Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 30: Chương 30



Bà nội nghe tiên sinh bói toán nói tên của Diệp Hoan đại cát, ngược lại rất vui, trên mặt hiếm khi nở ra nụ cười vì Diệp Hoan. Sau đó bà cụ nhân cơ hội hỏi: “Tiên sinh, đây là cháu gái tôi, ông gọi cháu gái tôi tới, có phải vì mệnh của nó tốt không?”

Có thể được tiên sinh bói toán chú ý tới, chắc chắn không phải mệnh quá tốt thì cũng là gặp chuyện lớn, đương nhiên bà nội Diệp lựa chọn mặt tốt.

“Không sai.” Tiên sinh bói toán trả lời một câu đơn giản.

Tiên sinh bói toán suy nghĩ theo câu hỏi của bà nội Diệp, lần đầu tiên ông ấy gặp được mệnh cách vượt khỏi ngũ hành, trước đây từng nghe sư phụ nhắc tới.

Nhưng vì người mang mệnh cách này cực ít, trăm năm khó gặp, tài liệu lưu lại cũng ít. Ông ấy nhớ sư phụ từng nói, loại mệnh cách giống như Diệp Hoan, không phải được định sẵn trong cõi u minh giống như những người khác, người có mệnh cách đặc biệt có tạo hóa gì trong tương lai, đều phải dựa vào hành vi sau này của họ, tương lai có khả năng phát triển vô hạn. Bình thường loại người này được ông trời sủng ái, khí vận vô địch, nếu không phải là người đại ác, tạo hóa tương lai không thể dự đoán.

“Cho tôi bát tự sinh thần của cô bé, tôi bói cho cô bé.”

Bà nội Diệp thấy tiên sinh bói toán chủ động bói cho cháu gái, nhanh nhẹn nói bát tự sinh thần của cháu gái.

Nhưng tiên sinh bói toán bấm ngón tay tính kỹ mệnh cách của Diệp Hoan, lại tính ra Diệp Hoan sẽ có một cửa ải sống còn vào năm hai mươi hai tuổi. Nếu vượt qua, tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió, phú quý tới già, nếu không qua được ải đó, có thể mất mạng. Nhưng nhìn tướng mặt của Diệp Hoan, lại không nhìn ra vận mệnh tương lai của cô, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bởi vì theo tiên sinh bói toán biết, vận thế của người bình thường bất luận là xem từ tướng mặt, chỉ tay, hay là bát tự, đều thể hiện đại khái không khác nhau mấy, không thể nào một người đồng thời xuất hiện hai loại vận thế. Trừ phi sau khi một người cải mệnh thành công mới sẽ thay đổi vận thế sau này, ông ấy càng nghĩ càng cảm thấy bên trong có vấn đề…

Tiên sinh bói toán nói với bà nội Diệp: “Cháu gái bà không phải người bình thường, có thể cho tôi sờ gân cốt của cô bé không?”

Diệp Hoan thì sao, vừa nghe tiên sinh bói toán nói cô không phải người bình thường, lập tức chột dạ nghĩ: Lẽ nào ông ấy nhìn ra mình trọng sinh, không thể, ông ấy linh như vậy sao?

Bà nội Diệp vốn không biết sờ gân cốt để làm gì, vội vàng đồng ý, bà cụ tưởng tiên sinh bói toán muốn bói một quẻ đàng hoàng cho Diệp Hoan nữa.

Sờ gân cốt? Hỏng rồi, nếu ông ấy sờ ra mình đã từng tu luyện, liệu có gây ra phiền phức gì không?

Không đợi Diệp Hoan phản đối, làm ra phản ứng bỏ chạy, tiên sinh bói toán đứng dậy bắt lấy cô, sờ gân cốt của cô. Thực ra tiên sinh bói toán đã sớm cảm ứng được e là Diệp Hoan đã nhập đạo, đã tu luyện ra nguyên khí. Điều này khiến ông ấy càng tò mò, lẽ nào đã có người nhận Diệp Hoan làm đồ đệ trước ông ấy một bước? Nhưng lúc ông ấy tới đây, vừa tới chỗ Hạt Tử Lý một chuyến, không nghe nói có ai nhận đồ đệ, nếu có người nhận đồ đệ, chắc chắn Hạt Tử Lý biết.

Tiên sinh bói toán không hiểu là chuyện gì, nhưng đợi ông ấy sờ xương xong, kết quả khiến tiên sinh bói toán vui mừng khôn xiết. Diệp Hoan thật sự là hạt giống tốt học ngành này bẩm sinh, chỉ sợ có người nhận cô làm đồ đệ trước, vậy thì quá đáng tiếc.

Những gì tiên sinh bói toán học được dĩ nhiên không rộng lớn toàn diện như truyền thừa mà Diệp Hoan có được trong không gian. Ông ấy chỉ sờ ra Diệp Hoan là hạt giống tốt tu luyện nguyên khí trời đất, lại không nhìn ra Diệp Hoan là đạo thể bẩm sinh.

Ở trong truyền thừa của tiên sinh bói toán, đạo thể bẩm sinh tựa như đã thành truyền thuyết, chỉ có sư phụ các đời tương truyền nhau, lại rất ít có người gặp được. Hơn nữa có vài truyền thừa đã đứt đoạn theo sự thay đổi của triều đại, trong kiến thức của tiên sinh bói toán không có cách kiểm nghiệm đạo thể bẩm sinh. Đối với ông ấy mà nói, đạo thể bẩm sinh đều là chuyện trong truyền thuyết.

Tuy tiên sinh bói toán nhìn ra Diệp Hoan là hạt giống tốt, cũng động ý niệm nhận cô làm đồ đệ. Nhưng nghĩ tới Diệp Hoan đã tu luyện, muốn hỏi riêng cô bé, xem cô có phải đã bái sư rồi không. Có lẽ cô bé có kỳ ngộ, tự tu luyện ra nguyên khí.

Nếu Diệp Hoan vẫn chưa bái sư, ông ấy nhận đồ đệ này chắc rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 31: Chương 31



Tiên sinh bói toán lại nghĩ tới dù sao Diệp Hoan cũng là con gái, ông ấy là một tiên sinh bói toán tới từ vùng ngoài, cho dù ông ấy muốn nhận đồ đệ, người nhà Diệp Hoan chưa chắc đồng ý cho cô theo ông ấy học. Tiên sinh bói toán cảm thấy, ông ấy phải nghĩ cách, xem có thể khiến người nhà Diệp Hoan đồng ý cho ông ấy nhận Diệp Hoan làm đồ đệ không. Còn nữa, nếu ba mẹ của Diệp Hoan không đồng ý cho cô theo ông ấy học, ông ấy vẫn phải nghĩ cách.

Bây giờ, muốn nhận đồ đệ tốt thật khó! Ông ấy vì nhận đồ đệ mà bắt đầu lo trước lo sau, tốn hết tâm tư.

Bà nội Diệp thấy tiên sinh bói toán sờ xương cho cháu gái xong, lập tức quan tâm hỏi: “Tiên sinh, mệnh của cháu gái tôi như thế nào, rốt cuộc có tốt không?” Đừng có xuất hiện chuyển ngoặt, mang theo chút vận thế xấu.

Tuy tiên sinh bói toán không nhìn ra vận thế của Diệp Hoan từ trên tướng mặt, nhưng nếu ông ấy đã muốn nhận bé gái làm đồ đệ, dĩ nhiên không thể nói không tốt: “Phúc vận kéo dài, là mệnh quý nhân. Phúc lộc sung túc vạn sự toàn, một thân vinh quang hiển song thân, vang danh uy chấn người người tôn kính, xử thế tiêu d.a.o như gặp mùa xuân.”

