Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trói Em Bằng Cả Đời Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOSo2Li5cAKGKK-SnxX820D4ClAeOcLeAhCusgh3Y2LTZRuw2-mh-PqkGh09Vh1I_Q8pb-GQ2cECAfNa5bSDRebRxHvCMSnuO0pVkPji8Ia0tQDZm3nVYMPxYLY_89Y6z8VCHx_kRxNDx61mU9Vp2w4=w215-h322-s-no-gm

Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giang Cảnh Ngạn là sinh viên nghèo tôi đang chu cấp.



Mỗi tuần cậu ta đến biệt thự của tôi “ngủ” hai đêm, tôi sẽ chuyển cho cậu ta năm vạn tệ.



Hôm nay, như thường lệ, tôi bảo cậu ta tới biệt thự tập thể dục — thì một loạt “bình luận bay” đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.



【Cười xỉu, nam chính thật sự chỉ yêu nữ chính thôi, nữ phụ chẳng qua chỉ là công cụ luyện kỹ năng của anh ấy!】



【Nữ phụ còn tưởng nam chính là sinh viên nghèo à? Người ta là cháu đích tôn của nhà tài phiệt đấy, chờ xem nữ phụ phá sản nhé~】



【Chờ xem nữ phụ phải quỳ xuống cầu xin nam chính tha mạng nào!】



Xem xong đám bình luận, tôi trói chặt tay chân cậu ta bằng xích sắt, “dạy dỗ” đến mức cậu ta chảy cả nước mắt.



Sáng sớm hôm sau, tôi đổi mã khóa biệt thự:



“Bạn học Giang, từ nay đừng đến nữa. Tôi chán cậu rồi.”



Cậu ta khựng người, mím môi quay lưng bỏ đi.



Nhưng đến khi nghe tin tôi định chu cấp cho sinh viên khác, cậu ta lại đội mưa đứng dưới biệt thự, ướt sũng cả người.



“Đại tiểu thư, tôi học được nhiều chiêu mới rồi.



Giờ tôi không lấy tiền nữa, tôi cho không cô có được không?”​
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 1



01

Lúc mấy cái “bình luận bay” xuất hiện, tôi đang bảo Giang Cảnh Ngạn xoa bóp chân cho tôi.

Cậu ta quỳ một chân trên sàn, nâng bàn chân tôi đặt lên đùi mình, tay xoa nhẹ bắp chân tôi với lực vừa phải.

Tôi thoải mái đến mức khẽ rên một tiếng, thuận tay cởi nút áo sơ mi của cậu ta, lấy mũi chân chạm lên cơ ngực săn chắc kia.

Vừa định tiến thêm một bước thì —

một loạt “bình luận bay” đập thẳng vào mặt tôi.

【Dừng lại! Tay nam chính là để chơi đàn, sao có thể đi xoa bóp chân cho nữ phụ độc ác được!?】

【Nữ phụ tưởng nam chính yêu mình à? Tất cả sự nhẫn nhục của anh ấy chỉ để lo tiền chữa bệnh cho mẹ nữ chính thôi!】

【Nữ phụ chỉ là công cụ luyện tập, kỹ năng nâng cao xong rồi thì phải để nữ chính hưởng thụ, cô cút ra ngoài đi!】

Tôi cứ tưởng do làm việc mệt quá nên hoa mắt, nhắm mắt dưỡng thần, tay vẫn lần đến cơ bụng tám múi của cậu ta:

“Bạn học Giang, bế tôi vào phòng đi, hầu hạ cho tốt vào.”

Vừa mở mắt ra —

bình luận vẫn trôi đầy trời.

【Nữ phụ tưởng có tí tiền là giỏi lắm sao? Có tiền thì được quyền sỉ nhục nam chính à!?】

【Còn đòi được hầu hạ? Cô tưởng nam chính là sinh viên nghèo thật chắc? Người ta là thiếu gia tài phiệt đấy. Đợi tới lúc nhận tổ quy tông rồi, cô phá sản là vừa.】

【Chờ xem nữ phụ quỳ gối khóc lóc xin tha đi!】

Tôi lặng lẽ nhìn về phía Giang Cảnh Ngạn.

Cậu ta mặt không cảm xúc, sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt đượm vẻ “tôi hy sinh vì đại nghĩa”, cứ như tôi nợ cậu ta tám đời vậy.

Hừ, mỗi tuần đến hai tối, hai tối kiếm 5 vạn tệ —

Nếu cậu ta không muốn làm nữa, ngoài kia xếp hàng chờ làm thay không thiếu!
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 2



02

Việc giữa tôi và Giang Cảnh Ngạn phát triển thành mối quan hệ như hiện tại, thật ra chỉ là một sự tình cờ.

Hôm đó, khi quyết định tài trợ cho anh ta, tôi vừa mới ghé qua bệnh viện.

Gần đây kỳ kinh của tôi rối loạn, tâm trạng lúc nào cũng bực bội, lo âu.

Bác sĩ xem xong báo cáo, suy nghĩ một chút rồi hỏi dò tôi:

“Cô Giang, đã bao lâu rồi cô không có đời sống t/ì/n/h d/ụ/c vậy?”

Từ sau khi chia tay bạn trai cũ, tôi vẫn độc thân. Tính ra cũng phải ba, bốn năm rồi.

Bác sĩ kê thuốc cho tôi, còn dặn dò đầy nghiêm túc:

“Nhịn lâu quá không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu cô tìm được ai đó để giải tỏa, còn hiệu quả hơn cả uống thuốc.”

Cho đến khi đến trường, trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại lời bác sĩ nói.

Nhà trường dẫn Giang Cảnh Ngạn đến trước mặt tôi, giới thiệu qua hoàn cảnh của anh ta.

Cậu ta là học thần của học viện, đáng tiếc lại xuất thân nghèo khó, trên người chỉ mặc chiếc áo thun cũ kỹ, đôi giày cũng là kiểu cách của mấy năm trước.

Thế nhưng cậu ta thật sự rất điển trai, đúng chuẩn gu thẩm mỹ của tôi, khiến tôi không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Tôi lập tức đồng ý tài trợ cho cậu ta, trước khi đi còn khách sáo đưa cho một tấm danh thiếp, nói rằng nếu cần gì, có thể đến công ty tìm tôi.

Sau đó, tôi chuyển cho Giang Cảnh Ngạn ba trăm vạn tệ sinh hoạt phí mỗi tháng theo đúng tiêu chuẩn thông thường.

Cứ thế trôi qua hai tháng, một hôm tôi đang tăng ca ở công ty thì cậu ta bất ngờ xông vào.

Cậu nói mẹ nuôi bị bệnh nặng, cần tiền gấp.

Tôi hỏi cần bao nhiêu, cậu ta báo ra một con số bảy chữ số.

Tôi ngồi trên ghế làm việc, bật cười không thành tiếng:

“Bạn học Giang, cậu nghĩ mình đáng giá từng ấy tiền à?”

Cậu không nói gì, chỉ đưa tay cởi áo hoodie, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ màu đen.

Chiếc quần thể thao màu xám rộng thùng thình lười biếng vắt trên hông, dây rút nơi thắt lưng cũng buông lơi.

Tôi bấm điều khiển, kéo rèm văn phòng lại, hơi ngẩng cằm ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.

Cậu lại cởi nốt chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ cơ bụng rắn chắc cùng đường nét thắt lưng gọn gàng.

Tôi không ngăn lại, chỉ trừng mắt nhìn cậu ta vứt cả chiếc quần thể thao màu xám xuống đất.

Cậu có vẻ xấu hổ, mặt đỏ bừng, siết chặt hai tay, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:

“Hôm đó cô Giang nhìn tôi mấy lần, chắc cũng khá hài lòng với vẻ ngoài của tôi.

Dáng người tôi không tệ, bây giờ cũng để cô nhìn rồi.”

“Vậy… cô Giang, tôi có thể dùng thứ này để đổi tiền không?”

