Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 30



Sinh nhật của giáo sư?

Đinh Bán Hạ đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, 2 ngày nữa chính là sinh nhật của giảng viên trường đại học của cô.

Lúc ấy học đại học, cô và Trần Nam có một giáo sư cực kỳ giỏi, đối xử với các cô cũng rất tốt, cũng là người Đinh Bán Hạ vẫn luôn rất biết ơn.

Năm nào sinh nhật của giáo sư Dương cũng gần với Tết Âm Lịch, cho nên nếu Đinh Bán Hạ không quá bận thì cô sẽ đến thành phố B chúc mừng sinh nhật giáo sư.

Năm nay, nếu cô nhớ không lầm...

“Năm nay là sinh nhật 60 tuổi của giáo sư phải không?” Đinh Bán Hạ hỏi.

“Đúng thế, vậy cậu có tới thành phố B không?”

Đinh Bán Hạ quyết định ngay lập tức: “Tới chứ, sao mình có thể không đi sinh nhật 60 tuổi của giáo sư? Bây giờ mình đi đặt vé máy bay cho 2 ngày này.”

Trần Nam bật cười: “Được, đến lúc đó mình tới sân bay đón cậu, còn có thể đi dạo trường học cùng cậu nữa.”

Từ trước đến nay cô Đinh là người nói là làm. Tính đi tính lại cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của giáo sư, ở trong nhà cũng không có việc gì, còn không bằng qua sớm một chút rồi tìm Trần Nam chơi. Cho nên cô dứt khoát đặt vé máy bay vào ngày hôm sau.

Trần Nam nói: “Hạ Hạ, mình quá hiểu cậu.”

Đinh Bán Hạ đang dùng ipad đặt vé máy bay, cô khó hiểu hỏi: “Hả? Sao vậy?”

“Nếu cậu chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật cho giáo sư, sẽ không đặt vé máy bay sớm như vậy.” Trần Nam cười rồi tiếp tục nói: “Cậu muốn trốn khỏi thành phố N một thời gian chứ gì? Muốn tránh anh Từ một thời gian đúng không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Giây tiếp theo, cô lập tức mở miệng phủ nhận: “Sao có thể, mình không hèn nhát như vậy đâu!”

Trần Nam chỉ cười, cũng không nói lời nào nữa.

Giọng điệu của Đinh Bán Hạ bất giác yếu đi, cô lẩm bẩm không dám nói nữa.

Được, được rồi, cô có một chút nhân tố muốn chạy trốn ở bên trong, nhưng thật sự chỉ có một chút thôi!

Thôi... Không sai, cô hèn nhát thật...

-

Anh Từ phát hiện cô Đinh đang trốn tránh mình.

Hơn nữa, anh cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.

Anh không muốn bày tỏ tình cảm của mình nhanh như vậy, từ từ chậm rãi mới thích hợp với Đinh Bán Hạ nhất.

Nhưng, nếu Đinh Bán Hạ hỏi thì anh sẵn sàng nói.

Đúng vậy, không sai, anh đã yêu Đinh Bán Hạ rất nhiều năm. Bởi vì quá yêu cho nên lúc Đinh Bán Hạ nhắc tới, giọng điệu của anh mới bình tĩnh như vậy.

Thật ra nó không thực sự bình tĩnh, nhưng cũng không thật sự dễ dàng như vậy.

Anh——

Rất căng thẳng.

Anh thậm chí còn không dám bộc lộ hết tình cảm ra vì sợ dọa đến cô gái ấy.

Thành thật mà nói, lúc Từ Lục Ly bày tỏ tình cảm với Đinh Bán Hạ, anh đã nghĩ đến phản ứng của cô rồi, chắc chắn cô sẽ trốn tránh mình.

Anh gọi điện thoại cho Đinh Bán Hạ lần thứ 100, lúc nghe được giọng nữ “Xin lỗi, điện thoại của đối phương đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”, anh không khỏi buông tiếng thở dài, ném điện thoại lên trên bàn.

Cô nhóc này, không nghe điện thoại thì thôi, lại còn tắt máy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh Từ cảm thấy mình đã chịu đả kích sâu sắc.

Trợ lý gõ cửa văn phòng rồi đi vào, nhìn thấy hai chữ “Lo âu” được viết lên trên người Từ Lục Ly thì không nhịn được mà dụi mắt.

Đây, đây là mình hoa mắt rồi đúng không?

Sao bác sĩ Từ lại có thể lo lắng về chuyện gì đó được chứ?

Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy bác sĩ Từ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh mà xa cách kia. Trợ lý thầm gật đầu, đúng là mình hoa mắt thật.

“Bác sĩ Từ, vậy tôi tan làm trước nhé.” Trợ lý nói.

Từ Lục Ly gật đầu, hóa ra đã tới giờ tan làm.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho Đinh Bán Hạ lần thứ 101, vẫn tắt máy như cũ.

Từ Lục Ly nhăn mày đẹp lại. Anh cởi áo blouse trắng ra rồi thay quần áo của mình, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Anh nhanh chóng đến xem rốt cuộc vì sao Đinh Bán Hạ lại không nghe điện thoại của mình.

Sau khi ấn chuông cửa nhà Đinh Bán Hạ thì ngay lập tức đã có người tới mở cửa.

Người mở cửa chính là mẹ Đinh, bà thấy Từ Lục Ly thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Từ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây? Vừa khéo, dì mới nấu cơm xong, vào ăn cơm nhé.”

Từ Lục Ly lễ phép cười: “Không cần đâu dì, cháu tới tìm Hạ Hạ. Hạ Hạ có ở nhà không ạ?”

Mẹ Đinh bối rối hỏi: “Hạ Hạ đi thành phố B rồi, con bé không nói với cháu sao? Hôm nay đi, nói là 2 ngày nữa đến sinh nhật của giáo sư con bé, đi qua trước để chơi mấy ngày.”

Từ Lục Ly mím môi.

Sau đó anh tiếp tục lễ phép bảo: “Chắc là Hạ Hạ đi vội quá nên chưa nói, cảm ơn dì. Vậy cháu có việc đi trước.”

Mẹ Đinh nhìn bóng lưng tuấn tú của Từ Lục Ly thì không khỏi tấm tắc.

Tiểu Từ tốt như vậy, thật sự không biết con nhóc nhà mình đang bướng bỉnh cái gì.

Từ Lục Ly nhanh chóng lái xe rời đi, trong lòng có một tia ảo não xẹt qua.

Cô nhóc này, thật là...

Thôi vậy, anh cũng không nỡ giận Đinh Bán Hạ.

Cho cô đi thành phố B mấy ngày để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ.

Nếu, nếu Đinh Bán Hạ thật sự không thích anh…

Từ Lục Ly mím môi, cuối cùng không nghĩ tiếp nữa.

-

Đương nhiên, sự giày vò và khó xử của Từ Lục Ly hoàn toàn bị cô Đinh không tim không phổi vứt ra sau đầu.

Lúc này cô đang chuẩn bị xuống máy bay, trong lòng còn đang vui vẻ lên kế hoạch cho hành trình trong mấy ngày tới.

Kỳ thực sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn chưa về thành phố B lần nào. Cho dù thỉnh thoảng chúc mừng sinh nhật giáo sư thì cũng là vội vàng tới rồi lại vội vàng trở về.

Không thể không nói, lâu lắm rồi không tới, thật đúng là có hơi nhớ thành phố này.

Trần Nam đã sớm chờ ở sân bay, thấy cô đi ra thì vội vàng chào đón: “Hạ Hạ, ở đây!”

Đinh Bán Hạ vội vàng chạy chậm qua đó.

Trước tiên hai người sẽ đi ăn cơm theo như thường lệ.

Trần Nam gắp thức ăn cho Đinh Bán Hạ, lại vô thức nhắc tới Từ Lục Ly: “Chuyện cậu tới thành phố B, thật sự không nói với Từ Lục Ly à?”

Đinh Bán Hạ dùng đũa đảo bát cơm, lẩm bẩm: “Không.”

Trần Nam lắc đầu: “Hạ Hạ, kỳ thực có đôi khi mình cũng không hiểu cậu lắm. Cậu nói xem điều kiện của Từ Lục Ly tốt như vậy, lại thích cậu lâu như thế, cậu cũng thích cậu ấy, còn tỏ vẻ gì nữa?”

Đinh Bán Hạ k** r*n một tiếng.

Thực ra cô cũng không biết mình đang tỏ vẻ để làm gì.

Nhưng cô thật sự không dám nghĩ người như Từ Lục Ly, cũng chính là Tô Mạc Già mấy trăm nghìn fans, sẽ thật sự thích mình.

Không chỉ là không có cảm giác chân thật, mà cô cũng rất sợ sau khi bản thân chấp nhận mối quan hệ này thì cô sẽ bị tổn thương.

Mất đi không đáng sợ, điều đáng sợ chính là có được rồi lại mất đi.

Trần Nam tiếp tục nói: “Không nói đến cái khác, nhưng người có điều kiện như Từ Lục Ly, ồ đúng còn là idol của mình, tình một đêm mình cũng bằng lòng, cho nên hoàn toàn không hiểu cậu đang lo lắng điều gì. Hạ Hạ, phải sống với những gì mình đang có.”

Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói nữa.

Rốt cuộc Trần Nam cũng không nỡ nói cô.

Ngày hôm sau, Trần Nam đi làm, cô ấy còn không quên nói với Đinh Bán Hạ: “Dù sao cậu cũng quen với thành phố B rồi, cậu đi chơi một mình trước, ngày mai là cuối tuần, đến lúc đó mình lại đi dạo cùng cậu.”

Đinh Bán Hạ lên tiếng.

Hôm nay cô định đến đại học bên cạnh để đi dạo.

Thành thật mà nói, các quán ăn vặt xung quanh trường đại học vẫn luôn là những kỷ niệm đẹp đẽ với cô. Khi đó, ngày nào cô cũng chạy theo Trần Nam đi ăn nhiều món ăn vặt, vô cùng vui vẻ.

Mấy năm không thấy, các cửa hàng xung quanh trường đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà có một tiệm đồ uống lúc ấy cô thường xuyên đến vẫn còn mở cửa.

Đinh Bán Hạ rất thích thú mà đẩy cửa đi vào.

Có lẽ là thời gian đi học, người trong tiệm đồ uống không nhiều.

Mùa đông ở thành phố B rất lạnh. Trong tiệm mở hệ thống sưởi nên có vẻ cực kỳ ấm áp.

Bà chủ vẫn nhớ rõ cô: “Ơ, đây không phải là Đinh…”

Đinh Bán Hạ vội vàng nói tiếp: “Đinh Bán Hạ.”

Bà chủ vừa làm đồ uống cho cô vừa cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, trí nhớ không tốt lắm. Không ngờ cháu đã tốt nghiệp rồi, vậy mà cô vẫn có thể gặp lại cháu.”

Đinh Bán Hạ trò chuyện với bà chủ một lát rồi cầm đồ uống đi tìm một chỗ ngồi xuống.

Trên bàn có một quyển vở rất dày.

Đinh Bán Hạ rất thích thú mở ra xem, cô nhớ rõ quyển vở này, là để cho người ngồi ở đây uống đồ uống và nghỉ ngơi, sau đó họ sẽ viết chút gì đó.

Cô cũng từng viết một lần.

Lật xem từng tờ một, Đinh Bán Hạ tìm được tờ mình viết.

“Ngồi ở tiệm này với Nam Nam nửa ngày, Nam Nam thất tình. Mình cũng rất khó chịu, hy vọng bọn mình đều tốt. ——Đinh.”

Cô bỗng dưng nhớ lại.

Đó là vào năm nhất đại học. Khi ấy Trần Nam có một người bạn trai yêu xa, bởi vì rất nhiều chuyện mà chia tay. Sau đó hai người đã đến cửa hàng này ngồi cả một buổi trưa.

Bây giờ nhớ lại còn cảm thấy khá buồn cười.

Đinh Bán Hạ mỉm cười, tiếp tục lật xem phía sau.

Có rất nhiều lời đều là sinh viên viết, có lẽ là rối rắm, có lẽ là vui vẻ, tùm lum tùm la.

Sau khi sắp uống xong đồ uống, Đinh Bán Hạ lật tới một tờ.

Là một phông chữ cực kỳ đẹp, đầy bay bổng và tao nhã.

“Kỳ nghỉ Quốc Khánh, lần đầu tiên đến thành phố này. Nói thế nào nhỉ, sương mù rất dày, không khí không tốt bằng thành phố N. Nhưng cứ cảm thấy thành phố này đẹp hơn thành phố N, chắc bởi vì nơi đây có cô ấy.

Rất nhớ rất nhớ cô ấy.

Quốc khánh hẳn là cô ấy đã về nhà rồi, mình cũng không nghĩ rằng có thể tình cờ gặp được cô ấy tại một thành phố lớn như vậy, chỉ là muốn thử nhìn xem những nơi cô ấy đã đi, những phong cảnh mà cô ấy đã ngắm.

Tựa như, mình không hề vắng mặt trong mấy năm nay.”

Đinh Bán Hạ ngơ ngác.

Cô thấy được chữ ký ở cuối.

“——XLL.” (*)

(*) Từ Lục Ly = Xu LuLi.

Lại lật thêm vài tờ ở đằng sau.

“Cảm ơn trời cao, ngày Quốc Khánh cô ấy không về nhà.

Hôm nay ở đại học B ngắm nhìn cô ấy từ xa, cô ấy kéo cánh tay của một cô gái và cười rất vui vẻ, đôi mắt cong lên. Không giống với hồi cấp 3.

Một trong những lần mình vui vẻ nhất hồi cấp 3, đó chính là được ăn cơm trưa cùng cô ấy.

Cô ấy hỏi vì sao mình không ăn cay, thực ra trước đây mình không ăn được cay.

Lúc cô ấy nhắc tới ớt cay cũng cười như vậy.

Cho nên mình cảm thấy, nếu có thể ăn cùng loại hương vị với cô ấy, yêu những hương vị mà cô yêu, cũng là một chuyện may mắn trong đời.

Mình rất nhớ cậu, hôm nay có thể gặp được cậu, thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ.

——XLL.”

Lại tiếp tục lật về sau.

“Nghỉ 1/5, lần thứ hai tới thành phố B.

Hôm nay nhìn thấy cô ấy, đi theo cô ấy như tên b**n th**. Kỳ thực mình biết hành động của bản thân là sai, nhưng mình không nhịn được.

Cuối cùng ngây ngốc ngồi ở thư viện với cô ấy một buổi trưa, cô ấy nhìn máy tính, mình nhìn cô ấy.

Khi đó mình cảm thấy, nếu thời gian có thể dừng lại tại đây, kỳ thực không có gì là không tốt cả.

——XLL.”

“Tết Nguyên Đán, lần thứ ba tới thành phố B.

Mua được bài Tarot mà cô ấy thích nhất.

Kỳ thực, lúc cô ấy bói toán, đôi mắt đều bừng sáng. Đó là phong cảnh đẹp nhất mà mình từng thấy.

Tựa như...

Trời, trăng và sao, đều rơi vào mắt cô ấy vậy.

——XLL.”

...

“Lần thứ mười đến thành phố B.

Cô ấy đã tốt nghiệp rồi, mình không biết liệu cô ấy có về thành phố N hay không.

Nếu cô ấy không về, mình sẽ theo cô ấy tới thành phố B.

Mình nhớ cậu, nhớ kinh khủng khiếp.

Xia Xia, wo ai ni. (*)

(*) Hạ Hạ, mình yêu cậu.

——XLL.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 31



Đinh Bán Hạ nhìn chằm chằm dòng chữ “Xia Xia, wo ai ni”, ngơ ngác sững sờ.

Cô, cô hoàn toàn không thể ngờ được...

Nói cách khác, Từ Lục Ly đã tới thành phố B mười lần trong suốt 4 năm cô học đại học phải không?

Vì cô, đúng không?

Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ có loại cảm giác chua xót không nói nên lời.

Trước đây khi cô nghe Chu Nhạc Nhạc nói Từ Lục Ly thích mình, cô còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

Suy cho cùng, người xuất sắc như Từ Lục Ly, cho dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.

Cho đến khi nhìn thấy quyển vở trước mắt, bên trên có mười mấy trang viết suy nghĩ của chàng trai kiêu ngạo ấy lại sẵn sàng trở nên dễ thỏa mãn vì cô, Đinh Bán Hạ mới nhận ra, trước giờ Từ Lục Ly đều không lừa mình.

Lời anh nói, đều là sự thật.

Điện thoại vang lên, Đinh Bán Hạ hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cô nghe điện thoại.

“Alo?”

“Hạ Hạ, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi, mình vừa ra khỏi công ty.” Giọng nói của Trần Nam truyền tới.

Đinh Bán Hạ đáp: “Được.”

“Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu.”

“Ồ.” Đinh Bán Hạ mím môi: “Ở tiệm đồ uống mà chúng ta thường xuyên đến ngay cạnh đại học B.”

Trần Nam hơi bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn nói: “OK, vậy cậu tiện thể gọi giúp mình một ly nhé.”

Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ xem qua điện thoại.

Các cuộc gọi nhỡ trong nhật ký cuộc gọi đều là chi chít số của người ấy.

Cô cắn môi và có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.

