Hoài Dương nghiến răng rít lên, nhìn điệu bộ như hận không thể xé xác thằng con trai "khốn kiếp" ra vậy.Đinh Quảng Hải lúc đo đúng là sợ tới chết đứng, che mặt sợ hãi nhìn cha nổi giận lôi đình, không biết phải làm sao.Lúc này tất nhiên sớm đã kinh động tới chủ của Lục Uyển rồi, ông ta vội vàng chạy ra tìm hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng bị hai nhân viên đi theo Đinh Hoài Dương không chút khách khí ngăn lại ở bên ngoài, đưa giấy chứng minh ra xua trước mặt.Ông chủ biết không chọc vào nổi, cúi đầu liên tục rời đi.Đinh Hoài Dương tát con trai một cái, như phát điên ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc rít mạnh liền mấy hơi.

Có lẽ là hút quá gấp nên bị sặc, ho hắng kịch liệt một hồi mới miễn cưỡng dừng lại được, gườm gườm nhìn Đinh Quảng Hải hỏi:- Có chuyện gì?Đinh Quảng Hải có đần độn tới đâu cũng biết là gây đại họa rồi, nghĩ ngới câu nói vợ lão Tư bỏ lại trước khi đi càng sợ tới vỡ mật.

Chưa đầy mấy phút mà làm cha hắn như bị lửa đôt đít chạy tới tát cho hắn một cái, thì lai lịch của đối phương dứt khoát là lớn kinh khủng.- Ba, con...Con...Đinh Quảng Hải không dám chù chừ, lắp ba lắp bắp đem chuyện kể ra một lượt, thái độ không tốt của mình với Liễu Tuấn cũng không hề che dấu.

Hắn hiểu rất rõ, vấn đề quan trọng là nằm ở chỗ hắn tưởng nhầm người ta là loại mặt trắng ăn bám, nên khinh thường.

Chuyện quan hệ trọng đại, không dám che dấu, làm Đinh Hoài Dương hiểu lầm thì chuyện không biết còn tệ tới đâu.Đinh Hoài Dương nghe xong, lập tức cũng ý thức được mấu chốt là ở Liễu Tuấn, liền lạnh lùng nhìn qua Tư Uy.Tư Uy run như cầy sấy.Lần này hỏng biết hết cả rồi, vì chuyện của mình, hại Đinh công tử chưa tính, rất có khả năng hại luôn cả Đinh cục trưởng.

Hậu quả này hắn không gánh vác nổi, đừng thấy hắn có tiền mà to, trong mắt nhân vật lớn như Đinh cục trưởng, hắn chẳng bằng cục *** chó!

Bằng vào những chuyện trước kia hắn làm, người ta muốn bóp chết hắn chỉ như bóp một con kiến.- Đinh cục trưởng...Tôi...Tôi đáng chết...Tôi không biết, thực sự là không biết.Tư Uy lắp bắp giải thích, thực sự muốn qùy xuống mà lay Đinh Hoài Dương ngay tại chỗ.Hắn ta chẳng những không biết Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, tới ngay cả lai lịch của Lăng Nhã cũng không biết, Thi Thi rất ít khi nói với bạn bè của mình với hắn.

Có điều đoán chừng là đại tiểu thư của kinh thành rồi.Đinh Hoài Dương nhìn chằm chằm vào Tư Uy một hồi, căn cứ vào kinh nghiệm công tác của ông ta trong ngành công an nhiều năm, e rằng Tư Uy không biết thật, nhưng chắc chắn vợ của Tư Uy biết lai lịch của người thanh niên cao lớn kia.- Ông chủ Tư, tôi cho ông một đêm, trước 8 h sáng ngày mai, ông phải cho tôi một tin tức chính xác.Đinh Hoài Dương lạnh như băng ra thông điệp cuối cùng.Người trẻ tuổi mà gọi một cú điện thoại có thể kinh động tới Lương bộ trưởng, tuyệt đối không phải là người bình thường, nhớ tới giọng nói nghiêm khắc của "Lương mặt sắt" trong điện thoại, sống lưng Đinh Hoài Dương ướt đẫm.Nghiêm Ngọc Thành từ khi nhậm chức tới nay còn chưa "động đao" với hệ thống chính pháp!

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của Đinh Hoài Dương, đó chỉ là việc sớm muộn, mà người vung đao lên, chắc chắn là Lương Quốc Cường.Đinh Hoài Dương không hề muốn là người đầu tiên bị Lương mặt sắt "chặt đầu".Dặn dò Tư Uy xong, Đinh Hoài Dương còn chưa yên tâm, bảo cả con trai theo cùng, lúc này ở bên ngoài biệt thự, không biết bố trí bao nhiêu thân tín của Đinh Hoài Dương, Tư Uy mà không có được câu trả lời làm Đinh Hoài Dương vừa lòng thì khỏi cần đi đâu nữa.- Vợ à, em cứu anh với.Tư Uy trong lúc kinh hoàng, đầu gối nhũn ra, quỳ sụp trước mặt Thi Thi, khi ngẩng đầu lên đã nước mắt giàn dụa.Đinh Quảng Hải không ngờ Tư Uy lại làm thế, vừa kinh sợ lại vừa bội phục Tư Uy, quả nhiên là không hổ danh xuất thân trên giang hồ, đại trượng phu biết co biết duỗi.Thi Thi cũng hiểu rất rõ, đêm nay mà không có câu trả lời thỏa đáng, thì mình cũng đừng mong sống yên thân.

Nói ra thì Liễu Tuấn chẳng là gì của mình, chẳng thể vĩnh vĩnh bảo vệ mình được, nếu để quan hệ với cha con nhà họ Đinh vào đường cùng, chẳng may Liễu Tuấn không định xử lý Đinh Hoài Dương thì đến mình gặp hạn rồi.

Dù cha mẹ Thi Thi là cán bộ cấp cao, nhưng đắc tội với Đinh Hoài Dương thì rắc rối không ít.

Cho dù Đinh Hoài Dương không báo thù thì sau này Thi Thi cũng còn cần tới người ta nhiều lắm, hoàn toàn không cần đắc tội với Đinh Hoài Dương.- Vợ à, đều do anh sai, anh là thẳng khốn kiếp, vô sỉ, không phải là người...Van em tha cho anh một lần, sau này anh làm trâu làm ngựa báo đáp.Tư Uy sụt sùi khóc lóc.- Không cần, chỉ theo câu nói cũ, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau.- Được được, anh tuyệt đối không can thiệp, tuyệt đối không can thiệp...Sáng ngày mai anh sẽ gửi cho em 500 ngàn được không?

Không không, gửi luôn 1 triệu.Thấy Thi Thi động lòng, Tư Uy kích động tới nói năng nhầm lẫn hết cả.Thi Thi lúc này mới lười biếng đứng dậy đi gọi điện.- A lô, Tiểu Nhã à, Thi Thi đây...Ừ ừ, bọn họ sợ chết khiếp rồi, phải, lão Tư nhà mình với cả Đinh Quảng Hải nữa, hiện giờ đang ở nhà mình, lão Tư quỳ cả xuống lạy mình rồi...Ừ, ừ mình biết.Thi Thi gọi điện thoại xong, chậm rãi quay lại nói với Đinh Quảng Hải:- Đinh thiếu gia, người ta nói không còn chuyện gì nữa, sau này Đinh thiếu gia nói chuyện phải cần thận, đừng có xấc xược như thế.- Vâng vâng, nhất định rồi!

Vậy...Chị Viên, vị, vị lão đại đó là ai?Đinh Quảng Hải thăm dò.Thi Thi trừng mắt lên, khó chịu nói:- Đinh thiếu gia, mọi người đều hiểu cả, quy củ không cần tôi phải dạy chứ?

Cậu về đi, nói với Đinh cục trưởng, người ta không thèm chấp cậu.Đinh Quảng Hải vâng dạ luôn mồm, không dám hỏi nữa....Đúng như đã hẹn, trưa ngày hôm sau Liễu Tuấn đích thân tới nhà thăm Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh.Liễu Tuấn mang theo chút rượu thuốc, và mấy món đặc sản tỉnh A, tới tầng cấp nhà họ Liễu và nhà họ Lăng, qua lại với nhau căn bản không cần để ý tới những thứ bề ngoài, có lòng là được rồi.Vợ chồng Lăng Quân Khánh nhiệt tình khỏi phải nói, có điều chung quy vẫn là người xuất thân cao, thể hiện rất đúng mực, hàn huyên xong, liền thăm hỏi chuyện ăn ở của Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục.- Cám ơn chú Lăng quan tâm, phụ thân và nhạc phụ cháu sức khỏe đều rất tốt.Liễu Tuấn đáp kính cẩn đúng theo lễ phép của bề dưới.Thấy Liễu Tuấn trước mặt cha mẹ mình giữ đúng quy củ, không hề có một chút "chủ nhĩa đại nam nhân" nào, trong lòng ngọt lịm, ánh mắt tràn ngập yêu thương, nhìn dáng vẻ con gái như vậy, Lô Dĩnh sao còn chẳng hiểu.Nhìn thấy Liễu Tuấn uy nghiêm trầm ổn, lời nói cử chỉ đáng hoàng chững chạc, dù so với những nhân vật kiệt xuất trong thế gia kinh thành cũng chẳng thua kém, Lô Dĩnh không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện đêm qua với chồng, ý tứ của Lăng Quân Khanh rất rõ, Liễu Tuấn thế nào cũng có ngày cất cánh bay lên.Đáng tiếc một thanh niên kiệt xuất như thế Tiểu Nhã nhà mình lại không được quen biết trước.Liễu Tuấn hôm nay tới chỉ là cuộc thăm hỏi mang tính lễ số, trừ quan hệ với Lăng Nhã, cũng là vì lập nên nền móng cho cha.

Mọi người chỉ bàn luận việc đó đây, không đi sâu vào vấn đề.

Lăng Quân Khánh giỏi giao tiếp, lại giỏi đoán ý, chủ khách nói chuyện vui vẻ.Bốn người ngồi quanh bàn cơm, Lăng Nhã thi thoảng lại gắp thức ăn cho Liễu Tuấn, như một gia đình bốn người.Cơm xong không lâu, Liễu Tuấn cáo từ rời đi.

Chương 968: Vẫn cứ đấu tranhQuá trình học tập của Liễu bí thư ở trường đảng phải bỏ dở, vào tháng bảy, lượng mưa ở mấy tỉnh phương nam ngày càng lớn, đã hình thành xu thế của lũ lớn, toàn đàng toàn dân đều tham gia kháng lũ ở lưu vực Trường Giang.

Lúc này trường Đảng quyết đoán hạ lệnh, tạm dừng ban bồi dưỡng, các học viên lập tức trở về đơn vị công tác tham gia chống lũ.Liễu Tuấn không chậm chễ, vội vàng tạm biệt cha mẹ vợ con, lên máy bay quay về Ngọc Lan.Máy bay trên bầu trời Ngọc Lan gặp phải mưa lớn, sân bay phải đóng cửa tạm thời, tổ lái đành phải hạ cánh khẩn cấp xuống một sân bay dự bị ở phía bắc tỉnh A.

Liễu bí thư tìm tới chính phủ đương địa, trình ra giấy tờ của mình, chính phủ đương địa hết sức phối hợp, lập tức phái xe đưa Liễu Tuấn tới Ngọc Lan, đường đi xóc nảy, tới 9h tối mới đến được khu Trường Hà.Đám Sài Thiệu Cơ sớm đã nhận được điện thoại của Liễu bí thư, tất cả chủ nhiệm, ủy viên hai ban và toàn bộ thành viên ban chống lũ cứu nạn của khu Trường Hà đã tập trung trong văn phòng làm việc khu ủy chờ Liễu bí thư.Nhìn thấy Liễu Tuấn dáng vẻ phong trần, đám Sài Thiệu Cơ lập tức lên đón, bắt tay Liễu bí thư.- Thiệu Cơ, cho người an bài đồng chí lái xe cơm nước nghỉ ngơi, chúng ta họp luôn.Liễu Tuấn không chuyện trò nhiều, gặp mặt là trực tiếp ra lệnh, tức thì có nhân viên văn phòng tới mời lái xe đi ăn cơm, còn Liễu Tuấn đi vào phòng hội nghị.Vu Hoài Tín biết Liễu bí thư trên đường không có thời gian ăn cơm, nên đã chuẩn bị sẵn bành mì và sữa, nhẹ nhàng đặt trước mặt Liễu Tuấn, y chẳng khách khí, uống một hơi quá nửa cốc sữa, thở ra, hỏi:- Tình hình trong khu ra sao rồi?Mấy ngày qua Liễu Tuấn luôn liên lạc với Sài Thiệu cơ, không ngày nào gián đoạn, Sài Thiệu Cơ liên tục báo tình hình lũ ở khu Trường Hà.Khu Trường Hà không có dòng sông lớn như Trường Giang, trong địa phận trừ sông Hợp Thủy lưu lượng khá lớn, còn lại đều là sông nhỏ, nhưng mưa như trút liên tục, tình hình cũng khá căng thẳng.

May nhớ Liễu Tuấn chuẩn bị kỹ càng, các đồ dùng chống lũ đều đầy đủ, nhân viên được phân phối khoa học hợp lý thêm vào tất cả đề điều trong khu đều được tu sửa gia cố, nên dù mưa lớn, tình thế khẩn cấp, nhưng không có nguy hiểm gì, nước lũ thuận theo dòng sông ngoan ngoãn đồ về hạ du.- Bí thư, tình hình không căng thẳng lằm, cho tới bây giờ chưa xảy ra nguy cơ gì.Sải Thiệu Cơ báo cáo.Liễu Tuấn gật đầu:- Rất tốt, các đồng chí đều vất vả rồi, trừ tình hình dòng lũ, các hồ chức nước và tình hình các khu đường núi ra sao?

Trấn Phượng Sại có mấy chỗ dễ phát sinh sụt lở đất, có nguy cơ gì không?

Tình hình đường xá giao thông thế nào?

Các khu dân cư có bị ngập nước nghiêm trọng không?- Thưa bí thư, hồ chứa nước và đường núi đều không có nguy cơ gì, ở trấn Phượng Đại có phát sinh sạt lở đất, nhưng quân chúng đều được di chuyển rồi, không có tử vong, trọng thương và mất tích.

Hiện giờ giao thông rất tốt, trừ mưa to làm ảnh hưởng tới tốc độ, thì không có ngập nước quy mô hớn, tình hình ngập lụt trong các khu dân cư cũng không nhiều, không tạo thành ảnh hưởng lớn cho quần chúng.Sài Thiệu Cơ báo cáo.Liễu Tuấn thấy hắn hai mắt hõm sâu, râu ria lởm chởm, mặt đầy vẻ mệt mỏi thì biết mấy ngày qua rất vất vả.- Tốt lắm, Thiệu Cơ, mọi người đều vất vả rồi, thế này, trừ các đồng chí trực ban lưu lại, Thiệu Cơ và các đồng chí khác đều đi nghỉ đi, đồng chí Bác Siêu ở lại, lên đê đi với tôi.Cho dù tình hình Sài Thiệu Cơ báo cáo làm người ta rất yên tâm, nhưng Liễu Tuấn vấn muốn xâm nhập hiện trường xem xét, không phải là không tin hắn, mà là phương thức làm việc của y là thế.Cho dù Liễu Tuấn tới trường đảng TW học hai tháng, mọi người vẫn không hề do dự chấp hành mệnh lệnh của Liễu bí thư, chỉ có Vương Bác Siêu và Sài Thiệu Cơ ỏ lại, đương nhiên, Vu Hoài Tín không cần phải nói nữa.Liễu Tuấn vừa ăn bánh mì vừa nói:- Thiệu Cơ, mắt anh hõm sâu vào thế kia, không thể quá vất vả, cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, Bác Siêu đi với tôi là được rồi.- Bí thư ở hiện trường bảo tôi về ngủ tôi cũng không ngủ được.Liễu Tuấn lắc đầu, biết hắn nói thật, Sài Thiệu Cơ chưa làm việc với cha mình, sao cũng bị Liễu thủ tướng "đầu độc" thành kẻ cuồng công việc rồi?Vương Bác Siêu nói:- Sài chủ nhiệm không ngủ được không phải vì lũ thôi đâu.- Ồ?Liễu Tuấn nhướng mày lên.- Hừ hừ, vào lúc này rồi mà trong thành phố còn muốn gây sự.Vương Bác Siêu cười lạnh, trong phòng hội nghị đều là người thân cận nhất của Liễu Tuấn, hắn không phải kiêng kỵ gì.Liễu Tuấn trầm mặc gật đầu.Không lâu sau khi y tới trường Đảng, tỉnh lại điều chỉnh ban bệ thành phố Ngọc Lan, lần điều chỉnh này là thành viên nữ duy nhất của thành ủy, Yêu Hải Anh.Lý do của tỉnh rất đàng hoàng, xét thấy đồng chỉ Yêu Hải Anh năng lực công tác xuất sắc, lại là nữ đồng chí thích hợp công tác cơ quan phụ nữ, điều đồng chí Yêu Hải Anh làm phó chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tỉnh.Mặc dù cấp bậc thì như nhau, nhưng quyền lực thực tế thì chênh lệch quá lớn, hơn nữa Yêu Hải Anh là người của Đinh hệ, tỉnh điều chỉnh Yêu Hải Anh mục đích cũng giống đẩy Liễu Tuấn đi học vậy, tiếp tục suy yếu thực lực của Đinh Ngọc Chu, an bài người thích hợp tới, tăng thêm tiếng nói cho Uông Quốc Chiêu trong ban thành ủy.Nói ra Uông Quốc Chiêu là nhân vật phái bản địa đầu tiên ngả theo Cù Hạo Cẩm, nếu như không thể đứng vững chân ở Ngọc Lan, thì chẳng phải là vấn đề thể diện của Cù bí thư, mà việc "chỉnh đốn" tiếp theo của ông ta cũng có trở ngại lớn.Như TW vì Cù Hạo Cẩm tiện triển khai công tác, đã cưỡng ép điều chỉnh ban thường ủy tỉnh A, Cù Hào Cẩm điều chính ban thường ủy Ngọc Lan cũng là điều bắt buộc.Chỉ có điều vào thời khắc quan trọng như vậy rồi còn tranh đấu thật làm người ta khinh bỉ, chẳng trách Vương Bác Siêu tức giận, mà Sài Thiệu Cơ mất ăn mất ngủ.Mọi người đều hiểu, lần này sau khi Liễu Tuấn đi học về, cương vị công tác rất có khả năng điều chỉnh, đồng minh Đinh Liễu vừa mới thành lập nên tự nhiên tan rã, vậy những tâm phúc côt cán của Liễu Tuấn như Sài Thiệu Cơ, Vương Bác Siêu có bị điều chỉnh hay không rất khó nói.Việc điều chỉnh Yêu Hải Anh tiến hành không thuận lợi.Kiến nghị điều chỉnh này trước tiên bị Đinh Ngọc Chu kiên quyết phản đối ở văn phòng bí thư, Đinh Ngọc Chu cho rằng, sử dụng một cán bộ nữ có năng lực như thế là không thích hợp, sẽ làm đội ngũ cán bộ Ngọc Lan không ổn định.Phải nói Cù Hạo Cẩm làm việc này rất bất nhân, ông ta cho dù muốn tước bớt thực lực của Đinh Ngọc Chu, điều Yêu Hải Anh đi, thì cũng phải cho vị trí nào tử tế một chút.

Rời khỏi vị trí thực quyền tới vị trí nhàn tản thì thế nào cũng phải cho người ta một đãi ngộ cấp chính sở, ít nhiều cũng là một sự an ủi, không tới mức bị phản ứng lại quá mạnh.Yêu Hải Anh không phạm sai lầm, lại đem người ta đẩy một phát ra rìa, khó làm người khác phục được.Xem ra Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ thật, nhưng về phương diện đạo đức con người thì...Hoa Quân Đinh cũng ủng hồ ý kiến của Đinh Ngọc Chu một cách khéo léo, năm nay trên đại hội đảng Hoa Quân Đình trúng tuyển làm phó bí thư tỉnh ủy, nhưng vẫn kiêm chức bí thư chính pháp ủy.Cù Hạo Cẩm tuy uy thế, nhưng vừa mới tới nơi cũng không thể quá kiên trì ý kiến của mình, vì thế lùi một bước, đồng ý để Yêu Hải Anh tới làn phó bí thư thành phố Tiềm Châu.Vì thế cấp bậc Yêu Hải Anh vẫn giữ nguyên, song xếp hạng trên đảng hơi thăng tiến một chút, có thể miễn cưỡng nói qua, lưu lại một chút thể diện, không "lột sạch" người ta.Để Yêu Hải Anh tới Tiềm Châu cũng là ý của Cận Tú Thật.Tiềm Châu là đại bản doanh của Cận hệ, để Yêu Hải Anh tới đó không tới mức khó triển khai công tác.An bài như thế cũng là một sự bảo vệ cho Yêu Hải Anh, hơn nữa chỉ cần còn ở tuyến đầu, không bị biến tướng của "nghỉ hưu non" thì có cơ hội vẫn có thể tiến tới vị trí chính sở nắm thực quyền.Thành phố Tiềm Châu!Yêu Hải Anh vừa mới tới đã gặp phải trận lũ mãnh liệt nhất hơn 40 năm qua.Hiện giờ Liễu Tuấn không còn tâm tư nào đi quan tâm chuyện tranh đầu này, nó đã thành sự thực, y cũng chẳng thay đổi được, nhồm nhoàm mấy miếng bánh mì, uống cạn cốc sữa, Liễu Tuấn đứng dậy đi ra cửa.Liễu Tuấn ngồi chiếc xe Jeep do Vương Bác Siêu Lái, gầm cao, máy khóe, thích hợp đi trên những con đường lầy lội.Chiếc xe jeep chạy dưới đêm mưa, xô những lớp bùn trên đường, phó thẳng tới đê lớn của sông Hợp Thủy.Cho dù tình hình nằm trong tầm kiểm soát, nhưng Sài Thiệu Cơ không dám sơ xuất chút nào, an bài đội dự bị trên bờ để, đều cho các cán bộ trong đơn vị của khu và dân quân tạo nên, lập lều trên đê canh phòng, một khi có nguy cơ xảy ra là lập tức xử lý.Liễu Tuấn đi vào lều, mọi người đều không ngờ muộn thế này Liễu bí thư còn đích thân tới đê thăm hỏi, đều rất kích động bắt tay Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thăm hỏi tình hình ăn ở và trực ban của mọi người, các đội viên đội dự bị đều nói vật tư chuẩn bị đầy đủ, những đồ cứu nạn, thức ăn nước uống chuẩn bị sẵn sáng, không thiếu thứ gì.Sài Thiệu Cơ nói:- Bí thư, hiện giờ chúng ta còn một nửa số vật tư chưa sửa dụng tới.Liễu Tuấn gật đầu, đang muốn nói thì điện thoại dồn dập vang lên, Liễu Tuấn nhận máy, nghe được mấy câu, sắc mặt trở nên hết sức nghiêm trọng Chương 969: Cấp báo từ Tiềm ChâuĐiện thoại do Thôi Phúc Thành gọi tới.Thôi Phúc Thành kiêm nhiệmhuy trưởng bộ chỉ huy phòng hạn kháng lụt của tỉnh A, hơn một tháng qua mưa to không ngớt, nước sông dâng cao, tỉnh A bị kẹp giữa hai con sông lớn, nam bắc đồng thời cấp báo, làm Thôi Phúc Thành mệt phờ.Nhất là mấy tỉnh phía nam liên tục cấp báo, thành phố Tiềm Châu liên tục xuất hiện mức lũ vượt đỉnh lũ lịch sử, đê nội thành thấp nhỏ, đã nguy như trứng chồng.

Cả bí thư thành ủy lẫn thị trưởng đều lên tuyến đầu kháng lũ.Thôi Phúc Thành gọi cú điện thoại này từ thành phố Tiềm Châu.Ba ngày trước, thành phố Tiềm Châu may mắn chống lại được mức lũ cao nhất trong lịch sử, Thôi Phúc Thành liền chạy tới, tuy nói hiện giờ chuyện chống lũ cứu nạn là đại sự hàng đầu của tỉnh, tất cả lãnh đạo của tỉnh ủy đều tới các nơi đốc chiến, nhưng thân là tổng chỉ huy, Thôi Phúc Thành mang gánh nặng lớn nhất, không được phép có chút sơ xuất nào.Tiềm Châu là thành phố lớn, có mười mấy khu huyện, nhân số đông, kinh tế đứng thư ba toàn tỉnh, một khi vỡ đê, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.- Liễu bí thư trở về rồi sao?Trong điện thoại tiếng mưa gió sầm sập, cho thấy hắn gọi điện ở bên ngoài.- Về rồi, tình hình ở thành phố Tiềm Châu ra sao?- Không được lạc quan, đã xuất hiện nhiều nơi tình thế nguy hiểm, hiện giờ chúng tôi đang tử thủ, nhưng khó khăn lằm rồi...Thôi Phúc Thành không che dấu lo lắng, cổ họng cũng khàn cả rồi.Liễu Tuấn hỏi vội:- Khó khăn chủ yếu là gì?- Vật tư thiếu hụt nghiêm trọng, bao tải, thép, dây kẽm đều đã không còn nữa, xe vận huyển, thiết bị chiếu sáng, thiết bị đào bới, xuồng cứu nạn, máy phát điện cũng thiếu thốn rất nhiều...Lượng dự trữ cũng không đủ...Có lẽ nói quá nhanh, Thôi Phúc Thành ho sù sụ.- Thôi tỉnh trưởng đừng sốt ruột, tôi nghĩ cách...Nói rồi quay sang hỏi Sài Thiệu Cơ:- Thiệu Cơ, vật tư cứu nạn chúng ta còn bao nhiêu.- Rất nhiều, tất cả các loại vật tư cần thiết đều dự trữ dư dả.Sài Thiệu Cơ đáp ngay.- Thôi tỉnh trưởng, tôi sẽ lập tức tổ chức người và xe, ngay trong đêm đưa những thứ đó tới Tiềm Châu.Liễu Tuấn lớn tiếng nói vào điện thoại.Thôi Phúc Thành mừng khôn xiết, rốt rít cám ơn, tựa hồ bất kể là vấn đề gì, cứ tìm đồng chí Tiểu Liễu là chính xác.Nhận được cấp báo của Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn lập tức bố trí khẩn cấp:- Thiệu Cơ, anh lập tức tổ chức nhân viên đem tất cả vật tư cứu nạn có thể dùng được lên xe.

Xe không đủ thì cầu viện công ty Thông Đạt, Triệu Thành Cương sẽ toàn lực ủng hộ.- Vâng thưa bí thư.Sài Thiệu Cơ cũng biết vào thời kỳ nguy cấp không thể nói tới tiền nong gì, bất kể là thành phố Ngọc Lan hay Tiềm Châu, khi đại nạn giáng xuống, tất cả là một, liền đồng ý đi bố trí ngay lập tức.- Bác Siêu, anh đi tổ chức nhân viên, tôi cần ít nhất hai trăm thanh niên khỏe mạnh, tốt nhất là dân quân, hó cán bộ hệ thống chính pháp dẫn đồng, đi theo hành động cùng Sài chủ nhiệm, lập tức chuẩn bị xe, sau đó cùng tôi tới thành phố Tiềm Châu.- Vâng.Vương Bác Siêu đứng nghiêm kính lễ, đáp gọn.Liễu Tuấn lại vội vàng gọi điện thoại cho Bàn Đại Hải và Đại Cương, hai vị này cũng không hề nghị ngơi, tổ chức nhân viên toàn lực tham gia hành động kháng lũ, nhận được điện thoại chỉ thị của Liễu Tuấn, liền hành động ngay lập tức.Số vật tư mà Liễu Tuấn dặn Hắc Tử chuẩn bị trước đó chỉ làn ra một phần nhỏ, đại bộ phận vẫn để lại trong kho dự bị cho khu Trường Hà.

Liễu Tuấn hạ lệnh một tiếng, số vật tư này lập tức khẩn cấp đưa lên xe.- Hoài Tín, cậu đi tìm công ty quảng cáo, bảo bọn họ làm gấp biểu ngữ lớn, việc mấy chữ tương tự như đội xe kháng lũ...Cố gắn chuẩn bị nhiều một chút, tất cả xe đều treo lên, đảm bảo di chuyển thông suốt.Vu Hoài Tín không nói một lời, co cẳng chạy luôn.An bài xong những chuyện này, Liễu Tuấn lại gọi điện cho Đinh Ngọc Chu.- Đinh bí thư, tôi là Liễu Tuấn, tôi đã về rồi, hiện giờ ở khu Trường Hà...Vừa rồi Thôi tỉnh trưởng có gọi điện từ Tiềm Châu tới, nói tình thế nơi đó nguy cấp, đê bao thành phố nhiều lần xuất hiện tình thế nguy ngập, vật tư cứu nạn đã dùng cạn kiệt...Mấy ngày quá Đinh Ngọc Chu cũng thức đêm chỉ huy hành động cứu nạn, hết sức vất vả, nghe Liễu Tuấn nói thế thì trở nên nặng nề, ông ta biết nếu đê bao Tiềm Châu mà vỡ thì có nghĩa là gì.- Khu Trường Hà vật tư dự trữ có đủ không?- Còn có thể điều đi một phần nhỏ.- Được, Liễu tuấn, cậu lập tức tổ chức nhân lực, xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa số vật tư này tới thành phố Tiềm Châu.

Tôi kiến nghị đồng chí Sài Thiệu Cơ ở lại khu tiếp tục chỉ huy phòng chống cứu nạn, còn cậu tới thành phố Tiềm Châu.Đinh Ngọc Chu lập tức đưa ra quyết định.- Vâng, tôi kiên quyết phục tùng chỉ thị của Đinh bí thư.- Còn có gì cần tôi làm không?Hơi chần chừ một chút, Đinh Ngọc Chu lại hỏi.Liễu Tuấn hơi cảm động, Đinh Ngọc Chu khi đối diện với chuyện lớn, là người đáng tin cậy, quyết đoán.

Liền nói:- Phiền Đinh bí thư báo đồng chí phụ trách liên quan của tỉnh thành một tiếng.Liễu Tuấn hiện giờ về, thời khắc nguy hiểm y phải ở khu Trường Hà trấn thủ, hiện giờ rời khỏi vị trí, về nguyên tắc phải báo cáo cho tỉnh chính phủ, để tránh sinh ra hiểu lầm.- Được, đi đường cẩn thận.- Cám ơn Đinh bí thư.- Tiếp theo đó Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho Hoa Quân Đình, báo cáo tình thế Tiềm Châu và những hành động mình sắp thực thi, xin ông ta thông báo cho cảnh sát dọc đường, phối hợp đảm bảo đội xe cứu nạn đường đi thông suốt, tới được thành phố Tiềm Châu một cách nhanh nhất.Làm xong tất cả những chuyện này Liễu Tuấn chạy tới chợ vật liệu xây dựng, toàn bộ vật tử Hắc Tử chuẩn bị cất ở đây, chất đầy mấy kho hàng lớn.Khi Liễu Tuấn chạy tới thì nơi này đèn đuốc sáng choang, vô số xe cộ và nhân viên bất chấp mưa gió đang hò hét khẩn cấp chuyển hàng lên xe, không khí vô cùng sôi động.Trên nóc một chiếc xe tải lớn có hai người đứng, trong đó có một người đang cầm loa điện chỉ huy nhân viên, chính là chủ tịch Triệu Thành Cương của Cty Thông Đạt, một người khác thì vô cùng to lớn hoành tráng, chính là Lâm Hải Nhân tiên sinh của Cty Phượng Hoàng, có điều nhiệm vụ của Bàn Đại Hải là che ô cho Đại Cương.Nhưng mà cái ô này quá nhỏ, dùng một mình Bàn Đại Hải đã chẳng đủ, lấy đây ra che cho Đại Cương.Đại Cương tuy không béo, nhưng vóc dáng cao lớn.Thực ra hai người đã ướt như chuột lột cả rồi, mà cái việc che ô này hoàn toàn chẳng cần phải làm.

Mà với thân hình ục ịch của Hà Mã tiên sinh, chẳng biết leo lên được cái nóc xe này vất vả thế nào, nhưng Đại Hải và Đại Cương là bạn cùng trải qua sống chết, vào thời khắc quan trọng này tất nhiên Đại Hải phải đứng bên cạnh Đại Cương, sóng vai tác chiến.Liễu Tuấn tới nơi, nhảy xuống xe vẫy tay với Đại Cương và Bàn Đại Hải.Bàn Đại Hải ngoạc miệng cười lớn, Đại ương hô lên:- Liễu bí thư tới rồi...Các chàng trai, mọi người hăng hái lên, Liễu bí thư tới thăm mọi người đó.Xung quanh vang lên những tiếng hoan hô vang dội, uy vọng của Liễu Tuấn cao vời vợi, mọi người nghe nói Liễu bí thư tới càng thêm nhiệt tình.Liễu Tuấn bất chấp mưa gió trèo lên nóc xe, Bàn Đại Hải và Đai Cương vội đưa tay ra kéo, Liễu Tuấn đứng trên nóc xe phóng mắt nhìn xuống, thấy mấy chục chiệc xe tải xếp hàng chỉnh tề, hơn ba bốn trăm nhân viên đang phân chia vận chuyển vậ tư.- Đại Hải, Đại Cương, làm tốt lắm.Liễu bí thư vỗ vai cả hai, lớn tiếng biểu dương.

Trong thời gian ngắn tổ chức được một đội xe và đội bốc rỡ lớn như thế, năng lực tổ chức và lãnh đạo của Đại Cương đúng là phi phàm.Bại Đại Hải lại vội đem cái ô nhỏ xíu kia che trên đầu Liễu Tuấn, cho dù lúc này cả ba người đã ướt hết cả, nhưng Bàn Đại Hải cho rằng méo mó có hơn không.- Tuấn thiếu gia, có một vấn đề, hiện giờ không kiếm được nhiều xe vận tải cỡ lớn chỏ máy súc và máy mủi, tổn cộng có hai mươi hai thứ thiết bị khổng lồ này.Đại Cương lo ra mặt.Máy xúc và máy ủi là hai thứ không thể thiếu cứu nạn sông hồ, mấy thứ này quá to lớn nặng nề, thường ngày Cty Thông Đạt cũng không vận chuyển, không ngờ phải đưa tới thành phố Tiềm Châu cứu nạn, nên không chuẩn bị trước.- Không sao, cứ đưa vật tư khác lên đã, tôi cầu viện với thành phố, cùng lằm thì chuẩn bị tự lái tới.- Lái tới?

Những 200km...Đại Cương cả kinh.- Không có xe vận chuyển thì đó là biện pháp duy nhất, tình hình ở Tiềm Châu rất nguy cấp, không thể chậm chễ một giây phút nào.Liễu Tuấn nói rồi gọi điện cho Uông Quốc Chiêu, chuyện này phải do thị trưởng giải quyết, hắn không thể ngồi khoanh tay mà nhìn được.- Uông thị trưởng, tôi là Liễu Tuấn, đúng, tôi về rồi, đang ở khu Trường Hà...Thôi tỉnh trưởng gọi điện tới thông báo thành phố Ti Châu tình thế khẩn cấp, hiện giờ chúng tôi đang chuẩn bị vận chuyển vật tư cứu nạn tới đó, có hai mấy chiếc máy xúc máy ủi không tìm được công cụ vận chuyện, mong Uông thị trưởng nghĩ cách giúp đỡ!

Đúng chúng tôi ở chợ vật liệu Trường Hà...Được, được, chúng tôi đợi, cám ơn Uông thị trưởng.Bỏ điện thoại xuống, Liễu Tuấn lại chú ý vào việc vận chuyển vật tư, đột nhiên một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt Liễu bí thư.

Chương 970: Chi viện khẩn cấpTrong đoàn người chuyển vật tư, có một bóng hình thon cao kiềm diễm, chính là Tiểu Vũ.Tiểu Vũ mặc đồ thể thao, cả tóc lânn y phục đều ướt sũng rồi, dính sát vào người, làm vóc dáng yêu kiều càng thêm mê người, nhưng lúc này tất cả đang bận vận chuyển vật tư, tựa hồ không ai lưu ý trong số bọn họ có một ngôi sao lớn đang lên.Nhìn kỹ một chút thậm chí có thể thấy cả đạo diễn Phan vẫn chơi bộ sơ mi hoa hoét, nổi bật trong đoàn người, dù thân hình gầy gò, nhưng làm việc hết sức hăng say.Liễu Tuấn không khỏi bật cười:- Đại Hải, anh dùng những người này ở nhầm chỗ rồi.Bàn Đại Hải cười:- Ý thiếu gia là phải để bọn họ đi biểu diễn quyên tiền phải không?Liễu Tuấn gật đầu.Một nơi có nạn tám nơi chi viện, đó là truyền thống tốt đẹp trong nước, công ty Phượng Hoàng là công ty điện ảnh có tiếng nói nhất trong cả nước, vào thời khắc này phải tổ chức biểu diễn cứu trợ trên cả nước, có thê rmang lại tác dụng lớn hơn.- Cũng làm vài lần rồi, liên thủ với mấy công ty ở Hồng Kông làm.Bàn Đại Hải trả lời nghi vấn của y:- Mấy ngày nữa lại tổ chức một hoạt động biểu diễn cứu trợ lớn, đang liên hệ với tổng cục điện ảnh và đài truyền hình TW.Liễu Tuấn gật gù, Bàn Đại Hải ngày càng trở nên nhanh nhạy rồi, chuyện gì cũng nghĩ tới trước.- Ừm, Tiểu Vũ, tôi không định gọi cô ấy đến, nhưng cô ấy không chịu, cô ấy nói là mệnh lệnh của thiếu gia thì thế nào cũng phải góp một phần sức lực.Bàn Đại Hải lại vội giải thích thêm một câu, hắn lo Tuấn thiếu gia nhìn thấy Tiểu Vũ dưới mưa sẽ đau lòng, vị lão đị này, trên quan trường lẫn thương trường đều sát phạt quyết đoán, làm việc dứt khoát gọn gàng.

Nhưng lại là hạng đa tình, phàm là nữ nhân của mình thì cô nào cũng yêu thương hết mực.Liễu Tuấn nhớ tới Hà Mộng Doanh, cười lắc đầu:- Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách.Ước chừng hai tiếng sau, mười mấy chiếc xe tải cỡ lớn rầm rầm đi tới, Đại Cương lại thông qua loa, ra lệnh cán bộ phụ trách, tổ chức chuyển các máy móc lớn lên xe.Đêm hôm đó định sẵn là một đêm chiến đấu anh dũng, Liễu Tuấn thức thâu đêm, Bàn Đại Hải và Đại Cương cũng không hề chợp mắt, tới rạng sáng, nhóm xe cứu trợ đầu tiên đã chuẩn bị xong.

Trong đêm, Vu Hoài Tín dẫn mười mấy người của Cty quảng có chạy tới, treo lên mỗi xe một tấm biểu ngữ lớn " vật tư kháng lũ cứu nạn".Liễu Tuấn ra lệnh đội xe bên khu Trường Hà cũng tới chợ vật tư tập trung.Mưa to suốt đêm không ngừng, tới khi tờ mờ sáng, Sài Thiệu Cơ và Vương Bác Siêu cùng toàn thể thành viên hai ban khu Trường Hà đều tới chợ vật liệu.Trong mưa gió vần vũ, mấy trăm người xếp hàng chỉnh tể, ngẩng đầu lên nhìn Liễu bí thư đứng trên nóc xe tải.Liễu Tuấn nhậtn lấy loa của Đại Cương, bắt đầu động viên:- Các đồng chí, vào mùa lũ năm nay, một số địa phương trong nước ta gặp lũ lớn nghiêm trọng.

Đặc biệt là lưu vực sông Trường Giang, lần này gặp phải trận hồng thủy lớn nhất từ năm 1954, bắt đầu từ đầu tháng tám, lưu vực Trường Giang đã liên tục gặp mưa lớn, đại bộ phận khu vực Giang Nam liên tục có bão, tỉnh ta lượng mưa cũng cao hơn mọi năm gấp đôi.

Thượng du Trường Giang nhiều lần xuất hiện đỉnh lũ, nhiều đoạn sông vượt qua mực nước báo động.

Căn cứ vào (luật phòng lũ), chính phủ tỉnh ủy tuyên bố toàn tỉnh vào thời kỳ khẩn cấp, nhiều thành phố trong tỉnh ta ở vào trạng thái vô cùng khẩn cấp, đặc biệt là thành phố Tiềm Châu kề sát với Trường Giang, gặp phải nguy cỡ lũ lớn nhất trên lịch sử, tình hùnh hiện giờ vô cùng nguy ngập, đê bao thành phố đã lâm vào cảnh nguy hiểm, làm người ta lo lắng là vào thời khắc quan trọng này, vật tư chống lũ của Tiềm Châu đã cạn kiệt, các đồng chí thành phố Tiềm Châu có tới mấy triệu nhân khẩu!

Tình hình rất cấp bách.Mọi người tập trung toàn bộ tinh thần nhìn bóng hình cao lớn của Liễu bí thư.- Một phương có nạn, tám phương chi viện, đó là truyền thống tốt đẹp của nước ta.

Chính phủ tỉnh thành ra lệnh chúng ta khẩn cấp chi viện cho thành phố Tiềm Châu!

Nhất định phải làm tốt trận đánh này, chúng ta không chỉ đưa vật tư tới Tiềm Châu nhanh nhất có thể, mà còn đưa tình hữu nghị sâu sắc cả nhân dân khu Trường Hà gửi tới thành phố Tiềm Châu!

Đội xe hôm nay do tôi đích thân dẫn đầu, tiếp theo tôi xin nói vài hạng mục cần chú ý...Một đội ngũ có hơn trăm cỗ xe, hơn nữa lại đi trong mưa gió đường trơn, trên đường rất có khả năng gặp phải đường ngập nước thậm chí lở núi, sụt đất...Rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhất định phải an bài thỏa đáng.

Hơn nữa sau khi tới thành phố Tiềm Châu, có thể cần dùng tới đội đột kích cứu nạn, như vậy cần phải an bài thỏa đáng trước.Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu cùng xe, trong đội xe có thêm bốn xe việt dã của cảnh sát, để bảo vệ trật tự phối hợp đầu đuôi.- Các đồng chí, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ gian nan mà vinh quang này, dùng tốc độ nhanh nhất, an toàn nhất đưa số vật tư này tới thành phố Tiềm Châu!

Mọi người có tự tin không?- Có!Ở phía dưới vang lên tiếng đáp như sấm rền, ai nấy nhiệt huyết sục sôi.Tiểu Vũ khoác một cái ba lô du lịch to, ngẩng đầu nhìn Liễu Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động tới đỏ bừng.

Tỉểu cô nương đã tranh thủ thời gian trở về thay một bộ đồ thể thao khô ráo, đi giày thể thao trắng, xem ra luốn cùng đội xen tới thành phố Tiềm Châu rồi.Khi Liễu Tuấn đang động viên thì một hàng xe đen chùi chũi dưới sự mở đường của cảnh sát giao thông đi vào chợ vật liệu, đều là những mang biển tỉnh ủy, chiếc Audi đi đầu mang biển sổ hai.Thai Duy Thanh tới rồi.Đội xe dừng lại, Thai Duy Thanh từ bên trong đi ra, thư ký Tiểu Vương vội vàng giương ô lên, Thai Duy Thanh đưa tay gạt đi, hiện trượng có mấy trăm người, gồm cả Liễu Tuấn đứng trên nóc xe tải đều bị nước mưa ướt sũng, Thai Duy Thanh không muốn làm mọi người phản cảm.Tiếp ngay sau đó là Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đinh và đoàn lãnh đạo thành ủy Uông Quốc Chiêu, thấy Thai Duy Thanh không che ô, các thư ký cũng tự giác thu ô lại.Các lãnh đạo tỉnh thành đội mưa đi tới.Liễu Tuấn trèo xuống xe, bắt tay các lãnh đạo.Thai Duy Thanh khi bắt tay Liễu Tuấn dùng sức lắc nhẹ, mặt lộ ra nụ cười thân thiết:- Đồng chí Liễu Tuấn vất vả quá.- Cám ơn tỉnh trưởng, cũng không vất vả gì.- Số vật tư này này thật nhiều, khu Trường Hà chuẩn rất đầy đủ.Thai Duy Thanh nhìn hơn trăm cỗ xe đầy vật tư, cảm khái nói.Liễu Tuấn nói:- Phòng họa không bao giờ thừa, đó là công tác chúng tôi nên làm.Thai Duy Thanh liên tục gật đầu:- Nói rất hay, đồng chí Liễu Tuấn việc gì cũng phải chuẩn bị trước mới có thể bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm.

Tôi đại biểu tỉnh ủy, đại biểu cho nhân dân thành phố Tiềm Châu, cám ơn đồng chí cùng tất cả đồng chí khu Trường Hà.- Tỉnh trưởng quá lời rồi, trước mặt tai họa, trên dười đồng lòng.Đinh Ngọc Chu khi bắt tay không nói gì thừa thãi, chỉ siết chặt tay y dặn:- Trời mưa đường ướt, đi phải cẩn thận.- Vâng cám ơn Đinh bí thư.Hoa Quân Đình nói:- Tôi đã thông báo cho cách sát giao thông và ban quốc lộ dọc đường, yêu cầu họ toàn lực phối hợp, đảm bảo đội xe cứu viện an toàn tới được thành phố Tiềm Châu, nếu có tin tức gì hãy liên lạc với tôi bất kể lúc nào, tôi ở sở chỉ huy công an tỉnh chờ tin tức của các đồng chí.- Cám ơn Hoa bí thư.Liễu Tuấn cám ơn từ tận đáy lòng.- Phải do chúng tôi cám ơn đồng chí và các đồng chí khu Trường Hà mới đúng.Tới lượt Uông Quốc Chiêu, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nói rất chân thành:- Liễu bí thư, tác phong làm việc chu đáo này rất đáng cho chúng tôi học tập.- Uông thị trưởng quá khách khí rồi.Thai Duy Thanh nhận lấy loa trong tay Liễu Tuấn, nói mấy lời động viên đơn giản, thời gian khẩn cẩp tỉnh trưởng đại nhân không thể nói nhiều.

Sau khi lời diễn giảng kết thúc, xe cảnh sát mở đường, tiếp đó từng chiếc xe một nối tiếp nhau, hình thành một con rồng sát khổng lồ chạy trên đường quốc lộ.Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu đi đầu chỉ huy.Liễu Tuấn vừa ngồi vào trong xe thì ngửi thấy một hương thơm, không ngờ Tiểu Vũ ở trong xe.- Tiểu Vũ?Liễu Tuấn giật mình.- Dạ, em...Em về nhà lấy cho anh hai bộ y phục, còn cả bánh mỳ và nước uống, anh ăn đi, cả đêm đã không ăn gì rồi.Cô biết sức ăn của Liễu Tuấn, không thể để y đói được, lại lấy một chiếc khăn lông khô, lau nước mưa trên đầu y, mặt đầy dịu dàng quan tâm.Cô vẫn luôn giữ chìa khóa biệt thự bên hồ.Liễu Tuấn mỉm cười, cầm bánh mì ăn ngay, lúc này mỗi một người đều cố gắng hết sức, Tiểu Vũ cũng thế.Thành phố Ngọc Lan cách thành phố Tiềm Châu chừng 200km, đội xe lớn như thế khi thời tiết tốt ước chừng đi mất 5,6 tiếng.

Hiện giờ trời mưa đường trơn, lại còn nhiều nơi bị ngập, phải thận trọng đi qua, dù cho có cảnh sát giao thông trợ giúp suốt dọc đường, thì đoàn xe xuất phát từ rạng sáng vẫn phải gần tối mới tới nơi.May mắn là không có sự cố gì, chỉ có hai cỗ xe gặp sự cố máy móc phải dừng lại, tuyệt đại đa số nhân viên và vật tư đều bình an tới nơi Chương 971: Tiền tuyến chống lũĐoàn xe đã đến ngoại thành phía đông thành phố Tiềm Châu.

Thôi Phúc Thành dẫn theo các quan chức đang đội mưa chờ đợi tại veđường.

Khi hắn thấy trên con đường quốc lộ một đoàn xe ô tô thật dài nhìn không thấy phần cuối, trên khuôn mặt uể oải rốt cuộc đã nở một nụ cười vui mừng.Chiếc xe Audi của Liễu Tuấn ngừng lại trước mặt Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn mặc áo mưa từ trên xe đi xuống, cùng Thôi Phúc Thành nắm tay.Thôi tỉnh trưởng lúc này mặc áo mưa quân dụng, hai ống quần đã được vén cao tận đầu gối, giày da cùng cẳng chân tràn đầy bùn đất, trên người khắp nơi đều là vết bùn, nhìn qua giống như là một ông nông dân, đâu có chút uy phong nào của một phó tỉnh trưởng?

"Cảm ơn Liễu bí thư!"

Thôi Phúc Thành nắm chặt tay của Liễu Tuấn, không ngừng lắc lư.Liên tiếp vài ngày gần đây hắn luôn bị vây ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, chống lũ giải nguy rồi còn thiếu hụt vật tư làm hắn đứng ngồi không yên.

Tại trong thời khắc mấu chốt thế này, không cung ứng đủ vật tư giống như chiến đấu đã tới giai đoạn gay cấn nhưng đạn lại dùng hết vậy, điều này khiến hắn có xung động muốn phát điên.Liễu Tuấn vừa đến quả thực chính là Cập Thời Vũ!Đương nhiên, Thôi Phúc Thành thừa nhận, hình dung là Cập Thời Vũ thì cũng có chút không thoả đáng, hiện tại hắn thực sự là đang sầu vì bị mưa quá nhiều.(Cập Thời Vũ nghĩa bóng là kịp lúc, nghĩa đen là 'mưa đúng lúc')Liễu Tuấn cũng chỉ có nắm chặt tay Thôi Phúc Thành chứ không nói gì nhiều."

Chào Liễu bí thư, cảm ơn bí thư đã đến cùng với các đồng chí của thành phố Ngọc Lan ngay tại thời khắc mấu chốt thế này."

Đứng ở bên cạnh Thôi Phúc Thành là một người đàn ông hình dáng mập mạp khoảng chừng hơn 50 tuổi, ông ta cũng vội đi lên nắm tay cùng Liễu Tuấn.

Người này Liễu Tuấn cũng nhận ra, chính là phó bí thư thành ủy, thị trưởng Trần Hướng Dương của thành phố Tiềm Châu.

Tuổi tác của Trần Hướng Dương cũng gần đến tuổi về hưu, đây là nhiệm kỳ thị trưởng lần cuối cùng của ông ta, không ngờ lại gặp ngay trận đại hồng thủy đặc biệt trăm năm khó gặp này.Trần Hướng Dương cũng y như Thôi Phúc Thành, mặc áo mưa, ống quần được vén cao, bùn đất đầy người, thần sắc còn uể oải hơn cả Thôi Phúc Thành.Cả thành phố đã ở trong tình trạng khẩn cấp, làm phụ mẫu của dân ông cũng phải tiều tụy tâm lực.Liễu Tuấn vội vàng khiêm tốn nói: "Trần thị trưởng quá khách sáo rồi, chúng ta đều là người một nhà không cần phải nói như vậy!"

Trong số các quan chức ra nghênh đó còn có một nhân vật Liễu Tuấn rất quen thuộc, chính là người mới vừa được điều nhiệm đến Tiềm Châu chưa được bao lâu, nguyên trưởng ban thống chiến Yêu Hải Anh, thị ủy thường ủy thành phố Ngọc Lan.Trước đây Lâu Hải Anh cùng Liễu Tuấn không phải là rất hợp nhau, nhưng lúc này cũng đặc biệt kích động, vô cùng cảm khái cùng Liễu Tuấn nắm chặt tay.Tại thời khắc mấu chốt, Liễu nha nội bao giờ cũng không khiến người khác thất vọng!Tình huống khẩn cấp nên mọi người cũng không có chào hỏi nhiều mà đi theo các quan chức Tiềm Châu tăng cường hướng dẫn đoàn xe tiến nhập vào nội thành Tiềm Châu, tháo dỡ xuống vật tư cứu trợ, tiếp đó là đi vào tuyến đầu chống lũ cứu nguy.Thôi Phúc Thành biết Liễu Tuấn đã hai ngày một đêm chưa từng nghỉ ngơi nên đã muốn Liễu Tuấn phải nghỉ ngơi trước một buổi tối, đợi sáng mai mới thương nghị kế hoạch.

Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Nếu như Thôi tỉnh trưởng có rảnh rỗi thì nói cho tôi nghe trước tình huống trên con đê thế nào đi!"

Thôi Phúc Thành cũng coi như là tri kỷ của Liễu Tuấn, hiểu rõ vào lúc này y khẳng định là sẽ không định nghỉ ngơi trước, lập tức cũng không nói nhiều liền mời Liễu Tuấn lên xe của hắn, đi thẳng đến đoạn đê có tình huống nguy cấp nhất vây quanh nội thành.Tiềm Châu giáp ranh với Trường Giang, hàng năm đều phải phòng lụt, vành đê phía nam nội thành xây dựng cũng coi như là tương đối vững chắc, nhưng đỉnh lũ thực sự quá lớn, đã ngoài dự liệu của mọi người.Sau khi Liễu Tuấn đi theo Thôi Phúc Thành cùng Trần Hướng Dương bước lên con đê, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những con sóng hỗn loạn.

Khi so sánh với con sông ngoan ngoãn như thường ngày, lúc này gào thét, quay cuồng, mang theo lực lượng muốn hủy diệt tất cả, liều mạng va đập vào con đê, hất tung lên cao mấy mét so với mực nước biển.Hồng thủy đã không còn cách xa lắm so với đỉnh đầu của con đê.Trên đê khắp nơi đều là quân nhân, cán bộ, dân binh cùng quần chúng cứu nguy, trong tay mọi người đều cầm công cụ, sắc mặt khẩn trương như đang bày thế trận chờ quân địch."

Lúc đỉnh lũ cao nhất, nguy cấp nhất đã vượt qua đỉnh đầu con đê, hiện tại nước ngập ở trong nội thành đã rất nghiêm trọng, nhiều con đường cũng đã có thể bơi được thuyền!"

Thôi Phúc Thành giới thiệu qua cho Liễu Tuấn biết tình hình nghiêm trọng hiện nay.Như Liễu Tuấn đây đã từng trải qua một thế giới song song khác, cơn đại hồng thủy đặc biệt năm 98 đã duy trì thời gian liên tục rất dài, tổng cộng đã trải qua ba cửa ải nguy cấp nhất, lúc này cũng chỉ mới bước vào tháng 7, cao điểm thứ hai vẫn còn chưa đến, xem ra Tiềm Châu còn phải chịu đựng thêm khảo nghiệm càng nghiêm trọng hơn nữa.Tuy nhiên mới trải qua đợt cao điểm thứ nhất mà vật tư cứu nguy của Tiềm Châu cũng đã cạn kiệt, mặc dù có sự trợ giúp của khu Trường Hà nhưng chỉ sợ cũng còn lâu mới đủ.

Dù sao thì vùng Tiềm Châu cũng lớn hơn nhiều so với khu Trường Hà, diện tích khu nội thành cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với thành phố Ngọc Lan, vào giữa thời nhà Thanh Tiềm Châu từng là tỉnh lị của tỉnh A, có thể nói đã thành danh trên lịch sử.Cơn đại hồng thủy kinh thiên kia trong thế giới song song khác, Liễu Tuấn vẫn chưa đích thân tham gia cứu trợ, vẫn chưa có thấy qua uy lực của hồng thủy, hiện giờ tận mắt thấy qua khí thế như vậy, không khỏi thầm kinh hãi.Cơn hồng thủy này kéo đến cuồn cuộn, trước sau cũng không nhìn thấy được phần cuối, nếu như để nó thoát khỏi sự phòng hộ của con đê và ập vào nội thành, chỉ chốc lát sẽ chìm ngập trong tai ương."

Trung ương cùng tỉnh đã hạ mệnh lệnh phải nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không thể cho phép có sai lầm!"

Thôi Phúc Thành nhìn về Liễu Tuấn nói.Liễu Tuấn gật đầu.

Đối với chỉ thị cùng chính sách của trung ương y cũng rất rõ ràng.

Đảng trung ương đặc biệt coi trọng công việc phòng chống lũ lụt.

Từ khi vào mùa lũ đến nay, các đồng chí lãnh đạo ở trung ương rất quan tâm đến tình hình lũ ở những vùng bên lưu vực sông Trường Giang, nhiều lần đối với phòng chống lũ đã xác định rõ chỉ thị, thủ trưởng số 1 đã đề xuất, nghiêm phòng tử thủ, phải bảo đảm an toàn con đê ở Trường Giang.

Quan trọng nhất chính là bảo đảm an toàn cho thành phố và an nguy sinh mệnh của nhân dân.

Chỉ rõ phương châm đấu tranh chống lũ.

Thủ trưởng số 1 mệnh lệnh quân đội phải toàn lực chống lũ cứu nguy, đề ra quyết sách quan trọng quân dân hợp đồng tác chiến."

Tình huống không được cho phép lạc quan."

Liễu Tuấn cau mày nói: "Nhìn tình hình này thì lũ sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.

Hai hồ nước lớn trên thượng du đã bị tạo thành ruộng vây quanh nên sức chứa đã bị tổn thất rất nhiều, khả năng thoát nước và trữ nước lũ đã giảm trên diện rộng.

Áp lực ở trung và hạ du chịu phải quá lớn!"

Thời gian Nghiêm Ngọc Thành chủ chính ở tỉnh N và Liễu Tấn Tài còn chủ chính ở tỉnh J Liễu Tuấn đã từng nhắc nhở qua với họ, đình chỉ tạo ruộng lấn đất lòng sông đối với hai hồ nước ngọt lớn, phải từng bước thối canh hoàn hồ (1).

Cần phải nói, sự nhắc nhở của Liễu Tuấn đã có được tác dụng nhất định, trong thời gian 5 năm gần đây không có tạo ruộng lấn đất thêm nữa, nhưng trên lịch sử vẫn có tạo ruộng lấn đất đã khiến cho hai hồ nước thiệt hại đi sức chứa rất lớn.(1) Thối canh hoàn hồ: Bỏ ruộng khôi phục lại hồ, là một cách làm để lấy lại cân bằng sinh thái, cách làm này trái ngược với 'vi hồ tạo điền' (tạo ruộng lấn đất).Thối canh hoàn hồ là một công trình lớn, đông đảo công nhân và người nhà của rất nhiều các đơn vị ngư trường, nông trường của quốc doanh đã được xây dựng trên nền lấn đất khẩn hoang các hồ nước.

Muốn thối canh hoàn hồ thì trước tiên phải thu xếp cho những công nhân và người nhà của họ.

Trong 5 năm thời gian, hiệu quả của thối canh hoàn hồ vẫn chưa được rõ rệt.Trước mắt gặp phải cơn đại hồng thủy này, công năng của hai hồ nước lớn đã bị yếu đi khiến cho áp lực chống lũ của thành phố ở vùng trung và hạ du sông Trường Giang tăng lên rất lớn."

Đúng vậy, tình hình trước mắt thực sự không được phép lạc quan, xem ra sẽ phải có một trận đánh ác liệt!"

Thôi Phúc Thành gật đầu tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn."

Thôi tỉnh trưởng.

Liễu bí thư đã vất vả hai ngày một đêm rồi vẫn chưa có được nghỉ ngơi, ông xem có cần về bộ chỉ huy trước, ăn uống bữa cơm rồi mới thương lượng tiếp hay không?"

Trần Hướng Dương ở bên cạnh nói.Ông ta là địa chủ, chiêu đãi khách từ phương xa đến đó chính là bổn phận, vả lại Liễu Tuấn từ đêm qua đến bây giờ vẫn dùng bánh mì, bánh bích quy để bỏ bụng, ngay cả một gói mì ăn liền cũng chưa từng được ăn, vì làm gì có nước sôi mà pha.

Đối với một người thanh niên có sứa ăn lớn như y mà nói, nỗi dày vò này cũng không phải nỗi khó chịu thông thường.

Lập tức cũng không cự tuyệt ý tốt của Trần Hướng Dương, cùng nhau đi đến ban chỉ huy kháng lũ cứu tế.Bầu không khí trong lúc này ở bộ chỉ huy chống lũ cứu tế vô cùng nặng nề, tất cả mọi người đều vẻ mặt ngưng trọng, đặc biệt bận rộn, nhìn thấy những quan to như tỉnh trưởng, thị trưởng, phó bí thư thị ủy cũng gật đầu làm lễ, hoàn toàn không có kính cẩn như bình thường.Trần Hướng Dương liên tục phân phó cho các nhân viên làm việc, lập tức nghĩ biện pháp chuẩn bị bữa cơm nóng qua đây.

Lúc này mọi người đương nhiên cũng không có thể đường hoàng ra nhà hàng mà đặt một bàn, có bữa cơm nóng để tạm qua một bữa cũng đã tốt lắm rồi.Chỉ chốc lát, nhân viên đã chuẩn bị bữa cơm mang qua, cơm là cơm nóng, thức ăn cũng rất đơn giản, phần lớn là thực phẩm đồ hộp, gồm có thịt, cá rán, phải hâm lại cho nóng, còn có thêm món mầm đậu nữa.

Công việc chống lũ cứu nguy của Tiềm Châu đã diễn ra hơn một tháng, công việc sản xuất hằng ngày đã bị ảnh hưởng rất lớn, vật tư cung ứng cho cuộc sống cũng rất eo hẹp, thế cho nên chiêu đãi các vị lãnh đạo của tỉnh thành phố cũng chỉ có thể đơn giản qua loa thế thôi.Tuy nhiên điều này đối với Liễu Tuấn cũng đã rất là tốt rồi, từ trước đến nay y không kiêng ăn, chỉ cần ăn cho no bụng là được, lập tức Liễu Tuấn cũng không khách sáo với mấy người Thôi Phúc Thành Trần Hướng Dương, ngồi xuống bên cái bàn nhỏ ở bên cạnh và cắm đầu ăn.Ngay lúc ăn cơm có một nhân viên công tác vội vã chạy tới, báo cáo là tình hình nguy hiểm ở chỗ đê bị vỡ đã được giải quyết, cũng là nhờ khu Trường Hà vận chuyển vật tư tới rất đúng lúc, đặc biệt là có được các bao tải chứa đất và các thiết bị đào móc khiến cho lực lượng thủ đê rất nhanh đã ngăn chặn được chỗ bị vỡ.Trần Hướng Dương rất hưng phấn, nói với Liễu Tuấn: "Liễu bí thư, các vị tới thật quá đúng lúc!"

Liễu Tuấn chỉ cười, tiếp tục ăn cơm.Vì y quả thực là đang rất đói bụng.Nhìn thấy Liễu Tuấn một mạch đã ăn hết một tô cơm, thức ăn thì cũng đã sạch bách, Trần Hướng Dương nhìn mà ánh mắt cũng đăm đăm, thở dài nói: "Liễu bí thư, thanh niên thật là tốt!"

Ông ta ăn cả ba ngày nay cộng lại chỉ sợ cũng không bằng Liễu Tuấn ăn một bữa.Thôi Phúc Thành cười nói: "Liễu bí thư còn là một người luyện võ nữa kìa."

Trần Hướng Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tấm tắc ngạc nhiên.

Vì theo ông ta nghĩ, Liễu Tuấn chính là một nha nội từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực thì làm sao có thể chịu được nỗi vất vả luyện võ.

Người thanh niên phó bí thư thị ủy này thật đúng là khiến người khác kinh ngạc không ngớt."

Liễu bí thư, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"

Thôi Phúc Thành thuận miệng hỏi, trước đây nói chuyện cùng với Liễu Tuấn đều dùng cách thức này, giữa cả hai cũng là bình đẳng thương lượng, nhưng điều này lại khiến cho Trần Hướng Dương phải ngẩn người lần nữa.Cái gì thế, Thôi tỉnh trưởng mà cũng phải xin chỉ thị của Liễu Tuấn sao?Điều này cũng quá không hợp thói thường rồi, một người là tỉnh ủy thường ủy, một người chỉ là phó phòng cấp cán bộ thôi mà!Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, hỏi: "Sân bay trong Tiềm Châu có bị phong tỏa không?"

Thôi Phúc Thành nói: "Cơ bản đã bị phong tỏa, các chuyến bay hàng không dân dụng toàn bộ đã bị hủy bỏ, vì mưa gió quá lớn nên các tuyến bay không an toàn.

Hiện nay chỉ có máy bay quân dụng cùng máy bay vận tải vật tư để cứu tế mới được hạn chế."

Liễu Tuấn gật đầu: "Nếu nói như vậy, trước tiên tôi sẽ ở lại Tiềm Châu vài ngày, để xem có thể giúp được việc gì hay không.

Mặt khác, tôi đoán chừng vật tư cứu nguy còn thiếu thốn rất lớn nên tôi còn muốn nghĩ thêm biện pháp, Chỉ cần sân bay không bị phong tỏa hoàn toàn thì vật tư vẫn có thể vận chuyển tới được."

Chương 972: 10 tỷ cứu tếVào lúc ban đêm, Liễu Tuấn không có trở lên tuyến đầu cứu nguy nữa.

Y đối với tình huống của thành phố Tiềm Châu cũng không quen thuộc, các cán bộ và quân dân chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu cũng không quen một phó bí thư thành ủy ở bên ngoài như y, tác dụng chống lũ cứu nguy của y ở trên tuyến đầu cũng không lớn.Trên thực tế, Liễu Tuấn cũng đã đặt mình ở vị trí của người chỉ huy rồi.Ngay tại lúc này, y phải phát huy ra được năng lực lớn nhất của bản thân mình.Liễu Tuấn nghỉ lại ở nhà khách Tiềm Châu, nhà khách Tiềm Châu chính là phòng tiếp khách của chính phủ thành phố Tiềm Châu trước kia, chưa nói tới thiết bị và điều kiện tốt cỡ nào, chỉ so với khách sạn xa hoa đỉnh cấp như khách sạn Thu Thủy đã thua kém rất lớn rồi, có điều khách sạn Thu Thủy cũng không có mở chi nhánh đến tận thành phố Tiềm Châu.

Huống hồ, nước lũ đã tàn phá tất cả, ở nội thành sớm đã hạn chế lượng điện cung cấp.

Nhà khách Tiềm Châu đương nhiên là nằm trong số những nơi được đặc biệt cung cấp.Liễu Tuấn mới vừa rửa mặt thì nghe được điện thoại của Phỉ Phỉ gọi qua."

Tiểu Tuấn, anh đã tới Ngọc Lan chưa?"

Nghe giọng của Phỉ Phỉ có phần lo lắng, tràn ngập thân thiết.

Mới buổi sáng ngày hôm qua Liễu Tuấn đã rời khỏi thủ đô, cả hai ngày một đêm chưa có tin tức, cũng khó trách Phỉ Phỉ phải sốt ruột."

À, tối hôm qua anh đã đến Ngọc Lan rồi, hiện tại đang ở Tiềm Châu."

Phỉ Phỉ vừa nghe vậy, trước tiên yên lòng, rồi hỏi tiếp: "Đến Tiềm Châu thế nào rồi?"

"Tình huống ở Tiềm Châu rất nguy cấp, anh phải đưa qua đó một lượng vật tư để cứu nguy, có lẽ phải ở lại Tiềm Châu mấy ngày."

"Thì ra là vậy, thế thì anh nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm đi, anh sẽ chú ý, Dương Dương đâu?"

"Dương Dương đã ngủ rồi, mới vừa lên võng còn nhắc tới ba nữa kìa."

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Con trai ngoan, đã biết lo lắng cho ba rồi."

Phỉ Phỉ nở nụ cười, lập tức hỏi: "Có cần em phải làm cái gì không?

Nếu không thì, em quyên tiền đi, quyên một trăm vạn có được không?"

Hiện tại Phỉ Phỉ đã thành phú ông hàng tỉ, cô cũng không phải rất để tâm đến tiền, chẳng qua thân là con gái của uỷ viên cục chính trị, vợ của phó bí thư thị ủy, ở phương diện quyên tiền cũng phải chú ý đến ảnh hưởng, để tránh người không rõ chân tướng sẽ hiểu lầm Liễu Tuấn, thậm chí hiểu lầm Nghiêm Ngọc Thành cùng Liễu Tấn Tài."

Được!

Quyền tiền đi, nhưng mà em phải giấu tên hãy đóng góp.

Chúng ta cũng không ham cái hư danh đó."

Liễu Tuấn lập tức tán thành cách làm của vợ mình."

Ừh, em biết rồi, nước lửa vô tình, anh nhất định phải cẩn thận đấy."

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Anh sẽ cẩn thận, em không cần lo lắng."

Treo điện thoại của Phỉ Phỉ, lập tức Liễu Tuấn liên hệ cùng Xảo Nhi và Tiểu Thanh.

Hai vị đại phú hào đỉnh cấp cũng không hẹn mà cùng biểu thị với y, đã chuẩn bị số lượng lớn vật tư chống lũ cứu nguy, hỏi y muốn làm như thế nào."

Bao một máy bay riêng, nhanh chóng vận chuyển đến thành phố Tiềm Châu, càng nhanh càng tốt, đừng bận tâm đến tiền!"

Liễu Tuấn lập tức phân phó.Hai đại phú hào cũng đồng loạt đáp ứng.Đứa con gái nhỏ Nhạc Nhạc còn chưa đi ngủ, nhao nhao muốn nói chuyện với ba, Liễu Tuấn bình thường cũng không phải thường xuyên gặp mặt với con gái nên y muốn gọi điện thoại nhiều hơn, bình thường ở trong điện thoại kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc nghe, chọc cho nó vui."

Ba, hiện tại ba đang chống lũ cứu nguy sao?"

Nhạc Nhạc đã sắp tới năm tuổi, đang đi nhà trẻ.

Trong khoảng thời gian này chương trình "Kiến thức rộng rãi" ở trên TV cũng đưa tin tình huống toàn quốc chống lũ cứu nguy, cô bé nghe nhiều cũng quen tai, vừa bắt đầu thì đã cùng ba đàm luận "Quốc gia đại sự".Nghe được giọng trẻ con trong trẻo của con gái, Liễu bí thư phấn chấn tinh thần, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, ba đang ở tuyến đầu chống lũ cứu nguy."

"Chỗ ba ở có rất nhiều người sao?

Có phải có rất nhiều chú quân nhân không?"

Cái nhìn của con gái cũng rất đặc biệt, không ngờ quan tâm nhất chính là có nhiều người không, nhất là chú quân nhân có nhiều không.Liễu Tuấn bật cười, lập tức cũng có chút cảm khái.

Chống lũ giải nguy là một hành động của toàn dân tham dự.

Thủ trưởng số 1 đã hạ lệnh quân đội phải toàn lực ứng phó, tập trung tinh thần chiến đấu, các giới truyền thông cũng đang tuyên truyền các chiến tích chống lũ giải nguy của quân đội.

Thế cho nên Nhạc Nhạc vừa mở miệng thì đã hỏi ngay về chuyện này.

Không thể không nói, ở trong trận chiến đấu vĩ đại này nhân dân quân đội và cảnh sát quan binh, đã thể hiện được tác dụng rất lớn, tại thời khắc mấu chốt luôn có sự chắp nối, đã đánh thì phải thắng lợi, không quản là sắt thép hay trường thành.

Tuy nhiên khi so sánh, giới truyền thông tuyên truyền dành cho đông đảo quần chúng cũng anh dũng ngoan cường, chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu chống lũ thì có vẻ ít hơn."

Đúng vậy, Nhạc Nhạc, chống lũ cứu nguy có rất nhiều chú quân nhân, cũng có rất nhiều người khác.

Tỷ như là ba đây cũng không phải là quân nhân, nhưng cũng đang chống lũ cứu nguy."

Nhạc Nhạc kiêu hãnh nói: "Ba thật giỏi, mẹ nói chúng ta phải quyên tiền để đi giúp đỡ những người cần giúp đỡ, tiền tiêu vặt của con cũng ủng hộ hết rồi."

"Nhạc Nhạc thật ngoan!"

Liễu bí thư rất tán thưởng đối với nghĩa cử của con gái.

Hiện giờ Xảo Nhi mặc dù đã là thủ phủ quốc nội, phóng nhãn toàn cầu cũng là siêu cấp phú hào, nhưng ở trên phương diện giáo dục con gái cũng rất nghiêm túc, cũng không nuông chiều, nhất là liên quan đến tiền bạc thì càng quản nghiêm hơn, chưa bao giờ để cho Nhạc Nhạc dùng tiền lung tung, cũng chỉ giống như các đứa trẻ của gia đình bình thường khác, tiền tiêu vặt của Nhạc Nhạc cũng rất có hạn.

Vì giúp những người cần trợ giúp đó Nhạc Nhạc đã ủng hộ hết toàn bộ số tiền tiêu vặt của mình, đó là một hành động vô cùng vĩ đại.Liễu Tuấn coi trọng chính là tấm lòng bác ái bao hàm ở phía sau hành động này!Y hi vọng con cái của mình từ nhỏ đã hình thành được đức tính chính trực, thiện lương.Cùng con gái trò chuyện một lúc, Liễu Tuấn cũng muốn trò chuyện với con trai.

Liễu Thịnh mới chỉ có 8 tháng tuổi, nếu nói nghiêm chỉnh đương nhiên sẽ không thể, tuy nhiên nghe tiếng líu ríu u a u ơ trong điện thoại của con trai cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời.Không ngờ Liễu Thịnh cũng như anh trai của nó đã ngủ sớm rồi.Tiểu Thanh trêu chọc: "Ai bảo anh đặt tên cho con trai cũng không chịu để tâm, bảo bảo không để ý tới đến anh!

Anh là người cha xấu!"

Liễu Tuấn mỉm cười, bất kể là nói chuyện với cô vợ nào thì trong lòng y cũng tràn ngập ấm áp."

Bảo bảo có mập không?

Nó giống em hay là giống anh?"

Trong khoảng thời gian này y vẫn luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian rảnh để mà đi Hương Cảng thăm Tiểu Thanh cùng Liễu Thịnh.

Cũng may tết âm lịch sau Tiểu Thanh sẽ mang theo con trai đến thành phố Ngọc Lan ở một khoảng thời gian, hai cha con xem như có thể gặp nhau rồi.Liễu Thịnh còn nhỏ nhìn qua hình như càng di truyền gien của mẹ nhiều hơn, trông rất xinh xắn."

Đương nhiên là giống em, bảo bảo không cần giống như anh, đại sắc lang, thấy một người thì yêu một người!"

Tiểu Thanh càng tinh nghịch hơn, lại đả kích Liễu bí thư thêm một lần.Liễu bí thư cười ha ha.Nói giỡn một hồi, Tiểu Thanh mới nói với Liễu Tuấn: "Đúng rồi Tiểu Tuấn, ông Evan của nước Nga, trước đó không lâu đã đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm đầu tiên của văn phòng tổng thống, chúng ta ra sức cho hắn, phỏng chừng rất nhanh sẽ đảm nhiệm được chức vị càng quan trọng hơn, có thể là cục trưởng của cục an toàn quốc gia."

Liễu Tuấn cười nói: "Cái này còn chưa tính là gì đâu, ông này tiền đồ vô lượng."

Nếu tình huống không xuất hiện bất ngờ, Liễu Tuấn tin chắc, lịch sử cũng sẽ đi theo một quỹ đạo như trên một thế giới song song khác, tương lai của Evan không lâu sau sẽ leo lên vị trí có quyền lực nhất của nước láng giềng hùng mạnh ở phương bắc."

Hì hì, em biết ông ta sẽ làm tổng thống mà, Tiểu Tuấn...anh nói đi, chừng nào thì anh làm tổng thống đây?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cái này thì dễ thôi, em mua một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, chúng ta sẽ xây dựng một quốc gia ở trên đó, anh làm tổng thống, em làm đệ nhất phu nhân, không phải là được rồi sao?"

Tiểu Thanh chẩu môi, nói: "Không có chí lớn!"

Liễu Tuấn cười ha ha: "Ông xã em chính là một người như thế, không có chí lớn, vợ con được vui vẻ mới là mộng tưởng của anh!"

Vốn Tiểu Thanh muốn trêu chọc Liễu Tuấn thêm vài câu nhưng lại nhịn xuống.

Cô nghịch ngợm thì nghịch ngợm nhưng rất biết đắn đo đúng mực, biết việc nào nhạy cảm và hổ thẹn ở trong lòng Liễu Tuấn thì cô sẽ không cố ý đàm luận tới."

Tiểu Tuấn, anh phải chú ý an toàn, nhóm vật tư cứu tế đầu tiên ngày mai sẽ bắt đầu vận chuyển tới, đợt chống lũ cứu nguy lần này chúng ta ít nhất phải tốn 10 tỷ!"

"Giỏi lắm, quả nhiên không hổ là thủ phủ thế giới!"

Liễu Tuấn lập tức khen thưởng thêm, đối với những người vung tay mạnh như Tiểu Thanh Liễu Tuấn rất là thưởng thức.

Giống như những lời Nghiêm Ngọc Thành nói, những số tiền này ở đâu nên xài thì xài."

Không nói chuyện với anh nữa, khẳng định là anh nghỉ ngơi không được tốt, sớm nghỉ ngơi đi!"

Mặc dù trong lòng Tiểu Thanh rất muốn cùng chồng trò chuyện thêm một lúc, nhưng cuối cùng cũng phải đặt sức khỏe của Liễu Tuấn lên vị trí thứ nhất."

Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Liễu Tuấn mỉm cười treo điện thoại, tạm thời còn chưa có buồn ngủ nên liền mở TV xem tin tức, mới vừa xem tin thời sự được ba mươi phút lúc này vang lên tiếng đập cửa.Liễu Tuấn tưởng là Thôi Phúc Thành đăng môn bái phỏng, vội vàng đi ra mở cửa, nhưng lại một lần nữa ngoài ý muốn phát hiện, đang đứng ở cửa chính là Tiểu Vũ."

Anh Tuấn, em đưa quần áo tới cho anh."

Sau lưng Tiểu Vũ còn khoác cái túi du lịch to tướng, thân thể của cô có vẻ càng thêm xinh xắn nhỏ nhắn.Liễu Tuấn nhìn bộ quần áo trên người mình, quả nhiên nhếch nhác, Liễu Tuấn mỉm cười mời Tiểu Vũ vào phòng."

Anh thay quần áo bẩn ra đi, để em giặt cho."

Tiểu Vũ vừa nói vừa lấy từ trong túi du lịch ra quần áo của Liễu Tuấn.

May nhờ cô cẩn thận chu đáo, mang theo đều là quần áo đơn giản thích hợp với vận động mạnh, mỗi bộ quần áo cũng dùng túi nylon để bọc để tránh khỏi nước mưa làm ướt."

Không cần, nhà khách có phục vụ giặt quần áo, em cũng mệt mỏi một ngày một đêm rồi, lại bị mắc mưa nhiều nữa, nên nghỉ ngơi đi.

Bằng không thì thân thể sẽ chịu không nổi đâu."

Liễu Tuấn ôn hòa nói."

Ờ..."

Tiểu Vũ rất dịu dàng gật đầu đáp ứng.

Trên mặt có một mảng ửng đỏ bình thường vừa phải, nói ra hình như cũng có phần giống "trung khí bất túc" (1), trong đôi mắt nổi lên rất nhiều tơ máu.(1): Một chứng bệnh đông y, hay gọi là Tỳ khí hư.Một ngày một đêm, phỏng chừng đã quá sức mệt mỏi."

Tiểu Vũ, có phải em đã bị bệnh rồi không?"

Liễu Tuấn nói rồi, nhấc tay lên thử đặt lên trán nàng, cảm giác không phải rất nóng, lúc này mới yên tâm."

Em không có bệnh, không có việc gì đâu..."

Tiểu Vũ thản nhiên cười, đột nhiên hỏi: "Anh Tuấn, họ nói, sau khi anh tại trường Trung ương đảng học xong, cũng sẽ không trở về thành phố Ngọc Lan làm việc nữa, nói anh ở lại thủ đô, đó có thật không?"

Khi hỏi những lời này vẻ mặt Tiểu Vũ tràn ngập lo lắng cùng suy nghĩ.

Cô thật sự lo Liễu Tuấn sẽ bị gọi về thủ đô để làm việc.

Vậy thì bình thường cô sẽ không thể nhìn thấy Liễu Tuấn nữa, việc này đối với Tiểu Vũ mà nói là chuyện đặc biệt nghiêm trọng.Liễu Tuấn mỉm: "Cán bộ điều động là việc rất bình thường, tất cả đều phải phục tòng theo tổ chức an bài."

Ngay cả Tiểu Vũ cũng đang quan tâm đến việc trên quan trường, xem ra thích một người, quả thực có thể khiến cho tính cách của người đó xảy ra biến hóa rất lớn.

Nếu như không phải là Liễu Tuấn đang ở trong vòng thể chế, lấy tính cách của Tiểu Vũ khẳng định sẽ không đi quan tâm việc này.Vẻ mặt của Tiểu Vũ liền có chút buồn bã, song cô vẫn nhịn xuống, không có hỏi nhiều.

Cô biết hiện tại ở thời khắc then chốt như vậy, mình không thể đi quấy rầy Liễu Tuấn.

Tiểu Vũ đặt y phục xuống, nói tiếng tạm biệt với Liễu Tuấn rồi xoay người ra khỏi phòng Chương 973: Tâm hồn đẹp mới quan trọngThời gian kế tiếp vừa khẩn trương mà còn bận rộn.

Vật tư phòng lũ của quốc gia cuối cùng cũng được điều đến, các loại vật tư chống lũ của Tiểu Thanh cùng Xảo Nhi ủng hộ cũng liên tục không ngừng mà vận chuyển đến tỉnh A rồi vận chuyển về thành phố Tiềm Châu.

Mưa xối xả liên tục, hồng thủy không ngừng dâng lên khiến cho giao thông đường bộ vô cùng khó khăn.

Trên không trung tràn ngập mây mù cũng tạo thành phiền toái rất lớn cho máy bay vận tải chở hàng.

Tuy là như vậy, máy bay vận tải của không quân cùng máy bay riêng vận tải vẫn dè dặt nhưng lại rất ngoan cường vượt qua vô số gian nan hiểm trở, không hề chùn bước bay về hướng nơi có thiên tai, một chiếc tiếp một chiếc đáp xuống sân bay.

Cảng hàng không Tiềm Châu trở nên đặc biệt bận rộn, đã vượt quá khả năng phụ tải và vận chuyển.

Sân bay của thành phố Ngọc Lan cũng chứa đầy hàng vận tải, rất nhiều vật tư cứu tế phải bốc xuống sân bay Ngọc Lan rồi mới vận tải qua đường bộ, khẩn cấp phân phối đến các thành phố có nhu cầu cấp bách.Toàn bộ thành phố Tiềm Châu, toàn bộ cơ quan các cấp của tỉnh A cũng đang nhanh chóng vận hành, toàn lực tập trung vào việc chống lũ cứu nguy.Liễu Tuấn đang ở trong thành phố Tiềm Châu, điều động các loại quan hệ.

Dưới yêu cầu của y, hơn hai trăm đội viên xung kích mang tới từ khu Trường Hà cũng được phân công đến mỗi một đoạn đê.

Dưới dẫn dắt của Liễu Tuấn cùng Vương Bác Siêu, bước lên con đê lớn, ngày đêm không nghỉ, nghiêm phòng tử thủ.Vì dễ dàng cho việc điều động, ban chỉ huy của tỉnh đã tạm thời bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn phó bí thư thành ủy Ngọc Lan làm phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy phòng lụt cứu nạn của thành phố Tiềm Châu, hiệp trợ lãnh đạo của Tiềm Châu chỉ huy điều động toàn thành phố chống lũ cứu nguy.Liễu Tuấn đang ở Tiềm Châu nhưng tư tưởng lại đặt ở hai bên, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện với Sài Thiệu Cơ để hiểu rõ tình hình lũ lụt ở khu Trường Hà.Sài Thiệu Cơ không có nói nhiều, tại trong điện thoại bảo chứng với Liễu Tuấn:- Xin bí thư yên tâm, khu Trường Hà vẫn vững như thành đồng!Ngoại trừ tại sân bay điều động vận chuyển các loại vật tư cứu tế, Liễu Tuấn chính là đứng ở trên đê, Tiểu Vũ cũng một mực yên lặng đứng ở trên đê, cùng với các đội viên xung kích đến từ khu Trường Hà, đối kháng với cơn hồng thủy tàn phá bừa bãi.Toàn bộ đội xung kích rất ít phụ nữ, cũng chỉ có hai ba người thôi.Làm việc với cường độ cao như vậy, ngày đêm không nghỉ, coi như là thanh niên trai tráng cũng rất khó kiên trì được.

Liễu Tuấn mệnh lệnh dựng lều ngay tại trên đê, đội viên xung kích ăn ở cũng ngay tại trên đê.

Đối với mệnh lệnh này của Liễu bí thư không có bất cứ người nào đưa ra kiến nghị gì, tất cả mọi người lặng lẽ mà kính dâng ra lực lượng lớn nhất của mình.Tiểu Vũ cùng với hai cô cán bộ khác của khu Trường Hà ở trong một căn lều riêng.

Nhiệm vụ chủ yếu của ba người họ là phân phát thực phẩm, dược phẩm cùng các vật tư chống lũ khác cho đội viên xung kích, cũng tạm thời đảm nhiệm nhân viên vệ sinh, băng bó vết thương và khử trùng cho các đội viên xung kích ở các vết tương nhỏ trên tay chân.

Những lúc tình huống nguy cấp cũng cùng các đội viên xung kích nam khiêng các bao tải nặng chứa đầy đất đá kéo lên đê bịt vào những nơi bị vỡ.Tiểu Vũ xinh xắn dễ thương, sau vài ngày cũng thành như một con khỉ cả người toàn là bùn đất, cho dù ai cũng nhìn không ra được, nàng vậy mà chính là nữ minh tinh trên tivi.Một ngày Tiểu Vũ đang khoác hòm thuốc đứng ở trên đê, chuẩn bị băng bó vết thương trên tay chân của các đội viên xung kích, mới vừa đi đến bên người Liễu Tuấn, dưới chân lảo đảo, đứng không vững liền té ngã xuống đất.- Tiểu Vũ...Liễu Tuấn vội vàng đỡ lấy nàng.Có lẽ là do mấy ngày này thể lực bị tiêu hao quá độ, lại còn làm việc suốt ở trong mưa gió, quần áo trên người chưa từng được khô, Tiểu Vũ vùng vẫy nỗ lực muốn đứng lên, nhưng thất bại, cả người yếu ớt không dấy lên được một chút tinh thần.- Tiểu Vũ, em sao rồi?Liễu Tuấn có phần hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Tiểu Vũ vào trong lòng.Thấy tình hình bên này, mấy đội viên xung kích cùng hai cán bộ nữ của khu Trường Hà cũng xúm lại chạy qua, Liễu Tuấn cảm giác được thân thể của Tiểu Vũ ở trong lòng đang nóng hầm hập, như đã lên cơn sốt.- Bí thư, Tiểu Vũ đã bị cảm rất nghiêm trọng, hai ngày trước vẫn còn phát sốt, ăn rất ít...Một cán bộữ ở chung lều với Tiểu Vũ nói, vẻ mặt lo lắng.

Đã ở cùng với Tiểu Vũ một đoạn thời gian, họ đối với cô gái kiên cường này cũng rất có cảm tình.

Tiểu Vũ dịu dàng khiêm tốn, cũng không làm ra vẻ là một đại minh tinh, trong số họ ai cũng không biết cô gái đáng yêu tự xưng là con cháu của công nhân viên chức của công ty Trường Phong kỳ thực chính là ngôi sao Sở Vũ đại danh đỉnh đỉnh trên điện ảnh và truyền hình.Đâu chỉ là hai cô cán bộ này, ngay cả những đội viên xung kích khác cũng vậy, qua tiếp xúc mấy ngày nay họ cũng tràn ngập cảm tình đối với cô gái bền bỉ cẩn thận xinh đẹp dịu dàng này.Càng vào hoàn cảnh đặc biệt, tấm lòng của mọi người càng dễ gắn chặt đoàn kết lại với nhau hơn.Ôm thân thể yếu ớt của Tiểu Vũ, nhìn gương mặt tái nhợt cùng đôi môi khô khốc, Liễu Tuấn không khỏi tự trách mình, mấy ngày này bản thân bộn bề nhiều việc chỉ huy chống lũ cứu nguy đã chểnh mảng với sức khỏe của Tiểu Vũ.

Một cô gái yếu ớt nhát gan ở trong một hoàn cảnh ác liệt như ở đây, đâu có thể chịu đựng được lao động với cường độ cao trong khoảng thời gian dài?- Tử Dịch, chuẩn bị xe đưa Tiểu Vũ đi bệnh viện.Liễu Tuấn lớn tiếng bảo, ôm lấy Tiểu Vũ chạy xuống dưới đê.- Anh Tuấn, em...Tiểu Vũ nỗ lực bày ra nét mặt tươi cười.

Trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một mảnh ửng đỏ, mặc dù thân thể yếu ớt, đầu rất đau, toàn thân không một chỗ nào không thấy đau nhức, nhưng giờ khắc này trong lòng Tiểu Vũ là bình yên, yên lặng, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.Liễu Tuấn một bên ôm Tiểu Vũ xuống đê, một bên quay đầu lại nói với cô cán bộ kia:- Tiểu Đồng, phiền cô đi cùng với chúng tôi vào bệnh viện, hỗ trợ chăm sóc Tiểu Vũ.Dù sao y cũng là đàn ông, rất nhiều lúc sẽ không thuận tiện.Cô cán bộ kia họ Đồng, là thành viên trợ lý kiểm sát của viện kiểm sát khu Trường Hà, đoán không được Liễu bí thư vậy mà biết họ của mình, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, luôn miệng đáp ứng, vội vàng đi xuống theo.Bởi vì thiếu nước cắt điện, rất nhiều bệnh viện của thành phố Tiềm Châu cũng không thể vận hành như bình thường.

Cũng may khu Trường Hà đúng lúc vận chuyển đến rất nhiều máy phát điện, có thể giải quyết chút tình huống khẩn cấp.

Mấy người Liễu Tuấn chạy tới bệnh viện Nhân Dân trong thành phố Tiềm Châu, trong bệnh viện cũng đã kín người hết chỗ.Liễu Tuấn đỡ Tiểu Vũ từ trên xe đi xuống, muốn tìm một vị trí trong đại sảnh đợi khám bệnh của bệnh viện cho Tiểu Vũ ngồi xuống, nhưng chỉ thấy đâu đâu cũng là người ngồi hoặc đứng, phần lớn l bệnh nhân bị thương cùng cảm hay phát sốt, không nói đến có thể chen được trong tình cảnh chật như nêm cối thế này, muốn tìm một vị trí có thể ngồi được thực sự đã rất khó rồi.Liễu Tuấn chỉ phải để cho Tiểu Vũ tựa ở trên người mình, ôm sát lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, tận lực giúp cho nàng đỡ phải hao sức lực nhiều hơn.

Tiểu Vũ dựa sát vào Liễu Tuấn, cả người cũng đang hơi run lên.Bệnh phong hàn rất nghiêm trọng.Vu Hoài Tín cùng Tiết Tử Dịch cũng rõ ràng quan hệ giữa Tiểu Vũ cùng liễu bí thư, biết cô gái này đã từng là "Bảo mẫu" của Liễu bí thư, lập tức vội vàng đi đăng ký, tìm bác sĩ.Cũng không biết họ có tiết lộ thân phận của Liễu Tuấn hay không, rất nhanh liền có một bác sĩ ăn mặc áo Blue trắng cùng hai người họ đang cùng nhau vội vã chạy đi tới, thay nhau chào hỏi rồi đưa bệnh nhân vào phòng chẩn đoán bệnh.Trải qua thầy thuốc kiểm tra, Tiểu Vũ là do thể lực bị tiêu hao quá nghiêm trọng, dinh dưỡng không tốt nên mắc phải chứng cảm cúm, tình huống rất không lạc quan.

Lập tức bác sĩ an bài Tiểu Vũ phải nằm viện trị liệu.Cả bệnh viện Nhân Dân đều là kín người hết chỗ, một chỗ để nằm trong viện cũng không có, các hộ sĩ nghe sự tích anh dũng của Tiểu Vũ cũng vô cùng nhiệt tình, ào ào tới để giúp đỡ, ở trong phòng làm việc của hộ sĩ cũng dọn ra được một vị trí nhỏ, dựng ra một chiếc giường lò xo, sau khi an trí cho Tiểu Vũ rồi lập tức truyền dịch cho cô.Tiểu Đồng mang tới một cái chậu nước và khăn mặt, chuẩn bị một chút nước ấm để lau mặt cùng tay chân cho Tiểu Vũ, các hộ sĩ không khỏi tấm tắc hiếu kỳ vì dung nhan xinh đẹp của Tiểu Vũ.

Chỉ là lúc này sắc mặt của Tiểu Vũ tái nhợt, môi khô nứt, không còn chút phong thái nào ở trên TV, nên không có người nào nhận ra cô.Mọi người ai cũng không nghĩ tới một nữ minh tinh sẽ lại xuất hiện ở tuyến đầu chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu.Đợi đến khi treo lên được bình truyền dịch, lúc này Liễu Tuấn mới khẽ thở phào một hơi, ngồi xuống trước giường bệnh và cầm lấy tay Tiểu Vũ.

Mấy ngày này Tiểu Vũ phải bề bộn việc phân phát vật tư, cứu trị người bệnh, cùng các đội viên xung kích nam phải gói hàng, khiêng bao tải, đôi tay thon dài sớm đã bị trầy xước đến chảy máu, thậm chí đã để lại vết chai.Liễu Tuấn xoa đến một vết chai, trong lòng ngẩn ra, nhìn lên bàn tay Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ thì cười ngượng ngùng, nói lí nhí:- Anh Tuấn đừng xem, đều bị nổi chai lên cả rồi, xấu muốn chết...Liễu Tuấn cười, nói:- Không sao cả, tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất.Tiểu Vũ thản nhiên cười, hỏi:- Anh Tuấn, trận hồng thủy này lúc nào mới rút đây?Liễu Tuấn nói:- Còn sớm mà, mùa mưa năm nay đặc biệt lớn, thời gian duy trì liên tục sẽ rất dài, thời điểm khó khăn nhất vẫn còn chưa tới...Tiểu Vũ tức thì lộ ra nét mặt sợ hãi, lẩm bẩm:- Vậy...không phải còn có rất nhiều người sẽ bị khổ sao?Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, nói:- Không cần lo lắng, Tiểu Vũ, hồng thủy cuối cùng cũng sẽ qua...hiện tại em cần phải nghỉ ngơi cho tốt, việc khác không cần nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc đi.Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu, trên khuôn mặt lại hiện lên một mảng ửng hồng, nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói:- Anh Tuấn, anh cầm tay em có được không, đợi em ngủ rồi anh hãy đi...Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Được!Tiểu Vũ thỏa mãn thở dài, khép lại hai mắt.Liễu Tuấn tuân thủ lời hứa hẹn, chờ Tiểu Vũ ngủ rồi y mới chậm rãi đứng dậy, bảo Tiểu Đồng chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ.

Tiểu Đồng liên tục gật đầu, ở trong lòng thầm kinh ngạc về quan hệ giữa liễu bí thư và Tiểu Vũ, cô đã nghe Tiểu Vũ gọi Liễu bí thư là "Anh".

Có điều là trước đây cũng chưa từng nghe nói qua Liễu bí thư có một cô em gái làm việc ở công ty Trường Phong.Chỉ chuyện này thôi, Tiểu Đồng kiên quyết sẽ không mở miệng hỏi.Liễu Tuấn mới vừa đi tới chỗ quẹo thì đụng phải thị trưởng Tiềm Châu Trần Hướng Dương.

Trên cánh tay Trần thị trưởng cũng treo một bình nước muối, một người đàn ông nhìn như là thư ký đang nâng cái giá truyền dịch cho ông ta, một đám người đi quây quần ở phía sau.- Ôi, Trần thị trưởng cũng bị bệnh hả?Liễu Tuấn quan tâm hỏi.- Đúng vậy, bị chút cảm cúm, ở chỗ này truyền dịch đồng thời hỏi thăm sức khoẻ các chiến sĩ cùng quần chúng đã bị thương trong đợt chống lũ cứu nguy.

- Trần Hướng Dương nhiệt tình cùng Liễu Tuấn nắm tay, hỏi:- Liễu bí thư đây là...- À, có một đội viên xung kích bị ngã bệnh, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị.- À, thì ra là vậy...không sao chứ?Trần Hướng Dương lộ ra vẻ mặt thân thiết.- Tạm thời thì không sao, bị cảm cúm thôi, tiêu hao thể lực quá nghiêm trọng, cần phải theo dõi điều trị vài ngày.Trần Hướng Dương gật đầu, nói:- Liễu bí thư, thực sự là cảm ơn sự viện trợ vô tư của cán bộ quần chúng thành phố Ngọc Lan, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình!- Trần thị trưởng quá khách sáo rồi...xin lỗi, tôi đi tiếp điện thoại...Đang khi nói chuyện, điện thoại của Liễu Tuấn vang lên liên hồi, bên trong truyền đến giọng lo âu của Vương Bác Siêu:- Bí thư, có tình huống Chương 974: Tình huống nguy cấpLiễu Tuấn vội vã chạy lên con đê lớn, phát hiện tất cả mọi người đang khẩn trương nhìn chăm chú vào mặt sông với những con sóng đục ngàu ngập trời.

Có đôi khi một con sóng cao nhất đã vượt qua cả đỉnh lũ.Lúc này trên mặt sông tương đối bình tĩnh, đương nhiên cũng chỉ là tương đối bình tĩnh, trên mặt sông mênh mông vẫn đang còn sóng to gió lớn.Liễu Tuấn vừa đến, mọi người liền tự động tránh ra nhường một con đường, Liễu Tuấn đi nhanh đến bờ, nhìn về mặt sông.Vương Bác Siêu đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn, chỉ vào một tòa kiến trúc từ xa chỉ lộ ra đỉnh chóp, nói:- Bí thư xem, phía trên có người!Xuyên qua màn hơi nước lất phất, Liễu Tuấn ngưng mắt nhìn kỹ, không biết có phải hay không, thấy hai người đang ở trên đỉnh chóp tòa kiến trúc phất tay, cách rất xa nên nhìn không rõ ràng, không biết là nam hay nữ.- Sao lên đó được?Liễu Tuấn rất khó hiểu.Đó là một gò đất ở giữa lòng sông, phía trên có một vài cư dân sinh sống, cũng có bờ bao, xây thành đê vây quanh.

Nhưng trận hồng thủy này thực sự quá lớn, rất nhanh đã tràn qua bờ đê bao quanh cái gò ở giữa sông, chỉ là trước khi hồng thủy tràn qua bờ đê, cư dân ở trên gò đã sớm đi khỏi đó, vì sao vẫn còn có người ở lại?- Đây là từ thượng du trôi tới, vừa rồi nhận được tin tức, một bờ bao ở trên thượng du đã bị vỡ, rất nhiều quần chúng bị trôi đi...- Vương Bác Siêu tâm tình rất nặng nề, nói:- Hai người kia là do ôm ván gỗ nên trôi tới đó, vận khí rất tốt, trùng hợp bị tòa nhà đó cản lại nên bò lên đó.Thì ra là thế.Điều này không thể dùng vận khí tới hình dung, quả thực chính là kỳ tích!Ở trong cơn đại hồng thủy đặc biệt thế này, một khi bị dòng nước xiết cuốn đi, trên cơ bản không hề còn hi vọng sống.

Vừa khéo đụng phải một căn lầu bỏ lại, không thể may mắn hơn leo lên đó, không phải kỳ tích thì là gì?Nhưng mà tình huống hiện tại vẫn còn rất nguy cấp, cái gò ở giữa sông đã cách con đê ở nội thành không xa, cự ly ước chừng hơn 100m, chỉ là hồng thủy quá lớn và quá xiết, sóng trên mặt sông một cái tiếp một cái ập tới, rất khó tới gần.- Kính viễn vọng!Liễu Tuấn nói, Vương Bác Siêu lập tức đem kính viễn vọng quân dụng đặt vào tay y.Liễu Tuấn giơ lên kính viễn vọng nhìn lại, do nước mưa nên vẫn nhìn không rõ lắm, chỉ là mơ hồ.

Có thể thấy được hai cái tay đang vẫy, là một phụ nữ, người bên cạnh đang ngồi, càng nhìn không rõ, bằng cảm giác thì dường như đó là một đứa bé.- Có thuyền cứu hộ không?Liễu Tuấn buông kính viễn vọng xuống liền hỏi ngay.

Y nhớ kỹ, Quang Hắc Tử đã chuẩn bị sẵn hơn mười chiếc thuyền cứu hộ, mấy ngày này vẫn đang lục tục vận chuyển đến Tiềm Châu, cũng có một vài cái đã mang đi chi viện cho những nơi khác.Vương Bác Siêu lắc đầu, nói:- Toàn bộ thuyền cứu hộ đã giao cho quân phân khu rồi.Những trang thiết bị cùng loại đương nhiên phải chuyển giao cho bộ đội sử dụng.- Vậy còn chờ gì nữa, lập tức gọi điện thoại cho trung tâm chỉ huy cứu hộ để xin viện trợ.Liễu Tuấn bình tĩnh nói, trong thành phố đã thành lập ban chỉ huy chống lũ cứu nguy lấy bí thư thành ủy là chỉ huy trưởng, đồng thời thành lập một trung tâm chỉ huy cứu hộ lấy quân phân khu Tiềm Châu là chủ, chủ yếu phụ trách cứu những người bị rơi xuống nước trong cơn hồng thủy.Cơn hồng thủy có quy mô lớn như thế này, một vài bờ bao khá thấp cùng hương trấn bị vỡ bờ hoặc bị ngập là tình huống rất bình thường, có thể bảo vệ cho bờ đê bao quanh khu vực nội thành đã là thắng lợi lớn nhất rồi.

Đương nhiên, ngay khi cơn hồng thủy thành hình, trong thành phố đã làm bố trí, nhanh chóng dời đi những khu vực quần chúng có bờ bao không bảo đảm rõ rệt, ngay tại chỗ đó củng cố đê điều, nghiêm phòng tử thủ.Mặc dù như vậy, cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm không có sai sót.Lưu vực sông Trường Giang từ khi cơn đại hồng thủy thành hình tới nay, đông đảo cán bộ chiến sĩ ở quân phân khu Tiềm Châu cùng quan binh của đội võ cảnh Tiềm Châu, cùng với quan binh ở quân khu phía đông nam đến trước tiếp viện, thời gian hơn một tháng nay, tại trong cơn hồng thủy đã an toàn dời đi mấy vạn quần chúng, cứu vô số sinh mệnh, có thể nói công đức vô lượng.Gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy, đương nhiên phải lập tức hướng trung tâm chỉ huy cứu hộ để cầu viện.Vương Bác Siêu gấp rút đi gọi điện thoại.Cứ cách mỗi một đoạn trên con đê lớn thì thiết lập một trạm thông tin liên lạc, cục điện báo thành phố trực tiếp kéo đường dây điện thoại lên đến tận con đê, nhằm bảo chứng thông tin được thông suốt, trước tiên đem tình hình nguy hiểm báo cáo lại cho ban chỉ huy cứu nguy.- Bí thư, trung tâm chỉ huy nói họ rất nhanh sẽ đến!Vương Bác Siêu báo cáo lại.Liễu Tuấn gật đầu.Khoảng chừng 20 phút sau, trên mặt sông xuất hiện ba chiếc thuyền cứu hộ từ thượng du bơi xuống.

Mọi người trên đê đều nhịn không được bắt đầu reo hò.

Liễu Tuấn nhìn từng vùng nước xoáy trên mặt sông, mày nhíu chặt.Tình hình không được phép lạc quan!Động cơ của thuyền cứu hộ cũng không mạnh, thân thuyền cũng không lớn, ở trong những con sóng khổng lồ cùng những vòng nước xoáy thật lớn, có thể thuận lợi tới gần tòa kiến trúc đó và cứu hai người trên mặt sông đó hay không cũng rất khó nói.

Thuyền cứu hộ khi so với thuyền của quân đội, cũng không nhất định có thể bảo đảm được an toàn.Cứu người ở trong cơn đại hồng thủy sinh tử vốn chỉ nằm trên một đường, muôn vàn mạo hiểm.Chỉ là trong lúc này, tất cả mọi người không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, quyết không thể trơ mắt mà nhìn hai người đó bị nhốt ở giữa lòng sông.Ba chiếc thuyền cứu hộ vẫn chưa xuất động toàn bộ, chỉ có một con thuyền bắt đầu chạy về giữa lòng sông, hai chiếc khác thì theo sát ở phía sau, luôn duy trì một cự ly nhất định, dễ nhận thấy là khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, sẽ khẩn cấp cứu viện cho những chiến hữu ở trên chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên.Tim của mọi người cũng đều bị treo tới cổ họng, nín hơi tĩnh khí nhìn chằm chằm vào con thuyền cứu hộ trên mặt sông, con mắt cũng không dám nháy một cái.Đã đến gần!Chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên rất nhanh tiếp cận tòa kiến trúc ở giữa lòng sông chỉ lộ cái cái đỉnh, trong mắt mọi người cũng dấy lên tia hi vọng, rất nhiều người thậm chí bất tri bất giác nắm chặt bàn tay.Thế nhưng lúc này, một con sóng ập tới, thuyền cứu hộ thoáng cái bị đẩy lên đỉnh ngọn sóng, lập tức ngã xuống, cả vạn quan binh quần chúng trên đê phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, tim mọi người cũng theo con sóng thoáng cái hất lên cao, rồi lại theo thuyền cứu hộ ngã sấp xuống mức thấp nhất.May mà chiến sĩ lái thuyền cứu hộ có tài nghệ cao siêu, thuyền cứu hộ bị hất tung lên cao nhưng không bị lật úp, xoay mấy vòng tròn cuối cùng cũng ổn định.Mọi người lại không kìm lòng nổi reo hò thêm một trận!Nhưng mà ở gần gò đất giữa lòng sông đã hình thành mấy vòng nước xoáy vô cùng lớn, nhất là xung quanh tòa kiến trúc, cũng có vòng nước xoáy rất lớn, thuyền cứu hộ thử vài lần cũng không thể tới gần.

Hiển nhiên hồng thủy càng lúc càng lớn, thuyền cứu hộ đã không thể không lui trở về.Mọi người không khỏi thất vọng cúi đầu xuống.Lúc này, phó bí thư thành ủy Tiềm Châu Yêu Hải Anh cùng một quân nhân trung niên cường tráng xuất hiện tại trên đê, cùng Liễu Tuấn nắm tay.Vị quân nhân này hơn bốn mươi tuổi, trên vai đeo quân hàm đại tá, Liễu Tuấn nhận ra hắn chính là viên tư lệnh quân phân khu Tiềm Châu, tổng chỉ huy trung tâm chỉ huy cứu hộ thành phố Tiềm Châu Lý Thế Quân.- Lý tư lệnh, Yêu bí thư!Liễu Tuấn lần lượt nắm tay với hai người.Ba chiếc thuyền cứu hộ lần lượt cặp bờ, khoảng mười quân nhân sức cùng lực kiệt leo lên đê, hướng Lý tư lệnh giơ tay cúi chào, nói:- Báo cáo tư lệnh, vòng nước xoáy quá lớn, sóng cũng quá lớn nên rất khó tới gần!Lý Thế Quân hỏi:- Tình huống thế nào?

Người bị nhốt là ai?- Một nữ đồng chí, còn có một thiếu niên.

Có thể là mẹ con.Mặc dù thuyền cứu hộ không có leo lên được nóc, đại thể tình huống vẫn có thể thấy được rõ.Lý Thế Quân gật đầu, đi nhanh tới bờ sông, nhìn chằm chằm vào tình huống trên sông, nhíu chặt lông mày, hiển nhiên hồng thủy đang có xu thế tăng lên, nếu như không thể kịp thời cứu ra hai mẹ con, để cho đỉnh lũ kế tiếp đi tới thì tình cảnh của họ thực sự rất nguy hiểm.- Tư lệnh, thỉnh cầu không quân trợ giúp đi!Liễu Tuấn quả quyết nói.Lý Thế Quân gật đầu, lo lắng nói:- Tình huống như vậy, phi cơ trực thăng cũng không nhất định có thể tiến sát tới được, song bất kể như thế nào cũng phải thử một lần!Lý Thế Quân đi đến địa điểm liên lạc gọi điện thoại cho không quân xin cầu viện, Yêu Hải Anh đi tới bên người Liễu Tuấn, thấp giọng nói:- Liễu bí thư, phó chủ tịch Lý Trị Quốc đã tới tỉnh thị sát, đang chạy tới Tiềm Châu, lập tức sẽ đến nơi thôi, Thôi tỉnh trưởng mời bí thư cùng đi đến giao khu để nghênh đón.Liễu Tuấn giật mình, phó chủ tịch Lý Trị Quốc muốn tới Tiềm Châu?Từ khi đại hồng thủy bạo phát tới nay, lãnh đạo trung ương cực kỳ quan tâm, bao quát cả mấy đại thường ủy ở bên trong cũng đều khẩn cấp đi tuần, đến mấy tỉnh có tình hình thiên tai nặng nhất để thị sát, chỉ đạo chống lũ cứu nguy.- Mặt khác, lãnh đạo trung ương đi cùng Lý phó chủ tịch tới thị sát còn có chính pháp ủy trung ương Nghiêm bí thư...Yêu Hải Anh tiến thêm một bước nhắc nhở Liễu Tuấn, ông già vợ của cậu cũng tới rồi.

Thôi Phúc Thành vốn có thể điện thoại báo tin, vì thận trọng vẫn để cho Yêu Hải Anh báo tin tức này ngay mặt cho Liễu Tuấn biết.Liễu Tuấn nhìn tình huống dưới sông, nhíu mày, nói:- Tôi sẽ không đi nghênh tiếp, cứ ở chỗ này.

Đợi sau khi cứu được người ra rồi mới đi bái kiến Lý phó chủ tịch cùng Nghiêm bí thư!Yêu Hải Anh nghe mà giật mình, rất quái lạ nhìn Liễu Tuấn.Lý phó chủ tịch chính là thủ trưởng số 5 của cục chính trị, nhân vật đỉnh cao của trung tâm quyền lực, hơn nữa một người là bí thư chính pháp ủy trung ương, ông già vợ của Liễu Tuấn, sức nặng vậy mà không bằng hai mẹ con đang bị nhốt ở trên lòng sông?Tiểu Liễu này không phải tính bướng bỉnh lại phát tác đấy chứ?- Đúng vậy, Lâu bí thư, tôi phải ở lại chỗ này!Liễu Tuấn kiên định gật đầu lần nữa.- Vậy, được rồi!Yêu Hải Anh thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm cũng không dám nhiều lời, nắm tay với Liễu Tuấn rồi vội vàng xoay người đi khỏi.

Mặc kệ nói như thế nào, Liễu Tuấn là cán bộ của thành phố Ngọc Lan, tạm thời đang giúp đỡ cho Tiềm Châu, bà chính là nhân vật quyền lực xếp hàng thứ 4 của thành phố Tiềm Châu, làm sao có thể chậm trễ như thế?

Hơn nữa, tiểu Liễu người ta hậu trường đủ cứng, không đi nghênh tiếp cha vợ, lá gan mặc dù đủ lớn, nhưng chung quy vẫn có hậu thuẫn, Yêu Hải Anh bà sao lại có thể sánh bằng!Mặc dù Liễu Tuấn không đi nghênh tiếp nhóm quan to trung ương Lý phó chủ tịch cùng Nghiêm Ngọc Thành, chuyện này vẫn tạo thành một cái vòng xoay ở trong lòng y.

Lý phó chủ tịch đi tuần, do Nghiêm Ngọc Thành cùng đi, ý nghĩa này, Nghiêm Ngọc Thành đã trở thành trợ thủ đắc lực của Lý phó chủ tịch, thân phận người phát ngôn của phe phái đã xác định không thể nghi ngờ.

Về phần Lý phó chủ tịch, là người đảm bảo cho phe phái mình, muốn tranh thủ tại 5 năm sau trèo lên vị trí đại nhân vật.

Nhân vật như vậy, không chỉ muốn đạt được toàn lực cầm cự cho phe phái mình, cho những phe phái khác, cũng không thể tạo thành áp lực quá nặng nề, rất nhiều khi, ngược lại không tiện tự mình đứng ra.

Tác dụng của những trợ thủ đắc lực như Nghiêm Ngọc Thành Liễu Tấn Tài lại càng thể hiện ra nhiều hơn.Tuy nhiên tâm tư của Liễu Tuấn rất nhanh từ cục diện chính trị trung ương kéo về hiện thực.Lý tư lệnh sau khi gọi điện thoại xong, trở lại đứng sóng vai cùng y, nói:- Liễu bí thư, phi cơ trực thăng của không quân rất nhanh sẽ tới.Liễu Tuấn gật đầu, mắt lại nhìn lên dòng sông, lần thứ hai lại nhíu mày Chương 975: Nghĩ cách cứu viện thành côngKhi phi cơ trực thăng của không quân ầm vang bay tới bầu trời Trường Giang.

Những quân dân đứng xem trên con đê lại trở nên phấn chấn lần nữa.Lúc này, Liễu Tuấn nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn thì thấy một đoàn xe xuyên suốt đang chạy qua đây rồi dừng ở dưới đê, một bóng dáng nho nhã từ trong xe đi xuống, đi về hướng con đê, chính là thường ủy cục chính trị, phó chủ tịch quốc gia Lý Trị Quốc.Người theo sát tại bên cạnh lãnh đạo trung ương Lý phó chủ tịch, nét mặt uy phong, sắc mặt nghiêm túc, chính là uỷ viên Cục chính trị, bí thư chính pháp ủy trung ương Nghiêm Ngọc Thành!Phía sau Nghiêm Ngọc Thành còn có một tướng quân quân trang chỉnh tề, cũng là người Liễu Tuấn rất quen thuộc, tư lệnh viên Bộ đội nội vệ thượng tướng Vũ Hoàng Hà.Ngoài ra còn có các vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh A là bí thư tỉnh ủy tân nhậm Cù Hạo Cẩm, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng thường ủy Thôi Phúc Thành cũng cùng đi với Lý phó chủ tịch tới thành phố Tiềm Châu.Trên đê tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm.Liễu Tuấn cùng Lý tư lệnh vội vàng đi nhanh đến nghênh đón.Lý phó chủ tịch không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Liễu Tuấn, cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: "Liễu Tuấn, cậu không phải là làm việc ở thành phố Ngọc Lan sao?

Sao bị điều tới Tiềm Châu rồi?"

Vừa nghe nói như thế, sắc mặt của Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh đồng thời thoáng bị biến ảo, lập tức lại khôi phục như thường.Lý phó chủ tịch nhận biết Liễu Tuấn có thể lý giải, dù sao Liễu Tuấn là con trai của Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài lại là đại tướng đắc lực của Lý phó chủ tịch, hơn nữa đoạn thời gian trước Liễu Tuấn học tập tại trường trung ương đảng, Lý phó chủ tịch kiêm nhiệm hiệu trưởng của trường trung ương đảng, nếu có cơ duyên xảo hợp, học viên cũng có cơ hội cùng Lý phó chủ tịch gặp mặt một lần, thậm chí nói chuyện vài ba câu.

Thế nhưng lý giải của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn rất hiển nhiên không phải chỉ dừng ở mức độ gặp mặt như vậy, thậm chí còn rất biết rõ Liễu Tuấn đang làm việc ở nơi nào.Thực sự địa vị của đôi bên kém quá xa.

Lý phó chủ tịch có thân phận thế nào, chiếm vị trí chủ chốt tại bên trong đảng, dùng một ngày kiếm tỷ bạc tới để hình dung công việc của ông cũng không quá đáng chút nào.

Một cán bộ cấp phó phòng không đến ba mươi tuổi như Liễu Tuấn đây không ngờ có thể ở trong cảm nhận của Lý phó chủ tịch để lại ấn tượng sâu sắc như vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.Hơn nữa, từ cách xưng hô của thủ trưởng đối với Liễu Tuấn cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.Lý phó chủ tịch gọi chính là "Liễu Tuấn", mà không phải là "đồng chí Liễu Tuấn" trong giọng điệu tùy ý lộ ra một cổ thân thiết, thái độ giống như trưởng bối đối với vãn bối.

Đối với người có tiếng trước sau như một lấy nghiêm cẩn cụ thể như Lý phó chủ tịch mà nói, xưng hô như vậy tuyệt đối không phải là sơ sẩy, mà là tự nhiên mà vậy."

Báo cáo thủ trưởng, tôi tạm thời đến Tiềm Châu để trợ giúp."

Liễu Tuấn nghiêm đáp.Thôi Phúc Thành ở một bên cũng hăng hái chen vào nói: "Thủ trưởng, đồng chí Liễu Tuấn từ khu Trường Hà đưa đến thành phố Tiềm Châu hơn 100 xe vật tư cứu tế, hóa giải khẩn cấp cho Tiềm Châu!"

Lý phó chủ tịch liên tục gật đầu, nói: "Không tệ không tệ, một phương gặp nạn tám phương trợ giúp mà, lúc này mới thể hiện được tấm lòng của một người cán bộ đảng viên!"

"Đa tạ thủ trưởng, đây là việc chúng tôi phải làm!"

Lý phó chủ tịch lần thứ hai gật đầu, đi tới trên đê, lớn tiếng thăm hỏi với các quan binh cùng quần chúng đang chiến đấu hăng hái ở đây: "Các đồng chí vất vả rồi, tôi đại biểu trung ương đảng, quốc vụ viện, quân ủy trung ương đến để thăm mọi người!"

Trên đê lại phát ra tiếng vỗ tay như tiếng sấm lần nữa.Lý phó chủ tịch hướng các quân dân phất tay thăm hỏi, lập tức đi nhanh tới bờ sông, mắt nhìn phi cơ trực thăng trên bầu trời cùng hai mẹ con bị nhốt trên cô đảo giữa lòng sông.

Liễu Tuấn tiện tay đưa kính viễn vọng qua, nói: "Mời thủ trưởng nhìn..."

Lý phó chủ tịch tiếp nhận kính viễn vọng, nhìn vềsông, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.Những vị quan lớn Nghiêm Ngọc Thành, Vũ Hoàng Hà, Cù Hạo Cẩm, Thai Duy Thanh vây quanh bên cạnh Lý phó chủ tịch, đồng loạt nhìn về giữa sông.

Hoặc là có người ở trong lòng đang oán thầm Liễu Tuấn không hiểu quy củ, không biết chủ động nhường vị trí cho các đại lão, nhưng trong thời khắc này ai cũng sẽ không nói ra ngay mặt.Dù sao một đoạn đê sông này đều do Liễu Tuấn phụ trách.Ngay khi hành động cứu viện đang được triển khai cũng tác động đến tư tưởng mọi người.Phi cơ trực thăng quân dụng đang đảo quanh trên bầu trời cô đảo, chậm rãi giảm độ cao, cánh trực thăng quạt tạo ra sóng nước bập bềnh, thổi cho mẹ con ở trên nóc nhà đứng không vững, bắt đầu lung lay, những quần chúng đứng xem bên bờ sông kìm lòng không đậu phát ra tiếng la hoảng.Lúc này trên mặt sông gió lớn sóng gấp, mưa tầm tả còn đang tiếp tục trút xuống.

Trên tòa kiến trúc ở giữa lòng sông chỉ có một bộ phận cực nhỏ lộ ra khỏi mặt nước, phi cơ trực thăng xoay quanh mấy vòng, thủy chung không dám hạ xuống, thực sự thiếu nơi hạ cánh.Phi cơ trực thăng tiếp tục xoay quanh ở trên không, cửa khoang thuyền đã mở, buông xuống thang đu, một nhân viên đội bay đang bám vào thang đu chậm rãi hạ xuống, nỗ lực tiếp cận hai mẹ con đang bị nhốt ở trên nóc nhà.Tim mọi người lại bị nhắc lên tới cổ họng, ngay cả những vị lãnh đạo trung ương như Lý phó chủ tịch cũng nín hơi tĩnh khí, cùng đợi kết quả.Thế nhưng gió thổi trên mặt sông thực sự quá lớn, thang đu cùng nhân viên cứu viện như thể một chiếc lá khô ở giữa biển rộng bị cơn gió lớn thổi lắc lư bất định, nhân viên điều khiển phi cơ trực thăng dốc hết toàn lực cũng không thể hoàn toàn ổn định thân máy, phi cơ trực thăng ở trong cơn gió lớn lắc lư dữ dội.Một trận gió mạnh thổi qua, thang đu bắt đầu xoay tròn, nhân viên cứu viện thoáng cái bị đung đưa ra thật xa.Trên đê vang lên một loạt tiếng la hoảng.Vũ Hoàng Hà nhíu mày, nói: "Như vậy không được, quá nguy hiểm, nhân viên cứu hộ sẽ xảy ra tai nạn!"

Hắn là tư lệnh viên Bộ đội nội vệ, đối với hành động cứu viện giống thế này, kinh nghiệm đặc biệt phong phú, thấy tình hình này biết tiếp tục cứu viện như vậy hoàn toàn không có hi vọng thành công, một nước cờ vô ý chính là kết cục cơ hủy nhân vong.Lý phó chủ tịch yên lặng nhìn trong sông, chốc lát sau trầm giọng nói: "Mệnh lệnh phi cơ trực thăng trở về, định ra phương án cứu viện lại lần nữa!"

Lý Thế Quân nghiêm cúi chào, lớn tiếng đáp: "Vâng!"

Sau đó phi cơ trực thăng đạt được chỉ thị trở về địa điểm xuất phát, bất đắc dĩ rời khỏi vùng trời trên mặt sông, trong đám người phát ra một loạt tiếng thở dài.Lý phó chủ tịch xoay người lại, ánh mắt cơ trí đảo qua trên mặt từng nhân viên đi theo, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Bất kể như thế nào, nhất định phải cứu ra quần chúng bị nhốt, quyết không thể để một người quần chúng nào ở lại trong cơn hồng thủy!"

Đám người Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm túc gật đầu."

Lại đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, bước tiếp theo nên áp dụng phương pháp gì sẽ thỏa đáng hơn."

Mọi người ở đây đều bị người kỳ tài kiệt xuất, kinh nghiệm sóng gió, cơ trí vô bì, nhưng đối mặt với hoàn cảnh hiểm ác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt không sơ hở tý nào.Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, nói: "Các vị thủ trưởng, vị trí hiện tại của quần chúng bị nhốt là trên nóc một tòa nhà ở gò đất giữa lòng sông, cách con đê bờ sông một cự ly thẳng tắp.

Đại khái là 130m tới 150m, bên cạnh căn nhà có hai vòng nước xoáy rất lớn, thuyền cứu hộ không thể thuận lợi tới gần, tôi có một kiến nghị, có thể thử phái người leo lên nóc nhà, dùng dây thừng cố định vị trí, tiếp ứng cho họ bơi qua đây!"

Ánh măt tất cả mọi người đều nhìn Lý phó chủ tịch, chờ ông định đoạt.Lý phó chủ tịch lại nhìn qua Vũ Hoàng Hà, nói: "Vũ tư lệnh viên, ý kiến của đồng chí thế nào?"

Vũ Hoàng Hà trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Biện pháp khác cũng đã thử qua, nếu không được thì có thể thử biện pháp này thử một lần, có điều là cự ly 150m dây thừng sẽ quá nặng, một người chưa hẳn có thể kéo tới đó được..."

Gió lớn sóng mạnh, dây thừng quá mảnh thì khó đảm bảo an toàn, dây thừng quá to thì quả thực quá nặng, lại còn thêm dây thừng chìm vào nước, lực cản sẽ tăng nhiều.Lý Thế Quân nói: "Có thể phái thuyền cứu hộ mang theo dây thừng tới gần, sau đó phái đồng chí có kỹ năng bơi tốt, kinh nghiệm phong phú tay không leo lên, thuyền cứu hộ bơi cự ly gần để tiếp ứng kéo người lên thuyền!"

Vũ Hoàng Hà gật đầu, nói: "Biện pháp này có thể thử một lần!"

Lý phó chủ tịch nhăn chặt lông mày, trầm giọng hạ lệnh: "Thi hành đi!"

"Vâng!"

Vũ Hoàng Hà cùng Lý Thế Quân đồng thời nghiêm trả lời.Rất nhanh đã lựa chọn được ba quan quân cùng sĩ quan thân thể cường tráng có kỹ năng bơi tốt nhất, mang theo các thiết bị dây thừng cùng áo cứu sinh đi tới trước mặt Lý phó chủ tịch.Nhìn quân hàm, là một thượng úy, một thiếu úy cùng một giáo quan, trên mặt đầy nét kiên nghị.Lý phó chủ tịch nói với họ: "Các đồng chí, thời gian hiện tại chính là sinh mệnh, nhất định phải trước khi đỉnh lũ tiếp theo tràn qua, cứu ra hai quần chúng đang vị nhót ở giữa lòng sông, có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ không?"

"Có!"

Ba chiến sĩ đồng thanh nghiêm đáp, giọng điệu âm vang hữu lực, tràn ngập khí thế thẳng tiến không lùi."

Được, hành động đi, tất cả mọi người đang chờ đợi chiến thắng trở về của các đồng chí!"

Lý phó chủ tịch chậm rãi gật đầu, nắm tay cổ vũ với từng chiến sĩ một!Ba chiến sĩ hướng thủ trưởng trung ương nghiêm cúi chào, lại kiểm tra thêm một lần các thiết bị mang theo, leo lên thuyền cứu hộ.

Dưới cái nhìn của mấy vạn ánh mắt trên đê, thuyền cứu hộ rú lên, vượt từng con sóng, rất nhanh đã chạy tới gần gò đất ở giữa sông.Cơn mưa càng thêm dữ dội, đầu sóng trên mặt sông cũng càng lúc càng lớn, cả con sông Trường Giang hình như cũng đang phẫn nộ mà thêm cuồn cuộn, mang theo uy lực to lớn muốn hủy diệt tất cả, mạnh mẽ ập tới con thuyền cô độc giữa lòng sông.Các chiến sĩ vững vàng khống chế thuyền cứu hộ, xuyên qua giữa các cơn sóng dữ, lại một lần nữa tiếp cận cô đảo ở giữa dòng sông, lập tức, giáo quan nhảy vào trong nước, ra sức bơi tới gần căn lầu.Tim của mấy vạn người lại bị nhấc lên tới cổ họng, vạn phần khẩn trương nhìn mấy điểm đen ở giữa dòng sông.Rốt cuộc, giáo quan đã bước lên được căn lầu, xuất trước mặt hai mẹ con bị vây.Trên đê tức thì vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.Giáo quan không chút do dự cởi áo cứu sinh của mình đưa cho người thiếu niên mặc vào, lại cầm dây thừng trói lên bên hông cậu ta, sau đó kéo cậu ta nhảy vào con sông sóng nổi cuồn cuộn, thuyền cứu hộ ra sức chống cự với sóng lớn, người trên thuyền rất nhanh kéo dây thừng, rất nhanh, cậu thiếu niên được cứu vớt tựu thành công, leo lên thuyền cứu hộ.

Lúc này giáo quan đã sức cùng lực kiệt, thượng úy không có suy nghĩ nhiều liền nhảy vào trong nước, dè dặt tránh qua vòng nước xoáy, nhiều lần cố gắng cũng leo lên được nóc nhà.Thượng úy đưa áo cứu sinh cho người phụ nữ, cũng buộc dây thừng vào hông cô, đang chuẩn bị nhảy xuống nước thì một con sóng ập tới, thuyền cứu hộ lay động kịch liệt một trận, bị xô ra xa vài mét, người phụ nữ đứng không vững, thoáng cái ngã vào trong nước.Lý phó chủ tịch cùng những người khác tim lập tức bị nhấc lên, trong đám người phát ra một trận tiếng la hoảng hốt.Thượng úy hầu như không chút do dự nhảy vào trong nước, kéo lên người phụ nữ đã ngã vào nước, may là trên người phụ nữ mặc áo cứu sinh nên không có chìm xuống, thuyền cứu hộ khó khăn quay đầu trở về, rất nhanh thu dây thừng lại, trong sự quan tâm của mấy vạn người đang hồi hộp, người phụ nữ cùng thượng úy rốt cuộc cũng leo lên được thuyền cứu hộ.

Sau đó, thuyền cứu hộ mở đủ mã lực, tránh qua một con sóng lại tiếp một con sóng đang ập tới, rất nhanh đã chạy tới gần con đê.Khi thuyền cứu hộ thành công cập tới bờ con đê, trong thời khác các chiến sĩ cùng hai mẹ con bi vây trên đảo bước lên con đê, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang thành một mảnh, rất nhiều người trong mắt đã chảy xuống nhiệt lệ!

Chương 976: Đêm khuya yết kiến thủ trưởngPhó chủ tịch Lý Trị Quốc cùng với các đồng chí lãnh đạo trung ương khác và các lãnh đạo ở tỉnh thị đi thị sát con đê sông ở Tiềm Châu, vấn an thăm hỏi các quan binh bộ đội cùng cán bộ quần chúng địa phương đang chiến đấu tại tuyến đầu, động viên mọi người trên dưới một lòng, chấp hành chỉ thị của đảng Trung ương cùng tổng bí thư, nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết chiến thắng trận đại hồng thủy đặc biệt trăm năm khó gặp này."

Các đồng chí, phía trước là đỉnh lũ cao vạn trượng, sóng cao ngập trời, thế nhưng, chúng ta không thể lui về phía sau, phía sau chính là thành phố của chúng ta, là quê hương chúng ta đang sinh sống!"

Thanh âm của thủ trưởng âm vang hùng hồn, vang vọng thật lâu ở trên con đê sông.Sau đó, nhóm Lý phó chủ tịch lại đi bệnh viện cùng các điểm cứu hộ tạm thời để thăm hỏi các quan binh quần chúng anh dũng bị thương trong lần chống lũ cứu nguy, tới buổi chiều mới trở lại ban chỉ huy chống lũ cứu nguy ở Tiềm Châu, lắng nghe hội báo về vấn đề chống lũ cứu nguy lần này.Báo cáo do bí thư thành ủy Tiềm Châu, tổng chỉ huy chống lũ cứu nguy Lưu Huy chủ giảng.Lưu Huy tuổi cũng đã xấp xỉ 50, là do Cận Tú Thực một tay đề bạt lên cán bộ, làm việc tại thành phố Tiềm Châu cũng đã nhiều năm.

Đối với tình huống của Tiềm Châu rất quen thuộc.

Đặc điểm của đồng chí này cùng Cận Tú Thực không khác là mấy, cẩn thận có thừa, không đủ khai thác, cực kỳ chú trọng đến quan uy quan thể.Lưu Huy báo cáo lại tỉ mỉ cho các lãnh đạo tỉnh ủy cùng các vị lãnh đạo trung ương Lý phó chủ tịch quá trình chống lũ cứu nguy trong hai tháng nay của thành phố Tiềm Châu.

Tổn thất của Tiềm Châu là nghiêm trọng, mặc dù con đê ở nội thành miễn cưỡng bảo vệ được, bên trong nội thành vẫn xảy ra hiện tượng úng ngập nước đọng nghiêm trọng, đây là bởi vì hệ thống thoát nước của thành phố quy hoạch không hợp lý tạo thành.

Ngoài ra, mấy huyện của thành phố Tiềm Châu tiếp giáp với Trường Giang tổn thất càng thêm nghiêm trọng, có ba bờ bao đã bị vỡ hoàn toàn, mặc dù đại bộ phận quần chúng đều dược di dời đi đúng lúc những vẫn có số ít quần chúng bị hồng thủy cuốn đi, tổn thất kinh tế càng nặng nề hơn.Ngay khi Lưu Huy báo cáo, giọng điệu rất nặng nề.

Hắn chủ động hướng lãnh đạo trung ương cùng lãnh đạo tỉnh ủy kiểm thảo, vật tư dự trữ cứu tế trong thành phố đối với cơn đại hồng thủy trăm năm khó gặp này phỏng chừng không đầy đủ, dẫn đến khi đại hồng thủy kéo tới rất nhanh thì đã hao hết vật tư dự trữ, mấy bờ bao bị vỡ chính là bởi vì vật tư cứu tế bị thiếu gây nên.Trơ mắt nhìn hồng thủy kéo tới, thiếu hụt vật liệu thiết yếu để ngăn ngừa cùng thiết bị máy móc, mấy nghìn quân dân không có một thân sức lực, thân hình máu thịt cũng đối phó không nổi cơn đại hồng thủy ngập trời cuộn trào mãnh liệt không ngừng kéo tới, buộc lòng phải rút lui.Nếu như không phải ngay thời điểm mấu chốt, Liễu Tuấn cùng các đồng chí của khu Trường Hà đưa qua đây kịp lúc hơn 100 xe vật tư cứu tế các loại, sợ rằng vành đê ở nội thành cũng rất nguy hiểm.Phó chủ tịch Lý Trị Quốc chăm chú nghe, thần sắc rất nghiêm túc."

Đồng chí Lưu Huy, đây là một bài học kinh nghiệm sâu sắc, thuỷ hoả vô tình, sự thực chứng minh, nếu như không làm ra chuẩn bị đầy đủ, nếu thiên tai mà thình lình xảy ra trước mắt là phải thiệt thòi lớn!"

Giọng điệu Lý phó chủ tịch nặng nề nói."

Đúng vậy thủ trưởng, nghiệp vụ chuẩn bị của chúng ta quả thực thiếu chu đáo!"

Lưu Huy cúi thấp đầu xuống, mặt đầy vẻ hổ thẹn."

Đương nhiên, sự hình thành của cơn đại hồng thủy đặc biệt lần này có rất nhiều nguyên nhân khách quan, cũng không thể hoàn toàn trách cứ các đồng chí của thành phố Tiềm Châu được.

Ngay khi hồng thủy kéo tới, đông đảo quân dân, cán bộ quần chúng của thành phố Tiềm Châu, có thể vượt qua khó khăn, anh dũng chiến đấu, bảo vệ thành công vành đê ở nội thành, bảo đảm an toàn cho cả thành phố, thành tích này cũng đã rất lớn, có giá trị rõ ràng!"

Lý phó chủ tịch vừa đổi giọng, lại khẳng định thành tích của nhóm lãnh đạo thành phố Tiềm Châu.

Trong lúc này, cơn hồng thủy vẫn còn đang tàn phá, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, thủ trưởng đương nhiên cấp cho cán bộ quần chúng đang chiến đấu tại tuyến đầu sự khuyến khích để tiếp sức!Sau khi Lưu Huy báo cáo xong, Thôi Phúc Thành xem như là tổng chỉ huy phòng lụt của tỉnh A, bổ sung thêm một vài điều cần thiết, đại thể báo cáo tình huống cứu tế phòng lụt của các thành phố khác của tỉnh A.Công tác phòng lụt của tỉnh lị Ngọc Lan là khá đúng chỗ, thời gian Thôi Phúc Thành đảm nhiệm thị trưởng thành phố Ngọc Lan, dưới Liễu Tuấn nhắc nhở đã có chuẩn bị khá đầy đủ, bởi vậy ngay khi cơn đại hồng thủy lần này đột kích tới Ngọc Lan, tổn thất chỉ nhỏ nhất, đặc biệt khu Trường Hà trên cơ bản không có tổn thất nghiêm trọng, cuộc sống của quần chúng cùng hoạt động của các xí nghiệp chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn.Thủ trưởng mỉm cười khẳng định thành phố Ngọc Lan cùng khu Trường Hà "chưa xảy ra phòng hoạn", nhất là Ngọc Lan đã dự trữ vật tư cứu tế để phòng lụt rất đầy đủ, khiến thủ trưởng vô cùng tán thưởng.

Đối với toàn bộ công tác phòng lụt cứu nguy của toàn tỉnh, thủ trưởng cũng tương đối thoả mãn."

Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí tạm thời ở lại thành phố Tiềm Châu, hiệp trợ các đồng chí ở Tiềm Châu tiến hành công tác phòng lụt chống thiên tai, chờ sau khi hồng thủy qua mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục công việc học tập của đồng chí!"

Lý phó chủ tịch ngay tại chỗ vỗ bàn quyết định."

Vâng, thủ trưởng, tôi kiên quyết phục tòng an bài!"

Liễu Tuấn không chút do dự bày tỏ thái độ.Sau buổi hội nghị báo cáo, thủ trưởng cùng các vị lãnh đạo trung ương khác lại tuần sát thêm mấy địa phương nữa, tận lúc bóng đêm phủ xuống mới trở lại nhà khách Tiềm Châu nghỉ ngơi.

Nhà khách Tiềm Châu lúc này sớm đã trạm gác san sát, đẳng cấp cảnh giới đã đến đến tối cao.Tuy là như vậy, Liễu bí thư vẫn có thể trở lại trong phòng nghỉ ngơi của y.Liễu bí thư đương nhiên là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, trong số các vị lãnh đạo trung ương đi thị sát, có ông già vợ của y mà.Liễu Tuấn không có đi ngủ ngay, quả nhiên ở trong phòng ngồi không được vài phút, Nghiêm Ngọc Thành đã gọi điện thoại qua, phân phó y lập tức đến lầu 1 một chuyến, thủ trưởng muốn triệu kiến y.Cái gọi là lầu số 1 của nhà khách Tiềm Châu đó là một tòa tiểu viện độc lập đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo thượng cấp, có mấy gian phòng, quang cảnh dễ chịu, cũng tiện bề cho việc cảnh vệ.Liễu Tuấn chỉnh lý một chút trang phục của mình, chậm rãi ra ngoài, đi về hướng lầu số 1.Tại cửa lâu số 1đang đứng hai cảnh vệ dũng mãnh, đưa tay ngăn cản lối đi của y.

Liễu Tuấn ung dung giao ra giấy chứng nhận, kiên trì chờ đợi.

Nhân viên cảnh vệ dùng bộ đàm cùng nội vệ thu được liên hệ, xác định không có lầm, đích thân chỉ dẫn Liễu Tuấn đi đến buồng trong của thủ trưởng đang ngủ.Bên trong phòng khách.

Phó chủ tịch Lý Trị Quốc ngồi ở giữa mà ngồi Nghiêm Ngọc Thành ngồi ngang bên cạnh, không có người thứ ba.Lý phó chủ tịch tại trong mắt Liễu Tuấn là một vị lãnh tụ nho nhã có tác phong, ít bộc lộ ra ngoài.Liễu Tuấn đứng ở cửa, hướng hai vị thủ trưởng cúi đầu chào hỏi.Trên mặt Lý phó chủ tịch nở một nụ cười thản nhiên, hướng y vẫy vẫy tay, nói: "Liễu Tuấn, qua đây ngồi đi!"

"Vâng, thủ trưởng!"

Tại trước mặt Lý phó chủ tịch, Liễu Tuấn vẫn duy trì đủ cẩn thận cùng thận trọng.

Trước khi y sống lại.

Tại một thế giới song song khác, chính là dưới quản lý của phó chủ tịch Lý Trị Quốc, áp lực của nhất quốc chi quân, không thể coi thường được!Liễu Tuấn chậm rãi đi qua, y theo Lý phó chủ tịch ra hiệu, ngồi vào chỗ cuối ở bên hông, duỗi lưng thẳng tắp.Lý phó chủ tịch nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt ôn hòa.

Liễu nha nội lại cảm thấy một cổ áp lực cực lớn ập vào mặt, thủ trưởng mặc dù phong mang nội liễm, khí phách vương giả trời sinh vẫn đâu đâu cũng có.

Dũng cảm như Liễu bí thư trong lòng cũng lo sợ."

Liễu Tuấn, lần này biểu hiện rất tốt, làm việc rất đúng chỗ đúng lúc."

Sau khi Lý phó chủ tịch hơi trầm mặc, chậm rãi mở lời, thanh âm trầm thấp, rất có sức hút."

Cảm ơn thủ trưởng biểu dương, đây là việc tôi phải làm."

Liễu Tuấn cẩn thủ quy tắc, dè dặt đáp.Thủ trưởng đêm khuya triệu kiến, mời cả ông già vợ của y ngồi cùng bên cạnh, nói rõ lần triệu kiến này ít hoặc nhiều cũng mang một ít tính chất cá nhân.

Tuy là như vậy, Liễu Tuấn vẫn không dám có chút sơ suất nào."

Không cần khẩn trương như vậy, đêm nay cũng chỉ tùy tiện tâm sự thôi, nghĩ đến việc gì cũng có thể nói, người nói vô tội."

Lý phó chủ tịch cũng nhìn ra vẻ thận trọng của Liễu Tuấn, hơi vừa cười vừa nói."

Vâng, thủ trưởng."

Đối mặt với nhân vật đỉnh phong như vậy, kiếp trước cả kiếp này cũng cần tồn tại sự ngưỡng mộ vô thượng, chỉ một giờ ba khắc, tâm tư của Liễu Tuấn làm sao có thể buông lỏng cho được?Lý phó chủ tịch mỉm cười.

Các cán bộở trước mặt ông kinh sợ, thực sự nhiều đếm không xuể, biểu hiện của Liễu Tuấn xem như là rất tốt, dù sao y tuổi còn rất trẻ, mới chỉ chưa tới 30, có định lực như vậy đã là không tệ rồi."

Liễu Tuấn, nói chuyện đi, sao cậu lại dự trữ nhiều vật tư cứu tế ở khu Trường Hà như vậy?"

Thủ trưởng thuận miệng hỏi.

Vấn đề này, nhìn như tùy ý, giống như còn mang theo vài phần hiếu kỳ, Liễu Tuấn đương nhiên cũng không thể coi như không quan trọng.

Tâm tư của đại nhân vật sao lại có thể tùy ý mà phỏng đoán?"

Báo cáo thủ trưởng, chủ yếu vẫn là chuẩn bị sẵn.

Tỉnh A nằm ở giữa hai con sông lớn, hàng năm đều xảy ra lũ lụt, chỉ là các cơn lũ lớn nhỏ khác nhau mà thôi.

Từ sau năm 1954, Trường Giang còn chưa có phát sinh qua đại hồng thủy toàn lưu vực, nhưng loại uy hiếp này thủy chung vẫn tồn tại.

Đặc biệt sau khi dựng nước, hai hồ nước ngọt, một mực vẫn làm vi hồ tạo điền, khoanh hồ để trồng cây lương thực, lượng sức chứa trên diện rộng đã bị giảm xuống, năng lực thoát nước và trữ nước lũ đã giảm mạnh không bằng trước, hơn nữa vài chục năm nay vẫn chặt cây phá rừng mù quáng đối với rừng rậm trên thượng du Trường Giang, làm tăng lên lượng đất màu bị trôi, tăng khả năng tính chất của đại hồng thủy toàn lưu vực, càng lúc càng lớn.

Cho nên, tôi phải làm một ít chuẩn bị trước."

Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ, không nhanh không chậm báo cáo.Lý phó chủ tịch chậm rãi gật đầu, thu lại dáng tươi cười trên mặt, trầm giọng nói: "Cậu có thể nghĩ đến những điều như vậy, đồng thời đã có chuẩn bị trước, có thể thấy được bình thường cậu vẫn động não đến vấn đề này.

Điều này rất tốt, làm một người cán bộ lãnh đạo chính là phải trong lòng nắm toàn cục, không được chỉ giới hạn tại một khu một nơi!"

Liễu Tuấn liền chuyên tâm nhìn thủ trưởng."

Liễu Tuấn, cậu thử nói cái nhìn của cậu đối với thế cục hiện tại của tỉnh A đi!"

Thủ trưởng không biến sắc mà hỏi.Liễu Tuấn nghe mà giật mình, cái đề mục này đúng ra hơi lớn rồi, chút bất tri bất giác nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, trên mặt Nghiêm Ngọc Thành sóng lớn không sợ hãi, không có bất cứ biểu thị gì.

Liễu Tuấn lập tức thu lại ánh mắt, trầm ngâm không nói.Thủ trưởng rất kiên trì, cũng không giục."

Báo cáo thủ trưởng, tôi cho rằng, thế cục hiện nay của tỉnh A vẫn tương đối ổn định, sau khi nhiệm kỳ mới được tuyển cử, đã tổ chức và thành lập ra các ban tỉnh ủy tỉnh chính phủ mới, mấy tháng nay tôi học tập tại trường trung ương đảng, sau khi trở về vẫn hiệp trợ việc chống lũ cứu nguy tại Tiềm Châu, đối với các phương diện khác ở trong tỉnh lý giải không nhiều, tạm thời chưa thể nói ra cái nhìn cụ thể được.

Cá nhân tôi cho rằng, tỉnh A muốn phát triển nhanh hơn thì đội ngũ cán bộ ổn định là điều then chốt!"

Liễu Tuấn càng cẩn thận đáp, rất đúng trọng tâm, không có trộn lẫn quá nhiều ý kiến cá nhân.Một tia tán thưởng chợt xẹt qua trong mắt của Nghiêm Ngọc Thành.Trên mặt thủ trưởng lại hiện ra ý cười thản nhiên, hiển nhiên ông ta đối với sự chín chắn của Liễu Tuấn cũng rất thoả mãn.

Mặc dù tuổi còn trẻ, dù sao cũng đã đảm nhiệm thời gian dài chức vụ lãnh đạo chủ yếu, vẫn phải rất thiết thực, không thể nhìn quá xa."

Liễu Tuấn, vẫn là câu nói kia, cậu cứ tại Tiềm Châu hiệp trợ làm tốt công tác chống lũ cứu nguy, chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành mới quay về trường trung ương đảng tiếp tục học tập!"

Chương 977: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguyBuổi tối hôm đó thủ trưởng không ngừng tìm một mình Liễu Tuấn nói chuyện.

Mấy vị quan lớn của tỉnh A bao quát cả đám người bí thư tỉnh ủy Cù Hạo Cẩm, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng Thôi Phúc Thành cũng bị thủ trưởng triệu kiến.Mà buổi tối hôm đó tìm Liễu Tuấn nói chuyện cũng không chỉ một mình thủ trưởng.Từ phòng nghỉ của thủ trưởng trở lại gian phòng của mình không lâu sau, Liễu Tuấn lại nhận được một cuộc điện thoại triệu kiến.

Điện thoại là thư ký Tiểu Ngô của Cù Hạo Cẩm gọi tới, mang theo một chút áy náy nói: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn làm phiền Liễu bí thư...Cù bí thư hỏi bí thư có thời gian không, Cù bí thư muốn nói chuyện cùng với bí thư..."

Khi biết rõ Liễu Tuấn khẳng định là đã rõ ràng dãy số gian phòng của Cù Hạo Cẩm, Ngô thư ký vẫn rất chu đáo lập lại một lần.Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ngô thư ký quá khách sáo rồi, Cù bí thư không phải là vẫn chưa có nghỉ ngơi sao?

Vậy chờ tôi một lát, tôi sẽ tới ngay."

Lần này, Liễu Tuấn không có đi nghĩ đến nguyên nhân vì sao Cù Hạo Cẩm sẽ triệu kiến mình.

Y không có thời gian suy nghĩ, tạm thời cũng không có tâm tư để suy nghĩ đến việc đó.

Hai lần thủ trưởng phân phó y ở lại thành phố Tiềm Châu hiệp trợ công tác chống lũ cứu nguy, y phải dốc hết toàn lực làm tốt công việc này mới không làm thất vọng giao phó của thủ trưởng.Tất cả tâm tư của Liễu Tuấn đều đặt ở trên vấn đề này.Rất nhanh, Liễu Tuấn đã đi tới gian phòng ngủ của Cù Hạo Cẩm.

Tình huống có khó khăn, nhu cầu dùng điện nước của nhà khách Tiềm Châu và các thiết bị phục vụ khác đều phải được bảo chứng.

Thủ trưởng Trung ương cùng cá lãnh đạo trong tỉnh không để ý đến mua to gió lớn.

Đích thân đến Tiềm Châu để chỉ đạo công tác chống lũ cứu nguy, là sự quan tâm lớn nhất đối với nhân dân Tiềm Châu, bất kể như thế nào, phải bảo đảm cho sự nghỉ ngơi của thủ trưởng.Sáng sớm ngày mai, thủ trưởng đã phải đến các thành phố khác để tiếp tục chỉ đạo công tác chống lũ cứu nguy.Nơi ở của Cù Hạo Cẩm cũng là căn phòng xa hoa, không gian phòng khách rất lớn.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm cũng như lần đầu tiên triệu kiến y một lần tại phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, ngồi ở trên ghế sofa khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi qua.

Liễu Tuấn đương nhiên y theo quy củ, hướng bí thư tỉnh ủy cúi đầu chào hỏi."

Liễu Tuấn, việc này đã làm rất tốt!

Không có sự trợ giúp đúng lúc của cậu, Tiềm Châu có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn..."

Đợi Liễu Tuấn ngồi xuống tại đối diện, Cù Hạo Cẩm mới mở miệng nói.

Liễu Tuấn đối với tác phong của vị bí thư tỉnh ủy này đã có lý giải nhất định.

Người này hành sự việc công thì khá thẳng thắn, cũng không thích nói quanh co lòng vòng.Mặc dù quyết định để y đi trường Trung ương đảng học tập là Cù Hạo Cẩm đưa ra, ý đồ bài trừ y ra khỏi tỉnh A là rất rõ ràng.

Nhưng cách nhìn của Liễu Tuấn đối với Cù Hạo Cẩm cũng không phải rất xấu.

Đang ở quan trường, đấu tranh là điều thiết yếu, Cù Hạo Cẩm cũng không thể ngoại lệ.

Tuy nhiên cách trở ngại của Cù Hạo Cẩm cũng không như Thai Duy Thanh, đối với thành tích của Liễu Tuấn làm ra cũng không phủ nhận, cũng không lung tung làm chướng ngại vật.

Về phần bài trừ Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A cũng là yêu cầu để đấu tranh, đối với tiền đồ của bản thân Liễu Tuấn cũng không ảnh hưởng quá lớn.Khi so sánh thì Thai Duy Thanh để cho La Nguyên Anh đảm nhiệm chức chủ tịch tổng công ty sản xuất xe máy Trường Phong, La Nguyên Anh vừa lên nhậm chức đã bắt đầu thanh tra tình hình kinh tế trước đây, nước cờ này chính là nhằm vào bản thân Liễu Tuấn.Tại trong nội tâm của Liễu Tuấn cũng không thể coi Cù Hạo Cẩm như là địch thủ, nhưng Thai Duy Thanh, người này cứ quấn lấy không bỏ qua.

Dù cho thật đã rời khỏi tỉnh A nhưng sau này Liễu Tuấn cũng phải có điều "Báo đáp" lại!Bị người phía sau tính kế mà không làm ra chút phản ứng gì, đó không phải là phong cách hành sự của Liễu Tuấn."

Đa tạ Cù bí thư biểu dương, trợ giúp lẫn nhau là điều phải làm, chúng ta là một đại gia đình xã hội chủ nghĩa mà."

Liễu Tuấn nói lời khách sáo, nhưng cũng không tuỳ tiện khiêm tốn.

Nếu Cù Hạo Cẩm đã thích đi thẳng vào vấn đề, nếu như Liễu Tuấn quả là cùng hắn ăn nói lan man, chỉ biết sẽ tăng phản cảm của Cù Hạo Cẩm đối với y.

Nếu không cần thiết, Liễu nha nội cần gì phải làm cho Cù Hạo Cẩm ghét mình thêm làm gì?"

Mưa lớn, hồng thủy vẫn còn đang tiếp tục, những nhiệm vụ chống lũ cứu nguy sau này sẽ chỉ biết càng ngày càng nặng.

Vừa rồi tôi đã nói qua cùng với đồng chí Lưu Huy, còn có đồng chí Trần Hướng Dương, biểu hiện của hai đồng chí này vẫn rất tốt.

Thế nhưng thân thể Trần Hướng Dương không tốt, liên tục làm việc với cường độ cao trong thời gian dài đã có chút chèo chống không được.

Lão đồng chí mà, có thể lý giải."

Năm nay Cù Hạo Cẩm đã 52 tuổi, tuổi tác của Trần Hướng Dương so với hắn còn lớn hơn vài tuổi, xưng hô Trần Hướng Dương là lão đồng chí cũng không không quá."

Trần thị trưởng ôm bệnh mà vẫn kiên trì làm việc, tinh thần rất đáng để chúng ta học tập."

Liễu Tuấn nói một câu khen ngợi với Trần Hướng Dương, hai tháng nay quả thực đã khiến cho vị lão thị trưởng này quá mệt mỏi."

Ừh!"

Cù Hạo Cẩm gật đầu."

Đồng chí Trị Quôc có chỉ thị rõ ràng, muốn cậu ở lại Tiềm Châu hiệp trợ công tác tiến hành chống lũ cứu nguy, tỉnh ủy cùng tôi cũng rất ủng hộ quyết định này của thủ trưởng.

Cậu tuổi còn trẻ, thân thể tốt, sau này còn phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn nữa.

Hiện nay Tiềm Châu đã có ba bờ bao đã bị vỡ, tạo thành tổn thất tương đối lớn, tình huống như vậy không thể để tiếp tục xảy ra nữa, sinh mệnh tài sản của quần chúng nhân dân là quan trọng nhất.

Ngày mai cậu cứ tiếp tục đi tới mấy huyện ở vùng ven sông kiểm tra tình huống một chút, chỉ đạo họ chống lũ cứu tế, hiểu không?

Hiện tại cậu là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu, hãy dùng danh nghĩa này mà đi xuống đó."

"Vâng, Cù bí thư, tôi kiên quyết phục tòng tổ chức an bài!"

"Vậy rất tốt, cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát!"

"Vâng!"

Liễu Tuấn vừa mới đứng dậy, Cù Hạo Cẩm lại phân phó một câu: "Trời mưa đường trơn, phải chú ý an toàn!"

"Vâng, đa tạ Cù bí thư quan tâm!"

Cù Hạo Cẩm làm như thế hiểu rõ không có chỉ thị lầm, Liễu Tuấn cảm thấy bản thân cần phải cùng Lưu Huy và Trần Hướng Dương câu thông một chút.

Trước đó, y tại Tiềm Châu chính là thân phận "Khách khanh", mặc dù sớm đã mang trên mình chức vụ phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy nhưng vẫn chưa có tham dự chỉ huy cụ thể công tác chống lũ cứu nguy, ngoại trừ một đoạn đê sông ngắn mà mình phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu của Liễu Tuấn chính là cùng Tiểu Thanh, Xảo Nhi câu thông phối hợp, đem các loại vật tư cứu tế cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến thành phố Tiềm Châu.Nói y là một người "thương nhân cung ứng" thì càng thích hợp hơn.Đương nhiên, vật tư mà y cung ứng cũng không thu tiền.Thủ phủ thế giới Liễu Thanh tổng tài đã nói, chuẩn bị cứu tế lần này chí ít tốn hết 100 ức.

Không có bất cứ mục đích gì, cũng không mang theo bất cứ tính chất công lợi nào, chỉ là một loại tinh thần, một câu nói - như chân với tay!Xảo Nhi cũng không nói như vậy, nhưng các vật tư của tập đoàn dây chuyền khách sạn Thu Thủy cùng công ty trí nghiệp Hoa Hưng quyên tặng ngân sách không thể ít hơn so với Thịnh Nghiệp.Ngoại trừ thành phố Tiềm Châu, các tỉnh gặp tai hoạ nghiêm trọng như tỉnh N, tỉnh J cũng đều nhận được rất nhiều vật tư của hai đại tập đoàn tài chính quyên tặng.

Hà Mộng Oánh tại thành phố Kinh Hoa chí ít cũng đã bỏ vào 2 ức để cứu tế, Hà đại tiểu thư thậm chí đã mặc áo ngụy trang để lên tuyến đầu con đê lớn.

Sau khi bị Liễu bí thư tại trong điện thoại "nghiêm khắc phê bình" mới lui xuống.Các tập đoàn tài chính có liên quan với Liễu Tuấn đã toàn bộ khẩn cấp huy động.

Toàn lực ứng phó, đầu nhập vào trong trận đại chiến thế kỷ này!Hiện tại, Liễu Tuấn không còn là "khách khanh", mà là một trong những người chỉ huy chủ yếu nhất của công cuộc chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu, nghe ý của Cù Hạo Cẩm thậm chí còn muốn y tạm thời thay thế Trần Hướng Dương nữa.Liễu Tuấn đối với tình huống của thành phố Tiềm Châu cũng không hiểu rõ, nếu sáng sớm ngày mai đã phải đi xuống, vậy thì trước tiên phải cùng Lưu Huy, Trần Hướng Dương trao đổi tình huống một chút, để trong thành phố phái xuống cán bộ quen thuộc tình huống đi cùng với y xuống đó.Liễu Tuấn mới vừa quẹo qua một cái hàng lang thì thấy Lưu Huy và Trần Hướng Dương đang đứng ở trước cửa gian phòng của y, vội vã bước nhanh đi qua.

Cùng Lưu Huy Trần Hướng Dương nắm tay, đẩy ra cửa phòng, mời bí thư thành ủy cùng thị trưởng vào gian phòng."

Rất cảm ơn Liễu bí thư, cảm ơn sự viện trợ vô tư của bí thư đối với chúng tôi!"

Lưu Huy cầm tay Liễu Tuấn, luôn miệng nói lời cảm tạ.Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Thành phố anh em, trợ giúp lẫn nhau đó là điều cần phải làm, Lưu thư ký quá khách khí rồi, tôi cũng nhận lấy không nổi đâu đó...Lưu thư ký, Trần thị trưởng, mau mời ngồi!"

Liễu Tuấn nhường Lưu Huy Trần Hướng Dương ngồi xuống, lại tự mình pha trà cho hai người họ.

Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều là ngườihơn 50 tuổi, kém không xa so với Liễu Tấn Tài, nếu chỉ luận tuổi tác cũng được coi là cha chú của Liễu Tuấn, đương nhiên Liễu Tuấn phải nên lấy khiêm nhường như vậy để đối đãi.Lưu Huy Trần Hướng Dương đã có chút bất an.

Người thanh niên trước mặt chức vụ tuy là hơi thấp so với họ, thế nhưng địa vị của người ta quá nhiều, trên đầu còn có hai uỷ viên Cục chính trị, nhất là nhìn thấy ngày hôm nay thái độ của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn, hơi có một chút thường thức, chỉ biết ấn tượng của Lý phó chủ tịch đối với Liễu Tuấn rất không tầm thường.Tuổi còn trẻ, có văn bằng, có bối cảnh, chiến tích của bản thân lớn lao, Liễu Tuấn hầu như có đầy đủ điều kiện để tiến lên cao hơn, tiền đồ ngày sau sẽ không thể hạn định.

Phỏng chừng sau khi học tập xong ở trường Trung ương đảng, chức vụ có lẽ sẽ ngang hàng cùng hai người họ thôi.Trước kia Lưu Huy Trần Hướng Dương không có tiếp xúc chính diện cùng Liễu Tuấn bao nhiêu, chỉ là nghe nói qua một ít tin đồn về Liễu Tuấn, phần lớn có liên quan đến "ương ngạnh".

Người thanh niên này thậm chí đã bức phó bí thư tỉnh ủy tới góc tường.Nhưng hành vi của Liễu Tuấn sau khi đến thành phố Tiềm Châu, so với những gì nghe được quả thực khác một trời một vực, khiêm tốn giữ lễ, gặp chuyện vẫn tiến lên, đâu có nửa điểm "Ương ngạnh" nào đâu?

Xem ra lời đồn không đủ bằng chứng!"

Liễu bí thư, Cù bí thư đã tìm chúng tôi nói qua rồi."

Sau khi mọi người hàn huyên vài câu, Lưu Huy liền vào chính đề.

Ngay khi bắt đầu, Trần Hướng Dương vẫn chưa nói lời nào, mọi việc đều nhường Lưu Huy nói trước, trên mặt mang theo vẻ uể oải.

Việc này cũng là giác ngộ mình là người thứ hai.

Theo Liễu Tuấn biết, Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều là do Cận Tú Thực đề bạt lên, đều theo cùng phương hướng, hai người nhất trí.

Mấy năm nay Tiềm Châu xã hội yên ổn, kinh tế phát triển mặc dù không nhanh chóng như thành phố Ngô Tây, ở trong tỉnh cũng xếp hạng top 3, là hai cán bộ lãnh đạo rất tốt."

Ý của Cù bí thư, Hướng Dương tuổi đã cao thân thể không tốt, chủ yếu là chỉ huy ở trong thành phố, mấy khu huyện cấp dưới ở vùng ven sông thì phải vất vả Liễu bí thư đi tới đôn đốc rồi."

Lưu Huy lựa chọn dùng từ, nói rất khách sáo.Trần Hướng Dương thì hướng Liễu Tuấn hơi hạ thấp người, mang theo một tia áy náy, cũng mang theo một tia bất đắc dĩ, nói: "Liễu bí thư, thực sự là vất vả cho cậu!"

Liễu Tuấn vội vàng khiêm tốn nói: "Trần thị trưởng quá khách sáo rồi, đều là tổ chức an bài cả mà, Trần thị trưởng ôm bệnh nhưng vẫn kiên trì làm việc, chính là tấm gương để chúng tôi học tập!"

Trần Hướng Dương cười cười, khoát khoát tay, nét uể oải trên mặt càng sâu.Ông ta quả thực cũng rất mệt mỏi!"

Lưu thư ký, Trần thị trưởng, nếu là chỉ thị của Cù bí thư cùng tỉnh ủy, chúng tôi đương nhiên là kiên quyết chấp hành.

Ở chỗ này tôi có một thỉnh cầu, xin trong thành phố phân phối xuống cho tôi mấy đồng chí quen thuộc tình huống bên dưới, đi cùng ta xuống đó, để mau chóng quen thuộc tình huống, đầu nhập làm việc."

"Việc này đương nhiên rồi, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ phái cán bộ qua đây, đi cùng Liễu bí thư xuống đó!"

Chương 978: Sắp vỡ đêTiễn bước Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đi rồi, Liễu Tuấn đánh xe đến bệnh viện Nhân Dân.Y không yên lòng về Tiểu Vũ.Trên cảm giác, Tiểu Vũ quá mảnh mai.

Mặc dù trong thời gian 2,3 năm nay, Tiểu Vũ đang không ngừng lớn lên, Liễu Tuấn đã từng nói "Tiểu Vũ trưởng thành rồi.", kì thực ở trong lòng Liễu Tuấn, Tiểu Vũ vẫn là tiểu cô nương ngây ngô mảnh mai như lần đầu tiên đến căn lầu số 1 ở ven hồ làm "Bảo mẫu" cho y, thời khắc nào cũng cần phải quan tâm che chở.

Trong cơn mưa gió cố gắng lâu như vậy, đột nhiên bị bệnh đã khiến cho Liễu Tuấn rất lo lắng.Một lát nữa đã phải đi xuống mỗi một huyện để tuần sát, trước khi Liễu Tuấn chạy tới đây đã xác định qua bệnh tình của Tiểu Vũ, bằng không thì sợ rằng trong lòng sẽ luôn cảm thấy lo lắng.Liễu Tuấn thừa nhận, phân lượng của Tiểu Vũ ở trong cảm nhận của y đã càng ngày càng nặng.Con người đều có cảm tình.Liễu Tuấn trực tiếp đi tới khu giường nằm trong bệnh viện, tìm được phòng làm việc của hộ sĩ, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Vũ cũng không có ở đó, thậm chí cái giường lò xo cũng đã biến mất không thấy đâu.Liễu Tuấn không khỏi sững sờ."

Anh tìm ai?"

Một hộ sĩ đang vội vã đi vào cửa, thấy thế liền hỏi."

Đồng chí hộ sĩ, lúc ban ngày ở đây không phải là có một cô gái đang ở sao?"

"À, anh tìm Tiểu Vũ hả, cô ấy dọn phòng bệnh rồi, anh có quan hệ gì với cô ấy?"

"Tôi là anh trai của cổ."

"Thảo nào...anh em đều đẹp như thế..."

Hộ sĩ nhỏ giọng nói thầm một câu, Liễu Tuấn không khỏi bật cười, xem ra phụ nữ luôn tránh không khỏi thiên tính hay dò xét."

Đi thôi, tôi dẫn anh đi."

Tiểu hộ sĩ rất nhiệt tình dẫn Liễu Tuấn đi qua một ngõ rẽ, đi tới trước một gian phòng bệnh, Liễu Tuấn thấy rõ cái bảng hiệu "Văn phòng chủ nhiệm" ở trên cửa, lại ngạc nhiên thêm một trận.Tiểu hộ sĩ nhìn ra vẻ khó hiểu của y, vừa cười vừa nói: "Là Trần thị trưởng cố ý chiếu cố, nói Tiểu Vũ là anh hùng chống lũ cứu nguy, lại là từ thành phố Ngọc Lan thiên lý xa xôi tới trợ giúp chúng tôi, muốn chúng tôi phải quan tâm cô ấy tốt hơn."

Liễu Tuấn bừng tỉnh, có vẻ như khi y rời khỏi bệnh viện vừa lúc đụng phải Trần Hướng Dương đang thị sát tại bệnh viện, thăm hỏi người bệnh.

Biết được Tiểu Vũ là bệnh nhân do y tự mình đưa tới, lại nghe hộ sĩ nói họ giống như là anh em, liền phỏng đoán quan hệ giữa Liễu Tuấn cùng cô gái này sẽ không dơn giản như vậy, cho nên nói quan tâm thì rất hợp tình lý.

Chính miệng thị trưởng đã nói quan tâm thì bệnh viện sao dám chậm trễ, trong khoảng thời gian ngắn tìm không được phòng bệnh, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất đồng chí chủ nhiệm, tạm thời đem phòng làm việc chuyển thành phòng bệnh săn sóc đặc biệt cho Tiểu Vũ.Chỉ cần không có ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác, sự chiếu cố đặc biệt thế này, hưởng thụ một chút cũng không sao cả.Bởi vì đến lúc bố trí cũng chỉ xê dịch bàn công tác qua một bên, ở trong phòng dựng lên một cái giường bệnh, Tiểu Vũ nằm ở trên đệm giường trắng tinh, trên cánh tay vẫn còn treo bình truyền dịch, đã bình yên đi vào giấc ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt đã có một chút hồng hào, đôi môi khô nứt cũng có chuyển biến tốt hơn, dưới ánh đèn huỳnh quang nhìn qua vẫn xinh đẹp như ngọc.Liễu Tuấn không thấy ở phòng bệnh cán bộ chính pháp Tiểu Đồng phụ trách chăm sóc Tiểu Vũ, có thể là tạm thời có việc đi ra ngoài rồi.Tiểu hộ sĩ nói: "Anh ở đây đi, tôi còn có việc.

Em gái của anh cần phải được nghỉ ngơi, tốt nhất là đừng làm phiền nó."

Liễu Tuấn vội vàng gật đầu, hỏi: "Đồng chí hộ sĩ, em của tôi không sao cả chứ?"

"Việc này cũng không thể nói rõ, người nó vẫn luôn phát sốt, trước đó không lâu đã hạ sốt một chút rồi, bác sĩ nói ít nhất còn phải theo dõi thêm hai ngày.

Anh cũng thật là, cơ thể của em gái anh yếu đuối như vậy, lại còn để cho nó phải đi khiêng bao tải lên đê..."

Tiểu hộ sĩ kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, có lẽ là cảm thấy người này tuổi tác không lớn, nói chuyện cứ theo cách cổ lỗ, câu nào cũng "đồng chí hộ sĩ", cũng y như phong cách của mấy vị lãnh đạo vẫn thường hay đến bệnh viện thăm các bệnh nhân bị thương.

Mới nói được hai câu, sau đó không khỏi lại "dạy bảo" Liễu bí thư thêm hai câu.Lại nói tiếp, các bác sĩ và hộ sĩ của bệnh viện thích nhất là "dạy bảo" người khác, còn kinh hơn cả so với giáo viên tiểu học, hơi một tí là bắt được người nhà của bệnh nhân liền dạy bảo một trận, không biết đây có phải cũng coi như là một bệnh nghề nghiệp hay không.Liễu bí thư rất khiêm tốn, cười tiếp thu "phê bình giáo dục" của tiểu hộ sĩ!"

Này, chú ý một chút đi, bình dịch của em gái của anh sắp truyền xong rồi đó, nhớ kỹ phải qua bảo tôi đổi lại bình khác."

Trước khi Tiểu hộ sĩ ra khỏi cửa lại đỉnh đạc phân phó thêm cho Liễu bí thư.Liễu bí thư gật đầu không kịp, cung kính tiễn hộ sĩ đại nhân ra về!

Sau đó cầm lấy cái ghế của chủ nhiệm ngồi xuống trước giường, vươn tay cẩn thận chỉnh lý sợi tóc trên trán Tiểu Vũ, thưởng thức bộ dáng lúc cô ngủ say.Tiểu Vũ khẽ động lông mi, khóe miệng xinh đẹp tuyệt trần hiện lên tia mỉm cười.Thì ra tiểu nha đầu này đang giả bộ ngủ, "hưởng thụ" một chút sự quan tâm của Liễu bí thư.Liễu Tuấn cười cười, cũng không "vạch trần" cô, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Vũ nắm ở lòng bàn tay, Tiểu Vũ càng động lông mi nhiều hơn, ý cười trên khóe miệng cũng càng lúc càng đậm, Liễu Tuấn thì bỡn cợt, gãi gãi vài cái lên lòng bàn tay cô.Tiểu Vũ không giả bộ nổi nữa, "khanh khách" cười ra tiếng, mở cặp mắt quyến rũ, nhìn Liễu Tuấn.

Gọi một tiếng "Anh Tuấn."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cảm thấy tốt chút nào chưa?"

"Dạ, tốt hơn nhiều, nhưng cả người không có sức lực."

Liễu Tuấn gật đầu: "Vất vả quá độ, dinh dưỡng không tốt, thân thể chịu không nổi.

Sau này phải chú ý, con gái không thể dầm mưa như vậy, nếu trị không tốt sau này sẽ để lại bệnh căn."

"Dạ, em biết rồi...trước đây mẹ em cũng như vậy."

Tiểu Vũ liên tục gật đầu.Liễu Tuấn thì cười, không ngờ mình cùng dì Đồng cũng có cùng một đức hạnh như thế."

Anh Tuấn, nghe nói đại lãnh đạo của Trung ương đã tới Tiềm Châu, có phải không vậy?"

"Đúng thế, là phó chủ tịch Lý Trị Quốc."

Tiểu Vũ "A" một tiếng, nói: "Lý phó chủ tịch tới Tiềm Châu, anh đã nhìn thấy ông ấy chưa?"

Liễu Tuấn cười nói: "nh mới từ trong phòng ông ấy đi ra, đã nói chuyện một lúc.

Ông ấy rất tán thành đối với cách làm việc của chúng ta, còn biểu dương nữa."

Liễu Tuấn đương nhiên không phải là muốn tại trước mặt Tiểu Vũ khoe khoang cái gì, chỉ vì Lý phó chủ tịch biểu dương đối với khu Trường Hà, bên trong cũng có một phần công lao của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn đã đem khen ngợi của thủ trưởng nhắn nhủ cho Tiểu Vũ, cũng là một loại tán thành đối với Tiểu Vũ.Hai mắt Tiểu Vũ rạng rỡ, nói: "Vậy thì thật tốt quá, những người mà nói xấu anh giờ sẽ sợ cho xem!"

Nghe cha mẹ nói chủ tịch tân nhậm tổng công ty Trường Phong là La Nguyên Anh đang thanh tra qua các khoản mục, thực tế là muốn nhằm vào Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Vũ vừa tức vừa sợ.

Hiện tại nghe nói người lãnh đạo Trung ương như phó chủ tịch Lý Trị Quốc cũng biểu dương Liễu Tuấn, đương nhiên trong lòng vui vẻ.

Tiểu Vũ chưa từng tiếp xúc qua quan trường, theo ý nghĩ của cô thì phó chủ tịch Lý Trị Quốc là một trong những người lãnh đạo cao nhất của đảng cùng quốc gia, nếu ông ấy cũng biểu dương công việc của Liễu Tuấn, người khác khẳng định cũng sẽ không dám tuỳ tiện gây sự nữa.Liễu Tuấn cười gật đầu, biểu thị với kiến giải của Tiểu Vũ.

Y không muốn để cho tâm hồn đơn thuần của Tiểu Vũ tiếp nhận thêm nhiều áp lực.

Lại nói ý nghĩ của Tiểu Vũ mặc dù mộc mạc, nhưng không phải không hề có đạo lý.Uy vọng của phó chủ tịch Lý Trị Quốc tại trước mặt các cán bộ tỉnh thị là không được phép hoài nghi, ông ấy đã ca ngợi thêm Liễu Tuấn, tất cả mọi người cũng phải cân nhắc đến điều này.Liễu Tuấn tại trước giường Tiểu Vũ tán gẫu một lát với nàng, làm cho Tiểu Vũ vui vẻ, chỉ chốc lát lọ dịch đã truyền hết, Liễu Tuấn phải đến phòng làm việc của hộ sĩ gọi người đến thay thuốc cho Tiểu Vũ, lúc này mới nói: "Tiểu Vũ, ngày mai anh phải xuống mấy khu huyện bên dưới để kiểm tra công tác chống lũ, có lẽ phải mất một khoảng thời gian tương đối dài, mấy ngày này chắc cũng không thể tới thăm em được."

Tiểu Vũ đang lòng tràn đầy vui mừng, vừa nghe vậy thì ngớ ra.Thành thật mà nói, trong lòng cô rất "biết ơn" cơn bệnh này, nếu như không phải cơn cảm cúm này xảy ra bất ngờ cô cũng không dám khẳng định trong lòng Liễu Tuấn kỳ thực rất quan tâm đến cô.

Nghĩ đến buổi sáng ngày hôm nay Liễu Tuấn ôm nàng từ trên con đê chạy xuống, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng cái cảm giác được tựa ở trong ngực vững chắc của anh, thực sự khiến người say mê.Thì ra, anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình!Không có điều gì có thể khiến Tiểu Vũ vui vẻ hơn so với chuyện này.Thế nhưng hiện tại, Liễu Tuấn lập tức đã phải rời khỏi cô, bảo Tiểu Vũ làm sao mà không mất mát cho được?Đương nhiên, Tiểu Vũ cũng biết, đây là sự an bài của thượng cấp, nói không chừng chính là sự an bài của Lý phó chủ tịch, là không thể không đi.

Lập tức cố nén nước mắt, nói: "Thế anh nhất định phải cẩn thận, hồng thủy lớn như vậy, trên đường lại không dễ đi..."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Ừ, không có việc gì, không cần lo lắng.

Tiểu Vũ, em đi gọi điện cho dì Đồng đi, bảo dì qua đây chăm sóc em."

Tiểu Vũ lắc đầu, nói: "Không cần.

Cũng không phải bệnh nặng gì mà, rất nhanh sẽ khỏi thôi.

Mưa lớn như vậy, trên đường không dễ đi, có lẽ cũng không có tuyến xe nào.

Lại nói, còn có chị Đồng mà, chị ấy đối với em rất tốt."

Kỳ thực lúc này Tiểu Đồng đã đến ngoài cửa, thấy Liễu bí thư ngồi ở trước giường cùng Tiểu Vũ tay nắm tay nói chuyện, Tiểu Đồng cũng rất tự giác tránh đi.

Cô đảm nhiệm chức vụ tại cơ quan chính pháp, rất biết sự kiêng kỵ ở giữa những chuyện thế này, nếu để cho Liễu bí thư phát hiện ra mình đã biết được "Bí mật" của anh ta, chắc cũng không phải là chuyện tốt gì.Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng, vỗ vỗ tay cô.Tiểu Vũ lại nói: "Anh Tuấn, giờ anh trở lại nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải xuống nông thôn mà..."

Kỳ thực trong lòng Tiểu Vũ chính là vạn phần kỳ vọng Liễu Tuấn có thể ở lại cùng với cô thêm một lúc, những khoảng thời gian thế này đối với Tiểu Vũ mà nói, thực sự rất quý giá.Liễu Tuấn cười nói: "Không có việc gì, ngồi với em một lúc cũng được."

"Ừ..."

Tiểu Vũ vô cùng thỏa mãn gật đầu.Một loạt tiếng đập cửa khe khẽ kinh động hai người, Liễu Tuấn quay đầu nhìn lại, chính là Vu Hoài Tín, thấy hắn muốn nói lại thôi, vẻ mặt tương đối khẩn trương.

Liễu Tuấn liền đứng dậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vu Hoài Tín nói: "Bí thư, vừa rồi nhận được điện thoại của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy, nói là huyện Bạch Hồ xảy ra tình huống khẩn cấp, một bờ bao ở trấn Dương Quan đã giữ không được, có thể sẽ bị vỡ!"

Liễu Tuấn kinh hãi, quen tính sờ vào túi quần, mới phát giác điện thoại di động đang nạp pin trong phòng ở nhà khách, quên mang qua đây.Vu Hoài Tín làm việc cẩn thận, đi vào phòng bệnh, đem một bản địa đang kẹp ở nách trải trên mặt bàn, chỉ vào một chỗ trong đó nói: "Ngay tại vị trí này."

Địa điểm ngón tay Vu Hoài Tín chỉ chính là một nơi tại trấn Dương Quan thuộc huyện Bạch Hồ.

Thành phố Tiềm Châu tiếp giáp với Trường Giang, mấy huyện ở vùng ven sông rất nhiều hồ nước, thông cùng với Trường Giang, bờ bao mà Hoài Tín chỉ vào bị vây bên cạnh một hồ nước, ba mặt bị nước bao quanh, tại trong cơn đại hồng thủy, bờ bao như vậy là nguy hiểm nhất, nếu đê điều không vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vỡ đê.Liễu Tuấn nhíu mày, hỏi: "Quần chúng đã di dời đi chưa?"

"Tạm thời còn chưa rõ lắm..."

Liễu Tuấn không hề do dự, vung tay lên, nói: "Đi!"

Chương 979: Chiến đấu đến cùng, người còn đê còn!Đứng ở cửa bệnh viện là một chiếc xe Jeep việt dã, treo biển số của thành ủy Tiềm Châu, tài xế cũng không phải Tiết Tử Dịch mà là một người đàn ông hơn 30 tuổi, nhìn qua rất trầm ổn, còn có một người thanh niên đứng chờ ở bên cạnh xe dáng dấp cũng như cán bộ, nhìn thấy Liễu Tuấn liền tiến lên cùng Liễu Tuấn nắm tay, nói: "Chào Liễu bí thư, tôi là Cừu Dụng Chi, là phó chủ nhiệm văn phòng phủ thị chính, Trần thị trưởng phân phó tôi đến đây nghe theo chỉ huy của Liễu bí thư!"

Liễu Tuấn lập tức hỏi: "Thân thể của đồng chí Hướng Dương không sao chứ?"

Xảy ra tình huống khẩn cấp như thế, Trần Hướng Dương không có đến huyện Bạch Hồ trước mà gọi người thông tri cho y.

Đoán chừng không phải là Trần Hướng Dương đang bộc phát tính tình gì mà có lẽ là thân thể quả thực không chịu nổi.

Cùng loại tình huống như vậy, người chỉ huy là phải đánh trực diện.

Trần Hướng Dương thân thể đã không chịu nổi, nếu cố kiên cường chống đỡ, tác dụng thì không có, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngược lại dễ khiến cho các cán bộ quần chúng của huyện Bạch Hồ bị hoảng hốt lo sợ.Cừu Dụng Chi thì kính phục nhìn Liễu Tuấn, chỉ một câu này thôi đã thể hiện ra hết trí tuệ cùng tấm lòng của Liễu Tuấn."

Báo cáo Liễu bí thư, Trần thị trưởng đang lên cơn sốt.

Thân thể quả thực có chút không chịu nổi, ông ấy căn dặn tôi nhất định phải hiệp trợ cho công tác của Liễu bí thư, Trần thị trưởng nói ông ấy đại biểu cho toàn thể nhân dân Tiềm Châu, cảm ơn Liễu bí thư!"

Liễu Tuấn gật đầu, không nói lời khách sáo nào thêm, trực tiếp leo lên xe jeep, nói: "Đi thôi!"

Tài xế đáp ứng một tiếng, khởi động xe rời khỏi bệnh viện Nhân Dân"Cừu chủ nhiệm, thông tin tại huyện Bạch Hồ đã thông suốt chưa?"

Ở trên xe, Liễu Tuấn hỏi."

Tuyến thông tin cơ bản bị gián đoạn, thông tin vô lúc có lúc không, quân đội tại huyện Bạch Hồ đã thiết lập điện đài vô tuyến, để mà câu thông khi khẩn cấp."

Cừu Dụng Chi lời ít mà ý nhiều đáp.Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Công ty Di động thông tin hẳn là đã phái xe thông tin qua đó rồi, bảo đảm thông tin vô tuyến được thông suốt.

Hoài Tín, đã báo tin cho trung tâm dự trữ vật tư vận chuyển thiết bị cùng vật tư cứu tế qua chưa?"

"Đã báo rồi."

Vu Hoài Tín đáp.

Hắn đi theo Liễu Tuấn đã ba năm, làm việc càng lúc càng lão luyện, khi nói nhân tiện đưa luôn điện thoại của Liễu Tuấn cho y.Tại trên đường, họ thấy được một đoàn xe vận tải thật dài, trong cơn mưa tầm tã, hơn mười chiếc xe tải nối thành một đường dài, đang vận tải các loại vật tư cứu tế cần gấp, mở đèn sáng, theo con đường vô cùng lầy lội, khó khăn tiến lên trước."

Đồng chí tài xế, cho nhanh tốc độ hơn nữa đi.Liễu Tuấn giục.Với loại tính tình cực kỳ trầm ổn như tài xế cũng chỉ đơn giản đáp ứng một tiếng, đạp mạnh thêm chân ga, chiếc xe việt dã bám theo sát đoàn xe chở vật tư, chạy như bay về phía trước, trên con đường không tránh khỏi chồng chất mạo hiểm.

Đường quốc lộ mặc dù khá rộng rãi nhưng dù sao cũng đang trong cơn mưa tầm tã vào ban đêm, trên đường rất trơn, bên cạnh cách đó không xa chính là dòng Trường Giang đang cuộn trào mãnh liệt, sóng lớn rì rào, một khi không khống chế được xe sẽ rơi xuống sống, khi đó một chút hi vọng sống cũng sẽ không có.Nhưng hiện tại Liễu Tuấn cũng bất chấp những điều này.Cừu Dụng Chi nắm chặt vòng kéo trên cửa xe, sắc mặt có chút khẩn trương, đôi môi đóng chặt không mở miệng nói gì.

Liễu Tuấn âm thầm gật đầu, Cừu Dụng Chi này rất có can đảm, không uổng công Trần Hướng Dương đề cử cho y, quả nhiên cũng không phải hạng tầm thường.Khu nội thành Tiềm Châu cách trấn Dương Quan thuộc huyện Bạch Hồ khoảng chừng 40km lộ trình, xe việt dã mặc dù tăng tốc độ nhanh hơn nhưng cũng khó khăn lắm phải mất 1h mới chạy tới cửa trấn Chính phủ trấn Dương Quan.Cừu Dụng Chi xin chỉ thị: "Liễu bí thư, có cần vào trấn Chính phủ hay không, hay là trực tiếp đến bờ đê Bình An?"

"Bờ đê Bình An chính là bờ bao đang phải đối mặt với tình hình nguy hiểm, nhưng cái tên đặt cũng rất hay, để nhìn xem có thể giữ được bình an hay không!"

Đến bờ đê Bình An!"

Liễu Tuấn không chút do dự ra chỉ thị.Tài xế giẫm lên chân ga, xe việt dã rú lên, phá tan sóng nước trên đường, đi thẳng đến bờ đê Bình An.Bờ đê Bình An cách trấn Chính phủ không tới 10km lộ trình, xe việt dã mất hơn 10p thì đã chạy đến nơi, Liễu Tuấn nhảy xuống xe, hỏi một câu: "Đồng chí tài xế, anh tên là gì?"

Tài xế ưỡn thẳng người đáp: "Báo cáo Liễu bí thư, tôi tên Đổng Yến Long!"

"Đổng sư phụ, kỹ thuật rất tốt!"

Liễu Tuấn khích lệ một tiếng."

Cảm ơn Liễu bí thư đã khích lệ!"

Đổng Yến Long cao giọng đáp, gã chỉ không thích nói mà thôi, nhưng thanh âm lại rất ồm, trung khí dồi dào, có thể thấy được thân thể cũng rất tốt.Lúc này ở bờ đê Bình An đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều là tiếng người ồn ào, hòa cùng tiếng sóng rì rào là tiếng gào thét cùng tiếng mưa rả rích đan xen lại với nhau, diễn tấu ra một khúc hòa âm thật đặc biệt.Cừu Dụng Chi dẫn đường cho Liễu Tuấn, dè dặt bước lên con đê, vừa đi vừa kéo lại một đội viên xung kích đang liều mạng khiêng bao cát lên trên đê, hỏi: "Phương bí thư ở đâu?

Úc huyện trưởng có ở đây không?"

Không thể nghi ngờ, hắn hỏi chính là bí thư huyện ủy cùng huyện trưởng huyện Bạch Hồ, tình huống khẩn cấp như vậy, bí thư cùng huyện trưởng cho dù không có đồng thời chạy tới đây, nhất định cũng phải có một người đến hiện trường để chỉ huy!Đa số các đội viên xung kích đều lắc đầu không biết, chỉ lo khiêng bao tải chứa đầy đất đá lao nhanh lên con đê.Trong đó có một đội viên xung kích nói: "Không thấy Phương bí thư cùng Úc huyện trưởng nào hết, chỉ có Tưởng bí thư ở trên trấn đang..."

"Ở đâu?"

Cừu Dụng Chi hô to lên hỏi."

Đang ở trên đê, ở gần nơi có lũ lụt nhất, các anh đi vào trong đó thì có thể tìm ông ấy..."

Đội viên xung kích đáp một tiếng, lại vội vã đi lên trên đê."

Liễu bí thư..."

Cừu Dụng Chi quay đầu lại xin chỉ thị của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn không nói một tiếng, trực tiếp leo lên đỉnh đê, Cừu Dụng Chi, Vu Hoài Tín cùng Đổng Yến Long đi theo sát ở phía sau.Mới vừa bước lên trên đỉnh đê, mấy người Liễu Tuấn đồng thời hít một hơi dài, cảnh tượng trước mắt quá kinh người, hồng thủy đang lăn mình ngay tại dưới chân, từng đợt từng đợt sóng đang ập đến, va mạnh lên con đê, nếu như không có một đường bao cát tạm thời ở trên lối đi, bờ đê Bình An khẳng định đã bị vỡ rồi."

Này, bốn anh này đang làm gì ở đây?

Không nhanh đi bịt chỗ đê vỡ đi!"

Một giọng nói dõng dạc đột nhiên vang lên bên tai, lập tức một bóng người một người cao lớn xuất hiện tại trước mắt mọi người, một đôi mắt to trừng đến tròn xoe, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.Tình huống khẩn cấp như vậy, trên đê đột nhiên có thêm bốn "người rảnh rỗi" hai tay trống trơn, cũng khó trách anh này tức giận!"

Tôi là Liễu Tuấn, là phó bí thư thành ủy Ngọc Lan, hiện nay là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố Tiềm Châu, anh là Tưởng bí thư của trấn Dương Quan hả?"

Liễu Tuấn lập tức báo ra thân phận của của mình.Người này khoảng chừng 30 tuổi, dưới cơn mưa lớn trời lại tối đen nên nhìn không được rõ lắm.

Vừa nghe như vậy thì rõ ràng đã ngẩn người, thực sự thân phận của Liễu Tuấn báo ra có chút không thuận miệng, phó bí thư thành ủy Ngọc Lan sao lại là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố Tiềm Châu?

Tuy nhiên anh ta cũng không do dự, lập tức đáp: "Đúng, tôi chính là Tưởng Hoành Mục, anh thực sự là phó chỉ huy trưởng trong thành phố?"

Cừu Dụng Chi tiến lên một bước, nói: "Bí thư Liễu Tuấn tới để trợ giúp chúng ta, chịu ủy thác của bí thư tỉnh ủy Cù Hạo Cẩm cùng phó chủ tịch Lý Trị Quốc, đảm nhiệm chức phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố ta, thị trưởng Trần Hướng Dương đã đặc biệt ủy thác Liễu bí thư đến trấn Dương Quan để chỉ huy cứu tế!"

"Anh là ai?"

Tình huống khẩn cấp, Tưởng Hoành Mục cũng thu hồi lại một bộ trên quan trường, lớn tiếng hỏi."

Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính Cừu Dụng Chi!"

Lúc này Tưởng Hoành Mục mới tiến lên cùng Liễu Tuấn nắm tay, nói: "Xin chào Liễu bí thư, hoan nghênh bí thư tới trấn Dương Quan chỉ huy cứu tế!"

Liễu Tuấn không kịp cùng anh ta hàn huyên, lớn tiếng hỏi ngay: "Đồng chí Tưởng Hoành Mục, quần chúng đã rút lui hết chưa?"

"Đang rút lui!

Liễu bí thư, chúng ta giữ không được!"

Tưởng Hoành Mục lớn tiếng nói, trong giọng nói lộ ra quật cường."

Hồ đồ!"

Liễu Tuấn quả quyết quát lên."

Không quản anh có giữ được hay không, quần chúng phải rút lui khỏi đây trước, đây là việc đầu tiên!

Anh lập tức đi an bài cho quần chúng phải rút lui khỏi đây, phải anh, không cho phép trì hoãn!"

Tưởng Hoành Mục nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ngô trấn trưởng đang tổ chức cho quần chúng rút lui, tôi không thể rời khỏi đây được!

Tôi rời khỏi đây rồi, không ai chỉ huy bịt lỗ đê vỡ..."

"Tôi sẽ thay thế đồng chí chỉ huy!

Giờ đồng chí lập tức triệu tập những người phụ trách có liên quan qua đây, mở một cuộc họp ngắn để mọi người làm quen nhau một chút.

Tưởng Hoành Mục, tôi lần thứ hai nhắc nhở đồng chí, an toàn sinh mệnh của quần chúng đặt ở vị trí thứ nhất, phải bằng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi đây, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất!

Đồng chí quen thuộc tình huống phải lập tức đi an bài nhanh!"

Liễu Tuấn không chút do dự hạ mệnh lệnh."

Việc này..."

"Phục tòng mệnh lệnh!"

Liễu Tuấn nghiêm khắc nói."

Vâng!"

Tưởng Hoành Mục như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người, lập tức chạy đi thông tri cho mấy người thuộc tổ phụ trách tạm thời.Cừu Dụng Chi nhìn hồng thủy rít gào cuồn cuộn dưới chân, hiện ra lo lắng: "Liễu bí thư, tình huống này rất nguy cấp, không nhất định có thể giữ được!"

Liễu Tuấn bình tĩnh nói: "Giữ không được thì cũng phải giữ, bất kể như thế nào cũng phải kiên trì đến lúc rút lui được toàn bộ quần chúng an toàn rời khỏi đây.

Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất!

Cừu chủ nhiệm, anh nghĩ biện pháp thông tri cho thành phố, bảo họ lập tức phái thêm lực lượng qua đây!"

"Vâng!"

Vào thời kì đặc biệt, tất cả mọi người rất nhanh nhẹn, không hề dây dưa không dứt khoát.Cừu Dụng Chi lấy điện thoại cầm tay ra gọi, nhưng tín hiệu rất không ổn định, gọi thử vài lần liên tiếp nhưng vẫn không thông.Liễu Tuấn không có bị động chờ đợi, ánh mắt xoay chuyển, tóm lấy Đổng Yến Long, nói: "Đổng sư phụ, giờ phải phiền anh rồi, giờ anh lập tức lái xe trở về, mời thành ủy Lưu thư ký lập tức phái thêm người qua đây, ít nhất cần phải phái hơn một nghìn người, còn có các máy móc cỡ lớn, cũng phải đưa đến nhiều!"

Đổng Yến Long rất có thể là xuất thân từ quân nhân, nghiêm hai chân, không chút do dự tiếp nhận mệnh lệnh, chạy như bay xuống dưới đê.Phút chốc, Tưởng Hoành Mục thở hổn hển mang theo 7,8 người trên mình đầy bùn đất qua đây, nhìn không rõ dáng dấp của người chạy đến bên người Liễu Tuấn, mỗi người cũng đều không ngừng thở hồng hộc.Tưởng Hoành Mục thở hổn hển nói."

Chào các đồng chí, tôi là Liễu Tuấn, là phó chỉ huy trưởng ban chỉ huy chống lũ cứu nguy trong thành phố, chịu ủy thác của phó chủ tịch Lý Trị Quốc đến bờ đê Bình An để chỉ huy việc giải nguy cứu tế.

Tình huống hiện tại mọi người cũng thấy được, vô cùng nguy cấp, điều khác tôi cũng không muốn nói nhiều, tất cả mọi người đều phải toàn lực ứng phó.

Chúng ta phải tranh thủ thời gian, kiên quyết bảo vệ cho đê đập, bảo đảm an toàn cho các quần chúng ở gần bờ đê Bình An được an toàn rút lui khỏi đây, đây là điểm mấu chốt cuối cùng!

Chiến đấu tới cùng, người còn đê còn, quyết không cho phép có bất cứ người nào lui về phía sau nửa bước!"

Liễu Tuấn đứng ở trên bao cát, đưa lưng về cơn hồng thủy, đưa ra vài lời động viên chiến đấu ngắn gọn."

Chiến đấu tới cùng, người còn đê còn!"

Bảy, tám người đồng loạt giơ tay phải lên, lớn tiếng hô to, áp đảo cả những tiếng hồng thủy đang rít gào cùng tiếng mưa gió phần phật!Rất nhanh, trên cả con đê liền vang lên tiếng hò hét đều đặn rõ to - chiến đấu tới cùng, người còn đê còn!

Chương 980: Giữ được không?Gọi khẩu hiệu thì dễ, chân chính giữ được thì không dễ dàng!Liễu Tuấn mang theo Vu Hoài Tín cùng Cừu Dụng Chi tuần hành trên con đê.

Bờ bao ở đoạn đê này nhô ra bên trong Bạch Hồ thành hình dạng nửa cung tròn, chu vi dài phải tới mấy km, rất rõ ràng là đã trải qua gia cố đê đập, thừa sức chống lại đa số các cơn hồng thủy.

Nhưng trận hồng thủy năm nay tới vô cùng mãnh liệt, bởi năng lực thoát nước và trữ nước lũ của hai hồ nước lớn trên thượng du đột nhiên giảm xuống, mặc dù đã lường trước hồng thủy sẽ tới từ thượng du, lượng hồng thủy còn không bằng so với năm 1954, nhưng toàn bộ hạ du nằm dưới Trường Giang, mực nước cao nhất đã vượt lên cả cơn đại hồng thủy đặc biệt vào năm 1954.Tại đỉnh đê vây dưới sự bào mòn không ngừng của hồng thủy đã xuất hiện nhiều chỗ vỡ.

Các đội viên xung kích đang liều mạng lấy bao cát bịt vào lỗ hổng.

Cơn đại hồng thủy đặc biệt thế này lực ăn mòn sẽ rất mạnh, chỉ một cái miệng nhỏ nếu như không thể ngăn chặn kịp thời rất nhanh sẽ phá hủy hết các đê đập chung quanh, hình thành một cái lỗ hổng lớn hơn.

Khi đó có ngăn cản cũng không được nữa.Chiếu theo tình hình hiện tại, mỗi một chỗ vỡ cũng được ngăn chặn kịp thời.

Nếu như hồng thủy không hề dâng lên, quân chi viện có thể tới kịp lúc, có thể bờ đê Bình An cũng giữ được."

Liễu bí thư..."

Đột nhiên, Cừu Dụng Chi đi theo sát bên người y kêu một tiếng.Liễu Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy Cừu Dụng Chi đang cúi đầu nhìn dưới chân, vẻ mặt khẩn trương nói: "Liễu bí thư, có mạch sủi..."

Cừu Dụng Chi sống ở bên bờ sông đã lâu, hầu như hàng năm đều phải tham dự vào công việc chống lũ cứu nguy, về phương diện kinh nghiệm rất phong phú.Liễu Tuấn nhất thời chau mày, trên đê sợ nhất chính là xuất hiện tình huống có mạch đùn, mạch sủi, điều này chứng minh tại giữa con đê đang có một chỗ trống, hồng thủy đang theo những khe trống này chảy vào trong, hơn nữa sẽ từ từ mở rộng, rồi khoét sạch cả con đê, hình thành một lỗ hổng càng to hơn.Vị trí của mạch sủi lại ở dưới nước, so với đỉnh chóp đê bị vỡ thì càng khó ngăn chặn hơn.Hồng thủy đang liên tục chuyển động, xoay tròn, mạch nước ngầm dưới nước chỉ càng mãnh liệt hơn so với mặt nước, bao cát thông thường ném xuống rất có khả năng sẽ bị hồng thủy cuốn đi, không tạo ra được tác dụng lớn."

Mau, tổ chức nhân viên đến ngăn ngừa ở khu vực này!"

"Vâng!"

Cừu Dụng Chi xoay người chạy đến nơi tổ chức nhân thủ, phút chốc, một đội viên xung kích khoảng chừng hơn 20 người khiêng theo bao cát nặng trĩu chạy qua đây."

Chờ một chút!"

Giữa lúc các đội viên xung kích chuẩn bị ném các bao cát trong tay xuống các mạch sủi trong nước để lấp lại thì Liễu Tuấn lớn tiếng quát ngăn họ lại.

Các đội viên đều khó hiểu nhìn vị tổng chỉ huy tuổi còn trẻ đột nhiên xuất hiện này."

Dưới nước có mạch nước ngầm, ném bao cát nhỏ xuống không có tác dụng.

Mọi người đi tìm một ít củi to qua đây, thép cũng được, rồi buộc cùng với các bao cát ném chung xuống!"

Liễu Tuấn ra lệnh.Tại kiếp trước, ở trong một thế giới song song khác Liễu Tuấn cũng chưa tham gia vào đợt chống lũ cứu nguy lần đó, nhưng y vẫn còn nhớ những sự kiện này, mấy năm nay, không ngừng bổ sung thêm các kiến thức liên quan, bởi vậy mặc dù không có kinh nghiệm thực chiến nhưng đối với hiểu biết về công việc chống lũ cứu nguy vẫn rất rõ ràng.Mọi người dưới tình huống khẩn cấp, tính phục tòng rất mạnh.

Mệnh lệnh của Liễu Tuấn vừa truyền đạt, các đội viên lập tức chạy xuống đại đê đi tìm củi cùng thép.

Những vật tư này, ở hiện trường chống lũ thông thường cũng có dự trữ nhất định.Rất nhanh, các đội viên tìm tới mấy thanh gỗ cùng thép, dùng dây thép cột bao cát vào các thanh củi, 6 thanh củi buộc thành một cái giá, mặt trên buộc chặt vào 2, 30 bao cát, khoảng chừng mất nửa giờ mới chế xong cái "bè bao cát" này."

Một, hai, ba...đẩy!"

Mọi người đều đặn hô lên, đem "bè bao cát" thật lớn đẩy xuống dưới, một trận ầm ầm vang lên, bè cát chìm vào trong nước, rất nhanh, mạch sủi đã bị ngăn chặn.Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp, không ngừng có người qua đây báo cáo, nhiều nơi trên đê phát hiện mạch sủi, chỗ vỡ trên đỉnh đê cũng càng ngày càng nhiều.Liễu Tuấn không ngừng chạy qua lại giữa các con đê, chỉ huy phòng ngự."

Liễu bí thư...Liễu bí thư, bao tải không đủ, đã dùng hết hết..."

Một người đàn ông cả người đầy bùn đất chạy đến trước mặt Liễu Tuấn, thở hồng hộc kêu lên."

Không cần lo lắng, đoàn xe cứu viện đang trên đường đến đây, hẳn lập tức sẽ tới thôi, mọi người nắm chặt thời gian để làm tơi đất, chuẩn bị đá, đoàn xe vừa đến là có thể bắt tay vào làm ngay."

Liễu Tuấn nói."

Vâng!"

Người đàn ông kia lại nhanh chóng chạy đi.Dự đoán của Liễu Tuấn đã đúng, họ đụng phải đoàn xe tải đang trên đường đến đây, hơn 10p sau mới chạy đến bờ đê Bình An, các đội viên xung kích đang canh giữ ở trên đê hoan hô lên, mọi người lũ lượt kéo tới dỡ vật tư xuống.Liễu Tuấn cùng Cừu Dụng Chi đi qua, tìm người phụ trách của đoàn xe, sau khi phân phó họ tháo gỡ hết vật tư xuống, lập tức trợ giúp quần chúng ở bờ đê Bình An cùng cùng phụ cận ly tản đi, đồng thời an bài một số xe vận chuyển đội viên xung kích bị thương đến bệnh viện trong thành phố để cứu chữa."

Nhớ kỹ, cứu người là quan trong nhất.

Chỉ cần người lên xe, mang theo vật phẩm có giá trị thì càng tốt, xoong chảo chum vại gì đó thì không cần, phải thuyết phục quần chúng mau chóng rút lui khỏi đây!"

Liễu Tuấn căn dặn."

Vâng!"

Người phụ trách đoàn xe lớn tiếng đáp ứng.Cừu Dụng Chi ở một bên nhắc nhở: "Liễu bí thư, những chỗ thủng càng ngày càng nhiều, nhân thủ không đủ, thể lực của mọi người cũng đang giảm sút rất nhanh..."

"Dụng Chi, anh lập tức an bài nhân viên đi phân phát thực phẩm cho mọi người, mọi người vừa ăn vừa làm, nhất định phải ăn, ăn no mới có thể bảo đảm đủ thể lực, lực lượng cứu viện trong thành phố hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới!"

"Vâng!

Liễu bí thư, không biết nói sao, lực lượng cứu viện ở trong huyện Bạch Hồ vẫn còn chưa tới!

Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt không biết làm thế nào..."

Người gọi là Phương Nhữ Thành, Úc Chí Đạt, chính là bí thư huyện ủy cùng huyện trưởng của huyện Bạch Hồ!Liễu Tuấn trầm giọng nói: "Anh nghĩ biện pháp liên lạc cùng họ, muốn họ lập tức tiếp viện, bằng không thì xử phạt theo kỷ luật đảng!"

Trong lúc này, Liễu Tuấn cũng kéo xuống hết cái mặt nạ tao nhã lịch sự trên quan trường.Cừu Dụng Chi đáp ứng một tiếng, bắt chuyện với vài người mang các thực phẩm bánh bích quy, nước lọc phân phát cho mọi người, sau đó móc ra điện thoại, cố gắng liên hệ đến trong huyện.

Vu Hoài Tín đưa một túi bánh bích quy cùng một lọ nước lọc cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn tiếp nhận, mau chóng vừa nhai vừa nuốt.Đêm nay thế nào cũng phải chiến đấu suốt đêm."

Liễu bí thư, vẫn không thể nào liên hệ tới trong huyện được...tuy nhiên, đã liên hệ được trong thành phố, ban chỉ huy đã hơn 1000 người qua đây tiếp viện, đang trên đường đến đây, còn có một số lượng lớn máy móc cùng thiết bị cũng đang được vận chuyển tới!"

Liễu Tuấn ăn xong mấy cái bánh bích quy, Cừu Dụng Chi vội vàng chạy tới báo cáo.Liễu Tuấn gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Sau nửa đêm, mưa càng lúc càng lớn, hồng thủy cũng càng lúc càng mãnh liệt, bộ đội tiếp viện vẫn chậm trễ chưa đến, hơn 1000 đội viên xung kích bảo vệ tại trên bờ đê Bình An đã sức cùng lực kiệt, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, tốc độ vận chuyển bao cát rõ ràng đã chậm đi rất nhiều.Những nơi bị vỡ nhưng lại càng ngày càng nhiều.Cừu Dụng Chi vẻ mặt lo âu, thấp giọng nói: "Liễu bí thư, có thể sẽ giữ không được...trên đê có hơn 1000 người nữa..."

Đây là đang nhắc nhở Liễu Tuấn, nếu như giữ không được, hơn 1000 đội viên xung kích này phải nhanh chóng rút lui, bằng không thì sẽ gặp nguy hiểm.Liễu Tuấn đứng ở đỉnh đê, nhìn hồng thủy cuồn cuộn trước mắt, trầm giọng nói: "Bất kể như thế nào cũng phải kiên trì đến rạng sáng, có lẽ vẫn còn có quần chúng chưa di tản..."

Vỡ đê đáng sợ nhất chính là xảy ra vào buổi tối, quần chúng không có phòng bị, lại thiếu thiết bị chiếu sáng, khi di tản sẽ gặp phải trắc trở gấp bội."

Các đồng chí, cứu viện trong thành phố lập tức sẽ tới, mọi người hãy phấn chấn lên, ráng kiên trì, người còn đê còn, chiến đấu tới cùng!"

Liễu Tuấn đứng ở trên đê, lớn tiếng hò hét.Y tập võ từ nhỏ, trung khí dồi dào.

Mặc dù mưa to gió lớn, tiếng sóng rung trời, nhưng những tiếng la vẫn truyền xa tận bên ngoài, rất nhiều người cũng nghe thấy được."

Người còn đê còn, chiến đấu tới cùng!"

Trên đê lần thứ hai vang lên tiếng hò hét như trời long đất nở, các đội viên đang xung kích sức cùng lực kiệt phấn chấn tinh thần lên, nhanh hơn tốc độ phòng ngự.

Ngay khi đang khẩn trương thì chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, đèn pin nhấp nháy ánh sáng, trong mông lung một đại đội nhân mã xuất hiện ở dưới đê."

Tưởng Hoành Mục, Tưởng Hoành Mục..."

Một người dẫn đầu, la đến xé cổ họng.Cừu Dụng Chi vui mừng quá đỗi, kêu lên: "Liễu bí thư, là giọng nói của Úc huyện trưởng Úc Chí Đạt, họ cuối cùng đã tới rồi..."

Nói rồi, hai tay Cừu Dụng Chi đặt tại bên mép làm thành hình dạng như kèn đồng, hướng phía dưới đê la to: "Úc Chí Đạt, Úc huyện trưởng, tôi ở chỗ này, Liễu bí thư ở chỗ này..."

"Cừu chủ nhiệm?"

Úc Chí Đạt nghi hoặc kêu một tiếng, sải bước chạy lên đỉnh đê.Đây là một người đàn ông tầm 40 tuổi, vóc người nhỏ gầy, người cũng đầy vết bùn đất, hướng về phía Cừu Dụng Chi kêu lên: "Lão Cừu, sao anh lại ở đây?

Có phải là Trần thị trưởng điều tới không?"

Cừu Dụng Chi phỏng đoán là tâm phúc của Trần Hướng Dương, Úc Chí Đạt vừa thấy đến hắn thì lập tức đã nghĩ đến Trần Hướng Dương.Cừu Dụng Chi tiến lên nện cho hắn một đấm thiệt mạnh, la lên: "Con mẹ nó, cuối cùng các anh cũng tới rồi, vì sao lại đến lâu như vậy?"

"Khụ, đường bị sụp nên xe không qua được, tôi phải mang theo đoàn người chạy bộ tới đây..."

Úc Chí Đạt thở hổn hển giải thích một câu, lại gấp rút hỏi: "Trần thị trưởng đâu, ở đâu?"

"Trần thị trưởng không tới, chỉ có Liễu bí thư tới thôi!"

Cừu Dụng Chi nói."

Liễu bí thư?

Vị này là Liễu bí thư?"

Úc Chí Đạt không hiểu đầu đuôi, hắn nhớ kỹ trong thành phố chưa hề có một vị bí thư họ Liễu, chẳng lẽ là bí thư Lưu Huy?"

Úc huyện trưởng, anh tới đây, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Liễu Tuấn, phó bí thư thành ủy Ngọc Lan, hiện tại là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố chúng ta!"

Cừu Dụng Chi gấp rút giới thiệu cho Úc Chí Đạt.Úc Chí Đạt hơi sửng sốt, mặc dù Liễu Tuấn đến thành phố Tiềm Châu cũng có một đoạn thời gian, nếu như tại thường ngày, chuyện như vậy, không cần vài ngày là có thể truyền khắp khắp ngõ ngách trong giới quan lại của thành phố Tiềm Châu.

Nhưng hiện tại là thời kì đặc biệt, tin tức bị gián đoạn, tất cả mọi người đều bộn bề việc chống lũ cứu tế, đối với việc trên quan trường đương nhiên không nhạy cảm như bình thường, vậy mà Úc Chí Đạt còn không rõ ràng một hồi chuyện như thế.Liễu Tuấn tuy tại thành phố Ngọc Lan, thậm chí tại đại viện tỉnh ủy tỉnh chính phủ đều là đại danh đỉnh đỉnh, dù sao chức vị không tính là cao, Tiềm Châu chỉ là nằm ở biên giới phía tây nam tỉnh A, cũng không thể khẳng định mỗi một quan viên đều nghe nói qua đại danh của Liễu bí thư.Tuy nhiên Úc Chí Đạt sẽ không hoài nghi thân phận của Liễu Tuấn, trong lúc này, chức vụ càng cao, thì có nghĩa là trách nhiệm càng nặng nề."

Xin chào ngài Liễu bí thư, tôi là Úc Chí Đạt huyện trưởng Bạch Hồ!"

Úc Chí Đạt vội vàng cùng Liễu Tuấn nắm tay."

Xin chào Úc huyện trưởng.

Tình huống hiện tại rất nguy cấp, Tưởng Hoành Mục đã và đang tổ chức quần chúng đi tản, giờ đồng chí hãy lập tức phân công nhân thủ để ngăn chặn chỗ vỡ trên đê, nhất định phải bảo vệ được bờ đê Bình An!"

"Vâng, cương quyết hoàn thành nhiệm vụ!"

Chương 981: Lựa chọn khó khănTừ khi Úc Chí Đạt dẫn người chạy tới bờ đê Bình An đã giảm bớt hữu hiệu áp lực nhân thủ không đủ, tạm thời đứng vững được nguy cơ.

Thế nhưng, hồng thủy vẫn còn đang dâng lên, hiện trường thiếu máy móc cỡ lớn, cần phải phân công một số lượng lớn nhân thủ đi chuẩn bị cát đá nhét vào bao cát, buộc bè gỗ, giá gỗ, nhân thủ vẫn rất khẩn trương như cũ, hơn 1000 đội viên xung kích ban đầu chiến đấu ở trên đê cũng đã hết sức uể oải.Thành phần của nhóm đội viên xung kích này cũng đủ loại.Đại bộ phận là dân binh cốt cán của trấn Dương Quan cùng các thanh niên lao động chân tay của các thôn điều tới, một bộ phận là quan binh trú quân, có gần 100 người, một bộ phận là lực lượng của huyện Bạch Hồ trước kia phái đến trấn Dương Quan để trợ giúp, huyện lấy cán bộ cơ quan tuổi còn trẻ cùng dân binh cốt cán là chủ.Nhóm đội viên xung kích này đã thủ vững trên đê khoảng thời gian rất dài, căn cứ theo lý giải của Liễu Tuấn, các dân binh cốt cán của trấn Dương Quan cùng các thanh niên lao động chân tay, họ thậm chí đã giữ vững tại trên đê phải vượt quá một tháng.Liễu Tuấn lý giải đến tình huống này, vừa rất cảm động, lại rất lo lắng.Thể lực của con người đều có hạn, ở trong hoàn cảnh ác liệt như ở đây phải kiên trì đến một tháng.

Còn đều phải lao động chân tay với cường độ cao, chỉ dùng từ ngoan cường tới hình dung là hoàn toàn không đủ, đây tuyệt đối là một kỳ tích!Nhưng mà kỳ tích này còn có thể kéo dài bao lâu?Ngưng mắt nhìn cơn hồng thủy dưới chân đang rít gào, điên cuồng va vào mặt đê, Liễu Tuấn lần đầu tiên cảm thấy uy lực của thiên nhiên lớn đến như vậy, lớn đến mức ngay cả Liễu bí thư không gì làm không được cũng có cảm giác rất vô lực.Trong lòng Liễu Tuấn rất rõ, trận đại hồng thủy toàn lưu vực này còn xa mới đến lúc kết thúc.

Tại trong một thế giới song song khác đã xảy ra trận đại hồng thủy như thế này, lưu vực Trường Giang tổng cộng sẽ phải nghênh tiếp bảy lần đỉnh lũ lớn nhất, một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn!Nhân lúc đang thủ vững trên bờ đê Bình An, Liễu Tuấn cùng đám người Úc Chí Đạt ở trong lều nghỉ ngơi một chút, sau khi thương nghị đối sách, hỏi qua loa tình huống chống lũ ở các nơi khác trong huyện Bạch Hồ.

Huyện Bạch Hồ cũng giống như khu nội thành ở Tiềm Châu, đều lân cận với Trường Giang, đường sông tại cảnh nội ngang dọc, hồ nước chi chít, nhiệm vụ chống lũ cứu nguy cũng nặng nề nhất.

Ba bờ bao lúc trước bị vỡ thì có một là ở huyện Bạch Hồ."

Liễu bí thư, tình huống rất không lạc quan..."

Đối mặt với vị phó chỉ huy trưởng tuổi còn trẻ này, Úc Chí Đạt kiềm chế xuống tâm tình hiếu kỳ, giọng điệu rất trầm trọng nói."

Nói tỉ mỉ một chút!"

Liễu Tuấn truy hỏi một câu.Úc Chí Đạt hơi có chút khó hiểu, đến hiện giờ hắn vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ thân phận của Liễu Tuấn, giới thiệu nói là phó bí thư thành ủy Ngọc Lan.

Úc Chí Đạt mặc dù đã làm một huyện trưởng trên giới quan lại ở tỉnh A, dù sao thành phố Ngọc Lan cùng hắn quan hệ không lớn, cho nên lý giải đối với Liễu Tuấn cũng sẽ không nhiều, chỉ là biết có một người như thế, hình như địa vị rất lớn, ông già cũng là phó tổng lý tân nhậm, tại thành phố Ngọc Lan cũng tương đối có thế lực, còn điều khác thì biết rất ít.

Xem như phó bí thư thành ủy của tỉnh lị thành phố, đối mặt với cảnh thiên tai với quy mô lớn thế này, đến Tiềm Châu để trợ giúp cứu tế đó là điều rất đương nhiên.

Y theo cấp bậc của hắn, tại ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố treo một cái danh hiệu phó chỉ huy trưởng cũng là theo lý thường phải làm.

Trên quan trường đối với những thứ thể hiện bộ mặt thế này rất là lưu ý.Tuy nhiên theo lý giải của Úc Chí Đạt, phó chỉ huy trưởng như Liễu Tuấn đây cũng chỉ là tạm thời, trên cơ bản chính là một cái ý, suy nghĩ đến thể diện của Liễu Tuấn mà thôi.

Liễu Tuấn đột nhiên xuất hiện tại hiện trường nguy hiểm nhất như ở bờ đê Bình An đã làm cho Úc Chí Đạt khó có thể giải thích.

Xuất hiện tình hình nguy hiểm lớn như vậy, những người đứng đầu chính thức trong thành phố thì không ra mặt, để cho vị "khách khanh" như Liễu Tuấn đây xông tới tuyến đầu, hình như cũng không thể nào nói nổi.Có thể thanh niên cán bộ thích thể hiện, tại trong đợt thiên tai muôn vàn khó khăn này muốn làm ra một vài chiến tích gì đó.Thế nhưng Liễu Tuấn lại yêu cầu hắn kể lại một chút tình huống bị thiên tai ở trong huyện, điều này cũng không thể lý giải được, chẳng lẽ Liễu Tuấn thật đúng là muốn đảm đương chức trách phó chỉ huy trưởng chống lũ cứu nguy?Trong lúc này, Úc Chí Đạt cũng không thể qua loa.

Giai đoạn hiện tại thế nhưng cũng giống như chiến tranh, tất cả đều phải phục tùng chỉ huy."

Liễu bí thư, huyện Bạch Hồ chúng tôi nằm kế bên Trường Giang, cả huyện có hơn 70 hồ nước lớn nhỏ, bờ bao hơn 50 chỗ, bờ bao cùng loại bị nước bao quanh ba mặt như bờ đê Bình An không ít, rất nhiều bờ bao thậm chí là bốn mặt bị nước bao quanh, nằm ngay tại giữa hồ.

Trên cơ bản, trước khi đợt đỉnh lũ lớn đầu tiên qua đây, trên những bờ bao nguy hiểm nhất chúng tôi đều tổ chức quần chúng di tản, đê đập tại bờ đê Bình An xây dựng khá vững chắc, Tưởng Hoành Mục lại rất quật cường, tử thủ không lùi, cho nên mới kiên trì đến hiện tại...trước mắt cả huyện xảy ra tình hình bờ bao bị nguy hiểm, có hơn 7,8 nơi, thị trấn thời khắc nào cũng nằm trong uy hiếp, Phương Nhữ Thành bí thư đang trấn thủ tại thị trấn, không dám rời khỏi..."

Nói đến đây, giọng nói của Úc Chí Đạt hơi trì trệ một chút, hình như không phải rất có lòng tin đối với những việc mà mình nói ra.Lấy trí tuệ trên quan trường của Liễu Tuấn, đương nhiên cũng có thể đoán được sự vi diệu trong đó, xưa nay bí thư huyện ủy cùng huyện trưởng cũng không phải là rất hợp với nhau.

Phương Nhữ Thành có phải đúng như Úc Chí Đạt nói hay không là đang thủ vững thị trấn không dám tự tiện rời khỏi, hay là có nguyên nhân khác cũng rất khó nói.

Nhưng tại thời khắc khẩn trương như vậy lại đối mặt với một phó bí thư ngoài thành phố như Liễu Tuấn, Úc Chí Đạt sẽ không dám có bất hòa cùng Phương Nhữ Thành nữa, cũng không thể tại trước mặt Liễu Tuấn nói ra chỗ sai của Phương Nhữ Thành, bằng không thì kết quả chính là thù địch, hơn nữa cũng rất có khả năng ở tại trước mặt lãnh đạo cấp trên lưu lại ấn tượng không tốt, dễ nhận thấy Úc Chí Đạt tại khoảng thời gian này còn không quên "đấu tranh", phẩm đức cá nhân rất thành vấn đề.Liễu Tuấn lập tức quay đầu lại nói với Vu Hoài Tín: "Bản đồ!"

Vu Hoài Tín vội vàng từ trong cái bao tùy thân lấy ra bản đồ, trải xuống phía dưới ngọn đèn lờ mờ.Liễu Tuấn nói với Úc Chí Đạt: "Úc huyện trưởng, mời đồng chí chỉ ra cho tôi chuẩn xác mấy chỗ bờ bao nguy hiểm nhất."

Lúc này Úc Chí Đạt quả thật rất ngạc nhiên, xem ra Liễu Tuấn là chơi thật, căn bản không đem bản thân mình coi như là "Khách khanh".

Trong khoảng thời gian ngắn, Úc Chí Đạt vừa sợ lại vừa bái phục, lập tức không dám chậm trễ, tiến đến phía trước bản đồ, tỉ mỉ quan sát một hồi mới vươn ngón tay dính toàn bùn đất, lần lượt chỉ ra từng vị trí bờ bao nguy hiểm nhất cho Liễu Tuấn biết.Theo ngón tay của Úc Chí Đạt di động trên bản đồ, Liễu Tuấn càng nhìn càng nhăn mày chặt hơn.Xem các lời ghi chú đã được đánh dấu trên bản đồ, mấy chỗ bờ bao này đều cùng loại tình huống như bờ đê Bình An, nằm trong hồ nước hoặc là bên cạnh dòng sông.

Hai mặt hoặc ba mặt bị nước bao quanh, mặc dù chưa hề đi qua hiện trường, chắc hẳn tình hình cũng là vô cùng không lạc quan.Hiện tại đội ngũ trên bờ đê Bình An đã vượt qua hơn 2000 người thủ giữ, trong thành phố cũng phân phối tới kịp lúc rất nhiều vật tư để chi viện, có thể giữ được hay không vẫn là một ẩn số, những bờ bao này thì càng không thể nói rồi."

Úc huyện trưởng, việc đầu tiên chính là phải di tản hết quần chúng, hiểu chưa?"

Liễu Tuấn nhìn Úc Chí Đạt chằm chằm, trầm giọng nói.Úc Chí Đạt vội vàng gật đầu: "Vâng, Liễu bí thư, tôi đã và đang an bài rồi..."

"Cái gọi là đã và đang an bài, là an bài thế nào?"

Liễu Tuấn không lơ là chút nào liền hỏi ngay, tại thời khắc mấu chốt, Liễu Tuấn không hề lơ mơ một chút nào, không phải chỉ câu nói đầu tiên của người ta thì có thể lừa gạt được y.

Tình hình trên Bờ đê Bình An rất khẩn cấp, thị trấn Bạch Hồ cách nơi này không tới 10 km, thời điểm Úc Chí Đạt tới so với y từ trong thành phố chạy tới còn chậm hơn 2,3 giờ đồng hồ, những bờ bao khác cách chỉ có xa hơn.

Huyện Bạch Hồ chỉ có một đảng chính, bí thư đang ở thị trấn, huyện trưởng thì tại bờ đê Bình An, như vậy ở các bờ bao có tình huống nguy cấp khác cũng đều do người nào đang phụ trách?"

Toàn bộ thành viên trong ban huyện ủy, còn có phó huyện trưởng của chính phủ huyện cùng chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, toàn bộ cũng đã được phái ra, chia ra đến các bờ bao có tình huống nguy cấp nhất để phụ trách công tác chỉ huy cứu nguy!"

Úc Chí Đạt dè dặt đáp, vừa nói còn vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn."

Toàn bộ các hương trấn cùng bờ bao, thông tin đều bảo chứng có thể thông suốt chưa?"

Úc Chí Đạt mặt lộ vẻ khó khăn, lắc đầu, ngập ngừng nói: "Liễu bí thư, có tuyến thông tin đã bị cắt đứt, thông tin vô tuyến gần như cũng đã bị cắt đứt, rất khó liên hệ có hiệu quả..."

"Như vậy không được!"

Liễu Tuấn kiên quyết lắc đầu."

Úc huyện trưởng, nhiệm vụ hiện tại của đồng chí chính là liên hệ cùng với mấy người phụ trách ở các bờ bao này, nói cho họ, trước tiên phải di tản quần chúng, không được trì hoãn, cũng không thể cho phép có bất cứ tâm lý may mắn gì.

Mời đồng chí chuyển cáo cho họ, nếu như không di tản được quần chúng trước tiên, để đến lúc vỡ đê xảy ra sự kiện người chết người bị thương, những cán bộ phụ trách ở địa phương sẽ bị miễn chức ngay tại chỗ và bị truy cứu trách nhiệm hình sự!"

Úc Chí Đạt thất kinh.

Xem ra nha nội chính là nha nội, không ngờ nói ra những lời cương quyết như vậy.

Tuy nhiên Úc Chí Đạt cũng biết, lời Liễu Tuấn nói chính là lẽ phải, thiên tai trọng đại trước mắt, sinh mệnh người là quan trọng nhất.Cừu Dụng Chi ở một bên chen vào nói: "Liễu bí thư, tôi có kiến nghị, hướng quân phân khu xin cầu viện, muốn họ khẩn cấp phân phối điện đài vô tuyến cùng máy bộ đàm qua đây, mau chóng đạt được liên hệ trực tiếp cùng mỗi bờ bao, để thống nhất chỉ huy!"

Liễu Tuấn gật đầu: "Được, kiến nghị này có thể thực hiện, đồng chí lập tức đi thi hành đi!"

"Vâng!"

"Liễu bí thư, trước khi điện đài vô tuyến cùng máy bộ đàm tại quân phân khu được phân phối qua đây, tôi thấy chúng ta nên đi một chuyến đến các bờ bao, chính miệng nhắn nhủ đến mệnh lệnh của bí thư!"

Úc Chí Đạt hạ quyết tâm."

Được!

Chẳng qua, Úc huyện trưởng, đường khả năng sẽ không được thông suốt!"

Liễu Tuấn nhắc nhở."

Tôi ngồi xe máy đi!"

Úc Chí Đạt cũng không có do dự, đáp.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm, nói: "Như vậy cũng được, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."

"Đã hiểu, cảm ơn Liễu bí thư quan tâm!"

Úc Chí Đạt vươn tay cùng Liễu Tuấn nắm một cái, quay người ra khỏi lều, gọi tới thư ký của mình cùng hai cán bộ huyện ủy, leo lên hai xe máy, biến mất tại trong cơn mưa đêm.Nhìn phương hướng Úc Chí Đạt dần biến mất, trên mặt Liễu Tuấn lộ ra vẻ tán thưởng.

Đối mặt với đại sự có quyết đoán, có đảm đương, nghiêm túc thi hành chỉ thị của thượng cấp, Úc Chí Đạt này cũng không tệ lắm.Tuy nhiên tâm tư của Liễu Tuấn rất nhanh đã bị kinh động bởi đội viên xung kích đang vội vã chạy đến lều."

Liễu bí thư, hồng thủy càng lúc càng lớn, một vài chỗ vỡ mới vừa lấp kín lại bị xô sụp rồi..."

Đội viên xung kích thở hồng hộc báo cáo.Liễu Tuấn vung tay lên, đi ra khỏi lều.Tình thế quả thực càng lúc càng nguy cấp, nhân thủ tiếp viện ở trong thành phố trước khi rạng sáng mới chạy tới, mọi người dũng cảm cố gắng, đến lúc rạng sáng đã tạm thời lấp kín lại chỗ vỡ, thế nhưng mưa càng lúc càng lớn, hồng thủy còn đang không ngừng dâng lên, tình huống đã trở nên vô cùng nguy cấp.Nên tử thủ tới cùng, hay là rút lui khỏi đây, Liễu Tuấn phải đối mặt với lựa chọn rất khó khăn!

Chương 982: Nói sẽ giữ lờiTrời vừa mới sáng không bao lâu, Tưởng Hoành Mục đã trở về trên con đê, đi theo phía sau hắn còn có mười mấy người, nam nữ đều có, mỗi người cũng đều gánh hai cái thùng chứa nước lớn, nước trong thùng nóng hổi.Tưởng Hoành Mục đi tới bên người Liễu Tuấn, vừa cười vừa nói: "Liễu bí thư, tôi bảo người nấu chút canh nóng, hầm chút cháo, mỗi người làm một chén cho nóng."

