Đêm đen cô quạnh trong con ngỏ nhỏ của xóm phố, giữa sắc đêm bầu trời rộng lớn những ánh sao.
Ánh đèn vàng rọc của huỳnh quang là thứ chiếu sáng duy nhất trên dãy đường vắng, dẫn lối cho những dáng hình hiếm hoi còn ngoài giờ bước đêm.
Nét mệt mỏi kiệt sức của những dân văn phòng ngồi bàn giấy, của tiệc vui đã đến lúc tàn trên những ly bia vị lúa mạch, hay là đã ngủ gục, trên giấy vở cố gắng hoàn thành.Trái lại với thành phố về đêm náo nhiệt chỉ cách bên kia chưa đến vài phút xe đi.
Không xô bồ hay ồn ào, cũng chẳng có hàng người đông đúc chật chội, dành lấy từng bước đi trên dãy hè sáng chói giữa các của hàng thương hiệu đắt tiền, giữa những họp đêm, những vũ trường, của niềm vui và sự xa hoa trong cuộc sống.Nơi đây, chẳng gì khác ngoài nét yên bình vốn có, đã hiếm hoi dần trong xã hội đầy những hỗn tạp, một nét thanh vắng để ngừng lại, để chậm rãi bước đi qua nơi cõi lòng ích kỉ đã khiến con người ta biến chất, của nỗi đau đang dần gặm nhắm bên trong của mỗi người con thủ đô, của bóng đêm đã nuốt chửng mọi thứ, từ niềm vui, hạnh phúc, cũng như nỗi buồn và lặng âm.
Không như vẻ đẹp của sự phồn vinh, xóm nhỏ này toác lên vẻ đẹp cổ xưa của bao trăm năm lịch sử phát triển nhưng lại chẳng có nổi nét cổ kính, mà chỉ là sự nửa vời không thôi của thời đại đã dần lãng quên những con người xưa cũ.Những ngôi nhà bằng gỗ bền bỉ theo thời gian, đã trải qua nhiều đời người sinh sống.
Xen kẽ trong những toà nhà hiện đại, những khu dân cư được xây lên từ nền móng của quá khứ, của một niềm tiếc thương cho vẻ đẹp đã lụi tàn.Những chiếc đèn treo được thắp sáng bằng lửa, nhập nhoà trong tối như bóng ma trơi.
Không chỉ là nguồn sáng soi chiếu đường đi, mà còn là dấu ấn lịch sử ghi nhận dõi theo hành trình của những lãng khách, những kẻ lữ hành lang thang tìm kiếm mục đích của số phận.
Nhưng giờ, lại bị người đời hiện đại coi là thứ vật trang trí lỗi thời, nằm lại một góc chứng kiến sự đổi thay tàn nhẫn trong lòng người.Thế nhưng, có chiếc cầu gỗ vẫn trụ vững theo dần với thời gian, bắt ngang dòng sông nhỏ chia đôi thế giới thành hai nửa riêng biệt.
Bước đi để bỏ lại sự bình yên, lao mình vào vùng đất của cơ hội và tương lai, hay lùi bước, để sống trọn vẹn những quá khứ dần phai tàn.Nếu không, chúng ta sẽ mãi mãi mắc kẹt ở thân cây cầu.
Không thể đi tiếp, cũng không thể lùi lại, chỉ duy nhất niềm tiếc nuối với quá khứ, là do dự với tương lai.
Một kết cục cho những ai không thể lựa chọn con đường cho chính mình, không thể tự quyết định số mệnh của cuộc đời.Và tôi, đang đứng giữa lằn ranh ấy.
Cô đơn một mình trong những hồi ức xưa cũ.Chứng kiến những điều chân thật đến mức khiến ta khao khát phải có được, nhưng lại không thể làm gì để hoàn thành ước nguyện ấy.
Một sự bất lực khi nhìn thấy mọi thứ mình đã có thể sở hữu, những hạnh phúc, những niềm vui mà tôi đã lạc lõng tìm kiếm cho số phận, là mục đích, là khát khao để tôi có thể tồn tại, nhưng chỉ vất vưởng như những bóng ma không thuộc về thời đại."
Mình, tồn tại vì điều gì?"
Tôi đang đứng ở đây, nơi mép vực phía trước là miệng hố sâu thẳm đến không tưởng.
Không thấy đáy, mọi thứ cứ như bị con quái vật mang tên "bóng đêm" nuốt chửng, chẳng để lại gì ngoài một khoảng không trống rỗng đang chờ đợi bản thân gieo mình xuống.Tôi cứ nhìn mãi về nó, dòng suy nghĩ quanh quẩn kết cục của bản thân.