Tôi híp mắt, ánh mắt dừng lại trên người cậu ta một lúc lâu.

Có lẽ vì đã quá lâu không gần gũi đàn ông, m/á/u trong người tôi sôi trào lên từng đợt.

Giang Cảnh Ngạn sở hữu vóc dáng và ngoại hình đều thuộc hàng đỉnh cao, lại còn trẻ trung sạch sẽ.

Nếu cần tìm ai đó để giải tỏa, đúng là một lựa chọn không tệ chút nào.

“Thử xem sao. Nếu tôi hài lòng, tôi sẽ trả cậu theo tuần, chắc cũng đủ giúp cậu vượt qua lúc khó khăn này.”

Thế là tôi và Giang Cảnh Ngạn đạt thành thỏa thuận.

Chỉ không ngờ, rõ ràng là cậu ta chủ động dâng tới, vậy mà còn tỏ ra uất ức.

Hừ, đàn ông ấy mà, đều là do nuông chiều mà ra.

Tôi lật từ đầu giường ra một chiếc hộp lớn.

Trước đây, khi nghe tin tôi đang qua lại với một cậu sinh viên, cô bạn thân đặc biệt gửi cho tôi một thùng đồ, còn dặn kỹ là phải mang lên giường rồi hãy dùng.

Không cần mở ra tôi cũng biết trong đó toàn là những thứ gì.

Ban đầu tôi còn lo Giang Cảnh Ngạn tuổi còn nhỏ, e là không chịu nổi mấy thứ đó.

Nhưng bây giờ ngược lại, tôi cảm thấy cậu ta nên nếm thử thế nào mới gọi là nhục nhã thực sự.

Nghĩ tới đây, tôi mở nắp hộp.

Bên trong đủ loại món đồ, đa dạng đến hoa cả mắt.

Tôi rút ra một chuỗi xích sắt, mỉm cười nhìn Giang Cảnh Ngạn:

“Bạn học Giang, tối nay chúng ta chơi một kiểu khác.”

“Phiền cậu chút, lát nữa nhớ quỳ cho đúng nhé.”
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 3



03

Giang Cảnh Ngạn quỳ bên đầu giường, hai tay bị khóa ra sau lưng, mắt cá chân bị xích sắt trói chặt, miệng còn bị nhét một chiếc khăn lụa màu trắng.

Tôi lục ra một cây roi da, rồi tìm thêm cả nến.

【Nữ phụ này quá độc ác rồi, cô ta lấy tư cách gì mà làm nhục nam chính như thế?】

【Nhìn kìa, nam chính tức đến mức đỏ bừng cả người, mặt đỏ như muốn nhỏ m/á/u.】

【Nam chính còn cong cả lưng lên vì khó chịu. Giá mà nữ chính có mặt ở đây, cô ấy nhất định sẽ không nỡ để nam chính phải chịu ấm ức như vậy.】

【k*ch th*ch quá rồi, nam chính chịu không nổi, nước mắt trào ra luôn. Anh ấy chắc chắn sẽ hận nữ phụ đến c/h/ế/t.】

Khoảnh khắc ngọn nến vừa được châm lên, toàn thân Giang Cảnh Ngạn khẽ run, cắn chặt môi đến nỗi gần như bật m/á/u để không bật ra tiếng kêu.

Tôi không nhìn những “bình luận bay” nữa, chỉ chăm chú đem từng món trong hộp ra thử hết trên người Giang Cảnh Ngạn.

Cậu ta hoảng loạn nhưng không thể từ chối.

Sáng hôm sau, Giang Cảnh Ngạn chân vẫn còn khẽ run, nói:

“Cô Giang, tôi về trường trước nhé, cuối tuần sau lại đến tìm cô.”

Nghĩ đến những lời trong “bình luận bay”, trong lòng tôi bực bội khó tả, lạnh giọng gọi cậu ta lại:

“Bạn học Giang, tuần sau khỏi cần đến nữa.”

Cậu sững người một chút:

“Cô tuần sau phải đi công tác à? Vậy thì tuần sau nữa tôi—”

Tôi mất kiên nhẫn, cắt lời cậu ta:

“Tuần sau nữa cũng không cần. Tôi đã đổi mật mã biệt thự rồi, sau này cậu cũng đừng đến nữa.”

“Là do tôi làm gì không đúng sao?”

Cậu ta cố gắng nhớ lại:

“Là do bóp chân không thoải mái, hay tối qua làm cô đau? Tôi không có kinh nghiệm chuyện đó, có hơi mất kiểm soát, nhưng lần sau nhất định sẽ—”

“Bạn học Giang, tôi thấy cậu trên giường quá cứng nhắc, chỉ biết mỗi một tư thế, thật sự quá nhàm chán, tôi chán rồi.”

“Số tiền tôi đã đưa cho cậu suốt hơn nửa năm qua cũng đủ chi trả viện phí cho mẹ nuôi cậu rồi.

Mối quan hệ giữa chúng ta, đến đây là kết thúc.”

Giang Cảnh Ngạn khẽ loạng choạng, mím môi, giọng run run hỏi tôi:

“Vậy nếu… tôi không muốn kết thúc thì sao?”

Tôi thản nhiên nhìn cậu ta, một lúc sau mới cong môi cười nhẹ:

“Bạn học Giang, cậu có nhầm không đấy? Chúng ta đâu phải đang yêu nhau.”

“Nói cho chính xác, tôi là người bỏ tiền, mối quan hệ này từ đầu đến cuối đều do tôi quyết định. Cậu không có quyền lên tiếng.”

Tôi phẩy tay, bảo vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị kéo cậu ta ra ngoài.

“Không cần, tôi tự đi.”

Cậu ta hất tay bảo vệ ra, cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt tôi.

【Nữ phụ còn dám đá nam chính à? Giờ thì cô chảnh chọe thế đấy, nhưng sau này nam chính là thái tử của nhà giàu nhất nước, cô có muốn cũng chẳng với tới được.】

Tôi rót cho mình một ly vang đỏ, ngửa đầu uống cạn.

Giàu nhất nước thì sao chứ?

Tiền tôi kiếm là tiền sạch, tôi sợ gì ai?

Từ hôm đó, Giang Cảnh Ngạn không bao giờ tìm đến tôi nữa.

Tôi và cậu ta giống như hai đường thẳng, từng giao nhau trong khoảnh khắc, nhưng suốt đời còn lại sẽ không bao giờ cắt nhau lần nữa.

【Nam chính đã gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ nữ chính, cuối cùng cũng hoàn thành xong tuyến tình tiết với nữ phụ độc ác rồi!】

【Nam chính và nữ chính giờ đang cùng nhau ăn tối, sắp bắt đầu những tháng ngày yêu đương vừa ngọt ngào vừa xót xa đây!】

Liếc nhìn “bình luận bay”, tôi mở điện thoại, bấm vào ảnh đại diện của Giang Cảnh Ngạn, thẳng tay kéo cậu ta vào danh sách đen.

Từ sau khi phát hiện bạn trai cũ phản bội, tôi đã tự nhủ rằng, đàn ông không thuộc về mình thì tuyệt đối không lưu luyến.

Thế nhưng nửa tháng sau, tôi lại bất ngờ chạm mặt Giang Cảnh Ngạn trong một buổi tiệc r/ư/ợ/u.
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 4



04

Buổi tiệc r/ư/ợ/u. này đã được định sẵn từ nửa năm trước.

Không biết có phải Giang Cảnh Ngạn lại thiếu tiền hay không, mà lần này cậu ta lại xuất hiện trong sảnh tiệc với vai trò phục vụ.

