Siêu Nhiên TRỞ VỀ NHÀ (COMEBACK HOME)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
194763615-256-k430953.jpg

Trở Về Nhà (Comeback Home)
Tác giả: HngVng647
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những dị nhân trẻ tuổi với những nỗi day dứt riêng của bản thân bị đưa tới 1 hành tinh xa lạ, tham gia vào trò chơi sinh tồn đầy những bí ẩn và nguy hiểm.

Họ sẽ làm thế nào để trở thành người chiến thắng cũng như sống sót tới cuối cùng?​
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chương I: E816


Chúng tôi vừa chào đón thành viên thứ 5 rơi khỏi cổng không gian chưa tới 10 giây thì thành viên thứ 6 cũng tiếp đất trong trạng thái tâm lý vô cùng hoang mang.

Joss vừa chạy tới giúp người đó đứng dậy thì một màn hình dữ liệu không biết bằng cách quái quỷ nào đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Lúc dòng chữ "Tương lai vĩnh cửu trong tầm tay bạn" chạy xong cũng là lúc hình ảnh người đàn ông trung niên nổi tiếng toàn cầu kia được kết nối."

Xin chào các bạn trẻ đầy tài năng.

Tôi là Des Lamsbrey, người điều hành chính của dự án "Tương lai vĩnh cửu".

Vì thành viên thứ 6 của mỗi đội đều đã được đưa đến nên tôi sẽ nói về luật của trò chơi ngay bây giờ."

"Nơi các bạn đang đứng là E816 - một hành tinh tương tự nhưng chỉ nhỏ bằng 1/10 và nằm cách Trái Đất 800 triệu năm ánh sáng.

Thiên nhiên vẫn còn rất đẹp đẽ đúng không?!

Trò chơi này tổng cộng có 10 đội, mỗi đội có 6 thành viên đều là những người đang bế tắc trước nguyện vọng to lớn của bản thân.

Nhiệm vụ chính của các bạn sẽ là đi tìm một tên trộm - kẻ đã đánh cắp vật quan trọng nhất trong nghiên cứu của chúng tôi.

Kèm theo đó là những nhiệm vụ nhỏ hàng tuần với độ khó nâng dần nhằm giúp các bạn thích nghi tốt hơn với hành tinh này."

"Về tên trộm - bây giờ hắn đang lẩn trốn trên hành tinh này và vì giữ vật đó nên hắn không bị phát hiện bởi bất cứ tín hiệu dò tìm nào.

Tuy nhiên, các bạn - những người nắm trong tay món quà trời ban thì có thể sẽ tìm ra hắn.

Một khi vật đó được tìm thấy thì cuộc chơi sẽ kết thúc.

Phần thưởng dành cho đội chiến thắng như đã thông báo trước đó chính là nguyện vọng lớn nhất của các bạn sẽ được chúng tôi hoàn thành bằng mọi giá.

Nhưng... sẽ chỉ có duy nhất 1 đội được phép trở thành người chiến thắng và trở về Trái Đất.

Số còn lại thì tôi cũng không dám nói trước về số phận của các bạn đâu nhé!!!"

"Còn bây giờ hãy nhìn vào cổ tay trái của các bạn đi nào.

Trên tay các bạn là hình xăm số đội với màu tương ứng năng lực các bạn sở hữu.

Người mang biểu tượng màu trắng sẽ là đội trưởng.

Mr.

Laurent đội 3, đừng cố tẩy xóa nó!

Công nghệ phun xăm cảm biến không dễ bay màu như vậy đâu."

Vì số trên tay là 2 nên khi nghe ông ta nhắc tới thành viên của đội khác, cả 6 chúng tôi đều có phản xạ nhìn xung quanh như một hành động phòng vệ.

Cô gái tóc vàng hoe đứng cạnh tôi nhanh chóng phát hiện ra vật thể bay nhỏ xíu trên không trung cách chúng tôi tầm 50m (phải nói là mắt cô nàng khá tốt đấy).

-Cái thứ kia...

Họ định theo dõi chúng ta đấy à?

- "Thành viên thứ 6" nhíu mày đầy khó chịu.-Chưa chắc.

Có thể chỉ là máy phát tín hiệu cho cái màn hình này thôi.

- Joss lên tiếng."

Trên hết, đây là trò chơi tập thể, khi làm nhiệm vụ đừng bao giờ dại dột tách nhóm đi một mình.

Đồ dùng của các bạn sẽ được gửi tới trong vài phút nữa.

Hãy cố gắng tìm được tên trộm, lấy lại vật đó càng sớm càng tốt.

Hành tinh này chưa hoàn thiện nên sẽ có những khó khăn xuất hiện bất ngờ mà ngay cả chúng tôi cũng không biết trước, vì vậy hãy nhớ giữ thật chặt lấy mạng sống của mình cho đến cuối trò chơi.

Nhiệm vụ tuần đầu tiên sẽ được gửi tới vào sáng mai.

Chúc tất cả cùng may mắn."

Cuộc gọi kết thúc.

Vật thể bay kia cũng biến mất vào cổng không gian trong nháy mắt.

Sau khi tiêu hóa xong những gì Mr.Des nói, anh chàng lực lưỡng nhất đội bực dọc đá vào cái cây xấu số bên cạnh khiến nó đổ rạp xuống ngay tức khắc.-Chết tiệt!!!

Lúc đăng kí họ đâu có nói sẽ đưa chúng ta đi khỏi Trái Đất chứ!!??

Tôi từ chối tham gia trò chơi này!!!-Không tham gia thì anh định quay về bằng cách nào?

- Joss thở dài xoay cái smartphone trên tay.

-Tôi...

Ối!!!!!

"Chàng trai cơ bắp" vừa định lên tiếng tranh luận với Joss thì cổng không gian đột nhiên xuất hiện, 6 chiếc balo màu sắc lòe loẹt rơi thẳng vào đầu khiến anh ta ngã lăn xuống đất.

Đáng buồn hơn là khi anh ta vừa lóp ngóp bò dậy, quay người về phía cổng không gian với khuôn mặt đầy tức tối thì nó lập tức biến mất.

5 người chúng tôi cố gắng nín cười, bước tới nhặt chiếc balo có màu tương ứng với mình rồi bắt đầu kiểm tra đồ đạc bên trong.-Họ đột nhập nhà chúng ta thì phải!?

- "Thành viên thứ 6" sục sạo chiếc balo một lát rồi rút ra kết luận.-Chắc vậy...

- Tôi cũng có chung suy nghĩ với cậu ấy vì đập vào mắt là những đồ đạc cá nhân không thể quen thuộc hơn.-Họ còn mang cả tuýp kem đánh răng gần hết của tôi đến nữa.

- Joss chán nản vứt tuýp kem đánh răng vào lại balo.

Sau một hồi lục lọi rồi phàn nàn, phàn nàn rồi lại tiếp tục lục lọi từ trong ra ngoài chiếc balo, chúng tôi cũng đưa ra được một vài con số về tình trạng hiện tại.

Tất cả chỉ có vỏn vẹn 1 bộ lều du lịch từ balo của "thành viên thứ 6", một ít đồ ăn trong balo của tôi và Joss, không chăn không đệm, không bồn tắm hay vòi hoa sen, không internet, không đồ công nghệ cao, những đồ lặt vặt còn lại thì hầu như chẳng có tác dụng gì.

Mặc dù chuyện đồ đạc đã quan trọng lắm rồi nhưng bây giờ chuyện phải được đặt lên hàng đầu chính là mặt trời của hành tinh này đang dần lặn xuống...******Khi nhận ra trời đang tối dần, tất cả chúng tôi đều nhìn nhau đầy bất lực.

Mới mấy tiếng đồng hồ trước còn ở Trái Đất, giờ đã bị quẳng tới một nơi xa lắc xa lơ, thiên nhiên thì hoang sơ như những thước phim khoa học trên kênh Discovery, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy 6 con người đang đứng như trời trồng.-Trong số 5 người các bạn, ai là người mang hình xăm màu trắng?

- "Chàng trai cơ bắp" sau khi suy nghĩ thông suốt thì giọng nói trở nên dễ nghe hơn hẳn.

- Dù sao trước mắt chúng ta cũng không thể trở về được, phải tìm cách sống sót qua đêm nay đã.-Là tôi!!!

- Cô gái tóc vàng hoe rụt rè đưa tay lên.-Được rồi!!!

Cô là đội trưởng.

Cô phân công nhiệm vụ cho từng người luôn đi, trời sắp tối rồi nên chúng ta không có nhiều thời gian đâu.-Nhưng tôi không có kế hoạch nào cả.

Tôi cũng... không muốn làm đội trưởng...-Này cô gái!!!

