- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,491
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
7. Trước Khoảnh Khắc Của Màn Đêm
7. Trước Khoảnh Khắc Của Màn Đêm
Sửa : ngày xảy ra lúc Trung gặp Ngân là vào 1 tháng trước
___________________________________________
.
.
.Bên tai Trung lùng bùng,đầu cậu trống rỗng,chẳng còn gì ngoài màu đen.Cậu không biết mình ở đâu,nhưng càng ở lâu trong không gian đen tối này,cậu càng hình dung được rõ ràng những gì mình đã làm.À !
Nhớ rồi,cậu mới đánh bọn kia bỏ chạy,để bảo vệ Ngân."
Bảo vệ Ngân"Rồi.. sau đó thì cậu bị đâm.Chảy máu.Xong rồi anh ở đây.Bỗng hàng loạt âm thanh chồng chéo lên nhau,anh cố nắm lấy từng giọng nói.Đâu đó xen kẽ giữa những thứ ấy.."
Là giọng của Ngân !"
Giọng cô vang vọng trong tâm thức Trung :- Trung ơi.. hức.. dậy đi mà...Nghe được giọng cô ấy, anh dần yên tâm,chấp nhận cho số phận có rời xa anh hay không.
- Ngân xin lỗi.., hức..
Trung dậy đi...Nhưng.. những tiếc xót xa của người con gái kia cứ thế vang lên từng hồi.Anh không nỡ rời xa thế gian.Anh muốn ở lại.Dù gì chỉ mới gặp nhau thôi mà,sao phải xa nhau nhanh đến thế ?Trung dần nhận thức được mình đang nằm dưới vực sâu của bóng tối.Sau những dòng suy nghĩ ấy.Bất ngờ một tia sáng le lói chiếu xuống từ miệng hố.Một,hai rồi đến ba.Qua từng giây,phía trên dần hình thành một con đường mới.Con đường của ánh sáng,hi vọng và sự sống.Trung được nhấc bổng lên, bay về phía miệng hố.Đến gần hơn với thứ ánh sáng ấy,nó ôm trọn lấy anh,một cái ôm nhẹ nhàng và đầy yêu thương.Rồi.. mắt anh chói loà, chỉ còn lại thứ ánh sáng ấy.Trung nhắm mắt một lần nữa.Khi mở mắt ra."
Ngân...,Ngân đây rồi!"
Phía trước mặt cậu là Ngân,đôi hàng mi đã hoen nước mắt,đỏ như máu của Trung lúc nãy vậy.Ngân chợt nhận ra.
Trung đã tỉnh dậy.Vẻ mừng rỡ trong đôi mắt em,tí hon nhưng đầy hạnh phúc, nó sáng lên trong tức khắc thôi nhưng đủ để thấy nó đẹp nhường nào :- Trung !
Trung.., Trung tỉnh lại rồi..!
Bác sĩ..,Bác sĩ ơi !
- giọng Ngân như tìm lại được hi vọng..
.
.Sau ngày hôm đó, Trung được chữa trị,hồi sức trong bệnh việnNhóc được kể lại mọi chuyện đã xảy raLúc đó,khi Ngân tìm được một thầy trong trường chạy đến giúp, Trung đã gục bên đống máu của mình.Ngân lúc ấy suy sụp lắm, nhưng vẫn cố giữ cho mình một sự bình tĩnh cuối cùng.Đoạn đường đi đến bệnh viện,ngồi trên xe cứu thương,từng giây hoá mãi mãi.
Tay Ngân nắm tay Trung,cô tự trách bản thân :"Nếu mình im lặng thì đã không có chuyện gì xảy ra"Dằn vặt bản thân đến tận cùng,em cũng không ngờ cuộc gặp gỡ này sẽ chóng vánh,sẽ bi kịch đến thế,nhưng tại vì sao chứ ?
Tại sao chỉ mới lần đầu gặp nhau thôi mà..Đến bệnh viện, em ở bên Trung đến tận tối, bạn bè cứ đến rồi đi,chỉ có em ở lại đến sau cùng.Sang hôm sau, ba cậu mới đến để chăm sóc cậu được vì công chuyện dưới quê còn nhiều..Trở lại hiện tại.- Trời ơi, mới lần đầu làm quen nhau mà ghê vậy.- Dạ.. em cũng không biết sao nữa.-Ừ quên nữa,em đỡ chưa ?- Dạ rồi,khoẻ như trâu luôn.- Mà em cũng biết đánh đấm luôn ha.- Tất nhiên, vậy mới bảo vệ được Ngân.- Sời,sến súa.
Thì ra người cậu Tại nói ở lại chăm sóc em cả đêm là Ngân.- Dạ..- Rồi sao rồi,chưa thành người yêu luôn ?- Dạ, thằng Phú nói là hiện giờ Ngân chưa sẵn sàng để yêu ai cả,dù Ngân rất cảm kích Trung vì đã làm như vậy nhưng cảm giác yêu thì vẫn chưa có.- Trời ơi !
Sao anh em mình dính hoài vậy Trung ?- Dính là dính sao anh ?
Nếu mình thực sự yêu họ,thì mình sẽ chấp nhận chờ thôi anh.Câu nói này làm Nhiên khựng lại đôi chút.
