Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 10: Chương 10



Diệp Trường Vinh lập tức hỏi: “Cái gì, các người cho thuê nhà rồi? Nhà mới mà cậu cũng nỡ cho thuê, cho ai thuê?” Đổi hàng xóm là chuyện lớn, ông phải hỏi thăm hàng xóm tương lai là ai, sau này có dễ sống chung không.

“Nghe nói là người tới ủy ban trấn làm việc, trông rất có tiền, rất khí khái. Hai chúng tôi nghĩ cho thuê nhà tốt xấu gì cũng có tiền vào sổ, hơn nữa người ta nói sẽ giữ gìn căn nhà, tôi thấy gia đình thuê nhà đó là người có học vấn, chắc chắn sẽ không phá hoại căn nhà nên dứt khoát cho thuê nhà mới luôn.” Lý Ngọc Cương ngoài che giấu tiền thuê nhà, còn lại đều nói rõ cho Diệp Trường Vinh biết.

Hàng xóm của nhà Diệp Trường Vinh – Lý Ngọc Cương, kết hôn chưa được mấy năm đã ra ở riêng và chuyển tới đây. Lúc ra riêng, cha mẹ bỏ tiền xây một căn viện ở đây cho anh ta. Mới xây được vài năm, nhà trông còn rất mới, Diệp Trường Vinh thật sự không ngờ anh ta lại nỡ cho thuê.

Diệp Trường Vinh đang ngẫm nghĩ: Ủy ban trấn? Người ở ủy ban trấn ông đều biết, phần lớn đều là người quen, lẽ nào người thuê nhà là trấn trưởng mới tới trong lời đồn dạo gần đây?

Tuy Diệp Trường Vinh cũng từng nghe phong thanh trấn trưởng mới là do bên trên cử tới, nhưng ông chưa từng gặp trấn trưởng mới, vẫn chưa biết trấn trưởng mới trông như thế nào. Nếu trấn trưởng mới chuyển tới cách vách, vậy nhà ông có hàng xóm làm trấn trưởng rồi?

Nghe ý của Ngọc Cương, có lẽ là cả nhả chuyển tới, cũng không biết bọn họ có dễ sống chung không? Xem ra Ngọc Cương cũng không biết thân phận thật sự của người thuê nhà. Có lẽ người ta không muốn lấy thế chèn ép người nên mới không tiết lộ thân phận của người thuê nhà.

Diệp Trường Vinh mang một bụng suy nghĩ đi làm.

Diệp Hoan tu luyện mấy tiếng, nguyên khí trong cơ thể đầy ắp, cô cảm thấy tu luyện thêm một quãng thời gian nữa, có lẽ rất nhanh có thể đột phá công pháp tầng thứ nhất.

Diệp Hoan cảm thấy từ khi tu luyện, thân thể của cô ngày càng nhẹ, nói không chừng chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể trải nghiệm cảm giác “nhẹ nhàng đề khí, bay lên đầu tường” trong tiểu thuyết võ hiệp, có lẽ sau này còn có thể đạt tới cảnh giới thân nhẹ như yến, đạp tuyết không dấu vết.

Diệp Hoan khao khát cảnh giới đó, càng thêm hứng thú với tu luyện, quyết định sau này có thời gian sẽ chăm chỉ tu luyện.

Diệp Hoan còn hiểu được rất nhiều kiến thức tướng mặt, cô không nhịn được quan sát mặt của hai em trai, tướng mặt thực tế chính là bắt đầu từ người bên cạnh. Chân mày của em trai thuộc loại hình gì, là mày lá liễu hay là mày kiếm? Mắt là mắt phượng hay mắt hoa đào?

Diệp Hoan quan sát xong mới phát hiện, tướng mặt của hai em trai không khác biệt lớn, đều là vầng trán cao, mày dài thanh tú, mắt to đuôi mắt hất lên, chóp mũi tròn, kiểu tai Phật, tướng mạo này nhìn thoáng qua đã biết rất tốt, không nói đại phú đại quý, ít nhất không lo cơm áo, tương lai sự nghiệp phát triển thành công.

Diệp Hoan nghĩ ngợi kiếp trước hai em trai đều thi vào đại học trọng điểm, Diệp Nam thi vào trường quân đội, Diệp Đông vào viện khoa học, không phải đều phát triển rất tốt sao?

Xem ra thuật tướng mặt do tổ tiên để lại vẫn rất đáng xem.

Thời gian ngủ trưa dài, có cảm giác càng ngủ càng buồn ngủ, không ai gọi Diệp Đông và Diệp Nam, hai đứa sẽ ngủ lút tới bốn năm giờ. Cho nên Diệp Hoan vừa mở mắt đã gọi hai em trai dậy.

“Đông Đông, Nam Nam, đừng ngủ nữa, ngủ nữa buổi tối không ngủ được đâu.”

Diệp Đông và Diệp Nam giống như lợn con, r*n r*, vùng vẫy trên giường, còn muốn ngủ tiếp, nhưng lại bị Diệp Hoan quấy dậy.

Hai thằng nhóc vừa thức dậy đờ đẫn một lúc, chẳng mấy chốc đã khôi phục nhảy tung tăng.

“Hoan Hoan, đợi lát nữa chúng ta đi đâu chơi?”

Diệp Hoan không muốn ra ngoài chạy lung tung với chúng, nghĩ ngợi đề nghị: “Hay là đến nhà bà ngoại.”

Diệp Đông, Diệp Nam gần như ngày nào cũng tới nhà bà ngoại, không hề thích chút nào, Diệp Nam nói: “Nhà bà ngoại không có gì vui.”

Hai thằng nhóc một lòng muốn chơi, cứ tới nhà bà ngoại mãi, quá quen thuộc, không có cảm giác mới lạ.

Diệp Hoan đột nhiên nhớ tới một chuyện, đợi hết kỳ nghỉ hè, họ sẽ phải vào mẫu giáo, nhưng cô không muốn tiếp tục học mẫu giáo cùng với đám con nít ch** n**c mũi thích khóc, nghĩ tới cảnh tượng đó, đúng là tai họa.

Nhưng không học là không thể nào, xem ra chỉ có thể học nhảy cấp. Nhưng nếu một mình cô nhảy cấp, chắc chắn cha mẹ không đồng ý, Diệp Hoan nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lanh trí nghĩ ra một cách.

Nhân hai tháng nghỉ hè này phụ đạo cho Đông Đông và Nam Nam, giúp học biết được phép cộng trừ, biết thêm vài chữ, trực tiếp nhảy cấp lên lớp một là được.

Sở dĩ Diệp Hoan nghĩ như vậy là vì lớp mẫu giáo thời này vốn không được tổ chức tốt như sau này, gần như là giáo viên dỗ trẻ con chơi, thuận tiện học đếm, nhận biết vài chữ đơn giản.

Diệp Hoan định làm cô giáo nhỏ, dạy hai em trai, đợi lúc đi học trực tiếp lên lớp một, nếu không cô phải đợi một năm nữa mới trực tiếp vào tiểu học. Thấp nhất lên lớp một, đó đã là cực hạn của cô.

Tuy mẹ Diệp không đặc biệt dạy con cái biết chữ, nhưng đã dạy học đếm số, thậm chí ngay cả bảng cửu chương cũng dạy cho họ. Diệp Đông Diệp Nam chỉ là quen tay hay việc đọc thuộc bảng cửu chương, còn không hiểu vận dụng thế nào. Việc này không gấp, bởi vì hình như phép nhân là thứ lên lớp hai lớp ba mới học.

Diệp Hoan lộ ra nụ cười như hồ ly nhỏ, nghĩ cách dụ dỗ hai em trai. Cô vẫy tay với hai em trai: “Đông Đông, Nam Nam, hai em tới đây.”

Diệp Nam lập tức chạy tới: “Hoan Hoan, chị đã nghĩ xong chúng ta đi đâu chơi rồi?”

Diệp Hoan gạt hai em trai: “Trời quá nóng, ra ngoài chơi quá nóng, chúng ta chơi trò chơi ở nhà đi.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 11: Chương 11



Diệp Đông tò mò hỏi chị gái: “Hoan Hoan, chúng ta có thể chơi gì ở nhà?”

