Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 10: Tự tay nấu cơm


Ôn Oanh nghe cô nói xong cũng không có phản ứng gì, quay đầu lại tiếp tục nhìn con đường phía trước.

Yến An: "......"

Cô khẽ hừ một tiếng, vốn định dỗi không thèm nói chuyện với Ôn Oanh đến tận ngoài ruộng, nhưng khi cúi đầu nhìn bộ y phục trên người mình, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.

"Có bộ nào tiện cho làm việc để ta mặc không? Bộ này mặc thấy không được thuận tiện cho lắm."

Yến An đã quan sát kỹ rồi, người khác đều mặc áo ngắn tay hẹp gọn gàng, còn cô thì lại mặc áo dài tay rộng thùng thình, thực sự rất vướng víu.

Ánh mắt Ôn Oanh rơi xuống người cô, thật ra Yến An mặc bộ y phục này trông rất đẹp, dáng người thon gầy toát lên khí chất thư sinh nhã nhặn, bộ này rất hợp với cô, thậm chí nàng còn cảm thấy Yến An có thể mặc đẹp hơn, xứng đáng với những bộ tốt hơn nữa.

"Y phục tiện cho làm việc mặc không thoải mái đâu." Ôn Oanh đáp.

Điểm này nàng không hề lừa Yến An, y phục hiện tại Yến An đang mặc là vải bông, so với loại vải thô thì dễ chịu hơn rất nhiều.

Da Yến An mịn màng yếu ớt, sợ là mặc vải thô sẽ bị cọ rát da.

"Ngươi mặc được thì ta cũng mặc được." Yến An mím môi nói.

Ngươi ăn lá ta ăn cuống, ngươi mặc bông ta mặc gai, Yến An nhìn mà cảm thấy khó chịu trong lòng.

Ôn Oanh nghe lời cô nói, nhất là giọng điệu có phần không cam tâm kia, thật sự không hiểu loại chuyện này thì có gì đáng để so đo, lại còn là so với cái khổ nữa chứ.

"Vậy ta về sửa lại cho ngươi." Ôn Oanh hơi dịu giọng nói.

Lúc đó sẽ sửa sao cho mặc vải bông bên trong, bên ngoài khoác vải thô, vừa tiện hoạt động lại không quá khó chịu.

Yến An lập tức nở nụ cười trở lại, còn không quên khen một câu: "Ngươi thật khéo tay!"

Ôn Oanh khẽ giật khóe miệng, nàng chẳng cảm thấy đây là lời khen gì cả, chính vì quá khéo tay nên mới bị giữ lại nhà tới mười bảy tuổi, rồi bị lợi dụng danh tiếng "giỏi giang" ấy để nhà họ Yến lấy được sáu mươi lượng bạc mới gả nàng đi.

Cũng may vì nàng biết làm việc nên còn chút giá trị trong nhà, mới có thể được giữ lại đến mười bảy mới gả chồng, bằng không chỉ sợ đã sớm bị gả đi lấy sính lễ rồi.

Tuy rằng sau ngày hôm qua cơ thể đã vô cùng mỏi mệt, nhưng hôm nay khi làm đồng Yến An cũng đã thuận tay hơn nhiều so với hôm trước. Cả buổi sáng hai người đều chuyên tâm gặt lúa, nhìn thửa ruộng ngày càng vơi bớt, trong lòng Yến An dâng lên một tia cảm giác thành tựu.

Với tiến độ hiện tại, có lẽ ngày mai là có thể gặt xong hết số lúa còn lại, đến lúc ấy có thể nhận được tiền, trong nhà chắc cũng không quá khó khăn nữa!

Nghĩ đến đây, Yến An cảm thấy tràn đầy mong đợi về tương lai, đặc biệt là còn sống chung với nữ chính trong truyện, tương lai lại càng vô hạn!

Buổi trưa hai người cùng nhau về nhà, nhìn Ôn Oanh lại chuẩn bị bận rộn, Yến An nói: "Để ta làm đi, ngươi nghỉ một chút."

Cô vì cơ thể mệt quá mà còn phải dừng lại nghỉ mấy lần, còn Ôn Oanh từ sáng đến giờ ngoài thời gian uống nước ra thì chưa từng ngơi tay, chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt thay rồi.

"Ngươi... nấu?" Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh chần chừ.

Giọng điệu nghi ngờ kia, vừa nghe đã biết ý gì, Yến An cắn môi, mặt thoáng đỏ lên: "Ta đâu đến mức đến nấu chút rau dại cũng không biết!"

Mình mà còn nấu được cả bàn tiệc Mãn Hán thì đừng nói là ít rau dại này! Chút việc thế này thì có kỹ thuật gì chứ? Nấu chín là được rồi!

Ôn Oanh nhìn cô như vậy, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Vậy ngươi làm đi, có gì không biết thì gọi ta."

Kỳ thực Ôn Oanh chịu đồng ý cũng vì có chút tính toán, trong nhà chỉ còn chút rau dại và mấy món mà Lý thẩm mang tới, những thứ này chỉ cần cho vào nước sôi luộc chín là được, chẳng có gì khó, mà nàng cũng có thể nhân lúc ấy sửa lại y phục cho Yến An.

Nghĩ đến chuyện sau này Yến An còn phải ra ngoài, cũng cần ăn mặc cho tử tế một chút, mấy bộ áo dài bằng vải bông còn mới nàng không đụng đến, mà lấy ra mấy bộ cũ, ngồi ở cửa bếp vừa sửa quần áo, vừa để ý tình hình trong bếp.

Trước kia, Yến An hiếm khi bước chân vào bếp, chứ đừng nói là tự tay làm cái gì đó để ăn. Giờ nhìn cô vì không để vạt áo quét đất mà kéo tà áo lên buộc vào ngang hông, tay áo cũng xắn cao lên để lộ hai cánh tay trắng nõn.

Ôn Oanh nhìn dáng vẻ ấy của cô cũng chẳng rõ là tâm tình gì, nếu là Yến An trước kia thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện chẳng giữ hình tượng thế này.

Yến An đang loay hoay tìm cách nhóm lửa, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng thì bỗng ngẩn ra.

Đúng rồi, nhóm lửa kiểu gì bây giờ? Chẳng lẽ phải khoan cây lấy lửa sao!

Ôn Oanh thấy Yến An đột nhiên đờ người, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

Yến An cứng đờ quay đầu nhìn nàng, vốn dĩ là muốn để nàng nghỉ ngơi, có thể không làm phiền thì không làm phiền, ai ngờ đến nhóm lửa mình cũng không biết!

"Cái đó... nhóm lửa như thế nào vậy?" Yến An có chút khó mở lời nói.

Nhìn bộ dáng cô như thể muốn độn thổ trốn đi, Ôn Oanh lúc này mới chợt hiểu ra, đứng dậy đặt y phục trong lòng lên chiếc ghế bên cạnh, rồi vào bếp nói: "Nhóm lửa thì phải dùng đá đánh lửa, như thế này này."

Chỉ thấy Ôn Oanh lấy ra hai hòn đá từ góc phòng, sau đó lấy thêm một nắm lá khô dễ cháy, bắt đầu gõ hai hòn đá vào nhau.

Yến An: "......"

Cô ngẩn người nhìn cảnh trước mắt, tuy biết thời xưa nhóm lửa phần lớn là như thế, nhưng khi thực sự phải tự mình làm thì vẫn không tránh khỏi cảm giác khó tiếp nhận nổi.

"Thật ra còn có một loại hỏa chiết tử tiện hơn, chỉ là một cái hỏa chiết tử phải mười lăm văn tiền." Ôn Oanh vừa châm lửa vừa mím môi nói. (Editor note để nhớ chèn ảnh minh hoạ)

Nàng tiếc tiền không nỡ mua, hơn nữa bình thường cũng đã quen với cách nhóm lửa này, nên cũng không thấy có gì bất tiện.

"Ồ." Yến An lẩm bẩm đáp một tiếng, trong lòng thì thầm nghĩ sau này có tiền nhất định sẽ mua một cái hỏa chiết tử, để sau này dù là mình hay Ôn Oanh nhóm lửa cũng đều tiện hơn nhiều.

"Giờ lửa nhóm xong rồi, để ta làm, ngươi ra ngoài đi." Yến An lấy lại tinh thần, tuy lúc đầu nhìn cuộc sống cổ đại có vẻ mù mịt, khó sống nổi, nhưng khi tách nhỏ từng việc ra làm thì cũng không thấy quá khó khăn.

Dù sao thì mình cũng đã sống được hai ngày rất ổn đó thôi?!

Yến An vừa tự an ủi mình, vừa tranh thủ lúc nước trong nồi bắt đầu sôi để mang đống rau dại Ôn Oanh hái từ sáng ra rửa sạch, đồng thời cũng lấy mấy món rau mà Lý thẩm mang sang, chọn một củ cải mang ra rửa chung.

Ôn Oanh thấy cô làm việc đâu ra đấy như vậy cũng yên tâm hơn, bắt đầu chuyên tâm sửa lại y phục cho Yến An.

Thật ra lớp áo trong không cần sửa quá nhiều, chủ yếu là chỉnh phần ống tay áo, sau đó mới đến chiếc áo vải thô mặc bên ngoài.

Nàng lấy một chiếc áo cũ của mình ra, sửa thành cỡ mà Yến An có thể mặc, như vậy Yến An mặc áo bông bên trong sẽ không bị áo vải thô bên ngoài làm cọ da, cũng có thể thoải mái hơn phần nào.

Yến An rửa rau xong, lúc đi ngang qua Ôn Oanh để trở lại bếp thì không khỏi có chút biểu cảm phức tạp, cô cảm thấy Ôn Oanh thật sự không để mình rảnh rỗi được chút nào, vốn dĩ là muốn để nàng nghỉ ngơi, kết quả lại quay ra giúp mình sửa y phục.

Cho rau vào nồi nấu, Yến An nhìn quanh bếp một vòng, ngay cả chút dầu cũng không có, chỉ còn lại một ít muối. Nhìn nắm muối trắng nhỏ xíu đó, Yến An cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy ngày nay đồ ăn lại chẳng có vị gì.

Chút muối còn lại này sao đủ để hai người họ ăn ngon miệng được chứ.

Nấu xong bữa trưa, Yến An gọi Ôn Oanh: "Ngươi cũng đừng bận nữa, ăn trưa đi." Dù sao bụng cô sớm đã réo rồi, ngày ngày chỉ ăn rau dại, lại không có cơm, sao mà no được?

"Ừ." Ôn Oanh cất tạm y phục vào trong phòng, lúc đi ra thì Yến An đã bưng bữa trưa ra sân.

"Ăn đi, ta nấu đấy, nếm thử xem mùi vị thế nào." Yến An nói mà trong lòng như tro tàn, không ngờ có ngày câu nói ấy của cô lại gắn với một bát canh rau đạm bạc thế này.

Ôn Oanh ngồi xuống đối diện cô, Yến An đã múc sẵn canh rau vào bát cho nàng, không khác gì bát của mình, nàng mím môi.

Có lẽ vì đây là lần đầu được ăn món do Yến An tự tay nấu, động tác ăn của Ôn Oanh chậm rãi hơn hẳn, nàng nghiêm túc nếm thử một miếng, gật đầu nói: "Ngon lắm."

Lửa vừa tầm, rau không bị nấu nhũn mà vẫn còn độ giòn, hương vị thật sự không tệ.

"Đa tạ lời khen của ngươi." Yến An nói với giọng hơi phức tạp.

Trước khi xuyên đến đây, nhà Yến An mở nhà hàng, mẹ cô nấu ăn rất giỏi, Yến An theo học được không ít. Kết quả là giờ đến cái nhà nghèo xơ xác này, tay nghề nấu ăn của cô chẳng có đất dụng võ!

Thực ra bên nhà mẹ Yến An, đời bà còn là nông dân, đến đời mẹ thì học hết cấp hai đã ra ngoài mưu sinh, sau vài năm làm thuê có ít vốn liếng mới thuê được mặt bằng trong trấn để mở quán ăn, nhờ tay nghề nấu nướng cùng tính tình hiền lành, thân thiện, việc buôn bán rất phát đạt.

Chưa đến hai năm sau đã mở thêm được chi nhánh, cuộc sống trong nhà cũng khấm khá hơn nhiều, lúc đó Yến An mới được sinh ra.

Lúc Yến An hai tuổi, kinh tế trong nhà đã rất tốt, ở trấn cũng được coi là có danh tiếng. Lúc đó các bậc trưởng bối quay lại nhìn gia đình mình, chỉ thấy cả nhà chẳng ai có học vấn, chỉ là mấy kẻ phát tài không có văn hóa.

Thế nên từ khi Yến An lên ba, cô đã bị gửi đi học piano.

