Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,569
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
388140724-256-k802500.jpg

Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
Tác giả: just4myheart
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tình yêu là gì ?

Những loại tình yêu trong cuộc sống là thế nào ?

Nhân quả,cuộc sống,cuộc đời là gì ?

Đọc truyện nhé.
[ Truyện hướng tới lối văn chuẩn văn học,không r18,không lạm dụng nội dung 18+.

Là tiểu thuyết,không phải fanfic.

Vì hướng tới môi trường chuyên nghiệp,nên có điều gì không tốt,không hợp lí và cần cải thiện tính chuyên môn.

Mong góp ý ạ! ] Tags: doithucdthuongfannguyennhatanhlowkeynamnutathuctrovenoimattroichieuroiunghoxhxuhướng​
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
Phải đọc ⚠️


*Mình mới viết trên wattpad nì còn non và khom được hay.. ( mình chỉ mới lớp 7 💂🏻‍♀️ ) mong mọi người đừng toxic , góp ý nhẹ nhàng với mình nhâ.. , lâu lâu truyện hơi nhảm xí.. *
Ghi chú :
-Nhân vật và sự kiện trong truyện hoàn toàn không có thật !

Chú thích :
* : cốt truyện trở lại quá khứ
" : suy nghĩ của nhân vật
- : thoại của nhân vật Mong mọi người ủng hộ 🤌🏻
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
Chương 1 : Tìm Lại Hồi Ức Trong Cái Băng Casette Cũ Kĩ


Tên chương truyện thou ^^ , lướt xuống để đọc nhe
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
1. Buổi Sáng Quen Thuộc


Ở nơi đất khách quê người như Sài Gòn một anh chàng tên Nhiên luôn nuôi dưỡng trong mình một tâm hồn luôn muốn được đảo ngược bánh xe thời gian

Để 1 lần nữa được trở lại những kí ức hồn nhiên khi xưa ở quê mình , nơi vùng đất đầy màu mỡ với cây xanh bao phủ miền quê e ấp kỉ vật .

Cậu bây giờ đã ở thành phố tìm kiếm cơ hội việc làm phù hợp với bản thân .

Anh vẫn lang thang giữa chốn Sài Gòn tấp nập xe cộ , những toà nhà cao ngút che lấp đi ánh mặt trời sáng loà , ngày ngày mỗi người đều bận rộn với đủ thứ ta bà mọi chuyện trong cuộc sống của mình mà đa số đều quy lại về 1 chữ "tiền" .Sao cuộc đời lại chẳng còn đủ thứ nhiệm màu như những kỉ niệm nhạt nhoà trên cuốn băng cassette cũ kĩ đã vứt vào xó sỉnh nào đó ở trong tâm trí bận rộn và áp lực của Nhiên bây giờ ?Nhiên muốn tìm lại được những cảm xúc đã dần bị chai sạn , chắc có lẽ những cảm xúc ấy đã bị những đường xe , những gót giày vội vàng nhưng đầy nặng trĩu bước qua và chà đạp..

Hè này Nhiên quyết định dùng số tiền tiết kiệm kha khá trở về quê của mình để dán miếng băng keo cá nhân lên trên vết thương đang dần đau rát sâu thẳm bên trong tâm hồn .Sáng sớm , ánh nắng trải miếng vải vàng dọc qua khung cửa sổ nằm ườn lên Nhiên , mở mắt ra nắng lung linh sáng choá , vài tia chiếu thẳng vào mắt Nhiên.

Trong buổi sáng của ngày hôm ấy , cây xanh bên ngoài lao xao chào đàn chim ngoài cửa hát lên những bản tình ca xa lạ đầy thiết tha .

Nhiên uể oải bước đến cái vali , lấy đồ tối hôm qua đã soạn để vào, cậu nhìn lên đồng hồ đang tích tắc chạy, chỉ mới gần sáu giờ , hôm nay cậu thức sớm quá chừng .

Vì còn dư thời gian nên cậu chỉnh lại áo mình ,phủi từng nếp nhăn trên ấy , và bước ra ngoài hiên nhìn con hẻm nhỏ ngoằn mình xa xăm ra trước lộ .

Dọc theo nó là các ngôi nhà bình yên đan xen vào nhau giữa màn sương trộn lẫn với thoang thoảng đâu đó là mùi nhang thơm , mà cô Uyên kế bên nhà đang thắp lên cho ông bà .

Cậu đi vào phòng khách làm cho mình một li cà phê Căn nhà mang vẻ kiến trúc cổ kính dù phía sau nhà đã được tinh trang lại một chút nhưng vẫn còn một nét gì đó mang lại cho ta cảm giác ấm áp và thân quenVới màu nâu vàng , màu đất được xuất hiện đầy ắp trong căn nhà từ cái tủ gỗ với hoa văn khắc hai bên thành tủ , những cái ô hình chữ nhật dẹt dẹt trên tường bên trên bức tranh "mã đáo thành công" bị nắng xuyên qua chiếu vào nhà , bên trong tia nắng là những đợt sóng trắng xoá từ đâu đó bay về .Nhăm nhi tách cà phê , hướng mắt mình ra đầu ngõ , Nhiên nhìn xe chồng chất nhau ngày càng nhiều như cách ánh mặt trời đang dâng cao .Dù ngoài đường đang tấp nập xe cộ , mà trong cái xóm này chỉ nghe thấy loáng thoáng như tiếng mưa đổ lên mái nhà lúc tối hôm qua Còn lại là buổi hoà nhạc của những chú chim chưa bao giờ thấy mặt , những tia nắng hồng hạ xuống trên mái nhà, đôi khi lại đan xuống đất cho chiếc lá trên cây hình bóng của mình.

Nhiên lắc lắc li cà phê , nhụm cuối đã hết , cậu biết đã đến lúc mình nên khởi hành đi về nơi mặt trời bây giờ còn đang ngủ say , mà người dân nơi đó đã thức từ lúc sương sớm mới thành hình.Leo lên chiếc Cub đã cũ , Nhiên chuẩn bị đi thì cô Uyên kế bên nhà gọi :- Mày đi đâu mà đồ nhiều vậy Nhiên ?

-vừa hỏi cô vừa bước tới chiếc xe của Nhiên- Dạ con về quê con - Nhiên cười cười- Xuống quê hoài mày ơi , dưới đó chán gần chết , tương tư ai dưới đó ha - Cô Uyên láu lỉnh úp mở .- Dạ con đi " chữa lành " - Nhiên cười hì hì tít cả mắt - Ừ , vậy để cô lấy chút đồ gửi về cho mẹ con - cô Uyên nói rồi quay lưng lụi thụi đi vào trong- Dạ thôi được rồi cô ơi - Nhiên nói với theo định bước xuống xe ngăn "hành vi" tốt bụng của cô UyênVừa mới xuống xe cô Uyên đã nhanh nhảu bước ra với hai bịch ni-lông đầy ắp trái cây bánh kẹo , và một bó nhang, kèm theo vài chai gia vị .Không hiểu sao cô hàng xóm của Nhiên lại có thể gom từng ấy đồ trong chưa đầy một phút như cô đã biết hôm nay Nhiên sẽ về quê nên dọn sẵn ra bàn rồi chỉ việc tới lấy thôi vậy .

Cô Uyên dúi vào tay Nhiên hai túi đồ , lần nào cũng vậy , về quê là cảnh này sẽ diễn ra .

Hai cô cháu đưa qua đưa lại , thế mà một hồi cô Uyên vẫn thuyết phục được Nhiên lấy hai túi đồ :- Mày lấy đi , có sao đâu thằng quỷ !- cô Uyên cầm lấy tay Nhiên để túi đồ vào- Dạ thôi cô , cô cho nhiều lắm rồi có khi mẹ con sài chưa hết của năm trước nữa kìa - Cô cho tới khi nào mẹ mày có cái tiệm tạp hoá luôn, lấy đi không tao nói mẹ mày mày chưa có người yêu đó Nhiên khựng lại và từ từ buông thế "phòng thủ" khỏi cô Uyên .

Thế là hai bịch đồ yên gọn trên xe..Trên con đường đi về quê .

Cậu thấy càng đi về hướng phương Nam thì những toà nhà cứ thấp dần dần Hiện ra trước dãy nắng dài thường thượt đằng xa kia là những tàu lá dừa chia chĩa ra ngoài lọc bớt ánh nắng đi đến mắt Nhiên .

Dù là thế càng về trưa ánh mặt trời càng vươn lên cao bỏ lại hàng cây xa lạ phía dưới.

Nhiên phóng băng băng trên con đường thuân gió về nhà , trời sắp gần trưa nên bụng cậu cũng kêu lên đầy hi vọng về một bữa trưa cơm canh có thịt kho tàu , khói vương hương tà tà bên gác bếp và xung quanh là mấy đứa em kể chuyện bù lu bù loa , ấy là mùi hương và cảm giác mà cậu thèm mãi..Đến tận gần mười hai giờ trưa cậu mới lên chuyến phà vắt ngang qua con sông chảy dọc bờ phù sa sông nước của đồng bằng sông Cửu Long , Nhiên có một chút không gian để nghỉ ngơi sau những đợt gió ồ ạt phả vào mặt .

Nhiên từ từ nhắm mắt lại mặc cho luồng gió nhè nhẹ xuyên qua khẽ tóc .

Trong đầu cậu chỉ còn nhớ về những hình ảnh mờ nhạt của nắng ở nơi khai sinh đất tổ của mình bên kia dòng sông .Bất chợt hình bóng An xuất hiện , An là cô gái thuở nhỏ là bạn thân của Nhiên , cậu có tình cảm với cô ấy , vì những thứ giản dị mà cô mang lại.Sao lòng cậu bỗng thấy nôn nao và da diết quá chừng với hình ảnh đó , có lẽ vì cậu đã nhớ An quá nhiều , có phải chăng cậu lấy cái cớ nhớ quê chỉ để trở về được ôm bóng lưng ấy thêm một lần nữa ?

Dù vậy cậu chắc cũng không đủ dũng khí để trở về nhìn mặt An với không nghề nghiệp gì cả , thế thì lo được cho ai ?Vài năm qua cậu chỉ video-call về nhà , vì Nhiên chẳng có thời gian rảnh để ở nhà cùng ba mẹ , anh chàng tội nghiệp này phải tính kế mưu sinh quay quẩn từng giây từng phút rồi còn đâu ?

Thế mà anh quẹt nước mắt và chỉ giấu nó đi , bằng cách : *"- Bố mẹ đừng lên thăm con nhé , công việc con khuya lắm mới về với con cũng có người yêu rồi , ba mẹ đừng lo nữa nha ! .

" *Cậu chỉ biết giấu đi nỗi áp lực như đợt sóng dữ cứ không ngừng ập đến , chỉ vì cậu sợ cho gia đình biết , thì gia đình cậu sẽ bị cơn sóng dữ ấy cuốn đi như những lần cậu vụt mất cơ hội vậy.

Khác là lần này chính là gia đình của anh.
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
2. Trở Về Nơi Yêu Thương


Nhiên chạy tà tà chiếc Cub của mình dọc hàng ổi được trồng ven theo đoạn đường dài sau khi lên phà , Nhiên nhìn mãi về điểm cuối cùng phía trước , tia nắng thướt tha lướt qua khoé mắt, nó cứ lung linh rồi lại chợp tắt .Đi đến đâu , chàng trai trẻ thấy nắng thủy tinh trốn len lấp qua tán lá chạy theo xe lén lút phía sau .Chẳng biết lúc nào mà cậu rẽ dọc theo con sông chạy vào tấm vải lụa bằng các loại lá xa lạ lót dưới bánh xe , con đường vang lên âm thanh vỡ vụn của những chiếc lá vỡ nhưng như đang đệm bước cho Nhiên trở về nơi yêu thương .

Có lúc con đường hẹp lại đến nỗi cậu phải nhắm tịt mắt chạy thẳng rồi cho đến khi nó mở rộng trở lại ,cậu được đón chào bằng thứ quang cảnh giản dị hiện ra như món quà khi anh đã vượt qua "nguy hiểm" của những màn lá già nua dày đặc quấn quanh.Những con đường xưa cũ lại lót phía trước mắt như những kí ức lần lượt hiện ra .

Nhiên năng nặng nơi khoé mắt khi thấy nó , những hình ảnh vui đùa trẻ thơ lúc nhỏ nảy lên trong "cái băng cassette" của cậu.

Những tán cây chìa ra như những bàn tay chào đón cậu trở về mái nhà đậm đà hình sắc gia đình.

Cuối cũng anh chàng trẻ đã cho bánh xe ngừng lăn trước cửa nhà anh .

Cậu lấy cái va-li dắt vào trong với nụ cười cong cong mỉm chi nhưng lại không... mỉm chi lắm .

Người đầu tiên Nhiên gặp là bà Hai - bà của Nhiên , cậu bỏ hai tay khỏi hành lí lao vào ôm lấy thân người đã dần yếu đi của bà Hai .

Từ lúc trên Sài Gòn từ năm hai không mười ba lúc cậu ra trường , đến năm hai không mười lăm tâm hồn của Nhiên đã mệt nhoài với cái không khí ngột nghẹt chẳng thể thở nổi trên Sài thành .Để bây giờ Nhiên như vỡ oà trong vòng tay ấm áp nhưng đỗi nhăn nheo đã mai một theo năm tháng của bà Hai .Nước mắt cậu tuôn trào , ướt dần hai bên vai và cả đôi bàn tay bà Hai liên tục quẹt đi hàng nước mắt long lanh ấy .

Bà chẳng nói gì , chỉ để cho Nhiên khóc , có lẽ những giọt nước mắt nghẹn ngào ấy đã thấm vào trái tim hiền hậu của bà để rồi bà đã hiểu được nó.Nhiên sau khi bình tĩnh lại trong nhà vệ sinh , cậu bước ra ngoài với những ánh mắt tò mò dõi theo .

Ông Hai - ông của Nhiên ( hay là ông Sắc ) hỏi :- Sao lúc nãy mới về mà con khóc nức nở thế Nhiên , có chuyện gì không ?

Con kể ông nghe.- Dạ không có gì đâu ông , ông đừng lo nha.Nhiên lật đật bỏ trốn ra ngoài với chiếc máy Canon trên tay , hẳn là cậu cũng phải là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư.

Nhiên ngồi bên cái ván gỗ được đóng lên bằng 4 cột đá phía dưới , cậu cứ chỉnh ảnh và thông số trong máy Mày mò thế mà hàng xóm đi ngang cứ tưởng cậu.. tự kỉ.Chỉnh xong , cậu giơ máy ảnh lên " lướt " mắt chung quanh , canh bố cục và "tách" một tấm ảnh đã được chụp lại .

Lần nào cũng thế , quy trình ấy cứ lặp đi lặp lại , nhưng những tấm ảnh ấy cứ mãi thay đổi ngày một đẹp hơn .

Nhiên kiểm tra tấm ảnh thử xem Thật tuyệt vời !

Tấm ảnh hiện ra với con sông chảy men theo gò đất cao cao mọc đầy cỏ dưới bóng râm của mấy cây dừa dưới những cột nắng chang chói của buổi trưa .

Cậu đang nghĩ thế thì tiếng ai đó reo lên phía sau :- Nè !

Nhiên mày về lúc nào vậy ?Đây rồi !

Bóng hình Nhiên cần lúc này đây rồi .

Nhưng cậu giận lòng mình , nên chẳng dám nói câu nào, biết vậy nên cậu cũng chẳng dám xem An dạo này ra sao dù em đã vào năm hai mươi tư tuổi .

An tiến đến ngồi kế bên Nhiên, ghé đầu tò mò xem chiếc máy " lạ lạ " mà Nhiên đang cầm .

Dù đang chăm chú xem ảnh.Nhưng gương mặt thanh tú , trắng trẻo và hồn nhiên chẳng tí ác ý nào đang ghé kế bên , Nhiên đưa mắt qua để nhìn rõ mặt An .

Nhiên bất ngờ với diện mạo hoàn toàn mới của An , nét mặt nó nhẹ nhàng có phần ngây thơ đâu đó ở trên hàng mi Đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời , đen láy và đầy tinh hoa.Nét người nó thon thả đầy đặn , chẳng giống với An ngày nào cả !An phì cười với cái dáng vẻ bất ngờ của Nhiên bây giờ :- Trời ơi !

Mày làm gì bất ngờ dữ vậy Nhiên , mê tao rồi hả ?

- An nó cười nghiêng ngả .An vỗ vai , lay Nhiên tỉnh dậy trong cơn mộng mị giữa ban trưa :- Nhiên , mày không sao chứ ?

Sao nay lạ vậy , đi chơi với tao không ? tao mới tìm được chỗ này "chill" lắm.Nhiên tỉnh dậy thật , dù chẳng biết mặt mày mình đang bừng đỏ như quả cà nhưng cậu vẫn sải chân đi theo An.Ngay phía sau An , cậu ngẩn ngơ với làn tóc cứ phấp phới như tấm vải lụa cứ phe phảy trong gió .

Sao Nhiên cứ muốn lướt tay lên làn tóc ấy hết sức , một cách thật nhẹ nhàng , dịu êm không làm đau An , muốn nắm tay An dắt đi dù điểm đến chỉ có An mới biết .Nhưng nếu có hỏi Nhiên thì cũng vô nghĩa thôi , Nhiên chỉ muốn nắm bàn tay nhỏ xinh ấy đi khắp nơi , mà chẳng có điểm đến cuối cùng .Đầu anh buông lên vô vàn những mong muốn như vậy , để rồi cậu cố gạt nó đi .Nhưng lần này những câu phũ nhận chẳng có tác dụng nữa , những suy nghĩ ấy cứ bị đánh ngã rồi lại đứng lên giành lấy trí óc đang mụ mị của Nhiên."

Sao.. mình lại suy nghĩ như vậy thế..?"

-Nhiên bật lên một câu hỏi nổi bật hơn cả.

" Có lẽ là vì.. y-"- Nè , sao hôm nay mày lạ vậy , đi mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra , đang nhớ người yêu ai à ? , mày phải Nhiên không thế ?

- câu hỏi nghiêm túc của An phóng đến Nhiên vả cho cậu vài bạt tay Nhiên lắp bắp còn choáng váng sau mấy cú bạt tai ấy :- À thì.. tao thức hơi sớm nên bị buồn ngủ..- Thế lúc lái xe tỉnh à ?Câu hỏi sắc bén của An khứa ngay vào cái cớ mong manh của Nhiên- Ư..

Ừ lúc lái xe gió mạnh với nắng quá nên tỉnh.- Lúc trước bạn mày chở mày , mày nói với tao gió quá mày buồn ngủ mà ?- À..ừm..

Lái xe khác mày..- Thôi đi , bớt chối .

Sao nào , Cổ đẹp , dễ thương ra sao mà làm Nhiên tui nhớ nhung da diết đến vậy ta ?

- An bỗng nhẹ giọng và có phần ngọt ngào- Đ..đừng để ý tao nữa , rồi chỗ mày nói là chỗ nào ?

Cô bé xinh đẹp ấy không bàn tới cái vẻ kì lạ của Nhiên hôm nay nữa , cổ quay mặt lên bước tiếp về phía bức tường cây phía đằng kia .

Nãy giờ cậu trai phía sau An cứ vô định đi theo cô nên chẳng biết mình đi đâu , thì ra nãy giờ cậu đã bước vào khu vườn rậm rạp phía sau nhà An.

Nơi nghe nói rằng hệ sinh thái chẳng thua kém gì rừng U Minh rộng lớn !Đến lúc này , Nhiên mới hoàn hồn ( thật ra là vẫn đang suy nghĩ câu trả lời phủ định câu hỏi kia ) tiến gần lại An :- Sao mày đứng trước cái bụi cây này vậy ?Con bé chẳng nói gì , vươn tay dạt đám dây leo dày đặc bám lấy nhau leo lên cao che phủ cả một khu rừng thu nhỏ phía sau .

