Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trong Phim Ngoài Đời

Trong Phim Ngoài Đời
Chap 60: Lời yêu thương


Từ khi quay xong gameshow, tình cảm của Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi phát triển nhanh chóng.

Hai người thường xuyên ở bên nhau, hẹn hò, ăn uống.

Quý Hoài Thịnh phát huy hết trách nhiệm của một người bạn trai, mỗi ngày đều tặng cho Lâm Chi một chậu hoa cúc nhỏ.

Trên ban công và hành lang của phòng nghỉ xếp đầy những chậu hoa nhỏ xinh dạt đào sức sống, trong phòng tràn ngập hương hoa tươi mát thanh nhã.

Lâm Chi hỏi anh, vì sao ngày nào cũng phải tặng một chậu hoa.

Quý Hoài Thịnh nói, điều đó có nghĩa anh yêu cô mỗi ngày.

Lâm Chi nghe mà thấy xấu hổ.

Người này thật là, trước đây thì không chịu nói yêu cô, từ sau khi ở bên nhau, ngày nào cũng nói mấy câu sến sẩm.

Thỉnh thoảng nghe anh nói những lời đó, Lâm Chi đều thấy ngọt đến phát ngấy, buồn nôn muốn chết.

Ngoài việc gửi hoa cho Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh còn tặng cô đủ các loại quà: đồ ăn, đồ dùng, tất cả đều là thứ cô thích.

Lâm Chi cảm thấy Quý Hoài Thịnh thông suốt rồi, biết cô thích gì.

Một ngày nọ, vì anh tặng quá hoa nhiều, chất đầy sàn phòng nghỉ của cô, không còn chỗ để bước đi.

Lâm Chi lại chẳng nỡ vứt đi, bèn lên phòng nghỉ tìm anh, muốn nhờ anh chuyển giúp mấy chậu hoa vào trong xe, để cô mang về nhà.

Lúc ấy, Quý Hoài Thịnh đang xem một quyển kịch bản đến mê mẩn, Lâm Chi bước vào cũng không phát hiện ra.

Cô bước đến, cúi đầu xuống, dựa sát vào anh: "Anh đang xem kịch bản gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh đột nhiên đóng kịch bản lại, bỏ vào trong ngăn kéo, ho nhẹ hai tiếng, nói: "Không có gì."

Anh ôm lấy Lâm Chi, để cô ngồi lên đùi mình, hỏi: "Tìm anh có việc gì?"

"Anh tặng nhiều hoa quá, phòng nghỉ không còn chỗ để.

Anh giúp em đặt vào trong xe được không, em sẽ mang về nhà."

"Được, em chờ chút, anh đi toilet đã."

Quý Hoài Thịnh buông Lâm Chi ra, đứng dậy đi vào toilet.

Lâm Chi buồn chán nhìn quanh bốn phía, nhớ tới dáng vẻ thần thần bí bí của anh khi cất quyển kịch bản kia.

Vì sao phải che che dấu dấu, không cho cô xem?

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô mở ngăn kéo, lấy kịch bản kia ra lật xem, rồi không thể nhịn cười.

Anh đang đọc kịch bản gì vậy.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 61: Lời yêu thương


Lâm Chi nhìn lướt qua bìa sách, đúng là viết hai chữ "Kịch bản", nhưng bên trong kẹp một chồng tư liệu.

Một chồng tư liệu vô cùng chi tiết về cô, liệt kê tất cả những điều cô thích và không thích ở mọi khía cạnh.

Hóa ra vừa rồi anh xem cái này, chẳng trách gần những thứ anh tặng cô đều thích.

Cầm kịch bản lên, một quyển sách khác trong ngăn kéo lại hấp dẫn sự chú ý của Lâm Chi.

Đó là một cuốn sách bìa trắng in hình hai trái tim.

Tiêu đề bắt mắt làm khóe miệng Lâm Chi giật giật ——《 1000 lời yêu thương, kiệt tác giúp bạn quyến rũ bạn gái trong vòng một tuần》.

Cô mở sách ra đọc vài trang, phát hiện những lời yêu thương Quý Hoài Thịnh nói với cô mấy ngày trước đều từ đây mà ra, ngọt đến phát ngấy, vô cùng buồn nôn.

Kẽo kẹt, cửa toilet mở ra, Lâm Chi vội vàng đặt quyển sách lại chỗ cũ, bình tĩnh ngồi xuống.

Quý Hoài Thịnh đến gần cô: "Đi nào, chúng ta xuống lầu thôi."

"Vâng."

Lâm Chi đứng dậy.

Hai người cùng xuống lầu, chốc lát sau một mình Quý Hoài Thịnh đã chuyển hết mấy chậu hoa, không cho cô động tay vào.

Hai người lên xe, Quý Hoài Thịnh nổ máy, chạy về nhà Lâm Chi.

Hơn mười phút sau, chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây, đây là nhà Lâm Chi.

Trước đây anh từng đưa cô về nhà, nhưng chỉ đến cửa, không đi vào.

Anh xuống xe, lấy hoa trong cốp ra, đi theo Lâm Chi vào trong.

Trong sân có một một bà lão khỏe mạnh hòa ái đang chơi đùa với con chó nhỏ lông xám.

Lâm Chi chào bà cụ: "Bà ơi, cháu về rồi."

Bà lão ngẩng đầu nhìn cô: "Chi Chi của chúng ta về rồi."

Bà đẩy chiếc kính viễn thị trên mũi, nhìn Quý Hoài Thịnh phía sau Lâm Chi: "Đây là?"

"Đây là... bạn trai cháu."

Lâm Chi có chút ngượng ngùng.

Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Quý Hoài Thịnh, "Anh mau chào đi."

Quý Hoài Thịnh tiến lên hai bước, chào bà lão: "Cháu chào bà.

Hôm nay tới vội quá, cháu không kịp chuẩn bị quà, lần sau nhất định sẽ có ạ."

Bà lão bước tới, nhìn Quý Hoài Thịnh: "Cháu khách khí quá, không cần tốn kém đâu."

Bà đưa tay vỗ về khuôn mặt mịn màng của Quý Hoài Thịnh, thở dài: "Tiểu tử, cháu thật đẹp trai, rất xứng đôi với Chi Chi nhà chúng ta."

Quý Hoài Thịnh không thích những người phụ nữ khác chạm vào mình, bệnh sạch sẽ của anh chỉ không có tác dụng với Lâm Chi.

Bây giờ, bà cụ lại dùng bàn tay vừa nghịch chó vỗ mặt anh, trong lòng anh rất không thích.

Nhưng để cưới được vợ, anh nhịn.

Muốn cưới vợ thì phải lấy lòng người nhà của vợ, đây là điều mấy hôm trước anh đọc được trong sách

Anh cố nén sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn bà đã khen ạ."

Lâm Chi bảo Quý Hoài Thịnh chuyển hoa vào trong sân, còn cô nói chuyện phiếm với bà cụ.

Lúc Quý Hoài Thịnh chuyển hoa, con chó Teddy màu xám mũm mĩm kia cứ quanh quẩn bên chân anh.

Đến lúc anh làm xong thì nó đột nhiên chạy về chuồng.

Anh quét mắt nhìn qua chuồng chó, thấy một chiếc ô màu trắng rất lớn che phía trên.

Nhìn thêm vài lần, anh lại cảm thấy cái ô kia trông quen quen.

Vừa định nhìn kỹ lại thì Lâm Chi bảo anh vào nhà nghỉ nên đành phải thôi.

Hôm nay chỉ có một mình bà cụ ở nhà nên Quý Hoài Thịnh không cần ứng phó với những người khác.

Anh vào nhà nghỉ ngơi, uống chút trà, rồi tạm biệt bà lão.

Lâm Chi đưa anh ra cửa, trước khi lên xe, Quý Hoài Thịnh ôm cô, hôn tạm biệt, hai người dùng dằng một hồi lâu.

Anh nhớ ra hôm nay hình như còn chưa nói mấy lời yêu thương với Lâm Chi nói, vì vậy ho nhẹ nói: "Đoán xem hôm nay anh muốn ăn cái gì?"

Lâm Chi nhớ tới nội dung trong quyển sách kia, khóe miệng run rẩy, anh lại bắt đầu nói những lời ngọt ngấy đó rồi.

