Lan, một cô sinh viên nghèo từ quê lên thành phố để học tập, cô gái trẻ ôm niềm hy vọng vào một tương lai và cuộc sống tốt đẹp hơn, sau 1 năm học.
Cô cũng đã hoàn thành các môn học và thu xếp mọi thứ để trở về thăm nhà.
Trong một buổi tối đầu hạ, khi Lan từ thành phố về quê để bắt đầu kì nghỉ hè của mình, một cơn mưa đầu mùa bất chợt trút vội xuống ngôi làng nhỏ, mọi khi trong làng đã vắng người qua lại, độ chừng bảy tám giờ là mọi người đều đã xuống đèn, cơn mưa hôm nay lại càng làm cho cái làng nhỏ ấy càng thêm vắng lặng và lạnh lẽo hơn, những căn nhà đầy rêu phong, mùi gỗ mục, ẩm mốc của những ngôi nhà cũ kỹ hòa vào cơn gió thoảng có chút se lạnh, có cái cảm giác khó chịu và một chút buồn bã đến não lòng bất chợt hiện lên trong suy nghĩ của Lan, Hôm nay cả nhà lại đi sang nhà láng giềng chỉ còn mỗi cô gái nhỏ bên trong căn nhà sàn, căn nhà be bé ở cuối con đường làng, nó cũng như bao ngôi nhà sàn khác ở miền tây, chỉ là vết hằn của thời gian đã hiện rõ rệt hơn trong cơn mưa đêm nay, không gian bỗng chốc tĩnh lặng hẳn, ngoài hiên chỉ còn là những tiếng mưa rả rích như ai than thở, từng cơn gió se man man một mùi hương cùng hơi lạnh của đêm tối bao trùm cả một không gian đìu hiu quạnh vắng ấy.
Bên trong căn nhà là ánh đèn le lói của ngọn đèn cầy đang quằng mình, bởi những làn gió mang cái không khí đượm buồn và rợn người, len lỏi qua từng khe hở của cái vách đã bị rách dột từ lâu, phía sau nhà Lan là cả một khu vườn và sau đó nữa là một bãi tha ma gần sát, cơn mưa vẫn rì rào rì rào, đâu đó trong đêm, còn những tiếng xào xạc như ai đang bước đi trên những chiếc lá cây khô, mục nát dưới nền đất ướt át và nhơ nhớt, tiếng chó tru ở phía xa bãi tha ma, càng về khuya mưa ngày một nặng hạt, nó như tâm trạng của Lan lúc này ngày một nặng trĩu về một nỗi cô đơn một nỗi buồn mà Lan không hiểu từ đâu đến, cô ngồi trên chiếc võng được mắc phía sau nhà, từ mái hiên phía sau, ánh nhìn Lan xa xăm, từ một góc độ nào đó, phía khi không có gì ngoài những chiếc áo cũ rách, mập mờ trong tiếng sấm và gió, bị bỏ lại và mắc vào những cành cây của khu vườn lạnh lẽo phía sau ngôi nhà, Lan ngồi thẩn thơ và cất tiếng hát, như trút bầu tâm sự tiếng hát man mán một nỗi sầu hòa vào cơn mưa giông trong đêm.Được một lúc lâu, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn, trong căn nhà tĩnh mịch, đột ngột một tiếng chuông vang lên, Lan giật mình, rồi chạy vội vào nhà trong để bắt máy, nhưng cuốc điện thoại ấy đã tắt, nhìn vào màn hình một số máy lạ hiện lên, lúc này đã là 2h, Cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng không hiểu sao hôm nay lại khó ngủ đến lạ kỳ.
Lan cứ đi đi lại lại trong nhà, lúc thì ngồi thẫn thờ buồn bã, két két ..... két két một âm thanh như tiếng chân ai khẽ bước trên những tấm ván cũ của sàn nhà, lặng im..... tiếng két két ấy lại xuất hiện, có lẽ là do nhà đã cũ và gió đã tạo nên âm thanh ấy, cái âm thanh ngày một rõ ràng hơn, dồn dập như có rất nhiều người trong nhà đang tìm kiếm hay đang hoảng loạn vì một điều gì đó, Nhưng trong nhà làm gì có ai? cả nhà đã đi sang nhà bà con cả rồi( một câu hỏi xuất hiện trong tâm trí Lan), cô ấy từ phía sau nhà( gian bếp) đưa ánh mắt sợ hãi khẻ nhìn qua tấm rèm cửa để quan sát phía nhà trên, Lan thầm nghĩ ( bọn trộm đang lục lọi tìm kiếm thứ gì đó để lấy trộm!), nhưng không một bóng người, căn nhà chỉ có mỗi mình cô thôi, sự sợ hãi dâng trào, đôi mắt long long như sắp khóc, lập loè cùng ánh lửa yếu ớt của ngọn đèn cầy,( ầm!
á...!) Lan té xổm xuống sàn nhà cùng tiếng hét thất thanh, cô như bị những thứ gì đó lướt xuyên qua thân mình, một cảm giác rợn người phút chốc thoắt qua.