Sẽ như đống bầy nhầy của thịt máu bị đập nhừ, hay như que thịt xiên nếu dưới đáy là hàng vạn chiếc cọc nhọn.
Điều đó tốt hơn rất nhiều, so với việc tồn tại giữa dòng thời gian như vô tận để nỗi đau cứ tiếp diễn và lặp lại."
Sống để đau khổ sao?"
Không còn những lời khóc than cho sự nghiệt ngã bị chơi đùa bởi số phận, không còn những mơ mộng viễn vông, không còn là thứ niềm tin mù quáng vào tương lai ngay đến bản thân cũng không thể tự quyết định.Nếu sống chỉ để dằn vặt bởi quá khứ, để níu kéo những điều không nằm trong tầm tay, rồi để đớn đau khi phải đón nhận sự thật.
Chi bằng hãy kết thúc mọi thứ ở đây, để những khổ đau có thể dừng lại."
Hay rằng, để mọi thứ kết thúc ở đây.
Một lần và mãi mãi."
Cơ thể này như một khúc cây đã mục rũa, đến cuối cùng gãy thân mà ruột rỗng tuếch.
Như tôi, khi chết đi với chiếc vỏ hồn không trống rỗng, còn lại nào vương vấn với thế gian.Tôi rơi xuống mà trong lòng nhẹ nhõm, tiếng gió vù vù ngang qua tai, đôi tay như cuối cùng được giải thoát, không còn níu kéo những tuyệt vọng vô biên mang danh lối đường thoát.
Chỉ còn lại là bóng tối vĩnh hằng, và lưỡi hái sắc lẹm kề cao, đợi chờ thời khắc để đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đầy khổ đau này, một lần và mãi mãi.
"Cuối cùng..."
Một nụ cười mãn nguyện dần trên đôi môi khô khốc, đã bao lâu mà phút giây ngơi nghỉ cầu mong.
Nhưng đó giờ chẳng ngoài vùng cõi mộng, hiện thực nào tàn khốc hơn thế ai.Màn đêm, vẫn luôn chào đón mỗi cơn bừng tỉnh, nhuộm lấy sự thật rằng bản thân vẫn đang tồn tại, vẫn đang sống, vẫn đang có nhịp điệu, nhưng nó thật vô vị và lạnh lẽo, như rằng cuộc đời đã bỏ rơi, để mặc cho đứa con này tự sinh tự diệt trên đất trời mà tạo hóa đã trao cho."
Mình, lại mơ nữa sao?"
Vang vọng chốn nơi yên tĩnh, cơ thể đầy nhói đau đến chẳng tả nỗi.
Kiệt quệ về mọi mặt, tinh thần lẫn cả thể xác.
Vươn dài cánh tay, mò mẫm bên tủ đầu giường để tim điện thoại.
Che mắt nhìn màn hình bật lên, nhíu mày khi sáng chói điểm giờ ba mặt trời chưa mọc, trăng chưa lặn."
Sớm quá sao?"
Tự hỏi mình.
Rồi ngay đứng dậy rời khỏi giường, đôi chút lảo đảo vừa tỉnh dậy.
Đến mức bản thân tự mình ngã khụy xuống khi lỡ bắt chéo hai chân lúc bước đi.
Kết cục là một cú u đầu rõ đau vào mặt cửa."
Đau..."
Rên lên một tiếng yếu ớt, đầu óc choáng váng đầy sao sau cú va đập.
Khó khăn chống dậy, lại liền tiếp tục ngã.Một cơn quằn đến đau điên dại bất ngờ ập đến, khiến tôi nằm gục ra đó ngay trên sàn.
Chắc vì ăn uống không điều độ, cộng việc mấy nay toàn ăn nhiều đồ cũ để lâu nên giờ hệ tiêu hóa mới lên tiếng phản đối."
Đồ tối qua có bị thiu đâu mà?"
Tôi oán trách sự xui xẻo của mình.
Và như nghe thấy được, chiếc bụng ngừng kêu gào chống đối, dịu dần cơn đau.Gượng dậy, một tay ôm bụng còn dư âm xoay nắm cửa.
Chào đón đầu tiên vẫn là màn đêm lặng thinh trên dãy hành lang tối tăm, không có âm thanh nào phát ra ngoài từng bước chân nhỏ nhẹ mon men theo lối mòn quen thuộc.Chiếc bụng lại thêm giở trò, trong đói òn ọt thành tiếng.
