Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 10




 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 11




 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 12



Nhìn thấy Weibo mới của Tô Mạc Già, Đinh Bán Hạ: “...”

Được rồi, cô đã biết tại sao đột nhiên hôm nay Weibo của mình lại sập rồi.

Tô Tên Điệu chính là nguồn gốc của tai họa!

Một người có đông fans như thế, lại đăng một bài Weibo như vậy trước mặt vô số fans, chẳng trách hôm nay lại có một đám người tới chỗ cô bao vây tiêu diệt.

Lại còn “Tiếp tục cố gắng”, đây quả thực là đang thầm nói với fans rằng, anh có người mình thích?

Đinh Bán Hạ bấm vào phần bình luận, quả nhiên——

Tiếng kêu than dậy trời dậy đất.

“Không nhịn được nữa nên muốn hỏi, ý của Tên Điệu là anh ấy có người mình thích phải không? Hơn nữa Tên Điệu còn đang theo đuổi đối phương? Nếu tôi đoán không sai, người kia còn biết bói toán, đúng chứ???”

“Cô gái lầu trên im miệng đi! Tôi không tin! Tên Điệu là người của tôi hu hu hu...”

“Hay lắm, phát cho lầu trên một bài hát [Thời gian để tỉnh mộng].”

Còn có cả fans chú ý đến Đinh Bán Hạ.

“Hiuhiu, chỉ có mình tôi cảm thấy Tên Điệu và Alexia thật sự tràn đầy gian tình sao? Đau lòng quá, bây giờ tôi đi học bói toán còn kịp không?”

“Lần đầu tiên tôi thấy Tên Điệu đăng một Weibo nhiều chữ như vậy, nhưng hoàn toàn không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh thế này. Tên Điệu, anh thật sự có quan hệ thầm kín gì đó với Alexia sao hu hu hu.”

“@Tarot Reader Alexia, rút kiếm đi! Không không không, rút bài Tarot đi!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Bạn rút, bạn rút đi, tôi nhìn là được rồi.

Đinh Bán Hạ nhìn đợt tấn công rầm rộ trên Weibo của mình, cô cảm thấy có lẽ mình không nên ở đây nữa.

Nếu không, sớm hay muộn gì cô cũng bị ngũ mã phanh thây!

Cô Đinh tự cho rằng đầu óc của mình rất có ích, cho nên sau khi biết đã xảy sự sự cố, cô nhanh chóng thoát khỏi hiện trường vụ án.

Hôm nay cô rất tỉnh táo nên không nhấn mở tin nhắn của người lạ, chuẩn bị đợi làn sóng nhiệt mà Tô Mạc Già mang đến lắng xuống. He he he, mình thật là thông minh he he he.

Đinh Bán Hạ vào Taobao, nhìn xem hôm nay có nhận được đơn bói toán không.

Bởi vì việc kinh doanh của cửa hàng trên Taobao cũng không phát đạt lắm, nên Đinh Bán Hạ cũng không thuê bất kỳ dịch vụ khách hàng nào, tự mình duy trì hoạt động của cửa hàng.

Vì vậy hình thức nhận đơn của cửa hàng là tự động, thông báo trong cửa hàng có viết, nếu có yêu cầu gì, ví dụ như vấn đề bói toán và thời gian rảnh này kia đều mong khách hãy ghi chú lại, chủ cửa hàng sẽ đến nhận đơn vào mỗi đêm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Đinh Bán Hạ lướt Weibo xong thì vào cửa hàng Taobao, nhìn xem có nhận được đơn mới hay xong, xem có người đánh giá kém không, rồi lại xem có ai gửi tin nhắn cho mình hay không.

Sau đó...

Đinh Bán Hạ: “!!!”

Tại sao hôm nay lại nhận được nhiều đơn như vậy!?

Trước đây trung bình có thể nhận được khoảng 3 đến 4 đơn trong một ngày. Hôm nay hiển thị, hình thức tự động nhận đơn trong cửa hàng đã hoàn thành 32 đơn!

… Mẹ ơi!

Đinh Bán Hạ hoàn toàn ngây cả người, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao gần đầy mọi người lại đến chỗ này để xem bói? Hơn nữa, cửa hàng bói toán của cô cũng không phải là một cửa hàng quá lớn...

Cô bối rối xem qua yêu cầu của khách hàng trong từng đơn một.

Người mua A để lại tin nhắn:

“Vấn đề bói toán: Tôi muốn biết cô gái Tô Mạc Già thích trông như thế này? Thời gian bói càng sớm càng tốt.”

Người mua B để lại tin nhắn:

“Vấn đề bói toán: Tôi muốn biết cô gái Tô Mạc Già thích có biết bói toán không? Tính cách và ngoại hình thế nào? Thời gian bói càng sớm càng tốt.”

Người mua C để lại tin nhắn:

“Vấn đề bói toán: Tôi muốn biết liệu Tô Mạc Già có thật sự có người mình thích không? Thời gian bói càng sớm càng tốt.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Ha ha ha ha ha.

Mấy thứ quỷ quái gì đây!

Tới xem bói hay tới hóng hớt vậy!

Đinh Bán Hạ cảm thấy việc này chắc chắn vẫn sẽ tiếp diễn, có lẽ sau này sẽ có người tới cửa hàng đặt đơn.

“Xin hỏi idol XXX của tôi có bạn gái không?”

“Xin hỏi tin tức hôn nhân bí mật của XXX có phải thật không?”

“Xin hỏi bây giờ idol XXX của tôi còn có cơ hội nổi tiếng không?”

Cô Đinh ngẫm nghĩ, so với làm Tarot Reader bán thời gian, chi bằng mình đi làm paparazzi: )

Nói đến đây, Đinh Bán Hạ lại nhớ ra, hình như mình còn nợ khách hàng đã đánh giá 5 sao một bao lì xì 3 tệ.

Cô nhìn thời gian, vậy mà đã 11 giờ rồi.

Không biết giờ này Tô Mạc Già đã ngủ chưa?

Cô vừa suy nghĩ vừa chuyển sang giao diện Wechat, sau đó nhấn mở khung chat của Tô Mạc Già, gửi một bao lì xì 3 tệ qua.

Ghi chú: “Hy vọng dịch vụ của cửa hàng có thể làm anh hài lòng.”

Sau một hồi lâu bên kia cũng không có tin tức gì.

Đinh Bán Hạ nghĩ rằng hẳn là Tô Mạc Già đã ngủ rồi, nên cô định thoát khỏi Wechat.

Chậc, cuộc sống của Tô Tên Điệu có nền nếp thật đấy, mới 11 giờ mà đã ngủ rồi.

Sau đó, Đinh Bán Hạ nhìn thấy bên mình hiển thị một câu “Tô Mạc Già đã nhận bao lì xì của bạn”.

Chậc, vị Tên Điệu này vẫn chưa ngủ. Mất công mình khen ngợi và cảm thấy hơi hổ thẹn vì mình làm việc và nghỉ ngơi không có nền nếp.

Nhìn thấy bao lì xì 3 tệ đã được nhận, Đinh Bán Hạ còn nói thêm: “Được rồi, cảm ơn đánh giá 5 sao của anh.”

Khi Đinh Bán Hạ định rời khỏi Wechat, cô chợt nhìn thấy Tô Mạc Già gửi một bao lì xì cho mình.

Mặt trên có ba chữ.

“Cảm ơn em.”

Ơ kìa? Đinh Bán Hạ hơi bối rối. Cái quái gì thế, sao Tô Mạc Già lại cảm ơn mình?

Nhưng mà có bao lì xì, không nhận thì chính là đồ ngốc. Sau khi thầm thuyết phục bản thân, Đinh Bán Hạ vui vẻ mở bao lì xì.

… 200.

(*) 200 tệ ≈ 700.000VND.

Ngoại trừ bao lì xì mà bố mẹ cho mình vào dịp Tết, Đinh Bán chưa bao giờ thấy bao lì xì lớn như vậy a a a!

Được rồi cô thật sự rất đáng thương TAT.

Có điều, trước khi Đinh Bán Hạ kịp hỏi gì đó thì cô phát hiện Tô Mạc Già lại gửi đến một bao lì xì khác cho mình.

Lần này mặt trên vẫn có có ba chữ.

“Đã cho tôi.”

Đinh Bán Hạ lại nhấn mở lần nữa.

… 200.

Tô Mạc Già gửi thêm một bao lì xì.

Lần này bên trên của bao lì xì biến thành hai chữ.

“Hy vọng.”

???

Đinh Bán Hạ cảm thấy lương tâm của mình sắp bị tổn thương, nhưng sau khi ra sức thuyết phục bản thân, cô Đinh vẫn khẽ cắn môi mở bao lì xì.

May quá may quá, lần này không phải 200 nữa mà là 120.

Phải ghép ba bao lì xì lại với nhau để đọc sao? Đinh Bán Hạ suy nghĩ trong chốc lát, đó chính là: “Cảm ơn em đã cho tôi hy vọng.”

Cơ mà? Mình đã cho Tô Mạc Già hy vọng gì?

Tuy nhiên, nếu các chữ phải ghép lại để đọc, vậy thì số tiền trong bao lì xì——

Là 200+200+120 ư?

“Bùm” một tiếng, Đinh Bán Hạ bị suy nghĩ nguy hiểm của chính mình dọa sợ. Cô vội vàng thu hồi đôi chân đang thò ra khỏi bờ vực suy nghĩ nguy hiểm, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Trần Nam.

“Nam Nam Nam Nam!” Lần này cô Đinh làm trời làm đất thật sự rất sợ hãi.

Trần Nam uể oải: “Sao thế?”

Đinh Bán Hạ nuốt nước bọt: “Nếu, nếu một người khác giới gửi cho cậu ba bao lì xì, tổng số tiền là 520 tệ, có ý nghĩa gì không?”

“Không phải là anh yêu em sao?” Bên kia tiếp tục uể oải ngáp một cái.

“Không đâu.” Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Nếu là “Anh yêu em”, không phải nên gửi thẳng 520 tệ ư? Tại sao phải chia thành ba bao?”

“Hạ Hạ, cậu ngốc à?” Trần Nam nói với giọng điệu hận sắt không thành thép: “Chẳng lẽ cậu không biết mỗi lần Wechat chỉ có thể gửi nhiều nhất là 200 tệ sao?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hình như, rất có lý ha ha ha ha.

Lúc này Trần Nam chợt nghĩ tới điều gì đó: “Không đúng, tại sao bỗng nhiên cậu lại hỏi vấn đề này? Ai gửi bao lì xì 520 tệ cho cậu à?”

Cô Đinh giấu đầu lòi đuôi: “Không có không có, không có ai gửi lì xì cho mình cả.”

“Thành thật khai báo đê!”

Đinh Bán Hạ: “...”

“Ờ thì, chính là một người được rất nhiều người yêu thích, nhưng lại là người tuyệt đối không có khả năng thích mình, người ấy đã gửi cho mình ba bao lì xì, nói cảm ơn mình này kia.” Đinh Bán Hạ suy xét một hồi, nếu cô mà nói cho Trần Nam là idol 2D của cô ấy đã gửi lì xì cho mình.

Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của cô.

Trần Nam lên tiếng: “Ồ, ra là vậy à. Thế có lẽ chính là muốn cảm ơn cậu, hoặc là tùy tiện tán tỉnh cậu đó. Nếu không nữa thì chính là đêm khuya không có ai có thể trò chuyện, gửi bao lì xì tìm người trò chuyện cùng thôi. Đừng để ý, thời đại mà tình cảm như thức ăn nhanh này ấy, 520 cũng chẳng có nghĩa gì cả.”

Kể từ hồi đại học, ngày nào Trần Nam cũng rầu thối ruột vì Đinh Bán Hạ, cô ấy thật sự sợ cô bị mấy tên đàn ông đểu lừa gạt.