【A a a, tình tiết then chốt sắp đến rồi!】

【Quan hệ giữa nam nữ chính sắp bước vào bước ngoặt lớn. Lát nữa nam chính sẽ vô tình uống phải đồ uống có bỏ thêm thứ gì đó, toàn thân khó chịu.】

【May mà nữ chính kịp thời xuất hiện, kéo nam chính vào góc cầu thang khách sạn để giải quyết. Khoảng cách cơ thể gần như bằng không khiến hai người vốn xem nhau như anh em rốt cuộc cũng nhận ra tình cảm của mình.】

【Cho tôi đoạn đó! Cho tôi đoạn đó thật mãnh liệt vào, càng điên cuồng càng tốt!】

Ban đầu tôi chẳng định quan tâm gì đến chuyện của Giang Cảnh Ngạn, nhưng xem xong mấy “bình luận bay” đó, suốt cả buổi tiệc tôi cứ bồn chồn, không thể tập trung nổi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi nhắc nhở cậu ta một tiếng, bảo đừng tùy tiện uống đồ ở buổi tiệc.

Thế nhưng tôi tìm khắp nơi, lại chẳng thấy cậu ta đâu cả.

【Nữ phụ không yên vị mà ngồi, đi loanh quanh làm gì vậy?】

【Cô ta còn vương vấn nam chính à, định đi tìm anh ấy sao?】

【Đừng có tới! Nam chính vừa uống nhầm thuốc, cả người nóng rực, vừa mới chạm mặt với nữ chính đấy!】

【Trời ơi, nữ chính đã chủ động cởi áo rồi! Nam chính sắp không kiềm chế được nữa rồi!】

Xem ra, tình tiết cốt truyện là điều không thể cưỡng lại.

Tôi khẽ nhắm mắt, quyết định không tìm Giang Cảnh Ngạn nữa, quay lại buổi tiệc.

Thế nhưng khi đi ngang qua khúc ngoặt cầu thang, tôi chợt nghe thấy tiếng rên khẽ của một cô gái.

“A Ngạn, em không muốn thấy anh khó chịu, không sao đâu, em bằng lòng.”

“Anh muốn trút giận thế nào cũng được, em chịu được.”

Hôm nay tôi đi giày cao gót mảnh, tiếng bước chân quá rõ, vô tình khiến đèn cảm ứng bật sáng.

Khoảnh khắc ánh đèn bật sáng, tôi thấy một cô gái đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc mỗi chiếc bra, vừa khóc vừa kéo áo của Giang Cảnh Ngạn.

Gương mặt Giang Cảnh Ngạn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng về phía tôi.

【Nữ phụ đúng là phá hỏng không khí, lúc này đến đây làm gì chứ?】

【Cút đi được không, đừng quấy rầy nam nữ chính nữa!】

Tôi cũng cảm thấy mình đến thật không đúng lúc, vội cười gượng một tiếng, đưa tay che mắt:

“Cứ tiếp tục nhé, tôi không thấy gì hết đâu.”

Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi vừa đi ngang qua Giang Cảnh Ngạn, cánh tay tôi bất ngờ bị ai đó nắm chặt.

Cậu ta thở hổn hển, nói từng chữ như đang cố gắng kiểm soát bản thân:

“Tôi biết cô thích đàn ông sạch sẽ, tôi chưa đụng vào cô ấy.”

“Nhưng hình như tôi uống nhầm thứ gì đó… bây giờ khó chịu đến sắp nổ tung rồi.”

Cậu ta đặt tay tôi lên một chỗ trên người mình, giọng khẩn cầu pha chút lúng túng:

“Cô… có thể giúp tôi một chút được không?”

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào cơ thể cậu ta, tôi sững lại tại chỗ.

Thứ cảm nhận được dưới lòng bàn tay cho thấy cậu ta thật sự đang cực kỳ khó chịu, đến cả giọng nói cũng run rẩy không kiểm soát được.

Nghĩ lại thì, những bữa tiệc như thế này mà có người ra tay bỏ thuốc, chắc chắn là loại cực mạnh, Giang Cảnh Ngạn không thể nào chống đỡ nổi.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ươn ướt, như đang nhấn chìm tôi trong đó.

Trái tim tôi vào khoảnh khắc ấy bỗng mềm lại một chút, nhưng trước mặt, những “bình luận bay” lại mắng chửi dữ dội hơn.

【Nam chính, anh hồ đồ rồi! Nữ chính đang ở ngay bên cạnh, tìm nữ phụ làm gì chứ?】

【Anh hãy thử với nữ chính một lần đi, tin tôi đi, sau khi thử rồi anh sẽ mê mệt, yêu cô ấy đến mức không thể dứt ra nổi!】

【Nam chính, chẳng qua là anh vừa bị nữ phụ đá nên đang phản ứng cai nghiện thôi, tỉnh táo lại đi!】

【Anh quên rồi sao? Trước mỗi lần “vận động” xong với nữ phụ, anh đều phải chui vào nhà vệ sinh cọ rửa rất lâu, rất lâu. Giờ vất vả lắm mới rửa sạch được, đừng để cô ta lại làm anh dơ bẩn thêm lần nữa!】

Cô gái chỉ mặc mỗi chiếc bra lúc này quay sang nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

“Chị ơi, chị đừng lo cho A Ngạn, em sẽ giúp anh ấy.”

Phải rồi, người ta là bạn gái chính thức tương lai của cậu ta, tôi quan tâm sống c/h/ế/t của cậu ấy làm gì chứ.

Nghĩ đến đây, tôi quay người bước đi trên đôi giày cao gót, tiếng gót vang đều đều.

Chỉ là bước chân tôi chậm lại, còn ánh mắt thì vẫn len lén liếc về phía họ.

Cô gái kia tiến lại gần Giang Cảnh Ngạn, kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ cậu ta, giọng dịu dàng như rót mật:

“A Ngạn, nhìn em đi, em đang ở đây.”

“Đừng cố chịu đựng nữa, anh có thể làm em khóc.”

Thật là thời thế đảo điên, đến cả nơi công cộng như cầu thang khách sạn cũng dám làm chuyện bậy bạ.

Tôi không còn mắt mũi nào để nhìn tiếp nữa, đang định đẩy cửa thoát hiểm thì bất ngờ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên.

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giang Cảnh Ngạn nghiến răng, mạnh tay đẩy cô gái kia ra xa.

Cậu ta chụp lấy một chai thủy tinh ném xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe.

Không chút do dự, cậu dùng tay trần nhặt lấy mảnh kính vỡ, lòng bàn tay lập tức rỉ m/á/u.

“Lâm Tường Nam, tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi.”

“Thật sự… buồn nôn.”

Như thể đã đến giới hạn chịu đựng, cậu cầm mảnh kính r/ạ/c/h lên da thịt, m/á/u tươi từ cánh tay tuôn ra từng dòng, lưng dựa vào tường, cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh.

Vừa r/ạ/c/h, cậu vừa quay đầu nhìn tôi, trong mắt lộ rõ ánh cầu xin như ánh d/a/o sáng quắc.

【Nam chính điên rồi sao? Thà tự làm mình bị thương cũng không chịu đụng vào nữ chính à?】

【Nữ phụ cho cậu ta uống bùa mê gì rồi hả?】

【Không sao đâu, không sao đâu, đây là truyện theo mô típ “nam chính theo đuổi vợ”, đợi đấy, sau này nam chính sẽ phải khóc lóc mà theo đuổi nữ chính!】

【Tất cả tại nữ phụ xuất hiện, nếu cô ta không ở đây thì có khi cốt truyện đã đi đúng hướng rồi!】

Lâm Tường Nam lúc này đã hoảng loạn hoàn toàn, lao tới định ngăn Giang Cảnh Ngạn lại.

Nhưng trước khi cô ta kịp lao đến, tôi đã đưa tay kéo cổ áo sơ mi của cô ta lại, giữ khoảng cách một mét rồi hỏi Giang Cảnh Ngạn:

“Tại sao phải tự làm tổn thương mình như vậy?”

“Cô Giang từng nói… chỉ chấp nhận đàn ông sạch sẽ. Nếu tôi bị vấy bẩn rồi, sẽ không còn tư cách nào để quay lại bên cô ấy nữa.”