Đinh Bán Hạ đi đến trước quầy, xem menu rồi nói với bà chủ: “Cô ơi, cho cháu thêm một ly nước cam nữa, cảm ơn ạ.”

Bà chủ cười: “Có bạn muốn đến à?”

Đinh Bán Hạ nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, chính là cô gái trước đây thường xuyên tới cùng cháu.”

Bà chủ nhớ ra, sau đó xoay người đi làm đồ uống cho Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ đắn đo một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Cô ơi, cô có nhớ mấy năm trước có một chàng trai tới đây uống đồ uống không? Vừa rồi cháu lật xem quyển vở kia, có rất nhiều trong số đó là chàng trai ấy viết.”

Dường như trong lúc nhất thời, bà chủ không rõ Đinh Bán Hạ đang nói đến ai.

Đinh Bán Hạ suy nghĩ rồi lại nhắc thêm: “Ờm, chàng trai ấy khá cao ráo, ngoại hình cũng rất đẹp. Tiếp đó thì không thích nói chuyện lắm, khí chất cũng khá... Không dễ gần? Nhưng rất lịch sự.”

Miêu tả chính xác như vậy, bà chủ nhớ lại một chút, sau đó chợt nhận ra: “Ồ, cháu nói chàng trai đó hả, ngoại hình đúng là đẹp thật. Có ấn tượng có ấn tượng, hình như bình thường cậu trai đó không tới, nhưng mấy ngày đại loại như ngày nghỉ Quốc Khánh, 1/5, đều sẽ đến đây uống đồ uống, còn viết gì đó vào quyển vở kia.”

Ánh mắt Đinh Bán Hạ sáng bừng lên: “Đúng vậy, chính là cậu ấy.”

Bà chủ cười: “Cháu không biết đâu, lần nào cậu trai ấy tới tiệm, việc kinh doanh buôn bán của tiệm cũng tốt hơn đôi chút. Luôn có con gái đi tới phía cậu trai ấy, ngoại hình thật sự quá đẹp.”

Đinh Bán Hạ bật cười.

“Nhưng trông cậu trai ấy có vẻ không vui vẻ lắm, hơn nữa gần như kỳ nghỉ nào cũng tới. Kể ra thì, trước đây không lâu cậu trai này còn tới một lần.”

Đinh Bán Hạ sửng sốt: “A? Thật không ạ?”

Bà chủ gật đầu: “Đúng, nhưng lần đó tới, cậu trai ấy không viết lên quyển vở kia nữa. Sau đó cậu ấy còn đưa cho cô một món đồ, nói là nếu có một cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy thì nhờ cô chuyển món đồ này cho cô gái kia.”

Bà chủ cười rồi tiếp tục nói: “Cháu xem, người trẻ tuổi bây giờ, làm sao cô có thể trùng hợp gặp được cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy chứ, thấy chưa, đồ vẫn còn để ở chỗ cô.”

Nói đến đây, bà chủ đột nhiên nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, động tác làm đồ uống trong tay dừng lại: “Cháu họ Đinh đúng không?”

Đinh Bán Hạ khẽ cười và đáp: “Đúng vậy, cháu họ Đinh.”

Bà chủ cười phá lên, đặt đồ uống đã làm xong lên khay rồi đưa cho Đinh Bán Hạ: “Cháu xem, trùng hợp chưa kìa. Cháu đợi chút nhé, cô đi lấy đồ cho cháu.”

Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn đồng ý.

Nơi Trần Nam làm việc cách đây không xa, bà chủ vừa đi vào lấy đồ thì Trần Nam đã đẩy cửa đi vào.

“Hạ Hạ, đồ uống của mình xong chưa?”

Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ đứng ở quầy, cô ấy hỏi.

Đinh Bán Hạ cho Trần Nam xem cái khay trong tay.

“Vậy sao cậu còn đứng đây?”

Trần Nam vừa nói xong, bà chủ đã đi ra: “Nhóc Đinh, xem như vừa rồi cô đã giao đồ ra, về sau rốt cuộc cũng không cần phải nghĩ nhiều về nó nữa.”

Đinh Bán Hạ cười, nhận lấy túi trong tay bà chủ rồi nói cảm ơn, sau đó cô với Trần Nam trở lại chỗ ngồi.

“Hạ Hạ, đây là cái gì?”

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Mình cũng không biết.”

Từ Lục Ly để lại một cái túi giấy được buộc lại bằng một cái dây thừng.

Đinh Bán Hạ cởi dây thừng ra, nhìn vào bên trong túi.

Là một cái hộp nhỏ, bên trong là...

Một chiếc nhẫn nhỏ được làm bằng nắp lon.

Vốn dĩ Trần Nam đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm, sau khi nhìn thấy là một chiếc nhẫn nhỏ thì không nhịn được cười: “Ha ha ha Hạ Hạ, ai đưa thứ này cho cậu vậy, đưa cậu nhẫn thì thôi, vì sao lại keo kiệt như vậy? Còn phải dùng nắp lon làm nhẫn?”

Đinh Bán Hạ mím môi, cũng bật cười.

Cô nhớ rõ, cô nhớ rõ tất cả.

Vào lần ăn cơm với Từ Lục Ly hồi cấp 3, cơm nước xong xuôi thì cô cầm một lon Coca uống, sau đó đặt nắp lon vào trong tay rồi nghịch tới nghịch lui, còn lẩm bẩm với Từ Lục Ly: “Mình nghèo như vậy, nếu thích ai thì cũng chỉ có thể đưa nắp lon cho người ấy làm nhẫn. Nếu người ấy bằng lòng nhận, thì chính là rất thích mình.”

Kỳ thực, đó chỉ là một câu nói đùa mà cô thuận miệng nói ra.

Nhưng, Từ Lục Ly lại thật sự nhớ rõ từng lời của cô.

“Hạ Hạ, cậu cười gì vậy? Đây là ai tặng thế?” Vẻ mặt Trần Nam khó hiểu.

Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười vô cùng đáng yêu.

“Bạn trai mình.”

Trần Nam: “?!”

Đinh Bán Hạ lè lưỡi.

Trần Nam làm ầm lên, cô ấy cù lét Đinh Bán Hạ, sau đó suy nghĩ một chút: “Sao lại là bác sĩ Từ được, cậu ấy có tiền như vậy, chắc sẽ không keo kiệt đưa cậu loại nhẫn này đâu?”

Đinh Bán Hạ gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng cảm thấy rất keo kiệt.”

Nhưng mà...

Rất thích.

Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ với ánh mắt sâu xa, cô ấy thầm lắc đầu, sau đó đi lướt Weibo.

Trần Nam vội vàng đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Hạ Hạ, cậu xem cái này đi, sao đột nhiên Tên Điệu lại đăng lời bài hát?”

Đinh Bán Hạ khó hiểu nhìn thoáng qua.

CV Tô Mạc Già: “Theo đuổi thứ mà em theo đuổi, sở hữu thứ mà em nắm giữ.”

Đinh Bán Hạ thật sự đã từng nghe bài hát này, là [Vũ trụ dịu dàng].

Có điều...

Cô mỉm cười lấy điện thoại của mình ra, đăng nhập vào Weibo, sau đó dùng một câu hát khác trong bài hát ấy để bình luận vào bài đăng này.

Tarot Reader Alexia: “Có một vài lời nói không cần nói ra ngoài miệng.”

Cảm ơn cậu đã kiên trì.

Từ Lục Ly, mình cũng rất thích cậu, rất thích rất thích.

Trần Nam nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.

Giây tiếp theo, điện thoại của Đinh Bán Hạ vang lên.

Cô nhìn thoáng qua thông báo hiện trên màn hình, sau đó nhấc máy.

“Alo?”

Bên kia điện thoại, Từ Lục Ly hơi nôn nóng, nhưng giọng nói lại đầy dịu dàng: “Hạ Hạ...”

Đinh Bán Hạ biết rõ còn có hỏi: “Hả? Tìm mình có việc gì à?”

Giờ phút này, Từ Lục Ly cảm thấy mình rất muốn túm cô Đinh lại để tét mông.

Nhưng anh không nỡ nói gì với Đinh Bán Hạ, chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế: “Bình luận vừa rồi trên Weibo của cậu là ý mà mình nghĩ đến sao?”

Cô Đinh giỏi giả ngu nhất.

“Cái gì? Cậu nghĩ có ý gì?”

Cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài bất lực của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ mới ngừng lại hành vi xấu xa của mình.

Thu hồi vẻ nghịch ngợm, Đinh Bán Hạ nghiêm túc nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Từ Lục Ly, mình thích cậu, chúng ta ở bên nhau đi.”

Mình bằng lòng ở bên cậu.

Vậy mà đầu bên kia điện thoại lại im lặng.

Sau khi Đinh Bán Hạ đợi một lát, cô không nhịn được mà hỏi vào trong điện thoại: “Alo? Từ Lục Ly, cậu còn ở đó không?”

Một lúc sau, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Lục Ly: “Hạ Hạ, mình muốn tới thành phố B ngay bây giờ.”

Đinh Bán Hạ sửng sốt rồi vội vàng bảo: “Đừng đừng, công việc của cậu bận rộn như vậy thì đừng tới đây. Mấy ngày nữa là mình về rồi.”

Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách kia bây giờ lại tràn đầy lưu luyến qua điện thoại: “Anh muốn ở bên em.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Thật sự không nhịn được cười.

Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ vừa buông điện thoại xuống, cô đã bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Nam dọa sợ.

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô cẩn thận thăm dò: “Làm, làm sao thế?”

Trần Nam nheo mắt lại: “Được đấy Đinh Bán Hạ, mất công mình lo lắng cho cậu như vậy, sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ?”

Đinh Bán Hạ nhanh chóng dâng cốc nước cam lên bằng hai tay: “Chị Nam Nam, em sai rồi, em không nên làm chị lo lắng như vậy hu hu hu.”

“Còn gọi điện thoại khoe khoang tình cảm trước mặt chó độc thân như mình?”

Đinh Bán Hạ cúi đầu: “Mình không cố ý mà.”

“Từ Lục Ly còn muốn tới đây, để mình ăn cơm chó trực tiếp à?”

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Không hề, anh ấy không tới được, cuối năm, công việc của anh ấy cũng bận.”

Trần Nam: “Ha ha ha ha.”

Cô gái nhỏ, vậy mà cậu còn dám hơi thất vọng sao?!

Đinh Bán Hạ rụt cổ lại, không dám nói lời nào.

Trần Nam gật đầu: “Chuẩn bị livestream chép sách đi.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Trần Nam giận dỗi đi lướt Weibo, sau đó lập tức càng tức giận hơn.

Tuy cô ấy thực sự vui vẻ cho Đinh Bán Hạ, nhưng! Cô ấy vẫn rất tức giận!

Trần Nam hít sâu một hơi rồi đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Mình quyết định hủy theo dõi Tên Điệu 1 ngày.”

Đinh Bán Hạ lo sợ liếc nhìn điện thoại của Trần Nam.

CV Tô Mạc Già: “Cảm ơn trời cao.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 32



Đinh Bán Hạ không nhịn được cười.

Trần Nam trợn trắng mắt không có khí chất, sao lại thế này!

Có người yêu thì ghê gớm lắm à, có người yêu thì có thể khinh thường chó độc thân sao!

Hu hu hu ôm chặt bản thân đáng thương.

Đinh Bán Hạ dịu dàng: “Nam Nam, mình không cố ý.”

Trần Nam bật cười: “Được rồi, cậu có thể nghĩ thông suốt thì mình vui vẻ hơn bất cứ ai. Có điều, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng việc bị mấy trăm nghìn fans của Tên Điệu xé đi.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Phải, đúng rồi, nhớ tới mấy trăm nghìn fans Weibo của Tô Mạc Già, cô không khỏi run sợ...

Trần Nam lướt xem bình luận trong hai bài Weibo của Tô Mạc Già ngày hôm nay, cô ấy vừa đọc vừa cười: “Cậu biết bình luận hot nhất là ai không?”

“Hả? Ai?”

Trần Nam đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem.

Bình luận hot nhất.

Thù Vinh V: “Cảm ơn trời còn không bằng cảm ơn @Tarot Reader Alexia. Quên đi, tôi vẫn nên coi như không biết gì mới tương đối tốt.”

… Tô Mạc Già còn nhấn thích bình luận này.

Đinh Bán Hạ: “...”

Hôm nay, đột nhiên cô không muốn đăng nhập Weibo lắm.

Nghĩ một chút nếu hôm nay đăng nhập Weibo, rất có thể sẽ phải đối mặt với @, bình luận và tin nhắn như oanh tạc, cô Đinh không khỏi run rẩy.

Cuộc sống thật là gian khổ.

Anh Từ thật là lam nhan họa thủy hu hu hu.

Trần Nam nhìn vẻ mặt Đinh Bán Hạ, cô ấy không nhịn được mà cười phá lên, sau đó vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Không sao đâu! Chị đây sẽ bảo vệ cưng!”

Hai người vừa nói vừa cười rồi lại uống đồ uống, Trần Nam cảm thấy tò mò: “Hạ Hạ, hôm qua cậu vẫn trốn tránh, sao đột nhiên hôm nay lại nghĩ thông suốt?”

Đinh Bán Hạ nhếch môi cười: “Đại khái là, bỗng nhiên muốn thử tin tưởng.”

Thử tin tưởng chúng mình, thật sự có thể bước tiếp cùng nhau.

-

Ngày hôm sau là cuối tuần, từ sáng sớm, Trần Nam đã tới khách sạn tìm Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ vẫn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, Trần Nam vỗ nhẹ tóc cô: “Đi rửa mặt nhanh lên, mình chờ cậu ra ngoài. Cuối tuần tuyệt vời như vậy, mình đến chơi với cậu mà cậu vẫn đang ngủ, lương tâm của cậu không đau ư?!”

Đinh Bán Hạ dụi mắt: “Xin lỗi, lương tâm của mình vẫn đang bị mình chôn trong chăn.”

Trần Nam bật cười, cô nàng ngốc nghếch này đúng thật là.

Đinh Bán Hạ nửa tỉnh nửa mê mà đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Trần Nam ngồi trên ghế chơi điện thoại chờ cô.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trần Nam khó hiểu: “Hạ Hạ, sao lại có người ấn chuông cửa?”

Đinh Bán Hạ đang đánh răng, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Có lẽ là nhân viên phục vụ phòng mình gọi đó, chúng ta ăn sáng ở khách sạn nhé. Nam Nam, cậu đi mở cửa lấy bữa sáng đi.”

Trần Nam lên tiếng rồi đi tới cửa phòng, mở cửa ra.

Cô ấy vẫn đang chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ đưa tay ra: “Cảm ơn.”

“Hạ Hạ đâu?”

Cơm hộp trong dự đoán không được đưa đến tay, ngược lại, Trần Nam nghe thấy một giọng nói hơi mệt mỏi, lại cực kỳ êm tai vang lên.

Lạnh lùng xa cách, rõ ràng là…

Trần Nam bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Không, không sai, là bạn trai vừa mới nhậm chức vào ngày hôm qua của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly…

Cũng chính là idol 2D của cô ấy, Tô Mạc Già.

Có phải cô ấy chưa tỉnh ngủ giống Hạ Hạ không nhỉ? Nếu không sao lại lãng tai nghe thấy giọng nói của Từ Lục Ly, người lẽ ra phải đang ở thành phố N vào lúc này?

Từ Lục Ly nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Nam, anh lại hỏi thêm lần nữa: “Hạ Hạ đâu?”

Đến lúc này, cuối cùng Trần Nam cũng chắc chắn, không sai, đây chính là người mà hôm qua Đinh Bán Hạ nói tuyệt đối sẽ không tới thành phố B.

Trần Nam nuốt nước bọt, chỉ vào trong phòng: “Hạ Hạ vừa mới tỉnh ngủ, vẫn đang rửa mặt.”

Đinh Bán Hạ đánh răng xong thì phát hiện Trần Nam vẫn đứng ở cửa, cô không khỏi tò mò: “Nam Nam, cậu lấy bữa sáng thôi mà cũng chậm vậy hả?”

Cho đến khi.

Thấy được người đàn ông đứng ở cửa rõ ràng mới bước từ ngoài vào, trên người còn mơ hồ toả ra khí lạnh, nhưng lúc nhìn về phía cô lại dịu dàng như thể nhìn thấy cả thế giới của mình.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn giống như choáng váng.

Sau đó Đinh Bán Hạ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người vốn dĩ hẳn là nên cách xa hàng nghìn cây số, đang vòng qua Trần Nam chắn ở cửa, đi tới trước mặt cô.

Từ Lục Ly không nhịn được mà cong khoé môi, sau đó ôm lấy Đinh Bán Hạ vào lòng.

Mùi hương Trung Dược thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi Đinh Bán Hạ, giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng lại tràn đầy nhung nhớ và dịu dàng.

Cô nghe thấy giọng nói ấy vang lên bên tai mình.

“Hạ Hạ, anh rất nhớ em.”

Cả người Đinh Bán Hạ đều được Từ Lục Ly ôm vào trong lòng, đầu cô vùi vào ngực anh, lúc này Từ Lục Ly mới cảm thấy——

A, mình thật sự đã được ôm cả thế giới.

