Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trong Phim Ngoài Đời

Trong Phim Ngoài Đời
Chap 70: Lấy lòng trưởng bối Lâm gia


Bảy giờ đúng.

Cửa chính nhà họ Lâm mở ra.

Ba Lâm và bà nội Lâm bước ra.

Sau khi đóng cửa cản thận, hai người bắt đầu chạy về bên trái.

Cách đó không xa là Công viên Nhân dân, đó là nơi họ thường chạy bộ buổi sáng.

Quý Hoài Thịnh nấp phía sau, vừa thấy hai người đi ra.

Anh nhanh chóng chạy đến chỗ họ, hắng giọng, chào hỏi: "Bà nội, bác trai, buổi sáng tốt lành.

Thật trùng hợp, bà và bác cũng tới đây chạy ạ."

Bà Lâm quay lại, liếc mắt một cái là nhận ra anh, cười nói: "Ai da, là cháu à, tiểu tử, trùng hợp quá."

Ba Lâm đi bên cạnh, nghi hoặc nhìn Quý Hoài Thịnh, hỏi: "Mẹ, cậu này là...?"

"Đây là bạn trai của Chi Chi, lần trước đã tới nhà ta, con không ở nhà nên không gặp."

Bạn trai?

Nghe xong, ba Lâm dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Quý Hoài Thịnh từ trên xuống dưới: thân hình cao lớn, dáng vẻ đoan chính, thần thái sáng láng, trông rất ưa nhìn.

Quý Hoài Thịnh thản nhiên đón nhận ánh mắt ông, cười hiền hòa: "Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Chi Chi, họ Quý, tên Hoài Thịnh.

Bác cứ gọi cháu là Tiểu Quý ạ."

Ba Lâm gật đầu, khẽ ừ một tiếng, xem như chào hỏi.

Ông hỏi: "Cháu làm gì?

Quen với Chi Chi nhà chúng ta bao lâu rồi?"

Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi mới quen nhau ba tháng, nhưng muốn gia đình cô đồng ý hôn sự thì không thể nói thời gian quá ngắn.

Vì thế anh mặt không đổi sắc nói: "Cháu và Chi Chi đều là diễn viên, quen nhau cũng hơn ba năm rồi ạ, tình cảm mặn nồng."

"Ồ."

Ba Lâm chỉ ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, tiếp tục chạy về phía trước.

Quý Hoài Thịnh chạy song song với ông, suy tư một lát, nói: "Bác trai, cháu mới mua vài miếng ngọc từ một người bạn, không biết thật giả thế nào.

Bác giám định giúp cháu được không ạ?"

"Ngọc gì?"

Mắt ba Lâm nhìn thẳng phía trước, hỏi bâng quơ: "Ngọc mềm hay ngọc cứng?"

"Hai miếng ngọc mềm và một miếng ngọc cứng.

Ngọc mềm chính là Dương Chi bạch ngọc, ngọc cứng là phỉ thúy."

Bước chân của ba Lâm hơi chậm lại, ánh mắt tỏa sáng.

Cả hai loại này đều là ngọc quý, giá trị cực cao.

Ông nghiêng đầu nhìn Quý Hoài Thịnh, sảng khoái nói: "Được, lúc nào chạy xong lấy ra tôi xem thử."

Khóe môi Quý Hoài Thịnh cong lên, ý cười phơi phới.

Lâm gia mở một công ty đá quý nhỏ, ba Lâm thường ngày thích sưu tầm bảo ngọc, rất thích ngọc mềm, đặc biệt là Dương Chi bạch ngọc.

Khi nghe Quý Hoài Thịnh nhờ giám định ngọc, thái độ của ông cũng dễ chịu hơn nhiều, thỉnh thoảng còn nói mấy câu với anh trong lúc chạy.

Quý Hoài Thịnh nói chuyện với ba Lâm về các loại ngọc, rồi lại bày tỏ với ông suy nghĩ của mình về thị trường đá quý.

Nghe xong, ba Lâm rất vui, ánh mắt nhìn anh đầy tán thưởng.

Chạy xong, ba Lâm và bà nội mời anh về nhà ăn sáng.

Quý Hoài Thịnh bèn lấy từ trong xe ra hai túi quà siêu lớn, cầm vào nhà.

Vào phòng, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên phong vận.

Bà đang bưng một nồi cháo từ trong phòng bếp đặt lên bàn cơm ở phòng khách, không cần đoán cũng biết người này là mẹ Lâm.

Quý Hoài Thịnh tiến lên, cung kính chào: "Cháu chào bác gái, cháu là bạn trai của Chi Chi, bác có thể gọi cháu là Tiểu Quý."

Anh lấy trong túi giấy ra một cái hộp được bọc đẹp đẽ, đưa cho bà: "Bác gái, đây là chút quà gặp mặt của cháu ạ."

Mẹ Lâm hơi sững sờ vì sự xuất hiện đột ngột của Quý Hoài Thịnh.

Bà im lặng nhìn anh, rồi lại nhìn ba Lâm sau lưng anh: "Này...

Lão Lâm, cậu ấy thực sự là bạn trai của Chi Chi à?"

Ba Lâm nâng tách trà lên, uống một ngụm: "Đúng vậy, gặp lúc chạy bộ.

Mẹ nói, lần

trước cậu ấy đã tới nhà ta, chúng ta không ở nhà nên không gặp."

Lúc này mẹ Lâm mới nhận hộp quà trong tay Quý Hoài Thịnh.

Bà cẩn thận nhìn anh, đột nhiên kích động nói: "A, vừa rồi cậu nói cậu họ Quý phải không?"

"Vâng."

Quý Hoài Thịnh gật đầu.

"Cậu là đại minh tinh Quý Hoài Thịnh trên TV đúng không?"

"Đúng vậy," Quý Hoài Thịnh cười khẽ: "bác biết cháu ạ?"

"Biết chứ, tôi thích xem phim cậu đóng lắm, chờ tôi một chút."

Mẹ Lâm nói xong rồi chạy vào phòng ngủ.

Năm phút sau, bà thay bộ quần áo khác, trang điểm xong đi ra.

"Lão Lâm, chụp giúp tôi bức ảnh."

Mẹ Lâm đưa điện thoại cho chồng, đi đến đứng cạnh Quý Hoài Thịnh, mỉm cười nhìn vào điện thoại.

Ba Lâm miễn cưỡng cầm lấy di động.

Mẹ Lâm là người coi trọng vẻ ngoài, khi còn trẻ, bà kết hôn với ba Lâm cũng vì khuôn mặt đẹp trai của ông.

Bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng tật thích người đẹp của mẹ Lâm vẫn không tốt hơn.

Lúc đi du lịch, gặp được mỹ nam, bà cũng muốn chụp ảnh cùng người ta.

Mỗi lần ba Lâm chụp ảnh hộ đều ghen lồng lộn.

Ba Lâm sầm mặt, cầm di động, chụp mấy tấm ảnh cho hai người đối diện.

Chụp xong, mẹ Lâm lấy di động xem ảnh chụp, cười khanh khách, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt chẳng thèm quan tâm của ba Lâm.

Ai, ông lão này lại ghen rồi, mẹ Lâm thở dài trong lòng.

Bà đưa điện thoại cho Quý Hoài Thịnh: "Tiểu Quý, cháu chụp giúp bác và ba Chi Chi một tấm đi."

"Vâng."

Quý Hoài Thịnh nhận di động, chụp ảnh cho họ.

Mẹ Lâm thân mật ôm tay chồng, nhìn điện thoại, cười hạnh phúc.

Ba Lâm ngắm mẹ Lâm qua khóe mắt, cũng nhếch miệng, mỉm cười.

Chụp xong, Quý Hoài Thịnh lấy mấy miếng ngọc ra cho ba Lâm giám định, lại lấy quà tặng cho bà nội Lâm, khiến cả nhà vui vẻ.

Ba Lâm xem xét cẩn thận, nói mười phần chắc chắn: "Đây đúng là hàng thật, cậu mua mấy miếng ngọc này chắc tốn không ít tiền?"

"Cũng không đắt lắm, là chỗ quen biết nên được chiết khấu ạ."

Quý Hoài Thịnh đáp.

Ba Lâm cất miếng ngọc vào hộp, muốn trả cho Quý Hoài Thịnh nhưng anh vội thoái thác: "Bác trai, cháu không biết sưu tầm ngọc đẹp, chân tay lại vụng về.

Nếu giao cho cháu thì dễ hỏng lắm, bác cứ giữ giúp cháu đi ạ."

Anh biết, nếu tặng trực tiếp cho ba Lâm, chắc chắn ông sẽ không nhận.

Người trong nghề đều biết thứ này bao nhiêu tiền, ba Lâm không phải người tham tài, nhất định sẽ không dễ dàng tiếp nhận.

Ba Lâm rất thích mỹ ngọc, còn muốn quan sát thêm mấy ngày.

Quý Hoài Thịnh đã nói như vậy, ông cũng không chối từ: "Được, tôi tạm thời giữ giúp cậu."

Sau đó, Quý Hoài Thịnh cùng ba vị trưởng bối Lâm gia ăn bữa sáng.

Ăn gần xong, Lâm Chi mới mắt nhắm mắt mở từ lầu hai đi xuống.

Cô đi đến bên bàn ăn, cầm cốc nước sôi để nguội uống hai ngụm, nói: "Ba mẹ, buổi sáng tốt lành.

Bà nội, buổi sáng tốt lành."

Cô không nhìn kỹ người bên cạnh, vỗ vỗ vai Quý Hoài Thịnh nói: "Anh, không phải anh đi công tác à?

Sao đã về rồi.

Mặc kệ, anh đứng lên đi, đừng chiếm vị trí của em."