Diệp Hoan: “Hay là chúng ta thi đếm số, xem ai đếm được nhiều nhất.”

Diệp Đông và Diệp Nam chưa từng chơi trò chơi kiểu này, Diệp Hoan đề ra, chúng rất hứng thú.

“Đếm số? Em biết đếm!” Diệp Nam nói trước.

Diệp Đông cũng không chịu lép vế nói: “Em cũng biết đếm!”

Diệp Hoan thống lĩnh đại cục: “Chúng ta lần lượt đếm, xem ai đếm được nhiều nhất, Đông Đông, em trước.”

“1, 2, 3…” Bình thường tính tình của Diệp Đông ổn trọng hơn một chút, lúc học tập khá nghiêm túc, trí nhớ cũng tốt, thuận lợi đếm tới 89, mới quên tiếp theo nên đếm gì.

Diệp Hoan: “Đông Đông, còn có thể đếm tiếp không? Nếu không thì để Diệp Nam đếm.”

Bị chị gái cắt ngang như vậy, Diệp Đông đã quên tiếp theo nên đếm cái nào, cậu đếm tới 89 gặp phải chướng ngại.

Diệp Nam tích cực giơ tay: “Hoan Hoan, em đếm.”

Không đợi chị gái và anh trai đồng ý, Diệp Nam vội vàng đếm.

“1, 2, 3, 4, 5…”

Vừa đếm thật, Diệp Nam còn không bằng Diệp Đông, cậu đếm tới 59 đã quên mất tiếp theo nên đếm mấy mươi.

Diệp Đông vừa thấy em trai lừng khừng, lập tức vui vẻ nói: “Nam Nam không đếm nhiều bằng anh!”

Chọc Diệp Nam tức giận muốn đánh anh trai một cái, ai bảo Đông Đông lắm lời, nếu không cậu có thể nhớ ra rồi, Diệp Nam không phục nghĩ.

“Được rồi, hai đứa đếm xong, tới lượt chị.”

Diệp Hoan dùng giọng nói trẻ con giòn tan đếm tới một trăm, nhận được ánh mắt bội phục của hai đứa em trai.

“Hoan Hoan, vẫn là chị lợi hại nhất, có thể đếm tới 100.” Diệp Đông và Diệp Nam vây quanh chị gái khen, chúng còn không biết chị gái nghĩ cách khiến chúng học, ngày tháng tiếp theo lạ lẫm lại ngọt ngào.

Diệp Hoan: Chút chuyện nhỏ, tuy như vậy có hiềm nghi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ nhưng để giúp các em trai học được nhiều thứ hơn, cô phải tiếp tục rèn luyện da mắt dày hơn một chút mới được.

“Nam Nam đếm được ít nhất, em phải cố gắng đuổi kịp chị, còn Đông Đông nữa, em cũng phải cố lên, tranh thủ đếm tới 100.” Diệp Hoan chỉ dẫn hai em trai, thuận tiện dạy hai em trai đếm số, trong tiểu viện vang ra tiếng đếm số văng vẳng.

Lý Ngọc Cương nhà bên chuyển đồ dùng trong nhà đi, sau đó tới ủy ban trấn nói với bảo vệ một tiếng, anh ta đã chuyển nhà, người thuê nhà lúc nào cũng có thể vào ở. Lý Ngọc Cương không phải người quá linh hoạt, thích nịnh nọt. Cho dù biết người thuê nhà là cán bộ ủy ban trấn, anh ta cũng không dám lên nịnh bợ. Anh ta giao chìa khóa cho bảo vệ, quay đầu về nhà.

Sau đó bảo vệ đi thông báo với trấn trưởng tân nhiệm.

Trấn trưởng tân nhiệm Kỷ Chấn Hoa dẫn theo vợ Lâm Nghi Song, con trai Kỷ Nguyên Sâm và con gái Kỷ Nguyên Trân ra ngoài, định đưa họ đi xem căn nhà sắp ở.

Trước đó Kỷ Chấn Hoa đã dạo vài vòng trên trấn chính là để thuê nhà ở. Nhà họ bốn người, bây giờ ủy khuất sống ở trong văn phòng, tạm thời dựng giường ngủ, đã ngủ ba ngày rồi, hai đứa trẻ một mực thúc giục cha mau tìm nhà, nếu không chúng sẽ về tỉnh thành.

Vốn dĩ Kỷ Chấn Hoa được điều tới trấn hẻo lánh, ông cụ Kỷ thương không muốn để bọn trẻ theo chịu khổ, muốn để bọn trẻ tiếp tục ở tỉnh thành học. Cuối cùng vẫn là Kỷ Chấn Hoa nói chuyện với cha ông ấy, kiên trì cho con cái theo xuống nông thôn, ông ấy nói con cái theo cha mẹ tốt hơn, cứ coi như là xuống nông thôn trải nghiệm cuộc sống.

Bởi vì Kỷ Chấn Hoa cảm thấy hai đứa con nhà mình ở trong hũ mật, từ nhỏ gần như chưa từng chịu ấm ức.

Con trai Kỷ Nguyên Sâm từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, nhưng cậu ấy vô cùng vô cùng thích sạch sẽ (bệnh sạch sẽ), trên áo gối có sợi tóc cũng khó chịu, quần áo phải thay hàng ngày…Chuyện tương tự nhiều không kể xiết. Theo người làm cha như Kỷ Chấn Hoa, đứa trẻ này quá ỏng ẹo, ném xuống nông thôn ở một quãng thời gian, tuyệt đối có thể trị được tính nết của cậu ấy.

Con gái Kỷ Nguyên Trân tính cách rất tốt, chỉ là hơi tiểu thư, ngón tay bất cẩn rách một chút, cũng có thể khóc một trận. Kỷ Chấn Hoa muốn chiều cong gái, nhưng lại không muốn chiều hư con gái, ông ấy hi vọng con gái có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đối mặt với nhiều ngăn trở hơn; chứ không phải vì chút chuyện nhỏ mà khóc lóc.

Nuôi con một trăm tuổi, phiền lo tận chín mươi chín. Bây giờ cha mẹ có thể che mưa chắn gió cho con, đợi cha mẹ già rồi, không còn năng lực nữa, học là cha mẹ mất, con cái phải làm sao?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 12: Chương 12



Bởi vì Kỷ Chấn Hoa cảm thấy tính cách của các con đều có chút vấn đề, cho nên kiên trì để chúng theo tới tiếp nhận giáo dục tiếp.

Thế nên cả nhà đều được “đày” tới trấn Phượng Hoàng.

Đương nhiên, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chủ động điều chức tới, hai đứa trẻ đơn thuần là được cha mẹ kéo theo. Chỉ là chúng không ngờ sau khi tới không có chỗ ở, bởi vì trấn Phượng Hoàng ngay cả một cái khách sạn cũng không có, họ cũng không có người thân ở đây, không tiện ở nhà người không quen, bèn ở văn phòng tạm vài hôm.

Kỷ Chấn Hoa đưa vợ cùng các con đi ra ngoài, bởi vì khoảng cách không xa, ông ấy định đi bộ tới.

Kỷ Nguyên Sâm theo phía sau cha lảm nhảm: “Cha, mau chốt nhà. Sống ở văn phòng không tiện lắm, tắm rửa cũng không thể tắm đàng hoàng, con sắp không chịu nổi rồi.”

Buổi tối hai hôm nay, Kỷ Nguyên Sâm tùy tiện dội nước lạnh rồi ngủ, cảm thấy toàn thân đều là mùi mồ hôi, không thể tắm rửa đàng hoàng, là chuyện mà cậu ấy không thể chịu đựng được.

Bởi vì bây giờ là mùa hè nắng nóng, chẳng trách Kỷ Nguyên Sâm có ý kiến. Ban ngày rất nóng, vừa vận động đã ra mồ hôi, cậu ấy chê nóng sẽ ra mồ hôi nên không muốn ra ngoài, buổi tối muỗi quá nhiều sẽ cắn người, cậu ấy vẫn không muốn ra ngoài, Kỷ Nguyên Sâm tới đây nhưng chưa từng ra khỏi cổng ủy ban trấn.

Kỷ Chấn Hoa biết “bệnh sạch sẽ” của con trai lại tái phát, thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi, biết rồi, chỉ có con lắm chuyện, con xem em gái con cũng không có ý kiến gì.”