Thủ trên đê một thời gian dài, chỉ lấy bánh bích quy, thực phẩm khô để no bụng, thời gian dài quá ai cũng chịu không nổi.

Trong số các thức ăn nhanh cũng chỉ có các loại thực phẩm như mì ăn liền, thế nhưng ở trên đê thì lấy đâu ra nước sôi?

Đương nhiên cũng phải ăn sống như bánh bích quy thôi!Tưởng Hoành Mục có thể nghĩ đến điểm này, đủ thấy làm việc rất kỹ càng chu đáo.

Hắn có thể hiệu triệu hơn 1000 người liều mạng thủ đê, một bộ phận người thậm chí thủ vững dài đến một tháng, cũng có thể thấy người này tại trong trấn rất có uy vọng.Liễu Tuấn tiếp nhận một chén cháo Tưởng Hoành Mục đưa qua, uống hai miếng, cảm giác ấm áp dào dạt rất thoải mái."

Lão Tưởng, quần chúng đã di tản hết chưa?"

Tưởng Hoành Mục gật đầu, nói: "Đại bộ phân cũng rút lui cả rồi, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Sắc mặt Liễu Tuấn bắt đầu ngưng trọng, hỏi ngay."

Các công nhân ở nhà xưởng kim khí Quan Tuyệt không chịu đi..."

Tưởng Hoành Mục nói, có phần lo lắng nhìn Liễu Tuấn.

Cả buổi tối hôm nay mặc dù hắn không có ở cùng với Liễu Tuấn nhưng con đê đã giữ được, trên đê có hơn 10 cỗ máy móc cỡ lớn cùng hơn 1000 người đầy lòng hăng hái, khiến cho Tưởng Hoành Mục thoáng cái đã chấp nhận Liễu Tuấn, ở trong lòng đã xem Liễu Tuấn trở thành một vị thượng cấp chân chính, liền có tâm lý kính nể."

Vì sao không chịu rút lui?"

Liễu Tuấn nhíu mày."

Họ...họ muốn giữ vững nhà xưởng..."

Liễu Tuấn có phần không vui: "Lão Tưởng, thời kì đặc biệt không thể có lòng dạ đàn bà!"

Tưởng Hoành Mục gãi đầu, nói: "Liễu bí thư, không phải tôi không chịu làm việc, thực sự, xưởng Ngũ Kim này đối với Đại Lưu thôn mà nói, quá quan trọng, là cây trụ kinh tế của cả thôn, toàn bộ thôn già trẻ, ai cũng không chịu trơ mắt nhìn nhà xưởng bị đóng...thiết bị của xưởng kim khí quá nặng, xê dịch không nổi, cũng không đủ xe cộ để vận tải..."

Đối với tình huống thiết bị của xưởng kim khí Liễu Tuấn đương nhiên là biết rõ.

Những máy móc thuỷ áp thế này, cái nào cũng phải nặng đến 10 tấn, cái nhỏ thì chí ít cũng có mấy trăm kg, không có thiết bị cần cẩu, cũng không đủ xe cộ, bất kể như thế nào cũng xê dịch không được.

Một khi bị hồng thủy dìm thiết bị cơ bản cũng thành đống phế thải.Nghe ý trong lời nói của Tưởng Hoành Mục, xưởng kim khí này là tập thể xí nghiệp của thôn Đại Lưu, phỏng chừng bình thường thu nhập rất tốt, thôn dân đối với nhà xưởng rất có cảm tình, hoàn toàn có thể lý giải.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm, xoay người hướng mặt về cơn hồng thủy, nói với Tưởng Hoành Mục: "Lão Tưởng, anh tại trấn Dương Quan làm việc đã bao nhiêu năm?"

Tưởng Hoành Mục đáp: "Năm năm, nhà của tôi chính là ở trấn Dương Quan!"

"Như thế thì chắc anh tham gia rất nhiều đợt chống lũ cứu nguy rồi đúng không?"

Tưởng Hoành Mục cười khổ một tiếng, nói: "Liễu bí thư, trấn Dương Quan hầu như hàng năm đều phải chống lũ cứu nguy, hồng thủy năm nay đặc biệt lớn..."

"Nói như vậy, anh rất có kinh nghiệm trong chuyện này, giờ anh nhìn xem, hiện tại rốt cuộc có thể giữ được không, tôi muốn nghe nói thật!"

Liễu Tuấn nhìn hắn, nói rất nghiêm túc, thanh âm đã ép tới mức thấp nhất, thế cục hiện tại đã nguy cấp, giống như là đang tác chiến vậy, chú trọng nhất chính là sĩ khí.

Giả như để cho những người khác nghe được tổng chỉ huy mất đi lòng tin, chỉ sợ sĩ khí lập tức sẽ giảm xuống.

Thế nhưng chuyện quan hệ đến tính mệnh gần 3000 người, Liễu Tuấn không thể không thận trọng, thận trọng hơn nữa!Cậy mạnh thích thể hiện không phải là việc của một người lãnh đạo chín chắn.Tưởng Hoành Mục hơi híp ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cơn hồng thủy, một lúc lâu, chậm rãi nói: "Liễu bí thư, nếu như hồng thủy không dâng lên nữa, như vậy, có 9 thành có thể giữ được..."

"Tiếp tục dâng lên thì sao?"

"...Chỉ có 5 thành!"

Liễu Tuấn hơi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Xem ra lời Tưởng Hoành Mục nói hoàn toàn là sự thật.

Dự liệu nhất định hắn cũng rõ ràng, lúc này không thể hành động theo cảm tình được."

Được rồi, anh lập tức trở lại đi, thuyết phục các công nhân ở xưởng kim khí bảo bọn họ lập tức rút lui khỏi đây!"

Tưởng Hoành Mục lộ ra vẻ mặt khó xử.Liễu Tuấn cũng không có nổi giận, chỉ là ôn hòa nhìn hắn.Tưởng Hoành Mục chỉ cảm thấy một cổ áp lực cực lớn ập vào mặt, cái loại uy thế của một người bề trên trong tích tắc thiếu chút nữa khiến người không thở nổi.

Tưởng Hoành Mục nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: "Liễu bí thư không biết tình huống của trấn Dương Quan đấy thôi, cũng không biết tình huống của thôn Đại Lưu cùng xưởng kim khí Quan Tuyệt.

Trấn Dương Quan chúng tôi kinh tế cũng không phát triển, thôn Đại Lưu thì càng lạc hậu hơn.

Xưởng kim khí này là do toàn thể thôn dân thôn Đại Lưu góp vốn xây lên, trên trấn đã làm đảm bảo cho họ, cho họ vay khoản tiền 50 vạn...năm ngoái nhà xưởng mới vừa sản sinh lợi nhuận, nếu như bị ngập thì đối với toàn bộ thôn Đại Lưu mà nói, đều là tai ương ngập đầu!"

Đối với tâm tình của Tưởng Hoành Mục Liễu Tuấn rất lý giải.

Đối với tâm tình của thôn dân thôn Đại Lưu Liễu Tuấn càng thêm lý giải hơn.

Y chủ chính ở địa phương nhiều năm, quan tâm đến nỗi khổ của dân sinh đối với cơ sở quần chúng, nhất là tình hình của nông dân quần chúng có lý giải rất sâu.

Biết một nhà xưởng như thế đối với một thôn cũng không lấy gì giàu có mà nói có ý nghĩa thế nào.

Huống chi còn có khoản tiền 50 vạn đã vay đang chờ hoàn lại.Thế nhưng dường như y đối với những lời nói đó của Tưởng Hoành Mục vẫn không có mảy may dao động, thời kì đặc biệt tuyệt đối không thể có lòng dạ đàn bà!Một khi đê vỡ, sẽ không chỉ là vấn đề nhà xưởng có thể giữ được hay không, mà là vấn đề mạng người của vài chục đến cả trăm người!"

Cừu chủ nhiệm, anh qua đây!"

Liễu Tuấn gọi Cừu Dụng Chi đang đứng cách đó không xa.

Cừu Dụng Chi trải qua không ngừng cố gắng cuối cùng đã liên thông được với ban chỉ huy chống lũ trong thành phố, quân phân khu đã đồng ý với thỉnh cầu của hắn, một phân đội nhỏ mang theo radio cùng máy bộ đàm đang cấp tốc chạy tới hướng bờ đê Bình An."

Liễu bí thư!"

Cừu Dụng Chi bước nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn."

Cừu chủ nhiệm, anh tạm thời thế chỗ tôi chỉ huy!

Lão Tưởng, mang tôi đến xưởng kim khí!"

Liễu Tuấn dặn dò vài câu, lập tức bước nhanh xuống đê.Tưởng Hoành Mục thoáng ngây người, bước nhanh theo.Thôn Đại Lưu cách bờ đê Bình An không tới vài dặm lộ trình, Liễu Tuấn đi cùng với Tưởng Hoành Mục, rất nhanh đã chạy đến xưởng kim khí Quan Tuyệt.

Đó là một xưởng kim khí quy mô cũng không lớn, cách kiến thiết nhà xưởng cũng rất thô sơ, có chút giống như nhà xưởng đầu tiên Liễu Tuấn xây lên nhiều năm trước tại Liễu gia sơn - xưởng chế tạo máy móc Đằng Phi.Xung quanh nhà xưởng dùng đá và cát cộng thêm các dụng cụ như ván gỗ để xây một đường đê vây, khoảng chừng cao đến 3 thước.

Có trên 100 thanh niên cùng một số phụ nữ người già, thậm chí gồm cả trẻ em chưa tới 10 tuổi, vẫn anh dũng nỗ lực, gia cố bờ đê vây nho nhỏ này.Mỗi người cũng cả người đầy bùn đất, gạt xuống mồ hôi như mưa.Sắc mặt Liễu Tuấn trở nên ngưng trọng, mặc dù địa thế của xưởng kim khí cũng khá cao, có thể thấy được lúc trước khi lựa chọn cũng đã suy nghĩ đến tình huống sẽ bị hồng thủy xâm chiếm, Nhưng tình huống năm nay rõ ràng khác xa với dĩ vãng, một khi đê bị vỡ, đường đê vây xung quanh xưởng kim khí không hề nghi ngờ sẽ không thể ngăn cản được cơn đại hồng thủy.

Hiện trường không chỉ có thanh niên nam giới, còn có người già phụ nữ cùng trẻ em số lượng không ít, đến khi hồng thủy cuồn cuộn kéo tới, những người này trên cơ bản không hề có năng lực để phản kháng!"

Liễu bí thư, vừa rồi canh nóng cùng cháo đưa đến trên đê cũng là của thôn dân trong thôn Đại Lưu, trong thôn ở trên đê còn có hơn 100 thanh niên lao động..."

Tưởng Hoành Mục khẽ nói với Liễu Tuấn.Nói như thế, cả thôn hầu như cũng không có di tản, toàn bộ đều ở lại.Liễu Tuấn gật đầu, bước nhanh leo lên đê vây đang xây lên tạm thời, Tưởng Hoành Mục đi theo sát phía sau, đứng ở bên người y, lớn tiếng nói: "Các hương thân, mọi người yên lặng một chút, đây là Liễu bí thư trong thành phố đến thăm mọi người, có chuyện muốn nói cho mọi người nghe, xin mọi người yên lặng một chút!"

Tưởng Hoành Mục cũng không nói Liễu Tuấn là bí thư của thành phố Ngọc Lan gì hết, trực tiếp "Điều nhiệm" y đến thành phố Tiềm Châu, để đỡ các thôn dân nghi ngờ trong lòng.

Uy vọng của Tưởng Hoành Mục tại trấn Dương Quan rất cao, giọng vừa mới cất lên, tất cả các thôn dân đều đình chỉ làm việc, ngẩng đầu nhìn Liễu Tuấn."

Các hương thân, tôi là Liễu Tuấn, là phó bí thư trong thành phố!

Hiện tại con đê đã trong thời khắc hết sức nguy hiểm, hồng thủy còn đang dâng lên, đê bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ!

Mọi người để đảm bảo an toàn phải lập tức rút lui khỏi đây!"

Các thôn dân đều kinh ngạc nhìn y, không có người lên tiếng.Liễu Tuấn còn nói thêm: "Tôi biết mọi người không nỡ bỏ xưởng kim khí, tâm tình của mọi người tôi rất hiểu, quê hương xây dựng nên cũng không dễ dàng gì!

Nhưng mà hồng thủy năm nay quá lớn, so với bất cứ năm nào trước đây cũng lớn hơn, tình huống hiện tại vô cùng nguy cấp.

Các hương thân, sinh mệnh mới là quan trọng nhất!

Chỉ cần người còn thì sẽ còn hi vọng!"

"Không!

Chúng tôi không đi!"

Đột nhiên có một người trong đám thét to lên.Lập tức các thôn dân cũng kêu to lên, có người cá biệt thậm chí còn quơ quơ công cụ trong tay, tâm tình khá kích động.

Từ khi mưa to tới nay, cả làng vẫn luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, mọi người phải tiếp nhận áp lực tâm lý cùng sinh lý rất lớn.

Tâm tình đương nhiên bởi vậy mà bị ảnh hưởng rất lớn, trở nên rất nóng nảy, cực kỳ không ổn định.Tưởng Hoành Mục thì có chút xấu hổ.

Nếu như Liễu Tuấn thực sự là lãnh đạo của thành phố Tiềm Châu hắn có thể còn không xấu hổ đến mức này.

Nhưng Liễu Tuấn lại từ thiên lý xa xôi từ tỉnh thành tới trợ giúp, một cán bộ ngoài thành phố, vì công việc chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu mà phải ra sức mình, Tưởng Hoành Mục trước thì kính nể ba phần, cảm thấy thôn dân của thôn Đại Lưu làm như thế rất không hợp đạo "Đãi khách".Liễu Tuấn không vội, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt các thôn dân.Nói cũng kỳ quái, các thôn dân đang huyên náo bỗng từ từ an tĩnh lại, không hề lớn tiếng la hét nữa, nhìn vào trong ánh mắt của Liễu Tuấn mang theo hy vọng rất rõ rệt.

Kỳ thực mọi người cũng rành mạch từng câu, nếu quả thật đê bị vỡ, vào cáo "Đê vây" mà họ đang tạm thời xây nên khẳng định là chống đỡ không được.

Chỉ là con người vào trong hoàn cảnh đặc biệt thì trên phương thức tư duy so với tình huống bình thường thì khác hẳn, biết rõ giữ không nổi nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn.Họ rất hi vọng vị đại quan trong thành phố là Liễu Tuấn đây có thể cho họ một biện pháp tốt vẹn toàn đôi bên."

Các hương thân, mọi người hãy cứ đi tản đi.

Chuyện nhà xưởng cứ đặt trên người tôi, Nếu như nhà xưởng thực sự bị nước ngập, vậy thì chờ sau khi hồng thủy rút đi, tôi sẽ phụ trách xây dựng lại!"

Chờ tất cả mọi người an tĩnh lại, lúc này mới Liễu Tuấn mới chậm rãi mở miệng, mỗi chữ mỗi câu nói.Tưởng Hoành Mục nghe quá kinh hãi, quay đầu nhìn Liễu Tuấn, Tuấn hướng về hắn, rất kiên định gật đầu.

Tưởng Hoành Mục thoáng cái thì tin những lời nói của Liễu Tuấn, ở trong mắt Liễu Tuấn hắn thấy được lòng thành vô hạn!"

Các hương thân, Liễu bí thư là lãnh đạo trong thành phố, bí thư nói sẽ giữ lời!

Mọi người lập tức đi tản khỏi đây đi!"

Tưởng Hoành Mục lớn tiếng nói Chương 983: Thắng lợi vĩ đạiThôn dân của thôn Đại Lưu cuối cùng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị di tản, Liễu Tuấn phân phó Tưởng Hoành Mục bảo hắn ở lại thôn Đại Lưu đốc thúc toàn bộ thôn dân an toàn rút lui, còn mình lại lập tức chạy về bờ đê Bình An.Mới vừa lên đê Liễu Tuấn liền thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi vừa mừng vừa sợ."

Cận Hữu Vi, sao cậu lại tới đây?"

Liễu Tuấn đi qua, thọi một đấm cho Cận Hữu Vi đang gỡ đồ ở trên mặt đất, không ngờ Liễu bí thư hơi mạnh tay, nhất thời không giữ được lực nặng nhẹ, Cận công tử bị một đấm này khiến cho nhe răng méo miệng."

Này Liễu Tuấn, đừng có mà làm như thế chứ, cậu không biết nắm đấm của cậu mạnh như thế nào hả?"

Cận công tử xoa vai, luôn miệng ai ôi, lớn tiếng càu nhàu với Liễu bí thư."

Tôi hỏi cậu, sao cậu lại tới đây?"

Đột nhiên ở chỗ này nhìn thấy Cận Hữu Vi, Liễu bí thư thật đúng là kiềm chế không được nổi kinh hỉ của mình."

Lời thừa!

Thì giống như cậu ra sức vì nước, tôi đâu chỉ có thể làm thương nhân vô lương?"

Cận Hữu Vi trợn mắt nói.Liễu Tuấn ngẩng đầu nhìn thấy mấy chiếc xe tải cỡ đang trở đầy các loại vật tư, đang dỡ hàng xuống, không hề nghi ngờ đây là do Cận Hữu Vi mang tới."

Sao cậu lại biết tôi ở đây?"

Liễu Tuấn hỏi.Cận Hữu Vi thì lộ ra vẻ rất xem thường, hình như rất khinh bỉ đối với chỉ số thông minh của Liễu bí thư: "Đây càng không phải lời thừa sao?

Hiện giờ cậu ở Tiềm Châu thật là đại danh đỉnh đỉnh!

Phó chủ tịch Lý Trị Quốc đã ngự khẩu thân phong tổng chỉ huy chống lũ, ai mà chẳng biết?"

Liễu Tuấn bật cười.Quan trường chính là quan trường, tình huống có khẩn cấp mấy thì những "tin tức" như vậy vẫn sẽ truyền bá với tốc độ nhanh nhất."

Được, biết ra sức vì nước, coi như tiểu tử cậu còn có chút giác ngộ, tôi không nhìn lầm cậu!

Như thế này đi, giờ giỡ hết vật tư xuống rồi cậu biến nhanh đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay, gây trở ngại tôi làm việc!"

Cận Hữu Vi lạnh lùng cười: "Hừ, không ngờ ở trong lòng của cậu tôi chỉ một người không nói nghĩa khí như vậy hả?

Được, cậu cũng không cần nói gì thêm, nếu tôi đã tới thì sẽ không dự định đi đâu hết, cậu đi đâu tôi sẽ đi theo đến đó!"

Liễu Tuấn quan sát cậu ta trên dưới vài lần, cười lắc đầu, nói: "Hay là thôi đi, nhìn thân thể nhỏ con của cậu chắc chịu không nổi vất vả.

Ở chỗ này thì làm được chuyện gì, chắc cũng chỉ là gánh nặng mà thôi, đừng đến lúc đó còn phải bắt tôi cõng cậu, tháo hết mọi thứ xuống rồi biến nhanh đi!"

Cận Hữu Vi lại ném cho Liễu bí thư lão đại hai cái nhìn khinh miệt, cũng kệ không buồn để ý đến y nữa, tiếp tục vội vàng dỡ hàng xuống, mới được vài cái đã mồ hôi nhễ nhại!"

Liễu bí thư, các đồng chí bộ đội đã tới rồi!"

Cừu Dụng Chi đã chạy tới báo cáo.Liễu Tuấn vội vàng đi theo hắn, đi đến bên ngoài một căn lều thấy vài chiến sĩ đang dựng dây anten, trong lều một nhân viên điện báo đang điều chỉnh thử radio, dẫn theo đội chính là một vị quan quân hàm thiếu tá."

Tăng đội trưởng, đây là Liễu bí thư, phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy trong thành phố!"

Cừu Dụng Chi dẫn Liễu Tuấn giới thiệu cho quan quân thiếu tá kia.Từng đội trưởng nghiêm cúi chào: "Báo cáo Liễu bí thư, lục quân tập đoàn quân số 10 ban tác chiến thông tin tham mưu thiếu tá Tăng Hiến Thanh phụng mệnh báo cáo có mặt với bí thư, tiếp thu mọi chỉ huy của bí thư!

Mời thủ trưởng chỉ thị!"

"Tăng tham mưu vất vả rồi Các đồng chí cũng vất vả rồi!"

"Thủ trưởng vất vả!"

Tăng Hiến Thanh lớn tiếng nói.Liễu Tuấn cũng không chào hỏi nhiều, bảo Vu Hoài Tín lấy ra bản đồ trải lên mặt bàn, chỉ vào vị trí trên bản đồ, nhìn Tăng Hiến Thanh nói: "Tăng tham mưu, hiện nay thông tin liên lạc tại huyện Bạch Hồ đã bị gián đoạn, đây là mấy chỗ hiện nay tình hình lũ lụt nguy cấp nhất, chúng ta phải thành lập một mạng lưới thông tin để kịp thời biết rõ được tình huống hồng thủy ở các nơi, đồng chí lập tức an bài nhân thủ thiết bị, trong thời gian ngắn nhất phải thành lập được mạng lưới thông tin ở những nơi này!"

"Vâng!

Cương quyết hoàn thành nhiệm vụ!"

Tăng Hiến Thanh không nói hai lời, lập tức bắt đầu phân công nhân thủ thiết bị, rất nhanh, mấy tổ liên lạc liền mang theo các thiết bị radio, máy bộ đàm, máy phát điện leo lên xe Jeep việt dã, chia ra đi đến các địa điểm.Đến thời gian buổi trưa, toàn bộ các tổ thông tin đã về vị trí, trải qua vận hành thử, một mạng lưới chỉ huy khẫn cấp đã được thành lập.Thông qua mạng lưới này, trên cơ bản Liễu Tuấn đã nắm rõ được tình hình lũ lụt ở các nơi, tạm thời mấy bờ bao này cũng đã bảo vệ được.

Úc Chí Đạt cưỡi xe máy đã truyền đạt lại mệnh lệnh của Liễu Tuấn, các bờ bao có tình hình nghiêm trọng thì nhân viên đã rút lui, đã có thể tiến hành theo thứ tự, đại thể đã tiếp cận giai đoạn chót.Nghe được nhân viên cũng đã di tản, Liễu Tuấn thở dài một hơi, cảm giác một trận thoải mái, theo đó chính là ý uể oải thật sâu.

Mặc dù Liễu bí thư đã tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng, nhưng dù sao cũng không phải làm bằng sắt, vừa hai ngày một đêm không ngủ không nghỉ, quả thực có chút không chịu nổi.Vu Hoài Tín quan tâm địa nói: "Bí thư đi nghỉ ngơi một lát đi, Đã hai ngày một đêm rồi chưa có chợp mắt..."

Liễu Tuấn cười lắc đầu: "Anh cũng không phải như vậy sao?"

Cừu Dụng Chi nói: "Liễu bí thư, hồng thủy còn đang dâng lên, tuy nhiên mực nước cũng đã giảm lại, mới vừa nhận được điện thoại trong thành phố nói là đợt lũ tiếp theo có thể hai ngày sau mới đến, hỏi tình huống của chúng ta bên này thế nào?"

"Hai ngày sau?"

Liễu Tuấn thì thào lập lại một câu."

Đúng, hai ngày sau, rất khả năng mực nước còn cao hơn một vòng so với đỉnh lũ lần này!"

Cừu Dụng Chi rất lo lắng nói.Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, nói: "Còn có hai ngày thời gian, chúng ta phải nắm chặt thời gian để gia cố đê, chỉ cần hi vọng còn có 1/100 cơ hội thì cũng phải nỗ lực 100%!"

"Vâng!"

Đang khi nói chuyện, bên ngoài lều vang lên một giọng nói: "Xin hỏi, Liễu bí thư có ở đây không?"

Cừu Dụng Chi mặt hơi biến sắc: "Là Phương Nhữ Thành bí thư!"

Liễu Tuấn gật đầu, giương giọng nói: "Mời vào!"

Một người bước vào trong lều, khoảng chừng cũng hơn 40 tuổi, thân hình mập mạp, ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, khi so sánh với Liễu bí thư rất thường không chú ý đến hình tượng thì hiện tại chính là một con khỉ bùn.Phương Nhữ Thành chớp mặt một cái, trực tiếp tiến lên vươn hai tay về phía Liễu Tuấn, mặt đầy Dáng tươi cười, nói: "Chào ngài, Liễu bí thư!"

Hắn mặc dù chưa thấy qua Liễu Tuấn, nhưng đang ở quan trường, làm tới chức bí thư huyện ủy, ánh mắt nhìn người cũng rất độc đáo, khí thế phi phàm của Liễu Tuấn rõ ràng bất đồng với người thường, Phương Nhữ Thành liếc mắt thì đã nhận ra.Liễu Tuấn vươn tay ăn khớp với hắn một chút, thản nhiên nói: "Phương bí thư."

Phương Nhữ Thành rõ ràng cảm thụ được sự lạnh nhạt của Liễu Tuấn.Nói đến thì cũng không trách Liễu Tuấn không muốn thấy hắn, Bờ đê Bình An gặp phải tình hình nguy hiểm, đến hiện tại đã một ngày một đêm.

Thân là bí thư huyện ủy của huyện Bạch Hồ, quan phụ mẫu mà lúc này mới chạy tới như thế, mặc kệ có bao nhiêu lý do, cảm nhận của Liễu Tuấn đối với hắn cũng không thể nào tốt nổi!Cũng chính là tại thành phố Tiềm Châu, Liễu Tuấn vẫn còn là thân phận "Khách khanh", nếu như quả là ở thành phố Ngọc Lan, cái mũ ô sa trên đầu Phương Nhữ Thành bí thư đã sớm gặp nguy cơ rồi!Tại thời khắc mấu chốt quốc nạn lâm đầu như thế này, Liễu bí thư cũng không nương tay!"

Liễu bí thư, cái này, tình hình ở trong thị trấn cũng rất khẩn trương..."

Phương Nhữ Thành thoáng có chút xấu hổ, vội vàng giải thích một câu.

Có điều trong lòng cũng không khẩn trương bao nhiêu, chung quy Liễu Tuấn vẫn là phó bí thư thành ủy của thành phố Ngọc Lan, cũng không quản lý ở nơi này!Phương Nhữ Thành có thể làm đến bí thư huyện ủy nhất định cũng có chỗ dựa vững chắc.

Hắn vốn cũng có thể không cần đến, sở dĩ đi một chuyến này chủ yếu vẫn là nể mặt của "Liễu nha nội".

Nếu như Liễu Tuấn chỉ là phó bí thư ngoại thành bình thường, Phương Nhữ Thành chưa hẳn sẽ tới làm gì.Liễu Tuấn đối với những lời giải thích của Phương Nhữ Thành cũng chẳng ừ hử gì cả."

Phương bí thư, anh tới rất đúng lúc, vừa rồi nhận được thông tri trong thành phố, đỉnh lũ tiếp theo sẽ đến trong hai ngày nữa.

Đê đập bờ bao các nơi còn phải gia cố thêm.

Tôi hi vọng Phương bí thư có thể đi theo tôi đến các hương trấn cùng bờ bao ở huyện Bạch Hồ nhìn tình huống một chút, cụ thể hiểu rõ thêm."

Trên mặt Phương Nhữ Thành hiện ra vẻ khó xử: "Liễu bí thư, thị trấn bên kia cũng cần phải chỉ huy..."

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đã như vậy, Phương bí thư chạy về thị trấn đi, tôi đi cùng Cừu chủ nhiệm xuống phía dưới xem cũng được!"

Nói xong, không thèm nhìn Phương Nhữ Thành thêm một cái, bước nhanh ra khỏi lều.

Gương mặt béo núc núc của Phương Nhữ Thành nhất thời giận đến như màu gan heo, ánh mắt không vui nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn, thậm chí còn mang theo một tia cừu hận.Cừu Dụng Chi muốn mở miệng.

Tựa hồ là muốn khuyên bảo Phương Nhữ Thành thêm vài câu, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì, nói lời khách sáo rồi cùng Phương Nhữ Thành nắm tay một cái, sau đó đi theo sau Liễu Tuấn ra khỏi lều.Liễu Tuấn ở ngoài cửa phân phó Tưởng Hoành Mục: "Lão Tưởng, tôi muốn cùng Cừu chủ nhiệm đến các địa phương khác xem thử thế nào, đỉnh lũ tiếp theo hai ngày sau sẽ đến, anh phải nắm chặt thời gian, tiếp tục gia cố bờ đê, cố hết sức phải giữ được!"

Bây giờ Tưởng Hoành Mục đối với Liễu Tuấn càng thêm bội phục, đừng xem tuổi tác của Liễu Tuấn, hình như so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, tác phong làm việc không gì không dám, không uổng công còn trẻ mà đã có thể leo lên vị trí cao như vậy, còn có trình độ hơn so với phần lớn lãnh đạo thành ủy mà Tưởng Hoành Mục đã từng gặp qua."

Liễu bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"

Liễu Tuấn gật đầu: "Nhưng mà vẫn là câu nói kia, sinh mệnh của quần chúng là quan trọng nhất, vạn nhất thủ không được thì phải nhanh chóng di tản, không thể lấy may mắn mà mạo hiểm, hiểu chưa?

Bất cứ lúc nào có tình huống gì thì phải liên hệ với tôi ngay, tôi có mang theo máy bộ đàm!"

"Rõ!

Cương quyết phục tòng mệnh lệnh!"

Tưởng Hoành Mục ưỡn thẳng người, cao giọng đáp."

Tốt, ở đây giao lại cho anh!"

Liễu Tuấn chủ động cùng Tưởng Hoành Mục nắm tay nói lời từ biệt, sau đó mang theo Cừu Dụng Chi, Vu Hoài Tín leo lên xe Jeep việt dã do Đổng Yến Long lái xe, đi cùng với một chiếc xe thông tin của bộ đội, tiến đến các hương trấn khác để tuần sát tình hình lũ lụt.Phương Nhữ Thành từ trong lều đi ra, Tưởng Hoành Mục liền tiến lên chào hỏi với Phương bí thư, Phương Nhữ Thành chỉ "Hừ" một tiếng, một câu cũng chẳng buồn nói, cùng Tưởng Hoành Mục nắm tay một cái, xoay người leo lên một chiếc xe Jeep việt dã khác, nhanh như điện chớp lặn khỏi đây.Tưởng Hoành Mục nhất thời nhíu mày.Quan uy quan thể của Phương bí thư cũng quá khoe khoang rồi.Hai ngày sau đỉnh lũ kéo đến, trải qua Liễu Tuấn cùng đông đảo quân dân anh dũng tác chiến, các đoạn đê của huyện Bạch Hồ cũng thành công đứng vững trước đỉnh lũ đặc biệt lớn lần này, huyện Bạch Hồ không có đồng thời xảy ra sự kiện vỡ đê, nhân viên cùng tổn thất tài sản đã được khống chế trong phạm vi ít nhất.

Thế nhưng đê vây tại nội thành Tiềm Châu đã xảy ra chỗ thủng khá lớn, mặc dù đã kịp thời ngăn chặn nhưng nội thành vẫn gặp phải tổn thất nhất định.Thủ vững cho đến cuối tháng 8, đã trải qua đỉnh lũ lần thứ bảy, nước mưa từ từ yếu bớt, mực nước ở Trường Giang cũng từ từ giảm xuống.

Giai đoạn khó khăn nhất cuối cùng cũng đi qua, toàn bộ thành phố Tiềm Châu tổng thể mà nói, công tác chống lũ cứu nguy đã có được thành tích tuyệt vời.Đầu tháng 9, Quốc vụ viện tiến hành báo cáo chuyên đề với các đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tại cuộc họp thường ủy, tuyên bố trong cuộc chiến đấu sinh tử cùng đợt đại hồng thủy thế kỷ này, toàn đảng toàn quốc nhân dân dưới lãnh đạo của đảng Trung ương, trên dưới một lòng, nghiêm phòng tử thủ, anh dũng cố gắng, đã thành công đẩy lùi hồng thủy, đạt được thắng lợi vĩ đại!

Chương 984: Đảm nhiệm thị trưởng Tiềm ChâuỞ trong căn biệt thự tinh xảo tại công viên Long Sơn, tại một gian thư phòng cũng tinh xảo, Liễu bí thư đang ngồi đối diện với Nghiêm bí thư, Liễu bí thư một bên pha trà cho cha vợ, một bên rất tùy ý nói chuyện phiếm với Nghiêm Ngọc Thành.Hiện tại đã là trung tuần tháng chín, Liễu Tuấn đã bàn giao lại chức vụ tạm thời tại thành phố Tiềm Châu, trở lại trường Trung ương đảng tiếp tục việc học tập.

Lần này cũng là phó chủ tịch Lý Trị Quốc đích thân lên tiếng, Liễu nha nội đương nhiên không dám không tuân theo.Trở lại trường Trung ương đảng học tập, khi có thời gian Liễu nha nội bình thường tâm sự trò chuyện cùng với hai người cha.

Đa số thời gian là trò chuyện với Nghiêm Ngọc Thành.

Cũng không phải là Liễu bí thư nặng bên này nhẹ bên kia, đối với cha vợ còn thân hơn so với người cha thân sinh, mà thực sự Liễu thủ tướng quá bận, còn bận rộn hơn so với trước kia đảm nhiệm chức tỉnh trưởng tỉnh J, thời gian dành ra cũng không được bao nhiêu.Từ khi Liễu Tuấn đến trường Trung ương đảng để học tập, vẫn luôn muốn dành thời gian cùng cha mình đi chơi các danh thắng cổ tích ở thủ đô.

Liễu Tấn Tài thân là phó thủ tướng, vốn là làm việc sinh hoạt tại thủ đô, nhưng bao giờ cũng không có thời gian xem qua các thắng cảnh ở thủ đô, nói ra chỉ sợ ai cũng sẽ không tin được.Nhưng đây lại là sự thực.Liễu Tấn Tài cũng không trực tiếp cự tuyệt lời mời của con trai, mỗi lần đều mỉm cười nói chờ có thời gian, nhất định sẽ đi thăm thú cho biết.Nhưng thời gian của Liễu thủ tướng lại vẫn không vắt ra được.Làm phó tổng lý tại quốc vụ viện, Liễu Tấn Tài là một người tương đối còn trẻ, cũng rất tự giác đảm đương càng nhiều công tác hơn, đây cũng là thói quen nhiều năm của ông.Nhìn thấy tình hình này, Liễu nha nội cũng thật là bất đắc dĩ."

Cha, con nghe nói chính pháp ủy Trung ương thu được rất nhiều thư phản ánh vấn đề?"

Liễu bí thư tôn kính châm một điếu Xì - Gà cho Nghiêm Ngọc Thành, thuận miệng hỏi.Nghiêm Ngọc Thành ngẩn ra, nói: "Vấn đề đó thì có gì lạ đâu, chính pháp ủy Trung ương ngày nào chả nhận được thư phản ánh vấn đề?"

Liễu Tuấn cười, vẫn lấy giọng rất lơ đãng.

Nói: "Đông nam, buôn lậu."

Nghiêm Ngọc Thành hơi híp hai mặt lại, trầm giọng nói: "Sao con biết được?"

Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên biết trong lời nói của Liễu Tuấn là ám chỉ điều gì.

Nhưng chuyện này quả thực là rất cơ mật, trước đó không lâu và hiện nay Hồng thủ tướng cùng với trung kỷ ủy, chính pháp ủy Trung ương cũng nhận được một lá thư phản ánh án buôn lậu rất lợn tại một thành phố ở đông nam.

Thư báo cáo rất dài, hơn nữa còn lấy tên thật để báo, trong thư liệt kê ra tên vài thương nhân không hợp pháp của thành phố ở vùng duyên hải đó, liên quan đến số kim ngạch vô cùng lớn, đạt đến mấy chục tỷ.

Trong thư báo còn liệt kê tên hơn 20 quan viên cao cấp có liên quan tới vụ án này, trong đó có cả các vị quan to của Bộ công an.Lá thư báo này đã khiến cho lãnh đạo Trung ương hết sức coi trọng, nguyên nhân chính là vì nội dung liên quan đến vô cùng kinh người, cho nên lãnh đạo Trung ương có ra chỉ thị, phải nghiêm ngặt bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài.Liễu Tuấn lại lấy lúc nói chuyện phiếm thế này để nói ra, tuy là Nghiêm Ngọc Thành có kinh nghiệm sóng gió cũng không khỏi thầm giật mình.Chẳng lẽ bí mật này đã bị lộ?Liễu Tuấn cười một cái, nói: "Kỳ thực chuyện này sớm đã không phải là bí mật gì rồi.

Bản thân người báo cũng đã đi nói với người khác, nhất định muốn làm khó dễ với các thương nhân không hợp pháp kia, muốn lật đổ họ, tại trên đường phố ở một thành phố hải đảo đã sớm xôn xao lên rồi."

Lời của Liễu nha nội nói cũng là sự thực.

Mặc dù trong trí nhớ của y đây là một án lớn phải nói là siêu cấp chấn động một thời, tại đầu năm 2001 đã bị phá vỡ.

Tuy nhiên tình hình cụ thể thế nào Liễu Tuấn cũng không rõ lắm, thậm chí tại trên cuốn vở bí mật của y vẫn chưa ghi chép lại chuyện này, cũng bởi nguyên nhân chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn, mặc dù vậy nhưng Liễu nha nội cũng không hề để vào mắt.Ở trong trí nhớ từ kiếp trước của y, các thương nhân không hợp pháp cực độ kiêu ngạo đó ở trong kiếp này của Liễu Tuấn đã trở nên khác biệt rất nhiều.

Ba năm kim ngạch buôn lậu tới 10 tỷ, Liễu nha nội cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Tài sản mà y sở hữu đã vượt qua tổng số tiền buôn lậu của các thương nhân không hợp pháp đó, lại càng không nói đến muốn đoạt được.

Bất kể từ phương diện nào khi so sánh, những thương nhân đó ở trong mắt Liễu Tuấn chẳng qua cũng chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót, chẳng đáng để cười một tiếng.Nếu không phải thỉnh thoảng nghe Hà Mộng Oánh nói với y, Liễu bí thư chắc cũng chưa hẳn nhớ kỹ, Lúc này cùng cha vợ nhàn ngồi nói chuyện phiếm, cũng không ngại xem như đề tài đem ra nói chuyện.Nghiêm Ngọc Thành thì có chút ngạc nhiên.

Việc này cùng các lần báo bình thường khác có khác biệt rất lớn, các thương nhân phạm pháp tuy càn quấy, người báo cũng cũng không ngoan ngoãn thành thật.

Hiện giờ địa vị của Nghiêm Ngọc Thành đã rất cao, đối với những tình huống cơ sở thế này chưa hẳn có thể hiểu tận chân tơ kẽ tóc mọi chuyện."

Ha ha, con muốn nói đó chính là chó cắn chó.

Hai người chia của không đều nên trở mặt tranh cãi.

Cha, trước đó không lâu Trung ương không phải là mới vừa tổ chức qua hội nghị kín toàn quốc hay sao?

Con thấy cũng không cần chần chừ, sớm một chút nhổ cái hang ổ này đi!"

Liễu nha nội nói rất nhẹ nhàng.Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt với y một cái, không vui nói: "Con nói thì dễ lắm, một án lớn như vậy không làm tốt chuẩn bị, có thể tùy tiện động thủ sao?"

Liễu Tuấn chỉ cười.Lời nói của Nghiêm Ngọc Thành cũng chỉ là một mặt mà thôi, một mặt khác, án này liên lụy đến rất nhiều cán bộ cao cấp, đương nhiên phải càng thận trọng hơn.

Có điều là, án này đối với một bí thư chính pháp ủy Trung ương tân nhậm như Nghiêm Ngọc Thành mà nói, vẫn có thể xem là một cơ hội tốt để lập uy.

Nghiêm Ngọc Thành muốn tỉ mỉ cẩn thận bố trí, nhất cử bắt hết, cũng là hợp tình lý.Liễu Tuấn cũng không tiếp tục bàn đến đề tài này nữa.Nghiêm Ngọc Thành hút một hơi thuốc, chủ động hỏi: "Công tác của con đã định ra chưa?

Danh sách gương anh hùng chống lũ cứu nguy lần này của tỉnh A đã báo lên rồi chứ?"

Hiển nhiên chương trình học của Liễu Tuấn tại trường Trung ương đảng bồi dưỡng cũng đã qua được phân nửa, Nghiêm Ngọc Thành liền chú ý đến vấn đề an bài công tác của y.Liễu Tuấn cười nói: "Đã báo lên rồi, con cũng có tên trên bảng, được báo là gương anh hùng thứ 2, kỳ thực vinh dự này con chỉ thấy thẹn mà thôi."

Liễu bí thư nói như thế đương nhiên cũng có ý khiêm tốn ở bên trong.

Dù sao vẫn không thể tự biên tự diễn được mà?"

Nếu thấy thẹn thì từ chối đi."

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lập tức đã tiếp nhận cái đề tài này, cũng không chút nào biểu dương sự tích anh hùng của Liễu bí thư, khiến Liễu bí thư phiền muộn mặt sụ một đống."

Được."

Liễu bí thư cũng không muốn tranh luận vấn đề này thêm với cha vợ, dù sao thì có thể chối từ hay không thì cũng phải nói sau.

Bình chọn gương anh hùng toàn quốc là một chuyện rất nghiêm túc, tuy không phải là ai nói muốn là có thể muốn được, nhưng cũng không phải ai muốn từ chối thì có thể từ chối được.Đương nhiên, khi tỉnh A báo lên tư liệu của y, tại bề ngoài thì Liễu Tuấn khẳng định cũng phải nói một vài điều khách khí.

Đây cũng là phong cách cùng khí độ của một người cán bộ lãnh đạo nên có, chung quy không thể tôi tạo vinh quang cho anh thì điều đó là tất nhiên, một chút biểu thị cũng không có!Việc an bài công tác cho con rể mà Nghiêm Ngọc Thành quan tâm thì đến cuối tháng 9 mới có kết quả.Một ngày, Liễu bí thư đang ở trường Trung ương đảng chăm chú học tập môn chủ nghĩa Mác - Lênin thì nhận được điện thoại thông báo của văn phòng phó bộ trưởng thường vụ Trung tổ bộ Hà Duyên An.

Thư ký của Hà Duyên An rất khách khí mời Liễu bí thư 3h chiều đến văn phòng của Hà bộ trưởng một chuyến, Hà bộ trưởng có chuyện muốn nói cùng với Liễu bí thư.Liễu bí thư không khỏi có chút ngạc nhiên.Hà Duyên An cùng y cực kỳ quen thuộc, trong khoảng thời gian y học tập tại thủ đô cũng không ít lần đến phòng làm việc của Hà Duyên An hoặc là đến nhà gọi tiếng dì Hà.

Đây cũng là chịu phân phó của Nghiêm Ngọc Thành, "Phải liên hệ nhiều với đồng chí Hà Duyên An."

Liễu Tuấn đang ở tại thủ đô, nhưng thế cục của tỉnh A vẫn rõ như lòng bàn tay.Ngay khi các nơi đang lục tục tiến hành tuyển cử nhiệm kỳ mới.

Cù Hạo Cẩm Thai Duy Thanh ngoài dự đoán mọi người đã áp dụng thái độ chung sức hợp tác, "Quy mô tiến công", tiến sát tới Phái bản địa, rất có thu hoạch, vòng tròn Phái bản địa lọt vào sự dồn nén rất chặt chẽ, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng bàng hoàng.Thành phố Ngọc Lan ngược lại vẫn thành công đứng vững trước "Tiến công", tạm thời vẫn ở vào trạng thái tương đối ổn định.Nói như vậy là Liễu Tuấn chủ động đến om sòm với Hà Duyên An à, giống như là thông qua thư ký gọi điện thoại hẹn trước, rất chính thức tìm đồng chí Liễu Tuấn nói chuyện, tình hình này vẫn là lần đầu tiên.Liễu Tuấn phỏng chừng Hà Duyên An muốn nói chuyện với y chính là việc công.Luận đến việc công, Liễu Tuấn chẳng qua là một phó phòng nho nhỏ cấp cán bộ mà thôi, so với phó bộ trưởng thường vụ Trung tổ bộ cấp chính bộ như Hà Duyên An thì thật là kém quá xa, Hà Duyên An trịnh trọng như vậy xem ra có một số việc sắp xảy ra.Liễu bí thư không có suy nghĩ nhiều, 3h chiều đúng giờ xuất hiện tại phòng làm việc của Hà bộ trưởng.Hà Duyên An vừa thấy Liễu Tuấn đến thì vừa cười vừa nói: "Ha ha, anh hùng chống lũ tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh!"

Liễu bí thư bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi mặt dày cũng đỏ lên.

Lại nói tiếp, tính cách của Hà Mộng Oánh cũng thừa kế một mạch cùng Hà Duyên An, bên trong tiềm chất Hà Duyên An cũng có một chút bỡn cợt như vậy rồi, thích hay trêu đùa với các vãn bối thân cận mình."

Cô à, cháu cũng đang chờ cô phát cho cháu cái giấy chứng nhận anh hùng để cháu cũng uy phong một phen đây!"

Liễu Tuấn cười hì hì đáp.Hà Duyên An cười nói: "Cái giấy chứng nhận này không tới phiên cô phát cho cháu đâu."

Lời này cũng là sự thực, sự tuyên dương long trọng như vậy hiện nay đều phải dự họp.Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với Hà Duyên An, vừa cười vừa nói: "Giờ cô lại dự định đem cháu sung quân đến nơi nào nữa đây?"

Hà Duyên An đã lĩnh giáo qua năng lực của Liễu Tuấn, đối với y mới vừa mở miệng đã nói ra chủ đề lần này mình triệu kiến cũng không thấy khó hiểu.

Cậu thanh niên này quả thật có chút phong thái của Gia Cát Lượng."

Vậy cháu thử nói xem, cháu muốn đi đâu?"

Hà Duyên An cũng thẳng thắn hỏi luôn, ngày hôm nay cô ta triệu kiến Liễu Tuấn vốn là muốn nói về việc an bài công tác."

Cháu còn có thể tự do chọn sao?

Cô hẳn là đã sớm câu thông cùng với Cù bí thư rồi chứ gì?

Sau khi cháu đến Tiềm Châu thì hợp tác với ai?

Bí thư thành ủy hay là Lưu Huy đây?"

Hà Duyên An cũng cười.Cậu thanh niên này vẫn luôn nhạy cảm khác thường như vậySau khi công cuộc chống lũ giải nguy thu được thắng lợi vĩ đại, thị trưởng thành phố Tiềm Châu Trần Hướng Dương đã phải vào viện, các bác sĩ kiến nghị Trần Hướng Dương tạm rời cương vị công tác để mà an dưỡng, nếu thế thì vị trí thị trưởng thành phố Tiềm Châu đã để trống rồi.Hà Duyên An rất nhanh thu lại dáng tươi cười, nghiêm mặt nói: "Bản thân cháu cũng đã nguyện ý đến Tiềm Châu, vậy thì rất tốt.

Tiềm Châu ở trong cơn đại hồng thủy lần này tổn thất cũng tương đối nghiêm trọng, công việc trùng kiến sau thiên tai là một nhiệm vụ rất nặng nề, tình hình sức khỏe của Trần Hướng Dương không tốt, đảm đương không nổi trách nhiệm quan trọng như vậy.

Sau khi cháu đến đó, trong thời gian ngắn nhất phải nắm lấy cho chặt công việc trùng kiến sau thiên tai, làm ra thành tích.

Đây chính là điều cô đã bảo đảm!

Về phần hợp tác với ai thì cháu tạm thời không cần suy nghĩ!"

Về phần đã cam đoan với ai thì Hà Duyên An không có nói rõ, Liễu Tuấn cũng sẽ không hỏi.

Cù Hạo Cẩm có thể đồng ý cho y đảm nhiệm chức thị trưởng Tiềm Châu, ở trong việc này tác dụng của Hà Duyên An cùng Cận Tú Thực đều là quan trọng nhất!Cuộc hành trình mới sắp bắt đầu rồi!

Chương 985: Đón tiếp long trọngTháng 9 năm 1998, Liễu Tuấn lại trở về thành phố Tiềm Châu sau khi mới rời khỏi không lâu.Hầu phó trưởng phòng của Bộ phận tổ chức tỉnh ủy tỉnh A đi cùng với y đến thành phố Tiềm Châu để nhậm chức.

Trước đó, Bộ phận tổ chức của Tỉnh ủy đã truyền xuống văn kiện bổ nhiệm, bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm phó bí thư thành ủy thành phố Tiềm Châu.Thường ủy hội Hội đồng nhân dân thành phố Tiềm Châu bổ nhiệm Liễu Tuấn làm phó thị trưởng Chính phủ nhân dân thành phố Tiềm Châu, thị trưởng tạm thời.Tỉnh ủy rất đột nhiên đối với lần bổ nhiệm này của Liễu Tuấn, Trần Hướng Dương nằm viện không bao lâu, phần lớn mọi người còn chưa làm cho rõ ràng tình hình, Tỉnh ủy đột nhiên miễn đi chức vụ phó bí thư thành ủy Tiềm Châu của ông ta, sau đó Thường ủy hội Hội đồng nhân dân thành phố Tiềm Châu lại tiếp nhận đơn từ chức thị trưởng Chính phủ Nhân dân của Trần Hướng Dương.

Đợi sau khi thân thể Trần Hướng Dương khang phục thì mới an bài công tác mới.Vị trí thị trưởng đột nhiên bị bỏ trống, một số ít cán bộ mưu cầu danh lợi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì Tỉnh ủy đã phái Liễu Tuấn qua đây.Bí thư Thành ủy Lưu Huy rất có thể là người duy nhất có chút lý giải đối với các cán bộ thành phố Tiềm Châu phía sau mọi chuyện, Lưu Huy là bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm do một tay Cận Tú Thực đề bạt lên, ở trong số các bí thư Thành ủy của toàn tỉnh có tư lịch rất già dặn, chỉ đứng sau bí thư Thành ủy Ngọc Lan Đinh Ngọc Chu.Đối với tình hình sức khỏe của Trần Hướng Dương, Lưu Huy cũng tương đối hiểu rõ, cũng rất rõ ràng lần này Trần Hướng Dương bị bệnh trên cơ bản khả năng trở lại đảm nhiệm chức thị trưởng là rất nhỏ.

Ở trong cơn đại hồng thủy lần này, thành phố Tiềm Châu tổn thất tương đối nghiêm trọng, công tác trùng kiến sau thiên tai là một nhiệm vụ rất nặng nề, sức khỏe của Trần Hướng Dương chắc chắn khó có thể đảm đương được khoản trọng trách này.Trước tiên Lưu Huy tiếp kiến Cận Tú Thực.Cận Tú Thực đã lui đến tuyến hai, đối với vấn đề của Lưu Huy không có trả lời chính diện mà chỉ là như thể có chút suy nghĩ nói một câu "Phải phái qua một cán bộ hiểu kiến thiết kinh tế mới được".Rất hiển nhiên, Cận Tú Thực cũng đã chấp nhận sự thực Trần Hướng Dương tạm rời cương vị công tác, đang suy nghĩ để chỉ định chọn người.Thành phố Tiềm Châu là pháo đài kiên cố nhất của Cận Tú Thực, trình độ kiên cố của nó còn trên cả thành phố Ngọc Lan.

Bản thân Cận Tú Thực chính là từ thành phố Tiềm Châu mà đi lên địa vị cao là bí thư Tỉnh ủy.

Nhiều năm trước tới nay, thành phố Tiềm Châu đã thấp thoáng trở thành đại bản doanh để Cận Tú Thực bồi dưỡng cán bộ hậu bị, toàn tỉnh có rất nhiều cán bộ cấp phòng đều đi ra từ thành phố Tiềm Châu.Thậm chí có một độ, tỉnh A bị người nói đùa xưng là tỉnh Tiềm Châu.

Sau đó Cận Tú Thực cũng ý thức được làm như vậy không phải là rất thỏa đáng, dễ bị người nắm lấy chuôi, ở trên tầng cao sẽ để lại ấn tượng không tốt, lúc này mới từ từ cải biến sách lược, hơn nữa từ sau khi hắn trở thành bí thư Tỉnh ủy, quyền lực tăng nhiều, bồi dưỡng cán bộ cũng không chỉ có hạn tại thành phố Tiềm Châu.Nhưng thành phố Tiềm Châu vẫn là đại bản doanh của Cận hệ.

Cán bộ Tiềm Châu nào cũng vênh váo hò hét, đi họp trong tỉnh, nói một câu "tôi tới từ Tiềm Châu", trong câu chữ đã có ý cao hơn người khác một bậc rồi, bởi vì việc này đại biểu cho anh ta là người trên tuyến của Cận Tú Thực.Sau khi Cù Hạo Cẩm tiếp nhận chức vụ bí thư Tỉnh ủy, việc đầu tiên chính là tập trung đến thành phố Ngọc Lan, thứ hai là tập trung vào thành phố Tiềm Châu.

Lâu Hải Anh được điều nhiệm đến phó bí thư Thành ủy Tiềm Châu chính là một điềm báo, mặc dù Lâu Hải Anh là dòng chính của Đinh Ngọc Chu, cũng chính là người có khả năng trên tuyến Cận Tú Thực, nhưng vẫn có chút khác biệt so với cán bộ Tiềm Châu.

Điều đi một người vốn đang đảm nhận phó bí thư Thành ủy đảng là Lâu Hải Anh qua đó, thì ý nghĩa Cù Hạo Cẩm muốn làm điều chỉnh đối với các cán bộ của thành phố Tiềm Châu.Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương cũng biểu hiện ra rất lo lắng đối với việc này, nhưng Cù Hạo Cẩm nắm quyền, dù cho trong lòng có bất mãn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể bị động phòng ngự, lần này bị khuyết chức thị trưởng, Lưu Huy càng lo lắng hơn, rất hiển nhiên, đây lại là cơ hội để cho Cù Hạo Cẩm "Sảm sa tử" (*).(*) Một sách lược quản lý phe phái, đưa cán bộ bên mình vào một hàng ngũ nhằm tạo thêm sự vững chắc.Nhưng cuối cùng người đến lại là Liễu Tuấn, Lưu Huy hơi có chút ngoài ý muốn.Việc Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan kết minh với Đinh Ngọc Chu rất là bí ẩn, mặc dù Lưu Huy cũng là tâm phúc của Cận Tú Thực nhưng đối với việc này cũng không hiểu rõ.

Nghiêm khắc mà nói, trước khi Liễu Tuấn đến tiếp nhận chức vụ thị trưởng, Lưu Huy đầu tiên chính là sợ hãi.Liễu nha nội thực sự quá cường thế, không phải là người hợp tác tốt.

Biểu hiện tại thành phố Ngọc Lan phỏng chừng sẽ khiến cho toàn bộ người đứng đầu phải buồn bực.

Đinh Ngọc Chu đó là một tay già đời trên quan trường lợi hại cỡ nào, đường đường là tôn sư của phó bí thư Tỉnh ủy, cứ thế mà bị tiểu Liễu dồn ép đến mức ngay cả thở cũng không nổi, khi đó, Liễu Tuấn chẳng qua là một Thường ủy Thành ủy đứng thứ hai từ dưới đếm lên mà thôi, theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, cũng không có khác quá lớn so với bí thư Huyện ủy của một khu thuộc thành phố Ngọc Lan.

Quyền lực địa vị khi so với Đinh Ngọc Chu thì thật sự kém khá xa.Chỉ một thằng cùng cấp với bí thư khu Huyện ủy, cũng chỉ dùng một hai năm thời gian liền trực tiếp trở thành nhân vật số 2 phía sau màn của thành phố Ngọc Lan, như thể ngang nhiên cướp đi một chiếc bánh ngọt ở trong tay Đinh Ngọc Chu, thủ đoạn như thế sao không khiến Lưu Huy lo sợ trong lòng được?Hiểu ra lần này, Liễu Tuấn đã thật sự là thị trưởng thành phố Tiềm Châu, cùng một bí thư Thành ủy như hắn đây, cấp bậc đã hoàn toàn như nhau, đã không thể so sánh với địa vị khi còn tại thành phố Ngọc Lan.Hợp tác cùng với một nha nội hết sức cường thế như vậy, chưa chắc là một việc vừa lòng đẹp ý.Thế nhưng, ngoại trừ sợ hãi, Lưu Huy càng thêm kinh ngạc, theo suy nghĩ của hắn, chức thị trưởng này thế nào cũng không thể tới phiên Liễu Tuấn được, có vẻ như Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh cũng không hề muốn thấy Liễu nha nội mà.

Nếu như đây quả là ý của họ thì sao lại phải phái Liễu Tuấnqua đây chứ?

Như vậy chính là ý của Hà Duyên An rồi, mặc dù Hà tỉnh trưởng rời khỏi tỉnh A, đối với tình huống ở trong tỉnh vẫn còn rất quan tâm, Thôi Phúc Thành có thể đi vào ban Thường ủy Tỉnh ủy chính là một minh chứng.Liễu Tuấn là người có khả năng do chính miệng Hà Duyên An điều đến tỉnh A, Hà Duyên An quan tâm đến y chính là điều đương nhiên.Nếu nói như vậy, lão lãnh đạo mất chỗ dựa là thật, đối với sự vụ trong tỉnh nhanh như vậy đã bị mất đi quyền ngôn ngữ.

Lưu Huy vốn tưởng rằng tân thị trưởng vẫn có thể sản sinh từ thành phố Tiềm Châu, điều này đã nói rõ, Cận Tú Thực vẫn còn có thể phát huy lực ảnh hưởng nhất định.Giữa lúc Lưu Huy đang sầu não không ngớt, Cận Tú Thực đã đích thân gọi điện thoại qua cho hắn.Cận Tú Thực tại trong điện thoại đã nói thẳng không sai lầm khi nói cho hắn, muốn hắn tận lực phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, đồng thời mơ hồ còn nhắc nhở với Lưu Huy, đối với Liễu Tuấn ông ta rất là tán thưởng.Cơ trí của Lưu Huy như thế nào, đối với ám chỉ của Cận Tú Thực đã hiểu ngay, không khỏi thầm ngạc nhiên, nhanh như vậy Cận Tú Thực đã kết minh cùng Liễu Tuấn rồi?Bất kể như thế nào, trong lòng Lưu Huy cuối cùng cũng yên bình hơn.Khi tới cái độ tuổi như hắn đây, hơn nữa Cận Tú Thực đã lui đến tuyến 2, Lưu Huy cũng đã tuyệt hy vọng xa vời muốn tiến thêm một bước trên con đường làm quan, điểm khác biệt duy nhất chẳng qua chính là trước khi về hưu có thể qua cấp phó bộ để dưỡng lão mà thôi.

Vì cái chức cấp phó bộ này nên mới cùng chơi vật tay với một nha nội có bối cảnh thâm hậu như Liễu Tuấn, chứ không phải là điều mà trong lòng Lưu Huy mong muốn.Hiện nay khi Cận Tú Thực chỉ ra Liễu Tuấn là "người một nhà", Lưu Huy liền thở dài một hơi.Thuần túy từ trên năng lực chấp chính mà nói, Lưu Huy cũng như Cận Tú Thực, đối với Liễu Tuấn gởi gắm kỳ vọng rất cao.

Khu tân thành Trường Hà vẫn còn đang đặt ở đó, vị Liễu nha nội này làm cho kinh tế được kiến thiết, thủ đoạn không phải cao mức thông thường.Liễu Tuấn vẫn một mình đến thành phố Tiềm Châu nhậm chức, cũng giống như 3 năm trước khi đến thành phố Ngọc Lan.Biết được Liễu Tuấn sắp đảm nhiệm thị trưởng thành phố Tiềm Châu, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh hai vị nhất phẩm phu nhân khẩn cấp phải thương lượng một chút.

Theo lý, Liễu Tuấn mới đến nhậm chức thị trưởng, Nghiêm Phỉ cũng nên đi cùng mới đúng, để mà chăm sóc cuộc sống thường ngày của Liễu Tuấn.

Tuy nhiên Liễu Dương còn quá nhỏ chưa đến 2 tuổi, nhất định không thể rời xa mẹ, nếu như mang cả Liễu Dương cùng đến Tiềm Châu, nhưng Nguyễn Bích Tú và Giải Anh cũng không chịu, cũng không phải là họ không nỡ xa Liễu Dương mà là Tiềm Châu mới bị lũ lụt, sau khi thiên tai rất dễ xảy ra dịch bệnh, Dương Dương còn nhỏ thân thể còn yếu, cũng không thể mạo hiểm như vậy được.Cuối cùng vẫn là chiếu theo thương nghị ban đầu.

Phỉ Phỉ mang theo Dương Dương tiếp tục ở lại kinh thành, chờ thêm một đoạn thời gian, đợi thời kỳ dịch bệnh dễ phát nhất trôi qua mới đến Tiềm Châu.Đối với chuyến đi của Liễu thị trưởng, Lưu Huy cùng Thành ủy Tiềm Châu dành cho đãi ngộ rất cao.

Giống như là đang nghênh tiếp lãnh đạo Tỉnh ủy đến thị sát vậy, toàn thể thành viên của ban cùng phó thị trưởng Chính phủ đều đồng loạt được phái đi, đến biên giới thành phố Tiềm Châu để nghênh tiếp.Bí thư Thành ủy Lưu Huy đích thân dẫn theo đội ngũ.Nếu như quả là Trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy Vương Đức Dụ đích thân đi cùng với Liễu Tuấn tới nhậm chức, Thành ủy Tiềm Châu bày ra cái "Nghi thức toàn bộ" thế này cũng miễn cưỡng nói cho qua, dù sao Vương Đức Dụ là Thường ủy Tỉnh ủy, hiện tại đi cùng với Liễu Tuấn chẳng qua là Hầu phó trưởng phòng của bộ tổ chức Tỉnh ủy, bất kể như thế nào cũng không đảm đương nổi lễ tiết thế này.

Về phần Liễu Tuấn, tuổi còn trẻ đã thay được quyền thị trưởng, phó thị trưởng Phủ thị chính tới biên giới nghênh tiếp, cũng đã là đặc cách rồi, huống chi còn là bí thư Thành ủy hơn 50 tuổi như Lưu Huy đây đích thân ra đón?Đối với quyết định này của Lưu bí thư trong lòng phần lớn các thành viên của ban Thành ủy đều không đồng ý.Quá khác người, không tốt chứ sao.Đối với bản thân Liễu Tuấn cũng chưa hẳn là một chuyện tốt.

Để cho lãnh đạo trong tỉnh biết được, không biết trong lòng sẽ nghĩ sao đây.Chẳng qua là mọi người mặc dù oán thầm, ngoài miệng tuyệt sẽ không nói ra, một đám có vẻ rất phấn khởi, vui mừng nhảy nhót.Có thể không vui sao?

Các đại lão của thành phố Tiềm Châu cũng đã nghe nói qua tên tuổi "ngang ngược" của Liễu nha nội, ai cũng không muốn chỉ vì ở trên việc này mà rước lấy Liễu Tuấn "chiếu cố đặc biệt" được.Một thị trưởng cấp thành phố mới chỉ 29 tuổi, phóng nhãn toàn quốc, sợ rằng cũng là có một không hai.Vô duyên vô cớ đi đắc tội với mấy ngôi sao thế này để làm gì?Liễu Tuấn ngồi cùng xe đến cùng với Hầu trưởng phòng, ngồi chính là xe Audi của bộ tổ chức Tỉnh ủy.

Trên xe, Liễu Tuấn ngồi sóng đôi với Hầu trưởng phòng, dọc theo đường đi hai người vẫn chưa nói gì với nhau.Hầu trưởng phòng không phải là cán bộ tổ chức lão thành, trước đó không lâuừ một bí thư địa ủy của khu một khu khác đảm nhiệm điều tới thôi.

Chưa nói tới lên chức, cũng chưa nói đến bị giáng chức, chỉ bình điều mà thôi, cấp bậc vẫn là chính sở.

Những người đã quen làm người đứng đầu, cũng tương đối là thận trọng từ lời nói đến việc làm.Khi tới gần biên giới thành phố Tiềm Châu, rất xa đã thấy được một mảnh đầu người đông nghịt ở ven đường, cùng một loạt xe con sáng loáng, Hầu trưởng phòng cùng Liễu Tuấn đều giật mình, ai cũng chưa từng ngờ tới, thành phố Tiềm Châu sẽ bày ra cách hoan nghênh long trọng như thế.Khi xe Audi chậm rãi dừng lại, khi Hầu trưởng phòng và Liễu Tuấn thấy được Lưu Huy thì càng kinh hãi hơn.Hầu trưởng phòng vội vàng bước nhanh tới, cầm chặt tay Lưu Huy, vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói: "Lưu bí thư, cái này thật là không dám đảm đương..."

Lưu Huy mỉm cười nói: "Hầu trưởng phòng đại giá quang lâm, điều phải làm mà."

Khi đến phiên Liễu Tuấn, Lưu Huy càng lộ ra dáng tươi cười rực rỡ hơn, vui vẻ nói: "Hoan nghênh anh hùng chống lụt cứu nguy!

Liễu thị trưởng tại thời khắc then chốt nhất, trượng nghĩa viện thủ, tôi đại biểu toàn thể đồng chí Thành ủy Tiềm Châu cùng 6 triệu nhân dân thành phố Tiềm Châu biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh đối với Liễu thị trưởng!"

Không ngờ lại lấy lý do này, cũng có thể miễn cưỡng cho qua!

Chương 986: Thị trưởng anh hùngTân thị trưởng đến nhận chức, theo thường lệ phải tổ chức hội nghị mở rộng Thường ủy để biểu thị hoan nghênh đối với Liễu Tuấn.Ngoại trừ toàn thể thành viên của ban Thường ủy Thành ủy Tiềm Châu, toàn bộ phó thị trưởng Phủ thị chính, còn có sự tham gia của những thành viên cấp quan trọng như chủ nhiệm văn phòng Thành ủy cùng chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính.Buổi họp hoan nghênh này kỳ thực cũng là một buổi họp gặp mặt, để tất cả mọi người nhận biết một chút.Hầu trưởng phòng tuyên đọc đơn bổ nhiệm của Tỉnh ủy đối với Liễu Tuấn.Sau đó, Lưu Huy chủ nhiệm tạm thời Đại hội đại biểu nhân dân thành phố tuyên đọc đơn bổ nhiệm của Thường ủy hội Đại hội đại biểu nhân dân thành phố đối với Liễu Tuấn.

Nhân đại hội của thành phố Tiềm Châu, mới bắt đầu mở vào tháng 3 năm nay, Liễu Tuấn còn cần làm thị trưởng tạm thời trong 6 tháng, chờ tháng 3 năm sau Nhân đại hội toàn thành phố mới tổ chức, đến lúc đó có thể chính thức trúng cử thị trưởng.Hầu trưởng phòng theo thường lệ giới thiệu lý lịch của đồng chí Liễu Tuấn cùng những thành tích đã đạt được.Các thành viên tham gia hội nghị mở rộng khi biết được là Liễu Tuấn đến đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, đối với lý lịch của vị thị trưởng trẻ tuổi này đương nhiên ít nhiều gì cũng tiến hành nghe ngóng qua.

Hiện tại Hầu trưởng phòng chẳng qua là máy móc đọc lại, nhưng khi lọt vào tai mọi người tham dự hội nghị vẫn rất có cảm giác "rung động lòng người".22 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh, 2 năm sau đã lên chức, trong thời gian 7 năm thong thả từ cán bộ cấp phó khoa nhảy tới hàng ngũ thị trưởng cấp thành phố, đường hoàng trở thành cán bộ lãnh đạo cấp cao của Đảng.Thị trưởng không đến 30 tuổi.

Trên lịch sử của thành phố Tiềm Châu chưa từng có tiền lệ, nhìn khắp tỉnh A cũng là độc nhất vô nhị.Điều này vẫn còn chưa hết, không chấp nhận là người ta có người cha tốt, cha vợ tốt, nhưng chiến tích của Liễu Tuấn cũng quá chói mắt.

Chủ chính huyện Ninh Bắc mấy năm thời gian, huyện Ninh Bắc từ một huyện nghèo khó cấp tỉnh nhảy vọt trở thành 100 huyện thị mạnh mẽ trong cả nước.

Chủ chính khu Trường Hà hơn 2 năm, vững vàng xây dựng một tòa tân thành có thể so với thành phố Ngọc Lan.

Thành tích Như vậy cũng không phải dựa vào cha và cha vợ là có thể làm được.Đều nói Liễu nha nội ngang ngược, người ta quả thực cũng có năng lực cả.Lưu Huy đại biểu toàn thể thành viên ban Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu, biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh đối với Liễu Tuấn đến nhận chức, dành cho Liễu Tuấn sự đánh giá cao nhất."...Các đồng chí, Tỉnh ủy để đồng chí Liễu Tuấn tới thành phố Tiềm Châu chúng ta chủ trì công tác Chính phủ là có sự hỗ trợ lớn lao đối với Tiềm Châu chúng ta.

Liễu thị trưởng trên chính trị lập trường kiên định, năng lực công tác rất mạnh, nhất là hết sức thành thạo trong công cuộc kiến thiết kinh tế, mỗi nơi từng đến đều có thể làm cho kinh tế ở địa phương đạt được phát triển thần tốc.

Bởi năm nay gặp phải cơn đại hồng thủy hiếm thấy, thành phố ta phải chịu tổn thất tương đối nghiêm trọng, công tác trùng kiến sau thiên tai là một nhiệm vụ nặng nề nhất trong hai năm nay của Thành ủy cùng Phủ thị chính, tôi hi vọng mỗi một vị đồng chí đều có thể phối hợp chặt chẽ với công tác của Liễu thị trưởng, nhanh chóng khôi phục sản xuất, làm cho kinh tế của Tiềm Châu chúng ta phát triển nhanh hơn!"

Cuối cùng, Lưu Huy nói: Công tác chống lũ cứu tế trong năm nay của Liễu thị trưởng biểu hiện xuất sắc, Tỉnh ủy Chính phủ tỉnh đã đem sự tích anh dũng của Liễu thị trưởng báo cáo trên Quốc vụ viện cùng đảng Trung ương.

Có thể nói, đồng chí Liễu Tuấn là một vị anh hùng!

Tiềm Châu chúng ta hết lòng hoan nghênh vị thị trưởng anh hùng này!Đối với những lời ca ngợi hết sức của Lưu Huy, trên mặt Liễu Tuấn vẫn mang theo nét mỉm cười khiêm tốn, thần sắc vẫn trấn định như cán cân.Công tác chống lũ cứu nguy của Liễu Tuấn tham gia tại thành phố Tiềm Châu, trước sau diễn ra hơn một tháng, đã đảm nhiệm phó chỉ huy trưởng Ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố, đã có tiếp xúc với các thành viên một bộ phận của ban Thành ủy Tiềm Châu và ban Phủ thị chính, giữa đôi bên cũng xem như là người quen, song y theo trình tự, Lưu Huy vẫn phải giới thiệu cho y từng người toàn thể thành viên tham dự hội nghị.Công việc này, vốn Lưu Huy có thể ủy thác cho phó bí thư Đảng làm giùm, tuy nhiên vì biểu thị sự tôn trọng đối với Liễu Tuấn, Lưu Huy phải đích thân giới thiệu.Cách sắp xếp các ban của thành phố Tiềm Châu cùng toàn tỉnh phần lớn là nhất trí, tổng cộng có 30 người Thường ủy Thành ủy.Sau các người đứng đầu của Đảng chính, phó bí thư xếp thứ nhất không phải là phó bí thư Đảng Yêu Hải Anh mà là phó bí thư Thành ủy kiêm bí thư Kỷ ủy Lê Mẫn Trung.

Lê Mẫn Trung khoảng 50 tuổi, người hơi béo, hói đầu, vóc người không cao, nét mặt ôn hoà, khác hẳn so với một bí thư Kỷ ủy uy nghiêm thông thường.Trước khi Liễu Tuấn tới thành phố Tiềm Châu nhậm chức, đối với tình huống thành viên các ban của thành phố Tiềm Châu, theo thường lệ cũng tìm hiểu một ít.Lê Mẫn Trung cũng không phải là cán bộ xuất thân từ hệ thống Kỷ ủy mà là từ cơ quan Tỉnh ủy đi xuống.

Trước đây làm chính là công tác đảng vụ.

Để ông ta đảm nhiệm bí thư Kỷ ủy Tiềm Châu cũng là ý của Cận Tú Thực.

Tiềm Châu là đại bản doanh của Cận Tú Thực, cơ quan cường lực thế này đương nhiên cũng phải nắm giữ ở trong tay Cận Tú Thực, ông này không thể nghi ngờ cũng là người tài giỏi trong Cận hệ.Lê Mẫn Trung mỉm cười gật đầu thi lễ với Liễu Tuấn, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ.Rất hiển nhiên, Cận Tú Thực chỉ gọi điện thoại cho Lưu Huy, có lẽ Lưu Huy tạm thời vẫn chưa chuyển đạt ý kiến của Cận bí thư cho Lê Mẫn Trung.

Nỗi lo âu trong lòng Lê Mẫn Trung cũng tương tự như nỗi lo âu ban đầu của Lưu Huy.

Hắn có chút không rõ, vì sao Lưu bí thư lại cực kỳ tôn sùng đối với Liễu Tuấn như vậy.Tại trong ban Thường ủy xếp hàng thứ 4 chính là phó bí thư Đảng Yêu Hải Anh mới nhậm chức không lâu sau.

Phó bí thư Đảng tiền nhiệm bài danh trước Lê Mẫn Trung, bài danh phía sau Yêu Hải Anh đương nhiên vẫn là bởi vì tư lịch của Lê Mẫn Trung tốt hơn bà, thời gian công tác tại thành phố Tiềm Châu cũng dài hơn, đối với vấn đề bài danh này Yêu Hải Anh cũng không có ý kiến gì.

Đi tới đại bản doanh của Cận bí thư, trong lòng Yêu Hải Anh vẫn rất yên ổn.

Trên công tác bí thư Lưu Huy cũng tương đối ủng hộ bà.

Trước lúc Trần Hướng Dương nằm viện, chức thị trưởng vẫn đang đợi xác định, Yêu Hải Anh cũng có chút lo lắng, lo lắng hai vị lãnh đạo chính trong tỉnh sẽ nhân cơ hội điều chỉnh các ban của Tiềm Châu, bây giờ người đến không ngờ là Liễu Tuấn, Yêu Hải Anh mới hoàn toàn yên tâm.Lúc ở thành phố Ngọc Lan Yêu Hải Anh nhận được ám chỉ của Đinh bí thư, Liễu Tuấn đã không phải là Liễu nha nội trước đây mà là đồng minh mới.

Lấy trí tuệ trên chính trị của Yêu Hải Anh cũng có thể tự suy đoán được, sự kết minh này đã trải qua Cận bí thư cho phép, bằng không thì Đinh Ngọc Chu tuyệt đối sẽ không làm như thế.Bỏ qua không nói chuyện đến phe cánh, Yêu Hải Anh rất là bội phục đối với năng lực công tác của Liễu Tuấn cùng phẩm hạnh cá nhân.

Liễu Tuấn chính trực vô tư, sẽ không vì ân oán riêng mà quan báo tư thù, tại khu Trường Hà ai cũng ca ngợi.Điều khiến cho Yêu Hải Anh tán thưởng chính là Liễu Tuấn hay "bao che khuyết điểm", đối với người một nhà vẫn luôn hết mình.

Có thể thành minh hữu với người như vậy thậm chí trở thành bằng hữu, cộng sự trong một ban, đó là điều rất đáng mừng.Ban Thường ủy thành phố Tiềm Châu cũng duy trì kết cấu 1 chính 4 phó, phó bí thư thứ 4 là bí thư Chính pháp ủy tạm thời và cục trưởng công an thành phố Đổng Xương.Căn cứ theo tư liệu cho thấy, Đổng Xương năm nay 48 tuổi, 4 năm trước điều nhiệm phó bí thư Thành ủy Tiềm Châu, trước đây làm việc tại phòng công an tỉnh, quan hệ cùng Trì An Phong tương đối gần kề, cũng coi như một tay Trì An Phong đề bạt lên.Lúc đó quan hệ giữa Trì An Phong và Cận Tú Thực rất tốt.

Hai phạm vi lớn nhất của Phái bản địa, kết thành một để đánh lôi đài cùng với cấp trên tỉnh trưởng Hà Duyên An có bối cảnh thâm hậu.Chẳng qua hiện giờ đã vật đổi sao dời, Trì An Phong cùng Cận Tú Thực đã "mỗi người đi một ngả", lập trường của Đổng Xương hiển nhiên cũng sẽ xảy ra thay đổi.Theo sau Đổng Xương là Thường ủy Thành ủy, phó thị trưởng thường vụ Triệu Sư Phạm.Toàn bộ các ban của thành phố Tiềm Châu, tuổi tác của các thành viên cơ cấu cũng tương đối lớn, điều này có quan hệ với thói quen dùng người của Cận Tú Thực.

Cận Tú Thực tương đối coi trọng cán bộ thành thục thận trọng.

Liễu Tuấn có thể coi là là một trường hợp đặc biệt.

Tuy nhiên đây cũng chỉ là nói về sinh lý tuổi tác, Liễu Tuấn biểu hiện ra cũng rất chững chạc, trên quan trường càng như một "Lão nhân" hơn, ngay cả Cận Tú Thực khi đối mặt với Liễu Tuấn cũng sẽ thỉnh thoảng sinh ra cảm giác "thâm bất khả trắc".Người niên nhân này, có phần chín chắn quá mức.Triệu Sư Phạm cũng đã hơn 40 tuổi, nhìn qua là một người rất chín chắn, đeo kính đen, có nét nhã nhặn của người đọc sách, khi gật đầu thi lễ với Liễu Tuấn, trong mắt toát ra ý kính phục.Hắn là phó thị trưởng Thường vụ kiến thiết kinh tế, đối với chiến tích kiêu nhân của Liễu Tuấn thu được tại huyện Ninh Bắc và khu Trường Hà, trong lòng khá là bội phục.Phải nói, khi biết được Trần Hướng Dương có khả năng bị cách chức, trong lòng Triệu Sư Phạm cũng không phải không có một chút ý nghĩ.

Thị trưởng khuyết chức, phó thị trưởng Thường vụ thuận thế đi lên đó là điều đương nhiên.

Có điều Triệu Sư Phạm không có ra sức để đi tranh thủ, thứ nhất là thời gian không đủ, Tỉnh ủy rất nhanh đã có kết luận, thứ hai, thế cục hiện giờ ở trong tỉnh rắc rối phức tạp, Triệu Sư Phạm cảm thấy nên ổn định mới tốt hơn, không muốn ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, không tranh được thị trưởng, ngược lại còn giữ không được chức phó thị trưởng Thường vụ đang có sẵn.Đối với đại bản doanh của Cận Tú Thực tại Tiềm Châu, Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh cũng đều rất thèm muốn.Thường ủy Thành ủy xếp hạng thứ 7 là trưởng phòng tổ chức Phùng Huyền Huy.

Phùng Huyền Huy so sánh mà nói, tuổi còn hơi trẻ, ở trong tư liệu mà Liễu Tuấn đã tìm hiểu, Phùng Huyền Huy năm nay 43 tuổi, là người Tiềm Châu sinh trưởng ở địa phương, ba năm trước đây từ một Huyện ủy của huyện cấp dưới đảm nhiệm lên chức trưởng phòng tổ chức Thành ủy, là người có chí tiến thủ, đương nhiên cũng là nhân mã của Cận Tú Thực.

Y theo lệ cũ, trưởng phòng tổ chức Thành ủy nhất định là dòng chính thân tín của bí thư Thành ủy.Phùng Huyền Huy rất có tinh thần, cả người tràn đầy tinh lực, khi chào hỏi với Liễu Tuấn, thanh âm rất to, nhìn qua cũng có vài phần tương tự với trưởng phòng tổ chức thành phố Ngọc Lan Kim Lập Kỳ.

Tuy nhiên Kim Lập Kỳ là trời sinh giọng ồm ồm, có phần không khớp so với tinh lực dồi dào như Phùng Huyền Huy.Theo sau là trưởng phòng tuyên truyền Thành ủy Nông Sĩ An.

Nông Sĩ An hơn 50 tuổi, thuộc về loại người đọc sách điển hình, đảm nhiệm qua chức giáo sư một đoạn thời gian rất dài, từ hiệu trưởng một trường ở Tiềm Châu sau đó được điều nhiệm phó cục trưởng Cục văn hóa thành phố, sau đó thăng nhiệm cục trưởng, lại thăng nhiệm trưởng phòng tuyên truyền Thành ủy.

Có thể nói là từng bước đi lên.Thường ủy bài danh thứ 9, người còn lại Liễu Tuấn cũng quen, là đại tá Lý Thế Quân tư lệnh viên Quân phân khu Tiềm Châu, trước đó không lâu trong công tác chống lũ cứu nguy, giữa Liễu Tuấn và Lý Thế Quân cùng xuất hiện tương đối cũng nhiều, đối với vị quân nhân ngay thẳng này Liễu Tuấn rất có cảm tình.

Mà Lý Thế Quân đối với Liễu Tuấn gặp chuyện anh dũng tiến lên cũng rất có cảm tình, khi Lưu Huy giới thiệu đến Lý Thế Quân, hai người đều nở nụ cười hiểu ý.Sau đó là trưởng phòng Thành ủy Cát Ngọc Sơn, là một người trung niên tướng mạo rất hiền lành, khi mà Liễu Tuấn đến thăm hỏi, mặt tràn đầy nụ cười.Vị Thường ủy Thành ủy bài danh thứ 11, còn lại là chỗ tốt nhất ở Tiềm Châu, bí thư Khu ủy khu Cát Khánh Trâu Quảng Thụy.Sau Trâu Quảng Thụy là từ một huyện cấp thị duy nhất của Tiềm Châu, bí thư Thành ủy của thành phố Giang Thành Quản Vĩnh Thanh.

Kinh tế Giang Thành phát triển tương đối nhanh chóng, ở trong hoạch định khu vực kinh tế Tiềm Châu chiếm tỉ trọng chủ yếu, bí thư Thành ủy tiến lên Thường ủy hội, cũng thể hiện sự coi trọng của Thành ủy Tiềm Châu đối với Giang Thành.Vị Thường ủy Thành ủy bài danh cuối cùng, còn lại là bí thư trưởng Thành ủy Đường Việt Chương 987: Lần đầu tiên trao đổiSau khi cuộc họp hoan nghênh kết thúc, tiễn Hầu trưởng phòng ra về Liễu Tuấn mới tới phòng làm việc của Lưu Huy.

Tân nhậm thị trưởng cùng bí thư Thành ủy trao đổi chính là đại sự hàng đầu.

Liễu Tuấn phải trình bày rõ ràng với Lưu Huy cách suy nghĩ chấp chính của mình, tranh thủ đạt được ủng hộ của Lưu Huy.Lưu Huy là chi chính thân tín của Cận Tú Thực, Liễu Tuấn phỏng chừng Cận Tú Thực chắc là đã cùng dặn dò qua Lưu Huy, nói rõ về lập trường của mình.

Nếu nói từ một ý nghĩa nào đó, Cận Tú Thực ủng hộ Hà Duyên An, ra sức cho Liễu Tuấn để đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu chính là muốn bảo vệ cái "pháo đài" này không mất.Thì Liễu Tuấn cũng biết, lần này y có thể thuận lợi đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu ngoại trừ Hà Duyên An cùng Cận Tú Thực hết sức ủng hộ, cùng phó chủ tịch Lý Trị Quốc và thái độ của Hồng thủ tướng có quan hệ rất trực tiếp.Từ khi Trần Hướng Dương nằm viện, Tỉnh ủy tỉnh A quyết định thay thế thị trưởng Tiềm Châu, đến cuối cùng xác định Liễu Tuấn là đảm nhiệm, thời gian mặc dù không dài, đánh cờ cũng rất kịch liệt.

Ý đồ Cù Hạo Cẩm "bài trừ" Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A rất rõ ràng, nhìn trên điểm này, Thai Duy Thanh cũng là ủng hộ.

Hai người này ai cũng không muốn Nghiêm Liễu hệ có một cái đinh cứng rắn như thế gài vào tỉnh A.

Riêng là một mình Liễu Tuấn cũng không sao, nhưng năng lực của người thanh niên này biểu hiện ra đã làm cho Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh đều có chút bất an, sự thực cho thấy, Cận Tú Thực và Hà Duyên An cũng gởi gắm kỳ vọng cao với y, Cận hệ của tỉnh A cùng thế lực Hà hệ có khuynh hướng lấy Liễu Tuấn làm đối tượng.Lúc này, không chỉ để cho Liễu Tuấn tiếp tục ở lại tỉnh A, hơn nữa còn ra tay rất mạnh, hiển nhiên không phải là điều mà Cù Hạo Cẩm Thai Duy Thanh cam tâm tình nguyện muốn nhìn thấy.Đương nhiên, lý do Cù Hạo Cẩm không ủng hộ Liễu Tuấn đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu rất là đường hoàng, Liễu Tuấn thực sự tuổi còn quá trẻ, không chỉ nói đảm nhiệm thị trưởng thành phố cấp khu,; cho dù chủ chính một huyện, ở trên quan trường trong nước cũng thuộc về trường hợp cực kỳ hiếm thấy rồi.Đối với cán bộ trẻ tuổi, cần phải tôi luyện nhiều hơn mà, đối với bản thân Liễu Tuấn cũng mới có lợi.Ở trong một hoàn cảnh xưa nay hay chú ý đến phân biệt đối xử, lý do này rất là có lực.Thời khắc mấu chốt, phó chủ tịch Lý Trị Quốc cùng Hồng thủ tướng cũng tỏ thái độ ủng hộ.Lẽ ra, chọn người làm thị trưởng một thành phố cấp khu như Tiềm Châu, còn chưa đủ để lọt vào pháp nhãn của Hồng thủ tướng và Lý phó chủ tịch, hai vị thủ trưởng ngoài dự đoán của mọi người can thiệp vào việc này, mỗi người đều có lý do.

Tối thiểu, biểu hiện của Liễu Tuấn tại tỉnh A đã khiến cho Lý phó chủ tịch quan tâm.

Nghiêm Liễu coi như là người có khả năng đắc lực của Lý phó chủ tịch, được Lý phó chủ tịch coi trọng đó là đương nhiên, một nhân tài phe phái mình mới xuất hiện như Liễu Tuấn, tuy tuổi còn trẻ nhưng biểu hiện ra được thiên phú kinh người cùng năng lực, Lý phó chủ tịch đương nhiên muốn bồi dưỡng thêm nhân tài.Hồng thủ tướng tỏ thái độ ủng hộ Liễu Tuấn, nhưng là nổi lên ý "thương xót nhân tài".Thành phố Tiềm Châu xem như là một trọng trấn phía tây nam tỉnh A, vị trí giao thông cực kỳ quan trọng, nối liền ba tỉnh, nếu như kiến thiết được kinh tế thành công, điều này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể tại biên giới 3 tỉnh hình thành một vòng tròn phạm vi lớn, kéo theo kinh tế của vùng phát triển nhanh chóng.Hồng thủ tướng rất tin Liễu Tuấn có được năng lực kiến thiết được kinh tế.Có được sự ủng hộ của hai vị thủ trưởng, là điều then chốt để Liễu Tuấn có thể thuận lợi đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu.Mặc kệ Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh không tình nguyện Liễu Tuấn tiếp tục đứng ở tỉnh A bao nhiêu đi nữa, cũng phải cân nhắc đến lợi hại, tại bên ngoài, Cù Hạo Cẩm anh thân là bí thư Tỉnh ủy phải coi trọng đến minh chủ, không thể để người ta nghĩ mình độc đoán.Trụ sở Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu vẫn là hợp thự để làm việc, cũng không có tách ra.Trụ sở này tồn tại thời gian rất dài, bắt đầu xây vào những năm 60.

Cũng như rất nhiều cơ quan trung tâm quyền lực của thành phố cấp khu khác, tọa lạc tại trung tâm thành phố náo nhiệt.

Ỡ giữa mảnh tùng bách rộng lớn vắng vẻ, tô điểm thêm rất nhiều kiến trúc có kiểu dáng xa xưa đan xen vào nhau, nơi cao nhất cũng không tới 5 tầng.Khu vực làm việc của Thành ủy tại khu phía tây trụ sở, khu vực làm việc của Phủ thị chính tại khu phía đông trụ sở, đi bộ qua đó cũng chưa tới 10p thời gian thôi.Phòng làm việc của Lưu Huy tại lầu ba của tòa nhà Thành ủy, các thiết bị lắp đặt tương đối đơn giản, đồ dùng làm việc đều khá mộc mạc.

Ngoại trừ chiếc ghế xoay nơi làm việc của Lưu Huy là bằng da khá rộng, bộ ghế sofa đãi khách, đều là bằng gỗ.Lưu Huy mời Liễu Tuấn ngồi xuống trên trên ghế sofa đãi khách, thư ký dâng lên chè xanh rồi lui ra ngoài."

Thị trưởng, chúng ta thật là có duyên a..."

Lưu Huy mỉm cười nói, giọng điệu rất thân thiết, hơn nữa xưng hô đối với Liễu Tuấn cũng biến thành "thị trưởng" mà không phải là "Liễu thị trưởng".Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp: "Có thể làm việc cùng bí thư là may mắn của tôi.

Sau này phải nhờ bí thư chỉ điểm nhiều hơn."

Tuổi tác của Lưu Huy cơ bản ngang với Liễu Tấn Tài, lời nói của Liễu Tuấn ở trước mặt ông ta khiêm nhường kính cẩn, theo lý thường phải làm."

Ha ha, sau này mọi người chính là hợp tác, không cần nói nhiều lời khách sáo làm gì.

Cận bí thư gọi điện thoại tới yêu cầu tôi phải dốc sức phối hợp với công tác của thị trưởng, đây là điều đương nhiên mà, thành phố Tiềm Châu chúng ta quả thực cần nhờ có người toàn tài tinh thông kiến thiết kinh tế như thị trưởng đây tới lãnh đạo.

Tôi cùng đồng chí Hướng Dương tại Tiềm Châu công tác đã nhiều năm, kinh tế của Tiềm Châu phát triển mặc dù chưa nói tới lạc hậu, tốc độ phát triển vẫn là không như ý người, nhất là khi so sánh cùng thành phố Ngọc Lan, Ngô Tây lạc hậu rất nhiều a!

Không dối gạt thị trưởng chứ, đây là tâm bệnh của đồng chí Hướng Dương, cũng là tâm bệnh của tôi."

Lưu Huy nói rất tùy ý, chỉ ra điện thoại của Cận Tú Thực, thái độ cũng rất thẳng thắn thành khẩn, nếu tất cả mọi người là một chiến hữu trên một chiến hào, tất cả cũng dễ bề thương lượng, không cần phải nói nhăng nói cuội để đả kích nhau làm gì.Liễu Tuấn có thể hiểu được, Lưu Huy nói như vậy là phát ra từ nội tâm, không phải là đang nói lời khách khí với y.Phải nói, thân là bí thư Thành ủy cùng thị trưởng, Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều rất muốn đem kinh tế của Tiềm Châu đẩy mạnh hơn, mấy năm nay quả thực tốn hao không ít tâm huyết.

Đây không chỉ là yêu cầu chiến tích của người chủ chính, cũng là một cảm giác thành tựu của một người quan chức, nhưng nếu làm một quan chức bảo thủ không thể tránh khỏi tại trên quan niệm có chút lỗi thời, tại điểm này, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chính của tỉnh A đã chịu ảnh hưởng khá lớn của Cận Tú Thực.

Cận Tú Thực chú ý đầu tiên chính là xã hội ổn định, đối với những cán bộ chỉ vì cái trước mắt thì rất không thích.Tình hình phát triển kinh tế của Tiềm Châu mấy năm nay cũng giống như cách phát triển kinh tế kinh người của cả tỉnh A, bên trong tỉnh có thể coi là tương đối tốt, nhưng khi so với các tỉnh khác đặc biệt là các thành phố cấp khu ở các tỉnh vùng duyên hải, tốc độ phát triển cũng khá thua kém.

Nhất là bị thành phố Ngô Tây được coi như là tỉnh lị cũ áp chế, càng khiến cho Lưu Huy và Trần Hướng Dương không cam lòng.Bất đắc dĩ, sự thực khi so với người mạnh hơn, không phục cũng không được."

Bí thư, cảm ơn sự ủng hộ cùng tín nhiệm của bí thư đối với tôi.

Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Chẳng qua, kiến thiết kinh tế không phải là công việc một sớm một chiều, yêu cầu phải có cơ sở tốt, tìm đúng con đường để chúng ta phát triển thích hợp nhất thì mới có thể từ từ phát triển."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Bí thư, trong khoảng thời gian này, tôi dự định sẽ đi một chuyến đến từng khu huyện nhìn một lần để hiểu rõ tình huống cơ bản một chút.

Lúc này, làm tốt công tác vệ sinh phòng dịch, phòng ngừa dịch xuất hiện sau thiên tai mới là việc đầu tiên.

Giờ tôi sẽ lập tức bắt đầu an bài, đồng thời, phải nắm chặt thời gian để giải quyết những ảnh hưởng của cơn đại hồng thủy tạo thành, mau chóng khôi phục sản xuất cùng trật tự cuộc sống bình thường của toàn thành phố."

Những lời này Liễu Tuấn chẳng khác nào như đang đơn giản trình bày qua một chút với Lưu Huy ý nghĩ của công tác cơ bản trong đoạn thời gian sau này.Lưu Huy gật đầu, nói: "Tôi rất tán thành với kế hoạch này của thị trưởng, mời Phủ thị chính mau chóng hành động, đồng chí Triệu Sư Phạm cùng các phó thị trưởng khác của Phủ thị chính khẳng định sẽ ủng hộ công tác của thị trưởng."

Lưu Huy không nhanh không chậm nói, giữa những câu chữ tràn ngập tự tin.

Có thể thấy được hắn đối với những gì nắm trong tay của toàn thành phố là rất đúng chỗ, lời này chẳng khác nào đang nhắc nhở Liễu Tuấn, các phó thị trưởng bên Phủ thị chính đều có thể tin được.Thành phố Tiềm Châu coi như là đại bản doanh của Cận Tú Thực, Cận Tú Thực có thể đưa Lưu Huy đến nơi này làm bí thư Thành ủy, có thể thấy được đối với năng lực của hắn là hoàn toàn tán thành.

Kiến thiết kinh tế có thể có chỗ thiếu sót, nhân sự nắm trong tay khẳng định không phải là vấn đề quá lớn.Thời gian Trần Hướng Dương còn đang đảm đương, cùng Lưu Huy thuộc một trận doanh, cách bố trí của phó thị trưởng Phủ thị chính đương nhiên cũng là trao đổi qua đầy đủ với Lưu Huy.Liễu Tuấn hạ thấp người, nói: "Cảm ơn bí thư ủng hộ!"

Lưu Huy khoát tay, vừa cười vừa nói: "Thị trưởng không cần phải khách sáo.

Đúng rồi, thị trưởng, người nhà lúc nào qua đây?"

Liễu Tuấn là con rể của bí thư Chính pháp ủy Trung ương Nghiêm Ngọc Thành, điều này tất cả mọi người đều biết.Liễu Tuấn mỉm cười đáp: "Con cái còn nhỏ, bà nội và bà ngoại đều không an tâm để nó qua đây, tạm thời vẫn còn ở thủ đô, đơn vị công tác của vợ tôi là ở Cục văn hóa thủ đô, nên cũng tạm thời không qua ở thời gian dài được."

Lưu Huy hơi nhíu mày: "Như vậy à, vậy cuộc sống hằng ngày của thị trưởng cũng cần phải có người chăm sóc mới được.

Vấn đề chỗ ở, thị trưởng dự định an bài thế nào rồi?"

Lẽ ra, Lưu Huy thân là bí thư Thành ủy, không cần quan tâm đến vấn đề nhỏ nhỏ nhặt thế này, văn phòng Phủ thị chính Tiềm Châu cũng tuyệt đối không đến mức để cho một thị trưởng bị chết đói, hoặc là vì cuộc sống mà phiền não.Hành động này của Lưu Huy còn là quan tâm xuất phát từ cấp trên cùng trưởng bối đối với ban thành viên.Liễu Tuấn cười nói: "Cái này vẫn là do đồng chí Trang Ích Khiêm an bài cho tôi thôi."

Trang Ích Khiêm là chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính, an bài cuộc sống của thị trưởng chính là công tác thuộc bổn phận.Lưu Huy cũng cười, nói: "Ừ, lão Trang làm việc vẫn là rất cẩn thận."

Bí thư Thành ủy nói như thế với một cán bộ chính là đánh giá rất cao.

Bởi vậy có thể thấy được, Trang Ích Khiêm cũng là cán bộ mà Lưu Huy rất coi trọng.

Đương nhiên, thân là chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính, Trang Ích Khiêm hẳn là càng được Trần Hướng Dương tán thành hơn.Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Bí thư, có một vấn đề cần phải xin chỉ thị của bí thư."

"Ha ha, thị trưởng, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng không sao cả."

"Về việc chọn thư ký của tôi, tôi dự định vẫn dùng thư ký Vu Hoài Tín trước ở Ngọc Lan, tương đối hợp tính cách của tôi, việc này phải mời bí thư phê chuẩn."

Phân phối Thư ký mặc dù cũng là công tác yêu cầu, thế nhưng làm lãnh đạo thông thường cũng thích thư ký hợp với tính tình của mình hơn, đây cũng là lẽ thường.

Liễu Tuấn thân là một thị trưởng, muốn mang một thư ký từ Ngọc Lan qua đây, cho dù ai cũng không có ý kiến gì, Liễu Tuấn xin chỉ thị của Lưu Huy trước cũng là biểu thị sự tôn trọng đối với ông ta, dù sao cán bộ thành phố khi điều động đều phải yêu cầu bí thư Thành ủy đồng ý."

Việc này không thành vấn đề, đồng chí cứ bảo lão Trang an bài là được."

Lưu Huy cười đáp, đối với Liễu Tuấn khiêm tốn giữ lễ, ông ta rất có cảm tình, lần đầu tiên trao đổi giữa hai người, đều khiến cả hai rất thoả mãn Chương 988: Trùng đầu híViện Thường ủy Thành ủy của Tiềm Châu điều kiện không bằng Ngọc Lan, song cũng xây dựa vào núi bên sông.

Trần Hướng Dương bàn giao lại chức vụ thị trưởng, dưỡng bệnh tại tỉnh thành, người nhà còn thu xếp tại Tiềm Châu.

Trong tỉnh tạm thời chưa có xác định rõ chức vụ mới của ông, ông ta cũng không nóng lòng dọn nhà.Khi chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính Trang Ích Khiêm xin chỉ thị của Liễu Tuấn, làm sao để an bài nơi ở cho thị trưởng, Liễu Tuấn vẫn là lựa chọn ở tại viện Thường ủy Thành ủy, dù sao hiện tại y cũng đã có gia đình, có con cái, tạm thời tính ở tại nhà khách Tiềm Châu không quá thỏa đáng.

Nghiêm Phỉ bất cứ lúc nào cũng có thể mang Dương Dương đến Tiềm Châu để ở một khoảng thời gian.Viện Thường ủy Thành ủy thành phố Tiềm Châu có hai mươi mấy tòa biệt thự, xây tại bên cạnh công viên Tùng Sơn của khu Cát Khánh, phong cảnh rất tốt.

Trên cơ bản, tòa lâu số 1 và số 2 không có khác biệt quá lớn so với biệt thự của y, diện tích cùng các thiết bị lắp đặt bên trong phòng cũng không khác mấy.

Liễu Tuấn ở tại một căn biệt thự sau cùng, số thứ tự là 16.Hiện nay y một mình ở tại Tiềm Châu, Trang Ích Khiêm liền xin chỉ thị, có cần an bài một bảo mẫu để phục vụ cho y hay không.Trang Ích Khiêm xin chỉ thị cũng không phải làm điều thừa.

Tuy nói an bài cuộc sống hàng ngày của thị trưởng là ứng với chức trách của chủ nhiệm văn phòng như hắn, nhưng mời bảo mẫu thì phải xin chỉ thị mới được.Ai biết Liễu thị trưởng có an bài khác hay không?Liễu Tuấn cười gật đầu đồng ý, không có nhiều lời.

Nếu Lưu Huy đã nói Trang Ích Khiêm làm việc rất cẩn thận, vậy thì hắn nhất định có thể làm việc này được thỏa đáng.

Không tuỳ ý can thiệp vào công việc của thuộc hạ là thói quen đã hình thành nhiều năm của Liễu Tuấn.Khi thu xếp xong chỗ ở, Liễu Tuấn lập tức tổ chức hội nghị Thường vụ Phủ thị chính, cùng các trợ thủ của mình tìm hiểu một lần.Đối với sự "sát nhập" ngoài ý muốn của Liễu Tuấn, các phó thị trưởng thành phố Tiềm Châu cùng lãnh đạo cấp cao các bộ môn quan trọng trực thuộc thành phố đều lo sợ trong lòng, liên quan tới công việc, Liễu nha nội đã nổi tiếng là nghiêm khắc trước sau như một.Căn cứ theo lý giải sơ bộ của mọi người đối với Liễu thị trưởng, thời gian Liễu thị trưởng tại Ngọc Lan cùng khu Trường Hà, đồng ý uỷ quyền cho các thủ hạ, Liễu Tuấn cũng không tùy tiện đi can thiệp, dành đầy đủ tín nhiệm, nhưng có một điều, anh không thể phụ lòng tín nhiệm này, một khi anh phụ lòng, không có trách nhiệm với công tác, như vậy cũng có ý nghĩa, người cán bộ lãnh đạo như anh có lẽ nên nghỉ được rồi.Trên hội nghị Thường vụ Phủ thị chính, Liễu thị trưởng lời nói cũng không nhiều, không có tràng giang đại hải, chỉ nghe các lộ chư hầu báo cáo công tác của mình.

Phần đọc này nếu làm không được tốt, nhìn qua như là làm theo phép, trên thực tế, đây là ấn tượng đầu tiên mọi người dành cho người lãnh đạo trực tiếp, làm sao để làm tốt lần báo cáo lần này cũng có liên quan không nhẹ.Phó thị trưởng Thường vụ Triệu Sư Phạm là người thứ nhất tiếp thu "khảo nghiệm".Triệu Sư Phạm báo cáo công tác lời ít mà ý nhiều, không có dài dòng lôi thôi, chủ yếu là nói theo chữ số.

Bởi vì Trần Hướng Dương đang nằm viện an dưỡng, Liễu Tuấn cũng không có tiến hành công tác giao tiếp cùng thị trưởng tiền nhiệm, nhiệm vụ này phải rơi xuống trên đầu Triệu Sư Phạm.Trước khi Tỉnh ủy chưa có chính thức bổ nhiệm Liễu Tuấn đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, công tác của Phủ thị chính vốn là do Triệu Sư Phạm tạm thời chủ trì, mặc dù không lâu sau cũng chỉ coi như là làm gia nhân.

Triệu Sư Phạm báo cáo mọi mặt các công tác quan trọng mà hiện nay Phủ thị chính đang bắt đầu làm, để cho Liễu Tuấn đối với cách tiến hành thi chính cơ bản lúc này của Phủ thị chính có một cái hình dung tổng thể.Khi Triệu Sư Phạm phát biểu, Liễu Tuấn mặt vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu, ở trên bản ghi chép cũng viết mấy chữ.Động tác này khiến cho mọi người cảm nhận được áp lực lớn hơn nữa.Muốn nói cách làm như vậy của Liễu Tuấn không đủ uy nghiêm, nào có một thị trưởng có chức vị cao phải đích thân làm người ghi chép hội nghị?

Ở đây không phải cũng có thư ký sao?

Sau khi hội nghị kết thúc, các thư ký sẽ chỉnh lý một phần bản ghi chép hội nghị cho tỉ mỉ, rồi trình cho thị trưởng thẩm duyệt.Có vẻ như người thượng vị đều là điệu bộ này.Nhưng mà Liễu Tuấn vừa động thủ như thế, mọi người đều thấy thấp thỏm.

Những gì mà thị trưởng đang ghi lại, không thể nghi ngờ là điều quan trọng nhất.

Đại biểu cho sau này thị trưởng bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi lại chuyện một lần.

Nếu như hiện tại nói bậy, ngoảnh lại thì đã quên mất chính mình nói những gì, đến lúc đó Liễu thị trưởng hỏi mà trả lời ông nói gà bà nói vịt, khi đó mặt mũi chắc mết hết.Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều lén mở tài liệu hoặc là bản ghi chép trong tay, tỉ mỉ ôn lại nội dung mình muốn báo cáo một lần.Trong quá trình báo cáo kế tiếp, các thành viên tham dự hội nghị lại phát hiện một vấn đề, đó chính là Liễu thị trưởng rất không thích những lời nói khách sáo của quan, một vị phó thị trưởng chẳng qua là chiếu lệ cũ nói một câu "Dưới sự lãnh đạo anh minh của Phủ thị chính Thành ủy, dưới các quyết sách đúng đắn...", Liễu thị trưởng liền nhăn mày, ý rất không vui, khiến cho vị phó thị trưởng kia không khỏi hoảng hốt, mắc phải lỗi nói lắp, thiếu chút nữa còn đọc nhầm chữ.Dần dần, mọi người cũng đã hiểu rõ một điều, Liễu thị trưởng thích nghe số liệu chân thực, phàm là trong báo cáo có số liệu rõ ràng, có nơi có trốn, Liễu thị trưởng liền mặt nở nụ cười, thỉnh thoảng hơi gật đầu.Khi đã rõ ràng được đặc điểm này, kế tiếp báo cáo ngắn gọn nhiều hơn, phần lớn là lời ít mà ý nhiều, nói thẳng đến trọng điểm.Hội nghị Thường vụ lần đầu, Liễu Tuấn nói hai vấn đề.Thứ nhất đương nhiên là công tác vệ sinh phòng dịch, sau khi hồng thủy rút đi, phòng ngừa dịch xuất hiện sau thiên tai là công tác nặng nề nhất của Phủ thị chính hiện nay.

Liễu Tuấn yêu cầu các quan viên phụ trách có liên quan như phó thị trưởng phân công quản lý, cục trưởng Vệ sinh phải lập tức áp dụng biện pháp mạnh mẽ, triển khai công tác vệ sinh phòng dịch toàn thành phố.

Phải kịp thời báo cáo với Bộ vệ sinh quốc gia cùng Chính phủ tỉnh, yêu cầu viện trợ kỹ thuật cùng dược phẩm cần thiết, nhân viên cùng viện trợ vật tư.Công tác này Liễu Tuấn yêu cầu phó thị trưởng phân công quản lý cùng cục trưởng Vệ sinh, phải làm được văn bản báo cáo mỗi ngày, mỗi tuần phải báo cáo trước mặt một lần với y.

Hiển nhiên Liễu thị trưởng coi trọng như vậy, phó thị trưởng phân công quản lý cùng cục trưởng vệ sinh một mặt cảm giác được áp lực trầm trọng, một mặt lại rất kiêu ngạo.

Từ khi nào, công tác vệ sinh phòng dịch lại đạt được một thị trưởng coi trọng như vậy?Vấn đề trọng điểm thứ hai Liễu Tuấn dặn dò, chính là việc thống kê.

Liễu Tuấn yêu cầu Phủ thị chính lo liệu việc này, liên hợp với các bộ môn liên quan như Cục dân chính, Cục công tác thống kê, lập tức tiến hành nắm rõ công tác thống kê, tình huống tổn thất sau thiên tai toàn thành phố gặp phải.

Liễu thị trưởng nhấn mạnh số liệu phải được chuẩn xác, cũng không thể giấu diếm báo cáo sai, lại không thể nói ngoa.

Cần phải làm cho rõ ràng, chuẩn xác.Công tác này, Liễu Tuấn chỉ đích danh muốn phó chủ nhiệm tổ chức Phủ thị chính Cừu Dụng Chi cầm đầu phụ trách.Cừu Dụng Chi mặc dù chỉ là phó chủ nhiệm tổ chức Phủ thị chính, nhưng phụ trách quản lý mấy cơ cấu cấp chính xử.

Việc này cũng là điểm đặc sắc của quan trường quốc nội, chức vụ không rõ, quyền lực ẩn ngầm là rất lớn.Đoạn thời gian tiếp nhận công tác chống lũ cứu nguy của Trần Hướng Dương chỉ huy Tiềm Châu, Cừu Dụng Chi vẫn làm việc chung với Liễu Tuấn, Cừu Dụng Chi thông minh năng nổ, để lại cho Liễu Tuấn ấn tượng tương đối sâu sắc.

Đem nhiệm vụ này bàn giao cho hắn cũng có ý muốn khảo nghiệm thêm.Cừu Dụng Chi nhận được chỉ lệnh này của Liễu thị trưởng, trong đầu vừa vui vừa lo.

Mừng chính là biểu hiện của mình đoạn thời gian trước đã chiếm được thị trưởng tán thành."

Giản tại đế tâm" (thi cử tại ý vua), sau này chỉ cần làm tốt công tác, tiền đồ rộng lớn đang ở trước mắt.

Buồn chính là tác phong công tác của mình đối với Liễu thị trưởng nhận thức không phải là rất sâu sắc, không biết có thể làm tốt công tác này hay không, tiến thêm một bước giành được thị trưởng tán thành.

Thí dụ như công tác thống kê này, mỗi lãnh đạo đều phải cần là thực tế, cần chuẩn xác.

Trên thực tế, số liệu chân chính báo lên cho tới bây giờ đều không chuẩn xác, phần bị bốc hơi đi rất lớn.

Thời gian muốn tham gia bình xét, đương nhiên là cũng chỉ nói vừa phải, điều gì không tốt có thể giấu thì giấu, có thể che thì che.

Mà hiện tại lại là công tác thống kê tổn thất của Tiềm Châu do cơn đại hồng thủy tạo thành, cũng rất được coi trọng.

Giả sử muốn hướng cấp trên xin ủng hộ viện trợ nhiều một ít, vậy thì tổn thất đương nhiên phải báo sao cho lớn hơn chút, trẻ con khóc thì cần phải có sữa bú mà!

Có thể từ trong tỉnh thậm chí Trung ương bòn rút thêm chút tiền, có người thị trưởng nào mà không thích?

Chỉ là, nếu tổn thất báo quá nghiêm trọng, rồi lại phủ định với công tác chống lũ cứu nguy của toàn thành phố, công tác thì các anh không làm tốt để dẫn đến tổn thất nặng nề như vậy, trước đây đều tại sao?

Trần thị trưởng đã đi rồi, bí thư Lưu Huy thì vẫn còn mà!

Lại nói, hiện nay Liễu thị trưởng, giai đoạn từ giữa đến hết đều là người phụ trách chủ yếu của công tác chống lũ cứu nguy thành phố Tiềm Châu, sự tích anh dũng cũng đã được báo cáo lên Trung ương, chuẩn bị trao tặng danh hiệu vinh dự anh hùng chống lũ.

Vạn nhất mức độ này nắm không vững, không chỉ không được lãnh đạo biểu dương, còn rất có khả năng đều đắc tội với cả bí thư Lưu Huy, thị trưởng Trần Hướng Dương cùng thị trưởng Liễu Tuấn!Cừu Dụng Chi đang rầu rĩ, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người Vu Hoài Tín đang ngồi bên cạnh đang ghi chép, nhất thời có chủ ý.Sau khi tan họp, Liễu Tuấn hẹn phó thị trưởng Thường vụ Triệu Sư Phạm đến văn phòng của mình nói chuyện, Cừu Dụng Chi phỏng chừng hai vị thị trưởng lần đầu tiên nói chuyện thời gian cũng không ngắn, luôn có một số công việc cần phải thảo luận một chút, trong khoảng thời gian này Vu Hoài Tín chắc rảnh rỗi.Trong công tác chống lũ cứu nguy trước đó không lâu, ngoại trừ Cừu Dụng Chi đi theo bên người Liễu Tuấn như hình với bóng chính là Vu Hoài Tín, giữa hai người mặc dù chưa từng tán gẫu với nhau, ấn tượng với đôi bên vẫn là rất tốt.

Vu Hoài Tín cũng như Cừu Dụng Chi thuộc về loại hình làm việc vững chắc trầm ổn.Tân nhậm thị trưởng Liễu Tuấn mang tới cán bộ duy nhất chính là Vu Hoài Tín, có thể thấy được phân lượng của vị thư ký này ở trong cảm nhận của Liễu thị trưởng.

Mặc dù cấp bậc hiện tại của Vu Hoài Tín vẫn là cấp Chính khoa, chức vụ là khoa trưởng một khoa, thư ký văn phòng Phủ thị chính, lại nói tiếp còn là thuộc hạ của Cừu Dụng Chi, nhưng Cừu Dụng Chi tuyệt không dám tự cho mình là thượng cấp của Vu Hoài Tín, là một thư ký của thị trưởng, có đôi khi quyền lực trong tay thậm chí còn trên cả phó thị trưởng thông thường.Vu Hoài Tín được Liễu Tuấn coi trọng như vậy, thời gian đi theo Liễu thị trưởng cũng dài, đối với tác phong làm việc của Liễu thị trưởng hẳn là rõ ràng nhất.Vu Hoài Tín đang chỉnh lý văn kiện trên bàn công tác thì điện thoại của Cừu Dụng Chi gọi tới."

Xin chào, Vu khoa trưởng, tôi là Cừu Dụng Chi đây..."

Giọng điệu của Cừu Dụng Chi cũng không phải quá phận, trong bình thản lại lộ ra ý thân thiết."

"Chào Cừu chủ nhiệm!"

Vu Hoài Tín mỉm cười, sử dụng từ ngữ tôn kính.

Ở bên ngoài, Cừu Dụng Chi chính là người lảnh đạo trực tiếp của Vu Hoài Tín, mới tới Tiềm Châu, tư thái phải đặt thấp một chút, điều này cũng hợp tình lý.Liễu bí thư cũng không thích một thư ký quá mức khoa trương.Cừu Dụng Chi khách sáo vài câu với Vu Hoài Tín, hỏi: "Vu khoa trưởng, công tác của vợ an bài thế nào rồi, Liễu thị trưởng có chỉ thị chưa?"

Vu Hoài Tín nở nụ cười, hắn biết Cừu Dụng Chi vì sao gọi tới cuộc điện thoại này, mới đến, tình huống không rõ, tạm thời hắn còn không muốn có quan hệ quá thân cận cùng với người khác, tuy nhiên hắn cũng không ngại nói vài câu với Cừu Dụng Chi."

Cảm ơn Cừu chủ nhiệm, vấn đề gia đình cá nhân tạm thời tôi vẫn chưa có suy nghĩ đến...Cừu chủ nhiệm, việc thống kê thị trưởng an bài trên hội nghị ngày hôm nay, tôi có một kiến nghị nhỏ, hi vọng Cừu chủ nhiệm có thể tận khả năng làm cho số liệu chuẩn xác...đúng đúng, số liệu phải chuẩn xác nhất, còn việc khác, thị trưởng hẳn là sẽ có an bài!"

Chương 989: Sản nghiệp trụ cộtSau 4 ngày đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, Liễu Tuấn về thành phố Ngọc Lan.Chuyến này y đặc biệt đến thăm thị trưởng tiền nhiệm Tiềm Châu Trần Hướng Dương đang an dưỡng ở phòng bệnh danh cho cán bộ cao cấp tại bệnh viện Nhân Dân tỉnh.

Đây không chỉ là lễ phép mà còn là trình tự nên phải làm.Đầu năm vừa rồi Trần Hướng Dương lần thứ hai được chọn làm thị trưởng, một cơn hồng thủy trôi qua thì đã ngã.

Trên cảm giác dường như là Liễu Tuấn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Mặc dù Liễu Tuấn không có ý nghĩ như thế nhưng cũng nên tới thăm một chút, một số chuyện trên công tác cũng phải đến trò chuyện cùng Trần Hướng Dương.Thị trưởng của một thành phố cấp khu, tại bệnh viện Nhân Dân tỉnh thân phận cũng không tính là hiển hách.

Tuy nhiên Trần Hướng Dương bởi vì chống lũ cứu tế mới bị bệnh, lãnh đạo trong tỉnh đích thân chiếu cố, bệnh viện Nhân Dân tỉnh cũng rất để tâm, dành cho Trần Hướng Dương điều kiện an dưỡng rất tốt.Nơi của Trần Hướng Dương là phòng bệnh cao cấp dành cho cán bộ, so với phòng bệnh thông thường thì khác một trời một vực, vừa đi vào còn không rõ, còn tưởng rằng mình đã đi nhầm nơi, như vào căn hộ khách sạn.

Căn phòng thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, thậm chí ngay cả đệm chăn trên giường cũng trắng tinh như hoa lan, rất là ấm áp.

Đoán đây không phải là trong bệnh viện có sẵn mà là mang từ trong nhà qua đây.Khi Liễu Tuấn đến, Trần Hướng Dương vẫn chưa nằm trên giường nghỉ ngơi mà là ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện cùng Cận Hữu Vi.Nhìn thấy Cận công tử, Liễu nha nội mỉm cười.Trần Hướng Dương là chi chính tâm phúc của Cận Tú Thực, hiện nay lui xuống từ vị trí thị trưởng, Cận Hữu Vi đại biểu cha cậu ta tới thăm chính là điều đương nhiên.

Cận Tú Thực đi hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh, rất nhiều quan hệ cũng cần Cận công tử đi chải chuốt.

Đối với điểm này, Liễu Tuấn cũng không lo lắng cho Cận Hữu Vi, chỉ số thông minh của cậu ta cũng không dưới Liễu thị trưởng, lại từng trải việc đời, hiểu rõ thế sự, kiểu như nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn vậy.Trần Hướng Dương đã hơn 50 tuổi, lần này lui xuống, khả năng tái đảm nhiệm một chức vụ thực cấp sở khu cũng không lớn.

Chiếu theo quan điểm thế tục thông thường, đã gần đến lúc gần đất xa trời, đã không đáng để coi trọng.

Cận Hữu Vi chủ động đến thăm hỏi, chủ yếu là Cận công tử có tình ý có nghĩa.Theo thời gian trôi qua, lực ảnh hưởng của Cận Tú Thực cũng sẽ từ từ giảm đi, Cận Hữu Vi cũng đối mặt với một sự thay đổi, từ đệ nhất nha nội ngày xưa của tỉnh A đang chuyển biến thành một thương nhân chân chính.Trong phòng bệnh ngoại trừ Trần Hướng Dương và Cận Hữu Vi, còn có một cô gái trẻ độ hơn 20 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mặc một chiếc quần dài màu xanh nhạt dài qua đầu gối, đang ngồi bên cạnh Trần Hướng Dương.

Mỉm cười lắng nghe hai người nói chuyện, đoán là thế hệ con cháu của Trần Hướng Dương, cũng không biết là con gái hay là con dâu."

Ha ha, Liễu Tuấn, cậu cũng tới à!"

Liếc mắt thoáng nhìn thấy Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi vừa cười vừa nói, trong giọng nói có chút kinh hỉ, liền đứng dậy."

Là Liễu thị trưởng à, thực sự là không dám nhận!"

Trần Hướng Dương cũng cười đứng dậy, nắm chặt tay với, dáng tươi cười trên mặt rất chân thành tha thiết.Vu Hoài Tín đi theo sau đem lễ vật gôm một ít hoa quả và các vật phẩm dinh dưỡng đặt trên bàn."

Trần thị trưởng, sức khỏe khôi phục được chưa?"

Liễu Tuấn nắm tay Trần Hướng Dương hỏi.

Coi tình hình, sắc mặt Trần Hướng Dương nhìn rất tốt, khi nói trung khí cũng đủ, phỏng chừng đã khôi phục được kha khá rồi.

Dù sao tháo xuống được chính vụ nặng nề, trong lòng được thả lỏng.

Về phần có cảm giác mất mác khi bỗng nhiên bị mất đi quyền hành thì không biết được, chí ít cũng không có thể hiện ở trên mặt."

Ha ha, già rồi, đa tạ Liễu thị trưởng lo lắng.

Tới đây, mời Liễu thị trưởng ngồi.

Vu Thiến, mau mau pha trà cho Liễu thị trưởng."

Trần Hướng Dương mời Liễu Tuấn nhập tọa, một bên phân phó cho cố gái bên cạnh.Cô gái kia gọi là Vu Thiến, nghe thế liền đi pha trà cho Liễu Tuấn, trong đầu thì thầm kinh ngạc."

Liễu thị trưởng, đây là Vu Thiến, là con dâu của tôi, đang công tác ở đài truyền hình Tiềm Châu."

Trần Hướng Dương giới thiệu một chút thân phận của Vu Thiến cho Liễu Tuấn: "Vu Thiến, đây là người mà ta thường hay nói với mọi người, Liễu bí thư của thành phố Ngọc Lan, hiện tại là thị trưởng Tiềm Châu."

Vu Thiến càng giật mình hơn, vừa rồi nghe cha chồng luôn mồm gọi Liễu Tuấn là "Liễu thị trưởng", cũng đã giật mình không ít, người thanh niên trước mắt, mặc dù khí độ trầm ổn, nhìn bộ dạng tuổi chỉ tới hai mươi mấy, cũng tương đương với mình, so với Cận Hữu Vi còn nhỏ hơn vài tuổi, vậy mà là một thị trưởng sao?

Mặc dù cô ta làm ở Tiềm Châu, trong mấy ngày này vẫn ở tỉnh thành, cùng mẹ chồng chăm sóc bệnh của Trần Hướng Dương, đối với việc thay đổi nhân sự ở Tiềm Châu cũng không có mẫn cảm, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không ngờ tới người thanh niên này không ngờ lại là người kế nhiệm của cha chồng, tân nhậm thị trưởng của thành phố Tiềm Châu.

Lập tức hơi cúi đầu với Liễu Tuấn, nhỏ giọng chào hỏi."

Chào Liễu thị trưởng!"

Liễu Tuấn đứng dậy nắm tay với Vu Thiến.Chẳng qua là một câu nói, cảm nhận của Liễu Tuấn đối với Vu Thiến cũng rất tốt, Nguyên nhân cũng chỉ là Vu Thiến cũng không nói nhiều từ ngữ kiểu như ngưỡng mộ này nọ, mặt mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không nịnh nọt, biểu hiện ra là một người rất có giáo dục.Mọi người lại cùng nhau ngồi xuống, mới hàn huyên vài câu Cận Hữu Vi liền đứng dậy vừa cười vừa nói: "Liễu Tuấn, cậu ở lại trò chuyện cùng Trần thị trưởng đi, tôi cáo từ trước đây."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ngồi đi, vội như vậy làm gì, tôi cũng không phải là cọp."

Vu Thiến liền mím môi cười.Lúc này Cận Hữu Vi cáo từ chỉ là xuất phát từ lễ phép, người ta là hai thị trưởng, khẳng định có chút việc trên công tác muốn trò chuyện, mình cũng không thể ở bên cạnh làm bóng đèn mà, không ngờ Liễu Tuấn lại không lưu tâm.Trần Hướng Dương hơi giương lông mày lên, lập tức lại khôi phục như thường.Cận Hữu Vi mở miệng thì gọi thẳng tên của Liễu Tuấn, mà không phải là xưng hô "Liễu thị trưởng" chiếu theo quy tắc quan trường.

Mà thái độ của Liễu Tuấn đối với Cận Hữu Vi cũng rất tùy ý.

Có thể nhìn ra được giao tình giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn không đơn giản.

Việc này đúng là có chút khó hiểu.Trần Hướng Dương vẫn một mực dưỡng bệnh, Cận Tú Thực chỉ ra tình huống cho Lưu Huy, Trần Hướng Dương lại không rõ lắm, ông vẫn còn đang dùng ánh mắt đối đãi với Liễu Tuấn như quan hệ giữa Cận Tú Thực và Phái bản địa.

Liễu Tuấn đăng môn thăm hỏi, Trần Hướng Dương trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong đầu lại đề cao cảnh giác.Nói thật, Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của Trần Hướng Dương tồn tại như một điều bí ẩn.

Trần Hướng Dương mặc dù cách xa tại biên thuỳ phía tây nam tỉnh A, thân là thị trưởng của một thành phố cấp khu quan trọng, đối với cục diện chính trị trong tỉnh vẫn tương đối quan tâm.

Có vẻ như hiện nay Liễu nha nội chính là một nhân vật bà ngoại không thương cậu không thích, vừa đến tỉnh A không lâu thì gọn gàng dứt khoát phế đi Trì Cố con trai của Trì An Phong, lại dồn ép Đinh Ngọc Chu tới mức phải bẽ mặt, đắc tội với hai cái vòng tròn lớn nhất của Phái bản địa.

Mà hiện tại Cù Hạo Cẩm số 1 cùng Thai Duy Thanh số 2 cũng đều nhìn tiểu Liễu không vừa mắt.

Đổi lại là bất kể một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ nào sớm đã không biết phải bị tống cổ đến chỗ nào mà ăn không ngồi chờ rồi, nói không chừng còn dính vào lao ngục tai ương.Không ngờ người này đi bộ một vòng tại trường Trung ương đảng, ba tháng đã xong xuôi chương trình học của nửa năm, chắp hai tay sau lưng, bước khoan thai trở lại tỉnh A, đường hoàng ngồi trên ngai vàng của thị trưởng thành phố Tiềm Châu.Trò ảo thuật này diễn như thế nào, quả thật khiến người vắt hết óc cũng nghĩ không ra một nguyên do.Xem ra nha nội chính là nha nội, bối cảnh thâm bất khả trắc a!Cù Hạo Cẩm có lợi hại mấy cũng không lay động được Tiểu Liễu!Hiện giờ coi dáng dấp giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn, Trần Hướng Dương xem như là nhiều hoặc ít cũng đoán được một ít manh mối, tuy nhiên không dám khẳng định.

Giả dụ đúng như điều mà trong lòng Trần Hướng Dương suy nghĩ, Cận Tú Thực quả thực là tay già đời!

Không nói không rằng đã cho con trai mình tìm một chỗ dựa còn vững chắc hơn cả bản thân mình.Cận Hữu Vi biết dụng ý Liễu Tuấn giữ cậu ta lại, lập tức cười ha ha rồi ngồi xuống, ba người lại bắt đầu tán gẫu."

Liễu thị trưởng, đối với công tác của Tiềm Châu đã hiểu rõ rồi chứ?"

Trần Hướng Dương chủ động nhắc tới đề tài công việc, rất hiển nhiên, Liễu Tuấn không chỉ đơn giản là đến để tìm ông ta nói chuyện.Liễu Tuấn mỉm cười, nói khiêm tốn: "Tổng thể đã hiểu một chút rồi, đã trao đổi qua với đồng chí Triệu Sư Phạm."

Trần Hướng Dương cười gật đầu: "Đồng chí Triệu Sư Phạm công tác vững vàng, đối với công việc trong thành phố cũng tương đối quen thuộc...Ôi, kinh tế trước đây của Tiềm Châu chúng ta vẫn không được như ý, trong lòng tôi vẫn thấy hổ thẹn, lần này được rồi, Liễu thị trưởng đã tới đây, kinh tế của Tiềm Châu nhất định sẽ phát triển siêu tốc, nhân dân Tiềm Châu có phúc phần rồi!"

Vu Thiến nhất thời trừng to mắt, tuy là Trần Hướng Dương xưa nay trước mặt cán bộ cấp dưới cũng không tự cao tự đại, tương đối bình dị gần gũi.

Nhưng lấy giọng điệu tôn sùng như vậy để nói với Liễu Tuấn, đó là một chuyện ngoài dự đoán của Vu Thiến, không khỏi lại lén quan sát Liễu Tuấn vài lần.

Người thanh niên này ngoại trừ khí độ hơi trầm ổn.

Ừhm, còn có, cũng hơi đẹp trai, thật đúng là nhìn không ra có gì đặc biệt, anh ta quả thật có bản lĩnh có thể "Điểm thạch thành kim" hay không?Phúc khí của nhân dân Tiềm Châu!Lời này cũng không thể nói tùy tiện được."

Trần thị trưởng quá khích lệ rồi, Liễu Tuấn không dám nhận.

Mấy năm nay, tổng sản lượng kinh tế của Tiềm Châu vẫn ổn định đứng thứ 3 toàn tỉnh, đủ để nói rõ bí thư Lưu Huy cùng Trần thị trưởng, vì sự phát triển của Tiềm Châu đã tốn rất nhiều tâm huyết."

Liễu Tuấn nói vài câu khách sáo.Trần Hướng Dương thì liên tục xua tay.Cận Hữu Vi cười nói: "Liễu Tuấn, cậu cũng đừng giở giọng đó với Trần thị trưởng, tất cả mọi người đều biết thực tế.

Tôi là thường dân, hai người đều là những người thống trị địa phương, lão luyện, có kinh nghiệm phong phú, nhưng tôi cũng phải cần phải nói, kinh tế của Tiềm Châu có một chỗ thiếu hụt rất lớn, chính là thiếu khuyết một sản nghiệp trụ cột, không có nhãn hiệu gì hết, ở toàn tỉnh thì rất có tiếng, nhưng khi đặt ở toàn quốc thì càng không đáng nhắc đến...xin lỗi, tôi hay thích nói thẳng!"

Xưa nay Cận Hữu Vi nói năng tùy tiện, nhất là tại trước mặt người một nhà.

Cậu ta nói như vậy đã khiến Trần Hướng Dương xua tan một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng, dựa vào lý giải của Trần Hướng Dương đối với Cận Hữu Vi, người này mặc dù nhìn qua hay bỡn cợt, nhưng tuyệt đối không nói bậy, hiện tại chính là đang làm rõ với ông ta, Liễu Tuấn cũng như ông thôi, cũng là người một nhà!Trần Hướng Dương nghiêm mặt nói: "Hữu Vi nói đúng, đây là thất trách của tôi.

Liễu thị trưởng, Tiềm Châu đúng là thiếu một sản nghiệp trụ cột, hạt cảnh lại tương đối rộng, rất nhiều huyện khu, còn có khá nhiều một bộ phận nông dân cùng cư dân thành phố, chưa thoát khỏi nghèo khó.

Không biết Liễu thị trưởng đối với kiến thiết sau này, có cương lĩnh gì chưa?"

Liễu Tuấn nhăn mày, nói: "Trần thị trưởng, tôi mới đến nhận chức, đối với tình huống còn không quá quen thuộc, cương lĩnh thì vẫn chưa nói tới.

Tôi dự định trước tiên đến các khu huyện phía dưới một chuyến, xem qua tình huống một chút rồi mới lên kế hoạch."

Trần Hướng Dương gật đầu, đối với Liễu Tuấn lại tăng vài phần cảm tình.

Người này quả nhiên không giống như một nha nội trẻ tuổi đắc chí, không lên giọng phách lối, xem ra cậu ta có thể tại Ngọc Lan cùng khu Trường Hà đạt được chiến tích rực rỡ như vậy cũng không phải là may mắn!

Chương 990: Động thái mới của Uông Quốc ChiêuSuy nghĩ đến Trần Hướng Dương vẫn đang còn bệnh chưa khỏi, Liễu Tuấn không có ở lại thời gian dài, liền cùng Cận Hữu cáo từ ra về.

Nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn cùng Cận Hữu Vi xa dần, Trần Hướng Dương như có chút suy nghĩ.Vu Thiến hiếu kỳ hỏi: "Cha, Liễu thị trưởng có thật lợi hại như vậy không?"

Trần Hướng Dương chậm rãi đáp: "So với con tưởng tượng chỉ có lợi hại hơn thôi."

Vu Thiến liền thè lưỡi.Vừa mới đi qua một chỗ rẽ, Cận Hữu Vi đã nói: "Đêm nay không có an bài khác chứ?"

Liễu Tuấn nhìn cậu ta.Cận Hữu Vi nói: "Gọi mọi người cùng nhau vui vẻ một trận đi.

Nếu không đến nhà của tôi cũng được, bảo Hiểu Xuân chuẩn bị mấy món ăn, mấy món ăn mang hương vị nông thôn mà Hiểu Xuân làm thực sự rất ngon, nhất là đối với người có khẩu vị thích ăn thịt như cậu, toàn ăn miếng lớn"Liễu Tuấn nở nụ cười: "Xem ra Hiểu Xuân rất có bản lĩnh, đều nói bắt được dạ dày của người đàn ông thì chẳng khác nào nắm lấy phần lớn của người đàn ông đó rồi."

Cận Hữu Vi thì vô sỉ cười, nói: "Cậu còn chưa nói, cô ấy không chỉ bắt được dạ dày của tôi mà còn bắt được thận của tôi nữa kìa!"

Liễu Tuấn lắc đầu, cũng không nói với cậu ta nữa."

Bỏ đi, không cần làm phiền Hiểu Xuân đâu, tôi thấy nên đến khách sạn Thu Thủy đi, gọi thêm vài người đi, ừ, để tôi hẹn cả Thôi tỉnh trưởng, để xem ông ấy có thời gian không."

Nếu như đến chỗ Hiểu Xuân thì có chút cá nhân quá, sợ rằng ngoại trừ hai người họ chỉ có Lý Huệ mới có thể có mặt.

Hiện nay Liễu Tuấn đã đến Tiềm Châu, cơ hội gặp gỡ với mọi người cũng không nhiều, khi tới Ngọc Lan thì cũng nên hẹn vài người để tụ họp một phen.Cận Hữu Vi cười nói: "Được, theo ý cậu đi."

Liễu Tuấn liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Thôi Phúc Thành, hỏi ông ta có thời gian không, đương nhiên đó chỉ là một câu khách sáo, Liễu nha nội có hẹn, Thôi tỉnh trưởng có bận rộn mấy cũng phải có thời gian thôi.Đêm đó tại khách sạn Thu Thủy, ở trong một bao sương rất có hương vị thôn quê, không chỉ có Thôi Phúc Thành, Lý Huệ, Sài Thiệu Cơ cũng tới, còn có sư huynh Vương Bác Siêu cùng Hoa Viễn Hàng của Liễu Tuấn.Lần này mặc dù không phải là toàn bộ thành viên nòng cốt của tỉnh A trong nhóm Liễu Tuấn, nhưng cũng là người thân cận nhất, duy chỉ có Hoa Viễn Hàng là một ngoại lệ, quan hệ giữa hắn và Liễu Tuấn chưa nói tới rất thân cận, sở dĩ có thể "có mặt" vào cái hội này, hơn phân nửa là bởi vì nguyên do cha hắn Hoa Quân Đình.Lần này Hoa Quân Đình tiến thêm một bước, trở thành phó bí thư Tỉnh ủy, tại tỉnh A cũng có thể coi là quyền cao chức trọng.

Liễu Tuấn chưa bao giờ liên hệ trực tiếp qua với Hoa Quân Đình, lôi kéo Hoa Viễn Hàng, Hoa Quân Đình không biểu hiện phản đối là được.Hoa Viễn Hàng là do Cận Hữu Vi hẹn, cũng không nghĩ đến khi tới đây lại nhìn thấy Liễu Tuấn, hắn hơi giật mình, lập tức liền mặt đầy tươi cười tiến lên nắm tay với Liễu Tuấn.Đoạn thời gian trước Liễu Tuấn bị an bài đến trường Trung ương đảng để bồi dưỡng, trong lòng Hoa Viễn Hàng có chút mâu thuẫn, theo hắn đoán, đây là Cù Hạo Cẩm không muốn thấy Tiểu Liễu nên dùng biện pháp ôn hòa này, bài trừ Tiểu Liễu khỏi tỉnh A.

Hoa Quân Đình tính cách uy nghiêm, có phần dữ tợn, tình hình giữa Hoa Viễn Hàng cùng cha hắn cũng giống như cha con Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Minh, chuyện như vậy, Hoa Viễn Hàng sẽ không dám đi hỏi cha mình.

Hoa Viễn Hàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ.Liễu Tuấn không hợp với hai vị lãnh đạo số 1 và số 2 của tỉnh, Hoa Viễn Hàng thầm toát mồ hôi, cũng không phải vì Liễu Tuấn mà là vì bản thân mình, từ ngục giam điều đến đảm nhiệm phó cục trưởng cục tư pháp thành phố Ngọc Lan, Hoa Viễn Hàng đối với Liễu Tuấn có phần cảm kích, dự định tiếp tục đi theo Liễu Tuấn, chẳng ngờ lại lập tức náo loạn thành như thế, Hoa Viễn Hàng bắt đầu do dự.Ai dè Liễu Tuấn lại vô thanh vô tức trở về, còn chính vị thị trưởng!Khi nhìn thấy Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng không khỏi lại nghĩ tới câu nói mà cha đã nói qua với mình: Khi đã xác định là bạn thì vẫn phải tiếp tục qua lại!Xem ra gừng càng già càng cay.Ông già mình hình như đã nhận định Liễu Tuấn không phải là người có thể dễ dàng bị người ta vân vê như vậy.Đợi đến khi thấy Thôi Phúc Thành từ ngoài đi vào, Hoa Viễn Hàng lại giật mình.

Cùng mọi người liền đứng dậy, bây giờ Thôi Phúc Thành đã là Thường ủy Tỉnh ủy, chức vị cũng độc nhất vô nhị như cha hắn, chính là đại nhân vật cần phải ngửa mặt lên nhìn.Thôi Phúc Thành nhìn thấy Hoa Viễn Hàng cũng có chút ngoài ý muốn.

Giữa Thôi Phúc Thành và Hoa Viễn Hàng từng có một đoạn thời gian ngắn là quan hệ cấp trên dưới trực tiếp, cũng biết cậu ta là con trai của Hoa Quân Đình, chỉ không ngờ có thể gặp cậu ta tại cuộc họp gặp gỡ này."

Chào ngài, Thôi tỉnh trưởng!"

Hoa Viễn Hàng cung kính cúi đầu chào hỏi Thôi Phúc Thành"Tốt tốt, Tiểu Hoa, sức khỏe Hoa bí thư tốt chứ?"

Thôi Phúc Thành nụ cười đầy mặt, bày ra tư thế của một trưởng giả."

Đa tạ Thôi tỉnh trưởng, sức khỏe cha tôi rất tốt ạ."

Hoa Viễn Hàng càng cung kính hơn.Thôi Phúc Thành thì cười gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn.

Hai mắt Hoa Viễn Hàng không khỏi hơi híp lại, vị trí này là ngồi dưới Liễu Tuấn, vậy Liễu Tuấn ngồi chủ vị.Nếu bạn bè bình thường gặp nhau, vốn cũng không có nhiều điều để ý như vậy, nhưng tất cả mọi người đang ở quan trường, đối với số ghế là rất coi trọng.

Thôi Phúc Thành thân là Thường ủy Tỉnh ủy, là một thành viên trong trung tâm quyền lực của tỉnh A, tuổi tác lại lớn nhất, theo lý Liễu Tuấn phải rất tự giác mà nhường vị trí cho ông ta, Nhưng mà nhìn qua, Liễu Tuấn cũng không có cái ý đó, Thôi Phúc Thành cũng không thèm để ý chút nào.Nếu không phải quan hệ giữa hai người đã thân mật tới một trình độ nhất định rồi, chính là Thôi Phúc Thành đã tự nhận chức vị của Liễu Tuấn còn trên cả ông ta.Bởi vì trong số khách nhân có Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi liền bày ra quy định của bữa tiệc này, sơn hào hải vị đầy đủ mọi thứ, lại còn ăn cả cua, chỉ nhìn số cua đồng chất thành đống trên bàn, phí tổn đã rất xa xỉ rồi.Mọi người có mặt duy chỉ có Cận công tử là "Nhân viên tạp vụ Xã hội", có thể do tính tình thích xài tiền, không sợ người khác lên án.

Liễu nha nội cũng yên tâm thoải mái mà đánh chén.

Liễu nha nội xưa nay đều bị người khác đem trở thành "Dê béo", hôm nay rốt cuộc có cơ hội để "Mổ dê", không khỏi trong lòng thoải mái, lập tức gọi một phát 4kg cua đồng, thiếu chút nữa đã hù dọa cô nhân viên của khách sạn Thu Thủy suýt ngất xỉu.Gặp phải người như thế, Cận công tử cũng chỉ tự than thở vì kết giao bạn không cẩn thận.Thấy tình thế này, Thôi Phúc Thành cười ha ha nói: "Cái này vượt tiêu chuẩn quá xa rồi đấy."

Liễu Tuấn cười nói: "Dù sao ông chủ Cận có rất nhiều tiền, không cần tiết kiệm cho cậu ta làm gì."

Cận công tử mắt trợn trắng, phiền muộn nói: "Liễu Tuấn, tuy nói da mặt của quan chức cũng khá dày, nhưng cũng phải có giới giạn chứ?"

Không ngờ lời vừa nói ra, ông chủ Cận chọc ngay tổ ong vò vẽ, các quan chức trên bàn đều trừng mắt với cậu ta, lúc này Cận công tử mới ý thức được bên trong phòng có những ai, chỉ mình hắn là "Dân thường", người ta đều là quan gia cả!"

Được được được, mọi người cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, cảm thấy rất khó chịu.

Tôi nói bậy còn không được sao?

Tôi sẽ tự phạt ba ly!"

Cận công tử không khỏi hai tay giơ cờ trắng đầu hàng.Bị các quan chức cả phòng "tập trung nhìn", không phải dễ chịu gì.Có Liễu Tuấn ở đây, chiếu theo lệ cũ vẫn là rượu Mao Đài, nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho mọi người, Thôi Phúc Thành bưng ly rượu lên, vừa cười vừa nói: "Đại gia làm một ly, chúc mừng cho Liễu thị trưởng!"

Liễu Tuấn nhanh như vậy đã trở về, lại càng trở nên xuất sắc hơn, chính vị thị trưởng Tiềm Châu, ngay cả Thôi Phúc Thành vốn đã biết được khả năng của Liễu Tuấn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng tràn đầy vui mừng.

Giao tình giữa hắn và Liễu Tuấn vẫn còn ở thứ 2, Liễu Tuấn có thể ngồi trên ngai vàng thị trưởng Tiềm Châu, không hề nghi ngờ là kết quả của cao tầng nhúng tay vào.

Tuy nói Trần Hướng Dương đột nhiên bị bệnh là có chút trùng hợp, nhưng Thôi Phúc Thành tin tưởng, cho dù không có "Cơ hội" này, sau khi bồi dưỡng ở trường đảng kết thúc, Liễu Tuấn vẫn sẽ được trở về tỉnh A, chiếm một vị trí cũng quan trọng như vậy.Cũng là người một nhà, Liễu Tuấn cũng không khách khí, mỉm cười rồi cùng mọi người cạn một ly."

Liễu thị trưởng, trong tỉnh để cậu đến Tiềm Châu, tính toán cũng rất tỉ mỉ."

Lý Huệ cười nói: "Ba năm thời gian, làm ra một kỳ tích Trường Hà, Tiềm Châu đang làm trùng kiến sau thiên tai, Liễu thị trưởng đến đó làm ít công to còn gì."

Lời này của Lý Huệ có một chút nịnh nọt, nhưng hơn phân nửa là lời nói thật.

Khi Liễu Tuấn mới đến khu Trường Hà, người nào cũng không tưởng được, y có thể tại bên trong thời gian ngắn như vậy xây dựng một thành phố mới.

Trước đây Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thực, chưa hề tiếp xúc qua thực tế công tác kiến thiết kinh tế, làm phó thị trưởng Thường vụ một năm, mới cảm nhận được sự gian nan của kiến thiết kinh tế.

Cũng càng thêm lĩnh hội, phía sau chiến tích hiển hách của Liễu Tuấn cũng không đơn giản.Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Uông thị trưởng tại Ngọc Lan có cử động lớn gì không?"

Tính cách của Uông Quốc Chiêu âm nhu, nhưng trên việc kiến thiết kinh tế rất có thủ đoạn, Liễu Tuấn cũng muốn biết một ít hoạt động của hắn.

Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc. (*)(*) đá ở núi kia, có thể đem ra rũa được ngọc: Mượn ngoại lực, sửa chữa những gì mình thiếu sót.Nhắc tới Uông Quốc Chiêu, sắc mặt Lý Huệ có chút không vui, dửng dưng nói: "Uông thị trưởng hùng tâm bừng bừng, muốn đem thành phố Ngọc Lan kiến thiết thành nền tảng công nghiệp nặng của toàn tỉnh, chuẩn bị tái thành lập một khu khai phá mới.

Ra vẻ cũng như khu Trường Hà, đi từ cấp phó phòng."

Liễu Tuấn ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Nền tảng công nghiệp nặng?"

"Đúng vậy, bí thư, đây là trước đó không lâu chính Uông thị trưởng đã nói."

Sài Thiệu Cơ chen vào nói, hắn vẫn theo thói quen cũ, gọi Liễu Tuấn là "Bí thư", có vẻ rất thân thiết.Lý Huệ cười lạnh: "Theo tôi thấy, hắn đây là ý không ở trong lời, nói rõ muốn đấu với khu Trường Hà."

Lý Huệ phân tích như thế cũng có đạo lý.

Liễu Tuấn tại khu Trường Hà đạt được chiến tích rực rỡ, Uông Quốc Chiêu vì biểu hiện ra chỗ hơn người của mình, muốn khoe thành tích với Cù Hạo Cẩm, đã nghĩ làm ra một nền tảng công nghiệp nặng, áp chế lại khu Trường Hà.Hoa Viễn Hàng chợt nói: "Tôi thấy Uông thị trưởng là muốn bồi dưỡng nhân mã chi chính của mình thôi."

Ánh mắt của Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn đồng thời đảo qua trên mặt Hoa Viễn Hàng, mang theo một tia kinh ngạc.

Hổ phụ vô khuyển tử, Hoa Viễn Hàng cũng không phải là cây đèn thiếu dầu, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Uông Quốc Chiêu.Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, bỗng chốc để trống một vị trí, phó bí thư Thành ủy cùng với một Thường ủy danh ngạch.

Lý Huệ khẳng định là muốn tranh thủ vị trí phó bí thư này, Đinh Ngọc Chu cần phải có một người đồng minh kiên định tại trên công hội bí thư.

Hắn là phó thị trưởng Thường vụ, rất có tư cách tiến lên một bước.

Đương nhiên cũng không phải không có đối thủ cạnh tranh, đó chính là bí thư Chính pháp ủy Mạnh Kế Lương.Phỏng chừng tại trên Thường ủy hội Tỉnh ủy còn có một phen long tranh hổ đấu.

Ba vị Thường ủy Tỉnh ủy Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành cùng liên thủ, hơn nữa còn có thêm các thành viên nòng cốt của Cận Tú Thực, cũng chưa hẳn rơi vào hạ phong.

Về phần danh ngạch Thường ủy Thành ủy, chiếu theo lệ cũ là hẳn là rơi vào bí thư Công ủy khu Trường Hà, Tỉnh ủy tạm thời chưa chính thức bổ nhiệm Sài Thiệu Cơ tiếp nhận chức vụ bí thư Công ủy, đây lại là một biến số.

Nếu như Sài Thiệu Cơ thuận lợi tiến nhập vào ban Thường ủy Thành ủy, ưu thế của Đinh Ngọc Chu tại Thường ủy hội càng thêm rõ ràng.Uông Quốc Chiêu tạo ra một khu khai phá mới, lúc này tuy không thể lập tức cạnh tranh cùng khu Trường Hà, nếu để lâu dài vẫn có thể xem là một nước cờ làm yếu đi sự diệu kỳ của khu Trường Hà Chương 991: Vinh dự cao thượngĐầu thu tháng 10, gió mát dễ chịu, thân ảnh của đồng chí Liễu Tuấn thị trưởng chính phủ nhân dân thành phố Tiềm Châu lại một lần nữa xuất hiện tại văn phòng của ti trưởng sở sản nghiệp kỹ thuật Cao Tân.Thư ký của Bạch Dương vẫn là Tiểu Kim, nhìn thấy Liễu nha nội anh tuấn cao to, Tiểu Kim trong lòng vui vẻ.

Đương nhiên không phải là Tiểu Kim có ý với Liễu thị trưởng mà là Liễu thị trưởng vừa xuất hiện, tâm tình Bạch ti trưởng sẽ rất tốt.Chị Bạch Dương tuyệt không giấu diếm tình ý cưng chiều của mình đối với tiểu ngoan đồng.Người Lý giải quan hệ công tác giữa hai nhà Bạch Liễu cùng Liễu Tuấn Bạch Dương, cũng phần lớn lý giải cảm tình của Bạch Dương đối với Liễu Tuấn.

Hai người cùng nhau tại cơ sở giành chính quyền rồi kết tình nghĩa, tình chiến hữu so với bộ đội cũng không thua kém bao nhiêu.

Huống chi hiện nay Liễu Tấn Tài kiêm nhiệm chủ nhiệm uỷ ban kế hoạch cùng phát triển quốc gia, là người chủ tể của tòa cao ốc nguy nga này, quan hệ của Bạch ti trưởng và Liễu công tử tốt đẹp đó càng là theo lý thường phải làm."

Chúc mừng Liễu thị trưởng nha!"

Chị Bạch Dương vừa thấy mặt liền chọc đồng chí Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhậm chức thị trưởng Tiềm Châu, thời gian chưa xuất kinh cũng đã trốn ở trong chăn nói qua với Bạch Dương.

Tuy nhiên khi đó thân phận nghiêm chỉnh của Liễu Tuấn dù sao vẫn là học viên của ban 2 của trường Trung ương đảng, Bạch Dương cũng sẽ không trêu chọc y."

Thế tặng em lễ vật gì đây?"

Tiểu ngoan đồng cũng ưỡn ngực, nghiêm mặt tười cười nói.Bạch Dương liền biết người này lại muốn không đứng đắn, lập tức hai tay ôm ngực, rất "cảnh giác" nhìn y, ánh mắt lấp lánh: "Đừng làm liều, nếu không thì không để ý tới cậu nữa!"

Chị Bạch Dương thật sự là sợ ngoan đồng "giở trò lưu manh", chẳng phân biệt được trường hợp cũng không phân biệt được thời gian, bắt được cũng chỉ không đứng đắn, mỗi lần cũng khiến cho chị Bạch Dương kinh hồn bạt vía.

Thế nhưng người này thực sự là lì lợm, Bạch Dương cũng không có biện pháp tốt để đối phó y, buộc lòng phải đem ra thủ đoạn "uy hiếp vô lực" như vậy, vốn cũng biết tác dụng cực kỳ nhỏ.Quả nhiên, Liễu thị trưởng nhàn nhã đi đến trước mặt chị Bạch Dương, ôm lấy thân thể mềm mại đẫy đà của Bạch Dương, hai tay cùng miệng cũng rất không đứng đắn.

Bạch Dương lại vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, sẵng giọng: "Đã làm thị trưởng rồi mà vẫn còn bướng bỉnh như thế!"

"Hôn một cái!"

Liễu Tuấn theo thường lệ đưa hai má tới trước đôi môi đỏ chót của Bạch Dương, cười tủm tỉm nói.Bạch Dương quả thật hết cách, chỉ phải thỏa mãn yêu cầu "vô sỉ" của tiểu ngoan đồng, lúc này Liễu thị trưởng mới cảm thấy mỹ mãn, cười ha ha về tới đối diện bàn công tác, nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn Bạch Dương không chớp mắt, không ngay ngắn chút nào.Trong mấy người hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, tính cách của Bạch Dương cực kỳ điềm tĩnh, rất ít khi chủ động đến tỉnh A gặp Liễu Tuấn, đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với thân phận địa vị hiện nay của cô, ti trưởng Ủy phát triển quốc gia, trong số các quan lớn tại kinh thành trọng địa cũng xem như là một nhân vật.

Bình thường chạy đến thành phố Ngọc Lan cũng không phải rất thuận tiện.Càng như vậy, Liễu Tuấn đối với Bạch Dương càng không muốn xa rời, trong lòng mơ hồ có ý hổ thẹn.Mà chị Bạch Dương của y cũng quả thực mang đến cho y sự vui sướng vô tận cùng sự ấm áp yên lặng.Bạch Dương cùng Liễu Tuấn hoan hảo đã lâu, bị tiểu ngoan đồng nhìn chằm chằm liên tục như thế vẫn hơi cảm thấy ngượng ngùng, nhịn không được khẽ giậm chân, sẵng giọng: "Nghiêm chỉnh chút đi!

Phòng làm việc kìa!"

Liễu Tuấn cười, lại có vẻ mặt nóng lòng muốn thử.Bạch Dương càng hoảng hốt, thằng khỉ này vẫn chưa có ý muốn thôi, vội vàng đề cập đến câu chuyện để dời đi tâm tư háo sắc của tiểu ngoan đồng, nói: "Này, không phải cậu tới tham gia đại hội tuyên dương sao?

Sao lại chuồn ra đây rồi?"

Cái gọi là đại hội tuyên dương chính là đảng Trung ương, Quốc vụ viện cùng Quân ủy Trung ương liên hợp tổ chức "Đại hội khen ngợi những gương anh hùng chống lũ cứu nguy".

Quy mô của đại hội rất cao, hầu như toàn bộ cục chính trị Thường ủy và các uỷ viên đều dự họp, uỷ viên ở kinh thành phần lớn cũng tới dự họp.Đại hội tuyên dương lần này, danh như ý nghĩa, là khen ngợi các cá nhân cùng đơn vị có biểu hiện xuất sắc trong cuộc đại chiến chống lũ kinh thiên động địa vừa qua.

Liễu Tuấn được trao tặng danh hiệu vẻ vang gương anh hùng cấp 2, nhằm khen ngợi y tại trong công tác chống lũ cứu nguy làm ra cống hiến lớn lao.Liễu Tuấn không có anh dũng vật lộn trong hồng thủy, sự tích hiển hách cứu người vô số, rất nhiều nhân vật gương anh hùng của quân đội cùng địa phương khi so sánh với y, biểu hiện của đồng chí Liễu Tuấn hình như có chút thiếu thực tế, nhưng mà điểm sáng sự tích của Liễu Tuấn không ở đấu tranh anh dũng mà ở bày mưu nghĩ kế.

Trong nội dung giới thiệu bài tuyên truyền sự tích anh hùng của Liễu Tuấn, miêu tả Liễu Tuấn phòng ngừa chu đáo, có ánh mắt chiến lược đã sớm làm tốt chuẩn bị.

Chính là bởi vì những nơi có sự tham gia của Liễu Tuấn, giúp khu Trường Hà tại trong cơn đại hồng thủy tập kích hầu như hoàn toàn không có tổn thất gì, đây là điều có một không hai đối với những thành phố bị ảnh hưởng.

Quan trọng nhất là, tại thời khắc mấu chốt nguy hiểm nhất của Tiềm Châu, Liễu Tuấn là người đầu tiên vươn tay viện trợ, người đầu tiên tiên phong chạy tới Tiềm Châu, đưa tới những vật tư cứu nguy quý giá nhất, vì thành công bảo vệ đê vây tại khu nội thành Tiềm Châu, lập được công lao lớn nhất, sau đó lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhận công tác chỉ huy chống lũ của toàn thành phố Tiềm Châu, hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc, khiến tổn thất của Tiềm Châu giảm đến thấp thấp, không hổ là cán bộ gương mẫu, lãnh đạo ưu tú một lòng vì dân.Thủ trưởng số 1 hết sức tán thành đối với sự tích của Liễu Tuấn, tại trên đại hội tuyên dương đích thân phát giấy chứng nhận vinh dự cho Liễu Tuấn, khuyến khích y không ngừng cố gắng, vì nhân dân tái kiến tân công.Đây là lần thứ hai trên đại hội nhân dân Liễu Tuấn được tiếp nhận giấy chứng nhận vinh dự từ trong tay người lãnh đạo tối cao.Con đường làm quan chỉ trong 7 năm ngắn ngủi, có thể nói vô cùng rộng lớn!Chị Bạch Dương nhìn người trong lòng anh tuấn kiên nghị trước mắt, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

7 năm thời gian Liễu Tuấn đã trở thành cán bộ cấp chính phòng, đây cũng không phải là điều Bạch Dương coi trọng nhất, Bạch Dương càng thêm lưu ý chính là hoài bão một lòng vì dân của Liễu Tuấn.Một người đàn ông có trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa, luôn có thể làm cho phụ nữ say mê!Chẳng qua người đàn ông chính nghĩa cùng trách nhiệm này ở trước mặt cô luôn không đứng đắn.Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Hội nghị tuyên dương kết thúc rồi, đương nhiên em phải đến thăm chị..."

Bạch Dương bĩu môi, giả vờ xem thường nói: "Chỉ biết mồm mép láu lỉnh, chị thấy cậu chắc chắn là đang chạy hạng mục thì đúng hơn."

Liễu Tuấn nhất thời giơ lên ngón cái, lớn tiếng khen: "Bạch ti trưởng anh minh cơ trí, chiếu sáng vạn lý, tài hơn cả Gia Cát, tại hạ bội phục..."

Bạch Dương nở nụ cười, tiểu ngoan đồng luôn có thể làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.

Bạch Dương biết, lấy tính tình của Liễu Tuấn, bước đi trên công tác trước đến giờ đều rất nhanh, mặc dù đảm nhiệm thị trưởng không lâu, nhất định là đã chuẩn bị bắt tay vào tiến hành những hạng mục thực tế rồi."

Cậu có phải dự định phục chế lại hình thức như của khu Trường Hà?"

Bạch Dương hỏi.Khu Trường Hà là triển khai thành công nhất kỹ thuật của khu khai phá Cao Tân, Liễu Tuấn đã sáng tạo ra một kỳ tích, bởi vậy kéo theo toàn bộ kinh tế của Ngọc Lan phát triển rất nhanh.

Đem khuôn mẫu thành công này phục chế đến Tiềm Châu, cũng là rất hợp."

Đây là điều đương nhiên, thành công là có thể phục chế."

Liễu Tuấn cũng không phủ nhận.

Kiến thiết kinh tế của một nơi, có rất nhiều thứ cơ bản đều tương thông với nhau.

Thí dụ như xây cầu sửa đường, cải thiện tình trạng giao thông cùng thông tin, tăng cường cơ sở kiến thiết đều là những thứ phải làm.

Cơ sở không vững vàng, dù kinh tế có phát triển nhanh chóng cũng chỉ có thể là trăng trong nước."

Có điều, quy mô của Tiềm Châu lớn hơn nhiều khu Trường Hà, trên dưới tổng cộng có 11 khu huyện, nhân khẩu hơn 6 triệu, phỏng theo hình thức của khu Trường Hà làm cho 1,2 khu khai phá thì có thể, nhưng nếu chỉ thế này thì còn xa mới đủ.

Muốn kéo theo kinh tế toàn thành phố phát triển còn phải có phương pháp và đường lối tốt hơn."

Liễu Tuấn nói.Bạch Dương cảm thấy hứng thú, hỏi: "Cậu có biện pháp gì tốt?"

"Tiềm Châu là nơi giáp giới 3 tỉnh, tài nguyên du lịch phong phú, có thể lợi dụng."

Bạch Dương nói: "Cậu dự định xây dựng thành phố du lịch?"

"Đúng vậy, xây dựng thành phố du lịch là mục tiêu cơ bản.

Tiềm Châu là nơi lịch sử danh thành mà..."

Liễu Tuấn chậm rãi nói, khi nói tới công việc cụ thể, Liễu thị trưởng liền bắt đầu nghiêm chỉnh.

Đây là đường lối cơ bản để phát triển Tiềm Châu không lâu y chính thức đưa ra tại hội nghị Thường vụ Phủ thị chính.

Liễu Tuấn đưa ra ý nghĩ này cũng đã trải qua tính kỹ càng, nên xây dựng thành phố công nghiệp hay là thành phố du lịch, Liễu Tuấn đã nhiều lần suy nghĩ qua rất lâu.Cơ sở kỹ thuật cùng cơ sở công nghiệp của Tiềm Châu cũng không hùng hậu, tài nguyên than đá cùng các tài nguyên khoáng sản khác ở cảnh nội cũng không phong phú, nếu lấy công nghiệp nặng làm chủ thì cơ sở còn non yếu.

Việc này không phải là đưa vào bao nhiêu tài chính thì có thể miễn cưỡng kéo lên được.

Hơn nữa, thời gian Liễu Tuấn mới đến học tại trường Trung ương đảng đã cùng cha y Liễu Tấn Tài đi sâu vào nghiên cứu qua vấn đề hình thức phát triển kinh tế của cả quốc gia, công nghiệp nặng là ngành sản xuất tiêu hao năng lượng rất cao.

Liễu Tuấn cảm thấy nếu đi ngược lại điều này, rất có khả năng không đạt được hiệu quả mong muốn, nói không chừng còn sẽ phản tác dụng."

Xây dựng thành phố du lịch, tốc độ phát triển cũng sẽ không nhanh."

Bạch Dương nhắc nhở Liễu Tuấn một câu.

Cũng giống như con đường thăng quan tiến chức vậy, cách nghĩ kiến thiết kinh tế của y cũng là theo đuổi theo hiệu suất dựng sào thấy bóng, thế nhưng cái lá bài tẩy du lịch này, muốn chân chính thành công không thể là công việc một sớm một chiều.

Ở trên định vị doanh tiêu của toàn thành phố, cũng cần phải khai thác rất nhiều thứ.

Lại nói tiếp, như có chút xu hướng phí lực mà không đạt được hiệu quả.Dù sao Tiềm Châu cũng không phải là thành phố du lịch nổi tiếng, cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.

Bạch Dương lo lắng đến lúc đó Liễu Tuấn sẽ thiếu kiên nhẫn.

Thế cục của Tỉnh A Bạch Dương rất hiểu rõ, Liễu Tuấn cần phải nhanh chóng làm ra thành tích thì mới có thể chân chính đặt chân đứng vào tỉnh.

Chỉ cần làm ra thành tích, cho dù có người muốn nhằm vào y, các đại lão phía sau Liễu Tuấn cũng có lý do để mà ủng hộ y.Liễu Tuấn cười cười, nói: "Cho nên, còn phải nghĩ các biện pháp khác."

Bạch Dương thì cười dài nhìn cậu ta, không chút nghi ngờ trong cái đầu cơ trí của cậu ta sẽ bật ra cái tia lửa để sáng tạo kỳ tích."

Em dự định tại Tiềm Châu thành lập một viên khu sản nghiệp công nghệ cao trên ý nghĩa chân chính, ra sức giúp đỡ sản nghiệp công nghệ cao, khác biệt với hình thức phát triển kinh tế truyền thống.

Ngoại trừ dốc sức đưa vào đầu tư bên ngoài, chủ yếu là muốn tăng cường chức năng tự tạo máu cho mình.

Phủ thị chính Tiềm Châu sẽ dành cho chính sách lập nghiệp ưu đãi, cung cấp ngân sách nhất định để lập nghiệp, cùng với mấy trường đại học có sở nghiên cứu khoa học hùng hậu ở quốc gia và trong tỉnh, cơ quan nghiên cứu phối hợp với nhau, cùng nghiên cứu ra sản phẩm mới kỹ thuật mới.

Mục tiêu của em rất đơn giản, kinh tế của Tiềm Châu nhất định phải tạo ra được, nhưng bầu trời của Tiềm Châu phải là màu lam, nước phải là màu lục, chúng ta không thể hi sinh môi trường cùng sức khỏe của nhân dân để làm kiến thiết kinh tế.

Bởi vậy, chuyển hình sản nghiệp là thế phải làm."

Bạch Dương cười nói: "Vậy cậu không nên tới tìm chị, phải tìm bộ khoa học công nghệ mới đúng!"

Liễu thị trưởng trong tích tắc lại khôi phục diện mạo "Vô lại", cười hì hì nói: "Bộ khoa học công nghệ cũng không bằng một vị Bạch ti trưởng nguyện ý cùng em cùng chung chăn gối!"

Chương 992: "Kế hoạch điên cuồng" của Bạch DươngBuổi chiều tại sau khi hàn huyên một hồi với Bạch Dương tại phòng làm việc, Liễu thị trưởng cung thỉnh Bạch ti trưởng dùng chung bữa cơm.

Đối với lời mời này, Bạch ti trưởng đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.Thủ đô có rất nhiều phố ăn nổi danh, bình thường Liễu Tuấn sẽ thay đổi địa điểm, mời Bạch Dương nếm lần lượt các mỹ thực tại kinh thành, cũng coi là một bồi thường nho nhỏ với Bạch Dương.

Kỳ thực đối với chuyện ăn uống, hứng thú của Bạch Dương còn xa mới bằng Liễu Tuấn.

Nói là Liễu Tuấn đi cùng với Bạch Dương, còn không bằng nói là Bạch Dương đi cùng với Liễu Tuấn thì càng chuẩn xác hơn.Bạch Dương hưởng thụ chính là thời gian ở cùng với Liễu Tuấn.Cơm nước xong, Bạch Dương bắt đầu giục Liễu Tuấn nhanh chóng về nhà.

Chị biết Nghiêm Phỉ cũng không có đi cùng Liễu Tuấn đến Tiềm Châu.Liễu thị trưởng cũng mặc kệ, cứ coi như không nghe thấy, cứ dính sát lấy chị Bạch Dương không tha, đi theo Bạch Dương tới chỗ ở thanh nhã ấm áp của Bạch Dương.

Vừa vào cửa liền ôm lấy chị, đôi tay luồn vào trong bộ đồ tây trang phu nhân của Bạch Dương, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ."

Để em kiểm tra xem, có phải là gầy đi rồi không..."

Bạch Dương có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ của y, tùy ý bàn tay của y "Tàn sát bừa bãi" trên thân thể mềm mại của mình, hai tròng mắt xinh đẹp toát ra vẻ mê ly.Người đàn ông này luôn luôn có thể đánh thức dục vọng đang ngủ yênchị!Nhưng Bạch Dương lại hơi sợ, Liễu Tuấn luôn nghịch ngợm đủ kiểu, lần này không biết lại muốn chơi trò nào.

Hằng năm hoan hảo với Liễu Tuấn, Bạch Dương vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng một ít yêu cầu cổ quái của Liễu Tuấn.Bộ âu phục gọn gàng của Bạch Dương rất nhanh chảy xuống mặt đất, đồ lót trắng tinh bị vén lên cao, bộ nội y bằng tơ cũng mất đi tác dụng che chắn, một bên tuyết lê cao vút đầy ắp trắng nõn bị Liễu Tuấn ngậm vào miệng, liên tục mút vào, nụ hoa đỏ tươi từ từ cứng lên trong khoang miệng ấm áp."

Chị...em muốn tử hình chị ngay tại chỗ!"

Tiểu ngoan đồng ngẩng đầu lên, nói "hung ác"."

Không..."

Bạch Dương nỉ non, người thì giãy dụa.Cứ như vậy càng thêm kích thích dục vọng của tiểu ngoan đồng tăng vọt, không quản gì hết bắt đầu lột xuống bộ váy đang bao lấy bờ mông đầy ắp của chị.

Bạch Dương giãy dụa một hồi vẫn không lay chuyển được, chỉ đành tùy ý từng bước giải trừ phòng hộ trên người mình, hai thân thể lõa lồ khỏe mạnh quấn lấy nhau, đem phòng khách trở thành "chiến trường".Vẫn như trước đây, tiểu ngoan đồng vẫn cường tráng như vậy, anh dũng trùng kích, hò hét hăng say, Bạch Dương rất nhanh đã bị bao phủ trong cơn khoái cảm như thủy triều, tứ chi cuốn chặt lấy Liễu Tuấn."

Tiểu Tuấn, có chuyện này muốn nói với em..."

Sau trận kịch chiến, hai người ôm nhau vào phòng tắm, vui đùa ầm ĩ cọ rửa thân thể cho đối phương rồi mới ôm nhau trở lại trên giường rộng rãi, Liễu Tuấn cứ mãi không đứng đắn, thỉnh thoảng lại vuốt ve, giở trò trên thân thể Bạch Dương.Khi tiểu ngoan đồng lại ôm lấy, nóng lòng muốn thử, Bạch Dương nắm lấy tay y, thở hổn hển nói.Liễu Tuấn thấy Bạch Dương hình như nói khá nghiêm túc, liền đình chỉ động tác."

Chị nói đi."

"Ừ, có thể sang năm chị phải sang Mỹ để học...đại học Chicago, chuyên ngành MBA..."

Liễu Tuấn lập tức nói: "Chuyện tốt mà, sao lại có an bài như vậy?"

Bạch Dương mỉm cười nói: "Đây là an bài trên ủy, chọn lựa một số cán bộ thích hợp ra nước ngoài bồi dưỡng, học tập phương pháp quản lý tiên tiến hơn."

Liễu Tuấn gật đầu, từ sau khi cha y đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy phát triển quốc gia, dự định ở trong nội bộ Ủy phát triển tiến hành một số cải cách, lần này yêu cầu một nhóm cán bộ trẻ tuổi có triển vọng đi ra nước ngoài hấp thu tri thức mới, cải biến tư tưởng.

Bạch Dương chính tông là sinh viên xuất sắc của đại học Nhân Dân, lại là nữ cán bộ độc thân, cấp bậc cũng tới cấp chính ti, chính là người thích hợp nhất.

Sau khi bồi dưỡng trở về, lý luận kết hợp thực tế, rèn luyện thêm một đoạn thời gian, có thể tại trong ủy gánh vác, đảm nhiệm như người mở đường và sinh lực quân cho cải cách."

Đi mấy người?"

Liễu Tuấn hỏi.Bạch Dương đáp: "Năm, đều là cán bộ cấp cục ti, mỗi bộ môn không giống nhau, đi Chicago chỉ có một mình chị."

"Đi bao lâu?"

"Hai năm."

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày: "Hai năm?

Có phải quá lâu rồi không?

Hơn cả 700 ngày cơ à, thế lúc em nhớ chị thì làm sao?"

Trên mặt Bạch Dương chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, cắn cắn môi, nói: "Nếu em thật sự nhớ chị, có thể qua đó thăm chị mà..."

"Được..."

Liễu Tuấn không cần suy nghĩ liền đáp ứng ngay, lập tức liền thấy khó hiểu, trước kia Bạch Dương rất ít khi chủ động "cầu yêu" với y, hoan hảo giữa hai người hầu như đều là Liễu Tuấn chủ động yêu cầu, nhiều hoặc ít Bạch Dương có chút như "bị động ứng phó".

Như thể lúc này sắp phải xuất ngoại, yêu cầu Liễu Tuấn đi thăm chị, quả thực là có chút ngoài ý muốn."

Năm tới khoảng lúc nào thì đi Mỹ?"

"Ừ, khoảng chừng tháng 3 đi, lúc Liễu thủ tướng nói chuyện với chị là như vậy."

Bạch Dương đáp, nhớ tới lúc nói chuyện với Liễu Tấn Tài, lại nhìn tình lang anh tuấn cao to trước mắt, trong đầu dâng lên một cảm giác kỳ diệu, một cổ nhu tình kiềm chế không được lại bắt đầu dâng lên."

Dương Dương, 2 tuổi rồi chứ?"

Bạch Dương đột nhiên hỏi."

Đúng, vừa đến 2 tuổi..."

Liễu Tuấn đáp, chợt trong đầu linh quang lóe lên, đột nhiên ôm lấy Bạch Dương, kinh hỉ nói: "Có phải chị đã...quyết định rồi không?"

Bạch Dương cắn môi, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên một mảng đỏ ửng.Liễu Tuấn khẩn trương chờ đợi đáp án của Bạch Dương, Liễu thị trưởng trấn định như cái cân, trong lúc nhất thời hoàn toàn bị tâm tình lo được lo mất khống chế.Một lúc lâu, Bạch Dương gật đầu, thấp giọng rồi lại kiên định nói: "Chị đã quyết định, chị muốn có một đứa con, đứa con của cậu...mặc kệ có hậu quả gì chị cũng không quan tâm..."

"Quá tuyệt vời!"

Liễu Tuấn hầu như gọi lên, ôm Bạch Dương càng chặt hơn, hận không thể ôm cả người Bạch Dương tiến vào trong người mình, hét lên: "Đừng lo lắng, không có hậu quả gì cả, em sẽ an bài tất cả, cùng lắm thì không làm quan nữa..."

Bạch Dương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt góc cạnh rõ ràng của y, dịu dàng nói: "Không được, em phải tiếp tục đi tiếp, em đã định trước là trở thành châu báu.

Về phần chị, kỳ thực có làm quan hay không cũng không sao cả.

Chờ chúng ta có con rồi, chị sẽ nuôi nấng nó, bồi dưỡng nó thành tài, làm một người giống như em có cống hiến với xã hội."

Liễu Tuấn tâm thần kích động, hôn nghiến lấy đôi môi đỏ thắm kiều diễm của Bạch Dương, Bạch Dương vươn đôi tay, ôm lấy cổ y, nhiệt liệt đáp lại.

Giờ khắc này, tim hai người đã hoàn toàn dán lại với nhau....Sau khi kết thúc đại hội tuyên dương, Liễu Tuấn không có vội vã chạy về Tiềm Châu mà ở lại ở kinh thành một đoạn thời gian, bận bịu với các hạng mục.

Vào một ngày đang chuẩn bị định ngày hẹn với một vị ti trưởng của bộ khoa học công nghệ, nhưng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi."

Liễu Tuấn, đang ở thủ đô hả?"

Giọng điệu của Cận công tử hình như hơi gấp, điều này rất hiếm thấy, Cận Hữu Vi xưa nay tùy tiện, gặp chuyện tương đối bình tĩnh."

Ừ, đang ở đây!"

"Bây giờ cậu có rảnh không?

Khi nào có thời gian tới sân Golf Quảng An một chuyến đi, giới thiệu một người bạn cho cậu quen"Sân Golf Quảng An?"

Liễu Tuấn càng thấy khó hiểu, hứng thú của y đối với Golf không lớn, trước đây chơi qua vài lần với Hà Mộng Oánh.

Mấy câu lạc bộ nổi danh ở kinh thành, tỷ như câu lạc bộ Trường Thành của Hà Mộng Oánh, câu lạc bộ Quảng An của Cao lão nhị đều có sân Golf.

Môn thể thao này mấy năm trước mới phát triển ở thủ đô, rất nhiều quan to cũng bon chen tham gia để thể hiện thân phận cao quý của mình.Sân Golf Quảng An đương nhiên là sản nghiệp của Cao Bảo Hoành, điều này Liễu Tuấn cũng không thèm để ý.

Thân phận hiện nay của y thế nào, làm sao có thể đem Cao lão nhị để vào mắt nữa?

Chính là bản thân Cao lão nhị chỉ sợ không thừa nhận cũng không được, cùng là nha nội, cự ly giữa hắn và Liễu Tuấn đã càng ngày càng xa.

Cũng giống như cự ly giữa hắn và đại ca Cao Trường Hồng vậy.Bước chân của Cao Trường Hồng cũng rất nhanh và vững chắc như Liễu Tuấn, đã bước trước Liễu Tuấn một bước lên tới cấp chính phòng.

Phải nói, mỗi một phe phái lớn cũng có một thanh niên kiệt xuất đang từ từ nổi lên, trở thành ngôi sao chính đàn càng lúc càng chói mắt, có thể thấy đang còn tiếp tục phát triển, sự thật Cao Trường Hồng xem như là người nối nghiệp đời thứ ba của phe phái mình, vẫn sẽ hoàn toàn được củng cố thêm.Liễu Tuấn lưu ý chính là Cận Hữu Vi vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn nói muốn giới thiệu một người bạn cho y quen."

Đúng, tôi gặp phải một số chuyện phiền toái nhỏ, muốn thương lượng với cậu một chút, trong điện thoại nói không tiện."

Cận Hữu Vi thẳng thắn.Đã như vậy thì Liễu Tuấn cũng không thể cự tuyệt, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, cậu chờ một lát tôi sẽ qua ngay."

Con đường đến câu lạc bộ Quảng An Liễu Tuấn cũng quen thuộc, lập tức lái xe đến đó.

Đi chính là con xe BMW màu rám nắng, đây là do Nghiêm Phỉ mua cho y, tính cách của Phỉ Phỉ ngây thơ, nói là muốn mua một "chiếc xe tình nhân".

Đối với chủ ý trẻ con loại này của vợ, xưa nay Liễu nha nội vẫn luôn giơ hai tay tán thành.

Phỉ Phỉ sớm thành phú bà hàng tỉ, để cô tốn chút tiền cho mình thì có gì không được?Dọc theo đường đi không gặp phải chút trở ngại nào, bảo an nhìn thấy nhãn hiệu xe BMW thì lập tức cung kính, nghiêm cúi chào.

Câu lạc bộ Quảng An xem như một trong những câu lạc bộ lớn nhất kinh thành, mỗi ngày cũng có không ít ông tai to mặt lớn đến tham gia.

Đối với công phu nhận rõ biển số xe bảo an đã sớm luyện thành một đôi 'hỏa nhãn chân tinh', xe có thể treo lên cái nhãn hiệu này thì tuyệt đối là thuộc Thái tử đảng, bằng không có nhiều tiền mấy cũng không đội lên được.Cận Hữu Vi nói là giới thiệu một người bạn cho Liễu Tuấn quen, khi Liễu Tuấn chạy tới chỉ thấy có Cận công tử cùng vợ cậu ta là Chung Hải Vận, cũng không thấy qua người bạn nào khác.Thấy Chung Hải Vận, con mắt Liễu Tuấn hơi híp lại.Mặc dù thời gian y gặp gỡ cùng Cận Hữu Vi không ngắn, số lần gặp Chung Hải Vận cũng không nhiều, trên cơ bản, Cận Hữu Vi rất ít khi mang Chung Hải Vận đến những cuộc họp mặt bạn bè, cũng chỉ gặp qua hai lần ở Cận gia mà thôi.Lúc này, Chung Hải Vận đột nhiên cùng xuất hiện với Cận Hữu Vi tại thủ đô, sự việc có thể thấy là kỳ lạ."

Xin chào, Liễu thị trưởng!"

Chung Hải Vận nhiệt tình hơn so với Cận Hữu Vi, giành trước Cận Hữu Vi cùng Liễu Tuấn nắm tay, trên mặt thậm chí mang theo một nụ cười nịnh nọt.

Trước đây em trai của cô là ông chủ Chung Hải Tinh trên danh nghĩa của công ty điền sản Tinh Vũ không biết trời cao đất rộng đắc tội với Liễu Tuấn, bị Cận Hữu Vi răn dạy cho một trận.

Chung Hải Vận còn có chút không phục, cho rằng Cận Hữu Vi là đánh giá cao người khác, hạ thấp uy phong của mình.

Bây giờ trong thời gian 2 năm ngắn ngủi, Liễu Tuấn đã trở thành một thị trưởng.

Chung Hải Vận thế mới biết, mặc dù mình là con dâu của bí thư Tỉnh ủy, đối với tầng lớp cao tầng chân chính vẫn biết rất ít.Hiện tại Cận Tú Thực lui đến tuyến 2, thế giới này, cách Chung Hải Vận càng ngày càng xa.

Chương 993: Phiền phức của Cận Hữu ViĐối với Chung Hải Vận, Liễu Tuấn rất khách khí, nhẹ nhàng nắm tay với nàng một cái, mỉm cười gọi: "Chung chủ tịch."

Sau khi Cận Tú Thực lui đến tuyến 2, Chung Hải Vận chính thức đảm nhiệm chủ tịch công ty điền sản Tinh Vũ, Cận công tử vẫn làm cố vấn.

Ít nhất Cận Tú Thực còn đang đảm nhiệm chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị, Cận công tử tương đối cẩn thận để ý.Chung Hải Vận vừa cười vừa nói: "Liễu thị trưởng sao lại gọi khách khí như thế, cứ gọi tên của tôi là được rồi."

Tâm tình Cận Hữu Vi không tốt, buồn bực nói: "Em luôn mồm gọi người ta là Liễu thị trưởng, người ta sao lại không biết xấu hổ gọi tên của em được?

Được rồi, em đứng qua một bên đi, đừng làm trở ngại bọn anh nói chuyện."

Chung Hải Vận hơi biến sắc, hình như rất không cam lòng, chẳng qua e ngại mặt mũi của Liễu Tuấn nên không tiện phát tác, chỉ nhìn Cận Hữu Vi một cái dữ tợn, rồi lại tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi xuống.Liễu Tuấn ngồi xuống bên cạnh Cận Hữu Vi.

Cận Hữu Vi chưa mở lời, Chung Hải Vận đã mang đến cho Liễu Tuấn một ly nước ép trái cây, Liễu Tuấn mỉm cười cảm ơn, trong lòng nhưng thầm lắc đầu.

Biểu hiện của Chung Hải Vận thật là khiến người không dám khen tặng.

Trước mặt Cận Hữu Vi lại 'giọng khách át giọng chủ' như vậy, cận công tử lòng dạ có rộng rãi mấy cũng khó tránh khỏi bị thất lạc.Thành thật mà nói, nếu không phải nể mặt Cận Hữu Vi, Chung Hải Vận thật đúng là không lọt vào mắt của Liễu Tuấn được.Người phụ nữ này thực sự nịnh hót quá mức.Cận Hữu Vi vốn tâm tình đang không tốt, hành vi quá mức của vợ càng "Họa vô đơn chí", lập tức dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Chung Hải Vận, nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, hay là chúng ta chơi trước một lúc đi?"

Liễu Tuấn ngắm nhìn sân bóng xanh mượt trước mặt, cười lắc đầu: "Môn này tôi không rành lắm, cũng không thích.

Sân Golf quá lãng phí đất đai, một sân bóng có tới 18 lỗ, chiếm diện tích phải trên 1300 mẫu, đầu tư không dưới 200 triệu.

Còn phải nuôi một số lượng lớn nhân viên, muốn lợi nhuận, độ khó không nhỏ."

Chung Hải Vận lại nói chen vào: "Không phải đâu, hình như Cao nhị thiếu gia còn chuẩn bị xây thêm hai sân bóng nữa mà..."

Liễu Tuấn mỉm cười không đáp.Cận Hữu Vi hầu như sắp giận đến bất tỉnh, cậu ta mơ hồ biết giữa Cao gia cùng Nghiêm Liễu hệ không hợp nhau, nhìn biểu hiện của Thai Duy Thanh thì rõ ràng ngay, nhưng Chung Hải Vận lại cứ không biết nặng nhẹ, ở trước mặt Liễu Tuấn đề cập đến Cao nhị thiếu gia.

Cao Bảo Hoành tại kinh thành có thể là công tử gia nổi danh, nhưng Liễu Tuấn làm sao có thể đặt vào mắt được?"

Hắn là có dụng ý khác, biết rõ là thiệt thòi nhưng vẫn còn muốn xây thêm hai cái?

Tiền nhiều quá không biết tiêu sao hả?"

Cận Hữu Vi không mở miệng không được, phải chặn Chung Hải Vận lại, bằng không thì cô này không biết còn có thể nói ra những lời nào chọc giận người khác nữa.Liễu Tuấn cười nói: "Xây sân bóng là hư, mở mang phòng điền sản là thực.

Cao nhị thiếu gia vẫn rất biết cách làm ăn."

Cận Hữu Vi trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nói: "Liễu Tuấn, cậu thật đúng là thành Gia Cát Lượng, chuyện gì cũng rõ ràng?"

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Trên mặt Cận Hữu Vi lộ ra vẻ xấu hổ, hình như có phần ngại: "Là như vậy, đầu năm nay tôi mua hai mảnh đất tại thủ đô, của quân đội, dự định đầu cơ bất động sản, kết quả bị đại hồng thủy làm trì hoãn.

Hiện tại xảy ra chút vấn đề, có người để ý đến, muốn tranh."

Công ty điền sản Tinh Vũ của Cận Hữu Vi tại tỉnh A có thể nói phong sinh thủy khởi (mọi việc đều thuận lợi), buôn bán lời không ít.

Đầu năm nay cậu ta đến thủ đô mua đất phỏng chừng cũng là suy nghĩ đến Cận Tú Thực muốn lui về, đã muốn ra khỏi tỉnh A, thuần túy là muốn đi con đường hoạt động thương nghiệp.

Nhưng lại mua của quân đội, lại không trong sạch, ít nhiều gì cũng pha lẫn một ít tin tức giao dịch.Tuy nhiên điều này cũng rất bình thường, lấy tình huống của quốc nội, sẽ không có một công ty điền sản nào dựa vào thuần thương nghiệp không thủ đoạn để mà hoạt động.

Bao quát cả công ty điền sản Hoa Hưng Xảo Nhi và Hà Mộng Oánh hùn vốn, cũng không ngoại lệ.Liễu Tuấn hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Là ai môi giới?"

Cận Hữu Vi ngập ngừng, xấu hổ nói: "Cao Nhị..."

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn cậu ta, nhớ tới trước đây Hà Mộng Oánh đã từng nói qua: Quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Cao Nhị rất tốt.

Khi đó, Cận Tú Thực còn đang trên đài, Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu không hợp nhau, Cận Hữu Vi và Cao Nhị gặp gỡ rất là điều bình thường.

Dù sao thân phận của Cận Hữu Vi cùng nhân viên thể chế nội vẫn rất khác biệt.

Cũng không ai quy định, tôi làm bạn với Liễu Tuấn cậu thì sẽ không thể qua lại với Cao Nhị.Vòng tròn nha nội cũng như vòng tròn chính trị ở cao tầng, rất rắc rối phức tạp."

Hiện tại để ý đến và muốn tranh cũng là Cao Nhị?"

Liễu Tuấn đã hiểu đôi chút chân tướng về việc này.Cận Hữu Vi thành thật đáp: "Việc này tôi cũng không rõ lắm, lúc này Cao Nhị đã đến chân trời góc biển, nói là đi du lịch rồi, gọi mấy cuộc điện thoại cũng chỉ ừ ừ à à, nói là chờ hắn trở về rồi mới nói, bên kia quân đội cũng không có chờ hắn."

Liễu Tuấn hơi mỉm cười.Cận Hữu Vi xem như là nắm được mạch đập của Liễu nha nội, mọi việc ăn ngay nói thật.

Như vậy là được rồi, dựa vào giao tình giữa y và Cận Hữu Vi, mặc kệ có phải là Cao Nhị môi giới, cũng không quản có dính líu đến Cao Nhị ở trong đó hay không, bề ngoài Liễu thị trưởng cũng không thể ngồi yên không để ý tới.Chung Hải Vận thì khẩn trương nhìn y.Trước đây tại tỉnh A, Chung Hải Vận dùng bảng biểu Cận gia có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hầu như chưa từng có lúc bị thua thiệt qua, cảm giác của bản thân Chung Hải Vận không phải là hài lòng thông thường.

Dù tới kinh thành rồi, người ta đối với cô cũng rất khách khí, dù sao con dâu của bí thư Tỉnh ủy khi tới kinh sư, cũng rất có thể diện.

Những chuyện bị người ta kẹp cổ, miệng thịt béo bở đang ăn vào miệng rồi còn phải ép phun ra thế này, trước đây Chung Hải Vận có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.Thế nhưng hiện tại, có vẻ như nếu không có nhân vật cường thế ra tay, miếng thịt này thật đúng là phải ngoan ngoãn phun ra cho người ta thôi.Chung Hải Vận vừa tức vừa vội, vừa tiếc chi phí xây dựng quan hệ trước đây, lại không nỡ bỏ miếng thịt béo bở đã đến tận miệng, càng cảm thấy chính là đã mất hết thể diện.

Tất cả hi vọng cũng đều ký thác vào người thanh niên trước mắt.Liễu Tuấn chưa tiếp lời, Cận Hữu Vi đã hạ giọng nói một câu: "Tới rồi."

Liễu Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi, trên cánh tay còn dắt theo một cô gái còn rất non nớt, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè, cả hai đang đi tới đây.Người đàn ông này cũng coi như đàng hoàng, sống lưng cũng rất thẳng, tựa hồ là xuất thân từ quân nhân, chỉ là không có mặc quân trang mà mặc y phục hàng ngày, một bộ Armani rất vừa người.

Cô gái kia đẳng cấp có vẻ thấp hơn, mặc dù tuổi còn rất trẻ, có lẽ còn chưa tới 20, tướng mạo vóc người cũng không tệ, chỉ là trang phục diêm dúa lẳng lơ quá mức, trên mặt trang điểm lòe loẹt nhìn mà kinh hãi, nhìn từ dáng điệu như nhất định muốn giả theo phong phạm của phu nhân!

Cứ thế đem một cô gái xinh đẹp biến thành không đâu vào đâu.

Nghĩ đến cũng không phải là bạn gái nghiêm chỉnh gì của người đàn ông này.Chung Hải Vận lại vội vàng tiến lên chào hỏi, cười tủm tỉm địa nói: "Nhâm xử, chào ngài!"

Nhâm xử cầm tay Chung Hải Vận, cũng không buông ra ngay, vừa cười vừa nói: "Chung đổng càng lúc càng đẹp, Cận thiếu gia thực sự là có diễm phúc!"

Vừa nói vừa tùy ý ngắm tới ngắm lui trên người Chung Hải Vận, ánh mắt đa số là dừng lại trên bộ ngực cao vót của Chung Hải Vận.Cho dù Chung Hải Vận chỉ là bạn bè bình thường của Cận Hữu Vi, hành vi của ông Nhâm xử gì này cũng quá suồng sã rồi.

Huống chi nghe ngôn từ của gã, cũng rất rõ ràng quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận.

Liễu Tuấn không khỏi lại nhíu mày, nhìn qua Cận Hữu Vi, ý này rõ ràng là đang hỏi, thằng kia chính là người bạn mà cậu tính giới thiệu cho tôi đó hả?Cận Hữu Vi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhếch mép nở nụ cười, hạ giọng, nói rất nhanh: "Nhâm Bách Cường, trưởng ban Bộ doanh phòng hải quân."

Liễu Tuấn hơi gật đầu, nhớ tới Nhâm phó Chính ủy tiền nhiệm hải quân, có thể tên Nhâm Bách Cường này là thế hệ con cháu của Nhâm phó Chính ủy.

Bằng không thì, còn trẻ thế cũng không thể làm tới chức trưởng ban bộ Doanh phòng hải quân này được.Bên kia, Chung Hải Vận còn đang nịnh hót bạn gái của Nhâm Bách Cường, nào là cô nương xinh đẹp, cũng chỉ ở kinh thành mới có, tỉnh A sẽ rất khó tìm được.

Động thái này của Chung Hải Vận coi như là thuộc bổn phận của một thương nhân hợp tiêu chuẩn nên làm, có điều lại không bận tâm đến thể diện của Cận nha nội một chút nào.Loạn xạ một trận, Nhâm Bách Cường mới dắt tay cô bạn kia đi tới, Cận Hữu Vi đứng dậy bắt tay với gã một chút, không mặn không nhạt kêu một tiếng "Nhâm xử.", rồi giới thiệu Liễu Tuấn cho gã, nói: "Đây là bạn của tôi, Liễu Tuấn!"

Liễu Tuấn vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề có ý muốn đứng dậy, càng miễn bàn đến nắm tay với gã, chỉ nhìn Nhâm Bách Cường hơi gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Nhâm xử!"

Nhâm Bách Cường thì buồn bực một trận, những người đã từng gặp qua chưa thấy ai lại kiêu ngạo như thế.

Chỉ là nơi kinh sư, hạng người tàng long ngọa hổ rất nhiều, người này tuy còn trẻ, khí độ trang trọng, chỉ sợ không phải người dễ đối phó, lập tức cố gắng kiềm chế, cũng hướng Liễu Tuấn gật đầu, xem như là chào hỏi qua."

Nào lại đây, Nhâm xử, em Lan Tử nữa, mau mời ngồi..."

Chung Hải Vận luân phiên bắt chuyện với Nhâm Bách Cường và cô gái kia, vội vàng đưa lên hai ly nước trái cây, nhìn y như một nhân viên phục vụ, cũng bỏ rơi luôn nhân viên phục vụ chân chính của sân bóng qua một bên."

Nhâm xử, sức khỏe của Nhâm Chính ủy vẫn tốt chứ?"

"Ha ha, đa tạ Cận thiếu gia nhớ mong, sức khỏe của chú tôi rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, còn sức khỏe của Cận chủ tịch thế nào, cũng tốt chứ?"

Quả nhiên là cháu trai của Nhâm Chính ủy, song người này nói chuyện lại không quy củ chút nào, Cận Tú Thực mặc dù đảm nhiệm chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh A, tuy nhiên mọi người thông thường vẫn sẽ xưng hô là Cận bí thư mà không phải là Cận chủ tịch.

Có vẻ như ngày hôm nay gã tới đây, không phải là muốn bàn chuyện làm ăn với Cận Hữu Vi, mà là cố ý tới làm Cận Hữu Vi bẽ mặt thì đúng hơn.Mặc dù gã tại quân đội, Cận Hữu Vi tại tỉnh A, nhưng cũng không cần thiết phải liều mình đắc tội với Cận Hữu Vi như vậy chứ?Sắc mặt Cận Hữu Vi hơi đen một chút, lập tức lại hiện dáng tươi cười, nói: "Cảm ơn Nhâm xử, sức khỏe của cha tôi rất tốt.

Nhâm xử, chuyện kia cần phải làm phiền anh nhiều hơn!"

Nhâm Bách Cường lộ ra vẻ khó xử: "Chao ôi, Cận thiếu gia, không phải là tôi không chịu giúp, quả thực là khá khó xử.

Lúc này cấp trên bắt rất chặt, đất của bộ đội không thể tùy tiện chuyển nhượng được."

Cận Hữu Vi cố cười nói: "Nhâm xử, có khó khăn mấy mà cũng có thể làm khó được anh sao?

Không phải là chỉ một câu nói của anh là được rồi?"

"Ha ha, Cận thiếu gia đề cao tôi quá rồi, chuyện thủ đô đâu có thể đơn giản như vậy?

Khác hẳn với địa phương, liên quan rất nhiều, nếu như tại tỉnh A, đương nhiên chỉ là một câu nói của Cận thiếu gia là xong."

Nhâm Bách Cường khen chê chưa nói.Hiển nhiên là muốn thoái thác, Chung Hải Vận thì vừa cười vừa nói: "Nhâm xử, nếu không thì chơi trước mấy gậy đi?"

Nhâm Bách Cường hình như cũng khá hứng thú, liếc nhìn qua Liễu Tuấn vẫn ngồi vững như núi ở bên cạnh, nói với giọng Bắc Kinh chính thống: "Được, cùng nhau chơi đi."

Chương 994: Nơi này là Thủ đôCó thể thấy, Cận Hữu Vi đang một bụng tức giận, rồi lại không thể phát tác, nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, chơi cùng mấy gậy đi?"

Liễu Tuấn hơi khoát tay: "Mọi người chơi đi."

Cận Hữu Vi biết tính nết của y, cũng không nói nhiều, cùng Nhâm Bách Cường cầm lấy cây cột, đi đánh banh.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm, lấy điện thoại cầm tay gọi cho Hà Mộng Oánh."

Alo...nhớ chị hả?"

Trong điện thoại truyền đến giọng lười biếng của Hà đại tiểu thư.Liễu Tuấn theo thói quen giơ lên cổ tay để nhìn, lúc này Hà đại tiểu thư phỏng chừng đang kê cao gối mà ngủ trưa.

Hà Mộng Oánh am hiểu sâu đạo dưỡng sinh, biết làn da đẹp của phụ nữ đều xuất phát từ giấc ngủ tốt, ngoại trừ thời gian ở cùng với Liễu nha nội, sẽ bị dằn vặt đến không còn hơi sức, tình huống thông thường sẽ có hứng thú với giấc ngủ hơn."

Nhớ chứ..."

Liễu Tuấn mỉm cười lên tiếng.

Bạch Dương đề ra kế hoạch xuất ngoại sinh con, Liễu nha nội đối với Hà đại tiểu thư đặc biệt chú ý hoà nhã một ít.

Lại nói tiếp, hiện tại Hà Mộng Oánh thân phận không gò bó, nếu như muốn có đứa con, so với Bạch Dương thì càng thuận tiện hơn nhiều.

Chẳng qua Hà đại tiểu thư trời sinh ham chơi, nếu bản thân cô không nói muốn một đứa con thì Liễu Tuấn cũng sẽ không miễn cưỡng."

Có chuyện này nhờ chị giải thích cho em một chút..."

Trong điện thoại Liễu Tuấn nói qua tình huống.Nghe nói có quan hệ đến Cao gia và Cận gia, Hà Mộng Oánh liền cảnh giác, xốc lên chăn phủ giường trên người, nói: "Được, em chờ một lát, lập tức chị sẽ trả lời."

Liễu Tuấn buông điện thoại, bưng lên nước trái cây uống một ngụm, nhìn Cận Hữu Vi và Nhâm Bách Cường ở đằng xa.

Chung Hải Vận vẫn như nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nịnh hót Nhâm Bách Cường thêm vài câu.Hà đại tiểu thư là mật thám nổi danh, mạng lưới quan hệ rất rộng, hơn nữa lấy thân phận nữ thái tử chính thống của cô, việc nội bộ quân đội, thật đúng là rất ít có chuyện gì mà Hà đại tiểu thư hỏi thăm không được.Chưa đến nửa giờ, điện thoại của Hà Mộng Oánh đã gọi lại."

Ừ, hỏi rõ rồi, là Cao Nhị đang gây chuyện.

Thắng Lợi nói, hai miếng đất đó là của hải quân, quan hệ giữa Cao Nhị và Nhâm Bách Cường rất tốt.

Lúc đó vì mượn hơi Cận Hữu Vi, Cao Nhị rất ra sức.

Hiện tại thì tình huống thay đổi, Cao Nhị đã trở mặt!"

Hà đại tiểu thư lời ít mà ý nhiều nói rõ tình huống.Liễu Tuấn thì cười lắc đầu, nói: "Cao Nhị cũng già đầu, đã hơn 30 mà còn thích chơi cái trò của trẻ con này sao?

Được, em biết rồi, chị nói một tiếng với Thắng Lợi, em muốn hai miếng đất đó."

Người gọi là Thắng Lợi, đương nhiên chính là em họ của Hà Mộng Oánh, con trai của Hà Đông Tiến phó tư lệnh viên hải quân Hà Thắng Lợi, quan hệ với Liễu Tuấn cũng rất tốt.

Năm ngoái tài chính Đông Nam Á bị nguy cơ, Hà Thắng Lợi bỏ vốn vào 4 triệu, Liễu Tuấn hứa hẹn kiếm về cho hắn 20triệu, phút cuối cùng đương nhiên là làm tròn lời hứa.

Lần đó, Hà Thắng Lợi xem như là triệt để phục Liễu Tuấn.

Người này quả thật không phải chỉ dựa vào "trai bao" để đi lừa gạt Hà lão gia, là một người có bản lĩnh thật sự.

Sau đó nghe nói sự tích Liễu Tuấn ngắm bắn Soros tại Hương Cảng thì càng bội phục sát đất.Lấy thanh uy hiển hách của Hà gia tại quân đội, một chút chuyện vặt như thế thật đúng là chỉ một câu nói của Hà Thắng Lợi là xong."

Hì hì, không cần phải nói, Thắng Lợi nghe là em đang hỏi thì đã vỗ ngực...mà này, tên Nhâm Bách Cường kia có phải rất đáng ghét lắm hả?"

Hà đại tiểu thư cười hỏi.Liễu Tuấn biết Hà đại tiểu thư quá mức nhàn rỗi, muốn đùa một chút.

Cười nói: "Sao chị lại biết?"

Hà đại tiểu thư chẩu miệng, nói: "Người này giống như tắc kè hoa, thấy hắn cứ dính lấy Cao Nhị thì chị đã ghét rồi, em đang ở trong sân Golf của Cao Nhị phải không?

Để chị bảo Thắng Lợi qua đó một chuyến."

Liễu Tuấn cười lắc đầu: "Hay là thôi đi, cũng không phải trẻ con!"

"Chị nói này Liễu thị trưởng, luận đến đấu tranh chính trị, kiến thiết kinh tế thì đó là điểm mạnh của em, trời sinh cơ trí, tính toán không để sót, tiểu nữ tử bội phục!

Tuy nhiên khi nói đến cái vòng tròn của đám hoàn khố ở trong kinh thành, em chỉ là người ngoài ngành thôi!"

Hà Mộng Oánh liền trêu chọc y.Liễu Tuấn cũng đành chịu thua cô.Phía bên kia, Nhâm Bách Cường đã đánh được hai gậy, quay đầu lại nhìn thấy Liễu Tuấn đang hút thuốc, lẳng lặng ngồi đó, không dằn nổi "Hừ" lạnh một tiếng.

Thói đời bây giờ hay thịnh hành mối, người nào cũng giả bộ thâm trầm, ra vẻ như thế thì có thể tranh thủ được cảm tình của phụ nữ.Thật không rõ Cận Hữu Vi gọi đến một người như thế làm gì.Chẳng qua nhiệm vụ ngày hôm nay của Nhâm Bách Cường chính là tới làm xấu mặt Cận Hữu Vi, Cao Nhị thiếu gia phân phó vậy.

Nếu hắn đã gọi bạn bè tới vậy thì càng tốt, để cho hắn bị mất mặt trước bạn bè của hắn thì càng thỏa tâm nguyện của Cao Nhị thiếu gia.

Trong lòng Nhâm Bách Cường cũng có chút khó hiểu, không biết vì sao Cận Hữu Vi lại đi đắc tội với Cao Nhị thiếu gia, Lẽ ra Cận Tú Thực đã lui xuống, Cận Hữu Vi không đến mức hồ đồ tới nông nỗi đi đắc tội với Cao Nhị thiếu gia chứ.Chỉ là Cao Nhị thiếu gia hành sự xưa nay không theo nguyên tắc, Nhâm Bách Cường cũng quản không được nhiều như vậy.Chung Hải Vận đi theo phía sau, lâu lâu nhân cơ hội lại tâng bốc Nhâm Bách Cường vài lời, thường nhắc tới chuyện gì cũng dính tới Nhâm Bách Cường ở trong đó.

Cận Hữu Vi cực kỳ tấm tức, không ngừng trừng mắt Chung Hải Vận vài lần, Chung Hải Vận thì lại dường như không thấy.Liễu Tuấn thì thong dong ngồi ở đó, đang tỉ mỉ lên kế hoạch phát triển tương lai của Tiềm Châu.Đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, đối với Liễu Tuấn mà nói cũng là một sự khảo nghiệm lớn lao.

Làm quan từ 7 năm nay, chủ chính địa phương thì cũng đã hết 6 năm thời gian, bất kể huyện Ninh Bắc hay là khu Trường Hà, cũng chỉ là một vùng ven, đưa vào mấy tỷ tài chính thì lập tức nhanh chóng mà vận hành.

Hai nơi này cũng không thể đánh đồng với Tiềm Châu được, hạ hạt của Tiềm Châu tới 11 khu huyện, nhân khẩu vượt qua 6 triệu, trong đó nhân khẩu nông nghiệp chiếm tới 80%, tại một khu vực lớn như vậy có thể thực hiện phát triển một cách nhanh chóng, cộng đồng giàu có, là vấn đề lớn mà Liễu Tuấn đã phải nhiều lần suy nghĩ.Trị đại quốc như phanh tiểu tiên (*), nói thì rất dễ!(*) Một câu nói trong [Đạo Đức Kinh] của Lão Tử.

Trị nước cũng như hầm tiểu tiên, tiểu tiên là một loại động vật rất mềm, khi nấu không nắm giữ độ lửa sẽ bị nát, cũng như trị nước phải chú ý nhiều vấn đề: Nhân dân...(đại khái là vậy)."

Liễu Tuấn..."

Không biết lúc nào, Cận Hữu Vi và Nhâm Bách Cường đã về tới khu nghỉ ngơi, Cận Hữu Vi lên tiếng gọi y.Liễu Tuấn gật đầu."

Nhâm xử, chuyện kia bất kể như thế nào cũng phải làm phiền anh..."

Mới vừa ngồi xuống, Chung Hải Vận lại nhắc tới câu chuyện, lập tức chuyển hướng Lan Tử, nói: "Lan Tử, ngày mai em có thời gian không?

Cùng đi dạo phố với chị, chị có thẻ hội viên của Chanel này!"

Trải qua sự quan sát vừa rồi, Chung Hải Vận nhìn ra được Nhâm Bách Cường đối với cô gái Lan tử này hình như rất lưu ý.

Đoán là mới vừa đeo đuổi không lâu, hàng mốt còn chưa có thử qua nhiều.

Chung Hải Vận đã nghĩ hạ thủ từ trên người cô gái này, Chanel kỳ thực không thích hợp với những cô gái trẻ như Lan Tử, tuy nhiên rất có tiếng, sự thưởng thức của Lan Tử cũng không cao, đối với hàng hiệu chắc cũng rất thích thú."

Được thôi..."

Lan Tử hơi vui mừng đáp.Nhâm Bách Cường cười nói: "Chung đổng, cảm ơn hảo ý của cô, nói thật chứ, hai miếng đất này cũng không phải một chút biện pháp cũng không có.

Nhưng mà, không thể cho hai người."

"Vì sao?"

Chung Hải Vận vội hỏi.Nhâm Bách Cường bưng lên ly nước trái cây nhấp một ngụm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Hắc hắc, nếu mọi người là bạn cả, tôi cũng không giấu diếm làm gì, nói thẳng ra đi, hai người không phải là đã đắc tội với người nào rồi sao?"

"Không có mà..."

Chung Hải Vận nôn nóng, lắc đầu."

Chung Hải Vận!"

Cận Hữu Vi quát lên, trong mắt hiện lên sát khí."

Hữu Vi, ngày hôm nay cậu gọi tôi tới đây, chính là vì hai miếng đất của hải quân đó sao?"

Liễu Tuấn vẫn yên lặng không lên tiếng, đột nhiên mở miệng hỏi.Cận Hữu Vi có chút xấu hổ, nhếch miệng cười."

Chuyện này có lớn gì đâu mà phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, về đi, hai miếng đất đó là của cậu!"

Liễu Tuấn lấy ra thêm một điếu thuốc, châm lên hút, thờ ơ nói.Cận Hữu Vi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha.Nhâm Bách Cường không hài lòng, cười lạnh một tiếng, nói: "Liễu tiên sinh đang thăng chức ở nơi nào vậy?

Chuyện của hải quân chúng tôi, hình như không tới phiên anh làm chủ?"

Liễu Tuấn cũng chả buồn nhìn gã, dửng dưng nói: "Chuyện của hải quân, tôi không làm chủ được, Nhâm xử thì càng không làm chủ được.

Được rồi, không nói nữa, Cận Hữu Vi, tính tiền đi!"

Cận Hữu Vi đối với những lời của Liễu Tuấn không chút nghi ngờ, lập tức đứng dậy, chuẩn bị tính tiền.Nhâm Bách Cường sắc mặt xanh đen, gã kiềm nén lửa giận, cười ha ha: "Cận thiếu gia, vậy thì cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách anh bạn của cậu!

Ở đây chính là thủ đô!

Nói năng phải cẩn thận, cẩn thận gió quá lớn, bị đau lưỡi!"

"Liễu thị trưởng..."

Chung Hải Vận mặt tái mét, cô ta cũng ít qua lại với Liễu Tuấn, đối với thái độ làm người của Liễu Tuấn cũng không biết nhiều, còn tưởng rằng cũng không khác gì đám công tử ca.

Mắt thấy Nhâm Bách Cường biến sắc mặt, vạn nhất Liễu Tuấn đang khoác lác ra mặt, vậy thì công ty điền sản Tinh Vũ của cô sẽ không xong!Nghe Chung Hải Vận gọi Liễu Tuấn là "Thị trưởng", Nhâm Bách Cường hơi trố mắt, không ngờ người này còn là thị trưởng.

Tuy nhiên Nhâm Bách Cường lập tức thư thái, đoán chắc chỉ là thị trưởng của một thành phố cấp huyện nào đó của tỉnh A, cũng không biết là chính hay là phó nữa.

Coi như là chính đi, ở đây chính là trong thành Bắc Kinh, cũng không làm nên trò trống gì đâu."

Thủ đô thì sao?

Thủ đô cũng không phải do nhà anh mở!"

Đang khi nói chuyện, Hà đại tiểu thư đi nhanh tới, nghe được lời nói của Nhâm Bách Cường thì rất không vui.Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu cười khổ.

Không phải nói là bảo Hà Thắng Lợi tới hay sao?

Vì sao Hà đại tiểu thư lại đích thân xuất mã?

Xem ra Hà đại tiểu thư lại có chút rảnh rỗi quá!"

Này, Liễu Tuấn, cậu không có việc gì hay sao mà lại đến cái nơi tồi tàn thế này?

Muốn đánh Golf thì đến nơi của chị đi, cho cậu bao hết!"

Hà đại tiểu thư cũng chưa buồn liếc Nhâm Bách Cường đến một cái.

Một nhân vật phó trưởng phòng của Bộ doanh phòng Hải quân, chạy theo Cao Nhị làm chân sai vặt, thật đúng là không lọt vào khóe mắt của Hà đại tiểu thư được.Nhâm Bách Cường mặt đen như đít nồi.Có vẻ như ngày hôm nay gã tới để làm bẽ mặt Cận Hữu Vi, vì sao lại thành dạng này?Liễu Tuấn mỉm cười, không lên tiếng.

Hà đại tiểu thư đích thân tới để chống trận, y đương nhiên lĩnh tình."

Liễu Tuấn, bạn của cậu đâu?"

Hà đại tiểu thư hỏi."

Xin chào, em là Cận Hữu Vi!"

Cận Hữu Vi chưa từng gặp qua Hà đại tiểu thư, tuy nhiên thấy cái tư thế này cũng biết lai lịch bất phàm, lấy vẻ trịnh trọng trước nay chưa từng có, vươn tay ra trước Hà Mộng Oánh."

Xin chào, tôi là Hà Mộng Oánh, bạn của Liễu Tuấn."

Hà Mộng Oánh chuyển hướng Cận Hữu Vi, lại khôi phục khí độ ưu nhã cao quý, nhẹ nhàng nắm tay một cái với Cận Hữu Vi.Tên "Hà Mộng Oánh" vừa báo ra, Nhâm Bách Cường cùng Cận Hữu Vi đều ngẩn người.

Hà đại tiểu thư tại vòng tròn thái tử đảng tại kinh sư, thanh danh vô cùng hiển hách, ai chẳng biết đó là con gái của Hà chủ tịch Quân ủy?Lúc này Nhâm Bách Cường hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Dường như cũng chính là lời gã nói, nơi này là thủ đô!

Chương 995: Liễu thị trưởng dằn vặtSau khi từ thủ đô trở về không lâu, Liễu thị trưởng tại trên hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng đề ra ba hạng mục dự thảo nghị quyết, khiến cho toàn bộ phó thị trưởng bao gồm cả Triệu Sư Phạm cũng hoảng sợ mà ngẩn người.Hạng mục thứ nhất của Liễu thị trưởng rất bình thường, chính là trong vòng 3 năm, toàn diện cải thiện mạch lưới giao thông của Tiềm Châu.Hạng mục này của Liễu Tuấn xem chừng khí thế vô cùng vĩ đại, trong vòng ba năm muốn trùng tu lại một lần toàn bộ các tuyến đường chính của toàn Tiềm Châu.

Lại nói tiếp, Tiềm Châu xem như là một thành phố cấp khu, tình trạng giao thông rất không lý tưởng.

Toàn thành phố chỉ có một tuyến quốc lộ, hai tuyến đường tỉnh, tổng chặng đường chưa tới 400km.

Chỉ mấy tuyến đường chính chủ yếu này thôi, đường giao thông cũng thường gồ ghề, "ổ gà" không ít.

Mấy tháng trước, Liễu Tuấn từ khu Trường Hà khẩn cấp tiếp viện đến Tiềm Châu, từ thành phố Ngọc Lan đến Tiềm Châu tới 200km, đoàn xe đi tròn một ngày.

Mặc dù trời mưa đường trơn là một nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng khác cũng vì đường giao thông không thông thoáng, đường dằn xóc, nhất là ngày mưa sẽ nhìn không rõ đường đi, rất nhiều xe khi chạy cứ như đang nhảy múa.

Đối với chuyến "Hành quân gian nan" lần đó, chỉ mới cách mấy tháng nhưng ký ức với Liễu thị trưởng vẫn còn mới mẻ.Giao thông đường thuỷ của Tiềm Châu cũng tiện lợi, nhưng so với đại đa số thành phố trong tỉnh, đặc biệt cùng tỉnh thành Ngọc Lan, chủ yếu vẫn là dựa vào đường bộ để vận tải.

Về phần vận tải đường không, Tiềm Châu chỉ có một sân bay quân dụng từ những năm 90 được kiến thiết lại thành sân bay hàng không dân dụng, quy mô rất nhỏ, là sân bay cấp 4C, chỉ có thể khởi hành và cho hạ xuống những máy bay có trọng tải dưới máy bay hành khách Boeing 737.

Hơn nữa bởi nguyên nhân khách thiếu trầm trọng, chỉ mở hai đường biển, sân bay hàng năm đã thua lỗ rất nhiều.Ngoại trừ tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh, mạng lưới giao thông cấp thành phố cùng cấp huyện của Tiềm Châu càng không đáng để nhắc tới.

Đến nay còn có rất nhiều nông thôn hẻo lánh, chưa có con đường cái nào được tu sửa thành đường xi - măng hoặc là đường nhựa.Sau khi Liễu thị trưởng nhậm chức, hành trang đơn giản, xuống 11 khu huyện đều đi thăm một vòng, tuy Liễu Tuấn thân thể cường tráng, nội công thâm hậu, cũng bị xóc nảy khiến cả người đau nhức, xương cốt có dấu hiệu rã rời."

Tình hình giao thông như vậy, muốn kinh tế phát triển mạnh, có phần lừa mình dối người!"

Liễu thị trưởng không kín đáo chút nào, tại trên hội nghị ngang nhiên đưa ra phê bình.

Các phó thị trưởng hai mặt nhìn nhau, đều mặt ngơ ngác.

Bởi vì bí thư Thành ủy Lưu Huy cùng thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương đều là cán bộ do một tay Cận Tú Thực đề bạt lên, đứng cùng một trận doanh, nhất trí một mục tiêu, quan trường Tiềm Châu cũng hình thành cảnh hoà thuận "Ổn định áp đảo tất cả", thường ngày, nhất là tại trường hợp công khai đều là hoà hợp êm thấm.Dường như Liễu thị trưởng không chút nào cố kỵ đưa ra phê bình, đã làm cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn rất khó thích ứng.Liễu nha nội thật đúng là cái gì cũng dám nói.Kế hoạch của Liễu Tuấn chỉ dùng thời gian một năm, toàn diện cải tạo các tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh ở cảnh nội Tiềm Châu, mở rộng gia cố mặt đường, toàn bộ phải đạt được tiêu chuẩn đường cấp 1.

Dùng thời gian hai năm sau cải tạo hoàn thành mạng lưới giao thông cấp huyện cùng giao thông cấp thành phố, phải làm được đường cái thông đến nông thôn.Các phó thị trưởng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, Liễu thị trưởng lại tung ra hạng mục thứ hai: Thành lập một khu Khai phá kỹ thuật Cao Tân cơ cấu cấp chính xử.

Trong vòng 3 năm, toàn bộ khu Cao Tân phải đưa vào xí nghiệp công nghệ cao không dưới 500, giá trị tổng sản lượng hàng năm không dưới 20 tỷ, tổng thuế thu hàng năm không dưới 1 tỷ.Hạng mục này cũng như hạng mục thứ nhất, theo các phó thị trưởng nhận thấy là không có khả năng thực hiện.Trong những năm đầu thập niên 90, toàn quốc các nơi lũ lượt tạo ra khu Khai phá, khu Cao tân, trong khoảng thời gian ngắn, các loại khu Cao tân khu Khai phá mọc lên như nấm.

Thành phố Tiềm Châu cũng không cam lạc hậu, một nơi tạo ra hai khu Khai phá cấp thành phố, bảy khu Khai phá cấp huyện.

Hai khu Khai phá cấp thành phố đều không ngoại lệ đều là cơ cấu cấp Chính xử, 7 khu Khai phá cấp huyện, thấp nhất cũng là cơ cấu cấp Chính khoa, còn có cơ cấu cấp Phó xử nữa.Chín khu Khai phá cao tân đó, hoạt động sau 7,8 năm, trên cơ bản, chỉ có hai khu là bình thường, có lợi thuế nhất định để nộp lên trên, 7 khu Khai phá khác toàn bộ lỗ lã, cần phải dựa vào tài chính để duy trì, nói trắng ra, chính là có thêm 7 cơ cấu hành chính ăn công lương, không khác mấy so với các hương trấn bình thường, đối với tài chính của huyện thành phố không hề có trợ giúp, ngược lại trở thành liên lụy.

Đương nhiên, rất nhiều người thân của quan viên, nhân cơ hội giải quyết công tác, có được công ăn việc làm ổn định, cũng không phải một chỗ tốt cũng không có.Tại một quốc gia lấy chữ "Quan" để định vị, có được một nghề nghiệp vững chắc ăn công lương, so với điều gì cũng tốt hơn.Còn tưởng rằng Liễu thị trưởng sẽ có biện pháp gì hay, ai dè vừa bắt đầu thì rang lại cơm nguội từ 8 năm trước.

Các phó thị trưởng đều không ngoại lệ cho rằng, những chủ ý này Liễu thị trưởng nghĩ ra chẳng qua là muốn an bài thân tín của mình vào đó.

Về phần tổng giá trị sản lượng 20 tỷ, tổng lợi thuế 1 tỷ, cũng chẳng khác nào như người si nói mộng.Nếu gộp tất cả lại, cũng không biết 9 khu Khai phá Cao tân toàn thành phố, 8 năm nay, tổng ngạch có đạt được con số này hay không.Chẳng qua, mọi người ai cũng sẽ không đi vạch trần.

Liễu thị trưởng người ta mới nhậm chức quan, lại là nha nội có hậu trường vững chắc như vậy, muốn tạo ra một khu Cao tân cấp Chính xử, an bài một số bằng hữu thân tín đi vào kiếm công việc ổn định, cũng chính là điều đương nhiên.

Lẽ nào chỉ cho phép các anh chiếu cố bằng hữu thân tín, mà không cho phép Liễu Tuấn chiếu cố một chút sao?

Ai dám phản đối, nếu Liễu thị trưởng tức giận lên, đến khu Cao tân khu Khai phá chỗ anh thanh tra một chút tình huống cơ cấu nhân viên, chẳng phải là lấy đá tự đập chân mình còn gì?

Đã không thức thời, lại ngu xuẩn đến quá mức!Bởi vì đã bị hai hạng mục trước đó khiến cho đầu óc choáng váng, bởi vậy khi Liễu thị trưởng đưa ra hạng mục thứ 3, tại trong thành phố khởi công xây dựng một tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ", mọi người cũng không giật mình như lúc đầu.

Dù sao khi so sánh với hai hạng mục trước đó, dựng lên một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" chỉ có thể xem như là chút lòng thành, cũng chỉ là tăng chút phong cảnh thôi mà.

Khi đối ngoại tuyên truyền cùng báo cáo với cấp trên, lại thêm một đề tài có thể bàn tới.Nhưng mà vị tân nhậm thị trưởng trẻ tuổi này, quả thật là nói không khiến người ta sợ hãi sẽ không thôi, khi cậu ta nói, để dựng lên tòa "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" này, dự định đầu tư 6000 vạn!6000 vạn!Cũng chỉ để xây một "Viện bảo tàng khoa học công nghệ" không hề có công dụng thực tế.Một ít phó thị trưởng đã thầm lắc đầu.Đợi sau khi Liễu thị trưởng tuyên đọc hết ba đề án của mình, toàn bộ phòng họp rơi vào một mảnh yên lặng.

Các phó thị trưởng, mỗi người sắc mặt đều ngưng trọng.

Thế nhưng khi nhìn kỹ, cũng có cực hiếm phó thị trưởng, khóe miệng nở nụ cười với ý vị sâu xa.

Hắc hắc, đều nói Liễu nha nội rất giỏi, quả nhiên là rất giỏi.

Vừa bắt đầu đã có hoạt động lớn như vậy, trực tiếp ngắm tới tiền và quyền.

Sửa đường cùng khởi công xây dựng viện bảo tàng, không hề nghi ngờ, đều là đốt tiền, phương diện này cũng không ít "béo bở".

Liễu thị trưởng chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân tranh nhau tiến cống về phía cậu ta.

Nếu như những hạng mục này thực sự có thể đạt được toàn bộ, chỉ dựa vào ước lượng sơ sơ, cho dù Liễu Tuấn không quá tham lam, bỏ túi 20 triệu cũng chỉ như một trò chơi.Về phần khu Cao tân cấp Chính xử, ngắm đến chính là quyền.Khi bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, thông thường cũng phải thông qua Thành ủy, thị trưởng chỉ có quyền kiến nghị.

Nhưng với cán bộ của khu Cao tân, bởi vì tình huống đặc biệt, lấy thị trưởng là chủ đạo, tại phương diện này, Liễu Tuấn sở hữu quyền ngôn ngữ rất lớn.

Bí thư Lưu Huy cũng phải nhìn vào hậu trường ở phía sau người ta, cũng không thể tính toán quá phận với Liễu thị trưởng được.Cậu thanh niên này, thủ đoạn quả thực là lợi hại.

Không trách người ta chưa đến 30 tuổi là có thể ngồi vào cái ngai vàng thị trưởng rồi."

Các đồng chí có ý kiến gì không, có thì cứ phát biểu."

Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua nét mặt từng phó thị trưởng một, vừa cười vừa nói.Các phó thị trưởng liếc nhau nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.

Thực sự, mọi người đối với Liễu Tuấn cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào một ít tin đồn cùng tiếp xúc mấy ngày nay để có một phán đoán tổng thể.

Phán đoán như vậy, thường thường là không chuẩn xác.Cũng giống như ban Thành ủy Tiềm Châu, ban của Phủ thị chính Tiềm Châu, tuổi tác các thành viên cũng tương đối lớn.

Hiện tượng này, tại trong lúc Cận Tú Thực còn chủ chính tương đối phổ biến.

Phó thị trưởng trẻ tuổi nhất đã ở ngoài 40.

Cán bộ cấp phó thành phố khi tới cái tuổi này đều đã trải qua sóng gió, tính cách trầm ổn, không làm rõ tình huống thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng.Thấy không có người nào hé răng, Liễu Tuấn hơi nhăn mày.Thời gian y chủ chính khu Trường Hà, mặc dù uy vọng rất cao, thế nhưng tại trên hội nghị Công ủy bầu không khí là rất sinh động, tất cả mọi người có thể nói thoải mái, đối với các hạng mục mà Liễu bí thư nói ra, nếu như cảm thấy chỗ nào không thỏa đáng, vẫn thường không kiêng kị mà chỉ ra, sau khi Liễu Tuấn tổng hợp lại ý kiến của mọi người mới gõ ra bản cuối cùng.Liễu Tuấn cho rằng, hình thức như vậy mới là chân chính thể hiện "chế độ tập trung dân chủ"."

Đồng chí Sư Phạm, đồng chí là phó thị trưởng Thường vụ, thời gian công tác tại Tiềm Châu cũng tương đối dài, đối với tình huống trong thành phố hiểu rõ hơn tôi nhiều, mời đồng chí nói ra cái nhìn của mình xem!"

Liễu Tuấn chờ đợi một hồi, vẫn không có người nào lên tiếng, liền trực tiếp điểm danh Triệu Sư Phạm.Liễu Tuấn xưa nay đã quen làm người đứng đầu, đương nhiên đối với toàn bộ thành viên của Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng cũng lấy đồng chí để xưng hô.

Ngay lúc đầu, trong số các phó thị trưởng lớn tuổi, Triệu Sư Phạm cũng vượt xa so với Liễu Tuấn, trong đầu cũng không thoải mái, theo thời gian trôi qua, cũng đành chịu mà tiếp thu sự thật này.

Lớn tuổi thì lớn tuổi, tôn ti trên dưới cũng phải phân biệt.

Quan trường vốn là đẳng nghiêm ngặt, mở miệng ngậm miệng cũng phải xưng đồng chí, chính là đặc quyền của lãnh đạo.Ngược lại, cũng không có một phó thị trưởng nào có can đảm xưng hô "đồng chí Liễu Tuấn", đều quy củ gọi thị trưởng.Mặc dù Triệu Sư Phạm vẫn chưa mở miệng nói, trên thực tế trong đầu đã đảo vài vòng, Mặc kệ các hạng mục Liễu Tuấn nói hoang đường ra sao, người si nói mộng như thế nào, nếu đã ở trên hội nghị thị trưởng ngang nhiên nói ra, khẳng định phải có một kết quả, không thể không bệnh mà chết.

Làm một phó thị trưởng Thường vụ, người đứng thứ hai ở Phủ thị chính, thì nhất định phải cho thấy thái độ của mình.Hơn nữa, thái độ của Triệu Sư Phạm cũng rất rõ ràng.Liễu Tuấn có là người đứng đầu, có là Thái tử đảng, khi liên quan đến phương sách kiến thiết kinh tế cụ thể, thế nào cũng phải phù hợp với thực tế một chút, đừng khiến cho thái quá, mù quáng làm khổ, tài chính và dân chúng trong thành phố cũng chịu không nổi.Đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, Triệu Sư Phạm ho khan một tiếng, chỉnh tư thế ngồi một chút, khuôn mặt không đổi sắc đã mở miệng Chương 996: Không có tiền cũng muốn làm đại sự"Thị trưởng, tôi đối với mấy hạng mục này trên nguyên tắc là rất tán thành, nếu như thực sự được chứng thực, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố ta không thể nghi ngờ có thể tạo được tác dụng xúc tiến rất lớn."

Triệu Sư Phạm vừa mở miệng, vẫn chiếu theo quy củ, trước sẽ là "tán thành trên nguyên tắc", cũng là kỹ xảo cấp dưới đối với cấp trên.Liễu Tuấn mỉm cười làm lễ.Triệu Sư Phạm nói chính là "nếu như thực sự được chứng thực"!

Vấn đề then chốt là ở chỗ đó, toàn bộ phó thị trưởng đều cho rằng mấy hạng mục này khả năng được chứng thực không lớn, nhất là hạng mục thứ nhất."

Vừa rồi thị trưởng nhắc tới hạng mục thứ nhất, toàn thành phố cải thiện mạng lưới giao thông công lộ, việc này rất tốt.

Tôi tính qua sổ sách, dựa theo kế hoạch của thị trưởng trong vòng ba năm phải hoàn thành toàn bộ quốc lộ, đường tỉnh, cải tạo công lộ lên cấp thành phố cùng công lộ cấp huyện, ít nhất cần phải đưa vào 4 tỷ!"