Quả thật để nhìn lại tình đầu, anh có thực sự yêu họ không anh cũng chẳng biết,vì chữ "yêu" thực sự quá mông lung và xa vời.Vì chính anh là người không đợi được mà đành nói lời ra đi.Anh không yêu người ta đến vậy, và thật ra là chưa đến ngưỡng yêu..Sự thật đau lòng là vậy, khi ai trong chúng ta cũng nghĩ mình đúng, nhất là với khía cạnh tình yêu,chẳng ai dám nhận mình sai.Nhưng sẽ thật chua chát khi nhận ra mình mới là kẻ tồi.Nhiên thú nhận :- Anh...là thằng tồi rồi.
Bất cứ lần nào cũng vậy,anh thích người ta,nhưng xong thì sao,lần nào cũng phải xin lỗi,anh là thằng tồi rồi.Trung nghe xong chỉ vỗ vai,nỗi buồn bỗng kéo Nhiên trầm lắng theo.Sau bao chuyện, và nhận thấy bản thân trong chuyện tình yêu,trái tim Nhiên dần dần khép kín..
.
.Thêm tầm 10 phút nói chuyện,ba của Trung cũng về,cậu Tại mới vừa đi vườn về :- Trung !
Con về hồi nào vậy ?
-vừa nói cậu vừa đi đến vỗ vỗ tay Trung.- Dạ con mới về,dạo này ba khoẻ không ?- Ừm , ba khoẻ, có mẹ con bệnh kìa,bệnh liên miên không dứt, kiểu này không biết đi Đà Lạt nổi không.- Để con vô coi mẹ sao.- Ừ , vô đi con.Nói xong,Trung đi vào trong,cũng kì lạ thật,mẹ thằng Trung cứ bệnh hoài,hết bệnh này rồi đến bệnh khác.
Chẳng sao hết,không biết có phép màu nào không đây..Trời lúc này đã sáng hẳn,lạ thay hôm nay An chẳng sang nhà Nhiên nữa.
Anh lấy làm lạ,đành sang nhà em kiếm thử.
Mẹ An cũng đã quen Nhiên rồi, anh chào phát là được vào.Cậu men hành lang tìm phòng An, bỗng cậu nghe tiếng An lí nhí trong phòng:"Hé lô các bạn, mình là Endie đây.."
Nhiên đẩy nhẹ cửa,lén xem An đang làm gì:"Tui khoe trước là vài ngày nữa tui đi Đà Lạt đấy, xịn hông?"
"E hèm,thôi vô vấn đề chính,đố các bạn,hình ảnh gì hiện ra đầu tiên khi tui nhớ về kỉ niệm của bản thân ?"
Nhiên gõ nhẹ vào tường mấy cái, An quay ngoắc sang phía cửa, bất ngờ vì Nhiên đứng đó, cô vội tắt máy:- A-anh..
Nhiên, có chuyện gì không..?- Em làm gì đó ?- Ờ..ờm..
- Làm gì mà ấp úng ?- Ưm..,em.. em ghi âm gửi bài thuyết trình !- Em nghỉ học lúc hết cấp 2 rồi mà An ?- À..dạ...- Nói thật đi, em làm gì, không phải giấu.- Em...em..- Sao ?- Em...
Làm Youtube.- Trời có sao đâu ?- Ủa anh hông bất ngờ hả ?- Anh nghi lâu rồi, đợi em tự thú.- Ủa, sao anh biết?- Cái hình nền trang Facebook của bạn nào đó tên Endie là khúc sông trước nhà anh mà..- Ui...lộ liễu quá..- Nhỏ này hớ hênh ghê.- Haiz..- Rồi sao làm cái này không cho tui biết ?- Em ngại..- Sao phải ngại ?- Tại trên video em khác lắm..- Em có show mặt đâu.- Ý em là con người á.- Anh thấy vẫn dễ thương vậy mà.An hơi khựng lại,quay phắt mặt đi, không nói gì nữa mà chạy nhanh ra ngoài(chân ngắn nên phải chạy lon ton)Nhiên chạy theo :- An !
Em soạn hành lí chưa vậy ?
An !Cô cứ thế chạy mất, chẳng biết tại sao.Tâm - em của An từ trong phòng bước ra :- Ủa chuyện gì vậy anh Nhiên ?- À.. không có gì đâu, chị em lâu lâu vậy đó.- Trời..- Rồi em soạn đồ chưa ?
Khuya nay đi rồi đó.- Em đang soạn với chị An đâyNhiên liếc tới cái hình nền điện thoại của Tâm,trên đó để hình cô gái nào đó, chắc cũng chạc tuổi Tâm :- Tuổi trẻ giờ có bồ hết rồi ha.Tâm nhận ra mình hơi hớ hênh với cái hình nền đó :- D-dạ đâu có - Tâm dúi điện thoại túi quần rồi bẽn lẽn chạy vào nhà sau..
.
.Nhiên lượn lượn men con đường dọc bờ sông, ngắm hàng dừa dài thườn thượt dường như đến vô tận.Đã khá lâu Nhiên ở đây rồi,phổi cậu dần được lắp đầy bởi sự bình yên.
Mắt cậu chan chứa bao điều giản dị.
Miệng cậu nếm được thêm mùi vị dân gian.
Một "cuộc sống yên bình" dần bao bọc lên "cuộc đời" cậu.
Tâm hồn Nhiên chắc cũng đã nhẹ nhàng hơn rồi.