Đây là chỗ ngồi cố định của cô, trên ghế còn có cái đệm màu hồng của cô nữa.

Ba Lâm quát nhẹ một tiếng: "Sớm cái gì mà sớm, mấy giờ rồi.

Mọi người ăn xong cả rồi, con mới rời giường."

"Không phải mới tám rưỡi sao?

Đâu có muộn lắm."

Gần đây cô rất thích ngủ.

Trước kia cô cũng thường dậy vào giờ này, ba có nói gì đâu.

Hôm nay sao vậy?

"Tám rưỡi không muộn sao?

Con nhìn Tiểu Quý xem, sáu giờ đã rời giường rèn luyện thân thể.

Nhìn con đi, đúng là lười biếng, đi như không xương."

Ba Lâm nhìn cô mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, còn chưa ngủ tỉnh hẳn, bước chân như mộng du, bèn trách mắng vài câu.

Cũng tại dáng vẻ năng động, tràm đầy sức sống của Quý Hoài Thịnh nên hai người mới hình thành thế đối lập.

"Tiểu Quý nào?

Tiểu Quý từ đâu ra?"

Lâm Chi khó hiểu.

Mẹ Lâm dùng ngón tay chỉ Quý Hoài Thịnh: "Đây, bạn trai con."

Lâm Chi cúi đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Quý Hoài Thịnh, lập tức tỉnh táo.

"Sao anh lại ở đây?"

Cô kinh ngạc.

Sao mới sáng sớm anh đã xuất hiện ở nhà cô?

Ba cô còn mắng cô vì anh, rốt cuộc anh đã làm gì sau lưng cô?

Quý Hoài Thịnh đứng dậy, nhường chỗ cho Lâm Chi, còn cầm bát múc cháo cho cô.

Anh vuốt hai sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu cô, cười nói: "Anh tới bàn chuyện hôn sự."

Vừa rồi anh đã nói chuyện kết hôn với trưởng bối Lâm gia.

Anh bảo mình nhiều tuổi rồi, trong nhà thúc giục, muốn thành hôn với Lâm Chi sớm một chút.

Hơn nữa, anh còn bảo cô cũng thường hỏi về chuyện đó.

Hai người yêu nhau ba năm, đều có ý định kết hôn.

Anh cũng đã nói với người nhà, đêm nay tổ chức tiệc ở khách sạn XX, hy vọng hai gia đình có thể gặp mặt bàn bạc.

Cuối cùng, anh còn lấy giấy chuyển nhượng tài sản cho trưởng bối Lâm gia xem, hứa sau khi kết hôn với sẽ chuyển tất cả tài sản sang tên Lâm Chi.

Anh không cần gì cả, chỉ muốn toàn tâm toàn ý với cô, hy vọng ba mẹ Lâm có thể chấp thuận cho hôn sự này.

Ba mẹ Lâm thấy thành ý của anh, không ngăn cản, chỉ nói, nếu Lâm Chi thích anh, nguyện ý gả cho anh, họ sẽ không có ý kiến.

Ba Lâm thanh thanh giọng, hỏi Lâm Chi: "Tiểu Quý đã đề cập chuyện kết hôn, con có thích cậu ấy không?

Có nguyện ý gả cho cậu ấy không?"

"Ba, sao ba lại hỏi chuyện này?"

Hỏi trực tiếp như vậy, còn muốn cô trả lời ngay tại chỗ, sao cô có thể không biết xấu hổ nói ra chứ.

Ba Lâm nhìn dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng của con gái, đã hiểu rõ, nói thẳng: "Các con còn trẻ, tự xem mà làm, ba mẹ không có ý kiến."
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 71: Từ khi mang thai cô rất mẫn cảm


Sau khi được gia đình Lâm Chi đồng ý, Quý Hoài Thịnh xui cô lấy trộm sổ hộ khẩu, buổi chiều hai người đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Lúc ấy Lâm Chi không chịu, nhưng anh lừa cô: "Anh đã liên hệ xong với công ty tổ chức hôn lễ, hai ngày sau sẽ làm đám cưới.

Hôm nay là thứ sáu, cuối tuần Cục Dân Chính không làm việc.

Nếu bây giờ chúng ta không đăng ký, đến lúc đó sẽ không kịp lấy giấy chứng nhận kết hôn."

Lâm Chi bị Quý Hoài Thịnh lừa dối một hồi, bèn tin lời anh, ngoan ngoãn cầm sổ hộ khẩu cùng anh đến Cục Dân Chính.

- -

Nghe xong chuyện Quý Hoài Thịnh tìm đủ mọi cách lấy lòng gia đình cô, khóe miệng Lâm Chi cong cong.

Vì kết hôn, chuyện quỷ quái gì anh cũng nói được, xoay gia đình cô như chong chóng.

Hình tượng thiếu niên lạnh lùng nghiêm túc lúc trước của Quý Hoài Thịnh bắt đầu lung lay trong lòng cô.

Lâm Chi hơi nghi ngờ mình gặp phải ảnh đế giả.

Cô nhìn nửa bên mặt đẹp trai của anh, thở dài.

Vì còn chưa tới nhà, cô hơi buồn chán, bèn lấy di động ra, mở Weibo.

"Trời ơi..."

Weibo vừa mở ra, Lâm Chi liền kêu lên một tiếng.

Hàng chục triệu tin nhắn xuất hiện liên tục, khiến giao diện di động của cô đứng hình vài giây.

Đủ loại bình luận khiếp sợ, nghi ngờ, chế giễu, và cả chúc phúc.

Tất cả đều quay quanh tình yêu của cô và Quý Hoài Thịnh.

Lâm Chi kiểm tra bài đăng mới nhất trên Weibo, trong lòng hiểu ra.

Cô âm trầm nhìn anh: "Hôm qua anh dùng điện thoại của em phải không?"

Quý Hoài Thịnh cầm vô lăng, hơi chột dạ, nói: "Không phải hôm qua đạo diễn bảo tuyên truyền phim à?

Anh tiện tay giúp em thôi."

Lâm Chi liếc mắt nhìn anh một cái, giọng điệu khinh thường: "Ai yêu anh nhất, tự thổ lộ với chính mình, thật không biết xấu hổ."

Quý Hoài Thịnh hậm hực sờ mũi, không nói gì.

Một ngày nào đó anh sẽ có cách khiến Lâm Chi chủ động đăng Weibo bày tỏ tình yêu với anh.

- -

Hai ngày trôi qua thật nhanh.

Hôn lễ của hai người cử hành ở biệt thự lúc trước quay show《Kết ái》, Quý Hoài Thịnh đã mua lại nơi này.

Căn biệt thự phủ đầy hoa cúc trắng nhỏ, thảm hoa kéo dài hơn 50m, hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Nơi này chứng kiến họ từ người xa lạ trở thành người yêu.

Hai người đã để lại đây rất nhiều ký ức vừa ngọt ngào vừa dở khóc dở cười.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh luôn canh cánh chuyện lúc trước Lâm Chi từ chối anh, cùng Chu Hách bước vào lễ đường.

Lần này Lâm Chi không đẩy anh ra nữa, rốt cuộc anh cũng có thể nắm tay cô, bước vào thánh đường, kết làm vợ chồng trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè thân thích.

Sau khi kết hôn, Quý Hoài Thịnh không nhận phim mới và quảng cáo nữa, ngày nào cũng ở nhà với Lâm Chi.

Hai người thân mật ngọt ngào, trở thành đôi vợ chồng mẫu mực của giới giải trí, khiến cư dân mạng vô cùng ghen tị.

Từng ngày trôi qua, Lâm Chi đã mang thai bốn tháng.

Quý Hoài Thịnh cùng cô đến bệnh viện phụ sản kiểm tra, hai mẹ con đều khỏe mạnh.

Kiểm tra xong, Quý Hoài Thịnh trốn Lâm Chi, bí mật hỏi bác sĩ chút chuyện.

Được bác sĩ giải đáp, anh mặt mày hớn hở đưa cô về nhà.

Ban đêm, ánh trăng lành lạnh xuyên qua khe cửa sổ, hắt vào phòng.

Lâm Chi đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, nụ hoa mềm mại bị người đàn ông ngậm vào trong miệng liếʍ ɭáρ.

Đầu lưỡi thô ráp vuốt ve nụ hoa mẫn cảm, cảm giác tê dại xua tan con sâu ngủ trong người cô.

Cô vươn tay đẩy đầu Quý Hoài Thịnh ra, hơi thở hỗn loạn: "Anh làm gì thế, tránh ra, em muốn ngủ."

"Em không muốn sao?

Lâu lắm rồi chúng ta không làm."

Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu lên, hỏi.

Tay anh đang bao lấy ngực trái của cô, vuốt ve thưởng thức, nắn bóp thành đủ các loại hình dạng.

Sau khi mang thai, ngực cô càng lớn hơn, mềm mại trơn trượt, một tay anh không thể ôm trọn được nữa.

Xúc cảm mượt mà làm Quý Hoài Thịnh lập tức có phản ứng, cây gậy phía dưới bắt đầu cương cứng.

Anh cúi đầu mút mạnh ngực trái của cô, giống như

đang bú sữa để giải tỏa du͙ƈ vọиɠ trong thân thể, mút đến khi nụ hoa Lâm Chi sưng đỏ dựng đứng.

"Ưm...

Không...

Không muốn, em đang mang thai, như vậy không tốt đâu."

Lâm Chi thở gấp, giọng nói vô cùng quyến rũ.

Tay Quý Hoài Thịnh trượt xuống dưới, lột qυầи ɭóŧ của cô ra, tiến vào giữa hai chân cô.

