Ngôn Tình Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 40: 🐳🐳


Ngày đầu tiên ba bạn nhỏ ăn ngủ tại nhà trẻ, xe bán lẩu xiên mà Hạ Văn Nguyệt đặt đã hoàn thành.

Mọi người không hẹn cùng nhau dậy thật sớm.

Thời điểm Hạ Miên mặc quần áo cho Tiểu Phong, cậu nhóc vẫn luôn duỗi cái cổ nhỏ ra ngoài nhìn.

Hạ Miên bật cười, “Nhìn cái gì thế?”

Tiểu Phong nhấp miệng cao hứng, “Dì nhỏ, hôm nay dì Ninh vẽ tranh.”

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, “Thích vẽ tranh hả?”

Tiểu Phong gật đầu như gà con mổ thóc, giương cánh tay nói, “Rất đẹp!”

Hạ Miên ôm cậu bay một vòng, “Chờ chúng ta mua sân xong, dì sẽ để cho con một phòng để vẽ tranh, sau đó đưa con đi học, nha nha.”

Tiểu Phong vui vẻ cười khanh khách, “Vâng, học vẽ tranh!”

Hai dì cháu ra cửa phòng, phát hiện Ninh Thiều Vận đã đứng ở sân kiểm kê nước sơn từ trước.

“Chị dậy sớm vậy?”

Ninh Thiều Vận cười nói, “Cô hai cùng mấy đứa Tuệ Mai đi lấy xe rồi, lát nữa là về.”

Sâm Sâm cũng xoa hai mắt chạy tới, “Mẹ.”

Hạ Miên duỗi tay bế cậu nhóc lên, cùng Tiểu Phong đến buồng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong hai bạn nhỏ liền chạy ra cổng lớn, đi tới đi lui mấy vòng, rốt cuộc nghe thấy tiếng Sâm Sâm cao hứng kêu lên, “Đã về đã về!”

Trong chốc lát, xe đã bị một nhóm người đẩy vào, trong đó bao gồm Mao Tuệ Trúc, ba đứa nhỏ quật cường mỗi người chiếm một góc.

Xe này đại khái cao 1 mét, ở giữa là một loạt khe lõm bằng sắt, chia làm hai ngăn, một bên đựng canh cay, bên còn lại đựng canh suông; chỗ trống phía dưới thì để bếp gas, vừa sưởi ấm vừa tiện bề nấu.

Bên ngoài xe bán được bao bởi một lớp gỗ, vì nhà mình tự vẽ biển hiệu nên mặt gỗ này được quét sơn trắng, không chút động chạm.

Đương nhiên tên gọi treo ở bên trên, phần thân chính của quầy hàng được chống giữ bởi bốn ống thép, trang bị ô dù, thuận lợi cho việc che nắng che mưa.

Hai đường ống phía trước lắp một tấm gỗ có thể tháo rời dài 1 mét 5, cao 30 centimet, cũng được quét sơn trắng, chỉ chờ được trang trí.

Ăn cơm sáng xong không chỉ Ninh Thiều Vận mặc võ trang cho mình, cô còn chuẩn bị cho ba đứa nhỏ áo khoác không thấm nước, cầm bàn chải dính sơn nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”

Mấy ván gỗ có thể tháo rời được đặt một loạt trên giá vẽ ở bậc thang, Ninh Thiều Vận đứng ở giữa, Sâm Sâm Tiểu Phong và Tuệ Trúc phân ở hai bên, mỗi người chiếm một chỗ ngồi vẽ.

Có kinh nghiệm lần trước, trình độ của Mao Tuệ Trúc cũng hơi đi lên.

Thật ra thì Sâm Sâm cùng Tiểu Phong đều vây quanh Ninh Thiều Vận, nhìn cô ấy vui sướng múa bút, Tiểu Phong bừng bừng hứng thú đưa cọ và thuốc màu qua.

Cả người Ninh Thiều Vận vui sướng dạt dào, thời khắc đặt bút lên vẽ giống như muốn bay lên trời.

Dì Ngụy lặng lẽ lau mắt, “Đã lâu không thấy Tiểu Vận vui vẻ như vậy.”

Hạ Miên cứ thế chứng kiến nghệ thuật gia đưa tình cảm của mình vào tác phẩm như thế nào, tuy chỉ là một biển hiệu nho nhỏ, nhưng hai chữ “Tân Sinh” kia hừng hực trọng ngọn lửa niết bàn, lại tản ra hào quang sáng lạn bồng bột.

Bọn nhỏ thuần khiết càng cảm thụ được mị lực, thời điểm dứt bút, ba tiểu gia hỏa thống nhất lớn miệng, phát ra tiếng “oa oa” kinh ngạc.

Một khắc kia, hai mắt Ninh Thiều Vận cười đến cong cong, đáy mắt như có ngân hà lấp lánh, cả người phảng phất như sáng lên, đẹp đẽ như rơi vào thế giới tinh linh.

Hoắc Học Văn hoảng hốt đứng ở cửa, đó là Ninh Thiều Vận hắn chưa bao giờ gặp qua, kết hôn 6 năm, trong ấn tượng cũ kỹ, cô ấy vĩnh viễn luôn ôn nhu nhàn thục, ưu nhã thong dong.

Đứng ở phía sau xử lý thỏa đáng mọi chuyện, trừ bỏ lúc bức tranh kia ra đi, chưa bao giờ hắn thấy cô thất thố…… Nhưng cũng chưa bao giờ thấy được nụ cười xán lạn như vậy.

Hoắc Học Văn ôm suy nghĩ đập nồi dìm thuyền tìm đến đây, tại một khắc này hoàn toàn mất hết sự tin tưởng.

Thời điểm cha dùng hạng mục Bắc thành buộc mình ký tên ly hôn hắn không nghĩ tới thỏa hiệp, mẹ lấy cái chết ra ép trong lòng cũng tràn ngập kiên định.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Nhưng mà thời khắc này, nhìn bộ dáng suиɠ sướиɠ của Ninh Thiều Vận, hắn bỗng dưng ý thức được, mình thật sự không còn tư cách.

Nỗ lực nhớ lại từng chút một trong 6 năm qua, không biết từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp kia khi nhìn mình cũng từng sáng rọi, nhưng lần lượt bảo vội công tác, có xã giao, kêu cô ấy nhường nhịn mẹ, ánh sáng trong đôi mắt ấy dần ảm đạm, sau đó là hoàn toàn biến mất.

Một đóa hoa xinh đẹp vì mình mà héo úa, hiện giờ cô ấy đang nỗ lực có Tân Sinh mới, hắn có tư cách gì giữ người ta lại bên mình?

“Nếu biết đã muộn thì mong anh tỉnh đi.” Không biết Ninh Thiều Bạch đã đứng bên cạnh hắn từ khi nào, “Nếu anh còn biết thẹn thì buông tha chị ấy.”

Hoắc Học Văn siết chặt nắm tay, gian nan trả lời, “Nếu tôi không buông?”

Ninh Thiều Bạch cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Hoắc Học Văn trào phúng, “Vậy có thể thử xem.”

Hoắc Học Văn suy sụp thả tay, sau một lúc lâu mới nói, “Tôi sẽ ly hôn.”

“Không phải vì tôi muốn từ bỏ.” Hoắc Học Văn tiếp, “Mà tôi muốn để cô ấy vui vẻ. Chờ ……”

Hắn nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, nhắm mắt cười khổ một tiếng, “Lời hứa của tôi không đáng một đồng mà nhỉ.”

Ninh Thiều Bạch không chút khách khí bổ đao, “Biết là tốt.”

“Oa, đây là con!” Giọng nói thanh thúy của Sâm Sâm vang lên.

Thì ra sau khi Ninh Thiều Vận vẽ xong tên quán liền tiếp tục chiến đấu ở thân xe, tấm ván gỗ phía trước vẽ một bạn nhỏ, thằng bé phồng má lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm râu mực cắn không hết ngoài miệng.

Đúng là Sâm Sâm tối ấy.

Rõ ràng đầu to, nhưng ngoài ý muốn lại rất sống động, làm người ta nhịn không được bật cười.

“Mẹ vẽ cả em trai Tiểu Phong nữa.” Sâm Sâm cực kỳ nhớ Tiểu Phong.

Tiểu Phong ngượng ngùng nhấp nhấp miệng, đáy mắt chờ mong.

“Yên tâm đi, không thể thiếu.” Ninh Thiều Vận thoải mái cười, số bút ít ỏi còn lại vẽ ra một bạn nhỏ ăn đậu phụ, đầu lưỡi phấn nộn l**m nước canh bên miệng, trên đỉnh đầu là ngốc mao vui sướng nhếch lên.

Tiếp đến là cô nhóc tóc sừng dê, mỗi tay một xiên thịt, há mồm cười to.

“Là con!” Mao Tuệ Trúc vui vẻ vỗ tay.

Mọi người phần phật vây lại, Ninh Thiều Vận vừa tô màu vừa cười nói, “Hôm ấy thấy Hạ Miên vẽ như vậy, cảm thấy rất đáng yêu.”

Hoạ sĩ chất lượng như Ninh Thiều Vận mạnh hơn công phu mèo cào của Hạ Miên nhiều, ba bạn nhỏ sống động làm người ta nhìn thấy mà tươi cười.

“Không tồi,” Trên mặt Ninh Thiều Bạch cũng cười theo, “Cách vẽ mới sao? Rất thú vị.”

“Hạ Miên chỉ.” Ninh Thiều Vận cười đến hai mắt cong cong.

Hạ Miên vội vàng giải thích, “Không dám không dám, bắt chước lời người khác thôi, là chị Ninh lĩnh ngộ nhanh.”