Các phó thị trưởng nhất thời hít dài một hơi.Triệu Sư Phạm dừng lại một chút, nói tiếp: "Thành phố Tiềm Châu chúng ta, tổng thu nhập tài chính năm ngoái là 7 tỷ 3.

Trong đó thuế doanh thu và thuế VAT, mỗi cái khoảng 9 triệu, thuế thu nhập xí nghiệp 42 triệu, thuế thu nhập cá nhân 31 triệu.

Thuế kiến thiết bảo vệ thành phố 27 triệu, thuế bất động sản 20 triệu, tem thuế, thuế sử dụng ruộng đất thành trấn, thuế VAT ruộng đất, thuế sử dụng xe thuyền cộng lại khoảng chừng 10 triệu, thuế sát sinh 11 triệu, thuế nông nghiệp 40 triệu, thuế đặc sản nông nghiệp 30 triệu, thuế chiếm dụng đất canh tác, thuế trước bạ cộng thêm 5 triệu, lợi tức kinh doanh tài sản quốc hữu 3 triệu, kế hoạch xí nghiệp quốc hữu lỗ lã phụ cấp 8 triệu, phí thu nhập hành chính 85 triệu, tiền phi pháp thu vào 80 triệu, đất đai cùng vùng biển có giá sử dụng thu vào 3 triệu, hạng mục riêng thu vào 20 triệu, những thứ khác thu vào 60 triệu.

Thông thường dự toán thu vào cộng lại 660 triệu, mặt khác còn có ngân sách thu nhập 80 triệu.

Năm ngoái tài chính toàn thành phố thiếu hụt 70 triệu!"

Triệu Sư Phạm lần lượt liệt kê ra các khoản thu nhập tài chính trong thành phố, Liễu Tuấn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hơi gật đầu.

Bởi vì khi Triệu Sư Phạm báo ra những thời gian này, trên cơ bản đều là thốt ra, cũng không có nhìn vào bản ghi chép trước mặt.

Có thể thấy được những số liệu này đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn, thuộc làu như nước chảy.Đối với cán bộ làm việc cẩn thận như vậy, Liễu Tuấn thường rất là tán thưởng.Tuy nhiên tán thưởng thì tán thưởng, Triệu Sư Phạm nói cũng rất rõ ràng, tài chính của thành phố bị thua lỗ, tài chính năm qua thiếu hụt đạt đến 10% tổng thu nhập tài chính.

Đây là một tỉ suất rất kinh người.Đương nhiên, Liễu Tuấn biết Chính phủ địa phương còn có một chút thu nhập ngoài định mức, không cần liệt kê ra tại công tác thống kê thu nhập tài chính.

Nhưng phỏng chừng cũng đã bù vào phần thua lỗ, lợi nhuận là không có.Chiếu theo tình huống thu nhập tài chính này, tài lực có thể dùng của thành phố Tiềm Châu trên cơ bản đã cạn kiệt, cho dù một phân tiền không xài vào địa phương khác, toàn bộ dùng để sửa đường, cũng cần đến 5 đến 6 năm thời gian, mới có thể hoàn thành phương án sửa đường mà Liễu Tuấn đề xuất.Trong miệng Triệu Sư Phạm không nói phản đối, nhưng đã lấy số liệu thực tế để trực tiếp phủ định "bản kế hoạch vĩ đại" của Liễu Tuấn.Đấy, một gia tài như thế, Liễu thị trưởng ngài xem mà lo liệu.

Năm nay còn gặp thiên tai, mỗi hạng mục thu nhập nhất định sẽ giảm đi, lượng chi ra nhưng lại tăng thêm rất lớn, Trung ương và trong tỉnh cũng sẽ có trợ cấp nhất định, có điều so với chi phí 4 tỷ dùng để sửa đường, kém xa đến mức không thể tính.

Hơn nữa khoản bồi thường trùng kiến sau thiên tai của Trung ương và trong tỉnh đều là tiền nào việc ấy, Phủ thị chính Tiềm Châu cũng không có lá gan lớn như vậy, dám vắt ra để đi sửa đường.Anh lấy số tiền này để đi sửa đường, còn những nạn dân đang gào khóc đòi ăn thì làm thế nào?Triệu Sư Phạm nói xong, bưng lên ly nước uống một hơi, cũng không có ý kiến phát biểu gì về hai hạng mục thứ 2 và thứ 3, chỉ là hạng mục thứ nhất đã không thông qua.Các phó thị trưởng cũng đều ngước mắt nhìn qua Liễu Tuấn, vả lại nhìn vị đồng chí thị trưởng "khẩu xuất đại ngôn" này, như còn có ngôn từ rất muốn nói.Liễu Tuấn mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Đồng chí Sư Phạm đối với công tác của mình rất nghiêm túc, đáng để mọi người chúng ta học tập.

Tình hình tài chính của Tiềm Châu đúng như đồng chí Sư Phạm nói, quả thực là rất nghiêm trọng, tôi đề xuất sửa đường, cũng không có chủ ý tới tài chính thành phố."

Nghe xong lời này, mọi người càng ngạc nhiên không hiểu.Sửa đường không có chủ ý đến tài chính, lẽ nào tiền từ trên trời có thể rớt xuống?Triệu Sư Phạm suy nghĩ một chút, rất thận trọng hỏi: "Ý của thị trưởng là, cầu viện với cấp trên?"

Triệu Sư Phạm phỏng đoán vậy, không phải không có nguyên nhân.

Trong thành phố không có tiền, lại muốn sửa đường, hình như chỉ có thể ngửa tay xin cấp trên, nhưng tài chính Trung ương cùng tài chính của tỉnh cũng không phải của Liễu gia nhà anh, 4 tỷ, nói muốn là có thể muốn à?

Cho dù cha anh là phó thủ tướng cũng không thể thiên vị như vậy mà!Liễu Tuấn vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nói: "Cầu viện cấp trên, đương nhiên là phải làm.

Tiền của Tài chính Trung ương và tài chính tỉnh, chúng ta khẳng định phải nghĩ cách, tốt xấu gì cũng phải để cho họ trợ giúp một chút."

Các phó thị trưởng tham dự hội nghị liền lộ ra mỉm cười hiểu ý.

Nha nội chính là nha nội, quả nhiên có thủ đoạn thông thiên.

Không có khả năng này cũng không dám mở miệng lung tung nói cải tạo tình huống giao thông toàn thành phố."

Tuy nhiên, thượng cấp cũng có chỗ khó xử của thượng cấp, tài chính Trung ương và tài chính tỉnh cũng không phải dư dả gì, rất nhiều tỉnh khác trong toàn quốc cũng phải dùng tiền.

Họ có thể trợ giúp một chút, nhưng còn lại thì bản thân chúng ta phải nghĩ biện pháp."

Liễu Tuấn lại chậm rãi nói.Mọi người lại ngây ngẩn cả người.

Quanh đi quẩn lại, số tiền đó vẫn rơi vào Tiềm Châu?

Thành phố Tiềm Châu có là dê đầu đàn, nhưng cũng đâu thể sản xuất ra nhiều lông dê như vậy?Lúc này, phó thị trưởng phân công quản lý giao thông Quý An Đông nói: "Thị trưởng, có phải cần bản địa góp vốn?"

Quý An Đông khoảng 46, 47 tuổi, trong số các phó thị trưởng xem như là khá trẻ.

Trong miệng hắn mặc dù đưa ra biện pháp như thế, trong lòng kì thực đã không đồng ý rồi.

Góp vốn sửa đường, đường cấp thôn thì còn có thể, rất nhiều thôn làng vì sớm ngày thông một con đường cái, các thôn dân tự giác góp vốn, huyện với thành phố lại trợ cấp một chút cho thoả đáng, rồi bắt đầu tu sửa lại đường cái.Thế nhưng, biện pháp góp vốn dùng không thích hợp với đường cấp huyện cùng đường cấp thành phố.

Có thể xin góp chút vốn từ các xí nghiệp liên quan, cũng sẽ không nhiều lắm.

Tiềm Châu không có mấy xí nghiệp ngoại lai, những xí nghiệp bản địa có năng lực lợi nhuận tương đối tốt thì cũng đều nhét vào thuế nguyên cả rồi, trọng điểm trưng thu, góp vốn ngoài định mức thì độ khó rất lớn, xí nghiệp cũng không phải cây rụng tiền.

Huống hồ năm nay mới vừa bị thiên tai, bất kể thôn dân hay là xí nghiệp cũng đang nằm chờ sung rụng, đâu có dư tiền mà góp vốn sửa đường.Nhưng mà cũng không đưa vào tài chính của thành phố, lại không thể ỷ lại toàn bộ vào viện trợ của cấp trên.

Ngoại trừ góp vốn, Quý An Đông cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.Trên mặt Liễu Tuấn hiện lên nụ cười tán thưởng, nói: "Không sai, biện pháp mà đồng chí An Đông đề xuất cũng rất tốt.

Tuy nhiên giải quyết không được căn bản, mọi người cứ nghĩ thêm đi, cùng đưa ra chủ ý."

Đến lúc này, mọi người càng kinh nghi bất định.

Nhìn bộ dạng của Liễu Tuấn như đã tính trước kỹ càng, dường như số tiền lớn 4 tỷ này đã được cất trong túi tiền của thị trưởng đại nhân vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ra.

Liễu thị trưởng chỉ đang dẫn dắt thúc đẩy mọi người suy nghĩ thêm mà thôi.Hội nghị thị trưởng này, không ngờ thị trưởng xuất ra đề mục "suy nghĩ đột nhiên thay đổi".Có điều bầu không khí của hội nghị đã thay đổi thành công.

Không còn nặng nề như vừa rồi.

Các Phó thị trưởng quả nhiên một đám bắt đầu động não, tỉ mỉ suy nghĩ.Nói đến tiền, còn có một đường đi, chính là vay ngân hàng.

Nhưng số tiền lớn đến 4 tỷ, lại không có đồ cầm cố, có ngân hàng nào đồng ý cho vay không?

Chủ ý này không cần nhắc tới."

Thị trưởng, tôi nghe nói vùng duyên hải, có xí nghiệp cùng hợp tác sửa đường, thu phí đường..."

Triệu Sư Phạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lấy giọng điệu không chắc nói."

Đúng là có tiền lệ như vậy."

Ý tán thưởng trên mặt Liễu Tuấn càng đậm.

Xoay tiền thế nào, chỉ là một phương diện y muốn suy nghĩ, một phương diện khác, chính là y muốn từng bước cải biến ý nghĩ của các trợ thủ này, thay đổi lại tư tưởng cho họ, đừng quá cứng nhắc.Tiềm Châu chỉ gồm 2 ban Đảng ủy, Chính phủ, rất rõ ràng đang tồn tại vấn đề không đủ sức sống.

Không thay đổi một số quan niệm cổ xưa, kinh tế tiến nhanh vĩnh viễn chỉ là trăng trong nước.

Một người đầu lĩnh tốt thì phải gánh vác trọng trách cải tạo những quan niệm này.Tinh thần của Triệu Sư Phạm phấn chấn hơn, hình như trong bóng đêm thấy được một tia bình minh của hy vọng.

Có điều phấn chấn cũng không duy trì được bao lâu, lập tức đã lại ảm đạm, khẽ lắc đầu.Chỉ tu sửa một tuyến đường chính, rồi thu phí đường thì có thể.

Nhưng cái mà Liễu Tuấn đề xuất chính là phương án giải quyết tổng quát, không thể mỗi một con đường lớn của toàn thành phố, bao quát cả đường nông thôn cũng đi thu phí hết?

Sửa đường là vì giao thông thông thuận, giờ nơi nơi đều có trạm thu phí, vậy thì ai còn nguyện ý tới nữa?Hơn nữa thiết lập trạm thu phí, yêu cầu phải trải qua Chính phủ tỉnh phê chuẩn.Các Phó thị trưởng vắt óc suy nghĩ một hồi, đều lắc đầu, quả thực không nghĩ ra được biện pháp tốt.Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Để tôi nói cho mọi người nghe một số cách làm của thành phố vùng duyên hải và khu Trường Hà thành phố Ngọc Lan, biết đâu có chút gợi ý với mọi người.

Tốc độ kiến thiết khu công nghiệp của vùng duyên hải rất nhanh, chủ yếu là Chính phủ địa phương và quần chúng tự động tự phát đưa vào trong khi kiến thiết của các khu công nghiệp.

Trước là xây dựng lên mấy nhà xưởng, phương tiện công cộng, sau đó lại cho thuê, đầu tư thương nghiệp không nhất định phải đưa vào một lần duy nhất quá nhiều vốn đầu tư cố định, tương đối mà nói đầu tư thành phẩm thì nhỏ hơn rất nhiều, mọi người cũng đều bằng lòng đến đầu tư.

Thời gian tôi ở khu Trường Hà là cho vay sửa đường, lấy giá trị lợi nhuận tương lai của khu Trường Hà để mà cầm cố, vay của ngân hàng, sau đó kiến thiết lên các cơ sở quốc lộ, quảng trường, kéo theo tỉ giá của các phòng điền sản, lại thông qua lợi nhuận của chuyển nhượng đất đai, trả tiền nợ ngân hàng.

Kỳ thực nếu làm thoả đáng, lợi nhuận còn có rất nhiều.

Nói cách khác, chúng ta sẽ tiêu trước khoản dự chi trong tương lai."

Các phó thị trưởng đều chấn động.Quan niệm "dần chi mão lương" (*) này, trước đây họ không phải là chưa hề suy nghĩ qua.

Thế nhưng "mão lương" này cũng có hạn, không thể tăng lên, chi hết "mão lương" rồi, cũng chống không được đại sự.(*) Dần chi mão lương: Năm Dần ăn lương năm Mão, tỉ dụ khi kinh tế gặp trắc trở, thu không đủ chi, chi tiêu trước sau đó mới thu vào.Mà hiện tại Liễu Tuấn lại muốn dự chi tới 4 tỷ "mão lương", mọi người thực sự không nghĩ ra, thành phố Tiềm Châu lấy đâu ra số "mão lương" lớn như vậy.Liễu Tuấn dừng lại một chút, ánh mắt lần nữa chậm rãi đảo qua trên mặt các phó thị trưởng, nói: "Kỳ thực, có tiền, Tiềm Châu rất có tiền, tuy nhiên tạm thời là tiền chết, phải nghĩ biện pháp, làm cho số tiền chết này biến thành tiền sống mới có thể tạo ra hiệu quả nhanh chóng được."

Chương 997: Thúc đẩy động não nghĩ biện phápTiềm Châu rất có tiền!Những lời này nếu như nói ra tại lúc bình thường, các phó thị trưởng nhất định lắc đầu cười khổ, cho rằng Liễu thị trưởng là cố làm hãi người khác, nhưng hiện tại, ai cũng không dám tùy ý đi theo cách nghĩ cũ nữa.Những lời vừa rồi của Liễu Tuấn đã cho mọi người một ít gợi ý.

Thành phố vùng duyên hải đến cùng hoạt động thế nào, không phải là rất rõ ràng, lại nói cũng không thể so sánh được bao nhiêu.

Ở trong cảm nhận của mọi người, vùng duyên hải mà, thì đã định trước là phải phát triển, bằng không sao lại được gọi là thành phố vùng duyên hải?

Trên có chính sách, ngoài có đầu tư, nếu phát triển không tốt thì có mà điên!Nhưng khu Trường Hà và Tiềm Châu cùng thuộc phạm vi tỉnh A, cũng có thể so với nhau được, tình hình phát triển cụ thể của khu Trường Hà không phải là rất hiểu rõ, nhưng Liễu Tuấn chủ chính ba năm, cứ thế đem một khu Cao tân phát không ra tiền lương kiến thành tân thành Ngọc Lan, trình độ phồn hoa của nó đã đuổi kịp khu vực trung tâm thành phố Ngọc Lan, đây là chuyện thực đã xảy ra trước mắt.

Xem ra vị thị trưởng trẻ tuổi này cũng thật sự có tài.Các phó thị trưởng đang ngồi, nói như thế nào cũng đã làm quan hơn 10 năm, phương diện kinh nghiệm nắm quyền so với Liễu nha nội thì phải phong phú hơn nhiều.

Giờ để cậu ta tận tâm chỉ bảo như vậy, nếu vẫn còn không nghĩ ra được biện pháp tốt, há lại không xấu hổ?Triệu Sư Phạm hỏi dò: "Ý của thị trưởng là muốn bán ra tài sản quốc hữu?"

Tiềm Châu có rất nhiều tài sản quốc hữu để đó không dùng, cũng không thể tất cả đều gọi là tài sản bất lương được, chỉ là thiếu khuyết sự quản lý cần thiết sao cho hợp lý.

Nhìn từ ý nghĩa này, Tiềm Châu quả thực rất có tiền.

Một khoản bất động sản đặt một chỗ sinh ra không được bao nhiêu lợi nhuận, trái lại còn muốn Phủ thị chính bỏ tiền bảo vệ hàng năm.Liễu Tuấn nở nụ cười, Triệu Sư Phạm nhanh thế đã nghĩ đến điểm quan trọng rồi."

Chủ ý này đồng chí Sư Phạm không sai, chúng ta phải thống kê xem trong thành phố có bao nhiêu tài sản quốc hữu bỏ không, những số tài sản này sẽ là dự trữ của chúng ta, cho tới nay vẫn chưa sinh ra hiệu quả thực tế, bỏ không thì thật đáng tiếc, tất cả cũng phải nghĩ cách để sử dụng nhiều hơn nữa."

Các phó thị trưởng như mộng mới tỉnh.

Cũng không phải nói họ không biết đến phương thức quản lý tài sản tiền chết biến thành tiền sống này, thời gian Trần Hướng Dương còn đảm nhiệm, tư tưởng tương đối bảo thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến "chủ ý lệch lạc" này.

Nếu người đứng đầu không chịu vượt qua Lôi Trì, các trợ thủ ai cũng không dám có ý kiến khác, việc này quan hệ đến số tiền trên 100 triệu thậm chí cả 1 tỷ, nếu thể hiện quá nhiệt tình, không khỏi bị người hoài nghi bụng dạ khó lường.

Đương nhiên là thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.Các phó thị trưởng đều có chút hưng phấn.

Chỉ cần thị trưởng anh có can đảm gõ nhịp bán gia sản, việc này dễ lo liệu thôi, quả thực có thể xoay sở ra một khoản tiền đáng kể.Triệu Sư Phạm là một cán bộ thực dụng điển hình, cũng có thể so sánh với Sài Thiệu Cơ, lúc này nói: "Thị trưởng, quả thực là phải thống kê lại xem, số tài sản bất lương này không ngại bán ra một ít, đúng như thị trưởng nói, tiền chết biến tiền sống, biến phế thành bảo mà..."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đồng chí Sư Phạm, tài sản bất lương là phải xử lý, chẳng qua, khi xử trí tài sản bất lương không thay đổi được số tài chính lớn mà chúng ta đang cần.

Đều bất lương mà, thương nhân người ta cũng không phải là kẻ ngốc, chưa hẳn đồng ý đưa ra giá cao, trong vòng 3 năm, muốn gom góp được số tiền lớn này, còn phải nghĩ thêm biện pháp, những tài sản quốc hữu này nếu vận hành tốt, cũng có thể suy nghĩ đến chuyện bán ra!"

Lời vừa nói ra, đám người Triệu Sư Phạm lại thêm mụ cả đầu.Tài sản quốc hữu vận hành tốt, cũng phải bán ra?Không ngờ Liễu thị trưởng thật muốn bán sạch Tiềm Châu, không hành chết mọi người thì không được à?Liễu Tuấn thấy cách dẫn dắt "tận tâm chỉ bảo" này cũng tiến hành được tàm tạm rồi, không thể hăng quá hoá dở, chỉ một lần mà chuyển biến quá lớn, chỉ sợ những "lão" phó thị trưởng này nhất thời khó có thể tiêu hóa."

Đồng chí Sư Phạm, các vị đồng chí, kỳ thực đây là một vấn đề chuyển biến tư tưởng quan niệm.

Về hạng mục sửa đường đầu tiên, chúng ta có thể tỉ mỉ phân tích một chút.

Cải tạo mạng lưới công lộ toàn thành phố, tổng vốn đầu tư cơ bản mà đồng chí Sư Phạm trù tính là chuẩn xác, ước chừng cần khoảng 4 đến 4,5 tỷ tài chính.

Nhưng mà cũng phải tách biệt, cải tạo tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh, trong thành phố lấy ra một ít, tài chính tỉnh cùng Trung ương chúng ta cũng phải tranh thủ họ viện trợ một ít.

Mặt khác cải tạo đường cấp thành phố phải để trong thành phố bỏ tiền.

Kiến thiết cải tạo đường cấp huyện cùng nông thôn thì phải rơi vào trên đầu mỗi khu huyện, trong thành phố không thể ôm hết.

Như vậy, áp lực tài chính sẽ được phân tán, không hoàn toàn đặt ở trên một mình tài chính thành phố.

Đây là điểm thứ nhất."

Liễu Tuấn nói rồi, dừng lại một chút, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, các phó thị trưởng cũng gật đầu xưng phải, một đám hết sức chăm chú.

Những hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng trước kia, cũng rất ít khi tất cả mọi người chăm chú như thế.

Dù sao muốn thương nghị cái gì, trong lòng mọi người đều đã biết trước, giơ tay hay không giơ tay mà thôi."

Lần góp vốn này, trong thành phố phải nghĩ ra được một hình thức hữu hiệu để phát triển toàn thành phố.

Đồng chí Sư Phạm vừa rồi đã nói qua, tài sản quốc hữu phải sống, đây chính là cách chủ yếu để tập trung tài chính.

Tôi nêu ví dụ để nói rõ, thí dụ như nhà khách Tiềm Châu, chúng ta có thể bán ra toàn thể..."

Các phó thị trưởng nhất thời lại hai mặt nhìn nhau.Nhà khách Tiềm Châu kỳ thực chính là nhà khách Thành ủy trước đây, là nơi Tiềm Châu dùng để tiếp đãi lãnh đạo quan trọng, gọi là bề mặt của Tiềm Châu cũng không quá.

Hiện tại Liễu thị trưởng lại muốn bán nó đi.

Sự nghi hoặc trong lòng mọi người tất nhiên không cần phải nói.

Chỉ là quy củ quan trường, cấp trên đang nói chuyện, cấp dưới không thể tùy tiện xen vào hỏi.Vả lại muốn nhìn xem Liễu thị trưởng có gì giải thích!"

Nhà khách Tiềm Châu nếu nói về tài nguyên, là nhà khách có tiềm lực nhất của Tiềm Châu chúng ta, cho nên, cũng là tài sản quốc hữu có thể bán được giá nhất.

Chúng ta bán ra chỉnh thể quyền tài sản, nhưng không nhượng lại quyền quản lý kinh doanh.

Đơn giản mà nói, chính là bán đi, đổi lại một khoản tiền, sau đó mới thuê sử dụng từ trong tay người mua, hàng năm trả tiền thuê.

Cái này kỳ thực chính là sớm lãnh một lần những lợi nhuận sau này có khả năng chắc chắn sinh ra trong năm của nhà khách Tiềm Châu.

Đương nhiên, đây chỉ là cách giải thích đơn giản nhất, có một số vốn chúng ta có thể đưa vào một bộ phận, để mà tiến hành cải tạo thăng cấp nhà khách Tiềm Châu, tăng cường năng lực lợi nhuận của nó.

Như vậy, số tiền chi ra để trả tiền thuê, trên thực tế chính là số tiền kiếm được, hàng năm số lợi thuế mà Phủ thị chính thu vẫn sẽ không giảm bớt, hoặc là giảm cũng không nhiều.

Các đồng chí, chỉ cần thành phố phát triển nhanh, kinh tế sẽ càng lúc càng được đẩy mạnh, sau này tài nguyên thuế trong thành phố đều càng nhiều hơn so với trước đây, cách thức kiếm tiền cũng sẽ nhiều hơn, chúng ta càng thêm mạnh dạn để tiến hành tập trung đầu tư, từng bước mở rộng!"

Liễu Tuấn chậm rãi nói, mỗi một câu đều nói rất rõ ràng."

Đây chỉ là một ví dụ, trong thành phố chúng ta còn có rất nhiều tài nguyên cùng loại, cũng có thể áp dụng hình thức này.

Nếu thành công, có kinh nghiệm, có thể mở rộng ở các khu huyện toàn thành phố, Như vậy mỗi một khu huyện cũng có thể góp được tài chính dùng để đưa vào kiến thiết cơ sở."

Triệu Sư Phạm là người đầu tiên định thần lại từ trong khiếp sợ, hai mắt lóng lánh quang mang, mừng rỡ nói: "Nếu như sau này tài chính trong thành phố được cải thiện trên phạm vi rộng, chúng ta có thể suy nghĩ đến chuyện mua lại!"

"Đúng rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười."

Nhưng mà, thị trưởng, đi đâu để tìm công ty thuê như vậy?"

Triệu Sư Phạm hưng phấn một lúc, lập tức hỏi đến một vấn đề then chốt khác.Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cái này tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Trước hết chúng ta cứ tiến hành hình thức này đi, chỉ cần thu được thành công, sẽ có rất nhiều công ty cho thuê nghe tin sẽ tới, sẽ hấp dẫn đầu tư đối với trong thành phố, cũng là một thông tin rất tốt mà."

Triệu Sư Phạm vui vẻ nói: "Thị trưởng, đây là ngài đang cải tạo Tiềm Châu chúng ta thành một kiểu mẫu đặc khu..."

Liễu Tuấn cười nói: "Đặc khu có ưu thế chính sách, vốn trong nước và nước ngoài sẽ ùn ùn kéo vào, chúng ta không phải là đặc khu, không có chính sách ưu đãi như vậy, nhưng chúng ta có biện pháp, thúc đẩy suy nghĩ, vẫn có thể hấp dẫn tài chính của trong nước và nước ngoài đưa vào.

Chỉ dựa vào công năng tự tạo máu của Tiềm Châu thì còn xa mới đủ, phát triển từng bước Tiềm Châu sẽ bị lạc hậu, bị người ta càng bỏ xa hơn, cho nên nhất định phải động não, nghĩ nhiều biện pháp hơn."

Triệu Sư Phạm vỗ tay trước tiên, trong phòng hội nghị nhất thời vang lên tiếng vỗ tay rào rào, ánh mắt của các phó thị trưởng nhìn Liễu Tuấn rõ ràng có thêm vài phần kính phục."

Được, hiện tại chúng ta thảo luận tới hạng mục thứ hai.

Về việc thành lập một khu Khai phá kỹ thuật Cao tân cấp Chính xử.

Khu Cao tân này, ý của tôi sẽ không bắt đầu từ số không, ngay hiện tại đã có hai khu Khai phá cấp thành phố, chọn ra một cái, dựa theo hình thức của khu Khai phá kỹ thuật cao tân, tiến hành cải tạo.

Đồng chí Sư Phạm, ý kiến của đồng chí thế nào?"

Triệu Sư Phạm lại có chút mơ hồ.

Xem ra ngay từ đầu, tất cả mọi người đã nghĩ sai hướng, một vị Tiểu Liễu vội vàng tạo ra một khu Cao tân là vì nắm vững quyền lực, an trí người thân, vừa nghe xong lời này, hoàn toàn không phải như vậy.

Liễu thị trưởng là thật suy nghĩ vì Tiềm Châu."

Ý kiến của Thị trưởng, tôi vô cùng tán thành.

Trong thành phố vốn có hai khu Khai phá cấp thành phố, một nam một bắc.

Tôi thấy khu Khai phá Nam Than tương đối thích hợp để cải tạo hơn.

Khu Nam Than nằm sát bên Trường Giang, giao thông đường thuỷ tiện lợi, có bến tàu ra vào.

Trước đây đều có lợi nhuận, điều kiện tương đối tốt."

Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Ý kiến của đồng chí Sư Phạm rất tốt, tôi cũng suy nghĩ như thế.

Khu Khai phá Nam Than, tôi cho rằng trọng điểm chủ yếu chính là nằm ở phát triển mạnh sản nghiệp công nghệ cao.

Lần này tôi đến thủ đô họp, đã bái phỏng người phụ trách liên quan của bộ khoa học công nghệ, bộ khoa học công nghệ đối với ý nghĩ của tôi rất tán thưởng, đáp ứng dành cho cho chúng ta sự ủng hộ lớn nhất.

Trong thành phố chúng ta phải thành lập một ngân sách riêng để mà khuyến khích và giúp đỡ sản nghiệp kỹ thuật Cao tân, đồng thời, cùng mấy trường đại học nổi tiếng trong tỉnh và trong nước thành lập các viện nghiên cứu khoa học để hỗ trợ và hợp tác.

Có kỹ thuật này ủng hộ, hơn nữa chính sách ủng hộ của bộ khoa học công nghệ cùng với tài chính trong thành phố, rất có hi vọng kiến thiết được khu công nghệ cao này.

Các đồng chí, Tiềm Châu chúng ta phải kiến thiết thành thành phố nghi cư, thành phố du lịch, như vậy bảo vệ môi trường là việc vô cùng quan trọng.

Năng lượng cao, xí nghiệp công nghiệp có khả năng ô nhiễm cao, chúng ta không thể đưa vào.

Thành phố trong xanh sạch đẹp là chúng ta phải lưu cho hậu thế.

Phát triển kinh tế của Tiềm Châu, phải đi theo hướng công nghệ cao, đường phố phải nâng cấp, bằng sự đưa vào ít nhất, đạt thành sản xuất lớn nhất.

Chúng ta sau này phải có chính sách cố định để thúc đẩy."

Triệu Sư Phạm liên tiếp gật đầu, mỉm cười nói: "Thảo nào thị trưởng muốn dùng nhiều tiền xây một cái 'Viện bảo tàng khoa học công nghệ', chính là vì làm tốt tuyên truyền, để cho đông đảo người dân đều có tư duy về khoa học kỹ thuật!"

"Đúng vậy!"

Liễu Tuấn hơi gật đầu Chương 998: Coi chừng bị lợi dụng sơ hởTin tức Liễu Tuấn muốn bán gia sản để sửa đường rất nhanh lan truyền khắp đại viện Phủ thị chính Thành ủy.

Tân thị trưởng nhậm chức, vốn là tiêu điểm mọi người quan tâm, không biết vị thái tử gia này sẽ mang đến những biến hóa gì cho quan trường Tiềm Châu.Tin tức của bí thư Thành ủy Lưu Huy là nhận được từ thư ký Nam Duệ của hắn.Nam Duệ chừng 33 tuổi, đi theo Lưu Huy đã nhiều năm.

Toàn bộ đại viện và bên Phủ thị chính có biến động gì thường thường Nam Duệ là người thứ nhất báo cáo cho Lưu Huy hay, đây cũng là công tác cơ bản của thư ký phải làm tốt.Đương nhiên, Lưu Huy thân là bí thư Thành ủy, tin tức không chỉ phát ra từ một nơi như thế.

Nhưng tin tức của Nam Duệ vẫn được Lưu Huy coi trọng nhất.

Nam Duệ tương đối hợp với hắn, rất biết sở thích của hắn, nếu đổi lại là một góc độ khác, sự trung thành của Nam Duệ không cần hoài nghi.

Trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, Lưu Huy cũng nhìn ra được, tình huống mà Nam Duệ báo cáo cho hắn là chân thực nhất.

Báo cáo của những người khác có thể là trộ lẫn tư tưởng công lợi, có thể là có điều kiêng kỵ, mỗi cái đều có trọng điểm, duy chỉ có Nam Duệ, nghe được cái gì thì báo cáo cho hắn từ đầu chí cuối, không thêm mắm thêm muối, cũng không ăn bớt ăn xén, nguyên nước nguyên vị, sẽ không bởi vì quan điểm của mình mà ảnh hưởng đến phán đoán của Lưu Huy đối với tất cả mọi việc.Đây là chỗ khôn của Nam Duệ, thân là thư ký, khi báo cáo với lãnh đạo, bí mật mang theo một ít hàng lậu, thỉnh thoảng là có thể, lãnh đạo có thể không phát hiện, hoặc là phát hiện cũng không nói ra, dù sao thư ký là người thân cận bên người, nên được chiếu cố một chút, cho chút thể diện.

Nhưng bình thường lại làm không được, lãnh đạo phiền nhất chính là thủ hạ chỉ đạo mình nên làm như thế nào.Một thư ký có dã tâm bừng bừng, lung tung tham gia vào chính sự, đã định trước là sống không thọ.Nam Duệ rất muốn mỗi một việc đều phát biểu cái nhìn của mình, biết trước đó phải được Lưu Huy cho phép đã, sau khi báo cáo tình huống xong xuôi mới trình bày ý kiến của mình.

Bởi vậy chỉ trong 4 năm ngắn ngủi, Nam Duệ từ Phó khoa leo lên tới Phó xử, còn thêm chức vụ thành viên điều tra nghiên cứu trợ lý Thành ủy, danh xứng với thực, ở bên ngoài cũng rất hiển hách."

Bí thư, nghe nói trên hội nghị thị trưởng ngày hôm nay, Liễu thị trưởng đưa ra ba hạng mục nghị sự."

Khi Nam Duệ đi vào phòng trong và thêm nước trà cho Lưu Huy, rất tùy ý nói.Lưu Huy thản nhiên hỏi: "Ba hạng mục nghị sự gì?"

"Dạ, hạng mục thứ nhất chính là trong vòng ba năm, hoàn thành thăng cấp cải tạo toàn bộ mạng lưới giao thông công lộ của toàn thành phố, một tuyến đường chính cùng hai tuyến đường tỉnh đi qua thành phố ta đều phải dựa theo tiêu chuẩn đường cấp 1 để cải tạo, kế hoạch trong vòng năm tới phải hoàn thành, hai năm nữa hoàn thành cải tạo đường cấp thành phố và đường cấp huyện, làm được đường cái thông đến nông thôn."

Nam Duệ lời ít mà ý nhiều báo cáo lại hạng mục thứ nhất cho Liễu Tuấn.Lưu Huy vốn đang xem một phần văn kiện, nghe vậy liền đặt xuống, nhìn Nam Duệ, cũng không nóng lòng phát biểu ý kiến, chờ Nam Duệ báo cáo thêm hai hạng mục khác.Nam Duệ một bên chỉnh lý văn kiện trên mặt bàn giúp Lưu Huy, một bên thuận miệng nói.

Mỗi lần báo cáo những "Tin vỉa hè" này với Lưu Huy, Nam Duệ đều dùng thái độ tùy ý, bất tri bất giác, giữa hắn và Lưu Huy đã thành lập một bầu không khí rất hiền hoà, điều này đối với việc xúc tiến cảm tình với lãnh đạo là rất có trợ giúp."

Liễu thị trưởng tại trên hội nghị nói, tình huống giao thông của thành phố ta rất không ổn, tình hình giao thông muốn như vậy mà muốn phát triển kinh tế thì vị miễn có phần lừa mình dối người!"

Nam Duệ nguyên văn thuật lại lời nói của Liễu Tuấn tại trên hội nghị thị trưởng, không mang theo chút màu mè nào.Lưu Huy hơi nhíu mày, lại lập tức giãn ra.

Không thể nghi ngờ, lời này của Liễu Tuấn không xuôi tai, nhưng tân nhậm thị trưởng lại là thái tử đảng có bối cảnh vững chắc, chỉ thoáng nói đôi ba câu hình như cũng không làm nên đại sự.Nam Duệ hơi dừng lại một chút, đợi Lưu Huy khôi phục thần thái ôn hoà, lúc này mới báo cáo tiếp: "Hạng mục thứ hai là muốn thành lập một khu Khai phá công nghệ cao, cơ cấu cấp Chính xử, thị trưởng Triệu Sư Phạm đề nghị tiến hành cải tạo khu Khai phá Nam Than.

Liễu thị trưởng đã đồng ý.

Liễu thị trưởng nói đã nói qua cùng đồng chí phụ trách của bộ khoa học công nghệ, bộ khoa học công nghệ rất ủng hộ.

Còn nói đã đạt được liên hệ cùng mấy trường đại học ở trong tỉnh và thủ đô, Phủ thị chính chuẩn bị thành lập một ngân sách hỗ trợ, cùng tiến hành nghiên cứu khoa học.

Chiếu theo kế hoạch của Liễu thị trưởng, khu Khai phá công nghệ cao này, trong vòng ba năm phải đạt giá trị tổng sản lượng hàng năm ngoài 20 tỷ, hoàn thành tổng lợi thuế hàng năm ngoài 1 tỷ."

Lưu Huy giương mày lên, vẫn không hé môi."

Hạng mục thứ 3 thì tương đối đơn giản, Liễu thị trưởng đưa ra, chuẩn bị chi ra 60 triệu, xây một ' viện bảo tàng khoa học công nghệ' ở trong thành phố, mục đích là vì làm tốt tuyên truyền, để cho đông đảo người dân thành phố đều có tư duy mới về khoa học kỹ thuật."

Báo cáo xong ba hạng mục nghị sự, Nam Duệ ngậm miệng lại, tiếp tục chỉnh lý văn kiện.Lưu Huy suy nghĩ một chút, lại tiếp tục cầm lấy văn kiện lúc trước đang xem, trên mặt không chút biến hóa.Nam Duệ mỉm cười, lui ra ngoài.Liễu Tuấn đã nhận được ủng hộ của Cận Tú Thực, chuyện này, Nam Duệ cũng không rõ ràng lắm.

Lưu Huy tạm thời chưa có nhắc với bất kỳ ai.

Hắn còn cần phải quan sát Liễu Tuấn thêm, nhìn xem người thanh niên này quả thật là có bản lĩnh hay không, khi hiểu quy củ, mới có thể quyết định mình nên làm như thế nào.Hiện tại tình thế trong tỉnh rất phức tạp, ngoại trừ thời kỳ đại hồng thủy, Tỉnh ủy vẫn chưa đình chỉ điều động cán bộ, ngay cả Tiềm Châu pháo đài kiên Cố nhất của cận bí thư cũng khó mà may mắn tránh khỏi.Lưu Huy không thể không cẩn thận, đề cao tinh thần để ứng đối.Liễu Tuấn tuổi còn trẻ, bản thân có thể không quá khó để suy nghĩ, nhưng thế lực ở phía sau y lại sâu xa không lường.

Lưu Huy kết luận tác phong hành sự của Liễu Tuấn nhất định cũng bị ảnh hưởng bởi bối cảnh.Nam Duệ đi ra ngoài không lâu, điện thoại của Liễu Tuấn đã gọi qua, trực tiếp gọi cho Lưu Huy.

Thân là thị trưởng, có việc câu thông cùng bí thư Thành ủy, hình như không cần trải qua thư ký thay mặt."

Bí thư, tôi là Liễu Tuấn, có một số việc muốn báo cáo với bí thư, lúc nào thì tiện đây?"

Từng câu chữ của Liễu Tuấn trước sau vẫn luôn khách khí khiêm tốn.Lưu Huy mỉm cười nói: "Được, thị trưởng qua đây đi, tôi vừa lúc rảnh rỗi."

Rất nhanh, thân ảnh cao to của Liễu Tuấn xuất hiện tại tòa lâu làm việc của Thành ủy, dọc theo đường đi người nào gặp phải cũng dè dặt chào hỏi với Liễu thị trưởng, mang theo nụ cười nịnh bợ.Nam Duệ nhìn thấy Liễu Tuấn, lập tức mỉm cười đứng dậy, kính cẩn nói: "Chào thị trưởng!"

"Nam xử, xin chào.

Vừa rồi tôi có hẹn nói chuyện với Lưu bí thư, phiền anh thông báo một chút."

Liễu Tuấn đối với Nam Duệ cũng rất khách khí."

Mời thị trưởng chờ một lát."

Nam Duệ vội vã gõ và mở cửa phòng, báo cáo cho Lưu Huy.Lưu Huy đứng dậy, đi ra từ phía sau bàn công tác, nắm tay với Liễu Tuấn, mời Liễu Tuấn ngồi xuống trên ghế sofa tiếp khách.

Với mội bí thư Thành ủy thâm niên như Lưu Huy, làm như vậy quả thực là lễ ngộ rất cao rồi."

Thị trưởng, quả là bạo tay!"

Vừa mới ngồi xuống, Lưu Huy liền cười ha ha nói, tiếp nhận điếu Xì - Gà Liễu Tuấn đưa qua.

Nói như thế, chính là cho thấy hắn đã biết tình huống trên hội nghị thị trưởng.Liễu Tuấn cũng thầm ngạc nhiên, hội nghị thị trưởng vừa kết thúc, mình chẳng qua trở về phòng làm việc xử lý vài việc gấp, lập tức đã gọi điện thoại qua đây báo cáo cho Lưu Huy, không ngờ Lưu Huy cũng đã biết cả rồi.

Thông tin giữa hai tòa viện truyền cũng quá nhanh đi.

Tuy nhiên điều này cũng thường thấy trên quan trường trong nước bây giờ, không có gì lạ.Bởi vậy có thể thấy được, Lưu Huy đối với đảng ủy, chính phủ của Phủ thị chính Thành ủy, lực nắm trong tay cũng rất mạnh.

Ngay trước mặt đã làm rõ với Liễu Tuấn, ngoại trừ biểu thị cùng Liễu Tuấn, tuy hai mà một, cũng có ý hiển lộ thực lực.Đương nhiên, Liễu Tuấn mới vừa nhậm chức thị trưởng, tư lịch rất ít, Lưu Huy cũng không lo lắng hắn mơ ước đến chiếc ghế bí thư Thành ủy của mình, tuy nhiên thân là người đứng đầu, hướng người hợp tác biểu diễn thực lực của mình, cũng là điều cần thiết.

Tuy nói Đảng chính có phân ra, dẫu sao cũng phân ra chủ yếu và thứ yếu."

Bí thư quá khen, chưa nói tới mạnh tay.

Mấy ngày này tôi đã đi một chuyến đến các khu huyện, tình trạng giao thông công lộ quả thực khiến người lo lắng.

Nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước, Là trải qua sự thực nghiệm chứng, kinh tế của thành phố ta nếu muốn tiến nhanh, trước hết phải kiến thiết được giao thông, Phỏng chừng trong vòng ba năm, muốn hoàn thành thăng cấp cải tạo mạng lưới giao thông công lộ toàn thành phố, cần phải đầu tư ngoài 4 tỷ."

Nếu Lưu Huy đã đi thẳng vào vấn đề, Liễu Tuấn cũng sẽ không vòng vo nhiều, nhảy ngay đến báo cáo tình huống, trực tiếp đưa ra trọng điểm."

4 tỷ?"

Lưu Huy giật mình.

Mặc dù bí thư mặc kệ ngân quỹ, nhưng đại thể cũng rõ ràng tình hình tài chính trong thành phố, con số này, đối với một thành phố lục địa như Tiềm Châu mà nói, vô cùng dọa người rồi."

Tiền có biện pháp giải quyết.

Một phần có thể xin cấp trên trợ giúp, phần còn lại, Phủ thị chính dự định bán ra tài sản quốc hữu để gom góp."

Đây mới là nguyên nhân Liễu Tuấn muốn báo cáo ngay cho Lưu Huy.

Phủ thị chính chủ quản kiến thiết kinh tế, nhưng mà bán ra tài sản quốc hữu quy mô lớn, tập trung tài chính đưa vào kiến thiết cơ sở, là một vấn đề rất mẫn cảm, Liễu Tuấn phải muốn thận trọng, tối thiểu phải cùng Lưu Huy đạt được nhất trí.

Cũng không phải là muốn cùng Lưu Huy gánh chịu mạo hiểm chính trị có khả năng tồn tại, mà là muốn chứng tỏ thái độ.Một thị trưởng như mình đối với Lưu Huy là rất tôn trọng.Cũng như thành phố Ngọc Lan, đối kháng gay gắt có thể tránh thì cần phải tận lực tránh.

Lưu Huy và Đinh Ngọc Chu là khác nhau.

Thân phận của mình cũng không phải là thuộc hạ của bí thư Khu ủy của khu nào, trên lý thuyết, người đứng đầu của Đảng chính đều cùng cấp.Lưu Huy cười cười, nói: "Muốn tập trung số vốn 4 tỷ, số tài sản quốc hữu cần phải bán ra chắc cũng không ít?"

"Không ít, nếu có khả năng, tôi còn muốn gom thêm 1 tỷ nữa, đưa vào khu Khai phá Nam Than.

Nếu thuận lợi, lợi thuế hàng năm của khu Khai phá Nam Than có thể đạt đến 1tỷ, chẳng khác nào như thu nhập tài chính của toàn thành phố gần như tăng trưởng lên gấp ba!

Trong thành phố nếu đã có tiền, có thể tiến hành đầu tư trọng điểm, tài nguyên du lịch trong thành phố cũng có thể nhanh chóng được khai phá."

Liễu Tuấn hùng tâm bừng bừng.Lưu Huy thu lại dáng cười, hơi trầm ngâm, không có lập tức trả lời câu nói của Liễu Tuấn.

Bán ra tài sản quốc hữu với quy mô lớn, quả thực Lưu Huy cũng cần phải suy nghĩ thêm."

Trên nguyên tắc, tôi đồng ý với cách làm của thị trưởng.

Thế nhưng quá trình thao tác nhất định phải quản chế đúng chỗ, không thể để người khác lợi dụng sơ hở."

Một lát, Lưu Huy trầm giọng nói.Bí thư Thành ủy cẩn thận là đúng, lúc này tình thế phức tạp, liên quan đến số tiền bán ra tài sản quốc hữu đến hơn 1tỷ, nếu như quản chế không thích hợp, bị người lợi dụng sơ hở, đến lúc đó sẽ khá bị động.

Khả năng liên lụy tới còn không chỉ cá nhân Liễu Tuấn, sẽ liên lụy tới toàn bộ đảng ủy, chính phủ của Tiềm Châu.

Lưu Huy có thể tỏ thái độ ủng hộ, có thể thấy được đã hạ quyết tâm rất lớn."

Xin bí thư yên tâm, tôi sẽ đích thân nắm giữ!"

Chương 999: Quá nhạy cảm"Tới đây, Thịnh Thịnh, gọi ba đi!"

Trong một căn hộ thuộc khu khai phá mới Trường Hà thành phố Ngọc Lan, trong căn phòng ở tầng 6, Liễu Tuấn đang chơi đùa với đứa con trai Liễu Thịnh, vô cùng vui vẻ.Sau khi Liễu Thịnh sinh ra, cứ cách 2,3 tháng Tiểu Thanh sẽ mang con trai tới Ngọc Lan ở ít ngày, cùng Liễu Tuấn gặp gỡ.

Để hai cha con thân cận nhiều hơn.

Liễu Thịnh khá giống với Tiểu Thanh, mi thanh mục tú, còn tuổi nhỏ, trên trán đã lộ ra vẻ quật cường.Trước mắt Liễu Tuấn mới bị điều nhiệm đến Tiềm Châu, các hồng nhan tri kỷ tạm thời chưa xây được tổ uyên ương ở Tiềm Châu, vẫn gặp nhau ở thành phố Ngọc Lan.

Cũng may Ngọc Lan cách Tiềm Châu chỉ có 200 km, Liễu thị trưởng chạy xe đến cũng không phải quá khó khăn.Mặc dù Liễu Thịnh không không sợ người lạ, để mặc cho cha ôm, nhưng trừng cặp mắt to đen láy, trên dưới quan sát Liễu thị trưởng, chính là không chịu gọi "Ba".

Con của Liễu Tuấn cũng sớm thông minh, tới 10 tháng đã biết gọi tên người.Tiểu Thanh cười đi qua ôm lấy con trai, đùa nói: "Thịnh Thịnh, gọi ba xấu..."

"Ba...xấu..."

Thịnh Thịnh mở cái miệng bụ bẫm, gọi một tiếng."

Mẹ mới là mẹ xấu, con trai ngoan, gọi mẹ xấu đi..."

Liễu thị trưởng rất không cam lòng.

Lập tức chỉ vào Tiểu Thanh bảo."

Thịnh Thịnh ngoan, đừng nghe lời ba xấu, mẹ là mẹ đáng yêu..."

Tiểu Thanh cười hì hì "mượn hơi" con trai."

Ba...xấu..."

Liễu Thịnh vẫn còn dây dưa với cha, luôn miệng kêu "Ba xấu", Tiểu Thanh thì thích thú cười khanh khách không ngừng.

Liễu thị trưởng phẫn nộ, quan uy vô tận, nhưng trước mặt con trai lại không dùng được một chút nào."

Thịnh Thịnh thật ngoan!"

Tiểu Thanh ôm con trai con trai hôn vài cái, cười suốt.

Tiểu Thanh sinh con rồi, càng thêm nở nang đẹp ra, rất có phong vận của phụ nữ thành thục, khi cười lên càng xinh đẹp quyến rũ.Liễu Thịnh vừa vào trong lòng mẹ, liền quơ loạn trước ngực Tiểu Thanh, vươn cánh tay mập mạp kéo xuống y phục của Tiểu Thanh.

Liễu Tuấn cười nói: "Thằng cu này ăn uống rất tốt, mới vừa ăn xong, nhanh như vậy đã đói bụng rồi!"

"Nó không phải là đói, mà nó ham chơi..."

Vừa nói đến đây, Tiểu Thanh liếc ngang Liễu Tuấn, hầm hừ nói: "Đều nói cha nào con nấy, mới tí tuổi đã háo sắc đến thế rồi, trưởng thành nhất định có đức hạnh như anh..."

Liễu thị trưởng liền ưỡn ngực ghé mặt qua, vô cùng vui vẻ nói với con trai: "Con trai, ba với con thương lượng cái này được không?

Chúng ta chia nhau, mỗi người một cái..."

Tiểu Thanh liền đấm y vài cái: "Đừng dạy hư con em!"

Liễu tổng tài có lợi hại mấy, dưới hai tầng giáp công của chồng và con trai đã không thể chống đỡ được, vén lên vạt áo, lộ ra hai bầu ngực trắng nõn no tròn, nhét vào cái miệng mũm mĩm của Liễu Thịnh, song tính toán của Liễu thị trưởng đã thất bại hoàn toàn, Liễu Thịnh rất là "tham lam", mở miệng ngậm lấy một núm mút vào, vươn tay cầm lấy một cái khác, khiến cha mình trơ mắt mà nhìn.Tiểu Thanh thì khanh khách cười không ngừng.Liễu thị trưởng rất là tức giận, nói thầm: "Được lắm, đợi mày ngủ rồi sẽ là của ba mày hết!"

Mắt thấy Liễu thị trưởng uy nghiêm lộ ra bản tính trẻ con, tranh giành với con trai, Tiểu Thanh vẻ mặt hạnh phúc.

Liễu Tuấn liền nhân cơ hội vuốt mông ngựa: "Tiểu Thanh, sau khi sinh con, em càng lúc càng đẹp đó..."

"Hứ, chỉ biết mồm mép láu lỉnh nịnh người khác...có lúc nào mà em không đẹp?"

"Đẹp đẹp, đương nhiên đẹp, Liễu tổng tài uy chấn toàn cầu mà không đẹp sao?

Ai dám nói vợ của anh không đẹp, anh liều mạng với nó..."

Nhìn thấy Tiểu Thanh và con trai, Liễu thị trưởng tâm tình rất tốt, miệng dường như chét mật, luôn miệng nịnh nọt, chọc cho Tiểu Thanh vui vẻ.

Liễu Thịnh cũng bị lây, phun ra núm vú, nhìn ba mẹ, cười khanh khách.Liễu Tuấn nhẹ nhàng ôm Tiểu Thanh vào lòng, rất thỏa mãn thở dài một hơi.Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Liễu Thịnh ăn uống no đủ, đú một lúc mới tựa vào lòng mẹ, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Tiểu Thanh cẩn thận bế con trai đặt vào nôi, đắp chăn cho nó."

Tiểu Tuấn, công tác ở Tiềm Châu tiến hành được thuận lợi chứ?"

Thu xếp xong con trai đi ngủ, Tiểu Thanh quay lại, đưa tay vuốt mái tóc đen óng ả như thác nước, duỗi người một chút, tư thái rất uyển chuyển, đường cong nhấp nhô, cực kỳ mê người, Liễu thị trưởng trong chớp mắt có chút thất thần.

Tiểu Thanh thấy dáng dấp của Liễu Tuấn như vậy, nhếch miệng cười.

Bởi vì là thuận sản, lại còn nuôi con bằng sữa mẹ, Tiểu Thanh luôn luôn lo lắng vóc dáng của mình sẽ bị biến dạng, hiện giờ đã yên tâm rồi.

Tiểu Tuấn đối với cô vẫn rất si mê.Liễu Tuấn mỉm cười mở hai tay, Tiểu Thanh tiến vào trong lòng dày rộng của y."

Những cái khác đều tốt, chỉ thiếu tiền thôi!"

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói."

Có cần em hỗ trợ gì không?"

Tiểu Thanh hỏi, cô không thiếu tiền, ngân sách Thịnh Nghiệp càng làm càng mạnh, tài sản cũng giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng khổng lồ.

Một tập đoàn, phát triển đến quy mô như Thịnh Nghiệp, kiếm tiền đã trở thành một loại quán tính, trở thành kỹ thuật sống có thể dự đoán chính xác.

So sánh với năm ngoái, ngân sách năm nay của Thịnh Nghiệp mặc dù quyên không tới 10 tỷ để cứu tế, tổng tài sản quy mô vẫn tăng trưởng không ít.

Tiểu Thanh không chỉ ngồi vững chắc ở chiếc ghế thủ phủ thế giới, hơn nữa cự ly cùng người phía sau càng kéo càng xa.Nhưng cô cũng biết, theo địa vị của Liễu Tuấn tại thể chế nội từng bước lên cao, rất nhiều chuyện đã không thể đơn thuần ỷ lại tập đoàn Thịnh Nghiệp hoặc là tập đoàn Thu Thủy tới giải quyết.

Cô và Xảo Nhi cho dù có tiền cũng không thể ôm cả thiên hạ.

Rất nhiều tiền, anh cứ việc xài, nhưng chưa chắc có thể có được tác dụng chính diện, thậm chí còn có thể phản tác dụng.Việc của thể chế nội rất khó nói."

Có, nhưng cũng không phải chỉ hỗ trợ đơn giản vậy, có qua có lại mà, để anh chỉ cho em một phương pháp kiếm tiền."

Liễu Tuấn ôm lấy Tiểu Thanh, lấy tay nhéo nhéo lên sống mũi của cô.

Tiểu Thanh rất hưởng thụ cách ôm này, thả giày rơi xuống luôn, ngửa mặt nằm ở trong lòng Liễu Tuấn, đưa tay ôm lấy thắt lưng của y."

Được thôi, ông chủ muốn chỉ điểm, tiểu nữ tử chăm chú lắng nghe."

Tiểu Thanh trêu chọc, tuy nhiên đối với sự chỉ điểm của Liễu Tuấn nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa dám phớt lờ.

Có vẻ như tập đoàn Thịnh Nghiệp có thể đạt quy mô độc bá toàn cầu như hôm nay, vài bước then chốt nhất đều là dựa vào Liễu Tuấn chỉ điểm.

Liễu Thanh có đôi khi yên lặng tỉ mỉ hồi tưởng lại sóng gió đã trải qua mấy năm nay, không khỏi lúc nào cũng khâm phục dự đoán chuẩn xác của Liễu Tuấn đối với những việc về sau.

Hình như anh ấy quả thật có năng lực siêu phàm biết trước tương lai vậy.Thời gian cô làm vợ chồng với người nam nhân này đã hơn 10 năm, cảm tình giữa đôi bên càng thêm sâu đậm, nhưng Tiểu Thanh lại luôn có một loại cảm giác khó hiểu, cảm thấy nhìn không thấu Liễu Tuấn.

Trên người anh ấy thực sự có rất nhiều điều bí ẩn.Có thể loại cảm giác này thời gian lâu càng thêm tích tụ, chính là điểm hấp dẫn Tiểu Thanh nhất, khiến cô quyết một lòng yêu thương Liễu Tuấn, không oán không hối hận."

Ừ, em cảm thấy cho thuê công ty có làm được không?"

Liễu Tuấn vừa nói vừa luồn một tay vào dưới y phục của Tiểu Thanh, khi y cùng hồng nhan tri kỷ lặng lẽ nói chuyện, cũng tránh không được loại cử động mờ ám này.

Tiểu Thanh cũng sớm thành thói quen, hơi cựa cựa người để cho y càng dễ dàng xoa đến nơi cần xoa hơn."

Cho thuê công ty?"

Tiểu Thanh chu miệng, có chút xem thường: "Em nói này Liễu thị trưởng, anh cũng quá coi thường người khác rồi đấy?"

Cũng khó trách Tiểu Thanh khó chịu, đề nghị này của Liễu Tuấn quả thực là khiến người khác không thấy hứng thú bao nhiêu.

Thử nghĩ tập đoàn tài chính Thịnh Nghiệp ngày hôm nay, quy mô ra sao, hiển hách uy phong thế nào?

Liễu Tuấn lại đưa ra kiến nghị để cho cho thuê công ty, còn tạo ra thần thần bí bí, hình như có thể sẽ rất phát tài vậy."

Hắc hắc, ông chủ nhỏ thì cho thuê nhỏ, em là ông chủ lớn tất nhiên cho thuê lớn rồi.

Thí dụ như, một lần duy nhất chi ra hơn 1 tỷ, mua luôn toàn bộ tài sản quốc hữu đáng giá của thành phố Tiềm Châu, sau đó lại cho Phủ thị chính thuê để sử dụng.

Cứ như vậy, anh có tiền, có thể tạo ra một vài hạng mục lớn hơn.

Mà công ty cho thuê của em, nếu nhìn từ lợi ích lâu dài, lợi nhuận ổn định mà không thua lỗ.

Đây là một hình thức mới, không chỉ đang phát triển mạnh ở Trung Quốc, ở trên các quốc gia phát triển khác cũng rất dùng được."

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, khẽ động bàn tay đang nắm lấy bộ vị yếu hại.Trên mặt Tiểu Thanh nổi lên một mảnh đỏ ửng, song trong đầu vẫn đang quay chung quanh đề tài của Liễu Tuấn.

Hôm nay cô chính là ông chủ siêu cấp đệ nhất của thế giới, đối với bất luận vấn đề trên làm ăn nào cũng suy nghĩ rất nhanh, lập tức đã hiểu được ý của Liễu Tuấn."

Ý anh là, một loại hình thức huy động vốn mới?"

Liễu Tuấn cười nói: "Cũng không tính là mới, ở nước ngoài, các quốc gia phát triển, loại hình thức này đã tồn tại rất lâu rồi.

Đương nhiên, vấn đề này có quan hệ với độ chín muồi của thị trường, một thị trường chín muồi có quy tắc trò chơi công bằng, tiến hành đầu tư dài hạn như vậy càng thêm có bảo đảm.

Chẳng qua ở trong nước, quả thực vẫn chưa có người nào dám thử qua."

Những lời này của Liễu Tuấn cũng khá mơ hồ, nhưng Tiểu Thanh hoàn toàn hiểu được ý của y.

Thị trường trong nước không đủ chín muồi, quy tắc trò chơi cũng không đủ công bằng, tạo ra công ty cho thuê đầu tư dài hạn như vậy, phương diện mạo hiểm so với quốc gia phát triển cũng lớn hơn.

Nhất là trong nước thi hành chính là "Lưu quan chế" (*), thương nhân và Chính phủ làm giao dịch, vạn nhất thay đổi quan viên phụ trách, có thể sẽ bị thu hồi thành phẩm hay không, rất khó nói.(*) Chế độ quan lại của Trung Quốc bắt đầu từ thời nhà Minh, quan lại không giữ nguyên 1 chức vụ ở 1 nơi mà có nhiệm kỳ, sẽ bị Chính phủ bổ nhiệm đến nơi khác.Tuy nhiên Tiểu Thanh cũng không quá lo lắng đến vấn đề này, lấy quyền thế hiện nay của Liễu gia tại quốc nội, có thể bảo chứng cô không bị người ta lật kèo.

Hơn nữa dự tính ban đầu của Liễu Tuấn khi sáng lập công ty đầu tư Thịnh Nghiệp chính là tinh trung báo quốc, kiếm tiền của nước ngoài đầu tư vào trong nước.

Chỉ cần tiền của Thịnh Nghiệp được ném trở về thì sẽ dùng tới trên người dân chúng, cho dù thua lỗ một chút, cũng không có gì đáng kể.Cô lo lắng chính là một vấn đề khác: "Tiểu Tuấn, loại hình thức này một khi mở rộng tại Tiềm Châu sẽ rất mẫn cảm.

Do Thịnh Nghiệp đứng ra thì càng thêm mẫn cảm, hậu quả anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tiềm Châu thậm chí tỉnh A có thể không có người biết tập đoàn Thịnh Nghiệp có quan hệ với Liễu Tuấn, nhưng loại hình thức hoàn toàn mới này nhất định sẽ kinh động đến tầng lớp cao.

Liễu Tuấn đem tài sản quốc hữu vài tỷ bán cho tập đoàn Thịnh Nghiệp, khi bị người lên án, không phải là chuyện chơi.Liễu Tuấn cười cười, nói: "Vấn đề này thì em phải nghĩ biện pháp, anh chỉ phụ trách hiến kế thôi."

Chương 1000: Lưu Huy thủ đoạn chu đáoLiễu Tuấn có một thói quen, mới đến một nơi thì sẽ thích đi dạo phố một mình, để cảm thụ nhân văn lịch sử của thành phố, lý giải một chút phong tục dân tình, về mặt thời gian cũng không cố định.

Thông thường là khi cảm thấy hứng, công vụ hơi nhàn hạ thì sẽ ra ngoài đi một chút.Buổi chiều một ngày, Liễu thị trưởng đang xử lý một ít văn kiện tại phòng làm việc, đứng dậy vươn vai, đi tới bên cửa sổ trông về phía xa, ánh đèn thành phố thấp thoáng, nhập vào tầm mắt khiến người có cảm giác thân thiết.Y ở trên hội nghị thị trưởng đề xuất ra ba hạng mục, đã bàn bạc thông qua Thường ủy hội Thành ủy, hình thành văn kiện chính thức rồi phát xuống mỗi khu huyện.

Đây là ba văn kiện quan trọng mà Phủ thị chính tuyên bố sau khi Liễu Tuấn nhậm chức, văn kiện thứ nhất là công tác thống kê tình hình thiên tai, văn kiện thứ hai là triển khai công tác vệ sinh phòng dịch toàn thành phố.Hai hạng mục công tác đầu cũng chiếm được chứng thực quán triệt rất tốt.Sự thực chứng minh, ánh mắt của Liễu Tuấn rất tốt, Cừu Dụng Chi là nhân tài có thể dùng.

Phụ trách công tác thống kê rất đúng chỗ, nhanh chóng chuẩn xác thăm dò tình huống nhân viên bị thương và tổn thất kinh tế gặp phải trong trận đại hồng thủy lần này.

Bởi vì có vài bờ bao bị vỡ, tổn thất kinh tế rất lớn, nước đọng trong nội thành cũng tạo thành tổn thất rất nghiêm trọng.

Tình hình nhân viên thương vong thì tốt hơn, di tản tương đối đúng lúc, không có xảy ra sự kiện chết tập thể.

Sau khi Liễu Tuấn tỉ mỉ xét duyệt qua, chiếu theo bài báo cáo công tác thống kê của Cừu Dụng Chi, báo cáo lên Thành ủy cùng Chính phủ Tỉnh ủy.Về điểm này đã nằm ngoài dự liệu của Cừu Dụng Chi, vốn tưởng rằng, Liễu thị trưởng ít hoặc nhiều cũng muốn tiến hành sửa chữa trau chuốt một ít.Đúng vậy, chính là sửa chữa trau chuốt.Báo cáo bị thiên tai như vậy, trình độ cẩn thận của nó còn hơn cả bài luận văn bác sĩ.

Trước kia mỗi lần báo cáo bị thiên tai sau cơn hồng thủy, Phủ thị chính đều sửa chữa nhiều lần, thị trưởng đích thân kiểm định, mục đích đơn giản là vì tranh thủ được "Lợi ích" lớn nhất.

Toàn bộ Chính phủ địa phương cũng ôm tâm tư như thế, tận khả năng hướng cấp trên muốn thêm chút tiền.Đầu năm nay, bất kể cá nhân hay là đơn vị cũng am hiểu sâu một cái đạo lý: Trong tay có tiền mới dễ làm việc.Nhưng Liễu thị trưởng không ngờ lại không có sửa chữa chút gì, liền dùng bản thảo của Cừu Dụng Chi trực tiếp báo cáo lên, điều này khiến Cừu Dụng Chi rất là cảm động.

Đây chính là tín nhiệm của lãnh đạo đối với hắn mà!Đi theo một lãnh đạo như vậy, quả thật là sảng khoái!Hồng thủy rút đi đã hai tháng, công tác vệ sinh phòng dịch cơ bản đã bước vào giai đoạn kết thúc, toàn thành phố chưa từng bạo phát bệnh tật lây truyền có quy mô lớn, vệ sinh phòng dịch cũng làm tương đối đúng hạn.Tinh lực chủ yếu của Liễu Tuấn đều đặt ở trên nhiệm vụ bắt đầu trùng kiến và phát triển kinh tế sau thiên tai.Ở trên hội nghị thị trưởng đưa ra ba hạng mục để mọi người tranh luận, thảo luận ở trên hội Thường ủy Thành ủy càng gây nên tranh luận dữ dội hơn.

Tuy nhiên trọng điểm tranh luận không hề ở trên bản thân các hạng mục mà là tập trung trên phương thức huy động vốn.Cách làm của Liễu Tuấn bán ra tài sản quốc hữu cho các công ty cho thuê, để đổi lấy một khoản tài chính kiến thiết đang cần gấp, đã làm cho rất nhiều Thường ủy lo lắng trong lòng.

Phóng nhãn toàn quốc, còn chưa có một tỉnh thành phố nào làm qua như thế bao giờ.

Địa phương đã thử nghiệm có thể đã có, nhưng người ta thường đều là đóng cửa mà làm, không lộ đầu cũng không lộ đuôi, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn, nhưng Liễu Tuấn lại gióng trống khua chiêng, ngang nhiên tại hội Thường ủy Thành ủy đề xuất bán ra tài sản quốc hữu với quy mô lớn.

Lá gan này cũng quá lớn rồi.Tài sản quốc hữu, danh như ý nghĩa, chính là toàn bộ quốc gia.

Nói trắng ra một chút là gia sản của Tiềm Châu.

Liễu thị trưởng anh vừa lên nắm quyền, chưa làm việc khác, đại sự đầu tiên chính là bán gia sản, tựa hồ không thể nào nói nổi rồi?Những tài sản quốc hữu này cũng không phải nguồn sinh lực tái sinh, bán đi còn có thể tái sinh lại.

Gia sản của Tiềm Châu chỉ có nhiêu đó, anh bán hết đi, sau này Tiềm Châu không phải thành một xác không à?Hiện tại anh gom được một số vốn, thế nhưng trên lưng tài chính thành phố là một bao quần áo nặng nề, hàng năm phải chi ra một khoản phí dụng để trả cho các công ty cho thuê, làm cho tài chính thành phố vốn đang căng thẳng lại gặp phải cảnh họa vô đơn chí.

Như vậy "dần chi mão lương" cũng không có phúc rồi.

Không ngờ Liễu Tuấn anh vì chiến tích của bản thân mình, một phát đem thu nhập tài chính sau 10 năm thậm chí 20 năm cũng đều đưa vào dự chi.

Chờ sau này anh đi rồi, người kế nhiệm sẽ phải làm sao đây?

Anh ném cho người ta một thành phố có xác không và một bao quần áo nặng nề, còn anh thì phủi mông thảnh thơi ra đi!Không thể làm như thế được.Ở trong ban Thành ủy, phó bí thư Thành ủy bài danh gần với Liễu Tuấn, bí thư Kỷ ủy Lê Mẫn Trung là người thứ nhất đưa ra ý kiến phản đối.Lê Mẫn Trung năm nay gần 50, tướng mạo hiền lành, chưa nói đã cười, nhìn Liễu Tuấn đang ngồi ở đối diện, mỉm cười nói: "Thị trưởng, ba hạng mục mà thị trưởng đề xuất, trên nguyên tắc tôi hoàn toàn đồng ý.

Xây dựng đường, xây khu Khai phá, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố ta có ý nghĩa rất quan trọng..."

Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười tỏ ý, tuy nhiên y cũng biết, Lê Mẫn Trung chỉ sợ không phải đang ca tụng y đâu."...Chỉ là phương thức thị trưởng đề xuất để tập trung tài chính tôi cảm thấy còn có thể thương lượng thêm.

Xử lý tài sản quốc hữu, nhất định phải thận trọng.

Nếu như bán ra quy mô lớn, có phải nên xin ý kiến trước trong tỉnh hay không?

Đó là tài sản của quốc gia, một lần bán đi hết, không tốt lắm đâu."

Lê Mẫn Trung nói năng rất khách khí.

Liễu Tuấn so với ông ta còn trẻ hơn đến 20 tuổi, nhưng không bằng người ta là thị trưởng, người đầu Chính phủ, chức vụ cùng cấp bậc cao hơn so với mình, quy củ nên giữ thì nhất định phải giữ.

Loại cán bộ cổ hủ như Lê Mẫn Trung, lại còn làm tới Kỷ ủy, chú trọng nhất chính là một quy củ.

Nhưng khách khí thì khách khí, quy củ thì quy củ, ý phản đối bày tỏ rất rõ ràng.

Hơn nữa đặc biệt rõ ràng nhắc nhở Liễu Tuấn, hạng mục như vậy, hoàn toàn không cần đem đến thảo luận ở trên hội Thường ủy, anh cứ xin ý kiến trong tỉnh trước rồi hãy nói!

Cũng đừng đến lúc đó, ngay cả toàn bộ Thành ủy Tiềm Châu cũng dính vào trong.

Hai vị đại lão tân nhậm trong tỉnh đều đang nhìn chằm chằm vào Tiềm Châu đấy.Phải nói, đây là Lê Mẫn Trung đang thiện ý nhắc nhở, xem như phó bí thư bài danh thứ 3 Thành ủy, thân tín của Cận Tú Thực, phân lượng là rất cao, Liễu Tuấn phỏng chừng, cho dù Cận Tú Thực không đích thân gọi điện thoại cho hắn, Lưu Huy cũng nhất định đã thông qua hắn rồi, chỉ ra thân phận "minh hữu" của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn lại mỉm cười tỏ ý, biểu thị cảm tạ đối với lời nhắc nhở của Lê Mẫn Trung.Thái độ của phó bí thư chuyên trách Đảng bộ Yêu Hải Anh hơi bất đồng với Lê Mẫn Trung.

Bà đầu tiên là giơ cờ tỏ vẻ ủng hộ với Liễu Tuấn, cho rằng ba hạng mục mà Phủ thị chính đề xuất là phương pháp quan trọng để chấn hưng kinh tế Tiềm Châu, rất đáng chờ mong.

Nhưng nói tới phương thức huy động vốn, Yêu Hải Anh cũng như Lê Mẫn Trung, bắt đầu cẩn thận hơn, nói: "Kiến nghị của thị trưởng là rất tốt, rất có tư duy sáng tạo.

Có đúng là có thể tiến hành thí điểm trước hay không?"

Đây cũng là phương pháp thường dùng trong quá trình cải cách mở cửa.

Đối với một sự vật mới mẻ, cấp trên không có chính sách có thể theo, thông thường đều sẽ dùng phương thức thí điểm để tiến hành thử nghiệm.

Một là tìm kiếm kinh nghiệm thao tác, tìm ra chỗ thiếu hụt và chỗ chưa đủ có khả năng xảy ra, vì làm chuẩn bị để mở rộng sau này, thứ hai cũng có thể nắm trong tay được hiệu quả, một khi đầu mối không đúng thì lập tức có thể thu hồi lại, sự mạo hiểm trên chính trị cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.Đề nghị này của Yêu Hải Anh rất là hợp lý.Thái độ của phó bí thư Thành ủy, bí thư Chính pháp ủy Đổng Xương lại không như vậy.

Sau khi Yêu Hải Anh lên tiếng, ánh mắt của Lưu Huy liền rơi xuống trên mặt hắn.

Đổng Xương mỉm cười, trước tiên vuốt vuốt kiểu tóc đại bối đầu (*) bóng loáng trên đầu, ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, vấn đề trên phương diện kiến thiết kinh tế tôi không phải là rất tinh thông.

Tuy nhiên tôi cho rằng, các đồng chí hẳn là tin tưởng ánh mắt và năng lực của Liễu thị trưởng chủ đạo kiến thiết kinh tế.

Khu Trường Hà chính là ví dụ chứng minh mà, ha ha...nếu Liễu thị trưởng cho rằng phương pháp bán ra tài sản quốc hữu để gom góp tài chính là làm được, tôi biểu thị tán thành."(*) kiểu tóc giống Châu Nhuận Phát.Nói rồi, Đổng Xương hướng về Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Trong mắt Lưu Huy hiện lên một tia cảnh giác không dễ phát hiện, dư quang đảo qua trên mặt Liễu Tuấn, nhưng chỉ thấy người cộng tác trẻ tuổi này cũng là mỉm cười hướng về Đổng Xương gật đầu, không có bất cứ vẻ mặt gì khác người, không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng.

Vị này nhìn qua, dường như so với thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương ngoài 50 tuổi còn phải trầm ổn hơn ba phần a!Kế tiếp, những Thường ủy khác cũng phát biểu cái nhìn của mình, đa số là tán thành hình thức phát triển của Liễu Tuấn, nhưng đối với thủ pháp bán ra tài sản quốc hữu để xoay sở vốn thì đều bảo lưu ý kiến.

Người chân chính hoàn toàn tán thành, ngoại trừ Đổng Xương, cũng chỉ có phó thị trưởng Thường vụ Triệu Sư Phạm.

Triệu Sư Phạm có thể tại trên Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng cũng đã bị Liễu Tuấn thuyết phục, có thể là vì bảo trì tiếng nói nhất trí với Liễu Tuấn, biểu thị ủng hộ cách làm của Liễu Tuấn, có thể thử một lần.Mặc kệ nội tâm Triệu Sư Phạm là nghĩ như thế nào, ở trên hội Thường ủy thảo luận vấn đề thuần tính kinh tế, xem như phó thị trưởng Thường vụ, hắn hẳn là phải bảo trì nhất trí với Liễu Tuấn, dù sao ở trên Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng hắn đã đồng ý mà.

Trên hội Thường ủy lại thay đổi, chẳng phải là thành tiểu nhân lật lọng còn gì?

Sai lầm như thế không thể phạm phải, bằng không thì chính là công khai làm khó dễ Liễu Tuấn.Nếu như không bị bất đắc dĩ, ai lại đi nguyện ý đắc tội với Liễu nha nội?Đợi sau khi đại đa số Thường ủy cũng phát ngôn qua, Liễu Tuấn mới cười nói: "Các đồng chí đưa ra rất nhiều ý kiến, tôi khiêm tốn tiếp thu.

Khả năng tôi đối với hình thức huy động vốn gom góp tài chính bằng cách bán ra tài sản quốc hữu vẫn còn chưa nói được rõ ràng, thế thì nói thêm hai câu nữa vậy.

Điểm thứ nhất, cũng không phải bán ra toàn bộ tài sản quốc hữu cho công ty cho thuê, chúng ta chỉ là lập kế hoạch bán ra một bộ phận, nhất là bộ phận có công dụng thương nghiệp nhất định, sau khi có thu hoạch tài chính rồi sẽ tiến hành cải tạo thăng cấp, có thể triển khai càng thêm hữu hiệu, thu hoạch lợi nhuận lớn hơn nữa.

Điểm thứ hai, khi mà số tài chính ban đầu mà trong thành phố gom góp được đáng kể, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc khởi động kiến thiết kinh tế toàn Tiềm Châu, thực hiện bước đột phá.

Đợi sau khi tài chính thành phố có chuyển biến rõ ràng hơn, bộ phận tài sản quốc hữu tốt có thể nghĩ đến chuyện mua về.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, chúng ta bán ra một phần tài sản quốc hữu đồng thời, tài sản quốc hữu mới cũng đang sản sinh.

Chỉ cần kinh tế phát triển lên rồi, chúng ta có thể xây càng nhiều xí nghiệp, càng nhiều nhà cao tầng.

Cho nên, từ trên này, chúng ta không phải là "dần chi mão lương", dùng "tiền tử tôn" (*), mà hoàn toàn ngược lại, chúng ta sẽ tích lũy cho tử tôn càng nhiều tài phú, càng nhiều tài sản."(*) tiền tử tôn là tiền của ông bà đã chết để lại cho con cháu, ngụ ý ở câu trên là dùng tiền từ việc bán tài sản quốc hữu mà đời trước để lại.Đối với bài "diễn thuyết" của Liễu Tuấn, các Thường ủy lễ phép gật đầu, cũng không dự định phát biểu thêm ý kiến, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua bí thư Lưu Huy ngồi ở ghế thủ vị, chờ hắn gõ nhịp định đoạt.Lưu Huy trầm ngâm nói: "Thị trưởng, các hạng mục nghị quyết thuần kinh tế, cần phải lấy Phủ thị chính làm chủ."

Liễu Tuấn mỉm cười, gật đầu, biểu thị hiểu rõ ý của hắn.Chuyện này, vẫn là trước tiên lấy danh nghĩa của Phủ thị chính để làm, Thành ủy tạm thời không xen vào, cũng lưu lại sẵn một con đường sống.

Quả nhiên thủ đoạn chu đáo.
 
Trọng Sinh Chi Nha Nội Full
Trọng Sinh Chi Nha Nội 19


Trọng Sinh Chi Nha Nội (重生之衙内)Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính (不信天上掉馅饼)Thể Loại: Đô ThịNguồn: Sưu TầmChương 1001: Cáo trạngLiễu thị trưởng chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước trên trên đường cái đang rộn ràng tấp nập, bước chân rất trầm ổn, loại khí độ này cùng "trang phục Nghiêm Phỉ" với phong cách đường hoàng thanh xuân trên người không phải là rất hợp.Liễu Tuấn đối với tây trang vẫn là hơi thiếu thiện cảm, mặc dù theo địa vị y được nâng cao, tây trang đã càng lúc trở thành trang phục càng cần thiết.

Nhưng chỉ cần không phải vào trường hợp đặc biệt chính quy, Liễu thị trưởng vẫn thích mặc hưu nhàn phục thì thoải mái hơn.Phỉ Phỉ biết đặc điểm này của chồng nên cũng cố ý thiết kế cho y rất nhiều trang phục với kiểu cách khá trầm ổn kín đáo, màu sắc cũng lấy màu tối làm chủ.

Chỉ là phong cách thiết kế của Phỉ Phỉ vẫn theo đường lối thanh xuân, có hao tâm tổn trí thế nào cũng không thể tránh khỏi mang theo chút phong cách trẻ trung.

Tuy nhiên điều này cũng không việc gì, những nơi mà Liễu Tuấn thường ngày xuất hiện đâu có mấy người dám phán xét trang phục của Liễu thị trưởng có hợp mốt hay không.

Huống chi loại khí độ trầm ổn này hỗn hợp với trang phục trẻ trung, cũng có thể hình thành một loại mị lực đặc biệt mà.Nhìn ngươi thưởng thức thế nào!Vu Hoài Tín đi theo sát phía sau y chỉ cách ba bước!Vốn là Liễu Tuấn không cần hắn đi theo mình để tản bộ, để hắn trở về nghỉ ngơi sớm.

Vu Hoài Tín thì cười nói chỉ ở một mình, có trở về cũng ngủ không được.

Vợ con của hắn chưa điều đến thành phố Tiềm Châu, vừa lúc cùng thị trưởng đi thưởng thức một chút diện mạo của thành phố Tiềm Châu.Liễu Tuấn cười, cũng không miễn cưỡng.

Dù sao thì chỉ tùy tiện đi xem một chút cũng không có mục đích cố định, lúc nào muốn trở về cũng được.Liễu Tuấn đang đi trên con đường cái cách Phủ thị chính không xa.

Trụ sở Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu được xây từ những năm 90, ở vào trung tâm thành phố náo nhiệt, đi ra đại viện, bất kể quẹo trái hay là rẽ phải đều là phố xá sầm uất phồn hoa.Khu phố xá của Tiềm Châu vẫn tương đối phồn hoa, hai bên đường các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau, biển quảng cáo tranh nhau khoe sắc, có phần tưng bừng.

Cơn đại hồng thủy mấy tháng trước từ lâu đã không còn lưu lại một chút dấu vết nào.Đi chưa được xa, đột nhiên có một bé gái tầm 19 tuổi cầm một cái chén vỡ, cản lối đi của Liễu Tuấn, bé gái ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu và giơ lên cái chén trong tay, liên tục đong đưa trước mặt Liễu Tuấn, thì thầm trong miệng vài câu nói bản địa.

Liễu Tuấn chỉ mới đến, đối với tiếng địa phương ở Tiềm Châu tạm thời biết không nhiều, huống hồ bé gái nói vừa nhanh vừa vội, thực sự cũng nghe không rõ nó đang nói cái gì.

Tuy nhiên xem tình hình này, Liễu Tuấn cũng có thể biết được, nó đang ăn xin.Kiếp trước thời gian Liễu Tuấn còn đi làm ở vùng duyên hải, đi ra dạo phố bình thường cũng có thể gặp được những đứa bé ăn xin kiểu này, theo một số bài báo đưa tin, việc này cũng có đội tổ chức cả.

Mấy người lớn mang theo một đám trẻ con, chia ra ăn xin ở các nơi trong thành phố, người tổ chức thu nhập không ít, mà bọn trẻ thì chỉ được ấm no mà thôi, có thể khi trở lại quê quán sẽ cho cha mẹ chúng nó một ít "lợi nhuận", phỏng chừng tiền lớn tiền bé cũng đều về tay lão đại cả.Quả thực nếu nói như vậy thì khó mà tha thứ.

Nhưng mặc kệ thế nào, trẻ con là vô tội.Liễu Tuấn liền thò túi lấy tiền.Liễu thị trưởng rất có tiền, đây là điều mà tất cả mọi người trong thể chế nội đều biết, thường ngày cơ hội Liễu Tuấn dùng đến tiền cũng không nhiều, nhưng trong túi luôn luôn có rất nhiều tiền giấy, đa số là mệnh giá cả 100 đồng, cũng không nhất định là bỏ trong bóp, nói không chừng trong mỗi túi đều có thể móc ra được tiền.Quả nhiên, Liễu thị trưởng móc ra tới 2 tờ 100 đồng, mỉm cười nhìn bé gái.Bé gái thấy số tiền lớn như vậy, hình như hơi bị sợ hãi, liên tục lui về phía sau, kinh khủng nhìn người đàn ông cao to trước mắt.Liễu Tuấn cũng ý thức được có chút không thích hợp.

Vội vàng thò tay vào túi lục lọi, không khéo chính là, ngoại trừ tờ tiền 100 đồng, trong túi Liễu thị trưởng vẫn không thể tìm ra được tờ tiền có mệnh giá khác.Lúc này, Vu Hoài Tín đúng lúc tiến lên hai bước, đưa ra tờ tiền 1 đồng, đặt vào trong chén của bé gái, xem như là giải nguy cho Liễu thị trưởng.Thế nhưng chưa đi được bao xa lại đụng phải một thằng bé ăn xin, một trai một gái, tuổi tác cũng chỉ tầm 10 tuổi thôi, cuối cùng vẫn là để Vu Hoài Tín đứng ra "giải quyết".Đến khi tới gần quảng trường Cát Khánh, gặp phải nhóm trẻ em ăn xin thứ 3, rốt cuộc Liễu Tuấn nhíu mày, nói với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, có người nói những đứa trẻ này đều có tổ chức, bị người ở sau lưng điều khiển, như vậy thì thật không tốt.

Khi trở về anh gọi một cuộc điện thoại cho đội trị an thành phố, mời bọn họ điều tra chuyện này một chút, để xem có phải thực sự có kẻ chủ mưu phía sau màn điều khiển hay không, nếu có, phải nghiêm khắc trừng trị!"

"Vâng ạ."

Vu Hoài Tín vội vàng gật đầu.Đi tới quảng trường Cát Khánh, trước mắt rộng rãi thoáng đãng.

Đây là quảng trường lớn nhất Tiềm Châu, cũng như rất nhiều quảng trường trong thành phố khác ở trong nước, phương tiện đồng bộ tương đối đầy đủ hết, các loại đèn nê ông biển quảng cáo liên tục chớp tắt, người nhìn vào cũng cảm thấy hơi bị hoa mắt.Vu Hoài Tín cười nói: "Thị trưởng, quảng trường này luận về quy mô đã gần bằng quảng trường Nhân Dân của khu Trường Hà chúng ta, có điều không đẹp bằng..."

Liễu Tuấn cười phê bình: "Hoài Tín, hiện tại anh là người dân thành phố Tiềm Châu đó, Còn luôn mồm nói khu Trường Hà chúng ta, có phần không hợp quy củ đâu."

Vu Hoài Tín gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói: "Quen rồi, tạm thời vẫn chưa sửa được...a, có chuyện xảy ra rồi?"

Thì ra phía trước xảy ra hỗn loạn, ba bốn đứa trẻ ăn xin đang cùng mấy người lớn ăn xin, hoảng hốt chạy tới, vội vàng chạy qua bên cạnh hai người.

Giương mắt nhìn thì thấy phía sau đang đuổi theo một đám đội viên quản lý thành phố mặc chế phục, trong tay cầm dùi cui, lớn tiếng thét to đuổi theo mấy người ăn xin.Chẳng qua đuổi một hồi, mắt thấy đuổi không kịp, các đội viên quản lý thành phố lại vòng trở về."

Làm gì?

Các người làm gì?

Buông tôi ra, tôi không phải là ăn xin..."

Cách đó không xa truyền tới tiếng gào chói tay, nghe giọng chắc là một người đàn ông còn trẻ.

Khi nhìn theo hướng phát ra tiếng hét, 7,8 đội viên quản lý đang lôi kéo một người thanh niên, người thanh niên kia ra sức vùng vẫy, không ngừng kêu gào, nhưng các đội viên người đông thế mạnh, đa số đội viên đều thân cao lực lớn thì làm sao thoát được?

Mấy đội viên đang kéo theo người thanh niên thì dừng ở một chiếc xe ở bên cạnh."

Buông tôi ra, tôi không phải là ăn xin, tôi đến tìm thị trưởng, muốn cáo trạng..."

Người thanh niên ý thức được các đội viên muốn bắt hắn thì vùng vẫy càng kịch liệt hơn, hai chân đá loạn, lung tung thế nào lại đá trúng cẳng chân một đội viên.

Đội viên này kêu "Ai ui" một tiếng, lảo đảo thối lui vài bước, đau quá liên lục la lên."

Thằng chó chết, một thằng ăn mày mà còn dám đánh người?"

Lần này rốt cuộc đã chọc phải vảy ngược của các đội viên, họ không cần thanh minh, giơ lên dùi cui trong tay đập xuống đầu người thanh niên, người thanh niên liên tục kêu gào, dẫn tới rất nhiều người dân thành phố chạy qua vây quanh đứng xem."

Dừng tay!"

Liễu Tuấn hét lên, bước tới."

Vì sao lại đánh người lung tung như vậy?"

Liễu Tuấn nhìn mấy đội viên quản lý thành phố, lớn tiếng hỏi, vẻ mặt rất không vui."

Anh là ai?

Ban quản lý thành phố liên hợp chấp pháp, anh quản được hả?"

Một đội viên dẫn đầu gân cổ cãi với Liễu Tuấn, có lẽ là thấy Liễu Tuấn nói tiếng phổ thông thì nhận định Liễu Tuấn là dân bên ngoài muốn xen vào việc của người khác."

Tôi là Liễu Tuấn, chỉ cần là chuyện của Tiềm Châu, tôi đều quản được!"

Liễu Tuấn nghiêm khắc nói."

Mịa, anh là ai hả, anh nghĩ mình là thị trưởng sao?

Liễu Tuấn...Liễu...Liễu Tuấn?"

Đội viên dẫn đầu vốn có vẻ mặt xem thường, lớn tiếng châm biếm, đột nhiên như là ý thức được cái gì, mở to hai mắt nhìn Liễu Tuấn, miệng há hốc, hầu như có thể nhét vào được một quả trứng."

Liễu...Liễu thị trưởng?"

Đội viên lắp bắp nói.Lúc này, mấy đội viên quản lý khác cũng sợ hãi, vội vàng buông người thanh niên ra, đứng đơ tại đó không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám."

Đúng, là tôi, đây là chuyện gì, các anh vì sao phải bắt cậu ta?"

Liễu Tuấn gật đầu, chỉ vào người thanh niên kia hỏi.Đoàn người vây xem vốn đang ồn ào nghị luận không ngớt, đột nhiên cũng không có tiếng động, một đám trừng mắt nhìn người thanh niên tự xưng là thị trưởng, ngạc nhiên không ngớt.Sớm nghe nói Tiềm Châu thay thị trưởng, lẽ nào thực sự là người thanh niên này?Vậy vị miễn cũng quá không hợp thói thường rồi?Trên lịch sử Tiềm Châu, chẳng bao lâu sau có tới một thị trưởng trẻ tuổi như vậy?"

Báo...báo cáo thị trưởng, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ...chấp hành, chấp hành nhiệm vụ trong cục, thanh lý tệ nạn ăn xin ở quảng trường Cát Khánh, không cho phép họ...không cho phép họ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố..."

Đội viên đi đầu ưỡn thẳng thắt lưng, giọng lắp bắp báo cáo.Hắn thực sự sợ hãi.

Có vẻ như vừa rồi mình đã la hét với thị trưởng!"

Ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?"

Liễu Tuấn lập lại một câu, mặt mày nhăn nhíu."

Đúng vậy, thị trưởng!

Đoạn thời gian gần đây có người phản ánh với cục chúng tôi, vùng phụ cận quảng trường Cát Khánh xuất hiện rất nhiều người dân quê và ăn xin chặn đường đòi tiền của người đi đường, ảnh hưởng rất tồi tệ, cục trưởng đã ra lệnh cho chúng tôi phải thanh lý việc này..."

Đội viên đi đầu đã qua thời khắc hoảng loạn, bắt đầu nói năng lưu loát hơn, cũng không dám nhìn thẳng thị trưởng mà cúi đầu báo cáo.Sắc mặt Liễu Tuấn thoáng hòa hoãn một chút, song vẫn cau mày, nói: "Mọi người chấp hành nhiệm vụ thì không sai, nhưng đánh người là không đúng, không thể ngang ngược chấp pháp mà.

Ân Khai Sơn không có chỉ bảo cho mọi người biết hả?"

Cái gọi là Ân Khai Sơn, chính là cục trưởng cục quản lý thành phố Tiềm Châu.Thời gian Liễu Tuấn đến nhận chức mặc dù không dài, người đứng đầu mỗi khu huyện cùng thành phố cho đến tên của người đứng đầu đơn vị cũng đều nhớ kỹ.Đội viên đi đầu lúng túng, không dám trả lời."

Chú, chú thật là thị trưởng?"

Lúc này cậu thanh niên bị đánh đứng lên từ mặt đất, run rẩy đi đến trước mặt Liễu Tuấn, ngẩng đầu lên hỏi.

Người thanh niên này vóc người khá thấp bé, đứng ở trước mặt Liễu Tuấn cao to cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với y được.

Một cơn mưa dùi cui ban nãy đã để lại trên người cậu ta mấy vết thương, khóe mắt đã bị toác chảy ra tơ máu.

Tuy nhiên cậu ta hắn toàn không thèm để ý, chỉ nhìn Liễu Tuấn, mang theo vẻ mong mỏi rất rõ ràng."

Đúng, tôi là thị trưởng."

Liễu Tuấn quan sát cậu thanh niên này, hình dạng ước chừng chỉ 17,18 tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, tướng mạo cũng rất thanh tú, quần áo trên người rất bẩn, hình như đã vài ngày còn chưa tắm giặt, thảo nào vừa rồi các đội viên đối với cậu ta như kẻ ăn xin."

Thật tốt quá, tôi, tôi muốn gặp thị trưởng tố cáo!"

Cậu thanh niên lớn tiếng nói, vừa nói vừa từ trên người móc ra một sấp giấy tờ và đưa tới trước mặt Liễu Tuấn Chương 1002: Tình cảnh thê lươngĐi dạo phố không ngờ lại đụng phải cáo trạng, cũng là điều ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đưa tay tiếp nhận mớ giấy tờ cậu thanh niên đưa qua, cũng không vội mở ra mà rất ôn hòa hỏi: "Cậu tên là gì?

Nhà ở đâu?"

"Cháu là Tưởng Hoa Thụ, nhà ở trong trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ ạ..."

Cậu thanh niên ăn nói rõ ràng, nghe Liễu Tuấn nói tiếng phổ thông, cậu ta cũng dùng tiếng phổ thông đáp lại."

Ừ, cậu chờ một chút, đợi lát nữa cùng tôi quay về Phủ thị chính."

Liễu Tuấn nói với Tưởng Hoa Thụ, lại chuyển hướng các đội viên quản lý: "Lần chấp pháp hành động buổi tối ngày hôm nay các anh dừng ở đây đi.

Ngang ngược chấp pháp rõ ràng là không đúng, phải làm kiểm điểm mới được.

Báo cho Ân Khai Sơn, buổi sáng ngày mai đến văn phòng của tôi một chuyến để nói rõ tình huống."

"Vâng vâng..."

Các đội viên luân phiên đáp ứng, thanh âm không ngừng run lên.Phiền phức này Ân cục trưởng khẳng định sẽ bị thị trưởng chỉnh đốn, mấy người họ sẽ chờ bị Ân cục trưởng chỉnh đốn thôi!

Vận khí ngày hôm nay không phải là xui xẻo bình thường, đi bắt ăn mày mà cũng đụng phải thị trưởng!Phân phó xong các đội viên quản lý thành phố, Liễu Tuấn xoay người chậm rãi trở về.Tưởng Hoa Thụ vẫn đứng ở đó, không biết là nên đi theo hay không.

Vu Hoài Tín nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta một câu, bảo cậu ta đuổi theo.

Lúc này mới mới bước đi xiêu vẹo đuổi theo sát.Liễu Tuấn không có vội vã quay về Phủ thị chính mà đưa Tưởng Hoa Thụ đến bệnh viện trước.

Vừa rồi mấy đội viên gậy gộc loạn xạ, mặc dù đã ngăn cản kịp thời nhưng Tưởng Hoa Thụ vẫn bị thương, phải đi xem trước thế nào.May mà cũng không có gì đáng ngại, thầy thuốc bôi chút thuốc đỏ và đưa cho ít thuốc.Cả quá trình, Liễu Tuấn vẫn không nói gì, Tưởng Hoa Thụ tuổi tác không lớn, nhưng còn cơ linh, thấy Liễu Tuấn không hỏi cũng không nóng lòng kể ra cho y.

Dù sao thì đã tìm được thị trưởng rồi, không lo không có cơ hội nói rõ tình huống cho y biết.Mới vừa ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe con "Két" dừng ở trước cổng, một người đàn ông trung niên vội vã từ trên xe đi xuống, bước nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói to: "Liễu thị trưởng..."

Liễu Tuấn nhìn hắn, chính là cục trưởng Ân Khai Sơn cục quản lý thành phố, hắn thở hổn hển, mồ hôi đầy mặt và đầu cổ, tràn đầy sợ hãi."

Xin lỗi a, thị trưởng, tôi...đến để kiểm điểm với thị trưởng!"

Ân Khai Sơn bị ánh mắt thản nhiên của Liễu Tuấn đảo qua, cả người run lên, vội vàng cúi đầu khom lưng làm kiểm điểm.Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Lão Ân, kiểm điểm ngày mai hãy làm, đêm nay trở về đi, gối đầu cao để suy nghĩ một chút."

"Vâng vâng..."

Ân Khai Sơn lại cúi đầu khom lưng, mồ hôi như thác nước trút xuống.Lúc này, Đổng Yến Long đã lái xe số 2 chạy đến cửa bệnh viện, đương nhiên là Vu Hoài Tín thông tri cho hắn.

Theo sau Liễu thị trưởng là một thiếu niên mặt mũi bầm dập, nếu cứ như vậy đi vào đại viện Phủ thị chính, ảnh hưởng cũng không tốt.Liễu Tuấn điều nhiệm tới thành phố Tiềm Châu, vẫn dùng thư ký là Vu Hoài Tín, tài xế vẫn dùng Đổng Yến Long lái xe cho y thời gian chống lũ cứu nguy, Tiết Tử Dịch ở lại Ngọc Lan để an bài công tác khác, căn cứ theo yêu cầu của chính hắn, đã được điều đến khu Trường Hà.Liễu Tuấn nói xong, không hề để ý tới Ân Khai Sơn, trực tiếp leo lên xe số 2: "Quay về Phủ thị chính."

Đổng Yến Long đạp chân ga, xe Audi chậm rãi lướt nhanh ra ngoài, Ân Khai Sơn vẫn khúm na khúm núm đứng ở nơi đó, nhìn theo xe số 2 đi khỏi, lúc này mới lau mồ hôi, vẻ mặt ủ rũ chui vào xe của mình.Tưởng Hoa Thụ là lần đầu tiên bước vào trụ sở Phủ thị chính trang nghiêm thế này, tuy nói là trâu nghé mới sinh không sợ hổ, thấy phong thái trang nghiêm như vậy cũng không dằn nổi cảm thấy sợ hãi, đi ở trên đường mà lúng túng tay chân, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.Đi tới văn phòng thị trưởng, Tưởng Hoa Thụ tức thì bị phòng làm việc trải đầy thảm đỏ làm cho kinh sợ, không dám bước vào, nhìn vào mình, trên người bẩn thỉu, cũng khó trách bọn quản lý thành phố đem mình trở thành ăn xin, có vẻ như rất không nên tới một nơi sang trọng thế này.Kỳ thực các thiết bị lắp đặt ở phòng làm việc của thành phố Tiềm Châu còn xa mới bằng Ngọc Lan, thậm chí kém cả khu Trường Hà, xem như còn tương đối đơn giản.

Lưu Huy và Trần Hướng Dương đều là cán bộ lãnh đạo tương đối lạc hậu, tôn trọng tiết kiệm.

Nhưng ở trong mắt thiếu niên ở nông thôn như Tưởng Hoa Thụ đây, đương nhiên là xa hoa không gì sánh được.Vào phòng làm việc, Liễu Tuấn đổi lại khuôn mặt tươi cười, ôn hòa nói với Tưởng Hoa Thụ: "Tiểu Tưởng ngồi đi, đã ăn cơm chưa?"

Tưởng Hoa Thụ hơi đỏ mặt, xấu hổ nói: "Liễu thị trưởng, cháu, cháu đã một ngày chưa ăn cơm..."

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày: "Vì sao?"

"Cháu không có tiền, bóp tiền bị trộm móc túi rồi, trên người một phân tiền cũng không có, lại không thể quay về...vừa rồi tại quảng trường..."

Nhắc tới tao ngộ vừa rồi, mặt Tưởng Hoa Thụ lại đỏ lên.

Một thiếu niên 17,18 tuổi, vô duyên vô cớ bị người ta coi như là ăn mày bị đánh cho một trận, quả thực rất nhục nhã."

Bóp tiền bị trộm, cậu có thể xin cảnh sát giúp đỡ mà, tới đồn công an ấy, thỉnh cầu trợ giúp."

Tưởng Hoa Thụ đỏ mặt nói: "Cháu...cháu không biết cảnh sát còn quản việc này?"

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên: "Cậu đã học tới cao trung chưa?"

Thông thường, dẫu có là trẻ em ở nông thôn, khi học đến cao trung, những điều cơ bản này đương nhiên là phải biết.Tưởng Hoa Thụ xấu hổ lắc đầu: "Chưa ạ, chỉ tốt nghiệp sơ trung!

Trong nhà của cháu điều kiện không tốt..."

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, nói với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, anh nghĩ biện pháp kiếm một chút gì đó đến cho tiểu Tưởng ăn đi."

Vu Hoài Tín vội vàng đồng ý, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.Liễu Tuấn ngồi ở đối diện Tưởng Hoa Thụ, hỏi: "Tiểu Tưởng, cậu tìm tôi là vì chuyện gì?"

"Liễu thị trưởng, cháu, cháu muốn tố cáo!"

Tưởng Hoa Thụ vừa mới khôi phục một chút sắc mặt bình tĩnh, lại giận đến đỏ bừng, vẻ mặt rất là kích động, cả người cũng đang khẽ run lên.Liễu Tuấn nở nụ cười cười, nói: "Tiểu Tưởng, không cần kích động, có tình huống gì cậu cứ việc phản ánh với tôi, chỉ cần lời của cậu nói là thật thì tôi sẽ xử lý."

Tưởng Hoa Thụ hơi trấn định, ít nhiều cũng mang theo chút nghi hoặc nói: "Liễu thị trưởng, chú nói có giữ lời không?"

Ngay từ đầu tại quảng trường Cát Khánh, Tưởng Hoa Thụ thấy Liễu Tuấn còn rất trẻ, hình như so với mình cũng chỉ nhiều hơn vài tuổi, có chút không tin lắm y là thị trưởng.

Thấy thái độ của đội viên quản lý thành phố đối với Liễu Tuấn, rồi khi tới Phủ thị chính, trong lòng tự nhiên không hề hoài nghi thân phận thị trưởng của Liễu Tuấn.

Chẳng qua đối với lời hứa hẹn của Liễu Tuấn vẫn không tin mấy.Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Dạ, cháu, cháu đi qua rất nhiều nơi rồi, bên trong trấn, trong huyện cũng đã đi qua, họ cũng không để ý đến cháu, đều nói phải nghiên cứu thêm, bảo cháu trở về đợi tin tức.

Đã gần nửa tháng rồi mà tin tức gì cũng không có...ba cháu...ba cháu đang ở bệnh viện, không có thuốc, sắp chết rồi..."

Tưởng Hoa Thụ đang nói, nước mắt đã ào ào rơi xuống.Vẻ mặt Liễu Tuấn nhất thời ngưng trọng hỏi: "Bệnh của ba cậu rất nặng sao?

Bệnh gì?

Đang điều trị ở bệnh viện nào?"

Tưởng Hoa Thụ chạm đến chuyện thương tâm, nước mắt vẫn chảy xuôi không dứt, trong nhất thời vẫn chưa thể trả lời vấn đề của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn liền đem ly nước đẩy tới trước mặt cậu ta, nói: "Tiểu Tưởng, cậu uống miếng nước trước đi, đừng nóng vội, từ từ mà nói."

Tưởng Hoa Thụ bưng lên ly nước, một hơi uống hơn phân nửa ly, chùi miệng rồi nhìn Liễu Tuấn, rất nghiêm túc hỏi: "Chú thị trưởng, chú thực sự có thể giúp cháu làm chủ được không?"

Liễu Tuấn trịnh trọng gật đầu, nói: "Có thể!

Tôi nhất định sẽ giúp cậu làm chủ!"

"Được rồi, cháu muốn hỏi một việc, không phải nói cấp trên đã phát xuống tiền cứu trợ sao, vì sao nhà cháu một phân tiền cũng không nhận được?"

Thành phố Tiềm Châu gặp thiên tai nghiêm trọng, Trung ương cùng trong tỉnh cũng rất xem trọng, tình hình thiên tai qua đi, trước tiên là đưa xuống một khoản tiền cứu tế nhất định, tài chính thành phố cũng có khoản chi này, cấp cho những nơi gặp phải tai hoạ nghiêm trọng nhất, bộ phận quần chúng có cuộc sống trắc trở nhất.Đương nhiên, nối tiếp sau đó còn có thể có khoản tiền cứu trợ và vật tư phát xuống nhiều hơn.

Đối với một thành phố cấp khu có quy mô lớn như Tiềm Châu mà nói, trấn an nạn dân, trùng kiến sau thiên tai là một công tác rất to lớn, yêu cầu phải từng bước đi chứng thực.

Sau khi Liễu Tuấn nhậm chức đã yêu cầu Cục dân chính thành phố tiến hành xử lý sơ bộ."

Tiểu Tưởng, cậu cứ đem nguồn gốc mọi chuyện đã trải qua, chân tướng, kể lại cho tôi rõ một chút."

Liễu Tuấn rất ôn hòa nói."...nhà của cháu ở bờ bao Tưởng gia trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ..."

"Bờ bao Tưởng gia?"

Liễu Tuấn lập lại một lần.

Trong cơn đại hồng thủy, thành phố Tiềm Châu tổng cộng có ba bờ bao lớn bị vỡ, Bờ bao Tưởng gia thuộc trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ là một trong số đó, trước khi Liễu Tuấn thay thế Trần Hướng Dương, chỉ huy công tác chống lũ cứu nguy toàn thành phố, đê cũng đã bị vỡ rồi."

Đúng vậy, bờ bao Tưởng gia chúng cháu bị nước ngập..."

Thấy Liễu thị trưởng hình như đối với bờ bao Tưởng gia có chút ấn tượng, trong lòng Tưởng Hoa Thụ càng dấy thêm vài phần hy vọng, chỉnh lý một chút ý nghĩ của mình, bắt đầu tỉ mỉ báo cáo lại tình huống cho Liễu Tuấn.Một nhà Tưởng Hoa Thụ là thôn dân bình thường ở bờ bao Tưởng gia, một nhà bốn người, cha của Tưởng Hoa Thụ là Tưởng Hữu Tài, mẹ họ Ngô, Tưởng Hoa Thụ là con trưởng, còn có một đứa em gái hơn 11 tuổi.

Điều kiện kinh tế trong nhà rất bình thường, chủ yếu là sức khỏe của Tưởng Hữu Tài không được tốt, làm không được việc nặng.

Cũng may hiện nay chính sách linh hoạt, Tưởng Hữu Tài có tài sửa sang lắp đặt thiết bị, ở trong trấn làm công cho một đội lắp đặt thiết bị, vợ và con thì ở nhà lo việc đồng áng, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống cho cả nhà.Đại hồng thủy ập đến, Tưởng Hữu Tài mặc dù sức khỏe không tốt, cũng hưởng ứng lời kêu gọi trong trấn và trong thôn, lên đê khiêng bao tải đắp đê cứu nguy, thủ vững được nửa tháng.

Sau đó mắt thấy đê giữ không được, mới theo mọi người cùng nhau di tản, lao động chân tay với cường độ cao trong nửa tháng này, hơn nữa ngày mưa lớn tầm tã, sức khỏe Tưởng Hữu Tài càng thêm yếu đi, bờ bao Tưởng gia bị vỡ, một nhà Tưởng Hữu Tài chỉ kịp mang đi vài đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, cùng nhau ở tạm tại sân thể dục của thị trấn Bạch Hồ.Sau khi tới sân thể dục của huyện, Tưởng Hữu Tài lên cơn sốt cảm cúm, không ngừng ho khan.

Lúc đó hỗn loạn nên cũng không ai coi trọng, chỉ tạm thời cho uống chút thuốc để điều trị, nhưng uống thuốc xong vẫn không thấy đỡ hơn, sau đó bất đắc dĩ phải vào phòng bệnh tạm thời để điều trị, chích và uống thuốc, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thân thể càng ngày càng kém, hồng thủy hoàn toàn rút đi, bệnh tình của Tưởng Hữu Tài cũng càng thêm nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải vào bệnh viện Nhân Dân huyện Bạch Hồ, bệnh tình liên tục chuyển biến bất thường, hiện tại càng lúc càng gay go."

Chú thị trưởng, nhà cháu thực sự không có biện pháp, những nơi, bạn bè người thân có thể mượn cũng đã mượn rồi, thực sự mượn không được tiền, ba cháu..."

Tưởng Hoa Thụ đang nói lại thất thanh khóc nức nở.

Tiếng khóc của con trai tại ban đêm yên tĩnh càng đặc biệt thê lương Chương 1003: Các anh làm việc như thế hả?Buổi tối hôm đó, chảy mồ hôi lạnh không chỉ có một mình cục trưởng Cục quản lý thành phố Ân Khai Sơn, chủ nhiệm văn phòng khiếu nại Lang Khả Cúc cũng mồ hôi đầy đầu đứng ở trước mặt Liễu thị trưởng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.Lang Khả Cúc vốn không biết việc Liễu thị trưởng gặp mặt Tưởng Hoa Thụ, là Ân Khai Sơn nói cho hắn biết.Hai người này là bạn, thường ngày quan hệ rất tốt.

Ân Khai Sơn tự mình làm xấu mặt tại cổng bệnh viện cũng không có chiếu theo phân phó của Liễu thị trưởng, trở về gối cao đầu mà suy nghĩ một chút, mà là lòng như lửa đốt gọi một cú điện thoại cho Lang Khả Cúc, đem chuyện này nói với hắn.

Ân Khai Sơn cũng không rõ ràng lắm tin tức Tưởng Hoa Thụ tìm thị trưởng cáo trạng, chỉ một giờ ba khắc, càng không nghĩ đến sự việc sẽ dính dáng đến cả văn phòng khiếu nại.

Hắn gọi điện thoại cho Lang Khả Cúc, chỉ là muốn thám thính một chút tin tức.

Dù sao Lang Khả Cúc đi làm ở trụ sở Phủ thị chính, có thể lý giải được nhiều hơn tính nết của vị tân thị trưởng này.Đêm nay quả thật không gặp may, đi bắt mấy đứa ăn xin mà cũng làm ra chuyện lớn như vậy.

Đội viên quản lý thành phố thủ hạ của hắn ngang ngược chấp pháp, trước mặt mọi người đánh dân chúng, may mắn thế nào lại đụng phải Liễu thị trưởng, bị bắt ngay tại trận, bảo Ân Khai Sơn làm sao không run sợ cho được?Đội viên quản lý thành phố ngang ngược chấp pháp là tật khó sửa của chấp pháp hành chính thành phố.

Toàn quốc các nơi phần lớn cũng như thế, xưa nay không thấy được mấy đội viên chấp pháp theo văn minh.

Ở bên trong có rất nhiều nguyên nhân khách quan, tường tận tra xét thì cũng không thể hoàn toàn trách cứ Ân Khai Sơn được, có đôi khi không làm chút biện pháp thô bạo, ngươi mơ tưởng làm tốt công tác quản lý bộ mặt thành phố này.Thí dụ như hành động liên hợp chấp pháp đêm nay, cũng là vì thể diện của thành phố Tiềm Châu mà.

Bằng không thì, hồng thủy qua đi, khắp thành phố đều là trẻ em ăn xin, vậy còn thể thống gì, nếu để các lãnh đạo trong thành phố thậm chí trong tỉnh thấy được, cũng sẽ phê bình Ân Khai Sơn hắn đến sợ chết khiếp!Bị kẹp ở chính giữa thật khó mà đối đãi a.Nếu như là thời gian tiền nhiệm Trần thị trưởng còn, cho dù chuyện đêm nay bị Trần thị trưởng gặp được, Ân Khai Sơn cũng không khẩn trương.

Tính tình Trần thị trưởng tương đối phúc hậu, tối đa là phê bình hắn vài câu là xong việc.Nhưng không phải là thay đổi thị trưởng rồi sao?

Ai biết tên nha nội gọi Liễu Tuấn này có thể nhân cơ hội mà kiếm chuyện hay không, tóm chặt lấy chuyện này không tha, lại còn nói quá sự thật, hái xuống cái mũ lông công trên đầu Ân Khai Sơn, rồi thay vào một người thân tín tâm phúc khác?Vua nào triều thần nấy, các lãnh đạo phần lớn là hành sự như vậy.Ân Khai Sơn biết chuyện này trì hoãn không được, nếu để kéo dài tới buổi sáng ngày mai mới đi báo cáo cho Liễu Tuấn, chỉ sợ sẽ chậm mất.Nào ngờ Lang Khả Cúc nghe xong tình huống hắn nói, mồ hôi lạnh trên gáy cũng vã ra.

Chuyện xấu rồi!

Người thanh niên bị đánh đó nhất định đã từng đến Phủ thị chính tìm văn phòng khiếu nại, cũng nhất định bị người của văn phòng khiếu nại đuổi ra ngoài.Ân Khai Sơn sợ Liễu Tuấn nắm lấy việc này mà bắt chẹt.

Lang Khả Cúc sao lại không sợ cho được?

Ai nói văn phòng khiếu nại là thuộc quản lý chung của Phủ thị chính Thành ủy, hồ sơ nhân sự của Lang Khả Cúc thuộc sở hữu của phòng làm việc Thành ủy bên kia, nhưng Liễu Tuấn nếu thật muốn ra tay với hắn thì cũng không tính vượt quyền.Lập tức bất chấp nhiều lời với Ân Khai Sơn, nói dăm ba câu rồi treo điện thoại, chạy tới văn phòng của thị trưởng.Khi Lang Khả Cúc chạy tới văn phòng thị trưởng, Tưởng Hoa Thụ đang ăn mì Hảo Hảo.

Là Vu Hoài Tín đã gọi điện thoại cho tiệm ăn phụ cận mang lên, Thời gian đã khá trễ, không tiện đi quấy rối nhân viên căn tin của cơ quan.Liễu thị trưởng ngồi ở sau bàn công tác hút thuốc, mặy mày nhăn nhíu."

Lang chủ nhiệm, tiểu Tưởng này, Tưởng Hoa Thụ, cậu ấy đã từng đến văn phòng khiếu nại phải không?"

"Việc này, thị trưởng, tôi không rõ lắm, tôi chưa từng gặp qua cậu ta..."

Lang Khả Cúc ăn ngay nói thật.Liễu Tuấn vừa mới nhậm chức, nhân viên công tác của trụ sở Phủ thị chính Thành ủy ai cũng không biết tính nết của Liễu thị trưởng, chỉ có thể dựa vào một ít tin vỉa hè cùng với các hành vi của Liễu Tuấn tại thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà tới để phân tích.

Kết quả phân tích được đương nhiên rất không đáng tin.

Trên đường tới đây Lang Khả Cúc đã nghĩ kĩ rồi, bất kể Liễu Tuấn hỏi cái gì, đều ăn ngay nói thật.Tối thiểu, sẽ không để lại ấn tượng "gian xảo" trước mặt lãnh đạo.Về phần ấn tượng tốt, lúc này đừng vội nhắc tới."

Nhưng Tưởng Hoa Thụ nói, cậu ta đã tới Phủ thị chính và đến văn phòng khiếu nại, nhân viên công tác hoàn toàn không để ý đến cậu ta, còn đuổi cậu ta ra ngoài, bảo cậu ta đến tìm lãnh đạo của huyện Bạch Hồ."

Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng điệu cũng không sắc bén, sắc mặt vẫn bình tĩnh, những cỗ áp lực phả vào mặt khiến Lang Khả Cúc thở cũng không thông, làm lãnh đạo đến cấp độ này phần lớn đều là như vậy, sẽ không tuỳ tiện mà nổi giận, song cũng không biểu hiện lãnh đạo sẽ không tức giận."

Thị trưởng, xin lỗi, tôi xin kiểm điểm, là tôi không có làm đúng công tác của mình!

Chỉ bảo thuộc hạ nhân viên không đến nơi đến chốn..."

Lang Khả Cúc cũng giống như Ân Khai Sơn, mở miệng đã xin kiểm điểm.Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Việc này không phải là một câu kiểm điểm là có thể lừa dối qua cửa được.

Chức trách của văn phòng khiếu nại là gì?

Là tiếp đãi nhân dân tới hỏi, phối hợp, điều tra xử lý vấn đề quần chúng nhân dân phản ánh.

Cậu ta chỉ là một thanh niên chưa đủ 18 tuổi, nghiêm khắc mà nói vẫn là một người chưa trưởng thành, một đứa trẻ, từ huyện Bạch Hồ một mình đến thành phố phản ánh vấn đề, các anh lại đùn đẩy đuổi người ta đi như thế, ngay cả giấy tớ của cậu ta cũng không chịu thu.

Như vậy, xin hỏi Lang chủ nhiệm, ý nghĩa thành lập văn phòng khiếu nại đặt ở đâu?

Bộ môn này có cần phải tồn tại nữa không đây?"

"..."

Lang Khả Cúc mồ hôi vã ra như mưa.Giọng của Thị trưởng không nhanh không chậm, nhưng câu chữ rất lợi hại.

Vừa nghe được "lừa dối qua cửa"!

Hết thẩy lãnh đạo khi dùng tới định ngữ như vậy, đó chính là biểu thị trong lòng đã rất không vừa lòng rồi."

Lang chủ nhiệm, anh có biết Tưởng Hoa Thụ muốn phản ánh là vấn đề gì không?

Là đại sự quan hệ đến nhân dân!

Cha cậu ta, bởi vì chống lụt cứu nguy mà ngã bệnh, nằm ở bệnh viện đã hai tháng trời, không có bất cứ một nhân viên nào của Chính phủ đến thăm hỏi qua, càng không nhận được bất cứ một khoản viện trợ nào!

Hiện tại bệnh tình đã rất nghiêm trọng.

Chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để các lão gia văn phòng khiếu nại các anh động tấm lòng từ bi hay sao?"

"Thị trưởng, tôi làm việc thất trách,!

Xin thị trưởng xử phạt!"

Lang Khả Cúc khẽ nói.Liễu Tuấn dửng dưng nói: "Chuyện này cứ để tôi tới xử lý, nhưng mà, đồng chí Lang Khả Cúc, đồng chí làm một chủ nhiệm văn phòng khiếu nại, phải nghiêm khắc kiểm điểm cho tôi!

Tôi hy vọng trong vòng 3 ngày, thấy bản kế hoạch chỉnh đốn văn phòng khiếu nại của đồng chí.

Mời đồng chí nhớ kỹ, văn phòng khiếu nại đại biểu chính là chính phủ nhân dân thành phố và Thành ủy Tiềm Châu, thái độ của các đồng chí đối với quần chúng chính là đại biểu cho thái độ của Phủ thị chính Thành ủy.

Không thể bởi vì cá biệt nhân viên không có trách nhiệm mà khiến cho toàn bộ Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu bị bôi tro chét chấu lên mặt được!"

Lang Khả Cúc hơn 40 tuổi, cũng được xem như là cán bộ kỳ cựu đã công tác nhiều năm.

Bị một thanh niên chưa tới 30 tuổi như Liễu Tuấn răn dạy, phiền muộn trong lòng có thể nghĩ.

Chỉ là việc đã đến nước này, Lang Khả Cúc ngoại trừ liên thanh vâng dạ, cũng không có biện pháp khác để ứng đối."

Đồng chí về trước đi, tự mình suy nghĩ cho kỹ!"

"Vâng, thị trưởng!"

Lang Khả Cúc một khắc cũng không dám ở lại, cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, bối rối không ngớt đi ra ngoài cửa.

Tại chỗ quẹo thang lầu đụng phải cục trưởng Dân chính thành phố Tạ Chính Đan đang thở hổn hển đi tới.

Tạ Chính Đan là một người to béo, cũng như Lang Khả Cúc đã qua tuổi 40.

Thường ngày mà đi lại hơi nhanh thì sẽ mệt đến thở hồng hộc, hôm nay dù chạy chậm, trên mặt mồ môi vẫn tuôn ra như xối, tay còn cấm chiếc khăn tay không ngừng lau chùi.Lang Khả Cúc và Tạ Chính Đan cũng là người quen cũ, mọi người làm chung một nơi trong thành phố cả vài chục năm, ai mà không quen cho được?

Chỉ là lúc này, Lang Khả Cúc nào có tâm tư hàn huyên với hắn, vội vã gật đầu một cái rồi lách qua thân thể to béo của Tạ Chính Đan."

Lão Lang!"

Tạ Chính Đan gọi hắn lại.Lang Khả Cúc không thể không dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Chính Đan, ngoài cười nhưng trong không cười kêu một tiếng "Lão Tạ"."

Lão Lang, xảy ra chuyện gì vậy, sao Liễu thị trưởng lại vội vã triệu kiến như thế?"

Trong lòng Lang Khả Cúc đột nhiên dâng lên một cổ sảng khoái không hiểu, vẻ tự nhiên trên mặt cũng không thể hiện được chút nào, rất trịnh trọng nói: "Lão Tạ, có chuyện phiền toái, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

Nói xong câu này, Lang Khả Cúc không dừng lại nữa, vội vã đi xuống lầu.Tạ Chính Đan thì ngớ người đứng nơi đó, cả nửa ngày mới định thần lại.

Vốn Vu Hoài Tín lúc này gọi điện thoại cho hắn, nói rằng Liễu thị trưởng triệu kiến, Tạ Chính Đan trong lòng cũng đã run sợ.

Dùng ngón tay cái cũng dự đoán được, lúc này Liễu thị trưởng triệu kiến cũng không phải muốn biểu dương hắn.

Tạ Chính Đan hoàn toàn không nghĩ ra được, mình có điểm nào mà đáng để cho thị trưởng triệu kiến ngay trong đêm để mà biểu dương hắn đâu.Chẳng qua nếu nói phê bình cũng không đến mức a.

Cục Dân chính cũng không phải bộ môn quan trọng gì, cũng quản không được cái đại sự gì quan trọng hơn, sau khi tân thị trưởng đến nhận chức, Tạ Chính Đan càng thêm cẩn thận, thành thật làm tốt chức vụ của mình, hình như cũng không xảy ra sơ suất gì mà.

Thị trưởng cần gì phải ngay trong đêm gọi hắn qua để phê bình?

Có đôi khi phê bình này cũng như biểu dương, cũng là cần sĩ diện.Những hạng người tầm thường không đủ trình để mà thị trưởng đi phê bình!Trừ phi là thân tín của Liễu thị trưởng mới có thể thu được vinh dự đặc biệt này.Như vậy, là muốn thương thảo công việc rồi.

Hồng thủy qua đi, bộ Dân chính quốc gia cùng phòng Dân chính của tỉnh cũng đã đưa xuống một khoản cứu tế nhất định, Liễu thị trưởng vừa nhậm chức thì đã biểu thị quan tâm đối với việc này rồi, muốn làm an bài cụ thể.

Tạ Chính Đan tự hỏi cũng đã rất kỹ lưỡng chấp hành văn kiện của Phủ thị chính.Tạ Chính Đan ít nhiều còn có chút hưng phấn.Liễu thị trưởng coi trọng công tác Dân chính chính là chuyện tốt mà.

Mặc kệ nói như thế nào, lão Tạ hắn có thể tại trước mặt tân thị trưởng thể hiện một chút mặt mũi.

Đang ở quan trường, có thể bình thường xuất hiện ở trước mặt lãnh đạo, cũng là chuyện tốt không dễ gặp.

Tối thiểu cũng biểu thị một loại cơ hội, giả như có thể nắm chặt, không lo không giành được niềm vui của lãnh đạo.Thế nhưng một câu nói của Lang Khả Cúc đã phả hỏng hết tâm tình đang sướng của Tạ cục trưởng.Trước khi triệu kiến hắn, Liễu thị trưởng đã triệu kiến chủ nhiệm của văn phòng khiếu nại trước đó, có thể thấy được thật sự đã xảy ra chuyện phiền phức.Văn phòng khiếu nại bên kia, sẽ không có chuyện tốt!Tạ Chính Đan đứng ở cửa cầu thang thở hổn hển mấy hơi, dùng khăn tay ướt sũng lau mồ hôi một cái, trấn định tâm thần, bước nhanh đi tới trước văn phòng của Liễu thị trưởng."

Xin chào Tạ cục trưởng!"

Vu Hoài Tín gọi, Tạ Chính Đan đã từng báo cáo qua công tác với Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín nhớ kỹ hắn.

Đối với các quan viên đã gặp qua là không quên được, đó cũng là kiến thức cơ bản của thư ký.

Huống chi hình thể của Tạ Chính Đan to béo, chắc cũng cùng cỡ với Lâm tổng của đài truyền hình Phượng Hoàng, cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Vu Hoài Tín."

Xin chào xin chào, Vu xử!"

Tạ Chính Đan vội vàng lại nắm chặt tay Vu Hoài Tín."

Mời Tạ cục trưởng, thị trưởng đang chờ ở trong!"

Chương 1004: Tự đến huyện Bạch Hồ điều tra"Đồng chí Tạ Chính Đan, khoản cứu tế mà Trung ương cùng trong tỉnh, trong thành phố cấp xuống, chứng thực được thế nào rồi?"

Tạ Chính Đan vừa vào cửa, còn chưa cúi đầu chào hỏi Liễu Tuấn xong, Liễu Tuấn đã vẻ mặt trịnh trọng hỏi ngay.Tạ Chính Đan nghe xong cách xưng hô này, trong đầu cả kinh trước.

Mặc dù xưng hô đồng chí, là lệ cũ bên trong đảng, nhưng dạo này cách xưng hô đồng chí hơn nữa còn liền tên liền họ như vậy đã càng ngày càng ít thấy.

Giữa đồng cấp đều là xưng hô chức vụ, thân cận một chút thì xưng các kiểu như "Lão Tạ", "Lão Lang".

Các lãnh đạo trong thành phố cũng đều gọi hắn là lão tạ, trần thị trưởng tiền nhiệm thì gọi hắn là "Tiểu Tạ".Liễu Tuấn sử dụng cách xưng hô chính thức như vậy, tình hình không tốt.Tạ Chính Đan cũng thấy Tưởng Hoa Thụ đang ngồi ở trong văn phòng thị trưởng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ cậu thanh niên mặt mũi bầm dập này có lai lịch ra sao, vì sao lại có vinh dự đặc biệt đến vậy, được thị trưởng lấy lễ đối đãi và ngồi ở trên ghế sofa.Tuy nhiên đối mặt với câu hỏi của Liễu Tuấn, Tạ Chính Đan không rảnh đi bận tâm đến vấn đề này."

Thị trưởng, khoản cứu tế đầu tiên là 73 triệu, đã dựa theo văn kiện yêu cầu trong thành phố, phát đến các khu huyện rồi."

Tạ Chính Đan dè dặt đáp.Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: "Huyện Bạch Hồ được phát bao nhiêu?"

"Dạ, huyện Bạch Hồ bị nạn tương đối nghiêm trọng, được phát 980 vạn."

Tạ Chính Đan cũng nắm giữ số liệu khá rõ ràng.Liễu Tuấn lại hỏi: "Phát xuống lúc nào?"

Tạ Chính Đan suy nghĩ một chút, đáp: "Đầu tháng 10, chắc là mùng 7 tháng 10."

"Khoản cứu tế đó, tiền nào việc ấy cả chứ?"

"Đúng vậy, trực tiếp đưa vào tài khoản chuyên dùng vào việc cứu tế của cục Dân chính huyện Bạch Hồ."

Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Như vậy cục dân chính huyện Bạch Hồ có chuyển toàn bộ khoản tiền đó đến tận tay quần chúng bị nạn hay không?"

Trán Tạ Chính Đan vừa mới ngừng chảy mồ hôi, giờ lại ào ào tuôn ra.

Vấn đề này của Liễu thị trưởng không dễ mà trả lời thuyết phục.

Theo lý, khoản tiền phát xuống đã một tháng, chắc là đã đến tay quần chúng bị nạn cả rồi, nhưng có thật là toàn bộ đầy đủ hay không, Tạ Chính Đan cũng không có nắm chắc.

Hệ thống Dân chính cũng không phải quản lý vuông góc, chủ yếu là tiếp thu ý kiến của lãnh đạo Chính phủ địa phương, cục Dân chính thành phố chỉ phụ trách chuyển tiền xuống tới cục Dân chính huyện Bạch Hồ, họ xử lý khoản cứu tế này như thế nào, cục Dân chính thành phố không dễ quản.

Y theo quy tắc, khoản riêng để cứu tế như vậy, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ cùng quyền lực giám sát sử dụng.

Thế nhưng trên thực tế, chủ yếu vẫn là do Chính phủ huyện Bạch Hồ tới xử lý."

Thị trưởng, căn cứ vào tư liệu báo lên của cục Dân chính huyện Bạch Hồ, khoản tiền này hẳn là đã tới tay nạn dân rồi ạ."

Tạ Chính Đan không có do dự bao lâu đã chLiễu Tuấn câu trả lời thuyết phục.

Lãnh đạo hỏi ngay mặt, chần chờ không đáp là tối kỵ.

Tuy nhiên hắn dùng từ tương đối cẩn thận, không có "vỗ ngực" lung tung.Đầu năm nay, khoản tiền cấp trên phát xuống khi đến địa phương, qua tầng tầng nhổ lông, điều này đã thành lệ cũ.

Huyện Bạch Hồ càng kinh hơn, hầu như khoản tiền nào cũng đều bị giữ lại một ít để làm việc riêng.

Mặc dù là khoản cứu tế nhưng có thể trảnh khỏi bị "nhổ lông" hay không, Tạ Chính Đan cũng không dám bảo đảm."

Theo tôi được biết, bị thiên tai nặng nhất là quần chúng ở bờ bao Tưởng gia thuộc trấn Hoa Thụ, nhưng không có nhận được một phân tiền cứu tế nào.

Tình huống này, đồng chí Tạ Chính Đan, đồng chí rõ ràng không?"

Liễu Tuấn nhìn Tạ Chính Đan hỏi.Từ Tạ Chính Đan bắt đầu vào cửa, Liễu Tuấn vẫn chưa bảo hắn ngồi xuống.

Tạ Chính Đan đứng ở phía trước bàn công tác của Liễu thị trưởng.

Thắt lưng ục ịch hơi còng xuống, nghe xong những lời này của Liễu Tuấn, cả thân thể béo núc ních cũng khẽ run lên."

Báo cáo thị trưởng, tình huống này tôi không rõ lắm..."

Tạ Chính Đan lúng túng nói."

Dựa theo quy định, cục Dân chính thành phố có nghĩa vụ giám sát việc sử dụng tiền cứu tế mà?"

Liễu Tuấn vẫn thong thả nói."

Đúng vậy, thị trưởng, là có nghĩa vụ giám sát..."

"Vậy đồng chí có giám sát không?"

Liễu Tuấn hơi giương mày lên, hỏi."

Tôi..."

Tạ Chính Đan nói không ra lời.

Liễu thị trưởng đã nói rõ cho hắn, quần chúng bị thiên tai ở bờ bao Tưởng gia không có nhận được một phân tiền cứu tế nào.

Đây là nói, hắn không có tiến hành giám sát, hoặc là nói cho dù có giám sát, cũng rất thất trách.Đây chính là thất trách trong công tác."

Có một quần chúng, tên là Tưởng Hữu Tài, thời gian đại hồng thủy ập đến, tại đê vây ở bờ bao Tưởng gia đã thủ vững hơn nửa tháng, đã gặp phải trọng bệnh, hiện đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân huyện Bạch Hồ, bệnh tình rất nghiêm trọng.

Trong nhà anh ta đã dùng hết một phân tiền cuối cùng, nhưng vẫn chưa nhận được một phân tiền cứu tế nào của Chính phủ!

Tình huống này, chắc hẳn đồng chí Tạ Chính Đan cũng không biết chứ gì?"

Liễu Tuấn hơi đề cao một chút âm lượng.Tạ Chính Đan mồ hôi lạnh chảy đầy gáy, thì ra căn nguyên thị trưởng ngay đêm triệu kiến là ở chỗ này.

Nếu như tình huống mà Liễu th trưởng nắm được là thật, tình hình có vẻ rất gay go rồi."

Đồng chí Tạ Chính Đan, tôi muốn biết, số tiền 980 vạn đều dùng đến nơi nào rồi!

Đồng chí có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục rõ ràng được không?"

"Xin lỗi, thị trưởng, đây là soi sót của tôi, tôi...tôi lập tức an bài nhân thủ tiến hành điều tra!"

Liễu Tuấn gật đầu.

Y cũng biết, quyền lực của cục Dân chính cũng có hạn, quản không được các khu huyện phía dưới.

Tại trên chuyện này Tạ Chính Đan mặc dù có trách nhiệm, thế nhưng trách nhiệm chính yếu thì không nằm ở trên người hắn."

Như vậy đi, Tạ cục trưởng, đêm nay anh về nghỉ ngơi trước đi.

Sáng sớm ngày mai lúc 8 giờ anh đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ một chuyến, dẫn theo các nhân viên liên quan, đến nơi lý giải tình huống một chút."

Tạ Chính Đan trong lòng buông lỏng, vội vàng gật đầu không ngừng, không dám nhiều lời, lau mồ hôi rồi cúi đầu làm lễ với Liễu Tuấn, dè dặt lui ra ngoài.Tạ Chính Đan vừa rời khỏi, Liễu Tuấn đã cầm lấy điện thoại, hạ một chỉ lệnh với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, anh thông tri cho Chúc cục trưởng của cục Kiểm tra thành phố.

Bảo ông ta 8 giờ sáng ngày mai mang theo nhân viên kiểm tra đắc lực, tập hợp tại Phủ thị chính, đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ."

"Được."

Vu Hoài Tín lập tức gọi điện thoại Cho chúc cục trưởng.Xong xuôi việc này, Liễu Tuấn chuyển qua Tưởng Hoa Thụ đang thận trọng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt cùng giọng nói chuyển thành nhu hòa: "Tiểu Tưởng, đêm nay cậu cứ ở đây đi, sáng sớm ngày mai đi cùng tôi đến huyện Bạch Hồ.

Yên tâm, phí tổn chữa bệnh của ba cậu sẽ được giải quyết."

Quá trình Liễu Tuấn triệu kiến Lang Khả Cúc, Tạ Chính Đan, Tưởng Hoa Thụ đều nhìn thấy nghe thấy tất cả, trong đầu đối với vị thị trưởng trẻ tuổi này từ lâu đã bội phục sát đất, nghe vậy liền đứng dậy, cung kính khom lưng một cái với Liễu Tuấn, nói: "Cảm ơn chú thị trưởng!"

Vu Hoài Tín dẫn Tưởng Hoa Thụ đi an bài chỗ ngủ, Liễu Tuấn vẫn còn đứng ở phòng làm việc, không có vội vã rời khỏi, ngồi ở trên chiếc ghế xoay yên lặng hút thuốc.

Hút hết một điếu, y vươn tay cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, hơi do dự, lại chậm rãi buông điện thoại xuống....Sáng sớm hôm sau, 7h55p, xe số 2 đúng giờ xuất hiện tại trụ sở Phủ thị chính.Trước trụ sở cơ quan đã có 3 nhóm người đang chờ từ sớm.

Một nhóm là các nhân viên kiểm tra do cục trưởng cục thẩm kế thành phố Chúc Nhai suất lĩnh, có hơn 7,8 người, đều là những người có nghiệp vụ khả năng cao nhất của cục Kiểm tra.

Thị trưởng đêm khuya hạ lệnh, muốn hắn triệu tập nhân thủ đến huyện Bạch Hồ.

Mặc dù Chúc Nhai không biết loại đại sự nào, nhưng cũng hiểu nhất định không phải chuyện đùa.

Đây là chỉ lệnh từ sau khi Liễu Tuấn nhậm chức, lần đầu tiên chính thức hạ lệnh xuống cục Kiểm tra thành phố, Chúc Nhai sao dám chậm trễ, đương nhiên là xuất hết tinh nhuệ.

Vả lại mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, không thể để thị trưởng khinh thường năng lực công tác của cục Kiểm tra cùng Chúc Nhai hắn được.Một nhóm nhân mã khác chính là do cục trưởng Dân chính Tạ Chính Đan suất lĩnh, nhân số cũng có 7,8 người, trong đó bao quát cả các tinh anh nghiệp vụ như khoa trưởng khoa Tài vụ cục Dân chính, khoa trưởng khoa Kiểm tra.

Tạ Chính Đan rõ ràng tất cả chân tướng mọi việc, so với Chúc Nhai còn khẩn trương hơn.Chúc Nhai thấy thế trận này, trong lòng âm thầm khả nghi, không khỏi hỏi thăm Tạ Chính Đan nguyên do.Tạ Chính Đan chỉ cười khổ lắc đầu, cũng không chịu nói ra nữa chữ.Đây là chính miệng Liễu Tuấn an bài, thị trưởng còn phải đích thân mang đội.

Mặc dù Tạ Chính Đan thấy Chúc Nhai thì đã hiểu ý của Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn không có mở miệng, hắn tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ.

Muốn nói, cũng phải do chính bản thân Liễu Tuấn nói, làm sao có thể tới lượt Tạ Chính Đan hắn suy đoán dụng ý của lãnh đạo?Chúc Nhai có phần buồn bực.Ông Tạ mập này, lúc nào trở nên khoác lác như thế rồi?

Thường ngày thấy ai mà không để bộ mặt như Phật Di Lặc!Chắc là trong khoảng thời gian này, trong tay có số tiền cứu tế khá đáng kể nên vênh váo đây.Còn nhóm người thứ ba thì chỉ có một, cục trưởng cục quản lý thành phố Ân Khai Sơn.

Hắn là phụng mệnh tới để nói rõ tình huống cho Liễu Tuấn.

Tối hôm qua, Lang Khả Cúc chật vật không chịu nổi về đến nhà, cũng có nghĩa khí, nhớ kỹ gọi lại một cú điện thoại cho Ân Khai Sơn, đem đại thể tình huống nói rõ một chút cho Ân Khai Sơn biết.

Ân Khai Sơn cuối cùng cũng biết thằng "ăn mày" gây hoạ kia là thần thánh phương nào.Tại cao ốc trụ sở Phủ thị chính lại nhìn thấy Tạ Chính Đan là đương nhiên.Mỗi vị cục trưởng đều có tâm tư trong lòng, cũng không có tâm tình mà chào hỏi khách sáo.

Lãnh đạo cũng không nói, các cán bộ của cục Dân chính và cục Kiểm tra thì càng nói năng thận trọng hơn.

Bầu không khí ở hiện trường rất là nặng nề.Đợi đến lúc xe số 2 của Liễu Tuấn xuất hiện, ba vị cục trưởng vội vàng mang vẻ mặt tươi cười, tiến ra đón."

Đều tới rồi hả?

Tốt!"

Liễu Tuấn vẫn vẻ mặt thản nhiên, gật đầu, lập tức nhìn sang Ân Khai Sơn."

Đồng chí Ân Khai Sơn, buổi sáng ngày hôm nay tôi muốn qua huyện Bạch Hồ, tạm thời không có thời gian nói chuyện với đồng chí.

Đồng chí về trước đi đi, hãy tỉ mỉ suy nghĩ, làm thế nào để hệ thống quản lý thành phố được văn minh chấp pháp."

"Vâng, thị trưởng!

Tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị của thị trưởng!"

Tối hôm qua Ân Khai Sơn đã bị Liễu Tuấn hù cho quá hoảng sợ, một người thường ngày rất cường thế, ở trước mặt Liễu Tuấn cũng trở nên khúm núm.Liễu Tuấn lại gật đầu, xoay người ngồi vào xe số 2.

Đổng Yến Long chậm rãi lái xe ra khỏi trụ sở Phủ thị chính.

Chúc Nhai và Tạ Chính Đan liếc nhau, chia nhau lên xe Minibus, đuổi theo sát xe số 2, chạy thẳng đến huyện Bạch Hồ.Không lâu sau khi nhóm người Liễu Tuấn rời khỏi Phủ thị chính, Nam Duệ đã báo cáo lại tình huống này cho bí thư Thành ủy Lưu Huy."

Bí thư, sáng sớm Liễu thị trưởng đã đến huyện Bạch Hồ, nhân viên đi theo có Tạ Chính Đan của cục Dân chính và Chúc Nhai của cục Kiểm tra, còn có thêm một ít nhân viên nghiệp vụ của cục Dân chính và cục Kiểm tra, khoảng mười mấy người."

Lưu Huy giương mắt lên nhìn hắn."

Nghe nói, tối hôm qua lúc Liễu thị trưởng tản bộ tại quảng trường Cát Khánh, gặp một người ăn xin đến tố cáo..."

Nam Duệ đơn giản kể lại chân tướng mọi việc.Lưu Huy nhất thời nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui Chương 1005: Các đồng chí sẽ vì việc này mà gánh chịu tất cả trách nhiệmBí thư Huyện ủy huyện Bạch Hồ Phương Nhữ Thành và huyện trưởng Úc Chí Đạt đã bị khiến cho trở tay không kịp.Phải nói, Phương Nhữ Thành đã nhận được thông báo từ sớm, trong điện thoại Nam Duệ đã nói cho hắn, Liễu thị trưởng đã suất lĩnh một đội nhân mã của cục Dân chính thành phố và cục Kiểm tra thành phố đến huyện Bạch Hồ.Nhưng mà tin báo đến vẫn hơi chậm.

Phương Nhữ Thành vừa buông điện thoại, còn chưa kịp làm ra bất cứ an bài bố trí nào, thư ký của hắn đã vội vàng chạy vào báo cáo, xe số 2 của Liễu thị trưởng đã tới trụ sở Huyện ủy rồiSắc mặt Phương Nhữ Thành rất khó coi, thư ký thậm chí kinh ngạc nghe được Phương bí thư nhỏ giọng chửi tục một câu.Thư ký không biết tâm tình của Phương bí thư vì sao lại xấu như vậy, chắc là bởi vì Liễu thị trưởng đột nhiên đến thị sát, không có thông tri trước, kia lãnh đạo thành phố xuống đều sẽ báo tin từ sớm.

Tình huống không nói một tiếng đã "đánh tới cửa" này quả thực rất hiếm thấy.Phương Nhữ Thành phiền muộn thì phiền muộn, quy củ nét mặt vẫn phải chú ý, không dám do dự, lập tức đứng dậy xuống lầu nghênh tiếp.

Tại lầu một trụ sở cơ quan Huyện ủy, nghênh tiếp Liễu Tuấn cùng một nhóm nhân viên công tác trong thành phố."

Chào ngài Liễu thị trưởng!

Hoan nghênh thị trưởng đến huyện Bạch Hồ kiểm tra công tác!"

Trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Tuấn, trên khuôn mặt âm trầm của Phương Nhữ Thành lập tức "vui cười hớn hở" tiến lên nắm tay với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn vươn tay, thản nhiên nói: "Chào Phương bí thư."

"Thị trưởng, ngài xem, tới huyện Bạch Hồ mà cũng không báo sớm cho chúng tôi biết một tiếng,...việc này thật quá tuỳ tiện vô lễ."

Phương Nhữ Thành cười ha ha nói, cầm tay Liễu Tuấn ra sức lắc lư, hình như muốn trải qua phương thức này biểu đạt sự ngưỡng mộ vô hạn đối với Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn thu tay về, nói: "Hình thức cũng không cần quá chú ý, then chốt là công việc phải làm tốt là được."

"Đúng vậy đúng vậy, thị trưởng nói rất chính xác..."

Phương Nhữ Thành liên tục gật đầu, trong lòng thì đã ngán ngẩm đến tận cổ.

Liễu nha nội này cũng quá thích sĩ diện, trước mặt rất nhiều người, ra vẻ lãnh đạo quá thể, mày là thị trưởng không sai, mày là nha nội cũng không sai, nhưng mà tóm lại mày cũng chỉ là một thằng thanh niên thôi?

Tốt xấu Phương Nhữ Thành tao so với mày cũng lớn hơn 10 tuổi, lại là đầu sỏ ở thành phố Tiềm Châu, chẳng lẽ cả một chút mặt mũi mày cũng không cho sao?"

Phương bí thư, xin anh thông tri cho đồng chí Úc Chí Đạt và toàn thể thành viên của ban Huyện ủy, còn có các đồng chí phụ trách của cục Dân chính huyện và cục Kiểm tra đồng chí cùng nhau mở một hôi nghị đi."

Liễu Tuấn nói."

Được!"

Phương Nhữ Thành cũng thu hồi dáng tươi cười, nghiêm trang đáp.Rất nhanh, huyện trưởng Úc Chí Đạt và toàn bộ thành viên ban Huyện ủy, các cán bộ phụ trách của cục Dân chính huyện và cục Kiểm tra đã ngồi ở trong phòng hội nghị của đại hội Huyện ủy."

Các đồng chí, Liễu thị trưởng đến huyện ta để kiểm tra công tác, là sự cổ vũ lớn lao đối với...bên dưới chúng ta, mời Liễu thị trưởng chỉ thị!"

Phương Nhữ Thành đơn giản bàn giao vài câu theo hình thức, trong phòng hội nghị vang lên một loạt tiếng vỗ tay, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về thị trưởng trẻ tuổi trên chiếc ghế thủ vị cao nhất, chờ đợi y ra chỉ thị."

Các đồng chí, ngày hôm nay tôi tới huyện Bạch Hồ chỉ vì một công tác, đó chính là về khoản tiền cứu tế được phát xuống."

Ánh mắt bình tĩnh của Liễu Tuấn chậm rãi đảo qua hai bên, nói rất thong thả.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của cục trưởng cục Dân chính huyện nổi lên biến hóa rõ ràng, rất là chột dạ liếc mắt nhìn Phương Nhữ Thành ngồi ở bên cạnh Liễu Tuấn, Phương Nhữ Thành ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt vẫn tỉnh rụi, trấn định như cái cân.

Nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, khóe mắt của Phương bí thư đang nhảy lên không ngừng."

Phương bí thư, công tác này ở trong huyện là do ai chủ yếu phụ trách?"

Liễu Tuấn nhìn sang Phương Nhữ Thành, hỏi.Phương Nhữ Thành đáp: "Do phó huyện trưởng Thường vụ Quách Nguyên Trung phụ trách."

Quách Nguyên Trung liền hướng về Liễu Tuấn gật đầu làm lễ.

Liễu Tuấn nhìn hắn, là một cán bộ trẻ hơn 30 tuổi, nhìn qua rất là thông minh năng nổ.

Tuy nhiên vừa đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn liền có có chút không yên lòng, dáng tươi cười trên mặt cũng thấy được miễn cưỡng."

Được rồi, mời đồng chí Quách Nguyên Trung nói rõ một chút, khoản tiền cứu tế 980 vạn từ trong thành phố phát xuống đều đã phân phối thế nào rồi."

Quách Nguyên Trung vẻ mặt có chút xấu hổ, nói: "Liễu thị trưởng, việc này, số liệu cụ thể ở đây tôi vẫn chưa chuẩn bị, xin cho phép tôi đến phòng làm việc cầm qua đây!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Không sao."

Liễu Tuấn đột nhiên đến khiến mọi người không biết là vì chuyện gì, công tác của phó huyện trưởng Thường vụ không chỉ hạng nhất, không có chuẩn bị tốt số liệu cụ thể cũng có thể cho qua.

Chỉ là thị trưởng hỏi ngay mặt lại còn phải quay về phòng làm việc để lấy tư liệu thì không khỏi xấu hổ, Quách Nguyên Trung mặt đỏ tới mang tai đứng dậy đi ra ngoài.Đợi Quách Nguyên Trung vội vã lấy tư liệu qua, nhưng phát hiện cục trưởng cục Dân chính huyện đang báo cáo với Liễu Tuấn rồi.Cục Dân chính là chủ quản việc này, cục trưởng bất kể như thế nào không thể nói với Liễu Tuấn không có số liệu cụ thể đượcCục trưởng cục Dân chính huyện một bên báo cáo, Liễu Tuấn liền ghi lại số liệu trên bản bản ghi chép trước mặt.

Đợi cục trưởng Dân chính báo cáo xong, Liễu Tuấn hơi nhíu mày, nói: "Tổng số chỉ có 750 vạn, còn 230 vạn nữa đâu?

Vì sao không phát xuống hết?"

"Chúng tôi...chúng tôi lập tức sẽ phát xuống..."

Trên trán cục trưởng Dân chính đã bắt đầu đổ mồ hôi.Phương Nhữ Thành thì rất nhẹ nhàng hướng về hắn gật đầu, trong mắt hiện lên ý khen ngợi."

Căn cứ vào số liệu vừa rồi đồng chí báo cáo, trấn Hoa Thụ tổng cộng phát xuống là 120 vạn, đúng không?"

Liễu Tuấn nhìn cục trưởng Dân chính chằm chằm."

Vâng...đúng vậy, thị trưởng..."

"Như vậy bờ bao Tưởng gia tổng cộng phân phối tới bao nhiêu tiền cứu tế?"

Liễu Tuấn lại hỏi, lại thêm một câu: "Bờ bao Tưởng gia tại trong hồng thủy đã bị vỡ đê, tổn thất hẳn là tương đối nghiêm trọng."

"Bờ bao Tưởng gia...phân phối tới 51 vạn..."

Cục trưởng Dân chính nơm nớp lo sợ đáp."

Bờ bao Tưởng gia tổng cộng có bao nhiêu nhà nạn dân?"

"Việc này...việc này tôi không rõ lắm..."

Cục trưởng Dân chính đã bắt đầu lắp bắp, đưa tay lau mồ hôi."

Báo cáo thị trưởng, bờ bao Tưởng gia tổng cộng có 314 nhà nạn dân, tổng nhân khẩu hơn 1200 người."

Huyện trưởng Úc Chí Đạt ở một bên nói chen vào.Liễu Tuấn gật đầu, nói: "314 nhà, 51 vạn, như vậy, bình quân mỗi nhà chí ít hẳn là có thể được phân 1700 đồng số tiền cứu tế.

Thế nhưng, tôi nhận được phản ánh của quần chúng, cho tới bây giờ, có một số nông hộ bị thiên tai một phân tiền cứu tế cũng chưa từng nhận được, vậy là sao?"

Lời vừa nói ra, tất cả đều mọi người trong phòng họp đều chấn động cả người, các cán bộ của huyện Bạch Hồ thì cúi đầu xuống hết, ai cũng không dám nghênh đón chính diện ánh mắt của Liễu thị trưởng.Phương Nhữ Thành miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Thị trưởng, chắc là sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu?

Nếu không, có thể là số tiền cứu tế vẫn chưa có đến trong tay quần chúng...bằng không thì, chắc sẽ không xảy ra tình huống các hộ dân bị thiên tai một phân tiền cũng chưa nhận được..."

Liễu Tuấn từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Có phải như vậy hay không, bây giờ còn chưa thể kết luận.

Cho nên, tôi mời các đồng chí của cục Dân chính thành phố cùng cục Kiểm tra thành phố cùng nhau qua đây để làm cho rõ ràng chuyện này.

Nếu như quần chúng đều nhận được tiền cứu tế đúng hạn đúng mức, đương nhiên là tốt nhất.

Sự ấm áp của đại gia đình Xã hội chủ nghĩa, chính là thể hiện tại phương diện này.

Tuy nhiên ở chỗ này tôi cũng phải nhắc nhở mọi người một câu.

Khoản cứu tế này là của quốc gia, trong tỉnh cùng trong thành phố vì an trí cho cuộc sống của các nạn dân nên đặc biệt cấp xuống, phải làm được tiền nào việc ấy, tuyệt đối không được dùng vào việc riêng.

Phải bảo chứng mỗi một phân tiền, đều có thể phát cho tận tay nạn dân.

Đây là nguyên tắc!

Nếu ai vi phạm nguyên tắc này, giở thủ đoạn hai mặt, bằng mặt không bằng lòng, có chủ ý đến khoản tiền cứu tế này, mặc kệ là vì công hay là vì tư, trong thành phố cũng tuyệt đối không cho phép!"

Phương Nhữ Thành ngượng ngùng cười, nói: "Xin thị trưởng yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này!"

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt nhất!"...Sau khi kết thúc hội nghị, Liễu Tuấn đến bệnh viện Nhân Dân huyện thăm hỏi Tưởng Hữu Tài đang nằm trên giường bệnh.Ở trong một phòng bệnh chật chội của bệnh viện Nhân Dân, Liễu Tuấn thấy Tưởng Hữu Tài đang nằm ở trên giường bệnh.

Căn cứ theo miêu tả của Tưởng Hoa Thụ, cha cậu ta năm nay chỉ có 41 tuổi, nhưng Liễu Tuấn thấy lại giống như một ông già hơn 50 tuổi, nằm ở trên giường bệnh dơ bẩn, gầy giơ xương, hai mắt sâu hoám, một chút thần thái cũng không có.

Thậm chí là vẫn không nhúc nhích được, hơi thở đã rất yếu ớt, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện bộ ngực của hắn còn đang hơi phập phồng.Tưởng Hoa Thụ thấy cha mình, nước mắt lại nhịn không được tràn mi ra, quỳ gối bên giường, cầm thật chặt bàn tay khô gầy của Tương Hữu Tài, thấp giọng nói: "Ba, chú thị trưởng trong thành phố đến thăm ba này..."

Con ngươi của Tưởng Hữu Tài hơi chuyển động, trong cổ họng phát ra tiếng "Khò khè", tựa hồ là rất nỗ lực muốn biểu đạt ý gì đó, nhưng thất bại, hai mắt vô thần khép kín, khóe mắt chảy ra một dòng lệ.Thấy tình hình như vậy, trong lòng Liễu Tuấn hơi buồn bã."

Vì sao không dùng thuốc?

Bác sĩ đâu?"

Phát hiện trên giá truyền dịch bên giường trống rỗng, Liễu Tuấn lớn tiếng hỏi.Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đi theo phía sau y thì khẽ hét lên với nhân viên đi theo: "Nhanh, đi gọi bác sĩ tới đây."

Nhân viên đi theo lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài.Liễu Tuấn quay đầu nhìn sang Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt, trầm giọng hỏi: "Phương bí thư, Úc huyện trưởng, bệnh nhân này tên là Tưởng Hữu Tài, là thôn dân của bờ bao Tưởng gia, tình huống của anh ta, hai người rõ chứ?"

Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đều xấu hổ lắc đầu."

Sức khỏe của anh ta vốn không tốt, vì chống lũ cứu nguy, ở trên đê đã giữ vững nửa tháng, mắc phải trọng bệnh đã đã hơn hai tháng.

Vì chữa bệnh cho anh ta, trong nhà đã xài hết tiền để dành, mượn toàn bộ bạn bè người thân, nhưng mà hiện tại đã không còn tiền, ngay cả thuốc cũng hết.

Cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa nhận được bất cứ một hình thức cứu trợ nào của Chính phủ!

Ngay cả tiền cứu tế nên được cũng chưa nhận được!

Thân là bí thư Huyện ủy và huyện trưởng huyện Bạch Hồ, hai người thật sự quá thất trách!"

Giọng điệu của Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc, giữa hai hàng lông mày nhíu thành hình chữ "Xuyên" (川).Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đều cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, đoạn Úc Chí Đạt nói: "Thị trưởng phê bình rất đúng, công tác của chúng tôi quả thực không có làm tốt..."

"Kiểm điểm có thể từ từ làm.

Việc cấp bách là cứu người, cục Dân chính huyện lập tức chi tiền ra, bệnh viện Nhân Dân huyện phải toàn lực ứng phó cứu lại sinh mệnh của Tương Hữu Tài!

Đồng chí Phương Nhữ Thành, đồng chí Úc Chí Đạt, hai đồng chí phải lập tức hành động ngay, thống kê thử xem toàn huyện còn có tình huống như Tưởng Hữu Tài hay không, nếu có, phải lập tức thực thi viện trợ cứu chữa.

Nếu như có một quần chúng bởi vì sự thất trách của hai đồng chí mà đánh mất sinh mệnh, các đồng chí sẽ vì việc này mà gánh chịu tất cả trách nhiệm!"

Chương 1006: Không hợp quy củ- Thị trưởng về rồi sao?Liễu Tuấn vừa trở về, Lưu Huy đã gọi điện thoại tới, ngữ khí khá nghiêm túc.Liễu Tuấn khựng lại, đáp:- Chào bí thư, tôi đã về rồi.- Mời thị trưởng qua chỗ tôi một chuyến.Lưu Huy trực tiếp hạ lệnh không theo thông lệ khách khí hỏi y có thời gian không.- Vâng, tôi lập tức qua ngay.Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, Vu Hoài Tín ở bên cạnh nói:- Thị trưởng, vợ Phương Nhữ Thành là con gái nuôi của phu nhân bí thư Lưu Huy.Vu Hoài Tín không phải là cán bộ sinh trưởng ở Tiềm Châu, có điều sau khi tới đây, công tác thư ký làm rất xuất sắc, đối với quan hệ gọi là bí mật giữa các cán bộ chủ yếu đầu có tìm hiểu, tất nhiên quan hệ của Lưu Huy trở thành trọng điểm của Vu Hoài Tín.

Vu Hoài Tín biết mình mình là cán bộ ở ngoài tới, nên làm rất tốt quan hệ với phó chủ nhiệm Cừu Dụng Chi của văn phòng chính phủ, Cừu Dụng Chi là cán bộ bản địa chính tông.- Lưu phu nhân rất tích cực, ở trong thành phố có rất nhiều con, cháu nuôi.Vu Hoài Tín lại thêm vào một câu.Liễu Tuấn nghe vậy cau mày lại, khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc.Thái độ của Nam Duệ vẫn như trước, nhưng trong mắt thêm vài phần cảnh giác, hắn cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng không qua được mắt Liễu Tuấn, trong thể chế, có thể làm được tới thị trưởng, đâu phải hạng tầm thường.Xem ra Liễu thị trưởng chọc vào chỗ yếu của kẻ nào đó rồi.Liễu Tuấn đi vào văn phòng của Lưu Huy, nhưng ông ta không đứng lên đi ra đón, chỉ đứng lên bắt tay, bảo y ngồi xuống đối diện, bày ra thế nói chuyện công.Thế cũng tốt, giữa hai người đừng đầu khách khí thái quá là không bình thường.Cho dù là Trần Hướng Dương cũng không phải lần nào Lưu Huy cũng khách khí.- Nghe nói thị trưởng hút thuốc không ít?Bất ngờ là Lưu Huy lại hỏi một đề tài rất nhẹ nhàng, đồng thời đẩy bao thuốc tới trước mặt Liễu Tuấn.- Đôi khi phải suy nghĩ quá nhiều vấn đề, hút thuốc có thể tập trung tinh thần.Liễu Tuấn đáp, lấy thuốc lá ra mời Lưu Huy rồi tự mình châm một điếu.Lưu Huy gật đầu, khẽ buông một tiếng thở dài, vỗ lên tóc, nói:- Phải, ở vị trí của chúng ta đúng là có quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ...Không thoải mái gì.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.- Nghe nói thị trưởng bảo đồng chí của cục dân chính và cục kiếm toán tới huyện Bạch Hồ rồi?Lưu Huy vào thẳng vấn đề.- Tôi nhận được phán ánh của quấn trúng, trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hô những quần chúng nơi đó không nhận được một đồng cứu tế nào.

Nhưng thành phố sớm đã gửi cho huyện Bạch Hồ hơn 9 triệu gần 10 triệu.

Đây là vấn đề rất nghiêm túc.Lưu Huy cau mày:- Không nhận được một đồng nào?

Không thể nào, có phải là phản ánh không chính xác?- Tạm thời không thể khẳng định, phải đợi các đồng chí ở cục dân chính và cục kiểm toán làm rõ sổ sách cưu trợ của huyện Bạch Hồ mới làm rõ tình huống thực sự.

Tôi cũng hi vọng tình hình quần chúng phản ánh là không xác thực, nếu không hành vi của huyện Bạch Hồ quá ác liệt.Lưu Huy mày nhíu chặt, chậm rãi gật đầu, ông ta ở địa phương lâu năm, rất quen thuộc với các thủ pháp của chính phủ địa phương, rất nhiều khoản tiền bên trên chuyển xuống, danh nghĩa là chuyên dụng, thực tế là đều dùng không đúng mục đích.

Thậm chí cá biệt có hiện tượng đút đầy túi riêng, nhưng Liễu Tuấn nói tới khoản tiền cứu tế tai nạn, ý nghĩa khác hẳn rồi.- Phương Nhữ Thành làm việc rất kiên định, hẳng không tới mức thái quá chứ?Lưu Huy uyển chuyển đề xuất sự khẳng định của minhvới Phương Nhữ Thành.Liễu Tuấn không đáp lời.Căn cứu vào trực giác của y, Phương Nhữ Thành chẳng phải hạng cán bộ kiên định như Lưu Huy nhận xét.

Lưu Huy nhậm chức lãnh đạo thành phố ở Tiềm Châu rất dài, có thể sánh ngang với Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan.

Từ phó thị trưởng lên thị trưởng rồi tới bí thư thành ủy, thậm chí thời gian ở lại Tiềm Châu còn lâu hơn cả Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan, là "hổ địa phương" thực sự ở Tiềm Châu.

Thường thường cán bộ công tác ở một nơi quá lâu, thêm vào chức vị cao, sẽ dần dần thoát ly quần chúng, sơ xuất lơ là, mất đi tính cảnh giác, bị cấp dưới nịnh bợ kéo phe cánh, không nghe được bao nhiêu ý kiến chân thật, cũng chẳng nhìn thấy được mấy tình huống thật sự.Nói khó nghe một chút rất nhiều khi Lưu Huy dùng người bằng trực giác, đường đường bí thư thành ủy có hiềm nghi làm trang trí.Liễu Tuấn từ nhỏ chịu ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, công tác thích đi sâu vào tuyến đầu, tiếp xúc với quấn chúng, tìm hiều tư liệu trực tiếp.

Y cho rằng một người ở vị trí cao, không muốn bị che giấu, thì thường xuyên tiếp xúc với cơ sở là con đường tốt nhất, cũng là duy nhất.Lưu Huy có chút bất mãn với Liễu Tuấn, vì y chỉ dựa vào lời "một tên ăn mày" mà suất lĩnh cả một đội điều tra lớn xuồn huyện Bạch Hồ, theo Lưu Huy là cách làm không chững chạc, quá kích động, tỏ rõ không tín nhiệm ban bệ huyện Bạch Hồ.

Hơn nữa Liễu Tuấn làm ra hành động lớn như th mà không thông báo cho lãnh đạo huyện Bạch Hồ, tập kích bất ngờ, trong mắt cán bộ cấp dưới, còn cho rằng Tiềm Châu sắp đổi thời rồi.Cho dù có muốn lập uy cũng phải có một quá trình chứ.Mà hiện giờ ông ta nói rõ cách nhìn của mình với Phương Nhữ Thành, Liễu Tuấn lại không tiếp lời, càng làm cho Lưu Huy không vui.

Phương Nhữ Thành do một tay Lưu Huy đề bạt lên, trong mắt ông ta thì hắn làm việc đắc lực, biết đối nhân xử thế, là nhân tài hiếm có.

Liễu Tuấn ra tay với Phương Nhữ Thành do không biết thái độ của ông ta thì cũng được đi, nhưng nếu như đã biết mà không trả lời, tức là không coi Lưu Huy vào đâu.Không khí trong văn phòng bỗng trở nên thiếu tự nhiên.Lưu Huy không còn thấy nụ cười trên mặt nữa, dựa vào ghế hút thuốc.Liễu Tuấn im lăng một lúc rồi nói:- Bí thư, khản cứu trợ phân phát thỏa đáng, là thể hiện sự quan tâm của đảng và chính phủ với quần chúng, quan hệ tới danh dự của thành ủy Tiềm Châu, tôi cho rằng vẫn nên thận trọng thì hơn.

Nếu như sự thực chứng minh ban bệ huyện Huyền Hồ đáng tin cậy, vượt qua khảo nghiệm không phải tốt sao.Lưu Huy gật đầu:- Thị trưởng nói có lý, tôi tin tưởng không có hiện tượng chiếm đoạt của công.Lời này đã nói rõ ý kiến cơ bản của ông ta với chuyện này, giới hạn của ông ta là không thể "chiếm đoạt của công", không thể lấy tiền cứu nạn bỏ vào túi riêng.

Giả sử giống như các khoàn khác, có một bộ phận bị dùng không đúng mục đích, chỉ cần là chi tiêu công thì có thể chấp nhận được, đương nhiên nên phê bình thì phê bình.Liễu Tuấn mặc dù không tán đồng ý kiến của Lưu Huy, nhưng tạm thời cũng không nói gì, nếu chuyện đang điều trà thì cứ đợi có kết quả điều tra rồi hãy nói....Tổ điều tra sau khi tiến vào huyện Bạch Hồ, hai vợ chồng Phương Nhữ Thành vội vã chạy lên thành phố, vợ Phương Nhữ Thành tới thẳng biệt thự thường ủy tìm "mẹ nuôi", Phương Nhữ Thành thì cầu kiến Lưu Huy.- Bí thư, tôi phạm sai lầm rồi sao?Nhìn thấy Lưu Huy, Phương Nhữ Thành mặt mày đau khổ, than vắn thở dài nói:Lưu Huy cau mày lại nói:- Ai nói cậu phạm sai lầm?

Mà phạm sai lầm hay không bản thân cậu không biết à?- Nếu tôi không phạm sai lầm tại sao Liễu thị trưởng vừa nhậm chức đã nhắm vào tôi?

Có phải cho rằng tôi dễ bắt nạt?Lưu Huy càng thêm khó chịu, ngón tay gõ nhịp lên bàn, nói:- Tiểu Phương, nói cái gì thế?

Cậu là bí thư huyện ủy, sao nói chuyện không biết chú ý ảnh hưởng?

Liễu thị trưởng nhắm vào cậu thế nào?- Bí thư, không phải tôi cố ý gây chia rẽ lý gián, hay oán trách gì.

Liễu thị trưởng làm thế là không hợp quy củ, ồ, nghe nói chỉ vì một quần chúng phổ thông phản ánh, thấy gió bảo mưa, lập tức khua chiêng gõ trống điều tra huyện Bạch Hồ chúng tôi.

Nếu truyền đi, Phương Nhữ Thành thôi chẳng phải trở thành phần tử bất nhân, ngay cả tiền cứu tế nạn dân cũng ăn sao?

Nói thế nào tôi cũng là cán bộ được đảng dạy dỗ bao năm...Hơn nữa Liễu thị trưởng nghe được quần chúng phản ánh cũng có thể trao đổi với chúng tôi trước, hỏi thăm tình hình, chúng tôi lại dám không thành thật báo cáo với thị trưởng đại nhân sao?

Động một chút đã phái tổ điều tra xuống, cán bộ phía dưới chúng tôi còn làm việc thế nào?

Công tác địa phương khó khăn như thế, ai mà không đắc tội với người khác.Phương Nhữ Thành ở trước mặt Lưu Huy rất tự nhiên, nói liền một hơi dài, hắn hiểu tính cách của Lưu Huy, tự cho rằng mình là "gia trưởng của cán bộ Tiềm Châu", nên không bày ra vẻ cấp dưới, mà lấy thái độ của vãn bối oán thán với Lưu Huy, cứ như bị oan ức lớn.Lưu Huy vừa tức mình vừa buồn cười:- À, tới chỗ tôi làm oán phụ rồi hả?Phương Ngọc Thành cười méo miệng:- Bí thư vốn là gia trưởng của cán bộ Tiềm Châu chúng tôi mà, bị oan ức, trong lòng không thoải mái, tới tìm bí thư kể khổ, để được an tâm hơn.Phương Nhữ Thành nói rất có trình độ, gãi trúng chỗ ngứa của Lưu Huy, ông ta thích nhất sự thân cận này của cán bộ cấp dưới.- Tiểu Phương, cậu cũng đừng nên oán trách, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần các cậu không có vấn đề gì, thì sao sợ điều tra.

Liễu thị trưởng tuổi còn trẻ, tính tình nóng vội, muốn triển khai công tác nhanh, chuyện này các cậu phải hiểu, phải ủng hộ.

Liễu thị trưởng chỉ thấy việc luận việc thôi, không phải nhắm vào ai.

Người ta vừa nhậm chức, trước nay không thủ không oán, vì sao lại nhắm vào cậu?

Nói chuyện phải có chứng cứ...Tiểu Phương, hãy phối hợp với công tác của Liễu thị trưởng hiểu chưa?

Liễu thị trưởng không hiểu cậu, thì cậu hãy báo cáo nhiều hơn để Liễu thị trưởng hiểu, biết chưa?- Vâng, tôi hiểu rồi.Phương Nhữ Thành gật đầu liên tục.

Chương 1007: Đa nghiPhương Nhữ Thành tuân thủ chỉ thị của lãnh đạo rất tốt, vừa từ văn phòng của Lưu Huy ra đã lập tức gọi điện cho Vu Hoài Tín, tươi cười nói:- Vu xử, tôi là Phương Nhữ Thành của huyện Bạch Hồ đây, đúng đúng, là tôi...Vu xử, thị trưởng hiện giờ có thời gian không?

Tôi muốn báo cáo tình hình với thị trưởng.Cấp bậc hành chính của Vu Hoài Tín tạm thời chỉ là chính khoa, Phương Nhữ Thành lại luôn miệng "Vu xử", tất nhiên là muốn lôi kéo quan hệ, bí thư chuyên chức của thị trưởng mà gọi là "Vu khoa" quá mất giá.Vu Hoài Tín giữ sự cảnh giác cao độ với Phương Nhữ Thành, có thể nhìn ra, Liễu thị trưởng không ưa gì vị Phương bí thư này, với sự hiểu biết của hắn về Liễu Tuấn, lần này tổ điều tra không tìm ra được vấn đề nghiêm trọng thì thôi, nếu tra ra, đừng nói vợ Phương Nhữ Thành là con nuôi của Lưu phu nhân, cho dù có là con ruột thì Phương Nhữ Thành cũng bị hạ là cái chắc.Ở vấn đề mang tính nguyên tắc, Liễu Tuấn chưa bao giờ thỏa hiệp, càng chưa bao giờ dùng nó đem trao đổi.Nhưng hiện giờ còn đang điều tra, kết quả chưa biết, Vu Hoài Tín tất nhiên phải khách khí với hắn, bí thư khu huyện ở Tiềm Châu, 11 người đều là 11 nhân vật thủ đoạn rất cao.- Xin chào Phương bí thư, xin bí thư chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị của thị trưởng.Vũ Hoài Tín liền đặt điện thoại xuống, báo cáo cho Liễu Tuấn.Liễu Tuất lạnh nhạt nói:- Bảo hắn qua đây.Vu Hoài Tín gật đầu, lại gọi điện cho Phương Nhữ Thành, có điều hắn tự ý thêm vào một câu:- Phương bí thư, thị trưởng mời bí thư tới.

À, ba mươi phút sau thị trường còn có bố trí khác.Đó là đường lui Vu Hoài Tín dự phòng, giả sử hai người đó nói chuyện không hợp, Vu Hoài Tín có thể dùng cái cơ này mời Phương Nhữ Thành đi.

Lần đầu tiên báo cáo riêng với thị trưởng, cho hắn 30 phút đã là nể mặt lắm rồi.Phương Nhứ Thành là nhân vật rất biết xã giao quan hệ, ôm chặt lấy chân Lưu Huy, đồng thời cũng muốn móc nối quan hệ với Liễu thị trưởng.

Dù sao Lưu Huy đã hơn 50 rồi, tối đa chỉ làm hết khóa này là lui về.

Liễu Tuấn là nha nội, bối cảnh vững chắc, tuổi tuổi trẻ, tiền đồ là không thể giới hạn, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Liễu Tuấn, là vinh dự không có gì hơn, gần như có thể nhìn thấy tiền đồ huy hoàng trước mắt rồi.Nhưng vì ngại có Lưu Huy, Phương Nhữ Thành không dám tùy tiện tới gần, hiện giờ Lưu Huy chính miệng chỉ thị muốn hắn báo cáo với Liễu thị trưởng nhiều hơn, Phương Nhữ Thành tất nhiên là thực thi ngay.Được điện thoại thông báo của Vu Hoài Tín, Phương Nhữ Thành chạy tới tới văn phòng thị ủy.Phương Nhữ Thành được xem như một người nổi tiếng ở khu chính phủ, mọi người nhìn thấy châm Phương bí thư mọc cánh, chạy một léo, không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà Phương bí thư lại hưng phấn như thế.Phương Nhữ Thành tới văn phòng thị trưởng hơi thở dốc một chút, mồ hôi trên đầu cũng chảy ra vừa vặn.Vu Hoài Tín thấy thế lại cảnh giác thêm vài phần, đồng thời cũng có chút xem nhẹ Phương Nhữ Thành, tới cấp đó rồi mà còn làm trò như thế, Phương Nhữ Thành đúng là khôn khéo, nhưng mất phong độ của quan phụ mẫu một phương.Cán bộ khu Trường Hà ai chẳng kính sợ Liễu Tuấn, nhưng không ai lộ ra vẻ lấy lòng như vậy trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu thị trưởng coi trọng nhân tài chứ không phải nô tài.- A Vu xử, xin chào, xin chào.Phương Nhữ Thành cười ha hả, đưa tay bắt tay Vu Hoài Tín, lắc liên tục, cực kỳ thân thiết.Làm thư ký nhiều năm, cái chuyện xã giao mặt ngoài Vu Hoài Tín được rèn luyện nhiều rồi, khách khí hàn huyên với hắn mấy câu, rồi dẫn vào văn phòng bên trong.- Chào Phương bí thư.Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay Phương Nhữ Thành, lễ tiết này không phải dành cho Phương Nhữ Thành, mà là dành cho bí thư huyện Bạch Hồ, cho dù ai ngồi chức vị đó, Liễu Tuấn đều sẽ có lễ tiết này.Phương Nhữ Thành yên lòng trở lại.Nói thực tổ điều tra vừa tới huyện Bạch Hồ, trái tim Phương Nhữ Thành đã treo ngược lên, đúng như lời Lưu Huy nói với hắn: Có phạm sai lầm hay không tự cậu biết.Hắn có sai lầm thật.Nếu chẳng phải thế thì săn hắn phải vội vàng chạy tới cầu kiến Lưu Huy.Xem ra chuyến này tới thật kịp thời, Liễu thị trưởng làm thế chỉ để lập uy thôi, nghĩ thế hắn không khỏi trách bản thân.

Liễu nha nội tới nhậm chức gần hai tháng rồi mà mình chưa từng chủ động tới bái phỏng, thực sự quá thất lễ, chẳng trách mà Liễu thị trưởng muốn "nhắc nhở" mình một chút.Vị này không phải là thị trưởng bình thường, người ta khi ở Ngọc Lan, chỉ là một thường ủy số 12, lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa mà hô phong hoàn vũ, đánh ra được vùng đất riêng, phó bí thư tỉnh ủy cũng không dám vuốt râu hùm.

Một nha nội mạnh mẽ như thế, hiện giờ tới Tiềm Châu làm nhân vật số 1 chính phủ, sao có thể chấp nhận cấp dưới thất lễ?- Phương bí thư mời ngồi.Liễu Tuấn khách khí theo đúng lễ tiết.- Cám ơn thị trưởng, cám ơn thị trưởng.Phương Nhữ Thành khom mình gật đầu, chỉ ngồi nửa mông xuống ghế.- Phương bí thư có chuyện gì muốn tìm tôi thảo luận vậy?Phương Nhữ Thành khựng lại, hắn tới là muốn tỏ thái độ của mình với Liễu Tuấn, thực sự chẳng có chuyện nghiêm chỉnh gì để báo cáo với Liễu Tuấn, nhưng thân là bí thư huyện ủy, ứng phó là ngón nghề sở trường.- Thị trưởng, tôi tới là để cám ơn thị trưởng.Liễu Tuấn nhướng mày, ngạc nhiên nói:- Cám ơn.- Đúng ạ, nếu không có thị trưởng tọa trấn chỉ huy, thì trận lũ ba tháng trước đó, huyện Bạch Hồ chúng tôi đã tốn thất nặng nền.

Thị trưởng đích thân lên tiền tuyến, bày mưu nghĩ kế, vãn hồi vô số tổn thất cho mấy vạn quần chúng huyện Bạch Hồ chúng tôi...

Phương Nhữ Thành cả giọng nói và ánh mắt đều vô cùng chân thành.Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, khoát tay nói:- Phương bí thư, những lời này không cần nói nữa, thân là cán bộ đảng viên, vì nhân dân phục vụ là điều cần thiết.

Đối diện với quốc nạn, mỗi người đều tận lực mà.- Vâng vâng, thị trưởng đạo đức sáng ngời, là tấm gương cho chúc tôi học tập.Phương Nhữ Thành vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Liễu Tuấn, thấy y hơi câu mày lại thì trong lòng cả kinh, xem ra mình "vỗ mông quá lộ liễu", làm Liễu nha nội không vui rồi.Cũng phải, nhân vật tầng cấp này rồi sao có thể bị thứ bề ngoài mê hoặc?- Thị trưởng, huyện chúng tôi công tác không tốt, làm thị trưởng nhọc lòng, thật hổ thẹn.Phương Nhữ Thành thấy tình thế không hay, vội chuyển đề tài.Liễu Tuấn lạnh nhạt hỏi:- Công tác không tốt trong lời Phương bí thư là ở phương diện nào.Phương Nhữ Thành hơi nghẹn lại.Liễu nha nội hơi không biết điều rồi.Thông thường cán bộ phía dưới nói lời như thế, xung quanh lại không có người thư ba, kỳ thực là tỏ rõ thái độ rồi, Phương Ngọc Thành tôi lấy thân phận cấp dưới biểu thị "thần phục" cậu, thế còn chưa đủ sao?

Dù cậu có là nha nội, có ghê gớm tới đâu, nhưng mới tới đây, tục ngữ có câu, một hảo hán phải có ba người giúp, lại có câu cường long không áp được địa đầu xà.

Cậu vừa mới tới nhậm chức, thân là chư hầu một phương, tôi tới thần phục cậu là thái độ không tệ rồi.Tôi không tin cậu không muốn dựng lên ban bệ của mình.Thân ở trong thể chế, nếu không có nhân mã của mình, thì thế nào cũng chẳng làm gì được, chỉ dựa vào mỗi hậu thuẫn là vô dụng, người phía dưới muốn đẩy anh ra tìa dễ lắm.Không ngờ Liễu nha nội không lĩnh tình, hỏi tới "sai lầm" thật.Phương Nhữ Thành vừa mới yên tâm, lại trở nên thấp thỏm.Hắn không tin Liễu Tuấn thiếu trí tuệ chính trị, hạng không có óc sao có thể làm tới thị trưởng khi 29 tuổi.Như vậy Liễu Tuấn nhắm vào hắn thật rồi Muốn lấy đầu hắn lập uy.Vừa nghĩ tới đây, Phương Nhữ Thành lập tức đề cao cảnh giác, trở nên thận trọng nói:- Thị trưởng, khoản tiền cứu tế, huyện có giữ lại một chút, có hai ba triệu tạm thời chưa gửi đi, chuyện này cũng là bất đắc dĩ, thị trưởng, tài chính của huyện không sung túc, lại gặp hải thiên tai, thế nào cũng phải giữ lại chút tiền dùng khi cấp bách...Liễu Tuấn không phản bác lại lời của Phương Nhữ Thành, đoán chừng cách làm này không phải chỉ huyện Bạch Hồ, mà tất cả các khu huyện đều có ít nhiều, đó gần như đã thành một căn bệnh.

Anh nói hắn sai lầm, thì hắn sai lầm, nhưng nếu nghiêm túc truy cứu thì sẽ chọc vào tổ ong lớn, nói không chừng khiến cho tất cả người phụ trách các khu huyện hùa nhau chống lại Liễu thị trưởng.

Cổ nhân có lời dạy, luật pháp không làm gì được đám đông.Loại hiện tượng này cần phải thay đổi.Nhưng từ từ thay đổi.Cần phải trải qua thủ pháp và phương thức nhất định để chuyển biến dần dần.- Phương bí thư, tình hình tài chính các khu huyện thế nào tôi cũng hiểu.

Nhưng đồng chí có thể đảm bảo hơn 6 triệu kia đều có thể gửi tới tay quần chúng gặp thiên tai chứ?Liễu Tuấn không dây dưa ở phần bị "chặn lại" nữa.- Có!

Tôi đảm bảo.Phương Nhữ Thành không chút do dự ưỡn ngực nói.Liễu Tuấn nhìn hắn, Phương Ngọc Thành đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, dáng vẻ rất chân thành.Trong tích tắc đó Liễu Tuấn thiếu chút nữa thay đổi phán đoán ban đầu của mình, chẳng lẽ trước đó mình nhầm, vấn đề chỉ là sơ xuất nhất thời của nhân viên cá biệt?

Có lẽ là mình bị Tương Hoa Thụ lừa mình?Có điều Liễu Tuấn nhanh chóng phủ định giả thiết phía sau, Tương Hoa Thụ chỉ là một "đừa trẻ" mười bảy mười tám tuổi, tình cảm với cha là không phải giả vờ, mình đi hoài nghi một đứa con hiếu thuận như vậy là không nên.

Chẳng lẽ làm cán bộ lãnh đạo lâu, lòng mình đã trở nên đa nghi?

Càng ngày càng xa rời quần chúng rồi?- Rất tốt, Phương bí thư, tôi cũng hi vọng khoản cứu tế gửi đi đã tới hết tay người dân.- Vâng thưa thị trưởng Chương 1008: Đâm chọcKhi Lưu Huy về nhà thì Tiểu Tề vợ của Lưu Huy còn chưa đi, đang nói chuyện với vợ ông là dì Trương.

Có thể nhìn ra Tiểu Tề rất được lòng dì Trương, khiến cho bà cười tươi như hoa, vui vẻ vô cùng.Thấy Lưu Huy, Tiểu Tề vội đứng dậy cười chào:- Lưu bí thư đã về.Tiểu Tề là khách quen của nhà họ Lưu, cứ năm ba ngày lại tới một chuyện, Lưu Huy cũng rất quen thuộc với cô ta, mỉm cười đáp lễ, ngồi xuống ghế sô pha.

Tiểu Tề vội pha trà nóng cho ông.Con cái của Lưu Huy thường bận rộn công tác nên không có ở nhà, Tiểu Tề đã bù đắp khoảng trống này rất tốt.- Lão Lưu, ông xem bộ y phục này đẹp không?Dì Trương cười vui vẻ, chỉ bộ y phục trên người mình, bộ đồ đó may theo kiểu thời Đường nền đen hoa đỏ, mặc trên người rất phù hợp với phụ nữ trung niên trên 50 như dì Trương.Lưu Huy và người bạn đời già tỉnh cảm rất tốt, cười gật đầu:- Lại là Tiểu Tề mua cho hả?- Phải, Tiểu Tề chu đáo như con ruột tôi vậy, mỗi lần mua y phục giày dép đều vừa vặn, mặc vào rất đẹp.Dì Trương nhìn Tiểu Tề, rất vừa lòng.Tiểu Tề vội nói:- Mẹ nuôi, mẹ nói gì thế, con chẳng phải con gái mẹ sao?

Con gái hiếu kính cha mẹ là điều nên làm mà.- Đứa bé này miệng thật ngọt.Dì Trương cười tới híp cả mắt lại.Lưu Huy cũng gật gù mỉm cười, ông ta là người có quan niệm gia đình rất nặng, vừa lòng với Tiểu Tề không phải chỉ vì sự ân cần của cô ta, mà vì Tiểu Tề rất hiểu quy củ, không tùy tiện tặng đồ đắt giá, mỗi lần đến nhà không mua y phục giày dép cho dì Trương thì là chút đặc sản, đèu là món quả nhỏ không đáng tiền lắm, Lưu Huy rất yên tâm.- Lưu bí thư, nghe nói thành phố chúng ta có một vị thị trưởng mới, là con trai của Liễu thủ tướng?Tiểu Tề hỏi với vẻ rất tùy ý.Nữ nhân này đúng là rất khôn ngoan, rất biết giữ quy củ, mở miệng ra là gọi dì Trương là "mẹ nuôi", thân thiết hết sức, nhưng đối với Lưu Huy thì dứt khoát là "Lưu bí thư", tuyệt đối không gọi "cha nuôi".Lưu Huy liếc cô ta một cái rồi gật đầu.- Ái dà, chả trách mà mạnh bạo như thế, muốn tiêu 4 tỷ sửa đường, nghe nói còn muốn bán hết tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu, người dân đều đang kháo nhau, cuối cùng Tiềm Châu cũng có lãnh đạo biết làm kinh tế rồi.Tiểu Tề nói với ngữ khí rất khoa trương, giống như người dân thường, thích chuyện mới mẻ.Lưu Huy mặc hơi trầm xuống, nhưng lập tức khôi phục tự tiên.Dì Trương không vui:- Ăn nói kiểu gì thế?

Cái gì mà cuối cùng Tiềm Châu cũng có lãnh đạo biết làm kinh tế rồi?

Làm như lãnh đạo trước kia đều ngu ngốc không biết làm kinh tế vậy!

Tiềm Châu chúng ta mấy năm qua chẳng nhẽ chậm tiến, đứng thứ ba toàn tỉnh, mà kinh tế lại không ra gì à?Lưu Huy ở Tiềm Châu lâu năm, từ phó bí thư, huyện trưởng, bí thư đều làm qua, nói ông ta không hiểu kinh tế làm sao dì Trương chịu cho được.- Mẹ nuôi, đứng giận, đó chỉ là con nghe người ta nói thôi mà.

Mọi người nói Liễu thị trưởng này lợi hại lắm, thi ở thành phố Ngọc Lan còn dám chống đối bí thư Đinh Ngọc Chu, Đinh bí thư không làm gì được y.Tiểu Tề nói với vẻ hoàn toàn ngây thơ lương thiện.- Có chuyện này cơ à?

Lão Lữu, vậy thì ông phải cẩn thận đấy.Dì Trương trở nên lo lắng.Lưu Huy nghiêm mặt lại, hừ một tiếng:- Chỉ toàn nghe đồn, sao có thể coi là thật?

Tiểu Tề, nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng, Tiểu Phương là bí thư huyện ủy đó.- Vâng...Cháu biết mà, cũng chỉ có ở nhà tán dóc với mẹ nuôi mới nói thôi, ở bên ngoài cháu nhất định không nói lung tung.Tiểu Tề cúi đầu nhận sai, nhưng khóe miệng lướt qua nụ cười đắc ý.Dì Trương thì chẳng sợ uy nghiêm của bí thư thành ủy, phật ý nói:- Lão Lưu, Tiểu Tề nó chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, ông nghiêm mặt lại làm cái gì?

Theo tôi thấy ông nên cẩn thận một chút, người ta tuổi trẻ, lại có chỗ dựa, đừng để rơi vào cảnh giống Đinh Ngọc Chu.- Phải đó mẹ nuôi, nghe nói Liễu thị trưởng năm nay còn chưa tới 30, tuổi trẻ khí thịnh, thấy ai không vừa mắt là lấy người ta ra khai đao.Tiểu Tể lập tức ở bên hùa theo.- Thế sao được?

Đây là Tiềm Châu, không phải là nhà của y, có còn biết tới tổ chức lãnh đạo không?

Còn biết phục tùng lãnh đạo thành ủy không?Dì Trương ngày càng không vui, bà ta không phải là loại hình bà nội chợ, rất quan tâm tới tình hình chính trị trong thành phố.

Đương nhiên, chủ yếu là quan tâm tới quyền uy của lão Lưu nhà bà ta, làm vợ quan lớn sợ nhất là chồng bị mất quyền, nghĩ tới cảnh những cán bộ già lui về, trước cửa thưa thớt người xe là dì Trương không sao chịu nổi.Cái cảm giác đi tới đâu cũng có cả một đoàn người vây quanh nói lời bùi tai thật là dễ chịu.Lưu Huy cau mày lại:- Bà nói lung tung cái gì đó?

Ai nói Tiềm Châu là nhà của ai?

Lời này mà cũng nói bừa được sao?

Thôi thôi, chuyện công tác mọi người đừng bàn luận tủy tiện, truyền đi gây ảnh hưởng không tốt.Tiểu Tề liền không nói nữa, thấy dì Trương không phục, còn muốn nói tiếp liền khẽ giật áo bà ta.Phàm chuyện gì cũng nên nắm chừng mực, cái "gai" đã trồng xuống là được rồi, vội quá thành hỏng.Dì Trương hậm hực ngậm miệng lại....Liễu Tuấn tất nhiên là không biết câu chuyện nhỏ xảy ra ở nhà họ Trương, y đang tiếp đãi một vị khách khác tới từ huyện Bạch Hồ, bí thư trấn ủy Dương Quan - Tương Hoành Mục.Khi kháng lũ cứu nạn ở Bình An, Liễu Tuấn rất có thiện cảm với tính "cứng đầu" của vị bí thư trấn ủy này, Liễu Tuấn thích cán bộ có dũng khí, vào thời khắc quan trọng không làm việc cẩu thả.Tương Hoành Mục là khách Liễu Tuấn mời tới.Nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, Tương Hoành Mục cả kinh, không biết Liễu thị trưởng bỗng nhiên triệu kiến mình là có dụng ý gì?

Địa vị của hai người thật sự chênh nhau quá xa.Có điều không hiểu thì không hiểu, thị trưởng triệu kiến, không thể không tới.Tương Hoành Mục mặc dù thẳng thắn, nhưng không lỗ mãng, đoán được chút manh mối của cuộc triệu kiến bất ngờ này.

Mấy ngày qua chuyện tổ điều tra xuống đã truyền khắp mọi ngóc ngách của quan trường huyện Bạch Hồ.Liễu thị trưởng triệu kiến, tám phần là vì truyện này.Ngồi đối diện với Liễu Tuấn, Tương Hoành Mục có chút khẩn trương, lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú nhìn vào đồng chí thị trưởng trẻ tuổi.Nói thực, qua lần kể vai kháng lũ ở Bình An, Tương Hành Mục rất thích kiên quyết quả cảm của Liễu Tuấn, hắn rất kính phục lãnh đạo làm việc thực tế chu đáo như vậy.Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn không phải là "khách khanh" tới từ Ngọc Lan, mà là nhân vật số hai tay nắm đại quyền ở Tiềm Châu, Tương Hoành Mục có chút khẩn trương cũng là hợp lý.Nhìn hán tử thô hào trên ba mươi này, Liễu tuấn rất yêu thích, theo y biết trấn Dương Quan tuy không phải là huyện thành của huyện Bạch Hồ, nhưng mấy năm qua là trấn phát triển kinh tế nhanh nhất, có được thành tích này, ắt có liên quan lớn tới Tương Hoành Mục.- Hoành Mục, hút thuốc đi!Liễu Tuấn đưa thuốc lá tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:- Hôm nay tôi mời anh tới đây chỉ muốn tìm hiểu tình hình, anh không cần khẩn trương.- Vâng thưa thị trưởng.Tương Hoành Mục châm thuốc hút, đáp:- Trước đó không lâu, tôi phái người của cục kiểm toán và cục dân chính xuống huyện Bạch Hồ tra sổ sách, chuyện này anh biết chứ?- Thưa biết, sổ sách cứu tế của trấn chúng tôi đã giao lên rồi.- Trấn của anh tổng cộng được phân phối bao nhiều tiền cứu nạn?- 3 trăm 83 nghìn đồng.Liễu Tuấn cau mày.Tương Hoành Mục vội thêm một câu:- Trấn Dương Quan không xảy ra sự cố đê điều, bị tai nạn tương đối nhỏ lên khoản cứu nạn ít một chút.Liễu Tuấn gật đầu:- Vậy tất cả số tiền cứu nạn đã phát tới tay quần chúng rồi chứ?- Vâng!Tương Hoành Mục đáp rất nhanh, không chút do dự nào, hắn biết tầm quan trọng của việc này, nên đích thân chủ trì làm việc, tự nhiên là tự tin.- Vậy trấn Dương Quan phát thế nào?

Phân phối theo đầu người sao?- Không phải!Tương Hoành Mục lập tức lắc đầu, nói:- Phát dựa theo mức độ bị tổn thất, thôn bị thiên tai nghiêm trọng phát hiều một chút, thôn có địa thế cao, ít bị lũ xâm hại thì phát ít.

Số tiền phát cứu trợ tới từng thôn do đích thân tôi kiểm tra, sợ cán bộ trong thông gian lận...Liễu Tuấn mỉm cười:- Ồ?

Cán bộ trong thôn gian lận sao?

Đây là tiền cứu nạn, không phải là khoản tiền thường.Tương Hoành Mục hít sâu một hơi:- Không dám dấu thị trưởng, đúng là có gian lận, phàm là tiền bên trên gửi xuống tới phía dưới đều là thịt Đường Tăng, có ai mà không thèm?

Một số thôn kinh tế eo hẹp sẽ giữ lại một chút, trấn chúng tôi thì tôi có thể đảm bảo mỗi một đồng đều phát tới tay người dân, không giữ lại chút nào.Liễu Tuấn cười càng rõ hơn:- Anh có thể khẳng định như thế?

Không có người giở trò đằng sau?Tương Hoành Mục ưỡn thẳng lưng nói:- Tôi khẳng định, thị trưởng, không phải là tôi khoe, chuyện này tôi đám bảo.

Giành miệng ăn trên miệng của người dân bị tai nạn, bất kể kẻ đó là ai, tôi đều cách chức hắn!- Hoành Mục, nói hay lắm.Liễu Tuấn khẽ vô bàn tán thưởng:- Thân là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo phải có khí phách đó.Tương Hoành Mục gãi đầu cười bối rối.- Hoành Mục, anh có biết tình hình ở các xã thị trấn khác không?

Có chuyện giữ tiền thậm chí đút túi riêng hay không?Liễu Tuấn nghiêm túc hỏi.Tương Hoành Mục cũng trở nên nghiêm nghị:- Thị trưởng, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tình hình các nơi khác thì tôi không biết.

Có điều theo kinh nghiêm trước kia thì khẳng định là có Chương 1009: Xéo điTrước mặt Liễu Tuấn là báo cáo tình hình phát tiền cứu trợ cả cục dân chính và cục kiểm toán, đương nhiên đây chỉ là bản sơ kết, chưa phải là kết luận cuối cùng.Hiện giờ Liễu Tuấn không xem báo cáo này vì y đã xem hai lần rồi.Ngồi đối diện y là cục trưởng cục kiểm toán Chúc Nhai.Dễ thấy được là Chúc Nhai rất khẩn trương, Liễu thị trưởng cứ lặng lẽ nhìn hắn không nói một lời, trên trán Chúc Nhai mồ hôi lạnh vã ra như tắm.Một lúc sau Liễu Tuấn chậm rãi hỏi, giọng bình hòa mà trầm thấp:- Chúc cục trưởng, kết luật báo cáo kiểm toán này là thật chứ?Chúc Nhai hết nuốc nước bọt lại liếm mô, gian nan đáp:- Vâng thưa thị trưởng, là thật...- Thật chứ?Liễu Tuấn hỏi thêm lần nữa, ánh mắt trở nên nghiêm khắc.Chúc Nhai né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, cúi đầu lí nhí đáp:- Thật...- Ừ, thật thì tốt.

Có điều tôi có một chút nghi vấn, theo kết quả kiểm toán và tình hình tôi tìm hiểu được có chút chênh lệch.

Ví dụ thư Tương Gia Đại ở trấn Hoa Thụ, tổng cộng được phân phối 5 trăm 14 nghìn đồng tiền cứu tế, phân phát cho 314 hộ dân bị thiên tai, căn cứ vào kết quả kiểm toán cho thấy, mỗi hộ dân đều nhận đủ tiền cứu tế, phải không?

Còn có toàn thể chữ ký của thôn dân.- Vâng...Chúc Nhai trả lời giọng càng nhỏ hơn.- Vậy mời đồng chí giải thích xem chuyện phản ánh trên bức thư này là sao?Liễu Tu nói rồi đưa cho Chúc Nhai một lá thư, bên trên viết chi chít tên người, còn có dấu tay màu đỏ.Chúc Nhai nhận lấy xem, vừa mới đọc qua trang đầu tiên, sống lưng đã ớn lạnh, hai tay bất giác run lên.Đó là "thư cáo trạng" do toàn thể thôn dân Tương Gia Đại thuộc trấn Hoa Thụ liên danh ký tên, miêu tả tình hình phát tiền cứu trợ thực sự, huyện phát cho thôn 514 nghìn đồng, nhưng thực sự tới tay quần chúng chưa tới 300 nghìn đồng, số còn lại đều bị cán bộ thôn và trấn dùng đủ các loại danh nghĩa bớt xén.Người dân còn phản ánh, cán bộ thành phố xuống tra sổ sách mà thôn và trấn báo là là giả, căn bản không có nhiều thôn dân ký tên như thế, toàn do giả mạo ký tên, thậm chí cán bộ thôn trấn còn uy hiếp người dân không được phép nói ra chuyện này, nếu không sẽ cho họ biết mặt.Thôn dân vốn cũng không dám cáo trạng, nghe nói Tương Hoa Thụ kể lại chuyện gặp được Liễu thị trưởng ở thành phố, người dân liền dũng cảm quyết định viết thư phản ánh cho "chú thị trưởng" trong miệng Tương Hoa Thụ, xin "chú" làm chủ cho người dân.Bọn họ tin một thị trưởng quan tâm tới "ăn mày" thì nhất định sẽ quan tâm tới người dân bị thiên tai bọn họ.- Chúc cục trưởng, khi các đồng chí tra sổ sách chẳng lẽ không có chút nghi vấn nào về sồ sách của trấn cung cấp có đáng tin hay không sao?

Không hỏi qua một người dân nào hay sao?

Các đồng chí chỉ tra trên sổ sách thôi sao?Liễu Tuấn chậm rãi hỏi, ngữ khí dần trở nên nghiêm khắc.- Thị trưởng, đây là sai lầm của chúng tôi...Bởi vì thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nền, người lại không đủ...Chúc Nhai đánh liều giải thích.- Đó là lý do sao?- Tôi...- Bởi vì không đủ nhân lực nên không tra kỹ càng sổ sách à?

Hơn một trăm nhân viên công tác của cục kiểm toán toàn là ăn không ngồi rồi hết à?

Chúc cục trưởng, vậy xin hỏi cần bao nhiêu người mới có thể hoàn thành công tác kiểm toán?Chúc Nhai toàn thân run lên, nói không ra lời.Liễu Tuấn nhìn hắn, lạnh nhạt nói:- Chúc Nhai, thân là một đảng viên, một cán bộ kiểm toán, đồng chí có thấy bản thân hợp cách không?

Rốt cuộc là đồng chí sợ cái gì?

Hay là giao dịch với kẻ nào?Đầu Chúc Nhoai nổ "uỳnh" một cái, hoa mắt chóng mặt.Không nghi ngờ gì nữa, Liễu Tuấn đã phát ra "thông điệp cuối cùng", lựa chọn thế nào là trong một suy nghĩ của hắn.

Nhưng Liễu Tuấn nắm chứng cứ xác thực như vậy, sự lựa chọn để lại cho Chúc cục trưởng không nhiều.Chúc Nhai choáng váng một hồi, lập tức hiểu ra Liễu thị trưởng đang cho hắn cơ hội, hơn nữa là cơ hội cuối cùng.

Nếu như hắn không nắm lấy, như vậy trong làn sóng kiểm toán này, kẻ đầu tiên ngã xuống không phải cán bộ huyện Bạch Hồ mà là Chúc Nhai hắn.- Thị trưởng, tôi sai rồi!Chúc Nhai ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Tuấn nói:- Thị trưởng hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ tra ra vấn đề, tra ra hai năm rõ mười.Liễu Tuấn không tỏ thái độ vội mà nghiêm nghị nhìn Chúc Hai một lúc rồi mới gật đầu....Chúc Nhai vừa mới thay đổi thái độ, Phương Nhữ Thành và những cán bộ huyện Bạch Hồ khác liền không đỡ không nổi nữa.Bảy ngày sau, một bản báo cáo nữa được đưa lên bàn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn càng đọc sắc mặt càng sầm xuống, trong mắt bừng bừng ngọn lửa phẫn nộ.Khi y đang đưa tay với điện thoại trên bàn thì chuông điện thoại vang lên.- Thị trưởng, Phương bí thư của huyện Bạch Hồ muốn gặp thị trưởng.Điện thoại do Vu Hoài Tín ở gian ngoài gọi vào.Mắt Liễu Tuấn ánh lên một vẻ dữ dội, trầm giọng nói:- Cho hắn vào.Phương Nhữ Thành một lần nữa đi vào văn phòng của Liễu Tuấn, kỳ lạ là lần này mặt hắn không còn tươi cười như lần trước mà khá nghiêm túc, lại còn thản nhiên.- Chào thị trưởng.Phương Nhữ Thành đứng ở đối diện bàn làm việc, hơi khom người xuống, bình tỉnh chào hỏi.Liễu Tuấn không đáp lời, càng không đứng dậy bắt tay, cứ yên lặng nhìn hắn, Phương Nhữ Thành cũng không né tránh mà thản nhiên đối diện với ánh mắt của y.Thấy tình hình này, Vu Hoài Tín đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại, tới trà cũng chẳng rót cho Phương Nhữ Thành lấy một chén.Đoán chừng lúc này Phương Nhữ Thành cũng chẳng có nhã hứng mà uống trà.- Đồng chí Phương Nhữ Thành tìm tôi có việc gì?Liễu Tuấn bình đạm hỏi, giọng nói không có chút sắc thái tình cảm nào.Phương Nhữ Thành khóe mặt giật vài cái."

Đồng chí Phương Nhữ Thành!"

Câu này đã đại biểu cho thái độ của Liễu Tuấn.Phương Nhữ Thành hít sâu một hơi, nói:- Thị trưởng, tôi có ý kiến bất động với việc kiểm toán lần này của cục dân chính và cục kiểm toán với huyện Bạch Hồ chúng tôi.- Có ý kiến gì bất đồng.- Tôi cho rằng các đồng chí cục kiểm toán trong quá trình tra sổ sách có chuyện thiếu công bằng, có hiềm nghi nhắm vào cán bộ huyện chúng tôi.Phương Nhữ Thành nói rất vang, là loại vang vọng không cần thiết.Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh:- Mời đưa ra ví dụ.- Ví như nói, khoản tiền huyện chúng tôi gửi cho "Cty mậu dịch Hồng Đạt", là chi cho số vật tư nợ bọn họ khi mua vật tư cứu nạn chống lũ, không phải là khoàn chi thiếu hợp lý như cục kiểm toán báo cáo...Bản báo cáo này chính phủ huyện Bạch Hồ cũng nhận được bản sao, kết quả kiểm toán không phải là kết luận của kỷ ủy hay chính pháp ủy, theo lý cần phải thông báo cho đối tượng bị kiểm tra, Phương Nhữ Thanh đã đọc rất chi tiết bản báo cáo này.Cái gọi là khoản tiền trả cho Cty Hồng Đạt, trên báo cáo kiểm toán có điều khoản chú thích chuyên môn, tổng cộng trả cho Cty Hồng Đạt 1 triệu 760 ngàn đồng, phía sau báo cáo của cục kiểm toán có ghi, chính phủ huyện có mua vật tư cứu tế của Cty Hồng Đạt rất nhiều, như bao tải, dây thép, đèn pin v...v...v...Gì cũng mua, chi chít mấy chục trang, đều có ký tên của nhân viên thu mua.Hơn nữa Liễu Tuấn cũng đã tìm hiểu kỹ càng về công ty Hồng Đạt này, bà chủ của nó tên là Mã Hải Yến, là một cô gái trẻ, nghe nói có quan hệ mật thiết với Phương Nhữ Thành.Liễu Tuấn hỏi:- Vì sao đồng chí cho rằng khoản chi này là hợp lý?- Cái này...Thị trưởng, công ty Hồng Đạt trong quá trình cứu nạn kháng lũ đã quyên tặng cho huyện vô số vật tư, đương nhiên cũng có một số là bán cho huyện, dù sao người ta làm ăn mà, quyên tặng cũng có giới hạn thôi, chúng ta không thể bắt người ta quyên tặng hết được.

Khi ấy tình thế khẩn cấp, huyện không có tiền mặt chi trả, toàn bộ đều là viết giấy nợ, hiện giờ lũ đã qua rất lâu, theo lý huyện phải trả tiền nợ cho người ta, thương nhân làm ăn cũng cần tiền mặt xoay vòng.- Giải thích như thế rất hợp lý, nợ tiền hàng người ta đương nhiên là phải trả lại.

Nhưng vì sao lại lấy khoản cứu tế ra trả?

Đồng chí chẳng lẽ không biết rằng, tiền cứu tế là khoản chuyên dụng, cần phải chuyển toàn bộ cho quần chúng bị thiên tai hay sao?

- Chuyện này...Thị trưởng cũng biết đó, tài chính huyện chúng tôi rất eo hẹp, cho nên...Phương Nhữ Thành vẫn cãi cố.Liễu Tuấn khoát tay ngăn hắn lại, lạnh lùng nói:- Cho nên đồng chí muốn lấy tiền cứu tế của quần chúng ưu tiên trả cho công ty mậu dịch?

Phải bỏ tiền ra mua một cái bao tài giá tận 4 đồng?

Phương Nhữ Thành, tôi thừa nhận không thể cưỡng ép xí nghiệp quyên tặng vật tư cứu nạn, nhưng dùng giá cao hơn thị trường tới 150% để trả cho Cty Hồng Đạt có hợp lý không?

Công ty này có quan hệ gì với huyện, khi nước lũ ngập trời lại làm chuyện kinh doanh bất lương như thế?- Thị trưởng, đó là giá lúc trước, dù sao khi đó vật tư thiếu thốn, giá tăng là chuyện thường.Phương Ngọc Thành không thể trấn tĩnh được nữa, trán toát mồ hôi lạnh.- Kháng lũ cứu nạn, đương nhiên là vật tư thiếu thốn, nhưng có thiếu tới đâu cũng không thể cướp miếng ăn trong miệng người dân bị thiên tai!

Hơn nữa, lần phát tiền cứu nạn này, trừ trấn Dương Quan hoàn toàn làm đến nơi đến trốn, còn các nơi khác đều có vấn đề ít nhiều, là bí thư huyện ủy, đồng chí không có trách nhiệm sao?Liễu Tuấn nhìn Phương Nhữ Thành, sắc mặt trở nên nghiêm khắc.- Chuyện này, chuyện này, thị trường, tôi, tôi có trách nhiệm, xin thị trưởng cho tôi một cơ hội, tôi nhất định xử lý tốt việc này.Phương Nhữ Thành vừa lắp bắp nói vừa lấy trong túi ra một phong bì căng phồng, đẩy tới đặt trước mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhìn thấy phong bì này, con ngươi co rút lại, như bị trâm đâm vào.Liễu Tuấn lạnh lùng nói:- Phương Nhữ Thành, mày thật vô liêm sỉ.Phương Nhữ Thành ngẩng ngay đầu lên, kinh hãi nhìn Liễu Tuấn, miệng há hốc, tựa hồ không thể tin được Liễu Tuấn lại nói ra một câu như thế.Liễu Tuấn đứng bật dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Phương Nhữ Thành, chỉ ra phía cửa, nói từng chữ một:- Phương Nhữ Thành, cầm lấy tiền xéo đi ngay!

Chương 1010: Vô sỉNghe nói Phương Nhữ Thành ngang nhiên hối lộ Liễu Tuấn trong văn phòng thị trưởng, Lưu Hưu tức tới phát điên.- Phương Nhữ Thành, đồ khốn kiếp.Lưu Huy thở phì phò, sắc mặt tím tái.Liễu Tuấn không nói gì, thực tế y cũng bị Phương Nhữ Thành làm tức lắm rồi, sai lầm thông thường Liễu Tuấn có thể tha thứ, thậm chí Phương Nhữ Thành vì muốn ôm lấy chân thị trưởng mà biếu tiền cho y, Liễu Tuấn cũng không tới mức tức giận như vậy.

Nhưng Phương Nhữ Thành giở đủ mọi trò cướp miếng ăn trong miệng người dân bị thiên tai, Liễu Tuấn vạn lần không thể tha thứ.Bị Liễu Tuấn quát đuổi, Phương Nhữ Thành luống cuống chân tay, chạy vội ra khỏi cửa.

Liễu Tuấn đi thẳng tới văn phòng của Lưu Huy, thậm chí không hẹn trước, Nam Duệ thấy Liễu thị trượng mặt sa xầm thì kinh hãi, không dám hỏi nửa câu, trực tiếp xin chỉ thị Lưu Huy, mời Liễu Tuấn vào.- Thị trưởng định xử lý chuyện này như thế nào?Phẫn nộ hơi nguôi lại, Lưu Huy ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.Báo cáo của cục kiểm toán khẳng định phải gửi cho ông ta một bản, Lưu Huy xem xong, biết ngay nội tình không đơn giản.

Nhưng ít nhiều vẫn có chút ảo tưởng muốn che chở cho Phương Nhữ Thành, cho rằng hắn không tồi tệ tới mức đó, nói không chừng cán bộ phía dưới che dấu, hiện giờ cán bộ thôn trấn ngày càng lớn gan, tiền gì cũng dám cắt xẻo bỏ túi.Nhưng Phương Nhữ Thành ngang nhiên hối lộ Liễu Tuấn làm một tia hi vọng cuối cùng của Lưu Huy đã tắt ngúm.Nếu Phương Nhữ Thành không có gì che dấu, sao dám mạo hiểm như thế?

Hối lộ ngay văn phòng làm việc, nếu không phải là quan hệ thân cận nhất thì không một ai dám làm, có thể thấy báo cáo cục cục kiểm toán đã chọc đúng vào chỗ yếu của Phương Nhữ Thành.- Xin bí thư định đoạt.Liễu Tuấn giữ sự lễ độ cần thiết, ở trong chuyện lớn như thế này, Lưu Huy quyết không tới mức đánh mất nguyên tắc.Lưu Huy bình tĩnh trở lại, ít nhất là bình tĩnh bề ngoài, trầm ngâm một lúc rồi nói:- Đưa lên văn phòng bí thư thảo luận một chút vậy.Đây cũng là trình tự cần thiết, chuyện không chỉ liên quan tới một bí thư huyện ủy, mà có khả năng dính líu vô số cán bộ huyện trấn thôn, không thể đóng cửa lại thị trưởng và bí thư trao đổi là được, cần phải qua trình tự tổ chức.- Vâng.Rất nhanh bí thu kỷ ủy Lê Mẫn Trung, phó bí thư Yêu Hải Anh và bí thư chính pháp ủy Đổng Xương đều có mặt trong phòng hội nghị thành ủy, chuyện liên quan hệ trọng ghi chép chỉ có một mình Nam Duệ, ngay cả thư ký trưởng Đường Việt cũng không được tham gia.

Bình thường mà nói cuộc họp văn phòng bí thư đều có lịch chung, triệu tập bất ngờ thế này ắt phải có biến cố trọng đại, ba vị phó bí thư đi vào phòng hội nghị, thấy Lưu Huy và Liễu Tuấn đều mặt mày nghiêm nghị, càng khẳng định suy đoán này.Thực ra mọi người cũng đã đoán được chuyện này liên quan tới huyện Bạch Hồ, Liễu Tuấn khua chiêng đánh trống phái người đi tra sổ sách huyện Bạch Hồ sớm thành tin tức nóng hổi trên quan trường Tiềm Châu, bày ra thế trận lớn như thế, về công về tư đều phải có câu trả lời thỏa đáng, không thể qua loa cho xong được.Ba vị phó bí thư vừa nồi xuống, Nam Duệ liền phát mỗi người một bản tư liệu dày, đó là báo cáo kiểm toán của huyện Bạch Hồ.Các phó bí thư chưa ai đọc bản báo cáo này.Báo cáo quá dài, chú thích nhiều, trong thời gian ngắn khó mà xem hết, cứ đợi nghe giới thiệu tình huống là được.Lưu Huy hắng giọng một tiếng, chậm rãi nói:- Các đồng chí, cuộc họp hôm nay chỉ có một chủ đề, liên quan tới chuyện phát tiền cứu tế ở huyện Bạch Hồ, mời đồng chí Liễu Tuấn trình bày tình huống cho mọi người.Liễu Tuấn gật đầu, nói:- Căn cứ vào kết quả điều tra của cục dân chính và cục kiểm toán, huyện Bạch Hồ có hành vi gian lận nghiêm trọng trong quá trình phát triền cứu trợ.

Chủ yếu thể hiện ở các phương diện.

Thứ nhất, huyện tự ý giữ lại 2 triệu 300 nghìn tiền cứu tế, không phát đầy đủ.

Thứ hai, đại bộ phận xã thị trấn cũng tự ý thu giữ tiền cứu tế, không phát đầy đủ cho quần chúng.

Thứ ba, gian dối lừa gạt, rõ ràng không phát đủ tiền, nhưng uy hiếp quần chúng ký tên, thậm chí thay quần chúng ký tên, làm sổ sách giả lừa gạt nhân viên kiểm toán.Các phó bí thư sắc mặt bình tĩnh, các cơ cấu "ăn chặn" tiền cấp trên gửi xuống dùng việc khác nói khó nghe một chút đã trở thành một loại "mốt thời thượng", phàm là tiền trên gửi xuống, tất cả đều biến thành thị Đường Tăng.Đương nhiên tiền cứu tế khác với các khoàn tiền khác, giữ lại dùng việc khác có tính chất ác liệt hơn nhiều.- Những điều tôi nói phía trên là hành vi tổ chức, thực tế chuyện giữ tiền cứu nạn dùng mục đích khác là hiện trượng ngày càng nghiêm trọng.

Ví như trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ, huyện phát xuống 1 triệu 1 trăm nghìn, thực sự phát cho quần chúng chỉ chưa tới 700 nghìn, 400 nghìn khác bị cán bộ coi như tiền phúc lợi, trấn trưởng bí thư làm đầu, toàn bộ cán bộ trong trấn ai cũng được chia phần.

Còn trong 700 nghìn phát cho quần chúng kia, lại có 200 nghìn là dùng đủ các loại danh nghĩa để khấu trừ, lý do là thồng trù, đề lưu trong thôn, thậm chí là khoản nợ của các năm truớc đều lôi ra!

Quả thực là làm càn hết sức, quần chúng bị thiên tai, quốc giá đã phát công văn rõ ràng miễn giảm thuế nông nghiệp và chưng thu lương thực, những cán bộ này lại coi như không biết, ngang nhiên cắt xén.Đề lưu, thống trù: Xem chú thích phần những điều cần biết.Nói tới đây giọng Liễu Tuấn đề cao thêm vài phần, cả vẻ mặt lẫn lời nói đều trở nên nghiêm khắc.Yêu Hải Anh hơi ngạc nhiên, cô ta công sự với Liễu Tuấn rất lâu, nên khá hiểu tác phong làm việc của y.

Ấn tượng sâu sắc nhất trong cô là Liễu Tuấn vững vàng như núi, làm việc cùng hơn hai năm, trừ thời gian ngoài phản kích lại sự chèn ép của Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược, Liễu Tuấn đều rất thâm trầm, mừng giận không lộ ra ngoài.

Còn hiện giờ Liễu thị trưởng đã nổi giận thực sự, có thể thành hành vi ở huyện Bạch Hồ đã vượt ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.Yêu Hải Anh liền trở nên trịnh trọng.Sự thực đã chứng minh, chuyện gì hoặc ai đó khiến Liễu Tuấn nổi giận, Liễu nha nội sẽ truy cứu tới cùng, không làm cho ra nhẽ không thôi.- Lấy ví dụ xã Đà Loa, huyện gửi xuống 520 nghìn, chuyện đầu tiên mà chính phủ xã làm là lấy ra 120 nghìn, chi tiêu cho tiền cán bộ chính phủ ăn uống ở các nhà hàng, cướp cơm của nạn dân, chi cho ăn uống công, đúng là gan lớn tày trời, cực kỳ vô sỉ.Lúc này ngay cả Lê Mẫn Trung và Đổng Xương cũng chấn động, không biết là vì sự vô sỉ của xã Đà Loa hay là vị sự phẫn nộ của Liễu Tuấn.Lê Mẫn Trung cau mày:- Dám làm thế thì bọn chúng quá lớn gan rồi, thực sự không sở phép nước luật đảng nữa sao?Thân là bí thư kỷ ủy, gặp phải chuyện tồi tệ như thế, hắn mà không tỏ ý kiến là không được.Liễu Tuấn cười nhạt:- Phép nước luật đảng thì đương nhiên ai cũng sợ, có điều hiện tượng này trở thành hành vi phổ biến ở huyện Bạch Hồ không phải là không có nguyên nhân, quan trọng nhất là trên không nghiêm thì dưới làm bừa!

Phương Nhữ Thành thân là bí thư huyện ủy, lại đích thân ký chặn 2 triệu 300 nghìn tiền cứu trợ, trong đó trả cho Cty Hồng Đạt 1 triệu 760 nghìn, gọi là tiền mua vật tư chống lũ.

Thương nhân trọng lợi, bán đồ cho huyện cứu trợ là đương nhiên, chúng ta cũng không cưỡng ép xí nghiệp quyên tặng, nhưng khoàn tiền này có vấn đề, một cái bao tải giá thị trường là 2,5 tới 2,8 đồng, huyện Bạch Hồ trả cho Cty Hồng Đạt là 4 đồng, vượt giá thị trường 150%...- Trong chuyện này nhất định là có vấn đề.Nghe tới đó, Yêu Hải Anh cũng phẫn nộ xen vào.Liễu Tuấn gật đầu:- Tôi đồng ý với đồng chí Hải Anh.

Trong chuyện này đúng là có vấn đề, hôm nay Phương Nhữ Thành tới văn phòng của tôi ngang nhiên dùng tiền hối lộ!

Nếu như không có vấn đề thì hắn sợ cái gì.Ba vị phó bí thư kinh ngạc đưa mặt nhìn nhau.Tên Phương Nhữ Thành này gan quá lớn rồi, dám làm chuyện này không phải là tìm lấy cái chết sao?

Nhất là Yêu Hải Anh biết Liễu Tuấn là "đại phú ông" trong thể chế, dùng tiện hối lộ y, chỉ có loại ngu xuẩn không hiểu biết gì mới làm, đúng là trò cười.Lê Mẫn Trung nói:- Như vậy là vấn đề của huyện Bạch Hồ rất nghiêm trọng rồi?- Đúng!

Rất nghiêm trọng!

Phương Nhữ Thành và rất nhiều cán bộ xã đã đánh mất giới hạn cơ ban của một đảng viên, mất đi lương tri cơ bản của một con người!

Bọn chúng không phải đầy tớ của nhân dân, mà là sâu mọt đáng sỉ nhục!

Là phần tử phạm tội!

Vì thế tôi kiến nghị lập tức thành lập tổ chuyên an, đi sâu tìm hiểu vấn đề của huyện Bạch Hồ, cho người dân một câu trả lời thích đáng.Liễu Tuấn chém đinh chặt sắt nói.Yêu Hải Anh nói ngay:- Tôi tán thành ý kiến của thị trưởng, cần lập án điều tra.

Mười một khu huyện của thành phố đều bị thiên tai mức độ khác nhau, nếu như không nghiêm trị huyện Bạch Hồ răn đe các khu huyện khác, thì khoản cứu tế sau này sẽ xuất hiện sơ xuất lớn hơn.Lưu Huy vốn có chút do dự, không phải là ngại Phương Nhữ Thành, mà nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng, nếu như Tiềm Châu nảy ra một vụ án trắng trợn chiếm đoạt tiền cứu nạn, ảnh hưởng sẽ rất xấu, sẽ bôi nhọ cả thành phố Tiềm Châu, nhưng Lâu Hải Anh đã nhắc nhở ông ta, giả sử hiện giờ bao che Phương Nhữ Thành, bao che cho huyện Bạch hồ, một khi chuyện bị bóc trần, các khu huyện khác cũng có vụ án tương tự, thì không phải vấn đề bôi nhọ hay bôi đen nữa, mà là vấn đề sinh tử tồn vong.- Nếu đã như thế mời đồng chí Mẫn Trung và đồng chí Đổng Xương lập tức rút nhân viên thành lập tổ chuyên án, lập án điều tra.Lưu Huy ra quyết định Chương 1011: Chính nghĩa chói lòa- Liễu Tuấn, cậu lại đi chọc tổ ong rồi.Khâu Tình Xuyên nói như thế.Lần này không phải ở trong nhà Khâu Tình Xuyên mà là nhà Lăng Nhã.

Đó vẫn là căn nhà ở nơi hẻo lánh trong khu Trường Hà, Liễu Tuấn lên tình làm việc là ở nơi này, Giao Giao và Lăng Nhã sau khi trở thành bạn thân, hai nhà qua lại mật thiết hơn rất nhiều, Liễu Tuấn và Lăng Nhã thường xuyên tới nhà Giao Giao làm khách, người dạy của người xưa chỉ nhận mà không đáp trả là thiếu lễ, Khâu Tình Xuyên và Giao Giao tự nhiên phải đến thăm lại.Nhận được lời mời của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên không chối từ, dẫn ngay Giao Giao tới.Tài nấu nướng của Lăng Nhã rất bình thường, cơ bản đề mua đồ chế biến sẵn, đặt lên nồi làm ra mấy món ăn chiêu đãi khách.Giao Giao nấu ăn hơn xa Lăng Nhã, đôi khi "ngứa mắt", cũng sắn tay áo lên rút đao tương trợ, vào bếp làm một hai món ăn hợp khẩu vị.

Kỳ thực quá nửa là nghĩ cho Khâu Tình Xuyên, chứ Liễu Tuấn không kén chọn gì, có sao ăn nấy, no là tốt rồi.

Khâu Tình Xuyên thì không như thế, ăn uống rất chú ý, thức ăn không hợp khẩu vị sẽ không nói ra, nhưng chỉ ăn bát cơm nhỏ là đặ đũa xuống.

Lăng Nhã làm món ăn gần như chỉ để đối phó thế này làm Giao Giao thầm bất bình.Nam nhân nhà mình chỉ mình biết thương, nữ nhân khác không dựa vào được.Dù có là bạn thân cũng thế.Lăng Nhã liền thừa cơ làm biếng, thường xuyên dụ dỗ Giao Giao xuống bếp nấu nướng cho mọi người, còn mình ngồi hưởng lợi, lại có lấy cớ đường hoàng là cho Giao Giao một cơ hội thể hiện.

Giao Giao cũng chỉ biết thở vắn than dài kết nhầm bạn xấu mà thôi.Vì dụ lần này làm việc trong bếp là Giao Giao, còn Lăng Nhã thì pha trà rót nước cho hai vị lão gia trò chuyện.Thân là con trai phó thủ trướng, con rể bí thư chính pháp ủy TW, bất kể Liễu Tuấn ở đâu, đều định sẵn sẽ thành tiêu điểm của mọi người, mới tới Tiềm Châu gây chuyện lớn như thế, tất nhiên là xôn xao lên rồi.Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói:- Cái tổ ong này không chọc không được.- Kỳ thực cắt thịt Đường Tăng đã thành một quy củ bất thành văn rồi, cậu làm như thế là bằng với đắc tội với toàn thể cán bộ khu huyện!

Chuyện này chẳng lẽ không còn biện pháp nào ổn thỏa hơn ư?Đứng ở lập trưởng bạn bè, Khâu Tình Xuyên nói thế là có ý tốt.

Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu, ngồi chưa nóng chỗ, trên mũ ô sa còn hai chữ "tạm thời" chưa được bỏ đi, làm như thế khiến cho cán bộ khu huyện của Tiềm Châu ai cũng thấy nguy ngập, luận riêng thủ pháp quan trường, hành động này của Liễu Tuấn chẳng những không cao minh, mà còn là ngu xuẩn.Gần như chẳng có một vị thị trưởng tạm thời nào làm việc khinh xuất như y.Nếu thực sự làm cán bộ khu huyện cuống lên, vào đại hội nhân dân năm sau, cho Liễu nha nội thất tuyển cũng không phải là không làm được, nếu thực sự như thế sẽ trở thành một trò cười lớn.

Nói không hề khoa trương rằng, sĩ đồ của Liễu Tuấn sẽ trở nên cực kỳ u ám, không nói tiền đồ chấm hết, nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng trọn đời.

Sau này bất kể Liễu Tuấn đi tới đâu làm việc, người ta sẽ đều nhớ kỹ chuyện này, đối thủ của y sẽ càng dùng nó để giở trò.

Thử nghĩ xem một thị trưởng từng thất tuyển, có tư cách gì chỉ tay trước mặt người khác?

Xét từ thực tế không một vị quan lớn cấp tỉnh bộ nào từng bị thất tuyển, Liễu Tuấn hẳn không có cách nào phá bỏ tiền lệ này.Với trí tuệ chính trị và thủ đoạn quan trường trước kia của Liễu Tuấn, y không có tính cách lỗ mãng như vậy mới đúng.Cho nên Khâu Tình Xuyên cũng thấy khó hiểu.Liễu Tuấn không vội trả lời, mà mân mê chén trà, trên khuôn mặt hiện lên chút trầm tư, lúc sau mới nói:- Tình Xuyên, tôi và anh không giống nhau.Khâu Tình Xuyên thản nhiên:- Có lẽ trước kia không giống nhau, hiện giờ hẳn là giống nhau rồi.Chắc chắn cả hai đều đang nói tới xuất thân của mỗi người, Khâu Tình Xuyên từ nhỏ sống ở thượng tầng xã hội, không tiếp xúc với cuốc sống dưới đáy cuộc sống, chính là " quý tộc cách mạng".Liễu Tuấn lắc đầu:- Vì trước kia không giống nhau cho nên hiện giờ cũng không thể giống nhau.Khâu Tình Xuyên chỉ uống trà không nói.- Anh không thực sự tiếp xúc với người dân bình thường, cho nên anh không hiểu cuộc sống của ho.

Còn tôi thì hiểu.Y đầu chỉ có hiểu thôi, ở một thế giới bình hành khác, y chính là một thành viên trong đó, sống tận 40 năm!

Liễu Tuấn nói như thế, không có ý chỉ trích Khâu Tình Xuyên, chỉ nói một sự thực.- Bởi vì không kịp thời có được khoản cứu tế, có một công thần kháng lũ thiếu chút nữa bị bệnh chết...Lăng Nhã lộ vẻ quan tâm.Liễu Tuấn kể đơn giản cảnh ngộ của Tương Hữu Tài và Tương Hoa Thụ, chỉ nói rõ tình huống không xen chút tình cảm cá nhân nào vào, dù là như thế cũng làm cho Lăng Nhã mặt mày nhợt nhạt, cô còn bị "quý tộc hóa" hơn Khâu Tỉnh Xuyên.

Vì Khâu Tình Xuyên được bồi dưỡng thành nhân tài kiệt xuất, nên các phương diện điều có hiểu ít nhiều, chỉ thiếu sự trải nghiệm.

Lăng Nhã thì hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với con người và chuyện ở tầng thấp xã hội, nghe nói chỉ hơn 1 nghìn đồng mà liên quan tới tính mạng của con người, hạnh phúc của cả gia đình, tiền đồ của một người thanh niên, Lăng Nhã thật sự chấn động.- Nhưng cán bộ trong huyện Bạch Hồ, bao gồm cả bí thư huyện ủy, ăn bớt tới tới hơn một nửa số tiền cứu trợ cho người dân.

Những phần khác đều bị bọn chúng đùng đủ loại danh nghĩa đường hoàng chia nhau, đem nuôi tình nhân, đem đi ăn tiêu, tác phong hoàn toàn thối nát tới mức không thể sửa đổi.