Đã lâu cậu không nghe tiếng xe tấp nập, tiếng bóp kèn hối thúc và làn khói bụi trên đường phố.
Mọi thứ trên thế gian dần chậm lại khi ta tận hưởng được giá trị cuộc sống.Bỗng có cuộc điện thoại đến từ Tuấn.
"Ồ, Tuấn sao ?
Lâu rồi mình cũng không thấy động tĩnh gì ở nó"Anh bắt máy.
Đầu kia vang lên giọng nói có phần rầu rĩ đến kinh dị của Tuấn:"Tao tâm sự với mày chút được không?"
"Ừ, được chứ, sao vậy?"
Sau đấy, Tuấn kể về những gì mình trải qua trong 1 tuần qua, đủ thăng trầm cảm xúc, 1 thứ không thể thiếu khi ta chia tay tình yêu.
Lần này có vẻ nặng đây, Tuấn nói đã mất niềm tin vào tình yêu, lần nào anh yêu, cũng đều sai cả,chẳng ai yêu anh thật lòng, năng lượng của anh vậy là cạn rồi.
Dừng lại thôi.
Sau bao nhiêu nước mắt,nhung nhớ,lật lại những dòng tin nhắn cũ.
Sau bao lần tự hỏi sau chia tay người kia có đau khổ như mình không ( dù nó vô nghĩa ), giờ anh sẽ không yêu nữa.
Không yêu cũng đâu có chết.Vậy là cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, Tuấn cứ xả hết ra như vậy, Nhiên chỉ lắng nghe, khuyên 2 3 câu, vì anh biết đâu rồi cũng sẽ vào đấy thôi.. tình yêu vốn dĩ là loại bùa nguy hiểm cơ màThôi anh tạm gạt nó sang một bên,dù gì anh cũng đang quá trời hạnh phúc cơ mà.Chợt thấy cậu Tại lúi húi gần chiếc xe 12 chỗ tối nay sẽ khởi hành.
Nhiên đến gần hơi tò mò :- Cậu làm gì vậy cậu ?- À chiếc xe nó hư hỏng chút á mà,chú sửa lại.Dù chủ đề là chiếc xe bị hư, mà mắt chú mới gắn vào con ốc dưới gầm xe được một chút thì lại nhìn đau đáu quanh đâu xa xa bụi cỏ.
Nhiên nhìn theo với vẻ khó hiểu, soi mãi mà có thấy ai đâu,có thấy thì chắc mấy vành nắng trưa chang chang dọi từ đỉnh đầu xuống mặt hồ đọng bóng cây.- Cậu nhìn gì ngoài kia vậy ?- Không có gì đâu, cậu thấy mấy con chó chạy bên đó á mà.Cậu Tại như một kẻ gian,che giấu một sự thật nào đó, Nhiên có chút nghi ngờ,buông ra những bằng chứng gần đây cậu thu thập được:- Chú dạo này lạ lắm nha..,cậu đi lúc trưa trờ trưa trật, về lúc đêm đã khuya khoắt,lâu lâu còn lén ra sau hè gọi cho ai nữa.
Cậu có bồ nhí đúng không ?
- nói đến đó giọng Nhiên bỗng dễ thương đến lạ- Chú có chó nó để ý con ơi, thôi vô nhà đi,đứng đây hồi đen, gái nó né con đó.- cậu phẩy phẩy cái tay đã dính nhe nhép nhớt xe.Nhiên chưa tha cho Chú Tại,trước khi đi còn bổ thêm 1 câu:- Chú nha.., con thấy cô Dung xóm trên cũng để ý chú lắm đó,coi chừng..-- Cái thằng !Chưa kịp nói hết,chú Tại đã cầm cái xô nước kế bên định tạt cho Nhiên một cái nhớ đời.
May mà Nhiên co giò bỏ chạy nhanh hơn.
Chạy quên mất trời chăng mây gió, Bất chợt ai kêu Nhiên giật ngược :- Anh Nhiên !Nhiên thắng cái chân lại, thì ra là thằng Tâm,nó đứng dựa bên cây cột nhà :- Anh chạy đâu dữ vậy, vô đây em hỏi chút coi.Trông dáng vẻ nó nghiêm túc quá nên Nhiên cũng không dám từ chối:- Gì vậy em ?-Chị em đâu rồi anh,sao bả chạy cái một rồi đi luôn vậy ?- Sao anh biết ?
- Nhiên chống nạnh hỏi ngược.Nhiên ngẫm nghĩ một hồi,suy tới nghĩ lui mấy nơi mà An có thể đến,như tìm mèo lạc vậy :-Hay anh với mày đi ra bờ sông xóm trên coi thử đi,có khi chị mày ngoải đó.-Dạ.Được đà,hai anh em leo lên xe chạy lên xóm trên.Bánh xe lộp cộp trên đường đá một hồi cũng thấy bóng dáng ai đó quen quen thập thò đằng xa.Nhiên nhận ra chỗ đó là chỗ anh với An từng tới để ăn sáng rồi...
Có ai đó khóc ở đấy.Với suy nghĩ chắc nịch anh đi chầm chậm đến người đó,quả thực là An.