Ngón tay thon dài tách âm môi đầy đặn, cắm vào hoa huyệt, quấy đảo thịt mềm mẫn cảm, chỉ chốc lát sau, đã có chất lỏng dính nhớp chảy ra.

Lâm Chi hừ nhẹ, cơ thể run run, kẹp chặt ngón tay anh.

Quý Hoài Thịnh cười khẽ, dùng ngón cái ấn vào âm đế, cọ nhẹ, nói: "Em ướt nhanh như vậy mà còn nói không muốn, không thành thật chút nào."

Lâm Chi đỏ mặt, có chút ảo não.

Từ khi mang thai, thân thể cô cực kỳ mẫn cảm, không chịu nổi khiêu khích.

Anh chỉ tùy tiện sờ vài cái là cô ướt đẫm.

Quý Hoài Thịnh hôn lên gương mặt ửng đỏ của cô, an ủi: "Bác sĩ nói phụ nữ mang thai tương đối mẫn cảm, cũng sẽ có nhu cầu, sau ba tháng là có thể quan hệ được rồi."

Anh cởϊ qυầи áo của hai người, đặt Lâm Chi ngồi bên mép giường, hai chân rộng mở, đầu gối cong lại, khiến phong cảnh giữa hai chân hiện rõ mồn một.

Đây là tư thế bác sĩ nói, có thể khiến anh đi vào sâu một chút, mà không đè lên bụng cô.

Anh quỳ bên mép giường, côn thịt thô to cọ qua cọ lại ở cửa huyệt ướŧ áŧ, qυყ đầυ nhẹ nhàng chọc vào rút ra, khiến xuân thủy tràn lan.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 72: Play trong thời gian mang thai


Đến khi thân gậy ướt đẫm, Quý Hoài Thịnh mới hạ eo, đẩy côn thịt vào trong hoa huyệt từng chút một.

"Vợ ơi, em lại chặt hơn rồi."

Anh cảm thán.

Đã hơn bốn tháng hai người không làm, bây giờ Lâm Chi lại càng chặt hơn, khiến côn thịt tiến vào khó khăn.

Được hoa huyệt se khít bao bọc, anh thở dài một tiếng, lui ra một chút, rồi lại dùng sức cắm vào.

"Phốc" một tiếng, nhờ có chất lỏng dính nhớp, côn thịt trượt sâu vào trong.

"Ưm...

Căng quá."

Lâm Chi cau mày, cắn chặt môi dưới. hoa huyệt run rẩy hút lấy cây gậy của anh.

côn thịt đã vào trong được hơn một nửa, Quý Hoài Thịnh mới đưa đẩy hông, từ từ luật động.

Lâu lắm rồi anh không được tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. hoa huyệt mềm mại hút lấy cây gậy thô to, mang đến khoái cảm khó tả.

Anh không khống chế được nữa, dùng sức đẩy côn thịt vào sâu hơn, chỉ để lại một chút ở bên ngoài.

"A...

Ân..."

Lâm Chi đột nhiên kêu lên.

"Đau không?

Có khó chịu không?"

Giọng Quý Hoài Thịnh khàn khàn.

Anh nương ánh trăng, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Chi.

Lâm Chi cau mày, lắc đầu, không nói gì.

Không đau, nhưng quá kích thích.

Cô sợ làm thế này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, nên thần kinh căng thẳng, cảm nhận sự ra vào của anh.

Cô nghĩ, nếu anh hành động lỗ mãng, không biết tiết chế, cô sẽ lập tức đẩy anh ra.

Nhưng không ngờ, càng nghiêm túc cảm nhận, khoái cảm dưới thân càng mãnh liệt.

Cô có thể biết rõ hình dạng của vật cứng đang nằm trong thân thể mình.

Quy đầu to lớn, thân gậy nổi đầy gân xanh, vừa nóng rực vừa thô ráp, khi cọ xát với thịt mềm, mang đến khoái cảm mãnh liệt.

Bên trong bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, cô hy vọng anh tiến vào sâu hơn, lấp đầy thân thể cô.

Thấy Lâm Chi không sao, Quý Hoài Thịnh khống chế sức mạnh, đẩy nhanh tốc độ. côn thịt mở rộng hoa huyệt đang xoắn chặt, bắt đầu ra ra vào vào, mỗi lần đi ra, còn kéo theo chút chất lỏng trong suốt, làm ướt chặn đệm dưới thân.

Được hoa huyệt vừa ướt vừa nóng bao bọc chặt chẽ, da đầu sướng anh tê dại, côn thịt càng thêm cứng rắn bành trướng.

"Vợ ơi, bên trong em thật thoải mái."

Anh hào phóng ca ngợi cô.

"A...

Anh cẩn thận một chút...

Đừng làm con bị thương."

Miệng Lâm Chi tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Ma sát mãnh liệt khiến cô không chịu nổi, thân thể chấn động, hoa huyệt co rút lại vì kích thích, dâm thủy chảy ròng ròng.

"Được, anh sẽ nhẹ hơn."

Anh không cắm vào lút cán nữa mà chỉ đi vào hai phần ba, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Tốc độ đột nhiên chậm lại làm Lâm Chi có chút khó chịu, cảm giác sắp lên đến đỉnh nhưng lại bị ép xuống.

Cô chủ động nâng mông lên, hút lấy côn thịt, hy vọng anh cắm vào sâu hơn, giảm bớt ngứa ngáy bên trong.

Nhờ ánh trăng trong veo, Quý Hoài Thịnh cúi đầu, nhìn thấy một cây gậy lớn màu đỏ tím nằm giữa hai chân đang mở rộng của cô, hoa huyệt co rút liên tục, muốn hút anh vào trong.

"Đừng nhúc nhích."

Sợ Lâm Chi quá sức, Quý Hoài Thịnh ấn mông cô, để cô nằm xuống giường.

Ở tư thế này, côn thịt không thể vào sâu bên trong, hoa huyệt vô cùng trống rỗng.

Cô năn nỉ anh: "Ô...

Bên trong khó chịu, chồng ơi, xin anh vào sâu hơn chút nữa."

Tiếng gọi "chồng ơi" này làm Quý Hoài Thịnh nhiệt huyết sôi trào.

Anh muốn nhanh chóng xỏ xuyên qua thân thể cô, nhưng lại sợ làm con bị thương, phải cố gắng nhẫn nại đến mức trán nổi gân xanh.

Bằng chút lý trí còn sót lại, anh rút côn thịt ra đến cửa huyệt, rồi lại dùng sức cắm vào, chạm đến hoa tâm, nhẹ nhàng nghiền ép.

"Chỗ này ngứa à?"

Anh khàn giọng hỏi cô.

"Vâng...

Anh nhanh lên."

Quý Hoài Thịnh đẩy nhanh tốc độ, va chạm bên ngoài tử cung.

Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ đâm vào trong, làm con bị thương.

"A a...

Ân..."

Lâm Chi thoải mái rên rỉ, những cú va chạm liên tiếp giảm bớt cảm giác ngứa ngáy bên trong, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt.

"A!"

Cô hét lên, cơ thể run rẩy, hoa huyệt co thắt, khóa chặt côn thịt thô to.

"Hừ..."

Quý Hoài Thịnh cũng kêu lên một tiếng, quy đầu chạm vào cổ tử cung, phun ra tinh dịch đặc sệt.

Anh dựa vào người Lâm Chi, thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống cằm, nhỏ lên bụng cô.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của hai người.

Quý Hoài Thịnh nghỉ ngơi một lát, mới rút côn thịt mềm nhũn ra khỏi thân thể cô.

Anh định hỏi xem Lâm Chi có khó chịu chỗ nào không, nhưng thấy hai mắt cô nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng, đã ngủ rồi.

Anh bưng nước ấm lau khô hạ thân cho cô, rồi ôm cô vào giữa giường, hai người ôm nhau ngủ say.

- -

Từ lúc biết có thể ân ái sau ba tháng, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh bắt đầu cảm nhận lạc thú độc đáo trong thời gian mang thai.

Sau khi kết hôn, hai người hòa thuận về mọi mặt, tôn trọng nhau như khách, vô cùng ân ái.

Nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện khiến hai người cãi nhau to, Quý Hoài Thịnh trở thành trò cười cho nhân dân cả nước.

Sắp tới tháng chín, thời tiết mát mẻ, lá rụng xào xạc, khung cảnh đìu hiu.

Lâm Chi đã mang thai năm tháng, cả ngày ở cùng Quý Hoài Thịnh, cuộc sống có vẻ thanh nhàn nhưng lại hơi buồn chán.

Cô hơi nhớ gia đình, nên thu dọn đồ đạc về Lâm gia ở một thời gian.

Quý Hoài Thịnh lo cô ở một mình, thế là cũng về cùng.

Giữa trưa hôm nay, Lâm Chi đang ngủ trên lầu hai, Quý Hoài Thịnh không buồn ngủ, chờ cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng xuống lầu.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 73: Ảnh đế tranh giành với chó


Bà Lâm và Hôi Hôi đang chơi đùa trong sân, Quý Hoài Thịnh chào bà rồi đứng sang một bên nhìn họ.

Mấy tháng không gặp, Hôi Hôi lại lớn hơn rồi, cũng khỏe hơn nữa.

Nó kéo thân thể mũm mĩm chạy quanh sân.

Ánh mắt Quý Hoài Thịnh dừng trên người nó, cũng cùng nó đi tuần quanh sân hai vòng.

Sau hai vòng, Hôi Hôi chạy về chuồng chó, nhảy lên cắn cái dây ở mép ô.

Quý Hoài Thịnh nhìn cái ô kia, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Anh đến gần, nhìn thật kỹ, khi thấy ba chữ cái màu đen "JHS" thì ngơ ngác, đây là chiếc ô trước kia anh từng dùng.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh đột nhiên sinh ra rất nhiều nghi vấn, anh quay lại phòng ngủ lầu hai, đi đến bên giường.