Bài thơ bình luận số mệnh này là dựa theo bát tự của Diệp Hoan bình ra. Tiên sinh bói toán nói ra là muốn tăng thêm chút mặt mũi cho đồ đệ tương lai mà thôi. Nhìn xem đồ đệ nhỏ của ông ấy, chớp đôi mắt to, tựa như nghe hiểu lời ông ấy, xem ra rất có thiên phú. Không giống người khác, mỗi lần ông ấy đánh giá mệnh số xong còn phải giải thích chi tiết lần nữa.

Có vài người chính là trời sinh thông minh, xem ra lần này ông ấy thật sự gặp được đồ đệ được vận mệnh định đoạt rồi. Chỉ hi vọng đồ đệ là của ông ấy!

Bài thơ đánh giá số mệnh của tiên sinh bói toán đơn giản dễ hiểu, đương nhiên Diệp Hoan vừa nghe đã hiểu có nghĩa là gì. Nhưng cách nghĩ của cô là không phải gạt người chứ? Nếu mệnh của cô tốt như vậy, sao kiếp trước lại xảy ra bất trắc trọng sinh? Nhưng nếu bài thơ đánh giá mệnh số này là nói vận mệnh của cô sau khi trọng sinh, ngược lại có khả năng thành hiện thực, cũng không thể nói tiên sinh bói toán sai hoàn toàn.

Nhưng bởi vì trọng sinh là bí mật, bây giờ Diệp Hoan lại là trẻ con, không tiện đặt ra nhiều câu hỏi, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Thậm chí Diệp Hoan còn nghĩ: rốt cuộc tiên sinh bói toán này có phải là người bói chuẩn ở kiếp trước không, lẽ nào cô nhận sai người rồi?

Bà nội Diệp mặc kệ cháu gái nghĩ gì, bà cụ vừa nghe tiên sinh bói toán nói Diệp Hoan là mệnh quý nhân, lập tức hận không thể ôm Diệp Hoan lên hôn hai cái. Cháu gái của bà cụ thế mà lại là mệnh quý nhân, có phải có thể dẫn dắt cả nhà phát tài, sống cuộc sống không lo ăn uống, dư dả tiền tiêu không?

Bà nội Diệp là phụ nữ nông thôn, kiến thức hạn hẹp, nghèo nàn hạn chế sức tưởng tượng của bà cụ. Với suy nghĩ hiện giờ của bà cụ, nếu bữa nào cũng có thể ăn bột trắng và trứng gà, thịt cũng có thể ăn thỏa thích, thiếu gì cũng có tiền mua, lại cho con cái sống cuộc sống lầu trên lầu dưới đèn đuốc sáng trưng, điện thoại nối thông, đó chính là cuộc sống tốt.

Nhưng trong nhà có cháu gái bảo bối, sau này không lo không sống tốt nữa.

Bởi vì tiên sinh bói toán biết rất nhiều người nông thôn trọng nam khinh nữ, đặc biệt nhắc một câu: “Chỉ cần người nhà thật lòng đối đãi với cô bé, sau này sẽ hưởng lợi.”

Nếu không thật lòng? Vậy thì đừng hòng chiếm hời, đây cũng là tín điều mà tiên sinh bói toán làm việc.

Bà nội Diệp rất đỗi vui mừng, miệng sắp toét tới sau đầu: “Chắc chắn thật lòng, nó là cháu gái tôi, tôi còn có thể không thật lòng với nó?”

Người khác đều ngưỡng mộ nhìn bà nội Diệp và Diệp Hoan, vợ của Chu Đại Quý thậm chí còn lập tức ôm Diệp Hoan: “Tôi ôm tiểu quý nhân trước, ké chút quý khí, tiện cho con trai tôi sớm gặp được quý nhân!”

Bà nội Diệp nghe thấy lời của vợ Chu Đại Quý thì có hơi giận: “Cô mau thả cháu gái tôi ra, ké hết quý khí của cháu gái tôi, khiến quý khí của cháu gái tôi hết mất thì phải làm sao? Hoan Hoan, đi, bà nội dẫn cháu về nhà!”

Sau đó bà nội Diệp đỡ lấy Diệp Hoan từ trong lòng vợ Chu Đại Quý, bà cụ lại không bồng nổi Diệp Hoan, vội vàng bảo con dâu cả thất thần ôm Diệp Hoan đi về nhà, sợ người khác lại ké “quý khí” của cháu gái.

Bà nội Diệp vừa muốn nhấc chân đi, bỗng có người nói: “Thím Diệp, cháu gái thím xem bói còn chưa trả tiền?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 32: Chương 32



B

à nội Diệp vội vàng dừng lại quay đầu hỏi: “Tiên sinh, phí bói là bao nhiêu?” Nếu đã bói ra cháu gái là mệnh tốt, bà cụ không keo kiệt tới mức không trả tiền. Lỡ như không trả tiền, quẻ này không linh nữa thì phải làm sao.

Tiên sinh bói toán lại lắc đầu nói: “Bây giờ tôi không thu phí của bà, hôm khác sẽ thu người khác.”

Thông thường xem bói cho người có mệnh phú quý nên thu tiền nhiều hơn mới phải. Bởi vì sinh mệnh của người mang mệnh phú quý quý giá, thầy tướng tiết lộ thiên cơ, họ làm việc sẽ có ảnh hưởng rất lớn với xung quanh, thu quá ít tiền không phù hợp thiên đạo.

Bà nội Diệp cho rằng tiên sinh bói toán muốn lên trấn lấy tiền của thằng hai, gật đầu nói: “Vậy tôi dẫn cháu nó về trước.”

Tiên sinh bói toán không ngờ ông ấy vì giúp đồ đệ tương lai nhận được đãi ngộ tốt một chút ở nhà, thế mà lại biến khéo thành vụng, để đồ đệ bị bà nội dẫn đi mất. Nhưng không sao, bà nội cô chắc chắn là người trong thôn, hỏi thăm người ta một chút là biết nhà họ Diệp sống ở đâu, tới lúc đó ông ấy trực tiếp đi tìm đồ đệ là được.

Thôn dân ở lại đều vây quanh tiên sinh bói toán hỏi: “Diệp Hoan thật sự là mệnh quý nhân à, con bé có thể làm quý nhân của nhà tôi không?”

Khiến tiên sinh bói toán dở khóc dở cười, trực tiếp hỏi: “Cô có quan hệ với nhà cô bé sao? Có quan hệ, có lẽ có thể hưởng ké một chút; không có quan hệ thì đừng nghĩ nhiều nữa.”

Sau đó tiên sinh bói toán nghe tất cả mọi người giành trả lời:

“Có, có, tôi là bà ba của nó.”

“Nói về vai vế, nó nên gọi tôi là ông hai.”

Những người khác họ bắt đầu tính toán quan hệ họ hàng gần nhất với nhà họ Diệp, sau đó nói: “Vợ tôi là cháu gái họ của thím Dương, con bé nên gọi vợ tôi là cô, đây cũng được coi là có quan hệ nhỉ.”

Tiên sinh bói toán bị lời nói bấu víu quan hệ của những người này đánh bại hoàn toàn, ông ấy vội vàng hỏi chuyện nhà họ Diệp, bỏ lại một câu: “Hôm nay bói tới đây thôi, mỗi ngày mười quẻ, hôm nay đã bói đủ rồi. Nếu muốn xem bói thì ngày mai tới tiếp.” Sau đó bỏ của chạy lấy người.