Cậu ta đau đến mức cả người run lên, đuôi mắt ửng đỏ.

Rõ ràng là đang cực kỳ khổ sở, vậy mà vẫn khiến người khác không khỏi động lòng.

Tôi buông tay, bước lên phía trước, giật lấy mảnh kính trong tay cậu ta.

Gần như ngay khoảnh khắc tôi vừa đến gần, Giang Cảnh Ngạn đã không thể kiềm chế mà nhào tới, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi.

“Tiểu thư, ở cạnh cô… tôi thật sự không chịu nổi. Làm ơn… giúp tôi, được không?”

“Không được, ở đây không tiện.”

Tôi lạnh lùng đẩy cậu ta ra khỏi người mình, nhưng khi thấy vẻ mặt thất vọng hiện lên trong mắt cậu ta, tôi lại đưa tay nắm lấy tay cậu.

“Đi với tôi lên phòng trên.”

【Không phải chứ, sao nam chính lại đi theo nữ phụ, bỏ nữ chính lại một mình?】

【Thương nữ chính quá, cô ấy sắp khóc rồi…】
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 5



05

Tôi không còn tâm trí đâu mà xem mấy “bình luận bay” nữa.

Ngay khi cánh cửa khép lại, Giang Cảnh Ngạn lập tức đè xuống người tôi.

Tôi thậm chí không có thời gian để băng bó vết thương cho cậu ta.

Thuốc này quả thật công hiệu mạnh, thường ngày Giang Cảnh Ngạn giống như một khúc gỗ, chưa bao giờ chủ động.

Thế mà tối nay lại như biến thành người khác, bàn tay lớn v**t v* eo tôi, ánh mắt ươn ướt dán lên từng tấc da thịt của tôi, thậm chí còn biến hóa đủ kiểu.

Trong khoảnh khắc cao trào, cậu ta ghé sát tai tôi, khàn giọng thì thầm ba chữ “anh yêu em”.

Tim tôi trong khoảnh khắc ấy đập loạn không ngừng, như có cảm xúc gì đó sắp trào ra khỏi lồng ngực.

Lần này quá mức cuồng nhiệt, kéo dài đến tận rạng sáng cậu ta mới chịu dừng lại.

Tôi thiếp đi vì kiệt sức, đến khi tỉnh lại thì trời đã về chiều.

Ánh nắng lấp lánh len qua rèm cửa chiếu xuống người tôi. Tôi đang được Giang Cảnh Ngạn ôm chặt trong vòng tay.

Cậu ta đã dậy từ lâu, thấy tôi mở mắt thì hơi đỏ mặt, khẽ nói:

“Cô Giang, tối hôm qua… cảm ơn vì đã giúp tôi.”

“Sau khi cô chê tôi nhàm chán, tôi thật sự đã cố gắng học thêm nhiều kiểu mới. Cô có thể đừng bỏ rơi tôi được không?”

Nghe cậu ta nói vậy, tim tôi bỗng chốc mềm ra mà không hiểu vì sao.

【Tôi tìm ra lý do vì sao hôm qua nam chính không đụng vào nữ chính rồi! Có một nam sinh tỏ tình với nữ chính, cô ấy không lập tức từ chối, nên nam chính tức giận đấy!】

【Thảo nào nam chính lại rời đi cùng nữ phụ trước mặt cô ấy, thì ra chỉ xem nữ phụ là công cụ, cố ý khiến nữ chính ghen thôi!】

【Tôi đã nói rồi mà, sao nam chính có thể thích nữ phụ được? Nữ chính mới là người cậu ấy yêu, từ năm 18 tuổi đã bắt đầu rồi!】

【Lúc 18 tuổi, cả hai còn xăm tên nhau lên ngực trái, lãng mạn quá trời!】

Đêm đầu tiên bên Giang Cảnh Ngạn, tôi đã để ý đến hình xăm trên ngực cậu ta.

Chỉ là hai chữ cái đơn giản — “QN”.

Tôi từng hỏi cậu ta, “QN” nghĩa là gì.

Khi ấy cậu ta đỏ mặt, lắp bắp mãi vẫn không chịu nói.

Thì ra… là viết tắt của “Lâm Tường Nam”.

Nghĩ đến đây, tôi liền đẩy cậu ta ra, đứng dậy, từng món từng món mặc lại áo váy.

Cậu ta khựng lại một chút:

“Cô Giang?”

“Tôi rất tiếc, bạn học Giang, tôi không còn hứng thú với cậu nữa.”

Sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch, nghiến chặt răng, nhìn tôi chằm chằm:

“Vậy chuyện tối qua… là gì?”

“Không phải chính cậu cầu xin tôi giúp cậu sao?”

Tôi cong môi cười nhạt, chẳng chút ấm áp:

“Coi như tôi làm việc thiện một lần đi.”

Dù sao thì tôi cũng đã tận hưởng, có thiệt gì đâu.

Rời khỏi khách sạn, tôi lại quay về với công việc.

Đôi lúc trở về biệt thự, nhìn căn nhà lớn trống trải, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi trống vắng kỳ lạ.

Không tự chủ được mà nhớ đến Giang Cảnh Ngạn.

Nhớ đến việc cậu ta bóp eo, xoa chân cho tôi, rồi lại nhắm mắt để mặc tôi trói tay, mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Mỗi khi như vậy, “bình luận bay” sẽ lập tức hiện lên, phát trực tiếp tình hình hiện tại của Giang Cảnh Ngạn.

【Mẹ nữ chính đột nhiên phát bệnh tim, nam chính lập tức chạy đến bệnh viện thăm bà.】

【Tại bệnh viện, nam chính tình cờ gặp được vị tài phiệt số một. Thấy nam chính có nhiều nét giống mình, ông chủ động đề nghị xét nghiệm DNA.】

【Nam chính từ đó nhận tổ quy tông, một bước trở thành Thái tử gia trong giới thượng lưu Bắc Kinh.】

【Trước sự chứng kiến của mọi người, mẹ nữ chính trong lúc lâm chung đã giao cô cho nam chính chăm sóc.】

【Vị tài phiệt vì biết ơn nên quyết định thực hiện lời hứa, chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn cho nam nữ chính.】

Tôi không buồn xem tiếp nữa, bực bội mở điện thoại định lướt vài clip trên Douyin giải sầu.

Kết quả, một cuộc gọi lạ bất ngờ hiện lên.

Là Lâm Tường Nam gọi đến.

“Chào cô Giang, tôi là vị hôn thê của A Ngạn.”

“Cô có tiện gặp một lát không? Tôi đang ở dưới toà nhà công ty cô.”

Lần này gặp lại Lâm Tường Nam, cô ta ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài được chăm chút rất gọn gàng.

Cô ta mỉm cười với tôi:

“Chuyện mấy hôm trước khiến cô chê cười rồi.”

“Một phần là do tôi không kịp từ chối lời tỏ tình của một nam sinh khác, nên A Ngạn giận.

Phần còn lại là vì anh ấy nói, lần đầu của con gái rất quý giá, không thể tùy tiện. Vậy nên lúc anh ấy khó chịu mới lựa chọn đến tìm cô.”

“Cảm ơn cô đã giúp A Ngạn giải toả, thật sự đã làm phiền rồi.”

Nói rồi, cô ta khẽ mím môi, cười nhàn nhạt:

“Tôi từ nhỏ đã sức khoẻ yếu, A Ngạn không dám chạm vào tôi, sợ làm tôi bị thương.”

“Nhờ có cô để A Ngạn rèn luyện kỹ thuật suốt bao lâu nay, sau này tôi mới có thể tận hưởng thật tốt. Vất vả cho cô rồi.”

Vừa nói, cô ta vừa cố ý giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út.

“Dù là vì lý do gì, thì cô cũng giúp ích rất nhiều. Ngày tôi và A Ngạn kết hôn, nhất định sẽ mời cô đến dự lễ cưới.”