Nghe miêu tả “Rất nhiều người thích, nhưng tuyệt đối không có khả năng thích mình” của Hạ Hạ, đây có vẻ là một tên đàn ông tồi tiêu chuẩn giăng lưới khắp nơi đó! Đối xử với ai cũng có vẻ rất quan tâm, nhưng thực ra chẳng để tâm đến ai cả.

Vậy nhất định không thể để Hạ Hạ bị lừa! Bạn học Trần cảm thấy ý thức về sứ mệnh của mình thật sự rất mạnh mẽ.

“Cũng đúng, có lẽ chỉ là tìm người để trò chuyện.” Đinh Bán Hạ mím môi.

“Được rồi Hạ Hạ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ngủ đi.” Trần Nam lại ngáp thêm một cái: “Mình cúp đây, ngày mai mình còn phải đi làm. Ngủ ngon nhé Hạ Hạ của mình.”

“Ngủ ngon.” Cô Đinh đáng yêu ngoan ngoãn cúp điện thoại, nhìn thấy Wechat bật ra một tin nhắn.

Là tin nhắn thoại của Tô Mạc Già.

Quý ngài Tên Điệu được hàng trăm nghìn người mến mộ, giờ phút này lại không hề biết rằng mình đã bị bạn thân của cô Đinh gán cho cái mác “Đàn ông tồi”.

Trong giọng nói trong trẻo lộ ra một chút tình cảm.

“Gửi bao lì xì cho em, em có phiền khi Pia diễn (*) cùng tôi không?”

(*) Gốc là Pia diễn/ kịch: Có nghĩa là luyện tập lồng tiếng (Mang tính giải trí), cụ thể sẽ là chỉ ra các lỗi sai trong quá trình lồng tiếng/ làm kịch truyền thanh.

Quả nhiên!

Nam Nam thật sự tiên đoán như thần, có lẽ Tô Mạc Già không tìm thấy người để trò chuyện nên mới tùy tiện gửi lì xì cho mình, muốn mình trò chuyện cùng một lát!

Cuối cùng tâm trạng rối như tơ vò của Đinh Bán Hạ cũng ổn định lại, sau đó cô lại liên tục cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Của cho là của nợ, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cô Đinh hiểu rõ những đạo lý này.

“Pia diễn sao? Được thôi.”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 13



“Phòng YY: XXXXXXXX, mật khẩu: xxnawm.” Tô Mạc Già ném ra một dãy số rồi rời đi.

Đinh Bán Hạ sao chép chuỗi số này lại, sau đó vui vẻ nhớ ra rằng máy tính của mình không có thứ gọi là YY.

Cô vội vàng tải YY xuống, đăng nhập vào tài khoản có id là “Tarot Reader Alexia” đã đăng ký trước đó.

Cô Đinh mất 10 phút để vào được YY và chỉ tốn 0.01 giây để hối hận.

… Mẹ nó cô đã quên một đống lời mời kết bạn từ lần trước, càng không cần phải nói đến đủ loại tin tức và lời mời kết bạn tích lũy mấy ngày nay.

Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tự hỏi cảm giác chua chát khi vô cớ bị chú ý đến là như thế nào.

Lúc vào phòng mà Tô Mạc Già đưa, Tô Mạc Già đã ở trong danh sách cài đặt mic.

Sau khi thấy cô tiến vào, Tô Mạc Già nhanh chóng bế cô lên danh sách cài đặt mic.

“Đến rồi.”

Vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng đó, nhưng lại hoàn toàn không hỏi trong quãng thời gian ngắn vừa rồi Đinh Bán Hạ đã đi đâu.

Cái loại cảm giác này là——

Em đến là tốt rồi.

Có lẽ có người thật sự bẩm sinh đã có thể dùng giọng nói để thể hiện hàng nghìn cảm xúc, ví dụ như Tô Mạc Già.

Đinh Bạn Hạ cứ cảm thấy cô có thể nghe ra rất nhiều điều từ giọng điệu nhẹ nhàng của anh, hơn nữa còn là rất nhiều điều cực kỳ “Khó hiểu”.

Đinh Bán Hạ nhất thời nghẹn lời, tiếp đó cô dừng một lúc rồi mới ấn F2 để mở mic: “Ừm.”

Khu bình luận xuất hiện một đoạn kịch bản, Tô Mạc Già mở miệng nói: “Hôm nay pia diễn đoạn này với tôi nhé.”

Đinh Bán Hạ nhìn kịch bản, trên gương mặt xinh xắn dịu dàng tràn đầy vẻ tò mò.

Đây là lần đầu tiên cô “Pia diễn”, cũng là lần đầu tiên cô nghe được từ “Pia diễn” này.

Trước khi tới, cô còn vào Baidu tra xem “Pia diễn” là gì, ý nghĩa đại khái chính là——

Các diễn viên lồng tiếng trên Internet kết nối mic rồi luyện tập diễn với nhau? Tương tự như cách các diễn viên đối diễn, mấy CV kết nối mic đối diễn như này thì gọi là pia diễn?

Hy vọng cô không hiểu sai, Amen.

Kịch bản trên khu bình luận hình như là một đoạn nhỏ trong toàn bộ kịch bản, những phần tóm tắt cả trước lẫn sau đều không đầy đủ, chỉ là một đoạn đối thoại không đầu không đuôi.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Đinh Bán Hạ khẽ đáp: “Sẵn sàng rồi.”

Thành thật mà nói, cô cũng không có gì để chuẩn bị. Từ nhỏ, cô đã là người không giỏi “Đọc diễn cảm” lắm, cho dù đọc gì thì cũng... Vô cảm.

Trần Nam từng nói cô: “Mình bảo này, nếu một viên gạch mà biết nói thì nó có thể nói có cảm xúc hơn cả cậu đó! Hạ Hạ, cậu chẳng khác Siri là bao, qua mấy năm nữa đến khi Iphone 20 ra mắt, Siri tiến hóa còn có tình cảm hơn cậu.”

Bên Tô Mạc Già đã bắt đầu.

“Năm mới vui vẻ.”

Không thể không nói, Tô Mạc Già không hổ là người đã bắt đầu làm diễn viên lồng tiếng thương mại. Bình thường nói chuyện đều có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng vừa chuyển sang chế độ lồng tiếng là lại chứa đầy tình cảm.

Câu “Năm mới vui vẻ” đơn giản này được Tô Mạc Già đọc lên cực kỳ dịu dàng, không biết ẩn chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.

Đinh Bán Hạ: “Năm mới vui vẻ.”

...

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân cô Đinh cũng 囧, lần thứ 101 cô cảm thấy nếu mình đi lồng tiếng thì chắc chắn sẽ chọc tức một lượng lớn người xem.

Mỗi chữ đều, không, có, cảm, xúc!

Tô Mạc Già dường như không hề bị sự vô cảm của Đinh Bán Hạ ảnh hưởng, anh tiếp tục đọc: “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”

Lời thoại tiếp theo của Đinh Bán Hạ thực ra rất đơn giản, chỉ là một câu “Không có chuyện gì”.

Nhưng không hiểu sao cô lại nói lắp bắp: “Ồ, không, không có chuyện gì.”

Thật ra cô không muốn nói lắp đâu...

Chỉ là Tô Mạc Già thật sự quá có sức hấp dẫn, mặc dù chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản nhưng không hiểu sao lại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy chua xót.

Loại cảm giác déjà vu (*) đó vô cùng đáng lo ngại nhưng lại quen thuộc đến nỗi không thể giải thích nổi, khiến trước mắt Đinh Bán Hạ như có hình ảnh hiện ra một cách khó hiểu.

(*) Là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.

Hơn nữa...

Lời nói ấy giống hệt như câu “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”, hình như cô đã từng nghe rồi.

Khi nào nhỉ?

“Xia Xia?”

Cho đến khi bên tai nghe được âm thanh, Đinh Bán Hạ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man và tỉnh táo lại, cô vội vàng lên tiếng: “Ơi, tôi vẫn còn ở đây.”

Tô Mạc Già khẽ cười, tiếng cười này...

Khiến cho người không mấy si mê giọng hay như Đinh Bán Hạ cũng không khỏi cảm thấy tai nóng bừng.

Quá, quá, quá mẹ nó... Hoàn mỹ hu hu.

“Tôi thấy em lơ đãng nên không kéo em tiếp tục pia diễn nữa, nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng Tô Mạc Già dịu hơn vài phần, giọng nói lạnh lùng thường ngày lại lộ ra sự ấm áp.

Trong đêm khuya mùa đông không có hơi ấm ở thành phố N, không biết tại sao lại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy vui vẻ hơn.

“Được.” Cô Đinh luôn làm khùng làm điên lúc này cũng đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, mình nhận của người ta nhiều lì xì như vậy, khi bị kéo qua pia diễn thì chỉ nói được một câu “Năm mới vui vẻ” và một câu “Không có chuyện gì”. Trời đất chứng giám cô Đinh cảm thấy mình rất áy náy.

“Ngủ ngon, Xia Xia.” Một giọng nói giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào tai Đinh Bán Hạ.

Mãi đến lúc tháo tai nghe xuống, Đinh Bán Hạ mới không nhịn được mà chạm vào tai nghe và trái tim của mình.

Vẫn ổn vẫn ổn...

Tiếng ngủ ngon sau cùng kia thật sự cực kỳ khiến trái tim người ta ngứa ngáy. Quả thực như có một sợi lông vũ quét ở đầu quả tim của bạn, đã vậy còn không chịu để cho bạn thoải mái.

Sau khi Đinh Bán Hạ tắt máy tính rồi nằm lên giường, cô không tài nào ngủ được.

Thật sự khi cô pia diễn với Tô Mạc Già trong buổi tối hôm nay, câu nói “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?” quá mức quen thuộc, khiến Đinh Bán Hạ hơi phát điên, chính là cảm giác phát điên khi sắp nhớ ra rồi nhưng lại không nhớ ra nổi.

Rốt cuộc cô đã từng nghe được những lời này khi nào?

Không phải chuyện sau khi tốt nghiệp và chắc chắn cũng không phải chuyện hồi cấp 3. Suy cho cùng thì hồi cấp 3 hoàn toàn không có ai quan tâm mình có khóc hay không. Vậy là đại học sao?

Đinh Bán Hạ lăn qua lộn lại, cuối cùng cô dứt khoát mở điện thoại ra lướt Weibo.

Đinh Bán Hạ: “...”

Lại! Làm! Sao! Nữa!!

Tại sao Weibo của mình lại sập rồi!?

Không phải tối nay đã sập một lần rồi ư? Một ngày phải sập vài lần mới vừa lòng sao?

Đinh Bán Hạ đã cực kỳ quen thuộc với tình huống này nhanh chóng bấm vào trang Weibo của Tô Mạc Già, xuất hiện tình huống như vậy, chắc chắn Tô Mạc Già là đầu sỏ gây tội.

Quả nhiên, Đinh Bán Hạ load lại một chút, load ra được Weibo mới nhất của Tô Mạc Già.

Đăng vào 10 phút trước, hơn nữa, còn chuyển tiếp bài đăng Weibo của hai người.

CV Tô Mạc Già: “Đoán xem. //@Tiên nữ nhỏ nhà Tên Điệu: Người bị làm mờ tên này là ai ai ai, đừng nói với tôi đó là Alexia! //@Thù Vinh V: Nửa đêm tùy ý đi dạo quanh căn phòng nhỏ của Tên Điệu, thế mà lại thấy một chuyện rất thú vị. [Hình ảnh.jpg].”

Đinh Bán Hạ nơm nớp lo sợ nhấn mở hình ảnh trên Weibo của Thù Vinh.

Không sai...

Là cảnh cô và Tô Mạc Già pia diễn trong phòng YY, hình ảnh thể hiện rõ trên danh sách cài đặt mic chỉ có hai người, vị trí số một là Tô Mạc Già, Thù Vinh còn rất có lòng mà làm mờ đi id của người ở vị trí số 2, cũng chính là cô...

Mặc, mặc dù Đinh Bán Hạ cảm thấy việc làm mờ này gần như chẳng có tác dụng gì hu hu hu, cuộc sống thật là gian khổ hu hu hu.