Vừa rồi cô không nghe kịp những lời lão già kia nói à?

Cô mang màu trắng, cô phải làm đội trưởng.-Tôi...-Cô mau nghĩ kế hoạch gì đó của cô đi.

Đừng vì sự yếu đuối của bản thân mà làm ảnh hưởng tới chúng tôi.-Nhưng tôi...-Đừng nói "nhưng" nữa.-Dừng lại đi!

Tạm thời tôi sẽ làm đội trưởng.Người trông có vẻ nhiều tuổi nhất trong số chúng tôi cuối cùng cũng lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi anh ta rơi từ cổng không gian xuống trước mặt tôi và Joss.

Giọng nói già dặn của anh ta khiến cho "chàng trai cơ bắp" chỉ còn biết ngậm miệng dỏng tai nghe.-Ba bạn...

- Anh ta chỉ cô gái tóc vàng hoe, tôi và Joss - ra khoảng đất trống bằng phẳng ngoài kia dựng lều lên nhé.

Còn chúng tôi sẽ đi quanh khu vực này tìm nguồn nước và củi đốt cho đêm nay.-Đã vậy thì đi thôi!

Tôi không muốn mắc kẹt trong rừng buổi tối đâu."

Chàng trai cơ bắp" nhanh chóng đi về phía rừng cây bằng tất cả sự vội vàng vốn có của bản thân khiến "đội trưởng tạm thời" và "thành viên thứ 6" chẳng biết nên phản ứng thế nào ngoài việc cầm bình đựng nước chạy theo anh ta.

Họ vừa đi khuất thì chúng tôi cũng bắt tay vào dựng lều tại khoảng đất trống cách bìa rừng một khoảng an toàn.

Với kinh nghiệm cắm trại đầy mình, chiếc lều nhanh chóng được Joss dựng lên.

Tôi và cô gái tóc vàng hoe sau một lúc loay hoay với cọc giữ dây thì đành nhờ cậy cả vào Joss rồi chia nhau vận chuyển 6 chiếc balo vào trong lều.Trời vừa sập tối thì nhóm 3 người kia cũng về đến nơi.

Tính ra họ mới rời khỏi chưa đến 1 tiếng đồng hồ nhưng số củi "chàng trai cơ bắp" vác về quả thật rất đáng kinh ngạc.

Nhìn đống cành cây được xếp cao ngang ngực, tôi còn chợt có suy nghĩ rằng nếu để anh ta lượn hẳn một ngày trong rừng thì có lẽ anh ta sẽ kiếm đủ gỗ để xây hẳn một căn nhà lớn cũng nên.

Về phía nguồn nước thì hai người còn lại đã tìm được một con suối cách chỗ chúng tôi dựng lều không quá xa và tin tốt là nước sạch hơn hẳn những gì chúng tôi mong đợi.Sau khi nhóm lửa xong, "đội trưởng tạm thời" ngoắc tay gọi tất cả chúng tôi tới ngồi trước cửa lều.

Bầu không khí khá căng thẳng vì chúng tôi hầu như chưa quen biết nhau nhưng anh ta vẫn giữ nét mặt bình thản ném cành củi khô vào đống lửa.-Các bạn...

Mặc dù đã trải qua cả 1 buổi chiều đầy hoang mang cùng nhau rồi nhưng tôi vẫn chưa biết tên mọi người.

Vậy nhân lúc chưa ai buồn ngủ thì chúng ta tranh thủ giới thiệu một chút nhé.

Tôi là William Wang, 28 tuổi, nghiên cứu chế tạo vi mạch tại Lamsbrey.

Các bạn có thể gọi tôi là Will cũng được.

Giờ theo lượt từ cậu nhé!Will chỉ về phía "chàng trai cơ bắp".-Haru Halley, 23 tuổi, thợ cơ khí.

- Những lúc không nóng giận thì trông anh chàng này thật sự rất cuốn hút đó.-Alex Anderson, 22 tuổi, hiện giờ đang thất nghiệp.

Rất vui được gặp mọi người.

- Đột nhiên tôi có cảm giác cái tên của anh bạn cùng tuổi khá quen, dường như đã từng nghe ở đâu đó khi còn học đại học nhưng lại không thể nhớ rõ ràng.-Em là Joss Jacobs, 20 tuổi, đang học năm 3 ngành Địa lý thì bị đưa tới đây.

Vậy là em nhỏ tuổi nhất trong đội nhỉ?!

- Joss là người đến ngay sau tôi nên hai đứa đã giới thiệu tên tuổi với nhau trước đó rồi.-Không, em mới nhỏ tuổi nhất.

- Cô gái tóc vàng hoe đã bớt rụt rè hơn lúc chiều rồi.

- Em là Mary Martins, 18 tuổi, mới ra khỏi trại giáo dưỡng trẻ vị thành niên được 3 ngày.-Trại giáo dưỡng trẻ vị thành niên?-Vâng.-Em không nói đùa chứ?-Không, em đùa mọi người làm gì.Will vẫn đủ bình tĩnh để hỏi lại còn 4 người chúng tôi thì chỉ biết câm nín nhìn cô bé kia.

Người mà từng hành động, cử chỉ, lời nói đều toát ra sự nhút nhát như cô bé thì lấy đâu ra lí do để vào trại giáo dưỡng vậy nhỉ???-Em ở đó 5 năm, 3 ngày trước là ngày em tròn 18 tuổi nên được ra khỏi trại.

Thật ra thì vẫn bị quản giáo tại nhà 6 tháng nhưng giờ em ở đây mất rồi.

Chắc nhân viên quản sự sẽ bối rối lắm.Cô bé thản nhiên giải thích mà không hay biết rằng 4 người chúng tôi (trừ Will) đang có một vạn câu hỏi vì sao trong đầu.

Chính vì nghĩ đến đủ thứ khả năng có thể khiến Mary phải vào trại giáo dưỡng nên cô bé gọi chuyển lượt tới lần thứ 3 tôi mới nghe thấy.-Này chị...

Đến lượt chị kìa.-À...Ừ...

- Tôi có vẻ trông như một con ngốc khi luống cuống nhận lượt.

- Zoana Zanetti, 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học.

Vì tên tôi hơi khó nhớ nên mọi người cứ gọi tôi là Zoe.Tôi vừa dứt lời thì Will ngay lập tức bắt lời, không kịp để cho bầu không khí kịp chùng xuống bất cứ nhịp nào.-Được rồi.

Cảm ơn các bạn về màn tự giới thiệu.

Vì nhiệm vụ sẽ đến vào sáng mai nên giờ hãy chuyển sang phần quan trọng hơn...

Mọi người sẵn sàng cho cả đội biết về khả năng của mình rồi chứ?_E816_
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chương II: ĐỘI 2


Lời đề nghị đột ngột của Will khiến 4 người chúng tôi đều ngẩn ngơ nhìn nhau, riêng nét mặt Mary hầu như chẳng biểu hiện một chút bất ngờ nào.–Chẳng lẽ mọi người đều có năng lực dị thường? – Bản thân tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ là người lên tiếng trước thế này.–Ơ, thế không phải vì là dị nhân nên chúng ta mới bị đưa tới đây à? – Mary hỏi lại tôi. – Trên người tất cả đều có màu sắc của dị năng...–Màu sắc dị năng?

Em nhìn thấy sao? – Will hỏi.–Vâng.

Đó là dị năng của em mà.

Nếu trên người mang màu sắc thì chắc chắn là dị nhân.

Còn tầng màu sắc mỏng hay dày thì phụ thuộc vào mức độ thành thạo dị năng của người đó.–Em thử nhận định về tầng màu sắc dị năng của cả đội đi.–Hiện tại theo như em thấy thì trừ anh và Joss ra thì tầng màu sắc của mọi người đều dày ở mức điều khiển dị năng ổn định rồi.–Vậy từ màu sắc của một người, em có đoán ra được dị năng của người đó không?–Cái đó thì...

Em cũng không chắc nữa... – Mary ngập ngừng. – Số loại dị năng em từng nhìn thấy cũng chỉ được 7-8 loại thôi, mà hầu hết là loại dị năng thông thường như một trong số các giác quan nhạy bén, thở được dưới nước, cơ thể dẻo như marshmallow,...blabla...

Còn mọi người thì em không xác định được.

Có thể là do em chưa từng gặp qua hoặc là mọi người có nhiều hơn 1 dị năng.–Hoặc có thể là không hữu dụng như việc tiên tri thấy tai họa của anh chẳng hạn. – Will bật cười.Bầu không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn sau tràng cười của Will.