Cô đang ngồi thả hồn với dòng nước chảy chẳng lơi chẳng xiết của con sông.Hai chân để dưới mặt nước,tóc bay bay với theo mấy làn gió nhẹ hều.Nhiên lặng lẽ đi đến ngồi kế bên :-Sao ngồi đây ?An trở về với thế giới còn rất nhiều người quan tâm cô thay vì.. mấy con nước kia :- A!..à..ừm,em ngồi đây hóng gió thôi.- Đồ đạc sao rồi ?- Em mới soạn một nửa,mà..bỏ chạy nên chưa xongTâm đi tới ngồi,ngồi xuống rồi giở giọng nạn nhân :- Đúng rồi chị chạy cái em cũng phân tâm đâu có soạn tiếp được.- Em hay quá..
-An bĩu môiNhiên quan sát nãy giờ:- Chỗ này buổi trưa cũng mát,hữu tình á chứ,hay ngồi đây chơi chút rồi hồi hãy về.- Vậy đi,em cũng tự nhiên mệt á anh - Tâm hí hửng.- Thời cơ quá trời rồi !Ba bóng lưng cứ vậy lặng thinh ngắm nhìn cảnh vật quê hương lần cuối...
Trước khi đi Đà Lạt.Trưa hôm nay nắng chẳng gắt chỉ nhẹ nhàng,êm đềm,nhường chỗ cho gió dịu dàng trải khắp xóm làng.Bầu trời hôm nay xanh biếc như đại dương,mây lất phất,đôi phần uể oải nằm dài.
Thuận lợi cho mấy vạt nắng lọt xuống mấy cái sân,mái nhà lót gạch đỏ, hay cái xào đồ còn ẩm ướt, khúc sông tựa như đứng yên.
Ông của Nhiên sau vườn đốt những bụi lá cây khô, khói phảng phất trong không khí,bao nhiêu lần được "nếm lại mùi vị" của khói, ta cũng có đôi phần nhớ lại bao kỉ niệm của ta.Cứ từng đợt,từng đợt,trong trẻo vang lên từ bọn chim trong vườn ông Tám đối diện nhà.Bà Hai nằm trên võng đung đưa qua lại,mắt lim dim như sắp ngủ.
Nhưng bà cứ mập mờ hát lên vài giai điệu đã cũ dần theo thời gian.
Là một cái giọng cải lương ngọt như mật ong,thánh thót trông như cánh chim.
Khoác cho căn thêm sự cổ kính.Bà cứ hát mãi,rồi tiếng đàn nhị nhẹ nhàng,tinh tế đệm vào giọng hát của bà,là mẹ của Nhiên.Bà hát bài cải lương của người khác,nhưng bà giữ một chất riêng cho mình,bà hát cho bà như đang tự nhắc bản thân vậy.
Trôi dạt vào gió là thanh âm đàn nhị cong cong.Một buổi trưa thật nhẹ nhàng,ở quê là vậy,mọi vật thật sự đứng yên,cảm tưởng như con người là thứ duy nhất chuyển động, khiến ta thấy mình như tách biệt khỏi thế giới (hay vùng quê này).Trên cái nền bình yên của vạn vật bây giờ là những cuộc trò chuyện về.. không biết đến Đà Lạt sẽ ra saoPhải !
Cả ba người kia,ngoài bờ sông đang bàn về chuyến đi, cứ như nhà phân tích mà tính tới vậy.
Mà mỗi người một kiểu,Tâm thì :- Em nghĩ là ở đó sẽ lạnh hơn ở đây đó-một câu hoàn toàn không thể sai..Với An thì có vẻ sâu xa hơn này, đáng nghe hơn nữa..:- Tất nhiên mà Tâm,mình còn được đi săn mây trên đồi nữa nè.Còn Nhiên thì khỏi bàn,vô cùng thực tế :- Hai đứa bàn quá trời ha, may là gia đình anh phụ anh vài phần đó.- Thì mình đi cũng đâu có ít anh,tận 1 tuần rưỡi, bàn tới cho em !
- Tâm phất tay như binh tướng vậy, chắc thiếu mỗi bộ râu..- Đúng rồi đó, Anh Nhiên tui còn giỏi tháng kiếm mấy chục triệu là bình thường,phải không chị An.Trung từ đâu ra,hãnh diện kêu lớn.
An tự nhiên bị lôi vào,cũng chẳng biết nói gì.
Tâm hùa theo :- Đúng rồi,anh tui giỏi lắm đó !- Ủa,em đi đâu vậy Trung-Nhiên quay ra sau.-Dạ em đi mua bánh trái đồ nè,Bà kêu em đi mua.
Mà mọi người bàn chuyện gì vậy,ngồi kế nhau ấm áp qua ha.Tự nhiên Nhiên với An bất giác tự nhìn nhau,được một khắc rồi lại lơ chỗ khác.
Trung cùng ngồi xuống kế bên Nhiên.- Tâm nó bày đầu vụ Đà Lạt này á Trung-An hứng thú khai ra đứa em của mìnhĐúng là anh em:- Ời ơi bàn hồi hết tiền đi luôn á nghen.- Bàn chơi chơi anh ơi,buồn miệng quá-Tâm cười cười.- Ủa ảnh tưởng nãy giờ đi thiệt.-Nhiên mở to mắt (hơn bình thường,tại anh mắt hí)- Trời ơi,anh giàu quá ha !-An nhe răng cười,nó giống một câu cảm hỏi là một cau cảm thán..Chưa kịp nói thì Tâm đã nhảy vô miệng Nhiên ngồi chiễm trệ :- Chị không biết chứ, nhà anh Nhiên khá giả lắm đó.