Điều mà Đinh Bán Hạ không biết chính là, bởi vì Weibo này nên nhóm fans hâm mộ của Tô Mạc Già đã bùng nổ giữa đêm khuya.

“Chết tiệt tôi vốn đang cảm thấy có lẽ không phải là Alexia, Tên Điệu chuyển tiếp bài đăng kia không phải là đang thầm chứng minh suy đoán này sao???”

“Nói cách khác, Tên Điệu của chúng ta hẹn hò với Alexia vào đêm khuya đúng không...”

“Anh ấy còn tự mình chứng minh chuyện này đúng không...”

Thật sự không nhìn được mọi người trong nhóm buồn bã như vậy nữa, một cô gái lên tiếng an ủi: “Không không không, mọi người nghĩ thoáng chút đi! Nói không chừng là bói toán đêm khuya đấy!”

Cả nhóm yên tĩnh 1 giây, sau đó một tin nhắn bật ra.

“Ha ha, bản thân bạn có tin không?”

Cô gái lên tiếng an ủi kia: “...”

Xin lỗi, bản thân tôi thật sự cũng không tin hu hu hu. Tên Điệu, sao anh lại đi hẹn hò với người con gái khác giữa đêm khuya, chúng ta thật sự thất tình sao?!

Đinh Bán Hạ không biết chuyện này, cô chỉ tùy tiện xem qua bình luận, cảm thấy các fan của Tô Mạc Già rất có ý thức.

Ít ra là trong tình huống như này, không có ai nhắn tin đến mắng cô...

Cô Đinh cảm thấy rất may mắn.

Sau đó điện thoại cô nhận được một tin nhắn Wechat.

Tin nhắn thoại do Tô Mạc Già gửi đến.

“Xin lỗi vì đã làm em rơi vào hoàn cảnh này.”

Giọng nói trong trẻo mà lại tràn đầy áy náy.

Vốn dĩ trong lòng Đinh Bán Hạ toàn là “Tôi muốn tìm anh tính sổ”, nhưng sau đó lập tức bị tắt lửa. Cũng, cũng đúng, Tô Mạc Già không cố ý mà.

Thôi vậy, cô Đinh cảm thấy mình rất rộng lượng nên không so đo nữa.

Nhưng cứ như vậy thì người vốn đã mất ngủ như Đinh Bán Hạ lại càng cảm thấy không thể ngủ yên được.

Cô nằm trên giường lăn lộn một lúc rồi lại ngồi dậy lấy bài Tarot ra.

Hiện tại cô cũng hơi tò mò Tô Mạc Già thích con gái như thế nào.

Cho nên cô định dùng cách bói toán để xem thử.

Bói về tính cách của con người, Đinh Bán Hạ bình tĩnh rút ra ba lá bài.

Sau khi lật bài lại, ngay cả cô cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Hình như cô chưa bao giờ rút ra được ba lá ẩn chính (*) cùng một lúc, vậy mà lần này cả ba lá đều là lá bài ẩn chính.

(*) Bộ ẩn chính (Major arcana) là những lá bài rất quan trọng trong một bộ bài tarot. Nhìn chung chúng là những lá bài mà một người mới dùng tarot sẽ tìm hiểu đầu tiên; một phần vì chúng ít hơn (Có 22 lá ẩn chính so với 54 lá ẩn phụ) và một phần vì chúng được xem là hàm ý sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn và có những phần “Thuộc về tinh thần” hơn của cuộc sống.

Lần lượt là mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

Nếu nói về tính cách của con gái——

Tràn đầy hy vọng về cuộc sống, thay đổi thất thường, vừa lạc quan vừa tự tin?

Tính cách phức tạp vậy ư? Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi khó hiểu.

Sau đó cô không nhịn được mà đăng một bài viết lên Weibo.

Tarot Reader Alexia: “Vừa rồi muốn bói tính cách của một người, rút ra ba lá bài, lần lượt là mặt trời, mặt trăng và sao, có hơi tò mò rốt cuộc tính cách của người này là như thế nào? Quá phức tạp.”

Có lẽ vì đã khuya rồi nên mấy người vẫn luôn nhanh chóng bình luận lại, lần này cũng không bình luận ngay.

Đinh Bán Hạ đang chuẩn bị thoát khỏi Weibo thì nhận được một bình luận.

Là Tô Mạc Già.

CV Tô Mạc Già: “Tính cách gì à? Trời, trăng và sao.”

Trời, trăng và sao đều rơi vào mắt em.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 14



Hậu quả của việc tối hôm trước ngủ quá muộn chính là cả buổi sáng ngày hôm sau Đinh Bán Hạ bị kẹt trên giường, hoàn toàn không dậy nổi.

Đinh Bán Hạ mơ suốt đêm, mơ thấy đủ kiểu người.

Từ Lục Ly, đến Lư Mộc, rồi tới Trần Nam, thậm chí cô còn mơ thấy cả Chu Nhạc Nhạc.

Nội dung giấc mơ cũng kỳ quái nữa. Hình như là Từ Lục Ly và Lư Mộc cãi nhau, không không không, nói đúng ra là Lư Mộc đơn phương tranh cãi với Từ Lục Ly =.=

Cô ngồi trong góc làm bài thi tiếng Anh, sau đó nghe được tên mình từ trong miệng của Lư Mộc.

Mấy lời như kiểu “Đinh Bán Hạ cậu ấy thích cậu đó, cậu có biết không!?”

Sau đó Từ Lục Ly cầm cốc nước lên, nhìn Chu Nhạc Nhạc đang đợi anh ở phía trước, cũng không quay hề đầu lại: “Nằm mơ đi.”

Đến tận giữa trưa 12 giờ, khi bị chuông điện thoại đánh thức thì Đinh Bán Hạ mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“...”

Giấc mơ quái lạ gì vậy, Đinh Bán Hạ chửi thầm.

Đinh Bán Hạ vừa nhắm mắt vừa chạm vào điện thoại, mơ màng nói: “Alo?”

“Bán Hạ, là mình, Lư Mộc.”

Đinh Bán Hạ uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy khỏi giường: “Lớp trưởng Lư, gọi điện thoại cho mình có chuyện gì sao?”

Lư Mộc hơi buồn cười mà nói đùa: “Bán Hạ, có phải cậu vừa mới tỉnh ngủ không? Sao chẳng có thay đổi gì so với hồi cấp 3 thế?”

Tiếc rằng lời nói đùa này không được cô Đinh tiếp thu. Hiện tại trong đầu cô Đinh toàn là câu nói “Đinh Bán Hạ cậu ấy thích cậu đó, cậu có biết không” mà Lư Mộc nói với Từ Lục Ly và câu nói “Nằm mơ đi” của Từ Lục Ly, cho nên trong tâm trí...

Lời nói của Lư Mộc giống như nước, còn câu trả lời của Từ Lục Ly chính là mì.

Cô Đinh dùng sức lắc mạnh và nó biến thành bột nhão.

Cô lại uể oải lên tiếng, giọng nói ngoan ngoãn thường ngày giờ lại mang hàm ý “Tôi rất buồn ngủ”.

Lư Mộc lắc đầu một cái, sau đó nói: “Được rồi, quay lại chủ đề chính. Hẳn là cậu cũng biết, trước đó không lâu mình mới từ nước ngoài về, do đó gần đây muốn tổ chức một bữa cơm cho lớp chúng ta. Gần đây cậu có thời gian không?”

Phản ứng đầu tiên của Đinh Bán Hạ chính là từ chối.

Làm ơn đó, hồi cấp 3 cô không có nổi một người bạn, cũng không có ai từng tiếp xúc với cô, cô đi họp lớp làm gì... Trong bầu không khí như vậy, có lẽ bản thân cô cũng không ăn nổi cơm đâu.

“Gần đây mình rất bận...”

Đinh Bán Hạ còn chưa nói xong đã bị Lư Mộc ngắt lời.

Giọng điệu vừa rồi còn có phần vui đùa của Lư Mộc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bán Hạ.”

Đinh Bán Hạ nhất thời không nói nên lời: “Hả?”

“Bây giờ cậu vẫn không muốn nói chuyện với mọi người sao?”

Lư Mộc hỏi cực kỳ nghiêm túc.

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Tại sao vô duyên vô cớ lại biến thành mình không muốn nói chuyện với mọi người?

Rõ ràng là...

Rõ ràng là không có ai muốn nói chuyện với cô.

Cô mím môi, không mở miệng nói chuyện.

Lư Mộc thở dài: “Bán Hạ, mình thực sự rất mong cậu có thể tới. Thật sự rất lâu rồi mình chưa gặp cậu, coi như đón gió tẩy trần (*) cho mình đi, được chứ?”

(*) Đón gió tẩy trần: Nghĩa là hoan nghênh và chiêu đãi (Gột rửa phong trần cho) người đi xa trở về.

Đinh Bán Hạ là một người rất dễ mềm lòng, hơn nữa còn cực kỳ nhớ tới tình cũ.

Nói gì đi chăng nữa thì đúng là hồi còn học cấp 3, Lư Mộc cũng đối xử với cô khá tốt. Cũng không phớt lờ cô vì cô có sở thích kỳ quái và bị người khác ghét.

Huống hồ, Đinh Bán Hạ vẫn luôn rất biết ơn Lư Mộc.

Lúc trước, cô có tham gia hội thanh niên tình nguyện cấp trường ở trường đại học, khi đó có một hoạt động là quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh.

Lúc ấy bọn họ đi đến đầu đường lớn để tiến hành hoạt động quyên góp tiền, nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Cho nên Đinh Bán Hạ bèn chia sẻ thông tin về hoạt động này lên trang cá nhân.

Lúc đó Lư Mộc đang đi du học ở nước ngoài, sau khi nhìn thấy thông tin này thì lén chọc (*) cô rồi chuyển cho cô 1000 tệ: “Mình quyên góp 1000 tệ, hy vọng các cậu sớm có thể xoay sở được chi phí chữa bệnh cho bọn trẻ.”

(*) Tương tự như chế độ chọc trên Facebook.

Bây giờ, vì ân tình đó, cô cũng nên đi nhỉ?

Đinh Bán Hạ do dự một lát, cuối cùng vẫn trả lời: “OK, vậy các cậu quyết định thời gian rồi nói với mình là được.”

Sau khi cúp máy, gương mặt xinh xắn dịu dàng của Đinh Bán Hạ tràn đầy phiền muộn.

Haizz, rốt cuộc tại sao mình lại mềm lòng đồng ý! Thấy chưa, bây giờ mình hối hận rồi, tới lúc ấy đến đó xong lại không có ai nói chuyện cùng, mình lại phải mốc meo ở trong góc.

Cô Đinh rất rầu rĩ.

Rầu đến nỗi lúc ăn cơm trưa vẫn cứ uể oải ỉu xìu.

Mẹ Đinh thật sự không nhìn nổi nữa, bà không nhịn được mà hỏi cô: “Mẹ bảo này Hạ Hạ, con làm sao thế? Mẹ cảm thấy con không thể ngày nào cũng rúc trong nhà như vậy nữa, đúng lúc ăn cơm trưa xong mẹ định đi siêu thị mua chút trái cây, con đi cùng mẹ đi.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hay lắm, cô Đinh càng rầu rĩ hơn.

Vì sao một ngày nghỉ đông tốt đẹp lại phải ra ngoài! Rốt cuộc là vì sao!?

Để cho cô gái suốt ngày ru rú ở nhà như cô ở trong nhà đến mốc meo không tốt sao!

Dù sao thì hiện tại có nói cái gì cũng không làm nên chuyện, bởi vì sự đe dọa của Mẹ Đinh luôn khiến cô Đinh làm trời làm đất sợ hãi vô cùng.

Đã nói là mua trái cây, nhưng khi tới siêu thị, không hiểu sao lại biến thành công cuộc tranh nhau mua hàng của mẹ Đinh.