Ừ... Họ hy vọng có thể cải biến cái chất "nhà giàu mới nổi" của gia đình, thêm phần khí chất nghệ thuật.

Cũng may là Yến An có tiền đồ, học đàn rất giỏi, sau đó lại học thêm mấy loại nhạc cụ nữa, đồng thời việc học ở trường cũng không hề sa sút, khiến cả nhà vui sướng đến phát điên, hận không thể hét to cho thiên hạ biết con mình giỏi giang thế nào.

Họ đều đặt kỳ vọng vào Yến An để thay đổi cả gia tộc!

Thật ra, mẹ Yến vốn không muốn để Yến An xuống bếp, nhưng không cản nổi hứng thú của cô với chuyện nấu nướng, cuối cùng đành dạy cho hết bí quyết nấu ăn của mình, chỉ dặn đi dặn lại rằng sau này nếu quen bạn trai thì nhất định phải giấu chuyện mình biết nấu ăn.

Khụ, Yến An cảm thấy mẹ mình hơi lo xa rồi.

Trước khi bị xe đụng, cô còn chưa từng có bạn trai nào!
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 11: Ngươi chê ta sao?


Dùng cơm trưa xong, khi Yến An đi rửa bát, Ôn Oanh lại tiếp tục vá nốt mấy món y phục còn lại. Vá xong, nàng giũ giũ rồi trải ra nhìn, đoạn gọi Yến An: "Ngươi đến thử xem, coi có vừa người không."

Yến An vẫy vẫy nước còn dính trên tay, nhìn quanh một vòng cũng không biết nên lau tay vào đâu, cuối cùng dứt khoát lau luôn lên áo mình.

Thôi thì, đã xuống ruộng làm việc rồi còn câu nệ cái gì nữa?

Về phòng, cô cởi áo ngoài ra, bắt đầu mặc y phục mà Ôn Oanh đã sửa lại cho mình.

Thử mặc vào, kích thước rất vừa. Không phải loại áo tay rộng dài lượt thượt, cô cũng thấy hoạt động tiện hơn nhiều, lập tức gật đầu: "Rất vừa, Ôn Oanh, đa tạ ngươi."

Ôn Oanh giúp cô chỉnh lại áo, nhìn bộ y phục vải thô xám xịt cũ mờ trên người cô, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chướng mắt.

"Ừ, vừa là được rồi." Ôn Oanh nói bằng giọng đều đều không chút dao động.

Yến An cũng chẳng thấy có gì lạ, dù sao bình thường nàng ấy nói chuyện cũng toàn cái giọng như vậy.

Nàng khẽ vuốt vuốt lớp vải thô trên người, vừa chạm tay vào đã thấy thô ráp, loại áo này mà mặc sát da thì sao mà thoải mái cho nổi?

Yến An liếc nhìn Ôn Oanh một cái, ánh mắt chăm chú quan sát chỗ cổ áo, hình như đang cố đoán xem bên trong nàng có mặc vải thô không.

"Ta vẫn còn áo vải bông mà, ngươi sửa lại cho vừa người ngươi, ngươi cũng nên mặc giống ta, trong bông ngoài thô." Yến An nói. Thật sự không nhìn ra nổi bên trong là vải gì.

"Không cần đâu, ta quen rồi." Ôn Oanh lập tức từ chối, thật ra tuy Yến An có mặc áo bông, nhưng cũng không phải xuất thân giàu có gì, làm sao có nhiều áo đến vậy?

Vậy chắc là bên trong nàng ấy vẫn mặc vải thô rồi.

Yến An dứt khoát mở tủ áo của mình ra, tiện tay lấy hai bộ đồ nhét vào ngực Ôn Oanh: "Quen thì cũng nên thay đổi, đối xử tốt với bản thân một chút, áo vải thô mà mặc sát da thì sao mà dễ chịu được?"

"Hay là ngươi chê ta, không muốn mặc đồ ta đã mặc qua?" Yến An nhíu mày, mím môi, vẻ mặt hơi không vui.

"Ta..." Ôn Oanh ôm y phục trong lòng, định nói gì đó, nhưng đột nhiên bị Yến An trừng mắt một cái.

"Nếu ngươi không mặc, thì ta cũng không mặc! Ta sẽ mặc giống y hệt như ngươi!"

Ôn Oanh: "..."

Sao người này lại cảm thấy nói như vậy là có thể uy h**p được nàng? Nếu nàng không mặc, thì chịu khổ đâu phải ai khác?

Nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Yến An, Ôn Oanh rốt cuộc chỉ có thể thở dài, khẽ đáp:

"Được rồi."

Thấy nàng đồng ý, Yến An mới hài lòng mà cong môi cười, mày mắt đều mang theo niềm vui: "Vậy mới đúng chứ. Chúng ta là người một nhà, ngươi nếu ăn mặc tệ quá, chẳng khác nào khiến người ta nghĩ ta đang bạc đãi ngươi."

Ôn Oanh nghe cô nói thế cũng không nói gì thêm, đem đồ trong lòng bỏ lại vào tủ áo, trước khi Yến An kịp nổi giận lại giải thích: "Tối về rồi sửa, giờ phải ra ruộng đã."

Yến An đang định giận dỗi gọi tên nàng thì động tác khựng lại, bị một câu nói của nàng nghẹn họng không phát ra được, cảm giác như có luồng khí tắc lại giữa ngực, khó chịu không nói nên lời.

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn cô như vậy, sắc mặt cũng dịu đi một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Yến An, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, đa tạ ngươi."

"Ta, ngươi... ngươi biết là tốt rồi."

Yến An bị nàng nói vậy thì bất chợt không biết nên đáp gì, đành cứng nhắc trả lời một câu, rồi quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Ôn Oanh ra ngoài rồi, Yến An lúc này mới thở phào một hơi, đồng thời thầm nghĩ nếu có thể luôn ở bên Ôn Oanh hòa thuận thế này thì tốt biết mấy, hai người đồng lòng góp sức, cuộc sống ăn cơm trắng cũng chẳng phải là giấc mơ viển vông!

Cô thay lại bộ đồ mặc lúc sáng, rời phòng ra ngoài. Khi Ôn Oanh nhìn thấy y phục cô đang mặc, liền đưa ánh mắt dò hỏi sang.

"Cứ mặc tạm cái này đi, đỡ phải giặt thêm một bộ nữa." Yến An giải thích.

Dù cô tự nhận mình không phải là người lười biếng, nhưng có thể không tự chuốc thêm việc thì dĩ nhiên là không muốn tự làm khổ mình rồi!

Ôn Oanh: "..."

Nàng cũng không nói gì thêm, hai người lại ra đồng làm việc. Yến An vẫn tiếp tục công việc của ngày hôm qua, khi Ôn Oanh gặt lúa thì cô gom mấy bó lúa gặt buổi sáng lại để đập lúa. Lần này cô cũng chẳng để ý gì đến hình tượng nữa, giống như lúc trong bếp, xắn tay áo cao lên để làm cho thuận tiện.

Khi đang đập lúa, cô còn nghĩ nếu như mình biết chữ viết ở thế giới này thì tốt rồi, như vậy còn có thể giúp dân làng đọc thư, viết thư, cũng coi như kiếm thêm chút tiền phụ giúp chi tiêu trong nhà.

Đáng tiếc thay.

Tại sao cô không có kim thủ chỉ nào hết vậy chứ!

*(Kim thủ chỉ: ý nói bàn tay vàng, khả năng đặc biệt khi xuyên không/trọng sinh.)*

Yến An giận dữ nện một nắm lúa xuống thùng gỗ.

-

Hôm nay Lý thẩm ra đồng đưa nước cho người nhà, thấy Yến An thực sự đang bận rộn làm việc, thậm chí còn làm ra dáng ra hình, thì khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

Bà đi đến bên người nhà mình, nói với con dâu: "Tiểu Ôn sau này chắc sẽ có ngày lành."

Từ sau khi Ôn Oanh gả đến, bà đã rất thích cô nương này. Nay nhìn thấy cục diện này, đương nhiên mừng rỡ. Đặc biệt là sáng nay bà còn thấy Yến An rửa bát, giờ lại thấy nàng càng nhìn càng thuận mắt.

Con dâu bà là Chu Tiểu Lộ nhận lấy bầu nước bà đưa, chưa vội uống, ngẩng đầu nhìn về phía Yến An và Ôn Oanh, mỉm cười nói: "Nương, có lẽ thật đấy. Yến An sau khi mất trí nhớ hình như càng biết thương người hơn."

Đúng vậy, dù gì thì giờ họ cũng là thê thê với nhau, sao có thể cứ lạnh nhạt như trước với người đầu gối tay ấp của mình được?

Nụ cười trên mặt Lý thẩm càng thêm rạng rỡ, "Nếu họ cứ sống vui vẻ thế này mãi, còn tốt hơn cả lấy nam nhân."

Nam nhân tuy có thể làm được việc nặng, nhưng nếu gặp phải kẻ lười biếng thì cũng vô dụng. Huống hồ nhiều kẻ tật xấu đầy mình, chi bằng sống như Yến An và Ôn Oanh, ngày tháng yên bình.

"Đúng vậy, nhìn thấy họ ngày một tốt lên, đến ta cũng cảm thấy vui lây." Chu Tiểu Lô chân thành mỉm cười. Phải biết rằng năm đó khi tiểu thư nhà họ Yến muốn cưới vợ, từng khiến cả làng xôn xao một phen, rất nhiều người không lạc quan với chuyện hai người nữ tử sống cùng nhau, ai cũng nói nhà không có nam nhân thì không thể được.

Nhưng Chu Tiểu Lộ không nghĩ vậy. Trong lòng nàng thậm chí có một tia kỳ vọng: Mong Yến An và Ôn Oanh có thể sống tốt, tốt hơn hẳn đại đa số người trong thôn, để những kẻ từng chê cười họ phải câm miệng cho bằng được!

Lý thẩm xách giỏ đi đến bên Yến An, mỉm cười nói với nàng: "Yến nha đầu, làm từng ấy rồi thì nghỉ một chút đi, ăn gì đó mà lấy lại sức."

Vừa nói vừa đưa cái giỏ trong tay ra trước mặt Yến An.

Yến An thấy Lý thẩm đến liền vội vàng chào hỏi, nghe bà nói vậy thì liên tục xua tay từ chối: "Lý thẩm không cần đâu, chúng ta đã ăn trưa rồi mà."

Tuy rằng mấy món rau xanh ấy ăn vào chưa được bao lâu thì giờ bụng lại đói meo rồi...

Khóe mắt Yến An liếc thấy trong giỏ là mấy cái bánh nướng, nước bọt liền điên cuồng tiết ra.

Bánh nướng! Bánh nướng thơm lừng! A a a a muốn ăn quá!

Trong lòng Yến An sắp rơi lệ rồi, nhưng cũng biết Lý thẩm đã rất tốt với họ rồi. Nhà ai trong thôn cũng không dễ sống, không thể cứ mãi nhận lòng tốt của người ta được.

"Ăn rồi thì giờ cũng đói rồi, nghe lời, nhận lấy! Bây giờ không ăn thì để dành làm cơm tối cũng được."

Lý thẩm lập tức nghiêm mặt, giọng dứt khoát, đẩy giỏ bánh về phía Yến An. Thấy nàng theo phản xạ đỡ lấy thì liền buông tay, lui ra hai bước, nói: "Thôi, thẩm về đây. Cái giỏ chờ các ngươi về hẵng trả."

Nói xong không để Yến An có cơ hội từ chối, thẩm đã vội vàng quay người về mảnh ruộng của mình.

Yến An ôm lấy cái giỏ, cũng như Ôn Oanh lúc sáng, cảm thấy vành mắt cay cay, khịt khịt mũi, xách giỏ quay người đi tìm Ôn Oanh.

Trở lại ruộng nhà mình, Lý thẩm thấy Yến An ngay lập tức mang bánh tới đưa cho Ôn Oanh ăn, liền nở một nụ cười thật lòng.
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 12: Ngươi quay mặt đi


"Ai đưa vậy?"

Ôn Oanh nhìn chiếc bánh nướng được đưa đến trước mặt, hỏi.

Vừa nãy nàng vẫn luôn cúi đầu làm việc, hoàn toàn không chú ý thấy Lý thẩm đã đến.

"Lý thẩm đưa tới." Yến An đáp.

Ôn Oanh đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía ruộng nhà Lý thẩm, liền thấy thẩm đã như những người khác cúi đầu làm lụng, không hề nhìn sang bên này.

"Ăn chút đi, là tấm lòng của Lý thẩm." Yến An lại đưa bánh đến trước mặt Ôn Oanh.