Cái bức tường lá cây ấy được mở hé ra giữa bao quanh là bốn bức tường ( lại là bằng cây ) .

Tựa như tia nắng chỉ chờ có thế mà chạy thẳng qua những màn lá ấy rồi chiếu lên Nhiên , ánh nắng chói loà khiến mọi thứ trong mắt cậu đều mờ ảo .

Trong lúc đó cậu thấy An cười mỉm với cậu rồi bước đi thong thả vừa đi quơ hai tay tỏ vẻ thư giản .Trong phút giây ấy cậu cứ thấy tim mình hồi hộp mà cứ xốn xang lạ kì , Nhiên nhìn mãi theo bước chân An mà đắm say , lúc ấy mắt của An như viên ngọc nắm trọn thứ ánh sáng tinh khiết từ mặt trời phóng đến , nó như thể là viên bi ve , cũng là hòn ngọc quý , tựa là một ngôi sao tinh tú trên bầu trời đang phát sáng kì lạ trên trái đất nhỏ bé này .Những cử chỉ bình thường , nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm của An , lúc này Nhiên bỗng chú ý đặc biệt đến nó , vì bình thường An rất là..

"bạn bè" với cậu .

Nhiên cảm thấy những điều nhỏ nhặt ấy đã tạo nên An , từ bé đến giờ , kể cả lần đầu cậu gặp nó , và chịu nói chuyện với nó , cũng phần lớn là do cử chỉ dễ thương và giọng nói ngọt như mật của An.

Nhiên lúc trước không phải cảm thấy rung động vì nhan sắc của An ( An lúc ấy nhan sắc cũng không phải là tuyệt sắc ) , mà còn là vì con người đáng yêu của em nữa .

Dù sao nhan sắc chỉ là tạm thời , tấm lòng mới là vĩnh cữu.

An dắt Nhiên đến bên một thân cây nằm ngang , có tầm nhìn hướng ra con sông xa lạ phía xa được che chở bởi tàng cây rộng lớn như chiếc quạt phía trên.Tiếng "tách tách" cứ liên tục kêu lên bên tai An :- Nè !

Làm gì mà chụp dữ vậy chứ , chụp tao không chụp , tao đẹp nhất ở đây cơ mà ?

- ẻm hãnh diện ra mặt.Dù là câu nói tự luyến bâng quơ của An nhưng Nhiên lại có vẻ lúng túng , chẳng dám chụp thêm nữa :- Trời.. , có cần phải phũ với tao vậy không tao cũng đẹp một xí chứ bộ.. , không chiều tao gì hết.-An phồng má tỏ vẻ giận dỗi."

Có cần dễ thương đến mức thế không ?

Tôi chẳng chịu nổi được mất !

"Dù đã lớn nhưng An vẫn không bỏ được cái tật trẻ con của mình , nó chỉ là những lời nói trong sáng ngây ngô của cô , chẳng có tình ý gì , vậy mà nó đã làm Nhiên suýt suy tim mà ngất , phải giữ bình tĩnh hết sức có thể để đối đầu với.. cô bé bạn thân đáng yêu hết nói nổi của mình bây giờ .Ôi !

Không xong rồi , ngồi ở đây một chút nữa là cậu chàng này sẽ bất tỉnh với cái sự nhõng nhẽo của An mất :- Nhiên.. , xí chơi xong mày mua bánh bao cho tao nhaa , tao thèm quá à.. , nha !

An lại giở cái thói ngọt ngào để đòi Nhiên nữa đây , lớn rồi mà cứ như con nít mười , mười một tuổi đòi bạn mua bánh cho mình :- Ờ..ờ , để hồi tao mua cho .- Dee cảm ơn bạn yêu ~ Nói đến đây là Nhiên sắp xỉu rồi , chẳng dám nhìn bờ môi cong cong đang mỉm cười của An nữa , chẳng dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nó nữa và cũng chẳng dám nghe giọng nói dễ thương của cô bé bây giờ vì Nhiên sợ.. mình sẽ phải xuống trạm xá khám bệnh tim mất..Nhiên cố cầm cự nói chuyện ngập ngừng ấp úng với An sau một hồi lâu , nói chuyện mà con bé cứ lấy hết cây hoa cây cỏ đưa lên tai lên tóc rồi chìa ra nắng , được một hồi thì Nhiên bỗng thấy An im bặt , chẳng nói gì nữa người lặng yên .

Nhiên lay cô , An như mất kiểm soát ngã về phía sau."

Này !..

" " Thì ra là con bé đang ngủ..

"Nhiên đỡ An vào vòng tay ấm áp của mình , tay cậu âu yếm hơn bao giờ hết.Mặt cậu đối với An , nhìn cô nằm ngủ thơ ngây trong vòng tay của mình , chỉ cần có một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ làm tâm hồn Nhiên nổ tung với nỗi ngượng ngùng này.

" Thiệt chứ , sao lại ngủ trong lúc nói chuyện chứ..

"" Mình chết vì cái vẻ mặt đáng yêu này mất thôi.."

Nhiên từ từ đặt An thẳng lưng trở lại , rồi dựa vào vai mình , cứ như thế An ngủ ngon lành trên bờ vai của Nhiên .

Nhiên bây giờ ngại ngùng đến nỗi không thở được , người rung lên vì ấp úng , người nóng ran , đầu thì rối tung lên tự hỏi mình nên làm gì bây giờ .nên ước một điều hay sùng bái , ngắm nhìn An , vì chẳng phải có một thiên thần đang ngồi ngay kế bên hay sao ?

Nhiên nhìn gương mặt An , thuần khiết , chẳng một vết xước , nếu như cậu được ôm An vào lòng lúc này , cậu sẽ ôm , nhưng đành thôi vì cả hai đã là gì đâu chứ , rồi lại suy nghĩ sâu xa :" Tụi mình là tình yêu mập mờ hay là bạn bè hàng xóm thuở nhỏ ?

" Nếu là bạn , một bức tường sẽ vắt ngang giữa Nhiên và An , dù thế nhưng anh biết từ lâu bức tưởng ấy dường như đã hiện hữu , chẳng phải trước giờ cậu cũng đã có một chút tình cảm với cô bé này rồi sao ?

Mà cậu chỉ dối lòng mình suốt thời gian qua và bỏ mặc nó để tiếp tục làm bạn với An và..

An chẳng có chút nào là có tình cảm với Nhiên , chỉ dừng lại tối đa ở mức " bạn yêu " ( chỉ khi nhỏng nhẽo )Đến bây giờ trái tim cậu có lẽ đang cất lên vô vàn chữ yêu dành cho An từ bao giờ .Trên thành phố cậu cũng nhớ chứ , lúc trước miệng thì luôn nói là bạn bè nhưng từ cái năm mà cô bé ấy chăm sóc cậu,đút cháo cho cậu ăn cùng cậu vượt qua tháng ngày bệnh nặng thì cậu đã yêu An mất rồi .Lúc ấy là cô bé An cùng gia đình lên thăm Nhiên vì mỗi cuối tháng Nhiên sẽ trở về quê , nhưng lần này thì đã 2 tháng liền Nhiên không về .

Cả nhà lên mới biết là cậu chật vật với cuộc sống thế nào , vừa bệnh nặng vừa chẳng tìm được việc làm .Những ngày ấy cậu sống bằng tiền tiết kiệm của mình , cũng chỉ vì cái tính thích trải nghiệm ấy mà bấy giờ đã thành ra như thế .Đợt đó cả nhà sau khi lên thăm đã mua đồ ăn thuốc men cho Nhiên xong rồi về lo công chuyện tranh chấp ruộng đất đang căng thẳng dưới quê.

Chỉ còn mình An là ở lại chăm sóc cho Nhiên. *-Nè !

Ăn uống làm sao mà mày bệnh nặng thế kia ?-Tao ăn bình thường thôi.. , chỉ là buổi sáng không ăn chút th--Trời ơi mày có điên không Nhiên ở dưới quê lúc nhỏ mày sáng dạ học giỏi lắm mà sao chẳng biết thương bản thân mày chút xíu nào vậy ?

Rồi mấy giờ ngủ ?

An bực bội như thể đó là sức khoẻ của em chứ chẳng phải của Nhiên.-Tao tìm việc nhiều quá nên..

12 , 1 giờ tao mới ngủ..-Nhiên ơi tao bó tay mày rồi đó !

Tch..

Thôi nằm xuống ăn cháo nè , làm tao..

à.., mọi người dưới quê lo lắm đó , biết không ?

An lộ rõ vẻ lo lắng dành cho sức khoẻ đang suy yếu của Nhiên bây giờ. *Suốt 1 tuần sau , An ở lại với Nhiên , chăm sóc và ở cùng cậu , từ sự ân cần đó của An , đúng lúc ấy , anh đọng lòng , Nhiên đã có tình cảm đặc biệt với An .Suốt ba năm tiếp theo , anh chàng tội nghiệp ấy không yêu một ai là vì trong lòng anh đã có cô bé xinh xắn dưới quê , trong mắt Nhiên trước giờ , An dù không có làn da trắng trẻo , mềm mại và dịu dàng nhưng cậu vẫn coi cô bé như một cô công chúa nhỏ , vì An có nét đẹp của vẻ cố gắng , chăm chỉ , dễ thương và học tập .

Đến khi lớn lên vẫn y như vậy , có điều là bây giờ An đã có nó. *Một tuần sau vào một buổi sáng ở năm hai không mười hai , An thấy Nhiên đã hết bệnh nên chuẩn bị bắt xe về quê .

Nhiên nhìn theo bóng lưng An dần xa mà không đành lòng xa An , vì cậu yêu cảm giác hay đúng hơn là yêu An vì sự ân cần và lo lắng An dành cho mình .

Cậu mặc lòng mình khốn đốn chạy theo An :- An !Em quay lại mắt mở to khó hiểu :- Gì nữa vậy mậy ?- Để.. tao chở mày về - An nghe được thì cười mỉm :-Thôi được rồi , tao tự về được mà.-Cũng phải để tao chuộc lỗi chứ.-Lỗi gì ?-Làm tốn thời gian của mày.-Trời ơi , thằng nào đây phải bạn tao không thế ?

Lạ quá đi.

Tao lên chăm sóc cho mày vì tao..

- nói đến đây thì An lại ấp úng nặn từng chữ.-Sao ?- À..thì là tại vì tao lo cho mày thôi chứ lỗi lầm gì ở đây.-Không nói nhiều , lên xe.

Không tao khỏi cho mày về quê ở đây tao nuôi luôn đó.Chẳng hiểu sao Nhiên lại kiệm lời và kiểm soát bất thường đến thế , chắc có thể là do tác dụng phụ của mấy viên thuốc mang tên "tình yêu" mà An cho cậu uống đây mà.."

Con mèo nhỏ" chẳng dám nói lời nào nữa mà ngoan ngoãn ngồi lên xe. *Trong đầu Nhiên cứ tua lại đoạn đó ở cái "băng cassette kí ức" trong đầu cậu.

Rồi đầu lại suy nghĩ đủ thứ dù chưa có gì là rõ ràng cả.

Kệ đi ai khi yêu mà chẳng một lần cho cái " phần nhân cách suy luận " hoạt động hết công sức cơ chứ.
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
3. Đêm Trăng


Tối đến cậu ta nằm trên bậc cửa sổ ngắm trăng .

Nay là đêm trăng rằm , trăng sáng quá chừng , mắt nhắm nghiền , tay gác sau gáy , tai nghe tiếng ve hát trên ngọn cây xa xa vọng về , gió hiu hiu như ru ngủ.

Đầu thì nghĩ về chuyện hồi chiều.

*" Ôi thôi , ngủ dai thật đấy cô gái này , hoàng hôn kia rồi mà cổ vẫn ngủ "Xa xa dưới những hàng cây xa lạ mọc tua tủa , những tia nắng cuối cùng của ngày đã bắt đầu trở vàng cam , soi sáng cho vạn vật lần cuối trong ngày .Lúc này thì An chẳng phải dựa trên vai Nhiên nữa mà là..

Nằm lên đùi anh.

Hai má phúng phính hiện rõ , nhìn cưng hết sức , khác gì em bé lúc ngủ không cơ chứ !"

Trễ quá rồi kêu ẻm dậy mới được.

"Nhiên nhéo nhẹ má cổ một cái.Em nheo mày , mắt mở ra nhìn Nhiên :-A..ưm..mấy giờ rồi anh...?

- em hỏi trong vô thức rồi lại nghiền mắt xoay vào giấc mộng" A..An mới gọi mình là anh ?

"- Sắp tối rồi , dậy , mình về em.

- Nhiên như buộc miệng nói như thế.Nói xong anh lại lấy tay chặn miệng , mắt mở to như không thể tin điều mình mới nói .Haizz đúng là người mơ mơ màng màng nói gì cũng chẳng sao , đến người tỉnh nói mới có cái coi.Em ngồi dậy , duỗi tay như con mèo con , chỉnh lại tóc rồi quay qua nhìn cậu ta cười nhẹ :- Về anh.Nhiên cứng đơ chỉ biết đứng dậy và đi theo An , nhịp tim như sắp phá vỡ mọi giới hạn , cậu lấy tay đặt nhẹ lên tim mình , cảm nhận trái tim mình .

Cơ mà.. chẳng phải "tên trộm" Thanh An kia đã đánh cắp đi tài sản quý giá nhất của cậu chủ nhà tội nghiệp Bình Nhiên rồi sao ?

Vì thế nên ban đầu anh chẳng nghe gì trong tim mình cả , hoảng sợ , anh đập tay loanh quanh vị trí đó.Chắc nghe tiếng động nên tên trộm ấy đã để lại trái tim về chỗ cũ hẹn anh ngày gặp lại.Cũng vì thế , Bình Nhiên lần nữa được nghe lại nhịp tim của chính mình.Tí nữa là cậu sẽ khóc một dòng sông vì mất đi thứ quý giá đó rồi.Ờ mà khoan , tính ra nếu tên trộm là Thanh An thì chắc Bình Nhiên sẽ tự dâng kỉ vật của mình lên tên trộm chuyên nghiệp kia chẳng một chút do dự.

Vì.. cậu yêu ả ta mà.Trên đường về , Thanh An thì đi trên những bậc gạch thấp kề bờ sông , vừa đi vừa quơ tay quơ chân như con nít để thăng bằng .

Con bé này thiệt chứ y như lúc mà còn thơ ngây vậy , có thể đến bây giờ ẻm vẫn vậy , có khi còn hơn ấy chứ , người gì mà chẳng có tí suy tính gì , mặt chắc còn búng ra sữa , bảo sao càng lớn Bình Nhiên lại càng đắm say Thanh An.Nhiên vẫn thắc mắc mãi , vì sao An lại gọi mình bằng anh..

"Thích thật !

Có lẽ là vì.."

- Thật ra , em sinh năm chín mươi tư , nhưng gia đình cho em đi học sớm một năm , nên có vẻ như em bằng tuổi anh , chứ tính ra là ngược lại đó nha anh hoàng tử lớn của em.Nói xong nhỏ cười hì hì , tít mắt , tiếp tục chơi cái trò chơi thăng bằng lắt léo của mình."

Chàng hoàng tử" đi bên dưới nghe mà bất ngờ muốn bật ngửa , thì ra mấy năm qua nhỏ lợi dụng điều đó để kêu mày tao với mình cho vừa lòng nhỏ."

Haizz , con bé này láu lỉnh thiệt..

"Anh khẽ cười , vì lòng anh nhận ra : trước giờ Thanh An dùng nó để có thể trêu trọc mình dễ dàng hơn , nhưng bây giờ thì không nữa rồi .

Còn cái ý gì nữa đây ?

Ngoài cái đó..Nghĩ xong anh cười thật lớn , thật vang , thật sảng khoái...ở trong lòng , nghĩ mình là thám tử mới khám phá ra một sự thật chẳng ai biết giữa đôi mình :- Em đó nha , quậy quá đó !

- Tiếng nói lớn làm An giật mình.- Hehe tui quậy đó anh làm dì tuii - Nhỏ chẳng sợ ai , kể cả " anh hoàng tử " này.Bình Nhiên chẳng nói gì tiến lại gần rồi nhéo má ả ta một cái ( nhẹ vừa đủ đau thôi chứ sao anh dám nhéo mạnh ).- Ây daa..

đau emm , bắt đền anh đóo..

- nhỏ hậm hức sắp khóc , phồng má bước xuống đường rồi khoanh tay quay mặt chỗ khác.- Hời ơi , mỗi lần giận là vậy đó he cô nương - Nhiên dở khóc dở cườiAn chẳng thèm trả lời , vì đang giận anh hoàng tử bắt nạt kia.- Thôi , nè ăn bánh bao đi.Nghe hai từ " bánh bao " là em quay lại tức khắc , mắt sáng như đèn pha :- Đâuu , đưa cho tuii.Nhiên chìa tay ra là chiếc bánh bao nóng hổi mới mua đầu hẻm , đặc biệt đó phải là bánh bao thập cẩm, em " công chúa " mới chịu.- Cảm ơn nhó , đừng tưởng tui sẽ tha lỗi cho anh , còn giận đó.Nói xong em nhanh miệng cắn một miếng bánh bao , phồng cả má.- Thôi tối rồi , về nhà nè.- Dạ."

Trời ơi , mới nói còn giận mà "dạ" ngọt sớt vậy đó hả..

"Dù là bất cứ chuyện gì trên đời chỉ cần có bánh bao , chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ với Thanh An , vì em còn mong điều gì hơn ? *Nghĩ lại mà môi anh lại nở một nụ cười , vì sao bao nhiêu năm, cậu cũng đã được gặp lại người mình yêu , mà hôm nay lại ngọt ngào như thế , có người nào mà không hạnh phúc ?Suốt 3 năm qua , cuộc sống đè nén Nhiên chẳng có một chút thời gian để thở , nói gì đến bày tỏ tình cảm .

Tội nghiệp cậu , những đêm nào cậu không có việc thì sẽ nhung nhớ về hình bóng cô con gái ấy dưới miền quê .

Dù học giỏi , nhưng anh vẫn chưa có công việc ổn định , vì cái tính thích trải nghiệm là một , và tính dễ chán của anh .

Nếu mà kể ra những công việc anh từng làm chắc cũng dài như sớ .

Làm được vài tuần , 1 tháng thì lại xin nghỉ vì.. anh thấy những công việc trước đó không phù hợp với bản thân .

Nào là shipper , nhân viên bán hàng , nhân viên công ty..mỹ phẩm , diễn viên quần chúng , sửa xe , ...

Còn rất nhiều nghề nữa , ban đầu thi đại học cậu chọn ngành quản trị kinh doanh , cậu xin lắm người ta mới cho vào làm .Lúc đó , cậu chọn ngành quản trị kinh doanh chỉ vì.. nghe bảo nó có nhiều tiền.Ôi trời !

Anh thậm chí còn chả thích kinh doanh hay buôn bán gì .

Thế mà chút nữa anh phải phỏng vấn online để xin việc ở một doanh nghiệp khá lớn , kinh doanh bánh ngọt.

Vì Nhiên thấy bản thân đã trải nghiệm đủ , và đã đến lúc mình tập trung kiếm tiền , biết sao giờ , không có tiền không nuôi được em thì ai nuôi đây ?

Mà có ai đòi nuôi thì anh đây cũng chẳng cho đâu.Nhìn lên ánh trăng , niềm quyết tâm của Nhiên bay cao như những đám mây trên ấy đang được chân lí tình yêu của chú Cuội và chị Hằng trên đó chiếu tới.Chắc ngày mai cậu phải chững trạc hơn mới được , chứ sáng giờ anh hơi bị mất bình tĩnh với sự đáng yêu của "bé mèo" gian manh kia rồi.