Có điều, cô gái trong lòng rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo lại, anh không nhịn được cười, xoa tóc Đinh Bán Hạ: “Vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

Mãi đến khi tiếp xúc với Từ Lục Ly đích thực, Đinh Bán Hạ mới có cảm giác chân thật, cả người cô đều vùi vào trong lòng Từ Lục Ly, sau đó nước mắt tí ta tí tách rơi xuống, tiếng nói chuyện cũng có chút nức nở và nghẹn ngào.

“Từ, Từ Lục Ly, em cũng nhớ anh.”

Sau này anh sẽ không cần phải đến thành phố B một mình nữa, em ở đây, chờ anh.

Trần Nam nhìn hai người trước mắt ôm nhau một hồi lâu, ngay cả cảm xúc của cô ấy cũng đi từ ngơ ngác, cảm động, cho đến bây giờ…

Muốn nổi lửa.

Cô ấy giơ nắm tay lên đặt bên miệng: “Khụ khụ.”

Chỗ này còn có người khác đó!

Không không không, chỗ này còn có chó độc thân! Các cậu thể hiện tình cảm như vậy, quả thực là giết người từ từ đó?!

Lúc này Đinh Bán Hạ mới nhớ ra Trần Nam vẫn đang nhìn, cô vội vàng muốn giãy ra khỏi lồng ngực của Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly lại ôm chặt hơn nữa, giọng nói hơi lộ ra chút mệt mỏi vang lên bên tai Đinh Bán Hạ.

“Hạ Hạ ngoan, đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Sau khi thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, Đinh Bán Hạ như bị người ta ấn nút tạm dừng ngay lập tức, cô không giãy giụa nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng kháng nghị: “Nam Nam đang nhìn đó.”

Từ Lục Ly cười, Đinh Bán Hạ có thể cảm nhận được ngực Từ Lục Ly run run.

Lúc bấy giờ anh mới buông Đinh Bán Hạ ra.

Trần Nam làm bóng đèn 10.000 oát một lúc lâu: “…”

Không biết tại sao, mặc dù Từ Lục Ly không nhìn mình, cũng không nói gì thêm, nhưng không hiểu sao Trần Nam lại cảm thấy hình như mình bị idol ghét bỏ.

Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, vẫn không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên anh lại tới?”

“Nhớ em nên tới.”

Trần Nam cảm thấy mình thật sự không thể nhìn nổi boy âu yếm trước mặt này nữa rồi, không phải idol nhà mình cực kỳ lạnh lùng sao! Không phải chẳng thèm để ý đến ai sao! Không phải không nói được mấy lời dễ nghe với fans sao! Từ bao giờ mà mỗi một câu nói lại tràn đầy tình cảm và ngọt ngào như vậy chứ!

Anh Tên Điệu, anh có biết hình tượng của anh sụp đổ rồi không?!

Ngay cả cô Đinh da mặt dày cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Chẳng qua, trong đầu lại vội vàng tính toán——

Hôm nay là thứ bảy, nói cách khác, hôm qua sau khi tan làm xong là Từ Lục Ly lập tức đến sân bay, sau đó vội vàng bay tới đây?

Cô cắn môi, sau đó hơi đau lòng hỏi: “Anh vừa xuống máy bay à?”

Từ Lục Ly vuốt tóc Đinh Bán Hạ, sau đó anh gật đầu.

Đinh Bán Hạ suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nam Nam, hôm nay mình không đi ra ngoài với cậu được rồi. Để Từ Lục Ly nghỉ ngơi cho khoẻ đã, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài sau.”

Trần Nam thở dài.

Quả nhiên, mình chính là người bị vứt bỏ.

Cô ấy nhún nhún vai: “Được thôi.”

Từ Lục Ly nhìn về phía Trần Nam rồi nói: “Đêm nay anh mời hai người ăn cơm.”

… Idol nhà mình nói muốn mời mình ăn cơm!

Trần Nam lập tức thoát khỏi tâm trạng buồn bã bứt rứt, sau đó lại thầm cảm ơn cô bạn thân ở trong lòng.

Nếu không nhờ có cô bạn thân, mình làm gì được idol mời ăn cơm chứ!

Trần Nam lập tức nịnh hót: “Được được được, vậy Từ Lục Ly anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tôi đi trước.”

Cô ấy lập tức cầm lấy túi của mình rồi ra khỏi phòng, nhanh chóng rời đi, còn chu đáo mà đóng cửa phòng lại giúp hai người.

...

Cả căn phòng yên tĩnh.

Đinh Bán Hạ bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

Cô hơi hối hận, hẳn là cô nên ra ngoài chơi cùng Trần Nam, điều quan trọng là hình như cô chưa từng thử ở riêng một phòng với Từ Lục Ly Orz.

Từ Lục Ly hơi buồn cười nhìn cô gái rõ ràng đang suy nghĩ lung tung trước mặt, anh dang tay ra ôm Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cảm ơn em.”

Đinh Bán Hạ ngơ ngác: “Cảm ơn em cái gì?”

Từ Lục Ly mãn nguyện nói: “Cảm ơn em vì đã bằng lòng chấp nhận anh.”

“Từ Lục Ly.” Đinh Bán Hạ nghiêm túc: “Anh nên cảm ơn chính bản thân mình.”

Nói xong, Đinh Bán Hạ lại tự cảm thấy xấu hổ trước, cô chui ra khỏi lồng ngực của Từ Lục Ly, đứng cách xa ra một chút rồi cúi đầu: “Anh vừa mới xuống máy bay, chắc chắn cũng rất mệt, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi cô lại nghĩ tới điều gì đó, sau đó hợp tình hợp lý mà trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Tại anh hết.”

Từ Lục Ly nhìn cô gái vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu trước mặt, tiếp tục nói: “Ừm, tại anh hết.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Đinh Bán Hạ ỉu xìu hỏi Từ Lục Ly: “Sao anh không hỏi tại sao em lại trách anh?”

Quên đi, cô Đinh càng cảm thấy câu hỏi của mình rất ngây thơ.

Nhưng Từ Lục Ly vẫn rất nể mặt mà nói tiếp: “Hửm? Tại sao lại trách anh?”

“Tại anh thật sự có tình cảm với em, em đã cá cược với Trần Nam rằng nếu anh có ý với em thì em sẽ livestream chép sách!”

Từ Lục Ly gật đầu, Đinh Bán Hạ trách mình cũng thật sự có lý.

Vậy nên: “Anh giúp em chép nhé?”

… Hay lắm, cuối cùng trong lòng cô Đinh chẳng còn chút tức giận nào.

Đinh Bán Hạ lại liếc nhìn quầng thâm mắt của Từ Lục Ly, cô đau lòng nói: “Được rồi, anh mau đi ngủ bù đi, em ở đây chờ anh.”

Từ Lục Ly nhếch môi.

“Em ngủ bù cùng anh nhé.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 33



Ngủ cùng cái gì cơ!?

Đinh Bán Hạ trừng mắt nhìn đôi mắt trừng to: “Em vừa mới dậy.”

Tai của cô Đinh bạo dạn… Đỏ ửng lên.

Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh ở trước mặt rõ ràng có hơi đề phòng, anh cảm thấy buồn cười: “Thật sự chỉ là ngủ bù thôi, anh thấy em vẫn chưa tỉnh ngủ.”

… Không được, bầu không khí trong phòng quá mức vi diệu, Đinh Bán Hạ cứ cảm thấy mình không nhịn được mà hiểu sai.

Đinh Bán Hạ cố gắng ném suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô lại trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Không được, anh tự ngủ đi.”

Từ Lục Ly mím môi, không nói gì.

——

Cô Đinh cảm thấy mình hơi không kiềm chế được mà mềm lòng.

Sau đó, giả vờ khí thế cũng đã không còn nữa, cô chỉ đành nhẹ nhàng thương lượng với Từ Lục Ly: “Anh đi ngủ đi, em ở bên cạnh chơi điện thoại, không đi đâu hết, được chứ?”

Lúc này Từ Lục Ly mới thoáng hài lòng, anh gật đầu.

Có thể thấy Từ Lục Ly thật sự rất mệt mỏi. Từ Lục Ly cởi áo khoác ra rồi nằm vào trong chăn, anh cảm thấy mình còn có thể ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Đinh Bán Hạ.

Là một mùi hương rất nhạt, nhưng lại khiến người ta nhung nhớ cả đời.

Kỳ thực anh không nói với Đinh Bán Hạ rằng tối qua anh không ngủ cả đêm, kể cả lúc ở sân bay chờ máy bay, hay là lên máy bay, anh đều không ngủ.

Anh...

Không ngủ được.

Cảm giác kích động khi giấc mơ nhiều năm bỗng biến thành hiện thực quá choáng ngợp, làm anh hoàn toàn không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt anh đã là dáng vẻ của Đinh Bán Hạ, đôi mắt cong cong khi cô cười rộ lên, đôi mắt ướt đẫm lúc cô khóc, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của cô… Quả thực là một loại tra tấn.

Từ Lục Ly thậm chí còn cảm thấy hơi sợ, anh sợ câu trả lời của Đinh Bán Hạ mà anh nghe thấy chỉ là cảnh trong mơ.

Tựa như những lần nằm mơ trước đây, Đinh Bán Hạ trong mơ cười nói với anh rằng cô đồng ý làm bạn gái anh. Nhưng sau khi tỉnh lại, trạng thái của hai người vẫn là người dưng nước lã.

Trạng thái tra tấn này chỉ có thể xua tan khi thấy Đinh Bán Hạ sống sờ sờ và khi ôm cô gái ấy vào lòng.

Đúng vậy, cuối cùng Đinh Bán Hạ cũng là của anh.

Ước mơ bao nhiêu năm của anh đã trở thành sự thật.

Nhìn thấy Từ Lục Ly nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Đinh Bán Hạ mới thở dài một hơi, sau đó cô ngồi xuống.

Cô tin, bọn họ sẽ có tiến triển tốt đẹp.

Đinh Bán Hạ cầm điện thoại lướt Weibo.

Mới vừa vào Weibo, cô phát hiện Weibo đã bị lag.

Cô nhìn lên trần nhà, thật cạn lời mà. Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua mình vẫn đang định sẽ không vào Weibo một khoảng thời gian ngắn, nhưng sau đó cô đã mơ hồ mà ngủ mất, nên hôm nay quên luôn.

999+ tin nhắn.

Thôi vậy, có lẽ cô đã quen với việc Weibo sập lag rồi.

Thật sự là hiệu quả của bài đăng Weibo mà Tô Mạc Già đã đăng vào ngày hôm qua quá động trời.

Đặc biệt là sau khi Thù Vinh bình luận cho Tô Mạc Già rằng “Cảm ơn trời cao còn không bằng cảm ơn @Tarot Reader Alexia. Quên đi, tôi vẫn nên coi như không biết gì mới tương đối tốt.”. Tô Mạc Già lại còn nhấn thích bình luận này nữa, quả thực chính là thừa nhận quan hệ giữa cô và anh một cách trá hình!

Chẳng trách fans của Tô Mạc Già đều đến gửi tin nhắn, @ và bình luận.

Sau khi Weibo khôi phục lại, Đinh Bán Hạ tùy ý bấm mở một tin nhắn.

Là một fans rất “Điên cuồng”.

Tô Tô Tô Mạc Già –Ci: “Chị gái nhỏ Alexia, chị thật sự ở bên Tên Điệu ư!?”

“Chị gái nhỏ ơi, em hâm mộ chị quá.”

“Tên Điệu thực sự là một người rất tốt, em đã thích anh ấy từ rất lâu rồi, gần như nhìn anh ấy bước từng bước một tới vị trí này. Anh ấy ở trong giới này nhiều năm như thế, cũng chưa từng có scandal hay vụ bê bối nào. Tên Điệu thật sự rất nghiêm túc, cho nên bọn em mới thích anh ấy.”

“Chị gái nhỏ, chị yên tâm, kỳ thực fans của Tên Điệu khá lý trí. Cho nên bọn em cũng sẽ chúc phúc cho hai người, mong hai người ở bên nhau thật tốt.”

“Chị gái nhỏ, chị hãy quan tâm Tên Điệu của bọn em nhiều hơn nhé, thực ra em có chút không nỡ, nhưng bọn em cũng rất mừng cho hai người.”

...

Đinh Bán Hạ lướt xuống dưới, thấy bạn fans này đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng tất cả đều là lời chúc phúc.

Cô không khỏi cảm thấy hơi xúc động.

Cuối cùng Đinh Bán Hạ không nói gì, cô buông điện thoại, nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Cô biết Từ Lục Ly rất đẹp, nhưng cô chưa từng ngắm anh kỹ như vậy.

Gương mặt tuấn tú, đôi mắt vốn từng có cảm giác xa cách, hiện tại lại có vẻ vô cùng thân thiện vì anh đang ngủ. Chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt, thật sự là một người siêu đẹp.

Chẳng trách khi ấy, không, thậm chí là cho tới bây giờ, người này lại có nhiều người thích đến vậy.

Đinh Bán Hạ khẽ cười.

Đột nhiên Từ Lục Ly đang ngủ nắm lấy tay Đinh Bán Hạ, Đinh Bán Hạ bỗng bị dọa giật mình.

Từ Lục Ly nói mớ: “Hạ Hạ, anh nhớ em lắm.”

Đinh Bán Hạ mím môi, không rút tay lại.

Người đàn ông này...

Luôn khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

-

Khi Đinh Bán Hạ khôi phục ý thức...

Cô phát hiện cả người mình đều đang ở trong lòng Từ Lục Ly.

Cô bỗng cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly, đã thức dậy.

Thấy Đinh Bán Hạ tỉnh lại, Từ Lục Ly hơi cong khóe miệng: “Chào buổi trưa, Hạ Hạ.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Sơ suất rồi.

Sao mình lại thế này!

Vì sao đang lướt điện thoại, lại ngủ quên mất!

Vì sao tỉnh dậy lại nằm trên giường, hơn nữa còn nằm trong lòng Từ Lục Ly!

Từ Lục Ly nhìn vẻ mặt hoang mang của Đinh Bán Hạ, anh còn rất tốt bụng giải thích: “Có lẽ em chơi điện thoại rồi ngủ quên, lúc anh tỉnh dậy, phát hiện em đang ghé vào mép giường ngủ nên bế em lên giường.”

Bế, bế lên giường...

Mấy chữ này thành công nổ tung trong đầu Đinh Bán Hạ như pháo hoa...

Hu hu hu tại sao lại cảm thấy không thích hợp...

Cô hỏi dò: “Em, nặng không?”

Từ Lục Ly buồn cười: “Bình thường.”

Cô Đinh ủ rũ ỉu xìu.

Từ Lục Ly lại bổ sung thêm: “Anh vẫn ôm được.”

Cô Đinh lại càng ủ rũ hơn.

Từ Lục Ly vuốt tóc Đinh Bán Hạ: “Không đói à? Đi ăn cơm trưa nhé?”

“Mấy giờ rồi?”

Từ Lục Ly nhìn thoáng qua điện thoại: “1 giờ chiều.”

Trời ơi vậy mà mình lại ngủ lâu như vậy!

Không nhắc tới thì còn may ra, vừa nhắc tới là Đinh Bán Hạ lập tức cảm thấy mình đói kinh khủng khiếp. Đinh Bán Hạ lại nhận ra mình vẫn đang rúc trong lòng Từ Lục Ly, cô nhanh chóng đỏ mặt mà lùi ra ngoài.

QAQ, như vậy không được!

Đinh Bán Hạ xoa bụng rồi nhảy xuống giường: “Em đi rửa mặt trước, lát nữa dẫn anh đến một quán cơm trưa mà em thường xuyên ăn hồi đại học.”

Có lẽ vì đã đói bụng nên động tác của Đinh Bán Hạ rất nhanh.

Ngủ đủ giấc rồi thì cảm thấy thực sự rất đói bụng, nhưng thành thật mà nói, dường như giấc ngủ trưa bù này thật sự ngủ cực kỳ ngon.

Cô mỉm cười với chính mình ở trong gương, thật là một ngày tốt đẹp.

Cửa hàng mà Đinh Bán Hạ nói đến cách trường đại học của cô không xa lắm, là một quán lẩu, cũng là cửa hàng mà cô thích nhất hồi đại học. Có đôi khi liên hoan linh tinh, cũng sẽ lựa chọn quán lẩu này.

Từ khách sạn đến quán lẩu đó cũng không xa lắm, cho nên hai người dứt khoát đi bộ tới.

Quả thực, mùa đông ở thành phố B rất lạnh. Từ Lục Ly mặc một chiếc áo khoác lông dài, nhưng trông anh vẫn có vẻ tuấn tú điển trai như cũ, không hề mập mạp chút nào. Hơn nữa, khí chất và vẻ bề ngoài của anh đều rất xuất chúng, nên trông anh cực kỳ nổi bật.

Khi hai người đi cùng nhau, thường xuyên sẽ có một vài cô gái quay đầu lại nhìn Từ Lục Ly.

Đinh Bán Hạ không khỏi than thở: “Từ Lục Ly, anh có phát hiện ra thật sự có rất nhiều người đang nhìn lén anh không?”

“Không.”

Đinh Bán Hạ bật cười.

Đúng thế, hồi cấp 3 cũng là như vậy.

Không nói đến các lớp khác, ngay cả lớp bọn họ cũng có không ít con gái yêu thầm Từ Lục Ly, lúc đi học cũng sẽ có người nhìn trộm anh.