“Hạ Hạ, hình như trứng gà ở bên kia đang giảm giá, mẹ qua đó mua ít trứng gà, con ở đây trông xe đẩy đi.” Thái Hậu Đinh căn dặn một cậu rồi lập tức chạy tới chiến trường trứng gà giảm giá.

Đinh Bán Hạ trông xe đẩy theo lời căn dặn, nhưng mà chán muốn chết đi được. Cho nên cô lại lấy thêm vài món đồ ăn vặt rồi bỏ vào xe đẩy nhỏ để lát về nhà vừa xem phim Mỹ vừa ăn.

Cho đến khi nghe được có người gọi mình: “Ồ, đây không phải cô Đinh đấy ư?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Vì sao đi dạo siêu thị thôi mà cũng có thể đụng phải người quen?

Cô bất lực ngẩng đầu lên, mới nhận ra——

Ha ha, là người đàn ông xem mắt mà cô không rõ nhớ tên.

Tên là gì ấy nhỉ?!

Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn: “Chào anh.”

Cơ mà, không chỉ có mỗi người đàn ông xem mắt, mà xuất hiện cùng người đàn ông xem mắt này còn có một cô gái.

Có lẽ khoảng chừng 26, 27 tuổi, trông rất xinh đẹp.

Đinh Bán Hạ tấm tắc cảm thán trong lòng, người này vừa mới xem mắt với mình chưa được bao lâu mà. Cô thật sự hoàn toàn không ngờ Vương Thành lại có tìm thể tìm được bạn gái trong thời gian ngắn như vậy.

Cô gái ấy hơi tò mò hỏi: “Vương Thành, đây là ai thế?”

À à à, Đinh Bán Hạ đột nhiên nhớ ra.

Đúng rồi, tên là Vương Thành!

Trí nhớ của mình tốt thật!

Vương Thành ôm lấy eo của cô gái: “Đây là người mà trước đây anh từng nhắc với em, cô Đinh từng xem mắt với anh, tên là Đinh Bán Hạ.”

Vương Thành còn không quên giới thiệu cô gái này với Đinh Bán Hạ: “Cô Đinh, đây là bạn gái của tôi, Nặc Nặc.” Sau đó anh ta nhìn sang bên cạnh Đinh Bán Hạ: “Xem ra cô Đinh tới một mình. Thế nào? Có phải cô Đinh thật sự không gả ra ngoài được không? Suy cho cùng, người tuấn tú lịch sự và có điều kiện tốt như Vương Thành tôi thực sự không nhiều lắm.”

Nặc Nặc lại hoàn toàn không để ý đến thân phận “Đối tượng đã từng xem mắt” của Đinh Bán Hạ, cô ấy còn thân thiết duỗi tay về phía cô: “Xin chào cô Đinh, tôi từng nghe Vương Thành nhắc tới cô, không ngờ rằng cô lại đáng yêu đến vậy.”

Cô Đinh mỉm cười dịu dàng: “Chào Nặc Nặc.”

Tiếp đó, cô đánh giá Nặc Nặc từ trên xuống dưới rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Nặc Nặc, chắc hẳn cô có nhà riêng ở thành phố N nhỉ?”

Nặc Nặc hơi khó hiểu: “Hả? Nhà gì cơ?”

Đinh Bán Hạ giả vờ thắc mắc: “Vậy ư? Anh Vương không hỏi cô sao?” Cô lắc lắc đầu: “Lúc tôi xem mắt với anh Vương, anh Vương không hề ưa tôi. Tôi không có nhà ở thành phố N, anh Vương điều kiện tốt như vậy sao có thể nhìn trúng tôi cơ chứ?”

Nặc Nặc hơi sửng sốt.

Đinh Bán Hạ lại lắc đầu: “Hơn nữa, tôi còn nhớ rõ anh Vương đã nói với tôi rằng tôi chỉ sở hữu một căn nhà ở thành phố N thôi là chưa đủ, nếu tôi cưới anh Vương, căn nhà đó còn phải sang tên cho anh Vương đó.”

Nặc Nặc quay đầu lại, liếc nhìn Vương Thành với vẻ mặt khó tin.

Vương Thành vội vàng lắc đầu, nói với Nặc Nặc: “Nặc Nặc, em đừng nghe con đàn bà điên này nói bậy bạ. Lúc anh xem mắt với cô ta, anh không ưa cô ta mà cô ta còn liên tục quấn lấy anh, ngày nào cũng gọi điện thoại và gửi tin nhắn Wechat cho anh như bị điên, vậy nên anh mới phải tìm bừa một lý do để khiến cô ta từ bỏ ý định. Anh thích em như vậy, sao có thể bắt em có nhà, còn phải sang tên anh chứ?”

Nặc Nặc nửa tin nửa ngờ.

Vương Thành nói tiếp: “Vả lại, cái cô Đinh Bán Hạ này thật sự điên rồi, cô ta chỉ là một giáo viên mà lại muốn trèo cao, Nặc Nặc đừng tin cô ta. Cô ta là một người phụ nữ không ai thèm, không gả ra ngoài được. Vì không thể gả đi nên mới có thể bịa đặt về người khác mỗi ngày, thật đó, Nặc Nặc, anh thật sự rất thích em.”

Đinh Bán Hạ cười khẩy trong lòng.

Vương Thành này thật sự khá thú vị, còn dám chửi bới cô ngay trước mặt cô, vậy thì lúc riêng tư không biết đã nói cô khó nghe đến mức nào.

Hình như cô không hề thất lễ với Vương Thành mà? Thậm chí còn nói thẳng là mình không thích, cũng chưa từng có ý định chặn đối phương.

Kết quả là không hiểu sao lại biến thành “Ngày nào cũng gọi điện thoại và nhắn Wechat với Vương Thành như bị điên”?

Bây giờ cô Đinh làm trời làm đất cảm thấy nếu không đánh tên đểu này một trận thì thật sự rất có lỗi với bản thân.

“Nặc Nặc này, tôi...”

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang.

“Hạ Hạ, em ở đây à.”

Là một giọng nói vô cùng dịu dàng, vừa gãi đúng chỗ ngứa vừa có phần nôn nóng và quan tâm.

Nghe như chủ nhân của giọng nói này vừa rồi còn có chút sốt ruột vì đã đi tìm Đinh Bán Hạ được một lúc rồi.

Giọng nói tràn đầy yêu thương và dịu dàng như sắp tràn ra.

Không hiểu sao da đầu của Đinh Bán Hạ lại cảm thấy tê dại.

Nếu cô nhớ không lầm...

Giọng nói này, hẳn là cô có quen.

Phải, là Từ Lục Ly.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 15



Quả nhiên, khi Đinh Bán Hạ dùng một động tác cực kỳ chậm để quay đầu lại, cô nhìn thấy anh Từ đang ung dung đứng phía sau mình.

Trong tay anh Từ còn cầm một túi dâu tây đã được cân rồi. Khi nhìn thấy Đinh Bán Hạ, anh cũng chỉ cong môi cười, sau đó bỏ dâu tây vào xe đẩy, xoa tóc Đinh Bán Hạ: “Dâu tây em thích.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Này, anh biết cái gì gọi là ngây như phỗng không?

Nếu không biết, thì anh cũng có thể nhìn cô Đinh, sau đó cô sẽ cố gắng hết sức để diễn đạt từ này cho anh bằng vẻ mặt của mình.

Tại sao!

Rốt cuộc là tại sao!

Tại sao lần nào đang tranh cãi với Vương Thành, Từ Lục Ly cũng sẽ xuất hiện không tiếng động như vậy? Lần đầu tiên là khi xem mắt, tiếp theo là lúc Vương Thành gọi điện thoại đến, còn có lần này nữa.

Đối mặt với tên đểu như Vương Thành, sức chiến đấu của cô vẫn chưa được phát huy hết đâu.

Hơn nữa, thật sự trùng hợp như vậy sao? Đinh Bán Hạ vô cùng khó hiểu, Từ Lục Ly thật sự đúng lúc đi mua dâu tây ư?

Trái cây mà cô thích nhất cũng là dâu tây sao?

Từ Lục Ly ôm hờ lấy Đinh Bán Hạ, nói như thể anh chỉ vừa mới thấy Vương Thành: “Chào anh.”

Vương Thành vừa thấy Từ Lục Ly là lập tức sụp đổ: “...”

Vương Thành còn chưa kịp nói chuyện, Nặc Nặc đã vô cùng tò mò hỏi: “Cô Đinh, người này là bạn trai của cô sao?”

Từ Lục Ly lại thật sự thận trọng gật đầu: “Đúng, Hạ Hạ không gây thêm rắc rối gì cho mọi người chứ?”

Nặc Nặc đánh giá Từ Lục Ly từ trên xuống dưới.

Nhìn trông rất có văn hóa, vừa đẹp trai vừa có khí chất. Từ lời nói ban nãy cũng có thể thấy được người này thật sự đối xử với cô Đinh đó rất tốt...

Là người mà cho dù có nói thế nào thì cũng tốt hơn Vương Thành hàng nghìn lần.

Vậy thì.

Nói cách khác, cái câu “Không ưa cô ta mà cô ta còn liên tục quấn lấy anh” của Vương Thành là giả?

Nặc Nặc cắn môi, nhìn về phía Vương Thành.

Vương Thành rõ ràng rất hoảng hốt: “Nặc Nặc, em đừng nghe bọn họ nói bậy. Anh thật sự rất yêu em mà, Nặc Nặc.”

“Chúng ta mới chỉ xem mắt được mấy ngày thôi, anh đừng có nói yêu tôi như vậy, tôi thật sự không tin.”

Nặc Nặc trông cũng không ngốc lắm, có lẽ là thực sự cực kỳ tức giận nên mới bình tĩnh như vậy.

Đinh Bán Hạ cong mắt mỉm cười, trông vẫn dịu dàng như cũ: “Nặc Nặc à, nhà ở thành phố N vẫn rất quan trọng.”

Nặc Nặc gượng cười, nói với Đinh Bán Hạ: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô Đinh. Tôi còn có chút việc phải đi trước nên không mua đồ nữa, cô Đinh từ từ đi dạo với bạn trai đi.”

Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn: “Vâng.”

Có lẽ Nặc Nặc thật sự không cười nổi nữa nên xoay người nhanh chân rời đi.

Chuyện quái gì thế này!

Vương Thành hung hăng lườm Đinh Bán Hạ: “Cô đợi đấy cho tôi!” Sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.

Gia cảnh của Nặc Nặc thật sự rất tốt. Bỏ lỡ người này, anh ta biết phải đi đâu để tìm một cô gái có điều kiện tốt như thế?

Có nhà ở thành phố N, anh ta sẽ có thể bớt được mấy chục năm phấn đấu đấy?

Nghĩ tới đây, bước chân của Vương Thành lại không khỏi nhanh hơn vài phần.

Đinh Bán Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng cái tên Vương Thành đáng ghét này cũng rời đi.

Thật là, tại sao ngày nào cũng có chuyện vậy, khiến một “Bé đáng yêu” như cô phải mở miệng mắng người? Tuy rằng cô diss người ta rất thoải mái, nhưng thường xuyên gặp phải những người khiến người ta không vui như vậy, vẫn rất phá hỏng tâm trạng.

Vương Thành vừa mới rời đi, cánh tay đang ôm hờ Đinh Bán Hạ của Từ Lục Ly lịch sự buông xuống.

Giọng điệu lạnh lùng như ngày thường: “Đinh Bán Hạ.”

Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Lục Ly.

Tuy cô biết Từ Lục Ly rất cao, nhưng bây giờ khi thực sự đứng trước mặt anh, cô mới phát hiện mình thấp hơn anh hẳn một cái đầu. Không hiểu sao trông mình có vẻ rất không có khí thế.

Cô hơi ngập ngừng: “Hửm?”

“Cậu có thể phớt lờ những người như thế này.” Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của Đinh Bán Hạ là Từ Lục Ly lại không thể nói được một lời nặng nề nào.