Ninh Thiều Bạch có chút ngoài ý muốn, “Ồ?”

Đối với anh Hạ Miên cũng chẳng phải khiêm tốn, nâng cằm lên nói, “Anh từ đâu chui ra vậy?”

Ninh Thiều Bạch vô ngữ, “Nói cô béo còn chối.”

Ninh Thiều Vận che cười khẽ.

Mao Tuệ Lan vây quanh xe bán dạo một vòng, “Thật đẹp, đến em cũng tiếc đặt đồ lên.”

Hạ Miên cười nói, “Chị dám khẳng định, quán của chúng ta sẽ trở thành quầy hàng bắt mắt nhất!”

Dì Ngụy đi ra từ phòng bếp nói, “Vào thôi, vẽ xong làm vằn thắn, Văn Nguyệt làm nhân rất ngon! Chúng ta chúc quán lẩu xiên của nhà Văn Nguyệt sinh ý thịnh vượng!”

“A! Ăn sủi cảo!” Mao Tuệ Lan cùng Mao Tuệ Trúc hoan hô.

Ánh mắt Tiểu Phong sáng lên, giơ bàn tay dính đầy màu vẽ chạy tới chỗ Hạ Miên, “Dì nhỏ, rửa tay rửa tay.”

Thực đơn thơm ngon trong mắt tiểu gia hỏa ngoài mì thịt của bác gái, món thứ hai chính là sủi cảo.

Tuy Sâm Sâm không rõ nguyên do, nhưng cũng không ngại cao hứng, vui sướng bổ nhào vào lòng Ninh Thiều Vận, kết quả áo khoác của Ninh Thiều Vận dính đầy thuốc màu, mà mặt cậu nhóc cũng như mèo vân hoa.

Làm cho Ninh Thiều Vận cười không dứt.

Sâm Sâm không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt lại vô tình trông thấy gì đó, lập tức cao hứng chạy tới cửa, “Ba!”

Hoắc Học Văn đáp một tiếng, bước nhanh bế Sâm Sâm lên, duỗi tay xoa xoa màu vẽ trên khuôn mặt thịt, đột nhiên cảm thấy chua xót, trong ấn tượng của hắn, Sâm Sâm trước nay đều ổn trọng nghe lời, thông tuệ hiểu chuyện.

Hắn luôn lấy đó làm tự hào, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy khuôn nhỏ của đứa trẻ bừng sáng, mới biết được mình đã quá sai, cái gọi là ổn trọng nghe lời kia, chẳng qua là bản tính áp lực giống Tiểu Vận mà thôi.

“Thật xin lỗi.” Hoắc Học Văn nói, vì đã không làm tốt vai trò của một người cha.

Sâm Sâm vừa nghe những lời này tưởng hắn lại vội công chuyện, lập tức giãy giụa xuống đất, “Ba phải đi công tác sao? Ba đi đi, con sẽ ngoan.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Tâm thần Hoắc Học Văn chấn động, trong lồng ngực tràn ngập khổ sở khó nói lên lời, hắn chưa bao giờ ý thức được bản thân kém cỏi cỡ nào, người chồng kém cỏi, người cha kém cỏi, lại nghĩ đến sự lạnh nhạt thất vọng của ba mẹ, cũng là đứa con kém cỏi……

Hạ Miên thấy Hoắc Học Văn có chút ngoài ý muốn, mới mấy ngày không gặp, lãnh đạm trầm ổn trên người hắn đều biến mất.

Giống như mấy người đàn ông bình thường, tuy xử lý rất sạch sẽ nhưng hốc mắt đều đen, cả người suy sút.

“Tiểu Vận.” Hắn nhẹ giọng tiếp đón.

Ninh Thiều Vận cười đạm đáp lại, hòa khí hỏi, “Tới gặp Sâm Sâm à?”

Không có chờ mong, không có chán ghét…… cũng không có tình yêu, cô ấy đã hoàn toàn bình thường.

Đáy lòng trống rỗng của Hoắc Học Văn hậu tri hậu giác tràn ra một loại cảm xúc đau đớn, hắn đã đánh mất thứ quan trọng nhất đời này.

Sau khi Hoắc Học Văn tới, tuy không khí có chút ảnh hưởng, nhưng vẫn không tính là nhiều.

Hình như hắn cũng biết mình không được hoan nghênh, không còn tâm trạng đúng lý hợp tình nữa, yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại.

Bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt làm mì vằn thắn rất nhanh, Tiểu Phong thấy Hạ Miên nặn sủi cảo, liền ngồi bên cạnh cô nhìn không chớp mắt, vì thế Hạ Miên nặn cho cậu nhóc một cục bột nhỏ.

Sâm Sâm thấy thế cũng không chịu ngồi chơi, dẫm lên ghế nói, “Dì Hạ Miên, con cũng muốn, con cũng muốn!”

Hạ Miên cũng cho thằng bé một cục, Mao Tuệ Trúc xung phong nhận việc dạy hai đứa, ba người chụm đầu lại làm, chẳng mấy chốc biến thành mấy con mèo nhỏ.

Cuối cùng làm được bảy tám miếng sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo.

Dì Ngụy hạ nồi khen, “Làm không tồi nha, nhớ kỹ miếng của mình chốc nữa mời mọi người ăn.”

Sâm Sâm còn đang đắm chìm trong vui sướng tự làm ra sủ cảo, gấp không chờ nổi đáp, “Con có ba cái!”

Tiểu Phong nhìn Hạ Miên nặn ra miếng sủi cảo tròn vo, lại quay qua trông cái khô quắt của mình, mau chóng ngẩng đầu ngó xung quanh, ngó đến Ninh Thiều Bạch đang thản nhiên ngồi một góc nói, “Của con cho chú Ninh.”

Ninh Thiều Bạch: ……

Tiểu gia hỏa này chỗ tốt không học, lại đi theo dì mình học cách hố người khác.

Quả nhiên có Hạ Miên quạt gió thêm củi, mấy cái sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo kia thật sự đậu trong chén anh.

Sủi cảo của Sâm Sâm đương nhiên đều cho Hoắc Học Văn, Hoắc Học Văn nhìn đôi mắt to tròn của con mình, rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười.

Trong lúc ăn Hoắc Học Văn cũng nhận mấy cuộc điện thoại, Sâm Sâm vốn chuẩn bị tốt tâm trạng ba sẽ rời đi, kết quả chỉ thấy người an bài vài câu, lại tiếp tục trở về ăn cơm, không hề có ý gấp gáp rời khỏi.

Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, chỉ thấy thứ quan trọng là bài vị đàn ông mà thôi.

Hạ Miên còn tưởng hắn tới muốn nói gì đó cứu vớt, kết quả cơm nước xong xuôi ngồi trò chuyện với Ninh Thiều Vận mấy câu liền rời đi.

Tuy Hạ Miên có chút tò mò, nhưng đây là việc tư của Ninh Thiều Vận, cô cũng không dám hỏi nhiều.

Nhưng hiện giờ Ninh Thiều Vận lại thích chia sẻ một ít tâm sự, nói mục đích hôm nay Hoắc Học Văn đến đây.

“Anh ta đồng ý ly hôn, nhưng mà phải sửa lại chút thỏa thuận.”

“Sửa như thế nào?” Hạ Miên theo bản năng siết chặt nắm tay.

Ninh Thiều Vận bật cười, “Nói sẽ chia một ít cổ phần công ty cho chị, còn có phí nuôi nấng Sâm Sâm, mỗi tháng đưa một khoản phù hợp.”

Hạ Miên hỏi, “Cái này không quá đáng. Nhưng quan trọng là Hoắc gia có đồng ý hay không?”

Nếu đã liên hôn, tất nhiên đôi bên phải có lợi - chia xấu cho từng người, Ninh Thiều Bạch nói đã thu phục Ninh gia, nhưng Hoắc gia thì sao……

Hạ Miên thật sự hơi hoài nghi năng lực của Hoắc Học Văn.

Hiển nhiên không chỉ có một mình cô nghĩ như vậy, Ninh Thiều Vận cũng nói, “Không sao cả, anh ta muốn làm gì thì làm, dù sao chị cũng có giấy ly hôn lót nền.”

Cô ấy đã không còn chút mong đợi với Hoắc Học Văn.

Đương nhiên Hoắc Học Văn muốn làm gì, người tứ hợp viện không ai quan tâm, thứ làm cho không khí nhiệt tình tăng vọt, ngược lại là quán lẩu xiên nhà Hạ Văn Nguyệt.

Hôm nay mở quán, bốn mẹ con Hạ Văn Nguyệt đã dậy từ sớm tinh mơ, Hạ Văn Nguyệt đun canh, Mao Tuệ Mai rửa rau thái rau, còn hai đứa Mao Tuệ Lan cùng Mao Tuệ Trúc đi xâu xiên.

Mấy ngày nay Hạ Văn Nguyệt cũng không phải chạy nhiều, đã tìm được vài loại đậu và chỗ làm đậu khá được, tổng cộng có gần 40 mẫu, coi như cực kỳ phong phú.

Bởi vì là ngày đầu tiên mở quán, Hạ Văn Nguyệt chuẩn bị khoảng 500 xiên.

10h sáng Hạ Văn Nguyệt, Mao Tuệ Mai, Mao Tuệ Lan và Hạ Miên cuồn cuộn đẩy xe ra ngoài.

Hiện giờ quán ven đường chưa bị quy phạm gắt gao, số lượng cũng không nhiều lắm, tuy rằng chỗ tốt bị chiếm hết nhưng địa điểm dư lại cũng ổn, Hạ Văn Nguyệt đã sớm để ý một nơi, mấy người nhanh nhẹn bày sạp ra.