Lâm Chi còn đang ngủ say, tiếng hít thở nhè nhẹ của cô quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh.

Sau khi mang thai, ở cô luôn toát lên vẻ rạng rỡ của người mẹ, trông vô cùng dịu dàng hiền thục.

Quý Hoài Thịnh cúi đầu ghé sát vào tai Lâm Chi, hôn nhẹ lên gáy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần dụ hoặc: "Chi Chi, chiếc ô trắng trên chuồng chó từ đâu ra vậy?"

Sợ cô bị chói mắt, trước khi đi ngủ anh đã kéo rèm lại, bây giờ trong phòng tối đen.

Lâm Chi đang ngủ mê man, nghe tiếng nói trầm thấp mê hoặc bên tai, cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh một cái, rồi nhắm mắt lại.

Cô lẩm bẩm như đang nằm mơ: "Anh đưa cho em."

"Đưa lúc nào?"

"Tám năm trước, ở đại học Kinh Châu, lần đó anh nhờ em dẫn đường."

"Tám năm?

Lâu vậy rồi mà chưa hỏng ư?"

Quý Hoài Thịnh hơi kinh ngạc.

Vừa rồi anh đã nhìn rất kỹ, chiếc ô kia vẫn mới tinh, không giống dùng thường xuyên.

"Trước đây em tiếc không dùng, dùng túi bọc rất cẩn thận."

Lâm Chi lẩm bẩm, cọ mặt vào gối, nói tiếp: "Lúc ấy em thích anh như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, coi chiếc ô kia như bảo bối, đương nhiên sẽ không hỏng."

Quý Hoài Thịnh kinh ngạc nhìn Lâm Chi, tám năm...

Cô đã thích anh từ tám năm trước?

Cô giấu giỏi thật, không lộ ra chút manh mối nào.

Nếu coi như bảo bối, vì sao bây giờ lại dùng che mưa cho một con chó.

Quý Hoài Thịnh cảm thấy chiếc ô kia là tín vật lần đầu gặp nhau của anh và Lâm Chi, là cột mốc lịch sử trong mối quan hệ của họ.

Anh cảm thấy đem ô cho chó dùng là khinh thường tình cảm chân thành thuần khiết của Lâm Chi, thế là đi xuống lầu cất ô đi.

Giọng nói của Quý Hoài Thịnh đột nhiên biến mất, Lâm Chi yên lặng ngủ thêm một lúc nữa, không lâu sau lại bị tiếng chó sủa đinh tai nhức óc đánh thức.

Cô mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không còn vẻ mơ màng nữa.

Khi xuống lầu một, Lâm Chi thấy Quý Hoài Thịnh đang lấy chiếc ô trắng che trên chuồng chó xuống.

Còn Hôi Hôi cắn ống quần anh, sủa không ngừng.

"Quý Hoài Thịnh, anh làm gì vậy?"

Lâm Chi đứng ở cửa phòng khách, gọi một tiếng.

"Anh muốn lấy cái ô xuống."

Quý Hoài Thịnh tiếp tục việc đang làm.

Hôi Hôi sủa lớn hơn, đó là ô của nó, nó không cho phép người khác cướp đi.

Từ khi Lâm Chi mang thai, tình mẫu tử tràn ngập, nhìn đôi mắt đen long lanh ánh nước của Hôi Hôi cứ như là nhìn thấy một đứa trẻ tay không tấc sắt bị bắt nạt, bèn mắng Quý Hoài Thịnh: "Đó là ô của Hôi Hôi, anh tranh của nó làm gì?"

"Đây vốn là ô của anh, có ý nghĩa rất quan trọng."

"Anh đưa cho em thì là ô của em.

Em vứt đi, Hôi Hôi nhặt về thì là ô của nó.

Một người đàn ông cao lớn như anh tranh giành với một con chó, không biết xấu hổ sao."

Lâm Chi khinh thường nhìn anh.

Nghe những lời chế giễu của cô, Quý Hoài Thịnh vẫn không thỏa hiệp: "Đây là tín vật lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta, vì chiếc ô này em mới nhất kiến chung tình với anh.

Thứ quan trọng như vậy, sao có thể dùng che mưa cho chó, phải trân trọng mới đúng."

"Ai nhất kiến chung tình với anh, tự luyến vừa thôi."

Lâm Chi không chịu thừa nhận.

Cô tiếp tục nói: "Dù sao anh lấy đồ của Hôi Hôi cũng không đúng.

Lúc trước nếu không phải Hôi Hôi nhặt về thì bây giờ chiếc ô này cũng chẳng biết lưu lạc nơi nào, anh cũng chẳng thể nhìn thấy nó được, nói gì là trân trọng."

Khi Lâm Chi nói, Quý Hoài Thịnh đã lấy được cái ô xuống, anh gấp ô lại nói: "Dù sao cũng không được, lát nữa anh bảo người mang tới cái lớn hơn cho Hôi Hôi."

Nhưng Hôi Hôi không hiểu Quý Hoài Thịnh nói gì, chỉ biết đồ của mình bị người ta lấy mất.

Nó cắn chặt cán ô, không cho anh mang đi.

Hôi Hôi có khỏe đến mấy cũng không đọ lại được Quý Hoài Thịnh cao lớn.

Anh chỉ dùng sức kéo một cái, nó đã mất trọng tâm, ngã phịch xuống đất, tay chân duỗi ra thành hình chữ X, vì quá mập nên nhất thời không bò dậy nổi.

Nó nằm trên mặt đất, trông vừa đáng thương vừa bất lực, rêи ɾỉ đau khổ.

Lâm Chi đau lòng, đi qua giúp nó lật người lại.

Cô vuốt đầu Hôi Hôi, nhìn bóng lưng Quý Hoài Thịnh, oán giận: "Hôi Hôi, sau này chúng ta không cần người xấu, không chơi với anh ấy nữa, đợi lát nữa chị lấy giăm bông cho em ăn."

Hôi Hôi cúi đầu, nhìn Quý Hoài Thịnh nức nở hai tiếng, cũng không biết có phải nghe hiểu không.

Quý Hoài Thịnh cầm ô đi vào phòng tắm, giặt sạch một lần, dùng máy sấy hong khô cẩn thận.

Sau đó anh gọi điện thoại, bảo người mang đến một cái két sắt, chuyên dùng để cất ô.

Vuốt ve những chữ cái màu đen vẫn rõ nét bên mép ô, trong lòng Quý Hoài Thịnh có chút không vui.

Lâm Chi yêu thầm anh tám năm nhưng lại không nhắc tới, làm anh đau khổ tìm cô ba năm, hai người còn suýt bỏ lỡ nhau.

Nếu năm đó cô có thể mạnh dạn thổ lộ thì hiện tại con của hai người đã đi mua nước tương được rồi.

Anh bất mãn lấy di động ra chụp hình chiếc ô, đăng Weibo ——

"Có người rõ ràng yêu thầm tôi tám năm mà một câu cũng không chịu nói, giấu ở trong lòng không sợ nghẹn sao?"

Weibo vừa phát liền thu hút vô số người xem.

Các fan bình luận sôi nổi, bài đăng nhanh chóng hót hòn họt.

Lần trước Quý Hoài Thịnh nhân lúc Lâm Chi ngủ say, dùng di động của cô cài đặt mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, nên hiện tại anh đăng Weibo, di động của Lâm Chi sẽ có thông báo nhắc nhở.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Chi cũng thấy được bài đăng của anh.

Cô chỉ cảm thấy da mặt Quý Hoài Thịnh quá dày, lấy được ô rồi còn đi khoe khoang, trong lòng cô vô cùng tức giận.

Cô lên Weibo của Quý Hoài Thịnh bình luận: "Không nghẹn.

Còn anh, đường đường là đàn ông mà khi dễ một con chó nhỏ, không xấu hổ sao?"

Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: "Đêm nay, cấm anh vào phòng ngủ!"

Để chống trộm, các bức tường trong nhà họ Lâm gia đều lắp camera, Lâm Chi lấy video quay lại cảnh Quý Hoài Thịnh giành ô của Hôi Hôi đăng lên Weibo, caption: "Có người rõ ràng là ảnh đế nổi tiếng toàn thế giới lại tranh giành với một con chó, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Weibo của Lâm Chi thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng, chỉ sau hai tiếng đã đạt năm mươi triệu lượt xem, vô số lượt chia sẻ, xông thẳng lên bảng hot search.

Bình luận toàn là "Ha ha ha ha, không thể tin được ảnh đế lại là người như thế!"

Ngay cả những người thích khuôn mặt của Quý Hoài Thịnh cũng thấy thương cảm khi nhìn thân mình béo múp của Hôi Hôi ngã chổng kềnh trên mặt đất.

Họ bắt đầu phản chiến, lên án hành vi ỷ mạnh hiếp yếu của anh.

Đại đa số fans đều về phe Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh có thể nói là tứ cố vô thân.

Còn Quý Hoài Thịnh đăng Weibo xong, liền log out.

Anh vội vàng đặt chiếc ô bảo bối vào két sắt, đặt mật mã, còn phải mua ô mới cho Hôi Hôi, nên tất nhiên là không kịp nhìn thấy kiệt tác của cô.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 74: Vợ ơi, anh sai rồi


Buổi tối Quý Hoài Thịnh tắm rửa xong muốn vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng đóng chặt.

Anh vặn nắm cửa mấy lần nhưng vẫn không mở ra được.

"Chi Chi, mở cửa đi em."

Anh gõ cửa, gọi cô.