Tranh thủ An đang quay sang Tâm,Nhiên ra hiệu "suỵt,suỵt"lên miệng,nhưng thằng quỷ này nó nhanh quá..:- ảnh thì làm ma-két-ting,còn làm phi-len(theo như nó phát âm) bên dì-dai-nờ với cót nữa.
Mẹ ảnh bán hàng online,Ba ảnh làm bên nông sản,thu mua phân phối gì gì đó.
Bà ảnh làm tạp hoá chắc chị cũng biết,ông thì chăm cây kiểng này nọ,chú Tại lái xe,vợ chú làm nail.
Tính ra cả tháng cũng trăm triệu chứ ít-nó tự hào từ từ đứng lên như giảng đạo.Trời ơi!
Thằng quỷ nó tuôn một tràng,chẳng biết giữ sự khiêm tốn cho anh nó chút nào luôn.
An nghe xong cũng nói thêm :- Oa.. nhà anh hay quá ha,giờ em mới biết đó.- Ờ..ờ- sau khi bị lột hết ra sự khiêm tốn của mình thì Nhiên cũng hơi ngượng.Trung thắc mắc một điều hơi thừa:-Ủa sao chuyện nhà tao,mày biết hết vậy Tâm ?-Em là Tâm mà.-Nói vậy cũng coi được.-Coi được mới nói chứ ?- Mày hơi trả treo rồi đó!- Rồi sao ?- Thôi !
Hai thằng bây hơi ồn rồi đó,chủ đề là Đà Lạt mà mấy đứa ?
- Nhiên như gào lên,xen ngang.- Đúng rồi đó, chuyện tiền bạc hơi nhạy cảm,đáng lẽ em cũng không nên nói như vậy,Tâm.- An giải vây.- Bình tĩnh lại,anh không muốn tới Đà Lạt mà hai bây nhào vô đánh lộn đâu nha,vui vẻ mấy đứa.- anh mà là một trọng tài thì chắc giờ có thể là đang ngăn 2 cầu thủ nóng tính xô xát nhau trên sân.Nói vậy rồi thôi, không khí bỗng hơi trùng xuống,chẳng ai dám nói gì.
Đôi khi cảm xúc bốc đồng đẩy ta đi xa,và tuổi mới lớn không thiếu những cung bậc đó.Nãy giờ cả bốn người không nhận ra là trời đã chuyển chiều về.dòng sông dần áo lên mình chất vải lụa màu vàng cam.
Mây lên bềnh né sang một bên để Mặt Trời khiêu vũ với bầu trời xanh,chúng sẽ sớm hoà vào nhau thôi..
Khoảng bình yên nơi đây làm lòng Tâm có gì đó nhận ra,hình như mình đã sai có phần hơi vô duyên.
Điều ta cần nói nhất ở độ tuổi này:-Em xin lỗi,em không nên nói vậy.-Tao tha lỗi cho mày đó-Trung nhanh nhảu.- Em nhanh quá ha Trung-Nhiên la.- Hihi.- Ủa mà em đang mua bánh cho bà Hai đúng không Trung ?
- An lật lại chuyện vài tiếng trước.-Chết..
- chưa nói hết nó đã vọt lên xe,rịn ga.- em đi trước nha,ở lại chút nữa em hết tóc để cạo á !- Cho em về với!- Tâm xen ngang Trung không được cho nói,bởi Tâm đang liên tục nháy mắt.Trung phóng xe đi với nụ cười có phần ẩn ý trên môi,để lại hai bóng người lẻ loi, nhưng đang rất phù hợp với phong cảnh này.Cả hai đều nhìn nhau, chỉ cách nhau vài tích tắc.
An cất lời:- Nghĩ đến lúc lên homestay,nhìn xuống thành phố,chắc đã lắm anh ha ?- Ừm,đã lắm đó,còn được đi với em nữa..An mỉm cười,ánh chút lung linh phản phất từ dưới đáy sông lên:- Vậy lên xe,tụi mình ngồi kế nhau nha ?Nhiên lòng xốn xang, càng mong mỏi thêm về chuyến đi:- Nhất định.Đôi An và Nhiên,chẳng làm gì nữa,chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khoảnh khắc gần như dừng lại trước mắt.Là hoàng hôn.Ngắm cùng nhau một buổi hoàng hôn,chỉ còn 2 người,thật sự là một cảm giác chạm sâu đến tận đáy lòng..
.
.Hoàng hôn đã tắt bếp, cả hai lọ mò nhủ nhau :- Về há !Chiếc cub nho nhỏ từ từ phóng về trên đoạn đường có thể là được mong dài nhất thế gian bởi Nhiên.Bánh xe lăn được vài vòng anh lại nhìn vào gương chiếu hậu được gập hơi lạ một chút,chắc chắn không phải để nhìn chiếc xe nào đằng sau bóp kèn inh ỏi rồi..Cứ ngắm mãi như thế,chợt An phát hiện ra hành động "an toàn giao thông" của Nhiên :- Sao anh nhìn em hoài vậy,lái xe đi kìa.-vừa nói em vừa nhìn Nhiên - Anh coi xe đằng sau thôi,có gì đâu mà.- Coi xe đằng sau mà anh bẻ nó qua trái dữ vậy,thấy gì xe đâu ?- Anh ngộ vậy á.Trời ơi!