Nhưng Từ Lục Ly lại hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt ấy, không thèm để ý chút nào.

Anh vẫn luôn là như vậy, trời sinh kiêu ngạo và tự tin, như thể sự chú ý của người khác đều là lẽ đương nhiên.

Ngay cả trong số các chàng trai, Từ Lục Ly cũng là người hết sức đáng tin cậy.

Cô thường xuyên chú ý tới, sau khi tan học, các chàng trai sẽ tới tìm Từ Lục Ly nói chuyện, mặc dù Từ Lục Ly không nói nhiều lắm, nhưng cũng không cho người ta cảm giác rằng anh quá kiêu căng. Ngược lại, những lời anh thỉnh thoảng mới nói đều vô cùng chính xác, khiến người ta rất muốn trò chuyện với anh.

“Hạ Hạ.” Từ Lục Ly bỗng gọi cô lại.

Đinh Bán Hạ chợt hoàn hồn: “Hả?”

“Anh yêu em.”

Đinh Bán Hạ sững sờ tại chỗ.

Người đàn ông đẹp trai quá trời quá đất ấy cong khóe miệng, lặp lại một lần nữa: “Anh rất yêu em.”

Người đi qua đường đều không nhịn được mà quay lại nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ trêu đùa và cực kỳ hâm mộ.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà lại tỏ tình ở bên đường.

Rốt cuộc Đinh Bán Hạ cũng không nhịn được cười cong đôi mắt, sau đó cô nhẹ nhàng đáp.

“Em cũng vậy.”

Cho dù trước đây vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng đại khái sự thật chính là, anh thật sự yêu em rất nhiều năm, cũng nhớ em rất nhiều năm.

Lúc này anh Từ mới hài lòng mà bước về phía trước.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, sao trước đây cô lại chưa từng phát hiện Từ Lục Ly trẻ con như vậy nhỉ?

Lặp lại lời tỏ tình hai lần, thực chất chỉ là muốn nghe cô nói một câu “Em cũng vậy” thôi ư?

Chậc chậc, đúng là boy tâm cơ.

Đinh Bán Hạ chạy chậm vài bước đuổi theo, giữ chặt tay áo Từ Lục Ly: “Anh đi chậm một chút!”

Từ Lục Ly gật đầu, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Chẳng qua là khóe mắt thoáng nhìn thấy Đinh Bán Hạ đang nắm chặt tay mình, anh trộm cong khóe môi.

Đinh Bán Hạ không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã nghẹn trong lòng cô rất lâu: “Từ Lục Ly, vì sao anh lại thích em thế?”

“Chà... Em biết Bán Hạ là một vị thuốc không?” Từ Lục Ly không trả lời câu hỏi của Đinh Bán Hạ, ngược lại, anh lại hỏi một câu.

Đinh Bán Hạ gật đầu.

Từ lâu, mẹ cô đã nói với cô rằng tên cô là một vị thuốc.

Từ Lục Ly cười bảo: “Đúng thế, anh học Trung Y từ bé, rất thích vị thuốc này, cho nên thích em.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Từ Lục Ly nhìn cô gái nổi giận đùng đùng, khiến anh không nhịn được cười.

Kỳ thực, trước giờ đều không có cái gì gọi là thích hay không thích hợp, anh chỉ nghĩ rằng, quãng đời còn lại nếu không phải em thì sẽ không thể là ai khác.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 34



Tuy đường đi không xa, nhưng hai người lại đi chậm rì rì, nên cũng đi khá lâu mới tới được quán lẩu đó.

Đã qua giờ cơm trưa rồi, nên trong quán lẩu cũng không có nhiều người lắm.

Người phục vụ đứng ở quầy đang nhỏ giọng trò chuyện, nhìn thấy hai người tiến vào thì vội vàng đi tới: “Hai người sao?”

Đinh Bán Hạ gật đầu, vừa đi theo người phục vụ đến chỗ ngồi, vừa nóng lòng nhìn qua cách trang trí trong quán, sau đó cô thấp giọng nói với Từ Lục Ly: “Wow, cách trang trí trong quán không thay đổi quá nhiều.”

Từ Lục Ly ngồi xuống vị trí, cũng nhìn quanh rồi tỏ vẻ đồng tình: “Đúng vậy.”

Đinh Bán Hạ không nhịn được mà cười anh: “Sao anh nói cứ như thể anh đã từng tới quán này vậy.”

Đinh Bán Hạ vừa mới nói xong, chính bản thân cô cũng sửng sốt, sau đó không khỏi cẩn thận hỏi: “Anh, có phải thật sự đã từng tới quán này rồi không?”

Từ Lục Ly cười, sau đó anh gật đầu.

Đinh Bán Hạ bỗng dưng hiểu ra.

E là... Tình cờ thấy cô tới ăn lẩu, nên đã ghé vào quán này đúng không?

Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót.

Từ Lục Ly đưa menu cho cô: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, anh nhớ mùi vị của quán này cũng khá ngon.”

Quán này không chỉ có mùi vị rất ngon, mà tốc độ lên đồ ăn cũng rất nhanh nữa.

Lâu lắm rồi không tới quán này, Đinh Bán Hạ không nhịn được mà gọi rất nhiều món. Người phục vụ nhanh chóng bưng nồi và các loại đồ ăn lên, bày một bàn lớn.

Đinh Bán Hạ thật sự rất đói, cô lập tức cầm đũa gắp ba chỉ bò cuộn lên rồi thả vào nồi lẩu.

Ba chỉ bò cuộn của quán này cực kỳ mỏng, thực sự có thể ăn ngay lập tức. Đinh Bán Hạ thầm đếm vài giây trong lòng rồi bắt đầu cầm muôi vớt ba chỉ bò cuộn lên.

Mới vừa đặt vào đĩa của mình và chuẩn bị bắt đầu hoạt động thì cô chợt nghe thấy có người gọi mình.

“Đinh Bán Hạ!”

… Lãng tai ư?

Đinh Bán Hạ lắc đầu, lúc chuẩn bị tiếp tục giơ đũa lên thì cô lại nghe thấy có người đang gọi mình.

Từ Lục Ly buồn cười: “Hạ Hạ, thật sự có người đang gọi em.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hình như lần này không thể giả vờ không nghe thấy được nữa.

Đinh Bán Hạ cam chịu buông đũa xuống, tiếc nuối nhìn qua miếng thịt bò béo ngậy. Cô đã nghiêm túc tính toán, giây thứ năm sau khi thịt bò béo ngậy chín được gắp ra đĩa là ăn ngon nhất. Trước giây thứ năm thì quá nóng, sau giây thứ năm lại bắt đầu nguội.

Đáng tiếc đáng tiếc hu hu hu.

Đinh Bán Hạ nhìn về phía người gọi mình, là bạn học cùng lớp đại học với cô, một cô gái khá xinh đẹp, tên là Phùng Vi, nhưng Đinh Bán Hạ không thân với cô ta lắm.

Dường như Phùng Vi cũng tới quán này ăn cơm, còn dắt theo một người đàn ông mặc vest đi giày da.

Đinh Bán Hạ liếc nhìn, ồ, cũng là người quen.

Đinh Bán Hạ khẽ cười: “Phùng Vi à, trùng hợp quá.”

Phùng Vi đánh giá Từ Lục Ly đang ngồi đối diện Đinh Bán Hạ từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt cô ta lộ ra một tia kinh ngạc, lại quay đầu hỏi Đinh Bán Hạ: “Đinh Bán Hạ, không cần phải giới thiệu người này nhỉ? Cậu biết đó, bạn trai tôi, Tần Dữ. Nhưng người bên cạnh cậu, không giới thiệu sao?”

Bởi vì quán lẩu bật hệ thống sưởi, nên Từ Lục Ly đã cởi chiếc áo khoác lông dài kia ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo len sáng màu, nó làm anh trông càng điển trai hơn.

Không đợi Đinh Bán Hạ mở miệng, anh đã chủ động nói trước: “Chào cô, tôi là bạn trai của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly.”

Giọng nói thật sự quá hay, Phùng Vi cũng cảm thấy sửng sốt.

Có điều, cảm giác xa cách trên người Từ Lục Ly thật sự quá nặng, ngay cả khi tự giới thiệu thì anh cũng chỉ nói với giọng điệu thản nhiên, thậm chí còn không thèm đứng lên.

… Không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bản thân mình thấp hơn anh một bậc.

Phùng Vi không nhịn được mà nhíu mày lại.

Trong lòng Đinh Bán Hạ khoái chí, nhưng ngoài mặt lại vô cùng dịu dàng: “Phùng Vi, các cậu cũng tới đây ăn cơm sao? Tần Dữ giàu như vậy, không đến mức đi ăn cơm cùng cậu mà còn phải ăn lẩu chứ? Tôi còn tưởng rằng chỉ có người nghèo như tôi mới thường xuyên ăn lẩu.”

Tiếng nói trong lòng: Không, kỳ thực là lúc nghèo thật sự thì làm gì có lẩu mà ăn?!

Nhưng quả thực cô vẫn nhớ Tần Dữ, mặc dù Tần Dữ không cùng một học viện với cô, lý do là——

Hồi đại học, Tần Dữ từng theo đuổi cô.

Hình như gia đình Tần Dữ rất giàu, dù sao thì vẫn luôn được mọi người gọi là con ông cháu cha này kia.

Đến bây giờ Đinh Bán Hạ cũng khó có thể quên được lúc Tần Dữ theo đuổi mình đã từng nói rằng: “Chẳng lẽ cậu tốt nghiệp xong không định ở lại Bắc Kinh ư? Cậu ở bên tôi mới có tương lai được cậu biết không?”

Lúc ấy cô trả lời thế nào ấy nhỉ…

À đúng rồi: “Thôi bỏ đi, so với việc ở bên cậu, tôi thà không có tương lai còn hơn.”

Phụt, Đinh Bán Hạ nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười. Bây giờ cô cũng cảm thấy câu trả lời khi ấy có hơi kiêu căng.

Còn về phần sau khi tốt nghiệp thì cô cũng không biết Phùng Vi ở bên Tần Dữ từ khi nào, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp được bọn họ ở đây thì thậm chí Đinh Bán Hạ hoàn toàn không nhớ nổi sự tồn tại của bọn họ.

Có lẽ Phùng Vi đã bị giẫm trúng chỗ đau: “Nếu không phải hôm nay tôi cực kỳ muốn ăn lẩu, A Dữ cũng sẽ không hạ mình tới quán lẩu này đâu.”

Đinh Bán Hạ gật đầu như suy tư gì đó: “Cũng đúng, suy cho cùng không phải ai ăn lẩu cũng ăn mặc trang trọng như vậy.”

“Trái lại là các cậu,” Phùng Vi đánh giá Từ Lục Ly, sau đó cô ta lắc đầu, buông tiếng thở dài: “Đinh Bán Hạ à, không phải tôi nói gì cậu đâu, nhưng tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mặt. Anh Từ này, hẳn là tình hình kinh tế không tốt lắm phải không?”

Đinh Bán Hạ cũng quay đầu lại đánh giá Từ Lục Ly, sau đó cô thầm tự hỏi bạn trai nhà mình làm gì mà lại khiến Phùng Vi cảm thấy tình hình kinh tế của anh không tốt lắm?

Nếu cô nhớ không lầm, hình như vốn dĩ gia cảnh của bạn trai nhà mình rất tốt, càng chưa kể đến việc anh được làm bác sĩ chính từ khi tuổi vẫn còn trẻ.

Hơn nữa, yêu đương cần phải thực tế như vậy ư? Nhất quyết phải suy xét đến vấn đề gia cảnh sao?

Kỳ thực cô cũng kiếm được kha khá tiền, không nói đến chuyện khác, nhưng nuôi sống bản thân thì tuyệt đối không có vấn đề gì.

Đinh Bán Hạ gật đầu, sau đó cô trả lời: “Lục Ly đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã biết là tôi có tiền, có vấn đề gì không?”

Phùng Vi: “...”

Rốt cuộc vì sao lại có người có thể nói những lời vô liêm sỉ một cách hợp tình hợp lý như vậy chứ!?

Nhưng không thể không nói, ngoại hình của anh Từ quả thực đủ đẹp, vậy nên khi đột nhiên bị người ta cho rằng được bao nuôi... Cũng không có gì sai.

Đinh Bán Hạ lại bổ sung: “Kể ra thì, tôi rất hài lòng với gương mặt của Lục Ly nhà tôi. Anh Tần đây...”

Dấu ba chấm này, có hàm ý sâu xa.

Trong lúc nhất thời, Phùng Vi giận đến mức tái mặt, cô ta hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Đinh Bán Hạ, cậu đừng quên, A Dữ tốt nghiệp đại học B giống chúng ta. Anh Từ... Tôi nhớ hình như không phải là người của trường chúng ta nhỉ? Hình như đại học Q bên cạnh cũng không có người như vậy?”

Cũng đúng, nếu hai trường có người đẹp như vậy thì chắc chắn rất nổi tiếng rồi. Nhưng trước giờ cô ta chưa từng thấy Từ Lục Ly, do vậy, trong lòng cô ta không khỏi nhận định rằng Từ Lục Ly tốt nghiệp một trường đại học ảo nào đó.

Đinh Bán Hạ hơi buồn cười.

Nhớ lại lúc học cấp 3 trước đây, Từ Lục Ly thường xuyên là người đứng đầu khối, cuối cùng còn giành Trạng Nguyên tỉnh bọn họ, là kiểu mà đại học B và đại học Q tranh nhau muốn. Nhưng vì Từ Lục Ly kiên trì muốn học Trung Y nên mới không tới thành phố B.

Có điều, Đinh Bán Hạ thật sự không có tâm trạng để nói mấy điều này với Phùng Vi. Bởi vì bạn trai chứ không phải đồ vật, cho nên không cần phải so tới so lui.

Điều quan trọng hơn chính là, cô thật sự cực kỳ đói, cái nỗi đau mà khi ở ngay trước mặt mình là nồi lẩu nhưng lại không thể ăn được, thật sự vô cùng nghiêm trọng hu hu hu.

Từ Lục Ly dường như hoàn toàn phớt lờ Phùng Vi và Tần Dữ. Anh chu đáo nhúng thịt giúp Đinh Bán Hạ, nhúng xong thì chấm chút sốt, sau đó lại bỏ vào đĩa của cô.

Đinh Bán Hạ cứ nuốt nước miếng mãi.

Do đó, cô quyết định nhanh chóng kết thúc sự giằng co với Phùng Vi.

“Được rồi được rồi, Lục Ly nhà tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn được. Phùng Vi, tôi còn có việc, tôi thấy Tần Dữ cũng rất bận, không làm phiền các cậu nữa.”

Lệnh đuổi khách này thật sự quá rõ ràng, sắc mặt của Phùng Vi không khỏi trở nên khó coi.

Lúc cô ta đang chuẩn bị nói gì đó thì rốt cuộc Tần Dữ đứng bên cạnh đang không ngừng xem đồng hồ cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Phùng Vi, anh còn có việc.”

Phùng Vi lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta cười nói với Tần Dữ: “Vậy A Dữ, chúng ta đi nhanh thôi, cảm ơn hôm nay anh đã mời em ăn lẩu.”

Tần Dữ hơi mất kiên nhẫn mà gật đầu, không hề nói gì.

Khi Phùng Vi kéo Tần Dữ đi, cô ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ đang cầm đũa ăn một cách vui vẻ.

Người đàn ông ngồi đối diện Đinh Bán Hạ trông tuấn tú điển trai, anh hơi xắn tay áo lên, một tay cầm đũa, một tay cầm muôi để vớt, nhúng đồ ăn cho Đinh Bán Hạ với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng mới lo cho bản thân mà ăn một miếng.

Vẻ mặt hết sức dịu dàng đó không lừa được ai.

Cũng khiến Phùng Vi... Rất khó quên.

Cô ta không khỏi tự hỏi trong lòng, rốt cuộc lựa chọn khi trước của mình có chính xác hay không.

Đúng vậy, gia đình Tần Dữ thật sự rất giàu, đi theo anh ta cũng đủ để an cư lạc nghiệp ở một thành phố lớn như thành phố B này rồi, đây cũng là ước mơ bấy lâu nay của cô ta.

Vậy nên lúc đó cô ta thực sự rất không hiểu tại sao Đinh Bán Hạ lại từ chối sự theo đuổi của Tần Dữ, cô ta vẫn luôn cảm thấy Đinh Bán Hạ cực kỳ ngu ngốc.

Sự thật cũng chứng minh, sau khi tốt nghiệp, cô ta đã ở bên Tần Dữ, ít nhất thì mấy năm gần đây, cô ta chưa từng phải lo lắng về vấn đề kinh tế. Khi bạn cùng lứa tuổi đang thắt lưng buộc bụng, liều mạng để ở lại thành phố lớn này thì cô ta đã tùy ý mua túi và mua hàng xa xỉ.

Cô ta không cảm thấy có gì sai, cho đến khi hôm nay gặp Đinh Bán Hạ.

Người đàn ông không biết có tiền hay không kia chỉ dịu dàng với Đinh Bán Hạ, đối xử với cô vô cùng kiên nhẫn và hết sức tập trung.

Ngược lại, Tần Dữ...

Như thể là, có thể ăn lẩu cùng cô ta đã là một sự ban ơn rất lớn.

Phùng Vi cắn môi, không nói gì nữa.