Nếu tiên sinh bói toán đã muốn nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, trong thời gian ngắn sẽ không đi đâu cả, hơn nữa ông ấy cảm thấy nếu ông ấy tạo danh tiếng ở đây, có lẽ cha mẹ của Diệp Hoan sẽ cho rằng ông ấy thật sự có bản lĩnh, sẽ đồng ý cho con gái theo ông ấy học.

Bà nội Diệp vui vẻ dắt cháu gái về nhà, gương mặt tươi cười vẫn giữ nguyên, khiến ông nội Diệp hơi buồn bực: “Bà làm sao vậy, gặp phải chuyện tốt gì, ra ngoài nhặt được tiền?”

Không phải nói là đi xem bói sao, sao mới một lúc đã về rồi, lẽ nào thầy bói đi rồi sao? Với sự hiểu biết của ông nội Diệp về vợ, nếu không phải thầy bói đi mất, có lẽ vợ sẽ không về nhanh như vậy. Hoặc là ra ngoài gặp được chuyện tốt, khiến bà cụ vui.

“Vừa nãy thầy bói bói một quẻ cho Hoan Hoan nhà chúng ta, nói con bé là mệnh quý nhân, mệnh tốt.” Bà nội Diệp khoe khoang xong, kéo tay cháu gái vào nhà: “Hoan Hoan, bà nội pha sữa cho cháu uống.”

Ông nội Diệp: chẳng trách vừa nãy ông cụ cảm thấy không đúng, hóa ra là vợ nắm tay Hoan Hoan đi vào, trước đây ông cụ chưa từng thấy bà cụ thân thiết với cháu gái như vậy.

Vợ đều không thích hai đứa cháu gái trong nhà, có gì ngon trước giờ đều không để dành cho chúng. Ông nội Diệp đã nói với vợ mấy lần, cháu trai nên thương, nhưng cháu gái cũng là con cháu trong nhà, cũng nên thương, không thể đối xử khác biệt với cháu trai và cháu gái.

Nhưng khi đó vợ nói thế nào: “Tôi cứ thích cháu trai, chỉ muốn thương cháu trai. Cháu gái sớm muộn cũng phải gả đi, sau khi xuất giá một năm không biết có thể về thăm bà nội nó được mấy lần, tôi tốn tâm tư làm gì, muốn thương thì để ba mẹ nó thương!”

Ông nội Diệp không còn lời gì để nói với suy nghĩ của vợ, từ đó cũng không nói vợ về chuyện này nữa. Nhưng nếu ông cụ có gì ngon đều sẽ đối xử công bằng, cho cháu trai cháu gái cùng ăn. Một chút đồ ăn vặt, trẻ con có thể ăn bao nhiêu?

Diệp Hoan “bị ép” theo bà nội vào nhà, sau đó ngoan ngoãn nói: “Bà nội, cháu không uống sữa, đó không phải là sữa ba cháu và chú ba mua cho bà sao, ba cháu không cho cháu uống.” Ba cháu đã mua cho cháu uống ở nhà rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 33: Chương 33



Diệp Hoan nói vậy là sợ ăn xôi chùa ngọng miệng. Bà nội đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, cô không thích ứng được. Không phải bà nội nghe lời tiên sinh bói toán, thật sự coi cô là quý nhân chứ? Sự đối đãi khác biệt này quá rõ ràng. Trước đây bà nội đều lén lút để sữa cho Đông Đông và Nam Nam uống, chưa từng cho cô uống.

“Đứa trẻ ngốc, ba cháu không cho cháu uống, cháu thật sự không uống à, cháu không nói cho ba cháu biết, ba cháu có thể biết sao? Nếu nó dám nói cháu, bảo nó tới tìm bà.” Bà nội Diệp bá đạo nói xong, suy nghĩ: Đứa cháu gái này sao lại thành thật như vậy, có đồ ngon cũng không biết ăn? Nào có thông minh như Đông Đông và Nam Nam, có đồ ngon đều vội vàng ăn vào bụng. Lẽ nào kẻ ngốc có phúc ngốc?

Nếu Diệp Hoan biết bà nội nghĩ cô như vậy, chắc chắn sẽ lập tức uống hết toàn bộ sữa của bà nội, khiến bà cụ tiếc chết.

Vừa hay Diệp Đông và Diệp Nam ngủ dậy, mơ mơ hồ hồ, chúng đi vệ sinh xong trở lại, nghe ông nội lén lút báo tin: “Bà nội cháu cho Hoan Hoan đồ ăn ngon, hai cháu đi mau.”

Đông Đông và Nam Nam vừa nghe nói có đồ ăn ngon, lập tức tỉnh táo, giống như con khỉ luồn vào trong nhà: “Bà nội, bà cho chị ăn đồ ngon gì vậy.”

Bà nội Diệp vô cùng thích cặp cháu trai Đông Đông và Nam Nam có tướng mạo như thần, bà cụ vừa thấy là hai cháu trai, lập tức tươi cười: “Đông Đông và Nam Nam dậy rồi, đợi bà nội pha sữa cho các cháu uống.”

Bà nội Diệp pha ba bát sữa cho ba đứa nhỏ uống, có hơi xót. Bình thường đều là lén pha hai bát cho cháu trai uống, lần này pha thêm một bát, một bát thêm này vốn có thể để dành cho mình uống hoặc chồng mình uống, bà cụ có thể không xót sao?

Xót thì xót, bà nội Diệp nghĩ tới lời của tiên sinh bói toán, vẫn cắn răng bưng sữa tới trước mặt Hoan Hoan, cố làm ra vẻ hiền từ nói: “Hoan Hoan, mau uống đi, để nguội rồi không ngon.”

Bà nội Diệp sợ hai cháu trai bị bỏng, pha sữa đều pha nước ấm, bây giờ vừa chuẩn nhiệt.

Diệp Đông ngốc nghếch hỏi: “Bà nội, lần này không lén cho cháu và Nam Nam uống nữa, thế mà còn có phần của Hoan Hoan?”

Bà nội Diệp tức giận trừng Đồng Đồng không có mắt nhìn, chỉ chỉ vào đầu của cậu: “Nói bậy, bà lén cho các cháu uống khi nào, uống mau đi, uống xong thì đi chơi.”

Tuy bà nội Diệp thiên vị nhưng bị cháu trai chỉ ra, bà cụ vẫn cảm thấy mất mặt, nhấc bước rời đi, để lại ba đứa trẻ ngồi ngay ngắn uống sữa.

Diệp Nam quay đầu hỏi: “Hoan Hoan, bà nội của chúng ta bị sao vậy, sao lại đột nhiên đối xử tốt với chị như vậy?”

“Ai biết chứ?” Diệp Hoan không thể nói với em trai bởi vì tiên sinh bói toán nói cô là mệnh quý nhân, bà nội mới đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy.

Diệp Hoan uống ừng ực sữa vào bụng, sao lại cảm thấy sữa này cực kỳ ngọt, lẽ nào là vì cảm thấy được uống ké của bà nội?

Diệp Hoan không khỏi mỉm cười lắc đầu. Nghĩ bà nội ngoài không thương cô, ngược lại chưa từng bạc đãi cô, cô vẫn nên thêm chút suối Âm Dương vào trong vại nước nhà bà nội, người ta nói ăn xôi chùa ngọng miệng, không thể chiếm hời như thế được.

Diệp Đông và Diệp Nam uống hết sữa, chào ông bà nội rồi chạy ra ngoài chơi, Diệp Hoan lo an toàn của các em trai, sau đó ra ngoài theo.