Cô đáp: "Anh si mê em đến ngốc rồi sao?

Có phải ngày mai anh sẽ hỏi sự khác biệt giữa em và những vì sao là gì đúng không?"

Lời Quý Hoài Thịnh muốn nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng, anh xấu hổ sờ mũi, bị phát hiện rồi sao?

Có vẻ mấy lời âu yếm đó không dùng để theo đuổi vợ được nữa rồi.

Chao ôi, xem ra anh phải tìm cách khác.

Quý Hoài Thịnh hậm hực về nhà.

- --

Mỗi ngày Quý Hoài Thịnh đều nghĩ cách biến bạn gái thành vợ, dùng đủ loại phương pháp tán gái nhưng hình như lần nào cũng không hiệu quả.

Hơn một tháng gió êm sóng lặng trôi qua, hôm nay Lâm Chi nhận được điện thoại của Chu Hách.

Cậu hẹn cô đi ăn một cơm, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô biết.

Lâm Chi hỏi chuyện quan trọng gì mà không thể nói qua điện thoại, Chu Hách bảo phải nhìn tận mắt, chính tai nghe mới có sức thuyết phục nên cô đành phải đến chỗ hẹn.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 62: Chia tay


Chu Hách hẹn Lâm Chi dùng bữa tại một nhà hàng Pháp cao cấp ở trung tâm thành phố lúc sáu giờ chiều.

Sáu giờ, Lâm Chi đến như đã hẹn.

Cô đẩy cửa nhà hàng báo số bàn cho nhân viên phục vụ, rồi người đó đưa cô tới vị trí cạnh cửa sổ trên lầu hai.

Chu Hách đã ngồi đó chờ cô.

Nhà hàng do Chu Hách chọn có cách trang trí thoải mái, dễ chịu, khung gian trang nhã, trên bàn đặt một bình hoa bằng sứ trắng, trong bình cắm vài bông hoa bách hợp đương nở, hương hoa thoang thoảng.

Lâm Chi nhìn bình hoa trên bàn rồi ngồi xuống, hỏi Chu Hách "Có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải nói trực tiếp?"

Chu Hách nhấp một ngụm cà phê, nói không nhanh không chậm: "Ăn cơm xong rồi nói được không?

Em sợ sau khi biết chuyện, chị sẽ tức không ăn nổi."

Lâm Chi lắc đầu: "Tôi không đói lắm, lúc nãy vừa ăn ở nhà rồi.

Cậu cứ nói đi."

"Chị xem cái này đi."

Chu Hách lấy ra một phong thư màu vàng giấy dai, đẩy đến trước mặt Lâm Chi.

Lâm Chi nghi hoặc nhìn Chu Hách, mở phong thư, lấy ra một xấp ảnh và vài giấy tờ văn kiện.

Lâm Chi xem từng thứ một, càng xem lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng thêm âm trầm.

Những bức ảnh đó chụp lại cảnh Quý Hoài Thịnh đi ăn cùng một người phụ nữ trẻ.

Hai người đi bộ cạnh nhau, rồi cùng lên một chiếc xe hơi.

Còn những giấy tờ kia là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Quý Hoài Thịnh, cho thấy thân thể anh rất khỏe mạnh, không bị rối loạn chức năng sinh lý.

Giấy khám bệnh lúc trước của anh đều do một vị bác sĩ họ Triệu bịa đặt, anh luôn lừa cô.

Tài liệu cuối cùng cho thấy Quý Hoài Thịnh là người thu mua công ty nhà họ Lâm, khiến công ty nhà cô rơi vào cảnh khốn cùng.

Sau khi xem xong văn kiện, Lâm Chi cúi mặt không nói gì, nhấp một ngụm cà phê không đường, cổ họng cay xè giống như tâm tình cô lúc này.

Cô cau mày, uống hết tách cà phê đắng ngắt.

"Xem hết chưa?"

Chu Hách hỏi cô.

"Xem xong rồi."

"Chị nhìn xuống dưới lầu đi."

Chu Hách chỉ vào góc bên trái lầu một, nói.

Lâm Chi nhìn theo hướng cậu chỉ, hai mắt đột nhiên mở to.

Trên bàn ăn ở góc trái lầu một, Quý Hoài Thịnh cùng người phụ nữ trong ảnh đang ăn cơm, người phụ nữ kia còn bóc tôm hùm cho anh.

Lâm Chi cảm thấy trái tim nhói đau, quả nhiên tận mắt nhìn thấy chấn động hơn xem ảnh rất nhiều.

Cô rất muốn hỏi vì sao Quý Hoài Thịnh lại lừa dối cô nhiều chuyện như vậy, anh nói thích cô cũng là giả sao?

Chẳng qua chỉ muốn lừa cô thôi.

Lâm Chi nhìn chằm chằm hai người dưới lầu, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hoài Thịnh.

Cô thấy Quý Hoài Thịnh dưới lầu lấy di động ra, giọng nói trầm thấp của anh nhanh chóng truyền đến.

Quý Hoài Thịnh: "Alo, có chuyện gì vậy?"

Lâm Chi hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trí, cố gắng hết sức để giọng mình nghe bình thường: "Không có gì, chỉ là nhớ anh thôi.

Anh đang làm gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh: "Đang ăn cơm với bạn, em ăn chưa?"

Lâm Chi: "Ăn rồi.

Anh ăn cơm cùng bạn nào thế?

Nam hay nữ?"

Quý Hoài Thịnh: "Ăn cùng bạn bè hồi nhỏ, nam nữ đều có."

Bạn nữ hồi nhỏ, không phải là thanh mai trúc mã sao?

Rõ ràng chỉ có một nữ, còn bảo nam nữ đều có.

Tên khốn này quả nhiên luôn lừa dối cô.

Trong lòng Lâm Chi thầm mắng Quý Hoài Thịnh.

Tiếp theo, cô thấy người phụ nữ dưới lầu lại bóc một đĩa tôm hùm khác đưa cho Quý Hoài Thịnh.

Trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói dịu dàng của người phụ nữ kia: "A Thịnh, đĩa này cho cậu, thử chấm nước sốt này xem có ngon không?

Tôi tự làm đấy."

Quý Hoài Thịnh gắp một miếng tôm chấm nước sốt rồi cho vào miệng nhai vài cái, nói: "Hương vị không tồi."

Người phụ nữ kia nhoẻn miệng cười.

Lâm Chi cảm thấy nụ cười kia thật là chói mắt.

Cô không thể nghe tiếp được nữa, cũng không nhìn nổi nữa.

Cô lạnh giọng phun ra ba chữ: "Đừng nói nữa."

Sau đó cúp điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Quý Hoài Thịnh choáng váng khi Lâm Chi đột nhiên cúp máy.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô không có thời gian nói chuyện phiếm nên mới tắt máy.

Người phụ nữ đối diện hỏi anh, "Cậu nói với Triệu Nhiên là cùng ăn cơm với tôi ở đây rồi sao?"

Quý Hoài Thịnh cất điện thoại vào trong túi, "Chưa nói."

"Vậy thì tốt.

Nếu anh ấy biết tôi ở đây, nhất định sẽ không tới.

Đợi lát nữa anh ấy tới, cậu đưa tôm cho anh ấy, nói cậu bóc quá nhiều, ăn không hết, nên mới cho anh ấy.

Bây giờ anh ấy không muốn gặp tôi, nói sau này tôi cho thứ gì anh ấy cũng không cần, tôi bóc tôm anh ấy cũng sẽ không ăn.

Nhưng gần đây tay anh ấy bị thương, không thể tự bóc được.

Anh ấy thích ăn tôm hùm nhất.

Tôi đau lòng lắm.

Dù anh ấy không để ý tới tôi, tôi vẫn muốn bóc tôm cho anh ấy."

Thư Di nói, lại bóc một con tôm bỏ vào đĩa.

"Tình hình của cậu và Triệu Nhiên hiện tại thế nào, chia tay rồi sao?"

Quý Hoài Thịnh hỏi.

"Tôi không muốn, nhưng anh ấy nhất quyết đòi chia tay, bảo những lời tôi nói hôm đó làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

Tôi không cố ý, tôi nào biết trong lòng anh ấy nhạy cảm đến vậy.