Phải giữ mặt mũi trước mấy tên đối thủ , Bình Nhiên cũng có thể là một tổng tài đấy chứ ( hoặc chỉ đến mức là một anh chàng kiệm lời và kiểm soát.. )Đang mơ mộng thì thằng Tự chạy ra bảo :- Anh hai mơ mộng gì đó ?

Sắp tới giờ phỏng vấn rồi kìa , anh còn không mau vào thay đồ rồi bật cái máy tính lên !

Thằng nhóc nhỏ nhỏ , cắt tóc ngố ngố , cao đến bụng của anh thôi mà cứ tưởng đâu đó là ba của anh không :-Rồi rồi , anh hai vô liền , thằng quỷ nhỏ..
.
.- Con ơi xong chưa , sắp 8 giờ rồi đó !

- mẹ anh kêu lên qua cánh cửa phòng.Nhưng Nhiên nhanh chóng bước ra ngoài với bộ vest bảnh bao , tính ra anh chàng mét 8 này cũng đẹp trai gớm .

Đúng là : " Đẹp trai không bằng trai mặc " , cơ mà anh này có cả hai.Ngồi chỉn chu trên chiếc ghế , phía sau là bức tường trắng toát , cậu hồi hộp đợi giám đốc bên kia gửi link zoom.

Cứ hướng mắt lên đồng hồ rồi lại đặt mắt vào cái mess đang bật xanh của giám đốc mà cắn môi ấp úng.Cả gia đình bên ngoài phòng cũng chẳng khác gì anh , hồi hộp cho anh , và cho cả tương lai dài đằng đẵng của anh phía trước .

Mẹ anh thì nhìn thăm thẳm vào căn phòng rồi miệng thì lẩm bẩm những câu cầu nguyện .

Ông Hai thì niệm phật , Bà Hai thì chắp tay nhắm mắt cầu xin ông bà , Cậu Tại ra bàn thờ thắp lên cho cửu huyền một nén nhang , để ông bà về độ cho buổi phỏng vấn của cháu mình thành công .

Mấy đứa em nheo nhóc bình thường hay nô đùa quậy phá , la làng phá xóm mà hôm nay lại im thinh thít bên ngoài , rón rén đi lấy mấy cây kem hồi chiều để trong tủ lạnh.

Chị Hoài của anh thì cứ đi qua đi lại chẳng chịu ngồi yên , tật cắn móng tay của chị lại trở về.

Vợ chú Tại dù không phải cùng một dòng máu nhưng vợ chú vẫn là một phần gia đình của cái nhà gia tiên này , trái tim cô được kết nối với nơi đây từ lúc độ 7 năm về trước khi hai vợ chồng cưới nhau, thế nên mọi người lo lắng, hỏi sao cô chả lo .Bình thường , ít ai chịu nhường lời ai , vậy mà hôm nay , cả nhà đều chung tay vì một người im lặng tuyệt đối , chỉ còn tiếng ve bên ngoài cất giọng hát trữ tình cổ vũ anh.

Còn ánh trăng bên khung cửa sổ kia thì chắc đang ganh tị với gia đình đáng quý của Bình Nhiên bây giờ. .
.
.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc , anh bước ra ngoài với vẻ mặt ủ rũ , buồn chán , thấy vậy bà Hai liền hỏi :- Sao rồi con ổn không ?Nhiên im lặng hồi lâu , rồi bất ngờ nhảy cẩng lên hét lớn :- Dạ được !!Ai cũng hết hồn , xong môi lại nở nụ cười , riêng chú Tại là cú cho anh một phát vì cái tội làm người khác hồi hộp lo lắng theo.

Anh xoa đầu đau đớn , vậy cũng vừa !Trước đó , anh cũng có nói với gia đình là mình chuyển công việc từ công ty này sang công ty khác nên cũng chẳng ai nghi ngờ gì.Phía xa xa bên ngoài ô cửa , là An , em mỉm cười mãn nguyện rồi trở về nhà một mình.

Chẳng ai hay biết em có tồn tại ở đây , em luôn thầm lặng như vậy , chẳng để ai biết đâu. .
.
.

Khuya xuống , những màn sương huyền linh bắt đầu đậu bên trên những tàng lá ngoài sân , Nhiên ngồi bên ngoài băng đá hướng mình ra ngoài ánh trăng rọi .

Nhớ lấy hình ảnh của An , dáng người hơi nhỏ con , gương mặt hồn nhiên , đôi mắt đen láy , và mái tóc uốn mượt .

Cảm giác da diết ấy lại dâng lên , anh muốn ở bên An ngay bây giờ , ôm lấy cô , âu yếm và không làm gì , chỉ để khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi.Cậu ngước nhìn lên chấm tròn to lớn trên bầu trời đang toả sáng kia rồi hỏi :- Liệu.. mình có xứng với An không ?

Khi nào tỏ tình đây ?...Dù mới nãy nhiệt huyết cậu lên cao , thế mà giờ bản thân lại có câu hỏi này , ôi trời !

Tình yêu có khác gì một loại bùa chú không cơ chứ ?Câu hỏi của bản thân khiến cậu trầm tư , suy nghĩ hồi lâu .

Màn đêm trở lại trong tiếng ve không ngơi.Sau khi đã cổ vũ Nhiên thì lần này nó lại quay sang đệm hát cho câu hỏi của anh , mấy con ếch nhái dưới bờ sông hay đâu đó bên nhà An thì lả lướt trên phím đàn.

Ánh trăng thì nhảy múa bên ngoài hàng dừa.

Áng mây thì vẽ lên những kiệt tác đêm đen rồi ám lên thử vầng trăng kia , xong mới bắt đầu tô màu bằng cách mượn những khúc sông , mượn những cành cây , mượn những mái nhà ngói để hoạ sắc cho bức tranh .

Chỉ riêng mình cậu lặng im với câu hỏi của mình , rất lâu..Ngay bây giờ tâm trí Bình Nhiên nảy lên ý chí : mình phải cố gắng thật nhiều để có thể được yêu Thanh An !Đêm khuya kết thúc như vậy , chẳng một câu tạm biệt nhưng lúc tiếng ve ngừng kêu thì đó đã là lúc con sương ngừng rơi bên cành ổi sau nhà.

Nhiên lửng thửng đi vào trong đã 11 giờ hơn rồi , còn trông chờ gì ngoài đây nữa ngoài ánh mặt trời của ngày mai ?.
.
.Tiếng gà gáy vọng tới từ ô cửa sổ-chuông báo thức ở miền quê , đã đánh thức cậu dậy, ngồi dậy vươn mình đón chào ngày mới , xếp mùng mền lại để vào một góc.Anh bước ra ngoài , mắt nhắm mắt mở , rửa mặt đánh răng , cảm tưởng như có một ông say rượu ngay ban ngày ở trong nhà vậy , cậu ta bước đi loạng choạng, mắt mở không lên mà lại đòi làm li cà phê mới hay.Lấy từ trong tủ ra thanh cà phê đóng gói , lấy cây kéo rồi cắt nó ra :- Oái !!

- Nhiên kêu to vì đã cắt trúng tay mình , máu chảy ròng ròng , hên là chỉ một mảng thịt nho nhỏ bay đi , chứ không là thành "ngày hè lạnh giá " rồiTiếng la đánh động đến đứa em Tự , nó chạy ra xem thì máu me be bét , nó tưởng anh hai mình sắp chết nên la toáng loạn , kêu mọi người ra xem.

Nhiên nghe thấy thì chạy lại bụp miệng nó lại , nhưng trễ rồi , ai ai cũng nhìn anh với con mắt kì quặc xen phần khó hiểu.

Nhiên cười một cái rồi nói nhỏ cho đứa em mình :-Vào phòng rồi im lặng đi nhóc , chiều anh mua cho bánh ăn , đi !

Đi đi.

- nghe xong thằng nhỏ nhảy cẩng lên reo vài tiếng vui mừng rồi chạy vào phòngKhốn thế cơ chứ , tính ra anh mới là người cần được mua bánh chứ , thế mà lại phải đi mua bánh cho thằng nhóc ác kia , cũng vì cái tính không muốn ai lo cho mình mà anh lại phải chịu thiệt.Thanh An từ lúc nào không biết bên ngoài cửa bước vào trách anh :- Anh ngốc quá đó , tự nhiên không nói tình trạng của mình mà phải giấu giấu diếm diếm như thế ?- Anh chẳng muốn ai lo lắng cả.

- vừa nói cậu vừa bước tới cái bồn rửa tay tiếp tục cầm máu- Rồi anh có sao không , gì mà mất cả mảng thịt thế kia ?

- An bước nhanh gần lại Nhiên, mặt nơm nớp lo lắng.- Không sao.- Trời đất ơi , nay nói chuyện với tui cọc lóc vậy đó hả ?Nhiên chẳng nói gì mà tiếp tục rửa vết thương của mình.- Anh lạ quá đó nhe.

An nói xong rồi đưa li cà phê đang làm dở trên bàn cho Nhiên , còn cẩn thận cầm hờ tay Nhiên lên kiểm tra xem nó đã được chữa đúng cách chưa.- Của anh đó , bớt uống cà phê lại đi hồi tối uống rồi mà giờ còn uống nữa.

Không có tốt nghe chưa.- Rồi , anh biết rồii.

- Bình Nhiên lại quen tay nhéo má An một cái , lần này nhẹ nhàng hơn nhiều.- Ứm...bày đặt kìa !

Tay mới bị thương đây mà còn nhéo tui nữaa.

- An nheo mắt lại cười cười nhìn Nhiên.- Em đi bắt ve sầu không , đi với anh nè.

- nói xong thì Nhiên đi ngược vào phòng.- Em đi , em đi.

- An đứng lên rồi lật đật đi theo.Vào phòng thì em thấy anh đang mày mò cái gì đó , chắc là dụng cụ để bắt ve , vì nó là cái cây gì đó dài dài , phần đầu của nó là cái lưới vợt nhỏ , hẳn nó dùng để giam bọn ve sầu lại và không để nó bay mất.- Xong rồi !

- Bình Nhiên reo lên như một đứa con nít- Đi giờ luôn hả anh.

Em tưởng trưa mới đúng giờ chứ.

- An nghiêng nghiêng cái đầu.- Ờ ha , anh quên, trưa mới đi bắt được.

Vậy thôi xuống bà Tư mua đá bào nhâm nhi vậy.

Anh lại gấp gáp bỏ Thanh An lại phía sau , cứ như dạo này anh trân trọng thời gian như một thứ kỉ vật quý ấy :- Nè !

Đợi emm..Dù chẳng trả lời nhưng chân anh cũng có phần chậm lại để chờ "con mèo nhỏ" kia.Anh trông có khác gì chú sói lạnh lùng ( say mê em ) với chú mèo luôn bám theo mình không chứ ? ( thật ra là không bám lắm )..
.
.

Trên đường đi Bình Nhiên lấy đâu ra thêm một cái handy camera nữa , nó nhỏ gọn trên tay .Nhìn xuống máy một chút rồi anh ngẩng đẩu lên , hành động y chang chiếc camera trên tay , cũng phải vì mắt anh cũng khác gì cái ống kính camera đâu chứ.

Trong mắt anh mọi sự vật đều có thể đẹp mắt và lung linh nếu biết sắp xếp nó.Thanh An nhảy lon ton lên đi cùng hàng với Bình Nhiên , tay để sau lưng rồi ghé đầu qua xem những gì chiếc camera này đang quay lại :-Woahh , an- .Trong tích tắc anh lấy tay chặn lời nói của em lại bằng cách xoa hai cái má phúng phính kia , vì anh đang tập trung thu lại những tiếng ve đầu ngày cơ mà.Dù tim anh đang có đánh trống rùm beng thế kia nhưng anh cũng chẳng biết vì sao mình làm thế , hỏi anh cũng có nghĩa lí gì đâu ?Thanh An bên kia cũng đang hồi hộp gần chết kia kìa , làm gì mà skinship dữ thần không biết :"Ảnh.. không biết ngại là gì ư.. , mình cũng biết ngại chứ..

" -Ưm..anh..Nghe thấy vậy , Nhiên lập tức hoàn hồn , buông " cái tay hư " của mình ra :- An..anh xin lỗi..Khung cảnh sao mà ngại ngùng quá đi mất !

Thế mà nãy giờ , cái chuyện ngượng ngùng ấy đã bị bà Tư từ trong nhà đi ra,định đi chợ mà còn thấy cảnh này.

Bà chỉ biết lắc đầu :" Tụi trẻ bây giờ ghê thật !

"Thấy bà Tư đứng đó nên Nhiên chạy lại chỗ bà :- Bà Tư ơi !

Bán ch- Ngay lúc đó một chiếc xe gắn máy tốc độ vô cùng nhanh lao ra về phía Nhiên từ cây cầu đối diện nhà bà.______________________________________Chap này có thêm cái note nx mấy bạn đọc giúp mình nhâ 👉🏻👈🏻 :.
.
. : dùng để diễn tả khoảng thời gian bị lược bớt.Mí bn góp ý cho mik tập này giùm mik nhâ , tại mik đang cố gắng làm nó dth hơn..

Then du 🫶🏻
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
4. Nắng Chiều Hạ Vươn Tiếng Ve


- Anh Nhiên !

- An từ phía sau hét lên , trái tim xiết lại đến khó thở.- Oái !

- Nhiên nhận ra chiếc xe ấy sắp đâm mình tới nơi./Két.../ Là tiếng chiếc xe kia thắng lại , may là không đụng trúng Nhiên đấy .Trời ạ !

Hôm nay ngày gì mà nguy hiểm thế không biết , trong nhà thì bị cắt trúng tay , ra đường thì xém bị xe tông , số anh cứ bị làm sao ấy , xuống quê rồi mà vẫn chưa thoát.An phía sau thở phào , vì chẳng có chuyện gì xảy ra , nước mắt em long lanh sắp tuôn xuống gò má đến nơi rồi." cái xe quái quỷ kia !

Chạy từ từ thôi chứ , lỡ Nhiên có chuyện thì sao.."

Em dợm chân định ngay tức khắc lại tuôn một tràng những sự bức xúc của em ra , mà không biết có kịp nói hết hay không hay là nước mắt em chảy trước nữa.- Ủa , Tuấn , sao mày về đây ?

- mắt Nhiên mở to , bất ngờ vì sự hiện diện của người bạn thân quen.- Ủa , sao mày ở đây , Nhiên ?Cả hai nhìn nhau , cứ như thể giữa họ chẳng phải không khí mà là hàng ti tỉ câu hỏi , và một dấu chấm hỏi to đùng.Bỗng có cô gái phía sau xe ngó đầu ra giải thích vài chục câu hỏi đầu tiên :- Dạ , đây là người yêu em , em rủ ảnh về quê em chơi cho vui , em tên Hoàng Anh , quê anh ở đây luôn hả ?

- À, ừ quê anh ở đây , nhà em khúc nào ?

- xóm trên á anh.- À vậy ha .

- Sau vài câu xã giao với đồng hương , anh chuyển qua câu truyện chính.- Ê , có người yêu lúc nào tao không biết mậy ?Thằng Tuấn cười cười rồi nói một sự thật :- Thật ra tao quen một tháng rồi mà giấu mày đó.

- Hoàng Anh phía sau cũng che miệng cười tủm tỉm.- Trời ơi thằng này !

- Đừng có la tao nhá , lần này là "real-love" mà - nói xong nó nháy mắt.- Bó tay mày đó , thôi về nhà cổ dọn đồ cái đi rồi ghé đây tao với mày đi chơi luôn , mới làm cái cây bắt ve ở nhà đó.Nó vịn ga rầm rầm rồi chạy đi :- Rồi rồi , see ya.

Nãy giờ Nhiên nói chuyện với thằng bạn mà quên mất cả "con mèo nhỏ" phía sau đang rơm rớm nước mắt kia kìa , nhỏ chỉ biết lặng thinh chắng dám xen ngang cuộc nói chuyện , cứ để nước mắt lăn dài chẳng một lời than trách.Em cúi gầm mặt,nước mắt cứ chảy chầm chậm và từ từ.Em khóc chẳng vì ai làm tổn thương em mà là cảm xúc thót tim khi Nhiên xém lâm chung,đó là cảm giác em sắp mất đi người em yêu thương .Dù khoảnh khắc ấy đã trôi qua nhẹ nhàng , nhưng cái cảm xúc ấy như một quả bom vậy .Tưởng tượng như quả bom ấy đã được nhân viên phụ trách cho nổ , nhưng rồi sếp lại bảo với cậu nhân viên rằng cậu đã bị thôi việc vì một chút sai lầm không phải của cậu .Dù gì trái bom cũng đã nổ , mọi chuyện cũng đã qua , lỗi lầm chẳng phải của cậu cũng đã bị thực hiện , tại sao anh lại phải thôi việc ?

Thế là anh bật khóc vì bất lực vì mất đi công việc mình yêu quý .Nhưng một lúc sau cấp trên của sếp anh lại nói rằng anh không phải bị đuổi việc vì đó chẳng phải lỗi của anh , thế là nước mắt tuôn rơi thành vô nghĩa , ở đây cái công việc ấy , cũng như cảm xúc mạnh mẽ tràn đến với Thanh An , cứ tưởng là sẽ mất đi nhưng thực ra là không.Cảm xúc ấy đã bùng nổ quá bất chợt , em chẳng thể ngăn nó lại ngay lập tức , hậu quả của nó để lại là hai hàng nước mắt của em.Bình Nhiên quay người lại định kêu Thanh An đi tiếp nhưng hoảng hồn vì thấy em đang ngậm chặt đôi môi , mắt nhoè đi vì những giọt lệ :- A..An , em.. sao thế.. ?Em chẳng nói gì , những nỗi lo thấu trời kia , cứ tưởng đã bay đi lúc nào nhưng vẫn nghẹn ở cổ em đây này.Nhiên tiến lại gần , vẻ mặt cũng chẳng kém lo lắng.

Vén mái tóc em .

An nhè nhẹ ngước mặt lên nhìn anh.

Đôi mắt đẹp nhất khi nó chan chứa nước mắt vì trong đó chứa nỗi niềm sâu đậm của người sỡ hữu nó .

Dưới đáy mắt em có gì ?

Là Nhiên , chính Nhiên làm An thành như thế này đây , đúng ra là vì lo lắng cho anh :- Có chuyện gì ?

Kể anh nghe , đừng khóc nữa.- H..hic..

- cuối cùng An cũng reo lên vài tiếng yếu ớt.- Không sao hết , không sao , không sao.

- Nhiên quệt đi những hàng lệ trong suốt trên má em.- E..em... lo cho anh..hic.

- Nói xong , "hòn ngọc" kia chẳng dám nhìn anh nữa mà chỉ thấy được mặt đất đầy nắng dưới chân em.Nhiên cười mỉm :- Anh có sao đâu mà.

Thôi không sao nè , khóc là xấu lắm đó , đẹp mà còn khóc làm gì , lớn rồi đó nha cô nương.

Khóc đi rồi tui khỏi mua bánh bao cho cô ăn nữa.An chẳng nói gì ,chỉ lặng lẽ dập tắt những xúc cảm buồn tủi kia.

Vì nó chẳng đáng đánh đổi bằng.. bánh bao.- Em đứng đây nha.Nói xong Nhiên vụt mất , bỏ lại An đang ngơ ngác chẳng hiểu gì , chỉ biết nhìn theo bóng lưng kia đang dần xa.

Một lát sau , cậu quay lại với cả "bàn tiệc" trong chiếc bịch ni lông , nào thì hai li đá bào , nui chiên , mấy hộp bánh nhâm nhi với vài cục kẹo nho nhỏ :- A !

Nui chiênn - mắt An toả sáng khi tia được đống nui chiên - Biết ngay em sẽ có phản ứng này mà.Nhiên phì cười với bờ môi đang cong lên trẻ con của An bây giờ , không biết em đã trải qua nỗi đau nào chưa mà vẫn còn hồn nhiên thế kia .