Diệp Hoan đi trên đường phát hiện thế mà lại có thêm biểu ngữ tuyên truyền: “Trân quý tính mạng, tránh xa đuối nước”. Xem ra chú Kỷ thật sự nói được làm được, thật sự bảo người tuyên truyền chuyện phòng chống đuối nước ở nông thôn, chỉ là không biết liệu có được thôn dân coi trọng không. Dù sao thì hằng năm bởi vì đuối nước xảy ra chuyện không hiếm, hi vọng sự tuyên truyền của chú Kỷ có thể có tác dụng.

Đương nhiên Diệp Hoan sau khi trọng sinh sẽ không chạy lung tung khắp nơi cùng các em trai nữa, một đám nhóc chơi bên ngoài, Diệp Hoan tìm một nơi có bóng cây luyện công học tập, người qua đường đều tưởng cô đang ngây ngốc.

“Đây không phải là Hoan Hoan nhà lão Diệp sao, sao lại ngồi ở đây?”

Hoan Hoan nâng mắt lên, nhìn thấy một người tầm tuổi bà nội, nhưng cô không quen, vẫn ngoan ngoãn chào một tiếng: “Cháu chào bà.”

“Hoan Hoan thật ngoan, thấy cháu khác với đám trẻ trong thôn, chẳng trách tiên sinh bói toán nói cháu mang mệnh quý nhân, mau cho bà ôm một chút, cho ba ké chút quý khí!”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 34: Chương 34



Đừng coi thường sức tám chuyện của nông thôn, trong buổi chiều hôm nay, chuyện Diệp Hoan là mệnh quý nhân đã truyền từ đầu thôn tới cuối thôn.

Bà cụ nhấc chân đi tới muốn ôm Diệp Hoan.

Diệp Hoan nghe vậy gần như muốn đỡ trán, nhanh như vậy đã truyền khắp thôn ai ai cũng biết. Lẽ nào nói cô đã nổi tiếng trong thôn, trở thành nhân vật vạn người mê rồi sao? Mỗi người nhìn thấy cô đều muốn ôm cô một chút, cô còn ra ngoài được nữa không?

Chính xác là nổi tiếng rồi, người trong thôn khá mê tín, rất nhiều người định sau này nhìn thấy Diệp Hoan liền tươi cười đối đãi, tốt nhất có thể ôm nhiều một chút, ké nhiều quý khí một chút. Có thể tạo hảo cảm trước mặt quý nhân, lỡ như sau này Diệp Hoan thành quý nhân, có thể được quý nhân giúp đỡ thì sao.

Gần như tất cả thôn dân biết Diệp Hoan là mệnh quý nhân nhìn thấy cô đều nói muốn ôm cô một chút, khiến Diệp Hoan sợ không dám ở bên ngoài nữa, vội vàng chuồn về nhà tránh gió.

*

Lúc trời vừa nhá nhem tối, Diệp Trường Phúc và Diệp Tuyền đạp xe về tới nhà. Công cụ làm mộc của họ đều để ở nhà người ta, ngày mai tới tiếp tục làm việc. Sáng sớm hai cha con ăn sáng sớm rồi tới làm mộc, buổi trưa người ta lo cơm, buổi tối về nhà ăn. Tiền công là làm bữa nào tính bữa đó, thời này con người khá thành thật, Diệp Trường Phúc lại là người thật thà có tiếng, không cố ý kéo dài công việc.

Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam nhìn thấy bác cả và anh họ về, vui vẻ chào.

“Bác cả.”

“Anh cả.”

Diệp Trường Phúc đôn hậu cười nói: “Bác nói sao trong nhà lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là ba đứa tới. Các cháu đã ăn cơm chưa?”

Ba đứa sinh ba đồng thanh đáp: “Ăn rồi ạ.”

Diệp Hoan ngoan ngoãn nói: “Bác cả và anh cả đều mệt rồi, mọi người cũng mau ăn cơm đi ạ.”

Diệp Tuyền sờ đầu của em họ, cười hỏi: “Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

Diệp Hoan hất đầu nói: “Ngày nào em chẳng ngoan.”

Vương Tú Chi bưng đồ ăn lên bàn cho hai cha con, cười nói: “Hôm nay mẹ chúng ta dẫn Hoan Hoan đi xem bói, tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan mang mệnh quý nhân, lợi hại lắm.”

Trên đường Vương Tú Chi gặp mẹ chồng, lại theo bà cụ về, đã nhìn thấy hết chuyện tiên sinh bói toán xem mệnh cho cháu gái.

Diệp Tuyền là con người thời đại mới, không quá tin những hoạt động mê tín phong kiến như xem mệnh bái thần, anh ấy nghe xong cười ha ha, hai tay chắp lại kiểu cầu xin: “Hoan Hoan là mệnh quý nhân, vậy xin tiểu quý nhân Hoan Hoan, sau này chiếu cố anh nhiều một chút.”

Thực ra Diệp Tuyền không hề tin Hoan Hoan là quý nhân, anh ấy cho rằng tiên sinh bói toán nói bừa.

Bác cả Diệp lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, lúc còn trẻ ông ấy đã gặp được chuyện kỳ lạ, cho nên bác cả Diệp rất tin bói toán, ông ấy hỏi: “Tiên sinh bói toán bói chuẩn không?”

Bà nội Diệp và bác gái đồng thanh nói: “Chuẩn, rất chuẩn.”

Vương Tú Chi nói với chồng: “Tiên sinh bói toán bói miễn phí cho người ta trong nhà có mấy anh chị em trước, bói chuẩn lắm, không bói sai ai cả.”

Bà nội Diệp rất tin tưởng: “Đúng vậy, tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân, sau này con bé chắc chắn có thể làm quý nhân.”

Bác cả Diệp nghe xong, vui mừng nhìn cháu gái nhỏ nói: “Hoan Hoan là mệnh quý nhân, nói không chừng sau này bác cả cũng có thể hưởng ké một chút.”

Hoan Hoan nhìn thấy mọi người hứng chí thảo luận, cô thân là đề tài không hề cảm thấy vinh hạnh. Đi trên đường luôn bị người ta nhìn chằm chằm tới ngại; còn có chiều nay từ khi truyền ra tin cô là mệnh quý nhân, đã có rất nhiều bà, thím, bác gái đặc biệt tới ôm cô, thậm chí còn có ông chú cũng muốn ôm cô, ké chút vận khí tốt, khiến Diệp Hoan bất đắc dĩ bỏ của chạy lấy người.

Khiến Diệp Hoan không dám ra đường. Đúng, ngày mai không cho em trai ra đường chơi nữa, đợi chủ đề “mệnh quý nhân” qua đi rồi tính.

Bởi vì không ai quản thúc, Diệp Đông và Diệp Nam ở nhà ông nội chơi trên trời đất, liên tục hai tuần cũng chưa về, Diệp Hoan chỉ đành liều mình bồi quân tử tiếp tục ở nhà bà nội. Cô chỉ sợ bởi vì mình trọng sinh, sẽ bất cẩn thay đổi vận mệnh của người nhà, cho nên lúc hai em trai ra ngoài, có thể quản thì quản.

Đáng tiếc sự kiện “mệnh quý nhân” mang tới rất nhiều phiền toái cho cô, khiến Diệp Hoan muốn ra khỏi cửa lại không dám ra, chỉ có thể trốn trong nhà. Huống hồ bà nội Diệp sợ cháu gái ra ngoài bị người ta ké mất quý khí, canh Diệp Hoan không cho cô ra ngoài. Bà nội Diệp sợ Diệp Hoan quấy, ngày nào cũng mang đồ ngon ra phỉnh cô.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 35: Chương 35



Diệp Hoan bất lực, cho dù bà nội không cho đồ ăn ngon, cô cũng sẽ không ra ngoài, cô bị sự nhiệt tình của người khác dọa sợ. Người quen hay không quen đều muốn ôm cô, cô có thể đồng ý sao, còn chi bằng ở nhà thanh tịnh.