Từ Lục Ly liếc mắt nhìn bóng dáng hai người kia rời đi, sau đó anh cười rồi bảo: “Hạ Hạ, thực ra anh... Cũng xem như là giàu có, cho nên hẳn là không cần em bao – nuôi.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 35



Nghe được câu bao – nuôi hay không bao – nuôi, Đinh Bán Hạ đang ăn được một nửa thì bị sặc.

Cảm giác ớt cay nghẹn trong cổ họng khiến Đinh Bán Hạ có thể ăn được cay cũng khó chịu điên lên được, sắc mặt cô đã bắt đầu ửng đỏ.

Từ Lục Ly vội vàng đưa cốc nước ở bên tay đến cho cô. Đinh Bán Hạ uống ừng ực hết sạch cốc nước xong thì mới cảm thấy mình sống lại.

Sau khi hắng giọng, Đinh Bán Hạ lại dùng tay quạt gió, sau đó cô nghịch ngợm mà trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Anh nói cái gì đấy!”

Anh Từ cảm thấy mình rất vô tội.

Rõ ràng là Đinh Bán Hạ nói trước, mình chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn được.

Nhưng anh Từ cảm thấy... Mình thật sự cũng khá giàu, cho nên hẳn là không cần cô Đinh bao nuôi.

Đinh Bán Hạ đuối lý cúi đầu.

“Hạ Hạ, có phải người đàn ông ban nãy từng theo đuổi em hồi đại học không?” Anh Từ thanh cao rót đầy nước vào chiếc cốc mà Đinh Bán Hạ vừa uống, sau đó anh cầm lên và uống một ngụm.

Cô Đinh hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Từ Lục Ly, cô hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chiếc cốc trong tay anh.

Từ Lục Ly hơi khó hiểu: “Sao vậy?”

Đinh Bán Hạ nuốt nước bọt rồi chỉ vào chiếc cốc: “À thì... Cái cốc này em vừa dùng rồi. Em nhớ hồi cấp 3, bệnh sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng...”

Cô biết Từ Lục Ly là một người có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Hồi cấp 3, Từ Lục Ly có quan hệ rất tốt với các chàng trai, nhưng anh không thích choàng vai bá cổ với các chàng trai khác, thậm chí anh còn hơi kháng cự với việc tiếp xúc cơ thể.

Đồ của anh, đặc biệt là đồ dùng cá nhân, đều không cho phép người khác động chạm lung tung.

Càng đừng nói là uống cốc nước cô vừa uống...

Từ Lục Ly khẽ cười.

Bệnh sạch sẽ của anh chỉ nhằm vào người khác. Còn đối với Đinh Bán Hạ, anh không hề có bệnh sạch sẽ.

Bởi vì anh thật sự không hề kháng cự, thậm chí còn rất vui khi tiếp xúc với Đinh Bán Hạ.

Hơn nữa, Từ Lục Ly mỉm cười: “Cách đây không lâu em còn uống sữa bò nóng của anh trong rạp chiếu phim, sao bây giờ lại bắt đầu sợ việc này?”

Từ Lục Ly nhắc tới, khiến Đinh Bán Hạ nhanh chóng nhớ lại truyện trước đây.

Cô bĩu môi: “Đương nhiên là tại anh rồi, em chưa từng thấy ai thích uống sữa bò nóng ở rạp chiếu phim như em cả, nếu anh không uống sữa bò nóng, em sẽ nhận ra có điều không thích hợp.”

Từ Lục Ly gật đầu: “Đúng vậy, tại anh hết.”

Đinh Bán Hạ nghĩ tới điều gì đó, cô không khỏi mỉm cười cong đôi mắt: “Tô Tên Điệu, thật sự không ngờ anh lại đi xem phim do chính mình lồng tiếng đó.”

Hình như đây là lần đầu tiên trong ba lần, Từ Lục Ly cảm thấy hết sức kỳ diệu khi nghe Đinh Bán Hạ gọi mình là “Tô Tên Điệu”, anh cười bảo: “Không đi xem phim thì làm sao có thể để em mời anh ăn khuya chứ?”

Lúc hai người nói chuyện, động tác trong tay Từ Lục Ly không hề dừng lại, anh vẫn luôn chăm sóc Đinh Bán Hạ ăn cơm rất nghiêm túc.

Động tác nhàn nhã, rõ ràng là làm lần đầu tiên nhưng lại không hề có cảm giác cứng nhắc, ngược lại vô cùng thành thạo.

Trong quán chỉ có mấy bàn có khách, các nhân viên phục vụ đang dọn dẹp theo tốp năm tốp ba, cũng có vài nhân viên phục vụ đang đứng đó thấp giọng tám chuyện.

“Người đàn ông kia đẹp ghê, hơn nữa cả người trông có vẻ rất dịu dàng, tốt thật đó.”

Một nhân viên phục vụ khác gật đầu rồi lại nói tiếp: “Đúng vậy, vừa đẹp trai vừa chu đáo, đúng là hiếm thấy. Nhìn hình thức ở chung của hai người họ, có lẽ đã ở bên nhau rất lâu rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô gái kia cũng rất đáng yêu, khiến người ta cực kỳ muốn xoa đầu.”

Có lẽ cặp đôi như vậy mang đến cảm giác vô cùng ấm áp cho quán lẩu, mấy nhân viên phục vụ cảm thấy——

Thật tuyệt vời khi có thể gặp được người như vậy.

-

Buổi tối ăn cơm với Trần Nam, ngày hôm sau lại đi thăm những nơi thường xuyên đến khi học đại học. Đinh Bán Hạ cảm thấy cuối tuần này thật sự rất vui vẻ.

Sinh nhật của giáo sư là vào thứ tư tuần sau, Đinh Bán Hạ định ở lại thành phố B thêm mấy ngày nữa. Còn Từ Lục Ly thì lại buộc phải về thành phố N vì công việc.

Tối chủ nhật, Đinh Bán Hạ đưa Từ Lục Ly đến sân bay.

Cô Đinh hơi buồn bã không vui.

Từ Lục Ly buồn cười, xoa đầu cô: “Ngoan, anh ở thành phố N chờ em về.”

Đinh Bán Hạ vẫn không mấy vui vẻ.

Trần Nam cảm thấy mình sắp phát điên.

“Mình bảo này, Hạ Hạ, cậu đừng làm ra vẻ giống như sinh ly tử biệt vậy được không? Chẳng qua là cậu về thành phố N muộn hơn anh Từ mấy ngày thôi mà.”

A a a chọc mù mắt cô ấy đi!

Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì chứ, sau khi bị cặp đôi tỏa sáng lấp lánh này hành hạ mà cô ấy vẫn còn muốn ra sân bay nhìn bọn họ lưu luyến không rời?

Con người tồn tại vốn đã rất khó khăn, nên hy vọng mọi người đều lương thiện một chút, đừng làm tổn thương nhau nữa.

Đinh Bán Hạ quay đầu lại rồi lè lưỡi về phía Trần Nam, sau đó cô lại quay về dáng vẻ buồn bã.

Cô thật sự rất không nỡ để Từ Lục Ly đi... Nói thế nào nhỉ, 2 ngày Từ Lục Ly ở thành phố B, thật sự làm cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy nỗi nhớ vì xa cách một thời gian ngắn được quay chụp trên phim truyền hình là một điều đặc biệt ngớ ngẩn, cho đến hôm nay.

Chính là sẽ cảm thấy rất không vui.

Từ Lục Ly vuốt tóc cô, sau đó anh thử an ủi: “Chờ sau khi em quay lại, anh tặng em son môi nhé?”

Đinh Bán Hạ bật cười.

Anh Từ học được cách tán tỉnh con gái cầu kỳ như thế này từ khi nào vậy?

Trong mấy ngày tiếp theo ở thành phố N, Đinh Bán Hạ tùy ý đi dạo qua những nơi trước đây cô thường đi, sau đó lại đi chọn quà cho giáo sư cùng Trần Nam.

Lúc chọn quà, Đinh Bán Hạ nhìn trúng một chiếc áo khoác. Sau đó cô đưa túi cho Trần Nam, còn mình thì đi vào phòng thử đồ mặc áo.

Trần Nam ở trong tiệm chơi điện thoại chờ cô.

Mới vừa vào Weibo, Trần Nam đã phát hiện trang chủ Weibo của mình đã cập nhật rất nhiều bài viết mới.

Cô ấy hơi khó hiểu.

Trần Nam tham gia vào giới 2D, cho nên Weibo của cô ấy hầu như chỉ theo dõi một số ca sĩ, diễn viên lồng tiếng và cosplayer. Cũng có một số bạn tốt trong giới có chung sở thích, vì vậy từ trước đến giờ trang chủ Weibo của cô ấy không có nhiều tin tức lắm, trừ khi...

Trong giới đã xảy ra chuyện lớn rồi, bởi vì vào lúc mọi người đều đang thảo luận về chuyện này thì mới có tình huống như vậy.

Cô ấy load lại rồi nhấn mở Weibo của một người bạn tốt trong giới, giây tiếp theo, đôi mắt cô ấy lập tức trừng lớn.

Đinh Bán Hạ vừa mới thay đồ xong rồi ra ngoài, cô soi gương, nhẹ nhàng hỏi Trần Nam: “Nam Nam, cậu thấy cái áo này đẹp không?”

Lại phát hiện Trần Nam không hề ngẩng đầu lên, cô ấy chỉ đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu mà đi đến bên cạnh Trần Nam, cô duỗi tay ra, khua khua trước mặt cô ấy: “Nam Nam?”

Trần Nam lo lắng sốt ruột ngẩng đầu lên: “Hình như mình thấy một số tin tức không tốt lắm.”

“Hả? Tin tức không tốt lắm gì cơ?”

Trần Nam giơ tay lên, đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem.

Đinh Bán Hạ nhận lấy điện thoại. Sau khi thấy bức ảnh đó, cô không khỏi sửng sốt.

——

Trên màn hình, rõ ràng là bức ảnh cô và Từ Lục Ly đang ăn lẩu vào ngày hôm nọ.

Trên bức ảnh gần như có thể thấy rõ sườn mặt của cô và Từ Lục Ly. Từ Lục Ly đang gắp thức ăn cho cô, còn cô thì nói gì đó rồi cười cong đôi mắt.

Đinh Bán Hạ ngơ ngác ngẩng đầu lên, cô hỏi Trần Nam: “Nam Nam, sao cậu lại có bức ảnh này?”

Trần Nam lắc đầu: “Đây không phải ảnh mình chụp, mình nhìn thấy nó trong Weibo của Lương Địch thông qua bài đăng của một người bạn trong giới chia sẻ lại rồi hiện trên trang chủ Weibo của mình.”

Lương Địch?

Khi Đinh Bán Hạ nghe thấy tên này, đầu tiên là phản ứng một chút, sau đó lúc này mới nhớ ra đây là cô ca sĩ cover từng tìm mình bói toán trước đây, sau đó nữa, cô ta lại lên Weibo nói rằng mình không có tố chất nghề nghiệp.

Nếu cô nhớ không lầm, Lương Địch thích Tô Mạc Già...

Trong lòng lập tức có dự cảm không tốt lắm, Đinh Bán Hạ vội vàng rời khỏi bản xem trước hình ảnh rồi nhìn vào bài đăng Weibo này.

Bài đăng được đăng tải từ 1 tiếng trước.

Lương Địch V: “2 ngày trước đi ăn lẩu, không ngờ lại tình cờ gặp được @CV Tô Mạc Già. Lúc đầu, khi tôi nghe giọng nói thì cảm thấy anh bé đẹp trai trên ảnh có hơi giống Tên Điệu, nhưng không dám xác định. Cho đến khi nghe thấy cô gái gọi anh ấy là “Tô Tên Điệu”, tôi mới dám xác định rằng anh bé này là Tô Tên Điệu. Cô gái trông rất đáng yêu, vì muốn bảo vệ sự riêng tư nên tôi cũng chỉ chụp sườn mặt.

Điểm quan trọng mà tôi muốn nói chính là, Tên Điệu đã có bạn gái, hơn nữa còn có thể nhìn ra rằng Tên Điệu đối xử với bạn gái anh ấy rất tốt, bởi vì toàn bộ quá trình ăn lẩu, Tên Điệu đều chăm sóc cô ấy rất nghiêm túc. Vậy nên, @Tarot Reader Alexia có phải là người thứ ba không?”

Đinh Bán Hạ bấm mở khu bình luận, tay có hơi run.

Bình luận hot nhất là câu hỏi của một bạn fans: “Nữ thần, sao cô lại biết đó là một cô gái khác mà không phải là chính Alexia?”

Rất nhiều fans đều đang hỏi câu hỏi như vậy, Lương Địch trả lời bình luận này.

“Tôi nghe thấy cô gái đó nói với Tên Điệu là “Hồi anh học cấp 3”, nói cách khác, cô gái này đã quen Tên Điệu từ thời trung học. Nhưng mọi người cũng biết, gần đây Alexia mới quen Tên Điệu, cho nên tôi cảm thấy cô gái ấy không phải Alexia. Tôi rất mong Alexia có thể đưa ra câu trả lời, dáng vẻ cô ta chen chân vào mối quan hệ của người khác, thật sự là một hiện tượng rất tồi tệ. Tôi tin rằng Tên Điệu mà mọi người đều thích không phải là người đàn ông dễ ngoại tình như vậy, nhưng trước đây Weibo của Tên Điệu thật sự không rõ ràng, tôi nghĩ có thể là do Alexia, nên tôi cho rằng mọi người đều cần câu trả lời.”

Có lẽ lời của Lương Địch thật sự là nói có sách mách có chứng, nên có rất nhiều người tin.

Bài viết này vừa được đăng tải 1 tiếng trước mà lượt chia sẻ đã lên đến mấy nghìn rồi, nói cách khác, toàn bộ người trong giới 2D...

Đều đang hóng chuyện này.

Đinh Bán Hạ cắn môi.

Lúc cô đang định chia sẻ lại bài đăng rồi nói gì đó thì điện thoại bỗng vang lên.

Cô lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được mà khẽ cười.

Là Từ Lục Ly.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 36



Trần Nam vừa thấy vẻ mặt của Đinh Bán Hạ thì đã biết người gọi đến chắc chắn là anh Tên Điệu, người có hàng nghìn fans hâm mộ và đang được thảo luận sôi nổi trên Weibo rằng liệu anh có phải là trai đểu ngoại tình hay không.

Trần Nam trợn trắng mắt, cô ấy xua tay: “Mình thật sự không muốn nhìn hai người nói chuyện điện thoại trước mặt mình.”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không để ý đến sự coi thường của Trần Nam, cô mỉm cười nghe máy: “Alo?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm tai và dịu dàng của Từ lục Ly: “Hạ Hạ, em đang làm gì vậy?”

“Ra ngoài mua quà tặng giáo sư với Trần Nam, thấy được một chiếc áo khoác, đang mặc thử.”

Từ Lục Ly cười: “Mua đi, anh tặng em.”

Đinh Bán Hạ bật cười, không biết có phải vì việc “Bao nuôi” kia hay không mà gần đây anh Từ luôn có ý định dùng tiền tài đả động cô.

Sau khi hai người trò chuyện một hồi, Đinh Bán Hạ vui vẻ cúp máy rồi cô lại bắt đầu ngắm trái ngắm phải trước gương, cảm thấy chiếc áo khoác này thật sự rất đẹp.

Trần Nam trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy nhanh chóng kéo Đinh Bán Hạ: “Các cậu gọi điện thoại mà không hề nhắc tới chuyện trên Weibo à?!”

Đinh Bán Hạ cảm thấy rất kỳ quái: “Chuyện đó có gì hay mà nhắc chứ, mình không thèm để ý, có lẽ Lục Ly cũng hoàn toàn không biết.”

Trần Nam càng ngạc nhiên hơn, cô ấy cảm thấy bản thân cũng phải chịu thua.

“Không phải, mình nói này Hạ Hạ, cậu xem bây giờ giới 2D đã nổ tung rồi, họ đều đang thảo luận xem cậu có phải người thứ ba hay không, Tên Điệu có phải trai đểu hay không, cậu không lo nhưng mình lo đó.”

Đinh Bán Hạ vỗ vai Trần Nam: “Bình tĩnh bình tĩnh, không cần để ý người như Lương Địch. Mình đi thay đồ đây, cảm thấy cái áo khoác này rất đẹp, mua mua.”

Trần Nam đỡ trán nhìn Đinh Bán Hạ, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn rất vui vẻ.

——Ít nhất bây giờ Hạ Hạ đã không còn là cô gái luôn cảm thấy buồn bã vì bị các bạn học chê bai hồi cấp 3 nữa.

Có điều, cô ấy chớp mắt, mở Wechat gửi tin nhắn cho Từ Lục Ly.

Trần Nam sẽ không để Hạ Hạ bị chửi bới như vậy, người thích đá đểu người khác như Lương Địch, thật đúng là rác rưởi.

“Anh Từ, anh đã xem Weibo chưa? Lương Địch đã đăng một bài viết mới, tôi cảm thấy cô ta đã gây rắc rối cho Hạ Hạ.”

Nhắc đến Đinh Bán Hạ, quả nhiên bên kia nhanh chóng trả lời lại.