Món mới đều cần một thời gian cho quen, một hai tiếng chưa bán được cũng là chuyện bình thường, nhưng mà có hình ảnh sinh động của Ninh Thiều Vận, quán xe thật sự rất bắt mắt, đặc biệt là ba đứa nhỏ trên thân xe, người đi ngang qua nhìn thấy đều không nhịn được bật cười.

Hỏi xem tên quán là gì, thuận tiện hỏi có món nào ngon, giá cả bao nhiêu, nghe thấy chỉ mất một hai mao tiền liền có người đồng ý thử, sau đó đương nhiên không thể dừng lại được.

Chờ Hạ Miên đón Sâm Sâm, Tiểu Phong và Mao Tuệ Trúc từ nhà trẻ về, từ xa đã nhìn thấy quán xe Hạ gia bị khách hàng bao quanh.

Hạ Văn Nguyệt viết sổ tính tiền, vội đến túi bụi, Hạ Miên nhìn nước canh không còn nhiều, nghĩ thầm hôm nay số xiên nhất định phải hơn 500.

Trên đường về nhà quả nhiên nhìn thấy Mao Tuệ Lan đang chuyển nguyên liệu, trên mặt tươi cười xán lạn, “Chị, lợi nhuận quá tốt!”

“Thấy chưa,” Hạ Miên cười hỏi, “Chị Tuệ Mai đang chuẩn bị xiên hả?”

Tuệ Lan gật gật đầu, “Em thấy hôm nay đồ ăn không đủ, còn phải đi mua thêm.”

Đây là điểm tốt của lẩu xiên, chỉ cần canh đủ, bổ sung nguyên liệu nấu ăn cũng nhanh.

Thời điểm về đến nhà dì Ngụy cũng đang hỗ trợ mọi người xiên lẩu, tất cả cực kỳ cao hứng, “Không chừng đến trưa có thể đạt tới 800 xiên, đợi tới chạng vạng còn nhiều hơn là cái chắc.”

Đúng như lời dì Ngụy, buổi tối là thời điểm lẩu xiên bùng nổ, không chỉ vì lượng người lớn, còn có người ăn ban trưa đi tuyên truyền.

Hơn 7 giờ cùng ngày bán hết nguyên liện, canh cũng không còn, mẹ con Hạ Văn Nguyệt dọn quán về nhà.

Sau đó là thời gian vui sướng đếm tiền.

Hạ Văn Nguyệt ôm tiền hôm nay kiếm được nằm xoài trên giường, Tuệ Trúc lập tức nhào đến, trên mặt quay cuồng, “Tiền, có tiền rồi!”

Làm mọi người cười ha ha.

Hạ Văn Nguyệt nói, “Đúng là rơi vài hũ vàng mà.”

Hạ Miên và Tiểu Phong rửa mặt xong, gõ cửa đi vào.

Bốn mẹ con mỗi người chiếm một góc giường, ở giữa chất đầy đủ loại tiền giấy tiền xu.

Nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong tiến vào, bốn người ngẩng đầu tiếp đón một tiếng, sau đó mặt đầy lấp lánh.

Đây chắc là thời khắc hạnh phúc nhất đời.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong đặt lên giường, nắm mấy tờ tiền lại nói, “Mau mau mau, dính tí tài vận.”

Tiểu Phong dùng cánh tay nho nhỏ phân loại tiền giấy.

Hạ Miên thấy không ai thu tiền xu, bắt đầu nhặt tiền xu.

Sau khi sửa sang lại xong, mọi người bắt đầu điểm số:

Hạ Văn Nguyệt cầm một xấp tiền một tệ nói, “53.”

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Mao Tuệ Mai đếm đếm tờ hai tệ, “67.”

Mao Tuệ Lan là một xấp tiền mặt giá trị: “83.”

Sau đó cầm xấp 5 tệ trong tay Mao Tuệ Trúc đếm một lần: “55.”

Tiền xu nặng trĩu Hạ Miên đếm là, “23.”

Hai tay Tiểu Phong giơ một cộp tiền lãi, “Mười bốn ạ.”

Mao Tuệ Mai nhìn mặt trái tiền trong tay Tiểu Phong, cho rằng cậu nhóc nói bậy, đếm lại một lần xong mới ngạc nhiên, “Mẹ, Tiểu Phong đếm đúng?”

Hạ Miên kiêu ngạo nâng cằm, “Đương nhiên, Tiểu Phong nhà ta rất thông minh!”

Một tay Hạ Văn Nguyệt ôm tiểu gia hỏa vào lòng ngực, một tay dùng sức xoa xoa đầu, “Ai nha Hạ gia chúng ta có tiểu thiên tài, mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh*, về sau chắc chắn đậu Yến Đại!”

(P/s: 祖坟冒青烟, ý chỉ những điều tốt lành bất ngờ kéo đến, một bước lên mây.)

Tiểu Phong biết cô hai đang khen mình, cười đến hai mắt cong cong, Hạ Văn Nguyệt trìu mến sờ đầu cậu nhóc nói, “Tiểu Phong sau này có tiền đồ.”

Mao Tuệ Lan đặt từng loại tiền cạnh nhau hào hứnv, “286! Mẹ, chúng ta phát tài rồi!”

Giọng nói cô nhóc thật phấn khởi, “Dựa theo một nửa lợi nhuận, mỗi ngày chúng ta lãi được gần 150, vậy một tháng chẳng phải là 4 ngàn sao!”

Mấy người có chút không thể tin được, phải biết ở huyện Minh Khê, chỉ cần trong nhà có một vạn là đủ để người ta hâm mộ thổi phồng, nhưng ở chỗ này mất hai ba tháng đã thực hiện được?

Mao Tuệ Mai chần chờ, “Không phải 405 à? Đâu có tính sai mà nhỉ.”

Sau đó Hạ Văn Nguyệt cùng Mao Tuệ Lan theo bản năng tính lại một lần, làm Hạ Miên cười không thôi, “Không sai.”

“Lợi nhuận sau này có khi càng cao hơn, nhưng cuối tuần trẻ con không đi học có thể sẽ giảm một chút, nhưng một tháng 4 ngàn hẳn không thành vấn đề.”

Mao Tuệ Lan hưng phấn hô, “Mẹ. Chúng ta mở thêm một sạp nữa đi, hôm mình đi mua nguyên liệu chẳng phải thấy phía tây cũng có trường học sao?”

“Dù gì mỗi ngày mẹ nấu một nồi cũng là nấu, hai nồi cũng là nấu, con và chị cả qua bên đó bày quán, thêm một sạp là thêm được tiền, một tháng chẳng phải thu được hai ngàn?!”

Hạ Văn Nguyệt gõ đầu cô nhóc nói, “Đừng suốt ngày nghĩ mấy cái đó!”

“Mấy đứa ngoan ngoãn đi học cho mẹ!”

Thành công hôm nay không làm mờ mắt Hạ Văn Nguyệt, trước sau cô vẫn nhớ rõ ước nguyện ban đầu, “Đợi mấy hôm quen rồi có thể theo tiết tấu công việc, mấy đứa cứ lo học đi.”

“Tuệ Trúc đi nhà trẻ, từ ngày mai hai đứa Hạ Miên Tuệ Lan cũng đừng quản mấy chuyện lung tung nữa, bắt đầu ôn bài.”

Hạ Miên không ngờ mình cũng bị điểm danh, nhưng hiển nhiên Hạ Văn Nguyệt đã nghĩ kỹ, “Cô đã hỏi qua Tiểu Vận, sơ trung Long Thành hay trung học Yến Đại đều khó thi.”

“Tuệ Trúc mới sơ tam nhưng nền tảng chưa vững, mẹ nghĩ mùng một bắt đầu học, hơi lớn tuổi cũng không sao, nhưng phải vững kiến thức.”

“Còn Hạ Miên……”

Hạ Miên chặn lại, “Kiến thức cháu không nặng, cháu sẽ ôn tập tốt, tự mình thi! Năm nay sẽ vào lớp 11!”

Hạ Văn Nguyệt gõ đầu cô một chút, “Cái này không tính, cô đã nhờ bác sĩ Ninh tìm chút đề thi, đến lúc đó làm thử xem, thi không được học lại từ cao nhất!”

Hạ Miên không biết cô hai hỏi mấy chuyện này khi nào.

“Gần đây bận quá không rảnh quản mấy đứa, chơi đủ chưa?!”

Hạ Miên chột dạ thè lưỡi, trước mặt Hạ Văn Nguyệt, cô luôn có ảo giác mình vẫn còn nhỏ.

“Tiếp nữa, Tuệ Mai con cũng đi học thêm buổi tối đi!” Hạ Văn Nguyệt lại chỉ Tuệ Mai đang cười trộm, “Mẹ cũng hỏi qua rồi, thành phố Yến có không ít lớp học đêm, chẳng qua phần lớn học sinh tham gia đều sắp thi đại học, thi được giấy chứng nhận ở đó không khác gì đậu chuyên.”

Tuệ Mai nhíu mày nói, “Mẹ, con hai mươi rồi không cần tiêu tiền đi học, tuy lẩu xiên có thể kiếm tiền, nhưng mà cũng cần người hỗ trợ, để con cùng mẹ buôn bán.”

“Đi học!” Hạ Văn Nguyệt chém đinh chặt sắt, “Đọc sách mới có thể thay đổi số phận.”

“Tuệ Mai, con theo ba và mẹ chịu khổ nhiều nhất, lúc trước vì sống cạnh nhà bà nội nên mới để con chậm trễ việc học, hiện giờ mẹ đã có năng lực, nhất định phải cho con học tiếp.”