"Ta không đói, ngươi ăn đi." Ôn Oanh quay mặt sang chỗ khác, đáp.

"Nói bừa, ta còn đói đây, sao ngươi lại không đói được chứ?" Yến An lầm bầm.

Lý thẩm đưa tới ba cái bánh, cô lấy ra một cái rồi bẻ làm hai nửa, trong đó một nửa thì cứng rắn nhét đến bên miệng Ôn Oanh, còn chạm cả vào môi nàng.

"Ăn đi, hai cái còn lại để dành làm cơm tối." Đến tối mỗi người một cái, nấu thêm ít rau, là xong một bữa nữa.

Dầu mỡ nơi môi bị xoa qua, mùi lúa mì thoảng nơi mũi, cơn thèm ăn liền bị khơi dậy, bụng Ôn Oanh không kìm được mà réo lên một tiếng.

Bất đắc dĩ, nàng đành cầm lấy nửa cái bánh ăn vào, ngẩng đầu nhìn về phía Yến An, thấy cô với vẻ mặt đầy thỏa mãn đang ăn phần bánh trong tay mình.

Yết hầu Ôn Oanh chợt nghẹn lại, cảm giác nơi cổ họng có chút khó chịu. Từ bao giờ, Yến An lại vì một cái bánh đơn giản như thế mà lộ ra thần sắc như vậy?

Rốt cuộc thì người này cũng đã cùng nàng chịu đựng biết bao khổ cực.

Một cái bánh, hai người chia nhau, chẳng mấy chốc đã ăn sạch. Yến An cẩn thận đặt cái giỏ sang một bên, còn dùng tấm vải phủ bánh lại, để bụi không bay vào.

Có được lương thực bỏ bụng, cuối cùng Yến An cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đến sức lực cũng tăng thêm vài phần.

Suốt buổi chiều làm việc, đưa hạt thóc đến nhà Triệu nhị thẩm xong, hai người liền đón hoàng hôn mà trở về nhà. Gió mát buổi chiều thổi tan cái nóng ban ngày, khói bếp nhà ai nhà nấy đã bắt đầu bốc lên, trên đường đâu đâu cũng vương mùi cơm canh thơm phức.

Yến An ngẩng đầu nhìn ngôi làng nhỏ chỉ có hơn trăm hộ dân, khóe mắt liếc sang thấy Ôn Oanh đang đi bên cạnh mình, lòng bỗng dưng có một cảm giác bình yên chưa từng có.

Tuy rằng hiện tại hai người sống rất kham khổ, nhưng ít nhất là vững vàng.

Yến An rất thích cảm giác vững vàng ấy.

Về đến nhà, lại là một ngày đun nước nấu cơm, nhưng may mà tối nay có thêm món Lý thẩm cho, Yến An vừa ăn vừa suýt nữa rơi nước mắt.

Không dễ dàng gì, món duy nhất ăn no bụng mà không khô khốc kể từ khi đến thế giới này lại chính là đồ ăn Lý thẩm cho! Nhất là cái bánh này nướng lên vừa thơm vừa dai, ăn vào cực kỳ ngon miệng, thậm chí còn cảm nhận được cả hương thơm của lúa mì.

Ôn Oanh nhìn thấy Yến An ăn ngon lành, liền hiểu chắc chắn cô rất thích món bánh này, bèn xé một nửa chiếc bánh trong tay đưa cho Yến An.

"Ngươi làm gì vậy?"

Yến An miệng còn đang nhai bánh, thấy hành động của nàng thì lập tức trừng lớn mắt.

"Ngươi ăn đi, ta không cần ăn nhiều như vậy." Ôn Oanh nói, đến lúc không đủ thì ăn thêm ít rau dại là được rồi.

"Không cần." Yến An dứt khoát từ chối, bưng chén mình lùi ra xa Ôn Oanh một chút, cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, nói: "Mỗi người một cái đã chia rõ rồi, còn nhường tới nhường lui gì nữa, ngươi cứ ăn đi."

"Ngươi thích mà." Ôn Oanh bình tĩnh đáp.

Yến An nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Ta thích là chuyện của ta, nhưng không có nghĩa là phải ăn phần của ngươi, đừng nhường nữa. Nếu thật sự muốn cho ta ăn, đợi sau này chúng ta sống khá hơn, ngươi làm cho ta ăn."

Ôn Oanh vẫn giữ nguyên động tác đưa bánh đến trước mặt Yến An, nhìn cô rất lâu, thấy cô không hề lay chuyển, thậm chí còn cúi đầu ăn rau trong bát, không thèm nhìn mình, Ôn Oanh lúc này mới chậm rãi rút tay về.

"Được, sau này ta làm cho ngươi ăn." Ôn Oanh nói khẽ.

Khao vọng muốn kiếm nhiều tiền hơn trong lòng nàng lại mạnh mẽ trỗi dậy.

"Ừm." Yến An mơ hồ đáp một tiếng.

Ăn xong bữa tối, lần này Ôn Oanh là người đi tắm trước, Yến An liền rửa sạch chén đũa, sau đó vươn vai ra trước cửa, ngắm nhìn đồng núi xa xa.

Nhà họ Yến nằm ở vị trí cao, đứng ở đây có thể nhìn thấy nhiều mái nhà trong làng, lúc này đã xế chiều, người làm đồng cũng đã về, cả nhà cuối cùng cũng có thời gian tụ họp bên nhau, cả ngôi làng trở nên náo nhiệt hẳn.

Hy vọng mẹ và em gái ở thế giới kia cũng sống tốt, sớm buông bỏ nàng để đừng quá đau lòng.

Yến An thở ra một hơi, ánh mắt quan sát bãi đất trống trước sân rồi lại nhìn vào trong sân, trong lòng âm thầm suy nghĩ sau này nên trồng rau gì, trồng thế nào.

"Yến An, ngươi có thể đi tắm rồi."

Khi Yến An còn đang suy nghĩ, Ôn Oanh đã ướt mái tóc dài đi ra gọi cô.

"Ừ được." Yến An vừa quay người trở vào, vừa suy tính, đến khi vào phòng thì thấy Ôn Oanh đã sớm chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô trong thùng tắm.

Yến An không khỏi một lần nữa cảm khái, Ôn Oanh thật sự đã âm thầm làm rất nhiều việc.

Cô cởi áo khoác ngoài, rồi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Oanh, bàn tay cầm áo vô thức siết chặt.

"Ngươi sao còn chưa ra ngoài?"

Mình sắp tắm rồi, nàng còn ở đây làm gì!

"Ngươi cởi hết đồ ra đi, ta mang ra ngoài giặt." Ôn Oanh bình tĩnh nói, bằng không nàng cũng không chọn tắm trước Yến An.

Yến An: "......"

"Sao vậy?"

Thấy cô mãi chưa hành động, Ôn Oanh hơi nhíu mày nhìn sang.

"Ngươi..." Yến An muốn nói lại thôi, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh đến cực điểm của Ôn Oanh, cô lại cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình bỗng dưng trở nên lạc lõng và vô lý.

"Ngươi xoay lại đi." Yến An hơi nghiến răng nói.

Bây giờ hai người ngủ chung giường đã là chuyện bất đắc dĩ, nếu còn để nàng ấy thấy thân thể mình, Yến An vẫn cảm thấy mình không thể chấp nhận được.

Dù cả hai đều là nữ giới, nhưng Yến An biết rõ mình thích phụ nữ, nên ranh giới cần có nhất định phải giữ. (
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 13: Gần gũi quá rồi...


Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, thay bộ y phục khô ráo dễ chịu, lúc này đây nếu có thể được nằm lên giường lớn êm ái, Yến An chắc chắn sẽ cảm thấy cuộc sống như vậy thật mỹ mãn.

Nàng thử thử xem có thể nhấc thùng tắm ra ngoài đổ nước hay không, thế nhưng...

Hừ hừ.

Yến An trừng mắt nhìn chằm chằm cái thùng tắm.

Sau này có tiền nhất định phải xây một phòng tắm riêng! Không chỉ khỏi phải khuân lên khuân xuống, mà còn có thể trực tiếp đổ nước sau khi tắm xong!

Nàng bước ra ngoài cửa, liền thấy bóng lưng Ôn Oanh đang phơi y phục dưới ánh tà dương còn sót lại nơi chân trời, phối cùng sắc xanh lam xám và cam đỏ mờ mịt nơi đường chân trời xa, tựa như một bức tranh cắt bóng tuyệt mỹ.

Yến An lặng lẽ nhìn, cô đọc tiểu thuyết lúc trước cũng chỉ có thể thấy một phần nổi của tảng băng trôi hiện trên mặt nước, nhưng Ôn Oanh thật sự muốn đi đến kết cục như trong sách, giữa chừng đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, ai có thể biết được?

Ôn Oanh phơi xong đồ quay lại, liền thấy Yến An đang yên lặng dựa vào khung cửa nhìn mình, hơi sững người, rồi tự nhiên nói: "Ngươi chắc mệt rồi, về giường nằm nghỉ trước đi, lát nữa ta vào xoa bóp giúp ngươi một chút."

"Ừ." Yến An đáp một tiếng, xoay người trở lại phòng, vén chăn lên rồi nằm xuống.

Ôn Oanh vào phòng, vác thùng tắm ra ngoài, chưa bao lâu đã trở lại, thu lại mái tóc còn ẩm của mình, vừa thấy Yến An đã nằm sấp sẵn sàng trên giường từ bao giờ.

Ôn Oanh hiểu mấy ngày nay người này chắc chắn rất mệt, lúc giúp cô xoa bóp đều cố gắng để cơ bắp cô thư giãn, tránh đau nhức quá mức.

Yến An ngáp khẽ một cái, lúc này trong phòng đã rất tối, cũng vì đã quen trong bóng đêm, đôi mắt mới miễn cưỡng nhận ra được chút đường nét.

"Được rồi, ngươi nằm xuống đi, ta giúp ngươi xoa bóp." Yến An nói.

Cứ để Ôn Oanh giúp mình mãi, mình không giúp nàng thì thành ra cái gì?

Ôn Oanh ngừng tay, "Không cần."

Yến An ngồi dậy ngay, không vui nói: "Ta bảo ngươi nằm thì cứ nằm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"

Có lúc nói chuyện với Ôn Oanh thấy thật sự hơi mệt, bảo nàng làm gì cũng từ chối, phải ba lần bốn lượt mới chịu.

Nghe giọng cô có chút không hài lòng, Ôn Oanh mím môi, cuối cùng không nói gì nữa mà xoay người nằm úp xuống, "Ấn đơn giản một chút là được rồi."

"Ta biết làm thế nào rồi, nhiều lời." Yến An lẩm bẩm, dựa vào những đường nét lờ mờ mà đặt tay lên vai Ôn Oanh, bắt đầu giúp nàng xoa bóp.

Nhưng càng xoa, cô lại càng thấy không thuận tay.

Từ tư thế ngồi nghiêng bên cạnh Ôn Oanh, Yến An dứt khoát đổi sang ngồi hẳn lên lưng nàng, cuối cùng thì hai cánh tay mới có thể thoải mái dùng lực.

Tim Ôn Oanh bất giác siết lại, tay vô thức nắm chặt lấy mép chăn, ngay cả hô hấp cũng cố tình nén xuống, như thể sợ hơi thở của mình quá rõ ràng sẽ làm kinh động đến điều gì đó.

Tuy rằng Yến An ngồi lên trên cơ thể nàng nhưng không chạm hẳn vào, Ôn Oanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên với kiểu tiếp xúc như vậy.

Gần gũi quá rồi...

Yến An vẫn chẳng hay tâm tư Ôn Oanh đang rối bời thế nào, cô giúp Ôn Oanh xoa bóp lưng một hồi, đến khi cảm thấy cánh tay mình cũng bắt đầu ê mỏi, không còn sức nữa thì mới thu tay lại kết thúc.

"Được rồi, ngủ thôi." Yến An vừa ngáp vừa nói.

Vừa rồi khi xoa bóp cho Ôn Oanh cô đã suýt ngủ gật, gắng gượng lắm mới trụ được đến giờ.

"Ừm." Ôn Oanh nhẹ nhàng đáp.

Yến An từ trên lưng Ôn Oanh trở mình xuống, nằm xuống bên cạnh nàng rồi kéo chăn đắp kín, đầu óc rã rời chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Ôn Oanh vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, lắng nghe tiếng hô hấp nhẹ như tơ mỏng của Yến An trong đêm tĩnh lặng, đầu óc không khỏi dần thả trôi suy nghĩ.

Trong căn phòng tĩnh mịch chợt vang lên tiếng trở mình, Ôn Oanh nghiêng đầu, thấy người vốn nằm nghiêng quay lưng về phía mình giờ đã nằm ngửa ra, đồng thời một cánh tay còn thò ra khỏi chăn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo nổi bật cả trong bóng tối. (
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 14: Vẫn còn đang tuổi lớn sao?