“Vừa nhìn thấy, cảm ơn cô Trần đã nhắc nhở, lần sau tới thành phố B, sẽ mời cô ăn cơm.”

Trần Nam thầm hài lòng trong lòng. Sau đó cô ấy nhìn thấy Đinh Bán Hạ thay xong quần áo rồi đi ra ngoài thì nhanh chóng cất điện thoại đi.

Đinh Bán Hạ thanh toán tiền, thấy Trần Nam vẫn đang nhìn chằm chằm mình thì cô hơi khó hiểu: “Nam Nam, cậu sao thế?”

Trần Nam lắc đầu.

Cô ấy đang đợi xem Từ Lục Ly sẽ ra mặt thế nào a a a, lòng nóng như lửa đốt a a a!

Hai người ra khỏi cửa hàng, Trần Nam tiện tay lướt Wechat, sau đó cô ấy nhíu mày: “Hạ Hạ, vì sao mình lại nhìn thấy trong nhóm nói rằng Phùng Vi cũng đến mừng sinh nhật giáo sư?”

Giáo sư này đúng là giáo sư chung của lớp họ, nhưng thực ra cũng chỉ có vài người coi giáo sư là người có công với trò.

Mà Phùng Vi thì chưa bao giờ nhớ tới sinh nhật của giáo sư, chứ đừng nói là đi mừng sinh nhật giáo sư...

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “2 ngày trước mình còn gặp cậu ta, cậu ta tới ăn lẩu cùng với Tần Dữ.”

Nghe thấy tên Tần Dữ, Trần Nam không khỏi nhếch môi: “Kể từ khi tốt nghiệp, ngày nào cậu ta cũng khoe ở trong nhóm lớp rằng Tần Dữ mua gì đó cho cậu ta, mình cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ không sống nổi nếu rời xa Tần Dữ.” Sau đó Trần Nam lại nghĩ tới gì đó, cô ấy hạ thấp giọng nói với Đinh Bán Hạ: “Kể ra mới nhớ, trước đây không lâu mình thấy Tần Dữ ở gần công ty bọn mình, cậu ta ăn cơm với một cô bé trông có vẻ như vẫn là học sinh, cử chỉ khá thân mật, cô bé kia mở miệng ra là nói anh yêu, mình cũng bị dọa ngơ người luôn.”

Không ngờ sẽ nghe được tin tức động trời như vậy, Đinh Bán Hạ hơi bối rối: “Vậy tức là Tần Dữ một chân đạp hai thuyền ư?”

Trần Nam xua tay: “Thôi, đừng nhắc tới bọn họ nữa, mất hứng.”

Lúc này, đột nhiên điện thoại bật ra một thông báo Weibo.

Trần Nam liếc nhìn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Cô ấy nhanh chóng ấn vân tay để mở Weibo, nhảy tới giao diện Weibo của Tô Mạc Già, sau đó cô ấy chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng không nhịn được mà cảm thán.

Trần Nam vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, mình thật sự yên tâm khi giao cậu cho Tên Điệu.”

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, cô ngơ ngác: “Hả? Cậu nói gì vậy?”

Trần Nam cho Đinh Bán Hạ nhìn màn hình.

CV Tô Mạc Già: “Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

Bài viết vừa đăng không được bao lâu, nhưng khu bình luận và lượt chia sẻ đều đã bùng nổ.

“Ủng hộ Tên Điệu! Tôi đã bảo Tên Điệu không có khả năng là loại trai đểu ngoại tình, sự thật cũng đúng là như vậy. Nhân phẩm của Tên Điệu, chúng ta đã rõ như ban ngày nhiều năm rồi, nhà Ci vẫn luôn tin tưởng anh ấy, được không?”

“Dựa theo lời của Tên Điệu, cho nên chị bé Alexia đã quen biết Tên Điệu từ hồi cấp 3 ư?! Vậy trước đây Tên Điệu vẫn luôn nhấn mạnh rằng mình thích người biết bói toán, có phải vì chị bé Alexia biết bói toán không?”

“Trời má lầu trên, tôi cảm thấy bạn nói rất đúng! Vậy mà Tên Điệu lại là người si tình như thế, yêu yêu!”

“Chỉ có tôi quan tâm đến ngoại hình siêu đẹp của Tên Điệu sao? Chị bé Alexia cũng đáng yêu quá, tôi phải làm fan CP của hai người!”

...

Mấy người bạn tốt trong giới của Tô Mạc Già cũng chia sẻ lại bài viết này rất sôi nổi.

Bài chia sẻ của Thù Vinh là bài chia sẻ hot nhất.

Thù Vinh V: “Tôi vẫn luôn muốn nói, trước giờ Tên Điệu của các bạn chỉ thích một mình Xia. Được rồi, mọi người có thể tan cuộc rồi, đừng để người có tâm tư dắt mũi nhé~ Nghiêm túc nghe tác phẩm 2D, bớt quan tâm đến mấy chuyện linh tinh, cảm ơn mọi người! //@Tô Mạc Già: Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

Đinh Bán Hạ lập tức ngẩn cả người.

Giây tiếp theo, Đinh Bán Hạ không nhịn được cười. Sau đó cô mới mở Weibo mà từ nãy đến giờ mình vẫn chưa dám đăng nhập, phớt lờ đống tin tức kia, chia sẻ lại bài Weibo này.

Tarot Reader Alexia: “Ừm, kết quả bói toán hôm nay bảo rằng, anh nói đúng. //@Tô Mạc Già: Trước giờ chỉ có cô ấy, cả đời cũng chỉ có cô ấy.”

-

Sau đó Đinh Bán Hạ cũng không thèm quan tâm đến chuyện trên Weibo nữa.

Lúc trước cô sẽ cực kỳ để ý đến lời bàn tán của người khác, nhưng hiện tại cô cảm thấy…

Vui vẻ là quan trọng nhất.

Không có gì hạnh phúc hơn việc những người yêu bạn ủng hộ bạn.

Chẳng qua Trần Nam đã nói với cô rằng, vì chuyện này ảnh hướng quá lớn nên Lương Địch đã bị fans của Tô Mạc Già treo ngược lên đánh, do đó cô ta đã xoá Weibo rồi rút khỏi giới.

Cô Đinh dịu dàng không thèm để ý: “Khá tốt.”

Trần Nam không nhịn được cười, sau đó cô ấy lại thở dài: “Nghĩ tới việc lát nữa phải gặp Phùng Vi, trong lòng mình lại hơi khó chịu.”

Đinh Bán Hạ an ủi cô ấy: “Không sao, chúng ta đi mừng sinh nhật giáo sư mà, cậu có thể làm lơ Phùng Vi.”

Sinh nhật của giáo sư được tổ chức tại phòng riêng của khách sạn. Nói là ăn sinh nhật, nhưng người lớn tuổi cũng không thích náo nhiệt lắm, cho nên cũng chỉ có người nhà và mấy hội học sinh tới.

Lúc hai người các cô vào phòng, giáo sư đang trò chuyện với vợ và một đàn anh.

Đinh Bán Hạ vừa bước vào đã cười cong mi, cô nhẹ nhàng bảo: “Chào thầy, cô và đàn anh! Chúc thầy sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

Vị giáo sư già vốn nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy học trò mà mình tự hào thì cũng không nhịn được mà thả lỏng: “Hạ Hạ, con nhóc em năm nào cũng chỉ biết một câu này thôi sao?”

Trần Nam ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Hạ Hạ có thể nói như vậy đã rất khó khăn rồi ạ.”

Cô Đinh bĩu môi, sau đó cô tặng quà cho thầy: “Thầy ơi, đây là quà mà em và Trần Nam chọn cho thầy, không đắt lắm, thầy không chê là được ạ.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng khép hờ lại bị người ta đẩy ra, người bước vào là Phùng Vi.

Phùng Vi chào hỏi vị giáo sư già, sau đó cô ta đưa món quà trong tay cho giáo sư, miệng còn không quên nói: “Quà không đắt lắm thì tốt nhất là đừng tặng, đúng là không sợ mất mặt.”

Trần Nam lập tức trợn trắng mắt.

Giáo sư già lại không hề có vẻ không vui, ông ấy hớn hở nhận quà của Đinh Bán Hạ: “Tấm lòng của Hạ Hạ của chúng ta là quan trọng nhất.”

Sự thiên vị rõ ràng này khiến sắc mặt của Phùng Vi lập tức trở nên khó coi.

Đinh Bán Hạ hoàn toàn phớt lờ Phùng Vi, cô ngồi xuống bên cạnh vợ thầy rồi cười tủm tỉm: “Cô ơi, gần đây sức khỏe của cô và thầy thế nào ạ?”

Vợ thầy cũng thật sự rất thích Đinh Bán Hạ, bà ấy trò chuyện với cô một cách ân cần.

Ngược lại là Phùng Vi đang đứng đó như một người ngoài cuộc lạc lõng.

Phùng Vi cắn môi, sau đó cô ta lại cố tình lớn tiếng bảo: “Hôm nay mọi người cứ yên tâm ăn đi, hôm nay A Dữ nhà tôi có việc không tới, nhưng A Dữ nói, hôm nay tất cả hóa đơn đều tính cho anh ấy, cũng coi như là một phần tấm lòng tặng thầy.”

Đinh Bán Hạ nhíu mày.

Trong lòng Phùng Vi lập tức vui vẻ hẳn lên, cô ta đã nói rồi mà, người nghèo như Đinh Bán Hạ thì có thể có bao nhiêu tiền chứ? Bạn trai ngoại hình đẹp thì có ích lợi gì, có tiền mới là quan trọng nhất.

Giống như cô ta vậy, hôm nay có thể kiếm đủ thể diện.

Đinh Bán Hạ nghiêng đầu: “Cậu tới mừng sinh nhật thầy hay tới khoe giàu vậy?”

Trần Nam cười phá lên mà không hề nể mặt, ngay cả đàn anh bên cạnh cũng không nhịn được cười.

Giáo sư già lại càng thích Đinh Bán Hạ hơn, nhưng Phùng Vi cũng là tới mừng sinh nhật mình, nên thật sự không thể để cô ta khó xử như vậy.

Bảo Phùng Vi ngồi xuống xong, giáo sư già còn không quên nói: “Bữa cơm hôm nay không cần các em trả tiền. Thầy và cô lớn tuổi như vậy rồi, có thể thấy các em tới mừng sinh nhật thầy, cũng đã rất vui vẻ rồi.”

Sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Giáo sư già vừa ăn vừa hỏi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, bây giờ công việc của em thế nào rồi? Yêu đương chưa?”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 37



Câu hỏi mà năm nào cũng hỏi.

Giáo sư thật sự cực kỳ quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, Đinh Bán Hạ than thở.

Cô Đinh cong mi mắt gật đầu, lần này cô rất kiêu ngạo: “Đang hẹn hò ạ!”

Trần Nam cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy vỗ đầu Đinh Bán Hạ rồi mách với giáo sư: “Thầy ơi thầy xem kìa, Hạ Hạ lại bắt nạt cún độc thân.”

Phùng Vi hoàn toàn giống như người ngoài, cô ta không nhịn được mà cắn môi.

Cô ta không hiểu, vì sao hồi đại học mình đẹp hơn Đinh Bán Hạ, cũng giỏi giao tiếp với người khác hơn cô, đối xử với ai cũng rất tử tế, nhưng lại không bằng người thường xuyên lầm lì như Đinh Bán Hạ.

Phùng Vi cảm thấy khi còn học đại học, cô ta sợ nhất chính là Đinh Bán Hạ lên tiếng trong một tiết học nào đó, hay là thỉnh thoảng cô sẽ tham gia hoạt động gì đó với cô ta.

Chỉ cần Đinh Bán Hạ vừa lên tiếng, dường như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô.

Rõ ràng... Rõ ràng mình mới là trung tâm của sự chú ý.

Ngay cả Tần Dữ cũng theo đuổi Đinh Bán Hạ 4 năm đại học. Mặc dù Đinh Bán Hạ đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc.

Cho đến khi tốt nghiệp, Phùng Vi biết Đinh Bán Hạ không học cao học, cũng không ở lại thành phố B làm việc. Mà cô lại về thành phố N làm giáo viên trung học, làm trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Làm giáo viên có thể có bao nhiêu tiền lương chứ? Đinh Bán Hạ này, cực khổ thi đỗ đại học B, kết quả lại quay về quê làm giáo viên, e là đầu óc có vấn đề nhỉ?

Nhìn lại mình, sau khi theo đuổi được Tần Dữ, ngày nào cũng sống rất tốt.

Phùng Vi cảm thấy mình từ từ buông lỏng tâm thế ghen ghét với Đinh Bán Hạ, cũng đúng, mình vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, làm gì phải ghen ghét với người nghèo hèn như Đinh Bán Hạ?

Cho đến khi...

Gặp lại Đinh Bán Hạ.

Trạng thái của cô rõ ràng là vui vẻ và dáng vẻ cô vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý như cũ, khiến Phùng Vi lại bắt đầu không kìm nén được cảm xúc ghen ghét.

Giáo sư thật sự rất thích Đinh Bán Hạ, hỏi câu hỏi nào cũng đều quan tâm đến vấn đề sinh hoạt.

Nhìn lại mình, ngay cả mấy lời chào hỏi ban đầu cũng toàn là ý khách sáo.

Phùng Vi cảm thấy mình có chút không nhìn nổi cảnh tượng hòa hợp vui vẻ trước mặt.

Cô ta suy nghĩ, sau đó mở miệng chen vào: “Hạ Hạ, sao hôm nay bạn trai cậu không tới đây cùng cậu?”

Vợ thầy cũng nói tiếp: “Đúng vậy Hạ Hạ, em phải đưa bạn trai đến đây để thầy em và cô nhìn xem chứ, kiểm định cho em, Hạ Hạ của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn phải cưới người rất tốt.”

Trần Nam liếc nhìn Phùng Vi: “Cô ơi cô đừng lo, bạn trai Hạ Hạ tên là Từ Lục Ly, em có quen, anh ấy đối xử với Hạ Hạ rất tốt. 2 ngày trước anh ấy vẫn ở thành phố B, sau đó phải quay về đi làm nên không tới đây mừng sinh nhật thầy được.”

“Hạ Hạ, tìm bạn trai ấy mà, không nên tìm người quá nghèo. Cậu xem, tổ chức mừng thọ 60 tuổi cho thầy, bạn trai lại nghèo đến mức phải về đi làm, còn phải để cậu nuôi, đúng là không tốt lắm. Tìm bạn trai đúng thật là phải nhìn xem có thích hợp với mình hay không.” Phùng Vi mỉm cười, chẳng qua nụ cười đó của cô ta lại tràn đầy ý khinh thường.

Mất công 2 ngày trước cô ta còn nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, con người vẫn nên thực tế một chút thì mới tốt.

Nếu ngay cả bánh mì cũng không có thì chẳng lẽ phải dùng thứ gọi là tình yêu kia để lấp đầy bụng sao?

Giáo sư già nghe vậy thì rõ ràng cảm thấy không mấy vui vẻ.

Hồi đại học, ông ấy là chủ nhiệm lớp họ nên ông hiểu rõ từng học sinh.

Phùng Vi này...

Không biết nên nói là quá mức thực tế hay là hơi hám lợi, dù sao thì trông có vẻ tính cách rất tốt, nhưng bên trong lại thực sự ích kỷ.

Do vậy, ông thích Đinh Bán Hạ hơn, không nói đến chuyện khác, cô cũng đủ chân thành và nghiêm túc.

Vị giáo sư già cũng bắt đầu từ những ngày tháng gian khổ, sau đó vẫn luôn đi lên đến vị trí như hiện tại, nên bây giờ cũng không cần lo về cơm ăn áo mặc nữa. Có điều, ông ấy cảm thấy, nếu người trẻ tuổi chỉ một lòng nghĩ đến tiền thì thật sự là quá mức thực dụng và bốc đồng rồi.

Tìm công việc lấy tiền làm chuẩn đã đành, bây giờ ngay cả yêu đương kết hôn cũng phải lấy tiền làm chuẩn ư?

Lúc giáo sư đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu: “Thầy ơi, hôm nay còn có ai muốn tới đây nữa ạ?”

Giáo sư lắc đầu: “Không, có lẽ là nhân viên phục vụ đấy.”

Tay nắm cửa được xoay, mọi người đều nhìn về phía cửa.

Người đứng ở cửa là người mà mọi người đang bàn tán—— Từ Lục Ly vừa lạnh lùng vừa siêu đẹp trai.

Đinh Bán Hạ đột nhiên đứng lên, dáng vẻ trông rất khó tin: “Lục Ly, sao anh lại tới đây?”

Từ Lục Ly đi đến, nhếch khóe môi: “Mừng thọ giáo sư 60 tuổi, đương nhiên anh phải đến mừng sinh nhật thầy rồi.”

Tiếp đó, Từ Lục Ly nhìn về phía giáo sư đang ngồi ở vị trí trung tâm, cực kỳ lễ phép: “Thầy không ngại em gọi thầy là thầy theo Hạ Hạ chứ ạ? Chúc thầy sinh nhật vui vẻ, em có chuẩn bị một món quà nhỏ cho thầy.” Sau đó anh lại đưa món quà trong túi bằng cả hai tay.

Giáo sư đánh giá Từ Lục Ly từ trên xuống dưới, sau đó cười to: “Tốt lắm tốt lắm, tên là Từ Lục Ly phải không? Được chứ, em cứ gọi là thầy như Hạ Hạ đi.”