“Mấy đứa đều là con của mẹ!”

Cô thấm thía nói với Tuệ Mai, “Mẹ cần con học xong đại học có công việc tốt, chứ không phải sau này đi cưới một tên đàn ông bằng phổ thông. Trong lòng mẹ sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất có lỗi.”

“Nhưng mà cơ hội đó thuộc về con, thi không đậu hay học không ra, đó chính là chuyện của mình, hiểu không?”

Đôi mắt Mao Tuệ Mai đỏ lên, “Mẹ, con biết rồi.”

“Nhưng mà phần lớn nơi luyện thi đều là tối cuối tuần, ban ngày con có thể giúp mẹ.”

“Đến lúc đó rồi nói, tóm lại mẹ vì mấy đứa mới làm, không phải vì kiếm tiền,” Hạ Văn Nguyệt nói, “Chỉ cần các con có tiền đồ, mẹ ăn cỏ ăn trấu đều vui, biết chưa?!”

Ba chị em đồng thời gật đầu, Hạ Văn Nguyệt lại nhìn Hạ Miên cùng Tiểu Phong đứng bên cạnh, “Hai đứa cũng thế! Phải học hành cho tốt!”

Tiểu Phong bị khí thế gia trưởng của Hạ Văn Nguyệt trấn trụ, không ngừng gật đầu.

Mao Tuệ Mai nói, “Mẹ, chúng ta có thể tìm nhà không, cứ ở mãi ở chỗ chị Ninh như thế này không thích hợp. Con thấy cách vách có một căn cho thuê, một tháng 80……”

Mao Tuệ Lan phản ứng lại, “Nơi này không giống quê mình, chúng ta đi học rồi cả tiền thuê nhà, tiền ăn mặc các thứ, trong một tháng 4 ngàn căn bản chỉ vừa đủ?”

Mỗi người đều là một dây thừng nỗ lực, cái nhà này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Hạ Miên cười nói, “Chuyện nhà đất không cần lo! Nhanh thôi cháu sẽ mua căn đối diện chuẩn bị chuyển qua!”

Phần miêu tả xe hàng khó quá, có lỗi mong mọi người thông cảm.

Cầu ☆ 🙏 and follow me
 
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 43: 🐳🐳


Sau khi có nhà tinh thần của mọi người càng lúc càng tốt.

Thật kỳ diệu, một cái sân, một nơi ở làm cho người ta phảng phất như có thêm tự tin, làm chuyện gì cũng thêm phần sáng suốt.

Buổi chiều ngày thứ tư, Mao Tuệ Mai nhận được điện thoại của ba mình báo sắp lên xe lửa, sáng hôm sau sẽ đến thành phố Yến.

Câu này làm cho chị em Mao gia vui muốn chết.

Sáng hôm sau trùng hợp là thứ bảy, một nhà cuồn cuộn ra ga đón người.

Thời buổi này tốc độ xe lửa xanh còn chậm, vào trễ chút là chuyện thường xuyên, bọn họ đợi hơn một giờ mới nghe thấy tiếng xe đến trạm.

Mọi người duỗi cổ tìm kiếm bóng dáng Mai Chí Sơn trong đoàn người.

Vẫn là Mao Tuệ Trúc được Hạ Văn Nguyệt ôm trong lòng nhìn thấy đầu tiên, "Ba kìa! Ở đó, con thấy ba rồi."

Hạ Miên nhìn theo hướng tay cô nhóc chỉ, quả nhiên bắt gặp một núi hành lý di động.

Một mình Mao Chí Sơn mang chỗ hành lý có khi còn cao hơn đầu người, trên tay treo mấy cái túi lớn, cả người cong thành góc vuông, một gương mặt đen gầy nghẹn đến đỏ bừng.

Hạ Văn Nguyệt vội vàng qua đón, vừa cầm giúp vừa đau lòng nói, "Anh mang nhiều vậy làm gì, gửi vận chuyển thêm lần nữa thì chết sao, yên lành không thích cứ phải ăn mệt."

Mao Chí Sơn cười ha hả, "Một lần gửi mất mười mấy đồng lận, chỗ đấy mà tiết kiệm là vừa đủ mua cho Tuệ Lan một bộ sách."

Đối với cha con gái chính là nghèo gia phú lộ, còn đối với bản thân mình thì chỉ có sống chi li cùng cực mà thôi.

Mao Tuệ Lan kéo áo sơmi của ba ra nhìn, làn da trên bờ vai gầy guộc sớm đã sờn rách, cô nhóc tức giận nói, "Ba có hiểu không, làm mình mệt chết còn tốn nhiều tiền hơn đấy?"

Mao Chí Sơn kéo áo sơmi lên cười ha hả, "Yên tâm đi, ba tự biết chừng mực."

Mao Tuệ Trúc gấp không chờ nổi nhào vào lòng ba, Mao Chí Sơn đẩy cô nhóc ra nói, "Đợi lát về tắm đã, trên người bẩn lắm."

Mao Tuệ Trúc không để bụng, Mao Tuệ Mai đưa khăn lông ướt đã chuẩn bị từ trước qua, "Ba lau đi."

Mao Tuệ Lan cũng tiếp nước, "Ba uống miếng nước, đi một lát là chúng ta về đến nhà, không xa."

Mao Chí Sơn cười rất hạnh phúc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong, có chút ngượng ngùng hỏi, "Miên Miên, đây là Tiểu Phong hả? Lớn lên thật tuấn tú."

Tiểu Phong chưa gặp Mao Chí Sơn lần nào nhưng đã được Hạ Miên và Mao Tuệ Trúc giới thiệu từ trước, lúc này tò mò nhỏ giọng hô, "Cháu chào chú."

"Được được." Hiển nhiên Mao Chí Sơn rất thích trẻ con, thò tay vào túi sờ một lát lấy ra cục đường, chia cho Tuệ Trúc Tiểu Phong.

Vẫn thuê xe ba gác kéo hành lý như cũ, có vẻ tài xế không nhìn trúng bọn họ, thái độ rất có lệ, cũng chẳng hỗ trợ đến cửa sau, trực tiếp thả đồ xuống rồi đi.

Người trong nhà kiên quyết kiên quyết ngăn Mao Chí Sơn làm thêm việc nặng, Mao Tuệ Trúc kéo hắn vào trong, "Ba nhanh rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngồi xe mệt lắm."

Hạ Văn Nguyệt cũng đuổi, "Đến nơi rồi, chúng ta cứ từ từ dọn là được."

Mao Chí Sơn rất bất đắc dĩ, đành đưa cái túi nhỏ trên tay ra đi vào.

Hạ Miên cùng mấy người Hạ Văn Nguyệt chuyển đồ.

Mao Chí Sơn đóng gói hành lý như kiểu chuyển nhà, năm sáu túi nặng gần chết, cũng không biết hắn vác từ trên tàu xuống kiểu gì.

Hạ Miên và Mao Tuệ Lan vốn muốn cùng nhau nâng, kết quả cực kỳ nặng, hai người đang tính gọi Mao Tuệ Mai qua giúp.

Bỗng nhiên một đôi bàn tay to duỗi tới đây, trực tiếp nhấc túi lên.

Mao Tuệ Lan ngẩng đầu nhìn người tới giúp, ngượng ngùng nói, "Bác sĩ Ninh, chỗ này hơi dơ, cứ để chúng tôi làm được rồi."

Ninh Thiều Bạch mặt không đổi sắc, "Để đâu đây?"

Hạ Miên trả lời, "Sương phòng tây là được."

Ninh Thiều Bạch dứt khoát cầm một túi lên, đi lại hai lần liền chuyển xong đồ vào sân.

Hạ Miên dẫn anh đi rửa tay, vừa lúc gặp phải Mao Chí Sơn, Ninh Thiều Bạch nhìn sắc mặt chú Mao dần nhíu mày.

Mao Chí Sơn cúi đầu không dám nói chuyện, đàn ông hơn 40 co quắp như trẻ con, phảng phất như mất đi khí thế của người lớn.

Hạ Miên biết hắn rất mẫn cảm với ánh mắt người ngoài, vội vàng giới thiệu, "Đây là bác sĩ Ninh ạ."

Ngữ khí Ninh Thiều Bạch bình thường, "Sắc mặt chú có chút không tốt, rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra thử đi."

Hạ Văn Nguyệt đi vào nghe vậy kinh hãi, "Bác sĩ Ninh, anh ấy làm sao vậy?"

Ninh Thiều Bạch trả lời, "Tạm thời không cần lo lắng, có thể do thiếu dinh và làm việc quá độ, mọi người muốn an tâm thì đến bệnh viện mà kiểm tra."

Hạ Văn Nguyệt lập tức đáp, "Ngày mai đi luôn."

Ninh Thiều Bạch nói với Hạ Miên, "Vậy để mai tôi bảo đồng nghiệp một tiếnh, khi nào tôi điện đến thì đưa chú cô qua."

Hạ Miên hiếu kỳ hỏi, "Anh đã đi làm rồi cơ à? Bệnh viện nào thế?"

"Bệnh viện Yến đại."

"Ồ!" Xem ra tài năng y học của Ninh Thiều Bạch thật sự lợi hại, đi đến đâu cũng có thể xài được.

Hạ Văn Nguyệt ngàn ân vạn tạ Ninh Thiều Bạch, Ninh Thiều Bạch khó có khi không được tự nhiên, lôi kéo Hạ Miên ra ngoài nói chuyện.

"Cô mua sân của Chu Thiến Thiến kiểu gì?" Ninh Thiều Bạch hỏi.

Hạ Miên nghi hoặc, "Anh Vinh không nói gì sao? Ban đầu đưa hai vạn, hai tháng sau sẽ thanh toán nốt năm vạn còn lại."