Tôi không ngại anh ấy dùng tiền của tôi, dù muốn tôi nuôi anh ấy cả đời cũng được.

Sau này, phiền cậu giúp tôi hẹn anh ấy nhiều hơn, như vậy tôi mới có cơ hội vãn hồi."

Quý Hoài Thịnh gật đầu: "Được.", Dù sao tính cả cuối tuần này thì anh đã làm người hòa giải ba lần rồi, cũng không ngại nhiều giúp cô ấy hẹn Triệu Nhiên thêm vài lần.

Anh, Triệu Nhiên và Thư Di lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Thư Di và Triệu Nhiên bắt đầu yêu nhau từ cấp ba.

Anh cho rằng này hai người này yêu đương mười mấy năm, sắp tiến vào cung điện hôn nhân thì lại đột nhiên chia tay.

Triệu Nhiên có hơi khác bọn họ, anh và Thư Di đều xuất thân từ gia đình khá giả, còn Triệu Nhiên lại xuất thân bần hàn.

Lúc trước Triệu Nhiên ở bên Thư Di bị người nhà họ Triệu phát hiện, vượt qua bao khó khăn, trở ngại mới đi đến hôm nay.

Thư Di nói rất đúng, nội tâm Triệu Nhiên quả thật có hơi nhạy cảm, ghét người khác nói cậu ấy ăn bám, dựa vào quan hệ của gia đình bạn gái để phát triển.

Đúng lúc Quý Hoài Thịnh đang nói chuyện với Thư Di, một cốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh.

Anh lau những giọt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Chi nổi giận đùng đùng nhìn mình chằm chằm.

Cô nói: "Quý Hoài Thịnh, đồ lừa đảo, tôi muốn chia tay với anh."

Lâm Chi nói xong liền chạy ra ngoài cửa.

Quý Hoài Thịnh kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

Đang yên đang lành, chia tay cái gì?

Anh đã làm gì sai?
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 63: Ngủ lại


Bên ngoài, Lâm Chi đã mở cửa chiếc xe thể thao màu trắng, chuẩn bị bước vào.

Quý Hoài Thịnh bước tới vài bước, giữ chặt lấy Lâm Chi, đè cô vào cửa xe, nước trên mặt anh còn chưa lau hết, làm ướt cả tóc mái.

Vì đi quá nhanh, anh vừa thở gấp vừa hỏi: "Tại sao lại muốn chia tay?"

Mắt Lâm Chi đỏ hoe, mũi cay cay, cô nói: "Tôi ghét bị người khác lừa dối, ghét bạn trai tôi mập mờ với người phụ nữ khác.

Gần đây anh thường xuyên đi ăn cơm một mình cùng cô ta phải không?"

"Anh không lừa dối em, không mập mờ với người phụ nữ khác, cũng không một mình đi ăn cùng cô ấy.

Thư Di là bạn hồi nhỏ của anh, cô ấy có người yêu rồi.

Anh và cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần, lúc ăn cơm cũng có ba người, cậu bạn kia chưa tới thôi."

Hừ, không lừa cô sao?

Lâm Chi cười lạnh, không nói chuyện anh ta đi ăn cơm một mình với người phụ nữ khác thì chuyển sang khác vậy.

Lâm Chi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nói từng câu từng chữ: "Tôi hỏi anh, lúc trước anh không bị rối loạn chức năng sinh lý, anh chỉ nói dối tôi đúng không?

Người âm thầm giở thủ đoạn ép buộc thu mua công ty nhà tôi cũng là anh phải không?"

Trong mắt Quý Hoài Thịnh thoáng qua sự hoảng loạn: "Anh...

Lúc trước anh làm như vậy là vì..."

Lâm Chi ngắt lời anh: "Đừng viện cớ, anh chỉ cần trả lời tôi có hay không?"

Quý Hoài Thịnh im lặng một lát, nói: "Đúng, anh thừa nhận là anh làm."

Ngực Lâm Chi nhói đau, cô khịt mũi nói: "Chúng ta là người yêu của nhau, vì sao anh dùng những âm mưu quỷ kế đó với tôi?

Tôi không thể chấp nhận một người bạn trai luôn lừa dối tôi.

Tôi sợ mỗi câu anh nói đều là dối trá, sợ anh nói thích tôi, yêu tôi chỉ là giả.

Tôi sợ có một ngày sẽ phát hiện hạnh phúc tốt đẹp ấy chỉ là ảo ảnh được dựng lên từ những lời giả dối."

"Anh...

Xin lỗi em, sau này anh sẽ không thế nữa."

Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi, hôn lên trán cô, dỗ dành.

Lâm Chi kéo tay Quý Hoài Thịnh đang đặt trên eo mình rồi đẩy anh ra, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi cần bình tĩnh mấy ngày, tạm thời không muốn gặp anh.

Tôi phải cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta.

Có lẽ tôi không thích hợp với anh, và anh cũng không phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai trong lòng tôi.

Chắc là anh vẫn chưa hiểu tính tôi, tôi rất ghét người khác lừa mình dù là vì lý do gì đi chăng nữa."

Lâm Chi xoay người lên xe, không thèm nhìn Quý Hoài Thịnh một cái, lái xe rời đi.

Quý Hoài Thịnh mím môi, mặt mày xám xịt nhìn Lâm Chi bỏ đi.

Một lát sau, anh cũng lấy chìa khóa, lái xe đi.

Hiện tại cảm xúc của Lâm Chi không ổn định, Quý Hoài Thịnh sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bám theo suốt chặng đường.

Khi tận mắt nhìn thấy cô về đến nhà, anh mới rời đi.

- --

Tuy Lâm Chi nói không muốn nhìn thấy Quý Hoài Thịnh, nhưng tám giờ tối mỗi ngày anh đều ôm một chậu cúc nhỏ đứng chờ dưới lầu nhà cô.

Vì lúc trước anh đã hứa mỗi ngày đều phải tặng cô một chậu hoa, thể hiện ngày nào anh cũng yêu cô.

Anh gọi điện thoại cho Lâm Chi, cô không nghe.

Anh chuyển sang gửi tin nhắn, hôm nay anh đến tặng hoa cho cô, bảo cô xuống nhận, nhưng Lâm Chi không trả lời, cũng không xuống lầu gặp anh một lần.

Quý Hoài Thịnh không nhụt chí, anh chờ từ tám giờ tối đến mười hai giờ đêm, nhìn đèn trong nhà Lâm Chi lần lượt tắt hết.

Khi căn nhà kiểu Tây chìm vào bóng đêm, anh mới đặt chậu hoa dưới gốc tường vi trước cửa rồi xoay người rời đi.

Ngày thứ sáu hai người cãi nhau, Quý Hoài Thịnh vẫn ôm một chậu cúc trắng nhỏ đứng dưới lầu nhà Lâm Chi.

Anh nhắn tin cho cô như thường lệ, bảo cô xuống dưới nhưng cô vẫn không trả lời anh.

Mười giờ tối, tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, tia chớp loá mắt cắt qua màn đêm đen kịt, gió thổi phần phật, sau vài tiếng sấm ầm ầm, trời mưa tầm tã.

Nghe thấy tiếng sấm, Lâm Chi vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ.

Xuyên qua màn mưa bên ngoài cửa kính, cô chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng đen dưới lầu.

Trong màn đêm tối tăm mù mịt, Quý Hoài Thịnh không hề nhúc nhích, giữ nguyên tư thế cầm hoa, đứng thẳng tắp như cây tùng bách.

Mấy hôm trước, Lâm Chi cũng nhìn thấy Quý Hoài Thịnh đứng chờ dưới lầu, nhưng cô vẫn còn giận, không muốn để ý đến anh.

Khi đó cô nghĩ anh thích đợi thì đợi, đợi chán rồi anh sẽ tự về thôi.

Cô không muốn nhìn thấy anh nên kéo rèm che hết cảnh tượng bên dưới.

Nhưng bây giờ, trời mưa tầm tã, sao anh còn đứng im ở đó, bị ngốc rồi sao?

Không biết vào trong xe tránh mưa à?

Lâm Chi bất an đi qua đi lại trong phòng, cứ năm phút lại đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Đã hơn nửa tiếng, Quý Hoài Thịnh vẫn đứng đó, mặc gió mặc mưa.