Giáo sư già tự nhận là người đã sống lâu được nửa đời, cho nên khả năng nhìn người khác vẫn phải có. Từ Lục Ly trông rất đáng tin cậy và chín chắn, tuấn tú lịch sự, lời nói và hành động cũng rất lễ phép và chu toàn.

Chàng trai này, không đơn giản.

Đinh Bán Hạ kéo Từ Lục Ly ngồi xuống. Trần Nam còn rất tự giác mà nhường lại vị trí bên cạnh Đinh Bán Hạ.

Chậc chậc chậc, anh Từ đối xử với Hạ Hạ đúng thật là tốt đến mức không có gì để nói.

Trước đó không lâu, Trần Nam còn cảm thấy Từ Lục Ly cứ cướp cô bạn thân của mình đi như vậy thật sự là một chuyện không mấy vui vẻ. Có điều, qua mấy lần như vậy, cô ấy thực sự nhìn ra được Từ Lục Ly thích Đinh Bán Hạ đến nhường nào.

Làm bạn thân, không có gì vui hơn việc thấy Đinh Bán Hạ sống tốt.

Đinh Bán Hạ hơi đau lòng: “Hôm nay là thứ năm, anh không phải làm việc à? Sao lại tới đây?”

Từ Lục Ly xoa tóc cô để an ủi: “Ừm, xin nghỉ một ngày.”

Cô Đinh cảm thấy mình thật sự...

Đổ đứ đừ.

Đối mặt với một người hận không thể đưa trái tim chân thành của mình đến trước mặt cho bạn xem, bạn còn có thể nói gì nữa?

Anh ấy vô cùng trân trọng bạn, cũng trân trọng những người bên cạnh bạn, điều quan trọng hơn hết chính là, anh ấy thật sự đối xử với bạn rất tốt.

Đinh Bán Hạ nhếch môi cười.

Trần Nam cảm thấy đôi mắt cún hợp kim titan của mình cũng sắp bị lóe mù rồi.

Từ Lục Ly vừa lịch sự vừa chu đáo chào hỏi đám người, sau đó anh nói với giáo sư: “Thầy ơi, trong túi là một ít thực phẩm chức năng, em nghe Hạ Hạ nói rằng thầy bị cao huyết áp, cho nên em đã cố ý chọn một số thảo dược, thầy dùng chúng cùng với những thực phẩm chức năng đó là được.”

Món quà này thật sự vô cùng có tâm, giáo sư già càng thêm hài lòng hơn. Ông ấy cũng không khỏi cảm thấy có phần cảm động trước phần tâm ý này: “Được được được. Lục Ly chuyên nghiệp như vậy, là bác sĩ sao?”

Từ Lục Ly gật đầu: “Dạ, là bác sĩ Trung Y.”

Đinh Bán Hạ bổ sung: “Thầy ơi, trông Lục Ly trẻ tuổi vậy thôi, nhưng bây giờ anh ấy đã là bác sĩ chính rồi đó.”

Giáo sư già hài lòng gật đầu, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Đàn anh đang có mặt ở đây cũng bảo: “Hình như anh chưa thấy cậu ở trường học bao giờ, Lục Ly, cậu học trường nào vậy?”

“Học Trung Y ở thành phố N.”

Đinh Bán Hạ lại nói thêm: “Lúc ấy thi đại học, Lục Ly là Trạng Nguyên tỉnh bọn em đó, chẳng qua anh ấy muốn học Trung Y nên mới học đại học ở thành phố N.”

...

Sau một hồi nói chuyện, cả giáo sư và vợ thầy đều vô cùng hài lòng với Từ Lục Ly, không chỉ tuấn tú lịch sự, làm việc kỹ càng chu đáo, mà còn rất quan tâm Hạ Hạ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Sau này Hạ Hạ thực sự rất may mắn.

Bầu không khí trong phòng càng thêm hòa thuận vui vẻ, ai nấy cũng rất vui, ngoại trừ——

Phùng Vi.

Trong khoảnh khắc ấy, Phùng Vi cảm thấy mọi sự lừa mình dối người của bản thân đều bị đập tan một cách tàn nhẫn.

Người đàn ông đẹp trai này không hề nghèo và đổ đốn như cô ta nghĩ, ngược lại, anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Ngay cả suy đoán người đàn ông này tốt nghiệp đại học ảo gì đó của cô ta cũng bị đánh tan.

Càng quan trọng hơn chính là...

Anh thật sự rất quan tâm đến Đinh Bán Hạ. Anh vô cùng lạnh lùng, nhưng lại sẵn sàng ghi nhớ đặc điểm của những người mà Đinh Bán Hạ yêu quý và tôn trọng, cũng chấp nhận đi từ thành phố N xa xôi tới đây chỉ để mừng sinh nhật giáo sư đại học của Đinh Bán Hạ. Lúc ăn cơm, anh cũng chăm sóc Đinh Bán Hạ rất kỹ.

Phùng Vi cảm thấy mình...

Thua thất bại thảm hại.

Từ hồi đại học đã luôn bại bởi Đinh Bán Hạ, đến bây giờ, cũng vậy.

Phùng Vi cắn môi, sau đó cô ta mỉm cười: “Thầy ơi, em đi vệ sinh một lát.”

Trần Nam liếc nhìn Phùng Vi rồi đi theo cô ta ra ngoài.

“Phùng Vi!”

Trần Nam gọi cô ta lại.

Phùng Vi quay đầu.

Trần Nam thở dài: “Tôi không biết vì sao cậu lại không thích Hạ Hạ, nhưng tôi muốn nói, từ trước tới giờ Hạ Hạ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu cả.”

Phùng Vi cúi đầu.

“Tôi biết.” Phùng Vi lẩm bẩm, “Cho đến nay, kỳ thực chỉ có tôi coi Đinh Bán Hạ như đối thủ mà thôi.”

Thậm chí có lẽ Đinh Bán Hạ còn không để ý đến mình, cũng không thèm so tới so lui với mình.

“Hạ Hạ vẫn luôn nói với tôi rằng, làm người, sống vui vẻ là điều quan trọng nhất.” Trần Nam lại nói, “Những lời này cũng tặng cho cậu, hy vọng cậu có thể hiểu được, vui vẻ là quan trọng nhất.”

Phùng Vi thấp giọng nói cảm ơn.

Trần Nam ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng: “Còn nữa, Tần Dữ thật sự không phải một... Người chồng tốt.”

Phùng Vi nhếch khóe miệng mỉm cười: “Đúng vậy, tôi biết. Tôi đã thấy anh ấy ở bên một cô gái khác.”

Trần Nam hơi kinh ngạc.

Phùng Vi tự giễu: “Cậu cũng cảm thấy tốt rất nực cười đúng không?”

Sau đó cô ta lại thở dài một hơi: “Được rồi, qua ngày hôm nay, tôi thật sự đã hiểu được rồi. Tôi sẽ học cách sống vui vẻ.”

Bước đầu tiên là thử tìm một người thật sự yêu mình, chứ không phải đơn thuần là người thích hợp hay không.

Trần Nam bật cười.

Cô ta có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Hạ Hạ thật sự...

Khiến người ta tin rằng, sống một cách chân thành thì sẽ có đền đáp.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 38



Ở thành phố B đủ lâu, Đinh Bán Hạ mới về thành phố N với Từ Lục Ly.

Đinh Bán Hạ đã đi hết những nơi thường đến hồi đại học, sau đó không khỏi than thở, mình mới 25 tuổi, sao lại bắt đầu cảm thấy nhớ chuyện cũ?

Dường như anh Từ thật sự rất thích đi đây đi đó cùng Đinh Bán Hạ, nói đúng ra, chỉ cần để anh với Đinh Bán Hạ ở bên nhau thôi thì anh cảm thấy làm gì cũng rất vui vẻ.

“Lúc anh học đại học ở thành phố N, anh luôn nghĩ xem em đang làm gì.” Từ Lục Ly không nhịn được cười.

Đinh Bán Hạ gật gật đầu: “Hầu hết thời gian em toàn chơi.”

Cô chớp mắt, sau đó hơi tò mò: “Từ Lục Ly, em nghe Lư Mộc nói hồi đại học anh không dùng tiền trong nhà, cho nên sống rất nghèo khó? Vậy anh lấy tiền ở đâu ra để thường xuyên tới thành phố B?”

Tiếp viên hàng không cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Chào anh, chào cô, xin hỏi hai người có muốn uống gì không?”

“Hai ly sữa bò, cảm ơn.” Giọng nói Từ Lục Ly vẫn luôn lạnh lùng, anh nhận lấy sữa bò trong tay tiếp viên hàng không, lại đưa cho Đinh Bán Hạ một ly.

Tuy tiếp viên hàng không đã gặp qua đủ kiểu người, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.

Từ Lục Ly uống một ngụm sữa bò, lúc này mới trả lời câu hỏi của Đinh Bán Hạ: “Thực ra hồi đại học... Anh không nghèo như em nghĩ đâu. Lư Mộc nói gì với em mà lại cho em ảo giác rằng anh nghèo khổ vậy?”

“Cậu ấy nói anh sống rất khổ nhưng vẫn không quên quyên góp tiền cho em, khi đó em thật sự cảm thấy khó chịu trong lòng, hóa ra lúc ấy anh không khổ ư?!” Đinh Bán Hạ bỗng dưng mở to hai mắt nhìn.

Anh Từ mỉm cười: “Hồi đại học anh thực tập ở bệnh viện, hơn nữa còn làm gia sư này kia, kỳ thực thu nhập cũng không tệ lắm.”

Cô Đinh nổi giận.

Wow cái tên Lư Mộc này, ngày nào cũng lừa cô để làm gì?!

Từ Lục Ly vỗ đầu cô Đinh để xoa dịu: “Có lẽ là muốn tác hợp hai đứa mình.”

Cô Đinh bĩu môi, thôi vậy, bây giờ biết được sự thật rồi cũng khá tốt.

Ít nhất điều này cũng chứng tỏ khi ấy Từ Lục Ly sống không thảm như vậy, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn chút.

Từ Lục Ly lại uống một ngụm sữa bò, anh mỉm cười, không nói một lời.

Quả thực hồi học đại học anh đã bắt đầu thực tập ở bệnh viện, nhưng...

Thực tập sinh thì có thể được bao nhiêu tiền lương chứ?

Cho nên thực ra Lư Mộc cũng không nói sai, chẳng qua anh không mong rằng lần nào Đinh Bán Hạ cũng xót cho mình lúc đó.

Ừm, ngắm nhìn mình hiện tại là được rồi.

Cô Đinh hoàn toàn không thể ngờ được rằng, anh Từ bên ngoài trông thì hiền lành nhưng bên trong lại đen tối, còn ghen với cả bản thân trước đây.

-

Lúc Đinh Bán Hạ về đến nhà, mẹ Đinh đang nấu cơm tối.

“Mẹ ơi, con về rồi đây.”

Mẹ Đinh: “Tiểu Từ về rồi à?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Sao lại thế này!

Đinh Bán Hạ đi vào phòng bếp, mẹ Đinh đang bận rộn bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn, phát hiện là con gái nhà mình, bà cũng không ngẩng đầu lên nữa mà tiếp tục xào rau.

“Tiểu Từ đâu?”

Cô Đinh rất tủi thân: “Anh ấy về nhà rồi.”

“Sao không bảo thằng bé tới nhà mình ăn cơm? Hôm nay bố con bảo mẹ, hai ngày nay Tiểu Từ không tới nhà mình ăn cơm tối.”

Rốt cuộc hai người đặt con gái ở vị trí nào?!

Đinh Bán Hạ đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó sai sai: “Ý của mẹ là, Từ Lục Ly thường xuyên tới nhà mình ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, mấy ngày con đến thành phố B, Tiểu Từ thường xuyên mang đồ đến thăm bố mẹ, sau đó còn giúp mẹ nấu cơm. Con cũng đừng nói gì cả, thằng bé này đúng là ngoan ngoãn, lời nói và hành động đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Mẹ nói với thằng bé là đừng ngày nào cũng xách một đống đồ tới. Con đoán xem Tiểu Từ nói thế nào? Tiểu Từ nhà người ta nói rằng, đều là để chăm sóc sức khỏe, bố mẹ khỏe mạnh thì thằng bé cũng vui. Con xem thằng bé này biết ăn nói chưa kìa!”

Cô Đinh càng tủi thân hơn: “...”

Đinh Bán Hạ lén cầm một miếng xúc xích mẹ Đinh đã cắt lên, nhưng còn chưa kịp đưa vào trong miệng đã bị mẹ Đinh đánh vào tay: “Con bé này, con xem Tiểu Từ nhà người ta đi, con gái còn không chu đáo bằng con rể.”

Sao lại là con rể!?

Mẹ, sao mọi người dễ bị hối lộ thế!

Có điều, Đinh Bán Hạ tự biết mình đuối lý khi ăn chơi thành phố B mấy ngày cũng không gọi điện thoại về nhà, cô không dám nói nữa, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng bếp.

Sau khi yêu đương, địa vị của mình ở trong căn nhà này càng ngày càng thấp thì phải làm gì bây giờ?

Đinh Bán Hạ gọi điện thoại cho Từ Lục Ly, cô hùng hổ nói: “Tại anh hết! Em vừa về nhà mẹ em đã mắng em một trận.”

“Ừm, tại anh hết.”

Hay lắm, cứ như vậy, cô Đinh chẳng nói được câu nào nữa.

Cô còn có thể nói gì? Trách bạn trai quá quan tâm đến bố mẹ mình sao? Tự trách mình lúc ra ngoài ăn chơi, bạn trai thường xuyên tới nhà chăm sóc bố mẹ mình? Đã vậy ngày nào cũng tặng thực phẩm chức năng?

Nói như thế nào cũng có vẻ không tốt lắm.

Nhưng quả thực cô Đinh rất chán nản, vốn dĩ địa vị của mình ở trong gia đình đã thấp rồi, tuy trước kia đã rất thấp, nhưng khi ấy vẫn có thể xếp thứ ba, bây giờ không hiểu sao lại chỉ có thể xếp thứ tư!

Làm sao cô có thể vui vẻ được chứ?

Từ Lục Ly buồn cười, sau đó anh nói: “Hạ Hạ.”

“Hả?”

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nam nhẹ nhàng êm tai vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Hay là, em có bằng lòng tới gặp bố mẹ anh, nâng cao địa vị gia đình không?”

Đinh Bán Hạ lập tức không nói nên lời.

Lúng ta lúng túng, hoàn toàn không biết nên mở miệng thế nào, cô hơi rầu rĩ gãi tóc.

Từ Lục Ly vẫn vô cùng kiên nhẫn, cứ như vậy chờ cô trả lời.

Đinh Bán Hạ càng rầu rĩ hơn: “Em... Em không biết, có phải hơi sớm không?”

Cô nhát gan Orz, hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm, hình như cô và Từ Lục Ly mới ở bên nhau không được bao lâu?

Từ Lục Ly nhếch môi, anh đè thấp giọng: “Hạ Hạ không muốn gặp bố mẹ anh à?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Orz anh đừng như thế!

Có lẽ Từ Lục Ly biết cô không chịu nổi việc anh giả vờ đáng thương, hơn nữa, có rất nhiều lúc, Đinh Bán Hạ cũng muốn đấm mình một đấm, rõ ràng biết rằng Từ Lục Ly đang giả vờ đáng thương, nhưng lại không nhịn được mà mềm lòng.

“Em, em cũng không có không muốn...”

Lời còn chưa nói xong, anh Từ đã nở nụ cười: “Được, vậy gần đây khi nào em có thời gian? Bố mẹ anh muốn gặp em lâu lắm rồi.”

Đinh Bán Hạ: “...”

“Liệu bố mẹ anh có không thích em không nhỉ?”

Đinh Bán Hạ hơi lo lắng, thật sự không thể trách rằng cô nghĩ nhiều được, bởi vì mấu chốt là cô thực sự rất lo.

“Không đâu.”

Từ Lục Ly nghĩ, đương nhiên là không rồi.

Nhìn con trai mình lớn đến như vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương bao giờ, bây giờ vất vả lắm mới có bạn gái, làm bố mẹ vui vẻ còn không kịp.

Phải biết rằng, mẹ anh đã liên tục giục anh đưa Đinh Bán Hạ về nhà trong N ngày rồi.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện “Gặp phụ huynh” cứ như vậy mà được quyết định rồi.

Nội tâm cô Đinh thì làm khùng làm điên, nhưng vào thời khắc quan trọng lại rất nhát gan. Cô lo lắng đến mức buổi tối ngủ không yên giấc.

Đinh Bán Hạ dứt khoát ngồi dậy nhận đơn bói toán.

“Muốn bói thành tích thi đại học?” Đinh Bán Hạ lướt xem đơn, sau đó vẻ mặt ngơ ngác.

Lại lướt tới đơn khác: “Muốn bói xem có mang thai hay không?”

Lướt thêm đơn nữa: “Muốn bói xem khi nào chiếc cốc vỡ của tôi mới lành lại?”

Trời ơi, gần đây toàn là mấy đơn quỷ quái gì vậy...