Nhưng thứ giờ cần chỉ là chút ít nước để tưới xanh cho khuôn miệng khô cạn, nhắm nháp vị đắng của nước bọt qua đêm.Đến được bếp, liền kéo dây bật đèn.
Nâng quai bình, tóc tách dòng nước đổ đầy vào chiếc ly.
Lạ thay, bản thân đột ngột không muốn uống ngay, mà lại đứng đó một lúc đơ đẫn ngắm nhìn vào hư không.Tôi đang trông mong, phải chăng?"
Anh hai."
Bất ngờ bị gọi.
Tôi ngờ nghệch nhìn về hướng giọng nói phát ra, thấy bóng dáng đang lấp ló sau cửa bếp."
Em không ngủ sao Kai?"
Tôi hỏi."
Em xuống uống nước."
Em tôi trả lời, bước dần lại gần "Anh trông mất sức sống quá đấy, lại không ngủ đủ sao?"
Tôi nhìn em ấy với đôi mắt thâm đen, dấu hiệu của nhiều ngày không có nỗi giấc ngủ trọn vẹn, cười một cách mờ nhạt trêu chọc."
Còn em thì sao cậu gấu trúc ham học?
Thức đến gần nửa đêm mới ngủ đây."
Anh nào thì em nấy, Kai cũng hai mảng thâm đen tương tự, thậm chí còn đậm hơn phần nhiều."
Nghe anh đi, không trường này thì cũng trường kia.
Em, có nhất thiết phải cố gắng như vậy?"
Tôi nhíu mày nói, một lòng không nỡ nhìn em mình bán mạng cho việc học.
Nhưng sâu xa hơn, là nỗi ám ảnh của tôi, về ngôi trường mà em ấy đang theo đuổi."
Ở đây cũng có nhiều ngôi trường tương tự mà, đúng không?"
Dù vậy, tôi có cố gắng cỡ nào hay đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được ý định của Kai.
"Anh sợ em sẽ bị như anh sao?"
Em hỏi, nhìn về phía biểu cảm gương mặt đã sượng lại, thể hiện chút ít không bằng lòng trước lời từ vừa nghe."..."
Một sự im lặng đã là câu đáp lời, một nỗi lo không hề giấu dẹm đi, hiện rõ một bên lông mày nhíu lại, cùng sự tránh mặt không khó để nhìn thấy."
Nào, nhìn về em đi."
Em ấy đi tới, quay lấy khuôn mặt về phía đối diện với ánh mắt của Kai.
Dịu dàng như một người mẹ dỗ dành đứa con mà trong lòng đầy bất an."
Em biết chuyện gì đã xảy ra với anh, em biết anh sợ hãi thế nào khi lo sợ việc đó sẽ lặp lại với em."
Kai nói ra tất cả nổi lòng như nhìn thấu mọi thứ.
Một kẻ đã bị tổn thương, đã bị vứt bỏ trong quá khứ xưa cũ, của hồi ức đã qua đi nhưng niềm đau vẫn là thứ ở lại.Ánh mắt em ấy, nó đẹp tựa như bầu trời đầy ánh vân, một màu xanh đen ánh chói như những viên ngọc quý.
Một thứ quý giá cuối cùng mà tôi muốn bảo vệ, là thứ báu vật duy nhất còn sót lại trong chiếc gương mục tàn vùi sâu trong đất đá.Tôi không cho phép bất kể thứ gì lấy chúng đi, tôi đã từng để vụt tay, để đánh mất thứ mình yêu quý nhất.
Và lần này, tôi không cho phép bất kì lỗi lầm nào tương tự được lặp lại, không một lần nào nữa."
Em không nên nhìn trực tiếp vào mặt anh đâu."
"Chỉ vì nó dị dạng, nó kinh khủng nên em phải ghét bỏ anh?"
"Không...
Không phải chuyện đó..."
Tôi đã chẳng thể nói được gì nguyên vẹn từ đầu cuộc trò chuyện, chỉ ngoài ấp a ấp ủng trả lời."
Em có nên nói là anh quá yếu đuối để đối diện, hay vì quá mạnh mẽ để quên đi mọi thứ?"
Ý của em là sao đây, tôi không tài nào hiểu được."
Hay là cả hai?"
"Được rồi."
Lòng bàn tay tôi nắm vào mặt em ấy đẩy ra xa.
Một phần không muốn phải tiếp tục câu chuyện khó xử này, còn lại là vì còn quá sớm để tôi có thể tự đưa ra câu trả lời."