Những giọt nước mưa to như hạt đậu đập mạnh vào người, toàn thân anh ướt đẫm, quần áo, tóc tai nhỏ nước không ngừng, trông như mới được vớt dưới sông lên, vô cùng nhếch nhác.

Anh đứng một mình trong đêm mưa, trông vừa cô đơn vừa chật vật, khiến trái tim Lâm Chi nhói đau.

Cô xỏ dép lê, chạy vội xuống lầu, tiện tay cầm lấy chiếc ô, xông vào màn mưa.

Một chiếc ô đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, che đi cơn mưa tầm tã, Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu, nâng hàng mi dính đầy nước mưa lên, nhìn thấy Lâm Chi đứng dưới ô.

"Rốt cuộc em cũng chịu xuống gặp anh."

Giọng điệu của anh có vài phần vui sướng.

"Anh ngốc sao?

Mưa lớn như vậy còn đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì, sao không về nhà?"

Nhìn anh ướt sũng, Lâm Chi không kìm được lên tiếng trách cứ.

"Đã hứa mỗi ngày tặng hoa cho em, gió mặc gió, mưa mặc mưa, dù em không chịu gặp, anh vẫn tới."

Anh cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ em còn giận không?"

Cơn giận trong lòng Lâm Chi đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng cô cố ý xụ mặt nói: "Vẫn giận, đừng tưởng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy."

Nói xong, cô nắm tay Quý Hoài Thịnh đi vào nhà: "Cùng tôi vào trong tránh mưa."

Quý Hoài Thịnh cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc cô vẫn không nỡ để anh dầm mưa.

Lâm Chi đưa Quý Hoài Thịnh về phòng mình, bảo anh đi tắm rửa, còn cô giúp anh hong khô quần áo.

Vốn dĩ cô định để Quý Hoài Thịnh tắm rửa xong, mặc quần áo rồi về, nhưng anh lảng tránh, nói bây giờ đã muộn, trời lại mưa to, lái xe rất nguy hiểm, bảo Lâm Chi cho anh ngủ nhờ một đêm.

Thấy anh đứng đợi trong mưa lâu như vậy, cô nhất thời mềm lòng, không từ chối cũng không hứa hẹn, cuối cùng ngầm đồng ý cho anh ngủ trên sô pha.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 64: Làm hòa


Trong đêm tối, căn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh.

Quý Hoài Thịnh nhắm mắt giả vờ ngủ, im lặng lắng nghe tiếng hít thở của Lâm Chi.

Đến khi thấy hơi thở của cô dần trở nên ổn định và đều đặn, anh mới đứng dậy khỏi ghế số pha, nhẹ nhàng bước đến bên giường, xốc chăn lên, chui vào trong.

Anh kéo Lâm Chi lại gần, luồn tay xuống dưới cổ cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

Đã sáu ngày anh không được ôm cô, anh rất nhớ, rất nhớ cô.

Trong mấy ngày cãi nhau với cô, anh ngủ không yên giấc, đêm nào cũng tỉnh dậy vài lần.

Bây giờ được ôm thân thể mềm mại của cô trong lòng, anh cảm thấy rất dễ chịu.

Anh khép mắt lại, ngửi mùi hương trên người cô, giống như được uống thuốc ngủ, dần dần chìm vào trong mơ.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.

Lâm Chi bị hôn đến tỉnh giấc, cô nheo đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh phóng đại trước mắt.

Trên môi truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, anh đang ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.

Một vật cứng cực nóng thô to trượt qua trượt lại giữa khe mông cô.

Lâm Chi cứng người, muốn đẩy Quý Hoài Thịnh ra.

Lúc này, anh mới rời vật cứng dưới thân đi, chỉ mút cánh môi mềm mại của cô, liếm một cái rồi mới thì thầm: "Chi Chi, anh yêu Chi Chi nhất, đừng giận nữa được không?"

Lâm Chi khép hờ mắt, giả vờ chưa tỉnh, im lặng không nói gì.

Quý Hoài Thịnh cọ vào cổ cô, lấy lòng: "Chi Chi, anh đã trả lại cổ phần công ty cho ba em rồi.

Sau này anh sẽ không âm thầm giở thủ đoạn, cũng sẽ không lừa dối em nữa.

Lúc trước làm giả bệnh án là bởi vì anh quá thích em, nhưng em lại không muốn gần gũi với anh, cho nên anh đành phải nghĩ ra cách kia để tiếp cận em."

Quý Hoài Thịnh nói xong, Lâm Chi vẫn không có phản ứng.

Hôm trước cô đã nghe ba nói về chuyện trả lại cổ phần, đối phương không để lại tên họ làm ba Lâm sợ đến ngây người.

Ông hoàn toàn không đoán ra đối phương làm vậy là có ý gì, nghĩ người đó đúng là ăn no rửng mỡ.

Vòng vo một hồi mọi thứ lại trở về như cũ.

Dù không để lại tên, Lâm Chi vẫn đoán được là Quý Hoài Thịnh làm.

Cô chưa tha thứ cho anh, nhưng cơn giận trong lòng cũng dần tiêu tan.

Nhìn Lâm Chi nhắm chặt mắt, Quý Hoài Thịnh bất đắc dĩ thở dài.

Anh hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô, nói: "Chào buổi sáng, Chi Chi, tám giờ tối nay anh lại đến tặng hoa cho em.

Anh đi trước đây."

Sau đó anh đứng dậy, trong phòng vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt, tiếp theo là tiếng ai đó mở cửa đi ra ngoài.

Quý Hoài Thịnh đi rồi, Lâm Chi mới mở mắt ra.

Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu.

Anh vừa đi ra khỏi nhà cô, sau đó mở cửa, lên xe rồi rời đi.

Lâm Chi tựa bên cửa sổ, nhìn chiếc xe dần khuất dạng, thầm nghĩ, Quý Hoài Thịnh thật sự yêu cô sao?

Liệu anh sẽ đứng dưới lầu chờ cô thêm mấy ngày nữa?

Anh sẵn sàng vì cô mà thỏa hiệp đến mức nào?

Có phải thêm hai ngày nữa là từ bỏ không?

- --

Tám giờ năm phút, Lâm Chi đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới, đêm nay không mưa, trên trời lấp lánh vài ngôi sao, gió nhẹ thổi qua.

Nhưng dưới lầu chẳng có gì.

Không có ô tô, cũng không có ai đừng chờ.

Lâm Chi hơi thất vọng.

Con người đúng là mâu thuẫn: lúc anh tới, cô không muốn để ý đến anh; anh không tới, cô lại mong anh xuất hiện.

Tám rưỡi, Lâm Chi lấy cớ đi đổ rác, cầm theo túi rác còn chưa đầy một phần ba đi vứt.

Ngoài cửa vẫn không có một bóng người, chỉ có ngọn đèn đường cao cao, ánh sáng mờ ảo.

Lâm Chi liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi thất vọng quay về.

Quý Hoài Thịnh lại lừa cô, nói tám giờ tới tặng hoa, nhưng bây giờ đã tám rưỡi mà vẫn chưa xuất hiện.

Lâm Chi vừa vào nhà không bao lâu thì ba Lâm về.

"Ba về rồi ạ."

Lâm Chi cầm cặp giúp ba rồi treo lên tường.

"Ừ," Ba Lâm ngồi xuống sô pha, sợ hãi nói với Lâm Chi: "

Sau này con lái xe ra cửa phải cẩn thận một chút, đừng lái nhanh quá.

Vừa rồi lúc ba trở về, thấy chỗ đèn xanh đèn đỏ cách nhà ta tầm 800m xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe Maybach màu đen va chạm trực diện với xe tải lớn.

Hiện trường vô cùng thảm khốc, ba nhìn mà thót tim.

Đầu chiếc Maybach kia bẹp dúm, không biết chủ xe còn sống không."

Câu nói "Chiếc xe Maybach màu đen va chạm trực diện với xe tải lớn" cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Chi.

Cô cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Một giây sau, cô chạy nhanh ra ngoài cửa.

"Này...

Con đi đâu vậy, chạy nhanh thế làm gì?"

Ba Lâm hét lên sau lưng cô.

Lâm Chi không trả lời ba, cô chạy như điên đến chỗ đèn xanh đèn đỏ.