Tôi nếu đã là thị trưởng Tiềm Châu, biết rõ tình huống này, há có thể ngồi yên không quản.Liễu Tuấn chậm rãi nói:Khầu Tình Xuyên cũng rất chấn động.Hắn đột nhiên phát hiện ra, mình và Liễu Tuấn thực sự không giống nhau.Liễu Tuấn tinh thông quyền mưu quan trường, là một nhân tài quan trường kiệt suất, nếu như bảo y không rõ được mất thiệt hơn thì thật vô lý.

Biết rõ là tổ óc vẫn cứ chọc vào, biết rõ bị số đông cán bộ Tiềm Châu chống đối mạnh mẽ, vẫn làm không hề chùn bước.Thứ y đang giữ gìn là một loại lương tri, là chính nghĩa chói lòa của nhân tính.Khâu Tình Xuyên cảm thán nói:- Tự xét mình đúng, dù chống lại cả vạn người không sờn.Lăng Nhã khẽ nắm lấy bàn tay Liễu Tuấn, cảm thấy kiêu ngạo vì nam nhân của mình.Liễu Tuấn cười:- Giám đốc Khâu, anh không cần đẩy tôi lên cao như thế, khi nào cần tìm anh gây phiền phức, tôi nhất định sẽ tới.Giao Giao vừa khéo bê thức ăn từ trong phòng ra, nghe thế nói:- Liễu Tuấn, anh lại bày ra trò gì, tính kế Tình Xuyên nhà tôi đấy?Lời này của Giao Giao nửa thật nửa giả, trong mắt có Liễu nha nội đúng là người thiếu tình nghĩa, từ khi Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A, Liễu nha nội tới tìm gây phiền phúc không ít, trước kia sở dĩ Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A cũng là kết quả bị Liễu Tuấn lửa gạt.Người này, cơ bản thuộc về hàng ngũ "bạn xấu".Khâu Tình Xuyên cũng lập tức trừng mắt lên:- Liễu Tuấn, không phải là tôi không nói nghĩa khí, mà là chuyện đó tôi không thể giúp nổi, cậu tốt nhất đi tìm nơi khác.Nói tới đó lại bỏ thêm một câu:- Cậu cứ luôn chạy quả nhanh.Lăng Nhã vội đứng dậy nhận lấy đĩa thức ăn trong tay Giao Giao, nói:- Giám đốc Khâu, anh đừng từ chối nhanh như thế, Liễu Tuấn còn chưa nói chuyện gì mà.- Còn có chuyện gì nữa, nhất định là cái kế hoạch cho thuê kia rồi.

Nói cho cậu biết, miễn bàn, ngân hàng tỉnh không mở cửa cho nghiệp vụ này.Khâu Tình Xuyên đóng chặt cửa lại.Từ khi Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, nơi đó không ngớt có tin tức mới, người này là một kẻ không chịu yên phận.

Ngoài vụ án Bạch Hồ này ra, Liễu Tuấn còn thành tiêu điểm ở một việc nữa, đó là "bán tài sản quốc hữu", chuyện này còn gây chấn động lớn hơn cả cơn bão phản hủ xướng liêm.Liễu Tuấn muốn bán hết gia sản của Tiềm Châu đi rồi.Đó là tin tức nóng bỏng của quan trường tỉnh A thời gian gần đây.Người này đúng là biết kiếm chuyện, gan cũng lớn.Báo cáo chính thức của chính phủ Tiềm Châu, còn chưa giao cho quốc tư ủy và chính phủ tỉnh, Khâu Tình Xuyên đã nghe thấy tin tức này rồi, đầu đau hết sức, hắn biết, Liễu Tuấn mà được thực thi kế hoạch này, thì sớm muộn gì cũng mò tới tìm hắn, hình như có "chuyện tốt" như thế là y chưa bao giờ quên đồng chí Khâu Tình Xuyên.Nhưng chuyện này Khâu Tình Xuyên hạ quyết tâm từ chối, tuyệt không can thiệp vào.- Liễu Tuấn, tôi nói nhé, chuyện này tốt nhất cậu đừng lên tiếng.

Tôi không giúp được cậu đâu, có ai như cậu không, một hơi đem toàn bộ tài sản quốc hữu của Tiềm Châu bán sạch, trong nước không có ngân hàng nào dám ủng hộ cậu làm như thế!

Đừng nói ngân hàng kiến thiết tỉnh không ủng hộ, cho dù là ngân hàng khác bị cậu lừa gạt, tôi cũng quyết không ngồi yên, nhất định phản ánh lên ngân hàng TW, kiên quyết ngăn chặn.Giám đốc Khâu lời lẽ đanh thép, không chút đường lui nào.Lăng Nhã hơi biến sắc mặt.Trong mắt cô thì Khâu Tình Xuyên nghiêm túc rồi, trong ký ức của cô, Khâu Tình Xuyên chưa bao giờ từ chối Liễu Tuất quyết liệt như thế, có thể thấy trong lòng Khâu Tình Xuyên đây là vấn đề liên quan tới nguyên tắc.Giống như Liễu Tuấn, ở vấn đề nguyên tắc, Khâu Tình Xuyên rất cứng rắn.Liễu Tuấn tỏ ra khinh bỉ, lắc đầu nói:- Giám đốc Khâu, anh cần gì phải khẩn trương như thế, tôi nói mưu đồ gì bên ngân hàng chưa?Nghe nói Liễu Tuấn không mưu đồ gì với ngân hàng, Khâu Tình Xuyên thở phào, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Liễu thị trước khiến giám đốc Khâu thiếu chút nữa phun ra máu.- Tôi không đồ với ngân hàng, mà mưu đồ với anh!

Cái công ty cho thuê này, anh phải giới thiệu cho tôi.- Không được, tôi tìm đâu ra công ty cho thuê như thế?Khâu Tình Xuyên cự tuyệt luôn.- Anh không tìm thấy không sao, tôi tìm thấy, chẳng qua muốn lấy dánh nghĩa anh giới thiệu mà thôi.Giám đốc Khâu rợn xương sống, bất giác buông một tiếng thở dài.Kết nhầm bạn xấu, có thể coi là sai lầm lớn trong đời của giám đốc Khâu Chương 1012: Không thể không tranh- Nào, Tiểu Nhã, cho anh xem xem em béo lên hay gầy đi nào.Khâu Tình Xuyên và Giao Giao rời đi không lâu, Liễu Tuấn liền giang tay ra nói với Lăng Nhã.Giờ đã vào mùa đông, Lăng Nhã mặc một chiếc áo len phấn hồng cổ trễ, nổi bật áo sơ mi trắng muốt, quần màu đen, mặc dù là ở nhà nhưng cô vẫn đi giày cao gót.

Nếu như mặc thêm một chiếc áo tây màu đen nữa, thì đúng là trang phục tiêu chuẩn của mỹ nữ công sở.

Mái tóc dài quá cổ suôn mềm đen bóng, dung nhan kiều diểm, bờ môi gợi tình, toàn thân quyến rũ khó diễn tả thành lời.Nghe Liễu Tuấn trêu đùa, Lăng Nhã nở nụ cười như đóa hoa nỏ rộng, tỏa ra sức hút vô cùng vô tận, giày cao gót gõ lên sàn gỗ, bờ hông đung đưa đi tới trước mặt Liễu Tuấn, tay đặt sau lưng, cười duyên nhìn y.Liễu Tuấn sau khi tới Tiềm Châu bị đủ mọi việc quấn lấy người, cả hai đã có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi, nghe được điện thoại của Liễu Tuấn nói hôm nay về nhà, Lăng Nhã sung sướng vô cùng, vội vàng trang điểm, thay mấy bộ y phục cũng không vừa lòng, cuối cùng mặc đồng phục đi làm lên, từ ánh mắt "nảy lửa" của Liễu Tuấn có thể nhìn ra, bộ đồng phục này rất có sức dụ hoặc với Liễu thị trưởng.Lăng Nhã người vốn đầy đặn gợi cảm, lại mặc áo len trễ cổ, làm hai bầu vú tròn trịa ẩn dưới lớn áo sơ mi như ẩn như hiện, muốn mới gọi người ta tới đó khám phá.Liễu thị trưởng ngày càng trầm ổn, cho dù đối diện với những hồng nhan tri kỷ của mình, cũng tỏ ra kiềm chế hơn nhiều, không còn quá "háo sắc" nữa, chỉ cười nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới, như mới biết yêu vậy.Loại ánh mắt đó làm Lăng Nhã ngây ngất.Đột nhiên Liễu thị trưởng hơi cau mày lại, tựa hồ có chút lo lắng.Lăng Nhã giật mình, không biết có chỗ nào không ổn.

Nhưng cô cũng đề cao "cảnh giác", vì kẻ này luôn dùng loại thủ đoạn đó khiến cô hiểu lầm, kết quả cuối cùng phát hiện ra, kỳ thực y chỉ đóng kịch trêu gẹo mình mà thôi.Liễu Tuấn thi thoảng lại lấy cô ra để mua vui.Nhưng Liễu thị trưởng mày cứ nhĩu lại mãi, Lăng Nhã thấy bấn an, cuối cùng buông lỏng cảnh giác, đi tới trước mặt Liễu Tuấn, ngửa mặt lên nhìn y, lo lắng hỏi:- Sao thế?Lăng Nhã rất thích ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn.Liễu Tuấn lắc đầu:- Thế này không ổn.- Không ổn ở chỗ nào?Lăng Nhã càng nóng ruột.- Ừm...Em cứ ăn mặc thế này đi làm không ổn, người ta cứ hau háu nhìn không ngừng, anh rất khó chịu.Liễu thị trưởng cố nhìn cười, nói với vẻ nghiêm nghị.- Á, anh lại trêu em...Anh là đồ xấu xa, quá xấu xa.Lăng Nhã giận dỗi, nhào vào lòng y đấm liên tục, tấm thân đầy đặn cứ uốn éo không ngừng, làm Liễu thị trưởng cổ khô rang, không kháng cự nổi, đưa tay ra, vén cả áo len lẫn áo sơ mi của Lăng Nhã luồn vào, không đợi cho Lăng Nhã cho phép đã khống chế lấy cao điểm.Lăng Nhã đôi vú vốn hết sức quy mô, lại ở tư thế "nữ trên nam dưới" này, làm Liễu nha nội phát hiện ra bàn tay to lớn của mình không đủ dùng.Không nắm được hết rồi!Liễu thị trưởng ở phương diện âu yếm các cô gái không được giỏi cho lắm, thủ pháo hết sức thô dã, dù nắn hay bóp, hoặc ngậm núm vú hồng hồng, đều dùng sức rất lớn.Lăng Nhã nhíu đôi mi thanh thú, như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó.Thực ra đâu đớn kém xa so với khoái cảm có được, rất nhanh, người Lăng Nhã mềm dần mềm dần, rồi nằm bẹp trên người Liễu Tuấn, thở gấp gáp.- Liễu Tuấn, em béo hay gầy?Lăng Nhã ghé vào bên tai Liễu Tuấn thỏ thẻ.- Chỉ dựa vào mỗi càm giác tay thì không phán đoán được...Phải quan sát ở cự ly gần một chút...Liễu thị trưởng nói là làm ngay, nhanh chóng cởi bỏ những thứ thừa thài trên người Lăng Nhã, chẳng bao lâu hai tấm thân trần trụi quấn lấy nhau trên ghế sô pha.- Á...Liễu Tuấn...Đừng...Đừng mạnh quá.Trong phòng khách thi thoảng lại truyền tới tiếng kêu yêu kiều của Lăng Nhã.Trận chiến này, Liễu Tuấn tấn công hết sức mạnh mẽ, kịch chiến hồi lâu chưa dừng, tới về sau, Lăng xử trưởng trẻ trung khỏe khoắn chỉ còn sức để thở nữa thôi, buông thả tấm thân gợi cảm trên giường, bầu vú cao rung rinh thao nhịp điệu đầy quy luật, Liễu thị trưởng thi thoảng lại trêu ghẹo hai nụ hoa săn lại ngạo nghễ nhô cao kia.Thấy mãi mà Liễu thị trường không có ý ngừng chiến, Lăng Nhã run sợ, cố sức xoay tấm thân trắng nõn, rúc mình vào lồng ngực hùng tráng của y, nắm lấy bàn tay hư hỏng đó, đặt lên lưng mình, rồi kéo chăn che đi thân hình hai người, để tranh thị giác và xúc giác của ý bị kích thích quá độ.Lăng xử trưởng phải nghỉ ngơi lấy sức một chút mới được.- Liễu Tuấn, cái vụ án Bạch Hồ kia liệu có rắc rối gì không?Lăng Nhã biết những biệt pháp vừa rồi không đủ để làm dục vọng ngùn ngụt của Liễu nha nội nguội đi, cần phải di chuyển sự chủ ý của y, nếu không chẳng bao lâu nữa người này sẽ nhào tới, thế cũng đành đi, quan trọng nhất là y cực kỳ lắm trò, làm Lăng Nhã không đối phó được.Làm Lăng Nhã "run sợ" là Liễu Tuấn tựa hồ đặc biệt cảm thấy hứng thù đối với cặp môi dày gợi cảm và chiếc lưỡi linh ho của cô, tìm trăm phương ngàn kế muốn cô dùng miệng làm việc kia.Cho dù cô yêu Liễu Tuấn say đắm, nhưng vẫn xấu hổ với mấy yêu cầu cổ quái đó của y.Lăng Nhã rất thông minh, biết phải làm sao để di chuyển sự chủ ý của y, quản nhiên vừa nói tới chuyện Bạch Hồ, Liễu thị trưởng không còn quá mức kích động nữa.- Em nói thử xem có thể có rắc rối gì?Lăng Nhã nhoẻn miệng cười:- Thử em đấy à?- Coi như vậy đi.Lăng Nhã không vội trả lời, mà đột nhiên nhổm dậy, lấy một điếu thuốc lá trong ngăn kéo đầu giường, tự mình châm thuốc rồi cười khúc khích nhét vào trong miệng Liễu Tuấn.- Chuyện này, em thấy trên tỉnh nhất định có kẻ túm lấy để giở trò.Liễu Tuấn quay đầu sang nhìn Lăng Nhã, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, có vẻ cô nói đúng tâm sự của y, tuy nhiên Liễu Thị trưởng vẫn thản nhiên như không hỏi:- Vì sao?

Ai sẽ lấy chuyện này ra giở trò?

Giở trò như thế nào?Hỏi một hơi ba câu, vai "quan chủ khảo" đóng rất đạt.Lăng Nhã nằm xuống áp mặt lên ngực Liễu Tuấn, hơi cau mày lại suy nghĩ, môi cong lên, thấy cảnh này, Liễu Tuấn hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh.Thực sự quá mê hoặc, dù y đã cực kỳ quen thuộc mọi nơi trên cơ thể này, những vẫn cảm thụ được một sức hút cực lớn.- Ừm, chuyện này, em nói ra anh không được mắng em nhé.Trầm tư một lúc, Lăng Nhã nhìn Liễu Tuấn nũng nịu nói.Liễu thị trưởng sao chịu mắc lừa, "cười lạnh" đáp:- Nghe thấy thoải mái thìmắng, còn nói năng bậy bạ thì hừ hừ...Thấy ánh mắt người này lại hơi "lóe sáng", Lăng xử trưởng giảu môi nói:- Đồ nhỏ nhen, chỉ thích nghe những lời nịnh nọt...Liễu Tuấn liền đưa tay ra bóp bầu vú khiến người ta chết đuối trong đó kia, hứng thù vầy vò, tựa hồ không muốn nghe Lăng Nhã nói nữa.

Lăng Nhã không dám chần chừ, nói:- Em cho rằng lần này anh kiên trì trở về tỉnh A làm thị trưởng Tiềm Châu, không biết trên tỉnh có bao nhiêu kẻ khó chịu đâu!

Anh khiến cho một số đông tức giận rồi...Liễu Tuấn hơi bất ngờ, đôi khi Lăng Nhã nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề, không thẹn là người từ cơ quan lớn đi ra.Cái ghế thị trưởng này là Liễu Tuấn cướp trắng trợn từ trong tay đại lão của tỉnh, khẳng định là loạn mưu tính của kẻ nào đó, nói không chừng vị trí này đã hứa cho người khác rồi, nhưng Liễu Tuấn chen ngang giành lấy.Nói ra từ khi Liễu Tuấn tới tỉnh A, mỗi một lần lần vị trí ở tỉnh A có biến động, trừ Hà Duyên An ra thì không có vị đại lão nào ở tỉnh muốn cho yLiễu nha nội lần nào cũng cướp lấy.- Liễu Tuấn, em thấy, có phải anh quá mạnh mẽ hay không?Lăng Nhã lựa chọn câu chữ khá uyển chuyển, nhưng ý tứ rõ ràng, trong mắt cô thì Liễu Tuấn vẫn còn chút ương bướng của tuổi trẻ, không chịu thua kém, phân tích theo lý lẽ thông thường, Liễu Tuấn có thể tìm một nơi khác ngoài tỉnh A, có hoàn cảnh thoải mái hơn, không có nhiều sự níu kéo, dễ làm thành tích, cớ gì cứ khổ sở chui vào vũng nước đục này.Chẳng những Lăng Nhã cho là như thế mà đoán chừng đó là suy nghĩ của tuyệt đại đa số mọi người.Liễu Tuấn cười, xoa gò mà của Lăng Nhã cười nói:- Không phải anh muốn tranh, mà không thể không tranh.Sự giác ngộ chính trị này không nói cho Lăng Nhã hiểu được, Liễu Tuấn hỏi:- Em trước tiên đừng lo việc này, cứ nói xem kẻ nào sẽ giở trò.- Ừm, em khó nói rõ ràng được, nhưng anh...Anh nên trao đổi thêm với Cận bí thư đi, em thấy chuyện này sẽ không dễ giải quyết đâu...Liễu Tuấn cười:- Vậy thì em không phải là một quân sư hợp tư cách, có điều...- Có điều làm sao?Lăng Nhã thất kinh, cô lại nhìn thấy ngọn lửa "dâm tà" trong mắt nam nhân này.Liễu Tuấn cười ha hả, lật mình đè lên người Lăng Nhã.- Không...Không...Đừng.Lăng Nhã thét lên Chương 1013: Lo lắng của Cận Tú ThậtKhi trời còn chưa tối mịt, chiếc xe số hai thành ủy Tiềm Châu đường hoàng xuất hiện trước biệt thự số một thường ủy tỉnh, Liễu thị trưởng cao lớn khôi ngô đi xuống xe, xích theo rượu thuốc và một số đồ đặc sản.Cận Hữu Vi đứng đón ở cổng ngạc nhiên hỏi:- Liễu Tuấn cấu làm trò gì thế?Liễu Tuấn ngạc nhiên còn hơn cả hắn:- Chả lẽ lần nào anh tới thăm trưởng bối cũng đi tay không?- Được, nếu mà là trước kia là cậu có hiềm nghi hối lộ lãnh đạo cấp trên nói.Loại lời này cũng chỉ Cận Hữu Vi mới nói được, mà cũng chỉ nói trước mặt những người cực kỳ thân thiết như Liễu Tuấn, người khác nói gia khác gì cười nhạo Cận Tú Thật quyền thế nay không bằng xưa nữa.Liễu Tuấn chẳng buồn phí lời với y, đi thẳng vào cửa.Cận Tú Thật ngồi ở phòng khách xem báo, nhìn thấy Liễu Tuấn tới mỉm cười gật đầu.

Thái độ của Cận Tú Thật với Liễu Tuấn đã trai qua nhiều lần biến đổi, ban đầu là ngồi nghiêm nghị thể hiện khí độ đường đường, nhưng mỉm cười, đó là sự chừng mực của bí thư tỉnh ủy, đồng thời thể hiện sự chênh lệch giữa hai bên.

Về sau đứng dậy đón tiếp, trong đó có ý khách khí, cùng kính trọng hai người cha sau lưng Liễu Tuấn, cùng biểu hiện tán thưởng với y.

Còn hiện giờ chỉ ngồi im, nhưng không xa cách nữa, mà thành thân cận, Liễu Tuấn đã thành người thân thuộc với nhà họ Cận, không cần khách khí quá.Lần tới thăm này là do Liễu Tuấn chủ động.Đối với điều này Cận Hữu Vi rất hài lòng, Liễu Tuấn ra tay với huyện Bạch Hồ làm Lưu Huy rất bị động, đồng thời làm cho thế cục trở nên phức tạp, Cận Tú Thật luôn theo sát động tĩnh của Tiềm Châu trở nên lo lắng, rất muốn gặp Liễu Tuấn nói chuyện, tìm hiểu xem y có suy tính gì thì Liễu Tuấn chủ động tới nhà.Người này tựa hồ luôn biết vào lúc nào thì phải làm gì.Phải nói rằng tới tận giờ Cận Tú Thật vẫn có chút nhìn không thấu Liễu Tuấn, người trẻ tuổi này làm việc luôn năm ngoài suy nghĩ của người khác.Xa đâu chưa nói, chỉ hai việc hiện nay đã nằm ngoài dự liệu của Cận Tú Thật, y cứ như biết trước năm nay có lũ lớn, khu Trường Hà chuẩn bị đầy đủ, vật tư trọng khi thậm chí hơn cả tỉnh, vào thời khắc mấu chốt phát uy tác dụng.

Trận lũ này đối với quan viên hạ du Trường Giang đều là một trận tai họa, chỉ có tới chỗ Liễu Tuấn không ngờ lại thành công lao lớn.Không có cái vốn liếng này, cho dù cả Nghiêm Liễu Hà Cận toàn lực ủng hộ, muốn lấy chức thị trưởng Tiềm Châu cũng không dễ, biểu hiện chói sáng của Liễu Tuấn thành lý do đường hoàng nhất cho các phe, Cù - Thai dù đầy một bụng tức cũng chỉ đành cố mà nhịn, chắc là khó chịu lắm.Có lẽ là giải thích là Liễu Tấn Tài giỏi dạy con, Liễu Tấn Tài nổi tiếng làm việc chắc chắn, trong lần kháng lũ này, tỉnh J cũng khá có thành tích, điều đó nhờ Liễu Tấn Tài chuẩn bị chu đáo mọi thứ.Liễu Tuấn thuận lợi lên làm thị trưởng, cộng tác với Lưu Huy làm Cận Tú Thật rất hài lòng, cũng rất yên tâm.

Lưu Huy là cán bộ được ông coi trọng, tác hong thận trọng vững trãi, uy vọng ở Tiềm Châu rất cao, có thêm người hiểu kiến thiết kinh tế như Liễu Tuấn phối hợp, Tiềm Châu chỉ còn đợi ngày chấn hưng nữa thôi.Khi Cận Tú Thật còn làm bí thư tỉnh ủy, địa vị Tiềm Châu trong mắt ông cực kỳ quan trọng, nhưng không phải là không thể thiếu, ông phải nắm đại quyền toàn tỉnh, tác dụng của Tiềm Châu bất quá chỉ là "căn cứ bồi dưỡng cán bộ", về sau vì tránh phạm ký húy, tác dụng "bồi dưỡng" của Tiềm Châu cũng dần bị yếu đi, nhưng về cảm tình, Cận Tú Thật vẫn nghiêm về Tiềm Châu.

Hiện giờ lui về rồi, đột nhiên Cận Tú Thật phát hiện ra địa vị của Tiềm Châu trong lòng ông đột nhiên trở nên vô cùng quan trọng, sự hưng suy của Tiềm Châu trực tiếp liên quan tới thể diện của ông.Người quen nắm quyền lớn, đột nhiên lui về sau, sự mất mác trong đó người ngoài không sao cảm thụ hết.

Nếu như lại mất đi Tiềm Châu, bất kể như thế nào Cận Tú Thật cũng không chịu đựng nổi, đó là giới hạn tâm lý của Cận Tú Thật.Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh tựa hồ cũng không định vượt quá giới hạn này.Chuyện quá rõ ràng, hạ được thành phố Ngọc Lan và Tiềm Châu bằng vào đánh bại phe thế lực bản địa mạnh nhất, ảnh hưởng của Cận Tú Thật chỉ có thể giới hạn ở chính hiệp nữa thôi, nhiệm vụ của đương kim thủ trưởng giao cho Cù Hạo Cẩm sẽ hoàn thành viên mãn.

Vào thời khắc mẫn cảm như thế Liễu Tuấn không yên thân đi lo kiến thiết kinh tế, lại làm "phản hủ xướng liêm", hơn nữa lập túc chọc ra vụ án cực lớn, nằm ngoài dự liệu của Cận Tú Thật.Trí tuệ chính trị của Liễu Tuấn từ khi nào thấp như thế rồi.Nếu như Liễu Tuấn tới rồi, Cận Tú Thật phải nói chuyện rõ ràng rành mạch với y.Liễu Tuấn chào hỏi xong liền ngồi xuống một bên Cận Tú Thật, trên bàn không ngờ có một bộ dụng cụ pha trà, Cận Hữu Vi đích thân thao tác, thể hiện công phu "trà đạo".Liễu Tuấn cười:- Hữu Vi, sao lại thích cái món này rồi.Cận Hữu Vi thận trọng pha tra, đáp:- Không phải cậu nói cái thứ này có thể tu tâm hưỡng tính, hóa giải sự nóng nảy sao?

Tôi cũng thử xem.Cận Hữu Vi cùng Liễu Tuấn tới phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ của Ngữ hậu thiêm tình hai lần, đại khái hiểu được cách pha trà cơ bản, làm trông cũng rất có dáng có vẻ.Làm Liễu Tuấn ngạc nhiên là Cận Tú Thật tựa hồ cũng hứng thú với món này, mỉm cười nhìn con trai pha trà.Cận Tú Thật chưa bao giờ hoài nghi trí tuệ và sự trải đời của đứa con này, điều duy nhất làm ông lo lắng là Cận Hữu Vi xưa nay quá thuận lợi, không tránh khỏi dính chút tính khí sốc nổi của đám nha nội hoàn khố, đôi khi không biết kiềm chế sẽ thua thiệt to.

Môn công phù pha trà này nếu có thể tu tâm dưỡng tính thì đúng là chuyện tốt.Vì thế Cận Tú Thật cũng vui vẻ chấp nhận trên bàn có thêm mấy thứ "đồ chơi" này.Trà mau chóng pha xong, tỏa hương thơm ngát khắp phòng.Cận Tú Thật cầm chén trà lên nhấp môi một chút, ôn hòa hỏi:- Liễu Tuấn, công tác ở Tiềm Châu có thuận lợi không?Liễu Tuấn hôm nay tới đây có mục đích rõ ràng, liền đi thẳng vào vấn đề:- Công tác khác xem như thuận lợi, bí thư Lưu Huy và các thành viên trong ban rất ủng hộ cháu, nhưng tình hình ở huyện Bạch Hồ không lạc quan.Cận Tú Thật hơi cau mày:- Bí thư huyện Bạch Hồ tên Phương Nhữ thành phải không?

Y hối lộ cậu ở ngay văn phòng thật sao?Cận Tú Thật không hoài nghi gì việc này, với sự hiểu biết của ông với Liễu Tuấn, y không bao giờ bịa đặt ra chuyện để vu khống cấp dưới.Cho nên Liễu Tuấn cũng không trả lời, uống một ngụm trà rồi nói:- Bác Cận, tác phong cán bộ huyện Bạch Hồ rất tệ, Phương Nhữ Thành chẳng những không có tác dụng đi đầu làm gương, ngược lại còn là điển hình xấu.

Thân là bí thu huyện ủy, ngang nhiên giữ tiền cứu tế, dưới cũng bắt chước theo, tuyệt đại bộ phận cán bộ phụ trách các xã trấn trong huyện làm việc ăn bớt này rất đến nơi đến chốn.

Quần chúng phản ứng mạnh mẽ.Cận Tú Thật chậm rãi đặt chén trà xuống, không thấy tình cảm có chút thay đổi nào, nói:- Cậu kể tình huống cụ thể cho tôi nghe xem nào.Chuyện này hẳn sớm có người báo cáo đầy đủ cho Cận Tú Thật rồi, nhưng người đó không phải là Liễu Tuấn, ông muốn biết thái độ thật sự về chuyện này.Liễu Tuấn lập tức nói đơn giản qua tình huống, lấy vài vị dụ điển hình.

Cận Tú Thật chưa có phản ứng gì, Cận Hữu Vi đã không kìm được, cả giật quát:- Thật khốn nạn!

Bọn chúng phải gặp báo ứng.Cận Tú Thật nghiêm khắc nhìn hắn một cái, Cận Hữu Vi ý thức được hiện trường không phải chỉ có hắn và Liễu Tuấn, hiện giờ thân phận của Cận công tử chỉ là một "phục vụ", không được tùy ý xen vào chuyện công.Một lát sau Cận Tú Thật chậm rãi nói:- Liễu Tuấn, chuyện này nếu không khống chế tốt sẽ phát sinh tình huống không hay.

Trên tỉnh...Rất có khả năng trực tiếp nhúng tay vào.Tình huống này sớm nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn, căn cứ vào kết quả kiểm toán mà xét, nếu tổ chuyên án của kỷ ủy và chính pháp ủy thành phố làm việc thực sự, sẽ tra ra vụ án chấn động toàn tỉnh.

Nếu một hai cán bộ thôi không có gì lạ, toàn quốc đâu cũng có chuyện này, nhưng "thối nát từ trên xuống dưới", từ cấp huyện đến cấp thôn, thì không còn là chuyện đùa nữa.

Chắc chắn trên tỉnh sẽ lấy chuyện này để ra làm cớ, một khi tỉnh ủy nhúng tay vào, thì kết quả vượt qua sự không chế của Tiềm Châu.Vụ án này làm thay đổi nhân sự quan trường là điều chắc chắn, sẽ vượt qua huyện Bạch Hồ lan tới thành phố Tiềm Châu, theo cách nghĩ của quan trường, Liễu Tuấn làm thể không khác gì dâng mình cho kẻ địch, mặc cho đối phương công kích, có thể nói ngu không ai bằng.Liễu Tuấn sắc mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói:- Cận bí thư, vụ án này không tra không được, đây mới chỉ là khoản cứu trợ thứ nhất, tiếp sau đó còn có nhiều khoản tiền hơn nữa gửi xuống, bao gồm cả khoản phụ trợ kiến thiết, tới mấy trăm triệu.

Đây là miếng thịt béo bở với các cán bộ khu huyện, không chặt đứt bàn tay xấu xa kia đi, thì chính là sự thất chức của thành ủy Tiềm Châu, thậm chí là phạm tội.Cận Tú Thật sắc mặt trở nên nghiêm túc.Liễu Tuấn biết, nếu như tra ra vụ án lớn, thì đó là sự đả kích nặng nề với Cận Tú Thật, nhưng y không còn đường lùi.Hồi lâu sau Cận Tú Thật nói:- Đả kích phần tử tha hóa là điều cần thiết, có điều phải cố gắng khống chế tốt phạm vi không nên để lan rộng ra Chương 1014: Đừng lôi người ta vàoThân là thị trưởng, Liễu Tuấn tới tỉnh thành, đương nhiên không thể chỉ vì gặp gỡ cố giao, mà còn rất nhiều việc phải làm, ví như phải tới quốc tư ủy và ủy ban phát triển tỉnh.Phương án bán tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu để tom góp tài chính phát triển đã lấy danh nghĩa chính phủ báo lên ủy ban phát triển quốc gia, quốc tư ủy, cùng ban ngành liên quan ở tỉnh.Về danh thì trình tự là như thế, nhưng muốn được phê chuẩn thì trước tiên phải được tỉnh thông qua trước đã.Vấn để ủy ban phát triển tỉnh không lớn, Liễu Tấn Tài chính là chủ nhiệm ủy ban phát triển quốc gia, Nghê Phong chủ nhiểm ủy ban phát triển tỉnh do một tay Hà Duyên An đề bạt lên, coi là lực lượng trung kiên của Hà hệ, vì thế báo cáo của Tiềm Châu đưa lên nhanh chóng được phê chuẩn, đại ý là phương thức này mặc dù trước kia chưa từng có, nhưng có thể thử.

Kiến nghị chính phủ Tiềm Châu trong quá trình thao tác chú ý phương pháp, không nên để xuất hiện tình trạng đánh giá thấp tài sản quốc gia, biến tướng của bán hạ giá.Bên phía quốc tư ủy thì lề mề mãi không thấy động tĩnh gì, Liễu Tuấn gọi điện thoại cho chủ nhiệm quốc tư ủy tỉnh là Diêu Tuyên, nhưng hẳn chỉ cười ha hả, hỏi đông nói tây, chẳng chịu lộ ra nửa câu thực chất.Chuyện này thực sự làm Diêu Tuyên đau đầu, bán tài sản quốc gia cho công ty cho thuê lấy tiên mặt, về lý luận thì đây đúng là biện pháp không tệ, rất nhiều tài sản quốc gia bỏ không, chẳng những không có được tác dụng vốn có, mà còn phải cấp tiền duy trì, trở thành một gánh nặng.

Giả sử có thể bán số tài sản này đi đổi thành tiền phát triển, xúc tiến kinh tế quốc gia, cũng là con đường khả thi.

Nhưng chuyện này quá mẫn cảm, không thể nói đồng ý là đồng ý được, nếu xảy ra vấn đề chính phủ Tiềm Châu và Liễu Tuấn tất nhiên khó thoát trách nhiệm, quốc tư ủy tỉnh cũng không thể nói không có trách nhiệm gì, dù sao do bọn họ đồng ý mà.Có điều Liễu Tuấn không có thời gian đi "cãi nhau" với quốc tư ủy tỉnh, hiện giờ y cần tranh thủ thời gian xác định việc này, tiến vào quá trình vận hành, sớm ngày gom góp được tài chính kiến thiết.Vì thế trong điện thoại không đạt thành nhất trí được với Diêu Tuyên, Liễu thị trưởng liền tìm tới tận nơi.Diêu Tuyên thực sự không muốn gặp Liễu Tuấn.Gặp rồi không biết từ chối ra sao.Liễu nha nội nổi tiếng "ngang ngược", không đạt được mục đích thề không thôi, Diêu Tuyên chỉ biết cười ha hả, không thể nhăn nhó với người ta.

Chưa nói thân phận thị trưởng, riêng chiêu bài nha nội đủ làm hắn phải cần thận.Hắn biết và bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng đều chẳng ưa gì Tiểu Liễu, nhưng Diêu Tuyên hắn so được với người ta ư?

Nếu chọc giận Liễu nha nội rồi, y không làm gì được hai người kia, không có nghĩa là không làm gì được Diêu Tuyên hắn.- Ha ha, chào Liễu thị trường.Trong văn phòng làm việc, Diêu Tuyên cười niềm nở, từ sau bàn làm việc đi ra bắt tay Liễu Tuấn, thân thiết cứ như hai người cùng nhau trài qua sống chết vậy.Liễu Tuấn cũng cười y như thật, không khí rất tốt, ít nhất thì thư ký Diêu Tuyên cho rằng là như thế.

Có điều thư ký vừa ra ngoài, nụ cười Diêu Tuyên nhạt đi, nụ cười trên mặt Liễu Tuấn cũng chẳng thấy đâu, hiển nhiên cả hai đều biết cuộc đàm thoại tiếp theo sẽ chẳng làm người ta thoải mái.- Liễu thị trưởng đại giá quang lâm, không biết có chỉ thị gì?Diêu Tuyên vẫn cười, nhưng mắt lộ vẻ cảnh giác.Nghiêm Khắc mà nói, Diêu Tuyên là cán bộ do Cận Tú Thật đề bạt lên, khi Hà Duyên An còn ở tỉnh A, người đứng đầu các ban ngành thực quyền trực thuộc tỉnh không phải thuộc Cận hệ thì Hà hệ.

Nhưng điều này không đủ để đảm bảo Diêu Tuyên ủng hộ Liễu Tuấn vô điều kiện.Lực lượng Cận hệ cũng chia thành rất nhiều nhóm, ít nhất Diêu Tuyên không phải thành viên của nhóm hạch tâm, trước kia Cận Tú Thật còn tại vị, Diêu Tuyên luôn cảm thấy cái ghế dưới mông không được vững.

Nhưng hiện giờ tình hình biến hóa, Diêu Tuyên thầm kêu may mắn, Cù Hạo Cẩm sau khi nhậm chức không chút kiêng dè "vung đao" lên với cán bộ bản địa, thời gian trước đó do kiệt lực kháng lũ, việc điều chỉnh cán bộ chậm lại một chút, giờ lũ qua đi, điều chỉnh lại được đưa lên nghị luận, chức vị thực quyền của hắn chắc chắn sớm muốn gì cũng bị Cù Thai "ghé" mắt tới.Vì không phải là thành viên hạch tâm của Cù hệ, Diêu Tuyên còn đường để lựa chọn, vì thế giữ cảnh giác với thế lực thứ ba như Liễu Tuấn là chuyện hợp tình hợp lý.Liễu Tuấn nói:- Không dám nhận chỉ thị gì, Diêu chủ nhiệm báo cáo kiến thiết mạng lưới giao thông và khu công nghiệp kỹ thuật cao của Tiềm Chiêm, không biết quốc tư ủy nghiên cứu thế nào rồi.Bán tài sản quốc hữu chỉ là một phương án phụ trợ cho việc kiến thiết nêu trên.

Đương nhiên, vấn đề quan trọng nằm ở chỗ tài sản đó, còn về việc kiến thiết là đường hoàng, không một ai có lý do gì để ngăn cản.Lần nào Liễu Tuấn gọi điện thoại tới Diêu Tuyên đều nói chuyện này liên quan trọng đại, cần phải nghiên cứu.Giờ Liễu Tuấn hỏi thẳng trước mặt, Diêu Tuyên vẫn dùng câu nói đó:- Liễu thị trưởng, quốc tư ủy chúng tôi giơ hai tay tán thành việc kiến thiết...Còn về phương diện điều động tài chính, cũng còn có nhiều phương pháp mà.

Liễu thị trưởng khi công tác ở khu Trường Hà thành tích nổi trội, sao không mô phỏng lại phương thức thành công đó...- Diêu chủ nhiệm, mô hình phát triển của khu Trường Hà, và quy hoạch phát triển hiện nay của Tiềm Châu không giống nhau.

Khu Trường Hà mau chóng phát triển chủ yếu dựa sát vào nội thành Ngọc Lan, đồng thời được nhiều đầu tư tài chính.

Tiềm Châu phát triển mạng lưới giao thông là cơ sở kiến thiết, chuyện này khó mà dựa vào nhà đầu tư được.

Thương nhân trọng lợi, chuyện không có lợi ai mà đầu tư.Kỳ thực đạo lý này Liễu Tuấn biết rằng Diêu Tuyên hiểu, nhưng hắn đề xuất mô phỏng lại phương thức phát triển của khu Trường Hà, Liễu Tuấn đành phải phí nước bọt giải thích một chút.- Liễu thị trưởng khi ở khu Trường Hà chẳng phải cũng xây dựng một con đường lớn kiểu vườn hoa sao?

Đó là một cảnh đẹp của tỉnh ta, phàm ai tới đó cũng phải tặc lưỡi khen.Diêu Tuyên tiếp tục vòng vo.Liễu Tuấn cau mày:- Diêu chủ nhiệm, con đường Trường Hà dài có mười kilomet, đầu tư không lớn.

Mạng lưới giao thông Tiềm Châu phải cải tảo lại ít nhất cần 4 tỷ, đây không là khái niệm khác nhau.Diêu Tuyên cười ha hả:- Tôi thấy khái niệm như nhau mà, chỉ là vấn đề tiền ít tiền nhiều thôi.

Tiềm Châu là thành phố kinh tế thư ba toàn tỉnh, tài lực có thể dùng phải hơn khu Trường Hà chứ.- Diêu chủ nhiệm, tổng thu nhập tài chính năm ngoái của Tiềm Châu không tới 800 triệu, cải tạo mạng lưới giao thông cần 4 tỷ.- Từ từ thôi, không gấp, gấp quá không làm được việc.Câu nói này ít nhiều có chút cảnh cáo và giáo huấn.

Tiểu Liễu cậu cho mình là thần thật đấy à?

Tưởng đi tới đâu là kinh tế nơi đó tăng vọt sao?

Phải biết liệu cơm gắp m chứ?

Cậu muốn làm ra thành tích tôi không cản, dù sao nó cũng không gây trở ngại tới tôi.

Nhưng cậu đừng lôi tôi xuống bùn chứ?

Kinh tế Tiềm Châu đi lên tôi chẳng có lợi gì, tại sao tôi phải mạo hiểm?Cậu có hiểu quy tắc quan trường không đấy hả?Liễu Tuấn hiểu rõ suy nghĩ hắn như lòng bàn tay, nhưng không ủng hộ.- Diêu chủ nhiệm, quốc tư ủy phải ủng hộ địa phương kiến thiết kinh tế chứ?Liễu Tuấn lạnh nhạt nói một câu, tỉnh ủy để anh làm cái chức này không phải là ễnh bụng lên làm lão gia, anh ở vị trí nào phải làm công việc đó, cứ lo trước tính sau, chỉ nghĩ thiệt hơn, thì còn cần thư quan liêu như anh làm cái gì?Diêu Tuyên hơi biến sắc, nhưng khôi phục lại rất nhanh, cười nói:- Ủng hộ, ủng hộ, chúng tôi đương nhiên phải ủng hộ địa phương kiến thiết chứ, đây là chức năng của Quốc tư ủy mà.

Nhưng mà Liễu thị trưởng, chúng tôi còn một chức trách nữa, chính là đề phong tài sản quốc gia bị thất thoát.Liễu nha nội cậu thích thứ lập dị khác người, muốn bán gia sản, nếu thứ gia sản này của nhà họ Liễu thì cậu thích bán cứ bán, ai thèm cản.

Nhưng đây là tài sản quốc gia, tôi không cho cậu làm bừa.- Liễu thị trưởng, bán tài sản quốc gia trước kia cũng thí điểm trong phạm vi nhỏ, tồn tài rất nhiều vấn đề, một số phần tử bất lương và con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cán bộ, câu kết với nhau, chiếm đoạt tài sản quốc gia, giáo huấn sâu sắc, nhiều cán bộ bị xử phạt.Có lẽ thấy ngôn từ của mình quá cứng rắn, Diêu Tuyên lại khuyên Liễu Tuấn mấy câu.

Cậu cứ từ từ làm từng bước, thong thả kiếm thành tích, không nhật định cứ phải ngoạm một miếng to, quá chơi trội không hay đâu.

Đợi thời gian và kinh nghiệm kiếm đủ rồi, bằng vào bối cảnh lớn sau lưng, tới lúc sẽ tự nhiên thăng quan, tốt hơn bao nhiêu?

Tội gì mà mạo hiểm.- Cám ơn Diêu chủ nhiệm nhắc nhở, tôi sẽ chú ý tới vấn đề này, nếu trong quá trình bán tài sản, phát sinh ra hành vi chiếm đoạt bỏ túi riêng, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.Liễu Tuấn đã nói tới mức này rồi, Diêu Tuyên biết mình không trốn tránh được nữa, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:- Được Liễu thị trưởng, chúng tôi sẽ nghiên cứu lần nữa, trong ba ngày sẽ cho đồng chí một câu trả lời chính xác Chương 1015: Bão tố quan trườngKhi Liễu thị trưởng đang "quấy nhiễu" ở Quốc tư ủy, thì cuộc họp văn phòng bí thư tỉnh ủy đang được mở ra.Chủ đề chính của cuộc họp này là thảo luận điều chỉnh cán bộ, trừ sáu vị chính phó bí thư tỉnh ủy, còn có Vương Đức Dụ trưởng phòng tổ chúc cũng tham gia.Lần này điều chỉnh quy mô không lớn, dù sao vừa đổi khóa chưa lâu, điều chỉnh lớn ảnh hưởng sẽ không tốt, Cù Hạo Cẩm tuy mạnh mẽ, nhưng rất có mưu lược, ở phương diện điều chỉnh cán bộ dùng phương thức "ăn mòn" dần dần, theo trình tự, không nhanh không chậm.Việc bổ nhiệm mấy cán bộ cấp phó sở của các đơn vị trực thuộc tỉnh cơ bản đều được thông qua.Trong đó có ba vị trí Đinh Ngọc Chu rất quan tâm, vì đều liên quan tới Ngọc Lan, thứ nhất là bỏ nhiểm chức vị phó bí thư trống mà Liễu Tuấn để lại, và một hạn ngạch thường ủy Ngọc Lan.Vương Đức Dụ đề nghị do Lý Huệ tiếp nhận chức phó bí thư.An bài này được Cụ Hạo Cẩm và Đinh Ngọc Chu trao đổi trước, dù sao điều phối thành viên trong ban phải được bí thư nhất trí mới thỏa đáng.Cù Hạo Cẩm tiến cử Lý Huệ, Đinh Ngọc Chu đương nhiên không phản đối, đây cũng vốn là ý của ông ta.

Xét tình hình của Ngọc Lan chỉ có Lý Huệ và Mạnh Kế Lương là xưng đáng, Lý Huệ là thư ký của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, Cù Hạo Cẩm bề ngoài phải chú ý một chút.

Hơn nữa Lý Huệ chỉ tiến thêm một chút trong đảng, cấp bậc không đổi, không thể nói là thăng tiến, chẳng qua bề ngoài dễ nghe hơn một chút mà thôi.

Nhưng vị trí này Đinh Ngọc Chu phải ra sức giành lấy, nếu không đường đường bí thư mà có khả năng bị cô lập ngay trên cuộc họp văn phòng bí thư.Hạng mục thứ hai chính là tiến cử Sài Thiệu Cơ làm bí thư khu ủy khu Trường Hà, vào thường ủy Ngọc Lan.Từ khi Liễu Tuấn tới trưởng đảng TW, Sài Thiệu Cơ làm bí thư khu ủy thay ít nhất đã 8 tháng rồi, thế nào cũng phải cho người ta một câu trả lời.

Lần kháng lũ này, Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, trọng trách chỉ huy kháng lũ ở khu Trường Hà đặt hết lên vai Sài Thiệu Cơ, nhiệm vụ hoàn thành cực kỳ xuất sắc, khu Trường Hà tổn thất ít nhất, Sài Thiệu Cơ là tổng chỉ huy kháng lũ cứu nạn có công lao lớn.

Hơn nữa Sài Thiệu Cơ làm chủ nhiệm quản lý ở khu Trường Hà mấy năm, lần này không được lên vị trí chính thức, mà tỉnh ủy phái một người khác xuống sợ rằng khó làm người ta phục.Khu Trường Hà có một bộ phận lớn xí nghiệp do Liễu Tuấn giới thiệu tới, dù Liễu Tuấn đã tới Tiềm Châu, nhưng ảnh hưởng đối với những xí nghiệp này cực kỳ lớn, nếu tỉnh ủy không nghĩ tới tình huống đặc thù này, cưỡng ép đưa một vị bí thư bên ngoài tới, những xí nghiệp kia gây chuyện chẳng phải trò đùa.

Hiện giờ ảnh hưởng của khu Trường Hà đã vượt xa Ngọc Lan, thậm chí vượt ra ngoài tỉnh A, thành khu cao tân thành công nhất, giữ cho nó vận hành tốt đẹp là điều mong muốn chung của mọi người.Đấu tranh chính trị là xuất phát từ đại cục, nếu không sẽ rơi xuống thành kém cỏi.

Nhất là cấp bậc như Cù Hạo Cẩm càng phải chú ý vấn đề cách cục.Đó là khác biệt của đấu tranh chính trị và những mưu tính thủ đoạn.

Kẻ ham thủ đoạn không thể nhìn được tầm đủ cao.Hai kết quả đều là điều Đinh Ngọc Chu vừa lòng.Hạng mục thứ ba là bổ nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà, nhân tuyển Vương Đức Dụ đưa ra là Kỳ Hoành Minh, là bí thư huyện ủy một huyện thuộc Ngô Tây.

Không nghi ngờ gì đây là nhân mã đích hệ của Uông Quốc Chiêu.

Đinh Ngọc Chu không phản đối kiến nghị này, Cù Hạo Cẩm đã cho ông ta nếm mật ngọt trước, tiếp đó nhét một thân tín của Uông Quốc Chiêu tới là hợp lý, dù sao không thể chuyện gì cũng chiều theo ý Đinh bí thư chứ nhỉ?Bất kể thế nào Lý Huệ làm phó bí thư, Sài Thiệu Cơ vào thường ủy, Đinh Ngọc Chua dù ở cuộc họp văn phòng bí thư hay thường ủy đều không rơi vào thế yếu, lấy một chức chủ nhiệm khu ra trao đổi là hoàn toàn hợp lý, Sài Thiệu Cơ vẫn là bí thư cơ mà.Đinh Ngọc Chu không ý kiến gì về việc điều chính cán bộ Ngọc Lan, thì những phó bí thư khác càng chẳng tiện nói gì.Xong chuyện điều chỉnh cán bộ, Cù Hạo Cẩm nhìn khắp một lượt rồi hỏi:- Các đồng chí còn có kiến nghị gì muốn đưa ra thảo luận không?Bí thư kỷ ủy tỉnh Đoạn Định Viễn khẽ gật đầu.- Mời đồng chí Định Viễn.Đoạn Định Viễn là một trong số thành viên ban tỉnh ủy điều chỉnh lần này, từ tỉnh tây bắc điều tới, hơn năm mươi, khá uy nghiêm, rất ít khi lên tiếng.- Kỷ ủy tỉnh gần đây thu được rất nhiều thư phản ánh Phương Nhữ Thành bí thư huyện ủy Bạch Hồ thành phố Tiềm Châu cùng rất nhiều cán bộ xã tự ý giữ tiền cứu trợ, vấn đề rất nghiêm trọng.Các thành viên trong ban cau mày lại.Tự ý giữ tiền cứu trợ thiên tai là một tội danh rất nghiêm trọng.Nhưng mỗi người cau mày vì một lý do khác nhau.Vụ án tham ô tiền cứu nạn ở huyện Bạch Hồ đã chẳng còn gì bí mật nữa, tổ chuyên án thành phố Tiềm Châu đã điều xuống rồi, nhưng Đoạn Định Viễn coi như không có chuyện đó, chỉ nói là nhận được thư phản ánh, không biết là có dụng ý gì?Thai Duy Thanh nói:- Tự ý giữ tiền cứu trợ tai nạn là vấn đề nghiêm trọng, tổn hại lớn tới hình tượng của đảng và chính phủ.

Những con sâu làm rầu nồi canh này cần phải kiên quyết trừ bỏ.Đinh Ngọc Chu lại lần nữa cau mày.Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh từ khi nhậm chức quan hệ hòa thuận một cách bất ngờ, cùng chung tay đàn áp phái bản địa.

Thai Duy Thanh biểu hiện như thế, Cù Hạo Cẩm tự nhiên phải có báo đáp.

Sự thực chứng minh sách lược của Thai Duy Thanh là chính xác, trong nửa năm ngẳn ngủi, Thai Duy Thanh đã thành công lập nên quyền uy ở tỉnh A, bên người đã quy tụ một đám thân tín đông đảo, nhất là trong chính phủ tỉnh và ban ngành trực thuộc chính phủ, Thai Duy Thanh đã đại khái hoàn thành bố cục nhân sự của mình, cơ bản nắm được cục diện.Hắn được phái hệ nhìn trúng, đưa tới tỉnh A "giành đất", hiển nhiên không thể tầm thường.Cù - Thai liên thủ xuất kích, cán bộ bản địa gặp phải áp lực nặng nề, nói nghiêm trọng một chút thậm chí là hoảng loạn, hiện giờ Đoạn Định Viễn lên tiếng chuyện ở Tiềm Châu, Thai Duy Thanh lập tức ủng hộ, chính là tiếp tục loại sách lược này.Vì Ngọc Lan có Đinh Ngọc Chu và tiền thị trưởng Thôi Phúc Thành, cho nên Cù - Thai không thể quá đảng, phải chú ý sách lược.

Tiềm Châu là một đại bản doanh khác của Cận Tú Thật, tất nhiên thành trọng điểm chú ý của hai người Cù - Thai.Đinh Ngọc Chu nhắc nhở:- Đồng chí Định Viễn, thành ủy Tiềm Châu đã phái tổ điều tra liên hợp xuống huyện Bạch Hồ điều tra vụ án này rồi.Là thân tín của Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu tất nhiên phải dốc sức bảo vệ Tiềm Châu, có điều trong lòng Đinh Ngọc Chu cũng có chút tức tối, chuyện này lại do Liễu Tuấn bới ra, tên nha nội đó đúng không chịu yên chút nào.Đoạn Định Viễn chưa trả lời, Thai Duy Thanh đã khó chịu liếc nhìn Đinh Ngọc Chu.Đinh - Liễu liên minh với những cán bộ không đủ cấp bậc mà nói là thứ mơ hồ, song với Thai Duy Thanh lại rõ như ban ngày.

Nói thực, Thai Duy Thanh có chút coi thường Đinh Ngọc Chu, đường đường là phó bí thư tỉnh ủy mà lại để một thằng nhãi dồn vào góc tường, mất hết thể diện, đã thế cùng đường rồi còn chạy ngược lại bắt tay kết minh với Tiểu Liễu.

Dù đấu tranh chính trị không phân địch ta mãi mãi, nhưng chuyển biến này của Đinh Ngọc Chu thực sự quá lớn.Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn va chạm hai lần, hắn chẳng thấy Tiểu Liễu có thủ đoạn gì ghê gớm, chỉ hung hăng ngang ngược mà thôi.Hiện giờ rõ ràng bản thân đang nói, nhưng Đinh Ngọc Chu chỉ để ý nói với Đoạn Định Viễn, chẳng trách Thai Duy Thanh khó chịu.Đoạn Định Viễn nói:- Đúng thế, kỷ ủy Tiềm Châu đã báo tình huống này lên, căn cứ vào điều tra sở bộ của tổ chuyên án Tiềm Châu, vấn đề của huyện Bạch Hồ rất nghiêm trọng, toàn bộ ban huyện ủy đã thối nát, đại bộ phận ban bệ xã cũng có vấn đề lớn.Cù Hạo Cẩm cau mày:- Án liên hoàn sao?Đoạn Định Viễn gật đầu:- Đúng, rất có khả năng này, khoản tiền cứu nạn đầu tiên của Tiềm Châu thực sự tới tay người dân chưa được một nửa.

Còn nữa, Phương Nhữ Thành ngang nhiên hối lộ thị trưởng tạm thời Liễu Tuấn ở văn phòng, bị Liễu Tuấn đuổi ra ngoài.Nói tới đây trên khuôn mặt Đoạn Định Viễn cũng lộ chút tán thường, mặc kệ phương hướng chính trị khác nhau ra sao, thân là bí thư kỷ ủy, hành động này của Liễu Tuấn rất đáng tán thưởng.- Vô sỉ.Cu Hạo Cẩm hừ mạnh một tiếng.Chuyện này Đinh Ngọc Chu cũng đã nghe nói rồi, với sự hiểu biết của ông ta về Liễu Tuấn, thì ý dứt khoát sẽ làm thế, liên quan tới vấn đề nguyên tắc, Liễu Tuấn chưa bao giờ thỏa hiệp.Kỳ thực chuyện này không chỉ Đinh Ngọc Chu, mà rất nhiều cán bộ tỉnh A đã nghe nói, thậm chí lưu truyền mấy bản khác nhau, trải qua sự gia công của "các nhà quan sát quan trường", đã được diễn lại sinh động, thậm chí Phương Nhữ Thành hối lộ ra sao, Liễu Tuấn tức giận quát "xéo đi" thế nào, đều miêu tả chi tiết.

Trong thời gian ngắn hình tượng "Liễu thanh thiên" lưu truyền khắp nơi.- Thế này đi, đồng chí Định Viễn, đồng chí Quân Đình, vụ án này liên quan phạm vi rộng, ảnh hưởng lớn, tỉnh ủy nên tham gia vào, giúp các đồng chí Tiềm Châu sớm ngày tra rõ vụ án.Cù Hạo Cẩm quyết định.Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Đình gật đầu.Đinh Ngọc Chu cau mày nhưng không nói gì thêm.Một cơn bão quan trường ập tới Tiềm Châu, nơi vừa bị lũ càn quét Chương 1016: Không thể xá tộiLưu Huy gặp bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Lê Mẫn Trung đã nghe báo cáo về vụ án của huyện Bạch Hồ.

Thị ủy phái tổ chuyên án đi điều tra, tuy chỉ rõ là do Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố chỉ đạo chính pháp ủy phối hợp nhưng muốn nghe báo cáo thì Đổng Xương và Lê Mẫn Trung đều phải có mặt.

Lưu Huy chỉ cần triệu kiến Lê Mẫn Trung nói rõ vài vấn đề là xong.

Tối thiểu nhất cũng không phải là cuộc gặp mặt chính thức mà mang tính cá nhân.Lê Mẫn Trung là do Lưu Huy đề cử, chuyện này, mặc dù rất bí mật, dần dà cũng có nhiều người biết.

Tất nhiên là biết quan hệ giữa Lưu Huy cùng Lê Mẫn Trung.Bởi vậy trước mặt Lê Huy Lê Mẫn Trung hoàn toàn cởi mở.

Hai vị phó bí thư dựa lưng vào ghế, Lưu Huy yên lặng hút thuốc, Lê Mẫn Trung ngồi cạnh hút thuốc và báo cáo tình hình vụ án."

Rất nghiêm trọng, vấn đề của Phương Nhữ Thành quả thật là rất nghiêm trọng!"

Lê Mẫn Trung nói, hai hàng lông nhíu chặt.

Hắn và Lưu Huy quan hệ thân thiết, cũng hiểu được suy nghĩ của Lê Huy.

Tuy không rõ Lưu Huy cùng Phương Nhữ Thành có quan hệ thế nào nhưng ít nhất Lưu Huy rất coi trọng Phương Nhữ Thành, chuyện này Lê Mẫn Trung biết.Nhưng mà thần sắc của Lưu Huy khá tốt, không chỉ ngồi chờ Lê Mẫn Trung nói rõ mọi vấn đề."

Trước tiên là nói về kinh tế, trước tiên là khoản cứu trợ, Phương Nhữ Thành đích thân chỉ thị, cấp một trăm bảy mươi sáu vạn cho công ty mậu dịch Hồng Đạt Bạch Hồ, để chống lũ giải nguy mua vật tư từ công ty đó.

Căn cứ điều tra của chúng ta, có gì đó giả mạo ở đây...Công ty không cung cấp nhiều vật liệu như vậy, một số hóa đơn là do nhân viên của văn phòng huyện Bạch Hồ đưa ra không có chứng cớ.

Hơn nữa, giá của công ty cũng cao hơn 50% so với thị trường, Phương Nhữ Thành nói là do lúc đó vật tư khan hiếm nên vậy..."

Lê Mẫn Trung báo cáo nói.Lưu Huy buồn bực hừ một tiếng đầy tức giận.Chống lũ giải nguy, có rất nhiều xí nghiệp cùng cá nhân quyên góp không hoàn lại vật tư.

Mua theo giá thị trường đã là quá lắm rồi đằng này Phương Nhữ Thành lại còn mua với giá đắt gấp đôi."

Lai lịch của công ty Hồng Đạt đó thế nào?"

Lưu Huy nén giận hỏi.Lê Mẫn Trung lắc đầu, nói: "Hồng Đạt do một người phụ nữ trẻ tuổi tên là Mã Hải Yến đứng đầu, năm nay hai mươi lăm tuổi, có quan hệ bất chính cùng Phương Nhữ Thành, là tình nhân.

Theo điều tra sơ bộ thì trong một trăm bảy mươi sáu vạn có tám mươi bảy vạn là đáng nghi!"

Lưu Huy cả giận hừ một tiếng: "Cậu nói tiếp, xem cái tên khốn này còn làm gì hay ho nữa."

"Trong quá trình điều tra, nhận được báo cáo của quần chúng, Phương Nhữ Thành còn nhận hối lộ của nhiều doanh nghiệp, nhất là các công trình kiến trúc, theo thống kê sơ bộ lên đến hơn năm trăm vạn..."

Lưu Huy thở dài.Trong 11 huyện của Tiềm Châu, kinh tế của Bạch Hồ không được coi là phát đạt mà chỉ là kha khá mà thôi.

Toàn bộ tài chính của huyện thu vào được khoảng mấy trăm triệu.

Phương Nhữ Thành vậy mà nhận hối lộ tới hơn năm trăm vạn có thể nói là quá tham.Hắn còn coi Lưu Huy cra gì đâu.

Quả thực là sự sỉ nhục.

Lưu Huy cảm giác khiếp sợ đồng thời cũng có chút áy náy.

Dù sao Phương Nhữ Thành cũng là người do hắn đề bạt, giờ xảy ra vấn đề hắn cũng khó tránh khỏi liên lụy."

Ngoại trừ nhận hối lộ ra, Phương Nhữ Thành còn thay đổi cơ cấu cán bộ, trắng trợn nhận hối lộ của cán bộ, đến mức không kiêng nể gì.

Thậm chí công khai ghi giá, ví dụ: Một bí thư đảng ủy xã phải nộp năm vạn..."

Lê Mẫn Trung tiếp tục báo cáo, không chút giấu diếm.

Hắn hiểu rằng lúc này, không thể không nói thật với Lưu Huy.

Về phần cuối cùng định đoạt ra sao thì do Lưu Huy quyết định.

Lê Mẫn Trung chỉ là cấp dưới, chỉ là bạn bè mà thôi.Lưu Huy hơi nhắm mắt lại, khẽ run rẩy.Phương ữ Thành đã làm ở huyện Bạch Hồ năm năm, cũng không phải không có người phản ánh qua vấn đề của hắn, như là tác phong bá đạo, tồn tại nhiều vấn đề, nhưng đa số là nặc danh, Lưu Huy cũng không để tâm.

Hắn luôn cho rằng, một cán bộ có năng lực, sau lưng không thể thiếu những lời vu khống.

Đến hắn Lưu Huy cũng bị dính vài lần như thế."

Không ngờ, những lời tố cáo này đều là sự thật, Phương Nhữ Thành đúng là không thể chấp nhận được."

Còn có vấn đề gì nữa không?"

Thật lâu sau, Lưu Huy mới chậm rãi hỏi, thanh âm hơi khô sáp.Lê Mẫn Trung chần chờ một chút.

Phương Nhữ Thành không chỉ có thể, ở Hồ Bạch hắn một tay che trời, đặc biệt đó là thường xuyên nhấn mạnh mối quan hệ của hắn và Lưu Huy, nói Lưu rất nể trọng hắn.

Bởi vì Lưu Huy ở Tiềm Châu uy vọng cực cao, Phương Nhữ Thành nói ra lời này đương nhiên tạo áp lực tâm lý cho các cán bộ.Những tình huống này, Lê Mẫn Trung suy nghĩ mãi cuối cùng quyết không nói ra.

Hắn lo Lưu Huy sẽ chịu không nổi.

Lưu Huy kinh doanh ở Tiềm Châu nhiều năm rất coi trọng thể diện.

Chung quy lời nói này của Phương Nhữ Thành tuy vô liêm sỉ nhưng không phải phạm tội, không báo cáo cũng được."

Còn nữa, tác phong sống của Phương Nhữ Thành cũng vô cùng thối nát.

Quan hệ bất chính với những cô gái trẻ.

Mã Hải Yến chỉ là một trong số những nhân tình của Phương Nhữ Thành, chủ yếu là vì tài sản của hắn.

Số tiền Phương Nhữ Thành nhận hối lộ hầu hết đều nằm trong tay Mã Hải Yến.

Bọn họ mua rất nhiều nhà ở Hồ Bạch.

Mặt khác, Phương Nhữ Thành còn quan hệ bất chính với vợ của một cán bộ huyện ủy để đề bạt tên cán bộ đó, chuyện này đã đồn ầm cả huyện lên rồi..."

Lê Mẫn Trung bỏ qua những "Lời nói hùng hồn" của Phương Nhữ Thành, trực tiếp báo cáo vấn đề tác phong sống.Lưu Huy sắc mặt tái nhợt.

Cái gọi là " ngoại giao phu nhân" Lưu Huy quả nhận không chấp nhận được, đúng là không thể tưởng tượng được.Thấy Lưu Huy thần sắc khó coi, Lê Mẫn Trung cầm tách trà lên uống rồi châm điếu thuốc hút.

Lưu Huy ngồi tựa vào ghế chờ Lê Mẫn Trung hút xong gần nửa điếu thuốc mới hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: "Ngoại trừ Phương Nhữ Thành, các cán bộ khác của Bạch Hồ thế nào?"

Lê Mẫn Trung một lần nữa lắc đầu, nói: "Không khả quan."

Lưu Huy hai mắt nhíu lại."

Căn cứ tình huống trước mắt, có hơn một nửa cán bộ có vấn đề.

Nhất là phó huyện trưởng thường vụ Quách Nguyên Trung, có quan hệ thân thiết cùng Phương Nhữ Thành, vấn đề cũng nghiêm trọng tương tự.

Phỏng chừng số tiền hắn nhận hối lộ cũng vượt qua hai trăm vạn v quan hệ bất chính cùng hai người phụ nữ, một người trong đó, còn có với hắn một đứa con hai tuổi...Ngoài ra, hầu hết cán bộ của xã trấn của Bạch Hồ đều có vấn đề."

Lưu Huy nói: "Nói như vậy, cả huyện trên dưới đều không nghiêm túc?"

Lê Mẫn Trung cười khổ một cái, gật nhẹ đầu, đáp: "Trước mắt thì đúng là như vậy.

Nếu như truy cứu triệt để thì cơ cấu quan chức của huyện sẽ tê liệt.

Bí thư, tình huống này rất khó giải quyết!..."

Điều tra như thế nào là trách nhiệm của Ban Kỷ Luật Thanh Tra nhưng như để đảm bảo hoạt động bình thường của huyện thì vượt ra khỏi quyền của Lê Mẫn Trung.

Hắn giờ đây đã là cán bộ có liên quan đến vụ án.

Những cán bộ mắc phải sai lầm nghiêm trọng tạm thời chưa kinh động.

Bất kể thế nào không thể làm ngừng trệ hoạt động của cả huyện.

Nhưng mà tình huống này hiển nhiên không thể duy trì quá lâu.

Liên quan đến quá nhiều cán bộ thì Ban Kỷ Luật Thanh Tra cùng tổ chuyên án chính pháp cũng không đủ người, không có cách nào khống chế được tất cả.

Nếu như tiếp tục như vậy thì sẽ để các cán bộ phạm tội có cơ chạy thoát, trách nhiệm sẽ thuộc về Lê Mẫn Trung và Đổng Xương.

Bởi vậy Lê Mẫn Trung hy vọng Lưu Huy sớm đưa ra quyết định."

Tình hình Úc Chí Đạt thế nào?"

Lưu Huy chậm rãi hỏi.Lê Mẫn Trung nói: "Tạm thời không thấy vấn đề nghiêm trọng gì.

Thư tố cáo hắn không nhiều lắm.

Trên thực tế, hoạt động hiện tại của Hồ Bạch đều do hắn đảm nhận."

Lưu Huy gật gật đầu.Lê Mẫn Trung lẳng lặng chờ đợi, không dám quấy rầy Lưu Huy suy nghĩ.

Hắn cũng biết, Lưu Huy đưa ra quyết định rất khó khăn.

Dù sao liên quan đến cán bộ của cả một huyện."

Mẫn Trung, áp dụng biện pháp đi."

Lát sau Lưu Huy nặng nề hô nói."

Trước khó sau dễ.

Trước hãy giải quyết vấn đề của Phương Nhữ Thành cùng Quách Nguyên Trung và các cán bộ xã trấn mắc sai lầm nghiêm trọng.

Vấn đề không phải thập phần nghiêm trọng, tạm thời không cần kinh động cứ để họ tiếp tục làm việc.

Chúng ta lập tức mở cuộc họp, chính thức gửi công văn đi, để Úc Chí Đạt đảm nhiệm quản lý tạm thời công tác của huyện..."

"Được!"

Lê Mẫn Trung gật đầu đồng ý.Lúc này, trên bàn làm việc điện thoại vang lên Chương 1017: Không thể che đậy đượcLưu Huy trở lại tầng một của ủy viện thường ủy, có vẻ rất mệt mỏi.

Điều khiến hắn tức giận đó là vừa vào phòng khách đã gặp vợ của Phương Nhữ Thành, Tiểu Tề, Lưu Huy sầm mặt.Nhìn thấy Lưu Huy, Tiểu Tề vội vàng đứng dậy, mắt đỏ au chào Lưu Huy, thấy Lưu Huy sa sầm mặt, Tiểu Tề sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, không nói gì nữa chỉ đứng ở đó, xoa hai tay thỉnh thoảng liếc Lưu Huy.Lưu Huy không thèm nhìn cô một cái, ngồi luôn xuống ghế.Vốn dĩ Lưu Huy cũng không phải là người tuyệt tình nhưng Phương Nhữ Thành quả thật khiến cho hắn thất vọng và phẫn nộ vô cùng nên nhìn Tiểu Tề không vừa mắt.

Nữ nhân này, quá khôn khéo, Phương Nhữ Thành bị như ngày hôm nay chắc cũng có "Công lao" của cô.Dì Trương tính tình vui vẻ, thấy Tiểu Tề đáng thương bèn mang cho Lưu Huy một tách trà nói: "Lão Lưu..."

Lưu Huy nặng nề "Hừ" một tiếng, tựa ở ghế sofa, hơi nhíu mắt lại.Dì Trương bèn nháy mắt với Tiểu Tề, Tiểu Tề vội vàng chạy tới chào Lưu Huy."

Lão Lưu..."

Bà Trương lên tiếng."

Bà hồ đồ!"

Lưu Huy đột nhiên cáu giận nói với vợ, mặt đỏ bừng: "Giờ là lúc nào rồi mà bà còn qua lại với cô ta?

Bằng này tuổi rồi mà làm việc chẳng biết nghĩ gì cả?"

Dì Trương biết đuối lý, là vơ chồng bao năm, Lưu Huy rất ít khi nổi giận, đột nhiên tức giận, Dì Trương khó mà thích ứng kịp bèn nói: "Tôi cũng biết lúc này là lúc rất mẫn cảm nhưng mà người ta đã đến tận đây cũng không nên đuổi ra ngoài?"

Lưu Huy lập tức chán nản.Hắn biết tính của vợ, chỉ cần ngon ngọt một chút là bà ý coi như người tốt ngay.

Hắn chỉ dặn dò vợ không thể nhận tiền hay sổ tiết kiệm gì.

Dì Trương đương nhiên là chăm chú nghe lời.

Bởi vậy tiếng lành của vợ chồng Lưu Huy đồn khắp tỉnh."

Rất nhiều chuyện bà không hiểu thì đừng có can dự vào?

Trong tỉnh muốn phái tổ điều tra tiếp!"

Lưu Huy nhẫn nhịn một hồi, nhắc nhở vợ nói."

Trong tỉnh cũng biết chuyện này?"

Dì Trương cũng sợ hãi kêu lên."

Vụ án Bạch Hồ có thể coi là là vụ án lớn tỉnh sao có thể không biết?"

Lưu Huy nói.

Hắn bình thường không nói chuyện này cho Dì Trương nhưng hôm nay phá lệ để vợ có thể hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.Hắn và Lê Mẫn Trung nói chuyện trong phòng, Cù Hạo Hẩm bỗng gọi điện tới.

Cù Hạo Cẩm nói bằng giọng rất khách khí, trước tiên nói vài câu chào hỏi, rồi tán dóc.

Đây là chỗ cao minh của hắn.

Lưu Huy mặc dù là hạ cấp nhưng lại lớn tuổi hơn, tại tỉnh A chỉ sau Đinh Ngọc Chu mà thôi.

Cù Hạo Cẩm không thể bất kính được.Sau đó, Cù Hạo Cẩm bèn hỏi về tình hình vụ án Bạch Hồ.Lưu Huy cũng không giấu diếm, nói tóm tắt tình hình.

Lưu Huy rất rõ ràng, chuyện này đã làm to rồi thì không thể giấu được Coi như là Cận Tú Thực đương nhiệm cũng không giấu được.

Bây giờ Cù Hạo Cẩm đương nhiệm càng không thể giấu.Nói tới vấn đề cụ thể, Cù Hạo Cẩm bỗng trở nên nghiêm nghị sau đó thông báo cho hắn biết, tỉnh ủy đã quyết định cử tổ chuyên án đến Tiềm Châu điều tra."

Muốn tra đến cùng thì không thể nhẹ tay.

Dù liên quan đến ai cũng phải làm cho ra nhẽ!"

Đây là lời của Cù Hạo Cẩm.Thái độ của hắn như thế là rất bình thường.

Nhưng Lưu Huy lại cảm thấy như nghe thấy tiếng gươm đao trong lời của Cù Hạo Cẩm.Nghĩ đến đây, Lưu Huy lại cảm thấy đau đầu không chịu được, khẽ bóp thái dương.

Thấy điều này, Dì Trương biết tình hình nghiêm trọng, bình thường chỉ có đại sự, Lưu Huy mới có động tác này.

Dì Trương vội vàng đến bóp đầu cho chồng.Từ khi Cận Tú Thực xuống tuyến hai, trong phái Cù Hạo Cẩm lên thay, Lưu Huy minh bạch những ngày tới phe hắn không dễ gì mà sống sót.

Cũng may Cận Tú Thực không đi thủ đô dưỡng lão, nên tình huống cũng không quá gay go.

Trên thực tế, sách lược của Cận Tú Thực cũng rất rõ ràng, bỏ qua yêu cầu với các thành phố khác ra sức bảo vệ Ngọc Lan cùng Tiềm Châu.

Cù Hạo Cẩm dường như cũng tạm thời chấp nhận điều đó.

Đặc biệt Tiềm Châu cơ bản không có gì thay đổi.

Nếu như không phải lần này chống lũ giải nguy đạp đổ Trần Hướng Dương thì Liễu Tuấn cũng sẽ không tới.Cái này cũng là quyết định bất đồng của Ngọc Lan và Tiềm Châu.

Ngọc Lan dù sao cũng là tỉnh lị, Cù Hạo Cẩm không có khả năng hoàn toàn bỏ qua, cho dù không thể toàn bộ khống chế, cũng không thể mặc kệ.Nhưng mà giờ đây hết thảy đều thay đổi."

Vụ án Bạch hồ" đã cho Cù Hạo Cẩm một cơ hội công khai đưa tay ra mà ai cũng không cản được.

Sau khi Cù Hạo Cẩm gác điện thoại, Lưu Huy nhận điện thoại của Cận Tú Thực.

Vấn đề lớn nhất định phải báo cáo Cận Tú Thực, đây là thói quen nhiều năm của Lưu Huy.

Không thể không nói, đây là một thói quen rất tốt, Lưu Huy bởi vậy rất được Cận Tú Thực tín nhiệm, leo lên vị trí hiện tại.

Hơn nữa, Lưu Huy đi theo Cận Tú Thực nhiều năm, cũng vô cùng kính phục."

Tiềm Châu là Tiềm Châu, Bạch Hồ là Bạch Hồ.

Hai chuyện khác nhau!"

Cận Tú Thực nói như thế cũng là an ủiLưu Huy.

Xem ra thời khắc mấu chốt, lãnh đạo cũ không bỏ mặc.

Chỉ là trong tỉnh đã phái tổ chuyên án điều tra, hơn nữa là do bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh ủy dẫn đầu, phải làm thế nào để khống chế, cũng không do Lưu Huy định đoạt.

Đương nhiên, chức vụ cao tới đâu thì dù sao Tiềm Châu cũng là địa bàn của Lưu Huy.

Tổ chuyên án của tỉnh cũng cần hiệp trợ.Nhưng mà Lưu Huy trong nội tâm có phần không rõ, không biết "Khống chế" đến đâu thì phù hợp.

Đi một bước xem một bước!"

Đều do cái tên Liễu Tuấn kia..."

Dì Trương đứng cạnh lẩm bẩm.Bà không hiểu chân tướng chỉ suy nghĩ một cách đơn giản mà thôi.

Liễu Tuấn vừa đến thì đã xảy ra chuyện này.

Người tuổi trẻ thích thể hiện mình.

Ngươi khiến ông nhà ta mất mặt thì ngươi có lợi gì?Lưu Huy khoát tay áo.

Hắn đối với Liễu Tuấn cũng không phải rất hài lòng, nhưng trong lúc mẫn cảm này hắn không muốn lại đắc tội Liễu nha nội.

Giờ đây quan trọng là..."

Nhất trí đối phó với bên ngoài"....Ngày kế tiếp, tổ chuyên án đến Tiềm Châu.Tổ chuyên án, đội hình rất lớn do phó bí thư tỉnh ủy, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Đoạn Định Viễn dẫn đầu, chừng hai ba mươi người đều là những người tinh nhuệ, có kinh nghiệm và các cán bộ trinh thám nòng cốt.Theo lý, Tỉnh ủy phái người đến Tiềm Châu, Lưu Huy phải đưa người đến tiếp đón nhưng lần này lại bỏ qua.

Chỉ âm thầm đón chào mà thôi.Dù sao lần này tới phá án tử, nói khó nghe chút là đến "Bới móc", chứ không phải chuyện hay ho gì nên không làm to."

Xin chào Đoạn bí thư!"

Lưu Huy mỉm cười tiến lên cùng hắn bắt tay.Đoạn Định Viễn mới đảm nhiệm vị trí này, nên cũng không quen thuộc với các đồng chí tỉnh A.

Lưu Huy đã gặp hắn vài lần.

Đoạn Định Viễn cố nặn ra vẻ tươi cười, cùng Lưu Huy nắm tay, hàn huyên một câu rồi chào Liễu Tuấn.

Trước kia khi học ở trường trung ương Đảng có gặp nhau vài lần, hai bên đều rất tò mò về đối phương.Đoạn Định Viễn cũng không có vội vã bắt tay hắn mà nhìn một lượt rồi nói: "Liễu thị trưởng đúng là tuổi trẻ triển vọng, vừa nhậm chức đã ra tay chống tham nhũng, đúng là không tồi!"

Đoạn Định Viễn vừa nói xong khiến các cán bộ Tiềm Châu tái mặt.

Liễu Tuấn cười nói: "Đoạn bí thư quá khen, đều là trách nhiệm của tôi cả mà."

Đoạn Định Viễn một lần nữa nhìn Liễu Tuấn, gật nhẹ đầu, không cần phải nhiều lời nữa, sau màn chào hỏi họ đi thẳng đến phòng họp, bắt đầu nghe báo cáo vụ án.

Chương 1018: Đương đầu với sóng gióVụ án do bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra Tiềm Châu Lê Mẫn Trung báo cáo.

Các thành viên trong tổ chuyên án Tiềm Châu cùng các lãnh đạo tham dư hội nghị tổng cộng bốn năm chục người.

Đoạn Định Viễn ngồi vị trí đầu, một bên là các thành viên tổ chuyên án tỉnh ủy một bên là thị ủy.

Mọi người thần sắc đều rất ngưng trọng.Đoạn Định Viễn nói chuyện với Liễu Tuấn ở cửa lớn khiến cho Lưu Huy rất cảnh giác với Liễu Tuấn.

Mặc dù Ban Kỷ Luật Thanh Tra độc lập, Đoạn Định Viễn là cán bộ thanh tra cũ, phương hướng chính trị của hắn là trung lập.

Nhưng chỉ một câu nói kia, Lưu Huy đã hiểu rõ ý của Liễu Tuấn, Đoạn Định Viễn cùng Cù Hạo Cẩm rất muốn dựa hơi.

Mới đến đã muốn khai mào xung đột giữa Liễu Tuấn và Lưu Huy.Lưu Huy cùng Liễu Tuấn liếc nhau, cả hai đều đọc được ý của nhau.

Lưu Huy trong nội tâm càng cả kinh.

Hắn năm mươi mấy tuổi, đã ở lâu trong quan trường, hiểu rõ thủ đoạn của Đoạn Định Viễn.

Nhưng Liễu Tuấn hiển nhiên cũng minh bạch, Lưu Huy càng không dám khinh thường vị nha nội.

Tuổi còn trẻ, nhưng đã thành tinh.Khi biết tổ chuyên án của tỉnh được thành lập, Lưu Huy cùng với Lê Mẫn Trung đã tham thảo với nhau.

Quyết định nói thật.

Đem mọi kết quả điều tra của tổ chuyên án thành phố thông báo cho tỉnh ủy.

Đây là sách lược.Sau khi tổ chuyên án đến Tiềm Châu, đương nhiên là tiến trình vụ án sẽ nhanh chóng hơn.

Kết quả điều tra của chuyên án thành phố càng nhiều là sau này trong quá trình điều tra càng có lợi thế, tiếng nói hơn.Đoạn Định Viễn bắt đầu công việc xong, thần sắc càng thêm nghiêm túc, ngồi im như pho tượng.Ngoại trừ Lưu Huy cùng Đổng Xương, các lãnh đạo Tiềm Châu và Liễu Tuấn đều lần đầu nghe báo cáo.

Tổ chuyên án thành phố thành lập xong Liễu Tuấn phản đối cũng không đáng lo.

Hắn là thị trưởng, công tác là xây dựng kinh tế.

Huống hồ tổ chuyên án do hai vị thị phó bí thư đảm nhiệm, hắn vừa nhận chức, cũng không nên đi lung tung khoa tay múa chân.Tác phong làm việc của Liễu Tuấn vốn là không tùy ý can thiệp vào bổn phận công tác của người khác.

Như vậy mới có thể làm gương cho cấp dưới.Nhưng mà tình huống cù Bạch Hồ, đúng là khiến Liễu Tuấn kinh ngạc.

Khoản cứu trợ cấp xuống tồn tại nhiều vấn đề.

Hơn nữa cục kiểm kê chỉ có trách nhiệm kiểm toán còn những thông báo khác thì họ không thụlý.

Tổ chuyên án quyền lực hơn cục kiểm kê nên kết quả điều tra đúng là đáng giật mình.Đúng là làm càn!Phương Nhữ Thành vậy nói là lãnh đạo chủ chốt.

Hắn tham ô thì thôi không nói nhưng hắn bôi nhọ quan chức các cấp Hồ Bạch.

Liễu Tuấn đến đây ngoài việc xây dựng kinh tế, hắn còn coi trọng việc xây dựng đội ngũ.Với tình hình trước mắt ngoài việc xây dựng kinh tế còn phải xây dựng đội ngũ cán bộ, nâng cao đời sống nhân dân.

Huống chi những quan viên này thường ngày đều kéo bè kết phái, ăn hối lộ trái pháp luật, vậy thì còn làm việc thế nào?

Kinh tế làm sao có thể phát triển?Ngoại trừ Liễu Tuấn ra, ai cũng sắc mặt nghiêm trọng.

Vĩnh Thanh sắc mặt khó coi.

Tất cả mọi người có thể hiểu được lo lắng của hắn.

Hắn chính là bí thư tiền nhiệm của Hồ Bạch, lúc đó Phương Nhữ Thành là phó bí thư huyện ủy.

Chính là vì có Quản Vĩnh Thanh nên Phương Nhữ Thành mới lướt qua huyện trưởng, trực tiếp lên làm bí thư huyện ủy.

Quản Vĩnh Thanh có quan hệ thân thiết cùng Phương Nhữ Thành hay không thì không biết nhưng Phương Nhữ Thành thế này hắn cũng có trách nhiệm.Nhìn xem anh đề cử một tên thế nào.Chẳng lẽ Quản Vĩnh Thanh anh lại không biết trợ lý của mình thế nào?Đoạn Định Viễn ngược lại không chút khiếp sợ, lẳng lặng nghe.

Thân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hắn trải qua nhiều vụ án, vụ này cũng không làm khó Đoạn Định Viễn.Lê Mẫn Trung cơ bản tóm tắt báo cáo, hầu hết đều là tên và số lượng.

Làm c như thế mà cũng hết nửa tiếng.

Những người liên quan quá nhiều, kể cả Phương Nhữ Thành có mười một người liên quan, nổi danh có đến chín người, chỉ có Úc Chí Đạt và một người nữa là không liên quan.

Vụ án Bạch Hồ có liên quan đến bốn mươi sáu lãnh đạo cấp xã huyện.

Sau đó là hai trăm ông chủ, phụ nữ...Riêng Phương Nhữ Thành có quan hệ với bảy tám chục người...Một nửa báo cáo đã xong.Khi báo cáo Lê Mẫn Trung đã uống sạch hai chén trà.Sau khi Lê Mẫn Trung đã báo cáo xong, Đoạn Định Viễn hỏi: "Đồng chí nào muốn bổ sung nữa không?"

Ánh mắt của mọi người dồn về phía Đổng Xương.

Hắn cũng là người phụ trách tổ chuyên án.

Đổng Xương không có ý nói.Đoạn Định Viễn gật gật đầu.

Mắt nhìn Lưu Huy nói: "Lưu thư ký, tôi thấy các đồng chí khác còn phải đi làm việc, mời anh cùng Liễu thị trưởng cùng đồng chí Lê Mẫn Trung, đồng chí Đổng Xương ở lại bàn bạc."

Chuyện này phải phối hợp với tổ chuyên án nhưng hoạt động của Bạch Hồ vẫn phải duy trì.Rất nhanh, những người khác rời khỏi hội trường, phòng họp to như vậy nhanh chóng chỉ còn lại có rải rác mấy người.

Ngoại trừ Đoạn Định Viễn, chỉ còn lại Lưu Huy, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung, Lâu Hải Anh cùng Đổng Xương.

Lâu Hải Anh là do Lưu Huy bảo ở lại.

Cô đang là phó bí thư đảng ủy, một mình mời cô ấy ra ngoài không đúng quy tắc.Tổ chuyên án tỉnh để lại ba người."

Các đồng chí, vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy đúng là khiến người ta đau lòng."

Đoạn Định Viễn trầm giọng nói: "Tỉnh ủy rất xem trọng vụ án này.

Cù Hạo Cẩm đích thân chỉ thị, nhất định phải điều tra cặn kẽ không buông tha phần tử nào.

Đương nhiên, cũng không thể oan uổng cho một người tốt."

Năm bí thư của Tiềm Châu thần sắc nghiêm trọng, không kêu một tiếng.

Ba người chịu trách nhiệm của tỉnh ủy cũng không nói gì."

Lần này tổ chuyên án tỉnh ủy chia làm ba nhóm, lần lượt do Trần chủ nhâm, phó kiểm sát trưởng Lộ và Khang đội trưởng chịu trách nhiệm.

Tôi đề nghị, tổ chuyên án Tiềm Châu cũng phân như vật, chọn nhưng người thân thiết cùng phá án.

Đồng chí Lê Mẫn Trung cùng đồng chí Đổng Xương tiếp tục phụ trách công trác hàng ngày của thành phố."

Đoạn Định Viễn nói.Lưu Huy sắc mặt trầm xuống.

Đoạn Định Viễn làm thế này chính là để cho chuyên án thành phố hoàn toàn bị đẩy ra ngoài.

Chuyên án củ Tiềm Châu chỉ có tác dụng dẫn đường mà thôi.

Sắp xếp như thế, vượt ra khỏi dự liệu của Lưu Huy.

Thân là bí thư thị ủy của Tiềm Châu giờ hoàn toàn mất đi quyền chỉ đạo, thậm chí đến danh dự cũng mất, Lưu Huy tất nhiên là không vui."

Đoạn bí thư, đầu tiên, tôi đại biểu thành phố Tiềm Châu cảm ơn sự quan tâm của tỉnh ủy.

Vụ án Bạch Hồ nghiêm trọng như vậy, là bí thư thị ủy, tôi cảm thấy rất không yên tâm, tôi làm chưa tốt công việc của mình."

Lưu Huy khẽ nói.Đoạn Định Viễn khoát tay áo, nói: "Lưu thư ký, phần tử **, nơi nào cũng có đâu phải chỉ có ở Tiềm Châu."

Liễu Tuấn khóe miệng khẽ cười.Lưu Huy gật gật đầu, nói: "Đoạn bí thư, tình huống lúc này đúng là rất phức tạp, không chỉ có liên quan đến nhiều người mà còn liên quan đến cuộc sống của nhân dân.

Tiềm Châu đang trong quá trình xây dựng và phát triển không thể vì điều tra vụ án mà dừng lại được.

Bởi vậy, tôi đề nghị, chuyên án tỉnh ủy và thành phố kết hợp điều tra.

Lê Mẫn Trung và Đổng Xương đều rất hiểu tình hình ở đây, nên tham gia tổ chuyên án.

Ngoại trừ điều tra vụ án còn có thể kiểm tra công tác của xã huyện."

Lưu Huy nói vậy rất thuyết phục.Đoạn Định Viễn ngay từ đầu đưa kế hoạch không chỉ là thử mà còn là hi vọng đồng chí ở tỉnh chấp nhận.

Đoạn Định Viễn nghe vậy hơi chút trầm ngâm, vuốt cằm, nói: "Ý kiến của Lưu bí thư cũng có lý.

Điều tra án phải cá nhân, nhưng mà công tác của vẫn phải đảm bảo không thể để trễ nải được.

Lê Mẫn Trung và Đổng Xương cũng phụ trách một nhóm nhỏ điều tra như vạt thì càng dễ phối hợp."

Sắp xếp vậy Đổng Xương và Lê Mẫn Trung vẫn chỉ là người phụ trách các nhóm nhỏ, không thể kiểm soát toàn cục, nhưng có Đoạn Định Viễn nắm giữ ấn soái thì cũng chỉ có thể như vậy Chương 1019: Việc cấp báchSau khi phân nhóm xong, Đoạn Định Viễn mời Lưu Huy cùng các thành viên trong tổ điều tra đi ăn, tiếp đó mời dự hội nghị tổ chuyên án tỉnh thành phố.

Hai tổ chuyên án xác nhập, có hơn sáu bảy mươi người.

Mặc dù vậy nhưng mà đương nhiên vẫn lấy tổ chuyên án tỉnh làm chủ.Lưu Huy, Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh cũng dự hội nghị này.Trong hội nghị Đoạn Định Viễn chia làm sáu nhóm, Lê Mẫn Trung, Đổng Xương, Trần chủ nhâm, Lộ phó kiểm sát trưởng, Khang đội trưởng chia nhau phá án, có một tiểu tổ khác do mấy tên bí thư tạo thành, phụ trách tập hợp các tài liệu của tổ chuyên án, trực tiếp do Đoạn Định Viễn phụ trách.Các thành viên trong tổ chuyên án ngồi nghiêm chỉnh.Đoạn Định Viễn rất khách khí đối với Lưu Huy nói: "Lưu thư ký còn muốn bổ sung gì không?"

Lưu Huy mỉm cười hướng Đoạn Định Viễn làm lễ, tiếp đó nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt hướng về phía các thành viên tổ chuyên án rất nghiêm túc nói: "Vụ án Bạch Hồ, Tiềm Châu thị ủy cũng có trách nhiệm.

Vừa rồi Đoạn bí thư đã truyền đạt quyết tâm của tỉnh ủy.

Tôi cũng ủng hộ quyết tâm của mọi người.

Nhưng mà, phá án chỉ là một phương diện.

Chúng ta điều tra vụ án này không phải là bắt vài tên sâu mọt mà còn là hồi chuông cảnh báo, nâng cáo ý thức của nhân dân.

Bởi vậy, các đồng chí trong quá trình điều tra không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân.

Những người có vấn đề phải điều tra nhưng không thể khiến cho người người cảm thấy bất an, phải giáo dục và phê bình những cán bộ mắc lỗi."

Đoạn Định Viễn chậm rãi gật đầu, nói: "Lưu thư ký nói rất đúng, chúng ta không được gây tâm lý sợ hãi ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các cán bộ."

Thật ra sách lược này cũng đã được đưa ra trong hội nghị lần trước.

Nhưng do Lưu Huy và Đoạn Định Viễn nói ra, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.

Theo như danh sách quan Đoạn Định Viễn là thượng cấp của Lưu Huy, Lưu Huy nói như thế, có hơi quá giới hạn.Dù sao Lưu Huy đã năm mươi mấy tuổi cũng đã chuẩn bị về hưu.

Lưu Huy cũng không phải rất để ý.Sau hội nghị, cũng đã gần đến giữa trưa, Lưu Huy mời Đoạn Định Viễn cùng tổ chuyên án đến khách sạn tại Tiềm Châu ăn cơm trưa.Đoạn Định Viễn gật đầu đồng ý, nhưng mà kiên quyết không cho uống rượu.

Không có rượu không khí đúng là kém náo nhiệt.

Vội vàng cơm nước xong, Đoạn Định Viễn leo lên xe Audi, dẫn các thành viên tổ chuyên án đến huyện Bạch Hồ.

Trước khi chia tay, Đoạn Định Viễn nói với Lưu Huy: "Lưu thư ký, các đồng chí của Tiềm Châu đều an tâm công tác, trong lúc phá án sẽ không mở tiệc đón chào gì."

Hắn trước kia khi phá án ở các tỉnh khác cũng được tiếp đãi rất thịnh soạn.Lưu Huy mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Đợi khi đoàn xe đi khuất, Lưu Huy xoay người, nói với Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh: "Thị trưởng, đồng chí Hải Anh vào phòng nói chuyện chút!"

Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh yên lặng gật đầu.Đến văn phòng của Lưu Huy Nam Duệ nhanh chóng rót trà, chuẩn bị lui raNgoài.

Lưu Huy gọi hắn lại: "Tiểu Nam ở lại ghi chép."

"Vâng bí thư!"

Nam Duệ bèn kéo một cái ghế lại gần chuẩn bị ghi chép.Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh liếc nhau, Lưu Huy ý tứ, rất rõ ràng đây là một hội nghị chính thức.Lưu Huy liếc nhìn Liễu Tuấn, Lâu Hải Anh nói: "Chuyện của Bạch Hồ rất không lạc quan.

Mười một người của thường ủy thì có đến chín người xảy ra vấn đề.

Hai mươi huyện xã thì hầu hết đều không yên bình.

Mời hai vị góp ý thoát khỏi tình hình rối rắm này!"

Nam Duệ khẽ ngây người, trước giờ Lưu bí thư rất ít ki nói như vậy.

Trong mắt Nam Duệ khí độ của Lưu thư ký vẫn luôn thong dong.

Những ngày này, Lưu thư ký thay đổi rất nhiều.

Vừa nghĩ đến đây, Nam Duệ bèn khẽ trộm liếc Liễu Tuấn.

Tất cả những biến hóa này đều từ người này mà ra.Về phần Phương Nhữ Thành có phạm tội hay không Nam Duệ cũng không lo lắng.

Hắn nghĩ nếu chỉ nhằm vào Phương Nhữ Thành thì có rất nhiều cách mà.Đương nhiên, Nam Duệ nghĩ như thế nào, cũng không ai quản.Lâu Hải Anh nhíu mày nói: "Ngày hôm qua thị ủy đã gửi công văn Úc Chí Đạt tạm thời đảm nhận quản lý công tác Hồ Bạch.

Cơ cấu của huyện chỉ còn có hai người e rằng không đủ..."

Liễu Tuấn gật đầu đồng ý: "Cơ cấu của Bạch Hồ đúng là cần thêm vài nhân tài mới đúng.

Dù là chỉ là tạm thời cũng được."

Câu đằng sau chính là nói cho Lưu Huy nghe.

Nhân sự sắp xếp ra sao, Liễu Tuấn tạm thời muốn nhúng tay.

Hơn nữa hắn mới tới không thể làm vậy.Lưu Huy chậm rãi gật đầu.Tuy thị ủy một mực nhấn mạnh phải duy trì công tác bình thường của Hồ Bạch nhưng mà thế cục phức tạp, liên quan đến nhiều người Úc Chí Đạt có ba đầu sáu tay, cũng trông nom không nổi."

Thị trưởng, đồng chí Hải Anh có thể tiến cử mà."

Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh lại liếc nhau.

Nhân sự trước giờ vẫn là lãnh đạo cao nhất quyết định, Liễu Tuấn là thị trưởng, đến ngay cả Lâu Hải Anh phó bí thư cũng phải cẩn thận.

Nhưng mà Lưu Huy nói vậy có thể hiểu được.

Lâu Hải Anh tháng sáu năm nay đi nhận chức, Liễu Tuấn tháng 9 năm nay đến nhận chức, cơ cấu của huyện Hồ Bạch trước giờ không liên quan đến hai người họ là do Lưu Huy một tay xử lý.

Vấn đề hôm nay nghiêm trọng vậy chẳng trách hắn cẩn thận.Liễu Tuấn hơi trầm ngâm, nói: "Bí thư, tôi vừa tới Hồ Bạch nên cũng không hiểu lắm.

Tôi đề cử một người đó là bí thư đảng ủy trấn Dương Quan huyện Hồ Bạch, Tương Hoành Mục.

Người này năng lực rất khá, ở địa phương rất có tiếng nói, khoản cứu trợ lần này Dương Quan hoàn toàn không có vấn đề gì."

Lưu Huy nói: "Ân, Tương Hoành Mục?

Người này tôi cũng đã nghe nói rồi."

Liễu Tuấn bèn mỉm cười.Tương Hoành Mục đúng là người tài.

Phỏng chừng Tương Hoành Mục chắc cũng vì quá thẳng tính nên chưa thăng tiến.

Trên quan trường, tính tình quá thẳng thắn không có chỗ dựa, rất khó đi lên.

Theo Liễu Tuấn Phương Nhữ Thành không thích Tương Hoành Mục, nếu không phải bởi vì Tương Hoành Mục vô cùng xuất sắc, thì có lẽ đã sớm ăn chơi như hắn rồi.Lâu Hải Anh nói tiếp: "Vậy thì cứ để Tương Hoành Mục hỗ trợ Úc Chí Đạt?"

Lưu Huy thật ra cũng không thích Tương Hoành Mục nhưng trong lúc này Liễu Tuấn đã nói ra thì cũng không nên cự tuyệt.

Bất kể thế nào, Tương Hoành Mục cũng là viên ngọc quý lúc này.

Vô luận thế nào, cơ cấu huyện phải thay đổi là đương nhiêm.

Vụ án này tính huỷ diệt cao.

Tương Hoành Mục là cán bộ địa phương nên càng lợi thế hơn."

Hai vị đều cho phù hợp, vậy thì để cậu ta thử xem.

Chức vụ thì tôi thấy phó bí thư huyện ủy là thỏa đáng."

Lưu Huy từ từ nói.An bài Tương Hoành Mục làm phó bí thư huyện ủy có thể coi là là thăng vượt cấp.

Bình thường làm chức phó huyện trưởng thường ủy đã là tốt lắm rồi.

Kế tiếp, Lưu Huy lại đưa ra mấy lựa chọn.

Liễu Tuấn cùng Lâu Hải Anh đều đồng ý.

Giờ đây việc cấp bách là xây dựng đội ngũ cán bộ mới.

Về phần xã huyện thì do Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục làm.Sau khi bàn bạc ba người mở hội nghị thông báo kết quả Chương 1020: Vô cùng khí pháchVụ án huyện Bạch Hồ còn đang trong quá trình điều tra.

Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung là hai người chủ yếu có liên quan đến vụ án.

Một vụ án lớn như vậy có liên quan đến hơn mười người, và cả bộ máy huyện xã trong thời gian ngắn điều tra ngọn ngành là điều khó khăn.Cũng như mọi người Liễu Tuấn rất chú ý sự tiến triển của vụ án.

Nhưng hắn đồng thời cũng chú ý đến việc vay vốn của các tỉnh khác.

Liễu Tuấn quyết định kiểm tra một lượt đội ngũ địa phương.Áp dụng hành động này thì phải được Lưu Huy đồng ý.

Nhìn ra được, Lưu Huy đang không thoải mái, cùng Liễu Tuấn nói chuyện, không còn thân thiết như trước."

Thị trưởng, chuyện này, có phải là cứ từ từ một chút?

Bạch Hồ hiện đang được điều tra..."

Lưu Huy hút thuốc, nhíu mày nói.Liễu Tuấn hiểu rằng hắn đang lo lắng điều gì.

Bạch Hồ huyện làm lớn chuyện có lợi có hại chưa rõ ràng, vạn nhất là trò của khu khác thì danh dự của Tiềm Châu đúng là chẳng còn.

Hơn nữa cơ hồ có thể khẳng định liên quan đến tiền đồ của Lưu Huy.

Lưu Huy không ngờ mình lại mắc phải cửa ải này.Vụ án Bạch Hồ nhất định trấn động cả nước.

Lãnh đạo biết chuyện chỉ là sớm hay muộn.

Một khi để cấp cao biết thì đúng là nguy hiểm.Thật ra Liễu Tuấn vì sao muốn nhìn thấy vụ án này được điều tra rõ?

Phương Nhữ Thành tác oai tác quái, đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự chịu đựng của Liễu Tuấn."

Bí thư, làm việc gì cũng phải theo nguyên tắc tôi thấy hay là cứ kiểm tra xem sao.

Tôi tin rằng chuyện của Hồ Bạch sẽ là bài học cho các khu khác.

Nếu thật không có vấn đề, thì cũng an tâm!"

Liễu Tuấn kiên trì ý kiến của mình: "Trong cùng trong tỉnh các khoản trợ cấp đã đưa xuống rồi, trước khi cấp cũng phải tra lại cho chắc."

Thật ra chuyện Hồ Bạch đã vượt ra khỏi thành phố Tiềm Châu, ảnh hưởng đến tỉnh.

Tất cả các khoản tiền cấp xuống đều được kiểm tra rõ ràng, theo đúng nguyên tắc.Lưu Huy thản nhiên nói: "Chắc không có ai dám đối đầu với phong ba phải không?"

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Bí thư, có một câu thành ngữ, bị bóp méo, người trước ngã xuống, người sau tiến lên bị bóp méo thành kẻ trước phủ bại, kẻ sau tiếp tục phủ bại!"

Dù là kiếp này hay kiếp trước Liễu Tuấn đều gặp qua hoặc là nghe nói qua không ít về kiểu như thế, cùng một vị trí có rất nhiều cán bộ bị liên lụy.Lưu Huy nhíu mày: "Bọn họ to gan như vậy sao?"

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Có lẽ, có người cho rằng ảnh hưởng của thị ủy sẽ không có người đến kiểm tra hắn.

Thà chúng ta tự đi điều tra còn hơn là ngồi chờ dân báo cáo.

Vậy chủ động hơn"Lưu Huy kinh ngạc.Liễu Tuấn nói có lý!"

Vậy thì cứ làm vậy đi."

Lưu Huy trầm ngâm nói.Khi vụ án Bạch Hồ đang đươc điều tra, Tiềm Châu đã cử đội thẩm tra đến các huyện xã điều tra tình hình tiền cứu trợ, khiến cả huyện kinh động.

Có người thầm bội phục Liễu Tuấn chính trực, cũng có người không cho là đúng, cho rằng chỉ là mượn cớ lập uy.

Nhưng dù nói gì thì cũng là làm theo đúng nguyên tắc.Cù Hạo Cẩm nghe nói xong khẽ nhíu mày, không nói được lời gì.

Bí thư tiểu Ngô rõ ràng là kinh ngạc, thậm chí còn có chút tán thưởng.Liễu Tuấn nhận được điện thoại của cha ở văn phòng.

Ông chỉ nói một câu: "Đại nghĩa là việc nên làm, cứ làm theo ý của con!"

Câu này của cha càng làm cho Liễu Tuấn thêm tự tin.Nghiêm Ngọc Thành không gọi tới nhưng Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Nghiêm Phi."

Tiểu Tuấn, em đến sân bay.

Em cùng Dương Dương đến chỗ anh!"

Nghiêm Phi nói qua điện thoại có thể nghe được tiếng gió lạnh.

Đã đầu tháng mười hai, ở thủ đô trời rất lạnh."

Được, khi nào đến để anh đón."

Liễu Tuấn trong lòng rất vui cười hỏi.Tiềm Châu không phải là thành phố đông đúc nên ít người đi máy bay.

Từ thủ đô không có chuyến bay thẳng.

Nghiêm Phi cùng Dương Dương phải đổi chuyến bay tại Ngọc Lan."

Khoảng nửa giờ nữa."

Nghiêm Phi nói.Liễu Tuấn cười khổ nói: "Vợ à, đáng lẽ em nên thông báo sớm cho anh."

Từ Tiềm Châu đến Ngọc Lan trọn vẹn hai trăm km, tình hình giao thông không tốt, lái xe qua ít nhất cũng mất ba bốn giờ."

Anh không cần qua, em cùng Dương Dương tự đi được."

Nghiêm Phi vừa cười vừa nói."

Không được."

Liễu thị trưởng lập tức phủ quyết.

Trong suy nghĩ của hắn Nghiêm Phi vẫn là trẻ con lại đi cùng một đứa bé sao hắn có thể yên tâm chứ."

Đừng lo, Huyên Huyên cùng Lam Lam cũng ở đây."

Sau khi đến thủ đô, Huyên Huyên cùng Lam Lam lại đi theo cô.

Chỉ là không ở trong biệt thự, mặt khác thuê phòng cách đó không xa, Nghiêm Phi ra khỏi cửa sẽ thông báo cho hai người."

Như vậy thì để anh bảo bạn đón bọn em."

"Được."

Nghiêm Phi đồng ý.Liễu Tuấn thông tri cho Cận Hữu Vi.

Bàn Đại Hải trong khoảng thời gian này đang giải quyết chuyện ở phía Nam, Đại Cương đi Đại Ninh không ở Ngọc Lan.

Cận Hữu Vi vừa nghe xong đương nhiên là đồng ý.

Để điện thoại xuống, lập tức ra sân bay chờ.

Hắn đã rất muốn gặp vợ của Liễu Tuấn.Chuyện trước kia đã khiến Cận Hữu Vi hiểu rằng hắn không hiểu hết được Liễu Tuấn.

Mặc dù thân là đệ nhất nha nội tỉnh A, nhưng Liễu Tuấn đúng là vượt ra khỏi dự liệu của hắn.Cao Lão Nhị là nha nội lâu năm, không ngờ Liễu Tuấn gọi một cuộc đã có thể gọi được cháu gái của Hà tướng quân đến.

Nhớ tới khuôn mặt của Nhâm Bách Cường ngày đó Cận công tử vô cùng giận dữ.Trước mặt Hà đại tiểu thư Nhâm Bách Cường chỉ biết tươi cười bẽn lẽn như học sinh tiểu học.

Chỉ tiếc Hà đại tiểu thư không thèm nhìn hắn.

Đen đủi cho hắn là sau này còn bị cách chức về tạm nghỉ.Đối với hắn mà nói, đừng có nhắc tới bực mình.Hắn có thể làm đến chức phó trưởng phòng doanh trại hải quân, hoàn toàn là dựa vào chú.

Nhưng Nhâm phó chính ủy đã lui xuống, hắn lại đắc tội bạn của thiên kim tiểu thư của lão Hà vậy thì khác nào tự đào lỗ chôn mình.Hắn hiểu rằng, nha nội quan trọng nhất là quyền lực và địa vị, hắn đắc tội cháu của lão Hà, cho dù Cao Nhị cũng không giúp được.

Trong quân đội bộ, lão Cao đúng là ảnh hưởng không bằng lão Hà.Xem ra chỉ có thể trước chịu đựng, ra vẻ đáng thương, chờ bạn của Hà đại tiểu thư hết giận, mới có thể mưu cầu Đông Sơn tái khởi.

Đương nhiên, Nhâm Bách Cường về sau cũng biết danh "Liễu thị trưởng", là thị trưởng của tỉnh A, nghe nói là thị trưởng trẻ tuổi nhất nước, năm nay không đến 30 tuổi.

Hắn biết xong càng thêm hối hận.Chuyện này, Liễu Tuấn về sau mới biết do Hà đại tiểu thư nói.Hà đại tiểu thư tựu rất khinh thường giáo huấn Liễu thị trưởng: "Liễu Tuấn, chuyện này anh không phải lo.

Cứ làm cái chức thị trưởng cho tốt vào.

Bọn anh làm cho nhà nước phải chú ý quy tắc.

Nhưng quy tắc của bọn anh trong giới công tử không thích hợp, không có nhiều quy tắc phức tạp vậy, chỉ có một quy tắc mà thôi, ai đắc tội em, em xử người đó!"

"Ác như vậy?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói một câu."

Vậy đã là khách khí lắm rồi.

Cao lão nhị luôn gây sự, anh không ra tay thì để em.

Lúc này chỉ là cảnh cáo, hắn nếu không biết đường thì cho hắn nếm mùi đau khổ.

Anh mà còn khách khí với hắn thì hắn càng khinh thường anh!

Hơn nữa chuyện trong quân đội từ khi nào đến phiên lão Cao chõ mồm vào?

Đừng nói hắn đến ngay cả cha hắn Cao Kính Chương cũng không đủ tư cách!"

Hà Mộng Oánh đỉnh đạc nói, khí phách vô cùng.Liễu Tuấn bèn cười.

Nói Liễu Tuấn cay độc, so với Hà đại tiểu thư chẳng là gì.

Xem ra sau này là công tử phải học hỏi Hà đại tiểu thư nhiều Chương 1021: Thái độ của Nghiêm LiễuCận công tử đi thẳng tới sân bay Ngọc Lan, thân là đệ nhất nha nội tỉnh A trước kia, Cận công tử có một chút đặc quyền.

Tới giờ Cận Hữu Vi mới phát hiện ra mình không biết Liễu phu nhân, mà lại không tìm ra giấy bút để viết bảng đón khách, chỉ đành gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.- Này thị trưởng đại nhân, tôn phu nhân trông thế nào?Liễu Tuấn cười:- Là người xinh đẹp nhất.Cận Hữu Vi tròn mắt, rất khó chịu:- Liễu Tuấn, cậu hơi đắc ý quá không?

Sao cậu biết trên máy báy không có mỹ nhân thứ hai.- Không thể.Liễu Tuấn nói rất chắc chắn, rồi cúp điện thoại luôn.Cận Hữu Vi ngớ người ra nhìn điện thoại kêu u u, rồi chỉe biết lắc đầu.

Cận công tử ra biển làm ăn, thấy qua nữ nhân xinh đẹp vô số, với ánh mắt của Cận Hữu Vi, trong đó cũng có người đáng được được gọi là nghiên nước nghiên thành.

Có điều trong hậu cung, Cận Hữu Vi không thu loại tuyệt sắc mỹ nữ, Cận công tử có nguyên tắc của Cận công tử, nữ nhân quá xinh đẹp không nuôi nổi.Nhưng Liễu Tuấn nói quá chắc chắn, cứ như ngoài vợ của y ra thì không còn nữ nhân nào có thể được gọi là xinh đẹp.Để xem tay thị trưởng này có nói bậy hay không.Máy bay đỗ xuống phi trường Ngọc Lan đúng giờ, Cận công tử nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang, rất nhanh một cô gái mặc váy trắng muốt đẹp như mộng ảo xuất hiện trước mắt, tay dắn một đứa bé trai chừng hai tuổi, chậm rãi đi xuống thang.Trong chớp mắt đó Cận công tử coi như biết vì sao Liễu nha nội chắc chắn như thế.Té ra những trang "tuyệt sắc" mà Cận công tử nhìn thấy trước kia toàn là thôn nữ c㮍Chẳng có gì phải bàn, cô gái này chắc chắn là vợ của Liễu Tuấn, thiên kim tiểu tư của bí thư chính pháp ủy TW rồi.

Cận Hữu Vi đi nhanh tới, đang chuẩn bị lên tiếng thì trước mắt hoa lên, một người chắn trước mặt hắn.Người này cũng là một cô gái trẻ, mặc trang phục thể thao, trông khá được, nhưng mặt mày như phủ sương băng, mắt tràn sát khí, làm Cận công tử giật bắn mình.- Muốn cái gì?Cô gái đó hỏi lạnh như băng.Đầu óc Cận Hữu Vi xoay chuyển cực nhanh, lập tức ý thức được đây là vệ sĩ của Nghiêm Phi, mộ cô vợ đẹp tới mức "yêu nghiệt" như thế, đúng là phải bảo vệ nghiêm ngặt 24/24 mới được.- Ha ha, cô hiểu lầm rồi, tôi là bạn của Liễu Tuấn, được cậu ta nhờ tới đón.Cận công tử vội báo danh.- Ồ, anh là Cận Hữu Vi phải không?Nghiêm Phi lên tiếng, giọng nói cũng như dung nhan của cô, êm ái không sao nói lên lời.- Đúng đúng đúng, cô là Nghiêm Phi.Cận Hữu Vi chỉ dám đáp miệng, không dám hành đồng gì khác, với kinh nghiêm của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra, cô gái chắn trước mặt mình không phải hạng "lương thiện" gì, mình ứng phó không phải khó tránh được hạo.

Nếu bị cô gái này trấn áp ngay tại trận, Cận công tử mất sạch thể diện, truyền đi thì còn sống sao được nữa.- Huyên Huyên, là bạn của Tiểu Tuấn tới đón chúng ta đây.Phi Phi cười nói:Mắt Cận Hữu Vi lại thấy hoa lên, cô gái tên Huyên Huyên kia đã lách người sang một bên, có điều vẫn nhìn Cận Hữu Vi đầy cảnh giác.

Cận công tử hơi uất ức, chả nhẽ bộ dạng của mình trông giống "dê già" lắm à?- Xin chào em dâu, anh là Cận Hữu Vi.Cận Hữu Vi bình tĩnh lại, không để ý tới ánh mắt cảnh giác của Huyên Huyên, luận tuổi, hắn lớn tuổi hơn Liễu Tuấn, gọi "em dâu" là hợp thân phận.Nhưng làm Cận công tử hơi buồn bực là không ngờ hắn lại không dám đưa tay ra, Cận Hữu Vi xưa nay tính cách phóng khoáng, không để ý tới lễ giáo thế tục, Cận công tử không khỏi khinh bỉ bản thân mấy câu, rồi lại chửi mắng luôn Liễu Tuấn mấy câu, lấy cô vợ tuyệt thế giai nhân làm hắn không dám bắt tay.Tên tiểu tử này số quá may rồi, lấy khuê nữ bảo bối của Nghiêm Ngọc Thành chưa tình, còn đẹp "ma quỷ" như thế!Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười, đưa tay ra khẽ bắt tay Cận Hữu Vi, cúi đầu nói với con trai:- Nào Dương Dương, chào chú đi.- Cháu chào chú.Liễu Dương chẳng biết sợ người lạ, lớn tiếng chào Cận Hữu Vi, đôi mắt đen không ngừng ngó nghiêng Cận Hữu Vi.- Ừ, giỏi giỏi, cháu xem, chú tới vội quá, quên không mua quà cho tiểu bảo bối, lần sau sẽ bồi thường nhé...Cận Hữu Vi cười hà hà:- Nào em dâu, mời.Nói rồi dẫn bốn người Nghiêm Phi lên chiếc xe hơi sang trọng của mình.- Em dâu, lần này tới ở lâu chứ?Cận Hữu Vi lái xe chầm chậm đi khỏi phi trường, hỏi:- Vâng, một mình anh ấy ở Tiềm Châu, em cũng không yên tâm.- Đúng đúng, tên tiểu tử này phải giám sát chặt chẽ...Nói được một nữa Cận Hữu Vi ngừng lại, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân, trước mặt Nghiêm Phi không thể nói năng lung tung.

Nghiêm Phi thực sự đẹp quá mức rồi, giống như không thuộc về nhân thế.- Chú, chú đang nói ba cháu hả?Liễu Dương ngồi trong lòng mẹ đột nhiên hỏi, giọng non nớt nhưng có ý chất vấn.Cận Hữu Vi toát mồ hôi, vội cười nói:- Chú đùa đấy, ba cháu rất là giỏi.- Vâng.Dương Dương kiêu ngạo nghênh mặt lên, có chút đắc ý.

Thường ngày ở nhà mẹ và bà nội ba ngoại, chỉ cần nhắc tới cha nó là luôn miệng khen ngợi, trong mắt Dương Dương tự nhiên hình thành khái niệm "ba ba rất là giỏi".

Hiện giờ lại được Cận Hữu Vi "khẳng định", chú bé con tất nhiên là đắc ý.Cận Hữu Vi lại thầm chửi Liễu Tuấn một câu nữa.Tên tiểu tử này sinh ra đứa con cũng giống y như đúc, rất là ghê gớm.Xe đi vào địa phận Tiềm Châu, Cận Hữu Vi gọi điện cho Liễu Tuấn.

Liễu thị trưởng ngừng công việc, đích thân lái xe tới ngoại thành không phải chì vì đón vợ và con, cũng vì người bạn n hư Cận Hữu Vi.- Ba ơi.Liễu Dương vừa xuống xe lập tức nhìn thấy Liễu thị trưởng, liền sung sướng reo lên.- Ha ha, con trai lại đây nào.Nhìn thấy con trai mũm mỉm, Liễu thị trưởng vui mừng không để đâu hết, chạy ngay tới bế lấy con giơ cao trên không, xoay liền mấy vòng, rồi ôm vào lòng thơm liền mấy cái.Công việc bận rộn, không thể thường xuyên ở cùng vợ con, trong lòng Liễu thị trưởng rất áy náy.Phi Phi đi tới khẽ nắm tay Liễu Tuấn, Liễu Tuấn bất kể ba bảy hai mốt ôm lấy vợ, hôn một cái thật kêu.

Hai gò má Phi Phi ửng hồng, hờn giận lườm y một cái.Cận Hữu Vi cười vui vẻ:- Liễu Tuấn, nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành, cậu có mời cơm hay không?

Không mời tôi về trước.- Được, mời ngài tự nhiên, đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi.Liễu Tuấn cười ha hả.Biệt thự số mười sáu của thường ủy Tiềm Châu mặc dù có bố trí giúp việc, nhưng vợ con từ xa tới, lại thêm Cận Hữu Vi, Liễu nha nội tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo, liền mời cơm ở nhà khách Tiềm Châu.Ăn cơm xong, Liễu Tuấn giữ Cận Hữu Vi lại, Cận công tử lắc đầu:- Thôi khỏi, vợ chồng cha con cậu đoàn tụ vui vẻ rồi, còn tôi ở Tiềm Châu cô đơn một mình, cứ về là hơn.Liễu Tuấn cũng biết hắn không ở lại, cũng không cố giữ, liền tiễn ra tận xe.Cận Hữu Vi trước khi lên xe quay đầu lại nói:- Liễu Tuấn, ông cụ nói, phản hủ xướng liêm là việc lớn, phải làm cho tốt, đừng lo lắng chuyện khác.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Câu nói này đại biểu cho thái độ cuối cùng của Cận Tú Thật rồi, phải nói mới đầu Cận Tú Thật cũng chỉ ủng hộ chừng mực với phong trào phản hủ xướng liêm mà y khơi lên ở Tiềm Châu, không phải là Cận Tú Thật phản đối việc làm của y, nhưng thời gian không đúng.

Liễu Tuấn đứng chân chưa vững, cán bộ Tiềm Châu, ngay cả bí thư thành ủy Lưu Huy cũng giữ thái độ quan sát, lúc này hành động lớn, chỉ càng làm cho các cán bộ Tiềm Châu thêm bất an, rồi khiến Cù Hạo Cẩm có cớ nhúng tay vào chuyện ở Tiềm Châu.

Chuyện này kết quả cuối cùng ra sao hiện giờ con chưa nói được, nhưng mũi tên đã bắn ra không thể quay lại, Cận Tú Thật liền toàn lực ủng hộ y.Cán bộ lãnh đạo kiểu cũ như Cận Tú Thật bình thường không dễ bày tỏ lập trường của mình với cán bộ cấp dưới, nhưng một khí quyết định ủng hộ, nếu không có biến cố trọng đại, cũng không dễ thay đổi lập trường.Thực tế khi vụ án án lớn Bạch Hồ bại lộ, Cận Tú Thật cũng đã gọi điện thoại cho mấy thường ủy có tiếng nói ở Tiềm Châu, dặn bọn họ ủng hộ công tác của chính phủ, nói rõ là ủng hộ Liễu Tuấn rồi.Uy vọng của Cận Tú Thật trong cán bộ Tiềm Châu là không cần pphải nghi ngờ, thái độ của ông có vai trò quan trọng trong việc củng cố địa vị của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu.

Cù Hạo Cẩm trong thời gian tới ra tay thế nào thì mặc kệ, nhưng nội bộ Tiềm Châu không thể tự loạn được.Tối hôm đó Liễu Tuấn dẫn vợ con tới bái phỏng Lưu Huy, mang theo một số đặc sản địa phương, đó là lễ tiết cần có.Đối với việc Liễu Tuấn dẫn gia quyến tới thăm, Lưu Huy và dì Trương đều rất nhiệt tình, đặc biệt dì Trương bị sự đáng yêu của Liễu Dương mê tít, dường như những chuyện bất mãn với Liễu Tuấn trước kia đều vứt đi hết, bận rộn lấy hoa quả, bánh kéo ra đút cho Liễu Dương Ăn.

Liễu Dương lần nào cũng ngọt ngào nói "Cám ơn bà!"

Làm dì Trương cười híp mắt lại.Lưu Huy mỉm cười nói với Nghiêm Phi:- Tiểu Nghiêm, Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư đều khỏe chứ?Nghiêm Phi mỉm cười đáp:- Đều rất khỏe ạ.Lưu Huy gật đầu, Nghiêm Phi đưa con tới Tiềm Châu vào lúc này, ý nghĩa đằng sau không phải nói nữa, nó đại biểu cho thái độ của Nghiêm Liễu Chương 1022: Tình hình tốt hơn dự tínhTổ chuyên án liên hợp tỉnh ủy phá án rất nhanh, đám Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung đối diện với vô số chứng cứ xác thực, không chống đỡ được, bắt đầu cân nhắc khai báo tội trạng.

Liễu Tuấn tựa hồ không còn quan tâm tới chuyện này nữa, y quan tâm tới tình hình phát các khoản cứu nạn đến các khu huyện khác, cục trưởng cục kiểm toán Chúc Nhai từ sau khi vạch trần màn che vụ án huyện Bạch Hồ đã hiểu một sự thực: Tiền đồ của hắn đã liên hệ chặt với Liễu thị trưởng rồi.Bất kể vụ án Bạch Hồ có kết quả cuối cùng ra sao, trong con mắt quan viên Tiềm Châu, hắn chính là "tay sai trung thành" của Liễu Tuấn.Ai chẳng biết Phương Nhữ Thành rất được bí thư thành ủy Lưu Huy coi trọng, có quan hệ mật thiết với Quản Vĩnh Thanh bí thư Giang Thành, có thể coi là nhân vật lớn trong quan trường Tiềm Châu.

Chúc Nhai lật đổ hắn, với cán bộ không rõ nội tình thì rõ ràng là đã chọn phe rồi, là tay sai giúp tân thị trưởng tranh quyền đoạt lợi.Các cán bộ ai nấy đều cảm thấy bất an, xem ra Liễu nha nội đúng là không dễ chung sống, vừa mới nhậm chức đã tranh quyền với Lưu Huy, từ tình hình trước mắt mà xét, biểu hiện của Lưu Huy tựa hồ có chút nhu nhược, ở phương diện quyết sách trọng đại đều theo Liễu Tuấn.Đó là một tín hiệu rất không lành.Xem ra Lưu bí thư già rồi, không còn đấu chí nữa, chuẩn bị toàn diện nhượng bộ Liễu nha nội có chỗ dựa vững mạnh.Những người đừng đầu ban ngành trực thuộc cùng các khu huyện của Tiềm Châu, đại bộ phận đều do Lưu Huy đề bạt lên, Lưu Huy và Trần Hướng Dương thân phận đều là đại tướng Cận hệ, chuyện này kỳ thực một mà là hai, hai mà là một.

Khi Trần Hương Dương còn tại chức, vẫn phân chia rõ, một số cán bộ dựa vào Lưu Huy một số cán bộ theo Trần Hướng Dương, hiện giờ Trần Hướng Dương đã nghỉ, "hố ngăn cách" không còn nữa, phương hướng chung, mọi người đều là người của Lưu Huy.Liễu Tuấn mới tới, căn cứ vào thông lệ quan trường, chắc chắn là phải lập nên ban bệ của mình, mà muốn lập ban bệ thì chỉ có hai cách, một là quan viên hiện có chọn phe lại; ví dụ Chúc Nhai hạ quyết tâm đi theo thị trưởng mới.

Hai là xào bài, lật đổ những cán bộ Lưu Huy đề bạt lên để nhường đường cho thân tín của Liễu Tuấn, ví dụ như huyện Bạch Hồ.Úc Chí Đạt vẫn là bí thư huyện ủy kiêm huyện trưởng, chủ trì công tác huyện ủy, đây thuộc về đặc cách của thời kỳ phi thường, tạm thời chưa nhìn rõ nội tình, không tiện bình luận.

Nhưng bí thư đảng ủy trấn Dương Quan là Tương Hoành Mục nhậm chức phó bí thư huyện ủy huyện Bạch Hồ, xếp hạng chỉ sau Úc Chí Đạt là một minh chứng.

Người biết nội tình đều rất hiểu, Tương Hoành Mục không được Phương Nhữ Thành ưa gì, ở vị trí bí thư trấn ủy 5 năm khâu hề có dấu hiệu thăng tiến, Liễu Tuấn vừa tới nhậm chức liền đề bạt hắn, nguyên nhân là khi Liễu Tuấn chỉ huy kháng lũ ở Tiềm Châu đã kết "tình hữu nghị sâu sắc" với Tương Hoành Mục.Biết rõ vụ án Bạch Hồ đang điều tra, thời buổi rối ren, Liễu thị trưởng lại không chịu an phận, đồng thời phái năm tiểu tổ kiểm toán tới khác khu huyện kiểm tra tình hình phát tiền cứu tế.

Mọi người coi như lãnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội rồi, người ta mặc xác ý kiến của tình thành là gì, một lòng tìm sơ xuất, chuẩn bị "đoạt quyền".Phải nói tham ô tiền cứu nạn không phải là chỉ huyện Bạch Hồ mới có, các khu huyện khác ít nhiều đều có một chút, vụ án Bạch Hồ vừa bị vạch trần, các cán bộ khu huyện khác "ăn bẩn", kẻ nào kẻ nấy luống cuống chân tay, tìm trăm ngàn cách bù đắp khoản cứu trợ kia, vội vàng phát tới tay người dân.

Đại bộ phận cán bộ đều dùng "biện pháp bù đắp", nhưng có một số kẻ cực kỳ ngoan cố, trải qua "phân tích kín kẽ", cho rằng lúc này thành ủy cần phải ổn định lại, không động đao động kiếm với các khu huyện khác nữa.Phân tích này vốn không sai, Lưu Huy có ý đó.Đang tiếc, những "nhân vật thông minh" này quên một sự thật, thị trưởng đã không phải là Trần Hướng Dương nữa, mà là Liễu Tuấn.

Gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc, Liễu Tuấn vứt ráo cả thông lệ quan trường, quyền mưu lợi ích vứt sang một bên, tiếp ngay theo đó phái tiểu tổ kiểm toán tới, làm những kẻ tự cho mình là thông minh trở tay không kịp.Nhìn từ kết quả kiểm toán, các khu huyện đều có số ít cán bộ có vấn đề tương tự ở huyện Bạch Hồ, đương nhiên so ra thì số tiền không lớn, tình tiết cũng không quá ác liệt, dù sao đại bộ phận cán bộ vẫn rất cẩn thận, trước khi tổ kiểm toán tới đã đi "lấp lỗ" rồi.Chúc Nhai ngồi đối diện với Liễu Tuấn, thái độ kính cẩn, hơi có chút căng thẳng, có điều so với cái vẻ mồ hôi đẫm lưng như trước kia thì đã trấn tĩnh hơn nhiều.

Cho dù thế nào coi như hắn đã chấp hành mệnh lệnh của Liễu thị trưởng, có tính tự giác của "tâm phúc đích hệ".Liễu Tuấn rất hài lòng với sự "giác ngộ" của Chúc Nhai, cán bộ này đã có lúc hèn yếu chùn bước, nhưng biết sai có thể sửa, là đồng chí tốt.Liễu Tuấn chậm rãi lật xem kết quả kiểm toán Chúc Nhai báo cáo lên, lông mày nhíu chặt, không để ý tới Chúc Nhai, mặc hắn ngồi đối diện bàn làm việc, cứ như căn bản không có một người như thế tồn tại.

Càng như thế Chúc Nhai càng yên tâm, cùng với thời gian trôi đi, sự khẩn trương trong lòng Chúc Nhai đã tan biến sách, chỉ có như thế mới chứng minh Liễu Tuấn đã coi hắn là người mình rồi.Trước mặt người mình, không cần làm ra vẻ.Đương nhiên một chút khẩn trương thì vẫn còn, cũng là điều cần thiết.

Chúc Nhai làm quan nhiều năm, hiểu rõ, cho dù cấp trên có coi trọng anh thế nào, thì anh cũng không thể ở trước mặt cấp trên quá tự nhiên được, như thế sẽ bị hiểu nhầm là "được chiều đâm kiêu", mặt hếch lên trời, là đại kỵ chốn quan trường.- Xem ra điều tra huyện Bạch Hồ là điều cần thiết.Cuối cùng Liễu thị trưởng cũng xem xong báo cáo kiểm toán, chậm rãi ngẩng đầu lên nói.Chúc Nhai hiểu ý nói ngay:- Vâng thưa thị trưởng, vụ án Bạch Hồ tra rất kịp thời.

Nếu không tình hình các khu huyện sẽ không được như hiện nay.Cho dù tình hình không nghiêm trọng như huyện Bạch Hồ thì hắn cũng không khác bao xa, đối diện với "thịt Đường Tăng", chẳng có mấy ai là không động lòng.- Lão Chúc vất vả rồi!Trên mặt Liễu Tuấn lộ ra nụ cười, Chúc Nhai mắt hõm sâu đầy tơ máu, cả người như gầy đi một vòng, có thể thấy thời gian qua hắn đã ra sức làm việc.Với cấp dưới chăm chỉ làm việc, Liễu thị trưởng xưa nay không tiết kiệm lời khen.Chu Nhai cuống quít xua tay:- Không có, không có, thị trưởng ngày trăm công ngàn việc mới là vật vả.Liễu Tuất khoát tay:- Lão Chúc, sau này khi nói chuyện công tác không cần khách khí như thế, mọi người đều là đồng chí mà.- Vâng thưa thị trưởng, tôi nhớ rồi.Liễu Tuấn không nói nữa, chuyện này cần một quá trình, cán bộ cấp dưới, cho dù là người đã "chọn phe" như Chúc Nhai, trong thời gian ngắn không hoàn toàn tự nhiên được.Liễu Tuấn hỏi:- Kết quả kiểm toán này, chưa công bố ra ngoài chứ?- Chưa ạ, đây mới là con số thống kê sơ bộ, chưa hải là kết quả kiểm toán chính thức.Chuyện này Liễu Tuấn đã căn dặn trước, phải đem kết quả kiểm toán cho y xem đã, có công bố hay không, khi nào thì mới công bố, là do Liễu thị trưởng quyết định.

Chúc Nhai hoàn toàn lĩnh hội, Liễu thị trưởng làm thế là gõ một hồi chương cảnh tỉnh, chứ không muốn cùng lúc điều tra vụ án Bạch Hồ lại lôi kéo thêm vụ án ở các khu huyện khác tới.Chúc Nhai cũng thầm khâm phục dụng ý của Liễu Tuấn.Gõ chuông cảnh bảo thể hiện sự chính trức vô tư của Liễu thị trưởng, mà khoản cứu tế thú hai sắp được gửi xuống, không "đá đít" đám cán bộ phía dưới này một cái, khó mà đảm bảo "thịt Đường Tăng" không bị chia lần nữa.

Tạm thời không công bố là trí tuệ chính trị của Liễu thị trưởng, vừa có tác dụng uy hiếp, lại không mở rộng sự việc.Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lúc rồi nói:- Lão Chúc, anh về nghỉ ngơi trước đi.- Vâng thưa thị trưởng.Chúc Nhai cũng không dám nhiều lời, đứng dậy cáo từ.Liễu Tuấn ngồi nhìn báo cáo kiểm toán trước mặt có chút xuất thần, hút xong điếu thuốc liền gọi điện cho Lưu Huy.- Bí thư, tôi có chút chuyện muốn báo cáo.- Được, mời thị trưởng qua bên này.Lưu Huy lại khôi phục sự khách khí trước kia.Khi biết tổ chuyên án tỉnh sắp xuống điều tra huyện Bạch Hồ, Lưu Huy cực kỳ bất mãn với Liễu Tuấn.

Nhưng khi tổ điều tra thực sự tới huyện Bạch Hồ, thì sự bất mãn này nhạt đi nhiều, chờ đợi là khoảng thời gian khiến người ta khó chịu nhất, một khi đã thành sự thực thì an tâm hơn.

Cho dù thế nào, những điều Liễu Tuấn làm không phải vì lợi ích cá nhân, mà vì làm nghiêm tác phong quan trường, chỉ cần không sử dụng "trò bẩn" với Lưu Huy để ngầm đoạt quyền, thì không vượt quá giới hạn cho phép của Lưu Huy.Người thanh niên, có nóng vội một chút, nhưng xuất phát điểm là tốt.Liễu Tuấn báo cáo tất nhiên là kết quả kiểm toán vừa rồi, dù sao cục kiểm toán thuộc chính phủ, báo cáo với Liễu Tuấn trước là hợp lý, Lưu Huy không để ý.

Ít nhất thái độ của Liễu Tuấn là rất đàng hoàng, biết kết quả xong lập tức báo cho ông ta ngay.- Nói như thế là vấn đề không lớn lắm?Lưu Huy thầm thở pháo, ông ta thực sự lo sợ một vụ án Bạch Hồ thứ hai xuất hiện, như thế thành phố Tiềm Châu không còn mặt mũi nào nữa.Liễu Tuấn đáp:- Vâng, khoản cứu trợ thứ hai có thể phát được rồi.- Vấn đề tuy không lớn, nhưng đối với cán bộ cá biệt phạm sai lầm vẫn phải xử lý nghiêm túc, không thể mềm lòng.

Nếu không có vụ án Bạch Hồ, tình huống đã không được tốt như thế.Liễu Tuấn chỉ cười không nói.Nếu Lưu Huy tự nhận thức được điều này, thì y không cần nhiều lời làm gì Chương 1023: Cùng thắngVụ án Bạch Hồ vẫn đang trong quá trình điều tra, nhân viên liên quan quá nhiều, khoản tiền cũng không nhỏ, rất nhiều chi tiết cẩn phần chứng thực nhiều lần.

Cho dù nhân viên tổ chuyên án khá đông, nhưng đoán chừng trước khi hết năm nhiều lắm cũng chỉ đi hết trình tự kỳ ủy, tiến vào trình tự tư pháp thì phải qua năm mới.Thân là thị trưởng, Liễu Tuấn chưa bao giờ quên công việc chủ quản của mình.Ngày hôm đó Liễu thị trưởng hội kiến chủ tịch Tông Đại Phúc của công ty trách nhiệm hữu hạn Song Lợi bên Hồng Kông.

Tông Đại Phúc tuổi trên bốn mươi, người to béo, cười luôn miệng, nhìn qua giống như Phật Di Lặc, mặc một bộ đồ tây xám, đưa bàn tay nung núc thịt ra luôn mồm "chào Liễu thị trưởng", cười tới không còn nhìn thấy mắt đâu nữa.Công ty Song Lợi là công ty cho thuê thành lập khá sớm bên Hồng Kông, có từ cuối thập niên 70, ban đầu quy mô công ty không lớn, kinh doanh chính là cho thuê trang thiết bị và thuê ô tô.Khi đó kinh tế Hồng Kông mới cất cánh bay lên, còn xa mới đạt quy mô như ngày nay, càng chưa phải là trung tâm tài chính vang danh Châu Á, có rất nhiều công xưởng và những xí nghiệp nhỏ.Nhưng xí nghiệp công xưởng nhỏ đó tập trung vốn cực khó, nguyên nhân rất đơn giản, vì không đủ tài sản thế chấp, không đủ tín nhiệm, khó mà vay được tài chính từ ngân hàng.

Chính phủ Hồng Kông vì giải quyết vấn đề khó khăn này, cổ vũ nghành nghề cho thuê phát triển.

Vì những xí nghiệp nhỏ không thể mua được thiết bị cỡ lớn, lại không thể vay vốn, nên các công ty cho thuê liền mua về cho các xí nghiệp nhỏ vạy, dần dần tích lũy tài chính, có tín nhiệm rồi rồi có thể vay vốn.Phải nói phương án cho thuê này của chính phủ Hồng Kông là khá hợp lý.

Việc đi thuê nguy hiểm không lớn bằng đi vay, một số xí nghiệp nhỏ nếu như kinh doanh không tốt, không trả được tiền thuê thì thiết bị vẫn còn đó, công ty cho thuê không thiệt hại gì, nếu như xí nghiệp nhỏ hoạt động kinh doanh hiểu quả, qua một thời gian, công ty cho thuê có thể thu hồi vốn đầu tư, tiền thuê sau đó chính là lợi nhuận.Bởi vì thị trường kinh tế Hồng Kông dần phát triển, nên nghiệp vụ công ty cho thuê cũng dần phát đạt, công ty Song Lợi trải qua hai mươi năm phát triển, từ công ty cho thuê xe hơi ban đầu đã dần dần lớn mạnh, gần đây bước chân vào lĩnh vực tài chính.Về danh nghĩa là công ty Song Lợi do giám đốc Khâu Tình Xuyên giới thiệu tới.Còn về người thúc đẩy đằng sau rất ít ai biết, tới ngay cả bản thân Tông Đại Phúc cũng không hề biết.- Chủ tịch Tông, hoan nghênh hoan nghênh.Liễu Tuấn rất khách khí, để cho bàn tay to béo kia nắm chặt tay mình lắc mạnh một hồi.Phòng khách của nhà khách Tiềm Châu trang trí khá xoa hoa, dù sao là cũng là nhà khách chính phủ, phụ trách nhiệm vụ tiếp đãi quan trọng, không thể quá úi xùi được.

Có điều trong mắt Tông Đại Phúc thì bình thường, thành phố nội địa vào những năm 98, kém xa thành phố duyên hải nói gì đến Hồng Kông.Tông Đại Phúc tinh thần không yên ổn lắm, nên chẳng để ý tới vấn đề nhỏ nhặt.Ông ta không hiểu sao tổng hội cứ muốn ông ta tới Tiềm Châu làm ăn, công ty của ông ta hai năm gần đây phát triển khá thần tốc, khi kinh tế chỉnh thể của Hồng Kông trì trệ, thậm chí xuất hiện dấu hiệu xuống dốc, các công ty cho thuê khác đều thu gọn nghiệp vụ, thì Cty Song Lợi lại ngược dòng tiến lên, ai không hiểu chân tướng thì nghĩ rằng do Tông Đại Phúc lãnh đạo đúng đắn, kinh doanh chính xác.

Người thực sự hiểu nội tích không nhiều, nguyên nhân chủ yếu có hai thứ, thứ nhất là chủ tịch Kim Phú Xương của Cty Ức Xương đầu tư rất nhiều tài chính, làm Cty Song Doanh mở rộng phạm vi kinh doanh, thứ hai Kim Phú Xương giới thiệu cho ông ta rất nhiều vụ làm ăn.

Hiện giờ thân phận của Kim Phú Xương đã khác xa trước kia rồi, ông ta dựa vào năng lực tài chính khủng bố của quỹ Thịnh Nghiệp, tiến vào tầng lớp nhà giàu siêu cấp, thương nhân như Tông Đại Phúc tuyệt đổi phải ngửa mặt lên nhìn.Không có sự ủng hộ mạnh mẽ của Kim Phú Xương, Cty Song Lợi cũng sẽ gặp tình trang y hệt các công ty cho thuê khác ở Hồng Kông.Vì thế Tông Đại Phúc khó mà từ chối được yêu cầu của Kim Phú Xương, đương nhiên Tông Đại Phúc cũng hỏi qua nguyên nhân, Kim Phú Xương cười đáp, kinh tế Hồng Kông phát triển không được như mong muốn, còn đại lục mấy năm qua thì sức sống vô hạn, nếu không gian sinh tồn ở Hồng Kông bị hạn chế, sao không chuyển hướng đầu tư, sang đại lục tìm cơ hội mới?Xét từ thủ pháp thương nghiệp thuần túy thì lời này của Kim Phú Xương nói rất có lý, nhưng Tông Đại Phúc chỉ lo, dù trải qua hai mươi năm cải cách mở cửa, quy tắc kinh tế thị trường ở nội địa vẫn chưa hoàn thiện.

Thời gian đầu tư, chu kỳ thu hồi vốn khá lâu, thiếu một quy tắc cuộc chơi công bằng, nguy hiểm quá lớn.Vì thế Tông Đại Phúc nhìn cười tươi tỉnh, nhưng trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm.Nếu như ở thành thị duyên hải nơi kinh tế tương đối phát triển thì Tông Đại Phúc không tới múc bất an như thế, còn Tiềm Châu, ha ha ha, trong mắt Tông Đại Phúc thật quá lạc hậu, với kiến thức quan trường nội địa của Tông Đại Phúc, càng nhưng nơi lạc hậu bế tắc, đám quan lại càng không có ý thức về sự công bằng.Có điều Tông Đại Phúc vẫn khá hứng thú với Liễu Tuấn.Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài tuổi tác của Liễu Tuấn, một thị trưởng trẻ như thế, trước kia Tông Đại Phúc chưa bao giờ thấy.

Đương nhiên, Tông Đại Phúc rất ít tới nội địa làm ăn, không hiểu lắm về tình thế quan trường nội địa, không biết lai lịch của Liễu Tuấn, chỉ bằng kinh nghiệm mà đoán y nhất định có chỗ dựa cực lớn.- Tông chủ tịch, hoan nghênh tới Tiềm Châu đầu tư.Hàn Huyên xong, hai bên chia chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn niềm nở đón chào.Tông Đại Phúc rồi rít xua tay:- Liễu thị trưởng khách khí quá, tôi chỉ tạm thời tới xem thôi, giám đốc Khâu có nói, kinh tế Tiềm Châu phát triển rất tốt.Nhắc tới giám đốc Khâu, Tông Đại Phúc lại thấy khó hiểu, vì sao tới Tiềm Châu đầu tư lại phải qua giám đốc ngân hàng làm "trung gian"?Đối với một thương nhân Hồng Kông không hiểu quan trường mà nói, thực sự chuyện này có quá nhiều thứ "hoang đường", song nếu Kim Phú Xương đã bảo như vậy, cứ làm theo là được.Liễu Tuấn cũng hiểu nghi vấn trong lòng ông ta chưa tán, không miễn cưỡng nói:- Chủ tịch Tông, công ty Song Lợi hoạt động ở Hồng Kông đã nhiều năm lắm rồi phải không?- Cũng không lâu lắm, hai mươi năm thôi.- Ha ha, hai mươi năm không ngắn rồi, nghiệp vụ cho thuê trong nội địa thực tế cũng chỉ bắt đầu vào cuối thập niên 70.Tông Đại Phúc gật đầu, kỳ thực đó chính khúc mắc trong lòng ông ta, tình tròn ra thì nghiệm vụ cho thuê trong nội địa cũng được hai mươi năm rồi.

Thập niên tám mươi, quốc gia định ra kinh tế kế hoạch tận dụng vốn đầu tư nước ngoài, trong ngoài liên doanh, công ty cho thuê một dạo hết sức phồn thịnh.

Nhưng cùng với việc đi sâu cải cách kinh tế kế hoạch, tiến vào thập niên 90, công ty cho thuê bị đả kích nặng nề, trong quá trình đó nghiệp vụ cho thuê còn trải qua chỉnh đốn và đăng ký lại, nguyên khí tổn thương lớn.Có tiền lệ đó khó trách được Tông Đại Phúc lo sợ.- Chủ tịch Tông, chính phủ TW luôn ủng hộ nghiệp vụ cho thuê, mặc dù trong quá tình phát triển gặp phải nhiều vấn đề, nhưng nhìn chung mà nói, là phát triển đi lên.

Ông cũng biết đó, chúng tôi luôn kiên định cải cách mở cửa, rất nhiều vấn đề chính sách tồn tại đang được từng bước tháo gỡ, vì thế chủ tịch Tông không cần quá lo lắng về quy tắc cuộc chơi, nếu như ông tới Tiềm Châu đầu tư, chính phủ thành phố có thể ký hiệp nghị bảo vệ pháp luật.- Đương nhiên, tôi đương nhiên là tin vào Liễu thị trưởng, cũng tin chính phủ Tiềm Châu dưới sự lãnh đạo của ngài.Tông Đại Phúc vẫn cười niềm nở, nhưng thiếu thành ý.- Chủ tịch Tông, theo thông lệ, tỉ lệ hoa hồng của nghề cho thuê là bao nhiêu.Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới vấn đề "cơ mật thương nghiệp".Tông Đại Phúc hơi ngẩn ra, song không do dự lâu:- Dưới tình huống bình thường từ 20 - 26%.Liễu Tuấn gật đầu:- Vậy nếu chủ tịch Tông tới đầu tư ở Tiềm Châu, chúng tôi sẽ trả cho ông vượt xa tiêu chuẩn đó.Quả nhiên là thương nhân trọng lợi, vừa nghe tới vấn đề này, Tông Đại Phúc tức thì sáng mắt lên.- Vượt xa tiêu chuẩn?Liễu Tuấn gật đầu khẳng định:- Đúng, thậm chí là gấp đôi.Tông Đại Phúc tim đập thình thịch, vượt qua tiêu chuẩn quốc tế gấp đôi, đó là con số kinh người, Tông Đại Thành làm nghiệp vụ cho thuê hai mươi năm, tất nhiên hiểu điều này có nghĩa gì.

Không càn tới mấy năm, công ty ông ta sẽ có quy mô tăng lên gấp đôi, tiền đồ Liễu Tuấn vẽ ra thực sự quá mê hoặc.- Liễu thị trưởng, để tôi suy nghĩa kỹ càng được không?Liễu Tuấn mỉm cười, biết Tông Đại Phúc bị mình làm động lòng rồi, liền thừa thế tiến tới:- Chủ tịch Tông, nếu như ông đầu tư ở Tiềm Châu, tôi có thể đảm bảo chính sách ưu đãi nhất, giống như tên công ty của các vị vậy, chúng ta cùng có lợi, cùng chiến thắng Chương 1024: Khả năng là bẫyCuộc hội kiến chỉ diễn ra chưa tới một tiếng đồng hồ là kết thúc, Tông Đại Thành có chút động lòng với món lợi kếch sù Liễu Tuấn hừa hẹn, nhưng vẫn đầy nghi ngờ, không đồng ý ngay.Ba ngày sau thái độ Tông Phúc Thành chuyển biến, trong ba ngày đó Liễu Tuấn không gặp Tông Đại Thành nữa, mà do cục trưởng cục đầu tư và phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Cừu Dụng Chi bồi tiếp, mời Tông Đại Phúc tham quan một số xí nghiệp Tiềm Châu, dạo qua một số thắng cảnh.Người khiến cho Tông Đại Phúc cuối cùng hạ quyết tâm đầu tư ở Tiềm Châu là Kim Phú Xương.Kim Phú Xương đã tới Ngọc Lan.Ba năm trước khi Liễu Tuấn chấp chính khu Trường Hà, Kim Phú Xương hưởng ứng lời hiệu triệu của y, đầu tư khá lớn ở Ngọc Lan, hiện giờ mấy hạng mục đều tư đều sinh hiệu quả không tệ, chủ tịch Kim tới thị sát xí nghiệp cấp dưới là hết sức hợp lý.Sài Thiệu Cơ mở tiệc tiếp đãi chủ tịch Kim cùng trợ lý đặc biệt A Giai ở khách sạn Thu Thủy, ngoài ra có một vị khách...Đồng chí Liễu Tuấn.Trên danh nghĩa Liễu thị trưởng không phải tới làm khách, mà tới đàm phán hạng mục đầu tư, Đại học Khoa kỹ Hoa Hạ (Hoa Khoa Đại) đã đồng ý về nguyên tắc mở một khoa nghiên cứu ở khu công nghiệp Nam Than - Tiềm Châu, do chính phủ Tiềm Châu cung cấp chính sách ưu đãi và mặt bằng giá rẻ, cũng cung cấp một phần tài chính nghiên cứu, phương diện Hoa Khoa Đại hứa, tất cả thành tựu nghiên cứu ưu tiên cung cấp xí nghiệp Tiềm Châu sử dụng.Cho dù nghiệp vụ cho thuê chưa được chứng thực, hạng mục đem khu Nam Than phát triển thành khu khoa học kỹ thuật cao đã chính thức lập hạng mục, bắt đầu vận hành.

Hoa Khoa Đại, đại học công nghiệp Ngọc Lan, những học viện nổi danh trong tỉnh đều đồng ý hợp tác với Tiềm Châu, thậm chí đại học công nghiệp Ngọc Lan còn quyết định xây một chi nhánh ở thành phố Tiềm Châu.Đây là phong cách điển hình của Liễu Tuấn, dù vụ án Bạch Hồ có tạo thành ảnh hưởng như thế nào, bất kể trên tỉnh hay dưới khu huyện nhìn y với ánh mắt ra sao, thì chuyện y đã quyết là sẽ làm tới cùng.Nếu không có quyết tâm sắt đã này, huyện Ninh Bắc, khu Trường Hà lấy đâu ra thành tích hiển hách.Nhưng chắn chắn mục đích chính của chuyến đi này chính là tụ họp với Kim Phú Xương và A Giai, nói ra bọn họ đã quen biết tới mười mấy hai mươi năm rồi, thường xuyên qua lại, giao tình sâu sắc, lâu ngày không gặp cũng rất là nhớ.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Kim Phú Xương chắp tay liên tục, tươi cười nói:- Liễu thị trưởng, chúc mừng chúc mừng.Vì có Sài Thiệu Cơ ở đây, Kim Phú Xương không gọi là "Tuấn thiếu gia", cho dù ông ta biết Sài Thiệu Cơ là thân tin của Liễu Tuấn, nhưng thân tín quan trường và bạn bè là hai việc hoàn toàn khác nhau.Khi Liễu Tuấn nhậm chức thị trưởng Tiềm Châu, Kim Phú Xương cũng đã chúc mừng qua điện thoại rồi.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Chủ tịch Kim, bàn bè bao nhiêu năm rồi, cần gì phải khách khí như thế.Kim Phú Xương cười ha hả mời khách vào chỗ, Liễu Tuấn không khách khí ngồi thằng xuống vị trí chính, nói với A Giai:- A Giai, đã lâu không gặp chị vẫn trẻ trung xinh đẹp.A Giai đã hơn bốn mươi rồi, có điều chăm sóc giữ gìn rất tốt, thêm vào dung nhan xinh đẹp, vóc dáng đáng kiêu ngọa, nhìn vẫn như mỹ nhân trên ba mươi, nghe thế mỉm cười nói:- Còn Liễu thị trưởng thì ngày càng uy nghiêm rồi.Nhớ tới trước kia gặp Liễu Tuấn lần đầu trong hiệu bánh mỳ Xảo Xảo, Liễu Tuấn chỉ là một học sinh 16 tuổi, thoáng cái hơn mười năm qua đi, thiếu niên năm nào đã trở thành thị trưởng, còn cô chủ hiệu bánh mỳ đã thành người giàu nhất nước, A Giai không khỏi có chút cảm khái.Trước kia ở trước mặt Liễu Tuấn cô tương đối tự nhiên, hiện giờ cảm giác sự chênh lệch hai bên ngày càng lớn, cho dù A Giai không hiểu lắm về thể chế chính trị trong nước, cũng biết người trẻ tuổi này sẽ còn đi tới càng cao hơn, có khi thành nhân vật vạn dân kính ngưỡng, A Giai càng chú ý ngôn từ của mình.Bữa tiệc không có người ngoài, hết sức tư nhân, không khí rất thư thái, uống rượu cũng tùy ý.- Liễu thị trưởng, Tông Đại Phúc tới Tiềm Châu rồi chứ?Qua ba tuần rượu, Kim Phú Xương thuận miệng hỏi.- Ừm, đến hôm qua rồi, ông ta có vẻ không yên tâm lắm.A Giai cười:- Có Liễu thị trưởng chống lưng, ông ta còn sợ cái gì?Lời này của A Giai cũng là cảm khái mà phát ra, Kim Phú Xương từ khi lập nên quan hệ với cha cọn họ Liễu, tất cả đầu tư trong nội địa chưa bao giờ lỗ vốn, dù ở Bảo Châu, Đại Ninh hay Ngọc Lan, mỗi một xí nghiệp đều hăm hở tiến lên.

Còn về hợp tác với quỹ Thịnh Nghiệp thì càng tiền tài như nước, có thể nói không khoa trước chút nào, Liễu Tuấn chính là ngôi sao may mắn của Kim Phú Xương.Kim Phú Xương lại không phụ họa theo cau mày nói:- Tôn Đại Phúc là người cận thận có thừa, tiến thủ không đủ.

Có điều ông ta lo lằng cũng có lý, mấy năm trước công ty cho thuê trong nội địa lỗ vốn nặng nề, giờ trong lòng mọi người còn chưa hết sợ.Liễu Tuấn gật đầu.Kim Phú Xương nói tiếp:- Huống chi lần này Tiềm Châu bán ra là tài sản quốc hữu, cái này khác biệt quá lớn với nghiệp vụ cho thuê thông thường, quá mẫn cảm.

Trong nước tựa hồ còn chưa có tiền lệ, đừng nói Tông Đại Phúc, tôi cũng lo lắng.A Giai lại xen vào:- Có gì mà phải lo, chỉ có mấy trăm triệu thôi mà.Hiện giờ tổng tài sản của Cty Ức Xương vượt qua quy mô 30 tỷ, đầu tư vài trăm triệu, cho dù là lỗ, A Giai cũng thực sự không để vào trong lòng.

Hơn nữa A Giai hiểu rất rõ, việc đưa công ty Song Lợi tới do ý của Liễu Thanh.

Có lời hứa của chủ tịch Liễu, càng hoàn toàn không phải lo.

Quan hệ Liễu Tuấn và Liễu Thanh thế nào, Kim Phú Xương và A Giai hiểu như lòng bàn tay.Kim Phú Xương lắc đầu:- Anh lo không phải chuyện lỗ lãi.- Vậy anh lo cái gì?Chưa nói hết câu A Giai đã hiểu ra lo lắng của Kim Phú Xương, ông ta lo hành động này của Liễu Tuấn phải gánh chịu nguy hiểm chính trị quá lớn, bán tài sản quốc gia quy mô lớn hoàn toàn chưa có tiền lệ, thao tác không thỏa đáng sẽ khiến đối thủ chính trị của Liễu Tuấn thừa cơ công kích.Dù sao Kim Phú Xương cũng từng sống trong nước hơn hai mươi năm, nên hiều hơn A Giai.Sài Thiệu Cơ vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi:- Bí thư, thái độ trên tinh ra sao?Dù Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, nhưg Sài Thiệu Cơ vẫn luôn chú ý tới hành động của y, một là sự quan tâm của hắn tới Liễu Tuấn, từ khi đi theo Liễu Tuấn, tiền đồ của hắn đã trói chặt vào tiền đồ của Liễu Tuấn, vinh cùng vinh, nhục cùng n hục.

Hai là học tập theo Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ bội phục cả năng lực kiến thiết lẫn quán lý địa phương của y, ban đầu Liễu Tuấn tung ra kế hoạch bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết, Sài Thiệu Cơ cả kinh, hắn ở quan trường trong bao nhăm tất nhiên là biết kế hoạch này nguy hiểm lớn cỡ nào, thậm chí có thể nói không cẩn thận một chút là thua trắng bàn.Nếu như phương án này của Liễu Tuấn được chính phủ tỉnh tán thành, thì đó lại là chuyện khác.Dù sao chính quyền cấp tỉnh ở mặt chinh sách có quyền chủ động rất lớn, cho dù TW không có thái độ chính xác, cũng có thể thực hiện mang tính thí nghiệm.Liễu Tuấn cười nhạt:- Không tỏ thái độ.Thái độ của ủy ban phát triển tỉnh khá rõ ràng, chủ nhiệm Nghê Phong, phê duyệt đồng ý thử nghiệm.

Thái độ của quốc tư ủy tỉnh thì mập mờ, Diêu Tuyên nói trong ba ngày sẽ có kết quả, song ba ngày sau vẫn cho câu trả lời có như không.

Diêu Tuyên ý kiến trên báo cáo vô cùng quan cách: Đã duyệt, mời chính phủ tỉnh phê chuẩn.Có điều Liễu Tuấn tương đối hài lòng với thái độ này của Diêu Tuyên, ít nhất thì hắn không phản đối rõ ràng, chỉ đẩy mâu thuẫn lên trên.

Nhìn chung mà quốc tư ủy lẫn ủy ban phát triển không có ý kiến phản đối, là rất có lợi cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nói không tỏ thái độ, là vì hai người quan trong nhất phó tỉnh trưởng phân quản và Thai Duy Thanh đều không có ý kiến, cứ như báo cáo của Tiềm Châu là không khí vậy, nộp lên bao lâu không có động tĩnh gì.

Liễu Tuần cũng nhờ Lăng Nhã hỏi thăm, nhưng tin tức Lăng Nhã truyền về càng mù mờ.Lăng Nhã nói: Hình như căn bản không có chuyện này.- Bí thư, tôi cho rằng trong chuyện này khả năng có vấn đề.Sài Thiệu Cơ trầm ngâm nói, mày nhíu chặt lại.- Có vấn đề gì?- Thai tỉnh trưởng phải chăng là đang muốn chờ?- Hắn chờ cái gì?- Tôi nghĩ, Thai tỉnh trưởng đang chờ bí thư tiến hành trước, xem kết quả ra sao mới ra quyết định.Sài Thiệu Cơ không khẳng định cho lắm, dù sao suy đoán tâm tư của tỉnh trưởng, không thể nắm chắc được mười phần.Kim Phú Xương trầm giọng:- Liễu thị trưởng, liệu đây có phải là cái bẫy không?

Hắn ta cố ý kéo dài thời gian, khiến cho thị trưởng sốt ruột làm trước, sau đó...Kim Phú Xương không nói hết, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.Liễu Tuấn nhếch miệng cười, nói:- Hắn ta có thể trì hoãn, còn tôi thì không, Tiềm Châu cũng không.

Hắn ta là tỉnh trưởng nắm toàn cục, Tiềm Châu phát triển chậm một chút cũng không sao mà.A Giai nghe thế tức mình nói:- Vị tỉnh trưởng này cũng thật quá đáng.Liễu Tuấn cười ha hả, phất tay lên như muốn xua bóng dáng của Thai tỉnh trưởng đi:- Mặc kệ hắn, chúng ta làm việc của chúng ta, chủ tịch Kim, mời ông thông báo cho Tông Đại Phúc, đưa quyết định đi.- Vâng.Thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm, Kim Phú Xương cũng không nói thêm nữa, gật đầu đồng ý Chương 1025: Nằm ngoài dự liệuTông Đại Phúc quyết định đầu tư nghiệp vụ cho thuê ở Tiềm Châu, các ban ngành có liên quan của Tiềm Châu liền thành lập ban chuyên môn, triển khai đàm phán với công ty Song Lợi.Cty Song Lợi triển khai nghiệp vụ ở Tiềm Châu chỉ là bước ban đầu, tiếp theo đó có rất nhiều công việc tỉ mỉ phải làm, ví dụ như định giá trị tài sản quốc hữu, đó là một vấn đề rất nghiêm túc.Cừu Dụng Chi cũng tham gia vào cuộc đàm phán này, Liễu thị trưởng điểm danh an bài, nhưng địa vị của Cừu Dụng Chi trong tổ đàm phán này rất đặc thù, theo cấp bậc của hắn phải làm phó tổ trưởng, có điều vị phó tổ trưởng này không tham gia quá trình đảm phán cụ thể, chỉ đứng ở bên nghe, sau đó báo cáo lại tình huống cụ thể với Liễu thị trưởng, còn việc đàm phán đã có chuyên gia của các ban ngành tiến hành.Thế nhưng Cừu Dụng Chi lại có địa vị hết sức quan trọng, mọi người đều hiểu rất rõ, Cừu chủ nhiệm được Liễu thị trưởng phái tới giám sát, trong tay cầm thượng phương bảo kiếm.Theo lý Liễu Tuấn làm như thế là rất không hợp quy củ là sự bất tín nhiệm nghiêm trọng với các đồng chí, một cuộc đàm phán chuyên môn còn phải phái "giám quân", nhưng mọi người cũng hiểu nổi khổ của Liễu thị trưởng, hơn nữa trong lòng hoan nghênh sự an bài của Liễu thị trưởng.Bán tài sản quốc hữu quy mô lớn chưa có tiền lệ ở tỉnh A, nghe nói tới gia vẫn chưa được tỉnh ủy và các ban ngành có liên quan ở quốc gia phê chuẩn chính xác, vậy mà Tiềm Châu đã làm, có hiềm nghi tiền trảm hậu tấu.

Một chuyện mẫn cảm như vậy, tuyệt đối có thể nói ảnh hưởng lan xa khỏi Tiềm Châu qua cả tỉnh A, thậm chí kinh động tầng tối cao.

Khi bên trên chưa tỏ thái độ chính xác, hậu quả của việc này thật khó dự liệu, bao hàm quá nhiều nguy hiểm chính trị, có "đặc sứ" của Liễu thị trưởng, sau này xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm của bọn họ sẽ giảm đi một chút.Cho nên cuộc đám phán này quyết định chính thức do Cừu Dụng Chi đưa ra.Tiểu tổ đám phán thông nhẹ nhõm gì, Cừu Dụng Chi càng như thế, Liễu thị trưởng ra lệnh rõ ràng, Cừu Dụng Chi tham gia đàm phán, là đề phòng tài sản quốc gia bị đánh giá thấp.Bán tài sản quốc gia quy mô lớn trừ nguy hiểm chế độ sở hữu, còn có nguy hiểm ỏ chỗ tài sản quốc gia có được đánh giá chính xác hay không.

Vạn nhất xảy ra tình trạng hạ giá nghiêm trọng, cho dù tỉnh và TW có đồng ý với cách làm của Tiềm Châu, cũng khó thoát được tội danh làm thất thoát tài sản quốc gia.Việc này không dễ làm.Cty Song lợi chắc chắn là muốn trăm phương ngàn kế hạ giá tài sản, bên Tiềm Châu không thể ra giá trên trời.

Giá khởi điểm quá cao, thương nhân vỗ đít bỏ đi ngay, chẳng thèm lằng nhằng với anh.

Không có chút thành ý nào thì định giá cái gì?

Làm sao để hai bên đều có thể tiếp nhận là một nghệ thuật đòi hỏi trình độ.Cừu Dụng Chi mặc dù có tài, nhưng định giá tài sản lại không phải là sở trường của hắn.

Vì thế Cừu Dụng Chi đề nghị với Liễu Tuấn, trừ những ban ngành có liên quan ở Tiềm Châu, nên mời chuyên gia trên tỉnh tham gia đàm phám, tiến hành định giá.Liễu Tuấn đồng ý, hơn nữa còn nói với Cừu Dụng Chi, công tác cụ thể này có thể để cho tiểu tổ đàm phán tự quyết, không cần thiết thì không cần báo cáo.

Đồng thời cổ vũ Cừu Dụng chi không cần phải thận trọng quá mức, cải cách mở cửa là ném đá dò đường, khi nào cần dũng cảm thì phải quyết đoán, nếu không sẽ không mở ra được con đường mới.Cừu Dụng Chi lúc này mơ hồ cảm nhận được một hàm nghĩa sâu xa hơn.Liễu thị trưởng bảo hắn tham gia cuộc đàm phán này không phải là chỉ giám sát, mà là để bồi dưỡng, để hắn làm quen với các công tác kinh tế.

Lý lịch công tác của Cừu Dụng Chi chủ yếu là ở cơ quan, chuyện kinh tế cụ thể, và chấp chính địa phuong có chút thiếu sót.

Mà muốn đi lên cương vị lãnh đạo chủ yếu của địa phương, thì không thể thiếu những công tác thực tế này.Giống như ví dụ của Liễu Tuấn trên cuộc họp văn phòng thị trưởng, Tông Đại Phúc hứng thú nhất là nhà khách của Tiềm Châu, nơi này không phải lo lắng về nguồn khách.

Dù Tông Đại Phúc không hiểu lắm về tình hình trong nước, nhưng cũng biết, cùng với kinh thế đi lên, cái được ưu tiên phát triển nhất chính là "đình đài lầu gác", một phương diện là qua lại kinh tế nhiều, việc tiếp đãi phải tăng cường, cấp bậc phải đưa lên, phương diện khác là phải tạo ra cảnh tượng ca vũ thái bình mà.Nhà khách Tiềm Châu là đơn vị tiếp đãi của chính phủ, chiếm vùng đất hoàng kim, tiềm lực là rất lớn, hơn nữa xét tình hình trước mắt mà nói, cũng là nơi có chất lượng cao nhất trong các nhà khách khách sạn của Tiềm Châu, lại có nguồn thu cố định, chẳng lo không thu được tiền thuê.Áp lực của Kim Phú Xương khiến Tông Đại Phúc miễn cưỡng đồng ý thao tác cho thuê ở Tiềm Châu, kỳ thực trong lòng vẫn rất thấp thỏm, vì thế giá cả chèn ép rất ác, để chẳng may bên kia có lật lọng, tổn thất của ông ta cũng có thể bớt đi đôi chút.Cừu Dụng Chi nhớ kỹ sứ mệnh của mình, ở vấn đề giá cả không chịu nhượng bộ, có điều trong quá trình đàm phán cũng ngầm ám thị với Tông Đại Phúc, sau này giá tiền thuê có thể thương lượng.Trải qua mười ngày cò kẻ mặc cả khó nhọc, hai bên cơ bản đạt thành nhất trí, Tiềm Châu dùng giá 370 triệu, đem cả nhà khách Tiềm Châu cùng với vùng đất trống xung quanh bán hết cho Cty Song Lợi, rồi dùng 23 triệu hàng năm để thuê lại sử dụng của công ty Song Lợi.Hợp đồng quy định, Cty Song lợi có quyền sở hữu, còn chính phủ Tiềm Châu có quyền sử dụng và quản lý, Cty Song Lợi không được phép can thiệp vào chuyện kinh doanh, nhưng được quyền giám sát các trang thiết bị không được phá hỏng.Cả hai bên đều hài lòng với kết quả đàm phán này.Từ giá cả chỉnh thể mà nói Cừu Dụng Chi và tổ đàm phán đã hoàn thành vượt mức quy định, chuyên giả tỉnh đánh giá tài sản tổng thể của nhà khách Tiềm Châu là không quá 300 triệu, đây là tài liệu bằng văn bản, các chuyên gia đều ký tên lên trên.

Bán được giá 370 triệu là được hơn 20% rồi.Còn Cty Song Lợi thì rất hài lòng với giá cho thuê, theo thông lệ, kỳ hạn thu hồi lại vốn ban đầu từ 20 - 25 năm, còn Tiềm Châu đưa ra giá thuê tương đối hậu hĩnh, ước chừng 15 năm là có thể thu hồi được vốn.Đương nhiên đó là thời gian thu hồi vốn với những tài sản cố định, còn những đồ dễ mất giá như thiết bị cơ khí, ô tô, thì thời hạn thu hồi vốn ngắn hơn rất nhiều.Liễu Tuấn đích thân tham gia nghi thức ký hợp đồng, vốn cái hợp đồng này không cần tới đích thân thị trưởng ký, Liễu Tuấn ủy thác cho chủ nhiệm quốc tư ủy Tiềm Châu ký, đóng dáu là của chính phủ và quốc tư ủy thành phố.Đây là lần đầu tiên Tiềm Châu bán tài sản quốc hữu, chính phủ coi trọng cao độ, Liễu Tuấn trên nghi thức ký kết phát biểu những lời phấn chấn, khẳng định chắc chắn về thành công của lần hợp tác này, biểu dương toàn thể thành viên tiểu tổ đàm phán, cùng cám ơn các chuyên gia định giá tài sản của tỉnh.Chẳng những Liễu thị trưởng còn có Triệu Sự Phạm cùng chủ nhiệm Trang Ích Khiêm tham gia nghi thức ký kết hợp đồng.Nhà khách Tiềm Châu thuộc sự quản lý trực tiếp của văn phòng chính phủ tỉnh, giám đốc nhà khách Tiềm Châu kiêm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ.Đám Triệu Sư Phạm tham gia nghi thức ký kết này với tâm tình khá phức tạp, nhà khách Tiềm Châu bán được với giá 370 triệu là một chuyện mừng, có thể hóa giải tình trạng tài chính eo hẹp của chính phủ.

Năm nay gặp phải thiên tai, cho dù chính phủ và tỉnh có gửi tiền cứu trợ xuống, nhưng tài chính thành phố vẫn phải giật gấu vá vai.

Hết năm tới nơi, rất nhiều đơn vị đang ngóng chờ tiền của chính phủ, hiện giờ xuất hiện món tiền lớn như thế, năm nay sẽ được ăn tết thoải mái rồi.Nhưng nhìn nhà khách chính phủ đột nhiên biến thành tài sản của nhà tư bản, chủ nhân ngày xưa lại phải bỏ tiền ra thuê, trong lòng mọi người rất mất mác.

Đặc biệt là lão Quan giám đốc nhà khách trên nghi thức ký kết hợp đồng còn bật khóc, thay đổi quá nhanh làm ông ta không thích ứng kịp.Đương nhiên đám Triệu Sư Phạm càng lo lắng hơn về chính sách, cả tỉnh và quốc gia đều chưa có thái độ rõ ràng mà đã làm, dù thế nào cũng có hiềm nghi không tôn trọng lãnh đạo.

Một khi bên trên trách tội chẳng phải chuyện nhẹ nhàng, mặc dù nói trời sập xuống có Liễu thị trưởng đỡ, nhưng các phó thị trưởng trong lòng vẫn bất an.

Sự thực chứng minh, trong cái tổ vỡ lấy đâu ra trứng lành, Tiểu Liễu là nha nội, có chỗ dựa vững chắc, khi chống đỡ không nổi rất có khả năng tìm dê thế tội.Thí xe giữ tướng cũng là thủ pháp thường thấy trên quan trường.Sau lễ ký kết, là tiệc rượu mừng công long trọng ở nhà khách Tiềm Châu.Chính phù coi trọng thì thành ủy lại kín tiếng, trong 13 thường ủy, trừ Liễu Tuấn và Triệu Sư Phạm ra thì không còn một ai tham gia, Liễu Tuấn theo lễ tiết có mời Lưu Huy, nhưng ông ta uyển chuyển từ chối, nói kiến thiết kinh tế do chính phủ chủ đạo, thị trưởng cứ toàn quyền phụ trách là được.Liễu Tuấn biết băn khoăn trong lòng ông ta nên không ép.Thái độ của Lưu Huy tất nhiên ảnh hưởng tới các thường ủy khác, toàn bộ đều từ chối lời mời của chính phủ.Con đường cải cách vốn gian nan khúc khuỷu mà lại.Nhưng làm mọi người bất ngờ là trước khi tiệc mừng diễn ra, chiếc xe số một thành ủy đột nhiên xuất hiện, Lưu Huy mỉm cười xuống xe đi vào phòng yến hội Chương 1026: Vụ án xuất hiện biến hóaLưu Huy đột nhiên tham dự yến hội đã nói rõ thái độ của thành ủy, làm tất cả quan viên tham gia đều rất phấn chấn, Liễu Tuấn dù là nha nội lai lịch lớn, nhưng trong lòng cán bộ Tiềm Châu, Lưu Huy mới là chúa tể thực sự.

Trong suy nghĩ mọi người, nếu Lưu bí thư đã tỏ thái độ ủng hộ, thì chuyện này có thể kê cao gối mà ngủ rồi.Tất nhiên Liễu thị trưởng không suy nghĩ như vậy.Lưu Huy không phải là loại người do dự thay đổi như thế, khiến ông ta đột nhiên thay đổi quyết định như thế, nhất định là có nguyên nhân lớn.Trên bữa tiệc, không phải là chỗ để nói chuyện.Lưu bí thư tươi cười, trước khi bắt đầu bữa tiệc phát biểu ngắn gọn, tiếp đó nhập tiệc, cùng Tông Đại Phúc thân thiết nói chuyện, biểu thị hoan nghênh công ty Song Lợi tới đầu tư.Bữa tiệc kết thúc vui vẻ.Liễu Tuấn vừa mới lên xe ra về, Vu Hoài Tín đã nói:- Thị trưởng, vụ án huyện Bạch Hồ xuất hiện chút biến hóa.Liễu Tuấn nhướng mày lên.Vu Hòa Tín tiếp tục:- Phương Nhữ Thành đã khai ra Quản Vĩnh Thanh bí thư Giang Thành rồi.Liễu Tuấn đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Lưu Huy đột nhiên lại xuất hiện.Quản Vĩnh Thanh và Phương Nhữ Thành ở hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, Quản Vĩnh Thanh là thường ủy Tiềm Châu, cán bộ cấp phó sở, trực thuộc quản lý của tỉnh, đây chỉ là một trong số nguyên nhân, quan trọng nhất điều này có nghĩa là vụ án đã vượt qua phạm vi huyện Bạch Hồ, mở rộng tới thành phố Tiềm Châu.Lưu Huy đã thất bại trong việc nỗ lực khống chế vụ án trong phạm vi huyện Bạch Hồ.Lúc này ông ta xuất hiện ở bữa tiệc mừng công chỉ có một lý do, đã là bày tỏ thiện ý với Liễu Tuấn, tranh thủ có được sự đồng thuận của y.Quan trọng hơn Lưu Huy muốn có được sự ủng hộ của thế lực sau lưng y.- Nghe nói Quản Vĩnh Thanh trong thời gian đảm nhiệm bí thư huyện Bạch Hồ, có hiểm nghi mua bán quan tước, thu nhận hối lộ cán bộ cấp dưới.Vu Hoài Tín trình bày đơn giản tình hình, lúc này di động của Liễu Tuấn vang lên, y cầm lên xem, do Lưu Huy gọi tới.- Chào bí thư.Liễu Tuấn trầm giọng nói.- Ừ, tới văn phòng của tôi một chuyến đi, tôi có chuyện muốn trao đổi với thị trưởng.Giọng nói của Lưu Huy cũng rất nặng nề, lời khách sáo giữa đôi bên đều bỏ qua.Hai chiếc xe biển số một, số hai của thành ủy dừng lại trước tòa nhà thành ủy, Lưu Huy và Liễu Tuấn sóng vai nhau đi lên lầu ba, các nhân viên trên đường gặp phải đều thận trọng cúi đầu xuống, nhìn thần thái của hai người, chắc chắn là phát sinh ra chuyện lớn.Vào văn phòng bí thư, Nam Duệ rót trà xong liền lui ra ngay, thấy Vu Hoài Tín đứng ở gian ngoài, liền mỉm cười gật đầu, Vu Hoài Tín cũng gật đầu đáp lễ, cả hai đều không nói gì.Lưu Huy không vội lên tiếng, mà lấy thuốc ra hút đồng thời mời cả Liễu Tuấn.Khói thuốc lờ mờ bốc lên, trong làn khói, đôi mày của Lưu Huy nhíu chặt.- Bí thư, Quản Vĩnh Thanh xảy ra chuyện rồi sao?Trầm mặc hồi lâu, Liễu Tuấn chủ động lên tiếng.Người Lưu Huy khẽ run lên, có thể thấy chuyện này tạo thành đả kích tâm lý với ông ta lớn nhường nào, Quản Vĩnh Thanh cũng là do ông ta một tay đề bạt lên như Phương Nhữ Thành, hết kẻ nỏ đến kẻ kia xảy ra chuyện, dù Lưu Huy từng trải sóng gió, cũng cảm thấy áp lực nặng nề.Đúng là thời buổi rối ren.- Ừm, căn cứ vào lời khai của Phương Nhữ Thành, Quản Vĩnh Thanh trong thời gian nhậm chức ở huyện Bạch Hồ có hiềm nghi nhận tiền mặt cùng hiện vật của cán bộ cấp dưới.Lưu Huy dù giọng vẫn bình tĩnh nhưng né tránh chuyện "mua quan bán tước", có một số lời cho dù là ở nơi riêng tư kín đáo cũng không thể tủy tiện nói ra.Tin tức này do Lê Mẫn Trung từ huyện Bạch Hồ phản hồi về, Phương Nhữ Thành thấy mình chạy không thoát, cho nên vứt bỏ hết mọi cố kỵ, cái gì cũng lôi sạch ra.

Tố cao Quản Vĩnh Thanh cũng được coi là biểu hiện lập công, về sau khi phán xử có thể lấy làm điều kiện giảm nhẹ.

Con người ta khi lâm vào tuyệt cảnh, đừng nói một cọng cỏ, cho dù chỉ là một cái bóng mờ ảo, cũng bất chấp tất cả túm lấy.Thực ra trong báo cáo của Lê Mẫn Trung còn có một số tình huống liên quan trực tiếp tới Lưu Huy, hay nói cách khác là với vợ Lưu Huy.

Chuyện này do vợ Phương Nhữ Thành khai báo, sau khi Phương Nhữ Thành bị song quy, tổ chuyên án tranh thủ đột phá, tìm hiểu được Tiểu Tề có hành vi thu nhận hồi lộ, tham ô đút lót, cũng là đồng phạm, lập tức áp dụng biện pháp cưỡng chế với cô ta.

Đạo đức của Tiểu Tề còn tồi tệ hơn cả Phương Nhữ Thành, sau khi bị triệu tập, trước tiên là làm um lên với các thành viên tổ chuyên án, lấy thủ đoạn của hàng tôm hàng cá ra, tru tréo chửi bới, nói mình hoàn toàn vô tội, thành viên của tổ chuyên án đều là những người kinh nghiệm phong phú, hành vi chanh chua của cô ta họ thấy nhiều rồi, chẳng thèm bận tâm.Sau khi nhân viên tổ chuyên án đưa ra những chứng cứ, phòng tuyến tâm lý của Tiểu Tề lập tức sụp đổ, bắt đầu nước mắt ngắn dài khai báo, rồi lại nhao nhao lên muốn lấy công chuộc tôi.

Trong danh sách tố cáo của Tiểu Tề, nói dì Trương lấy chiêu bài Lưu Huy ra, nhận con nuôi khắp nơi, thu nhiều đồ hối lộ.Thành viên tổ chuyên án nghe tình huống này thì kinh hãi đưa mặt nhìn nhau.Phương Nhữ Thành cũng được, Quản Vĩnh Thanh cũng được, thành viên tổ chuyên án không thèm bận tâm, cán bộ cấp huyện cấp phó sở bọn họ điều tra không ít rồi, thậm chí cả cán bộ cấp chính ở cũng đã điều tra, nhưng hiển nhiên Lưu Huy khác với các cán bộ cấp chính sở thông thường.Bí thư thành ủy trong một tỉnh tuyệt đối có thể nói là quan lớn một phương, hay chư hầu một phương, huống chi là bí thư thành phố Tiềm Châu.

Ai mà không biết đây là đại bản doanh của Cận Tú Thật?

Ai mà không biết Lưu Huy là thân tín do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên?

Thành phố lâu đời, thành phố kinh tế.

V...v...v...Lấy ra cái nào cũng đủ người ta chóng mặt.Vụ án đột nhiên liên quan tới Lưu Huy, thành viên tổ chuyên án không dám chậm trễ, báo cáo cho Đoạn Định Viễn đang tọa trấn chỉ huy tại huyện Bạch Hồ.Đoạn Định Viễn lặng lẽ nghe báo cáo, trầm ngâm một lúc rồi bảo nhân viên phá án tạm thời ngừng thẩm vấn Tiểu Tề, giam cô ta lại.Chuyện này Lưu Huy không nói với Liễu Tuấn.Không phải ông ta không tin Liễu Tuấn, mà là ông ta tin vào người bạn đời của mình, dì Trương tính cách hoạt bát cởi mơ, không chịu nổi cô đơn, thường xuyên cùng vợ các cán bộ Tiềm Châu dạo phố, đánh bài, thi thoảng cũng nhận một số lễ vật nhỏ, như bộ y phục, một ít đặc sản v...v...Không phải là thư quý giá gì.Đối với vợ bí thư thành ủy cái này tối đã chỉ được xem là qua lại tình cảm thông thường, đám "họ hàng" như con gái nuôi, cháu gái nuôi của dì Trương, khi có sinh nhật cũng được tằng lại lễ vật như thế.Nhưng tiền mặt hay lễ vật quý giá thì Lưu Huy tin vợ mình không thu nhận, cùng chung sống 2,3 chục năm rồi, chút tự tin này ông vẫn có.Khi mới ban đầu hay tin, Lưu Huy thật sự là tức bầm gan tím ruột.Nhìn xem đi, trước kia mình đã nhìn trúng những hạng người nào chứ?

Tiểu Tề trước kia lời ngon tiếng ngọt, nịnh nọt lấy lòng ra sao?

Đối đãi với người bạn đời của ông, thực sự còn thân thiết hơn cả mẹ đẻ, tình hình vừa biến đổi, là lập tức xé mặt nạ giả dối, đem dì Trương ra làm "công lao" để giữ thân.Thú đội lốt người!

Cả hai vợ chồng đó là thú đối lốt người.Có điều Lưu Huy cũng mau chóng trấn tĩnh tinh thần, hiện giờ không phải lúc nổi giận, cũng không được phép tự rối loạn.Liễu Tuấn chỉ trầm mặc hút thuốc, sắc mặt nặng nề, vụ án này phát triển nằm ngoài dự liệu của y, mục đích ban đầu của y chỉ là triệt để tra rõ vụ án huyện Bạch Hồ, giết gà dọa khí, chỉnh đốn tác phong của huyện Bạch Hồ, thậm chí là cả thành phố Tiềm Châu, để tro cốc tác cứu trợ vè kiến thiết lại về sau có thể thiện lợi triển khai, làm các khoản cứu trợ vốn thuộc về nạn dân có thể hoàn toàn phát tới tay bọn họ.Đương nhiên cũng có ý độ lập uy trong đó.Đó là hành động cần thiết của quan mới nhậm chức.Mặc dù về chức vụ y chỉ chủ quản kiến thiết kinh tế, nhưng Liễu Tuấn chưa bao giờ bị trói buộc trong cái quy tắc đó, y luôn kiên định cho rằng tạo nên tác phong quan trường tốt đẹp, tạo nên đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, mới là gốc rễ đảm bảo cho kính tế liên tục phát triển, vì thế cho dù là thị trưởng, y vẫn nỗ lực hướng tới mục tiêu của mình.Song hiện giờ Quản Vĩnh Thanh bị dính líu vào, vụ án rõ ràng đã bị mở rộng, quan hệ trên quan trường luôn rất phức tạp, Phương Nhữ Thành làm bí thư huyện Bạch Hồ nhiều năm, dám trắng trợn làm càn như thế phải có mạng lưới quan hệ nhất định, có thể thấy không chỉ dính líu tới một Quản Vĩnh Thanh mà những người phụ trách khác của đơn vị trực thuộc thành phố cũng dính líu vào.Trận địa chấn ở quan trường Tiềm Châu đã không thể tránh khỏi.Y hiểu được lo âu của Lưu Huy, y cũng lo âu như vậy, vụ án càng lớn, số người liên quan càng nhiều, thời gian phá án càng dài, các cán bộ lòng hoảng loạn, rõ ràng sẽ ảnh hưởng tới việc triển khai công tác bình thường.Còn về Liễu thị trưởng, trong lòng cán bộ Tiềm Châu chắc chẳng khác gì "ma vương" nữa rồi.- Bí thư, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn thôi.Liễu Tuấn nói.Lưu Huy nhìn y, chậm rãi gật đầu.Liễu Tuấn không phải là nói lời sảo rỗng, đó đại biểu cho thái độ của y, trong chuyện này, Liễu Tuấn sẽ không đặt mình bên ngoài.Lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Lưu Huy đi tới nhấc lên nghe.- Đoạn bí thư?

Vâng, tôi đang ở văn phòng...Đồng chí Liễu Tuấn cũng có mặt...Được, chúng tôi đợi Chương 1027: Bình hànhPhải nói Đoạn Định Viễn rất tôn trọng Lưu Huy, là phó bí thư tỉnh ủy, ông ta hoàn toàn có thể mời Lưu Huy và Liễu Tuấn tới huyện Bạch Hồ gặp ông ta, nhưng Đoạn Định Viễn lại quay về Tiềm Châu gặp bọn họ.Đó là nhờ vào tư cách lão thành của Lưu Huy.Đi cùng với Đoạn Định Viễn còn có Trần chủ nhiệm của phòng giám sát thứ tư tỉnh ủy, tiểu tổ phá án của Trần chủ nhiệm phụ trách thẩm vấn Phương Nhữ Thành, hắn là kẻ trọng yếu nhất trong vụ án này, Đoạn Đình Viễn an bài cán bộ thân tín của mình thẩm vấn là đương nhiên.Đoạn Định Viễn chủ động tìm Lưu Huy trao đổi là trình tự cần thiết, tra xét vụ án của Tiềm Châu, không thể vứt bí thư thành ủy sang một bên, nhưng đồng thời mời cả Liễu Tuấn tham dự, là sự nể mặt.Khỏi nói đấy là nể mặt hai người cha sau lưng y, Liễu Tuấn còn trẻ như thế Đoạn Định Viễn không cần quá khách khí.Mọi người gặp mặt bắt tay, Lưu Huy mời ngồi xuống ghế sô pha, luận tuổi Lưu Huy lớn hơn Đoạn Định Viễn, nhưng Đoạn Định Viễn là thượng cấp, khách khí với ông ta, Lưu Huy cũng phải đáp lại.Đoạn Định Viên ngồi ở vị trí chính, Trần chủ nhiệm ngồi bên phải, Lưu Huy, Liễu Tuấn ngồi bên tría.Đoạn Định Viễn nghiêm mặt nói:- Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, tôi và Trần chủ nhiệm tới đây là để báo cho hai vị tình hình tiến triển của vụ án Bạch Hồ.Lưu Huy và Liễu Tuấn chỉ gần đầu không nói, dù bọn họ đã biết tình hình rồi, nhưng Đoạn Định Viễn chính thức thông báo mới là trình tự hợp lý.- Trần chủ nhiệm, xin mời báo cáo cho Lưu bí thư và Liễu thị trưởng.Trần chủ nhiệm chừng 40 tuổi, người tầm trung, cũng là người nghiêm nghị ít nói, phòng giám sát thứ 4 của kỷ ủy tỉnh quản lý 8 thành phố phía tây của tỉnh A, trước kia khi Liễu Tuấn ở Ngọc Lan không có tiếp xúc gì.

Người này có thể được Đoạn Định Viễn coi trọng, hẳn là có bãn lĩnh.- Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, trong quá trình thẩm vấn Phương Nhữ Thành, hắn có khai báo một số vẫn đề, có liên quan nhất định với đồng chí Quản Vĩnh Thanh, thường ủy thành phố Tiềm Châu.Trần chủ nhiệm hắng giọng nói:- Căn cứ vào lời khai của Phương Nhữ Thành, Quản Vĩnh Thanh trong thời gian làm bí thư huyện Bạch Hồ, đã nhận tiền và hiện vật hối hộ của cán bộ cấp dưới, điều chỉnh chức vụ cho họ.

Liên quan tới giao dịch tiền - Quyền, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của đảng.Trần chủ nhiệm chọn tự ngữ cẩn thận, tiếp theo đó nói tới tình huống được xác nhận, chứng minh Quản Vĩnh Thanh đúng là có vấn đề nghiêm trọng.Sắc mặt Lưu Huy lẫn Liễu Tuân càng trở nên nghiêm trọng.- Ngoài ra Phương Nhữ Thành con khai một số vấn đề vi phạm của đồng chí Chu Viêm phó phòng tổ chức Tiềm Châu.Trần chủ nhiệm thong thả giới thiệu tình huống, nhưng Lưu - Liễu càng nghe càng kinh hãi trừ Quản Vĩnh Thanh và Chu Viêm, còn có mấy cán bộ cấp chính phó xử liên quan tới, đó là đám Quách Nguyên Trung khai báo lấy công chuộc tội.Chuyện lớn lên rồi.Trần chủ nhiệm đọc đúng theo bản báo cao, không theo sắc thái tình cảm nào, xong việc lập tức đóng chặt miệng, nhắp mắt lại, không nói thêm một chữ.Đoạn Định Viễn nhìn Lưu Huy, ánh mắt rất trầm tĩnh.Lưu Huy chậm rãi châm một điêu thuốc, nhíu chặt mày không nói gì.- Ba vị lãnh đạo, tôi nói ý kiến của mình vậy.Liễu Tuấn bình tĩnh lên tiếng.- Xin mời Liễu thị trưởng.Đoạn Định Viễn khóe miệng hơi nhếch lên, coi như là một nụ cười, từ khi Đoạn Định Viễn tới Tiềm Châu, luôn giữ khách khí với Liễu Tuấn, với tuổi tác và chức vị của ông ta thì đó là đãi ngộ phá cách rồi,Trên thực tế, Đoạn Định Viễn luôn rất tò mò với Liễu Tuấn, thân là bí thư kỷ ủy tỉnh, ông ta rất hiểu tình thế hiện nay của tỉnh.

Tiểu Liễu bị cả hai lãnh đạo hàng đầu của tỉnh không ưa, nếu là bình thường, dù Liễu Tuấn có chỗ dựa mạnh đến đâu cũng chỉ có một đường là bị điều đi.

Nhưng Liễu Tuấn lại không đi, "dạo" quanh trường đảng TW một vòng, lại quay về tỉnh A, chức vụ lại còn tăng lên, thuận tiện kiếm luôn lấy vinh dự anh hùng kháng lũ, đây chẳng phải điều có hai người cha tốt thôi là kiếm được.Hệ phái đấu tranh cấp tỉnh thậm chí càng cao hơn khó nhìn bề ngoài mà xét, cũng không thể so bì chức vụ ai đó trong đảng cao hay thấp, mà là cả thế lực lớn đấu tranh.Hoàn cảnh của Liễu Tuấn ở tỉnh A, hẳn là Nghiêm Liễu đều hết rõ, nếu như xuất phát từ góc độ tiền đồ cá nhân của Liễu Tuấn, Nghiêm Liễu dứt khoát không để Liễu Tuấn về cái vũng xoáy lớn này chịu tội, nếu Liễu Tuấn đã trở về thì chỉ có một cách giải thích: Nghiêm Liễu đều cho rằng, Liễu Tuấn đã có thực lực để đấu với cả Cù Hạo Cầm và Thai Duy Thanh.Đây là một suy đoán làm người ta kinh hãi.Nhưng Đoạn Định Viễn tin đây là một sự giải thích hợp lý nhất, bởi vì ông ta biết cả Cận Tú Thật và Hà Duyên An đều tỏ thái độ ủng hộ Liễu Tuấn rõ ràng, thậm chí ngay cả Đinh Ngọc Chu từng đối đầu gay gắt với Liễu Tuấn cũng chuyển biến thái độ sang ủng hộ y.

Liễu Tuấn dù tuổi còn trẻ, cấp bậc không cao, nhưng rõ ràng là nhân vật đứng đầu cỗ thể lực lớn thứ ba của tỉnh A.Thậm chí lần này Liễu Tuấn làm thị trưởng tỉnh A, phía sau còn có tiếng nói của Hồng thủ tướng và phó chủ tịch Lý Trì Quốc.Có được từng đó nhân vật lớn ủng hộ, bản thân nó đã nói lên sự bất phàm của Liễu Tuấn.Cho nên hiện giờ Liễu Tuấn lên tiếng, Đoạn Định Viễn liền tập trung 120% tinh thần, thậm chí nghiêm túc hơn cả khi ứng phó với Lưu Huy.Ý nghĩa nào đó mà nói, Đoạn Định Viễn đang đối diện với một trong ba cột trụ của tỉnh A.- Phản hù xướng liêm là phương trâm của đang ta, đây là chuyện không thể qua loa.

Phàm là cán bộ có vấn đề tôi cho rằng phải tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng...Đoạn Định Viễn khẽ gật đầu, Lưu Huy thì mắt càng âm u hơn.- Nhưng phản hủ xướng liêm cũng là để phục vụ cho công tác kiến thiết kinh tế tốt hơn, mục đích là làm thuần khiết đội ngũ đảng, không thể mất tiền đề này.

Cho nên tôi trịnh trọng đề nghị Đoạn bí thư và tổ chiên án mau chóng tra xét vụ án, tranh thủ sớm ngày kết thúc.

Điều này có ý nghĩ trọng đại với sự ổn định nhân tâm, ổn định thế cục của tỉnh A, Tiềm Châu năm nay gặp thiên tai lớn, việc an bài cho quần chúng và công tác kiến thiết lại rất quan trọng, cần có một hoàn cảnh đoàn kết phối hợp.Liễu Tuấn nói rất chậm, gần như nhấn mạnh từng chữ, biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình.Lưu Huy khẽ thở phào, lời Liễu Tuấn cũng là điều ông ta muốn nói, nhưng thân phận của ông ta hiện nay khó xử hơn Liễu Tuấn nhiều, dù Trần chủ nhiệm khi giới thiệu vụ án không "vạch trần" tình huống của dì Trương, nhưng mọi người đều hiểu trong lòng.Bỏ qua điều này, bất kể Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung đều là cán bộ do ông ta đề bạt lên, hiện giờ xảy ra vấn đề lớn, làm Lưu Huy kém thế ba phần, nếu như ông ta yêu cầu khống chế phạm vi, sớm ngày kết án, khó trách khỏi hiềm nghi bao che.Xem ra mình xuất hiện ở bữa tiệc chiêu đãi Tông Đại Phúc là chính xác, Liễu Tuấn tiếp nhận thiện ý, cho nên đứng cùng chiến hào với ông ta.Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu không lâu, không có dính líu gì tới cán bộ bản địa, càng chẳng nói tới người quen hay cấp dưới, mà vụ án này do Liễu Tuấn vạch trần, y nói lời này là danh chính ngôn thuận, bất kể ai cũng không thể nói y có rắp tâm khác.Đoạn Định Viễn cau mày lại.Ông ta đích thân chạy tới giám sát vụ án, bề ngoài là biểu thị sự coi trọng cao độ của tỉnh với công tác phản hủ xướng liêm, nhưng thực chất là mang nhiệm vụ khoét sâu vụ án, khiến cho quan trường Tiềm Châu chấn động, nếu đạt thành mục đích này, một là phá vỡ liên minh giữ cán bộ Cận Hệ đại biểu là Lưu Huy và cán bộ Hà hệ đại biểu là Liễu Tuấn.

Vụ án này do Liễu Tuấn vạch trần, khiến Lưu Huy cực kỳ bị động, trong lòng Lưu Huy khó không có "gai", chuyện càng ầm ĩ, hỗ ngăn cách sẽ càng sâu, cảm quan của Lưu Huy với Liễu Tuấn sẽ càng tồi tệ, dù có Cận Tú Thật điều hòa ở giữa, cùng không thể nào hợp nhất được hai phái thế lực.

Thứ hai là tiến thêm một bước đã kích uy tín của Lưu Huy, tìm kiếm cơ hội hạ Lưu Huy xuống.Chắc chắn Liễu Tuấn đã nhìn rõ bài tẩy của ông ta, nên tỏ thái độ trước Lưu Huy, ngôn từ tuy uyển chuyển, song thái độ rất rõ ràng.

Bỏ qua các thứ khác, chỉ lấy chuyện luận việc, thì ý kiến của Liễu Tuấn rất có lý, Tiềm Châu vừa trải qua thiên tai, công tác xây dựng lại mới là quan trọng nhất, tỉnh ủy bất chấp tất cả bới sâu điều tra, sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi cuộc sống thường nhật của người dân.Chuyện gì cũng phải có chừng mực.Đoạn Định Viễn hỏi:- Lưu bí thư có ý kiến gì?- Tôi đồng ý với Liễu thị trưởng, vụ án này nên kết thúc sớm!

Nếu như nhân thủ của tổ chuyên án không đủ, Tiềm Châu có thể rút thêm nhiều cán bộ đắc lực chi viện.Đoạn Định Viễn trầm ngâm rồi nói:- Về nguyên tắc tôi đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn, tổ chuyên án sẽ đẩy nhanh tiến độ phá án.

Còn về vấn đề nhân thủ, tạm thời không cần thiết phải tăng thêm Chương 1028: Nhất trí hành độngLiễu Tuấn trở về nhà, Nghiêm Phi không tươi cười đi lên đón như trước kia.Từ khi Phi Phi đưa con tới, chỉ cần là chuyện xã giao có thể từ chối là Liễu Tuấn sẽ từ chối, về nhà ăn cơm với vợ con, hưởng thụ cuộc sống gia đình.Phi Phi lần này định tới Tiềm Châu thường trú, đoán chừng phải đợi tới khi Dương Dương đi nhà trẻ mới suy nghĩ tới việc có trở về thủ đô hay không?Còn nhớ kiếp trước ó xem qua một bộ phim, tên là gì thì quên mất rồi, trong đó có một đoạn nữ nhân vật chính giáo dục con rất "sâu sắc": Trẻ con không học tốt tiểu học khó mà đỗ vào trường cấp 2 tốt, không được học trường cấp 2 tốt sẽ không lên được cấp 3 trọng điểm, nếu không được vào cấp 3 trọng điểm thì đại học danh tiếng ở đâu cũng chẳng rõ, có nghĩa là hủy cả đời của đứa bé.

Kết luận là trẻ em học trường tiểu học nào quyết định thành tựu cả đời.Nghe nhưng lời này mà Liễu Tuấn thấy hồ đồ.Còn về phần hiện giờ, cái "triết lý" kia bất kể thế nào cũng không dùng trên người con y.- Con trai anh học mẫu giáo ở đâu mà chả được, hổ phụ phải sinh hổ tử!

Ba nó thông minh cái thế, trí tuệ vô song, thì nó làm sao mà kém được?

Đây là vấn đề hoàn toàn không cần phải lo...Liễu Tuấn nghênh mặt lên trờ tự khoe khoang.Phi Phi cười khinh khích, đưa tay ra chỉ mũi y:- Xấu hổ chưa kìa...Tự khen ngợi bản thân.Không thấy vợ đón, Liễu nha nội hơi chút ngạc nhiên, đi vào phòng khách, thấy Dương Dương đang cầm di động nói chuyện, chú nhóc rất hiếu động, không chịu ngoan ngoãn ngồi ở bàn nghe điện thoại, cứ nói được một hai câu là lại bỏ điện thoại xuống.

Có mấy lần "giáo huấn", Nguyễn Bích Tú và Giải Anh đều rút kinh nghiệm không gọi điện thoại để bàn, làm thế có thể nói chuyện với cháu thêm một chút.

Phi Phi mới đưa con tới Tiềm Châu được vài ngày, hai vị nhất phẩm phu nhân đã cảm thấy vô cùng trống vắng, không có Dương Dương làm nguồn vui, cảm thấy không quen, thế là gần như bà nội bà ngoại mỗi ngày gọi ba bốn cú điện thoại, vừa nghe xong bà nội nói thì bà ngoại lại gọi.

Liễu Dương rất không nể mặt, điện thoại gọi nhiều quá, nó chỉ nói một hai câu cho có là trả điện thoại cho mẹ, chạy đi chơi.- Mẹ, con không cầm được nữa.Dương Dương lại chạy tới trước mặt Nghiêm Phi, ngửa khuôn mặt hồng hào phúng phính lên nói:Thì ra trời lạnh dần, chú bé mặc áo rất dày, giơ tay lên cầm di động rất phí sức, Phi Phi liền cười cầm lấy đặt lên tai con, để nó tiếp tục nói chuyện với bà nội.- Ba về...Dương Dương vừa thấy Liễu Tuấn, lập tức vứt bỏ bà nội, lạch bạch chạy tới nhào vào lòng Liễu Tuấn.Liễu Tuấn bề con lên hỏi:- Dương Dương nói chuyện gì với bà nội thế.- Bà nội nói nhớ Dương Dương.Liễu Dương tròn mắt nói, hứng thú đưa tay ra xoa cằm Liễu Tuấn, nói:- Ba ba, râu thật cứng.- Vậy Dương Dương có râu không?- Không có.Dương Dương lắc đầu, nhưng nghĩ gì đó đưa tay lên đầu, reo ầm lên:- À có.Liễu thị trưởng cười ha hả.Phi Phi đi tới đưa di động cho y:- Tiểu Tuấn, mẹ muốn nói chuyện với anh.Liễu Tuấn vội nhận lấy điện thoại:- Mẹ à, mẹ có khỏe không?Nguyễn Bích Tú liên tục gật đầu:- Khỏe, khỏe...Tiều Tuấn này, công tác có thuận lợi không?

Làm thị trưởng vất vả lắm hả?- Công tác tuận lợi ạ, không vất vả gì.Liễu Tuấn trả lời rồi đùa:- Mẹ à, con trai mẹ là ai chứ, có công việc gì làm khó được con?- Chỉ biết kiêu ngạo, chẳng biết là giống tinh ai nữa, ba con rất khiêm tốn.- Vậy thì giống mẹ rồi.Nguyễn Bích Tú bật cười, vừa rồi nói chuyện với cháu nội, giờ được nói chuyện với con trai, tâm tình rất khoan khoái.- Mẹ, ba có khỏe không?

Vẫn bận rộn như thế ạ?- Hầy, ông ấy à, con đâu phải là không biết, ông ấy có lúc nào mà không bận?- Ừm, thế này không được, đợi tới tối con gọi điện cho ba, khuyên mấy câu, bảo ba chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.- Thế thì tốt...Này Tiểu Tuấn, mẹ nghe thấy ở Tiềm Châu có vụ án lớn gì đó, liệu có rắc rối gì không?Liễu Tuấn không ngờ vụ án Bạch Hồ khiến mẹ già không hỏi tới chính sự cũng biết, có thể thấy vụ án này ảnh hưởng lớn thế nào, nhanh như thế đã truyền tới kinh thành.

Đoán chừng một trong số nguyên nhân là do Nguyễn Bích Tú quan tâm tới con trai, phu nhân không can thiệp vào chính sự không đại biểu cho Nguyễn Bích Tú không được quan tâm tới con trai.Liễu Tuấn không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho mẹ nên cười an ủi:- Không sao đâu mẹ, phản hủ xướng liêm cả nước chỗ nào chẳng làm, mẹ đừng lo.- Vậy thì tốt, Tiểu Tuấn, có chuyện gì rắc rồi phải kịp thời trao đổi với ba con, cả Nghiêm bí thư nữa.

Đừng có cố chống đỡ một mình, biết không?Nguyễn Bích Tú dặn con trai một câu, bà biết địa vị của con trai bà ngày một cao, số người nhắm vào y ngày một nhiều.- Con biết mà, mẹ cứ yên trí.- Tiểu Tuấn, ăn cơm nào.Thấy Liễu Tuấn gọi điện thoại xong, Nghiêm Phi liền gọi chồng ăn cơm, sau khi tới Tiềm Châu, Huyên Huyên và Lam Lam không thuê nhà riêng, mà cùng bọn họ ở trong biệt thự, dù sao biệt thự rất rộng, phòng nhiều, có thêm hai người ở cũng chẳng ảnh hưởng.Văn phòng chính phủ cũng tìm cho Liễu Tuấn giúp việc, trước kia không ở trong biệt thự, chỉ chuẩn bị cơm nước, quét dọn vệ sinh...Giờ nhiều người rồi, nên ở luôn trong biệt thự, cả bàn có 6 người ăn cơm.Huyên Huyên và Lam Lam chỉ ngồi lỳ một chỗ không nói không rằng, giúp việc là phụ nữ trên ba mươi, sợ thị trưởng nên chẳng nói gì, trừ Liễu Dương thi thoàng nói mấy câu còn đều yên lặng ăn cơm.Ăn cơm xong Liễu Tuấn theo thông lệ ngồi xem thời sự tỉnh và thời sự TW.Thời sự tỉnh đưa tin, Cù Hạo Cẩm đang ở Ngô Tây điều tra khảo sát, sau khi nghe đồng chí phụ trách báo cáo, Cù Hạo Cẩm có chỉ thị quan trọng, trọng điểm cường điệu phản hủ xướng lêm.

Xét thực tế năm nay lũ lớn, Ngô Tây cũng bị thiệt hại khá nghiêm trọng, Cù Hạo Cẩm căn dặn các cán bộ phụ trách phải thiết thức làm tốt công tác cứu tế nạn dân và xây dựng lại cơ sở, tuyệt đối không để tình trạng chiếm đoạt tiền cứu trợ xuất hiện, phàm là cán bộ có vấn đề, phải trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không mềm lòng.Liễu Tuấn cau mày, Cù Hạo Cẩm có ý nhắm vào vụ án của huyện Bạch Hồ, xem ra Cù Hạo Cẩm có khả năng sắp đưa ra hành động tiếp theo, hiện giờ đã làm công tác dư luận rồi.Đoạn định viễn có tiếp thụ ý kiến của y, sớm kết án không, khó nói.Động tĩnh của Thai Duy Thanh, cũng khá thú vị, hắn thị sát Cty xe hơi Trường Phong mối thành lập, cuối năm ngoái hợp đồng các bên được ký kết xong thì Liễu Tuấn r khu Trường Hà đi học, cổng xương đang trong giai đoạn kế hoạch, trận lũ bắt đầu từ tháng sáu, đã khiến tiến độ hưởng ít nhiều, dây chuyển sản xuất hoàn chỉnh mới được lắp đặt xong trước đó không lâu.

Thai Duy Thanh tới thị sát khi chiếc xe hơi đầu tiên được xuất xưởng, chuyện này Triệu Ngạn đã báo cho liễu Tuấn từ tháng trước.Dù La Nguyên Anh đã thay thế chức vụ của Liễu Tuấn được mấy tháng, Triệu Ngạn vẫn có thói quen báo cáo cho Liễu Tuấn, khả năng trong lòng ông gia quật cường này, hoàn toàn không thừa nhận vị trí lãnh đạo của La Nguyên Anh.Liễu Tuấn cười phê bình Triệu Ngạn mấy câu, muốn ông ta giữ đúng vị trí, giúp đỡ La Nguyên Anh triển khai công tác, dù ai làm lãnh đạo, thì đảm bảo cho công ty phát triển sinh lợi mới là quan trọng nhất.

Đối với Liễu Tuấn mà nói, công ty Trường Phong chỉ là một trạm dừng trên sĩ đồ của y, y không muốn cũng không thể mãi mãi lo cho công ty Trường Phong được.Triệu Ngạn tựa hồ rất oán hận La Nguyên Anh, cho dù bị Liễu Tuấn, vẫn cứ càu nhàu mấy câu, nói La Nguyên Anh căn bản không biết quản lý xí nghiệp hiện đại, chỉ biết phá hoại.Liễu Tuấn chỉ cười không đổ thêm dầu vào lửa, đó là tố chất cơ bản cần có của cán bộ lãnh đạo.Xe kiểu mẫu của công ty Trường Phong theo Liễu Tuấn thấy thì rất thời thượng, ngoại hình đẹp, bắt mắt.

Nước Mỹ xưa nay ở phuong diện thiết kể bên ngoài thường rất phóng khoáng.

Công ty Trường Phong có một mở đầu không tệ khi thị trường xe hơi còn chưa định vị.

Nhìn thấy xe mẫu đen bóng trên TV, tâm tình Liễu Tuấn rất tốt, cho dù thế nào, đó cũng được coi là "đứa con" của y, không có sự nỗ lực của y, không có công ty xe hơi Trường Phong, càng không thể xuất hiện chiệc xe này.Nhưng lời phát biểu của Thai Duy Thanh làm tâm tình tốt đẹp của Liễu Tuấn bí phá sạch sành sanh.Thai Duy Thanh trước tiên khẳng định thành tích công ty thu được, cổ vũ cán bộ công nhân viên một phen, đây là lời quan cách cần phải làm.

Tiếp theo đó hắn "trở giọng" nói tói vẫn đề phản hủ xướng liêm, dặn các cán bộ cùng lúc phát triển cẩn cảnh giác chú ý hành vi đi lệch quỹ đạo.

Cùng phụ họa với lời của Cù Hạo Cẩm phát biểu ở Ngô Tây.Từ đó có thể thấy, ở phương diện trấn áp thể lực bản địa, Cù - Thai đã đạt thành sự ăn ý toàn diện, chỉ có điều không biết phái hệ đằng sau bọn họ có đạt thành sự nhất trí hay không?Điều này khó chắc được!

Chương 1029: Mặc xác hắnXem xong thời sự, chơi với con trai một chút, rồi Liễu Tuấn chắp tay đi vào thư phòng.

Khi công việc đặc biệt bận rộn, Liễu Tuấn sẽ mang một số văn kiện về nhà xử lý, còn bình thường ở trong phòng đọc sách, khi là sách kinh tế, triết học có khi là dã sử không có quy luật nhất định, những danh tác nước ngoài bằng tiếng Anh hoặc tiếng Nga thì Liễu Tuấn đềm xem bản gốc, đó cũng mang tác dụng ôn tập, không thể vứt bỏ hai thứ tiếng đó.Trong lúc xem sách, Liễu thị trưởng nói không chừng được gợi ý, nảy ra những ý tưởng mới.Cùng với thời gian trôi đi, trừ cuốn sách nhỏ ghi chép lại sự kiện kiếp trước ra, thì Liễu Tuấn đã không còn phân biệt được đâu là ký ức kiếp này đâu là ký ức kiếp trước nữa, rất nhiều thư quấn lấy nhau ở trong đầu, Liễu Tuấn cũng không cố ý đi phân biệt.

Có điều hôm nay đầu óc y hơi rối loạn, xem sách không vào, liền vứt sách qua một bên, châm thuốc dựa lưng vào ghế suy nghĩ.Điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại cố định trong thư phòng.Liễu Tuấn biết có tám phần là ngài phó thủ tướng gọi tới, ông biết tính cách của con trai, nên gọi tới thư phòng vào giờ này.- Ba.Liễu Tuấn nhận điện thoại, quả nhiên bên kia là tiếng Liễu Tấn Tài.- Nhà khách Tiềm Châu bán rồi à?Giữa cha với còn không cần khách sáo, ông đi thẳng vào vấn đề.- Dạ bán rồi, hôm nay ký hợp đồng, bán được 370 triệu, hơn giá dự kiến của các chuyên gia 70 triệu, ký hợp đồng thuê lại của Cty Song Lợi dùng 20 năm, mỗi năm trả 23 triệu.Liễu Tuấn biết tác phong của cha nên nói qua tình hìnhLiễu Tấn Tài trầm ngâm:- Trên tỉnh và đồng chí Thai Duy Thanh có ý kiến gì?Liễu Tuấn cười nhạt, nói với chút nhạo báng:- Đồng chí Thai Duy Thanh không có bất kỳ ý kiến gì.Báo cáo đã được gửi lên cơ quan có liên quan ở cấp quốc gia, có điều đó chỉ là thông lệ, tỉnh chưa có ý kiến, cơ quan quốc gia cũng không tiện trả lời trước.

Không cần tỉnh A phải có câu trả lời rõ ràng, chỉ là đưa lên trên xin ý kiến cũng được, cơ quan quốc gia mới tiện nghiên cứu trả lời, đó là trình tự bình thường.

Thai Duy Thanh lề mề không tỏ thái độ, đoán chứng nghĩ tới nhân tố này, đợi cho đồng chí Tiểu Liễu mất kiên nhẫn, tiền trảm hậu tấu mới nhảy ra cũng không muộn.Muốn nói tốt thì Liễu thị trưởng dũng cảm mày mò phương án mới, cần được biểu dương khen ngợi.

Muốn nói xấu thì đồng chí Liễu Tuấn chưa được sự đồng ý của cấp trên, tự ý bán tài sản quốc gia, đây là vấn đề nghiêm trọng, liệu trong đó có giao dịch quyền tiền không?

Cho dù không có thì cũng là đi ngược lại phương châm chính sách của quốc gia.Một thị trưởng nho nhỏ mà dám làm bừa ở chuyện lớn thế này, đúng là gan không nhỏ.Liễu Tấn Tài im lặng một lúc rồi mới nói:- Con viết một tài liệu trình bày một cách hệ thống mô hình của con, trực tiếp giao cho ba để ba xem xét.Liễu Tuấn gật đầu vâng lời.Thai Duy Thanh luôn thích sử dụng những thủ đoạn vụn vặn để ngáng chân Tiểu Liễu.

Liễu Tấn Tài có tốt tính đến đâu cũng không chịu được có kẻ chọc phá con trai mình, xem ra chuẩn bị vượt qua chính phủ tỉnh A, trực tiếp khẳng định mô hình này rồi.Liễu Tấn Tài tôi chính là chủ nhiệm của ủy ban phát triển quốc gia, Thai Duy Thanh cậu chỉ định đoạt được ở tỉnh A thôi.- Vậy vụ án Bạch Hồ kia tra đến đâu rồi.Ngày thường Liễu phó thủ tướng công việc bộn bề, dù là về nhà cũng không chịu nghỉ, rất ít chủ động gọi điện thoại cho con trai.

Lần này coi như phá lệ, Liễu Tuấn vừa nhập chức, Tiềm Châu liên tiếp xuất hiện động tĩnh lớn, Liễu Tấn Tài biết con trai áp lực lớn, nên chủ động biểu thị sự quan tâm.Liễu Tuấn cười méo miệng:- Càng ngày càng ầm ĩ rồi.Liễu Tấn Tài không lên tiếng, đợi con trai nói rõ hơn.- Hiện giờ vụ án đã vượt qua khỏi huyện Bạch Hồ, mở rộng thành phố và các khu huyện khác, bí thư Giang Thành là Quản Vĩnh Thanh cũng có vấn đề, Quản Vĩnh Thanh là thường ủy Tiềm Châu, là người tiền nhiệm của Phương Nhữ Thành...- Vậy con và Lưu Huy có ý kiến gì.- Ý kiến của con là muốn có hạn độ là dừng, công tác trọng điểm của Tiềm Châu chủ yếu phải đặc ở việc kiết thiết lại sau thiên tai, sắp tết rồi, vụ án này cứ tiếp tục bới móc sâu thêm thì thế cục Tiềm Châu khó ổn định lại được.Liễu Tuấn bình tĩnh trình bày ý kiến của mình cho cha, không mang theo nhiều tình cảm cá nhân, điều này làm Liễu Tấn Tài rất hài lòng, xem ra con trai ngày càng trưởng thành vững vàng rồi, dù đối diện với cha mình cũng biết khắc chế bản thân.- Chuyện này con nên nói với bác Nghiêm của con một chút.Liễu Tấn Tài lặng lẽ nghe xong rồi nhắc nhở, dù Nghiêm Ngọc Thành là cha vợ của Liễu Tuấn, nhưng khi hai cha con nói chuyện, Liễu Tấn Tài vẫn thích cách gọi "bác Nghiêm" của con hơn.Liễu Tuấn hiểu ý, nếu như tỉnh ủy tinh A không chịu thôi, vậy thì Nghiêm Liễu cần phải xuất hiện vào thời điểm đúng lúc, không thể để cho một số kẻ không biết kiêng nể gì hết.Từ sau khi vụ án Bạch hồ xảy ra, Liễu Tuấn cùng đã trao đổi với cha vợ đại nhân, nhưng Nghiêm Ngọc Thành luôn giữ im lặng.Liễu Tuấn cũng từng phân tích qua thái độ này của ông, có lẽ Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ chức cao quyền lớn, chỉ là vụ án một huyện, chẳng đủ lọt vào mắt ông.

Nhưng Liễu Tấn Tài nhắc y hỏi ý kiến Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn tất nhiên tuân theo.Liễu Tuấn biết giờ này Nghiêm Ngọc Thành đang xử lý công việc ở thư phòng, cán bộ lãnh đạo tầng cấp như ông và Liễu Tấn Tài, khái niệm giờ làm là rất mơ hồ, nhất là với chức vị hiện tại của Nghiêm Liễu đều gặp phải rất nhiều tình huống đột phát.Có điều Nghiêm Ngọc Thành thoáng đạt hơn Liễu Tấn Tài, biết có chừng có mực.Điện thoại vừa thông, bên trong liền truyền tới giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.- Lão Ba đã xem Hồng Lâu Mộng được mấy lần rồi?Nghiêm Ngọc Thành uy nghiêm khí thế, cán bộ cấp dưới đối diện với ông luôn cung kính, thậm chí là sợ hãi.

Chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, mỗi lần nói chuyện luôn mang theo vài phần buông thả, điều này có lợi cho Nghiêm Ngọc Thành thả lỏng tinh thần.- Ha ha ha, tiểu tử đúng là thành Gia Cát Lượng rồi, sao biết ta đang xem Hồng Lâu Mộng?Nghiêm Ngọc Thành ngạc nhiên lắm, vì ông đang đúng là đang xem Hồng Lâu Mộng thật, ông là học trò của Chu tiên sinh, kiến thức văn học cổ uyên thâm, nên thích danh tác cổ, thường xuyên dùng những thứ sách đó thay đổi đầu óc.Liễu Tuấn cười, không ngờ phán bừa lại đúng, nghe ngữ khí của Nghiêm Ngọc Thành thì tâm tình không tệ.- Đoán bừa ạ.Liễu Tuấn thành thật đáp.Nghiêm Ngọc Thành cười ha hả:- Coi như tiểu tử con còn có ba phần thành thật...Nói đi, có phải vụ án huyện Bạch Hồ lại có biến hóa không.- Thủ trưởng anh minh, lòng sáng như trăng sao, trí tuệ sánh mặt trời...Liễu thị trưởng thừa cơ "vỗ mông đôm đốp", lời hay ý đẹp tuôn ra không ngớt.Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nghe, dương dương tự đắc.

Hiện giờ địa vị của ông lúc nào cũng phải cẩn thận tới từng lời ăn tiếng nói, thì thoảng đùa với con rể, cũng có tác dụng điều tiết.Nghiêm Ngọc Thành nói:- Ta biết rồi, con nên làm gì thứ cứ làm cái đó, còn kẻ khác thì mặc xác hắn.Chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Nghiêm bí thư lại nổi lên rồi, Liễu Tuấn biết mình bị ảnh hưởng của Nghiêm Ngọc Thành rất nhiều, chí ít thì cái vẻ coi thường tất cả chính là học từ trên người Nghiêm Ngọc Thành.Có câu nói này của Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn tức thì nhẹ nhõm hơn nhiều.Hai người đang nói chuyện thì cửa thư phòng bị đẩy ra, Lạc Dương cười khanh khách đi trước, Phi Phi đi theo sau con trai, lộ nụ cười bất đắc dĩ.Liễu thị trưởng vội gọi con trai:- Lại đây Dương Dương, nói chuyện với ông ngoại đi.- Con không nói, con muốn nghe ba kể chuyện cơ.Giọng nói trẻ thơ của Dương Dương vang vọng khắp phòng, hẳn là Nghiêm bí thư ở bên kia cũng nghe thấy rõ ràng, không khỏi "cay cú", lẩm bẩm một câu:- Tiểu tử thối, y hệt cái thằng cha nó.Nói rồi cúp điện thoại cái phịch.Phi Phi thấy quấy rầy chồng và cha nói điện thoại, liền áy náy nói:- Dương Dương nhất định muốn nghe anh kể chuyện mới chịu đi ngủ.Cái "bệnh" này của Dương Dương đều bị gần đây Liễu Tuấn chiều hư, phát triển tới hiện giờ, y không kể chuyện là nó không chịu ngủ.

Liễu thị trưởng cười ha hả, bế con trai lên đi thẳng vào phòng ngủ.Trong phòng ngủ, bên cạnh chiếc giường đôi cực lớn là một cái giường nhỏ, hai vợ chồng sau khi dỗ Dương Dương ngủ xong, liền đặt vào chiếc giường nhỏ có lan can đó, Nghiêm Phi lúc đầu không đồng ý, nhưng không lay chuyển nổi chồng, đành phải thỏa hiệp.Liễu Tuấn nhảy lên giường, đặt con trai ở bên cạnh, tươi cười kể chuyện cho Dương Dương, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, kể chuyện cho con đều là sở trường của Liễu nha nội.

Không nhất định là phải kể chuyện trong sách, nhiều khi Liễu nha nội tự biên ra rất nhiều câu chuyện, làm con trai nghe cười khanh khách.L cũng không ngoại lệ, Liễu nha nội "khua môi múa mép một hồi", Tiểu Liễu nha nội mơ màng lăn ra ngủ.Thấy con trai dần dần chìm vào giấc ngủ, Phi Phi dựa vào người Liễu Tuấn, mỉm cười nói:- Rốt cuộc là anh kể truyện hay là thôi miên đấy.Phi Phi trách hỏi cũng rất có lý, kể chuyện tới mức làm con ngủ thiếp đi, trình độ kể chuyện của Liễu thị trưởng thật làm người ta không dám khen ngợi.Liễu Tuấn cười hì hì, đưa tay kéo vợ vào lòng, bắt đầu giở trò hư hỏng...

Chương 1030: Dòng chính và dòng phụLiễu Tuấn vốn định hôm nay ngủ sớm một chút, nhưng Phi Phi thực sự quá đáng yêu, Liễu thị trưởng có mó máy chân tay một chút đã ngả sang khuynh hướng mất kiểm soát, nhưng không ngờ điện thoại vang lên, Liễu Tuấn nhìn số, sắc mặt tức thì trở nên nghiêm trọng.Cái số này y rất quen, đó là của văn phòng bí thư tỉnh ủy.- Alô.Liễu Tuấn nhận điện thoại.- Alô, Liễu thị trưởng, tôi là Tiểu Ngô.Thư ký của Cù Hạo Cẩm mỗi lần gọi điện đều tự xưng là Tiểu Ngô.- Xin chào Ngô xử.Liễu Tuấn giữ đúng phép lịch sự.Ngô thư ký nói:- Là thế này, Liễu thị trưởng, Cù bí thư mời thị trưởng và Lưu bí thư ngày mai lên tỉnh ủy một chuyến, Cù bí thư muốn nói chuyện với hai vị.- Được, tôi sẽ tới đúng giờ.- Cám ơn Liễu thị trưởng.Theo Lăng Nhã nói, Ngô thư ký rất được Cù Hạo Cẩm coi trọng, Liễu Tuấn cho rằng điều này có thể do Ngô thư ký rất khiêm tốn, đường đường thư ký bí thư tỉnh ủy mà tôn trọng với một thị trưởng như cấp trên, là có thấy rồi.

Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ, thư ký nên ôn hòa một chút, mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.Cho dù quản cảm của Liễu Tuấn ra sao, thì cảm quan của y với Ngô thư ký không tệ.- Ừm, phải lên tỉnh sao?Đợi Liễu Tuấn hạ điện thoại xuống, Phi Phi quan tâm hỏi, hai áng hồng chưa phai trên gò má như bạch ngọc, đáng yêu chết người.- Đúng, Cù Hạo Cẩm bảo anh và bí thư Lưu Huy sáng mai 9 h tới tỉnh ủy nói chuyện với ông ta.- 9h sáng mai?Nghiêm Phi cau mày, cô biết từ Tiềm Châu tới Ngọc Lan ít nhất phải mất 3 - 4 tiếng đồng hồ, nói cách khác muốn đên đúng giờ phải đi ngay trong đêm, nếu sáng mai mới đi thì thời gian quá sát, lỡ chẳng may tắc đường gì đó chưa chắc đến được đúng giờ.Liễu Tuấn cười áy náy, còn chưa đáp lời Phi Phi thì điện thoại của Lưu Huy đã gọi tới.- Thị trưởng, Ngô thư ký thông báo cho thị trưởng rồi chứ?- Vâng thư bí thư, vừa mới thông báo rồi.Lưu Huy cũng không nói nói nhiều, ông ta vốn muốn hẹn Liễu Tuấn đi cùng, nhưng lời tới miệng lại nuốt lại, cứ ai nấy tự đi thì hơn, mai gặp nhau ở tỉnh ủy là được.

Cù Hạo Cẩm triệu kiến, khẳng định chắc chắn là vì vụ án Bạch Hồ, không biết thái độ Cù Hạo Cẩm thế nào, nhưng lúc này mọi người đều phải yên tĩnh một chút.- Vậy anh lên đường sớm đi, muộn quá không tốt.Phi Phi ngồi thẳng dậy nói nhỏ.Liễu Tuấn đột nhiên bật cười:- Cũng không cần gấp như thế, không phải hơn 10 tiếng nữa sao?

Thế là đủ thời gian rồi...Hai đám mây hồng trên má Phi Phi bỗng càng đậm thêm, với chuyện chăn gối, cô không có yêu cầu nhiều lắm, nhưng chỉ cần ở cạnh trọng, khó tránh khỏi bị tỉnh cảm nóng cháy của Liễu Tuấn ảnh hưởng.Liễu Tuấn lại ôm lấy cô vợ nhỏ xinh đẹp......7h 30 sáng, Liễu Tuấn và Lưu Huy gặp nhau ở phòng ăn nơi tiếp đãi của tỉnh ủy, cùng ăn sáng, hôm qua Liễu Tuấn lên đường muộn hơn Lưu Huy, khi tới nơi chiêu đãi đã là 2h sáng.

Liễu Tuấn liền không đi quấy rầy Lưu Huy nữa, mà ngủ một giấc.Thấy Liễu Tuấn ăn rất ngon, liền một hơi ăn xong bốn cái bánh bao, uống một bát cháo lớn, Lưu Huy rất hôm mộ sức ăn của Liễu Tuấn.- Tuổi trẻ thật là tốt.Lưu Huy cảm khái nói, ông ta còn chưa uống hết một bát cháo, lúc này Liễu Tuấn lại đang đối phó với một quả trứng gà.Liễu Tuấn cười;- Tôi luôn có sức ăn rất khỏe.- Ăn được ngủ được là tiên, sức khỏe là vốn liếng cách mạng.Lưu Huy gật gù cảm thán.Liễu Tuấn không nói, cả hai không trao đổi mấy về cuộc triệu kiến sắp tới, ý kiến nên biểu đạt hai người đều đã biểu đạt với Đoạn Định Viễn rồi, với Cù Hạo Cẩm ý kiến vẫn thế, tới tầng cấp bọn họ, đưa quyết định rất cẩn thận, thay đổi quyết định càng cẩn thận hơn.Khi ăn sáng, Liễu Tuấn bất ngờ nhìn thấy thư ký tiền nhiệm của Hà Duyên An, chị Mã hiện giờ là phó thị trưởng thường vụ một thành phố phía bắc huyện, mặc đồ tây màu đen, toàn thân trên dưới đầy vẻ điềm tĩnh cao nhã của nữ trí thức, làm cho chị Mã dù dung mạo bình thường thêm nhiều sức hút nữ tính.Chị Mã và Lưu Huy là người quen cũ rồi, Hà Duyên an làm việc ở tỉnh A gần 5 năm, nên chị Mã quen hết những người đứng đầu thành phố, liền mỉm cười tới chào hỏi Liễu Tuấn và Lưu Huy, cùng dùng bữa sáng, trò chuyện việc hàng ngày.Ở nơi như thế này mọi người nói chuyện đều rất thận trọng, thường sẽ không liên quan tới vấn đề mẫn cảm lắm.8h57 phút, Lưu Huy và Liễu Tuấn xuất hiện ở trước văn phòng của Cù Hạo Cẩm, Ngô thư ký đi lên đón, theo thỏi quen nhìn đồng hồ.