Chúng tôi cũng cảm thấy việc chia sẻ về dị năng của mình với người xung quanh dễ hơn bất cứ lúc nào.–Mọi người biết Doraemon chứ?Haru vừa hỏi vừa đặt tay phải lên bình nước trước mặt.

Chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất không chút dấu vết.

Và chưa để chúng tôi hết kinh ngạc với "trò ảo thuật" hoàn hảo này, bình nước đã lại nằm gọn trên tay Haru như kiểu anh ấy lấy nó ra từ không trung.–Anh... anh... là ảo thuật gia đấy à? – Theo như tôi để ý thì nãy giờ Joss không hề chớp mắt luôn.–Không phải.

Tôi là thợ cơ khí mà. – Haru khẽ cười nhếch mép. – Ngoài khả năng thể lực tiêu hao cực kì chậm ra thì tôi có 1 cái không gian 3 chiều kết nối với ý thức như túi thần kì của Doraemon ấy.

Nhưng mà tôi không kiểm soát được độ rộng của không gian nên thỉnh thoảng cũng có gặp sự cố nhỏ khi lấy đồ ra.

Chỉ là thỉnh thoảng thôi nhé.Tôi, Joss và Alex ngồi gật đầu liên tục theo lời giải thích của Haru.

Trước giờ tôi vẫn chỉ nghĩ túi thần kì là hư cấu nhưng không ngờ nó có hẳn 1 phiên bản siêu xịn xò đang ở ngay đây.

Mà ít nhất thì cái túi thần kì còn có hình dạng cụ thể và độ bảo mật chỉ cỡ 1 sao, còn "cái túi không đáy" này thì hoàn toàn vô hình với độ bảo mật đạt mức 5 sao – ngoài chính chủ ra chẳng có ai sử dụng được nó.Bản thân tôi vừa bình tĩnh lại thì ngay lập tức bị dị năng của Joss đẩy vào hoang mang thêm lần nữa.

Cậu ấy biểu diễn liền lúc cả 3 dị năng: tàng hình, dịch chuyển tức thời tới bìa rừng rồi quay lại và tạo một bán cầu với ánh sáng xanh nhạt bao quanh mình như lớp bảo vệ.

Xong xuôi cậu ấy ngồi thở hồng hộc trong khi 5 người chúng tôi cùng lúc trở thành 5 Joss vì nãy giờ đều nhìn chằm chằm cậu ấy không rời mắt một chút nào.–Với tầng màu sắc mỏng như vậy mà vác tận 3 dị năng trên người, anh không thấy mệt sao? – Mary rõ ngẩn ngơ, có lẽ vì cô bé chưa từng thấy nhiều dị năng tập trung trên 1 người như vậy.–Thì giờ anh đang mệt đây...

Mệt muốn chết... – Joss vẫn đang đớp từng ngụm không khí, cố gắng điều hòa hơi thở.–Chắc vì anh không thường xuyên sử dụng nên dù có nhiều nhưng chẳng dị năng nào thật sự hoàn hảo cả. – Cô bé tặc lưỡi đầy tiếc rẻ. – Anh nên tập luyện thật chăm chỉ vào Joss ạ.–Ôi...

Mấy cái thứ xoàng xĩnh này không cần thiết trong cuộc sống, mà anh cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán nên lâu lắm rồi có động vào đâu. – Joss vội thanh minh. – Như này nhé...

Sống ở trại trẻ mồ côi suốt 18 năm thì cần gì tàng hình.

Dịch chuyển tức thời cũng không vui như khi đi xe đạp hoặc đi xe bus.

Tạo trường bảo vệ thì càng không cần thiết khi chẳng có người nào thèm xông tới gây chuyện với 1 đứa mờ nhạt như anh.–Có thể trước đây không cần nhưng từ giờ sẽ cần tới. – Will vỗ vai Joss. –Mọi người sẽ theo dõi việc luyện tập của cậu nên hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi.–Em...–Không được phản đối. – Mary nhanh nhảu đưa tay lên bịt miệng Joss. – Thời gian trình diễn của Joss kết thúc!

Tới lượt anh đó Alex.Hành động của Mary khiến tất cả đều bật cười.

Cô bé có vẻ càng lúc lại càng cởi mở hơn và đã phần nào rũ bỏ được sự nhút nhát trong ấn tượng ban đầu.

Không để chúng tôi phải chờ lâu, Alex nhanh chóng bắt đầu bộc lộ dị năng của bản thân.–Vì chỉ để giới thiệu cho mọi người biết loại dị năng nên tớ sẽ chỉ dùng dị năng ở mức tối thiểu thôi nhé.

Đầu tiên là lửa...Alex hơi khum bàn tay lại trong không trung như đang cầm một vật vô hình.

Khoảng trống giữa lòng bàn tay cậu ấy chợt có tiếng nổ lách tách như thí nghiệm đốt cháy hidro bằng oxy tinh khiết từng làm qua ở trung học.

Và rồi ánh lửa xanh dần dần xuất hiện mà không hề gây bỏng da hay cảm giác khó chịu cho Alex.–Cậu tạo được lửa mà lúc nãy lại để tôi ngồi đánh lửa hì hục như vậy đấy à? – Haru nhíu mày.4 người chúng tôi cười như được mùa vì câu hỏi đầy trách móc của Haru, còn Alex chỉ biết ngại ngùng gãi đầu.

Dù sao thì cũng đúng như Joss an ủi "chàng trai cơ bắp" đang cảm thấy công sức đánh lửa bị tổn thương, sau màn hóa lửa này thì Alex chắc chắn sẽ trở thành bật lửa di động cho cả đội rồi.–Thứ hai là nước...Alex vừa nói vừa trút sạch nước trong bình ra ngoài.

Chưa để cho chúng tôi kịp chất vấn điều gì, cậu ấy đã ngưng tụ lại được cả 1 bình đầy.

Nước trong bình cứ thế dâng lên từ từ, tỉ lệ thuận theo độ ngạc nhiên của cả đội.

Tôi vừa mấp máy môi định nói thì ngay lập tức bị cậu ấy chặn họng.–Mọi người đừng nói gì cả, để làm nốt 2 thứ còn lại rồi tớ giải trình luôn một thể cho đỡ mất công.

Thứ ba là gió...Alex đưa nhẹ bàn tay trong không khí theo hình vòng cung, một luồng gió mát lạnh liền tạt qua mặt chúng tôi.–Cuối cùng là nhiệt độ.Cậu ấy lại cầm bình nước lên.

Trong nháy mắt nước đông thành đá.

Và cũng chỉ trong nháy mắt đá lại tan thành nước như chưa có chuyện gì xảy ra.–Anh phù thủy, anh quên đọc thần chú phải không?! – Joss nhìn Alex đầy ngưỡng mộ.–Không phải phép thuật đâu.

Chỉ là anh có thể tích tụ năng lượng để khuếch đại các yếu tố tự nhiên thôi. – Alex giải thích.–Trước giờ em không biết là có kiểu dị năng này luôn đó. – Mary không giấu nổi vẻ thích thú trên khuôn mặt.–Biết vậy thì lúc nãy tôi với cậu đã không phải tốn công đi tìm nguồn nước rồi. – Giờ lại đến lượt Will "trách móc". – Lúc vừa rơi xuống đây mà cả đội phô diễn hết dị năng ra có phải là tốt hơn không.Will thở dài thườn thượt, Haru vẫn hơi chau mày vì tiếc công sức đánh lửa, Joss và Mary thì liên tục đặt câu hỏi cho "chàng phù thủy" Alex – người suốt nãy giờ chỉ biết cười rồi gãi đầu gãi tai.

Phải mất một lúc mọi người mới nhớ ra rằng tôi chưa thể hiện dị năng, vậy là câu chuyện bắt đầu chuyển hướng về phía tôi.–Zoe, còn dị năng của em là gì? – Will hỏi.–Em... thật ra chẳng có gì đặc biệt lắm đâu...

Mọi người đừng thất vọng nhé.Tôi có tận 2 dị năng là phục hồi thương tổn trên sinh vật sống và đẩy nhanh vòng đời của thực vật nhưng sau một hồi suy nghĩ thì tôi quyết định sẽ chỉ thể hiện dị năng cần ít năng lượng hơn.

Tôi không hề có ý giấu giếm gì, chỉ đơn giản là khi tiêu hao quá nhiều năng lượng thì cơ thể tôi sẽ tự động bật chế độ chìm vào "giấc ngủ hồi phục".