Khi Yến An đang lau bụi dọn dẹp thư phòng thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô vội vàng bước ra, liền thấy Ôn Oanh đang gánh hai bó củi lớn bước vào sân.

Yến An: "......"

Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu vì sao tối qua Ôn Oanh lại vội vã giặt hết y phục cho xong, thì ra là để sáng nay có thời gian đi đốn củi!

Ôn Oanh mang củi chất vào cái chòi nhỏ bên cạnh nhà bếp, bên trong vốn đã có sẵn một ít củi, giờ thêm hai bó lớn nữa trông có vẻ đã nhiều hơn trước, trong lòng Ôn Oanh cũng an tâm hơn đôi chút.

"Đói rồi phải không, ta nấu cơm ngay đây." Ôn Oanh không chỉ đốn củi mà còn hái thêm rau dại mang về, lúc này thấy Yến An im lặng không nói gì, còn tưởng nàng đói quá đến mức khó chịu.

"Ta vốn định nấu từ sớm rồi, ngươi về là có thể ăn ngay, nhưng ta vẫn không nhóm được lửa." Yến An giải thích một câu, tránh để Ôn Oanh hiểu lầm cô lười đến mức đói cũng không chịu làm gì.

Ôn Oanh: "Ừ, sau này để ta nhóm lửa."

Yến An đi theo Ôn Oanh vào bếp, nhìn thấy Ôn Oanh bận rộn từ sớm đến mức trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cô hỏi: "Nhà mình chẳng phải còn củi sao? Sao lại phải đi đốn thêm nhiều vậy?"

"Sắp đến mùa đông rồi, phải tranh thủ tích trữ củi từ sớm, đến lúc trời lạnh rồi thì khó lên núi lắm."

Không chỉ do lạnh mà mùa đông độ ẩm cao, củi mới chặt về cũng khó mà đốt được, nhà nào nhà nấy đều tích củi trước khi đông đến.

"À..." Yến An gật đầu như bừng tỉnh, "Vậy lần sau ngươi đi đốn củi nhớ gọi ta theo, thêm một người thì cũng mang được nhiều hơn chút."

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn cô một cái trong lúc đang nhóm lửa, cuối cùng cũng khẽ đáp một tiếng.

Bây giờ Yến An không những bắt đầu quan tâm đến việc nhà, thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện lười biếng nghỉ ngơi, mà việc gì cũng muốn cùng làm.

Nghe được Ôn Oanh đồng ý, Yến An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Động tác của Ôn Oanh rất thành thạo, nhóm lửa xong thì đun nước luộc rau dại, chưa đến hai mươi phút sau, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Nhìn chén canh rau dại trong tay, Yến An thật sự không muốn gọi thứ này là bữa sáng, một chút bóng dáng cơm trắng cũng không thấy đâu cả.

"Chờ lấy được tiền công, ngày mai ta vào huyện mua ít gạo." Ôn Oanh nói với giọng hơi nhỏ, nàng ăn rau dại quen rồi nên không thấy gì, nhưng Yến An vốn chưa từng trải qua khổ cực, sợ cô chịu không nổi.

"Ừ được, tiện thể mua thêm ít hạt giống rau nữa." Yến An gật đầu liên tục, thật sự hận không thể lập tức có tiền để đi mua ngay.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh liếc mắt nhìn mảnh đất trống ở góc sân. Trước kia nhà họ Yến chắc chắn từng trồng rau trong sân, nhưng trước khi Ôn Oanh gả tới thì hai lão nhân gia nhà họ Yến đã bệnh nặng, chẳng còn sức mà chăm lo vườn rau, đến khi Ôn Oanh về làm dâu thì rau trong vườn cũng chết sạch cả rồi.

"Được." Ôn Oanh tự nhiên không phản đối chuyện này, nhà mình có rau trồng thì dù sao cũng có nguồn cung ổn định. Hiện giờ còn tạm được, vẫn có thể dựa vào rau dại chống đỡ, nhưng đợi đến khi trời lạnh, cây cỏ héo tàn, chỉ sợ đến rau dại cũng chẳng còn để ăn.

"À đúng rồi, sau này ngươi đừng dậy sớm như vậy nữa, vẫn còn đang tuổi lớn, cần ngủ nhiều nghỉ ngơi nhiều mới được." Yến An chợt nhớ tới chuyện này, bưng bát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Ôn Oanh.

Thế nhưng sau khi nghe cô nói, Ôn Oanh lại hiếm khi hiện ra biểu cảm ngơ ngác.

"Ta... vẫn còn đang tuổi lớn?" Ôn Oanh lẩm bẩm, không tự chủ được cúi đầu nhìn mình, sau đó lại im lặng.

Nàng chưa từng nghe ai nói thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi còn đang trong giai đoạn phát triển.

"Đúng vậy! Dù sao ngươi cũng đừng dậy sớm như thế nữa, cẩn thận sau này không cao lên được đâu." Yến An gật đầu, nói với vẻ rất nghiêm trọng.

Dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận là mình không dậy sớm nổi, nhưng việc Ôn Oanh mỗi sáng dậy sớm làm việc khiến cô cảm thấy áy náy.

Ôn Oanh: "......"

"Ngươi đừng có đánh trống lảng, phải thật sự nghỉ ngơi cho tốt, đối xử với bản thân mình tử tế một chút." Yến An kiên trì khuyên nhủ. Tuy cô có chút tư tâm, nhưng những lời này thật sự là vì lo cho Ôn Oanh, nhìn Ôn Oanh gầy gò đến mức chẳng có chút thịt nào trên mặt, cả người trông xanh xao không có sức sống.

"Biết rồi." Ôn Oanh thở nhẹ một hơi, đáp.

Lúc này Yến An mới hài lòng gật đầu, nhưng lại bắt đầu bàn đến chuyện khác, "Phải rồi, ta muốn bàn với vị tiên sinh dạy học trong thôn một vụ làm ăn. Nàng ta đến nhà mình chọn mấy cuốn sách nàng ấy chưa có, rồi ta lấy mấy cuốn ấy đem cầm lấy ít bạc, ngươi thấy sao? Có bạc rồi thì ta có thể cải thiện chút ít cuộc sống trong nhà, đợi sau này có tiền sẽ chuộc lại."

Lần này Ôn Oanh dứt khoát ngừng ăn, đặt bát xuống, nghiêm mặt nhìn Yến An.

"Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi là người đọc sách, nếu để người ta biết chuyện ngươi mang sách đi đổi tiền, tất cả mọi người sẽ khinh bỉ ngươi."

"Ta không bán, ta chỉ cầm cố thôi mà!" Yến An nhấn mạnh.

"Cũng chẳng khác mấy." Ôn Oanh đáp với giọng điềm tĩnh.

Yến An: "......"

"Nhưng mà bây giờ ta cái gì cũng không nhớ được, giữ mấy cuốn sách ấy tạm thời chẳng có tác dụng gì. Nhân cơ hội này kết giao với tiên sinh dạy học một chút, đợi sau này nàng ấy dạy ngươi học cũng dễ mở lời hơn, là việc nhất cử lưỡng tiện."

Yến An vẫn muốn làm theo cách này, dù sao thì hiện tại trong nhà thật sự quá nghèo. Ở hiện đại, dù cô cũng là người học thức, nhưng cũng không kiểu thà chết đói cũng không chịu bán sách như ở thời đại này.

Huống chi, cô cũng đâu thật sự bán, chỉ là tạm thời lấy sách làm vốn xoay vòng mà thôi!

Ôn Oanh trầm mặc, tạm thời không nói gì.

"Với lại, ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết chuyện này? Ta thấy nàng ấy cũng không phải người lắm lời." Yến An hơi bất mãn nói.

Ôn Oanh khẽ thở dài, giọng mang theo phần bất đắc dĩ: "Nhưng cả thôn này, ai mà chẳng biết tình cảnh nhà chúng ta, bỗng dưng có một khoản tiền, người ngoài làm sao không sinh nghi?"

"Ta mặc kệ người ngoài nghĩ thế nào." Yến An bướng bỉnh đáp.

Tình cảnh lúc này bỗng khiến Yến An nhớ lại lúc mình come out với mẹ. Khi ấy mẹ cũng nói nếu chuyện của cô bị người ngoài biết, sẽ có biết bao lời bàn tán sau lưng.

Yến An cũng đáp lại y như bây giờ: cô mặc kệ người ngoài nghĩ sao. Người ta có sống thay cô đâu, cô chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được, hơi đâu để ý những kẻ chẳng mấy khi qua lại thì thầm to nhỏ sau lưng.

Tất nhiên, nếu có người dám *nói thẳng trước mặt thì lại là chuyện khác. Yến An vốn không phải kiểu người dễ bắt nạt, chắc chắn sẽ mắng lại cho bằng được.

Chỉ là, chuyện như vậy chưa từng xảy ra...

Vì Yến An chưa có bạn gái, xu hướng tính dục cũng chỉ có người thân và bạn bè thân thiết biết, chưa từng có cơ hội cùng người yêu ra ngoài thân mật để rồi bị người khác trông thấy rồi chỉ trỏ...

"Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?" Ôn Oanh một lần nữa xác nhận lại ý định của cô. Tuy trong lòng không đồng ý, nhưng mấy quyển sách đó dù sao cũng là của Yến An, cô có quyền quyết định xử lý ra sao.

"Muốn!" Yến An dứt khoát gật đầu như chém đinh chặt sắt.

"Được, mấy hôm nữa ta sẽ tìm Dịch tiên sinh hỏi thử." Ôn Oanh thở dài trong lòng, nhìn chén canh rau xanh thẫm trước mặt, ánh mắt u ám.

Cũng bởi nàng vô dụng, mới khiến Yến An phải đưa ra lựa chọn "bán sách" như vậy.
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 15: Làm sao bảo vệ cái lưng


"Đừng nói mấy hôm nữa, ngày mai hỏi luôn đi!"

Yến An nhìn ra được nàng đang muốn trì hoãn, cau mày nhấn mạnh.

"Ngày mai ta phải vào huyện thành." Ôn Oanh nói.

Yến An: "......"

Cô rất muốn nói là ngày mai để Dịch Thư Hoa tới sớm chọn sách, sau đó có bạc trong tay thì hai người có thể một lần mua đủ đồ cần thiết, khỏi phải chạy tới chạy lui thêm lần nữa.

Nhưng nghĩ lại, tuy các nàng nghĩ vậy, Dịch Thư Hoa chưa chắc đồng ý, cuối cùng đành nuốt lời lại, nói: "Vậy đợi ngươi từ huyện thành trở về rồi hẵng nói chuyện với nàng ấy."

"Ừm." Ôn Oanh đáp lời bằng giọng bình thản.

Yến An lúc này mới nở nụ cười thật sự, cảm thấy bữa cơm đang vẫy gọi cô rồi ~

-

Ăn sáng xong, hai người lại ra đồng. Vì số lúa còn lại chưa thu hoạch cũng không nhiều, một buổi sáng là gặt xong, tuốt xong, rồi mang đến nhà Triệu Nhị thẩm. Triệu Nhị thẩm nhìn thấy các nàng cũng cười rất sảng khoái, lập tức trả cho các nàng một trăm ba mươi lăm văn.

Về đến nhà, Yến An cầm lấy một trăm ba mươi lăm văn bạc mà lòng xúc động khôn nguôi.

Không dễ dàng gì! Hai người làm ròng rã hai ngày rưỡi mới được có một trăm ba mươi lăm văn, cô bây giờ nhìn thấy số tiền này chỉ hận không thể coi nó như tổ tiên mà thờ cúng!

Nhưng mà đương nhiên là không thể, nếu thờ nó, thì cô với Ôn Oanh cũng thành bài vị bị người ta thờ luôn rồi.

Ôn Oanh nhìn bộ dạng mê tiền của cô, khóe môi không tự chủ cong lên. Nàng xoay người vào phòng, lúc ra lại, trên bàn trước mặt Yến An đã có thêm bốn văn tiền.

Yến An nhìn mấy đồng bạc Ôn Oanh đặt lên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn nàng.

"Đây là tiền ta bán củi ở thành kiếm được." Ôn Oanh nói.

"Bán củi?" Yến An ngạc nhiên.

"Ừm." Ôn Oanh ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi giải thích: "Trong thành không giống trong thôn, nếu người ta muốn có củi thì phải mua. Ta chặt củi trên núi rồi gánh vào thành bán, một bó nhỏ có thể bán được hai mươi lăm văn."

Yến An: "......"