Thằng nhóc thối, xem con ở nông thôn một hai năm có còn nhiều chứng tật như vậy nữa không.

Lâm Nghi Song cười nói với hai đứa con: “Thực ra ở đây có núi có sông, phong cảnh rất đẹp, nước cũng ngọt, buổi tối ngủ mát mẻ hơn thành phố, các con quan sát tỉ mỉ là có thể biết được lợi ích trong đó.”

“Mẹ, mẹ xem, bên kia có một bầy ngỗng trắng, ngỗng trắng thật đẹp!” Kỷ Nguyên Trân nghe thấy tiếng ngỗng kêu “cạc cạc”, bèn tìm kiếm bóng dáng của ngỗng trắng, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô ấy, một bầy ngỗng trắng từ trong hẻm nhỏ bên đường chui ra.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có Kỷ Nguyên Sâm đều nhìn thấy, một cậu chàng vung múa nhánh cây dài, lùa ngỗng trắng đi về trước, nhìn thoáng qua là biết chăn ngỗng. Có thể buổi trưa nóng quá, cậu chàng lùa ngỗng vào trong nước cho mát.

Một bầy ngỗng trắng dạt dào khí thế, uy vũ hiên ngang qua đường, khiến Kỷ Nguyên Trân vui vẻ lại không nhịn được sợ hãi, cô ấy cẩn thận nấp phía sau lưng cha to lớn đáng tin cậy, sợ ngỗng trắng xông tới cắn cô ấy.

Đợi cậu chàng lùa ngỗng đi xa, Kỷ Chấn Hoa đúng lúc dạy con: “Các con xem cậu chàng đó, trông còn nhỏ tuổi đã làm việc giúp gia đình, cũng chỉ có nhà chúng ta điều kiện tốt một chút, không cần các con làm việc giúp, nhưng các con cũng phải biết nỗi vất vả trong cuộc sống của người khác, trong tình huống đủ khả năng, có thể giúp người gặp khó khăn…”

Kỷ Nguyên Sâm: “Cha, chỉ cần nhà họ có tiền, trở nên sung túc, có lẽ không cần làm việc, có thể chơi, có thể đi học chứ?”

“Đúng vậy, con xem trẻ con thành phố, rồi nhìn xem trẻ con nông thôn, khác biệt quá lớn, lần này tới chuyện cha phải làm rất nhiều, chuyện nên làm nhất chính là giúp bà con làm giàu, nhà nhà có cuộc sống tốt hơn…”

Kỷ Chấn Hoa chủ động yêu cầu xuống quê làm quan phụ mẫu. Chủ yếu là ông ấy muốn giúp bà con làm chút chuyện thực tiễn, làm ra chút thành tích, thay đổi vấn đề lớn trong cuộc sống của nông dân hiện nay. Có câu “làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang.” Lần này Kỷ Chấn Hoa tới trấn Phượng Hoàng, quả thực muốn cố gắng làm chút chuyện, tranh thủ giúp nông dân trên mảnh đất này sống cuộc sống tốt hơn.

Cả nhà thảo luận sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố, còn có vấn đề làm sao giúp nông dân làm giàu.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 13: Chương 13



Mà Diệp Đông và Diệp Nam theo chị gái chơi trò đếm số chán rồi.

Diệp Đông năn nỉ: “Chị, chúng ta ra ngoài chơi đi, em muốn đi bắt ve rồi.”

“Em muốn đi bắt cá.” Diệp Nam chê trời nóng, muốn đi bắt cá nhân lúc nghịch nước.

Trong trấn có vài hồ nước, đều là hồ nước do nhà họ U đào đất lúc lấp đất xây nhà đào thành, nước bên hồ rất nông, vừa tới mùa hè đã có rất nhiều đứa trẻ tới bên hồ bắt cá.

Trẻ con nghịch nước rất nhiều, thời này phần lớn trẻ em đều là nuôi thả, có người lớn quản rất chặt chẽ, không cho con tới bên hồ chơi, có người vốn không quản con cái, mặc con chơi bên ngoài, lúc ăn cơm mới gọi một tiếng, bé trai đùa giỡn bên hồ rất nhiều.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, trời nắng nóng, chạy khắp nơi bắt ve rất nóng, đi bắt cá cũng sẽ rất nóng, nhưng ve lột vỏ rồi không có tác dụng gì lớn, chi bằng đi bắt cá, quay về còn có thể bảo mẹ nướng thành cá khô ăn.

Cuối cùng Diệp Hoan đưa ra quyết định: “Chúng ta đi bắt cá đi, lấy công cụ theo.”

Công cụ chính là một cái thùng sắt nhỏ đựng cá, còn có hai món thần khí bắt cá dùng nhựa từ hộp đồ hộp làm thành, và vụn màn thầu dụ cá cắn câu, một mẩu nhỏ màn thầu đủ dùng rồi.

Loại thần khí bắt cá này rất nhiều trẻ con đều có, rất đơn giản, có thể tự chế tạo. Chỉ là cắt nhựa cứng thành hình cái phễu, miệng phễu một bên lớn một bên nhỏ, miệng phễu lớn rộng hơn miệng hộp đồ hộp một chút, sau đó dùng sợi sắt cố định miệng phễu lớn ở trên ren của hộp đồ hộp, nhét miệng phễu nhỏ vào trong hộp đồ hộp, như vậy có thể chế tạo thành công.

Loại thần khí bắt cá này chỉ có thể bắt được cá nhỏ dài cỡ ngón tay, miệng phễu rất nhỏ, cá bị thức ăn dụ chui vào bên trong, liền không chui ra được.

Diệp Đông Diệp Nam tìm thần khí bắt cá ra, Diệp Hoan vào trong nhà lấy một mẩu màn thầu nhỏ. Cô ra ngoài xem, phát hiện Diệp Nam đã tìm lưới bắt cá ra rồi.

Nam Nam quá đề cao ba chị em họ, cho rằng lấy lưới là có thể bắt được cá lớn sao?

Diệp Hoan vẫn hỏi một câu: “Nam Nam, sao em lại mang theo lưới?”

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Hoan, Diệp Nam vui vẻ đáp: “Chị, em muốn bắt cá lớn!”

Diệp Hoan muốn nói với em trai: Nguyện vọng tươi đẹp, hiện thực tàn khốc, cá lớn thật sự không dễ bắt.

Thực ra lưới là đồ cha hay dùng. Diệp Trường Vinh khi rảnh sẽ mang lưới đến bên sông bắt cá lớn, cũng không phải lần nào cũng có thu hoạch.

Diệp Hoan nhìn những thứ nên mang đã mang, không nên mang cũng mang theo rồi, vẫy tay nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Đông xách thùng sắt nhỏ, bên trong đựng thần khí bắt cá; Diệp Đông khiêng lưới dài, ba chị em ra ngoài, Diệp Hoan đi ở cuối cùng phụ trách khóa cửa.

Vào lúc này, người nhà họ Kỷ đi tới, vừa thấy trang bị của ba chị em, có thể đoán được họ muốn đi bắt cá.

Vừa nghĩ tới bên hồ nguy hiểm, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song khó tránh khỏi lo lắng khuyên vài câu.

Kỷ Chấn Hoa cười híp mắt chào hai bé trai: “Các cháu đi bắt cá sao?”

Diệp Đông thẳng thắn, không phòng bị đáp: “Đúng ạ, chị dẫn bọn cháu đi.”

Chị gái, cô bé đang khóa cửa kia sao? Cô bé này không lớn nhưng gan không nhỏ, thế mà lại dám dẫn hai em trai đến bên hồ bắt cá. Kỷ Chấn Hoa định đợi lát nữa nói chuyện đàng hoàng với cô bé, bên hồ nguy hiểm, trẻ con tránh xa mới tốt.

Người nhà họ Kỷ lần đầu tới, còn chưa nghe nói danh tiếng vang vọng của ba đứa trẻ sinh ba. Kỷ Chấn Hoa nhìn bé gái cao tầm cỡ cặp sinh đôi, còn tưởng cô bé là chị họ của nhà họ hàng của cặp sinh đôi, bằng tuổi với cặp sinh đôi, nhưng sinh nhật của cô lớn hơn.