Tôi khẽ cười, rồi dốc thẳng ly nước lạnh trên tay lên đầu cô ta.

“Nói chuyện mà thơm mùi trà như thế, cô không thấy nhạt à?”

“Xem ra là do tôi quyến rũ quá mức, khiến cô gấp gáp đến mức phải đích thân đến tuyên bố chủ quyền. Lo bị tôi giật mất hả?”

Lâm Tường Nam cắn chặt môi, nước nhỏ từ trán xuống tận cằm, gương mặt ướt đẫm, trừng mắt nhìn tôi, giọng the thé:

“Giang Thu Ninh, cô bị điên à?”

“Em gái à, còn dám mở miệng nói nữa sao?”

Tôi cong môi, nụ cười chẳng chút thiện ý:

“Hôm nay má cô hơi nhợt đấy, có cần tôi dùng tay giúp đánh thêm chút màu không?”

Tôi vốn dĩ là người nóng tính, mà những lời đầy ẩn ý cay độc của cô ta vừa rồi thực sự khiến tôi cực kỳ khó chịu.

【Cũng tại nữ chính hiền quá, mới để nữ phụ ức h**p như thế.】

【Thật sự quá đáng, xem mà tức đến phát điên!】

【Nam chính đã đến cửa rồi, lát nữa thấy cảnh này chắc chắn sẽ xót xa lắm!】

【Ngồi đợi nam chính ra mặt vì nữ chính nào!】

Tôi lạnh lùng nhìn Giang Cảnh Ngạn đang bước vào, tay vẫn nắm chặt ly nước, sẵn sàng nếu cần thì hắt luôn cả vào mặt cậu ta.
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 6



06

Sau khi Giang Cảnh Ngạn bước vào, cậu ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tường Nam đang ướt sũng:

“Xin lỗi cô Giang đi.”

“A Ngạn, là cô ta hắt nước vào em, anh phải bắt cô ta xin lỗi em mới đúng!”

Lâm Tường Nam lập tức đỏ hoe vành mắt, giọng cao vút đầy uất ức.

“Nếu cô ta hắt nước vào em, thì chắc chắn là vì em chọc cô ấy không vui. Vậy là em sai.”

Giang Cảnh Ngạn trầm giọng nói.

【Logic gì vậy trời? Bênh nữ phụ đến thế là cùng!】

【Câu hỏi: Nam chính vẫn còn giận dỗi với nữ chính à?】

Thế nhưng ánh mắt mà Giang Cảnh Ngạn nhìn Lâm Tường Nam, đầy ắp chán ghét, hoàn toàn không giống đang giận dỗi ai cả.

Giang Cảnh Ngạn… thật sự thích Lâm Tường Nam sao?

Chữ “QN” được xăm lên ngực trái cậu ta, thật sự là viết tắt của “Tường Nam” sao?

Tôi bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của mấy “bình luận bay” kia.

Lâm Tường Nam bất chợt bật cười:

“A Ngạn, anh tưởng nói mấy lời này là có thể ở bên Giang Thu Ninh sao?”

“Anh quên mấy tấm ảnh đó rồi à? Thật ra bản gốc tôi vẫn còn giữ. Những bức ảnh nóng bỏng như thế mà để Giang Thu Ninh nhìn thấy, anh đoán cô ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Nghe vậy, toàn thân Giang Cảnh Ngạn chợt cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tôi không rõ cô ta nói đến ảnh gì, nhưng cũng có thể đoán được phần nào.

Giang Cảnh Ngạn từ từ quay đầu nhìn tôi, khẽ quỳ xuống nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu:

“Chuyện ảnh… tôi sẽ tự xử lý. Xin cô cho tôi chút thời gian, đừng bỏ rơi tôi được không?”

Tôi không còn muốn bị cuốn vào mớ yêu hận tình thù của bọn họ nữa.

“Không, bạn học Giang, mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

“À đúng rồi, cậu đến cũng vừa hay.” Tôi bỗng nhớ ra một việc quan trọng, liền nói luôn:

“Bây giờ cậu còn nhiều tiền hơn cả tôi, không cần tôi trợ cấp nữa. Tôi đã báo với nhà trường, chấm dứt hỗ trợ tài chính ngay lập tức.”

“Giờ chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Gặp lại cũng chỉ xem như người xa lạ.”

“Cô Giang…”

Lông mi Giang Cảnh Ngạn khẽ run, ánh mắt nhìn tôi ngấn nước.

C/h/ế/t tiệt, kiểu đàn ông với dáng vẻ thế này là điều tôi khó chống đỡ nhất.

Tôi nhắm mắt lại, ép mình phải tàn nhẫn:

“Bạn học Giang, giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ giao dịch đơn thuần. Đừng dây dưa nữa.”

Miệng nói ra thì nhẹ bẫng, nhưng khi quay người rời đi, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tim tôi, đau đến nghẹt thở.

Nếu không có chuyện này xảy ra, có lẽ mối quan hệ giữa tôi và Giang Cảnh Ngạn sẽ còn kéo dài rất lâu.

Nếu một ngày nào đó cậu ta thật sự thổ lộ tình cảm, biết đâu tôi sẽ nghiêm túc mà bắt đầu một mối tình với cậu ấy cũng nên.

Trường học sắp xếp cho tôi một người nhận tài trợ mới — một nam sinh có thành tích và phẩm hạnh xuất sắc, tên là Thẩm Tụng.

Thẩm Tụng có vài nét giống Giang Cảnh Ngạn, đều thuộc kiểu thanh niên mang đậm cảm giác tuổi trẻ.

Nhưng cậu ấy trông tươi sáng, cởi mở hơn nhiều, không gọi tôi là “cô Giang”, mà gọi tôi là “chị”.

“Chị có đang vội không? Em dẫn chị đi dạo quanh trường nhé, dạo này hoa anh đào đang nở rộ đó.”

Tuy đã quay lại Đại học W nhiều lần, nhưng tôi đã lâu không thật sự thong thả đi dạo quanh khuôn viên trường.

Hôm nay cũng không có việc gì, tôi gật đầu đồng ý.

Thẩm Tụng dẫn tôi đi qua quảng trường Côn Bằng, băng qua hồ Giám, rồi bước lên con đường hoa anh đào đang nhộn nhịp người qua lại.

Tôi bị dòng người chen lấn đến suýt ngã, may mà cậu ấy phản ứng nhanh, đỡ lấy tôi:

“Chị không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi đứng thẳng dậy, nhưng bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Không hiểu vì sao, từ lúc đặt chân vào trường, tôi luôn có cảm giác có ánh mắt nào đó đang dán chặt lên người mình.

Âm ỉ, dai dẳng, như thể một bóng ma đàn ông ẩm ướt đang nấp trong góc tối.

Nhưng xung quanh toàn là người qua kẻ lại, tôi đảo mắt nhìn khắp một vòng cũng chẳng thấy “bóng ma” đó ở đâu.

Sắp đến giờ cơm, tôi và Thẩm Tụng cùng nhau vào căn tin ăn một bữa.

Cả hai chúng tôi đều học chuyên ngành luật.

Thẩm Tụng đặc biệt yêu thích luật học, một khi đã bắt đầu nói là có thể thao thao bất tuyệt cả tiếng đồng hồ, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Vừa hay văn phòng luật của tôi đang tuyển thực tập sinh, tôi liền hỏi cậu ấy có muốn thử sức trong kỳ nghỉ hè không.

Đôi mắt cậu ấy lập tức sáng rực lên:

“Thật ạ? Em có thể sao?”

Từ đó, Thẩm Tụng thường xuyên liên lạc với tôi, chủ yếu là để hỏi những vấn đề chuyên ngành.

Có lần cậu nhắc đến một cuốn tài liệu nước ngoài đã tuyệt bản, vừa hay nhà tôi có cuốn đó, tôi liền tiện miệng hỏi:

“Có muốn xem không?”

Cậu ấy lập tức gửi cho tôi một sticker “chú mèo con dập đầu cảm ơn”.