"Muốn bán tem cũng cần thời gian mà. Tạm thời không có tiền."

Nói tới đây Hạ Miên có chút do dự, "Thật sự nên mua hết toàn bộ chỗ sân đó sao?"

Lúc này cô đã trôi qua thời điểm tức giận nhất, bình tĩnh nghĩ lại cảm thấy làm người chừa cho mình một đường lui cũng không có gì không được, "Dù sao đó cũng là ông nội Sâm Sâm."

"Ông nội Sâm Sâm ?" Ánh mắt Ninh Thiều Bạch đột nhiên lạnh băng, "Cô nghĩ xem chuyện Sâm Sâm mà không có Hoắc gia phối hợp, Phạm Tú Chi* kia có thể sắp xếp không chút kẽ hở nào chắc?"

(P/s: tên mẹ kế của Ninh Thiều Bạch.)

Hạ Miên kinh hãi, "Sao lại dính đến cả Hoắc gia nữa thế."

"Chị tôi do đột nhiên bị chọc tức mới dẫn Sâm Sâm đi, nhưng mà bọn buôn người ấy lại trùng hợp chờ ở đó." Ninh Thiều Bạch giải thích, "Hiện giờ Phạm Tú Chi không dám liên hệ với bọn họ."

"Sâm Sâm bình an vô sự đều nhờ may mắn, nếu không có cô nhắc nhở hoặc lúc ấy không đụng phải cô......" Thời điểm nói đến đây Ninh Thiều Bạch lạnh mặt, trên người lộ ra địch ý.

Hạ Miên nhớ đến câu chuyện bi thảm của Sâm Sâm nguyên tác, mới 6 tuổi đã bị chặt mất mấy ngón tay, chân cũng từng bị người ta đánh gãy.

Sau khi được cứu về vết thương cũng không thể khôi phục lại như trước đây, cái chân gãy cũng vì không được cứu chữa kịp thời mà để lại di chứng, hơn hai mươi năm cứ trái gió trở trời là đau muốn chết.

Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận mất rất nhiều năm mới giúp hắn miễn cưỡng tồn tại, nhưng những bóng ma tâm lý ấy cũng đủ đeo bám nửa cuộc đời còn lại, cuối cùng lúc trưởng thành con người tối tăm lạnh nhạt, cố chấp không chút nhân tình.

Đọc tiểu thuyết chỉ thấy người này thiếu thốn tình cảm một cách mãnh liệt, đi với nữ chủ cứu rỗi lẫn nhau rất tốt đẹp.

Nhưng hiện giờ nhìn Sâm Sâm thoải mái vui vẻ, Hạ Miên không có cách nào coi thằng bé là người trong sách, tưởng tượng đến khả năng Sâm Sâm sẽ gặp phải những chuyện kinh khủng kia, cô cũng hận không thể băm thây vạn đoạn những kẻ đó.

Một người ngoài như cô còn nghĩ như vậy, huống chi là huyết mạch tương liên như Ninh Thiều Bạch.

"Sâm Sâm không sao không có nghĩa là mấy kẻ làm chuyện xấu đó sống an ổn." Đáy mắt Ninh Thiều Bạch đều là hàn ý, "Tất cả, tôi sẽ không bỏ qua một ai."

"Vậy chuyện này thì liên quan gì đến ông Hoắc?" Hạ Miên nhíu mày, "Không phải do lão phu nhân và Chu Thiến Thiến làm sao?"

Ninh Thiều Bạch cười trào phúng, "Vì Sâm Sâm gần như chắn đường Hoắc gia."

Hạ Miên chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, "Bao gồm cả ông Hoắc?"

"Đúng. Không thể thiếu Hoắc Bằng Nghĩa."

"Hoắc Học Văn căn bản không phải con ruột của ông ta." Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng nói ra bí mật lớn.

"Năm ấy bà Hoắc có thể gả cho Hoắc Bằng Nghĩa đều nhờ giậu đổ bìm leo, bà ta may mắn trực tiếp mang thai, cha của Hoắc Bằng Nghĩa có sai sót ở nông trường nên Hoắc gia khi ấy không ổn, đối diện với một nhà Hồ Thúy Hoa không thể phản kháng, hai người liền kết hôn."

"Sau sửa lại án sai, Hoắc Bằng Nghĩa theo cha về thì phát hiện người Hoắc gia đã điêu tàn, cụ Hoắc cũng không sống được bao lâu, sự trông mong duy nhất chính là đứa trẻ trong bụng Phạm Tú Chi."

Hạ Miên rất nhanh đã tìm ra điểm mấu chốt, "Chẳng nhẽ con ruột của bà ta phải là Chu Thiến Thiến?" Vậy thì tất cả đã rõ ràng, lí do tại sao lão phu nhân lại đối tốt với Chu Thiến Thiến như vậy.

"Tôi đã tra rồi, con dâu Chu gia vô tình bị ngã nên đồng thời lâm bồn với bà Hoắc, lúc hai nhà nhận được tin chạy tới thì bọn họ đã sinh xong."

Tuy không biết bà Hoắc đã làm gì, nhưng kết quả chính là, bà ta đổi con gái của mình lấy con trai Chu gia.

Vì thế nhờ sinh người kế tục cho Hoắc gia, bà Hoắc theo Hoắc Bằng Nghĩa về thành phố Yến, đuổi thanh mai trúc mã của chồng mình đi, an ổn ngồi lên vị trí phu nhân.

"Bảo sao bà ta một hai phải gán ghép Hoắc Học Văn với Chu Thiến Thiến," Hạ Miên nói, "Nếu hai người họ kết hôn, đứa trẻ được sinh ra kia mới là cháu trai chân chính của Hoắc gia."

"Cuộc sống đâu đâu cũng thật máu chó." Hạ Miên bỗng nhớ ra hôm đó Ninh Thiều Bạch có nói nhỏ với bà Hoắc mấy câu, "Cho nên anh dùng cái này uy h**p bà ta?"

"Chuyện này có phải nên nói cho chị Ninh với Hoắc Học Văn biết hay không?" Hạ Miên nghi hoặc, "Mà sao anh biết mà điều tra? "

"Sau khi cô nhắc ông Hoắc có con riêng." Ninh Thiều Bạch trả lời, "Thuận tiện tra cuộc sống của chị tôi và Sâm Sâm ở Hoắc gia, mới biết bọn họ từ trước đến giờ luôn không tốt, trong lòng cảm thấy có điểm rất đáng ngờ, tuy biết có gì đó không thích hợp, lần ấy lúc đi gặp bà ta mới chỉ suy đoán, chưa kiếm được bằng chứng xác thực"

"Vậy bây giờ đã chắc chắn rồi?" Hạ Miên hỏi.

Ninh Thiều Bạch gật đầu, "Mới tra được không lâu."

"Anh nói Sâm Sâm chắn đường mọi người......" Hạ Miên nghi hoặc, "Nói cách khác, thật ra ông Hoắc đã biết chuyện này?"

Ninh Thiều Bạch cười trào phúng, "Nhân khẩu Hoắc gia điêu tàn nên rất coi trọng người nối dõi, cô cũng đã gặp Hoắc Bằng Nghĩa rồi đấy, có thấy ông ta coi trọng Hoắc Học Văn và Sâm Sâm không?"

Hạ Miên trừng mắt, "Tức là ông Hoắc đã sớm biết sự thật? Trước khi con riêng của mình trưởng thành, tạm thời lợi dụng Hoắc Học Văn làm công cho Hoắc gia?"

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Đứa con riêng kia...... chắc ông ta cũng biết là bùn nhão trét không nổi tường."

"Vì vậy mới không trực tiếp chọc thủng, một mặt áp bức Hoắc Học Văn?"

Hạ Miên đột nhiên cảm thấy tên này quá thảm?

Bảo sao cô cứ cảm thấy Hoắc gia lạnh nhạt, thì ra cho dù là ông Hoắc hay lão phu nhân, đều chỉ là coi Hoắc Học Văn là công cụ mà thôi.

Hạ Miên nhíu mày, Hoắc Học Văn thảm, chẳng phải Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm còn thảm hơn?

Hoắc gia lợi dụng Hoắc Học Văn cưới Ninh Thiều Vận chiếm chỗ tốt, nhưng từ đầu đến cuối đều không muốn giữ họ lại.

Cuối cùng ông Hoắc vẫn quyết định chọn nâng đỡ đứa con riêng của mình, còn lão phu nhân thì muốn đón con gái ruột về, cho nên dù Sâm Sâm chết hay hỏng, đều là kết quả bọn họ thích nghe......

Hạ Miên nhớ đến nguyên tác, Hoắc Ngọc Sâm trong hoàn cảnh thảm như vậy bị Hoắc gia từ bỏ......

Không khỏi siết chặt tay.

"Bọn họ có tâm tư của mình, dựa vào cái gì lạu hy sinh chị của tôi và Sâm Sâm?" Biểu tình Ninh Thiều Bạch thật bình đạm, Hạ Miên lại cảm thấy trong ngực anh đang có cả quả núi lửa đè nặng.

"Chuyện này chị Ninh và Hoắc Học Văn biết không?" Hạ Miên hỏi, "Anh tính làm gì? Trực tiếp nói với bọn họ sao?"

"Chờ chút thời gian nữa tôi sẽ nói sau." Ninh Thiều Bạch đáp, "Còn Hoắc Học Văn kia, Ninh gia không liên quan gì đến anh ta, nên để tự mình phát hiện thì tốt hơn."