Lòng tự nhủ :" Mình.. phải bảo vệ nụ cười ấy "- Mới khóc đây mà , sao cười tươi thế ?- Anh..

đừng có chọc em , em giận em khóc tiếp đó nha.- Rồi, mít ướt ghê.- Xí.An giành lấy cương vị "vận chuyển bàn tiệc " của Nhiên , xong rồi ngắm nghía mớ đồ ăn bên trong , mặt chẳng thể giấu đi chiếc môi xinh xinh kia."

Ham ăn mà chẳng thấy mập mạp gì nhỉ ?

"An tự nhiên liếc ngang qua Nhiên :- Anh đang suy nghĩ gì đó ?Tự nhiên anh rợn sóng lưng hết sức , cứ như nhỏ đọc được suy nghĩ của anh vậy :- À ừm...- Nghĩ cái gì đó ?

- An nheo mắt dò xét .- Có gì đâu.- Liệu hồn.

- Nói xong An tiếp tục sự vui vẻ của mình với đống đồ ăn kia ."

Phù" Nhiên cứ tưởng là An sẽ moi móc ra được cái ý nghĩ "xấu xa" kia của anh chứ. .
.
.Thả người trên cái võng như thoải mái nhất trần gian , Bình Nhiên dần nghe được tiếng ve cất lên bên kia vườn,xen với những đợt gió tuy nhẹ nhàng nhưng đủ làm cây cỏ xôn xao .An ngồi trên tấm phảng lớn bằng gỗ đã cũ đi từ bao giờ , ăn nhòm nhoàm , nghe mà ngứa tai hết biết ,mắt anh dần nhắm lại.. :- Anh , anh Nhiên !

- An lay lay Nhiên khỏi giấc ngủ vô giác mà chiếc võng kia đem lại , tính ra nó là để ru ngủ ấy chứ !- Hả , hả , gì mà gọi giật ngược vậy chị ?- Anh không ăn chung với em.- Anh mua cho em mà , anh làm ly đá bào thôi được rồi.- Thôi ăn đi mà, anh ốm lắm đó , cao mà ốm quá cũng không có đẹp đâu.- Thôi được rồi..

- Nhiên miễn cưỡng lấy đại miếng nui chiên bỏ miệng rồi thôi.- Trời ơi , ăn vậy thôi đó he.

- Kệ anh đi.

- Vừa nói một câu hơi ngắn nên anh vừa ngắm cảnh mà vừa hé xem An đang có vẻ mặt như thế nào.- Chán quá , anh tâm sự gì đó với em đi.- Tâm sự gì giờ ?- Thì.. , ở trển anh sống ra sao , người yêu.. anh thế nào , hay l-- Anh kể đừng nói ai nghe.- Dạ.Nghe được anh sắp kể thì An rạng ngời hẳn ra , vì Nhiên cũng chịu nghe lời mình.- Anh chưa có người yêu.- Hả !- Suỵt , nhỏ thôi !

Anh đưa tay chụp miệng An lại , chắc vì đây là chuyện..

đại sự.- Ưm..a..đau..

- Nhỏ nhỏ thôi đấy.

- anh bỏ tay ra.- Anh chặn miệng thôi mà có cần phải mạnh tay với em thế không..?- Haiz.. cũng tại em.- Vậy là anh giấu mọi người hả ?- Ừ.- Sao phải giấu ?- Vì..An trông ngóng câu trả lời hơn bao giờ hết .

Còn Nhiên thì e dè , liệu có nên nói không vì An có khi còn chưa hiểu được chuyện của người lớn..- Vì..- Vì cái gì anh nói đii.- Vì dưới đây , gia đình mình , ai cũng có công chuyện này nọ , đâu có rảnh lo chuyện vặt vảnh này của anh , anh biết tính mẹ anh rất muốn anh có người yêu để tiện ở bên chăm sóc, nên cứ đòi anh hoài , đến một ngày.. anh cũng phải nói dối mẹ anh thôi.- Trời..!

Người như anh mà sao không có người yêu được ?- Anh có gì đâu mà để yêu.- Học giỏi , tuấn tú , cao với tốt bụng nữa.Với An có khi mua bánh bao cho em đã là người tốt , không biết mốt gặp ăn cướp giả dạng người bán bánh bao thì sao ta..?- Học giỏi mà giờ anh mới có việc làm ổn định hả ?

Anh đã ra trường hơn 2 năm rồi đó.- Hả !

C..cái này anh cũng giấu luôn hả ?- Ừ.- Trời ơi.. anh học giỏi , ra trường sớm tận 2 năm , mà sao đến giờ này mới có công việc ổn định ?- Anh muốn trải nghiệm.- Hết nói nổi anh đó.

Cái đó gọi là ỷ y chứ trải nghiệm gì , giỏi giang thông minh mà không biết giữ.

- An chỉ chỉ vào Nhiên- Kệ tôi.

- Nói xong anh quay mặt nhìn ra ngoài hiên- C..cái anh này..!Nhỏ đánh cái "bộp" vào vai anh.- Ây daa , mắc gì đánh tôi.

- Anh xưng tôi với ai đó ?- Em.- Xí , làm như ngầu lắm không bằng.- Anh không ngầu , ai ngầu ?- Em !

- Thanh An khoanh tay cười tự hào.- Chắc có lắm.

- Anh in ngón tay lên chán rồi đẩy An nhẹ một cái.An thuận đà , như chú mèo lười biếng , ăn xong rồi nằm xuống thả người thư giản, chẳng biết sao mà em quên luôn chuyện đang xảy ra , gác tay nhắm mắt nghe tiếng ve ru ngủ.Nằm chưa được bao lâu thì anh bạn Tuấn kia ghé qua chơi :- Mày kêu ra ngoài ngoải mà giờ mày ở trong đây , làm tao với Hoàng Anh đi muốn chết !- Quên , thông cảm đi.- Đi bắt ve nè , nằm nó lười cái thân ra đó.Nghe vậy mà An như bị ai chọt vào hông , bật dậy rồi lặng lẽ đi theo.Nhiên lấy từ trong phòng ra cái "công cụ săn bắt ve" đã làm hồi sáng rồi thẳng tiến cùng Tuấn đi ra vườn.An định đi theo nhưng bị anh cản lại :- Thôi , giờ này nắng lắm ở nhà đi.- Ủa sao hồi sáng anh còn hỏi em đi không mà- Lúc đó anh nghĩ mình đi trong buổi sáng luôn , đi giờ đó thì nắng tốt cho em rồi , nghe lời đi , ở nhà.- Huhu.- Ở nhà , anh bắt về cho chơi , khỏi đi đâu xa xôi cực nhọc.An chẳng nói gì mà giận dỗi đi lên lại tấm phảng kia , ít ra ngồi nói chuyện với bạn Hoàng Anh kia cũng đỡ..
.
.Trên đường đi đến "địa bàn" hoạt động nhiều nhất của lũ ve sầu , anh bắt gặp nhiều khung cảnh vi diệu của thiên nhiên , lần lượt bị bỏ lại phía sau.Cái hồ nuôi cá như tấm gương phản chiếu lại mọi thứ ở trên nó , như một bức tranh sơn dầu có tông màu nóng vì nó sỡ hữu "lớp màu" nắng trưa phủ lên.Những anh chim trên cành ổi nào đó , xa xăm không ngừng sáng tác lên những bài nhạc là lạ , chẳng ai được nghe qua lần nào.

Có lẽ mỗi bài hát đều là những bài hát đầu tiên được biểu diễn bởi anh.Trên đường đi cỏ xanh lót phía dưới gót giày , mấy tấm thân nhỏ nhoi của những chiếc lá rụng xuống từ khi khuất bóng nắng xuân.Đến được cái địa bàn ấy , những con ve như tấn công bằng thứ âm thanh bình thường nghe hoài niệm , xôn xao quá chừng , mà lúc này thì như đóng đinh vào lỗ tai và niêm phong nó lạiTuấn được chia nhiệm vụ rình mò "lỗ châu mai" của "phe địch" bị che chắn cực kì tốt bởi bức tường chắc chắn bằng lá.Cậu ta đi rón rén cứ như chỉ cần một mảnh lá vỡ ngay dưới chân cậu cũng có thể làm "phe địch" xả súng liên hoàn.Sau khi biết được , bọn kẻ thù kia đang nghỉ ngơi và thả mình trên những chiếc giường gỗ.

Tuấn ra hiệu Nhiên tiến lên , anh cầm cái cây vợt mà cứ tựa tựa cây Ak47 oai nghiêm.Cả hai cùng nhau thẳng tiến , chuẩn bị tấn công bắt ngờ bọn địch kia .

Sở dĩ phải làm như vậy , vì Nhiên biết "địa bàn" này chỉ toàn những tên "kẻ thù" trẻ tuổi và sung sức , chúng có thể bay nếu bị đe doạ , hay bị tấn công bởi phe ta.Đến điểm nóng , Tuấn lùi về phía sau "yểm trợ" cho Nhiên tiến lên.

Không khí hồi hộp đến nỗi chỉ có âm thanh của... tiếng ve vang lên mà thôi !/Bộp ! / Anh vung tay vài phát và bắt được cũng kha khá số ve ở đó"Một , hai , ba ,...

Sáu con ve !

" Nhiên nhảy tưng tửng về phía Tuấn , khoe thành quả siêu cừ của mình cho cậu coi:- Một hai.. , cái gì sáu con lận hả , ghê vậy mậy !- Tao mà !

Ai như mày.- Ê, cái thằng chó này !Nhiên cười phá lên , chẳng ngậm được miệng.
.
.Trong lúc đó , An đang ngồi tám chuyện đủ thứ trên đời với cô bạn "tự nhiên quen , tự nhiên thân" .

Nãy giờ nói ta bà thứ chuyện thế gian , bây giờ An hết cái nói nên quay ra tình yêu của Hoàng Anh mà khai thác ( Khai thác cuộc nói chuyện ) :- À mà , sao bà quen ông Tuấn thế ?

- Chuyện dài lắm , bà chịu nghe không ?- Nghe hết á bà ơi !- Chuyện là.. */Một tháng trước/ - Ê , mày thích con Hoàng Anh đúng khôngTự nhiên thằng bạn hỏi câu gì đâu mà làm nhiệt độ tăng cao thế không biết..- Hả gì gì.. tự nhiên mày hỏi tao vậy ?- Tao biết hết rồi , từ cái hôm mà mày cứ say đắm nhìn nó mải miết trong giờ , mày sinh viên năm tư rồi đó Tuấn !- Ừ thì..- Sao mày thích nó ?

- Tại vì.. , nó đẹp quá mày ạ !Nói đến đây thì mặt mày Tuấn đỏ ửng cả lên.- Ủa , vậy thôi hả ?

Nói chuyện lần nào với nó chưa ?- Rồi , thấy nó cũng hơi nhạt , mà thôi kệ mày ạ , đẹp là được.- Trời ơi , mày thích gì mà kì vậy Tuấn , nếu mà hai đứa bây yêu nhau thì không bền đâu.- Kệ tao, tình yêu tao , tao biết.- Trời ơi , "tình yêu" mới chịu cơ !Nói xong cậu quay lại với đống bài giải phẫu của mình , gì mà ngoằn ngoèo thế không biết !

Còn có ba năm nữa là ra trường y , mà giờ thành tích Tuấn vẫn thấp trũng.

Không biết đi làm bác sĩ có khám ra bệnh không đây , nợ cũng kha khá môn rồi đó.,/ 2 tuần sau / - Ê , ê mày thấy tao đẹp trai không ?- Được rồi , đẹp đi đi , ra tỏ tình nó đi , nó sắp tới kìa !Cậu bạn nói xong rồi ôm cây pháo bông giấy nấp vào trong góc khuất , đợi cho Tuấn đưa bó hoa lãng mạn kia cho cô công chúa xinh đẹp , tỏ tình và lời đồng ý của Hoàng Anh là sẽ bắn ngay cây pháo trong tay .

Xem ra kế hoạch cũng khá bài bản .Đã đến lúc đó , cô đang bước gần Tuấn dần dần :- H..Hoàng Anh !- Hả , gì vậy Tuấn ?Tay Tuấn giấu bó hoa sau lưng , cái tay ấy cũng dần run lên , cậu lấy hết dũng khí đưa nó ra trước mặt Hoàng Anh.-Hoàng Anh.. , Tuấn thích Hoàng Anh lâu lắm rồi , Hoàng Anh.. làm người yêu Tuấn nhé !

Chưa thấy được lời đáp của cô mà trái tim anh đã đập lên thành những tiếng có thể nghe thấy được rồi..- Thật ra.. , Hoàng Anh cũng thích Tuấn !

Tuấn đẹp trai lắm đó !Nghe đến đây là Tuấn sắp bay cao lên không trung rồi , còn gì hạnh phúc hơn người mình thích cũng thích mình chứ !- V..vậy , tụi mình.. làm người yêu nhé ?- Ừm.Hoàng Anh cười tít mắt , tình duyên đến thật bất ngờ , mới tuần trước cô ước rằng Tuấn cũng thích lại mình , vậy mà bây giờ đây , điều đó đã trở thành sự thật , còn gì vui bằng ?... *Tình yêu được chia thành ba loại : rung động , thích va yêu.Với rung động , có thể người đó chỉ đang ấn tượng sâu sắc về một đặc điểm hay cử chỉ của người kia , giả sử như vẻ ngoài đẹp đẽ , gương mặt trắng trẽo , sự dễ thương mà người ấy thể hiện , giọng nói,..Với mức này thì mọi thứ đa số đều quy chung về một tiêu chuẩn cả là : điều mình thể hiện ra cho mọi người thấy .

Nếu nó làm người bất kì nào đó , có cảm xúc dâng cao hơn mức yêu thích bình thường , đầu nghĩ về người ấy sẽ nhiều hơn , đó là rung động Còn thích, là khi ta cảm thấy , bản thân thích nhiều thứ xoay quanh hay thuộc về họ , kiểu như : sự thông minh , tinh tế và dịu dàng,..Mức này sẽ khiến cho bản thân có thể là mê mẩn , trong lòng dâng lên một cảm giác hơi khó tả , xôn xao lòng mình , khi thấy họ , yêu thích về một thứ gì đó về họ .

Nó nghiêng dần về phía tính cách nhiều hơn một chút nhưng vẫn bị ảnh hưởng từ vẻ bề ngoài của người đó.Cuối cùng là yêu , ta thích mọi thứ liên quan đến người , bất cứ thứ gì , trân quý , muốn bảo vệ bản thân họ , muốn ở bên , muốn chăm sóc , lắng lo và được thể hiện tình cảm với họ , người ta có xu hướng hành động vì cảm xúc nhiều hơn khi yêu , thể hiện ra bên ngoài niềm yêu thương của mình cho người đó .Trong lòng luôn luôn có hình bóng họ ở đó , dù đôi khi sẽ không để ý đến , nhưng trong tiềm thức , người mình yêu vẫn ở yên như vậy trong chúng ta .

Vì ta đã dành ra một tình cảm đặc biệt dành cho họ , như lấy đi một phần não , rồi lắp người ấy vào vậy , khi rãnh rỗi , hay một mình , hay chỉ đơn thuần là một khoảnh khắc ngẫu nhiên nào đó mà ta , có cảm giác nhớ họ da diết , nặng trĩu trong thâm tâm , muốn gặp người ngay bây giờ.Cảm giác ngại ngùng cũng sẽ được bộc lộ nhiều hơn , sự tinh tế cũng tăng cao , và suy nghĩ sẽ bị dẫn dắt bởi những suy tính rất sâu xa , như một người bị chứng nghĩ nhiều vậy , ta có thể chỉ vì một chi tiết nhỏ , chẳng đáng nói gì , mà có thể khiến ta rơi lệ , vì những thứ mình suy diễn .

Đôi khi nó vượt mức giới hạn , và làm mối tình kết thúc .

Nó xảy ra khi ta chẳng chịu nói ra suy nghĩ của mình khi thắc mắc , tâm sự giải bày với ai , tình yêu như một thứ thuốc , uống nhiều quá sẽ có tác dụng phụ nặng nề , một thứ bùa ngải , cho ta cảm giác suy nghĩ không chín chắn , hợp lí mà rất u mờ và có thể là tuyệt vọng .

Lúc ấy ta nên nói ra những điều khuất mắt trong lòng , người ngoài cuộc luôn thấy mọi thứ thoáng đảng hơn nhiều so với người đang yêu.Sau khi nghe Hoàng Anh kể về chuyện tình của mình như thế , An có suy nghĩ :" Có ai yêu nhau vì nhan sắc mà bền không chứ , có bền cũng chẳng phải tình yêu thật lòng !

"" Điều gì khiến cả hai vẫn đang yêu nhau vậy trời ?

"Đúng lúc này , Nhiên và Tuấn trở về .

Nhiên vác vai chiếc vợt , còn bên Tuấn thì cầm cái hộp nhỏ , có lẽ là chiến tích ở bãi ve sầu mang về đây.

Nhiên kêu lên :- Ai lấy ve sầu về chơi không nè ?- Em , em - An hớn hở chạy ra chỗ anhCả Hoàng Anh cũng thế.Mở hé chiếc hộp ra , cả đàn tầm mười con ve , tha hồ mà lấy về , Tuấn phàn nàn :- Ban đầu mới bắt thì một nháy là 6 em về sau hai ba nháy mới được 1 em , đi muốn chết vậy đó , mày hay quá he Nhiên .- Mày ngon ra bắt đi , lâu lâu cũng phải có ăn hên chứ mày.- Sời , mắc địch.An chẳng quan tâm ai nói gì , chỉ lấy cái bình thủy tinh mà mình chuẩn bị trước rồi bắt một con vào .

Riêng Hoàng Anb là lấy một lần 4 con để vào cái hộp xốp của mình.Nhiên dặn An :- Em nuôi nó trong cái bình thì để nắp hở một chút đừng có chặt , cũng đừng có hở quá nó bay ra , để vậy cho nó thở , còn ăn thì để anh cho nó ăn.- Dạa - An đang vui mừng lắm rồi , nói gì em cũng "dạ" mà thôi.Em như con nít ôm nó vào trong lòng , nâng niu như đang cầm một đồ vật quý giá hàng triệu đô , thế giới chỉ có một.Nàng để nó lên khung cửa sổ được khắc khung hoạ tiếc trong ngoằn ngoèo , nhưng ngắm nhìn nó một chút , sẽ nhận ra vô loài hoa bên trong nó , cực vi diệu .

Khung cảnh mà chú ve kia được ngắm nhìn là phóng thẳng đến khu vườn phía xa kia.Kết thúc một buổi trưa như vậy , chiều về bốn người ra bờ sông , ngắm hoàng hôn ngả màu đỏ vàng , của nắng và những tàn cây xa xôi phía chân trời.Mắt ngắm tai nghe , tiếng ve vang vang từ đâu đó phía cội nguộn dòng sông , nó huyền ảo quá trời .

Âm thanh của con ve ấy phát ra , cứ truyền đi rồi vòng lại , cứ như là nó đang du ngoạn một chuyến xuyên qua hàng trăm hàng triệu những ngọn cây chới với kia.Cảnh vật cũng gần như đứng yên , làn gió nhè nhẹ hiu hiu , như đang đi bộ thật chậm để cùng ngắm hoàng hôn với mấy người họ.

Mắt phóng về phía cành cây cuối trời đang tối màu vì cục lửa khổng lồ phía sau đang rực sáng.Dần dần cục lửa đó cũng chuyển sang màu đỏ tím xen lẫn chút hồng lãng mạn , lâu lâu vài đám mây ghé qua chơi , tò mò về thứ ánh sáng anh lửa đang phát ra.Đến cuối buổi hoàng hôn , cục lửa ấy sắp tàn , đã nắp hẳn dưới những bóng cây.