Thường thì giấc ngủ nạp năng lượng kéo dài khoảng 24 tiếng, nhưng đã từng có lần tôi ngủ liền một mạch gần 40 tiếng khiến mẹ và chị gái tôi sợ hết cả hồn.Quay lại với câu chuyện chính, do đã lựa chọn sẽ thể hiện dị năng đẩy nhanh vòng đời của thực vật nên tôi đành chạy vào lều lấy tạm vài hạt hoa oải hương từ lọ hạt giống trong balo.

Vì tôi từng học ngành Thực vật học nên khắp cái balo này chỗ nào cũng có hạt giống cây, tất nhiên là chỉ những cây tôi thích thôi.–Em định làm gì với đám hạt đó vậy? – Will thắc mắc.–Tặng hoa cho mọi người.

Yên tâm đi, anh cũng có phần.Vừa đáp lời Will, tôi vừa nhanh chóng bới một ít đất để thả hạt giống vào.

Đến lúc tôi tưới nước lên thì mọi người bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu.

Chắc hẳn bây giờ trong mắt mọi người thì tôi hành động chẳng khác gì một đứa ngốc.

Nhưng rất may là dị năng này của tôi hoạt động vô cùng hiệu quả nên cũng không phải giữ hình ảnh ngốc nghếch quá lâu.Tôi chỉ cần dùng một chút năng lượng tương đương với đi bộ 5m là đủ làm hạt giống nảy mầm.

Đi thêm 2m đám cây mầm đã trở thành bụi cây um tùm.

2m tiếp theo các nhánh cây đã bắt đầu kết nụ.

Đi đến mét thứ 10 thì những bông hoa tím rực rỡ đang hé nở cùng mùi hương nồng nàn đã tràn ngập không gian rồi.

Vì tôi sử dụng dị năng này gần như hàng ngày nên càng lúc càng phải tiêu tốn ít năng lượng hơn.

Có khi dùng số năng lượng đủ cho vòng chạy 800m là tôi thu hoạch được cả cánh đồng hoa oải hương cũng nên.

Sau khi hoa đã nở rộ, tôi ngắt sạch sẽ không bỏ sót một nhánh hoa nào rồi chia ra dúi vào tay từng người trong nhóm.–Quà gặp mặt cho mọi người đây nhé.

Cảm ơn đã theo dõi tiết mục hóa hạt thành hoa của tớ.Phát xong "quà gặp mặt" thì tôi mới nhận ra mình đang bị 5 đôi mắt dõi theo từng hành động tới mức người muốn đóng băng luôn.

Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện một loạt tình huống không mấy khả quan do phản ứng nãy giờ của mọi người.–Mọi người không thích hoa oải hương à?

Hay là... dị năng này tầm thường quá?

Hay là...–Em vừa biến ra hoa thật à? – Haru ngắt lời tôi.–Chị ấy cũng là phù thủy giống anh Alex luôn đó!!! – Joss ngây người.–Em đồng ý với Joss!!! – Mary hùa theo.–Anh không phải phù thủy, Zoe mới là phù thủy. – Mặc dù phản bác lại nhưng ánh mắt Alex vẫn không rời cành hoa oải hương.–Dã man!

Quá dã man rồi!

Không thể tưởng tượng nổi là mấy đứa lại dã man đến thế này.Will vừa nằm vật ra đất vừa cảm thán liên hồi.

Cả nhóm lại được một tràng cười sặc sụa vì hành động của "đội trưởng tạm thời".

Sau khi chúng tôi chia nhau ăn tạm một gói bánh quy từ balo của tôi, Will bắt đầu cho chúng tôi bốc thăm ca gác đêm nay bằng cách rút cành cây.

Tôi, Mary và Will rút được cành ngắn nên chung ca gác, 3 chàng trai còn lại một ca.

Đêm đầu tiên của chúng tôi tại một nơi hoàn toàn xa lạ với tiếng lửa cháy và tiếng côn trùng kêu cứ thế trôi qua mà không xảy ra bất kì sự cố nào.Chúng tôi từng lạc lõng giữa cuộc sống vì khác người, vì vô tình trở nên đặc biệt.

Chúng tôi đều có những nguyện vọng cần thực hiện, đều đặt bút kí lên tờ giấy đăng kí tham gia trò chơi này.

Và giờ đây chúng tôi là một đội.

Mỗi người trong số chúng tôi đều hiểu rõ rằng dị năng là con dao 2 lưỡi, dao càng sắc thì càng dễ đứt tay.

Dị năng càng nổi bật thì càng khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của các tổ chức xấu.

Lúc trước chúng tôi luôn phải giấu mình, hạn chế dị năng phát triển nhưng giờ đây thì dị năng phải được sử dụng hết công suất nếu muốn sống sót tới cuối trò chơi.

Nếu không thể trở thành người chiến thắng thì ít nhất tôi cũng nên sống sót tới khi tìm được câu trả lời..._ĐỘI 2_
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chương III: GAME START


Chúng tôi vừa thu dọn lều xong thì Mary phát hiện ra vật thể bay tí hon hôm qua đã quay lại.

Màn hình dữ liệu với logo Lamsbrey cũng nhanh chóng xuất hiện nhưng không có Mr.Des mà chỉ có một loạt chữ nối nhau chạy lên - nhiệm vụ tuần đầu tiên trong trò chơi sinh tồn này.

"Nhiệm vụ tuần thứ nhất.

Đội 2: Đặt máy dò tín hiệu lên đỉnh ngọn núi phía bên trái.

Cảnh báo: Không hoàn thành nhiệm vụ tuần sẽ không nhận được mảnh bản đồ.

Không hoàn thành liên tiếp 3 lần sẽ bị tước tư cách tham gia và xóa toàn bộ dữ liệu.

Phương tiện hỗ trợ sẽ được gửi tới trong giây lát.

Chúc các bạn may mắn."

Vật thể bay kia vừa bay trở lại cổng không gian thì túi đựng đồ cho nhiệm vụ đầu tiên ngay lập tức rơi xuống.

Nghe lời cảnh báo thì có vẻ đơn giản nhưng với những ai biết về một phần nhỏ mặt tối của Lamsbrey như tôi thì nó chẳng khác nào một lời đe dọa.

"Xóa toàn bộ dữ liệu" chính là làm cho bạn biến mất khỏi cuộc sống này với đủ thứ vỏ bọc.

-Họ làm vậy là vi phạm điều khoản ghi trên giấy đăng kí tham gia!!!

Sau khi nghe tôi giải thích, cả đội đều sững sờ, riêng Haru thì còn có lẫn chút bực tức trong lời nói.

-Zoe...

Sao em lại biết chuyện này?

- Will thắc mắc.

-Vì mẹ và chị gái em từng là nhà khoa học nghiên cứu dự án "Tương lai vĩnh cửu" này.

- Tôi cũng chẳng có gì muốn giấu giếm nên đưa đáp án ngay lập tức.

-10 năm trước, dự án vừa đạt được bước ngoặt lớn khi cổng không gian có thể vận chuyển con người thì mẹ em gặp tai nạn trên đường tới dự lễ tốt nghiệp của chị Kelly.

Cho tới năm ngoái, khi tập đoàn Lamsbrey vừa mở họp báo công bố nghiên cứu thành công chất LBR25 giúp con người tồn tại được trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất thì toàn bộ nhóm nghiên cứu Gen3 mất tích.

Và có vẻ không thuyết phục lắm nhưng em từng ăn ngủ tại viện nghiên cứu đại học Lamsbrey L.A nên cũng nghe được ít nhiều chuyện như vậy.

-Tớ cũng học Lamsbrey L.A này!

Mà anh Will cũng học Lamsbrey nhỉ?

-Không, anh vào làm tại Lamsbrey sau khi tốt nghiệp đại học Kĩ thuật Công Nghệ Huazhang.

Alex có vẻ chẳng hề chú tâm vào lời giải thích của tôi mà chỉ nghe lọt tai mỗi chuyện tôi và cậu ấy học cùng trường đại học, rồi lại kéo mọi người vào mấy câu hỏi ngớ ngẩn.

Vậy là câu chuyện cứ thế bị cậu ấy cắt ngang.

"Bíp bíp!!!"

Đồng hồ điện tử đeo tay của Joss nhảy sang 8:00 AM, tiện thể thông báo rằng cả nhóm đã tốn gần 1 tiếng để đứng dậm chân tại chỗ với dăm ba câu chuyện chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ cần làm.

Không khí xung quanh chỉ vì tiếng kêu đột nhiên xuất hiện này mà im ắng tới kì lạ.

6 người chúng tôi lại tiếp tục trân mắt nhìn nhau cho tới khi Will lên tiếng.

-Thôi, mọi chuyện để tối nói sau.

Giờ phải tập trung vào nhiệm vụ này đã.

-Vậy thì cả nhóm lên đường tới đỉnh núi kia luôn chứ còn chần chờ gì nữa?!