Hạ Miên hiểu chút ý của BOSS lớn, hiện giờ Ninh Thiều Vận và Hoắc Học Văn chưa thích hợp để biết sự thật, cũng không biết anh đang ấp ủ âm mưu gì.

"Tóm lại cứ chờ mà nhận sân đi." Ninh Thiều Bạch nói.

"Còn chỗ Chu Thiến Thiến," Ninh Thiều Bạch hỏi, "Lúc cô trả giá có nói gì không?"

Hạ Miên nhập vai, "À cô ta hỏi nếu lúc ấy tôi không chịu thanh toán thì sao, tôi đáp nếu không trả đủ sẽ dâng sân mang trả."

"Anh hỏi cái này làm gì......" Hạ Miên phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi, "Chẳng nhẽ Chu Thiến Thiến muốn ra oai? Muốn tôi trả sân lại cho cô ta?"

Mà cũng đúng. Hạ Miên nhíu mày, "Cô ta thì có cách gì? Bà Hoắc bị xử lý, còn ông Hoắc......"

"A, chẳng phải ông Hoắc cũng đã biết sự thật rồi hay sao?" Hạ Miên thốt lên, "Biết Chu Thiến Thiến là con gái ruột của mình?"

"Bằng không vì sao khi ấy bà Hoắc lại dễ dàng sang tên cho Chu Thiến Thiến như vậy?" Ninh Thiều Bạch giải thích, "Tuy Hoắc Bằng Nghĩa mặc kệ, nhưng lúc lão phu nhân sang tên cho con mình động tĩnh cũng không nhỏ đâu."

Thế nên cho con gái sân đâu phải không được.

"Thế sao lúc trước ông ta không để Chu Thiến Thiến kết hôn với Hoắc Học Văn."

Ninh Thiều Bạch cười lạnh một tiếng, "Bởi vì Chu Thiến Thiến không có giá trị."

Nói đến cùng ông Hoắc vẫn thấy gia nghiệp quan trọng hơn con, ông ta cảm thấy lợi dụng Hoắc Học Văn đi liên hôn với Ninh gia có thể nhận được lợi ích tốt hơn bình thường nhiều.....

Hạ Miên cực kỳ hiểu tại sao trong sách Hoặc Ngọc Sâm lại làm Hoắc gia táng gia bại sản, chỉ vì tư tâm của bọn họ mà hủy đi cả đời mẹ con Ninh Thiều Vận, phải cô thì nhất định cũng sẽ làm thế.

Mẹ nó quá đáng giận.

"Nếu ông Hoắc không nhận đứa con gái này, bà Hoắc không được việc, Hoắc Học Văn cũng chán ghét bà ta." Hạ Miên hỏi, "Chu Thiến Thiến có thể tạo sóng gió gì?"

"Còn Phạm gia." Ninh Thiều Bạch nói.

"Phạm gia nào?" Hạ Miên không hiểu.

Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không muốn giải thích thêm, Hạ Miên xem bộ dáng chán ghét kia, bừng tỉnh đại ngộ, "Mẹ kế nhà anh!"

Ninh Thiều Bạch gật đầu.

Cho dù là vu oan Ninh Thiều Bạch hay cấu kết với kẻ xấu bắt cóc Sâm Sâm, nhìn cách hành sự của đối phương là biết không phải loại người có giới hạn.

Hạ Miên bỗng nhớ tới, "Aiz tất cả đều là chuyện Hoắc gia, bắt đầu từ vụ của Sâm Sâm. Lúc ấy chúng ta có báo cảnh sát, hiện giờ liệu bà ta có bị bắt không?"

Ninh Thiều Bạch lạnh mặt muốn nói gì đó, di động bỗng dưng vang lên.

Anh nhìn cái tên trên điện thoại nói với Hạ Miên, "Tôi phải đi rồi, tóm lại, gần đây nếu có ai đến tìm cô hay chị tôi......"

Anh nhìn Hạ Miên cười, "Đúng là choáng, cô thì cần gì phải dặn dò."

Hạ Miên vô ngữ, "Tôi có chừng mực là được chứ gì, nếu ảnh hưởng đến anh và chị Ninh thì thu liễm chút."

"Không cần thu liễm," Ninh Thiều Bạch gõ vành mũ của cô, "Muốn làm gì thì làm, tôi bao bọc."

"Wow!" Hạ Miên tán thưởng, "Câu nói hay nhất từ trước đến giờ."

Có lời này của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên cũng chẳng còn gì phải lo, cô thanh thản trang trí nhà mới của mình.

Hôm sau Hạ Văn Nguyệt giao chuyện trông quán cho Mao Tuệ Mai, tự mình đưa Mao Chí Sơn đến bệnh viện một chuyến.

Bệnh viện Yến đại cách đây không xa, chưa tới giữa trưa hai người đã về đến nhà.

"Ba có sao không mẹ? Mẹ." Mao Tuệ Lan vội vàng hỏi.

"Không có vấn đề gì lớn, chẳng qua cả người mệt mỏi cần bồi bổ." Hạ Văn Nguyệt giải thích, "Bác sĩ kêu phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm việc nặng, ăn uốn đầy đủ, nghỉ ngơi mấy tháng là ổn."

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó Mao Chí Sơn bị ba chị em Mao gia hung hăng ép nghỉ hai hôm.

Mỗi ngày Hạ Văn Nguyệt đều làm chút đồ ăn đa dạng tẩm bổ cho chồng.

Nói đến đây mới nhớ, Mao Chí Sơn vốn quen với việc bị khác cười nhạo, tâm tư rất mẫn cảm tự ti, sau khi tới sợ làm mẹ con Hạ Văn Nguyệt mất mặt, gần như không ra khỏi nhà.

Đặc biệt là sợ phải qua nhà Ninh Thiều Vận, hôm đầu tiên xuất phát từ lễ phép có qua thăm một lần, nhưng cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không dám nói chuyện.

Hạ Văn Nguyệt đau lòng, dứt khoát làm cơm ở bên đó rồi mang qua cho chồng ăn.

Tóm lại trông không quá lễ phép.

Cũng may sắp tới hội chợ, chỉ cần mua đủ xoong nồi bát đũa các thứ, bọn họ có thể dọn qua đây.

Nhắc đến hội chợ, ở thời đại của Hạ Miên phần lớn đều chỉ dạo vào các dịp lễ tết, đa số lấy đồ ăn vặt và đồ chơi làm chủ đạo.

Nhưng bây giờ chợ thú vị hơn nhiều, đủ các loại màu sắc rực rỡ, chỗ ăn chỗ chơi không thiếu, còn có mấy tiếc mục xiếc và ảo thuật sau này thất truyền.

Đặc biệt đối với trẻ con, mỗi lần hội chợ đến đều giống như tết về.

Điều này cứ nhìn Tuệ Trúc và Tuệ Lan là ra, hai đứa nhỏ thật sự rất chờ mong.

Mao Tuệ Mai với Hạ Văn Nguyệt đề ra một danh sách mua sắm thật dài, thi thoảng có giảm đi, chỉ chờ đến hôm ấy khai triển quyền cước.

Ngày hội chợ, mọi người rời giường từ sáng sớm.

Hạ Văn Nguyệt dặn dò, "Nhất định phải ôm chặt Tiểu Phong, hội chợ rất náo nhiệt, trộm cướp và ăn mày cũng nhiều, Tuệ Lan nắm tay Tuệ Trúc không được buông, biết chưa?"

Hạ Miên lấy ra một tấm vải bố quấn thành dây thừng, một đầu buộc ở eo Tiểu Phong, đầu còn lại giữ trong tay, "Yên tâm đi cô hai, cháu phòng bị kép nhé."

Hạ Văn Nguyệt cười ha ha, "Được rồi, hữu dụng là được."

Mao Tuệ Trúc lớn hơn một chút đã rất hiểu chuyện, cô nhóc cảnh giác nói, "Không cần buộc, con tự đi."

Sau đó nhanh chân chạy ra phía đối diện hô to, "Sâm Sâm xong chưa, chúng tớ sắp xuất phát rồi!"

Vì Mao Tuệ Trúc và Tiểu Phong có tham gia hội chợ, bạn nhỏ Sâm Sâm đương nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu ở nhà, nháo nhào muốn đi, Ninh Thiều Vận phải suy nghĩ mấy ngày liền mới dám đồng ý.

Nhưng mà cô ấy có bóng ma khá lớn đối với việc Sâm Sâm bị bắt cóc trước kia, cho nên gọi thêm Ninh Thiều Bạch đi cùng.

Mao Tuệ Trúc vừa nói xong Sâm Sâm đã vội vàng chạy ra, bên hông cậu nhóc cũng được quấn một vòng vải đỏ, chẳng qua đẹp hơn cái của Hạ Miên nhiều, đầu dây kia còn được tết tua rua ở phần đuôi.

Cậu và Tiểu Phong đều mặc áo trùm đầu màu đỏ bắt mắt, sau khi chạy ra liền qua cách vách hô, "Cậu, cậu, nhanh lên, xuất phát thôi!"

Lát sau Ninh Thiều Bạch xuất hiện, Sâm Sâm lon ton đi đến đưa một đầu dây đỏ vào tay anh, "Hôm nay đến lượt cậu bảo vệ cháu."

Ninh Thiều Bạch hơi ngốc, nhìn sang bên kia thấy tạo hình đi hội của Hạ Miên và Tiểu Phong, tức khắc dở khóc dở cười, nhất định lại là chủ ý của nha đầu kia rồi.

Thời buổi này người nuôi thú cưng chưa nhiều, cho nên lúc đi đường Tiểu Phong và Sâm Sâm may mắn không đụng phải style giống mình, chỉ cảm thấy bản thân như con diều chạy tới chạy lui, sau đó đi quá giới hạn bị dây thừng kéo lại, vui cực kỳ.