Có nhất thiết phải vậy không anh?"
Kai nói, tầm nhìn mờ tịt bằng không."
Nếu không vì vậy thì anh sao ngưng được cái miệng lý lẽ của em?"
Tôi đáp, tay vẫn bám chặt."
Vậy là anh thừa nhận rồi nhé."
"Thừa nhận điều gì?"
"Anh đang lo lắng vì em."
"Đúng vậy."
Không vòng vo, một lời thẳng thừng thừa nhận "Em không biết khi đến đó mình sẽ bị gọi là gì đâu.
Những biệt danh tệ hại, những cái tên dị biệt, và rồi những ánh mắt ghê tởm, những cái nhìn kinh hãi và cùng lời bàn tán thì thầm sau lưng vì là em trai của anh."
Sẽ ra sao nếu quá khứ lặp lại, sẽ ra sao nếu bi kịch một lần nữa tái hiện?
Rồi ai sẽ là người khổ đau, ngoài đây chính tôi là khởi đầu tất cả những bi kịch."
Anh không muốn điều đó xảy ra với em.
Dù đã qua rất lâu, nhưng sự việc chấn động đó vẫn để lại dư âm đến ngày nay, và sẽ ra sao nếu mọi người biết được em trai của kẻ thủ ác học chung với họ?"
Vậy mà, ngờ đâu được em ấy lại cứng đầu hơn tôi nghĩ."
Vậy thì em sẽ thay đổi chúng.
Quá khứ là điều không thể thay đổi, nhưng ta có thể thay đổi hiện tại, rồi đến cả tương lai."
"Em nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?"
Tám năm, chưa phải là khoảng thời gian đủ dài để người ta quên đi mọi thứ, cũng không đủ để nguôi ngoai nỗi đau khi mất đi người thân, bạn bè, con cái trong gia đình.Thảm kịch năm ấy đã tước đi quá nhiều mạng sống vô tội, đã quá nhiều người chết chỉ vì một hành động bồng bột của những kẻ gián tiếp gây ra thảm họa.
Và tiếng gõ búa của thẩm phán đã để lại quá nhiều phẫn nộ và hoài nghi vì lời tuyên bố vô tội năm ấy."
Nếu mọi chuyện dễ dàng qua đi, thì anh đã đâu phải nghỉ học ở ngôi trường đó, đã không phải sống trong nhiều năm lo sợ bị người ta trả thù?
Dù đó, không phải hoàn toàn là lỗi của anh."
Tôi nén lại những cảm xúc, để chúng không bùng nổ thành cao trào."
Anh đã được tha thứ, đã được chính gia đình những người bị hại đến xin lỗi.
Nhưng làm sao anh có thể nhận chúng, khi bản thân họ phải cúi đầu trước một tên giết người như anh?"
Tôi chầm chậm rút tay, rồi đặt lên vai em ấy.
Giọng buồn trầm khuyên nhủ."
Em còn quá ngây thơ khi chỉ nhìn từ một phía phiến diện.
Những chuyện này, không thể chỉ đơn giản thay đổi là thay đổi được.
Không thể chỉ đơn giản một lời từ thẩm phán mà gột rửa được tội lỗi, không thể một lời xin lỗi có thể rũ bỏ gánh nặng sự thật.Nếu được, anh mong em hãy chọn ngôi trường khác để theo học.Còn nếu em vẫn muốn tiếp tục theo đuổi ngôi trường ấy, anh vẫn sẽ ủng hộ vì đó là lựa chọn của riêng em, và anh không có quyền để thay đổi nó."
Kai nhìn tôi, tôi nhìn em ấy.
Hai ánh mắt chạm nhau, một sự đồng điệu trong cõi tâm hồn cách biệt."
Em cũng mau nhanh chóng về phòng ngủ đi.
Anh có việc cần làm."
Nói xong, tôi nâng ly nước uống cạn một hơi.
Nhanh chóng bước qua phòng khách, với tay tới chiếc áo khoác ngoài mỏng mình đã ném lên sofa tối qua mặc lên."
Khoan.
Hay là anh ngủ thêm tí đi, hôm nay mở trễ cũng được mà."
"Không cần lo cho anh đâu, anh quen rồi."
Nhanh chóng ra phía ngoài, lập tức đã chạm mặt với làn sương sớm dày đặc, cùng tiết trời giá lạnh của sáng sớm cuối thu tàn.Phủ mờ lối đi, chậm rãi bước từng điểm nặng nhọc lê thân, trong nơi gian phố tĩnh lặng hương tối, chỉ lại mình ta làm bạn với thế gian.Chẳng chốc đã đến nơi quán ăn nhỏ gia đình.Từ trong tay lanh canh tiếng khoanh chìa mở khóa, cạch thoáng lên liền nhanh chóng đẩy cửa vào trong.