Rất nhiều người đang vây quanh hiện trường, Lâm Chi đẩy đám đông sang một bên, chen vào từng bước một.

Cảnh sát đã dùng dây niêm phong vây quanh hiện trường, một người đàn ông nằm trên mặt đất, trên người phủ vải trắng.

Cô chỉ có thể nhìn thấy người đó đi một đôi giày da màu đen.

Cô tiếp tục đi về phía trước, còn chưa kịp chạm vào dây niêm phong thì đã bị cảnh sát ngăn lại: "Cô ơi, hiện trường vụ án đang bị phong tỏa, cô không thể vào trong."

Mắt Lâm Chi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Anh ấy là người nhà của tôi, anh ấy còn sống không?"

Cảnh sát thương cảm nói: "Xin cô nén bi thương, chủ xe không còn dấu hiệu của sự sống."

Hô hấp của Lâm Chi ngưng trệ, đau đớn đến mức không thở nổi.

Hai mắt cô đỏ ửng, nước mắt không ngừng trào ra, nhỏ xuống tí tách.

Cô yếu ớt quỳ trên mặt đất, khóc lóc: "Quý Hoài Thịnh, anh tỉnh lại đi, xin anh đừng chết...

Em không giận nữa, anh tỉnh lại đi, chúng ta làm hòa...

Em tha thứ cho anh, anh mau đứng lên đi, nằm ở đó làm gì...

Ô ô..."

Ngay lúc Lâm Chi khóc thương tâm, có một người đàn ông ôm cô lên, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Đừng khóc, anh ở đây, anh không chết."

Lâm Chi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, thật sự là Quý Hoài Thịnh.

Cô nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

"Ô...

Anh làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng rằng...

Sao anh không xuất hiện sớm một chút?"

Quý Hoài Thịnh vỗ lưng cô trấn an: "Là anh không tốt, ngoan, đừng khóc.

Vì ở đây xảy ra tai nạn xe cộ nên đường bị chặn, xe anh tới đây thì không đi được nữa, cho nên mới đến muộn.

Lần sau anh sẽ tới sớm một chút."

Lâm Chi khóc đứt ruột đứt gan trong lòng anh, bởi vì vừa rồi quá thương tâm nên bây giờ muốn dừng lại cũng không được, cứ nức nở mãi.

Quý Hoài Thịnh ôm cô rời khỏi hiện trường, đau lòng hôn lên khóe mắt phiếm hồng của cô, dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, anh không sao, anh vẫn khỏe mạnh đứng đây mà."

Lâm Chi nức nở hơn mười phút mới dừng lại được.

Cô áp mặt vào ngực Quý Hoài Thịnh, cọ hết nước mắt, nước mũi lên áo sơmi của anh, sau đó, xoay người đi về nhà.

Quý Hoài Thịnh liếc nhìn vệt nước trên áo, không nói cái gì, bệnh sạch sẽ của anh chỉ khoan dung với mình cô thôi.

Lâm Chi vừa đi hai bước, đã bị Quý Hoài Thịnh giữ chặt.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, nói: "Dép của em rơi mất rồi, anh cõng em về."

Cô nhìn chân mình, quả nhiên chỉ còn chân phải có dép, chân trái trống không.

Một chiếc dép không biết mất từ lúc nào, có lẽ rơi trên đường cô chạy tới đây.

Lâm Chi nhìn tấm lưng dày rộng của Quý Hoài Thịnh, không chút do dự, cúi người nằm lên.

Quý Hoài Thịnh nâng mông cô, đứng lên, cõng cô, vững vàng đi về phía trước.

Cô thuộc kiểu người đẹp cao gầy.

Đa số các nữ nghệ sĩ đều đặc biệt chú ý đến chuyện ăn uống để giữ được vóc dáng cân đối, có lẽ Lâm Chi cũng thế.

Quý Hoài Thịnh cảm thấy người trên lưng rất nhẹ.

Anh nhéo nhéo cẳng chân không có mấy lạng thịt của cô, nói: "Gầy quá, sau này ăn nhiều một chút."

Lâm Chi tựa vào vai anh, nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Quý Hoài Thịnh."

Lâm Chi gọi anh.

"Hử?"

Anh quay đầu lại nhìn cô.

Lâm Chi hôn lên đôi môi mỏng của anh, âu yếm một hồi lâu mới buông ra.

Cô nói: "Chúng ta làm hòa đi, em không giận nữa."

Suy cho cùng sinh mệnh luôn yếu ớt trước những biến cố bất ngờ.

Chẳng ai biết ngày mai đến trước hay tai nạn đến trước.

Cuộc đời nói dài không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, thời gian quý giá như vậy, hà tất phải lãng phí giận hờn nhau.

Hãy khoan dung một chút, yêu chính mình, cũng yêu người mình yêu.

"Được."

Quý Hoài Thịnh mỉm cười, hôn chụt lên môi cô một cái, rồi quay đầu, nhìn phía trước, tiếp tục cõng cô về nhà.

Những ngọn đèn đường tỏa sáng lờ mờ, bóng của hai người in trên mặt đất, trông thật ấm áp và bình yên.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 65: Diễn trong diễn


Kể từ khi Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh hòa hảo, khúc mắc trong lòng Lâm Chi cũng được cởi bỏ, hai người lại gắn bó như trước kia.

Nhưng gần đây có một chuyện làm Quý Hoài Thịnh rất không vui.

Lâm Chi mới nhận một kịch bản cổ đại -《Cân quắc không nhường tu mi》, trong đó cô đóng vai nữ chính.

***Cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông.

Cốt truyện của kịch bản này rất hay, nữ chính không phải là nhân vật ngốc bạch ngọt chỉ biết tranh giành tình cảm như Lâm Chi từng đóng trước đây, mà là nữ tướng quân Diệp Như Nam của Trung Nguyên.

Vì bảo vệ lãnh thổ quốc gia, Diệp Như Nam dẫn các tướng sĩ lên phía bắc trấn thủ biên cương, không cho quân Hung Nô xâm chiếm.

Trong một trận chiến nọ, Diệp Như Nam trúng mai phục của Hung Nô, toàn quân bị diệt.

Nàng rơi vào tay địch, bị thống lĩnh Hách Liên Chính của Hung Nô xâm phạm và sỉ nhục.

Mất trinh tiết là chuyện vô cùng nhục nhã đối với nữ nhân Trung Nguyên, mỗi ngày Hách Liên Chính đều chà đạp thân thể Diệp Như Nam, xúc phạm nàng bằng những lời tục tĩu, coi nàng như nữ nô.

Nhưng Diệp Như Nam vẫn nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng sự tra tấn dã man, âm thầm tích lũy, tìm kiếm cơ hội, chờ viện quân đến.

Nàng dùng thân thể mê hoặc Hách Liên Chính, rồi ra tay sát hại khi hắn đắm chìm trong nhục dục.

Nàng còn phóng hỏa đốt sạch lương thảo của quân địch, trong ứng ngoại hợp cùng viện quân tiêu diệt cả bộ tộc Hung Nô, rửa mối nhục xưa, trở về trong danh dự.

Quý Hoài Thịnh cảm thấy có quá nhiều cảnh tiếp xúc thân mật giữa nam nữ chính trong kịch bản.

Anh không chấp nhận nổi, muốn Lâm Chi từ chối nhưng cô không chịu.

Cô đã ký hợp đồng và chuẩn bị bấm máy, không muốn hủy hợp đồng để phải bồi thường một khoản kếch xù.

Hơn nữa nữ chính có tính cách kiên nghị, sát phạt quyết đoán, cách hành sự khiến người ta kính sợ.

Lâm Chi không muốn giới hạn mình trong những vai ngốc nghếch, cô muốn thử thách bản thân nên mới nhận kịch bản này.

Dù Quý Hoài Thịnh có âm thầm chê bai, cô vẫn kiên quyết tham gia.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 66: Bắt đầu quay


Hai ngày trước khi bắt đầu quay phim, Lâm Chi nhận được danh sách diễn viên của《Cân quắc không nhường tu mi》.

Cô nhìn thoáng qua tên nam chính, trong lòng hơi ngạc nhiên.

"Ong ong!"