Hai đứa kẻ trước người sau, Hạ Miên thật sự có loại ảo giác đang dắt cún đi dạo, chọc cho mọi người cười không ngừng.

Tác giả có lời muốn nói: Thật nhớ lúc nhỏ đi hội chợ, vừa náo nhiệt vừa thú vị, lần nào cũng giống như ăn tết, có tiền tiêu vặt đi mua đồ ăn ngon.
 
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 56


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 57


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 58


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 59


Trên đường đến lớp bổ túc, Mao Tuệ Lan nhìn ánh mắt bốn phía không ngừng đổ về đây, nhịn không được hỏi Hạ Miên, “Chị thật sự không thấy lạnh hả?”

Hạ Miên duỗi tay sờ mặt cô ấy, “Không lạnh.”

Cảm nhận được sự ấm áp trên tay cô, Mao Tuệ Lan hâm mộ muốn chết, “Em cũng muốn có một cái áo lông vũ, áo bông quá dày, lúc viết bài dơ tay mệt cả người.”

“Chị thấy chuyện nhỏ này đành phải dựa vào ba em thôi.” Hạ Miên nói, “Phim của chú sắp đóng máy thì thù lao chắc được thống nhất rồi nhỉ.”

Mao Tuệ Lan thở dài, “Thôi bỏ đi, áo lông quá đắt.” Nhưng nhắc đến đây lại hưng phấn hẳn lên, “Nhận được tiền nhất định sẽ mua TV trước!”

Hạ Miên không kỳ vọng quá lớn vào TV, chủ yếu do hiện giờ kênh đài quá ít, chả có gì để xem.

Tuy nhiên với nhà họ Mao mà nói thì mua TV tuyệt đối là chuyện lớn.

Sau khi nhìn bốn phía Mao Tuệ Lan an ủi bản thân, “Không sao, dù gì mọi người cũng giống nhau, chị là người đẹp nhất nhưng vẫn là chị của em, chị đẹp tương đương với em đẹp.”

Hạ Miên cười to, “Thôi tin chị đi, sang năm chúng ta đều được mặc áo lông vũ!”

Lớp học của hai người không gần nhau, sau khi tách ra ở cầu thang, Hạ Miên đi tây Mao Tuệ Lan đi đông.

Khoảnh khắc cô đặt chân vào phòng học, gần như nhận được toàn bộ sự chú ý từ xung quanh.

Hạ Miên rất hài lòng, đây đúng là đãi ngộ của một tiểu tiên nữ mà.

Cô nhìn quanh muốn tìm một chỗ ngồi xuống, hôm nay lỡ đến hơi muộn, không còn nhiều chỗ lắm.

Đang nghĩ xem nên ngồi đầu hay cuối thì vô tình lướt qua hai người quen.

Lý Lệ Trân và Tôn Duyệt Hân ngồi lớp bổ túc lâu như vậy, không ngờ nghỉ đông thế này cũng mò tới.

Cũng phải, với thái độ học tập của hai người họ thì bù bao nhiêu cũng không vào.

Tuy hai người đó không học nhưng được cái không làm phiền người khác, thắng ở việc yên lặng, tạm xem như bạn cùng bàn không tồi.

Hạ Miên đi qua, lập tức biết vì sao vị trí giữa hai cô ấy được để trống.

Cả hai đều đang cúi đầu đọc truyện, chân tay gác lên ghế, tư thái cực kỳ kiêu ngạo.

Lý Lệ Trân buộc tóc đuôi ngựa, tốt xấu gì cũng là hình tượng bình thường, Tôn Duyệt Hân ngồi vên lại cắt quả đầu ngắn hơn, gần như chỉ thừa một tấc, thời tiết thế này cũng chẳng biết không sợ lạnh hay là muốn ngầu mà bên trong chỉ mặc một cái áo đen, ngoài khoác áo lông.

Ngoại hình hạc trong bầy gà giống Hạ Miên khiến người khác phải chú ý, chỉ là Tôn Duyệt Hân thuộc về loại không ai dám đến gần.

Hạ Miên kéo ghế đặt mông ngồi xuống, cuối cùng cũng kinh động đến sự chuyên chú của hai người.

Tôn Duyệt Hân không vui hỏi, “Ê này, cô làm gì vậy, nhiều chỗ thế kia sao cứ phải ngồi ở đây?”

Lý Lệ Trân hung dữ quát, “Muốn bị đánh hả?”

Hạ Miên: ……

Xem ra hình tượng của mình rất thành công, hai người này vẫn chưa nhận ra.

Hạ Miên thở dài, “Câu này thật khiến người ta đau lòng mà, tôi còn tưởng hai người đang giữ chỗ cho mình cơ.”

“Hạ Miên?” Tôn Duyệt Hân phản ứng đầu tiên.

Hạ Miên nhìn cô ấy cười cười, trong lòng đang mong ngóng sự khen ngợi thì chỉ nghe thấy một chất giọng ghét bỏ, “Sao cậu lại trang điểm theo kiểu đức hạnh này? “

Hạ Miên thu hồi nụ cười, hừ đáp, “Đức hạnh này là đức hạnh gì?”

Lý Lệ Trân nói, “Ngày trước trông ngầu bao nhiêu, bây giờ thì y hệt Điền Tuyết Nhã ban mình.”

“Điền Tuyết Nhã nào?” Hạ Miên hỏi, “Chọc hai cậu à?”

“Hừ! Cô ta mà dám trêu bọn này á?” Tôn Duyệt Hân bĩu môi khinh thường, “Chẳng qua bà đây nhìn không quen thôi, tính cách quá giả tạo, trước mặt đám con gái thì khinh hết cái này đến cái kia.”

“Còn lúc gặp nam sinh lại giả bộ mình ngây thơ đáng yêu lắm ấy, mà mấy người đó hình như mù rồi mới đi thích cô ta.”

Sau đó tức giận bất bình, “Ngay cả Cố Châu cũng bị mê hoặc, thông minh học giỏi top 1 cả năm cái gì chứ, chẳng phải cũng bị Điền Tuyết Nhã xoay như thằng đần à.”

Lý Lệ Trân ngồi cạnh càng không muốn tin, “Gì cơ, Cố Châu chỉ học chung khóa huấn luyện dương cầm với cô ta thôi, cả hai chẳng có gì cả.”

Hạ Miên: ……

Ôi, tình cảm của mấy cô gái trong tuổi dậy thì thật phiền phức.

Nhân cách giáo viên ngủ đông đã lâu của Hạ Miên bỗng bùng cháy, cô cảm thấy đây đúng là một cơ hội tốt để cứu rỗi những thiếu nữ phản nghịch.

“Hai người nghe tớ phân tích chút đi.”

Lý Lệ Trân hứng thú, “Phân tích cái gì?”

“Phân tích xem Cố Châu kia có thích Điền Tuyết Nhã không.”

Tôn Duyệt Hân hỏi, “Cậu lợi hại vậy sao?”

“Nhưng phải trả lời tớ thật khách quan đấy,” Hạ Miên bắt đầu nói, “Điền Tuyết Nhã kia có xinh đẹp không?”

Cả hai nghe xong đều khựng lại, cuối cùng Tôn Duyệt Hân rất không tình nguyện đáp, “Miễn, miễn cưỡng thôi, kém hơn cậu chút.”

Hạ Miên tự tin chốt đáp án, “Thì đó chính là xinh đẹp.”

Tôn Duyệt Hân: ……

“Giờ tớ tin cậu vẫn là Hạ Miên kia.”

Hạ Miên không quan tâm, tiếp tục hỏi, “Thành tích cũng không tồi đúng không? Vậy tiếp nha, cô ấy đứng thứ mấy trong lớp, thứ mấy trong khối?”

Hai người đều không đáp, một lúc lâu sau Lý Lệ Trân mới gian nan mở miệng, “Top 5 lớp, top 20 khối.”

“Ồ, thì ra là vừa xinh vừa thông minh,” Hạ Miên giảng giải chân tình, “Người như vậy được yêu thích không phải chuyện rất bình thường sao? Tớ thấy mấy nam sinh kia không mù đâu. Khoảng 80% Cố Châu kia thích cô ấy rồi.”

Tôn Duyệt Hân cả giận quát, “Cậu chung nước với ai vậy hả?”

“Tớ không quen Điền Tuyết Nhã, vì vậy chỉ có thể sống cùng với mấy cậu thôi.”

Tôn Duyệt Hân nói, “Sao tớ thấy câu này không hợp lí lắm nhỉ?”

Lý Lệ Trân gật đầu.

Hạ Miên đáp, “Tự tin lên, xóa cái không hợp lí đó đi, vì thấy không hợp nên tớ mới không chọn cậu đó(?)!”

“Hạ Miên!” Tôn Duyệt Hân cả giận.

Hạ Miên cười cười, “Được rồi, lời tớ nói là sự thật khách quan mà, không tính nam sinh nhé, chẳng nhẽ cậu không thích một người vừa thông minh vừa xinh đẹp hả? Nếu tớ đoán không sai thì cậu Cố Châu kia chắc chắn là hotboy lớp hoặc trường gì đó.”

Lý Lệ Trân hừ một tiếng, “Đương nhiên là hotboy trường rồi.”

“Còn đứng top 1 nữa đúng không?”

Hai người vui sướng gật đầu.

“Vậy nên người như vậy đi thích một cô gái thông minh xinh đẹp cũng không có gì sai cả.”

“Nhưng nếu cậu vẫn muốn kiểu người đó có ấn tượng sâu sắc về mình, tớ đây có một cách.”

“Cách gì?” Hai mắt Lý Lệ Trân tỏa sáng.