Nhưng ánh sáng nó để lại vẫn không hề nhỏ.

Nó như một vòng đời của ngọn lửa , lúc mới sinh ra thì bùng cháy hết mình , về sau nó vẫn thế nhưng đã yếu dần đi , đến cuối cùng nó dập tắt và lụi tàn .

Nhưng những gì nó bỏ lại phía sau , những di sản mà nó đã tạo nên .

Nó có thể là một món ăn ngon , một bữa ăn được dùng lại , nguồn nhiên liệu để vận hành một cỗ máy , những cuộc thí nghiệm thành công , khai sáng cho nhân loại bao điều mới mẻ.Tình yêu cũng như vậy , ban đầu , cả hai yêu nhau say đắm , gần như đắm chìm trong nó , nhưng sự phai nhoà của thời gian sẽ làm nó nhạt dần , chẳng như ngày đầu nữa , và nó sẽ sớm kết thúc mà thôi , khác rằng nó có thể là niềm vui , hoặc đa số là nỗi buồn , muộn phiền vì cuộc tình sớm kết thúc là cuộc tình hời hợt.

Người kia - người thực sự nghĩ rằng mình đã được yêu nhưng chẳng phải .

Rốt cuộc cuộc tình đó , tốn thời gian , tốn cảm xúc và tốn nước mắt , sau cùng chẳng nhận được gì như ngọn lửa kia , à !

Có , đó là bài học nhìn nhận con người , để người sau sẽ không phải là một người có "ngọn lửa hột quẹt ".Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu..An hát ngêu nghao với chiếc đàn của ba để lại trên tay , tiếng ve kia vẫn đệm nhạc theo những lời hát trữ tình ấy từ phía xa xa dòng sông .

Khi âm vamg của con ve ấy mất đi cũng là lúc ánh nắng mất dạng khỏi ngày hôm đó.________________________________Note nữa nè bà con :abc : nhân vật đang hát/Abc/ : âm thanh vang lên của hành động.Phần kể lại của bà Hoàng Anh ấy , dù cái dấu sao ấy là quay về quá khứ nhưng mà diễn biến đó là chung quy lại sự kiện .

Còn lời kể của bả thì nó sẽ phiến diện hơn những vẫn bao hàm ý chính mà đoạn hồi tưởng có nhâ.Đọc xong choa ý kiến nha mí bạn 🐿️
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
5. Ý Nghĩa Những Cuộc Chia Li


Sáng hôm sau , Nhiên lại tỉnh dậy trên cái giường tưởng như là thoải mái nhất thế gian.Đây có lẽ là hôm cậu thức sớm nhất , gà còn chưa kịp gáy mà mắt Nhiên đã mở .

Rút kinh nghiệm lần trước anh vào rửa mặt , đánh răng cho tỉnh táo rồi mới đi làm cà phê .Vào bếp nhìn những nguyên liệu sẵn có , đầu Bình Nhiên nghĩ ra hàng loạt món ăn rồi lựa chọn , tính ra anh cũng có khiếu đầu bếp lắm , hay đúng ra là từ nhỏ anh đã có những tố chất nghệ thuật , khéo léo bên trong mình , như đàn guitar , vẽ tranh , nhiếp ảnh , viết lách , nghe nhạc , lưu lại tên nhạc trong cuốn sổ tay , còn khá đam mê với nhạc cụ ,..

Thế mà anh lại đi làm marketing mới hay..Pha được li cà phê , nấu được đĩa cơm ốp la với nước chấm đặc biệt của riêng mình , anh vác cây đàn guitar ra sau vườn ngồi chơi , lúc này bình minh cũng dần ló dạng sau tàu lá chuối .Ngồi trên thảm cỏ gần cái mương, anh đàn vài bài nho nhỏ , tiếng đàn trong trẻo vang vọng ra xa khu vườn , theo thời gian nó dường như đánh thức những sự vật ở chốn bình yên này .

Một tiếng chuông báo thức nhẹ nhàng trên đôi tay thướt tha lướt trên dây đàn .

Ngồi nghiền ngẫm ,mụ mị với cây đàn , trời sáng lúc nào chả hay , ly cà phê cũng dần cạn , nhưng sao nhạc anh lại tuôn mãi .

Đến khi con gà đã gáy được 2 lần , anh mới bỏ đàn xuống nuốt nhụm cuối của ly cà phê , nâng lên cuốn sách • Ngồi Khóc Trên Cây • của ông Nguyễn Nhật Ánh , lần này thì cậu nằm xõng xoài trên mặt cỏ , tận hưởng sự mát lạnh thuần khiết của những hạt sương vươn trên ngọn cỏ , cứ như cách kể truyện của tác giả cuốn sách Nhiên đang đọc .

Nó mang một vẻ nhẹ nhàng hoài niệm , khiến người đọc thấy lòng mình nôn nao khi đọc sách ông , chả sai gì khi người ta nói :" Nguyễn Nhật Ánh là người đặc biệt được ông trời ban cho khả năng mô tả lại hình dáng tuổi thơ !

"Đọc mãi , đọc mãi , làm thế nào mà bọn ve nho nhỏ phía bên kia vườn lại ru ngủ anh bằng giọng hát của chúng .

Nằm trên thảm cỏ xanh , Nhiên thiếp đi trong yên bình , không một dao động nào , mặt cậu lác đác vài vết nắng bị che khuất bởi đám lá bên trên .

Tiếng ve len lỏi vào bên trong tâm trí của anh , thanh lọc và thật sự đã đẩy hết ưu phiền ngày trước của anh đi mất.

Bảo sao mà Nguyễn Nhật Ánh lại than vãn :" cho tôi xin một vé về tuổi thơ " .

Đến khi Thanh An qua nhà và khẽ vào tai Nhiên thì cậu mới tỉnh dậy khỏi cơn mơ :- Nè !

Anh Nhiên , trời sắp mưa rồi đó , vào trong ngủ đi !Nhiên choàng dậy , dụi dụi mắt .

Nhìn nhìn xung quanh, chẳng tin được:- Sao..sao.. lúc nãy anh ngủ là nắng lắm mà giờ mưa rồi..- Nó chuyển mưa nãy giờ anh hông biết đó thôi.

Thôi vô nhà , ngoài đây hồi chạy vô hông kịp , bệnh nữa tui hông có chăm đâu.An đứng dậy rồi bước đi , hôm nay lại bày đặt mặc áo bà ba nữa cơ.

Lạ quá chừng :- Em mặc áo này nhìn cứ..- Sao ?

Nhìn cứ sao ?

- An quay lại dường như đang muốn lao đến đấm Nhiên một phát vẻ mặt côn đồ hết sức.- Cứ trưởng thành với cũng dễ thương , anh thích , chứ sao ?

Em muốn gì ?An ngợ ngợ , mặt nóng hổi gãi đầu quay chỗ khác ngại ngùng :- Sao ?

Ngại rồi hay sao ?An chẳng biết giấu mặt vào đâu , cứ nhoẻn miệng mỉm cười , ôm mặt chạy đi :- Nè , đợi anh !Bình Nhiên phì cười với sự dễ thương này của An "công nhận An mặc gì cũng đẹp !"

Đầu Nhiên nghĩ vậy chỉ vì Nhiên đang yêu An đấy , người yêu thích mặc gì chẳng đẹp chứ ..! .
.
.Cơn mưa chợt đến làm Nhiên ngỡ ngàng , ngồi ngoài hiên với An , ngẩn ngơ nhìn những hạt mưa rơi .

Cơn mưa đẹp nhất là cơn mưa chứa kí ức đẹp nhất , nhìn cơn mưa nặng hạt thủy tinh .

Nhiên nhớ về kỉ niệm thởu trung học , phổ thông .

Như Nguyễn Nhật Ánh đã tỏ bày trong cuốn tạp văn
• Sương Khói Quê Nhà • , cơn mưa đối với ông như cái va-li chất chứa kí ức làm ông nhớ lại bao điều đẹp đẽ , vui buồn.

Khi dần lớn tôi cũng chợt nhận ra điều đó , lúc ấy đợt mưa kéo ngang chỉ là những giọt nước từ bầu trời rơi xuống.

Thế khi đã hiểu được ý nghĩa của thời gian , cơn mưa là cuốn băng kí ức thứ hai trong vô vàn thứ có thể lưu trữ kỉ niệm.Nó mang được nhiều hơn , vì nó có mùi hương từ đất bốc lên sau cơn mưa , thoang thoảng mà nhẹ nhàng , vì nó có hình ảnh trắng xoá từ những lấp lánh không ngừng buông xuống từ không trung , vì nó có tiếng lách tách trên mái nhà tôn , tiếng lụp bụp êm đềm trên mái trường, vì nó có không gian chỉ có tiếng hạt mưa trầm lắng , câm lặng , đáng sợ đến thế nhưng sao đỗi yên bình.Bấy nhiêu làm Nhiên nhớ về kỉ niệm thời cấp hai là phải. *Vào một ngày học thể dục năm lớp 8
- năm 2007 -- Ê , sắp tới mày lên thi rồi kìa , biết nhảy chưa ?- Tao chưa , thôi kệ nhảy đại đại đi.

- Trời ơi !

Mày hết thuốc chữa rồi.- Hì.Nhiên và Vinh ngồi dưới nắng chiều nhìn tụi bạn ở trên thi thể dục cuối kì 2 , mà thằng Vinh nó vẫn còn đang khờ khờ , chưa biết nhảy sao .

Tính nó lười nên đến bây giờ vẫn chưa có kiến thức gì trong đầu.Bỗng trên tóc Nhiên vươn vài hạt ngọc long lanh , thấm dần qua tóc .

Vinh ngửa mặt lên trời .

Ôi trời !

Cả đám mây đen dường như nuốt chửng ngôi trường rồi.

Cơn mưa đột ngột kéo đến , màn nước trắng xoá xuôi dọc sân trường .

Mấy đôi chân thoăn thoắt lấy cái cặp , bình nước , nón bảo hiểm ,.. chạy ùa vào trong mái hiên đứng .

Lớp Bình Nhiên thì tấp vào trước phòng hiệu trưởng , kế bên cầu thang .

Rì rào tiếng hạt mưa buông mình qua khung trời .

Những tụ học sinh đứng lại với nhau , đứa thì lấy điện thoại gọi ba mẹ rước về , có đứa lúc ấy đã có cho mình chiếc máy ảnh nhỏ .Hỏi ra mới biết là của gia đình , nó đem vào trường .

Tranh thủ thu lại khung cảnh hữu tình này.

Dọc hành lang là vô số chiếc áo trắng xì xào nói chuyện .

Không khí bỗng hoà lẫn vào cơn mưa .

Khoảnh khắc nào đó , Nhiên cảm thấy mình tách biệt với mọi thứ , chỉ còn mình tiếng nói chuyện và cơn mưa .

Anh đứng ngẩn ngơ , nhìn khung cảnh này , dù rất bình thường nhưng cảm giác ấy , là cảm giác rất lâu rồi anh mới được cảm nhận .

Cậu không chỉ cảm nhận được không khí lạnh mà còn là không khí tuổi học trò , cậu không chỉ cảm nhận được mùi đất bốc lên thoang thoảng đâu đó mà còn là mùi của thanh xuân in bóng mãi trên những bức tường , sàn nhà , góc cầu thang dính vết thời gian.

Cậu không chỉ thấy được cảnh mưa rơi mà còn thấy được mình của tương lai sẽ nhớ mãi những phút giây nhỏ nhắn này , dù có vẻ chẳng đặc biệt mấy nhưng cảm giác này thật là làm anh lưu luyến , có chút gì đó vấn vương trong Nhiên nếu nó đi qua.

Có lẽ đó là thứ lạ kì nhất anh từng cảm nhận.Còn nữa , lúc ấy cũng là lúc anh có vấn vương tơ hồng với Gia Anh .

Lúc ấy Nhiên dựa bên khung tường , ngắm nhìn con người toả sáng giữa màn mưa kia .

Em dịu dàng cười đùa với bạn bè .

Anh say đắm trong mật ngọt lúc mới yêu. *Bấy nhiêu cảm giác đó làm anh hoài niệm .

Chắc anh đã trải nghiệm đủ đắng cay mặn ngọt của tuổi học đường rồi chăng .

Vì xúc cảm nào cũng làm anh lâng lâng , tim hú lên mấy phát.

Mà cũng nhung nhớ , lúc ấy , hình như cũng là lần đầu tiên anh thích ai đó , trao đi bao tình cảm của mình cho họ , đoạn tình đó nói ra , cảm tưởng đến cũng thật nhẹ nhàng như bờ sông ườn dài buổi hoàng hôn.Chúng.. ngọt ngào , nhưng lại chóng tàn.Xuyên suốt thời gian đó là những ánh mắt nhẹ nhàng trao nhau .

Nhưng điều gì làm anh chẳng thể trọn vẹn cuộc tình tuổi cấp hai ấy ?

Dù cho nó chỉ là tình cảm non nớt chỉ vừa mới nảy mầm bên trong mấy đứa học sinh. *4 tháng trước cơn mưa ấy...

4/10/2007Hình như là đã một tháng mấy ngày tựu trường rồi nhỉ , Nhiên cũng chẳng nhớ nhưng.. , ngồi trong lớp , Nhiên hết xoay bút rồi lục lội hộp bàn tìm giấy xếp máy bay.

Thì.. , ánh mắt anh lỡ gieo lên vài đường tóc thướt tha của cô gái bàn 4 (từ dưới đếm lên) , những hàng tóc ấy , mang trong mình những giọt nắng phủ lên từ cửa sổ.

À.. hình như đó là Gia Anh , một bạn nữ khá năng nổ trong lớp , cũng hướng ngoại đó , học giỏi cực , nhất là môn Văn , có lẽ nào là nhờ cô , Nhiên có sở thích viết lách không ?

Tình yêu làm nên tất cả mà nhỉ..

Mấy câu thơ , tràng văn đầy ái tình trong góc vở , trang sách chắc cũng bắt đầu từ đó.Em quay sang nói gì đó cho cô bạn .

Gương mặt ấy.. thuần khiết và nhẹ nhàng , Nhiên say mê con người của Gia Anh kể từ hôm đó.Tất nhiên, để tiến lên , cả hai sẽ tìm hiểu nhau.Sau tầm 2 tháng thân thiết với nhau , anh không chỉ thích nét mặt ấy , mà còn thích đến tính cách , lẽ sống , tâm hồn , suy nghĩ và.. những tổn thương em chịu đựng trước đó khi bước chân vào ngưỡng tình yêu.

Người ta phản bội , người ta đem tình cảm ra treo trước gió , khi tình cảm của họ chỉ là sợi chỉ buộc lấy.

Để rồi thành Gia Anh của hôm nay , một trái dần chuyển xám , tình yêu là gì ?

Còn khó hơn câu hỏi trong đề Toán cuối kì với em cả trăm lần...Vì thế..

Nhiên chấp nhận ở lại để được yêu Gia Anh , chạm tay vào vết thương , rồi chữa lành , sưởi ấm nó bằng tình yêu của mình.Nhưng..

độ 3 tháng sau.. trong một khoảng thời gian trước đó Nhiên dần lạnh nhạt , dần phai nhoà , dần lạc lối , dần mất đi cảm xúc của mình ban đầu vì lỗi lầm , vì sai sót , vì tính cách của bản thân và cả một tâm hồn đã không chịu nổi trước những giá lạnh của thử thách lần này... , không biết từ bao giờ Gia Anh đã vụt tắt vô số tình cảm của Nhiên , không phải vì cô lạnh lùng , tàn ác mà là vì..

đó là chính cô , dù biết Gia Anh sẽ chẳng yêu được nữa , nhưng Nhiên vẫn đặt cược cho ván bài chắc chắn thua này , vì từ đầu cung tên của Cupid che mắt.

Vì yêu một người đặc biệt như vậy.., anh cũng phải là người đặc biệt để gánh lấy và cùng Gia Anh xây dựng dù cho mưa giông có kéo đến "căn nhà" hay lục đục từ chính bên trong nó nổ ra.

Tiếc rằng...

Anh chẳng đặc biệt đến thế , từng nghĩ là định mệnh của nhau , từng hứa là sẽ bên nhau trọn vẹn mối tình .

Nhưng nếu những lời hứa..

đều được thực hiện thì sẽ không có cảnh đứa con chọn ba hay mẹ trước toà , cuộc tình tan vỡ ( hoặc trước cả khi bắt đầu) , Gia Anh và Nhiên cũng như vậy.Khi kết thúc , 2 ngày , 3 ngày,...

Hình bóng Gia Anh cứ mãi ở đó tồn đọng lại trong những món quà đã trao nhau , khi nói lời kết thúc , anh biết mình sai , nên lời thú dài đằng đẳng , quả thật sự kết thúc này nên xảy ra.

Anh làm rất nhiều nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu , làm bao nhiêu ,tình cảm trong đó gấp mấy lần món đồ .

Gia Anh ban đầu đã quyết định cho Nhiên một cơ hội , chẳng biết , cô có tình cảm với Nhiên không những 2 tháng đầu vô cùng ngọt ngào , hi vọng trong Nhiên đã cao ngút trời , để rồi cô nhận ra sẽ chẳng có tương lai ở mối quan hệ này ( không phải lỗi của ai mà là cô.. vẫn không thể cảm nhận tình yêu ) và từ tháng 3 trở đi , tình cảm trong Nhiên cứ như cục pin lúc sụt lúc giảm , nhưng cứ đà này thì chỉ có giảm..

Gia Anh cũng thú nhận ban đầu không có tình cảm với Nhiên thì cũng không nên cho hi vọng ( nhưng nếu em đã yêu , đã thích hay dù chỉ có cảm giác rung động trong tích tắc , thì quyết định có quan trọng sao ?

Còn nếu không Nhiên cũng chẳng trách em , em cũng chẳng sai đâu , có quyết định ấy mới có những bài học hôm nay) .Và rồi đoạn tình kết thúc ở đó5 tháng.. thật dài , tựa mãi mãi vậy !

Sau kết thúc ( kể cả trước đó , khi chuẩn bị ngỏ lời chia tay ) thì Nhiên nhớ , mình thay đổi , học được bao điều từ :
Gia Anh - một cô gái tuyệt vời ,hoàn hảo về tính cách.Rất nhiều điều nữa.., nhưng nếu kể ra thì cũng chẳng có chỗ đâu.. vì nuối tiếc , và đau đớn , nước mắt đã lắp đầy căn phòng ấy của Bình Nhiên..Nhưng sau đó , anh liền có cảm giác thích một cô gái khác.., anh biết điều đó chẳng đúng với lí trí của mình tí nào , nhưng sao con tim cứ hướng về họ , đôi lúc day dứt về nỗi nhớ , tan chảy vì yêu thương những dễ vỡ mong manh khi lí trí muốn quên đi họ , không muốn yêu nữa mà con tim không chịu nghe lời .

Cảm tưởng như nếu có bờ vai , Nhiên sẽ tựa đầu và khóc mải miết trên đó.Tình cảm với cô gái đó không thật.Sỡ dĩ con tim cứng đầu như vậy là vì.Nó lựa chọn yêu thêm một người chỉ để lấp đầy khoảng trống mà người trước để lại tòng ngồng, chỉ để luyến tiếc thêm về những ngày ngọt ngào , chẳng chịu thừa nhận rằng mọi thứ đã kết thúc .

Chẳng phải đây là Ngạn.. mà thảm hơn ư ?

Nếu để vòng lặp ấy tiếp túc sẽ vô cùng nguy hiểm , con tim sẽ rã rời vì sau khi kết thúc một cuộc tình nữa không ra gì thì sẽ tiếp tục đi tìm , đi tìm mãi để rồi..Tự hỏi chính bản thân , yêu.. bây giờ thực sự là gì ?