Lâm Chi thoải mái bá chiếm chiếc giường lớn, đắp mặt nạ dành cho phụ nữ mang thai, điện thoại đang phát một bản nhạc thai giáo nhẹ nhàng.

Cô liếc mắt nhìn cửa phòng rung lên, giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của anh, miệng ngân nga hát.

Quý Hoài Thịnh gõ hai ba phút vẫn không thấy Lâm Chi đáp lại, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, còn có tiếng nhạc văng vẳng.

Anh nghĩ có lẽ tiếng nhạc quá to át đi tiếng gõ cửa nên cô mới không nghe thấy, thế là rút di động ra gọi cho cô.

Bản nhạc nhẹ nhàng đột nhiên biến thành tiếng chuông dồn dập, Lâm Chi khó chịu cầm điện thoại lên.

Khi thấy tên người gọi đến, cô không chút do dự ấn từ chối.

Vài giây sau, điện thoại lại kêu, cô tiếp tục từ chối.

Lại gọi, cô lại ấn tắt.

Sau vài lần, rốt cuộc Quý Hoài Thịnh cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Rõ ràng cô cố ý không nghe điện thoại của anh, nhưng anh không biết lý do tại sao.

Anh vừa gõ cửa, vừa hỏi: "Chi Chi, sao em không mở cửa?"

Lâm Chi lột mặt nạ, vỗ nhẹ tinh chất trên mặt, trả lời anh: "Không phải chiều nay anh kiêu ngạo lắm sao?

Cướp đồ rồi chạy, còn đăng lên Weibo khoe khoang, có năng lực như vậy thì ngủ một mình đi."

Weibo?

Quý Hoài Thịnh lập tức nhận ra điểm mấu chốt.

Anh mở Weibo ra, nhìn thấy bình luận của Lâm Chi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Vợ ơi, anh không có ý khoe khoang đâu.

Anh chỉ tiếc chúng ta không ở bên nhau sớm một chút thôi.

Em mau mở cửa đi."

Nhớ tới cảnh chiều nay anh bắt nạt Hôi Hôi, Lâm Chi nhìn cánh cửa, lạnh nhạt nhả ra hai chữ: "Không mở."

Quý Hoài Thịnh khuyên can mãi, giải thích một hồi, Lâm Chi vẫn không mở cửa.

Anh im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây, nghĩ thầm: thể diện có là gì, vợ mới quan trọng nhất.

Anh lấy di động ra, đăng Weibo, tag Lâm Chi ——

"Vợ ơi, anh sai rồi, em mở cửa đi."

Sau khi đăng Weibo, anh lại tỏ ra đáng thương nói với Lâm Chi: "Vợ ơi, anh biết lỗi rồi.

Anh đã xin lỗi em trước mặt nhân dân cả nước.

Xin hãy tha thứ cho anh."

Lâm Chi lên Weibo kiểm tra, quả thật anh đã công khai xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Nhìn bình luận, Lâm Chi hơi buồn cười.

Các fan giữ nguyên đội hình, thống nhất bình luận "Đừng mở, để anh ấy ngủ ổ chó!"

Những người này trước đây là fan trung thành của Quý Hoài Thịnh, bây giờ đều phản chiến, bỏ đá xuống giếng, đồng lòng bảo Quý Hoài Thịnh ngủ ổ chó.

Không biết trong lòng ảnh đế nghĩ sao.

Lâm Chi che miệng cười trộm, cho đáng đời anh.

Không thấy Lâm Chi trả lời, Quý Hoài Thịnh lại xuống lầu bế Hôi Hôi lên.

"Chi Chi, Hôi Hôi không giận anh nữa, em cũng đừng giận được không?"

Anh ấn đầu Hôi Hôi, nhỏ giọng nói: "Mau sủa hai tiếng."

"Gâu gâu..."

Hôi Hôi nghe lời sủa hai tiếng.

"Chi Chi, mau mở cửa đi.

Hôi Hôi rất thích cái ô mới anh tặng, nó chơi vui lắm, không nhớ nổi cái ô cũ kia đâu."

Quý Hoài Thịnh đưa cho Hôi Hôi vài món đồ chơi nhỏ: xương chó, vịt, gà, Hôi Hôi thấy mới lạ, chơi vô cùng vui vẻ, xóa bỏ hết hiềm khích lúc trước, hòa hảo với Quý Hoài Thịnh.

"Chi Chi, mở cửa..."

Quý Hoài Thịnh gọi không ngừng.

Kẽo kẹt, cửa mở ra.

Lâm Chi đứng ở cửa, nhìn một người một chó đang ngồi xổm trên mặt đất.

Hôi Hôi đang liếm ngón tay Quý Hoài Thịnh, vẫy đuôi lấy lòng anh.

Lâm Chi tức giận, nhỏ giọng mắng Hôi Hôi: "Đồ không có chí khí, chỉ một cái ô mới đã bị mua chuộc, quên chiều nay anh ấy bắt nạt em thế nào rồi sao?"

Hôi Hôi mở to đôi mắt tròn xoe, lè lưỡi nhìn cô, hoàn toàn không hiểu gì.

"Thôi vậy."

Lâm Chi đỡ trán, quay vào phòng.

Sao cô lại nói chuyện với một con chó cơ chứ.

Quý Hoài Thịnh thấy cửa không đóng lại thì lập tức đi vào.

Sau khi tắt đèn, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh nằm trên giường cùng, hai người cách nhau một khoảng.

Quý Hoài Thịnh cẩn thận dịch người qua, ôm Lâm Chi vào lòng.

Cô vùng vẫy nhưng không đẩy anh ra được.

"Vợ ơi, em vẫn còn giận sao?"

Anh cọ vào cổ cô, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Chi nhắm mắt, không lên tiếng.

Thật ra cô không giận nữa rồi, lúc anh làm ầm lên cô chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Quý Hoài Thịnh ôm cô chặt hơn, để cả người cô nằm trong vòng tay mình.

Anh đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Chi Chi, cảm ơn em thích anh lâu như vậy.

Anh rất vui vì người em quyến luyến bao năm qua là anh.

Chuyện này đúng là hiếm có.

Một mình em mà có thể kiên trì lâu như vậy.

Lúc trước, khi chúng ta quay bộ phim kia, anh không biết tâm ý của em, luôn muốn dùng quy tắc ngầm với em.

Khi đó, chắc trong lòng em rất khó chịu vì người em thích nhiều năm lại tàn nhẫn giẫm đạp lên tôn nghiêm và tình cảm của em.

Anh thật xấu xa, anh..."

Lòng bàn tay mềm mại của cô che miệng anh lại.

Hồi tưởng chuyện cũ, lòng Lâm Chi chua xót, giọng nghẹn ngào, oán trách: "Đừng nói nữa, anh thật đáng ghét, tự dưng nhắc lại những chuyện đó làm gì."

"Chi Chi, được em thích là chuyện rất hạnh phúc."

Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đặt lên ngực mình, tim đập đang anh đập mạnh mẽ, lồng ngực chấn động.

Anh nói: "Em cảm nhận được không?

Đây là trái tim anh, tuy em thích anh từ lâu, còn anh mới chỉ yêu em ba năm, nhưng tình cảm của anh không hề ít hơn em."

Anh xoay mặt cô qua, nhẹ nhàng hôn môi cô: "Cả đời này, quá khứ, hiện tại, tương lai, anh cũng chỉ yêu một mình em."

Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Chi nhìn gương mặt Quý Hoài Thịnh ẩn trong bóng tối, tim đột nhiên đập thình thịch giống như lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh năm đó.

Cô nâng tay lên, ôm cổ Quý Hoài Thịnh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, hai người quấn quýt triền miên.

Người yêu trước là cô, nhưng cô rất may mắn khi được anh yêu sâu đậm hơn.

Cô có thể cảm nhận được anh nguyện ý thay đổi vì cô, luôn quan tâm, chiều chuộng, nhường nhịn cô.

Cô biết, anh thật sự yêu cô.

Anh trách cô yêu thầm anh tám năm mà không nói?

Chi bằng nói là cô thú nhận muộn đi.

Nương theo ánh trăng, Lâm Chi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nghiêm túc nói: "Quý Hoài Thịnh, em rất thích anh, tám năm trước đã thích anh rồi."

Quý Hoài Thịnh hơi giật mình, khóe môi gợi lên: "Anh cũng thích em, nhưng chậm hơn em năm năm."

"Không sao, sau này anh bù lại là được."

"Được."
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 75: Ngoại truyện 1: Phi Phàm chào đời


Qua trời đông giá rét, mùa xuân năm thứ hai, vào một ngày nào đó tháng ba.

Tuyết vừa tan, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính của phòng sinh trong bệnh viện.

Hôm nay, Lâm Chi sinh cho Quý Hoài Thịnh một cậu con trai, đặt tên Quý Phi Phàm.

Vì là con đầu nên khi sinh Lâm Chi kêu thảm thiết, làm Quý Hoài Thịnh đứng bên ngoài lo lắng vô cùng.

Anh nôn nóng nhìn cửa phòng đóng chặt, ngón tay theo quán tính lần mò túi áo, muốn hút một điếu thuốc nhưng lại không tìm thấy gì.

Bỗng nhiên nhớ ra từ khi Lâm Chi mang thai, anh đã cai thuốc.

Không có thuốc lá để giảm bớt lo lắng, Quý Hoài Thịnh bất giác đi đi lại lại trước phòng sinh.

Sau mười mấy vòng, đầu anh cũng choáng váng.

Kẽo kẹt, cửa phòng sinh rốt cuộc cũng mở, không chờ người bên trong đi ra, Quý Hoài Thịnh đã bước một chân vào.

"Ai...