Thứ như thành tích thi đại học, bạn không thi thì ai mà biết được; chuyện như mang thai, bạn đi bệnh viện xét nghiệm đàng hoàng là sẽ biết; chiếc cốc bị vỡ, không thể nào lành lại được!

Vừa cằn nhằn, vừa không ngừng lướt xem đơn.

Cho đến khi nhìn thấy một đơn, Đinh Bán Hạ mới chợt sửng sốt.

“Muốn bói xem sai lầm trước đây khi đi phá hoại tình cảm của người khác, lúc nào mới có thể đền bù.”

Id khách hàng là——

Lư Mộc.

Thời gian đã khuya, đơn này lại vừa được đặt cách đây không lâu.

Đinh Bán Hạ hơi bối rối.

Lư Mộc... Biết Tarot Reader Alexia là mình không?

Đinh Bán Hạ cắn môi, gửi tin nhắn cho anh ta.

“Xin chào, khi nào bạn tiện xem bói?”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Nếu có thể, mình muốn bói vào ngày mai, được không?”

“Được.”

Bên kia lại nhanh chóng gửi tới một tin nhắn: “Có thể bói trực tiếp không? Bán Hạ.”

… Quả nhiên.

Lư Mộc thật sự biết mình chính là Tarot Reader Alexia, vậy đơn mà Lư Mộc vừa đặt là có ý gì?

Cái gì gọi là, trước đây phá hoại tình cảm của người khác?

Đinh Bán Hạ cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mà, Lư Mộc có gì muốn nói với mình sao?

Đinh Bán Hạ trả lời: “OK, ở quán cà phê gần trường cấp 3 nhé, được chứ?”

“Được.”

Không hiểu sao, Đinh Bán Hạ nhớ tới chuyện khắc sâu trong ký ức hồi cấp 3—— Câu “Đinh Bán Hạ thích cậu đấy, cậu có biết không” của Lư Mộc và “Nằm mơ” lạnh nhạt của Từ Lục Ly.

Đúng vậy, Đinh Bán Hạ nhớ rõ.

Nhưng cô không muốn nhắc lại chuyện đó, rõ ràng hiện tại anh Từ thật sự rất yêu cô.

-

Ngày hôm sau, Đinh Bán Hạ ra ngoài dựa theo thời gian đã hẹn sẵn.

Không biết vì sao cô lại không nói cho Từ Lục Ly biết chuyện mình đi gặp mặt Lư Mộc, có lẽ là do tâm tư của cô kỳ thực không muốn nhắc lại chuyện trước kia với Từ Lục Ly.

Quán cà phê cạnh trường cấp 3 luôn đông đúc bởi vì nằm ở vị trí đắc địa.

Chẳng qua bây giờ là lúc học sinh đang nghỉ đông, lại là buổi sáng, cho nên trong quán không đông lắm.

Lư Mộc tới sớm hơn Đinh bán Hạ, khi thấy Đinh Bán Hạ đi vào thì anh ta vội vàng chào đón: “Bán Hạ, ở đây.”

Đinh Bán Hạ cười cong đôi mắt, sau đó cô đi đến chỗ ngồi: “Hình như nhiều năm như vậy rồi, vẫn chỉ có cậu kiên trì gọi mình là Bán Hạ.”

Trong khoảnh khắc ấy, Lư Mộc cũng cảm thấy hơi buồn cười.

“Lúc trước là để phân biệt với cách Từ Lục Ly gọi tên cậu, cậu đừng thấy trước đây cậu ấy không hay nói chuyện với cậu, nhưng trong thâm tâm cậu ấy lại rất thích gọi cậu là Hạ Hạ, cho nên mình mới kiên trì gọi Bán Hạ, nhiều năm như vậy cũng thành thói quen.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 39



Đinh Bán Hạ nghe vậy thì sửng sốt, giây tiếp theo lập tức không nhịn được cười.

Ừm, ở bên Từ Lục Ly mấy ngày rồi, nhưng cô thật sự không biết chuyện này.

Nhìn thái độ của Lư Mộc, có lẽ lúc trước còn có không ít chuyện thú vị mà cô không biết. Quay về cô phải truy hỏi anh Từ, sau đó ghi từng chuyện vào quyển vở nhỏ mới được.

Lư Mộc nhìn thoáng qua vẻ mặt Đinh Bán Hạ, anh ta cảm thán: “Bán Hạ, bây giờ cậu y như cô gái đã rơi vào tình yêu.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Khụ khụ, cái gì ấy nhỉ, nghiêm túc nghiêm túc.

Cô lấy bài tarot ra: “Bây giờ bói được không?”

“Không được.” Lư Mộc lắc đầu: “Thực ra mình đặt đơn cũng không phải vì bói toán, chỉ là muốn hẹn cậu ra trò chuyện mà thôi.”

Đinh Bán Hạ chợt nghẹn lời.

“Rất xin lỗi.”

Nghe được Lư Mộc đột nhiên xin lỗi, Đinh Bán bỗng bối rối: “Hả? Vì sao lại đột nhiên xin lỗi?”

Lư Mộc mỉm cười: “Thật sự rất xin lỗi, hồi cấp 3, mình đã giấu giếm các cậu rất nhiều thứ. Những việc này Lục Ly biết hết, nhưng mình cảm thấy dựa theo tính cách của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói cho cậu.”

Đinh Bán Hạ càng thêm bối rối hơn.

Lư Mộc uống một ngụm cà phê rồi mới đưa ra quyết định.

“Mình vẫn luôn không nói với cậu, thực ra mình đã bắt đầu thích cậu từ hồi cấp 3 rồi.” Lư Mộc rũ mắt, “Nói đúng ra, mình và Lục Ly thích cậu gần như cùng một lúc. Khi đó mình và Lục Ly là bạn thân, cùng nhau ra vào, mình tự nhận là thực sự rất hiểu biết cậu ấy.”

Anh ta cười: “Bán Hạ, không thể không nói, thực ra lúc đầu mình không để ý tới cậu lắm. Bởi vì, tuy rằng thành tích của cậu rất tốt, nhưng ngoại hình chỉ có thể được gọi là đáng yêu, hơn nữa, ngày nào cậu cũng đi cùng Chu Nhạc Nhạc, nên có vẻ không được đẹp lắm.”

Đinh Bán Hạ không nhịn được mà trợn trắng mắt.

“Woa rốt cuộc cậu có ý gì?! Hôm nay cậu gọi mình ra để nói xấu mình đúng không?”

Cô Đinh rất phẫn nộ.

Lư Mộc buồn cười.

“Sau này... Kỳ thực Lục Ly cứ hay nhắc tới cậu dù cố ý hay vô tình. Khi đó mình là lớp trưởng, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ hỏi mình một ít vấn đề về cậu. Vì tần suất cậu ấy nhắc tới cậu cao hơn người khác, nên mình mới có thể chú ý tới cậu.”

Lư Mộc nhớ tới điều gì đó, lại than thở lắc đầu: “Nhưng không thể không nói, mấy năm nay Lục Ly đã tiến bộ rất lớn. Ví dụ như hiện tại cậu ấy chủ động hơn trước kia, tuy hồi cấp 3 cậu ấy thực sự rất thích cậu, nhưng lại có chút ngoài lạnh trong nóng, hoàn toàn không dám nói chuyện với cậu, cậu biết không?”

Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt to.

Gì cơ? Vừa rồi Lư Mộc nói hồi cấp 3 Từ Lục Ly hoàn toàn không dám nói chuyện với mình?

… Phụt.

“Bởi vì cậu ấy nhắc tới cậu, nên mình mới từ từ chú ý.” Lư Mộc nhớ lại rồi nói: “Ban đầu cảm thấy cậu rất thú vị, lời nói hay hành động đều rất có phong cách của riêng mình, tuy ngoại hình vô cùng đáng yêu, nhưng thực ra nói gì cũng đều rất cà khịa người khác, nên không đáng yêu như vậy nữa.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Mình không biết lớp trưởng Lư đang khen mình hay đang làm tổn thương mình.

“Sau đó nữa, Lục Ly nói với mình rằng, cậu ấy định thi đại học xong thì tỏ tình với cậu. Tính ra, lúc đó Chu Nhạc Nhạc đã tỏ tình với Từ Lục Ly không biết bao nhiêu lần, hot girl trường nhiều người thích như thế, Lục Ly lại có thể từ chối mà không hề chớp mắt.”

Đinh Bán Hạ cắn môi.

“Đáng tiếc, chưa chờ được đến thi đại học, chuyện đó đã xảy ra.” Lư Mộc hơi xúc động: “Đó là lúc cậu bị trường học nhắc tên phê bình, lại bị mọi người xa lánh. Ngày nào Lục Ly cũng hết sức lo lắng, có đôi khi cậu ấy thấy cậu ra ngoài một mình, đều sẽ không quá yên tâm mà đi theo sau.”

“Mình... Khi ấy thực sự rất thích cậu, mục đích riêng cũng nhiều. Ỷ vào thân phận lớp trưởng, đôi lúc mình sẽ an ủi cậu, nói với cậu vài lời, chính là mong có thể khiến cậu thích mình.”

Đinh Bán Hạ hơi sững sờ.

Lư Mộc xin lỗi: “Xin lỗi, nói như vậy, quãng thời gian ấy mình tiếp cận cậu thật sự là vì có mục đích riêng, mong cậu đừng để ý.”

Đinh Bán Hạ lắc đầu.

Dù thế nào đi chăng nữa, quãng thời gian ấy, Lư Mộc cũng là một trong số ít người bằng lòng nói chuyện với mình và quan tâm mình.

“Lục Ly thấy quan hệ của mình và cậu trở nên tốt hơn thì cho rằng cậu đã thích mình, do đó cậu ấy thật sự rất buồn.” Lư Mộc tiếp tục nói, “Sau đó, rốt cuộc cậu ấy cũng không kìm nén được nữa, nói rằng muốn tỏ tình với cậu.”

“Mình đã ngăn cản cậu ấy. Mình nói rằng, chẳng lẽ cậu không nhìn ra Đinh Bán Hạ thật sự rất sợ cậu, hơn nữa còn hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu sao?”

Kỳ thực bây giờ Lư Mộc nhớ lại, cũng không biết khi đó vì sao mình có thể nói ra được những lời như vậy.

… Rất tàn nhẫn.

Hơn nữa, còn là nói với bạn thân của mình.

“Bán Hạ, thật sự rất xin lỗi. Thật ra khi đó mình nhìn ra được, cậu có tình cảm với Lục Ly.” Lư Mộc nói: “Mình nghĩ, cũng đúng thôi. Người như Lục Ly, cô gái nào mà không thích chứ? Cho dù là ngoại hình, thành tích, thể thao, thậm chí là gia cảnh, thật sự mọi thứ đều đưa ra được. Đừng nói là nữ sinh, ngày cả các nam sinh cũng rất phục cậu ấy.”

“Vậy nên, mình thực sự rất sợ mình mất cơ hội. Bởi vì mình ích kỷ, nên mình đã lừa cậu ấy.”

Lư Mộc nói rồi nở nụ cười khổ: “Cậu nói xem, người ngày thường vẫn luôn thông minh như Lục Ly, sao lại bị mình lừa ngay lúc đó?”

Đinh Bán Hạ không nói gì.

Từ Lục Ly...

Anh là một người khi quan tâm thì sẽ bị loạn.

Hơn nữa, không nói đến chuyện khác, thực ra Lư Mộc cũng không nói sai. Hồi cấp 3 cô hơi sợ Từ Lục Ly thật.

Cho dù có tình cảm với anh thì cô cũng luôn cảm thấy rằng Từ Lục Ly là một người khó tiếp cận.

“Chuyện sau đó, mình nghĩ cậu cũng biết. Cậu ấy không tỏ tình với cậu, quan hệ của hai chúng ta cũng không tốt lắm.” Lư Mộc uống ngụm cà phê cuối cùng, kết thúc những hồi ức mê man tràn đầy thanh xuân này.

Lúc ấy anh ta thật sự cho rằng chỉ cần Từ Lục Ly không tỏ tình với Đinh Bán Hạ thì anh ta sẽ có cơ hội.

Anh ta cũng thực sự cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu và mình đủ chân thành thì Đinh Bán Hạ sẽ thích mình.

Nhưng mà, cho tới bây giờ anh ta mới hiểu ra, giữa Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ, trước giờ đều không chứa thêm ai khác.

Trong lòng Đinh Bán Hạ hơi đau xót.

Không phải vì sự bỏ lỡ khó hiểu hồi cấp 3, mà là...

Khi đó trong lòng Từ Lục Ly đã buồn bã đến nhường nào?

Anh, rốt cuộc đã dùng can đảm thế nào mới có thể chủ động hết lần này đến lần khác sau khi gặp lại nhau lần nữa?

Lư Mộc buông chiếc ly xuống, nghiêm túc nói: “Bán Hạ, xin lỗi rất nhiều.”

Đinh Bán Hạ không nói gì.

Một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Thực ra... Mình cũng định tỏ tình với Từ Lục Ly.”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Lư Mộc cũng ngẩn cả người.

Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng vậy, kỳ thực lúc ấy mình cũng khá can đảm. Mình nghĩ rằng nếu chưa bị Từ Lục Ly công khai từ chối thì có phải chứng tỏ là mình có cơ hội hay không?”

“Vậy cậu... Vì sao lại không tỏ tình?” Lư Mộc hỏi.

Đinh Bán Hạ lắc đầu.

“Có một lần mình đang làm bài tập trong lớp thì nhìn thấy cậu đuổi theo Từ Lục Ly, sau đó cậu nói với anh ấy rằng, mình thích anh ấy. Từ Lục Ly nói, nói một câu, nằm mơ. Mình khó tránh khỏi việc cho rằng Từ Lục Ly không thích mình, mình cảm thấy cho dù mình đi tỏ tình, chẳng qua cũng chỉ là tra tấn bản thân mà thôi.”

Dường như thời gian đã trôi qua quá lâu, Lư Mộc cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra chuyện này.

Giây tiếp theo, anh ta bật cười.

“Vậy ra, lúc ấy thật sự trùng hợp đến vậy sao?” Lư Mộc cười phá lên.

Đinh Bán Hạ: “... Hả?”

Lư Mộc xác nhận: “Cậu nhớ lại chuyện này xem, có phải còn liên quan đến cả Chu Nhạc Nhạc hay không?”

Cô Đinh khó hiểu gật đầu, sau đó cô trả lời: “Đúng vậy, mình nhớ lúc ấy Từ Lục Ly nói “Nằm mơ”, là đi về phía Chu Nhạc Nhạc.”

“Cậu vẫn chưa nhìn thấy bản hoàn chỉnh của câu chuyện đó.” Lư Mộc nói.

Anh ta khẽ mỉm cười: “Lúc đó là lớp 12 nhỉ, khi ấy quan hệ giữa mình và Lục Ly không còn được tốt lắm, hơn nữa, mình cũng gần như nhận rõ rằng cậu thật sự không thích mình, nên mình định đi tìm cậu ấy nói rõ sự thật. Lần đó, Chu Nhạc Nhạc lại tìm và tỏ tình với Từ Lục Ly lần nữa. Từ Lục Ly thực sự không muốn cho Chu Nhạc Nhạc một chút hy vọng nào, do vậy mới trả lời câu nằm mơ kia. Câu “Nằm mơ” đó cũng không phải trả lời mình, mà là trả lời Chu Nhạc Nhạc. Chẳng qua là do mình nói với cậu ấy những lời đó trước mà thôi, chứ mình không để ý tới bên này. Nói thật, chuyện này mình sắp không nhớ được chi tiết rồi, nhưng mình vẫn nhớ kỹ lời Lục Ly từng nói.”

Đúng vậy, anh ta không ngờ rằng, đã lâu như vậy rồi, vậy mà anh ta vẫn nhớ rõ câu trả lời của Từ Lục Ly sau khi mình nói với anh rằng “Đinh Bán Hạ, cậu ấy thích cậu”.

Đinh Bán Hạ hơi tò mò: “Từ Lục Ly nói gì thế?”

Lư Mộc mỉm cười.

“Cậu ấy nói, nếu trong mơ cậu có thể thích cậu ấy, cậu ấy sẵn sàng mơ cả đời.”

Đinh Bán Hạ đột nhiên không nói được câu nào nữa.

Lư Mộc lắc đầu: “Sau chuyện đó, mình cũng thực sự hiểu rõ. Mình đã thua bởi Từ Lục Ly, không chỉ là những điều kiện bên ngoài, mà tình cảm mình dành cho cậu thậm chí còn kém hơn cậu ấy.”

“Bán Hạ, mình thật sự rất khâm phục cậu. Người tự tin như Từ Lục Ly, lại lo được lo mất vì cậu, không có niềm tin vào bản thân.”

“Nếu có thể làm lại, kể từ khi bắt đầu, mình sẽ chân chính chúc phúc cho hai cậu, làm một người đứng nhìn.”

Lư Mộc nghiêm túc nói.

“Vậy... Sau khi cậu nói với Từ Lục Ly rằng mình thích anh ấy, sao anh ấy vẫn không tin?”

Cổ họng của Đinh Bán Hạ có chút khô khốc.

“Có lẽ là cậu ấy không dám tin.” Lư Mộc tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm: “Cũng có thể là biểu hiện của cậu khiến cho cậu ấy cảm thấy rằng kỳ thực cậu chỉ coi cậu ấy là bạn học đúng nghĩa.”
 
Back
Top Bottom