Cô quay đầu nhìn hai bó củi mà Ôn Oanh gánh về sáng nay, mặt đầy vẻ hoài nghi nhân sinh: "Cỡ như hai bó to thế kia, hai mươi lăm văn?"

Tốt nhất giá cả thế giới này phải xứng đáng với thu nhập đó, không thì Yến An muốn phát nổ mất.

Ôn Oanh lắc đầu, nét mặt dịu đi đôi chút: "Nhỏ hơn chút."

Nàng vốn định tích trữ củi cho mùa đông nên mới bó lại thật lớn thật nhiều.

"Ồ ồ." Nghe không phải kích cỡ như vậy, Yến An mới cảm thấy yên tâm một chút, nếu không thì sức lao động ở đây đúng là rẻ mạt quá rồi!

Dù sao thì bây giờ Yến An cũng đứng trên lập trường của dân lao động, cô cảm thấy thật sự vô cùng rẻ mạt!

"Cho nên lát nữa chúng ta còn phải lên núi chặt thêm ít củi về nữa, đợi khi trong nhà trữ đủ củi rồi, nếu còn sức thì lại chặt thêm mang vào thành bán." Dù là lúc nào đi nữa, củi mang vào thành đều không sợ ế.

Yến An: "...Được."

Cô dài giọng thở ra một hơi, nhìn về phía thư phòng, có chút đau đớn r*n r*: "Giá mà ta nhận ra mấy cái chữ ấy thì tốt biết bao!"

Giá mà nguyên chủ để lại một ít ký ức về mảng này thì tốt rồi? Hoặc giả cô có một cái "kim thủ chỉ" gì đó, nhìn chữ nào cũng hiểu được thì hay biết mấy?

Ôn Oanh nhìn vẻ mặt cô, trong lòng không nhịn được mà muốn bật cười.

Yến An điều chỉnh lại cảm xúc, vừa quay đầu nhìn Ôn Oanh thì bất ngờ phát hiện một chuyện hiếm có.

"Ngươi cười rồi!"

Cô từ từ trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, đây là lần đầu tiên từ lúc cô đến thế giới này thấy Ôn Oanh cười đó! Cuối cùng thì cũng không còn bộ dạng bị cuộc đời giày vò đến chết lặng nữa rồi!

Ôn Oanh hơi nhướng mày, hiện lên một tia nghi hoặc, "Chẳng lẽ ta không thể cười sao?"

Yến An lập tức lắc đầu, cười tươi như hoa: "Tất nhiên không phải, chỉ là trước giờ ngươi cứ lạnh mặt hoài, ta chưa từng thấy ngươi cười."

"Ngươi cười lên rất đẹp!" Yến An khẳng định chắc nịch.

Ôn Oanh: "..."

Nàng nghiêng đầu đi, không nhìn Yến An nữa.

Yến An khen xong cũng không tiếp tục đào sâu vấn đề này, mà đẩy tiền trên bàn về phía Ôn Oanh, nói: "Ngươi giữ đi, ta sờ đủ rồi."

Gãi ngứa xong rồi thì cũng không thể để tiền lộ ra ngoài lộ liễu như vậy nữa.

Ôn Oanh thấy hành động của cô thì ngẩn người một chút, "Ngươi không tự giữ lấy sao?"

"Hả?" Câu hỏi này làm Yến An ngẩn ra, "Cái này đâu phải của ta, ta giữ làm gì? Với lại để ta giữ cũng chẳng có ích gì, ta đâu biết giá cả cụ thể thế nào, cũng không rành nên mua gì, ta không quản được."

Nói cho cùng thì năm mẫu ruộng đó cũng là do Ôn Oanh nhận thầu, nàng cũng là người làm việc cực nhất, Yến An không mặt dày đến mức bắt Ôn Oanh giao hết tiền cho mình cầm.

Thấy Ôn Oanh vẫn còn trầm mặc, Yến An dứt khoát đứng dậy phủi mông: "Ta bảo ngươi giữ thì cứ giữ đi, nếu sau này ta thật sự cần tiền thì sẽ đến tìm ngươi lấy, được không?"

Ôn Oanh nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, cuối cùng vẫn gật đầu cất kỹ số tiền ít ỏi còn lại trong nhà. Thế nhưng khi nàng chuẩn bị ra cửa đi chặt củi thì lại bị Yến An gọi giật lại.

"Khoan đã, đi sau cũng được, trước tiên ngươi sửa xong bộ đồ kia cái đã." Yến An lại lấy bộ y phục mà tối qua Ôn Oanh nhét vào tủ ra.

Nhìn bộ y phục trong tay cô, Ôn Oanh hơi cau mày, có vẻ không tình nguyện, nói: "Để lát nữa sửa, giờ còn sớm, tranh thủ chặt thêm ít củi."

"Xạo!" Yến An mắng một câu, kéo nàng lại ấn xuống ghế, nhét quần áo vào lòng nàng rồi nói: "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang định giở trò gì, đến lúc chặt xong củi quay về, ngươi lại bảo trời tối rồi, nhìn không rõ nữa đúng không?"

Dù sao thì nhà này nghèo đến mức ấy, làm gì có đèn dầu mà dùng, mỗi khi mặt trời lặn là trong nhà tối om như mực.

Ôn Oanh ngây người, hiển nhiên không ngờ Yến An lại thốt ra lời lẽ th* t*c như thế đối với một người đọc sách.

"Đừng ngẩn ra đó, sửa nhanh lên!" Yến An không cho phản kháng, "đét" một tiếng, vỗ tay trước mặt nàng.

Ôn Oanh bị tiếng vỗ tay dọa cho bừng tỉnh.

"..."

Không dám chọc giận Yến An nữa, nhưng nàng vẫn cầm lấy y phục đứng dậy nói: "Ta đi đổi mấy bộ khác."

Bộ mà Yến An nhét cho nàng vẫn còn tốt, Yến An sau này có thể mặc lại, sửa ra cho nàng mặc thì quá phí, dù sao trong tủ Yến An vẫn còn mấy bộ đồ cũ trước kia giờ không mặc được nữa, dùng mấy cái đó là được rồi.

Yến An khoanh tay trước ngực, lạnh mắt nhìn nàng, nghe nàng nói vậy thì cũng không nói gì thêm, dù sao chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống sửa y phục bằng vải bông ra là được.

Ôn Oanh vào phòng lục ra mấy y phục cũ mà Yến An từng mặc, với Yến An hiện tại thì đã hơi chật rồi, nhưng với nàng thì vừa vặn không sai chút nào.

Yến An thấy Ôn Oanh cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống sửa đồ thì sắc mặt mới dịu đi phần nào. Trong lúc Ôn Oanh sửa đồ, cô cầm cuốc ra góc sân bắt đầu nhổ cỏ.

Tuy trước kia cô chưa từng làm việc kiểu này, nhưng những kiến thức cơ bản như nhổ cỏ, xới đất trước khi trồng trọt thì cô vẫn biết.

Ôn Oanh trong lúc sửa y phục, liếc nhìn bóng dáng Yến An đang ngồi xổm trên đất nhổ cỏ, lưng gầy guộc, nhưng vẫn bận rộn không ngơi tay, thi thoảng còn đưa tay ra sau đấm đấm lưng. Rõ ràng thân thể cô cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Nhìn động tác đấm lưng của Yến An, Ôn Oanh âm thầm nghĩ sau này phải làm sao để giúp cô bảo vệ cái lưng.
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 16: Vào núi chặt củi


Ôn Oanh sửa xong y phục, Yến An cũng đã nhổ hết cỏ dại, thậm chí còn cuốc được một phần đất nữa.

Yến An gần như bắt đầu nghi ngờ việc bản thân bị xuyên đến thế giới này là do ông trời đang trừng phạt nhà cô vì đã quên mất gốc gác, trở thành phú hộ mới nổi, chẳng còn là nông dân cần cù chịu khó nữa rồi. Nhất là đến đời của cô, thậm chí chưa từng bước xuống ruộng lần nào.

Ôn Oanh đem y phục vừa sửa xong ngâm vào nước, chờ sau này giặt sạch phơi khô là có thể mặc được.

Yến An rất hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy y phục hơi ít. Giờ thời tiết còn dễ chịu, nhưng đến lúc trời trở lạnh, y phục phơi không nhanh khô thì sẽ không có đủ đồ để thay giặt.

Yến An cũng xách theo một con dao chặt củi, cùng Ôn Oanh ra ngoài. Trên đường đi lên núi sau, họ phải đi ngang qua nhà Lý thẩm, vừa hay thấy bà đang cho gà ăn trong sân. Hai người chào hỏi một tiếng, Lý thẩm thấy họ thì rất vui vẻ.

"Các ngươi định cùng nhau vào núi à?" Lý thẩm nhìn thấy họ cầm dao chặt củi, đeo giỏ tre liền hỏi.

"Ừm, vào núi chặt ít củi." Khi Ôn Oanh nói chuyện với Lý thẩm, giọng điệu rất dịu dàng, so với lúc đối diện với Yến An gần như là hai người khác nhau.

Yến An nhìn nàng như vậy, tuy rằng hiểu vì sao nàng lại như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút nghèn nghẹn.

"Vậy thì các ngươi cẩn thận một chút, nhớ về sớm đấy biết không?" Nghe nàng nói vậy, Lý thẩm không khỏi căn dặn. Tuy giờ khu vực xung quanh núi đã bị dân làng đi lại nhiều, dã thú cũng ít xuất hiện, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

"Vâng." Ôn Oanh ngoan ngoãn đáp lời.

"Còn ngươi nữa, chắc là lần đầu tiên vào núi, đường núi khó đi lắm, phải chú ý một chút biết chưa?" Lý thẩm cũng không quên dặn dò Yến An.

"Vâng vâng, ta biết rồi." Yến An vội vàng gật đầu.

Lý thẩm thấy cô như vậy thì bật cười, dặn họ đi sớm về sớm, tiễn mắt nhìn theo hai người rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người sánh vai cùng nhau khuất dần, nụ cười trên mặt Lý thẩm càng sâu hơn.

"Nhìn xem, thật xứng đôi."

Thế nhưng người đã đi xa, cũng chẳng còn ai nghe được câu nói đó của bà.

Yến An đi theo Ôn Oanh suốt dọc đường, càng đi càng xa làng, cây cối xung quanh cũng dần rậm rạp hơn, đường dưới chân bắt đầu dốc nghiêng. Ngẩng đầu nhìn, trước mắt là ngọn đồi thoai thoải, tiếp đó là dãy núi cao trùng điệp kéo dài đến tận chân trời không thấy điểm dừng.

Nếu thả Yến An vào trong đó, có khi chết ở trong núi cũng chưa chắc tìm được đường ra.

Yến An: "......" Tự dưng có cảm giác như bị bắt cóc rồi bị vứt vào núi sâu vậy.

Yến An hít sâu một hơi, ép mình gạt bỏ cái suy nghĩ kỳ quặc này. Nếu cô thật sự bị bắt cóc đến vùng núi như vậy, nhất định sẽ thiêu rụi cả làng lẫn núi, cùng lắm cá chết lưới rách!

"Cẩn thận bước chân dưới chân." Ôn Oanh nhắc nhở Yến An.

"Ừ, ta biết rồi." Đoạn đường hiện tại vẫn còn khá bằng phẳng, Yến An cũng không thấy khó đi.

Thấy cô như vậy, Ôn Oanh tuy không quá yên tâm nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao Yến An lần đầu vào núi, vốn không định đi sâu, nhưng khu vực ngoài rìa đã bị dân làng chặt gần hết, nếu họ tiếp tục khai thác sẽ thành chặt phá quá mức, không tốt cho việc phát triển cây rừng về sau. Vì vậy vẫn phải đi sâu thêm một chút mới được.

Ban đầu còn cảm thấy đường đi không có gì khó, càng đi sâu Yến An càng thấy dốc, hơn nữa mặt đất cũng bắt đầu gập ghềnh. Đang đi thì cô không cẩn thận trượt chân, nếu không nhờ Ôn Oanh phản ứng nhanh đỡ lấy, có lẽ đã ngã một cú rồi.

Yến An: "......"

Muốn sống tốt thật không dễ dàng, cô biết chứ, cô biết rất rõ luôn ấy.

"Không sao chứ?" Ôn Oanh đỡ lấy cánh tay Yến An, ánh mắt nhìn xuống chân vừa bị trượt của cô.

Yến An cảm nhận một chút, có hơi trẹo nhẹ, nhưng không quá đau, liền lắc đầu nói: "Không sao đâu, mình đi tiếp đi."

Cô không muốn trở thành gánh nặng.

Thấy cô như vậy, Ôn Oanh nhìn cô thêm vài lần, sau đó vẫn tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.