Công tắc đèn bật, chiếu sáng khắp dãy quán bàn ghế.
Tôi bước ngang qua, hướng thẳng đến vào khu bếp chuyên dụng, một ngày mới lại bắt đầu.Đeo lên chiếc tạp dề, lần nữa tất bật với mọi thứ.
Bộn bề trong khâu chuẩn bị những nguyên liệu, sắp xếp lại chúng trên dãy bán bừa bộn và bổ sung thêm các phần đã hết.
Phần cơm qua đêm mang ra để vào một ngăn lạnh chuyên dụng gần lò bếp, nồi nước dùng đã ninh áp suất được cẩn thận đặt trên một bếp khác công suất cao ngay nơi đứng bán.Lau dọn lại mọi thứ, từ dãy hàng, sàn nhà, mặt bàn.
Đến máy pha cà phê cũng được thường xuyên vệ sinh, trông sạch bóng dù đã tuổi đời hơn nửa thập kỉ.Mọi thứ chẳng mấy hồi đã xong việc, khiến tôi người mệt nhoài nhễ nhại.
Như thói quen mà ngồi cuộn mình trong góc khuất, thơ thẫn lần nữa nhìn về một phía trời trông vô định.*leng keng*Thế nhưng đột ngột tiếng chuông cửa vang lên, thoáng bất ngờ vì có khách đến sớm.
Nhìn về đồng hồ treo, chỉ đấy mới bốn giờ rưỡi sáng.
Lạ lẫm vì không nhận ra khách quen nào ở khung giờ như vậy."
Xin chào quý khách..."
Tôi lụi cụi đứng dậy, đeo vội chiếc mặt nạ bên thắt lưng mà chào hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy đó là ai, ánh mắt đôi phần dịu lại, giọng trầm khàn mọi ngày chào đón "Cậu làm tớ giật mình đấy."
Trông thấy tôi, cậu bạn cũng vui cười mà đáp lại "Có gì mà sợ đâu chứ, ai thấy cũng như nhau cả thôi."
"Nói thì dễ lắm."
Tôi trên tay hạ mặt nạ lên bàn, mắt đảo lên chú ý đến đôi mắt thâm đen tương tự của cậu "Thức đêm nữa sao?"
"Ừ."
Cậu đáp "Đống giấy tờ thật sự rất nhiều."
"Thế sao cậu lại qua đây, không phải nên nghỉ ngơi ở biệt thự rồi tiếp tục làm việc sao?"
"Tớ đẩy nó qua cho ba tớ rồi."
"Ông ấy chấp thuận?"
"Ừ, một tuần liền tớ thức trắng đêm rồi đấy."
Cậu gục mặt, giọng đầy mệt mỏi.Bản thân dù kiệm lời, cũng không thể không thở dài ngao ngán mà thốt lên vài điều với cậu."
Ít nhất cũng nên quan tâm đến sức khỏe mình chứ cái tên này."
Như thói quen, tôi nhấn vào nút trên chiếc hộp đựng cà phê, lập tức bên dưới là bột mịn được hứng trong bộ lọc chuyên dụng.
Liền lắp nó vào máy, đặt sẵn bên dưới hai cái ly nhỏ.Chỉ chờ như vậy, tôi quay sang hỏi cậu bạn câu quen thuộc mỗi sáng."
Lần này là cà phê gì đây?"
"Thứ mà chan chứa đầy nụ cười mà cậu gửi gắm."
"Nghiêm túc đấy."
"Cà phê đen đậm vậy."
Bạn tôi liền chống cằm, dần một cách ngâm trầm mà ngắm nhìn từ phía sau, về phía bờ lưng đang đứng đối diện mình.Cậu đang nghĩ nơi đây thật quá yên tĩnh, vắng lặng những thanh âm du dương của khúc nhạc dịu buồn, hay những lời xập xình nhạc trẻ nổi tiếng phát trên quầy nhạc dạo đây.
Nơi này, chỉ ngoài tiếng máy pha cà phê đang chạy, tiếng đồng hồ cúc cu cùng con lắc dao động, ngoài ra chẳng còn gì nổi bật."
Cậu có thấy mình lạnh lùng quá không Arduin?"
Cậu hỏi."
Ý cậu là sao đây?"