Di động trên mặt bàn rung lên, Lâm Chi liếc nhìn tên người gọi, nghe máy.

"Alo, Chi Chi, chị đã xem danh sách diễn viên chưa?"

Giọng Chu Hách truyền đến.

"Ừ, vừa xem."

"Chi Chi, em rất vui khi được đóng phim với chị.

Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo ra tác phẩm khiến khán giả yêu thích."

Giọng Chu Hách có vài phần vui sướng.

Cậu đã phải giành lấy vai diễn này từ tay một người mới không có lai lịch.

Dù chỉ là đóng phim, cậu cũng không thể chịu được việc Lâm Chi bị người khác chà đạp.

Cậu sẽ phát điên lên vì ghen tị mất, may mà cướp được vai diễn.

Lâm Chi không biết suy nghĩ trong lòng Chu Hách, chỉ động viên đơn giản: "Được, cùng cố gắng nhé."

- -

Hai ngày sau.

Lâm Chi mặc một chiếc váy lụa mềm mại bước vào trong lều bạt dựng ở phim trường.

Vừa vén cửa lều lên, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đứng khoanh tay đưa lưng về phía mình.

"Chu Hách."

Lâm Chi gọi.

Người đàn ông chậm rãi xoay người, đôi mày kiếm chau lại, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn thẳng vào cô: "Sao thế, em rất chờ mong là Chu Hách à?"

Lâm Chi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh, sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần: "Anh...

Sao anh lại ở đây?"

"Đóng phim."

Quý Hoài Thịnh đi bước một đến gần cô.

Hôm nay anh mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, khí thế không giận tự uy, khác hẳn phong cách lạnh lùng trước đây, Lâm Chi không thể không nhìn thêm vài lần.

"Anh đóng vai nào?"

Cô thu hồi ánh nhìn dính trên người anh, hỏi.

"Hách Liên Chính."

"A?

Còn Chu Hách thì sao?"

Lâm Chi hoang mang.

"Sắp quay rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Đạo diễn thúc giục.

Lâm Chi quay lại nhìn đạo diễn, đè nén nghi vấn trong lòng, cùng Quý Hoài Thịnh đi đến vị trí đặt giường gỗ.

"Action!"

Đạo diễn hô một tiếng, hai người bắt đầu tiến vào trạng thái.

Ánh mắt Quý Hoài Thịnh lướt trên cơ thể hấp dẫn của Lâm Chi, tay véo cằm cô, giọng điệu đùa giỡn: "Không thể ngờ được Diệp tướng quân dã man thô lỗ sau khi thay nữ trang lại quyến rũ đến vậy, không biết tư vị sẽ thế nào."

"Đồ vô sỉ!"

Lâm Chi vừa xấu hổ vừa giận dữ, hất tay anh ra, giơ chân đá vào đũng quần anh.

Quý Hoài Thịnh nghiêng người tránh đi, vươn tay về phía trước, nắm chặt cổ tay Lâm Chi vặn ra sau lưng, nghiêng người đè cô lên giường.

Anh nắm lấy lớp vải trên vai cô, dùng sức xé mạnh, "Xoẹt!"

Chiếc váy lụa rách làm đôi, lộ hết cảnh xuân trước ngực Lâm Chi.

Ánh mắt Quý Hoài Thịnh trầm xuống, bàn tay to vuốt ve bầu vú tròn trịa của cô cách lớp vải yếm.

Lâm Chi chật vật lăn sang một bên, túm lấy khăn trải giường quấn lên người, vừa đứng dậy muốn chạy trốn thì Quý Hoài Thịnh nắm chặt lấy đôi chân trần mềm mại của cô kéo lại.

Anh nhặt một miếng vải rách trói hai tay cô lên đỉnh đầu, xốc chăn lên, chui vào trong, cởϊ áσ ngoài vứt xuống đất, chỉ để lại nội y.

Thân thể cao lớn của anh phủ lên người cô, bắp đùi rắn chắc đè chặt hai chân cô.

Nơi nhô lên của anh kề sát chỗ riêng tư của cô, vật nóng bỏng kia làm mặt Lâm Chi đột nhiên nóng ran.

Quý Hoài Thịnh cọ nhẹ vào âm hộ của cô cô, nhéo cái cằm nhỏ của cô, cắn một cái trừng phạt, cuồng vọng nói: "Ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao?

Cả thiên hạ này đều là vật trong tay ta, đừng không biết tự lượng sức mình!"

Lâm Chi xoay đầu tránh né, vẻ mặt quật cường: "Buông ra, ta sẽ không khuất phục!"

"Ha," Quý Hoài Thịnh cười nhạo một tiếng, "Ta muốn nhìn xem Diệp tướng quân tâm cao khí ngạo, đội trời đạp đất, có thể mạnh miệng đến khi nào?"

Ngón tay thon dài của anh trượt xuống dưới, đi vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ ra, tiến vào khe hở nhỏ.

Đột nhiên bị dị vật xâm nhập, khiến Lâm Chi có chút khó chịu.

Cô chớp mắt, mất tự nhiên khép hai chân lại, kẹp chặt ngón tay anh.

Quý Hoài Thịnh đẩy mạnh ngón tay vào được một nửa, cọ vào thịt mềm.

Xúc cảm trơn trượt làm anh tâm viên ý mãn, thân thể khô nóng, anh dùng sức ấn hai cái vào nơi nào đó.

"A..."

Lâm Chi hừ nhẹ một tiếng, vặn người, kẹp càng chặt.

Anh cúi đầu xuống ghé vào tai cô, dùng lưỡi không ngừng liếʍ ɭáρ vành tai cô.

Làn da nơi đó vừa mỏng lại mẫn cảm, Lâm Chi bị anh liếm đến run lên.

"Chi Chi, thả lỏng chút, cho anh sờ, được không?"

Anh nói nhỏ bên tai cô.

Lâm Chi không muốn cùng anh làm chuyện xấu hổ đó trước mắt bao người.

Cô tức giận liếc nhìn anh một cái, cự tuyệt: "Không được, nghiêm túc đóng phim, đừng giở trò."

Ánh mắt Quý Hoài Thịnh thâm trầm, anh nheo mắt: "Được, em thả lỏng trước, anh rút ngón tay ra rồi nghiêm túc đóng phim."
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 67: Tử cung


Lâm Chi nghe lời tách hai chân ra, Quý Hoài Thịnh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô.

Anh kéo khóa ẩn ở quần lót xuống, rút ngón tay ra, nắm côn thịt trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một.

Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.

Lâm Chi thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh: "Ưm...

Anh làm gì vậy?"

Quý Hoài Thịnh đáp: "Làm em."

Anh chặn cái miệng nhỏ của Lâm Chi lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, "phụt" một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất

"A...

Ưm..."

Lâm Chi cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.

Thịt mềm bên trong bao vây côn thịt thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Quý Hoài Thịnh trở nên hỗn loạn.

Anh mút cánh môi cô, nói: "Đừng kẹp chặt như vậy."

Anh rút côn thịt đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đạo chặt khít.

côn thịt thô to không ngừng cọ vào những nếp gấp non mềm, mang đến khoái cảm như bị điện giật, khiến toàn thân Lâm Chi run rẩy.

Cô cắn răng nhỏ giọng rên rỉ.

Sau vài chục lần đưa đẩy, hoa huyệt của Lâm Chi đã trở nên ướt át, mềm mại, trơn trượt.

Quý Hoài Thịnh nâng mông cô lên, đẩy nhanh tốc độ luật động, cắm vào thật sâu để quy đầu chạm nhẹ vào cổ tử cung.

"Thoải mái không?"

Anh mút xương quai xanh gợi cảm của cô, hỏi.

Lâm Chi cắn môi dưới, chịu đựng khoái cảm dưới thân, không ngừng nức nở.

Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này.

Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.

Quý Hoài Thịnh thấy Lâm Chi im lặng không nói, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.

Anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, thân dưới đột nhiên dùng sức thúc mạnh, quy đầu khai phá hoa tâm, cắm vào trong tử cung nhỏ hẹp.

"Ư..."

Lâm Chi nghẹn họng, suýt không thở nổi.

Quá sâu, cô không chịu nổi.

Quý Hoài Thịnh không nghe được tiếng lòng của Lâm Chi.