Tới một nơi cây cối rậm rạp, Ôn Oanh mới dừng lại. Hiện giờ đang vào mùa thu, trên mặt đất đã tích đầy lá vàng khô, bước chân lên phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

"Ngươi nhặt mấy cành khô dưới đất trước đi, ta trèo lên cây chặt thêm ít nhánh."

Yến An nhìn đống lá rụng và cành khô đầy mặt đất, rồi lại nhìn bộ dáng leo cây lanh lẹ của Ôn Oanh, liền "ồ" một tiếng, rất ngoan ngoãn đi nhặt củi.

Củi dưới đất đã rất nhiều, chỉ cần nhặt thôi cũng đủ một mớ lớn.

Ôn Oanh trèo lên cây, chọn những nhánh đã khô héo rồi chặt xuống. Yến An cũng rất biết điều, không lại gần khu vực đó tránh bị rơi trúng, Ôn Oanh nhờ vậy mà cũng yên tâm chặt mạnh tay hơn.

Mỗi cây chặt một ít, chẳng mấy chốc mặt đất đã chất thành đống các cành cây to nhỏ. Mà Yến An cũng đã nhặt được hai đống củi khô, đi tới đi lui như một con chuột nhắt đang tích trữ đồ ăn về tổ.

Ôn Oanh nhìn thấy, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này khá buồn cười.

Từ trên cây xuống, Ôn Oanh bắt đầu tỉa lại những cành cây đã chặt để lát nữa dễ buộc thành bó mang về.

Thấy nàng làm vậy, Yến An cũng tới học theo, bắt đầu chặt củi. Làm nông mấy ngày, Yến An cảm thấy mình mạnh hơn trước đôi chút, chặt củi tuy vẫn vất vả nhưng ít ra cũng làm được.

"Bọn mình cần tích bao nhiêu củi vậy?" Yến An vừa chặt vừa chủ động tìm đề tài nói chuyện, chứ hai người cứ im lặng thế này, cô thấy có chút ngượng ngùng khó xử.

Yến An tự cho rằng là vì cô với Ôn Oanh chưa thân, chứ nếu là bạn thân, hai người ngồi chơi điện thoại đối mặt còn chẳng thấy kỳ.

Ôn Oanh tính toán một chút, "Chỉ có hai người, chắc khoảng mười bó là đủ."

Yến An sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm, tiêu thụ củi đương nhiên nhiều hơn. Thêm vào đó trời lạnh còn phải nhóm lửa sưởi ấm, nên tích trữ nhiều một chút vẫn hơn.

"Ồ..."

Yến An nghĩ lại thì trong nhà chắc còn khoảng bốn bó, nghĩa là họ vẫn phải chặt thêm ít nhất sáu bó nữa...

Yến An nhìn đống củi to tướng dưới đất, chợt nhớ đến hệ thống sưởi hiện đại cho phép người ta nằm ấm áp trong nhà, bỗng trầm mặc hẳn.

Chờ đến khi cô có tiền, nhất định sẽ làm một hệ thống sưởi dưới sàn trong nhà mình!

Yến An cảm thấy suy nghĩ hiện tại của mình thật vô dụng, toàn nghĩ "đợi đến khi mình có tiền thì...", mà vấn đề là bản thân chẳng biết bao giờ mới có tiền!

Chặt củi xong, hai người gom lại những đoạn có chiều dài gần bằng nhau, buộc thành từng bó. Hai bó lớn và hai bó nhỏ. Dĩ nhiên hai bó nhỏ là chuẩn bị cho Yến An.

Yến An nhìn hai bó củi nhỏ chỉ bằng nửa kích thước của bó lớn, cau mày có chút không phục, nhưng vừa thử vác lên vai, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Vác thì vẫn miễn cưỡng vác lên được, nhưng vai đau quá trời! Cơ bản là chưa đi nổi vài bước đã muốn gục xuống rồi.

Yến An nhìn Ôn Oanh nhẹ nhàng vác hai bó to tướng, vừa cao vừa dày, còn mang thêm một cái giỏ phía sau lưng, trong giỏ chất đầy lá khô dễ cháy, mặt liền đỏ bừng, càng cảm thấy bản thân vô dụng.

Ôn Oanh: "Ngươi đợi ở đây một lát, ta về đặt củi xuống rồi quay lại mang tiếp."

Yến An nhìn hai bó củi của nàng, nhất là Ôn Oanh còn đeo cả cái giỏ sau lưng, mím môi nói: "Ta đi cùng ngươi về, không vác được hai bó thì vác một bó cũng được, như vậy chạy thêm một chuyến cũng có thể mang thêm củi về."

Nói xong liền thử nhấc một bó củi lên vai.

Ôn Oanh nhìn xuống chân Yến An, nàng sớm đã chú ý thấy Yến An cứ hay bước đi khập khiễng, nhớ lại chuyện vừa nãy bị trượt chân, có lẽ lúc đó đã bị đau chân rồi.

"Không cần, ngươi ở đây trông đống củi này đi, kẻo bị ai đó đến dọn mất."

Vừa nghe vậy, Yến An giật mình, mới nhận ra đúng là có thể xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải sẽ thành dọn đường cho người khác à?

"Được, vậy ta ở đây trông, ngươi về nhớ cẩn thận, đi đứng cho an toàn."

Hai bó củi kia, Yến An chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hãi rồi.

Ôn Oanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, vác củi rảo bước xuống núi.

Yến An nhìn bóng lưng nàng bước đi trên đường núi cứ như đi trên mặt đất bằng, trong lòng dâng lên chút chua xót. Một nữ tử tốt đến vậy, lại phải chịu đựng mình và nguyên chủ như thế.

Yến An rầu rĩ, cúi đầu nhìn lòng bàn tay quấn vải, càng thấy khó chịu.

Rõ ràng cô còn lớn tuổi hơn Ôn Oanh, vậy mà hết lần này tới lần khác lại là nàng chăm sóc cho mình.
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 17: Thành kẻ rình trộm rồi!


Trong lúc Ôn Oanh vẫn chưa quay lại, Yến An lại tiếp tục đi nhặt củi. Dù sao lát nữa về cũng phải cố mà vác một ít về, nếu cái gì cũng không làm được thì đến chính cô cũng khinh thường bản thân mình mất.

Có lẽ vì lo lắng để Yến An một mình trong núi, Ôn Oanh quay lại rất nhanh, chưa đến bao lâu đã trở về. Vừa về tới liền thấy Yến An lại nhặt thêm được khá nhiều củi, đang tự mình buộc lại. Chỉ là rõ ràng sức cô vẫn còn kém, buộc đi buộc lại vẫn không chặt.

Ôn Oanh vội tiến lên giúp, chỉnh lại vị trí của bó củi, còn dùng đầu gối đè lên để củi xếp sát vào nhau hơn, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã buộc chặt xong.

Yến An: "......"

Cô quay đầu đi buộc đống củi còn lại mà mình nhặt được.

Ôn Oanh nhìn dáng vẻ không cam lòng kia của cô, khóe môi hơi cong lên, lại xoay người nhanh nhẹn trèo lên cây chặt thêm mấy nhánh củi, rồi ghép với hai bó nhỏ mà Yến An nhặt trước đó, cộng lại vừa khéo thành hai bó lớn. Lúc này, Yến An cũng cuối cùng đã buộc xong bó củi của mình.

Cô nhìn bó củi do mình buộc, cằm hơi hếch lên, vô cùng kiêu hãnh.

Cô rất tự hào, cô đã nói rồi mà, mình không thể kém được!

Ôn Oanh chỉ đứng bên lặng lẽ nhìn, thấy cô tự đắc như thể vừa thắng một trận chiến, cũng không lên tiếng giục giã gì.

"Xong rồi, chúng ta về thôi!" Yến An nói.

Hai bó củi lần này nhỏ hơn một chút so với hai bó trước. Cô đeo giỏ đầy lá khô sau lưng, rồi lại vác hai bó củi lên.

Tuy vai vẫn còn đau, nhưng ít ra lần này vẫn trong mức chịu đựng được.

"Ừm." Ôn Oanh gật đầu đáp, lần này đi sau Yến An, luôn để ý đến tình trạng của cô.

May là trên đường không gặp chuyện gì, hai người bình an về đến nhà. Khi về đến nơi, bên ngoài mặt trời đã chuyển sang sắc vàng, treo xiên xiên bên trời như âm thầm nhắc nhở thời gian.

Đặt bó củi xuống, Yến An duỗi người ra, vô thức xoa vai mình, nét mặt có phần nhăn nhó.

Cái thân thể này yếu quá, chỉ vác chút củi thôi mà cũng đau như vậy rồi.

Nghĩ đến đó, cô lại liếc nhìn Ôn Oanh đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Ôn Oanh không những nhỏ tuổi hơn cô, mà còn nhỏ hơn cả nguyên chủ, thế mà đôi vai gầy ấy lại có thể gánh được hai bó củi cao to hơn người mà mặt mày chẳng hề thay đổi.

Nghĩ đến cảnh Ôn Oanh phải vác hai bó củi to như vậy đi đường núi xa xôi vào tận trong thành để bán lấy tiền, Yến An đảo quanh nhà tìm thử xem có xe kéo không.

Hai lão trong nhà họ Yến này lúc trước quả thật là chỉ cần có chút giá trị gì là đem bán sạch sành sanh!

Hai người đó chẳng lẽ chưa từng nghĩ xem sau này hai đứa trẻ này sẽ sống thế nào sao!

Khéo vải cũng khó may khi không có chỉ, người dù giỏi giang thế nào cũng không thể biến ra được tiền!

Nếu mời thợ mộc làm một chiếc xe kéo thì không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, nếu thật sự quá đắt thì chi bằng tự họ mua vài món dụng cụ về tự làm, vừa hay có thể lên núi đốn gỗ, cũng tiết kiệm được khoản chi phí đó.

Ừm...

Yến An suy nghĩ, có lẽ còn có thể tự chế ra vài thứ gì đó mới lạ đối với thời đại này, chẳng hạn như xe đạp?

Chỉ là bánh xe bằng gỗ thì không biết trên con đường đất gập ghềnh này sẽ khó đi đến mức nào.

Đến lúc đó tính tiếp, chế được rồi hãy nói.

Yến An tự an ủi mình như vậy, sau đó lại đi vào bếp nhìn nồi canh rau đang nấu. Ăn mấy ngày thứ này rồi, cô cảm thấy bản thân sắp kiệt sức đến nơi, thực sự là không có chút dầu mỡ nào, mà cũng chẳng đủ no.

Nghĩ đến việc ngày mai sẽ có gạo ăn rồi, Yến An suýt nữa không muốn ăn món này nữa, nhưng khổ nỗi bụng đói cồn cào, không muốn ăn cũng phải ăn thôi.

"Được rồi, ra ngoài ngồi một lát đi." Thấy cô đứng trong bếp trông ngóng, động tác của Ôn Oanh lại nhanh thêm chút nữa.

"Ồ." Yến An ngoan ngoãn quay người rời đi, trải qua một thời gian như lên men vậy, cô cảm thấy chân mình còn đau hơn lúc đầu.

Không chỉ cái chân bị trẹo khi nãy, mà cả hai chân đều đau nhức vô cùng!

Ôn Oanh mang bữa tối ra sân, Yến An đã ngồi sẵn trên chiếc ghế của mình, Ôn Oanh nhìn dáng vẻ uể oải của cô, xem ra chuyến vào núi này với nàng còn mệt hơn cả làm ruộng nguyên một ngày.

Bữa tối được dọn lên, dù chẳng phải món gì ngon lành, Yến An cũng mặc kệ mà ăn đại vào, mục tiêu chính là lấp đầy cái bụng.

"Ta ăn xong rồi." Chỉ vừa đủ để bụng không đói nữa là cô ngừng lại, dù cho có ngon đến đâu mà ăn liên tục vài ngày cũng khó nuốt trôi.

Huống hồ toàn là rau dại, không có dầu mỡ gì, còn như cạo sạch một lớp dầu trong dạ dày cô vậy.

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn gương mặt gầy đi thấy rõ của Yến An, mím môi nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi đợi chút, lát nữa ta xách nước nóng vào phòng cho ngươi."

"Ừm." Yến An uể oải gật đầu.

Thấy Yến An ăn xong rồi, Ôn Oanh cũng không còn cố ép mình ăn chậm nữa, rất nhanh đã ăn xong, rồi thu dọn bát đũa nói: "Ngươi đừng động vào, lát nữa ta rửa bát."

Nghe vậy, Yến An hơi chậm nửa nhịp mới khẽ đáp "ừ", cũng không tranh phần với nàng nữa.

Cô cảm thấy khắp người đều nhức mỏi, như thể thân thể sắp rã ra đến nơi.