Kỷ Chấn Hoa hoàn toàn không ngờ ba đứa trẻ trước mắt là sinh ba, cô bé cũng là một đứa trẻ trong đó.

Diệp Nam lại không đi lên bắt chuyện, cảnh giác nhìn chú cười thâm hiểm. Bên cạnh chú này có dì và con, chắc không phải là bắt trẻ con chứ? Diệp Nam thầm suy nghĩ, vẻ mặt không hề thả lỏng.

Cha nhiều lần căn dặn họ, đừng nói chuyện với người lạ, càng không được ăn đồ của người lạ. Bởi vì người lạ có thể là bọn bắt trẻ con, bắt trẻ con đi sau đó bán, không gặp được cha mẹ nữa.

Tuy Diệp Nam chưa từng thấy bọn buôn người, nhưng cậu không quên lời căn dặn của cha.

Lâm Nghi Song bổ sung: “Bên hồ nguy hiểm, các cháu quá nhỏ, đừng đến bên hồ chơi. Cha mẹ của các cháu đâu?”

Sao người lớn không quản con cái, để con tới bên hồ chơi, quá nguy hiểm rồi!

Diệp Đông không biết nên trả lời câu hỏi của dì này thế nào. Cha mẹ không có nhà, cậu không muốn nghe người khác thuyết giáo, muốn đến hồ chơi.

Diệp Hoan nghe thấy có người lạ nói chuyện, vỗ vỗ hai cái đã khóa xong cổng, treo chìa khóa lên cổ, xoay người tới.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 14: Chương 14



Diệp Hoan xoay người lại nhìn thấy người quen càng đi càng xa ở kiếp trước, trái tim nhỏ kích động nhảy thình thịch.

Chú Kỷ vẫn anh tuấn nho nhã như trong ký ức, dung mạo của dì Lâm xinh đẹp, nhưng kém chú Kỷ một bậc.

Hai đứa trẻ di truyền gen tốt của cha mẹ, Kỷ Nguyên Sâm không hổ được bạn học xưng là nam thần số một, sau khi lớn lên tuyệt đối là cấp độ nam thần. Kỷ Nguyên Trân mắt vừa đen vừa tròn, miệng nhỏ đỏ hồng, là một tiểu loli đáng yêu.

Diệp Hoan nhanh chóng quan sát xong bốn người, giả vờ xoa ngực, trấn an cảm xúc của mình, mới mỉm cười nói với Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song: “Chào chú, chào dì, mọi người có việc gì sao?”

Diệp Hoan nhớ vào lúc cô vinh quang trong tiền kiếp, chú Kỷ trước mắt này là người đã trở thành thị trưởng, đùi vàng chân chính, thi thoảng Diệp Hoan xem tin tức trong tỉnh sẽ nhìn thấy bóng dáng của chú Kỷ trên tivi. Đáng tiếc sau đó chênh lệch giữa hai nhà quá lớn, càng đi càng xa, sau này hai nhà không có quan hệ gì, cô không ôm chặt đùi vàng này.

Kiếp này nếu có cơ hội, có thể tạo quan hệ tốt với chú Kỷ thì tốt quá.

Còn chuyện của ba người còn lại trong nhà họ Kỷ, Diệp Hoan không biết nhiều, cô chỉ nghe nói Kỷ Nguyên Sâm ra nước ngoài du học, còn tin tức của dì Lâm và Kỷ Nguyên Trân, Diệp Hoan không hề biết chút gì, bởi vì người nhà họ Kỷ bình thường đều rất kín tiếng.

Diệp Hoan có thể biết được tin tức của Kỷ Nguyên Sâm là vì lúc nhỏ là bạn cùng trường với Kỷ Nguyên Sâm, cộng thêm họ làm hàng xóm vài năm, dĩ nhiên Diệp Hoan nhớ cậu ấy. Sau đó Diệp Hoan tham gia họp lớp cấp hai, thông qua miệng của bạn học biết tin tức của Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm là người nổi tiếng của Nhất Trung, cậu ấy không chỉ là nam thần Nhất Trung, còn là học bá, quanh năm chiếm vị trí nhất khối.

Có thể nói, học sinh của Nhất Trung không ai không biết cậu ấy. Bạn học của Diệp Hoan lúc tán gẫu thi thoảng vẫn nhắc tới bạn cùng trường Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì bạn học này học cấp ba ở Nhất Trung, thật sự khâm phục vị học trưởng Kỷ Nguyên Sâm này.

Kiếp trước, người nhà và họ hàng của Diệp Hoan đều là người quá đỗi bình thường, cha cô lăn lộn tốt cỡ nào cũng chỉ thăng chức làm sở trưởng đồn công an trong trấn, dĩ nhiên không thể so với chú Kỷ làm thị trưởng.

Diệp Hoan cảm thấy cho dù hai nhà làm hàng xóm rất tốt, nhưng đợi sau khi chú Kỷ được điều đi, quan hệ giữa chú Kỷ và cha dần nhạt đi. Có thể chính vì cha cô từng làm lính, tính tình ngay thẳng, lại sĩ diện, sợ qua lại nhiều với chú Kỷ sẽ khiến người ta cảm thấy ông nịnh bợ cán bộ chức cao. Cho nên sau này quan hệ giữa hai nhà dần nhạt nhòa.

Diệp Hoan muốn ôm đùi vàng, không cầu tài cũng không cầu chức danh, cô chỉ là nhìn thấy đùi vàng liền không nhịn được muốn ôm mà thôi.

Cho nên khi đối mặt với người nhà họ Kỷ, gương mặt nhỏ của Diệp Hoan cười cực kỳ rạng rỡ, xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.

“Cô bé, đến bên hồ chơi là không đúng, em còn dẫn em trai đi chơi, có nguy hiểm thì phải làm sao?” Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy cô bé Diệp Hoan đội mũ rơm to, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Diệp Hoan sợ phơi nắng đen mặt mình, lấy mũ rơm của mẹ ra đội, người nhỏ con đội cái mũ rơm to, trông rất đáng yêu.

“Chú, nước bên hồ rất nông, chúng cháu ở bên bờ bắt ít cá nhỏ, sẽ không xuống nước bơi.” Sở dĩ Diệp Hoan đồng ý đi bắt cá chính là sợ cô không đồng ý đi, hai em trai sẽ lén cô đi.

Diệp Hoan biết tính của hai em trai, có cô trông coi mới an toàn hơn. Cô thật sự dẫn em trai đến bên bờ bắt cá nhỏ, sẽ không xuống nước.

Đáng tiếc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song sợ bọn trẻ xảy ra chuyện, không đồng ý để Diệp Hoan dẫn em trai đi bắt cá. Vì chuyện này, Kỷ Chấn Hoa thậm chí còn muốn kéo bọn trẻ tới nhà mình.

“Bé gái, cháu tên gì, là ở nhà này sao? Chúng ta là hàng xóm mới chuyển tới, sau này nên làm quen rồi. Cháu xem bọn chú vừa tới, không biết gì cả, hay là cháu và em trai theo bọn chú tới nhà mới xem giúp, bọn chú vẫn chưa biết làm sao thu xếp nhà mới?” Kỷ Chấn Hoa hạ thấp tư thái dỗ dành trẻ con, chính là không muốn bọn trẻ đến bên hồ chơi.

Kỷ Chấn Hoa cũng không biết Diệp Hoan trọng sinh, càng không cho rằng cô có thể quản được hai em trai. Ông ấy cảm thấy trẻ con không có lực tự khống chế, nói không chừng cảm thấy trời nóng quá sẽ xuống nước, mới chút xíu thế này, lỡ như c.h.ế.t chìm chính là chuyện lớn, không phòng không được.

Xem ra đợi ngày mai phải tìm người trông nom chuyện trẻ con xuống nước, tốt nhất tuyên truyền rộng ở nông thôn, tăng cường ý thức của các bậc phụ huynh ở phương diện này, đề phòng trẻ em c.h.ế.t chìm, cứu một sinh mệnh đuối nước chính là cứu một gia đình.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 15: Chương 15



Kỷ Chấn Hoa còn trịnh trọng giới thiệu cho mấy đứa nhỏ, để chúng làm quen với nhau, kết thành bạn tốt.

Diệp Hoan hiểu tâm tư của chú Kỷ, biết chú là vì tốt cho chị em bọn họ.