Anh rút quy đầu ra rồi lại dùng sức đỉnh vào, ma sát với tử cung mềm mại.

"A a...

Không cần...

Ô..."

Lâm Chi cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung.

Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.

Quý Hoài Thịnh mím môi, nâng hai chân Lâm Chi lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô.

Anh ấn chân cô, eo và bụng dùng sức, lắc mông, nhanh chóng luật động, chèn ép tử cung mềm mại.

Tử cung nhỏ hẹp bao lấy quy đầu to lớn, thịt mềm bên trong không ngừng hút lấy lỗ quy đầu, khoái cảm mãnh liệt khiến da đầu Quý Hoài Thịnh tê dại.

Anh muốn dừng lại mà không được, chỉ muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh.

"A a a...

Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi."

Lâm Chi hò hét trong lòng.

Cô muốn hét lên, nhưng không thể.

Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được.

Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.

Tử cung không ngừng co rút, xoắn chặt lấy quy đầu màu đỏ tươi, lỗ quy đầu mở rộng, chảy ra chất lỏng trong suốt.

Trán Quý Hoài Thịnh nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề.

Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong.

Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.

Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.

Lâm Chi thở hổn hển, trán mướt mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hai chân run rẩy.

Sâu trong cơ thể là khoái cảm mãnh liệt, cổ tử cung bị đâm đến tê dại.

Hai tay Lâm Chi bị trói chặt, đầu ngón tay trắng bệch, còn Quý Hoài Thịnh vẫn đang ra sức vận động, cô sắp không chịu nổi rồi.

Cô cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt như đau khổ lại như sung sướng, toàn thân thể phủ một màu hồng quyến rũ, mê người.

Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn Lâm Chi, hầu kết lăn lộn, nhiệt huyết cuồn cuộn.

Anh nâng cặp mông đầy đặn của cô lên, áp vào háng mình, thẳng lưng đỉnh thật mạnh về phía trước, quy đầu phá khai hoa tâm, đi vào đến tận tử cung.

Anh thoải mái thở dài, lắc mông nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại.

Chỗ này vẫn là thoải mái nhất, chặt khít khiến anh sảng khoái vô cùng.

Tử cung đã bị đâm cho tê dại, màu hồng trên người Lâm Chi càng đậm, như quả táo chín, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, làm tóc cô ướt đẫm.

Cô cắn môi dưới, khẽ rên rỉ, thừa nhận sự va chạm của Quý Hoài Thịnh.

Lúc này, nhân viên ánh sáng chiếu thẳng đèn vào mặt Lâm Chi, quay cận cảnh.

Cô khẩn trương, tim suýt chút nữa nhảy đến cổ họng, thân thể run lên vì sợ, tử cung cũng co rút liên tục, xoắn chặt lấy quy đầu.

Quý Hoài Thịnh bị cô kẹp chặt, kêu lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.

Lỗ quy đầu mở rông, phun ra dòng dịch trắng đặc sệt.

Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa thành tử cung mỏng manh.

Toàn thân Lâm Chi run lên vì nóng.

Quý Hoài Thịnh cúi người ôm cô, bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, quy đầu to lớn lấp kín cổ tử cung, không cho tinh dịch chảy ra ngoài.

Hai người kề sát bên nhau, thở dồn dập.

"Cut, qua, hôm nay quay đến đây thôi, kết thúc công việc."

Đạo diễn nói với hai người qua màn ảnh.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 68: Mang thai


Bên trong Lâm Chi vẫn tiếp tục co rút, Quý Hoài Thịnh thoả mãn hưởng thụ dư vị cao trào rồi nâng nửa người trên dậy, giúp cô cởi bỏ nút thắt ở tay.

Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ, đó là vết cọ sát do Lâm Chi muốn thoát khỏi sự trói buộc trong lúc cao trào.

Quý Hoài Thịnh đau lòng nâng cổ tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia.

Vừa rồi anh trói không chặt lắm nhưng ai ngờ vẫn làm tay cô bị thương.

Lâm Chi rút tay về, không chấp nhận động tác âu yếm của Quý Hoài Thịnh, còn đấm vào ngực anh mấy cái, tức giận nói: "Khốn kiếp, anh là đồ dối trá... không chỉ đi vào mà còn bắn ở trong."

Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.

Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi vào ngực, dịu dàng dỗ dành: "Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."

Anh ghé sát vào tai cô, thầm thì: "Chủ yếu là do em kẹp chặt quá, không cho anh ra, nên anh mới bắn ở trong đó chứ."

"Anh... nói bậy."

Mặt Lâm Chi đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên đập vào người anh.

Hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, thế mà anh còn bắn nhiều như vậy, tên khốn này!

"Tiểu Quý, hai người quen nhau từ trước sao?"

Bị khung cảnh đối diện hấp dẫn, đạo diễn nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.

Nửa thân dưới của hai người còn đang dán sát vào nhau, bị đạo diễn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Chi căng thẳng, đáy huyệŧ co rút lại, xoắn chặt qυყ đầυ to lớn.

Sống lưng Quý Hoài Thịnh tê rần, anh kêu lên một tiếng, cố gắng cười nói: "Cô ấy là bạn gái tôi.

Vừa rồi trói chặt quá, làm tay cô ấy đau, nên bây giờ đang nổi nóng với tôi."

"Ồ, hóa ra hai người đang yêu nhau, khó trách lại ăn ý đến vậy, diễn rất thật."

Đạo diễn tán thưởng.

Lâm Chi lườm Quý Hoài Thịnh một cái.

Cô nổi nóng không phải vì chuyện này!

Quý Hoài Thịnh nâng mông Lâm Chi lên rồi lại ấn xuống, qυყ đầυ nhẹ nhàng chọc vào đáy huyệŧ mềm mại.

Lâm Chi run rẩy, toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh thở hổn hển.

Anh kéo ga trải giường, che kín thân thể hai người, sau đó ôm Lâm Chi đứng dậy, nói với đạo diễn: "Cô ấy thật sự rất giận, cứ bắt tôi phải ôm, không chịu tự đi.

Tôi đưa cô ấy về trước.

Cảm ơn đạo diễn quan tâm, chúng tôi đi trước đây."

Đạo diễn không nghi ngờ gì, gật đầu với bọn họ.

Quý Hoài Thịnh thản nhiên ôm Lâm Chi đi qua rất nhiều nhân viên, trở về phòng nghỉ.

Anh ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa cô về nhà.

Trước khi xuống xe, Quý Hoài Thịnh lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đưa cho Lâm Chi: "Đây là thuốc tránh thai anh lấy từ chỗ bác sĩ riêng, ít tác dụng phụ, xong việc uống một viên là được."

Lâm Chi cẩn thận nhìn lọ thuốc trên tay, xác định đúng là thuốc tránh thai, nhãn hiệu và tên thuốc đều rõ ràng, chưa mở niêm phong, còn mới tinh.

Cô vừa định đi mua thuốc, bây giờ có sẵn trước mặt, đỡ phải mất công.

Sợ người nhà phát hiện, Lâm Chi uống luôn một viên ở trên xe rồi mới về.

Hai tháng sau.

Sắp đến ngày phát sóng của《Kế hoạch nằm vùng》, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh cùng chạy show tuyên truyền.

Trước khi xuất phát, cô mặc một chiếc váy bó sát eo, nhưng cảm thấy hơi chặt khiến bụng khó chịu.

Nhìn gương mặt mượt mà trong gương, Lâm Chi cảm thấy hình như mình béo lên, chiếc váy làm hơi lộ bụng.

Cô đành phải thay một chiếc khác rộng hơn rồi mới ra ngoài.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, đạo diễn mời các diễn viên chính ăn cơm, Lâm Chi ngồi cạnh Quý Hoài Thịnh.

Cô gắp một miếng thịt kho tàu mình thích nhất, vừa cắn một miếng đã cảm thấy nôn nao, bèn vội vàng dùng tay che miệng, chạy vào toilet.

Quý Hoài Thịnh thấy sắc mặt cô không ổn, cũng đứng dậy đi theo.

Lâm Chi vào toilet mấy phút nhưng chẳng nôn được gì, đành rửa mặt đi ra.

"Sao vậy?

Không thoải mái chỗ nào?"

Quý Hoài Thịnh tiến lên đỡ cô, hỏi han.