Trước kia là vậy, hiện tại cũng thế.

Mặc dù anh thực sự rất lo lắng, lần nào cũng đụng phải người đàn ông xem mắt kia, đã thế người đàn ông xem mắt kia lại còn là một tên đểu có thể nhìn ra bằng mắt thường.

Hôm nay thậm chí anh ta còn uy h**p Đinh Bán Hạ là “Cô chờ đó cho tôi”, người như vậy, Đinh Bán Hạ thật sự không cần phải để ý đến.

Khi Đinh Bán Hạ chột dạ không hiểu vì sao và không biết nên nói gì thì đôi mắt sẽ không khỏi liếc sang hai bên.

Cái liếc mắt này hay lắm.

Cô Đinh run sợ trong lòng, nhìn thái hậu nhà mình đang đứng cách đó không xa, cũng không biết đã bắt đầu đứng ở đó từ khi nào, trong tay bà xách một giỏ trứng gà...

Từ Lục Ly thấy Đinh Bán Hạ đang tập trung nhìn về một hướng, anh cũng nhìn sang.

Sau đó anh hiểu ra, đây hẳn là mẹ của Đinh Bán Hạ nhỉ?

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mẹ Đinh xách một giỏ trứng bước đến.

Khí thế trên người bà khiến cô Đinh đổ mồ hôi lạnh vì có chút chột dạ.

Sau khi mẹ Đinh đi tới, bà bỏ trứng gà vào xe đẩy rồi nhìn về phía Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly mím môi, thầm lo lắng một lát, sau đó anh tự giới thiệu: “Chào dì, cháu là Từ Lục Ly, bạn học cấp 3 của Đinh Bán Hạ.”

Bạn học cấp 3 à, mẹ Đinh trầm tư một lúc.

Chẳng lẽ đây là người bạn cấp 3 mà gần đây Hạ Hạ thường xuyên nhắc tới?

Ngoại hình khá đẹp, trông cũng rất có gia giáo, nghe đâu hình như Hạ Hạ nói là bác sĩ Trung Y?

Rất tốt, rất tốt. Tốt hơn đối tượng xem mắt của Hạ Hạ không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy mẹ Đinh cảm thấy rất hứng thú: “Từ Lục Ly à, chào cháu chào cháu, dì là mẹ của Hạ Hạ. Thường xuyên nghe Hạ Hạ nhắc tới cháu, đây là lần đầu tiên gặp trực tiếp cháu, cậu nhóc trông tuấn tú thật đấy!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô đâu có thường xuyên nhắc tới Từ Lục Ly...

Mẹ, danh dự của con gái mẹ sẽ bị hủy trong tay mẹ đó, mẹ biết không?

Sự thận trọng và xa cách thường ngày trên người Từ Lục Ly đã giảm đi vài phần, anh vừa khiêm tốn vừa lễ phép: “Hôm nay không biết sẽ gặp dì nên không mang quà gì đó. Vừa khéo cháu là bác sĩ Trung Y, lần sau cháu sẽ nhờ Hạ Hạ mang chút thuốc bổ cho dì.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Anh Từ, dáng vẻ “Không giỏi ăn nói” mọi ngày của anh đâu rồi?

Vì sao có thể giao tiếp hài hòa với mẹ mình như vậy chứ?

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Từ Lục Ly đã nịnh mẹ Đinh đến nỗi không khép miệng được.

Mẹ Đinh vừa cười vừa hỏi Từ Lục Ly: “Cậu nhóc giỏi thật đấy! Thế nào, có bạn gái chưa?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Mẹ!

Rốt cuộc mẹ đang nói cái gì vậy!

Mẹ Đinh dứt khoát phớt lờ ám chỉ của Đinh Bán Hạ, tiếp tục trò chuyện với Từ Lục Ly: “Không có bạn gái ư? Tiểu Từ đẹp trai như vậy, còn là bác sĩ, sao lại không có bạn gái?”

Như mọi khi, Đinh Bán Hạ rất mất kiên nhẫn nghe mẹ Đinh lải nhải.

Nhưng mà Từ Lục Ly vốn trông có vẻ lạnh lùng, thế mà lúc này lại đang rất nghiêm túc trò chuyện với mẹ Đinh: “Không phải Hạ Hạ cũng chưa có bạn trai sao? Cháu không vội.”

Hay lắm.

Cô Đinh hoàn toàn ngây cả người.

Vừa rồi trước mặt Vương Thành, Từ Lục Ly gọi mình là “Hạ Hạ” vì để giúp mình, có thể tha thứ được. Bây giờ Từ Lục Ly gọi mình là “Hạ Hạ” trước mặt mẹ mình, vậy quả thực là đang hại mình!

Quả nhiên, đôi mắt của mẹ Đinh lập tức sáng lên.

Con gái nhà mình được đó, bình thường trông có vẻ ngây ngốc, lúc quan trọng lại khá lợi hại.

Vừa rồi Từ Lục Ly gọi con gái mình là “Hạ Hạ”? Vậy chẳng phải có nghĩa là thừa nhận quan hệ của hai người một cách trá hình sao?

Haizz, con gái ngốc nhà mình còn nói với mình chỉ là bạn học cấp 3 thôi. Theo như bà thấy, có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Mẹ Đinh vỗ vai Từ Lục Ly: “Tiểu Từ tới siêu thị mua gì vậy?”

Giọng nói trong trẻo của Từ Lục Ly vang lên: “Mua chút rau ạ, định làm mấy món ăn cho buổi tối nay. Dì và Hạ Hạ đến đây như thế nào? Lát nữa để cháu đưa hai người về.”

...

Cho nên, Đinh Bán Hạ cũng không biết tại sao, chỉ sau một chuyến đi đến siêu thị, từ hai người lại biến thành ba người.

Từ Lục Ly giúp hai người đẩy xe đẩy và anh đi bên cạnh Đinh Bán Hạ, trả lời các câu hỏi của mẹ Đinh một cách rất nghiêm túc và lịch sự, thỉnh thoảng lại mua một ít rau dưa cho mình.

Cực kỳ ung dung.

Đinh Bán Hạ thì ngược lại, toàn thân cứng đờ.

Cô lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, nhớ tới Lư Mộc nói với Từ Lục Ly ở trong mơ rằng “Đinh Bán Hạ thích cậu đó, cậu có biết không” và câu “Nằm mơ đi” lạnh lùng của Từ Lục Ly.

Có lẽ có một sự khác biệt khá lớn giữa Từ Lục Ly lạnh nhạt kia và người hiện tại này. Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi choáng váng.

Hơn nữa, Đinh Bán Hạ còn có thể nhớ rõ ràng——

Cảnh trong mơ tối qua, không chỉ là cảnh trong mơ.

Đó là chuyện mà cô từng trải qua hồi cấp 3 rồi, nếu không thì cô cũng sẽ không mơ một giấc mơ quái lạ như vậy.

Khoảng độ lớp 12, lúc ấy quả thực cô đã phải lòng Từ Lục Ly, cũng cho rằng mình giấu giếm rất khá.

Vào một buổi trưa nọ, một buổi trưa rất yên tĩnh. Cô đang làm bài tập ở trong phòng học không một bóng người thì thấy Từ Lục Ly đi ở bên ngoài, sau đó Lư Mộc đuổi theo và nói câu “Đinh Bán Hạ thích cậu đó, cậu có biết không” kia.

Giọng điệu của Từ Lục Ly lạnh nhạt y hệt như trong giấc mơ kia.

“Nằm mơ đi.”

Do đó, từ lúc ấy Đinh Bán Hạ đã bắt đầu nhắc nhở mình rằng không bao giờ được nằm mơ nữa.

Cô cho rằng hồi cấp 3 Từ Lục Ly thật sự đối xử với cô hơi khác một chút, nhưng sau đó cô mới nhận ra mình đang nằm mơ.

Cũng đúng mà, Từ Lục Ly khi ấy, ồ không, Từ Lục Ly vẫn luôn được rất nhiều người để ý đến.

Còn bản thân mình thì sao?

Không có ai muốn để ý đến mình, chỉ có một người bạn duy nhất là Trần Nam.

Mình như vậy, sao Từ Lục Ly có thể thích được chứ?

Xin mày đấy, Đinh Bán Hạ, đừng không nhìn rõ hiện thực nữa.

Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly đang đi bên cạnh mình, cô hít sâu một hơi, không ngừng nhắc nhở bản thân.

Vậy nên đừng để mình không nhìn rõ hiện thực nữa, Từ Lục Ly, xin cậu cách xa mình ra một chút.

Xa một chút là tốt rồi.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 16




 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 17



Đinh Bán Hạ lại giả chết.

Đinh Bán Hạ nằm thẳng trên sofa, đối mặt với sự bức cung nghiêm ngặt của thái hậu nhà mình, cô im lặng không nói một lời nào, không chịu khuất phục.

Sau khi Từ Lục Ly nói câu “Cháu rất thích con gái biết bói toán”, trong xe lại lập tức đắm chìm trong im lặng.

Đinh Bán Hạ thấy thái hậu có tài ăn nói khéo léo nhà mình hiếm khi im lặng, cô không khỏi nuốt nước bọt, yên lặng quyết định sau này phải cách xa Từ Lục Ly một chút.

Giọng điệu khiến người ta kinh ngạc không nguôi của Từ Lục Ly, người có đẳng cấp như mình làm sao có thể chống cự được chứ...

Do đó, Đinh Bán Hạ hoàn toàn không biết bây giờ mình phải nói gì, phải giải thích như thế nào, phải hành động ra sao.

Ông trời của Hạ Hạ ơi, Hạ Hạ là ai, Hạ Hạ đang ở đâu, Hạ Hạ phải làm gì?

Thái hậu Đinh vẫn đang truy hỏi: “Nói mau, rốt cuộc con có yêu đương hay không? Con có thích Tiểu Từ nhà người ta không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng bảo: “Mẹ, nếu con yêu đương, trước đây cũng không đến mức phải đi xem mắt, đúng không?”

Thái hậu Đinh: “Đừng lảng sang chuyện khác! Con có thích Tiểu Từ nhà người ta không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Mẹ ruột của con ơi, mẹ thật sự đúng là mẹ ruột của con...

Đinh Bán Hạ tiếp tục nhẹ nhàng mềm mỏng: “Không thích.”

Cô không phải không nhận rõ được hiện thực, sao có thể đi thích người như vậy chứ?

Sau khi nghiêm túc trò chuyện qua lại với thái hậu nhà mình xong, Đinh Bán Hạ lê thân xác mệt mỏi về phòng.

Rốt cuộc là tại sao, tại sao mình phải chịu tra tấn thể xác và tinh thần như vậy.

Đinh Bán Hạ ngồi lên giường, mở điện thoại ra lướt Weibo.

Trong số rất nhiều tin nhắn linh tinh, Đinh Bán Hạ lướt tới một tin nhắn.

Trên avatar của đối phương có tích V màu cam, id là “Lương Địch”.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, cô không nhấn vào tin nhắn của đối phương mà nhấn vào avatar của người này rồi đi xem trang cá nhân Weibo.

Ồ... Hình như cũng là một ca sĩ cover trên mạng, theo cách gọi của nhóm Nam Nam thì là “Nữ ca sĩ 2D”, hình như cô gái này có chút tiếng tăm trong giới cover nhạc và giới cổ phong.

Mặc dù fans trên Weibo ít hơn của Tô Mạc Già, nhưng cũng có mấy trăm nghìn fans.

Điều ấy thể hiện “Mối quan hệ Weibo” của mình và người này, Lương Địch và Tô Mạc Già theo dõi nhau, thỉnh thoảng còn chia sẻ lại một số bài đăng Weibo của Tô Mạc Già.

Sau khi Đinh Bán Hạ hiểu được tình hình, cô chậm rãi mở tin nhắn Weibo mà Lương Địch gửi cho mình ra.

Thời gian hiển thị tin nhắn của đối phương được gửi vào 3 giờ trước.