Diệp Hoan ở nhà, bà nội Diệp vì không khiến cháu gái cảm thấy ở nhà nhàm chán, thế mà bắt Diệp Đông và Diệp Nam ở nhà chơi cùng chị gái. Vì sợ chúng mất hứng, bà nội Diệp còn chủ động mời bọn trẻ khác tới nhà mình chơi.

Dựa theo cách làm trước đây của bà nội Diệp, bảo cháu trai nhân nhượng cháu gái là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng bây giờ đã xảy ra rồi.

Rất nhiều người đều biết cách làm của bà nội Diệp, lén lút nói bà cụ rất keo kiệt, ngay cả cháu gái cũng không cho ôm. Không phải bà nội Diệp bảo bọn trẻ đến nhà họ Diệp chơi sao, rất nhiều người lớn bèn bảo con mình tới chơi, còn dặn chúng chơi với Diệp Hoan nhiều, tốt nhất là ké chút quý khí của cô.

Diệp Hoan ở nhà bà nội cũng không rảnh, ngoài tự luyện công học tập, còn chủ động theo anh chị nhà hàng xóm học chữ. Đám trẻ tới chơi, hầu hết là cùng lứa, cùng lắm là lớn hơn hai ba tuổi, đứa trẻ lớn hơn nữa sẽ không thèm chơi với chúng.

Diệp Hoan bảo các em trai và đám trẻ chơi cùng theo học chữ, tốt xấu cũng gạt hai đứa em trai nhận biết được vài chữ.

Đám trẻ về nhà bị người lớn tra hỏi, nói hôm nay đã học chữ ở nhà họ Diệp.

Cái gì, con mình lại chủ động học chữ? Khiến những người lớn đó càng cho rằng Diệp Hoan là quý nhân, cực kỳ muốn để con mình tới tìm cô chơi.

Có thể thấy “mệnh quý nhân” quả thực mang tới rất nhiều phiền toái cho Diệp Hoan, nhưng cũng mang tới lợi ích cho cô.

Diệp Hoan không ra ngoài, nhà họ Diệp lại không ngừng có người tới, coi như tiên sinh bói toán đã đào cái hố cho mình rồi, tạm thời không thể tìm Diệp Hoan, hỏi cô có thể làm đồ đệ của mình không. Nhưng tiên sinh bói toán đã lén lút quan sát, ông ấy không thấy có ai dạy Diệp Hoan tu luyện, chỉ thấy Diệp Hoan tới giờ sẽ tự chăm chỉ tu luyện. Điều này càng khiến ông ấy cho rằng Diệp Hoan vô tình có được công pháp truyền thừa nào đó, bất cẩn đi vào con đường tu luyện.

Nếu đồ đệ đã ở đây, chắc chắn không chạy thoát được. Tiên sinh bói toán nghĩ nếu ông ấy nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, chắc chắn không thể dẫn Diệp Hoan đi, chắc chắn ba mẹ người ta không yên tâm, cho nên ông ấy định ở đây vài năm, đợi Diệp Hoan học xong bản lĩnh của ông ấy rồi tính.

Nếu đã định thường trú, chắc chắn phải có chỗ ở. Tiên sinh bói toán nhìn trúng đạo quán vô chủ ở trên núi gần đây. Ông ấy nhờ quan hệ của đạo hữu Hạt Tử Lý, vào đạo quán vô chủ ở.

Nếu đã là đạo quán vô chủ, chắc chắn bên trong không ra sao. Quả thực, ở thời đại rối ren đó, tượng thần, bàn thờ, thư tịch trong đạo quán đều bị người ta đập nát, thứ nên đốt đã đốt, thứ nên vứt cũng vứt rồi.

Bây giờ, trong đạo quán cũng chỉ là một căn phòng rỗng, còn là căn phòng rỗng đầy bụi và mạng nhện. Nhưng không sao, tiên sinh bói toán có tiền, sau đó thuê người lên núi dọn dẹp phòng, tính ngày tốt thỉnh tượng thần Tam Thanh, lại mua sắm gia cụ nhờ người khiêng lên, lúc này mới chính thức vào ở.

Người làm việc giúp ông ấy đều là thôn dân xung quanh, rất nhanh mọi người biết có một lão đạo vào ở đạo quán trên núi, sau này mọi người có thể tới đó tìm ông ấy xem bói.

Ba đứa trẻ sinh ba ở nhà ông bà, nhưng vẫn khiến người làm ba mẹ như Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nhớ con, cuối tuần hai vợ chồng thấy con vẫn chưa về, cho nên mua đồ cùng về thôn thăm người lớn và con.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nghe bà nội Diệp nói say sưa, nói tiên sinh bói toán rất chuẩn, còn nói chuyện bói ra Diệp Hoan mang “mệnh quý nhân” cho thằng hai và vợ thằng hai biết.

“Các con không biết, từ khi họ biết Hoan Hoan nhà chúng ta bói ra mệnh quý nhân, rất nhiều người muốn ôm Hoan Hoan ké chút quý khí, để họ ôm này ôm kia, ké hết quý khí của Hoan Hoan thì phải làm sao, cho nên mẹ không thể đồng ý hết được…” Bà nội Diệp nói rất kiên quyết.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 36: Chương 36



Ba Diệp và mẹ Diệp nghe tới mơ hồ, có chị dâu cả ở một bên thêm mắm dặm muối nói cả quá trình sự việc, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa mới hiểu mẹ ông (mẹ chồng bà) có ý gì. Hóa ra tiên sinh bói toán bói ra con gái là “mệnh quý nhân”, tất cả mọi người đều muốn ôm con gái ké quý khí?

Việc này khiến Diệp Trường Vinh cũng không thể đồng ý. Đừng nói Diệp Trường Vinh không mê tín, cho dù mê tín, ông cũng không thể để tất cả ông cụ ôm con gái mình, đó không phải là linh tinh sao, kiên quyết không được.

Lúc Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa bắt đầu hiểu chuyện, chính là thời đại hỗn loạn, khi đó chủ trương diệt trừ tất cả mê tín dị đoan, cho nên ở thời bọn họ, có rất nhiều người không còn tin những thứ do người xưa truyền lại nữa. Càng đừng nói Diệp Trường Vinh còn từng làm lính, được bộ đội giáo dục, ông càng không thể tin lời tiên sinh bói toán nói.

Mặc kệ tin hay không, tiên sinh bói toán nói con gái là “mệnh quý nhân”, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vẫn rất vui, tốt hơn là bị người ta gọi là sao chổi. Nhưng ở trong lòng họ, thật sự không coi lời của tiên sinh bói toán là thật, mỉm cười cho qua.

Đợi tới lúc gần mười một giờ, gia đình thằng ba lững thững tới.

Thằng ba tên Diệp Trường An, ông ấy là sinh viên cao đẳng, sau khi tốt nghiệp được phân tới cục thủy lợi trong huyện làm việc, còn là một nhân viên khoa học. Vợ của ông ấy tên Hàn Tuyết, tốt nghiệp trường sư phạm, bây giờ dạy học ở trường tiểu học. Bởi vì đang thực hiện chế độ kế hoạch hóa gia đình, hai người chỉ sinh một đứa con trai tên Diệp Lỗi, muốn sinh nữa cũng hết cách. Trừ phi họ bỏ việc. Diệp Lỗi nhỏ hơn ba đứa sinh ba hai tuổi.