Cái cớ này ai nói gì được nữa :- Em nói hết nổi rồi đó.
Anh nghe xong cũng cười lớ phớ..
.
.Đến nhà An,anh dịu dàng :- Em vô nhà ăn cơm nước gì đi,rồi hồi anh qua soạn đồ chung,he !- Dạ,bái bai anh.- em trao cho cậu nụ cười trong bóng tối lẻ loi ánh sáng,rồi bước vào nhà.Về nhà mình,trời cũng chạng vạng tối.
Nhà Nhiên vắng tanh,anh lật đật đi vô trong mới biết cả nhà đang ăn cơm ấm cúng quá trời.-Đi đâu cả buổi trời vậy con ?- ba Nhiên hỏi,trong khi đang bới cơm cho con trai.-Dạ con đi chơi với mấy đứa nè ba.- Nhiên đưa tay chỉ Trung.-À, vậy nên nó mới đi cả tiếng đồng hồ mới mua bánh trái xong đó he.Nói tới,bà Hai cười đầu tiên:-Ha ha ha, mày chọc nó nãy giờ,đợi anh nó về rồi mày lựa cái chọc tiếp hả Ninh Cậu Tại lụm miếng:- Bới có tô cơm mà làm nhỏ ngại quá !Không khí buổi cơm trở nên ấm áp, thật đáng giá,dù buổi cơm chỉ đạm bạc,nhưng sau này rồi,trải qua nhiều sóng giá ta mới chợt nhận ra những điều giản dị ấy thật ra mắc tiền hơn bất cứ thứ gì,và rồi nó là vô giá,chỉ còn lại trong kí ức.
Vậy nên ta phải học cách biết ơn,trân trọng mỗi ngày là vậy..
.
.Sau khi ăn một bữa cơm đầy ấm áp bên nhau, gia đình Nhiên đều chia ra để bắt đầu xem lại hành lý trước khi đi, còn anh thì tranh thủ sang nhà An, để cùng nhau sắp xếp hành lý giúp cô.Đi tản bộ nhẹ nhàng vào buổi đêm, băng qua những hàng dừa ngoằn ngoèo dưới bầu trời tối mịt, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
Bầy ve ban chiều còn cố gắng kêu, văng vẳng và đẹp đẽ, chẳng biết từ khi nào chúng đã ngưng kêu.
"Chắc là từ buổi chạng vạng" - Nhiên nghĩ.Nhà An cách nhà Nhiên chỉ vài ba căn, cùng một xóm.
Nhà An là một căn nhà miền Tây cổ kính, với màu xanh nhè nhẹ và màu vàng đặc trưng của những căn nhà kiểu đó.
Một sự ấm cúng thật khó để diễn tả được phát ra từ mọi phía của căn nhà.Quả thật.
Gia đình An rất hạnh phúc,dù An đã mất đi vòng tay ấm áp của người ba từ khi còn rất nhỏ, vì một vụ tai nạn xe.
Tên gây ra vụ án bỏ chạy ngay sau đó.
Mẹ em vẫn giữ trong mình một ngọn lửa thù hận về chuyện ngày hôm ấy - dù không giải bày nhưng chúng dữ dội như một cơn bão...Thấy Nhiên, bà liền buông chất giọng đầm ấm, cảm giác như người nghe đang được ôm trọn trong vòng tay của bà:- Nhiên qua chơi hả con?- Dạ con qua chơi, sẵn con phụ An sắp hành lý luôn.
- Nhiên đưa tay xoa xoa tóc.- À vậy ha-nói tới đây bà chợt tawngd hắng-..Mà... con với nó sao rồi?
- vừa nói, mẹ An vừa bỏ cái nón bằng len màu nâu đang đan xuống.- Sao gì cô...-giọng anh ngập ngừng- Cô thấy hai đứa hợp nhau quá chừng.
Chơi với nhau từ nhỏ mà, phải không?Bà lại nâng cái nón lên để đan tiếp, miệng cong cong cười mỉm.- Dạ..dạ... con xin phép vô nhà ạ.Nói xong,Nhiên chạy vào nhà,không giấu được vẻ xấu hổ.
Mẹ An ngồi đó,trên một cái phản gỗ (hay còn gọi là bộ ngựa),ngồi lủi thủi một mình,miệng vẫn còn một nụ cười,nhưng đó là một nụ cười cho sự an tâm, bà tự nhủ với chính mình :"An sau này mà có người chăm sóc như thằng Nhiên... thì mình có thể yên tâm mà an nghỉ.."
- bà nghĩ thầm.Vào trong, Nhiên thấy An ngồi dưới nền gạch trơn xếp đồ, nhẹ nhàng để vào va-li.
Thằng Tâm vẫn luôn lanh lẹ như vậy:- Anh Nhiên kìa chị!An ngước lên, nhìn thấy Nhiên, em liền tặng anh một nụ cười dịu dàng.- Để anh phụ em.
- Nhiên từ từ đi tới, ngồi xuống bên An.- Thôi được rồi, em tự làm được mà.- Em cơm nước gì chưa?
- (hành động hơn lời nói)- Em ăn rồi.
- An cũng bất lực với Nhiên.- Ừm, chắc bụng hồi lên xe không có bị đói.- Dạ.Cứ thế thôi, hai người họ cứ tất bật sửa soạn đồ đạc,Quên rằng mẹ của An... sinh hai đứa con.