Lương Địch V: “Chào Alexia, tôi là Bán Địch. Tôi muốn nhờ cô xem bói một chút, được chứ?”

Đinh Bán Hạ nheo mắt.

Gần đây có rất nhiều người đến tìm cô xem bói...

Cửa hàng Taobao của cô chưa từng kiếm được lời như vậy. Nhưng mối làm ăn đưa tới cửa rồi, không làm thì phí.

Cô vui vẻ trả lời Bán Địch: “Được chứ~ Bạn có thể trực tiếp đặt đơn ở cửa hàng “Ngôi nhà bói toán của Alexia”, ghi rõ thời gian rảnh và vấn đề bạn muốn bói là được.”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không ngờ rằng, ngay sau khi cô vừa gửi tin nhắn đi thì nó đã được hiển thị là đã đọc.

Đối phương đang chờ mình trả lời ư?

Đinh Bán Hạ hơi bối rối, quả nhiên, chưa được bao lâu sau, Lương Địch đã trả lời tin nhắn.

“Tôi muốn bói về tình cảm, nếu cô tiện, tôi muốn bói ngay bây giờ, được không?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Sao gần đây lại có nhiều người muốn bói về tình cảm vậy nhỉ?

Có biết việc ấy khiến cô rất bối rối không?

Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng là khách hàng của mình, từ trước đến nay Đinh Bán Hạ chưa bao giờ hỏi việc riêng của khách, vậy nên: “Được, bạn hãy vào Taobao đặt đơn, rồi chọc tôi một cái trên AliWangWang, tôi sẽ có thể bói toán cho bạn.”

Lương Địch khá nhanh chóng.

Kỳ thực, dựa theo kinh nghiệm của Đinh Bán Hạ, xem bói về tình cảm thì chắc chắn là có người mình thích, sau đó đến đây hỏi xem hai người có khả năng gì không.

Quả nhiên Lương Địch cũng không ngoại lệ.

Tiếc rằng, kết quả bói của Lương Địch cũng không được xem là tốt lắm. Đinh Bán Hạ mím môi, không biết nên giữ vững đạo đức nghề nghiệp của Tarot Reader hay là nói kết quả bói toán cho Lương Địch biết.

Sau khi phân tích qua lá bài cho khách hàng như thường lệ, Đinh Bán Hạ đưa ra kết luận cuối cùng: “Bạn và đối phương sẽ không có kết quả tốt lắm. Nguyên nhân là đối phương quá mức cố chấp, không đáp lại tình cảm của bạn.”

Không ngoài dự tính của Đinh Bán Hạ, sau khi cô nói câu đó xong, bên Lương Địch lập tức im lặng.

Đinh Bán Hạ đã thành thói quen, bói toán chính là như vậy, rất nhiều lúc kết quả bói ra không được như người ta mong muốn.

Có điều, kết quả bói ra không nhất định là kết quả chính xác nhất, đa phần nó chỉ mang tính chất tham khảo. Hơn nữa, nó nói về “Tình trạng hiện tại”, cũng chính là suy nghĩ hiện tại của những người liên quan.

Một hồi lâu sau Lương Địch mới gửi tới một câu.

“Alexia, quan hệ của cô và Tô Tên Điệu là gì?”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cô gái à, chủ đề của cô xoay chuyển nhanh quá rồi đó, tôi không phản ứng kịp.

Tập trung bói tình cảm của mình đi, sao lại đột nhiên hỏi quan hệ của cô và Tô Mạc Già?

Đinh Bán Hạ đắn đo một lát rồi trả lời: “Chào bạn, tôi chỉ cung cấp dịch vụ bói toán.”

Không cung cấp dịch vụ tám chuyện với người khác~~

Lương Địch lại không chịu bỏ qua: “Tôi thật sự rất tò mò quan hệ của cô và Tô Tên Điệu, Tên Điệu không thích cô phải không?”

Đinh Bán Hạ không khỏi trợn trắng mắt.

Muốn hỏi Tô Mạc Già có thích mình hay không, cô đi mà hỏi anh ấy đi, hỏi tôi có ích lợi gì?

Lương Địch lại gửi một tin nhắn đến: “Tôi thích Tô Tên Điệu, hơn nữa, mọi người đều nhìn ra được, hai người chúng tôi rất hợp. Nhưng gần đây cô xuất hiện làm tôi rất bối rối, thêm vào đó, kết quả bói ra của cô hôm nay cũng là giả chứ gì? Tôi không tin tôi và Tô Mạc Già sẽ có kết quả không mấy tốt đẹp.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Hay lắm, hoá ra đối phương không phải tới bói toán, là tới thị uy.

Cô Đinh trông thì hiền lành, nhưng thực ra lại rất dữ. Lần này đối phương tới thị uy với cô, sao cô có thể để mặc cho đối phương gây rắc rối?

“Xin lỗi, tôi không nhận đơn này của bạn nữa. Vừa rồi bói toán coi như bố thí cho bạn, không cần cảm ơn.”

Nói xong, cô tắt khung chat với Lương Địch đi.

Sau khi tắt khung chat, cô Đinh vẫn còn giận đùng đùng.

Thật sự, ngày nào cũng có một đống người hỏi quan hệ của cô và Tô Mạc Già thì thôi đi, bây giờ lại còn tự lấy thân phận bạn gái rồi tìm đến cô, cũng không biết chính mình yếu đến mức nào hả.

Điện thoại vang lên, Đinh Bán Hạ lập tức nghe điện thoại mà không thèm nhìn: “Alo?”

“...”

Người bên kia điện thoại hình như bị giọng điệu nổi giận đùng đùng của cô làm cho hoảng sợ, một lúc lâu sau mới cười hỏi: “Bán Hạ, cậu sao thế? Ai chọc cậu à?”

Ồ, là Lư Mộc.

Đinh Bán Hạ nhụt chí thở dài: “Không sao, cậu tìm mình có chuyện gì à?”

Lư Mộc cười: “Mình tới nhắc nhở cậu một chút, đừng quên bữa liên hoan vào tối thứ bảy tuần này, lát nữa mình gửi địa chỉ cho cậu.”

Liên hoan à...

Nói thật, nếu Lư Mộc không gọi tới nhắc nhở, có lẽ cô Đinh thật sự quên mất.

Cũng có thể là do nội tâm tràn ngập kháng cự với việc liên hoan...

“Lục Ly nói với mình, bây giờ cậu vẫn độc thân đúng không?” Bên kia đột nhiên mở miệng hỏi.

Đinh Bán Hạ: “...”

Mấy ngày! Gần đây! Bị sao vậy!

Tại sao ngày nào cũng có người hỏi cô có độc thân hay không, cô Đinh xinh xắn đáng yêu thật sự rất bực mình.

Cô độc thân 25 năm có gây hại đến ai không? Vì sao lại có nhiều người quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô như vậy?

Đinh Bán Hạ nằm gục xuống giường, uể oải nói: “Đúng vậy.”

Giọng điệu của Lư Mộc rõ ràng vui hẳn lên, lúc này anh ta mới bảo: “Vậy được rồi, cậu tiếp tục bận đi, mình không quấy rầy cậu nữa. Nhớ thứ bảy tới liên hoan nhé.”

Đinh Bán Hạ trả lời lại xong thì cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Cuộc sống thật sự quá bất lực.

Đang chuẩn bị nằm lên giường ngủ một giấc thì điện thoại lại vang lên.

Đinh Bán Hạ chỉ nghĩ là Lư Mộc còn có việc chưa nói xong, cho nên cô chưa xem người gọi là ai đã lập tức nhấc máy: “Lớp trưởng, cậu có việc thì có thể nói hết trong một lượt luôn không?”

“Hạ Hạ!”

Là Trần Nam, hơn nữa giọng nói rõ ràng có chút sốt ruột.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, nếu Trần Nam nói chuyện với mình bằng giọng nói như vậy, chứng tỏ thật sự có chuyện gì đó không ổn lắm...

Quả nhiên, tốc độ nói chuyện của Trần Nam cũng rất nhanh: “Hạ Hạ, cậu nhanh lên Weibo đi!”

Vẻ mặt Đinh Bán Hạ bối rối.

Mình mới rời khỏi Weibo khoảng tầm 1 tiếng thôi mà, làm sao vậy?

Nhưng cô vẫn nghe lời mà vào Weibo, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó...

Được lắm.

Weibo nổ mạnh lần thứ N.

Trần Nam vẫn rất sốt ruột: “Cậu biết Lương Địch à?”

“Miễn cưỡng tính là biết, sao thế?”

“Cậu đừng nhìn những bình luận và tin nhắn đó, đi xem Weibo của Lương Địch trước đã, sau đó nhìn xem cậu có muốn giải thích gì không.”

Trần Nam rất nôn nóng, nhưng cô ấy cũng biết mình không thể nóng vội được, cho nên cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để Đinh Bán Hạ hiểu rõ tình hình.

Ngón tay của Đinh Bán Hạ giật giật, lướt tới bài đầu tiên trong Weibo của Lương Địch.

Tên của cô, bị Lương Địch tùy tiện treo trên bài đầu tiên, thời gian đăng tải được hiển thị là hơn nửa tiếng trước.

Lương Địch V: “Hôm nay tìm @Tarot Reader Alexia xem bói, cô ta nói với tôi rằng tôi và người tôi thích không có khả năng, tôi cảm thấy điều này làm tôi rất bối rối, cho nên tôi muốn nhận được một lời giải thích hợp lý và xin lỗi. Trừ điều này ra, tình cảm của tôi và người tôi thích rất tốt, thói lừa gạt của cô ta chắc chắn đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một Tarot Reader, tôi có lý do để nghi ngờ tính chuyên nghiệp của Alexia.”

Những người cover nổi tiếng trên mạng không giống các ngôi sao trong giới giải trí, các ngôi sao trẻ tuổi đều cố gắng hết sức để tránh làm lộ trạng thái tình cảm của mình, nhưng nhóm người cover lại thường xuyên để lộ trạng thái tình cảm ra.

Lương Địch cũng không ngoại lệ.

Cô ta là nữ thần của rất nhiều người trong giới cover, mọi người đều biết cô ta có một người bạn trai có tình cảm khá tốt.

Tuy Lương Địch chưa bao giờ nói bạn trai là ai, nhưng cô ta lại thường xuyên đăng một vài chuyện hằng ngày về hai người, cũng vì vậy mà thu hút được không ít fans.

Nhưng mà, hiện tại Alexia lại nói Lương Địch và bạn trai không có khả năng?

Các fans của Lương Địch quả thực rất phẫn nộ, hận không thể đi xé Alexia ngay lập tức.

Nhưng Đinh Bán Hạ lại rất bình tĩnh lướt xem chia sẻ và bình luận dưới bài đăng này.
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 18



Cô chậm rãi giơ tay ra, nhấn mở khu bình luận.

“Từ lâu tôi đã cảm thấy cái cô Alexia này mượn danh nghĩa Tarot Reader để tiếp cận các đại thần trong giới 2D, sau khi Tên Điệu chú ý tới cô ta, thỉnh thoảng cô ta lại gây rắc rối. Lúc này lại còn bảo tình cảm của Lương Địch và bạn trai không tốt? Đây chẳng phải là nói bậy sao, các fan ai mà không biết quan hệ của nữ thần và bạn trai rất tốt.”

“Biết đâu, cô ta muốn tiếp cận Tên Điệu. Không phải Tên Điệu nói anh ấy thích con gái biết bói toán sao? Cô ta xuất hiện ở phòng stream YY đúng lúc như vậy? Tôi cảm thấy tất cả đã được lên kế hoạch kỹ càng.”

“Đồng ý với lầu trên, hy vọng Tên Điệu có thể thấy rõ bộ mặt thật của người xưng là Tarot Reader này, đừng để bị cô ta lừa gạt.”

“Thương nữ thần Lương Địch của tôi, nữ thần đừng buồn, chúng tôi sẽ đi truy hỏi cái cô Alexia này!”

...

Những phát ngôn như vậy.

Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói một lời.

Trần Nam nghe thấy điện đầu bên kia điện thoại im lặng, cô ấy không khỏi có chút sốt ruột: “Hạ Hạ, Hạ Hạ ngoan, cậu đừng buồn, không sao đâu.”

Đinh Bán Hạ nhếch môi: “Không sao, mình không buồn. Mình đã quen rồi.”

Quen biết Đinh Bán Hạ nhiều năm như vậy, Trần Nam sợ nhất là nghe được câu “Mình đã quen rồi” của Đinh Bán Hạ, cái kiểu cố ép bản thân trở nên thản nhiên đó, luôn khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.

Đinh Bán Hạ lại cười: “Được rồi Nam Nam, cậu không cần lo cho mình. Mình biết chuyện gì xảy ra.”

Trần Nam hơi do dự, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn hỏi: “Cậu bói toán cho Lương Địch, cho dù kết quả không được tốt lắm thì cô ta cũng không đến mức treo cậu như vậy. Có phải hai người các cậu còn tranh cãi gì khác không?”

“Tranh cãi à...” Đinh Bán Hạ cười bảo: “Nếu việc Lương Địch thích Tô Mạc Già được coi là tranh thì, thì đúng là như vậy.”

Trần Nam lập tức bị khiếp sợ.

“Cậu nói cái gì? Lương Địch thích Tô Mạc Già? Không phải cô ta có bạn trai sao?”

Cô Đinh đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn: “Mình cũng cực kỳ tò mò, cô ta ngang nhiên cắm sừng bạn trai mình như vậy, còn nói chuyện cô ta thích Tô Mạc Già cho mình, rốt cuộc có phải bị ngốc hay không?”

Trần Nam nheo mắt: “Hạ Hạ, cứ cho là Lương Địch thích Tô Mạc Già, nhưng vì sao cô ta phải nói cho cậu? Cô ta không sợ cậu chụp ảnh màn hình rồi nói ra sao?”

“Mình xem qua thì thấy tài khoản Taobao mà cô ta dùng để xem bói hôm nay là tài khoản mới đăng ký, chắc có lẽ cô ta nghĩ cho dù mình chụp màn hình thì cô ta cũng có thể nói đó không phải là cô ta.” Đinh Bán Hạ nhún vai.

Sau khi giải thích về tình hình cho Trần Nam, Đinh Bán Hạ cúp máy, nằm bò trên giường.

Cô cũng không biết tại sao mình lại bị vướng vào giới mà trước đây cô chưa từng xem qua, cũng không biết sự thân mật mập mờ của Tô Mạc Già là có ý gì, càng không biết tại sao hôm nay mình lại bị một người lạ nhắc đến.

Cô chỉ cảm thấy thực sự rất mệt mỏi.

Cô không khỏi có chút giận cá chém thớt, gửi một tin nhắn cho Tô Mạc Già: “Sau này! Không bói toán! Cho anh nữa!”

Tô Mạc Già không trả lời tin nhắn, Đinh Bán Hạ lập tức cảm thấy hơi chột dạ, không biết có nên thu hồi tin nhắn không.

Đinh Bán Hạ khẽ cắn môi, dù sao lý do mình bị Lương Địch nhắc đến cũng là vì Tô Mạc Già, mình không chột dạ đâu, hừ!

Cô tùy ý mở tin nhắn QQ ra, phát hiện nhóm lớp QQ lại đang trò chuyện.

Từ sau lần trước, Đinh Bán Hạ đã tắt thông báo tin nhắn nhóm này rồi, miễn cho ngày nào Lư Mộc biết ăn nói cũng dẫn mọi người trò chuyện.

Hôm nay thật sự hơi chán nên cô mới mở nhóm lớp ra xem mọi người đang nói chuyện gì.

Dương Vũ từng làm lớp phó hồi cấp 3: “@Lư Mộc, couple Sữa Tắm của cậu thế nào rồi?”

Chủ đề này có vẻ được rất nhiều cô gái cảm thấy hết sức hứng thú.

“Đúng vậy đúng vậy, mình nhớ lúc ấy quan hệ của hai cậu rất tốt, mấy đứa con gái lớp khác rất hâm mộ lớp chúng ta vì có couple như vậy.”

“Lư Mộc, sau khi về nước cậu đã gặp Từ Lục Ly chưa?”

Nhóm lớp vô cùng sôi nổi.

Hình như hôm nay Lư Mộc có việc nên không xuất hiện thường xuyên trong nhóm lớp như mọi khi, nhưng các cô gái vẫn tiếp tục ríu rít thảo luận về couple Sữa Tắm của Lư Mộc và Từ Lục Ly.

“Mình nhớ lúc đó Chu Nhạc Nhạc đang theo đuổi Từ Lục Ly, nếu thật sự phải nói thì mình cảm thấy lớp ta khá có tiếng tăm.”

“Nhắc đến Chu Nhạc Nhạc mới nhớ, 2 ngày trước mình có gặp cô ấy. Cô ấy đã kết hôn rồi, hình như sống cũng không tệ lắm.”

“Nhưng mà kể ra thì, lúc ấy có cô gái nào mà không thích công khai hoặc là thích thầm Từ Lục Ly chứ...”

“Thật sự không biết vợ tương lai của Từ Lục Ly sẽ là người như thế nào.”

Đúng vậy, rất nhiều người thích Từ Lục Ly...

Đinh Bán Hạ lướt xem tin nhắn rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy thì sắc trời đã tối sầm rồi.

Cô Đinh đã ngủ được một giấc mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn mơ màng ngủ qua cả giờ ăn cơm tối nên cảm thấy hơi áy náy. Cô thấy mình quả thực là đang sống lãng phí thời gian.

Sau khi mở điện thoại lên, Đinh Bán Hạ phát hiện tin nhắn Wechat lập tức bật ra một đống.

Tin nhắn của Trần Nam.

“Hạ Hạ Hạ Hạ!!! Trời ạ! Cậu mau lên Weibo xem đi!”

“Hạ Hạ, cậu đâu rồi!”

“Đinh Bán Hạ! Cậu hẹo rồi à, sao cậu vẫn chưa xuất hiện a a a a a mình muốn bùng nổ a a a a!”

Tin nhắn của Thù Vinh.

“Trước đây tôi trăm phương nghìn kế muốn có được Wechat của cô, chính là vì hiện tại đó!”

“Xia, cô đâu rồi!?”

“Trời ơi, tôi không chịu nổi nữa, quá quá quá kích động!”

Cùng với đó là tin nhắn của Tô Mạc Già.

“Xin lỗi, hôm nay công việc khá bận, tôi vừa mới thấy.”

Đinh Bán Hạ: “...???”

Xảy ra chuyện gì ư?

Bỏ qua tin nhắn dễ bị kinh ngạc và gào thét của Thù Vinh, Đinh Bán Hạ lựa chọn trả lời Trần Nam.

“Sao vậy?”

Trần Nam gần như trả lời ngay lập tức: “Đinh Bán Hạ, mẹ nó cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi! Mau vào Weibo!”

Đinh Bán Hạ nơm nớp lo sợ trong lòng, dựa theo thái độ của Nam Nam, Weibo lại bị sao vậy?

Sau khi suy đoán lung tung, Đinh Bán Hạ ngập ngừng vào Weibo.

...

Hay lắm, Weibo cũng trong trạng thái bùng nổ.

Mặc dù đã quen với việc Weibo bùng nổ, nhưng khi nhìn thấy tình hình như vậy, Đinh Bán Hạ cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc và ngẩn tò te.

999+ tin nhắn, 999+ tag, 999+ like...

Trước đây Weibo chỉ bùng nổ, hôm nay.

Có lẽ là nổ tung luôn...

Đinh Bán Hạ càng thêm sợ hãi mà nhấn mở @, muốn xem xem mọi người @ Weibo của mình để làm gì.

Nguyên nhân hôm nay Weibo của cô nổ tung, cũng không có gì bất ngờ gì xảy ra cả, lại là Tô Mạc Già.

“Liên quan đến nhận xét của @Lương Địch đối với @Tarot Reader Alexia ngày hôm nay, Tên Điệu @Tô Mạc Già có gì muốn nói không? Hoặc là anh có ý kiến gì với @Tarot Reader Alexia không?”

Bài viết này được đăng tải bởi một fan hâm mộ giới 2D, phía dưới có rất nhiều người bình luận rằng chắc chắn Tô Mạc Già sẽ không trả lời.

Mọi người đều biết, người kín tiếng như Tô Mạc Già sẽ không để ý đến hay tăng thêm độ hot cho những vấn đề liên quan đến việc đấu đá nảy lửa trong giới 2D, lần này cũng không ngoại lệ.

Tô Mạc Già thật sự không trả lời.

Chủ bài viết chia sẻ lại bài Weibo của mình, người đó còn nói thêm: “Tôi thật sự rất muốn xem Tên Điệu bình luận, tôi còn đang suy nghĩ nếu Tên Điệu công nhận năng lực bói toán của Alexia, tôi sẽ đi tìm Alexia đặt 100 đơn bói toán, bói tình cảm, bói công việc, bói người nhà... Haizz.”

Sau đó, Tô Mạc Già luôn cực kỳ kín tiếng...

Tô Mạc Già V: “Tarot Reader tốt nhất. //@Tiên nữ của Tên Điệu nè: Tôi thật sự rất muốn xem Tên Điệu bình luận, tôi còn đang suy nghĩ nếu Tên Điệu công nhận năng lực bói toán của Alexia, tôi sẽ đi tìm Alexia đặt 100 đơn bói toán, bói tình cảm, bói công việc, bói người nhà... Haizz. //@Liên quan đến nhận xét của @Lương Địch đối với @Tarot Reader Alexia ngày hôm nay, Tên Điệu @Tô Mạc Già có gì muốn nói không? Hoặc là anh có ý kiến gì với @Tarot Reader Alexia không?”
 
Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 19



Tarot Reader tốt nhất, nhất…

Năm chữ to đùng này nổ tung trong đầu Đinh Bán Hạ.

Hơn nữa, trong số nhiều bài đăng trên Weibo hỏi Tô Mạc Già về quan điểm của anh đối với Đinh Bán Hạ, Tô Mạc Già chỉ trả lời mỗi bài đăng này, đây là bài Weibo mà một fans nói rằng người đó muốn tìm cô xem bói 100 lần…

Đinh Bán Hạ mím môi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trần Nam vẫn còn đang spam tin nhắn.

“Hạ Hạ Hạ Hạ, cậu thấy chưa?!”

“Hạ Hạ Hạ Hạ, nếu cậu lại nói cậu không có quan hệ gì với nam thần Tên Điệu, đánh chết mình cũng không tin!”

“Wow hàm ý bảo vệ công khai này, Hạ Hạ, cậu không biết đâu, trước đây, khi đề cập đến tranh cãi đấu đá trong giới 2D, Tên Điệu đều không quan tâm đâu!”

“Áu áu lần này mình thật sự bị Tên Điệu mê hoặc rồi, sức mạnh bạn trai level max! Yêu rồi yêu rồi.”

...

Đinh Bán Hạ ngẩn ngơ, không nhắn lại câu nào cả.

Cho đến khi Wechat của Thù Vinh cũng bắt đầu oanh tạc.

“Mẹ ơi Xia Xia, lần này tôi thật sự bắt đầu bội phục cô rồi!”

“Trời ạ nếu có hồng nhan họa thủy, vậy chắc chắn phải là cô!”

“Tên Điệu bỏ theo dõi Lương Địch rồi, hơn nữa còn xóa Lương Địch khỏi danh sách fans của cậu ấy. Đây là lần đầu tiên cậu ấy bỏ theo dõi người ta đó, tôi bắt đầu che miệng kinh ngạc rồi nè a a!”

...

Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt vừa to vừa tròn, sau đó nhanh chóng bắt được từ khóa trong hàng loạt tin nhắn Wechat của Thù Vinh.

“Bỏ theo dõi Lương Địch?!”