Anh Quý," cô y tá đang ôm một đứa bé đi tới, suýt chút nữa đụng vào anh.

Cô ấy nâng đứa trẻ lên, chúc mừng: "Anh Quý, vợ anh sinh cho anh một cậu nhóc bụ bẫm."

Quý Hoài Thịnh liếc mắt nhìn đứa bé nhăn nheo, vẫy vẫy tay ra bên ngoài: "Vâng vâng vâng, cô ôm ra cho mẹ tôi đi."

Anh không liếc mắt nhìn nhóc con thêm lần nào nữa, lướt thẳng qua bác sĩ và y tá, đi đến trước giường bệnh.

Lâm Chi nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán, cả người chẳng còn sức lực.

Quý Hoài Thịnh đau lòng lau mồ hôi, rồi vén tóc ra sau tai cho cô.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Chi Chi, em có đói bụng không?"

Lâm Chi mở mắt nhìn anh, lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười vui sướng của người mẹ, "Anh mau bế con tới đây."

"Ừ," Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: "Em giỏi lắm, đã sinh được một cậu nhóc béo mập."

Anh vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, đau lòng nói: "Sinh con đau đến mức vợ anh không thở nổi, lần sau chúng ta không sinh nữa."

Tuy rất đau nhưng đáng giá.

Lâm Chi không phải không thích có con, nhưng trong vòng hai năm tới quả thực cô chưa muốn sinh tiếp.

Cô cười nói: "Vâng."

Nhưng một năm sau, Lâm Chi nhìn cái bung căng phồng của mình, nhớ lại những lời này của Quý Hoài Thịnh, chỉ biết giận dỗi trách anh: "Em tin anh làm gì cơ chứ, già rồi còn không nên nết!"

Sau khi sinh còn cần ở lại bệnh viện quan sát một ngày.

Ban đêm, trong phòng bệnh, Lâm Chi cho con bú.

Tuyến sữa của sản phụ mới sinh chưa thông, trẻ con sức yếu không hút sữa ra được.

Tiểu Phi Phàm ngậm ti hút một hồi lâu cũng không ra sữa, cậu nhóc bèn òa khóc.

Tiếng trẻ con khóc liên miên không dứt, Lâm Chi mới làm mẹ cũng không biết nhiều, dỗ mãi mà con không nín, nên vội vàng bảo Quý Hoài Thịnh đi hỏi y tá.

Không lâu sau, anh đã quay lại.

Trong mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn bầu vú trắng nõn của Lâm Chi mà hầu kết lăn lộn, trộm nuốt nước miếng.

Lâm Chi đang vỗ nhẹ lưng con dỗ dành, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Quý Hoài Thịnh đã tiến lên, nâng vú phải của cô, đưa nụ hoa vào trong miệng, dùng sức hút một cái.

"A..."

Ngực phải truyền đến cảm giác ướŧ áŧ đau đớn, Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, hoàn hồn, vội vàng đẩy đầu anh, "Anh làm gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh ngậm nụ hoa cô hút một ngụm, hàm hồ nói: "Y tá nói tuyến sữa của sản phụ chưa thông, bảo chồng dùng miệng hút ra sữa trước, rồi cho con bú."

Nghe anh nói vậy, Lâm Chi mới buông tay ra, nhưng không được bao lâu cô lại kêu lên.

"A a a...

Đau quá."

Cô đẩy đầu anh, nhỏ giọng nức nở: "Em không cần anh hút.

Ô...

Đau quá."

"Ngoan, đừng nhúc nhích."

Quý Hoài Thịnh nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ nụ hoa đứng thẳng của cô, trấn an: "Y tá nói lúc đầu sẽ đau, dùng máy hút sữa cũng rất đau.

Anh sẽ nhẹ hơn, lát nữa là hết đau thôi."

Lâm Chi bán tín bán nghi nhìn anh, cắn môi không nói nữa.

Phái hút mạnh mới có thể khơi thông tuyến sữa, Quý Hoài Thịnh nói nhẹ chút chỉ là để dỗ dành cô, khiến cô buông lỏng cảnh giác.

Anh ngậm nụ hoa cô nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi thô ráp lượn quanh nụ hoa, răng cắn nhẹ, dùng sức vừa phải làm ngực Lâm Chi tê tê.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào ngực làm cô cực kỳ thoải mái, miệng rầm rì rêи ɾỉ.

Tiếng Lâm Chi ngọt ngào, mềm mại quyến rũ, Quý Hoài Thịnh lập tức cảm thấy thân thể có chút khô nóng, giọng anh khàn khàn: "Chi Chi, đừng kêu như vậy, anh sẽ cứng."

"Ưm...

Anh nhanh lên, em sẽ không kêu nữa."

Lâm Chi ấn đầu anh vào ngực mình, ưỡn ngực đưa nụ hoa vào trong miệng anh.

Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chi, khóe mắt cô ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mơ màng híp lại, đôi môi đỏ mọng hé mở, thỉnh thoảng rêи ɾỉ vài tiếng.

Mắt Quý Hoài Thịnh đỏ lên, thứ dưới thân lập tức có phản ứng, suýt nữa làm rách đũng quần.

Anh khổ sở nhìn xuống, thầm nghĩ, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, chỉ được nhìn không thể ăn, thật là một loại cực hình.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 76: Ngoại truyện 2: Phát hiện âm mưu


Nhân lúc Lâm Chi ý loạn tình mê, anh mút mạnh nụ hoa cô, tạo thành những tiếng chụt chụt chụt.

Lâm Chi đau đớn rêи ɾỉ: "A a...

Ô, anh nói dối, đau quá."

Cô vỗ đầu anh, cố gắng đẩy anh ra.

Quý Hoài Thịnh ấn eo cô, áp sát lại, tiếp tục hút mạnh, nụ hoa bị mút đến sưng đỏ.

Sau vài lần, anh chợt nếm được vị sữa ngọt ngào, hương sữa thoang thoảng tràn ngập trong cổ họng.

Anh hút thêm vài ngụm nữa mới chịu buông ra.

"Được rồi, được rồi."

Quý Hoài Thịnh buông Lâm Chi ra, lau nước mắt nơi khóe mắt cô, dỗ dành: "Sữa ra rồi, không đau nữa."

Lâm Chi cụp mắt, nhìn trên nụ hoa sưng đỏ đứng thẳng quả nhiên tràn ra một giọt sữa trắng, cảm giác đau đớn vừa rồi cũng dần tiêu tan.

Sắc mặt cô lúc này mới tốt hơn, ôm con bắt đầu cho bú.

Tiểu Phi Phàm vừa ngậm ti đã vội vàng mút mấy cái, dòng sữa ngọt lành chảy vào miệng cuồn cuộn không ngừng, khiến cậu nhóc vô cùng thỏa mãn.

Trẻ con khi bú mẹ thường phát ra tiếng chụt chụt, Quý Hoài Thịnh nghe mà đau lòng.

Ánh mắt nóng rực của anh dính lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của Lâm Chi, dưới thân cương cứng như muốn nổ tung.

Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên nơi căng phồng của mình, giọng nói khàn khàn kỳ cục: "Chi Chi, sờ giúp anh được không?

Lòng bàn tay đột nhiên chạm vào vật nóng bỏng, Lâm Chi kinh ngạc muốn rút tay về, nhưng Quý Hoài Thịnh nhanh chóng nắm lấy tay cô, không làm cô rút lui.

Sắc mặt Lâm Chi không vui vì cơ thể vẫn còn cảm giác đau đớn khi cho con bú.

Cô nâng tay lên vỗ mạnh vào chỗ kia, thở phì phì nói: "Không sờ!"

Ai bảo vừa rồi anh lừa cô, khiến cô thả lỏng cảnh giác, không kịp chuẩn bị, làm cô đau đến chết đi sống lại.

"Hừ..."

Quý Hoài Thịnh cau mày, rên lên một tiếng vừa thống khổ vừa suиɠ sướиɠ.

"Vợ ơi, em đánh hỏng chồng nhỏ rồi thì sau này ai sẽ làm em suиɠ sướиɠ?"

Anh nắm tay Lâm Chi, thẳng lưng đẩy về trước vài cái, côn thịt cách lớp vải quần cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô.

Mặt Lâm Chi nóng lên, tên lưu manh này!

Cô tức giận muốn đánh anh cái nữa nhưng Quý Hoài Thịnh nhanh chóng cọ thêm một cái nữa vào tay cô, rồi nghiêng người chạy vào toilet.

Lâm Chi thu bàn tay bị cọ đến đỏ lên, giận dỗi nhìn thoáng qua cửa toilet đóng chặt, cố gắng bình ổn lửa giận, mới cúi đầu tiếp tục cho con bú.

——

Từ bệnh viện về nhà, hai vợ chồng người cẩn thận tìm kiếm tư liệu, tích lũy kiến thức nuôi dạy con.

Hai người đồng tâm hiệp lực, chăm con thật chu đáo.

Bất tri bất giác, tiểu Phi Phàm đã chín tháng tuổi, chập chững biết đi, nói được vài từ đơn giản, mặt mày rất giống Quý Hoài Thịnh, làm Lâm Chi vui mừng không thôi.

Có người chồng cực phẩm và cậu con trai thông minh lanh lợi, cuộc sống trôi qua hoà thuận vui vẻ.

Nhưng một tháng sau, Lâm Chi mang thai.

Lần này rốt cuộc cô cũng phát hiện âm mưu của Quý Hoài Thịnh.

Trong thời gian cho con bú, cô không có kinh nguyệt.

Lúc đó hai người có làm vài lần, anh bắn vào trong, nhưng cô không mang thai.

Mấy tháng sau, kinh nguyệt trở lại bình thường, cô đều bắt anh mang đồ bảo hộ.