Tâm nhìn hai người như thế mà chẳng cầm lòng , đồ nó nãy giờ đã để xong hết vào vali rồi.
An với Nhiên lâu lâu lại cười tủm tỉm, không cười thì cũng lén nhìn nhau rồi lại ngại ngùng quay sang chỗ khác.Thế là Tâm đi ra trước cửa phòng, lấy một cái poster ra.
Đó là poster của một cô diễn viên/dancer trẻ cùng tuổi với Tâm tên Linh.
Cô được nuôi dạy và lớn lên trong một gia đình nghệ thuật, cũng có tiếng nói trong giới.
Có lẽ Tâm có một chút suy tư gì đó với Linh...
.
.
9 giờ tốiLúc này đồ đạc đã sẵn sàng để phiêu lưu đến xứ Langbiang,An và Nhiên êm đềm ngồi bên nhau trên bậc thềm trước nhà,bóng đèn lặng lẽ soi bóng hình hai người lặng lẽ mà tình cảm.Cả hai ngồi dưới hiên nghe những loài ếch nhái văng vẳng bên ngoài màn đêm đen kia.
Không ai nói nhau lời gì,sự yên bình khoả lấp tâm hồn nhau,có lẽ chẳng cần nói với nhau câu nào,cả hai cũng đã hiểu lòng nửa kia.
Bên nhà Nhiên, cả gia đình tụ họp lại để soạn đồ vào vali, có lẽ công tác này nên được đẩy nhanh.
Dù chẳng ai hẹn nhau,gọi nhau ra ngoài hiên,ngoài bộ ngựa để cùng nhau sửa soạn.Nhưng khi thấy Chú Tại dành riêng cho mình một góc ngoài hiên, vợ chú liền đi tới ngồi bên cạnh chú,chẳng nói gì nhưng cũng như một cái ôm ấm áp.
Cứ thế cả nhà lũ lượt ra ngoài mà soạn đồ,không khí cứ thế được kéo lên,vui vẻ và ngập tràn tiếng cười.
Ai trong lòng cũng bất giác làm như vậy, đó là sự ấm áp của gia đình, chúng thường diễn ra trong âm thầm, không cần nói ra.Cậu Tại nhắc cả nhà mang đủ giấy tờ tùy thân, nhưng Trung tinh mắt chỉ vào vali :-Chú quên đem kìa !Cả nhà ồ lên cười.
Chú chỉ biết nhoẻn miệng cười ngại rồi vào phòng lấy giấy tờ.Bà Hai từ bếp đi ra với vài hộp bánh, to nhất là chắc là hộp bánh Danisa.
Phát cho cả nhà:-Trung,con lấy rồi phát cho cả nhà đi con-DạPhát hết rồi,nó thấy thiếu thiếu,chợt nhớ ra còn anh Nhiên.
Anh bèn chạy sang nhà An.
Thấy hai người ngồi bên nhau ngắm mấy chậu hoa dường như phát sáng vào ban đêm.- Anh Nhiên, bánh nè,bà đưa á.- À,cảm ơn em nghe.Trước khi quay lưng đi,nó buột miệng nói :- Đừng có tình tứ quá rồi quên ra xe luôn nha !Nói xong Trung co giò bỏ chạy về nhà,cảm giác như màn đêm cách hai nhà chẳng còn gì đáng sợ, vừa chạy nó vừa cười ha hả.Tâm thấy vậy mà cũng tủm tỉm cười.Cả 2 hơi ngượng ngùng len lén nhìn nhau.
Bên kia gia đình anh thì ấm áp với tình cảm ruột thịt dành cho nhau , thì bên đây Nhiên đang ấm áp với..tình yêu của mình.Trung nó hay chọc vậy,không biết chuyện với Ngân sao rồi,ở đó mà chọc người ta.Đâu ai biết giờ này nó đang nằm đu đưa trên võng hệt như một kẻ da sắt mặc mũi cắn cháy da nhắn tin với Ngân, Ngân hay thức khuya,nên giờ này có vẻ quá sớm với Ngân, nhưng nhờ Trung khuyên nhủ nên Ngân có lẽ cũng đang dần tập bỏ thói quen đó.Mấy dòng tin nhắn không đầu không cuối gì cả, chả biết ai có tình cảm với ai :
-"À tí nữa Trung đi rồi hả "
-"Đúng rồi,có cái hơi buồn thôi"
-"ủa sao buồn"
-"Không được đi với Ngân"
-"chèn ơi,chi vậy ông"
-"Nói chuyện cho vui,tại.."
-"sao"
-"À hong có gì,thôi tui đi nha,tí phải ngủ sớm đó,không tui nằm viện tiếp đó
-"trời ơi giỡn kì cục rồi tui biết rồi lên xe ngủ ngon nha"
-"Người cần ngủ sớm ngủ ngon nha"
-" ;-; "
-"hihi"
Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc,trông cũng dễ thương.
Chú Tại từ hồi nào,đã đứng sau Trung,miệng có hơi cong lên:-Nhắn tin với ai mà không sợ mũi luôn vậy ta?Trung lúng túng đứng dậy như cái võng có gai :-Có..có ai đâu ba..-Vậy he ?-Dạ..