Tôi quay nửa người, nghiêng tựa lưng vào quầy nhìn về cậu."
Cậu không còn niềm nở đón nhận câu đùa của tớ nữa."
Tôi tưởng cậu nói gì to tác, chỉ việc cỏn con đó mà khiến bản thân đáp lại bằng cái cười trừ "Tưởng gì chứ, cậu làm tớ phải dừng lại suy nghĩ một hồi đấy Thane."
Cà phê nóng khói bốc lên, cô quạnh thành một mảng xám.
Đầy dần, tôi chuẩn bị thêm một ít bánh quy ngọt dùng chung."
Của cậu đây."
Đặt xuống hai tách cà phê và dĩa bánh ngay trước Thane, còn bản thân thì đi vòng đường ngoài đến chỗ ngồi gần cạnh cậu."
Một điếu chứ?"
Từ trong túi quần móc ra một bao thuốc, sẵn mở nắp hộp đưa về phía kế bên mời dùng, miệng ngậm lấy một điếu."
Không đâu, mà cậu bắt đầu hút từ khi nào vậy?"
"Mới đây, tầm hai ba ngày gì đấy."
Mồi lửa bừng trên ngón tay, đưa gần bén ngọn đầu thuốc.
Một hơi rít sâu, chỗ giấy đỏ hồng hóa than xám, tàn thuốc rơi rớt đầy bụi hạt."
Hặc hặc hặc."
Và tôi ho sặc sụa, mấy hồi không ngớt."
Nào, không hút được thì thôi chớ cố làm chi?"
Thane lo lắng trước trò ngu dại mà tôi vừa thực hiện, vỗ liên tục mấy cái lên lưng."
Lỡ mua nên tiếc tiền.
Tớ muốn hiểu tại sao bố lại thích hút chúng."
Tôi đáp, ngực vẫn đau vì sặc khói."
Bố cậu cũng từng nghiện thuốc sao?"
Cậu hỏi"Không hẳn, chỉ là nhất thời tò mò thôi."
Tôi ngửa mình về sau, mắt lăm lăm lên trần nhà như chìm vào biển lặng suy tư."
Này Thane..."
" Hửm?
Gì vậy?"
"Nếu như một ngày, cậu trở thành tớ, cậu sẽ làm gì?"
"Tớ sao?"
Cậu nghiêm túc, và suy nghĩ thận trọng với câu hỏi như thốt ra từ vu vơ "Tớ, sẽ không làm gì cả."
"Tại sao?"
Tôi tò mò muốn biết."
Câu đó phải là tớ hỏi mới đúng, tại sao cậu lại muốn tớ trở thành cậu?"
"Vì Thane, là một người hoàn hảo."
Tôi thừa nhận "Cậu điềm tĩnh, thận trọng, có một cái đầu biết quan sát và tường tận mọi thứ.
Cậu chưa bao giờ thể hiện mình chùn bước hay sợ hãi, kể cả khi trong tình huống ngặt nghèo nhất."
"Haha, cậu đã nói quá rồi."
Nhăm nhi tách cà phê, Thane chỉ cười nhạt một chút "Tớ còn quá nhiều khiếm khuyết nếu so với ông và cha""Nếu vậy, tớ hỏi câu tương tự với hai người họ được chứ?"
Cậu phì cười, vì không biết đó là câu đùa, hay chỉ là ngớ ngẩn "Thật sao?
Cậu định hỏi hai người đó sao?"
"Tớ đang nghiêm túc đấy, cậu đừng cười được không?"
"Được rồi được rồi, tớ xin lỗi."
Thane mím miệng, cố gắng để không phát thành tiếng "Mà có chuyện gì sao mà cậu lại hỏi như vậy?"
"Chỉ là về chuyện của Kai em trai tớ, thằng bé định thi vào học viện Garliyan."
"Oh..."
Một từ thốt lên, khóe miệng cười đột ngột hạ xuống, để lại khoảng tĩnh lặng trong cuộc trò chuyện."
Tớ biết mình không nên ngăn cản mong ước của bất kì ai, nhưng việc cứ để thằng bé vào đó thì thật sự không yên tâm được."
"Đúng thật, chuyện đó vẫn còn nổi đến tận ngày nay."
Thane thừa nhận "Đến cả mấy video trên mạng cũng còn đang bàn cãi phán xét tám năm trước có hợp tình hợp lý hay không.
Họ gọi cậu là nạn nhân, cũng có người gọi là sát nhân máu lạnh.