Ôn Oanh lấy ra thùng tắm, rửa sạch rồi xách vào phòng, sau đó từng thùng từng thùng nước nóng cũng được mang vào. Lúc nàng chuẩn bị xong hết mọi thứ, Yến An đã ngồi trên ghế ngoài sân suýt ngủ gật mất rồi.

Ôn Oanh đi đến bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như sắp ngủ của Yến An, giọng nói cũng vô thức nhẹ đi nhiều.

"Yến An, đi tắm trước đi, nằm lên giường sẽ thấy thoải mái hơn nhiều."

Yến An hoàn hồn, ngẩn người gật đầu một cái, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng.

Giờ mỗi bước đi của cô đều khiến bàn chân đau nhói dữ dội.

Thấy vậy, Ôn Oanh vội vàng bước đến đỡ lấy cô, trên mặt thoáng hiện vẻ áy náy.

Nàng không nên dẫn Yến An lên núi mới đúng.

Hai người đi sát nhau như thế, lần này Yến An không từ chối nữa, nếu không thì tự mình cà nhắc đi vào trông càng chật vật hơn.

Sau khi đưa cô vào phòng, thấy Yến An vẫn còn có thể tự xoay xở được, Ôn Oanh dù vẫn thấy không yên lòng, nhưng cũng không tiện ở lại trong phòng, đành phải lo lắng rời đi, mang bát đũa lúc nãy ra rửa sạch, rồi lại vào bếp dọn dẹp.

Nghĩ đến hôm nay Yến An mệt quá chắc sẽ ngâm mình tắm một lúc, Ôn Oanh lại ra sau nhà xới nốt phần đất buổi trưa Yến An còn chưa xới xong, trong đầu tính toán mai nên mua loại hạt giống rau nào vừa sai quả lại chịu lạnh tốt.

Chẳng bao lâu sau khi xới đất xong, bên trong đã vang lên tiếng gọi của Yến An.

Ôn Oanh nhìn tấm chăn đang phơi ngoài sân, đem ôm vào phòng, liền thấy Yến An đã tắm rửa thay đồ xong xuôi nằm trên giường, tóc còn ướt đẫm rủ cả đầu xuống ngoài mép giường.

Ôn Oanh: "......"

May mà trong phòng vẫn còn chút ánh sáng, nếu không chắc nhìn thấy cảnh này sẽ hoảng thật.

Nàng đắp chăn lên người Yến An, lại đi lấy khăn khô giúp cô lau tóc, đến khi tóc không còn nhỏ nước nữa mới để nó tự khô.

Sau đó nàng thay nước trong thùng tắm, nghĩ là mình cũng nên tranh thủ rửa ráy sạch sẽ, rồi lên giường xoa bóp cho Yến An một chút.

Nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng, Yến An lờ mờ mở mắt, trong đầu vẫn đang nghĩ mình tắm xong rồi, sao lại còn có tiếng nước?

Cô quay đầu lại nhìn.

Liền thấy cảnh Ôn Oanh đang tắm trong thùng, vai trần lộ ra.

Yến An lập tức bừng tỉnh, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn nữa.

Chết tiệt, mình thành kẻ nhìn trộm rồi!
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?


Yến An không ngờ Ôn Oanh vậy mà không gọi cô dậy đuổi ra ngoài, cứ thế thản nhiên tắm ngay trước mặt mình, thật sự là chẳng chút e ngại chuyện bị mình nhìn trộm luôn đấy à!

Trong đầu Yến An không kìm được mà lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi mình lỡ liếc thấy.

Vai Ôn Oanh gầy nhỏ, không chỉ trên mặt không có bao nhiêu thịt, mà ngay cả cơ thể cũng vậy. Thế nhưng do thường xuyên lao động nên lại có chút đường nét cơ bắp mơ hồ, làn da màu lúa mạch càng khiến hình ảnh ấy thêm phần mạnh mẽ, hoang dã.

Yến An: "......"

Cô lén sờ sờ cánh tay mình, tuy nói cũng không nhiều thịt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng da thịt mình mềm mềm, hoàn toàn không có cảm giác mạnh mẽ như của Ôn Oanh.

Hừ.

Yến An khẽ hừ lạnh trong lòng. Chẳng phải chỉ là cơ bắp thôi sao, với khối lượng công việc mình đang làm bây giờ, về sau mình nhất định cũng sẽ có cơ bắp thôi!

Cô lặng lẽ xoay người, quay lưng lại phía Ôn Oanh để khỏi lát nữa lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nhưng mà... Ôn Oanh có cơ bụng số 11 không nhỉ?

Yến An vô thức nghĩ ngợi.

Rất nhanh sau đó, bên tai lại vang lên tiếng nước, nhưng tiếng nước không kéo dài lâu, tiếp theo là tiếng bước chân, rồi cửa phòng mở ra, theo động tác Ôn Oanh bước ra ngoài, mọi âm thanh cũng theo đó mà dần xa.

Yến An đột nhiên cảm thấy như sự náo nhiệt quanh mình bị rút đi, chỉ còn lại sự trống trải đơn độc nơi chốn cũ.

Ừm... có hơi không thoải mái.

Nhưng cảm giác khó chịu ấy cũng không kéo dài bao lâu, theo tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, âm thanh vừa nãy dần quay trở lại gần. Một bàn tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, tựa như đang kiểm tra độ khô, xác nhận không còn ướt nữa rồi mới nhẹ nhàng đẩy vai cô.

Yến An giả vờ như bị đánh thức, mở mắt ngáp một cái, nói: "Sao vậy?"

"Tóc khô rồi, ngươi nằm lên giường đi, để ta xoa bóp vai lưng cho ngươi." Ôn Oanh dịu dàng nói.

Người này trước giờ chưa từng vác vật nặng, hôm nay còn gánh hai bó củi về, vai chắc chắn đang rất đau.

"Ừ." Cơ thể Yến An lập tức bắt đầu ngọ nguậy trên giường, ngọ nguậy một hồi đến giữa giường nằm úp sẵn sàng, trái tim vốn có chút thấp thỏm cũng dần buông lỏng.

Ôn Oanh cũng bắt chước động tác lúc trước của Yến An, trực tiếp ngồi d*ng ch*n lên người cô để dễ dùng lực, bắt đầu xoa bóp từ vị trí vai của cô.

Yến An bị bóp trúng phần cơ thang, cảm nhận rõ ràng thân thể của Ôn Oanh đang phủ trên người mình: "......"

Cô rụt đầu chôn sâu hơn vào giữa cánh tay, cảm thấy khoảng cách giữa hai người thực sự có hơi gần, nhưng cũng chưa đến mức vượt qua giới hạn xã giao.

Dù sao thì giữa bạn bè, việc xoa bóp cho nhau cũng có thể dùng đến tư thế này.

Theo động tác của Ôn Oanh, thân thể Yến An vốn còn căng cứng dần dần thả lỏng.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bản thân đã yên tâm quá sớm, bởi bàn tay đang xoa bóp của Ôn Oanh dần trượt xuống eo. Nếu chỉ đến đó thôi thì còn tạm được, tuy hơi nhột một chút nhưng vẫn có thể chịu, chỉ là tay cô ấy lại còn có xu hướng muốn đi xuống tiếp!

"Dừng, dừng lại, thế này là được rồi!" Yến An vội vàng gọi ngừng, thêm chút nữa là tới mông cô rồi! Mà mông cô thì đâu có cơ bắp gì căng cứng chứ!

Ôn Oanh ngừng tay, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Ta, ta ổn rồi, không cần bóp nữa." Yến An hơi lắp bắp, lại không tiện nói thật, nếu không thì xấu hổ chết mất.

"Hôm nay ngươi lên núi, bình thường ngươi ít đi đường xa thế này, cơ chân vẫn nên được thư giãn một chút." Ôn Oanh vừa nói vừa không để tâm đến sự từ chối của Yến An, dịch người sang bên cạnh cô, bắt đầu xoa bóp từ phần bắp chân.

Yến An: "......"

Ồ, may quá, là chỗ bắp chân chứ không phải bắp đùi.

Yến An cắn môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ. May mà ánh sáng trong phòng lúc này đã rất mờ, không ai nhìn rõ được mặt cô.

Ôn Oanh giúp cô xoa bóp hết phần bắp chân, sau đó nắm lấy mắt cá chân bên chân mà ban sáng Yến An bị trượt để bóp nắn tiếp.

Yến An rùng mình, suýt nữa rút chân về theo phản xạ.

Bàn tay của Ôn Oanh ấm áp, tuy có thể cảm nhận rõ sự chai sần trên đó, nhưng lại nắm lấy bàn chân lạnh lạnh của Yến An, cảm giác rõ ràng đến mức khiến người ta khó mà làm ngơ!

"Ngươi..." Yến An kinh ngạc đến không nói nên lời.

Ôn Oanh vậy mà ngay cả chân cũng chịu xoa cho cô...

"Nếu bây giờ không bóp thông chỗ này, ngày mai ngươi sẽ càng đau hơn." Ôn Oanh vừa nói vừa sờ thấy mấy cái mụn nước nổi trên chân Yến An, khẽ mím môi, động tác tay cũng cẩn thận hơn.

Yến An không nói gì nữa, cố gắng hết sức để làm ngơ hành động hiện tại của Ôn Oanh, nhưng cảm giác toàn thân không thoải mái, tim thì cứ ngứa ngáy như bị mèo cào.

Sau khi xoa bóp xong, Ôn Oanh xuống giường ra ngoài làm gì đó. Mãi đến khi Yến An thấy trong tầm mắt có ánh sáng thêm vào thì cô mới đoán ra được Ôn Oanh đang làm gì.

Chỉ thấy nàng bưng một chiếc lò than vào phòng, rồi lại ra ngoài một chuyến nữa. Lúc quay lại, tay nàng ướt đẫm, còn đang cầm một cây kim thêu.

"Chọc vỡ mụn nước ra thì sẽ nhanh lành hơn." Ôn Oanh dùng lò sưởi hong khô tay, vừa giải thích.

Yến An: "......"

Cô không hé răng chính là vì không muốn bị chọc vỡ mấy cái mụn nước đó - mấy lần trước bị chọc ở tay, sau đó cứ đụng vào đâu là đau điếng người.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt Ôn Oanh dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, đôi môi khẽ mím lại trông rất nghiêm túc, Yến An cuối cùng vẫn nuốt lời định nói trở vào, để mặc nàng giúp mình chọc vỡ những mụn nước trên chân.

Sau khi làm xong mọi việc, Ôn Oanh còn tiện tay kéo chăn lên đắp kín cho Yến An.

Yến An im lặng xoay người quay lưng lại với Ôn Oanh, không hiểu sao lại cảm thấy trên người nàng toát ra một loại quan tâm kiểu bà mẹ già.

Hừ, rõ ràng mình còn lớn tuổi hơn nàng!

Nghĩ đến việc Ôn Oanh chưa đến mười tám tuổi mà đã có dáng vẻ thành thục chín chắn như vậy, Yến An chỉ cảm thấy đau bao tử.

Trong chuỗi suy nghĩ hỗn độn ấy, Yến An thiếp đi lúc nào không hay, thậm chí không biết Ôn Oanh trở lại lúc nào, ngủ một giấc không mộng đến tận sáng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Yến An ngủ say đến mức gà nhà Lý thẩm có kêu đến khản cổ cũng không thể đánh thức cô. Khi tỉnh lại, toàn thân cô tràn đầy cảm giác lười biếng của người vừa ngủ đủ giấc.

Cô cố sức ngồi dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Ôn Oanh đâu nữa. Cả người tuy nhức mỏi nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có phần mâu thuẫn.

Dậy mặc y phục rồi đi rửa mặt, cả sân nhà đều yên ắng, chẳng rõ Ôn Oanh có phải lại vào núi chặt củi một mình rồi không.

Yến An đến phòng bếp, vậy mà thấy bên trong đã từng nổi lửa, mở nắp nồi ra, bên trong vẫn còn ấm hai chiếc bánh bao ngô?!

Yến An sững người nhìn hai cái bánh không rõ từ đâu xuất hiện, nghĩ một hồi rồi đoán có lẽ là Lý thẩm mang tới, còn Ôn Oanh thì cố ý để lại trong nồi phần cho cô.

Nghĩ vậy, cô cầm một cái lên cắn thử một miếng, hương thơm bắp tràn ngập khoang miệng khiến Yến An nheo mắt lại đầy thỏa mãn, rồi đậy nắp nồi lại, nghĩ rằng Ôn Oanh chắc chưa ăn nên để phần lại cho nàng.

Cô thong thả bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế trong sân, vừa ăn bánh vừa chờ Ôn Oanh trở về, trong lòng tràn đầy mong đợi về việc sẽ đi vào thành hôm nay.