"Muốn nôn nhưng lại không nôn ra được."

Quý Hoài Thịnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ do đồ ăn không tươi."

Anh đưa Lâm Chi đến khoa tiêu hóa của bệnh viện.

Bác sĩ hỏi tình huống, Lâm Chi trả lời đúng sự thật.

Bác sĩ nhìn bụng cô, hỏi: "Gần đây thích ngủ đúng không?"

"Vâng, rất dễ buồn ngủ."

Lâm Chi gật đầu.

Bác sĩ hiểu rõ, nói: "Tám phần là cô mang thai rồi, đến khoa phụ sản bên cạnh siêu âm đi."

"Mang thai?"

Lâm Chi hơi sững sờ, cô nhớ rõ lần trước mình đã uống thuốc mà.

Quý Hoài Thịnh đứng sau lưng cô, ánh mắt hơi dao động.

Anh kéo tay Lâm Chi đến khoa phụ sản, nhờ bác sĩ siêu âm cho cô.

Khi có kết quả, bác sĩ khẳng định Lâm Chi đã mang thai bảy tuần.

Lâm Chi ngẩn ngơ nhìn bào thai trên ảnh siêu âm, nhất thời chấn động.

Sao cô lại mang thai?

Thanh xuân chính là cần câu cơm của diễn viên nữ, phải nhân lúc còn trẻ diễn thêm mấy bộ phim.

Cô cảm thấy sự nghiệp của mình vừa khởi sắc, gần đây nhận khá nhiều kịch bản, đa phần là vai nữ chính.

Một vài cái đã ký hợp đồng, chỉ chưa bắt đầu quay thôi.

Đây là thời điểm mấu chốt, thế mà cô lại mang thai.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 69: Kết hôn


Quý Hoài Thịnh quá hưng phấn vì mới lên chức bố, nên không nhận ra vẻ sầu lo của Lâm Chi.

Anh kích động ôm cô: "Chi Chi, ngày mai chúng ta đi gặp ba mẹ em để bàn chuyện kết hôn nhé."

Lâm Chi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh, trong giọng nói mang theo vài phần chất vấn: "Thuốc anh đưa em có vấn đề gì không?

Tại sao uống rồi mà em vẫn mang thai?"

Quý Hoài Thịnh chớp mi, ánh mắt thoáng qua sự hoảng hốt, nhưng bị anh nhanh chóng giấu đi.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, thề son sắt: "Không có vấn đề gì, quả thật là thuốc tránh thai.

Đây là loại thuốc mới được nghiên cứu.

Có lẽ cơ thể em kháng thuốc nên không có hiệu quả.

Lần sau anh sẽ hỏi lại bác sĩ."

Lâm Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm anh nửa phút, không tìm ra manh mối gì mới xua tan nghi ngờ trong lòng.

Kiểm tra xong, Quý Hoài Thịnh lái xe đưa cô về nhà.

Đến cửa Lâm gia, Quý Hoài Thịnh quay đầu nhìn Lâm Chi, định bảo cô xuống xe, nhưng lại thấy cô nhắm mắt, thở nhẹ, say ngủ, không biết mơ thấy gì mà khóe miệng cong cong.

Ngoài cửa sổ xe, hoàng hôn đỏ như lửa, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính, phủ lên mặt cô một vầng hào quang ấm áp, trông thật yên bình đẹp đẽ.

Trái tim Quý Hoài Thịnh khẽ rung như bị thứ gì chọc vào.

Anh cúi người, hôn lên đôi môi đầy đặn hồng nhuận của Lâm Chi, đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tồn tại của thai nhi.

Có lẽ phụ tử liền tâm, bụng Lâm Chi đập nhẹ hai cái, đáp lại sự đụng chạm của anh.

Quý Hoài Thịnh ngạc nhiên nhìn chằm chằm bụng cô, cảm giác thỏa mãn lấp đầy lồng ngực.

Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, thật đặc biệt, thật kỳ diệu.

Xoa bụng cô một hồi, anh luồn tay mình vào tay Lâm Chi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.

Anh cầm di động chụp một bức ảnh hai bàn tay đang đan vào nhau, và một bức ảnh khác chụp khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ của cô.

Nhớ đạo diễn bảo tuyên truyền phim, anh mở Weibo, lấy câu thoại kinh điển của《Kế hoạch nằm vùng》làm caption: "Dù ở trong phim hay ngoài đời, em đều là người anh yêu nhất. @ Lâm Chi."

Phía dưới caption là ba tấm ảnh, hai ảnh trước vừa mới chụp, ảnh cuối cùng là poster của 《Kế hoạch nằm vùng》.

Anh nhìn chằm chằm Weibo một lúc, vẫn cảm thấy thiếu gì đó, không vừa lòng lắm.

Nghiêng đầu nhìn Lâm Chi đang ngủ say, anh cẩn thận lấy di động của cô, cầm ngón tay cô mở khóa, mở Weibo ra chia sẻ lại bài đăng của mình.

Em cũng vậy, yêu Quý tiên sinh nhất.

Quý Hoài Thịnh nhìn màn hình, khóe môi cong lên.

Lần này, anh rất hài lòng.

Anh để điện thoại sang một bên, không quan tâm Weibo của mình đang nổi sóng to gió lớn, một tay chống cằm, dịu dàng nhìn Lâm Chi, chờ cô tỉnh lại.

Một tiếng sau.

Lâm Chi từ từ mở đôi mắt mơ màng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh gần trong gang tấc, giọng nói biếng nhác vì chưa tỉnh ngủ: "Sao không gọi em dậy, em ngủ lâu chưa?"

"Không lâu."

Anh vẫn chưa ngắm đủ.

Lâm Chi nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, đèn đường bật sáng, chắc cô ngủ được một lúc rồi.

Cô thu dọn đồ đạc, xuống xe.

Trước khi vào nhà, Quý Hoài Thịnh đột nhiên nắm tay Lâm Chi, nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: "Chi Chi, ngày mai chúng ta kết hôn đi."

"Anh nghĩ có khả năng không?"

Lâm Chi hỏi lại: "Em vẫn chưa nói về chuyện kết hôn với gia đình.

Thậm chí họ còn không biết sự tồn tại của anh.

Đâu dễ thế."

Lâm Chi rút tay ra, đi vào nhà.

Bây giờ cô mệt rã rời, chỉ muốn về ngủ tiếp.

- --

Ngày hôm sau, cửa Cục Dân Chính.

Lâm Chi cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò, vẻ mặt hơi sững sờ.

Cô sờ con dấu nhỏ màu đỏ trên giấy, dường như vẫn còn hơi ấm.

Cô thật sự kết hôn với Quý Hoài Thịnh rồi.

Chỉ sau một đêm, họ đã trở thành vợ chồng, chuyện này thực sự làm cô kinh ngạc.

"Vợ ơi, còn đứng ngốc ra đó làm gì?

Về thôi."

Quý Hoài Thịnh nhéo gương mặt tròn trịa của Lâm Chi, dắt tay cô đi vào trong xe.

Lâm Chi ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Quý Hoài Thịnh đang lái xe.

Khóe môi anh thấp thoáng ý cười, khiến gương mặt vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn vài phần, tâm tình có vẻ không tồi.

"Anh dùng cách gì vậy?

Mới nửa ngày đã thu phục được gia đình em, khiến họ đồng ý."

Cô tò mò hỏi anh.

Quý Hoài Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên sự tự tin.

Anh chậm rãi nói: "Anh trao cho họ tất cả sự chân thành của mình."

Đêm qua anh nhờ người điều tra sở thích của từng người trong nhà Lâm Chi và những khó khăn phiền não họ gặp phải gần đây, rồi chuẩn bị quà cáp suốt đêm.

6 giờ 55 phút sáng, anh chở một xe quà xuất hiện trước cửa nhà cô.

Bà nội và ba Lâm đều có thói quen dậy sớm chạy bộ vào buổi sáng, năm phút nữa là họ sẽ ra ngoài.

Quý Hoài Thịnh lấy một chai nước, đổ vào lòng bàn tay, vuốt cho tóc mái hơi ướt, rồi lại đổ nước lên lưng, sau đó nhỏ vài giọt lên trán, cổ, cánh tay, giả vờ như đã chạy được một lúc.
 
Back
Top Bottom