- Haru vẫn luôn vội vàng như vậy.

-Không thể đi cả nhóm được.

-Will đáp lời.

-Tại sao?

Không phải từ đầu đã cảnh báo là không được tách nhóm rồi à?

-Haru trưng ra bộ mặt khó hiểu.

-"Không tách nhóm" ở đây là không đi một mình.

Chúng ta có 6 người, chỉ cần 2 người cho nhiệm vụ này thôi.

4 người ở lại sẽ lo việc tìm đồ ăn và cứu trợ nếu cần thiết.

Dựa vào ước chừng khoảng cách thì từ đây tới ngọn núi kia chỉ tầm 2km thôi.

-Nhưng còn phải leo lên đỉnh núi...

- Mary khẽ thắc mắc.

-Dù phải leo thì cũng không tới 2km nữa đâu.

Joss, khoảng dịch chuyển xa nhất của em là bao nhiêu?

- Will hỏi.

-Cỡ 1000m, lâu rồi em cũng không thử tới giới hạn.

- Joss nhíu mày.

-Vậy sau mỗi lần dịch chuyển thì em cần bao lâu để hồi phục cho lần dịch chuyển tiếp theo?

-Khoảng 5 phút.

-Em có thể mang theo người khác dịch chuyển cùng chứ?

-Cái này... em... em chưa thử bao giờ.

-Anh định để nhóc này thực hiện nhiệm vụ đầu tiên ấy hả?

- Alex hỏi.

-Ừ.

Cũng coi như luyện tập cho Joss luôn.

- Will luôn có kế hoạch ngay khi bắt đầu.

- Em thử ngay tại đây đi.

Đưa anh dịch chuyển cùng.

Không để cho Joss có cơ hội từ chối, Will nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của cậu nhóc.

Còn Joss-đáng-thương thì nhìn chúng tôi, mong chờ nhận được sự trợ giúp nào đó.

Nhưng ý định của Will đã rõ ràng đến vậy rồi thì còn ai có thể thay thế cậu nhóc trong nhiệm vụ lần này được đây?

Sau một lát bối rối bị Will nhắc nhở, Joss đã bắt đầu tập trung ý thức vào việc bộc lộ dị năng.

Bàn tay nắm với tay Will dần xiết chặt hơn.

Khi luồng ánh sáng xanh lá lóe lên cũng là lúc cả Joss và Will dịch chuyển tới phía bìa rừng trong nháy mắt.

-Ôi Chúa ơi!!!

Em làm được rồi!!!

- Joss vừa ngạc nhiên vừa phấn khích với "lần đầu tiên bất đắc dĩ" này.

- So với dịch chuyển 1 mình thì nặng hơn một chút nhưng không tốn quá nhiều năng lượng.

-Vậy thì tốt rồi.

Chúng ta chia nhau làm việc thôi.

Will gật đầu ra hiệu với chúng tôi rồi cùng Joss hướng về phía ngọn núi.

Trò chơi sinh tồn này thật sự đã bắt đầu rồi.

_GAME START_
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chương IV: HARU VÀ DANIEL


Sau khi Will và Joss khuất sau rừng cây rậm rạp, 4 người còn lại chúng tôi chia nhau bắt tay vào nhiệm vụ thực địa và kiếm nguồn thức ăn cho mấy ngày tới đây.

Mặc dù Mary không muốn tách ra với tôi cho lắm, nhưng vì đảm bảo an toàn cho 2 cô gái trong đội thì cô bé đành phải chọn đi cùng Alex hoặc Haru.

Có lẽ vì ấn tượng ban đầu của Mary đối với Haru không được tốt cho lắm nên ngay lập tức cô bé chọn đi cùng Alex.

Phân chia xong xuôi, chúng tôi chia nhau đi về 2 phía men theo con suối.

Lúc đầu tôi cũng khá e ngại khi phải đi cùng người vội vàng, nóng nảy, đã thế ăn nói lại hơi cộc cằn như Haru.

Nhưng chung quy lại thì tất cả chỉ là do ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm.

Còn nếu tiếp xúc với Haru lâu một chút thì sẽ thấy anh ấy thật sự là một người khá thú vị.

Sau một hồi tìm kiếm và liều mạng ăn thử mấy loại quả hơi kì dị thì chúng tôi cũng đã tìm được một loại quả trông bên ngoài khá giống kiwi nhưng lại có vị như chanh ướp mật ong.

Không mất thời gian đắn đo, Haru nhanh chóng leo lên cây hái những quả sắp chín nhưng vẫn còn độ cứng tương đối, đảm bảo có thể để được vài ngày.

-Zoe, em có cảm thấy Mary có vẻ không thích anh lắm không?

Chắc cô bé vẫn còn giận chuyện hôm qua anh hơi lớn tiếng thì phải.

- Haru đang cheo leo trên cây hái quả thì tự dưng ngẩn ngơ nghĩ ngợi rồi nói vọng xuống phía gốc cây tôi đang đứng.

-Em cũng không chắc nữa.

Hay lần tới anh thử ghép cặp đi chung với Mary xem, biết đâu 2 người lại thân nhau đấy.

- Tôi vừa bắt lấy trái cây Haru ném xuống cho vào balo, vừa ngước lên e ngại.

- Mà anh xuống được rồi đó.

Anh đứng trên đấy thẫn thờ như vậy, ngã xuống đây thì em làm sao mà cứu nổi.

-À...

Anh xuống đây.

- Bị tôi bóc mẽ, Haru ngại ngùng gãi đầu cười trừ rồi leo xuống khỏi cây "kiwi chanh mật ong".

Mặc dù tôi vẫn có thể vác được balo quả "kiwi chanh mật ong" đầy ắp kia nhưng Haru nhất định giành lấy công việc "nặng nhọc" này.

Chúng tôi đi suốt một buổi sáng cũng không gặp bất kì con thú nào, thỉnh thoảng chỉ có mấy loài gặm nhấm chạy lúc rúc qua đám cây bụi.

Sau khi ăn tạm mấy quả mọng trên đường di chuyển tôi tiện tay hái cho qua bữa trưa, hai chúng tôi đành quay về phía con suối để tìm vận may với cá.

Cuối cùng thì thần may mắn đã mỉm cười.

Con suối không quá lớn nhưng cá thì nhiều vô số kể.

Hơn thế nữa, chúng tôi còn có một thợ đánh cá tầm cỡ quốc tế ở đây nên chỉ sau vài nhát phóng lao, Haru đã bắt được số cá đủ cho bữa tối của cả đội.

-Giá như em có dị năng hữu ích như anh thì tốt biết mấy.

Mang vác bao nhiêu đồ nặng như vậy mà không thấy mệt chút nào.

- Suốt quãng đường về lại địa điểm cũ, tôi chẳng biết nói gì ngoài việc vừa thở vì mệt, vừa liên tục cảm thán về dị năng "siêu có ích" của Haru.

-Dị năng của em cũng có ích mà.

Tối qua thật sự anh đã rất phấn khích khi thấy em trồng hoa oải hương đấy.

- Haru bật cười khi nhìn bộ mặt nhăn nhó của tôi.

-Trước đây anh Daniel cũng từng nói vậy với em.

Câu nói của Haru đột nhiên khiến tôi nhớ lại lần đầu Kelly đưa Daniel về nhà.

Lúc đó tôi cũng đang luyện tập dị năng bằng cách trồng hoa oải hương trong chậu.

Daniel cũng là một dị năng giả nên anh ấy hoàn toàn không kinh ngạc khi em gái của người yêu "biến ra hoa oải hương" ngay trong sân nhà như thế.

Nhưng tôi nhớ lúc đó Daniel đã rất phấn khích, anh ấy còn hỏi tôi rằng: "Lần tới có thể trồng cho anh một cây hoa anh đào được không?" với ánh mắt đầy mong chờ.

Hạt anh đào tôi đã nhận rồi, nhưng hạt còn chưa kịp gieo xuống đất thì Kelly và Daniel đã cùng biến mất không lí do.

-Zoe...

Này Zoe...

- Haru gọi tên, cắt đứt dòng suy nghĩ vừa luẩn quẩn trong đầu tôi.

- Em vừa nói là Daniel...

đó là người quen của em sao?

-À, vâng.

Anh Daniel là người yêu của chị gái em.

Nghe chị Kelly kể lại rằng hai người họ gặp nhau trong buổi tuyển chọn thành viên Gen3 của dự án IF, rồi đâu đó trúng tiếng sét ái tình, vậy là yêu nhau luôn đó anh.

Nghe tôi nói về chuyện của Kelly và Daniel, sắc mặt Haru trông khá nghiêm trọng.