Diệp Hoan cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, nhìn hai em trai một cái, thuận thế đồng ý yêu cầu của thị trưởng tương lai: “Chú, cháu tên Diệp Hoan, đây là em trai cháu Diệp Đông và Diệp Nam. Bọn cháu không đi bắt cá nữa, ở nhà chơi cùng với anh trai và em gái là được rồi.”

Diệp Đông và Diệp Nam cùng bĩu môi, Diệp Hoan vội dỗ chúng: “Đông Đông, Nam Nam, anh trai là bạn mới tới, các em không muốn chơi cùng bạn mới sao?”

Diệp Đông và Diệp Nam nhìn ra chị gái “tạo phản” rồi, không định dẫn chúng đi bắt cá nữa, liền nói: “Vậy hôm nay bọn em chơi cùng anh trai, ngày mai đi bắt cá.”

Ý niệm ngoan cường: Sinh mệnh chưa dừng, đại nghiệp bắt cá sẽ tiếp tục!

Kỷ Nguyên Sâm vô tội gánh nồi: Tôi lớn rồi, không thèm chơi với đám con nít.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song nhìn Diệp Hoan nghe lời lại hiểu chuyện, càng cảm thấy cô đáng yêu, thấy cô cũng tầm cỡ con gái họ, muốn để Trân Trân kết bạn với Diệp Hoan. Họ mới tới, con không có bạn, có thể cho con kết giao với một người bạn tốt sớm một chút cũng tiện cho con nhanh chóng hòa nhập trong môi trường hiện tại, đừng lảm nhảm đòi về tỉnh thành nữa.

Kỷ Chấn Hoa nghe thấy hai cậu nhóc còn định ngày mai bắt cá, nghĩ tối nay phải tìm cha nhà bên nói chuyện. Hàng xóm quá lơ đãng, không biết dặn dò con cái đàng hoàng, đừng để con tới bên hồ chơi đùa, lỡ như xảy ra chuyện, hối hận cũng không kịp.

Diệp Trường Vinh đang đi làm không biết, tối nay con cái khiến hàng xóm mới dạy dỗ ông một trận.

Diệp Hoan và hai em trai cùng người nhà họ Kỷ vào căn nhà bên cạnh. Cô vừa đi vừa nghĩ: Kiếp trước cô đã quen với nhà chú Kỷ như thế này sao? Thời gian quá lâu, chuyện xảy ra khi còn nhỏ, ký ức của cô đều mơ hồ.

Nhưng không sao, kiếp này làm lại lần nữa, cô phải tạo quan hệ tốt với chú Kỷ. Diệp Hoan cảm thấy cô sống lại một kiếp, chắc chắn có thể dẫn dắt người nhà sống cuộc sống hạnh phúc hơn kiếp trước, bản thân cô mang ngón tay vàng thô to, thật sự không cần cầu người khác cái gì. Cô không muốn gì khác, chỉ muốn có một chú cán bộ chức cao, tâm trạng sướng nhân đôi.

Hơn nữa cô có bàn tay vàng, đợi cô nắm được toàn bộ tri thức trong đầu, nói không chừng còn có thể giúp được chú Kỷ.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có em bé tò mò Kỷ Nguyên Trân nhìn căn nhà sắp ở một vòng. Kỷ Nguyên Sâm đứng trong nhà chính bất động, trong nhà không có gì, có gì đáng xem, còn chi bằng để giành chút sức lực sẽ không ra mồ hôi.

Kỷ Nguyên Sâm cúi đầu nhìn đất bùn dưới chân, trong mắt lộ ra ghét bỏ. Nhưng đợi lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, đã không còn sợ ghét bỏ vừa nãy.

Nếu Diệp Hoan nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ nói: Không hổ là cậu ấm xuất thân từ nhà cán bộ, phóng thu biểu cảm tự nhiên, hạt giống tốt của chính trị.

Thực ra với tính cách của Kỷ Nguyên Sâm, không quấy nháo không ở căn nhà thế này đã rất tốt rồi. Cậu ấy không quấy là vì cậu ấy biết cha sẽ không thay đổi ý đưa cậu ấy về tỉnh thành, cậu ấy sẽ không làm chuyện vô ích.

Không sai, nhà của Lý Ngọc Cương là mới xây chưa được lâu, nhưng cũng chỉ là nhà ngói gạch mà thôi, trong nhà ngay cả nền xi măng cũng không lót, vẫn là nền đất được nện nguyên thủy.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chính vì để con cái tới nông thôn trải nghiệm cuộc sống, họ không có ý kiến với nhà ở.

Thực ra ủy ban trấn thật sự có viện gia thuộc, nhưng Kỷ Chấn Hoa suy nghĩ ông ấy ở đây không được mấy năm, nhà trong viện gia thuộc quá chật hẹp, để dành căn nhà cho người khác ở, giành được hảo cảm của một số người. Bản thân ông ấy thì thuê nhà của Lý Ngọc Cương.

Lý Ngọc Cương đã dựa theo yêu cầu của Kỷ Chấn Hoa, kéo đi toàn bộ đồ dùng thường ngày và gia cụ trong nhà, còn chủ động dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ gần như để lại cho họ là căn nhà rỗng.

Diệp Hoan nhìn căn viện trống không, đề ra ý kiến rất hay: “Chú, nhà chú không có gì hết, phải mua gia cụ mới có thể ở được.”

Diệp Nam lanh trí nói: “Còn phải mua nồi và bát, nếu không không thể ăn cơm.”

Diệp Đông nghe chị gái và em trai sắp giành hết đề tài, vội nói: “Còn phải mua chiếc xe đạp, cha cháu cưỡi xe đạp đi làm.”

Kỷ Chấn Hoa bị ba chị em chọc cười ha ha: “Được, mua hết, chú sẽ gọi điện thoại ngay, nhờ người mang gia cụ tới.”

Diệp Hoan: Xem quan hệ nhân mạch này của chú Kỷ, một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết vấn đề

Nhưng điện thoại phải tới ủy ban trấn hoặc bưu điện mới có thể gọi, Kỷ Chấn Hoa dặn dò vợ con vài câu, liền vội đến đơn vị gọi điện thoại nhờ người mang gia cụ tới.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 16: Chương 16



Diệp Hoan nhìn trong nhà này ngay cả chỗ có thể ngồi cũng không có, càng không có gì để chơi: “Dì, ở đây không có gì cả, ở rất nhàm chán. Chi bằng mọi người tới nhà cháu chơi một lúc trước, đợi chú Kỷ nhờ người đưa gia cụ tới, mọi người lại tới.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng cảm thấy ở đây không thú vị, anh trai không chơi với họ, họ đã muốn đi từ sớm rồi: “Chị, chúng ta về nhà đi.”

Dĩ nhiên Lâm Nghi Song không có ý kiến: “Được, dì theo cháu về nhà trước.”

Một đoàn người lại chuyển tới nhà Diệp Hoan.

Lâm Nghi Song vừa đi vừa hỏi: “Hoan Hoan, cháu lớn hơn Đông Đông và Nam Nam mấy tháng? Sao cháu là chị gái, họ là em trai.”

Trẻ con thích nhất là giành trẻ lời câu hỏi.

Diệp Đông: “Hoan Hoan chào đời sớm hơn cháu và em trai.”

Chuyện này họ quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, vì nghe rất nhiều người nói qua.

Diệp Nam: “Bọn cháu sinh ba.”

Cuối cùng cũng có người tiết lộ chân tướng.

Lâm Nghi Song và Kỷ Nguyên Sâm đều kinh ngạc, đồng thời hỏi ngược lại: “Các cháu là sinh ba?”

Diệp Hoan giải thích: “Đúng vậy, dì à, bọn cháu là sinh ba. Cháu lớn nhất, là chị, Đông Đông và Nam Nam là em trai.”

Lâm Nghi Song: “Cha mẹ cháu thật lợi hại, một thai sinh ba, thoắt cái trai gái song toàn.”

Kỷ Nguyên Sâm không nhịn được quan sát Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam. Cậu ấy chưa từng thấy sinh ba, thật mới mẻ. Diệp Đông và Diệp Nam rất giống nhau, còn tưởng hai người họ là song sinh, không ngờ trên họ còn có một chị gái.