Cù Hảo Cẩm sau khi nhậm chức đã triệu kiến riêng Liễu Tuấn hai lần, lần đầu ở đây, tiếp ngay theo đó Liễu Tuấn đi tới trường đảng TW, lần thư hai khi kháng lũ, sau đó không lâu Liễu Tuấn tới Tiềm Châu làm thị trưởng.

Ngô thư ký còn nhớ rõ lần đầu tiên Cù Hạo Cẩm triệu kiến Liễu Tuấn, y tới không sớm hơn lấy 1 phút, Ngô thư ký đoán chừng nhờ có Lưu Huy, nếu không vị nha nội uy thế này nhất định đúng giờ mới tới.Biểu hiện của Liễu Tuấn trong 3 năm ở tỉnh A chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung...Mạnh mẽ.Vị này tựa hồ luôn đi ngược dòng, trong mắt người khác cực kỳ khó khăn, không chế cũng phải ủ rũ bỏ cuộc, tới y lại thành ánh sáng cuối đường hầm.

Liễu thư ký cẩn thận phân tích con đường thăng tiến của Liễu Tuấn, phát hiện ra khác hẳn với lời đồn bên ngoài là chỉ dựa vào hai người cha.

Liễu Tuấn nắm rõ diễn biến thời cuộc, cùng với năng lực cá nhân vô cùng kiệt suất.Ngô thư ký biết, chỉ cần mình ngồi vững ở vị trí đệ nhất thư ký, sớm muộn có một ngay thi triển tài năng trên sĩ đồ, vì thế đều nghiên cứu quá quỹ tích thăng tiến của những lãnh đạo thành phố trong tỉnh, để sau này học theo.

Ngô thư ký phát hiện mỗi con đường của Liễu Tuấn là không theo được, vứt bỏ thân phận nha nội của y sang một bên, sự dũng cảm của người này hắn không học được.Đồng thời tiếp hai người, thái độ của Cù Hạo Cẩm khá khách khí, thấy mặt liền mỉm cười, phá lệ đứng dậy bắt tay mời ngồi xuống ghế sô pha.Ưu đãi này là dành cho Lưu Huy.Vừa ngồi xuống, Cù Hạo Cẩm đã đẩy thuốc lá tới, cười nói:- Nghe nói hai đồng chí đều là dân hút thuốc!

Tôi cũng thế.Xem ra Cù Hạo Cẩm muốn tạo ra một không khí nói chuyện hài hòa.Giống như với Liễu Tuấn, Lưu Hưu gặp riêng Cù Hạo Cẩm chỉ có hai lần, lần đầu tiên sau khi Cù Hạo Cẩm lên nhậm chức chưa lâu, triệu kiến các bí thư đảng ủy theo thông lệ, lần thứ hai cũng ở Tiềm Châu, lần đó trừ xác nhận các phương thức kháng lũ, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe của Trần Dương Dương.Hai lần triệu kiến, Cù Hạo Cẩm đều khá khác khí, Lưu Huy cũng quen rồi, đương nhiên chẳng vì thế mà đánh giá Cù Hạo Cẩm, những hành động của Cù Hạo Cẩm sau khi nhậm chức đã nói rõ con người ông ta.Khói thuốc lượn lờ bốc lên.- Liễu Tuấn, vấn đề huyện Bạch Hồ là do cậu phát hiện ra sớm nhất hả?Cù Hạo Cẩm thuận miệng hỏi.Trước mặt ông ta, Liễu Tuấn luôn lấy 120% tinh thần ứng, phó, nhưng Cù Hạo Cẩm hỏi thẳng như thế làm y hơi giật mình, liếc mắt qua Lưu Huy, thấy Lưu Huy bình tĩnh ngồi hút thuốc.Cũng phải thôi với thân phận và tình thế hiện nay, Cù Hạo Cẩm nghĩ sao nói vậy, đường đường bí t hư tỉnh ủy còn phải chơi thủ đoạn vặt vãnh với cấp dưới sao?

Nếu cậu nghĩ rằng tôi đang chia rẽ lý gián, thì chỉ có thể nói tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp.- Vâng thưa Cù bí thư, tôi vô tình gặp được một quần chúng phản ánh khoản cứu trợ, tôi liền điều tra một chút, phát hiện ra vấn đề ở huyện Bạch Hồ.Liễu Tuấn nói rất hời hợt, tựa hồ không hề có suy nghĩ chuẩn bị gì.- Ừ, luôn quan tâm tới cuộc sống của quần chúng nhân dân là tố chất cần có của cán bộ lãnh đạo, làm rất tốt.

Tiềm Châu dám đưa dao cắt nhọt độc, rất đáng biểu dương.Cù Hạo Cẩm gật đầu.- Cù bí thư quá khen rồi, kỳ thực chúng tôi cũng bất đắc dĩ thôi, Tiềm Châu vừa trãi qua lũ lớn, tổn thất nặng, đều muốn đặt trọng tâm ở công tác kiến thiết lại...Nhưng huyện Bạch Hồ nảy ra ung nhọt lớn như thế, không cắt không được.Lưu Huy nói.Liễu Tuấn khẽ gật đầu, hơi ngạc nhiên, không ngờ Lưu Huy lại nói những lời thẳng thắn như vậy trước mặt Cù Hạo Cẩm, xem ra làm bí thư thành ủy đúng là không đơn giản.Cù Hạo Cẩm nhương mày lên:- Phản hủ xướng liêm, cắt bỏ ung nhọt, không hề xung đột với công tác kiến thiết sau tai nạn.

Tình huống ác liệt của huyện Bạch Hồ nếu không xử lý kịp thời, thì công tác kiến thiết chỉ ở mặt ngoài, không thể thực sự quán triệt được.

Ngay cả khoản cứu tế cho người dân đều không làm đến nơi đến chốn, vụ án Bạch Hồ vạch trần rất đúng lúc, là bài học cho toàn tỉnh.Lưu Huy và Liễu Tuấn đều gật đầu.- Vụ án Bạch Hồ nhất định phải tra, phải xử lý nghiêm khắc, sau đó tổng kết kinh nghiệm làm tài liệu phản diện, để cán bộ toàn tỉnh nhìn vào đó rút ra bài học.Cù Hạo Cẩm nói ra lời này, mắt Lưu Huy nheo mắt lại, nhưng không nói gì cả.- Đương nhiên, phản hủ xướng liêm chỉ là một phần của công tác, các công tác khác của Tiềm Châu không thể trì trệ.

Một đám phần tử xấu không phải là xu thế chính, đa phần cán bộ Tiềm Châu vẫn tốt.

Hai đồng chí, đừng có gánh nặng tư tưởng gì, hãy cứ thoải mái làm việc, đưa kinh tế Tiềm Châu đi lên Chương 1031: Quan tâm bất ngờCuộc triệu kiến chủ yếu nói về việc xử lý vụ án huyện Bạch Hồ, chia làm hai mặt, thứ nhất tất nhiên là tiến độ điều tra, Lưu Huy và Liễu Tuấn đều thẳng thắng bày tỏ quan điểm muốn kết án sớm, để ổn định cục diện Tiềm Châu.

Về mặt này Cù Hạo Cẩm không phản đối, ở lập trường của ông ta, đương nhiên hi vọng cục thế mỗi thành phố cấp dưới đều ổn định.

Vấn đề bí thư tỉnh suy nghĩ không phải chỉ là phương hướng chung.Nó trắng ra là Cù Hạo Cẩm chỉ nhắm vào Tiềm Châu thôi, vụ án rùm beng này đúng là thứ Cù Hạo Cẩm muốn thấy, bất kể vụ án có kết quả cuối cùng ra sao, giữa Liễu Tuấn và Lưu Huy thế nào cũng có hố ngăn cách.

Đó là đả kích lớn với sự nỗ lực của cả thế lực Cận hệ, khi Cận Tú Thật ra sức ủng hộ Liễu Tuấn.

Trong con mắt cán bộ bình thường thì Liễu Tuấn hoàn toàn vô cớ gây chuyện, tự mình hủy đi cục diện tốt, nếu Liễu Tuấn không quá vội lập uy, không quá vội đả kích đám người Phương Nhữ Thành, có Lưu Huy toàn lực ủng hộ, Liễu Tuấn sẽ mau chóng đứng vững chân thi hành sách lược.Tiến thêm một bước nữa, Cù Hạo Cẩm có thể nhân cơ hội này điều chỉnh ban lãnh đạo của Tiềm Châu, công phá dần dần thành lũy kiên cố nhất của Cận Tú Thật từ bên trong, thực hiện sự nghiệp nhất thống của ông ta.Nhưng làm việc gì cũng phải có chừng mực, bắt quá sát Tiềm Châu, bất chấp tất cả ra tay, thì cho dù có nạy được cả Liễu Tuấn và Lưu Huy đi chỗ khác, thay người của Cù Hạo Cẩm vào, cũng được không bằng mất, trong mắt đại lão cao tầng lên án là muốn nhất ngôn đường.Giải quyết vấn đề phải theo trình tự, không thể quá cấp bách.Thấy Cù Hạo Cẩm đồng ý sớm kết án, Lưu Huy thầm thở phào.Thứ hai là bố trí ban bệ cán bộ của huyện Bạch Hồ, trước đó không lâu, thành ủy Tiềm Châu mở hội nghị, lâm thời sắp đặt mấy thành viên ban huyện ủy cho huyện Bạch Hồ, hiện giờ vận hành rất tốt.

Có điều thủy chung là tổ hợp lâm thời, ngoài ra các ban ngành trực thuộc và các xã thuộc huyện Bạch Hồ cũng phải gây dựng lại.Việc an bài nhân sự một huyện tất nhiên không cần tới Cù Hạo Cẩm phải bận tâm, ông ta cũng chẳng hứng thú, xen vào huyện Bạch Hồ căn bản không có ý nghĩa gì.

Có điều Cù Hạo Cẩm vẫn quan tâm tới việc này, nhấn mạnh công tác bình thường của huyện Bạch Hồ không thể ngưng trệ, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của quần chúng.Đó là thái độ nên có của bí thư tỉnh ủy.Cù Hạo Cẩm tin thành ủy Tiềm Châu nhất định sẽ xử ý tốt chuyện này.- Phải cảnh giác.Cù Hạo Cẩm cảm thán:- Bổ nhiệm một cán bộ thì dễ, bổ nhiệm một cán bộ hợp cách không dễ, bổ nhiệm một cán bộ ưu tú càng khó khăn.

Hai đồng chí, cần phải cảnh giác, không thể để xảy ra tình huống như huyện Bạch Hồ nữa, cán bộ của cả một huyện mà thối nát từ trên xuống dưới, đây là bải học khiến người ta phải tỉnh ngộ.Lưu Huy và Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt nặng trĩu.Ngoài ra, Cù Hạo Cẩm còn quan tâm tới việc kiến thiết kinh tế:- Liễu Tuấn, nghe nói cậu đang thi hành một biện pháp tập trung tài chính mới ở Tiềm Châu, bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết?Cù Hạo Cẩm bận điều chỉnh đội ngũ cán bộ, nắm nhân sự toàn tỉnh, nên chuyện kiến thiết kinh tế không xen vào nhiều, cơ bản đều tôn trọng cách làm của Thai Duy Thanh, cho dù là hạng mục lớn, Cù Hạo Cẩm chỉ phát biểu ý kiến mang tính nguyên tắc, không đưa chỉ thị tiến hành.Điều này đầu tiên thể hiện được phong phạm của bí thư tỉnh ủy, đồng thời cũng là để đạt thành sự bình hành với Thai Duy Thanh.

Cù - Thai phối hợp tương đối ăn ý, rất ít phát sinh xung đột chính diện, tất nhiên cũng có ý kiến bất đồng, đều treo đổi riêng để giải quyết.Vì thế ở trường hợp công khai, Thai Duy Thanh ủng hộ mạnh mẽ quyết sách của Cù Hạo Cẩm, hai lãnh đạo phối hợp mật thiết nhu thế, làm nhiều cán bộ muốn luồn lách giữa hai người hết sức thất vọng, không có đất thi triển kỹ xảo.Từ sách lược mà nói thì Cù - Thai hoàn toàn chính xác, hai người đều là quan mới nhậm chức, đều phải đối diện với sự chống đối của thế lực bản địa, nếu không đoàn kết nhất trí, mạnh ai nấy làm, thậm chí phát sinh va chạm, kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương.Hai người phố hợp với nhau, đến lượt phái bản địa khó sống.Cù Hạo Cẩm thình lình hỏi tới chuyện này, làm thần kinh của Liễu Tuấn vốn căng như giây đàn lại càng căng thêm.- Vâng thưa cù bí thư, có chuyện này.Liễu Tuấn đáp cẩn thận.- Nghe nói đã bán nhà khách Tiềm Châu rồi?- Vâng, vừa ký hợp đồng với Cty Song lợi, nhà khách bán đứt cho họ, sau đó thuê lại quyền kinh doanh, tổng cộng gom góp được 370 triệu.Cù Hạo Cẩm gật gù không tỏ thái độ.Không biết Cù Hạo Cẩm bất ngờ hỏi tới là có dụng ý gì, Lưu Huy vẫn thêm một câu:- Phương án này thành ủy đã thương lượng qua, về nguyên tắc là ủng hộ.Cù Hạo Cẩm cười, không nói tới chuyện này nữa.Sau khi rời khỏi văn phòng Cù Hạo Cẩm, cả hai không vội về Tiềm Châu, Lưu Huy tới chính hiệp tỉnh, bái phỏng Cận Tú Thật, còn Liễu Tuấn tới ủy ban phát triển tỉnh, tìm chủ nhiệm Nghê Phong.Nghê Phong rất hứng thú với phương thức khởi động phát triển kinh tế của Liễu Tuấn, Nghê Phong do một tay Hà Duyên An một tay đề bạt lên, tư tưởng khá cởi mở, tích cực tiến thủ, thích mày mò những mô hình và phương thức mới.

Đường lối này của Liễu Tuấn làm hai mắt hắn sáng lên, hơn nữa Liễu Tuấn còn là ái tướng của Hà Duyên An, con trai phó thủ tướng, về công hay tư, Nghê Phong đều muốn thân cận với Liễu Tuấn hơn.Cảm quan của Liễu Tuấn với Nghê Phong không tệ, cảm thấy đây là một cán bộ làm việc thực sự, hai người luôn giữ liên hệ qua điện thoại.- Sao Liễu thị trưởng lại muốn tới thăm bỉ nhân thế này?

Ha ha, thật là vinh hạnh.Nghê Phong cười ha hả đùa với Liễu Tuấn, vốn hắn có một cuộc họp, nhưng vì Liễu Tuấn đột nhiên tới thăm, Nghê Phong liên sai thư ký ủy thác cho một vị phó chủ nhiệm tới đại diện thay.Thư ý thầm ngạc nhiên, hành trình của Nghê Phong do hắn an bài, biến cố đột nhiên này làm cho người ta không hiểu ra sao.

Tới khi thấy Liễu Tuấn tới, thư ký mới vỡ lẽ.Liễu công tử đại giá quang lâm, chẳng trách Nghê chủ nhiệm phải lỗi hẹn đón tiếp.Nghê Phong khá trẻ, ăn mặc theo phong cách cán bộ lãnh đạo thời đại mới, so với bộ đồ thường nhật dán mác Nghiêm Phi của Liễu thị trưởng càng nghiêm chỉnh hơn.Liễu Tuấn vừa gặp mặt đã trêu:- Thôi chủ nhiệm này, nhân viên công tác của ủy ban phát triển đều muốn làm người bán hàng à?

Ăn mặc nghiêm chỉnh như thế có mệt không?Nghê Phong nhìn tây phục màu đen trên người, rồi lại nhìn trang phục cá tính nổi bật của Liễu thị trưởng, cười:- Tôi cũng muốn mặc như thị trưởng lắm chứ, nhưng loại y phục này tôi mua đâu có nổi!

Đâu phải triệu phú.Liễu Tuấn rất giàu, chuyện này rất nhiều người trong thể chế đều biết.- Anh cứ mơ đi!

Bộ y phục này toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái thôi!

Nhiều tiền đến đâu cũng vô ích.Liễu nha nội đắc ý, cứ làm như lấy được một cô vợ thiết kế thời trang nổi tiếng làm vợ, là có tư cách vênh váo.Nghê Phong cười lắc đầu, ném cho y một điếu thuốc:- Sao hôm nay lại rảnh rối tới chỗ tôi chơi.- Vừa từ chỗ Cù thư ký tới.Nghê Phong sắc mặt trở nên nghiêm nghị:- Chuyện ở huyện Bạch Hồ à?Liễu Tuấn lại đáp rất thản nhiên:- Thì chính nó.- Nên giải quyết thôi, làm quá lớn chẳng ai có lợi, mục đích cần đạt được đã đạt được cả rồi.Liễu Tuấn mặt thoáng qua vẻ tán thưởng, Nghê Phong quả nhiên là người thông tuệ, nói ngay đa điểm mấu chốt.

Đại tướng đắc lực do Hà Duyên An đề bạt lên quả nhiên có chút tài năng.Nghê Phong thay đổi đề tài:- Liễu thị trưởng hành động thật là nhanh, vèo một cái đã bán nhà khách Tiềm Châu rồi, người ta còn chưa kịp tỉnh ra nữa.- Người khác có tỉnh ra hay không tôi không biết, nhưng anh phải biết chứ, không phải anh phê chuẩn sao?Nghê Phong lắc đầu:- Tôi phê chuẩn có tác dụng gì, các lãnh đạo của tỉnh gật đầu mới được.Kỳ thực lời này để nhắc nhở Liễu Tuấn.Lễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Chính phủ Tiềm Châu sớm đã báo cáo lên rồi, bọn họ không chịu gật đầu, tôi ép được à?Nghê Phong nghiêm mặt nói:- Đây là vấn đề mẫn cảm, cậu đừng nên lơ là.

Theo tôi thấy nhà khách Tiềm Châu nếu đã bán rồi thì thôi, bát nước hất đi không thu lại được nữa.

Nhưng đừng vội mở rộng, xem các phương diện khác phản ánh rồi hẵng hay.Liễu Tuấn hiểu ý thứ chỉ là một thí điểm thôi, dù tài sản bán ra lớn, nhưng không mang tính đại biểu, nếu có vấn đề thì còn đường xoay chuyển, nhớ tới câu hỏi bất ngờ của Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn cũng thấp thỏm.Cù Hạo Cẩm hiển nhiên không quan tâm tới việc bán nhà khách Tiềm Châu được bao nhiêu tiền, mà quan tâm tới hình thức tập trung vốn này, đoán chừng Thai Duy Thanh chưa tỏ thái độ, Cù Hạo Cẩm không tiện ý kiến.

Nhưng một khi Thai Duy Thanh tỏ thái độ chính xác, tới tám phần Cù Hạo Cẩm sẽ ủng hộ hắn.- Mặc kệ, dù sao bán một cái cũng là bán, bán mười cái cũng là bán rồi, phát triển kinh tế mới là chính, cái khác chẳng cần bận tâm nhiều.Liễu Tuấn khoát tay, vẻ mặt rất kiên quyết Chương 1032: Lại gặp phóng viên Tân Hoa XãThời gian lặng lẽ trôi đi, đã vào năm cuối cùng của thế kỷ 20, người ta thường nói năm mới tình hình mới.

Liễu thị trưởng vừa mới bắt đầu năm mới không lâu gặp phải một người không muốn gặp.Vu Hoài Tín khi pha trà cho y, thuận miệng nói:- Thị trưởng, nghe nói có phóng viênTân Hoa Xã tới, muốn phỏng vấn chuyện bán tài sản quốc hữu và vụ án huyện Bạch Hồ.Liễu Tuấn không khỏi cau mày:- Ký giả của Tân Hoa Xã à?Không phải y ghét giới truyền thông, nhưng vào thời khắc mẫn cảm thế này phóng viên của Tân Hoa Xã xuất hiện ở Tiềm Châu, chỉ đích danh muốn phỏng vấn vụ án Bạch Hồ, làm y không thể không đề cao cảnh giác.Sau khi gặp Cù Hạo Cẩm, ông ta tiếp nhận ý kiến của y và Lưu Huy, tổ chuyên án đẩy nhanh tiến độ phá án, nói cách khác bắt đầu khống chế phạm vi liên quan, dù là như thế vụ án này vẫn dính líu quá rộng.Quản Vĩnh Thanh, Chu Viêm đều bị song quy, còn người phủ trách của bảy tám cơ quan trực thuộc thành phố cũng dính líu vào vụ án này, đó là những quan viên thường ngày qua lại mật thiết với đám Phương Nhữ Thành.Nói một cách không hề quá lời rằng vụ án Bạch Hồ đã khơi lên cơn địa chấn lớn ở quan trường Tiềm Châu, một cán bộ cấp phó sở, mười mấy cán bộ cấp huyện bị xử lý một lượt, với một thành phố mà nói đúng là khinh hoàng.Cho dù Cù Hạo Cẩm và Đoạn Định Viễn cơ bản tiếp thụ kiến nghị của Tiềm Châu, tiền hành khống chế tất yếu, nhưng vẫn khơi lên rất nhiều vẫn đề khác, ví dụ như vị trí để lại của Quản Vĩnh Thnh lại khơi lên một cuộc tranh đấu.Cán bộ cấp phó sở bình thường thì không có quá nhiều tranh luận, song vị trí của Quản Vĩnh Thanh "được giá" ở chỗ nó là "thường ủy thành phố Tiềm Châu" đây cũng là thứ thu hút các đại lão trong tỉnh.Bổ nhiệm hay miễn trừ cán bộ cấp phó sở thành phố Tiềm Châu chỉ có quyền kiến nghị.Ở vấn đề tiến cử người kế nhiệm Quản Vĩnh Thanh, Lưu Huy chủ động né tránh, giao quyết định lên trên, đây cũng là điều bất đắc dĩ, sự thực chứng minh rất nhiều cán bộ do ông ta đề bạt lên đều có vẫn đề, tỉnh ủy không phê bình bản thân ông ta đã là nể mặt lắm rồi, lúc này mà con lăn vào tranh quyền lực thì đúng là quá không biết điều.Phòng tổ chức tỉnh ủy tổng cộng lựa chọn ba nhân tuyển, xin lãnh đạo tỉnh ủy lựa chọn, ba người này không một ai là cán bộ Tiềm Châu, hai là cán bộ cơ quan tỉnh ủy, một người là bí thư huyện ủy của thành phố khác.

Cuối cùng tỉnh ủy phái một cán bộ của văn phòng tỉnh ủy xuống, tên là Tô Duyên Quang.Không có gì phải nghi ngờ đây là mở đầu cho sự xâm chiếm Tiềm Châu.Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói Liễu Tuấn cũng là một con cờ xâm chiếm này, hơn nữa còn phát huy tác dụng rất tốt, thoáng cái đã phá vỡ kết cấu như đá tảng của quan trường Tiềm Châu, đây là điều Cù Hạo Cẩm không ngờ tới.Cuộc tranh đoạt chức vụ do Quản Vĩnh Thanh để lại đều diễn ra âm thầm phía dưới, khi đưa lên trên thường ủy tỉnh ủy thảo luận, thì đều được nhất trí thông qua, đám đại lão bản địa như Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Hao Quân Đình đều không dị nghị gì, Tiềm Châu phát sinh ra chuyện lớn như thế, mọi người đều không tiện ý kiến.Ngoài ra cuộc tranh giành chức bí thư huyện ủy Bạch Hồ cũng chưa có hồi kết, thành ủy an bài Úc Chí Đạt tạm thời chỉ trì công tác huyện Bạch Hồ, nhưng chần chứ không phá công văn chính thức, không phải là năng lực của hắn không đủ, mà hắn cũng đang trong vòng xoáy, có người báo trạng hắn, nói "đít hắn không sạch sẽ".

Mặc dù tổ chuyên án đã có ý đồ cố gắng kết án, không đào sâu thêm nữa, nhưng cũng không thể chích thức bổ nhiệm Úc Chí Đạt, gần đây lại có tin đồn tỉnh lý sẽ cho "lính nhảy dù" xuống huyện Bạch Hồ.Những thứ tin vỉa hè đó quan trường Tiềm Châu nhốn nháo.Lúc này Vu Hoài Tín lại nói với Liễu Tuấn có phóng viên Tân Hoa Xã xuống, làm sao Liễu thị trưởng có tâm tình tốt cho được?Liễu Tuấn hỏi:- Có mấy người.- Có hai người, một nam một nữ, đứng đầu nghe nói là một phóng viên thâm niên đãi ngộ cấp chính xử, tên là Phí Thanh.- Phí Thanh à?Liễu Tuấn bật cười.Vu Hoài Tín ngạc nhiên hỏi:- Thị trưởng biết người này?- Người quen cũ.Phí Thanh chính là tên phóng viên Tân Hoa Xã mấy năm trước tới huyện Ninh Bắc phỏng vấn "sự kiện hóa đơn tạm", Hà đại tiểu thư đã đánh giá hắn vô cùng trực tiếp - Một con chó do Cao Nhị nuôi.Có điều tâm tình của Liễu thị trưởng hiện giờ không cao hứng nổi.Phí Thanh lúc này đột nhiên xuất hiện ở Tiềm Châu, hẳn không phải do ngẫu nhiên, Liễu thị trưởng chẳng tin có chuyện trùng hợp như thế, ánh mắt Liễu Tuấn trở nên sắc bén.- Hai phóng viên đó giờ ở đâu?- Đang được Nông trưởng phòng tuyên truyền tiếp đại, hiện giờ không biết có còn ở trong văn phòng Nông trưởng phòng không, để tôi gọi điện hỏi.Liễu Tuấn khoát tay:- Để tôi gọi.Trường phòng tuyên truyền Nông Sĩ An, tuổi bằng Lưu Huy, xuất thân là người đọc sách, ngày thường làm việc kín tiếng, Liễu Tuấn rất tôn trọng ông ta, nên không để thư ký gọi điện.- Xin chào Nông trưởng phòng, tôi là Liễu Tuấn.Nông Sĩ An không ngờ Liễu Tuấn lại đích thân gọi điện cho mình, vội cười đáp:- Chào thị trưởng.- Nông trường phòng nghe nói có hai phóng viên từ Tân Hoa Xã tới?Liễu Tuấn không hàn huyên, hỏi thẳng luôn.Nông Sĩ An hơi giật mình, cẩn thận đáp:- Vâng, đúng.- Trong đó có một vị tên là Phí Thanh?- Vâng, vị phóng viên chính tên là Phí Thanh.

Thị trưởng có quen sao?Liễu Tuấn cười, không trả lời mà hỏi:- Nông trưởng phòng, Phí phóng viên còn ở bên đó không?- Không, bọn họ đã đi phỏng vấn rồi.Liễu Tuấn cau mày:- Đi phỏng vấn rồi?

Đi đâu?- Chắc là tới nhà khách Tiềm Châu, Phí phóng viên nói, Tân Hoa Xã rất hứng thú với phương án bán tài sản quốc hữu lấy tiền kiến thiết, cho nên biệt phái bọn họ tới phỏng vấn lấy tin.Nông Sĩ An đáp, ngữ khí có chút hưng phấn, phương án của Liễu Tuấn gây ra tranh luận rất lớn, Nông Sĩ An tư tưởng bảo thủ, nghi ngờ rất lớn về phương án này.

Có điều nếu như Liễu Tuấn biến nó thành sự thực, Lưu Huy đích thân tham gia tiệc mừng công, Nông Sĩ An sẽ không phản đối.

Trong lòng ông ta còn hi vọng phương án này có thể được cấp trên khẳng định, như thế thành phố có thể kiếm được nhiều tiền hơn kiến thiết kinh tế, là một người sống ở Tiềm Châu lâu năm, ông ta hi vọng kinh tế Tiềm Châu bay lên, hiện giờ Tân Hoa Xã cũng phái phóng viên xuống phỏng vấn, cho thấy thái độ của cấp trên với chuyện này là tốt.- Ha ha, hành động nhanh thật.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.Nông Sĩ An giật mình, ngữ khí Liễu thị trưởng không ổn, chẳng lẽ nổi giận rồi?

Nông Sĩ An cũng biết mình không dẫn phóng viên tới bái phỏng thị trưởng là không hợp quy củ, dù phòng tuyên truyền là ban ngành chức năng của đảng, Liễu Tuấn không phải là cấp trên ông ta, nhưng phỏng vấn về bán tài sản quốc gia thì phải tìm thị trưởng mới đúng.

Nông Sĩ An không phải không nghĩ tới chuyện này, mà là vị phóng viên họ Phí kia rất muốn phỏng vấn ngay, ngay cả bí thư thành ủy cũng không muốn gặp, luôn miệng nói "công việc là số một", Nông Sĩ An không tiện giữ.Cái chiêu bài phóng viên Tân Hoa Xã rất có tác dụng, Nông Sĩ An làm công tác tuyên truyền nhiều năm cũng rất ít tiếp xúc với phóng viên thâm niên, không dám thất lễ.Tiễn Phí phóng viên đi rồi, Nông Sĩ An liền gọi điện báo cáo tình hình cho Lưu Huy, Lưu Huy không nghĩ nhiều, theo thông lệ dặn Nông Sĩ An phải làm tốt công tác tiếp đãi, an bài thời gian xuất thích hợp, ông ta sẽ tiếp kiến hai vị phóng viên.Báo cáo với Lưu Huy xong, Nông Sĩ An đang định thông báo cho Liễu Tuấn, thì điện thoại của Liễu thị trưởng đã tới.Liễu Tuấn giọng đã khôi phục bình tĩnh:- Nông trưởng phòng, ai đi phỏng vấn cùng phóng viên Tân Hoa Xã.- Là đồng chí Hoàng Thu Lan.Hoàng Thu Lan là phó trưởng phòng tuyên truyền, Nông Sĩ An an bài cấp phó của mình đi cùng, coi như đãi ngộ với Phí Thanh rất cao.Liễu Tuấn lịch sự nói:- Cám ơn Nông trưởng phòng, tôi biết rồi.Nông Sĩ An vội vàng giải thích thêm một câu trước khi Liễu Tuấn cúp điện thoại:- Thị trưởng, hai phóng viên đó rất nóng vội, ngay cả Lưu bí thư cũng không gặp, vội vàng đi phỏng vấn rồi.Câu giải thích này là cần thiết, nếu không khoảng cách giữa ông ta và Liễu Tuấn sẽ xuất hiện.Liễu Tuấn cười:- Phóng viên Tân Hoa Xa mà, chiêu bài to lắm.Câu nói cuối cùng làm Nông Sĩ An ngẩn ra rất lâu không hiểu Liễu thị trưởng có ý gì.Liễu Tuấn lại trực tiếp gọi điện cho Cừu Dụng Chi, bảo hắn tới văn phòng của mình.Cừu Dụng Chi tới rất nhanh, mấy phút sau xuất hiện ở văn phòng của Liễu Tuấn, trừ Vu Hoài Tín ra thì Cừu Dụng Chi được coi là tâm phúc tín n hiệm nhất của Liễu Tuấn ở đây.- Thị trưởng.Cừu Dụng Chi đứng trước mặt Liễu Tuấn, hơi khom lưng chờ chỉ thị.- Dụng Chi, có hai phóng viên của Tân Hoa Xã tới, anh có biết không?- Vâng tôi biết.- Bọn họ hiện giờ cùng phó trưởng phòng Hoàng Thu Lan tới nhà khách Tiềm Châu phỏng vấn, anh lập tức mang theo mấy người tới, bảo vệ an toàn cho các phóng viên.Cừu Dụng Chi ngẩn ra nhìn Liễu Tuấn, thấy y gật đầu, liền hiểu ý tứ của Liễu thị trưởng Chương 1033: Liễu Tuấn tưởng mình là ai?Phí Thanh rất tức giận.Vốn Phí phóng viên vác chiêu bái Tân Hoa Xã rất hiệu dụng, được đãi ngộ cực tốt ở phòng tuyên truyền thành ủy, làm lòng hư vinh của Phí phóng viên được thỏa mãn, được Hoàng phó bộ trưởng vẫn còn phong vận duyên dáng dẫn đường, Phí phóng viên và người cộng sự trẻ dọc đường thuận lợi tới thẳng nhà khách Tiềm Châu tìm giám đốc lão Quan, thái độ của lão Quan với bọn họ vô cùng khách khí, chưa phỏng ván đã, bày trè thuốc trước mặt Phí phóng viên.Cùng với bước tiến cải cách tăng nhanh, các loại truyền thông báo chí đua nhau mọc lên, tuy chưa đạt tới "ra đường quơ tay vớ được phóng viên", nhưng cũng đã xuất hiện dấu hiệu này, phóng viên bình thường tuyệt không được hưởng thụ đãi ngộ đó.Thấy cán bộ Tiềm Châu khách khí, Phí Thanh càng làm cao, đầu nghếch lên trời, cảm giác ưu việt viết ngay trên mặt.Có điều cảm giác tốt đẹp này không duy trì được lâu, Phí phóng viên vừa làm điệu làm bộ hỏi giám đốc Quan mấy câu, cửa phòng hội nghị khách sạn bị người ta đẩy ra, một nam nhâm trên ba mươi dẫn bốn người cao lớn vạm vỡ hùng hổ đi vào.Giám đốc Quan giật bắn mình, mặt đầy vẻ khó chịu, nhưng nhìn thấy người tới, lập tức mặt mày niềm nở, đứng lên chào.- Ồ Cừu chủ nhiệm, sao chủ nhiệm lại tới đây?Người tới chính là Cừu Dụng Chi và mấy nhân viên khoa bảo vệ.Giám đốc Quan dù là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, cấp bậc cũng ngang với Cừu Dụng Chi, nhưng ông ta biết, cáo chức phó của mình và phó của Cừu Hụng Chi là hoàn toàn khác hẳn nhau.

Cừu Dụng Chi cai quản mấy đơn vị cấp chính xử, hơn nữa thời gian gần đây mọi người đều đồng Cừu chủ nhiệm được Liễu thị trưởng nhìn trúng, thành tâm phúc của Liễu thị trưởng.Cừu Dụng Chi và giám đốc Quan bắt tay nhau, khóe miệng hơi nhếch lên coi như cười với lão Quan, rồi quay sang Hoàng Thu Lan, nụ cười trên mặt tăng thêm vài phần:- Chào Hoàng trưởng phòng.Cừu Dụng Chi thình lình tới, hơn nữa bày ra thế trận như thế, làm Hoàng Thu Lan vô cùng kinh hãi, đứng dậy, vén tóc rất duyên dáng hỏi:- Cừu chủ nhiệm sao lại rảnh tới nhà khách thế?Cừu Dụng Chi đáp:- Phụng lệnh Liễu thị trưởng, tới bảo vệ an toàn cho phóng viên Tân Hoa Xã.- Bảo vệ an toàn cho phóng viên?Hoàng Thu Lan hỏi lại, không hiểu gì, Tiềm Châu đâu phải là ổ phỉ, mấy phóng viên này cũng đâu phải phỏng vấn chiến trường, làm gì có uy hiếp nhân thân mà phái bốn bảo vệ lực lượng tới?- Đúng Liễu thị trưởng ra lệnh, dù đồng chí phóng viên đi tới đâu, chúng tôi theo tới đó, bảo vệ 24/24.Hoàng Thu Lan hiểu ngay, thì ra Liễu thị trưởng không thích phóng viên Tân Hoa Xã tới phỏng vấn, vừa nghĩ tới đây Hoàng Thu Lan cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như chuyện phóng viên Tân Hoa Xã phỏng vấn, phòng tuyên tuyên truyền chưa trao đổi với Liễu thị trưởng.

Có lẽ vì thế mà Liễu thị trưởng tức giận, Nông trưởng phòng đúng là sơ xuất rồi.Đề tài phỏng vấn mẫn cảm như thế, mà phòng tuyên truyền lẳng lặng đưa phóng viến đi phỏng vấn, đúng là không hợp quy củ.Liễu thị trưởng đâu phải tầm thường, hiện giờ các quan viên Tiềm Châu nhắc tới Liễu thị trưởng ai chẳng nơm nớp lo sợ?Đắc tội với Liễu nha nội, vấn đề rất nghiêm trọng.Phi Thanh ngạo mạn hỏi Cừu Dụng Chi:- Anh là ai?

Vì sao hạn chế tự do nhân thân của chúng tôi?Cừu Dụng Chi nhìn vị phóng viên khiến Liễu thị trưởng vô cùng tức giận này, hắn cao gầy, như một cái xào, mặt xanh xao, Cừu Dụng Chi nhìn cái là biết Phí Thanh do tửu sức quá độ, người "ọp xọp" lắm rồi.

Ấn tượng của Cừu Dụng Chi với hắn lại tệ thêm vài phần.Một phóng viên tửu sắc quá độ có gì tử tế?Cừu Dụng Chi lạnh nhạt nói:- Phí phóng viên, tôi là Cừu Dụng Chi, phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Tiềm Châu, Phí phóng viên hiểu lầm rồi, chúng tôi không hạn chế tự do của anh, mà nhận lệnh bảo vệ an toàn.- Nói bậy, chúng tôi cần gì phải bảo vệ?

Tiềm Châu là cái ổ thổ phỉ à?

Hay là nơi lưu manh côn đồ hoành hành.Phi Thanh nói một cách xúc phạm.Lần này tới cả Hoàng Thu Lan và lão Quan mặt cùng trầm xuống.Vị Phí phóng viên này cũng ba mấy tuổi rồi sao ăn nói như thế?

Còn là phóng viên lâu năm của Tân Hoa Xã nữa, không có trình độ gì cả, có lẽ người ngày ngang ngược quen rồi.- Phí phóng viên, mời anh chú ý từ ngữ, không được xúc phạm hình tượng Tiềm Châu chúng tôi.Cừu Dụng Chi rất không khách khí nói, ánh mắt trở nên nghiêm khắc, hắn vốn không hiểu vì sao Liễu thị trưởng lại nhắm vào phòng viên Tân Hoa Xã, nhưng nhìn Phí Thanh thế này là hiểu rồi, tên phóng viên này hoàn toàn chỉ là kẻ khốn nạn, có lẽ ở thủ đô có chút bối cảnh, lại dựa vào chiêu bài Tân Hoa Xã, được người ta nịnh bợ quen, liền ngông cuồng không biết chừng mực.Nếu bình thường Cừu Dụng Chi không dám cứng rắn như vậy dù sao Tân Hoa Xã không phải tầm thường, nắm giữ tiếng nói lớn, người ta có ngang ngược hơn thì các đồng chí phia dưới cũng chỉ đành tươi cười đón tiếp, nếu không ngòi bút của hắn chỉ méo đi một chú là không biết biến anh thành loại người gì.

Bài báo của phóng viên lâu năm Tân Hoa Xã thường được đặt trước mặt lãnh đạo TW, coi như là nhân vật bản lĩnh thông thiên rồi.

Nhưng lần này Cừu Dụng Chi tay cầm thượng phương bảo kiếm, hoàn toàn không sợ.Tên phóng viên này có lẽ có chút hậu thuẫn, nhưng sao sánh được với Liễu thị trưởng.Người ta chính là nha nội chân chính.Cừu Dụng Chi nổi giận, Phí Thanh càng gần như muốn phát cuồng, lần này hắn tới phỏng vẫn là được lệnh của một nhân vật có vai vế trong tòa báo, nhân vật đó đích thân dặn hắn phải vạch màn che vấn đề phát sinh ở Tiềm Châu.

Trước khi đo Phí Thanh còn tới chỗ Cao nhị thiếu gia một chuyến, lộ ra chút tin tức, hắn biết Cao Nhị và Liễu Tuấn không ưa gì nhau, liền tới xin chút công lao.

Dù sao thì là chuyện thuận tiện.

Quả nhiên Cao Nhị nghe thấy hắn muốn tới Tiềm Châu kiếm chuyện, lập tức hớn hở tiếp đãi.

Trong lúc chén chú chén anh, Phí Thanh mới biết Cau Nhị bị Liễu nha nội cho một vố, bị người ta cướp mất hai miếng đất, giao cho bạn của Liễu Tuấn.

Cao Nhị ở kinh thanh muốn gió có gió, hô mưa được mưa, là công tử có danh vọng nhất ở kinh thành, nhưng liên tục thua thiệt trước một tên quan tỉnh lẻ, tát má trái xong lại vả má phải, làm sao mà Cao Nhị chẳng tức tới phát điên phát dại.Trong bữa tiệc, Cao Nhị ném cho Phí Thanh một tấm thẻ, bảo hắn cứ thoải mái dùng, chỉ cần làm Liễu Tuấn thối hoắc lên, Cao Nhị sẽ còn thưởng lớn.Phí Thanh liên tục vâng dạ, Cao Nhị làm việc dứt khoát, biết binh mã chưa đi, lương thảo phải chuẩn bị sẵn.

Tan tiệc Cao Nhị còn gọi hai cô em to lớn miền đông bắc tới hầu hạ Phí phóng viên, Phí Thanh càng phục tới sát đất.

Được hai cô em cao lớn giáp kích, Phí phóng viên ngây ngất như lên cõi tiên, sau đó hiên ngang tới Tiềm Châu.Vừa mới bước chân vào Tiềm Châu đã được người ta "bảo vệ" rồi.Phí Thanh có hơi hối hận, vố cho rằng Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, cố ý ảnh hưởng không dám thái quá, không ngờ Liễu nha nội cũng chẳng dễ chơi, có cách của mình, phái cho hắn năm "vệ sĩ" tới, sớm biết như thế âm thầm nghe ngóng phỏng vấn cho xong.

Có điều giờ hối hận thì đã muộn rồi, tạm lấy chiêu bái phóng viên ra xem có dọa được đám "tiểu lâu la" này của Liễu Tuấn không.- Nực cười, rốt cuộc ai phải chú ý, tôi hay các người phải tỉnh lại?

Tôi là phóng viên lâu năm của Tân Hoa Xã, lấy tin bài là chức trách của tôi, cũng là quyền lực tổ chức giao phó, các người biến tướng của hạn chế nhân thân, ngăn cản tôi phỏng vấn, là phạm pháp, là phạm tội biết không?Phí Thanh làm om lên.Cộng sự của hắn là cô phóng viên trên hai mươi, đi theo hắn thực tập, đã bao giờ thấy khung cảnh căng thẳng như thế?

Còn cho rằng phóng viên Tân Hoa Xã đi tới đâu cũng là ông vưa không ngai!

Không ngờ lần đầu tiên ra trận, đã bị đối tượng phỏng vấn chống cự quyết liệt.Cừu Dụng Chi bình tĩnh nói:- Phí phóng viên hiểu lầm rồi, chúng tôi đúng là tớiđể bảo vệ các vị, các vị muốn phỏng vấn ai, ở đâu, xin cứ tự nhiên chúng tôi không cản.Hoàng Thu Lan và lão Quan nghe những lời nghiêm trang này mà thầm buồn cười, bọn họ đã hiểu, Liễu thị trưởng không ưa gì hai vị phóng viên này.

Có điều trong thoáng chốc, lão Quan và Hoàng phó phòng liền đưa ra quyết định: Kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Liễu thị trưởng.Không ủng hộ mà được à?Phóng viên Tân Hoa Xã có ghê tới đâu cũng chẳng quản nổi mũ ô sa của bọn họ.Có quyết định này, Hoàng Thu Lan và lão Quan lòng yên ổn rồi, đứng cùng một chiến hào với Cừu Dụng Chi, lão Quan thậm chí còn cười thêm vào một câu:- Phí phóng viên, chúng ta nói chuyện tiếp nhé?

Anh muốn hỏi gì cũng được.Phí Thanh tức tới lỗ mũi xì khói, trong mắt hắn, Liễu Tuấn là một nhân vật cần chú ý, còn vè những người khác bao gồm cả Lưu Huy cũng chẳng lọt vào mắt Phí đại phóng viên, lão Quan này là thứ gì, vừa rồi vẫy đuôi với mình như chó, giờ lại trở mặt rồi.- Tiểu Nhạc chúng ta đi.Phi Thanh phất tay với nữ phóng viên thực tập, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.Cừu Dụng Chi tiến lên chặn đường, cười lạnh nhạt:- Phí phóng viên muốn đi đâu, chúng tôi sắp xếp xe cho.- Hừ, cám ơn, ý tốt này tôi không nhận nổi.

Tiềm Châu không hoan nghênh thì tôi về thủ đô.- Phí phóng viên chờ chút, để tôi xin chỉ thị của Liễu thị trưởng rồi hãy quyết định.Phí Thanh gần như tức tới muốn xỉu luôn, rống lên:- Tôi quay về thủ đô còn phải được Liễu Tuấn đồng ý sao?

Y cho rằng mình là ai?Cừu Dụng Chi nghiêm khắc nhìn hắn, bốn nhân viên bảo vệ vai hùm eo gấu hùng hổ vây tới, Phi Thanh mặt tái mét, Cừu Dụng Chi không quan tâm tới hắn, đi gọi điện thoại xin chỉ thị Chương 1034: Dê thế tội- Phí phóng viên, Liễu thị trưởng mời anh tới văn phòng để nói chuyện.Xin chỉ thị xong, Cừu Dụng Chi đi tới nói với Phí Thanh.Phí Thanh giận dữ, không cần suy nghĩ rống lên:- Không đi.Tiểu Nhạc xen miệng vào:- Cừu chủ nhiệm, các vị làm thế là không đúng, chúng tôi tới Tiềm Châu phỏng vấn là được chỉ thị của lãnh đạo, các vị can thiệp tự do báo chí, còn hạn chế nhân thân của chúng tôi là phạm pháp đấy.Tiểu Nhạc tuổi trên hai mươi, thanh tú xinh xắn, ăn mặc thanh xuân tươi trẻ, khá có sức quyến rũ.Cừu Dụng Chi mỉm cười:- Nhạc phóng viên, cô còn trẻ, có rất nhiều chuyện cô không hiểu đâu.

Phí phóng viên không đi thật sao?

Suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Liễu thị trưởng nói đã trao đổi điện thoại với lãnh đạo quý báo.Phi Thanh lại lần nữa tái mặt.Hắn tin Cừu Dụng Chi không nói dối, từ lúc Cừu Dụng Chi cùng mấy bảo vệ to con xuất hiện trước mắt, hắn đã biết chuyện này đã chọc giận Liễu Tuấn rồi.

Nói thật, mấy năm trước khi hắn tới huyện Ninh Bắc, đúng là hoàn toàn chẳng coi Liễu nha nội vào đâu, khi đó Nghiêm Liễu chỉ là quan lớn địa phương, còn Phí Thanh có nhà họ Cao chống nhưng, rất là tự tin, hiện giờ thì tình hình hoàn toàn thay đổi rồi.Thế nhưng Phí phóng viên lai lịch cũng không tầm thường, lại đường hoàng nhận lệnh tới, phía Cao Nhị chỉ là mượn hoa hiến phật thôi.Phí Thanh mạnh miệng nói:- Nói như thế tôi không đi là không được rồi.

Được, tôi đi xem Liễu thị trưởng làm gì được tôi nào.Cừu Dụng Chi cười thầm, Phí Thanh đã ngoài cứng trong mềm rồi, kiếm cớ xuống nước cho mình còn sĩ diện, làm ra vẻ "giấy rách giữ lấy lề".Phí Thanh thì tim đập chân run, còn Tiểu Nhạc hưng phấn kích động, nghe nói tòa báo an bài cho cô ta cùng Phí Thanh tới Tiềm Châu phỏng vấn, cô ta hi vọng được thấy vị thị trưởng trẻ tuổi nhất tòan quốc, "thị trưởng anh hùng" trong truyền thuyết.

Mấy phóng viên thực tập mới tốt nghiệp như cô ta có chút tư tưởng "sùng bái thần tượng".Không ngờ sau khi tới Tiềm Châu, Phí Thanh không đi gặp Liễu Tuấn, mà chỉ lo phỏng vấn, Tiểu Nhạc khi đó còn cho rằng Phí đại ca "một lòng vì công việc", là tấm gương sáng, giờ mới hiệu giữa Phí Thanh và Liễu Tuấn có "thù oán".Đừng chỉ thấy Tiểu Nhạc trẻ tuổi, có thể được phân phối tới Tân Hoa Xã làm phóng viên là phải có chỗ dựa, chốn quan trường và vòng tròn nha nội quanh co rắc rồi ra sao cô ta chỉ biết chút bên ngoài, nhưng không phải là hoàn toàn chưa tiếp xúc qua.Cô ta thực sự muốn xem xem một phóng viên lớn, giao phong với một nha nội cấp cao thế nào.Cho dù cuộc phỏng vấn lần này không thành, khi trở về cũng có cái để kể rồi.Nhưng trong đầu Tiểu Nhạc có tưởng tượng trăm ngàn tình huống, cúng không ngờ rằng câu đầu tiên của Liễu Tuấn lại là như thế.

Liễu Tuấn mặt mang theo nụ cười châm chọc, nhìn Phí Thanh lạnh nhạt nói:- Phí Thanh, anh lại tới gây sự rồi.Chẳng những Tiểu Nhạc không ngờ, mà Phí Thanh lẫn Cừu Dụng Chi cũng kinh ngạc, Cừu Dụng Chi quen nhìn thấy Liễu thị trường đường đường oai nghiêm, giờ hoàn toàn thay đổi rồi, mặt mày lộ ra chút "hiểm ác"Đúng là hiểm ác.Nhìn thôi mà tim Cừu Dụng Chi đập thình thịch.- Liễu Tuấn, anh nói cái gì?Phí Thanh thấy điệu bộ của Liễu Tuấn như thế là ý thức được chuyện chẳng lành rồi.

Liễu nha nội không phải muốn nói chuyện công với hắn, mà là muốn tính "thù cũ", bày ra thái độ của nha nội.

Phí Thành giờ mới tỉnh ra, vứt đi cái thân phận thị trượng, Liễu Tuấn và Cao Nhị giống nhau, là nha nội không thể chọc vào.Liễu Tuấn cười lạnh:- Tôi nói gì anh còn không hiểu à?

Anh tới Tiềm Châu muốn làm gì thì tự biết.Liễu thị trưởng đúng là rất tức giận, khoảng thời gian gần đây đủ các loại chuyện đau đầu dồn dập kéo tới, tâm tình của y vốn không tốt.

Vào lúc quan trọng như thế, một thằng hề như Phí Thanh lại dám tới Tiềm Châu quấy rối, làm sao y có thể nhẫn nhịn được.Chính sách bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết của y mang theo nguy hiểm rất lớn, liên quan mật thiết tới tiền đồ chính trị của y, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.Phí Thanh không biết sống chết, đâm đàm vào trước họng súng của y.- Tôi được lệnh tới đây.Phí Thanh vẫn mạnh miệng.Liễu Tuấn hừ một tiếng:- Tôi biết anh được lệnh tới đây, bằng vào anh còn chưa có gan lớn như vậy.Phí Thanh mặt tái mét, nhưng không dám cãi lại.Liễu Tuấn nói thật tuy hắn được hưởng đãi ngộ cấp chính xử, là phóng viên lâu năm, trong mắt người thường là ghê gớm lắm.

Nhưng trước mặt Liễu Tuấn không đáng nhắc tới, không có lệnh của cấp trên, hắn không dám tự tiện tới Tiềm Châu phỏng vấn.- Về đi, nói với những người bảo anh tới tốt nhất là biết điều một chút, suy nghĩ cho kỹ vào.Liễu Tuấn móc thuốc lá ra hút, ngả người dựa vào ghế, phất tay về phía Phí Thanh, như đuổi một con ruồi đáng ghé, không muốn nhìn hắn thêm nữa.Phi Thanh không nói một lời, quay ngoắt người đi nganh, Tiểu Nhạc sợ chết khiếp, lật đật chạy theo.Cừu Dụng Chi cố gắng bình tĩnh lại, thận trọng xin chỉ thị:- Thị trưởng, có cần hộ tống bọn họ ra trạm xe không?Cừu Dụng Chi lo Phí Thanh nửa đường lật lọng, lại xảy ra chuyện.Liễu Tuấn thản nhiên:- Không cần, thách hắn cũng không dám....Rời khỏi văn phòng thị trưởng, Tiểu Nhạc có chút phẫn nộ:- Thế này là sao, quá ngang ngược rồi.Tất nhiên chút ngưỡng mộ với Liễu Tuấn của tiểu cô nương đã tan tành rồi, còn lại chỉ có bất mãn và tức tối.

Người này đâu giống một thị trưởng, so với đám nha nội ở kinh thành còn càn rỡ hơn, dám ngang nhiên uy hiếp phóng viên Tân Hoa Xã, thật quá đáng.Phí Thanh mặt mày lúc trắng lúc đỏ, lòng dạ không yên, còn nghe thấy Tiểu Nhạc nói gì được nữa.- Anh Phí, anh Phí...Qua chỗ rẽ, Tiểu Nhạc đứng lại gọi.Phí Thanh như tỉnh ngủ, quay đầu lại hỏi:- Gì thế?- Chúng ta cứ như thế mà về à?

Không phỏng vấn nữa sao?Phí Thanh cười khổ:- Vậy em còn muốn thế nào?

Em muốn phỏng vẫn mà được à?

Người ta không phối hợp!- Tên...Tên Liễu Tuấn đó quá ngang ngược rồi, Tiềm Châu là nhà y đấy à?

Có chút khái niệm tự do báo chí nào không?Phí Thanh cười méo xẹo.Tự do báo chí?Chỉ có loại nha đầu mới ra đời như Tiểu Nhạc mới có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.

Càng là phóng viên lớn thì càng phải thận trọng, giống như Liễu Tuấn hiện nay vậy, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào.

Liễu Tuấn tỏ rõ thái độ khó chịu rồi, Phí Thanh hiểu rõ hắn không chọc vào được.

Liễu Tuấn mà xé cái tấm mặt nạ lịch sự của vị quan lớn trong thể chế đi, thì ngay cả Cao Nhị cũng phải sợ.Hiện giờ toàn bộ hi vọng đều gửi gắm lên Trịnh phó chủ nhiệm thôi, lần này hắn tới Tiềm Châu phỏng vấn là ý của ông ta.

Phí Thanh biết, Trịnh phó chủ nhiệm có bối cảnh rất lớn, đi lại thân thiết với một nhân vật lớn ở kinh thành, nghe nói được nhân vật lớn đó coi trọng, nên ông ta rất có địa vị trong tòa báo.Phi Thanh nghĩ một lúc rồi lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Trịnh phó chủ nhiệm, kể lại chuyện ở Tiềm Chấu.

Tiếp tục phỏng vấn thì hắn không dám nữa, đây là địa bàn của Liễu Tuấn, người ta mà muốn "chơi" hắn thì có nhiều cách lắm.Tính mạng quan trọng nhất.Nhưng vừa mới tới Tiềm Châu đã bị đuổi về, Phí Thanh thế nào cũng phải báo cho Trịnh phó chủ nhiệm một tiếng, nếu không mình thành ra quá vô dụng rồi, sau này khó được Trịnh phó chủ nhiệm coi trọng nữa.Mấy năm trước Phí Thanh được hưởng đãi ngộ cấp chính xử, mầy năm qua đi vẫn thế, không có chút tiến bộ nào, có thể thấy tiền đồ tương lai rất hữu hạn.

Phi Thanh biết nguyên nhân ở đâu "vốn liếng chính trị" cha mẹ hắn qua đời để lại đã ăn hết rồi.

Cho dù ở Tân Hoa Xã hay là đơn vị khác, quan trường đều giống nhau hết, nhân tình bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu.

Trước kia hắn được thuận buồm xuôi gió là nhờ phúc ấm chao mẹ để lại, những lãnh đạo có giao tình cũ với nhà họ Phí còn tại vị, giờ lãnh đạo đó nghỉ hưu rồi, tiền đồ của Phí Thanh lập tức trở nên u ám.Muốn tiến bộ, phải có chỗ dựa lớn hơn.Phí Thanh chưa chạm vào nút bấm thì điện thoại đã vang lên, Phí Thanh bất giác run run, ấn nút nghe rồi khuông mặt xám xịt đổi sang vẻ tuơi cười.- Chào Trịnh chủ nhiệm.Cho dù nói qua điện thoại, Phí Thanh vẫn cúi đấu liên tục, tựa hồ có cách trăm núi ngàn sông, Trịnh phó chủ nhiệm vẫn có thể nhìn thấy vậy.- Tiểu Phí, cậu làm cái gì thế?

Tôi bảo cậu đi phỏng vấn, sao lại không tôn trọng cán bộ lãnh đạo đương địa?Trịnh phó chủ nhiệm khiển trách, giọng nói rất không vui.Phí Thanh chết điếng, không biết chuyện đó do đâu.- Chủ nhiệm, tôi...Tôi đâu có...- Không có?

Hừ!

Tôi sớm nói với cô cậu rồi, không được lên mặt, xuống đó phỏng vấn phải tôn trọng cán bộ lãnh đạo đương địa, làm tốt quan hệ.

Sao cậu luôn không chịu nghe lời.Trịnh phó chủ nhiệm càng tỏ ra khó chịu.Đầu Phí Thanh cứ kêu oong oong, chẳng hiểu ra sao, Tiểu Nhạc ở bên cạnh kinh ngạc nhìn thấy, tuy giữa mùa đông, nhưng từng hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán Phí Thanh lăn xuống.- Thôi, cậu không cần phỏng vấn nữa, lập tức trở về, kiểm điểm cho kỹ sai lầm của mình đi.Trịnh phó chủ nhiệm nghiêm khắc ra lệnh.- Chủ nhiệm, tôi...Phí Thanh đang muốn giải thích vài câu, điện thại đã vang lên tiếng "tu tu".Phí Thanh cứ cầm điện thoại đứng lặng người ra đó, sắc mặt nhợt nhạt.

Hắn biết cái gọi là không tôn trọng cán bộ lãnh đạo đương địa chỉ là cái cớ, Trịnh phó chủ nhiệm nhất định bị cảnh cáo nghiêm khắc từ tầng cấp cao hơn, kháng cự không nổi, cho nên lão Trịnh mới tìm một con dê thế tội, đẩy hết trách nhiệm sang.

Còn Phi Thanh thật bất hạnh thành con dê xui xẻo.Trở về thr đô không lâu, Phí Thanh bị tuyên bố xong quy, bắt hắn giao trả số tiền hắn nhận để viết những bài báo sai trái, cùng với nhiều vấn đề như tác phong sinh hoạt thối nát...v...v Chương 1035: Lãnh đạo quan tâmSố tiền 370 triệu bán nhà khách được gửi vào tài khoản riêng, cục trưởng cục tài chính được nghiêm lệnh, không có Liễu thị trưởng phê chuẩn, không một ai được đụng vào món tiền này.Đây cũng là điều hiển nhiên thôi, món tiền này Liễu thị trưởng phải mạo hiểm chính trị rất lớn mới kiếm được, phải đích thân nắm giữ là hợp lý.Những Liễu Tuấn không ngờ, món tiền này không ngờ cũng thành thịt Đường Tăng bị rất nhiều kẻ nhăm nhe chiếm lấy.Người đầu tiên mưu đồ với món tiền này chính là lão Quan của nhà khách Tiềm Châu, nhà khách bán đi, người không vui nhất chính là lão Quan.

Đường đường phó chủ nhiệm văn phòng, tổng giám đốc nhà khách, cán bộ cấp phó xử vậy mà đột nhiên thành "giai cấp vô sản" rồi, đi vào nhà khác không còn cảm giác chủ nhân như trước kia, mà thành kẻ làm thuê cho tư bản.Nhà khách dưới chân đã thành tài sản của người ta mà.Nghiêm khắc mà nói đãi ngộ của lão Quan chẳng thay đổi gì, người ta cũng chẳng can thiệp vào quyền quản lý và kinh doanh của ông ta, mấy chục cán bộ nhân viên nhìn thấy ông ta vẫn cung kính chào "giám đốc Quan".Nhưng cảm giác thì khác rồi.Đương nhiên, thực tế cũng khác, mỗi năm phải trả 23 triệu tiền thuê mà.Đó là điều lão Quan đau đầu nhất, cấp trên của ông, chủ nhiệm Trang Ích Khiêm thậm chí cả phó thị trưởng Triệu Sư Phạm đều tìm ông ta nói chuyện rồi, 23 triệu tiền thuê này nhà khách tự gánh vác, đừng hi vọng thành phố phát tiền.Lão Quan chấp nhận.Theo phương án của Liễu thị trưởng và chính phủ thành phố cũng là như thế.Nhưng Trang Ích Khiêm và Triệu Sư Phạm lại nói, lợi nhuận mỗi năm nộp cho thành phố không được giảm.Lão Quan nhảy dựng lên.Làm gì vậy chứ, cứ như lão Quan tôi là thần tiên, biến ra được mỗi năm 23 triệu lợi nhuận thuần không vậy, chuyện này ai mà làm nổi.Lão Quan cũng bất chấp quy củ quan trường, làu bàu cả một đống "tuyệt đối không thể", lý do à, cái thư này không phải là báo cáo trên TV, há mồm ra nói, ngậm miệng là quên!

Phải có thật!

23 triệu, đi ăn cướp đâu ra?Trang Ích Khiêm và Triệu Sư Phạm cũng không cản Lão Quan, ai gặp phải chuyện này đều phải than vãn, nhưng than vãn thì than vãn, đợi Lão Quan nói xong, lãnh đạo mỉm cười nói, chuyện này do Liễu thị trưởng quyết, bọn họ không thay đổi được, hay là Lão Quan ông tự đi tìm Liễu thị trưởng phán ảnh xem.Lão Quan tức thì tịt ngòi.Tìm Liễu thị trưởng oán trách ư?

Ông ta không có cái lá gan đó.Đoán chừng cán bộ toàn Tiềm Châu chả có ai dám.Liễu Tuấn tới có ba tháng mà uy vọng cao vời vợi, đương nhiên tạm thời đây là uy vọng bong bóng, cán bộ chủ yếu là sợ Liễu thị trưởng thôi, còn kính phục thì chưa thể nói tới được.Vị thị trưởng mới này, ai chạm vào vào vảy y là y lột mũ ô sa của người đó.Ngang ngược mạnh mẽ, không ai sánh được.Vì chuyện này mà Lão Quan ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm giật mình, không ngờ ông ta phải tự gánh vác lời lỗ, mà còn phải kiếm ra bao nhiêu tiền!

Đúng là lấy đâu ra cái lý đó, nhưng Lão Quan lại lo, nếu như ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, Liễu thị trưởng sẽ thừa cơ đổi người, người kế nhiệm có lẽ cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng lúc đó không còn liên quan tới ông ta nữa rồi.

Liễu thị trưởng nhìn trúng ai mới là quan trọng, chỉ cần là thân tín của Liễu Tuấn, hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không quan trọng, người ta thiếu gì lý do.Thấy Lão Quan ăn ngủ không yên, vợ ông ta nhắc, có nên tranh thủ chủ động báo cáo với Liễu thị trưởng, thăm dò bài tẩy của Liễu thị trưởng hay không?

Lão Quan cũng cảm thấy có lý, quan mới nhậm chức, làm cấp dưới nên chủ động một chút.Chính khi Lão Quan hạ quyết tâm muốn tìm Liễu thị trưởng báo cáo thì nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín gọi tới mới ông ta đợi ở văn phòng, Liễu bí thư sẽ tới nói chuyện.Nhận được cú điện thoại này, Lão Quan cứ ngớ người ra.Không phải chứ, Liễu thị trưởng tới tìm ôn ta nói chuyện mà không phải Lão Quan tới chính phủ cầu kiến thị trưởng?Hoàn toàn đạo lộn hết cả rồi.Lão Quan chỉ ngây ra một lúc rồi lập tức tỉnh lại, cuống cuồng gọi điện bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị hoa quả tươi, chuẩn bị Long Tỉnh cực phẩm!

Lão Quan là giám đốc nhà khách, gặp không ít quan lớn rồi, lúc kháng lũ ngay cả phó chủ tịch Lý Trì Quốc cũng đã tiếp đãi, nhưng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Liễu thị trưởng đích thân tới tận nơi tìm ông ta nói chuyện, nói "cao" lên một chút là thị trưởng tới bái phỏng lão Quan!

Cái thể diện này lớn quá, Lão Quan sợ mình gánh không nổi.Nhân viên phục vụ mắc đồng phục đỏ chót vừa mới đưa trà nước lên, còn chưa kịp bày biện xong, thân hình cao lớn của Liễu Tuấn đã xuất hiện ở cửa, làm Lão Quan cuống quít chạy ra, mặt cười hết cỡ bắt tay Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn cũng rất khách khí với Lão Quan.- Mời thị trưởng, mời, mời.Lão Quan vội đưa Liễu thị trưởng ngồi xuống ghế sô pha, đứng ở đối diện lưng hơi cong xuống, hai cô phục vụ đứng tại chỗ, không dám thở lớn một tiếng, len lén nhìn vị thị trưởng đầy sắc thái truyền kỳ này.Thật trẻ.Thật đẹp trai.Đó là suy nghĩ của hai cô phục vụ.- Mau, mau pha trà cho thị trưởng.Lão Quan rối rít ra lệnh, nhưng lại nói ngay:- Thôi, để tôi làm.Liễu Tuấn cười:- Lão Quan đừng khách khí như thế, thoải mái một chút.- Dạ, dạ, vâng.Lão Quan gật đầu liên tục.Nói thì như thế, Liễu Tuấn cũng biết, trong thời gian ngắn, bọn họ khó thả lỏng trước mặt mình được, bận rộn tíu tít một hồi, trà thơm phưng phức bốc lên, hai vô phục vụ lùi ra ngoài.- Lão Quan ngồi đi, đừng căng thẳng.- Vâng vâng, cám ơn thị trưởng.Lão Quan ngồi nửa bên mông trên ghế đối diện, lưng ưỡn thẳng nhìn thị trưởng.Liễu Tuấn cầm chén trà lên, mỉm cười nói:- Lão Quan, hôm nay tôi tới là muốn nói chuyện với ông về phương hướng và mô hình phát triển nhà khách sau này.Lão Quan tức thì ngồi càng thêo ngay ngắn:- Xin thị trưởng chỉ thị.Liễu Tuấn khoát tay:- Không có chỉ thị gì, chỉ là cùng thương lượng thôi, bàn cách làm sao để nhà khách làm ăn có lợi...Lão Quan, tôi nghe đồng chí Ích Khiêm và đồng chí Sư Phạm nói, áp lực của ông lớn lắm phải không?Lão Quan không khỏi xấu hổ, vốn cùng biết những lời than vãn của mình sẽ lọt vào tai Liễu thị trưởng, nhưng khi Liễu Tuấn nói ra lại là chuyện khác.- Thị trưởng, chuyện này...Quả thực...tôi cũng...Cái này...Lão Quan tay vặn vào nhau, không biết phải giải thích như thế nào.- Lão Quan, một lúc tăng lên 23 triệu, có áp lực là bình thường, không có mới lạ, chẳng việc gì phải xấu hổ, có gì cứ thoải mái nói.Nghe câu này, tâm tình thấp thỏm của Lão Quan ổn định hơn một chút.- Thị trưởng, một năm tăng thêm lợi nhuận 2,3 triệu thì còn có thể nghĩ cách, tìm đường lối, tận dụng tiềm lực.

Nhưng tăng lên tận 23 triệu thì đúng là khó khăn, tôi vì chuyện này mà ăn không ngon...Liễu Tuấn gật đầu, y đã tìm hiểu qua, Lão Quan coi như là quan viên làm việc thực sự, nhà khách Tiềm Châu trong tay ông ta chuyển lỗ thành lãi, lợi nhuận hàng năn tăng lên, nễu chẳng phải như thế, Liễu Tuấn cũng không tới chuyện này.

Tiêu chuẩn thép trong việc dùng cán bộ của Liễu Tuấn là thực lòng làm việc!

Nếu như Lão Quan là kẻ quan liêu, không hiểu kinh doanh, Liễu Tuấn đổi người ngay, ở vị trí này cán bộ chỉ biết nói xuông thì vô dụng.- Lão Quan, quản lý thực nghiệp, nâng cao lợi nhuận, quy cho cùng chỉ có hai điều, một là mở rộng nguồn lợi, hai là tiết kiệp chi phí.

Tôi cho ông đường lối đại khái, ưu thế lớn nhất của nhà khách Tiềm Châu là gì?

Cũng có hai cái, thứ nhất và điểm tiếp đãi của đơn vị chính phủ, phương diện nguồn khách được đảm bảo.

Thứ hai ở vào khu vực hoàng kim, phải suy nghĩ kiếm lợi từ hai nguốn này.

Ví như chỗ đất trống của nhà khách có thể tận dụng xây dựng mặt bằng chô thuê, hoặc tự kinh doanh, đó là một hoản doanh thu cố định.

Ngoài ra trang thiết bị của nhà khách phải đổi mới, rất nhiều thứ đã cũ rồi, cấp bậc thấp không thu hút được khách sộp.- Vâng vâng, tôi cũng luốn nghĩ như vậy, muốn cải tạo một chút, nhưng lại không có tiền.Lão Quan gật đầu, thuận tiện kể khổ.- Chuyện tiền ông không phải lo, chính phủ sẽ cấp cho ông 40 triệu để dùng là cải thiện trang thiết bị của nhà khách, biện pháp cụ thể thì ông phải tự nghĩ, tôi chỉ có thể dưa ý kiến tham khảo.

Chế độ quản lý của nhà khách cũng phải cải cách, tôi kiến nghị ông mời chuyên gia bên ngoài vào tham gia quản lý, liên doanh với các khách sạn lớn, đưa cơ chế quản lý của họ vào.

Nói thật, kiếm tiến ra sao, nhưng người làm ăn chuyên nghiệp đó lợi hại hơn chúng ta nhiều...Đương nhiên, chuyện này cần có một quá trình, ngay lập tức tăng thu nhập lên 23 triệu là không thể, thành ủy cân nhắc tình hình thực tế, giảm lợi nhuận cần giao nộp của nhà khách, sau khi năng lực kinh doanh đi lên mới từng bước tăng dần.Lão Quan lại rối rít gật đầu, lòng an tâm lại, cứ như lời Liễu Tuấn có ma lực vậy.

Thật ra đó chỉ là một tác dụng tâm lý, lãnh đạo quan tâm và hiểu cho khó khăn của anh là đủ rồi.

Làm việc trong thể chế, chẳng phải chỉ mong được lãnh đạo chú ý thôi sao?

Chương 1036: Không đi vá lỗ thủngMuốn ăn thịt Đường Tăng không phải chỉ có Lão Quan, Liễu Tuấn vừa từ nhà khách về văn phòng thì phó thị trưởng Mạc Cửu Thành và cục trưởng cục giáo dục Tôn Hòa An cùng tới tìm.Đây là cuộc gặp không hẹn trước, do Mạc Cửu Thành thỉnh cầu.Liễu Tuấn không tiện từ chối.Thành viên trong hai ban của Tiềm Châu đều có tuổi khá lớn, Mạc Cửu Thành gần 50, Tôn Hòa An cũng gần thế, hai vị cấp dưới tuổi tri thiên mệnh cầu kiến, Liễu Tuấn không thể tùy tiện làm cao, liền vui vẻ tiếp đãi hai người.- Thị trưởng, chúng tôi gặp phải khó khăn.Sau khi hàn huyên mấy câu, Mạc Cửu Thành đi thẳng vào chủ đề, Liễu Tuấn nhậm chức ba tháng, cấp dưới ít nhiều biết tính của y, vị lãnh đạo trẻ này không thích nói những lời rỗng tuếch trong công việc, theo lời của Liễu Tuấn là lãng phí thời gian, quanh đi quẩn lại không vào việc chính, là tốn nước bọt.Đây đâu phải là chuyện ngoại giao.Liễu Tuấn cau mày, y biết Mạc Cửu Thành nói tới điều gì, tuy không nói y nắm rõ tình hình các cấp phó của mình rõ như lòng bàn tay, nhưng biết đại khái.

9 phần Mạc Cửu Thành vì tiền công của cấp dưới mà tới, tuy kinh tế Tiềm Châu đứng thứ ba toàn tỉnh, không có nghĩa là tài chính sung túc.Thực tế, cả tỉnh A, gồm cả Ngọc Lan cũng chẳng có được tài chính sung túc, vì khi Trường Hà phát triển cao tốc và cải cách quốc xĩ hoàn thành thuận lợi, nên hai năm qua tài chính Ngọc Lan mới chuyển biến tốt.

Trong 11 khu huyện dưới quyền thành phố Tiềm Châu, có mấy nơi xa xôi, là huyện nông nghiệp sản vật không phong phú, năm nào cũng cần phải trợ cấp tài chính.

Cứ tới cuối năm, cả huyện trưởng và bí thư huyện ủy đều trốn đông né tây, chỉ sợ đám người ùn ùn kéo tới vòi tiền, ngay cả những thần tài như cục trưởng cục tài chính và giám đốc ngân hàng cũng bốc hơi mất dạng.Không bốc hơi thì anh chẳng còn cách nào ứng phó.- Lão Mạc khó khăn gì thế?Liễu Tuấn giãn mày ra, mỉm cười hỏi.Cùng với địa vị Liễu Tuấn tăng lên, trừ trường hợp chính quy thì cách y xưng hô với cấp dưới cũng trở nên tùy ý, không còn gọi đồng chí Mạc Cửu Thành hết sức nghiêm túc nữa.Cái chuyển biến này là cần thiết, quá nghiêm túc đôi khi không thể lập nên uy tín, ngược lại xưng hô tùy tiện lại khiến cấp dưới tự sinh lòng kính trọng.Mạc Cửu Thành cũng phát hiện ra Liễu Tuấn cau mày, đoán chừng Liễu thị trưởng đã đoán ra ý mình tới đây là gì, không cao hứng nữa, trong lòng liền thiếu tự tin.

Cũng phải thôi, ai mà ưa được kẻ đưa tay xin tiền chứ?

Nhưng nếu đã tới thì phải tranh thủ một chút, nếu không sẽ có lỗi với bản thân.- Thị trưởng cũng biết đó, cuối năm rồi, tiền lương các giáo viên dưới huyện còn thiếu nhiều lắm.

Bọn họ vất vả cả năm, thế nào cũng phải ăn tết vui vẻ chứ?

Nếu ngay cả tiền công cũng không lĩnh được thì không tốt...Mạc Cửu Thành uyển chuyển nói.- Thiếu bao nhiều.- Không nhiều, 6 - 7 triệu thôi.Mạc Cửu Thành rất "tham", khó mà trách hắn được, trong tay Liễu Tuấn có 3,4 trăm triệu cơ mà, vài triệu vặt có là cái gì?

Liễu thị trưởng búng tay một cái không phải vấn đề được giải quyết rồi sao.Liễu Tuấn nói:- Lão Mạc, tình hình tài chính của thành phố không phải anh không biết, khó mà gom được số tiền này, phải để các huyện nghĩ biện pháp thôi.Mạc Cửu Thành cười khổ:- trưởng, tài chính mấy huyện đó cũng không tốt.Đáng lý Liễu Tuấn thân là thị trưởng phải hiểu tình hình tài chính các khu huyện hơn một phó thị trưởng phân quan giáo dục, nhưng Mạc Cửu Thành tất nhiên không thể chất vất Liễu Tuấn chẳng lẽ không hiểu tình hình hơn hắn được.Liễu Tuấn gật đầu:- Lão Mạc, tôi biết tình hình tài chính các huyện đó không tốt lắm, nhưng không thể cứ dựa vào thành phố.

Đồng chí phụ trách ở các huyện này phải nghĩ cách giải quyết khó khăn của mình, đó là chức trách của bọn họ, chỉ biết thò tay xin bên trên, làm cán bộ như thế cũng dễ quá đó, tùy tiện kiếm một người đưa xuống là được.Mạc Cửu Thành trong lòng có chút khó chịu, nhìn chính tích của Tiểu Liễu ở khu Trường Hà và Ngọc Lan, cho rằng Liễu nha nội là người làm đại sự, không để ý tới chút tiền nhỏ.

Không ngờ lại còn keo kiệt hơn cả Trần Hướng Dương, trong tay có mấy trăm triệu, vậy mà không nhỏ ra một sợi lông, còn dạy dỗ người ta, nói lời khó nghe.Mạc Cửu Thành khó chịu, không để ý tới thể diện thị trưởng nữa, nói:- Thị trưởng, chẳng phải bán nhà khách Tiềm Châu, thu được mấy trăm triệu sao?Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Anh cho rằng số tiền này có thể tùy tiện sử dụng sao?Mạc Cửu Thành không nói.Đều là tiền của thành phố, có phải là tiền cứu trợ chuyên dụng đâu mà không dùng được vào việc khác.Liễu Tuấn biết Mạc Cửu Thành nghĩ như thế, khả năng rất nhiều người khác cũng có suy nghĩ như thế.Giọng Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc:- Lão Mạc, phương án bán tài sản quốc gia để lấy tiền kiến thiết, đã được thảo luận trên cuộc họp văn phòng thị trưởng rồi, ý nghĩa của phương án chính anh phát biểu, đã hiểu rõ rồi.

Nói đơn giản, đây không phải tiền dùng để đi vá lỗ thủng, chỉ có thể dùng để sinh ra hiệu quả.

Nếu như dùng để vá chỗ thủng, thì chúng ta thành bán nhà sống qua ngày rồi, Tiềm Châu có bao nhiêu gia sản cũng không đủ mà bán.

Phương án sử dụng món tiền này rất rõ ràng, chỉ có thể dùng để kiến thiết kinh tế, đăc biệt là cơ sở hạ tầng, không thể dùng vào việc khác.Mạc Cửu Thành dù sao cũng là phó thị trưởng, không cảm thấy thế nào cả, Tôn Hòa An thì đã toát mồ hôi lạnh.- Thị trưởng, vậy giờ làm sao vượt qua cửa ải cuối năm này đây?Liễu Tuấn vung tay lên, nói dứt khoát:- Ai nợ thì người ấy trả tiền, chính phủ thành phố không đi chùi đít cho bọn họ.Mạc Cửu Thành biết, chuyến này mình đi uổng công vô ích rồi....Chuyện trên đời này đôi khi rất là kỳ quái, đưa tay xin tiền thì không được, không có ý nghĩ đó, thì người ta chủ động mang tiền tới.Ngày hôm đó Liễu Tuấn lại tới huyên Bạch Hồ, từ khi vụ án bị vạch trần, lãnh đạo thành phố đều tránh nó như tránh hủi, trừ Lễ Mẫn Trung và Đổng Xương phụ trách tổ chuyên án phải thường trú ở huyện Bạch Hồ ra, thì các thành viên khác trong ban thành ủy đều hình thành sự ăn ý ngầm, không tới huyện Bạch Hồ, dường như nếu tới sẽ bị dính những thứ không sạch sẽ vậy.

Tới ngay cả Lưu Huy cũng có suy nghĩ này, chỉ mỗi Liễu Tuấn là cần tới thì tới, chẳng kiêng kỵ gì.Chiếc xe số hai đi tới khu huyện ủy, đám Úc Chí Đạt, Tương Hoành Mục đều xếp hàng ngoài cửa chờ đón, nhìn thấy Liễu Tuấn thân thiết đi tới bắt tay, hai người đó trong lòng tự giác coi mình là người của Liễu thị trưởng rồi, nhất là Tương Hoành Mục, càng phục Liễu Tuấn sát đất.Liễu Tuấn không vào trong tòa nhà huyện ủy, hàn huyên mấy câu xong nói:- Lão Úc, Hoành Mục, hai người lên xe của tôi, cùng đi vài vòng, các đồng chí khác tiếp tục công việc của mình đi.Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục không biết Liễu thị trưởng rốt cuộc có ý gì, nhưng không dám hỏi nhiều, theo cùng Liễu Tuấn lên xe, Liễu Tuấn nói:- Yến Long, tới trấn Dương Quan.Chiếc Audi chậm rãi chuyển bánh.- Thị trưởng, trấn Dương Quan xảy ra vấn đề gì sao?Tương Hoành Mục hỏi có chút căng thẳng, thị trưởng thị sát một xã thị trấn đều phải có lý do đặc biệt, không phải tùy tiện đi ngó nghiêng được, chẳng lẽ trấn Dương Quang xảy ra chuyện?Theo lý thì không thể, uy vọng của Tương Hoành Mục ở trấn Dương Quan rất cao, nếu xảy ra chuyện gì, hắn phải là người biết đầu tiên mới đúng, dứt khoát không thể thị trưởng biết rồi mà bản thân còn ù ù cạc cạc.Liễu Tuấn cười:- Sao thế Hoành Mục, anh sợ có vấn đề à.Tương Hoành Mục gãi đầu:- Ai chẳng sợ có vấn đề chứ ạ?Huyện Bạch Hồ tổng cộng bị bắt 9 thường ủy huyện ủy, cả ban huyển ủy coi như bị quét sạch, phụ trách xã thị trấn và đơn vị trực thuộc cũng bị bắt mấy chục tên.

Lúc này mỗi một cán bộ huyện Bạch Hồ thần kinh đều căng như dây đàn.

Tương Hoành Mục biểu hiện thế này còn là tốt lắm rồi.Cây ngay không sợ chết đứng.Úc Chí Đạt hiển nhiên không được thoải mái như Tương Hoành Mục, ngậm miệng không nói một lời.- Yêm tâm, chỉ tới xem đồng ruộng vào vụ đông nhãn rỗi thế nào thôi.Liễu Tuấn biết họ bị áp lực lớn, không làm bọn họ căng thẳng thêm, nói rõ mục đích chuyến đi nào.Hai người đưa mặt nhìn nhau, ngạc nhiên không nói lên lời, thị trưởng đi xem ruộng mùa đông?

Trong ký ức của bọn họ, đâylà lần đầu tiên mới có.

Huyện Bạch Hồ kế sát Đại Giang, trong địa phận nhiều ao hồ, gần 1/5 là ruộng nước, mùa đông đọng nước, không thể cày cấy.- Thị trưởng muốn đi thăm ruộng ư?Tương Hoành Mục hỏi với vẻ không xác định cho lắm.Hắn thực sự không hiểu Liễu Tuấn đi xem ruộng làm gì, có gì hay mà xem?- Sao, nhìn tôi giống như lừa mọi người lắm à?Liễu Tuấn nói với chút đùa cợt, thấy Úc Chí Đạt mặt mày căng thẳng, Liễu Tuấn muốn hắn được thả lỏng một chút.Cùng với điều tra đi sâu, không ngừng có người tố cáo Úc Chí Đạt, dù vấn đề không nghiêm trọng, nhưng tạo thành ảnh hưởng nhất định, nếu chẳng phải tỉnh thành cố ý khống chế phạm vi vụ án, Úc Chí Đạt đã không thể bình an vô sự, nhưng dù là thế vẫn ảnh hưởng tới công tác của hắn.Chuyện này Liễu Tuấn không tiện xen vào, cũng không tiện tỏ thái độ.- Thị trưởng khẳng định là không lừa chúng tôi, nhưng tôi không hiểu lắm.- Không hiểu vì sao tôi đi xem mấy ao nước đó hả?

Nói cho hai người biết, trong ao có thể mọc ra tiền đó, có tiền không?Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục đều tròn mắt Chương 1037: Chức trách của chính phủAo nước trong ruộng mùa đông mọc được ra tiền ư?Cái này đúng là mới mẻ.Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục công tác ở cơ sở khá lâu rồi, tự cho rằng mình tiếp xúc với người nông dân và đồng ruộng nhiều hơn Liễu nha nội.

Vì chuyện đọng nước mùa đông này mà hai người phí không ít công sức, nhất là Tương Hoành Mục khi công tác ở trấn Dương Quan, nghĩ không ít biện pháp mà không cái nào thành được, buồn bực vô cùng.Hiện giờ Liễu thị trưởng lại nói nó có thể sinh ra tiền, đúng là chuyện quái lạ.- Thị trưởng, chuyện này...Tương Hoành Mục lấp lửng, dù hắn không nói ra khỏi miệng nhưng bốn chữ "tuyệt đối không tin" đã viết lên mặt rồi.Liễu Tuấn mỉm cười không nói thêm nữa.Hai người chỉ biết nhẫn nhịn đợi tới nơi xem thị trưởng có cao kiến gì.Huyện Bạch Hồ cách trấn Thành Quan chỉ mười mấy dặm, đợt lũ từng quét qua nhiều đoạn đường, lũ qua đi, Phương Nhữ Thanh chỉ nghĩ tới việc cướp cơm của người dân, vứt hết mấy công việc cơ bản qua một bên, chỉ làm qua loa, cho miễn cưỡng thông xe là được.

Trừ việc hắn không có tâm tư kiến thiết sau thiên tai, thì để lại con đường sập xệ này cũng là lý do tốt để vòi tiền cấp trên.Phàm là đám cán bộ không làm việc đàng hoàng, luôn rất giỏi những trò ma quỷ.Có điều khi xe Liễu Tuấn tới, con đường bắt đầu được sửa sang, rất nhiều công nhân đang bận rộn làm việc, dù là mùa đông giá rét, nhưng rất nhiệt tình.Liễu Tuấn gật gù:- Chí Đạt, con đường này phải xửa cho tốt.Úc Chí Đạt vội đáp:- Vâng thư thị trưởng, nhưng tài chính huyện rất eo hẹp, không cấp tiền được.Liễu Tuấn liếc hắn một cái.Úc Chí Đạt cười ngượng:- Thị trưởng, không phải tôi có mưu đồ gì với thành phố đâu, tôi cũng biết tài chính bên trên không dư dả, tôi đang nghĩ thị trưởng có thể giới thiệu cái công ty cho thuê kia cho huyện chúng tôi không, chúng tôi bán chút gia sản, kiếm tiền kiến thiết.Liễu Tuấn trước tiên là cười, tiếp đó nghiêm mặt nói:- Chí Đạt, anh có tâm tư kiến thiết là tốt, đáng được khẳng định, nhưng chuyện bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết không đơn giản như vậy đâu, nguy hiểm lớn lắm, thành phố cũng chỉ thử thôi, cậu nên suy nghĩ có rõ, đừng nóng vội.Liễu Tuấn không phải làm ra vẻ, tỉnh và TW mãi chưa có câu trả lời rõ ràng cho chuyện này, cơ bản đều đang quan sát, chỉ cần có chút vấn đề thôi, là có cả một đám người sẽ hùa nhau tới "ném đá xuống giếng", Liễu nha nội cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể đỡ hết được đá của bọn chúng ném tới.Y có chỗ dựa lớn, có lẽ còn có năng lực kháng cự, Úc Chí Đạt chẳng có chỗ nào bấu víu, người ta thì thò một ngón tay ra là đủ để nghiền chết hắn, huống chi huyện Bạch Hồ đang loạn cào cào, không hợp có hành động lớn, chuyện gì cũng phải ổn định rồi từng bước tiến lên.Úc Chí Đạt gật đầu:- Thị trưởng, tôi cũng biết huyện Bạch Hồ hiện giờ không tiện có hành động gì lớn, nhưng nhiều công tác như thế mà không có tiền khởi động, trong lòng sốt ruột...Úc Chí Đạt năm nay đã trên bốn mươi, vẫn làm việc ở huyện, tuy tuổi không tích là quá cao, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy, không có quý nhân phù trợ thì tiền đồ chẳng sáng sủa gì.

Cho dù vụ án lần này không ảnh hưởng tới chức vụ của hắn, nhưng trong thời gian ngắn muốn thăng tiến là không thể.Sau khi kết án, Úc Chí Đạt còn có thể giữ được ghế hay không rất khó nói, nếu theo trình tự bình thường, Úc Chí Đạt cuối cùng lên được cấp chính sở rồi nghỉ hữu coi như vận khí không tệ rồi.

Hiện giờ vận may từ trên trời rơi xuống, vị thị trưởng này đột nhiên có thiện cảm với hắn, Úc Chí Đạt sao lại chẳng túm vội lấy cơ hội hiếm có này.Biện pháp tốt nhất biểu thị trung thành với Liễu Tuấn là theo sát bước tiến của y, chính phủ thành phố có hành động gì là hưởng ứng ngay, xung phong hãm trận, để Liễu thị trưởng thấy Úc Chí Đạt tôi là người có thể tin cậy được.Liễu Tuấn hoàn toàn hiểu tâm tình của hắn, mỉm cười nói:- Chí Đạt, đừng gấp quá, huyện Bạch Hồ chuyện cấp bách hiện này là ổn định thế cục...Một cán bộ muốn làm tốt công tác, phải biết khi nào nên làm việc gì, là điều quan trọng nhất, hiểu chưa?- Phải biết khi nào nên làm việc gì...Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục đều lộ vẻ trầm ngâm.Không có gì phải nghi ngờ, Liễu thị trưởng đang truyền thụ có bọn họ "yếu quyết thăng tiến trên quan trường".

Liễu Tuấn chưa tới ba mươi lên được chức thị trưởng, trừ những nguyên nhân đã bàn tán quá nhiều, thì ắt phải có "tuyệt học", Liễu thị trưởng đem nó truyền thụ cho họ, chứng tỏ coi họ là tâm phúc rồi.Tiếp đó, không khí trong xe đột nhiên trở nên thoái mái hơn, cho dù mọi người không nói gì nữa, nhưng cảm thấy tin tưởng gần gũi nhau hơn.Đó chính là cảm giác của "người một nhà"!Chiếc Audi tiến vào địa phận của trấn Dương Quan, trước mắt hiện ra một vùng ruộng đồng đọng nước, Liễu Tuấn bảo Đổng Yến Long dừng lại bên ruộng, đi xuống xe, đứng ở bên trên bờ ruộng.Đã gần hết năm, khí trời giá rét, người nông dân đại đa số trốn ở trong nhà xem TV, đánh bài, trên ruộng cơ bản không thấy ai làm việc nữa, thi thoảng cũng có vài người đi qua chỗ bọn họ, nhưng cũng cách rất xa, tò mò nhìn mấy người giữa mùa đông đứng ngẩn ra bên ruộng, hình như là có lai lịch nhưng không biết, đứng đây làm gì.Một trận gió lạnh thổi tới Úc Chí Đạt bất giác siết chặt y phục, khẽ rùng minh, mấy ngày qua hắn một vai gánh cả công việc của đảng lẫn chính phủ, vất vả duy trì cục diện của huyện, lại còn nơm nớp lo sợ các đồng chí của tổ điều tra liên hợp tới tìm hắn nói chuyện, tinh lực tiều tụy, người vốn gầy yếu càng không chịu nổi gió táp mưa xa nữa.Liễu Tuấn nhìn sang lộ vẻ quan tâm.Úc Chí Đạt ưỡn lưng, đứng thẳng thêm một chút.- Hoành Mục, trấn Dương Quan tổng cộng có bao nhiêu mẫu ruộng nhàn mùa đông?Liễu Tuấn hỏi:- Toàn trấn có 290340 mẫu đất canh tác, trong đó tổng diện tích ruộng nước là 200730 mẫu, hơn 5300 mẫu bị đọng nước vào mùa đông, vừa vặn chiếm một phần tư.Liễu Tuấn hài lòng gật đầu.Theo Liễu Tuấn biết tổng số ruộng nhàn mùa đông ước chừng chiếm 1/5 số ruộng nước, trấn Dương Quan ao hồ chẳng chịt, tỉ lệ cao hơn bình quân toàn thành phố là chuyện đương nhiên.- Chí Đạt, Hoành Mục, những số ruộng này có thể nuôi trồng một số thủy sản.Úc Chí Đạt nói:- Thị trưởng nói tới việc nuôi cá trong ruộng sao?

Cái này trước kia cũng tôi cũng đã thử qua, trong huyện nuôi rất nhiều cá nước ngọt, tuy nhiên có hai vấn đề.- Nói ra xem.- Thứ nhất, hiện giờ là mùa đông, không phải lúc để nuôi cá trong ruộng...Nói tới đây Úc Chí Đạt hơi dừng lại, vì điều này có chút giống như mỉa mai Liễu thị trưởng không hiểu việc đồng áng.

Kỳ tích kinh tế khu Trường Hà đám Úc Chí Đạt hiện giờ đương nhiên đã nghiên cứu qua, có điều khu Trường Hà lấy công thương nghiệp làm chủ, dù nông nghiệp cũng có phát triển dài, nhưng bị công thương nghiệp phát triển cao tốc che lấp, trong mắt mọi người Liễu Tuấn am hiểu về nông nghiệp không bằng công thương nghiệp.Liễu Tuấn cười, ra hiệu cho hắn nói tiếp.- Thứ hai, huyện Bạch Hồ nhiều ao hồ, luôn là nơi sản xuất thủy sản, sản lượng đôi khi còn quá dưa thừa, tiêu thù không thông, làm giảm tính tích cực của người dân.Liễu Tuấn gật đầu:- Chí Đạt, lo lắng của anh không phải không có lý.

Thứ nhất, hiện giờ không phải lúc nuôi cá, vậy tôm hùm thì sao?

Có nuôi được không?- Tôm hùm?Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục cùng thốt lên.- Đúng, tôi đã thỉnh giáo các chuyên gia đại học nông nghiệp tỉnh A, bọn họ nói, ruộng nhàn có thể nuôi tôm hùm, thứ này dễ nuôi, chỉ cần cho ăn mấy thứ giun dế là có thể nuôi được.

Nếu là vào mùa xuân còn có thể ăn sâu hại trong ruộng, phân tôm có thể tăng độ phì cho đất, một công nhiều lợi.

Đương nhiên, khi mới cấy mạ, phải cho vào chút rong rêu làm thức ăn cho Tôm hùm, nếu không làm hại tới mạ.11 khu huyện của Tiềm Châu đại bộ phận là huyện nông nghiệp, cho dù là khu thành phố cũng có rất nhiều hộ nông nghiệp, nhiều đồng ruộng.

Diện tích nội thành của Tiềm Châu không lớn, Liễu Tuấn sau khi nhậm chức luôn tìm cách để người nông dân thoát nghèo.

Phát triển kinh tế công thương nghiệp là điều Liễu Tuấn coi trọng, nhưng đưa mấy triệu nông dân cùng giàu có mới là chuyện lớn hàng đầu Liễu Tuấn trăn trở.

Vì thế Liễu Tuấn đi tìm các giáo sư chuyên gia để bọn họ hiến kế.Nuôi tôm hùm trong ruộng vào mùa đông chính là đề nghị của các chuyên gia.Hai người kia kính phục, thì ra thị trưởng sớm đã quan tâm tới vấn đề, vừa đi tham khảo chuyên gia, lại tới trấn khảo sát thực địa.

Đơn giản gọn nhẹ không có bất kỳ trò đưa tin chụp ảnh gì, không có gì phải nghi ngờ đây là một lãnh đạo làm việc thực sự, tha thiết một lòng mưu lợi cho nông dân.- Còn về phần tiêu thụ, phải lấy chính phủ làm chủ, không được mạnh ai nấy làm, phải thống nhất tiêu thụ, liên hệ với các khách hàng lớn, kỳ kết hợp đồng bao tiêu sản phẩm lâu dài.

Điều này cần thống nhất quản lý, đảm bảo số lượng lẫn chất lượng sản phẩm, không được lơ là, vừa bảo vệ lợi ích nghề nuôi trong, lại bảo vệ lợi ích bên mua.

Chí Đạt, Hoành Mục, đó là chức tránh của chính phủ.

Làm sao để có lợi cho người dân, đó là vấn đề chúng ta suy nghĩ tới trước tiên.Úc Chí Đạt, Tương Hoành Mục liên tục gật đầu Chương 1038: Khí độ của lãnh đạoNgày thứ ba từ trấn Dương Quan trở về, Liễu Tuấn mở cuộc họp, chủ đề là làm sao giải quyết vấn đề ruộng nhàn mùa đông, làm sao để tận dụng biến rác thành vàng.

Phó thị trưởng thường vụ Triệu Sư Phạm, cùng với phó thị trưởng phân quản nông nghiệp và các phó huyện trưởng phân quản nông nghiệp, thương nghiệp đều tham dự.Các khu trưởng huyện trưởng tiến vào phòng hội nghị cảm giác đầu tiên là bố trí khác mọi ngày, chính giữa phòng treo tấm biểu ngữ viết rõ chủ đề hội nghị lần này, các phóng viên nhà báo đã tới từ trước, con dâu bí thư tiền nhiệm Trần Hướng Dương, phóng viên truyền hình Tằng Thiến cũng có mặt trong đó.Xem ra Liễu thị trưởng đề cao cuộc hội nghị này.Điều này khác với trước kia, đa số thời gian Liễu thị trưởng không ở văn phòng, nếu không lên thủ đô lên tỉnh thành liên hệ hạng mục, thì chạy xuống khu huyện, thâm nhập điều tra nghiên cứu, lấy tư liệu trực tiếp, chính phủ thành phố mở cuộc họp đều chưa bao giờ đề cao tuyên truyền.Không biết vì sao Liễu thị trưởng thay đổi tác phong trước kia.Các lãnh đạo khu huyện hàn huyên mời thuốc nhau, khi các lãnh đạo khu huyện tới đủ, hai phút sau, Liễu Tuấn cùng đám Triệu Sự phạm nối đuôi nhau đi vào, bước chân vững trãi, nụ cười rạng rỡ, có thể thấy tâm tình không tệ.Mọi người thở phào.Khoảng thời gian này quan viên lớn nhỏ ở Tiềm Châu đều bị vụ án huyên Bạch Hồ làm cho lòng người hoảng loạn, gặp nhau chuyện trò cũng phải thận trọng, nhất là lãnh đạo thành phố, ai nấy mặt nghiêm nghị, rất ít nhìn thấy nụ cười.Ai mà biết đám Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành kia có đột nhiên cắn trả mình không?Hôm qua còn là lãnh đạo tít trên cao, nói văn nước bọt trước camera truyền hình, chớp mắt một cái đã thành tù phạm mất tự do, tương phàn quá lớn, tâm lý rất dễ mất thăng bằng, nên chuyện cắn loạn lên rất có khả năng xảy ra.Vì nguyên nhân này, các lãnh đạo khu huyện thấy Liễu Tuấn là sợ hãi, sợ ánh mắt sắc bén của Liễu nha nội chiếu vào mình, giờ đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Liễu Tuấn, sao chẳng thở phào.Dù thế nào đây cũng là tín hiệu không tệ.- Các đồng chí, hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là để thương lượng hai vấn đề, thứ nhất là làm sao giải quyết 800 vạn mẫu đất rộng nhàn mùa đông, đây là vấn đề nghiêm trọng, rất lãng phí.Liễu Tuấn và các lãnh đạo thành phố tới nơi là hội nghị bắt đầu ngay, Liễu Tuấn đích thân chỉ trì, vẫn như trước kia, không nói những lời rườm ra, bắt đầu một cái là vào thẳng chủ đề.

Mọi người đã quen rồi, vì thế phàm là Liễu thị trưởng chù trì hội nghị, kỷ luật hội trường luôn khá tốt, không cần nhắc nhở, mọi người tự giác nghe, nghiêm chỉnh ghi chép.Không ai nói một lời thừa thãi, không nghiêm chỉnh không được, nnói không chừng lơ đễnh một chút bỏ qua nội dung trọng yếu nào đó, tới khi thị trưởng hỏi tới cứ há mồm ra không biết đáp thế nào thì không phải là chuyện mất mặt, mà là mất chức.

Nghe đâu, đối với cán bộ làm việc không nghiêm chỉnh, Liễu nha nội chưa bao giờ nương tay.Cho dù Liễu Tuấn không quản lý điều chỉnh cán bộ, nhưng một vị nha nội uy thế như vậy, đoán chừng bí thư Lưu Huy cũng phải nhường nhịn ba phần.

Hơn nữa người ta còn trẻ như vậy, nói không chừng chớp mắt một cái, Liễu thị trưởng biến thành Liễu bí thư rồi, quỹ tích thăng thiên của Liễu nha nội thẳng hơn máy bay lên thẳng.- Về việc tận dụng ruộng nhàn mùa đông, các đồng chí huyện Bạch Hồ nghĩ ra một biện pháp, xin mời đồng chí Úc Chí Đạt trình bày cho mọi người tham khảo.

Nói trước, hội nghị hôm nay chủ yêu là tham khảo, chư vị cứ thoải mái nói không sao cả.Úc Chí Đạt rất ngạc nhiên, rõ ràng là Liễu thị trưởng nghĩ ra, lại còn đích thân tới huyện Bạch Hồ khảo sát chỉ điểm, sao lại thành huyên Bạch Hồ nghĩ ra rồi?Đón nhận ánh mắt khích lệ của Liễu Tuấn, Úc Chí Đạt đột nhiên hiểu ra, Liễu thị trưởng đang giúp hắn, để hắn xuất hiện trước các lãnh đạo khu huyện khác, rửa sạch "ô danh" của cán bộ Bạch Hồ, lấy lại tinh thân cho cán bộ Bạch Hồ cũng là vốn liếng lớn của Úc Chí Đạt.Chớp mắt đó, Úc Chí Đạt rất cảm động, chẳng trách người ta trẻ như thế mà lên làm được thị trưởng, riêng khí độ này đã khó sánh nổi rồi, người trên quan trường ai chả tranh công lao về mình?

Càng chẳng cần nói tới công lao vốn thuộc về mình.Mấy ngày trước Liễu Tuấn đến trấn Dương Quan đưa kiến nghị nuôi tôi hùm, làm Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục được gợi ý lớn, lập tức về làm một phương án cụ thể, báo lên cho thị trưởng thẩm duyệt, Liễu Tuấn rất tán thành, vì thế hội nghị này Úc Chí Đạt coi như có chuẩn bị mà tới, không chối từ nữa, mở sổ ra.

Bắt đầu giới thiệu phương án của khu Bạch Hồ.Đây là nghề nuôi trồng đặc biệt, có rất nhiều khu huyện làm rồi nhưng không hình thành quy mô, lúc đầu ÚC Chí Đạt nói dùng ruộng đọng nước mùa đông nuôi tôm hùm, mọi người đều sáng mắt lên, thấy đây là một điều không tệ, có điều cũng chỉ đến thế thôi, chẳng kích động mấy, thậm chí sau khi bình tỉnh trong đầu còn nảy ra nhiều nghi vấn.

Nếu toàn bộ 800 mẫu ruộng nhàn mà nuôi tôm hùm hết thì nhiều quá, chỉ dựa vào mỗi Tiềm Châu là không thể tiêu hóa được nhiều như thế, nếu không giải quyết được vấn đề tiêu thụ thì một chính sách tốt lại thành gây hại.Úc Chí Đạt tựa hồ đã dự liệu được mọi người sẽ có nghi vấn như thế, tiếp đến giới thiếu huyện Bạch Hồ chuẩn bị thành lập công ty tiêu thụ nông sản chuyên môn, thống nhất quản lý, dẫn dắt người nông dân đầu tư chính xác, không phát triển một cách mù quáng.

Mấy năm trước Liễu Tuấn chấp chính ở huyện Ninh Bắc trong huyện cũng có công ty như vậy, trước nữa khi Nghiêm Liễu ở Bảo Châu cũng có ví dụ tương tự, sự thực chứng mình cách làm này vô cùng hiệu quả.Người ta thường nói người trên quan trường tin tức linh thông nhất, bắt chước cũng nhanh nhất, nhưng chỉ giới hạn được ở thứ bề ngoài, làm sao để có được con số đẹp, thực sự biện pháp tốt có lợi cho dân thì chẳng ai đi học.

Nguyên nhân không có gì khác, tốn công nhiều mà chẳng có lợi gì, chẳng bằng bỏ ít công kiếm lấy số liệu đẹp có lợi hơn.Chính vì vậy mà một biện pháp tốt đã vận hành hữu hiệu ở huyện Binh Bắc và tp Bảo Châu bao nhiêu năm, tới nơi khác vẫn là một điều mới mẻ, thấy các khu trưởng huyện trường gật đầu liên tục, Liễu Tuấn thầm thở dài.Cải cách thế chế, chuyển biến tư tưởng, là con đường dài gian nan.- Chúng tôi đã đạt thành thỏa thuận sợ bộ với các nhà hàng, khách sạn ở Tiềm Châu, bọn họ đồng ý nhận tiêu thụ tôm hùm.Úc Chí Đạt giới thiệu.- Ha ha, Úc bí thư các vị làm thế là không được, các vị lôi kéo hết các nhà hàng khách sạn ở Tiềm Châu rồi thì chúng tôi làm thế nào?

Ai tiêu thụ tôm của chúng tôi.Chử huyện trưởng huyện Hồng Sơn nói nửa đùa nửa thật, hôm nay chỉ là hội nghị tham khảo, nên các huyện trưởng nghĩ gì thì nói nấy.- Úc bí thư, làm như vậy là không hay đâu.Chử huyện trưởng và lên tiếng, lên có các huyện trưởng khác hùa theo, không khí trong phòng hội nghị liền trở nên sôi động.Úc Chí Đạt cười nói:- Biện pháp đều do con người nghĩ ra mà, nếu các vị không phục, có thể bán ra tỉnh, ra nước ngoài, tôi không ý kiến gì cả.- Anh nói nhẹ nhàng quá, bán ra nước ngoài, người ngoại quốc mà ăn cái này à?Chử huyện trưởng tính cách khá cởi mở, giọng thô, là "chuyên gia" làm nóng không khí, có hắn dẫn đầu, mọi người càng thoải mái hơn, mồm năm miệng mười, ồn ào huyên náo, Triệu Sư Phạm cau mày, hắn không thích cái loại không khí này, có cả thị trưởng và phó thị trường thường vụ ở đây, cái nhau như ở chợ còn ra thể thống gì nữa.

Triệu Sư Phạm nhìn qua Liễu Tuấn, thấy Liễu thị trưởng cười hì hì, tựa hồ rất thích loại không khí này, không khỏi bực bội.Người trẻ tuổi chỉ thích thứ mới mẻ khác người, hoàn toàn không để ý tới quan uy.Liễu Tuấn cười nói:- Sao người nước ngoài lại không ăn tôm hùm?

Thứ tôm hùm nuôi từ trong ruộng ra là thực phẩm xanh, không ăn đồ nuôi độc hại, người nước ngoài rất thích.

Đồng chí Úc Chí Đạt nói đúng lắm, phái bước ra ngoài, không thể cứ chỉ biết tới một cái Tiềm Châu, phải nhìn ra thế giới.Đồng chí thị trưởng lên tiếng rồi, mọi người đều tự giác im lặng.- Hôm nay mời mọi người tới đây là để tham khảo mô hình phát triển, còn về cách tiêu thụ cụ thể, mọi người tứ thóai mái trổ hết thần thông, các công ty mậu dịch huyện tỉnh, đều có thể tới tìm lối ra.

Vì quân chúng nông dâm làm việc, chẳng có gì phải xấu hổ.

Có điều phải nhớ ký điều này, trước tiên giải quyết mối tiêu thụ, rồi mới được mở rộng quy mô nuôi trồng.

Không được phép làm ngược, không chuẩn bị gì cả đã ù ùn kéo tới thả tôm thả cả, tới khi không tiêu thụ được thì phiền phức lớn.

Đây không phải là công trình lấy thành tích, tôi cũng không cần con số đẹp, tôi chỉ xem kết quả, nếu thực sự làm nông dân tăng thêm thu nhập, thì là công thần.Liễu Tuấn mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng mọi người lại rùng mình, xem ra phương pháp cũ không xong rồi, Liễu thị trưởng là người thích chơi trò mới.Các phóng viên liền vội quay ống kính về khuôn mặt thị trưởng đặc tả, Tằng Thiến vội ghi chép lời Liễu thị trưởng lại vào sổ Chương 1039: Hội nghị Gia Cát Lượng- Hội nghị hôm nay có hai vấn đề, vừa rồi thảo luận là vấn đề thứ nhất, tôi hi vọng sau khi mọi người trở về, đưa ra phương án cụ thể để làm sao tận dụng ruộng nhàn mùa đông.

Ngoài ra đây là nghề nuôi trồng đặc sản, không chỉ làm trong mùa đông, mà tất cả ruộng nước đều có thể nghĩ tới.

Phương án này các khu huyện phải có báo cáo lên.Liễu Tuấn chậm rãi quét mắt qua hội trưởng.Các trưởng khu huyện đón ánh mắt Liễu thị trưởng, gật đầu liên tục.- Vậy bây giờ tôi đưa ra chuyện thảo luận thứ hai, chính là động não nghĩ biện pháp, nói đơn giản đây là hội nghị Gia Cát Lượng, mọi người cởi bỏ đầu óc suy nghĩ, tôi ví dụ như nuôi tôm hùm trong ruộng mùa đông là một ví dụ.

Vậy các huyện khác có ruộng nhàn mùa đông không?

Có dù không có vậy còn biện pháp gì để nâng cao sản lượng, hoặc tiến hành nghề nuôi trồng đặc sản, tăng gia thu nhập mỗi một mẫu ruộng?

Mọi người có suy nghĩ gì đều có thể nói ra, sai cũng không sao, vẫn câu nói cũ, người nói không có tội.

Mục đích là đưa toàn thể quần chúng hoặc ít nhất phải đưa một phần quần chúng cùng nhau giàu có.Liễu Tuấn thong thả trình bày quan điểm của mình cho mọi người, Liễu Tuấn từ khi tiến vào quan trường, đều ra sức cải biến quan niệm của các quan viên, đôi khi cái biến quan niệm cổ hủ của bọn họ thậm chí còn quan trọng hơn mời gọi được 1 tỉ đầu tư, có thể phát huy được tác dụng tốt đẹp.Liễu Tuấn sử dụng phương thức ân cần khuyên răn với các phó thị trưởng, hiện giờ đã bắt đầu thấy hiệu quả, làm Liễu thị trưởng rất phấn chấn, lại đem phương thức này mở rộng, dùng lên người các nhân vật đứng đầu chính phủ khu huyện.- Thị trưởng, hiện giờ chỉ nghĩ cách trong ruộng không ổn, giá thóc gạo không cao, một mẫu ruộng cộng đủ các loại phụ phí, thuế má lại là con số không nhỏ, nếu thêm tiền phân bón, trừ sau, nhân công vào nữa thì lỗ vốn.Vẫn là huyện trưởng Chử Tiên Dân nổ phát pháo đồng.Lời này vừa thoát ra, tất cả đều biến sắc nhìn Chử Tiên Dân, người này gan quá lớn rồi, dám nói tới vấn đề mẫn cảm như thế trên loại hội nghị công khai, chẳng lẽ muốn đổi tên thành "Chử to gan"?Từ khi cải cách mở cửa cho tới nay, nông dân thi hành chính sách bao tiêu sản phẩm, một dạo đã khơi lên nhiệt tình của nông dân với đất đai, giải phóng sức lao động cực lớn.

Nhưng bắt đầu từ giữa thập niên 80, vấn đề gánh nặng nông nghiệp dần dần trở nên nổi cộm, trừ cácloại thế ngôn nghiệp mà quốc gia quy định, thì các thứ phụ phí, tiền phạt toàn bộ đè lên đầu người dân, khiến TW chú ý cao độ.

Đầu thập niên 90, TW bắt đầu tiến hành giảm bớt gánh nặng cho người dân, trước tiên phát ra các loại văn kiện như: Thông tri thiết thực giảm gánh nặng cho người nông dân, quy định kiên quyết ngăn chặn các loại phụ phí tiền phạt bừa bãi, điều lệ quản lý chí phí người nông dân phải gánh chịu, quyết định phải làm tốt công tác giảm bớt gánh nặng cho người dân một cách thiết thực.Thế nhưng thực tế hiện tượng dồn gánh nặng lên vai người dân vẫn không được trừ bỏ.Xét trên thực tế này, tháng 10 năm nay, sau khi đẩy lui trận lũ, quốc vụ viện thành lập tiểu tổ công tác cải cách thuế phí cho nông thôn, chuẩn bị chuyển hướng cải cách giảm gánh nặng cho người dân.Chử Tiên Dân dám nhắc tới vấn đề mẫn cảm này đúng là cần phải có sự can đảm nhất định.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, nói:- Đồng chí Tiên Dân nhắc tới vấn đề này rất đúng, TW rất coi trọng vấn đề tam nông, vì giàm bớt gành nặng cho người dân đã đặc biệt gửi mấy văn kiện, nếu các các viên các cấp có thể quán triệt nghiêm túc các văn kiện này thì gánh nặng của người dân đã đượt giảm xuống, tuyệt đối không thể mắc phải tình huống thua lỗ, trồng càng nhiều lỗ càng lớn.

Đương nhiên, đây là một vấn đề toàn cục có rất nhiều nhân tố khách quan, làm sao thiết thực giám bớt gánh nặng cho người dân, là vấn đề ban chính phủ khóa này cần uy tiên suy nghĩa trong vài năm tời...Có điều hôm nay chung ta không thảo luận vấn đề này, về sau sẽ mở hội nghị chuyên môn đề tham khảo về nó.

Hôm nay chúng ta mở hội nghị Gia Cát Lượng, kỳ thực vấn đề hai mà một một mà hai, chỉ cần kinh tế đi lên, tài chính thủ nhập của chính phủ và quần chúng đều đi lên, chúng ta có đủ tài lực để duy trì phát triển, thì sẽ không dồn gánh nặng lên người dân nữa, mọi người nói có phải như vậy không?Các vị thủ trưởng chính phù đều gật đầu tán đồng.Nhưng nói tới "hội nghị Gia Cát Lượng", mọi người liền trở nên cẩn thận, tuy thị trưởng nói không trách tội, đề xuất ý kiến tốt hay không cũng được.

Có điều đều là những người có địa vị cả, không thể nói tùy tiện, nếu ý kiến quá vớ vẩn, nói ra khiến người ta che cười thì mặt mũi sau ngẩng nên nổi nữa.Thấy không khí có chút yên ắng, ánh mắt của Liễu Tuấn như vô ý liếc lên người Chủ Tiên Dân, làm hắn thầm cười khổ, xem ra mình biểu hiện quá nổi bật, bị Liễu thị trưởng chú ý rồi, cái bệnh thích nổi trội đúng là không hay.Chử Tiên Dân hắn giọng một tiếng rồi nói:- Thị trưởng, tôi nấy cái sân bay kia của chúng ta, nên chăng đóng cửa luôn cho xong.Mọi người lại sửng sốt, tên Chử Tiên Dân này hôm nay uống lộn thuốc rồi hay sao mà toàn nói bừa.Sân bay Tiềm Châu đặt ở huyện Hồng Sơn, vốn ban đầu là một sân bay quân sự, sau đó chuyển sang làm sân bay dân dụng.Chử Tiên Dân không để ý ánh mắt của mọi người, cứ nói:- Cái sân bay này năm nào cũng lỗ, chỉ có hai đường băng, một tuần hai chuyến bay, nuôi bao nhiêu nhân viên trang thiết bị, căn bản chẳng có tác dụng gì, toàn phải cần thành phố gửi tiền nuôi, thế thì có ý nghĩa gì chứ?Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không vội đáp.Tạ huyện trưởng của huyện Liên Phong cười nói:- Lão Chử, tay anh quá dài rồi đấy, chuyện của thành phố mà cũng dám quản!

Nếu tôi nói, anh còn có sân bay, Liên Phong chúng tôi ngay cả sân bay cũng chẳng có thì sao nào?Tạ huyện trưởng và Chử Tiên Dân trước kia công tác cùng nhau, quan hệ không tệ, cho nên trêu hắn một chút.

Mọi người phát hiện ra, Liễu thị trưởng thích không khí náo nhiệt, cho nên Tạ huyện trưởng mới góp vui.

Nếu không quá tẻ nhạt, bị Liễu thị trưởng dùng mắt điểm danh phát ngôn, nhất thời không nghĩ ra cái gì hay, khó tránh khói nói lung tung như Chử Tiên Dân mà đâm xấu mặt.Chủ Tiêu Dân không phật lòng, nói:- Thị trưởng đâu bảo chỉ cho phép nói chuyện huyện mình, cái sân bay này đóng cửa, thành phố mỗi năm bớt được một đống tiền, tài chính dư dả một chút, chúng ta thò tay ra xin tiền cũng dễ hơn.Cả phòng hội nghị tức thì rộ lên tiếng cười.Liễu Tuấn cười:- Chủ ý này hay, sân bay còn chưa đóng cửa đã tính đường xin tiền, lợi hại.Mọi người lại cười phá lên.- Có điều đồng chí Tiên Dân, trừ đóng cửa sân bay ra đồng chí không còn biện pháp nào tốt hơn sao?Liễu Tuấn thoáng cái lại đổi lời, tóm lấy Chử Tiên Dân.Chử Tiên Dân gãi đầu:- Thị trưởng, biện pháp thì có, chỉ sợ thị trưởng không đồng ý.Liễu Tuấn tức thì sáng mắt lên:- Đồng chí trước tiên đừng quan tâm người ta có đồng ý hay không, nói ý kiến của đồng chí ra nghe xem.- Theo tôi không bằng chúng ta liên doanh với công ty hàng không, toàn bộ sân bay giao cho họ, cũng chẳng cần bọn họ giao chi phí gì hết, bọn họ nuôi sống sân bay là được, tài chính thành phố bớt đi một khoản, đợi sau này kinh tế Tiềm Châu chúng ta dưới sự dẫn dắt của thị trưởng bay cao rồi, khách qua lại nhiều hãy nói tới việc chia hoa hồng.Chử Tiêu Dân thong thả nói với vẻ khá tự tin, lại thuận tay "vỗ mông" Liễu Tuấn một cái, đúng là rất giỏi.Liễu Tuấn vui mừng:- Lão Chử, chủ ý này hay lắm, ngày mai tôi sẽ bảo người phụ trách sân bay liên hệ với công ty hàng không, nếu thành công tôi mời anh một bữa.Phòng hội nghị lại lẫn nữa vang lên tiếng cười.Chử Tiên Dân được voi đòi tiên, nói ngay:- Thị trưởng, để tôi mời thị trương ăn cơm cho, chúng tôi còn có chuyện cầu thị trưởng nữa.- Ồ, lão Chử giỏi chọn thời quá nhỉ, nói đi, chuyện gì cần tới tôi?

Chỉ cần không phải là chuyện đi ngược nguyên tắc, thì đều thương lượng được.- Hay, chính thị trưởng nói nhé, thị trưởng không được lừa cấp dưới chúng tôi đâu đấy.

Cái khu danh thắng phong cảnh Hồng Sơn của chúng tôi, mấy năm trước đã được định làm khu danh thắng phong cảnh cấp tỉnh rồi, nhưng chỉ có mỗi cái danh, chẳng có chút lợi thực nào, mỗi năm cũng chẳng có mấy du khách, mà có khá nhiều tiền công nhân viên phải trả.

Thị trưởng, trước kia vì được cái chứng nhận kia mà chúng tôi tốn không ít công sức, thành phố có thể cấp cho chúng tôi chút tiền chỉnh đốn lại, để làm quảng cáo tuyên truyền, nếu không uổng quá.Liễu Tuấn cười:- Giỏi lắm Chử Tiên Dân, tôi bảo anh nghĩ biện pháp, còn anh chỉ biết âm mưu tiền trong tay tôi là làm sao?Chử Tiên Dân ngượng nghịu:- Thị trưởng, thành phố không cấp tiền, vậy thị trưởng giúp tôi tới cục du lịch tỉnh nghĩ cách được không, thể diện thị trưởng lớn mà.

Chỉ cần có thể kiếm được tiền, tôi đảm bảo khu phong cảnh Hồng Sơn này sẽ hái ra tiền.Liễu Tuấn cười ha hả:- Được, chuyện này tôi có thể đồng ý.

Có điều trước tiên phải đưa ra một quy hoạch hoàn chỉnh, cục du lịch thành phố thông qua rồi, tôi mới kiếm tài trợ cho được.

Đừng có mang mấy thứ quy hoạch vớ vẩn ra đối phó lấy lệ với tôi đấy!Chử Tiên Dân sung sướng, vỗ ngực bồm bộp!- Thị trưởng yên tâm, tôi lấy đâu ra gan đối phó qua loa với thị trưởng!

Hắc hắc, chỉ cần có tiền là dễ làm việc.Thấy Chử Tiền Dân có được lợi ích thực mọi người liền thèm nhỏ giải, ùa lên phát biểu, hội nghị Gia Cát Lượng rất thành công.

Ít nhất về quan niệm, mọi người có chuyển biến lớn Chương 1040: Lưu Huy bị phê bìnhCái tết cuối cùng của thế kỷ 20 sắp tới rồi, tổ chuyên án tỉnh mở cuộc báo cáo cuối cùng trong phòng hội nghị tỉnh ủy, báo cáo tình hình vụ án với toàn thể thành viên ban thường ủy.Báo cáo cho Đoạn Định Viễn chủ trì, bí thư Lưu Huy, thị trưởng tạm quyền Liễu Tuấn cũng được mời tham gia vào cuộc báo báo.Theo chỉ thị miệng của Cù Hạo Cẩm, cuộc báo cáo này mời chủ tịch chính hiệp tỉnh Cận Tú Thật tham gia.Căn cứ vào ý kiến nhất trí của tỉnh ủy và thành ủy, tổ chuyên án đẩy nhanh tốc độ phá án, trước tết, kỷ ủy cơ bản điều tra xong, sau tết giao cho cơ quan tử pháp, chính thức đi vào trình tự tư pháp.- Cù bí thư, Thai tỉnh trưởng, Cận chủ tịch và các vị lãnh đạo, tôi được sự ủy thác của bí thư Đoạn Định Viễn, xin báo cáo tình hình điều tra vụ án huyện Bạch Hồ.Trần chủ nhiệm của phòng giám sát sô 4 nghiêm túc nói.Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu, ý bảo Trần chủ nhiệm có thể tiếp tục.Trần chủ nhiệm mở tài liệu trước mặt ra, bắt đầu cất giọng trầm báo cáo.- Theo điều tra của tổ chuyên án liên hợp cho thấy, huyện Bạch Hồ tồn tại một tội phạm do Phương Nhữ Thành làm chủ, chúng liên quan tới các hành vi tham ô, hội lộ, nghiêm trọng thất chức...Hiện tra rõ nguyên bí thư huyện ủy huyện Bạch Hồ là Phương Nhữ Thành trong thời gian nhậm chức đã lợi dụng chức quyền trong tay, và kẻ cùng hiềm nghi phạm tội Mã Hải Yến chủ đại diện pháp nhân của Cty mậu dịch Hồng Đạt, dùng báo cáo không có thật, chiếm đoạt tổng cộng 1 triệu 150 ngàn đồng, riêng Phương Nhữ Thành và vợ Tề Phượng, nhận tiền hối lộ của các chủ công ty xí nghiệp tới 2 triệu 200 ngàn, lợi dụng cơ hội điều chỉnh cán bộ, nhận hối lộ của các cán bộ trong huyện bằng tiền mặt, đồ đắt tiền tổng cộng hơn 1 triệu 200 ngàn.

Ngoài ta Phương Nhữ Thành có số tài sản trêm 800 nghìn không rõ ràng.

Phương Nhữ Thành cùng tham gia tham ô, hối lộ đạt tới 6 triệu 370 ngàn đồng, ngoài ra còn có 100 ngàn USD, 260 ngàn đô Hồng Kông.Phương Nhữ Thành nhận hối lộ của chủ các xí nghiệp tư nhân, làm tổn hải tới lợi ích quốc gia, rất nhiều công trình bao tiêu trong huyện Bạch Hồ vi phạm chất lượng, cùng dung túng cho kẻ hối lộ trốn thuế, tổng cộng khiến cho quốc gia tổn thất trên 10 triệu đồng.Trừ vấn đề kinh tế nghiêm trọng và vấn đề thất chức, Phương Nhữ Thành có tác phong sinh hoạt cực kỳ thối nát, trong thời gian hắn công tác ở huyện Bạch Hồ đã có quan hệ không chính đáng với 37 phụ nữ, đồng thời giữ quan hệ sống cùng phi pháp thời gian dài với 9 người.

Nhất là phát sinh quan hệ không chính đáng với vợ cấp dưới, đồng thời làm giả hồ sơ, đề bạt chồng những người phụ nữ kia lên chức, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt cho huyện Bạch Hồ, bị quần chúng nhân dân huyện gọi là "bí thư phong lưu", tổn hại nghiêm trọng hình tượng của đảng.Trần chủ nhiệm báo cáo chậm rãi, toàn thể thường ủy tỉnh ai nấy mặt mày nghiêm nghị, Cận Tú Thật vẻ mặt bình tĩnh, còn Lưu Huy lộ ra chút xấu hổ.Liễu thị trưởng ngồi ngay ngắn, sắc mặt y như thường ngày.Báo cáo xong tình hình phạm tội của Phương Nhữ Thành là tới Quản Vĩnh Thanh.Quản Vĩnh Thanh bị Phương Nhữ Thành tố cáo, nhưng Phương Nhũ Thành chỉ biết chuyện vi phạm pháp luật của Quản Vĩnh Thanh ở huyện Bạch Hồ, sau khi Quản Vinh Thanh bị song quy, căn cứ vào vào tình hình hắn tự khai báo, rồi tiến hành điều tra xác nhận, phát hiện hắn có hành vi phạm pháp vô cùng nghiêm trọng.Quản Vĩnh Thanh là một kẻ cực kỳ tham lam, chẳng kém cạnh gì Phương Nhữ Thành, tài sản bất hợp pháp lên tới gần 4 triệu.Cũng như thế, Quản Vĩnh Thanh có tác phong sinh hoạt thối nát, giữ quan hệ không chính đáng với mười mấy người phụ nữ.Tiếp đó là báo cáo về chín trong số mười một thường ủy cùng với lãnh đạo cấp huyện của huyện Bạch Hồ, trong đó phó huyện trưởng Quách Nguyên Trung phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, trong thời gian nhậm chức ở huyện Bạch hồ đã lợi dụng chức quyền, bán tài sản quốc gia một cách phi pháp, cùng thương nhân bất hợp pháp lấy danh nghĩa mua xí nghiệp phá sản, cố ý hạ thấp giá trị xí nghiệp, đem một số xí nghiệp kinh doanh không tốt bán với rả cực rẻ để kiếm lợi.

Quách Nguyên Trung còn có thành vi tham ô của công, thu nhận hối lộ, ở nơi ở của hắn và tình nhân, tra số tài khoản ngân hàng, tiền mặt, nhà đất đồ đắt giá tổng cộng trên 4 triệu đồng.

Quách Nguyên Trung có tác phong sinh hoạt tồi tệ hơn cả Phương Nhữ Thành, có quan hệ với trên 50 phụ nữ, trước khi vụ án bị phát hiện, Quách Nguyên Trung từng huyênh hoang với đám thân tín một cách vô sỉ là mục tiêu của hắn phải ngủ với trên 100 người phụ nữ.Những thường ủy phạm pháp còn lại cũng có tình hình rất nghiệp trọng, số tiền liên quan ít nhất cũng tới mấy trăm nghìn, hai vạn huyện ủy và huyện chính phủ cơ bản là thối nát hết.Cùng với báo cáo của Trần chủ nhiệm, các thành viên tham gia cuộc báo cáo sắc mặt càng thêm nặng nề.Ngoài cán bộ cấp huyện thì các cán bộ cơ quan trực thuộc cùng xã thị trấn cũng có rất nhiều cán bộ liên quan tới vụ án này, tổ chuyên án lập hồ sơ với hơn 40 cán bộ trung tầng, trong ssó có trên 20 cán bộ cấp chính khoa, cơ bản là toàn bộ các ban ngành thực quyền trực thuộc huyện.Đó còn là do tổ chuyên án liên hợp đã ra sức khống chế phạm vi, nếu không con số cán bộ liên quan còn tăng thêm nhiều, vì vô số cán bộ phụ trách có liên quan vụ án, vận hành bình thường của hai ban chính quyền huyện Bạch Hồ ảnh hưởng nghiêm trọng, cho dù thành phố Tiềm Châu đã áp dụng biện pháp ứng phó kịp thời, nhưng không thể tránh khỏi hỗn loạn, rất nhiều công tác bình thường bị ngưng trệ.Trần chủ nhiệm ngữ khí nặng nề, nhưng tiết tâu khống chế ổn định báo cáo tên tuổi và các số liệu, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, như một cái máy, dù là thế mọi người nghe cũng chấn động vô cùng.- Các đồng chí, thật là nghe mà rùng mình.Nghe Trần chủ nhiệm báo cáo xong, Cù Hạo Cẩm vẫn luôn ngồi ngay ngắn im lặng, mặt mày hiện vẻ phẫn nộ.- Cả một ban huyện ủy, từ bí thư tiền nhiệm tới bí thư hiện nhiệm, rồi cả hai ban chỉnh phủ, huyện ủy cùng cơ quan trực thuộc, tới tới trên 70 phần trăm xảy ra vấn đề, đúng là không còn một người tốt rồi, bài học này hết sức sâu sắc.

Huyện Bạch Hồ sụp đổ, không chỉ là sụp đổ hai ban chính quyền và các cán bộ liên quan tới vụ án, mà sụp đổ hình tượng của chính quyền và đảng.

Thử nghĩ xem một chính phủ như thế, còn có quần chúng nào tin tưởng không?

Những cán bộ lãnh đạo ở trong những cơ quan đó trong mắt quần chúng là gì?

Là phần tử xấu xa!

Là tham quan ô lại.Cù Hạo Cẩm hiển nhiên không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, giọng cao dần lên.- Cái vụ án này thời gian kéo dài quá lâu, từ Quản Vĩnh Thanh làm bí thư huyển ủy cho tới nay đã 8 năm rồi, phạm vi liên quan lớn như thế, số tiền nhiều như vậy, vì sao trong chừng ấy năm thành ủy Tiềm Châu không hề phát hiện ra chút nào?

Chuyện này có bình thường không?

Sự giám sát của cấp trên đâu rồi?

Cơ quan kiểm tra giám sát đi đầu rồi?Cù Hạo Cẩm nói rồi ánh mắt dữ dội chiếu vào Lưu Huy.Lưu Huy mặt xám ngoét, Liễu Tuấn ngồi ở bên cạnh, thậm chí có thể cảm thấy người Lưu Huy run rẩy.Mất mặt!

Quá mất mặt.Lưu Huy làm công tác cách mạng cả đời, làm cán bộ lãnh đạo nửa đời, không ngờ bị lộn nhào đau như thế, bị đám Quản Vĩnh Thanh đó làm liên lụy, mất hết thể diện.Nhưng trách được ai chứ?

Những cán bộ đó do ông ta một tay đề bạt lên, lại còn là thân tín trái phải.- Đồng chí Lưu Huy, trong vụ án này, đồng chí và thành ùy Tiềm Châu có trách nhiệm, sơ xuất trong việc giám sát.Cù Hạo Cẩm điểm danh Lưu Huy, giọng không lớn lắm, nhưng Lưu Huy nghe như sét đánh, đầu óc kêu oong oong, mồ hôi lấm tấm.Bị điểm danh phê bình trước mặt toàn thể thường ủy tỉnh ủy, cảm giác này như ngàn con sâu cắn xé tim, không sao chịu nổi.- Vâng, Cù bí thư, tôi có trách nhiệm, tôi...Tôi kiểm điểm với tỉnh ủy.Lưu Huy khàn khàn nói:Cù Hạo Cẩm gật đầu, không ép thái quá, đổi giọng nói:- Vụ án này phải nghiêm túc xử lý, nhân viên có liên quan quan phải nghiêm trừng theo pháp luật, tuyệt không nhân nhượng.

Tại đây, tôi muốn biểu dương đồng chí Liễu Tuấn, vụ án này chính do đồng chí Liễu Tuấn phát hiện ra mà, mặc dù đồng chí Liễu Tuấn chỉ mới nhậm chức thị trưởng, nhưng có trách nhiệm cao độ, không ngại gian nan, thâm nhập điều tra, nắm được dấu vết của phần tử phạm tội, rất giỏi, tinh thần này rất đáng khen ngợi.Tức thì có bảy tám luồng ánh mắt đồng thời chiếu lên mặt Liễu Tuấn, y vẫn ung dung không chút xao động nào, ánh mắt chầm chậm quét qua, những ánh mắt kia lần lượt thu lại, không muốn nhìn vào y.Ngay Cù Hạo Cẩm cũng chột dạ hơi tránh đi Chương 1041: Đạo tiến luiMùa xuân năm 99, huyện Bạch Hồ yên tĩnh khác thường, vụ án đã có quyết định tổ chức, ngày vụ án được báo cáo, thưởng ủy tỉnh ủy phê chuẩn quyết định xử lý với các thành viên liên quan với vụ án.

Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung khai trừ khỏi đảng, bãi miễn chức vụ hành chính, giao cho cơ quan phấp luật xử lý.Viện kiểm sát nhân dân Ngọc Lan được viện kiểm sát tỉnh chỉ định thụ lý vụ án, bắt những kẻ hiềm nghi, chuẩn bị khởi tố.Cùng với vi những kẻ hiềm nghi bị bắt đưa tới Ngọc Lan, vù án này đã nhạt dần khỏi sự quan tâm của quan trường Tiềm Châu, trừ khi bạn bè cực kỳ thân thiết gặp nhau nhắc tới một hai câu, còn ở trường hợp công khai, mọi người tránh như tránh thú dữ, tránh chẳng may rước họa vào thân.Đúng là chẳng có gì hay để nói, mà chẳng phải chuyện vinh quang gì.Mọi người đều biết trên cuộc báo cáo, Lưu Huy bị Cù Hạo Cẩm điểm danh phê bình, còn Liễu thị trưởng lại được biểu dương, Cù Hạo Cẩm khen ngợi y có tầm nhìn đại cục, có thể kiên trì nguyên tắc, kiên quyết đấu tranh với phần từ xấu.Lật nhào bao nhiêu cán bộ, bí thư Lưu Huy mất sạch thể diện, Liễu nha nội chỉ vì được một câu biểu dương như thế.Thể diện của nha nội quan trọng hơn tất cả.Mặc dù bề ngoài mọi người đều tránh bàn tới vụ án này, nhưng đã có một tin đồn bí mật truyền đi, nói qua năm mới Lưu Huy sẽ tới chính hiệp làm bạn với Cận Tú Thật, tỉnh sẽ phái cán bộ tới tiếp quản thành phố Tiềm Châu.Giống tất cả các tin đồn quan trưởng khác, cái tin này cũng y như thật, người lan truyền dường như ai ai cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh, sớm đã nắm hết được tin tức mật rồi.Những tin đồn này cũng truyền tới tai Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín trung thành chức trách thư ký, phàm là tin tức quan trọng, toàn bộ đều báo cho Liễu Tuấn biết.Liễu Tuấn sau khi nghe xong, không tỏ vẻ gì, cứ như hoàn toàn chẳng nghe thấy gì vậy, vẫn cứ an bài công tác, thị sát đơn vị, ngày 30 và mùng 1 tết đại biểu cho thành ủy đi thăm các cán bộ công an và công nhân viên chức khác, ăn cơm với các nhân viên điện lực rồi về nhà đoàn tụ với vợ con.Mùng 4 tết, Liễu Tuấn mang vợ con về thủ đô ăn tết với cha mẹ.Mọi người đã hẹn nhau trước rồi, trưa ngày mùng 4 sẽ ăn cơm ở nhà họ Nghiêm, tối ăn cơm nhà họ Liễu, đây là lần đầu tiên hai nhà Nghiêm Liễu cùng ăn tốt ở thủ đô, mọi người tới hết sức đông đủ, Giang Hữu Tín - Liễu Hoa, Nghiêm Minh - Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên - Liễu Yên, đều mang con về tụ hội.Bữa cơm đoàn viên tối ngày mùng bốn còn có hai vị khách, chính là vợ chồng Chu tiên sinh.Chu tiên sinh sau khi lui về tuyến hai, vẫn là khách quý ở chỗ những cự đầu đương kim thủ tướng và Hồng thủ tướng, thảo luận xu thế tương lai của chính sách lớn, thậm chí ý kiến của ông so với khi còn làm chủ nhiệm phòng nghiêm cứu còn được coi trọng hơn, trí tuệ chính trị và ánh mắt độc đáo của ông không vì tuổi già mà sụt giảm, vì không ở trong thể chế nữa ý kiến càng dễ tiếp thụ, vì không mang sắc thái hệ phái.Ăn xong cơm đoàn viên, nhân viên phục vụ thu dọn bàn, Nghiêm Liễu và bốn người tiểu bối ngồi quây quần quanh Chu tiên sinh ở giữa sảnh nói chuyện, Nguyễn Bích Tú và Giải Anh thì cùng đám con gái con dâu nói chuyện với Chu sư mẫu bên kia, thế là trong phòng khách khắp nơi vang lên giọng huyện Hướng Dương, đối với loại tiếng địa phương phía nam có âm điệu cổ quái này, nhân viên phục vụ chỉ có thể trố mắt ra nhìn, hoàn toàn không hiểu nổi nửa câu.Dưới sự "giật giây" của Liễu Hoa, Liễu Diệp không bao lâu sau Chu sư mẫu đã cùng mọi người chơi bài xì phé.Giải Anh và Nguyễn Bích Tú thích chơi mạt trượt hơn, nhưng trong công viên Long Sơn, trước mặt hai vị nhất phẩm phu nhân, cọ bài cành cạch thành thiếu nghiêm túc.

Ngày tường hai người cũng không chơi ở nhà, nếu thèm quá thì hẹn Chu sư mẫu và vợ Lương Quốc Cường tới phòng bao khách sạn Thu Thủy hoặc Clb Trường Thành chơi, tuyệt đối không cần lo lắng gì.- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu làm thị trưởng rồi, tiếng Anh, tiếng Nga lại còn mấy môn cổ văn đều bỏ rồi hả?Liễu Tuấn đang cười hì hì mời thuốc mọi người không ngờ Chu tiên sinh lại hỏi tới học vấn.Chu tiên sinh tuổi đã gần cổ lai hi, tóc bạc phơ, nhưng mặt hồng hào, tinh thần khỏe khoắn, đầy tinh thần, không thấy có chút già yếu nào.

Liễu Tuấn liền dùng tiếng Nga trả lời mấy câu, coi như "trả bài" Chu tiên sinh.Liễu Tuấn cười nói:- Cháu bình thường khi rảnh rối thì lấy nó ra để giải trí, thay đổi đầu óc, sau đó lại dùng phương pháp khác để suy nghĩ cùng một vấn đề, tác dụng rất lớn.Chu tiên sinh gật đầu:- Không tệ đâu, thân là quan lớn một phương, đôi khi phải suy nghĩ từ nhiều vấn đề, thay đổi một góc nhìn khác, thường thường có được kết luận toàn diện hơn.Mọi người gật đầu.Chu tiên sinh đưa ánh mát chậm rãi liếc qua mặt đám trẻ, nói:- Thời gian trôi đi, chú nhóc năm xưa đều đã thành nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi, Hữu Tín, Nghiêm Minh, Tiểu Tuấn, các cháu đều là cán bộ cao cấp chấp chính một phương, có tâm đặc tòng chính nào không?

Chỉ là tán gẫu, nói ra cho mọi người nghe một chút.

Giang Hữu Tín tuổi bốn mươi, là đại ca trong đám tiểu bối, bao năm rèn luyện đã tạo thành khí độ trầm ổn, nghe thế mỉm cười nói:- Thầy Chu nói thế là làm khó cháu rồi, đề này lớn quá, cháu mỗi ngày bận rộn công tác, chỉ sợ xảy ra sơ hở, phạm sai lầm, thực sự không có lúc nào tổng kết tâm đắc tòng chính.Chu tiên sinh mỉm cười nói:- Cẩn thận lời nói việc làm, công tác chắc chắn, đó là cháu bị ảnh hưởng của nhạc phụ rồi.Giang Hữu Tín được Liễu Tấn Tài đề bạt bồi dưỡng, phục nhạc phụ sát đất, tác phong công tác tất nhiên là ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài.- Hữu Tín, hiện giờ cháu hiện giờ địa vị cao rồi, không còn chấp chính một huyện nữa, công tác không thể dựa theo kinh nghiệp trước kia mà làm được, giống như Tiểu Tuấn vừa nói đó, phải thường thay đổi góc độ nhìn vấn đề, như thế thường có thu hoạch bất ngờ.

Địa vị càng cao, chuyện phải quản lý nhiều, phải suy nghĩ vấn đề từ nhiều phương diện, nhất là phương diện chính sách, phải hiểu thật thấu đáo.Chu tiên sinh nói rất có ý nghĩa sâu xa.Những nhân tài mới của Nghiêm Liễu hệ tề tựu ở đây đều được Chu tiên sinh gửi gắm hi vọng lớn.Giang Hữu Tín gật đầu:- Cám ơn thầy Chu chỉ điểm.- Nghiêm Minh, cháu thì sao?

Có cảm tưởng tâm đắc gì không?Nghiêm Minh cũng đã ba mươi lăm, tuổi gần trung niên, không còn là tên tiểu nha nội quấy phá ở huyện Hướng Dương năm xưa, đã rèn nên được quan uy nghiên nghị, nói không nhiều, khí độ khiếp người, nghe Chu tiên sinh hỏi tới, mỉm cười đáp:- Nước quá trong không có cá, người quá kỹ không có bạn.Chỉ mười chứ ngắn gọn ý nghĩa.Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành mắt sáng lên, tựa hồ có chút bất ngờ.

Chu tiên sinh cười nói:- Nói hay lắm, xem ra cháu học được thuật ngự hạ của cha cháu rồi hả?

Giỏi, rất giỏi, rất phóng khoáng.Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:- Nói ra thì dễ, nhưng làm được không đơn giản, đừng có để tới lúc đó lạ thành nhắm mắt cho phía dưới làm càn.Nghiêm Minh vẫn rất sợ cha, nghe thế chỉ dám vâng dạ, không dám biện hộ.Chu tiên sinh khoát tay nói:- Ngọc Thành, năm mới, bọn trẻ hiếm có lắm mới được tụ họp với nhanh, anh đừng có lên giọng làm cha nữa, Nghiêm Minh có thể ngộ ra đạo lý này không đơn giản rồi...Tiểu Tuấn, cháu phải nghĩ kỹ câu này.Liễu Tuấn nghe thế thì giật mình, vội cung kính nói:- Xin bác chỉ điểm.- Bác biết cháu ở Tiềm Châu phản hủ xướng liêm là do tỉnh thế ép buộc, hơn nữa cùng vì chính nghĩa và lương tri, làm thế là đúng.

Có điều phàm việc gì thái quá cũng hỏng, trong thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người, đó là ưu điểm của cháu, nhưng phải khéo léo mà dùng, đôi khi nhìn thấy nhưng chỉ để trong lòng thôi, không nhất định phải nói ra, hiểu chưa.Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng:- Chết không chịu thua, chuyện gì cũng chỉ biết đâm đầu về phía trước, còn non lắm.Liễu Tuấn hơi xấu hổ, cha vợ nói trúng nhược điểm của y rồi.Chu tiên sinh ôn hòa nói:- Lần này thì nhạc phụ cháu nói có ý, cháu phải suy nghĩ kỹ đạo tiến lui.- Vâng ạ.Liễu Tuấn trầm ngâm gật đầu.- Có điều việc làm lần này của cháu ở Tiềm Châu là không sai, TW đang chuẩn bị tăng cường công tác nghe khiếu nại, tăng cường phản hủ xướng liêm, các cháu có thể viết một bài thật hay về việc này Chương 1042: Cơ hội duy nhấtNgày mùng 6 tết, Liễu thị trưởng xuất hiện ở Clb Trường Thành.Trước kia đa phần tới đây là do được mời, tham gia cuộc tụ họp do Hà đại tiểu thư hoặc Hà thắng lợi làm, còn lần này thì Liễu nha nội làm chủ mời khách.Vị khách được Liễu nha nội trịnh trọng mới như vậy, tất nhiên phải là nhân vật lớn.Y đi một mình, không đưa Phi Phi theo, vì Phi Phi không thấy cuộc tụ hội om sòm, nhất là nhìn cả đống nam nhân ăn miếng lớn uống chén to, Nghiêm đại tiểu thư ngây thơ nhìn cảnh đó mà run.

Hơn nữa, Phi Phi còn có nhiệm vụ quan trọng là tháp tùng hai bà mẹ đi dạo phố.Nói ra thì chuyến dạo phố này đội hình hơi lớn một chút.Trừ Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, trong đội ngũ dạo phố này còn có Chu sư mẫu và dì Bành, Liễu Hoa, Liễu Diệp, Liễu Yên, Nghiêm Phi còn cả Vũ Viện Viện.

Còn về phần mấy nguồn vui của đám người lớn như Giang Minh Nguyệt, Nghiêm Hạo, Vũ Mục Dã và Liễu Dương thì nhất định phải đưa theo, từ ý nghĩa nào đó mà nói, mấy cô cậu nhóc này mới là đối tượng hàng đầu được chăm sóc, cả trước cả sau, trong sáng ngoài tối còn theo một đống nhân viên bảo vệ.Kiểu dạo phố thế này, Liễu thị trưởng bất kể thế nào cũng không tham dự, nếu không đường đường thị trưởng sẽ thành công nhân khuân vác miễn phí.Liễu nha nôi làm chủ, tất nhiên phải đến sớm hơn khác, trong phòng bao lớn chỉ có y và Hà đại tiểu thư.

Hà Mộng Doanh mặc đồ thường ngày, không trang phục kiểu quý phụ, cùng với tuổi tác nhiều lên, Hà đại tiểu thư lại không thích cách ăn mặc ung dung cao quý nữa, mà đi theo hướng thanh xuân tươi tắn, Hà Mộng Doanh đường nét dung mạo tinh tế, da dẻ mịn màng, mày liễu má hồng, trong đầy sức sống.- Này cậu xem xem cái thực đơn này có được không?Hà Mộng Doanh nghiêm túc thảo luận thực đơn với Liễu Tuấn.Liễu thị trưởng thèm vào để ý cái đó, vứt toẹt thực đơn qua một bên, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Hà đại tiểu thư, nói:- Thức ăn ra sao không quan trọng, chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.Hà đại tiểu thư cười.Chỉ cần có Nhị Oa Đầu là được.Không gì phải nghi ngờ, khách chính hôm nay là Hải Hướng Quân!

Trong tất cả bạn bè của Liễu Tuấn, chỉ có Hải tư lệnh là chung tình với Nhị Oa Đầu, nói cho các vị biết nhé, Hải Hướng Quân cuối năm ngoái đã thăng lên làm phó tư lệnh quân khu phương nam, phụ trách huấn luyện và tác chiến, quân hàm trung tướng lục quân.Thấy liễu nha nội lại mó máy chân tay, Hà đại tiểu thư đẩy ra:- Được rồi, vừa xong còn chưa thỏa à?- Chỉ có chừng đó làm sao mà thỏa được?Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn y, rồi nở nụ cười rạng rỡ, làm tới thị trưởng rồi mà cái tính "háo sắc" không thay đổi chút nào, bắt được cô là "xử lý đến nơi đến chốn".May nhớ y học võ tử nhỏ, cơ sở tốt, nên vẫn cường tráng như xưa.- Đừng phá nữa, một lúc nữa chú Hải, chú Vũ tới rồi.Hà Mộng Doanh đứng dậy, thong thả đi ra cửa, cùng Liễu Tuấn đứng ở cửa lớn đón khách, một nhân viên bảo vệ tuổi trên bốn mươi chầm chậm đi qua bên bọn họ, tựa hồ chân đi không được tự nhiên cho lắm.Hà Mộng Doanh cau mày, gọi hắn lại nói:- Lão Thạch, chẳng phải bảo anh hôm nay nghỉ ngơi rồi sao?

Đến đây làm gì?Liễu Tuấn ngạc nhiên.Hà đại tiểu thư thân phận ra sao chứ, đến giám đốc nơi này chắc gì đã được cô mở miệng an bài công việc, người bảo vệ này là ai mà được Hà đại tiểu thư quan tâm như thế?

Huống chi Clb Trường Thành là câu lạc bộ xoa hoa nhất kinh thành, mà lại dùng một người trên 40 chân lại còn tập tễnh làm bảo vệ, cũng được coi là chuyện lạ.Lão Thạch dừng bước, nhìn Hà Mộng Doanh nói chậm rì rì:- Nhàn rỗi cũng uổng, làm thêm còn tiền thưởng.Liễu Tuấn càng thấy lạ, lão Thạch cứ như không biết thân phận Hà Mộng Doanh, trước mặt bà chủ mà dám có thái độ này.Hà Mộng Doanh cau mày:- Lão Thạch, anh chê tiền công không đủ à?

Nếu không đủ tôi thêm cho anh.Lão Thạch lắc đầu:- Hai chuyện này khác nhau!

Tiền lương đủ rồi, tôi tăng ca thêm tiền thưởng là tự nguyện.Hà Mộng Doanh lắc đầu, chỉ đành để mặc hắn.

Lão Thạch dừng lại một chút, không thấy Hà Mộng Doanh sai bảo gì, liền quay người chầm chậm rời đi.Liễu Tuấn cười:- Không ngờ Hà đại tiểu thư gặp phải người càng ghê hơn mình.- Lão Thạch là cựu chiến binh tham gia cuộc chiến tự vệ phản kích, bị thương ở chân.Liễu Tuấn hiểu ra.Chẳng trách Clb Trường Thành dùng một "ông già" chân không lành lặn làm bảo vệ, thì ra căn nguyên là đây.

Hà Mộng Doanh tuy không ở trong quân đội nữa, nhưng vẫn rất quan tâm tới quân nhân giải ngũ, Clb Trường Thành có rất nhiều cựu quân nhân.

Dù là thế "biểu hiện" của lão Thạch hơi quá một chút.Hà Mộng Doanh nhìn ra sự khó hiểu của y, nói:- Tính lão Thạch là thế đấy, với ai cũng vậy, nhưng làm việc tận tâm trách nhiệm, có thể tin cậy.Đạo lý này Liễu Tuấn rất tán đồng, có điều từ trong miệng Hà đại tiểu thư nói ra là Liễu thị trưởng theo thói quen trêu:- Chà, làm như tinh thông quản lý lắm, sao, chị muốn thành giáo sư quản lý học à?Hà đại tiểu thư lập tức lườm y một cái, cong cớn nói:- Chỉ có chị Bạch Dương của cậu tới Mỹ học MBA, còn tôi học một chút thì không được à?Liễu thị trưởng biết khôn câm miệng ngay.Hà đại tiểu thư thăm dò tình báo nổi tiếng, chuyện "mẫn cảm" như thế tất nhiên là cô biết, cũng chẳng biết vì sao, chỉ cần là tin tức liên quan tới Bạch Dương là Hà đại tiểu thư rất mẫn cảm, có lẽ nó thành thói quen, một định thức tư duy của cô.Có điều đôi khi Hà đại tiểu thư nói về "chị Bạch Dương" với vẻ ghen tuông làm trong lòng Liễu thị trưởng rất hưởng thụ.

Trong bao hồng nhan tri kỷ, giữa y và Hà Mộng Doanh là chân thành cởi mở với nhau nhất, ban đầu hai người là bạn có thể nói mọi thứ, sau đó mới "tiến thêm một bước".

Đoán chừng cơ sở chính là từ đó.- Đây chính là một cơ hội đấy.Thấy Liễu Tuấn ngậm miệng ăn tiền, Hà đại tiểu thư đột nhiên nói.Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:- Cơ hội gì.Hà đại tiểu thư chỉ cười nhạt không thôi.Liễu Tuấn đột nhiên choàng tỉnh, nhìn chằm chằm vào cô.Hà đại tiểu thư chẳng sợ:- Trừ phi sau này cô ấy ở bên ngoài không về nữa, chứ còn muốn về nước phát triển trong thể chế, hai năm này là cơ hội duy nhất, cậu phải lên kế hoạch cho kỹ.Liễu Tuấn cười nham hiểm:- Vậy khi nào thì chị lên kế hoạch đó?

Em đợi lâu lắm rồi.Hà đại tiểu thư đột nhiên mặt đỏ bừng, quay đầu đi không để ý tới y nữa.Liễu Tuấn còn muốn trêu cô mấy câu, thì một chiếc xe việt dã biển quân đội đi vào, Liễu Tuấn vội gọi Hà Mộng Doanh lên đón.

Cái xe này biển bình thường, nhưng lái xe lại là một đại tá, ngồi ở phía phụ lái lại là một nữ quan quân dung mạo xinh đẹp, đeo quân hàm thượng tá.Khỏi hỏi cũng biết là đôi vợ chồng quân nhân Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết.Cửa xe mở ra, Hải tướng quân cao lớn rắn rỏi như tòa tháp nhảy xuống, cười ha hả, Hải Hướng Quân đã trên 50, nhưng thân thủ vẫn rất gọn nhẹ.- Ha ha, Liễu thị trưởng đích thân tới đón, sao dám nhận đây.Hải Hướng Quân vẫn theo thói quen cũ, vừa gặp mặt là trêu Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười đi tới bắt tay.Hà Mộng Doanh không vui:- Chú Hải, sao người trong thể chế toàn như vậy thế?Hải Hướng Quân ngạc nhiên:- Người trong thể chế làm sao?- Liễu thị trưởng đón thì chú không dám nhận, còn Hà chủ tịch cháu thì đứng đây là phải à?- Ha ha ha, Đại nha đầu, cháu là bà chủ mà, không đứng đây đòn khách thì ai đón?Hà Mộng Doanh cũng cười.Liễu Tuấn chào hỏi vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Lương Kinh Vĩ qua tuổi bất hoặc, đoán chừng máy năm nữa thôi trên vai lại có thêm ngôi sao nữa.Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, tức là đàn ông qua 30 phải lập nghiệp, qua 40 là phải biết đúng sai biết nhìn nhận cuộc đời rồi.Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đã lâu không gặp, vừa thấy liền dùng tám phần sức bắt tay để thử y, thấy Liễu Tuấn thản nhiên tiếp nhận, gật đầu:- Ừ còn được, chưa đi xuống.- Sao đi xuống được, mỗi lần về thủ đô là sư phụ đều kiểm tra mà.Lương Kinh Vĩ cười lớn, hắn rất hiểu tính khí này của chú Quốc Cường.Hà Mộng Khiết vẫn xinh đẹp như xưa, quân phục chỉnh tề, đứng cùng với Hà Mộng Doanh, xuân lan thu cúc, làm mọi người nhìn hoa cả mắt.- Chú Hải, mời.Hà Mông Doanh đưa tay ra mời khác.Hải Hướng Quân đứng nguyên tại chỗ, cười:- Không vội, đợi lát nữa.- Đợi ai ạ?- Thu Hàn!

Chú vừa gọi anh ấy rồi, bảo anh ấy cùng qua tụ họp, nếu không chỉ có mấy đưa uống rượu không đã.

Đồng chí kia làm tới thị trưởng rồi, mà chẳng tiến bộ gì, vẫn dùng rượu vang, mất hứng!

Chẳng hiểu làm thị trưởng cái kiểu gì.Hải Hướng Quân không chút khách khí đả kích sự tự tôn của Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn cười:- Làm thị trưởng đâu nhất định phải biết uống rượu, cháu vì dân phục vụ chứ không phải vì dân uống rượu đâu ạ.- Ồ, làm thị trưởng rồi quan uy lên ghê quá, lúc nào cũng biết làm ra vẻ rồi.Hà Mộng Doanh hỏi:- Chú Vũ cũng tới ạ?- Ừ, chẳng những chú Vũ của cháu, mà chú ba của cháu cũng tới.Vốn Liễu Tuấn chỉ muốn cùng Hải Hướng Quân và vợ chồng Lương Kinh Vũ tụ họp ôn chuyện cũ, không ngờ Hải Hướng Quân chê không khí không đủ, thế là kéo cả Hà Đông Tiến, Vũ Thu Hàn tới.Thế này thì náo nhiệt rồi Chương 1043: Binh sĩ cũMột vị tướng quân đứng nghiêm trước đại sảnh câu lạc bộ, làm không khí nơi này tức thì trở nên trang nghiêm, các nhân viên liền trở nên cẩn thận, nói chuyện cũng hạ thấp giọng.Clb Trường Thành là hội quán cao cấp mở cửa sớm nhất ở kinh thành, ngày thường không ít quan cao quý nhân, ông chủ giàu có ra vào, thậm chí người lãnh đạo của đảng và quốc gia cũng không phải là hiếm.Nhưng Hải Hướng Quân khí thế ngùn ngụt, huống hồ được một trung tướng lục quân đứng đợi, tất nhiên là nhân vật cực lớn.- Chú Hải ngồi xuống đi, chứ cứ đứng đó làm liên lụy mọi người.Hà Mộng Doanh tử nhỏ đã rất thân thiết với Hải Hướng Quân, cười nói.Hải Hướng Quân nhìn qua hai bên, đúng là thế, ông đứng, làm đám tiểu bối đều phải đứng, Hải Hướng Quân cười lớn, ngồi xống ghế sô pha, lúc này phục vụ mới dám đưa trà lên.Vừa mới ngồi xuống, Liễu Tuấn đã hỏi:- Chủ Hải, bao giờ chú vào kinh?Hải Hướng Quân tức thì tròn mắt, nhìn Liễu Tuấn, trầm giọng hỏi:- Làm sao cậu biết?Một thời gian trước, trong quân đội có tin đồn Hải Hướng Quân sắp tới thủ đô làm tư lệch cảnh vệ, kiêm phó tư lệnh quân khu thủ đô.

Tin đồn này không phải không có lý, bảo vệ thủ đô tức là ngự lâm quân, tất nhiên phải nằm trong tay người có thể tin cậy, Hải Hướng Quân là tướng lĩnh thân tín nhất của Hà hệ, để ông ta làm "cửu môn đề đốc" là rất hợp lý.Năm xưa Lưu Bá Ôn xây thành Bắc Kinh có 9 cổng mang ý tứ "cửu thiên chi môn", ngày nay đương nhiên là sập hết rồi, nhưng người TQ vẫn có thói quen nói chuyện cũ, gọi BK là cửu môn thành.

Lưu Bá Ôn thì các bác hỏi google nhé, không giải thích về ông nảy lại nảy nỏi ra Bật Mã Ôn nào đó cần chú thích tiếp thì chắc hết ngày.Liễu Tuấn cười:- Hiện giờ còn có chuyện điều động nhân sự giấu được người khác sao ạ?Lời này Liễu Tuấn có chút lừa dối, mỗi năm y đều tham dự cuộc họp Hà Vũ, cho nên chuyện điều động nhân sự này đương nhiên là biết.- Phải xem xem đã.Hải Hướng Quân cũng không dấu y, thuận miệng đáp một tiếng rồi không nói nữa.Đang nói chuyện, thì ba chiếc Audi đen xuất hiện ở cổng, cửa xe mở ra, mấy vệ sĩ tản ra bốn phía, chiếm cứ địa hình có lợi.Thấy cảnh này tất cả mọi người đề đứng dậy.Quả nhiên các tướng quân trên xe đi xuống, trừ Hà Đông Tiên đồng phục hải quân màu trắng, cùng Vũ Thu Hàn vai đeo quân hàm thiếu tướng, còn có một vị tướng quân uy vũ, không giận tự có uy, chính là thượng tướng Hà Trường Chinh.Hải Hướng quân đi nhanh tới, đưa tay kính lễ:- Chủ tịch.Hà Trường Chinh đáp lễ.Liễu thị trưởng hơi choáng, vốn là một bữa cơm tụ hội nhỏ, không ngờ kinh động mấy vị đại thần, y thực sự không ngờ được Hà Trường Chinh tới, đây là lần đầu tiên ông tới clb Trường Hà, vội đi lên cúi đầu chào một loạt:- Cháu chào bác Hà, chú Vũ, chú ba...Hà Trường Chinh và Vũ Thu Hàn chỉ gật đầu đáp lại, Hà Đông Tiến cười:- Liễu Tuấn, lần này tính chật rồi chứ?

Cả đoàn người tới ăn miễn phí đây.- Chú ba, dù sao cháu bị người ta coi là dê béo, bị xẻo nhiều lần, quen rồi.Hà Đông Tiến cười ha hả.Hà Trường Chinh tới Clb Trường Thành một nửa vì Hải Hướng Quân, còn một nửa vì Liễu Tuấn, xem ra địa vị của chàng trai này trong lòng anh hai không nhỏ.Hà Mộng Doanh đi trước dẫn đường, vừa đi qua chỗ rẽ, liền gặp phải người bảo vệ tên lão Thạch kia đang chầm chậm đi tuần tra, một vệ sĩ lập tức chặn hắn lại, ánh mắt cảnh giác.Lão Thạch dù hành động chậm chạp, nhưng sát khí cua rngười từng xông pha mưa bom bão đạn ra thì các vệ sĩ nhận ra ngay.Lão Thạch tựa hồ hoàn toàn chẳng để ý tới hành động những vệ sĩ này, mắt nhìn thẳng về phía Hà Trường Chinh, vẻ mặt cực kỳ kích động, trong mắt không ngờ có nước mắt ánh lên.Hà Trường Chinh đứng lại, cũng nhìn lão Thạch với vẻ ngạc nhiên, ngăn vệ sĩ có hành động tiếp theo, một lúc sau hỏi:- Thạch Hán Cường à?Nước mắt lão Thạch cuối cùng cũng chảy xuống, đứng nghiêm hành quân lễ tiêu chuẩn, run giọng hô:- Sư trưởng.Gọi Hà Trường Chinh là sư trưởng, ắt là cựu chiến binh tham gia tự vệ phản kích chiến.Hải Hướng Quân hỏi lớn:- Thạch Hán Cường, là cậu thật đấy à?Thạch Hán Cường lại kính lễ với Hải Hướng Quân:- Đoàn trưởng.Đột nhiên gặp binh sĩ bộ hạ cũ ở đây, Hải Hướng Quân cũng rất kích động, đi tới đầm Thạch Hán Cường một cái nói:- Tiểu tử tới thủ đô mà không nói một tiếng.Thạch Hán Cường cắn răng hít một hơi, nhưng mặt đầy nụ cười hòa nước mắt.Hà Trường Chinh nói:- Vào phòng nói chuyện.Chủ tịch có lệnh, mọi người tất nhiên phải tuân theo, cả đoàn người đi vào phòng bao lớn, mời khách là Liễu thị trưởng, còn trả tiền tất nhiên là Hà đại tiểu thư, nên không làm phiền tới Liễu thị trưởng nữa, lấy tư thế chủ nhân mời khách ngồi.

Thạch Hán Cường được Hà Đông Tiền nhường cho ngồi cạnh Hà Trường Chinh.Nữ phục vụ mang đồ uống lên, Hải Hướng Quân không vui:- Đại nha đầu, đưa Nhị Oa Đầu lên, uống gì mấy thứ này chứ?- Trước tiên uống nước giải khát nói chuyện đã, lát nữa sẽ đưa Nhị Oa Đầu lên.

Có điều chú Hải, cháu nói trước này, tối nay không được phép đọ rượu, bác sĩ chăm sóc đã nói rồi, ba cháu phải bớt rượu,được uống quá ba chén.Hà Trường Chinh tuổi quá sáu mươi, sức khỏe không còn như thời thanh niên nữa, sau khi làm phó chủ tịch quân ủy.

Hà phu nhân quan tâm tới sức khỏe bạn đời, "thông đồng" với bác sĩ chăm sóc, quản chế nghiêm khắc với những sở thích xấu của Hà Trường Chinh như rượu thuốc, hai chị em Hà Mộng Doanh tất nhiên phải đứng hoàn toàn bên mẹ.- Ba chén?

Vậy thì còn hứng gì nữa?

Không được, không được, hôm nay không theo quy củ này.Hải Hướng Quân sao chịu?

Lắc đầu quầy quậy.Hà Trường Chinh khoát tay:- Lão Hải, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe, chừng mực thôi.Thủ trưởng đã lên tiếng, Hải Hướng Quân không dám không nghe, đường đường phó tư lệnh viên lại giảu mò làu bàu, làm đám tiểu bối Hà Mộng Doanh cười trộm không thôi.Hà Trường Chinh là người rất có tính kỷ luật, nếu đã đồng ý với vợ con khống chế rượu, thì bất kể ở đâu đều tuân thủ nghiêm ngặt, lần này khiến Hải Hướng Quân tính lầm.- Hán Cường, sau khi cậu chuyển nghiệp không được phân phối công việc à?

Sao lại tới đây làm việc.Ngăn Hải Hướng Quân xong, Hà Trường Chinh lại hỏi.Ồn ào một hồi, niềm vui khi gặp thủ trưởng cũ phai đi, Thạch Hán Cường không khỏi trở nên dè dặt câu nệ, vị trước mắt này không còn là Hà sư trưởng hai mươi năm trước nữa, mà đã là người lèo lái tối cao của quân đội, oai thế lẫm liệt, làm người ta không khỏi sinh ra sợ hãi.- Báo cáo...Chủ tịch.Thạch Hán Cườn lắp bắp.Hà Trường Chinh lại khoát tay:- Cứ gọi tôi là sư trưởng đi.- Vâng thưa sư trưởng.Thạch Hán Cường lập tức trở nên nhanh nhạy, kể chuyện cua rmình:- Tôi có được phân phối công việc...Theo lời kể của Thạch Hàn Cường, Hà Mộng Doanh mới biết người quản lý bảo vệ của mình có lai lịch lớn, từng là anh hùng chiến dấu.

Đương nhiên anh hùng chiến đấu của quân khu khác với anh hùng chiến đấu toàn quân như Lương Kinh Vĩ.

Năm đó Thạch Hán Cường là tấm gương huấn luyện, được đề bạt làm trung đội trưởng, nhưng vận may của hắn không được như Lương Kinh Vĩ, trong khi tác chiến bị thương ở chân, kết thúc chiến đấu, được nhận huân chương quân công hạng nhất, được vinh dự thành anh hùng chiến đấu, chuyển nghiệp về địa phương, phân phố làm cán bộ công xưởng.Không may tiếp theo đó là làn sóng cải cách, công xưởng nơi hắn làm vì kỹ thuật lạc hậu, cơ cấu cứng nhác, nhanh chóng bị đánh bại trong cạnh tranh, bị thị trường đào thải một cách vô tình, Thạch Hàn Cướng vì thế nghỉ việc.- Không đúng, Hàn Cường, cậu là anh hùng chiến đấu, chính phủ đương địa không thể để cậu mất việc, phải an bài công tác mới chứ.Hải Hướng Quân xen vào, vốn có cấp trên ngồi đây, không thể tùy tiện vượt mặt, nhưng đây là cuộc tụ hội cá nhân, ông ta lại là ái tướng của Hà Trường Chinh, có vượt giới hạn một chút cũng không sao.Thạch Hán Cường cười đôn hậu:- Đoàn trưởng, do tôi yêu cầu nghỉ việc, tôi không thể ỷ công lao mà ăn không ngồi rồi được.

Công xưởng sập, tôi là bí thư đảng ủy cũng phải có trách nhiệm, hơn nữa chính phủ có chỗ khó, tôi có chân có tay, có thể nuôi sống được bản thân.Thạch Hàn Cường năm xưa nổi tiếng trung hậu, khi tác chiến bị thương cũng vì cứu chiến hữu.

Sau khi chuyển nghiệp tới địa phương vẫn hiền lành trung hậu như thế.- Vậy hiện giờ cuộc sống ra sao?

Có ổn không?Hà Trường Chinh quan tâm hỏi.Thạch Hàn Cường do dự rồi nói:- Tốt tốt ạ, hiện giờ cuộc sống không tệ, tôi làm việc ở đây lương bổng đãi ngộ rất tốt, cấp trên cũng quan tâm...Hà Trường Chinh gật đầu Chương 1044: Cứu trợ công íchHà Trường Chinh sao chẳng nhìn ra, Thạch Hán Cường có lời không tiện nói, đoán chừng là nghĩ tới không khí tụ hội ngày hôm nay, dù sao mới là mùng 6 tết, ở đây ai chẳng là quan cao, nếu hắn nói ra chỗ khó của mình, e rằng làm hỏng hứng trí của mọi người.

Thạch Hán Cường là người đôn hậu, nhưng không phải là người ngốc, Hà Trường Chinh cũng tán thưởng suy nghĩ luôn vì người khác này của hắn, nên cũng chiều theo.Những người khác ai chẳng tinh minh hơn người, cũng chỉ giữ trong lòng.Hải Hướng Quân cười:- Đại nha đầu, tán gẫu xong rồi, nào nào, mau đưa Nhị Oa Đầu lên.Hải tư lệnh dù mê rượu, nhưng cũng không tới mức gấp gáp như thế, ông ta muốn làm không khí tụ hội sôi động lên mà thôi, từ khi Hà Trường Chinh điều tới quân ủy, vợ chồng Lương Kinh Vĩ tới thủ đô, ông ta một mình ở lại Nam Phương, cả năm khó gặp thủ trưởng cũ một hai lần, thực sự rất trống vắng...Vì Hà Trường Chinh đã nói là uống ít rồi, cho nên Hà Mộng Doanh không sợ Hải Hướng Quân chuốc rượu Liễu Tuấn, liền cười sai phục vụ mang rượu .

Hà Mộng Doanh rót rượu cho bề trên, làm đám tiểu bối được hưởng sái, cũng hưởng thụ sự phục vụ của bà chủ Hà.Lương Kinh Vĩ và Thạch Hán Cường đều ngại, chủ động rót rượu cho mình.Liễu thị trưởng an nhiên ngồi, tác phong rất lão gia.Hà Mộng Doanh cười thầm, người này luôn thích làm ra vẻ trước mặt cô, từ khi quen nhau tới giờ đều như vậy.

Có điều Hà Mộng Doanh thừa nhận, loại thái độ lão gia này làm cô rất vui.Tâm tư của con người luôn kỳ lạ như vậy đấy.Hà Trường Chinh hôm nay tham dự buổi tụ họp này hoàn toàn do hứng thú, không có mục đích gì, dù là nhân vật thứ hai của quân ủy, Hà chủ tịch vẫn lưu giữ không gian riêng tư của mình, tụ hội với con cháu bạn bè, tất nhiên vui mừng.- Nào, mọi người làm một chén.Hà Trường Chinh nâng chén lên.Ba vị tướng quân ngồi im, còn đám tiểu bối đều đứng dậy nâng chén, Thạch Hán Cường rất kích động, không ngờ rằng có thể gặp được thủ trưởng cũ ở đây, tay cầm chén rượu hơi run run.Buổi tụ hội như thế này thường chỉ nói những chuyện vui trong quân hoặc chuyện vũ, những người ở đây chỉ mỗi Liễu Tuấn là không có kinh nghiệm quân ngủ, chỉ có thể ngồi bên nghe, rất là buồn bực.Hà Mộng Doanh cười ranh mãnh, chân ở dưới bàn ngứa ngáy rất muốn thò ra dẫm cho y mấy cái, cuối cùng không dám hành động.- Bác Hà, buổi duyệt binh lễ quốc khách năm nay đã chuẩn bị chưa ạ?Liễu Tuấn thừa dịp xen vào một câu, năm nay là kỷ niệm 50 năm lập nước, TW quyết định tổ chức duyệt binh lớn, lần duyệt binh quốc khánh trước cũng đã là 15 năm rồi, trong thời gian đó vì nhiều lại nguyên nhân mà ngừng lại hoạt động này.

Hiện giờ năm nay lại tiến hành duyệt binh lớn, đã thành chuyện lớn mà các nhân vật đầu não của quốc gia rất quan tâm.

Cải cách mở cửa đã hai mươi năm, thủ trưởng tối cao muốn nhân cơ hội thành thể hiện cho cả nước biết thành quả to lớn cải cách đem lại.Hà Trường Chinh chập rãi gật đầu:- Ừ, đã bắt đầu chuẩn bị rồi.- Anh Kinh Vĩ, anh điều về đi cho xong, lần duyệt binh này nếu như anh đi đầu đội nghi lễ ba quân thì nhất định rất oai phong.Liễu thị trưởng đột nhiên nổi tính trẻ con nói.Lương Kinh Vĩ cười lắc đầu.Hà Đông Tiến cười:- Liễu Tuấn, đây không phải là điều một thị trưởng nên nói.

Tiềm Châu gặp phải một thị trưởng thích nghịch ngợm như thế, có chút không ổn hả?Ở đây chỉ có Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn không mặc quân phục, Thạch Hán Cường biết rõ thân phận của Hà đại tiểu thư rồi, nhưng hắn đoán mãi lai lịch của Liễu Tuấn là sao.

Nghe Hà Đông Tiến nói mới giật mình, chả lẽ người này là thị trưởng Tiềm Châu hay sao?Xem ra cũng là nhân vật có chỗ dựa lớn.- Chú ba, không thể bình phẩm bừa như thế được, nếu nhân vật lớn trong tỉnh cháu mà nghe được, thì cháu gay go mất.Liễu Tuấn nửa đùa nửa thật nói.Sau tết, Tiềm Châu sẽ mau chóng mở đại hội nhân dân toàn thành phố, hai chữ "tạm thời" trên mũ ô sa của Liễu Tuấn có được thuận lợi bỏ đi không phải xem kết quả tuyển cử, thường thì không có vấn đề gì, thành ủy nhất định quán triệt y đồ của tỉnh, đảm bảo Liễu Tuấn thuận lợi trúng tuyển, có điều tình thế hiện nay của Tiềm Châu khá quỷ dị.Theo tin tức bên lề, Lưu Huy có khả năng không dữ được ghế, còn Liễu Tuấn vì vụ án huyện Bạch Hồ và kiểm toán khoản cứu trợ, gần như đắc tội với tất cả lãnh đạo các khu huyện, đang dấy lên những tin đồn có kẻ âm mưu "phản kháng" lại Liễu Tuấn trong đại hội nhân dân lần này.Đám tướng lĩnh quân ngủ ở đây luôn rất quan tâm tới tình huống của Liễu Tuấn, người ngoài không biết y là nhân vật quan trọng nhường nào với Hà Vũ hệ, nhà họ Hà, Vu có địa vị hôm nay trong quân đội đều liên quan tới những dự đoán chính xác đại thế của Liễu Tuấn.Hà Đông Tiến cười nhạt:- Không phải chỉ bắt mấy kẻ phạm tội thôi sao?

Có gì mà to tát?

Nếu muốn lấy chuyện này ra giở trò thì phải xem người khác có đồng ý hay không đã.Liễu Tuấn cười, không nói thêm nữa.Tiệc rượu sắp tan, Hà Trường Chinh đặt chén rượu xuống, oai nghiêm nói:- Hán Cường nói đi.Thạch Hán Cường biết chút tâm tư của mình sao qua được mắt thủ trưởng, trầm ngâm một chút nói:- Sư trưởng, cá nhân tôi không khó khăn gì, làm việc ở đây, lương thưởng đãi ngộ không tệ.

Nhưng...Còn có mấy chiến sĩ thương binh khác, còn cả những người hi sinh, hoàn cảnh gia đinh rất khó khăn.Hà Trường Chinh trầm giọng nói:- Có khó khăn gì cứ nói ra đi, các cậu lập công cho đất nước, đất nước không thể bạc đãi các cậu.Thạch Hán Cường mắt ươn nướt, thủ trưởng vẫn luôn quan tâm tới binh sĩ như vậy.Thì ra sau khi Thạch Hán Cường chuyển nghiệp, luôn hỗ trợ chiến hữu cùng đơn vị, cuộc chiến năm xưa đơn vị của hắn có rất nhiều người hi sinh trọng thương.

Trong số chiến hữu trọng thương có người chỉ là binh sĩ bồi thường, TW chỉ bồi thường thương tất một lần, sau khi trở về địa phương cũng có một số được an bài công tác.

Nhưng vài người trong đó gặp phải cảnh ngộ giống như Thạch Hán Cường, công xưởng phát sản, mất đi nguồn sinh hoạt, Thạch Hán Cường hỗ trợ cho mấy chiến hữu khó khăn nhất, thậm chí khi bản thân nghỉ việc, cuộc sống cực kỳ khó khăn, cũng không bỏ việc giúp đỡ chiến hữu năm xưa.Nhưng thu nhập của hắn không cao, trong nhà cũng khó khăn, mấy năm như thế, ngày càng lực bất tòng tâm, nếu hôm nay không bất ngờ gặp được thủ trưởng cũ, thì người đàn ông đôn hậu này sẽ tuyệt đối không nói với người khác khó khăn này.Hà Trường Chinh cau mày hỏi:- Những tình huống này cậu không phản ánh với chính phủ đương địa sao?Thạch Hán Cường gật đầu:- Có phản ánh rồi, nhưng chính phủ cũng có cái khó riêng.Hà Trường Chinh nhìn Liễu Tuấn, y cười khổ lắc đầu, cái trò đùn đẩy của chính phủ địa phương y còn lạ gì nữa, tình huống như các chiến hữu của Thạch Hán Cường không ít, muốn giải quyết vấn đề này, không phải chỉ mỗi chính phủ địa phương có thể làm được, chẳng qua không muốn làm thôi.

Thêm việc mà chẳng có lợi mà.Hải Hướng Quân đã không kìm đư nữa, nói:- Chính phủ có khó đến đâu cũng phải nghĩ cách chứ, Hàn Cường, cậu luôn quá an phận!

Chủ tịch tôi thấy vấn đề này không được, phải đề xuất lên TW, giải quyết rốt ráo, tình huống như thế này không phải là hiện tượng cá biệt.Hà Trường Chinh gật đầu.Ông còn là bí thư ban bí thư TW, quân đội và địa phương liên hệ, ở vấn đề trọng đại đều qua ban thư ký TW.Hà Mộng Doanh đột nhiên nói:- Ba, chuyện này con có thể giúp.Hà Trường Chinh nhìn cô, trước kia so hai cô con gái, ông không thích Hà Mộng Doanh cho lắm, luôn thấy cô không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ muốn hướng tới cuộc sống của giai cấp tư sản.

Nhưng Hà Mộng Doanh sau khi làm ăn, nhiều biểu hiện có thể chấp nhận, đặc biệt là lập ra quỷ từ thiện Hoa Hưng, mấy năm qua hiến tặng cho xã hội không dưới trăm triệu, là quỹ từ thiện thành công nhất trong nước, được toàn xã hội khen ngợi.

Hà Trường Chinh dần thay đổi quan niệm về cô con gái lớn, ông không cần con cái phải nổi bật trong thể chế, quan trọng là phải cống hiến cho xã hội.Quan niệm vì đất nước này của lớp người đi trước, giới trẻ hiện nay thực sự khó hiểu nổi.- Nói kế hoạch của con xem.- Vâng, quỹ từ thiện hoa hưng có thể thành lập một hạng tài chính chuyên biệt, để hỗ trợ thương binh và gia đình liệt sĩ gặp khó khăn.

Chỉ cần đưa ra khẩn cầu với quỹ, con sẽ cho người xác nhận tình hình, rồi gửi tiền cứu trợ hàng tháng, giúp bọn họ vượt qua được khốn khó.Hà Trường Chinh trầm ngâm:- Vậy cái quỹ Hoa Hưng của con có thể cung cấp bao nhiêu tiền?Hà Trường Chinh thường không quan tâm mấy đến chuyện Hà Mộng Doanh làm ăn, cho nên con gái giờ có bao nhiêu tiền cũng không rõ.

Nếu ông biết Hà Mộng Doanh giờ có cả tỉ đồng, không biết kinh hãi tới mức nào.Hà đại tiểu thư nói:- Ba, chuyện tiền ba đừng quan tâm, chỉ riêng mình quỹ Hoa Hưng thì không đủ, con sẽ hô hào toàn xã hội, mọi người cùng quan tâm tới những cựu chiến binh này, để nó thành hoạt đột công ích xã hội.

Đương nhiên quỹ từ thiện chỉ chỉ tác dụng hỗ trợ, Muốn giải quyết vấn đề này một cách rốt ráo, thì phải có chính sách của TW.Hà Trường Chinh chậm rãi gật đầu, bất giác thay đổi cái nhìn với cô con gái này, càng ngày nhìn vấn đề càng đi sâu rồi.- Ừ đây là việc tốt đáng để làm, cần phải tận lực làm cho tốt Chương 1045: Biến động nhân sự bất ngờLiễu Tuấn vốn cho rằng biến động nhân sự quy mô, phải sau tháng ba mới triển khai, dù sao khi đó rất nhiều đại hội nhân dân trong tỉnh tiến hành.

Nhưng lần này Liễu thị trưởng tính nhầm, vừa mới qua năm mới trở về không lâu, tỉnh đã bắt đầu điều động nhân sự rồi.Điều động nhân sự quan trọng đầu tiên là, Sài Thiệu Cơ.Tin tức này do Thôi Phúc Thành nói cho y biết qua điện thoại.Đáng lý điều chỉnh cán bộ của Ngọc Lan thì Đinh Ngọc Chu phải biết rõ hơn Thôi Phúc Thành, sự thực cũng là như thế, sở dĩ người báo tin cho y không phải là Đinh Ngọc Chu, chủ yếu là vì vấn đề thể diện của ông ta.Cho dù thái độ của ông ta đã có chuyển biến, coi Liễu Tuấn là đồng minh chứ không phải thù địch, nhưng muốn giữ quan hệ mật thiết, thì vẫn không bỏ cái sĩ diện xuống được.Đinh bí thư sao lại phải báo cáo với Liễu thị trưởng.Nhưng chuyện này khá khẩn cấp, Đinh Ngọc Chu cần phải cho Liễu Tuấn biết ngay lập tức, cùng với Cù - Thai từng bước lấn áp, cán bộ Trì hệ đã hoàn toàn trở cở, cán bộ bản địa thuộc Cận hệ và Hà hệ ngày càng khó sống.

Đinh Ngọc Chu hiểu rõ giờ phúc này Cận hệ và Hà hệ càng phải đoàn kết chặt chẽ hơn mới đứng vững được, nếu không vận mệnh bị đánh tan từng phần là khó tránh khỏi.Cuối cùng do Thôi Phúc Thành báo tin này cho Liễu Tuấn.Trước kia Đinh - Thôi như nước với lửa, hiện giờ lại bắt tay liên minh, định nghĩa bạn địch trên quan trường đúng là luôn biến đổi.Liễu Tuấn cau mày, hỏi:- Định điều lão Sài đi đâu?- Phó sở trưởng sở công nghiệp tỉnh.- Sở công nghiệp tỉnh?Thôi Phúc Thành cười khổ:- Phải, đã đưa lên văn phòng bí thư thảo luận, được thông qua rồi, sẽ đưa lên thường ủy nhanh thôi.Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày:- Là ai đề nghị.- Thai tỉnh trưởng, lý dó có hai cái, thứ nhất thời gian Sài Thiệu Cơ công tác ở khu Trường Hà quá lâu, đã hơn năm năm, một cán bộ ở một nơi quá lâu sẽ sinh lười nhác.

Lý do thư hai là xí nghiệp ở khu Trường Hà vận hành rất tốt, hi vọng sau khi Sài Thiệu Cơ tới sở công nghiệp tỉnh, có thể thúc đẩy công nghiệp toàn tình phát triển.Liễu Tuấn hừ một tiếng:- Thai Duy Thanh ra sức như vậy, điều kiện trao đổi là gì?- Điều kiện chính là chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà, sau khi Sài Thiệu Cơ đi, Kỳ Hoành Minh làm bí thư khu ủy, chủ nhiệm mới sẽ là thân tin của Thai Duy Thanh...Ha ha, điều này kỳ thực phải trách Liễu thị trưởng đấy!Liễu Tuấn không khỏi có chút bực bội:- Trách tôi à?- Đúng thế, thị trưởng kiến thiết khu Trường Hà tốt như thế, chỉ cần không phải kẻ đần thì ai ở đó ngồi chơi cũng làm ra thành tích, đào thơm như thế ai chả thèm.Thôi Phúc Thành cười nửa đùa nửa thật.Liễu Tuấn cũng cười, nhưng lập tức lại nghiêm mặt ngay.

Thôi Phúc Thành nói không sai, y để lại khu Trường Hà một quả đào lớn, kẻ nào mà chẳng thèm nhỏ rãi, điều Sài Thiệu Cơ đi, Kỳ Hoành Minh lên thay, ban thường ủy Đinh hệ bớt đi một người, Uông hệ thêm một người, tương quan lực lượng sẽ có thay đổi, ngả về phía Uông Quốc Chiêu.

Còn Thai Duy Thanh cùng lúc giúp Cù Hạo Cẩm cũng đạt được lợi ích, đem thân tin của mình an bài vào khu cao tân nổi danh toàn quốc.Trầm ngâm một chút, Liễu Tuấn nói:- Tôi biết rồi!- Có qua mấy ngày nữa sẽ đưa lên thường ủy thảo luận, không chắc đã ngăn được.Thôi Phúc Thành nhắc một câu.Nếu Đinh Ngọc Chu đã không ngăn được ở văn phòng bí thư, như vậy đưa lên thường ủy tỉnh, Cù - Thai liên thủ chiếm thượng phong chắc chắn, nếu như không mau chóng có hành động, đợi thưởng ủy đưa ra quyết định thì khó thay đổi được nữa.Tối ngày hôm đó Liễu Tuấn xuất hiện ở trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy tại Ngọc Lan, lần này Liễu Tuấn đặt một phòng nhỏ, khách chỉ có hai vị, Thôi Phúc Thành và Sài Thiệu Cơ.Sài Thiệu Cơ chắc chắn đã biết tin tức này, nhìn qua có vẻ ủ rũ, hắn ở khu Trường Hà năm năm, một lòng công tác, nhất là sau khi Liễu Tuấn tới càng dốc sức làm việc.

Khu Trường Hà ngày nay thành trụ cột thu nhập tài chính lớn nhất của thành phố Ngọc Lan, không thể không kể đến công Sài Thiệu Cơ.Giờ bị người ta đuổi khéo tới sở công nghiệp, mà lão Lưu sở trưởng thì lại ngả về phía Thai Duy Thanh, cơ bản đến đó ngồi hóng mát rồi, "xúc tiến công nghiệp toàn tỉnh phát triển" gì đó chỉ là lời giả dối đường hoàng của Thai Duy Thanh mà thôi.Sài Thiệu Cơ năm nay đã 46 rồi, tiếp tục ở cấp phó sở hai năm nữa thôi, tuổi vượt giới hạn, là không còn hi vọng tiến bộ nữa, hơn nữa tới đơn vị trực thuộc tỉnh thì không biết trước khi nghỉ hưu có kiếm nổi cấp chính sở dưỡng lão hay không nữa.Sĩ đồ của mình mà kết thúc ở đây thì Sài Thiệu Cơ không cam tâm.Nhưng không cam tâm thì sao?

Cánh tay vật lại sao nổi bắp đủi.Thói đời là thế, đôi khi làm ra thành tích chẳng bằng không làm ra thành thích, ít nhất không làm ra thành tích chẳng bị ai chú ý, thật không biết phải nói thế nào nữa.

Có điều Liễu Tuấn trong trong đêm chạy tới Ngọc Lan, hơn nữa còn mời cả Thôi Phúc Thành làm Sài Thiệu Cơ nhìn thấy một tia hi vọng.Cấp trên trẻ tuổi này luôn sáng tạo ra kỳ tích vào thời khắc quan trọng, chuyện này đã được chứng thực qua nhiều lần.

Ba năm trước thành công giữ hắn lại khu Trường Hà, Thôi Phúc Thành vốn chuẩn bị nhận mạng làm phó tỉnh trưởng "chầu rìa", được y đẩy thẳng vào thường ủy tỉnh ủy, tới bản thân y khi ai ai cũng cho rằng sẽ bị đẩy khỏi tỉnh A thì nghênh ngang trở về ngồi đàng hoàng lên chiếc ghế thị trưởng.Nghĩ tới đó, tâm tình Sài Thiệu Cơ phấn chấn hơn.- Cám ơn bí thư!Sài Thiệu Cơ nâng chén rượu lên, nói từ tận đáy lòng, hắn là số ít mấy người cố chấp gọi Liễu Tuấn là bí thư, tới ngay cả Vu Hoài Tín còn đổi cách gọi rồi.

Chưa nói kết quả cuối cùng ra sao, ân tình này hắn ghi nhận rồi.

Cả đời này có thể kết được một người bạn tri tâm đâu có dễ, nhất là trên quan trường ngươi gian ta trá này thì càng quý trọng.Đi theo lãnh đạo như Liễu Tuấn, là duyên phận hiếm có.Liễu Tuấn mỉm cười, chạm cốc với Thôi Phúc Thành và Sải Thiệu Cơ, chậm rãi nhấm một ngụm Mao Đài.- Thiệu Cơ, Kỳ Hoành Minh là người thế nào?Ăn được vài miếng, Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.Sài Thiệu Cơ hơi ngẩn ra, không ngờ Liễu Tuấn hỏi tới Kỳ Hoành Minh, trâm ngâm rồi đáp.- Kỳ Hoành Minh cuối năm ngoái mới tới, thời gian cộng tác chưa lâu, nên không hiểu rõ.

Có điều biểu hiện mấy tháng qua không tệ, biết đi tới tuyến đầu tìm hiểu tình hình, không nói năng bừa bãi hay đưa biện pháp mới tùy tiện, coi như là quy củ.Sài Thiệu Cơ đánh giá khách quan, hắn biết Liễu Tuấn ghét người ta nói dối, nhất là những tâm phúc của y.Liễu Tuấn tiếp tục hỏi:- Nhân phẩm ra sao?Sài Thiệu Cơ gật mình, chả lẽ Liễu bí thư muốn bới móc sài lầm của Kỳ Hoành Minh?

Giả sử có thể lật nhào Kỳ Hoành Minh đúng là một nước cờ tốt, nếu hắn xảy ra chuyện, tỉnh không thể vội vàng điều chỉnh ban bệ khu Trường Hà.Có điều chưa cói Kỳ Hoành Minh có vấn đề hay không, dù có thì thời gian không còn kịp nữa, văn phòng bí thư đã thông qua thì thường sẽ không để trì hoãn quá lâu.- Nhân phẩm thì tạm thời chưa nhìn ra có gì không ổn, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cán bộ cấp dưới và chủ xí nghiệp.Sài Thiệu Cơ nói thật, hắn chấp chính khu Trường Hà, kế thừa đường lối kiến thiết cán bộ của Liễu Tuấn, theo dõi sát sao nhân cách của cán bộ, ít nhất biểu hiện của Kỳ Hoành Minh trong giai đoạn vừa qua là được.Liễu Tuấn gật đầu:- Nói như thế Kỳ Hoành Minh là cán bộ không tệ, giao khu Trường Hà cho hắn có thể yên tâm.Thôi Phúc Thành và Sài Thiệu Cơ nhìn nhau, nói thế là Liễu Tuấn chấp nhận sự thực rồi?

Cũng phải quyết định của tỉnh ủy, không chấp nhận thì làm sao?Liễu Tuấn cười:- Thiệu Cơ, sanh công tác ở khu Trường Hà đúng là quá lâu rồi, hơn nữa cứ công tác ở mãi địa phương không tốt, nên thay đổi thôi, tiếp xúc với một số công tác mới, sẽ có lợi cho sau này.

Đương nhiên, sở công nghiệp tỉnh không phải nơi thích hợp.- Ý bí thư là...Sài Thiệu Cơ hơi nghi hoặc.Liễu Tuấn gật đầu chắc chắn....Trước khi thường ủy tỉnh hủy mở, phòng tổ chức tỉnh nhận được công hàm của trung tổ bộ, chỉ đích danh đồng chí Sài Thiệu Cơ, tới ủy ban phát triển kế hoạch quốc gia làm phó ti trưởng ti sản nghiệp kỹ thuật cao.Vương Đức Dụ sau khi xin chỉ thị Cù Hạo Cẩm và Đinh Ngọc Chu, đồng ý điều động.

Mục đích của Cù - Thai chỉ là cướp lấy một vị trí thường ủy Ngọc Lan, còn Sài Thiệu Cơ đi đâu chúng không quan tâm, nếu ủy ban phát triển quốc gia nhìn trúng, thì thuận nước đẩy thuyền thôi.Sài Thiệu Cơ cấp bậc điều chỉnh lên chính ở, hơn nữa Bạch Dương sắp ra nước ngoài học tập rồi, cái vị trí ti trưởng kia chắc chắn sẽ rơi lên đầu hắn Chương 1046: Bị lấy làm điển hình phản diệnSau khi vụ án huyện Bạch Hồ bại lộ, cả đám cán bộ bị bắt, kinh động tới TW.

Một vị đại lão siêu cấp trên một hội nghị đã công khai điểm danh Tiềm Châu, cho rằng vụ án này ảnh hưởng quá xấu, phải lấy làm án điển hình, tuyên truyền toàn quốc, để đảng viên các nơi trên toàn quốc có thể nhận ra bài học từ trong đó.Vị đại lão đó nói: Một cơ cấu chính quyền huyện ủy hỏng từ đàu tới chân, 70% thường ủy đều sa đọa, một nửa chính quyền xã sụp đổ, đây là vấn đề nghiêm trọng.

Thành ủy Tiềm Châu đã sử dụng cán bộ thế nào?

Giám sát cán bộ cấp dưới ra sao?

Đó là thất chức, thành ủy Tiềm Châu không thể trốn tránh trách nhiệm trong việc để xảy ra vụ án này.Vị đại lão đó có địa vị cực cao trong đảng, ảnh hưởng lớn, ông ta đã lên tiếng, tỉnh A phải có câu trả lời.Cùng ngày hôm đó, Cù Hạo Cẩm mở cuộc họp văn phòng bí thư, chuyên môn thảo luận chuyện này.- Các đồng chí, thủ trưởng phê bình nghiêm khắc công tác phản hủ xướng liêm của tỉnh ta.Cù Hạo Cẩm vẻ mặt nặng nề, giọng càng thêm trầm thấp.Các phó bí thư sắc mặt tương tự Cù Hạo Cẩm, Tiềm Châu bị thủ trưởng điểm danh phê bình, thành ủy tỉnh A bị liên đới, thân là một thành viên trong quyền lực trung tâm của tỉnh, mọi người đều thấy mất mặt.- Thù trưởng phê bình rất đúng, vụ án này xảy ra là trách nhiệm của ban thường ủy Tiềm Châu.Đoạn Định Viễn tiếp lời.Thai Duy Thanh lên tiếng:- Bí thư Định Viễn nói đúng, thành ủy Tiềm Châu khi đề bạt sử dụng lãnh đạo cấp huyện đúng là thiếu nghiêm túc, tổ chức khảo sát đâu?

Một ban huyển ủy mà 70% là phần tử ung nhọt, đúng là chưa từng nghe thấy.

Những phần tử đạo đức cực kỳ tồi tệ như Phương Nhữ Thành, Quản Vĩnh Thanh, đừng nói là thành đảng viên, dù là công dân phổ thông cũng kém quá xa.

Tham lam, háo sắc, vô trách nhiệm, thành ủy Tiềm Châu không những để bạt chúng lên vị trí cao, còn bỏ mặc cho làm bừa, không giáo dục, không dám sát, để bọn chúng ngang nhiên tham ô tài sản nhân dân.

Phạm tội tới 8 năm trời, các lãnh đạo thành ủy Tiềm Châu đã làm cái gì.Thai Duy Thanh kích động nói đầy lời chính nghĩa đường đường.Các phó bí thư ngạc nhiên nhìn hắn, vị tỉnh trưởng này còn kích động hơn cả Cù Hạo Cẩm!

Hơn nữa lại còn lôi hết cả đám Lưu Huy và Lê Mẫn Trung vào, rất cấp tiến.Cù Hạo Cẩm khẽ gật đầu, ông ta mở cuộc họp này, chính là muốn lôi cả Lưu Huy và ban thường ủy Tiềm Châu lên lò nướng một lượt, chỉ có điều vị thủ trưởng lên tiếng kia chính là đại lão có trọng lượng trong hệ phái của Cù Hạo Cẩm, nên phải né tránh một chút, không để mọi người hiểu lầm ông ta thừa cơ sinh sự.

Cho nên Thai Duy Thanh đứng ra lên tiếng bất bình, rất phù hợp với tâm ý của ông ta.Có điều Cù Hạo Cẩm ngoài cao hứng, trong lòng cũng có chút cảnh giác.Thai Duy Thanh quá phối hợp, ắt có mưu đồ, sự thực chứng minh lần nào hắn ủng hộ Cù Hào Cẩm củng có điều kiện đi kèm, ví dụ trước đó không lâu khu Trường Hà điều Sài Thiệu Cơ đi, Kỳ Hoành Minh thuộc Cù hệ lên chức bí thư, thì Thai Duy Thanh cũng đưa thân tín tới vị trí chủ nhiệm.Vị tỉnh trưởng này khôn khéo vô cùng, chưa bao giờ làm việc kinh doanh lô vốn.

Nhưng Cù Hạo Cẩm thấy Thai Duy Thanh quá mức khôn khéo, quá thích tâm kế, giống như một thương nhân, không có lợi không làm, khó tránh khỏi lộ liễu.Đường đường tỉnh trưởng mà tầm nhìn quá cục bộ, quá hạn hẹp.Thực ra Cù Hạo Cẩm luôn cảnh giác với Thai Duy Thanh, hiện giờ mọi người có cùng mục tiêu thanh trừng phái bản địa, phát triển đội ngũ của mình, đứng vững chân ở tỉnh A, nên kết hợp mật thiết.

Nhưng cùng với thế lực bản địa bị đàn áp, phân hóa, cơ sở hợp tác mất đi, Cù hệ và Thai hệ rốt cuộc không thể hòa thuận mãi được.Tình huống như tỉnh J khi Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài hợp tác hòa thuận là hiểm có, tất nhiên do trí tuệ chính trị của cả hai, nhưng cũng phải nhờ duyên phận, thiếu cái nào cũng không được.Cù Hạo Cẩm không phải Tiễn Kiến Quân, Thai Duy Thanh cũng chẳng thể sánh với Liễu Tấn Tài.Giữa hai bọn họ không có khả năng có duyên phận đó.Vì thế Cù Hạo Cẩm cùng lúc tiếp nhận sự ủng hộ của Thai Duy Thanh, cũng thận trọng đề phong không cho Thai Duy Thanh đạt được quá nhiều, tranh tương lai không khống chế được.Đinh Ngọc Chu trầm ngâm:- Tiềm Châu khi khảo sát đám Phương Nhữ Thành đúng là có thiếu sót, nhưng vẫn giám sát hữu hiệu cán bộ huyện Bạch Hồ.

Vụ án này do cục dân chính và cục kiểm toán phát hiện ra mà, trước khi tỉnh phái tổ điều tra tới đã tiến hành điều tra xử lý rồi, về cơ bản có thể coi là tự nhìn ra sai sót của bản thân.Thai Duy Thanh khó chịu nói:- Tôi thấy không phải tự nhìn ra sai sót, nếu Liễu tuấn không ngẫu nhiên gặp phải quần chúng phản ánh tình huống huyện Bạch Hộ phạm phải, thì cái vụ án này không biết còn che đậy tới khi nào, đây chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.Đinh Ngọc Chu cau mày, nhưng không khó chịu, Thai Duy Thanh hùng hổ như thế, ông chẳng muốn phí lời tranh cãi với hắn.Hoa Quân Đình mỉm cười nói:- Tỉnh trưởng, đồng chí Liễu Tuấn cũng là thành viên ban thành ủy Tiềm Châu mà.Ông ta nhắc Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn không phải là phó bí thư Ngọc Lan nữa, mà là thị trưởng Tiềm Châu rồi, thị trưởng tra án, sao lại không phải là tự nhìn ra sai lầm?

Chẳng lẽ vì Liễu Tuấn mới nhậm chức cho nên đẩy y ra ngoài không tính ư?Biết được vị thủ trưởng kia điểm danh thành ủy Tiềm Châu, Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đình đã biết bị lấy làm điển hình rồi.

Quan trường trong nước thích nhất là lập điển hình, điển hình tốt thì chỉ còn trở ngày tiến bộ.

Sợ nhất là làm điển hình xấu, ắt phải có người gánh chịu trách nhiệm.Người có khả năng phải chịu trách nhiệm nhất trong vụ án này là Tiềm Châu.Tình hình rất tệ, nhưng là nhân vật đại biểu bên ngoài của thế lực bản địa, Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đinh không thể không tranh đấu.

Nếu như cứ nhẫn nhịn ngồi nhìn Cù - Thai "diệt trừ" từng nhân vật thực quyền của phái bản địa, uy vọng của hai người sẽ mất đi, rơi vào cảnh cô lập dần là kết quả tất yếu.Thấy Thai Duy Thanh lại muốn nói, Cù Hạo Cẩm lên tiếng trước:- Chỉ thị của thủ trưởng là vụ án Bạch Hồ phải dựng làm điển hình phản diện, tiến hành tuyên truyền giáo dục toàn quốc.

Chuyện này chúng ta phải đưa ra chương trình nghị sự, mọi người nói ý kiến đi.Đó là chỗ Cù Hạo Cẩm cao hơn Thai Duy Thanh, không thèm đi tranh luận có phải thành ủy Tiềm Châu tự phát hiện ra lỗi mầm hay không, vụ án này là sự thật, không ai cãi được, gọi nó là điển hình phản diện không ai có thể phản bác.Nói ra lời, đưa ra quyết định, luôn chiếm cứ đạo lý, làm người ta không thể phản bác, đó là bản lĩnh của người đứng đầu, mà không phải chỉ dựa vào quyền uy để chèn ép đồng liêu.Đoạn Định Viễn trầm ngâm:- Vụ án còn đang điều tra, nhiều tài liều còn phải xác minh, muốn đưa ra khởi tố phán quyết cần một thời gian.Mọi người đều hiểu ý của Đoạn Định Viễn, vụ án còn chưa tuyên xử đã lấy làm điền hình đi tuyên truyền e không tiện.Hoa Quân Đình liền phụ họa:- Đúng thế, vụ án đang trong quá trình điều ra, phải bảo mật.Cù Hạo Cẩm gạt phắt đi:- Vụ án này các đồng chí tổ chuyên án đã điều tra khá kỹ càng rồi, cơ quan kiểm soát chỉ xác nhận lại, hẳn là không có sai lệch quá lớn.

Chúng ta muốn mọi người phải rút bài học, chủ yếu là không đi lên con đường phạm tội, trọng điểm là vì sao lại phát sinh ra vấn đề như vậy để về sau dự phòng, chứ không phải tuyên truyền vấn đề chi tiết phạm tội gì, không cần quá so đo.Cù Hạo Cẩm nói rất có lý, Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Định ngậm miệng không nói.- Đồng chí Định Viễn, chuyện này mời kỷ ủy tiến hành, tranh thủ nhanh chóng đem tài liệu có liên quan chỉnh lý ra, tối thấy có thể đa dạng hóa, không chỉ riêng tài liệu văn bản, có thể làm thành phim tài liệu ngắn.Đoạn Định Viễn gật đầu:- Vâng thưa bí thư, tôi lập tức an bài các tay viết trong văn phòng đi làm.- Phải tranh thủ thời gian, thủ trưởng đang chờ hành động thực tế.- Vâng, chúng tôi sẽ bố trí thật nhanh.- Được, sau khi đợi tài liệu liên quan chỉnh lý ra, chúng ta sẽ thương thảo tiếp làm sao tiến hành giáo dục toàn tỉnh, về nguyên tắc, phàm là cán bộ cấp chính khoa trở lên đều phải giảo dục, vụ án Bạch Hồ có rất nhiều cán bộ cơ sở thành phàm tội mà.- Vâng.Đoạn Định Viễn đáp lời, rồi nói:- Bí thư, nếu như lấy làm tài liệu phản diện như vậy thành ủy Tiềm Châu cũng phải có một thái độ rõ ràng về việc này, thủ trưởng đã nói, thành ủy Tiềm Châu không thể trốn tránh trách nhiệm thất chức trong việc này.

Vụ án này không chỉ là hồi chuông cảnh báo cho cán bộ lãnh đạo cấp thành phố, phải coi trọng bổ nhiệm và giám sát, mới có thể tránh vụ án tương tự xảy ra.Đinh Ngọc Chu và Hoa Quân Đình nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ bất lực Chương 1047: Tiềm Châu thay chủ soáiCù Hạo Cẩm đã đi rất lâuCận Tú Thật vẫn ngồi im lặng trong phòng, người vùi sâu vào ghế, một tay vuốt ve con hổ chặn giấy Liễu Tuấn tặng, một tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc mỏng manh bốc lên trên, tro thuốc kéo thành mẩu dải, mãi không hút lấy một hơi.Cận Hữu Vi đi vào, thiếu chút nữa bị khói thuốc làm sặc, vội vàng đi mở cửa sổ, con gió lạnh đầu xuân ùa vào phòng, Cận Tú Thân run lên, nhướng mắt nhìn con trai.Cận Hữu Vi vội rót thêm nước vào chén trà cạn khô trước mặt cha, chuyển một cái ghế xuống ngồi nghiên trước mặt Cận Tú Thật, cứ ngồi thế cùng cha già, không nói một lời.Cù Hạo Cẩm không thường tới thăm Cận Tú Thật lắm, thi thoảng tới một lần, tiếp ngay sau đó liền xảy ra biến động nhân sự khá lớn, vậy lần này "nạn nhân" của của Cù Hạo Cẩm là ai?Cận Hữu Vi biết tám phần là Lưu Huy rồi.Vụ án Bạch Hồ bị TW lấy làm điển hình đã không còn là gì bí mật nữa, tỉnh ủy đã quyết định tuyên truyền làm điển hình phản diện, những cây bút trong kỷ uy đang ngày đêm chuẩn bị tài liệu.Thành ủy Tiềm Châu chính thức nhận được thông báo của tỉnh ủy, cần phải làm kiểm điểm sâu sắc và báo cáo bằng văn bản lên tỉnh ủy.Cận Hữu Vi cho dù không tiếp xúc với Lưu Huy nhiều lắm nhưng biết phân lượng của Lưu Huy trong lòng cha, càng hiểu cái kiểm điểm này cơ bản là kết liễu tiền đồ chính trị của Lưu Huy, ông ta năm nay đã trên 50 không còn thời gian để trở mình nữa.Tiềm Châu đã thất thủ.- Ba, không thể thay đổi được sao?Hồi lâu, Cận Hữu Vi mới dè dặt hỏi.Cận Tú Thật chậm rãi lắc đầu, Cù Hạo Cẩm hôm nay tới bái phỏng, nói là chưng cầu ý kiến chẳng bằng nói là thông báo, chuyện đã được quyết rồi.

Cận Tú Thật cũng biết, lần này Cù Hào Cẩm chiếm lý.

Bất kể ra sao, huyện Bạch Hồ xảy ra vụ án ảnh hưởng cực tệ, đám Phương Nhữ Thành thời gian hoành hành kéo dài tới 8 năm, ngang nhiên phạm tội ngay trước mắt mà Lưu Huy không hề hay biết, nói ông ta và thành ủy Tiềm Châu thất chức là không hề oan uống, nếu đổi lại là Cận Tú Thật, khi TW lấy vụ án này làm điển hình, cũng khó che chở được cho Lưu Huy.Nhưng, đạo lý thì đạo lý, trong mắt người ngoài, Lưu Huy mất chức đại biểu cho thế lực Cận hệ thất bại, thành lũy kiên cố nhất đã bị công chiếm, không bị thay đổi nhân sự bình thường, mà là hạ bệ.Kết quả như thế khiến một viên quan lớn nắm "quyền lực tuyệt đối" cả đời mà nói là cực kỳ mất mác và trống rỗng, khó diễn tả thành lời.Cận Hữu Vi chẳng có tình cảm gì với Tiềm Châu, cho nên điều hắn quan tâm là ai làm bí thư Tiềm Châu, quan sát sắc mặt cha, Cận Hữu Vi thận trọng hỏi:- Vậy, ai sẽ tới Tiềm Châu?Cận Tú Thật lắc đầu, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ buồn bực.Tiềm Châu thất thủ chỉ là một phương diện, Cận Tú Thật đau đớn hơn nữa là Cù Hạo Cẩm không nói cho ông ta biết ai sẽ tới Tiềm Châu thay thế cho Lưu Huy, Cù Hạo Cẩm nói rất khách khí là tạm thời chưa có nhân tuyển thích hợp, cần phải trao đổi với các đồng chí khác.Điều này gần như công khai với Cận Tú Thật, ông hết thời rồi, nhân tuyển bí thư Tiềm Châu, ông không có cơ nhúng tay vào đâu.Có điều Cận Hữu Vi không nghĩ như vậy, tư duy của hắn và Cận Tú Thật cổ hủ khác nhau, khuôn mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt nói:- Ba, lão ta không chịu nói, chẳng lẽ chúng ta không thể tiến cử sao?Cận Tú Thật nhìn hắn mặt càng thêm không vui.Thằng bé này bình thường rất thông minh, sao giờ lại thành ngốc rồi?

Cho là Cù Hạo Cẩm chưa quyết thật à?

Chẳng qua không chịu nói mà thôi.

Cù Hạo Cầm lúc nào cũng nhìn về Tiềm Châu như hổ đói rình mồi, cơ hội tốt như thế rơi xuống, làm sao còn để cho Cận Tú Thật tiến cử.Cận Hữu Vi không nghĩ như ông, cười nói:- Ba thấy Hổ Hảo Học thế nào?- Hồ Hảo Học?- Vâng, là phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh Hồ Hảo Học!Cận Tú Thật mắt sáng lên.Hồ Hảo Học vốn là phó sở trưởng sở tài chính, bất hòa với sở trưởng Hướng Hoài, luôn bị chèn ép, trước khi Thai Duy Thanh tới cơ bản đã bị cho ra rìa rồi, khi Thai Duy Thanh lên làm tỉnh trưởng, Hồ Hảo Học áp sát tới, không biết dùng thủ đoạn gì mà mau chóng lấy được tín nhiệm của Thai Duy Thanh, lập tức vươn lên thành nhân vật nổi tiếng của của sở tài chính.Hồ Hảo Học rốt cuộc làm sao được lọt vào mắt xanh của Thai Duy Thanh, người ngoài nhìn không thấu.

Thực ra Thai Duy Thanh nhìn trúng Hồ Hảo Học không phải vì hắn có tài, mà nhìn trúng chức vụ phỏ sở trưởng của hắn, quyền tài chính luôn là thứ hai người đứng đầu phải tranh đoạt, Hướng Hoài do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, Thai Duy Thanh lúc mới tới căn cơ không vững, không dám tùy tiện ra tay, nhưng Thai Duy Thanh rất muốn tranh thủ trước khi Cù Hạo Cẩm tới, cướp lấy vị trí tối quan trọng này.Trực tiếp thay Hướng Hoài là không được, một là Hướng Hoài không có sai phạm gì, không thể vì tỉnh trưởng mới vừa tới, lột đi mất mũ ô sa của người ta, làm sao khiến người khác phục được.

Hai là khi đó Cận Tú Thật vẫn tại chức, chuyện này không thể thông qua trên thường ủy được, nếu như đợi Cù Hạo Cẩm tới nói không chừng Hướng Hoài ngả về phía Cù Hạo Cẩm mất, nếu hai vị vừa mới tới, Hướng Hoài muốn chỗ dựa, thì phải chọn chỗ dựa chắc hơn.Thai Duy Thanh đột nhiên nâng Hồ Hạo Học lên, chẳng qua là muốn Hồ Hảo Hộng "nổi loạn đoạt quyền" trong sở tài chính, ép Hướng Hoài phải ngả về phía mình.Thai Duy Thanh vốn chỉ thăm dò, không tin có hiệu quả lắm, cũng chỉ là khéo léo nhắc nhở Hồ Hảo Học một chút.

Không ngờ Hồ Hảo Học là một "thiên tài", hoàn toàn quán triệt được tinh thần của Thai tỉnh trưởng, diễn một vở kịch cực kỳ xuất sắc.

Hướng Hoài vốn muốn đợi bí thư mới tới rồi mới quyết định mình nên chọn phe phái ra sao, nhưng bị Hồ Hảo Học lừa, cảm thấy nếu không mau mau quyết định sợ rằng không giữ được ghế trước khi bí thư mới tới, không còn cách nào chỉ đành ngả về phía Thai Duy Thanh.Nhẹ nhàng đoạt được sở tài chính, lại còn khai quật được một nhân tài hiếm có, Thai Duy Thanh nhất cử lưỡng tiện, thu hoạch dồi dào.Hồ Hảo Học vì biểu hiện xuất sắc, nên thực sự được Thai Duy Thanh coi trọng, cho rằng hắn là tài năng có thể đào tạo, liền đưa hắn tới vị trí phó thư ký trưởng chính phủ, dù cấp bậc không đổi, nhưng thực quyền tăng vọt.Cận Hữu Vi đột nhiên đề xuất tiến cử Hồ Hảo Học, Cận Tú Thật thoáng một cái hiểu rõ tâm tư con trai, không khỏi thầm tiếc nuối, cái thằng này sao năm xưa cứ cố chấp muốn đi kinh doanh?

Nếu như ở lại thể chế, cẩn thận mài rũa, biểu hiện chắc gì đã dưới Liễu Tuấn.Có điều Cận Tú Thật mau chóng quay trở về hiện thực, nghiêm mặt nói:- Hiện giờ con không ở trong thể chế nữa, làm thương nhiên thì phải cho giống thương nhân, những chuyện này con không xen vào được.

Nhớ cho kỹ, cái vũng bùn này vào thì dễ chứ ra thì khó.Cận Hữu Vi vâng dạ luôn mồm, nhưng không đại biểu cho hắn tiếp thu lời vàng ý ngọc của cha, từ trong thư phòng đi ra, hắn liền gọi điện cho Liễu Tuấn.- Liễu Tuấn, cậu chọc thủng trời rồi đó.Cận Hữu Vi cố làm ra vẻ nghiêm trọng.- Anh không nói mau tôi cúp điện thoại đấy.Liễu nha nội hoàn toàn không mắc lỡm, tung luôn độc chiêu sát thủ.Cận Tú Thật cay cú làu bàu:- Con người cậu sao vô vị thế, thả lỏng chút đi chứ.Liễu Tuấn cười nhạt.- Được, được, coi như cậu lợi hại.

Tôi nói đây, Lưu Huy phải đi rồi, cậu biết chưa?Liễu Tuấn không đáp, tin tức này làm sao hắn khong biết cho được.- Cù Hạo Cẩm vừa qua nhà tôi, làm ông cụ nhà tôi tức nghẹn, mặt lúc xanh lúc trắng...- Cận Hữu Vi, đừng có tùy tiện phỉ báng lãnh đạo tỉnh ủy, ông cụ nhà anh sao yếu đuối thế được.Cận Hữu Vi thở dài:- Câu nhầm rồi, ông ấy chỉ nhìn không yếu đuổi mà thôi.

Liễu Tuấn rồi sẽ có một ngày cậu nghỉ hưu, cậu sẽ hiểu được cảm thụ của ông cụ...Liễu Tuấn trầm mặc rồi hỏi:- Lưu bí thư sẽ đi đâu?Sau khi biết tình hình y đoán Cù Hạo Cẩm chắc chắn sẽ ra tay, cơ hội như thế không túm lấy mới lạ.

Tin tức bên lề nói Lưu Huy sẽ tới chính hiệp tịch, cùng lãnh đạo cũ ngồi ngắm mây ngắm trăng.Cận Hữu Vi nói:- Hẳn là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.Liễu Tuấn cười, an bài như vậy là khá thích hợp, chính hiệp tỉnh chỉ là một đơn vị "làm cảnh", nhưng dù sao cũng là một trong bốn ban của tỉnh ủy, Cận Tú Thật đã làm chủ tịch, lại đưa Lưu Huy tới làm phó chủ tịch không ổn, Cù Hạo Cẩm không mạo hiểm thế, đưa qua hội đồng nhân dân ổn hơn.

Chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh do Cù Hạo Cẩm kiêm nhiệm, từ ý nghĩa nào đó mà nói, không bị cho về hưu hoàn toàn như phó chủ tịch chính hiệp, coi như chút ít an ủi cho Lưu Huy.Cù - Thai đều không có ân oán cá nhân gì với Lưu Huy, chỉ cần Lưu Huy nhường ra chức bí thư Tiềm Châu là được, đãi ngộ hành chính sẽ cho ông ta lên cấp phó bộ dưỡng lão.

Dù sao Lưu Huy công tác ở Tiềm Châu quá lâu, uy vọng cao, nếu như làm tâm lý ông ta quá ức chế, không tiện cho người kế nhiệm triển khai công tác.Liễu Tuấn hỏi:- Tân bí thư là ai?- Không biết, Cù Hạo Cẩm nói với ông cụ tạm thời chưa quyết định, đợi trao đổi với các đồng chí khác đã.Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.Cận Hữu Vi lạnh nhạt nói:- Chẳng qua Cù Hạo Cẩm sợ ông cụ phá đám, nếu như lão ta không tin người ta như thế tôi muôn phá đám một hồi, nếu không vui thì mọi người cùng không vuiLiễu Tuấn hơi khựng lại, Cận Hữu Vi tuy nói tùy tiện, nhưng chuyện lớn như vậy thông thể thuận miệng nói đùa được, có điều phá đám một chuyện như thế, lại chẳng phải chuyện chơi.- Ý của ông cụ nhà anh à?Liễu Tuấn cẩn thận.- Là ý của tôi.Cận Hữu Vi càng tỏ ra tùy ý.Liễu Tuấn cười:- Nói ra nghe xem.- Trong điện thoại không tiện nói, tôi tới Tiềm Châu nhé, hay cậu tới đây cũng được.- Để tôi tới, vừa vặn có mấy hạng mục cần liên hệ, tối mai cùng ăn cơm.- Được, chỉ hai ta thôi, đến chỗ Hiểu Xuân nhé, nơi đấy thoải mái hơn.- Ừ.Cận Hữu Vi có mấy vợ bé, Chung Hải Vận biết nhưng không nói ra, cô ta dù hám lợi, nhưng rất khôn ngoan, biết phân tích được mất, hiểu rằng bản thân có được cuộc sống trên đầu trên cổ kẻ khác là hoàn toàn do được gả vào nhà họ Cận, không có chỗ dựa này, cô ta chẳng là cái gì cả.

Vì thế duy trì quan hệ vợ chồng với Cận Hữu Vi là điều quan trọng nhất, Cận Hữu Vi có mấy vợ bé cô ta cũng vờ như không biết, cô ta không thể tự tay chặt mấy cây tiền của mình.Hơn nữa dù Cận Hữu Vi có nhiều vợ bé, nhưng giữ đúng quy tắc, không để những cô gái kia lộ diện, rất giữ thể diện cho bà cả Chung Hải Vận.Thế là đủ rồi!Chính vì có sự ăn ý này nên Cận Hữu Vi không lo hậu viện nổi loạn, thực lòng yêu thương mấy cả cô vợ.Ổ tình của hắn và Hiểu Xuân được xây ở khu Hoa Thành, Liễu Tuấn trước kia cũng đã tới một lần, chủ yếu là không chống được Cận Hưu Vi nài ép, nhất định muốn y phải thử tài nghệ của Hiểu Xuân.

Cận công tử đôi khi trẻ con, có gì hay là muốn khoe khoang với Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn vừa tới là hối hận luôn.Hối hận vì sao không đến sớm một chút?

Hiểu Xuân làm món ăn sơn dã thực sự quá hợp khẩu vị của y, ăn tới mồm mép bóng nhãy, còn Cận công tử thì nhìn cảnh đó tới há hốc mồm.Kẻ này hình như sinh ra là để ăn thịt.Dù là thế Cận công tử không chủ động mời, Liễu Tuấn tuyệt đối không đề xuất muốn tới chỗ Hiểu Xuân ăn cơm, dù là bạn bè, có thứ cấm kỵ phải chú ý.Nghe nói Cận Hữu Vi muốn chiêu đãi khách, Hiểu Xuân xuống bếp làm thức ăn.Cận Hữu Vi đối xử với cô rất tốt, chẳng những tốt với cô mà còn tốt với cả cha mẹ cô, đón cả cha mẹ Hiểu Xuân tới Ngọc Lan ở, lại còn tìm việc cho anh chị của Hiểu Xuân, cả nhà an bài ở Ngọc Lan.Hiểu Xuân là cô gái rất biết thỏa mãn.Rất nhiều chị em ở Thúy lam chi dạ làm vợ bé cho người ta, nhưng theo Hiểu Xuân biết, chẳng có nam nhân nào tốt như Cận Hữu Vi.

Trừ không có danh phận, còn cái gì cô cũng có, đợi một hai năm nữa, sinh con cho Cận Hữu Vi thì cái nhà này con như vững rồi, Hiểu Xuân không hiểu biết nhiều lắm, suy nghĩ rất mộc mạc, làm Cận Hữu Vi có thể diện trước mặt bạn bè chính là phương thức cô quan tâm tới hắn.- Hiểu Xuân, làm nhiều thịt vào, vị bí thư ăn thịt mà em nói lần trước tới đó.Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn vừa vào cửa, hắn đã lớn tiếng nói vọng vào nhà bếp.Bí thư ăn thịt.Chả nhẽ hai người này ở chốn riêng tư lén "xỉ nhục" Liễu thị trưởng như thế?Liêu Tuấn nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:- Cận Hữu Vi, anh dính phải cái tật nói xấu người khác sau lưng từ khi nào vậy?Cận Hữu Vi cười ha hả:- Thị trưởng đại nhân đừng làm ra vẻ, người ta khen cậu đấy.

Hiểu Xuân nói cậu lòng dạ tốt, sức khỏe càng tốt, ăn một bữa thịt bằng tôi ăn ba ngày, hâm mô vô cùng, luôn bắt tôi học tập theo cậu, cô gái sơn cước không tâm địa gian xảo như cậu nghĩ đâu.Liễu Tuấn cũng cười.Lần trước y tới, Hiểu Xuân mừng không biết phải nói ra sao, cám tạ ơn y như muốn viết luôn cả trên mặt.

Nói ra đây đúng là một loại duyên phận, không có "quy củ" của Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi chắc gì đã thu nạp cô, chơi chán rồi bỏ, Hiểu Xuân nhất định sẽ chìm đắm trong chốn phong trần.Một câu nói của Liễu Tuấn đã thay đổi cả đời Hiểu Xuân.Nghe nói Liễu Tuấn đã tới, Hiểu Xuân vội vàng từ nhà bếp đi ra, cười ngượng ngập, pha trà lên, một thời gian không gặp Hiểu Xuân trắng lên nhiều, thon thả hơn, những đường con càng thêm mềm mại, dần dần biến đổi thành cô gái thành phố rồi.- Hiểu Xuân, cứ theo quy củ cũ nhé, nhiều thịt, no là được, đừng xa xỉ quá.Liễu Tuấn cười dặn Hiểu Xuân một câu.- Vâng.Hiểu Xuân giọng trong vắt, cười với hai người rồi lại đi vào trong bếp.Cận Hữu Vi nhìn theo cặp mông đong đưa của cô, Liễu Tuấn liếc hắn với vẻ khinh bỉ.

Cận Hữu Vi gãi đầu cười nói:- Cậu đứng có trêu tôi kém cỏi, mà cũng lạ, sắp một năm rồi, vẫn rất mới mẻ, không thấy chán.Liễu Tuấn cười:- Vậy thì đối xử với người ta tổt vào.Cận Hữu Vi gật đầu, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, nói:- Này, Cù Hạo Cẩm nói tạm thời chưa chọn được ai, hay là chúng ta tiến cử cho lão ta một người?Liễu Tuấn chỉ hút thuốc, đợi hắn nói tiếp.- Cậu thấy Hồ Hảo Học thế nào?Liễu Tuấn nhướng mày lên:- Là chủ ý của anh thật à?Cận Hữu Vi bực bội:- Cậu không tin à?- Tôi tin sao được, chú ý này quá độc, nói là chủ ý của ông cụ là anh tôi còn tin.Cận Hữu Vi trừng mắt:- Này, cậu đừng có phỉ báng lãnh đạo tỉnh ủy nhé!

Làm như chủ ý ông cụ nhà tôi là phải độc ác vậy.Liễu Tuấn cười:- Có một chút.- Chủ ý này đúng là của tôi, vừa nói với ông cụ, kết quả bị mắng mỏ một trận, bảo đừng có xen bừa vào.- Anh vốn đúng là xen bừa vào.Cận Hữu Vi lại bực bội, nói không cam lòng:- Vì sao tôi lại thành xen bừa vào.Liễu Tuấn không đáp, Cận Hữu Vi vừa nói tới Hồ Hảo Học, là y đoán ngay ra tâm tư của hắn rồi, đây thuần túy là một kể hoạch phá đám.

Cù Hạo Cẩm nhất định phải nắm lấy cái ghế bí thư của Lưu Huy, người khác không ai được xen vào, dù là Thai Duy Thanh cũng vậy.- Tôi còn nghe nói trong cuộc họp kia, Thai Duy Thanh còn kích động hơn Cù Hạo Cẩm còn luôn mồm nói thành ủy Tiềm Châu bỏ mặc giám sát, phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Hắn ra sức như thế chẳng phải muốn chia canh với Cù Hạo Cẩm sao?

Không bằng chúng ta dâng cái ghế bí thư đó lên cho hắn tranh, để hắn có khổ không nói được ra lời.

Tên Hồ Hảo Học kia muốn tiến bộ lâu lắm rồi, lần này chẳng lẽ không cho người ta một cơ hội cạnh tranh công bằng?Cận Hữu Vi mặt đầy vẻ âm hiểm.Liễu Tuấn không trêu hắn nữa, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:- Chơi một chút cũng được, nếu không bọn chúng cứ cùng tiến cùng lui mãi, liên thủ đàn áp, làm mọi người quá bị động.Phái bản địa sở dĩ đi một bước cũng khó nguyên nhân chủ yếu là do Cù - Thai đạt thành hiệp nghị thống nhất, bất kể là ở văn phòng bí thư hay cuộc họp thường ủy, đều chiếm vững vàng thế thượng phong, phái bản địa khó chống lại nổi.Thấy Liễu Tuấn chấp nhận ý kiến của mình, Cận Hữu Vi hưng phấn, người ghé lại gần Liễu Tuấn một chút nói:- Vậy cậu bảo xem chuyện này nên làm thế nào?Liễu Tuấn trừng mắt:- Anh đưa ra chủ ý sao lại hỏi tôi?

Một khách không làm phiền tới hai chủ, cứ để anh làm hết, tôi chỉ đứng xem thôi.Cận Hữu Vi buông muột tiếng than:- Sớm biết cậu sẽ phủi sạch sành sanh mà, cái đám chính khách các người...- Chính trị gia!Liễu Tuấn lập tức đính chính.- Khác quái gì nhau?