Đừng thấy lúc gia đình thằng ba tới xách túi lớn túi bé, trông như tặng rất nhiều đồ vậy. Nhưng theo Vương Tú Chi thấy, bà ấy cảm thấy cách làm của hai vợ chồng thằng hai thuận mắt hơn.

Bởi vì gia đình thằng ba, bất luận là xuân hạ thu đông, gần như đều tới vào lúc sắp tới giờ cơm. Cho dù không phải, vợ thằng ba tới cũng không nấu cơm, chỉ biết ăn, điều này khiến vợ anh cả rất bất mãn.

Hai vợ chồng thằng ba coi trọng thân phận, lấy công việc làm cớ, chưa từng quay về phụ giúp làm việc lúc vụ mùa.

Hơn nữa mỗi lần gia đình thằng ba đi, mẹ chồng bà ấy luôn chuẩn bị túi lớn túi nhỏ cho ba người họ, cho họ mang rất nhiều đồ đi. Rõ ràng đều đã ra riêng rồi, vợ chồng ông cụ sống cùng thằng cả, để thằng cả phụng dưỡng, dựa vào đâu mẹ chồng mang đồ trong nhà cho thằng ba nhưng không hỏi bà ấy tiếng nào.

Theo bà nội Diệp, đồ là của bà cụ, bà cụ muốn cho ai thì cho người đó.

Cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay luôn nan giải. Cho dù Vương Tú Chi là một người hiền huệ hiếu thuận, thi thoảng khó trách sẽ oán hờn.

Tuy trong lòng có chút oán than, nhưng là con dâu trưởng, người ta tới thăm ba mẹ, bà ấy tiếp đãi gia đình thằng hai, thằng ba là điều nên làm. Vợ thằng hai và vợ thằng ba có phụ giúp không, đều tùy vào họ.

Hàn Tuyết xuất thân tốt, tướng mạo thanh tú, ba bà ta từng là giám đốc ngân hàng trước khi nghỉ hưu, thông thường điều kiện gia đình dĩ nhiên tốt hơn nhà họ Diệp rất nhiều, từ nhỏ chưa từng chịu khổ mấy. Nhưng bởi vì người khác giới thiệu, bà ta vừa mắt với Diệp Trường An, gả cho sinh viên xuất thân từ nông thôn là Diệp Trường An.

May mà người nhà của Diệp Trường An không có cực phẩm, không nói thấy Diệp Trường An thi đỗ cao đẳng có tiền đồ, trông ngóng hút m.á.u của ông ấy…

Lúc đi học, Diệp Trường An tiêu không ít tiền do anh cả và anh hai kiếm, nhưng sau khi đi làm đã nhanh chóng kết hôn, không thể đưa tiền kiếm được cho anh cả, anh hai. Ông ấy nghĩ đợi mình tốt xấu làm việc ở trong huyện, sau này gia đình anh cả, anh hai có việc gì, ông ấy sẽ cố hết sức giúp đỡ là được.

Bây giờ mỗi tháng Diệp Trường An cho ba mẹ mười tệ, tết có quà tết, bình thường tới cũng sẽ mang ít đồ cho ba mẹ.

Diệp Trường Vinh cũng được coi là hiếu thuận ba mẹ, nhưng khác biệt là ông thường về phụ giúp đồng áng dịp cuối tuần.

Diệp Trường An về, bà nội Diệp thương thằng ba và con gái út nhất chắc chắn sẽ tích cực chiêu đãi, rõ ràng đối đãi rất khác với gia đình thằng cả và thằng hai.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 37: Chương 37



Hơn nữa Diệp Trường An và vợ ông ta làm việc ở huyện thành, ở trong lòng bà nội Diệp, địa vị khác với con dâu và con trai khác, là đỉnh cấp trong lòng bà cụ.

“Trường An, Hàn Tuyết, các con mau ngồi xuống nghỉ ngơi, sao bây giờ các con mới tới, để Lỗi Lỗi bị hanh nóng thì phải làm sao?” Bà nội Diệp nói con trai xong, vội vàng cầm quạt quạt cho cháu trai nhỏ.

Diệp Trường Vinh tới không có đãi ngộ này, bình thường sau khi ông tới, chào ba mẹ xong, nên làm gì thì đi làm đó. Bà nội Diệp cũng chỉ nhiệt tình với Diệp Đông và Diệp Nam một chút, bây giờ lại thêm Diệp Hoan.

Hàn Tuyết ngồi xuống vội vàng uống nước giải khát, Diệp Trường An cười đáp: “Nhanh hay chậm thì trời cũng không còn sớm nữa.”

Vương Tú Chi lẩm bẩm trong lòng: nói bừa, họ dậy sớm kịp chuyến xe trưa mới tốn hơn hai tiếng, từ huyện ngồi xe tới còn có thể mất cả buổi sáng? Chắc chắn là hai vợ chồng thằng ba không muốn ở quê lâu, sợ bắt họ làm việc.

Bà nội Diệp lải nhải: “Sau này tới sớm một chút, mùa hè nóng như vậy, đừng để Lỗi Lỗi phơi nắng, các con không sợ nắng, nhưng để thằng bé phơi nắng tới đỏ cả mặt rồi.”

Diệp Trường An cười cười không nói gì thêm, dù sao thì ông ta biết mẹ thương Lỗi Lỗi, lải nhải thêm vài câu mà thôi. Nhà họ xuống xe hơi, còn bắt xe bò tiện đường đi tới, có thể mệt bao nhiêu? Chỉ là phơi nắng một chút, nhưng con trai đội mũ che nắng, vợ luôn quạt cho thằng bé, chắc con trai không nóng mấy.

Đợi Diệp Trường An và Hàn Tuyết nghỉ ngơi xong, bà nội Diệp lớn tuổi nên nói nhiều, lại nói với gia đình thằng ba chuyện xem mệnh cho Diệp Hoan.

“Tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân?” Diệp Trường An và Hàn Tuyết đều không nhịn được hỏi lại.

Thực ra hai người tốt xấu cũng là lứa sinh viên đầu tiên sau đại cách mạng văn hóa vô sản, họ không mê tín gì, nhưng ba của Hàn Tuyết mê tín, nói trước đây ông cụ từng được một tiên sinh bói toán đánh giá mệnh cách, nói ông cụ thuở thiếu thời được tổ tiên che chở, cuộc sống an yên, trung niên sẽ gặp chút trúc trắc, nhưng sẽ thời tới vận chuyển, có vận làm quan, về già có thể an hưởng tuổi già.

Ba của Hàn Tuyết từng nói, khi đó bị suy sụp tới mức ở chuồng bò, ông cụ thật sự cảm thấy nhục nhã, hận không thể tự kết liễu, nhưng vừa nghĩ tới lời mà tiên sinh bói toán từng nói lúc trước, ông cụ mới có dũng khí sống tiếp, sau này mới được sửa án, quay lại làm cán bộ vài năm.

Chuyện này được ba của Hàn Tuyết nói đi nói lại nhiều lần, cho nên Diệp Trường An và Hàn Tuyết bán tín bán nghi chuyện bói toán này. Có lúc cảm thấy tiên sinh bói toán nói đúng, họ sẽ hơi tin, phần lớn thì hầu như không tin.

Hiện giờ hai vợ chồng họ nghe mẹ nói, cũng bán tín bán nghi, trong lòng mang theo nghi vấn. Nhưng họ thấy anh hai và chị dâu vốn không để tâm, bèn mang nghi vấn về nhà nói.

Đợi cả nhà vui vẻ ăn cơm trưa xong, Lỗi Lỗi lại quấn quýt chơi cùng anh chị một lúc, sau đó ngủ trưa.

Năm người nhà thằng hai và ba người nhà thằng ba cùng đi, sau đó ai về nhà nấy.