Vậy nên tan làm, tôi tính sẽ đón cậu ấy rồi cùng về biệt thự.

Trên đường, cô bạn thân gọi điện cho tôi, nói nhà cô ấy đã dùng hết loại siêu mỏng 0.01, bảo tôi tiện đường mua giúp ít.

Cô ấy sống ngay sát cạnh nhà tôi, bọn tôi thường xuyên giúp nhau mấy việc lặt vặt như thế.

Tôi chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý luôn.

Đi ngang một cửa hàng tiện lợi, tôi tiện tay mua giúp cô ấy mười hộp.

Lúc thanh toán, tôi lại cảm nhận được ánh nhìn âm u lạnh lẽo kia lần nữa rơi lên người mình.

Tôi quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Giang Cảnh Ngạn.

Cậu ta mím môi:

“Trùng hợp thật.”

【Trùng hợp cái gì chứ? Nam chính theo dõi nữ phụ bao lâu rồi, tưởng không ai biết chắc!】

Ánh mắt cậu ta rơi thẳng xuống mười hộp 0.01 siêu mỏng cỡ XXXL trong tay tôi, rồi bỗng hỏi:

“Lát nữa đi đâu?”

“Về nhà.”

“Có khách đến hả?” Giọng điệu nghe như buông lơi, không để tâm, nhưng lại cực kỳ có chủ ý.

Thẩm Tụng chỉ đến lấy sách, miễn cưỡng cũng tính là khách đi.

Tôi gật đầu:

“Ừ, Thẩm Tụng chút nữa sẽ ghé qua.”

“À, cậu sinh viên mà tôi mới tài trợ gần đây.”

Vừa dứt lời, Giang Cảnh Ngạn liền khựng lại, hơi thở chững lại một nhịp, gương mặt lập tức hiện lên vẻ phức tạp khó phân.

Tôi chẳng buồn để ý, xách thẳng mười hộp đi luôn.

Hôm nay đường tắc khủng khiếp, đến lúc tôi đón được Thẩm Tụng rồi vòng về biệt thự thì trời đã sẩm tối, gần bảy giờ.

Thẩm Tụng vốn định cầm sách rồi đi ngay, tôi cũng không có ý giữ cậu ấy lại dùng bữa.

Ai ngờ ngoài trời bất ngờ vang lên những tiếng sấm ù ù, tiếp theo là tia chớp lóe lên, rồi chẳng mấy chốc trời đổ mưa như trút.

“Chị ơi, chắc em không đi được rồi.”

Thẩm Tụng bất lực nhún vai.

Tôi rót cho cậu ấy một ly nước, bảo cậu cứ đọc sách trước, còn mình thì vào thư phòng xử lý công việc.

Đúng lúc ấy, bảo vệ chạy lên báo: Giang Cảnh Ngạn đang đứng ngoài cổng, muốn gặp tôi.

Tôi nhíu mày, đẩy cửa sổ thư phòng tầng hai ra, liền thấy Giang Cảnh Ngạn đứng lặng trong mưa trước cổng biệt thự, tay xách theo một chiếc hộp màu đen.

Cả người cậu ướt sũng, những sợi tóc đen nhánh nhỏ nước tong tong, chiếc áo trắng gần như ướt hết dán sát vào thân, hiện rõ đường nét cơ bắp rắn chắc nơi ngực.

Không dùng một thời gian, sao cảm giác vóc dáng cậu ta lại càng nở nang hơn thế?

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt tối thẫm, sâu như đáy vực, bên trong ẩn giấu một tia điên cuồng bị kìm nén đến mức gần như méo mó:

“Cô Giang, tôi đã học được rất nhiều chiêu mới rồi.”

“Giờ tôi không lấy tiền nữa, tôi trả ngược lại cho cô, có được không?”
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 7



07

Trong thư phòng lúc này không chỉ có mình tôi, mà còn có cả Thẩm Tụng.

Con ngươi cậu ấy lập tức rung chuyển:

“Cái… cái này em nghe được không vậy?”

Cậu ta thò đầu ra nhìn Giang Cảnh Ngạn một cái, rồi quay sang nhìn tôi.

Lại nhìn Giang Cảnh Ngạn thêm lần nữa, rồi lại nhìn tôi.

Một lúc sau, cắn môi, gương mặt đầy vẻ như vừa ngộ ra chân lý nào đó.

“Chị ơi, nếu em nhớ không nhầm thì đàn anh Giang là người được chị tài trợ trước đúng không?”

“Vậy nên… được chị chọn tài trợ, có phải còn phải… làm chuyện đó với chị không?”

“Chỉ là… tuy chị rất xinh đẹp, dáng chuẩn, khí chất cũng tuyệt, rất đúng gu chọn bạn đời của em, nhưng mà chuyện này đột ngột quá, cho em suy nghĩ kỹ một chút được không?”

Vừa nói, mặt cậu ta tự nhiên đỏ ửng lên, biểu cảm lúng túng như thể bị hiểu nhầm, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

【Cười xỉu, Thẩm Tụng đúng là biết tưởng tượng thật đấy.】

【Tại sao vừa tưởng tượng lung tung vừa cười thế kia, trông chẳng khác nào tên b**n th** ngây ngốc cả.】

Sau đó cậu ta như chợt hiểu ra chuyện gì, chỉ tay xuống dưới lầu về phía Giang Cảnh Ngạn rồi hỏi tôi:

“Đàn anh của em vẫn còn đang ở dưới kia, chị định mở cửa cho anh ấy vào à?”

“Nói trước nha, tuy em khá cởi mở, nhưng kiểu hai đánh một thì em không chấp nhận nổi đâu đấy.”

Tôi giật quyển sách khỏi tay cậu ta:

“Nếu còn muốn đọc sách thì im lặng cho tôi.”

“Dừng ngay những tưởng tượng viển vông của cậu lại.”

Tôi vốn dĩ không có ý định cho Giang Cảnh Ngạn vào nhà.

Dù khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta tim tôi có khẽ rung động, điều đó chứng tỏ tôi vẫn còn lưu luyến, nhưng có những chuyện, kết thúc rồi thì nên dừng lại, không cần tiếp tục dây dưa.

Tôi lạnh giọng:

“Bạn học Giang, bây giờ dù cậu có trả ngược tiền cho tôi, tôi cũng không cần nữa.”

“Tôi đã thuê huấn luyện viên riêng, dù là vóc dáng hay sức bền đều tốt hơn trước rất nhiều, xin cô thử lại một lần thôi, được không?”

Thấy tôi vẫn không có ý định cho vào, cậu ta đột nhiên đặt chiếc hộp đen xuống đất, cởi áo len cổ V ra, rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, để lộ phần thân trên rắn rỏi săn chắc.

Trong ấn tượng của tôi, Giang Cảnh Ngạn luôn là kiểu người lạnh nhạt, kiềm chế.

Kể cả khi ở trên giường, cậu ta cũng thích nín nhịn, môi dưới bị cắn đến rỉ m/á/u mà vẫn không phát ra một tiếng.

Khi nào thì cậu ta trở nên… điên rồ thế này?

“c** đ* giữa ban ngày ban mặt như vậy, đàn anh đúng là gan quá lớn rồi đó? Khoản tài trợ này… với anh ấy thực sự quan trọng đến vậy sao?”

Thẩm Tụng trợn tròn mắt.

【Tự nhiên tôi lại thấy nam chính với nữ phụ cũng khá hợp, là sao vậy trời?】

【Đồng ý với bạn trên! Một tên bệnh kiều điên dại và một đại tiểu thư vô tình vô cảm! Cặp này hẳn sẽ cháy!】

【Làm ơn đừng bốc đồng ghép đôi bừa nữa.】

【Ghép tất cả các CP chỉ khiến bạn tự chuốc khổ thôi.】

【Không, ghép tất cả các CP khiến tôi… dinh dưỡng đầy đủ.】

Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý mấy dòng chữ đó, ánh mắt như dính chặt lấy Giang Cảnh Ngạn, không thể rời đi.