Toàn là hạng thích chơi âm mưu quỷ kế.Cận Hữu Vi hầm hừ.- Không giống nhau!

Mục đích khác hẳn, chính khách là vì mưu lợi cá nhân, chính trị gia là vì quần chúng.Liễu Tuấn khẳng định.Câu này mà do bất kỳ ai khác nói ra, Cận công tử sẽ phản bác cho kẻ đó cứng họng, nhưng chỉ từ miệng Liễu Tuấn nói ra, Cận Hữu Vi không thể phản bác, Liễu Tuấn vì quần chúng là sự thực.Không có sự kiên trì của Liễu Tuấn, không khám phá ra được vụ án huyện Bạch Hồ, có Cận Tú Thật chống lưng, Liễu Tuấn sẽ được Lưu Huy dốc sức hỗ trợ, mau chóng dựng lên thế lực của mình ở Tiềm Châu, làm việc thuận lợi hơn nhiều.Hậu quả của lần phản hủ xướng liêm này với quan trường Tiềm Châu mà nói là một tai họa, không chỉ nhắm vào một mình Lưu Huy, cẩn thận mà tính, Liễu Tuấn sẽ càng khó sống hơn Lưu Huy.

Lưu Huy đi rồi, bí thư mới sẽ là thân tín của Cù Hạo Cẩm, dựa vào chiêu bài bí thư tỉnh ủy đằng sau, tân bí thư sẽ dễ dàng lung lạc nhân tâm thu phục cục diện ở Tiềm Châu, còn Liễu thị trưởng sẽ thành tiểu nhân "tranh quyền đoạt lợi" với cán bộ bản địa.

Nếu chẳng phải Liễu Tuấn "vội lập uy", bới chuyện huyện Bạch Hồ lên, Lưu Huy sao tới mực té đau như thế?Hai bên ép lại, khó khăn của Liễu Tuấn quá rõ rồi.- Chuẩn bị ăn cơm thôi.Hiểu Xuân vui vẻ gọi, đặt một núi thịt to lên bàn, mùi thơm ngào ngạt lập tức làm hai người thèm nhỏ giải.- Đợi một chút, sắp xong rồi.Hiểu Xuân thấy Cận Hữu Vi muốn giơ "ngũ trảo kim long" ra, liền bật cười.Nhân lúc Hiểu Xuân đi chuẩn bị món ăn khác, Cận Hữu Vi hỏi:- Liễu Tuấn, đại hội nhân dân Tiềm Châu sắp mở rồi chứ?- Ừ, đã vào giai đoạn chuẩn bị rồi.- Vậy hai chữ, tạm thời trên đầu cậu có thể thuận lợi bỏ đi không?Nếu Lưu Huy không điều đi, Cận Hữu Vi hoàn toàn không hỏi câu này, với uy vọng của Lưu Huy không ai dám gây chuyện cả.

Nhưng hiện giờ Tiềm Châu sắp đổi chủ, tân bí thư có thái độ gì, liễu có thể khống chế được phiếu bầu của các đại biểu không thì khó nói.

Liễu Tuấn chỉ cười, như không nghe thấy câu hỏi nàyHồ Hảo Học hôm nay vừa đi làm, liền cảm thấy không khí trong tòa nhà chính phủ có chút kỳ lạ, nhất là ánh mắt mọi người nhìn hắn càng lạ kỳ, so với trước kia càng thêm vài phần nịnh bợ, khi chào hỏi hắn càng cười rạng rỡ hơn, cứ như sợ Hồ thư ký trưởng không nhìn thấy mình cười vậy.Hồ Hảo Học tức thì trở nên mẫn cảm.Tình hình này không bình thường, đồng nghiệp trong cùng tòa nhà, ngẩng đầu lên là gặp, mặc dù cấp bậc khác nhâu, tôn ti chênh lệch, nhưng bình thường gặp nhau rất tự nhiên, tuyệt không cười rạng rỡ như thế.

Thông thường chỉ khi vào một người sắp được đề bạt hoặc trọng dụng người ta mới khách khí với anh như thế?Chẳng lẽ mình sắp...Vừa nghĩ tới đây, tim Hồ Hảo Học đã đập rộn lên, chẳng lẽ mình sắp tiến bộ rồi?

Chức thư ký trưởng thì tạm thời Hồ Hảo Học không muốn, người ta không có sai phạm gì, mình không thể chen vào được.

Nhưng cấp bậc lên tới chính sở là hoàn toàn có khả năng, phó thư ký trưởng cấp bậc vốn là chính sở, mà kinh nghiệm mình cũng đủ rồi.Giữa phó sở và chính sở là một cái hố lớn trên sĩ đồ, phó sở chỉ được coi là bước tới cánh cửa cán bộ cấp cao, bản chất và thực quyền chẳng khác gì chính xử.

Nhưng chính sở là cán bộ cao cấp thực thụ, ngồi ở cấp chính sở lấy hai năm kiếm kinh nghiệm, cơ hội thích hợp đưa ra ngoài, sẽ là chư hầu một phương, chẳng thị trưởng cũng là bí thư.Hồ Hảo Học vừa vào thang máy, vô tình gặp phải Lăng Nhã.Lăng Nhã mặt một bộ váy vàng, một chiếc áo len đen mỏng bó sát người, đem đoàn bộ những đường nét uốn lượn trên người nổi lên rõ ràng, dưới chiếc váy vàng, là đôi chân dài bao bọc trong tất, gợi cảm mê người.Có thể nói một cách không hề khoa trương, Lăng Nhã chính là một phong cảnh tươi đẹp trong tòa nhà chính phủ, mà cũng chỉ có Lăng Nhã mới trang điểm bản thân xinh đẹp quyến rũ như thế, những nữ nhân viên khác, khi đi làm thường ăn mặc kín đáo trung hòa.Nữ nhân có bối cảnh lớn khác người như vậy đấy, Lăng Nhã hoàn toàn không bận tâm người khác nói gì về mình.Hồ Hảo Học phải tốn hết nghị lực mới khống chế chế được đôi của mình không dừng lại quá lâu trên bầu ngực bốc lửa kia.Thực ra chẳng những Hồ Hảo Học, rất nhiều người tò mò, không hiểu vì sao Lăng Nhã lại không theo Hà Duyên An về thủ đô, đó là một tiền đồ gấm vóc mà!

Cứ vùi mình ở lại nơi này.- Hồ thư ký trưởng, chúc mừng!Trong thang máy chỉ có hai người, Lăng Nhã mỉm cười nói.- Lăng xử, lời này là sao?

Tôi có gì đáng chúc mừng?Hồ Hảo Học tim lại đập thình thịch, chẳng lẽ Lăng Nhã thực sự nghe được tin tức gì?- Hi hi, Hồ thư ký trưởng thật khiêm tốn, sắp tới Tiềm Châu nhậm chức rồi mà...

Sau này mong được Hồ bí thư quan tâm hiều hơn.Không có người ngoài, Lăng Nhã nói rất thẳng thắn.Hồ Hảo Học mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:- Tiểu Lăng, lời này không nói lung tung được.Trong chớp mắt, Hồ Hảo Học tinh thông đạo làm quan lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của việc này, hiện giờ là lúc mẫn cảm, lời đồn như vậy sẽ lấy mạng hắn.Lăng Nhã mỉm cười, quả nhiên không nói nhiều nữa, khi đi ra khỏi thang máy, khẽ lắc hông, để lại trong ánh mắt Hồ Hữu Học cặp mông hoàn mỹ cực kỳ gợi cảm.Hồ Hảo Học biết chuyện phiền toái rồi, sao lại nảy nòi ra loại tin đồn này?

Chẳng trách mọi người đều nhìn mình quai quái, tới Tiềm Châu làm bí thư thành ủy là chư hầu một phương, lại là thân tín đích hệ của Thai tỉnh trưởng, tất nhiên đáng để mọi người nịnh bợ rồi.Nhưng Hồ Hảo Học tự biết, đây là chuyện không thể, nếu là thực, một việc lớn như thế, Thai tỉnh trưởng sao có thể không nói chuyện với mình trước.Kẻ nào đã bịa đặt ra lời đồn này, rồi truyền bá trong tòa nhà chính phủ?Hồ Hảo Học biết rõ, tin đồn này dứt khoát gần đây mới sinh ra, thậm chí khả năng là lan ra vào sáng sớm hôm nay, ít nhất hôm qua trước khi hắn đi làm về không phát hiện ra có gì khác thường.Thèm thuồng cái ghế bí thư Tiềm Châu, đừng nói là hắn, chính cả Thai tỉnh trưởng cũng là cấm kỵ, cái vị trí này tuyệt đối phải do Cù Hạo Cẩm quyết đinh.

Thai Duy Thanh hơn một năm qua chung sức hợp tác với Cù Hạo Cẩm, dựng nên ban bệ của mình, chủ yếu là bên chính phủ và các cơ quan trực thuộc tỉnh, có điều chưa từng bao giờ tranh đoạt vị trí người đứng đầu đảng ủy, hắn rất tự giác, không đi mạo phạm giới hạn này của Cù Hạo Cẩm để tránh "đồng minh" tan vỡ.Trước mắt mà nói, chưa tới lúc phá vỡ.Hồ Hảo Học cho dù nóng ruột, nhưng vô kế khả thi, tin đồn một khi lan ra là không thể ngăn cản, nếu mình có hành động gì đó chỉ càng bôi càng đen.Cả buối sáng, Hồ Hảo Học bị dày vò trong cảm giác lo lắng bất an, cái cảm giác này quá khó chịu, có mấy lần Hồ Hảo Học thiếu chút nữa không kìm được muốn gọi điện thoại cho Thai Duy Thanh giải thích tin đồn này tuyệt đối không phải do mình truyền đi, suy nghĩ mãi, cuối cùng không dám gọi điện.Làm Hồ Hảo Học bất ngờ là ngày hôm sau vào văn phòng không lâu, hắn nhận được điện thoại của Vương Đức Dụ mời tới phòng tổ chức tỉnh ủy nói chuyện.Tim Hồ Hảo Học lại lần nữa nảy lên kịch liệt.Chẳng lẽ lời đồn là thật?

Thai tỉnh trưởng tiến cử mình?

Nếu không sao Vương bộ trưởng lại tìm mình nói chuyện.Khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được tinh thần, Hồ Hảo Học gọi lái xe tới tỉnh ủy, bất kể hắn khắc chế bản thân ra sao, tới trước văn phòng Vương Đức Dụ vẫn hơi thở gấp, trán lầm tấm mồ hôi.Vương Đức Dụ rất khách khí, từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay hắn rồi mời ngồi xuống ghế sô pha.Hồ Hảo Học giật mình.Vương Hảo Học là lãnh đạo tỉnh ủy, cách biệt quá xa một cán bộ cấp phó sở như mình!

Khách khí như thế chẳng lẽ mình thực sự được đề bạt trọng dụng rồi?

Sắp tới Tiềm Châu làm bí thư rồi.Quả nhiên Vương Đức Dụ mỉm cười nói:- Đồng chí Hảo Học, tôi đại biểu cho phòng tổ chức tỉnh ủy tới nói chuyện với đồng chí...Thời gian nói chuyện không lâu, chừng nửa tiếng, hoàn toàn theo phép công, Vương Đức Dụ từ đầu tới cuối giữ khách khí, nói với hắn phòng tổ chức quyết định tiến cử là một trong số những nhân tuyển của bí thư thành ủy Tiềm Châu.Hồ Hảo Học hoàn toàn choáng váng.Đúng là có may mắn từ trên trời rơi xuống sao?Cho dù Vương Đức Dụ đích thân tìn hắn nói chuyện, Hồ Hảo Học lại càng thêm sợ hãi bất an, vì từ đầu tới cuối "ân chủ" Thai tỉnh trưởng của hắn không lộ diện.

Hồ Hảo Học không tin, không có Thai Duy Thanh tiến cử, bằng vào biểu hiện của mình lại được Cù Hảo Cẩm nhìn trúng.Đúng nói Hồ Hảo Học, chính Thai Duy Thanh đột nhiên nghe nói Vương Đức Dù đề xuất trên thường ủy đưa Hồ Hảo Học làm nhân tuyển bí thư thành ủy Tiềm Châu cũng vô cùng bất an, còn vô cùng phẫn nộ.Hắn tự biết mình không tiến cử Hồ Hảo Học, Cù Hạo Cẩm vì "đánh chiếm" Tiềm Châu, không ngại mời cả thủ trưởng cao tầng của hệ phái ra mặt lên tiếng.

Bỏ một cái giá lớn như thế, lại hoàn toàn đắc tội Cận Tú Thật, tuyệt đối không thể mang đào cho hắn, Thai Duy Thanh hoàn toàn không định đi tranh vị trí này, có tranh cũng chỉ tranh mấy suất thường ủy Tiềm Châu thôi.Thế nhưng lời đồn đại đột nhiên lan đi, cuối cùng không ngờ Vương Đức Dụ cũng bị kinh động, chính thức khởi động quá trình khảo sát cán bộ, lại đường hoàng đưa lên thường ủy thảo luận.

Rõ ràng Cù Hạo Cẩm đã nghe được tin đồn này, hơn nữa hiểu lầm Thai Duy Thanh có mưu đồ với bảo tọa bí thư Tiềm Châu, nên mới bảo Vương Đức Dụ tìm Hồ Hảo Học nói chuyện, rồi đưa lên thường ủy.Đó là Cù Hạo Cẩm nể mặt tỉnh trưởng đại nhân à.Muốn tranh hả?

Được, vậy để tôi chính thức tiến cử, miễn cho người ta tưởng tôi muốn làm "nhất ngôn đường".Đương nhiên nhân tuyển không chỉ có một mình Hồ Hảo Học, còn có một người khác là cán bộ của cơ quan quốc gia, tên Hàn Húc.

Theo lý lịch của Hàn Húc phân tích, hắn vừa có kinh nghiệm chấp chính địa phương cũng có kinh nghiệm ở cơ quan quốc gia, toàn diện hơn Hồ Hảo Học, người thông minh nhìn một cái là biết, Hàn Húc mới là nhân tuyển chính thức.

Cù Hạo Cẩm đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi cơ hội xuất hiện.- Mọi người có ý kiến gì với đồng chí Hàn Húc, và đồng chí Hồ Hảo Học hãy cho ý kiến đi.Sau khi Vương Đức Dụ đọc xong lý lịch vắn tắt của hai nhân tuyển, ánh mắt của Cù Hạo Cẩm như vô ý dừng trên mặt Thai Duy Thanh, thong thả nói.- Thưa Cù bí thư, các đồng chí, tôi không đồng ý Hồ Hảo Học đảm nhiệm chức vụ bí thư Tiềm Châu, Hồ Hảo Học trước kia đại bộ phận thời gian công tác ở hệ thống tài chính, kinh nhiệm tổ chức rất phong phú, nhưng kinh nghiệm công tác địa phương thiếu xót.

Theo tình hình Tiềm Châu hiện nay mà xét, Tiềm Châu cần một người lèo lái mạnh mẽ, tôi ủng hộ đồng chí Hàn Húc.Thai Duy Thanh không chút do dự tỏ rõ thái độ của mình, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cù Hạo Cẩm.Cù Hảo Cẩm mặt thản nhiên, không thấy có chút gì khác thường.Lòng Thai Duy Thanh trầm xuống, xem ra Cù Hạo Cẩm hiểu lầm thật rồi, chuyện hiểu lầm này rất khó giải thích, nhưng chuyện đã tới nước này không còn biện pháp nào hơn nữa.Thảo luận diễn ra thuận lợi, đa số thường ủy phát biểu ủng hộ Hàn Húc, còn về phần Hồ Hảo Học, trừ Thai Duy Thanh phát biểu nhắc tới một chút, còn các thường ủy khác không ai lên tiếng ủng hộ hắn.- Nếu ý kiến mọi người tương đối thống nhất rồi thì không cần biểu quyết nữa, là đồng chí Hàn Húc vậy...Cù Hảo Cẩm chậm rãi nói:- Tỉnh trưởng, đồng chí Hồ Hảo Học làm việc cần cù thực tế, tôi kiến nghị giải quyết đãi ngộ chính sở cho đồng chí ấy.Trừ gật đầu, Thai Duy Thanh không tiện nói thêm, Cù Hạo Cẩm đang cho hắn chút an ủi, nhưng cả hai đều biết hố ngăn cách đang lớn dần.Xem ra tuần trăng mật sắp qua đi rồi.

Chương 1048: Nị YY NgộKhi thường ủy tỉnh mở cuộc họp thảo luận điều chỉnh cán bộ, không biết bao nhiêu ngưởi ngển cồ chở kết quả biểu quyết, Liễu thị trưởng không phải một người trong số đó, y chẳng rảnh như vậy.Hắn đang cùng hai vị chuyên gia của Hoa Khoa Đại tới Cty Trào Lưu khảo sát.Liễu thị trưởng lặng lẽ tới, không kinh động cán bộ của khu Trường Hà, dù Sài Thiệu Cơ đã điều đi, hai ban khu Trường Hà đều đổi người đứng đầu, chẳng có dính dáng gì với Liễu thị trưởng, nhưng các cán bộ cấp dưới khác vẫn còn, với uy vọng cao với của Liễu thị trưởng ở đây, bất kể là ai làm lãnh đạo ở đây đều phải nể mặt y ba phần.Liễu Tuấn không muốn một cuộc khảo sát kỹ thuật thuần túy biến thành cảnh các quan viên mồm đầy lới khách khí vô nghĩa.Hai vị chuyên gia hệ vi tính của Hoa Khoa Đại, một họ Dương, chừng 50 tuổi, là giáo sư.

Vị kia họ Lăng tên Lăng Nghĩa Kiệt, là học sinh kiêm trợ thủ của Dương giáo sư, hai vị này đều là tài năng vi tính của Hoa Khoa Đại, học vấn cực cao.

Liễu Tuấn đã cùng bọn họ trò chuyện hai lần, ấn tượng với cặp sư dồ này cực tốt, nhất là Lăng Nghĩa Kiêt rất trẻ, trẻ hơn cả Liễu nha nội, nhưng đầu óc linh hoạt, chẳng những có nghiên cứu sâu sắc về vi tính, còn có khái niệm về thương mại điện tử, suy nghĩ độc đáo, không chỉ đi theo Dương giao sử, còn là một trợ thủ.Công ty Trào Lưu qua một giai đoạn phát triển đã không còn đơn sơ như ban đầu thành lập nữa, thuê cả hai tầng lầu của tòa nhà làm nơi công tác, thậm chí cả toàn nhà cũng đổi tên thành "tòa nhà Tròa Lưu", trang trí bên trong cũng thay đổi hẳn, trang phục nhân viên có quy củ hơn nhiều, khủng cảnh bên trong gọn gàng sạch sẽ, dáng vóc của công ty hiện đại.Vì khởi đầu sớm, đường lối phát triển chính xác, công ty Trào Lưu đã thành cổng website lớn nhất cả nước, các loại nghiệm vụ đầu có bước tiến dài, thoáng có tư thế người đứng đầu ngành nghiệp.Ban đầu Tuấn thiếu gia muốn lập cái công ty mạng internet gì đó, còn luôn miệng nói là công nghệ cao, Bàn Đại Hải không hiểu cho lắm, có điều ngại quyền uy của Tuấn thiếu gia nên không nói.

Dù sao chỉ đầu tư mấy chục triệu, cần gì vì chút tiền đó khiến Tuấn thiếu gia không vui?

Cho dù ném số tiền đó xuống sông, chẳng cần cau mày.Có điều khi đó Bàn Đại Hải nhận định, số tiền đó chắc chắn là ném xuống nước rồi, Tuấn thiếu gia thích mấy thứ trò chơi mới mẻ, đoán chừng sau khi Cty Trào Lưu lỗ nặng một hồi, Tuấn thiếu gia sẽ mất hứng với thứ hào nhoáng mà không hiện thực này.Song giám đốc Lâm đã nhầm, Cty Trào Lưu vượt qua được ngày tháng gian nan ban đầu, nhanh chóng lớn mạnh, bắt đầu có lợi nhuận, dù số lợi nhuộn này chưa đáng lọt vào mắt Bàn Đại Hải, nhưng ít nhất có thể nuôi sống bản thân rồi, không cần ném tiền vào nữa, Bàn Đại Hải cũng đánh giá Trương Thiên cao hơn, không động một chút là quát tháo hắn nữa.Kiếp làm "vợ bé" của giám đốc Trương đã kết thúc.Về danh nghĩa công ty Trào Lưu là của Bàn Đại Hải, Trương Thiên là cấp dưới của Bàn Đại Hải, nhưng thực ra, đa phần khi Trương Thiên gặp phải vấn đề gì thì thường lập tức báo cáo với Liễu Tuấn, cứ như hai người mới là ông chủ và người làm công thực sự.Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn nói muốn dẫn mấy người khách tới Cty Trào Lưu tham quan khảo sát, Trương Thiên cực kỳ hưng phấn, hắn đang có tin tức tốt muốn báo cho Liễu bí thư.Cuối năm ngoái Cty Trào Lưu đã phát triển xong một phần mềm instant message (IM) trên Internet.Phần mềm instant message này của Cty Trào Lưu hỗ trợ tán gẫu trực tuyến (chat), gọi điện thoại nói, chia sẻ tài liệu (share file), hòm thư (mail box)...v...v...v.Cty Trào Lưu ban đầu thành lập, Liễu Tuấn đã nhắc nhở Trương Thiên khai thác phương hướng này, đối với chỉ thị của Liễu Tuấn, Trương Thiên dốc sức thi hành.

Cuối năm ngoái Cty Trào Lưu đưa ra công cụ IM này, tên vắt tắt là "Trào Lưu YY", ngầm hiểu theo tiếng anh có nghĩa là "I seek you" hoặc "I miss you".Công cụ IM Trào Lưu YY thiết kế hợp lý, giao diện dễ hiểu, hệ thống vận hành ổn định, là công cụ chat hoàn mỹ.Sau khi Cty Trào Lưu phát hành công cụ chat này, Trương Thiên báo cáo ngay cho Liễu Tuấn.- Trào Lưu YY?Liễu Tuấn sau khi nghe cái tên phần mềm đó thì ngớ người ra, tiếp đó là cười phát lên hoàn toàn không còn chút khí độ thị trưởng nữa, Trương Thiên ở bên kia thì sửng sốt, không biết vì sao Liễu bí thư cười.Có phải là Tào thừa tướng tìm được đường Hoa Dung đâu.YY!Là một kẻ trùng sinh của thế kỷ 21, Liễu Tuấn nghe thấy cái tên này sao không cười cho được?

Kiếp trước khi hắn rảnh rối lên mạng xem truyện nhẹ nhàng giải trí.

Nếu như quỹ tích lịch sử không đổi, mấy năm sau văn học mạng sẽ bùng nổ, trên đó sẽ tràn ngập các tiểu thuyết ảo tưởng, được gọi là YY.YY âm hán ngữ là "ý (nghĩ) dâm (dật) " cái từ này xuất phát từ Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần, bị đám ngọng đọc thành wai wai (oai oai - > méo mó), hiện giờ tiểu thuyết YY tức là truyện mơ mộng về chuyện không thể thực hiện được trong thực tế, tư tưởng ngây thơ, tình tiết không phù hợp với logic, chúng ta hay gọi là tự sướng.Không ngờ sau khi trùng sinh, phần mềm chat trực tuyến đầu tiên trong nước có tên "YY"!Cười chết thôi.- Trương Thiên, tên tiểu tử cậu giỏi lắm.

Ha ha ha...Thiên tài, cậu đổi tên thành Trương Thiên Tài đi...Ha ha ha...Liễu thị trưởng trong điện thoại cười tới thở không ra hơi, sự căng thẳng vì vụ án Bạch Hồ bị quét sạch, tâm tình thoải mái, liền đùa với Trương Thiên.Trương Thiên hoàn toàn không hiểu vì sao Liễu thị trưởng đột nhiên lại hứng trí như thế, có điều Liễu thị trưởng vui là chuyện tốt, vì thế cũng cười lớn, rồi lại gượng gạo nói:- Liễu bí thư, hiện giờ rất ít người dùng YY, chỉ có mười mấy người của công ty chúng ta.- Đừng lo, đừng lo...Liễu Tuấn khó khăn lắm mới ngừng cười được, luôn miệng an ủi Trương Thiên:- Cái YY này sẽ trở nên cực kỳ được ưa chuộng, không bao lâu sau sẽ nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại.Liễu thị trưởng cao hứng tới mức dùng luôn cả "danh ngôn" của Đông Phương Bất Bại rồi.Trương Thiên cũng cười.Thần tác của Kim Dung đương nhiên là hắn cũng đã đọc.Thành thực mà nói, cái thứ phần mềm YY này quá nữa hắn theo yêu cầu của Liễu Tuấn mà làm, chứ hắn không thấy lạc quan gì với thứ này, giai đoạn hiện nay mọi người trao đổi thông tin trực tiếp vẫn dựa vào điện thoại, thậm chí dựa vào thư, cho lãng mạn mà.Nhưng Liễu Tuấn nói như thế là Trương Thiên yên tâm rồi, Cty Trào Lưu chẳng phải đúng như dự đoán của Liễu bí thư phát triển lớn mạnh trong thời gian ngắn sao?Nghe nói Liễu Tuấn muốn tới, Trương Thiên đích thân dẫn những chủ quản cấp cao của công ty đứng ở cửa đón, đãi ngộ này tới giờ Trương Thiên chỉ cấp cho một mình Liễu Tuấn, cho dù là ông chủ đích thực Lâm Hải Nhân cũng chưa bao giờ được vinh dự này.

Trương Thiên bản chất là người đọc sách, chỉ thần phục với người mình khâm phục thật sự, còn với giám đốc Lâm thì Trương Thiên đa phần chỉ là sợ hãi, hoặc theo quy tắc lẽ thường tôn trọng.

Bàn Đại Hải mù tịt về vi tính, bảo Trương Thiên tâm phục khẩu phục là không thể.- Xin chào Liễu bí thư.Vừa thấy Liễu Tuấn, Trương Thiên lập tức đi nhanh tới bắt tay Liễu Tuấn, nụ cười rạng rỡ như mặt trời.Trương Thiên tuy là nhân tài máy vi tính, nhưng không có mấy tu dưỡng, vui buồn đều viết hết lên mặt.

Liễu Tuấn thấy thế cười hỏi:- Giám đốc Trương, phải chăng lại có tin mừng.- Đúng thế, đúng thế, Liễu bí thư số người dùng YY tăng vọt rồi.Trương Thiên nôn nóng báo cáo ngay tin tức tốt này cho Liễu Tuấn, cười tới không khép miệng lại được.Tháng 12 năm 98, công ty Trào Lưu đưa dịch vụ IM vào sử dụng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã tăng vọt.- Liễu bí thư, tháng này người dùng YY đã hơn 1 triệu rồi, nhân số online lúc đông nhân trới trên 30 nghìn người.Trương Thiên chẳng chú ý tới khác của Liễu Tuấn, chỉ vội báo tin mừng.Liễu Tuấn cảm khái gật đầu, cùng với sự phát triển cao tốc của Internet, thứ công cụ IM này sẽ ngày càng có nhiều người tiếp nhận, yêu thích.

Liễu Tuấn còn nhớ kiếp trước mình dùng IM lần đầu tiên vào năm 99, đó cũng là năm nó được ra đời, Cty Trào Lưu đi trước một bước, đối với thế giới internet biến đối từng ngày mà nói, đi trước mấy tháng cũng là cách biệt trời với đất.

Xem ra sau này khi mọi người trao đổi phương thực liên hệ với nhau sẽ nói "anh YY tôi nhé!"

Ha ha ha...Liễu Tuấn muốn cười lắm rồi.Tất nhiên Liễu thị trưởng phải nhịn, dù sao đây không phải là trốn trong văn phòng mà có thể ôm bụng cười được, bên cạnh còn có hai phần tử trí thức nữa, đừng dọa người ta sợ.- Trương Thiên, giới thiệu cho cậu một chút, vị này là Dương giáo sư chuyên nghiệp hệ máy vi tính đại học khoa kỹ Hoa Hạ, vị này là thạc sĩ Lăng Nghĩa Kiệt, học sinh kiêm trợ lý của Dương giáo sư!

Hai vị, đây là giám đốc Trương Thiên của Cty Trào Lưu.Liễu thị trưởng cố nhị cười lịch sự giới thiệu hai bên.Mọi người bắt tay trò chuyện.Cty Trào Lưu trong mắt người thường chưa là gì, vì hiện giờ có người biết dùng máy vi tính vào mạng chưa nhiều, nhưng trong mắt Dương giáo sư và Lăng Nghĩa Kiệt thì danh tiếng lẫy lừng, không ngờ người lèo lái lại trẻ như thế.Hơn nữa sự khâm phục của Trương Thiên với Liễu Tuấn, không phải là sự khách khí lấy lệ với quan viên chính phủ.Đúng là kỳ lạ Chương 1049: Liễu Thanh ThiênKhu vực làm việc của Cty Trào Lưu làm Dương giáo sư và Lăng Nghĩa Kiệt giật mình, bọn họ nhìn thấy quy mô của công ty Trào Lao, rất là phấn chấn.Khi đó công ty mạng vi tính ở trong nước tuyệt đối là thứ mới mẻ.- Giám đốc Trương, công ty này kinh doanh bao năm rồi?Lăng Nghĩa Kiệt vừa tham quan, vừa tò mò hỏi.- Hơn hai năm, sắp ba năm rồi, công ty khai trương vào tháng 6 năm 96.Đối với khách Liễu bí thư dẫn tới, Trương Thiên hết sức tin tưởng, lại là tinh an trong nghề máy vi tính, Trương Thiên tất nhiên không che dấu gì.Lăng Nghĩa Kiệt gật đầu:- Hơn hai năm phát triển tới quy mô này, đúng là rất giỏi.Trương Thiên cười tự hào, Liễu Tuấn cũng cười, Trương Thiên là người làm kỹ thuật, rất chất phác.- Trương Thiên, Hoa Hoa Đại có ý muốn mở khoa nghiên cứu ở khu Nam Than, thành phố Tiềm Châu, phần mềm, phần cứng đều nghiên cứu, tôi định để Cty Trào Lưu ra mặt hợp tác với Hoa Khao Đại, cùng làm vụ này, cậu thấy thế nào?

Đương nhiên, chính phủ sẽ cấp cho ưu đãi chính sách, và một phần tài chính.Liễu Tuấn nói.- Vâng.Trương Thiên không cần suy nghĩ, đáp ngay.Cho dù hắn không biết quan hệ của Bàn Đại Hải và Liễu bí thư, nhưng đã được thấy thái độ cung kinh của Bàn Đại Hải với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nói gì là Bàn Đại Hải làm thế, không phản đối lại mảy may.

Hơn nữa Bàn Đại Hải đã từng nói rõ với Trương Thiên, chỉ cần là mệnh lệnh của Liễu Tuấn thì phải chấp hành trăm phần trăm, không được chậm trễ.- Dương giáo sư, Tiểu Lăng, Trương Thiên, bạn tôi ở thủ đô có nói, bộ khoa học kỹ thuật đã báo cáo với quốc vụ viện, thực thi chiến lược phát triển khoa học kỹ thuật, đẩy mạnh kiến thiết môn khoa học kỹ thuật cao, đoán chừng không lâu sau, quốc vụ viện sẽ chình thức phê chuẩn, đây là chuyện mừng.- Vâng vâng.Trương Thiên liên tục gật đầu.- Có điều, Liễu bí thư, thứ cho tôi nói thẳng, với điều kiện của Tiềm Châu, khó mà làm được...Trong viện khoa học Bắc Kinh, tập trung cơ cấu nghiên cứu của đại học Phương Bắc, đại học Thủ Đô, đại học Nhân Dân, là tri thức khoa học kỹ thuật toàn quốc, là khu vực tập trung nhân tài đông đúc nhất cả nước...Trương thiên muốn nhắc Liễu Tuấn, trình độ tri thức của Tiềm Châu căn bản là không đủ.Liễu Tuấn cười:- Không sao, lớn có cách làm của lớn, nhỏ có cách làm của nhỏ, chúng ta tập trung nhân lực, vật lực chuyên vào một điểm, có thể tiến hành đột phá ở một lĩnh vực, hình thành ưu thế.

Sau đó mới dần dần thúc đẩy các lĩnh vực khác phát triển, mạng Trào Lưu đã chiếm tiên cơ, lại thêm vào thứ YY kia nữa, ở phương liên thông trên mạng, sẽ có phát triển nhảy vọn, sau này có thể tiến vào thị trưởng tìm kiếm trên mạng, và thương mại điện tử!

Cổng Website sẽ đặt ở khu Trường Hà, nơi nghiên cứu sẽ đặt ở Tiềm Châu.

Trương Thiên, phải dũng cảm tiến nhanh tới, trong vài năm nữa, khi mạng internet trong nước bước vào giải đoạn phát triển nhanh chóng nhất, nói cách khác là vào giai đoạn hỗn loạt nhất, là thời cơ loạn thế xuất anh hùng, cậu phải nắm chắc thời cơ hiếm có này...Nói tới đây Liễu Tuấn lại nhớ tới công ty đầu tư Thịnh Nghiệp của Tiểu Thanh, Liễu Tuấn nhắc nhở cô, nên hiện giờ các công ty phần mềm máy vi tinh nối tiếng nhất thế giới đều có cổ phần.

Hiện giờ nhìn chỉ là sự đầu tư nhỏ, nhưng sau này sẽ được báo đáp bằng lợi nhuận kếch sù.Liễu Tuấn trực tiếp năm trong tay hai tập đoàn tài chính là chuỗi khách sạn Thu Thủy và tập đoàn Thịnh Nghiệp, tổng tài sản đã sắp đột phát cảnh cửa tỉ USD.Đối với dự đoán chiến lược chuẩn xác của Liễu Tuấn, Trương Thiên không có chút do dự nào, liền gật đầu không ngừng.

Dưong giáo sư và Lăng Nghĩa Kiệt không khỏi đánh giá Liễu Tuấn cao hơn vài phần, vị thị trưởng này đúng là biết rất nhiều thứ, ánh mắt lại nhạy bén.Dương giáo sư xen vào:- Liễu thị trưởng, quy hoạch chỉnh thế của khu Nam Than thế nào?- Đường lối phát triển cơ bản của khu Nam Than là đi theo hướng kỹ thuật cao, khu Nam Than kề sát Đại Giang, diện tích 32 kilomet vuông, bên trong có hơn trăm xí nghiệp, chủ yếu là sản nghiệp truyền thống.

Nhìn chung quy mô xí nghiệp không lớn, trình độ khoa học kỹ thuật không cao, tiền đồ phát triển không lạc quan.

Vì thế chính phủ Tiềm Châu đã phát đi văn kiện, bắt đầu từ năm nay, sản nghiệp truyền thống trừ trang bị thêm thiết bị kinh doanh, thì không được mở thêm nữa, một số xí nghiệp kinh doanh liên tục thua lỗ, chính phủ sẽ khuyến khích bọn họ ngừng kinh doanh, rời ra ngoài.

Sau này chỉ đưa vào những ngành nghề có trình độ khoa học kỹ thuật cao, kế hoạch trong năm nay thi hành phương án này, giải trừ hậu họa về sau cho những xí nghiệp khoa học kỹ thuật cao vào sau này.Dương giáo sư gật đầu:- Thế thì tốt, chỉ cần chính phủ có đường lối rõ ràng và thực thi hiệu quả, khu kỹ thuật này sẽ phát triển mau chóng...Giai đoạn hiện nay chính phủ là khâu quan trọng nhất để thúc đẩy kinh tế.Liễu Tuấn mỉm cười:- Đúng thế, chính phủ phải nên đóng vai trò người dẫn đường.Vừa nói chuyện mọi người vừa tham quan khu vực làm việc ở tầng 3, lên tới tầng 4, đay là nơi làm việc của nhân viên cấp cao, phòng ốc bố trí sang trọng hơn, đi qua một phòng làm việc, Liễu Tuấn vô ý liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không ngờ là Tiểu Vũ, cô đang ngồi trước một máy vi tính, hào hứng dùng YY chat với người ta, ngón tay thon thả như bay múa trên bàn phím.- Tiểu Vũ cũng ở đây sao?Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn Trương Thiên.Trương Thiên không biết quan hệ giữa hai người, vội giải thích:- Sở tiểu thư là khách quý của công ty chúng tôi, là đại sứ hình tượng của công ty Trào Lưu, tuyên truyền bảo vệ môi trường, do Lâm giám đốc giới thiệu, chúng tôi chuẩn bị văn phòng chuyên môn cho Sở tiểu thư sử dụng.Liễu Tuấn cười nói:- Giỏi cho cô đại sứ này, chỉ biết chạy tới đây chat chít...Trương Thiên giật mình, còn cho rằng Liễu Tuấn phản cảm vứi chuyện này, vội nói:- Sở tiểu thư không phải thường xuyên tới nơi này, cô ấy bình thường quay phim bận rộn, thi thoảng mới tới đây thả lòng một chút, tôi đã nói với các nhân viên trong công ty, không được tới làm phiền cô ấy.Liễu Tuấn gật đầu:- Ừ thả lỏng một chút cũng tốt, không nên quá căng thẳng.Thấy Liễu Tuấn không truy cứu, Trương Thiên mới thầm thở pháo, khi gi đốc Lâm giới thiệu Sở tiểu thư tới đây, Trương Thiên nhìn ra, giám đốc Lâm rất khách khí với Sở tiểu thư, ngôi sao lớn mà, đãi ngộ như thế cũng phải.

Vừa rồi hắn còn lo, lỡ chẳng may Liễu bí thư không vui, hắn bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.Liễu Tuấn không tới quấy rầy Tiểu Vũ, cùng Dương giáo sư vào văn phòng của Trương Thiên, gian phòng này trang trí đầy sắc thái kỹ thuật, khác hẳn với cái văn phòng đơn giản ban đầu.Mọi người ngồi xuống, thư ký của Trương Thiên, một cô gái xinh đẹp mang trà lên cho khách, Trương Thiên nói:- Liễu bí thư, Dương giáo sư, Lăng trợ lý, ở đây tôi có chút cà phê và rượu vang, mọi người có muốn thưởng thức một chút không?Dương giáo sư xua tay, cười nói:- Tôi vẫn thích uống trà hơn.Liễu Tuấn nói:- Tôi cùng sở thích với Dương giáo sư.Còn Lăng Nghĩa Kiệt có sở thích khác:- Nếu có cà phê tôi thử một chút, tập trung tinh thần.Hình như người làm IT đều có sở thích này.Trương Thiên rất hưng phấn pha một chén cà phê cho Lăng Nghĩa Kiệt, mấy người cùng thương thảo kế hoạch cụ thể, Liễu Tuấn theo thói quen cũ, không xen vào chi tiết, lẻn ra ngoài.Liễu Tuấn nhẹ nhàng tới sau lưng Tiểu Vũ, hỏi:- Tiểu nha đầu, làm cái gì thế?- Á.Tiểu Vũ đang chat hăng say, bị câu nói bất ngờ của Liễu Tuấn làm sợ giật bắn mình, tay liên tục vuốt ngực, đợi nhìn thấy Liễu Tuấn rồi lại kêu lên một tiếng nữa, đứng bật dậy ôm lấy tay Liễu Tuấn tươi cười.Cô tới mấy tháng trời chưa được gặp Liễu Tuấn rồi, đột nhiên gặp ở đây, đương nhiên vô cùng vui mừng.- Em đang chat, anh xem này, người kia lấy tên anh, tự xưng là Liễu Thanh Thiên của Tiềm Châu.Tiểu Vũ kéo tay Liễu Tuấn chỉ vào màn hình.Đúng là thế, người kia nick là Liễu Tuấn, trong ô chat với Tiểu Vũ, nói tới công tác phản hủ xướng liêm ở Tiềm Châu, nói gặp được "Liễu Thanh Thiên", là phúc của nhân dân Tiềm Châu, là tai họa của tham quan.- Anh, anh thật là giỏi.Tiểu Vũ nhìn Liễu Tuấn đầy sùng bái.Liễu Tuấn xoa đầu Tiểu Vũ, mặt lại cười khổ, lẩm bẩm:- Liễu Thanh Thiên à Chương 1050: Nắm thời cơ rất chuẩn- Anh à, anh không vui sao?Thấy Liễu Tuấn cười khổ, Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi, đôi mắt đầy khó hiểu.

Trong mắt cô thì "Thanh Thiên" là lời khen cao nhất với quan viên rồi.

Trong các bộ phim cô đóng, những quan viên được gọi là Thanh Thiên đều là hóa thân của chính nghĩa được người dân vô cùng ủng hộ.Giống như ở Cty Trường Phong hiện nay, cho dù Liễu Tuấn đã rời đi một năm, mọi người vẫn nhớ mãi không quên, khi mấy người tụ một chỗ, chỉ cần nhắc tới chuyện công ty, nhất định sẽ nói tới Liễu Tuấn, còn mang theo vẻ kính trọng, nói trước kia Liễu bí thư ở đây thì thế này thế này...Tất nhiên Tiểu Vũ hiện giờ không còn xuất hiện ở Cty Trường Phong nữa rồi, những chuyện kia chỉ nghe cha mẹ cô nói lại.Nhưng Liễu Tuấn tựa hồ không thích cái danh từ "Thanh Thiên".- Tiểu Vũ, có một số chuyện em chưa hiểu đâu, Thanh Thiên là một cái danh từ rất bất đắc dĩ.Không có giám sát cần thiết, không có cơ chế hợp lý, cho nên mới sinh ra "Thanh Thiên", chính bởi vì cái danh hiệu "Liễu Thanh Thiên" này, định sẵn ngày tháng của y ở Tiềm Châu sẽ càng khó khăn hơn trước.Tiểu Vũ mắt mở to, gật đầu có chút hoang mang.Liễu Tuấn thu suy nghĩ từ vấn đề "Thanh Thiên" lại, hỏi:- Tiểu Vũ, chat trên mạng có thích không?- Dạ, có.Tiểu Vũ gật đầu rất hưng phấn.- Trên mạng có thể nói thật, không cần phải mang mặt nạ...Liễu Tuấn cười, Tiểu Vũ đã bắt đầu có phiền não của người trưởng thành và người nổi tiếng rồi.- Phải rồi, em vừa mới đọc được một bái viết về Tiềm Châu.- Hả?Liễu Tuấn nhướng mày lên, hiện giờ mạng internet chưa phố biến, có mấy người quan tâm tới một thành phố như Tiềm Châu, chuyện này làm Liễu Tuấn chú ý.- Hình như nói về chuyện bán tài sản quốc gia, nói là Tiềm Châu từ trên xuống dưới đều là đám tham quan, huyện thì tham ô tiền cứu nạn, thành phố thì bán tài sản quốc gia chia chác...Em không hiểu mấy thứ này lắm...Tiểu Vũ cố gắng nhớ lại nội dung bài viết.- Để anh xem.Sắc mặt Liễu Tuấn đã vô cùng nghiêm nghị, ngồi thẳng xuống chỗ của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ngồi kề sát vào y, điều khiển chuột tìm tới bài viết kia.Tiêu đề bài viết là (Tiềm Châu rốt cuộc ra sao rồi?)Liễu Tuấn theo thói quen nhìn thời gian phía dưới bài viết, mời có một hai tiếng trước.Bài viết này không dài, chừng 4,5 nghìn chữ, tác giả tên "Dật Danh", nội dung đại khái như lời Tiểu Vũ vừa rói, nhưng dùng từ đặt câu rất có trình đồ, logic chặt chẽ, không có từ ngữ quá khích, cả bài văn lý luận rõ ràng, tựa hồ rất phù hợp với sự thực.Bài viết chỉ lướt qua vụ án Bạch Hồ, lấy nó làm lời dẫn dắt, chủ yếu là nói tới việc bán tài sản quốc hữu lấy tiền.Liễu Tuấn đọc rất chậm, từng chứ từng chữ một, thậm chí còn đọc đi đọc lại một số đoạn, Tiểu Vũ ấp người lên lưng y, đầu hai người ghé sát vào nhau.

Dù bài viết này cô mới đọc qua một lần, nhưng chẳng ngại đọc lại lần nữa.Đôi mày Liễu Tuấn nhíu chặt lại với nhau.Tim Tiểu Vũ liền đạp thình thịch, cô rất ít khi nhìn thấy Liễu Tuấn có vẻ mặt này, ngay khi kháng lũ, đỗi diện với dòng nước cuồn cuộn, sắc mặt Liễu Tuấn vẫn trấn tĩnh, tự nhiên.Chẳng lẽ bài viết này còn lợi hại hơn cả lũ lụt.Cuối cùng Liễu Tuấn đã xem xong toàn bộ bài viết, theo thói quen dựa lưng vào ghế, châm một điều thuốc trầm tư.- Anh, liệu có chuyện gì không?Tiểu Vũ thấp thỏm hỏi.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Không đâu, người viết bài này rất có trình độ.Đây mới là điều Liễu Tuấn lo lắng thực sự, việc y bán tài sản quốc gia là hành động mới mẻ, có người nói tốt có người nói xấu là rất bình thường.

Chuyện như thế này mà không sinh ra tranh luận mới là không bình thường, Liễu Tuấn chú ý là bài văn này rõ ràng xuất phát từ ngòi bút chuyên nghiệp, bỏ qua quan điểm đúng sai, riêng từ chất lượng bài viết, không hề dưới một thạc sĩ xuất thân khoa văn như y.Nói cách khác, bài viết này đậm chất "quan trường", nhìn một cái là biết ngay người trong thể chế viết.Người trong thể chế, nếu như không tán đồng với việc làm của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu, hoàn toàn có thể viết bài công khai thải luận trên đảng, không cần dùng cái danh từ "dật danh" (Anonymous) này để viết, dấu đầu lộ đuôi.Đương nhiên, dù bài văn này không có câu từ quá khích, nhưng quan điểm cực kỳ quá khích, đem chuyện bán tài sản quốc hữu luận định ngang với vụ án Bạch Hồ, nói đám Phương Nhữ Thành cướp thức ăn trong tay nạn dân là hết sức vô sỉ, ai ai cũng có thể giết.

Còn chính phủ Tiềm Châu thủ đoạn càng cao minh hơn, lấy cái cớ kiếm tiền kiến thiết, bán tài sản quốc gia, ních đầy túi riêng, là sâu mọt tham lam hơn cả đám Phương Nhữ Thành, đục khoét tới trăm triệu thậm chí tới hơn cả tỷ đồng.Tác giả không những viết rất tốt, lại còn hiểu nội tình quan trường Tiềm Châu.Hiển nhiên là có kẻ giở trò với Tiềm Châu, hay nói thẳng thắn hơn một chút là nhắm thẳng vào Liễu Tuấn, ai chả biết phương thức kiếm tiền kiến thiết này do một tay Liễu Tuấn tạo nên.

Cuối năm ngoái sau khi thành công bán nhà khách Tiềm Châu cho Cty Song Lợi, Tiềm Châu tiế đó bán hai tài sản quốc hữu khác, tổng cộng kiếm được gần 800 triệu đồng, trừ cấp một phần nhỏ cải tạo cho tài sản quốc hữu đã bán cải tạo nâng cấp ra, hiện giờ nắm trong tay Liễu Tuấn hơn 700 triệu.

Các tuyến đường chính trong Tiềm Châu đã được đưa lên thảo luận cải tạo, đoán chừng không lâu sau sẽ cho đấu thầu công khai tìm kiếm nhà thầu thích hợp.Kế hoạch phát triển thống nhất khu Nam Than, cũng được tiến hành đồng thời.Trong tay có tiền, phương án này có thể mau chóng thành sự thật.Nhưng có kẻ lại ra tay vào lúc này.Liễu Tuấn rít hai hơi thuốc, mắt nheo lại, khẽ nói:- Thủ đoạn rất giỏi.Liễu Tuấn hoàn toàn cảm khái mà thốt lên, không ngờ làm Tiểu Vũ lo lắng, vội vãn hỏi:- Anh, có phải bọn chúng cố ý nhắm vào anh không?Tiểu Vũ ngày nay đã không còn phải là cô gái ngây thơ ba năm trước nữa, tiến vào xã hội, ít nhiều đã hiểu chuyện đời.Vụ án Bạch Hồ, bị TW lấy làm điển hình, khiến Tiềm Châu đổi chủ, cho dù Liễu Tuấn chưa biết ai sẽ tới Tiềm Châu thay thế, nhưng chẳng phải đồng minh của Liễu nha nội.Tiếp ngay sau đây sẽ là đại hội đại biểu nhân dân thành phố Tiềm Châu, Liễu Tuấn sẽ được bỏ phiếu biểu quyết xem có xứng đáng được tuyển cử làm thị trưởng Tiềm Châu hay không.Vào thời khắc quan trọng này, trên mạng lại trùng hợp nảy ra một bài báo như thế, tuyệt đối không thể là trùng hợp, có thể thấy, tiếp theo đó còn sinh ra nhiều chuyện.Liễu Tuấn khoát tay:- Không sao đâu Tiểu Vũ, đừng lo.- Dạ...Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp một tiếng, không nói nữa, nhưng trong mắt đầu lo lắng và buồn bã.Anh ấy hiện giờ đã là thị trưởng rồi, sẽ càng có nhiều kẻ nhắm vào anh ấy.Tiểu Vũ biết, những kẻ xấu kia muốn giành lấy vị trí của anh ấy.- Liễu bí thư...Liễu Tuấn đang trầm ngâm thì Trương Thiên mỉm cười xuất hiện ở cửa, nhìn vẻ mặt của hắn đoán chừng là muốn vào, nhưng thấy vẻ thân thiết của Tiểu Vũ và Liễu Tuấn, lập tức ý thức được hai người quen biết từ trước.

Một quan lớn đẹp trai cao lớn và một ngôi sao xinh đẹp quyến rũ, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra được.Liễu Tuấn gật đầu.- Tôi và Dương giáo sư cơ bản đã đàm phán xong chuyện thành lập khoa nghiên cứu rồi, đề tài nghiên cứu sẽ do Dương giáo sư đích thân phụ trách, chuyện hành chính giao cho Tiểu Lăng.

Bí thư còn có chỉ thị gì nữa không?Lúc này Dương giáo sư và Lăng Nghĩa Kiệt cũng đã xuất hiện ở cửa.- Chuyện cụ thể mọi người thương lượng với nhau mà làm là được rồi, tôi không can thiệp.Liễu Tuấn đứng dậy, bắt tay với hai người kia, tiến họ ra cửa lên xe trở về.

Liễu Tuấn và Trương Thiên quay lại gian phòng chuyên dụng của Tiểu Vũ.Tiểu Vũ đứng đó có chút bất an.Liễu Tuấn không ngại Trương Thiên, đưa tay ra nắm lấy tay Tiểu Vũ vỗ nhẹ an ủi, Tiểu Vũ nở nụ cười ngọt ngào.Trương Thiên giả vờ không nhìn thấy.- Trương Thiên, cậu lại đây xem bài viết này...Trương Thiên ghé tới gần, chỉ mới nhìn tiêu đề sắc mặt đã biến đổi, càng xem tiếp càng tái mặt.Lại xảy ra chuyện này.- Xin lỗi Liễu bị thư, tôi bảo bọn họ xóa ngay lập tức...Trương Thiên bối rối nói, muốn đứng dậy gọi nhân viên kỹ thuật.Liễu Tuấn khoát tay, vẻ mặt hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh nói:- Đừng vội xóa, đưa nó lên trên, an bài nhân viên kỹ thuật giám sát 24/24 nếu có bài viết tương tự, lập tức thông báo cho tôi.Trương Thiên gật đầu:- Vâng, vâng...Liễu Tuấn còn định dặn hắn thêm vài câu thì di động vang lên, Liễu Tuấn nhận điện thoại, bên kia là tiếng của Vương Đức Dụ:- A, Liễu bí thư phải không?

Tôi là Vương Đức Dụ...À chuyện là thế n ày, Liễu thị trưởng hiện giờ có ở Ngọc Lan không?

Mời Liễu thị trưởng tới chỗ tôi một chuyến.- Vâng, tôi sẽ tới ngay Chương 1051: Công kích toàn diệnKhi Liễu Tuấn tới phòng tổ chức thì trong văn phòng của Vương Đức Dụ đã có một vị khách, người này chừng 40, vóc dáng cao lớn khôi ngô như Liễu thị trưởng, tóc vuốt ngược ra phía sau, rất có uy, đang nói chuyện với Vương Đức Dụ ở khu tiếp khách, cười sang sảng.Liễu Tuấn gần như lập tức đoán được hắn là ai.Vào lúc này có thể ngồi ngang với Vương Đức Dụ, lại mời Liễu thị trưởng y tới, chỉ có thể là Hàn Húc, tân bí thư thành ủy Tiềm Châu.Khi Liễu Tuấn ở trên xe đã có ít nhất ba người gọi điện báo kết quả biểu quyết của thường ủy tỉnh cho y.Hàn Húc trở thành "đại ca" của Tiềm Châu, Liễu Tuấn không bất ngờ, nếu tỉnh ủy quyết tâm đổi người thì có thể tới bất kỳ ai, dù sao Hồ Hảo Học được hưởng đãi ngộ chính ở, làm y thấy vui vẻ.Cái tên Hồ Hào Học có thể xuất hiện trên cuộc họp thường ủy chứng minh Cận Hữu Vi đã thành công, khoảng cách giữa Cù Thai đã xuất hiện.Thời khắc tỉnh ủy quyết định Tiềm Châu đổ tướng, "tuần trăng mật" của Cù - Thai đã kết thúc, qua chiến dịch này, người ngoài nhận định thế lực bản địa cơ bản đã thất thế, ngay cả Lưu Huy còn không giữ lại được mà.Còn về phần Ngọc Lan, vì Đinh Ngọc Chu là phó bí thư tỉnh ủy, động vào ông ta không dễ, chỉ có thể dùng biện pháp ăn mòn, tước bớt quyền lực của Đinh Ngọc Chu.Điều kiện để nhất trí đối ngoại đã mất, sau này tỉnh A sẽ tiến vào giai đoạn Cù - Thai tranh đấu.Có lẽ đây là cơ hội của Liễu Tuấn.Bị người ta chèn ép bao lâu, cũng phải nên phản kích rồi.Đồng thời phản kích cả hai phe Cù - Thai, khẳng định là không sáng suốt, chỉ ép hai kẻ đó lại lần nữa nhất trí đối ngoại thôi, sai lầm cơ bản này Liễu Tuấn sao có thể phạm vào.

Y luôn chờ đợi "vết nứt" xuất hiện, phản kích Thai Duy Thanh, so ra thì dễ hơn phản kích Cù Hào Cẩm.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Vương Đức Dụ và Hà Húc đồng thời đứng dậy.- Ha Ha, Liễu thị trưởng tới thật nhanh.Vương Đức Dụ bắt tay Liễu Tuấn cười vui vẻ, hắn luôn rất khách khí Liễu Tuấn.- Lãnh đạo triệu kiến không đến nhanh sao được.Liễu Tuấn cười đáp.- Nào Liễu thị trưởng, tôi giới thiệu đây là đồng chí Hàn Húc, tỉnh ủy đã quyết định phái đồng chí ấy tới Tiềm Châu thay thế công tác của đồng chí Lưu Huy, về sau hai đồng chí là cộng sự rồi.

Đồng chí Hàn Húc, đây là Liễu thị trưởng.Hàn Húc bắt tay Liễu Tuấn, nói vài câu khách khí, rồi cảm thán:- Liễu thị trưởng đúng là tuổi trẻ tài cao.Hắn trên 40 đảm nhận cán bộ chính sở nắm thực quyền, trong mắt người khác là trẻ lắm rồi, song so với vị trước mắt không là gì.Lần này tỉnh ủy đổi bí thư Tiềm Châu dấu rất kỹ, cho tới tận khi đưa lên họp thường ủy, mọi người mới biến đại hán đông bắc tên Hàn Húc này là người giữ ấn mới của Tiềm Châu.Thời gian gấp gáp, Liễu Tuấn tạm thời chưa hiểu gì về Hàn Húc, chỉ biết trước kia hắn làm chủ nhiệm một văn phòng trong quốc vụ viện.

Cù Hạo Cẩm chuyên môn điều hắn tới, có thể thấy giữa hai người đó rất thân thuộc, Liễu Tuấn chỉ hơi ngạc nhiên là, trước kia trong danh sách thân tín của Cù - Thai mà Hà đại tiểu thư đưa ra có thể tới tỉnh A nhậm chức, không có ai tên Hàn Húc.Có lẽ Hà đại tiểu thư điều tra chưa được toàn diện, dù sao tìm hiểu được hết mạng lưới quan hệ của quan chức cấp cao là quá khó.

Ví dự như Liễu Tuấn, bị các đối thủ nghiên cứu rất lâu, dùng kính hiển vi soi lên soi xuống, nhưng y tin còn rất nhiều mối quan hệ của y mà đối thủ không biết.Cuộc gặp mặt hôm nay không phải trình tự cần có, ít nhiều mang tính chất tư nhân, còn theo trình tự bình thường, tiếp xúc giữa bí thư và thị trưởng phải đợi sau khi Hàn Húc nhậm chức.Có lẽ vì Liễu Tuấn tới Ngọc Lan, cho nên Vương Đức Dụ an bài cuộc hội kiến này.Hiện giờ thế cục Tiềm Châu rất nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu từ vụ án Bạch Hồ đem lại chưa mất, hai chữ "tạm thời" trên mũ ô sa của Liễu Tuấn vẫn còn, đứng chân chưa vững lại thay bí thư mới.

Cả hai lãnh đạo đều là người mới, đối diện với quần thể cán bộ đang hốt hoảng, muốn nhanh chóng ổn định cục diện không dễ.- Liễu thị trưởng ngưỡng mộ đại danh đã lâu.Hàn Húc khách khí nói, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn mang chút hiếu kỳ, đó là sự hiếu kỳ thuần túy, không gây hiểu lầm gì cả.

Từ khi Liễu Tuấn bước vào chính đàn, y đã thấy qua nhiều ánh mắt này rồi, người lần đầu tiên gặp và nghe chức vụ của y đều có ánh mắt này.Với người sắp cộng tác với mình, Hàn Húc hiếu kỳ một chút là đương nhiên.Hàn Húc khi gặp Cù Hạo Cẩm, đã được Cù Hạo Cẩm nói cho rõ ràng, thanh phố mà hắn sắp tới nhậm chức có một vị thị trưởng rất mạnh mẽ.

Kỳ thực chẳng cần Cù Hạo Cẩm phải nói, Hàn Húc đã biết về Liễu Tuấn không ít, một sự quật khởi thần tốc như Liễu Tuấn, thị trưởng trẻ nhất cả nước, là đối tượng để người trong quan trường nghiên cứu.

Nhất là người được coi là nhân tài trẻ tuổi trong quan trường như Hàn Húc càng nghiên cứu Liễu Tuấn tỉ mỉ hơn, để tìm kinh nghiệm tham khảo.Có điều Hàn Húc chưa bao giờ ngờ rằng, lại có một ngày hắn thành công sự với Liễu Tuấn.Nói thật, cái chức bí thư này chẳng phải là thứ Hàn Húc mong mỏi gì, trước đó hắn là cán bộ cấp chính sở rồi, cấp bậc không tăng, thực quyền cũng chưa thấy tănglên là bao, nhưng áp lực tăng lên không ít.

Nếu như cho hắn được lựa chọn, hắn thà ở lại thủ đô thong thả kiếm kinh nghiệm, đủ thời gian tự nhiên thăng quan tiến chức.Làm tới chức chủ nhiệm văn phòng thực quyền trong quốc vụ viện, Hàn Húc tất nhiên là cũng có bối cảnh.Chỉ tiếc rằng hắn không có lựa chọn nào khác.Cù Hạo Cẩm muốn hắn tới Tiềm Châu, hắn không thể không tới, hơn nữa Hàn Húc biết Cù Hạo Cẩm kỳ vọng lớn vào hắn, có thể kiềm chế được vị nha nội uy thế này.Vừa mới gặp mặt Liễu Tuấn, Hàn Húc đã biết đây chẳng phải là nhiệm vụ nhẹ nhàng.Nhìn thái độ tự tin của Liễu Tuấn trước mặt Vương Đức Dụ là có thể thấy phần nào rồi, hiển nhiên trong lòng Liễu Tuấn, hắn và Vương Đức Dụ chẳng cao hơn y.Trên quan trưởng, rất ít kẻ tự tin mù quáng, nhất là làm tới thị trưởng, khẳng định thành tinh rồi.

Liễu Tuấn thản nhiên thể hiện sự bình đằng, phải có sự tự tin mạnh mẽ làm hậu thuẫn.Liễu Tuấn cười nói:- Hàn bí thư khách khí rồi.- Không phải tôi khách khí, Liễu thị trưởng là anh hùng kháng lũ danh tiếng lẫy lừng, chuyện trước kia của Liễu thị trưởng tôi đã được nghe rồi, khi ở cơ quan quốc gia cũng đã tham khảo học tập.Liễu Tuấn cười khiêm tốn.Cho dù tạm thời chưa biết bối cảnh và năng lực của Hàn Húc, nhưng được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng, điểm danh tới kiềm chế y sao có thể là hạng tầm thường.Vương Đức Dụ nói:- Liễu thị trưởng, ngày mai chúng tôi sẽ phái người cùng Hàn thư ký tới Tiềm Châu nhậm chức.Lời này mang ý nhắc nở Liễu Tuấn còn việc gì ở đây thì tranh thủ mà làm, ngày mai tân bí thư tới nhậm chức, thị trưởng khẳng định không thể thiếu, đây là vấn đề lễ tiết cơ bản.Liễu Tuấn gật đầu:- Tôi đại biểu cho cán bộ Tiềm Châu, nhiệt liệt chào mừng Hàn bí thư.Hàn Húc vội khiêm tốn nói:- Liễu thị trưởng, sau này mọi người là đồng chí trong một ban rồi, không cần khách khí.

Nghe nói hôm nay thị trưởng lên tỉnh làm hạng mục.- Phải, tôi cùng Dương giáo sư của Hoa Khoa Đại, tới công ty Trào Lưu khảo sát, chuẩn bị thành lập một khoa nghiên cứu kỹ thuật máy vi tính ở Tiềm Châu, cơ bản đạt thành ý hướng hợp tác chung rồi.Hàn Húc gật đầu:- Nghề máy vi tính này đang được ưa chuộng ở kinh thành, kế hoạch của thị trưởng, nhất định sinh ra hiệu quả tốt đẹp.Hàn Húc đã tiến vào vai trò của bí thư thành ủy Tiềm Châu rồi.Liễu Tuấn gật đầu, đang chuẩn bị nói thì di động vang lên, theo lý thì trường hợp này không tiện nghe điện thoại, nhưng Liễu Tuấn vừa nhìn tên người gọi không thể không nhận điện.- Xin lỗi hai vị, tôi phải nhận cuộc điện thoại này.Hai người kia cùng cười gật đầu.Liễu Tuấn đứng dậy tránh ra vài bước, ấn núi nghe.Điện thoại do Xảo nhi gọi tới, bình thường nếu không có chuyện đặc biệt, Xảo Nhi sẽ không gọi điện cho Liễu Tuấn trong giờ làm.- Tiểu Tuấn, hiện giờ có tiện nghe điện không?Giọng Xảo Nhi mang theo chút lo lắng.- Ừ, em nói đi.- Em đọc Thiên Nam Thời Sự, có một bài tiêu đề là Tiềm Châu hiện giờ rốt cuộc ra sao, hình như là chuyên nhắm vào anh...Quá nhanh!Liễu Tuấn giật mình, vừa rồi mới nhìn thấy bài viết này trên mạng, Thiên Nam thời sự đã cho đăng rồi, có lẽ bọn họ còn nhanh hơn bài viết trên mạng.

Nếu như chỉ là một bài viết trên mạng, Liễu Tuấn không để ý lắm, dù sao hiện giờ người lên mạng rất ít, nhưng thêm vào Thiên Nam Thời Sự thì khác rồi.Thiên Nam Thời Sự là báo do thành phố Nam Phương xuất bản, là một tạp chí địa vị đặc thù, thường cho đăng bài báo đề tài mẫn cảm, không kiêng kỵ gì.

Ví dụ như như bài Tiềm Châu rốt cuộc ra sao rồi, đã chỉ đích danh Liễu Tuấn.

Bọn họ sao chẳng biết Liễu nha nội là ai, vậy mà vẫn cho đăng.Liễu Tuấn biết sự tồn tại của tờ tạp chí này là do một vị đại lão ngầm cho phép, không có hậu thuẫn lớn đó, sao nó tồn tại tới ngày nay?

Xem ra có kẻ đã triển khai tiến công toàn diện vào y rồi.- Ừ anh biết rồi, tối anh sẽ gọi điện cho em.Liễu Tuấn bình tĩnh nói Chương 1052: Cậu thấy Tiềm Châu thế nào?Buổi trưa, Vương Đức Dụ mời Hàn Húc và Liễu Tuấn cùng dùng cơm, cả hai đều đồng ý, bộ tổ chức là nhà của cán bộ mà, Vương Đức Dụ mời hai cấp dưới ăn cơm công tác là rất bình thường.Ba người vào phòng ăn của tỉnh ủy, bữa ăn tiêu chuẩn, trong bữa ăn chỉ uống chút Mao Đài, ba người cùng uống chỉ có nửa bình, gọi là cho có không khí.

Mọi người không bàn công việc, mà nói chút đề tài thường ngày, Hàn Húc kể lại mấy chuyện vui khi ở thảo nguyên Đông Bắc lúc tuổi thơ, mọi người cùng cười vui vẻ.Ăn cơm xong, Liễu Tuấn không ở lại, về thẳng Tiềm Châu, tới tối một mình đến bái phỏng Lưu Huy.Trong nhà Lưu Huy an tĩnh khác thường, chỉ có một vị khách lặng lẽ ngồi hút thuốc cùng với Lưu Huy, đó là bí thư kỷ ủy Lê Mẫn Trung.

Sớm đã nghe nói quan hệ hai người này không tầm thường, xem ra không sai, khi Lưu Huy sắp rời khỏi nơi công tác cả đời, chỉ có ông ta có thể làm bạn bên cạnh.Thực ra tối hôm nay ít nhất có bảy tám cán bộ gọi điện tới, muốn đến biệt thự số một.

Đều bị dì Trương từ chối, bà biết chồng cần yên tĩnh, chỉ có Lê Mẫn Trung không hẹn trước mà tới, dì Trương cũng không ngăn.Bà biết chỉ có Lê Mẫn Trung mới có thể làm chồng mình an ủi tâm lý một chút.Khi Liễu Tuấn tới, sắc mặt bà ta rõ ràng không dễ coi chút nào, nhưng cũng không ngăn cản, dù bà ta không hiểu chính trị lắm, nhưng cũng biết có một số người không thể đắc tội.

Sinh mạng chính trị của chồng đã tới hồi kết, nhưng phải suy nghĩ cho con cái, dù trong lòng có không thoải mái cũng phải nhịn.Nhìn thấy Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, còn Lưu Huy không đứng dậy, chỉ ngồi tại chỗ gật đầu, tựa hồ mệt moit.

Liễu Tuấn hiểu đó là sự mệt mỏi từ tận đáy lòng.- Thị trưởng, uống một chút?Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, Lê Mẫn Trung liền đầy một chén rượu nhỏ tới trước mặt y, giơ bình rượu làm bằng gốm lên mời.

Trên bàn có mấy món ăn, đều là thứ bình thường không thể bình thường hơn, đậu phụ, lạc rang, bánh đa...v...v- Rượu gì thế?Liễu Tuấn hỏi.- Rượu gạo nhà nông bản địa tự nấu, uống không tệ đâu, êm, ngọt.Lê Mẫn Trung giải thích, nhìn cảnh này có thể thấy hai ông bạn già thường xuyên gặp nhau, uống rượu.Liễu Tuấn không từ chối.Lê Mẫn Trung rót đầy chén rượu cho y, Lưu Huy cũng nâng chén lên nói:- Nào, cạn chén.Ba chén rượu khẽ chạm nhau, mọi người đều uống hết, Lê Mẫn Trung nói không sai, rượu này không tệ, hơi nhạt, êm, hợp với khẩu vị của Liễu Tuấn.

Lưu Huy và Lê Mẫn Trung đều đã hơn năm mươi, cũng không thích hợp uống rượu mạnh.- Thị trưởng thấy Tiềm Châu thế nào?Lưu Huy đặt chén rượu xuống, đột nhiên hỏi.Liễu Tuấn không ngờ ông ta lại hỏi câu này, phạm vi quá rộng.

Có điều Liễu Tuấn hiểu tâm tư của Lưu Huy, ông ta làm việc cả đời ở Tiềm Châu, cuối cùng lại bị vấp ngã, trong lòng vướng mắc rất lớn.Liễu Tuấn nói:- Bí thư, tôi rất khâm phục.Lưu Huy nhướng mày lên, nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, y khẽ gật đầu, rất chân thành.Liễu Tuấn rất thật lòng, trong quá trình điều tra vụ án Bạch Hồ, thực ra có rất nhiều kẻ trong tổ chuyên án muốn vụ án này dính líu tới Lưu Huy, nhưng bọn chúng đều thất vọng.Đám Phương Nhữ Thành cho dù muốn lập công tố cáo rất nhiều người, trong đó gồm cả "công lao" vạch trần dì Trương nhận quà nhỏ, nhưng hoàn toàn không có Lưu Huy.

Không phải bọn chúng tử tế gì, mà là không có gì để tố cáo, Lưu Huy tư tưởng cổ hủ, nhưng nhân phẩm không thể nghi ngờ.Quan niệm cổ hủ không phải là lỗi của Lưu Huy, nơi ông ta sinh ra, cái thời đại ông ta sống, cái cách ông ta được giáo dục nó tạo thành quan niệm đó.

Là bí thư công tác ở Tiềm Châu bao năm, tác phong kinh tế vững vàng như thế, là một đảng viên hợp cách, là một cán bộ hợp cách.Vì thế lần này Lưu Huy mất chức chỉ có thể nói thất bại trong đấu tranh chính trị, chứ không phải con người ông ta thất bại.- Thị trưởng khâm phục cá nhân tôi chứ không phải Tiềm Châu.Lưu Huy khẽ mỉm cười nói.Lê Mẫn Trung hơi ngạc nhiên nhìn lãnh đạo cũ, đây không phải là cách nói chuyện của Lưu Huy, có lẽ sắp đi rồi, không còn ở cương vị lãnh đạo thực quyền nữa, chẳng cần phải cố kỵ, nghĩ gì nói nấy.Liễu Tuấn cười đáp:- Tiềm Châu phát triển đúng là không được như ý muốn.Lê Mẫn Trung lại hơi biết sắc, chẳng lẽ vì Lưu Huy sắp đi, vị này cũng không cố kỵ gì nữa?Lưu Huy lại mỉm cười, tựa hồ đợi y nói tiếp.- Tiềm Châu có lợi thế địa lý, liên thông tam tỉnh, là thành thị lớn nhất ở tây bắc tỉnh ta, nhiều năm qua, chúng ta không tận dụng được điều này, không hình thành một khu vực có sức hiệu triệu mạnh mẽ, ngược lại một phần nhân tai và tiền tài chảy sang các thành thị và tỉnh lân cận.

Đây là một phương diện sự phát triển của Tiềm Châu không được như ý.

Phương diện thứ hai, Tiềm Châu không có quy hoạch thành phố rõ ràng, toàn phát triển tự phát, theo trào lưu, nên luôn chậm hơn người ta một bứoc.

Thứ ba, không có sản nghiệp trụ cột, tài chính eo hẹp, không tiến hành đầu tư trọng điểm.

Đó là ba điều hạn chế sự phát triển của Tiềm Châu.Liễu Tuấn cũng không nói mập mờ, mà nói thẳng.Lưu Huy không lên tiếng, mặt lộ vẻ trầm ngâm.Lê Mẫn Trung ho khán một tiếng, cười nói:- Thị trưởng, Tiềm Châu thế nào cũng có phương diện phát triển tốt chứ?Lê Mẫn Trung dù không sinh ra ở Tiềm Châu, không lo việc kinh tế, nhưng ông ta coi như quê hương thứ hai, Liễu Tuấn nói Tiềm Châu không có gì tốt đẹp, làm trong lòng ông ta hơi tức giận.- Đương nhiên có, ưu thế lớn nhất của Tiềm Châu là các chính lệnh kinh tế thông suốt, cán bộ đồng tâm hiệp lực, chuyện đùn đẩy tắc trách ít xảy ra, có thể phát huy ưu thế tác chiến chỉnh thể.Lời này kỳ thực cũng là một sự khẳng định với Lưu Huy và thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương, ít nhất trong phương diện khống chế toàn cục, Lưu Huy làm rất tốt.Lưu Huy cười, có phần an ủi, có phần bất lực.- Thị trưởng, nói thực tôi rất tán đồng cách bán tài sản quốc hữu lấy tiền khởi động kinh tế!Lưu Huy uống một ngụm rượu rồi nói:- Tiềm Châu muốn phát triển nhanh, cần có tài chính khổng lồ chống đỡ, chúng ta không phải là đặc khu, không có chính sách ưu đãi, không có nhiều sức hút với bên ngoài...Tìm kiếm tài chính ra sao, tôi và đồng chí Trần Hướng Dương đã nghĩ hết cách, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới cách "bán nhà" này!

Hiện giờ nghĩ lại đúng là cách tốt nhất!

Thị trưởng rất có dũng khí.- Cám ơn bí thư.Liễu Tuấn hơi kích động nâng chén rượu lên.- Tôi mời bí thư một chén.Lưu Huy mỉm cười nâng chén chạm vào chén Liễu Tuấn, rồi hướng về phía Lưu Huy tỏ ý mời, mọi người uống cạn chén nữa.Nói đúng ra không phải Lưu Huy và Trần Hướng Dương chưa nghĩ tới cách làm của Liễu Tuấn, mà là không dám làm.

Chuyện này thực sự quá mẫn cảm, với những cán bộ kiểu cũ mà nói, lập trường chính trị kiên định là đạo làm người cơ bản, đem tài sản Xã hội chủ nghĩa bán cho giai cấp tư bản, trong lòng thấp thỏm không yên.Liễu Tuấn đưa ra phương án này, Lưu Huy lại rơi vào cảnh khó xử, trong lòng ông ta ủng hộ Liễu Tuấn, chỉ cần đem số tiền này dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, thi sự phát triển của Tiềm Châu sẽ bước qua một bậc mới trong thời gian ngắn.Lưu Huy rất muốn nhìn thấy một Tiềm Châu phồn vinh hoàn toàn mới trong nhiệm kỳ của mình, nhưng lại lo làm thế sẽ đi ngược tới chính sách hiện hành.

Từ khi cải cách mở cửa tới nay, có rất nhiều phương pháp mày mò tiến lên, một số phương thức đang ra sức phổ biến, trước kia bị phê bình gay gắt, kiên quyết ngăn cản.

Mặc dù thực tế chứng minh những phương án kia là tốt, song cán bộ nghĩ ra phương án đó lại phải vì nó mà trả giá nặng nề.Cho nên ông ta luôn chú ý theo dõi, tới khi xác định nhà khách Tiềm Châu bán được trên giá đã định, mới quyết định ủng hộ Liễu Tuấn.Chính sách lớn ra sao, Lưu Huy không nắm được, nhưng chỉ cần trong quá trình thao tác cụ thể không để cho tài sản quốc gia bị thất thoát, là nguy hiểm sẽ ít đi.- Thị trưởng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng thị trưởng có thể kiên định đi theo con đường của mình, đưa kinh tế Tiềm Châu đi lên, để quần chúng có cuộc sống tốt đẹp, để cán bộ Tiềm Châu chể ngẩng cao đầu kiêu hãnh.Lưu Huy chậm rãi nói, tựa hồ cảm xúc dâng lên, trong mắt ánh lên nước mắt.Có lẽ ông ta nhớ tới quá khữ, trước kia cán bộ Tiềm Châu tự hào ra sao?

Còn hiện giờ ủ rũ kinh hoàng thế nào.Vinh quang xưa đâu còn nữa!Lưu Huy coi đây là trách nhiệm của mình.Không ngờ Tiềm Châu lại suy sụp trong tay ông ta.- Xin bí thư yên tâm.Liễu Tuấn trầm giọng nói, không hề có lời lẽ hùng hồn, nhưng biểu thị rõ ràng quyết tâm của mình.Lưu Huy gật đầu:- Mẫn Trung, vụ án Bạch Hồ là bài học sâu sắc, chuyện này bắt là đúng, bắt là rất tốt!

Sau này kỷ ủy hãy phối hợp với thị trưởng nhiều hơn, siết chặt công tác phản hủ xướng liêm.Lê Mẫn Trung nghiêm túc nói:- Vâng, bí thư, tôi nhớ rồi Chương 1053: Có kẻ muốn pháVương Đức Dụ đích thân đưa Hà Húc tới Tiềm Châu nhậm chức.Là thành thị kinh tế đứng thứ ba toàn tỉnh, bí thư mới xứng đáng với đãi ngộ này.

Nhưng Lưu Huy không tổ chức thành viên trong ban đi tới giao giới nghênh tiếp, tổ chức lễ hoan nghênh ở cổng thành ủy.Vương Đức Dụ cười ha hả, nhưng trong lòng thực sự không vui.Vì khi Liễu Tuấn nhậm chức, phó trưởng phòng tổ chức tới cùng, Lưu Huy suất lĩnh toàn bộ thành viên hai ban ra tới giao giới thành phố nghênh đón, hôm nay một thường ủy tỉnh, một bí thư chính thức mà lại không không bằng một thị trưởng tạm quyền.Lưu Huy cũng quá hẹp hòi, ông trên 50, Tiềm Châu xảy ra chuyện, cho ông cái chức phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh, coi như Cù bí thư nhân nghĩa lắm rồi, còn có gì mà không hài lòng?

Coi Tiềm Châu là nhà ai vậy hả?Có điều Vương Đức Dụ cũng không lộ ra, bề ngoài, tỉnh không cho phép hoạt động tiếp đón hình thức chủ nghĩa đó.Trừ không đón tiếp từ xa thì tất cả những thứ khác đều trong quy củ, Lưu Huy cười như không có chuyện gì, có điều các thành viên khác trong ban ai nấy mặt mày nghiêm trang, chỉ có Liễu Tuấn là không nhìn thấy cảm xúc gì, như giếng cổ ngàn năm.Lưu Huy trên lễ hoan nghênh, chủ động phê bình, chủ động nhận trách nhiệm vụ về án huyện Bạch Hồ, điều này làm cho Vương Đức Dụ cả kinh, theo lý Lưu Huy nhậm chức phó chủ tịch hội đồng nhân dân là có kết luận tổ chức rồi, không cần làm thêm việc này.Tiếp theo đó Lưu Huy đổi giọng, khẳng định thái độ kiên cường của đồng chí Liễu Tuấn trong công tác phản hủ xướng liêm, hi vọng các đồng chí khác sau này phối hộp nhiều hơn với công tác chính phủ, mau chóng để kinh tế Tiềm Châu đi lên.Sắc mặt Vương Đức Dụ hơi sầm xuống.Hôm nay là lễ bàn giao cho bí thư mới, về lễ tiết, Lưu Huy phải trọng điểm nói về Hàn Húc, nhưng lại tốn nhiều công sức như thế để hiệu triệu mọi người "phối hợp với chính phủ", có thể nói là lẫn lộn đầu đuôi rồi.Khuôn mặt Hàn Húc luôn mang theo nụ cười, không tỏ ra có chút phật ý nào, mỗi khi có người nhìn lại, Hàn Húc đều gật đầu chào, người từ cơ quan quốc gia đi ra, công phu dưỡng khí rất giỏi.

Tiếp theo đó khi Hàn Húc phát ngôn, đánh giá giá cao cống hiến của Lưu Huy với Tiềm Châu, thái độ khiêm tốn ôn hòa.Lễ hoan nghênh kết thức, Lưu Huy mở tiệc chiêu đãi ở nhà khách Tiềm Châu, không khí khá sôi nổi, mọi người thay nhau chúc rượu Lưu Huy, thực tế đây là tiệc chia tay Lưu Huy.Lưu Huy và Hàn Húc bàn giao công việc không mất quá nhiều thời gian, ngày hôm sau Lưu Huy rời khỏi Tiềm Châu, đến Ngọc Lan nhậm chức, Lưu Huy lặng lẽ rời đi không kinh động nhiều người, chỉ có đồng chí phụ trách trong bốn ban thành ủy, mở lễ chia tay đơn giản, các cán bộ khu huyện không ai tới, khi bọn họ biết được tin tức thì Lưu Huy đã đi xa rồi.Phải nói Lưu Huy là một cán bộ có nguyên tắc tổ chức rất cao, cho dù phải rời khỏi Tiềm Châu trong tình huống không hề muốn, vẫn làm rất nhiều công tác để ổn định cục diện Tiềm Châu, không để chuyện mình rời đi tạo thành quá nhiều hỗn loạn, ít nhất bề ngoài quan trường Tiềm Châu rất yên bình.Nhưng dòng chảy ngầm đã cuồn cuộn rồi.Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Yêu Hải Anh trong văn phòng của Liễu Tuấn.- Thị trưởng có rảnh không?Yêu Hải Anh hỏi thẳng thắn.Liễu Tuấn mỉm cười:- Bí thư Hải Anh có chuyện sao?- Ừm, có chuyện muốn thương lượng với thị trường một chút.Yêu Hải Anh là phó bí thư đảng ủy chuyên chức, về công tác không có quá nhiều chỗ đan xen với thị trưởng, nhưng cùng dưới tổ chức chung, chả ai quy định phó bí thư gặp gỡ thị trưởng cả.Liễu Tuấn cười:- Mời bí thư Hải Anh qua đây.Dù y có bận thế nào cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Yêu Hải Anh.Yêu Hải Anh mau chóng tới văn phòng thị trưởng, cô ta năm nay trên bốn mươi, mặc đồ tây màu đen, ở vị trí lãnh đạo lâu năm, khí độ uy nghiêm không hề giảm chút nào cho dù là cô ta là nữ đồng chí.Vu Hoài Tín đưa trà lên, Yêu Hải Anh mỉm cười gật đầu, trên mặt mang theo chút thân thiết.

Trước kia ở Ngọc Lan, thái độ của Yêu Hải Anh không như thế, hiện giờ tới Tiềm Châu, mọi chuyện trong quá khư đã tan biến.

Nói ra hiện giờ cô ta và Liễu Tuấn là chiến hữu cùng phe, là nhân mã của Đinh hệ, sau khi Tiềm Châu bị "công chiếm", trừ bắt tay hợp tác với Liễu Tuấn ra thì không còn lựa chọn nào khác.Lãnh đạo nữ ở phương diện kết thân tình có ưu thế tự nhiên.- Bí thư Hải Anh đại giá thân lâm, không biết có chỉ thị gì?Liễu Tuấn đùa, tựa hồ tâm tình không tệ.Yêu Hải Anh thì lại chẳng có vẻ thoải mái như y, khóe môi hơi nhếch lên một chút coi như đáp lại sự "hài hước " của Liễu Tuấn, rồi nghiêm mặt nói:- Thị trưởng, chuyện của Úc Chí Đạt phải có kết luận rồi.Úc Chí Đạt làm bí thư huyện ủy tạm quyền tới nay đã được mấy tháng rồi, hiện giờ đám Phương Nhữ Thành bị cơ quan kiểm sát chính thức bắt giữ, vụ án Bạch Hồ đã có kết luận của tổ chức, nhưng Úc Chí Đạt vẫn là bí thư tạm quyền.- Huyện Bạch Hồ sắp mở đại hội đảng rồi.Yêu Hải Anh lại nhắc một câu.Vốn chuyện này Lưu Huy cũng định xử lý trong thời gian ngắn, không ngờ lại bị tỉnh uy điều đi trước, hai ngày trước đó Yêu Hải Anh đã tới bái phỏng Lưu Huy, tỏ thái độ rõ ràng, hi vọng Lưu Huy trước khi rời chức, đưa Úc Chí Đạt lên chính thức, Lưu Huy suy nghĩ kỹ càng rồi từ chối, nhưng không giải thích nhiều.Trong suy nghĩ của Yêu Hải Anh đó là do tính cách cẩn thận của Lưu Huy, nếu đã đi rồi không muốn để lại cái gì khiến người ta lên án.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Bí thư Hải Anh có ý kiến gì?- Vụ án Bạch Hồ đã có kết luận của tổ chức, Úc Chí Đạt không có vấn đề gì, vì thuận lợi cho công tác huyện Bạch Hồ mau chóng đi vào quỹ đạo, thành ủy nên có quyết định rõ ràng, cứ trì hoãn mãi không tốt.

Cuộc họp văn phòng bí thư chiềuay nên thảo luận vấn đề này.Liễu Tuấn trầm ngâm:- Hay là trao đổi với Hàn bí thư trước.Liễu Tuấn không muốn phá hỏng quy tắc, Hàn Húc tuy vùa tới nhậm chức, nhưng qua mặt hắn đề xuất bổ nhiệm bí thư huyện ủy một cách trực tiếp không tốt, dù thông qua nhưng truyền ra ngoài khó tránh khỏi tội danh "ngang ngược".Yêu Hải Anh nhìn y rồi gật đầu:- Được, thị trưởng đi hay tôi đi?Thái độ này của Yêu Hải Anh đã hoàn toàn coi Liễu Tuấn là người bên mình rồi, không cần nói nữa câu khách khí.Liễu Tuấn nói:- Để tôi đi.Mắt Yêu Hải Anh ánh lên, chậm rãi gật đầu.Đáng lẽ việc điều chỉnh cán bộ phải do phó bí thư đảng ủy ra mặt trao đổi với bí thư mới đúng, nếu Lưu Huy tại chứng, Liễu Tuấn chẳng vơ việc này vào mình, Yêu Hải Anh cũng chẳng tới thương lượng với y, có điều tình hình đã thay đổi, Liễu Tuấn chủ động đi trao đổi với Hàn Húc là tỏ rõ thái độ với Yêu Hải Anh: Tôi đã hiểu ý cô rồi.Ngoài ra trong mắt Yêu Hải Anh còn mang một hàm nghĩa khác, Liễu Tuấn đã bày ra thế xuất kích mạnh mẽ, chuẩn bị phát ra tiếng nói trong phương diện điều chỉnh cán bộ rồi.Thị trưởng và phó bí thư đảng ủy lại thêm vào trưởng phòng tổ chức Phùng Huyền Huy là thân tín của Lưu Huy, tiếng nói trên mặt nhân sự là cực lớn.- Ngoài ra nếu như Úc Chí Đạt chính thức lên làm bí thư, thì nhân tuyển huyện trưởng huyện Bạch Hồ cũng nên có quyết định.Yêu Hải Anh tiếp tục nói.- Bí thư Hải Anh có nhân tuyển thích hợp rồi?- Thị trưởng thấy Cừu Dụng Chi thế nào?Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.Yêu Hải Anh không hỏi vì sao, nếu như Liễu Tuấn không đồng ý thì thế nào cũng có ý do, mình đã quyết định ủng hộ y thì tất cả để y quyết định là được.

Phải nói Yêu Hải Anh tỏ một thái độ trợ thủ cực kỳ nghiêm túc.- Bí thư Hải Anh, công tác chuẩn bị đại hội nhân dân thế nào rồi.Liễu Tuấn thay đổi đề tài.Trước kia Lưu Huy kiêm nhiệm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, công tác tổ chức đại hội đều do hội thường ủy hội đồng nhân dân làm, nhưng Lưu Huy chỉ rõ công tác này phải báo cáo với Yêu Hải Anh, cho nên việc bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ tuyển cử do Yêu Hải Anh đích thân nắm là rất cần thiết.Hiện giờ là đầu tháng ba, đại hội nhân dân Tiềm Châu quyết định mở vào ngày 28 tháng 3.- Danh sách đại biểu các khu huyện cơ bản đã xác định rồi...Yêu Hải Anh nhíu mày, tựa hồ có chút lo lắng.Liễu Tuấn mỉm cười nhìn cô ta.Yêu Hải Anh trầm ngâm một lúc mới nói:- Thị trưởng, tôi nghe được một số tin đồn không hay.- Tin đồn?- Phải, tin đồn nói...Nói có người muốn gây chuyện ở đại hội lần này.Yêu Hải Anh khéo léo nói.Liễu Tuấn thầm cả kinh.Cái gọi là có người muốn gây chuyện ở đại hội lần này tất nhiêm là nhắm vào tuyển cử thị trưởng.Liễu Tuấn hỏi:- Là ai?Yêu Hải Anh trầm ngâm:- Cụ thể thì chưa rõ là ai, có điều nghe nói cán bộ phụ trách khu huyện khác đều có chút kích động về vụ án huyện Bạch Hồ.Ý tứ là đồng chí Liễu Tuấn "bất nhân", vừa nhậm chức đã lấy c bộ bản địa ra khai đao, mọi người không hoan nghênh đồng chí Liễu Tuấn tiếp tục làm thị trưởng Tiềm Châu.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Tin đồn vô căn cứ không đáng lo Chương 1054: Hàn Húc uất nghẹnHàn Húc sau khi nhậm chức, triệu kiến cuộc họp điều chỉnh cán bộ lần đầu tiên, nửa đầu thì tương đối bình thường, lần điều chỉnh cán bộ này phạm vi không lớn, liên quan không nhiều, đại bộ phận là cán bộ ở những ban ngành không mẫn cảm lắm, cơ bản đều do Phùng Huyền Huy báo tên lý lịch cán bộ, Hàn Húc không phát biểu ý kiến, chỉ theo lệ hỏi ý kiến của các phó bí thư, nếu không có chia rẽ gì, thì vỗ bàn thông qua.Điều chỉnh quan trọng nhất là chức vị bí thư huyện Bạch Hồ.Kỳ thực đây cũng không phải chuyện gì kịch tích hồi hộp, vì trước đo Liễu Tuấn chủ động trao đổi với Hàn Húc, làm hắn giật mình đồng thời cảnh giác.Không có gì phải nghi ngờ, Liễu Tuấn thông qua hành động này để tỏ rõ thái độ của mình: Vấn đề điều chỉnh cán bộ sau này chúng ta thương lượng cùng làm.Hành động này của Liễu nha nội làm Hàn Huy rất tức, bí thư quản mũ ô sa, đây là nguyên tắc tổ chức cũng là thông lệ quan trường, chẳng lẽ tôi mới tới nhậm chức, cậu muốn tới chia bánh.Nhưng cho dù Hàn Húc có khó chịu thì Liễu Tuấn cũng đã vươn tay tới rồi hơn nữa lý do còn rất đường hoàng, đồng chí Hàn Húc vừa mới tới nhậm chức, không hiểu tỉnh thế, mà cục diện huyện Bạch Hồ rất đắc thù, tôi làm thế là nhắc nhở anh, nếu anh không đồng ý Úc Chí Đạt lên làm bí thư thì phải mau chọn người khác tài giỏi hơn, nhưng quan trọng là phảii nhanh, không được trì hoãn.Liễu Tuấn nói rất uyển chuyển, song ý tứ rõ ràng.Lời này làm Hàn Húc càng thêm bực bội, Lưu Huy khi tại chức chuyện này không gấp, Lưu Huy vừa đi lại thành lửa cháy ngang mày, rốt cuộc là thế cục huyện Bạch Hồ không thể trì hoãn, hay Liễu thị trưởng cậu sốt rột bành trướng thế lực?Trong lòng mọi người đều hiểu cả.Hàn Húc trầm ngâm một lúc không đồng ý ngay mà người nói:- Nhân tuyển thị trưởng tiến cử khẳng định là tài năng hiếm có, tôi rất muốn gặp đồng chí Úc Chí Đạt.Trước khi nhậm chức, bí thư thành ủy muốn gặp Úc Chí Đạt là hợp lý.Liễu Tuấn mỉm cười rời đi.Gặp thì gặp, Hàn Húc chẳng qua muốn dùng phương thức này để bảo vệ tôn nghiêm của mình, còn chuyện thì đã được quyết rồi.

Nghiêm khắc mà nói Liễu Tuấn còn tôn trọng nguyên tắc thông báo với hắn trước, nếu không trực tiếp đưa lên cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận cũng không vi phạm trình tự tổ chức.Hàn Húc tuyệt đối không mạo hiểm đưa một nhân tuyển khác ra.Hắn vừa mới tới còn chưa hiểu gì các thành viên trong ban bí thư cùng ban thường ủy, lỗ mãng đưa ra chuyện điều động nhân sự quan trọng như thế là công khai làm khó Liễu Tuấn, quá liều lĩnh, một khi không được thông qua uy vọng của hắn sẽ bị đả kích lớnCó cuộc trao đổi này làm tiền đề, thêm vào sự thực Úc Chí đạt đã làm bí thư huyện Bạch Hồ thời gian dài, chi nên kiến nghị này không ai phản đối.Sau khi mọi người đều tỏ thái độ ủng hộ, Hàn Húc mỉm cười, đang chuẩn bị tổng kết thì Yên Hải Anh nói:- Nếu đã quyết định đồng chí Úc Chí Đạt làm bí thư huyện Bạch Hồ, vậy thì ai làm huyện trưởng cũng nên thương lượng một chút, đại hội đảng và đại hội nhân dân của huyện Bạch Hồ sắp mở rồi.Nụ cười của Hàn Húc cứng lại, Liếc nhìn Yêu Hải Anh, cô ta đáp lại bằng một nụ cười, rất là chân thành.Tập kích bất ngờ.Yêu Hải Anh làm như thế đúng là tập kích bất ngờ, trước đó dù Liễu Tuấn hay Yêu Hải Anh đều chưa từng trao đổi với Hàn Húc về vấn đề này, nhưng Hàn Húc không tiền chỉ trích cô ta, dù sao không phải là kiến nghị chính thức do Phùng Huyền Huy đưa ra, mà Yêu Hải Anh chỉ nói với tính chất gặp cơ hội.Cuộc họp văn phòng bí thư khác với cuộc họp thường ủy, mọi người có thể thoải mái đưa ý kiến ra để thảo luận, vì trên danh nghĩa cuộc họp này không đưa quyết định chính thức của tổ chức, nhưng thực tế một khi cuộc họp này đạt thành ý kiến thống nhất, rất ít khi có thay đổi trên thường ủy.Mà đề nghị của Yêu Hải Anh cũng rất hợp lý.Hàn Húc nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nụ cười trên mặt không hề giảm, ôn hòa nói:- Ý kiến của bí thư Hải Anh không tệ, vậy mọi người cùng thương lượng đi, có nhân tuyển nào thích hợp nói ra chúng ta cùng cân nhắc.Yêu Hải Anh nhìn Liễu Tuấn một cái, chuẩn bị lên tiếng thì Đổng Xương đã mở miệng trước:- Tôi đề xuất một người, đó là đồng chí La Mai, phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, mọi người thấy thế nào.Liễu Tuấn, Yêu Hải Anh và Lê Mẫn Trung trao đổi ánh mắt với nhau.Hành động này tất nhiên lọt vào mắt Hàn Húc, hắn hơi nheo mắt lại, vốn cho rằng Lưu Huy rời đi ban bệ Tiềm Châu sẽ hoàn toàn chia rẽ, ít nhất thì thân tín của Lưu Huy sẽ đối địch với Liễu Tuấn.Yêu Hải Anh trước kia ở Ngọc Lan là thân tín của Đinh Ngọc Chu, dưới tình huống Đinh Ngọc Chu đã quay sang ủng hộ Liễu Tuấn, cô ta kết thành đồng minh với Liễu Tuấn là điều dễ lý giải, nhưng nhìn tình hình hiện nay thì Lê Mẫn Trung hiển nhiên cũng đã nhất trí hành động với Liễu Tuẩn rồi.Xem ra phân tích ban đầu đã có sai sót.- Ha ha, tôi vừa mới tới, còn chưa hiểu về tình huống của các đồng chí lắm.

Nếu Đổng bí thư tiến cử nhân tuyển, khẳng định là phải có năng lực, phiền Đổng bí thư giới thiệu qua về đồng chí La Mai.Không đợi các phó bí thư khác kịp lên tiếng, Hàn Húc đã nói trước.- Đồng chí La Mai là một cán bộ nữ trẻ tuổi rất có năng lực, năm nay 34 tuổi, trước kia làm phó huyện trưởng huyện Hồng Sơn, sau này điều tới thành ủy nhậm chức phó chủ nhiệm văn phòng.

Đồng chí này làm việc chu đáo nghiêm túc, lại có dũng khí, huyện Bạch Hồ vừa trải qua chấn động lớn, đội ngũ cán bộ không ổn định, nếu đồng chí La Mai cộng tác với đồng chí Úc Chí Đạt, tôi tin có thể mau chóng ổn định cục diện của huyện Bạch Hồ, quan trọng nhất là đồng chí La Mai là cá nhân phản hủ xướng liêm tiên tiến, trước kia công tác ở huyện Hồng Sơn đối diện cám dỗ tiền bạc của chủ doanh nghiệp, lập trường kiên định, đã trải qua được khảo nghiệm, thích hợp công tác ở huyện Bạch Hồ.Yêu Hải Anh khẽ nhếch mép, thái độ của chút khinh bỉ.Người khác có lẽ không biết động cơ của Đổng Xương chứ cô ta thì biết thừa, chẳng qua la Mai là họ hàng xa của Đổng Xương, hắn muốn thừa cơ đưa La Mai lên vị trí huyện trưởng.Hiện giờ bất kể La Mai có được như lời Đổng Xương nói không, nhưng Hàn Húc chắc chắn có khuynh hướng ngả theo Đổng Xương.Thế cục rõ ràng, Liễu Tuấn - Yêu Hải Anh đã kết thành đồng minh, Lê Mẫn Trung cho dù không tham gia thì thiên hướng ngả về phía Liễu Tuấn, như thế trong cuộc họp văn phòng bí thư, Hàn Húc chỉ có thể tranh thủ Đổng Xương.

Trước khi tới Tiềm Châu nhậm chức, đã có người tinh thông quan trường Tiềm Châu chỉ điểm phân tích lai lịch nguồn gốc từng thành viên trong ban thường ủy Tiềm Châu cho Hàn Húc.Đổng Xương là cán bộ do một tay Trì An Phong đề bạt lên, hiện giờ Trì An Phong đã công khai ngả về phía Cù Hạo Cẩm, như thế Đổng Xương cũng có thể coi là nhân mã của Cù Hạo Cẩm, nhất trí cùng Hàn Húc là điều đúng lý.- Hàn bí thư, để tôi nói ý kiến vậy.Lê Mẫn Trung đột nhiên lên tiếng, trước kia Lưu Huy tại chức, ở vấn đề điều chỉnh cán bộ hoặc công tác kiến thiết quan trọng, Lê Mẫn Trung đều giữ im lặng, không phát biều bừa, làm đúng bổn phận của bí thư kỷ ủy, không ngờ lúc này lại chủ động phát biểu.Hàn Húc mỉm cười:- Xin mời bí thư Mẫn Trung.- Về cơ bản tôi tán đồng đánh giá của bí thư Đổng Xương mới đồng chí La Mai, đồng chí này năng lực mạnh, nhiệt trình dũng khí cao, trước kia ở huyện Hồng Sơn nổi danh thủ đoạn cứng rắn, có danh hiệu là "Hồng Sơn thiết nương tử".

Các cán bộ trung tầng huyện Hồng Sơn đều kính sợ...Lê Mẫn Trung thong thả nói, Liễu Tuấn và Yêu Hải Anh mỉm cười.- Ồ, Hồng Sơn thiết nương tử, ngoại hiệu này thật lợi hại!

Tôi đã gặp đồng chí La Mai rồi, là nữ cán bộ rất nhã nhặn, không ngờ tác phong làm việc lại quyết liệt như thế.Hàn Húc gật gù.Sắc mặt Đổng Xương đã trở nên có chút khó coi rồi.Qua rnhiên Lê Mẫn Trung đổi giọng nói:- Đồng chí La Mai đúng là năng lực rất cao, nhưng cá nhân tôi cho rằng không hợp làm huyện trưởng huyện Bạch Hồ.

Hiện nay huyện Bạch Hồ cần nhất là ổn định cán bộ đội ngũ, có ổn định thì công tác mới có thể triển khai.

Bởi thế tôi cho rằng nên phái một cán bộ trầm ổn hơn tới huyện Bạch Hồ, Phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy Nam Duệ là một nhân tuyển thích hợp.Thấy Lê Mẫn Trung đề xuất Nam Duệ, Đổng Xương liền quay mặt đi không nói nữa.Nam Duệ là thư ký của Lưu Huy, mang thêm chức phó thư ký văn phòng thành ủy, vốn lãnh đạo rời đi đều an bài công tác cho thư ký, nhưng Lưu Huy lần này đi quá đột ngột, thậm chí chưa kịp an bài ổn thỏa cho Nam Duệ, Lưu Huy đã đi, nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua Nam Duệ.- Đồng chí Nam Duệ thành thục chững chạc, lại làm thư ký cho bí thư Lưu Huy nhiều năm, năng lực công tác rất cao, để đồng chí này tới huyện Bạch Hồ rất có lợi cho việc ổn định đội ngủ cán bộ, tin rằng cũng sẽ phối hợp tốt với đồng chí Úc Chí Đạt.Lê Mẫn Trung thong thả nói.- Được, tôi đồng ý với bí thư Mẫn Trung.Hàn Húc mỉm cười gật đầu, vẻ mặt rất ôn hòa, có điều khóe mắt khẽ giật giật rất khó phát giác.Lần này đúng là uất ngẹn rồi Chương 1055: Chất vấnSau khi công ty cho thuê Song Lợi tới Tiềm Châu triển khai nghiệp vụ, một số công ty cho thuê có quy mô khác cũng nghe tin mà tới, thay nhau liên lạc mang tính ý hướng hợp tác với chính phủ Tiềm Châu.

Đối với những công ty cho thể chủ động tìm tới cửa này, Liễu Tuấn đều có thái độ hoan nghênh.Kế hoạch của Liễu Tuấn là đem mô hình cho thuê từng bước mở rộng ra khắp Tiềm Châu, trước tiên làm công tác mày mò ở thảnh phố trước, tổng kết ra một biện pháp hữu hiệu, rồi mới trải dài tới các khu huyện, nếu như vận hành thỏa đáng, có thể gom góp được khoản tài chính khả quan, rất quan trọng với việc thúc đẩy kinh tế Tiềm Châu phát triển mau lẹ.Muốn hoàn thành kế hoạch này thì chỉ dựa vào một công ty Song Lợi là không đủ, cần có nhiều công ty cho thuê có thực lực khác tham gia.

Những công ty cho thuê có tài chính hùng hậu này đều khá nổi tiếng, không chỉ mang tới tài chính cho Tiềm Châu, mà còn quảng cáo miễn phí, để Tiềm Châu nổi lên thu hút ánh mắt của nhiều người khác, ngoài ra thuê thiết bị sản xuất cũng là khát vọng của rất nhiều xí nghiệp cỡ nhỏ.Ngày hôm đó Liễu Tuấn gặp mặt phó giám đốc Trương của Cty cho thuê Thông Liên.Cty Thông Liên là công ty cho thuê lớn nhất ở thành phố Nam Phương, danh tiếng trong ngành nghiệp rất cao, phó giám đốc Trương là nhân vật số hai của công ty, có tiếng nói quan trọng, Liễu Tuấn vô cùng coi trọng cuộc gặp mặt này.Phó giám đốc Trương là người hết sức thẳng thắn, làm việc mạnh mẽ quyết đoán, cùng Liễu Tuấn hội đảm xong, vô cùng thiện cảm với các chính sách ưu đãi của Tiềm Châu, liền lập tức đề xuất tiến hành khảo sát thực tế.

Liễu Tuấn tất nhiên hoan nghênh, an bài các ban ngành có liên quan theo cùng phó giám đốc Trương khảo sát, tiến cử đối tượng thu mua thích hợp.Hai bên mau chóng đi vào đàm phán cụ thể, lần này Cty Thông Liên nhìn trúng tòa nhà bách hóa số một Tiềm Châu, đây là sản nghiệp của cục Thương Nghiệp.Đàm phán đang tiến vào giai đoạn quan trọng thì chủ nhiệm quốc tư ủy thành phố là Chu Hàm báo cho Liễu Tuấn một tin tức không hay, Diêu Tuyên gọi điện thoại cho hắn, mập mờ đề xuất sự nghi vấn với cuộc đàm phán đang tiến hành.- Diêu chủ nhiệm nói, chúng ta không nên bước đi quá nhanh.Chu Hàm đem lời của Diêu Tuyên nói lại với Liễu Tuấn không sai một chữ.Liễu Tuấn nhíu đôi mày kiếm, điều này biểu thị thái độ của quốc tư ủy tỉnh đã thay đổi, trước đó Diêu Tuyên cho dù không ủng hộ, cũng chẳng phản đổi, chọn cách đẩy mâu thuẫn lên trên, xin chính phủ tỉnh phê duyệt, nhưng mãi không có động tĩnh gì.

Hiện giờ thái độ của Diêu Tuyên đã thay đổi.Ngay lập tức Liễu Tuấn ý thức được đây không phải là chuyển biến của Diêu Tuyên hay quốc tư ủy tỉnh, trước khi có được ý kiến của lãnh đạo, Diêu Tuyên tuyệt đối không tự ý đi đắc tội với Liễu nha nội.Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, huống chi đắc tội với Liễu nha nội có lợi ích gì?- Không sao, các đồng chí cứ tiếp tục đàm phán với Cty Thông Liên, tranh thủ sớm ngày ký hợp đồng.

Đương nhiên phải chú ý, nhớ ký phải có chuyên gia đưa kết quả định giá làm chứng cứ, giá bán ra chỉ có thể cao hơn không được thấp hơn.Liễu Tuấn ra quyết định.- Vâng...Có điều, nếu quốc tư ủy tỉnh lại gọi điện tới thì tôi phải trả lời ra sao?Chu Hàm cẩn thận hỏi, trong lòng thầm cả kinh.

Xem ra Liễu thị trưởng đánh liều rồi, không để ý người khác nói gì nữa, ý kiến của quốc tư ủy tỉnh không đề trong lòng.Nhưng Liễu nha nội có cái tự tin này không đại biểu Chu Hàm cũng có.Liễu Tuấn chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái.Chu Hàm tức thì toàn thân giá lạnh, không dám hỏi nữa, vâng dạ lui ra.Liễu thị trưởng dựa vào ghế hút thuốc, đang định gọi điện cho Diêu Tuyên thì Diêu Tuyên đã gọi điện tới.- Chào Liễu thị trưởng, tôi là Diễu Tuyên đây mà.- Chào Diêu chủ nhiệm.Đối lập với sự nhiệt tình của Diêu Tuyên là sự lãnh đạm của Liễu Tuấn.Diêu Tuyên ở phía bên kia nghiến răng tức tối, nhưng vẫn cười nói:- Liễu thị trưởng, có phải Tiềm Châu đang tiến hành bán đấu giá tòa nhà bách hóa.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Diêu chủ nhiệm, không phải bán đấu giá, mà là cho thuê lấy tiền.- Ha ha, đúng đúng đúng...Liễu thị trưởng, chuyện này, chúng ta phải chẳng nên suy tính hoãn lại một chút, không nên đi nhanh quá...Liễu Tuấn cau mày lại, nói thẳng:- Diêu chủ nhiệm, phải chẳng tỉnh có phê duyệt chính thức nghiêm cấm thao tác của chúng tôi.Diêu Tuyên hít một hơi, trầm ngâm nói:- Liễu thị trưởng không biết có để ý không, trên báo chí, trên mạng hiện đều có ý kiến bất đồng với chuyện này.Diêu Tuyên nói là sự thực.Những tiếng chất vấn Tiềm Châu "bán gia sản" ngày càng dữ dội, loại bài viết như "Tiềm Châu rốt cuộc ra sao rồi" liên tục xuất hiện, khiến nhiều người bình luận, một số người thậm chí có ngôn tử kịch liệt nói thẳng đây là một hình thức tham ô trắng trợn mới, ngang nhiên lợi dụng bán tài sản quốc gia làm đầy túi riêng.Tình huống này công ty Trào Lưu vẫn theo dõi sát sao, ngày nào Trương Thiên đều cũng báo cáo tình huống biến đổi, Liễu Tuấn chỉ ra lệnh cho hắn theo dõi, mà không xóa bỏ.Nhưng trên mạng có hùng hổ đến đâu, vẫn không bằng phong ba do Nam Thiên Thời Sự tạo nên, là tạp chí có sức ảnh hưởng nhất định, thái độ của nó ảnh hưởng rất rộng, không bao lâu sau có một số báo chí truyền thông hùa theo, luận điệu y hệt Nam Thiên Thời Sự, nhưng câu từ chú ý hơn, không kịch liệt như trên mạng.Trong đó có khá nhiều tờ báo có sức ảnh hưởng lớn trong nước.Giống vụ án Bạch Hồ, "bán gia sản" đã thành tin tức nóng hổi của Tiềm Châu, khiến các nơi trong cả nước chú ý, có thể dự kiến, nhất định sẽ kinh động tới nhân vật có trọng lượng ở TW.Liễu Tuấn lại hỏi:- Diêu chủ nhiệm, báo chí và trên mạng nói ra sao chỉ là cái nhìn của dân gian.

Diêu chủ nhiệm hẳn phải biết, trên mạng có rất nhiều ý kiến ủng hộ.

Tôi chỉ muốn biết, có phải tỉnh đã phê chuẩn chính thức, cẩm chỉ hành động này?Giọng nói của Liễu thị trưởng đã hết sức nghiêm túc rồi.Diêu Tuyên tim giật đánh thót một cái, hắn gọi cú điện thoại này cho Liễu Tuấn đúng là được ám thị của lánh đạo trên tỉnh.

Nhưng hiển nhiên Liễu nha nội khó chịu rồi, Diêu Tuyên không muốn rơi vào trong sự xung đột này.

Căn cứ vào phán đoán của hắn, chuyện này cuối cùng sẽ vượt qua tỉnh A, có khả năng dẫn tới một cuộc tranh luận, thậm chí là đấu tranh của cao tầng cũng chưa biết chừng.

Với thân phận của Diêu Tuyên, xen vào trong là không khôn ngoan.Bất kể phe nào hắn cũng không thể đắc tội được.- Ha ha, Liễu thị trưởng, tôi chỉ quan tâm một chút tới tiến trình của chuyện này thôi.

Tỉnh tạm thời chưa có phê chuẩn chính xác.Diêu Tuyên đành phải nói thật.Cũng chỉ có Liễu Tuấn mới nói chuyện với hắn như thế, đổi lại một thị trưởng khác của tỉnh A, nếu Diêu chủ nhiệm mà bày tỏ sự "quan tâm" như thế thì ai chẳng không hiểu mà mau mau dọn dẹp?Cái tính ương nghạnh của Liễu nha nội đã phát tác rồi.- Cám ơn Diêu chủ nhiệm quan tâm.Liễu Tuấn nói rất lạnh nhạt.Diêu Tuyên khách khí cúp điện thoại, ngồi phịch xuống ghế, mặt đầy phẫn nộ cùng bất lực.Liễu Tuấn cúp điện thoại xong, lập tức bảo Vu Hoài Tín thông báo cho người phụ trách của cục đầu tư, ủy ban phát triển và quốc tư ủy thành phố, Cừu Dụng Chi tới văn phòng cả mình họp.Rất nhanh, mấy người phụ trách các cụ ủy ban tụ tập đông đủ trong văn phòng thị trưởng, vẻ mặt căng thẳng nhìn Liễu Tuấn.Thần sắc của Liễu thị trưởng càng nghiêm túc hơn bọn họ.Trong mắt mọi người, đây là chuyện không bình thường, mặc dù Liễu Tuấn đầy quan uy, nhưng binh thường không thể hiện sự uy nghiêm này ra trên mặt, mà luôn mang nụ cười thân thiện.Liễu Tuấn triệu tập mọi người khẩn cấp như thế khẳng định là vì chuyện "bán gia sản", mọi người đã biết thái độ của Diêu Tuyên rồi.Liễu Tuấn vẻ mặt tuy nghiêm túc, nhưng giọng điệu ôn hòa, không nghiêm khắc lắm chỉ hỏi tiến độ đám phán của Cty Thông Liên, mọi người đều nhìn Cừu Dụng Chi.

Từ khi Cừu Dụng Chi đảm nhận lần "giám quân" đầu tiên.

Mỗi lần đảm phán Cừu Dụng Chi tham dự toàn bộ quá trình, thực tế mang tác dụng chủ đạo.Cừu Dụng Chi liền đơn giản báo cáo với Liễu Tuấn:- Về cơ bản đã đạt thành nhất trí, hai ngày nữa có thể ký hợp đồng sơ thảo, nếu như tất cả thuận lời, trong vòng một tuần có thể ký hợp đồng chính thức.

Cty Thông Liên chấp nhận giá 260 triệu của chúng ta!

Định giá của chuyên gia tỉnh là 230 triệu.Lần nào bán tài sản quốc hữu cũng phải trên giá chuyên gia định ra.Về điểm ngày, Cừu Dụng Chi giữ rất nghiêm.Liễu Tuấn gật đầu nói:- Rất tốt, hiện giờ báo chí và trên mạng có những nghi vấn về phương án của chúng ta, điều này là rất bình thường, bất kỳ chuyện cải cách nào đều có nhiềuĐúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại bảo mật.

Liễu Tuấn đứng dậy nghe điện thoại.- Xin chào Liễu thị trưởng, tôi là Tiểu Vương...Thai tỉnh trưởng mời Liễu thị trưởng 8 giờ sáng mai tới văn phòng tỉnh trưởng nói chuyện.- Được, tôi biết rồi.Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, sắc mặt không có chút thay đổi nào, tiếp tục nói:- Mọi người dựa theo phương án của chính phủ, tiếp tục đám phán!

Mau chóng ký hợp đồng chính thức Chương 1056: Ai bẫy ai?Lần này Thai Duy Thanh triệu kiến thời gian thông báo khá sớm, Liễu nha nội không phải chạy xe trong đêm, có thời gian đầy đủ, khi tới Ngọc Lan trời chưa tối hẳn, Liễu Tuấn gọi điện cho Khâu Tình Xuyên, nói muốn tới Ngữ hậu thiêm tình ăn cơm, phải có giám đốc Khâu bồi tiếp.Khau Tình Xuyên cười:- Được, có điều Liễu thị trưởng, ngài này càng làm cao rồi đấy.Liễu Tuấn cúp điện thoại rồi lại gọi ngay cho Lăng Nhã, Lăng Nhã đang chỉnh lý văn kiện chuẩn bị tan giờ làm, trong lòng rất buồn vì tối nay phải ăn một mình, xem TV một mình rồi ngủ một mình, chẳng có chút tinh thần nào thì nhận được điện thoại của Liễu Tuấn.- Anh đến Ngọc Lan rồi, tới Ngữ hậu thiêm tình ăn cơm.Liễu thị trường giọng rất bình thản, chẳng có chút dịu dàng nào, coi Lăng xử trưởng thành "nha đầu sai vặt" thật rồi.Lăng Nhã vừa vui sướng vừa tức giận, người này nói chuyện ngày càng nhạt nhẽo rồi, lần nào cũng hạ lệnh khô khốc.

Lăng xử trưởng cho dù "không vui", nhưng vừa cúp điện thoại xuống liền ném hết văn kiện sang một bên, lấy gương ra trang điểm, khi ra khỏi văn phòng thì dung nhan rực rỡ, tâm tình vô cùng khoan khoái, làm các đồng nghiệp gặp phải đều nhìn cô thêm mấy lượt.Đệ nhất mỹ nữ của chính phủ tỉnh hình như đi hẹn hò thì phải.Lăng Nhã tới phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ thì không thấy Liễu thị trưởng lẫn giám đốc Khâu đâu, chỉ có một mình bà chủ Giao Giao đang tự pha trà, nhìn thấy Lăng Nhã liền vui ra mặt.Giao Giao trêu:- Tiểu Nhã, cô nhận được điện thoại thông báo của lãnh đạo à?- Còn chẳng phải thế sao?

Vậy vị lãnh đạo nhà có cũng tới chứ?Lăng Nhã cười hi hi đi tới, ngoẹo đầu nhìn Giao Giao pha trà, nói ra Giao Giao tuy là bà chủ của Ngữ hậu thiêm tình, nhưng kỹ thuật pha trà kém xa các cô phục vụ, so với Liễu nha nội chênh lệnh cũng không ít.- Giao Giao, bộ y phục này của cô thật đẹp, ừm...Có hơi quen mắt nha...Lăng Nhã chú ý tới bộ y phục thường nhật màu vàng trên người Giao Giao, cảm giác như đã thấy ở đâu rồi.Giao Giao có chút đắc ý nói:- À, bộ y phục này do Tình Xuyên đặt cho tôi đấy, nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong nước làm, đều là phục trang độc nhất, chưa bao giờ sản xuất hàng loạt, muốn mặc y phục do cô ấy thiết kế, ít nhất phải đặc trước ba tháng.- Ồ, trong nước có một nhà thiết kế lớn như vậy sao?

Ai thế?- Tên thì tôi không biết, nghe nói nhà thiết kế này rất thần bí, người gặp qua cô ấy rất ít, rất nhiều ngôi sao đang nổi đều mặc y phục do cô ấy thiết kế, một bộ tới mười mấy vạn đó.- Ghê vậy sao?Lăng Nhã bĩu môi, có chút không tin.Trà vừa mới pha xong, Khâu Tình Xuyên đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói:- Tiểu Nhã tới rồi.- Giám đốc Khâu.Lăng Nhã lên tiếng chào.Khâu Tình Xuyên nhìn cô một cái, trêu:- Tinh thần phấn chấn, xem ra ma lực của ái tình không thể xem nhẹ.Lăng Nhã đỏ mặt, gắt:- Còn là lãnh đạo lớn đấy, chỉ biết lấy đám tiểu nha đầu chúng tôi ra làm vui...Khâu Tình Xuyên cười ha hả:- Tôi có là gì, vị kia nhà cô mới là lãnh đạo lớn, nói hẹn tôi tới ăn cơm, kết quả tôi còn phải đợi y.

Mười tám thị trưởng tỉnh A, không có ai to như vậy.Dám "lên mặt" như thế trước vị thần tài này, trong số các thị trưởng chỉ có một người mà thôi.Lăng Nhã và Giao Giao cười khúc thích, Giao Giao cười hết sức vui vẻ, cũng chỉ có Liễu Tuấn mới có thể làm Khâu Tình Xuyên cởi mở như thế.

Đôi khi nhìn thấy nam nhân của mình mày cứ nhíu chặt vì lo toan đại sự, trong lòng Giao Giao rất sót, nhưng chẳng có cách nào.

Chuyện mà Khâu Tình Xuyên lo nghĩ, cô hoàn toàn không xen vào được.- Nói xấu người khác sau lưng, con người của giám đốc Khâu thật là...Chậc chậc...Bên trong còn đang cười, giọng nói "quai quái" của Liễu thị trưởng vang lên ngoài cửa.

Người này cao lớn khôi ngô, nhưng đi lại nhẹ nhàng, rất ít phát ra tiếng động, có mấy lần tới sau lưng Lăng Nhã, mà cô hoàn toàn không phát gia ra, bị y "tập kích" từ sau lưng.Khâu Tình Xuyên cười lớn:- Con người của tôi chẳng đáng khen ngợi, nhưng tốt hơn cậu nhiều, cứ vào lúc nguy cấp mới nhớ tới bạn bè, thường ngày không thấy mặt nổi một lần.Giám đốc Khâu lời này tuy vừa nói vừa cười, nhưng hết sức lợi hại, chọc trúng chỗ yếu của Liễu thị trưởng, làm y đỏ mặt tía tai xấ hổ.

Khoảng thời gian này y bao nhiêu việc quấn lấy người, ít liên lạc với bạn bè, chẳng trách bị giám đốc Khâu nghi ngờ "nhân phẩm" của y.May là chỗ này không có người ngoài, Liễu thị trưởng lại mặt dày, cười ngượng vài tiếng rồi cho qua.Lăng Nhã sớm đã đặt một cái đệm gấm đặt sau lưng Liễu Tuấn, y cũng chẳng cám ơn, ngồi thẳng xuống, thấy Giao Giao đang pha trà, rối rít giục:- Giao Giao, đừng pha trà nữa, mau gọi người đưa cơm lên mới là việc quan trọng, tôi đói lép bụng rồi.Giao Giao cười duyên:- Liễu thị trưởng an tâm, thức ăn mang lên ngay, trước tiên uống một chén trà nguôi giận.Liễu Tuấn ngạc nhiên:- Tôi có giận gì đâu?Giao Giao cười:- Viết cả lên mặt rồi, còn bảo không.- Thế sao?Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã, có mím môi cười gật đầu.

Liễu thị trưởng cũng bật cười, y tự thấy tâm thái mình bình tĩnh, không ngờ khó chịu lại viết lên mặt rồi.Khâu Tình Xuyên ngồi xuống bên cạnh Giao Giao, hỏi:- Tới làm gì thế?- Tỉnh trưởng đại nhân triệu kiến, không thể không tới.Liễu Tuấn cười nhạt, nói với chút khinh miệt.Liễu Tuấn chẳng ưa gì Thai Duy Thanh, đây là sự thật Khâu Tình Xuyên và Lăng Nhã đều biết quá rõ, có điều lần triệu kiến này hơi đặc biệt, hai người mặt mày trở nên nghiêm túc.Khâu Tình Xuyên trầm giọng hỏi:- Vì chuyện bán tài sản quốc gia hả?Khâu Tình Xuyên luôn quan tâm mô hình cho thuê kiếm tiến này, đừng thấy lần trước hắn nghiêm túc cảnh cáo Liễu Tuấn, nhưng hắn cũng biết tính cách của Liều Tuấn nhận định việc gì, không có nguyên nhân đặc biệt sẽ không dừng lại.Có điều lần này có chút rắc rối, những bài viết của Thiên Nam Thời Sự và ở trên mạng, Khâu Tình Xuyên đầu đã đọc.- Đúng, sáng nay lão Diêu ở Quốc tư ủy gọi điện thoại tới, nói Tiềm Châu đi quá nhanh...Liễu Tuấn khóe miệng mang nụ cười nhạo báng, đem chuyện kể lại một lượt.Giao Giao không bận tâm tới chuyện quan trường, còn Lăng Nhã thì mặt biến sắc, khẩn trương nói:- Vậy phải làm sao?

Thai Duy Thanh làm thế là bẫy anh rồi...Trước khi anh bán nhà khách Tiềm Châu hắn không nói gì, hiện giờ bán tới mấy thứ rồi mới nói...Lăng Nhã làm việc trong cơ quan lớn, biết những người như thế này trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, càng chẳng cần nói Thai Duy Thanh cố ý bẫy Liễu Tuấn.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Hắn đặt bẫy, thì anh nhất định sẽ chui vào sao?

Anh đợi cái ngày này rất lâu rồi.Lăng Nhã không khỏi há hốc mồm.Nghe ngữ khí của y, cứ như người đặt bẫy là Liễu nha nội chứ không phải là Thai Duy Thanh, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra Liễu nha nội bẫy Thai Duy Thanh thế nào.Khâu Tình Xuyên sắc mặt hết sức nghiêm trọng, hỏi:- Liễu Tuấn, cậu nắm chắc chứ?- Không phải anh cũng nắm chắc sao?

Không nắm chắc hôm nay anh có tới không?Khâu Tình Xuyên cười lớn:- Tiểu tử cậu có phải quá tự tin rồi không?

Coi mình là Gia Cát Lượng hả?Liễu Tuấn lắc đầu:- Gia Cát Lượng sao bì được với tôi.Giao Giao không khỏi tò mò:- Gia Cát Lượng sao lại không bì được với anh?

Anh có bản lĩnh gì hơn được Gia Cát Lượng?Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Khâu Tình Xuyên thở dài:- Cái tên này hơn Gia Cát Lượng ở chỗ, Gia Cát Lượng cuối cùng mệt chết mà không làm xong việc, còn y thì thong dong mà nắm chắc phần thắng rồi.Giao Giao chớp mắt không hiểu ra sao, có điều cô tin Khâu Tình Xuyên nói là đúng, vô số sự thực chức minh rồi.Liễu Tuấn khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:- Giám đốc Khâu, tác phẩm lớn của ngài đâu, có cần tôi trau chuốt cho một chút không?Khâu Tình Xuyên trừng mắt lên, rất là khó chịu:- Sao, trình độ cậu cao hơn tôi à?Lăng Nhã phì cười, ở cùng một chỗ với Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên hoàn toàn "xuống cấp" rồi, không thấy chút dáng vẻ điềm đạm nào của cán bộ cấp cao nữa, hơi một chút là hùng hổ như gà chọi.Hắn cũng biết đây là cơ hội thả lỏng hiếm có.Gần đây trong ngân hàng có tin đồn, nói sẽ đề bạt cán bộ trẻ xuất sắc đảm nhậm lãnh đạo tổng bộ của ngân hàng thương nghiệp.

Không gì phải nghi ngờ, nhân vật tinh anh lại là con cháu cách mạng là có hi vọng tiến bộ nhất, tính ra kinh nghiệm và tuổi tác cũng đủ rồi, trước 40 tiến vào cấp phó bộ, với Khâu Tình Xuyên mà nói không thái quá chút nào.Chính vì thế áp lực của Khâu Tình Xuyên càng lớn, càng muốn làm ra thành tích để cấp trên chấp nhận.Liễu Tuấn cười:- Giám đốc Khâu vốn trình độ rất cao, nhưng...Mấy năm qua quá ham tửu sắc, vùi đầu trên gối mỹ nhân, lại bận rộn tranh quyền đoạt lợi, trình độ khẳng định là đi xuống rồi.Khâu Tình Xuyên tức điên!Trên đời không ngờ lại có loại người như thế, đem toàn bộ những điều bản thân làm trút hết lên đầu người khác, mặt dày đến thế là chùng.Giám đốc Khâu hầm hừ lấy trong cặp da ra mấy trang giấy, thuận tay ném lên bàn, rồi ngồi uống trà, không thèm nhìn về phía Liễu nha nội một cái.Liễu Tuấn cầm lấy, Lăng Nhã cũng lập tức ghé mặt lại xem.Tiêu đề rất lớn: Luận bàn về tính khả thi của cho thuê lấy tiền.Nhìn tiêu đề này Lăng Nhã không kìm được quay sang phía Khâu Tình Xuyên, chỉ thấy Khâu Tình Xuyên mặc dù uống trà, nhưng ánh mắt cứ liếc qua bên này, liền hé miệng cười, rực rỡ như hoa xuân, giám đốc Khâu hổ thẹn, vội quay đầu đi.Lăng Nhã cười càng thêm vui vẻ, nhưng Giao Giao lại rất không cam lòng, trừng mắt lên nhìn cô.Giữa bạn thân và chồng, lập trường của Giao Giao vô cùng kiên định Chương 1057: Đối chọi gay gắt7h 50 phút sáng, chiếc xe số 2 của Tiềm Châu đúng giờ tới tòa nhà chính phủ tỉnh, dừng ở bên cạnh là xe số hai của tỉnh A.Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh cùng đến một lúc.Thai Duy Thanh xuống xe liếc nhìn Liễu Tuấn một cái khẽ gật đầu, Liễu Tuấn cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, trên mặt không hề lấy có nửa nụ cười.Nhìn thấy cảnh này nhân viên công tác đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cứ như giảm xuống liền mấy độ, nhất là Tiểu Vương, khi đi lên bậc thang, thiếu chút nữa vấp ngã.Người này quá đáng rồi.Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, không ngờ lại chẳng chủ động chào hỏi tỉnh trưởng.Không phải mọi người nói Tiểu Liễu chú ý quy củ nhất sao?

Thế nào lại thay đổi rồi.Tiểu Vương không biết rằng, Liễu Tuấn chỉ quy củ với người quy củ.Ngươi muốn đấu sao, được thôi, tôi tiếp hết.Anh muốn chơi thủ đoạn hành chính, tôi đáp bằng thủ đoạn hành chính; nếu chơi trò bẩn, tôi cũng chẳng khách khí.

Còn về thị trưởng đại nhân coi thường tôi, tôi chưa chắc coi tỉnh trưởng ngài là cái quái gì đâu.Những việc làm của Thai Duy Thanh vượt ra khỏi giới hạn của Liễu Tuấn, trong lòng y, Thai Duy Thanh không phải là cấp trên đáng tôn kinh.

Một kẻ chơi cả trò bẩn với cấp dưới thực sự không đáng để Liễu Tuấn kính trọng.Thai Duy Thanh đi vào thang máy, ánh mắt như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không thèm nói một cái, đi thẳng vào một cái thang máy khác.Tiểu Vương người bất giác run lên, Thai Duy Thanh trừng mắt nhìn hắn nghiêm khắc, rất là không vui.Cuộc triệu kiến hôm nay định sẵn sẽ tràn ngập khói súng.Nói ra, Liễu nha nội chắn chắn bị chính phủ tỉnh dồn ép cho bực mình, quyết tâm không nhượng bộ chút nào nữa.Cho dù là đối diện với tỉnh trưởng cũng như vậy.Liễu thị trưởng khó chịu, chả lẽ Thai tỉnh trưởng dễ chịu à?Đường đường một tỉnh trưởng bị cấp dưới ngang nhiên coi thường, thực quá nực cười!Ngang ngược tới thế này là cùng.Đi vào văn phòng, Thai Duy Thanh ngồi sau bàn làm việc, mặt u ám, Tiểu Vương đứng trước mặt, không biết phải làm sao, nnói nói 8h triệu kiến Liễu Tuấn, nhưng cảnh vừa xảy ra vừa rồi ai biết Thai tinh trưởng nghĩ thế nào?Hiện giờ Liễu Tuấn đang chắp tay thong dong đứng ở bên ngoài kìa.Thai Duy hít sâu một hơi, sắc mặt mau chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi nói:- Mời đồng chí Liễu Tuấn vào.Vương thư ký vội gật đầu, luống cuống ra ngoài.Thai Duy Thanh lại sầm mặt xuống, tên Tiểu Vương này đúng là không thể trọng dụng được, theo mình hơn một năm rồi mà vẫn dáng vẻ kém cỏi ấy, mất mặt tỉnh trưởng.Xem ra phải nghĩ tới việc thay thư ký khác.- Liễu tỉnh trưởng, xin mời!Tiểu Vương hạ thấp giọng nói.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài.Tiểu Vương không ở nơi này được lâu nữa rồi.Đi vào văn phòng, Liễu Tuấn hơi khom người, lạnh nhạt nói:- Chào Thai tỉnh trưởng.Thai Duy Thanh gật đầu, không bảo y ngồi xuống mà hỏi thẳng:- Đồng chí Liễu Tuấn, Tiềm Châu bán tài sản quốc hữu quy mô lớn rốt cuộc là sao?Liễu Tuấn hời hợt đáp:- Chuyện này Tiềm Châu đã có báo cáo chuyên môn lên chính phủ tỉnh rồi.Ý của y rất rõ, tôi đưa báo cáo lên không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, vấn đề quan trọng như thế Thai tỉnh trưởng chẳng lẽ chưa xem à?Thai Duy Thanh né tránh chuyện báo cáo, giọng trở nên nghiêm khắc:- Ai đồng ý cho các đồng chí làm thế?Liễu Tuấn nhướng mày hỏi ngược lại:- Có ai không đồng ý à?Thai Duy Thanh tức thì bị nghẹn tới tái mặt.Một chiêu gậy ông đập lưng ông rất hay.Tỉnh trưởng ngài không đồng ý, nhưng cũng đâu có nói phản đối!

Ngay cả phản đối miệng cũng chưa bao giờ nói, tôi cứ coi là ngầm thừa nhận đấy.

Có điều nếu là thân tín của tỉnh trưởng theo lệ đó là ngầm thừa nhận, còn với thành phần không được đón chào như Liễu Tuấn, chính là "ngầm không chấp nhận", tới lúc thích hợp sẽ cho cậu biết mặt.- Đồng chí Liễu Tuấn mời ngồi.Thai Duy Thanh cố nuốt cơn giận vào lòng, sắc mặt hoàn hoãn, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.

Dù sao là tỉnh trưởng, công phu kiềm chế đâu kém, huống chi ở trường hợp công khai, Thai Duy Thanh luôn xuất hiện với hình tượng thân dân bình dị.- Cám ơn tỉnh trưởng.Liễu Tuấn hiên ngang ngồi xuống đối diện với hắn, ngồi rất nghiêm chỉnh, mắt sáng rực đón nhận ánh mắt Thai Duy Thanh, không có chút nhún nhường nào.Trong lòng Thai Duy Thanh giật thót.Người này quá trấn tĩnh, chẳng lẽ y có chỗ dựa?

Nhưng theo Thai Duy Thanh biết, ngay cả Liễu Tấn Tài cũng chưa có câu trả lời rõ ràng cho việc này.

Tiềm châu "bán gia sản" hoàn toàn do người trẻ tuổi ngang ngạnh ở trước mặt làm ra.- Đồng chí Liễu Tuấn, trong chuyện này có vấn đề về chế độ sở hữu, đó là nguyên tắc căn bản, đồng chí phải suy nghĩ cho kỹ.Thai Duy Thanh cũng nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị.Nhưng hành động tiếp theo của Liễu Tuấn lại làm Thai Duy Thanh điên tiết, y nhếch mép cười, tựa như cái vấn đề của Thai Duy Thanh căn bản không đáng trả lời.- Thai tỉnh trưởng, tôi nghĩ cái vấn đề này căn bản chẳng phải là vấn đề.

Số tài sản kia chẳng phải vẫn ở Tiềm Châu sao?

Nói trắng ra chỉ là một cách thế chấp vay vốn.

Nhưng ngân hàng trong nước tạm thời chưa mở nghiệp vụ này, hoặc là tài chính lưu chuyển không đủ, cho nên tôi mới hợp tác với nhà đầu tư bên ngoài.

Số tiền thu được sẽ sinh ra tài sản quốc gia mới, tổng giá trị còn hơn cả tài sản quốc gia vốn có, chỉ là thay bằng một công trình kiến trúc khác mà thôi.

Vì thế chẳng có chuyện tài sản quốc gia thất thoát, càng chẳng có chuyện gì về vấn đề sở hữu.

Đợi tới khi Tiềm Châu phát triển lên, chúng tôi sẽ suy tính tới việc mua số tài sản này về.Liễu Tuấn nói từng câu từng chữ một cách thong thả rõ ràng.Kỳ thực những lời này trong báo cáo viết cả rồi, còn trình bày một cách có hệ thống hơn, chú trọng kỹ xảo văn chương hơn, không thẳng thắn như Liễu Tuấn.Thai Duy Thanh lạnh lùng nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, hàm nghĩa của chế độ sở hữu căn bản không đơn giản như đồng chí nói.

Chuyện liên quan tới chế độ căn bản của quốc gia, không thể dùng lý do nhìn đường hoàng để che dấu, đồng chí muốn toàn diện phổ biến chế độ tư nhân hóa ở Tiềm Châu hay sao.Lời này ác liệt rồi.Liễu Tuấn ưỡn mình lên, nghiêm nghị nói:- Thai tỉnh trưởng nặng lời rồi, tôi tuyệt không có ý đó, cũng không làm như thế.

Hiện giờ Tiềm Châu bán ba món tài sản quốc gia, không đại biểu cho Tiềm Châu muốn tư nhân hóa, đây thuần túy là một thao tác tài chính thương nghiệp, các thành phố khác trong nước cũng có ví dụ tương tự, mô hình này quốc gia đã chính thức thực thi từ năm 1979 rồi, có nhiều thành phố trong nước đều cho đăng ký công ty cho thuê.

Từ đó có thể thấy, nhà nước không cậ phương thức này.

Cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần thao tác đúng đây là con đường tốt phát triển kinh tế, giảm bớt gánh nặng tài chính cho chúng ta.- Vậy ý đồng chí là chẳng những thực thi phương án này ở Tiềm Châu, sau này còn muốn làm ở các khu huyện dưới quyền?Thai Duy Thanh tạm thời bỏ qua tranh luận vấn đề sở hữu, hỏi tới phương diện khác.Cái này trong báo cáo có viết rồi, Liễu Tuấn không phủ nhận:- Đúng thế, nếu như vận hành thành công, thành phố mày mò được phương pháp hoàn chỉnh, chính phủ thành phố đúng là chuẩn bị mở rộng.Thai Duy Thanh lạnh lùng nói:- Vậy làm sao đồng chí có thể đảm bảo tài sản quốc gia không bị đánh giá thấp, không bị trong ngoài câu kết chia chác?- Thai tỉnh trưởng, trên đời này vốn không có chuyện gì tuyệt đối.

Bất kỳ loại quyền lực nào cũng có khả năng sinh ra biến chất, tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng tôi có thể đảm bảo, trước khi mày mò ra một phương án hòan chỉnh, sẽ không mở rộng ra các khu huyện.Thai Duy Thanh gật đầu, chậm rãi mà rõ ràng nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, tôi cho rằng hành vi các đồng chí đang tiến hành ở Tiềm Châu là nguy hiểm, là không phù hợp với chính sách hiện hành, cần phải lập tức dừng lại, kiểm tra kỹ càng.Liễu Tuấn cũng nói từng chữ một:- Thai tỉnh trưởng, nếu như chính phủ tỉnh có phê chuẩn chính thức vào văn bản tôi sẽ chấp hành!

Nhưng tôi giữ quyền khiếu nại lên trên.Gân xanh trên trán Thai Duy Thanh cuộn lên, nhìn trừng trừng vào Liễu Tuấn, y cũng không hề né tránh.- Được, đồng chí đi đi.Một lúc sau Thai Duy Thanh mới nói, không chút sắc thái tình cảm nào.Liễu Tuấn đứng dậy, khẽ gật đầu chào rồi ngang nhiên đi ra.Thai Duy Thanh nhìn theo bóng lưng cao lớn của y, vẻ mặt phức tạp, trong phẫn nộ xen chút ngạc nhiên, rồi bất lực.

Cao Kinh Chương từng đặc biệt nhắc với hắn về người trẻ tuổi này, hàm ý trong đó Thai Duy Thanh rất hiểu.

Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, trước kia bọn họ chọn Liễu Tuấn làm điểm đột phá Nghiêm Liễu hệ có lẽ là sai, thậm chí là sai lớn.Trẻ tuổi, không có nghĩa là dễ bị lừa gạt.Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài yên tâm để Liễu Tuấn ở lại tỉnh A, thế nào cũng phải có lý do.Sau khi Liễu Tuấn rời đi, thành phố Tiềm Châu không hề ngừng đàm phán, mà còn nhanh chóng ký hợp đồng chính thức.

Văn bản mà Liễu Tuấn yêu cầu tỉnh chính phủ không thấy hạ xuống, ngược lại mấy ngày sau, Diêu Tuyên suất lĩnh một đội công tác tới Tiềm Châu, tiền hành điều tra, đồng thời yêu cầu rõ ràng chính phủ Tiềm Châu ngừng ngay việc bán tài sản quốc gia, đợi quốc tư ủy tỉnh có kết quả kiểm tra, và văn bản phê chuẩn của chính phủ tỉnh.Lúc này chỉ còn cách đại hội nhân dân thành phố Tiềm Châu nửa tháng Chương 1058: Đó chưa phải là tất cảThai Duy Thanh trước kia chưa được thực sự lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội, trong mắt hắn, Liễu Tuấn ngoại trừ có một chút tài năng kiến thiết kinh tế, còn lại thì cũng chỉ giống đám nha nội khác, đấu tranh chính trị, quyền mưu quan trường, sao có thể sánh với hắn được.Liễu Tuấn mấy ngày trước ở tòa nhà chính phủ, làm bẽ mặt hắn trước mặt mọi người, Thai Duy Thanh giận dữ như phát cuồng, càng chứng minh suy nghĩ Liễu Tuấn chỉ là tên nha nội, nên hạ quyết tâm phải cho Liễu Tuấn một bài học, cho dù không làm Liễu Tuấn thất tuyển, cũng làm y phải khổ sở, uy tín mất sạch, để xem sau này có dám kiêu ngạo như thế nữa không.Thai Duy Thanh từ khi lên làm lãnh đạo chủ yếu cho tới nay, chưa từng có một cấp dưới nào dám láo xược như thế trước mặt hắn.Hành động của Liễu Tuấn ở trước tòa nhà chính phủ chẳng khác gì công khai khiêu chiến với uy quyền của tỉnh trưởng, cùng với những hành vi phản nghịch trong văn phòng, càng không chấp nhận được.

May mà không có người thứ ba ở đó, nếu không Thai Duy Thanh thực sự không sao chịu nổi.Cho dù là phó tỉnh trưởng, cũng không dám khiêu chiến trước mặt hắn.Không ngờ Thai Duy Thanh vừa mới phái Diêu Tuyên tới Tiềm Châu, Liễu Tuấn không chút khách khí giật ngã La Nguyên Anh, lại còn học theo hắn, gây ra động tĩnh lớn trên truyền thông và internet.Không sao cả, một tên La Nguyên Anh chẳng có gì to tát.Thai Duy Thanh an ủi mình như thế.Nhưng vì sao mình lại không yên tâm vậy chứ?

Càm giác phản kích của Liễu Tuấn không phải chỉ vẻn vẹn có như thế!

Cho cho dù Liễu Tuấn không hiểu chuyện đời, như vậy Nghiêm Liễu thì sao?Nếu thế, đòn phản kích tiếp theo của Liễu Tuấn sẽ thế nào?Đây là nguyên nhân Thai Duy Thanh bất an.Đang lúc bối rối, Tiểu Vương đi tới, gọi nhỏ:- Tỉnh trưởng.Thai Duy Thanh giật mình, nhìn Tiểu Vương với chút bất mãn, hắn càng ngày càng ngứa mắt với Tiểu Vương, nếu chẳng phải mấy ngày qua bị c của Cty Trường Phong làm cho không còn tâm tư gì nữa, thì e rằng hiện giờ người đứng trước mắt hắn không phải là Tiểu Vương.Tiểu Vương cũng biết mình đã làm cho Thai tỉnh trưởng rất bất mãn rồi, càng trở nên run sợ, ý đồ nỗ lực khôi phục ấn tượng trong lòng Thai tỉnh trưởng.

Tiểu Vương biết một khi lãnh đạo bất mãn với nhân viên làm việc bên cạnh, ấn tượng xấu rất khó vãn hồi được, nhưng bản thân không còn cách nào khác, chỉ đành còn nước còn tát thôi.Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thai Duy Thanh, Tiểu Vương bất giác rùng mình, gắng gượng đặt một chồng báo trước mặt Thai Duy Thanh, nói nhỏ:- Tỉnh trưởng, trong này có một số tin tức liên quan tới thành phố Đông Hải, chủ yếu là về bến tàu...Ánh mắt căm ghét của Thai Duy Thanh đột nhiên nghiêm lại, hỏi ngược:- Bến tàu ở Đông Hải?- Vâng.Tiểu Vương đặt chồng bái trong tay xuống trước mặt Thai Duy Thanh.Đông Hải là một thành phố ven biển của tỉnh S, Thai Duy Thanh trước khi lên làm phó tỉnh trưởng tỉnh S, là bí thư Đông Hải, luận quy mô thành phố và tổng sản lượng kinh tế của Đông Hải, luôn xếp trong 3 thành phố đứng đầu tỉnh S.

Đây là thành tích lớn, vì kinh tế của tỉnh S vượt xa tỉnh A, thứ ba tỉnh S và thứ ba tỉnh A, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nếu chỉ luận giêng tổng lượng GDP thì phải năm Tiềm Châu mới sánh được một Đông Hải.Thai Duy Thanh chính nhờ vào thành tích rực rỡ ở Đông Hải mà lên phó tỉnh trưởng, hiện giờ được nhà họ Cao nhìn trúng tới tỉnh A "chia đất phong tước".Vì thế bất kỳ tin tức nào của Đông Hải cũng có thể khiến cho Thai Duy Thanh chú ý, huống chi là bến tàu mà Tiểu Vương nhắc tới, đó là một trong số thành tích chói mắt nhất của hắn ở Đông Hải, càng làm hắn chú ý.Đặt ở trên cùng chồng báo, chính là Thiên Nam Thời Sự gần đây cực kỳ tích cực.Nhìn thấy nó, hai mắt Thai Duy Thanh nheo lại, cái tạp chí này trong mắt rất nhiều quan viên trong nước, nhất là trong mắt quan chức cấp cao là là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể tấn công địch, cũng có thể hại bản thân.Thời gian trước đó, Thiên Nam Thời Sự tóm chặt lấy chuyện bán tài sản quốc hưu, tiếp theo lại đổi mục tiêu, theo dõi công ty Trường Phong, viết bài không biết kiêng dè gì.Giờ cái tạp chí này tóm lấy bến tàu ở Đông Hải sao?Tiểu Vương rất chu đáo lật tới trang báo kia, Thai Duy Thanh cầm lên xem, mới đóc được mấy câu, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, Tiểu Vương vội vàng lui ra, hành đồng này làm Thai Duy Thanh khá hài lòng, hắn chỉ không thích Tiểu Vương gan không đủ, không dùng vào được việc lớn.Thiên Nam Thời Sự luôn viết bài sắc bén, không lưu lại mấy thể diện, bên trong bài báo đó, vạch trần một số tài liệu bí mật, chỉ thẳng kiến thiết bến tàu kia là nhà họ Từ ở Hồng Kông có một số giao dịch ngầm với lãnh đạo chủ yếu nào đó ở Đông Hải.

Bài báo chỉ ra, việc trưng dụng đất để làm bến tàu có sơ hở, có ít báo nhiều, né tránh quy định pháp luật và chính sách liên quan.

Trong quá trình di dời, lãnh đạo Đồng Hải không phải là nhân vật tốt đẹp gì, dùng một số thủ đoạn bất hợp pháp với cư dân.

Trừ những điều đó ra, bài báo còn mập mở chỉ ra sự giao dịch ngầm sâu hơn ẩn chứa trong đó.Quai hàm Thai Duy Thanh bành lên, hai mắt phun lửa phẫn nộ, tựa hồ còn mang chút sợ hãi.Cái bến tàu này là do hắn làm khi còn là bí thư Đông Hải, người trung gian là Cao Kính Hán, từ lúc lập hạng mục cho tới lúc hoàn thành đi vào sử dụng, thời gian khá dài, khi còn đang kiến thiết thì Thai Duy Thanh thăng lên làm phó tỉnh trưởng, nhưng vẫn chỉ đạo công tác kiến thiết.

Có thể nói từ đầu tới đuôi, cơ bản là do một tay hắn làm.Hiện giờ người ta chọc nó ra, hơn nữa tựa hồ còn biết nhiều nội tình, chắc chắn phải có huyền cơ ở đây.Thai Duy Thanh đặt tờ báo xuống, đưa tay lau mặt, lại lấy những tờ báo khác lên xem, đó là những tở báo có sức ảnh hưởng lớn, cũng chuyển tải bài báo của Thiên Nam Thời Sự.

Đây không phải là chuyện báo chí bình thường, thong thường loại chuyện có thể tạo nên ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa liên quan tới một tỉnh trưởng, các tờ báo khác sẽ thận trọng, không đi chuyển tải bài viết của "thứ dị loại" như Thiên Nam Thời Sự.Hiện giờ lại có không ít báo chuyển tái, hơn 9 tờ, thậm chí nhiều hơn số bài báo chuyển tải chuyện "Tiềm Châu bán gia sản".Gậy ông đập lưng ông.Không chỉ Thai Duy Thanh và thế lực của hắn mới có thể nắm truyền thông trong tay, bên phía đối phương càng nắm trong tay nhiều báo chí truyền thông hơn.Đầu óc Thai Duy Thanh lùng bùng, trước mắt hiện lên vẻ mặt ngạo mạn của Liễu Tuấn.Không còn gì phải nghi ngờ, Liễu Tuấn đã triển khai phản công toàn diện, hơn nữa rõ ràng là đã được thế lực lớn phía sau ủng hộ, nếu không bằng vào một mình Liễu Tuấn, không thế khống chế nhiều báo chí như vậy.Những việc làm của mình sẽ khiến Liễu Tuấn và thế lực sau lưng phản công, đó là điều Thai Duy Thanh dự đoán trước, hắn cũng đã chuẩn bị ứng phó rồi, không ngờ điểm Liễu Tuấn chọn tập kích lại là bến tàu ở Đông Hải.Thai Duy Thanh lấy làm lạ, Liễu Tuấn sao có thể lấy được những tin tức mật này, thân tín của mình chắc chắn không thể tiết lộ, vậy chỉ có thể là bên tập đoàn nhà họ Từ thôi!

Không ngờ Liễu Tuấn còn có thể thâm nhập vào bên đó sao?Thai Duy Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.Hắn không thể khẳng định.Thai Duy Thanh lại đưa tay ra lau mặt, rồi day huyệt thái dương, chiếc điện thoại báo mật đột nhiên vang lên.- A lô, tôi là Thai Duy Thanh đây.Vừa cấm lấy ống nghe Thai Duy Thanh liền khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí mang theo chút thân thiết, biến thành "thị trưởng thân dân" trong lời đồn.- Duy Thanh, là tôi!Bên kia là giọng của Cao Kính Hán phó phố trưởng bộ an ninh quốc gia, Cao Kính Hán và Thai Duy Thanh là bạn học, tình cảm sâu sắc, vì quan hệ này mà Thai Duy Thanh mới có sĩ đồ thênh thang, đi thẳng vào vòng hạch tâm của nhà họ Cao.- Kính Hán à?Thai Duy Thanh không che dấu sự ngạc nhiên của mình, dưới tình huống bình thường, Cao Kính Hán không ọi điện cho hắn trong giờ làm việc, hai người đều trao đổi ngoài giờ, dù sao công tác của hai bên không có liên quan mấy.- Duy Thanh, bên kia rất bất mãn rồi.

Trung kỷ ủy và chính pháp ủy thu được rất nhiều thư tố cáo về bến tàu Đông Hải, tố cáo bằng tên thật.Cao Kính Hán giọng trầm thấp, nói ngắn gọn, rất phù hợp với công việc của hắn.Thai Duy Thanh cả kinh:- Tố cáo bằng tên thật?

Ai?- Cán bộ Đông Hải, còn cả người trong tập đoàn họ Từ...Cao Kinh Hán đọc ra hai cái tên, Thai Duy Thanh lập tức trở nên căng thẳng, hai người này một là cấp dưới hắn từng khá tín nhiệm, một là giám đốc hạng mục kiến thiết bến tàu của tập đoàn h Từ, hai người này nắm rõ nội tình như lòng bàn tay, không ngờ bọn họ lại đi tố cáo, làm Thai Duy Thanh nghĩ không ra lý do.Có điều, con người ta phản bội có rất nhiều lý do, chỉ cần đủ lợi là được, mà bên kia rõ ràng có thể ra bất kỳ giá nào.Cao Kính Hán cũng biết sự đả kích việc này gây ra với Thái Duy Thanh, trong điện thoại giữ im lặng một lúc để Thai Duy Thanh tiêu hóa được tin tức này rồi mới nói:- Trung kỷ ủy đã mở hội nghị thảo luận phạm vi nhỏ, còn Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động gì.Cao Kính Hán không nói cuộc họp của Trung kỷ ủy kết quả thế nào, đoán chừng không lạc quan, còn bên Chính pháp ủy tạm thời chưa có hành động, có lẽ người ta đang chờ thời cơ tốt nhất.Nhưng đó không phải toàn bộ nội dung cuộc điện thoại của Cao Kinh Hàn, lời nói tiếp theo càng làm Thai Duy Thanh kinh sợ Chương 1059: Thai tỉnh trưởng rất đau đầu- Duy Thanh bên quân đội có ý kiến, hình như là nhắm vào tập đoàn họ Từ, đặc biệt là Hải quân và ti tổng binh...Cao Kính Hoán trầm giọng nói.Điều này Thai Duy Thanh cũng loáng thoáng nghe được trước đó, tập đoàn nhà họ Từ xâm nhập vào mấy nghành nghề trong nước quá sâu, thậm chí liên quan tới một số nghành nghề quân giới, điều này liên quan mật thiết tới sự ủng hộ của nhà họ Cao.Tất nhiên như thế không tránh khỏi xung đột lợi ích với một số tập đoàn khác trong quân, một số tướng lĩnh cao cấp trong quân đội hết sức bất mãn với hành vi "cướp miếng cơm" của nhà họ Từ, nhiều lần bày tò sự bất mãn với thủ trưởng tối cao, lần nào phải do nhà họ Cao ra mặt, mới miễn cưỡng dẹp yên.Lần này giới truyền thông tấn công bến cảng ở Đông Hải, cùng việc tố cáo bằng tên thật, lại khiến cho cao tầng quân đội bàn tán.

Hà Trường Chinh chủ trì cuộc họp quân ủy phi chính thức, tư lệnh viên quân khu Đông Phương không chút khách khí chỉ ra, tập đoàn họ Từ liên kết với chính phủ địa phương chèn ép quân đội, chiếm đoạt lợi ích, là không đúng, khiến cho một số chiến sĩ và chỉ huy bất mãn.Trước kia tổng công ty công nghiệp binh khí cực kỳ bất mãn với nhà họ Từ, nhưng vì đang điều chỉnh nội bộ không rảnh gây chuyện với nhà họ Từ.

Có điều vẫn nói rất nhiều lời khó nghe, ngôn từ kịch liệt nhất chính là tư lệnh hải quân, nói nếu như tập đoàn họ Từ còn tiếp tục ngang ngược như thế, ông ta sẽ tận diệt cơ quản chủ quản của nhà họ Từ ở thủ đô.Những tướng lĩnh quân đội nói chuyện đều rất thắng thắn, không quanh co lòng vòng nhiều, mặc dù mọi người nhắm mũi giáo vào tập đoàn nhà họ Từ, nhưng ngôn tử chĩa mũi giáo vào nhà họ Cao là điều thấy rõ.Làm cho nhà họ Cao bất an là Hà Trường Chinh trước kia nhấn mạnh ổn định đoàn kết, nhưng lần này lại không lên tiếng, mặc cho cấp dưới to tiếng.Đây là một tín hiệu không lành, ảnh hưởng của Cao hệ trong quân đội không sâu lắm, cùng với một số lão tướng quân nghỉ hưu, sức ảnh hưởng lại càng yếu đi.

Xét thực tế đó Cao hệ luôn nỗ lực làm tốt quan hệ với quân đội.

Nhưng những năm gần đây Hà Vũ hệ thần tốc quật khởi trong quân đội, nỗ lực của nhà họ Cao gặp nhiều trở ngại hơn trước kia rất nhiều, nhất là sau khi Hà Trường Chinh nắm giữ quyền bính của quân ủy, quan hệ giữa nhà họ Cao và quân đội trở nên vi diệu, rất khó tiếp cận.

Vũ Thu Hàn sau khi lên tổng tham mưu, nắm giữ đại cục tình báo, ý đồ làm suy yếu ưu thế truyền thống của nhà họ Cao trong hệ tình báo là rất rõ ràng.Sứt mẻ quan hệ với quân đội, là mối nhức nhối gần đây của nhà họ Cao.Giờ quân đôi vì "sự kiện Đông Hải" mở cuộc họp chuyên môn, tuy nói là không chính thức cũng đã nói rõ vấn đề, dù Hà Trường Chinh không phát biểu ý kiến cũng đã khiến khối kẻ sợ vỡ mật.- Duy Thanh, chậm lại một chút đi, một số việc nhanh quá hóa hỏng.Cao Kính Hán nhắc nhở bạn học cũ.- Ừ.Cúp điện thoại rồi, Thai Duy Thanh mặt sa sầm, hồi lâu không nhúc nhích.Hắn chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.Nhưng thằng nhãi kia nhìn thế nào cũng không giống một con ong chúa!Quân đội đột nhiên phát ra phản ứng quyết liệt vào lúc này, chẳng lẽ có liên quan tới Liễu Tuấn?

Căn cứ vào tin đồn, Nghiêm Liễu hệ đúng là có quan hệ không hệ với Hà Vũ hệ, nhất là Liễu Tấn Tài được Hà lão gia tử nói giúp vào thời khắc quan trọng.

Nhưng đối diện với cục thế phức tạp các đại phái, chẳng lẽ chỉ vì xung đột nho nhỏ ở một tỉnh mà khiến Hà Trường Chinh ra mặt?Thật phức tạp!Thai Duy Thanh thời dài, chậm rãi nhấc điện thoại lên gọi cho sở trưởng sở công nghiệp.- Lão Lưu, tôi là Thai Duy Thanh đây.- Xin chào tỉnh trưởng.Lão Lưu ở phía bên kia liên tục gập mình chào, ngữ khí hết sức cung kính.Thái độ nịnh bợ của Lưu sở trưởng khiến trong lòng Thai Duy Thanh hơi dễ chịu một chút, trầm giọng nói:- Lão Lưu, anh đại biểu chính phủ tỉnh tới công ty Trường Phong một chuyến, thừa nhận sự tuyển cử của bọn họ, để Triệu Ngạn lên làm chủ tịch đi.Lưu sở trưởng rõ ràng sửng sốt, nhưng mau chóng tỉnh lại, vâng dạ liên tục.

Trong lòng rất ngạc nhiên, công ty Trường Phong "chính biến" mấy ngày rồi, Triệu Ngạn đã thực hiện chực trách chủ tịch hội đồng quản trị, La Nguyên Anh chỉ còn là đồ trang trí, nhưng tỉnh không thừa nhận, Lưu sở trưởng biết Thai tỉnh trưởng khẳng định không chấp nhận, nói thế nào chủ thể của Cty Trường Phong vẫn là tài sản quốc hữu, biến động lãnh đạo tối cao phải do chính phủ định đoạt, sao có thể do mấy người gọi là cổ đông các ngươi quyết định riêng được?Nhưng mà hiện giờ Thai tỉnh trưởng chấp nhận rồi.Biến cố gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ Thai tỉnh trưởng bị áp lực ở phương diện nào đó, đành phải nuốt trái đắng?Vừa nghĩ tới đây lão Lưu rùng mình, chỗ dựa của Triệu Ngạn là ai?

Chẳng qua chỉ là Liễu Tuấn mà thôi, chẳng lẽ Liễu Tuấn mà có thể ép Thai tỉnh trưởng đổi ý?Có điều Lưu sở trưởng mau chóng thu suy nghĩ này lại, chuyện như thế mình đừng suy nghĩ, càng đừng xen vào thì hơn, nếu không La Nguyên Anh chính là ví dụ tốt nhất.Nghe nói Liễu nha nội gặp Thai tỉnh trưởng trước tòa nhà chính phủ mà không thèm chào một tiếng, quả nhiên có tự tin.Lưu sở trưởng không dám chậm trễ, gọi điện cho Triệu Ngạn, bảo ông ta đợi ở công ty, lập tức lái xe tới, tuyên bố trước mặt mọi người quyết định của tỉnh ủy, thừa nhận cuộc "chính biến" vừa rồi.Còn về La Nguyên Anh, tỉnh trưởng không nói phải an bài ra sao, Lưu sở trưởng không nhắc tới một lời.Tóm lại có một chỗ mà lĩnh lương là tốt rồi.Tỉnh trưởng đại nhân đứng ngồi không yên, thị trưởng đại nhân ở Tiềm Châu cũng chẳng an nhàn, đang mở cuộc họp văn phòng thị trưởng, vấn đề bàn luận không phức tạp, chỉ có một cái là quán triệt văn kiệt 109 của chính phủ thành phố phát ra cuối năm ngoái.Văn kiện 109 nói tới phương án "sửa đường, xây dựng khu công nghiệp và viện khoa học kỹ thuật" Liễu thị trưởng phát ra khi mới nhậm chức, việc bán tài sản quốc gia cũng được quyết định trong phương án này.Các phó thị trưởng ai nấy mặt mày nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, mắt không nhìn nghiêng.Trước cuộc họp, nghe thấy chủ đề liền há hốc mồm, chẳng phải tiểu tổ kiểm tra của Quốc tư ủy tỉnh đang ở trong thành phố tra sổ sách sao?

Ý đồ của người ta rõ ràng là bới móc sơ hở trong việc bán tài sải quốc gia, bỏ qua vấn đề chế độ sở hữu, nếu có thể tìm được chứng cứ tài sản quốc gia bị hạ giá, trong ngoài câu kết, chỉ sợ phát ra địa chấn quan trường còn lớn hơn cả vụ án Bạch Hồ.Cho dù không tìm ra được gì, người ta cũng đang tra xét, vội vàng đi ngược lại thế làm gì?Thế chẳng phải tỏ rõ muốn chống lại tỉnh sao?Không tới mức ngang ngược vậy chứ?Nhưng Liễu nha nội muốn ngang ngược, các cấp phó chẳng thể làm gì, đành nối đuôi nhau vào hội trường, đưa mặt nhìn nhau cười khổ, gặp phải một vị thị trưởng như thế này chắc biết là phúc hay họa.Có điều mọi người nhìn ra ý tứ của đối phương, chỉ mang tai mắt đi là được rồi, đừng tùy tiện lên tiếng, để lãnh đạo tỉnh hiểu lầm.Nhưng Liễu Tuấn lại không định "tha" cho bọn họ.- Các đồng chí, kế hoạch tài chính của thành phố từ khi thực hiện tới nay, giành được hiệu quả tốt đẹp hiện giờ tập trung được 1 tỷ 0 trăm 30 triệu đồng.

Trừ một phần cấp ho các xí nghiệp thay đổi trang thiết bị và nghề nghiệp nuôi trồng cụ thể ra, trong sổ sách còn 950 triệu.Liễu Tuấn vẫn không hàn huyên nửa câu, đi thẳng vào chủ đề, mọi người cũng quen rồi, tiếp đó Vu Hoài Tín phát một bản chi tiêu cho mọi người xem, con số bên trong đó rất rõ ràng rành mạch, các phó thị trưởng liếc mắt qua.

Số tiền này đi đâu, trong lòng ai chẳng biết.Thành phố một lúc kiếm được hơn 1 tỷ, ai chả hau háu nhìn vào nó, tài chính Tiềm Châu đã bao giờ sung túc như thế?

Tổng thu nhập tài chính một năm cũng chỉ được 100 triệu mà thôi.- Nếu đã tập trung được khoản tài chính đầu tiên, như vậy văn kiện 109 cuối năm ngoài chính phủ phát ra đã có cơ sở thực thi.

Cuộc họp hôm nay, là muốn thương lượng vơi smọi người làm sao phân phối số tiền này, mau chóng khởi động nâng cấp cải tại mạng lưới giao thông thành phố.Liễu Tuấn nói rồi ánh mắt liếc qua mặt các phó thị trưởng, mọi người gặp phải ánh mắt của y đều vội mỉm cười.- Trong tay tôi có một bản phương án sơ bộ, có chỗ nào thiếu sót, các đồng chí hãy bổ xung...Liễu Tuấn biết đám cấp phó của mình chẳng thể phát biểu ý kiến gì vào lúc này, nên không muốn lãng phí thời gian, nói ý kiến của mình luôn:- Khoản tiền này tôi chưa làm bốn phần; phần thứ nhất 60 triệu dùng để xây viện khoa học kỹ thuật; phần thứ hai, 270 triệu nâng cấp cải tạo khu công nghiệp Nam Than; bộ phận thứ ba 700 triệu, toàn diện nâng cấp cải tạo con đường chính trong thành phố, đây là chuyện không thể trì hoãn được nữa, phải lập tức tiến hành.

120 triệu còn lại làm khoản tài chính hỗ trợ chuyên dụng, phương án cụ thể, chúng ta sẽ chuyên môn nghiên cứu Chương 1060: Ban chỉ huy kiến thiết cơ sởLiễu thị trưởng vừa nói ra, phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, các phó thị trưởng chỉ dùng khóe mắt trao đổi, không ai chịu lên tiếng.Sắc mặt Liễu Tuấn dần dần thay đổi.Y cũng biết bọn họ lo sợ cái gì, nhưng là phó thị trưởng mà chỉ biết bo bo giữ mình, đối với Liễu Tuấn mà nói y không chấp nhận được.Kinh tế Tiềm Châu muốn chấn hưng, không phải chỉ dựa vào một người nào đó mà được, phải có đoàn thể lãnh đạo mạnh mẽ.- Thị trưởng.Mọi người nhìn theo tiếng nói, phát hiện ra đó là Mạc Cửu Thành phó thị trưởng phân quản giáo dục.Mạc Cửu Thành gật đầu với Liễu Tuấn, rồi nhìn các đồng nghiệp khác xin phép, chậm rãi nói:- Thị trưởng, trên tỉnh hình như không tán đồng với chuyện bán tài sản quốc hữu của chúng ta, chuyện này phải chăng nên hoãn lại, suy nghĩ cho thận trọng.Mạc Cửu Thành vừa nói ra lời này, tất cả các phó thị trưởng đều lộ ra vẻ hết sức tán đồng, chỉ vì mọi người không mu xen vào tranh đấu của Liễu nha nội và lãnh đạo tỉnh ủy, nên chỉ ngậm miệng ăn tiền.

Không ngờ đưa ra ý kiến đầu tiên lại là Mạc Cửu Thành, các phương án của Liễu Tuấn cơ bản chẳng dính dáng gì tới lão Mạc, ông ta vốn là người không có lý do lên tiếng nhất.Liễu Tuấn khẽ gật đầu với ông ta.Cuối năm vừa rồi, Mạc Cừu Thành tới tìm y vì chuyện tiền công cho giáo viên, hi vọng có được 6 - 7 triệu từ số tiền bán tài sản quốc hữu.

Khi đó Liễu Tuấn không đồng ý, nhưng sau liên hệ với các huyện trưởng, bảo họ tìm cách kiếm tiền trả lương cho các giáo viên, sau đó Mạc Cửu Thành im hơn lặng tiếng.Có điều sau lần đó Mạc Cửu Thành để lại ấn tượng tốt với Liễu Tuấn, bất kể ra sao người này còn tận tụy với chức trách, hiện giờ ông ta đứng lên mong Liễu Tuấn thận trọng, có lẽ khí phách không đủ, nhưng dứt khoát là có thiện chí.- Đồng chí Cửu Thành nói có lý, có điều chúng ta tạm thời không quan tâm tới thái độ của tỉnh, mà nên tính xem phải dùng số tiền này thế nào!Liễu Tuấn mỉm cười nói.Mọi người hiểu Liễu nha nội đã quyết tâm, tỉnh có phản đổi hơn y cũng sẽ làm theo ý mình.Triệu Sư Phạm hít một hơi, bình thản nói:- Đúng thế, thị trưởng nói không sai, gia sản đã bán rồi, có sai lầm cũng đành chấp nhận thôi, hối cũng không được nữa, cứ nên suy nghĩ xem dùng số tiền này sao cho thích hợp thì tốt hơn.Các phó thị trưởng trước tiên ngẩn ra, tiếp đó lần lượt gật đầu, tài sản bán rồi, muốn hối lại thì phải chuộc từ tay thương nhân, coi như chính phủ làm trái hợp đồng, phải bồi thường không ít, làm thế đúng là bại gia chi tử rồi.Triệu Sư Phạm nói đúng vào điểm mấu chót.Liễu Tuấn nói:- Đồng chí Sư Phạm nói lời này phải lắm!

Chúng ta không thảo luận có nên dùng số tiền này hay không mà thẻo luận dùng thế nào.Bỏ qua vấn đề nguyên tắc, đi sâu vào chi tiết, suy nghĩ của mọi người liền trở nên tích cực, anh một câu tôi một câu, bàn tán sôi nổi.Nhìn chung mọi người không có ý kiến gì với bốn phương án của Liễu Tuấn, chỉ đề xuất ý kiến tham khảo về phân chia số tiền.

Triệu Sư Phạm làm việc cẩn thận chỉ ra viện bảo tảng khoa học kỹ thuận không cần 60 triệu, theo hắn tính, 54 triệu cơ bản là đủ, tiết kiệm được 6 triệu.Liễu Tuấn gật đầu vui vẻ tiếp thu kiến nghị của Triệu Sư Phạm.Nếu ở nơi khác, phó thị trưởng thường vụ làm thế là không thích hợp, vì chẳng khác gì nói thị trưởng làm việc không chu đáo bằng phó thị trưởng.

Nhưng với Liễu Tuấn không tồn tại vấn đề này, Liễu Tuấn luôn cường điều, một người không phải là vạn năng, trên đời không có lãnh đạo luôn chính xác.

Cho nên đảng thực hiện chế độ lãnh đạo tập trung, là tập hợp trí tuệ của mọi người, định ra kế hoạch chu đáo, cố gắng giảm thiểu sai phạm.Tiếp đó Mạc Cửu Thành chỉ ra địa điểm viện bảo tàng có chỗ không ổn, kiến nghị xây dựng nó ở giữa quảng trường Cát Khánh và công viên Đông Hồ, liên kết mua sắm và nghỉ ngơi như thế có thể thuận tiện cho tuyến đường giao thông.Lập tức có người khác phản đối, nói giao thông an bài thuận tiện nhưng lại liên quan tới vấn đề di dời cư dân, sẽ làm chi phí kiến thiết tăng lên, nên để ở chỗ ban đầu, tiết kiệm hơn.Mạc Cửu Thành vẫn kiên trì ý kiến của mình:- Ý tưởng ban đầu xây dựng viện bảo tàng khoa học kỹ thuật là tăng cường ý thức khoa học của người dân, xây ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế có mấy người muốn tới tham quan?

Điều này đi ngược lại với dự tính.Liễu Tuấn nghe vậy gật đầu:- Đồng chí Cửu Thành nói rất có lý, đây do tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi có khuynh hướng ngả về tiếp thu ý kiến của đồng chí Cửu Thành, phải xây viện bảo tác ở nơi mà người dân Tiềm Châu có thể thuận đường nhìn thấy!

Tăng thêm chi phí cũng không tiếc.Thị trưởng đã quyết, mọi người tất nhiên không nói gì nữa.Thảo luận thì thảo luận, nhưng một khi đưa ra quyết định thì phải tuân thủ nguyên tắc tổ chức.Những thứ này đều là thảo luận thực sự, không có xung đột lợi ích gì nhiều, dù sao thì tiền nắm trong tay Liễu Tuấn, tiêu ra sao do y quyết.

Dù y có không theo điều thảo luận hôm nay để làm thì mọi người chỉ trơ mắt ra nhìn, ai dám đi chất vấn?Vấn đề tiếp theo mới là trọng tâm chú ý của mọi người.Liễu Tuấn nói:- Các đồng chí, nếu đã quyết định thì không nên chần chừ.

Hôm nay thảo luận làm sao thể thực thi toàn bộ số hạng mục kia, và hình thành phương án cơ bản.Vội vậy sao?Các phó thị trưởng lại đưa mặt nhìn nhau.- Thời gian không đợi ai cả, hiện giờ là trung tuần tháng ba, nếu không quyết, thoáng một cái là tới tháng tư rồi, những hạng mục này đều phải đi vào sử dụng trong năm nay.Liễu Tuấn kiên định nói.Phải đi vào sử dụng trong năm nay.Mọi người đều bị khí phách của Liễu Tuấn chấn động, vị Liễu thị trưởng này đúng là tín độ của thái tổ, nhất vạn niên thái cửu, chỉ tranh triêu tịch!Lời của Mao chủ tịch, ý nói phải tranh thủ đạt đư mục đích trong thời gian ngắn nhất.

Con tạo xoay vần, thế thời xoay chuyển, một vạn năm quá lâu, phải tranh thủ trong sớm chiều.

Ý chủ đạo cuối cùng thực chất là của một văn sĩ thời Minh còn Mạo chủ tịch chỉ phát huy thêm, ông ta tên là mình chịu chếtCó đủ thời gian và tài chính rồi, làm gì cũng dễ, còn lại là các định người phụ trách hạng mục và đơn vị thi công nữa thôi.- Thị trưởng, những hạng mục này đều dùng tiền bán tài sản quốc hữu có được mục đích để kiến thiết, vậy tôi kiến nghị thành lập ban chỉ huy chuyên môn thống nhất, tranh để làm việc tản mác, ảnh hưởng tới hiệu suất, mà không lợi cho giám sát tài chính.Triệu Sư Phạm đưa ra đường lối tổng quát.Liễu Tuấn gật đầu tán thưởng:- Kiến nghị này của đồng chí Sư Phạm rất tốt, tôi hoàn toàn tán đồng, ban chỉ huy này nên đặt ở cấp chính xử, trực tiếp phụ trách với chính phủ thành phố.Cái gọi là phụ trách trực tiếp với chính phủ thành phố thực chất là phụ trách với y.Điều này là đúng thôi, món tiền này quá mẫn cảm, nếu trong quá trình sử dụng có gì sơ xuất sẽ bị người ta nắm lấy thóp.- Ban chỉ huy công trình này đặt tênlà ban chỉ huy kiến thiết công trình cơ sở, nếu đã lắp lên khung, phải tìm người quản lý thích hợp.Liễu Tuấn nói tiếp.Các phó thị trưởng mỉm cười, không ai nói nữa.Ban chỉ huy này nắm giữ cả tỉ đồng, chỉ huy trưởng chỉ sở giàu hơn cả cục trưởng cục tài chính.

Ban ngành quan trọng như thế, người quản lý chắc chắn phải là thân tín của Liễu Tuấn, ai dám đi đề cử.Chủ nhiệm văn phong chính phủ Trang Ích Khiêm đột nhiên lên tiếng:- Thị trưởng, tôi đề cử một nhân tuyển.Mọi người cực kỳ ngạc nhiên nhìn lão Trang, mặc dù ông ta thi thoảng cũng phát biểu, nhưng rất hiếm, càng đừng nói tới vấn đề quan trọng như thế này, lại xung phong.Danh nghĩa ông ta chỉ được dự thính khi tham gia vào cuộc họp văn phòng thị trưởng thôi.Đương nhiên chẳng ai đi yêu cầu ông ta chỉ được "dự thính".Liễu Tuấn gật đầu:- Được, mời đồng chí Ích Khiêm nói.- Thị trưởng, tôi thấy ban chỉ huy này là đơn vị cô cùng trọng yếu, liên quan tới các hạng mục kiến thiết trong vòng vài năm tới của thành phố, cần một người vô cùng chăm chỉ, có dũng khí, phẩm hạnh tốt để phụ trách.

Tôi đề cử đồng chí Cừu Dụng Chi.Trang Ích Khiêm nghiêm nghị nói.Lời này vừa phát ra, các phó thị trưởng đều mỉm cười hiểu ý.Liễu Tuấn không vội tỏ thái độ:- Các đồng chí khác có cái nhìn thế nào về kiến nghị của đồng chí Ích Khiêm?Triệu Sư Phạm tỏ thái độ ủng hộ rõ ràng:- Thị trưởng, cá nhân tôi cho rằng đề nghị của đồng chí Ích Khiêm rất tốt, đồng chí Cừu Dụng Chi làm việc chăm chỉ, hăng hái, ai ai cũng thấy.

Để đồng chí ấy quản lý ban chỉ huy là hết sức thích hợp, tôi tán thành.Liễu Tuấn mỉm cười.Nghe nói Triệu Sư Phạm và Trang Ích Khiêm quan hệ không tệ, xem ra tin đồn là thật, Liễu Tuấn dùng Cừu Dụng Chi khiến Trang Ích Khiêm lo sợ cho ghế chủ nhiệm của mình.

Hiện giờ nhân cơ hội, đẩy Cừu Dụng Chi qua ban chỉ huy, nắm giữ đại quyền, thăng lên một cấp, uy hiếp với Trang Ích Khiêm được giải trừ, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.Chẳng trách Triệu Sư Phạm ủng hộ ngay.- Các đồng chí khác có ý kiến gì đều nói đi, có nhân tuyển thích hợp hơn không?Liễu Tuấn theo thông lệ, hỏi.Các đồng chí khác lắc đầu, người có thần trí bình thường, dại gì mà ý kiến chứ?

Chương 1061: Tan xương nát thịtThành lập ban chỉ huy kiến thiết, đặt cấp chính xử, bổ nhiệm Cừu Dụng Chi làm chỉ huy trưởng, những chuyện này đều là quyền hạn chính phủ, nhưng vẫn cần một trình tự tổ chức.Sau khi tan họp, Liễu Tuấn tới văn phòng bí thư, trao đổi với Hàn Húc vấn đề này.Chuyện thuận nước đẩy thuyền này, Hàn Húc thường không có lý gì từ chối, thuần túy là kiến thiết kinh tế, thị trưởng có tiếng nói cực lớn, đừng nói là thị trường uy thế như Liễu nha nội, mà có là một thị trưởng yếu thế, Hàn Húc cũng không làm khó người ta ở chuyện này, chèn ép thị trưởng, thậm chí đẩy ra rìa, tuyệt đối không phải là cách làm khôn ngoan.Bất kể là ai nếu bị dính vào "thanh danh" cực độ chuyên quyền, sẽ trăm hại không có lợi gì với sĩ đồ sau này.Không ai dám cộng tác với hắn mà.Huống chi Hàn Húc cũng biết mức độ quan trọng của ban chỉ huy này đối với Liễu Tuấn, ở chuyện này Liễu Tuấn bắt buộc phải thành công.

Cho dù cố ép cho một người khác tới, thì có thể chống chọi được một tháng không cũng là cả một vấn đề.Liễu Tuấn nói xong truyện này, Hàn Húc liền gật đầu tán đồng, nói ngày mai sẽ đưa lên thường ủy thảo luận.

Tiếp đó Hàn Húc lại nói tới đại hội nhân dân sắp mở.- Thị trưởng, danh sách đoàn đại biểu đã xác định rồi, thị trưởng nhận được rồi chứ.- Ừm nhận được rồi.- Thị trưởng có ý kiến gì với danh sách này không?Liễu Tuấn cười:- Tôi tôn trong quyền tuyển cử của nhân dân.Hàn Húc cũng cười.Liễu Tuấn biết vì sao Hàn Húc lại quan tâm tới đại hội lần này như thế, tin đồn chẳng những bất lợi cho Liễu Tuấn, nnói y bị thất tuyển, cũng có tin đồn nhắm vào Hàn Húc, chủ nhiệm hội đồng nhân dân do Lưu Huy kiêm nhiệm, Lưu Huy giao chức vụ bí thư, còn vẫn giữ chức vụ kiêm nhiệm.

Tin tức bên lề nói, trên đại hội có khả năng tuyển cử Long phó chủ nhiệm lên làm chủ nhiệm, để cho Hàn Húc một đòn phủ đầu, đồng thời để cho các đại lão trong tỉnh thấy sức mạnh của thế lực bản địa.Tiềm Châu không dễ bắt nạt thế đâu.Hàn Húc đã lĩnh giáo uy thế của Liễu Tuấn rồi, thể hiện rõ qua việc bố trí chức bí thư huyện trưởng huyện Bạch Hồ, nếu như về sau không mau chóng cải biến, Liễu Tuấn chẳng những chiếm ưu thế trên cuộc họp văn phòng bí thư, mà trên thường ủy chưa chắc đã rơi xuống hạ phong.

Nếu Hàn Húc không thể trúng tuyển làm chủ tịch hội đồng nhân dân, thì thể diện mất sạch, sau này còn triển khai công tác thế nào được nữa?Nụ cười trên mặt Hàn Húc thoáng qua rồi mất, nghiêm túc nói:- Thị trưởng, thời gian gần đây bên dưới có một số nhân tố không ổn định, vì vụ án Bạch Hồ mà tâm tình quần chúng cán bộ bất ổn, thành phố nên chăng bố trí lại một chút, có gắng trừ bỏ ảnh hưởng xấu này, đảm bảo cho đại hội thành công tốt đẹp?- Tôi hoàn toàn ủng hộ bí thư, đúng là nên bố trí lại một chút.- Được, vậy trên thưởng ủy ngày mai, chúng ta thảo luận vấn đề này, thống nhất tư tưởng, thống nhất bố trí.Hắn là người mới, Liễu Tuấn cũng chẳng phải "cán bộ cũ", hai người bắt tay hợp tắc vào lúc này là rất cần thiết.Liễu Tuấn gật đầu.Hàn Húc trầm ngâm rồi nói:- Thị trưởng, Quốc tư ủy tỉnh vẫn ở lại Tiềm Châu tra sổ sách, điều này bất lợi cho việc ổn định nhân tâm.

Tôi thấy nên phản ánh chuyện này với lãnh đạo tỉnh ủy, để các đồng chí Quốc tư ủy sớm kết thúc công việc.Liễu Tuấn cười:- Lãnh đạo tỉnh ủy hẳn là hiểu tình huống này rồi, tin rằng cấp trên sẽ có an bài ổn thỏa.

Tiềm Châu dù sao vẫn dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy tỉnh A mà lại.Hàn Húc nheo mắt lại, khẽ gật đầu, không thảo luận vấn đề này nữa.Liễu Tuấn còn chưa rời khỏi văn phòng Hàn Húc, nội dung cuộc họp văn phòng thị trưởng đã bị Diêu Tuyên biết hết sức rõ ràng rồi, hắn không do dự, lập tức báo cáo cho Thai Duy Thanh.Không báo cáo mà được sao.Hắn đang tra xét, còn chưa có kết luận rõ ràng, người ta đã họp dùng tiền ra sao rồi, hoàn toàn không để các đồng chí Quốc tư ủy vào mắt!

Thế cũng được đi, người ta là nha nội mà, Diêu Tuyên biết vị trí của mình.

Hơn nữa thời gian qua Liễu nha nội cũng không thất lễ với hắn, quy tắc quan trường không thiếu thứ gì, cần chào mừng có chào mừng, cần tiệc có tiệc, chủ khách đều vui.Diêu Tuyên dẫn đội tới Tiềm Châu là do nhận lệnh, không phải ý muốn.

Liễu Tuấn hiểu rõ, việc công cứ làm, còn việc tư, Liễu nha nội không đắc đội với hắn.Chuyện nào ra chuyện đó.Liễu Tuấn biết hắn tới có ý gì mà không để ý, Diêu Tuyên biết ngay vấn đề nghiêm trọng, Liễu nha nội không định thỏa hiệp với Thai tỉnh trưởng, muốn chọi cứng rồi.Nha nội đúng là nha nội, gan thật ro.Diêu Tuyên vừa lắc đầu cười khổ, vừa báo cáo.Song thái độ của Thai Duy Thanh hoàn toàn nằm ngoại dự liệu, hắn vốn tưởng Thai tỉnh trưởng sẽ nổi giận lôi đình, không ngờ Thai Duy Thanh trầm mặc hồi lâu rồi nói ba chữ "tôi biết rồi", sau đó cúp điện thoại.Thai tỉnh trưởng biết rồi, nhưng Diêu chủ nhiệm chả hiểu ra sao.Vậy là có ý gì?Có tra tiếp không thế nào phải nói cho rõ chứ!

Thái độ thế này khiến cấp dưới làm việc ra sao?

Song làm được tới chức này đầu óc ai kém đâu?

Diêu Tuyên trầm tư một hồi, kết hợp với việc La Nguyên Anh bị hạ bệ trước đó không lâu, dần dần phát giác ra manh mối.Liễu nha nội đã nổi giận, bắt đầu phản kích rồi!Liễu nha nội phản kích ai?Tỉnh trưởng?Thị trưởng đấu tỉnh trưởng, rõ ràng là hành động thiếu sáng suốt, Liễu Tuấn dám chơi thủ đoạn này rõ ràng được thế lực sau lưng ủng hộ, nếu không Liễu nha nội có ngang ngạnh đến đâu cũng không dám làm loạn.Hiểu ra rồi, Diêu Tuyên vã mồ hôi.Thai Duy Thanh không gọi hắn về tức là thắng bại còn chưa rõ, đồng thời Thai Duy Thanh chỉ thị không tiến thêm một bước điều tra, nói rõ Thai Duy Thanh không chắc thắng.

Bảo hắn ở lại Tiềm Châu chỉ là hi vọng mong manh, nếu tra ra cái gì thật thì phần thắng của Thai Duy Thanh sẽ tăng lên.Nhưng Diêu Tuyên chẳng có gan theo hắn.Diêu Tuyên chỉ là cán bộ cấp sở căn cơ không sâu, kẹp giữa hai thế lực khổng lồ như Nghiêm Liễu và nhà họ Cao, không cẩn thận một chút là tan xương nát thịt.

Cho dù hắn tra ra được cái gì đó, giúp Thai Duy Thanh giành phần thắng, cũng chẳng được lợi lộc gì, Liễu Tuấn dù bị hạ, thì cũng phải đối diện với sự phản kích tiếp theo của Nghiêm Liễu, cái con tốt cầm cờ chạy trước như hắn sao thoát khỏi tai họa tan xương nát thịt.Diêu Tuyên ngây ra một lúc, lau mồ hôi lạnh rồi đưa ra quyết định, gọi điện thoại yêu cầu toàn bộ cấp dưới rút về nhà khách Tiềm Châu họp, danh nghĩa là tổng kết tình hình.

Tổng kết xong Diêu Tuyên cho nghỉ phép, mọi người tới Tiềm Châu một thời gian rồi, phải nên nghỉ ngơi một chút.Diêu Tuyên ra quyết định này không lâu, Triệu Sư Phạm gọi điện tới cho hắn, bảo các đồng chí Quốc tư ủy tnhr vất vả quá, hắn đại biểu chính phủ Tiềm Châu, mòi mọi người tụ họp ở nhà khách vào buổi tối dự tiệc, thả lỏng.Diêu Tuyên thở phào, lập tức đồng ý.Vậy là thiện ý của hắn được người ta nhận rồi, Liễu Tuấn suy nghĩ chu đáo, không ra mặt mời tiệc, tránh làm khó hắn.Ngày hôm sau cuộc họp thành ủy Tiềm Châu được mở.Kiến nghị thành lập ban chỉ huy kiến thiết được nhất trí thông qua, bổ nhiệm Cừu Dụng Chi làm chỉ huy trưởng cũng được nhất trí thông qua.Tiếp đó Hàn Húc đưa ra bố trí, yêu cầu mói người đồng tâm hiệp lực, ổn định cục diện, xóa bỏ lời đồn, đảo bảo đại hội nhân dân thành công tốt đẹp.

Chuyện này cũng không ai phản đối, tất cả nghiêm túc gật đầu.Trở về văn phòng, Liễu Tuấn triệu kiến Cừu Dụng Chi.Cừu Dụng Chi đã biết tin từ hôm qua rồi, tâm tình kích động nhưng không vội vàng chạy tới cám ơn Liễu Tuấn, đi theo Liễu Tuấn nửa năm, Cừu Dụng Chi ít nhiều hiểu được tính cách của Liễu thị trưởng, biết y không thích cái trò đó.

Dù sao chưa đưa lên thường ủy thảo luận, về lý thuyết còn biến số, mình quá vội vãn không khỏi làm Liễu thị trưởng coi thường.Cừu Dụng Chi quyết tâm theo Liễu Tuấn để làm một năng thần, chứ không phải nịnh thần.Liễu thị trưởng triệu kiến lúc này, chắc chắn là muốn trao đổi với hắn công tác của ban chỉ huy, Liễu Tuấn vẫn tác phong cũ, chỉ dặn dò các công việc thiết yếu, chính phủ sẽ giám sát cần thiết, không tùy tiện xen vào thao tác cụ thể.Đồng thời Liễu Tuấn cũng yêu cầu Cừu Dụng Chi lập tức đưa ra một bản phương án.- Dụng Chi, bản quy hoạch này phải nhanh, hai ngày là phải có, giao cho tôi xem, sau đó mau chóng triển khai công tác, tất cả các cuộc đấu thầu phải công khai, phải dán bảng công bố, hiểu chưa?Cừu Dụng Chi gật đầu, hắn biết phải công bố những tin tức này trước đại hội nhân dân.Đang nói chuyện thì điện thoại bảo mật vang lên, Liễu Tuấn vừa nhân điện thoại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cung kính nói:- Chào thủ tướng Chương 1062: Hồng thủ tướng đích thân chú ýNghe Liễu Tuấn nói ba chữ "chào thủ tướng", Cừu Dụng Chi choáng váng, may mà hắn khôi phục nhanh, cuống quít lui ra, thiếu chút nữa đâm sầm vào Vu Hoài Tín đang chuẩn bị đi vào.Nhìn thấy cảnh này, Vu Hoài Tín cả kinh, còn cho rằng Cừu Dụng Chi bị Liễu thị trưởng nghiêm khắc trách mắng, theo lý thì không thể, Vu Hoài Tín hiểu tính cách của Liễu Tuấn.Vu Hoài Tin đang muốn mở miệng, Cừu Dụng Chi đặt ngón tay lên miệng "xuỵt" một tiếng, lật tay đóng cửa phòng lại, nói nhỏ:- Thủ tướng đang nói chuyện với thị trưởng.Vu Hoài Tín cũng hoa mày chóng mặt một trận, hắn đi theo Liễu Tuấn ba năm, cũng là lần đầu thấy thủ tướng đích thân gọi điện tới văn phòng Liễu Tuấn.Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn vào cánh cửa màu đỏ thẫm, tựa hồ rất muốn đi vào, tìm hiểu xem thị trưởng và thủ tướng rốt cuộc nói chuyện gì.

Đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, tuyệt đối không dám làm.Thủ tướng hỏi tới việc bán tài sản quốc hữu, Liễu Tuấn trình bảy đơn giản mô hình của mình.Thủ tướng trầm ngâm một chút nói:- Cậu tới thủ đô, nói rõ ràng trước mặt tôi.Cúp điện thoại không lâu, Liễu Tuấn nhận được thông báo chính thức của văn phòng thủ tướng, bảo y ngày mai 2h 30 phút tới báo cáo với thủ tướng.Tiềm Châu không có chuyến bay thẳng tới thủ đô, Liễu Tuấn liền sai Vu Hoài Tín đặt năm vé máy bay sáng mai ở Ngọc Lai, nếu về thủ đô, Phi Phi và Dương Dương cũng về cùng, đoán chừng bà ngoại bà nội mừng cuống lên.Không đợi Giải Anh và Nguyễn Bích Tú mừng, Phi Phi đã vui sướng rồi, sau khi tới Tiềm Châu, Phi Phi "náu mình trong thâm cung", rất ít ra ngoài và tiếp xúc với người khác.

Vào thời kỳ mẫn cảm tất cả phải thận trọng, may là to tính cách điềm đạm, lại có chồng và con làm bạn nên chịu được, có điều lâu không được gặp đám bạn thân, đúng là rất nhớ.Tới sân bay thủ đô tiếp đón, là Vũ Viện Viện và chồng Lý Tử Hành.

Vũ đại tiểu thư không muốn ở lại Đại Ninh, cũng điều tới thủ đô công tác, Lý Tử Hành là điển hình của loại sợ vợ, tất nhiên "vợ nói chồng phải theo", cũng cùng vợ tới thủ đô, hiện giờ là cán bộ cấ chính xử bộ ngoại thương.

Nhưng Vũ đại tiểu thư ham chơi, Lý Tử Hành sốt ruột, nhưng vợ không chịu sinh con, cũng chỉ đành vụng trộm "than vắn thở dài", không dám để lộ ra mặt chút nào.Có điều Lý xử không phải là hoàn toàn không làm gì được vợ, hắn có một tuyệt chiêu, nịnh bợ mẹ vợ, dì Bành không ngừng giáo dục Vũ Viện Viện, nnói nữ nhân lớn tuổi, sinh con rất khó, bảo cô nhanh chóng mang thai đi.

Ngày than chiều trách, Vũ đại tiểu có ngang bướng đến đâu cũng đã có dấu hiệu không kháng cự được, "âm mưu" của Lý xử sớm muộn cũng thành.Phi Phi và Viện Viện vừa gặp mặt đã sung sướng ôm chầm lấy nhau.Trừ Vũ Viện Viện và Lý Tử Hành, tới đón còn có một người, làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, đó là Trình Tân Kiến, đi một cái xe Jeep chuyên dụng của cảnh sát, oai phong lẫm liệt.Liễu Tuấn cười ha hả, tới bắt tay Trình Tân Kiến.- Anh Trình sao anh lại tới đây?Y và Trình Tân Kiến có giao tình sinh tử, hai người một thời gian không gặp nhau rồi, đúng là niềm vui bất ngờ.Trình Tân Kiến cười tới không khép miệng lại được, nhìn ngó Liễu Tuấn một hồi mới nói:- Tới trưởng đảng học tập, học xong, ý Lương bộ trưởng là anh ở lại bộ luôn.Trình Tân Kiến đã gần 50, lần này sắp thuận lợi tiến thêm một bậc rồi.- Ồ?

Cục nào trong bộ.- Cục ba!Cuối năm ngoái bộ công an trải qua một loạt cải cách lớp, sát nhập một số cơ cấu nội bộ.

Cục ba là cục quản lý trị an, chính là sở trường của Trình Tân Kiến, do hắn chủ trì trị an thì rất nhiếu lưu manh côn đồ xui xẻo rồi!

Trình Tân Kiến hơi thô lỗ một chút, nhưng việc nghiêm chỉnh tuyệt đối không qua loa.- Tiêu Kiếm Tiêu Vũ vẫn khỏe chứ?Liễu Tuấn hỏi.- Khỏe lắm, nhưng rất nhớ cậu.

Ý của Lương bộ trưởng là đợi anh tới cục ba nhậm chức rồi, cũng điều hai đứa nó tới bộ để rèn luyện một chút, sau này có thể dùng vào việc lớn.Triều vua nào triều thần đó, Lương Quốc Cường tất nhiên phải bồi dưỡng lên một đám lực lượng cốt cán của mình, Tiêu Kiếm Tiêu Vũ đều là nhân tài không tệ.- Vậy quá tốt rồi, sau này tới thủ đô, mọi người có thể xum họp với nhau rồi.Liễu Tuấn vui mừng tự tận đáy lòng.- Phải rồi, Vương Bác Siêu sao rồi?

Cậu rời khỏi Ngọc Lan, liệu có kẻ nào ngáng chân hắn không?Vương Bác Siêu là cấp dưới cũ của Trình Tân Kiến, Trình Tân Kiến rất chú trọng nghĩa khí, lúc nào cũng nhớ tới đám anh em.Liễu Tuấn cười:- Anh đâu phải không biết năng lực của Bác Siêu, ai ngáng chân được anh ấy?

Anh ấy lật tay lại cho ngay một phát ấy chứ.Trình Tân Kiến liền yên tâm, cười nói:- Cũng phải, thẳng đó quỷ quyệt lắm.2h 30 phải báo cáo với thủ tướng, thời gian eo hẹp, Liễu Tuấn tính qua, không về nhà ăn cơm nữa, bảo Vũ Viện Viện đưa mẹ con Phi Phi về trước, còn mình ăn cơm ở sân bay, tiếp đó Trình Tân Kiến tự lái xe, đưa y thẳng tới đại nội.Trình Tân Kiến bản tính thô hào, cho dù vào đại nội cũng chẳng sợ, Liễu Tuấn xuống xe, hắn cười lớn nói:- Tối phải tụ tập một bữa nhé!Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.Văn phòng Hồng thủ tướng vẫn ở chỗ cũ, đi trong sân vườn uyên tĩnh, nhìn cây vạn tuế cành lá xum xuê, đầy sức sống, chỉ tiếc rằng người đứng đón ở bậc thềm không còn là Lăng xử trương thiên kiều bá mị nữa rồi.Nghĩ tới đây Liễu Tuấn thầm buồn cười, Lăng Nhã đã thành người bên gối của mình rồi, cần gì phải nhìn cảnh nhớ người?Đón tiếp Liễu Tuấn là một nam nhân trẻ chừng 30 tuổi, đeo kính, bắt tay Liễu Tuấn nói:- Liễu thị trưởng, mời theo tôi.Văn phòng này Liễu Tuấn chỉ tới một lần, nhưng ấn tượng sâu sắc như ngày hôm qua.Đi vào văn phòng Hồng thủ tướng, Liễu thị trưởng giật mình, thì ra còn có bốn nhân vật lớn nữa, cha y cũng có mặt.Ba vị còn lại Liễu Tuấn cũng nhận ra.Vị đầu tiên ngồi bên phải Hồng thủ tướng, đối diện với cha y là một người nam tử trên 50, mặt phổ thông, khá uy nghiêm, chính là Hướng Xử Hậu giám đốc ngân hàng TW, ngay bên cạnh là một vị tuổi tương đương, trông khá gầy gò, mặt luôn mang nụ cười, phó chủ nhiệm Vinh Lực của ủy ban thương mại quốc gia, Vinh phó chủ nhiệm phụ trách cải cách quốc xí.

Vị ngồi bên cạnh Liễu Tấn Tài tuổi khá trẻ, chừng 50, là trợ thủ của Liễu Tấn Tài, phó chủ nhiệm ủy ban phát triển quốc gia, Tống Ngạn Xương.Đúng là một thế trận lớn.Hôm qua nhận được chỉ thị của Hồng thủ tướng, Liễu Tuấn đương nhiên phải gọi điện trao đổi với cha, Liễu Tấn Tài đã nói hết sức rành mạch với y, Tống Ngạn Xương đã phê duyệt "đồng ý thí điểm" với phương an của y rồi.

Có điều đây là chuyện lớn, lại liên quan tới cha con, Liễu Tấn Tài cẩn thẩn báo lên cho Hồng thủ tướng thẩm duyệt.Trước đó Hồng thủ tướng chưa hề trao đổi riêng với Liễu Tấn Tài đã triệu kiến Liễu Tuấn, có điều trong điện thoại Liễu Tấn Tài dặt y cứ thẳng thắn trình bày lý tưởng của mình, không cần băn khoăn gì cả.Chỉ cần bản thân cho là đúng thì phải kiên trì.Liễu Tuấn đột nhiên thấy thế trận lớn như vậy, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.Trên đường tới đây y không hề nhận được điện thoại của Liễu Tấn Tài cho biết có cảnh này, đây cũng do Hồng thủ tướng lâm thời quyết định, không có thời gian nhiều cho đám Liễu Tấn Tài.

Trong chuyện này tất nhiên không bài trừ Hồng thủ tướng lo quan hệ cha con của hai người có khả năng sinh ra ảnh hưởng bất lợi, từ đó có thể thấy được mức độ coi trọng của Hồng thủ tướng với việc này.Liễu Tuấn trấn định tinh thần, khom người chào hỏi, với Liễu Tấn Tài cũng gọi là "Liễu phó thủ tướng", không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.Hai nghìn năm trước, Tào Chương bắc phạt, Ngụy Vương Tào Tháo có cảnh cáo: Ở nhà là cha con, lên trận là quân thần.Lời dạy xưa hiện giờ dùng rất hợp.Năm vị quan lớn ai ấy vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu đáp lại Liễu Tuấn, chỉ có Vinh Lực là mang theo nụ cười thói quen.Không khí trong văn phòng rất căng thẳng.- Liễu Tuấn ngồi đi.Hồng thủ tướng nói:- Vâng, cám ơn thủ tướng.Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống, người đón tiếp y lúc nãy đưa trà lên rồi ngồi xuống bên cạnh, mở sổ ra chuẩn bị ghi chép.

Trong tay năm vị quan lớn đều cầm một bản tài liệu, đó là báo cáo chính phủ Tiềm Châu đưa lên, trong tay Liễu Tuấn cũng có một bản.Hồng thủ tướng không hỏi vội, mở tài liệu trong tay ra xem một lúc mới nhìn Liễu Tuấn hỏi:- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?

Chương 1063: Ngũ đường hội thẩm- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?Hồng thủ tướng chỉ hỏi đơn giản một câu đã làm Liễu Tuấn càng trở nên bất an, theo lý thường, Hồng thủ tướng mời cả cha y tới đây là một tín hiệu tốt, nhưng Liễu Tuấn không nông cạn như thế, đây là Hồng thủ tướng, đâu có thể suy đoán tâm thái như "ông bác hàng xóm" được.Bất kể kiếp trước hay kiếp này, ấn tượng của Hồng thủ tướng lưu lại trong lòng người là thiết diện vô tư.Huống chi đúng như Thai Duy Thanh nói, đây là vấn đề chế độ sở hữu.- Vâng thư thủ trưởng, Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi.- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nảy ra ý tưởng này.Hồng thủ tướng hỏi bình thản, nhưng ánh mắt trí tuệ lướt qua trên mặt, làm Liễu thị trưởng luôn trấn tĩnh cũng phải hơi run lên.Hôm nay "ngũ đường hội thẩm", hẳn là phán xét cuối cùng cho chuyện này rồi.Liễu Tuấn chỉnh đốn lại tư duy, ưỡn mình lên nói:- Đường lối đại khái chính phủ Tiềm Châu đã có báo cáo lên trên trình bày rõ ràng rồi.

Tôi xin giới thiệu đơn giản một chút...Là đường lối cơ bản nhất để tranh thủ thời gian.- Tranh thủ thời gian?Hồng thủ tướng hỏi lại, tựa hồ lại như tự lẩm bẩm.- Vâng thưa thủ tướng, cuối năm ngoài Tiềm Châu gặp phải lũ lớn, cho dù đê bao không vỡ, kinh tế toàn thành phố vẫn tổn thất nặng nề, theo trình tự thông thường, xây dựng lại sau thiên tai, khôi phục lại sản xuất, thì phải mất một hai năm mới khôi phục lại mức độ trước thiên tai.

Thực sự mà nói, cho dù khôi phục lại trình độ lúc trước, tôi cũng thấy quá chậm, không có sức cạnh tranh gì, nếu không nghĩ cách, Tiềm Châu chỉ có đi sau lưng người ta, càng ngày càng thụt lùi.Một khi bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, đầu óc Liễu Tuấn liền trở nên tỉnh táo, chút lo lắng bất an vừa rồi vứt tận lên chín tầng trừi, toàn thân trở nên tràn trề tự tin.Mấy vị quan lớn thì bình thường, họ ai chẳng là nhân vật lớn từng trải sóng gió bão bùng?Người trẻ tuổi phụ trách ghi chép kia thì ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, người này chạc tuổi mình mà đối diện với các vị trọng thần không có chút rụt rè nào, không thẹn là công tử của Liễu phó thủ tướng.- Biện pháp cậu nghĩ ra chính là bán gia sản.Hồng thủ tướng hỏi thoáng có chút châm chọc.- Báo cáo thủ tướng, không phải là bán gia sản, mà là tập trung tài chính, biến tiền sống thành tiền chết, tổng thu nhập tài chính năm 1997 của Tiềm Châu chỉ vẻn vẹn có 730 triệu, tài lực có thể dùng cơ bản cạn kiệt, lại không có sản nghiệp trụ cột, công có công nghiệp và thương nhiệp sôi động, nguồn thuế không nhiều.

Nói cách khác chỉ đơn thuần dựa vào thu nhập của Tiềm Châu thì còn xa mới đủ, riêng tu sửa mạng lưới giao thông đã tiêu hao hơn 4 tỷ, một khoản tiền lớn như thế bất kể đi vay hay kêu gọi đầu tư đều không thức tế.

Nhưng Tiềm Châu cần phải mau chóng cải tạo mạng lưới giao thông, đó là điều kiện cơ bản nhất để phát triển kinh tế.

Nếu không thứ bên trong không ra được, hàng bên ngoài chẳng vào nổi, có mời người ta tới đầu tư người ta cũng chẳng tới.Liễu Tuấn nói lưu loát.Ngay câu nói đầu tiên của Liễu Tuấn đã làm cho nhân viên ghi chép tay run lên, trực tiếp bác lời của thủ tướng, vị Liễu công tử này gan không tầm thường.Hồng thủ tướng không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi:- Vậy cậu đã nghĩ tới vấn đề chế độ sở hữu chưa?- Thưa, đã nghĩ tới.Liễu Tuấn đáp không chút do dự.- Chuyện này không thể đơn thuần dùng chế độ sở hữu ra quyết định, nếu như nhìn từ đại cục, nhìn từ quan điểm về lâu về dài, tổng giá trị tài sản quốc hữu của Tiềm Châu sẽ không sút giảm, mà chỉ càng ngày một gia tăng, bởi vì số tiền kiếm được, vẫn dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, ví dụ như sau khi cải tạo mạng lưới giao thông, đó là tài sản quốc gia tăng lên.

Cho dù sự tăng trưởng này chỉ là vô hình, nhưng mang lại lợi ích thiết thực cho người dân cho kinh tế Tiềm Châu, lại là điều dễ thấy.

Ví dụ chúng tôi bán một phần tài sản quốc hữu, dùng xây dựng khu công nghiệp khoa học kỹ thuật, đó chính là tài sản quốc hữu mới, hơn nữa cùng với đầu tư bên ngoài tiến vào, khu công nghiệp này sẽ mau chóng tăng giá trị, tức là thực thiỮ được việc làm tài sản quốc hữu tăng giá trị.Các vị trọng thần dùng ánh mắt giao lưu với nhau.Thống đốc ngân hàng TW hỏi:- Đồng Liễu Tuấn, món tiền này thực hiện giám sát ra sao?Liễu Tuấn lòng vui mừng, Hướng Xử Hậu hỏi tới thao tác cụ thể, tức là đại biểu cho thái độ ông ta về việc này rồi, nếu không ông ta sẽ không hỏi như vậy trước mặt Hồng thủ tướng.

Liễu Tuấn biết, Hướng Xử Hậu là một trong số tâm phúc Hồng thủ tướng coi trọng nhát.- Hướng thống đốc, ở Tiềm Châu hiện giờ cũng chỉ mới ở giai đoạn thí điểm, vì mục tiêu khá đơn giản, số tiền không lớn, nên giám sát không lớn lắm, do đích thân tôi giám sát, tất cả việc định giá tài sản đều do chuyên gia tỉnh tiến hành.

Đương nhiên, nếu sau này mở rộng tới các khu huyện, vấn đề giám sát sẽ càng trở nên trọng yếu, ý kiến cá nhân tôi, do chính phủ và ngân hàng nhân dân cùng giám sát.Hướng Xử Hậu gật đầu, những người khác miệng đều hiện nụ cười.Anh chàng này, tới cách làm của thành phố còn chưa được chấp thuận, đã nghĩ tới mở rộng đến các khu huyện cấp dưới rồi, đúng là rất tự tin, nhận đinh buổi "ngũ đường hội thẩm" hôm nay, nhất định y là người thắng.Hồng thủ tướng cau mày hoỉ:- Cách làm này của cậu, chỉ là bán gia sản thôi phải phông?Liễu Tuấn ngẩn ra, thủ tương nói thế là sao?

Mình còn chiêu gì mới nữa à?- Báo cáo thủ tướng, tạm thời còn đang trong giai đoạn mày mò.

Có điều tôi cho rằng, phương thức này giải quyết thiếu thốn tài chính của chính phủ, thiếu thống tài chính của các xĩ nghiệp quy mô nhỏ.

Ngoài cách vay ngân hàng, phát hành cổ phiếu, thì đây là con đường tập trung tài chínhngắn nhất.Thủ tướng không đáp lời mà nhìn qua Tống Ngạn Xương.Tống Ngạn Xương gật đầu nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, các xí nghiệp nhỏ luôn không trả được tiền thuê, đó là vấn đề chướng ngại lớn.Nghe lời này, Liễu Tuấn càng tự tin, mỉm cười đáp:- Tống chủ nhiệm, căn cứ vào quỹ tích phát triển mô hình cho thuê nước ta hai mươi năm qua mà nói, nợ tiền thuê đúng là chướng ngại cho sự phát triển của mô hònh này.

Nhưng chuyện gì cũng cần phải có một giai đoạn để hoàn thiện.

Theo tôi thấy, việc cho thuê trong tổng quy mô kinh tế thị trường nước ta chiếm chưa tới 1%, đúng là có hay không cúng được, còn ở các nước phát triển chiếm tới 25%, đặc biệt nước Mỹ tỉ lệ này vượt quá 30%.

Có thể nói đây là con đường ngắn nhất cho các xí nghiệp nhỏ mau chóng phảt triển.Trong mắt Hồng thủ tướng ánh lên vẻ hưng phấn, khẽ gật đầu với Liễu Tuấn ý bảo y nói tiếp.- Phát triển nghành nghiệp này sẽ sẽ giải quyết khó khăn tài chính cho các xí nghiệp nhỏ nước ta, giống như có xí nghiệp nói, không cải cách, không đổi mới trang thiết bị là "đợi chết", cải cách là "tìm lấy cái chết".

Nhà buôn nói, không trả tiền theo kỳ hạn là "đợi chết", mà trà theo kỳ hạn là "tìm lấy cái chết".

Ngân hàng nói, không cho vay là "đợi chết", cho anh vay cũng là "tự tìm lấy cái chết".

Nói rõ ràng cơ cấu của chúng ta có vấn đề, chúng ta thiếu một chủ...Chủ thể đầu tư thứ ba.

Công ty cho thuê, chính là chủ thể thứ ba này.

Đối với nhà buôn, công ty cho thuê là loại bao thầu tiêu thụ ngoài có đảm bảo; đối với ngân hàng, đây là một con đường phân phối tài chính mới; đối với người đi thuê, đây là phương thức đầu tư tái sản xuất; đối với thị trưởng tư bản và đầu tư tư nhân, đây là phương thức đầu tư mới; đối với khách hàng lớn của cơ cấu tài chính, đây là con đường quản lý tài chính...Thực ra, đối với ngân hàng mà nói, hỗ trợ công ty cho thuê, tác dụng lớn hơn cả họ tự ủng hộ xí nghiệp trung và nhỏ, dễ khống chế nguy hiểm hơn.

Trong nghiệp vụ cho thuê, ngân hàng và đặc biệt là ngân hàng quocó hữu, phải đóng vai trò giám sát và hỗ trợ.

Điều này rất có ích cho sự phát triển đa dạng hóa thị trường tài chính...Hồng thủ tướng đột nhiên bật cười:- Chuyện này cậu đã thương lượng với Khâu Tình Xuyên rồi?Liễu Tuấn mặt đỏ lên, cười ngượng ngập:- Vâng thưa thủ tướng, chúng tôi có tham khảo với nhau.Bài viết kia của Khâu Tình Xuyên không cho đăng báo, mà là đưa lên thành thư kến nghị trong tổng bộ ngân hàng kiết thiết và ngân hàng TW, trình bảy tính khả thi và tính tất yếu của nghành nghiệp cho thuê ở trong nước.Lời nói của Liễu Tuấn phù hợp với báo cáo của Khâu Tình Xuyên, chẳng trách Hồng thủ tướng hỏi như thế Chương 1064: Kế hoạch vòng vèoLiễu Tuấn lần thứ hai trình bày phương hướng chính sách của mình không lâu như lần đầu, ước chừng hai tiếng động hồ sau Liễu thị trưởng bị đuổi đi.Có điều lần này Liễu Tuấn nói nhiều hơn lần trước, lần đầu tiên Hồng thủ tướng cũng phát biểu không ít ý kiến, lần này năm vị quan lớn chỉ hỏi, sau đó toàn là Liễu Tuấn diễn giảng.Vẫn là người nhân viên kia đưa Liễu Tuấn ra cửa, ngồi lên xe của Trình Tân Kiến, rời khỏi đại nội.Trình Tân Kiến tuy tính cách phổi bò, nhưng tuyệt đối không hϩ tới nội dung cuộc đàm thoại nửa câu.

Ở trong quan trường bao lâu như vậy, hỏi gì không hỏi gì, Trình Tân Kiến tự biết.Xe rời khỏi đại nội, Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Hồng thủ tướng nói với em chuyện bán tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu.Trình Tân Kiến hơi ngẩn ra rồi vui vẻ.Liễu Tuấn chủ động nhắc tới chuyện này, có thể thấy trong lòng Liễu Tuấn, Trình Tấn Kiến hắn vẫn là tâm phúc tri kỷ gần gũi nhất.

Thực ra những chuyện phát sinh ở Tiềm Châu, Trình Tân Kiến cũng biết đại khái, dù sao Liễu Tuấn chấp chính nơi đó, hắn cũng khá quan tâm.Trình Tân Kiến hỏi:- Không có vấn đề gì lớn chứ?Liễu Tuấn lắc đầu:- Tạm thời còn chưa biết.Theo Liễu Tuấn đoán, sau khi năm người đó thương lượng, đưa ra quyết định hắn không tới mức qua tệ, nhưng chuyện quá lớn, không có kết quả xác thực, Liễu Tuấn không suy đoán bừa.- Sao, tối nay đi đâu.Trình Tân Kiến vứt đề tài Tiềm Châu qua một bên.Liễu Tuấn mỉm cười đáp:- Trước tiên cứ về nhà chào mọi người đã rồi hay nỏi.Trình Tân Kiến tức thì trở nên khẩn trương, dù sao hai nhà Nghiêm Liễu hiện giờ đâu phải như xưa, cho dù là cấp dưới cũ như hắn cũng không thể tùy ý tới thăm nữa, khoảng thời gian tới trường đảng học, Lương Quốc Cường có dẫn tới thăm Nghiêm Ngọc Thành, ấn tượng của Nghiêm Nghiêm Thành với hắn không tệ, khích lệ với câu, còn phía Liễu phó thủ tướng, hắn chưa dám tới quấy nhiễu.Liễu Tấn Tài nổi tiếng "cuồng công tác", mình không có việc gì, sao dám tới chiếm dụng thời gian quý báu của thủ trưởng.Khi xe đi vào con đường nhỏ yên ắng của công viên Long Sơn, Trình Tân Kiến càng thêm khẩn trương, mím chặt miệng, may mà có Liễu Tuấn ở trên xe, thủ tục kiểm tra không rắc rối lắm.- A, là Tiểu Trình.Nhìn thấy Trình Tân Kiến, Nguyễn Bích Tú cũng rất bất ngờ, vui vẻ lên tiếng.Trình Tân Kiến hơi xấu hổ, hắn đã gần tuổi tri thiên mệnh rồi, không ngờ Nguyễn Bích Tú còn gọi hắn là Tiểu Trình.

Nói ra hắn đúng là cấp dưới cũ của Nguyễn Bích Tú, hai mươi năm trước khi Nguyễn Bích Tú làm chỉ đạo viên đồn cảnh sát trấn Hướng Dương, Trình Tân Kiến mới chỉ là một cảnh sát thường.- Mẹ à, mẹ làm Trình cục trưởng xấu hổ rồi.Liễu Tuấn cười giải vây cho Trình Tân Kiến.Ngồi trong phòng khách rộng lớn, Trình Tân Kiến không khỏi cảm khái liên hồi, hiện giờ lão Trình là cán bộ cấp chính sở, sắp nắm quyền trị an toàn quốc, nhưng mà nghĩ ra không sướng bằng 20 năm trước cùng đám bạn bè hợp chí đồng đạo cùng ngồi chén chú chén anh với nhau.Giải Anh và Nguyễn Bích Tú đều vui mừng vì Trình Tân Kiến tới thăm, khách khí mới hắn ngồi xuống rồi hỏi tình hình huyện Hướng Dương gần đây, thực ra Trình Tân Kiến đã rời khỏi huyện Hướng Dương lâu lắm rồi, có điều vẫn luôn công tác ở tỉnh N, về quê nhiều hơn Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, kiền vui vẻ nói chuyện quê nhà với lãnh đạo cũ.Nguyễn Bích Tú muốn giữ Trình Tân Kiến ở lại ăn cơm, tất nhiên hắn không từ chối.Liễu Tuấn cười nói:- Thôi mẹ ơi, con cũng không ở nhà ăn cơm đâu, đi tụ họp với bạn bè một chút, cán bộ tỉnh N cũng có mấy người tới thủ đô, chả mấy khi nhau một lần.Nguyễn Bích Tú cũng biết, thân ở trong quan trường, xã giao là khó tránh khỏi, hơn nữa cùng với địa vị con trai trong thể chế ngày càng cao, cũng nên có "quân" của mình rồi, những cán bộ tỉnh N, tất nhiên là cấp dưới đáng tín nhiệm nhất.Trừ Trình Tấn Kiến, những người quen cũ của Liễu Tuấn ở thủ đô đúng là có vài người, do Trình Tân Kiến gọi điện liên lạc, mọi người tập trung ở Clb Trường Thành.Ở trong phòng bao, nguyên bí thư huyện Ninh Bắc, phó thị trưởng hiện nhiệm thành phố Đại Ninh là Thạch Trọng, đệ nhất thư ký của Liễu Tuấn là Phan Tri Nhân và vợ là Giang Vân Hiệp, hai vợ chồng Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cũng tới.Mọi người gặp nhau vui mừng chào hỏi một hồi, Phan Tri Nhân lâu không gặp Liễu Tuấn, sốt ruột hỏi:- Trình bí thư, không phải Liễu bí thư cũng tới sao?Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trình Tân Kiến.Trình Tân Kiến cười:- Liễu bí thư đi đón khách rồi.Mọi người ngạc nhiên, khách gì mà đáng để Liễu bí thư đích thân đi đón?Trương Hiểu Mạn là người hiểu ra đầu tiên, vui mừng vỗ tay:- Tôi biết rồi, đi đón Bạch bí thư.Bạch bí thư chính là Bạch Dương rồi, Trương Hiểu Mạn khi làm thư ký cho Bạch Dương, thì cô đang là bí thư huyện Ninh Bắc, cho nên vẫn dùng cách xưng hô cũ, rất thân thiết.Nói ra trừ Trình Tân Kiến, năm người ngồi đây toàn là cấp dưới cũ của Bạch Dương, ngay cả Liễu thị trưởng hết sức ghê gớm cũng vậy.Mọi người đang nói cười thì Liễu Tuấn cùng Bạch ti trưởng đoan trang tao nhã đi vào.Mọi người đứng dậy đón, không biết ai dẫn đầu đồng loạt vỗ tay đón chào.Thấy nhiều cấp dưới cũ như vậy, Bạch ti trưởng luôn dè dặt cũng cười tươi nói:- Bạn bè cũ gặp mặt, đâu phải là mở hội báo cáo, cái lễ này miễn chứ hả?- Bạch bí thư, mời ngồi.Khi Trương Hiểu Mạn làm thư ký cho Bạch Dương rất được Bạch Dương yên thích, hai người tình cảm sâu sắc, vẫn giữ liên lạc với nhau.

Đột nhiên gặp cấp trên cũ, Trương Hiểu Mạn hết sức kích động chạy tới nắm tay Bạch Dương, hai hàng nước mắt bất giác chảy ra.Thấy Trương Hiểu Mạn lộ chân tình như vậy, Bạch Dương cũng rất cảm động, nắm tay cô khẽ vỗ mấy cái.- Ha ha, Bạch bí thư không cần tôi giới thiệu mọi người cho bí thư chứ hả?Liễu thị trưởng cười ha hả nói.Vì sự ghen tuông kỳ lạ của Hà đại tiểu thư với chị Bạch Dương, Liễu Tuấn vốn không định mời khách, có điều hiện giờ Hà đại tiểu thư tới Nam Phương, không cần kiêng kỵ.Liễu Tuấn vốn định mời cả Sài Thiệu Cơ tới, nhưng ở đây toàn cán bộ tỉnh N, sợ Sài Thiệu Cơ ngại, nên thôi.Bạch Dương trừng mắt nhìn y, hỏi:- Hiểu Mạn, lần này tới thủ đô là xin dự án hả?- Vâng, xin một dự án của huyện, làm trợ thủ cho Thạch thị trưởng...Trương Hiểu Mạn gật đầu.Sau khi Thạch Trọng lên làm phó thị trưởng, chức bí thư huyển ủy do Tào Xuân Thu kế nhiệm, dưới sự tiến cử của Thạch Trọng, Trương Hiểu Mạn lên làm phó thị trưởng thường vụ, Dịch Hàn thì tới Đại Ninh làm phó cục trưởng cục giáo dục, lần này tới thủ đô cùng vợ, tiện thể du lịch.Thạch Trọng cười:- Này đồng chí Hiểu Mạn, dự án là xin cho huyện Ninh Bắc, tôi làm trợ thủ cho đồng chí mới đúng.Lễu Tuấn sau khi điều đi, những thân tín đắc lực đồng tâm hiệp lực, Thạch Trọng ngồi vững vàng trên chức bí thư huyện ủy, hiện giờ lên làm phó thị trưởng, vì thế mọi người rất thân thiết.- Tiểu Phan, nghe nói cậu đã làm ở ủy ban thương mại quốc gia?Bạch Dương hỏi Phan Tri Nhân.Phan Tri Nhân cung kính gật đầu:- Vâng thưa Bạch bí thư.Thấy Bạch Dương hỏi tới tình hình gần đây của mình, Phan Tri Nhân vừa mừng vừa ngạc nhiên.- Đây là vợ cậu phải không?

Thật xinh đẹp.Bạch Dương nhìn Giang Vân Hiệp nói.Khi Bạch Dương làm bí thư huyện Ninh Bắc, Giang Vân Hiệp còn ở cục tư pháp, không thường thấy Bạch Dương, nhưng trong lòng mọi người rất ngưỡng mộ bí thư xinh đẹp này, thấy Bạch Dương hỏi tới, liền trả lời:- Bạch bí thư, tôi là Giang Vân Hiệp, hiện làm việc ở cục kiểm toán quốc gia.Bạch Dương gật đầu mỉm cười, liếc nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhe răng cười đáp lại.Khi Liễu Tuấn rời khỏi huyện Ninh Bắc, an bài cho Phan Tri Nhân làm cục trưởng cục kiểm toán, Giang Vân Hiệp làm phó cục trưởng, không lâu sau Phan Tri Nhân được an bài tới ủy ban thương mại quốc gia, Giang Vân Hiệp tới cục kiểm toán quốc gia, đều là do Liễu Tuấn an bài, mục đích bồi dưỡng lực lượng đích hệ của mình.Phan Tri Nhân và Giang Vân Hiệp đều trẻ tuổi, làm việc ở địa phương muốn tiến bộ cấp bậc rất khó, điều tới cơ quan quốc thì dễ giải quyết cấp bậc, nhưng quan trọng nhất sau này nếu ở tại tỉnh N điều động công tác vượt tình rất khó khăn, còn điều động từ cơ quan quốc gia dễ dàng hơn, điều tới tỉnh nào cũng thoải mái.Khi Liễu Tuấn cần, thì có thể dùng tới bọn họ.Liễu Tuấn có kể hoạch thời cơ thích hợp đưa Phan Tri Nhân tới Tiềm Châu, cục diện bây giờ, y cần một số cán bộ thân tín lại có tinh thần tuổi trẻ mở ra cục diện mới, còn về Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn sau này tất nhiên cũng làm thế?- Bạch bí thư, nghe nói bí thư sắp đi Mỹ học tập, phải không ạ?Trương Hiểu Mạn nhìn Bạch Dương hỏi:- Ừ, mấy ngày nữa đi rồi, đi hai năm.Bạch Dương gật đầu, mắt vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn, chỉ thấy người này đang mặt mày hơn hớn, khuôn mặt kiều diễm liền ửng lên hai áng mây hồng Chương 1065: Cho Thai Duy Thanh một cái tátNhìn văn kiện Ủy ban phát triển quốc gia, ngân hàng TW, ủy ban thương mai quốc gia và bộ tài chính liên danh gửi xuống, Thai Duy Thanh mặt xám ngoét, khóe miệng giần giật, trong mắt ánh lên ngọn lửa rừng rực.-...Cho vay tài chính là một mô hình tài chính cần thiết, đồng ý tiến hành thí điểm ở thành phố Tiềm Châu, tỉnh A...Đó là câu quan trọng nhất trong văn kiện, có câu này toàn bộ việc làm của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu là hợp chính sách, không có điểm yếu nào để người ta tóm lấy, dù văn kiện này chỉ nói là thí điểm các bàn ngành liên quan chính phủ tỉnh A cùng chung giám sát tiến hành, nhưng ai cũng biết đó chỉ là một câu nói khách khí thôi.Người đọc được văn kiện này đương nhiên không chỉ một mình Thai Duy Thanh.Quá lợi hại!Đó là phản ứng đầu tiên của Diêu Tuyên.Xem ra thực lực một nha nội ẩn giấu, người ngoài tuyệt đối không suy đoán được, khi tỉnh A ầm ĩ phái người tra xét việc bán tài sản, thì bốn bộ ủy ban phát xuống văn kiện này, chính là công khai tát Thai Duy Thanh một cái đanh gọn.Mệnh lệnh của tỉnh trưởng đại nhân sau này có tác dụng ở nơi khác hay không thì chưa rõ, ít nhất không linh nghiệm ở Tiềm Châu nữa, cán bộ Tiềm Châu không quá đần độn thì chỉ nên có Liễu thị trưởng thôi.Còn Thai tỉnh trưởng, thành bụt đất rồi.Quan trường rất thực tế, không cần biết quan lớn hay quan nhỏ, quan trọng là ai có thể định đoạt.Cho dù chưa nhận được thông tri chính thức của tỉnh, Diêu Tuyên cũng biết sứ mệnh của mình ở Tiềm Châu đã kết thúc rồi, một kết thúc xấu hổ, ai cũng biết đó không phải sự xấu hổ của Diêu Tuyên.

Diêu Tuyên chẳng chút do dự tập trung cấp dưới của mình lại, ngồi lên xe bus, tới huyện Hồng Sơn du lịch.Khu phong cảnh Hồng Sơn đúng là không tệ.Các lãnh đạo Tiềm Châu vẫn rất khách khí với bọn họ, thậm chí phái người tháp tùng, nói là chỉ thị của Triệu Sư Phạm, muôn Diêu chủ nhiệm và các đồng chí trên tỉnh, nghỉ ngơi một chút.Từ đầu đến cuối Liễu Tuấn không xuất hiện.Diêu Tuyên thầm thở dài, vị nha nội này tuy rất uy thế nhưng cũng là người tốt.

Trước kia thái độ của mình với người ta không ra sao, xem ra sau này phải kiếm cơ hội bù đắp.Nhưng chuyện còn chưa kết thúc ở đó, sau vặn kiện kia, trung kỳ ủy và bộ giám sát phải một tổ công tác, tới tỉnh S điều tra xem trong quá trình xây dựng bến tầu ở Đông Hải có vấn đề gì hay không, sau khi biết tin tức này, Thai Duy Thanh không ngồi yên được nữa, vội chạy tới thủ đô.Văn kiện kia cũng đang được đặt trên bàn làm việc của Cù Hạo Cẩm, ông ta cần thận đọc xong, châm một điếu thuốc, khẽ dựa mình vào ghế, trầm tư.Đột nhiên điện thoại vang lên, Cù Hạo Cẩm cầm lấy ống nghe.- Lão Cù...Trong điện thoại là một giọng nói quen thuộc.- Kinh bộ trưởng.Cù Hảo Cẩm ưỡn thẳng người, giọng nói có chút kính cẩn, điện thoại là của bộ trưởng trung tổ, mọi người cùng một phe cánh, trước kia giao tiếp không ít.