Khuôn mặt này và khuôn mặt tươi cười vừa nãy thật sự khác nhau một trời một vực.

-Daniel mà em đang nói tới năm nay 28 tuổi, cao tầm 1m85, là con lai Anh-Nhật, cận rõ nặng nhưng lười đeo kính, mang dị năng thể lực giống anh, cuối năm ngoái đã được dự án IF xác nhận mất tích đúng không?

-Anh...

Quen anh Daniel sao?

- Tôi khá bất ngờ khi thấy Haru nắm rõ thông tin về Daniel như vậy.

-Daniel...

Là anh trai của anh.

*

**

***

Để chứng minh mối quan hệ anh em, Haru lục trong "túi thần kì bảo mật 5 sao" ra một tấm ảnh gia đình, đưa cho tôi xem.

Haru khá giống mẹ với gương mặt mang nét châu Á khá đậm, còn Daniel thì lại giống y đúc bố với gương mặt rõ nét châu Âu.

Hai anh em hầu như không có mấy nét tương đồng nên tôi không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.

Cả tôi và Haru đều không ngờ rằng thế giới lại bé đến vậy.

Hai người tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau như tôi và anh ấy lại cùng có chung một mục đích tìm kiếm khi tham gia vào trò chơi này.

-Từ ngày anh Daniel mất tích, bố mẹ anh đã cho người tìm hiểu khá nhiều về tập đoàn Lamsbrey và dự án IF.

Nhưng chỉ được vài ngày là hầu như các hướng thông tin đều đi vào ngõ cụt.

Cho đến khi anh vô tình biết được Lamsbrey tạo ra trò chơi sinh tồn mà chỉ có dị năng giả mới được tham gia này.

- Haru vừa xếp củi để chuẩn bị nhóm lửa nướng cá, vừa kể cho tôi nghe câu chuyện của anh ấy trong lúc chờ những người khác trở về.

-Anh biết việc chị Kelly và anh Daniel đồng nghiên cứu ra hợp chất LBR25 chứ?

-Anh có nghe qua.

Nhưng sau khi công bố nghiên cứu thành công thì Lamsbrey lại loại LBR25 ra khỏi dự án IF nên mọi thông tin liên quan đều bị cắt đứt tại đó.

Em nghĩ chuyện này có liên quan tới việc Gen3 mất tích sao?

-Em nghĩ vậy.

Vì thực chất mẫu nguyên bản duy nhất của LBR25 đã bốc hơi khỏi phòng thí nghiệm từ ngày Gen3 mất tích rồi.

Hơn nữa, em còn tìm được dữ liệu về E816 trong số tài liệu nghiên cứu LBR25 của chị Kelly.

-Có nghĩa là...

-Hai người họ đang ở trên hành tinh này cùng với hợp chất LBR25.

Lamsbrey đưa chúng ta tới đây để bắt họ.

-Vậy không phải hai người họ đang gặp nguy hiểm sao?

Ngoài chúng ta ra thì còn tận 58 dị năng giả khác đang ở đây, chúng ta cũng không biết được phải tìm họ ở đâu nữa.

-Dù sao chúng ta cũng đến được đây, tức là đã gần hai người họ hơn rồi.

Em tin chị Kelly và anh Daniel đủ khả năng để giữ bản thân an toàn tới khi chúng ta tìm ra họ.

Tôi nắm chặt mặt dây chuyền hình ngôi sao trong tay.

Kể từ khi bắt đầu kí tên lên tờ giấy đăng kí tham gia trò chơi này, những kí ức về Kelly và Daniel lúc nào cũng hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi.

Chắc chắn rằng hai người họ vẫn đang chờ chúng tôi ở một nơi nào đó trên hành tinh E816 này.

Chúng tôi sẽ tìm ra họ và vạch trần bộ mặt thật của quý ngài Des Lamsbrey nổi tiếng toàn cầu kia.

Sẽ sớm thôi, ông ta sẽ phải trả cái giá thích đáng cho những hành động xấu xa của mình.

_HARU VÀ DANIEL_
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chap V: ĐÊM THỨ HAI TẠI E816


Mặt trời vừa lặn thì mọi người cũng kịp trở về.

Alex và Mary mặc dù đi lâu hơn nhưng tình trạng cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi mang về toàn mấy loại quả kì dị không kém "kiwi chanh mật ong" của chúng tôi.

Will và Joss thì đúng nghĩa "đi thế nào về thế nấy", ngoài thân mình ra thì chẳng mang thêm gì về cùng.

Nguyên nhân là do hai chàng trai này sau khi hoàn thành nhiệm vụ đặt máy định vị lên đỉnh ngọn núi kia thì mất cả buổi chiều để tìm đường ra khỏi khu rừng vì... lạc đường.

Người trông tiều tụy nhất sau nhiệm vụ đầu tiên chắc chắn là Joss.

Không biết cậu ấy đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng cho việc sử dụng dị năng mà khi vừa về đến nơi, cậu ấy liền nằm vật xuống bãi cỏ, đến tận bây giờ vẫn không thèm nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.

Will thì ngồi tính toán với cả đống số liệu công thức vật lý để đưa ra chế độ luyện tập dị năng cho Joss trong thời gian tới.

Có vẻ quá trình thực hiện nhiệm vụ hôm nay không được suôn sẻ cho lắm bởi vì mức độ thành thạo dị năng của Joss gần như bằng 0.

Nghe Will kể lại thì khoảng cách dịch chuyển mỗi lần của Joss càng lúc càng ngắn lại, thời gian hồi phục cần nhiều hơn, và từ lần dịch chuyển thứ 5 thì cậu ấy còn không mang được Will dịch chuyển cùng.

Vì tất cả đều là sự thật nên Joss chẳng biết nói gì, đành ngồi ăn cho xong bữa tối của mình.-Em chưa bao giờ sử dụng dị năng liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy luôn.

- Joss vừa ăn xong là bắt đầu than thở.-Là do bình thường không chịu sử dụng dị năng nên mới mệt như vậy đó.

Từ ngày mai anh, Haru và Alex sẽ thay nhau giúp em luyện tập.

- Will thêm củi vào đống lửa.

-Mà cũng không còn sớm nữa, mọi người chia nhau nghỉ ngơi lấy lại sức đi.-Hôm nay anh định chia ca thế nào?

- Alex hỏi.-Joss mệt thế này thì miễn cho cậu nhóc gác đêm nay.

Còn 5 người chúng ta sẽ rút que cho công bằng.

- Will vừa nói vừa làm mấy que thăm.Tôi và Haru cùng rút được que ngắn, nhưng Alex lại ngỏ ý đổi với Haru vì chưa buồn ngủ nên tôi và cậu ấy chung ca gác.Hai người chúng tôi, mỗi người ngồi một bên đống lửa, im lặng chờ đối phương bắt chuyện.

Tôi không biết có phải Alex đang muốn "thi gan" xem ai mở lời trước với tôi hay không, nhưng tôi thì thật sự có ý nghĩ như vậy.

Ngồi im như hai pho tượng cỡ chừng một tiếng đồng hồ thì Alex cũng "chịu nhận thua".-Ừmm...

Zoe này...

Cậu không nhận ra tớ thật à?-...Hả?!

- Tôi gần như bị đứng hình trước câu hỏi của Alex.Ngay từ khi mới gặp nhau, tôi đã thấy tên của cậu ấy nghe rất quen nhưng lại không thể nhớ ra trước đó đã từng nghe thấy ở đâu.

Hoặc có thể là cậu ấy có khuôn mặt tựa như đám hotboy trường học nên tôi mới nhầm lẫn rằng đã từng nhìn thấy cậu ấy cũng nên.

Cho đến lúc này, sau khi nghe câu hỏi của cậu ấy thì tôi khá chắc là chúng tôi đã từng gặp nhau ở đâu đó, nhưng kí ức về chuyện đó có lẽ đã bị đống kiến thức sinh vật học và chuyện về IF nhấn chìm vào một góc nào đó mất rồi.-À...

Vậy là cậu không nhớ thật.

- Alex khẽ thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng.-Tớ... xin lỗi.

Từ lúc chị Kelly mất tích, trong đầu tớ chẳng có gì ngoài dự án IF cả...

- Tôi cố gắng giải thích để cứu vãn bầu không khí đang dần tệ đi này.-Không sao...

Cũng không phải là lỗi của cậu...

- Alex gượng cười với tôi, tay cầm cành củi khô nguệch ngoạc mấy kí hiệu trên mặt đất.(☾✶➳♢☉≈❥)Những kí hiệu này...