Phải nói là, thuê huấn luyện viên cá nhân thật sự có tác dụng — vòng eo săn chắc kia, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn đưa tay chạm thử.

Cơn mưa ào ào đổ xuống, cậu ta đứng đó th* d*c, từng múi cơ bụng phập phồng theo nhịp thở, như đang mời gọi tôi chạm vào.

“Chị ơi, nếu chị không cần anh ta nữa, vậy để em giúp chị đuổi đi nhé.”

Thẩm Tụng nở một nụ cười tinh quái, cũng cởi luôn chiếc áo khoác màu xám, để lộ một chiếc áo ba lỗ mỏng màu đen bó sát.

“Đàn anh à, xuân tiêu ngắn ngủi lắm, bọn em không có thời gian xem anh trình diễn cơ thể đâu, anh nên về sớm thì hơn.”

Thẩm Tụng bước lên hai bước, kề sát vào tôi, tay nhẹ đặt lên vai tôi như chỉ chực ôm lấy.

“Tất nhiên, nếu anh muốn ở dưới nghe chút động tĩnh thì bọn em cũng không ngại đâu. Vậy thì tụi em sẽ cố gắng… lớn tiếng một chút, cho anh nghe đã tai.”

【Trời ơi Thẩm Tụng mồm mép thật sự, nói đến nỗi nam chính đỏ cả mặt.】

【Nam chính về đi, nữ chính mới là bến cảng vĩnh viễn của anh.】

Cả người Giang Cảnh Ngạn run lên, đôi mắt đỏ rực, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố chấp nhìn tôi không rời.

Tôi không lập tức gạt tay Thẩm Tụng ra, chỉ khép cửa sổ lại, kéo rèm xuống, ngăn ánh mắt của Giang Cảnh Ngạn.

Sau khi không còn ai nhìn thấy, tôi mới giơ tay hất tay Thẩm Tụng xuống.

Cậu ta vẫn tỏ ra tiếc nuối, hạ giọng thì thầm:

“Chị không biết đâu, lúc nãy trông tiền bối như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn ấy. k*ch th*ch thật đấy.”

Cơn mưa ào ào kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, vậy mà Giang Cảnh Ngạn vẫn đứng đó, không chịu rời đi.

Cậu ta dầm mưa đến mức suýt ngất xỉu, cuối cùng phải để bảo vệ cưỡng ép kéo đi.

Người nhà họ Giang đến đón, nhét cậu ta vào một chiếc Bentley bản dài sang trọng.

【Trước khi nam chính rời đi, đôi mắt đỏ ngầu đầy hung ác, đáng sợ quá.】

【Tôi có cảm giác nam chính sắp hắc hóa rồi.】

【Tôi cũng thấy vậy… có dự cảm chẳng lành.】

Hắc hóa sao?

Giang Cảnh Ngạn kiểu người như vậy… có thể đen tối tới mức nào chứ?

Tôi thật sự không tưởng tượng ra nổi.

Sau khi mưa tạnh, tôi liền đuổi Thẩm Tụng về.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là mấy ngày tiếp theo, Thẩm Tụng hoàn toàn không liên lạc với tôi nữa.

Mà tôi thì lại bận tối mắt với công việc, cũng chẳng rảnh để nghĩ nhiều về cậu ta.

Một tuần sau, vào buổi tối, tôi tan làm như thường lệ và đi bộ về nhà.

Vừa đi đến con hẻm nhỏ, đầu tôi bỗng chốc choáng váng, cơ thể không còn chút sức lực nào, ngã khuỵu xuống.

Nhưng tôi không đập xuống đất, vì có ai đó đã ôm lấy tôi từ phía sau.

Giọng nói khàn khàn mang theo chút cuồng loạn b*nh h**n vang lên bên tai:

“Bảo bối, bây giờ em đã rơi vào tay anh rồi.”
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 8



08

Khi tỉnh lại, trong đầu tôi chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất:

Dù là thành phố có trị an tốt đến mấy, con gái cũng tuyệt đối không được một mình đi vào hẻm nhỏ lúc nửa đêm.

Đặc biệt là mấy con hẻm không có camera giám sát.

Một chút sơ sẩy, hậu quả chính là tôi bị còng tay còng chân bằng xích sắt, khóa chặt vào bàn phím của một cây đàn piano.

Là phòng nhạc… nhưng không phải phòng nhạc ở nhà tôi.

Tôi nhìn kỹ lại, tuy bố cục giống y hệt với phòng nhạc nhà mình, nhưng trang trí rõ ràng đã được nâng cấp, cây đàn piano này chất liệu cũng cao cấp hơn hẳn.

“Bảo bối, em tỉnh rồi à?”

Khuôn mặt Giang Cảnh Ngạn ửng đỏ một cách bất thường, trong mắt ánh lên một loại điên cuồng b*nh h**n mà tôi chưa từng thấy.

Cậu ta cúi đầu, đầu mũi cọ nhẹ vào tai tôi, mỉm cười thì thầm:

“Bảo bối, anh nhớ em c/h/ế/t đi được.”

Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi, bàn tay cậu ta trượt khắp lưng tôi, khiến tôi không kìm được mà toàn thân run rẩy.

“Giang Cảnh Ngạn, cậu định làm gì?”

“Tôi nói cho cậu biết, đây là hành vi giam giữ trái phép. Nếu thời gian kéo dài và đạt đến mức truy tố, tôi sẽ khởi kiện cậu về trách nhiệm hình sự đấy!”

Khóe môi cậu ta nhếch lên một nụ cười, đầu ngón tay lướt tới môi tôi, nhẹ nhàng mân mê qua lại:

“Bảo bối, lần đầu tiên bước vào phòng nhạc nhà em, anh đã muốn đặt em lên mặt đàn rồi.”

“Nhưng em luôn thích làm người nắm quyền chủ động, nên anh chỉ biết ngoan ngoãn hạ thấp tư thế, nghe theo mọi sắp xếp của em, nhắm mắt lại, mặc em muốn làm gì thì làm.”

“Em có biết, mỗi lần nhịn là anh khổ sở đến mức nào không?”

Vừa nói, cậu ta vừa cúi đầu hôn lên từng ngón tay tôi:

“Bảo bối, em không phải rất muốn nghe anh đánh đàn sao? Vậy thì để anh đặt em lên đàn, dùng em để chơi một bản nhé, được không?”

Trong mắt cậu ta ánh lên một thứ ánh sáng đầy cố chấp và điên dại, như thể một kẻ săn mồi cuối cùng cũng bắt được con mồi mình thèm khát từ lâu, hưng phấn đến phát cuồng.

Giang Cảnh Ngạn—một người luôn điềm đạm, lạnh nhạt như trúc—rốt cuộc là đã thay đổi từ bao giờ, biến thành thế này?

【Tôi tuyên bố: nam chính chính thức “OOC” rồi!】

【Vẫn còn có thể điên hơn nữa đấy! Thấy chiếc va-li bên chân nam chính chưa? Trong đó toàn là… những thứ không thể miêu tả nổi!】

Ánh mắt tôi lập tức chuyển về phía chiếc va-li.

Tôi nhớ rõ, hôm đó dưới nhà tôi, cậu ta cũng mang theo chiếc va-li này.

Và giờ, cuối cùng nó đã được mở ra.

Tôi từng nghĩ hộp đồ chơi mà cô bạn thân tặng mình hôm trước đã đủ điên rồ rồi.

Đến lúc này tôi mới hiểu thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”.

Cậu ta không ngừng hôn lên những ngón tay tôi, đuôi mắt ửng đỏ, ánh nhìn đầy si mê:

“Bảo bối, sau khi em chê anh nhàm chán, anh đã cố gắng học thêm rất nhiều.”

“Nhìn đi, những thứ này đều là anh cẩn thận lựa chọn từng món một. Chúng ta thử từng cái một, được không?”