Cô nhanh chóng chen lại vào Weibo, tìm đến trang chủ Weibo của Tô Mạc Già.

Quả nhiên, số lượng theo dõi trước đây là 123, giờ đã biến thành 122...

Lúc này, Wechat của cô nhận được một tin nhắn.

Là tin nhắn thoại Tô Mạc Già gửi đến.

Bên trong giọng nói luôn trong trẻo ấy ẩn chứa chút áy náy: “Xin lỗi, vì tôi mà em bị chỉ trích về lĩnh vực em thích và am hiểu nhất.”

Kỳ thực, Đinh Bán Hạ có hơi bực bội.

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Tô Mạc Già mà?

Lương Địch đơn phương nhắc đến cô, nhưng người khác thậm chí còn không biết thực ra Lương Địch thích Tô Mạc Già.

Tất cả mọi người chỉ nghĩ kỹ thuật bói toán của cô kém nên mới có thể bói ra Lương Địch và người cô ta thích không có tương lai.

Nhưng Đinh Bán Hạ rất buồn và cũng rất tủi thân. Nguyên nhân của việc buồn và tủi thân không chỉ bởi vì cô bị người ta chỉ trích, cũng không phải do bị người ta công khai nhắc đến trên Weibo khiến cô bị fans tới công kích.

Phần lớn nguyên nhân, kỳ thực là do lĩnh vực mình yêu thích nhất bị người ta nghi ngờ. Rõ ràng mình cũng chỉ giảng giải đúng sự thật sự theo lá bài, vậy mà lại bị người ta nghi ngờ trình độ nghề nghiệp?

Những năm gần đây cô bói toán, có đôi khi cũng sẽ đụng phải người giống như Lương Địch, không ưng kết quả mình thấy nên cho rằng kết quả bói toán của cô là không đúng.

Nhưng Đinh Bán Hạ biết, mình là một Tarot Reader, không phải một người lẻo mép. Nếu như muốn nghe lời êm tai thì việc gì phải tìm đến cô để tiến hành bói toán? Vậy còn có ý nghĩa gì nữa...

Đinh Bán Hạ không ngờ Tô Mạc Già cũng hiểu được lý do cô buồn.

Tô Mạc Già cũng hiểu niềm tự hào của người làm Tarot Reader.

Cô trả lời Tô Mạc Già: “Sao anh biết nguyên nhân? Anh biết gì sao?”

Anh biết cô ta thích anh sao?

Tô Mạc Già nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại.

“Tôi nghe Thù Vinh kể về chuyện hôm nay, vào Weibo của Lương Địch xem thử mới biết.”

Rõ ràng như vậy sao?

“Vậy tại sao trước kia anh không biết Lương Địch thích anh?”

Lần này, Tô Mạc Già không gửi tin nhắn thoại đến nữa mà gửi một dòng chữ đến.

Đinh Bán Hạ nhìn dòng chữ đó thì không nhịn được cười.

Người trước nay luôn bình tĩnh và lạnh lùng, cho dù chỉ gửi tin nhắn Wechat thì cũng sẽ lộ ra chút lạnh nhạt như có như không.

“Trước kia ấy à. Trước kia không chú ý tới cô ta.”

-

Dù sao thì sự việc khiến Weibo của Đinh Bán Hạ nổ tung hai lần cuối cùng cũng lắng xuống.

Sau khi Tô Mạc Già đăng bài viết kia và bỏ theo dõi Lương Địch, mặc cho giới 2D bàn tán sôi nổi như thế nào thì Tô Mạc Già đều không đáp lại.

Tuy nhiên Thù Vinh đã nói, “Còn cần đáp lại cái quái gì nữa, thái độ của Tên Điệu chưa đủ rõ ràng sao?”

Đúng vậy, hàm ý bảo vệ đó thật sự nồng đến nỗi không thể nồng hơn được nữa.

Từ đầu đến cuối, Đinh Bán Hạ lại không nói lời nào, như thể hoàn toàn không bị chuyện này ảnh hưởng, cô vẫn ung dung chờ người khác tới tìm mình bói toán.

Không thể không nói, bạn fans của Tô Mạc Già nói sẽ tìm Đinh Bán Hạ đặt 100 đơn đã thật sự tới cửa hàng Taobao đặt 100 đơn...

Người đó để lại tin nhắn: “Tôi có rất nhiều điều muốn bói, phiền bạn nhớ số lần trước nhé.”

Cô Đinh: “...”

Wow Tên Điệu, fans của anh giàu thật đấy...

Cô Đinh bủn xỉn thấy tiền là sáng mắt.

Cô ôm chặt đùi của anh Tên Điệu, làm giàu không còn xa xôi nữa he he he.

Đinh Bán Hạ vui vẻ ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Khi gần đến ngày họp lớp, hình như nhóm lớp cấp 3 lại càng ngày càng sôi nổi hơn, tối hôm nào cũng có không ít người trò chuyện trong nhóm chat.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chủ đề vẫn là “Hoài niệm về quá khứ” như mọi khi.

Mở đầu là lớp phó Dương Vũ hồi cấp 3: “Kể ra thì, có phải gần đây Đinh Bán Hạ không thường xuyên xuất hiện trong nhóm không?”

Đinh Bán Hạ sửng sốt.

Ơ? Không hiểu sao cô lại bị nhắc tên?

Cô không khỏi bấm vào khung chat xem mọi người nói chuyện.

Một cô gái đáp: “Đúng, không biết cậu ấy đang bận cái gì.”

“Ấy? Bây giờ Đinh Bán Hạ là giáo viên nhỉ? Vậy thì khá thoải mái...”

Trong lúc đang trò chuyện linh tinh, Dương Vũ đột nhiên hỏi: “Bây giờ Đinh Bán Hạ còn thích bói toán không?”

Dường như đây là một câu hỏi nhạt nhẽo, nhóm lớp vừa rồi vẫn còn sôi nổi bỗng trở nên yên lặng.

Đinh Bán Hạ nhếch miệng, trả lời Dương Vũ: “Thích.”

Mọi người trong nhóm chat: “...”

Không phải Đinh Bán Hạ gần như không bao giờ xuất hiện sao...?

Rất nhiều lần trước đây, mọi người @ cô ở trong nhóm chat nhưng cô đều không nói gì, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?

Hơn nữa, còn xuất hiện đúng lúc mọi người đang bàn tán về cô.

“Khụ khụ, bên mình có chút việc, đi trước đây.”

“Mình đi rửa mặt, các cậu nói chuyện đi.”

“Đi chơi một ván game đã, có ai tới lập nhóm 5 người không?”

...

Trong nháy mắt, mọi người đều tản đi.

Không phải, thật sự quá xấu hổ rồi, khi mọi người đang bàn tán về người mà mọi người cho rằng sẽ không xuất hiện thì người này chợt xuất hiện trước mặt bạn.

Có vẻ như, trong nhóm chat chỉ còn lại Dương Vũ và Đinh Bán Hạ.

Dương Vũ cực kỳ nhiệt tình: “Thật ư? Hạ Hạ, cậu vẫn thích bói toán sao? Vậy thì tốt quá, ngày mai lúc đi họp lớp, cậu bói cho mình một quẻ nhé, xem khi nào mình có thể thoát ế.”

So với Dương Vũ nhiệt tình thì cô Đinh xinh xắn đáng yêu lại có vẻ lạnh lùng hơn một chút: “Bây giờ mình bói toán lấy tiền.”

Hình như Dương Vũ hơi xấu hổ, nhưng cô nàng vẫn tiếp tục nhiệt tình bảo: “Cậu thấy đấy, bọn mình đều là bạn học cũ đúng không? Mình nhớ trước đó không lâu, lúc Từ Lục Ly bảo cậu trả ô đó, cậu ấy còn tìm cậu xem bói? Đều là bạn học cũ~ nhắc đến tiền tổn thương tình cảm biết bao.”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Từ Lục Ly lạnh lùng trả lời: “Mình tìm cậu ấy xem bói, cũng thanh toán tiền.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Cậu nói bậy!

Cậu không những không trả tiền mà còn bảo mình mời cậu ăn cơm! Mà mình còn chưa bói toán cho cậu, đương nhiên, ô cũng chưa trả!

Hừ, kỳ thực là do cô Đinh chưa tìm được cơ hội cảm thấy rất hợp tình hợp lý để trả ô.

Dương Vũ vừa rồi còn cực kỳ nhiệt tình: “...”

Các anh em, nể mặt nhau khó đến vậy sao?

Cô nàng cảm thấy người bạo dạn như mình cũng không thể tiếp tục nói chuyện nổi, hơn nữa! Không phải Từ Lục Ly cũng gần như không bao giờ xuất hiện trong nhóm chat sao!

Vì sao Đinh Bán Hạ vừa nói, Từ Lục Ly đã xuất hiện!

Lớp phó không hiểu sao mình lại bị ngược nên cảm thấy rất bất lực: “Được được được, vậy ngày mai Hạ Hạ bói cho mình một quẻ đi, mình trả tiền.”

Đinh Bán Hạ lập tức vui vẻ hẳn lên, wow mình giỏi quá, vậy mà lại nhận được một đơn!

Cho nên, tình hình trong nhóm có lẽ chính là——

Cô Đinh rất vui vì nhận được đơn bói toán, Từ Lục Ly rất vui vì cô Đinh rất vui, lớp phó Dương Vũ vừa buồn bã vừa có nội tâm cực kỳ phức tạp, cùng với các bạn học nói định làm XXX nhưng lại nhìn trộm rồi mừng vì mình đã nhanh chóng lẻn đi.

Không hiểu sao lại cảm thấy hiện tại sức chiến đấu của Đinh Bán Hạ rất khủng.

-

Chiều ngày hôm sau.

Đinh Bán Hạ đã thay đồ từ sớm, còn hiếm khi trang điểm nhẹ nhàng.

Mới vừa ngồi xuống dọn túi, điện thoại đã reo lên.

Vậy mà lại là Lư Mộc.

“Alo?”

“Hạ Hạ, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Cũng tương đối rồi, hẳn là sẽ không đến trễ.”

Hình như Lư Mộc đã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy vừa khéo, mình ở gần nhà cậu, mình đến đón cậu nhé.”

“Không cần.” Cô Đinh xinh xắn đáng yêu vẫn khá lạnh lùng: “Mình tự đi qua cũng được.”

Lư Mộc còn định nói gì đó, Đinh Bán Hạ lại tiếp tục bảo: “Mình đi qua rất tiện, cậu đến sớm tiếp đón mọi người đi.”

Sau đó cô cúp máy.

Dọn đồ xong, Đinh Bán Hạ nhìn thời gian, vừa đẹp.

Cô xách túi đến cửa thay giày: “Mẹ ơi, tối nay con đi họp lớp, không cần để cơm cho con đâu.”

Mẹ Đinh cắn hạt dưa: “Họp lớp vui vẻ nhé, con đi xem xem bạn học cấp 3 có bao nhiêu người đã kết hôn hoặc có đối tượng rồi nhìn lại bản thân mình đi.”

Cô Đinh đáng yêu: “...”

Mẹ, mẹ đâm con một nhát xong có phải trong lòng rất thoải mái không?

Mẹ Đinh lại hỏi: “Đúng rồi, có phải đêm nay Tiểu Từ cũng đến không? Con giúp mẹ cảm ơn thằng bé, đồ bổ thằng bé gửi đến mẹ nhận được rồi.”

Cô Đinh vẫn đáng yêu: “...”

Mẹ, mẹ nhận được đồ bổ khi nào vậy, sao con hoàn toàn không biết gì?

Cô Đinh rất nản lòng và buồn bã, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Mới vừa đi xuống lầu, Đinh Bán Hạ thực sự không nói nên lời.

Đinh Bán Hạ nhìn hai chiếc xe đỗ ở dưới lầu, cùng với Lư Mộc đẹp trai và tỏa nắng chính là Từ Lục Ly vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Cô hoàn toàn ngơ ngác.
 
Back
Top Bottom