Khi họ đã quá mệt mỏi với tình yêu với cái vòng xoáy đó , họ chẳng đủ lí trí để thoát ra nên mãi ở bên trong đó , tận hưởng cảm giác "yêu" đó mà chưa bao giờ nghi ngờ đó là thật hay giả.Nhiên mắc vòng lặp đó..

đến tận 5 lần.Kéo dài từ lúc đó đến cuối năm lớp 11Để rồi một ngày , cơn đau quá lớn tích tụ , làm anh có ý định chết đi thì.. bạn bè , hay chính bản thân ( người chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối ) gọi anh dậy bằng nhiều tràng khóc , nói chuyện xuyên đêm để anh thoát khỏi vòng xoáy ấy , cuối cùng Nhiên rút ra được câu hỏi quý giá ở trên , rồi thoát khỏi nó , dù vô cùng khó khăn , cảm giác yêu cứ bám víu , gây cho anh thương nhớ nhiều hơn gấp mấy lần khi yêu .

Nhưng trải qua bao điều anh quyết dứt áo ra đi , rời bỏ tình yêu , anh đã thử quá nhiều , đã sai , quá nhiều , bài học thì đã đủ .

Chẳng còn gì để anh đánh cược .Khi đó Nhiên mới biết yêu , yêu bản thân mình , yêu bạn bè , yêu cuộc sống , yêu cha mẹ , yêu thầy cô , yêu con tim , yêu quá khứ , yêu hiện tại , yêu những bài học đắt giá được rút ra sau cuộc tình.

Bao nhiêu đó là quá đủ cho yêu , không nhất thiết phải có thêm một ai , để mình yêu , và được yêu *Thời học sinh, ai cũng sẽ có cho mình một mối tình , một hạt giống tình cảm , đó là kỉ niệm, là bài học , chứ không tự nhiên mà đến , và cũng là thử thách để hiểu hơn về , con tim , cảm xúc của bản thân.. thứ mà nhà trường cũng chẳng dạy được.Lúc nào cũng vậy tình yêu chia ra hai loại : tình yêu trọn vẹn và tình yêu tan vỡTình yêu trọn vẹn cho ta hạnh phúc , được yêu thương , được chăm sóc âu yếm , để chữa lành hoặc để thoả lòng trái tim tơ hồng.Tình yêu tan vỡ cho ta đắng cay , giận dữ , tiếc nuối,..

để nhận ra bài học sau cuộc tình đó , có thể bản thân sai , người ta sai dù là gì ta phải rút ra bài học bằng không đó là phí phạm thời gian và..

"dung lượng trái tim".- Anh Nhiên , sao anh cứ nhìn ra ngoải rồi không nói gì vậy ?Nhiên giật mình sau giây phút trầm tư gần như tách mình khỏi cơn mưa:- À , à.. anh suy nghĩ một số thứ..- Suy nghĩ gì ?- Tình yêu.- Là gì anh ?- Em không biết thật à ?- Em biết , nhưng thực sự hiểu nói là gì thì chưa chắc anh biết luôn đó.- Con bé này !

- Nhiên nhéo chân An một cái- - Ah !

Anhhh đau !

- nhỏ , thụt chân lại trên cái khung cửa sổ rồi xoa xoa cái chân.- Không biết thì đừng có nói , để anh kể em nghe chuyện của anh , rồi hiểu sao hiểu.Nhiên và An ngồi đó , phía trước là cơn mưa , giọng anh trầm trầm kể Nhiên nghe về "tình yêu" .Thân hình nho nhỏ của An ngồi ngẩn ngơ nghe về "môn học" khó hiểu này , nó lúc thì lắc lư hát , lâu lâu lại lặng im nhìn mưa rơi , không biết có nghe lọt chữ nào không..Không biết An có hiểu không nhưng , trái tim đầy vết xước của Nhiên ( xém thì có một cái ở cổ tay ) lại chợt dần có tình cảm nhiều hơn với An , từng ngày , từng ngày , khi trên thành phố , có vẻ còn mờ nhạt ( mỗi ngày một viên gạch cho "căn nhà" to lớn ấy ), nhưng lần này nó cứ phát triển miết , Nhiên sắp yêu rồi chăng ?

Không ai biết hỏi Nhiên chắc.. cũng không luôn.Không biết..

Nhiên tỏ lòng mình như vậy An có hiểu cho không ?

Trái tim hoạt động theo cách chả ai biết trước , người ngoài chắc chắn sẽ bảo Nhiên lăng nhăng mà thôi..
.
.Ngoài trời chẳng ngớt nước , lạnh mãi , nhưng An và Nhiên dường như sưởi ấm cho nhau bằng sự thấu hiểu .

An đã hiểu cho Nhiên.Thật sự..

để bây giờ , đặt mình vào ví trí , tâm can của anh , với con người duy tâm , sống lệ thuộc vào tình cảm thì.. vòng xoáy đó dễ dàng dìm anh xuống.Anh kể : " Anh thật sự , muốn dứt ra , vì lúc đó , trong anh có cảm giác gì đó cắn rứt muốn dừng lại , nhưng.. khi đêm về , anh lại day dứt , tha thiết nhớ về người mới , anh không biết vì sao .

Nỗi nhớ đó.. to lớn hơn bao giờ hết .

Rồi để sáng hôm sau , anh lại nhìn vào đôi mắt ngọt ngào , ấy, long lanh ấy, dịu dàng ấy , biền biệt ấy , bao la ấy...

Anh lại đắm chìm vào tình yêu , thật sự.. anh không kìm được.. , đôi mắt đó như muốn nói điều gì ngọt ngào nhưng sự thật thì lại tàn nhẫn dập tắt đi nó , vòng lặp ấy , thật sự quá tàn bạo...."

- Nhiên da diết với AnĐể rồi , giọt nước mắt lăn dài trên gò má , tại sao.. trái tim không nghe lời phần lí trí tỉnh táo còn lại , mà cứ đâm đầu vào nó , cứ vô giác hỏi :" Gia Anh về rồi hả ?

"
"Gia Anh có ở đó không ?" ,... ( Những câu hỏi của các vòng lặp còn lại , không chỉ riêng Gia Anh , khi đã kết thúc )Ôi , bao nhiêu đó đủ khiến con người ta sợ hãi chứ yêu chưa ?

-Anh có sợ yêu không...?

- An nắm lấy tay Nhiên.Nước mưa hay nước mắt ?

Anh nghẹn ngào :-Sau bao điều...

Nếu để yêu , chắc anh không.Mắt An đảo quanh đâu đó ở ngoài hiên ngắm bông hoa lấp loá nước như đang toả sáng : -Thật sao ?

- An quay lên quệt đi hàng nước mắt của Nhiên-Ừm.

-Anh quay sang An nói tiếp- nhưng nếu.. họ thật lòng , đúng người đúng thời điểm anh sẽ yêu.-Dạ.Em thầm ghét những người đã đi qua cuộc đời Nhiên , tại sao lại tàn nhẫn thế !

Nhưng.. em có biết ?

Họ là bài học , nên cảm ơn họ mới đúng !

Dù cho họ đã làm nên con người có trái tim đầy xẹo như Nhiên hôm nay , nhưng có ai lầm lỗi gì đâu chứ , anh vẫn luôn thân thiện với họ xem họ là điều không thể thiếu trong kí ức của anh .Theo luồng suy nghĩ duy tâm của anh :
" Chẳng có gì tự nhiên đến , thứ gì cũng có lí do của nó " .

Nếu nghĩ vậy , mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn , không cần nghĩ nặng nề rồi :" giá như " để ước một lần sửa chữa để làm gì.- Cảm ơn em.-Sao lại cảm ơn em ?-Cảm ơn vì đã hiểu cho anh , đã lắng nghe anh.-Uồi , anh hay cảm ơn như vậy lắm sao ?

Có gì đâu mà.-Ừm , đã từng , rất nhiều.Buổi trưa độ tầm đã 1 giờ , trời tạnh mưa, vạn vật ẩm ướt hơn , cảm giác thật lạ.

Cảm tưởng như sương lại lộng hành lần nữa trong ngày , mà lại không phải.

Nắng chưa lên hẳn , còn núp phía sau mây ngủ nướng.Trời quạnh hiu , gió chầm chậm lướt qua tóc An.

Em bỏ đi đâu đó , ra trước bờ sông, ngồi mò mẫm thứ gì chẳng ai biếtNhiên ngó theo , mái tóc ấy cứ từ bên ven này lại nhảy qua bên kia cạnh cây dừa , nó thật sự thu hút , một phép màu nào đó chăng ?

Rồi..

đôi mắt ánh sương ấy quay lại , rạng rỡ chạy đến bên anh.Giơ tay lên , trên bé là một chùm hoa nho nhỏ vô danh , toàn màu xanh dương :-Em hái cho anh à ?-Dạ , màu xanh dương thì nhẹ nhàng , êm đềm , dễ dàng để ta chữa lành , nếu anh muốn chấp nhận , muốn lòng bớt nặng thì cứ nhìn nó , hoặc nhìn em , em đẹp như hoa mà , hí hí - nhỏ láu lỉnh.-Hừm , được đó , cảm ơn em.-Dạ.

- An rạng rỡ , nụ cười thơ.Nắng xuyên qua kẽ lá đọng nước , chiếu lên tóc Nhiên , "làn sương sau mưa" dần tan theo hương đất nhẹ , nhường lại khoảng trời là bầu không khí ấm áp tựa xuân đến giữa ngày hè.

Trái tim ấm áp của An đã chạm đến Nhiên , như tia nắng chạm đến mặt lá sau mưa.Người có quá khứ bị tổn thương như vậy sẽ trở thành ai ?

Câu hỏi này thật sự có khó quá không ?

Để đơn giản nó vẫn là hai kiểu người.Nếu họ vượt qua , chấp nhận và mạnh mẽ trước nó , họ sẽ có cuộc sống thật tuyệt vời , thật hạnh phúcCòn như Nhiên , họ lâu lâu sẽ chìm trong nó , còn không thì thỉnh thoảng tình yêu gieo tín hiệu làm họ lung lay , hoặc lạnh tanh.

Cứ như vậy dài dài , tim lạnh thì mãi lạnh , nếu không một ai hiểu họ.. , thật đáng trách ông trời , họ sẽ không bao giờ có cảm giác yêu trở lại...

Còn gặp đúng người , họ sẽ mãi mãi hạnh phúc , với họ người phá vỡ được lớp băng ấy , sẽ rất có khả năng sẽ đi đến cuối cùng chân trời , vì tình yêu phải dan rộng , phải bao la tầm nào mới có thể sưởi ấm trái tim ấy ?

Đơn vị nào đo lường được ?

Vì vậy họ sẽ vô cùng trân quý người đó, và hai kiểu người này đều quy về hạnh phúc , chỉ là có người thì cảm nhận được sớm hơn thôi..Cứ mãi là mình nhé !

Nhiên, những người ngoài kia ,.. hạnh phúc , sớm muộn là chuyện trời ban , không hạnh phúc thì là bài học.

Bé nhỏ , to lớn , không quan trọng..
.
.Đến tận khi khuya vắng , chùm hoa ấy mới ngừng phát sáng , đợi chờ cho ngày mai lại rực rỡ , chắc nó đi ngủ chứ không phải từ bỏ._________________________________Tập này chắc lê thê lắm nhể , toàn tình yêu thoi , thông cảm nho , toi đang move on nên hơi suy , cứ tìnk yêu thoi , thông cảm nhó , có khó hiểu , hay mí bạn chưa hài lòng góp ý cho mik nhaaaaaa.Note:Abc : một khoảng thời gian trong quá khứAbc : nhấn mạnh câu , ý , đoạn , quan trọng.•Abc• : tên sách , truyện , tạp văn,...Hề hề lần này lặng tầm 1 tháng hơn nhờ , không bt có viết hay hơn khồng..
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
Chương 2 : Giọt Nước Mắt


*tên chương
 
Trở Về Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
6. Khởi Đầu Mới


Tối đến , trằn trọc trên giường , Nhiên suy nghĩ mãi về hồi đó , rằng mình đã trải qua rất nhiều thứ như bây giờ.

Có lẽNhiên dần trở thành người đã từng gây tổn thương cho Nhiên , anh biết chứ , nên tự nhủ lòng mình sẽ trở thành họ , nhưng không như họ , vì anh chẳng muốn đi theo đường mòn triệu người mắc phải : "kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác" .Đành đi bộ cho khuây khoả vậy , rải bước dọc bờ sông mát .

Ban đêm chỉ có đám dế , bọn ve thức khuya kêu ru rú từ những bụi cây .

Lâu lâu con chó lại sủa lên , nằm lên bãi cỏ gần cái cây lớn bóng , ngước mắt lên trời ngắm sao.

Vì sao sáng , mỗi đêm giống như vầy , luôn nói cho anh bao khát khao được yêu , vì tình yêu luôn hiện hữu hằng ngày cùng anh , "cám dỗ" vô cùng lớn..Nhưng nghĩ hoài rồi cũng thoát ra thôi , anh có thói quen đi bộ là để giải toả khi không ngủ được thôi mà , chẳng sao đâu.Bỗng tiếng ai đó xào xoạc bên kia rào.

Nhiên hoảng hồn bật dậy nắp sau gốc cây nhìn qua.

Ôi !

Chẳng lẽ gặp ma, có cái bóng lướt từ nhà An ra , rồi chầm chậm tiến gần lại chỗ anh , tóc xoã dài , mặc bộ đồ trắng .

Ánh trăng sáng loà nhưng vẫn không thấy được mặt người đó..- Anh Nhiên...

- cái bóng đó nói đến.- AHH !!!.Nhiên sợ hãi hét lên chạy tán loạn :- Anh Nhiên , em nè , An đây.Cơ mà lúc này Nhiên "chuồn" đi ngủ trước rồi , cụ thể là ngay dưới chân "hồn ma" mà anh nghĩ vì vấp té..
.
.Mất cả buổi , An mới kêu được Nhiên dậy.

Chàng mở mắt ra , lờ mờ nhận thấy An đang nhìn mình hơi lạ , Nhiên choàng dậy :
- Ủa , sao em ở đây ,con ma đâu ?- Con ma đó là em đó !

- An đứng dậy quay ngoắc đi , mặc giận giận.Nhiên cứng ngắc , chả biết nói gì , vỗ đầu vài cái , trách mình ngu xuẩn.

Tình huống này cứ buồn cười làm sao , nhưng anh không cười được đâu , dỗ cô An còn chưa dỗ mà..- Nè.. anh xin lỗi , khuya quá nên anh tưởng..- Tưởng gì chứ , em mà anh còn nhìn lộn.- Thôiii , cho anh xin lỗi mà.. , anh có cố ý đâu..An chẳng nói gì mà đi xuống cạnh bờ sông , ngồi bệt xuống , vẫn còn giận.Đêm nay trăng sáng đến độ cứ tưởng ban ngày , vạn vật được soi sáng hết mức , như rực sáng giữa bóng đêm.Anh đi lại ngồi kế An.An nhích sang một bên , chả thèm ngoái tới anh , đôi má ửng một màu hồng nhẹ .

Mắt em nhìn xuống đáy sông , chứa đựng chút tức giận và hơi giận hờn.

Nhưng vẻ mặt đó làm Nhiên thấy thú vị hơn..Anh mở lời :- em nghĩ sao nếu tuần sau tụi mình đi Đà Lạt , dù gì cũng mới vào hè , mong là không mưa...An có vẻ hơi bất ngờ khi nghe lời đề nghị bất ngờ này :-Gì..,Đà Lạt hả ?

Thiệt hả anh ?Bằng cái chiêu này,anh dụ được bé không giận nữa.Mắt em ngước lên nhìn Nhiên,lung linh vài tia sáng chiếu vào đáy mắt An,sao nàng lại đẹp thế này.. :-Ừm , anh nghĩ hè cũng nên đi đâu đó , chắc đi tầm bốn năm ngày gì đi.-Hì..,mà còn ai nữa không anh,hay chỉ..-An có tí hi vọng vào điều gì đó.-À gia đình anh nữa, với cả em muốn rủ thêm ai đi chung cũng được.Bỗng An thở dài tiếc nuối.Nhiên thấy hết đó :- Sao vậy,tiếc hả ?- H-hả,tiếc gì đâu,vui còn không hết..- Nói là đi chung vậy thôi , chứ em muốn đi đâu chơi , anh chở em khắp Đà Lạt còn được.Em không nói gì mà lặng im nở nụ cười nhẹ, Nhiên gục lên đầu gối mình , ngẩng ngơ nhìn An.Nhận ra anh nhìn mình , An ngại ngại,lén nhìn sang.Cả hai trao nhau ánh mắt dưới đêm trăng, lẽ ra trái tim hai người đã đập chung nhịp từ lâu,có thể là từ năm trước, hay hai năm trước rồi, nhưng thời gian luôn tàn nhẫn như vậy, làm con người ta bộn bề với thế gian, mà cứ thế đẩy tình cảm ra xa.

Giờ đây mọi ưu phiền trên thế gian được rũ bỏ bởi An, Nhiên tìm lại được mình, và yên bình chốn quê hương này.

Đúng thật, chỉ cần đúng thời điểm, ta sẽ tìm được ánh sáng dẫu cuộc đời dìm bạn xuống hố sâu tối tăm, nó có thể là một cái nắm tay , một lời nói , một cái ôm , một tình yêu , một ánh mắt, cuộc đời lúc nào cũng cho ta thử thách chỉ để mãn nguyện với thành quả, món quà mà ta được nhận.An như ngọn lựa thắp lại con người ấm áp bên trong Nhiên, từ khoảng cách yêu xa khi xưa , nhớ nhung mà chẳng thể gặp nhau, bây giờ là khoảng thời gian tuyệt vời để tình yêu đấy đâm chồi.Hôm ấy , cả hai ngon giấc với thứ chiêm bao về tình yêu với nhau..
.
.Sáng hôm sau, An chạy qua nhà hớn hở gặp Nhiên, mà đi từ trước đến đằng sau mà chẳng thấy đâu, xe cũng biến mấy lạ thật , Nhiên có thể đi đâu chứ ?

Thường là đợi An qua mà nhỉ..?Tìm mãi, mà chẳng thấy đâu nên An buồn thiu ngồi xuống băng đá, chẳng làm gì , chắc chờ Nhiên về..Tự nhiên , anh chạy chiếc cub về nhà :- An lên xe đi , theo anh có chỗ này đẹp lắm.- Nãy giờ anh đi đâu vậy , kiếm gần chết..- Anh đi khám phá chút á mà , hihi , xin lỗi em nhe , anh bù lỗi bằng chỗ anh khám phá cho nè.- Mà ở đâu mới được.- Bây giờ cô đi không ?

Không là tôi bỏ cô ở lại ráng chịu nhé ?

- Bỗng Nhiên lại đổi cách xưng hô, lạ ghê, kiểm soát nữa..- Ơ-ơ..

- An còn ngơ ngác trước lời nói của Nhiên.- Đi à nha ?

Chẳng nói gì nữa , em ngoan ngoãn ngồi lên xe , mặt đỏ hết cả rồi.Trên đoạn đường đi đã quen , An chẳng ngó ngàng gì mấy , nhưng đi được một đoạn thì nó dần xa lạ , có những vòm cây tự nhiên quấn thành tựa một đường hầm, nắng xuyên qua kẻ hở của lá cây chiếu lên mặt đường.Con đường quê hoá lung linh trong nắng sớm.

Mấy con chim , con tu hú , con cọ kêu văng vẳng từ mọi phía, tuổi thơ cứ thể tràn về.Mỗi lần ai đó,điều gì đó,ánh nắng nào đó,mùi hương nào đó, hình ảnh nào đó,làm anh gợi lại tuổi thơ tươi đẹp của mình.