Diệp Trường An và Hàn Tuyết về tới nhà, sau đó nói “mệnh quý nhân” của cháu gái.

“Tiên sinh bói toán mà mẹ anh tìm có chuẩn không, cháu gái anh thật sự là mệnh quý nhân?”

“Anh đâu biết?” Diệp Trường An vừa nghe vợ mỗi lần về nhà liền sửa miệng thành “mẹ anh” “mẹ anh”, trong lòng không vui, không thể nói mẹ chúng ta sao.

Diệp Trường An cảm thấy ông ta vô cùng hiếu thuận với ba mẹ vợ, gặp mặt không ngừng gọi ba mẹ, có đồ gì tốt không quên bảo vợ gửi cho ba mẹ vợ. Ông ta làm con rể đủ tốt rồi. Nhưng vợ ông ta thì sao, ngoài mặt đối đãi với ba mẹ chồng cũng tạm, nhưng Diệp Trường An biết, trong lòng vợ coi thường ba mẹ chồng nông thôn, mỗi lần hai vợ chồng ở riêng đều nói “Mẹ anh như thế nào” “ba anh như thế nào”.

Điểm này khiến Diệp Trường An rất bất mãn, nhưng ông ta bất lực. Ông ta từng nói với vợ, nhưng vợ không nghe, vẫn làm theo ý mình, ông ta có thể làm gì được, còn có thể cãi nhau một trận hoặc đánh vợ mình sao? Ông ta không dám, nếu thật sự làm thế, sau này còn có thể trông mong lợi dụng quan hệ của ba vợ để thăng tiến nữa không?

Hàn Tuyết không để ý tới sự bất mãn của chồng, bà ta nói: “Em cảm thấy tiên sinh bói toán nói chưa chắc chuẩn. Diệp Hoan chẳng qua chỉ là một cô bé, sau này có thể có thành tựu gì? Bây giờ cũng không phải cổ đại, con bé có thể làm hoàng hậu nương nương dìu dắt cả nhà…”

Diệp Trường An lại suy nghĩ trong lòng: Nhớ hình như Diệp Hoan chào đời chưa bao lâu, hình như anh hai đã lập công lúc tra án ở đồn cảnh sát, thăng chức làm trưởng công an, lẽ nào là vì Diệp Hoan?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 38: Chương 38



Thứ như bói toán, tin thì có, không tin thì không có. Lúc này Diệp An nghĩ tới đây liền tin, nghĩ sau này đối tốt với cháu gái một chút, nói không chừng sau này ông ta còn có thể dựa vào cháu gái mà thăng chức.

Cả ngày Diệp Trường An suy nghĩ chuyện thăng chức, rõ ràng là một người mê làm cán bộ. Ông ta cảm thấy anh hai là quân nhân giải ngũ, làm vài năm đã có thể thăng chức làm trưởng công an; ông ta tốt xấu cũng là một sinh viên, sao có thể không bằng anh hai, cứ mãi làm một cán sự nhỏ?

Ngày Diệp Hoan về nhà, vừa hay là rằm, trăng tròn ban đêm như đĩa ngọc, từ từ nhô lên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng cả mặt đất. Diệp Hoan đợi các em trai ngủ, sau đó tiếp tục kết nối với nguyên khí trời đất luyện công.

Nguyên khí trời đất thuận theo kinh mạch của Diệp Hoan, tuần hoàn từng vòng trong cơ thể của cô, rất nhanh đã có tiến triển, trong cơ thể kêu vang bốp bốp một trận, Diệp Hoan cảm thấy khiếu huyệt nào đó của cô giống như lại được đả thông, tốc độ tuần hoàn của nguyên khí trời đất nhanh hơn một chút, vào lúc đi trong đan điền, ôn dưỡng La Bàn đang ngoan ngoãn ở đó.

Đợi Diệp Hoan tu luyện xong, kiểm tra một chút mới phát hiện, cô đã đột phá công pháp tầng thứ hai, tiến vào tu luyện tầng ba.

Diệp Hoan nhớ tu luyện tới tầng ba là có thể mở Mắt Âm Dương, cô vô cùng tò mò với Mắt Âm Dương, lập tức tìm cách mở mắt Âm Dương ở trong đầu, tự mày mò mở Mắt Âm Dương. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh Diệp Hoan chỉ có hai đứa em trai đang ngủ say sưa, ánh mắt của cô đặt lên người hai em trai.

Diệp Hoan nhìn thấy rõ, trên đầu hai em trai lần lượt có ánh sáng như đám mây, trong trắng mang theo chút đỏ. Diệp Hoan nhớ tới có lẽ ánh sáng đám mây này đại biểu khí vận của một người. Màu trắng là màu sắc khí vận của người bình thường, mang theo chút màu đỏ biểu thị dạo gần đây có thể giao thoa chút vận tốt.

Đáng tiếc thầy tướng không thể soi được mình, Diệp Hoan có thể nhìn thấy khí vận của người khác nhưng lại không nhìn thấy được khí vận của mình. Giống như người hành y, bác sĩ không khám cho mình, có lúc bác sĩ có thể chữa trị được bệnh nan y cho người khác nhưng lại bất lực với bệnh của mình.

Diệp Hoan quan sát xong màu sắc khí vận của em trai, rất nhanh đã đóng Mắt Âm Dương lại. Hóa ra mở Mắt Âm Dương cần tiêu hao nguyên khí trong cơ thể cô, Diệp Hoan cũng không thể mở tùy ý, không thể dùng theo ý muốn.

Nếu Diệp Hoan muốn nhìn xem khí vận của người khác, chỉ có thể đợi ngày mai xem đỉnh đầu người khác lộ ra ánh sáng gì.

Ngày hôm sau, Diệp Hoan dậy trong tiếng gà gáy, cô kiềm chế chạy ra ngoài nhìn xem khí vận của người khác, định làm bài buổi sáng xong mới ra ngoài.

Đợi Diệp Hoan chăm chỉ tu luyện xong, ba mẹ đã sớm dậy rồi. Ba Diệp thức dậy quét dọn viện và tập thể dục, mẹ Diệp dậy nấu bữa sáng, ăn xong vội vàng đi làm.

Diệp Hoan định đợi mở lát nữa mở Mắt Âm Dương nhìn xem màu sắc khí vận của ba mẹ, cô sợ lúc Mắt Âm Dương xuất hiện sẽ có dị trạng dọa tới ba mẹ, cho nên sau khi mở Mắt Âm Dương cô soi vào gương xem thử, nhưng không có bất cứ phát hiện gì. Cô cũng không nhìn thấy khí vận trên người mình, xem ra thầy tướng không soi được mình là thật.

Diệp Hoan đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy khí vận của mình không nhìn thấy được, dù sao cô là người trọng sinh, tương lai đã định đoạt xong, bây giờ lại học tướng thuật, sau này tuyệt đối sẽ không lăn lộn tới mức quá sa sút.

Diệp Hoan phấn chấn lên, sau đó ra ngoài nhìn ba mẹ. Kết quả phát hiện màu sắc trên người ba mẹ cũng đều là trong trắng mang theo đỏ, nhưng màu đỏ của họ nhiều hơn hai em trai, điều này đại biểu vận khí của họ tốt hơn hai em trai.

Mẹ Diệp nấu cơm xong, gọi một tiếng: “Đông Đông, Nam Nam, Hoan Hoan, mau ăn cơm, ăn xong mẹ và ba con còn phải đi làm nữa.”