Chỉ có duy nhất một lần, trong nhà hết bao, Quý Hoài Thịnh nhất thời không nhịn được bắn ở bên trong.

Xong việc, cô uống thuốc tránh thai lần trước anh đưa, lần này thì mang thai thật.

Lần trước cô uống thuốc này, sau đó cũng mang thai.

Lâm Chi nhìn lọ thuốc tránh thai kia, trầm tư suy nghĩ.

Cô cầm lọ thuốc lén tìm người giám định thành phần.

Kết quả không ngoài dự đoán, thuốc tránh thai gì chứ, đây chỉ là một loại vitamin C giống thuốc tránh thai.

Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.

Lâm Chi nghĩ, nếu Quý Hoài Thịnh chủ động thừa nhận sai lầm, cô sẽ không so đo với anh.

Sau khi trở về, cô bóng gió hỏi dò, nhưng anh vẫn trả lời như cũ, nói thể chất cô kháng thuốc, anh sẽ liên hệ bác sĩ xem lại.

Chuyện đến nước này mà anh còn lừa cô, Lâm Chi cong môi cười, lạnh lùng nhìn anh.

Quý Hoài Thịnh muốn cô sinh con như vậy, cô sẽ làm như mong muốn của anh.

Năm sau, Lâm Chi sinh một cô con gái đáng yêu, đặt tên Quý Phi Nhiễm.

Lúc nào chỉ có ba mẹ con, Lâm Chi đều sẽ dạy bọn nhỏ gọi ba trước.

Cô nói: "Phàm Phàm, Nhiễm Nhiễm, sau này có chuyện gì nhất định phải gọi ba trước, đói bụng phải gọi ba, muốn đi tiểu gọi ba, khát nước gọi ba, không vui cũng gọi ba ba nha."

Dưới sự ân cần dạy dỗ của cô, hai đứa nhóc thường xuyên treo hai chữ "Ba ba" ở bên miệng.

Mỗi lần vừa thấy Quý Hoài Thịnh, hai đứa nhỏ đều sẽ vui vẻ gọi anh: "Ba ba, ba ba."

Lần nào Quý Hoài Thịnh nghe bọn trẻ gọi như vậy, trong lòng như được rót mật, ngọt đến tận tim.

Anh đặt tiểu Phi Nhiễm ngồi lên đầu gối mình, khoe với Lâm Chi: "Chi Chi, Nhiễm Nhiễm nhà của chúng ta mới năm tháng đã biết gọi ba, thật thông minh.

Hình như con bé chưa biết gọi mẹ đâu."

"Ồ, vậy sao?"

Lâm Chi bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Vậy anh phải xứng với tiếng ba này đó."

Quý Hoài Thịnh liên tục gật đầu, tự hào nói: "Đương nhiên, anh nhất định sẽ là người ba tốt."

Đôi mắt trong veo của Lâm Chi lóe lên vẻ ranh mãnh, cô cười nhẹ, không tỏ ý kiến.

Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ được thể hiện trước mặt bọn trẻ thôi.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 77: Ngoại truyện 3: Đánh thức cô dậy


Ba giờ đêm.

Không gian yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo, đèn các nhà đã tắt, cả thành phố chìm trong bóng tối.

"Oa...

Ba ba, ba ba."

Tiếng khóc lảnh lót của Quý Phi Phàm phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Quý Hoài Thịnh hé mắt, vươn tay mò mẫm tìm Lâm Chi bên cạnh, lắc lắc vai cô, giọng ngái ngủ: "Chi Chi, con khóc."

Lâm Chi còn ngủ say hơn anh, mí mắt chẳng buồn nâng lên, mơ hồ đáp: "Gọi anh đó, anh đi xem đi."

"Ba ba...

Ô, ba ba."

Quý Phi Phàm lại bắt đầu khóc, càng lúc càng lớn tiếng.

Quý Hoài Thịnh dùng toàn bộ lý trí cố gắng ngồi dậy, bật ngọn đèn mờ ở đầu giường, đi đến bên cũi, bế Quý Phi Phàm đang khóc lên, nhỏ giọng hỏi: "Phàm Phàm, làm sao vậy?"

Tiểu Phi Phàm khịt mũi đáp: "Đói."

Quý Hoài Thịnh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nhóc, dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, ba ba pha sữa bột cho con."

Anh đặt tiểu Phi Phàm vào trong cũi, đi rửa bình, tráng nước sôi, pha sữa bột, thổi nguội, rồi cho cậu nhóc uống.

Tiểu Phi Phàm ngậm ty giả, uống ừng ực.

Nửa tiếng sau, cậu nhóc ăn no, không thèm liếc mắt nhìn ba mình một cái, cứ thế ngủ luôn.

Quý Hoài Thịnh buông bình sữa, đặt tiểu Phi Phàm về cũi, đắp chăn cẩn thận cho nhóc rồi bò lên giường ngủ.

Anh mới ngủ thêm được nửa tiếng, đang mơ mơ màng màng thì tiếng khóc lảnh lót của tiểu Phi Phàm lại vang lên.

"Ba ba...

Oa...

Ba ba."

Quý Hoài Thịnh cau mày đứng dậy, tổ tông này lại làm sao thế?

Anh bế tiểu Phi Phàm lên, cậu nhóc không thoải mái cứ vặn vẹo người.

Quý Hoài Thịnh sờ bụng nhóc, thấy vẫn căng, mới ăn no nên loại trừ khả năng đói bụng.

Anh cởϊ qυầи Phi Phàm ra, một mùi hôi khó tả bốc lên.

Tên tiểu tử thối này ăn no rồi ị, đúng là biết hành ba nó mà.

Da đầu Quý Hoài Thịnh căng ra.

Anh tháo tã bẩn, ném vào thùng rác, lau sạch mông cho tiểu Phi Phàm, giúp nhóc mặc tã mới sạch sẽ thoải mái rồi đặt lại vào cũi.

Sau đó anh mới quay về giường ngủ.

Anh vẫn không ngủ nổi nửa tiếng, tiếng trẻ con khóc lại vang lên.

Lần này là Quý Phi Nhiễm.

Cô bé mới mấy tháng, gọi ba chưa sõi, tiếng cũng nhỏ, cứ kêu "Bá bá", "Bạch bạch".

Quý Hoài Thịnh ngủ mơ mơ màng màng, nghe không rõ.

Anh không để ý, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Lâm Chi nhíu mày, giơ chân phải lên, đá mạnh Quý Hoài Thịnh.

"Phịch" một tiếng, Quý Hoài Thịnh ngã xuống đất, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất.

Anh xoa đầu gối đau nhức, bò dậy.

Nghe tiếng Phi Nhiễm khóc, anh bất đắc dĩ đi đến một chiếc cũi khác, bế con lên, xem xét tình hình.

"Sao vậy?

Nhiễm Nhiễm."

Phi Nhiễm còn nhỏ, chưa biết nói, cũng không hiểu lời người lớn.

Cô bé không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, chỉ biết khóc.

Quý Hoài Thịnh kiểm tra tã của bé, vẫn sạch sẽ.

Anh sờ bụng con, thấy lép kẹp, nghĩ chắc là bé đói bụng.

Phi Nhiễm vẫn còn bú sữa mẹ, Quý Hoài Thịnh ôm con đánh thức Lâm Chi, "Chi Chi, Nhiễm Nhiễm đói bụng."

Lâm Chi nghe vậy, xoay người, nằm thẳng trên giường, mắt vẫn nhắm, lười biếng nói: "Anh vén áo em lên, cho con bú."

Cô lẩm bẩm: "

Sau này, nếu con đói bụng, anh cứ làm vậy là được, đừng đánh thức em."

Nói xong cô lại ngủ tiếp.

Quý Hoài Thịnh không thể tưởng được còn có thể cho con bú như vậy, nhưng Phi Nhiễm đang khóc, anh cũng không rảnh quan tâm nhiều.

Anh nhanh chóng vén áo Lâm Chi lên, cởi móc áσ ɭóŧ, ôm Phi Nhiễm để sát vào ngực cô.

Phi Nhiễm ngửi thấy hương sữa quen thuộc, liền tự động tìm vú mẹ để bú.

Phi Nhiễm ăn chậm, Quý Hoài Thịnh đành phải kiên nhẫn ôm, chờ con ăn xong, mới ôm bé về nôi.

Phi Nhiễm không giống anh trai, cô bé còn nhỏ, thích có người dỗ dành.

Lúc ngủ nhất định phải có người đẩy nhẹ nôi, mới chịu nhắm mắt, chỉ cần dừng động tác trước khi bé ngủ là bé cũng sẽ khóc.

Quý Hoài Thịnh đành phải kiên nhẫn đợi con ngủ say, hơn nửa tiếng sau, cánh tay anh mỏi nhừ, rốt cuộc Phi Nhiễm cũng chịu ngủ.

Quý Hoài Thịnh đứng dậy, giãn eo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đã ló rạng, trên bầu trời màu xanh nhạt loáng thoáng rặng mây đỏ.

Anh thở dài, xoa huyệt Thái Dương nhói đau, hai tổ tông này đúng là biết hành người khác, trời sắp sáng rồi.

Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Lâm Chi đang ngủ say dưới ánh đèn vàng mờ ảo dịu dàng.

Lòng anh bỗng mất thăng bằng, rõ ràng hai người cùng nhau sinh con, sao anh bận đến đỏ mắt, mệt chết đi sống lại hầu hạ hai tổ tông.

Còn cô một mình nằm thoải mái trên giường lớn, ngủ ngon lành.

Ánh mắt sâu thẳm của Quý Hoài Thịnh nhìn chằm chằm Lâm Chi nằm trên giường, hai bầu vú trắng nõn đầy đặn của cô lộ rõ.