“Nghiền áp,” Hạ Miên giải thích, “Là khiến cậu ta có cảm giác thất bại, đảm bảo mãi mãi không quên.”

“Thế tớ đánh cậu ta một trận được không?” Tôn Duyệt Hân hỏi, “Chắc không được đâu nhỉ? Làm thế chưa chắc người ta vừa không quên vừa thích mình.”

Hạ Miên: ……

Cô hận sắt không thành thép tiếp tục nhồi nhét, “Nếu cách đó không được thì mình dùng phương pháp thổ lộ thật đặc biệt đi?!”

“Làm cho cậu ta khó mà quên được.”

“Cứ nghĩ mà xem.” Hạ Miên hướng dẫn từng bước, “Sau này mỗi khi có nữ sinh đến tỏ tình, dù người đó có là Điền Tuyết Nhã đi chăng nữa, Cố Châu kia sẽ không tự chủ được mà nhớ đến cậu……”

Lý Lệ Trân đã gấp không chờ nổi hỏi, “Vậy mình làm thế nào?”

“Nó thuộc về phương pháp tỏ tình của học sinh giỏi.” Lưc này Hạ Miên mới dẫn vào vấn đề chính, cô nhịn không được muốn tẩy não thêm, “Bây giờ cậu phải học hành thật tốt, sau đó ra một bài toán khiến cậu ta mất một năm cũng không giải được, bảo đảm nhớ cả đời, ha ha ha……”

“Hạ Miên!” Lý Lệ Trân giả vờ tức giận, “Chơi tớ hả!”

“Vậy cậu xem tớ nói có lí không.” Hạ Miên hỏi.

Tôn Duyệt Hân cả giận, “Có lí nhưng phải phù hợp với hiện thực chứ.”

“Nào qua đây, phòng ngừa các cậu cảm thấy không phù hợp với hiện thực, để tớ làm mẫu cho xem, ví dụ với môn toán nhé……” Hạ Miên xắn tay áo, “Cách tỏ tình bằng toán học thì rất nhiều, thử cái đơn giản nhất đi.”

Hạ Miên đưa ra tuyệt chiêu tỏ tình rất kinh điển – 128√e980*, sau khi cô giải xong nửa bài, trên giấy chỉ còn lại từ “love you”, hai cô gái chưa trải sự đời cực kỳ kinh ngạc.

“Sao, cậu thấy liệu có nhớ cả đời được không?”

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân điên cuồng gật đầu.

Tôn Duyệt Hân nói, “Chính tớ còn nhớ cả đời đây này.”

Hạ Miên đáp, “Đây là cách đơn giản nhất, còn có loại hàm số sau khi giải xong các đường phụ sẽ tạo thành hình trái tim cơ, đủ loại như ngữ văn, <b>địa lí(?) …</b>đều có.”

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân sùng bái nhìn cô, “Cậu biết nhiều thật đấy! Mau dạy bọn tớ đi.”

“Được chứ, nhưng trước tiên hai người phải học cái đã,” Hạ Miên lấy ví dụ, “Ngữ văn được xem là môn đơn giản nhất, nhưng nếu cậu muốn nói với người ta ‘chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, hotboy ơi mau nhìn tấm lòng của tôi đi’ thì cũng phải dự trữ thơ cổ đủ dùng!”

“A a cái này được, Hạ Miên mau dạy tớ đi!” Lý Lệ Trân hưng phấn thét chói tai.

“Không phải tớ đã nói rồi sao? Học tập thật tốt, đây còn nhiều cách lắm.” Hạ Miên đáp, “Bằng không tớ nói các cậu cũng chả hiểu.”

“Hai cậu nghĩ kĩ đi, hotboy trường có thông minh bao nhiêu cũng chưa chắc giải hết được các bài khó, nhỡ cậu ta không biết đến hỏi cậu, mà cậu lại không theo kịp tư duy của người ta, rồi người ta nhìn một phát ra đáp án, lúc đó bản thân sẽ suy sụp biết bao?”

“Nhưng cậu giải được lại là một chuyện khác, mặc kệ nội tâm của hotboy có không phục hay cực kỳ sùng bái, chẳng phải sau này sẽ luôn tìm đến cậu hỏi bài à?”

Hai người điên cuồng gật đầu.

Lý Lệ Trân không tiếc lời ca ngợi, “Hạ Miên thật lợi hại, giờ cần học cái gì cậu mau chỉ chúng tớ đi!”

“Thì ra mỹ nữ này tên Hạ Miên sao,” phía sau truyền đến một giọng nói lạ, trọng điểm là chủ nhân của nó không chỉ mở miệng mà còn động tay động chân.

Hạ Miên xoay sang ngang hất cái móng trên vai mình xuống, nhíu mày quay đầu.

Chỉ thấy một nam sinh cao to cường tráng đứng đằng sau.

Diện mạo vốn không xấu, mày rậm mắt to, chỉ là trong ánh mắt không có sự trong sáng mà một thiếu niên nên có, cả người trông có vẻ đáng khinh.

Mà cánh tay khác của gã còn đang khoác vai một cô gái xinh đẹp, cô gái kia dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Miên.

Hạ Miên: ……

“Tiện nhân, sao mày lại ở đây?” Tôn Duyệt Hân lập tức kéo vai cô lại, ngẩng đầu giao phong với nam sinh kia.

“Lão tam, mỹ nữ này là bạn của mày hả, lớp nào thế, sao tao chưa thấy bao giờ ta, không định giới thiệu chút hả?”

“Giới thiệu cái rắm,” Tôn Duyệt Hân mắng, “Người ta đến để học tập, không liên quan đến mày đâu, cút đi!”

Nam sinh kia không để ý Tôn Duyệt Hân, gã nhìn cái ót của Hạ Miên nói, “Mỹ nữ, tôi là Hách Kiếm, chúng ta kết bạn nha.”

“Được không?”

Hạ Miên thề, cô không muốn để ý đến tên này, chỉ không ngờ bản thân lại nghe thấy cái tên trong truyền thuyết mới có……

Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Hách Kiếm thấy gương mặt cô có ý cười, tưởng rằng mỹ nữ đã biết mình là ai.

Vỗ vỗ một bạn nam ngồi sau Hạ Miên, bạn nam kia nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.

Hách Kiếm đặt mông xuống cười hì hì, “Bạn Hạ Miên, chúng ta làm quen chút đi?”

Tôn Duyệt Hân nhíu mày, “Đừng để ý đến thằng đó.”

Bản thân Hạ Miên cũng chẳng muốn quan tâm, cô không có ý định giao tiếp với người như vậy, vì thế ôn tồn đáp, “Xin lỗi, tôi đến đây để học không phải giao lưu bạn bè.”

Rồi nghĩ luôn cho đối phương một lí do không thể cự tuyệt, “Cả nhà tôi cũng cấm không được chơi với các bạn nam, bằng không đánh gãy chân.”

Hách Kiếm không ngờ Hạ Miên sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt.

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân phụt một tiếng cười ra.

Đúng lúc này giáo viên mở cửa bước vào, “Các em ơi, chúng ta vào học thôi!”

Phòng học thoáng chốc an tĩnh trở lại, Hách Kiếm cũng ngậm miệng, ở đây là ban huấn luyện, gã trông thấy bóng dáng mỹ nữ nên mới đi vào, bây giờ mà bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi đi.

Giáo viên lớp bổ túc giảng bài khá ổn, Hạ Miên đang nghe đến nhập thần thì cảm thấy ghế mình rung rung.

Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy một cái chân ở đằng sau không ngừng đá ghế.

Thấy Hạ Miên quay đầu Hách Kiếm lập tức cười tươi, sau đó tung ra một ánh mắt mà gã tự cho là phong lưu phóng khoáng, thiếu chút nữa khiến cô kinh tởm buồn nôn.

Hạ Miên đang muốn làm gì đó, Tôn Duyệt Hân ngồi cạnh đã động thủ.

Một chân của cô ấy đạp thẳng lên chân của Hách Kiếm, thấp giọng quát, “Cút đi tiện nhân, cậu ấy được bà đây che chở rồi, biết đường thì lăn xa chút!”

Hách Kiếm a một tiếng, cười lạnh dùng chân còn lại đá ghế Hạ Miên khiêu khích, “Mày tính che chở thế nào…… A!”

“Đ** m*! Lý Lệ Trân mày muốn chết à!”

Lý Lệ Trân dùng giấy lau đi vết máu ở đầu nhọn của com-pa, sau đó dơ tay báo với giáo viên trên bục giảng, “Thầy ơi bạn này không thuộc ban chúng ta, nãy giờ quấy rối không để bọn em nghe giảng ạ!”

Thầy giáo cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, nhíu mày hỏi Hách Kiếm, “Em tên là gì?”

Hách Kiếm cười lạnh đứng lên, chỉ vào Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân nói, “Hai người đợi đó!”

<i>Tác giả có lời muốn nói:</i>

<i>Lão đại Tôn Duyệt Hân: Tôi che chở Hạ Miên!</i>

<i>Hạ Miên nhỏ yếu bất lực đáng thương : Tôi cảm thấy lão đại vẫn nên học hành thật tốt </i><i>thì hơn.</i>

<i>*Nghe nói 128√e980 hay 920 hoặc 520 được dịch rằng “Saranghae”, ý nghĩa là “Tiamo”, đồng nghĩa với “Aishiteru”, khi nói đến là nhắc tới “Saranghae”, từ không khác nhau mấy chính là “I love you” và không ai không nhận ra đó chính là “Tớ thích cậu</i><i>“</i>
<i>Cre: Hà Mã</i>
 
Back
Top Bottom