Sau đó tiếp tục dặn dò: “Nếu các con ở nhà chơi chán rồi thì đến nhà bà ngoại, các con ở nhà bà nội hai tuần rồi, bà ngoại nhớ các con rồi. Còn nữa, nếu không tới nhà bà ngoại thì đến nhà bên tìm Nguyên Sâm và Trân Trân chơi cũng được, chúng đều ở nhà.”

Bình thường bữa sáng từ thứ hai tới thứ bảy của nhà Diệp Hoan đều là đánh nhanh thắng nhanh, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa ăn cơm xong, vội vã đi làm, để lại ba đứa con ở nhà.

Dạo gần đây luôn bị Diệp Hoan quản, Diệp Nam muốn ra ngoài, vô thức hỏi ý kiến của cô: “Hoan Hoan, chúng ta tới nhà bà ngoại hay tới nhà bên chơi?”

Diệp Đông: “Anh muốn tới nhà bà ngoại, anh nhớ bà ngoại rồi.”

Diệp Hoan nói: “Vậy thì tới nhà bà ngoại trước, sau đó đến nhà bên tìm anh trai nhỏ và Trân Trân chơi.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 39: Chương 39



Sau khi ý kiến này được sự đồng ý của hai em trai, Diệp Hoan chuẩn bị khóa cửa tới nhà bà ngoại. Không ngờ cô vừa đi tới cổng đã nhìn thấy một người bất ngờ đứng ở cổng.

“Bé gái, cháu còn nhớ ông không? Ông nhớ tên của cháu, cháu tên Diệp Hoan.”

Người nói chuyện chính là tiên sinh bói toán hôm đó.

Không đợi Diệp Hoan nói chuyện, Diệp Đông và Diệp Nam đã xông ra chắn trước mặt chị gái giống như đạn pháo.

Diệp Nam hỏi trước: “Ông là ai, tới nhà cháu làm gì?”

Diệp Đông theo sát uy h.i.ế.p nói: “Ba cháu là công an, nếu ông là người xấu thì sẽ bắt ông lại.”

Ba từng nói nam tử hán phải bảo vệ con gái không bị bắt nạt, Diệp Đông và Diệp Nam nhớ rất rõ ràng. Nếu có ai ức h.i.ế.p Hoan Hoan, chúng phải đánh trả mới được, phải bảo vệ tốt Hoan Hoan. Nếu không đánh lại thì phải nhớ tìm ba, nhưng lời này đã bị hai anh em quên bén mất, không tới thời khắc nguy hiểm, hai người sẽ không nhớ.

Diệp Hoan kéo hai em trai kích động lại, nói với chúng: “Chị biết ông ấy, từng gặp ở thôn bà nội.”

Người quen, vậy thì không cản nữa.

Diệp Hoan ngẩng đầu hỏi: “Lão tiên sinh, ông tới nhà cháu có việc gì sao?”

Tiên sinh bói toán cười nói: “Hôm đó ông thấy cháu đã nhập đạo, muốn hỏi xem sư phụ của cháu là ai?” Đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cơ hội gặp đồ đệ.

Lẽ nào lão tiên sinh là người cùng đạo? Đúng vậy, ông ấy chính là tiên sinh bói toán, chắc học giống với mình, cũng biết tu luyện nguyên khí thế nào…trong đầu Diệp Hoan lập tức nảy ra rất nhiều ý niệm.

“Cái đó…Cháu vô tình tu luyện được, vẫn chưa có sư phụ.” Diệp Hoan nghĩ rồi, đây không phải là sư phụ sẵn có sao, cơ hội tới rồi.

Nhưng ông ấy đặc biệt tìm tới, chắc chắn có việc, Diệp Hoan nhớ vẫn chưa thu tiền quẻ bói ngày đó.

Diệp Đông và Diệp Nam vốn không nghe hiểu hai người nói gì, gương mặt mơ màng. Họ vốn không có hứng thú, chạy sang một bên chơi, thuận tiện chú ý tới động tĩnh bên này. Chỉ cần người kia làm ra hành động xấu, họ sẽ lập tức gọi người.

Nghe thấy câu nói này của Diệp Hoan, cuối cùng mối lo trong lòng tiên sinh bói toán cũng tan biết: “Cháu có muốn bái ông làm sư không?”

*

Không phải tới nhà thu tiền bói sao? Mà là thật sự muốn nhận cô làm đồ đệ? Dự cảm của cô không sai. Diệp Hoan cảm thấy cuộc đời sau khi trọng sinh của cô giống như bật hack, đầu tiên là có được Không Gian La Bàn và truyền thừa trong không gian, đợi khi cô gặp được vấn đề khó trong truyền thừa, thế mà lại có một sư phụ dâng tới cửa cho cô, có phải ông trời đối xử với cô quá tốt rồi không, đây là định bù đắp kiếp trước khiến cô mất mạng vô tội sao?

Chuyện tới nước này, Diệp Hoan không vội trả lời, cô hỏi ngược lại: “Cháu có thể biết ông tên gì, là người ở đâu không?”

Không đợi lão đạo trả lời, Diệp Hoan lần nữa nêu ra điều kiện của cô: “Cháu còn nhỏ, nếu cháu làm đồ đệ của ông, không muốn rời khỏi ba mẹ theo ông đi khắp nơi học bản lĩnh.”

Lão đạo buồn cười nhìn đồ đệ tương lai còn chưa bái sư đã nêu điều kiện, không khỏi nghĩ: Hậu sinh khả úy, nếu ông ấy không đồng ý điều kiện này, có phải bé gái sẽ không muốn bái sư nữa? Nhớ năm xưa lúc ông ấy bái sư, để d.a.o động được sư phụ, ông ấy đã tốn không ít công sức.

Diệp Hoan nghĩ ngợi lại thêm một điều kiện: “Phải rồi, còn có một chuyện, ba mẹ cháu không biết cháu tu luyện, cháu cảm thấy chắc chắn họ không muốn để cháu theo ông học bản lĩnh, cái này…phải làm sao để họ đồng ý đây? Cháu không muốn gạt họ.”

Thật sự không phải cô cố ý làm dáng. Nếu cô muốn theo lão đạo học bản lĩnh, chắc chắn phải dành thời gian để đi học, đây là chuyện không thể qua khỏi mắt của ba mẹ. Còn nữa, Diệp Hoan nhớ ba mẹ cô đều không phải người mê tín, không tin những chuyện như phong thủy bói toán, cho rằng những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó phần lớn đều là lừa đảo, nếu họ biết Diệp Hoan học cái này, chắc chắn không đồng ý.

Lão đạo sợ Diệp Hoan lại đưa ra những điều kiện oái oăm khác, vội vàng nói: “Ông họ Kỷ, trước đây là người thủ đô, bây giờ không có chỗ ở cố định, du hành tứ bể. Nếu ông đã muốn nhận cháu làm đồ đệ, chắc chắn sẽ cân nhắc tới vấn đề cháu đưa ra, chuyện còn lại giao cho ông xử lý.”

Nếu Diệp Hoan đã nói như vậy, ông ấy không cần dựa vào thanh danh để thuyết phục ba mẹ của Diệp Hoan, nghĩ cách khác mới được.

Diệp Hoan ngửa đầu hỏi: “Ông thật sự có thể thuyết phục ba mẹ cháu sao?”

“Cái này dễ, ông sẽ nói phát hiện cháu là kỳ tài luyện võ hiếm gặp, nhận cháu làm đồ đệ cho cháu học võ. Ông lại lộ chút bản lĩnh thật với họ, không sợ họ không đồng ý.”

Học riêng gì đó, còn không phải do ông ấy quyết định. Người thật sự thương con cái đều mong con học thêm chút bản lĩnh bước ra đời, hiếm có ai phản đối.
 
Back
Top Bottom