Mẹ Trung cất tiếng:-Nó lớn rồi nó cũng phải có tình yêu chứ ôngTrung lúc này mặt đã hoá trái gấc:
- Mẹ !Dáng chạy lủng củng của Trung trông hơi khôi hài, ai cũng tủm tỉm cười, thằng nhóc ác tên Tự vọng lên 1 câu hết sức trong sáng:-Chắc ảnh khoái mà ảnh ngại thôi!Cả nhà ai cũng cười nặc nẻo, chắc sắp tắt hơi.Chị Hoài đứng xa xa nhìn gia đình vui vẻ,lòng nằng nặng,có vẻ trong thâm tâm có nỗi khổ,ánh mắt đượm buồn,Nhìn vào điện thoại, trên đó là bóng lưng 1 cô gái,nhưng hình như đó không phải chị Hoài.
.
.
.22h đã điểm, cậu Tại hô to :-Rồi, cả nhà mình lên xe !Đến giờ điểm, Nhiên với An chầm chậm rảo bước ra xe.Mẹ An chạy tới, gấp gáp dúi vào tay An một cái nón len màu nâu và một cái áo khoác len nho nhỏ: - Con đưa cho Tâm dùm mẹ, còn cái áo khoác là của con á.
Con với em mặc vô nha, lên đó lạnh lắm.
- Bà hiền từ đưa cho An- Dạ..,cảm ơn mẹ,thưa mẹ con đi.Bà đứng xa xa nhìn theo bóng lưng hai người bước đi.Một cảm giác thật lạ dâng lên,dù đêm đã bao trọn bầu trời,cả thế giới bỗng trở nên im lặng, nhưng cảm giác của thời khắc này thật kì lạ,nỗi hào hứng, và mong đợi của chuyến đi chợt dâng lên cao ngút.Khi màn đêm buông xuống bên sườn cây,là ngày hôm đó đã dần bước vào thời gian để nghỉ ngơi, mà nơi đây lại bắt đầu 1 khởi đầu mới,sự tương phản này thật kì thú,khó tả thật..Nhiên tinh tế :-Đưa túi xách đây anh quải cho.-Thôi,em xách được mà-Không sao đâu,anh phụ cho.Vừa kéo vali vừa xách túi cho An,anh thấy lòng mình khoang khoái như đang bay chứ chẳng nặng nề gì.Ánh đèn vàng vàng từ cái xe mười hai chỗ đậu sẵn ngoài hẻm tô lên màn đêm một màu sắc khác.Hơi mờ ảo nhưng nó đã khắc ghi vào tâm trí của Nhiên vào thời khắc này, nó thật sự là một kỉ niệm đẹp.
Lòng xốn xang khó nói.
Những loài côn trung nhỏ nhắn bên bờ giậu,hàng cây cất giọng nói như tiễn biệt những người hàng xóm của mình lên xe.
Theo đó là thêm vài người hàng xóm (thật sự) là cô Dung và ông Mười vẫn còn thức để tiễn gia đình Nhiên ra xe.Cảm giác này thật khó tả,không loại máy quay nào có thể miêu tả được không khí như vậy.
Có những khoảnh khắc trong đời chỉ có thể ghi nhớ bằng kí ức, và kể lại bằng lời văn đầy cảm xúc, thay vì là những tấm ảnh,đoạn phim được ghi lại.Lên xe cả gia đình yên vị trên chiếc ghế của mình.Bố,bà,ông,mẹ,chú Tại và vợ chú đều ngồi ở sáu ghế đầu, bốn ghế giữa dành cho Nhiên,An,Hoài Tự, cuối cùng phía sau là Tâm và Trung,lâu lâu thằng Tâm cứ thò đầu lên hàng ghế của Nhiên với An soi mói chuyện tình cảm 2 người, làm cả 2 ngượng chín mặt.Chị Hoài ít nói, chả nói ai câu gì,đã sớm đeo tai nghe từ lâu ngồi nhìn cảnh vật đêm khuya.Nhiên lấy ra từ cái cặp nhỏ cậu đem theo,một cái gối dùng chuyên để ngủ cho các chuyến du lịch đưa cho An:-Em lấy cái này nằm đi, cho dễ ngủ.-Cảm ơn anh.Nhiên đáp lại bằng 1 nụ cười ấm áp.
Mẹ Nhiên chia nhau mỗi người 1 miếng đồ ăn cầm đói để đi, hay ít nhất là dằn bụng để đi ngủ.Xe bắt đầu khởi hành,lăn bánh lên mặt đường, sương lạnh còn rơi xuống từ bầu trời khuya.Cả nhà đều nói chuyện rôm rả trên nền nhạc nhẹ nhàng,lâu lâu lại có 1 tràng cười thật sảng khoái được reo lên, chỉ riêng chị Hoài trầm tư chẳng nói ai câu gì.1 tiếng sau,khi bánh xe đã gần đến cao tốc,mọi người đều đã ngủ hết, trừ vợ chồng chú Tại, chú lái,cô nhìn đường phụ chú.
Cũng chẳng ai nói với nhau lời nàonhưng có lẽ thứ tình cảm này chẳng cần nói ra để cảm nhận, cách yêu của hai cô chú thật lạ kì !An tựa đầu vào vai Nhiên từ khi nào,thơ ngây chìm vào giấc ngủ,em choàng chiếc áo ấm màu xanh tối đậm, nhưng chắc chỉ cần một bờ vai của Nhiên,mọi sự lạnh lẽo trên thế gian chắc chỉ còn lại là một hạt cát.