Trăng khuyết là sự nghi hoặc.Ngôi sao sáu cánh là sự hi vọng.Mũi tên là sự quyết định.Kim cương là sự vĩnh cửu.Trăng tròn là sự tin tưởng.Sóng biển là sự vô tận.Ngoại trừ kí hiệu trái tim ra thì đây chẳng phải là quy ước chung của tôi và người bạn mặc dù chưa từng gặp nhau nhưng đã có tận 4 năm trao đổi thư qua quyển Bách khoa toàn thư về sinh vật học trong thư viện đại học Lamsbrey L.A sao?!

Những kí hiệu này là do chúng tôi tự quy ước với nhau nên nó quen thuộc tới mức tôi chỉ cần nhìn thoáng qua là đã đủ nhận ra rồi.

-Alex...

Chẳng lẽ cậu là...******Những kí ức về 4 năm trò chuyện qua thư với người bạn thân chưa một lần gặp mặt giống như từng đợt sóng dồn dập ùa vào tâm trí tôi.

Tất cả đều trở lên rõ ràng đến mức khó tin.

Khi tôi vừa vào đại học, tất nhiên là không có bạn bè, cũng không có hội nhóm hay câu lạc bộ nào muốn mời một kẻ mờ nhạt như tôi tham gia.

Vậy nên hầu hết thời gian ở trường tôi đều dành để học và đọc sách.

May mắn thay, thư viện của đại học Lamsbrey L.A có tới cả ngàn cuốn sách về sinh vật học, đủ để tôi đọc suốt 4 năm.

Nhưng việc trò chuyện qua thư với Alex đã khiến cho kế hoạch đọc hết ngàn cuốn sách của tôi tan thành mây khói.

Từ sau lần tôi trả lời câu hỏi ngốc nghếch của cậu ấy trong quyển Bách khoa toàn thư về sinh vật học thì chúng tôi bắt đầu dùng nó làm phương tiện liên lạc.

Vì học khác ngành nên lịch học khác nhau hoàn toàn, sau giờ học Alex phải đi làm part-time, còn tôi thì dành khá nhiều thời gian vào luyện tập dị năng nên sau khi tính toán mất 2 lần trao đổi thư, chúng tôi đã cùng thống nhất sẽ không gặp nhau cho đến khi ra trường.

Đâu thể ngờ được rằng cả 2 đều tham gia vào trò chơi sinh tồn này, cùng đến đây và trở thành đồng đội.

Mặc dù đã từng rất thân thiết nhưng để mà nói về việc tại sao tôi không nhận ra khi nghe tên cậu ấy thì...

ừm... chúng tôi chưa từng giới thiệu tên cho đối phương biết.

Tôi gọi cậu ấy là Trăng (Moon), còn cậu ấy gọi tôi là Sao (Star) - bắt nguồn từ 2 kí hiệu đầu tiên chúng tôi quy ước với nhau.

-Lúc ấy tớ đã hỏi là: "Các bạn học ngành Sinh vật học có thể không tưới nước mà vẫn khiến hạt nảy mầm, phát triển thành cây và nở hoa được không?".

Tớ đợi suốt 3 tuần không có ai trả lời.

Cho tới hôm đó, khi mở quyển sách ra và thấy cậu để lại câu trả lời rằng "Tớ có thể.", thật sự tớ đã cười rất lâu tại đó và bị cô Mandarin mắng một trận te tua vì làm ồn.

- Alex thay tôi nhắc lại câu chuyện khởi đầu cho tình bạn của chúng tôi 4 năm trước.-Nhưng...

Không phải cậu học ngành Khoa học ứng dụng sao?

Cậu đến khu sách ngành Sinh vật học làm gì?

- Tôi thắc mắc.-Cậu Clint, em trai của mẹ tớ, nhận được 1 gói hạt giống kì lạ lắm.

Mỗi lần trồng xuống mà tưới nước là hạt sẽ hỏng luôn.

Còn không tưới nước thì nó không chịu mọc.

Tớ đến tìm sách đọc một chút xem có giúp ích gì được hay không.

Nhưng kết quả thì 4 năm rồi hạt giống đó vẫn chưa nảy mầm.

- Alex gãi đầu, cười như kiểu đó chỉ là chuyện không đáng nhắc tới.-Tớ nhớ khi cậu hỏi, tớ đã trả lời rằng tớ có thể khiến mọi loại hạt nảy mầm rồi mà nhỉ ?!

Lần mà tớ vẽ thêm ngôi sao vào phía sau hình trăng khuyết của cậu ấy.

- Tôi gợi nhắc lại câu trả lời mà Alex từng phớt lờ với ánh mắt có phần trách móc.-À...

Thật ra thì...

Tớ xin lỗi.

Nhưng lúc đó tớ đã nghĩ cậu là một kẻ ba hoa...

Vì chẳng ai lại tự dưng khiến hạt nảy mầm, phát triển thành cây và nở hoa mà không cần tưới nước cả.

Nhưng mà cách nói chuyện đầy tự tin của cậu đã thu hút tớ.

Nên là tớ ném luôn chuyện cái hạt của cậu Clint qua một bên...

Cho tới hôm qua gặp lại cậu ở đây, tận mắt nhìn thấy cậu trồng hoa oải hương, tớ mới nhận ra là tớ sai rồi.Alex vội vàng giải thích khiến tôi chẳng biết làm gì ngoài bật cười.

Đúng lúc này, bụng của Alex bỗng dưng reo ầm ĩ.

Tôi và cậu ấy nhìn nhau rồi lại phá lên cười như 2 đứa trẻ con.

Tối nay chúng tôi ăn cá do Haru bắt được, nhưng Alex thì có vẻ ghét cá tới mức chui hẳn vào trong lều ngồi để tránh mùi cá nướng.

Suốt bữa ăn cậu ấy chỉ ngồi mân mê mấy quả "kiwi chanh mật ong" nên hẳn là đến lúc này cậu ấy đang rất đói bụng rồi.

-Cậu có muốn ăn một chút bánh quy chocolate, sau đó tráng miệng bằng dâu tây không?

- Tôi mở lời.-Bánh quy chocolate và dâu tây à...

Nghe hấp dẫn ghê.

Nhất là vào lúc bụng tớ đang sôi ùng ục sau khi mấy quả kì lạ lúc tối được tiêu hóa hết như bây giờ.

Nhưng mà...

- Đột nhiên Alex ngẩn người khiến tôi đang định đứng dậy cũng bị bất động theo.-Nhưng sao cơ???

-Chúng ta đâu có hạt dâu tây?

Đừng nói là cậu sẽ biến ra đấy nhé?!Ôi anh chàng này.

Những câu hỏi ngốc nghếch của cậu ấy luôn khiến tôi phòng bị không kịp.-TỚ.

LUÔN.

MANG.

THEO.

RẤT.

NHIỀU.

LOẠI.

HẠT.

Tôi nói chậm từng chữ một để đáp lại sự hoảng hốt chợt hiện lên trên khuôn mặt điển trai của cậu bạn tưởng rằng xa lạ nhưng thực chất lại rất thân quen.

Sau khi xua tan được nghi vấn về việc tôi có thể biến ra hạt giống của Alex, tôi rón rén bước vào lều tìm balo của mình để lấy bánh và hạt giống dâu tây.

Nhưng vừa bước vào thì tôi phát hiện ra Will đang ngồi thẫn thờ ở một góc lều với đôi mắt nhắm hờ, lập tức mở ra ngay khi thấy tôi.

Tôi đang định mở miệng hỏi thì anh đã đưa tay lên ra dấu bảo tôi im lặng, tránh làm mọi người thức giấc.

Sau đó anh cố gắng đặt tay Joss ra khỏi chân mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi cùng tôi đi ra ngoài.

Alex thấy tôi quay lại cùng Will thì khuôn mặt có vẻ thoáng chút buồn, hoặc là do ánh lửa khiến tôi nhìn lầm cũng nên.

Trong lúc Will cho thêm củi vào đống lửa, tôi bắt đầu công việc trồng cây của mình.

Còn anh chàng Alex thì ôm gói bánh quy với ánh mắt đầy háo hức xem tôi khiến hạt nảy mầm, bụi dâu tây kết quả chín mọng trong vòng chưa đầy 3 phút.

-Haru nếu còn thức chắc chắn sẽ lại cằn nhằn em tại sao không trồng hẳn một vườn dâu tây để đỡ phải ăn mấy quả kì lạ kia cho mà xem.

- Will nhanh tay hái quả dâu to nhất bỏ vào miệng trong sự oán hận tràn ngập đôi mắt của Alex.

- Nhưng mà Zoe ạ, dâu tây này là loại ngon nhất mà anh từng được ăn.

Dị năng của em đúng là trên cả tuyệt vời.