Có người bảo cậu đáng thương, lại có kẻ bảo cậu đáng trách.
Có người muốn tự mình giết cậu, cũng có kẻ sẵn sàng đứng lên bảo vệ cậu.
Thế giới này muôn vàn kiểu người, không phải ai cũng sẽ giữ định kiến, không phải ai cũng sẽ cởi mở, không phải đâu cũng tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là bất hạnh luôn quây quanh."
Cậu ngưng lại một thoáng, nâng lên một ngụm cà phê nhỏ, nói tiếp: "Cậu sẽ không thể mãi chối bỏ quá khứ, cậu không thế cứ tiếp tục làm những điều tốt mà quên đi được lỗi lầm năm xưa.
Đó là lý do để cậu tiến bước, nhưng cũng là xiềng xích kéo chặt cậu khỏi sự giải thoát, sự tha thứ cho bản thân năm xưa.
Cậu không thể cứ tiếp tục như vậy, sẽ một lúc nào đó bắt buộc bản thân phải đối mặt với chúng, và chạy sao?
Cậu đã chạy cả đời và nó đã bắt kịp cậu, thì liệu chạy tiếp sẽ bỏ xa nó được bao lâu, để rồi chẳng ngoài việc để nó bắt được lần nữa, và lúc này đây, sẽ chẳng còn gì để chạy nữa cả."
"Nhưng làm sao...
để tớ có thể đối mặt với chúng chứ?"
Tôi đã mãi mắc kẹt ở thân cây cầu, đã mãi chẳng thể đưa ra một lối thoát cho chính mình.
Tôi cần phải làm gì đó, và tôi biết đấy chứ, nhưng khổ nỗi bản thân lại chưa một lần đủ dũng cảm để đối mặt với chúng.
Những nỗi sợ, hoài nghi về con người chính mình, những lỗi lầm năm xưa luôn ám ảnh tôi từng giây từng phút, những tiếng hét la vang cầu xin, trộn lẫn vào tiếng xương tanh tưởi của máu thịt, như một thước phim phát đi phát lại sống động trong tâm trí."
Nó, thật sự rất tệ."
Tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho chính những số phận bị tôi giết chết, khóc cho những gia đình vì tôi mà mất đi một người con, người anh, người chị, hay cho cả chính tôi, cho con quái vật vô tình được tạo ra bởi những con quỷ dữ của học viện Garliyan."
Ông tớ từng nói 'nơi mang đến bất hạnh là nơi sẽ đem đến bình yên', dù gần như hơn nửa đời dành trên chiến trường, nhưng những lời khuyên của ông vẫn áp dụng được cho nhiều thứ hiện tại."
"Cậu muốn tớ quay lại học viện?"
Tôi ngầm hiểu ý cậu, nhưng muốn hỏi lại để chắc chắn suy nghĩ của mình."
Quay lại hay không sẽ còn tùy vào lựa chọn của cậu.
Cậu có thể chọn sống tiếp như thế này, dưới cái bóng của quá khứ sẽ luôn đè nặng trên vai.
Hay trở lại nên đã xảy ra thảm kịch, từng chút một học cách tha thứ và tìm lại chính mình."
Thane nói, mắt liếc nhìn về phía mặt đồng hồ treo trường."
Sao vậy?"
Tôi hỏi."
Tớ nghĩ mình chỉ có thể ở lại đến đây thôi."
Cậu đứng phắt dậy, chỉnh lại tay áo "Tớ không thể để mãi việc cho ba được, ông ấy đã đủ thấm mệt với mọi thứ rồi."
"Vậy chào cậu."
Tôi đáp, đưa tay vẫy nhẹ tạm biệt theo hướng Thane rời đi."
Ừ, tớ đi đây."
Thế nhưng, thật khó để phớt lờ mong muốn, để thời gian hiếm hoi này của cả hai được kéo dài thêm, dù chỉ một chút."
Này Thane."
Tôi gọi cậu."
Gì vậy?"
"Cậu thật sự nghĩ, việc quay trở lại học viện sẽ giúp được gì cho tớ sao?"
Cậu nhún vai, trả lời một cách không chắc chắn: "Rất khó để đưa ra kết luận.
Điều đó sẽ còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố, nhất là với bản thân cậu."
"Vậy sao?"
Đáp lại, trong ngậm ngùi khó nói."
Cậu cứ dành thời gian để suy nghĩ, có rất nhiều cách để giúp bản thân, không nhất thiết phải quay về nói đó đâu."
"Nếu tớ trở lại nơi đó..." ngập ngừng trong câu nói "cậu sẽ đi cùng tớ chứ?"