Thì trong đầu anh luôn xuất hiện đầu tiên là những tờ giấy trắng xuất hiện đầu tiên,tiếp đó nó chuyển dần sang vàng nhạt,rồi chuyển luôn sang "màu nắng".Khác với vàng, vàng nhạt,"màu nắng" có vẻ lung linh hơn,kì diệu hơn,vì vậy nó đặc biệt hơn,và vì vậy nó là màu chủ đề của tuổi thơ Nhiên.Dù là lúc ban nhỏ mọi kí ức anh nhớ về ở vùng quê này đều là kỉ niệm của anh với An,hoặc với em gái,mấy đứa bạn trong xóm ( trong đó có Tuấn,đứa bạn cùng anh lên đất Sài Gòn học tập ).Để mà nói thì tuổi thơ của riêng ai đó là một thứ khó diễn tả,chúng huyền ảo,mơ mơ màng màng vì nó đan xen giữa hàng tỉ kỉ niệm,kí ức,lẫn thời gian,nên giữ được vài khoảnh khắc đã là kì tích..
.
.Gió lướt qua mái tóc An,mát mát nhẹ nhàng,cứ thế trôi.Đoạn đường dần nhỏ lại,giống như đoạn đường này do ai đó khám phá ra chứ không phải được xây nên.Gặp phải ngã rẽ,Nhiên rẽ hơi ẩu,làm An sợ hết hồn :-Ah!Cái anh này,chạy đàng hoàng coi !- An vỗ cái bộp vào lưng Nhiên- Hihi,anh lỡ tí.Sau cái ngã rẽ đó,bất ngờ là khung cảnh con sông chạy qua hai bờ đất nhỏ,lấp ló mấy cái mái nhà đỏ rượu, nắng sớm còn in trên mặt nước làm con nước trong trẻo hơn hẳn.Nhiên đưa mắt xa xa,tìm chỗ trống để ngồi thư giản,sẵn đậu luôn chiếc cub.Lăn bánh qua mấy căn nhà in đậm nét cổ kính của gia tiên đời trước,những nét hoa văn được khắc lên khung cửa sổ,cánh cửa hay cái tấm gỗ nhỏ phía trên cửa.Những nét tinh hoa đó dường như làm tăng lên nét quyến rũ của bờ sông nơi đây,những ngôi nhà đã in vết thời gian lên nơi đây, là linh hồn,văn hoá không thể bị mất của người Nam Bộ..
.
.Cuối cùng cũng tìm được một nơi rộng rãi,chỗ đó giống như là bãi đất trồng cây thôi,nhưng chủ nhà đối diện con sông,cho trét xi măng xây bậc thang dẫn xuống sông, chắc là tiện cho việc giặt đồ hay dân dã hơn là.. tắm sông chăng ?Dựng chiếc xe bên cạnh bậc thang,An hít một hơi thật sâu sau khi bước xuống xe.Định ngồi xuống đặt chân ngay bậc thang thì Nhiên ngăn lại:- Từ từ thôi.- Dạ ?Nhiên lấy từ cốp ra cái áo hoodie của mình,gắp gọn gàng thành hình vuông,đặt xuống mặt đất đầy sỏi và đá trộn trong nền xi măng , ngay dưới chân An.

Còn anh thì chỉ ngồi xuống kế bên đưa mắt ngắm con nước chảy xiết.Nhoẻn miệng cười,An thích lắm,sự tinh tế này,sự dễ thương này đánh gục em rồi!An nhẹ nhàng ngồi xuống kế Nhiên,mắt còn long lanh lén nhìn anh ( và cả giả vờ ngắm cảnh cùng anh ).Đang say sưa,thì Nhiên quay bặt ra như tóm gọn ánh nhìn của An.Em chỉ biết to mắt sững sờ nhìn thôi :- An,em thấy chỗ này sao,yên bình hé ?Quay mặt đi,thẹn thùng nhìn xuống giọt sương cuối trên hàng lá,em lí nhí :- D-dạ...- Ủa em sao vậy ?

Nãy còn đánh anh được mà ?

Nhiên quả thật biết trêu người ta đấy,còn đúng lúc nữa chứ.. anh đã tấn công khiến "pháo đài" nàng rã rời,giờ hỏi vầy có chết không.Anh cũng nhận ra gì đó,nên hả hê nhìn em mà cười.Tiếp tục "chiến dịch" của mình, Nhiên hỏi:- Em ăn gì chưa ?- Dạ... chưa.

- len lén nhìn anhAnh lấy ra ổ bánh mì mua từ hồi nào,đưa cho em :- Ăn đi,tám giờ rồi đó.Em không kìm được niềm vui,rạng rỡ nhìn anh,nhận lấy ổ bánh mì,cử chỉ của em bỗng dịu dàng hơn,có gì đó ngại ngùng hơn sau bao nhiêu điều anh làm cho em,và.. yêu anh nhiều hơn.Trong mắt Nhiên,thấy được nụ cười An là môi anh sẽ hiện ra sự vui tươi,nó dần trở thành vô thức,rồi ánh mắt của anh cũng say mê hơn,đắm chìm vào vẻ dễ thương ấy hơn và.. yêu em nhiều hơn..
.
.Cả hai ngoạm bánh mì,má phập phồng lên xuống,ánh nắng dần đi lên đỉnh đầu.Bỗng một con chó nhỏ,lông trắng nâu,mũi xen màu đen,mắt như viên bi,chân nó nhỏ xíu,lon ton chạy đến bên An.An háo hức :- Oa !

Chó nè anh !

Dễ thương ghê á !- An đưa mắt sang nhìn Nhiên.- Ừm , dễ thương thiệt á , không biết chó ai, kiểu chó này không phải chó lạc đâu.- Dạ, vậy.. em chơi với nó nha ?- Ừm , coi chừng một hồi quên rồi đụng vô nó rồi cầm bánh mì ăn đó nhe !- Dạ !An bốc từng mẫu bánh mì nhỏ cho nó ăn,chẳng biết nó tên gì, con nhà ai mà lanh hết sức, thấy cầm mẩu bánh mì nào là giướn mắt lên nhìn, chân cẩng cẩng nhảy lên để với tới.

Lông nó trông mịn màng, còn trắng xoá nữa chứ, cái đầu hay nghênh nghênh,còn cái chân thi tăng động hơn thứ gì nữa.

Ôi , sinh vật đáng yêu gì thế này !Chơi được một hồi thì có một cụ bà từ từ đi ra,cất chất giọng ấm áp:- Nó tên Bông,chó bà,mấy coi chừng nó rớt sông nha.

- Bà nói xong rồi cười hì hì.- Dạ bà !

- An nhanh như chớp trả lời bà.Mới nói được câu đó vài phút mà con Bông chạy đâu mất,An nói nó chạy dọc hàng cây.

Thế là An lọ mọ đi theo tìm mãi,lúc mới thấy được thì nó lại chạy nhanh như con chuột, nhanh nhẹn và lắt léo, như nó muốn chơi trốn tìm với An vậy.

Nhiên thấy thế cũng đâu có đứng im , chạy theo tìm luôn."

Anh Nhiên ơi , nó bên này "" Ah !

Nó chạy sang đây rồi""Ủa nãy em nhớ nó ở đây mà""..."

Sau vài phút rã rời thì Nhiên quyết định chia ra tìm cho nhanh,chắc tại Nhiên thấy cũng thú vị với con chó láu lỉnh này.Có lẽ Nhiên đuổi theo Bông hiệu quả hơn An,bám đuôi nó được hẳn chục giây.Trong khi đó,An được mấy cái nhìn mắt chạm mắt là cùng...Đến đoạn mấu chốt, lần này anh bám theo được một quãng dài của Bông,sắp bắt được rồi thì../Binh/An và Nhiên đụng nhau một cái rõ đau,cả hai ngã một cái trời giáng xuống đất.

Nhiên ôm trán , miệng ban đầu thì xuýt xoa không ngừng lúc sau lại cười hết nấc.Còn bên kia thì.. không vui đến vậy, An gục đầu nhìn xuống đất rồi...Ủa, Nhiên nhớ là ban trưa đâu còn sương nữa đâu ta mà cỏ dính nước vậy.., nhưng mà anh chợt nhận ra..

đó là nước mắt của em.Gạt qua cơn đau của mình ngay tức khắc, nỗi xót xa dâng lên hàng mi của Nhiên.

Anh lao đến,gạt tay em ra xem vết thương rồi lấy tay xoa xoa cho đỡ đau, quệt cả nước mắt em đang dần tuôn ra nhiều hơn:- Thôi nè, anh xin lỗi mà..Thì ra lúc đó, Bông nó bất chợt rẽ sang hướng khác,ngay góc đó bị che khuất bởi một cái cây, An từ phía xa cũng nhận ra cái chân nhỏ ấy đang chạy nhanh đến mức nào nên đành đua với nó..mà không để ý anh Nhiên đang đuổi theo phía sau, hăng hái quá mà..,thế là có cảnh anh dắt em ra xe ,vừa đi vừa xin lỗi ( dù nó không phải lỗi anh ) , làm mọi cách để em ngưng khóc, đi lững thững phía sau là Bông , chắc nó nhận ra những gì mình gây ra nên hối lỗi tự "đầu thú" khi đi sau hai vị cảnh sát vất vả kia.Đỡ em lên xe, anh lấy dầu ra sứt cho em,tỉ mỉ, nhẹ nhàng nhất có thể, An có bất cứ phản ứng gì, dù là nhỏ nhất, anh đều nhấc tay ra ngay, rồi lại xin lỗi..Dưới chân anh lúc này là con chó nhỏ mà gây tội lớn đấy, nó dường như bấu víu anh sợ ai đó phạt nó thì phải, hay tỏ ra thành tâm xin lỗi nữa..

Nhưng Nhiên chưa quan tâm nó bây giờ được vì anh phải chăm sóc,dỗ dành cho An của anh mất rồi.Mãi mới làm An nín khóc,vậy mà câu đầu tiên An nói là..:- Bông đâu rồi anh ?- À.., nó kìa.

- anh chỉ tay về phía ngôi nhà phía sau, hay ngôi nhà của bà cụ lúc nãy.Bông nó đang ngồi yên, mắt chăm chăm hướng về An và Nhiên, hai chân trước nó khép lại, đứng thẳng, từ ánh mắt đó, cử chỉ đó thì ai cũng biết nó muốn xin lỗi rồi.

Quan trọng là An với Nhiên có tha lỗi không mới quan trọng.- Hên quá , nó vô nhà rồi , em sợ nó đi đâu mất thì tội nghiệp.- Em hay thật, bị vậy còn hỏi Bông trước cơ.- Tại em lo...- Tại tại gì chứ,em lo cho em trước đi,anh lo còn chưa hết xót nè..- Dạ...Bà cụ đột nhiên đi ra, hỏi Nhiên :- Ủa con, sao con bé nó khóc rồi ?Nhiên đành kể lại mọi chuyện , nghe xong bà thấy có lỗi lắm, nên đem Bông ra định phạt ( nghe phạt thì nặng chứ thật ra là đánh cây xuống đất cho sợ rồi thôi ), An liền ngăn lại :- Dạ thôi, bà đừng phạt nó nha,con đau dùm á..- Chuyện đó để bà tính với nó sau.

Thôi để bà lấy tụi con chút trái cây, bây lấy về ăn cho ngon.- Dạ thôi được rồi bà ơi !Hai bên kéo qua kéo lại, đến cuối cùng rổ xe phía trước vẫn đầy ấp bánh trái,cái rổ còn lớn bao nhiêu là quà cáp còn bấy nhiêu.Đến khi chuẩn bị chạy về,bà cụ vẫn còn gửi vài lời hỏi thăm, xin lỗi đến cả hai. .
.
.Trên đường về ăn cơm trưa , An dần quên chuyện bẵng đi chuyện mình mới bị u đầu mà vẫn dành những lời âu yếm dành cho Bông,con người gì đâu yêu động vật ghê !.
.
.Đến cổng nhà Nhiên, An bước xuống định đi bộ về thì , Nhiên anh kêu lại , anh đâu có vô ý đến mức như vậy chứ , phải có ý đồ mới dừng ở đây :- Em vô ăn cơm chung với anh luôn cho vui.- D-dạ ?- Ừ , vô đi.- Thôi...

Em ngại lắm , toàn người nhà anh..- Trước sau gì chẳng là một, thôi, vô !Anh dắt xe vào nhà rồi kéo An vào trong.Bỗng thằng Tuấn từ đâu đi qua,nét mặt nó thẫn thờ, hốc hác hơn hẳn, báo tin nó sắp về Sài Gòn , tôi khó hiểu hỏi :- Mày nói mày với người yêu về chơi quê người yêu mày mà sao về sớm vậy ?- Nhiên cười hì hì - Không, mọi thứ kết thúc rồi , tụi tao chia tay rồi....

Con Hoàng Anh nó vừa quen tao, vừa nhắn tin với hai ba thằng khác.

Lúc biết được, tao hỏi vì sao nó làm như vậy, nó nói nó chán,ngoài đẹp trai ra tao chẳng có gì.., nó nói nó ghét tính này tính nọ của tao..Sau đó là cả một đoạn sướt mướt của Tuấn, anh gọi thứ tình cảm anh dành cho Hoàng Anh là thật lòng, nhưng không ai không tự hào về tình cảm mà mình dành cho người mình yêu, nên tôn vinh , nâng nó lên tình cảm thật sự mình có, ban đầu nó chỉ yêu khuôn mặt xinh đẹp , vẻ mặt ngây ngô của Hoàng Anh thôi mà , và cả Hoàng Anh cũng vậy nên khi nền tảng tình yêu nông cạn như vậy thì cuộc tình đi được bao lâu ?Rõ ràng, vẻ bề ngoài chỉ là cầu nối đầu tiên thôi, nên khi đã là của nhau thì tính cách, thói quen mới dần lộ ra như con sâu từ bên đục khoét ra vẻ bề ngoài bên trên bề mặt , từ đó để lại kí ức chẳng tươi đẹp gì cho cả hai.Cuộc tình chóng vánh của Tuấn và Hoàng Anh kết thúc bằng bánh xe hai người đi hai ngã ngược hướng nhau.

Thật ra quê Hoàng Anh ở tận Cà Mau chứ không phải nơi đây, cô ta chọn nơi đây chỉ vì sợ mẹ cô ta sẽ hỏi người mới hay người cũ vậy con ?

Là thằng Sang hay thằng Đức vậy con ?

Nếu không phải thì đây là ai ?

Vì vốn dĩ từ lâu bà mắc căn bệnh Alzheimer, khiến người con gái của bà càng thêm lộng hành..Nhiên dẫn Tuấn vào băng đá trước hiên.Giờ mặt mũi nó tèm nhem,dẫu gì cũng đau chứ,lúc nó phát hiện ra chuyện đó,cô ta mặt vẫn tỉnh bơ,giải trình xong thì cuốn gói đồ đạc đi mất,chẳng chút luyến tiếc,cũng phải đau chứ !Nói chuyện được thêm một chút,Tuấn cũng ngậm ngụi đi ra xe,nói lời cảm ơn,rồi tạm biệt,không biết khi nào nó quay trở lại,Nhiên có gì đó lo lắng từ sâu trong lòng,nó từng yêu rất nhiều rồi,mà lần nào cũng da diết lâu dài không 1 tháng cũng 2 3 tháng.. mong nó sớm vượt qua..
.
.Nhiên cùng An dọn đồ ăn ra bàn,nào là thịt kho,cá lóc,với vài chén nước mắm có công thức riêng biệt của gia đình Nhiên,trông vô cùng ngon miệng.Bắt cái ghế sang cạnh An,anh tủm tỉm :- Sao vậy, ngại hả em ?- Chứ gì nữa..Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của An làm anh phì cười :- Gia đình anh thoải mái lắm,với có anh ở đây, em còn sợ gì ?An không nói gì mà thầm vui vẻ,cảm giác được bảo vệ,thích thật !"

Ảnh đáng yêu ghê.."

- An nghĩ ngợiĐến giờ ăn,có vẻ không khí rôm rả hơn những gì An tưởng tượng,làm em cũng dần thoải mái hơn,những trận cười ồ lên trong buổi ăn giống như vầy, An chưa bao giờ có.- À , bữa con nói là tuần sau đi Đà Lạt á, nên là mọi người nhớ mua tư trang gì đi nha, đến đó không kịp á.Chủ đề cuộc nói chuyện chuyển sang chuyến đi sắp tới, An nhỏ giọng quay sang thì thầm với Nhiên :- Vậy tiền đi thì sao anh ?

Bao nhiêu vậy,để em biết em trả.- Chuyện đó anh với gia định góp lại rồi, phần của em thì anh lo.- Ủa , đâu được, anh trả vậy em ng-- Ăn đi, hoặc là tôi không dắt em đi theo luôn.An còn hơi bực bực trong người,mà đành thôi vậy..,An muốn được đi lắm..
.
.Sau bữa cơm, cậu cho An ngủ trong phòng,mình thì ra cái nhà bí mật bằng gỗ mà mình tự đóng lên vài ngày trước, đem laptop ra đấy làm việc là chuẩn bài.Làm việc được 1 tiếng thì anh bắt đầu chuyển tab làm việc sang tab mua quần áo lạnh.., và vài thứ thiết yếu cho xứ lạnh.

Đang search đồ thì anh lại chợt nhớ đến chuyến đi Đà Lạt cuối năm lớp 9 với lớp, lớp tự túc mà đi, không dựa vào nhà trường.Lúc ấy anh thích một bạn nữ, nhưng rồi lại không thành công,có lẽ anh đã dốc rất nhiều công sức vào cuộc tình ấy, nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự lạnh nhạt, nhưng thứ làm anh tiếp tục là đôi lúc cô gái ấy vẫn ngọt ngào với anh làm anh ngỡ như mình có cơ hội, nhưng đến cuối cùng thì vẫn là kết quả như cũ, không gì cả,không có gì thành công cả.Và sau lúc ấy,anh nhìn người ta thích cô,trong lòng anh chất chứa điều gì đó ghen tuông,tức giận, vì sợ cuộc tình ấy sẽ trở thành sự thật,ghen vì..anh còn yêu.

Anh thấy bản thân mình trong người đó, cũng hãnh diện tự tin với tình yêu hiện tại, để rồi...

Người ta khác anh ở 1 điểm, có được cô ấy.Đến lúc đó, trái tim anh đau khổ , dằn vặt: Tại sao mình làm rất nhiều thì không như ý muốn,còn anh ta có gì,làm điều gì,thậm chí còn chưa có một món quà nào,mà lời chấp nhận vẫn được thốt ra ?Sau đó, anh nhận ra, do anh ta đẹp trai hơn, ngoại hình xuất sắc.

Chỉ vì vậy, mà anh lỡ mất tình yêu.

Để rồi phải dằn xé tâm can nhìn người ta bên nhau ở Đà Lạt, bọn họ tha hồ mà thể hiện tình cảm,để lại anh bơ vơ sầu đau.Câu "Ngoại hình không quan trọng" chẳng sai , mà cũng chẳng đúng, vì thật sự tấm lòng bên trong mới là quý nhất, nhưng ngoại hình là thứ người ta đánh gia bạn đầu tiên, bất kể là ai, mà tìm được người không như vậy trên thế gian này chắc phải đếm trên đầu ngón tay.