Tôi ngồi nhìn Will và Alex tranh nhau từng quả dâu tây, tự dưng trong lòng cảm thấy có một chút gì đó hạnh phúc khó tả.

Cảm giác giống như người nông dân khi nhìn thấy khách hàng tán dương những nông sản mà mình cất công trồng trọt vậy.

Nếu có thể tìm thấy Kelly và Daniel, cùng nhau bình yên rời khỏi nơi này, tôi nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều về việc mở trang trại trồng hoa quả nữa.

Hi vọng lúc đó, những thành viên của đội 2 sẽ là những khách hàng đầu tiên tới mua nông sản mà tôi trồng được trên trang trại của chính mình...

_ĐÊM THỨ HAI TẠI E816_
 
Trở Về Nhà (Comeback Home)
Chap VI: WILLIAM VÀ ALEX


Sau khi nhờ Alex dùng gió sấy khô cho một ít hạt dâu tây để lần tới sử dụng, tôi mới hỏi Will về lí do anh không ngủ sâu giấc, mặc dù hôm nay làm nhiệm vụ đã tốn rất nhiều sức lực, cả đội đều thấm mệt.–Thật ra thì đã 12 năm rồi anh chưa có một giấc ngủ nào đúng nghĩa cả. – Will gảy đống lửa đang cháy rực, giọng nói có phần trầm hơn khi kể cho tôi và Alex nghe câu chuyện của mình.Gia đình Will là người gốc Hoa, chuyển đến sống tại Singapore khi bố mẹ anh kết hôn.

Anh là con một, lại không có anh chị em họ hàng ở gần nên cuộc sống của anh chỉ có bố mẹ là người thân duy nhất.

Ngay từ khi còn nhỏ, Will đã luôn có những giấc mơ lạ lùng về những chuyện sẽ xảy ra với bản thân anh và những người xung quanh.

Ban đầu chỉ là những tai nạn nhỏ như vấp ngã, đứt tay,...

đôi lúc có những giấc mơ tốt đẹp thì cũng chỉ là trúng coupon mua hàng, trúng thưởng xổ số...

Nhưng khi anh kể lại với bố mẹ thì họ lại nghĩ đó là do trí tưởng tượng của trẻ con nên cũng chẳng hề để tâm.

Cho tới 12 năm trước.

Cách 2 tuần trước khi bố mẹ Will phải đến New York để tham dự buổi hội thảo khoa học do tập đoàn Lamsbrey tổ chức với tư cách đối tác thị trường châu Á, anh liên tục mơ thấy ác mộng về việc máy bay gặp sự cố và biến mất vào khoảng không vô định.

Mặc dù đã cố gắng ngăn cản bố mẹ nhưng anh không thể thay đổi được quyết định của họ.

Càng đến gần ngày đó, Will lại càng thấy rõ ràng vụ máy bay mất tích trong giấc mơ của mình hơn.

Chỉ cần anh nhắm mắt lại là toàn bộ những hình ảnh đáng sợ đó sẽ hiện lên trong đầu, chính vì vậy mà suốt 3 ngày Will không hề dám chợp mắt một chút nào.

Vào ngày bố mẹ lên máy bay, Will đã lén tới chờ trước tại sân bay để ngăn cản họ.

Nhưng do thiếu ngủ nhiều ngày kèm theo tinh thần căng thẳng nên trong lúc đi tìm cửa mà bố mẹ check in thì anh bị ngất và được nhân viên sân bay đưa vào phòng nghỉ.

Đến khi Will tỉnh lại thì đã là 4 tiếng sau khi máy bay cất cánh, những gì trong giấc mơ tiên tri của anh cũng đã đều trở thành sự thật.

Sau khi bố mẹ mất tích cùng chuyến bay đó, Will được tập đoàn Huazhang tài trợ tất cả chi phí sinh hoạt, học tập cho tới khi tốt nghiệp đại học như một hình thức tri ân tới bố mẹ anh.Cậu thiếu niên 15 tuổi ngày đó đã đặt một dấu hỏi lớn về cái tên Lamsbrey, liệu rằng tập đoàn này và sự mất tích của bố mẹ anh có liên quan gì đến nhau hay không.

Chính vì lí do đó nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã xin vào làm tại bộ phận nghiên cứu chế tạo vi mạch tập đoàn Lamsbrey trụ sở châu Á.

Tới khi biết tập đoàn đang triển khai trò chơi sinh tồn với phần thưởng là thực hiện một nguyện vọng của người chiến thắng thì anh đã đăng kí tham gia với mong muốn xóa đi dị năng tiên tri thấy tai họa, nhưng thực chất là tìm câu trả lời cho thắc mắc suốt 12 năm nay của mình. –Và rồi anh được gặp mọi người và cùng trở thành đội 2. – Will khẽ mỉm cười.–12 năm trước...

Chuyến bay mất tích đó có phải là AL427 không ạ? – Cả tôi và Alex nãy giờ rất chăm chú lắng nghe câu chuyện của Will, nên khi Alex lên tiếng tôi mới phát hiện ra có một chút gì đó hơi khác trong cách cậu ấy đặt câu hỏi.–Đúng rồi.

Mà sao em biết chuyện đó? – Will nhìn Alex đầy ngạc nhiên.–Em biết...

Bởi vì bố mẹ em cũng mất tích trên chuyến bay này...******Đêm dần trở lên lạnh lẽo cùng với câu chuyện của Alex.

Cậu ấy là con nhà nòi chính hiệu khi mà bố mang dị năng thể lực, mẹ mang dị năng thị giác đạt đến mức độ có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trong bán kính 15 dặm.

12 năm trước họ đến châu Á du lịch kỉ niệm 10 năm ngày cưới và mất tích sau vụ máy bay gặp sự cố.

Khi đó Alex đang tham gia chuyến dã ngoại của trường nên mới không trở thành nạn nhân bất đắc dĩ.

1 tuần sau khi bố mẹ mất tích, Alex được người em trai duy nhất của mẹ – cậu Clint – đón về L.A sống cùng.

Cũng nhờ có cậu Clint tạo điều kiện cho luyện tập dị năng nên Alex mới có thể thông thạo dị năng siêu khủng của mình.

Do đang làm việc tại kho lưu trữ của hệ thống phòng thí nghiệm Trung tâm nghiên cứu phát triển công nghệ cao Lamsbrey L.A nên khoảng 2 tháng trước, trong 1 lần đi rà soát lại kho trước khi tan ca, cậu Clint đã vô tình nghe thấy 2 nhân viên phòng thí nghiệm nói với nhau về việc dị năng hiện tại của những dị năng giả họ đang giam giữ đều không giúp ích được gì cho việc kích hoạt mẫu LBR26 – hợp chất thay thế LBR25 đã bị đánh cắp.

Sau khi nghe được câu chuyện đó từ cậu Clint thì Alex khẳng định rằng vụ máy bay mất tích kia không phải tai nạn mà là một vụ bắt cóc.

Vậy nên bằng mọi giá cậu ấy đã đăng kí tham gia trò chơi sinh tồn này, với mục đích duy nhất là tìm ra nơi mà Lamsbrey đang giam giữ bố mẹ của cậu ấy.

–Em tin là họ vẫn còn sống.

Cả bố mẹ anh và bố mẹ em.

Nhất định chúng ta sẽ tìm ra họ.

Đến lúc đó anh sẽ ngủ ngon lại được thôi.

Alex cười nhăn nhở với Will để giấu đi nỗi buồn vừa chợt hiện lên trong đôi mắt.

Nỗi buồn đó, tôi thật sự rất quen thuộc.

Vì chính tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần trong đôi mắt của chính mình mỗi khi nhìn vào gương, kể từ khi mẹ tôi mất tích, sau đó lại đến chị Kelly.

Will đang định nói thêm gì đó thì cửa lều mở ra, Haru bước về phía chúng tôi với gương mặt ngái ngủ.

Anh ấy đến thay ca cho tôi và Alex sớm hẳn 10 phút.

Để không uổng phí lòng tốt của Haru, 2 đứa chúng tôi nhanh chóng cuốn gói vào lều, tìm cho mình một chỗ nằm trước sự bành trướng của Joss – người đang dang rộng tay chân, ngủ không biết trời đất là gì.

Mary thấy chúng tôi vào thì cũng tỉnh giấc và nhường cho tôi chỗ mà cô bé đang nằm.

Vì quá mệt nên vừa nằm xuống tôi đã chìm luôn vào giấc ngủ.

Đêm thứ 2 tại E816, thật may mắn là vẫn trôi qua trong yên bình..._WILLIAM VÀ ALEX_
 
Back
Top Bottom