Lâm Nghi Song nói ra tiếng lòng của con trai: “Dì còn tưởng Đông Đông và Nam Nam là song sinh, không ngờ Hoan Hoan là chị gái trong sinh ba.”

Đứa trẻ tò mò Kỷ Nguyên Trân biết song sinh là chị em gái hoặc anh em trai có tướng mạo rất giống nhau, cô ấy nhìn Diệp Đông và Diệp Nam không ngừng. Sinh ba là gì, Hoan Hoan có tướng mạo khác với hai anh em này.

Sau khi vào nhà họ Diệp, Diệp Hoan lễ phép mời khách ngồi, còn rót nước để nguội của mẹ cho họ uống.

Mẹ con nhà họ Kỷ đều nói cảm ơn Diệp Hoan: “Cảm ơn Hoan Hoan!”

Kỷ Nguyên Trân cũng cùng mẹ và anh trai nói cảm ơn Hoan Hoan, chọc Lâm Nghi Song cười, bà ấy hỏi: “Hoan Hoan, sinh nhật của cháu tháng mấy?”

Diệp Hoan lanh lợi đáp: “Sinh nhật của cháu vào tháng ba.”

Lâm Nghi Song: “Trân Trân sinh nhật tháng chạp, cháu lớn hơn con bé gần mười tháng.”

Diệp Hoan vốn cố ý chiếm tiện nghi nói: “Cháu lớn hơn Trân Trân, vậy em ấy cũng gọi cháu là chị gái.”

Kỷ Nguyên Trân buồn bực, vì sao tới đây cô ấy vẫn là người nhỏ nhất. Nhưng em trai của Hoan Hoan đều gọi cô là Hoan Hoan, cô ấy cũng muốn gọi là Hoan Hoan, sẽ không gọi chị gái đâu.

“Đúng vậy, Trân Trân nên gọi cháu là chị. Nhưng Nguyên Sâm lớn hơn các cháu, các cháu phải gọi thằng bé là anh trai.”

Diệp Hoan nhìn gương mặt tuấn tú của nam thần tương lai, chỉ đành ậm ừ gọi: “Anh nhỏ.”

Thất sách rồi, vốn tưởng có thể chiếm tiện nghi làm chị, quên mất còn có một người lớn hơn cô.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng gọi anh nhỏ.

Kỷ Nguyên Sâm không quá nhiệt tình “ừm” một tiếng, coi như đồng ý. Trẻ nhỏ gì đó thật đáng ghét, muốn gọi thì gọi anh là được rồi, sao còn phải gọi là “anh nhỏ”, cậu ấy rất nhỏ sao? Kỷ Nguyên Sâm cúi đầu quan sát chiều cao của mình.

Lúc mấy người nói chuyện, Kỷ Chấn Hoa đã gọi điện thoại xong quay lại, ông ấy đến nhà bên cạnh trước, thấy nhà mới không có ai, nhớ ra nhìn thấy nhà bên mở cửa, đoán được người đều tới bên này rồi, thế là ông ấy tự tìm tới.

Diệp Hoan ân cần rót nước cho ông ấy: “Chú Kỷ khát không? Nước cho chú uống.”

Kỷ Chấn Hoa nhận ly nước, không nhịn được khen: “Hoan Hoan thật hiểu chuyện.”

Lâm Nghi Song: “Còn gì nữa, đừng thấy con bé lớn hơn Trân Trân nhà chúng ta mấy tháng, hai đứa so với nhau, giống như lệch một hai tuổi. Trân Trân nhà chúng ta là công chúa nhỏ, còn không biết gì hết.”

Nhưng cô gái nhà người ta đã biết chiêu đãi khách rồi. Đoán chừng Hoan Hoan là do làm chị gái, đã sớm biết chăm sóc người khác.

Diệp Hoan thấy anh nhỏ Nguyên Sâm và em gái Nguyên Trân nhàm chán, bèn bảo Đông Đông lấy truyện trong nhà ra cho hai người đọc.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng không keo kiệt, nghe lời chị gái vào phòng của họ lấy mấy quyển truyện tới.

Kỷ Nguyên Sâm đã sớm không còn hứng thú với truyện nữa, nhưng ở đây không có việc gì làm, chỉ đành miễn cưỡng đọc truyện g.i.ế.c thời gian.

Có hai quyển truyện Kỷ Nguyên Trân chưa từng đọc qua, nhưng cô ấy lại không biết hết chữ trên truyện, bèn bảo anh trai kể chuyện cho cô ấy.

Kỷ Nguyên Trân: “Anh, em đọc không hiểu, anh đọc cho em nghe.”

Cơ hội học tập tới rồi, Diệp Hoan lập tức sáng mắt lên, không khách sáo nói: “Anh nhỏ, em cũng muốn nghe anh kể chuyện, còn muốn nhờ anh dạy cho chúng em biết chữ bên trên.”

Diệp Đông Diệp Nam: “Anh kể chuyện.”

Kỷ Nguyên Sâm ngửa đầu cảm thán lần nữa: Trẻ con lắm việc thế đấy, thật phiền.

Cũng không nghĩ xem cậu ấy mới mấy tuổi.

Kỷ Nguyên Sâm đưa ra điều kiện: “Nếu Hoan Hoan sửa miệng gọi anh là anh, anh sẽ kể chuyện cho các em.”

Ba đứa trẻ lập tức nhìn Diệp Hoan.

Diệp Hoan bị nhìn tới đau đầu, lập tức sửa miệng gọi: “Anh.”

Cô thầm cắn răng: Hình như bị nam thần chiếm tiện nghi rồi, sau này nhất định phải chiếm về gấp đôi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 17: Chương 17



Người nhà họ Kỷ ngồi khoảng hơn nửa tiếng ở nhà Diệp Hoan, sau đó có người lái xe tải giải phóng, kéo một xe gia cụ về.

Kỷ Chấn Hoa nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe vang lên: “Tới rồi, Kiến Thành đưa gia cụ tới rồi, chúng ta ra ngoài xem xem.”

Kết quả tất cả mọi người lập tức ra ngoài cả.

Diệp Hoan nhìn thấy có mấy người xuống xe, một người tầm tuổi chú Kỷ, đeo cặp kính gọng đen, trông rất có học vấn, dẫn đầu đi tới. Một số người khác đều là thanh niên trai tráng, theo phía sau người đàn ông đeo kính, Diệp Hoan nhìn giống như đám đông hùa theo, thực ra không phải vậy, người ta tới chuyển gia cụ.

Người đàn ông đeo kính cười sảng khoái nói: “Kỷ Chấn Hoa, không ngờ anh tới đây làm việc, sau này có việc gì cần tôi cứ đánh tiếng, có thể giúp tôi tuyệt đối không qua loa.”

Kỷ Chấn Hoa cảm ơn: “Kiến Thành, lần này cảm ơn anh. Cũng nhờ anh quen biết ở huyện thành, có thể giúp tôi mua bộ gia cụ tới nhanh chóng, nếu một mình tôi đi mua, phải tốn không ít thời gian.”

“Chúng ta có quan hệ gì, không cần khách sáo.” Người đàn ông đeo kính nói xong rồi hỏi: “Tôi mang theo vài người tới, hay là chuyển gia cụ vào trong nhà trước, nói chuyện sau.”

“Vẫn là anh nghĩ chu toàn.” Kỷ Chấn Hoa nói: “Vậy thì chuyển vào trước, thu xếp sớm vào ở sớm chút.”

Gia cụ trên xe tải đều là đồ gỗ, nếu không tìm người chuyển giúp, dựa vào người nhà họ Kỷ không giải quyết xong, may mà người đàn ông đeo kính dẫn người tới phụ.

Ba chiếc giường gỗ, tủ quần áo, sô pha, bàn trà, còn có một bộ bàn ghế, lần lượt được đám thanh niên chuyển vào trong nhà.

Diệp Hoan: Đỉnh, chú Kỷ đúng là giàu ngầm, gia sản nhất định rất dồi dào, bộ gia cụ này ít nhất cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ, nhìn chú Kỷ mắt cũng không chớp một cái, đều giữ lại hết.

Gia cụ này còn tốt hơn, đầy đủ hơn gia cụ người ta mua cho vợ chồng tân hôn. Nếu ở trấn Phượng Hoàng, rất ít có nhà nào giàu có như vậy.