Không được! Nếu thật sự thử… chắc chắn tôi sẽ hoàn toàn mất kiểm soát!

Cuối cùng, nỗi sợ hãi tràn lên tận cổ họng, tôi bắt đầu điên cuồng lắc đầu.

“Không được! Giang Cảnh Ngạn, thả tôi ra!”

“Vì sao trước đây có thể, còn bây giờ lại không thể?”

Cậu ta cúi người, áp mặt lên lồng ngực tôi.

Vẫn là nụ cười ấy, nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

“Là vì Thẩm Tụng sao?”

“Tôi đã điều tra rồi, vóc dáng của cậu ta hoàn toàn không bằng tôi.”

“Bảo bối, đừng chọn cậu ta, chọn tôi thôi, được không?”

Giá như tôi không dùng Thẩm Tụng để chọc tức cậu ta thì tốt biết bao.

Đến lúc này tôi đã lờ mờ đoán ra những chuyện mà Thẩm Tụng phải trải qua trong mấy ngày vừa rồi.

“Giang Cảnh Ngạn, chuyện này không liên quan đến Thẩm Tụng…”

Cậu ta đột ngột đưa tay bịt miệng tôi lại, ánh mắt bắt đầu trở nên cuồng loạn.

“Đến nước này rồi mà em vẫn muốn bao che cho hắn ta?”

“Bảo bối, em… thích hắn đến vậy sao?”

Đột nhiên, cậu ta buông lỏng toàn bộ sức lực, trong mắt tràn đầy sự chán chường, tuyệt vọng.

“Sao tôi lại vô dụng đến thế này chứ? Con người vô dụng, thân thể cũng vô dụng, ngay cả trái tim em tôi cũng không giữ nổi.”

“Nhất định là tôi tệ lắm, tệ đến tận xương tủy, nên em mới có thể tàn nhẫn bỏ rơi tôi như vậy.”

“Ngay cả em cũng không cần tôi nữa… tôi đúng là một kẻ thất bại hoàn toàn.”

Đôi mắt cậu ta đỏ rực, hàng lệ nóng ấm không kìm được mà tuôn ra.

【Nam chính… hình như thật sự yêu nữ phụ.】

【Ngay cả khi bị cô ấy bỏ rơi cũng không trách móc, chỉ biết tự trách bản thân quá kém. Nếu đó không phải tình yêu chân thật thì là gì nữa?】

Tôi nhìn thấy cậu ta ngồi xổm xuống, quay lưng về phía tôi, cả người co rút lại, vai khẽ run lên.

Khoảnh khắc ấy, một cơn đau âm ỉ và dày đặc dâng lên từ tận sâu trong tim tôi.

Tôi bỗng muốn đưa tay ra, muốn ôm lấy cậu ta, lau đi những giọt nước mắt đó.

Chỉ là, ngay khi tôi khẽ động đậy, âm thanh ma sát của sợi xích va vào mặt đàn liền vang lên lanh lảnh.

Giang Cảnh Ngạn từ từ quay đầu lại, gương mặt vẫn còn vương lệ:

“Bảo bối, em muốn trốn sao?”

Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ khóa chặt tôi lại.

Nhưng lần này, cậu ta lại lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa, chậm rãi mở chiếc khóa sắt đang giữ tôi:

“Anh sẽ không thật sự ép buộc em.”

“Nếu em không muốn, thì đi đi.”

Khoảnh khắc được tự do, tôi nhìn thấy cậu ta cười khẽ một tiếng, thê lương vô cùng.

Gương mặt tái nhợt như phủ sương lạnh, ánh mắt tĩnh lặng như một vũng nước c/h/ế/t, cô tịch đến lạ thường.

Tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng.

Không những không rời đi, tôi lại còn cúi đầu, dùng môi mình nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ còn vương trên gò má cậu.
 
Trói Em Bằng Cả Đời Anh
Chương 9



09

Yết hầu Giang Cảnh Ngạn khẽ động, con ngươi trong mắt cậu đột nhiên phóng to.

Sau một thoáng kinh ngạc, cậu ta bất ngờ nhào tới, mang theo sự điên cuồng không cho phép kháng cự, chủ động hôn lên môi tôi.

Hơi thở của cậu ta như sóng lớn ập đến, chiếm trọn mọi giác quan.

Mùi m/á/u tanh ngòn ngọt lan ra trong khoang miệng, bầu không khí mờ ám cứ thế âm thầm khuếch tán trong phòng.

Cuối cùng, tôi phải đưa tay chặn lên ngực cậu ta:

“Giang Cảnh Ngạn, trước tiên hãy nói rõ chuyện giữa cậu và Lâm Tường Nam đi.”

Trải qua từng ấy chuyện, tôi có thể cảm nhận được cậu ta thật sự thích tôi.

Nhưng trên người cậu vẫn còn quá nhiều điều khó hiểu—như hình xăm trên ngực, như mối quan hệ với Lâm Tường Nam, và cả những bức ảnh khó coi mà cô ta từng nhắc đến.

Lần này, tôi không muốn nghe theo mấy “bình luận bay” nữa.

Tôi muốn nghe chính miệng cậu ta nói.

Tôi muốn nghe chính miệng Giang Cảnh Ngạn nói ra.

Là cho tôi, cũng là cho chính cậu ấy một cơ hội.

Giang Cảnh Ngạn hơi sững người, rồi lập tức cam đoan với tôi:

“Anh chưa từng thích Lâm Tường Nam, dù chỉ một chút.”

“Nhưng cô ta nói hai người đã đính hôn rồi, còn khoe cả nhẫn kim cương với tôi.”

Giang Cảnh Ngạn nhìn tôi bằng ánh mắt mờ mịt:

“Anh chưa bao giờ đính hôn với cô ta. Trước khi qua đời, mẹ cô ấy có nhờ anh chăm sóc, nhưng anh không hề đồng ý.

Còn về chuyện chiếc nhẫn… anh không rõ, nhưng tuyệt đối không phải do anh tặng.”

【Tôi biết mà! Cái nhẫn đó là do nữ chính đặt mua trên Pinduoduo với giá 9.9 tệ, chỉ để chọc tức nữ phụ thôi!】

Giang Cảnh Ngạn đưa điện thoại đến trước mặt tôi:

“Bảo bối, sau khi dì Lâm qua đời, anh đã cắt đứt hoàn toàn với Lâm Tường Nam, không còn liên hệ gì nữa, bây giờ bọn anh chẳng khác nào người xa lạ.”

“Nếu em không tin, có thể tùy ý kiểm tra điện thoại của anh.”

Tôi mím môi, hỏi tiếp:

“Vậy chữ cái khắc trên ngực anh… có ý nghĩa gì?”

“Còn mấy tấm ảnh mà Lâm Tường Nam từng nói, rốt cuộc là gì?”

“QN là viết tắt của Thu Ninh.”

“Trên ngực anh khắc tên em — Giang Thu Ninh.”

Khi nhắc đến những bức ảnh, Giang Cảnh Ngạn lặng đi thật lâu, như thể đang chìm vào một ký ức vô cùng tăm tối.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn lấy điện thoại ra, tìm kiếm rồi mở từng tấm ảnh lên cho tôi xem.

Người trong ảnh là Giang Cảnh Ngạn.

Nhưng không phải cậu ấy của hiện tại — mà là Giang Cảnh Ngạn khi còn non nớt, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cơ thể còn gầy gò, chưa phát triển hoàn chỉnh.

Trong ảnh, cậu ta không mặc bất kỳ thứ gì, đến một mảnh vải che thân cũng không có.

Tay chân bị trói chặt vào ghế, trên trán rướm m/á/u, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn và tuyệt vọng nhìn thẳng vào ống kính.

“Bảo bối, có một chuyện… anh đã lừa em.”

“Thật ra, anh… chẳng sạch sẽ chút nào cả.”
 
Back
Top Bottom