Cù Hạo Cẩm trong lòng có chút kiêng kỵ, vị bộ trưởng này cho dù trong mắt các quan lớn đứng đầu tỉnh, cũng không phải tầm thường, phải cẩn thận ứng phó.Kính bộ trưởng nói:- Lão Cù, có chuyện muốn trao đổi với anh đây, đồng chí Tú Quân tạm thời không tiện điều động.Cú Hào Cẩm cau mày.Đồng chí Tú Quân, tên đầy đủ là Ân Tú Quân, là bí thư thảnh ủy một thành phố của tỉnh tây bắc, là thuộc hạ Cù Hạo Cẩm coi trọng nhất, tuổi trẻ, có bằng cấp, cực kỳ hăng hái, rất hợp tính Cù Hạo Cẩm.

Ông ta một lòng bồi dưỡng thành cán bộ dự bị, lần này được đề nghị điều tới làm thị trưởng một thành phố cấp phó tỉnh ở vùng duyên hải.Trong chuyện này tất nhiên có Cù Hạo Cẩm toàn lực tiến cử, TW đang khuyển khích giao lưu cán bộ, Ân Tú Quân nếu như thuận lợi làm thị trưởng, mấy năm sau lại về tỉnh làm tỉnh trưởng, thành nòng cốt phái hệ là chuyện thuận tình lý.

Chuyện này vốn Cù Hạo Cẩm và các đại lão trong hệ phái cùng Kính bộ trưởng đã thương lượng xong, cơ bản đã được xác định, không ngờ lúc này Kính bộ trưởng lại nói "không được".- Ha ha, Lão Cù này, các đồng chí có quen điểm khác là bình thường, khi thảo luận trong ban bí thư, đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đưa ra chút ý kiết khác...Kính bộ trưởng cười nói tự nhiên, có điều Cù Hạo Cẩm biết rõ tính cách Kính bộ trưởng, mộ sự điều động cán bộ gần như được định đoạt lại bị Nghiêm Ngọc Thành chặn đứng, trong lòng Kinh bộ trưởng khó chịu thế nào cũng biết.

Nghiêm Ngọc Thành tuy không quản cán bộ, nhưng là bí thư ban bí thư TW, ý kiến của ông không ai có thể xem nhẹ.Kính bộ trưởng nói:- Nghiêm bí thư nói, đồng chí Tú Quân còn trẻ, phải rèn luyện thêm, có lợi cho công tác sau này.Cù Hạo Cẩm im lặng gật đàu.Ông ta "rèn luyện" Liễu Tuấn, người ta tất nhiên cũng có thể rèn luyện Ân Tú Quân.Có điều đồng chí Liễu Tuấn trẻ khác đồng chí Ân Tú Quân trẻ, đồng chí Liễu Tuấn có rèn luyện tám mười năm cũng chẳng bằng tuổi Ân Tú Quân hiện nay, Ân Tú Quân mà rèn luyện tám mười năm thì coi như "xong đời".- Lão Cù, ngoài ra có chuyện cần trao đồi với anh, đồng chí Chính Du rất quan tâm tới chuyện kia ở Đông Hải, trung kỷ ủy và bộ giám sát đã phải tổ công tác tới, dù sao là tố cáo bằng tên thật mà, vẫn phải tra một chút...Cù Hạo Cẩm mày càng nhíu chặt, đồng chí Chính Du chính là một trong bảy cự đầu, Hình Chính Du bí thư trung kỷ ủy, chuyện kia ở Đông Hải chỉ liên quan tới Thái Duy Thanh, nhưng thân là bí thư tỉnh ủy, ông ta cũng phải chú ý.- Mặc dù là tố cáo bằng tên thật, cũng không cần khua chiêng gióng trống như vậy chứ.Cù Hạo Cẩm đề xuất sự bất mãn của mình, dù sao chuyện liên quan tới một bị tỉnh trưởng hiện nhiệm mà.- Ha ha, đồng chí Chính Du rất coi trọng, bên hải quân cũng quan tâm tới việc này, Hà phó tư lệnh viên phát biểu, nên tra thì phải tra.Cù Hạo Cẩm giật mình, biết chuyện không đơn giản nữa, ngay cả nhà họ Hà cũng đã bị cuốn vào, quân đội tuy không can thiệp vào chính sự của địa phương, nhưng không cản trở bọn họ tỏ rõ thái độ của mình.

Cù Hạo Cẩm có thể không để ý tới "thủ đoạn nhỏ" của Nghiêm Liễu, dù sao không cùng phe cánh, có ý kiến bất đồng là chuyện thường, Cù Hạo Cẩm cũng dùng "thủ đoạn nhỏ" với Liễu Tuấn mà.

Nhưng ông ta biết đương kim thủ trưởng coi trọng Hà Vũ hệ ra sao, sẽ không vì chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tới quan hệ với hai nhà Hà Vũ.Hà Đông Tiên tỏ thái độ, tầm quan trọng không kém phần tổ công tác TW đang tới Đông Hải.Kính bộ trưởng thông báo xong, khách khí cúp điện thoại.Cù Hạo Cẩm lại rơi vào trầm tư.Khi nghe quân đội lên tiếng, phản ứng đầu tiên của Cù Hạo Cẩm là nghĩ tới quan hệ giữ Nghiêm Liễu và nhà họ Hà.

Nhưng ông ta mau chóng bỏ phán đoán này, đương kim thủ trưởng luôn chú ý tới thái độ của quân đội, nếu Hà Vũ hệ và Nghiêm Liễu hệ qua lại quá mật thiết, thì không thể tới hôm nay Cù Hạo Cẩm mới được biết tin tức mập mờ từ Kính bộ trưởng.

Trước kia không thấy Hà Vũ hệ lên tiếng gì với việc của Nghiêm Liễu, chỉ cứ liên quan tới Liễu Tuấn là quân đội có phản ứng, từ lần trước là đại đội đặc chiến của quân khu đông nam, tới lần này trực tiếp do thành viên hạch tâm của nhà họ Hà lên tiếng, điều này khiến người ta phải suy nghĩ rồi, chẳng lẽ Liễu Tuấn được nhà họ Hà coi trọng?Cù Hạo Cẩm thấy không thể nào.Liễu Tuấn là có cái gì mà được nhà họ Hà coi trọng như thế.Cù Hạo Cẩm nghĩ không ra nguyên nhân trong chuyện này.Nhưng dù nguyên nhân ra sao thì kết quả rành rành ra đó, lần này Liễu Tuấn phản kích quyết liệt, làm Thai Duy Thanh không thể ngồi yên, phải chạy tới thủ đô.Người trẻ tuổi này kiên trì ở lại tỉnh A quả nhiên có sự tự tin, không phải là do tính ương ngạnh phát tác.Cù Hạo Cẩm thở dài, gọi điện cho Hàn Húc.- Xin chào Cù bí thư.Bên kia điện thoại Hàn Húc cung kính nói.- Tiểu Hàn, công tác chuẩn bị cho đại hội nhân dân ra sao?Hàn Húc cười khổ không ra tiếng:- Cù bí thư, công tác chuẩn bị cũng gần đủ rồi.Gần đủ tức là không đại biểu được gì cả, một thành phố Tiềm Châu lớn như thế, công tác chuẩn bị có thể xảy ra sai sót gì?

Có thể nắm giữ được phương hướng của hội nghị mới là quan trọng nhất, đại hội lần này liên quan tới hai lãnh đạo tối cao của thành phố.- Sao?

Không tự tin à?Cù Hạo Cẩm uy nghiêm hỏi, giọng nói mang chút bất mãn.

Hàn Húc là cán bộ ông ta rất coi trọng, không hề dưới Ân Tú Quân, sao vừa tới Tiềm Châu lại ôm đầu xoa trán rồi?Hàn Húc không sợ, nói thẳng:- Cù bí thư, thời gian quá eo hẹp.Không phải Hàn Húc tôi kém, mà là thời gian quá ngắn, cả tên người còn chưa nhớ được, bảo tôi làm việc thế nào?

Có ba đầu sáu tay cũng chẳng xong.Cù Hạo Cẩm biết chỗ khó của hắn, nhưng vẫn nghiêm túc nói:- Bất kể thế nào nhất định phải đảm bảo tuyển cử thuận lợi tiến hành theo đúng ý đồ tỉnh ủy.- Vâng, tôi sẽ toàn lực ứng phó.Hàn Húc không do dự, thể hiện quyết tâm Chương 1066: Hộ giáHạ tuấn tháng ba, Lưu Huy trở về Tiềm Châu, đi cùng ông còn có Hầu phó phòng của phòng tổ chức tỉnh.Lưu Huy và Hầu phó phòng được hội thưởng ủy hội đồng nhân dân tỉnh ủy thác tới Tiềm Châu chỉ đạo công tác tuyển cử.Thường chỉ khi tuyển cử đổi khóa, mới phái lãnh đạo liên quan của tỉnh xuống thành phố chỉ đạo, có điều đại hội nhân dân của Tiềm Châu lúc này còn quan trong hơn cả tuyển cử đổi khó, vì tham gia tuyển cử là bí thư thành ủy và thị trưởng.Mời Lưu Huy tới chỉ đạo đại hội là đương nhiên, còn Hầu phó phòng về lý mà nói là tháp tùng Lưu Huy tới, vì danh nghĩa Lưu Huy là lãnh đạo tỉnh mà.Đương nhiên đó chỉ là những thứ bề ngoài thôi.Vì mới Lưu Huy tới Tiềm Châu chỉ đảo công tác tuyển cử, Cù Hạo Cẩm chẳng những trao đổi với Cận Tú Thật, mà còn chuyên môn trao đổi với Lưu Huy, có điều khi trao đổi với Lưu Huy, có mặt cả Thai Duy Thanh.Cù Hạo Cẩm đề phòng vạn nhất, chẳng may Lưu Huy không nhiệt tình, còn có Cận Tú Thật làm trung gian, nhưng Thai Duy Thanh có mặt làm Lưu Huy không hiểu.Thai Duy Thanh xuất hiện trong trường hợp này làm gì?Việc điều tra bến tàu ở Đông Hải, Lưu Huy cũng biết ít nhiều rồi, khoảng thời gian qua, Thai Duy Thanh tựa hồ tiều tụy đi nhiều, trông không còn bừng bừng khí thế như trước nữa, nhưng ứng xử càng thêm thân thiết, rất thích hợp với điệu bộ "tỉnh trưởng thân dân" của hắn.Nhìn thấy bộ dạng này của Thai Duy Thanh, trong lòng Lưu Huy trào dâng một sự khoái trá.Tỉnh A, không dễ chơi như các người tưởng đâu.Cù Hạo Cẩm mỉm cười, khẳng định những thành tích Lưu Huy đạt được ở Tiềm Châu, tựa hồ vụ án Bạch Hồ đã là chuyện năm nảo năm nào, không còn ảnh hưởng gì nữa, còn Lưu Huy đàng hoàng lui về dưỡng lão vậy.Cù Hạo Cẩm "biểu dương" xong, Thai Duy Thanh cũng "biểu dương" luôn miệng, cười nói cứ như thật, không khí nói chuyện hài hòa, thậm chí vô cùng tư nhân, không có chút ý tứ việc công nào.Cả hai tranh nhau "biểu dương" Lưu Huy xong, mới nói tới chuyện mời Lưu Huy về Tiềm Châu chỉ đạo công tác tuyển cử, Lưu Hùy cười khà khà nói:- Nhất định sẽ hỗ trợ tốt cho đồng chí Hàn Húc.Dù sao ông ta cũng muốn về Tiềm Châu một chuyến, mấy câu xã giao phải nói cho qua.Cù Hạo Câu thầm nhăn mặt, Lưu Huy nói không thật lòng, sao ông ta chẳng nghe ra?

Nhưng Lưu Huy có oán giận thì Cù Hạo Cẩm không thể cưỡng ép, vì thế nào ông ta cũng phải cần Lưu Huy đi ổn định thế cục Tiềm Châu, vượt qua ải khó này.Chẳng may mà Hàn Húc hoặc Liễu Tuấn thất tuyển, thì không ai có thể gánh vác được.Thai Duy Thanh cũng rất bất an, hắn chỉ quan tâm tới Liễu Tuấn, Hàn Húc có thể thuận lới trúng tuyển làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố hay không hắn chẳng bận tâm.

Với Thai Duy Thanh mà nói, Liễu Tuấn không thể có chút sơ xuất nào.Đây không phải là điều Thai Duy Thanh muốn, mà là hắn nhận được cảnh cáo thực sự: Nếu Liễu Tuấn ở Tiềm Châu có làm sao, sẽ có những người khác ở nơi khác chịu hậu quả càng lớn hơn.Người cảnh cáo hắn là một vị nguyên lão trong Cao hệ, gần như có thể sánh ngang với Cao lão gia tử, vị nguyên lão uy vọng cực cao này không hề che dấu sự bất mãn của mình, cảnh cáo Thai Duy Thanh, chính trị là trí tuệ, là cân bằng, không phải tranh hơi, không phải là trò trẻ con.Từ sau khi lên cán bộ cao cấp, đây là lần đầu tiên bị người ta "dạy dỗ" không chút nể nang gì như thế, trong lòng vô cùng khó chịu, song vẫn phải cung kính vâng dạ.Liễu Tuấn đúng là một tổ ong vò vẽ.Cuối cùng Cận Tú Thật giải vây cho bọn họ, Cận Tú Thật không làm công tác tư tưởng dài dòng, chỉ nói với Lưu Huy vài câu, bảo ông ta phải làm tốt công tác này.Thế là Lưu Huy tới Tiềm Châu.Lần này về Tiềm Châu ông ta ở trong nhà khách, vừa mới tới nơi các cấp dưới cũ đã tranh nhau tới thăm hỏi lãnh đạo ngày nào, qua một thời gian suy ngẩm lại, tâm tình Lưu Huy đã điều chỉnh ổn định, cười vui vẻ nói chuyện cũ với mọi người, nhà khách Tiềm Châu rộn rã tiếng nói cười.Hầu phó phòng nói đùa, Lưu Huy là "ngôi sao màn bạc" chỉ thiếu một đống người xin chữ ký nữa thôi.Hầu phó phòng do Cận Tú Thật đề bạt lên, trước kia là bí thư thành ủy, Cù Hạo Cẩm sau khi lên làm chủ tỉnh A, trận tranh đấu đầu tiên là lặng lẽ đưa hắn lên phòng tổ chức, Hầu phó phòng cơ bản đành nhận số mạng, triều vua nào thần tử đó, xưa nay đều như thế.

Nhưng cùng với thế cục trong tỉnh biến hóa, tâm trạng ủ rũ của Hầu phó phòng lại trở nên "kích động".Nếu như nói Lưu Huy bị điều khỏi Tiềm Châu là đạo phòng tuyến cuối cùng của thế lực bản địa đã thất thủ, như vậy tiếp theo triều đại mới bắt đầu.

Vì giới hạn cấp bậc, Hầu phó phòng không nhìn thấy sự giao tranh trên cao tầng, ông ta chỉ nhìn thấy thế công dữ đội của Cù - Thai đã bị chặn lại, thế cục đang âm thầm biến đổi.Hầu phó phòng còn khá trẻ, nếu gặp cơ duyên, lên làm chính chức không phải là không thể.

Mà nhân vật tạo thành sự chuyển biến quan trọng này, chính là đồng chí Liễu Tuấn mà bọn họ phải ra sức đảo bảo thuận lợi trúng tuyển.Vì thế trên lễ tiếp đón, Hầu phó phòng cực kỳ khách khí với Liễu Tuấn.Còn với Hàn Húc mà nói, tiệc tiếp đòn này là một quá trình không sung sướng gì.Một bí thư thành ủy mà lại thành nhân vật phụ, gần như tất cả mọi người đều lấy Lưu Huy làm trung tâm, cứ như Lưu Huy mới là vương giả chân chính của Tiềm Châu.Nếu như chỉ là thế thôi thì Hàn Húc cũng không đến nổi quá buồn bực, dù sao Lưu Huy vẫn còn dư uy ở Tiềm Châu, lúc rời nhiệm không có tiệc chia tay đúng nghĩa, giờ đền bù lại là đúng.

Nhưng Hàn Húc mau chóng nhận ra thái độ của các cán bộ đối với Liễu Tuấn, trước đó có tin đồn cán bộ khu huyện vào hùa với nhau chống đối với Liễu Tuấn chỉ là chuyện vô căn cứ.

Nhìn cản này thì cán bộ Tiềm Châu tự nhiên đã coi Liễu Tuấn là "chủ".Người "chủ" này không phải là bí thư thành ủy, không phải là Hàn Húc.Sự bực bội của Hàn Húc thoáng hiện qua trên mặt, ngồi cách đó không xa Đổn Xương liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý, Hàn Húc giật mình, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười thản nhiên.Kết thúc bữa tiệc, Hàn Húc và Liễu Tuấn đưa Lưu Huy cùng Hầu phó phòng tới nơi nghỉ, hai bên giao lưu thân thiết.

Đài truyền hình thành phố cho đăng cuộc gặp này, trên màn hình lãnh đạo cũ mới hai nhiệm kỳ đều tươi cười rạng rỡ, nói chuyện nhiệt tình.Cuối tháng 3 năm 1999, đại hội đại biểu nhân giân khóa 33 của Tiềm Châu được mở long trọng.Đại biểu đại hội lần này có 470 người, tham dự có 446 người, những người phụ trách ban ngành thành ủy Tiềm Châu, đại biểu đại hội nhân dân tỉnh A cũng tham dự.Trước đó trong hội nghị dự bị đại hội, đã thông qua danh sách đoàn chủ tịch và thư ký trưởng, đoàn chủ tịch do bốn tám người gồm Hàn Húc, Lưu Huy, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung lập thành...Tư tưởng chủ đạo của hội nghị là: Giơ cao ngọn cờ vĩ đại, thâm nhập quán triệt tư tưởng đại hội thứ 15.Đại hội lần này có bảy chương trình làm việc: Một, nghe báo cáo công tác chính phủ; hai, nghe báo cáo và phê duyệt kế hoạch phát triển năm 1999; nghe báo cáo và phê duyệt dự thảo tài chính năm 1999; bốn nghe báo cáo công tác thường ủy đại hội đồng nhân dân; năm nghe báo cáo công tác của tòa án nhân dân; sáu, nghe báo cáo của viện kiểm sát nhân dân; bảy, bổ nhiêm chủ nhiệm hội động nhân dân khóa 33, bổ nhiệm thị trưởng chính phủ nhân dân.Trước khi đội hội chính thức mở ra Lưu Huy đã triệu tập các đoạn đại biểu của đại hội để chỉ đạo tư tưởng, liên quan tới vấn đề của đại hội, liên quan tới tuyển cử, trình bày quan điểm cụ thể và an bài của ông.Đảm bảo đại hội thành công tốt đẹp Chương 1067: Thai tỉnh trưởng đích thân tới dựTrong đại hội đường của thành phố Tiềm Châu, đồng chí Liễu Tuấn thị trưởng tạm thời đang thay mặt chính phủ báo cáo công tác.Báo cáo công tác chính phủ của Liễu Tuấn có bốn bộ phận: Một, xem xét công tác năm qua; hai, mục tiêu và nhiệm vụ bốn năm tiếp theo; ba, công tác chính phủ năm 1999; bốn, thiết thực công tác kiến thiết chính phủ.Trong báo cáo Liễu Tuấn để xuất mục tiêu và yêu cầu cụ thể, đều xoay quanh việc triển khai kiếnt thiết kinh tế tiềm châu, cố gắng sau bốn năm tổng giá trí sản suất bình quân hàng năm tăn 12%, tài sản cố định xã hội tăng trương 30%, tổng chi tiêu xã hội tăng trưởng 20%, xuất khẩu tăng 15%, giá cả tiêu dùng tăng không chế dưới 4%, dân số gia tăng khống chế trong mức 6%; Để đạt được mục tiêu nêu trên, trong năm nay trọng điểm ở tám phương diện: Một, đầu tư hữu hiệu; hai, chấn hưng khoa học kỹ thuật; ba, đẩy mậnh phát triển toàn diện nông thôn; bốn, kiến thiết thành thị; năm phát triển nghề phục vụ và du lịch; sáu; gia tăng cải cách; bảy, đẩy mạnh mời gọi đầu tư; tám thiết thực cài thiện dân sinh.Liễu Tuấn nhấn mạnh, để phấn đấu hoàn thành mục tiêu bốn năm hoàn thành công tác năm nay, cần phải giải phóng tư tưởng, kiến thiết chính phủ mới; kiên trì chấp chính vì dân; kiến thiết chính phủ pháp trị; kiến thiết chính phủ liêm khiết.-...Đứng ở khởi điểm mới của lịch sử, đối diện với kỳ vọng của nhân dân, tồn tại cả cơ hội và khiêu chiến, hi vọng và thách thức...Đoàn kết chung lòng hoàn thành mục tiêu một cách xuất sắc, để...Báo cáo công tác chính phủ kết thúc trong giọng nói hào hùng, phấn chấn, kiên định và đầy sức hút của đồng chí thị trưởng.Cả hội trưởng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Trên đài chủ tịch, Thai Duy Thanh, Lưu Huy, Hàn Húc đứng dậy mỉm cười vỗ tay.Đúng thế, đồng chí Thai Duy Thanh đích thân tới Tiềm Châu chỉ đạo công tác tuyển cử đại hội nhân dân.

Hành động này của Thai tỉnh trưởng có ý nghĩa không hề tầm thường.

Có thể nói trên lịch sử tỉnh A, một vị tỉnh trưởng đích thân tham dự đại hội nhân dân cấp thành phố là rất hiếm thấy.

Trong lòng các cán bộ lâu năm của Tiềm Châu, đây là lần đầu tiên.Các thành viên tham dự đại hội, ai nấy tinh thần phấn chấn.Đây đại biểu cho chính phủ tỉnh hoàn toàn tán đồng với công tác của thành phố Tiềm Châu.Các thành viên trong ban tỉnh ủy mỗi người có một tâm thái khác nhau về quyết định đột ngột này của Thai Duy Thanh, đại đa số mỉm cười không nói, Đinh Ngọc Chu nói với thư ký Ngưu Tiền Tiến: Sớm biết như thế, ban đầu tội gì làm vậy.Cù Hạo Cẩm rất hiểu tâm tình người cộng sự của mình - Bị ép bất đắc dĩ.Thai Duy Thanh tới thủ đô một chuyến, hiệu quả tự hồ không được lý tưởng cho lắm, bên kia hình như hoàn toàn không có ý bỏ qua.

Tổ công tác tăng cường lực độ điều tra ở Đông Hải, Thai Duy Thanh chẳng phải chính nghĩa ngời ngời muốn "nghiêm trừng" thành ủy Tiềm Châu, ra sức ủng hộ lấy "vụ án Bạch Hồ" làm điển hình phản diện hay sao?

Vậy xem xem thành phố Đông Hải có thực sự sạch sẽ như vậy không.Mắt thấy một cuộc tranh đấu cao tầng lại sắp triển khai, Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ xung đột toàn diện là không tránh khỏi, làm Cao hệ kiêng kỵ nhất là thái đỠcủa quân đội, đặc biệt là thái độ của nhà họ Hà vô cùng rõ ràng.

Trong đấu tranh nhắm vào tỉnh A, nhà họ Hà khẳng định sẽ đứng bên Nghiêm Liễu.

Nghiêm Liễu hệ và Hà Vũ hệ liên thủ đã làm cho người ta đau đầu hết sức, chẳng may các hệ phái lớn khác thừa cơ hùa vào đàn áp, thì Cao hệ nguy ngập ngay.Đấu tranh chính trị cao tầng xưa nay không nói gì tới nhân nghĩa đạo đức, thời cơ ngon lành trước mắt, ai chẳng sắn tay áo lao vào?

Đối diện với thế cục nguy hiểm như thế, trừ thỏa hiệp ra, Cao hệ không có sự lựa chọn nào khác.Cởi chuông cần người buộc chuông, thế là Thai tỉnh trưởng đại giá quang lâm thành phố Tiềm Châu, cổ vũ cho đồng chí Liễu Tuấn.Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp ở phía trước, Thai Duy Thanh cảm thấy miệng đắng nghét, hắn đã phán đoán sai lầm năng lực của Liễu Tuấn, sai lầm địa vị của Liễu Tuấn trong Nghiêm Liễu hệ, càng phán đoán sai lầm sự "cưng chiều" của Hà Duyên An với Liễu Tuấn.Đương nhiên, cho tới tận bây giờ, Thai Duy Thanh vẫn kiên trì cho rằng, nhà họ Hà sở dĩ ra mặt vì Liễu Tuấn, nguyên nhân hoàn toàn ở vị tỉnh trưởng tiền nhiệm "cưng chiều" Liễu Tuấn thôi, dù sao Liễu Tuấn do Hà Duyên An đích thân điều từ tỉnh N tới.

Còn về phần nhà họ Hà cũng hùa theo "quậy phá", sợ rằng là vì Hà lão gia tử cùng hai vị huynh trưởng "cưng chiều" cô em út, ngoài ra có thể thêm vào lợi ích có thể thu được.Cao Hệ cảm thụ được nguy cơ cực lớn, chuyển tới Thai Duy Thanh chính là áp lực khủng khiếp.So với lợi ích của toàn hệ phái, tỉnh A không là gì, Thai Duy Thanh lại càng không đáng nói tới.

Chuyến đi tới thủ đô lần này Thai Duy Thanh thực sự mới cảm nhận sâu sắc được, cho dù hắn đi tới địa vị hôm nay, cùng lắm vẫn chỉ là một quân cờ, khi không còn lựa chọn nào khác, hệ phái sẽ vứt bỏ hắn, cầu hòa với Nghiêm Liễu.Địa vị mỗi bên trong hệ phái của mình, Thai Duy Thanh kém xa tầm quan trọng của Liễu Tuấn, ít nhất Nghiêm Liễu hệ tuyết đối không vì thỏa hiệp với các hệ phái khác mà vứt bỏ Liễu Tuấn.Mặt trời lặn và mặt trời mọc tuy hào quang rực rỡ giống nhau, nhưng hoàn toàn lại là hai chuyện khác biệt.Thai Duy Thanh "tươi cười" đến Tiềm Châu cổ vũ cho Liễu Tuấn, nhưng thái độ của Liễu thị trưởng rất bình thường, ngoài thái độ bề ngoài cần có theo đúng quy củ, thì không còn gì hơn.Điều này làm cho Thai Duy Thanh rất bực bội, lại thầm kinh hãi.Nhưng Thai Duy Thanh rất kiên nhẫn, ngồi xuống đài chủ tịch, cần cười vẫn cười, cần vỗ tay vẫn vỗ tay, làm không việc gì.Sau khi đại hội kết thúc, Hàn Húc rất khách khí xin chỉ thị Thai tỉnh trưởng có nên một cuộc báo cáo để hai ban thành ủy Tiềm Châu báo cáo công tác với Thai tỉnh trưởng hay không?Đề nghị này cũng hợp lý.Thai Duy Thanh mỉm cười từ chối, nói là nhiệm vụ lớn nhất hiện nay chính là đảm bảo hội nghị thành công tốt đẹp, báo cáo có thể để lại sau.Hàn Húc vâng dạ rời đi.Sau bữa tối, Thai Duy Thanh đích thân tới khách sạn các đại biểu ở, thăm hỏi đại biểu, đồng thời tham dự cuộc họp phân tổ thảo luận của đoàn đại biểu huyện Bạch Hồ.Khi thảo luận cùng các đại biểu, Thai tỉnh trưởng ôn hòa thân thiết, hình tượng "thân dân" diễn trọn vẹn, các đại biểu hỏi gì là đáp nấy.

Đồng thời thẳng thắn đưa ra ý kiến với vụ án Bạch Hồ, nhắc tới vụ án này, các đại biểu tham dự lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên mặt Thai tỉnh trưởng, mong mỏi nghe được "những lời dễ nghe" trong miệng tỉnh trưởng.Đại biểu nhân dân của huyện Bạch Hồ có một nửa là bổ xung mới, còn nửa ban đầu đang "bắt chấy cho nhau" trong trại giam của cụ công an thành phố Đại Ninh rồi, bị hủy bỏ tư cách đại biểu nhân dân, chờ pháp luật trừng trị.Những đại biểu chất phác này, rất nhiều người mới lần đầu tiên tham dự hội nghị trang nghiêm như thế.Thai Duy Thanh đầu tiên là nói tới ánh hưởng tồi tệ của vụ án Bạch Hồ, rồi lập tức đổi giọng, nói sang tình hình hiện nay ở huyện Bạch Hồ rất đáng hi vọng, khẳng định công tác của bí thư Úc Chí Đạt, huyện trưởng Nam Duệ và các đồng chí trong ban.-...Vụ án Bạch Hồ ảnh hưởng ác liệt, là bài học sâu sắc, nhưng chúng ta cũng phải nhìn thấy mặt tích cực của nó, nếu là nhọt độc thì phải cắt bỏ, hơn nữa cắt càng sớm càng tốt, điều này đồng chí Liễu Tuấn đã làm rất tốt, phản hủ xướng liêm phải có lập trưởng kiên định, đấu tranh với phần tử tha hóa biến chất là tuyệt đối không thể nương tay.

Các đồng chí, đó mới là bản sắc của một đảng viên lãnh đạo ưu tú.

Tiềm Châu có thị trưởng như thế, là đáng mừng, tin rằng, dưới sự lãnh đạo của đồng chí Liễu Tuấn, Tiềm Châu phát triển cao tốc đã thấy trong tầm tay.Các đại biểu vỗ tay nhiệt liệt.Nhưng có một số đại biểu, đặc biệt là Nam Duệ và Úc Chí Đạt mẫn cảm phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ; trong đoàn cán bộ thành phố đi cùng Thai tỉnh trưởng, có bí thư Hà Húc, phó bí thư Lê Mẫn Trung, Yêu Hải Anh, Đổng Xương, đám phó trị trưởng Triệu Sư Phạm, chỉ mỗi "cán bộ lãnh đạo ưu tú" đồng chí Liễu Tuấn không thấy đâu.Theo thông lệ quan trường đây là điều thực khó tin.Ngày mai tiến hành tuyển cử chính thức rồi, vào thời khắc quan trọng như thế, vị thị trưởng tạm thời không theo sát lãnh đạo mà lại đi đâu?

Chẳng lẽ lời đồn Liễu thị trưởng không cùng đường với Thai tỉnh trưởng là sự thực?Thăm hỏi đoàn đại biểu xong, Thai Duy Thanh trở về nơi trú chân, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhưng hắn thật vọng, Liễu Tuấn vẫn không xuất hiện.12 giờ đêm, Thai Duy Thanh dập tắt điếu thuốc, không nói một lời, mặt sa sầm đi vào phòng ngủ Chương 1068: Mệt rồi, phải đi ngủNgày thứ hai đại hội nhân dân thành phố Tiềm Châu, đồng chí Liễu Tuấn được tuyển cử làm thị trưởng chính phủ nhân dân Tiềm Châu, tỉ lệ phiếu bầu trên 95%.Khi thư ký đại hội tuyên bố kết quả tuyển cử, toàn hội nghị vỗ tay rầm rầm.Liễu Tuấn đứng dậy, cúi đầu cám ơn.Đột nhiên, trong đại biểu có người đứng dậy vỗ tay, người bên cạnh lập tức đứng dậy, rất nhanh hành động này cảm nhiễm toàn hội nghị, tất cả các đại biểu phía dưới đều đứng dậy vo tay.Rất ít người biết được ai đứng dậy vỗ tay đầu tiên, chỉ loáng thoáng nhận ra đó là đại biểu đoàn đại biểu huyện Bạch Hồ.

Chỉ có đại biểu ngồi bên cạnh Tương Hoành Mục biết người đó chính là vị hán tử trông thô hào này.Tương Hoành Mục vỗ tay hết sức nhiệt tình, vỗ tới đỏ hai tay.Đột nhiên trên đại chủ tịch, Thai Duy Thanh cũng đứng dậy vỗ tay, tiếp theo đó toàn thể đoàn thành viên trên đài c hủ tịch cũng đứng dậy.

Vì Liễu Tuấn cúi đầu càm ơn mà tiếng vỗ tay hơi lắng xuống, giờ vang lên như sấm mùa xuân.Liễu thị trưởng một lần nữa cúi đầu cám ơn.Đợi cho Liễu thị trưởng giơ tay lên ra hiệu, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống.- Tiếp theo xin mời đồng chí Liễu Tuấn, tân thị trưởng thành phố Tiềm Châu lên nói đôi lời.Hàn Húc cao giọng tuyên bố.Hội trưởng lại vang lên tiếng vỗ tay.Liễu Tuấn bước vững vàng tới đài phát biểu.Hôm qua y đọc báo cáo công tác chính phủ, còn hôm nay là tuyên bố nhập chức, đều do văn phòng chính phủ soạn sẵn rồi.

Tối hôm thư ký trưởng thành ủy Đường Việt và chủ nhiệm văn phòng chính phủ Trang Ích Khiêm cũng tới bái phỏng Liễu Tuấn, đem lời diễn giảng lý lịch vắn tắt đích thân Hàn Húc tu sửa đưa cho y xem.Liễu Tuấn không sửa đổi gì lý lịch, chỉ thay mấy chữ.

Với bài diễn giảng nhậm chức dài dằng dặc kia, y chẳng đọc ký, chỉ nhìn sơ qua một cái rồi đặt xuống, nói:- Cái cần nói thì hôm nay đã nói rồi, không cẩn dông dài như thế, đơn giản một chút đi.Đường Việt và Trang Ích Khiêm cùng gật đầu.- Thị trưởng, bài diễn giảng này là do đích thân Thai tỉnh trưởng thẩm duyệt.Đường Việt cẩn thận nhắc Liễu Tuấn một câu.- Thế à?Liễu Tuấn thờ ơ nói hai chữ, không thêm một lời nào nữa.Ghê gớm.Trừ cái từ này Đường Việt và Trang Ích Khiêm không biết dùng cái gì để diễn tả chấn động trong lòng nữa.Khi Liễu Tuấn đi tới bục phát biểu, hai tay trống không, Hàn Húc hơi biến sắc, đồng thời hắn phát hiện Thai Duy Thanh ở bênh cạnh, cơ thịt trên mặt khẽ giật một cái.Quả nhiên Liễu Tuấn phát biển ngắn gọn, không hề nói theo lời tu sửa của Hàn Húc và thẩm định của Thai Duy Thanh.

Liễu Tuấn thay đổi phong cách nghiêm trang hôm qua, trong bài diễn dảng này dùng những từ ngữ đẹp dẽ, lãng mạn đầy sức sống, miêu tả một tương lai tươi đẹp của Tiềm Châu.Chỉ trong hai mươi phút phát biểu ngắn ngủi, đã bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt cắt đứt bốn năm lần.Tiếp đó, hội nghị tiếp vào các chương trình tuyển cử khác.

Lưu Huy rời khỏi ban ủy viên thường vụ hội đồng nhân dân, tuyển cử đồng chí Hàn Húc thay thế.Tới đây đại hội nhân dân lần thứ 33 của thành phố Tiềm Châu kết thúc thắng lợi.Sau đại hội, Hàn Húc gọi điện báo cáo cho Cù Hạo Cẩm.- Ừ tôi biết rồi, làm tốt lắm.Cù Hạo Cẩm im lặng nghe báo cáo, khẽ thở phào.- Cám ơn Cù bí thư.Trầm mặc một lúc Hàn Húc nói với ý thăm dò:- Cù bí thư, Thai tỉnh trưởng vẫn ở Tiềm Châu.Cù Hạo Cẩm lạnh nhạt nói:- Quan sát nhiều, nói ít...Đương nhiên công tác cần báo cáo thì phải báo cáo.Hàn Húc vội gật đầu vâng dạ.Thai Duy Thanh đúng là vẫn còn ở Tiềm Châu, hắn đợi Liễu Tuấn tới thăm hỏi, bất kể thế nào hắn tới nơi này, người ngoài không biết nội tình, Liễu Tuấn khẳng định vô cùng rõ ràng.

Hắn đã hạ mình như thế rồi, chỉ còn đợi Liễu Tuấn đáp lại thôi.Nhưng Liễu Tuấn tựa hồ không có chút dấu hiệu nào muốn chủ động đáp lại.Thai Duy Thanh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, thi thoảng đưa cổ tay lên xem giờ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.Tân thư ký Tiểu Trịnh ngồi ở cạnh cửa, nín hơi lặng tiếng, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.Đã chín giờ rồi, Thai tỉnh trưởng vẫn ngồi hút thuốc, bàn trà trước mặt dù bày mấy tờ báo, nhưng Tiểu Trịnh biết, Thai tỉnh trưởng hoàn toàn không động vào.Tiểu Trịnh không hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.Hắn là phó trưởng ban thư ký thứ nhất văn phòng chính phủ, cấp dưới trực tiếp của đệ nhất thư ký tiền nhiệm Tiểu Vương.

Không hiểu vì sao Tiểu Vương đột nhiên mất sự tín nhiệm của Thai tỉnh trưởng, trước đó không lâu bị điều tới tỉnh đoàn, làm trưởng ban thanh niên, còn hắn thay thế chức vụ của Tiểu Vương.

Mặc dù hắn vẫn là phó trưởng ban, nhưng trưởng ban để trống, không ai đảm nhận, lãnh đạo văn phòng chỉ định Tiểu Trịnh tạm thời phụ trách công tác bình thường của ban thư ký thứ nhất.Hiển nhiên đó là bởi vì kinh nghiệm của Tiểu Trịnh còn chưa đủ, tạm thời chưa thể lên cấp chính xử.

Xưa nay vị trí trưởng ban thư ký thứ nhất luôn do thư ký chuyên môn của tỉnh trưởng đảm nhận.Còn về Tiểu Vương vì sao lại mất đi tín nhiệm của Thai Duy Thanh là một câu đố, nhất thời trong tòa nhà chính phủ xuất hiện vô số tin đồn, mỗi người nói một kiểu, chẳng biết đâu mà lần.

Có điều Tiểu Trịnh hiểu rất rõ, không bao lâu nữa, mọi người sẽ hoàn toàn quên đi Tiểu Vương, bên trong cơ quan luôn là "chỉ thấy người mới cười, không nhìn người cũ khóc".Có điều người khác có thể không quan tâm tới Tiểu Vương, còn Tiểu Trịnh thì nhất định phải quan tâm.

Hắn phải làm rõ rốt cuộc vì nguyên nhân gì dẫn tới "kết cục thê thảm" của Tiểu Vương.

Tiểu Trịnh không hề muốn dẫm vào vết xe đổ chút nào, khi Tiểu Vương chưa xảy ra chuyện, mọi người cảm thấy hắn được Thai tỉnh trưởng coi trong lắm cơ mà, sao đột nhiên lại thất sủng chứ?

Đương nhiên, nếu như trực tiếp đi hỏi Tiểu Vương là không được, Tiểu Vương hẳn là mang sự thù địch lớn với người thay thế vị trí của mình.Cần phải nghĩ biện pháp.Nhưng điều này không vội được, Tiểu Trịnh chỉ có thể thong thả đợi cơ hội.

Hiện giờ điều quan trọng nhất là phục vụ tỉnh trưởng cho tối.Đối với việc cách đó không lâu, Liễu Tuấn ngang nhiên "đối đầu" với Thai tỉnh trưởng ở trước tòa nhà chính phủ, không coi Thai tỉnh trưởng vào đâu, Tiểu Trịnh mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng về sau cũng nghe thấy các đồng nghiệp thì thào bàn tán.

Cho dù chuyện không liên quan tới mình, Tiểu Trịnh vẫn toát mồ hôi.Lại còn có cả loại chuyện này nữa?Thật không hiểu nổi, nếu Liễu Tuấn ngang ngược như vậy, Thai tỉnh trưởng vì sao còn bỏ công bỏ việc, chạy tới Tiềm Châu, ở liền hai ngày, còn đích thân thẩm định lời phát biểu của Liễu Tuấn.Cho dù là lấy đức báo oán cũng không cần phải thế chứ?Huống chi Tiểu Trịnh hoàn toàn không tin trên chính đàn lại còn có chuyện lấy đức báo oán, Tiểu Trịnh công tác ở ban thư ký một thời gian rồi, được coi là một trong số nhân viên làm việc gần Thai Duy Thanh nhất, biết rất rõ về vị thị trưởng gọi là "thân dân" này.

Thai Duy Thanh đối với quần chúng bình thương thì vô cùng ôn hòa, còn với nhân viên công tác bên cạnh thì lại rất nghiêm khắc, nhất là với cán bộ bản địa không chịu "quy phục" thì chỉ cần có cơ hội một cái, là không chút do dự gây khó dễ.Hành động của Liễu Tuấn khắc gì đắc tội tới cùng với Thai Duy Thanh, Tiểu Trịnh không hiểu vì sao Thai tỉnh trưởng lại lật đật chạy tới đây "lấy lòng" Liễu Tuấn.Đúng, chính là lấy lòng.Tiểu Trịnh vừa nghĩ tới hai từ này không khỏi kinh hãi lén nhìn về phía Thai Duy Thanh, vừa khéo lúc này Thai Duy Thanh cũng đứng dậy.Tiểu Trịnh vội đứng dậy theo, đợi chỉ thị.- Tiểu Trịnh, cậu gọi điện cho đồng chí Liễu Tuấn, hỏi xem đồng chí Liễu Tuấn đã đi nghỉ chưa, nếu chưa đi nghỉ, còn có thời gian, mời đồng chí ấy qua đây một chuyến, tôi có chút chuyện cần bàn bạc.Thai Duy Thanh bình tĩnh ra lệnh, trong giọng nói không nhận ra có chút gì khác thường, nhưng Tiểu Trịnh rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Thai tỉnh trưởng co giật.- Vâng thưa tỉnh trưởng.Tiểu Trịnh không dám chậm trễ, vội lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Liễu Tuấn.- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.Trong điện thoại vang lên giọng nam hùng hậu.- Xin chào Liễu thị trưởng, tôi là Tiểu Trịnh của văn phòng tỉnh trưởng...À vâng vâng, là tôi...Thế này, Thai tỉnh trưởng muốn hỏi, Liễu thị trưởng đã nghỉ ngơi chưa?

Nếu chưa nghỉ ngơi có thời gian, mời Liễu thị trưởng qua đây một chuyến, Thai tỉnh trưởng có chút việc cần bàn bạc.Tiểu Trịnh truyền nguyên văn, không sai nửa chữ.

Khi Thai Duy Thanh nói ra những lời này khiến cho Tiểu Trịnh choáng váng, đây đâu phải ngữ khí tỉnh trưởng triệu kiến cấp dưới?

Cho dù đồng sự trong ban tỉnh ủy, trừ Cù Hạo Cẩm ra, Thai tỉnh trưởng chưa bao giờ quá khách khí với ai, nếu không sợ rằng đối phương phải tái mặt sợ hãi.Như thế Tiểu Trịnh sao dám tùy tiện sửa đổi.Đột nhiên Tiểu Trịnh biến sắc, giật mình kêu lên:- Liễu thị trưởng...Tiếp đó trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút.- Tỉnh...Tỉnh trưởng.Tiểu Trịnh căng thẳng nhìn Thai Duy Thanh, lắp ba lắp bắp.- Ừ nói đi.Thai Duy Thanh rất bình tĩnh.- Liễu thị trưởng...Nói...Nói: Mệt rồi, phải đi ngủ Chương 1069: Sặc mùi khói súngThai Duy Thanh có tu dưỡng tốt đến đâu cũng kích động muốn đá văng bàn trà.Một luồng khí nghẹn lại ở cổ Thai tỉnh trưởng, cực kỳ khó chịu, Thai Duy Thanh cảm thấy hít thở không thông, mồ hôi rịn ra khắp toàn thân.Tiểu Trịnh kinh hoàng phát hiện ra, sắc mặt Thai tỉnh trưởng xám như tro tàn, nhìn dưới ánh đèn nê ông trắng, khiến người ta phải sợ hãi.Thời gian tựa hồ như đóng băng.Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Thai Duy Thanh cuối cùng thở ra một hơi dài, sắc mặt hơi khôi phục lại một chút, nhưng vẫn âm trầm đáng sợ.- Chuẩn bị xe.Tiểu Trịnh cho dù kinh hoàng, nhưng chưa luống cuống, nghe vậy lập tức nhanh chóng gọi điện thoại cho lái xe, không lâu sau, Thai Duy Thanh xuất hiện ngoài sảnh đưởng nhà khách Tiềm Châu, bước vào chiếc Audi đen xì.- Tới biệt thự số 16 thường ủy thành phố.Tiểu Trịnh đang suy đoán xem muôn thế này Thai tỉnh trưởng còn muốn đi đâu, thì Thai Duy Thanh đã nói ra.

Tiểu Trịnh rùng mình, đương nhiên hắn biết đó là đâu rồi.Thì ra muộn như vậy, Thai tỉnh trưởng muốn đích thân tới bái phỏng Liễu Tuấn.Chuyện này đúng là kinh thiên động địa rồi.Làm nha nội thật sự có thể ghê gớm như vậy sao?Nhưng tình hình hiện giờ thì đúng là như thế.Len lén đưa mắt nhìn sắc mặt Thai Duy Thanh qua gương chiếu dậu, mặc dù không nhìn rõ ràng lắm, nhưng phát hiện ra sắc mặt Thai tỉnh trưởng sắp khôi phục lại vẻ bình thường rồi.Thân là tỉnh trưởng, bản lĩnh kiềm chế quả nhiên không tầm thường.Trong biệt thự số 16, vẫn sáng đèn, Liễu Tuấn mặcbộ áo ngủ màu trắng, chân đi dép lê, vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế sô pha đọc một quyển sách dày cộp, vẻ mặt rất nhàn nhã.Ánh đèn xe hơi từ xe đi tới, chậm rãi tiến vào vườn hoa nhỏ của biệt thự.Tiểu Trịnh chú ý thấy cánh cửa sắt bên ngoài biệt thự được mở.Thai Duy Thanh xuống xe, nhìn thấy tòa biệt thự sáng đèn, khẽ thở phào.Tiểu Trịnh cũng thầm thở phào, còn may Liễu Tuấn vẫn ở nhà, nếu ở đây gặp phải biển "không tiếp khách", thì Tiểu Trịnh thực sự không tưởng tượng ra nổi Thai tỉnh trưởng sẽ tức giận thành bộ dạng gì.Thai Duy Thanh sải bước về phía trước, Tiểu Trịnh vội chạy tới trước với bước, muốn bấm chuông nhưng vừa đưa tay ra liền mau chóng rụt lại, hắn phát hiện cửa chính của biệt thự chỉ khép hờ.Tiểu Trịnh hơi do dự một chút rồi đưa tay gõ cửa, đợi cho người bên trong đáp lời mới đẩy cửa vào.

Liếc mắt nhìn Thai Duy Thanh, Tiểu Trịnh nhìn thấy vẻ tán thưởng, trong lòng sung sướng, xem ra mình "tự ý làm bừa" được Thai tỉnh trưởng tán đồng rồi.Thai Duy Thanh đi tới phòng khách rồi dừng chân ở cửa.Lúc này Liễu Tuấn mới đặt quyển sách xuống, đứng dậy nhìn ra cửa, mỉm cười điềm đạm, chẳng chút ngạc nhiên về việc Thai Duy Thanh tới đây vào giữa đêm hôm khuya khắt, nói thản nhiên:- Mời vào.Tiểu Trịnh lại choáng váng.Người này, ngay cả ba chữ "Thai tỉnh trưởng" cũng miễn rồi.Hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi thì Liễu Tuấn rõ ràng đã biết Thai Duy Thanh sẽ đến mà lại mặc đồ ngủ, ý tứ coi thường đã thể hiện rõ ràng.Thai Duy Thanh gật đầu đi tới.Nhìn cảnh này, Tiểu Trịnh cơ trí liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, tựa hồ không có ai khác, liền biết điều lui ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, đứng nghiêm bên ngoài canh.Cải cảnh đầy mùi thuốc súng này, mình không xem thì tốt hơn.- Thai tỉnh trưởng, mời ngồi.Liễu Tuấn mời khác ngồi xuống, lại rót một chén trà nóng đặt trước mặt Thai Duy Thanh, ngồi lại ghế nhìn hắn.Thai Duy Thanh hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, mỉm cười hỏi:- Vợ và con không có đây sao?- Về thủ đô ở tạm một thời gian, mấy ngày nữa mới quay lại.Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp.Giọng nói của hai người hết sức bình thản tự nhiên, ai mà không biết lại còn tưởng bọn họ là vong niên chi giao.Ngoài cửa, Tiểu Trịnh không ngồi vào xe, lại xe cũng không ra ngoài, chỉ hạ cửa kính xuống, lặng lẽ nghe tiếng côn trùng phát ra trong những bụi hoa cỏ.

Ước chùng một tiếng đồng hồ sau, cửa biệt thự lại mở ra, Liễu Tuấn tiễn Thai Duy Thanh tới cửa, mặt vẫn mang nụ cười bình thản.Thai Duy Thanh ngồi lên xe, chiếc Audi chậm rãi rời khỏi biệt thự, Thai Duy Thanh hướng ra cửa xe vẫy tay với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đứng trên bậc thềm biệt thự cũng vẫy tay một cái, rồi lập tức xoayngười đi vào trong, đóng cửa lại.Trên xe, Tiểu Trịnh nhìn thấy Thai Duy Thanh mặt vẫn âm trầm, nhưng vẻ buồn bực và lo lắng đã biến mất, Tiểu Trịnh đoàn rằng cuộc "đàm phán" của hai người đã đạt thành nhất trí....Hoa Viễn Hàng ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng thị trưởng Tiềm Châu, lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt lên gối, tư thế ngay ngắn, đồng phục trên người cho thấy, hắn đã là cán bộ cảnh sát rồi.Ngồi ở phía đối diện là đồng chí Liễu Tuấn.- Viễn Hàng, tình hình đại khái ở cục anh đã quen thuộc rồi chứ?Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha, mỉm cười hỏi, vẻ mặt rất tự nhiên.- Vâng thưa thị trưởng!

Đại khái là hiểu rồi, nhưng thời gian quá ngắn chưa thể làm quen hoàn toàn.Hoa Viễn Hàng cẩn thận đáp, lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn, tâm thái của hắn rất bình đằng, khi đó hẳng chẳng thấy một bí thư khu ủy từ ngoại tỉnh tới có gì to tát.

Trong mắt hắn, mọi người đều là nha nội, thậm chí vì Liễu Tuấn từ xa tới, còn hắn là "địa đầu xà", nên ít nhiều còn có chút cảm giá ưu việt.Lần thứ hai gặp Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng cần thận hơn nhiều, lúc đó Liễu Tuấn và Lý Huệ đề xuất điều hắn từ hệ thống trại giam tới cục tư pháp Ngọc Lan làm phó cục trưởng.

Hoa Viễn Hàng phải cầu người ta, mà Liễu Tuấn đã là phó bí thư thành ủy, giữa hai bên đã có khoảng cách.Còn bây giờ là phó cục trưởng mới của cục công an thành phố Tiềm Châu, đối diện với Liễu Tuấn, hoàn toàn mang tâm thái của cấp dưới rồi.

Hắn hiểu rất rõ mình thuận lợi ngồi vào chức vụ này, cấp bậc lên chính xử là nhờ người trẻ hơn mình hai tuổi trước mặt, còn cha hắn bất quá chỉ có tác dụng phụ trợ.Hoa Quân Đinh xưa nay chẳng mấy khi nói chuyện với con trai cũng phá lệ nói chuyện với Hoa Viễn Hàng một tiếng đồng hồ, phân tích cho hắn biết thế cục hiện này, không kiêng kỵ gì, Hoa Viễn Hàng lần đầu tiên được nghe tới bao chuyện bí mật, vừa thích thú mới mẻ, vừa kinh hãi.Trong mắt một cán bộ cấp phó xử nho nhỏ, chính cục tỉnh nhìn qua như sóng yên biển lặng, không ngờ bên trong sóng gió khó lường như thế, mà cán bộ bản địa trong lời đồn bị ép cho thở không ra hơi chẳng những đã đứng vẫn chân, mà còn có xu hướng "nhe nanh mùa vuốt".

Tất cả những điều đó xuất phát từ phản ứng mạnh mẽ của Liễu Tuấn, Thai Duy Thanh thiệt to, Cù Hạo Cẩm tựa hồ có chút kiêng kỵ.Nghe cha hắn nói, lần này hắn được ngồi vào cái chức này là do Thai Duy Thanh ra mặt, còn về vì sao Thai Duy Thanh tặng cho hắn một tiền đồ gấm vóc như thế thì khỏi hỏi cũng biết là kết quả thỏa hiệp với Liễu Tuấn.Cuối cùng Hoa Quân Đình cảnh cáo: Có người đáng để con đi theo, nhưng con phải nhở cho kỹ, từ này con là cấp dưới rồi, không phải là bạn bè nữa.Vì thế Hoa Viễn Hàng tự giác giữ vững vị trí cả mình.- Đừng vội, cứ từ từ thôi, mới nhậm chức mà, thế nào cũng phải cần một quá trình làm quen.Liễu Tuấn chậm rãi nói, lấy thuốc lá ra, Hoa Viễn Hàng vội châm thuốc cho y, gật đầu đáp:- Vâng thưa thị trưởng, tôi sẽ cố gắng làm quen tình hình, tranh thủ sớm ngày đi vào làm việc.- Đồng chí Đổng Xương rất có kinh nghiệm, công tác ở Tiềm Châu thời gian khá dài, uy tín trong hệ thống chính pháp rất cao, được nhiều đồng chí tôn trọng.

Anh vừa mới tới, phải hết sức tôn trọng đồng chí Đổng Xương, hướng đồng chí ấy học tập.

Đương nhiên, đồng chí Đổng Xương tuổi đã cao rồi, phương diện sức khỏe không sung mãnh như thanh niên nữa, công tác thường ngày, anh phải gánh vác một chút...Nếu như có gì khó xử, hãy trao đổi thêm với đồng chí Đổng Xương, hoặc phản ánh trực tiếp với tôi cũng được.

Quan trọng là phải làm tốt trị an, quyết không được sơ xuất.Liễu Tuấn mỉm cười nói.Hoa Viễn Hàng liên tục gật đầu, hoàn toàn hiểu ý....Hoa Viễn Hàng rời đi không lâu, đi động của Liễu Tuấn vang lên, nhìn tên người gọi, Liễu Tuấn mỉm cười ấn nút nghe:- Chúc mừng Lăng chủ nhiệm.Trong điện thoại là tiếng cười duyên dáng của Lăng Nhã.Hiện giờ Lăng Nhã đã là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, nghiễm nhiên thành quan lớn cấp phó sở rồi, có điều đề bạt Lăng Nhã không phải ý tứ của Liễu Tuấn, mà là đề nghị của Thôi Phúc Thành.Dù chuyện Thai Duy Thanh tới bái phỏng Liễu Tuấn mặc dù xảy ra giữa đêm khuya, nhưng không tránh khỏi truyền đi trong thời gian ngắn, làm quan trường tỉnh A chấn động.Điên đảo hết cả rồi.Cù Hạo Cẩm sau khi biết tin này, đôi mày nhíu chặt thật lâu không giãn ra.Còn Thôi Phúc Thành sau khi biết tin, lập tức đề xuất đồng chí Lăng Nhã làm việc cần mẫn, thực tế lại là cán bộ cấp chính xử nhiều năm, nên đề bạt trọng dụng.Thai Duy Thanh chẳng hề do dự gật đầu ngay, trong khu vực chính phủ tỉnh, Cù Hạo Cẩm chưa bao giờ can thiệp vào, việc bổ nhiệm Lăng Nhã mau chóng được thường ủy tỉnh thông qua.Lăng Nhã mặc dù chẳng để ý lắm quan chức lớn nhỏ, nhưng chẳng tốn chút công sức, cái mũ ô sa rơi xuống đầu vẫn rất vui vẻ, không kìm được gọi điện cho Liễu Tuấn, cười khúc khích một hồi Chương 1070: Vị khách lớn của Hàn HúcTrên một vùng đất đang khẩn trương thi công của khu Nam Than, có một đoàn người đầu đội mũ bảo hộ đi tới, đoàn người này xum quanh một người trẻ tuổi khí độ bất phàm, đứng ở bên nơi thi công, đưa tay chỉ trỏ.Không có gì phải nghi ngờ người trẻ tuổi kia chính là đồng chí Liễu Tuấn mới được tuyển cử làm thị trưởng chính thức của thành phố Tiềm Châu.Xúm quanh bên Liễu Tuấn ngoại trừ Cừu Dụng Chi, Vu Hoài Tín còn có một quan viên trên ba mươi tuổi, trông khá trầm ổn.Vu Hoài Tín biết quan viên này tên Phan Tri Nhân, thư ký đầu tiên của Liễu thị trưởng, vừa được phái từ ủy ban thương mại quốc gia xuống làm bí thư khu Nam Than.Phan Tri Nhân tới làm Vu Hoài Tín có chút tò mò, cũng có chút thân cận, vì nhìn qua Phan bí thư này cùng là một loại người giống mình, nói ra cũng bình thường, Liễu bí thư dùng thư ký tất nhiên có thiên về người đọc sách trẻ tuổi trầm ổn như bản thân.Thời gian gần đây Liễu Tuấn liên tục xuất kích, cán bộ thân tín của Liễu hệ có nhiều dị động.Trước tiên là Hoa Viễn Hàng điều tới Tiềm Châu làm phó cục công an, rõ ràng là muốn phân quyền trong tay Đổng Xương, xét thời gian Đồng Xương làm việc ở Tiềm Châu không ngắn.

Hệ thống chính pháp, nhất là hệ thống công an toàn là thân tín của Đổng Xương, mà Đổng Xương lại do một tay Trì An Phong đề bạt lên, rõ ràng thể hiện ý tứ ngả về phía Hàn Húc.Tầm quan trọng của hệ thống chính pháp là không cần phải nghi ngờ, nếu Đồng Xương đã chọn phe, Liễu Tuấn tất nhiên phải tước bớt quyền bính của hắn, với kinh nghiệm của Đổng Xương, thêm vào là cùng hệ với bí thư thành ủy, người bình thường bất kể thế nào cũng không đưa tới được tác dụng nói trên.

Nhưng Hoa Viễn Hàng là ngoại lệ, vì sau lưng hắn là Hoa Quân Đình, trừ cái mác bí thư chính pháp ủy tỉnh có thể "dọa nạt" được rất nhiều người, Hoa Quân Đình có thể mượn danh nghĩa giao lưu trong nội bộ công an, đem nhiều cán bộ Hoa hệ trong hệ thống công an tới cục công an Tiềm Châu "hộ giá" cho Hoa Viễn Hàng.Nội bộ bất ổn, Đổng Xương không phát huy được nhiều tác dụng nữa.Vương Bác Siêu cũng được điều tới làm đội trưởng tổng đội trị an sở công an tỉnh, cấp bậc hành chính lên tới phó sở.Còn về phần Lăng Nhã lên làm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, Vu Hoài Tín không tính vào cán bộ Liễu hệ, quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã không phải là ai cũng biết, cho dù Liễu thị trưởng có quan hệ mật thiết với Lăng chủ nhiệm một chút, cũng là vì liên quan tới Hà Duyên An.Tiếp đó là Vu Hoài Tín hắn cuối cùng được giải quyết đãi ngộ cấp phó sở, thêm vào cái danh chuyên viên điều tra nghiên cứu chính phủ thành phố.Tiếp đó là Phan Tri Nhân điều tới khu Nam Than làm bí thư, còn Tiêu bí thư khu ủy trước có an bài chức vụ hợp lý khác.Tiềm Châu có 9 khu cao tân, khu Nam Than là một trong hai khu sinh lợi, Tiêu bí thư được coi là cán bộ năng lực không tệ, nhưng trong mắt Liễu Tuấn chỉ là tương đối mà thôi.

Khu Nam Than chiếm cứ vị trí quá quan trọng trong phương hướng chiến lược của Liễu Tuấn, y phải giao vào tay cán bộ có năng lực có thể tin tưởng.Cừu Dụng Chi đã làm chỉ huy trưởng ban kiến thiết, Vu Hoài Tín cấp bậc không đủ, chỉ đành cho Phan Tri Nhân "nhảy dù" xuống.Vốn làm như thế là khá phạm húy, nhưng Liễu Tuấn không để ý, bình thường Liễu Tuấn rất chúu ý quy củ.

Nhưng khi gặp chuyện lớn, y vứt tuốt những thức gọi là quy tắc đó qua một bên.Ngoài ra, nguyên phó chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà làm bí thư huyện Ngọc Đông, các cán bộ Hà Duyên An để lại tỉnh A cũng được điều chỉnh tới vị trí quan trọng hơn, đa phần đều xuất phát từ kiến nghị của Thai Duy Thanh, Cù Hạo Cẩm và các lãnh đạo chủ yếu khác của tỉnh ủy đều không đề xuất ý kiến phản đối.Vu Hoài Tín không biết trò này biến đổi ra sao, đoàn chừng liên quan tới việc Thai Duy Thanh tới bái phỏng Liễu Tuấn trong đêm, còn về vì sao Thai Duy Thanh hạ mình như thế, Vu Hoài Tín cũng lờ mờ đoán được chút manh mối, trong lòng cảm khái không thôi.Chuyển cấp tỉnh thậm chí cao hơn, Vu Hoài Tin không dám tùy tiện đi suy đoán.Liễu Tuấn thị sát khu công nghiệp tổng hợp ở khu Nam Than, nơi này hỗn loạn, trang thiết bị không đầy đủ, Liễu Tuấn liền quyết định cải tạo nâng cấp nói.- Tri Nhân, cái khu này phải tăng tốc độ kiến thiết lên, tranh thủ sớm đưa vào sử dụng...Dung Chi, phương diện tại chính phải cung ứng kịp thời.Liễu Tuấn ra lệnh.Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi liên tục gật đầu.- Đi, qua bên kia xem xem...Liễu Tuấn sải bước tiến tới, cả đoàn người líu ríu đi theo.Chính vào lúc này điện thoại di động của Vu Hoài Tín vang lên, Vu Hoài Tín vừa nhìn số, vội ấn nút nghe:- Xin chào Hàn bí thư!

A, Liễu thị trưởng có ở đây, vâng...Thị trưởng, điện thoại của Hàn bí thư.Vu Hoài Tín đưa điện thoại cho Liễu Tuấn.- Chào bí thư.Liễu Tuấn nói rất tùy ý.Thời gian qua Liễu Tuấn điều chỉnh nhân sự trong thành phố ở phạm vi nhỏ, Hàn Dúc đều rất phối hợp, cơ bản không đưa ra dị nghị gì, có lẽ Cù Hạo Cẩm có chỉ thị với Hàn Húc, có lẽ vì Hàn Húc không chiếm được ưu thế ở văn phòng bí thu lẫn thường ủy, nên làm việc khá hạ mình.Trong mắt người ngoài, Liễu thị trưởng và Hàn bí thư rất hòa hợp giống Lưu Huy và Trần Hướng Dương trước kia.- Thị trưởng, ở khu Nam Than hả?- Phải.- A, thật khéo, tôi cũng đang muốn qua đó, thuận tiện có chuyện cần thương lượng với thị trưởng, sắp tới ngay đây.- Được, tôi ở đây đợi bí thư.Hàn Húc tới rất nhanh, chưa tới mười mấy phút sau đã tới nơi, đi theo xe Hàn Húc là một chiếc BMW, Liễu Tuấn suất lĩnh các cán bộ đứng nghiêm đón.

Từ trong xe Hàn Húc ngoài hắn còn có một trung niên nam tử chừng 40, người tâm trung, da ngăm đen.Người này có thể ngồi cùng xe với bí thư thành ủy, có thể thấy là khá có thân phận.- Ha ha, thị trưởng!

Giới thiệu với thị trưởng, đây là giám đốc Lạc Vĩ Phong của công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong!

Ông Lạc, đây là thị trưởng của Tiềm Châu chúng tôi, đồng chí Liễu Tuấn.Hàn Húc bắt tay Liễu Tuấn giới thiệu người đàn ông da ngăm đen kia.- Chào giám đốc Lạc.Liễu Tuấn khách khí bắt tay Lạc Vĩ Phong.- Xin chào Liễu thị trưởng!

Liễu thị trưởng thật là tuổi trẻ tài cao.Lạc Vĩ Phong thấy Liễu Tuấn trẻ thế, rất ngạc nhiên.Tiếp đó Hàn Húc lại giới thiệu đàm cán bộ Cừu Dụng Chi, Phan Tri Nhân.

Lạc Vĩ Phong là khách do Hàn Húc đích thân đưa tới, tất nhiên ai nấy đều phải khách khí bắt tay chào hỏi.- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, quý công ty đang tăng cường kiến thiết khu khoa học kỹ thuật phải không?Lạc Vĩ Phong khá có phong độ, trước mặt bí thư thành ủy và thị trưởng mà không lạc xuống thế kém, ắt phải là nhân vật đã từng trải việc đời rồi.Có điều Liễu Tuấn chưa bao giờ nghe tới công ty Vĩ Phong.Cùng với việc kinh tế quốc gia tăng trưởng mạnh, nhu cầu các loại vật liệu xây dựng trên thị trường tăng lên theo từng ngày, có một khoảng thời gian, toàn quốc nổi lên phong trào luyện sắt thép.

Không những mấy công ty sắt thép quốc hữu nổi tiếng tài sản tăng lên gấp bội, mà rất nhiều nhà đầu tư dân doanh cũng hùa vào "dòng lũ sắt thép" này, các loại công ty sắt thép mọc lên n hư nấm sau mưa, vàng thau lẫn lộn.Phàm là ông chủ tham gia vào nghành sản xuất sắt thép này, ai cũng gia sản dồi dào.

Chơi sắt thếp, không có gia sản trăm triệu, không thể nhúng tay vào, chẳng trách Lạc Vĩ Phong tràn trề tự tin.

Khi đó có tài sản trăm triệu là ghê gớm lắm rồi.- Ha ha, giám đốc Lạc, đây là khu kỹ thuật cao chúng tôi đang xây dựng.

Giám đốc Lạc phải chăng có ý đầu tư?Hàn Húc cười đáp, tựa hồ khá quen thuộc với giám đốc Lạc, nói chuyện rất tự nhiên.- Nếu Hàn bí thư tới Tiềm Châu, lão Lạc tôi phải tới cổ vũ rồi, có điều Hàn bí thư, nếu muốn tôi tới đầu tư, thì khu công nghiệp này diện tích không đủ.Lạc Vĩ Phong rất mạnh miệng.Lời này nói ra làm mọi người có chút ngạc nhiên.Phan Tri Nhân xen vào:- Giám đốc Lạc, khu vực tổng hợp số một của chúng tôi diện tích hơn 3 km vuông đấy.Phan Tri Nhân nhắc nhở một chút, nơi này theo kế hoạch có thể dung nạp hơn một trăm xí nghiệp, hiện giờ mới có trên ba mươi cái.

Giám đốc Lạc nói không đủ diện tích, chẳng nhẽ ông ta muốn xây sân bay?Lạc Vĩ Phong liếc nhìn Phan Tri Nhân mỉm cười không nói, mặt đầy vẻ xem thường.

Hắn là khách do Hàn Húc đưa tới, không quen với tình thế Tiềm Châu lắm, trong các quan viên ở đây trừ Liễu Tuấn là không dám coi thường, còn những người khác không để vào mắt.

Hàn Húc nói với Liễu Tuấn:- Thị trưởng, giám đốc Lạc muốn xây một khu công nghiệp sắt thép ở Tiềm Châu chúng ta, tổng quy mô đầu tư không dưới mười tỷ.Hàn Húc nói ra câu này làm mọi người đưa mặt nhìn nhau, ngay cả Liễu Tuấn cũng lộ vẻ ngạc nhiên.Mười tỷ.Quả nhiên không thẹn do bí thư thành ủy giới thiệu, vừa lên tiếng là muốn đầu tư mười tỷ, nếu đúng là xây một khu công nghiệp sắp thép, thì diện tích nơi này không đủ.Lạc Vĩ Phong mặt tỏ ra ngạo nghễ Chương 1071: Tai họa bắt đầuNhân viên làm việc ờ tòa nhà khu ủy khu Nam Than đột nhiên trở nên cẩn thận, đi đứng nói chuyện đều khẽ khàng, mọi người thi thoàng liếc mắt về chiếc xe số một và số hai thành ủy đỗ cách đó không xa.Cả bí thư lẫn thị trưởng cùng tới, làm sao bảo mọi người không lo sợ?Trong phòng khách khu ủy, tạm thời dùng làm phòng đàm phán, có Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, còn đám Cừu Dụng Chi, Phan Tri Nhân không có mặt.Đó là do Liễu Tuấn quyết định.Hàn Húc hơi ngạc nhiên vì quyết định này của Liễu Tuấn theo, theo lý mà nói chuyện này Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi có mặt là hoàn toàn hợp lý, không biết vì sao Liễu Tuấn lại bảo hai bọn họ lui ra.Trên mặt Lạc Vĩ Phong luôn mang theo thái độ ngạo nghễ.Đầu tư một trăm triệu không phải là trò đùa, khi đó ở trong nước xí nghiệp có thể đầu tư 10 tỷ có thể gọi là lông phượng sừng lân, Lạc Vĩ Phong đúng là có tư cách kiêu ngạo.Nhưng Liễu Tuấn không tin.Giám đốc của một công ty lớn có tài sản chục tỷ, Liễu Tuấn không thể chưa nghe tới, đôi khi một số ông chủ siêu cấp như thế còn nổi tiếng hơn cả bí thư tỉnh ủy.Chỉ có điều Liễu Tuấn hiểu Hàn Húc là người làm việc chững chác, không phải là người bốc đồng.

Nếu Lạc Vĩ Phong do hắn dẫn tới, thì có thể tin.Vừa ngồi xuống, Hàn Húc bày ra thế "gia chủ" mời khách, đưa thuốc là cho Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong, tạo ra không khí hài hòa thoải mái.- Giám đốc Lạc có thể nói kế hoạch đầu tư cụ thể của ông không?Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.Lạc Vĩ Phong liếc nhìn Hàn Húc một cái, rồi mới gật đầu nói:- Được thôi.Kế hoạch của Lạc Vĩ Phong là trên cơ sở xưởng thép của Tiềm Châu, xây dựng một công ti sắt thép cỡ lớn, bao gồm cả xưởng luyện thép, làm lạnh, đúc hình.

V...v...v...Căn cứ vào giới thiệu của Lạc Vĩ Phong, chỉ riêng sản lượng hàng năm đã có thể đạt tới năm trăm vạn tấn, đó là một kế hoạch khá lớn.Liễu Tuấn vừa nghe vừa vận chuyển đầu óc tiến hành tính toán.Nhắc tới tiền đồ hoành tráng này, khuôn mặt ngăm đen của Lạc Vũ Phong cũng hồng lên, hưng phấn nói:- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, sau khi công ti xây dựng lên, ít nhất có thể cung cấp một vạn chỗ làm việc, mỗi năm nộp thuế cho Tiềm Châu trên 300 triệu...Hàn Húc cũng trở nên kích động.Đây là một chuyện cực kỳ lớn, giả sử có thể vận hành thành công, là cú hích lớn cho kinh tế Tiềm Châu, bất kể là tổng lượng GDP, hay là tăng gia tỉ trọng công nghiệp, đều có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.Hàn Húc hưng phấn hỏi:- Thị trưởng thấy thế nào?Liễu Tuấn cười nói:- Giám đốc Lạc, theo kế hoạch của ông thì mười tỷ là không đủ ít nhất phải đầu từ từ 20 đến 25 tỷ, quý công ty có thể đáp ứng được quy mô đầu tư này không?Liễu Tuấn có thể khẳng định hiện giờ trong nước không một xí nghiệp nào có thể gánh vác được đầu tư 25 tỷ, cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có thực lực này.

Công ty Đằng Phi hiện giờ lên thị trường cổ phiếu thành công vào mấy năm trước, dựa vào năng lực thu gom tài chính, tổn tải Liễu Tuấn đoán chừng không thể quá 50 tỷ.Vào năm 1999 đó là con số khủng khiếp vô cùng rồi.Khắp cả nước trừ tập đoàn tài chính cho Xảo Nhi thống lĩnh, không có xí nghiệp dân doanh thứ hai nào có quy mô như vậy.Cho dù là công ty Đằng Phi cũng tuyệt đối không có năng lực một lần đầu tư 25 tỷ xây dựng cái gọi là công ty liên hợp sắt thép.

Có lẽ chỉ tập đoàn của Xảo Nhi mới có năng lực này.Giả sử Lạc Vĩ Phong có thể lấy ra được 25 tỷ mà trước đó Liễu Tuấn lại không hề hay biết tới hắn, thì quá vô lý!

Y ở trong thể chế có lẽ không biết tới nhân vật danh tiếng trên thương trường lắm, nhưng Xảo Nhi, Hắc Tử và Liễu Triệu Ngọc phỉa nhắc tới với y, dù sao một công ty có thực lực hơn cả công ty Đằng Phi là không phải chuyện đùa.Một công ty lớn như vậy, ắt phải trải qua một quá trình tích lũy lâu dài, dựa vào khả năng tiên tri của Liễu Tuấn, có sự trợ giúp khủng bố của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp, mà mất 20 năm, công ty Đằng Phi cũng chưa đạt được tới trình độ quăng một phát ra 25 tỷ.Lạc Vĩ Phong là ai mà có thể thình lình chui ra, vượt qua cả công ty Đằng Phi?Hơn nữa qua tiếp xúc, Liễu Tuấn phát hiện ra vị giám đốc Lạc này cho dù vẻ ngoài bất phàm, nhưng bản chất giàu xổi không che dấu được, cái khí thể trầm ổn ẩn phát từ tận bên trong, không thể giả vờ được.Nghe Liễu Tuấn chất vấn, Lạc Vĩ Phong hơi biến sắc, nói với vẻ không vui:- Liễu thị trưởng, vấn đề tài chính ngài không cần bận tâm, Tiềm Châu chỉ cần cung cấp chính sách và đất đai, còn các chuyện khác để tôi giải quyết.Liễu Tuấn liếc hắn một cái, vẻ mặt dần trở nên nghiêm khắc:- Giám đốc Lạc cần chúng tôi cung cấp chính sách gì?- Ha ha, Liễu thị trưởng, con người tôi không thích ưu đãi đặc thù, thành phố các vị có thể cung cấp chính sách ưu đãi như các xí nghiệp khác là được.

Công ty Vĩ Phong chúng tôi không cần hưởng thụ ưu đãi gì, công bằng hợp lý mà.

Đương nhiên một số văn bản, giấy tờ cần phê duyệt của tỉnh và thành phố cần các vị đi làm.

Tôi nghĩ vấn đề này với Hàn bí thư và Liễu thị trưởng không phải là khó khăn gì chứ?Lạc Vĩ Phong đón ánh mắt của Liễu Tuấn, không chút né tránh, thậm chí còn có chút khiêu chiến.Hắn là người quen của Hàn Húc biết quan hệ của Hàn Húc trong cơ quan quốc gia, chỗ giấy tờ này với các lãnh đạo thành phố khác thì khó chứ với Hàn Húc thì dễ như trở bàn tay.Huống chí còn có công tử của phó thủ tướng ở đây.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Muốn có được số giấy tờ này không phải dễ, nhà nước đang tiến hành ổn định vĩ mô, việc kiến thiết và xây dựng cơ sở quy mô lớn đều là đối tượng cần ổn định.Lạc Vĩ Phong tức thì cau mày nhìn sang Hàn Húc.Nụ cười trên mặt Hàn Húc đã không còn nữa, trầm giọng nói:- Thị trưởng có được số giấy tờ này đúng là hơi khó, nhưng chuyện do người làm mà.

Trên thế giới này không chuyện gì là không thể.Liễu Tuấn khẽ cau mày, y biết Hàn Húc đang nghĩ cái gì.Tình cảnh hiện giờ của Hàn Húc chẳng ra sao, dù hắn có Cù Hạo Cẩm ra sức ủng hộ, nhưng cán bộ Tiềm Châu nhất là thành viên hai ban chính phủ và thành ủy ủng hộ hắn không nhiều.

Cù Hạo Cẩm tựa hồ cũng gặp phải áp lực nào đó ở cao tầng, đối với vấn đề ở Tiềm Châu rất chú ý lời ăn tiếng nói, không tùy tiện tỏ thái độ.Thái độ của Cù Hạo Cẩm đột nhiên trở nên mập mờ, làm áp lực của Hàn Húc tăng vọt.Ngược lại Liễu Tuấn từ khi trúng tuyển với tỉ lệ phiếu cao, tỏ ra hết sức uy thế, đứng nói công tác chủ đạo chính phủ, Hàn Húc căn bản không nhúng tay vào được, dù sử dụng cán bộ cũng thường thường cũng do Liễu Tuấn là chính, như bổ nhiệm Phan Tri Nhân, trong lòng Hàn Húc không hài lòng.

Hắn biết Phan Tri Nhân là thư ký đầu tiên của Liễu Tuấn, là thân tín trong thân tín.

Phan Tri Nhân chấp chính khu Nam Than, tức là căn bản về sau khu này không dính líu gì tới Hàn bí thư cả.Hàn Húc còn chưa kịp bố cục, Liễu Tuấn đã bắt đầu chủ động tấn công.Chính vì thế khi Liễu Tuấn và hắn trao đổi việc này, Hàn Húc trầm ngâm không nói, không trả lời rõ ràng.

Hắn hi vọng Liễu Tuấn giữ đúng cương vị, không vươn tay quá dài.

Không ngờ Liễu Tuấn mặc kệ hắn có vui hay không, đưa thẳng lên cuộc họp bí thư, Lê Mẫn Trung và Yêu Hải Anh lập tức hùa theo, Hàn Húc phải đồng ý.Hắn không dám đưa lên thường ủy, tranh mâu thuẫn công khai hóa, tự chuốc lấy nhục.Trong văn phòng bí thư đóng cửa thảo luận, mà truyền ra ngoài cũng là bí thư thị trưởng "đồng tâm hiệp lực", miễn cưỡng giữ được thể diện.

Hàn Húc hiểu rõ, trong thời gian ngắn hắn khó xoay chuyển được cục diện này, trừ khi tỉnh ủy cưỡng ép điều chỉnh ban thường ủy Tiềm Châu.Có điều Cù Hạo Cẩm tựa hồ tạm thời không có cái ý này, ông ta và Thai Duy Thanh không hẹn mà cùng chọn thái độ "quan sát" với Tiềm Châu.

Liễu Tuấn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, tranh thủ thời gian này, quyết đoán ra tay chèn ép không gian của Hàn Húc, bản mặt "ngang ngược" lộ rõ không sót chút nào.Thấy khó có thể chống đỡ được, Hàn Húc nghĩ con đường khác, đưa công ty Vĩ Phong tới.

Giả sử hạng mục này thành công, chắc chắn thế của Hàn Húc tăng lên không ít, mà từ mức độ nào đó mà nói, hắn nắm mạch màu tài chính thành phố trong tay, có công cụ khống chế ngược lại Liễu Tuấn.

Hơn nữa Liễu Tuấn trừ thân phận ra, còn có chính tích nổi trội, được công nhận là cao thủ kinh tế, Hàn Húc muốn ở phương diện này sánh ngang với Liễu Tuấn.Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn rõ ràng không hoan nghênh Lạc Vĩ Phong tới đầu tư, cho dù Liễu Tuấn có nói bao nhiêu lý do đường hoàng, trong mắt Hàn Húc, tất cả chỉ vì, ghen tỵ.Quá hẹp hòi.Liễu Tuấn nói ngắn gọn:- Bí thư, chuyện này phải thận trọng, dù sao quy mô quá lớn, đón chứng chỉ riêng thủ tục chẳng được tỉnh phê duyệt, càng chưa nói tới phê duyệt hạng mục khác, rất khó đấy.Lạc Vĩ Phong nhìn Liễu Tuấn, vừa tức tối vừa châm chọc.Đầu tư 10 tỷ, có ai chẳng khóc lóc xin hắn tới?

Vậy mà Liễu Tuấn lại coi nó như cục nợ.

Đúc là không thể tin nổi, cho dù Liễu Tuấn không hòa hợp với Hàn Húc, cũng không cần làm lộ liễu như thế.Hàn Húc nghiêm mặt nói:- Liễu thị trưởng, hạng mục này nếu như thành công, Tiềm Châu chúng ta sẽ hưởng lợi vô cùng.Liễu Tuấn không mảy may lay chuyển, lạnh nhạt nói:- Hàn bí thư, nếu như hạng mục này thành công, thì đó là bắt đầu tai họa của Tiềm Châu chúng ta Chương 1072: Ai mới là bí thư- Đồng chí Liễu Tuấn, nói quá đáng rồi chăng?Hàn Húc có tu dưỡng tốt tới đây cũng không chịu nổi, hừ một tiếng lạnh lùng nói.

Nếu chẳng phải lo ảnh hưởng quá xấu, hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.Sao có thể nói như thế được.Hàn Húc tức điên, Lạc Vĩ Phong càng bầm gan tím ruột.- Ha ha ha, hóa ra theo ý của Liễu thị trưởng, họ Lạc này hôm nay tới đây là để hại các vị hả?Liễu Tuấn không tức giận, vẫn bình thản hỏi:- Giám đốc Lạc, tôi không nói như thế, nhưng tôi muốn hỏi, quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu tiền?- Ồ, Liễu thị trưởng phải chăng không tin vào thực lực của Lạc mỗ?Lạc Vĩ Phong hỏi ngược lại.Liễu Tuấn nhướng mày, nói:- Giám đốc Lạc, ông đừng có đánh trống lảng!

Xin hỏi quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu?

Căn cứ vào kế hoạch vừa rồi, toàn bộ phương án, tối thiều phải đầu tư 20 tỷ.Ánh mắt Lạc Vi Phong thoáng hiện ra vẻ bối rối, lập tức khôi phục trấn tĩnh, ngạo nghễ nói:- Liễu thị trưởng tôi nhắc lại một lần nữa, tiền không phải là vấn đề.Liễu Tuấn cười, mang theo chút mỉa mai, Hàn Húc là đồng sự của y, ít nhiều y còn nể mặt.

Còn hạng như Lạc Vĩ Phong sao có thể lọt vào mắt Liễu Tuấn?

Bàn Đại Hải, Đại Vương, Phạm Thanh Linh tùy tiện lấy ra một người cũng đủ làm Lạc Vĩ Phong run cầm cập.- Giám đốc Lạc, người ngay không nói lời gian.

Quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu?

1 tỷ hay là 2 tỷ?

Tôi nghĩ không thể quá 3 tỷ!

Cho dù là có 3 tỷ cũng là quá ít với kế hoạch ông vạch ra.Liễu Tuấn lạnh lùng nói.Quá đáng lắm rồi.Hàn Húc cố ép lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:- Liễu thị trưởng, giám đốc Lạc là khách chúng ta mời tới.Có điều sau khi Liễu Tuấn nói ra những lời kia, vị khách này tựa hồ có chút ngoài mạnh trong yếu rồi.Liễu Tuấn lãnh đạm nói:- Hàn bí thư, thủ pháp vận hành tài chính, giám đốc Lạc có lẽ hiểu rõ hơn chúng ta.

Tôi nghĩ kế hoạch của giám đốc Lạc không phức tạp, công ty Vĩ Phong đầu tư một ít tiền, sau đó khởi đồng nguyên lý đòn bẩy, thông qua thu gom tài chính xã hội, đưa vào khởi động công trình.

Rồi sau đó lại vay ngân hàng, là có thể chống đỡ cho cả công ty sắp thép.

Sau đó lại tranh thủ kêu gọi đầu tư để lấy tài chính phát triển tiếp, giám đốc Lạc có phải thế không?Liễu Tuấn nói với ẩn ý, Hàn Húc căn bản chẳng hiểu gì về mánh mung đầu tư cả.Lạc Vi Phong thoáng qua vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:- Liễu thị trưởng quả nhiên tinh thông thủ pháp vận hành tài chính.

Phương thức này không thể nói là không đúng phải không?

Các nơi trong cả nước đều có ví dụ thành công cả mô hình này.Liễu Tuấn cười:- Giám đốc Lạc, trước kia thành công không đại biểu rằng hiện giờ cũng thành công.

Thành công ở nơi khác, không đại biểu cho thành công ở Tiềm Châu.

Loại phương thức này là điển hình của ngựa gầy kéo xe lớn, hệ số nguy hiểm quá cao.

Giám đốc Lạc, kế hoạch này trừ thiếu sót tồn tại trong quá trình vận hành tài chính chưa nói, điều trí mạng nhất là nhà nước đang suy tính ổn định vĩ mô.

Khoảng thời gian qua nghề luyện thép ở nước ta phát triển quá nhanh, các xí nghiệp thép lớn nhỏ mọc lên khắp nơi, chuyện đầu tư trùng lặp vô cùng phố biến, sản lượng đã bắt đầu dư thừa.

Hơn nữa đây là một ngành nghiệp tổn hao nguyên liệu quá cao, quốc gia sẽ không cho phép loại đầu tư mù quáng này tiến hành.

Một khi TW tiến hành ổn định vĩ mô, đưa ra chính sách liên quan thì nguy hiểm trong đó thế nào ông đã nghĩ tới chưa?

Dây chuyền tài chính của ông lập tức sẽ bị đứt.Lạc Vĩ Phong mặt đen càng thêm đen, không nói một lời.Không ngờ vị thị trưởng trẻ tuổi này lại quen thuộc với phương thức vận hành vốn như thế, gần như đã nói trung kế hoạch trong lòng hắn.Phải nói rằng Lạc Vĩ Phong được tính là doanh nhân khá thành công, trải qua nỗ lực, công ty Vĩ Phong đã có tài sản trên 1 tỷ, vào thời đó là một con số to tát lắm rồi.

Thực tế Lạc Vĩ Phong là nhà doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng ở đông bắc, trên đầu bao phủ nhiều ánh hào quang như thường ủy chính hiệp tỉnh, đại biểu nhân dân toàn quốc v...v...v...Mắt thấy phong trào sắt thép nở rộ, Lạc Vĩ Phong không cam lòng chịu quanh quẩn tại chỗ, muốn tiến bộ vượt trội, thêm vào Hàn Húc nóng lòng muốn có thành tích, ra sức kéo hắn tới đầu tư, hắn tính kế một lúc, liền hớn hở tới đây.Cái kế hoạch "ngựa gầy kéo xe lớn" của hắn, cho dù không phải là thủ phạm vận hành vốn tuyệt diệu gì, nhưng nếu như không có chính phủ địa phủng hộ, không thực hiện được.

Không có chính phủ ra mặt hứa hẹn, tuyệt đối không đưa được tiền các đơn vị tham dự kiến thiết vào, thu gom tài chính từ xã hội cũng rất khó thực thi.

Một câu đơn giản, chữ tín của bản thân Lạc Vĩ Phong không đủ, cần dựa vào chữ tín của chính phủ.Dù sao mà nói, ngành thiép đang bừng bừng sức sông, tiền đồ rộng mở.

Chỉ cần thành phố Tiềm Châu toàn lực hợp tác với công ty thép Vi Phong, đám đơn vị kiến thiết thấy có thể kiếm được lợi ích sẽ không chống cự nổi lợi ích lớn dụ hoặc, ào ạt kéo tới xin chia một chén canh.Trừ cái đó ra, giấy tờ thủ tục muốn được cơ quan quốc gia liên quan phê duyệt, cần chính phủ ra mặt, chứ dựa vào giới thảo dân như Lạc Vĩ Phong không kiếm đâu ra.

Trong chuyện này còn có rất nhiều thao tác vi phạm quy định phải dựa vào nhân vật có lai lịch lớn Hàn Húc và Liễu Tuấn, mới đối phó được với các cơ quan hữu quan của tỉnh và quốc gia.Nguy hiểm trong đó không phải là Lạc Vĩ Phong không nghĩ tới, nhưng hắn chưa bao giờ bận tâm tới.Lạc Vĩ Phong là điển hình của kiểu mới phất, dựa vào cải cách mở cửa mau chóng trở nên giàu có, ham muốn phát tài của Lạc Vĩ Phong cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt nhạy bén, gan lớn, gặp chuyện gì cũng tiến về phía trước.

Do do dự dự không phải là tính cánh của hắn, nếu lo trước sợ sau đã chẳng có gia sản bạc tỉ, ở nhà lầu đi xe hơi tình nhân vô số như hiện này.

E rằng vẫn còn là tên bán bánh bao trên đường phố nào đó ở đông bắc rồi.Dù Liễu Tuấn nhắc nhở hắn, nhưng sự cảnh giác chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi tắt ngúm, trong đầu hắn sớm chất đầy bởi kế hoạch "công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong" rồi.

Có thể nói là sự theo đuổi lớn nhất của cuối đới hắn cũng không ai, tuyệt đối không vì lời của Liễu Tuấn mà thay đổi.Có điều Lạc Vĩ Phong rất gian xảo, hắn biết vào lúc này không thể đi biện luận "nguy hiểm" với Liễu Tuấn, hắn phải làm là lên mặt làm cao, chèn ép.- Xin lỗi Hàn bí thư, nếu như Liễu thị trưởng không hoan nghênh, vậy tôi chẳng ở lỳ làm gì!

Cáo từ.Lạc Vĩ Phong nói rồi đứng dậy, không đợi cho Hàn Húc và Liễu Tuấn tỏ thái độ gì, đi thẳng ra khỏi phòng khách.Hàn Húc do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống, không đi theo, có điều vẻ mặt rất khó coi.Liễu Tuấn thong thả hút thuốc uống tra, tựa hồ Lạc Vĩ Phong hoàn toàn không đáng để vào trong lòng.

Thích đi cứ đi, báu bở lắm đấy.- Liễu thị trưởng, công ty Vĩ Phong rất có thực lực, rất nổi tiếng ở phương bắc.Trầm mặc hồi lâu Hàn Húc lạnh lùng nói.Liễu Tuấn thản nhiên:- Hàn bí thư, tôi không hoài nghi thực lực của Cty Vĩ Phong, nếu như ông ta tới Tiềm Châu đầu tư 500 triệu hay 1 tỷ thì rôi ra sức tán thành.

Nhưng đầu tư 20 tỷ thì tuyệt đối không đơn giản.

Ông ta chẳng qua muốn lợi dụng sức chính phủ hoàn thành sự nghiệp lớn của mình, chuyện này thứ cho tôi không theo được.- Liễu thị trưởng, kế hoạch của lão Lạc có nguy hiểm như thế không?Hàn Húc chẳng để những lời "dọa dẫm" của Liễu Tuấn vào đâu, hơn nữa thân là bí thư thành ủy, giới thiệu một nhà đầu tư tới, lại bị Liễu Tuấn "đuổi" đi, cái nhục này không thể chịu được.Liễu Tuấn nghiêm mặt nói:- Hàn bí thư, tôi nói thẳng ra nhé.

Dựa theo kế hoạch của Lạc Vĩ Phong ít nhất phải trưng dụng trên 3000 mẫu đất, đầu tư không ít hơn 20 tỷ.

Bản thân Lạc Vĩ Phong tuyết đối không có nhiều tiền như thế, được, chúng ta đưa ông ta vào, đất trưng dụng rồi, nhà cửa của quần chúng di dời rồi, công trình khai công rồi.

Giả sử khi đó quốc gia bắt đầu ổn định sản nghi sắt thép, không phê chuẩn những thủ tục kia nữa, thì những đơn vị kiến thiết sẽ rút vốn, còn đường kêu gọi tài chính xã hội bị chặn đứng.

Lạc Vĩ Phong lấy cái gì ra mà chống đỡ?

Tới khi đó mấy nghìn mẫu đất hoang vu, không cách nào phục hổi.

Sau đó tất cả sắt thép mục nát, chính phủ Tiềm Châu lấy cái gì ra trả khoản đầu tư xã hội?

Vấn đề kinh tế sẽ biến thành vấn đề ổn định xã hội.

Chúng ta có chấp nhận được cái nguy hiểm này không?Hàn Húc rùng minh kinh hãi, trầm ngâm nói:- Hiện giờ nhu cấu thế giới với sắt thép rất thịnh vượng, thị trưởng nói ổn định vĩ mô, hẳn sẽ không nhắm vào ngành nghề sắt thép.Liễu Tuấn cười hỏi lại:- Chẳng may đúng thế thì sao?Thực ra trong ký ức mơ hồ của Liễu Tuấn, nhà nước sẽ ổn định vĩ mỗ nhắm vào các sản nghiệp hao tổn tài nguyên năng lượng lớn như sắt thép.

Liễu Tuấn không nhờ chính xác là bao giờ, nhưng dựa theo thế cục phát triển hiện nay mà nói, chính phủ TW có ý đồ động đao với nghành nghiệp sắt thép đang đầu tư ồ ạt mù quảng, ngày một rõ ràng hơn.

Liễu Tuấn biết, dù sao trong nhà Liễu Tuấn có một vị phó thủ tướng chủ quản kinh tế.Nếu như đưa hạng mục này vào, một khi gặp phải ổn định vĩ mô, hậu quả tuyết đối là một tai họa.Hàn Húc trầm ngâm, mặc dù Liễu Tuấn nói nguy hiểm lớn, nhưng Hàn Húc cho rằng chỉ là suy đoán vô căn cứ, chỉ vì thế mà làm hỏng một vụ đầu tư chục tỷ thì hắn không chấp nhận.Mà trong mắt hắn, mục đích của Liễu Tuấn chẳng qua là không muốn hắn trội hơn Liễu thị trưởng giỏi kiến thiết kinh tế mà thôi.Kẻ này thật quá hẹp hỏi lại ngang ngược.- Thị trưởng, lợi ích luôn đi đôi với nguy hiểm mà!

Chuyện này nên nghiên cứu tỉ mỉ một chút.Hàn Húc trấn định tinh thần, hòa hoãn ngữ khí nói.Liễu Tuấn chỉ mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm.Hàn Húc cay cú, nhìn thái độ đó của Liễu Tuấn là không còn chỗ để thương lượng nữa rồi.Rốt cuộc ai là bí thư Tiềm Châu?

Chương 1073: Hội giao dịch Nam PhươngTháng 4 năm 1999, mùa xuân hoa nở, đồng chí Liễu Tuấn xuất hiện ở thành phố Nam Phương.Chuyến đi này vì việc công mà tới, tham gia hội giao dịch một năm hai lần ở Nam Phương, đây là lần đầu tiên trên lịch sử Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu quy mô như thế tới Nam Phương tham dự.Từ tận cuối năm ngoài, Liễu Tuấn đã chỉ thị ban ngành liên quan tổ chức hoạt động này, hội giao dịch Nam Phưong là hội giao dịch thương phẩm có quy mô lớn nhất nổi tiếng nhất cả nước, là con đường tốt nhất mở rộng nguồn tiêu thủ sản phẩm.

Trước kia xĩ nghiệp Tiềm Châu tham gia hội giao dịch này không nhiều, chính phủ cũng không tổ chức tiến hành, vì vấn đề quan niệm tư tưởng.Liễu Tuấn tất nhiên muốn thay đổi tình trạng này.Lần này Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu cực kỳ khổng lồ, chẳng những có xí nghiệp, còn có vô số nhân viên chính phủ bao một khu vực lớn, thống nhất tuyên truyền quảng cáo, tiến hành tiên chí thống nhất, thậm chí cả giám đốc xí nghiệp dân doanh đều mang theo phù hiệu thống nhất, tạo nên thanh thế cực lớn trong triển lãm, có thể nói, đoàn đại biểu này của Tiềm Châu là nơi nổi bật nhất trong hội giao dịch mùa xuân.Để biểu thị sự coi trọng với hoạt động này, đồng chí Liễu Tuấn đích thân dẫn đoàn, phó thị trưởng phân quản thương nghiệp Kha Vĩnh Thành và Trang Ích Khiêm đảm nhận phó trưởng đoàn, chủ quản công việc hàng ngày của đoàn đại biểu.Còn về Liễu thị trưởng tất nhiên tới Nam Phương thì phải công tư vẹn toàn rồi.Liễu Tuấn một mình lái xe tới đại học Hoa Nam, bái kiến thầy hướng dẫn nghiên cứu năm xưa của mình, thầy Khương hiện giờ đã nghỉ hữu, không lên lớp nữa, nhưng vẫn hướng dẫn cho mấy tiến sĩ.Thầy giáo dạy học cả đời, không bỏ được.Đối với chuyến viếng thămg của Liễu Tuấn, thầy Khương rất vui, hai thày trò vẫn trao đổi thông tin, thấy Khương biết những việc làm của Liễu Tuấn rất an ủicâu nói ông dặn y năm xưa trước lúc chia tay: Làm quan một kỳ tạo phúc một phương, người học trò này vẫn giữ vững, chấp chính địa phương làm ra thành tích chói lọi, mang lại nhiều lợi ích cho nhân dân, làm người thấy giáo già rất hài lòng.Thầy Khương năm nay đã quá 70, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần không tệ.Liễu Tuấn nói chuyện trên trời dưới đất với thầy giáo hơn một tiếng đồng hồ, thầy Khương khen ngợi biểu hiện của y trên sĩ đồ, không ngờ hứng chí nổi lên, lại giống Chu tiên sinh kiểm tra học vấn của y, không ngờ Liễu Tuấn chưa để hoang thật, làm ông rất ngạc nhiên.- Liễu Tuấn, bây giờ con đã là thị trưởng, cán bộ cấp cao của đảng, trừ chăm chỉ công việc, thì cũng phải tăng cường lý luận học tập, nếu như có thời gian thì hay nên học nâng cao một chút.Thầy Khương nhắc.- Cám ơn thầy chỉ điểm, qua một thời gian nữa, con định chọn tớ thủ đô học thêm khóa tiến sĩ chủ nghĩa Mark.Liễu Tuấn vội đáp, thức ra thấy Khương không nhắc thì y cũng định thời cơ thích hợp nâng bằng cấp lên.

Sở dĩ chọn học chủ nghĩa Mark mà không phải kinh tế học là bởi vì ở phương diện kiến thiết kinh tế y có khá nhiều thành tích, sớm đã thể hiện rõ ràng cho mọi người thấy tài năng kinh tế của mình, tiếp tục học kinh tế ý nghĩa khóc lớn, là quan lớn trong thể chế, phải tăng cường lý luận của bản thân.- Ừ thế thì tốt.Thầy Khương hài lòng gật đầu.Gần trưa Liễu Tuấn cáo từ ra về, có điều Liễu Tuấn chắp tay sau lưng thong thả dạo bước xung quanh khu trường quen thuốc, cảm thụ lại tháng năm thanh niên bay bổng ngày nào, mặc dù y còn rất trẻ, chưa tới 30, nhưng lăn lộn trong quan trường bao năm, Liễu Tuấn tự thấy tâm thái mình đã rất già rồi.

Dạo chơi chốn cũ, tâm tình tốt đẹp, bất tri bất giác bị không khí đầy sức sống xung quanh cảm nhiễm, tâm thái trẻ hơn nhiều.Có lẽ chỉ ở nơi từng là vườn địa đàng này, mới có thể tìm lại được chút cảm xúc xưa.Bất tri bất giác Liễu thị trưởng đi tới khoa ngoại thương, năm xưa y cũng rất quen thuộc nơi này, nhưng cô gái xinh đẹp mà bất hạnh ngày xưa sớm đã vượt trùng dương, ra nước ngoài mở mang sự nghiệp của mình rồi.Nhưng hiện giờ khoa ngoại thương lại có một cô gái xinh đẹp khác có liên quan tới Liễu Tuấn.- Chú.Liễu Tuất đang ngó quanh thì một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh, tiếp đó là tiếng cười khúc khích.Liễu Tuấn cũng cười, y vốn cho rằng không gặp được, không ngờ lại khéo như thế.- Đan Đan, tan học rồi à?Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn cô thiếu nữ vóc dáng yểu điệu, dung mạo xinh đẹp mỉm cười.Cô gái này tuổi chừng mười tám, trông cực kỳ kiều diễm, thoáng có dáng vẻ năm xưa của Lương Xảo, mặc một bộ váy màu xanh, mái tóc dài kết một cái đuôi ngựa đơn giản ở sau lưng, không hề trang điểm, vẫn không che được vẻ xinh đẹp tự nhiên.- Vâng, sao chú lại tới đây?Đan Đan nhìn Liễu Tuấn hỏi với chút tò mò.Cô gái này chính là Dư Đan, con của Lương Thiếu Lan, trước đó trên Tào Đan, sau khi Lương Thiếu Lan và Tào Sinh Dũng ly hôn, Tào Đan theo họ mẹ, đội là Lương Đan, về sau Lương Thiếu Lan tái hôn với Dư Quốc Huân, tình cảm vợ chồng cực tốn, Lương Đan lại thành Dư Đan.Hiện giờ Dư Đan là sinh viên năm thứ nhất khoa ngoại thương đại học Hoa Nam, từ xa nhìn thấy Liễu Tuấn, cô thực sự không dám tin, tới gần đúng là y thật không khỏi vừa mừng vừa ngạc nhiên.Đối với quan hệ của Liễu Tuấn và dì mình, Dư Đan biết rất rõ, cô cũng luôn coi Liễu Tuấn như dượng, nguyên nhân Liễu Tuấn không thể kết hôn với dì, Dư Đan cũng mơ hồ đoán ra.

Sau khi hiểu chuyện, không khỏi bóng gió thăm dò Lương Thiếu Lan, lần nào cũng bị mẹ trừng mắt làm ngẹn lại.Càng như thế Dư Đan càng tò mò, có điều Lương Thiếu Lan tuyệt đối không nhắc tới chuyện Lương Xảo và Liễu Tuấn với cô, những người khác càng không nói, Dư Đan tất nhiên không dám đi hỏi dì.

Cô chỉ biết dì rất yêu Liễu Tuấn, cho dù là phú bà cực kỳ giàu có, vẫn cam tâm làm "vợ bé" cho Liễu Tuấn không một lời oán trách.Thật không biết nam nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì.- À, chú tới thăm thầy giáo.Liễu Tuấn nhìn Dư Đan một lượt rồi cười đáp.Dư Đan cũng biết trước kia Liễu Tuấn là sinh viên ở đây, có điều chuyện khác thì cô không biết, chỉ nghe nói Liễu Tuấn tới tỉnh A công tác.Dư Đan hỏi:- Chú tới Nam Phương công cán à?Liễu Tuấn gật đầu, thoáng một cái, cô bé bế trong lòng năm xưa đã trở thành thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp duyên dáng, Liễu Tuấn còn loáng thoáng nhớ khi tới nhà họ Tào, đã cùng Tào Minh Sinh xung đột, khi đó tức không chịu được, giờ việc đã qua hoàn cảnh cũng khác, tất nhiên không để trong lòng nữa.- Vậy chúng ta đi thăm dì đi, cháu lâu lắm rồi không gặp Nhạc Nhạc, rất là nhớ.Dư Đan hỏi với vẻ thăm dò, mắt mang chút mong đợi.

Cho dù cô không biết XXvề Liễu Tuấn, nhưng nam nhân này có thể làm người dì xuất sắc của mình một lòng đi theo, hẳn là cũng cực kỳ xuất sắc.

Cô lo Liễu Tuấn có chỗ nào đó không tiện, liền lấy Nhạc Nhạc ra.Liễu Tuấn cười:- Được.Dư Đan rất cao hứng, hai người đang chuẩn bị rời đi đột nhiên có chàng trai sải bước chạy tới, gọi:- Dư Đan.Dư Đan quay đầu lại, mặt hiện ra nụ cười, chào:- Cổ Khải Tú.Chàng trai Cổ Khải Tú này không cao lớn lắm, có điều rất đẹp trai, trông có vẻ như hơn Dư Đan mấy tuổi, có điều mặt mày có chút dụt dè.Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên, hiện giờ nam sinh viên thực sự không thấy ai dụt dè như vậy nữa.Có điều khi Cổ Khải Tú nhìn Liễu Tuấn, rõ ràng rất cảnh giác, lại mang chút thù địch.Liễu Tuấn hiểu ngay, thì ra anh chàng này theo đuổi Dư Đan, coi y thành đối thủ cạnh tranh rồi.Cô gái xinh đẹp xuất chúng như Dư Đan, ắt phải là hoa khôi giảng đường, tất nhiên không thiếu người theo đuổi.Dư Đan thông minh, thấy thái độ này của Cổ Khải Tú cũng hiểu ra ngay, liền tinh nghịch nháy mắt với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười ôn hòa, tính tình của Dư Đan sảng khoái hoạt bạt hơn mẹ và dì, có lẽ liên quan tới hoàn cảnh cuộc sống.

Lúc nhỏ Dư Đan thực sự không được chăm chút lắm, nhưng gần như lúc Dư Đan bắt đầu hiểu chuyện thì điều kiện sinh hoạt của nhà họ Lương đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, giờ đây Lương Thiếu Lan thành phú bà bạc triệu, từ nhỏ tới lớn Dư Đan sống trong nhung lụa, sống trong hoàn cảnh đó thường rất tự tin, càng chẳng nói cô lại xinh đẹp mê người như thế.Thấy hai người "liếc mắt đưa tình" với nhau, Cổ Khải Tú càng hoài nghi, nhìn qua Liễu Tuấn chẳng những cao lớn đẹp trai, mà trên người còn có khí chất chững chạc vững vàng, loại khí chất này có sức sát thương kinh người với các cô giáo trẻ chưa hiểu chuyện đời.- Dư Đan, vị này là...Cổ Khải Tu cuối cùng lấy dũng khí, chủ động hỏi.Dư Đan vốn muốn đùa nghịch một cút, nhưng không dám, giới thiệu:- Đây là chú của em, họ Liễu...Chú, đây là Cổ Khải Tú, là bạn khóa trên của cháu.Nhìn ra Dư Đan không phản cảm với Cổ Khải Tú, Liễu Tuấn liền đưa tay ra nói:- Chào Tiểu Cổ.Thấy Liễu Tuấn cũng chỉ hai mấy, không ngờ là chú của Dư Đan, còn gọi mình là "Tiểu Cổ", trong lòng Cổ Khải Tú bực bội, nhưng đồng thời cũng thở phào, vội bắt tay Liễu Tuấn Chương 1074: Con cháu cố nhân- Chào...Chú Liễu.Cố Khải Tú gọi câu "chú Liễu" này rất ngượng mồm, mặt đỏ bừng, người trước mắt thực sự lớn hơn hắn chẳng được mấy tuổi.Thấy dáng vẻ lúng túng của Cố Khải Tú, Dư Đan cười khanh khách, làm hắn đỏ mặt tía tai, hận không có cái lỗ mà chui xuống.Liễu Tuấn mỉm cười liếc nhìn Dư Đan một cái, cô vội đưa tay che miệng, nhưng không giấu được bờ vai rung rinh, càng làm người ta hoa mắt, khiến mấy sinh viên đi qua ghé mắt nhìn, không biết vì sao hoa khôi lại vui như thế.

Dù biết Dư Đan không phải là mỹ nhân băng giá, nhưng trong đám nữ sinh xinh đẹp, cũng hết sức kiêu ngạo, phong phạm đại gia, thêm vào dung nhan kiều diễm và vóc người mỹ diệu, làm vô số nam sinh điên đảo.Chẳng lẽ nam nhân cao lớn kia là bạn trai của Dư Đan.Tuy nói dáng vẻ khí độ của Liễu Tuấn không giống sinh viên, nhưng trường học ngày nay sớm đã khác xưa rồi, những nữ sinh đại học, không chỉ có bạn học theo đuổi, mà cả đại gia bên ngoài xu nịnh, càng khỏi nói "mầm họa" cực đỉnh như Dư Đan.Một số sinh viên biết chút chuyện không vội rời đi, đứng từ xa xem trò vui, bọn họ biết Cố Khải Tú và Dư Đan khá thân thiết hơn so với bạn bè thông thường một chút.

Cố Khải Tú là một trong số "nhị thế tổ" nổi danh ở Nam Phương, vừa có tiền lại có thế lực, hiện giờ gặp phải "tình địch", nói không chừng có trò hay để xem.Cố Khải Tú vội nói với Dư Đan.- Vậy Dư Đan, cùng đi ăn cơm nhé.- Lại tới cái khách sạn Nam Thiên kia à?Dư Đan bĩu môi, vẻ mặt tựa hồ có chút coi thường.Mỗi lần Dư Đan lộ ra vẻ "coi thường" này, đều làm Cố Khải Tú vừa buồn nản vừa tò mò.

Nói ra thì khách sạn Nam Thiên là khách sạn 5 sao sớm nhất ở thành phố Nam Phương, năm xưa là nơi sang trọng nhất ở Nam Phương, cùng với thành phố Nam Phương thay đổi từng ngày, những khách sạng xa hoa mọc lên như nấm, khách sạn Nam Phương không còn thế độc quyền nữa, những nơi ăn chơi giải trí cao cấp hơn có rất nhiều.

Nhưng nói thế nào cũng không tới mức bị Dư Đan coi thường như thế chứ?Đó là khách sạn 5 sao đây, mà nhìn thái độ Dư Đan coi nó giống như một quan ăn bên đường.Dư Đan sống rất kín đáo, các bạn học không ai biết cô có lai lịch ra sao, trang phục tuy không nghèo nàn, cũng chẳng lấp lánh vàng bạc, chẳng giống vẻ có tiền, sao lại coi thường khách sạn 5 sao?Hắn mà biết khách sạn Thu Thủy là do nhà Dư Đan mở thì càng ngạc nhiên.- Được được, không tới khách sạn Nam Thiên, tới CLB Trường Thành được không?Nghe giọng điệu của Dư Đan, không phán đối ăn cơm cùng mình, Cố Khải Tú chỉ buồn một thoáng là vứt bén ra sau đầu, lộ vẻ hưng phấn.

Mọi người nói Dư Đan đối xử với hắn khác với nam sinh khác, Cố Khải Tú thì lại biết, Dư Đan đồng ý ăn cơm với hắn một lần là "kỳ tích" rồi, xem ra hôm nay tâm tình Dư Đan không tệ.Còn về vì sao, Cố Khải Tú đoán quá nửa không phải vì hắn, mà là vì "chú Liễu".

Người này là chú của Dư Đan thật sao?

Cố Khải Tú rất nghi, chú gì mà lại họ Liễu?

Xem ra không phải là chú ruột, rất có khả năng là chỉ gọi "chú" thôi, loại quan hệ "chú cháu" này không an toàn, có thể biến thành quan hệ "anh em" bất kỳ lúc nào.Chỉ có điều tình hình hiện giờ chưa rõ, Cố Khải Tú không dám công khai chất vấn, vẫn giữ thái độ cung kính với "chú Liễu".

Chẳng may hai người này có quan hệ huyết thống thật, mình hồ đồ đắc tội thì nguy to.- Chú thấy thế nào?Dư Đan không tỏ thái độ, quay đầu nói:- Hay là một lát nữa mời cả dì đưa Nhạc Nhạc tới?Ý của Dư Đan là muốn y và Lương Xảo cùng "tham mưu" cho cô rồi, Lương Thiếu Lan và Dư Quốc Huân định cư ở Bảo Châu, để tiện chăm sóc hai vợ chồng Lương Quốc Thành.

Dư Đan một mình học ở Nam Phương, Lương Xảo thành người thân nhất.Xem ra Dư Đan có thiện cảm với Cố Khải Tú.Liễu Tuấn gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:- Tiểu Cố, lệnh tôn là Cố Đồng Huy của tập đoàn Nam Thiên à?Cố Khải Tú giật mình, nhìn Liễu Tuấn gật đầu:- Vâng...Chú Liễu và phụ thân cháu quen nhau.Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.Thế giới thật là nhỏ, không ngờ con gái chị Thiếu Lan và con trai Cố Đồng Huy là bạn học, ba anh em nhà họ Cố, Liễu Tuấn có ấn tượng nhất với người thứ hai Cố Đồng Huy, còn tên thứ Cố Khải, mười năm trước khi Liễu Tuấn là sinh viên còn hoàn toàn chẳng để trong lòng, hiện giờ là thị trưởng rồi, còn để loại người như Cố Khải vào mắt sao?Anh cả nhà họ Cố là Cố Hướng Đồng năm xưa là thường vụ phó thị trưởng, sĩ đồ chẳng có tiến bộ mấy, trong tỉnh D thế cục biến đổi khôn lường, vì chọn nhầm phe m bị cho làm phó chủ tịch chính hiệp để dưỡng lão rồi.

Năm xưa xung đột với Liễu Tuấn, Cố Hướng Đồng nhận ra thực lực siêu cường sau lưng Liễu Tuấn, thái độ thay đổi hẳn, vô cùng chiếu cố cho địa ốc Hoa Hưng, vì thế quan hệ mọi người không tệ, Liễu Tuấn cũng biết qua về tình hình của Cố Hướng Đồng, tất nhiên chỉ là sơ sơ thôi, y đã rời khỏi Nam Phương bao năm, với quyền quý địa phương như nhà họ Cố không chú ý mấy.Cố Khải Tú đẹp trai dụt dè chẳng giống gì Cố Khải Tú giỏi giang xốc vác.

Với Liễu Tuấn, nếu Dư Đan thích Cố Khải Tú thật, y thích cái tính cách hiện giờ của Cố Khái Tú hơn, chứ nếu là loại lọc lõi khôn khéo thì chẳng ưa.

Còn về tiền, với Dư Đan và Cố Khải Tú đều không phải là vấn đề.Thấy Liễu Tuấn không trả lời, Cố Khải Tú cũng không truy cứu.

Hiện giờ toàn bộ tâm tư của hắn đặt trên người Dư Đan hết rồi, hơn nữa cha hắn và tập đoàn Nam Thiên cực kỳ nổi tiếng ở đây, Liễu Tuấn có biết cũng là bình thường.- Vậy...Chú Liễu, Dư Đan, chúng ta đi nhé?

Cháu có xe...Cố Khải Tú ân cần mời, không bị "mỹ sắc" làm mê muội, vẫn đặt "chú Liễu" lên trên.Liễu Tuấn gật đầu, càng thêm có thiện cảm với Cố Khải Tú, xem ra vị Cố công tử này không ngốc, xác định thân phận "chú Liễu" của y, để y không tiện tranh "bạn gái" với hắn.Đang chuẩn bị lên đường thì một chiếc xe Jeep dùng biển quân đội phóng như điên tới, phanh gấp "két" một cái, làm Dư Đan và Cố Khải Tú giật mình, Liễu Tuấn cau mày lại.Đây không phải đường phố mà là trường học, sinh viên giáo viên qua lại, mà chiếc xe này lái như xe xung kích, quá lỗ mãng, nhìn người trên xe cũng chẳng phải hạng lương thiện tử tế gì, quá nửa là hoàn khố nha nội.Dùng một cái biển quân đội khoe khoang, chính là tác phong của đám hoàn khố.- Dư Đan.Trên xe hai tên thanh niên trẻ nhảy xuống, một tên gọi Dư Đan, thấy cảnh này, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đã một trái một phải áp sát, Liễu Tuấn liền ra hiệu ngăn họ lại.Bình thường mà nói, sẽ không có ai gây bất lợi với Liễu thị trưởng trong sân trường đại học.Nam thanh niên chào Dư Đan kia chừng 23, 24 trông khá cao lớn đẹp trai, mặt mày cao ngạo bất cần đời, tựa hồ cho mình là nhân vật ghê gớm lắm.

Làm người ta choáng là trong tay hắn cầm một bó hoa hồng lớn đỏ rực.Nhìn là biết "tình địch" của Cố Khải Tú rồi.Liễu Tuấn lắc đầu, dù y chỉ hơn đám Cố Khải Tú mấy tuổi, nhưng thực sự nhìn cảnh này như trò trẻ con.Thấy tên thanh niên kia, Cố khải Tú biến sắc, gượng chào:- Quách Phàm.Quách Phàm chẳng để ý tới hắn, đi thẳng đến trước mặt Dư Đan, đưa bó hoa hồng lên, cười nói:- Dư Đan, tặng cho em.Dư Đan cau mày, chẳng những không nhận mà còn lùi lại một bước, không vui nói:- Quách Phàm, anh thô tục thế?

Bày cái trò tặng hoa hồng làm gì?Cố Khải Tú hớn hở liếc mắt nhìn Quách Phàm.Quách Phàm lộ vẻ tức giận, to tiếng:- Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu đích thực, sao lại thô tục?Du Đan chui mũi, càng tỏ ra khó chịu:- Tôi nói thô tục là thô tục...Ai mà thích cái tình yêu đích thực của anh, đi mà tặng người khác ấy...Quách Phàm đã bao giờ bị lạnh nhạt như thế, mặt đò bừng bừng, trừng mắt nhìn Dư Đan.Hắn tức, Dư Đan càng tức hơn, cô là hoa khôi cần không tranh cãi ở đại học Hoa Nam, thường này các chàng trai xun xoe xung quanh còn ít sao?

Có ai không ra sức lấy lòng co?

Tên Quách Phàm này ỷ cha làm quan, trong nhà có chút thế lực ngông cuồng cực độ.- Này anh Phàm, cô em này kiêu thật đấy.Một tên thanh niên bên cạnh Quách Phàm nói mát, tên này tuổi cũng đại khái như đám Cố Khải Tú, mặt đầy mụn nhọt, nhưng vóc dáng rất rắn chắc.Dư Đan không để ý tới bọn họ, tiến tới một bước, khoác tay Liễu Tuấn, cười nói:- Chú, chúng ta đi thôi Chương 1075: Sở trưởng sở tài nguyên đất đaiHành động này của Dư Đan, làm Quách Phàm cú tiết.- Anh Phàm, người này là ai?

Trước kia chưa thấy qua, không phải là bạn trai mới của Dư Đan chứ?"

Mặt mụn" nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn và Dư Đan, nói với Quách Phàm, còn tiếng "chú" của Dư Đan hoàn toàn không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng không để ý.Lấy đâu ra trẻ như vậy.- Hừ, mới cái gì mà mới?

Cố Khải Tú không phải là bạn trai của Dư Đan.Quách Phàm tức thì khó chịu, nhìn theo vóc người tha thướt của Dư Đan mà nuốt nước bọt.Mặt mụn nịnh nọt:- Cũng phải, toàn là tên tiểu tử họ Cố cc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?

Ba anh mà muốn bóp chết bọn chúng chỉ nói một câu là được.- Bớt nói nhảm đi, theo sau, làm rõ chân tướng rồi hẵng hay.Quách Phàm nói rồi tung mình lên xe.Cố Khải Tú đi một chiếc Lexus rất thời thượng, xem ra Cố Đồng Huy rất cưng con trai, không phản đối hắn chơi trội ở trường học.Hà Mộng Doanh tổng cộng có 3 CLB Trường Thành, ở thủ đô, Nam Phường và Kinh Hoa.

Luận quy mô thì đương nhiên CLB ở thủ đô lớn nhất, nhưng cái ở Nam Phương lại có "lịch sử" lâu đời nhất.

Rất nhiều thương nhân chính khách có tiếng là khách quen của CLB này, đa số vì chiêu bài "Hà đại tiểu thư" mà tới, Hà Trường Chinh đóng quân ở Nam Phương lâu năm, lại từng là tư lệnh quân khu Nam Phương, có rất nhiều cố giao nơi này, bất kể thể nào những người đó cũng phải tới ủng hộ Hà đại tiểu thư.Mặc dù với tích cách của Hà chủ tịch mà xét thì không có khả năng coi trong lời nói của Hà Mộng Doanh quyết ý làm ăn lắm, nhưng thân là Đại tiểu thư của nhà họ Hà, ắt phải có chỗ bất phàm, nếu không sao kiếm được gia sản lớn như thế?Cố Khải Tú mặc dù mới Liễu Tuấn và Dư Đan tới CLB Trường Thành chơi, nhưng hiển nhiên là hắn không hay tới nơi này cho lắm, dù sao còn là sinh viên, không thường tới nơi ăn chơi xa hoa này cũng là bình thường.Tấm thẻ kim cương miễn phí của Liễu Tuấn có thể dùng ở bất kỳ CLB Trường Thành nào, nhưng Cố Khải Tú mời khách, Liễu thị trưởng chẳng cần tiếc tiền hộ Cố Đồng Huy.Dư Đan nhìn qua có vẻ rất quen thuộc nơi này, nhỏ giọng nói với Liễu Tuấn:- Chú, dì thường đưa Nhạc Nhạc tới đây chơi, Nhạc Nhạc đánh cầu lông giỏi lắm.Nghe Dư Đan nhắc tới Nhạc Nhạc, Liễu Tuấn cười hạnh phúc.Liễu thị trưởng tới Nam Phương tất nhiên đại bộ phận thời gian ở cùng vợ con, Nhạc Nhạc đã lên lớp cuối của nhà trẻ rồi, sắp thành học sinh tiểu học, tiểu nha đầu ngày càng tinh nghịch, không giống Xảo Nhi.

Xảo Nhi của y vĩn viễn hiền dịu nhất.Có điều với việc Lương Xảo thường tới CLB Trường Thành, Liễu Tuấn vẫn thấy quai quái.Quan hệ của y và Hà Mộng Doanh có thể giấu được ai chứ sao giấu được Xảo Nhi.Đôi khi Liễu thị trưởng bị quan hệ giữa Xảo Nhi, Tiểu Thanh và Hà đại tiểu thư làm cho câm nín, xem ra có trùng sinh bao nhiêu lần, Liễu nha nội vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ thật trong lòng nữ nhân.Họ vừa mới tới CLB Trường Thành không lau, chiếc xe Jeep quân đội kia đã phóng ù tới, Quách Phàm và mặt mụn cùng xuống xe.- Cố Khải Tú, cậu mời khách sao không nói với chúng tôi một câu, chẳng bạn bè gì cả?Quách Phàm thay đổi sách lược, không nói chuyện với Dư Đan nữa, tránh bị coi thường, điCố Khải Tú mặt thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng mau chóng che dấu, nói:- Mọi người là bạn học mà, cùng ăn cơm đi.- Thế còn được, Nam Cung đi thôi.Quách Phàm há miệng cười, gọi mặt mụn, thì ra anh chàng mặt mũi lồi lõm này họ kép Nam Cung.Mấy người vào phòng bao, Liễu Tuấn đương nhiên ngồi vào vị trí chính, Cố Khải Tú hỏi:- Chú Liễu, chú thích ăn món gì.- Khách tùy ý chủ.Quách Phàm không chờ được hỏi, trực tiếp bảo phục vụ:- Này cô, cho mỗi người một con bào ngư...Tiếp đó là gọi liền một loạt món đồ biển đắt tiền, cứ như hắn mời khách.Liễu Tuấn cau mày.Cho dù trong mắt y, Quách Phàm chỉ là bề dười, y không thèm so đo, nhưng Quách Phàm tuổi 23, 24 không phải là trẻ con nữa, ngang ngược một chút cũng được đi, nhưng bất chấp lễ tiết như thế làm Liễu Tuấn phản cảm.Tên Nam Cung kia cũng gọi toàn món ăn đắt tiền.Cố Khải Tú nói:- Quách Phàm, Nam Cung Lương, thế là đủ rồi, ăn không hết lãng phí lắm.- Ồ, Cố công tử xót tiền à?

Nhà cậu lắm tiền lắm cơ mà, nghe nói một nửa Nam Phương là của nhà họ Cố, ăn chút đồ biển cũng tiếc?

Chậc chậc, Lỗ Tấn nói rất đúng, càng giàu càng keo kiệt, càng keo kiệt càng giàu!...Được cậu không cần tiếc tiền, bữa này tôi mời.Quách Phàm nói oang oang.Cố Khải Tú không chịu nổi nữa, tức giận nói:- Quách Phàm hôm nay tôi mời Dư Đan ăn cơm, cậu đừng phá đám được không?Quách Phàm phản kích:- Cố Khải Tú, ai phá đám?

Cậu mời khách, tôi là khách chọn món ăn không được à?Cố Khải Tú đuối lý cứng họng.Liễu Tuấn khoát tay nói với cô gái phục vụ:- Thế này đi, giữ lại bảy món ăn đầu, còn phía sau thì thôi, nhiều qua ăn không hết, lãng phí.Cho dù đám Quách Phàm "to mồm", nhưng phục vụ nhìn cái biết ngay Liễu Tuấn mới quyết được, khí độ trầm ổn này giống hệt những vị quan lớn thường ghé qua, liền cung kính nghe lời.Quách Phàm khó chịu trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, trước kia bạn bè tù họp đều lấy hắn làm tâm điểm, nhưng nê rmặt "chú" của Dư Đan, nên Quách Phàm chưa trở mặt.- Đan Đan, đây là bạn học của cháu hết à?

Giới thiệu một chút đi.Liễu Tuấn không quên sứ mệnh tới đây là để tham ưu cho Dư Đan, đương nhiên, loại tình cảm học trò này không đáng tin cậy, hôm nay nhìn trúng người này, nói không chừng chẳng bao lâu đã tuyệt giao rồi.

Dù thế Liễu Tuấn không muốn Dư Đan tiếp xúc với chàng trai quá trầm ổn.- Dạ.Dư Đan ngoan ngoãn gật đầu.- Đây là Cố Khải Tú, năm thứ tư hệ thương mại...Kia là Quách Phàm, năm tư khoa quản lý công thương...Giới thiệu Quách Phàm xong Dư Đan dừng lại, hoàn toàn không nhắc tới Nam Cung Lượng.

Người này là một tên "hầu" của Quách Phàm đoán chừng Dư Đan cũng không biết hắn.Nam Cung Lượng tức lắm, cảm thấy bị coi khinh, lập tức tự giới thiệu:- Tôi là Nam Cung Lượng, cũng học năm thứ 4 khoa quản lý công thương, cùng lớp với Quách Phàm...Chưa hỏi "ngài" đây tên tuổi là gì?Liễu Tuấn cười khẽ:- Tôi họ Liễu, là chú của Dư Đan.- Anh là chú của Dư Đan?

Sao lại họ Liễu, cô ấy họ Dư mà?Nam Cung Lượng nhìn một cái biết ngay là hạng đầu đất, không hiểu sao hắn vào được trường đại học hàng đầu như đại học Hoa Nam.Liễu Tuấn không trả lời hắn, hỏi Quách Phàm:- Tiểu Quách, thân phụ của cậu là vị nào?Quách Phàm tức lắm, người này đúng là biết làm ra vẻ, gọi luôn "Tiểu Quách", coi mình là bề trên rồi.Chưa đợi Quách Phàm đáp, Nam Cung Lượng đã nói ngay:- Ba Quách Phàm là Quách sở trưởng của sở tài nguyên.- Là Quách Nhữ Bác à?Liễu Tuẫn khẽ gật đầu, chẳng trách mà Cố Khải Tú rất kiêng kỵ Quách Phàm.

Nhà họ Cố sau khi thất thế trên quan trường, Cố Đồng Huy đương nhiên phải ra sức lấy lòng Quách Nhữ Bác.- Đúng, chính là sở trưởng Quách Nhữ Bác.Nam Cung Lượng thấy Liễu Tuấn gọi ngay ra tên Quách Như Bác thì rất đắc ý, cứ như Quách Nhữ Bác cũng là cha hắn.Một sở trưởng sở tài nguyên đất đai tỉnh D vốn không đủ khiến cho Liễu Tuấn coi trọng, y biết chỉ vì Quách Nhữ Bác và nhà họ Cao có liên quan.

Mấy nắm trước khi Liễu Tuấn còn ở huyện Ninh Bắc có xung đột vơi snhà họ Cao, vì đánh trả sự khiêu khích của nhà họ Cao, Hà đại tiểu thư và Xảo Nhi đã khơi lên một đợt sóng lớn, vạch trần chân tướng bẩn thỉu trong chuyện nhà giá rẻ ở tỉnh D, khiến một đám sở trưởng kiến thiết nhà ở và sở trưởng sở tài nguyên đất đai lật nhào.Khi ấy Cao Kính Chương là bộ trưởng bộ xây dựng.Đám quan lại bị lật đổ kia đa phần có quan hệ thật thiết với nhà họ cao, thậm chí một số là đích hệ của nhà họ Cao.

Vì vụ án này mà danh vọng của Cao Kính Chương có chút ảnh hưởng xấu.Có điều thế lực Cao hệ không bị đẩy ra khỏi tỉnh D.Thân tín có thể bị hạ bệ, phạm vi thế lực truyền thống thì không thể mất, Quách Nhữ Bác được đề bạt lên sau đó, nghe nói không những là tâm phúc của Cao hệ, thậm chí có qua hệ thân thích không xa không gần với nhà họ Cao.Khi xung đột với Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn từng chọn đối tượng đát kích cho nên có một dạo Quách Nhữ Bác lọt vào mắt Liễu Tuấn, không ngờ hắn có thằng con trai hoàn khố như thế.Vậy thì tốt, rất tốt Chương 1076: Vạn sự thông- Ba của Nam Cung Lượng, là sư trưởng trú quân ở thành phố...Cố Khải Tú do dự một lúc mới nói ra, hắn không biết lai lịch Liễu Tuấn thế nào, nhưng thấy y làm ra vẻ trưởng bối, sợ y sĩ diện hão mà mơ mơ hồ hồ đi đắc tội với những nhân vật quyền thế.Nể mặt Dư Đan, hắn nhắc một chút.Liễu Tuấn gật gù:- Thì ra là con trai của Nam Cung Hạo.Lần này đám tiểu bối ngạc nhiên hết sức, không ngờ chú Liễu là người vạn sự thông.

Nói ra thì biết cha của Quách Phàm thì cũng bình thường, nhưng mà biết tới cả Nam Cung Hạo thì không đơn giản, dù sao nhân vật trong quân đội thường không xuất hiện nhiều như quan viên địa phương.Liễu Tuấn có ấn tượng với Nam Cung Hạo không phải vì cái họ kép kia rất hiếm, mà vì Nam Cung Hạo và nhà họ Cao cũng có quan hệ rất gần.Cùng với một số lão tướng quân có quan hệ thân thiết với nhà họ Cao dần rời cỏi đời, thực lực Cao hệ trong quân không được như trước, cho nên Nam Cung Hạo cũng có thể được lọt vào mặt Hà Vũ hệ và Liễu Tuấn.Nam Cung Hạo không phải là cán bộ sinh ra và lớn lên ở Nam Phương, mà từ nơi khác điều tới, con trai hắn và con trai Quách Nhữ Bác quan hệ tốt như thế, đoán chừng là ảnh hưởng của quan hệ mật thiết giữa hai nhà.- Chú...Liễu làm việc ở đâu ạ?Lần này gọi "chú Liễu" không ngờ là Quách Phàm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, hứng thú bội phần.

Dù sao nhìn qua chú Liễu có chút bất phàm, Quách Phàm thêm vài phần cẩn thận.- Tôi làm việc ở thành phố Tiềm Châu.- Thành phố Tiềm Châu của tỉnh A phải không?Quách Phàm mặt thoáng hiện vẻ khinh thường, thấy vẻ thông thuộc nhân vật chính đàn tỉnh D như vậy, Quách Phàm còn cho rằng y cũng ở tỉnh D, không ngờ lại ở tính Tiềm Châu tỉnh A, Quách Phàm liền không coi ra gì nữa, trong mắt bọn chúng, Tiềm Châu chẳng khác gì nông thôn.Có câu ngạn ngữ là: Quan lớn đến đâu tới thủ đô cũng nhỏ, nhiều tiền đến đâu đến Nam Phương cũng ít!Người sống trong thành phố lớn luôn có cảm giác hơn người.- Đúng.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.Quách Phàm cho dù hoàn khố nhưng đầu óc không vứt đi, nhìn dáng vẻ của Liễu Tuấn không giống người làm ăn, ở Tiềm Châu đoán chừng là cán bộ quốc gia, nhưng tuổi trẻ như thế cấp bậc hắn không cao.

Quách Hàm có cha làm sở trưởng, cán bộ cấp khoa, xử không để vào mắt.Làm rõ "gốc gác" của "chú Liễu", Quách Hàm lập tức yên lòng, không quan tâm tới "chú" nữa, quay sang bắt chuyện với Dư Đan.

Dư Đan tựa hồ không có chút thiện cảm nào với Quách Phàm, hắn nói gì cô cũng bĩu môi rất khinh thường.- Này Dư Đan, cô đừng kiêu vậy chứ.Quách Phàm cố kiềm chế, thấy vẻ mặt Dư Đan ngà càng lạnh nhạt, cuối cùng không nhẫn nại được.

Cô cho rằng mình là ai chứ, giống hệt tên chú gì đó kia, làm ra vẻ ghê gớm.Dư Đan nghiêm mặt lại:- Tôi kiêu hay không liên quan gì tới anh?Trong mắt người khác một sở trưởng là quan lớn lắm rồi, nhưng trong mắt Dư Đan chẳng khác gì hạt vừng hạt lạc.

Hiện giờ cậu của cô, chính là cán bộ cấp sư đoàn, là con rể Hà chủ tịch quân ủy, sao có coi Quách Phàm là cái gì?

Huống chi mẹ và dì đều là phú bà.Quách Phàm uất nghẹn, định phản kích mấy câu, nhưng sợ mất phong độ, huống chi hắn khá thích Dư Đan, không muốn làm cho quan hệ quá căng thẳng, để Cố Khải Tú chiếm lợi.Lúc này thức ăn được đưa lên, Quách Phàm có cớ xuống thang.- Chú Liễu, uống rượu nhé.Cố Khải Tú nhìn ra Dư Đan rất tôn trọng chú Liễu, liền thêm cung kính, sự hoài nghi quan hệ giữa y và Dư Đan không còn chút nào nữa.Liễu Tuấn khoát tay:- Không uống rượu, làm chút nước hoa quả là được.- Này Liễu tiên sinh, anh không uống rượu không có nghĩ là chúng tôi không uống.Quách Phàm thấy Liễu Tuấn lại tự quyết định, càng lúc càng khó chịu, nói với phục vụ:- Này cô, cho một bình Lafite năm 82.Phục vụ giật mình hỏi lại:- Anh gọi một bình Lafite năm 82?Cùng với thời gian trôi đi, Lafite năm 82 càng ngày càng ít, gì thì càng tăng vọt, dù là CLB Trường Thành, Lafite năm 82 cũng không nhiều lắm, giá đắt kinh khủng.- Sợ chúng tôi không có tiền à?

Yên tâm, vị này là công tử của chủ tịch tập đoàn Nam Thiên, nhà lắm tiền lắm.Quách Phàm hạ quyết tâm phải "xẻo thịt" Cố Khải Tù ròi, một bình Lafite năm 82 và đồ biển đắt tiền, bữa ăn này phải hơn 1 vạn.Liễu Tuấn chỉ ngồi nhìn, không can thiệp, với thân phận của hắn sẽ không chấp với đám tiểu nối này.Cố Khải Tú tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành gật đầu.- Cố Khải Tú, tập đoàn Nam Thiên định xây một khu mua sắm ở khu Thiên Nam cậu có biết không?Quách Phàm rót một lý Lafite đắt tiền, làm ra vẻ "quý tộc" thưởng thức rượu, thuận miệng hỏi.- Tôi...Tôi không biết mấy.Cố Khải Tú vốn hơi biết về chuyện này cho nên định định trả lời, không ngờ Dư Đan dưới gầm bàn dẫm hắn một cái.

Cố Khải Tú lập tức tỉnh ra, biết rằng Quách Phàm định lấy chuyện làm ăn của cha hắn ra để o ép, nên lập tức đổi giọng.Sự thay đổi nhỏ này tất nhiên không lọt qua được mắt Liễu Tuấn, chỉ mỉm cười không nói.Quách Phàm bực bội, không ngờ Cố Khải Tú lại thông minh như thế, làm cái bẫy đặt sẵn bị hỏng.

Có điều Quách Phàm lập tức áp dụng sách lược khác, Cố Khải Tú cậu không biết thì tôi nói cho mà biết, không muốn nghe cũng phải nghe, thế nào tôi cũng có cách chơi cậu.- Cậu không biết à?

Ha Ha, Cố Khải Tú, cậu đúng là học trò ngoan, hai tai không nghe chuyện ngoài sách vở, một lòng học theo thánh hiền!

Ha ha ha...Có điều tôi nghe ba tôi nói thủ tục của vụ đó hơi phiền, không dễ làm đâu.Quách Phàm vừa nhấm rượu, vừa lắc đầu, cố làm ra vẻ cao thầm.Cố Khải Tú có chút luống cuống, cha mình phải nhờ người khác, nên dù biết Quách Phàm làm ra vẻ, cũng không vạch trần.Dư Đan mặt lạnh như tiền nói:- Quách Phàm, mọi người còn đi học, thì nên coi học tập làm trọng, dây dưa chuyện làm ăn làm gì?

Anh đâu phải là ba anh, chuyện này anh quyết được không?Quách Phàm bị tập kích bất ngờ, ngẹn không nói lên mời, hắn vốn cáo mượn oai hùm lên mặt với Cố Khải Tú, để Cố Khải Tú mất mặt trước Dư Đan nâng cao giá trị của mình, không ngờ làm cho Dư Đan thấy bất bình "bạt đao tương trợ", đúng là trộm gà không được lại mất thêm nắm gạo.Nam Cung Lượng là bạn chí cốt của Quách Phàm, thấy Quách Phàm bị hố liên tục, muốn ra mặt nhưng lại sợ Dư Đan càng ghét Quách Phàm nên chỉ ngồi nốc rượu.Liễu thị trưởng càng không đi xen vào chuyện "ghen tuông" của đám tiểu bối.Ăn được một nửa, Cố Khải Tú lấy cớ ra ngoài gọi điện cho cha.- Ba, con đây.Cố Khải Tú hạ thấp giọng nói:- Khải Tú, có chuyện gì thế?Cố Đồng Huy nghe ra giọng con mình không ổn.- Dạ...Là, con mời bạn ăn cơm ở CLB Trường Thành, mang không đủ tiền...Cố Khải Tú lắp ba lắp bắp, mặc dù không ai nhìn thấy, mặt vẫn đò bừng.

Hắn vốn muốn mời Dư Đan tới khách sạn Nam Thiên ăn cơm, dù chi phi bao nhiêu cũng không ngại, ai ngờ phải đổi sang CLB Trường Thành, thêm vào hai tên cố ý phá đàm kia, làm ví tiền của Cố công tử không gánh nổi.Khi đó trả tiền bằng thẻ chưa phổ biến, nên Cố công tử đành gọi điện cầu viện cha.- À, ra thế, mời bạn nam hay bạn nữ?Cố Đồng Huy nghe nói là chuyện này thì thở phào, hắn ta rất cưng đứa con này, sợ nó xảy ra chuyện gì.- Dạ...Cả nam cả nữ ạ.- Được, không sao, thiếu bao nhiêu tiền?- Thiếu gần 13 nghìn.Cố Khải Tú nói càng nhỏ hơn, tự mình cũng thấy bản thân là hạng phá gia chi tử rồi.Cố Đồng Huy hơi giật mình, lập tức bật cười:- Giỏi lắm, rộng rãi lắm, ăn một bữa cơm hơn 10 nghìn, bạn học gì mà quý thế?- Vốn cũng không tiêu nhiều thế, có điều Quách Phàm và Nam Cung Lượng cùng tới, hai người đó...- Quách Phàm?

Công tử Quách sở trưởng?Cố Khải Tú gật đầu liên tục:- Đúng đúng ạ.- Ừ được, phải qua lại với chúng nhiều hơn.

Ba đang ở CLB Trường Thành cùng ăn cơm với Quách Sở Trưởng đây, con ở phòng bao nào, một lát nữa ba tới.Cố Khái Tú mừng húm, nói ra số phòng của mình rồi thở phào, thế là giải quyết được vấn đề tiền rồi, không lo mất mặt nữa Chương 1077: Thần thánh phương nàoCố Đồng Huy tới rất nhanh, nghe nói con trai mời bạn gái ăn cơm, Cố Đồng Huy muốn tới xem xem cô gái thể nào có thể chiếm được tim con mình.

Cố Khải Tú lớn thế này rồi, Cố Đồng Huy lần đầu tiên thấy con mất công vì một cô gái như thế.

Nói không chừng cô bạn gái này tương lai sẽ thành con dâu nhà họ Cố, hiện giờ gặp qua cũng tốt.

Hiện giờ nữ sinh không đơn giản, con mình tuy thông minh, nhưng ở mặt tình yêu nam nữ lại không có mấy kinh nghiệm, chứ nên để người ta chơi đùa.Nếu như chỉ nhìn vào gia tài lớn của nhà họ Cố thì Cố Đồng Huy không đồng ý.- Ba.Cố Khải Tú thấy cha tới, vội đứng dậy, rất vui mừng.Bữa ăn này hắn vừa vui vừa bực, vui là vì có Dư Đan, lại còn ủng hộ hắn; bực là vì có hai tên khốn kiếp vô cớ tới phá đám.Có điều Quách Phàm cũng rất thích Dư Đan, tựa hồ cũng không thể nói là phá đám, cạnh tranh công bằng mà!Thấy cha tới, Cố Khải Tú can đảm hơn không ít.Nghe Cố Khải Tú xưng hô như vậy, Dư Đan liền đứng dậy gật đầu chào.

Dù thế nào cha của bạn học đáng được nhận lễ này.

Dư Đan tuy kiêu ngạo, nhưng quy củ vẫn chú ý.Động tác này của Dư Đan làm hai cha con họ Cố vui mừng, Cố Đồng Huy thấy Dư Đan trông xinh đẹp, lại biết lễ nghĩa, liền thêm vài phần thiện cảm.

Cố Khải Tú càng ngây ngất.Còn hai tên Nam Cung Lượng và Quách Phàm vẫn ngồi chễm chệ, chỉ gật đầu với Cố Đồng Huy mà thôi.- Khải Tú, đều là bạn học của con à?

Giới thiệu một chút đi.Cố Đồng Huy cười khà khà, đột nhiên nín thinh, hai mắt mở lớn, nhìn Liễu Tuấn, mặt lộ vẻ không tin.- Tuấn thiếu gia.Cố Đồng Huy chần chừ một lúc, nói với vẻ không khẳng định lắm.Hắn ta và Liễu Tuấn quen nhau vào 10 năm trước, thời gian qua đi, sinh viên hơi ngây ngô năm nào đã nên vô cùng trầm ổn, vừa nhìn đã biết ngay là nhân vật lớn.- Giám đốc Cố, mười năm không gặp, phong thái vẫn như ngày nào.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.- A, đúng là Tuấn thiếu gia rồi.Cố Đồng Huy luống cuống chân tay, sải bước đi tới, hai tay vươn ra thật xa, cười tới xuýt rách cả mép rồi, Liễu Tuấn ngồi yên, đợi hắn ta tới gần mới thong thả đứng dậy bắt tay một chút.Đám Cố Khải Tú, Quách Phàm mắt cứ tròn xoe, Quách Phàm miệng thì không coi nhà họ Cố vào đâu, nhưng trong lòng thì biết, nhà Cố tuy không còn quyền thế như xưa, song vẫn là phú hào đỉnh cấp ở Nam Phương, Cố Đồng Huy chính là nhân vật đứng trên chóp kim tự tháp giới nhà giàu ở Nam Phương, bình thường tới nhà họ Quách bái phỏng, cũng chưa bao giờ khách khí với cha hắn như thế?Chú Liễu là ai mà được Cố Đồng Huy cung kính như thế?

Hơn nữa nhìn thái độ của Liễu Tuấn, thì chuyện Cố Đồng Huy cung kính là hết sức đương nhiên, có thể thấy thường ngày không biết bao nhiều người có thái độ đó trước mặt y.Không phải người thân ở vị trí cao lâu, không có khí thế mạnh mẽ như vậy.Hơn nữa Cố Đồng Huy lại luôn miệng gọi "Tuấn thiếu gia", chú Liễu lại nói mười năm không gặp gì đó, chẳng lẽ bọn họ quen nhau từ 10 năm trước?

Nhìn tuổi Liễu Tuấn, cùng lắm chỉ hai mấy, mười năm trước chẳng phải chỉ là thằng nhóc con, không ngờ được Cố Đồng Huy gọi là Tuấn Thiếu gia.Quách Phàm và Nam Cung Lượng bất giác cũng đứng dậy, vẻ mặt không con kiêu ngạo như ban đầu nữa.- Tuấn thiếu gia, thật sự không ngờ, thiếu gia đại giá quang lâm Nam Phương, sao không gọi điện cho tôi, để tôi tới sân bay đón.Cố Đồng Huy nắm chặt tay Liễu Tuấn mà lắc, hồi lâu không chịu buông ra, miệng tuôn những lời nịnh hót không biết chán.

Mười năm trước xảy ra xung đột với Liễu Tuấn làm nhà họ Cố mất mặt, khi đó Cố Hướng Hồng một phó thị trưởng thường vụ còn phải ra mặt xin lỗi Liễu Tuấn một sinh viên đại học, khi đó cha Liễu Tuấn chỉ là thị trưởng Bảo Châu, giờ Liễu Tấn Tài đã là phó thủ tướng, là lãnh đạo của đảng và quốc gia, Cố Đồng Huy là một trong những người đứng đầu giới thương nhân Nam Phương, sao lại không biết Liễu Tấn Tài chủ quản kiến thiết kinh tế?Còn Liễu Tuấn sau khi rời khỏi Nam Phương, nhà họ Cố không chú ý tới nữa, dù sao khi đó Liễu Tuấn còn quá trẻ, muốn vươn lên trong thể chế không phải là chuyện một sớm một chiều, nên Cố Đồng Huy không biết giời Liễu Tuấn làm tới chức vụ gì.Có điều chỉ riêng thân phận công tử phó thủ tướng đáng để Cố Đồng Huy lấy 120% tinh thần tiếp đãi rồi.

Cố Đồng Huy nói một đầu lời lấy lòng, nhưng rất khôn khéo không nhắc tới danh húy của Liễu phó thủ tướng.Ai mà biết Liễu Tuấn có muốn bị lộ thân phận trước mặt người khác không chứ?- Giám đốc Cố khách khí rồi.Mặc cho Cố Đồng Huy nịnh bợ ra sao, Liễu Tuấn chỉ thản nhiên nói một câu "khách khí", coi như đủ lễ số.Cố Đồng Huy thăm dò:- Tuấn thiếu gia hôm nay tới đây là...Đầu óc hắn ta xoay chuyển rất nhanh, vì tổ hợp trong phòng bào này kỳ quái, một nhân vật lai lịch cực lớn thật sự chẳng liên quan gì tới đám học trò này.Liễu Tuấn mỉm cười:- Cháu gái tôi và lệnh lang là bạn học, vừa khéo gặp nhau ở đại học Hoa Nam, lệnh lang rất khách khí mời chúng tôi ăn cơm.Cố Đồng Huy hít sâu một hơi, cố che dấu nội tâm sung sướng như phát cuồng, run giọng nói:- Cháu gái Tuấn thiếu gia...Chẳng lẽ con trai mình lại vớ phải cháu gái nhà họ Liễu?

Đúng là vớ được của từ trên trời rơi xuống.

Cố Đồng Huy xông pha thương trường cả đời, biết rõ trở thành "phò mã" thế gia có lợi thế nào, đây là thời cơ lớn nhất để chấn hưng nhà họ Cố rồi.Dư Đan lên tiếng chào:- Chào bác Cố.- Ừ, được được.Nghe nói Dư Đan là cháu gái của Liễu Tuấn, Cố Đồng Huy đã mừng khôn siết, lại thêm dung nhan tuyệt mỹ và lễ phép của Dư Đan càng làm Cố Đồng Huy sung sướng hơn, cứ gật đầu liên tục.Đám Cố Khải Tú kinh hãi.Ngày thường ở trường Dư Đan rất khiêm tốn, không ngờ là nhân vật rất có lai lịch, nhìn thái độ này của Có Đồng Huy đâu phải khách khí, cứ như hầu với chủ.- Tuấn thiếu gia, chuyện này, tôi không biết thiếu gia tới, thật thất lễ quá, thằng bé Khải Tú không hiểu lễ pháp, tiếp đãi thiếu gia không chu đáo, xin thiếu gia đừng trách.Cố Đồng sung sướng một hồi, lại trở nên lo được lo mất, nhà họ Cố dù gia tài cực lớn, nhưng so với nhà họ Liễu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Cháu gái Liễu Tuấn chắc gì nhìn vừa mắt con mình, lại lo con trai không biết lai lịch Liễu Tuấn mà thất lễ, có điều Liễu Tuấn nhận lời mời mà tới đây hẳn là tỏ rõ một loại thái độ rồi.Cố Khải Tú nghe cha bảo mình là thằng bé trước mặt Liễu Tuấn, không khỏi có chút xấu hổ, hắn chẳng nhận Liễu Tuấn là trưởng bối, chỉ nể mặt Dư Đan nên mới gọi một tiếng "chú Liễu" mà thôi.- Lệnh lang không tệ, khiêm tốn lễ phép, xem ra không bị chiều hư.Liễu Tuấn mắt như vô tình liếc qua mặt Nam Cung Lượng và Quách Phàm, làm Quách Phàm thấy căng thẳng.- Ha ha, Tuấn thiếu gia quá khen rồi...À, Tiểu Quách, cháu cũng tới, ta còn không biết cháu là bạn tốt của Khải Tú đấy.Cố Đồng Huy trò chuyện với Liễu Tuấn một hồi mới quay sang Quách Phàm, dù thế nào hắn là con của Quách Nhữ Bác, không thể xem nhẹ.Quách Phàm hừ lạnh, cười như không cười:- Bạn tốt gì chứ.Thấy thái độ này của Quách Phàm, Cố Đồng Huy giật mình, lập tức ý thức được trong chuyện này khả năng có vấn đề, Dư Đan xinh đẹp như thế mấy thanh niên trẻ tranh giành nhau khó tránh khỏi.

Nếu chỉ xinh đẹp không thì đã đành, nói không chừng vì quan hệ với Quách Nhữ Bác, Cố Đồng Huy khuyên con trai bỏ cạnh tranh.

Hiện giờ đương nhiên là khác, cháu gái Liễu Tuấn, bất kể thế nào cũng không thể bỏ được, nếu lôi kéo được quan hệ với nhà họ Liễu, Quách Nhữ Bác là cái thá gì?Có điều Cố Đồng Huy giỏi xử thế, như không thấy thái độ thù địch của Quách Phàm, mỉm cười gật đầu, lại nói với Liễu Tuấn:- Tuấn thiếu gia, bên kia tôi có mấy người bạn, sở trưởng sở tài nguyên đất đai cũng có mặt, hay là, nếu Tuấn thiếu gia không chê, qua đó ngồi một chút, kết giao bạn bè.- Cám ơn giám đốc Cố, tôi ăn no rồi, không qua nữa.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.Cố Đồng Huy xấu hổ, hắn ta muốn dựa vào thân phận của Liễu Tuấn, để đám Quách Nhữ Bác sau này nhìn mình cao hơn một bậc, không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không có ý đó.

Quách Nhữ Bác ở tỉnh A có lẽ là một nhân vật, nhưng trong mắt Liễu Tuấn, sao xứng để Tuấn thiếu gia di giá tới bái phỏng được?Cố Đồng Huy thầm trách bản thân hồ đồ.- Ha ha, giám đốc Cố gặp bạn à?Một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên ở cửa.Không đợi cho Cố Đồng Huy phản ứng, Quách Phàm đã nhảy bật dậy, gọi:- Ba.Một trung niên nam tử bụng phệ mặt hồng hào xuất hiện, chính là Quách Nhữ Bác, hắn đang uống rượu trong phòng bao cách đó không xa, thấy Cố Đồng Huy mãi không về, lại nghe nói con trai mình cũng tới, liền thuận tiện qua xem, không ngờ nghe thấy lời từ chối của Liễu Tuấn, trong lòng rất khó chịu.- Ha ha, Quách sở trưởng...Cố Đồng Huy biết Quách Nhữ Bác giận rồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách giàn hòa.Quách Nhữ Bác không thèm nhìn hắn một cái, đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn, nó từ trên xuống dưới, nhếch mép hỏi:- Tiên sinh tên họ là gì?

Làm việc ở đâu?- Liễu Tuấn!

Công tác ở Tiềm Châu.- Thành phố Tiềm Châu?Quách Nhữ Bác đầu tiên là khinh bỉ, tiếp đó cực độ kinh khủng, há hốc mồm ra Chương 1078: Tới thăm Tiễn Kiến QuânHội giao dịch thương phẩm Nam Phương mỗi năm thu hút rất nhiều thương nhân tới bàn chuyện làm ăn, mấy ngày tổ chức hội đều rộn ràng huyên náo, người người chen chúc, náo nhiệt vô cùng.Ngày hôm đó, khu triển lãm vốn cực kỳ tưng bừng đột nhiên náo loạn, một đoàn người đi vào hội trường, ai có kinh nghiệm một chút sẽ nhận ra ngay những người này đều là nhân viên cảnh vệ, thân thủ mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, mau chóng chiếm cứ vị trí có lợi, giám sát xung quanh.Tức thì triển lãm đang xôn xao trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn ra phía cửa.Thấy cảnh này, rõ ràng là có nhân vật lớn tới thị sát rồi, tiêu chuẩn cảnh vệ với cán bộ cấp cao TW có quy định nghiêm ngặt, một lần phải dùng tới nhiều cảnh vệ thường phục như vậy, hẳn là quy cách của lãnh đạo quốc gia.Đám đông đều hạ giọng thì thầm bàn tán, đoán xem nhân vật sắp đến là thần thánh phương nào, một số người "già" tham gia nhiều lần giao dịch liền lên mặt khoe khoang kinh nghiệm và kiến thức của mình, nói khẳng định là lãnh đạo TW tới rồi, không phải là lãnh đạo tỉnh D.Sự thực những "người già" kia cũng có kiến thức, nhưng bọn họ bỏ qua một sai sót nhỏ.Tỉnh D cũng có lãnh đạo của đảng và quốc gia.Một nam nhân trung niên nho nhã dưới một đám đông xúm xít vây quanh đi vào khu triển lãm.- Là Tiễn bí thư...Rất nhanh có người nhận ra nam nhân trung niên đeo kính đen mặc áo sơ mi trắng cộc tay, chính là Tiễn Kiến Quân bí thư tỉnh ủy tỉnh D, ủy viên cục chính trị.Tiễn Kiến Quân dưới sự tháp tùng của nhân viên công tác, chậm rãi thị sát khu triển lãm, nói chuyện thân thiết với một số đại biểu xí nghiệp và thương nhân, hỏi thăm ý kiến bọn họ về hội giao dich, để chủ nhà cố gắng thỏa mãn nhu yêu cầu của khách.Tiến Kiến Quân là quan viên kiểu học giả điển hình, nói năng thú vị, thi thoảng khơi lên những tiếng cười lớn.- Ồ, thanh thế ghê thật.Tới trung tâm khu triển lãm, Tiễn Kiến Quân thấy một khu màu sắc bố trí chỉnh tế, tiêu trí tuyên truyền nhất trí, màu sắc chính là xanh và trắng, phối hợp hết sức hài hòa, bố cục chung khí thế, làm người ta vừa nhìn là có ấn tượng sâu sắc.- Bí thư, đây là nơi trưng bày của đoàn đại biểu Tiềm Châu, hội giao dịch lần này, đoàn đại biểu bọn họ là lớn nhất, do chính phủ thành phố thống nhất tổ chức.Người phụ trách triển lãm đi theo bên cạnh Tiễn Kiến Quân vội giới thiệu.- Đoàn đại biểu Tiềm Châu à?

Ồ, chẳng phải là thành phố Liễu Tuấn chấp chính sao?Tiễn Kiến Quân nghe vậy cười vui vẻ nói.- Vâng thưa bác Tiễn, lần này là do cháu dẫn đoàn tới.Tiếp sau giọng nói trầm ổn là một thanh niên trẻ cao lớn xuát hiện trước mặt Tiễn Kiến Quân.Một tiếng "bác Tiễn" này làm bốn bề kinh động, ở trường hợp công khai như vậy mà gọi ủy viên cục chính trị là "bác" thì phải có giao tình và sự tin tin thế nào?- Ái chà, Liễu thị trưởng đích thân dẫn đoàn tới à?Tiễn Kiến Quân thấy Liễu Tuấn liền trêu một câu, dù sao đây cũng không phải là trường hợp chính thức lòng trọn, Tiễn Kiến Quân đi thị sát vốn mang tính chất thân dân, nói chuyện không phải cố kỵ nhiều.Liễu Tuấn cười đáp:- Lần này Tiềm Châu bọn chóc đã dốc toàn bộ lực lượng tới chỗ Tiễn bí thư hò hét mời khách.Đối với vị trưởng giả thuần phác có giao tình sâu sắc tới Liễu Tấn Tài, Liễu thị trưởng không có chút áp lực tâm lý nào, có điều vẫn đổi sang cách xưng hô chính quy.Tiễu Kiến Quân gật đầu:- Ừ không tệ, do thị trưởng đích thân dẫn đoàn tham gia triển lãm, quả nhiên không thẹn là truyền nhân y bát của đồng chí Tấn Tài, ra sức tuyên truyền thành thị.Nhân viên tháp tùng đi theo đều lộ vẻ kinh hãi, không ngờ người thanh niên trẻ này lại là một thị trưởng, có điều nghe Tiễn Kiến Quân nhắc tới "đồng chí Tấn Tài", một số đầu óc nhạy bén lập tức hiểu ra thân phận của Liễu Tuấn.Vị công tử của Liễu phó thủ tưởng chẳng phải là thị trưởng trẻ nhất cả nước sao?

Nghe tên không bằng thấy mặt, quả nhiên còn trẻ hơn cả trong lời đồn.Tiễn Kiến Quân cười hỏi:- Thế nào Liễu Tuấn, hiệu quả không tệ hả?- Đương nhiên ạ, mấy ngày qua chúng tôi thu hoạch khá phong phú, ký được đơn đặt hàng trên trăm triệu.- Ừ thế thì tốt.Tiễn Kiến Quân rất hài lòng, dưới sự tháp tùng của Liễu Tuấn tiếp tục thị sát khu trưng bày của Tiềm Châu, Liễu Tuấn sắm vai giới thiệu, ra sức tuyên truyền các thương hiệu của Tiềm Châu.- Tốt, rất tốt, các đồng chí phải học tập đồng chí Liễu Tuấn nhiều hơn, lấy chấn hưng kinh tế làm trách nhiệm của mình.Tiễn Kiến Quân thấy Liễu Tuấn nắm rõ các sản phẩm trưng bày như lòng bàn tay, mặt lộ vẻ tán thưởng, quay lại nói với các quan viên quây quanh, mọi người đồng loạt gật đầu.- Đồng chí Lâm Thịnh, tôi thấy thành phố Nam Phương có thể suy tính kết thành thành phố hữu nghị với Tiềm Châu, chi viện cho nhau, bù đắp cho nhau, cùng phát triển.Tiễn Kiến Quân hứng chí, lại nói với một quan viên nam giới bên cạnh mình.Đồng chí Lâm Thịnh chính là thị trưởng thành phố Nam Phương, nghe vậy vội nói:- Vâng thưa Tiễn bí thư, chúng tôi nhất định quán triệt thực thi chỉ thị của bí thư.Liễu Tuấn đưa tay ra bắt tay Lâm Thịnh:- Thành phố Nam Phương là thành phố lớn nhất phương nam, thực lực tổng hợp hơn xa Tiềm Châu, mong Lâm thị trưởng sau này chi viện nhiều hơn cho thành phố nội địa chúng tôi kiến thiết kinh tế.- Đâu có, đâu có, Liễu thị trưởng quá khách khí rồi, cùng trợ giúp lẫn nhau mà.Lâm Thịn biến rõ thân phận Liễu Tuấn, tất nhiên không dám chậm trễ, tươi cười niềm nở, nói rất nhiều lời khách sao.- Liễu Tuấn, đến được mấy ngày rồi?Thị sát xong khu trưng bày của Tiềm Châu, Tiễn Kiến Quân đột nhiên hỏi:- Ba ngày ạ.- Ha ha, ba ngày, cậu đúng là người bận rộn.Tiễn Kiến Quân trêu.Liễu thị trưởng đỏ mặt, rất xấu hổ.

Tiễn Kiến Quân đang trách y tới ba ngày mà không tới thăm.

Về công về tư thật khó xuôi, Liễu thị trưởng chỉ biết gượng giải thích:- Không phải sợ làm phiền bác sao ạ?Tiễn Kiến Quân cười không nói.Tối ngày hôm đó Liễu thị trưởng liền xuất hiện ở biệt thự số một thư ủy tỉnh, Tiến chính cục đã giận rồi, nếu còn để lâu, Liễu thị trưởng không thể trả lời được.Giống tất cả các khu thường ủy tỉnh khác, nơi này cũng nằm giữa cảnh cây xanh hoa thắm, như tranh sơn thủy, có điều Liễu thị trưởng tới thăm viếng vào buổi tổi, không đươc thưởng thức cảnh đạp này.Dì Đàm vợ Tiễn Kiến Quân cũng rất quen thuộc Liễu Tuấn, trước kia y tới thăm nhiều lần, nhưng đã lâu không gặp, dì Trương đã hơi béo lên, đeo thêm kính, nhưng vẫn hiền từ, đầy khí chất trí thức.- Tiểu Tuấn, đúng là khách quý.Thấy Liễu Tuấn tới, dì Đàm rất mừng, vội ra chào.- Ha ha ha, cậu ta không phải là khách quý mà lad người bận rộn, tới ba ngày rồi, tôi không mời, cậu ta không lộ diện đâu.Tiễn Kiến Quân tâm tình rất tốt, lại trêu Liễu thị trưởng, tuy nói Tiễn Kiến Quân rất bình dị, nhưng với thân phận của ông hiện này nếu là giao tình bình thường tuyệt không nói câu này.Liễu thị trưởng chỉ cười không đáp lời.- Thế sao?

Tiểu Tuấn, vậy là cháu không đúng rồi, tới ba ngày không tới chơi, ghét ta và bác Tiến như vậy sao?Dì Đàm trách.Liễu Tuấn vội nói:- Dì Đàm, chẳng phải cháu không muốn quấy nhiễu bác Tiễn và dì nghỉ ngơi sao?Kỳ thực Liễu thị trưởng cũng biết cái cớ này không cao minh, nhưng trong lúc gấp gáp, chỉ đành lấy nó ra chống đỡ.Tiễn Kiến Quân cười ha ha, không trêu ý nữa, mời ngồi xuống rồi hỏi:- Ba và nhạc phụ cậu sức khỏe thế nào rồi.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng đáp:- Cám ơn bác quan tâm, ba và nhạc phụ cháu đều khỏe ạ.

Dì Đàm, mẹ cháu gửi lời hỏi thăm dì.Khi Liễu Tấn Tài ở tỉnh J, phu nhân hai nhà qua lại rất thân thiết, dì Đàm gật đầu:- Cám ơn cháu, Bích Tú tới thủ đô đã quen chưa?

À đồng chí Giải Anh cũng tới thủ đô rồi, không sợ thiếu người nói chuyện.Dì Đàm tỏ vẻ hâm mộ, thân phận nhất phẩm phu nhân hết sức mẫn cảm, vòng giao du rất nhỏ, con cháu lại không thường xuyên ở bên cạnh, dù thân phận tôn quý, nhưng khó tránh khỏi cô đơn.

Nguyễn Bích Tú và Giải Anh vừa là bạn thân vừa là thông gia, có thể ở cạnh nhau là duyên phận và hạnh phúc hiếm có.- Liễu Tuấn, cậu ở Tiềm Châu gây ra xôn xao không nhỏ đấy.Tán gẫu một hồi, Tiễn Kiến Quân nói.Liễu Tuấn khiêm tốn mấy câu, việc y làm ở Tiềm Châu đúng là làm cả nước xôn xao.- Nghe nói phương pháp cho thuê kiếm tiền kia của cậu trong tỉnh có ý kiến khác phải không?Liễu Tuấn gật đầu đáp:- Vâng thưa bác, đồng chí Thai Duy Thanh lúc đầu không đồng ý lắm.Thấy Liễu Tuấn nói thẳng như thế, Tiễn Kiến Quân hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói:- Một mô hình mới, có ý kiến trái chiều là chuyện thường tình.

Đồng chí Thai Duy Thanh cũng vì thận trọng thôi, dù sao trong phương án này ẩn chưa quá nhiều nguy hiểm, nếu như giám sát không đủ, dễ xảy ra vấn đề.Liễu Tuấn cười gật đầu, không đàm luận chuyện này nữa Chương 1079: Động thủ ở tỉnh A- Ba ba, kể chuyện cho con đi.Nhạc Nhạc mặc một chiếc váy xanh, áo sơ mi trắng, tay cầm một chồng truyện cổ tích, nép vào trong lòng Liễu Tuấn, ngửa khuôn mặt phấn hồng, nhìn Liễu Tuấn đầy mong đợi, đôi chân đi tất ngắn trắng và giày xanh vắt chéo lắc lư, gõ lên ghế sô pha, cực kỳ đáng yêu.Xảo Nhi và Dư Đan ở bên cạnh nói chuyện tán gẫu, Xảo Nhi thi thoảng nhìn sang bên này, mặt đầy vẻ hạnh phúc.Tiểu Tuấn lần này tới thành phố Nam Phương là ở luôn bảy tám ngày, làm Xảo Nhi vui sướng vô cùng.Dư Đan nhìn khuôn mặt dì hiện lên vẻ vô cùng ngây ngất, thầm thở dài trong lòng.

Trước kia cô cứ lấy làm lạ, vì sao dì mình lại một lòng đi theo Liễu Tuấn như vậy, hiện giờ tựa hồ đã hiểu một chút rồi, chưa nói tới bối cảnh và năng lực của nam nhân này, chỉ bằng việc y vừa xuất hiện đã làm dì vui như thế là đủ, ước chừng đây chính là ái tình và duyên phận rồi.Bỏ qua quan niệm thế tục, một nam nhân có thể làm nữ nhân hạnh phúc vô cùng như thế, đúng là đáng cho nữ nhân một lòng yêu thương.- Được, câu chuyện này có tên Sói tới rồi.Liễu Tuấn bế con gái đặt lên đùi, một tay ôm quanh vòng eo nhỏ, một tay cầm quyển sách nói rất nhẹ nhàng.

Kỳ thực ở nhà trẻ Nhạc Nhạc đã được nghe chuyện này rồi.

Lần này yêu cầu ba ba kể lại, chỉ vì làm nũng mà thôi.Giống như Xảo Nhi, khi được ở cùng ba, là lúc Nhạc Nhạc hạnh phúc nhất.- Nhạc Nhạc, nhà trẻ có vui không?

Cô giáo có tốt với Nhạc Nhạc không?Liễu Tuấn vừa kể truyện cho con gái, vừa hỏi truyện ở nhà trẻ.- Vui ạ, cô giáo rất tốt với Nhạc Nhạc, ngày nào con cũng được cờ đỏ.Nhạc Nhạc kiêu ngạo hếch cái mũi nhỏ lên đáp rất tự hào.Lương Xảo không đưa Nhạc Nhạc tới nhà trẻ quý tộc, cô hi vọng Nhạc Nhạc từ nhỏ được tiếp xúc với môi trường thuần khiết hơn.

Những đứa bé trong nhà trẻ quý tộc, một phần nhiễm thói xấu của thế tục, hơi một tí là đọ xem nhà ai nhiều tiền hơn, xe của ai cao cấp hơn.

Đó không phải là điều mà Xảo Nhi muốn thấy, cho nên xe đưa đón Nhạc Nhạc là xe rất phổ thông.Giáo viên trong nhà trẻ không ai biết thân phận của Nhạc Nhạc!Đối với cách làm này, Liễu Tuấn giơ hai tay tán thành, y rất yêu con gái, nhưng không chiều, có chiều cũng chỉ chiều trong nhà.- Ồ, ngày nào cũng được cờ đỏ!

Nhạc Nhạc thật là giỏi.Liễu Tuấn cười sang sảng, bẹo lên cái má phấn của con gái, rất vui vẻ.- Tiểu Tuấn, anh muốn ăn gì?Thấy thời gian không còn sớm nữa, Xảo Nhi đứng dậy hỏi.

Bất kể là Liễu Tuấn tới Nam Phương, hay là cô đưa Nhạc Nhạc tới tỉnh A, chỉ cần ở cùng Liễu Tuấn, đa phần đều do Xảo Nhi xuống bếp làm thức ăn.Dư Đan giật mình, nhìn dì với vẻ khó tin, chuyện dì tự xuống bếp làm thức ăn là khi cô m mấy tuổi, đó là ký ức rất xa xôi rồi.- Dì.Xảo Nhi nhìn Dư Đan, cười:- Sao không tin vào tài nấu nướng của dì à?

Không kém mẹ cháu đâu nhé.- Không phải, mà...Thôi, không nói mẹ cháu nữa, mẹ cháu ngày càng lười, mấy năm qua chưa thấy vào bếp lần nào, không biết mẹ cháu còn biết nấu cơm hay không nữa.Dư Đan mỉm cười nói.- Giỏi nhé, nói xấu mẹ cháu sau lưng, để xem dì có đi mách mẹ cháu không?Xảo Nhi giả vờ giận.Dư Đan lè lưỡi ra làm mặt quỷ, làm Nhạc Nhạc cười khanh khách:- Chị Đan Đan, mẹ em làm thức ăn ngon lắm, ba ba nói là ngon nhất trần đời.- Ồ, ngon nhất trần đời cơ à?Dư Đan liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, trong lòng có thêm một phần hiểu biết về nam nhân này.

Nam nhân miệng ngọt ngào, luôn được lòng phụ nữ.Xảo Nhi mặt đỏ hồng, vì đánh giá " ngon nhất trần đời" không phải chỉ là Liễu Tuấn khen cô nấu ăn ngon, đa phần là nói câu này ở trên giường.

Nghĩ tới đây Xảo Nhi liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy người này thản nhiên như không, lại còn háy mắt cười với cô trêu ghẹo.Da mặt Liễu thị trưởng ngày càng dày kinh người rồi.Xảo Nhi trừng mắt Liễu Tuấn một cái, rồi cười khúc khích, tha thướt đi xuống bếp.Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, nói:- Xảo Nhi, hôm nay em đừng vất vả nữa, bảo người khác tới đi, anh đoán đám Hắc Tử cũng sắp tới nơi rồi.Xảo Nhi nghe vậy liền dừng lại, có điều lại tiếp tục vừa đi vừa nói:- Không sao, bọn họ đến anh tiếp đi, em làm mấy món ăn ở quê, không mất nhiều thời gian đâu.Thấy Xảo Nhi muốn "khoe tài" Liễu Tuấn cũng không cản nũa.Xảo Nhi vừa mới đi, mấy chiếc BMW 600 cực kỳ sang trọng nối đuổi nhau đi vào biệt thự, trên chiếc xe đi đầu, một đại hán cao lớn bước xuống, đó là Hắc Tử, chiếc xe thứ hai chở một khối thịt lớn tròn ung ủn, còn ai ngoài Bàn Đại Hải; chiếc xe thư ba là một mỹ phụ quyến rũ, đó là tổng giám đốc địa ốc Hoa Hưng, Phạm Thanh Linh.- Tuấn thiếu gia!Hắc Tử đi nhanh tới.

Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay mọi người.- Giám đốc Phạm ngày càng trẻ trung xinh đẹp rồi.Khi bắt tay Phạm Thanh Linh, Liễu Tuấn cười nói.

Y và đám anh em Hắc Tử, Bàn Đại Hải dù bận thế nào cứ hơn tháng là tụ họp với nhau.

Nhưng Phạm Thanh Linh thì tất nhiên không thân thiết như thế, gặp nhau không nhiều lắm.Phạm Thanh Linh sóng mắt đong đưa, cười duyên dáng:- Tuấn thiếu gia thật biết khên người, nói đến xinh đẹp, trên đời này còn ai có thể sánh ngang chủ tịch Lương.Phan Thanh Linh nói thế chẳng tính là nịnh nọt, Xảo Nhi quả thực diễm lệ vô song.- Tuấn thiếu gia, chủ tịch Lương đâu?Phạm Thanh Linh không nhing thấy Xảo Xảo ở phòng khách cớ hơi ngạc nhiên.- À, Xảo Nhi nghe nói muốn người muốn tới làm khách, đã đích thân xuống bếp, trổ tải cho mọi người thấy.Đám Hắc Tử đưa mặt nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.- Đúng là có phúc ăn nồi, chậc chậc, biết bao năm rồi chưa được thương thức tài nghề của chủ tịch Lương...Bàn Đại Hải tặc lưỡi luôn mồm, còn liếm cả môi, nuốt nước bọt, trước kia ở hiệu bánh mì Xảo Xảo, mấy người bọn họ được ăn không ít cơm do Xảo Nhi nấu, không ngờ hôm nay có thể được nếm hương vị quê hương.- Ồ, thế này s được...Tú Lệ, chúng ta mau xuống giúp nào.Phạm Thanh Linh vội nói với Thạnh Tú Lệ, hai người họ đều là dan huyện Thanh An thành phố Bảo Châu, thường ngày có chút qua lại, nghe nói bà chủ xuống bếp, vậy lập tức xuống hỗ trợ.- Được.Thạnh Tú Lệ gật đầu, ánh mắt liếc qua Dư Đan, có chút nghi hoặc hỏi:- Tuấn thiếu gia, ai thế này.Dư Đan tới Nam Phương học, Thạch Tú Lệ và Phạm Thanh Linh trước đó đều chưa được gặp, Hắc Tử và Bàn Đại Hải thì gặp qua, nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi, lúc ấy Dư Đan thậm chí còn nhỏ hơn cả Nhạc Nhạc bây giờ, giờ thành một mỹ nữ cấp "tai họa" như thế, tất nhiên không nhận ra.Liễu Tuấn cười:- Bằng tướng mạo này mà mọi người không đoán ra à?- Đợi chút, cháu là...Mao Mao à?Bàn Đại Hải chăm chú nhìn Dư Đan một hồi rồi reo lên.Dư Đan xấu hổ lắm, đó là nhũ danh từ lúc mấy tuổi rồi.

Có điều người có thể gọi ra cái tên này nhất định đã gặp cô lúc còn bé.- Ha ha ha, là con gái của Thiếu Lan.- Vâng thưa chú, cháu tên là Dư Đan.Dư Đan cho dù không nhớ ra được Bàn Đại Hải là ai, nhưng ba vị này đều đi xe hơi BMW đỉnh cấp tới, lại tiến thẳng vào biệt thự, có thể thấy đều là hào kiệt một phương, trọng thần trong tập đoàn của dì, nếu không dám chậm trễ, trả lời rất quy củ.Hắc Tử nói:- Tiểu nha đầu năm xưa đã lớn thế này...Đại Hải, chúng ta già rồi.Hắc Tử đang độ tráng niên, khí thế bừng bừng, đâu chút già cả nào, nhưng trước mặt một tiểu cô nước thanh xuânh rực rỡ như Dư Đan, không khỏi sinh cảm giác "Liêm Pha già rồi".- Đan Đan, mấy vị này đều là chú bác của cháu, đã quen chị Thiếu Lan từ rất lâu rồi.Liễu Tuấn giới thiệu thân phận mấy người Hắc Tử, Dư Đan hết sức chấn động, nhất là khi cô biết cái vị như miếng thịt băm tròn khổng lồ này lại là người lèo lái công ty Phượng Hoàng danh tiếng lẫy lừng càng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Cho dù cô là con gái của Thiếu Lan, nhưng các cô gái nhỏ ai chả đầy lòng ngưỡng mộ với các ngôi sao?

Mà vị nà chính là người tạo nên ngôi sao, tất nhiên Dư Đan đầy hứng thú.- Tuấn thiếu gia nói chuyện với hai bọn họ, chúng tôi xuống bếp giúp.Phạm Thanh Linh vẫn không quên chuyện giúp chủ tịch Lương, kéo Thạch Tú Lệ chạy vào bếp, thế là trong cái phòng bếp nho nhỏ tập trung ba quý phu nhân, cùng vén tay áo lên làm thức ăn.

Nếu để các giám đốc của tập đoàn Hoa Hưng nhìn thấy chỉ sợ ngất ngay tại chỗ.Hắc Tư liền trổ tài pha trà, hắn và Liễu Tuấn đã lâu không gặp rồi, đang muốn nói chuyện cho thỏa.

Thấy bọn họ có công chuyện muốn bàn liền kéo tay Nhạc Nhạc sang phòng khác xem truyện tranh.- Tuấn thiếu gia, chuyện thiếu gia nói đã có chút manh mối rối, phải chăng ra tay luôn.Hắc Tử trầm giọng hỏi, vẻ mặt rất nghiêm nghị Chương 1080: Toàn diện xuất kíchKhoảng thời gian gần đây Quách Nhữ Bác cứ thấy lòng không yên, hắn cũng không biết cái cảm giác này từ đâu ra, hình như đâu có chuyện gì khiến hắn phải lo lắng, tất cả đều v bình thường.

Nhưng Quách Nhữ Bác cứ có loại cảm giác này, tĩnh tâm lại nghĩ kỹ thì cảm giác này sinh ra sau khi gặp Liễu Tuấn ở CLB Trường Thành.Khi ấy Quách Nhữ Bác nghe câu nói của Liễu Tuấn có chút khó chịu, liền đi vào trong phòng nói mấy câu không đươc khôn khéo cho lắm.

Có điều lúc nấy hắn không biết thân phận của Liễu Tuấn mới thế, lúc nhận ra Quách Nhữ Bác giật bắn mình.Nếu là thị trưởng nào khác hoặc là công tử đại lão TW nào khác thì Quách Nhữ Bác không tới mức khẩn trương như thế.

Nhưng Liễu Tuấn thì khác, tranh đấu ở tỉnh A tuy chưa lan tới tỉnh D, nhưng làm lòng hắn thấp thỏm.

Nguyên nhân không gì khác, hắn là thân thích của nhà họ Cao, cho dù không phải là thân lắm.

So với mấy nhân vật có trọng lượng trong Cao hệ thì địa vị trong thế chế cũng không cao mấy, nhưng không không có nghĩa là "chiến hỏa" ở tỉnh A hoàn toàn không cháy tới người hắn.Phái hệ lớn tranh đấu, phạm vi là cả nước, chứ không phải vẹn vẹn ở một nơi nào đó.Thế cục chính trị ở tỉnh D luôn phúc tạp nhất cả nước, là nơi cải cách mở cửa sớm nhất, tỉnh D bị các hệ phải chú ý cao độ, bất kỳ một hệ phái lớn nào đều không muốn hoàn toàn vứt bỏ tỉnh D.Kinh tế tỉnh D phát triển cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là mấy tỉnh ven biển, tốc độ của nói làm người ta phải chóng mặt.

Cơ sở tốt như thế, chính sách ưu đãi như thế, điều kiện thuận lợi như thế, cán bộ chấp chính cho dù có là là người tư chất tầm thường, chỉ cần không làm bừa phá bậy, thì đều có thể làm ra thành tích, sĩ đồ thênh thang.

Thực tế cán bộ cấp tỉnh và cấp phó tỉnh từ tỉnh D ra, chỉ luận riêng về số lượng, đã đứng đầu cả nước.

Một "cơ sở huấn luyện cán bộ" tuyệt vời như thế, phái hệ lớn nào chịu bỏ qua.Bỏ qua giá trị phi phàm đó, tỉnh D là khu thí nghiệm cải cách, có thể cung cấp rất nhiều lý luận cho các phái hệ.Có nhiều cái lợi như thế, nên hai mươi năm qua, mấy hệ phái lớn đều đưa cán bộ dự bị có tiền đồ của mình tới tỉnh D rèn luyện, mấy thế lực lớn quấn lấy nhau, cục diện phức tạp không đâu sánh bằng.Đương nhiên chuyện gì có lợi thì cũng có hại, tất nhiên là có thể dễ làm ra thành tích, nhưng dễ bị những viên kẹo bọc đường của thế giới phồn hoa ăn mòn hết, rơi vào tuyệt vực không đáy, bởi thế tỉnh D cũng là nơi liên tục xảy ra những vụ án kinh tế lớn.

Quách Nhữ Bác cũng rất hiểu một đạo lý "ăn trộm cả ngày chứ chẳng thể chống trộm cả ngày", nếu như bị đối thủ nhắm vào, hắn không thể đảm báo được cái ghế dưới mông mình.Vì thế khi biết thân phận của Liễu Tuấn, Quách Nhữ Bác liền hết sức cung kính.Thân là một thành viên của Cao hệ, Quách Như Bác khhông muốn được "lọt vào mắt xanh" của Liễu nha nội chút nào.Người đó đúng là làm cao vô cùng, hoàn toàn không để ý tới lời "thăm hỏi ân cần" của Quách sở trưởng, chỉ khẽ gật đầu, hời hợt ứng phó mấy câu, dáng vẻ oai nghiêm không thể tiếp cận.Quách Nhữ Bác rất thức thời, thấy người ta không coi mình ra gì cũng không dám quấy rầy, khách khí vài câu, lập tức cáo lui.

Khí thế trên người của Liễu Tuấn làm Quách Nhữ Bác rất khó chịu, cứ cách xa được chừng nào tốt chừng đó.Chỉ một lần gặp mặt vậy thôi mà Quách Nhữ Bác thấp thỏm không yên.Sự thực chứng minh, dự cảm của Quách Nhữ Bác là đúng.Khi hắn đang nơm nớp lo sợ ở nhà, thì trong phòng khách một tòa biệt thự ven biển, Liễu Tuấn ngồi giữa, Xảo Nhi bầu bạn bên cạnh, bốn người Hắc Tử ai nấy sắc mặt trịnh trọng.Hắc Từ lấy một tờ giấy trắng viết lên trên đó mấy cái tên, trong đó có cả Quách Nhữ Bác, ngoài ra mấy người kia cũng là nhân vật không tầm thường trong tỉnh D, thực quyền trên chính sở.- Nắm chắc cả chứ?Liễu Tuấn nhìn mấy cái tên đó, chậm rãi hỏi:- Chắc.Hắc Tử gật đầu, hắn vẫn như thế, nói không nhiều nhưng một lời nặng tựa cửu đỉnh, hắn nói chắc là ít nhất chắc trên 9 phần.Bàn Đại Hải cười hi hì:- Cái đám này nhìn bề ngoài cũng ra dáng lắm, nhưng bụng toàn điều dơ bẩn, kẻ thù không ít, dù có bị người ta giết chết cũng chẳng biết là ai.Thì ra danh sách Hắc Tử viết là, danh sách quan tham, nghe ngữ khí của Bàn Đại Hải thì mấy vị này không phải là quan tham bình thường, đoán chừng khá có "nghệ thuật" ở lĩnh vực tham lam rồi.- Giám đốc Lâm nói đúng, nhất là tên Quách Nhữ Bác, ỷ vào quyền phê duyệt sử dụng đất đai trong tay, thi thoảng đưa ra những yêu cầu quá đáng với công ty địa ốc, mọi người đều rất căm hận hắn.Phạm Thanh Linh tức tối nói.Địa ốc Hoa Hưng căn cơ ở thành phố Nam Phương, đã lĩnh giáo thủ đoạn của vị Quách sở trưởng này không chỉ một lần nữa, cho dù Hoa Hưng có "cố vấn" Hà Mộng Doanh, nhưng liên quan tới một số "quy định trong nghề" cũng không thể không theo.

Trong thể chế và trong ngành nghiệp đều có quy tắc riêng, chỗ dựa có lớn đến đâu cũng không thể tùy tiện phá vỡ.Có điều Phạm Thanh Linh nhớ tới khuôn mặt ghê tởm của Quách Nhữ Bác là lại tức giận.Liễu Tuấn cười, y biết Phạm Thanh Linh nói chẳng sai, con trai của Quách Nhữ Bác cũng dính cái tật xấu của cha, rất kiêu ngọa, một bữa cơm hơn vạn động trong mắt Quách công tử chẳng là cái gì, đúng là hào phóng.- Kẻ này tạm thời chưa động đến.Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, gạch một cái tên đi, một lúc sau lại gách cái tên nữa:- Kẻ này tạm thời cũng chưa động đến.Hai người Liễu Tuấn gạch đi đều có chút liên quan tới Tiễn Kiến Quân, y không giải thích vì sao nhưng đám Hắc Tử cũng không hỏi.

Hai mươi năm qua đám Hắc Tử đã tạo thành thói quen phục tùng mệnh lệnh của Tuấn thiếu gia vô điều kiện rồi.Thế cục tỉnh D phức tạp, các hệ phái đều có dính líu, Liễu Tuấn không muốn đắc tột với tất cả.Không thể tấn công quá rộng, không thể chuốc lấy kẻ địch quá nhiều.Đó là nguyên tắc cơ bản của đấu tranh chính trị, tấn công bốn phía không chút lựa chọn, thấy kẻ nào diệt kẻ đó không phải là đấu tranh, mà là tự sát.- Mấy người còn lại mọi người định ra phương án tiến hành đi, phải nhanh, phải dữ dội, mặc kệ là ai, nếu đã đụng vào là phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hạ gục ngay lập tức, đừng dề dà tự chuốc lấy mầm họa...Liễu Tuấn lại trầm ngâm một lúc rồi mới nói.Hắc Tử chỉ gật đầu:- Tuấn thiếu gia yên tâm, sẽ nhanh nhất có thể!

Sự thực rõ ràng, chứng cứ xác đáng, thêm vào tố cáo bằng tên thật, bọn chúng không thể chối được.Đám Hắc Tử tới tỉnh D khai sáng sự nghiệp cũng được mười bốn mười lăm năm rồi, từ khách sạn Thu Thủy năm xưa, phát triển thành hai tập đoàn lớn, thế lực đã ăn sâu bén rễ, thêm Hắc Tử làm việc tinh tế, vào thủ đoạn xã giao của Bàn Đại Hải, rốt cuộc thực lực lớn tới cỡ nào, e rằng Liễu Tuấn cũng không rõ.Liễu Tuấn gất đầu dặn:- Việc này phải phối hợp thống nhất, do Hắc Tử điều khiển, không được tự ý làm việc.Bàn Đại Hải và Phạm Thanh Linh đều gật đầu....- Tiểu Tuấn, có phải làm quan khó lắm không?Đêm khuya vắng lặng, Xảo Nhi rúc vào lòng Liễu Tuấn lo lắng hỏi, Nhạc Nhạc ngủ ở bên cạnh hai người, khuôn mặt hồng hồng, cánh môi hơi cong lên như đang cười.

Vốn Nhạc Nhạc có phòng ngủ riêng, có điều tiểu nha đầu muốn làm nũn ba mẹ, Liễu thị trưởng và chủ tịch Lương hết cách, may mà Liễu thị trưởng là vua kể chuyện, phương diện dỗ con rất có kỹ năng, giở thủ đoạn "thôi miên", qua mấy câu truyện, Nhạc Nhiên liền mãn nguyện tiến vào giấc mộng đẹp.Thấy cha con thân thiết, Xảo Nhi cũng rất thỏa mãn, đợi Nhạc Nhạc ngủ ngon rồi, Xảo Nhi mới nhỏ giọng hỏi.- Đừng lo, không có chuyện gì đâu, trên thế giới này, làm nghề gì chẳng có khó khăn của nó.Liễu Tuấn lắc đầu, nói rất thoải mái, rồi siết chặt tay, thân thể trong lòng vẫn cứ mềm mại như thế, giống như phết mật vậy, làm Liễu thị trường không kiềm chế được, đưa tay vuốt nhẹ gò má non mềm, cúi đầu xuống, gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Xảo Nhi.Thấy ái lang trong mắt dào dạt ái tình, Xảo Nhi mặt ửng hồng, cười thẹn thùng, nụ cười tuyệt mỹ làm Liễu Tuấn nhìn ngây ngất, cúi đầu xuống, ngấu nghiến cánh môi hồng kiều diễm.Chiếc áo ngủ lặng lẽ trượt xuống không một tiếng động, hai cánh tay trắng như tuyết quấn lấy cái cổ rắn chắc của Liễu Tuấn, bầu ngực đầy đặn ra sức ưỡn lên, cùng Liễu Tuấn dán sát vào làm một.Không lâu sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ, Liễu Tuấn đưa tay mặc sức dầy vò hai bầu vú căng tròn.- A...Đột chút đã, bế Nhạc Nhạc qua bên kia...Xảo Nhi thở hảo hển, tách cánh môi ra, nhỏ giọng nói.- Không sao, nó ngủ rồi.Liễu thị trưởng cũng nói rất nhỏ, tay tăng thêm lực độ, núm vú hồng rõ ràng càng vểnh lên, săn chắc.- Đừng...Bế nó đi trước đã.Xảo Nhí ý thức được người này định xử cô tại chỗ, không khỏi xấu hổ, vặn người, không chịu nói:- Được...Có điều đêm nay tất cả phải nghe anh nhé.Xào Nhi lườm y một cái, người này thật đúng là, mình có bao giờ chưa nghe y đâu Chương 1081: Cơ hội dâng tới cửaHội giao dịch mùa xuân của thành phố Nam Phương chia làm hai phần, tổng cộng diễn ra hơn mười mấy ngày, Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu siêu cấp tham gia, chiếm cứ vị trí rất lớn trong khu triển lãm, cho dù là như thế không thể chứa toàn bộ xí nghiệp tham gia, may mà thời gian dài, đủ để an bài các xí nghiệp luân phiên ra trận, đồng chí Liễu Tuấn được thể ở lỳ nơi này.Sau đại hội nhân dân, thế chục Tiềm Châu tạm thời yên ổn trở lại.

Một nam qua quan trường Tiềm Châu trải qua quá nhiều biến cố lớn, mọi người đều mệt rồi, đều muốn nghỉ ngơi một hồi.Thai Duy Thanh bị Liễu Tuấn toàn lực phản kích, khí thế sa sút rất nhiều, khoảng thời gian qua tu tâm dưỡng tính, không dám tùy tiện gây sự nữa.Cuộc điều tra ở Đông Hải vẫn đang tiến hành, trái tim Thai Duy Thanh cứ treo ngược lên mãi.

Do tố cáo bằng tên thật lại nắm một số chứng cứ nhất định, vụ án này muốn lặng lẽ kết thúc là không thể.

Đã có mấy cán bộ cấp xử bị cuốn vào, có cán bộ cấp cao hơn nữa không thì không thể biết.

Mấy cán bộ cấ xử kia mặc dù giới hạn về cấp bậc, chưa thể được vào lực lượng hạch tâm cả Thai Duy Thanh, ít nhất cũng gần lắm rồi.Điều này làm Thai Duy Thanh vô cùng tức tối, cũng vô cùng lo lắng, nếu tiến thiêm một bước nữa là chạm tới vòng hạch tâm của hắn ở Đông Hải rồi.

Đấu tranh chính trị thì tỉnh nào chả có, tỉnh S chẳng phải là thế ngoại đào viên.

Thai Duy Thanh điều tới tỉnh A, những thế lực vốn đối địch với hắn ở tỉnh S, đối diện với quả đào Đông Hải chín mọng, sao có thể làm quân tử được?

Đoán chừng rất nhiều người chờ cơ hội này.Xem ra lần này Thai hệ ở Đông Hải không bị nhổ bật gốc đã là khá lắm rồi, mắt nhìn thế lực mình khổ công gây dựng biết bao nhiêu năm bị người ta đàn áp, Thai Duy Thanh uất ức thế nào khỏi nói cũng biết.Có điều uất ức tới đâu Thai Duy Thanh cũng chỉ có thể nhịn, không thể lên tiếng, vụ "thanh toán" ở Đông Hải rõ ràng nhắm vào hắn, muốn an toàn rút lui không có tổn thất nào là không thể, có chơi được trò "thí xe giữ tướng" không thì phải xem thủ đoạn của Thai tỉnh trưởng có đủ cao minh hay không?Ngoài ra quan trọng là phải xem cuộc "đàm phán" của Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ, tiến hành như thế nào.Tới tầng cấp này mà Thai Duy Thanh cũng cảm thấy bất lực, chỉ có thể bị động ngồi đợi "phát quyết".

Có điều thiện chí hắn đã đưa ra hết rồi, còn vứt cả thể diện của tỉnh trưởng nữa đêm tới bái phỏng Liễu Tuấn, hẳn là có tác dụng giảm nhẹ nhất định chứ?Thai Duy Thanh an ủi mình như thế.Chẳng nhưng Thai Duy Thanh dừng lại, ngay cả Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ cũng thôi "tiến công", trong thời gian ngắn, không định áp dụng hành động gì với Tiềm Châu.Qua một số con đường, Thai Duy Thanh biết Cù Hạo Cẩm cũng bị áp lực lớn từ bên kia, đành phải đình chiến.Cơ hội như vậy với Liễu Tuấn mà nói là rất đáng quý, y phải khéo léo lợi dụng khoảng trống này, toàn diện chỉnh đốn lại thế lực bản địa Lưu Huy để lại Tiềm Châu, giữ vững thế lực của mình.

Nếu Cù Hạo Cẩm tiếp tục đứng nhìn, đợi Liễu Tuấn chỉnh đốn xong, vây cánh đã thành, Hàn Húc khó xoay chuyển được địa vị yếu thế của mình.Vì thế lúc này Liễu Tuấn đột nhiên tới thành phố Nam Phương ở liền mười mấy ngày đúng là nằm ngoài dự liệu của đại lão trong tỉnh.Tiểu Liễu chẳng lẽ không biết thời gian quý báu sao?

Cù Hạo Cẩm nhịn cũng có giới hạn thôi, không thể mặc cho Tiềm Châu muốn làm gì thì làm mãi được.

Kể cả Thai Duy Thanh, chống đỡ qua khoảng thời gian khó khăn này, lấy lại hơi rồi tuyệt đối sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.Liễu thị trưởng làm việc đúng là rổng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi.Khó mà nắm bắt được.Liễu Tuấn ở Nam Phương, một phần vì nhớ mẹ con Xảo nhi, một phần vì muốn giúp Tiễn Kiến Quân dọn mấy gai.Liễu thị trưởng còn chưa rời khỏi Nam Phương, một cơn bão tố quan trường đã âm thầm hình thành quét tới tỉnh A, mấy vị quan cao trong tỉnh bao gồm cả Quách Nhữ Bác đột nhiên bị tố cáo bằng tên thật, thư tố cáo chẳng những đưa lên kỷ ủy tỉnh, mà còn xuất hiện ở trên phòng giám sát của trung kỳ ủy.Trên bàn làm việc của Tiễn Kiến Quân cũng có một bản.Tiễn Kiến Quân chậm rãi giở xen thư tố cáo, vẻ mặt cứ dư đọc văn kiện tài liệu bình thường vậy, không thấy chút tâm tình xao động nào, nhưng khóe mắt thi thoảng giần giật, cho thấy nội tâm ông không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Nhìn tài liệu tố cáo này, trước mặt Tiễn Kiến Quân lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của chàng trai trẻ tới thăm ông cách đó không lâu.Tên nhóc này đúng là không khoác lác.Ở tỉnh D gây ra động tĩnh lớn như vậy, Liễu Tuấn suy nghĩ mãi, vẫn thấy phải trao đổi với Tiễn Kiến Quân trước, đương nhiên là chỉ mập mờ thôi nhắc qua một chút thôi, tin rằng với trí tuệ của Tiễn Kiến Quân, dứt khoát là hiểu rõ ràng.Phái hệ của Tiễn Kiến Quân không mạnh lắm, cho nên mới có thể duy trì được trong phong ba cao tầng là nhờ mấy phần tử trung kiên trong hệ phái ngoan cường chống đỡ, bọn họ năng lực lẫn phẩm đức đều cực tốt.

Nhất là Tiến Kiến Quân, dược hệ phái gửi gắm hi vọng lớn, Tiễn Kiến Quân là tinh anh đỉnh cấp có khả năng tiến thêm một bước nữa nhất trong hệ phái.Dù là thế ngày tháng của Tiễn Kiến Quân ở tỉnh D cũng cực kỳ gian nan.Tiễn Kiến Quân được tới đây là hoàn toàn vì các hệ phái muốn cân bằng, mới tầm quan trọng của tỉnh A trên bản đồ chính trị trong nước, bất kỳ một hệ phái lớn nào muốn chức bí thư tỉnh ủy này cũng vô cùng khó khăn.

Qua thương lương, thỏa hiệp nhiều lần, kết quả là Tiễn Kiến Quân được phái xuống.Điều này định sẵn Tiễn Kiến Quân không thể thong dong như ở tỉnh J.Không có ban bệ của mình, thì triển khai công tác ra sao?

Hơn nữa muốn lập nên ban bệ của riêng mình trong tỉnh D hệ phái rắc rỗi này đau có dễ.

Tiễn Kiến Quân vừa mới tới nhậm chức, các thế lục tỉnh D hùa mới nhau thể hiện thái độ "cung kính" với tân bí thư.

Muốn tìm được kẽ hỡ trong đó rạch ra một lỗ hổng nhét thân tín của mình vào cần có thời cơ.Quan trọng nhất thời cơ đó không phải do Tiễn Kiến Quân phát động, dù sao ông phải suy tính quá nhiều nhân tố, mắt Tiễn Kiến Quân không thể theo sát phía dưới được.Liễu Tuấn đột nhiên xen ngang vào lúc này với Tiễn Kiến Quân mà nói đúng là hết sức đúng lúc.Đó cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn "trao đổi" với với Tiễn Kiến Quân, còn về phần tình nghĩa ngày trước với Liễu Tấn Tài chỉ là thứ yếu.

Liên minh chính trị lập nên trên cơ sở lợi ích.Liễu Tuấn làm thế chẳng khác gì hai tay dâng một cơ hội tuyệt hảo cho Tiễn Kiến Quân.

Tiễn Kiến Quân tất nhiên tóm lấy cơ hội hiếm có này không chút do dự.Mấy kẻ Liễu Tuấn trọng điểm đả kích, đại bộ phận là Cao hệ, cũng có một ít là nhân vật thuộc hệ phái của Cù Hạo Cẩm.

Căn cứ vào tình thế ở tỉnh A, Liễu Tuấn có lý do làm vậy, nếu đã trở mặt rồi thì không còn phải lịch sự gì nữa, phải đánh cho đối thủ biến đau, nếu không chỉ hời hợt gãi qua một cái, người ta lại không chút kiêng dè gì xông tới.Tiễn Kiến Quân không để ý tới nội dung tư liệu tố cáo, ông tin phương thức làm việc của Liễu Tuấn.

Nếu không có chứng cứ thực sự chắc chắn, Liễu Tuấn tuyệt không thể chạy từ tít tỉnh A tới đây sinh sự bừa bãi.Điều ông suy nghĩ nhiều hơn là thứ đằng sau hành động này của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn làm như thế hẳn là phải được thế lực sau lưng cho phép rồi, vấn đề Tiễn Kiến Quân suy tính là, vừa phải nắm vững cơ hội này để đem thế lực của mình tiến vào cơ cấu tỉnh D, lại không được để cuốn vào bên trong đấu tranh cao tầng có khả năng bùng phát toàn diện.Liễu Tuấn ở tỉnh A khơi lên đấu tranh, Hà Vũ hệ tỏ thái độ rõ ràng đứng về phía nhà họ Liễu, hành động này khiến cho đương kim thủ trưởng vô cùng coi trọng, giả xử Tiễn Kiến Quân lại xen vào nữa thì quá mẫn cảm, nhất định làm đương kim thủ trưởng cực độ bất an.Không thể mạo hiểm.Chậm rãi đọc xong đại khái nội dung tổ cáo, Tiễn Kiến Quân dựa lưng vào ghế, chìm trong trầm tư.Đột nhiên tiếng điện thoại làm Tiễn Kiến Quân bừng tỉnh.- A lô.Tiễn Kiễn Quân giọng ôn hòa mà vẫn có uy.- Chào Tiễn bí thư.Bên kia là giọng nói chắc nịch của Hoàng bí thư của kỷ ủy tỉnh D.- Lão Hoàng à?Giọng Tiễn Kiến Quân càng thêm ôn hòa.Hoàng bí thư đơn giản báo cáo chuyện thư tố cáo kia, giọng nói mang theo chút kích động, Tiễn Kiến Quân cũng hiểu vì sao.

Hoàng bí thư đước trung kỷ ủy hái xuống sau khi đổi khóa, vướng phải tình thế khó xử như Tiễn Kiến Quân.

Đương nhiên vì tính đặc thù độc lập của kỷ ủy, nên Hoàng bí thư đỡ hơn Tiễn Kiến Quân một chút.

Cơ hội Liễu Tuấn đưa tới này với Hoàng bí thư mà nói cũng vô cùng quan trọng.- Tiễn bí thư, chuyện này nên xử lý ra sao, xin bí thư chỉ thị.Hệ thống kỷ ủy có độc lập tới đâu đối diện với một ủy viên cục chính trị vẫn phải giữ vững quy tắc.- Lão Hoàng, bảo vệ sự thuần khiết của đội ngũ cán bộ đảng viên là chức trách của kỷ ủy mà, nếu là tố cáo bằng tên thật, phải tra cho kỹ.Tiễn Kiến Quân không do dự, kiên định nói:- Vâng thưa Tiễn bí thư Chương 1082: Hàn Húc tranh thủ thời gianPhong ba ở tỉnh D âm thầm khơi lên, Liễu Tuấn thì lại quay về Tiềm Châu.Hội giao dịch mùa xuân đã gần kết thúc Liễu thị trưởng không còn lý do gì tiếp tục ở lại thành phố Nam Phương, hơn nữa hiện giờ tình thế ở Tiềm Châu có chút phức tạp, không về không được.Khiến y phải trở về Tiềm Châu trước dự định là vì một cú điện thoại của Vu Hòa Tín, hắn không theo Liễu Tuấn mà ở lại Tiềm Châu, mỗi ngày báo cáo đơn giản tình hình cho y.Vu Hoải Tín nói, Triệu Sư Phạm hôm nay mở cuộc họp văn phòng thị trưởng thảo luận đề tài đưa "công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong" tới Tiềm Châu, về nguyên tắc đã được thông qua, chuẩn bị đưa lên thường ủy thảo luận.Thực tế, Liễu Tuấn từ chối công ty Vĩ Phong ở Tiềm Châu muốn chơi trò tung vốn nhỏ mò lợi lớn, chỉ có Hàn Húc, Liễu Tuấn, Lạc Vĩ Phong biết, bọn họ nói gì Vu Hoài Tín không hề hay biết.Loại chuyện như thế này, Hàn Húc tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, Liễu Tuấn cũng không nói, dù thể nào thì cũng phải giữ chút thể diện cho bí thư thành ủy.

Thị trưởng có uy thế ra sao cũng không thể lộ ra ngoài, cho Hàn Húc đi hóng mát và công khai đối đấu với Thai Duy Thanh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Thai Duy Thanh nhắm vào Liễu Tuấn, gần như là bí mật công khai ở quan trưởng tỉnh A, Liễu Tuấn nghênh chiến chẳng ai nói được gì, huống chi chuyện này sớm đã vượt ra khỏi phạm vi tỉnh A, người trên quan trường ai chẳng dè dặt không nhắc tới chuyện này, sợ không cẩn thận dẫn hỏa thiêu thân.Thế lực lớn đấu tranh, không phải ai cũng có thể xen vào bên trong, lỡ một chút thôi là thành tốt thí, vạn kiếp bất phục.Nhưng Hàn Húc là người đứng đầu Tiềm Châu danh chính ngôn thuận, Liễu Tuấn có bản lĩnh có thể thoải mái thi triển thủ đoạn lập nên thế lực của mình, nhưng công khai trở mặt với người đứng đầu, là đại kỵ trên quan trường.Rất nhiều chuyện, làm thỉ làm, không thể nói.Ví dụ Liễu Tuấn từ chối Cty Vĩ Phong, ngay cả Triệu Sư Phạm cũng không hề biết, Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, công tác thường ngày bên chính phủ tất nhiên ủy thác cho Triệu Sư Phạm.Không ngờ Hàn Húc tranh thủ cơ hội ngày kéo Cty Vĩ Phong vào, được cuộc họp thị trưởng thông qua, đoán chừng sắp đưa lên thường ủy thảo luận rồi, chuyện này không trách Triệu Sư Phạm được.Một hạng mục đầu tư cực lớn như thế, Triệu Sư Phạm tất nhiên là hết sức vui mừng, dù sao đâu phải ai cũng như Liễu Tuấn, có người cha làm phó thủ tướng mà biết chính sách ổn định vĩ mô của quốc gia rõ như lòng bàn tay được, càng không có tầm nhìn toàn cục, và khả năng tiên tri của y.Cúp điện thoại của Vu Hoài Tín không lâu, Triệu Sư Phạm gọi điện tới.- Thị trưởng, tôi có chuyện cần báo cáo cho thị trưởng.Triệu Sư Phạm nói rất khách khí.Liễu Tu khi còn là thị trưởng tạm quyền, Triệu Sư Phạm còn tự giác bảo vệ quyền uy của Liễu Tuấn, hiện giờ Liễu Tuấn trúng tuyển tỉ lệ cao, là thị trưởng chính thức, Triệu Sư Phạm càng thêm cẩn thận.- Thị trưởng Sư Phạm khách khí quá, mời nói.Triệu Sư Phạm mang theo chút kích động, báo cáo chuyện Cty Vĩ Phong, vẻ phấn chấn rõ ràng trong lời nói của Triệu Sư Phạm, tổng ngạch đầu tư của Cty Vĩ Phong đã lên tới hơn 24 tỷ, con số đầu tư ngày gần tương đương với tổng đầu tư cả năm của khu Nam Than, đám Triệu Sư Phạm phấn chấn cũng đúng.Liễu Tuấn nghe Vu Hoài Tín báo cáo chuyện này kỳ thực có chút lấy làm lạ, chuyện ngựa gầy kéo xe lớn này nguy hiểm ra sao y đã giải thích với Hàn Húc rồi, Hàn Húc đâu phải là kẻ não rỗng mà không nghĩ ra?

Vẫn cứ kiên trì đưa nguy hiểm vào, lại con lợi dụng y không có nhà, chơi thủ đoạn nhỏ này, có thể thấy Hàn Húc cũng chỉ là kẻ vì quyền uy của bản thân mà bất chấp mọi thứ.Thân là bí thư thành ủy đích thân giới thiệu một hạng mục, lại bị thị trưởng dứt khoát từ chối, đúng là mất mặt.Nhưng mà Hàn Húc rất có khả năng giống như Triệu Sư Phạm, không thực sự ý thức được nguy hiểm của ổn định vĩ mô.

Dù sao mỗi quốc gia ổn định vĩ mô, luôn có một số hạng mục vi phạm quy định may mắn qua ải, một hạng mục khổng lồ tới 24 tỷ, là chưa từng có trên lịch sử tỉnh A, nếu thực thi thật sự, cho dù là nhà nước tiến hành ổn định vĩ mô, cũng phải suy nghĩ tới ảnh hưởng kinh tế tới địa phương.Loại thao tác này cũng tương tự với người vi phạm luật "sinh sản có kế hoạch", thắng lợi lớn nhất là lén sinh con ra đã, chỉ cần đẻ ra rồi thế nào cũng không thể bóp chết được, nhiều lắm phát tiền là xong.

Đợi làn sóng ổn định vĩ mô đi qua có thể lần nữa biến thành chính tích huy hoàng.Ổn định vĩ mô chỉ là tạm thời, còn tăng trưởng GDP và thu nhập tài chính địa phương là lâu dài.Đó cũng là vì sao rất nhiều chính phủ địa phương biết mình làm việc trái với chính sách mà vẫn cứ "liều mạng gây án", huống chi ổn định vĩ mô còn chưa bắt đầu, lời nói của Liễu Tuấn chỉ là suy đoán, Hàn Húc tự nhiên không từ bỏ.Lạc Vĩ Phong chắc là cũng có suy nghĩa tương tự với Hàn Húc.Phú quý cầu trong nguy hiểm, một khi thành công, thanh danh của Lạc Vĩ Phong sẽ có biến hóa thực chất, nhảy vọt lên thành nhà giàu siêu cấp số một số hai trong nước, tương lai mê người như thế, mạo hiểm một chút có là cái gì.- Thị trưởng Sư Phạm vất vả rồi, chuyện này đã báo cáo cho Hàn bí thư chưa.Triệu Sư Phạm tuổi nhiều hơn hẳn y, lại là cấp phó giữ quy củ, nên Liễu Tuấn luôn rất khách khí với hắn.Triệu Sư Phạm cười nói:- Giám đốc Lạc vốn do Hàn bí thư giới thiệu tới mà, Ừm, sau khi cuộc họp thị trưởng thông qua, tôi đã báo cáo với Hàn bí thư, Hàn bí thư rất vui, khả năng là ngày mai đưa lên thường ủy thảo luận.Liễu Tuấn cau mày lại.Thông qua cuộc họp thị trưởng đã là vấn đề rắc rối, có điều vẫn còn vãn hồi lại được chung quy y mới là thị trưởng, y kiên trì phủ quyết vẫn được.

Nhưng một khi lên thường ủy thảo luận thông qua, đó là đã có kết luận của tổ chức, dù Liễu Tuấn y có lý do chính đáng ra sao, cũng không thể lật nhào quyết định của thường ủy, đó là biểu hiện cực độ ngang ngược, rất dễ bị người ta nắm lấy thóp.Cù Hạo Cẩm thậm chí kiếm cớ này phá vỡ sự im lặng trước đó, lần nữa nhúng tay vào chuyện ở Tiềm Châu.Kết quả này tất nhiên Liễu Tuấn không muốn.- Đồng chí Sư Phạm, chuyện này tôi có ý kiến bất đồng.Trầm tư một lúc, Liễu Tuấn nói thẳng ý kiến của mình.Triệu Sư Phạm cả kinh, ngàn vạn lần không ngờ Liễu Tuấn có thái độ đó.- Thị trưởng, chuyện này...Triệu Sư Phạm hít một hơi khí lạnh, trong chớp mắt đầu óc xoay chuyển mấy lần.

Theo lý mà nói chuyện như thế Liễu Tuấn tuyệt đối không có lý do phản đối, chẳng lẽ là trách mình chuyên quyền?

Tuy hắn được Liễu Tuấn ủy thác chủ trì công việc, dù sao một hạng mục cực lớn như thế, lại không thông báo trước, đó là sơ sót của mình.Vốn Triệu Sư Phạm tính cách cần thẩn, không mắc phải sai lầm này, chủ yếu vì tác phong làm việc thích buông quyền của Liễu Tuấn, không can thiệp vào công tác phân quản của các đồng chí.

Hơn nữa Triệu Sư Phạm hoàn toàn không nghĩ chuyện tốt như thế Liễu Tuấn có thể phản đối.- Đồng chí đã làm rõ thông tin về công ty Vĩ Phong chưa?Giọng Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh.- Vâng, làm rõ rồi, là xí nghiệp dân doanh nổi tiếng tỉnh L, tổng tài sản hơn 2 tỷ.Đây là tác phong của Triệu Sư Phạm, một vụ đầu tư khổng lồ như thế, dù do Hàn Húc giới thiệu, hắn vẫn tìm hiểu thông tin về công ty Vĩ Phong.Liễu Tuấn nhắc nhở:- Đúng thế đó, thị trưởng Sư Phạm, Cty Vĩ Phong đầu tư ở Tiềm Châu tới 24 tỷ, sự chênh lệch trong đó không phải quá lớn sao?- Chuyện này...Thị trưởng, vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ tới rồi, giám đốc Lạc có nói tới một số thủ pháp gom vốn, tối thấy khá khả thi.

Chỉ cần lợi nhuận khả quan, sẽ có rất nhiều đơn vị kiến thiết đồng ý, phương diện ngân hàng cũng sẽ cho vay...Triệu Sư Phạm cẩn thận trình bày quan điểm.Liễu Tuấn thở dài:- Lấy nhỏ dùy trì lớn, phương thức vận hành vốn này quá nguy hiểm.

Một khi chuỗi tài chính bị đứt, đồng chí đã nghĩ tới hậu quả do nó tạo thành chưa?

Tất nhiên là tai họa với Lạc Vĩ Phong, với thành phố Tiềm Châu chúng ta cũng không thể gánh vác nối.- Chuyện này...Triệu Sư Phạm càng thêm cần thận:- Thị trưởng, chuỗi tài chính chắc không dễ đứt, giám đốc Lạc hình như rất tự tin với cách gom vốn này.Liễu Tuấn cười nhạt, mang theo chút mỉa mai:- Ông ta đương nhiên là rất tự tin, đối diện với tương lai hấp dẫn như thế, ông ta quên mất nguy hiểm rồi.

Lạc Vĩ Phong và công ty sắt thép sập cũng đành, Tiềm Châu tuyệt đối không chết cùng, cũng không có nghĩa vụ đó.Nghe lời này Triệu Sư Phạm biết Liễu Tuấn đã quyết tâm, hơn nữa tựa hồ còn phản cảm với Lạc Vĩ Phong, Triệu Sư Phạm càng cả kinh.- Thị trưởng, mai mở cuộc họp thường ủy rồi...Triệu Sư Phàm chần chừ nói.Liễu Tuấn lại cau mày Chương 1083: Đâu dễ tranh thủ thời gianCuộc họp thường ủy mở vào buổi sáng, Hàn Húc tranh thủ thời gian trước khi Liễu Tuấn trở về, quyết định việc này.Thành phố Nam Phương mỗi tuấn chỉ có hai chuyến bay về Tiềm Châu, chuyến bay tới Ngọc Lan phải chiều mới có, bất kể thế nào, Liễu Tuấn cũng không thể tham gia cuộc họp này.Trước khi cuộc họp thường ủy diễn ra, là cuộc họp văn phòng bí thư theo thông lệ, vẫn do Triệu Sư Phạm thay Liễu Tuấn tham gia họp, bất kể thế nào, văn phòng bí thư đưa ra quyết định mà bên chính phủ lại không có một ai là không được, là điều rất phạm kỵ húy.Cuộc họp này thảo luận chuyện Cty Vĩ Phong.Không ngờ khi các kiến nghị khác sắp thảo luận xong, Yêu Hải Anh lại chủ động nhắc tới chuyện này.- Thị trưởng Sư Phạm, nghe nói chính phủ sắp đưa vào một hạng mục lớn đầu tư hơn 20 tỷ phải không?Yêu Hải Anh hỏi như rất tùy ý.- Đúng là có chuyện này.Triệu Sư Phạm khẽ gật đầu, không hiểu vì sao hắn chẳng có mấy thiện cảm với Yêu Hải Anh, cứ cảm giác có gì đó không ổn, kỳ thực Yêu Hải Anh cũng chẳng có gì đắc tội với hắn.

Có lẽ đây là bản năng của con người?

Có một số người tựa hồ sinh ra đã "ngứa mắt" với nhau.Có điều Triệu Sư Phạm vẫn giới thiệu sơ qua tình hình.Thực ra Yêu Hải Anh sớm biết rồi, dù sao hạng mục đầu tư lớn như thế trong Tiềm Châu nho nhỏ, được coi là kinh thiên động địa rồi, dù cô ta không quản kiến thiết kinh tế cũng không thể hoàn toàn không biết.- Nói vậy là chính phủ đã không qua rồi?Yêu Hải Anh vẫn hỏi rất tùy ý.- Hôm qua văn phòng thị trưởng đã thảo luận, mọi người đều đưa ra một số ý kiến, không thể nói là thông qua hay không, đã báo cáo với Hàn bí thư rồi.Hàn Húc mỉm cười gật đầu:- Hạng mục đầu tư lớn như thế đương nhiên là chuyện tốt, cuộc họp thường ủy hôm nay mọi người lại thảo luận lần nữa, xem xem cần gì bổ xung không, tranh thủ sớm thành quyết định, triển khai thi công.

Một công trình lớn như thế sớm ngày hoàn thành, có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố chúng ta.Hàn Húc không hề che dấu đánh giá rất cao của mình cho hạng mục này.Yêu Hải Anh cau mày, nói rất ngạc nhiên:- Hôm nay thảo luận thường ủy?- Bí thư Hải Anh thấy có vấn đề gì sao?Hàn Húc vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Yêu Hải Anh trở nên sắc bén.Yêu Hải Anh cũng không né tránh ánh mắt của hắn, nói thẳng:- Hàn bí thư tôi cho rằng làm như vậy là không ổn.Nụ cười của Hàn Húc trở nên hơi gượng gạo:- Có gì không ổn chứ?- Một hạng mục đầu tư tới hơn 20 tỷ, tôi cho rằng nên đợi Liễu thị trưởng trở về hãy đưa lên thường ủy thảo luận thích hợp hơn.

Dù sao công tác kiến thiết kinh tế do thị trưởng chủ quản.Lý do của Yêu Hải Anh rất thỏa đảng, một hạng mục đầu tư lớn nhất trên lịch sử Tiềm Châu lại đưa ra quyết định khi thiếu thị trưởng, đúng là không thỏa đáng.- Hội giao dịch thương phẩm ở Nam Phương sắp kết thúc rồi, tôi thấy đợi sau khi Liễu thị trưởng trở về hãy thảo luận thì hơn.Yêu Hải Anh chẳng để ý tới ánh mắt khác thường của Hàn Húc, tiếp tục nói:- Ha ha, đồng chí Hải Anh phải chăng quá lo rồi?

Liễu thị trưởng không có mặt, nhưng có đồng chí Sư Phạm mà, chẳng lẽ bất kỳ công tác nào cũng phải đợi Liễu thị trưởng về mới quyết định sao?

Nếu Liễu thị trưởng nghỉ phép hoặc đi công tác thì chính phủ không cần làm việc à?

Đảng chúng ta thực hành chế độ lãnh đạo tập thể mà.Thấy Hàn Húc không vui, Đổng Xương nhảy ra nói, miệng cười ha hả, nhưng lời nói rất nặng.Yêu Hải Anh nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:- Lãnh đạo tập thể là đúng, nhưng còn có phân công phụ trách!

Một hành động lớn như thế mà vòng qua thị trưởng để quyết định là cẩu thả, không thích hợp.Đổng Xương cũng trở nên nghiêm nghị, trong lòng thấy uất ức, từ khi Hoa Viễn Hàng điều tới, tháng ngày thong dong của Đổng Xương liền kết thúc.

Vốn khi Hoa Viễn Hàng mới điều tới, dù trong lòng Đổng Xương không vui, nhưng không để ý lắm, dù sao Hoa Viễn Hàng vừa trẻ lại không có kinh nghiệm công tác trong hệ thống công an, dù có được cha hắn và Liễu Tuấn chống lưng, chắc chẳng thể gây nên chuyện gì.Đổng Xương công tác trong hệ thống chính pháp Tiềm Châu nhiều năm, vẫn có chút tự tin này.Không ngờ lần này hắn nhầm, Hoa Viễn Hàng tuy trẻ, nhưng thủ đoạn cay độc, vừa mới nhậm chức không lâu đã dựng lên quyền uy, đứng vững chân trong cục.

Chưa đợi Đổng Xương tỉnh ra, sở công an tỉnh đã bắt đầu giao lưu cán bộ lãnh đạo trong hệ thống công an, chẳng những giao lưu các lãnh đạo ở khu huyện, mà còn tiền hành giao lưu cán bộ phụ trách quan trọng trong các ban ở cục công an thành phố.

Hoa Quân Đình thay đổi thái độ thận trọng trước kia, trở nên hết sức cấp tiến, lợi dụng danh nghĩa giao lưu, đánh tán thực lực Đổng Xương khổ sở gây dựng bao năm, lay động căn cơ của Đổng Xương trong hệ thống công an.Trơ mắt nhìn đám thân tín bị điều đi, Đổng Xương coi như lĩnh giáo thủ đoạn của Hoa Quân Đình và Liễu Tuấn, nhưng người ta khống chế lý, lại dùng thủ đoạn rõ ràng danh chính ngôn thuận, Đổng Xương chẳng thể làm gì khác.Thủ pháp Cù - Thai đối phó với cán bộ bản địa ra sao, Hoa Quân Đình và Liễu Tuấn học y hện dùng trên đầu cục công an Tiềm Châu, hiệu quả thấy ngay tức thì.Đổng Xương hận tới bầm gan, mang cả một bụng tức tới cuộc họp văn phòng bí thư.- Đồng chí Hải Anh, tôi không tán thành cách nói này, hôm qua đồng chí Sư Phạm đã mở cuộc họp thị trưởng, các đồng chí dự họp đã nhất trí thông qua.

Hôm nay còn chuyên môn thảo luận trên thường ỷ, đồng chí dựa vào cái gì mà nói chuyện này cẩu thả?Nếu đối diện với Liễu Tuấn thì hắn có lẽ còn chú ý câu từ của mình, còn về phần Yêu Hải Anh, hắn hoàn toàn không coi vào đâu, một phó bí thư đảng ủy nhậm chức chưa tới một năm, lại còn là nữ đồng chí có gì mà to?

Muốn ra vẻ uy phong trước mặt Đổng Xương này à?- Chuyện kiến thiết kinh tế vượt qua Liễu thị trưởng, cũng nghiêm trọng như hành động hệ thống chính pháp lại vượt qua Đổng bí thư vậy.

Đổng bí thư không thể để người khác cũng nhìn đó mà học theo chứ.Đổng Xương coi thường Yêu Hải Anh, cô ta cũng ngứa mắt với Đổng Xương, nói chuyện chẳng kiêng kỵ, cảnh cáo Đổng Xương, đừng có tạo ra tiền lệ này, nếu không khi xen vào nhiều khuôn mặt mới trong cán bộ phụ trách cục công an, lại không cần ý kiến của anh thì tới lúc đó xem anh xử lý thế nào.Đổng Xương bị Yêu Hải Anh chọc trúng chỗ hiểm, tưc thì run sợ, không dám nói nữa.

Hắn đúng là sợ Liễu Tuấn lợi dụng cái cớ này, chỉ thị Hoa Viễn Hàng đẩy mạnh bước tiến vượt quyền.

Ôm chân Hàn Húc tuyệt không thể buông, nhưng hậu phương của mình càng không thể loạn, nếu không Đổng Xương bị cho ra rìa, một tên đồng minh vô tác dụng, Hàn Húc sao có thể coi trọng.Hàn Húc cau mày, chậm rãi nói:- Đồng chí Hải Anh phải chăng nặng lời rồi?

Không ai muốn vượt quyền Liễu thị trưởng cả, chỉ dựa chuyện luận việc thôi.

Một hạng mục trọng đại như thế vẫn phải đưa lên thường ủy thảo luận quyết định, dù đồng chí Liễu Tuấn có mặt hay không, trình tự này không thể thay đổi.Thấy Hàn Húc lên tiếng, Yêu Hải Anh không nói nữa, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ phẫn uất.Nói thì nghe hay thật đấy, vậy vì sao vội đưa lên thường ủy như vậy, chẳng phải muốn tranh thủ thời gian Liễu thị trưởng không có mặt sao?

Nhưng Hàn Húc là người đứng đầu, Yêu Hải Anh rất e dè, đa phần là sợ người sau lưng Hàn Húc.

Dù sao hiện giờ ở tỉnh A, Cù Hạo Cẩm là sự tồn tại "tối thượng".Lê Mẫn Trung thì lại chẳng quan tâm Hàn Húc không vui, châm một điều thuốc lên hút rồi thong thả nói:- Hàn bí thư, kỳ thực vấn đề này tôi thấy không cần phải thảo luận, càng không phải tranh luận.

Ngày mai Liễu thị trưởng về rồi, tạm thời hoãn một ngày thì sao?

Dù thế nào thì một hạng mục đầu tư lớn như thế, công tác nhất định rất bộn bề, dù cuộc họp thường ủy thông qua, cũng cần phải có một khoảng thời gian mới chính thức khởi công, không cần vội nửa ngày một ngày chứ?Lê Mẫn Trung nói rất tự tin, lại dùng ngữ khí giáo huấn của bề trên, nhưng ông ta tư cách lão thành, Hàn Húc có không vui cũng chỉ đành nhịn.- Đúng thế, đợi một hai ngày vấn đề hẳn là không lớn, không trì hoãn lâu lắm mà.

Ý kiến của tôi cũng là đợi Liễu thị trưởng trở về rồi đưa lên thường ủy thảo luận thì tốt hơn.Triệu Sư Phạm cuối cùng tỏ ý rõ ràng, thấy Hàn Húc và Đổng Xương vội vàng đưa lên ngay thường ủy để quyết định việc này, Triệu Sư Phạm càng thấy bất an.

Có lẽ Liễu thị trưởng không đồng ý hạng mục này là có lý do, mình suy nghĩ thiếu chu toàn rồi.Hàn Húc sầm mặt lại, không nói không rằng, Liễu Tuấn dù không có mặt vẫn khống chế được cuộc họp văn phòng bí thư.

Theo tình huống này mà xét, cho dù có kiên trì đưa lên thường ủy khi vắng mặt Liễu Tuấn, sợ rằng kết quả cũng không được như mong muốn.- Được, vậy đợi Liễu thị trưởng trở về hãy thảo luận.Hàn Húc lạnh nhạt nói.

Chương 1084: Hành động trước cuộc họp thường ủyTrước khi Liễu Tuấn về, Hàn Húc vội vàng muốn đưa lên thường ủy thảo luận, đến khi y về rồi, Hàn Húc lại không vội nữa, tựa hồ đã quen mất chuyện này rồi.Nếu Hàn bí thư đã không nhắc tới, Liễu thị trưởng cũng chẳng có ý do thúc giục, coi như không có chuyện gì, tiếp tục công việc cả mình.

Hội giao dịch mùa xuân này đoàn đại biểu Tiềm Châu thu hoạch dồi dào, kiếm được đơn đặt hàng mấy trăm triệu.

Đương nhiên chỉ là ý hướng thôi, đại bộ phận người mua phải sau khi khảo sát thực địa xí nghiệp mới chính thức đặt hàng.

Liễu thị trưởng đã an bài những xí nghiệp kia chuẩn bị sẵn sàng công tác tham quan của khách.Quan trọng nhất đã tạo ra thanh thế lớn cho Tiềm Châu, để thành thị trong nội địa này được các nhà đầu tư bên ngoài nhớ tới.

Đích thân thị trưởng dẫn đoàn tham gia triển lãm, không thấy nhiều trên hội giao dịch, một thị trưởng và chính phủ coi trọng kiến thiết kinh tế như thế, rất dễ khiến cho nhà đầu tư hứng thú.Liễu Tuấn nhớ kỹ lời Tiễn Kiến Quân ở cuộc triển lãm, vừa về tới Tiềm Châu liền bảo Trang Ích Khiêm đích thân phụ trách tiếp đãi chính phủ Nam Phương, mau chóng hoàn thành chỉ thị tinh thần của Tiễn chính cục, để Tiềm Châu và Phương Nam kết thành thành thị thân thiết.Liễu thị trưởng bận rộn, Hàn bí thư cũng chẳng rảnh rang, triệu kiến các thành viên trong ban thường ủy nói chuyện riêng.