Lan đứng dậy và chạy ngay vào giường quấn mền lại, hai mắt cô nhắm chầm lại, đôi tay nhỏ run run bám chặt lấy cái mép mền, cố ngủ để quên đi cái sự sợ hãi của bản thân lúc này, Được một lúc thì cô cũng thiếp đi mất và chìm vào giấc ngủ.
6h...
ò ó o o, tiếng gà gáy làm cô bất chợt tỉnh giấc, bầu trời đã lấp ló những ánh sáng đầu tiên của ngày mới, một đêm giông bão đã đi qua, nhưng có lẽ vì hôm qua Lan chẳng ngủ gì được nhiều nên hôm nay cả người uể oải chẳng còn tí sức lực nào, cô tiếp tục giấc ngủ của mình, khi tỉnh lại thì đã xế chiều, lúc này cô thấy người nhà mình đang loay hoay làm gì đó trông rất bận rộn, cô đi ra ngoài và chải chuốt lại đầu tóc cho tươm tất, cô ngồi cùng em trai và ba mẹ, để tâm sự hết những chuyện buồn vui trong khi lên thành phố và cả chuyện mà cô gặp phải tối hôm qua nữa...,nhưng cả nhà hôm nay có vẻ buồn hơn hẳn tuy nhiên cô không thấy nó quá rõ ràng nên không quan tâm mấy, đến gần chập tối trời bắt đầu nhá nhem, những tia sáng cuối ngày theo chân mặt trời lặn mất, nhường lại bầu trời cho màn đêm u tối.Cả nhà cùng nhau ăn cơm, trên chiếc bàn cây cũ kĩ, là những món ăn mà Lan thích nhất, mẹ còn chặt thêm trái dừa loại nước mà cô yêu thích cho cô, đến lúc này mẹ cô bổng vỡ oàn trong nước mắt, ba và em trai Lan cũng đỏ hoe cả mắt, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi mẹ chỉ cô nhìn về phía bàn thờ, thấy nhang đèn và di ảnh của chính bản thân mình trên đó, Lan lặng người, hôm nay là đã 49 ngày của cô, mọi người biết Lan còn nhiều luyến tiếc và chưa chấp nhận được sự ra đi của bản thân, cả nhà cũng thế, không ai chấp nhận được, dù cho sợ hãi thì cả ba, mẹ và em trai cô đều gác lại điều đó để cô có được những ngày cuối đẹp nhất mà không còn lưu luyến.
Cô ngậm nguồi trong nước mắt hỏi, tại sao không nói sự thật cho mình biết sớm hơn, ba mẹ nói lại cho Lan biết là cô đã gặp tại nạn và chết khi đang trên đường về quê.
Hôm ấy, sau khi kết thúc phần thi của học phần cuối,Lan về phòng trọ thu xếp lại đồ đạc và hành lý để về quê, cô đã gọi cho mẹ để báo rằng là mình sắp về.
Lan chọn chuyến xe đêm để được về nhà nhanh hơn thay vì đi về vào hôm sau, chiếc xe chở cô, là loại xe cũ,nhưng do giá vé rẻ hơn rất nhiều,vì tiết kiệm cô đã chọn nó, đi được khoảng hơn một tiếng thì trời đã bắt đầu mưa, cơn mưa như trút nước, sấm chớp vang trời, một cảm giác bất an, hiển hiện lên vẻ mặt không chỉ Lan mà còn của tất cả hành khách, về đến đoạn gần quê Lan, chiếc xe mất phanh, lại thêm trời giông gió, đường trơn trượt, cô gái nhỏ như tuyệt vọng, chỉ còn biết nhắm mắt và cầu nguyện.
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi con đường, lật hai, ba vòng rồi dừng lại, lúc này cả xe đã không còn ai sống xót, ngoại trừ Lan, cô lê lếch cái thần đầm đìa,bê bết máu ra khỏi xe, bàn tay yếu ớt gắn gượng bò lên vệ đường, mưa máu hòa vào nhau và Lan cũng đã chết vì mất máu, do đêm tối lại thêm đường vắng, nên không ai phát hiện cô để cứu, Lan đã chết trong cơn mưa lạnh giá và sự sợ hãi tuyệt vọng.
Linh hồn Lan chắc vì còn luyến tiếc gia đình nên cô đã tìm về nhà và tưởng rằng mình vẫn còn sống.
Đến khi nhận tin ba mẹ Lan như chết ngất vì không thể nào chấp nhận nổi tin này.
Và.....có lẽ tất cả những gì mà đêm mưa giông và những chuyện kì dị cô trải qua đêm hôm trước không phải là nổi sợ của cô mà là của chính gia đình, khi thấy cô về, nhưng sự mất mác, đau thương còn hơn cả những điều sợ hãi ấy nữa, vượt qua tất cả điều đó, là tình yêu thương của gia đình dành cho Lan.
Cuối cùng cô cũng đã nhận ra được và chấp nhận sự thật, không còn gì lưu luyến, cô càng không muốn để ba mẹ sống trong quá khứ đau thương mãi, một cơn gió thoảng vụt qua ba mẹ và cả người em trai, cơn gió nhẹ nhàng mà ấm áp đến lạ lùng, không còn là không khí lạnh lẽo u ám nữa, mà có lẽ đó là cái ôm chia tay cuối cùng của Lan dành cho gia đình.