Thế nhưng, cô ngồi trong sân ăn xong bánh, rồi lại đứng dậy quét dọn sạch sẽ sân nhà, thậm chí còn nhổ sạch đám cỏ ở góc sân mà vẫn không thấy Ôn Oanh đâu cả.

Yến An: "......"

Cô chờ từ sáng đến chiều, đói quá không chịu nổi, mà bản thân lại không biết nhóm bếp, đành phải lấy cái bánh ngô trong nồi đã nguội ngắt ra ăn tạm, ngồi thừ bên ngoài cửa sân, ánh mắt đờ đẫn.

Ôn Oanh... bỏ rơi mình rồi sao?
 
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 19: Ta đâu có không vui


Bánh hấp nguội rồi nên trở nên hơi khô, lần thứ hai được ăn món khô khan như vậy kể từ khi tới thế giới này, Yến An lại không còn cảm giác xúc động hay thỏa mãn như trước nữa. Đặc biệt là khi cô ngồi xổm trước cổng viện, trông chẳng khác nào một con chó con đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà.

Cảnh tượng mà nhà Lý thẩm nhìn thấy khi đi làm đồng về chính là như thế.

"Yến nha đầu, ngươi ngồi ở cửa làm gì thế?"

Ban đầu, Lý thẩm còn không tin vào mắt mình, nhưng khi đến gần nhìn kỹ xác nhận đúng là Yến An, bà thoáng im lặng một chút, cảm thấy Yến An sau khi tỉnh dậy không chỉ đối xử tốt hơn với Ôn Oanh, mà ngay cả tính cách cũng thay đổi hẳn.

Yến An ngẩng đầu nhìn Lý thẩm, sau lưng bà còn có một nữ nhân và hai nam nhân, chắc là con dâu và chồng cùng con trai bà.

"Lý thẩm, ta đang chờ Ôn Oanh." Yến An buồn bã nói.

Không để lại lời nhắn gì cả, cả ngày hôm nay cô cứ thấp thỏm không yên.

"Ái chà, đợi thì cũng không cần ngồi thế này trước cổng chứ, người không biết lại tưởng hai ngươi cãi nhau. Ôn nha đầu sáng nay còn gánh hai bó củi vào thành bán đấy, đường đi xa như vậy, đi một chuyến cũng phải mất kha khá thời gian. Nhưng chắc cũng sắp về rồi, ngươi ráng đợi thêm chút nữa." Lý thẩm cười nói, không ngờ Yến An lại bám Ôn Oanh đến thế.

Yến An ngẩn người, Ôn Oanh đi vào thành một mình sao? Còn gánh hai bó củi đi bán?

Dù trong lòng cô từng đoán vậy, nhưng khi được xác nhận thì lập tức cảm thấy yên tâm hẳn.

Tâm trạng lập tức tan mây, gương mặt Yến An rạng rỡ hẳn lên, mỉm cười với Lý thẩm và mọi người: "Vâng, ta biết rồi, ta đợi thêm một lúc nữa."

Thấy cô như vậy, Lý thẩm cũng không nói gì thêm, dắt theo người nhà vừa cười vừa lắc đầu quay về.

Yến An cũng mặc kệ họ nghĩ gì, đứng dậy nhìn xuống phía con dốc, muốn xem thử Ôn Oanh đã đi tới đâu rồi.

Đúng là, nếu đã muốn vào thành thì sao không dẫn mình theo chứ? Cô vốn dĩ còn rất mong chờ chuyện đi thành hôm nay cơ mà!

Cô lại đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, sau khi xuyên đến đây, thị lực của nguyên chủ rất tốt, Yến An dĩ nhiên cũng nhìn rõ và nhận ra được người đó.

Cô hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào sân đóng cổng lại, nghĩ ngợi rồi bước vào thư phòng, lấy một quyển sách ra làm bộ làm tịch đọc lấy lệ, thử xem có thể hiểu được chút gì từ đó không.

Ví dụ như thơ phú ca vịnh gì đó giống đời trước của mình, cô có thể dựa vào ý mà cưỡng ép ghi nhớ chữ viết nơi này cũng được.

Không lâu sau, tai Yến An nhạy bén nghe thấy tiếng cổng lớn bị mở ra, vẻ mặt cô càng thêm nghiêm túc, thong thả lật sách trong tay.

Sau khi trở về không thấy Yến An trong phòng, Ôn Oanh liền đi tìm.

Quả nhiên khi mở cửa thư phòng ra thì thấy Yến An đang ngồi bên trong lật sách. Ôn Oanh liếc nhìn quyển sách cô đang xem, nhưng cũng không nhận ra là sách gì.

"Đói chưa? Trong bếp có để lại bánh cho ngươi, ngươi có ăn không?" Ôn Oanh hỏi.

"Ăn rồi." Yến An lạnh nhạt đáp.

Nghe thấy giọng điệu của cô, Ôn Oanh theo phản xạ nhíu mày lại, lại nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Yến An lúc này khi đang ngồi lật sách, trong lòng đột nhiên hụt một nhịp, một ý nghĩ như sóng dữ cuộn trào bất ngờ ập tới khiến đầu ngón tay nàng khẽ run lên một chút.

Cổ họng nghẹn lại, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, tay Ôn Oanh đang vịn vào khung cửa siết chặt lấy mép cửa, khớp ngón tay đã trắng bệch.

"Vậy ngươi có muốn ăn gì không? Chút nữa ta đi nấu cho ngươi?" Ôn Oanh thử dò hỏi.

Nghe nàng ấy chỉ nói vậy, chẳng hề nhắc gì đến chuyện sáng nay để mình lại một mình mà chẳng nói lời nào, Yến An bắt đầu thấy bực.

"Có gì để ăn à, chẳng phải cũng chỉ là rau dại thôi sao." Yến An cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thật bình thường.

Dù hơi tức giận, nhưng nếu để lộ ra rồi bị phát hiện, lại giống như mình rất để tâm đến nàng ấy vậy.

Hừ, cô đâu có để tâm! Cô chỉ giận chuyện Ôn Oanh chẳng buồn báo trước một câu đã làm tan biến kỳ vọng được vào thành của cô thôi!

Ôn Oanh cố giữ cho nhịp thở đều đặn, nói: "Hôm nay ta vào thành, mua được ít gạo với bột mì về, tối nay có thể ăn cơm hoặc mì."

Nghe vậy, Yến An liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng không lên tiếng.

Ánh mắt Ôn Oanh dừng lại trên quyển sách trong tay cô, hỏi: "Ngươi hiểu được rồi à?"

Yến An bốp một tiếng gập sách lại, đặt xuống, đứng dậy bĩu môi nói: "Vẫn chưa hiểu được."

Tuy nhiên có mấy chữ trông khá giống với những chữ cô từng biết, sau này chỉ đành dùng mấy chữ mình nhận ra mà ghép lại thôi.

Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh bỗng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn. Lúc này nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Yến An, nàng còn không hiểu được lý do nữa sao.

"Sao vậy? Ngươi hình như không vui." Ôn Oanh hỏi.

"Ta đâu có không vui." Yến An bước ngang qua nàng đi ra sân, vẫn cố chấp nói cứng.

Ôn Oanh nhìn bóng lưng cô đang xem mấy thứ mình mang về, mím môi, đại khái cũng đoán ra được lý do khiến cô không vui, liền giải thích: "Hôm qua ngươi quá mệt, lại còn bị vỡ mấy cái bọng nước dưới chân, không thích hợp đi đường xa. Ta chỉ muốn ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn, nên không gọi ngươi dậy."

Ôn Oanh mỗi lần ra ngoài đều chưa từng nỡ ngồi xe bò, huống chi lần này còn phải gánh hai bó củi vào thành bán. Để Yến An theo cùng sẽ rất vất vả, mà nếu đi xe bò thì một người mất hai văn tiền, hai người thì gần như đủ để mua nửa thăng gạo rồi.

"Ta..."

Nghe nàng nói vậy, Yến An bỗng không còn lý do gì để giận nữa. Người ta là vì lo cho sức khỏe của cô, muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy mà cô không những hiểu lầm, còn giận dỗi, chẳng khác nào vừa vô dụng lại nhỏ nhen.

"Ờ, ngươi mua cái gì vậy?" Yến An gượng gạo, cố gắng đổi chủ đề.

Thấy sắc mặt Yến An đã dịu đi nhiều, thậm chí còn có vẻ ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mình mà chủ động bắt chuyện, trái tim treo lơ lửng của Ôn Oanh cuối cùng cũng buông xuống, lúc này mới phát hiện lưng áo mình đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Nàng chậm rãi hít sâu một hơi để bình ổn lại tâm trạng, tiến lên nói: "Ta mua một đấu gạo, hết bảy mươi văn. Lại mua một thăng bột mì lức, hết mười lăm văn. Dầu muối hết tổng cộng bốn mươi văn. Một cân trứng gà mười lăm văn. Giống rau thì hai mươi lăm văn."

Nói rồi, nàng cúi người lấy bột mì trong giỏ tre ra, tay vừa rút ra lần nữa đã cầm theo một xâu kẹo hồ lô đỏ tươi.

Nàng đưa xâu kẹo hồ lô tới trước mặt Yến An, nói: "Mang cái này về cho ngươi."

Yến An ngẩn người nhìn xâu kẹo hồ lô trước mặt, lớp đường bọc ngoài óng ánh tỏa ra hương thơm ngọt dịu. Dù cô vốn không phải kiểu người mê đồ ngọt, lúc này cũng thoáng nghĩ: chắc chắn là ngon lắm.

"Ngươi..."

Lấy lại phản ứng, cô nhìn Ôn Oanh với sắc mặt hơi phức tạp. Không ngờ trong hoàn cảnh gia đình khó khăn thế này, nàng ấy vào thành vẫn còn nghĩ đến việc mua cho mình một xâu kẹo hồ lô.

"Ta cũng muốn mua cho ngươi ít bánh ngọt khác, nhưng bánh ngọt đắt quá, giờ chỉ đủ tiền mua cái này. Sau này có nhiều tiền rồi, ta sẽ mua loại khác cho ngươi."

Thấy cô chưa đưa tay nhận lấy, Ôn Oanh khẽ mím môi, ánh mắt có phần ảm đạm, cũng hiểu chắc cô chẳng thèm để mắt tới mấy thứ đồ vặt trẻ con này.

Yến An đưa tay nhận lấy xâu kẹo hồ lô, rồi đưa tới sát miệng Ôn Oanh.

Hương thơm ngọt dịu xen lẫn mùi sơn tra thoảng vào mũi, Ôn Oanh lấy lại tinh thần liền lui về sau một bước.

"Ngươi ăn đi, ta mang cho ngươi mà, ta không thích ăn."

"Nói dối." Yến An hừ nhẹ một tiếng, giọng có phần mềm đi, "Làm gì có ai không thích ăn kẹo hồ lô. Ngươi ăn trước đi, ngươi ăn rồi ta mới ăn."

Ôn Oanh vò nhẹ vạt áo ở tay mình, quay mặt sang một bên: "Ngươi ăn trước đi, cái cuối cùng to nhất để lại cho ta."

Thường thì viên trên cùng của xâu kẹo là viên to nhất, đẹp mắt nhất.

"Không cần, mau ăn đi!" Yến An cứng rắn đưa kẹo hồ lô đến sát miệng Ôn Oanh, không cho nàng cơ hội từ chối.

Lớp đường đã dính vào môi nàng, thậm chí đã có thể nếm được vị ngọt lịm ấy, Ôn Oanh bất đắc dĩ đành cắn viên kẹo to nhất trên cùng xuống, mơ hồ nói: "Mấy viên còn lại ngươi ăn đi, ta không ăn nữa."

"Ừ." Yến An cắn một miếng, đáp lại bằng giọng lơ lửng, dù sao lát nữa cô lại cứng rắn đút tiếp thì Ôn Oanh cũng chẳng có cách gì từ chối.

Vừa ăn, cô vừa nghiêng người nhìn vào giỏ tre bên cạnh. Cô đã nghe thấy tiếng kêu chiếp chiếp nho nhỏ, trong lòng lập tức đoán được mấy phần.

Cúi người nhìn kỹ, quả nhiên thấy bên trong đang chen chúc sáu con gà con phủ một lớp lông vàng mịn như tơ, mắt Yến An lập tức sáng rỡ lên.

Phải biết đây là gà đấy! Không chỉ có thể đẻ trứng, mà còn có thể ăn thịt nữa!

"Dễ thương quá!" Yến An khen ngợi.

Ôn Oanh nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, khẽ mím môi cười nhẹ. Mấy con gà con vừa mới nở được mấy ngày, nhìn thực sự rất đáng yêu, lông mềm tơ mịn như nhung.
 
Back
Top Bottom