"Hửm?"
Thane nhìn tôi một cách ngờ nghệch, như bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi."
Thú thật với cậu, tớ luôn ôm một hi vọng được quay lại trường.
Cứ mỗi khi có một nhóm học sinh bước vào quán, tớ luôn chăm chú nhìn theo, thấy cả nhóm cứ cười đùa rộn rả mà lòng tớ luôn tự hỏi "nếu trước đây chúng không xảy ra, liệu mình sẽ như vậy không?".
Tớ luôn muốn bản thân trở thành một phần của nhóm bạn đó, để có thể cười đùa cùng nhau, nói ra những thứ vô tri mà bản thân nghĩ đến, hay chỉ là một sự đồng hành để vơi bớt đi sự cô đơn mà thôi."
Tôi không thấy xấu hổ lắm khi nói ra những lời này khi bản thân hiện giờ là một thanh niên đã gần 23 tuổi đầu.
Thú thật, tôi đã có công ăn việc làm hẳn hoi, nhưng đâu ai cấm ta được mơ mộng mà phải không?"
Mà thôi, mấy lời đó nói ra chẳng..."
"Được chứ."
Tôi đầy ngạc nhiên, cứ tưởng như bản thân vừa nghe lầm tiếng gió thành lời cậu "Khoan đã, cậu vừa mới nói gì cơ?"
"Tớ chấp nhận hai ta sẽ trở lại cùng nhau về học viện."
"Nhưng không phải cậu đã tốt nghiệp rồi sao?"
Tôi nhớ rõ là vậy."
Tớ đã nghỉ học cùng năm với cậu."
"Hả?"
Tôi thốt lên, biểu cảm hiện rõ chữ kinh ngạc "Khoan đã, cậu không tiếp tục đến trường, vì tớ đã không đến đó?"
"Đúng vậy."
Thane tỉnh bơ đáp, như thế đó chẳng phải là điều gì to tác "Không có cậu, ở trường rất nhàm chán và tẻ nhạt.
Vỗn dĩ tớ đã có thể vượt cấp tốt nghiệp, nhưng vì cậu mà tớ mới học theo cách của người bình thường."
Đó giờ tôi luôn nghĩ cậu ấy đã hoàn thành xong chương trình học của ngôi trường thiên tài đó, mà có nào ngờ cậu chỉ vì tôi mà lại vứt bỏ một cơ hội quý giá như vậy."
Nó không quý như cậu nghĩ đâu."
Thane như đọc được hết những gì tôi suy nghĩ."
Ừ, từ miệng một thiếu chủ đấy."
Tôi nửa chán đời, nửa chịu đựng than lên."
Vậy, cậu có định quay lại không?"
Câu hỏi giữa trừng khiến tôi im bặt, ngồi khá lâu để ngẫm nghĩ lựa chọn.
Quay lại học viện và bắt đầu lại mọi thứ, hay tiếp tục cuộc sống như hiện tại và tìm cách để cứu giúp chính mình.
Bất kể lựa chọn nào cũng có cái ưu và nhược, cũng như quá vô lý để có cả hai trong một lựa chọn."
Chưa đâu, tớ cần thời gian suy nghĩ.
Ít nhất cũng hơn một tháng nữa mới đến kì thi đầu vào."
Tôi nói, lòng đầy suy tư."
Tớ lại mong cậu sẽ quay lại."
"Tại sao?"
Tôi tò mò hỏi Thane."
Không có gì đâu."
Nhưng cậu lại vứt ngang đó rồi rời đi, để lại tôi một nỗi băn khoăn về những gì bản thân vừa nghe thấy.Rồi tôi, cứ tiếp tục ngồi đó.
Một thân một mình làm bạn với cõi cô đơn bộn bề, ngắm nhin mọi thứ cứ chậm dần theo tháng giây.Tôi đã nghĩ, cà phê nay thật nhạt vị, dù cho đó là loại đậm nhất mà ai nấy thử qua đều phải nhau mày gọi nó là khó uống, kể cả người lâu năm.
Nước nâu đen bóng như gương soi, khi tôi nhìn vào thấy được một đôi mắt kêu ca.
Nhỏ nhẹ, trầm mềm nhưng cũng buồn bã đến đáng thương.Đang khóc, hay là chỉ chịu đựng trong nơi đất hoa tàn, khó tìm lại được chốn nơi người có thể nở rộ.Mặc vậy, vẫn sống tiếp."..."
Đúng vậy...Vẫn sống tiếp.