May mà chỗ họ sống hơi heo hút, giờ này lại nóng, không ai ra ngoài hóng náo nhiệt, nếu không chắc chắn chú Kỷ có thể phong quang một trận ở trấn Phượng Hoàng, trở thành chủ đề tán gẫu của mọi người.

Người nhiều sức lớn, có mấy thanh niên ở đây, rất nhanh đã đặt các vật dụng đâu vào đó, trong nhà ra dáng hẳn.

Người đàn ông đeo kính biết Kỷ Chấn Hoa còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn trong nhà, hỏi: “Chấn Hoa, còn cần chúng tôi giúp gì không?”

Kỷ Chấn Hoa lắc đầu: “Chỉ còn ít quần áo chăn đệm để ở văn phòng, đợi lát nữa tôi tìm người mang tới giúp là được.

Người đàn ông đeo kính hỏi: “Hay là chúng tôi tới lấy về giúp anh?”

Kỷ Chấn Hoa xua tay nói: “Không cần làm phiền mọi người nữa đâu, còn lại không nhiều, đồ cũng không nặng, đợi chốc nữa tôi tìm người mang tới là được.” Ông ấy lấy thuốc mang theo bên người ra, kính thuốc cho mọi người: “Anh xem trong nhà chưa dọn dẹp xong, cũng không có gì có thể tiếp đãi mọi người, hôm khác lúc tôi vào huyện mời mọi người ăn cơm.”

“Chúng ta còn cần phải khách sáo sao, có việc cứ gọi tôi là được. Nếu anh còn có việc bận, vậy chúng tôi đi trước, hôm khác rảnh chúng ta tụ tập.” Người đàn ông đeo kính lưu loát tạm biệt.

“Vậy mọi người đi đường cẩn thận, sau này gặp.”

Người đàn ông đeo kính dẫn một đám thanh niên lên xe, xe tải nhanh chóng được lái ra khỏi tầm mắt của mọi người.

Kỷ Chấn Hoa nhìn người bạn cũ đi khỏi, quay đầu dặn dò vợ: “Anh đến văn phòng tìm người lấy đồ về giúp, em và con nên tới nhà Hoan Hoan ngồi chút đi.”

Ông ấy lại hỏi: “Hoan Hoan, để dì tới nhà các cháu ở một lúc được không?”

Diệp Hoan sảng khoái đồng ý: “Được, dì, mọi người lại tới nhà cháu chơi đi.”

Kỷ Nguyên Trân: “Anh, em còn muốn nghe anh kể chuyện.”

Không hổ là người tới từ tỉnh thành, tuy giọng nói của Kỷ Nguyên Sâm hơi non nớt nhưng nói tiếng phổ thông rất tròn vành rõ chữ, nghe còn sướng tai hơn tiếng địa phương.

Rất nhanh Kỷ Chấn Hoa nhờ người mang hành lý mang từ tỉnh thành tới tới nhà giúp, Lâm Nghi Song là nữ chủ nhân phải về dọn dẹp đồ đạc.

Diệp Hoan có mắt nhìn nói: “Dì, bọn cháu cũng tới phụ.”

Lâm Nghi Song hiền lành nói: “Được chứ, đợi lát nữa các cháu giúp dì xem thử trong nhà còn thiếu thứ gì, chúng ta cùng đến cung tiêu xã mua về.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 18: Chương 18



Không sai, cung tiêu xã của trấn Phượng Hoàng vẫn chưa đóng cửa, bên trong bán đồ dùng hàng ngày, đồ tạp hóa, nhiều chủng loại. Người trong trấn quen chạy tới đây, tuy nơi khác đã mở mấy cửa hàng đại lý, vẫn có rất nhiều người chạy tới cung tiêu xã mua đồ, cửa hàng quốc doanh mà, khiến người ta yên tâm.

Diệp Hoan nói là dẫn các em trai tới phụ, thực ra là đi hóng náo nhiệt, sao Lâm Nghi Sao có thể sai đứa trẻ mới mấy tuổi làm việc giúp chứ. Ngược lại Diệp Hoan chủ động giúp Kỷ Nguyên Trân xếp quần áo và đồ chơi, rất có dáng vẻ chị gái.

Diệp Đông và Diệp Nam chơi ở một bên, nhìn thấy thứ hứng thú, sẽ hóa thân mười vạn vì sao, tính hiếu kỳ rất lớn.

Lâm Nghi Song thấy Diệp Hoan xếp quần áo vô cùng ngăn nắp: “Hoan Hoan thật giỏi, còn biết tự xếp quần áo, Trân Trân, sau này con phải noi gương chị gái.”

Kỷ Nguyên Trân thấy mẹ khen người khác, hơi ấm ức nói: “Mẹ, con cũng biết gấp quần áo, mẹ nhìn xem.”

Đương nhiên Lâm Nghi Song nhìn thấy con gái cũng học theo Diệp Hoan gấp quần áo, nhưng con gái lần đầu làm chuyện này, kỹ thuật không ra sao, quần áo xếp méo mó, bà ấy cũng ngại khen con gái.

Chỉ vì khích lệ con gái, Lâm Nghi Song đành nói: “Trân Trân cũng có tiến bộ, đã biết tự gấp quần áo rồi, sau này tiếp tục cố gắng.”

Kỷ Nguyên Trân: “Vâng ạ, con sẽ học theo Hoan Hoan, con muốn lợi hại giống Hoan Hoan.”

Thực ra cô ấy cũng cảm thấy Hoan Hoan rất giỏi giang, có một chị gái lợi hại hơn mình, cô ấy không nhịn được bắt chước theo.

Kỷ Nguyên Sâm là người tỉ mỉ, rất thích dọn đồ của mình. Không đợi cha mẹ phân phó cậu ấy, cậu ấy đã đặt sách vở, quần áo, giày dép của mình vào chỗ thích hợp.

Lâm Nghi Song sợ con gái đổi chỗ sẽ sợ ngủ một mình, bèn xếp con gái và con trai cùng một phòng, có anh trai ở bên cô ấy, con gái sẽ không ầm ĩ nói sợ. Đợi qua một khoảng thời gian quen thuộc với hoàn cảnh, sẽ cho cô ấy ngủ riêng một phòng.

Tuy đã bố trí xong đồ đạc, nhưng trong nhà vẫn thiếu một số đồ linh tinh, ví dụ chổi và mo sắt dùng để quét dọn vệ sinh, còn có bát đũa…

Một đoàn người hừng hực khí thế chạy tới cung tiêu xã mua rất nhiều đồ về.

Lâm Nghi Song nhìn căn nhà đã bố trí gần xong rồi cảm thán: “Cuối cùng cũng thu xếp gần xong, chuyển nhà mệt thật!”

Kỷ Chấn Hoa hối lỗi: “Để em và con theo anh chịu khổ rồi.”

“Chỉ cần có anh ở đây, em rất vui.”

Bận rộn cả buổi chiều, thời gian rất nhanh tới chạng vạng. Diệp Hoan đang muốn chào tạm biệt chú Kỷ, định dẫn em trai về nhà, bất cẩn nghe thấy chú Kỷ và dì rắc cẩu lương, không kìm lòng được xoa xoa cánh tay, xem có bị chọc tới nổi da gà không. Cô ngại ngùng làm bóng đèn sáng bóng, đợi một lúc nữa rồi nói thì hơn.

Nhưng vào lúc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song tình cảm nhìn nhau, bị Kỷ Nguyên Sâm quấy nhiễu.

“Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì, nấu cơm ở nhà sao?”

Lâm Nghi Song và Kỷ Chấn Hoa đều ngây ra, đang suy nghĩ vấn đề ăn cơm.

Vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Lý Vệ Hoa: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam…” Bà lẩm bẩm: “Ba đứa trẻ này thật là, sao không đóng cổng đã chạy ra ngoài rồi?”

Diệp Hoan nghe tiếng gọi của mẹ, lập tức chào tạm biệt: “Chú Kỷ, dì, bọn cháu về trước, mẹ gọi bọn cháu rồi.”

Nói xong không đợi Kỷ Chấn Hoa nói gì, cô kéo hai em trai ra ngoài.