Đó vốn là công tác bình thường của một bí thư, nhưng lần này nội dung đàm thoại chủ yếu lại ở phương diện kiến thiết kinh tế, chủ động trao đổi với các thành viên trong ban làm sao để kinh tế Tiềm Châu phát triển nhanh chóng.- Thị trưởng, mấy ngày gần đây Hàn bí thư hình như rất quan tâm tới vấn đề kiến thiết kinh tế...Vu Hoài Tín vừa thu dọn văn kiện trên bàn, vừa nói với Liễu Tuấn.Liễu Tuấn nhìn hắn.Vu Hoài Tín nói tiếp:- Hàn bí thư khi trao đổi với các thường ủy, luôn nhận mạnh, cơ sở của Tiềm Châu quá yếu, phải tăng cưởng khả năng tự sinh lời, phải đưa vào thật nhiều xí nghiệp cỡ lớn thậm chí siêu lớn, thì mới có thể làm kinh tế thành phố chúng ta bay cao trong thời gian ngắn.Liễu Tuấn mỉm cười:- Đường lối này của Hàn bí thư rất chính xác, Tiềm Châu chúng ta thiếu mất sản nghiệp trụ cốt, nếu cả thể giới chạy tới Tiềm Châu đầu tư thì chúng ta phát to rồi.Vu Hoài Tín cũng cười, nhìn đồng hồ nói:- Đồng chí Nam Duệ của huyện Bạch Hồ hẳn là sắp tới tổi, thị trưởng có gặp ngay không?Liễu Tuấn gật đầu:- An bài trước rồi mà.Hàn Húc tìm các thành viên trong ban thường ủy nói chuyện, Liễu Tuấn thì nói chuyện với các khu huyện trưởng, hỏi kế hoạch kiết thiết kinh tế khu huyện.Từ lúc y nhâm chức tới giờ là bảy tháng, quan trường Tiềm Châu “động đất” không ngừng, Liễu Tuấn lại bận công việc xử lý sau thiết tai, công tác kiến thiết kinh tế sau đại hội nhân dân mới toàn diện triển khai.

Liễu Tuấn thấy làm lỡ không ít thời gian rồi, cần phải tranh thủ kiếm lại.Vu Hoài Tín vừa ra gian ngoài, Nam Duệ đã mỉm cười đi vào:- Chào Vu xử.Nam Duệ trước kia là thư ký của Lưu Huy, các thư ký luôn có quan hệ rất tốt với nhau, ít nhất là gặp mặt luôn cười vui vẻ, cả hai được coi là quen biết rồi.- Chào Nam huyện trưởng!Vu Hoài Tín bắt tay Nam Duệ:- Thị trưởng đang đợi, mời theo thôi.Vào văn phòng bên trong, Nam Duệ kính cẩn chào hỏi Liễu Tuấn.- Đồng chí Nam Duệ tới rồi, mời ngồi.Liễu Tuấn cười chào hỏi, không đứng dậy bắt tay hàn huyên, công việc qua lại bình thường, Liễu Tuấn không để ý tới chuyện xã giao lằng nhằng bề ngoài này.Nam Duệ trước đó cũng thành công bỏ đi hai chữ “tạm thời” trên mũ ô sa với số phiếu cao trên đại hội nhân dân huyện Bạch Hồ mở cách đây không lâu.Nam Duệ đi tới ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Liễu Tuấn, lưng ưỡn thẳng tắp.- Tới huyện Bạch Hồ được gần hai tháng rồi phải không?Liễu Tuấn hỏi ôn hòa, Liễu Tuấn khá coi trọng Nam Duệ, khi trao đổi riêng với Hưu Huy, Lưu Huy đánh giá năng lực làm việc của Nam Duệ rất cao.

Lưu Huy làm thế là bằng với việc “gửi gắm” cho Liễu Tuấn rồi.Huyện Bạch Hồ chẳng những bị lũ lụt tàn phá, mà còn bị tham quan dày vò, Liễu Tuấn càng chú ý nới huyện này hơn các khu huyện khác.- Vâng thưa thị trưởng, được hai tháng rồi.Nam Duệ kính cẩn đáp, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn thậm chí còn có chút sợ hãi.

Khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức, Nam Duệ không có thái độ này, dù bề ngoài rất cung kính, nhưng bên ttrong nghi ngờ năng lực của vị thị trưởng trẻ này.

Đương nhiên là thư ký của bí thư thành ủy, Nam Duệ nghi ngờ không chỉ ở năng lực chấp chính của Liễu Tuấn, đa phần không tin Liễu Tuấn có thể nắm được toàn cục ở chấp thành phố.Nam Duệ theo Lưu Huy nhiều năm , hình thành một lối suy nghĩ -- Gừng già mới cay.Trong suy nghĩ của Nam Duệ, chúa tể Tiềm Châu phải là cán bộ lão thành từng trải sương gió, vững vàng chắc chắn như Lưu Huy và Trần Hướng Dương.Đương nhiên hiện giờ cảm quan của Nam Duệ hoàn toàn thay đổi rồi, trải qua đấu tranh quyết liệt, người thắng trận là Liễu Tuấn, vị thị trưởng trẻ này chăng những đứng vững chân mà nhìn tinh huống hiện nay, Liễu Tuấn đã thay thế địa vị của Lưu Huy ở Tiềm Châu, tuy Hàn Húc là bí thư, nhưng với cán bộ Tiềm Châu hạch tâm thực sự là Liễu Tuấn.Một nhân vật như thế, Nam Duệ sao chẳng sợ.Dù sao sâu trong nội tâm mỗi người đều sùng bái kẻ mạnh.- Đã hiểu tình hình phía huyện sao rồi?

Cơ bản quen thuộc rồi chứ?Liễu Tuấn lấy thuốc là đặt lên miệng, rồi đẩy bao thuốc tới trước mặt Nam Duệ, Nam Duệ vội châm lửa cho y, rồi tự mình cũng hút một điều.

Vô tình khoảng cách hai người gần gũi thêm một chút.Là thư ký của bí thư tiền nhiệm, từ đi theo Liễu Tuấn ra, Nam Duệ biết mình không còn lựa chọn nào khác, nếu có thể từng bước kiến lập quan hệ với Liễu Tuấn như với Lưu Huy, là kết cục lý tưởng nhất mà Nam Duệ muốn thấy.- Cơ bản đã làm quen rồi, mỗi xã thị trấn đều đi một lượt, có điều có chút cưỡi ngựa xem hoa.Nam Duệ mỉm cười đáp.Hắn biết Liễu Tuấn không thỉnh cấp dưới nói vòng vo thừa thãi, hơn nữa Liễu Tuấn tỏ rõ quan điểm coi trọng cán bộ làm việc thực sự, Nam Duệ vội xuống ngay cơ sở làm quen tình hình.Liễu Tuấn gật đầu:- Mỗi xã thị trấn đều đi một lượt, ừm, rất tốt.

Vậy nói đường lối phát triển của đồng chí đi.Nghe nói Liễu thị trưởng triệu kiến, Nam Duệ sớm biết sẽ nói tới vấn đề này, nên chuẩn bị đầy đủ rồi, liền hỏi trực tiếp:- Thị trường, mô hình cho thuê kiếm tiền của thành phố khi nào được mở rộng tới khu huyện?- Thế nào?

Thiếu tiền à?- Vâng, không phải thiếu bình thường, mà là rất thiếu.

Tình hình tài chính của huyện Bạch Hồ rất tệ, có trăm ngàn kế sách thì không bột khó gột nên hồ.Liễu Tuấn nghiêm túc nói:- Chuyện này phải đợi đã, đợi tới khi nào thành phố mày mò được một mô hình hoàn chính mới có thể mở rộng toàn diện.Khi chưa có ý kiến rõ ràng từ bên trên, Liễu Tuấn to gan xông xề phía trước.

Hiện giờ bốn bộ ủy ban phát thông báo chính xác cho Tiềm Châu làm thí điểm, Liễu tuấn lại trở nên thận trọng.Điều này Nam Duệ cũng hiểu, mô hình thí điểm nếu thành công, sẽ phổ biến toàn tỉnh thậm chí cả nước, đúng là nên cẩn thận.Dù sao liên quan tới rất nhiều tài sản quốc hữu, làm không tốt sẽ đúng như báo chí nói, thành nguồn đục khoét mới.- Đồng chí trước tiên đừng để ý chuyện tiền nong, nõi xem nếu như có tiền, sẽ phát triển kinh tế như thế nào?Nam Duệ gật đầu:- Huyện Bạch Hồ là huyện lớn nông nghiệp, theo chỉ thị của thị trưởng, phải đưa nông dân cùng giàu có, cho nên huyện ưu tiên phát triển nông nghiệp sinh thái.Liễu Tuấn hứng thú:- Nông nghiệp sinh thái à?

Đường lỗi này không tệ.- Vâng thưa thị trưởng, tôi cùng Úc bí thư và đồng chí Hoành Mục thương lượng, năm ngoái huyện có hơn 80 vạn mẫu ruộng nhàn mùa đông, 70% nuôi tôm hùm, cũng tới mùa thu hoạch, tiêu thụ rất tốt, thậm chí có cả cách Châu Âu tới đặt hàng, có nơi đặt mấy nghìn tấn, cung không đủ cầu.

Cho nên chúng tôi quyết định tiền hành nuôi tôm cả vào mùa xuân, sự thực chứng minh đây là con đường tăng thu nhập nông dân rất tốt, phải ra sức đẩy mạnh..

Ngoài ra, huyện Bạch Hồ khá nhiều ao hồ, nếu tận dụng hữu hiệu càng hiệu quả cao.*** Chú thích một chút: Có vẻ trong suy nghĩ nhiều bạn Tôm hùm phải ở biển, thực ra không phải đâu, có cả tôm hùm nước ngọt, loại này có tích thích ứng cực cao, gần như cứ có nước là nuôi được, nghề nuôi tôm hùm trong ruộng TQ rất thành công.Nam Duệ nói tới đây hưng phấn trình bày đường lối phát triển nông nghiệp sinh thái của mình.- Thị trưởng chúng tôi cho rằng nông nghiệp sinh thái có thể kết hợp với du lịch, mở ra một số khu du lịch, để bơi lội, câu ca, người thành phố đều thích hoạt động nghỉ ngơi vào cuối cuần, có thể làm rất nhiều việc ở phương diện này.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, tán đồng đường lối của Nam Duệ:- Phương án này không tệ, đáng để đẩy mạnh, có điều, hành động quy mô lớn như thế, chính phủ phải dẫn dắt, tiến hành định ra chuẩn mực, không được tùy tiện thả lòng.

Nếu dùng phương thức khoán để thao tác, rất dễ thành cạnh tranh hỗn loạn, nông dần ùa lên làm cả thì cấp bậc du lịch nông nghiệp này sẽ bị giám sút, nhìn từ góc độ lâu dài là bất lợi.

Hơn nữa cạnh tranh hỗn loạn, cuối cùng làm cho nông dân tổn hại, vì thế phải lãnh đạo và quy định chính sác.

Phải làm thành tinh phẩm không được làm thật giả lẫn lộn, chỉ để lấy con số.- Vâng thưa thị trưởng, tôi nhớ rồi.

Chương 1085: Trao đổi riêngCuộc họp thường ủy trì hoãn mấy ngày, cuối cùng cũng quyết định mở, có điều lần này Hàn Húc này ra ý kiến độc đáo, kiến nghị tới khu phong cảnh Hồng Sơn họp, lý do cũng rất lãng mạn, suốt ngày ở trong văn phòng, mọi người sắp phát mốc rồi, nhân lúc thời tiết không tệ, cùng ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành của rừng rậm nguyên thủy, có lợi cho sức khỏe.

Thuận tiện có thể xem tình hình kiến thiết khu phong cảnh Hồng Sơn, đây là khu danh thắng quốc gia, trước đó không lâu cục du lịch quốc gia có phê phải coi đâylà trọng điểm chấn hưng kinh tế Hồng Sơn, thành ủy tỏ ra quan tâm một chút là cũng nên.Bí thư đại nhân có cái nhã hứng này, thành viên trong ban tự nhiên vui vẻ giơ hai tay tán thành.Liễu thị trưởng cũng không phản đối.Liễu thị trưởng hiểu rõ hàm nghĩa chân thật của chuyện này, ngày hôm qua Hàn Húc tới tận nơi tiến hành trao đổi với y, Hàn Húc tới làm Vu Hoài Tín giật mình.

Bình thường mà nói bí thư có chuyện gì muốn trao đổi với thị trưởng thì phải do thị trưởng tới mới đúng.

Liễu nha nội có uy thế ra sao cũng phải tuân thủ quy củ bề ngoài.Có điều Hàn Húc đã tới rồi, không có lý nào lại từ chối.Vu Hoài Tín đang muốn dẫn Hàn Húc vào thì cửa gian trong mở ra, Liễu Tuấn tươi cười bắt tay hàn huyên với Hàn Húc, chủ khách vui vẻ hài hòa.Nhưng Hàn Húc biết sau khi đóng cửa lại, không khí sẽ lập tức trở nên nặng nề.Liễu thị trưởng mạnh mẽ và Hàn bí thư “bị động phòng ngự” đã không phải là bí mật gì ở quan trường Tiềm Châu nữa.Điều này với rất nhiều cán bộ bản địa mà nói là rất an ủi, Lưu bí thư mặc dù đi rồi, nhưng bầu trời Tiềm Châu không đổi, nhân vật đại biểu của phái bản địa vẫn giơ cao cờ lớn, Hàn Húc là đại tướng do đích thân bí thư tỉnh ủy điểm danh thì sao nào?Tiềm Châu vẫn là đại bản doanh của cán bộ bản địa.Tình hình trong văn phòng y như Vu Hoài Tín dự liệu, chủ khách vừa mới ngồi xuống, đóng cửa lại, cả Hàn Húc và Liễu Tuấn đều không thấy nụ cười đâu nữa, trở nên vô cùng nghiêm túc.Liễu Tuấn lấy thuốc ra mời, nơi này Hàn Húc là khách, đáng nhận lễ số này.- Thị trưởng, tôi tới là muốn trao đổi chuyện công ty Vĩ Cương.Hàn Húc rít một hơi thuốc, trầm giọng đi vào chủ để.Liễu Tuấn cũng châm một điều thuốc, gật đầu ngả mình dựa vào lưng ghế, đợi Hàn Húc nói tiế.Thái độ này của Liễu Tuấn đã nằm trong dự liệu của hắn rồi, nếu không hắn đã chẳng hạ mình tới, may nhờ có sự kiện Thai tỉnh trưởng bái phỏng trong đêm, nên Hàn Húc cũng không thấy có gì mất mặt.- Thị trưởng, tôi cho rằng việc đưa công ty Vĩ Phong vào là có thể được, đối với Tiềm Châu chúng ta mà nói là lợi nhiều hơn hại.- Bí thư, nguy hại do chuyện này có thể tạo thành tôi đã trình bày rõ ràng rồi, hiện giờ thái độ của tôi cũng vẫn như thế, hướng xã hội gom vốn một hạng mục lớn như thế, hơn nữa là một hạng mục hao tổn năng lượng như sát thép, nguy hiểm quá lớn.

Một khi xảy ra vấn đề là Tiềm Châu không ánh vác nổi, nói khó nghe một chút khó nghe hạng mục này đang thi công một nửa mà dừng lại, hai chúng ta sẽ bị đem tế cờ.Liễu Tuấn nói thẳng thừng.Hàn Húc Cau mày lại, rất là khó chịu, nhưng vẫn có nhịn, dùng ngữ khí hòa hoãn nói:- Thị trưởng, không tới mức nghiêm trọng như thế thứ?

Dù sao quốc gia cho bắt đầu ổn định vĩ mô, chỉ là dự đoán mà thôi.

Cho dù thị trưởng dự đoán chính xác, thì chỉ cần một hai năm, cả công ty sớm đã đi vào vận hành rồi, khi đó chính phủ TW phải suy tính tới sự thật này.

Thị trưởng nếu hạng mục này thành công, kinh tế Tiềm Châu chúng ta chắp cánh bay lên là chắc chắn.Hàn Húc cũng không vòng vo gì, nhất là câu nói cuối cùng, làm ra thành tích đó là thành tích của cả hai ban, tôi và cậu đều có lợi.

Tôi kiếm được một miếng thịt béo bở như thế, lại chủ động cho cho cậu hưởng, thì cậu phải biết điều chứ.- Bí thư, tôi cũng mong mỏi kinh tế Tiềm Châu bay lên giống như bí thư vậy.

Nhưng nó phải được lập trên một cở sở vững vàng, kế hoạch này quá mạo hiểm, phải lấy toàn bộ Tiềm Châu ra “thế chấp” cho nó.

Tôi Cho rằng không thể làm, cũng không cần làm, muốn kinh tế Tiềm Châu nhảy vọt, trừ sắt thép ra còn có rất nhiều hạng mục khác để lựa chọn.Liễu Tuấn không chút thay đổi.Hàn Húc nhìn y một cái thật sâu, gật đầu chậm rãi, không nói thêm nữa.Trao đổi riêng với Liễu Tuấn không đạt thành nhất trí, chẳng trách Hàn Húc muốn đổi địa điểm họp thường ủy, định dựa vào phong cảnh tươi đẹp này để sáng tạo ra một không khí nói chuyện tốt đẹp, không tới mức quá căng thẳng.

Lúc này thực sự chưa phải thời cơ tốt nhất trở mặt với Liễu Tuấn.Địa điểm cụ thể mở cuộc họp là ở “Hồng Sơn trang”, là nhà khách sang trọng số một của khu phong cảnh, được xây dựng ngay từ khi khu phong cảnh Hồng Sơn được lập hạng mục, cũng là nơi đặt cơ cấu làm việc và quản lý của khu, bất kể là hoàn cảnh hay điều kiện tiếp đãi đều rất được.Chừng 9 giờ sáng, một chiếc xe cảnh sát mở đường, một hàng xe cao cấp đen bóng như con rồng sắt dài, chạy trên con đường chuyên dụng tới Hồng Sơn trang.Hai bên cửa lớn của Hồng Sơn trang đã có đội ngũ hoan nghênh xếp hàng đứng đợi, bí thư huyện ủy Trương Vạn Vinh và huyện trưởng Chử Tiên Dân đứng ở trên cùng hàng ngũ, nhiệt liệt vỗ tay.Nhận được thông báo của văn phòng thành ủy muốn họp ở Hồng Sơn trang, huyện Hồng Sơn loạn cả lên, Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân toát hết mồ hôi lạnh, lập tức khẩn cấp họp thường ủy, chuyên môn nghiên cứu cách tiếp đãi.Theo lý mà nói thì toàn bộ thường ủy phải ra mặt đón tiếp từ xa mới hợp lý, nhưng thư ký trưởng Đường Việt đã dặn, Hàn bí thư không muốn nghi thức hoan nghênh gì cả, khi Đường Việt nói câu này giọng khá nghiêm khắc, Trương Vạn Vinh nghĩ nhiều lần không dám làm trái chỉ thị của Hàn bí thư.Thế cục trên thành phố phức tạp, lúc này tốt nhất đừng để hai vị lãnh đạo tóm được cớ gì thì hơn.Trương Vạn Vinh do Trần Hướng Dương để bạt lên, hiện giờ chẳng những Trần Hướng Dương nghỉ, mà ngay cả Lưu Huy cũng tới tỉnh dưỡng lão, Trương Vạn Vinh thành bèo không rễ, tất nhiên càng cẩn thận hơn.

Hàn Húc tất nhiên sẽ không ưa hắn, dù Liễu nha nội chưa chắc coi hắn là tâm phúc, tất cả phải dự vào bản thân thôi.Trương Vạn Vinh như thế, Chử Tiên Dân cũng y hệt, hai vị quan phụ mẫu đứng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng trong lòng giật thon thót, không hiểu vì sao Hàn bí thư lại muốn họp thường ủy ở đây.Chiếu Audi đi đầu dừng lại ở cửa Hồng Sơn trang, Hàn Húc bước xuống mỉm cười bắt tay với các lãnh đạo huyện, tiếp đó là Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung, Yêu Hải Anh...

Bắt tay trò chuyện cùng cán bộ huyện Hồng Sơn, không khí thân thiết.- Hoan nghênh Hàn bí thư, Liễu thị trưởng và các lãnh đạo thành uy tới huyện Hồng Sơn chỉ đạo công tác.Trương Vạn Vinh bắt tay các lãnh đạo luôn miệng nói.- Ha ha, đồng chí Vạn Vinh, những người khách không mời chúng tôi gây thêm phiền phức cho các đồng chí rồi.Hàn Húc cười rất tươi.Trương Vạn Vinh vội nói:- Hàn bí thư, huyện Hồng Sơn dưới quán lý của bí thư, bí thư là chủ, không phải là khách.

Chúng tôi luôn mong mỏi bí thư và Liễu thị trưởng cùng các lãnh đạo thành ủy khác tới chỉ đạo công tác...Hàn Húc mỉm cười gật đầu, trong lòng khó chịu.Bất kể lúc nào Trương Vạn Vinh cũng không quên đeo “ Liễu thị trưởng” lên mồm, có thể thấy trong lòng những cán bộ này, Liễu thị trưởng là sự tồn tại ngang hàng với H bí thư, ngay cả lời nói cũng không dàm có chút bất kính nào.Ồn ào một hồi, cuối cùng hàn huyên xong, đám Hàn Húc, Liễu Tuấn được cán bộ huyện Hồng Sơn xúm quanh đi vào Hồng Sơn trang.Trương Vạn Vinh thử thăm dò:- Hàn bí thư, các lãnh đạo nghỉ ngơi trước chứ ạ?Căn cứ vào chương trình nghị sự Đường Việt căn dặn hôm qua, thường ủy họp vào buổi chiều , còn thời gian buổi sáng sẽ nghe các đồng chí phụ trách huyện báo cáo, sau đó nghỉ ngơi ở Hồng Sơn trang một chút, ngắm phong cảnh.Vì thế Hồng Sơn trang đem toàn bộ gian phòng cấp bậc cao nhất, điều kiện tốt chất để trống, chuyên môn cho các lãnh đạo dùng nghỉ ngơi.Cuối cùng sau Hàn bí thư không còn kéo thêm “Liễu thị trưởng” nữa, trong lòng Hàn Húc hơi thoải mái một chút, cười nói:- Đồng chí Vạn Vinh, lịch trình an bài thế nào, thư ký trường Đường Việt đã thông báo cho đồng chí rồi chứ?

Cứ theo đó mà làm.- Vâng vâng, Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, các vị lãnh đạo đi bên này.Trương Vạn Vinh dẫn các lãnh đạo tới phòng hội nghị.“Liễu thị trưởng” vừa mới biến mất một chút lại đã xuất hiện, Hàn Húc lại tức tối, tất nhiên không thể hiện ra mặt.

Hàn Húc ngồi chính giữa, các thường ủy theo thứ tự ngồi xuống, nghe báo cáo công tác của huyện Hồng Sơn Chương 1086: Thị trưởng đề nghị kiến thiết đảng2h 30 phút chiều, cuộc họp thường ủy diễn ra đúng giờ, mọi người đều nhận ra chút không vui trên mặt Hàn Húc, dù được che dấu khéo léo.Sau bữa trưa, Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân đồng thời tới bái phỏng Liễu huyện trưởng dù danh nghĩa là hai người đó được gọi tới báo cáo quy hoạch phát triển khu phong cách Hồng Hơn.

Có điều vẫn làm Hàn bí thư bất mãn, dù thế nào bí thư thành ủy ở đây, về lễ tiết, hai người kia phải tới bái phỏng hắn mới đúng.Cũng may Liễu Tuấn đồng thời triệu kiến cả Hai, còn ở trong phạm vi Hàn Húc chấp nhận được, tâm tình Hàn bí thư hơi tệ mà thôi.Cuộc họp này an bài mấy đề tại đều là thứ bề ngoài, mọi người chẳng nói nhiều, mau chóng được nhất trí thông qua.- Thị trưởng, bên phía chính phủ còn kiến nghị gì muốn đưa lên thường ủy thảo luận không?Các chuyện khác đã thảo luận xong, Hàn Húc đúng theo quy củ hỏi:Liễu Tuấn cười đáp:- Tôi có một kiến kỵ, chưa được hoàn thiện lắm, đưa ra để mọi người cùng thảo luận.Hàn Húc hơi cau mày, hiển nhiên điều Liễu Tuấn nói không liên quan tới Cty Vĩ Phong.- Mô hình này do đồng chí Tương Hoành Mục ở huyện Bạch Hồ đề xuất ra, đồng chí ấy cho rằng huyện Bạch Hồ nên lấy nông nghiệp làm chủ, mô hình phát triển kinh tế nông thôn quy mô nhỏ, tản mác, khó hình thành sức mạnh tổng họp, chỉ dựa vào hai hạng mục trọng điểm, thì phương diện con số GDP tăng trưởng, có lẽ sẽ có hiệu quả rõ ràng.

Nhưng hiển nhiên không thể đưa đa phần nông thôn và nông dân giàu lên.

Bởi thế, đồng chí Tương Hoành Mục đề xuất, muốn tăng tường để bạt và huấn luyện bí thư chi bộ nông thông, tăng cường kiến thiết chi bộ đảng nông thôn.Liễu Tuấn không nhìn vào giấy tở phía trước, nhìn các thành viên trước mặt, thong thả nói.Hàn Húc lại cau mày, Lê Mẫn Trung không tỏ thái độ gì, Yêu Hải Anh khóe miệng lộ ra nụ cười thú vị, Đổng Xương nghiêm mặt, các vị thường ủy khác cũng có người lộ ra nụ cười cổ quái như Yêu Hải Anh.Ha ha, thị trường lại để xuất vấn đề kiến thiết đảng, thú vị thật.Hàn Húc mau chóng giãn mày ra, hứng thú hỏi:- Thị trưởng, mời nói rõ hơn phương án của đồng chí Tương Hoành mục được chăng?Dù thế nào Tương Hoành Mục là phó bí thư đảng ủy, hắn suy tính tới vấn đề kiết thiết đảng là hợp tình hợp lý.- Kế hoạch của đồng chí Tương Hoành mục có hai trọng điểm, một là tuyển chọn, hai là bồi dưỡng.Liễu Tuấn gật đầu, bắt đầu trình bày một cách có hệ thống ý kiến của Tương Hoành Mục.Muốn kiến thiết nông thôn mới, phải lựa chọn tốt người dẫn đầu, bí thư chi bộ nông thôn phải hướng về các cán bộ tri thức trẻ có văn bằng, có dũng khí.

Những người này được giáo dục nhất định, năng lực tiếp thu thứ m ới mẻ tốt hơn, tầm nhìn thoáng đạt, có thể nhanh trọng theo kịp trào lưu thay đổi của thời đại, về phát triển kinh tế có ưu thế hơn các bí thư chi bộ lớn tuổi cả đời sống ở nông thôn.Đương nhiên không phải nói cứ tuyển chọn cán bộ trẻ là xong, phải đưa đi bồi dưỡng một cách có hệ thống, mời các chuyên gia kinh tế và kỹ thuật về lên lớp cho mọi người, bồi dưỡng đại khãi chừng nửa tháng, mỗi năm luân phiên một lần, chi phí do tài chính huyện thống nhất chi trả.*** Năm nay nước ta cũng thực hành chuyện đưa sinh viên tốt nghiệp đại học về làm phó chủ tịch xã, xôn xao một hồi, cãi nhau một hồi giờ hình như tịt rồi.

À lại nhớ ra, vì có bạn hỏi tới con tôm hùm sao lại nuôi trong ruộng, mình có search google một hồi mới biết, chúng ta cũng đang nuôi thí điểm nó ở huyện Bắc Ninh ...- Thị trưởng, tổng thể mà nói phương án này của đồng chí Hoành Mục có tính khả thi nhất định, các đồng chí khác thấy thế nào cho ý kiến đi.Hàn Húc hoàn toán tiến vào vai trò bí thư, bắt đầu khống chế tiến trình cuộc họp.Lê Mẫn Trung gật đầu với Hàn Húc và Liễu Tuấn nói nói:- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, về nguyên tắc tôi rất ủng hộ phương án này, đưa quần chúng cùng giàu có, đúng là cần nhiều cán bộ trẻ có ý chí tiến thủ dẫn đầu.

Có điều cũng không thể làm quá cứng nhắc, dù sao nông thôn vẫn cần đoàn kết ổn định, một số bí thư chỉ bộ tuổi cao có uy vọng lớn, dù trình độ giáo dục hơi thấp một chút, nhưng khi sử lý chuyện cơ sở kinh nghiệm phong phú.

Trước tiên đảm báo ổn định đoàn kết, sau đó mới tới phát triển kinh tế, đó là trình tự cơ bản.Nghe vậy Hàn Húc có chút phấn chấn, thời gian qua, Lê Mẫn Trung ngày càng tới gần Liễu Tuấn, cơ bản chỉ cần kiến nghị do Liễu Tuấn đề xuất ra, trừ Yêu Hải Anh thì Lê Mẫn Trung là người ủng hộ kiên định nhất.Lần này nghe thấy Lê Mẫn Trung có ý kiến bất đồng với Liễu Tuấn, xem ra ông ta và Liễu Tuấn không phải là hoàn toàn không có kẽ hở.

Vị cán bộ lớn tuổi làm công tác kỷ ủy này, dù chọn phe, vẫn có nguyên tắc nhất định.Liễu Tuấn mỉm cười vớ Lê Mẫn Trung, tựa hồ rất tán đồng với ý kiến của ông ta.Thực tế phương án này cách đây không lâu khi y triệu kiến Nam Duệ được nghe Nam Duệ báo cáo rồi, cuộc họp ban bí thư huyện Bạch Hồ đã thảo luận qua, về nguyên tắc là đồng ý.Liễu Tuấn nghe báo cáo, liền láng máng nhớ tới về sau thực hiện “đưa sinh viên đại học về nông thôn làm quan”.Nghiêm khắc mà nói chính sách này có nguyên nhân bất đắc dĩ, cán bộ nông thôn thừa nghiêm trọng, rất nhiều cán bộ trẻ đưa về căn bảo không có việc gì làm, vì giữ lấy chén cơm, các cán bộ phụ trách nông thông, đẩy các sinh viên này xuống các thôn làm bí thư chi bộ cho bọn họ rèn luyện, danh nghĩa sinh viên đại học làm về nông thôn làm quan”, thực chất chỉ là nhân viên nhận lương thông thường.Đương nhiên, hiện giờ cán bộ đại học ở các xã chưa tới mức tràn lan khắp nơi như về sau, nhưng tình huống vượt biên chế đã vô cùng nghiêm trọng, không mau chóng nghĩ cách, sớm muộn cũng làm tài chính nông thôn sụp đổ.Đối với phương án này của Tương Hoành Mục, nguyên tắc Liễu Tuấn tán đồng, còn thao tác thì ngả theo ý kiến của Lê Mẫn Trung, nên không cho rằng ông ta đang “đối chọi” với mình.- Tôi tán đồng kiến nghị của bí thư Mẫn Trung, đề bạt cán bộ không thể cứng nhắc, phải chú ý tới tình hình thực tế, với bí thư chi bộ lớn tuổi có thể khuyên nghỉ hưu một phần, do bọn họ tiến cử bí thư mới, tốn chút thời gian quá độ thuận lợi.

Còn về luân phiên bồi dưỡng, tôi hoàn toàn tán thành, đây cũng là phương thức tăng cường kiến thiết đội ngũ đảng viên.

Gánh nặng tài chính hẳn là không lớn lắm.Bất ngờ là Yêu Hải Anh được mọi người công nhận “tán đồng vô điều kiện” ý kiến của Liễu Tuấn cũng phản đối.

Có điều nhắc tới tăng cường kiến thiết đảng nông thôn th Yêu Hải Anh khá phấn chấn, dù sao đây là chính quản của cô ta, nếu như có thể mở rộng mô hình này của huyện Bạch Hồ, làm ra thành tích nhất định, Yêu Hải Anh sẽ có một phần công lao, nói không chừng thành điển hình chính diện, vậy thì càng tốt.- Phương án này không tệ, các đồng chí huyện Bạch Hồ đúng là chịu khó suy nghĩ, tôi thấy nên chăng đồng ý cho các đồng chí ấy thí điểm một chút?Không đợi Đổng Xương lên tiếng, trưởng phòng tổ chức Phùng Huyên đã phát biểu, có điều ở công tác kiến thiết đảng, hắn phát biểu trước không phải là quá giới hạn.Dù thế sắc mặt Đổng Xương vẫn hơi sầm xuống.Mọi người cũng hiểu cho tâm tình của hắn, thời gian qua Đổng Xương bị Hoa Viễn Hàng làm cho khó chịu, một loạt biến động nhân sự trong hệ thống công an, khiến mọi người khá chú ý.Phùng Huyền để xuất thí điểm, Hàn Húc không tỏ thái độ, mà chỉ cười khẽ nói:- Bí thư Đổng Xương có ý kiến gì?Phùng Huyền do một tay Lưu Huy đề bạt lên, sau khi Lưu Huy điều đi, Phùng Huyền gần như không chút do dự ngả về phía Liễu Tuấn, thêm vào Yêu Hải Anh liên thủ, quyền lực nhân sự tạo thành uy hiếp cực lớn với Hàn Húc, không cần thận một chút là bị hai người này cho ngồi hóng mát, vì thế Hàn Húc giữ sự cảnh giác cao độ với Phùng Huyền.Đổng Xương nhếch miệng, nói rất lạnh nhạt:- Huyện Bạch Hồ vừa mới xảy ra vụ án lớn n hư thế, gần nữa đồng chí phụ trách xã thị trấn và cơ quan trực thuộcmới đề bạt, lòng người chưa ổn, không nên làm cái trẻ hóa gì đó.

Đợi cục diện ổn định lại rồi hãy bày ra những thứ khác người.Lời này vừa phát ra các thường ủy đều cả kinh.Đổng Xương trong ấn tượng của mọi người là rất chững chạc kín đáo, sao hôm nay lại kích động như thế?

Lời này không chỉ nhắm vào Tương Hoành Mục, mà tỏ rõ bất mãn với Liễu Tuấn rồi, dù sao phương án này do Liễu Tuấn đề xuất ra trên thường ủy mà.- Đồng chí Đổng Xương nói thế là không đúng, ổn định đoàn kến và tăng cường kiến thiết đảng nông thôn không hề mâu thuẫn.

Tăng cường kiết thiết chi bộ đảng là suy nghĩ cho ổn định đoàn kết.Không đợi cho Liễu Tuấn có ý kiến, Yêu Hải Anh đã phản bác không chút khách khí.Nếu Hàn Húc nói thế có lẽ cô ta còn kiêng kỵ ít nhiều, còn Đổng Xương là cái gì?

Trước kia ở Ngọc Lan, đồng chí Yêu Hải Anh còn làm tiên phong cho Đinh Ngọc Chu, nhiều lần phát động công kích đồng chí Liễu Tuấn.Đổng Xương tựa hồ bị chọc tức, không chút khách khí nói:- Kéo một đống bí thư chi bộ uy vọng cao, kinh nghiệm phong phú xuống, đưa một đám nhãi con chẳng hiểu cái quái gì lên, mà là nghĩ cho ổn định đoàn kết à?Lời này quá đáng rồi, không những đắc tội với Liễu Tuấn, mà kéo cả Hàn Húc vào, Hàn Húc và Liễu Tuấn cùng nghiêm mặt lại Chương 1087: Chưa biết hươu chết vào tay ai- Đồng chí Đổng Xương, nhìn vấn đề không được phiến diện như thế.Liễu Tuấn lạnh nhạt lên tiếng, vốn lời này phải do người chủ trì là Hà Húc nói, nhưng Liễu Tuấn thấy Hàn Húc chỉ giật giật khóe miệng rồi thôi, Liễu Tuấn liền nhắc Đổng Xương một câu.Đồng Xương nuốt nước bọt không nói nữa, sắc mặt âm trầm.Hắn có thể không coi Yêu Hải Anh vào đâu nhưng hết sức kiêng kỵ Liễu nha nội, tỉnh trưởng cũng bị y làm cho khốn đốn nữa là, nếu Liễu Tuấn muốn ra tay với hắn thật, thì chẳng cần tốn sức.

Đổng Xương vẫn có chút tự biết mình.Thấy Đông Xương ngoài cứng trong mềm, các thường ủy khác đều lớn tiếng khen ngợi phương án này, kiến nghị tiến hành thí điểm.Liễu Tuấn nói:- Tôi đồng ý thí điểm, có điều thí điểm một hai xã không có ý nghĩ, cứ toàn diện triển khai ở huyện Bạch Hồ đi, coi như thí điểm toàn huyện, vận hành thành công, sẽ mở rộng toàn thành phố.Hàn Húc cau mày lại.Liễu đúng là không chút khách khí nào cả, tùy tiện vỗ bàn quyết định, không thấy có chút vượt quyền nào.

Làm Hàn Húc uất nhất là đại bộ phận thường ủy gật gù, làm như thế là hiển nhiên, chẳng có gì mà không ổn.Ai là “chúa tể” ở đây, nhìn một cái là biết ngay.- Nếu như mọi người cho rằng phương án của đồng chí Tương Hoành Mục là khả thi, vậy thành ủy đồng ý tiến hành thí điểm ở huyện Bạch Hồ.

Nhưng phải nhắc bọn họ chú ý công tác đoàn kết ổn định, không được để xảy ra sự kiện quần chúng.Hàn Húc thấy các thường ủy có thái độ nhất trí rồi, liền thuận theo, song vẫn cố nhét thêm cảnh cáo “ổn định đoàn kết”, coi như bảo vệ quyền uy của người đứng đầu.- Thị trưởng, bên chính phủ còn kiến nghị gì đưa ra thảo luận không?Hàn Húc hỏi thế chứ chẳng hi vọng gì nhiều, Liễu Tuấn tỏ thái độ phản đối chuyện công ty Vĩ Phong rõ ràng, sao có thể nhắc tới rên thường ủy được.Quả nhiên Liễu nha nội mỉm cười lắc đầu, cầm cốc trà lên nhấm nháp.Hàn Húc liếc mắt nhìn Triệu Sư Phạm, không ngờ Triệu Sư Phạm đang cúi đầu nhìn quyển sổ trước mặt, cứ như là trong đó có nội dung gì thú vị cần phải nghiên cứu kỹ càng vậy, chẳng để ý tới ánh mắt của Hàn bí thư.Hàn Húc cười lạnh trong lòng, thong thả hỏi:- Đồng chí Sư Phạm, khi đồng chí Liễu Tuấn đi công tác, không phải cuộc họp văn phòng thị trưởng đã thông qua hạng mục “công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong” sao?

Mời đồng chí đề xuất cho mọi người cùng thảo luận.Triệu Sư Phạm thầm thở dài, biết không tránh được nữa rồi, nói thực tình về chuyện này Triệu Sư Phạm ngả về phía Hàn Húc, nhưng Liễu Tuấn kiên quyết phản đối, Triệu Sư Phạm cũng hết cách.

Thực lòng hắn không tán đồng lý do của Liễu Tuấn lắm.Sau khi Liễu Tuấn trở về, Hàn Húc dùng dằng không mở cuộc họp này, Triệu Sư Phạm đoán chừng Hàn Húc nhất định sẽ trao đổi riêng với Liễu Tuấn.

Hắn cũng nghe nói chuyện Hàn Húc tới văn phòng Liễu Tuấn rồi, nhưng nhìn tình hình này mà xét, Hàn Húc không thuyết phục được Liễu Tuấn.Sau khi Liễu Tuấn tới nhậm chức, trong lòng Triệu Sư phạm đã biến đổi nhiều lần.

Ban đầu Trần Hướng Dương nghỉ bệnh, Liễu Tuấn thay quyền, trong lòng Triệu Sư Phạn không có suy nghĩ gì, Lưu Huy đã ám thị Liễu Tuấn là “người mình”, nên không lo lắng gì, cứ làm theo chương trình khi Trần Hướng Dương còn tại nhiệm là được, bề ngoài Tiềm Châu vẫn thống nhất.Nhưng không lâu sau, vụ án Bạch Hồ nổ ra, đẩy Lưu Huy lên đầu sóng ngọn gió, cuối cùng không trụ vững được, ủ rũ điều đi, Hàn Húc “nhảy dù” xuống, lúc này Triệu Sư Phạm lòng rối loạn, rất khó chíu với Liễu Tuấn.Xem cậu làm cái gì kìa?

Làm Lưu bị thư bị điều đi rồi.Hàn Húc tới Tiềm Châu, khi đó đối với cán bộ bản địa là một tin tức rõ ràng: Thời đại Cận Tú Thật đã hoàn toàn kết thúc!

Tiềm Châu cũng không ngoại hệ, phải “thay đổi triều đại” rồi.Lúc đó rất nhiều cán bộ Lưu hệ dao động, số ít cán bộ còn vội vàng thể hiện lòng trung thành với Hàn Húc.

Khi ấy Liễu Tuấn có nguy cơ bị cô lập.Nhưng tiếp ngay sau đó, Liễu Tuấn triển khai một loạt phản kích dữ dội, tức thì trấn áp ngay được những cán bộ bản địa đang nảy sinh lòng khác.Mẹ ơi, vị này chẳng phải hạng “lương thiện”, ngay cả tỉnh trưởng cũng “đập” tuốt.Thêm vào Cận Tú Thật và Lưu Huy kịp thời ra mặt làm công tác tư tưởng, đại bộ phận cán bộ Tiềm Châu vững lòng tin, không dao động nữa.

Đương nhiên đó chủ yếu là các cán bộ cấp xử trở xuống thôi, còn lãnh đạo khu huyện tới cán bộ thường ủy thành phố đâu dễ chấn an như vậy, bề ngoài mọi người đều coi Liễu Tuấn là “chủ soái”, nhưng trong lòng nghĩ thế nào khó mà biết.E rằng có không ít người chỉ đang “đợi giá” thôi.Dù sao làm chính trị nói gì tới nhân nghĩa với đạo đức, chỉ có kẻ mạnh thực sự mới có thể cười cuối cùng.Liễu Tuấn và Hàn Húc bất đồng quan điểm làm Triệu Sư Phạm rất khó xử, dù thế nào kiến nghị này do hắn thông qua khi chủ trì cuộc họp, giờ lại lật nhào, Triệu Sư Phạm cũng mất mặt.

Đương nhiên hai lãnh đạo đấu tranh, thì thể diện của đồng chí Sư Phạm không còn quan trọng nữa.Triệu Sư Phạm nhìn Liễu Tuấn một cái, thấy y mỉm cười gật đầu, mới thở phào nói:- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, cuộc họp văn phòng thị trưởng đúng là đã thảo luận qua việc này, nhưng chuyện trọng đại, ý kiến của chính phủ thành phố là đưa lên thường ủy thảo luận ....Hàn Húc khẽ nhếch mép, Triệu Sư Phạm khéo léo lướt qua kết quả cuộc họp thị trưởng, coi như cũng khá khôn.

Nhưng hiện giờ Hàn Húc không muốn chấp vặt mấy chi tiết nhỏ với Triệu Sư Phạm, chỉ cần hắn chịu đưa ra thảo luận là được.

Nếu không hắn phải nhắc tới rồi.Đầu tiên là thị trưởng đề xuất kiến thiết đảng, bí thư lại đề xuất kiến thiết kinh thế, hoàn toàn điên đảo hết cả, truyền ra ngoài mọi người đều không vinh dự gì.

Chủ yếu nhất là Hàn Húc mất mặt, phân công đảo lộn, chỉ có thể nói năng lực “cầm cương” của bí thư thành ủy có vấn đề, không làm gì được Liễu nha nội.Triệu Sư Phạm giới thiệu đơn giản tình hình của Cty Vĩ Phong, ngữ khí khô khan, không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn trái ngược với sự phấn chấn của hắn ở cuộc họp thị trưởng.Làm được thế này là Hàn Húc đã hài lòng lắm rồi, chứng minh ảnh hưởng của Liễu Tuấn chưa đạt được tới mức “nắm trong tay” tất cả các thường ủy, chỉ cần nắm chắc được cơ hội này, chưa chắc không thể xoay chuyển được thế yếu.Huống chí đợi một thời gian nữa cao tầng ổn định lại, Cù Hạo Cẩm sẽ không thể ngồi yên bỏ mặc cảnh khó của hắn.Kỳ thực vụ “công ty Vĩ Phong” này đã truyền xôn xao rồi, các thường ủy sao lại chẳng biết, ban đầu mọi người cũng giống Triệu Sư Phạm, đều khá phấn chấn.Đầu tư 24 tỷ, đây có thể thấy rõ ràng tác dụng của nó với việc thúc đẩy kinh tế xã hội phát triển, giải quyết công an việc làm, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp tới ổn định xã hội.

Lại còn mang về nguồn thuế khổng lồ, ai chẳng hoan nghênh.Thế nhưng thái độ của Liễu Tuấn dội ngay một thùng nước lạnh lên đầu mọi người.Liễu thị trưởng phản đối hạng mục này.Quả thực khó tin.Càng làm người ta khó tin là, một bộ phận trong số họ biết được ý kiến của Liễu Tuấn qua miệng Hàn Húc.

Mấy ngày qua Hàn Húc trao đổi với các thưởng ủy, tỏ rõ thái đổ ủng hộ hạng mục này, đồng thời khéo léo nhắc mọi người, đồng chí thị trưởng không ưa hạng mục này, lý do là sợ ổn định vĩ mô.Nói thực mọi người đều không tán thành lý do này.Nhà nước năm nào mà không ổn định vĩ mô?

Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, anh ổn định mặc anh, tôi làm kệ tôi, chả liên quan gì tới nhau.

Mấy năm trước cũng nghe thấy muốn chỉnh đốn sắp thép rồi, nhưng là “mấy năm trước”, có thấy hành động gì đâu?

Sợ một thứ không tồn tại mà vứt đi cơ hội lớn như thế, không phải quá khó tin sao?Có điều các thường ủy đâu phải đầu óc đơn giản, mọi người “hiểu ngay nội tình” , té ra lại là một cuộc đấu tranh giữ hai lãnh đạo.Mọi người đều biết Lạc Vĩ Phong là bạn của Hàn bí thư.Liễu thị trưởng nổi danh năng lực kiến thiết kinh tế siêu cường, kết quả Hàn bí thư đưa tới một “người khổng lồ”, hoàn toàn che lấp Liễu thị trưởng.

Liễu thị trưởng “bán sạch” mấy món gia sản của Tiềm Châu mới kiếm nổi chừng 1 tỷ, còn làm thiên hạ chấn động.

So với Hàn bí thư đưa tới 24 tỷ, đúng là không đáng nhắc tới.Vậy thì Liễu thị trưởng không phản đối là không được.Nghĩ tới đây các thường ủy đều trở nên cẩn thận, không ai dám tủy tiện tỏ thái độ, chỉ cười ha hả nói mấy câu khách sáo vô nghĩa, chẳng có nội một lời thực chất.Liễu nha nội vẫn còn đang đấu với đại lãi tỉnh ủy kia, hươu chết về tay ai còn chưa biết, cẩn thận một chút là hơn.Hiệu quả trao đổi làm Hàn Húc có chút nhụt chí Chương 1088: Thế bất bại của Hàn Húc- Đưa “công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong” vào, có tác dụng tốt rõ ràng với việc phát triển kinh tế của thành phố.

Một khi đưa vào đầu tư 24 tỷ, đừng nói chưa từng có trên lĩnh sử Tiềm Châu, nhìn khắp toàn tỉnh cũng không hề có.

Tôi ủng hộ hạng mục này, các đồng chí phát biểu ý kiến đi.Vừa đưa ra ý kiến, người đứng đầu đã hoàn toàn tán đồng là điều vô cùng hiếm thấy, nếu ở nơi khác thì kiến nghị này coi như miễn thảo luận, trực tiếp thông qua là xong.

Đây lại chẳng phải là điều chỉnh cán bộ trọng yếu, mà là ý kiến thuần kinh tế, bí thư đã tỏ thái độ, khả năng thành viên trong ban phản đối là rất thấp.Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Liễu Tuấn.Chưa nói tới Liễu Tuấn phản đối hạng mục này, riêng thân phận thị trưởng, mọi người phải nghe ý kiến của y về vấn đề kinh tế.Liễu Tuấn cau mày lại, trầm ngâm một chút mới chậm rãi mở lời:- Hàn bí thư, các đồng chí, tôi nói ý kiến của mình vậy.

Về nguyên tắc tôi không phản đối đưa công ty Vĩ Phong vào đầu tư, nhưng quy mô phải khống chế.

Tổng đầu tư 24 tỷ, trưng dụng trên 6 nghìn mẫu đất, quy mô này vượt ngoài phạm vi gánh vác của Tiềm Châu, cũng nằm ngoài cực hạn của Cty Vĩ Phong.

Trong tay tôi có một bản kế hoạch thư tỉ mỉ về Cty Vĩ Phong đầu tư vào Tiềm Châu, bên trong có một số thông tin cơ bản về công ty này, mời mọi người xem.Nói rồi Liễu Tuấn đẩy tài liệu ra giữa bàn.

Mọi người sớm đã chú ý tới rồi, nhưng Liễu thị trưởng không nói, tất nhiên không ai hỏi, nghe lời của Liễu Tuấn thì xem ra đã chuẩn bị sẵn để phản bác lại Hàn Húc rồi.Thư ký phụ trách ghi chép vội lấy tư liệu ra chia cho mọi người.- Căn cư vào kế hoạch đầu tư của Cty Vĩ Phong, dùng ba năm xây dựng nên một công ty sắp theo cỡ lớn, bao gồm cả khu nhiên liệu, luyện thép, cán thép...v...v..

Và các công ty tiêu thụ, tổng kế hoạch 24,3 tỷ.

Nhưng tổng tài sản hiện nay của công ty Vĩ Phong chỉ có 1 tỷ đổng.

Từ đó có thể thấy, kế hoạch Lạc Vĩ Phong và công ty của ông ta không có năng lực đầu tư này, cái Lạc Vĩ Phong muốn làm là một trò chơi về vốn, dùng ít tài chính khởi động hạng mục, sau đó tiền hành kêu gọi tài chính dân gian và các nhà kiến thiết, lấy tiền hoàn thành quá trình tư.

Thưa các đồng chí, như vậy quá nguy hiểm, trong toàn bộ quá trình này không cho phép có chút sơ xuất nào, một khi gặp phải ổn định vĩ mô của TW, con đường thu gom tài chính bị chặn đứng, cả chuỗi tài chính bị chặt đứt, ắt thành một đống sắt vụn, tới khi đó khó giải quyết nổi.Trong khi mọi người xem qua tư liệu, Liễu Tuấn thong thả nói.- Thị trưởng phải chăng quá cẩn thẩn?Liễu Tuấn vừa dừng lại, Hàn Húc lập tức nghiêm khắc nói:- Mô hình lấy nhỏ duy trì lớn này, không phải một mình Cty Vĩ Phong làm, cả nước có rất nhiều vì dụ thành công...Hàn Húc đưa liền ra ba ví dụ.Liễu Tuấn phỏng đoán, ví dụ này là Lạc Vĩ Phong kể cho hắn nghe, chứ hắn sẽ không đi chú ý tới mô hình vận hành vốn xa tít ở đâu đâu.- Chính Liễu thị trưởng khi ở khu Trường Hà kỳ thực cũng đã dùng phương thức này, vay vốn xây dựng con đường Trường Hà, quảng trường nhân dân, đều dùng khả năng đất tăng giá làm thế chấp.

Từ đó có thể thấy mô hình này hoàn toàn khả thi.

Còn về ổn định vĩ mô mà Liễu thị trưởng nới tạm thời còn chưa có mà, chúng ta không thể vì một cái thứ suy luận vô căn cứ, để cản trợ một hạng mục cực lớn.Hàn Húc càng nói càng nghiêm khắc.Liễu Tuấn vẫn thàn nhiên như không, các thường ủy khác vẻ mặt nghiêm túc, Yêu Hải Anh cau mày lo lắng nhìn Liễu Tuấn.Yêu Hải Anh lo lắng gì Liễu Tuấn rất hiểu, nhìn bề ngoài thì Hàn Húc nói rất có lý, chính phủ TW ổn định vĩ mô đã tiến hành trước đó rồi, đương nhiên khi ấy không phải nhắm vào nghề thép.

Sự thực chứng mình, một số chính phủ địa phương âm thầm làm trái, đợi làn sóng ổn định vĩ mô đi qua, những công trình tái quy định còn sinh lời.

Điều này khiến cho rất nhiều chính phủ địa phương mang theo tâm lý may mắn tương tự, thậm chí là tâm lý chống đối.Hiện giờ ổn định vĩ mô chưa có, chỉ là suy đoán của Liễu Tuấn, lấy nó làm lý do từ chối một vụ đầu tư trên 24 tỷ thì thật đúng là quá gượng ép, truyền ra sẽ định chắc thanh danh ngang ngược và hẹp hòi cả Liễu Tuấn.Anh có không hòa hợp với người đứng đầu, cũng không thể lấy cả tưong lai của thành phố ra làm công cụ đấu tranh chứ?Đây chính là nguyên nhân mà Hàn Húc dù biết rõ Liễu Tuấn phản đối vẫn kiên trì đưa ra thường ủy thảo luận, bất kể được thông qua hay không, kết quả vẫn bất lợi cho Liễu Tuấn.Giả sử kiến nghị này được thông qua, chắc chắn có nghĩa là Hàn Húc được đại bộ phận thường ủy tán đồng, ít nhất là được tán đồng ở việc này, là một sự đả kích với uy vọng của Liễu Tuấn.

Để mọi người biết Liễu nha nội không phải hùng mạnh như trong tưởng tượng, vẫn có thể bị đánh bại; nếu không thể thông qua dưới sự phản đối kiên quyết của Liễu Tuấn, thì y trở thành “ngang ngược”.Hàn Húc có thể lấy kết quả này báo lên cho Cù Hạo Cẩm và các lãnh đạo tỉnh ủy, xem đi, một chuyện tốt như thế mà bị Liễu Tuấn phá hỏng, các vị không tỏ thái độ thì tôi còn làm bí thư thành ủy thế nào.Cù Hạo Cẩm ông đưa tôi đến Tiềm Châu làm “vợ bé” à?

Người đích thân ông điểm danh bị ngư ta chèn ép mà một chút phản ứng cũng không có, sau này còn có ai theo ông nữa?- Hàn bí thư, tôi thừa nhận các địa phương khác có ví dụ thành công, nhưng trong sự thành công đó có rất nhiều thao tác vi phạm quy định, cũng ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, nói thẳng ra là mang nhân tổ “ăn may” rất lớn.

Tôi nhắc một lần nữa, kiến thiết thành thị, kiến thiết kinh tế là phải gây dựng trên cơ sở vững vàng thỏa đảng, đi theo trình tự, không thể tham công mạo hiểm.

Nếu như công ty Vĩ Phong có thể có thể điều động được không ít hơn 15 tỷ, tôi sẽ sẽ suy nghĩ đồng ý hạng mục này.

Dù sao có tiền đề tài chính sung túc, nguy hiểm sẽ có hơn nhiều, cho dù gặp phải ổn định vĩ mô của chính phủ, vẫn có khả năng kiên trì.

Ít hơn số tiền này thì nguy hiểm quá lớn, bằng với việc trói tiền đố phát triền của Tiềm Châu mấy năm sau vào công ty Vĩ Phong, một khi Vĩ Phong sập, Tiềm Châu cũng chết cùng, một đống đổ nát lớn như thế xử lý thế nào?Liễu Tuấn không để ý tới giọng điệu nghiêm khắc của Hàn Húc, thong thả nói.Hàn Húc cảm thấy bực bội vô cùng, cau mày nói:- Thị trưởng, sao có thể khẳng định, công ty Vĩ Phong đầu tư ở thành phố ta nhất định sẽ hỏng?May mà đây là cuộc họp thường ủy, nếu là ở chốn thương trường, nói không chừng Lạc Vĩ Phong đã nổi giận đùng đùng chỉ trích Liễu nha nội “mồm quạ” rồi, người làm ăn rất chú ý điềm may.- Hàn bí thư, các đồng chí, tôi không khẳng định nó sẽ hỏng, mà đây là điều có thể dự đoán được.

Dùng có 1 tỷ đổng đi thao tác hạng mục đầu tư 24 tỷ, nguy hiểm quá lớn, tôi nghĩ người ngoài nghề cũng có thể cảm thấy được?

Ông ta vận hành thành công, tất nhiên có thể làm kinh tế thành phố chúng ta tiến thêm một bậc, lỡ thất bại?

Thì biến thành vấn đề xã hội cực lớn, toàn bộ hai ban thành ủy Tiềm Châu sẽ phải gánh tránh nhiệm cho quyết định đưa ra ngày hôm nay, kinh tế Tiềm Châu chúng ta sẽ bị hủy diệt.

Hàn bí thư, nếu như Tiềm Châu là một công ty, tôi sẽ lựa chọn hợp tác với công ty Vĩ Phong, lợi ích đi đôi với nguy hiểm mà, vì lợi ích cực lớn đáng để mạo hiểm, dù có sập, cùng lắm làm lại.

Nhưng Tiềm Châu có hơn 6 triệu nhân khẩu, chúng ta không thể mạo hiểm!

Là thị trưởng, tôi phải nghĩ cho tiền đồ cả thành phố, tôi thà làm chắc, kinh tế phát chậm một chút, nhưng tuyệt đối không phát sinh nguy hiểm thua trắng bàn còn hơn.

Nhanh quá sẽ không thành, mong Hàn bí thư và các đồng chí cân nhắc kỹ càng.Liễu Tuấn nói vừa thành khẩn mà kiên định.Hàn Húc cau mày không nói.- Tôi ủng hộ ý kiến của Liễu thị trưởng, cứ nên ổn thỏa một chút thì hơn, tôi không tán thành lấy cả Tiềm Châu ra đánh cược và hợp tác với thương nhân đầu cơ.Cuối cùng Yêu Hải Anh hạ quyết tâm tỏ thái độ rõ ràng, giọng nữ bén nhọn và ngôn từ kịch liệt làm các thường ủy đang trầm mặc phải giật mình.Mắt Hàn Húc co rút lại như gai đâm vào, ánh lửa phẫn nộ thoáng qua trong mắt, hít sâu một hơi chậm rãi nói:- Các đồng chí khác có ý kiến gì không?- Tôi cũng tán thành ý kiến của Liễu thị trưởng, phát triển thành phố phải đi chắc từng bước, không nên hi vọng vào một miếng ăn lớn lên được.Lê Mẫn Huy bình tình bày tỏ quan điểm của mình.Tiếp đó trưởng phòng tổ chức Phùng Huyền Huy, trưởng phòng tuyên truyền Nông Sĩ An, phó thị trưởng Triệu Sư Phạm đều lên tiếng ủng hộ quan điểm của Liễu Tuấn.

Những thường ủy khác, kể cả Đổng Xương đều không nói một lời.- Được rồi, đề tài này thảo luận tới đây thôi.Hàn Húc mặt lạnh tanh, nói rất lãnh đạm Chương 1089: Hà đại tiểu thư muốn phá đám- Tiểu sắc ma, cậu làm như thế là không hợp quy củ lắm.Trong một gian phòng ở khu An Khánh thành phố Tiềm Châu, Hà đại tiểu thư nằm nghiêng mình, lắc lư mái tóc vừa mới gội xong.

Hà Mộng Doanh trước kia để tóc ngắn, hai năm qua để tóc dài, hơi ép thẳng một chút, thêm vào dung nhan xinh đẹp của cô, và vẻ khỏe khoắn do rèn luyện trong quân đội, trở nên quyến rũ lạ thường.

Cùng với chiếc áo ngủ màu hồng nhạt không khép chặt, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn, bầu vú ẩn hiện, đường cong lả lướt, cực kỳ cám dỗ, khiến Liễu thị trưởng thấy ý chí lung lay.- Không hợp quy củ như thế nào?Liễu nha nội nhích tới, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ của Hà Mộng Doanh.Hà Mộng Doanh cười khúc khích, rụt mình vào trong ghế sô pha, kéo dãn khoảng cách với y:- Đừng vội, nói chuyện trước đã.Liễu thị trưởng trợn mắt, trong tất cả hồng nhan tri kỷ của y, Hà Mộng Doanh là người đều tiên theo tới Tiềm Châu, giờ lúc này lại đi trách Liễu thị trưởng “háo sắc”, thực là quá vô lý.Liễu Tuấn không để ý, vươn tay ra kéo mạnh một cái, Hà Mộng Doanh kêu lên một tiếng, toàn thân lọt vào lồng ngực rộng lớn của Liễu Tuấn.Hà tiểu thư đành cựa mình để nằm trong lòng y thoải mái hơn, ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của tình lang, cười nói:- Cậu thân là thị trưởng ở tỉnh A, lại chạy tới tỉnh D gây sóng gây gió, không phải vươn tay quá dài sao?- Ai chọc tức mình thì mình xử kẻ đó, câu này cũng là do chị nói mà, sao tới chỗ em lại không hiệu nghiệm nữa.Liễu nha nội một tay ôm chắc tấm thân thơm ngát cả Hà đại tiểu thư, tay còn lại luồn vào cổ áo, khẽ xoa bóp bầu vú mềm mại, mặt lộ nụ cười “dâm tà”.Hà đại tiểu thư cười khanh khách, đưa tay ra nhéo mạnh lên hông y.- Chị đúng là không ngờ cậu lại đi ra tay với đám Quách Nhữ Bác, hiện giờ tỉnh D thành gió tanh mưa máu rồi.

Đừng thấy Tiến bí thư thường ngày nho nhã như một thầy giáo mà nhầm, khi ra tay không hề mềm lòng chút nào, nhát đao nào là cũng thấy máu cả, hi hi, lợi hại.- Tới tầng cấp của ông ấy rồi, thì sao có thể đơn giản được chứ.Thế cục tỉnh D phát triển đúng như dự liệu của Liễu Tuấn, y ném ra mấy bản tài liệu, chứng cứ xác đáng, cả đàm quan viên cấp sở trở nên ở tỉnh D bao gồm cả Quách Nhữ Bác đều ngã ngựa.- Chuyến này nhà họ Cao nếm đủ rồi, đặc biệt tên Quách Nhữ Bác đó là thân thích của nhà họ Cao...Hà đại tiểu thư cười hơn hở trên tai họa của kẻ khác:- Chút thế lực nhà họ Cao khó khăn lắm mới gây dựng lại được ở tỉnh D coi như hủy rồi, làm không khéo sẽ lay động căn cơ của bọn chúng ở tỉnh D.Liễu Tuấn cười nhạt:- Ai bảo bọn chúng đi xúi bẩy gây chuyện khắp nơi?

Cho rằng cả nước này do nhà họ Cao nói mà định đoạt à?- Chính thế, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi.

Nếu là chị à, làn này phải chơi cho thật dữ, thêm vào một bó lửa nữa, thiêu rụi căn cơ của nhà họ Cao ở tỉnh D đi, đá bọn chúng văng ra ngoài, xem bọn chúng sau này có dám làm khó cậu không?Hà đại tiểu thư tính tình ưa náo nhiệt, ngay cả Liễu thị trưởng luôn trầm tính cũng đã nhe răng nanh ra, cô còn ngán gì nữa.

Hà Mộng Doanh tức hưng phấn ngồi bật dậy, rồi cửa mình thoát khỏi lòng y, đi đi lại lại trên tấm thảm.- Chị thấy cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chị tới Nam Phương.Hà đại tiểu thư hạ quyết tâm, mặt đầy vẻ phấn khích nôn nóng.Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi, Hà Mộng Doanh “quá khích rồi”.- Chị đừng vội như vậy được không?

Kích động như thế đâu giống giám đốc Hà danh chấn thiên hạ.Liễu thị trưởng dựa vào ghế sô pha, hứng thú nhìn dáng vẻ kích động của Hà đại tiểu thư.Hà Mộng Doanh liếc y một cái đầy “khinh bỉ”, cong cớn nói:- Diệt ác tận gốc, cậu không biết đạo lý này à?

Đánh rắn không chết để gây họa!

Tính của Lương Xảo quá mềm yếu...

Không được, chị phải qua đó, chơi cho chúng một vố nhớ đời.Hắc Tử và Bàn Đại Hải gây dựng thế lực ở tỉnh D bao năm vượt quá dự đoán của Liễu Tuấn, có điều dù sao vẫn là người trên thương trường, nếu luận thế lực quan trường, đương nhiên không lợi hại bằng nhà họ Hà.- Tên Nam Cung Hạo kia cũng là đối tượng mà nhà họ cao dốc sức bồi dưỡng, nghe nói chuẩn bị thăng lên làm tham mưu trưởng quân đoàn rồi.

Hừ hừ, thừa lúc chú Hải còn ở Nam Phương, lần này thế nào cũng phái phá hỏng chuyện của bọn chúng.Cách tư duy của Hà đại tiểu thư rất nhanh nhạy, mau chóng tính tới chuyện nội bộ quân đội.

Hải Hướng Quân đã xác định nửa năm sau tới thủ đo.

Với uy vọng của ông ta ở quân khu Nam Phương, nếu muốn ra tay làm khó một sư trưởng như Nam Cung Hạo, đúng là không ai ngăn cản được.- Hay là dứt điểm hắn luôn nhỉ, kiếm chô man mát cho hắn ra ngồi hóng gió.Hà đại tiểu thư càng nghĩ càng ác độc.- Chị đi thật đấy à?Liễu Tuấn thấy Hà đại tiểu thư không giống nói đùa, ngồi thẳng dậy, nhìn tấm thâm yểu điệu đang không ngừng đong đưa giữa phòng, nghiêm túc hỏi:- Đương nhiên rồi, đã bao giờ chị đùa với cậu chưa?Hà Mộng Doanh trợn trừng đôi mắt đen láy, nói với vẻ tức giận.- Được, nếu chị thích em cũng không cản, nhưng thế nào cũng phải dựa theo kế hoạch của em, nếu không chị ngoan ngoãn về thủ đô đi, không cần đi đâu nữa.Liễu thị trưởng nghiêm mặt nói.Thấy Liễu Tuấn nghiêm túc rồi, Hà đại tiểu thư cũng thu lại hứng thú “phá phách”, ngồi xuống ghế nhìn Liễu Tuấn nói:- Vậy cậu nói ra kế hoạch nghe xem có hợp tâm tư của chị không.

Nếu không thú vị gì, chị không chịu.Hà Mộng Doanh hiểu những quan lớn trong thể chế, làm việc gì cũng cẩn thận hết sức , nhất là Liễu Tuấn, tuổi không lớn mà tâm thái già nghiêm trọng, trầm ổn hơn cả người hơn 50, cho dù toàn diện xuất kích cũng chỉ cũng chỉ lộ ra ba phần nanh vuốt, lưu lại 7 phần sức phòng thủ, bày ra cái thế không cần có công chỉ cần vô tội.Điều này thì Hà Mộng Doanh cũng hiểu, tới tầng cấp của y, đặc biệt liên quan trới đấu tranh có thể bùng nổ giữa các hệ phái, càng thêm cẩn thận, lỡ tay một chút là thua trắng bàn.Nhưng nếu quá cẩn thận thì mất vui, không hợp với tính cách thích “phá hoại” của Hà đại tiểu thư.Liễu Tuấn cũng hiểu tính cách của Hà đại tiểu thư như lòng bàn tay, biết nếu không nói rõ với cô, cái tính đại tiểu thư mà phát tác ra thì thể nào cũng chọc thủng trời, không vá lại nổi.

Quan trường tranh đấu là phải phục tùng đại cục, nếu không chưa đánh gục được đối thủ, đã có thể bị đại lão trong chính hệ phái xử lý.- Điều chung của kế hoạch này là phải có lợi, chị không phản đối chứ?Liễu nha nội châm một điểu thuốc, thong thả nói.- Đánh gục người phát ngôn của nhà họ Cao, quét sạch thế lực Cao hệ ra khỏi tỉnh D, có tính là có lợi chưa?Không đợi cho Liễu nha nội nói rõ thêm, Hà đại tiểu đã định kế hoạch.- Không tính, nếu làm như thế không phải là đấu tranh, mà tranh hơi rồi!

Thực lực của chúng ta ở tỉnh D không đủ, có diệt được nhà họ Cao, thì cũng chỉ cho lợi cho kẻ khác, chúng ta chẳng được gì mà không khéo còn thành dê thế tội.Liễu Tuấn không chút do dự bác bỏ “lý lẽ sai trá” của Hà đại tiểu thư.- Tóm trúng điểm yếu, đánh cho một đòn đau, sau đó bắt bọn chúng ngoan ngoan ngồi xuống đàm phán với chúng ta.- Lại là cái chiêu đó, mất hứng, chẳng vui chút nào.Liễu nha nội không còn gì để nói, bàn đại sự với một đại tiểu thư điêu ngoa vĩnh viễn không chịu lớn như thế, Liễu thị trưởng rất hoài nghi đầu óc của mình có phải cũng có vấn đề hay không.- Chị ngoan ngoãn chút không được sao?

Nếu không bỏ chuyện này đi, chúng ta nói chuyện khác.Liễu thị trưởng rất đau đầu, ánh mắt chuyển sang xu hướng “dâm tà”.Hà Mộng Doanh thấy thế cũng hơi sợ, mười năm rồi, sức chính đấu của người này vẫn giữ ở mức đỉnh cao, dù không bùng nổ cũng làm Hà đại tiểu thư chịu không siết, cô dùng là không dám chọc y.- Được, cậu nói đi, chiu ngay đây.Hà đại tiểu thư bày ra vẻ “trang nghiêm”.- Thế còn được...Liễu Tuấn làu bàu:- Sau khi chị qua đó phải nắm giữ chừng mực, những kẻ đã hạ hiện giờ thì không cần phải nói nữa, Tiễn bí thư sẽ không tha cho bọn chúng, còn đối tượng mới phải lựa chọn kỹ càng, không thể mở rộng diện đả kích.

Hai ba nẵm nữa đều là thời kỳ mẫn cảm, em đoán, sách lược bên trên là đoàn kết...- Biết thừa, chuẩn bị giao ban mà..- Chị biết thì tốt, đây là mục tiêu lớn nhất, cũng là cơ sở cho lợi ích lớn nhất, bất kỳ hành động nào cũng không được xung đột với mục tiêu lớn này, nếu không ba em là người đầu tiên không tha cho em.Hà đại tiểu thư rất khó chịu:- Nếu thế chị về luôn thủ đô cho xong, sợ trước sợ sau, trói chân trói tay như thế chơi còn ý nghĩ gì nữa.- Ha ha, mặc dù có rất nhiều cố kỵ, cũng không phải là không có chút không gian thi triển nào.

Mục tiêu đả kích cơ bản là đủ rồi, thêm một hai tên nữa cũng chẳng có hiệu quả lớn hơn.

Chị qua đó chủ yếu là uy hiếp, công mà không công, không công mà công, hiểu không?Hà Mộng Doanh bật cười:- Té ra cậu chẳng những muốn đả kích nhà họ Cao mà còn muốn kiếm chác từ bọn chúng.Đâu phải chỉ muốn kiếm chác ở nhà họ Cao, mà phía Tiễn kiến quân tặng cho một ân tình lớn như thế cũng phải có báo đáp chứ.

Quan trường đâu có cái gì miễn phí.- Sao cậu chút tuổi đầu mà lại xấu xa như thế thỉ,...

Á, đừng, còn chuyện phải nói..

Đừng.

Chương 1090: Xa cách vạn dặmChicago, trong một gian phòng ngủ phát ra ánh sát dìu dịu, một mỹ nhân tuyệt sắc mặc ngủ trắng viền xanh ngồi trước bàn để vào mạng, thi thoảng sao chép xuống một số tư liệu, bờ eo thon thon, mái tóc như suối nước, tay trắng như ngọc, đẹp như mộng ảo.Không có gì phải nghi ngờ, cô gái xinh đẹp đoan trang này chính là Bạch Dương vừa mới tới Chicago học MBA.Thân phận của Bạch Dương được bảo mật, chỉ có vài ba nhân vật cao tầng trường học biết, để đảm bảo cho Bạch Dương có thể hoàn thành việc học tập không bị quấy nhiễu.Mặc dù Chicago là một thành thị cởi mở đa sắc tộc, nhưng với một vị quan cao tới từ quốc gia Xã hội Chủ nghĩa thì đa số vẫn rất tò mò, huống chi Bạch Dương còn xinh đẹp như thế, càng khiến người ta chú ý.Nhưng Bạch Dương có thể yên tĩnh học tập ở đây không phải vì vì thân phận của cô được bảo mật, chủ yếu bởi vì bên cạnh cô luôn có hai vệ sĩ châu Á đi theo, bất kỳ vị khách không mời nào cũng sẽ bị ngăn bên ngoài cách mấy mét không chút khách khí.Ngay bây giờ trong phòng khách cũng có hai vệ sĩ đang xem TV, đều là hai tiểu cô nương trông khá xinh xắn.Mỗi khi nghĩ tới việc này, Bạch Dương vừa ấp áp vừa tò mò, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy hai cô gái này thì giật mình, vì hai cô gái giới thiệu tới làm vệ sĩ cho cô.

Bạch Dương còn cho rằng họ nhầm người, với cấp bậc của cô, khẳng định không được hưởng đãi ngộ này.Bạch Dương đang ngạc nhiên thì Liễu tuấn gọi điện thoại tới, nói với Bạch Dương hai cô gái kia là do y an bài, bảo Bạch Dương không cần ngạc nhiên, chỉ nhận là được.- Cậu an bài?Nghe tới đây Bạch Dương càng thêm kinh ngạc:- Liễu thị trưởng, ngài cũng thần thông quảng đại gớm nhỉ, vươn tay tới tận nước Mỹ.- Hừ hừ, chuyện khác của nước Mỹ em không quản, nhưng vợ em thì em phải quản, không quản không được.Liễu thị trưởng cười hì hì nói nhăng nói cuội.Bạch Dương thở dài, cái bệnh không chịu nghiêm túc trước mặt cô của tiểu ngoan đồng vĩnh viễn không sửa được.- Tiểu Tuấn, chị nói thật đó, sao cậu lại...Bạch Dương càng thấy lạ, sớm biết tiểu ngoan đồng không đơn giản, nhưng Bạch Dương không ngờ ở Mỹ mà y vẫn có sức ảnh hưởng.- Hì hì, chuyện này chị đừng hỏi nữa, chị cũng biết đó, em rất nhiều tiền..

Ừm, nhiều tới độ chị tuyệt đối không tưởng tượng ra được, mời hai vệ sĩ xinh đẹp có gì to tát đâu.- Không được, cậu mau khai báo rõ ràng đi, sao cậu có thế lực ở Mỹ?Chị Bạch Dương vốn không phải là người tò mò, nhưng lần này Liễu Tuấn khiến cho cô cực kỳ tò mò, một cán bộ của đảng cộng sản, vươn tay tới trung tâm nước Mỹ, quá kỳ lạ.- Được rồi, nói thật với chị, là anh Triệu Ngọc giúp, công ty Đằng Phi ở nước Mỹ có chi nhanh, công ty vệ sĩ ở nước Mỹ lại nhiều như sao trên trời, mời hai vệ sĩ dễ lắm.Liễu Tuấn sớm biết Bạch Dương sẽ có nghi vẫn này, liền thuận miệng nói bừa.

Thế lực của Tiểu Thanh ở Mỹ chỉ kém hơn ở Nga, có điều tuyệt đối không thể để cho Bạch Dương biết chút gì được.

Trong tất cả số hồng nhan tri kỷ của y, Bạch Dương hoàn toàn khác với người khác, thậm chí Liễu Tuấn còn hơi chút sợ cô.Không biết do Bạch Dương không hiểu tình hình ở nước Mỹ, hay là do cô tin tưởng Tiểu ngoan đồng, y giải thích như thế cô cũng chấp nhận.- Tiểu Tuấn, có cần thế không?

Đây đâu phải thời kỳ chiến tranh, chị đi học thôi mà.Bạch Dương nói thế, nhưng trong lòng như có một chiếc kẹo mật ngọt ngào đang tan ra.Cảm giác được người khác yêu chiều thật thích!- Không được, không được.Liễu Tuấn lắc đầu quầy quậy, dù y cũng biết Bạch Dương không nhìn thấy, nhưng vẫn lắc đầu:- Chị có biết Chicago loạn như thế nào không?

Chị có biết Chicago có bao nhiêu chủng tộc không?

Chị có biết trong số những thành phố có tỉ lệ tội phạm cao nhất nước Mỹ, Chicago đứng thứ mấy không?Bạch Dương bị Liễu thị trưởng hỏi liên thanh, bật cười:- Nó có loạn, có nhiều chủng tộc tới đâu thì cũng liên quan gì tới chị?

Chị đâu có tới mấy nơi hỗn loạn đó..- Không được, không được, chị có biết chị xinh đẹp thế nào không, khí chất mê người thế nào, thân hình nóng bóng ra sao....Liễu thị trưởng lại bắt đầu múa mép.- Cậu còn nói linh tinh, chị không để ý tới cậu nữa.Bạch Dương xấu hổ vô cùng, cắn môi hờn dỗi.- Em nói linh tinh bao giờ?

Sự thực như thế mà, người phụ nữ có thể hoàn tòan bị mê hoặc, còn có thể kém được sao...

Được được, em không nói, không nói nữa..

À phải, chị, em gửi cho 1 triệu USD đó, chị muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu nhé, đừng khách khí.Bạch Dương giật mình:- Một triệu đô cơ à?- Chị, làm sao thế?

1 triệu đô nhiều lắm sao?Liễu Tuấn cũng giật mình, không phải y làm bộ làm tịch, mà tiền với y bây giờ chỉ là những con số mơ hồ, bất kỳ ai có tài sản như y, cũng đều cảm thấy 1 triệu đô chẳng có gì đáng ngạc nhiên.*** Theo thông kê 3 năm qua quỹ tử thiện Gates - Melinda đã làm từ thiện tới 65 tỷ đô.

Trong mắt những người như thế chả hiểu 1 triệu đô có to không.- 1 triệu còn không nhiều à?

Cậu là người giàu nhất thế giới hay sao?

Cậu có biết chị qua đây học, mỗi tháng nhà trước chu cấp cho bao nhiêukhông?Có lẽ tha hương xứ người, không ai quen biết, Bạch Dương không để ý tới chừng mực vốn có, lớn tiếng làm om lên trong điện thoại.Cũng chẳng trách Bạch Dương được, nghe khẩu ký của tiểu ngoan đồng một triệu đô cứ như cuộn giấy vệ sinh vậy.Liễu Tuấn cười hì hì, cắt ngang;- Chị, em nói này, chị đừng có lấy nhà nước ra so với em được không?

Chu cấp cho chịu ít cũng không trách em được, cha chồng chị chẳng phải là phó thủ tướng sao?

Ai bảo ông ấy keo kiệt như vậy, không biết đi cửa sau, chu cấp cho con dâu nhiều hơn một chút.

Được được được, Liễu phó thủ tướng một lòng vì việc công, không chịu thiên vị, vậy do chồng chị -- Em bồi thường cho chị được rồi.

Chẳng phải chị sắp cho nhà họ Liễu thêm con cháu sao, dùng ít tiền là thiên kinh địa nghĩa mà, cho dù chị không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ?Bạch Dương mặt càng đỏ.Người này đúng là mặt ngày càng dày, cái gì cũng nói được, mở miệng gọi “vợ”, đóng miệng xưng “chồng”.

Dù Bạch Dương hạ quyết tâm sinh con cho Liễu Tuấn, nhưng không quen y xưng chồng trước mặt mình.- Cậu..

Cậu..Bạch Dương thật không biết phải nói tiểu ngoan đồng ra sao nữa.- Hì hì, vợ à, đừng nghĩ vẩn vơ nữa, nếu tới Mỹ rồi cứ giao cho anh lo hết đi, đảm bảo em hài lòng, nghĩa vụ của vợ là sinh cho anh một đứa bé béo mũm...

A phải rồi, nghén có dữ không?

Có muốn ăn chua không?Liễu nha nội bắt đầu nói không thông qua não nữa.- Cậu..

Chị không nói với cậu nữa.Bạch Dương giống như cô gái nhỏ, dẫm mạnh chân, cúp điện thoại cái sầm, môi cong lên, chẳng biết có giận thật không, có điều không lâu sau, đưa tay ra khẽ vuốt ve bụng mình , khóe miệng thoáng qua một nụ cười thẹn thùng vô cùng, nhưng đầy hạnh phúc và thỏa mãn.Hiện giờ đã cách hơn một tháng rồi, nhưng Bạch Dương chỉ cần nghĩ tới đoạn đối thoại đó, là mặt đỏ bừng xấu hổ, nụ cười tinh quái của tiểu ngoan đồng hiện lên trong đầu, xua cũng không đi.Bạch Dương rất muốn tỉnh tâm lại để ôn tập bài vở, hình thức giáo dục của Mỹ hoàn toàn khác với Trung Quốc, giảng viên tuyệt đối không nhồi nhét bài tập về nhà, nhưng Bạch Dương muốn học thêm một chút.

Hơn nữa vì thực thi kế hoạch sinh con, Bạch Dương cô gắng thật kín đao, không qua lại với bạn học, cũng không kết bạn với ai, nếu buồn quá thì nói chuyện với hai vệ sĩ, cứ như thế là trở thành bạn với hại vệ sĩ rồi.Có điều bây giờ chị Bạch Dương không khơi lên nổi hứng thú nói chuyện, nhớ nhung tiểu ngoan đồng cứ như ngọn cỏ trước gió mùa xuân, ào ào trỗi dậy, cuối cùng không kìm chế được nhấc điện thoại lên.- Chị, nhớ em à?Trong điện thoại truyền tới tiếng trêu ghẹo của tiểu ngoan đồng.Cô đơn trong lòng lập tức tan biến, lập tức bị cảm giác ê dịu hạnh phúc thay thế, nhỏ giọng nói:- Ừ...

Cậu đang làm gì thế?- Vừa hết giờ làm, chuẩn bị ăn trưa..

Ồ, Chicago giờ này hẳn là..

Ừm 10 giờ tối, sao chị còn chưa ngủ?

Không nghỉ ngơi tốt là không đượcKhoảng thời gian gần đầy Liễu nha nội ngày càng lắm chuyện, cứ như bà mẹ chồng hay cằn nhằn vậy, gọi điện cho Bạch Dương là nói luôn mồm, lúc thì bảo cô ăn thêm vào, lúc bào cô ngủ sớm, ôi thôi thì đủ loại.- Biết rồi, chịu đâu phải trẻ con.Lời này vừa phát ra, Bạch Dương cũng giật mình, sao mình lại tự nhiên làm nũng rồi?

Chẳng lẽ một khi chuẩn bị làm mẹ, tính cách thay đổi lớn như thế?- Hèm, kỳ thực, trong lòng em chị chẳng khác gì đứa bé.- Lại nói lung tung...Liễu Tuấn nghiêm mặt:- Đó không phải là nói linh tinh, phải rồi “kế hoạch sinh sản” của chúng ta ra sao?- ....Bạch Dương không nói, trước khi rời thủ đô bọn họ ân ái không dùng thủ pháp tránh thai nào, không biết có sự cố gì không, “kế hoạch sinh sản” tựa hồ chưa có động tĩnh gì.- Thế này không được!

Vậy đi, hai tháng nữa em qua thăm chị Chương 1091: Đều là người thông minhHàn Húc vốn không định tới tìm Cù Hạo Cẩm, gặp phải khó khăn liền đi tìm lãnh đạo kể khổ không phải là thỏi quen của Hàn Húc.Hàn Húc bỉết rằng chuyện như thế này làm một hai lần không sao, làm nhiều lần, sớm muộn cũng tạo thành ấn tượng vô dụng trong mắt lãnh đạo.Hàn Húc là người kiêu ngạo, hắn không chịu nổi điều đó.Có điều Hàn Húc không đi triệu kiến Cù Hạo Cẩm, không đại biểu Cù Hạo Cẩm không triệu kiến hắn.Thật ra Cù Hạo Cẩm cũng đang lấy làm lạ, vốn cho rằng sau cuộc họp ở Hồng Sơn, Hàn Húc nhất định sẽ tìm mình, không ngờ đợi hai ngày trời cũng không thấy có chút động tĩnh nào, Cù Hạo Cẩm suy nghĩ rồi hiểu ra nguyên nhân trong đó, liền chủ động triệu kiến Hàn Húc.Bất kể như thế nào, Hàn Húc là do ông ta đích danh chọn, hiện giờ ở Tiềm Châu tình cảnh khó khăn, bị Liễu Tuấn chèn ép cho không còn sức đánh trả, ông ta không ra mặt cổ vũ cho Hàn Húc, sợ là không hợp lý.Đối với Hàn Húc, Cù Hạo Cảm không chơi trò triệu kiến lúc 8h, đề Hàn bí thư ôm một bụng tức nửa đêm chạy tới tỉnh thành, thư ký gọi điện thoại thông báo, nói với Hàn Húc tới lúc nào, Cù bí thư sẽ tiếp lúc đó.Đãi ngộ này là rất cao rồi, chẳng khác khì Cù Hạo Cẩm ngồi đợi Hàn Húc, cho dù Hàn Húc biết mình được Cù Hạo Cẩm coi trong, nhưng có được vinh dự này là vì mình chịu thiệt thòi lớn, Cù Hạo Cẩm dùng phương thức khéo léo ấy để an ủi mình.

Nói ra Cù Hạo Cẩm nổi tiếng mạnh mẽ, suy nghĩ chu đáo như thế đúng là không dễ, trong lòng Hàn Húc đúng là dễ chịu hơn nhiều.Hàn Húc làm quan lâu năm, ở địa phương thời gian dài, kinh nghiệm làm việc ở cơ quan quốc gia cũng rất phông phú, tinh thông đạo thăng tiến, biết rằng cho dù làm việc ở Tiềm Châu không tốt, nhưng chỉ cần trong mắt lãnh đạo địa vị không giảm, là ảnh hưởng không lớn, tới lúc thích hợp lãnh đạo sẽ có bồi thường, nói không chừng thăng tiến còn nhanh hơn cả làm ra thành tích chói lọi.Cân nhắc rõ ràng, tâm tình vốn buồn bực của Hàn Húc tốt hẳn lên, thậm chí khi ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng còn lộ ra nụ cười, thư ký nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu thầm bội phục, Hàn bí thư quả nhiên tu dưỡng tốt, nếu như đổi lại là người khác mà bị người cộng sự chèn ép như vậy, lại chẳng nổi trận lôi đình.Lãnh đạo là phải khác với người thường.Hàn Húc tới tỉnh ủy lúc 4h chiều , khi xe sắp tới nơi Hàn Húc gọi điện cho văn phòng bí thư, thư kỳ rất khách khí nói với hắn: Cù bí thư đang đợi.Xem ra Cù Hạo Cẩm đúng là đã đẩy các chuyện khác sang, chuyên môn cấp cho hắn một thể diện lớn.- Xin chào Cù bí thư.Đi vào văn phòng, Hàn Húc chào hỏi rất đúng chừng mừng, cung kính nhưng không nịnh bợ, biểu hiện này làm Cù Hạo Cẩm rất hài lòng.Còn có thể bình tâm như vậy, là có khí độ của người đứng đầu.- Hàn Húc tới rồi à...

Ngồi đi.Gặp mặt rồi, Cù Hạo Cẩm không cấp cho hắn đãi ngộ phá cách nào nữa, không đứng dậy bắt tay, chỉ tùy ý bảo hẳn ngồi xuống.

Hàn Húc cũng biết thói quen của Cù Hạo Cẩm, trước mặt người thân cận, Cù Hạo Cẩm không chú ý tới lễ tiết rườm rà.- Cãi nhau với Liễu Tuấn rồi hả?Thư ký đưa trà lên, vừa lui ra Cù Hạo Cẩm liền đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt khá quan tâm.Hàn Húc cười khổ gật đầu:- Vâng thưa Cù bì thư, cãi nhau không vui vẻ gì.Hẳn là chuyện Liễu Tuấn ra sức phản đối hạng mục đầu tư 24 tỷ đã truyền khắp quan trường rồi, dù sao đây cũng là chuyện hết sức kỳ quái mà.

Cù Hạo Cẩm bế ngoài tạm thời không hỏi tới chuyện ở Tiềm Châu, nhưng thực tế theo dõi sát sao, với tính cách Cù Hạo Cẩm tuyệt đối không phải kẻ hèn yếu dễ bị dọa dẫm.- Cái công ty Vĩ Phong kia phải chăng có vấn đề thật?Hàn Húc không ngờ Cù Hạo Cẩm lại hỏi như thế.- Cù bí thư....Hàn Húc kinh ngạc.Cù Hạo Cẩm khoát tay:- Tính cách Liễu Tuấn mạnh mẽ một chút, nhưng đúng là có tài kiến thiết kinh tế, cứ nhìn công ty Trường Phong và khu Trường Hà hiện nay là biết.

Nếu như Cty Vĩ Phong không có vấn đề ý, hẳn y sẽ không như thế.Không ngờ Cù Hạo Cẩm lại có bình phẩm cao với Liễu Tuấn như vậy, Hà Húc rất ngạc nhiên.

Những lời này không những thừa nhận năng lực mà cả phẩm cách của Liễu Tuấn.

Trong chớp mắt Hàn Húc nhận ra, nếu bỏ đi phe phái, Liễu Tuấn nhất định là loại cán bộ mà Cù Hạo Cẩm thích nhất.Nghĩ tới tác phong nhất quán của Cù Hạo Cẩm, Hàn Húc liền bình thường trở lại, đạo dùng người của Cù Hạo Cẩm đúng là như thế.- Cù bí thư, công ty Vi Phong khẳng định không có vấn đề gì, tôi có thể đảm bảo, tôi quen biết Lạc Vĩ Phong không phải mới chỉ một hai năm nữa.Hàn Húc không cần vòng vo gì với Cù Hạo Cẩm, hắn vốn là một trong số thân tín của Cù Hạo Cẩm.Cù Hạo Cẩm cau mày:- Nói như thế Liễu Tuấn thực sự cho rằng hạng mục này có nguy hiểm rồi.Hàn Húc không nghĩ thế, trong lòng không khỏi chửi rủa mấy câu, không cần phải khen Liễu Tuấn trước mặt tôi mấy lần như thế chứ, tôi là quân của Cù bí thư ông cơ mà.- Cù bí thư, làm gì cũng có nguy hiểm, nói gì tới một hạng mục đầu tư tren 24 tỷ, sao có thể không có chút nguy hiểm nào?

Còn về ổn định vĩ mô, nhà nước năm nào chả ổn định vĩ mô?

Nếu chỉ riêng vào sợ nó mà từ bỏ hạng mục lớn như thế, nới thật, Cù bí thư, tôi không có rằng đó là cách làm khôn ngoan.Cù Hạo Cẩm bình thản nói:- Vậy cậu nói lý do Liễu Tuấn phản đối cho tôi nghe xem.Kỳ thực những lý do đó Cù Hạo Cẩm đã biết đại khái, nhưng nếu đã triệu kiến Hàn Húc, nên do hắn đích thân báo cáo, tin tức mới đáng tin hơn.Hàn Húc trầm ngâm một lúc rồi thuật lại lý do Liễu Tuấn phản đối, cơ bản là nguyên văn lời của Liễu Tuấn, rất khách quan.

Tới vị trí như Cù Hào Cẩm, đều có thể xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, nếu quá ngả về cảm thụ của mình, không khỏi có hiểm nghi “lừa dối” lãnh đạo, có thể khiến Cù Hạo Cẩm không vui.Cù Hạo Cẩm nghi rất nghiêm túc, mày nhíu chặt không nói, Hàn Húc báo cáo xong, ông ta không tỏ thái độ mà rời vào trầm tư.Hàn Húc tĩnh lặng, không dám quấy nhiễu suy nghĩ của Cù Hạo Cẩm.Một lát sau, Cù Hạo Cẩm chậm rãi nói:- Cậu đứng ở lập trưởng khách quan phân tích xem, lý do của Liễu Tuấn có đầy đủ không?Hàn Húc ngẩn ra, cũng không lập tức trả lời, nghĩ một lúc mới nói:- Nếu thuần túy cầu ổn định, tôi cũng ngả về phía Liễu Tuấn, dù sao kế hoạch này của Cty Vĩ Phong có nguy hiểm nhất định.

Có điều một cơ hội lớn như thế, nếu mặc cho nó trôi qua trước mắt thì thật đáng tiếc.Cù Hạo Cẩm mỉm cười gật gù:- Cậu nói được như thế là đầu óc còn tỉnh táo, rất tốt, là lãnh đạo lúc nào cũng phải giữ đầu óc sáng suốt, lỡ chẳng may Liễu Tuấn dự đoán chuẩn xác, nhà nước tiến hàn ổn định ngành sắp thép thì sao?Hàn Húc cười giảo hoạt:- Cù bí thư, nếu như thị trưởng Tiềm Châu không phải là Liễu Tuấn tôi cũng không kiên trì hạng mục này.Cù Hạo Cẩm rõ ràng khựng lại, nhìn Hàn Húc chăm chú, Hàn Húc gật đầu khẳng định, Cù Hạo Cẩm cười phá lên.- Xem ra cậu cũng chẳng phải hạng tốt lành gì cả.Hàn Húc cười:- Cù bí thư, ổn định vĩ mô không thể bao chùm 100% được, thế nào cũng có cá lọt lưới, thú vị là những con cá lọt lưới này về sau đều phát triển cao tốc, quy mô mở rộng kinh người.Điều này cũng dễ lý giải, dù sao tránh được “thiên kiếp” là tu thành chính quả.

Orn định vĩ mô suy yếu thậm chí đóng cửa một số đối thủ cạnh tranh, dưới hoàn cảnh như thế, kẻ “sóng sót” phát triển nhảy vọt là đương nhiên.Cha của Liễu Tuấn là phó thủ tướng chủ quản kinh tế, bản thân Liễu Tuấn tựa hồ cũng khá được Hồng thủ tướng coi trọng, nếu như nói trong nước còn có thành phố nào có thể tránh được ổn định vĩ mô, thì chắc chắn phải là Tiềm Châu, trước khi ổn định, Liễu Tuấn sẽ là người biết tin trước tiên, sẽ có nhiều cách né tránh nguy hiểm này, chỉ cần vượt qua nó là trời cao đất rộng rồi.Đây chính là nguyên nhân Lạc Vĩ Phong bất chấp bị Liễu Tuấn “xua đuổi”, nhiều lần thương thảo với Hàn Húc, nhất định phải mở công ty thép ở Tiềm Châu.

Vì có Liễu Tuấn ở đây là bằng với việc mua bảo hiểm cho công ty Vĩ Phong mà.- Hàn Húc, suy nghĩ của cậu là đúng.

Có điều hình như cậu quên mất một điều, điều cậu nghĩ tới, Liễu Tuấn cũng có thể nghĩ tới.Cù Hạo Cẩm nhắc nhở.Cậu muốn lợi dụng Liễu Tuấn, thậm chí là lợi dụng thế lực lớn đằng sau Liễu Tuấn làm bảo hiểm cho bạn bè cậu, đồng thời kiếm thánh tích chọi lọi cho bản thân thì phải xem Liễu Tuấn có vui hay không chứ.Hàn Húc biến sắc, nhưng lập tức nghiêm mặt nói:- Cù bí thư, đây không phải là chuyện của riêng tôi, mà còn có lợi cho cả Tiềm Châu, vứt bỏ một cơ hội như thế thì thật đáng tiếc.Cù Hạo Cẩm khoát tay:- Phương diện công tác kiến thiết kinh tế nên để chính phủ là chủ đạo, thành phố như thế, tỉnh cũng như thế...

Cậu thân là bí thư thành ủy, hãy để sức lực đặt trên phương diện kiến thiết đảng, hiểu chưa?

Chương 1092: Ba bên cùng có lợiVì chuyện công ty Vĩ Phong, Liễu Tuấn “ngang nhiên” làm bẽ mặt Hàn Húc trên thường ủy, lại lần nữa gây xôn xao, Thai Duy Thanh vừa nghe thấy chuyện này trong lòng đã có dự cảm không lành, cảm thấy trước sau gì cũng dính líu tới mình.Sự thực chứng minh, dự cảm của hắn rất chính xác, chuyện này mau chóng liên lụy tới tỉnh trưởng đại nhân rồi, hơn nữa còn do Cù Hạo Cẩm đích thân gọi điện tới thông báo với hắn.Thai Duy Thanh rất tức giận.Khoảng thời gian này, cuộc sống của Thai tỉnh trưởng rất gian nan, bên Đông Hải vẫn đang điều tra, có một thường ủy thành ủy và một phó thị trưởng bị cuốn vào rồi, đều là cấp dưới cũ được Thai Duy Thanh rất coi trọng.Trung Kỳ Ủy và bộ giám sát đều không có ý cho qua việc này, sách lược thí xe giữ tướng có thành công hay không còn chưa biết.Thai Duy Thanh dù đã hạ mình đi tới gặp Liễu Tuấn, hiệu quả cũng không tốt lắm.Tập đoàn nhà họ Từ cũng rất lo lắng, Từ Hưng Bang ba lần tới thủ đô, thăm một số quan chức cấp cao của TW, đồng thời hừa hẹn rất nhiều, những quan chức cấp cao kia rất khách khí với nhân vật đứng đầu thực nghiệp Hồng Kông, mọi người đều tươi cười đón tiếp, cũng hứa hẹn rất nhiều với tập đoàn họ Từ.

Nhưng chỉ có thế thôi, không gì hơn.

Từ Hưng Ban có lần không kiềm chế được thăm dò rất khéo léo, các vị kia liền lập tức đề cao cảnh giác, cười ha hả, lảng tránh ông ta.Từ Hưng Bang ba lần tới thủ đô đều không được việc gì, hơn nữa một số địa phương có đầu tư của nhà họ Từ đột nhiên tăng cường giám sát với chi nhánh của tập đoàn họ Từ, thi thoảng lại có nhân viên chấp pháp của phòng thuế, vật giá, an toàn, vệ sinh, công an tới kiểm tra, đa phần bày ra vẻ làm việc công, tức thì làm trên dưới nơm nớp.Nhân vật đầu não của Cao hệ lần lượt ra mặt tiến hành hòa giải.Chính vào lúc này tỉnh D lại liên tục bùng phát những vụ án lớn, liên quan rất nhiều quan cao, đại bộ phận là cán bộ lãnh đạo có liên quan nhất định tới Cao hệ, thế là cục diện càng thêm tồi tệ.Nguyên nhân gây ra giông tố liên tiếp là gì các đại lão Cao hệ hiểu rất rõ, nhưng vừa buồn bực cũng ngạc nhiên, một đồng chí chưa tới ba mươi tuổi, thường ngày dáng vẻ rất vô hại, không ngờ chọc vào một cái liền phát hiện ra một tổ ong siêu cấp.Hiên giờ thế cục nguy hiểm, Thai tỉnh trưởng càng thêm cận thân, không muốn gây thêm chút thị phi nào nữa.Nhưng thị phi nó lại tự tìm tới hắn.Biết rõ hoàn cảnh của hắn hiện giờ không tốt, Cù Hạo Cẩm còn ném củ khoai bỏng tay tới, nhưng là tỉnh trưởng, hắn không thể không nhận.Vừa mới bỏ điện thoại của Cù Hạo Cẩm xuống, Thai Duy Thanh liền đi đi lại lại trong phòng, mày nhíu chặt, thầm chửi rủa cả Cù Hạo Cẩm, Hàn Húc và Liễu Tuấn mấy lượt.Việc này đúng là lạ.Một vụ đầu tư 24 tỷ, ở đâu chẳng tranh nhau tới vỡ đầu?

Tới Tiềm Châu lại bị đẩy đi, đúng là vô cớ gây chuyện.Đấu tranh như thế thật là quá đáng.Trong mắt Thai Duy Thanh, 100% là tính khí nha nội của Liễu Tuấn phát tác rồi, không thèm bận tâm tới sách lượng đấu tranh nữa, ngang ngược chống đối bí thư thành ủy.Tôi không thích đấy thì sao nào?Tên này không phải bị “thắng lợi” làm cho đầu óc lú lẫn rồi đấy chứ?

Làm sằng làm bậy.Cả Cù Hạo Cẩm nữa, rõ ràng người của ông bị thua thiệt, ông không ra mặt lại đẩy sang cho tôi, lý do rất đường hoàng, lại bắt tôi đi ngăn Liễu Tuấn.Nhưng Thai tỉnh trưởng tức thì tức, việc người đứng đầu đưa xuống, phải nghĩ câu trả lời.Thai Duy Thanh đi đi lại lại tới mấy phúc mới dừng lại, hịt sâu một hơi rồi thở ra, tựa hồ hạ quyết tâm gì đó.... .....Khi Thai tỉnh trưởng đang vắt hết óc ở trong văn phòng thì Liễu nha nội lại rất thoải mái, đang tiếp đãi một vị khách bất ngờ.- Giám đốc Cố, hút thuốc đi.Liễu Tuấn mỉm cười đẩy bao thuốc tới trước mặt Cố Đồng Huy.Ngồi đối diện với y chính làCố Đồng Huy tổng giám đốc tập đoàn Nam Thiên, đang cười tươi tình, cám ơn không thôi.Cổ Đông Huy lần này tới Tiềm Châu là vì việc công, dẫn theo một đoàn khảo sát không nhỏ, tới tận mười mấy người, đều là thương nhân thành đạt ở Giang Khẩu và Nam Phương, những ông chủ lớn thường ngày có quan hệ tốt với tập đoàn Thiên Nam.Cổ Đồng Huy chuyến này đúng là tốn công sức.Lần tình cờ gặp mặt ở CLB Trường Thành đó, Cố Đồng Huy biết con trai mình không ngờ lại có quan hệ với cháu gái của Liễu Tuấn, thực sự vui mừng hết sức, sau đó triển khai điều tra , kết quả hơi thất vọng, không phát hiện ra Dư Đan và Liễu Tuấn có quan hệ thân thích.

Đoán chừng là nhận thân thôi.

Còn về quan hệ giữa Lương Xảo và Liễu Tuấn, với năng lực của Cố Đồng Huy rất khó tra ra.

Vừa mới có chút manh mối vị nhân viên bảo vệ của Xảo Nhi phát hiện, không chút khách cảnh cáo Cố Đồng Huy, làm hắn toàn mồ hôi lạnh.Lương Xảo giờ đây không còn là Lương Xảo mười năm trước, ở một đẳng cấp khác hẳn Cố Đồng Huy, Cố Đồng Huy còn chưa tới gần đã cảm thấy áp lực cực lớn, đành dừng tay tránh chuốc lấy rắc rối.Tập đoàn Thu Thủy và tập đoàn Hoa Hưng đều là những người khổng lồ, giả sử muốn đối phó với giám đốc Cố thỉ chỉ nói một câu là được.

Cố Đồng Huy cũng kinh doanh địa ốc , biết làm tới quy mô như Hoa Hưng không có chỗ dựa lớn không được.Có điều Cố Đồng Huy thất vọng cũng rất hữu hạn, dù Dư Đan không phải là thân thích trực hệ với Liễu Tuấn, nhưng là cháu ruột của chủ tịch Lương của tập đoàn Thu Thủy, cậu là con rể của Hà phó chủ tịch quân ủy, đang là quan quân cấp sư đoàn trú ở Hồng Kông, tiền đồ vô hạn.Thân phận này đủ kinh khủng rồi.Cố Đồng Huy mơ hồ đoán ra, Liễu Tuấn ắt có quan hệ không nhỏ với nhà họ Lương.Thế là đủ nếu lôi kéo được quan hệ với nhà họ Liễu và nhà họ Lương, nhà họ Cố chắc chắn chấn hưng, cả đời Cố Khải Tú được bảo hiểm vinh hoa phú quý.Điều duy nhất làm Cố Đồng Huy lo lắng là Quách Phàm cũng có ý với Dư Đan, suy bụng ta ra bụng người, nhà họ Quách đoán chừng cũng điều tra bối cảnh Dư Đan.

Trái quả thơm ngon như thế ai chả thèm?

Nếu hắn là Quách Như Bác, dứt khoát khích lệ con trai bất chấp thủ đoạn giành bằng được Dư Đan.Dù sao Cố Đồng Huy là kẻ làm ăn, không hiểu chính trị cao tầng, không biết Quách Nhữ Bác thực chất không thể quy phục Liễu Tuấn hay nhà họ Lương được.Cố Đồng Huy muốn giao hảo với hai nhà Lương Liễu, song lại không muốn đắc tội với địa đầu xà như Quách Nhữ Bác, vận mệnh của tập đoàn Nam Thiên có một nửa nắm trong tay Quách sở trưởng.Hắn đang suy tính thiệt hơn, ở vào thế khó xử thì sét đánh ngang trời, Quách Nhữ Bác bị kỷ ủy mời đi uống trà, không lâu sau bị tuyên bố song quy.

Cổ Đồng Huy kinh hãi, nhưng khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, không để ý tới nữa, dù sao hạng bất lương như thế, ngã ngựa chỉ là sớm hay muộn.Cố Đồng Huy lập tức quyết chạy tới Tiềm Châu, chuyện quan trường hắn không giúp được, nhưng đầu tư hắn có thể ra sức.Liễu Tuấn chẳng ngạc nhiên, Cố Đồng Huy không tới y mới lạ.Liễu Tuấn cười nói:- Hoan nghênh giám đốc Cố tới Tiềm Châu khảo sát đầu tư.- Nên mà, nên mà...

Tuấn thiếu gia....

À không, Liễu thị trưởng, đều do tôi kiến thức kiém cỏi, nếu sớm biết ngài ở tỉnh A, tôi đã đến từ lâu rồi, theo đuôi Liễu thị trưởng để thơm lây...

Ài, tôi đúng là quá đần độn...Cổ Đồng Huy nói liền một tràng, tựa như hối hận vô cùng.Lời của giới làm ăn Liễu Tuấn tất nhiên chẳng coi là thật, mỉm cười:- Giám đốc Cố hiện giờ tới cũng không muộn mà, Tiềm Châu chúng tôi đang rất cần các nhà đầu tư tới cùng nhau kiến thiết.- Nhất định, nhất định!

Thị trưởng ngài nói chúng tôi đầu tư cái gì, tôi đầu tư cái đó, tuyệt đối không hàm hồ.Cố Đồng Huy vỗ ngực bồm bộp.Liễ Tuấn cười lắc đầu:- Giám đốc Cố, đầu tư thế nào còn phải do các nhà kinh doanh các vị làm chuẩn, chúng tôi sẽ ra sức dọn đường giứp đỡ.- Vâng vâng...Liễu Tuấn khoát tay, ngăn những lời nịnh bợ không có hồi kết mà Cố Đồng Huy sắp tuôn ra, nói:- Giám đốc Cố, mọi người là bạn bè cũ cà, không cần khách khí.

Ông là tinh anh thương trường, ông hay nói ý đầu tư của mình đi.Cố Đồng Huy liên tục gật đầu, trầm ngâm một chút nói:- Thị trưởng biết đó, chúng tôi ở Nam Phương chủ yếu kinh doanh giải trí và địa ốc, các sản nghiệp khác có nhưng quy mô không lớn.

Tôi nghe nói thị trưởng đang làm một khu công nghiệp kỹ thuật cao, tôi nghĩ, liễu có thể tới tham gia...

Tôi không chỉ đơn thuần là thầu công chỉnh, mà kiến thiết chỉnh thể cả khu, bao gồm nhà xưởng, chợ, nơi giải trí v...v...v đều do tôi đầu tư, sau đó cho các xí nghiệp nhỏ trong khu thuê sử dụng, như thế tôi có thể kiếm được tiền thuê, thành phố có chi phí cô định, ngài thấy có thích hợp không?Liễu Tuấn mỉm cười.Xem ra Cố Đồng Huy đã nghiên cứu thấu đáo sách lược của y ở Tiềm Châu, có điều Liễu Tuấn cũng thừa nhận đây đúng là mô hình ba bên cùng có lợi.

Chương 1093: Khả năng Thai Liễu liên minhKhi Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Thai Duy Thanh, khẽ mỉm cười.Liễu thị trưởng lại đoán đúng.Cù Hạo Cẩm sẽ không ra mặt vì việc này mà đẩy cho Thai Duy Thanh, trừ nguyên nhân vì hắn là tỉnh trưởng ra, còn vì chủ yếu không muốn thấy Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh kết mình.Đúng, chính là kết minh.Cù Hạo Cẩm chưa tới tỉnh A đã tìm hiểu đại khái cách cục nơi này, Liễu Tuấn vì bối cảnh không đơn giản, cũng là đối tượng Cù Hạo Cẩm tìm hiểu chủ yếu.

Khi đó tin tức Cù Hạo Cẩm có được là Liễu Tuấn không hòa hợp với phái bản địa, những nhân vật đầu não phái bản địa như Đinh Ngọc Chu, Trì An Phong, Cận Tú Thật đầu không ưa gì Tiểu Liễu.

Cù Hạo Cẩm không để ý lắm, khi đó với ông ta Tiểu Liễu chỉ là tên nha nội nhờ phúc ấp cha, tới khu Trường Hà làm ra thành tích là ăn may, nếu nói y có trí tuệ chính trị gì cao siêu quá đề cao y rồi.Nhưng Cù Hạo Cẩm vừa nhậm chức là phát hiện ra phán đoán sai lầm, không biết Liễu Tuấn dùng thủ đoạn gì mà kết thành đồng minh với Cận Tú Thật, Thôi Phúc Thành, làm Cù bí thư ngạc nhiên một hồi.Xem ra không phải hạng tầm thường, dù có bóng dáng Nghiêm Liễu sau lưng, nhưng Liễu Tuấn nếu là hạng bất tài, những lão hồ ly như Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu lại có thể gửi gắm hi vọng lên một người trẻ tuôi.Từ đó có thể thấy Liễu Tuấn hiểu rõ đạo “địch bạn” trên quan trường, Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ “sặc mùi khói súng”, đã bắt đầu giao phong cục bộ, tựa hồ Tiễn Kiến Quân tỉnh D cũng đã xen vào, phân tích theo lẽ thường thì Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh phải là tử địch, nhưng Cù Hạo Cẩm sao có thể nông cạn như vậy.Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ đấu tranh kịch liệt đến đâu, cũng không đại biểu Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn không thể kết minh, chẳng qua là chưa có điều kiện để đối phương hài lòng mà thôi.Cù Hạo Cẩm không muốn thấy tình hình này xuất hiện, thế lực bản địa còn chưa dọn dẹp hết, giả sử Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn kết minh, thì Cù Hạo Cẩm vô cùng vất vả.Vì thế tạo ra rắc rối giữa Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn là điều vô cùng cần thiết.- Chào Thai tỉnh trưởng.Liễu Tuấn nói rất khách khí.- A, xin chào Liễu thị trưởng, vừa rồi đồng chí Cù Hạo Cẩm gọi điện tới, rất quan tâm với công ty Vĩ Phong bên phía các đồng chí...Thai Duy Thanh cười rất sảng khoái, chẳng có chút xấu hổ nào, dường như giữa hắn và Liễu Tuấn chưa hề phát sinh ra chuyện gì, hơn nữa vừa mở miệng là đã nói ngay quả bóng là do Cù Hạo Cẩm đá sang.Dưới tình huống bình thường Thai Duy Thanh sẽ không làm thế, một là đắc tội với Cù Hạo Cẩm, hai là mất uy phong của tỉnh trưởng.

Chả nhẽ tôi thân là tỉnh trưởng lại không thể quan tâm tới hạng mục kiến thiết kinh tế của cấp dưới sao?

Phải phụng lệnh làm việc mới được à?

Có điều với Liễu Tuấn, Thai Duy Thanh không phải băn khoan hai điều này.Rõ ràng Cù Hạo Cẩm muốn tạo xung đột giữa hắn và Liễu Tuấn, Thai tỉnh trưởng không định để Cù bí thư toại nguyện, còn về phần oai phong tỉnh trưởng, chẳng đáng nhắc tới trước mặt Liễu Tuấn.Hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh A có kém gì Thai tỉnh trưởng.- Tỉnh trưởng có chỉ thị gì với hạng mục đó.Liễu Tuấn bỏ “đồng chí Hạo Cẩm” đi.Thai Duy Thanh ngẩn ra: Sao, cậu còn nghe chỉ thị của tôi thật à?- Ha ha, đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí là thị trưởng Tiềm Châu, hạng mục kinh tế ở đó thì ý kiến của đồng chí là chính, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của đồng chí về hạng mục đó thôi.Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi trình bày lý do của mình qua điện thoại, y vũng biết sợ rằng chuyện này sẽ còn phải giải thích với rất nhiều người, dù sao từ chối một hạng mục 24 tỷ cần một lý do đủ vững mới được.- Ừm, lo lắng của Liễu thị trưởng rất có lý, kiến thiết kinh tế đúng là cần vững chắc, không thể mạo hiểm như vậy....Thai Duy Thanh luôn miệng phụ họa với Liễu Tuấn, có điều tất nhiên y nghe ra Thai Duy Thanh chỉ nói cho có lệ, có thể Thai Duy Thanh cũng không tán đồng ý kiến của y.Thai Duy Thanh hạ quyết tâm không xen vào việc đấu tranh giữa Liễu Tuấn và Hàn Húc, chẳng cần làm tốt đi đầu cho Cù Hạo Cẩm, cũng không cần lên tiếng cho Liễu nha nội.Các người muốn đấu đá với nhau thế nào thì tùy.Liễu Tuấn cũng chẳng cần Thai Duy Thanh thực sự có thể tán đồng quan điểm của y, chỉ cần hắn không xen vào là đủ rồi.

Khách khi mấy câu rồi cúp điện thoại.Hàn Húc tất nhiên mau chóng biết được tin tức xác thực về kết quả trao đổi của Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn.- Hồ ly.Hàn Húc hừ mạnh một tiếng, cả người đặt phịch xuống ghế, không nói một lݩ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.Hôm sau Hàn bí thư trực tiếp tới thủ đô, trước khi đi theo lệ đánh tiếng với Liễu Tuấn, còn nguyên nhân không nói, Liễu Tuấn cũng chẳng hỏi, làm công việc của mình.Có điều không lâu sau Liễu Tuân nhận được tin nhắn của Lăng Nhã, cực kỳ đơn giản, chỉ có một dấu “?”.

Đó là ám hiệu của Lăng Nhã, ý hỏi y có thời gian không, tiện thì gọi điện.Phải nói là Lăng Nhã rất cần thận, dù có phải giờ làm hay không, khi Lăng Nhã muốn nói chuyện với Liễu Tuấn đều gửi ám hiệu này trước, dù sao hiện giờ Liễu Tuấn không biết bị bao nhiêu con mắt oán hận nhìn chằm chằm vào, làm việc cận thận hơn một chút cũng tốt.

Lăng Nhã chỉ muốn giúp thêm một chút cho Liễu Tuấn, không hề muốn gây phiền phức cho y.Liễu Tuấn nhìn thấy ám hiệu này, liền gọi lại cho Lăng Nhã.- A lô.Lăng Nhã hưng phấn tiếp điện thoại.- Ừ.Liễu thị trưởng nói chuyện với “thông phòng nha hoàn” rất kiệm lời.Nếu là ngày thường Lăng chủ nhiệm nhất định phải hờn dỗi với Liễu thị trưởng một hồi, có điều hiện giờ đúng là có chuyện gấp, nên bỏ “tư tình nhi nữ” qua một bên.Lăng Nhã nói:- Ừm, ba em vừa gọi điện thoại...Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, Lăng Quân Khánh gọi điện cho Lăng Nhã lại liên quan tới Liễu thị trưởng.

Trước kia rất ít xảy ra chuyện này, Liễu Tuấn không biết quan hệ giữa hai người bị vợ chồng Lăng Quân Khánh phát giác rồi, có điều với tri tuệ quan trường của hai người đó, bình thường sẽ không nói gì.Liễu Tuấn cười hỏi:- Chú Lăng nói gì?- Ba em nói, Hàn Húc tới bộ thăm dò tin tức vệ chuyện công ty sắt thép dân doanh...

Chuyện công ty liên hợp sắt thép Vĩ Phong kia ba em cũng nghe thấy rồi, khoảng thời gian qua gây xôn xao trong bộ.- Nhanh vậy à?Liễu Tuấn nhướng mày, y vốn cũng biết chuyện “kỳ quái” này sẽ bị rất nhiều người chú ý, nhưng lan tới cả cơ quan quốc gia nhanh như thế thì đúng là ngoài dự liệu.- Hi hi.Lăng Nhac cười, nghe ra giọng cô rất sung sướng.- Liễu thị trưởng, Liễu đại thiếu gia, đoán là anh chưa biết đâu nhỉ, anh là người hết sức nổi tiếng trong cơ quan quốc gia, không biết bao người ra sức nghiên cứu đường thăng tiến của anh đó.- Không khoa trương tới vậy chứ?- Không khoa trương chút nào.

Anh tự tính xem minh đã tạo ra bao nhiêu kỳ tích?

Thị trưởng trẻ tuổi nhất, anh hùng thị trưởng, điển hình anh hùng toàn quốc...

Bao nhiêu vầng hào quang trùng lên nhau, sao chẳng phải đặt lên kính hiển vi nghiên cứu cho thật kỹ.Lăng Nhã có vẻ rất kiêu ngạo.Một nam nhân ưu tú như thế, bị Lăng Nhã cô “chinh phục”, không kiêu ngạo không được.Liễu thị trưởng mỉm cười, lúc nào nói chuyện với các hồng nhan tri kỷ, tâm tình của Liễu thị trưởng đều rất tốt.- Có điều nói ra anh đúng là rất đáng nghiên cứu nhé, đừng nói người khác, cả em cũng rất ngạc nhiên.

Bao nhiêu kỳ tích trước kia quá đủ rồi, hiện giờ còn không thèm để khoản đầu tư 24 tỷ vào vảo mắt...

Liễu thị trưởng, ngài thật ghê gớm.Lăng Nhã đầy hứng thú, cứ líu ríu không ngừng.Liễu Tuấn cũng bị Lăng Nhã cảm nhiễm, cười hỏi:- Bọn họ chỉ nghiên cứu anh thôi à?

Còn có người nào khác bị mổ xẻ không?- Có!

Còn có anh Đi...

Cao Trường Hoành.Lăng Nhã lúc nhỏ có chơi với đám tiểu bối nhà họ Cao, nên gọi Cao đại thiếu gia là anh Đinh Đinh nhiều năm quen rồi, nói ra tới miệng mới nhà nhà họ Cao không ưa gì Liễu thị trưởng, nên dừng ngay lại đổi giọng, lẽn lè lưới ra, may mà không ai nhìn thấy.- Ngoài ra giám đốc Khâu cũng là đối tượng bị mổ xẻ, nghe nói anh ta có khả năng điều động một chút rồi.Lăng Nhã nói tiếp ngay, sợ Liễu Tuấn truy cứu vụ lỡ miệng gọi “anh Đinh Đinh”.

Người này trông thì rất đại độ, nhưng cực kỳ ghen tuông.Liễu Tuấn mỉm cười.May quá tựa hồ không nổi giận.Liễu Tuấn nói:- Giám đốc Khâu hẳn là không điều động nhanh như vậy đâu, phải đợi thêm đã Chương 1094: Thời kỳ phi thườngLiễu thị trưởng sau khi nói xấu giám đốc Khâu sau lưng, nhớ ra mời giám đốc Khâu ăn cơm để bồi thường.

Có điều lần này không có Giao Giao và Lăng Nhã tham gia, địa điểm đương nhiên cũng không phải là Ngữ hậu thiêm tình mà là gian phòng bao thiên nhiên của khách sạn Thu Thủy.Nguyên nhân đơn giản, ở trong phòng bao còn có phó trỉnh trưởng Thôi Phúc Thành, Khâu Tình Xuyên và Thôi Phúc Thành qua lại không nhiều, Liễu Tuấn không thể quá tùy úy, dù sao cả hai đều là vị quan lớn có tiếng nói trong thể chế.- Liễu thị trưởng, chuyện công ty Vĩ Cương nên chăng suy nghĩ lại một chút?Mọi người uống vài chén rượu, tán gâu mấy câu, Thôi Phúc Thành đột nhiên nói thẳng chuyện này, Liễu Tuấn và bạn bè của y nói chuyện đều có thói quen này, khác với giao tình bình thường khác trên quan trường.Đương nhiên phải là bạn thân mới thế, còn bạn bè bình thường, phải chú ý quan uy của y.Liễu Tuấn hỏi ngược lại:- Thôi tỉnh trưởng cho rằng Tiềm Châu nên tiếp nhận hạng mục này?- Có thể sớm làm ra thành tích, luôn là chuyện tốt.Thôi Phúc Thành chỉ mới nói một nửa, nửa kia Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đều biết.

Lần này Liễu nha nội gây ra mấy chuyện ở Tiềm Châu đều quá lớn, nhất là vụ “bán gia sản” còn kinh động tới Hồng thủ tướng, khiến bốn bộ ban ngành liên danh phát văn kiện, cho Thai Duy Thanh một cái tát, làm như thế rất khiến người ta thù hận, người bên phía Thai Duy Thanh đem món nợ này tính hết lên đầu Liễu phó thủ tướng, cho rằng Liễu Tấn Tài ngang nhiên bao che cho con.Tiềm Châu mau chóng làm ra thành tích, cả trên lẫn dưới còn có câu trả lời, nói không chừng “bán gia sản” sẽ được mở rộng thí điểm ra cả nước, tới khi đó kẻ khác có ý kiến cũng đành câm nín.Vì thế Liễu Tuấn đẩy 24 tỷ dâng tới tận cửa đi, dù là Thôi Phúc Thành cũng không hiểu, trong lòng cho rằng Liễu Tuấn “ngáng chân” Hàn Húc.- Tiềm Châu đúng là phải mau chóng làm ra thành tích, có điều Cty Vĩ Phong chẳng phải là trái lành, cố ăn vào sẽ đau bụng.- Thị trưởng lo ổn định vĩ mô thật vậy sao?- Một khối thuốc nổ to như vậy chôn ở bên cạnh không lo sao được, lỡ chẳng may bị lấy làm điển hình thì không đơn giản, hiện giờ là thời kỳ phi thường mà.- Thời kỳ phi thường?Chiếc đũa đưa ra gắp thức ăn khựng lại, không nắm bắt được ý tứ của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, không định giải thích thêm.Thực tế thời kỳ phi thường mà Liễu Tuấn nói không chỉ là chuyện Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ đấu tranh, mà là một vấn đề hoàn cảnh.Gần đây sau khi đải hội đảng toàn quốc triển khai, các tỉnh tiến vào giai đoạn cốt lõi của cài cách mở cửa, tranh nhau cướp tài chính, giành hạng mục, khí thế ngùn ngụt.Nhưng trong cái khí thế ngùn ngụt này cũng ấn chứa rất nhiều vấn đề, nghiêm trọng nhất chính là “thao tác trái quy định”, nhất là việc kiến thiệt những hạng mục hao tốn năng lượng, quốc gia khống chếiêm, nhưng những hạng mục này lại có cống hiến lớn với GDP, động chút toàn là đầu tư tới chục tỷ.

Một thành phố chỉ cần đưa vào một hạng mục như thế, GDP sẽ tăng trưởng liên tục vài năm liền.Rất ít cán bộ phụ trách địa phương kháng cự lại được sức hấp dẫn này.Như thế là họ chấp hành chính sách của TW không tận lực nữa, mọi người đều toan tích cục bộ của riêng mình, với những hạng mục mà cần TW phê chuẩn mới được thông qua đủ loại thủ đoạn “xé nhỏ hạng mục”, che trời vượt biển.

Nói ra thì làm thế còn khá đấy, một số chính phủ địa phương cá biệt bất chấp hết, chỉ cứ tiến hành làm hạng mục đã nói, thế là “con” đã sinh ra rồi, không thể “vật chết” nó, lúc ấy làm thủ tục bù đắp cũng không muộn.Nói nghiêm trọng một chút là “đấu tranh”, chính phủ địa phương tranh đấu với chính phủ TW, một số chính lệch của chính phủ TW tới địa phương liền bị bóp méo.Nhưng loại tình hình này khẳng định sẽ không duy trì liên tục được bao lâu, chính phủ TW tuyệt đối không cho loại thái độ này lan ra toàn quốc, ắt phải dùng một số phương thức “trừng trị”.Hiện giờ đã có một số báo chí truyền thông lan tin tạo thế rồi, nói là phải “bảo vệ uy quyền của TW”.Trừ thời kỳ đại loạn, báo chí phát ra những lời này là rất hiếm thấy.

Ai có chí tuệ chính trị sẽ đưa ra một kết luận: Khi một thứ nào đó hô hào cần phải bảo vệ, thì thường thường là tình hình đã nguy cấp lắm rồi.Vì bảo vệ quyền uy này, TW rất có khả năng đưa ra thủ đoạn sấm sét, giết gà dọa khỉ.

Thậm chí cả mấy “con khỉ xấu” răn đe nhiều lần không sửa cũng có khả năng bị giết để cảnh tỉnh những con “khỉ” không biết nghe lời khác.Thủ đoạn bảo vệ uy quyền này, người xưa trị quân, không phải cũng có cách làm “lấy đầu người lập uy” sao?Vào thời khắc quan trọng phó chủ tịch Lý Trì Quốc vượt ngũ môn, Liễu Tuấn không hề muốn bị tiám làm “con khỉ xấu”.

Nếu để xảy ra chuyện này sợ rằng cả phái hệ cũng bị liên lụy, hai người cha của y cũng không thể bảo vệ cho y được.- Phải bảo vệ uy quyền của TW.Luẫn Tuấn khẽ nhắc một câu.Thôi Phúc Thành lập tức choàng tỉnh, không nói nhiều nữa, liếc nhìn Khâu Tình Xuyên một cái, thấy hắn thản nhiên như không, tựa hồ sớm đã biết Liễu Tuấn sẽ nói vậy rồi, không khỏi thầm cảm thán.Mấy vị nha nội này quả nhiên không có ai đơn giản.Thôi Phúc Thành và Khâu Tình Xuyên trước kia qua lại không nhiều, lần này Liễu Tuấn mời cả hai tới, tất nhiên là muốn m người thân cận hơn.

Có thể làm tốt quan hệ với Khâu Tình Xuyên, Thôi Phúc Thành tất nhiên muốn mà chẳng được.Thôi Phúc Thành hiện giờ chỉ có hơn 50, chính vào lúc tuổi sung mãn, dần tiến vào tầm mắt đại lão nhà họ Hà, tiền đồ không nhỏ.- Giám đốc Khâu, cho anh một kiến nghị.Khâu Tỉnh Xuyên cứ lặng lẽ ăn uống, Liễu nha nội không nhịn được chọc hắn một cái, Khâu Tỉnh Xuyên chỉ nhướng mắt lên nhìn y, không nói một lời, tiếp tục đánh chén.- Thái độ phục vụ của ngân hàng các anh rất là không thể chấp nhận được.Liễu Tuấn thong thả nói.Khâu Tình Xuyên liếc y cái nữa, vẫn không nói gì, vẻ mặt thì khó chịu, nếu chẳng phải ngại Thôi Phúc Thành ở đây, giám đốc Khâu đã “phùng mang trợn mắt” lên với Liễu thị trưởng rồi.Người này khi rảnh việc luôn thích chọc phá.Thấy cảnh này Thôi Phúc Thành thầm gật gù, xem ra giao tình hai vị na nội này rất sâu sắc.- Tiểu Nhã nói với tôi, cô ấy hai ngày trước tới ngân hàng các anh rút tiền, phải xếp hàng hơn một tiếng, tới tê hết cả chân.Té ra Liễu thị trưởng vì bạn gái mà gây chuyện với giám đốc Khâu.Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:- Ngân hàng có đường đi riêng cho Vip.Tài khoản của Lăng Nhã có hơn chục triệu, có thể hưởng thụ phục vụ của Vip rồi.Liễu Tuấn khó chịu:- Anh đừng nhắc tới cái đường đi riêng đó, nhắc tới là bực mình, chó mèo gì cũng vào được, xếp hàng còn dài hơn cả so với người thường.Thôi Phúc Thành trố mắt, hóa ra hai vị nha nội đỉnh cấp thường ngày nói mấy chuyện này?

Còn Tiểu Nha không biết là ai mà Liễu Tuấn gọi thân thiết như thế, chắc là nữ nhân có quan hệ với rất ...

Chẳng lẽ là Lăng Nhã?Vừa nghĩ tới đây Thôi Phúc Thành cả kinh, vội thu lại suy nghĩ này, giao tình của hắn và Liễu Tuấn chưa tới mức chia sẻ bí mật này.

Có lẽ một ngày nào đó Liễu Tuấn đưa “Tiểu Nhã” tới trước mặt hắn thì mới có nghĩa rằng Thôi Phúc Thành hắn đã hoàn toàn được Liễu Tuấn chấp nhận.Còn bây giờ nếu để Liễu Tuấn biết hắn thăm dò bí mật tư nhân này thì không phải chuyện tốt gì cả.Khâu Tình Xuyên lúc này mới coi trọng hơn, hỏi:- Tiểu Nhã tới chi nhánh nào?- Tới chi nhánh nào không quan trọng, quan trọng là cái hiện tượng này hẳn rất phổ biến, chỉnh đốn thời gian ngắn không có hiệu quả, phong trào chỉnh đốn qua đi, sẽ y như cũ.

Bốn ngân hàng quốc hữu lớn các anh chẳng khác gì mấy cơ quan công quyền.Khâu Tình Xuyên cầm chén rượu lên, hời hợt nói:- Liễu thị trưởng có gì chỉ giáo?- Ha ha ha, giám đốc Khâu, thái độ này của anh không được, người ta nói tôi hay bao che cấp dưới, xem ra lời này không đúng, vì so với đồng chí Khâu Tình Xuyên còn kém xa lắm.Khâu Tình Xuyên lắc đầu, lờ tịt y, quay sang bên nói:- Thôi tỉnh trưởng, làm một chén.Thôi Phúc Thành cười ha hả chạm cốc với Khâu Tình Xuyên.Liễu thị trưởng cú lắm:- Này giám đốc Khâu, cái hệ thống quản lý của các anh có cải tiến một chút đi được không?

Hay là anh đề xuất lên cấp trên hợp tác với ngân hàng nổi tiếng nước ngoài mà học tập người ta.Trong ký ức của Liễu Tuấn đúng là có vụ ngân hàng quốc hữu hợp tác ngân hàng Mỹ, gây tiếng vang lớn.

Hành động lớn như thế đương nhiên không phải một giám đốc chi nhánh cấp tỉnh như Khâu Tỉnh Xuyên có thể quyết định.Cấp bậc của Khâu Tình Xuyên, thì tỉnh ngân hàng kiết thiết tỉnh A thu được bao nhiêu khoản vay, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận , đã không phải thành tích đủ thỏa mãn nhu cầu nữa.

Muốn tiến lên thành lãnh đạo có tính toàn cục, phải có tác động lên hệ thống, chứng minh anh có năng lực không chế toàn cục.Khâu Tình Xuyên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu Chương 1095: Đài truyền hình phỏng vấn- Đừng quấy, sắp xong rồi.Trong tiếng cười, Lăng Nhã vừa thắt caravat cho Liễu Tuấn, vừa né tránh bàn tay hư hỏng của Liễu thị trưởng.Người này thật đúng là, đêm qua hành hạ quá nửa đêm, chẳng ngủ được mấy tiếng, sáng ra đã lại không yên phận rồi.

Biết rõ ngày mai phải tới đài truyền hình tỉnh phỏng vấn, mà sáng dậy còn muốn lần nữa.Thật không biết làm sao y có thể cường tráng như thế.Lăng chủ nhiệm kẹp chặp hai chân không dám thả lỏng.Giờ sắp phải đi rồi, Liễu thị trưởng vẫn táy máy chân tay.- Hi hi, đừng nghịch nữa, còn nghịch Caravat thắt lung tung, ảnh hưởng tới hình tượng tới Liễu thị trưởng..

Ừm, xong rồi, nhìn xem, đẹp trai biết bao, thật chẳng hiểu sao anh lại không thích mặc áo véc.Lăng Nhã chống cự lại sự “quấy rối” của Liễu thị trưởng, khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, cười tuơi tắn đứng sang một bên, để Liễu Tuấn đứng trước gương thưởng thức dáng vẻ cả mình.Trong gương là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, chững chạc trầm ổn.- Thật khó chịu.Liễu nha nội làu bàu, cùng với địa vị của y trong thể chế ngày một cai, mặc áo véc gần như thành trang phục thường ngày, làm đồng chí Liễu Tuấn vốn không ưa trang phục gò bó rất là bực bội.- Hi hi, anh phải nhớ, hôm nay anh không đại biểu cho bản thân, mà đại biểu cho chính phủ Tiềm Châu, đại biểu cho sáu triệu người dân Tiềm Châu, phải thể hiện cho tốt nhé.Lăng chủ nhiệm trêu.Liễu Tuấn đưa tay ra bẹo má Lăng Nhãm trên mặt lại lộ ra nụ cười gian tà, Lăng Nhã giật mình, kêu lên:- Này, không được, còn lề mễ nữa là muộn đấy.Liễu Tuấn ôm lấy tấm thân đầy đặn của cô, hôn một cái rồi mỉm cười ra ngoài.Liễu thị trưởng hôm nay nhận lời mời của đài truyền hình tham gia phỏng vấn, ĐTH tỉnh làm một chương trình tên là ( Hành trình cải cách huy hoàng của tỉnh A).

Lấy bối cảnh là làn sóng thời mở cửa, trình bày hệ thống thành tựu 20 năm qua, chương trình này là tiêu điểm mừng 50 năm quốc khánh, chẳng những phòng tuyên truyển tỉnh rất quan tâm, mà chính phủ tỉnh ủy cũng vô cùng quan tâm.Trong seri chương trình này có bố trí phỏng vấn lãnh đạo chủ yếu các địa phương, đương nhiên không phải là ai cũng có phần, Liễu Tuấn là người duy nhất trong các lãnh đạo thành phố được vinh dự thành “Điển hình anh hùng cấp 2 toàn quốc”, tất nhiên phải được tuyển chọn.Thực ra Liễu Tuấn chẳng muốn tham gia cái chương trình này, y đã nổi tiếng lắm rồi, chẳng cẩn phải xuất hiện thêm ở trên ĐTH nữa, thân ở quan trường kín đáo một chút thì hơn, có điều ban tuyên truyền tỉnh ủy thống nhất an bài như thế, Liễu Tuấn cũng không tiện khư khư giữ ý mình.Cách khu nhà Lăng Nhã ở không xa, Liễu Tuấn ngồi lên chiếc xe số hai của Tiềm Châu đã đợi từ trước.Vu Hoài Tín nói:- Thị trưởng, Hàn bí thư đã về ngày hôm quarồi.Liễu Tuấn gật đầu.Hàn Húc lần này lên kinh thành, tìm người quen trong cơ quan quốc gia nghe ngóng, Liễu Tuấn cơ bản là biết, đám bạn bè Hàn Húc nghe nói Liễu Tuấn từ chối hạng mục 24 tỷ thì há hốc mồm, tiếp đó quay lại khuyên Hàn Húc từ bò việc này cho xong.

Hàn Húc công tác ở cơ quan quốc gia bao nhiêu năm, có mạng lưới quan hệ cực lớn, bạn bè của hắn nói, làm nghề sắt thép này cần rất nhiều công văn phê duyệt, mặc dù rất khó, nhưng không phải tuyệt đối không thể.

Nhưng giả sử chính phủ và thị trưởng kiên quyết không phối hợp, cho dù Hàn Húc vỗ bàn quyết định đưa công trình này vào Tiềm Châu thì cũng không cách nào đứng vững được.Không thể thủ tục nào cũng lấy danh nghĩa thành ủy được chứ?Thế thì thành trò hề ngay.Hơn nữa người của cơ quan quốc gia chắc gì đã dám mạo hiểm đi đắc tội Liễu nha nội, giúp Hàn Húc làm thao tác trái quy định này, không khéo ngay bản thân cũng cuốn vào, vì rất nhiều thủ tục cần đích thân Liễu phó thủ tướng ký tên.Hàn Húc uất ức như thế nào khỏi cần phải nói nữa.- Thị trưởng, nghe nói mấy thành phố đang tranh nhau cái hạng mục này, thị trưởng thành phố Ngọc Lan mấy ngày trước còn mở tiệc chiêu đãi Lạc Vĩ Phong.Vu Hoài Tín tiếp tục báo cáo tin tức hắn thăm dò được.- Uông Quốc Chiêu?Liễu Tuấn nhướng mày lên.- Vâng, Uông thị trưởng muốn đưa Cty Vĩ Phong tới Tp Ngọc Lan.Uông Quốc Chiêu nhậm chức thị trưởng Ngọc Lan không lâu, liền thành lập một khu cao tân mới, vốn định cho nó thành cấp phó sở như khu Trường Hà, thăm dò trên tỉnh, thấy khá khó, liền bất đắc dĩ đặt cho nó cấp chính xử.Uông Quốc Chiêu làm khu cao tân này, chuẩn bị liên kết với cơ sở công nghiệp nặng của Ngọc Lan, ý đồ so kè với khu Trường Hà quá rõ ràng.

Tuy Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ đã điều đi, bí thư khu Trường Hà là Kỳ Hoành Minh, cấp dưới cũ của Uông Quốc Chiêu.Nhưng Uông Quốc Chiêu là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, tự cho rằng mình là cao thủ kinh tế, nếu bản thân chấp chính Ngọc Lan mà chỉ dựa vào phúc ấm Liễu Tuấn để lại thì với hắn là chuyện mất mặt.

Uông Quốc Chiêu chấp chính Ngô Tây thu được thành tích ai cũng phải thừa nhận, chả lẽ lại không cách nào vượt qua được Liễu Tuấn.Uông thị trưởng không tin.Nếu thành công đưa Cty Vĩ Phong vào, thì chỉ bằng một mình nó cũng đủ chống đỡ cho cả khu công nghiệp nặng.Liễu Tuấn không nói gì, Vu Hoài Tín qua kính chiếu hậu nhìn thấy Liễu thị trưởng cau mày.Xe nhanh chóng tới được ĐTH, một bóng người quen thuộc đứng ở ngoài phòng quay chờ đợi, nhìn thấy Liễu Tuấn liền lộ vẻ vui mừng, đi vội tới, đưa tay ra.- Xin chào Liễu thị trường.- Tằng Thiến là cô à.Tằng Thiến là con dâu của thị trưởng tiền nhiệm của Tiềm Châu, trước kia làm phóng viên ở Tiềm Châu, Trần Hướng Dương nằm viện một thời gian thì mang một chức nhàn trên tỉnh, cơ bản đã nghỉ hưu, để tiện chiếu cố việc ăn ở, Tằng Thiến cũng điều tới ĐTH tỉnh, có điều trước kia Tằng Thiến nhiều lần phỏng vấn tin tức quan trọng trong thành phố, nên Liễu Tuấn cũng khá quen thuộc.Tằng Thiến trông khá xinh xắn, vóc người cao ráo mặc bộ đồ công sở màu lam, trông khá nhanh nhạy, có chút phong thái của mỹ nhân văn phòng.- Mời Liễu thị trưởng ngồi nghỉ chút đã, cuộc phỏng vấn phải đợi chút nữa mới bắt đầu.Tằng Thiến khách khí mời Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, rồi rót trà cho y, sau đó ngồi xuống đối diện, đưa tới một số tài liệu:- Liễu thị trưởng, đây là tư liệu liên quan tới cuộc phỏng vấn này, ngài xem qua đi.Tư liệu này Liễu Tuấn đã nhận được từ mấy hôm trước, kiểu phỏng vấn chính quy này đều có kịch bản dựng trước, khi chính thức phỏng vấn cơ bản đều đọc theo sách vở.Đương nhiên đối tượng được phỏng vấn cũng có thể tự do phát huy, có điều cuộc phỏng vấn này định sẵn đưa lên thời sự tỉnh, nên đối tượng được phỏng vấn đều chọn làm theo tư liệu có sẵn.

Nếu tự do phát huy nói không chừng có lời nào không nên nói hoặc trước sau bất nhất thì ảnh hưởng khôn ghay.Thân là lãnh đạo địa phương sao lại có thể thiếu trình độ như thế?Liễu Tuấn nhận lấy tư liệu, không lật xem mà hỏi:- Tằng Thiến, nói thế hôm nay do cô chủ trì tiết mục à?- Vâng.Tằng Thiến gật đầu, vẻ mặt có chút hưng phần, trước kia ở Tiềm Châu cô cũng được coi là phóng viên khá có trọng lượng, có điều Tằng Thiến biết đó chẳng qua được thổi phổng lên vì cha chồng cô làm thị trưởng thôi, hơn nữa trình độ ĐTH địa phương sao so bì được với ĐTH tỉnh, rất nhiều thành phố chỉ có một cái ban truyền hình, Tằng Thiến tới ĐTH tỉnh vẫn được coi trọng làm người chủ trì chương trình quan trọng như vậy, đúng là đáng mừng.Liễu Tuấn cười khích lệ:- Rất giỏi, Tằng Thiến, có tiền đồ đó.Tằng Thiến ít tuổi hơn Liễu Tuấn một chút, thêm vào cô lại là con dâu Trần Hướng Dương, nên Liễu Tuấn luôn lộ vẻ trưởng bối, làm Tằng Thiến không quen lắm.

Vị này nếu không phải là thị trưởng Tiềm Châu, hai người dứt khoát ngang bối phận, có điều Tằng Thiến nhanh chóng thích ứng, vẻ mặt càng trở nên cung kính.Tằng Thiến rất hiểu cuộc long tranh hổ đấu ở Tiềm Châu, Liễu Tuấn chẳng những đứng vững chân còn xoay ngược tình thế, làm Tằng Thiến rất kính trọng.Hai người tán gẫu mấy câu, Tằng Thiến xem giờ rồi nói:- Liễu thị trưởng, sắp tới giờ phỏng vấn rồi, ngài có cần đọc tư liệu lại một chút.Liễu Tuấn khoát tay:- Không cần đâu.Có tư liệu hay không với Liễu Tuấn mà nói đều không phải vấn đề.- Vậy mời Liễu thị trưởng.Tằng Thiến đứng dậy, chuẩn bị dẫn Liễu Tuấn vào phòng quay.- Đợi một chút.Đúng lúc này một giọng nữ êm tai vang lên, rồi tiếp đó là tiếng giày cao gót và làn hương thơn lan tới, một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ đỏ rực xuất hiện trước hai người.Sắc mặt Tằng Thiến trở nên nghiêm túc.- Là cô hả, Trương Quỳnh.Trương Quỳnh chừng 24, 25 ít tuổi hơi Tằng Thiến, trông vô cùng xinh đẹp, vóc người càng bốc lửa, ánh mắt nhìn Tằng Thiến có chút thù địch, đa phần là sự đắc ý không che dấu được.Ánh mắt này làm lòng Tằng Thiến giật thót một cái.Trương Quỳnh tươi cười bắt tay Liễu Tuấn nói:- Chào Liễu thị trưởng, tôi là Trương Quỳnh, là người chủ nhiệm kênh tin tức ĐTH, tôi là người phỏng vấn Liễu thị trưởng.Mặt Tằng Thiến tức thì trắng bệch Chương 1096: Liễu thị trưởng rất tức giận (thượng + hạ)Vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, ngạc nhiên nói:- Đth không phải đã an bài Tằng Thiến tới phỏng vấn tôi sao?Trương Quỳnh gượng cười:- Chuyện này...

Đth đã có an bài khác.Liễu Tuấn cau mày.Tằng Thiến lúc này mới tỉnh lại, mặt từ trắng thành xám, nhìn thằng Trương Quỳnh nói:- Trương Quỳnh, đây là ý kiến của ai?- Cốc chủ nhiệm đích thân dặn tôi, muốn tôi lập tức tới phỏng vấn Liễu thị trưởng.Trương Quỳnh ưỡn ngực lên đáp, vẻ mặt ngạo mạn.- Tại sao lại như thế?

Rõ ràng đã nói trước rồi, sao đột nhiên lại thay đổi?Tằng Thiến hơi nó rồi, sắc mặt càng thêm khó coi.Trương Quỳnh khóe miệng nhếch lên, cười chế nhạo, nói:- Chuyện này tôi không biết, đều do lãnh đạo an bài, chị Tằng nếu có gì thắc mắc cứ đi hỏi Cốc chủ nhiệm.Tằng Thiến cắn chặt răng, sắc mặt biến đổi liên tục, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, thấy y ngồi vững như núi, đôi mày vốn hơi cau lại đã trở lại bình thường, Liễu Tuấn thấy Tằng Thiến liếc mắt qua, liền khẽ mỉm cười.Không biết vì sao, nụ cười này làm Tằng Thiến thêm tự tin, sắc mặt dần khôi phúc lại, chậm rãi ngồi xuống, dựa và ghế sô pha, nói:- Xin lỗi, tôi không nhận được thông báo chính thức của ĐTH, cho nên vẫn do tôi phỏng vấn Liễu thị trưởng.Nụ cười giả tạo trên mặt Trương Quỳnh biến mất hoàn toàn, nhướng mày lên, giọng củng trở nên bén nhọn :- Tằng Thiến, chị có ý gì hả?

Chẳng lẽ tôi còn giả truyền thánh chỉ sao?Tằng Thiến thong thả đáp:- Tôi không nói như thế, chuyện lớn như vậy thế nào cũng phải có thông báo chính thức chứ, nếu không đó là sự thiếu tôn trọng với Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn nghe tới tây thì mỉm cười.Tằng Thiến trông qua có vẻ rất lành tính, thì ra không vừa, lúc quan trọng biết cáo mượn oai hùm, lôi Liễu thị trưởng vào rồi hãy nói.- Chỉ là phỏng vấn thôi, có gì mà ghê gớm...Trương Quỳnh khinh miệt nói, nhưng chưa hết câu đã ý thức được không ổn, thế này đắc tội với Liễu nha nội rồi, vội vàng cúi đầu xin lỗi Liễu Tuấn:- Xin lỗi Liễu thị trưởng, ĐTH chúng tôi tạm thời có an bài khác...

Hay là chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé.- Phóng viên Trương, các cô xử lý chuyện nội bộ xong rồi hãy nói.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, đưa cổ tay lên xem đồng hồ.Vu Hoài tín lập tức lên tiếng:- Phóng viên Trương, Liễu thị trưởng trưa nay có an bài khác, mới các vị tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề nội bộ được không?Trương Quỳnh tức lắm, ĐTH tỉnh phỏng vấn không ít nhân vật lớn, từ thường ủy tỉnh ủy cho tới các nhà khoa học nổi tiếng, loại thị trưởng địa phương như Liễu Tuấn được ĐTH tỉnh chuyên đề phỏng vấn là vinh dự lắm rồi.Ban đầu vì xác định danh sách lãnh đạo các cấp được “lên hình”, ĐTH đã tốn nhiều công sức, nghe nói còn phải tranh đấu một phen mới đạt được sự cân bằng, dù sao có thể lên TV trình bày quan điểm của mình không phải là chuyện nhỏ, làm tốt là một vốn liếng chính trị không nhỏ, tới lúc cần sẽ có ích lớn.Không ngờ Liễu thị trưởng làm cao, cứ như là ĐTH xin được phỏng vấn y vậy.Trương Quỳnh cũng biết Liễu Tuấn có được người cha tốt, xem ra nha nội luôn ngông nghênh như vậy.

Có điều Trương Quỳnh là phóng viên ĐTH tỉnh, so với người dân thường được xem là biết nhiều hiểu rộng, chẳng sợ thân phận nha nội của Liễu Tuấn lắm, mà cô ta còn nghe nói lãnh đảo tỉnh ủy đều chẳng ưa gì Liễu Tuấn.Huyện quan không bằng hiện quản, nếu đúng là như thế, vị nha nội trước mắt này cũng chẳng có gì mà phải sợ.Trương Quỳnh miệng cười nhưng mặt lạnh tanh:- Liễu thị trưởng, an bài phỏng vấn thế nào là chuyện nội bộ của chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ giải quyết tốt.

Nếu Liễu thị trưởng có an bài khác thì chúng ta tranh thủ thời gian đi, tránh làm lỡ chuyện của Liễu thị trưởng.Cô giáo này vốn rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt làm bộ làm tịch không phù hợp, làm người ta không ưa nổi.Vẫn còn quá non.Vu Hoài Tín thầm lắc đầu, lần nữa lên tiếng thay Liễu Tuấn:- Phóng viên Trương, tôi thấy nên mời lãnh đạo của các vị ra mặt giải thích cho Liễu thị trưởng đi.Vu Hoài Tín ý tứ rõ ràng, đây đường đường là cán bộ cao cấp, chư hầu một phương, mà một phóng viên nho nhỏ dám sắp xếp à?

Không có quy củ gì sao, mau mau gọi người sau lưng ra đây nếu không sẽ nếm đủ.Tằng Thiến không nói một lời, ngồi im đó, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Vu Hoài Tín thầm lắc đầu, nếu Liễu Tuấn đã ra mặt, Tằng Thiến tất nhiên ngoan ngoãn tránh qua một bên không xen bừa vào, rốt cuộc là con dâu Trần Hướng Dương, xuất thân từ nhà quan lại, biết rất rõ nắm chừng mực trong việc này.Trương Quỳnh sầm mặt xuống, tựa hồ rất không vui.Lúc này “Cốc chủ nhiệm” trong lời của cô ta càng sốt ruột, Cốc chủ nhiệm là chủ nhiệm ban tin tức, vừa rồi nhận được điện thoại ở phòng quay, báo cáo xung đột giữa Trương Quỳnh và Tằng Thiến, mời hắn ra quyết định, thời gian phỏng vấn đã tới.Cốc chủ nhiệm chẳng phải là Trương Quỳnh, không muốn đắc tội với Liễu Tuấn chút nào, dù Liễu Tuấn không có bối cảnh gì, chỉ là thị trưởng bình thường thì Cốc chủ nhiệm cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội, làm thế có lợi gì?Không biết Hạ phó giám đốc ĐTH sao tự nhiên lại quyết định đổi người, không phải nói trước để Tằng Thiến phỏng vấn sao?

Dù thế nào Tằng Thiến trước kia làm việc ở ĐTH Tiềm Châu, khá quen với Liễu Tuấn, như thế hai bên phối hợp ăn ý hơn.Chả lẽ cái lão già không đứng đắn đó lại có mưu đồ với Tằng Thiến.Vừa nghĩ tới đây Cốc chủ nhiệm gật mình, sắc mặt sa sầm.Hạ phó giám đốc khá có thực quyền trong ĐTH, nghe nói là có quan hệ gì đó với lãnh đạo tỉnh ủy, ngay cả trong tổng cục truyền hình và bộ tuyên truyền TW tựa hồ cũng có chỗ dựa, là người thứ hai thực sự trong ĐTH, dù giám đốc ĐTH cũng phải nhường nhịn ba phần.Nói ra thì Hạ phó giám đốc có chút năng lực, nhưng có bệnh háo sắc, cứ nhìn thấy cô gái xinh đẹp trẻ trung nào là ánh mắt thất thần, rất nhiều nữ phóng viên và nhân viên trong ĐTH có tin đồn không hay với ông ta, Tằng Thiến trẻ trung xinh đẹp, dáng người ngon lành, nói không chừng lão Hạ động lòng rồi.Nhưng Tằng Thiến đâu phải là phóng viên thường, nói thế nào cha chồng người ta từng làm thị trưởng, mới chưa lui về bao lâu đã dám có ý đồ với con dâu người ta rồi.Thật là quá đáng!Chẳng nhẽ không biết sợ gì nữa sao?Song Cốc chủ nhiệm bị kẹp vào giữa rất khó xử.Có điều Cốc chủ nhiệm cũng không do dự bao lâu, cú điện thoại thứ hai ở phòng quay gọi tới, xin ông ta lập tức quyết định, nếu không trễ giờ.

Cốc chủ nhiệm nghĩ một lúc rồi gọi cho Hạ phó giám đốc.- Giám đốc, chuyện này..

Hay là để Tằng Thiến phỏng vấn Liễu thị trưởng cho xong.Cốc chủ nhiệm lắp bắp nói.- Sao?

Để Tiểu Trương phỏng vấn không được à?Hạ phó giám đốc không vui, vốn giọng nói khá dễ nghe đã trở nên âm trầm, làm Cốc chủ nhiệm giật thót.

Lão Hạ chẳng phải hạng tử tế gì, ai đắc tội là báo thù không sót một người.Cốc chủ nhiệm cắn rắng nói:- Giám đốc, tựa hồ Liễu thị trưởng không vui, dù sao Tiểu Tằng trước kia làm ở ĐTH Tiềm Châu mà.Kỳ thực người ở phòng quay không nói với Cốc chủ nhiệm là Liễu thị trưởng không vui, đây chẳng qua là suy đoán của ông ta.

Dù thế nào chuyện đột nhiên thay đổi là tỏ thái độ không xem trọng Liễu thị trưởng, bảo người ta vỗ tay vui mừng là không thể.Hơn nữa ấn tượng của Cốc chủ nhiệm với Trương Quỳnh không tốt, tuổi trẻ, làm việc bộp chộp, ỷ vào sự “quan tâm” của lão Hạ mà không coi ai ra gì, cả với hắn cũng chỉ vâng lời bề ngoài.

Lấy Liễu Tuấn trừ đi cái ngạo khí của cô ta cũng là cách rất tốt.- Cái này liên quan gì tới Liễu Tuấn, y là thị trưởng Tiềm Châu, chả lẽ còn can thiệp vào chuyện nội bộ của ĐTH sao?

Anh đi bảo Tằng Thiến phục tùng an bài của tổ chức, để Trương Quỳnh phỏng vấn.Hạ phó giám đốc nói xong là cụp điện thoại, độc đoán y như trước kia.Cốc chủ nhiệm nhìn điện thoại kêu tu tu mà cười khổ lắc đầu, đành đi tới phòng quay.

Dù có bất mãn đến đâu vẫn phải thực thi ý đồ của lãnh đạo, tiết mục này ngày mai đưa lên TV, phải tranh thủ quay xong, nếu không ông ta bị thất trách.Cốc chủ nhiệm cũng biết trong ĐTH có đôi mắt kẻ nào đang nhòm ngó vào cái ghế của ông ta, mà chẳng phải một đôi.Cốc chủ nhiệm vừa mới xuất hiện ở cửa phòng quay, Trương Quỳnh mặt sương giá đã vội chạy tới, bực bội nói:- Cốc chủ nhiệm làm cái gì thế, bên trên an bài mà không thông báo với các đồng chí khác, làm người ta cho rằng tôi giả truyền thánh chỉ đấy.Cốc chủ nhiệm nhìn cô ta với vẻ nghiêm khắc, rồi quay sang Liễu Tuấn, nặn ra nụ cười tươi tỉnh.- Liễu thị trưởng.Không ngờ Liễu Tuấn tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy đi thẳng khỏi phòng quay, không nhìn ông ta tới một cái- Liễu thị trưởng..

Liễu thị trưởng xin chờ đã.Cốc chủ nhiển vội vàng đuổi theo, Trương Quỳnh và Tằng Thiến cũng cuống quít theo sau.Liễu Tuấn dừng bước quay lại nhìn Cốc chủ nhiệm, sắc mặt bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén lướt qua, làm tim Cốc chủ nhiệm và Trương quỳnh thắt lại.Vu Hoài Tín đi lên hỏi:- Ông là ai?- À, tôi họ Cốc, chủ nhiệm ban tin tức..

Liễu thị trưởng, phỏng vấn sắp bắt đầu, chuyện này...Cốc chủ nhiệm chỉ nói với Liễu Tuấn.Vu Hoài Tín nghiêm mặt lại:- Xin lỗi Cốc chủ nhiệm, thời gian phỏng vấn đã qua rồi, thị trưởng của chúng tôi còn có nhiều công việc, thời gian eo hẹp, không thể làm lỡ ở đây được.

Mời các vị thông suốt nội bộ trước rồi hãy hẹn thời gian phỏng vấn.Liễu Tuấn gật đầu, tựa hồ tán đồng lời nói của Vu Hoài Tín, nhưng không nói một lời, xoay người rời đi.Cốc chủ nhiệm mồm cứ há ra nhưng không nói được được gì.Hình như Liễu thị trưởng rất tức giận.- Người này thái độ kiểu gì vậy?

Tưởng làm thị trưởng là to lắm à?Thấy bóng lưng Liễu Tuấn và Vu Hoài Tín biết mất, Trương Qùnh liền bùng nổ, lớn tiếng quát om lên, làm cả Cốc chủ nhiệm lẫn Tằng Thiến giật mình, Tằng Thiến nhìn Trường Quỳnh có chút thương hại.Cốc chủ nhiệm mặt âm trầm, hạ giọng nói:- Tiểu Trương, ăn nói kiểu gì thế?

Không biết chú ý ảnh hưởng gì cả.Trương Quỳnh lúc này cũng ý thức được mình nói lời này trước mặt mọi người là không ổn lắm, bĩu môi không nói nữa.Cốc chủ nhiệm quay sang Tằng Thiến:- Tiểu Tằng, là thế này, chuyện phỏng vấn Liễu thị trưởng lãnh đạo có chút điều chỉnh, không kịp thời thông báo với cô, tạo thành chút hiểu lầm, cô đừng để trong lòng nhé.Tằng Thiến mỉm cười:- Chủ nhiệm nặng lời rồi, mọi người cùng làm kiệc trong ĐTH, phải phục tùng lãnh đạo ĐTH mà, nếu nhận được thông báo sớm đã không xảy ra chuyện hiểu lầm này!

Vậy chủ nhiệm, tôi về phòng làm việc đây.Cốc chủ nhiệm không ngờ Tằng Thiến hiểu lý lẽ như thế, gật đầu liên tục:- Được, được, cô về phòng làm việc trước đi.

Chuyện này tôi phải báo cáo cho giám đốc, xem phải làm sao.Tằng Thiến gật đầu quay đầu điTrong chớp mắt xoay người đó, nụ cười trên mặt Tằng Thiến biến mất, đôi mắt ánh lên dữ dội, tựa hồ còn mang theo vẻ âm hiểm.Thời khắc đó, Tằng Thiến nhớ lại cuộc đối thoại lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn tới thăm cha chồng ở bệnh viện nhân dân tỉnh, khi ấy cô đã rất tò mò hỏi Trần Hướng Dương có phải Liễu Tuấn lợi hại lắm không, Trần Hương Dương trả lời: Lợi hại hơn cả tưởng tượng của con.Mong là như thế.Tằng Thiến vừa đi vừa lấy điện thoại ra.Lên xe không bao lâu, di động của Vu Hoài Tín vang lên, nhìn màn hình thì là số lạ, không biết ai gọi tới.

Vu Hoài Tín chần chừ một lúc mới nhận cuộc gọi.- A lô... vâng...

Là tôi.Quả nhiên điện thoại do Tằng Thiến gọi tới, vốn khi Tằng Thiến làm việc ở Tiềm Châu, thường phỏng vấn các lãnh đạo thành phố, nên Vu Hoài Tín cũng quen với số điện thoại của Tằng Thiến, có điều sau khi Tằng Thiến lên tỉnh lại thay đổi số điện thoại nên không nhận ra.- Được, cô đợi một chút.Vu Hoài Tín quay người lại:- Thị trưởng, điện thoại của Tằng Thiến.Liễu Tuấn nhận lấy điện thoại, nói:- Tằng Thiến à?- Xin lỗi, xin lỗi ...

Chú Liễu, cháu không ngờ lại như thế, ...

Làm lỡ thời gian quý báu của chú.Vu Thiến nói có chút lắp bắp.Liễu Tuấn cười, Tằng Thiến quả nhiên không phải là cô gái đơn thuần, đầu óc rất nhanh nhẹn, riêng một tiếng “chú Liễu” này, không phải là người thường có thể gọi ra được.Có điều Trần Hướng Dương là người tiền nhiệm của y, từ quan hệ này mà xét, Tằng Thiến miễn cưỡng có tư cách xưng hô với Liễu Tuấn như thế, hơn nữa Tằng Thiến không kể ủy khuất của mình, mà lại xin lỗi y, giọng nói rất chân thành, đủ thấy cô gái này cực kỳ thông minh.- Nói đi, có phải là có kẻ cố ý làm khó cháu không?Liễu Tuấn hỏi ôn hòa, lấy giọng điệu trưởng bối ra, rất có khí độ của “chú Liễu”.Vừa rồi Liễu Tuấn đứng ngoài nhìn, cũng thấy bên trong có vấn đề, đây là một cuộc phỏng vấn đậm chất chính trị, đừng nói là ĐTH tỉnh dù là ban tuyên truyền, cục điện ảnh và truyền thông tỉnh đều hết sức coi trọng.

Nếu đã an bài Tằng Thiến phỏng vấn, đến nơi lại đổi người, đúng là quá trò hề, không biết kẻ nào trong ĐTH đột nhiên bị rò não.Nhưng dù là vì sao, thì ý đồ nhắm vào Tằng Thiến cũng rất rõ ràng.Liễu Tuấn không muốn thấy điều này, dù giữa y và Trần Hướng Dương không có qua lại mấy, nhưng ấn tượng với Trần Hướng Dương rất sâu sắc, khi lũ tới, Trần Hướng Dương mang bệnh vẫn kiên trì lên tuyến đầu, làm người ta khâm phục.

Sau khi lên làm thị trưởng, Liễu tuấn phát hiện ra cán bộ Tiềm Châu đánh giá tốt về Trần Hướng Dương rất nhiều, điều này đủ chứng tỏ Trần Hướng Dương là lãnh đạo tốt.Quan trọng nhất Liễu Tuấn tới là với tiền đề là Trần Hướng Dương nghỉ bệnh lui về tuyến hai, từ ý nghĩa nào đó có hiểm nghi “nhân lúc người ta nguy nan”, tiếp đo Lưu Huy vì vụ án Bạch Hồ mà phải rời đi, cả hai vụ việc đều có díu líu với Liễu Tuấn.Hiện giờ Trần Hướng Dương vừa mới lui về tuyến hai, người nhà đã bị chèn ép là không thích hợp.Chuyện này liên quan tới thể diện của cán bộ bản địa Tiềm Châu, nếu gặp phải chuyện này mà Liễu Tuấn không ngó ngàng gì tới, để truyền đi, không hỏi làm những cán bộ Trần hệ thất vọng.Vì thế Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.Bên kia điện thoại, Tằng Thiết đột nhiên khóc nghẹn ngào, tiếng khóc như cố kìm nén lại càng làm người ta bất an, dù Liễu thị trưởng sớm được quan trường rèn cho thần kinh rất cứng rắn, lúc này không khỏi có chút xót xa.Có điều Liễu Tuấn không nói, chỉ im lặng chờ đợi.Tằng Thiến cũng rất có chừng mực, chỉ khóc có chừng mười giây tự động dừng lại, lau nước mắt nói nhỏi:- Chú Liễu, cái thói đời này sao biến đổi nhanh như thế.Tiểu đó Tằng Thiến ấp úng kể lại chuyện của mình trong ĐTH, ban đầu vì phải điều tới ĐTH cho tiện chăm sóc cha chồng, cô phải tốn nhiều công sức, còn dùng cả quan hệ cũ của Trần Hướng Dương, vẫn bị một số cản trở.

Sau này cùng chồng được người quen đưa tới bái phỏng Hạ phó giám đốc, ông ta nhiệt tỉnh biểu thị sẽ quan tâm tới việc này, còn hết sức chính khí, kiên quyết không nhận quà của bọn họ rất giống một vị trưởng giả hiền hậu.Khi ấy Tằng Thiến và chồng còn khen Hạ phó giám đốc là người thật tốt.Sau khi được toại nguyện tới ĐTH tỉnh, Tằng Thiến vẫn làm phóng viên lấy tin, làm phóng viên ĐTH tỉnh vất vả hơn ở Tiềm Châu nhiều, thường xuyên phải đi công tác, dãi mưa dầm nắng, cô gái yểu điệu như Tằng Thiến không chịu nổi, phải xin nghỉ bệnh hai lần.

Hạ phó giám đốc rất quan tâm, đích thân tìm cô nói chuyện, tìm hiểu thình hình, Tằng Thiến rất vui vì cho rằng gặp được lãnh đạo tốt quan tâm tới cấp dưới.

Đương nhiên trong lòng đoán, Hạ phó giám đốc có khả năng có quan hệ với người bạn nào đó của cha chồng, nên mới quan tâm tới cô.Bất kể ở đâu, được lãnh đạo quan tâm luôn làm người ta phấn chấn, thường đại biểu cho tiền đồ gấm vóc.Quả nhiên không bao lâu sau Tằng Thiến được an bài làm người dẫn chương trình thực tập.Điều này làm Tằng Thiến hết sức vui mừng, cô có dung mạo khá xinh xắn, khí chất trang nhã, có tiềm chất thành người dẫn chương trình tốt.

Tằng Thiến hạ quyết tâm phải làm việc tốt để lập thành tích đền ơn tri ngộ của Hạ phó giám đốc.Nhưng Tằng Thiến không ngờ Hạ phó giám đốc muốn cô báo đáo không phải bằng thành tích.Không lâu sau Hạ phó giám đốc lộ ra bản mặt thật, liên tục triệu kiến cô, nội dung nói chuyện cũng ngày càng xa rời công việc, tìm hiểu cuộc sống của cô, đôi khi vô tình hỏi tới vấn đề kín đáo của phụ nữ, làm Tằng Thiến xấu hổ.

Đồng thời trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành, ánh mắt của Hạ phó chủ nhiệm ngày càng không che đậy gì, sao cô chẳng phát hiện ra.Về sau Hạ phó giám đốc càng lộ liễu, muốn cô đi sâu tìm hiểu ý đồ của lãnh đạo, chủ động tới gần tổ chức.

Thậm chí còn lợi dụng cơ hội, làm như vô tình có đụng chạm vào cơ thể cô.Tằng Thiến sợ hãi không biết phải làm sao, lại không dám nói với chồng và cha chồng, sợ gây ra chuyện, dù sao Trần Hương Dương hiện giờ không còn là thị trưởng nữa, đương nhiên cũng lo mất việc dẫn chương trình không dễ kiếm này.Mới ban đầu chương trình ( hành trình cải cách huy hoàng của tỉnh A), được sự quan tâm của Hạ phó giám đốc, Tằng Thiến được an bài làm người dẫn chương trình, Tằng Thiến còn chưa kịp hưởng thụ chức trách này, thì Hạ phó giám đốc thẳng thẳng đưa ra yêu cầu sai trái với cô trong văn phòng.Tằng Thiến kinh hoàng, cố sức bỏ chạy ra ngoài.Tiếp đó là xảy ra cảnh này.- Chú Liễu, cháu phải làm sao bây giờ?Vu Thiết nức nở nói.Vu Hoài Tín phát hiện ra sắc mặt Liễu thị trưởng nghiêm nghị tới ghê người, một lúc sau Liễu Tuấn mới chậm rãi nói:- Không sao, cứ yên tâm công tác, chuyện này sẽ được xử lý ổn thỏa Chương 1097: Hậu quả rất nghiêm trọng (thượng+trung+hạ)Tằng Thiến vội vàng tim Liễu Tuấn “khóc lóc kể lể”, Cốc chủ nhiệm thì vừa về tới văn phòng liền gọi điện thoại cho Hạ phó giám đốc không ngờ máy bận, ông ta liền gọi vào di động, lần này máy thông nhưng không có ai nghe.Cốc chủ nhiệm rất tức giận, không nói một lời đi thẳng tới văn phòng Hạ phó giám đốc.Liễu Tuấn phất tay ảo bỏ đi, chuyện này quá nghiêm trọng, Cốc chủ nhiệm cần báo cáo Hạ phó giám đốc ngay lập tức, cho dù thế nào Liễu Tuấn chung quy là công tử phó thủ tướng.

Liễu Tấn Tài nhậm chức, làm việc cần mẫn thân dân, được đại đa số mọi người thừa nhận.

Thậm chí có tin tức bên lề nói, ba năm sau Liễu Tấn Tài rất có khả năng tiến thêm một bước.Cốc chủ nhiệm mặc dù chưa có cơ hội giao tiếp chính thức với các nha nội đỉnh cấp, nhân thân là chủ nhiệm ban thông tin ĐTH tỉnh, ông ta có nghe nói tới tác phong làm việc của các nha nội.

Đại bộ phận nha nội, trừ các loại hoàn khố ăn hại như Cao Nhị ra, phàm là có ý định làm nên sự nghiệp, đều rất kín đáo, làm việc bình dị dễ gần.

Nhưng bản tính của các nha nội thì giống hệt nhau, đắc tội với đám công tử này, tuyệt đối không có kết quả tốt lành gì.

Nhất là tác phong quyết liệt của Liễu Tuấn ở tỉnh A, người trên quan trường không ai không biết.Ngay trước cửa tòa nhà chính phủ, dám làm bẽ mặt tỉnh trưởng, thì một cái ĐTH có là cái gì trong lòng Liễu Tuấn cơ chứ?Lần này chắn chắn là xảy ra họa lớn rồi.Hạ phó giám đốcthật là, đổi người lúc nào không đổi, lại đi đổi vào lúc phỏng vấn Liễu Tuấn, kết quả chọc giận vị thái tuế này, ai biết thủ đoạn tiếp theo của y là gì?

Nếu như nói Liễu Tuấn cứ như vậy cho qua thì nói thế nào Cốc chủ nhiệm cũng không tin.Cốc chủ nhiệm kêu xui xẻo không thôi.Trong chuyện này Cốc chủ nhiệm vô cùng vô tội, chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, ai ngờ Liễu Tuấn phản ứng mạnh như thế, đền khi Cốc chủ nhiệm trách tội, chẳng phải cũng cuốn cả Cốc chủ nhiệm vào sao?Thật quá oan uổng.Cốc chủ nhiệm đầu có hoảng hốt, chỉ lo chạy về phía văn phòng Hạ phó giám đốc, vừa mới dừng trước cửa văn phòng, đột nhiên dừng khựng lại.Hạ phó giám đốc máy bàn bận, lại không nhận điện thoại, rõ ràng là đang có việc trao đổi với người khác, lúc này người vội vàng chạy tới trước hớt lẻo vu cáo với Hạ phó giám đốc còn có thể là ai?

Tất nhiên là Trương Quỳnh rồi.Trong ĐTH có mấy “nhân vật đặc quyền” lên tiếng trước mặt Hạ phó giám đốc, Trương Quỳnh là một trong số đó.Vừa nghĩ tới đây, Cốc chủ nhiệm liền do dự, tiếp đó nghe tới tiếc giày cao gót vội vã ở phía sau, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy Trương Quỳnh chạy tới, vành mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc xong, đột nhiên thấy Cốc chủ nhiệm, Trương Quỳnh đỏ mặt, lắp bắp nói :- Cốc chủ nhiệm.Cốc chủ nhiệm làm như không thấy Trương Quỳnh luống cuống vặn tay vào nhau, gật đầu nói:- Tiểu Trương.Trương Quỳnh cũng chỉ thoáng luống cuống thôi, lập tức khôi phục bình thường, tức tối nói:- Cốc chủ nhiệm, cô Tằng Thiến kia thật quá không ra gì rồi, ngang nhiên không phục tùng an bài của cấp trên, còn ra gì nữa?

Nếu chẳng phải cô ta cố ý làm khó tôi, cuộc phỏng vấn này đã không như thế.

Liễu...

Liễu thị trưởng cũng sẽ không bỏ đi.

Tôi đang muốn báo cáo với Hạ giám đốc đây, Cốc chủ nhiệm tới thật đúng lúc, chúng ta cùng phản ánh tình huống với Hạ giám đốc thôi, nếu không cấp trên còn cho rằng chúng ta làm hỏng cuộc phỏng vấn này.Thấy dáng vẻ tức tối của Trương Quỳnh, trong lòng Côc chủ nhiệm thầm bất mãn, nhưng tất nhiên không để lộ ra mặt.Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán.*** Chỉ tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, thân cận thì khinh nhờn, xa thì oán trách, lời dạy của Khổng “thánh” nhân.

Tức là đàn bà là tiểu nhân, không biết vả vào mặt thằng cha nào nói “nhân chi sơ tính bản thiện”, một kẻ không tôn trọng chính người sinh ra mình thì có tư cách quái gì nữa.- Được, chúng ta cùng vào báo cáo.Cốc chủ nhiệm tính toán thật nhanh, gật đầu đồng ý.Trương Quỳnh cười:- Chủ nhiệm, mời.Cốc chủ nhiệm không khách khí, đi thẳng vào văn phòng Hạ phó giám đốc.- Tiểu Cốc này, cậu làm ăn kiểu gì thế, sao chút việc nhỏ cũng không xử lý xong?

Làm cho Liễu thị trưởng bỏ đi rồi?

Cuộc phỏng vấn này ngày mai phải cho phát sóng đấy...Vừa thấy Cốc chủ nhiệm, Hạ phó giám đốc đã nghiêm mặt lại quát mắng xa xả, đó cũng là thói quen của ông ta rồi, tác phong làm việc luôn độc đoán, ai không nghe lời lập tức trở mặt.Cốc chủ nhiệm mặt nhăn nhó:- Giám đốc, tôi kiểm điểm, là tôi làm việc không tới nơi tới chốn, thực sự tôi cũng không ngờ quan niệm giờ giấc của Liễu thị trưởng mạnh như thế, không muốn chờ tới một phút.Câu này của Cốc chủ nhiệm rất có trình độ, nhẹ nhàng phủi sạch trách nhiệm lên đầu Liễu thị trưởng.

Còn về Hạ giám đốc ông có muốn tìm Liễu thị trưởng kiếm chuyện không thì tôi không quản.- Chuyện này cậu phải sắp xếp từ trước chứ.Không ngờ Hạ phó giám đốc cũng không ngu, không mắc lừa.Cốc chủ nhiệm giận lắm, cái gì mà tôi phải sắp xếp chứ?

Không xem ông gọi điện thoại cho tôi vào lúc nào, khiến tôi tới không kịp.Nhưng đẩy trách nhiệm cho cấp dưới là đặc quyền của lãnh đạo, Hạ phó giám đốc làm thế là bình thường, Cốc chủ nhiệm giận mà không dám nói.

Có điều Hạ phó giám đốc có cấp dưới, Cốc phó chủ nhiệm cũng có cấp dưới, chẳng ngại học theo.- Chuyện này...

Giám đốc, đúng là tôi có trách nhiệm, nhưng tôi không ngờ Tằng Thiến ngang như vậy, không chịu nghe lãnh đạo an bài.

Ài, ai bào cha chồng người ta từng là thị trưởng chứ?...Cốc chủ nhiệm vừa nói vừa lén nhìn Hạ phó giám đốc, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hạ phó giám đốc mặt âm trầm, hừ một tiếng:- Bất kể cô ta là ai, ở đây thì phải tuân thủ quy củ của ĐTH, không một ai được ngoại lệ!

Tiểu cốc, ban tin tức các cậu phải chỉnh đốn lại, loại tư tưởng chủ nghĩa tự do không phục tùng an bài của lãnh đạo không được để lan tràm, nếu không ai cũng học theo thì sau này loạn hết cả.

Cậu làm chủ nhiệm cũng không dễ phải không?Cốc chủ nhiệm giật mình.Sao vòng qua vòng lại thế nào lại rơi lên đầu tôi rồi.Có điều Cốc chủ nhiệm lập tức hiểu ra, ý của Hạ phó giám đốc là muốn dạy dỗ Tằng Thiến “không biết nghe lời”, nhưng không muốn đích thân ra tay mà thôi.Nếu Cốc chủ nhiệm không lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, sợ rằng bị ông ta đổi một chủ nhiệm có thể lĩnh hội được tới.

Với sự độc đoán của ông ta có thể làm ra cái chuyện này.Cốc chủ nhiệm tự nhận mình không thuộc hệ của Hạ phó giám đốc, ông ta tuyệt chẳng ngại thừa cơ lấy vị trí của mình.- Vâng thưa giám đốc, chỉ thị của ngài rất kịp thời, tôi lập tức về chỉnh đốn, tuyệt đối không để cái mầm mống chủ nghĩa tự do lan ra trong ban tin tức.Cốc chủ nhiệm gật đầu liên tục.Hạ phó giám đốc lúc này mới hài lòng gật đầu, hòa hoãn nói:- Nên như thế, cậu đi đi!

Chỉnh đốn cho kỹ.Cốc chủ nhiệm lại vâng dạ, khi đi hỏi:- Giám đốc, chuyện phỏng vấn Liễu thị trưởng.Hạ phó giám đốc lại tỏ ra khó chịu:- Ai ai ra chuyện, người đó đi giải quyết.- Vâng vâng..Cốc chủ nhiệm hiểu ý đi ra ngoài.Trương Quỳnh đột nhiên gọi:- Cốc chủ nhiệm.Phải nói rằng sau khi vào văn phòng Hạ phó giám đốc, Trương Quỳnh tỏ ra khá quy củ, không hề xen lời vào.- Sao thế Tiểu Trương?Cốc chủ nhiệm mỉm cười, cố gắng để giọng mình ôn hòa nhất có thể, dù sao trong lời đồn cô ta và Hạ phó giám đốc có quan hệ đặc thù.- Cái cô Tằng Thiến kia thật không ra làm sao.

Tố chất tệ như thế sao làm người dẫn chương trình được?

Đúng là bôi nhọ đội ngũ dẫn chương trình chúng tôi.Trương Quỳnh tức tối nói.Cốc chủ nhiệm thầm thở dài, Trương Quỳnh muốn dồn Tằng Thiến tới đường cùng rồi, chỉ là một cuộc phóng vấn thôi, có cần thế không?

Lòng dà thật hẹp hòi, vậy mà ngày thường tươi tỉnh chị chị em em với Tằng Thiến.Cốc chủ nhiệm nhìn Hạ phó giám đốc, ông ta quay đầu đi.- Tiểu Trương, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô yên tâm đi.Cốc chủ nhiệm hít sâu một hơi, nói với chút bất đắc dĩ.Trương Quỳnh lúc này mới hài lòng mỉm cười.Khi hắn ra ngoài, Trương Quỳnh không đi theo, còn về phần cô ta có chuyện gì muốn báo cáo riêng với Hạ phó giám đốc, Cốc chủ nhiệm không biết, cũng không quan tâm.Cốc chủ nhiệm quay về văn phòng, tầm tư một lát rồi gọi điện thoại cho Tằng Thiến, bảo cô lập tức qua văn phòng của mình.Tằng Thiến tới rất nhanh, đã trang điểm lại, bất quá vành mắt vẫn hơi đỏ hoe, có thể thấy vừa mới khóc xong.Thấy dáng vẻ đáng thương của Tằng Thiến, Cốc chủ nhiệm thầm thở dài, nhưng nghiêm mặt nói:- Tiểu Tằng, hôm nay cô phạm sai lầm nghiêm trọng đấy có biết không?Làm hắn bất ngờ là Tằng Thiến không cuống quít giải thích, mà bình tĩnhnói:- Cốc chủ nhiệm, chuyện hôm nay ai đúng ai sai, tôi tin trong lòng chủ nhiệm tự biết.Cốc chủ nhiệm ngẩn ra, lắc đầu:- Tiểu Tằng, tình hình trong ĐTH rất phức tạp, hẳn cô cũng biết, không phải lão Cốc tôi cố ý nhắm vào cô, chuyện hôm nay lãnh đạo chủ yếu của ĐTH rất không vui, chỉ thị phải nghiêm túc xử lý.

Tiểu Tằng, cô phải chuẩn bị tâm lý.Tằng Thiến lạnh nhạt đáp:- Cốc chủ nhiệm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, có điều đồng chí nào đó, đặc biệt là đồng chí lãnh đạo chủ yếu kia, sợ cũng phải chuẩn bị tâm lý.Cốc chủ nhiệm nhướng mày lên, mặt lộ vẻ cảnh giácLiễu Tuấn lần này tới Ngọc Lan không phải chỉ vì cuộc phỏng vấn kia, hạng mục hợp tác với Đại học công nghiệp Ngọc Lan và Hoa Khoa Đại không chỉ có một, đã có mấy hạng mục đang triển khai ở khu Nam Than, ngoài ra có mấy hạng mục khác đang đàm phán, Liễu Tuấn muốn tới xem xét.Liễu Tuấn thái độ cực kỳ kiên quyết từ chối Cty Vĩ Cương đặt ở Tiềm Châu không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài của y, dù thế nào công khai phản đối người đứng đầu, còn một hạng mục lớn như thế, đúng là khiến nảy sinh ra rất nhiều lời xì xầm bàn tán.So ra thì vạch trần vụ án Bạch Hồ còn không kiêng kỵ như chuyện này, dù sao vạch trần vụ án kia bề ngoài mà nói là một công lao phản hủ xướng liêm, người ta chỉ có thể lớn tiếng khen ngợi không thể chất vấn gì.Còn từ chối công ty Vĩ Phong thì phạm đại kỵ quan trường, cho dù là đám đồng minh thân cận với y như Thôi Phúc Thành, Lý Huệ, miệng không nói ra nhưng trong lòng không tán đồng.Thực đúng là khắc cả hai chữ “ngang ngược” lên trên trán rồi.Theo cách làm thông thường của quan trường, cho dù Liễu Tuấn muốn đẩy Hàn Húc ra rìa cũng không được làm rõ ràng như thế, có rất nhiều thủ đoạn ngầm làm người ta ngậm bồ hòn làm ngọt.

Theo lý với trí tuệ chính trị và quyền mưu chốn quan trường của Liễu Tuấn đâu tới mức thoáng cái tụt xuống thấp như thế.Thật không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này.Liễu Tuấn cũng biết tuyệt đại đa số quy chụp cho y vì đấu tranh với Hàn Húc mà lấy “ổn định vĩ mô” ra uy hiếp, thứ mà gần như chẳng ai coi vào đâu.

Nếu không cả Uông Quốc Chiêu luôn nổi danh khôn ngoan cũng chẳng thèm kiêng kỵ, đưa ra thiện chí với Lạc Vĩ Phong, công khai khoét góc tường của Hàn Húc.May là Uông Quốc Chiêu và Hàn Húc đều là người Cù Hạo Cẩm coi trọng, nếu Liễu Tuấn kiên quyết phản đối, Cty Vĩ Phong cơ bản không có hi vọng đặt chân vào Tiềm Châu nữa, hạng mục lớn như thế nếu không có thị trưởng ủng hộ, đơn thuần dựa vào bí thư xung trận thì bất kể thế nào cũng không làm nổi.

Nếu như để Lạc Vĩ Phong tức giận chạy về đông bắc thì quá lỗ vốn, Tiềm Châu không hoan nghênh thì Ngọc Lan hoan nghênh, chỉ cần 24 tỷ này ở lại tỉnh A là được.Trải qua một năm đấu tranh gian nan, Uông Quốc Chiêu cơ bản đã đứng vững chân ở Ngọc Lan rồi.Người này không thẹn là nhân tài bẩm sinh cho quan trường, cho dù Đinh Ngọc Chu chiếm cứ ưu thế tuyệt đối ở Ngọc Lan, dưới sự ủng hộ của Cù Hạo Cẩm, Uông Quốc Chiêu không phải là không có sức đánh trả, dần dần xây dựng lên thế lực của mình, tuy vẫn ở thế kém nhưng không còn giống như trước kia, không có chút tiếng nói nào nữa rồi.

Ít nhất ở phía chính phủ, Uông Quốc Chiêu đã thành công trấn áp được Lý Huệ, lập nên uy quyền của người đứng đầu, chuyện kiến thiết kinh thế cơ bản do hắn làm chính, Đin Ngọc Chu cũng không dễ nhứng tay vào.Nhìn cách đấu tranh của Uông Quốc Chiêu ở Ngọc Lan hơn một năm qua, ngay Liễu Tuấn cũng phải bội phục.

Kẻ này có sự mẫn cảm thiên bảm với cơ hội, một khi có cơ hội xuất hiện là Uông Quốc Chiêu tóm lấy ngay, tuyệt đối không để lỡ.

Nhiều lần giao thủ với Đinh Ngọc Chu không thất bại lần nào, ép Đinh Ngọc Chu mấy lần phải nhượng bộ hắn.Vì biểu hiện xuất sắc của Uông Quốc Chiêu ở Ngọc Lan, nên cơ bản hắn được Cù Hạo Cẩm tín nhiếm, chuẩn bị đưa làm đối tượng bồi dưỡng, không còn là con cờ có thể tùy tiện vứt bỏ bất kỳ lúc nào khi hắn mới tới quy phục nữa.

Thậm chí trước đó không lâu trên tỉnh còn có tin đồn muốn Uông Quốc Chiêu làm trợ lý tỉnh trưởng.Cái chức trợ lý này khá hay, có thể là cấp chính sở , có thể là cấp phó bộ.

Nếu như lời đồn là thật, Uông Quốc Chiêu chỉ cần qua một thời gian kiếm kinh nghiệm nữa, hoặc là đợi hắn làm ra thành tích gì chói mắt, là có thể thuận tiện lên phó bộ rồi.Có điều Uông Quốc Chiêu có thành công lên cấp phó bộ hay không, hiện giờ Liễu Tuấn không quan tâm lắm.Uông Quốc Chiêu đưa công ty Vi Phong vào Ngọc Lan mới là điều y quan tâm.

Cách vận hành vốn nguy hiểm của công ty Vĩ Phong, tuyệt không chỉ có ở Tiềm Châu, mà ở đâu cũng có nguy hiểm cực lớn, Ngọc Lan coi hắn ta và đống thép kia là trái quả chín mọng không phải là chuyện tốt.Ngoài ra Liễu Tuấn phải đối diện với một áp lực nữa.Liễu thị trưởng khí phách lắm, lớn tiếng từ chối một hạng mục 24 tỷ, vậy anh mau lấy bản lĩnh ra, đưa thật nhiều đầu tư vào Tiềm Châu mới được, không thể để vì tranh đấu với người ta mà khiến kinh tế Tiềm Châu phải trả giá chứ?Muốn đem ảnh hưởng xấu của việc này giảm tới mức thấp nhất, Liễu Tuấn đúng là cần mau chóng đưa vào hạng mục khác, tổng kim ngạch không thể quá ít, nếu không có bịt miệng thiên hạ.Đưa vào đầu tư 24 tỷ với Liễu Tuấn không khó khăn gì, chỉ cần y lên tiếng thì 34 tỷ cũng có nữa là, có điều cùng với địa vị của y tăng dần, phương diện lợi dụng tài chính của hai tập đoàn của Xảo Nhi và Tiểu Thanh cần cố kỵ rất nhiều.Vả lại phải cố gắng đi theo con đường bình thường, không nên ỷ lại vào tập đoàn tài chính do mình khống chế.Dù sao chẳng có ai là đấng cứu thế, cũng chẳng ai làm nổi đấng cứu thế.Có điều chuyện này thì Liễu Tuấn không lo lắng mấy, thực tế Kim Phú Xương đã trao đội điện thoại với y nhiều lần, nói những nhà đầu tư Hồng Kông ở khu Trường Hà đều muốn theo Liễu Tuấn tới Tiềm Châu.Đó không phải vì giao tình hai người mà Kim Phú Xương cố ý nói thế, những nhà đầu tư kia đều có lợi nhuộn không nhỏ, nhất là những nhà đầu tư xây dựng nhà ở, riêng giá đất tăng vọt đã làm bọn họ mừng như mở cở trong bụng rồi.Chỉ vẹn vẹn hai năm mà được lợi nhuộn nhiều như thế, những nhà đầu tư kia lại chẳng chạy ùa tới thành phố Liễu Tuấn chấp chính.Theo nguyên văn của Kim Phú Xương, chính Tuấn thiếu gia đã là một chiêu bài vàng rồi, riêng hai chữ “Liễu Tuấn” đủ bằng cả chục triệu đồng phí quảng cáo, một quan viên luôn làm nhà đầu tư kiếm lời, muốn không thu hút không được.Với chuyện có lợi như thế, Liễu thị trưởng chẳng từ chối.Có điều Liễu thị trưởng không vội đi đàm phán hạng mục, mà tới thẳng khách sạn Thu Thủy, hẹn Lý Huệ và Vương Bác Siêu tới đánh cầu lông.Lý Huệ thời gian qua bị Uông Quốc Chiêu ép cho ngạt thở, mặc dù thành phó bí thư thành ủy, nhưng quyền lực thực tế lại chẳng bằng trước kia, Lý thị trưởng rất buồn bực.Nói ra Lý Huệ cũng là nhân vật kiệt suất trên quan trường, bất kể trí tuệ và thủ đoạn đều là hàng đầu, nhưng hắn là thư ký của Cận Tú Thuật, khiến cho cả Cù Hạo Cẩm lẫn Thai Duy Thanh đều chẳng ưa gì, cho nên ngày tháng không dễ chịu gì là đương nhiên.Dù Liễu nha nội bối cảnh mạnh hơn hắn, thủ đoạn cao hơn hắn còn cảm thấy khó khăn nữa là, huống chi đè trên đầu Lý Huệ là một Uông Quốc Chiêu thuộc hàng “yêu quái”, điều này định sẵn sĩ đồ gian nan của Lý Huệ.Mọi người là bạn bè, Liễu thị trưởng có nghĩa vụ khi Lý thị trưởng buồn bực phải an ủi một chút.Từ ĐTH tỉnh tới khách sạn Thu Thủy không xa, trên đường Liễu thị trưởng luôn gọi điện thoại, Vu Hoài Tín nghe thấy trong điện thoại Liễu thị trưởng xưng hô với hai người, một là “chú Dung” hai là “Dương cục trưởng”, đại khái là nhắc tới chuyện vừa rồi ở ĐTH, khi nói tới tên Hạ phó giám đốc không thấy có vẻ gì tức giận.Chừng trong mắt Liễu thị trưởng đây chỉ là chuyện vặt, dù là Vương giám đốc của ĐTH tỉnh cũng chẳng lọt vào mắt Liễu nha nội, còn về phần lão Hạ gì đó kia cảng là nhân vật không đáng bận tâm.Vu Hoài Tín mau chóng suy ngẫm mạng lưới quan hệ của Liễu Tuấn, lập tức đoán ra “chú Dung”, là bộ trưởng bộ tuyên truyền TW Dung Bách Duyên, vậy “Dương cục trưởng” hẳn nguyên là trưởng phòng tuyên truyền Dương Nguyên Ích rồi, hai vị này đều là cấp trên chính quản ĐTH tỉnh.Đừng thấy khi Liễu thị trưởng gọi điện rất hời hợt, tựa như chẳng bận tâm lắm, nhưng Vu Hoài Tín biết cú điện thoại này cúp xuống, là có kẻ trong ĐTH tỉnh gặp họa rồi.Liễu Tuấn hiện nay ở tỉnh A đâu chỉ đơn giản là thị trưởng Tiềm Châu, địa vị của y đã lờ mờ có thể sánh ngang cùng Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh, nhưng tham gia phỏng vấn bị người ta coi như trò đùa, sao có thể im lặng bỏ qua được?Huống chi Tằng Thiến là con dâu của thị trưởng tiền nhiệm của Tiềm Châu, Vu Hoài Tín biết Liễu Tuấn là người nhớ tình cũ, chuyện thế này tuyệt không khoanh tay ngồi nhìn.Vị Hạ phó giám đốc kia đúng là quá lỗ mãng, không biết nặng nhẹ gì cả.Liễu thị trưởng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng Chương 1098: Hậu quả rất nghiêm trọng (hạ)Lý Huệ, Cận Hữu Vi và Vương Bác Siêu tới khách sạn Thu Thủy trước nghênh đón Liễu thị trưởng, đó là lễ tiết cần thiết, dù mọi người là bạn bè thân thiết, nhưng vẫn phân cao thấp, trên quan trường vốn rất khó có bạn bè thuần túy.Cận Hữu Vi vừa gặp mặt đã hỏi ngay:- Liễu Tuấn, phỏng vấn xong rồi à?Cận Hữu Vi vốn nói muốn tới ĐTH cổ vũ cho Liễu Tuấn, bị y cười từ chối, đây là chương trình nghiêm túc, có phải là ngôi sao biểu diễn đâu mà cần cổ vũ?Cận Hữu Vi cũng chỉ nói thế mà thôi, chứ biết Liễu Tuấn bên ngoài phải bảo vệ quan uy, chỉ khi nào tụ hội riêng với bạn bè mới không cần để ý tới hình tượng.Liễu Tuấn chỉ cười không bình luận.Cận Hữu Vi cười nói:- Ha ha ha, lần này Liễu thị trưởng được lên TV rồi, ngày mai tôi phải chuẩn bị ngồi trước TV thật sớm, chuẩn bị nghe Liễu thị trưởng diễn thuyết.Liễu Tuấn hời hợt nói:- Không phỏng vấn.- Hả?

Vì sao?Cận Hữu Vi cả kinh, Lý Huệ và Vương Bác Siêu cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Đây là một chường trình mang tính chất chính trị, phòng tuyên truyền tỉnh sớm đã lên kế hoạch, sao có thể đột nhiên thay đổi?

Tức thì làm cho Lý Huệ mẫn cảm còn tưởng chiều hướng chính trị đột nhiên xảy ra biến hóa.Liễu Tuấn cười:- Đth tỉnh có an bài khác.Thấy Liễu Tuấn không muốn nói thêm, đám Cận Hữu Vi chỉ biết nhìn nhau.

Liễu Tuấn sở dĩ không muốn nói, vì liên quan tới một số chuyện kín đáo của Tằng Thiến, không tiện lan truyền rộng ra.

Mặc dù Tằng Thiến giữ mình được trước yêu cầu quá phận của Hạ phó giám đốc, nhưng nếu Trần Hướng Dương mà biết chuyện này, sợ tức tới hộc máu.Cận Hữu Vi nói:- Đi nào, cùng đánh cầu hoạt động gần cốt một chút.Liễu Tuấn nhìn hắn đánh giá, nói:- Một lát nữa anh đánh với Lý Huệ, tôi đánh với Bác Siêu, thế mới cân bằng.Cận Hữu Vi tức tối:- Cậu cho rằng đánh cầu chỉ bằng vào thể lực à?

Phải chú ý tới kỹ thuật kỹ xảo.Liễu Tuấn cười lớn:- Với thể lực này của anh, có kỹ thuật cũng bằng vô dụng.

Thôi đi, tôi khẳng định không đánh với anh, khỏi nhìn mà sốt ruột.Kỳ thực Cận Hữu Vi nói cái gì mà kỹ xảo kỹ thuật chỉ là nói vì sĩ diện.

Trước kia hắn và Liễu Tuấn đánh cầu lông với nhau rồi, cả kỹ thuật và thể lực đều không đáng nói tới, thậm chí Liễu Tuấn còn đùa mình đứng im cũng có thể thắng hắn.Sự thực chứng minh Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi không đấu với nhau là sáng suốt, dù Lý Huệ thể lực chẳng ra sao, đánh vài hiệp Lý Huệ còn dư sức, Cận Hữu Vi đã thở phì phò, cố gắng lắm mới miễn cưỡng chống đỡ được một séc đã toàn thân đầm đìa mồ hôi, chạy ra chỗ ngồi cầm đồ uống tu ừng ực.Liễu Tuấn nhìn mà lắc đầu.Lý Huệ đi tới, ngồi xuống ghế uống nước, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, hỏi với vẻ không để ý lắm:- Liễu thị trưởng, cái hạng mục sắt thép kia anh không muốn thật à?Liễu Tuấn nhìn hắn nói:- Không phải Uông thị trượng muốn nó lắm sao?

Cho hắn là được.Xem ra nha nội đúng là nha nội, khí phách rất lớn, chẳng có thân thích gì mới Uông Quốc Chiêu mà hạng mục 24 tỷ, nói nhường là nhường.Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, chậm rãi nói:- Nếu hạng mục đó thực sự được đưa vào, Lý thị trưởng, tôi đề nghị anh một điều.- Mời nói.Liễu Tuấn trịnh trọng nói:- Hạng mục này toàn bộ giao hết cho Uông Quốc Chiêu thao tác, anh không nên nhúng tay vào, thậm chí tốt nhất không nên tỏ thái độ gì, coi như không hay biết.Lý Huệ cau mày, hơi trầm ngâm một chút, thăm dò:- Ý Liễu thị trưởng là cái công ty sắt thép đó thực sự có vấn đề.- Ừ.Liễu Tuấn gật đầu, không giải thích gì thêm, cái chuyện này y đã phải giải thích quá nhiều lần rồi, hẳn Lý Huệ sớm đã biết lý do y phản đối rõ như lòng bàn tay.

Sở dĩ hỏi như thế là không tn lắm vào dự đoán của y.Kỳ thực tin vào dự đoán này được nổi mấy người?- Anh lý, em cho rằng chuyện này Liễu Tuấn nói đúng đấy, nghe cậu ta là không sai đâu.

Chuyện này để Uông Quốc Chiêu làm chủ đạo, anh xen vào, thành công rồi anh cũng chẳng được công lao gì, hỏng rồi, không phải anh chịu thiệt oan sao?

Chuyện chỉ có hại không lợi gì thế này không làm cũng được.Lý Huệ gật đầu.- Công lao?Liễu Tuấn bật cười, khẽ lắc đầu với vẻ rất khinh mệt.Thấy thái độ này của y, Cận Hữu Vi hơi ngạc nhiên, người này coi mình thành Gia Cát Lượng thật rồi, tựa hồ nhận định chuyện gì hỏng là nhất định sẽ hỏng, tuyệt đối không thể thành công.Có điều làm bạn với Liễu Tuấn đã lâu, tận mắt nhìn thấy năng lực của y, Cận Hữu Vi ngày càng tin vào phán đoán của Liễu Tuấn.- Bác Siêu, đám Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ đều tới thủ đô rồi chứ?Liễu Tuấn không muốn không muốn nói tới chuyện này nữa, quay sang hỏi Vương Bác Siêu.

Hai người là sư huynh đệ, đánh xong một ván cầu đều mặt không đỏ, nhịp thở bình thường, chỉ nhỏ vài giọt mồ hôi.Vương Bác Siêu cười:- Đi cả rồi, trước đó không lâu làm thủ tục điều động, Tiêu Kiếm tới cục ba theo lãnh đạo cũ, Tiểu Vũ vốn định an bài vào cục đốc sát, về sau Lương bộ trưởng để hắn tới cục hai.Cục hai là cục điều tra tội phạm kinh tế, Tiêu Vũ làm việc cận thận chu đáo, trước kia Lương Quốc Cường luôn bồi dưỡng hắn thành cảnh sát điều tra, chả hiểu trời đẩt đưa đẩy thế nào mà lại làm đốc sát.

Lần này tới tổng bộ công an, cuối cùng được an bài đúng cương vị.Liễu Tuấn cười:- Cục hai thì sướng rồi, không sợ không có việc làm.- Lại còn sợ không có việc làm?

Đã bận tới tôi mặt rồi, hắn tới thủ đo hai ngày, nhà cửa còn chưa bố trí xong, Lương bộ trưởng đã điểm danh bảo hắn tới thành phố đảo ở đông nam, bên đó quá thiếu người.Vương Bác Siêu tuy nói mập mờ, nhưng sao Liễu Tuấn chả hiểu, Nghiêm Ngọc Thành nhậm chức chưa lâu, tên trùm buôn lậu ở thành phố đảo kia bị đồng bọn của hắn tố cáo bằng tên thật.

Chuyện này Liễu Tuấn đã trao đổi qua với cha vợ, xét thấy vụ án này liên quan tới số tiền buôn lậu quá lớn, liên quan tới nhiều quan viên cao cấp, ban bí thư TW, trung kỳ ủy, chính pháp ủy TW đã họp lãnh đạo nhiều lần, lại báo cáo cho đương kim thủ trưởng và ban thường ủy mới quyết định chính thức phái mấy cơ quan quyền lực như trung kỷ ủy, bộ giám sát, bộ công an, viện kiểm sát tối cao hợp thành tổ chuyên án tới thành phố đóa điều tra toàn diện.Loại vụ án lớn như thế này, nhân lực vật lực điều động kinh người, quá trình điều tra tuyệt đối không đơn giản, Tiểu Vũ vừa mới cục hai đã gặp vụ án kinh thiên động điện như thế, đối với hắn mà nói là một cơ hội rèn luyện hiếm có.Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm và Vương Bác Siêu đều là người làm trị an nên lỡ cơ hội này.Mỗi người có một duyên phận riêng, không cưỡng cầu được.Vụ án buôn lậu oanh động thiên hạ này kết quả đại khái trong kiếp trước y vẫn nhớ, không biết cùng với hiệu ứng hồ điệp có sinh biến hóa nữa không.

Dù sao với thân phận và tầm nhìn Liễu Tuấn hiện nay khác hẳn rồi, vụ án này trong mắt y mất đi tính thần bí, kết quả thế nào y chẳng quan tâm.- Cận Hữu Vi , xe của Cty Trường Phong tiêu thụ rất được, đám cổ đông các anh giờ thì yên tâm rồi chứ.Liễu Tuấn không nói vệ vụ án Đông Nam đó nữa.- Yên tâm, yên tâm, có gì mà không yên tâm?

Chỉ cần là vụ làm ăn cậu giới thiệu, tôi hoàn toàn chưa bao giờ lo lắng.Mấy người cùng bật cười.- Này anh khen hay nói xấu tôi đấy.- Đương nhiên là khen rồi, ai chả biết cậu là phú ông trong thể chế, nếu giới thiệu vụ làm ăn lỗ vốn cho tôi, thế nào cậu cũng bồi thường tổn thất đúng không?Cận Hữu Vi cười hì hì.Liễu Tuấn không nói được gì.Chơi với bạn như thế thì còn trách ai được nữa?Mọi người ngồi tán gẫu, hiếm khi được thả lỏng nên rất vui vẻ thoải mái.

Đột nhiên di động của Liễu Tuấn vang lên, nhìn người gọi, y liền nhận máy.- Chào Thôi tỉnh trưởng.- Hà hà, Liễu thị trưởng đang ở đâu thế?Ngữ khí của Thôi Phúc Thành có vẻ mập mờ, Liễu Tuấn cau mày, tình huống này giữa y và Thôi Phúc Thành không có nhiều.Liễu Tuấn bình tĩnh đảp:- Đánh cầu trong khách sạn Thu Thủy.- A đánh cầu rất tốt cho sức khỏe...

Ừm, Liễu thị trưởng này, có phải lão Hạ ở ĐTH tỉnh có chút hiểu lầm với thị trưởng?Liễu Tuấn lại cau mày, lạnh nhạt nói:- Cũng chẳng tính là hiểu lầm.

Sao, Thôi tỉnh trưởng quen người này?Tằng Thiến trong điện thoại có nói tới Hạ phó giám đốc có quan hệ trên tỉnh, nên thường ngày rất ngông cuống, Liễu Tuấn chẳng bận tâm, nhưng không ngờ quan hệ trên tỉnh của lão Hạ lại là Thôi Phúc Thành.Thế này làm khó người ta rồi.Thôi Phúc Thành nghe ra giọng điệu bất thường của Liễu Tuấn, lập tức nói:- Cũng không quen lắm, chỉ được người ta nhờ thôi...

Liễ thị trưởng, nếu tiện có thể gặp mặt ông ta được không...

Vừa rồi trong điện thoại, người ta cuống tới lạc cả giọng rồi.Liễu Tuấn trầm mặc một lúc rồi nói:- Bảo ông ta qua đây Chương 1099: Lão già này hết đời rồiKhi Hạ Vân Tông thở hồng hộc chạy tới sân cầu lông thì Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu đang đấu với nhau, Lý Huệ và Cận Hữu Vi ngồi tán gẫu.Đương nhiên Hạ Vân Tông đều nhận ra bọn họ, thấy họ cùng Liễu Tuấn đánh cầu với nhau, Hạ Vân Tông liền biết quan hệ mấy người này không tầm thường, đi nhanh tới nặn ra nụ cười chào hỏi Lý Huệ và Cận Hữu Vi.- Chào Lý thị trưởng!

Chào Cận thiếu gia.Tiếp đó là một cành cực kỳ bẽ mặt, Lý Huệ và Cận Hữu Vi như không thề nghe thấy, chẳng thèm liếc mắt qua, cứ nói chuyện với nhau, thi thoảng còn cười phá lên, coi Hạ Vân Tông như không khí.Hạ Vân Tông tức thì mặt tái mét.Từ khi ông ta bước vào giới truyền thông, chưa bao giờ bị khinh rẻ như thế, đặt biệt là sau khi dần vươn lên thành lãnh đạo ĐTH tỉnh, thân phận càng hiển hách.

Dù là bí thư thị trưởng gì nhìn thấy ông ta cũng phải khách khí, cho dù có là lãnh đạo tỉnh ủy cũng tươi cười chào hỏi.Dù sao sức mạnh tin tức hiện giờ ngày càng lớn mạnh mà.Còn về Cận Hữu Vi, nếu Cận Tú Thật còn tại chức, với thân phận nha nội có thái độ này còn có chút đạo lý.

Có điều chuyện xưa rồi, không còn vinh quang của đệ nhất nha nội tỉnh A nữa.Bằng vào hai người như thế không ngờ dám coi ông ta như không.Mất tới gần cả phút Hạ Vân Tông mới áp chế được lửa giận trong lòng, dẫu sao ông ta tới đàm phán, chính chủ chưa gặp, không thể đắc tội với đám “tùy tùng” được.- Ha ha, Lý thị trưởng và Cận thiếu gia thật có có hứng thú.Hạ Vân Tông lại lần nữa lấy tinh thần, đi tới hai bước, giọng tăng thêm vài phần.Lần này Lý Huệ liếc nhìn một cái, có điều chỉ thế mà thôi, lập tức thu ánh mắt lại, mặt mày chẳng có thay đổi gì, vẫn coi ông ta như không tồn tại.Cận Hữu Vi cau mày, khó chịu nói:- Cái khách sạn Thu Thủy này ngày càng không ra sao, thế nào để cả loại vớ vẩn vào được cả đây, đánh cầu cũng không yên.Hạ Vân Tông tức thì muốn hộc ra máu.Thái độ của Cận Hữu Vi còn xúc phạm người ta hơn Lý Huệ, Coi Hạ phó giám đốc thành chó mèo rồi.- Cận thiếu gia, tôi là Hạ Vân Tông của ĐTH tỉnh đây mà.Hạ Vân Tông khó khăn lắm mới áp được cơn giận trào dâng, gượng cười nói.Sớm đã nghe nói quan hệ giữa Cận nha nội và Liễu nha nội không tệ, Cận Tú Thật vì nguyên cớ này mà ra sức giúp Liễu Tuấn, hiện ra xem ra lời đồn không phải giả.

Cận thiếu gia giúp Liễu nha nội xả hận rồi, Hạ Vân Tông dù sao là người trong thể chế hơn nửa đời người, biết lúc này tuyệt đối không thể hành động theo tình cảm, nếu không chẳng thể vãn hồi được nữa.Vừa rồi lãnh đạo cục truyền thông gọi điện cho ông ta, ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có, theo đó chuyện không phải là ông ta có thể ở lại ĐTH tỉnh hay không, mà là có thể lật nhào hoàn toàn.Hạ Vân Tông tức thì choáng váng, vốn cho rằng đắc tội với Liễu nha nội không dễ giải quyết, nhưng tuyệt đối không ngờ lại phiền phức như thế.

Không bao lâu mà như vạn cân áp trên đầu, Hạ Vân Tông vừa ra sức kiểm điểm với lãnh đạo, vừa hối hận ngàn vạn lần.- Cởi chuông cần người buộc chuông!

Tự làm chuyện ngu xuẩn thì tự đi xử lý.

Phải nhanh, nếu không chẳng ai cứu được đâu.Lãnh đạo trong điện thoại dạy dỗ quát tháo một hồi, cuối cùng mới lộ ra một câu nhắc nhở.Hạ Vân Tông biết lần này gây ra họa lớn rồi, đừng nói là lật nhào ông ta, cho dù chỉ điều khỏi vị trí thực quyền này thôi, mất đi quyền lực, những kẻ thù trước kia lúcnào cũng có thể thò chân ra ngang, rồi kẻ khác lao vào ném đá, nói không chừng bị số đá này ném thành thịt băm.Ông ta rất biết, toàn thân mình đều có sơ hở, nếu không có quyền lực làm “kim chung tráo”, thì bất kể chỗ hở nào cũng thành tử huyệt.Trên quen trường, chuyện bị mất đi quyền lực, tiếp đó vào tù hoặc ăn đạn còn ít sao?May là vị lãnh đạo tỉnh còn chịu giúp, không ngờ móc quan hệ với Thôi tỉnh trưởng, mọi người đều biết Thôi tỉnh trưởng và Liễu thị trưởng là đồng minh, thế là có chút đường sống, Liễu Tuấn chịu gặp cũng làm Hạ Vân Tông thấy được một tia hi vọng.Chỉ cần giữ được mũ ô sa, chịu nhục một chút có là gì?Liễu Tuấn thân là nha nội, để ý nhất là thể diện, mình không may làm bẽ mặt y, cách giải quyết tốt nhất là đưa mặt tới cho Liễu nha nội vả thỏa thích.Theo đó mà phân tích, Liễu Tuấn chọi để Cận Hữu Vi ra “tát” ông ta là không phải đã cùng đường.

Nếu định đẩy ông ta vào chỗ chết đã không thèm gặp mặt.Nghĩ tới đây Hạ Vân Tông thậm chí lộ ra nụ cười vui mừng, đương nhiên cũng không nhiệt tình dí mặt tới nữa, mà lùi lại đứng qua mọt bên, hết sức quy củ.Cận Hữu Vi liếc một cái, đột nhiên mỉm cười, choàng tỉnh:- Ái chà, thì ra là giám đốc Hạ Vân Tông, xem mắt mũi tôi này...

Giám đốc Hạ, mau mau mời ngồi.Thấy Cận Hữu Vi làm bộ như thế, trong lòng chửi mắng không thôi, nhưng không để lộ ra mặt, liên tục gật đầu nói:- Cận thiếu gi, không cần đâu, tôi đứng là được..

Trước mặt lãnh đạo làm gì có chỗ cho tôi ngồi.Hạ Vân Tông tăng cường âm lượng, hạ mình như thế, tất nhiên là muốn “chính chủ” nghe thấy mới có hiệu quả.- Ha ha ha, hóa ra giám đốc Hạ thích đứng...

Cũng tốt, đứng làm đầu óc tỉnh tảo, không phạm hồ đồ.

Giám đốc Hạ, trên đời này có mấy kẻ không biết trời cao đất dày, không lượng được sức mình, trong tay có chút quyền, quên cả mất họ mình là gì..

Thế là không tốt, giám đốc Hạ nói có phải không?Cận Hữu Vi thái độ cợt nhả nói:Hạ Vân Tông toàn thân toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt già đỏ bừng, cả đời này ông ta chưa bao giờ nếm cái cảm giác này.

Giờ mới hiểu thường ngày diễu võ giương oai trong ĐTH, tự nghĩ mình to lắm rồi, thì ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trong mắt đám hoàn khố này, thực sự không không đáng một xu.Hạ Vân Tông cười khan, khom lưng nói:- Cận thiếu gia nói rất đúng, như vậy là không được, rất không được.Cận Hữu Vi gật đầu, quay sang sân cầu lông lớn tiếng kêu lên “đánh hay lắm”, rồi vỗ tay, Lý Huệ cũng vỗ tay khen ngợi.Hạ Vân Tông gật mình, chẳng biết gì cũng ra sức vỗ tay lớn tiếng khen hay.Tiếp đó Cận Hữu Vi chỉ nói chuyện với Lý Huệ, không ngó tới Hạ Vân Tông một cái nào nữa.Hạ Vân Tông buông thõng tay đứng đó, mồ hôi vã ra mà không dám lau, đứng tới mười mấy phút không dám nói một lời.Cuối cùng Liễu Tuấn đánh xong một ván, đưa vợt cho phục vụ cầm lấy khăn lông, lau mồ hôi chậm rãi đi tới.Hạ Vân Tông đi vội tới, cười rực rõ hơn cả ánh mặt trời, nói:- Chào Liễu thị trưởng.Liễu Tuấn liếc ông ta một cái khẽ gật đầu, đi thẳng tới ghế ngồi xuống, Cận Hữu Vi đưa cho y một điếu thuốc, Hạ Vân Tông lập tức lấy bật lửa ra đi tới.Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý, chỉ châm lửa trong tay Cận Hữu Vi.Hạ Vân Tông xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng thu bật lửa lại, dè dặt nói:- Liễu thị trưởng, xin lỗi..

Tôi tới để kiểm điểm với lãnh đạo.- Kiểm điểm?Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi lại.- Vâng, vâng, đều do tôi an bài không hợp lý, khiến đồng chí Tằng Thiến hiểu lầm, làm chậm trễ thời gian quý báu của Liễu thị trưởng...

Tôi đã phê bình Tiểu Cốc và Trương Quỳnh, không có tính kỷ luật gì cả.Liễu Tuấn khoát tay:- Ông là Hạ Vân Tông à?Hạ Vân Tông khựng lại, lập tức tươi cười, liên tục gật đầu:- Vâng, vâng, tôi là Hạ Vân Tông.- Hạ phó giám đốc, nội bộ ĐTH an bài thế nào không cần báo cáo với tôi.Hạ Vân Tông vội nói:- Vâng thưa Liễu thị trưởng, tôi thay mặt ĐTH xin lỗi ngài...

Chuyện phỏng vấn, vốn định phát vào ngài mai, ngài xem có thể bớt chút thời gian quý báu ra hoàn thành ghi hình?

Đương nhiên, đồng chí Tằng Thiến là một người dẫn chương trình ưu tú, ĐTH quyết định do đồng chí ấy phỏng vấn ngài, sau này cả chương trình đều do đồng chí ấy chủ trì...- Công tác bình thường, mọi người đều phối hợp.Liễu Tuấn nhìn Vu Hoài Tín.Vu Hoài Tín lập tức nói:- Hai giờ chiều ngài mai thị trưởng có một tiếng rảnh rổi.- Được, vậy thì vào lúc đó.

Hạ phó giám đốc, một tiếng có đủ không?Hạ Vân Tông mừng cuống lên:- Đủ rồi, đủ rồi, cám ơn thị trưởng.Liễu Tuấn không nói nữa, phất tay như đuổi một con ruồi, không nhìn Hạ Vân Tông một cái nào.- Liễu thị trưởng, tạm biệt...Hạ Vân Tông khom mìm cúi đầu, chào mọi người rồi mới rời đi, mặt như trút được gánh nặng.Nhìn bóng lưng Hạ Vân Tông, Cận Hữu Vi cau mày, hầm hừ nói:- Loại người gì thế?

Già nửa đời người rồi, còn muốn ăn cỏ non, dám mưu đồ với cả con dâu Trần Hướng Dương...

Liễu Tuấn, thế là xong à?

Loại người này cần gì phải khách khí.Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:- Tôi nói xong bao giờ?Cận Hữu Vi cười, lắc đầu thở dài:- Lão già này hết đời rồi Chương 1100: Đông Nam đại ánSau khi Hạ Vân Tông ôm hi vọng rời đi, Liễu Tuấn liên tiếp nhận được hai cú điện thoại, cái đầu do Tằng Thiến gọi tới, cám ơn Liễu Tuấn.Với Tằng Thiến, mọi thứ giống như nằm mơ vậy, dù cố nhắc Cốc chủ nhiệm đồng chí lãnh đạo chủ yếu nào đó phải chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng rất bất an.

Cô phỏng vấn Liễu Tuấn mấy lần, song không biết nhiều về vị nha nội thị trưởng này, mà Liễu Tuấn và Trần Hướng Dương cũng chẳng có mấy giao tình, vì thế không chắc Liễu Tuấn có ra tay giúp hay không.Hơn nữa hiển nhiên Cốc chủ nhiệm không bị lời của cô dọa, ngẩn ra một chút rồi dùng “lời lẽ chính nghĩa” phê bình giáo dục.

Không ngờ giáo dục được một nửa, Cốc chủ nhiệm liền nhận được điện thoại của cấp trên, không biết trong điện thoại cụ thể nói cái gì, nhưng Cốc chủ nhiệm hạ điện thoại xuống, nụ cười trở nên vô cùng sáng lạn, quay sang biểu dương Tằng Thiến, sau đó thay mặt tổ chức tuyên bố, Tằng Thiến chính thức trở thành người chủ trì chương trình tin tức.Tằng Thiến nhìn rõ sự kinh hãi cực độ và kính sợ trong mắt Cốc chủ nhiệm.Chỉ trong chớp mắt Tằng Thiến liền hiểu ra, ắt Liễu Tuấn ra tay rồi.

Nhưng cô cũng không ngờ, Liễu Tuấn vừa ra tay lại có hiệu quả tức thì như thế.Thật không biết người này lấy đâu ra quyền thế lớn như vậy.Tằng Thiến không ở trong văn phòng Cốc chủ nhiệm lâu, mỉm cười cáo từ, vừa ra ngài đã cười toét miệng rồi.

Sau đó Tằng Thiến nhìn thấy Hạ phó giám đốc cuống cuồng chạy ra xe, rất nhiều nhân viên kinh ngạc phát hiện ra, Hạ phó giám đốc ngày thường đạo mạo trang nghiêm, mặt mày tái nhợt như vừa bị tra tấn vậy.Tằng Thiến muốn hát thật to.Tất nhiên, Tằng Thiến vui mức nhưng không tới mức quên hết tất cả, vội gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.- Không sao, sau này làm việc cho tốt, thay ta hỏi thăm đồng chí Hướng Dương.Liễu Tuấn lấy tư thế “chú Liễu” ra nói.Tằng Thiến tất nhiên là vâng dạ, rồi lại hẹn thời gian phỏng vấn cụ thể.Vừa đặt điện thoại của Tằng Thiến xuống không lâu, thì cú điện thoại thứ hai gọi tới, lần này Liễu Tuấn không nghiêm túc như vừa rồi:- Giám đốc Khâu có chỉ thị gì ạ?- Ở đâu đấy?

Vẫn đánh cầu ở khách sạn Thu Thủy à?Cuộc tụ hội này Liễu Tuấn cũng hẹn giám đốc Khâu, nhưng hắn nói có cuộc hẹn khác, cho nên Khâu Tình Xuyên biết hành tung của y.- Đúng, sao rồi, cuộc hẹn kia xong rồi à?

Đang buồn chán à?Liễu thị trưởng trêu.Khâu Tình Xuyên tựa hồ tâm tình không tốt, không đùa với Liễu Tuấn, trầm giọng nói:- Có rảnh thì tới Ngữ hậu thiêm tình một chuyến, giới thiệu cho cậu một người bạn.- Được.Liễu Tuấn gần như không do dự, gật đầu luôn.Với giao tình của hai người, Khâu Tình Xuyên có “quyền ưu tiên” này, hơn nữa Khâu Tình Xuyên rất ít chủ động giới thiệu bạn cho y, còn về dùng tới ngữ khí trịnh trọng như thế càng không có.

Có thể thấy người bạn này không phải là nhân vật tầm thường.Liễu thị trưởng khơi lên sự tò mò.Liễu thị trưởng tới Ngữ hậu thiên tình thì không ngờ Khâu Tình Xuyên đứng ở cửa đợi, bên cạnh còn có một cô gái thanh nhã, chừng trên 30, trông khá xinh đẹp, khí độ ung dung cao quý, hiển nhiên là người bạn Khâu Tình Xuyên muốn giới thiệu cho y rồi.Liễu Tuấn hơi bất ngờ, y vốn tưởng người bạn kia là nam giới.Hơn nữa với giao tình của hai người mà Khâu Tình Xuyên đứng ở cửa đợi, lập tức làm Liễu tuấn trở nên thận trọng.Chuyện không đơn giản rồi.- Liễu Tuấn, giới thiệu cho cậu, đây là em họ tôi, tên Vương Manh Manh.

Manh Manh đây là Liễu Tuấn.Khâu Tỉnh Xuyên giới thiệu không kèm chức vụ, có thể thấy hắn đã sớm nói với Vương Manh Manh về y rồi.Liễu Tuấn nheo mắt lại một chút, đưa tay ra bắt tay Vương Manh Manh:- Chào cô, Vương chủ tịch khỏe chứ.Khâu Tình Xuyên không giới thiệu cụ thể, nhưng được hắn long trong giới thiệu như thế, Liễu Tuấn lập tức nhớ tới Vương Vạn Thiên, nguyên phó chủ tịch quân ủy đã nghỉ hưu, cậu của Khâu Tình Xuyên, mỹ phụ này khẳng định là con gái Vương Vạn Thiên, anh em họ thân thích của Khâu Tình Xuyên.Vương Manh Manh cười duyên đáp:- Cám ơn Liễu thị trưởng, cha tôi rất khỏe.

Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư vẫn khỏe chứ ạ?Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.- Nào, vào phòng nói chuyện.Hai bên hàn huyên qua loa, Khâu Tình Xuyên liền dẫn vào phòng trà Hoàng sơn vân vụ.Khâu Tình Xuyên bảo phụ vụ ra ngoài, đóng cửa lại.- Ngồi đi.Khâu Tình Xuyên mời Liễu Tuấn ngồi xuống vị trí chính, trước kia hai người chưa bao giờ chú y tới việc này, hiện giờ Khâu Tình Xuyên hành động trái lẽ thường ắt phải có nguyên nhân, nhưng Liễu Tuấn tin Khâu Tình Xuyên, không hỏi nhiều.Ngồi xuống rồi, Vương Manh Manh rót trà cho Liễu Tuấn trước, sau đó tới Khâu Tình Xuyên, cuối cùng mới tới mình.- Liễu Tuấn, chuyện đưa cơ cấu quản lý mới vào ngân hàng, tôi đã báo cáo lên trên rồi.

Thống đống ngân hàng TW rất coi trọng, đang tổ chức chuyên gia thảo luận, đoán chừng sẽ làm thí điểm.Khâu Tình Xuyên vừa uống trà, vừa bình thản nói.- Kết quả tất yếu thôi, có điều làm thí điển này, anh phải ở lại tỉnh A thêm vài năm rồi.Khâu Tình Xuyên cười khổ:- Chuyện chẳng thể tránh được.- Cũng chẳng có gì, nhiều lắm một hai năm thôi mà.Liễu Tuấn cười.Khâu Tình Xuyên cũng cười, tin tức hắn thăng tiến đã lưu truyền khắp nơi, một lãnh đạo ngân hàng trước kia là tâm phúc của cha vợ hắn cũng đã tiết lộ tin này, đoán chừng sau khi thí điểm thành công, lệnh điều động sẽ xuống.Vương Manh Manh chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện.

Từ trong đoạn đối thoại này, cô lập tức phán đoán ra quan hệ giữa hai người kia tuyệt đối vượt qua phạm trù bạn bè thông thường, thậm chí hơn cả bạn thân, giống một kiều “đồng minh”.

Điều này làm Vương Manh Manh thở phào, xem ra chuyến đi này không uổng công rồi.- Manh Manh, cố làm việc ở đơn vị nào?Liễu Tuấn chủ động bắt chuyện với Vương Manh Manh, Khâu Tình Xuyên đột nhiên đem em họ mình giới thiệu cho y quyết không đơn giản chỉ là mở rộng mối quan hệ.

Tuy đây là thủ pháp thông thường trên quan trường, song trước kia hai người rất ít khi làm thế, ngoại lệ duy nhất là Liễu Tuấn giới thiệu Thôi Phúc Thành cho Khâu Tình Xuyên.Nếu Khâu Tình Xuyên có ý đồ khác, thân là bạn tốt, Liễu Tuấn tất nhiên phải chủ động một chút.Vương Manh Manh cười:- Trước kia tôi làm việc ở ca vũ đoàn thuộc tổng cục chính trị, sớm đã lưu chức nghỉ việc rồi, hiện giờ là người lưu lạc thất nghiệp, cách đây không lâu tôi ở thành phố Minh Mỹ làm chút việc kinh doanh với người ta.Liễu Tuấn thức thì nghiêm mặt lại.Thành phố Minh Mỹ hiện nay đã tiếng tăm lừng lấy, chính là cái thành phố đông nam gây ra vụ buôn lậu đang xôn xao dư luận.Như vậy rất có khả năng Vương Manh Manh liên quan tới vụ án buôn lậu này, với thân phận thái tử nữ chính tông của Vương Manh Manh, chạy tít tới Minh Mỹ làm ăn đứng đắn gì thì có ma mới tin.Dù ký ức kiếp trước hay hiểu biết ở kiếp này, Liễu Tuấn biết vụ án kia liên quan tới rất nhiều quan lớn cấp cao, trừ những nhân viên thể chế đó, ắt phải còn rất nhiều đám con cháu thế gia như Vương Ma liên quan vào đó.Nhưng đám con cháu thế gia này trước mặt pháp luật đều là công dân bình thường, nên tình hình liên quan tới vụ án của bọn họ xử lý không ầm ĩ bằng những quan lớn xuất hiện bề ngoài kia.Có điều không ầm ĩ tức là không nhiều người biết thôi, còn đối với bản thân đám hoàn khố này thì có thể nói là đối diện với nguy hiểm cực lớn.Liễu Tuấn nhìn Khâu Tình Xuyên, hắn khẽ gật đầu.Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày.Vương Manh Manh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhìn Liễu Tuấn đợi y nói tiếp.Trầm ngâm rất lâu Liễu Tuấn mới trầm giọng hỏi:- Dính líu sâu thế nào?- Rất sâu.Khâu Tình Xuyên nói thẳng.Liễu Tuấn im lặng uống trà, không nói.

Chuyện này đúng là rất khó giải quyết, không thể tùy tiện tỏ thái độ được.

Dù sao lúc này không biết có bao nhiêu con mắt đang mở trừng trừng nhìn vào vụ án đó!

Đừng nói là nhân vật bị điều tra, dù là nhân viên của cơ quan quyền lực cũng nơm nớp lo sợ bị cuốn vào.Mà Vương Manh Manh lại dính líu rất sâu.Vấn đề quan trọng ở chỗ phó chủ tịch Vương Vạn Thiên là cấp dưới cũ của Hà lão gia tử, một trong số đồng minh kiên định nhất của nhà họ Hà, chuyện liên quan tới Vương phó chủ tịch, bằng với liên quan tới nhà họ Hà.Thế này Liễu Tuấn không thể bỏ mặc được rồi
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back