đầu v* bên phải đỏ lên vì Phi Nhiễm vừa bú, dựng thẳng, trên đó còn đọng một giọt sữa.

Nhìn cảnh xuân phía trước, trong mắt anh xuất hiện một ngọn lửa tàn ác.

Anh chỉ có một suy nghĩ —— đánh thức cô dậy.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap78: Ngoại truyện 4: Thoải mái không


Quý Hoài Thịnh đi đến mép giường, cúi người ngậm lấy nụ hoa của Lâm Chi, hút mạnh, dòng sữa ngọt thanh ùa vào trong miệng.

Càng ăn anh càng cảm thấy yết hầu khô ran, dòng sữa mát lành cũng không thể giảm bớt khát vọng trong thân thể.

Ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ càng cháy vượng hơn, hơi thở của anh cũng trở nên nóng rực.

Không kiềm chế được rung động trong cơ thể, anh cắn mạnh bầu ngực trắng nõn mềm mại của cô.

"A...

Lâm Chi tỉnh lại vì đau, mở mắt nhìn cái đầu đang vùi vào ngực mình, không vui hỏi: "Nửa đêm rồi anh còn làm gì vậy?"

"Vợ ơi, chúng ta tập thể dục buổi sáng đi."

Anh liếʍ ɭáρ nụ hoa mẫn cảm của cô, mặt lưỡi thô ráp cọ cọ vào nụ hoa dựng đứng.

Cảm giác râm ran từ nụ hoa làm hơi thở Lâm Chi có chút hỗn loạn, cô nhìn sắc trời vẫn còn tối, nói nhỏ: "Đừng làm loạn, trời đã sáng đâu, em muốn ngủ."

"Em cứ ngủ đi, một mình anh cũng tập được."

Quý Hoài Thịnh luồn một tay xuống giữa hai chân cô, lột qυầи ɭóŧ, đẩy khe thịt đang khép chặt ra, cắm ngón giữa vào.

Anh thong thả thọc vào rút ra, quấy đảo đường đi ấm áp nhỏ hẹp.

Ngón tay cái vuốt ve hoa hạch nằm ẩn giữa hai âm môi, ngón giữa thon dài bắt chước động tác đưa đẩy của dương vật.

Lâm Chi đang trong thời kỳ cho con bú nên rất mẫn cảm, chẳng bao lâu sau dưới thân cô đã ướt đẫm.

Quý Hoài Thịnh cởϊ qυầи áo của hai người, mở rộng chân Lâm Chi, quỳ giữa hai chân cô, đỡ côn thịt thô cứng cọ xát với tiểu huyệt ướŧ áŧ.

Qυყ đầυ to lớn lướt dọc khe thịt khép chặt, bôi dâʍ ɖịƈɦ ra lung tung, khiến âm hộ của cô càng thêm lầy lội.

Anh nâng đùi phải của Lâm Chi lên một chút, cơ thể đột nhiên đẩy về phía trước, "phụt" một tiếng, nguyên cây gậy thô to đi thẳng vào trong tiểu huyệt chặt hẹp.

"A...

Căng quá."

Lâm Chi cau mày, nhích mông ra.

Tên đệ nhất xấu xa này mới mào đầu mà đã hung mãnh như vậy, không chịu cho cô thời gian thích ứng gì cả.

Tiểu huyệt ấm áp bao lấy côn thịt thô cứng không một kẽ hở, tầng tầng lớp lớp thịt non không ngừng kẹp chặt.

Bụng dưới dâng lên kɦoáı ƈảʍ tê dại, Quý Hoài Thịnh thoải mái than thở một tiếng.

Anh rút côn thịt ra một nửa, rồi đỉnh vào thật mạnh, sau đó nhanh chóng luật động, hai túi cầu không ngừng đập vào háng cô.

Cây gậy nóng bỏng kia nhanh chóng ra vào trong thân thể cô, cắm đến tận cổ đáy huyệŧ. dương vật của anh quá dài, đỉnh đến chỗ sâu đó làm cô hơi đau.

"A...

Lâm Chi thét chói tai, nức nở lên án anh: "Đồ khốn, cắm nhanh như vậy làm gì, chưa từng làm với phụ nữ sao?"

"Vợ ơi, em chặt quá, vừa hút vừa kẹp, anh mà không động đậy thì sẽ bị em làm bắn ra mất."

Bởi vì Lâm Chi sinh con xong còn phải ở cữ, đã một thời gian khá dài anh không được suиɠ sướиɠ như vậy.

Vừa vào trong thân thể ẩm ướt ấm nóng của cô là anh chỉ muốn điên cuồng.

Anh cúi đầu ngậm nụ hoa cô, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, giọng nói khàn khàn: "Vợ ơi, chảy nhiều nước thêm chút nữa, em sẽ thích ứng được thôi."

Mặt lưỡi thô ráp của anh cọ xát với nụ hoa đứng thẳng của cô, trêu đùa những điểm mẫn cảm, còn dưới thân thì không ngừng cắm rút.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả trên lẫn dưới, kɦoáı ƈảʍ giao hòa, làm thân thể Lâm Chi run rẩy, hoa huyệt co rút liên tục.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 79: Ngoại truyện 5: Chồng ơi, em sai rồi


Lâm Chi cắn môi than khẽ, không được như vậy, quá kích thích, cô sẽ không chịu nổi.

hoa huyệt của cô càng ngày càng ẩm ướt mềm mại, giúp động tác thọc vào rút ra thêm thông thuận.

Còn dương vật của Quý Hoài Thịnh cũng bành trướng hơn, nhanh chóng cọ xát, tạo ra khoái cảm tê dại.

Đôi tay anh chống hai bên người cô, mông nhanh chóng đưa đẩy, miệng thở hổn hển.

Những giọt mồ hôi nóng bỏng theo động tác mạnh mẽ nhỏ giọt trên xương quai xanh gợi cảm của cô, làm thân thể Lâm Chi run lên.

"Chi Chi, thoải mái không?"

Anh nhìn cơ thể Lâm Chi run rẩy không ngừng, hai bầu vú đầy đặn cũng đung đưa gợn sóng.

"Ưm...

Thoải mái...

Lâm Chi đã bị khoái cảm chinh phục.

Cô nâng hai chân lên quấn lấy eo anh, nghênh hợp với động tác thọc vào rút ra của anh.

Quý Hoài Thịnh khẽ cười một tiếng, dùng sức đỉnh về phía trước, đưa côn thịt vào chỗ sâu, nghiền nát hoa tâm: "Vừa rồi là ai nói muốn ngủ, bây giờ thì chảy nhiều nước như vậy, đúng là khẩu thị tâm phi."

Lâm Chi có chút xấu hổ, tên khốn này, dám cố ý giễu cợt cô.

Cô phồng miệng, không có ý tốt, dùng sức co rút hạ thân, để hoa huyệt cắn chặt lấy côn thịt thô to.

"Hừ...

Quý Hoài Thịnh kêu lên một tiếng, không kịp phòng bị cứ thế bắn ra, tinh dịch đặc sệt phun trào trong thân thể Lâm Chi.

"Ông xã, hình như lần này anh bắn hơi nhanh đấy, không phải là tuổi lớn không trụ nổi đấy chứ?"

Cô nói kháy anh.

Quý Hoài Thịnh nhìn Lâm Chi cười đắc ý, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Anh còn chưa bày ra hùng phong của đàn ông đâu.

Anh trầm mặt, lật người Lâm Chi lại, rút côn thịt đã mềm một nửa ra, cọ xát với âm môi ướt át.

Không bao lâu sau, côn thịt lại cương cứng.

Để côn thịt ở cửa huyệt, anh đẩy mạnh về phía trước, nhanh chóng luật động như máy đóng cọc, điên cuồng va chạm đến tận cổ tử cung.

"A a a...

Chồng ơi, quá nhanh, chậm chút."

Lâm Chi cau mày, đôi tay nắm chặt ga trải giường dưới thân, thừa nhận sự hung mãnh của anh.

Quý Hoài Thịnh nâng mông cô lên, cắm thẳng vào trong, quy đầu tiến vào cổ tử cung nhỏ bé, cảm giác vừa đau vừa sướng.

Hai mắt anh đỏ rực, hô hấp nặng nhọc, rút côn thịt ra đến cửa huyệt rồi lại cắm vào, biên độ va chạm nhỏ hơn.

Anh phát một cái lên mông Lâm Chi, giọng khàn khàn: "Còn xằng bậy nữa không?"

"Khó chịu...lắm.

Chồng ơi, em sai rồi, đừng cắm sâu quá, đau."

Mắt Lâm Chi lấp lánh nước, nhỏ giọng nức nở.

Quý Hoài Thịnh rút côn thịt ra, lại cắm sâu vào trong, lần này giảm bớt lực.

Anh nhanh chóng đưa đẩy mông, cắm vào lại rút ra, từng chút từng chút một, liên tục không ngừng, khiến giường lớn cũng phải rung lên.

Sau mấy trăm cái, anh nằm trên lưng Lâm Chi, nhanh chóng thọc vào rút ra thêm mười mấy cái nữa, côn thịt bành trướng đến mức lớn nhất, quy đầu chống ở cổ tử cung, phun trào tinh dịch nóng bỏng.

Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của hai người, Lâm Chi mệt đến bủn rủn tay chân, lần sau không dám khiêu khích anh nữa.

Nghỉ ngơi một lát, Quý Hoài Thịnh xoay người Lâm Chi lại, để côn thịt vùi sâu trong cơ thể cô, cứ thế ôm cô vào trong ngực, kéo chăn lên đắp cho cả hai, cùng nhau ngủ say.
 
Back
Top Bottom