Trong rất nhiều lần, Nhiên chứng kiến,Nhiên trải qua bao lần con người ta lấy lòng tốt của mình ra gói gọn kĩ càng rồi gửi đi, nhưng nhận lại là cái từ chối nếu họ không phải là dạng đẹp trai, tuấn tú.Còn mấy anh chàng tuyệt vời về ngoại hình,chỉ cần nói tỏ tình, mấy đứa con gái cùng lớp hay kể cả khác lớp, khác khối đều chấp nhận, kể cả hắn ta quậy phá,cá biệt,là kiểu người số một phụ nữ không nên yêu.Đó là sự thật đau lòng đến nghiệt ngã, biết chắc rằng vẫn có người sẽ khôn ngoan né những người như hắn, nhưng thực sự nhan sắc là một điều không thể thiếu trong cuộc sống này.Anh cũng đã thấy, hai bạn cùng thuyết trình một bài,một bạn điển trai, hài hước,được lòng mọi người nhưng thuyết trình chỉ ở mức khá, còn lắp bắp còn bạn kia được mọi người nhìn qua con mắt bình thường, không sôi nổi lắm trong lớp, rất tốt bụng nhưng thuyết trình trôi chảy,xuất sắc.Đến lúc đánh giá, bất ngờ là bạn thuyết trình khá kia lại có điểm cao hơn do mọi người đề cử con số cao hơn,họ đề ra mọi lí do đỡ đần cho cái kết quả tồi tệ của anh, để nâng anh lên,chỉ vì anh có thiện cảm trong mắt mọi người hơn, còn bạn kia thì mọi người không quan tâm lắm, thậm chí còn phản đối khi con số quá cao đe doạ đến bạn kia.Việc đó thật bất công,rất bất công,vậy mới thấy, nhan sắc thực sự rất quan trọng.

Từ bấy nhiêu đó, anh cố gắng trở thành một con người thật hoàn hảo , nhan sắc được rèn giũa kĩ càng.

Vì anh sợ quá khứ ấy lại tiếp tục diễn ra..Nhiều người cũng vì ngoại hình không ưa mắt mà bị bắt nạt,xuyên suốt bao năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, có thể kéo dài đến khi ra ngoài xã hội.

Cái noi độc hại đó đến từ gia đình của bọn trẻ bắt nạt, làm ảnh hưởng sâu sắc đến hàng chục người ,rồi hàng trăm , hàng nghìn, vì nó có thể lây lan, anh là bằng chứng thấy được sự lây lan đó.Một người không thích người kia ,nó chơi chung với một đám thế là cả đám ghét người đó, chọc phá họ , lôi họ ra thành trò cười, từng người trong lớp thấy trò đùa đó hài hước, nên dần nhiễm trùng với bọn bắt nạt đấy, và trở thành chúng.

Con người là loài sống theo bầy đàn, nên chẳng ai dám đứng lên chống lại người bị bắt nạt.Để rồi mai này, dù họ có thoát ra được, tổn thương của quá khứ in hằn họ lên họ mãi đến mai sau trên cổ tay, trên khuôn mặt,trên cánh tay, và khắp nơi trên thân thể của họ.

Nhiều người có ý định, hay chọn cách ra đi bằng một con dao,cây kéo,lưỡi lam,.. chỉ để mọi chuyện kết thúc, họ đã quá mệt, chẳng có ai tâm sự, áp lực của mỗi ngày đi học là quá lớn,họ sau này vẫn có nguy cơ tái lại hành động đó của mình vì nhiều tổn thương trong cuộc sống, lí do số một dẫn đến nó là gia đình, khi ba mẹ không thấu hiểu cho họ, họ sẽ lại tiếp tục đi mon men vô thức về cái quá khứ đen tối ấy.

Đa số là bằng lời nói, vậy thì Nhiên tự hỏi :" nếu cha mẹ muốn con mình tránh xa bọn bắt nạt, thì tại sao cha mẹ lại dùng lời nói để vô thức dần trở thành chúng?"

Tại sao thay vì ngọt ngào hơn với con cái, nhẹ nhàng hơn với con cái thì đâu có những căn bệnh tâm lí xuất phát từ gia đình, đâu có những cuộc chia li đáng tiếc ấy...

Chẳng có cha mẹ nào muốn mình trở thành kẻ bắt nạt, nhưng việc hiểu, cảm thông cho con cái khó lắm sao ?

Nó có thể được dẫn tới từ nhiều áp lực mà cha mẹ phải gánh vác,vì vậy , ta cũng nên nói ra, để chấm dứt một lần và mãi mãi.

Để nó kéo dài, chẳng khác gì tự tử, lời nói sắc bén hơn con dao,lao nhanh hơn,đau đớn hơn đạn phóng ra từ họng súng,và xiết chặt, để lại tổn thương to lớn hơn bất kì cọng dây thừng nào.

Nên hãy tỉnh táo, có suy nghĩ trước khi nói ra một lời gì đó làm tổn thương người khác chỉ để thoả mãn cái tôi của mình, hoặc chỉ là vài giây mất kiểm soát, bốc đồng..6 ngày sau...

Vào độ 5 giờ 30 sáng...Một chiếc xe máy,trên xe là cái vali đen chứa hành lí, cùng một người nào đó như hoà vào màn đêm còn chưa kịp đi,bí ẩn và lạ lùng, anh ta lặng lẽ đi vào những con đường nhỏ dưới quê,len lỏi theo nó, đi dần về phía mấy căn nhà chỉ mới đang le lói ánh đèn buổi sương mai.Bà Hai đang lặm cặm đi ra trước mở cửa cổng.Thì vừa hay chiếc xe đó đậu ngay trước cổng,bà hết hồn la lên:- Ai vậy !?Hắn ta im lìm, bước xuống xe, tiến lại gần bà,gỡ khẩu trang ra...:- Con là Trung nè !Bà hai ngẩn ra,ngó kĩ từ trên xuống dưới, ánh mặt trời bẻn lẻn soi lấy khuôn mặt anh, bà chợt nhận ra, có một chút nảy người :- À.., à , Trung con thằng Tại đúng không ?- Dạ đúng rồi,ba con á.- Uồi, lâu quá tao không thấy mày về,quên mặt mày luôn rồi Trung !- Dạ, hì hì, hè con tranh thủ cũng định về, mà anh Nhiên nhắn con về chơi luôn nên con thu xếp về nhà.- Ừ, nó có nói bây nay đi Đà Lạt không ?- Dạ có, ảnh ngầu ghê.Bà cười cười rồi dẫn Trung vô nhà,trời lúc này cũng đã rạng sáng,hôm nay màu xanh đậm lại chiếm lĩnh buổi sáng.Để nhận ra thì cũng dễ thấy đâu đó sắc vàng nhưng không nhiều,chắc tại tối qua trời trút cơn mưa bất chợt quá.Bà Hai dặn dò :- ngồi đây nghe , bà vô kêu thằng Tại ra.- Dạ.Nhiên thức nãy giờ, lớ ngớ còn say ke,trên miệng còn dính kem đánh răng tèm lem, đi ra trước hiên,vươn vai la oang oảng :- Oápp,ngủ ngon quá đê.Trung ngồi trên ghế nhịn cười với cái dáng vẻ đó của Nhiên.Anh nhận ra gì đó, khi nghe tiếng xì xụp bên kia gian.Quay sang thì nhận ra Trung :- Aha..ha, em...Thằng Trung phá lên cười,ôm bụng cứ thế mà cười, Nhiên đứng đó cứ chống nạnh mà nhìn nó cười.

Chải qua chải lại vài phát,rồi anh ngán ngẩm bỏ vào trong nhổ bãi kem vào bồn.Rửa mặt sạch sẻ, đâu ra đấy, hẳn là đã tỉnh ngủ.

Đi ra trước, bây giờ thì con chim sẻ bên ngoài đã ngân lên vài câu ca đầu ngày rồi.Con cọ tai thính, nghe được nên đáp lại vài tiếng âu sầu.Ngồi xuống cạnh Trung,hỏi thăm vài câu:- Sao rồi,hành lí đủ hết chưa, tối nay đi đó.- Rồi anh ơi, em vốn tỉ mỉ mà.- Sời, rồi trển học sao rồi.- Dạ cũng ổn.- Bữa thi học sinh giỏi ghê he, rồi được nhiêu tiền ?- Cũng bộn á.- Đã ta, giờ anh có quả máy ATM di động rồi.Nghe tới đây Trung ngồi phắt dậy:- Mà..em sài hết rồi.- Rồi tiền đâu em sài ?- À.. thì..Bí đường nên anh mấp máy chuyển chủ đề :- À mà, anh với người yêu anh sao rồi ?- Anh làm gì có người yêu.- Ủa...- Trước anh lừa mọi người yên tâm thôi,mà em đừng nói ai nghe.- Lừa đảo thế anh êy..- Còn em, bồ bịch gì chưa.Trung gãi gãi đầu,môi bẻng lẻn cười, nhìn là biết có gì đó ngại ngại rồi :- Dạ...em..- Sao,không dám nói hả, đàn ông vậy chết rồi.- Dạ..- Haiz..- Em chưa.- Chưa thì nói chưa đi, ập a ập ùng.- Em mới thích à..- Đù - Nhiên hơi bất ngờ.- Gì vậy anh, biểu cảm đó là sao..

- Trung giươn mắt nhìn anh.- Em nói em đâu thích ai cùng lớp đâu, gái lớp em bạn thân em hết mà.- Khác lớp anh.

- cậu trai nhắc tới mà cứ như thiếu nữ,cứ nhìn xuống đất nhe răng cười thôi.- Đù - ( lần thứ hai )- Ẻm tên Ngân..- "Ẻm" ???Trung lúng túng thấy "máy móc" có gì đó lộn xộn liền "tu sửa" lại ngay :- Lộn lộn, bạn Ngân.. tới đây thì cậu cười toét cả miệng rồi ( theo kiểu ngại ngùng ).

Nhiên xúyt xao :- Tên đẹp đó.

Lớp gì ?- Dạ 11a3- Gần ha, ra chơi có dẫn nhau đi đâu không ?

Nắm tay nắm chân gì chưa ?- Anh hỏi gì vậy trời.., mới làm quen thôi, mấy nay em nhắn tin với bản nè.- Có ảnh không, trước giờ anh chưa biết gu em sao luôn.Trung lục lội trong điện thoại ( tầm vài giây gì đó ) ra được một tấm ảnh của bạn Ngân, trong hình là một cô gái đang cặm cụi ngồi viết bài, có vẻ chụp từ phía sau, đeo mắt kính, xoả tóc mà vẫn chưa rõ mặt :- Em có tấm nào trực diện không Trung ?- Hmm.., nè.Một tấm nữa, Ngân trong đó đang ngồi trong lớp,trên bàn vẫn là vài cuốn tập, với cuốn sách Toán 11 ấy.

Mắt cô lung linh toả sáng,vẻ mặt ngây ngô,đôi mi cong cong, môi xinh xinh nở nụ cười trước ống kính,tay lạ thay vẫn cầm cây viết :- Thằng này lựa người đẹp đẹp thích không trời.- Anh nói như em nông cạn lắm vậy đó..- Chứ sao em thích cổ.Trung hướng mắt ra xa, kể lại câu chuyện lần ấn tượng đầu tiên.Vào một buổi chiều 2 tuần trước, lúc ra chơi ở trường của Trung.Buổi ra chơi vẫn như mọi lần của Trung, anh đem đồ ăn xuống lầu 2 để ăn, vì thường nơi đó là dãy hành lang được bao bọc bởi cây xanh, có mấy cái ổ chim ở trên cành.

Thật sự ở đó cách biệt tiếng ồn ào bên dưới sân trường.Trung cứ thế một mình đi xuống đó,dọc hành lang có một phòng thư viện khá lớn.Vừa ăn ổ bánh mì, vừa ngắm nghía mấy cành lá được nắng ôm trọn trên bầu trời xanh.

Trong vài giây nào đó, cậu nhìn sang phía thư viện.Ở đó là một cô bạn nào đó đang chăm chú đọc sách, tóc rũ một bên, vừa lúc ấy, bạn cô bước đến.

Thấy bạn mình thì cô nở ngay một nụ cười tươi, bao nhiêu mật ngọt từ khoé miệng ấy đã đốn đổ lòng của cậu trai trẻ.Tim cậu chậm lại 1 nhịp.Trung cứ đứng thơ thẩn ấy ngắm cô,chỉ để tới khi thằng Phú lay anh vài cái anh mới hoàn hồn :- Gì nhìn nhỏ Ngân dữ vậy ?

- Ờm thì.. coi bạn mày đọc sách gì,nhìn lạ quá.- Trung ngay tức khắc đánh mắt sang chỗ khác.- Mày thôi đi, nhìn là biết mày thích nó rồi, mày thích Ngân lớp tao đúng không ?- Đâu..-đâu có, mày bớt tào lao đi.- Tao nói thật,nó dễ thương,xinh gái,chăm chỉ nữa,mày cũng học bá luôn,có điều hơi mất dạy với cũng chả đẹp trai, mày phấn đấu là xứng với nó liền.- Má !

Thằng này.

- Trung liếc mắt sang thằng bạn trời đánh.- Giỡn, mày cũng đẹp trai, nếu nhìn ra cũng tốt tính.- Nói vậy còn nghe lọt lỗ tai.- Ê.- Gì ?- Nhìn sang phải.Cậu ngay tức khắc nhìn sang phải.Ngân đang nhìn cậu, chắc đang tò mò cậu đang nói chuyện gì với Phú, có thể là cô nghĩ Phú có quen bạn khác lớp sao?Tim Trung chưa bao giờ được đập như vậy, cứ như đưa tim kế dàn trống rồi đánh vậy.Cậu bọp lấy ngực rồi chạy sang chỗ khác.Phú chạy theo, để lại Ngân ở đó tự suy nghĩ rồi, tự cười cho chuyện đó lướt qua.2 ngày sau...Lại là cái hành lang ấy, lần này không chỉ vì thói quen nữa mà chắc là vì "người nào đó" nên Trung đứng sẵn ở đó,tay không cầm bánh mì,hộp bún, mà là cuốn sách để...

Ngụy trang.Anh đứng xéo cửa thư viện,chỉ chờ Ngân đến rồi lặng lẽ trao nhau ánh mắt.

Không biết đây là cái kiểu tán tỉnh gì của Trung nữa đây..Quả thật, sau vài phút chờ đợi tựa ngàn thu.

Ngân bước tới, nhẹ nhàng từng bước một.Anh chưa kịp quay lại thì..

Ngân đã bắt chuyện trước :- Bạn là Trung đúng không ?Lồng ngực cậu lại toán loạn rồi.. :- Mình-m-mình là..

Trung.Vẻ lắp bắp của Trung làm Ngân phì cười: - Bạn sao dạ, mình nguy hiểm vậy hả ?- Khôn-không...- Chứ sao ?-...

- Trung chẳng nói lên lời nữa,giờ giống Trung là thiếu nữ hơn,còn Ngân là người con trai tán tỉnh cô gái trẻ đẹp.- Nhát quá đó nha, Phú nó giới thiệu bạn với mình, Trung muốn làm quen Ngân đúng không ?- Ừ-ừm..- Ok, nice to meet you.Trời ạ !

Tiếng việt Trung còn như con nít mà Ngân chuyển sang tiếng anh thì chết Trung à ?Đó là câu cuối cùng Trung nghe được từ Ngân, sau đó xung quanh anh tối mịt.

Anh xỉu rồi.30 phút sau...Trung tỉnh dậy trong phòng y tế,trống trơn.Đã vào học rồi.Anh hắp tấp dọn dẹp đồ đạc rồi còn nhanh nhanh đi lên lớp.Bỗng Ngân từ đâu đi đến :- Trung mới tỉnh dậy đó, nằm đó đi,không lại té ngã.Trong lòng anh lại thế rồi, gặp người mình thích là vậy đấy, như cho tim vào lò sưởi vậy.

Anh cố chấn tỉnh để rặn ra những câu chữ rõ ràng :- Xin lỗi Ngân..vì đã xỉu trước mặt bạn,làm phiền bạn ghê.- Mình tự nguyện xuống chăm bạn mà,không phiền đâu.Còn gì hạnh phúc hơn như vậy, Trung lâng lâng :- Cảm-cảm ơn, Ngân.- Thôi không có cảm ơn gì hết trơn á, nằm xuống.Anh nghe theo răm rắp, để cô chườm khăn lên trán mình,vừa làm vừa bảo:- Trung đừng thức khuya nữa, chẳng tốt đâu, vì vậy mà hôm nay mới xỉu đó, nãy người ta nói Trung bị hạ huyết áp đó.- Sao..-sao Ngân biết Trung hay thức khuya ?- Phú nó kể đó."

Thằng này cái tốt không kể đâu, lựa cái xấu nói" - Trung chửi thầm.- Trung nhớ là không thức khuya nữa nha.- Ừ-ừm , Trung sẽ nhớ,cảm ơn Ngân.- Cảm ơn hoàiii.Chợt đâu ngoài hành lang,mấy tên láu cá, quậy phá trốn tiết đi rong ruổi xuống tận đây la lớn :- Em Ngân đáng yêu ơi !

Em đẹp vậy yêu anh đi yêu thằng yếu nhớt đó làm gì ?Tưởng Ngân chẳng quan tâm tụi nó đâu, thế mà em rắn rỏi khác hẳn với khuôn mặt ngây thơ kia đến lạ :- Yêu ai tao tự biết, mà ai cũng được trừ cái bản mặt mày ra là được.Hai ba tên bên ngoài dừng lại trước phòng, như bị chọc tức:- Ê nhỏ kia, mày sủa gì mày sủa lại tao nghe ?- Mày bị điếc hả ?Mấy tên đó xông vào, 1 tên đằng sau chồm lấy cái ghế nhựa,tên còn lại thì lấy cho mình cái cây là lau nhà, mấy tên này hèn đến mức vậy à ?Trung bật dậy,đá vào bụng thằng cầm đầu, giựt lấy cái ghế inox phía đầu giường chỉa về tụi nó :-Mấy thằng chó tụi mày biến con mẹ hết không thì đầu tụi mày có sẹo.Mặt Trung bây giờ lạnh hơn bao giờ hết, ánh mắt đầy kẽm gai sâu trong đấy.Thằng bị đá dưới đất lồm cồm đứng dậy,phía sau tay nó từ khi nào đã cầm chặt một con dao nhỏ,mặt nó căm phẫn lao lên đâm thẳng về phía Trung,lưỡi dao nhọn hoắc xoáy tới:- Trung !!

- Ngân hét lên phía sau khi chợt nhận ra điều đó.Cậu bất ngờ vì không nghĩ bọn chó này manh động đến thếKhó khăn né sang một bên, cậu đập mạnh cái ghế vào đầu nó./BINH/Hắn ngã ra giường.Trung vật nó ra,lấy con dao chỉa về hai thằng còn lại.Chúng nó lùi lại.

Trung nắm áo thằng cầm đầu lúc này đã mơ màng quật mạnh về phía trước, nó ngã ra sàn.Hai thằng đàn em quăng ghế xuống đất, kéo nó đi chạy khỏi đó:- Má , mày nhớ mặt tao thằng chó.Chúng trước khi đi còn sủa được vài từ cuối,lại làm Trung sôi máu lên.Định chạy theo,nhưng chợt Ngân kéo lại :- Trung !

Trung..Trung chảy máu rồi kìa !Mắt em như đang ngấn lệ, nhìn xuống phía bụng của Trung.Lúc nãy, hắn đã đâm sượt qua bụng của Trung.

Máu chảy ròng ròng nãy giờ mà anh không hay, vết thương có vẻ khá sâu, ướt đẵm cả bộ đồng phục,bắn ra sàn.

Trung ôm bụng:

- Trung...

Kh-không sao - vừa nói anh vừa ho khụ khụ.

- Để Ngân đi tìm người giúp.

- em nức nở,chạy nhanh ra khỏi hành lang.

Cậu thẩn thơ ngồi trên nệm,tay dần thấm máu.

Từng giây trôi qua, mắt cậu càng mờ đi.

Cái ga, cái nệm, cái chăn, cái gối ,cái áo,bàn tay,ống quần,sàn gạch.

Mọi thứ dần chuyển sang đỏ thẫm.

Mắt Trung đóng lại.

_________________________________

Skibidi đã quay trở lại rồi đây, ờm dù tôi có quay lại cũng có ai đọc đâu nhể ^^ thôi kệ vậy, cho xin tí comment nhe 🥱.
 
Back
Top Bottom