Diệp Hoan: “Mẹ, bọn con ở cách vách này.”

Lý Vệ Hoa hỏi: “Sao các con lại chạy tới nhà bên? Phải rồi, có phải nhà bên có người chuyển tới rồi không?”

Diệp Hoan: “Vâng, nhà chú Kỷ chuyển tới nhà bên.”

Diệp Nam: “Nhà họ có một anh nhỏ biết kể chuyện.”

Lời đều bị người nhanh miệng nói rồi, Diệp Đông chỉ đành nói: “Nhà họ còn có một em gái.”

Lý Vệ Hoa nghĩ tới chồng từng nói có thể người chuyển tới nhà bên là trấn trưởng mới nhậm chức, tốt nhất là tạo quan hệ, nếu khó sống chung, ít nhất đừng đắc tội người ta.

Lý Vệ Hoa nghĩ chiều nay nhà bên vừa chuyển tới, có thể trong nhà không chuẩn bị gạo và rau gì, hay là mời họ tới ăn bữa cơm kéo gần quan hệ hàng xóm?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 19: Chương 19



Người ở thời này đều khá thực tế, Lý Vệ Hoa lại là người có tính tình thẳng thắn, nghĩ là làm, bà bảo các con về nhà trước, mình chạy tới nhà bên mời người nhà họ Kỷ ăn cơm.

Không biết Lý Vệ Hoa khuyên người ta kiểu gì, dù sao chẳng mấy chốc bà đã dẫn Lâm Nghi Song tới nhà rồi.

Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song tới nhà bếp, không biết định nấu món gì. Bởi vì Lý Vệ Hoa không ngờ sẽ mời khách, không chuẩn bị trước, chỉ có thể nấu những gì có sẵn trong nhà. May mà trong nhà nuôi vài con gà, trữ mấy chục trứng gà, nếu thực sự không được, chiên thêm vài cái trứng gà là được.

Kỷ Nguyên Trân chạy tới trước mặt Diệp Hoan, vui vẻ cười nói: “Hoan Hoan, hôm nay chúng em sẽ ăn cơm ở nhà chị.”

Trẻ con mà, thích nhất là làm khách ở nhà người khác, mới mẻ lại vui, càng huống hồ còn có người chơi cùng.

Diệp Hoan trả lời giống như dỗ trẻ con: “Vậy bảo mẹ nấu món ngon cho chúng ta.”

Kỷ Nguyên Trân gật đầu, sau đó ghé tới nói với Diệp Hoan: “Chị thích chơi búp bê vải không, chúng ta chơi búp bê được không?”

Diệp Hoan lắc đầu, cô không phải là trẻ con thật sự, không thích trò chơi ấu trĩ. Diệp Hoan nhìn thấy chú đùi vàng đang loanh quanh vườn rau nhà cô: “Chị thích nghe kể chuyện, hay là chúng ta bảo chú Kỷ kể chuyện cho chúng ta đi.”

Bảo cha kể chuyện? Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi, cảm thấy cũng được, gật đầu đồng ý, cô ấy còn chủ động gọi: “Cha, tới kể chuyện cho chúng con, chúng con muốn nghe!”

Kỷ Chấn Hoa đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn trẻ: “Các con thích nghe kể chuyện sao? Vậy cha kể chuyện hồi xưa của cha cho các con nghe…” Ông ấy cảm thấy cô bé nhà họ Diệp có tính tình giống con trai ông ấy, mới tí tuổi đã thích làm bà cụ non, không thích những trò chơi ấu trĩ kia.

Hoàng hôn dần buông, bên chân trời rực rỡ ráng chiều xinh đẹp.

Mấy đứa trẻ vây quanh Kỷ Chấn Hoa ngồi dưới gốc cây táo trong viện, nghe Kỷ Chấn Hoa kể chuyện xảy ra khi ông ấy xuống nông thôn.

“Khi đó bọn chú mới mười bảy mười tám tuổi, vừa xuống nông thôn không biết gì cả, ngay cả cơm cũng không biết nấu…” Kỷ Chấn Hoa hồi ức lại chuyện xưa, kể cho bọn trẻ nghe quá khứ thời trẻ của mình.

Kỷ Nguyên Sân ghét bỏ: “Cha thật ngốc, lớn như thế còn không biết nấu cơm.”

Kỷ Chấn Hoa xoa rối tóc đen trên đỉnh đầu con trai: “Thằng nhóc thối, không phải con cũng không biết nấu cơm sao, còn nói cha!”

“Đợi con tới mười bảy mười tám tuổi chắc chắn sẽ biết!”

Kỷ Chấn Hoa ghi lại lời con trai nói: “Con nói đó, cha đợi xem con có thể học được không.”

Bọn trẻ đều hóa thân thành em bé tò mò, thường ngắt lời Kỷ Chấn Hoa, hỏi ông ấy đủ loại câu hỏi. Kỷ Chấn Hoa vui vẻ kể cực kỳ chi tiết cho bọn trẻ.

Diệp Hoan: nghe cha từng nói nhà chú Kỷ có bối cảnh, chẳng trách chú Kỷ nguyện ý tới vùng quê hẻo lánh làm cán bộ, hóa ra là chú ấy từng xuống nông thôn, có thể có tình cảm với nông thôn.

Quả thực là vậy, Kỷ Chấn Hoa biết cuộc sống của người dân khổ cực cỡ nào, quả thực ông ấy muốn làm chút chuyện cho người dân, tốt nhất tìm đúng đường ra, giúp bách tính giàu có lên.

Vào lúc bọn trẻ nghe Kỷ Chấn Hoa kể chuyện xưa, Diệp Trường Vinh thường tan làm muộn đã về.

Diệp Trường Vinh thân là dân cảnh trong trấn, nếu gặp phải có người báo cảnh sát, họ phải ra ngoài hỗ trợ xử lý, tan làm muộn là chuyện thường.

Diệp Trường Vinh đẩy xe đạp vừa vào cửa nhà, đã nhìn thấy Kỷ Chấn Hoa và bọn trẻ không quen, biết trong nhà có khách, ông nhanh nhạy còn đoán được đây chính là hàng xóm mới nhà bên.

Kỷ Chấn Hoa nhìn thấy nam chủ nhân về, dặn dò bọn trẻ: “Đợi lát nữa kể chuyện tiếp cho các con.” Ông ấy đứng lên chào hỏi Diệp Trường Vinh.

“Chào anh, tôi là Kỷ Chấn Hoa, anh chính là cha của ba đứa trẻ sinh ba nhỉ?”

“Chào anh, tôi là Diệp Trường Vinh, là cha của ba đứa trẻ sinh ba.” Diệp Trường Vinh dựng xe đạp, đi tới bắt tay với Kỷ Chấn Hoa: “Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện.”

Kỷ Chấn Hoa mỉm cười nói: “Ở trong viện cũng được, vừa nãy bọn trẻ bảo tôi kể chuyện cho chúng.”

“Ha ha, ba đứa sinh ba nhà chúng tôi khá nghịch, không làm phiền anh chứ?”

“Đều là trẻ ngoan, chiều này còn giúp nhà chúng tôi làm việc nữa…”

Hai người cha tâng bốc lẫn nhau, hai người mẹ đã chuẩn bị xong cơm rồi.

Bởi vì là mùa hè, trời nóng không thể trữ thịt tươi đậu phụ tươi, nhà họ thường mua ăn liền, nếu không để nửa ngày đã bốc mùi rồi, bởi vì trong nhà không có thứ như tủ lạnh.

Món ăn hôm nay đều là lấy nguyên liệu có sẵn, rau hái trong vườn rau trong nhà, mướp, cà, dưa chuột, đậu đũa, cà chua là Lý Vệ Hoa mua ở chợ. Bởi vì thứ này vừa có thể nấu ăn, vừa có thể làm trái cây cho bọn trẻ ăn, cho nên trong nhà còn có mấy quả.

Hai người gom đủ sáu món một canh, có dưa đập, đậu đũa xào tỏi, cà chua trộn, trứng gà rán hẹ, trứng gà xào mướp mộc nhĩ, cà kho, canh trứng cà chua, toàn là món ăn đơn giản, nấu rất nhanh. Trong nhà còn có màn thầu, hấp lại làm thức ăn chính.
 
Back
Top Bottom